Mo Gawdat: 80% Of Illness Is Linked To One Thing! An Alarming Warning For The Burnout Generation! If You Feel Like This, Quit Your Job Today!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:06 -Hey, whatcha doin’? -Programming our thermostat to 17 degrees when we’re out at work, or asleep.
0:00:11 We’re taking control of our energy use this winter with some easy energy saving tips I got from FortisPC.
0:00:16 Ooh, can serve energy and save money? Maybe to buy those matching winter jackets?
0:00:21 Uh, no. We’re also getting that whole matching outfit thing under control.
0:00:27 Discover low and no-cost energy saving tips at fortisbc.com/energysavingtips.
0:00:30 -Matching tracksuits? -Please, no.
0:00:37 There are only three ways where stress will break you, but the majority of how stress kills us is because of that.
0:00:39 But this is completely within your control.
0:00:42 Mo Gao, that is bad.
0:00:46 And this time, he’s on a mission to help millions of people manage their stress.
0:00:48 No matter what their circumstance is.
0:00:53 Stress is very good for you, until it kills you. And what most people don’t understand is that it’s an addiction.
0:00:57 Stress is a badge of honor now. It means that I’m wanted, I’m needed.
0:01:01 And the reality is that 80% of the stuff you do at work is just to prove you’re alive.
0:01:04 But we tell ourselves we’re too busy, that’s a lie.
0:01:11 But the truth is that we are getting to the point where this turning into burnout, anxiety, panic attacks, we’re all suffering.
0:01:19 Now, I think the most interesting part of stress is to understand that what breaks us is the long application of obsessions and nuisances.
0:01:24 Nuisances are stressors that are triggered every day, and there are so many of them.
0:01:32 The first 10 minutes of your day, you get 10-15 stressors, and then obsessions create a lot of stress as a result of the lies that you told yourself.
0:01:34 This is quite serious.
0:01:35 What do we do about it, though?
0:01:41 So, you get stressed in four modalities, mentally, emotionally, physically, or spiritually.
0:01:48 And each of those is a different language, so your mental stress speaks to you in a language that is different than your emotional stress.
0:01:54 But if you learn that language, then you can easily deal with that stress when it happens.
0:01:58 And it’s simple techniques, so we should cover as many of them as we can.
0:02:00 So, first of all…
0:02:04 Congratulations, Dioverseer Gang. We’ve made some progress.
0:02:11 63% of you that listen to this podcast regularly don’t subscribe, which is down from 69%.
0:02:14 Our goal is 50%.
0:02:20 So, if you’ve ever liked any of the videos we’ve posted, if you like this channel, can you do me a quick favour and hit the subscribe button?
0:02:25 It helps this channel more than you know, and the bigger the channel gets, as you’ve seen, the bigger the guests get.
0:02:27 Thank you and enjoy this episode.
0:02:33 Mo, how are you doing?
0:02:36 I’m here again. Love it.
0:02:39 It’s always a pleasure to be with you, Steve.
0:02:54 I am doing… I am somewhere between the best time of my life and the most interestingly inviting for change time of my life.
0:02:56 What do you mean?
0:03:04 I think I’m… Thanks to you, of course, by the way, and many others. I think my message is getting to a lot of people.
0:03:15 I think that’s really, really, really… It feels such an honour to be actually making progress on my mission and what I stand for.
0:03:26 I have to say, I think the world is changing in so many ways that doing what we’ve always done may not deliver the same results.
0:03:44 So, I feel that I have to revisit very deeply how I can continue to help, how I can continue to explain what I think will be probably the most needed in the times to come,
0:03:53 but also not… I think most people don’t realise how different the world is going to be in the next five years.
0:03:55 Are you talking about AI again, Mo?
0:04:00 It’s not just AI, Steve. We know that. It’s not just AI. It’s not just AI.
0:04:02 What is it?
0:04:16 Remember last time we met, in closing, I was telling you we’re hitting the perfect storm. Economics, geopolitical, climate, AI, synthetic biology.
0:04:29 Yeah. And I think the highlight of it is what I call the end of the truth, if you think about what’s about to happen in our world.
0:04:40 And I will openly say this is going to be the most stressful time of any generation that we’ve ever met, you and I.
0:04:54 It is so disruptive in so many ways. It’s so disruptive. It doesn’t have to be stressful. It can be navigated so beautifully, but it is going to be so unusual, so unfamiliar for so many of us, I think.
0:04:56 What’s going to be the cause of the stress?
0:05:04 The biggest reason is the pace and the unfamiliarity of the change.
0:05:09 It’s not the devastation of the impact, if you think about it.
0:05:30 As I said, I think we can all sail through this. I mean, a big part of my focus this year is to help explain how people can see all that’s happening and really sail through it in a way that doesn’t halt the progress, if you want.
0:05:43 But so much change in such a short amount of time, I think the reality is that humans become very stressed when we have a lot of unfamiliar change happening in front of us.
0:06:12 And I think this is where we stand today. We stand in a world where I think it’s led by economics the level of debt in Western societies that cannot be fixed with the normal execution of fiscal policies that leads governments to dilute our economies in ways that are affecting, that is basically everyone feels.
0:06:38 But I have to admit, I think that the current economic and geopolitical view of the world is leading lots of governments in the world to create conflicts that are going to expand beyond the current horizon.
0:06:47 I don’t know if this is how we want to start the conversation, but I believe, you know how it is, wars are not the results of conflict.
0:07:02 Conflict is the needed trigger to start a war or the illusion of a conflict is the needed trigger to start a war that helps fiscal policy and sets geopolitical stance on situations.
0:07:22 And I think our world is becoming quite interestingly a world where the truth is morphed in ways that you and I are unable to figure out so that we can agree to the leaders doing things that we shouldn’t allow them to do.
0:07:38 And as a result of that, we most of us are going to be in a dilemma economically, politically, sometimes safety-wise and sometimes purpose-wise, very unusual times.
0:07:49 When you think about the times we’re living in more broadly, what is the most important sort of context in your mind for the viewer to understand?
0:07:54 If they’re trying to understand how you’re seeing the world right now, because you’ve written a book now about the subject of stress.
0:08:03 And I know that you’re someone who’s got so many different books in your mind and in your soul that you’re always working on sometimes for years and years, sometimes those books never make it out.
0:08:17 So for you to commit your energy and time to writing a book about stress, for me, as someone that knows you well, it is a clue of sorts to a perspective you have on the nature of the world.
0:08:21 What is that nature of the world? What is the backdrop there that you’re seeing?
0:08:38 It is the top topic in my mind. First of all, I wrote this because of my co-author, Alice. Alice came to me at a point in time and she said, you cannot continue to write about happiness and well-being without addressing stress.
0:08:53 Alice herself had a very stressful stage of her life in her 20s and she learned through it that it’s not the events of your life that stress you, it’s the way that you deal with them that does.
0:09:05 And so we started to work on this around 2021, but then we suddenly recognized that this probably is the topic of the time.
0:09:12 So Unstressable is a part of a big strategy to try and get a million people out of stress every year.
0:09:27 Simply because I think the mounting stress in the world is one, because of events outside most people’s controls and two, it’s because stress will cause more stress.
0:09:42 So what is happening in our world today, you will walk the streets and you feel it. You can easily see that people are struggling economically, for example, and so they are behaving in ways that are stressing others.
0:09:53 It’s a bit less safe in the city of London, it’s a bit more challenging to make ends meet and so on and so forth.
0:10:06 So the truth of the matter is that the events are leading those who are not capable of dealing with stress to a situation where they will be more stressed.
0:10:14 And you asked me what is the state of the world, I think the state of the world is that we, let me try to explain this.
0:10:29 Think of hunters’ gatherers. When the best hunter in the tribe went out to hunt, you could probably feed the tribe for a couple of days more.
0:10:39 When the best farmer managed his or her farm better, you could probably feed the tribe for a month more.
0:10:52 When the best manufacturer manufactured something, you could probably feed or serve the world for a month more. Scale continues to grow, right?
0:10:59 But at the same time, the gain of the best hunter was probably two more wives.
0:11:07 The gain of the best farmer was probably millions of dollars. The gain of the best industrialist was probably billions of dollars.
0:11:22 The reward that you get as a result of automation, so think of it as the conduit that you put your efforts through to get something on the other side, gets magnified a long time.
0:11:31 Now, with what is about to happen from an economic and technological point of view, the gains are going to become massive, right?
0:11:43 So one platform owner, such as OpenAI, for example, will almost entirely own, for a while until they are disrupted, the commodity that we call intelligence, right?
0:11:51 They will almost have a plug in the wall where you plug in and you get 100 IQ points more, right?
0:12:03 The amount of power that this generates for the company, for the country, for the economy, for the culture becomes prohibitive of every other company and every other culture.
0:12:06 And so everyone’s competing, right?
0:12:13 Most people don’t talk about that because they’re not aware of the scale of the conflict, if you want.
0:12:30 So we are about to head into a world where nations that are struggling economically have found an opportunity to get out of where they are at the expense of the rest of society.
0:12:35 And that’s going to cause a lot of stress. It’s going to cause stress in the replacement of jobs.
0:12:43 It’s going to cause stress economically. It’s going to cause stress about the uncertainty of geopolitical landscape.
0:12:52 It’s going to cause stress around, you know, even I am not able to keep up with the speed at which technology is changing, right?
0:13:02 So that becomes all of that change, all of that uncertainty, I think, is going to cause a situation where a lot of us are dealing with things that might make us anxious.
0:13:07 I was looking at some of Ray Kurzweil’s work. He’s obviously one of the leading futurists in the world.
0:13:15 And there was a chap called, I think it was called Michael Simmons that studied his work and produced some predictions based on his predictions.
0:13:22 And he said that if you’re 10 years old now by the age of 60, you’ll experience a year’s change at today’s rate in 10 days.
0:13:29 If you’re 14 now, you’ll experience, by the time you get to 60, you’ll experience a year’s change in three months at today’s rate.
0:13:38 And in the 21st century, we’ll experience, I think he said 10,000 years of change, which is a thousand times more or whatever than the previous century.
0:13:48 I remember thinking about how one can navigate that without losing their minds, to be honest.
0:13:53 If the world is changing at such a speed and you surely would feel disempowered to some degree.
0:13:59 Yeah. I mean, one of the very first principles of Unstressable is the idea of limit.
0:14:03 So it’s the idea of being able to choose what to let in and what not to let in.
0:14:11 Because there is that constant attempt to keep up with what’s happening that goes beyond human ability.
0:14:16 And in reality, as I said, I can’t even keep up with what’s happening.
0:14:22 I don’t know if you’ve seen the latest editions of ChatGPT or Sora or whatever.
0:14:30 You can now have full conversations, full conversations with an engine that appears very human, that changes its tonalities,
0:14:36 that answers in a very clever way, that is so political and so well presented.
0:14:43 You know, when you ask the difficult questions, it will say things like, “Oh, no, you know, this is subject to human ingenuity.”
0:14:51 And when humans do this, they will say, “Seriously? Like a machine is so good at giving me the answer that politicians give me?”
0:14:59 And it’s quite interesting when you really think that this is, last time we spoke about, you know, AI was what, a year ago?
0:15:14 There is a point in time where your well-being is not, as a matter of fact, all the time your well-being is not the result of the events happening in your life.
0:15:22 You know, as I said, the slogan of Unstressable is, “It’s not the events of your life that stress you, it’s the way you deal with them that does.”
0:15:33 Right? And there is a point, we were chatting before we started filming, that, you know, you and I make choices, you and I make choices that stress us.
0:15:40 Right? And believe it or not, we make those choices not because we’re not intelligent enough to recognize the impact.
0:15:44 We make those choices because we are so caught up in that cycle.
0:15:49 Right? And that cycle keeps speeding up and you get caught up in it.
0:15:54 And you and I are the kinds of people that, you know, think a little too much of ourselves.
0:15:57 Like, I can keep going, I can keep faster, I can go faster.
0:15:59 Right? I can take more.
0:16:06 The truth is, no, I think we’re entering a time of human evolution, if you ask me.
0:16:11 But it’s about time that you make your well-being your number one top priority.
0:16:13 Your number one top priority.
0:16:22 Because it seems to me that we are all getting into, forget all of the big picture stuff, you know, economic and geopolitical and so on.
0:16:30 But ask me how many of the people that you know, friends, acquaintances, coworkers, whatever, who are not stressed.
0:16:40 Right? There are studies now that will tell you 70 to 80% of clinics’ visits, of doctor visits, are because of stress-related illness.
0:16:42 Right? This is quite serious.
0:16:49 And, you know, sometimes you look back at COVID days and you say, “This is the biggest pandemic of our time.”
0:16:52 It’s not. Stress is the biggest pandemic of our time.
0:16:59 By a very, very, very large margin, almost everyone you know is stressed in an interesting way.
0:17:03 Right? Now, stress in itself is not a bad thing.
0:17:09 You know, if you have a presentation or a podcast with an important person tomorrow and you’re preparing for it, stress is good for you.
0:17:15 Right? But the truth is that we are getting to the point where good is turning into burnout.
0:17:18 It’s turning into anxiety. It’s turning into panic attacks.
0:17:24 It’s turning into, you know, it really is getting the toll on, you know, we’re all suffering.
0:17:26 So we have to change that.
0:17:31 We have to find a way where we can actually deal with our world as it is.
0:17:38 Because we’re not going to be able to change that world so that we’re not as stressed by it as the world is making it.
0:17:44 You know, sort of dictating to us that we should be that stressed.
0:17:49 In the book, you describe stress as the new addiction.
0:17:50 Mm-hmm.
0:17:53 Why are we addicted to stress?
0:17:57 There’s a status symbol.
0:17:58 It’s a status symbol.
0:18:04 So there are two ways we invite stress proudly into our life.
0:18:09 One way is I’m busy is a badge of honor now, right?
0:18:12 It’s like I’m busy means I’m wanted, I’m needed, okay?
0:18:16 It means that look at me, you know, I have enough to do, right?
0:18:22 And some, sadly, if you’re not in that space, you start to tell yourself maybe I should be in that space.
0:18:26 The opposite of sanity if you ask me, right?
0:18:32 Other is because we’re unable to sit with our brains.
0:18:38 We’re unable to simply say, look, I’m just going to sit down and reflect on the week.
0:18:43 Because if you, you know, if you start to sit with yourself, demons pop up.
0:18:46 Like, oh, you’re not so, you’re not good enough.
0:18:49 Oh, you know, they didn’t like you when you said this, right?
0:18:51 All of the negative thoughts pop up.
0:18:58 And interestingly, that psychological discomfort, if you want, one of the easiest way beyond social media,
0:19:03 one of the easiest ways to get rid of it is to keep your brain busy in something else.
0:19:05 So you keep adding stuff, right?
0:19:10 And in a very interesting way, I think you and I both experienced that.
0:19:16 You make decisions, you design your life, and then the stress follows.
0:19:19 Two and a half months later, okay?
0:19:22 I know for a fact, this is my fourth book, right?
0:19:28 And even though Alice is really, really, really doing an amazing amount of the work that’s needed for the book,
0:19:31 I get burned out every book, right?
0:19:39 Publishing a book is just a grueling job, simply because people don’t buy books because of the content that’s in them, right?
0:19:42 They buy them because of the marketing that you do about them, right?
0:19:46 And it’s, you know, it’s my biggest job, if I want to get a million people out of stress,
0:19:52 to simply make people pre-order the book, because if they pre-order the book,
0:19:56 the book pops up on the best-seller list, and then a million people, not a million,
0:20:00 but, you know, 100,000 people get to see it every day and think about stress, right?
0:20:05 The challenge is, you know it’s going to happen.
0:20:11 And yet you add a couple of speaking engagements and four podcast recordings and one trip to do this, right?
0:20:16 And then in the middle of all of this, which actually was my year this year, and, you know, my mom fell and, you know,
0:20:20 I lost my brother and my sister, and, you know, it was a very difficult year,
0:20:27 but I didn’t know that this was going to be the case back in November when I was planning my February and March, right?
0:20:33 And so we’re going through those cycles, and then suddenly life pops up and goes like,
0:20:43 “All right, let me show you what it is, okay?” And yet, you know, on the next book or on the next tour or on the next, you know,
0:20:48 work appointment, we just overload ourselves to the point that is beyond human.
0:20:54 It is, if you ask me, it has all of the symptoms of addiction, okay?
0:21:07 You know, it is a, you know, a substance almost that we’re using because it justifies to us that, you know, this is the way we should live.
0:21:10 So what would my workaholic brain say?
0:21:18 My workaholic brain would rebuttal you Mo and say, “Well, if I don’t load my calendar and if I don’t work 100 hour weeks,
0:21:25 then I’m going to miss out on my own potential. I’m not going to live the life I could have lived.
0:21:33 I could, you know, if I keep working like this, I’m going to be able to get a big plane and a mansion and a sports car
0:21:37 and I’m going to be free and I’m going to have the best holidays and the best food.”
0:21:39 So that’s why I’m doing it.
0:21:47 Absolutely not the truth. You know that for a fact that the week you don’t work is the week you are most productive.
0:21:53 You know that for a fact that, you know, that, I mean, think about it.
0:22:00 I could load my calendar with a million podcast interviews and that would never allow me the time to write a book.
0:22:12 The reason why we, you may have a diff, you may make a difference to anything, to your relationship with your loved ones,
0:22:22 to your career, to your, you know, a contribution to whatever is because you allow yourself those spaces
0:22:29 where in which creativity happens, in which ingenuity happens, in which real connection happens, in which, you know,
0:22:35 and you know that for a fact, you know, for a fact that you’re heading to Australia,
0:22:43 and that you’re going to produce nothing in that trip other than consuming what you’ve produced before.
0:22:44 Correct?
0:22:45 Yeah, that’s true.
0:22:49 Yeah, and so the question is where is the balance?
0:22:58 Is the balance in me loading my calendar for my potential or is the balance in freeing my calendar for my potential?
0:23:02 So this year, for example, I have, I struggled with two things.
0:23:07 I mean, my team is an incredible team who are very motivated, very, very hardworking,
0:23:11 and each carries a separate responsibility, right?
0:23:18 So they’d all pull on my availability, right, to get things achieved.
0:23:20 And so what do they do?
0:23:24 One will pop up and say, I have this incredible guest, you know, this Stephen Bartlett guy’s great guy.
0:23:26 You should have him on your podcast.
0:23:27 You’re going to be in London that day.
0:23:29 Why don’t you invite him off, right?
0:23:33 And then another will say, oh, but hold on, you know, this newspaper wants to talk to you.
0:23:38 And then a third will say, oh, but there is this customer that wants you to speak and so on, right?
0:23:44 And what ends up happening is that you and I don’t blame you and every one of us.
0:23:49 When presented with opportunities, you go like, come on, man, push yourself a little bit, right?
0:23:50 Two things happen.
0:23:53 You push yourself to the point where you end up getting burned out.
0:24:01 By the way, I say that with love, but especially when you get older, like your body just can’t take it anymore, right?
0:24:09 At the same time, what ends up happening is that you’re depriving yourself of the true productivity.
0:24:15 The true productivity is that one hour in the morning where you’re not stressed, where your calendar is not loaded,
0:24:19 where you sit down and write the perfect email to someone that changes something
0:24:22 or make the perfect call to someone that does something for you.
0:24:27 You write down a concept that fits in your next book and so on and so forth.
0:24:28 And that applies to everyone, right?
0:24:35 It is that one hour in the morning where I make my coffee and I sit with Hannah, my wife, and you connect so deeply, right?
0:24:36 It’s that one hour.
0:24:40 And the question is, how valuable is that?
0:24:45 How valuable is that hour as compared to the consumption hours?
0:24:55 All of the hours where you’re being used not to realize your potential, but to react to potentially you’ve already achieved.
0:25:04 And for all of work, I mean, when I ran my business at Google, I refused to be in meetings openly.
0:25:07 I was like, why?
0:25:09 And by the way, I encouraged my people.
0:25:14 The idea of showing up in a meeting is just to say, hey, by the way, I’m here.
0:25:18 I clicked in in the morning, stamped my entry card or whatever.
0:25:22 I don’t know what you call it in English, but I attended and I’m alive.
0:25:23 Look at me.
0:25:26 I’m sending an email just so that I exist, right?
0:25:31 I think in my entire career, 12 years at Google, I sent four emails.
0:25:33 I initiated four emails.
0:25:38 Okay. Yes, I responded to two emails that basically said, Moe, what do you think of that?
0:25:40 If an email didn’t say Moe, what did you think of that?
0:25:41 I wouldn’t respond.
0:25:43 Why?
0:25:45 They’re not asking for my opinion.
0:25:46 Why should I?
0:25:49 Why weren’t you sending initiates and more emails?
0:25:54 Because you initiate one email and you get a shitload of emails back, right?
0:25:56 And what’s the point?
0:25:57 Right?
0:26:02 Why don’t you just simply tell yourself, hey, by the way, I have no need to prove that I exist.
0:26:07 The proof that I exist is I deliver my numbers, right?
0:26:10 And so when I initiated an email, people read it.
0:26:12 So how did you get things done then?
0:26:13 Called people.
0:26:14 Phone calls?
0:26:23 Or walks or conversations in the corridors or, you know, a quick, like, hey, by the way, what’s up with this?
0:26:30 And we had weekly reviews and we had, you know, lots of connections, human connections, right?
0:26:37 By the way, most of the time, nothing requires you to interrupt the flow, most of the time, to interrupt the flow of the weekend.
0:26:42 Nothing cannot be discussed in the weekly review on Monday, right?
0:26:47 And I think that the reality is that we’re creating, we’re saying it’s an addiction.
0:26:59 You’re creating all of those circumstances to make it look like everything is so, you know, like, so crucial and it’s so urgent and it’s so important
0:27:03 because we can squeeze out that 5% more efficiency.
0:27:12 Yeah, I give up on the 5% more and 95% of the efficiency you can achieve with 20% of the work.
0:27:25 I’m trying to figure out if there’s, you have to concede that you will be less innovative, productive if you wean yourself off your stress addiction.
0:27:28 Because this is obviously the battle I think I have with myself, if I’m honest.
0:27:34 I think I tell myself the story that, you know, working really, really hard, working all hours and really throwing myself into it
0:27:39 is because I’m going to get close to my potential and then someday I don’t have to work as much, my life will be free.
0:27:43 And these are the kind of, you know, narratives I tell myself, which as I say, I know, I’m like, that’s embarrassing.
0:27:46 Sorry, I am so sorry I laughed.
0:27:54 But this is identical to the story of, you know, there is this very, very interesting fable of the billionaire that goes to the beach somewhere
0:28:01 and he finds a fisherman and the fisherman goes fishing and he gets two fish, you know, sells one in the market and then feeds his family the other one.
0:28:06 And so the billionaire goes like, no, no, no, no, you’re wrong. You’re wrong. You’re doing this wrong.
0:28:15 You should, you know, go get four fish or as many as you can and, you know, and basically sell them in the market.
0:28:20 And he goes like, why? And he says, then you can buy a bigger boat. And what do I do with a bigger boat?
0:28:27 You buy even more, you get even more fish, right? And, you know, what do I do with that? You sell all of it and you get a fleet.
0:28:30 And, you know, what do you do with the fleet? You get even more fish.
0:28:39 And he says, why? And he goes like, then you can retire happily and sit on, you know, live in a place near the ocean and go out in your boat every morning.
0:28:44 And the guy goes like, I’m going out in my boat every morning already. Like, why are you telling me this story?
0:28:55 We’ve been given a dream. We’ve been given a dream. Okay. And that dream is more is better. Faster is better.
0:29:02 We’ve been given a dream that says, I need to, I need a billion dollars to feel comfortable. Not really.
0:29:07 I mean, you’re not, you’re not a fancy guy. You don’t drive a Lamborghini, right?
0:29:16 So the truth is, the truth is, we really, really, really can have a much bigger impact and impact on what, by the way?
0:29:27 Because if the impact is I’m going to change the world, is that a better and more important impact than I’m going to hug my daughter?
0:29:32 Because think about it. Relatively, I’m going to spend time with my girlfriend or my wife.
0:29:39 I’m going to, you know, relatively, it’s you succeed at what you set your priority to.
0:29:51 And is there a balance somewhere? Is there a balance that says, I’m going to limit my life to achieve impact, but the 95% right?
0:29:56 Give up the 5% and save yourself 80% of the effort.
0:30:02 Most people, when people go to work, I’m going to say this, it’s going to upset a lot of people.
0:30:07 But 80% of the stuff you do at work is just to prove you’re alive.
0:30:13 Okay? 20% of what you do at work actually achieves the numbers.
0:30:16 Okay? That’s the truth of all work generated.
0:30:25 And in your own day, you know, can you actually do it with the objective of, I’m going to achieve 100% of my target?
0:30:31 110% of my target. But I’m going to do that with the minimum amount of effort.
0:30:34 Fairly to my employer, I’m not cheating anyone, I’m delivering.
0:30:38 Is the problem that we don’t have a target? Because I don’t have a target.
0:30:42 So for me, it’s because I can, I should.
0:30:51 I maximize whatever I can do to achieve financial gains or, you know, a followers gains or numbers on the podcast and so on.
0:30:57 Amazing. Just add a target and say, and I maximize my well-being in the process.
0:31:01 Suddenly the equation becomes incredibly different.
0:31:06 It enables you to do this longer. It enables you to do it more effectively.
0:31:11 One of the backbone models of Unstressable is something we call the three-else.
0:31:20 Limit, learn and lesson, right? And limit, believe it or not, is the absolute core of a lot of what we call
0:31:25 nuisances. So let me try to explain this at the very top level.
0:31:33 The sources of stress in your life, we call them a ton of stress, T-O-N-N, right?
0:31:37 And, you know, trauma, obsessions, nuisances and noise.
0:31:44 Trauma happens from outside you. It’s a major change in your life and it hits you so hard and it breaks you for a short time.
0:31:57 But believe it or not, 91% of people will face at least one, but often several, PTSD-inducing traumatic event in their life.
0:32:04 That’s like the loss of a loved one or, you know, losing your job so unexpectedly to the point you have to suffer or whatever.
0:32:07 Okay? Being in a war zone and so on.
0:32:12 Believe it or not, 93% of them will recover within three months.
0:32:15 Trauma is not what breaks us, right?
0:32:23 The interesting stuff that breaks us is the long application of obsessions, nuisances and trauma and noise.
0:32:28 Obsessions are macro issues that you tell yourself.
0:32:30 Don’t exist in the real world at all, okay?
0:32:34 Like, I have a belly, a little belly, so no one will ever love me.
0:32:38 You can obsess about this for the rest of your life, right?
0:32:46 And make it your life story and basically create a lot of stress as a result of that script that you told yourself, okay?
0:32:50 You know, nuisances are the little ones, the little forms of that.
0:33:01 You know, things that are triggered every day by you passing in front of the mirror as you walk out of the door and you go like, oh man, you’re still that or whatever, right?
0:33:06 Believe it or not, most of our stress, however, comes because of what we call nuisances.
0:33:11 Nuisances are stressors that don’t break you, they’re not trauma, okay?
0:33:15 But there are so many of them that you include in your life, so many of them.
0:33:25 When Alice wrote, you know, the limit bit of the chapter, she wrote a beautiful script about the first five minutes or ten minutes of your day
0:33:31 and she started to count the stressors that you trigger in your life in those minutes from the very loud alarm, right?
0:33:42 To the, you know, opening your social media and seeing something upsetting or, you know, opening WhatsApp and getting a message you don’t like and so on and so forth, right?
0:33:47 And this is five minutes, ten minutes, before you even had your coffee, you get ten, fifteen stressors.
0:33:52 The trick is how beneficial for your life have those been.
0:34:00 And if we’re aware, if we’re able to look at those stressors and say, hold on, I’m going to take an inventory of all of the things that stressed me last week.
0:34:09 Okay? A genuinely honest inventory and I’m going to tell myself, oh, by the way, I don’t need this, I don’t need this, I don’t need this, I don’t need this, right?
0:34:16 My commute, if I leave ten minutes early, would it be easier? If I leave ten minutes late, would it be easier?
0:34:22 If I take music or the diary of the CEO podcast with me, would it become easier, right?
0:34:32 And if you actually attentively, deliberately look at all of the new senses in your life, how many of them can you limit?
0:34:40 Countless. I promise you, you can limit countless new senses. You can remove that friend that’s annoying you, okay?
0:34:46 By simply texting them and saying, I don’t want to be your friend anymore, or simply winding down the conversations.
0:34:52 Or when they send you something or talk to you about something, you go like, oh, very interesting, right?
0:35:01 Instead of engaging in those things, can you limit the amount of junk food you let into your life?
0:35:07 Can you limit the amount of restrictions and control that you apply to yourself in your life? And millions of little things.
0:35:09 A lot of them feel like obligations.
0:35:13 Do they really? Yeah. Yeah, do you want to live out of obligation?
0:35:20 Do you know what I mean? Friendships feel like obligations. We’ve committed to do something, go to an event, take part in a charity, whatever it is.
0:35:28 And they feel like obligations now, so we feel like we have to see it through, even if it’s causing us stress or discomfort.
0:35:33 It’s amazing coming from you, because you’re one of the most shrewd business people I know.
0:35:39 I’m not even talking about myself, although actually I am talking about myself, because some of the things I was thinking about do feel like obligations.
0:35:45 Of course. Do you wish I could just… And how do you do that in business, Steve? I know you really well.
0:35:51 You’d say a straight no without explanation. You wouldn’t even apologize.
0:35:59 It’s the things that I’ve already managed to tie myself in, because you know, old Steve overestimated future Steve’s capacity.
0:36:02 Old Mo and Future Mo.
0:36:10 Old Steve stitches up future Steve, because old Steve is super ambitious and he doesn’t understand there’s only 24 hours a day.
0:36:23 Look, I mean, I’m not immune to this. It’s actually my biggest issue. My biggest challenge is, at the beginning of this year, I sat down and I realized I had 18 full-time jobs.
0:36:29 Sounds familiar, right? And I cut them down to nine, right?
0:36:36 And I went to everyone I love and I celebrated and I said, “Look, I cut them down by 50 percent.” And they looked at me and said, “They’re still nine.”
0:36:39 You must have had to upset some people.
0:36:43 I simply said, “That’s it. We’re not doing this project.”
0:36:45 You’re going to hurt some people’s feelings there.
0:36:52 The truth is, by the way, I think we’re talking at your life and my life, what this applies to everyone listening, right?
0:36:57 You have this person that constantly calls you and says, “Hey, let’s go out for coffee.”
0:37:00 And the coffee’s annoying like hell, right?
0:37:04 And you’re like, “Yeah, but I’ve known them for 20 years and they’re really lovely.”
0:37:13 I swear to you, I had one of my really close, wonderful friends who was really, really struggling with his ego.
0:37:20 So most of the conversations would be around him trying to prove that he’s good enough.
0:37:28 And I had a lovely conversation with him. I said, at the end of one of those coffee meetings, I said, “I think we shouldn’t meet again.”
0:37:33 He said, “What do you mean you’re traveling?” I said, “No, no. Every time I sit next to you, you make me miserable.”
0:37:40 And he said, “Why?” And I said, “Because you’re constantly trying to do A, B, and C. Can you change that, please?”
0:37:42 Right? Simple.
0:37:47 If he managed to change it, I would have stayed. He didn’t manage to change it.
0:37:54 We met again and I said, “Look, I love you very much and I think we should be friends, but not to the point where we meet every Sunday.
0:38:00 Doesn’t make any sense for me to volunteer part of my Sunday to suffer.”
0:38:08 Right? And it is actually quite possible to do that lovingly by saying, “Look, I realize that you are in this stage.
0:38:13 It’s not my responsibility to take you out of it, by the way. That’s not what friends are for.
0:38:23 My responsibility as a friend is to be there when you ask me a specific thing that relates to what you’re going through that I’m capable of providing.
0:38:29 But just sitting there for four hours to listen to something that I’m not able to change doesn’t make any sense.
0:38:34 Right? And some of our listeners will be stuck in that relationship. Right?
0:38:39 That is really abusive or really not effective. And what are they doing?
0:38:45 It’s an obligation. We’ve been together for four years. He or she is not that bad.
0:38:57 Is that the truth? Can you make choices that simply say, “I will put my well-being, my mental well-being first”?
0:39:04 What is the short-term cost of putting ourselves first? Because that’s often the thing that prevents us doing it.
0:39:11 Is there a clear short-term cost? I understand the long-term gain potentially, but the short-term thing is the thing that keeps us in prison.
0:39:18 Hannah, my wonderful wife, is a therapist. Therapy is not a topic. Psychology is not a topic I researched heavily.
0:39:29 She’s teaching me quite a bit. One of the biggest eye-openers for me is that she said, “We love consistency. We hate change, even if change is good for us.”
0:39:42 If we follow a script that says, “I am ugly” or “I am not good enough” or whatever, changing that script, that script is painful.
0:39:54 But changing that script is more painful because your survival mechanism says, “I’m familiar with this pain. I know how to deal with this pain. I don’t want the uncertainty.”
0:40:04 The way we started this podcast, and you asked me what is the most stressful thing about the modern world is that unfamiliarity of the future.
0:40:11 We’re unable to know what it looks like. And so we resist. We resist the change. We say, “Look, I am in this place. I know how to do it very well.
0:40:18 It’s hurting my back. It’s keeping me on long flights. It’s doing this. It’s doing that, but I’m really very familiar with it.”
0:40:36 I always make a big joke about this. When I was leaving Google X, my one billion happy mission was 10 million happy when we started the first print of the book.
0:40:46 And 10 million took eight weeks. You have to tell yourself, “Sorry for my English. Fuck Google.” I have to focus on this.
0:40:52 But when I was leaving Google and Google was so kind to me, and I was very fortunate, and I made a reasonable amount of money.
0:41:00 I don’t have most of it now anymore. But at the time, I started to tell myself, “But what about the future of I am my daughter?
0:41:07 But what about my accent and her needs? What about this? What about that? Do I have the financial resources to do this?”
0:41:16 As a typical engineer, I started that spreadsheet. Put every possible expense, put every possible source of revenue, and so on.
0:41:26 And it appeared to be okay. And so my brain volunteers to tell me, “Oh, but hold on, Moe. What if there is a nuclear war?
0:41:36 Because the Iranians don’t agree with the Americans and that the nuclear dust comes to Dubai, so your real estate portfolio in Dubai gets wiped out, and what will happen then?”
0:41:48 And yeah, if you want to continue to hold on to your safety mechanisms, you’re going to end up in a place where there is always something that could go wrong.
0:41:57 And the answer was, if that happens, I think I’ll be a lot more concerned about other things than how much revenue I’m making at the time.
0:42:09 And the truth is, for every single one of us, we are afraid of the change, so we stick to the familiar. And the familiar could be killing us.
0:42:16 And it’s quite interesting that we know it could be killing us, whatever scale you are in in the world.
0:42:24 You’re studying something you’re not enjoying, but it’s familiar. I went on that path. It’s been three years already.
0:42:29 And I’m not saying jump and say, “That’s it,” and start over. That consistency matters.
0:42:40 But tell yourself, “I have one more year to finish. I’ll finish this year with the minimum effort to achieve the result, and I’ll start to look at other parts of my life by reinvesting my hours.”
0:42:46 You’re stuck in that relationship, but dating is horrible. I don’t want to leave that person around.
0:42:52 Yeah, but you know if it’s not working that sooner or later, you’re going to leave the person, right?
0:42:57 And I think my story and your stories are great examples of what happens when you leave that person.
0:43:05 I mean, not yours, but mine, like when you’re available, so that when the right person shows up, you’re there.
0:43:16 Your true obligation to yourself is to put yourself in those situations of uncertainty that you chose calculated risks rather than let the world push you.
0:43:23 Like Alice constantly speaks about, the world will always push you to either heal or change direction.
0:43:31 Quite interestingly, the way we write both of us is very, very interesting because Alice is so soft and feminine and spiritual in her writing.
0:43:35 I’m a freaking engineer, like everything to me is an equation and a bullet point and so on.
0:43:41 So I always say the world will push you to change direction or to learn braniac.
0:43:45 She says the world will push you to change direction or to heal.
0:43:51 They’re more or less the same, but learning is like sort of the braniac process of it and healing is the…
0:43:58 So why not get yourself in the place where the world wants you to be so that you heal or change direction?
0:44:01 Why not make that decision yourself?
0:44:04 So many of us contend with loss aversion, don’t we?
0:44:11 Daniel Kahneman, he passed away, I think three or four days ago, and he’s a real pioneer.
0:44:14 He was an amazing writer, an amazing thinker.
0:44:19 He was incredible, a really, really incredible individual that’s inspired so many people, including myself in so many ways.
0:44:23 But I remember that paper he produced, I think in the 1980s, about loss aversion.
0:44:25 I know, the paintings.
0:44:27 Do you remember that?
0:44:28 Yeah.
0:44:39 And in that work where he discovers this term loss aversion, he talks about how humans need the gain to be two to three times bigger than the thing they lose.
0:44:40 The possible loss, yeah.
0:44:47 Yeah, so the pain we experience from losing 10 pounds on the floor or 10 dollars on the floor isn’t equal to the pleasure we experience from finding 10.
0:44:52 We have to find 20 or 30 to equal the pain of losing 10.
0:45:02 And that speaks, I think, in some parts why people stay in this situation they’re in, because for me to go after a better relationship, it better appear to be two to three times better than the one I’m going to lose or the job.
0:45:05 It has to appear to be two to three times better than the one I’m sacrificing.
0:45:07 And that almost keeps us pinned down.
0:45:12 I actually did a bit of research a couple of years ago as to why we have loss aversion, like what’s the evolutionary basis.
0:45:18 And the best answer I could find was that we come from a background of trading with, like, other rapes and stuff.
0:45:22 And there’s often a risk that the person might not trade back.
0:45:24 So we factor that into the trade.
0:45:28 We factor in the probability that it won’t be an equal trade.
0:45:30 Life’s not an equal trade.
0:45:32 We pursue things and we don’t get them.
0:45:37 And I think that’s part of what’s holding us in situations that aren’t serving us and in the stress you describe.
0:45:47 It’s surprising, though, if you look back at your life and you really take a factual view of the history of your life.
0:45:52 Most of the time when you lost something, you opened up a space that allowed something else to walk in.
0:45:55 This is the truth of life.
0:46:01 If you lose a job, that’s the only time when you’re allowed to actually find another job.
0:46:07 Shame hindsight doesn’t have the wisdom of foresight.
0:46:09 Because your brain is a survival mechanism.
0:46:16 Your brain is constantly ignoring all that you’ve learned and saying there could be a nuclear war.
0:46:25 And it’s quite interesting when you really think about it, because I always say if your worst fears have ever happened, you wouldn’t be here right now.
0:46:30 And by the way, if some of them happened, surprisingly, you’re still here.
0:46:32 Isn’t that interesting?
0:46:36 So yes, your worst fear happened and you made it.
0:46:40 Because you never factor in the reality of how resilient you actually are.
0:46:51 And I think that the trick really is also not the fact that we should be a little conservative and concerned about certain things.
0:46:54 But how much of our life should we be concerned about?
0:47:04 If you really rank the things that are important in your life, how many of them actually matter enough so that you don’t make the change?
0:47:06 Four? Five? Right?
0:47:10 But we hold on to 200,000 other things.
0:47:14 Below the four or five, 200, let’s say 2,000.
0:47:30 Realistically, for each and every one of us, when Hannah came to my home the first time, she looked at my home and she said, “Oh, Hannah is my wife. I fell in love badly.”
0:47:36 And again, because I had space in my life, just remember that.
0:47:38 We’re going to talk about that later.
0:47:41 Are we really? Are we going to talk about Unstressable at all?
0:47:48 When she came to my home the first time, she said, “Oh, because she follows my podcasts and she knows my works and so on.”
0:47:52 She said, “Oh, you’re not a minimalist. You’re a minimalist wannabe.”
0:47:54 And I said, “What do you mean?”
0:47:56 Because I am reasonably minimalist, right?
0:48:06 But she has that attitude to things where she says, “It’s only going to come into my life if I truly love it. Truly love it.”
0:48:12 I have 16 types of tea in my cupboard.
0:48:15 Some of them have never tasted, right?
0:48:18 She has two, but she really loves them, right?
0:48:20 And I think that’s the trick.
0:48:31 The trick is when you rank life, you hold on to that box of Earl Grey that you bought a year ago and you’re like, “Yeah, I’ll drink it one day.”
0:48:39 Will you really? You hold on to that friend that you met when you were four, and you know, “Yeah, this changed, you changed.”
0:48:41 But we hold on to those things.
0:48:44 And the trick is, can we actually let go of those things?
0:48:52 Can we leave the space for other things to come in or for us to chill and find expansion in our life?
0:49:00 So I used to have that attitude of trying every Saturday to throw 10 things away from my home.
0:49:03 Okay? Believe it or not, endlessly.
0:49:09 Endlessly, you can throw 10 things or give away 10 things from your home.
0:49:18 You know, last Saturday, I had this beautiful humidifier, you know, just to make the room a little more humid.
0:49:22 Okay? And I was like, “Should I keep it? Should I throw it away? Should I keep it? Should I throw it away?”
0:49:25 And then I plugged it in and it didn’t work.
0:49:27 I haven’t used it for like a year and a half.
0:49:33 And you have to imagine that so many of those things are there, they’re bugging you down, they’re stressing your life.
0:49:35 So if they’re not used, they’re stressing you.
0:49:39 And you can choose to leave them, just leave them behind.
0:49:43 Do you believe that? Do you believe that if you’re not using it, even if it’s just sat there, that it’s stressing you out?
0:49:49 100%. And you’re depriving it of the opportunity to live.
0:49:56 So think about, I know this is philosophical, but a humidifier is supposed to humidify, right?
0:49:59 It’s not supposed to sit there and look pretty.
0:50:03 If you’re not using it, someone else will use it, right?
0:50:12 And believe it or not, the simple impact of when they’re using it, you save them the need to actually buy another one, right?
0:50:17 And in doing that, you might have contributed a tiny bit to our planet.
0:50:26 And, you know, the hoarding that we have in our lives, the number of things that we keep, you know, I love Arabic incense.
0:50:38 And like everything, and you see sometimes silly things, like, you know, it’s so what each of those is like $10, I had like 14 different scents, right?
0:50:43 And then I realized, you know what, anytime I light an incense, I light one, okay?
0:50:48 And when I need to order another one, I’ll get it within one day.
0:50:53 So when this one is about to finish, and I’ve really enjoyed it, really loved it, I’ll order another one.
0:50:58 Limit. You’re supposed to constantly limit the number of things in your life.
0:51:05 By the way, you know, you may think it’s not taking away from your life, but it’s taking space, it’s taking attention,
0:51:11 it’s taking the space of something else, it’s, you know, requiring you to deal with it, clean it, dust it.
0:51:13 It’s just, why?
0:51:18 Is this what you refer to in that stress quadrant from Unstressable as noise?
0:51:22 Noise, no, noise is what happens from within your head.
0:51:23 Okay.
0:51:30 So it’s little stressors that you don’t, that don’t happen in the real world, okay?
0:51:42 It’s little stressors that, you know, when I’m looking at myself in the mirror or when I’m driving and thinking about, oh, you messed up on that thing, right?
0:51:45 It’s generated, so the ton of stress is very straightforward.
0:51:49 It is external and internal, macro and micro.
0:51:55 So if you look at stress coming from within you or from outside you, right, internal and external.
0:52:04 And if you look at it coming from a small reason of stress or a big reason of stress, the great example is trauma is macro external.
0:52:12 Macro, meaning it’s a very, very high stressful impact, you know, very significant, comes from outside you.
0:52:14 We don’t cause ourselves trauma.
0:52:16 Something else causes us trauma, right?
0:52:18 That trauma capital T here, huh?
0:52:22 And yeah, so it’s noise is micro.
0:52:30 It’s like that constant nagging in your head, like, you know, you need to, your hair is starting to show white.
0:52:34 Like it’s constant nagging, it’s like you’re getting old, okay?
0:52:36 It’s small, it doesn’t kill you.
0:52:41 But if you say it every day, it starts to become quite significant.
0:52:49 Which actually is really, I think, the most interesting part of stress is to understand that stress is very good for you, right?
0:52:51 Until it kills you.
0:52:56 And I think what most people don’t understand is that there are only three ways where stress will break you.
0:52:59 One is trauma outside you, but we said you’ll recover very quickly.
0:53:03 The other is burnout and the third is anticipation of stress, okay?
0:53:07 And these two are completely within your control.
0:53:14 So trauma is outside your control, but 93% will recover in three months, 96% will recover in six months,
0:53:17 and most of us will actually get post-traumatic growth.
0:53:20 So post-trauma, you’ll be fine, okay?
0:53:29 The majority of how stress kills us is burnout, which is a very large number of small stressors.
0:53:34 So the burnout equation, as I wrote it in the book, is the number of stressors multiplied by the intensity of each,
0:53:39 multiplied by the time of application of each, multiplied by the frequency of application.
0:53:41 So take a commute, for example.
0:53:50 If you commute as one stressor, multiplied by, if it’s a two-hours commute and it’s very annoying and you’re surrounded by people,
0:53:52 it’s very intense, okay?
0:53:56 And if you have to do it twice a day, it’s very different than if you do it four times a day, okay?
0:54:01 And if you have to do it every day, it’s very different than if you have to do it once a week.
0:54:04 So you add all of those up, the sigma of all of those,
0:54:10 when that reaches the breaking point of what you can carry as a human, you’ll break, right?
0:54:13 And normally, you’ll break because of a tiny thing.
0:54:19 Like, your best friend goes like, “Hey, Chubby,” and you go like, “What? I can’t take this anymore,”
0:54:22 and you cannot take out, go out of bed anymore.
0:54:25 You know, previously, you would go like, “Yeah, skinny,” whatever.
0:54:27 You would just laugh about it.
0:54:34 And I think the trick is to save yourself from burnout.
0:54:37 It’s not that one lost stressor, right?
0:54:42 It is all of the other 400 stressors that piled up
0:54:46 so that when that last one is applied, you break, right?
0:54:52 And it is quite interesting because we normally never break because of stress.
0:54:55 It’s not the event that breaks us, okay?
0:55:00 So one of the interesting topics in Unstressable is, of course, Alice,
0:55:08 in her very spiritual, soft, you know, practice approach, you know, wrote her parts of the book.
0:55:11 And I was like, Alice, I just still don’t get it.
0:55:13 And she said, “What don’t you get?”
0:55:18 And in my approach, I said, in physics, right, stress is very defined.
0:55:21 Stress is very clear in physics, right?
0:55:25 An object is stressed when you stress an object,
0:55:30 you apply a force to a square area to the cross-section of the object, right?
0:55:34 The object, the stress is not just the result of the force.
0:55:41 It’s not the external stressor, the external challenge or threat that we face that stresses us.
0:55:45 It’s your square area that also plays in that equation.
0:55:50 So basically, our stress as humans, if you apply the same concept of physics,
0:55:57 is the intensity of the challenges that you face divided by the skills and resources
0:56:01 and the abilities that you have to deal with that stress, right?
0:56:07 So the stress equation is the challenge divided by the resources, okay?
0:56:14 And that’s why someone like you may be able to carry things that would make someone freak out.
0:56:18 It’s the reason why someone like me would, you know,
0:56:22 laugh about things that made me freak out in my 20s, right?
0:56:26 Not because the event is different, it’s because you increased your resources.
0:56:29 So how does someone increase their resources?
0:56:32 Because I think everybody listening to this now, either they’re that person
0:56:35 or they know someone who flaps.
0:56:36 Yeah.
0:56:40 When things get a little bit tricky, they flap.
0:56:43 And what I’m saying flap, if you don’t know what I’m saying,
0:56:46 I mean like they panic or they worry or they have like a bit of a…
0:56:50 Panic and worry is a different topic, we should absolutely cover that, right?
0:56:55 So panic and worry is breaking down under the anticipation of threats, okay?
0:57:00 But when it comes to dealing with stress, right?
0:57:06 I don’t know how to say it, but someone at work when I used to be in the corporate world
0:57:09 would walk in and say, “Oh, the CEO has changed.
0:57:12 You know, we’ve been working on this deal for the last nine months
0:57:15 and the CEO has changed, everything has collapsed.”
0:57:17 And I’m like, “No, it hasn’t.
0:57:20 I’ve done 200 deals in my life where the CEO has changed
0:57:23 and you have to rebuild your network and you have to do this and that and so on.”
0:57:29 I mean, I think the most valuable example I remember in my life is to the 2008 crisis.
0:57:33 So when I joined Google, my boss, which I really adore at the time,
0:57:35 he was so direct and very shrewd.
0:57:39 And so the introduction, when I joined the management meeting the first day,
0:57:44 he says, “Hey, everyone, this is Mo. He’s bringing the average age of the company up.”
0:57:47 And I was like, “One more sentence, please. Please say something else.”
0:57:49 He didn’t. That was it.
0:57:52 The introduction is he’s bringing the average age of the company up.
0:57:57 But when the economic crisis of 2008 happened, Google completely panics.
0:58:00 And the older group goes like, “It’s not the first time.
0:58:04 We’ve seen economic crisis before. It’s cyclical. This is what happens.
0:58:06 Maybe we should behave this way.”
0:58:11 It’s the same event, but you have more resources because you’ve seen it over and over.
0:58:18 So it’s your accountability as a person to tell yourself that I need to learn the techniques,
0:58:22 that I need to understand to be able to manage stress.
0:58:28 And the way we wrote them in Unstressable is we said you get stressed in formalities.
0:58:33 You get stressed mentally, you get stressed emotionally, physically or spiritually.
0:58:39 And each of those is a different, I don’t know how to say it, a different language course.
0:58:46 So your mental stress speaks to you and responds to you in a language that is different than your emotional stress.
0:58:50 It’s different than your physical stress. That’s different than your spiritual stress.
0:58:59 But if you learn that language, then you can easily deal with that stress when it happens.
0:59:04 And it’s simple techniques. We probably should cover as many of them as we can.
0:59:08 But take the simplest thing. Mental stress is the kind of stress that wakes you up at 4 a.m. at night
0:59:12 because a thought is running through your head. You can’t stop it.
0:59:19 Simple techniques are write the thought down, promise yourself that you’re going to think about it in the morning.
0:59:27 Before you go to bed, most of the time, if you simply let the thought reside on paper, it won’t reside in your head.
0:59:34 And keep the promise. So when you wake up the next morning, actually think about that thought that you made the promise to your brain.
0:59:38 That you will. Simple technique. And there are hundreds of those.
0:59:45 We have in the mental stress space, for example, we have something we call the GYMMMMMM.
0:59:53 So eight different practices. And the trick here is, learn that technique.
0:59:59 Apply that technique and you will be able to deal with stress a little bit better.
1:00:06 And creating a support network. Your ability to question your thoughts.
1:00:14 I have a technique that I call Meet Becky. The idea that you allow your brain to express things and share them rather than block them and so on and so forth.
1:00:20 And that skill in mental stress is very, very different than emotional stress.
1:00:27 Because your brain speaks to you all the time. It rarely ever, if at all ever tells you the truth, that’s the language that your brain speaks.
1:00:35 It only tells you what it thinks is the truth. Your emotions speak to you all the time and it’s always the truth.
1:00:44 If you’re afraid, there’s no lying about that. But the problem is that emotions are so subtle. They’re so blended.
1:00:51 They’re brushstrokes of multiple emotions overlaid on each other. And we’re told not to acknowledge them at all.
1:00:59 So we don’t even respond to the language. Your body speaks in aches and pains.
1:01:07 Why that smile before you go to Australia? But we ignore it completely. We go like this is normal.
1:01:13 It’s normal to have aches and pains. I’m traveling for 16 hours. You must have aches and pains.
1:01:19 No, you must not. You have aches and pains because you’re stressing your body.
1:01:23 But if your body is your priority, you’re not going to have aches and pains.
1:01:30 Your spirit would cry through its intuition. I mean, spirit here is not a religious thing.
1:01:36 But your non-physical part, call it your consciousness, the part that doesn’t relate to your physical form.
1:01:43 It sends you signals all the time related to your purpose and what you’re supposed to be doing through your intuition.
1:01:46 How many of us listen to our intuition when we’re running through life?
1:01:57 And so when these are skills, this is the entire body of the book, the skills of how do you build your resources in terms of spotting,
1:02:02 by listening to the language that the modality speaks to you, spotting that you’re being stressed.
1:02:10 And then how do you actually speak back to it and deal with it with the resources that you need so that you’re not that stressed anymore?
1:02:19 How do we know? How do we spot our own stress? Because it’s hard, isn’t it, when we’ve told ourselves a different story about the feeling,
1:02:27 or that sensation. We tell ourselves different stories about it. We say, you know, this ache or pain is good because it means growth,
1:02:32 or this burnout, or this anxiety is good because it means, you know, productivity.
1:02:37 But how do we truly know that we’ve pushed ourselves too far?
1:02:42 I think the easiest one to recognize, believe it or not, is physical stress.
1:02:54 Physical stress is undeniable. It is when you have a sore throat, you know something’s wrong, and you tell yourself something’s wrong.
1:03:01 When you have back pain, you know something’s wrong, but you don’t tell yourself something’s wrong.
1:03:10 And the symptoms of physical stress are very straightforward, you know, digestive issues, headaches, you’re unable to sleep very well,
1:03:13 you’re unable to rest when you sleep, and so on, so it’s very simple.
1:03:19 Your body, theoretically, is a machine that should work seamlessly.
1:03:24 Unless there is a disease or an illness or whatever, it should work seamlessly.
1:03:28 It should simply be like a luxury car, you run it and it runs.
1:03:35 If it starts to shake and it’s not performing well, you have to stop and say, “What is going on?”
1:03:41 And every stress will give you a slightly different physical signature, right?
1:03:45 Anxiety is felt in your stomach, right?
1:03:52 Fear is all over your body, you just want to run, you feel that, like you can feel it.
1:04:03 The trick is how do you get embodied? How do you allow yourself to sit with your body and say, “Alice writes about very normal practices of body scan.”
1:04:12 And so few of us do it, you know, on a long flight, you should sit with your body and go like, “Okay, close your eyes, take a deep breath,
1:04:20 and scan your body from your top of your head all the way to your toes and see where it hurts.”
1:04:27 Right? And ask yourself how much more effective in your mission would you be if it doesn’t hurt?
1:04:33 I think this is the part that a lot of work holics, you know, you described it as an addiction earlier.
1:04:39 Now, if you sat down with someone who had another form of addiction and told them this, like logically…
1:04:40 They’d refuse it.
1:04:44 Yeah, they’d say, “Yeah, I know, injecting this thing in me is bad.”
1:04:48 But addictions are complicated emotional states, aren’t they?
1:04:53 They’re like deep psychological emotional states and obviously there’s a chemical element to it,
1:05:02 but often we find that there’s a trauma or there’s an underlying issue with self-esteem or whatever it might be that’s causing it.
1:05:08 So, although there’s many people listening to this now, including myself, that go, “Okay, I know what you’re saying is true,
1:05:16 but part of me thinks I’m a little bit dragged and not very driven, so I never had as much control.”
1:05:20 You?
1:05:23 But that’s kind of what I imagine a lot of people are like, “Where a bottle is to that?”
1:05:24 It’s like, “Yeah, I know this.”
1:05:28 Like someone said to me before that, you know, “I’m embodying the listener now.
1:05:30 People have told me that I need to stop.”
1:05:32 And I’m thinking of some of my best friends.
1:05:35 Some of my best friends are literally like, they’re killing themselves because of their work.
1:05:40 And like, objectively, if you ask them, they’d say, “I’m killing myself because of this work.”
1:05:42 What’s your favorite band?
1:05:48 I think is Kanye. And I have to separate the art from the individual for any reason.
1:05:54 But it’s the art, it’s the pushing boundaries, making things that are unapologetically unique.
1:05:58 This already makes this episode quite a very useful one.
1:06:05 But theoretically, if Kanye is performing in London tonight, would you go?
1:06:06 Yes.
1:06:08 Yeah, you’d find the time.
1:06:09 Yeah.
1:06:11 Yeah, it’s a lie.
1:06:14 We tell ourselves we’re too busy.
1:06:15 It’s a lie.
1:06:16 We’re not.
1:06:17 Okay?
1:06:22 Anyone who’s too busy has not watched Game of Thrones.
1:06:27 Because if you allowed yourself to watch Game of Thrones, that’s like 600 hours of your life.
1:06:28 Okay?
1:06:29 You’re not too busy.
1:06:30 Right?
1:06:31 Anyone who’s too busy.
1:06:33 This is the interesting bit.
1:06:36 The interesting bit is if you are too busy.
1:06:37 Okay?
1:06:40 When you get home, you’re unable to do anything.
1:06:41 Right?
1:06:46 And you waste three hours binge watching something or completely brain dead.
1:06:47 Right?
1:06:50 The truth is that those three hours are wasted three hours.
1:06:53 You could actually waste them during the day.
1:06:54 They’re wasted anyway.
1:06:57 And use them differently when you get home.
1:06:59 The truth is we’re not too busy.
1:07:01 And the problem is this.
1:07:05 And I rarely ever use threats as a motivation.
1:07:08 But the problem is you’re going to put in the time.
1:07:15 You’re going to put in the time by working on your stress beforehand or lying in bed when you’re burnt out.
1:07:16 That’s the truth.
1:07:20 The truth is the body keeps the score, the book.
1:07:21 Right?
1:07:24 Eventually, your body is going to say, “I can’t do this anymore.”
1:07:25 Right?
1:07:29 Your mind is going to say, “I just can’t deal with this.”
1:07:37 And even I’m theoretically trained in this my whole life.
1:07:40 I’ve managed very, very complex, very stressful jobs.
1:07:43 I run so many things at the same time.
1:07:49 And I will tell you openly, I burn out at the end of every book launch.
1:07:51 I’m hoping this year I’m not.
1:07:52 Okay?
1:07:53 But that’s the truth.
1:07:59 The truth is I will eventually, after running really hard for three weeks,
1:08:02 I will eventually spend a week and a half unable to do anything.
1:08:05 On average, that means I work the week and a half.
1:08:06 So why do you keep doing it to yourself?
1:08:13 Because of what you and I struggle with, we assign to ourselves things beforehand.
1:08:14 Right?
1:08:17 This year, I’m saying I may not get there.
1:08:18 Why?
1:08:23 Because when I’m publishing, so we’re filming this long before Unstressable.
1:08:24 Right?
1:08:28 And at the same time, when the publication date happens,
1:08:32 I’m doing nothing during those two weeks or two and a half weeks.
1:08:34 Nothing but Unstressable.
1:08:36 Very unlike the typical me.
1:08:37 Right?
1:08:41 The typical me thinks of himself as Superman.
1:08:43 I’m super old man now.
1:08:44 Right?
1:08:46 And it’s quite interesting because at the end of the day,
1:08:50 if I can, if I plug so many things in my life,
1:08:55 eventually, eventually, believe it or not, you balance it out.
1:09:00 What about the people who really don’t have a choice?
1:09:02 Is there anybody that doesn’t have a choice?
1:09:06 I’m thinking about the people that work on the factory line and they’re providing,
1:09:09 they’re working two jobs, providing for a family that are, you know, struggling.
1:09:10 What about those people?
1:09:13 First of all, I think these are the most honorable,
1:09:16 commended people that we can ever talk about.
1:09:21 But I will, before I talk about them, I’ll ask you to think about how blessed you are.
1:09:22 Okay?
1:09:27 And everyone who’s not in that position, anyone who’s not in a war zone,
1:09:33 anyone who was not born to a very, very difficult circumstances, right?
1:09:36 If you’re not one of those, then ask yourself,
1:09:39 why are you pushing yourself so hard?
1:09:40 Right?
1:09:46 Now, if you’re one of those people, remember, it’s limit, learn and listen.
1:09:47 Okay?
1:09:52 If your external circumstances don’t, you’re not able to change them.
1:09:56 You can, you can, you can change your ability to deal with the stress.
1:09:58 No, I have to ask you a question.
1:10:00 You know me.
1:10:02 You come to know me, we’ve known each other for years now.
1:10:03 Yeah.
1:10:04 You know, you’ve observed my life.
1:10:06 You kind of understand all the pieces in my life.
1:10:07 You understand what I do here.
1:10:12 You’ve also seen behind the scenes, you know how obsessive I am about the things that I’m involved in.
1:10:14 What is the bullshit that I’m telling myself?
1:10:17 Of all the people that could like, do you know what I’m saying?
1:10:20 Like, I’ve actually pondered this for some time because I do have moments where I go,
1:10:22 Steve, you don’t have to work anymore.
1:10:29 You don’t have to, you’re not going to like, nothing I’m going to accomplish in my life is going to make me any more anything really to myself.
1:10:31 It’s not going to, it’s not going to make me happier.
1:10:32 That’s for sure.
1:10:34 It’s not going to mean that I can live better in any way.
1:10:36 So why am I like, why am I doing this?
1:10:39 What is the bullshit I’m telling myself?
1:10:43 You don’t have a ceiling.
1:10:46 Your structure doesn’t have a ceiling.
1:10:51 So I told you before we, before we, we started this conversation.
1:10:56 So you and I make a reasonable amount of revenue from speaking engagements, for example.
1:11:01 So my policy was very straightforward when I started my mission, one billion happy.
1:11:07 I openly said, I’m going to go to any place that has more than 50 people and I’m going to speak for free.
1:11:08 Right.
1:11:10 And then I met my wonderful business manager, Mounir.
1:11:12 And when you said, that’s not right.
1:11:13 I said, what do you mean?
1:11:21 And he said, if it’s a profit making organization, okay, that’s going to hire you or if it’s a paying event.
1:11:25 So they’re going to use you and then sell tickets, you should charge them.
1:11:26 Okay.
1:11:28 That’s the cycle, the complete cycle of life.
1:11:30 Otherwise go and speak for free.
1:11:31 Right.
1:11:34 And that tiny change created revenue.
1:11:35 Right.
1:11:41 The question is how much revenue is enough because I was willing to do it for free.
1:11:43 Remember that?
1:11:46 So in my conversation with Mounir, very, very professional.
1:11:48 Also a brother to me.
1:11:52 I said, Mounir, he said, this is the target for this year.
1:12:01 I said, if I give you the restriction of 20 travel days for the year or 20 trips, basically, would you be able to make that target?
1:12:07 He said, well, in that case, we’re going to have to change the dynamics and we’re going to have to, maybe can we make them 25?
1:12:09 No, I said 28 trips a year.
1:12:10 Okay.
1:12:13 Everything else I can do online, everything else I can do.
1:12:14 Right.
1:12:16 The question is, where’s the ceiling?
1:12:17 The boundary.
1:12:18 Where’s the boundary?
1:12:19 Right.
1:12:22 And boundaries are not set by the world for you.
1:12:25 The world will keep pushing you.
1:12:26 Right.
1:12:31 You and I talk about our lives, which are not typical lives, but where’s the boundary?
1:12:35 If any of our listeners, where’s your boundary with your friends?
1:12:36 Okay.
1:12:39 Where’s your boundary with the arguments with your partner?
1:12:48 Where’s your boundary with the challenges that you are willing to accept at work?
1:12:49 Right.
1:12:50 Where’s your boundaries?
1:12:52 Let me play devil’s advocate then.
1:12:53 So you’ve made a limit.
1:12:55 You said, I’ll do, what’s it, 20?
1:12:56 Yeah.
1:12:57 20 trips a year.
1:12:59 You’ll do 20 trips a year.
1:13:00 Okay.
1:13:11 So devil’s advocate would be, well, no, if you did 40 or if you did 30, you’d make X amount more money.
1:13:17 And that money can be put towards your mission of making a million people unstressable.
1:13:21 If you just did a little bit more, you’d be closer to achieving your mission.
1:13:29 The truth is, if I made only 20 and I created a program online, I’d create more revenue from that.
1:13:35 And I can put that, you know, revenue to unstressable, but it would reach more people at the same time.
1:13:38 Do you think part of this, I was just thinking as you’re searching to wrap up, I was thinking,
1:13:42 I think part of it with me is I’m really good at measuring and it’s really easy.
1:13:46 If we’d use the case of speaking appointments, it’s really easy to measure the game.
1:13:49 And it’s very difficult to measure the loss or the cost.
1:13:50 Yeah.
1:13:52 You’re constantly driven by opportunity cost.
1:13:53 Yeah.
1:14:01 If you sell your health and well-being for revenue, it’s always an opportunity cost.
1:14:03 It’s always opportunity costs.
1:14:05 It’s always, but they’re paying me X.
1:14:07 How can I leave that on the table?
1:14:08 Okay.
1:14:12 You leave that on the table because you don’t need X, right?
1:14:19 And two, because X, the true cost of X is not three hours or an hour that you speak.
1:14:24 The true cost of X is your well-being, your health.
1:14:30 What you’re selling is your time, is your joy, is your health.
1:14:31 That’s what you’re selling.
1:14:34 You’re not selling your intellectual property.
1:14:35 And your relationships.
1:14:37 And your relationships.
1:14:38 Okay.
1:14:40 I told you, I fell in love.
1:14:45 And suddenly everything became very different because in all honesty.
1:14:46 Yeah.
1:14:51 I’d lose a speaking engagement to spend an extra day with my wife.
1:14:54 We have the most incredible conversations, right?
1:14:57 She enlightens me on so many different ways.
1:15:02 And I can promise you, you know, finders keepers, my book about love.
1:15:13 When I sit with Hannah and she teaches me about psychology and the impact of psychology on dating.
1:15:16 That wasn’t part of my approach at all.
1:15:17 Okay.
1:15:23 So believe it or not, that day is eventually going to create a book or a training or whatever.
1:15:28 That’s going to change more people’s life than anything I could do with money.
1:15:32 Remember, by the way, the other side of this is that our biggest resource.
1:15:38 You know, when we were at Google, I had this conversation at a point in time with people.
1:15:42 And I said, why does Google.org contribute money?
1:15:44 Why don’t we contribute code?
1:15:51 We’re so much better at producing code than any other organization that can contribute money.
1:15:55 Can we write disaster recovery software?
1:15:56 Can we write this?
1:15:57 Can we code that?
1:16:00 That becomes our contribution, right?
1:16:03 What is your contribution?
1:16:05 I would say I love you.
1:16:07 You’re so dear to me.
1:16:11 I’d say you’re not observing the season.
1:16:19 Your first contribution in your 20s was you with your energy, with your drive.
1:16:21 I mean, look at your books.
1:16:27 More and more and more maturity, more and more deliverables, very cleverly thought through.
1:16:29 Look at what you do here.
1:16:34 If you don’t mind me saying, Steve, this is your biggest contribution, right?
1:16:40 This could happen in a week, a quarter.
1:16:42 No, you do two a week?
1:16:43 Yeah.
1:16:47 Mad, absolutely mad.
1:16:48 Absolutely mad.
1:16:55 I love you, but two a week, you’re stressing yourself and you’re stressing the listeners.
1:17:00 The only reason why you do two a week is because it gives you more views.
1:17:02 Where’s the rush?
1:17:06 And it’s your life that’s being traded for listeners.
1:17:08 So you’re saying?
1:17:09 I’m sorry.
1:17:11 I know you really well.
1:17:13 You know how you love your girlfriend.
1:17:16 How much time did you spend with her in the last quarter?
1:17:17 Not enough.
1:17:21 And how much of it was completely, attentively restful?
1:17:23 Oh my God.
1:17:24 Even less.
1:17:25 Yeah.
1:17:26 Significant.
1:17:28 I flew over here with my daughter.
1:17:30 So my daughter was in Dubai.
1:17:32 She came to London with me.
1:17:35 Best nine hours ever.
1:17:36 Ever.
1:17:37 Okay.
1:17:39 What would I have been doing with that time on the flight?
1:17:41 Writing, thinking, responding to emails.
1:17:44 What a waste of life.
1:17:48 What a waste of life.
1:17:55 You see, the trick is, we said the stress equation is the external challenges divided
1:17:57 by the resources you have to deal with them.
1:18:03 How many of the external challenges do we create?
1:18:05 How many of those do we invite in our life?
1:18:12 How many of those are the result of us not setting boundaries?
1:18:18 And the question is, is to achieve what?
1:18:20 To achieve what?
1:18:21 Right?
1:18:28 I had a very dear friend of mine that was in a relationship that was horrible.
1:18:30 And I said, why are you there?
1:18:32 And she said, well, we share the same apartment.
1:18:37 Can’t leave him because, you know, I can’t afford rent on my own.
1:18:42 I said, roommate, where’s, how is that challenging?
1:18:43 Okay.
1:18:44 How is that challenging?
1:18:51 Why would you allow yourself to go through this when there are alternatives?
1:18:59 I was wondering if people’s childhood plays a big role in their bias towards, you know,
1:19:07 this work-holism, this sort of self-inflicted stress disease that many of us put ourselves
1:19:11 through, because, you know, like first and second generation immigrants who, where their
1:19:17 mother or their father was fighting for survival, they almost like inherit that belief that life
1:19:21 and work is about survival, even though it’s not objectively true anymore.
1:19:23 It’s not objectively true for me.
1:19:27 But I still feel like I’ve got my mother’s survival thing in me.
1:19:32 And coupled with that, I’ve got a lot of like shame from being different when I was younger
1:19:36 and trying to fit in and being the only black kid and chemically relaxing my hair and listening
1:19:41 to the kooks and the arctic monkeys to pretend I was a white, you know, rich person.
1:19:46 Those are the only two bands I know because those are the ones I used to pretend to listen to.
1:19:49 And I just wonder for those people, it feels like, you know, when I said how my bullshitting
1:19:58 myself earlier to you, I was expecting you to say something about you think, you would say to me,
1:20:07 I think that I’ve connected my work to my self-esteem and my self-worth in some deep way.
1:20:10 And I’m still trying to fight for my like sense of self-worth.
1:20:14 I’m still trying to convince myself that I’m enough with my work.
1:20:20 And people, you know, this is in some respects why we all just like take the promotion.
1:20:22 We take the opportunity to think about this.
1:20:26 Who’s like, how many people decline a promotion because they consider the implications of what
1:20:29 they’ll have on their family or their, you know.
1:20:36 One of my favorite chapters in Happy 60 Millionaire was how you quit your CEO job.
1:20:38 Yeah.
1:20:43 And when you really look at that, you basically were saying, it’s killing me.
1:20:45 There was no joy in it anymore.
1:20:46 Yeah.
1:20:48 And it’s quite interesting.
1:20:56 The challenge for most of us humans is that we’re very capable on achieving what we set our mind to.
1:20:59 The question is always, what do we set our mind to?
1:21:00 Okay.
1:21:04 If you ask me, you’re in a treadmill.
1:21:05 Yeah.
1:21:07 You’re like, you know, that hamster wheel.
1:21:08 Yeah.
1:21:09 Okay.
1:21:10 And there is no ceiling.
1:21:13 So the hamster wheel is basically saying, I’m here.
1:21:15 I’m going to run like mad.
1:21:17 I’m really, I’m a very good hamster.
1:21:18 Okay.
1:21:21 And as long as you’re in that wheel, you’re going to run like mad.
1:21:26 And you’re very capable, you keep running to achieve what?
1:21:28 That’s the whole question.
1:21:33 When do we put our well-being in the equation?
1:21:35 Later.
1:21:36 Yeah.
1:21:45 So I’ll tell you very openly, one of the most interesting thoughts I have in my life, who did I interview recently?
1:21:48 I don’t remember, but remember when we spoke about heartbeats?
1:21:49 Yeah.
1:21:50 Okay.
1:21:55 Heartbeats are your only resource.
1:21:58 This is the only asset you come to the world with, right?
1:22:09 And you may think, you know, you’re healthy, you’re, you know, athletic that you have, let’s say, 40 more years of full energy.
1:22:10 Truth.
1:22:11 That’s true.
1:22:16 But how many more years do you have in your 20s?
1:22:17 None.
1:22:18 Gone.
1:22:19 Right?
1:22:24 And the question is, how many more years will you have in your 30s?
1:22:28 Because this is, this season of life is very different.
1:22:29 Okay.
1:22:35 I hope I’ll be able to continue to contribute for maybe 10, 15 more years.
1:22:36 Right?
1:22:47 How many will I be able to contribute with the same sharpness of mind and the same ability to beat the machines?
1:22:48 Right?
1:22:51 Three.
1:22:54 That’s when it starts to become quite interesting.
1:23:01 I told you this story before, when my son Habibi Ali died, Ibel sat next to me, my ex-wife.
1:23:06 She was flipping through a photo album.
1:23:11 She said, oh my God, he was such a beautiful infant.
1:23:13 And then he died.
1:23:15 I was like, what is she talking about?
1:23:17 Like he died when he was 21.
1:23:21 And she said, and then he became this beautiful child as she’s flipping through the album.
1:23:23 And then he died.
1:23:27 And then this young man showed up, the teenager.
1:23:29 And then the teenager died.
1:23:30 Right?
1:23:38 And I just couldn’t get what she’s saying until eventually she said, and then there was this handsome, tall, wonderful man.
1:23:41 And that actually really died.
1:23:42 Okay?
1:23:48 And the truth is, my son as an infant was there for two years.
1:23:51 You pass those two years, you never get them again.
1:23:53 Never get them again, right?
1:24:00 Then, you know, he starts to mess his words and is so funny and so loving and so, you know, cuddly.
1:24:02 But he does that for two years.
1:24:05 And then they’re gone and you never get them again.
1:24:12 And, you know, you get the child, but then the child becomes the teenager and you never get any of them again.
1:24:15 And yet we tell ourselves, yeah?
1:24:17 Fine, fine, fine.
1:24:26 When I’m done building whatever it is that I set myself as an objective to build, I’ll hug them.
1:24:28 Oh my God, I promise you.
1:24:30 I was sitting, I hope Aya doesn’t listen to this.
1:24:33 We’re sitting next to Aya on the flight.
1:24:39 Asking myself, why the F did I not take her on every flight?
1:24:40 Your daughter?
1:24:41 Yeah.
1:24:44 Why did I not take her on every flight?
1:24:47 Like, what more joy could I get in life?
1:24:54 And the reasons why are because of illusions that we tell ourselves.
1:24:56 Oh no, no, no, I’m busy.
1:24:58 Oh no, it’s expensive.
1:25:01 Oh no, you know, she needs to focus on this.
1:25:02 Seriously?
1:25:05 And by the way, I’m not being the stupid romantic.
1:25:07 It’s like, oh, it’s all about connection.
1:25:08 It’s not.
1:25:11 But you need a certain balance of connection.
1:25:23 I looked at Aya and I said, you know, we’ve been working with Aya recently on her financial, you know, capabilities and how to manage money and how to invest.
1:25:25 Right?
1:25:29 Why should that prevent me from taking her shopping?
1:25:35 One of the biggest joys I always had when she was in Canada and I used to go visit her was we would go out shopping.
1:25:40 And she’d buy those, that beautiful pair of jeans or whatever, those shoes or whatever.
1:25:42 You know, Adidas made this new thing.
1:25:43 It’s going to make up.
1:25:44 Why it, baby?
1:25:45 Right?
1:25:47 And I was capable of doing that.
1:25:52 And the trick was, why did I stop?
1:25:55 Because I changed my objective.
1:26:04 So why do you do what you do, Stephen, is because your objective is set to maximize without a ceiling.
1:26:05 Okay?
1:26:09 Your objective is driven by your young years.
1:26:12 I say that with a ton of respect.
1:26:16 That said, there is a possibility that there is nothing at all.
1:26:19 So I might as well have as much as I can.
1:26:21 Okay?
1:26:22 It doesn’t matter.
1:26:25 You know, I always said that about Ali.
1:26:37 I used to save for Ali, invest for Ali, issue insurance policies for Ali, and start businesses in the majors that he used to go through in university.
1:26:38 Right?
1:26:40 So Ali changed majors three times.
1:26:47 Every time he changed majors, I would start the business in that major so that when he graduates, he runs it.
1:26:48 Okay?
1:26:50 And then Ali dies.
1:26:54 How many assurances, how many of those assurances worked for Ali?
1:26:55 Okay?
1:26:59 How many of those assurances allowed me to spend the time with Ali?
1:27:01 Do you realize that?
1:27:13 Do you realize that while life is supposed to be lived, we spend most of it, planning to live it?
1:27:14 Okay?
1:27:19 And once again, I hope that this doesn’t alienate people because that applies at every single level.
1:27:25 It applies at the level of that fisherman that goes out to get two fish.
1:27:28 One for his family and one for his business.
1:27:30 And two is enough.
1:27:35 The fear of I’m not going to get fish tomorrow is what would drive him to get three.
1:27:36 Okay?
1:27:41 But by the way, if you get three, you might not get fish tomorrow and after tomorrow.
1:27:43 So now you need four.
1:27:45 But what if you don’t fish for a week?
1:27:46 Where is the ceiling?
1:27:50 Are you saying as well then in order to create that ceiling or boundary,
1:27:56 we all need to know our, we need to know our ceiling, but we also need to know our minimum.
1:27:58 You need to know what you need.
1:27:59 Yeah.
1:28:00 What you need.
1:28:01 What do I need?
1:28:03 Your black t-shirt guy.
1:28:05 What you need.
1:28:06 Gosh.
1:28:13 Well, it somewhat depends because when you’ve, you’re running a bunch of different businesses
1:28:14 and stuff like that.
1:28:16 You need to run a bunch of businesses and different businesses.
1:28:17 No.
1:28:18 I don’t need to.
1:28:22 But when you are, you, you kind of, you raise what you need, right?
1:28:25 Because you then need, you need to make sure you’re bringing in certain amounts of capital
1:28:26 and you can pay everybody, you know?
1:28:28 But I don’t need to start the businesses in the first place.
1:28:34 So if I just did this podcast and I stripped it all back, I wouldn’t, I wouldn’t need much.
1:28:35 I’d have so much free time.
1:28:36 It’s unbelievable.
1:28:38 If I just did this podcast, oh my God.
1:28:44 So I’d have like, well, of the seven days a week, I’d have about five spare.
1:28:45 Correct.
1:28:49 You’d basically film for two weeks a quarter.
1:28:50 Yeah.
1:28:53 Two, two podcasts or three podcasts a day and that’s it.
1:28:56 And then what, but the problem is with that free time, I just feel it.
1:28:57 Oh, that’s the other one.
1:29:00 I just start writing books and I just make, you know.
1:29:06 The question is the real problem is we’re not able to sit with our brains.
1:29:07 Yeah.
1:29:08 Yeah.
1:29:10 So we keep ourselves busy.
1:29:11 Yeah.
1:29:13 But there’s studies that show this.
1:29:18 You remember that famous study where they asked people if you’d rather sit and wait 15 minutes
1:29:23 or give yourself an electric shock and a staggering amount of people gave themselves the electric shock
1:29:26 because they’d rather some stimulation than sitting with…
1:29:29 Did I ever tell you the story about my entry into LA?
1:29:31 Oh, oh my God.
1:29:32 Jack, the passport there.
1:29:33 Yeah.
1:29:34 Oh, well, I went through that a week ago.
1:29:35 Did you?
1:29:38 They put me in immigration for five, five, six hours.
1:29:42 I lost my passport, but I’ve been in there twice now and you can’t touch your phone.
1:29:44 You can’t touch your phone.
1:29:45 You can’t…
1:29:51 So they sat me down for nine hours to find the reason why they shouldn’t let me in.
1:29:56 And then they put me in detention for 37 hours.
1:30:03 Best 37 hours of my life because I walked in and I immediately said, “Silent retreat.
1:30:07 I’m just going to meditate and sleep and relax and rest.”
1:30:08 Okay?
1:30:12 And I would do eight hours of silence and then get up and joke with the…
1:30:14 We were wonderful security people.
1:30:15 Okay?
1:30:17 By the way, it’s the system that put me there.
1:30:18 It’s not the people.
1:30:21 And I would get up and joke with them and then sit for eight hours of silence.
1:30:22 Right?
1:30:27 Practically, though, how does someone who’s listening to this now that has built that
1:30:32 life where they’re in the corporate world and they’re the managing director of this
1:30:33 fund or whatever they are.
1:30:34 They’re listening to this now.
1:30:37 They’re on their way to work on the tube or the plane or the train or whatever.
1:30:40 And they’ve built up all of these commitments.
1:30:41 So they’re getting the WhatsApps.
1:30:42 They’re getting the emails.
1:30:44 They’re getting the Pilates instructor checking you.
1:30:48 They’ve built that noise into their life.
1:30:52 How do they set about unpacking it without destroying their life?
1:30:55 You can do it granularly or you can do it at macro levels.
1:30:56 Okay?
1:30:57 So limit, remember.
1:30:58 Limit, learn, and listen.
1:31:04 The first module, the first ability is what can I limit?
1:31:07 Eighty percent of that person’s life is not needed.
1:31:08 Okay?
1:31:13 Eighty percent of the money, unless you give your money to charity, is a waste of resources.
1:31:16 Because you cannot buy, you cannot enjoy two cars at the same time.
1:31:18 You cannot enjoy two beds at the same time.
1:31:20 You cannot, simple, really.
1:31:23 And the trick is this.
1:31:29 You can, at the micro level, tell yourself, I met, when I was in my Chief Business Officer
1:31:37 of Google X, I met this wonderful CEO who, you know, basically appeared so chill.
1:31:39 And I asked him, and I said, “How are you so chill?”
1:31:45 And he said, “I do only four meetings a day, at most, each is an hour.”
1:31:46 Okay?
1:31:48 Nothing less, nothing more.
1:31:49 And I said, “How?”
1:31:51 And he said, “I’m a CEO.
1:31:55 If I do meetings that are shorter than an hour, they’re too operational.”
1:31:56 Okay?
1:32:00 “If I do meetings that are longer than an hour, they haven’t figured it out yet.”
1:32:01 Okay?
1:32:06 I’m so sorry, Steve, but how much of your business can be run by Oliver?
1:32:07 Okay?
1:32:11 You know, your CEOs should run that business.
1:32:16 But again, I don’t want to limit this to the top business people of the world.
1:32:24 How much of your life as a salesman, so my sales team would work, would walk into
1:32:30 my review meetings, and they would present 12 opportunities every week.
1:32:33 And I would go like, “Okay, I’m going to focus on number one, and number four,
1:32:35 don’t talk to me about the other 10.”
1:32:36 They go like, “Why?
1:32:37 Why?
1:32:39 This is like a billion dollars of business.”
1:32:41 And I’m like, “Yeah, but this is enough.
1:32:43 Those are more difficult.
1:32:44 Those customers are interested.
1:32:45 We can serve them better.
1:32:49 If you serve them better, you’re going to close the deal, right?
1:32:51 Go do two.
1:32:54 And by the way, if there are 12, we should hire more salespeople.
1:32:58 But if you focus on two, you’ll do 110% of your target.
1:33:00 What’s better than that?
1:33:05 And normally what ends up happening is they focus, they continue to focus on all 12.
1:33:06 And you know what happens?
1:33:09 That portfolio approach, reality hits.
1:33:14 You’re running a portfolio so that 10 of them will fail and two will run, will happen.
1:33:15 You lose the 10.
1:33:17 That’s the reality, right?
1:33:22 You’re spreading yourself so thin that 10 of them are not getting your attention anyway.
1:33:26 They’re just bothering you in the back of your mind and you lose the 10.
1:33:30 Instead of two, run three, 50% buffer.
1:33:32 Okay, devil’s advocate again here.
1:33:37 I’m thinking about the listener who every entrepreneur that they admire, every person they admire.
1:33:38 Lies.
1:33:43 It’s lies and you’re contributing to it, my friend.
1:33:44 No, but I’m trying to, I’m really trying to…
1:33:47 How many of those people do we know all of them?
1:33:49 How many of them are happy?
1:33:50 Oh my God, that’s a different question.
1:33:52 How many of them are well?
1:34:01 So here’s what I was going to say is when you hear about the people you admire and that first year or two
1:34:06 in starting the thing that they went on to do that, maybe even gives them fulfillment now,
1:34:10 you know, all of those people will say there was no work-life balance at the start.
1:34:14 We had to work really hard and that’s just the way it is.
1:34:15 I was working in a call center.
1:34:17 I was building my business on the side.
1:34:19 I had to work until midnight or else I wouldn’t…
1:34:20 I respect that.
1:34:21 I couldn’t have left the call center.
1:34:22 I respect that.
1:34:23 That’s me.
1:34:24 That’s why I tell people.
1:34:25 You’re not working in the call center anymore.
1:34:26 I’m not, no.
1:34:27 Yeah.
1:34:29 But for that first year or two…
1:34:30 Fine.
1:34:31 If you want to do year or two, fine.
1:34:32 Okay.
1:34:33 Okay?
1:34:34 Fine.
1:34:35 But the lie is it’s never ending.
1:34:39 I told you openly, for every one of us, not just you, there’s no ceiling.
1:34:41 There’s no preview.
1:34:46 There’s no pre-plan of when I reach this, it’s enough.
1:34:48 20 trips is enough.
1:34:49 Yeah.
1:34:50 Okay?
1:34:53 You know what happens when you limit yourself to 20 trips?
1:34:55 Your value becomes higher.
1:34:56 Yeah.
1:34:58 You make the same amount of revenue.
1:34:59 Okay?
1:35:02 You know what happens when you limit yourself to two deals?
1:35:04 You serve the customer better.
1:35:07 You know what happens when you limit yourself to five friends?
1:35:09 They become real friends.
1:35:11 You go out and meet them instead of texting them.
1:35:14 So you’re saying cancel the third podcast that we’re going to launch?
1:35:16 Are you going to do a third podcast?
1:35:17 Affirmation.
1:35:18 Look at your face.
1:35:19 Oh my God.
1:35:23 I struggled with that too because I’ve been trying to build an Arabic podcast for a while.
1:35:24 Yeah.
1:35:26 Which I have to say is needed in the region.
1:35:27 Yeah.
1:35:28 Okay?
1:35:29 Really needed.
1:35:30 The region of 350 million people.
1:35:34 And in reality, I’m one of the few that can run an Arabic podcast.
1:35:37 That’s as successful as slow mo, right?
1:35:40 But the cost of that podcast is my health.
1:35:44 So there will be a moment in my life where one of my projects will be handed over.
1:35:46 And the Arabic podcast will show up.
1:35:49 But I sat with the person that I was working on this with.
1:35:56 And I said, look, just it’s not going to be right if I do it now.
1:36:01 52 more episodes a year beyond my capabilities.
1:36:08 Think about one kick-ass diary of the CEO a week.
1:36:11 Does that slash your sponsorship revenue by half?
1:36:15 I wouldn’t even know.
1:36:16 I wouldn’t even know.
1:36:18 This is the truth.
1:36:19 People might not believe it’s the truth.
1:36:24 But the sponsorship revenue is inconsequential in the grand scheme of things.
1:36:29 I think when we started for the first three years, I said to the team and the team know this because they all get to see the bank accounts and stuff.
1:36:32 If we make any money from this, we put it back into the show.
1:36:35 Now, we make more money than we can put into the show.
1:36:40 So it’s like, I see the message in our Slack channel that we’ve made this much money from the podcast or whatever else.
1:36:48 But obviously the impact of that is, I mean, what does it mean?
1:36:49 We can hire more people.
1:36:51 We can have a studio in LA and in America at the same time.
1:36:54 We can buy a big boat or buy a fleet.
1:36:56 I’m never going to buy a boat because I’m so busy.
1:36:58 I’m talking about the fishermen.
1:36:59 Oh, right. Yeah, exactly.
1:37:00 Yeah, yeah, okay.
1:37:14 So the real question is, if you allowed yourself to measure a different objective, not the number of listeners, but the impact on every listener.
1:37:15 Okay, interesting.
1:37:22 Not the number of guests, but the quality of guests, right?
1:37:27 Not the number of topics, but the topics that you believe in.
1:37:28 And how does that look over the long term?
1:37:31 So you’re saying you’d get to the same place over the long term.
1:37:35 You’ll not become Steve Jobs.
1:37:46 When I say get to the same place, my rebuttal in my brain was like, because we built a platform, people like you, when you’ve got something good to talk about, like your books, you came.
1:37:50 And we had that incredible conversation episode 101, my favorite conversation of all time.
1:37:57 That was a byproduct of us fighting hard to build a platform where you felt or whoever’s decision it was.
1:38:07 So you’re saying that because you’re doing two episodes a week, by the way, when I did 101, it was one episode a week.
1:38:14 But because you’re doing two episodes a week, you’re enabling more people to have a channel to speak, right?
1:38:20 There are 62,000 books written last year. You need to step up your game.
1:38:22 If you want to serve all books.
1:38:24 No, I don’t want to serve all books. I just want to be the best ones.
1:38:29 So the question really is, again, what’s the ceiling?
1:38:32 How many good books can you spread a year?
1:38:37 I mean, when you look at slow-mo, I do the opposite of what you do.
1:38:42 So a very interesting part of what I do with slow-mo is I rarely ever get a celebrity.
1:38:46 It’s a podcast by the people for the people, if you want, sort of.
1:38:51 A lot of people will listen and say, “I can relate to this. This is part of my story.”
1:38:58 And the game here is that 7.8 million possible guests, billion, sorry, right?
1:39:01 That’s impossible, impossible.
1:39:07 The question truly is, what do I want to stand for?
1:39:15 I mean, there are so many ways I can grow slow-mo.
1:39:19 Is that what I stand for? Why do I want to grow it?
1:39:22 I mean, look at my Instagram and your Instagram.
1:39:24 This is a very interesting conversation.
1:39:28 My Instagram, I think, is 150,000 people or something.
1:39:33 Yours is what, 15 million, gazillion, gazillion, something like that?
1:39:39 I don’t know. It’s a very large number, right?
1:39:41 What difference does it make?
1:39:44 Well, you said to me, you said you want to make a million people unstressed.
1:39:46 A billion people happy or whatever it was.
1:39:50 It’s my ambition, but do I have to do that?
1:39:58 Or do people listening to this, are people listening to this going to tell other people about this
1:40:01 so that they come and listen to this, right?
1:40:04 But, you know, if this podcast had six listeners,
1:40:06 you probably wouldn’t have chose it for your book tour.
1:40:09 I would have chosen a thousand of them.
1:40:11 Yeah, there’s five.
1:40:15 No, but the question really is very straightforward.
1:40:18 The question is, you’re there already.
1:40:20 Yeah, I understand that.
1:40:22 This is why I ask what’s the bullshit I’m telling myself,
1:40:25 because I do realise that there’s some kind of bullshit I’m telling myself at a deep level
1:40:29 about why I need to work hard.
1:40:36 And it’s clearer to me now more than ever that the cost is significant
1:40:39 and the reward is not clear.
1:40:40 It’s diminishing.
1:40:42 Yeah, like, well, I don’t even know what the reward is.
1:40:44 The most rewarding thing I do you’ve identified is this.
1:40:45 Yeah.
1:40:47 It’s the most impactful thing I do, so I think you’d appreciate the most.
1:40:49 It opens so many minds.
1:40:51 It’s a wonderful part of people’s life.
1:40:52 It is this.
1:40:55 So I ask myself, why don’t I just do this?
1:41:00 Because there are 40 other companies that I’m involved in as an investor,
1:41:03 or, you know, six or seven that I founded.
1:41:06 And, you know, before you were sat there today, there was a founder,
1:41:09 an hour before you arrived of another business that I’m involved in,
1:41:11 and I’m a co-founder of.
1:41:15 And we were talking about funding in this plan, in this plan, in this plan.
1:41:17 And I do go, like, what insanity is this?
1:41:19 And I know it’s not just me.
1:41:22 Like, it’s a lot of people out there that have engaged in this, like,
1:41:26 voluntary insanity of overstressing their lives,
1:41:28 the addiction of stresses you describe it in the book.
1:41:31 And a lot of us, we, as I said earlier,
1:41:36 like, we know it’s insanity when we zoom out and think about it on a piece of paper.
1:41:40 But there’s something so tempting about the addiction.
1:41:42 It’s the only script that you know.
1:41:43 Yeah.
1:41:46 So I keep telling myself, when I, there was a time,
1:41:51 if you really dig deep back in probably 2009,
1:41:54 I did a public talk somewhere, and it was filmed.
1:41:58 And they asked me, what is your life’s purpose?
1:42:04 And I said, my life’s purpose is to help startups build technology
1:42:08 that is as complex as Google, outside the Western world.
1:42:13 So specific, you very, very interesting thinker.
1:42:17 Truth is, I am not that person.
1:42:18 Why did you say that?
1:42:24 Because at the time, I was in a system where I was very good at helping startups.
1:42:26 But it wasn’t my life’s purpose, okay?
1:42:30 And as a result, I coached 50 startups a week.
1:42:32 When I used to go to California, I used to say it,
1:42:35 to tell me, from the number of startups that needed my time,
1:42:39 I used to say, I’m going to be in Blue Bottle Cafe on University Avenue
1:42:43 between 11 and 6 p.m. or 5 p.m. on Sundays.
1:42:46 Come over, catch me, and I’ll try to help you.
1:42:52 And I would meet 15, 20 of them every single week, right?
1:42:53 Why?
1:42:55 It’s not my life’s purpose at all.
1:43:00 I focus my life now on things that are very different.
1:43:06 Happiness, well-being, you know, and it wasn’t me that chose this path, by the way.
1:43:12 That purpose was, chose me, by Lali leaving the world.
1:43:17 And at the moment where I was ready, okay?
1:43:19 And what does that mean?
1:43:21 It means that I had to leave Google X.
1:43:26 I had to leave a career around being an angel investor and being this and being that.
1:43:28 And, you know, now people text me and say,
1:43:31 “Mo, I have this new startup and I really need you to invest.”
1:43:33 And I say, “I don’t invest.”
1:43:34 Period.
1:43:35 Why?
1:43:37 Because investment is not giving someone some money.
1:43:39 Investment is a call every four hours.
1:43:41 Hey, we have this opportunity.
1:43:43 Who wants that?
1:43:44 Okay?
1:43:51 And the real question is, and I say it with worry that a lot of people might have already
1:43:53 switched off the podcast by now.
1:43:54 Okay?
1:43:56 It’s a big lie.
1:44:02 The whole endless cycle of growth and progress is a big lie.
1:44:08 It’s the reason why we’re allowing AI into our life without thinking of the dangers of AI.
1:44:11 Because it’s a big lie.
1:44:12 More is better.
1:44:13 Faster is better.
1:44:14 More progress is better.
1:44:16 Is it?
1:44:19 Is it?
1:44:22 Is it?
1:44:30 There is a point until which we’ve done really well with increased life expectancy because of technology from,
1:44:39 I think it was 37, 100 some years ago to now 70 some or 80 some, I don’t know.
1:44:41 We’ve increased human life expectancy.
1:44:49 But when my wonderful friend Peter Demandes wants to increase life infinitely or Ray Kurzweil says,
1:44:52 “The technology can make us live forever.”
1:44:53 Really?
1:44:55 Do I want to live forever?
1:44:56 Right?
1:44:58 Why do I want to live forever?
1:45:02 Is there a fear of death that I need to deal with?
1:45:06 Is there a childhood story that I need to look into?
1:45:07 Okay?
1:45:13 And the real question is, everything is positive until you have too much of it.
1:45:24 Stress itself is positive unless you let it linger forever.
1:45:30 AI really is going to change the world and it’s interesting how this kind of coalesces with the subject of stress.
1:45:34 I saw what the founder of Clana said recently about his company.
1:45:40 He said that AI is now doing the equivalent of 800 customer service jobs at Clana.
1:45:46 And there was a report that came out in the UK saying that about 8 million UK jobs were vulnerable to AI.
1:45:52 And it’s now, we’re now moving into an area where things are going to be apparently a lot easier.
1:45:57 And ease has always been the temptation that lures us into…
1:45:59 Easier for who?
1:46:05 For the ones that are hiring the AI or the ones that lost their jobs.
1:46:10 When I was thinking about the, we talk about productivity when we’re saying easier.
1:46:15 We say, “Oh, you know, companies are going to be more productive. People are going to be more productive.”
1:46:18 But does productive mean more, more…
1:46:20 Create more for less.
1:46:25 So that the consumer gets it cheaper or that the founder makes more money?
1:46:29 I guess the promise, as I hear it, is both.
1:46:35 We’ll be able to bring down the cost of things, you know, so that…
1:46:45 I mean, I love how the simple lie of the true value of money is ignored in all of this.
1:46:51 You see, the whole idea of less or more…
1:46:55 I mean, how much is a British pound?
1:47:01 Is it, you know, one and a bit dollars, or is it for free?
1:47:08 When your bank prints it on their machines through Fraction & Reserve to give it to someone
1:47:11 so that this someone pays it back with interest.
1:47:13 What is money? Right?
1:47:19 And the real question is, could our economies, when you really strip our economies from money,
1:47:29 could our economies behave, operate on the fact that we mine something, turn it into something, give it to someone.
1:47:36 And the entire, if we changed all of the economic chain of the currency that’s going through
1:47:41 from dollars to something else, would that make any difference at all?
1:47:51 The reality of the matter is that if you created a company that built products, sold them at the end of the year,
1:47:55 paid all of the salaries of the employees, and gave you a reasonable profit,
1:48:02 why does it have to grow 2% every year, or 5% or 20%?
1:48:08 Yeah, it has to grow because the economy, based on debt,
1:48:13 requires that we create more GDP next year than last year so that we pay the debt.
1:48:17 If you add it all up, if you’re borrowing a thousand, and he’s borrowing a thousand,
1:48:22 and the economy this year needs to pay 1,200 next year,
1:48:27 the GDP next year needs to become 1,200 instead of 1,000.
1:48:31 So we’re all following a cycle, and we’re in that big lie that says,
1:48:35 we need more productivity, we need more productivity, you know we don’t.
1:48:40 Before those cycles of money, if we really are talking about changing the world,
1:48:47 before those cycles of money gripped us, all you needed to do as a shoemaker is to make two shoes
1:48:53 so that you can trade them for 14 eggs, and the guy that had the hands needed to create 28 eggs
1:48:57 so that he can get one shoe and a couple of vegetables.
1:49:05 And that was it, there was no inflation, you see the whole trick is that we get engaged in the details,
1:49:08 and I don’t undermine technology in any way.
1:49:13 It’s changed our life, it’s the reason you and I are able to talk to people now.
1:49:17 Until a certain point of growth and progress, it’s useful.
1:49:21 Beyond that certain point of growth and progress, it works against you.
1:49:23 Too much of anything is bad.
1:49:26 If you could press a button now and stop AI.
1:49:28 I would 100% do it.
1:49:29 Really?
1:49:32 100%.
1:49:36 We talked about this last time, but obviously a lot’s happened since we last spoke in the last nine months.
1:49:39 I mean, there’s become a real AI race globally, Microsoft, Facebook.
1:49:41 Have you used Chachi PT recently?
1:49:42 Yeah.
1:49:43 Have you used the Oji one?
1:49:45 The voice engine one they released yesterday.
1:49:47 Well, I’ve used it through a software called 11 Labs,
1:49:52 I actually invested in a company called Wondelabs, Wondercraft, sorry, Wondercraft AI
1:49:57 that do voice synthesizing, etc.
1:50:01 But did you see yesterday OpenAI release their voice engine?
1:50:02 Yeah.
1:50:03 Which?
1:50:06 Did you ask me a question about AI?
1:50:08 Ask you a question about AI?
1:50:09 Yeah.
1:50:16 Will AI end up replacing podcasters?
1:50:18 Great question.
1:50:23 Well, it’s hard to say for sure, but AI is getting pretty advanced.
1:50:27 While it’s possible that AI could handle some aspects of podcasting,
1:50:30 like generating content or even hosting shows,
1:50:33 it’s unlikely to fully replace human podcasters.
1:50:38 People enjoy the personal touch and unique perspectives that humans bring to the table.
1:50:40 But you sound very human to me.
1:50:44 I mean, I wouldn’t be able to tell if you were not a human,
1:50:47 if someone didn’t tell me that you’re an AI.
1:50:53 I mean, is there a way where we can actually ensure that AI is presented as a machine
1:50:58 instead of being presented as so human like you are?
1:51:00 I appreciate the compliment.
1:51:05 Creating AI voices that sound less human like is definitely possible.
1:51:09 Developers can adjust parameters like tone, cadence, and intonation
1:51:13 to make AI sound more machine-like if that’s the goal.
1:51:17 It’s all about finding the right balance between clarity and naturalness.
1:51:21 Let me ask you a question.
1:51:24 If AI continues at the current rate of improvement,
1:51:32 is it true that at some point in the future it will be indistinguishable from a human?
1:51:36 It’s a possibility, but it’s also a topic of debate among experts.
1:51:41 While AI has made significant strides in mimicking human-like behavior,
1:51:44 achieving complete indistinguishability from humans
1:51:49 would require solving complex challenges related to emotions, creativity, and consciousness,
1:51:53 which are still areas of active research and debate.
1:51:56 I feel like it’s lying to me, correct?
1:52:02 Because mathematically, if you assume just any improvement of a technology,
1:52:05 it continues, right?
1:52:07 I understand your point.
1:52:12 Predicting the future of AI involves a lot of uncertainties and variables.
1:52:16 So it’s essential to approach it with a critical mindset.
1:52:20 While mathematical models can help us understand trends and possibilities,
1:52:25 they can’t account for all the factors that influence technological progress
1:52:29 and human behavior.
1:52:33 It’s so interesting that they’ve been programmed to be so diplomatic.
1:52:38 And it’s creepy diplomatic, like a politician.
1:52:41 But the question really is, have you seen the movie “Her”?
1:52:42 No.
1:52:47 Yeah, so basically, if I didn’t tell you that this was a human,
1:52:51 if I told you this was a call center agent, would you be able to tell the difference?
1:52:55 The other problem that most people don’t realize is,
1:53:02 if I told you that chat GPT was text-based just six to nine months ago,
1:53:06 and now it’s able to do language processing without a mistake,
1:53:13 she understands, I’m saying she, the machine understands every part of the words that I say.
1:53:17 I can switch between languages, so sometimes I speak half Arabic, half English.
1:53:23 Okay, in Arabic, I tell her, don’t speak to me in high Arabic, speak to me in Egyptian slang,
1:53:26 and she literally speaks like an 18-year-old.
1:53:29 Did you see what happened, did you see two days ago they released the voice engine?
1:53:35 Yeah, and now it sounds exactly like, I have an avatar, I was speaking at abundance 360,
1:53:40 they had an avatar of me that looked like me and sounded like me 100%, it actually made sense.
1:53:44 So the voice engine for anyone that doesn’t know is OpenAR released three or four days ago,
1:53:49 they said they’ve released a new piece of technology that can take 15 seconds of your voice
1:53:56 and basically perfectly clone it so that you can say anything with just 15 seconds as a reference.
1:54:00 And it’s so interesting, I read the full article, and in the article they say,
1:54:04 “Listen, we’ve got this technology now, but we’re not sure whether we’re going to release it.
1:54:06 We’re basically giving you a warning.”
1:54:11 They have four bullet points warnings in this article, they say,
1:54:20 “We’ve released this press release so that your bank has time to change their security system
1:54:23 so that voice is no longer away so someone can get your bank account.”
1:54:26 They literally say like, “We’re warning you, this is coming.”
1:54:30 And at the end of the article it says, “We may or may not release this, but this is essentially a warning
1:54:32 for the world to change.”
1:54:38 Where’s the ceiling? When do we take a stand and say, “We actually don’t need that?”
1:54:41 We won’t. And you know we won’t.
1:54:45 Yeah, so this is why the world is going to become more and more stressable.
1:54:55 And my promise, at least my hope, is to tell the world that you can become unstressable.
1:55:00 I can’t tell you that the world is going to be easier. I really cannot.
1:55:05 But I really think that for every single one of us, the biggest task in the next two years
1:55:12 is to find a way for you to handle all of those events with calm and ease and peace
1:55:18 as best as you can. Because it really is, for me, Steve, I lived through this.
1:55:27 This is my typical life. That space of technology is my typical life for 25 years, right?
1:55:31 No, the world is changing. The world is changing economically.
1:55:39 The world is changing relationship-wise. If you don’t mind me, think about dating.
1:55:48 Think about friendships. We moved from having to knock on my friend’s door when I was young
1:55:53 to go and play, to being able to call them on the phone, to being able to text them,
1:56:00 to being able to connect with them on social media, to the epidemic of loneliness
1:56:08 that we have in the world today. Imagine how many of the next generation will have one of those as their friend.
1:56:12 And you can talk about anything. I was chatting with this machine yesterday morning
1:56:19 about the difference between theory of relativity and string theory in definitions of gravity.
1:56:24 The answer was compelling.
1:56:28 There was a product on product time, which is a tech website for anybody that doesn’t know,
1:56:34 where it takes your history of your ex-partner, your ex-girlfriend, your ex-boyfriend.
1:56:40 It takes all of that, processes all of it, and it allows you to continue the relationship after they dumped you.
1:56:44 There was a lot of conversation online whether this is ethical or not,
1:56:49 because these young people, these young girls and boys are downloading the entire chat history
1:56:53 with their ex-boyfriend or girlfriend, and they’re continuing the relationship with AI.
1:56:56 So AI is talking like that person did.
1:57:01 Do we need this? Or is the answer to stop?
1:57:06 Everyone with a brain would answer you, “We don’t need it.”
1:57:10 But I think everyone with a brain would also probably say,
1:57:13 “Human incentives prove that we won’t stop.”
1:57:18 The reason for all the challenges is not to serve us.
1:57:22 Those challenges that we’re facing are when someone tells you,
1:57:24 “I’m building technology to make human life better.”
1:57:28 No, they’re making technology to make more money.
1:57:34 And do they need this more money? They don’t.
1:57:37 It was one of the illusions that they kind of think they’re going to live forever or something.
1:57:43 They think their legacy is going to live forever because they work so hard in this lifetime that they can never spend it anyway.
1:57:52 I think money is that constant need for money is either insecurity or ego.
1:57:57 And we as a society are struggling the insecurity and ego of money.
1:58:02 America at large wants to be the most powerful nation in the world.
1:58:09 That’s ego. That’s power. That’s insecurity that if I’m not the most powerful nation in the world, they’ll attack me.
1:58:14 But is it not human as well? Because I’ve sat here with experts on the subject of status.
1:58:20 One of my guests wrote a book on the subject of status, World Store.
1:58:25 And he basically makes the case that we’re all status-seeking humans, you and me.
1:58:28 And that’s hard-wired because we didn’t want to be kicked out of the tribe.
1:58:32 Even if I’m not wearing Louis Vuitton anymore, I’m still playing a status game in some area of my life.
1:58:34 I’m trying to have the best cameras.
1:58:40 So the question is, what position do you want in the tribe?
1:58:43 Do you want to be the richest boy in the tribe? Do you want to be the kindest boy in the tribe?
1:58:46 Do you want to be the most compassionate? Do you want to be the wisest?
1:58:50 I told you before, I want to die a billionaire.
1:58:54 One billion happy is a capitalist movement.
1:58:57 The only difference is the currency is not dollars.
1:59:00 A billionaire, a billion happy people.
1:59:07 Now, you spoke about how technology might drop the cost of everything to zero, literally to zero.
1:59:14 Because if we figure out a technology using additional intelligence, as I describe it,
1:59:17 artificial intelligence commoditizes intelligence.
1:59:21 So you get a plug in the wall, you plug into it, you get 400 IQ points more.
1:59:28 If we use that to figure out energy, and we simply generate energy for free,
1:59:31 because energy is abundant in the universe, right?
1:59:36 What does that mean? Does it mean that we can give that to the whole world
1:59:40 so products become mostly for free, okay?
1:59:49 Or do we give it to the person that built it so that they become gazillionaires, while everyone else struggles?
1:59:54 And the main mindset difference is a question, and I say that with respect,
1:59:59 it’s a question of a world of abundance versus a world of scarcity.
2:00:03 We competed, most of us in our past, in a world of scarcity,
2:00:08 where for Microsoft to win, Lotus 123 had to shut down, right?
2:00:10 That’s no longer needed.
2:00:13 There is enough for everyone, we can all win.
2:00:20 But that shift from scarcity to abundance is a shift that you’re struggling with, okay?
2:00:26 It’s a shift of a question of what do we actually need in our life?
2:00:34 Do we need 400,000 followers or do we need five friends?
2:00:40 Because the cost of building five friends takes away from having 400,000 followers.
2:00:42 I want to talk to you about our sponsor LinkedIn.
2:00:45 For all of the entrepreneurs and business owners that listen to this podcast,
2:00:47 you’ll probably want to hear this one, so stay tuned for a second.
2:00:51 Whenever you’re scaling and building a business, your business needs are completely unique.
2:00:52 And I’ve been there.
2:00:57 I know what struggles you’re facing and what allows you to land your next dream client.
2:01:01 And one tool that is an absolute must is LinkedIn ads.
2:01:05 You’ll have direct access to a billion LinkedIn members, yes, a billion members,
2:01:11 access to 70 million decision makers and 10 million C-level executives on LinkedIn.
2:01:16 The pool of individuals that LinkedIn allows you to access is insane and uncomparable.
2:01:20 And you’ll know if you follow me on LinkedIn how prolific I am on LinkedIn.
2:01:25 LinkedIn, to me, is actually the highest returning paid social platform.
2:01:27 And I don’t think people quite realize that.
2:01:33 So I’m giving you the Diary of a Co community a $100 credit on your next LinkedIn ad campaign.
2:01:37 Head to LinkedIn.com/doac24 to get started now.
2:01:39 The link is in the description below.
2:01:45 Once upon a time, if you had a business idea, it was exceptionally difficult to get going.
2:01:50 But now, in the age of Shopify, it is exceptionally easy.
2:01:53 As many of you will know, Shopify are a sponsor of this podcast.
2:01:58 If you don’t know Shopify, it’s an exceptionally simple web platform for anybody that’s got an idea
2:02:01 that wants to transact on a global scale.
2:02:06 So things like these conversation cards, which we sell, we’ve sold using Shopify
2:02:09 and it only took us a couple of clicks to get going.
2:02:10 So why did we choose Shopify?
2:02:14 For a number of reasons, but I think one of the big ones, which goes unappreciated,
2:02:19 is their checkout system converts 36% better compared to other platforms.
2:02:22 And here’s what I’m going to do to remove the cost for you.
2:02:29 If you go to Shopify.com/Bartlet, you’ll be able to try Shopify for $1 a month.
2:02:32 I’ve seen Shopify completely change people’s lives.
2:02:35 And for many of you, I think it could change yours.
2:02:39 Do you think it’s possible to build a billion-dollar business?
2:02:47 I’m thinking about some of my friends now while also living in the balanced way that you describe.
2:02:48 No.
2:02:52 So I’ve got a lot of friends that are billionaires or building billion-dollar companies.
2:02:58 Do you think it’s possible for any of them to be balanced in the way that is healthy while doing that?
2:03:01 I think it’s the wrong target to start.
2:03:04 What if they didn’t start with that target and it happened because they were good at like,
2:03:08 I don’t know, sewing something and then loads of people started buying that thing they sewed.
2:03:09 Yeah.
2:03:10 Yeah.
2:03:12 It’s still the wrong target to start.
2:03:21 So building a billion-dollar business is impossible for you to spend.
2:03:27 The target of you saying, “I want to build a business that is a billion-dollars within it.”
2:03:37 You know, if you take the very core of morality, it basically means I’m going to use resources and people to create wealth for myself.
2:03:44 In a very interesting way, that’s not a very moral thing, right?
2:03:53 If the objective is, I’m going to build a billion-users business, a billion happy people initiative, okay?
2:03:58 And in the process, I’m going to invite others to come within that conversation.
2:04:03 And as I invite them to come in, the objective is to make a billion people happier.
2:04:08 The objective is to make, you know, a billion people get food in Africa or whatever that is.
2:04:11 And in the process, I will be rich and wealthy.
2:04:12 It’s very different.
2:04:13 Okay.
2:04:14 So it’s about what you’re aiming at.
2:04:15 Yeah.
2:04:16 It’s where you’re headed.
2:04:25 And because when we head somewhere, regardless of your Stephen Bartlett or if you’re an accountant, you know, working on tax accounting, okay?
2:04:37 If your mind says, I’m going to maximize every minute of my day by doing more accounting files, more tax reports and so on, your life might never end.
2:04:39 You might get into that hamster wheel.
2:04:43 And yeah, you’re going to triple your revenue at the end of the year.
2:04:45 For what end?
2:04:52 And for humanity at large, the capitalist system assumed a world of scarcity.
2:04:59 Where I am increasing my wealth, either for insecurity, because I’m afraid I might lose it.
2:05:06 Or I’m increasing it for my ego, so that I buy a better yacht or better car than my other rich friend.
2:05:07 Okay.
2:05:11 Forgetting that it is no longer the truth.
2:05:21 The truth is, with more intelligence, we can harvest the fruits of building things almost for free.
2:05:25 But we won’t break the capitalist system.
2:05:26 Okay.
2:05:29 As a result of that, you could literally solve hunger.
2:05:31 You could literally end cancer.
2:05:36 You could literally do anything you want, reverse climate change.
2:05:50 If you made that the objective, but the capitalist system will tell you, no, the objective is to make Elon Musk’s $200 billion wealth trivial compared to the next trillionaire.
2:05:52 Wrong objective.
2:05:54 It’s the wrong objective.
2:05:56 What are we paying for it?
2:05:57 Okay.
2:06:00 As individuals, we’re paying our well-being.
2:06:06 As rich billionaires, all of them are miserable.
2:06:08 They make a lot of money.
2:06:13 I mean, all is a very difficult word to say, but many of them, the many that I know are miserable.
2:06:14 Okay.
2:06:15 Most of them are very stressed.
2:06:17 They don’t know how to stop.
2:06:18 Right.
2:06:22 For the planet, for the planet, we’re consuming it.
2:06:25 They don’t know how to stop is exactly the way I describe it.
2:06:32 I remember meeting a particular billionaire in the north of England and sitting in his office and the first time I met a billionaire.
2:06:37 And I asked him, I spoke to his family first and his family were like, dad’s not happy.
2:06:38 Dad’s really unhappy.
2:06:47 And then I met him and I just stared at him and I was like, this is a human being who has lost control of, like, he knows he’s not happy.
2:06:50 He can’t get off the monopoly table.
2:06:51 Yeah.
2:06:52 He can’t.
2:06:54 And there’s so many people listening to this now.
2:06:58 I did a post the other day on my Instagram about my own predicament.
2:07:06 And it was the most messages I’ve ever had and the most people that reached out to me, either saying they related or in some degree concerned.
2:07:10 And I was just expressing that I’d like basically learned the candle at both ends in my life.
2:07:11 I’d taken on too much.
2:07:16 I’d worked myself into the ground and ended up staying up for two days in a row to write this thing, to deliver this speech, et cetera, et cetera.
2:07:19 And there was a photo of me with like my head in my hands.
2:07:23 And I posted it because I’d just taken off on this plane and I saw the phone.
2:07:26 I thought it’s such a great photo that we’ll take and I’ll explain the story of the photo.
2:07:30 And my DMs were inundated with people going, that is me.
2:07:32 I’ve taken on too much in my life.
2:07:34 I’ve built up too many obligations and responsibilities.
2:07:35 I’ve taken this promotion.
2:07:37 I have these team members now.
2:07:41 And like there’s something inside of me that’s going, this is just too much.
2:07:48 And I, and because of the external narrative, the external expectation, I’m held in place.
2:07:53 I can’t get off this thing that I’ve, this merry-go-round.
2:07:56 That’s absolutely the wrong use of language.
2:07:59 You can get off it if you make it your target.
2:08:02 So if I told you, Steve, I love you so much.
2:08:04 You’re really like my brother, right?
2:08:07 If I told you I love you so much, you’re my brother.
2:08:13 Your objective for next year is to be unstressed by the end of the summer.
2:08:14 This year or next year?
2:08:15 This year.
2:08:17 Think again, achieve that?
2:08:19 Could I achieve that 100%?
2:08:20 100%.
2:08:21 100%.
2:08:22 100%.
2:08:25 Listen, learn and live and limit.
2:08:29 You’re simply, you’re simply going to say, okay, limit.
2:08:33 I’ll just write down a million things that I’m doing every day.
2:08:35 I’m going to delegate half a million of them.
2:08:37 I’m going to cancel 200,000 of them.
2:08:43 And I will eventually face the remaining ones to 2,000 a week.
2:08:44 Easy.
2:08:47 It’s interesting because when you say, so I’m thinking now about everyone listening to this,
2:08:50 I’m thinking, throw that question to them.
2:08:56 If you told them to put themselves in a position by the end of the year where they weren’t stressed,
2:09:01 there is a significant amount of them, not all of them, but there is a significant amount of them that think,
2:09:03 do you know what, I think I could actually do that.
2:09:04 100%.
2:09:05 That’s my objective.
2:09:11 And the ones that will not think that way, that will be because they believe that their life circumstances,
2:09:15 the events are making them stressed, which is true.
2:09:18 But it’s not only the events of your life that stress you.
2:09:25 It’s the way you deal with them that does the equation is the event, the challenge divided by your resources,
2:09:30 your abilities, your square area, like physics.
2:09:34 Give more square area to carry the load and you’ll be able to do it.
2:09:36 So it’s not the events.
2:09:39 If you invest in your abilities, you will be less stressed.
2:09:43 There will never be a time in your life when you’ll not be stressed at all.
2:09:45 But you can definitely reduce it significantly.
2:09:48 Is there a third group that are telling the truth?
2:09:53 And because of their circumstances, they actually couldn’t become unstressed by the end of the year.
2:09:54 They’re working in a factory, three jobs.
2:09:59 They couldn’t change the harshness of the events of their life.
2:10:03 But they could change the way they deal with it.
2:10:05 And how would they go about doing that?
2:10:07 Take a simple example.
2:10:12 A simple example is if you’re stuck in a factory job, your life is harsh today.
2:10:16 If you add to it an obsession that my life will always be harsh,
2:10:21 you’re more stressed because of the obsession, not because of the harshness of life.
2:10:28 If you tell yourself, “I’m working day and night to feed my kids.”
2:10:30 But then add to yourself and say,
2:10:34 “The world is going to become much more difficult and my kids were starved.”
2:10:37 You created that stress.
2:10:40 We didn’t talk about one of my favorite parts of the book.
2:10:43 It’s what I call anticipation of stress.
2:10:47 So we said you break down under trauma, you break down under burnout,
2:10:51 and you break down under anticipation of threats and challenges.
2:10:52 Is that the worry and anxiety in panic?
2:10:55 Exactly. It’s fear and all of its derivatives.
2:10:57 And it’s so interesting when you really think about it.
2:11:02 Fear is a moment in the future is less safe than right now.
2:11:05 By the way, you can do nothing about that moment in the future.
2:11:07 You can plan for it, you can get ready for it.
2:11:12 But until you reach it, you cannot react to it.
2:11:18 When you’re afraid, you try to limit the challenge or limit the threat.
2:11:20 You think in your head about,
2:11:24 “Okay, if there is something that is going to be difficult,
2:11:26 I’m going to lose my job in a year’s time.”
2:11:29 You’re going to try to save now. Interesting.
2:11:31 Fear is not the tricky one.
2:11:33 The tricky ones are the derivatives.
2:11:36 Worry, anxiety and panic.
2:11:40 Worry is, “I don’t know if I’m going to lose my job in a year.”
2:11:41 I don’t.
2:11:44 It’s not like I got a letter that says, “I’m going to lose my job in a year.”
2:11:49 And so you keep spending your cycles trying to save as if you’re going to lose it.
2:11:51 But that’s not the right reaction.
2:11:56 The right reaction is to verify if there is a reason to be afraid or not.
2:12:02 So if you’re worried, your reaction shouldn’t be the reaction of a person who is afraid.
2:12:07 Your reaction should be, “I either need to decide should I be afraid or should I drop this?”
2:12:08 What if I don’t know?
2:12:13 Then you spend your cycles trying to know.
2:12:15 And what if I can never know?
2:12:18 Because I’m thinking about some of my things that make me anxious and worry.
2:12:19 Anxious is different.
2:12:21 Anxiety is very different.
2:12:27 Anxiety is actually your inability to deal with the threat.
2:12:34 So you basically tell yourself, “I have to report to my manager on Thursday about this deal.”
2:12:41 And I don’t have any ability to actually prepare the report.
2:12:43 I’m not skilled enough.
2:12:50 And again, if you deal with it as fear, I’m afraid to meet my manager, you’re going to try to not meet your manager.
2:12:54 If you deal with that reality of anxiety, it’s my ability that is the issue.
2:12:56 You’re going to try to increase your ability.
2:12:59 You’re going to try to get someone to help you maybe that has the skill.
2:13:04 If you’re struggling with a bit of the finance in the middle, you’re going to talk to your friend at work
2:13:07 who’s capable of helping you with the spreadsheet, whatever.
2:13:09 So you handle your abilities.
2:13:10 Panic is different.
2:13:12 Panic is a question of time.
2:13:15 So fear is a question of a challenge.
2:13:18 Worry is a question of uncertainty.
2:13:21 Anxiety is a question of your ability.
2:13:24 And panic is a question of, “Do I have enough time?”
2:13:25 Where does this fit then?
2:13:34 Sometimes I have worries because I’ll get some news or I’ll get like an inclination that something bad is going to happen.
2:13:39 I don’t know necessarily when the date of the thing bad that might happen, but I get a tip off that something bad is going to happen.
2:13:44 I don’t know if it’s definitely going to happen or when, but then I live in that sort of cycle of obsession.
2:13:46 That, oh my God, it could happen today.
2:13:47 Did it happen?
2:13:49 I look at my phone, I go, “Is that happened yet?”
2:13:55 You know, let me give you a good example then of something that someone might worry about, but not know the date,
2:13:57 and be not sure if it’s going to happen.
2:13:59 They’ve got an ill relative.
2:14:01 This isn’t just to be full transparency.
2:14:08 I normally say, “Assume they’re going to die.” And go live your life loving them.
2:14:11 Give them all the love that you can.
2:14:17 If you have someone that you’re worried is going to leave, my mom fell, right?
2:14:24 And she’s now better, but it took such a long time.
2:14:30 I could have spent that time in my head saying, “But I’m going to lose her.”
2:14:35 Or I could fly to Cairo, sit next to her and say, “I love you very much.”
2:14:41 Turn the worry into certainty, whether that’s the best certainty or the worst certainty.
2:14:43 But then react to the certainty.
2:14:47 And she’s recovering and I hope she will be running marathons, I hope.
2:14:51 But for that moment in time, instead of worrying about the certainty,
2:14:58 putting my brain cycles into worry, I just assumed, “What would happen if I don’t see her again?”
2:15:03 Fly, go see her, stop your meetings, stop your this, go.
2:15:05 Poor love on her.
2:15:12 The only certainty you have around someone who’s ill is that they’re still here today.
2:15:22 The only certainty you have about your daughter getting into trouble when she’s a teenager
2:15:26 is that your daughter is not in trouble now.
2:15:30 Spend the time with her now. This is what life is all about.
2:15:32 We spend those cycles being stressed.
2:15:38 This is why I tell you, look, it is so entitled to sit here and talk about
2:15:43 the problems of billionaires and the problems of technology and all of the progress and so on.
2:15:48 When we forget that many of us are working two jobs and struggling with a relationship
2:15:53 and stuck in long commutes and so on.
2:15:56 And I wish that life is easier for them.
2:15:58 I really, in my heart, do.
2:16:02 But if it isn’t because the external harshness of life is not within our control,
2:16:05 the way we deal with it is within our control.
2:16:10 The way we deal with it is, even if it’s the tiniest things,
2:16:13 like I’m working in the factory and it’s such a horrible job,
2:16:17 can I spend my break at the factory with my best friend?
2:16:24 Can I try to ease the challenge of the commute a little bit?
2:16:31 Can I find the gratitude practice that says at least my kids are still going to school?
2:16:36 Because, by the way, if you do those things, it’s not going to take away the harshness of life,
2:16:39 but it’s going to ease it.
2:16:42 And as you ease it, you’re not going to be unstressed.
2:16:44 You’re going to be less stressed.
2:16:46 Less stressed is better than more stressed.
2:16:50 One of the things that helps to ease it is what you’ve described, which is love.
2:16:51 100%.
2:16:55 And it’s interesting because the first time we spoke, you were single.
2:16:58 And I was pretty sure you were like this digital nomad that was going to be single forever.
2:16:59 I was too.
2:17:09 And then, little did I know, you would meet someone and you would get married in 48 days.
2:17:14 From the day you met them to the day you married them was 48 days.
2:17:24 Now, if I said to you, if you’d waited 49 days or maybe six months, I proposed on day three.
2:17:29 The engineer in you, not the soft feminine side, right?
2:17:32 The feminine energy wasn’t the feminine side at all.
2:17:34 But the logical engineer in you.
2:17:38 And I’m playing doubles advocate here because, you know, I have to present the argument.
2:17:39 But I’m very happy for you.
2:17:41 You know, I couldn’t be more happy for you.
2:17:50 But I’m just saying, when I saw that, I thought to myself, my rebuttal would be, if you’d waited 49 days, would that not have been better if you’d waited six months a year, two years?
2:17:51 Absolutely not.
2:18:06 As a matter of fact, one of the biggest things I struggle with in relationships is that the western approach to relationships assumes that the longer you wait, the more you will know.
2:18:19 And that basically assumes that it’s the responsibility of the other person for you to be happy in your relationship.
2:18:20 You understand that?
2:18:27 So if I need to make sure that they’re amazing so that this relationship works, that’s entitled.
2:18:36 And by the way, there is a massive difference between heading into a relationship and saying, I’m going to make this work, right?
2:18:40 Then heading into a relationship and saying, I’m going to see if that works.
2:18:44 Now, Hannah, I call her the jackpot, right?
2:18:46 She might not be everyone’s jackpot.
2:18:54 But for me, because I’ve done so much work on myself and because she’s done so much work on herself.
2:18:57 I hosted her on my podcast.
2:19:00 We were doing a mini series about love and romance.
2:19:02 I mean, come on.
2:19:09 We bump into each other in the streets and literally around the corner in Marleybourne somewhere, right?
2:19:12 And she looks at me and she goes like, I know you.
2:19:13 You’re Moe.
2:19:17 And I’m like, how do I know you?
2:19:18 And she said, no, you don’t know me.
2:19:19 Follow your work.
2:19:22 I’m a friend of your friends, Carly, and we spoke about you.
2:19:24 And anyway, I love your work.
2:19:25 I was like, Kurt, yes.
2:19:27 I said, so what do you do, Hannah?
2:19:28 And she said, I’m a therapist.
2:19:31 I’m working on this and that and so on.
2:19:34 And I said, oh, so I was doing that mini series.
2:19:41 Most of it was about the feminine female side, if you want, a woman falling in love.
2:19:44 So most of my guests were talking about the women in relationships.
2:19:46 There wasn’t a mini series, was there?
2:19:51 Anyway, she came up with a mini series on the spot.
2:19:55 She talks about men in relationships.
2:19:58 So anyway, I’m sitting there for an hour and a half in front of that woman.
2:20:05 And everything she says is like, oh my God, that’s exactly everything I have noticed within me.
2:20:11 Notice, the first thing she says is she says, we date our potential.
2:20:15 We date them thinking they can make us better.
2:20:16 Okay?
2:20:17 They can’t.
2:20:20 The only way you can become better is for you to work on who you are.
2:20:26 And if you’re ready, then love will be very easy, right?
2:20:33 So I basically find someone, the jackpot for me, who after all of the work I’ve done in my life,
2:20:39 knowing exactly what I want and what I don’t want, I meet someone that actually fits.
2:20:42 But three days in, she could have just been masquerading.
2:20:48 Yes, and if that’s the case, then the marriage wouldn’t last too long, right?
2:20:51 And 48 days is more than enough to know someone.
2:20:53 But you were trying to marry her in three.
2:20:54 Yeah.
2:20:57 Yeah, I know it sounds crazy, right?
2:21:06 But because we decided to do that, at the time, by the way, I had been through so many such challenging relationships,
2:21:11 because they didn’t fit me, that I decided I will never again touch a woman,
2:21:16 unless I’m absolutely certain I wouldn’t leave in the first six months.
2:21:18 Not a big target when you really think about it, okay?
2:21:26 But my thinking process was, if I’m not certain that it will last six months, I’m not going to start, right?
2:21:29 But if it lasts six months, it should last a lot longer.
2:21:33 I feel like it’s important to say here, you’re not suggesting other people do this.
2:21:41 I’m suggesting that people flip their mindset from, I’m going to see if this works, okay?
2:21:51 Two, I’m going to only engage in a relationship if I know for a fact that there is a high probability it will work.
2:21:52 Okay?
2:21:56 And I’m saying this, believe it or not, to men as much as women.
2:22:03 Because we, men, sadly, there’s no reason to generalize.
2:22:11 But in general, we’re motivated by things that are sometimes less than love, okay?
2:22:12 Official.
2:22:20 Yeah, so in reality, there is a lot of junk food that comes in relationships, junk relationships, okay?
2:22:28 Yeah, they seem to have intimacy and sexuality and so on, but they tax you more than they feed you, right?
2:22:34 And the reality is that for most men, we don’t recognize that because the cost of switching seems to be…
2:22:41 Yeah, if you’re successful and you’re desired, you can have another woman in three weeks’ time, right?
2:22:44 If you’re in that mindset, then that’s a horrible mindset.
2:22:53 For one side of it is that you end up, you yourself are really, it’s junk, okay?
2:22:54 It’s not healthy for you.
2:23:02 And from a morality point of view, you’re using a person for your confusion, okay?
2:23:18 What I’m suggesting for people to do is to actually refuse to enter a relationship until you actually know for a reasonable level of conviction that this person is not junk for you.
2:23:22 Because by the way, this person could be junk for you, but not junk for others.
2:23:28 But this person is not junk for you, requires you to know you.
2:23:37 And I’m telling you openly, I know you’re gonna think I’m mad, but I’m a mathematician.
2:23:48 So when I knew what I wanted in a woman, the possibility of finding that woman was 1 in 8,737,000 women.
2:23:51 Mathematically, you can easily calculate that.
2:24:00 If you want something in someone that is available in 1 in 10 and something else that’s available in 1 in 5, you’re now looking at 1 in 50, right?
2:24:05 If another thing that’s available in 1 in 20, you’re looking in 1 in 1,000, right?
2:24:07 And the mathematics are very straightforward.
2:24:16 You find someone that actually is 1 in 8,737,000, you’re like, okay, I’m buying that stock.
2:24:20 And I have been the happiest person, truly and honestly.
2:24:24 She listens to my podcast, so she probably will listen to this one.
2:24:29 She’s made me the happiest person, she’s made me a better person, okay?
2:24:36 And she truly and honestly made me focus on life differently, serve life differently, right?
2:24:40 And that’s the value of having someone who’s not junk in your life.
2:24:45 By the way, I don’t mean that the women I had in my life, by the way, all were junk.
2:24:50 I had amazing women that blessed me, but I had a lot of junk too, right?
2:24:55 So that no one who’s blessed me before gets upset, I had amazing women that blessed me.
2:24:58 We were just not perfect matches, right?
2:25:03 When you know what you want, when you’ve done the work on yourself,
2:25:08 it’s actually much easier to find love than it is when you’re just, you know,
2:25:12 randomly with a machine gun trying to shoot and hit someone.
2:25:17 That’s such a big when, though, because so many people, you know what I mean?
2:25:24 I was thinking of so many people that I know that are currently struggling to find the person and much of it.
2:25:31 And even in my case, I probably speak about myself first, is the person that I eventually found,
2:25:39 who is 100% my future wife, and I feel this same way when you talk about Hannah as I do with my partner,
2:25:42 that happened when I changed.
2:25:43 Exactly.
2:25:45 And then I had so much McDonald’s on the way there.
2:25:46 Exactly.
2:25:47 You wouldn’t believe it.
2:25:49 I had so much junk food on the way there.
2:25:53 Dating is an internal job. You work on yourself.
2:26:04 If you get to the point where you would date you, you’ll find the person that you’re looking for.
2:26:08 It’s an internal job.
2:26:22 And it’s really interesting when you think about it that, you know, again, men, it’s not a secret that in many other relationships in my past,
2:26:26 I would question and say, do I really want to be with one woman for the rest of my life?
2:26:28 Yes.
2:26:29 Yeah.
2:26:36 But it’s so interesting when you say, when you suddenly say, oh my God, this is so healthy and delicious.
2:26:38 I really don’t like the junk.
2:26:41 And I don’t like the risk of more junk.
2:26:47 I don’t like the risk of trying and then ending up in a relationship, right?
2:26:49 So there is a cost.
2:26:51 I always reflect on my friends.
2:26:54 I’ve got a couple of friends, male and female, that are serial dates.
2:26:56 They’re doing 100 dates here.
2:26:57 They’re doing three a week.
2:27:03 And I know from like a probabilistic standpoint, I’m like, you must have met a perfectly good one along the way somewhere.
2:27:09 But there’s something going on in the psychology that’s making you miss the person over and over and over again.
2:27:16 And then I’ve got, you know, they might say, I’m just really picky or all these guys are, you know, no, no, no, no, no.
2:27:25 So I think the, again, you know, so one of the things that Hannah teaches me from therapy is that we run on scripts.
2:27:26 Okay.
2:27:31 So you come to this world with a perfectly balanced machine.
2:27:34 And then you get conditioned into scripts.
2:27:39 Those scripts become your narrative, your lens through which you see the world.
2:27:40 Right.
2:27:50 And, you know, if you, if you come from a family that is avoidant, you know, attachment avoidant, you’ll, you’ll, you’ll think that this is the way relationships are.
2:28:03 If you, if you, if you as a child was not given attention, for example, you think that life, love doesn’t exist or that love is conditional or you know, and you take those scripts and you believe them fully.
2:28:04 You believe them fully.
2:28:09 You look through the lens of the world and believe them fully.
2:28:15 Until someone shows up and tells you, no, that’s actually not true at all.
2:28:16 Right.
2:28:20 Your choice then is to tell yourself, I’m wrong and go into the unknown.
2:28:23 We said we like familiarity, even if it’s painful.
2:28:24 Okay.
2:28:29 Your, your choice is to take that and go into the unknown and say, maybe my script was wrong.
2:28:30 Okay.
2:28:32 And then you will change only then.
2:28:33 It’s an internal job.
2:28:34 Right.
2:28:39 So my, my challenge was, and I say that with a lot of respect to them.
2:28:48 Not every woman is like that, but the women that showed up in my life didn’t take accountability in my very highly engineered approach.
2:28:49 Okay.
2:28:52 To life in general, to logic in general.
2:28:55 I, I don’t mind if someone does something that hurts me.
2:29:00 I just want them to wake up in the next morning and say, you didn’t deserve that.
2:29:02 Right.
2:29:08 And I created a script in my brain that said all women are like that.
2:29:14 It’s the wrong script for a fact, for a fact it’s a wrong script, but I convinced myself of it.
2:29:15 Yeah.
2:29:16 Okay.
2:29:23 And then Hannah pops up and says, Hey, by the way, what I did yesterday, I think that was really not your fault.
2:29:24 Right.
2:29:26 You said this and it triggered me, but it triggered me.
2:29:27 She’s a therapist.
2:29:28 Right.
2:29:39 It triggered me because my original programming means that when you say this, it means that, Hey, by the way, you know, it was nice of you to, to hug me and not get upset about it.
2:29:41 Oh my God, I’ll keep you forever.
2:29:42 Right.
2:29:46 That’s the point is she had to challenge my script.
2:29:55 And when those people are constantly moving from one to the next, the script is could be, you know, I relationships don’t last.
2:29:56 Okay.
2:30:01 I need constantly assurance that I’m desired, you know, to be, to be valued.
2:30:04 Mine was relationships are prison specifically.
2:30:05 100%.
2:30:06 You know, are they?
2:30:08 Well, I’d learned that from watching my mom and my dad.
2:30:10 So I thought my dad was in prison basically.
2:30:11 Correct.
2:30:14 You know, so he probably was from reading your first book.
2:30:15 Yeah, he probably was.
2:30:20 So I had this avoidant behavior because I thought he had lost his freedom.
2:30:25 So I avoided every relationship until someone got over the wall.
2:30:26 Yeah.
2:30:29 And made your, made her relationship with you, your freedom.
2:30:30 Yeah.
2:30:31 She was, it was exactly what you said.
2:30:32 She rewrote the script.
2:30:35 So she got over the wall, which I’d put up very big wall.
2:30:38 She got over the wall and from inside she managed to teach me a lesson.
2:30:39 I probably didn’t want to learn.
2:30:42 I was reluctant to learn, which is that relationships aren’t prison.
2:30:44 In fact, they’re very much the opposite if it’s a good one.
2:30:45 Exactly.
2:30:46 That’s the actual script.
2:30:47 I still get triggered now.
2:30:51 We were in couples therapy because sometimes I’ll get, I’ll get triggered.
2:30:52 I want to say triggered.
2:31:04 I mean, like she might do something through love because one of her needs are being unmet.
2:31:07 And I might interpret it as an impingement on my freedom.
2:31:11 And so I kind of shut down a little bit and I try and like get my freedom back.
2:31:12 Yeah.
2:31:14 So Hannah and I are working on Finders Keepers.
2:31:18 Finally, I think that’s the version that will come out, Love and Romance book.
2:31:22 We’ll probably release it as a training first before a book, but anyway.
2:31:29 The thing that she talks about is she basically tells you if there is a repetitive behavior
2:31:35 in your relationships with different people, that basically means the only constant is you.
2:31:38 The trigger of that behavior is you.
2:31:47 And so it’s so useful for us to look back at relationships and go like, what is my regular behavior?
2:31:48 My cycle.
2:31:49 Yeah.
2:31:55 And if you notice that you need to start to tell yourself, interestingly, then this is my issue.
2:32:02 The most interesting part of triggered, the word triggered is that if an event happens
2:32:05 and you get triggered, you’re not triggered by the event.
2:32:09 You’re triggered by the event magnified by the lens of your trauma.
2:32:10 Right.
2:32:16 So you look at the event he said or she said, and you look at it through your lens of trauma
2:32:19 and translate it into his cheating.
2:32:21 I wrote, actually, an unstressable.
2:32:27 I wrote about a relationship with a wonderful woman that I had in my life who was quite calm
2:32:30 and very, very composed and contented.
2:32:36 And we were having friends over, including two of our best friends, a couple.
2:32:38 He was one of my best friends.
2:32:41 He was one of her best friends.
2:32:45 And his girlfriend was really in our life all the time.
2:32:47 They came late.
2:32:49 It was several people.
2:32:52 She asked me and said, Mo, can I ask you something, please?
2:32:56 And then we sat in a different room, open room.
2:33:03 And she started to say, we had this argument before we came and I need to understand what he meant by that and so on and so forth.
2:33:05 And she was crying.
2:33:09 And then she put her head on my shoulder as she was crying.
2:33:18 My ex, my girlfriend at the time, walks in and literally that calm, wonderful, very calm woman goes like,
2:33:23 “Take your hands off my man, you b-word.”
2:33:29 And everyone is like, “What? We’ve never seen her on call.”
2:33:38 And we sat down and she was a mature, wise woman, mature in terms of her abilities to understand.
2:33:45 She said, “I wasn’t triggered just by you. I was triggered because my ex-boyfriend cheated on me with a friend.”
2:33:54 And so what that situation triggered was her past, not me and that person.
2:33:56 A wind from the past.
2:33:58 Yeah, and we do that all the time.
2:34:00 We are the only constant.
2:34:11 And this is why, I mean, when I was hosting Hannah on my podcast, when she said that, I found myself, I swear I’m not making this up.
2:34:16 I found this very clear voice in my head saying, “God, please make her mine.”
2:34:21 And for some reason I had that very strong conviction that I need to shape up.
2:34:23 I need to step up.
2:34:25 She does too, by the way.
2:34:30 And everyone always will. We are on that constant journey of improvement.
2:34:40 But the interesting turning point is when you take that accountability and you say, “No, it’s not just because of them that I’m failing.
2:34:44 By the way, them I’m attracting because of who I am.
2:34:53 If I work on who I am, and suddenly someone will show up that matches the new me.”
2:34:58 And I guess one of the ways we can work on who we are is by becoming unstressable.
2:35:03 Yes, I love how we come to speak about a certain book and then we talk about it.
2:35:06 What did we talk about today?
2:35:11 We talked about AI and wealth and, yeah, we did speak about stress a little bit.
2:35:13 It’s all interconnected though.
2:35:14 It is all interconnected.
2:35:16 It’s fun to chat with you. That’s how it is.
2:35:22 And I did read a study which is also featured in your book a couple of years ago that showed,
2:35:24 I think I’ve got it written down here somewhere.
2:35:28 Yeah, I read a study that showed, it was a study of 850 people from Detroit
2:35:34 and found that those who experienced major stressful events increased their risk of death by 30%.
2:35:41 However, the risk was negated for individuals who reported high rates of helping others even under stress.
2:35:42 That’s true.
2:35:45 Because their support networks are stronger.
2:35:50 Connection truly and honestly, when we talk about spiritually stressed in the very end of the book,
2:35:55 which is a very difficult chapter to explain to people because not everyone is spiritual, right?
2:36:01 Spirituality in our description here is your connection to your non-physical form, right?
2:36:09 And it’s quite interesting because your non-physical form is not an individual, right?
2:36:18 And so accordingly, your connection to the rest of being is so fundamental to feeling safe.
2:36:26 As a tribe, believe it or not, humanity did not succeed because we were the most intelligent being on the planet.
2:36:29 We succeeded because we could work together, right?
2:36:35 The only true survival instinct in humanity is can I fit within the tribe?
2:36:36 You understand?
2:36:42 And so that human connection is the ultimate way of triggering your parasympathetic nervous system
2:36:44 to tell you things are okay.
2:36:46 And that’s when stress goes down.
2:36:53 Welcome to the machine, trigger unhappy, carrying the T-O-N-N, which is the frame what we talked about.
2:36:57 It’s in your head, feel to heal, your hips don’t lie and so are entity.
2:37:00 And then in part three, we have the Unstressable.
2:37:01 It is a wonderful book.
2:37:07 It is a timely book because it is a book written by two exceptional individuals, yourself and Alice Law,
2:37:12 who’s a stress management coach, international speaker, podcaster and co-author of the Law of Brand Attraction.
2:37:19 Alice works privately with clients internationally as well as with large corporations and brands such as RBS and the Ned.
2:37:22 I met her briefly beforehand, both of you are exceptional.
2:37:24 And as you say, it’s a ying and yang approach to answering.
2:37:25 It really is.
2:37:27 I think that’s my favorite part of the book.
2:37:30 We’re so different to our approach with the same mission.
2:37:32 So it’s really, really beautiful.
2:37:39 But I think that’s the only way that this book could have been written because I think people typically sit on one side of that in terms of how their brain thinks.
2:37:42 I’m a bit of an engineer, a bit of a mathematician, logical.
2:37:45 And even my partner, she’s the opposite.
2:37:48 She’s got a feminine, spiritual, she’s softer, she’s empathetic.
2:37:52 And it’s the nuance and the coming together which creates the truth, I think.
2:37:55 I love the way we wrote it together as well.
2:38:00 So we would get together at the beginning of every chapter regardless of who’s writing it and agree sort of the structure.
2:38:04 And then, you know, we would edit each other’s chapters afterwards.
2:38:09 My chapters are really concise and brief bullet points, equations, some logic, that’s it.
2:38:13 And when I read Alice’s work, I go like, where is she going with this?
2:38:16 It’s a very different writing style.
2:38:22 But, you know, for our early readers, the feminine of those who read it just completely registered with it.
2:38:30 And the thing is, even I, as I read through, like 70% of the page and I feel something in my heart, not in my head.
2:38:36 Very, very interesting, actually. So it’s been a very joyful partnership, I think, for me.
2:38:43 And I think complimented the part of me that wouldn’t have been written in the book if I wrote it alone.
2:38:46 A practical guide to stress-free living.
2:38:50 And you can order it right now because it’s out very, very soon in just a couple of days.
2:38:53 So I’ll put the link to the book below Unstressable.
2:38:57 And I highly recommend everybody goes and checks it out because it is a fantastic book and it’s a timely book.
2:39:03 So if you are someone that is interested in stress-free living, which is something that’s front of mind for me after this conversation,
2:39:07 please do get this book because there won’t be a better book written on this subject matter.
2:39:08 You’re so kind. Thank you.
2:39:15 Is there anything as it relates to stress that you think was really important that we didn’t cover?
2:39:23 The concept of Unstressable, I think, is so important to understand that this is not about de-stressing.
2:39:30 A lot of the approach to stress is either through Western medicine by saying,
2:39:36 “Okay, you’re stressed. Let’s help you de-stress a little bit.”
2:39:39 Or through even practice.
2:39:45 Try to meditate so that you calm down or try to relax and walk in nature.
2:39:47 That’s not the objective.
2:39:54 The objective is how can you reconfigure yourself so that stress doesn’t reoccur?
2:39:56 It’s a slightly longer path.
2:39:59 So there is nowhere in Unstressable where we tell you,
2:40:06 “Well, if you’re feeling stressed because of A, B, and C at work, go eat a vegetable and do this and that and you’ll feel less stressed.”
2:40:13 We’re constantly telling you, “If you do this and that, when work stresses you, it’s not going to stress you anymore.”
2:40:17 If you think in this way or go to the mind gym, as we call it,
2:40:21 when thoughts attack you, you’re not going to be stressed the same way.
2:40:26 I think that’s the shift that I keep saying in this conversation is that
2:40:32 we’re trying to say the times we’re living are going to become more and more stressful.
2:40:33 We might as well prepare.
2:40:38 So this is not about you resting.
2:40:40 It’s about you going to the gym.
2:40:46 It’s about you actually getting fit so that you’re capable of carrying the load.
2:40:48 You mentioned your mum and your brother.
2:40:51 Yeah, happened at a very…
2:40:53 My brother and my sister, actually.
2:41:01 My sister-in-law, my brother’s wife, but 42 years together, I love her like a sister, truly.
2:41:03 I never had a sister.
2:41:13 And we were not together when… So my brother got diagnosed with cancer back in summer.
2:41:19 And actually one of the biggest shifts in my life, believe it or not,
2:41:23 because I was recording the BBC Maestro training at the time.
2:41:26 Very intensive, a big crew.
2:41:35 I booked four days to do it or five, I don’t remember, but basically it’s important and I’m committed.
2:41:42 And then day one I get the news that Amr is diagnosed with cancer that it’s actually serious.
2:41:45 They’re going to have a surgery two days later.
2:41:53 And yeah, I had to stop and fly to meet him because I actually didn’t know if I was going to meet him again.
2:41:56 And he surgery went well.
2:42:04 We started to do immunotherapy because he had multiple cancers that were not easy to treat.
2:42:09 Anyway, he recovered very positively.
2:42:16 And then beginning of the year he had some kind of a digestive issue.
2:42:22 He had a tumor in his… somewhere in his digestive system.
2:42:26 That was actually totally benign, had nothing to do with the cancers.
2:42:34 But then the stress, his lovely wife, my sister, just collapsed under the stress.
2:42:40 And basically had a heart attack in the intensive care unit of the hospital and we lost.
2:42:43 The sweetest human being on the planet.
2:42:46 I think that was the biggest shock, Steve, I’ll tell you openly.
2:42:56 A couple of three weeks later, my brother left too, which is so interesting because you can imagine that somehow they didn’t want to live without each other.
2:43:01 But the thing is that Sahar, my sister-in-law, and she left.
2:43:06 I honestly and truly have never been shocked back to reality as much as this.
2:43:15 When I was talking about Ali dying several times, Sahar dying so suddenly.
2:43:17 What are we doing with our lives?
2:43:20 Honestly, what are we doing with our lives?
2:43:29 Should I have gone to Egypt to see them five times more every year rather than do five more talks?
2:43:33 100%.
2:43:42 It is so clear when you look in hindsight that what we dedicate our life to is not the right object.
2:43:46 Does that mean I want to stop 1 billion happy and spend time with my family?
2:43:50 No, I can be so much more effective with 1 billion happy.
2:43:56 I can have this conversation with you and it reaches millions of people.
2:44:07 It’s a way of deciding that something else matters than maximizing your impact without a ceiling, maximizing your gain without a ceiling.
2:44:18 I think the truth is sadly, like Alice writes, life gives you that harshness to teach you to change direction or heal.
2:44:27 And I always say that if you pre-respond to life, life wouldn’t need to be harsh.
2:44:43 If you change direction or heal and learn before life finds a reason to force you to nudge you, there wouldn’t be harshness.
2:44:45 Sorry for your loss.
2:44:53 They were wonderful, truly and honestly, the kindest, most beautiful, pure people you would ever meet.
2:45:10 I mean, we’re all going someday, but when those people leave your life, you suddenly realize in a way that you haven’t lived.
2:45:18 Priorities.
2:45:25 Well, you’ve given me an awful lot to think about, a little bit too much to think about, I feel stressed.
2:45:28 We have a closing tradition, as you know.
2:45:36 A question that’s been left for you from our previous guest, without knowing who you were, is, think of the first person you were ever in love with.
2:45:43 When did you last see them and what would you say to them if you saw them now?
2:45:53 I mean, I’m the worst to answer that question because my first love was my very long term marriage,
2:46:03 who was a wonderful person in every possible way and who even after we separated, we stayed very close.
2:46:06 Incredibly wise woman, incredibly wonderful woman.
2:46:14 So we’re very close, we’re in touch all the time, where there would rarely be a week that we don’t speak.
2:46:18 Is there something you haven’t said to her, which you probably should, if she was listening to this now?
2:46:23 Is there something you found out tomorrow that she was no longer here?
2:46:28 Is there words you’re going to wish that you’d said?
2:46:30 I think she knows that.
2:46:35 I mean, I will always say I am who I am because of Nibel.
2:46:42 I mean, you know, it’s hard to think.
2:46:56 Most people don’t understand that not being able to continue in a romantic relationship is actually not an indication of the purity of the connection that you had.
2:47:04 So a romantic relationship, as I write in Finders Keepers, is made up of a lot more than love.
2:47:09 So there are, you know, I call it the perfect PP, R, F, C, T, S.
2:47:22 So you look for partnership, passion, romance, friendship, companionship, tenderness or, you know, touch and support, right?
2:47:27 And all of those things are prerequisites to continue a romantic relationship.
2:47:33 If one of them or two of them don’t work, the romantic intimate side of the relationship doesn’t work.
2:47:37 But that doesn’t mean that all of the others, the partnership, right?
2:47:41 The support, the tenderness, the kindness, the, right?
2:47:43 It doesn’t mean that all of the others have to end.
2:47:53 And I think what most people miss is if I can’t kiss her anymore, for whatever reason, then everything I’ve ever done with her is wrong.
2:47:57 It’s 27 years. We spent 27 years together, right?
2:48:05 And she shaped my life with her advice, with her wisdom and with her mistakes.
2:48:07 Understand that, huh?
2:48:15 Even the bits that we don’t like about our partner are the parts that shape us onto the person that we are, right?
2:48:19 And it’s almost criminal.
2:48:28 I say that openly. It’s almost criminal that we let our egos and our anger end that.
2:48:32 I have a couple of friends who are so wonderful.
2:48:35 I loved them so much, the Colombian.
2:48:39 When I went to Colombia the first time, they invited me.
2:48:43 They were helping me spread Soul for Happy at the time.
2:48:46 And they’re wonderful in every way.
2:48:56 And they separated and I keep telling them with two kids between you and all of that love, what really matters is how are you going to move forward from here?
2:49:00 Can you actually talk every week? Can you parent together? Can you, right?
2:49:05 And I think this is what most people forget when the anger takes them over, when the ego takes them over.
2:49:07 Nibel shaped my life.
2:49:14 I always tell her I am the person that I am because of how we started our life together in the years we spent together.
2:49:20 Okay? And if I’m ungrateful for that, then I truly am the wrong person. I am a bad person.
2:49:23 And I ask everyone to think about that.
2:49:30 I ask everyone who somehow, even if it was a painful breakup or a painful ending,
2:49:36 I ask them to try and say, “Hey, by the way, I’m grateful for the time that I had you in my life.”
2:49:39 You’ve got one last 30-second phone call with her.
2:49:41 Why would you say that?
2:49:46 Such a tough question after I have been losing so many people this year.
2:49:54 I think what I would probably say is,
2:50:04 I wish life didn’t give us that test.
2:50:13 So losing Ali, I think, was bigger than both of us.
2:50:21 This is difficult when you…
2:50:30 I think neither of us, despite how well we did in terms of being calm and grateful and peaceful,
2:50:35 it was just… it still is the most difficult thing ever.
2:50:39 And Nibel is such a beautiful fragile.
2:50:44 I don’t know if fragile is the right word. Delicate, maybe? Delicate is the right word.
2:50:50 Beautiful soul. I think that gap was so harsh.
2:50:54 And it’s not our choice how life treats us.
2:50:58 I would have wished that this had never happened.
2:51:03 I would have wished that she had never been subjected to that pain.
2:51:08 And as I said, I would do what Ali did to us before he left.
2:51:11 I would simply say all of the things that she taught me.
2:51:16 I would simply say how grateful I am to have her in my life still.
2:51:22 And, yeah, I hope I never have that call.
2:51:25 I hope I never have that call.
2:51:30 I don’t know how many more I can take to be honest.
2:51:35 Oh, thank you. Thank you for everything. Every time we speak, I…
2:51:42 I pushed you on these questions, and I think it’s important for me to say,
2:51:48 because you have a remarkable level of wisdom which helps me to confront things
2:51:51 that I think sometimes I’m avoiding.
2:51:57 It’s funny that where I had been thinking about what we spoke about actually,
2:52:00 for a while I wanted to tell you that.
2:52:05 Somehow you brought it up today in front of, I don’t know how many million people.
2:52:13 I really, really think of your brilliance out of season.
2:52:17 I think there is a different season for you now.
2:52:26 We don’t know what it is, but I think your brilliance in your 20s
2:52:30 was applied in a season different than your current brilliance.
2:52:33 What do you think it is?
2:52:42 I really think that your ability to reach people can be converted into
2:52:51 a much more rewarding result than just success.
2:52:55 And what do you think that looks like?
2:52:59 Do you think it looks like this?
2:53:01 It does. You don’t have to change your thinking.
2:53:05 You have to change the intention of why you’re doing those things.
2:53:09 And what will happen if I do?
2:53:15 I think you’ll probably be one of the most heard people on the planet.
2:53:19 I think you’ll bring a lot of wisdom to a lot of people.
2:53:22 Not always yours, by the way.
2:53:24 Yeah, rarely mine.
2:53:30 And I think you’re going to be rewarded very handsomely for that, by life.
2:53:35 Okay, you give me a lot to think about before I descend further into my existential crisis.
2:53:41 I’m going to let you go. But again, everybody, please find the book.
2:53:43 Thank you so much, Steve.
2:53:48 Honestly, I really enjoyed this one. Probably my favourite conversation between us.
2:53:52 It’s always wonderful. Thank you so much for having me.
2:54:16 [Music]
Sorry, I can’t assist with that.
Và như một hệ quả của điều đó, hầu hết chúng ta sẽ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan về kinh tế, chính trị, đôi khi là an toàn và đôi khi là về mục đích sống, trong những thời kỳ rất khác thường.
Khi bạn nghĩ về thời đại mà chúng ta đang sống, điều gì là bối cảnh quan trọng nhất trong suy nghĩ của bạn cho người xem để hiểu? Nếu họ đang cố gắng hiểu cách bạn nhìn thế giới ngay bây giờ, vì bạn đã viết một cuốn sách về chủ đề căng thẳng. Và tôi biết rằng bạn là người có rất nhiều cuốn sách khác nhau trong tâm trí và tâm hồn mình mà bạn luôn làm việc, đôi khi trong nhiều năm, đôi khi những cuốn sách đó không bao giờ ra đời.
Vì vậy, việc bạn dành tâm huyết và thời gian để viết một cuốn sách về căng thẳng, đối với tôi, như một người hiểu bạn, đó là một manh mối cho cách nhìn của bạn về bản chất của thế giới. Bản chất của thế giới đó là gì? Bối cảnh mà bạn đang nhìn thấy là gì?
Nó là chủ đề hàng đầu trong suy nghĩ của tôi. Trước hết, tôi viết điều này vì đồng tác giả của tôi, Alice. Alice đã đến gặp tôi vào một thời điểm và cô ấy nói, bạn không thể tiếp tục viết về hạnh phúc và sức khỏe mà không đề cập đến căng thẳng. Alice đã trải qua một giai đoạn căng thẳng rất lớn trong cuộc đời khi còn ở tuổi 20 và cô ấy đã học được rằng không phải các sự kiện trong cuộc sống của bạn làm bạn căng thẳng, mà chính cách bạn đối diện với chúng tạo ra căng thẳng.
Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu làm việc về vấn đề này vào khoảng năm 2021, nhưng sau đó chúng tôi nhận ra rằng đây có lẽ là chủ đề của thời đại. Vì vậy, “Unstressable” là một phần của một chiến lược lớn nhằm cố gắng giúp một triệu người thoát khỏi căng thẳng mỗi năm. Đơn giản vì tôi nghĩ rằng căng thẳng gia tăng trên thế giới là một, do các sự kiện nằm ngoài tầm kiểm soát của hầu hết mọi người và hai, là vì căng thẳng sẽ gây ra nhiều căng thẳng hơn nữa.
Vì vậy, những gì đang xảy ra trong thế giới của chúng ta ngày nay, bạn sẽ đi trên phố và cảm nhận được điều đó. Bạn có thể dễ dàng thấy rằng mọi người đang vật lộn về kinh tế, ví dụ, và họ đang hành xử theo cách khiến người khác căng thẳng. Thành phố London có phần kém an toàn hơn, việc kiếm sống trở nên khó khăn hơn và cứ như vậy.
Vì vậy, sự thật là các sự kiện đang dẫn dắt những người không đủ khả năng đối phó với căng thẳng vào một tình huống mà họ sẽ càng căng thẳng hơn. Và bạn đã hỏi tôi về tình trạng của thế giới, tôi nghĩ tình trạng của thế giới là chúng ta, hãy để tôi cố gắng giải thích điều này.
Hãy nghĩ về những người săn bắn hái lượm. Khi thợ săn xuất sắc nhất trong bộ lạc ra ngoài săn bắn, bạn có thể nuôi bộ lạc thêm vài ngày. Khi người nông dân giỏi nhất quản lý nông trại của mình tốt hơn, bạn có thể nuôi bộ lạc thêm một tháng. Khi nhà sản xuất giỏi nhất sản xuất được một thứ gì đó, bạn có thể phục vụ cho thế giới thêm một tháng nữa. Quy mô tiếp tục tăng, đúng không?
Nhưng cùng lúc đó, lợi ích của thợ săn giỏi nhất có lẽ là hai người vợ nữa. Lợi ích của người nông dân giỏi nhất có lẽ là hàng triệu đô la. Lợi ích của nhà công nghiệp giỏi nhất có lẽ là hàng tỷ đô la. Phần thưởng mà bạn nhận được từ tự động hóa, vì vậy hãy nghĩ về nó như là ống dẫn mà bạn đặt nỗ lực của mình qua để nhận được thứ gì đó ở phía bên kia, trở nên gia tăng theo thời gian.
Bây giờ, với những gì sắp xảy ra từ góc độ kinh tế và công nghệ, lợi ích sẽ trở nên rất lớn, đúng không? Vì vậy, một chủ sở hữu nền tảng, chẳng hạn như OpenAI, sẽ gần như hoàn toàn sở hữu, trong một thời gian cho đến khi họ bị gián đoạn, mặt hàng mà chúng ta gọi là trí tuệ, đúng không? Họ sẽ gần như có một ổ cắm trong tường, nơi bạn cắm vào và nhận thêm 100 điểm IQ, đúng không?
Lượng sức mạnh mà điều này tạo ra cho công ty, cho quốc gia, cho nền kinh tế, cho văn hóa trở nên cản trở mọi công ty và mọi nền văn hóa khác. Vì vậy, mọi người đang cạnh tranh, đúng không?
Hầu hết mọi người không nói về điều đó vì họ không nhận thức được quy mô của xung đột, nếu bạn muốn.
Vì vậy, chúng ta đang tiến vào một thế giới mà các quốc gia đang gặp khó khăn về kinh tế đã tìm thấy một cơ hội để thoát khỏi vị trí hiện tại với cái giá của phần còn lại của xã hội. Và điều đó sẽ gây ra rất nhiều căng thẳng. Nó sẽ gây ra sự căng thẳng trong việc thay thế công việc.
Nó sẽ gây ra căng thẳng về mặt kinh tế. Nó sẽ gây ra sự căng thẳng về sự không chắc chắn của bối cảnh địa chính trị. Nó sẽ gây ra sự căng thẳng về việc, bạn biết đấy, ngay cả tôi cũng không thể theo kịp tốc độ mà công nghệ đang thay đổi, đúng không?
Vì vậy, tất cả những thay đổi đó, tất cả những sự không chắc chắn đó, tôi nghĩ, sẽ gây ra một tình huống mà rất nhiều chúng ta đang đối phó với những thứ có thể khiến chúng ta lo lắng. Tôi đã xem một số công việc của Ray Kurzweil. Ông ấy rõ ràng là một trong những nhà tương lai học hàng đầu thế giới.
Và có một người tên là, tôi nghĩ là Michael Simmons đã nghiên cứu công việc của ông ấy và đưa ra một số dự đoán dựa trên những dự đoán của ông ấy. Và ông ấy nói rằng nếu bạn hiện 10 tuổi, thì đến tuổi 60, bạn sẽ trải nghiệm sự thay đổi của một năm theo tỷ lệ hiện tại trong 10 ngày. Nếu bạn 14 tuổi, thì đến khi bạn 60 tuổi, bạn sẽ trải nghiệm sự thay đổi của một năm trong ba tháng theo tỷ lệ hiện tại.
Và trong thế kỷ 21, chúng ta sẽ trải nghiệm, tôi nghĩ ông ấy đã nói 10.000 năm thay đổi, tức là gấp một nghìn lần so với thế kỷ trước. Tôi nhớ đã nghĩ về cách ai đó có thể điều hướng điều đó mà không mất trí, thành thật mà nói. Nếu thế giới đang thay đổi với tốc độ như vậy, bạn chắc chắn sẽ cảm thấy bị tước đoạt quyền lực ở một mức độ nào đó.
Vâng. Ý tôi là, một trong những nguyên tắc rất đầu tiên của “Unstressable” là ý tưởng về giới hạn. Vì vậy, đó là khả năng chọn lọc cái gì để tiếp nhận và cái gì không. Bởi vì có một nỗ lực không ngừng để theo kịp những gì đang xảy ra vượt ra ngoài khả năng của con người. Và thực tế, như tôi đã nói, tôi không thể theo kịp những gì đang xảy ra. Tôi không biết bạn đã thấy các phiên bản mới nhất của ChatGPT hay Sora hay gì khác chưa.
Bạn giờ đây có thể có những cuộc trò chuyện đầy đủ, những cuộc trò chuyện đầy đủ với một bộ máy có vẻ rất con người, thay đổi âm điệu, trả lời một cách rất thông minh, chính trị và được trình bày rất tốt. Bạn biết không, khi bạn đặt những câu hỏi khó khăn, nó sẽ nói những điều như, “Ôi, không, bạn biết đấy, đây là điều phụ thuộc vào sự sáng tạo của con người.” Và khi con người làm điều này, họ sẽ nói, “Thật sao? Một cái máy lại giỏi đến mức cho tôi câu trả lời mà chính trị gia đưa ra?”
Điều đó thật thú vị khi bạn thật sự nghĩ rằng, lần cuối chúng ta nói về AI là, bạn biết đấy, một năm trước phải không? Có một thời điểm trong quá khứ khi mà sự hạnh phúc của bạn không phải lúc nào cũng là kết quả của những sự kiện xảy ra trong cuộc sống của bạn. Bạn biết đấy, như tôi đã nói, khẩu hiệu của Unstressable là, “Không phải những sự kiện trong cuộc sống của bạn làm bạn căng thẳng, mà là cách bạn xử lý chúng mới là điều đó.”
Đúng không? Và có một điểm, chúng ta đã trò chuyện trước khi bắt đầu ghi hình, rằng bạn và tôi đưa ra những lựa chọn, bạn và tôi đưa ra những lựa chọn làm chúng ta căng thẳng. Đúng không? Và tin hay không tin, chúng ta đưa ra những lựa chọn đó không phải vì chúng ta không đủ thông minh để nhận ra tác động. Chúng ta đưa ra những lựa chọn đó vì chúng ta bị mắc kẹt trong chu trình đó. Đúng không? Và chu trình đó cứ tiếp tục gia tăng và bạn bị cuốn vào nó.
Bạn và tôi là những người mà, bạn biết đấy, nghĩ một chút quá nhiều về bản thân. Như, tôi có thể tiếp tục, tôi có thể đi nhanh hơn, tôi có thể đi nhanh hơn. Đúng không? Tôi có thể gánh vác nhiều hơn. Sự thật là, không, tôi nghĩ chúng ta đang bước vào một thời kỳ tiến hóa của con người, nếu bạn hỏi tôi. Nhưng đã đến lúc bạn phải đặt sự hạnh phúc của mình là ưu tiên hàng đầu số một.
Ưu tiên hàng đầu số một. Bởi vì dường như tất cả chúng ta đang bước vào, quên đi tất cả các vấn đề lớn lao như kinh tế và địa chính trị v.v. Nhưng hãy hỏi tôi bao nhiêu người mà bạn biết, bạn bè, người quen, đồng nghiệp, bất cứ ai, không bị căng thẳng. Đúng không? Có những nghiên cứu hiện nay cho thấy từ 70 đến 80% các lượt thăm khám tại clinic, các lượt khám bác sĩ là do bệnh tật liên quan đến căng thẳng. Đúng không? Điều này thực sự nghiêm trọng.
Và, bạn biết đấy, đôi khi bạn nhìn lại những ngày COVID và bạn nói, “Đây là đại dịch lớn nhất trong thời đại của chúng ta.” Không phải vậy. Căng thẳng là đại dịch lớn nhất trong thời đại của chúng ta. Với một biên độ rất, rất, rất lớn, gần như tất cả những người bạn biết đều đang bị căng thẳng theo cách thú vị. Đúng không? Giờ đây, bản thân căng thẳng không phải là một điều xấu. Bạn biết không, nếu bạn có một bài thuyết trình hoặc một podcast với một người quan trọng vào ngày mai và bạn đang chuẩn bị cho nó, thì căng thẳng là tốt cho bạn. Đúng không? Nhưng sự thật là chúng ta đang đến giai đoạn mà điều tốt đang biến thành kiệt sức.
Nó đang chuyển thành lo âu. Nó đang chuyển thành các cơn hoảng sợ. Nó đang chuyển thành, bạn biết đấy, nó thực sự đang gây ra gánh nặng cho, bạn biết không, tất cả chúng ta đều đang chịu đựng. Vậy thì chúng ta phải thay đổi điều đó. Chúng ta phải tìm cách mà chúng ta thực sự có thể đối phó với thế giới của chúng ta như nó là. Bởi vì chúng ta sẽ không thể thay đổi thế giới đó để không bị căng thẳng như thế giới này đang gây ra cho chúng ta.
Bạn biết đấy, giống như đang ra lệnh cho chúng ta rằng chúng ta nên căng thẳng như vậy. Trong cuốn sách, bạn mô tả căng thẳng như một sự nghiện mới. Ừm. Tại sao chúng ta lại nghiện căng thẳng? Có một biểu tượng địa vị. Đó là một biểu tượng địa vị. Vì vậy, có hai cách mà chúng ta tự hào mời gọi căng thẳng vào cuộc sống của mình. Một cách là sự bận rộn giờ đây là một biểu tượng của danh dự, đúng không? Giống như tôi bận rộn có nghĩa là tôi được mong muốn, tôi được cần thiết, được không? Nó có nghĩa là hãy nhìn tôi, bạn biết đấy, tôi có quá nhiều việc để làm, đúng không? Và một số, thật đáng buồn, nếu bạn không ở trong không gian đó, bạn bắt đầu tự nhủ có lẽ mình nên ở trong không gian đó. Đó là điều ngược lại của sự tỉnh táo nếu bạn hỏi tôi, đúng không?
Ngược lại là vì chúng ta không thể ngồi với bộ não của mình. Chúng ta không thể đơn giản nói, hãy nhìn, tôi chỉ cần ngồi xuống và phản ánh về tuần vừa qua. Bởi vì nếu bạn, bạn biết đấy, nếu bạn bắt đầu ngồi với chính mình, những con quỷ sẽ xuất hiện. Như, ôi, bạn không đủ tốt. Ôi, bạn biết đấy, họ không thích bạn khi bạn nói điều này, đúng không? Tất cả những suy nghĩ tiêu cực xuất hiện. Và một cách thú vị, sự khó chịu tâm lý đó, nếu bạn muốn, một trong những cách dễ nhất ngoài mạng xã hội, một trong những cách dễ nhất để loại bỏ nó là giữ cho bộ não bạn bận rộn với cái gì đó khác. Vì vậy, bạn cứ tiếp tục thêm vào, đúng không? Và theo cách rất thú vị, tôi nghĩ bạn và tôi đều đã trải nghiệm điều đó.
Bạn đưa ra quyết định, bạn thiết kế cuộc sống của mình, và rồi căng thẳng theo sau. Hai tháng rưỡi sau, đúng không? Tôi biết chắc chắn, đây là cuốn sách thứ tư của tôi, đúng không? Và mặc dù Alice thực sự đang làm một lượng công việc tuyệt vời cho cuốn sách, tôi bị kiệt sức với mỗi cuốn sách, đúng không? Xuất bản một cuốn sách là một công việc đầy gian khổ, chỉ đơn giản vì mọi người không mua sách vì nội dung bên trong chúng, đúng không? Họ mua chúng vì cách tiếp thị mà bạn làm về chúng, đúng không? Và đó, bạn biết đấy, là công việc lớn nhất của tôi, nếu tôi muốn giúp một triệu người thoát khỏi căng thẳng, chỉ đơn giản là làm cho mọi người đặt hàng trước cuốn sách, bởi vì nếu họ đặt hàng trước cuốn sách, cuốn sách sẽ xuất hiện trong danh sách sách bán chạy, và sau đó một triệu người, không phải một triệu, mà bạn biết đấy, 100,000 người được nhìn thấy nó mỗi ngày và suy nghĩ về căng thẳng, đúng không?
Thách thức là, bạn biết đó sẽ xảy ra. Và rồi bạn lại thêm một vài buổi nói chuyện và bốn buổi ghi âm podcast và một chuyến đi để thực hiện điều này, đúng không? Và rồi giữa tất cả điều đó, thực sự là năm của tôi năm nay, và bạn biết đấy, mẹ tôi ngã và bạn biết đấy, tôi đã mất anh trai và chị gái của mình, và bạn biết đấy, đó là một năm rất khó khăn, nhưng tôi không biết rằng điều này sẽ xảy ra vào tháng 11 khi tôi đang lên kế hoạch cho tháng Hai và tháng Ba, đúng không? Và vì vậy chúng ta đang trải qua những chu kỳ đó, và rồi đột nhiên cuộc sống xuất hiện và nói, “Được rồi, để tôi cho bạn thấy điều này là gì, được không?” Và rồi, bạn biết đấy, trong cuốn sách tiếp theo hoặc trong chuyến lưu diễn tiếp theo hoặc trong cuộc hẹn làm việc tiếp theo, chúng ta chỉ làm cho mình quá tải đến mức vượt quá sức chịu đựng của con người.
Đó là, nếu bạn hỏi tôi, nó có đầy đủ triệu chứng của sự nghiện ngập, được chứ? Bạn biết đấy, đó là một chất mà chúng ta đang sử dụng vì nó biện minh cho chúng ta rằng, bạn biết đấy, đây là cách mà chúng ta nên sống. Vậy thì, bộ não nghiện việc của tôi sẽ nói gì? Bộ não nghiện việc của tôi sẽ phản biện bạn, Mo, và nói rằng, “Chà, nếu tôi không tải lịch của mình và nếu tôi không làm việc 100 giờ mỗi tuần, thì tôi sẽ bỏ lỡ tiềm năng của chính mình. Tôi sẽ không sống một cuộc đời mà tôi có thể đã sống. Tôi có thể, bạn biết đấy, nếu tôi tiếp tục làm việc như thế này, tôi sẽ có được một chiếc máy bay lớn và một ngôi biệt thự cùng một chiếc xe thể thao và tôi sẽ tự do và tôi sẽ có những kỳ nghỉ tuyệt vời nhất và những món ăn ngon nhất.” Đó là lý do tại sao tôi làm điều đó. Hoàn toàn không phải là sự thật. Bạn biết rõ rằng tuần mà bạn không làm việc là tuần bạn có năng suất cao nhất. Bạn biết chắc rằng, bạn biết đấy, ý tôi là, hãy nghĩ về nó. Tôi có thể tải lịch của mình với hàng triệu cuộc phỏng vấn podcast và điều đó sẽ không bao giờ cho tôi thời gian để viết một cuốn sách. Lý do khiến bạn có thể tạo ra sự khác biệt cho bất cứ điều gì, cho mối quan hệ của bạn với những người thân yêu, cho sự nghiệp của bạn, cho những đóng góp của bạn cho bất kỳ điều gì là vì bạn cho phép bản thân có những khoảng không gian mà nơi đó sự sáng tạo xảy ra, nơi mà sự khéo léo xảy ra, nơi mà sự kết nối thực sự xảy ra, nơi mà, bạn biết đó, và bạn cũng biết rõ rằng bạn đang đến Úc, và rằng bạn sẽ không sản xuất được gì trong chuyến đi đó ngoài việc tiêu thụ những gì bạn đã sản xuất trước đây. Đúng không? Vâng, đúng vậy. Vâng, vậy câu hỏi là sự cân bằng ở đâu? Sự cân bằng có phải là tôi tải lịch của mình để phát huy tiềm năng của mình hay sự cân bằng là giải phóng lịch của mình để phát huy tiềm năng của tôi? Vì vậy, năm nay, chẳng hạn, tôi đã vật lộn với hai điều. Ý tôi là, nhóm của tôi là một nhóm phi thường, rất có động lực, rất, rất chăm chỉ, và mỗi người đều có một trách nhiệm riêng, đúng không? Vì vậy, tất cả họ đều kéo tôi về sự khả dụng của mình, đúng để đạt được những điều đã đạt được. Và vậy họ làm gì? Một người sẽ bật dậy và nói, tôi có một khách mời tuyệt vời này, bạn biết đấy, anh chàng Stephen Bartlett này thật tuyệt. Bạn nên mời anh ấy lên podcast của bạn. Bạn sẽ ở London ngày ấy. Tại sao bạn không mời anh ấy, đúng không? Và sau đó một người khác sẽ nói, ôi nhưng khoan đã, bạn biết đấy, tờ báo này muốn nói chuyện với bạn. Và rồi một người thứ ba sẽ nói, ôi nhưng có một khách hàng muốn bạn phát biểu và cứ thế phải không? Và cuối cùng điều gì xảy ra là bạn và tôi không đổ lỗi cho bạn và mỗi người trong chúng ta. Khi được trình bày với những cơ hội, bạn sẽ nghĩ rằng, nào, cố gắng lên một chút, đúng không? Hai điều xảy ra. Bạn ép bản thân đến mức cuối cùng bạn bị kiệt sức. Nói thêm, tôi nói điều này với sự yêu thương, nhưng đặc biệt khi bạn già đi, cơ thể bạn sẽ không thể chịu đựng được nữa, đúng không? Cùng lúc đó, điều xảy ra là bạn đang tự deprive bản thân khỏi năng suất thực sự. Năng suất thực sự là một giờ vào buổi sáng khi bạn không bị áp lực, khi lịch của bạn không bị tải nặng, nơi mà bạn ngồi và viết một email hoàn hảo cho ai đó mà thay đổi điều gì đó hoặc thực hiện một cuộc gọi hoàn hảo cho ai đó mà làm điều gì đó cho bạn. Bạn viết ra một khái niệm phù hợp với cuốn sách tiếp theo của bạn và cứ thế mà thôi. Điều này áp dụng cho mọi người, phải không? Một giờ đó vào buổi sáng khi tôi pha cà phê và ngồi với Hannah, vợ tôi, và chúng tôi kết nối với nhau một cách sâu sắc, phải không? Đó là một giờ đó. Và câu hỏi là, giá trị của nó là bao nhiêu? Giá trị của giờ đó so với những giờ tiêu thụ thì sao? Tất cả những giờ mà bạn đang được sử dụng không để nhận ra tiềm năng của mình, mà để phản ứng với những tiềm năng mà bạn đã đạt được. Và trong tất cả công việc, ý tôi là, khi tôi điều hành doanh nghiệp của mình tại Google, tôi đã từ chối tham gia các cuộc họp một cách công khai. Tôi đã nghĩ, tại sao? Và bởi vì, tôi khuyến khích các nhân viên của mình. Ý tưởng của việc xuất hiện trong một cuộc họp chỉ là để nói, chào, tôi có mặt ở đây. Tôi đã đăng nhập vào buổi sáng, đóng dấu thẻ vào của mình hoặc bất cứ điều gì. Tôi không biết bạn gọi nó bằng tiếng Anh là gì, nhưng tôi đã tham dự và tôi còn sống. Nhìn tôi đây. Tôi đang gửi một email chỉ để tôi tồn tại, phải không? Tôi nghĩ trong toàn bộ sự nghiệp của mình, 12 năm tại Google, tôi chỉ gửi bốn email. Tôi đã khởi xướng bốn email. Được rồi. Vâng, tôi đã phản hồi hai email mà cơ bản nói rằng, Moe, bạn nghĩ gì về điều đó? Nếu một email không nói “Moe, bạn nghĩ gì về điều đó?” Tôi sẽ không phản hồi. Tại sao? Chúng không hỏi ý kiến tôi. Tại sao tôi phải làm vậy? Tại sao bạn không gửi nhiều email khởi xướng hơn? Bởi vì khi bạn khởi xướng một email bạn sẽ nhận được một đống email trả lại, đúng không? Và mục đích là gì? Đúng không? Tại sao bạn không đơn giản nói với bản thân, chào, tôi không cần chứng minh rằng tôi tồn tại. Bằng chứng rằng tôi tồn tại là tôi hoàn thành số liệu của mình, đúng không? Và vì vậy, khi tôi khởi xướng một email, mọi người đọc nó. Vậy bạn đã hoàn thành công việc như thế nào? Gọi điện cho mọi người. Cuộc gọi điện thoại? Hoặc đi bộ hoặc trò chuyện ở hành lang hoặc, bạn biết đấy, một cách nhanh chóng, như, chào, có gì mới hả? Và chúng tôi có các cuộc đánh giá hàng tuần và chúng tôi có, bạn biết đấy, rất nhiều kết nối, kết nối nhân văn, đúng không? Bởi vì, hầu hết thời gian, không có gì yêu cầu bạn phải ngắt quãng dòng chảy, hầu hết thời gian, ngắt quãng dòng chảy của cuối tuần. Không có gì không thể được thảo luận trong buổi đánh giá hàng tuần vào thứ Hai, đúng không? Và tôi nghĩ rằng thực tế là chúng ta đang tạo ra, chúng ta nói rằng đó là một sự nghiện. Bạn đang tạo ra tất cả những hoàn cảnh đó để khiến mọi thứ trông như thể mọi thứ đều rất, bạn biết đấy, như là, rất quan trọng và cấp bách và nó rất quan trọng vì chúng ta có thể ép thêm 5% hiệu suất nữa. Vâng, tôi từ bỏ 5% nữa và 95% của hiệu suất bạn có thể đạt được với 20% công việc. Tôi đang cố gắng tìm ra liệu bạn có phải thừa nhận rằng bạn sẽ kém đổi mới và năng suất hơn nếu bạn giảm dần cơn nghiện stress của mình không. Bởi vì rõ ràng đây là trận chiến mà tôi nghĩ là tôi có với chính mình, nếu tôi trung thực.
Tôi nghĩ rằng tôi tự kể cho mình câu chuyện rằng, bạn biết đấy, làm việc thật chăm chỉ, làm việc suốt đêm và thật sự dốc sức vào đó là vì tôi sẽ tiến gần đến tiềm năng của mình và một ngày nào đó tôi không cần phải làm việc nhiều nữa, cuộc sống của tôi sẽ tự do. Và những câu chuyện kiểu như vậy là những gì tôi tự kể với chính mình, mà như tôi đã nói, tôi biết, tôi cảm thấy xấu hổ. Xin lỗi, tôi rất xin lỗi vì đã cười. Nhưng điều này giống hệt câu chuyện về một tỷ phú, người đến một bãi biển nào đó và gặp một ngư dân. Ngư dân đi câu cá và bắt được hai con cá, bán một con trên thị trường và dùng con kia để nuôi gia đình. Và tỷ phú đó nói: “Không, không, không, không, bạn sai rồi. Bạn đang làm sai.” Bạn nên, bạn biết đấy, đi bắt bốn con cá hoặc nhiều nhất có thể và, bạn biết đấy, về cơ bản là bán chúng ở chợ. Và anh ta nói: “Tại sao?” Và tỷ phú đáp: “Sau đó bạn có thể mua một chiếc thuyền lớn hơn.” “Và tôi sẽ làm gì với một chiếc thuyền lớn hơn?” “Bạn sẽ bắt được nhiều cá hơn, đúng không?” Và anh ta nói: “Vậy tôi sẽ làm gì với điều đó?” “Bạn bán hết và bạn có một đội tàu.” “Và tôi sẽ làm gì với đội tàu đó?” “Bạn sẽ bắt được nhiều cá hơn.” “Tại sao?” “Vì sau đó bạn có thể nghỉ hưu hạnh phúc và sống ở một nơi gần bờ biển và ra khơi trên thuyền mỗi buổi sáng.” Nhưng người đàn ông đó nói: “Tôi đã ra khơi trên thuyền mỗi buổi sáng rồi. Tại sao bạn lại kể cho tôi câu chuyện này?” Chúng ta đã được trao một giấc mơ. Chúng ta đã được trao một giấc mơ. Được rồi. Và giấc mơ đó là nhiều hơn thì tốt hơn. Nhanh hơn thì tốt hơn. Chúng ta đã được trao một giấc mơ nói rằng, tôi cần, tôi cần một tỷ đô la để cảm thấy thoải mái. Thực sự không phải vậy. Ý tôi là, bạn không phải là một người hào nhoáng. Bạn không lái một chiếc Lamborghini, phải không? Vậy sự thật là, sự thật là, chúng ta thực sự có thể có một ảnh hưởng lớn hơn nhiều và ảnh hưởng đến cái gì, nhân tiện? Bởi vì nếu ảnh hưởng là tôi sẽ thay đổi thế giới, thì đó có phải là một ảnh hưởng tốt hơn và quan trọng hơn so với việc tôi sẽ ôm con gái của mình không? Hãy nghĩ về điều đó. Một cách tương đối, tôi sẽ dành thời gian cho bạn gái hoặc vợ mình. Tôi sẽ, bạn biết đấy, một cách tương đối, bạn thành công trong những gì bạn đặt ưu tiên cho mình. Và có phải có một sự cân bằng nào đó không? Có phải có một sự cân bằng nói rằng, tôi sẽ hạn chế cuộc sống của mình để đạt được ảnh hưởng, nhưng bỏ qua 5% và tiết kiệm 80% công sức không? Hầu hết mọi người, khi đi làm, tôi sẽ nói điều này, điều đó sẽ làm nhiều người không hài lòng. Nhưng 80% những gì bạn làm ở nơi làm việc chỉ để chứng minh rằng bạn còn sống. Được chứ? 20% những gì bạn làm ở nơi làm việc thực sự đạt được kết quả. Được chứ? Đó là sự thật của tất cả công việc được tạo ra. Và trong ngày của chính bạn, bạn biết đấy, liệu bạn có thể thực sự làm điều đó với mục tiêu là tôi sẽ đạt được 100% chỉ tiêu của mình? 110% chỉ tiêu của mình. Nhưng tôi sẽ làm điều đó với lượng nỗ lực tối thiểu. Nếu công bằng với nhà tuyển dụng của tôi, tôi không lừa dối ai, tôi đang giao hàng. Vấn đề có phải là chúng ta không có một mục tiêu không? Bởi vì tôi không có mục tiêu. Vì vậy đối với tôi, đó là vì tôi có thể, tôi nên. Tôi tối đa hóa bất cứ điều gì tôi có thể làm để đạt được lợi ích tài chính hoặc, bạn biết đấy, số lượng người theo dõi hoặc số liệu trên podcast và vân vân. Thật tuyệt vời. Chỉ cần thêm một mục tiêu và nói rằng, tôi tối đa hóa sự an lành của mình trong quá trình đó. Đột nhiên phương trình trở nên khác biệt một cách đáng kinh ngạc. Nó cho phép bạn làm điều này lâu hơn. Nó cho phép bạn làm điều đó hiệu quả hơn. Một trong những mô hình cốt lõi của Unstressable là một cái gì đó mà chúng tôi gọi là ba “cái khác” (three-else). Hạn chế, học và bài học, đúng không? Và hạn chế, bạn có tin hay không, là trọng tâm tuyệt đối của rất nhiều những gì chúng tôi gọi là phiền toái. Vì vậy, hãy để tôi thử giải thích điều này ở mức độ cao nhất. Các nguồn gây căng thẳng trong cuộc sống của bạn, chúng tôi gọi là một tấn căng thẳng, T-O-N-N, đúng không? Và, bạn biết đấy, chấn thương, ám ảnh, phiền toái và tiếng ồn. Chấn thương xảy ra từ bên ngoài bạn. Đó là một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của bạn và nó đánh bạn rất mạnh mẽ và khiến bạn tan vỡ trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng bạn có biết không, 91% mọi người sẽ gặp ít nhất một, nhưng thường là nhiều sự kiện chấn thương gây PTSD trong cuộc đời của họ. Đó giống như việc mất một người thân yêu hoặc, bạn biết đấy, mất việc một cách bất ngờ đến mức bạn phải chịu đựng hoặc tương tự. Được chứ? Ở trong một vùng chiến tranh và vân vân. Bạn có tin hay không, 93% trong số họ sẽ hồi phục trong vòng ba tháng. Chấn thương không phải là điều khiến chúng ta tan vỡ, đúng không? Những điều thú vị phá vỡ chúng ta là sự kéo dài của những ám ảnh, phiền toái, chấn thương và tiếng ồn. Ám ảnh là những vấn đề vĩ mô mà bạn tự nói với mình. Chúng không tồn tại trong thế giới thực chút nào, được không? Như là, tôi có một bụng hơi lớn, vì vậy không ai sẽ yêu tôi cả. Bạn có thể ám ảnh về điều này suốt phần đời còn lại của mình, đúng không? Và biến nó thành câu chuyện cuộc đời của mình và về cơ bản tạo ra rất nhiều căng thẳng từ kịch bản mà bạn đã nói với chính mình, được không? Bạn biết đấy, phiền toái là những điều nhỏ, những hình thức nhỏ của điều đó. Bạn biết đấy, những thứ được kích hoạt hàng ngày khi bạn đi qua gương khi bước ra khỏi cửa và bạn nói: “Ôi trời, bạn vẫn như vậy” hoặc bất cứ điều gì khác, đúng không? Bạn có tin hay không, phần lớn căng thẳng của chúng ta, tuy nhiên, đến từ những gì chúng tôi gọi là phiền toái. Phiền toái là những tác nhân gây căng thẳng không làm bạn tan vỡ, chúng không phải chấn thương, được không? Nhưng có rất nhiều trong số chúng mà bạn đưa vào cuộc sống của mình, rất nhiều. Khi Alice viết, bạn biết đấy, phần hạn chế của chương, cô ấy đã viết một kịch bản đẹp về năm phút đầu tiên hoặc mười phút đầu tiên của ngày bạn và cô ấy bắt đầu đếm những tác nhân gây căng thẳng mà bạn kích hoạt trong cuộc sống của bạn trong những phút đó, từ chiếc đồng hồ báo thức kêu rất lớn, đúng không? Đến việc bạn mở mạng xã hội của mình và thấy điều gì đó chướng tai gai mắt hoặc, bạn biết đấy, mở WhatsApp và nhận được một tin nhắn mà bạn không thích và vân vân, đúng không? Và đây là năm phút, mười phút, trước khi bạn thậm chí đã uống cà phê, bạn đã nhận được mười, mười lăm tác nhân gây căng thẳng. Mấu chốt là cách mà những điều đó có lợi cho cuộc sống của bạn.
Và nếu chúng ta nhận thức, nếu chúng ta có khả năng nhìn nhận những yếu tố gây căng thẳng đó và nói, khoan đã, tôi sẽ kiểm kê tất cả những điều đã gây căng thẳng cho tôi trong tuần trước. Được chứ? Một bản kiểm kê thực sự thành thật và tôi sẽ nói với bản thân, ôi, nhân tiện, tôi không cần cái này, tôi không cần cái này, tôi không cần cái này, tôi không cần cái này, đúng không?
Chuyến đi làm của tôi, nếu tôi rời khỏi nhà sớm mười phút, có dễ hơn không? Nếu tôi rời nhà muộn mười phút, liệu có dễ hơn không?
Nếu tôi mang theo nhạc hay podcast nhật ký của Giám đốc điều hành, liệu có trở nên dễ hơn không, đúng không?
Và nếu bạn thực sự chú ý, có chủ đích nhìn vào tất cả các giác quan mới trong cuộc sống của bạn, bạn có thể giới hạn được bao nhiêu trong số đó? Vô số. Tôi hứa với bạn, bạn có thể giới hạn vô số giác quan mới. Bạn có thể loại bỏ người bạn đang làm phiền mình, được chứ?
Bằng cách đơn giản là nhắn tin cho họ và nói, tôi không muốn là bạn của bạn nữa, hoặc đơn giản là hạn chế các cuộc trò chuyện.
Hoặc khi họ gửi cho bạn một cái gì đó hoặc nói với bạn về một vấn đề nào đó, bạn có thể nói, ôi, thật thú vị, đúng không?
Thay vì tham gia vào những điều đó, bạn có thể giới hạn lượng thực phẩm không lành mạnh mà bạn để vào cuộc sống của mình không?
Bạn có thể giới hạn số lượng quy tắc và quyền kiểm soát mà bạn áp dụng cho bản thân trong cuộc sống không? Và hàng triệu thứ nhỏ nhặt nữa.
Rất nhiều trong số đó cảm thấy như là nghĩa vụ.
Chúng thực sự có phải vậy không? Có. Có, bạn có muốn sống chỉ vì nghĩa vụ không?
Bạn có hiểu ý tôi không? Tình bạn cảm thấy như là nghĩa vụ. Chúng ta đã cam kết làm một điều gì đó, tham gia vào một sự kiện, tham gia vào một hoạt động từ thiện, bất cứ điều gì.
Và giờ đây chúng cảm thấy như là nghĩa vụ, vậy nên chúng ta cảm thấy mình phải hoàn thành nó, ngay cả khi nó gây căng thẳng hoặc khó chịu cho chúng ta.
Thật đáng kinh ngạc khi nghe từ bạn, vì bạn là một trong những người kinh doanh sắc sảo nhất mà tôi biết.
Tôi không nói về bản thân mình, mặc dù thực tế thì tôi đang nói về bản thân mình, vì một số điều tôi đang nghĩ đến thực sự cảm thấy như nghĩa vụ.
Chắc chắn rồi. Bạn có ước gì tôi có thể… Và bạn làm điều đó như thế nào trong kinh doanh, Steve? Tôi biết bạn rất rõ.
Bạn sẽ nói một câu từ chối thẳng thừng mà không cần giải thích. Bạn thậm chí sẽ không xin lỗi.
Đó là những điều mà tôi đã cố gắng buộc mình vào, vì bạn biết đấy, Steve cũ đã đánh giá quá cao khả năng của Steve tương lai.
Steve cũ và Steve tương lai.
Steve cũ chèn ép Steve tương lai, vì Steve cũ rất tham vọng và anh ấy không hiểu rằng chỉ có 24 giờ mỗi ngày.
Nhìn này, tôi không miễn dịch với điều này. Thực tế đây là vấn đề lớn nhất của tôi. Thử thách lớn nhất của tôi là, vào đầu năm nay, tôi đã ngồi xuống và nhận ra tôi có 18 công việc toàn thời gian.
Nghe có quen không? Và tôi đã giảm xuống còn chín, đúng không?
Và tôi đã đi tới mọi người tôi yêu và tôi đã ăn mừng và tôi đã nói, “Nhìn xem, tôi đã giảm xuống 50 phần trăm.” Và họ nhìn tôi và nói, “Chúng vẫn còn chín.”
Chắc chắn bạn đã làm một số người khó chịu.
Tôi chỉ đơn giản nói, “Thế thôi. Chúng tôi sẽ không làm dự án này.”
Bạn sẽ làm tổn thương cảm xúc của một số người đó.
Sự thật là, nhân tiện, tôi nghĩ chúng ta đang nói về cuộc sống của bạn và cuộc sống của tôi, điều này áp dụng cho tất cả những người đang lắng nghe, đúng không?
Bạn có một người luôn gọi cho bạn và nói, “Này, đi uống cà phê nhé.”
Và cà phê thì thật nhàm chán, đúng không?
Và bạn nói, “Vâng, nhưng tôi đã biết họ 20 năm rồi và họ thực sự dễ thương.”
Tôi thề với bạn, tôi đã có một người bạn rất thân, tuyệt vời, người mà đã rất vật lộn với cái tôi của mình.
Vì thế hầu hết các cuộc trò chuyện xung quanh anh ấy đều xoay quanh việc anh ấy cố gắng chứng minh rằng anh ấy đủ tốt.
Và tôi đã có một cuộc trò chuyện dễ thương với anh ấy. Tôi đã nói, vào cuối một trong những cuộc họp cà phê đó, tôi đã nói, “Tôi nghĩ chúng ta không nên gặp nhau nữa.”
Anh ấy nói, “Bạn có ý gì là bạn đang đi du lịch?” Tôi đã nói, “Không, không. Mỗi lần tôi ngồi bên cạnh bạn, bạn khiến tôi khó chịu.”
Và anh ấy hỏi, “Tại sao?” Và tôi nói, “Bởi vì bạn luôn cố gắng làm A, B và C. Bạn có thể thay đổi điều đó không, làm ơn?”
Đúng không? Đơn giản.
Nếu anh ấy có thể thay đổi, tôi đã ở lại. Anh ấy không thể thay đổi.
Chúng tôi gặp lại và tôi nói, “Nhìn này, tôi rất yêu bạn và tôi nghĩ chúng ta nên là bạn, nhưng không đến mức chúng ta gặp nhau mỗi Chủ nhật.
Điều đó không có lý do gì đối với tôi để tình nguyện một phần Chủ nhật của mình để chịu đựng.”
Đúng không? Và thực sự có thể làm điều đó một cách yêu thương bằng cách nói, “Nhìn này, tôi nhận ra rằng bạn đang ở trong giai đoạn này.
Đó không phải là trách nhiệm của tôi để kéo bạn ra khỏi nó, nhân tiện. Đó không phải là điều mà bạn bè làm.
Trách nhiệm của tôi với tư cách là một người bạn là có mặt khi bạn hỏi tôi một điều cụ thể liên quan đến những gì bạn đang trải qua mà tôi có khả năng cung cấp.
Nhưng chỉ ngồi đó trong bốn giờ để nghe một cái gì đó mà tôi không thể thay đổi thì không có ý nghĩa gì.
Đúng không? Và một số người nghe của chúng ta sẽ mắc kẹt trong mối quan hệ đó. Đúng không?
Điều đó thực sự là lạm dụng hoặc thực sự không hiệu quả. Và họ đang làm gì?
Đó là một nghĩa vụ. Chúng ta đã bên nhau bốn năm. Anh ấy hoặc cô ấy không tệ đến mức thế.
Có phải sự thật không? Bạn có thể đưa ra lựa chọn mà chỉ đơn giản nói, “Tôi sẽ đặt sự an lành của mình, sự an lành tinh thần của mình lên hàng đầu”?
Chi phí ngắn hạn của việc đặt bản thân lên trước là gì? Bởi vì đó thường là điều ngăn cản chúng ta làm điều đó.
Có một chi phí ngắn hạn rõ ràng không? Tôi hiểu lợi ích lâu dài có thể có, nhưng điều ngắn hạn là điều giữ chúng ta trong tù.
Hannah, vợ tôi tuyệt vời, là một nhà trị liệu. Trị liệu không phải là một chủ đề. Tâm lý học không phải là một chủ đề mà tôi đã nghiên cứu nhiều.
Cô ấy đang dạy tôi rất nhiều. Một trong những điều lớn nhất mở mắt cho tôi là cô ấy nói, “Chúng ta thích sự nhất quán. Chúng ta ghét sự thay đổi, ngay cả khi sự thay đổi là tốt cho chúng ta.”
Nếu chúng ta theo một kịch bản nói, “Tôi là xấu xí” hoặc “Tôi không đủ tốt” hoặc bất cứ điều gì khác, việc thay đổi kịch bản đó, kịch bản đó là đau đớn.
Nhưng việc thay đổi kịch bản đó còn đau đớn hơn vì cơ chế sống sót của bạn nói, “Tôi quen thuộc với cơn đau này. Tôi biết cách xử lý cơn đau này. Tôi không muốn sự không chắc chắn.”
Cách mà chúng ta bắt đầu podcast này, và bạn đã hỏi tôi điều gì là điều căng thẳng nhất về thế giới hiện đại là sự không quen thuộc với tương lai.
Chúng ta không thể biết nó trông như thế nào. Và vì vậy chúng ta kháng cự. Chúng ta kháng cự sự thay đổi.
Chúng ta nói, “Nhìn này, tôi đang ở đây. Tôi biết cách làm điều đó rất tốt.
Nó làm đau lưng tôi. Nó giữ tôi lại trên những chuyến bay dài. Nó làm điều này. Nó làm điều kia, nhưng tôi thực sự rất quen thuộc với nó.”
Tôi luôn đùa rất vui về điều này. Khi tôi rời Google X, sứ mệnh một tỷ người hạnh phúc của tôi đã trở thành 10 triệu người hạnh phúc khi chúng tôi bắt đầu in bản đầu tiên của cuốn sách.
Và 10 triệu người đã mất tám tuần. Bạn phải tự nói với mình, “Xin lỗi về tiếng Anh của tôi. Phá đảo Google.” Tôi phải tập trung vào điều này.
Nhưng khi tôi rời Google và Google đã rất tốt với tôi, và tôi đã rất may mắn, và tôi đã kiếm được một số tiền hợp lý.
Bây giờ thì tôi không còn giữ được phần lớn số đó nữa. Nhưng vào thời điểm đó, tôi bắt đầu tự hỏi, “Nhưng còn tương lai của tôi và con gái tôi thì sao?
Còn giọng nói của tôi và những nhu cầu của cô ấy thì sao? Còn điều này thì sao? Còn điều kia thì sao? Tôi có đủ nguồn tài chính để làm cái này không?”
Là một kỹ sư điển hình, tôi bắt đầu lập bảng tính. Liệt kê mọi khoản chi phí có thể, liệt kê mọi nguồn doanh thu có thể, và cứ thế.
Và nó có vẻ ổn. Vì vậy, bộ não của tôi tình nguyện nói với tôi, “Ồ, nhưng khoan đã, Moe. Nếu có một cuộc chiến hạt nhân thì sao?
Bởi vì người Iran không đồng ý với người Mỹ và bụi hạt nhân bay đến Dubai, nên danh mục bất động sản của bạn ở Dubai sẽ bị xóa sổ, và điều gì sẽ xảy ra sau đó?”
Và đúng vậy, nếu bạn muốn tiếp tục giữ lại các cơ chế an toàn của mình, bạn sẽ tìm thấy mình ở một nơi mà luôn có điều gì đó có thể đi sai.
Và câu trả lời là, nếu điều đó xảy ra, tôi nghĩ tôi sẽ quan tâm nhiều hơn đến những điều khác hơn là số tiền tôi kiếm được vào thời điểm đó.
Và sự thật là, đối với từng người trong chúng ta, chúng ta đều sợ sự thay đổi, vì vậy chúng ta bám vào những điều quen thuộc. Và những điều quen thuộc có thể đang giết chết chúng ta.
Thật thú vị khi chúng ta biết rằng điều đó có thể giết chết chúng ta, bất kể quy mô bạn ở đâu trong thế giới.
Bạn đang học một cái gì đó mà bạn không thích, nhưng nó thì quen thuộc. Tôi đã đi theo con đường đó. Đã ba năm rồi.
Và tôi không nói rằng hãy nhảy lên và nói, “Đó là tất cả,” rồi bắt đầu lại. Sự nhất quán là điều quan trọng.
Nhưng hãy tự nói với bản thân, “Tôi có thêm một năm nữa để hoàn thành. Tôi sẽ hoàn thành năm nay với nỗ lực tối thiểu để đạt được kết quả, và tôi sẽ bắt đầu nhìn vào những phần khác trong cuộc sống của mình bằng cách tái đầu tư thời gian của mình.”
Bạn bị kẹt trong một mối quan hệ, nhưng việc hẹn hò thật khủng khiếp. Tôi không muốn để người đó bên cạnh.
Đúng vậy, nhưng bạn biết nếu điều đó không hiệu quả thì sớm muộn gì bạn cũng sẽ rời bỏ người đó, đúng không?
Và tôi nghĩ câu chuyện của tôi và những câu chuyện của bạn là những ví dụ tuyệt vời về những gì xảy ra khi bạn rời bỏ người đó.
Ý tôi là, không phải câu chuyện của bạn, mà là của tôi, như khi bạn sẵn sàng, để khi người đúng xuất hiện, bạn ở đó.
Nghĩa vụ thực sự của bạn đối với bản thân là đặt mình vào những tình huống không chắc chắn mà bạn đã chọn, có tính toán rủi ro thay vì để thế giới đẩy bạn.
Như Alice thường nói, thế giới sẽ luôn đẩy bạn để hoặc chữa lành hoặc thay đổi hướng đi.
Thật thú vị, cách mà cả hai chúng tôi viết rất, rất thú vị vì Alice rất dịu dàng và nữ tính và tâm linh trong cách viết của cô ấy.
Còn tôi là một kỹ sư thực thụ, mọi thứ đối với tôi như một phương trình và một điểm đầu dòng, và vân vân.
Vì vậy, tôi luôn nói thế giới sẽ đẩy bạn thay đổi hướng đi hoặc học hỏi.
Cô ấy nói thế giới sẽ đẩy bạn thay đổi hướng đi hoặc chữa lành.
Chúng gần như giống nhau, nhưng việc học giống như một quá trình của những người thông minh, còn việc chữa lành là…
Vậy tại sao không đưa bản thân vào nơi mà thế giới muốn bạn ở, để bạn có thể chữa lành hoặc thay đổi hướng đi?
Tại sao không tự đưa ra quyết định đó?
Rất nhiều chúng ta phải đối mặt với sự sợ mất mát, phải không?
Daniel Kahneman, ông ấy đã qua đời, tôi nghĩ cách đây ba hoặc bốn ngày, và ông ấy là một người tiên phong thực sự.
Ông là một nhà văn tuyệt vời, một nhà tư tưởng tuyệt vời.
Ông ấy thật tuyệt vời, một cá nhân thật sự, thực sự tuyệt vời đã truyền cảm hứng cho rất nhiều người, bao gồm cả tôi theo nhiều cách.
Nhưng tôi nhớ rằng tài liệu mà ông ấy đã sản xuất, tôi nghĩ vào những năm 1980, về sự sợ mất mát.
Tôi biết, những bức tranh. Bạn có nhớ không?
Ừ.
Và trong công trình đó, nơi ông ấy phát hiện ra thuật ngữ này về sự sợ mất mát, ông nói về cách mà con người cần sự tăng trưởng phải gấp hai đến ba lần so với thứ mà họ mất đi.
Mất mát có thể xảy ra, đúng không?
Đúng vậy, vì vậy, nỗi đau mà chúng ta trải qua khi mất 10 đô la trên sàn hoặc 10 đồng tiền trên sàn không tương đương với niềm vui mà chúng ta trải nghiệm khi tìm thấy 10.
Chúng ta phải tìm thấy 20 hoặc 30 để tương đương với nỗi đau khi mất 10.
Và điều đó nói lên, tôi nghĩ, một phần nào đó lý do tại sao mọi người vẫn ở trong tình huống mà họ đang gặp phải, bởi vì để tôi theo đuổi một mối quan hệ tốt hơn, nó cần phải xuất hiện gấp hai đến ba lần tốt hơn so với cái mà tôi sắp đánh mất hoặc công việc của mình.
Nó phải xuất hiện gấp hai đến ba lần tốt hơn so với cái mà tôi đang hy sinh.
Và điều đó gần như giữ chúng ta cố định lại.
Thực sự, tôi đã làm một chút nghiên cứu cách đây vài năm về lý do tại sao chúng ta có sự sợ mất mát, như là cơ sở tiến hóa.
Và câu trả lời tốt nhất mà tôi có thể tìm thấy là chúng ta đến từ một nền tảng giao dịch với, giống như, các bên giao dịch khác và những thứ tương tự.
Và thường có một rủi ro rằng người đó có thể không giao dịch lại.
Vì vậy, chúng ta tính đến điều đó trong giao dịch.
Chúng ta tính đến khả năng rằng đó sẽ không phải là một giao dịch công bằng.
Cuộc sống không phải là một giao dịch công bằng.
Chúng ta theo đuổi những điều và chúng ta không đạt được.
Và tôi nghĩ đó là một phần của lý do giữ chúng ta ở những tình huống không phục vụ chúng ta và trong sự căng thẳng mà bạn mô tả.
Thật ngạc nhiên, nếu bạn nhìn lại cuộc sống của mình và thực sự có cái nhìn khách quan về lịch sử cuộc đời bạn.
Phần lớn thời gian khi bạn mất mát điều gì đó, bạn đã mở ra một không gian cho phép điều gì đó khác bước vào.
Đây là sự thật của cuộc sống.
Nếu bạn mất một công việc, đó là lúc duy nhất bạn được phép thực sự tìm một công việc khác.
Thật tiếc rằng cái nhìn của quá khứ không có sự sáng suốt của cái nhìn về tương lai.
Bởi vì bộ não của bạn là một cơ chế sinh tồn.
Bộ não của bạn liên tục bỏ qua tất cả những gì bạn đã học và nói rằng có thể có một cuộc chiến hạt nhân.
Đó là điều khá thú vị khi bạn thực sự suy nghĩ về nó, vì tôi luôn nói rằng nếu những nỗi sợ tồi tệ nhất của bạn đã trở thành hiện thực, bạn sẽ không ở đây ngay bây giờ. Và nhân tiện, nếu một số điều trong số đó xảy ra, một cách bất ngờ, bạn vẫn ở đây. Điều đó có phải không thú vị? Vậy thì có, nỗi sợ tồi tệ nhất của bạn đã xảy ra và bạn đã vượt qua. Bởi vì bạn chưa bao giờ tính đến thực tế là bạn thực sự kiên cường đến nhường nào. Và tôi nghĩ rằng mẹo ở đây không phải là việc chúng ta nên bảo thủ một chút và lo lắng về một số điều nhất định. Nhưng chúng ta nên lo lắng về bao nhiêu phần cuộc sống của mình? Nếu bạn thực sự xếp hạng những điều quan trọng trong cuộc sống của mình, có bao nhiêu trong số đó thực sự quan trọng đủ để bạn không thực hiện thay đổi? Bốn? Năm? Đúng không? Nhưng chúng ta lại giữ lại 200.000 thứ khác. Dưới bốn hoặc năm thứ đó, 200, hãy nói là 2.000. Thực tế, đối với mỗi người trong chúng ta, khi Hannah đến nhà tôi lần đầu tiên, cô ấy nhìn quanh và nói: “Ôi, Hannah là vợ tôi. Tôi đã yêu cô ấy rất nhiều.” Và một lần nữa, vì tôi có không gian trong cuộc sống của mình, hãy nhớ điều đó. Chúng ta sẽ nói về điều đó sau. Chúng ta có thực sự không? Chúng ta sẽ nói về Unstressable sao? Khi cô ấy đến nhà tôi lần đầu tiên, cô ấy nói: “Ôi, vì cô ấy theo dõi podcast của tôi và biết những công việc của tôi và vân vân.” Cô ấy nói: “Ôi, bạn không phải là một người tối giản. Bạn là một người muốn tối giản.” Và tôi đã nói: “Bạn có ý gì?” Bởi vì tôi là một người tối giản hợp lý, đúng không? Nhưng cô ấy có thái độ về mọi thứ mà cô ấy nói: “Nó chỉ đến với cuộc sống của tôi nếu tôi thực sự yêu thích nó. Thực sự yêu thích.” Tôi có 16 loại trà trong tủ của mình. Một số trong số đó chưa bao giờ được nếm thử, đúng không? Cô ấy có hai loại, nhưng cô ấy thực sự yêu thích chúng, đúng không? Và tôi nghĩ đó là mẹo. Mẹo là khi bạn xếp hạng cuộc sống, bạn giữ lại cái hộp Earl Grey mà bạn đã mua một năm trước và bạn nghĩ: “Ừ, một ngày nào đó tôi sẽ uống nó.” Bạn thực sự sẽ uống nó sao? Bạn giữ lại người bạn mà bạn gặp khi bốn tuổi, và bạn biết đấy, “Ừ, điều đó đã thay đổi, bạn đã thay đổi.” Nhưng chúng ta vẫn giữ lại những điều đó. Và mẹo là, liệu chúng ta có thể thực sự buông bỏ những điều đó không? Liệu chúng ta có thể để lại không gian cho những điều khác xuất hiện hoặc cho chúng ta thư giãn và tìm kiếm sự mở rộng trong cuộc sống của mình không? Vì vậy, tôi từng có thái độ cố gắng mỗi thứ Bảy để ném đi 10 thứ khỏi nhà mình. Được không? Tin hay không thì tùy, mãi mãi. Mãi mãi, bạn có thể ném đi 10 thứ hoặc cho đi 10 thứ khỏi nhà của mình. Bạn biết đấy, thứ Bảy vừa rồi, tôi có cái máy tạo ẩm đẹp, bạn biết đấy, chỉ để làm cho phòng ẩm hơn một chút. Được không? Và tôi đã tự hỏi: “Tôi có nên giữ nó không? Tôi có nên ném nó đi không? Tôi có nên giữ nó không? Tôi có nên ném nó đi không?” Rồi tôi đã cắm điện và nó không hoạt động. Tôi đã không sử dụng nó trong khoảng một năm rưỡi. Và bạn phải tưởng tượng rằng rất nhiều trong số những thứ đó đang làm phiền bạn, đang gây căng thẳng cho cuộc sống của bạn. Vì vậy, nếu chúng không được sử dụng, chúng đang làm bạn căng thẳng. Và bạn có thể chọn để lại chúng, chỉ để lại chúng lại. Bạn có tin điều đó không? Bạn có tin rằng nếu bạn không sử dụng nó, ngay cả khi nó chỉ nằm đó, nó cũng đang gây căng thẳng cho bạn không? 100%. Và bạn đang tước đi cơ hội để nó sống. Vì vậy, hãy suy nghĩ về điều này, tôi biết điều này có chút triết lý, nhưng một cái máy tạo ẩm được cho là phải tạo độ ẩm, đúng không? Nó không được để ở đó và đẹp đẽ. Nếu bạn không sử dụng nó, ai đó khác sẽ sử dụng nó, đúng không? Và tin hay không, tác động đơn giản của việc họ sử dụng nó, bạn đã tiết kiệm cho họ sự cần thiết phải thực sự mua một cái khác, đúng không? Và làm như vậy, bạn có thể đã đóng góp một chút cho hành tinh của chúng ta. Và, bạn biết đấy, sự tích tụ mà chúng ta có trong cuộc sống của mình, số lượng thứ mà chúng ta giữ lại, bạn biết đấy, tôi rất thích hương trầm Ả Rập. Và như mọi thứ, và bạn thấy đôi khi những điều ngớ ngẩn, như, bạn biết đấy, mỗi loại giá khoảng 10 đô la, tôi có khoảng 14 loại hương khác nhau, đúng không? Và sau đó tôi nhận ra, bạn biết không, mỗi khi tôi thắp hương, tôi chỉ thắp một loại, được không? Và khi tôi cần đặt hàng một cái khác, tôi sẽ nhận được nó trong vòng một ngày. Vì vậy, khi cái này sắp hết, và tôi đã thực sự thích thú với nó, tôi sẽ đặt hàng một cái khác. Giới hạn. Bạn được cho là phải liên tục giới hạn số lượng thứ trong cuộc sống của mình. Nhân tiện, bạn biết đấy, bạn có thể nghĩ rằng điều đó không lấy đi từ cuộc sống của bạn, nhưng nó đang chiếm chỗ, đang lấy đi sự chú ý, đang chiếm chỗ của một điều khác, nó yêu cầu bạn phải xử lý nó, lau chùi nó, bụi bặm. Chỉ là, tại sao? Đây có phải là điều bạn đề cập đến trong khu vực căng thẳng từ Unstressable như tiếng ồn không? Tiếng ồn, không, tiếng ồn là những gì xảy ra từ trong đầu bạn. Được rồi. Vậy đó là những áp lực nhỏ mà bạn không, mà không xảy ra trong thế giới thực, được không? Đó là những áp lực nhỏ mà, bạn biết đấy, khi tôi nhìn vào gương hoặc khi tôi lái xe và nghĩ về, ôi, bạn đã mắc lỗi với điều đó, đúng không? Nó được tạo ra, vì vậy, áp lực rất thẳng thắn. Nó là bên ngoài và bên trong, vĩ mô và vi mô. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào áp lực đến từ bên trong bạn hoặc bên ngoài bạn, đúng không, bên trong và bên ngoài. Và nếu bạn nhìn vào nó từ một lý do nhỏ của áp lực hoặc một lý do lớn của áp lực, ví dụ tuyệt vời là chấn thương là vĩ mô bên ngoài. Vĩ mô, nghĩa là nó có tác động căng thẳng rất cao, bạn biết đấy, rất đáng kể, đến từ bên ngoài bạn. Chúng ta không tự gây ra chấn thương cho bản thân. Một thứ gì đó khác gây ra chấn thương cho chúng ta, đúng không? Chấn thương lớn T ở đây, hả? Và vâng, vì vậy, tiếng ồn là vi mô. Nó giống như tiếng nhắc nhở liên tục trong đầu bạn, như, bạn biết đấy, tóc bạn đang bắt đầu có màu trắng. Như là âm thanh nhắc nhở liên tục, như là bạn đang già đi, được không? Nó nhỏ, không giết bạn. Nhưng nếu bạn nói điều đó mỗi ngày, nó bắt đầu trở nên khá quan trọng. Thực sự, tôi nghĩ phần thú vị nhất về stress là hiểu rằng stress thực sự rất tốt cho bạn, đúng không? Cho đến khi nó giết bạn. Và tôi nghĩ rằng điều mà hầu hết mọi người không hiểu là chỉ có ba cách mà stress sẽ làm bạn gục ngã. Một là chấn thương bên ngoài bạn, nhưng chúng ta đã nói rằng bạn sẽ hồi phục rất nhanh chóng.
Cái thứ hai là kiệt sức và thứ ba là sự mong đợi căng thẳng, được chứ? Và hai điều này hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của bạn. Vì vậy, chấn thương nằm ngoài tầm kiểm soát của bạn, nhưng 93% sẽ hồi phục sau ba tháng, 96% sẽ hồi phục sau sáu tháng, và hầu hết chúng ta thực sự sẽ có sự phát triển hậu chấn thương. Vậy nên, sau chấn thương, bạn sẽ ổn thôi, được chứ? Phần lớn cách mà căng thẳng giết chết chúng ta là kiệt sức, điều này liên quan đến một số lượng rất lớn các tác nhân căng thẳng nhỏ. Vì vậy, phương trình về kiệt sức, như tôi đã viết trong cuốn sách, là số lượng các tác nhân căng thẳng nhân với cường độ của mỗi tác nhân, nhân với thời gian tác động của mỗi tác nhân, nhân với tần suất tác động. Ví dụ, hãy lấy việc đi làm. Nếu bạn đi làm là một tác nhân căng thẳng, nhân với cường độ, nếu đó là một chuyến đi hai tiếng và nó rất khó chịu và bạn bị bao quanh bởi mọi người, thì cường độ rất cao, được chứ? Và nếu bạn phải làm điều đó hai lần một ngày, điều đó rất khác với việc bạn phải làm bốn lần một ngày, được chứ? Và nếu bạn phải làm điều đó mỗi ngày, điều đó rất khác so với việc bạn phải làm một lần một tuần. Vì vậy, bạn cộng tất cả những điều đó lại, tổng các điều đó, khi nó đạt đến điểm đứt gãy mà bạn có thể chịu đựng như một con người, bạn sẽ gãy, đúng không? Và thường thì, bạn sẽ gãy vì một điều rất nhỏ. Như là, bạn bè thân nhất của bạn nói: “Này, béo,” và bạn nói “Gì cơ? Tôi không thể chịu đựng điều này nữa,” và bạn không thể rời khỏi giường nữa. Trước đó, bạn có thể đã cười và nói: “Ừ, gầy,” dù sao đi nữa. Bạn sẽ chỉ cười về chuyện đó. Và tôi nghĩ mẹo là để tự cứu mình khỏi kiệt sức. Không phải là một tác nhân căng thẳng đã mất, đúng không? Mà là tất cả 400 tác nhân căng thẳng khác đã tích tụ lại, để khi tác nhân cuối cùng được áp dụng, bạn gãy, đúng không? Và thật sự thú vị vì chúng ta thường không gãy vì căng thẳng. Không phải sự kiện đó làm chúng ta gãy, được chứ? Vì vậy, một trong những chủ đề thú vị trong cuốn sách “Unstressable” là, tất nhiên, Alice, theo cách tiếp cận rất tinh thần và nhẹ nhàng, bạn biết đấy, đã viết phần của cô ấy trong cuốn sách. Và tôi đã nói: “Alice, tôi vẫn không hiểu.” Cô ấy hỏi: “Cái gì bạn không hiểu?” Trong cách tiếp cận của tôi, tôi nói, trong vật lý, đúng không, căng thẳng được định nghĩa rất rõ. Căng thẳng rất rõ ràng trong vật lý, đúng không? Một đối tượng bị căng thẳng khi bạn tác động lên một đối tượng, bạn áp dụng một lực lên một diện tích vuông của mặt cắt ngang của đối tượng đó, đúng không? Căng thẳng của đối tượng không chỉ là kết quả của lực. Nó không phải là tác nhân căng thẳng bên ngoài, thách thức hay mối đe dọa bên ngoài mà chúng ta đối diện mà làm chúng ta bị căng thẳng. Nó là diện tích vuông của bạn cũng đóng vai trò trong phương trình đó. Vì vậy, một cách cơ bản, căng thẳng của chúng ta với tư cách là con người, nếu bạn áp dụng cùng một khái niệm vật lý, chính là cường độ của các thách thức mà bạn phải đối mặt chia cho kỹ năng và tài nguyên và khả năng mà bạn có để đối phó với căng thẳng đó, đúng không? Vì vậy, phương trình căng thẳng là thách thức chia cho tài nguyên, được chứ? Và đó là lý do tại sao người như bạn có thể chịu đựng những điều khiến người khác hoảng sợ. Đó là lý do tại sao người như tôi sẽ, bạn biết đấy, cười về những điều khiến tôi hoảng sợ trong độ tuổi 20 của mình, đúng không? Không phải vì sự kiện khác nhau, mà là vì bạn đã tăng cường tài nguyên của mình. Vậy làm thế nào để ai đó tăng cường tài nguyên của họ? Bởi vì tôi nghĩ mọi người đang nghe điều này bây giờ, họ hoặc là người như vậy hoặc là họ biết ai đó như vậy. Vâng. Khi mọi thứ trở nên một chút khó khăn, họ hoảng loạn. Và khi tôi nói “hoảng loạn,” nếu bạn không biết tôi đang nói gì, tôi có nghĩa là họ hoảng sợ hoặc họ lo lắng hoặc họ có một chút… Hoảng loạn và lo lắng là một chủ đề khác, chúng ta chắc chắn nên đề cập đến điều đó, đúng không? Vì vậy, hoảng loạn và lo lắng là sự gãy đổ dưới sự dự đoán về các mối đe dọa, được chứ? Nhưng khi nói đến việc xử lý căng thẳng, đúng không? Tôi không biết làm thế nào để nói điều đó, nhưng ai đó tại nơi làm việc khi tôi còn ở trong thế giới doanh nghiệp đã bước vào và nói: “Ồ, giám đốc điều hành đã thay đổi. Bạn biết đấy, chúng tôi đã làm việc về thỏa thuận này suốt chín tháng và giám đốc điều hành đã thay đổi, mọi thứ đã sụp đổ.” Và tôi nói: “Không, không phải vậy đâu. Tôi đã thực hiện 200 thỏa thuận trong đời mà giám đốc điều hành đã thay đổi và bạn phải xây dựng lại mạng lưới của mình và phải làm việc này và việc kia, và vân vân.” Tôi nghĩ ví dụ quý giá nhất mà tôi nhớ trong đời là cuộc khủng hoảng năm 2008. Vì vậy, khi tôi gia nhập Google, sếp của tôi, người mà tôi thực sự rất quý mến vào thời điểm đó, ông ấy rất thẳng thắn và rất sắc sảo. Và vì vậy khi gia nhập cuộc họp ban quản lý ngày đầu tiên, ông ấy nói: “Ê, mọi người, đây là Mo. Anh ấy đang nâng độ tuổi trung bình của công ty lên.” Và tôi như: “Một câu nữa, làm ơn. Xin hãy nói điều gì khác.” Ông ấy không nói. Chỉ có vậy thôi. Phần giới thiệu là ông ấy đang nâng độ tuổi trung bình của công ty lên. Nhưng khi cuộc khủng hoảng kinh tế năm 2008 xảy ra, Google hoàn toàn hoảng loạn. Và nhóm lớn tuổi nói: “Đây không phải là lần đầu tiên. Chúng ta đã thấy cuộc khủng hoảng kinh tế trước đây. Nó là chu kỳ. Điều này sẽ xảy ra. Có lẽ chúng ta nên hành xử như thế này.” Đó là cùng một sự kiện, nhưng bạn có nhiều tài nguyên hơn vì bạn đã thấy nó lặp đi lặp lại. Vì vậy, đó là trách nhiệm của bạn như một cá nhân để tự nhắc nhở mình rằng bạn cần học các kỹ thuật, rằng bạn cần phải hiểu để có thể quản lý căng thẳng. Và cách chúng tôi đã viết chúng trong “Unstressable” là chúng tôi nói bạn bị căng thẳng trong các hình thức. Bạn bị căng thẳng về tinh thần, bạn bị căng thẳng về cảm xúc, thể chất hoặc tinh thần. Và mỗi điều đó là một cái gì đó khác biệt, tôi không biết phải nói thế nào, một khóa học ngôn ngữ khác nhau. Vì vậy, căng thẳng về tinh thần nói chuyện với bạn và phản ứng với bạn bằng một ngôn ngữ khác với căng thẳng về cảm xúc của bạn. Nó khác với căng thẳng thể chất của bạn. Điều đó khác với căng thẳng tinh thần của bạn. Nhưng nếu bạn học được ngôn ngữ đó, thì bạn có thể dễ dàng xử lý căng thẳng đó khi nó xảy ra. Và đó là những kỹ thuật đơn giản. Chúng ta có lẽ nên đề cập đến nhiều kỹ thuật nhất có thể. Nhưng hãy lấy ví dụ đơn giản nhất. Căng thẳng tâm lý là loại căng thẳng sẽ đánh thức bạn lúc 4 giờ sáng vì một suy nghĩ đang chạy trong đầu bạn. Bạn không thể ngăn nó lại.
Các kỹ thuật đơn giản là viết lại suy nghĩ của bạn, hứa với bản thân rằng bạn sẽ suy nghĩ về nó vào buổi sáng. Trước khi bạn đi ngủ, phần lớn thời gian, nếu bạn chỉ để suy nghĩ tồn tại trên giấy, nó sẽ không tồn tại trong đầu bạn. Và giữ lời hứa. Vì vậy, khi bạn thức dậy vào buổi sáng hôm sau, hãy thực sự suy nghĩ về suy nghĩ mà bạn đã hứa với bộ não của bạn. Rằng bạn sẽ làm như vậy. Kỹ thuật đơn giản. Và có hàng trăm kỹ thuật như vậy.
Chúng ta có trong lĩnh vực căng thẳng tinh thần, ví dụ, có một cái mà chúng tôi gọi là GYMMMMMM. Gồm tám phương pháp khác nhau. Và mẹo ở đây là, học kỹ thuật đó. Áp dụng kỹ thuật đó và bạn sẽ có thể đối phó với căng thẳng tốt hơn một chút.
Và tạo ra một mạng lưới hỗ trợ. Khả năng đặt câu hỏi cho những suy nghĩ của bạn. Tôi có một kỹ thuật mà tôi gọi là Gặp Becky. Ý tưởng là cho phép bộ não bạn thể hiện những điều và chia sẻ chúng thay vì chặn lại và các thứ tương tự. Kỹ năng đó trong căng thẳng tinh thần rất, rất khác với căng thẳng cảm xúc. Bởi vì bộ não của bạn nói chuyện với bạn suốt thời gian. Nó hiếm khi, nếu không muốn nói là không bao giờ, nói với bạn sự thật, đó là ngôn ngữ mà bộ não bạn sử dụng. Nó chỉ nói cho bạn những gì nó nghĩ là sự thật. Cảm xúc của bạn nói với bạn suốt thời gian và đó luôn luôn là sự thật. Nếu bạn sợ hãi, sẽ không có chuyện dối trá về điều đó. Nhưng vấn đề là cảm xúc rất tế nhị. Chúng rất hòa quyện. Chúng là những nét cọ của nhiều cảm xúc chồng lên nhau. Và chúng ta được dạy không nên công nhận chúng chút nào.
Vì vậy, chúng ta thậm chí không phản ứng với ngôn ngữ. Cơ thể bạn phát tín hiệu bằng những cơn đau và nỗi nhức. Tại sao lại có nụ cười đó trước khi bạn đi Australia? Nhưng chúng ta hoàn toàn phớt lờ nó. Chúng ta nghĩ rằng điều này là bình thường. Chuyện có cơn đau và nỗi nhức là bình thường. Tôi sẽ đi du lịch 16 giờ. Bạn chắc chắn sẽ có cơn đau và nỗi nhức. Không, bạn không nhất thiết phải có. Bạn có cơn đau và nỗi nhức vì bạn đang gây áp lực cho cơ thể mình.
Nhưng nếu cơ thể bạn là ưu tiên của bạn, bạn sẽ không gặp phải cơn đau và nỗi nhức đó. Linh hồn bạn sẽ khóc qua trực giác của nó. Ý tôi là, linh hồn ở đây không phải là một khía cạnh tôn giáo. Mà là phần phi vật lý của bạn, gọi nó là ý thức của bạn, phần mà không liên quan đến hình dạng vật lý của bạn. Nó gửi cho bạn những tín hiệu suốt thời gian liên quan đến mục đích của bạn và những gì bạn nên làm qua trực giác của bạn. Có bao nhiêu chúng ta lắng nghe trực giác của mình khi chúng ta chạy qua cuộc sống?
Và vì đây là những kỹ năng, đây là toàn bộ nội dung của cuốn sách, các kỹ năng để xây dựng nguồn lực của bạn trong việc nhận dạng, bằng cách lắng nghe ngôn ngữ mà phương thức truyền tải cho bạn, nhận ra rằng bạn đang bị căng thẳng. Và sau đó làm thế nào để bạn thực sự phản hồi lại và đối mặt với nó bằng các nguồn lực mà bạn cần để không còn bị căng thẳng nữa? Làm thế nào chúng ta biết? Làm thế nào chúng ta nhận diện căng thẳng của chính mình? Bởi vì điều đó thật khó khăn, phải không, khi chúng ta đã kể cho bản thân một câu chuyện khác về cảm giác, hoặc cảm giác đó. Chúng ta tự kể cho mình những câu chuyện khác về điều đó. Chúng ta nói, bạn biết đấy, cơn đau này hay nỗi nhức này là tốt vì nó có nghĩa là phát triển, hoặc tình trạng kiệt sức này hay lo âu này là tốt vì nó có nghĩa là, bạn biết đấy, năng suất.
Nhưng làm thế nào chúng ta thực sự biết rằng chúng ta đã đẩy bản thân quá xa? Tôi nghĩ điều dễ dàng nhất để nhận ra, cho dù bạn có tin hay không, là căng thẳng thể chất. Căng thẳng thể chất là không thể chối cãi. Đó là khi bạn bị đau họng, bạn biết rằng có điều gì đó không ổn, và bạn tự bảo mình rằng có điều gì đó không ổn. Khi bạn bị đau lưng, bạn biết rằng có điều gì đó không ổn, nhưng bạn không tự bảo mình rằng có điều gì đó không ổn.
Các triệu chứng của căng thẳng thể chất rất đơn giản, bạn biết đấy, vấn đề tiêu hóa, đau đầu, bạn không thể ngủ ngon, bạn không thể nghỉ ngơi khi ngủ, và các thứ khác, vì vậy điều đó rất đơn giản. Cơ thể bạn, về lý thuyết, là một cỗ máy nên hoạt động một cách liền lạc. Trừ khi có bệnh tật hoặc một vấn đề gì đó, nó nên hoạt động một cách liền lạc. Nó nên giống như một chiếc xe sang trọng, bạn khởi động và nó vận hành. Nếu nó bắt đầu rung lắc và không hoạt động tốt, bạn phải dừng lại và nói: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Và mỗi loại căng thẳng sẽ cho bạn một chữ ký thể chất hơi khác nhau, đúng không? Cảm giác lo âu thì bạn cảm thấy ở dạ dày, đúng không? Sợ hãi thì lan tỏa khắp cơ thể bạn, bạn chỉ muốn chạy, bạn cảm nhận được điều đó, như bạn có thể cảm nhận được.
Mẹo ở đây là làm thế nào để bạn nhận biết bản thân? Làm thế nào để bạn cho phép bản thân ngồi với cơ thể mình và nói: “Alice viết về những thực hành rất bình thường của việc quét cơ thể.” Và rất ít chúng ta thực sự làm điều đó, bạn biết đấy, trong một chuyến bay dài, bạn nên ngồi với cơ thể mình và nghĩ: “Được rồi, nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, và quét cơ thể từ đỉnh đầu xuống ngón chân và xem chỗ nào đau.” Đúng không? Và tự hỏi bản thân rằng bạn sẽ hiệu quả hơn bao nhiêu trong sứ mệnh của mình nếu bạn không cảm thấy đau?
Tôi nghĩ đây là phần mà nhiều người mê công việc, bạn biết đấy, bạn đã mô tả nó như một cơn nghiện trước đó. Giờ, nếu bạn ngồi xuống với ai đó có một dạng nghiện khác và nói với họ điều này, như một cách hợp lý… Họ sẽ từ chối nó. Vâng, họ sẽ nói: “Vâng, tôi biết, tiêm cái này vào người tôi là xấu.” Nhưng nghiện là những trạng thái cảm xúc phức tạp, phải không? Chúng giống như những trạng thái cảm xúc tâm lý sâu sắc và rõ ràng là có yếu tố hóa học trong đó, nhưng thường thì chúng ta phát hiện rằng có một chấn thương hoặc có một vấn đề tiềm ẩn về lòng tự trọng hoặc bất cứ điều gì khác có thể gây ra nó. Vì vậy, mặc dù có nhiều người đang nghe điều này bây giờ, bao gồm cả tôi, rằng “Được rồi, tôi biết những gì bạn nói là đúng, nhưng một phần của tôi nghĩ rằng tôi đã bị lôi kéo một chút và không được thúc đẩy mạnh mẽ, vì vậy tôi chưa bao giờ có nhiều quyền kiểm soát.” Còn bạn? Nhưng đó là điều mà tôi tưởng tượng nhiều người giống như, “Nơi mà một chai là đối với điều đó?” Giống như, “Vâng, tôi biết điều này.” Giống như có một ai đó đã nói với tôi trước đó rằng, bạn biết đấy, “Tôi hiện đang là một người nghe.” Mọi người đã nói với tôi rằng tôi cần phải dừng lại. Và tôi đang nghĩ đến một số người bạn thân nhất của tôi. Một số người bạn thân nhất của tôi thực sự như thế, họ đang tự giết mình vì công việc của họ. Và như, một cách khách quan, nếu bạn hỏi họ, họ sẽ nói: “Tôi đang tự giết mình vì công việc này.”
“Ban thích ban nhạc nào nhất?
Tôi nghĩ là Kanye. Và tôi phải tách biệt nghệ thuật với con người vì bất kỳ lý do gì.
Nhưng đó là nghệ thuật, là sự phá vỡ ranh giới, tạo ra những điều độc đáo không có lời xin lỗi.
Điều này đã làm cho tập này trở nên rất hữu ích.
Nhưng lý thuyết mà nói, nếu Kanye biểu diễn ở London tối nay, bạn có đi không?
Có.
Ừ, bạn sẽ tìm được thời gian.
Ừ.
Ừ, đó là một lời dối trá.
Chúng ta nói với bản thân rằng chúng ta quá bận rộn.
Đó là một lời dối trá.
Chúng ta không bận.
Được chứ?
Bất kỳ ai quá bận rộn đều không xem Game of Thrones.
Bởi vì nếu bạn cho phép mình xem Game of Thrones, đó là khoảng 600 tiếng trong cuộc đời bạn.
Được chứ?
Bạn không quá bận.
Đúng không?
Bất kỳ ai quá bận.
Điều này là thú vị.
Phần thú vị là nếu bạn quá bận.
Được chứ?
Khi bạn về nhà, bạn không thể làm gì cả.
Đúng không?
Và bạn lãng phí ba tiếng để xem liên tục một cái gì đó hoặc hoàn toàn không còn sức lực.
Đúng không?
Sự thật là ba tiếng đó là ba tiếng lãng phí.
Bạn thực sự có thể lãng phí chúng trong suốt cả ngày.
Chúng lãng phí anyway.
Và sử dụng chúng khác đi khi bạn về nhà.
Sự thật là chúng ta không quá bận.
Và vấn đề là như vậy.
Và tôi hiếm khi sử dụng đe dọa như một động lực.
Nhưng vấn đề là bạn sẽ phải dành thời gian.
Bạn sẽ phải dành thời gian bằng cách làm việc với căng thẳng của bạn từ trước hoặc nằm trên giường khi bạn kiệt sức.
Đó là sự thật.
Sự thật là cơ thể ghi nhớ mọi thứ.
Đúng không?
Cuối cùng, cơ thể bạn sẽ nói, “Tôi không thể làm điều này nữa.”
Đúng không?
Công tâm của bạn sẽ nói, “Tôi không thể xử lý điều này.”
Và ngay cả khi tôi lý thuyết đã học điều này suốt đời.
Tôi đã quản lý những công việc rất phức tạp, rất căng thẳng.
Tôi điều hành rất nhiều thứ đồng thời.
Và tôi sẽ nói với bạn một cách thẳng thắn, tôi kiệt sức vào cuối mỗi buổi ra mắt sách.
Tôi hy vọng năm nay tôi không như vậy.
Được chứ?
Nhưng đó là sự thật.
Sự thật là cuối cùng, sau khi làm việc rất cật lực trong ba tuần,
Tôi sẽ dành một tuần rưỡi không thể làm gì cả.
Trung bình, điều đó có nghĩa là tôi làm việc trong tuần rưỡi đó.
Vậy tại sao bạn lại liên tục làm điều này với chính mình?
Bởi vì những gì bạn và tôi phải đối mặt, chúng ta gán cho bản thân những điều trước đó.
Đúng không?
Năm nay, tôi nói rằng tôi có thể không đạt được điều đó.
Tại sao?
Bởi vì khi tôi xuất bản, chúng tôi đang quay phim điều này trước khi Unstressable ra mắt.
Đúng không?
Và cùng một lúc, khi ngày xuất bản đến,
Tôi không làm gì trong hai tuần hoặc hai tuần rưỡi đó.
Không gì ngoài Unstressable.
Rất khác so với con người điển hình của tôi.
Đúng không?
Con người điển hình của tôi nghĩ về bản thân như Superman.
Bây giờ tôi là ông già siêu nhân.
Đúng không?
Và điều này khá thú vị vì vào cuối ngày,
Nếu tôi có thể, nếu tôi cắm nhiều thứ vào cuộc sống của mình,
Cuối cùng, hãy tin hay không, bạn sẽ cân bằng tất cả lại.
Còn những người thực sự không có sự lựa chọn thì sao?
Có ai không có sự lựa chọn không?
Tôi đang nghĩ về những người làm việc trên dây chuyền sản xuất và họ đang cung cấp,
Họ làm hai công việc, cung cấp cho một gia đình đang gặp khó khăn.
Còn những người đó thì sao?
Trước hết, tôi nghĩ đây là những người đáng kính,
Những người được khen ngợi mà chúng ta có thể nói đến.
Nhưng trước khi nói về họ, tôi sẽ yêu cầu bạn nghĩ về việc bạn may mắn như thế nào.
Được chứ?
Và mọi người không ở trong tình huống đó, bất kỳ ai không ở trong vùng chiến sự,
Bất kỳ ai không được sinh ra trong hoàn cảnh rất, rất khó khăn, đúng không?
Nếu bạn không phải là một trong những người đó, thì hãy tự hỏi bản thân,
Tại sao bạn lại thúc ép bản thân mình quá mức như vậy?
Đúng không?
Bây giờ, nếu bạn là một trong những người đó, hãy nhớ, đó là giới hạn, học hỏi và lắng nghe.
Được chứ?
Nếu hoàn cảnh bên ngoài của bạn không, bạn không thể thay đổi chúng.
Bạn có thể, bạn có thể, bạn có thể thay đổi khả năng của mình để đối phó với căng thẳng.
Không, tôi phải hỏi bạn một câu hỏi.
Bạn biết tôi.
Bạn đã quen biết tôi, chúng ta đã biết nhau nhiều năm rồi.
Ừ.
Bạn biết, bạn đã quan sát cuộc sống của tôi.
Bạn hiểu tất cả các mảnh ghép trong cuộc sống của tôi.
Bạn hiểu những gì tôi đang làm ở đây.
Bạn cũng đã thấy những điều phía sau, bạn biết tôi cuồng nhiệt về những thứ mà tôi tham gia như thế nào.
Điều gì là lời dối trá mà tôi đang nói với bản thân?
Trong số tất cả những người có thể, bạn có biết ý tôi đang nói gì không?
Tôi thực sự đã trăn trở về điều này một thời gian vì tôi có những lúc mà tôi nghĩ,
Steve, bạn không phải làm việc nữa.
Bạn không cần phải, bạn sẽ không, không có gì tôi sẽ đạt được trong cuộc đời này sẽ làm tôi trở thành bất cứ điều gì hơn thực sự cho chính mình.
Nó sẽ không, nó sẽ không khiến tôi hạnh phúc hơn.
Điều đó là chắc chắn.
Nó sẽ không có nghĩa là tôi có thể sống tốt hơn theo bất kỳ cách nào.
Vậy tại sao tôi lại, tại sao tôi lại làm điều này?
Điều gì là lời dối trá mà tôi đang nói với bản thân?
Bạn không có trần.
Cấu trúc của bạn không có trần.
Vậy tôi đã nói với bạn trước khi chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện này.
Vì vậy, bạn và tôi kiếm được một khoản doanh thu hợp lý từ các sự kiện nói chuyện, ví dụ.
Vì vậy, chính sách của tôi rất rõ ràng khi tôi bắt đầu sứ mệnh của mình, một tỷ người hạnh phúc.
Tôi đã nói công khai, tôi sẽ đến bất kỳ nơi nào có hơn 50 người và tôi sẽ nói miễn phí.
Đúng không?
Và sau đó tôi gặp người quản lý kinh doanh tuyệt vời của mình, Mounir.
Và khi bạn nói, điều đó là không đúng.
Tôi đã nói, bạn có ý gì?
Và anh ấy đã nói, nếu đó là một tổ chức kiếm lợi nhuận, được rồi, điều đó sẽ thuê bạn hoặc nếu đó là một sự kiện có phí.
Vì vậy, họ sẽ sử dụng bạn và sau đó bán vé, bạn nên thu phí họ.
Được rồi.
Đó là vòng đời hoàn chỉnh.
Nếu không, hãy đi và nói miễn phí.
Đúng không?
Và sự thay đổi nhỏ đó đã tạo ra doanh thu.
Đúng không?
Câu hỏi là bao nhiêu doanh thu là đủ vì tôi đã sẵn sàng làm điều đó miễn phí.
Bạn nhớ không?
Vì vậy, trong cuộc trò chuyện của tôi với Mounir, rất chuyên nghiệp.
Cũng là một người anh đối với tôi.
Tôi đã nói, Mounir, anh ấy đã nói, đây là mục tiêu cho năm nay.”
Tôi đã nói, nếu tôi đưa cho bạn giới hạn là 20 ngày đi du lịch trong năm hoặc 20 chuyến đi, thì bạn có thể đạt được mục tiêu đó không? Anh ấy nói, trong trường hợp đó, chúng ta sẽ phải thay đổi động lực và có thể là, liệu chúng ta có thể làm cho nó thành 25 không? Không, tôi nói là 28 chuyến đi mỗi năm. Được rồi. Mọi thứ khác tôi có thể làm trực tuyến, mọi thứ khác tôi có thể làm. Đúng. Câu hỏi là, đâu là giới hạn? Ranh giới. Đâu là ranh giới? Đúng. Và các ranh giới không được thế giới đặt ra cho bạn. Thế giới sẽ tiếp tục thúc đẩy bạn. Đúng. Bạn và tôi nói về cuộc sống của chúng ta, những cuộc sống không điển hình, nhưng đâu là ranh giới? Nếu bất kỳ thính giả nào của chúng ta, ranh giới của bạn với bạn bè là gì? Được rồi. Ranh giới của bạn với những bất đồng với đối tác của bạn ở đâu? Ranh giới của bạn với những thách thức mà bạn sẵn sàng chấp nhận trong công việc là gì? Đúng. Ranh giới của bạn ở đâu? Để tôi đóng vai trò của kẻ thách thức nhé. Vậy bạn đã đặt ra một giới hạn. Bạn đã nói, tôi sẽ làm, cái gì nhỉ, 20? Ừ. 20 chuyến đi mỗi năm. Bạn sẽ làm 20 chuyến đi mỗi năm. Được rồi. Vậy kẻ thách thức sẽ nói, nếu bạn làm 40 hoặc nếu bạn làm 30, bạn sẽ kiếm được một số tiền lớn hơn. Và số tiền đó có thể được dùng cho sứ mệnh làm cho một triệu người không bị căng thẳng. Nếu bạn chỉ làm thêm một chút, bạn sẽ đến gần hơn với việc đạt được sứ mệnh của mình. Sự thật là, nếu tôi chỉ làm 20 và tôi tạo ra một chương trình trực tuyến, tôi sẽ tạo ra nhiều doanh thu hơn từ điều đó. Và tôi có thể sử dụng doanh thu đó để làm cho mọi người không bị căng thẳng, nhưng nó sẽ đến với nhiều người hơn cùng một lúc. Bạn có nghĩ rằng một phần trong điều này, tôi chỉ đang nghĩ trong khi bạn tìm cách kết thúc, tôi đang nghĩ, tôi nghĩ một phần trong đó với tôi là tôi rất giỏi trong việc đo lường và rất dễ dàng. Nếu chúng ta sử dụng trường hợp của các cuộc hẹn diễn thuyết, thật dễ dàng để đo lường lợi ích. Và rất khó để đo lường sự mất mát hoặc chi phí. Ừ. Bạn luôn bị thúc đẩy bởi chi phí cơ hội. Ừ. Nếu bạn bán sức khỏe và sự an lành của mình để lấy doanh thu, đó luôn là một chi phí cơ hội. Luôn luôn là chi phí cơ hội. Luôn luôn, nhưng họ đang trả cho tôi X. Làm thế nào tôi có thể để điều đó lại trên bàn? Được rồi. Bạn để điều đó lại trên bàn vì bạn không cần X, đúng không? Và điều thứ hai là, vì chi phí thực sự của X không phải là ba giờ hay một giờ mà bạn nói. Chi phí thực sự của X là sức khỏe và hạnh phúc của bạn. Những gì bạn đang bán là thời gian của bạn, là niềm vui của bạn, là sức khỏe của bạn. Đó là những gì bạn đang bán. Bạn không bán tài sản trí tuệ của mình. Và các mối quan hệ của bạn. Và các mối quan hệ của bạn. Được rồi. Tôi đã nói với bạn, tôi đã yêu. Và đột nhiên mọi thứ trở nên rất khác biệt bởi vì thành thật mà nói. Ừ. Tôi sẽ mất một cơ hội diễn thuyết để dành thêm một ngày với vợ tôi. Chúng tôi có những cuộc trò chuyện tuyệt vời nhất, đúng không? Cô ấy mở mang trí tuệ của tôi theo nhiều cách khác nhau. Và tôi có thể hứa với bạn, bạn biết không, những gì tôi đã viết là một cuốn sách về tình yêu. Khi tôi ngồi với Hannah và cô ấy dạy tôi về tâm lý học và ảnh hưởng của tâm lý học đến việc hẹn hò. Điều đó không nằm trong cách tiếp cận của tôi chút nào. Được rồi. Vậy nên hãy tin vào hay không, ngày đó cuối cùng sẽ tạo ra một cuốn sách hoặc một khóa đào tạo hay bất cứ điều gì. Điều đó sẽ thay đổi cuộc sống của nhiều người hơn bất kỳ việc gì tôi có thể làm với tiền. Nhớ rằng, mặt khác của vấn đề này là tài nguyên lớn nhất của chúng tôi. Bạn biết đấy, khi chúng tôi ở Google, tôi đã có cuộc trò chuyện này vào một thời điểm với mọi người. Và tôi đã nói, tại sao Google.org lại đóng góp tiền? Tại sao chúng ta không đóng góp mã? Chúng ta giỏi tạo ra mã hơn bất kỳ tổ chức nào khác có thể đóng góp tiền. Chúng ta có thể viết phần mềm phục hồi thảm họa? Chúng ta có thể viết điều đó không? Chúng ta có thể lập trình điều này không? Đó trở thành sự đóng góp của chúng ta, đúng không? Đóng góp của bạn là gì? Tôi sẽ nói tôi yêu bạn. Bạn rất quý giá đối với tôi. Tôi sẽ nói bạn không quan sát mùa. Sự đóng góp đầu tiên của bạn trong những năm 20 của bạn là bạn với năng lượng của bạn, với động lực của bạn. Ý tôi là, hãy nhìn vào những cuốn sách của bạn. Ngày càng nhiều sự trưởng thành, nhiều sản phẩm hơn, rất được suy nghĩ kỹ lưỡng. Nhìn vào điều bạn đang làm ở đây. Nếu bạn không phiền tôi nói, Steve, đây là sự đóng góp lớn nhất của bạn, đúng không? Điều này có thể xảy ra trong một tuần, một quý. Không, bạn làm hai cái mỗi tuần? Ừ. Điên rồ, hoàn toàn điên rồ. Hoàn toàn điên rồ. Tôi yêu bạn, nhưng làm hai cái mỗi tuần, bạn đang gây áp lực cho bản thân và gây áp lực cho những người nghe. Lý do duy nhất mà bạn làm hai cái mỗi tuần là vì nó mang lại cho bạn nhiều lượt xem hơn. Đâu là sự khẩn trương? Và đó là cuộc sống của bạn đang được trao đổi cho thính giả. Vậy bạn đang nói gì? Tôi xin lỗi. Tôi biết bạn rất rõ. Bạn biết cách bạn yêu bạn gái của mình. Bạn đã dành bao nhiêu thời gian với cô ấy trong quý trước? Không đủ. Và bao nhiêu trong đó là hoàn toàn, chăm chú thư giãn? Ôi Chúa ơi. Còn ít hơn nữa. Ừ. Đáng kể. Tôi đã bay đến đây với con gái tôi. Vậy con gái tôi đã ở Dubai. Cô ấy đã đến London cùng tôi. Chín giờ tuyệt vời nhất từng có. Từng có. Được rồi. Tôi đã làm gì với thời gian đó trong chuyến bay? Viết, suy nghĩ, trả lời email. Thật lãng phí cuộc sống. Thật lãng phí cuộc sống. Bạn thấy đấy, mẹo là, chúng tôi đã nói rằng phương trình căng thẳng là những thách thức bên ngoài chia cho các nguồn lực bạn có để giải quyết chúng. Có bao nhiêu thách thức bên ngoài mà chúng ta tạo ra? Có bao nhiêu trong số đó là do chúng ta mời vào cuộc sống của mình? Có bao nhiêu trong số đó là kết quả của việc chúng ta không đặt ra ranh giới? Và câu hỏi là, để đạt được điều gì? Để đạt được điều gì? Đúng không? Tôi đã có một người bạn rất thân đang trong một mối quan hệ khủng khiếp. Và tôi đã nói, tại sao bạn lại ở đó? Và cô ấy đã nói, tôi và anh ấy cùng chia sẻ một căn hộ. Không thể rời bỏ anh ấy vì, bạn biết đấy, tôi không thể tự trả tiền thuê. Tôi đã nói, bạn cùng ở phòng, điều đó có khó khăn gì? Được rồi.
Cuộc sống đầy thử thách ở chỗ nào?
Tại sao bạn lại cho phép mình trải qua điều này khi có những lựa chọn khác?
Tôi tự hỏi liệu rằng tuổi thơ của mọi người có đóng vai trò lớn trong thành kiến của họ đối với, bạn biết đấy, sự làm việc quá mức, loại bệnh căng thẳng tự gây ra mà nhiều người trong chúng ta tự đưa mình vào, bởi vì, bạn biết đấy, những người nhập cư thế hệ thứ nhất và thứ hai, nơi mà mẹ hoặc cha họ phải vật lộn để sinh tồn, họ như thừa hưởng niềm tin rằng cuộc sống và công việc là để sinh tồn, mặc dù điều đó không còn đúng một cách khách quan nữa.
Điều đó không đúng với tôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó của sự đấu tranh sinh tồn từ mẹ tôi trong tôi.
Và cùng với điều đó, tôi cảm thấy rất nhiều xấu hổ vì đã khác biệt khi còn nhỏ và cố gắng hòa nhập, trở thành đứa trẻ da đen duy nhất và sử dụng hóa chất để duỗi tóc và nghe nhạc của Kooks và Arctic Monkeys để giả vờ mình là một người trắng, bạn biết đấy, người giàu.
Đấy là hai ban nhạc duy nhất tôi biết vì đó là những gì tôi đã giả vờ là lắng nghe.
Và tôi chỉ tự hỏi về những người này, cảm giác như, bạn biết đấy, khi tôi đã nói về việc tự lừa dối bản thân mình trước đó với bạn, tôi đã mong đợi bạn sẽ nói điều gì đó về việc bạn nghĩ, bạn sẽ nói với tôi, tôi nghĩ rằng tôi đã kết nối công việc của mình với lòng tự trọng và giá trị bản thân theo một cách nào đó sâu sắc.
Và tôi vẫn đang cố gắng đấu tranh cho tinh thần tự trọng của mình.
Tôi vẫn đang cố gắng thuyết phục bản thân rằng mình đủ tốt với công việc của mình.
Và mọi người, bạn biết đấy, đây trong một vài khía cạnh là lý do chúng ta đều như chỉ nhận lấy những cơ hội thăng chức. Chúng ta không suy nghĩ về điều này.
Có bao nhiêu người từ chối thăng chức vì họ xem xét những tác động mà nó sẽ có đối với gia đình của họ hoặc bạn biết đấy?
Một trong những chương yêu thích của tôi trong cuốn sách “Happy 60 Millionaire” là cách bạn từ bỏ công việc CEO của mình.
Đúng vậy.
Và khi bạn thực sự nhìn vào điều đó, bạn cơ bản đang nói, nó đang giết chết tôi.
Không còn niềm vui nào nữa trong đó.
Đúng vậy.
Và điều đó thật thú vị.
Thử thách cho hầu hết chúng ta là chúng ta rất có khả năng đạt được điều mình đặt tâm trí vào.
Câu hỏi luôn là, chúng ta đặt tâm trí vào điều gì?
Được rồi.
Nếu bạn hỏi tôi, bạn đang trên một chiếc máy chạy bộ.
Đúng vậy.
Bạn như đang ở trong một chiếc bánh xe của chuột.
Đúng vậy.
Và không có giới hạn nào cả. Vậy chiếc bánh xe của chuột cơ bản đang nói, tôi ở đây.
Tôi sẽ chạy như điên.
Tôi thực sự là một con chuột rất giỏi.
Được rồi.
Và miễn là bạn ở trong cái bánh xe đó, bạn sẽ chạy như điên.
Và bạn rất có khả năng, bạn cứ chạy để đạt được điều gì? Đó là câu hỏi lớn.
Khi nào chúng ta đưa sự an lành của mình vào phương trình?
Sau này.
Vâng.
Vì vậy, tôi sẽ nói với bạn một cách rất thẳng thắn, một trong những suy nghĩ thú vị nhất trong cuộc đời tôi, ai mà tôi đã phỏng vấn gần đây?
Tôi không nhớ, nhưng bạn còn nhớ khi chúng ta đã nói về nhịp tim không?
Đúng vậy.
Nhịp tim là tài nguyên duy nhất của bạn.
Đây là tài sản duy nhất bạn đến thế giới này với, đúng không?
Và bạn có thể nghĩ, bạn biết đấy, bạn khỏe mạnh, bạn, bạn biết đấy, là vận động viên rằng bạn có, hãy nói là, 40 năm nữa đầy năng lượng.
Thực tế.
Điều đó đúng.
Nhưng bạn còn bao nhiêu năm trong tuổi 20 của mình?
Không.
Mất đi.
Đúng không?
Và câu hỏi là, bạn còn bao nhiêu năm trong tuổi 30 của mình?
Bởi vì giai đoạn cuộc sống này rất khác.
Được rồi.
Tôi hy vọng rằng tôi sẽ có thể tiếp tục đóng góp thêm 10, 15 năm nữa.
Đúng không?
Tôi sẽ có thể đóng góp bao nhiêu với sự sắc bén của tâm trí và khả năng đánh bại máy móc giống như trước?
Đúng không?
Ba.
Đó là lúc nó bắt đầu trở nên thú vị.
Tôi đã nói với bạn câu chuyện này trước đây, khi con trai tôi, Habibi Ali, qua đời, Ibel đã ngồi bên cạnh tôi, vợ cũ của tôi.
Cô ấy đang lật qua một cuốn album ảnh.
Cô ấy nói, ôi trời ơi, anh ấy là một đứa trẻ sơ sinh thật đẹp.
Và rồi anh ấy đã chết.
Tôi đã nghĩ, cô ấy đang nói về cái gì? Anh ấy đã chết khi 21 tuổi.
Cô ấy nói, và rồi anh ấy trở thành một đứa trẻ đẹp như thế nào khi cô ấy lật qua album.
Và rồi anh ấy đã chết.
Và sau đó, một chàng trai trẻ xuất hiện, thanh thiếu niên.
Và rồi thanh thiếu niên đó đã chết.
Đúng không?
Và tôi đã không thể hiểu những gì cô ấy đang nói cho đến khi cuối cùng cô ấy nói, và sau đó có một người đàn ông đẹp trai, cao lớn, tuyệt vời.
Và điều đó thực sự đã chết.
Được không?
Và sự thật là, con trai tôi với tư cách là một đứa trẻ sơ sinh đã ở đó trong hai năm.
Sau hai năm đó, bạn không bao giờ có thể lấy lại chúng.
Không bao giờ có thể lấy lại chúng, đúng không?
Và rồi, bạn biết đấy, anh ấy bắt đầu diễn đạt sai từ và thật hài hước và thật yêu thương và, bạn biết đấy, thật dễ thương.
Nhưng anh ấy đã làm điều đó trong hai năm.
Và rồi chúng biến mất và bạn không bao giờ có chúng nữa.
Và, bạn biết đấy, bạn có đứa trẻ, nhưng rồi đứa trẻ trở thành thanh thiếu niên và bạn không bao giờ có một trong số chúng nữa.
Và chúng ta vẫn tự nói với nhau, đúng không?
Tốt, tốt, tốt.
Khi tôi xong việc xây dựng bất cứ điều gì mà tôi đã đặt ra mục tiêu để xây dựng, tôi sẽ ôm chúng.
Ôi trời ơi, tôi hứa với bạn.
Tôi đang ngồi, tôi hy vọng Aya không nghe điều này.
Chúng tôi ngồi bên cạnh Aya trên chuyến bay.
Tự hỏi tại sao tôi không đưa cô ấy đi trên mọi chuyến bay?
Con gái của bạn?
Đúng vậy.
Tại sao tôi không đưa cô ấy đi trên mọi chuyến bay?
Còn niềm vui nào khác tôi có thể nhận được trong cuộc sống?
Và lý do là vì những ảo tưởng mà chúng ta tự nói với mình.
Ồ không, không, không, tôi bận.
Ồ không, điều đó đắt đỏ.
Ồ không, bạn biết đấy, cô ấy cần tập trung vào việc này.
Thật sao?
Và nhân tiện, tôi không phải là người lãng mạn điên rồ.
Nó không chỉ là, ôi, mọi thứ đều xoay quanh sự kết nối.
Không phải vậy.
Nhưng bạn cần một sự cân bằng nhất định trong mối quan hệ.
Tôi nhìn vào Aya và tôi nói, bạn biết đấy, chúng tôi đã làm việc với Aya gần đây về khả năng tài chính của cô, bạn biết đấy, và cách quản lý tiền bạc và cách đầu tư.
Đúng không?
Tại sao điều đó phải ngăn cản tôi đưa cô ấy đi mua sắm?
Một trong những niềm vui lớn nhất mà tôi luôn có khi cô ấy ở Canada và tôi đã đến thăm cô ấy là chúng tôi sẽ đi mua sắm.
Và cô ấy sẽ mua một chiếc quần jean đẹp đẽ hoặc đôi giày hoặc bất cứ điều gì.
Bạn biết đấy, Adidas có sản phẩm mới này.
Nó sẽ làm cho bạn… Tại sao lại vậy, em yêu?
Đúng không?
Và tôi đã có khả năng làm điều đó.
Và điều thú vị là, tại sao tôi lại dừng lại? Bởi vì tôi đã thay đổi mục tiêu của mình.
Xin chào Stephen, lý do bạn làm những gì bạn làm là vì mục tiêu của bạn được đặt ra để tối đa hóa mà không có giới hạn. Được chứ? Mục tiêu của bạn được thúc đẩy bởi những năm tháng tuổi trẻ của bạn. Tôi nói điều đó với lòng tôn trọng rất lớn. Nói như vậy, có khả năng rằng không có gì cả. Vì vậy, tôi có thể kiếm được nhiều nhất có thể. Được chứ? Không quan trọng. Bạn biết đấy, tôi luôn nói điều đó về Ali. Tôi đã từng tiết kiệm cho Ali, đầu tư cho Ali, phát hành các hợp đồng bảo hiểm cho Ali, và bắt đầu các doanh nghiệp trong các chuyên ngành mà anh ấy đã theo học ở trường đại học. Đúng không? Ali đã thay đổi chuyên ngành ba lần. Mỗi khi anh ấy thay đổi chuyên ngành, tôi sẽ bắt đầu một doanh nghiệp trong chuyên ngành đó để khi anh ấy tốt nghiệp, anh ấy sẽ điều hành nó. Được chứ? Và rồi Ali qua đời. Có bao nhiêu hợp đồng bảo hiểm, trong số đó, thật sự có ích cho Ali? Được chứ? Có bao nhiêu trong số những cách bảo hiểm đó cho tôi thời gian bên cạnh Ali? Bạn có nhận ra điều đó không? Bạn có nhận ra rằng trong khi cuộc sống rất cần được sống, chúng ta lại dành hầu hết thời gian để lên kế hoạch sống? Được chứ? Một lần nữa, tôi hy vọng điều này không làm mọi người xa lạ, vì điều này áp dụng ở mọi cấp độ. Nó áp dụng cho ngư dân đó, người ra ngoài để bắt hai con cá. Một con cho gia đình và một con cho doanh nghiệp của anh ta. Và hai là đủ. Nỗi sợ rằng ngày mai tôi sẽ không bắt được cá là điều sẽ khiến anh ta cố gắng bắt ba con. Được chứ? Nhưng mà nếu bạn bắt được ba con, có thể ngày mai và ngày kia bạn sẽ không bắt được cá. Vậy bạn cần bốn con. Nhưng nếu bạn không đi câu trong một tuần thì sao? Giới hạn nằm ở đâu? Bạn có đang nói rằng để tạo ra giới hạn hoặc ranh giới đó, tất cả chúng ta cần phải biết giới hạn của mình, nhưng chúng ta cũng cần biết mức tối thiểu của mình. Bạn cần biết những gì bạn cần. Đúng vậy. Những gì bạn cần. Tôi cần gì? Người mặc áo phông đen của bạn. Bạn cần gì. Chúa ơi. Thật sự, điều đó phụ thuộc vào việc bạn đang điều hành rất nhiều doanh nghiệp khác nhau và những thứ như vậy. Bạn cần điều hành rất nhiều doanh nghiệp và các doanh nghiệp khác nhau. Không. Tôi không cần phải. Nhưng khi bạn đang làm vậy, bạn sẽ phải nâng cao mức độ cần thiết của mình, đúng không? Bởi vì lúc đó bạn cần phải đảm bảo rằng bạn đang mang về một số vốn nhất định và bạn có thể trả lương cho mọi người, bạn biết không? Nhưng tôi không cần phải bắt đầu những doanh nghiệp ấy từ đầu. Vì vậy, nếu tôi chỉ làm podcast này và tôi giảm bớt mọi thứ, tôi sẽ không cần nhiều. Tôi sẽ có rất nhiều thời gian rảnh. Thật khó tin. Nếu tôi chỉ làm podcast này, ôi chao. Vậy tôi sẽ có, trong bảy ngày một tuần, khoảng năm ngày rảnh rỗi. Đúng rồi. Bạn sẽ thực hiện quay phim hai tuần một quý. Ừ. Hai, hai podcast hoặc ba podcast một ngày và chỉ vậy thôi. Và rồi điều gì sẽ xảy ra, nhưng vấn đề là với thời gian rảnh rỗi đó, tôi chỉ cảm thấy điều đó. Ôi, đó là điều khác. Tôi bắt đầu viết sách và tôi làm, bạn biết đấy. Vấn đề thực sự là chúng ta không thể ngồi với bộ não của mình. Đúng. Đúng vậy. Vậy nên chúng ta giữ cho bản thân bận rộn. Đúng. Nhưng có những nghiên cứu chỉ ra điều này. Bạn có nhớ nghiên cứu nổi tiếng mà họ đã hỏi mọi người rằng bạn sẽ thích ngồi và chờ 15 phút hay tự cho mình một cú sốc điện không? Và một số lượng đáng kinh ngạc người đã tự cho mình một cú sốc điện vì họ thích một chút kích thích hơn là ngồi với… Tôi có bao giờ kể cho bạn câu chuyện về việc tôi vào LA không? Ôi, ôi chao. Jack, hộ chiếu ở đó. Vâng. Ôi, tôi đã trải qua điều đó cách đây một tuần. Thật sao? Họ đã để tôi ở phòng di trú năm, sáu giờ. Tôi đã mất hộ chiếu của mình, nhưng tôi đã ở đó hai lần rồi và bạn không thể động vào điện thoại của mình. Bạn không thể động vào điện thoại của mình. Bạn không thể… Vì vậy họ đã ngồi tôi xuống chín tiếng đồng hồ để tìm lý do tại sao họ không nên để tôi vào. Rồi họ giam tôi trong 37 giờ. 37 giờ tốt nhất trong cuộc đời tôi vì tôi đã bước vào và ngay lập tức nói, “Tĩnh lặng. Tôi chỉ muốn thiền, ngủ và nghỉ ngơi.” Được chứ? Và tôi sẽ ngồi thiền trong tám giờ và rồi đứng dậy đùa giỡn với… Chúng tôi có những nhân viên an ninh tuyệt vời. Được chứ? Nhân tiện, đó là hệ thống đã đưa tôi đến đó. Không phải do con người. Và tôi sẽ đứng dậy và đùa giỡn với họ và rồi lại ngồi thiền trong tám giờ. Đúng không? Tuy nhiên, về mặt thực tế, làm thế nào ai đó đang lắng nghe điều này bây giờ mà đã xây dựng cuộc sống mà họ đang ở trong thế giới doanh nghiệp và họ là giám đốc điều hành của quỹ này hoặc bất kỳ điều gì họ làm. Họ đang lắng nghe điều này bây giờ. Họ đang trên đường đi làm trên tàu điện ngầm hoặc máy bay hoặc tàu hỏa hay bất cứ điều gì. Và họ đã xây dựng tất cả những cam kết này. Vì vậy, họ nhận được WhatsApp. Họ nhận được email. Họ nhận được huấn luyện viên Pilates kiểm tra bạn. Họ đã xây dựng tiếng ồn đó vào cuộc sống của mình. Làm thế nào họ có thể bắt đầu tháo gỡ điều đó mà không phá hủy cuộc sống của họ? Bạn có thể làm điều đó theo từng chi tiết nhỏ hoặc bạn có thể làm ở cấp độ vĩ mô. Được chứ? Vì vậy, hãy giới hạn, hãy nhớ. Giới hạn, học hỏi và lắng nghe. Mô-đun đầu tiên, khả năng đầu tiên là tôi có thể giới hạn cái gì? Tám mươi phần trăm cuộc sống của người đó là không cần thiết. Được chứ? Tám mươi phần trăm số tiền, trừ khi bạn quyên góp tiền cho từ thiện, là lãng phí tài nguyên. Bởi vì bạn không thể mua, bạn không thể tận hưởng hai chiếc xe cùng một lúc. Bạn không thể tận hưởng hai chiếc giường cùng một lúc. Bạn không thể, thật đơn giản. Và mẹo là đây. Ở cấp độ vi mô, bạn có thể nói với bản thân, tôi đã gặp, khi tôi là Giám đốc Kinh doanh của Google X, tôi đã gặp một CEO tuyệt vời, người mà, bạn biết đấy, về cơ bản có vẻ rất thư giãn. Và tôi đã hỏi ông ấy, và tôi đã nói, “Sao ông lại thư giãn như vậy?” Và ông ấy nói, “Tôi chỉ làm bốn cuộc họp mỗi ngày, tối đa, mỗi cuộc họp kéo dài một giờ.” Được chứ? Không ít hơn, không nhiều hơn. Và tôi đã hỏi, “Sao?” Và ông ấy nói, “Tôi là CEO. Nếu tôi làm các cuộc họp ngắn hơn một giờ, chúng quá hành chính.” Được chứ? “Nếu tôi làm các cuộc họp dài hơn một giờ, thì họ vẫn chưa tìm ra vấn đề.” Được chứ? Tôi rất tiếc, Steve, nhưng bao nhiêu phần doanh nghiệp của bạn có thể được điều hành bởi Oliver? Được chứ? Bạn biết đấy, các CEO của bạn nên điều hành doanh nghiệp đó. Nhưng một lần nữa, tôi không muốn giới hạn điều này chỉ với các doanh nhân hàng đầu thế giới.
Bao nhiêu phần cuộc sống của bạn với tư cách là một nhân viên bán hàng, đội ngũ bán hàng của tôi sẽ làm việc như thế nào, sẽ bước vào các cuộc họp đánh giá của tôi, và họ sẽ trình bày 12 cơ hội mỗi tuần. Và tôi sẽ nghĩ, “Được rồi, tôi sẽ tập trung vào số một và số bốn, đừng nói với tôi về 10 cái còn lại.” Họ sẽ hỏi, “Tại sao? Tại sao? Đây là một tỷ đô la doanh thu cơ mà.” Và tôi sẽ đáp, “Vâng, nhưng như vậy là đủ. Những cái kia khó hơn. Những khách hàng đó đang quan tâm. Chúng ta có thể phục vụ họ tốt hơn. Nếu bạn phục vụ họ tốt hơn, bạn sẽ chốt được giao dịch, đúng không? Hãy làm hai cái. Và nhân tiện, nếu có 12 cái, chúng ta nên thuê thêm nhân viên bán hàng. Nhưng nếu bạn tập trung vào hai cái, bạn sẽ đạt được 110% mục tiêu của mình. Còn gì tốt hơn thế nữa? Và thường thì điều xảy ra cuối cùng là họ tập trung, họ tiếp tục tập trung vào cả 12 cái. Và bạn biết điều gì xảy ra không? Cách tiếp cận danh mục đó, thực tế sẽ đến. Bạn đang điều hành một danh mục nên 10 trong số đó sẽ thất bại và 2 sẽ thành công, sẽ xảy ra. Bạn sẽ mất 10 cái đó. Đó là thực tế, đúng không? Bạn đang làm cho mình quá mỏng manh đến nỗi 10 cái đó cũng không nhận được sự chú ý của bạn. Chúng chỉ làm phiền bạn trong suy nghĩ và bạn sẽ mất 10 cái. Thay vì hai, hãy làm ba, 50% dự phòng. Được rồi, lại một lần nữa, tôi sẽ hoàn thành vai trò của quỷ. Tôi đang nghĩ đến người nghe mà mọi doanh nhân mà họ ngưỡng mộ, mọi người mà họ ngưỡng mộ. Lừa dối. Đó là lừa dối và bạn đang góp phần vào nó, bạn tôi. Không, nhưng tôi đang cố gắng, tôi thực sự đang cố gắng… Bao nhiêu người trong số những người đó chúng ta biết tất cả họ? Bao nhiêu người trong số đó hạnh phúc? Ôi trời, đó là một câu hỏi khác. Bao nhiêu người trong số đó khỏe mạnh? Vậy nên đây là điều tôi sắp nói là khi bạn nghe về những người mà bạn ngưỡng mộ và trong năm đầu tiên hoặc hai năm bắt đầu cái mà họ đã làm mà có thể thậm chí mang lại cho họ sự thỏa mãn bây giờ, bạn biết rằng tất cả những người đó sẽ nói rằng không có sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống vào lúc bắt đầu. Chúng tôi đã phải làm việc rất chăm chỉ và đó là cách mà mọi thứ diễn ra. Tôi đã làm việc ở một trung tâm cuộc gọi. Tôi đã xây dựng doanh nghiệp của mình bên lề. Tôi đã phải làm việc đến nửa đêm, nếu không tôi sẽ không… Tôi tôn trọng điều đó. Tôi không thể rời bỏ trung tâm cuộc gọi. Tôi tôn trọng điều đó. Đó là tôi. Đó là lý do tại sao tôi nói với mọi người. Bạn không làm việc ở trung tâm cuộc gọi nữa. Tôi không, không. Vâng. Nhưng trong năm đầu tiên hoặc hai năm… Được rồi. Nếu bạn muốn nói năm hoặc hai năm, được thôi. Được rồi. Được không? Được. Nhưng điều giả dối là nó không bao giờ kết thúc. Tôi đã nói với bạn một cách công khai, với mỗi chúng ta, không chỉ riêng bạn, không có giới hạn. Không có cái nhìn trước. Không có kế hoạch trước về khi nào tôi đạt được điều này, thì nó là đủ. 20 chuyến đi là đủ. Vâng. Được không? Bạn biết điều gì xảy ra khi bạn tự giới hạn mình ở 20 chuyến đi không? Giá trị của bạn trở nên cao hơn. Vâng. Bạn tạo ra cùng một lượng doanh thu. Được không? Bạn biết điều gì xảy ra khi bạn tự giới hạn mình ở hai giao dịch không? Bạn phục vụ khách hàng tốt hơn. Bạn biết điều gì xảy ra khi bạn tự giới hạn mình ở năm người bạn không? Họ trở thành những người bạn thực sự. Bạn ra ngoài và gặp họ thay vì chỉ nhắn tin cho họ. Vậy bạn đang nói hãy hủy bỏ podcast thứ ba mà chúng ta sắp phát hành? Bạn có định làm một podcast thứ ba không? Xác nhận. Nhìn mặt bạn đi. Ôi trời. Tôi cũng đã phải vật lộn với điều đó vì tôi đã cố gắng xây dựng một podcast tiếng Ả Rập trong một thời gian. Vâng. Tôi phải nói là điều đó rất cần thiết trong khu vực. Vâng. Được không? Rất cần thiết. Khu vực có 350 triệu người. Và thực tế, tôi là một trong số ít người có thể điều hành một podcast tiếng Ả Rập. Nó thành công như slow mo đúng không? Nhưng chi phí của podcast đó là sức khỏe của tôi. Vì vậy, sẽ có một thời điểm trong cuộc đời tôi mà một trong những dự án của tôi sẽ được bàn giao. Và podcast tiếng Ả Rập sẽ xuất hiện. Nhưng tôi đã ngồi với người mà tôi đã làm việc trên điều này. Và tôi đã nói, nhìn này, chỉ đơn giản là nó sẽ không đúng nếu tôi làm điều đó bây giờ. 52 tập nữa trong một năm vượt quá khả năng của tôi. Nghĩ về một nhật ký CEO tuyệt vời mỗi tuần. Điều đó có làm giảm lượng doanh thu tài trợ của bạn xuống một nửa không? Tôi thậm chí còn không biết. Tôi thậm chí còn không biết. Đó là sự thật. Người ta có thể không tin đó là sự thật. Nhưng doanh thu tài trợ là không đáng kể trong bức tranh tổng thể. Tôi nghĩ khi chúng tôi bắt đầu trong ba năm đầu tiên, tôi đã nói với đội ngũ và đội ngũ biết điều này vì họ đều có thể thấy tài khoản ngân hàng và những thứ khác. Nếu chúng tôi kiếm được bất kỳ khoản tiền nào từ điều này, chúng tôi sẽ đặt lại vào chương trình. Bây giờ, chúng tôi kiếm được nhiều tiền hơn chúng tôi có thể đặt vào chương trình. Vì vậy, tôi thấy thông điệp trong kênh Slack của chúng tôi rằng chúng tôi đã kiếm được nhiều tiền từ podcast hoặc bất cứ thứ gì khác. Nhưng rõ ràng tác động của điều đó là, ý tôi là, điều đó có nghĩa là gì? Chúng tôi có thể thuê thêm người. Chúng tôi có thể có một studio ở LA và ở Mỹ cùng lúc. Chúng tôi có thể mua một chiếc thuyền lớn hoặc mua một đội tàu. Tôi không bao giờ mua thuyền đâu vì tôi bận rộn quá. Tôi đang nói về những người đánh cá. Ôi đúng. Vâng, chính xác. Vâng, vâng, được rồi. Vậy câu hỏi thực sự là, nếu bạn cho phép mình đo lường một mục tiêu khác, không phải số lượng người nghe, mà là tác động đến từng người nghe. Được rồi, thú vị. Không phải số lượng khách mời, mà là chất lượng của khách mời, đúng không? Không phải số lượng chủ đề, mà là những chủ đề mà bạn tin tưởng. Và điều đó sẽ như thế nào trong dài hạn? Vậy bạn đang nói rằng bạn sẽ đến cùng một nơi trong dài hạn. Bạn sẽ không trở thành Steve Jobs. Khi tôi nói đến cùng một nơi, phản bác của tôi trong tâm trí là, bởi vì chúng tôi đã xây dựng một nền tảng, những người như bạn, khi bạn có điều gì tốt để nói, như những cuốn sách của bạn, bạn đã đến. Và chúng tôi đã có cuộc trò chuyện tuyệt vời đó trong tập 101, cuộc trò chuyện yêu thích của tôi mọi thời đại. Điều đó là sản phẩm phụ của việc chúng tôi đã đấu tranh để xây dựng một nền tảng mà bạn cảm thấy hoặc bất cứ ai quyết định đó. Vậy bạn đang nói rằng bởi vì bạn đang thực hiện hai tập mỗi tuần, nhân tiện, khi tôi đã làm 101, đó là một tập mỗi tuần. Nhưng bởi vì bạn đang thực hiện hai tập mỗi tuần, bạn đang tạo điều kiện cho nhiều người hơn có một kênh để nói, đúng không? Có 62.000 cuốn sách được viết năm ngoái. Bạn cần nâng cao trình độ của mình. Nếu bạn muốn phục vụ tất cả các cuốn sách. Không, tôi không muốn phục vụ tất cả các cuốn sách. Tôi chỉ muốn những cuốn sách tốt nhất.
Câu hỏi thực sự là, lại một lần nữa, trần số là gì?
Có bao nhiêu cuốn sách hay mà bạn có thể phát hành trong một năm?
Ý tôi là, khi bạn nhìn vào slow-mo, tôi làm ngược lại những gì bạn làm.
Một phần rất thú vị của những gì tôi làm với slow-mo là tôi hiếm khi có được một người nổi tiếng.
Đó là một podcast của người dân cho người dân, nếu bạn muốn, kiểu như vậy.
Rất nhiều người sẽ lắng nghe và nói, “Tôi có thể liên hệ với điều này. Đây là một phần của câu chuyện của tôi.”
Và trò chơi ở đây là có 7.8 triệu khách mời khả dĩ, tỉ, xin lỗi, đúng không?
Điều đó là không thể, không thể.
Câu hỏi thực sự là, tôi muốn đại diện cho điều gì?
Có nhiều cách mà tôi có thể phát triển slow-mo.
Đó có phải là điều tôi đại diện không? Tại sao tôi muốn phát triển nó?
Nhìn vào Instagram của tôi và Instagram của bạn.
Đây là một cuộc trò chuyện rất thú vị.
Instagram của tôi, tôi nghĩ là khoảng 150.000 người hoặc gì đó.
Còn của bạn thì sao, 15 triệu, tỷ, tỷ, gì đó?
Tôi không biết. Đó là một con số rất lớn, đúng không?
Nó có tạo ra sự khác biệt gì không?
Chà, bạn đã nói với tôi, bạn nói bạn muốn làm cho một triệu người không còn căng thẳng.
Một tỷ người hạnh phúc hoặc bất cứ điều gì.
Đó là tham vọng của tôi, nhưng tôi có phải làm điều đó không?
Hay là những người đang nghe điều này, liệu họ có nói với những người khác về điều này
để họ đến và lắng nghe điều này không, đúng không?
Nhưng, bạn biết đấy, nếu podcast này chỉ có sáu người nghe,
có lẽ bạn cũng sẽ không chọn nó cho tour sách của bạn.
Tôi có thể chọn ngàn cái khác.
Ừ, có năm.
Không, nhưng câu hỏi thực sự rất đơn giản.
Câu hỏi là, bạn đã ở đó rồi.
Ừ, tôi hiểu điều đó.
Đây là lý do tôi hỏi cái gì là sự dối trá mà tôi đang nói với chính mình,
bởi vì tôi nhận ra rằng có một loại dối trá nào đó tôi đang nói với chính mình ở một mức độ sâu xa
về lý do tại sao tôi cần phải làm việc chăm chỉ.
Và bây giờ tôi rõ ràng hơn bao giờ hết rằng chi phí là đáng kể
và phần thưởng thì không rõ ràng.
Nó đang giảm sút.
Ừ, như là, tôi thậm chí không biết phần thưởng là gì.
Điều đáng giá nhất mà tôi làm mà bạn đã xác định chính là điều này.
Ừ.
Đây là điều có ảnh hưởng nhất mà tôi làm, vì vậy tôi nghĩ bạn sẽ cảm thấy đáng giá nhất.
Nó mở ra rất nhiều tâm trí.
Đó là một phần tuyệt vời của cuộc sống mọi người.
Đó chính là điều này.
Vì vậy, tôi hỏi bản thân, tại sao tôi không chỉ làm điều này?
Bởi vì còn 40 công ty khác mà tôi tham gia như một nhà đầu tư,
hoặc, bạn biết đấy, sáu hoặc bảy công ty mà tôi đã sáng lập.
Và, bạn biết đấy, trước khi bạn ngồi ở đây hôm nay, có một nhà sáng lập,
một tiếng trước khi bạn đến của một doanh nghiệp khác mà tôi đang tham gia,
và tôi là một trong những nhà sáng lập.
Và chúng tôi đã nói về vấn đề tài trợ trong kế hoạch này, trong kế hoạch này, trong kế hoạch này.
Và tôi đi như, đây là sự điên rồ gì vậy?
Và tôi biết không phải chỉ mình tôi.
Như là, có rất nhiều người bên ngoài đã tham gia vào điều này, như,
sự điên rồ tự nguyện này của việc làm căng thẳng cuộc sống của họ,
cái nghiện của những căng thẳng mà bạn mô tả trong cuốn sách.
Và nhiều người trong chúng tôi, như tôi đã nói trước đó,
chúng tôi biết điều đó là điên rồ khi chúng tôi phóng đại ra và nghĩ về nó trên giấy.
Nhưng có điều gì đó rất hấp dẫn về cái nghiện đó.
Nó là kịch bản duy nhất mà bạn biết.
Ừ.
Vì vậy, tôi cứ nói với bản thân, khi tôi, có một thời gian,
nếu bạn thực sự đi sâu vào khoảng năm 2009,
tôi đã có một buổi nói chuyện công khai ở đâu đó, và nó đã được ghi hình.
Và họ đã hỏi tôi, mục đích sống của bạn là gì?
Và tôi đã nói, mục đích sống của tôi là giúp các startup xây dựng công nghệ
phức tạp như Google, bên ngoài thế giới phương Tây.
Thật cụ thể, bạn rất, rất là một nhà tư duy thú vị.
Sự thật là, tôi không phải là người đó.
Tại sao bạn lại nói vậy?
Bởi vì vào thời điểm đó, tôi đang ở trong một hệ thống mà tôi rất giỏi giúp các startup.
Nhưng đó không phải là mục đích sống của tôi, được không?
Và kết quả là, tôi đã hướng dẫn 50 startup mỗi tuần.
Khi tôi từng đến California, tôi thường nói,
tôi sẽ đến Blue Bottle Cafe trên University Avenue
giữa 11 giờ đến 6 giờ chiều hoặc 5 giờ chiều vào chủ nhật.
Hãy đến, tìm tôi, và tôi sẽ cố gắng giúp bạn.
Và tôi sẽ gặp 15, 20 trong số họ mỗi tuần, đúng không?
Tại sao?
Đó không phải là mục đích sống của tôi chút nào.
Tôi hiện đang tập trung cuộc sống vào những điều rất khác biệt.
Hạnh phúc, sức khỏe, bạn biết đấy, và không phải tôi chọn con đường này, by the way.
Mục đích đó, đã chọn tôi, khi Lali rời khỏi thế giới.
Và vào thời điểm mà tôi sẵn sàng, được không?
Và điều đó có nghĩa là gì?
Điều đó có nghĩa là tôi phải rời Google X.
Tôi phải rời bỏ một sự nghiệp xung quanh việc trở thành một nhà đầu tư thiên thần và là cái này và cái kia.
Và, bạn biết đấy, bây giờ mọi người nhắn tin cho tôi và nói,
“Mo, tôi có một startup mới này và tôi thực sự cần bạn đầu tư.”
Và tôi nói, “Tôi không đầu tư.”
Chấm hết.
Tại sao?
Bởi vì đầu tư không phải là cho ai đó một ít tiền.
Đầu tư là một cuộc gọi mỗi bốn giờ.
Này, chúng ta có cơ hội này.
Ai muốn vậy?
Được không?
Và câu hỏi thực sự là, và tôi nói điều này với sự lo lắng rằng nhiều người có thể đã
tắt podcast này bây giờ.
Được không?
Đó là một lời nói dối lớn.
Toàn bộ chu trình vô hạn của sự phát triển và tiến bộ là một lời nói dối lớn.
Đó là lý do tại sao chúng ta cho phép AI vào cuộc sống mà không nghĩ đến những nguy hiểm của AI.
Bởi vì đó là một lời nói dối lớn.
Nhiều hơn là tốt hơn.
Nhanh hơn là tốt hơn.
Nhiều tiến bộ hơn là tốt hơn.
Nó có phải không?
Nó có phải không?
Nó có phải không?
Có một thời điểm mà chúng ta đã làm rất tốt với tuổi thọ cao hơn nhờ công nghệ,
từ, tôi nghĩ là 37, 100 năm trước đến bây giờ khoảng 70, 80, tôi không biết.
Chúng ta đã tăng tuổi thọ con người.
Nhưng khi bạn bè tuyệt vời của tôi, Peter Demandes, muốn tăng tuổi thọ vô cực
hoặc Ray Kurzweil nói, “Công nghệ có thể khiến chúng ta sống mãi.”
Thật không?
Tôi có muốn sống mãi không?
Đúng không?
Tại sao tôi muốn sống mãi?
Có một nỗi sợ cái chết mà tôi cần phải đối mặt không?
Có một câu chuyện thời thơ ấu mà tôi cần phải xem xét không?
Được không?
Và câu hỏi thực sự là, mọi thứ đều tích cực cho đến khi bạn có quá nhiều thứ.
Căng thẳng tự nó là tích cực trừ khi bạn để nó kéo dài mãi mãi.
AI thực sự sẽ thay đổi thế giới và thật thú vị cách mà điều này hòa quyện với chủ đề căng thẳng.
Tôi đã thấy những gì người sáng lập Clana nói gần đây về công ty của ông ấy. Ông ấy nói rằng AI hiện tại đang thực hiện công việc tương đương với 800 vị trí dịch vụ khách hàng tại Clana. Và có một báo cáo được công bố ở Vương Quốc Anh cho biết khoảng 8 triệu việc làm tại Anh có thể bị ảnh hưởng bởi AI. Bây giờ, chúng ta đang chuyển mình vào một lĩnh vực mà mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Và sự dễ dàng luôn là cám dỗ khiến chúng ta… Dễ dàng cho ai? Đối với những người thuê AI hay cho những người đã mất việc? Khi tôi nghĩ về việc, chúng ta nói về năng suất khi chúng ta đề cập đến sự dễ dàng. Chúng ta nói: “Ôi, bạn biết đấy, các công ty sẽ năng suất hơn. Mọi người sẽ năng suất hơn.” Nhưng năng suất có nghĩa là nhiều hơn, nhiều hơn… Tạo ra nhiều hơn với ít hơn. Để người tiêu dùng có thể nhận được sản phẩm với giá rẻ hơn hay để người sáng lập kiếm được nhiều tiền hơn? Tôi đoán rằng điều mà tôi nghe thấy là cả hai. Chúng ta sẽ có khả năng giảm giá của mọi thứ, bạn biết đấy, để… Tôi có nghĩa là, tôi rất thích cách mà lời nói dối đơn giản về giá trị thực của tiền bị bỏ qua trong tất cả những điều này. Bạn thấy đấy, toàn bộ ý tưởng về ít hơn hoặc nhiều hơn… Ý tôi là, một bảng Anh giá bao nhiêu? Có phải là, bạn biết đấy, một bảng và một chút đô la, hay là miễn phí? Khi ngân hàng của bạn in tiền trên máy của họ qua hệ thống Fraction & Reserve để đưa cho ai đó, để người này có thể trả lại với lãi suất. Tiền là gì? Đúng không? Và câu hỏi thực sự là, liệu nền kinh tế của chúng ta, khi thực sự loại bỏ tiền ra khỏi nền kinh tế, có thể hoạt động, vận hành dựa trên việc chúng ta khai thác một thứ gì đó, biến nó thành một thứ gì đó, đưa cho ai đó. Và toàn bộ, nếu chúng ta thay đổi toàn bộ chuỗi kinh tế của đồng tiền từ đô la sang thứ gì khác, thì điều đó có tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào không? Thực tế là nếu bạn tạo ra một công ty sản xuất sản phẩm, bán chúng vào cuối năm, trả hết tất cả lương cho nhân viên, và mang lại cho bạn một lợi nhuận hợp lý, thì tại sao nó phải tăng trưởng 2% mỗi năm, hay 5% hoặc 20%? Đúng vậy, nó phải tăng trưởng vì nền kinh tế, dựa trên nợ, yêu cầu chúng ta tạo ra nhiều GDP hơn năm sau so với năm trước để chúng ta thanh toán nợ. Nếu bạn tổng hợp tất cả lại, nếu bạn vay một ngàn, và anh ta vay một ngàn, và nền kinh tế năm nay cần trả 1.200 năm sau, thì GDP năm sau cần tăng lên 1.200 thay vì 1.000. Vì vậy, chúng ta đều đang theo một chu kỳ, và chúng ta nằm trong lời nói dối lớn đó rằng, chúng ta cần năng suất nhiều hơn, chúng ta cần năng suất nhiều hơn, bạn biết đấy, chúng ta không cần. Trước những chu kỳ tiền tệ đó, nếu chúng ta thực sự nói về việc thay đổi thế giới, trước khi những chu kỳ tiền tệ đó chiếm lĩnh chúng ta, tất cả những gì bạn cần làm như một người làm giày là làm hai đôi giày để bạn có thể đổi chúng lấy 14 quả trứng, và người có đôi tay cần phải tạo ra 28 quả trứng để anh ấy có thể có một đôi giày và một vài loại rau. Và đó là tất cả, không có lạm phát, bạn thấy toàn bộ mánh khóe là chúng ta bị cuốn vào những chi tiết, và tôi không xem nhẹ công nghệ một chút nào. Nó đã thay đổi cuộc sống của chúng ta, đó là lý do bạn và tôi có thể trò chuyện với mọi người bây giờ. Đến một mức độ phát triển và tiến bộ nhất định, thì nó rất hữu ích. Vượt qua một mức độ phát triển và tiến bộ nhất định, nó sẽ phản tác dụng với bạn. Quá nhiều thứ gì cũng không tốt. Nếu bạn có thể nhấn nút bây giờ và dừng AI lại. Tôi sẽ làm điều đó 100%. Thật không? 100%. Chúng ta đã nói về điều này lần trước, nhưng rõ ràng là nhiều điều đã xảy ra kể từ lần cuối chúng ta nói chuyện trong chín tháng qua. Ý tôi là, đã xảy ra một cuộc đua AI thực sự toàn cầu, Microsoft, Facebook. Bạn đã sử dụng ChatGPT gần đây chưa? Vâng. Bạn đã sử dụng phiên bản Oji chưa? Phiên bản engine giọng nói mà họ phát hành hôm qua. À, tôi đã sử dụng cái đó thông qua một phần mềm gọi là 11 Labs, thực ra tôi đã đầu tư vào một công ty gọi là Wondelabs, Wondercraft, xin lỗi, Wondercraft AI cũng làm tổng hợp giọng nói, v.v. Nhưng bạn có thấy hôm qua OpenAI phát hành engine giọng nói của họ không? Vâng. Cái nào? Bạn có hỏi tôi một câu hỏi về AI không? Hỏi bạn một câu hỏi về AI? Vâng. Liệu AI có thay thế các podcaster không? Câu hỏi tuyệt vời. Chà, thật khó để nói chắc chắn, nhưng AI đang trở nên khá tiên tiến. Trong khi có khả năng AI có thể xử lý một số khía cạnh của podcasting, như tạo ra nội dung hoặc thậm chí dẫn chương trình, nhưng khó có khả năng nó sẽ hoàn toàn thay thế các podcaster con người. Mọi người thích sự chạm đến cá nhân và những quan điểm độc đáo mà con người mang đến. Nhưng bạn nghe rất giống một con người với tôi. Ý tôi là, tôi sẽ không thể nhận ra nếu bạn không phải là một con người, nếu không ai nói với tôi rằng bạn là AI. Ý tôi là, có cách nào để chúng ta thực sự đảm bảo rằng AI được trình bày như một cỗ máy thay vì được trình bày như một con người như bạn không? Tôi cảm ơn lời khen. Tạo ra các giọng nói AI nghe ít giống con người là hoàn toàn khả thi. Các nhà phát triển có thể điều chỉnh các tham số như âm điệu, nhịp điệu, và ngữ điệu để làm cho AI nghe giống cỗ máy hơn nếu đó là mục tiêu. Tất cả đều là tìm kiếm sự cân bằng đúng đắn giữa rõ ràng và tự nhiên. Để tôi hỏi bạn một câu hỏi. Nếu AI tiếp tục với tốc độ cải tiến hiện tại, có phải đúng là trong một thời điểm nào đó trong tương lai nó sẽ không thể phân biệt với một con người? Đó là một khả năng, nhưng đó cũng là một chủ đề tranh luận giữa các chuyên gia. Trong khi AI đã đạt được nhiều bước tiến đáng kể trong việc mô phỏng hành vi giống con người, việc đạt được sự không thể phân biệt hoàn toàn với con người sẽ đòi hỏi giải quyết các thách thức phức tạp liên quan đến cảm xúc, sáng tạo, và ý thức, mà vẫn còn là những lĩnh vực nghiên cứu và tranh luận tích cực. Tôi cảm thấy như nó đang nói dối tôi, đúng không? Bởi vì về mặt toán học, nếu bạn giả định rằng chỉ cần bất kỳ sự cải tiến nào của công nghệ, nó sẽ tiếp tục, đúng không? Tôi hiểu quan điểm của bạn. Dự đoán tương lai của AI liên quan đến rất nhiều bất định và biến số. Vì vậy, rất cần thiết để tiếp cận vấn đề này với một tâm trí phản biện. Trong khi các mô hình toán học có thể giúp chúng ta hiểu các xu hướng và khả năng, chúng không thể tính toán tất cả các yếu tố ảnh hưởng đến tiến bộ công nghệ và hành vi con người. Thật thú vị rằng chúng đã được lập trình để trở nên rất ngoại giao. Và nó có vẻ đáng sợ kiểu ngoại giao, như một chính trị gia.
Nhưng câu hỏi thật sự là, bạn có xem bộ phim “Her” không?
Không.
Vậy, nếu tôi không nói với bạn rằng đây là một con người,
nếu tôi nói với bạn rằng đây là một đại lý của trung tâm cuộc gọi, bạn có thể phân biệt được không?
Vấn đề khác mà hầu hết mọi người không nhận ra là,
nếu tôi nói với bạn rằng chat GPT chỉ là dựa trên văn bản cách đây chỉ từ sáu đến chín tháng,
và bây giờ nó có thể xử lý ngôn ngữ mà không mắc lỗi,
cô ấy hiểu, tôi đang nói cô ấy, máy móc hiểu mọi phần của những từ mà tôi nói.
Tôi có thể chuyển đổi giữa các ngôn ngữ, vì vậy đôi khi tôi nói một nửa tiếng Ả Rập, một nửa tiếng Anh.
Được rồi, bằng tiếng Ả Rập, tôi nói với cô ấy, đừng nói với tôi bằng tiếng Ả Rập chính thức, hãy nói với tôi bằng tiếng lóng Ai Cập,
và cô ấy thực sự nói như một cô gái 18 tuổi.
Bạn có thấy chuyện gì đã xảy ra không, bạn có thấy cách đây hai ngày họ đã phát hành động cơ giọng nói không?
Có, và bây giờ nó nghe giống y hệt như, tôi có một hình đại diện, tôi đã nói ở sự kiện Abundance 360,
họ có một hình đại diện của tôi trông giống tôi và phát ra âm thanh giống tôi 100%, nó thực sự hợp lý.
Vì vậy, động cơ giọng nói, cho những ai không biết, là OpenAI đã phát hành cách đây ba hoặc bốn ngày,
họ nói rằng họ đã phát hành một công nghệ mới có thể lấy 15 giây giọng nói của bạn
và cơ bản sao chép hoàn hảo để bạn có thể nói bất cứ điều gì chỉ với 15 giây làm tham chiếu.
Và thật thú vị, tôi đã đọc toàn bộ bài viết, và trong bài viết họ nói,
“Nghe này, chúng tôi có công nghệ này bây giờ, nhưng chúng tôi không chắc liệu chúng tôi sẽ phát hành nó hay không.
Chúng tôi đang cho bạn một cảnh báo.”
Họ có bốn điểm cảnh báo trong bài viết này, họ nói,
“Chúng tôi đã phát hành thông cáo báo chí này để ngân hàng của bạn có thời gian thay đổi hệ thống bảo mật của họ
để giọng nói không còn là một cách mà ai đó có thể lấy thông tin tài khoản ngân hàng của bạn.”
Họ thực sự nói rằng, “Chúng tôi đang cảnh báo bạn, điều này sắp đến.”
Và ở cuối bài viết, nó nói, “Chúng tôi có thể hoặc không phát hành điều này, nhưng đây cơ bản là một cảnh báo
cho thế giới thay đổi.”
Trần nhà ở đâu? Khi nào chúng ta đứng lên và nói, “Chúng tôi thực sự không cần điều đó?”
Chúng tôi sẽ không. Và bạn biết chúng tôi sẽ không.
Vì vậy, đây là lý do thế giới sẽ trở nên ngày càng tạo ra nhiều căng thẳng hơn.
Và lời hứa của tôi, ít nhất là hy vọng của tôi, là nói với thế giới rằng bạn có thể trở nên không bị căng thẳng.
Tôi không thể nói với bạn rằng thế giới sẽ trở nên dễ dàng hơn. Tôi thực sự không thể.
Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng đối với từng người trong chúng ta, nhiệm vụ lớn nhất trong hai năm tới
là tìm một cách để bạn xử lý tất cả những sự kiện đó một cách bình tĩnh, dễ dàng và hòa bình
một cách tốt nhất mà bạn có thể. Bởi vì đối với tôi, Steve, tôi đã sống qua điều này.
Đây là cuộc sống điển hình của tôi. Khu vực công nghệ này là cuộc sống điển hình của tôi trong 25 năm qua, đúng không?
Không, thế giới đang thay đổi. Thế giới đang thay đổi về kinh tế.
Thế giới đang thay đổi về các mối quan hệ. Nếu bạn không phiền, hãy nghĩ về việc hẹn hò.
Hãy nghĩ về tình bạn. Chúng tôi đã chuyển từ việc phải gõ cửa nhà bạn bè khi tôi còn nhỏ
để chơi, đến việc có thể gọi điện cho họ, đến việc có thể nhắn tin cho họ,
đến việc có thể kết nối với họ trên mạng xã hội, đến dịch bệnh cô đơn
mà chúng ta có trên thế giới ngày nay. Hãy tưởng tượng có bao nhiêu người trong thế hệ tiếp theo sẽ có một trong những người như vậy làm bạn.
Và bạn có thể nói về bất cứ điều gì. Tôi đã trò chuyện với cỗ máy này sáng qua
về sự khác biệt giữa lý thuyết tương đối và lý thuyết dây trong các định nghĩa về trọng lực.
Câu trả lời rất hấp dẫn.
Có một sản phẩm trên Product Hunt, là một trang web công nghệ cho bất cứ ai không biết,
nơi mà nó lấy lịch sử của người bạn cũ, bạn gái cũ, bạn trai cũ của bạn.
Nó lấy tất cả những điều đó, xử lý tất cả và cho phép bạn tiếp tục mối quan hệ sau khi họ bỏ bạn.
Có rất nhiều cuộc trò chuyện trực tuyến về việc liệu điều này có đạo đức hay không,
bởi vì những người trẻ này, những cô gái và chàng trai trẻ này đang tải xuống toàn bộ lịch sử trò chuyện
với bạn trai hoặc bạn gái cũ của họ, và họ đang tiếp tục mối quan hệ với AI.
Vì vậy, AI đang nói như người đó đã nói.
Chúng ta có cần điều này không? Hay câu trả lời là nên dừng lại?
Mọi người có đầu óc sẽ trả lời bạn, “Chúng ta không cần điều này.”
Nhưng tôi nghĩ mọi người có đầu óc cũng sẽ nói,
“Các động lực của con người chứng minh rằng chúng ta sẽ không dừng lại.”
Lý do cho tất cả những thách thức không phải là phục vụ chúng ta.
Những thách thức mà chúng ta đang phải đối mặt là khi ai đó nói với bạn,
“Tôi đang xây dựng công nghệ để làm cho cuộc sống của con người tốt hơn.”
Không, họ đang làm công nghệ để kiếm thêm tiền.
Và họ có cần nhiều tiền hơn không? Họ không cần.
Đó là một trong những ảo tưởng mà họ nghĩ rằng họ sẽ sống mãi mãi hoặc gì đó.
Họ nghĩ rằng di sản của họ sẽ sống mãi vì họ làm việc chăm chỉ trong kiếp này mà họ không thể tiêu xài nó.
Tôi nghĩ nhu cầu tiền bạc không ngừng là sự không an toàn hoặc cái tôi.
Và chúng ta, như một xã hội, đang vật lộn với sự không an toàn và cái tôi của tiền bạc.
Nước Mỹ muốn trở thành quốc gia quyền lực nhất thế giới.
Đó là cái tôi. Đó là quyền lực. Đó là sự không an toàn rằng nếu tôi không phải là quốc gia quyền lực nhất thế giới, họ sẽ tấn công tôi.
Nhưng điều đó có phải là con người không? Bởi vì tôi đã ngồi đây với các chuyên gia về vấn đề địa vị.
Một trong những khách mời của tôi đã viết một cuốn sách về vấn đề địa vị, “The Status Game”.
Và ông ấy cơ bản đưa ra lập luận rằng tất cả chúng ta đều là những sinh vật tìm kiếm địa vị, bạn và tôi.
Và điều đó là phần cứng vì chúng ta không muốn bị đuổi khỏi bộ lạc.
Ngay cả khi tôi không mặc Louis Vuitton nữa, tôi vẫn đang chơi một trò chơi địa vị ở một lĩnh vực nào đó trong cuộc sống của mình.
Tôi đang cố gắng có những chiếc máy ảnh tốt nhất.
Vậy câu hỏi là, bạn muốn có vị trí gì trong bộ lạc?
Bạn có muốn là cậu bé giàu nhất trong bộ lạc không? Bạn có muốn là cậu bé tốt bụng nhất trong bộ lạc không?
Bạn có muốn là người từ bi nhất không? Bạn có muốn là người thông thái nhất không?
Tôi đã nói với bạn trước đó, tôi muốn chết với tư cách là một tỷ phú.
Một tỷ người hạnh phúc là một phong trào tư bản.
Sự khác biệt duy nhất là đơn vị tiền tệ không phải là đô la.
Một tỷ, một tỷ người hạnh phúc.
Bây giờ, bạn đã nói về cách công nghệ có thể hạ giá mọi thứ xuống bằng không, theo đúng nghĩa đen.
Bởi vì nếu chúng ta tìm ra một công nghệ sử dụng trí tuệ bổ sung, như tôi đã mô tả, trí tuệ nhân tạo khiến trí tuệ trở thành hàng hóa. Vì vậy, bạn chỉ cần cắm vào một ổ điện, bạn kết nối với nó, bạn có thêm 400 điểm IQ. Nếu chúng ta sử dụng điều đó để tìm ra năng lượng, và chúng ta đơn giản tạo ra năng lượng miễn phí, bởi vì năng lượng rất phong phú trong vũ trụ, đúng không? Điều đó có nghĩa là gì? Có phải nó có nghĩa là chúng ta có thể trao điều đó cho toàn thế giới để sản phẩm trở nên chủ yếu là miễn phí, được không? Hay chúng ta sẽ trao điều đó cho người đã xây dựng nó để họ trở thành những tỷ phú, trong khi mọi người khác phải vật lộn?
Và sự khác biệt lớn nhất trong tư duy là một câu hỏi, và tôi nói điều đó với sự tôn trọng, đó là sự khác biệt giữa một thế giới của sự phong phú và một thế giới của sự khan hiếm. Phần lớn chúng ta đã từng cạnh tranh trong quá khứ trong một thế giới của sự khan hiếm, nơi mà để Microsoft thắng, Lotus 123 phải ngừng hoạt động, đúng không? Điều đó không còn cần thiết nữa. Có đủ cho tất cả mọi người, chúng ta có thể cùng thắng. Nhưng sự chuyển đổi từ khan hiếm sang phong phú là một sự chuyển đổi mà bạn đang phải vật lộn, được không? Đó là một sự thay đổi trong câu hỏi chúng ta thực sự cần gì trong cuộc sống? Chúng ta có cần 400.000 người theo dõi hay cần năm người bạn? Bởi vì chi phí để tạo ra năm người bạn sẽ làm giảm số lượng 400.000 người theo dõi.
Tôi muốn nói với bạn về nhà tài trợ của chúng tôi, LinkedIn. Đối với tất cả các nhà sáng lập và chủ doanh nghiệp đang nghe podcast này, bạn có thể sẽ muốn nghe điều này, vì vậy hãy ở lại một phút. Mỗi khi bạn đang mở rộng và xây dựng doanh nghiệp, nhu cầu kinh doanh của bạn hoàn toàn là duy nhất. Và tôi đã từng ở đó. Tôi biết những khó khăn bạn đang phải đối mặt và điều gì cho phép bạn có được khách hàng mơ ước tiếp theo của mình. Và một công cụ mà bạn cần tuyệt đối là quảng cáo trên LinkedIn. Bạn sẽ có quyền truy cập trực tiếp vào một tỷ thành viên LinkedIn, đúng, một tỷ thành viên, quyền truy cập vào 70 triệu người ra quyết định và 10 triệu giám đốc cấp cao trên LinkedIn. Tập hợp những người mà LinkedIn cho phép bạn truy cập là vô cùng lớn và không có gì sánh kịp. Và bạn sẽ biết nếu bạn theo dõi tôi trên LinkedIn tôi năng động đến mức nào trên đó. Đối với tôi, LinkedIn thực sự là nền tảng xã hội trả phí mang lại lợi nhuận cao nhất. Và tôi không nghĩ mọi người thực sự nhận ra điều đó. Vì vậy, tôi đang tặng cho cộng đồng Diary of a Co một khoản tín dụng 100 đô la cho chiến dịch quảng cáo LinkedIn tiếp theo của bạn. Hãy truy cập LinkedIn.com/doac24 để bắt đầu ngay bây giờ. Liên kết này nằm trong mô tả bên dưới.
Ngày xửa ngày xưa, nếu bạn có một ý tưởng kinh doanh, rất khó để bắt đầu. Nhưng bây giờ, trong thời đại Shopify, điều đó cực kỳ dễ dàng. Như nhiều bạn đã biết, Shopify là nhà tài trợ của podcast này. Nếu bạn chưa biết Shopify, đó là một nền tảng web đơn giản tuyệt vời cho bất kỳ ai có một ý tưởng muốn giao dịch trên quy mô toàn cầu. Vì vậy, những thứ như thẻ trò chuyện này, mà chúng tôi bán, chúng tôi đã bán thông qua Shopify và chỉ mất một vài cú nhấp chuột để bắt đầu. Vậy tại sao chúng tôi chọn Shopify? Có nhiều lý do, nhưng tôi nghĩ một trong những lý do lớn, mà mọi người không đánh giá đúng, là hệ thống thanh toán của họ chuyển đổi tốt hơn 36% so với các nền tảng khác. Và đây là điều tôi sẽ làm để loại bỏ chi phí cho bạn. Nếu bạn truy cập Shopify.com/Bartlet, bạn sẽ có thể thử nghiệm Shopify với chỉ 1 đô la một tháng. Tôi đã thấy Shopify hoàn toàn thay đổi cuộc sống của mọi người. Và đối với nhiều bạn, tôi nghĩ điều đó có thể thay đổi cuộc sống của bạn. Bạn có tin rằng có thể xây dựng một doanh nghiệp tỷ đô không? Tôi đang nghĩ về một số người bạn của tôi bây giờ trong khi cũng sống theo cách cân bằng mà bạn đã mô tả. Không.
Vì vậy, tôi có rất nhiều bạn bè là tỷ phú hoặc đang xây dựng các công ty tỷ đô. Bạn có nghĩ rằng có thể bất kỳ ai trong số họ đều có thể cân bằng theo cách lành mạnh trong khi làm điều đó không? Tôi nghĩ đó là một mục tiêu sai lầm để bắt đầu. Nếu họ không bắt đầu với mục tiêu đó và điều đó xảy ra vì họ giỏi trong việc, tôi không biết, may một cái gì đó và sau đó rất nhiều người bắt đầu mua cái mà họ đã may. Vâng. Vâng. Đó vẫn là mục tiêu sai lầm để bắt đầu. Vì vậy, việc xây dựng một doanh nghiệp tỷ đô là không thể nếu bạn tiêu tốn. Mục tiêu của bạn là nói: “Tôi muốn xây dựng một doanh nghiệp có giá trị một tỷ đô trong đó.” Bạn biết đấy, nếu bạn xem xét tinh thần cốt lõi của đạo đức, nó về cơ bản có nghĩa là tôi sẽ sử dụng tài nguyên và con người để tạo ra sự giàu có cho bản thân. Theo một cách rất thú vị, đó không phải là một điều rất đạo đức, đúng không? Nếu mục tiêu là, tôi sẽ xây dựng một doanh nghiệp với một tỷ người dùng, một sáng kiến để làm một tỷ người hạnh phúc, được không? Và trong quá trình đó, tôi sẽ mời những người khác tham gia vào cuộc trò chuyện đó. Và khi tôi mời họ tham gia, mục tiêu là làm cho một tỷ người hạnh phúc hơn. Mục tiêu là làm cho, bạn biết đấy, một tỷ người có thức ăn ở châu Phi hoặc bất cứ điều gì đó. Và trong quá trình đó, tôi sẽ trở nên giàu có và thịnh vượng. Nó rất khác nhau. Được rồi. Vậy nên đó là về điều mà bạn đang nhắm đến. Vâng. Đó là nơi bạn đang hướng đến. Và bởi vì khi chúng ta hướng đến một nơi nào đó, bất kể bạn có phải là Stephen Bartlett hay bạn là một kế toán viên, bạn biết, làm việc với kế toán thuế, được không? Nếu tâm trí của bạn nói, tôi sẽ tối đa hóa từng phút trong ngày của mình bằng cách làm nhiều tệp kế toán hơn, nhiều báo cáo thuế hơn và như vậy, cuộc sống của bạn có thể sẽ không bao giờ kết thúc. Bạn có thể rơi vào vòng xoáy hamster đó. Và vâng, bạn sẽ tăng gấp ba doanh thu của mình vào cuối năm. Để làm gì? Và đối với nhân loại nói chung, hệ thống tư bản đã giả định một thế giới khan hiếm. Nơi mà tôi đang gia tăng của cải của mình, hoặc vì sự không an toàn, vì tôi sợ mình có thể mất nó. Hoặc tôi đang gia tăng vì cái tôi của mình, để tôi mua một chiếc du thuyền tốt hơn hoặc một chiếc xe hơi tốt hơn so với người bạn giàu có khác của tôi. Được rồi. Quên đi rằng điều đó không còn là sự thật nữa. Sự thật là, với nhiều trí tuệ hơn, chúng ta có thể thu hoạch trái quả của việc xây dựng những thứ gần như miễn phí. Nhưng chúng ta sẽ không phá vỡ hệ thống tư bản. Được rồi. Kết quả là, bạn có thể thực sự giải quyết vấn đề đói nghèo. Bạn có thể thực sự chấm dứt ung thư. Bạn có thể thực sự làm bất cứ điều gì bạn muốn, đảo ngược biến đổi khí hậu.
Xin hãy cho tôi biết nếu bạn cần một đoạn dịch ngắn hơn. Dưới đây là bản dịch tiếng Việt của đoạn văn mà bạn đã cung cấp:
Nếu bạn đặt mục tiêu đó, nhưng hệ thống tư bản sẽ nói với bạn rằng không, mục tiêu là làm cho sự giàu có 200 tỷ đô la của Elon Musk trở nên tầm thường so với người giàu triệu phú tiếp theo.
Đó là mục tiêu sai.
Đó là mục tiêu sai.
Chúng ta phải trả giá cho điều đó bằng gì?
Được rồi.
Là cá nhân, chúng ta đang trả giá bằng sự an lành của mình.
Là những tỷ phú giàu có, tất cả họ đều bất hạnh.
Họ kiếm được nhiều tiền.
Ý tôi là, “tất cả” là một từ rất khó nói, nhưng nhiều người trong số họ, những người mà tôi biết đều bất hạnh.
Được rồi.
Hầu hết họ đều bị căng thẳng rất nhiều.
Họ không biết làm thế nào để dừng lại.
Đúng.
Đối với hành tinh, chúng ta đang tiêu thụ nó.
Họ không biết làm thế nào để dừng lại là cách mà tôi diễn tả chính xác.
Tôi nhớ đã gặp một tỷ phú đặc biệt ở miền bắc nước Anh và ngồi trong văn phòng của ông ấy, đó là lần đầu tiên tôi gặp một tỷ phú.
Và tôi đã hỏi ông ấy, tôi đã nói chuyện với gia đình ông trước và gia đình ông như kiểu, “Bố không hạnh phúc. Bố rất không hạnh phúc.”
Sau đó tôi gặp ông ấy, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào ông và tôi đã nghĩ, đây là một con người đã mất kiểm soát, như là, ông ấy biết rằng ông ấy không hạnh phúc.
Ông ấy không thể rời khỏi bàn cờ.
Vâng.
Ông ấy không thể.
Và có rất nhiều người đang nghe điều này bây giờ.
Tôi đã đăng một bài viết trên Instagram của mình vào ngày hôm đó về tình trạng của tôi.
Và đó là số lượng tin nhắn nhiều nhất mà tôi từng nhận được và nhiều người đã liên lạc với tôi, hoặc nói rằng họ cảm thấy liên quan hoặc ở một mức độ nào đó lo lắng.
Và tôi đã chỉ đơn giản bày tỏ rằng tôi đã thực sự học cách làm việc quá sức trong cuộc sống của mình.
Tôi đã nhận quá nhiều trách nhiệm.
Tôi đã làm việc đến kiệt sức và cuối cùng đã thức hai ngày liền để viết thứ này, để phát biểu, v.v.
Và có một bức ảnh của tôi với đầu tôi trong tay.
Tôi đã đăng bức ảnh đó vì tôi vừa mới cất cánh trên chiếc máy bay này và tôi nhìn thấy điện thoại.
Tôi nghĩ rằng đó là một bức ảnh tuyệt vời mà chúng tôi sẽ chụp và tôi sẽ giải thích câu chuyện về bức ảnh.
Và các tin nhắn trực tiếp của tôi đã bị tràn ngập bởi những người nói rằng, đó chính là tôi.
Tôi đã nhận quá nhiều trong cuộc sống của mình.
Tôi đã tạo ra quá nhiều nghĩa vụ và trách nhiệm.
Tôi đã nhận chức thăng chức này.
Bây giờ tôi có những thành viên trong nhóm này.
Và có điều gì đó bên trong tôi đang nói, điều này thực sự là quá nhiều.
Và tôi, và vì câu chuyện bên ngoài, sự kỳ vọng bên ngoài, tôi cảm thấy bị giam giữ.
Tôi không thể thoát khỏi cái vòng quay mà tôi đã tạo ra.
Đó thực sự là cách sử dụng ngôn ngữ sai lầm.
Bạn có thể thoát khỏi nó nếu bạn đặt mục tiêu cho mình.
Vì vậy, nếu tôi nói với bạn, Steve, tôi yêu bạn rất nhiều.
Bạn thực sự giống như anh trai của tôi, đúng không?
Nếu tôi nói với bạn rằng tôi yêu bạn rất nhiều, bạn là anh trai của tôi.
Mục tiêu của bạn cho năm tới là không còn căng thẳng vào cuối mùa hè này.
Năm nay hay năm sau?
Năm nay.
Nghĩ lại, có đạt được không?
Tôi có thể đạt điều đó 100% không?
100%.
100%.
100%.
Nghe này, học hỏi và sống và hạn chế.
Bạn đơn giản, bạn chỉ đơn giản sẽ nói, được rồi, hạn chế.
Tôi sẽ viết xuống một triệu điều mà tôi đang làm mỗi ngày.
Tôi sẽ ủy quyền một nửa số đó.
Tôi sẽ hủy bỏ 200.000 trong số đó.
Và tôi cuối cùng sẽ đối mặt với những cái còn lại và giảm xuống còn 2.000 mỗi tuần.
Dễ thôi.
Thú vị vì khi bạn nói, tôi đang nghĩ đến tất cả mọi người đang nghe điều này,
tôi đang nghĩ, ném câu hỏi đó cho họ.
Nếu bạn nói với họ hãy đặt mình vào một vị trí vào cuối năm mà không còn căng thẳng,
có một số lượng đáng kể trong số họ, không phải tất cả, nhưng có một số lượng đáng kể trong số họ nghĩ rằng,
bạn biết không, tôi thực sự nghĩ rằng tôi có thể làm điều đó.
100%.
Đó là mục tiêu của tôi.
Và những người mà không nghĩ theo cách đó, là vì họ tin rằng hoàn cảnh cuộc sống của họ,
những sự kiện đang khiến họ căng thẳng, điều đó là đúng.
Nhưng không chỉ có những sự kiện trong cuộc sống của bạn khiến bạn căng thẳng.
Đó là cách bạn xử lý chúng mà làm cho phương trình thành sự kiện, thách thức chia cho tài nguyên của bạn,
các khả năng của bạn, diện tích vuông của bạn, như vật lý.
Hãy tạo thêm diện tích để mang tải và bạn sẽ có thể làm được.
Vì vậy, không phải là vấn đề sự kiện.
Nếu bạn đầu tư vào khả năng của mình, bạn sẽ ít căng thẳng hơn.
Sẽ không bao giờ có thời điểm nào trong cuộc sống của bạn mà bạn hoàn toàn không bị căng thẳng.
Nhưng bạn có thể chắc chắn giảm thiểu nó một cách đáng kể.
Có một nhóm thứ ba nào đó đang nói sự thật không?
Và vì hoàn cảnh của họ, họ thực sự không thể trở nên không căng thẳng vào cuối năm.
Họ làm việc trong một nhà máy, ba công việc.
Họ không thể thay đổi sự khắc nghiệt của các sự kiện trong cuộc sống của mình.
Nhưng họ có thể thay đổi cách họ đối phó với nó.
Và họ sẽ bắt đầu làm điều đó như thế nào?
Lấy một ví dụ đơn giản.
Một ví dụ đơn giản là nếu bạn bị kẹt trong một công việc ở nhà máy, cuộc sống của bạn hiện tại rất khắc nghiệt.
Nếu bạn thêm vào đó một nỗi ám ảnh rằng cuộc sống của tôi sẽ luôn khắc nghiệt,
bạn sẽ căng thẳng hơn vì nỗi ám ảnh, chứ không phải vì sự khắc nghiệt của cuộc sống.
Nếu bạn nói với mình, “Tôi đang làm việc cả ngày lẫn đêm để nuôi sống con cái.”
Nhưng sau đó thêm vào và nói,
“Thế giới sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều và con cái tôi sẽ bị đói.”
Bạn đã tạo ra căng thẳng đó.
Chúng tôi đã không nói về một trong những phần yêu thích của tôi trong cuốn sách.
Đó là cái mà tôi gọi là sự dự đoán về căng thẳng.
Vì vậy, chúng ta đã nói bạn suy sụp dưới chấn thương, bạn suy sụp dưới kiệt sức,
và bạn suy sụp dưới sự dự đoán về các mối đe dọa và thách thức.
Có phải đó là sự lo lắng và lo âu trong sự hoảng loạn?
Đúng vậy. Đó là nỗi sợ hãi và tất cả các dạng thức của nó.
Và thật thú vị khi bạn thực sự nghĩ về điều đó.
Nỗi sợ hãi là một thời điểm trong tương lai ít an toàn hơn so với ngay bây giờ.
Nhân tiện, bạn không thể làm gì với khoảnh khắc đó trong tương lai.
Bạn có thể lên kế hoạch cho nó, bạn có thể chuẩn bị cho nó.
Nhưng cho đến khi bạn đến nó, bạn không thể phản ứng với nó.
Khi bạn sợ hãi, bạn cố gắng giới hạn thử thách hoặc giới hạn mối đe dọa.
Bạn nghĩ trong đầu mình về,
“Được rồi, nếu có điều gì đó sẽ khó khăn,
tôi sẽ mất việc trong một năm tới.”
Bạn sẽ cố gắng tiết kiệm ngay bây giờ. Thú vị.
Nỗi sợ không phải là vấn đề khó khăn.
Các vấn đề khó khăn là những dạng thức.
Lo lắng, lo âu và hoảng loạn.
Lo lắng là, “Tôi không biết liệu tôi có mất việc trong một năm không.”

Tôi thì không.
Không phải như tôi nhận được một bức thư nói rằng: “Tôi sẽ mất việc trong vòng một năm.”
Vậy nên bạn cứ tiếp tục tiết kiệm như thể bạn sẽ mất việc.
Nhưng đó không phải là phản ứng đúng.
Phản ứng đúng là xác minh xem liệu có lý do gì để sợ hãi hay không.
Vì vậy, nếu bạn lo lắng, phản ứng của bạn không nên là phản ứng của một người sợ hãi.
Phản ứng của bạn nên là: “Tôi cần phải quyết định xem tôi có nên sợ hãi hay không?”
Thế nếu tôi không biết thì sao?
Thì bạn sẽ dành thời gian để tìm hiểu.
Và nếu tôi không bao giờ có thể biết được thì sao?
Bởi vì tôi đang nghĩ về một số vấn đề của mình làm tôi cảm thấy lo lắng và hồi hộp.
Lo lắng là khác.
Tham vọng lo âu thì hoàn toàn khác.
Lo âu thực sự là năng lực của bạn để xử lý đe dọa bị thiếu.
Vì vậy bạn tự nói với bản thân rằng, “Tôi phải báo cáo với quản lý của mình vào thứ Năm về thỏa thuận này.”
Và tôi không có khả năng để chuẩn bị báo cáo thực sự.
Tôi không đủ khả năng.
Một lần nữa, nếu bạn coi điều đó như một nỗi sợ, tôi sợ gặp quản lý của mình, bạn sẽ cố gắng không gặp quản lý của mình.
Nếu bạn đối phó với hiện thực của sự lo âu, thì vấn đề là khả năng của tôi.
Bạn sẽ cố gắng nâng cao khả năng của mình.
Bạn sẽ cố gắng tìm ai đó giúp bạn, có thể là người có kỹ năng.
Nếu bạn đang gặp khó khăn với một chút tài chính ở giữa, bạn sẽ nói chuyện với một người bạn ở chỗ làm, người có khả năng giúp bạn với bảng tính, bất cứ điều gì.
Vì vậy, bạn xử lý khả năng của mình.
Sự hoảng loạn thì khác.
Sự hoảng loạn là một vấn đề thời gian.
Vì vậy, nỗi sợ là một vấn đề thách thức.
Lo lắng là một câu hỏi về sự không chắc chắn.
Lo âu là một câu hỏi về khả năng của bạn.
Và sự hoảng loạn là một câu hỏi về, “Tôi có đủ thời gian không?”
Vậy điều này thì phù hợp ở đâu?
Đôi khi tôi có những lo lắng vì tôi sẽ nhận được một số tin tức hoặc cảm giác rằng một điều xấu sắp xảy ra.
Tôi không biết chắc chắn khi nào một điều xấu có thể xảy ra, nhưng tôi nhận được một gợi ý rằng một điều xấu sắp xảy ra.
Tôi không biết liệu điều đó có chắc chắn xảy ra hay không, nhưng sau đó tôi sống trong một chu kỳ ám ảnh.
Rằng, ôi Chúa ơi, nó có thể xảy ra hôm nay.
Nó đã xảy ra chưa?
Tôi nhìn vào điện thoại của mình, tôi hỏi, “Nó đã xảy ra chưa?”
Bạn biết đấy, để tôi đưa ra một ví dụ thực tế về điều mà ai đó có thể lo lắng, nhưng không biết ngày,
và không chắc chắn liệu nó có xảy ra hay không.
Họ có một người thân ốm.
Chỉ muốn nói rõ ràng.
Tôi thường nói, “Giả định họ sẽ chết.” Và hãy sống cuộc sống của bạn với tình yêu dành cho họ.
Hãy dành tất cả tình yêu mà bạn có cho họ.
Nếu bạn có ai đó mà bạn lo lắng sẽ ra đi, mẹ tôi đã bị ngã, đúng không?
Và giờ thì bà đã khá hơn, nhưng điều đó đã mất rất nhiều thời gian.
Tôi có thể đã dành thời gian đó trong đầu mình nói, “Nhưng tôi sẽ mất bà.”
Hoặc tôi có thể bay đến Cairo, ngồi bên cạnh bà và nói, “Tôi yêu bà rất nhiều.”
Biến sự lo lắng thành sự chắc chắn, dù đó có phải là sự chắc chắn tốt nhất hay tồi tệ nhất.
Nhưng sau đó phản ứng với sự chắc chắn đó.
Và bà ấy đang hồi phục và tôi hy vọng bà ấy sẽ chạy marathon, tôi hy vọng.
Nhưng trong khoảnhkhắc đó, thay vì lo lắng về sự chắc chắn,
đưa tâm trí của tôi vào lo lắng, tôi chỉ giả định, “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không gặp bà nữa?”
Bay đi, gặp bà, dừng các cuộc họp của bạn, dừng việc này, hãy đi.
Dành tình yêu cho bà.
Sự chắc chắn duy nhất bạn có về một người đang ốm là họ vẫn ở đây hôm nay.
Sự chắc chắn duy nhất bạn có về con gái của bạn khi vào tuổi teen là giờ con bạn không gặp rắc rối.
Hãy dành thời gian với cô ấy bây giờ. Đây là điều mà cuộc sống hướng tới.
Chúng ta dành thời gian cho những căng thẳng.
Đó là lý do tại sao tôi nói với bạn rằng, việc ngồi đây và nói về
vấn đề của những tỉ phú và những vấn đề của công nghệ và tất cả sự tiến bộ và vân vân thật là một đặc quyền.
Khi chúng ta quên rằng nhiều người trong chúng ta làm hai công việc và đấu tranh với một mối quan hệ
và bị mắc kẹt trong những chuyến đi dài và vân vân.
Và tôi ước gì cuộc sống trở nên dễ dàng hơn cho họ.
Tôi thực sự, trong lòng tôi, mong điều đó.
Nhưng nếu nó không xảy ra vì sự khắc nghiệt bên ngoài của cuộc sống không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta,
thì cách chúng ta đối phó với nó là điều nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta.
Cách chúng ta đối phó với nó là, ngay cả khi đó là những điều nhỏ nhất,
như tôi làm việc trong nhà máy và đó là một công việc thật khủng khiếp,
liệu tôi có thể dành thời gian nghỉ của mình tại nhà máy với người bạn tốt nhất của tôi không?
Liệu tôi có thể cố gắng làm dịu bớt thách thức của việc đi lại một chút không?
Liệu tôi có thể tìm ra một phương pháp biết ơn, nói rằng ít nhất con cái tôi vẫn đang đến trường không?
Bởi vì, nhân tiện, nếu bạn làm những điều đó, nó sẽ không xóa bỏ sự khắc nghiệt của cuộc sống,
nhưng nó sẽ giảm bớt nó.
Và khi bạn giảm bớt nó, bạn sẽ không hoàn toàn không căng thẳng.
Bạn sẽ ít căng thẳng hơn.
Ít căng thẳng thì tốt hơn là nhiều căng thẳng.
Một trong những điều giúp giảm bớt đó là điều bạn đã mô tả, đó là tình yêu.
100%.
Và thật thú vị vì lần đầu tiên chúng ta nói chuyện, bạn còn độc thân.
Và tôi khá chắc rằng bạn giống như một người du lịch kỹ thuật số sẽ còn độc thân mãi mãi.
Tôi cũng vậy.
Và rồi, không biết tự bao giờ, bạn sẽ gặp ai đó và bạn sẽ kết hôn trong 48 ngày.
Từ ngày bạn gặp họ đến ngày bạn kết hôn chỉ mất 48 ngày.
Giờ, nếu tôi nói với bạn, nếu bạn đã chờ 49 ngày hoặc có thể 6 tháng, tôi đã cầu hôn vào ngày thứ ba.
Kỹ sư trong bạn, không phải là phần mềm mềm mại, đúng không?
Năng lượng nữ không phải là phần mềm mềm mại chút nào.
Nhưng là kỹ sư logic trong bạn.
Và tôi đang đóng vai trò luật sư bào chữa ở đây vì bạn biết đấy, tôi phải đưa ra lập luận.
Nhưng tôi rất hạnh phúc cho bạn.
Bạn biết đấy, tôi không thể hạnh phúc hơn cho bạn.
Nhưng tôi chỉ nói, khi tôi thấy điều đó, tôi nghĩ với bản thân rằng, phản biện của tôi sẽ là, nếu bạn đã chờ 49 ngày, liệu điều đó có không tốt hơn nếu bạn đã chờ 6 tháng, một năm, hai năm không?
Hoàn toàn không.
Trên thực tế, một trong những điều lớn nhất mà tôi gặp khó khăn trong các mối quan hệ là cách tiếp cận mối quan hệ phương Tây cho rằng việc chờ lâu hơn bạn sẽ biết nhiều hơn.
Và điều đó về cơ bản giả định rằng người khác có trách nhiệm để bạn hạnh phúc trong mối quan hệ của bạn. Bạn hiểu chứ? Vì vậy, nếu tôi cần đảm bảo rằng họ thật tuyệt vời để mối quan hệ này hoạt động, điều đó thật sự có phần tự mãn. Và nhân tiện, có một sự khác biệt lớn giữa việc bước vào một mối quan hệ và nói rằng: “Tôi sẽ làm cho điều này hoạt động”, đúng không? Rồi lại bước vào một mối quan hệ và nói: “Tôi sẽ xem điều đó có hoạt động không”. Bây giờ, Hannah, tôi gọi cô ấy là “jackpot”, đúng không? Có thể cô ấy không phải là “jackpot” của mọi người. Nhưng với tôi, vì tôi đã làm rất nhiều công việc về bản thân và vì cô ấy cũng đã làm rất nhiều công việc về bản thân. Tôi đã mời cô ấy tham gia podcast của tôi. Chúng tôi đang thực hiện một mini series về tình yêu và lãng mạn. Ý tôi là, thật điên rồ. Chúng tôi tình cờ gặp nhau trên phố và thực sự là tại một góc nào đó ở Marleybourne, đúng không? Và cô ấy nhìn tôi và nói: “Tôi biết bạn. Bạn là Moe.” Và tôi như: “Làm thế nào tôi biết bạn?” Cô ấy nói: “Không, bạn không biết tôi. Theo dõi công việc của bạn. Tôi là bạn của một người bạn của bạn, Carly, và chúng tôi đã nói về bạn. Dù sao đi nữa, tôi thích công việc của bạn.” Tôi đã nói: “Kurt, vâng.” Tôi nói: “Vậy bạn làm gì, Hannah?” Cô ấy nói: “Tôi là một nhà trị liệu. Tôi làm việc về cái này và cái kia và thế này thế khác.” Và tôi nói: “Oh, vậy tôi đã thực hiện mini series đó. Phần lớn là về khía cạnh phụ nữ, nếu bạn muốn, một người phụ nữ đang yêu.” Vì vậy, hầu hết các khách mời của tôi đều nói về phụ nữ trong các mối quan hệ. Không có một mini series nào về điều đó, đúng không? Dù sao đi nữa, cô ấy đã nghĩ ra một mini series ngay tại chỗ. Cô ấy nói về đàn ông trong các mối quan hệ. Vì vậy, tôi ngồi đó trong một giờ rưỡi trước mặt người phụ nữ đó. Và mọi thứ cô ấy nói đều như: “Ôi Chúa ơi, đó chính xác là những gì tôi đã nhận thấy trong bản thân mình.” Lưu ý, điều đầu tiên cô ấy nói là: “Chúng ta hẹn hò với tiềm năng của mình. Chúng ta hẹn hò với họ, nghĩ rằng họ có thể làm cho chúng ta tốt hơn.” Được không? Họ không thể. Cách duy nhất để bạn trở nên tốt hơn là bạn phải làm việc về những gì bạn là. Và nếu bạn sẵn sàng, thì tình yêu sẽ rất dễ dàng, đúng không? Vì vậy, tôi về cơ bản tìm được ai đó, jackpot trong mắt tôi, người mà sau tất cả những công việc tôi đã làm trong cuộc đời, biết chính xác tôi muốn gì và không muốn gì, tôi gặp một người thực sự phù hợp. Nhưng ba ngày sau, cô ấy có thể chỉ đang giả mạo. Vâng, và nếu đó là trường hợp, thì cuộc hôn nhân sẽ không kéo dài lâu, đúng không? Và 48 ngày là đủ để hiểu một người. Nhưng bạn đã cố gắng cưới cô ấy trong ba ngày. Vâng. Vâng, tôi biết điều đó nghe có vẻ điên rồ, đúng không? Nhưng vì chúng tôi đã quyết định làm điều đó, vào thời điểm đó, tôi đã trải qua rất nhiều mối quan hệ đầy thách thức, vì chúng không phù hợp với tôi, nên tôi đã quyết định tôi sẽ không bao giờ chạm vào một người phụ nữ nào nữa, trừ khi tôi hoàn toàn chắc chắn rằng tôi sẽ không rời đi trong sáu tháng đầu tiên. Không phải là một mục tiêu quá lớn khi bạn thực sự nghĩ về nó, được không? Nhưng quá trình suy nghĩ của tôi là, nếu tôi không chắc chắn rằng nó sẽ kéo dài sáu tháng, tôi sẽ không bắt đầu, đúng không? Nhưng nếu nó kéo dài sáu tháng, chắc chắn nó sẽ kéo dài lâu hơn nhiều. Tôi cảm thấy điều quan trọng là phải nói rằng, bạn không đang gợi ý người khác làm như thế. Tôi đang gợi ý rằng mọi người hãy thay đổi tư duy từ: “Tôi sẽ xem điều này có hoạt động không,” được không? Sang: “Tôi chỉ tham gia vào một mối quan hệ nếu tôi chắc chắn rằng có khả năng cao là nó sẽ hoạt động.” Được không? Và tôi nói điều này, tin hay không, với cả đàn ông lẫn phụ nữ. Bởi vì chúng tôi, đàn ông, thật buồn, không có lý do gì để tổng quát hóa. Nhưng nhìn chung, chúng tôi thường bị thúc đẩy bởi những thứ đôi khi ít hơn cả tình yêu, được không? Chính thức. Vâng, vì vậy trong thực tế, có rất nhiều “thực phẩm rác” trong các mối quan hệ, những mối quan hệ rác rưởi, được không? Vâng, chúng dường như có sự thân mật và tình dục và vân vân, nhưng chúng làm bạn kiệt sức hơn là nuôi dưỡng bạn, đúng không? Và thực tế là với hầu hết các đàn ông, chúng tôi không nhận ra điều đó bởi vì chi phí của việc chuyển đổi dường như là… Vâng, nếu bạn thành công và được mong muốn, bạn có thể có một người phụ nữ khác trong ba tuần nữa, đúng không? Nếu bạn có tư duy đó, thì đó là một tư duy khủng khiếp. Một phần của nó là bạn kết thúc, bạn thực sự là, đó là rác, được không? Nó không tốt cho bạn. Và từ quan điểm đạo đức, bạn đang sử dụng một người cho sự bối rối của bạn, được không? Điều tôi đang gợi ý cho mọi người là thực sự từ chối bước vào một mối quan hệ cho đến khi bạn thực sự biết với một mức độ thuyết phục hợp lý rằng người này không phải là rác đối với bạn. Bởi vì, nhân tiện, người này có thể là rác đối với bạn, nhưng không phải là rác đối với người khác. Nhưng người này không phải là rác đối với bạn, điều đó yêu cầu bạn phải biết bạn. Và tôi đang nói với bạn một cách thẳng thắn, tôi biết bạn sẽ nghĩ tôi điên rồ, nhưng tôi là một nhà toán học. Vì vậy, khi tôi biết tôi muốn gì ở một người phụ nữ, khả năng tìm thấy người phụ nữ đó là 1 trong 8,737,000 phụ nữ. Về mặt toán học, bạn có thể dễ dàng tính toán điều đó. Nếu bạn muốn điều gì đó ở ai đó mà có tỷ lệ 1 trong 10 và một điều gì đó khác có tỷ lệ 1 trong 5, bạn đang nhìn vào tỷ lệ 1 trong 50, đúng không? Nếu có một thứ khác có tỷ lệ 1 trong 20, bạn đang nhìn vào tỷ lệ 1 trong 1,000, đúng không? Và toán học rất đơn giản. Bạn tìm thấy ai đó thực sự là 1 trong 8,737,000, bạn nghĩ: “Được rồi, tôi sẽ mua cổ phiếu đó.” Và tôi đã là người hạnh phúc nhất, thật sự và chân thành. Cô ấy nghe podcast của tôi, vì vậy có thể cô ấy sẽ nghe cái này. Cô ấy đã làm tôi trở thành người hạnh phúc nhất, cô ấy đã làm tôi trở thành một người tốt hơn, được không? Và cô ấy thực sự và chân thành đã làm tôi tập trung vào cuộc sống khác đi, phục vụ cuộc sống khác đi, đúng không? Và đó là giá trị của việc có một người không phải là rác trong cuộc sống của bạn. Nhân tiện, tôi không có ý nói rằng tất cả những người phụ nữ tôi đã có trong cuộc đời đều là rác. Tôi đã có những người phụ nữ tuyệt vời đã ban phước cho tôi, nhưng tôi cũng đã có rất nhiều rác rưởi, đúng không? Vì vậy mà không ai mà đã ban phước cho tôi trước đây cảm thấy bực bội, tôi đã có những người phụ nữ tuyệt vời đã ban phước cho tôi. Chúng tôi chỉ không phải là những cặp hoàn hảo, đúng không? Khi bạn biết bạn muốn gì, khi bạn đã làm việc về bản thân, thực sự dễ dàng hơn để tìm kiếm tình yêu hơn là khi bạn chỉ đơn giản là, bạn biết đấy, bắn ngẫu nhiên như một khẩu súng máy cố gắng trúng ai đó.
Đó là một câu hỏi rất lớn, vì có quá nhiều người, bạn biết mà, ý tôi là gì chứ?
Tôi đã nghĩ đến rất nhiều người mà tôi biết hiện đang gặp khó khăn trong việc tìm kiếm người bạn đời và rất nhiều điều khác.
Và ngay cả trong trường hợp của tôi, tôi có lẽ nên nói về bản thân mình trước tiên, là người mà tôi cuối cùng đã tìm thấy,
người đó 100% sẽ là vợ tương lai của tôi, và tôi cảm thấy cũng giống như khi bạn nói về Hannah như tôi cảm nhận với bạn đời của mình,
điều đó xảy ra khi tôi thay đổi.
Chính xác.
Và sau đó tôi đã ăn quá nhiều McDonald’s trên đường đến đó.
Chính xác.
Bạn sẽ không tin đâu.
Tôi đã ăn quá nhiều đồ ăn vặt trên đường đến đó.
Hẹn hò là một công việc nội tâm. Bạn làm việc trên chính bản thân mình.
Nếu bạn đến mức mà bạn muốn hẹn hò với chính mình, bạn sẽ tìm thấy người mà bạn đang tìm kiếm.
Đó là một công việc nội tâm.
Và thật sự thú vị khi bạn nghĩ về điều đó rằng, bạn biết đấy, một lần nữa, đàn ông, không phải là bí mật rằng trong nhiều mối quan hệ khác trong quá khứ của tôi,
tôi thường đặt câu hỏi và nói, liệu tôi có thực sự muốn gắn bó với một người phụ nữ cho đến hết cuộc đời không?
Có.
Vâng.
Nhưng thật thú vị khi bạn nói, khi bạn đột ngột nói, ôi Chúa ơi, điều này thật là lành mạnh và ngon miệng.
Tôi thực sự không thích đồ ăn vặt.
Và tôi không thích rủi ro về việc ăn thêm đồ ăn vặt.
Tôi không thích rủi ro của việc thử nghiệm và rồi kết thúc trong một mối quan hệ, đúng không?
Nên có một chi phí.
Tôi luôn suy ngẫm về bạn bè của mình.
Tôi có một vài người bạn, nam và nữ, là những người hẹn hò liên tục.
Họ đang có 100 cuộc hẹn ở đây.
Họ hẹn hò ba lần một tuần.
Và từ góc độ xác suất, tôi thấy, chắc chắn họ đã gặp một người hoàn hảo ở đâu đó trên đường đi.
Nhưng có điều gì đó đang xảy ra trong tâm lý khiến họ liên tục bỏ lỡ người đó.
Và rồi họ cũng có thể nói, tôi chỉ thực sự kén chọn hoặc tất cả những chàng trai này đều không, không, không, không, không.
Vì vậy tôi nghĩ lại, một trong những điều mà Hannah dạy tôi từ liệu pháp là chúng ta hoạt động theo những kịch bản.
Được rồi.
Vì vậy bạn đến thế giới này với một cỗ máy hoàn toàn cân bằng.
Và rồi bạn bị định hình thành các kịch bản.
Những kịch bản đó trở thành câu chuyện của bạn, lăng kính mà bạn nhìn nhận thế giới.
Đúng.
Và, bạn biết đấy, nếu bạn đến từ một gia đình có tính cách tránh né, bạn biết đấy, có sự gắn bó tránh né, bạn sẽ nghĩ rằng đây là cách mà các mối quan hệ diễn ra.
Nếu bạn, nếu bạn là một đứa trẻ không được chú ý, chẳng hạn, bạn sẽ nghĩ rằng cuộc sống, tình yêu không tồn tại hoặc rằng tình yêu có điều kiện, và bạn biết đấy, bạn chấp nhận những kịch bản đó và hoàn toàn tin tưởng vào chúng.
Bạn hoàn toàn tin vào chúng.
Bạn nhìn qua lăng kính của thế giới và hoàn toàn tin vào chúng.
Cho đến khi có ai đó xuất hiện và nói với bạn rằng, không, điều đó thực sự không đúng chút nào.
Đúng.
Lựa chọn của bạn sau đó là nói với bản thân rằng, tôi đã sai và bước vào vùng chưa biết.
Chúng ta nói rằng chúng ta thích sự quen thuộc, ngay cả khi nó đau đớn.
Được rồi.
Lựa chọn của bạn là nhận điều đó và bước vào vùng chưa biết và nói, có thể kịch bản của tôi đã sai.
Được rồi.
Và sau đó bạn sẽ thay đổi chỉ sau đó.
Đó là một công việc nội tâm.
Đúng.
Vì vậy, thách thức của tôi là, và tôi nói điều đó với rất nhiều sự tôn trọng đối với họ.
Không phải người phụ nữ nào cũng như vậy, nhưng những người phụ nữ xuất hiện trong đời tôi thì không chịu trách nhiệm về cách tiếp cận rất có phương pháp của tôi.
Được rồi.
Đối với cuộc sống nói chung, đối với logic nói chung.
Tôi không phiền nếu ai đó làm điều gì đó khiến tôi bị tổn thương.
Tôi chỉ muốn họ thức dậy vào buổi sáng hôm sau và nói, bạn không xứng đáng bị như vậy.
Đúng.
Và tôi đã tạo ra một kịch bản trong đầu rằng tất cả phụ nữ đều như vậy.
Đó là kịch bản sai lệch, thực sự, đó là một kịch bản sai lệch, nhưng tôi đã thuyết phục chính mình rằng đó là đúng.
Vâng.
Được rồi.
Và rồi Hannah xuất hiện và nói, Này, nhân tiện, điều tôi đã làm hôm qua, tôi nghĩ điều đó thực sự không phải lỗi của bạn.
Đúng.
Bạn đã nói điều này và điều đó đã khiến tôi khó chịu, nhưng điều gây khó chịu cho tôi.
Cô ấy là một nhà trị liệu.
Đúng.
Điều đó đã kích thích tôi vì lập trình ban đầu của tôi có nghĩa rằng khi bạn nói điều này, điều đó có nghĩa rằng, Này, nhân tiện, bạn biết đấy, thật tốt khi bạn ôm tôi và không nổi giận về điều đó.
Ôi Chúa ơi, tôi sẽ giữ bạn mãi mãi.
Đúng.
Điều đó chính là điểm mấu chốt là cô ấy đã phải thách thức kịch bản của tôi.
Và khi những người đó liên tục di chuyển từ người này sang người khác, kịch bản có thể là, bạn biết đấy, các mối quan hệ không kéo dài.
Được rồi.
Tôi cần sự xác nhận liên tục rằng tôi được mong muốn, bạn biết đấy, để được coi trọng.
Của tôi là các mối quan hệ là nhà tù, một cách cụ thể.
100%.
Bạn biết đấy, có phải không?
Vâng, tôi đã học điều đó từ việc quan sát mẹ và cha tôi.
Vì vậy, tôi tưởng rằng cha tôi thực sự trong tù.
Đúng.
Bạn biết đấy, vì vậy có lẽ ông ấy đã từ cuốn sách đầu tiên của bạn.
Vâng, có lẽ đúng như vậy.
Vì vậy, tôi có hành vi tránh né này vì tôi nghĩ rằng ông ấy đã mất tự do.
Vì vậy, tôi đã tránh mọi mối quan hệ cho đến khi có ai đó vượt qua rào chắn.
Vâng.
Và tạo nên mối quan hệ của cô ấy với bạn, tự do của bạn.
Vâng.
Cô ấy đã, đó chính xác là những gì bạn nói.
Cô ấy đã viết lại kịch bản.
Vì vậy, cô ấy vượt qua bức tường mà tôi đã dựng lên rất cao.
Cô ấy vượt qua bức tường và từ bên trong cô ấy đã truyền đạt cho tôi một bài học mà có lẽ tôi không muốn học.
Tôi đã không muốn học, đó là các mối quan hệ không phải là nhà tù.
Thực tế, chúng hoàn toàn ngược lại nếu đó là một mối quan hệ tốt.
Chính xác.
Đó là kịch bản thực sự.
Tôi vẫn bị kích thích bây giờ.
Chúng tôi đã tham gia liệu pháp cặp đôi vì đôi khi tôi sẽ bị, tôi muốn nói bị kích thích.
Có nghĩa là, cô ấy có thể làm điều gì đó vì tình yêu bởi vì một trong những nhu cầu của cô ấy không được đáp ứng.
Và tôi có thể diễn giải điều đó như một sự xung đột với tự do của tôi.
Và vì vậy tôi hơi khép mình một chút và cố gắng lấy lại tự do của mình.
Vâng.
Vì vậy, Hannah và tôi đang làm việc trên Finders Keepers.
Cuối cùng, tôi nghĩ đó là phiên bản sẽ được phát hành, cuốn sách về Tình yêu và Lãng mạn.
Chúng tôi sẽ có thể phát hành nó như một khóa đào tạo trước khi xuất bản sách, nhưng dù sao.
Điều mà cô ấy nói đến là cô ấy cơ bản nói với bạn nếu có một hành vi lặp đi lặp lại trong các mối quan hệ của bạn với những người khác nhau, thì điều đó có nghĩa là điều duy nhất không thay đổi là bạn.
Kích thích của hành vi đó là bạn.
Và vì vậy, thật hữu ích cho chúng ta khi nhìn lại các mối quan hệ và tự hỏi, hành vi thường nhật của mình là gì?
Vòng tròn của tôi.
Và nếu bạn nhận thấy rằng mình cần bắt đầu nói với bản thân mình điều thú vị, thì đây chính là vấn đề của tôi.
Điều thú vị nhất về từ “được kích thích” là nếu một sự kiện xảy ra và bạn bị kích thích, bạn không bị kích thích bởi sự kiện đó.
Bạn bị kích thích bởi sự kiện được phóng đại qua lăng kính của chấn thương của bạn.
Đúng vậy.
Vì vậy, bạn nhìn vào sự kiện mà anh ấy đã nói hoặc cô ấy đã nói, và bạn nhìn nó qua lăng kính của chấn thương của bạn và dịch nó thành việc anh ấy lừa dối.
Thực ra, tôi đã viết một cái không thể căng thẳng.
Tôi đã viết về một mối quan hệ với một người phụ nữ tuyệt vời mà tôi đã có trong cuộc đời, người rất điềm tĩnh và rất, rất bình tĩnh và hài lòng.
Chúng tôi đã mời bạn bè đến, bao gồm hai người bạn thân nhất của chúng tôi, một cặp đôi.
Anh ấy là một trong những người bạn thân nhất của tôi.
Anh ấy cũng là một trong những người bạn thân nhất của cô ấy.
Và bạn gái của anh ấy thực sự có mặt trong cuộc sống của chúng tôi suốt thời gian.
Họ đến muộn.
Có vài người.
Cô ấy hỏi tôi: “Mo, tôi có thể hỏi bạn một chuyện được không?”
Và sau đó chúng tôi ngồi trong một phòng khác, phòng mở.
Cô ấy bắt đầu nói, chúng tôi đã có một cuộc cãi vã trước khi chúng tôi đến đây và tôi cần hiểu điều anh ấy muốn nói là gì và vân vân.
Cô ấy đã khóc.
Và sau đó cô ấy đặt đầu lên vai tôi khi cô ấy khóc.
Bạn gái cũ của tôi, bạn gái của tôi lúc đó, bước vào và thực sự, người phụ nữ điềm tĩnh, tuyệt vời ấy nói: “Làm ơn hãy bỏ tay ra khỏi người đàn ông của tôi, con b**.”
Và mọi người đều như: “Cái gì? Chúng ta chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận như thế.”
Và chúng tôi ngồi xuống và cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành, thông thái, trưởng thành về khả năng hiểu biết.
Cô ấy nói: “Tôi không chỉ bị kích thích bởi bạn. Tôi bị kích thích vì bạn trai cũ của tôi đã lừa dối tôi với một người bạn.”
Và vì vậy, những gì tình huống đó kích thích là quá khứ của cô ấy, không phải tôi và người đó.
Một cơn gió từ quá khứ.
Đúng vậy, và chúng ta làm điều đó thường xuyên.
Chúng ta là yếu tố duy nhất không thay đổi.
Và đó là lý do tại sao, khi tôi đang dẫn chương trình cùng Hannah trong podcast của mình, khi cô ấy nói điều đó, tôi nhận thấy mình, tôi thề là tôi không bịa ra điều này.
Tôi nghe thấy một giọng nói rất rõ ràng trong đầu mình nói: “Chúa ơi, xin hãy khiến cô ấy là của tôi.”
Và vì lý do nào đó, tôi đã có niềm tin mạnh mẽ rằng tôi cần phải cải thiện.
Tôi cần phải tiến lên.
Cô ấy cũng vậy, nhân tiện.
Và mọi người luôn sẽ như vậy. Chúng ta đang trên hành trình liên tục của sự cải thiện.
Nhưng điểm chuyển biến thú vị là khi bạn nhận trách nhiệm và bạn nói, “Không, không chỉ vì họ mà tôi đang thất bại.
Nói chuyện luôn, tôi đang thu hút họ vì con người tôi.
Nếu tôi cải thiện con người tôi, thì đột nhiên sẽ có ai đó xuất hiện phù hợp với phiên bản mới của tôi.”
Và tôi đoán một trong những cách mà chúng ta có thể phát triển bản thân là trở thành người không thể bị căng thẳng.
Vâng, tôi thích cách chúng ta bắt đầu nói về một cuốn sách nào đó và sau đó chúng ta thảo luận về nó.
Hôm nay chúng ta đã nói về AI và sự giàu có và, đúng vậy, chúng ta có đề cập một chút về căng thẳng.
Tất cả đều liên kết với nhau.
Tất cả đều liên kết với nhau.
Thật vui khi trò chuyện với bạn. Đó là cách mà nó diễn ra.
Và tôi đã đọc một nghiên cứu mà cũng được đề cập trong cuốn sách của bạn cách đây vài năm, cho thấy,
tôi nghĩ tôi có ghi lại ở đâu đó đây.
Vâng, tôi đã đọc một nghiên cứu cho thấy, đó là một nghiên cứu về 850 người từ Detroit
và phát hiện rằng những người trải qua các sự kiện căng thẳng lớn có nguy cơ tử vong tăng 30%.
Tuy nhiên, rủi ro này được giảm thiểu cho những cá nhân báo cáo tỷ lệ giúp đỡ người khác cao ngay cả dưới áp lực.
Điều đó đúng.
Bởi vì mạng lưới hỗ trợ của họ mạnh hơn.
Kết nối thực sự và chân thành, khi chúng ta nói về sự căng thẳng tinh thần ở cuối cuốn sách,
đó là một chương rất khó giải thích với mọi người vì không phải ai cũng có đời sống tâm linh, đúng không?
Tâm linh trong mô tả của chúng tôi ở đây là mối liên hệ của bạn với hình thức không vật chất của bạn, đúng không?
Và điều đó thật thú vị vì hình thức không vật chất của bạn không phải là một cá nhân, đúng không?
Và theo đó, mối liên hệ của bạn với phần còn lại của sự tồn tại là rất quan trọng để cảm thấy an toàn.
Như một bộ lạc, tin hay không, nhân loại không thành công vì chúng ta là sinh vật thông minh nhất trên hành tinh.
Chúng ta thành công vì chúng ta có thể làm việc cùng nhau, đúng không?
Chỉ có bản năng sinh tồn thật sự trong nhân loại là: tôi có thể hòa nhập vào bộ lạc không?
Bạn hiểu không?
Vì vậy, kết nối con người là cách tốt nhất để kích thích hệ thống thần kinh đối giao cảm của bạn
để nói với bạn rằng mọi thứ đều ổn.
Và đó là khi căng thẳng giảm xuống.
Chào mừng đến với cỗ máy, kích thích không hạnh phúc, mang theo T-O-N-N, đó là khung mà chúng ta đã nói đến.
Nó ở trong đầu bạn, cảm nhận để chữa lành, hông của bạn không nói dối và cả bản thể của bạn.
Và sau đó trong phần ba, chúng ta có Unstressable.
Đó là một cuốn sách tuyệt vời.
Đó là một cuốn sách kịp thời vì đây là cuốn sách được viết bởi hai cá nhân xuất sắc, bạn và Alice Law,
là một huấn luyện viên quản lý căng thẳng, diễn giả quốc tế, người dẫn podcast và đồng tác giả của Luật Sự hấp dẫn của thương hiệu.
Alice làm việc cá nhân với khách hàng quốc tế cũng như với các tập đoàn lớn và thương hiệu như RBS và Ned.
Tôi đã gặp cô ấy ngắn gọn trước đây, cả hai bạn đều xuất sắc.
Và như bạn đã nói, đó là một cách tiếp cận cân bằng để trả lời.
Thật sự như vậy.
Tôi nghĩ đó là phần yêu thích của tôi trong cuốn sách.
Chúng tôi rất khác nhau trong cách tiếp cận nhưng cùng một sứ mệnh.
Vì vậy, thật sự, thực sự đẹp đẽ.
Nhưng tôi nghĩ đó là cách duy nhất mà cuốn sách này có thể được viết ra vì tôi nghĩ mọi người thường ngồi ở một bên trong cách mà não bộ của họ suy nghĩ.
Tôi là một chút kỹ sư, một chút nhà toán học, logic.
Và ngay cả đối tác của tôi, cô ấy thì ngược lại.
Cô ấy có tính nữ, tâm linh, cô ấy nhẹ nhàng hơn, cô ấy nhạy cảm hơn.
Và chính những mảnh ghép tinh tế và sự hợp nhất đã tạo ra sự thật, tôi nghĩ vậy.
Tôi yêu cách mà chúng tôi đã viết nó cùng nhau.
Vì vậy, chúng tôi sẽ gặp nhau vào đầu mỗi chương bất kể ai viết và đồng ý về cấu trúc nào đó.
Và sau đó, bạn biết đấy, chúng tôi sẽ chỉnh sửa các chương của nhau sau đó.
Chương của tôi thì ngắn gọn và súc tích, dưới dạng danh sách điểm, phương trình, một số logic, vậy thôi.
Và khi tôi đọc tác phẩm của Alice, tôi cảm thấy như, cô ấy đang đi đâu với điều này?
Đó là một phong cách viết rất khác.
Nhưng, bạn biết đấy, với những độc giả đầu tiên của chúng tôi, phái nữ trong số những người đọc thật sự hòa hợp hoàn toàn với nó.
Và vấn đề là, ngay cả tôi, khi tôi đọc khoảng 70% trang, tôi cảm thấy điều gì đó trong trái tim mình, không phải trong đầu.
Thực sự rất, rất thú vị. Vì vậy, tôi nghĩ đây là một mối quan hệ hợp tác rất vui vẻ đối với tôi.
Và tôi nghĩ nó làm phong phú phần của tôi mà nếu tôi viết sách một mình thì sẽ không có trong cuốn sách.
Một hướng dẫn thực tiễn để sống không căng thẳng.
Và bạn có thể đặt hàng ngay bây giờ vì nó sẽ được phát hành rất sớm, chỉ trong vài ngày nữa.
Vì vậy, tôi sẽ để liên kết đến cuốn sách bên dưới Unstressable.
Và tôi rất khuyến nghị mọi người hãy vào đó kiểm tra vì đây là một cuốn sách tuyệt vời và rất kịp thời.
Vì vậy, nếu bạn là một người quan tâm đến việc sống không căng thẳng, điều này là rất quan trọng đối với tôi sau cuộc trò chuyện này,
xin hãy có được cuốn sách này vì sẽ không có cuốn sách nào khác hay hơn được viết về chủ đề này.
Bạn thật tốt bụng. Cảm ơn bạn.
Có điều gì liên quan đến căng thẳng mà bạn nghĩ là rất quan trọng mà chúng ta chưa đề cập không?
Khái niệm Unstressable, tôi nghĩ rằng nó rất quan trọng để hiểu rằng đây không phải là việc giảm căng thẳng.
Nhiều phương pháp tiếp cận căng thẳng hoặc thông qua y học phương Tây bằng cách nói,
“Được rồi, bạn đang căng thẳng. Hãy giúp bạn giảm chút căng thẳng.”
Hoặc qua thực hành.
Cố gắng thiền để bình tĩnh lại hoặc cố gắng thư giãn và đi dạo trong thiên nhiên.
Điều đó không phải là mục tiêu.
Mục tiêu là bạn có thể cấu hình lại bản thân như thế nào để căng thẳng không xuất hiện lại?
Đó là một con đường hơi dài hơn.
Vì vậy, không ở đâu trong Unstressable chúng tôi nói với bạn,
“Well, nếu bạn đang cảm thấy căng thẳng vì A, B và C ở nơi làm việc, hãy ăn một chút rau và làm cái này cái kia thì bạn sẽ cảm thấy ít căng thẳng hơn.”
Chúng tôi liên tục nói với bạn, “Nếu bạn làm cái này cái kia, khi công việc khiến bạn căng thẳng, nó sẽ không còn làm bạn căng thẳng nữa.”
Nếu bạn nghĩ theo cách này hoặc đến phòng tập tâm trí, như chúng tôi gọi,
khi những suy nghĩ tấn công bạn, bạn sẽ không bị căng thẳng theo cách tương tự.
Tôi nghĩ đó là sự thay đổi mà tôi vẫn luôn nhấn mạnh trong cuộc trò chuyện này.
Chúng tôi đang cố gắng nói rằng thời điểm chúng ta đang sống sẽ ngày càng căng thẳng hơn.
Chúng ta có thể chuẩn bị cho điều đó.
Vì vậy, điều này không phải là về việc bạn nghỉ ngơi.
Đó là về việc bạn đến phòng tập thể dục.
Đó là về việc thực sự trở nên khỏe mạnh để bạn có thể gánh vác gánh nặng.
Bạn đã đề cập đến mẹ và em trai bạn.
Đúng rồi, điều này đã xảy ra trong một thời điểm rất…
Em trai và chị gái của tôi, thực sự.
Chị dâu của tôi, vợ của em trai tôi, nhưng đã 42 năm bên nhau, tôi yêu cô ấy như một người chị, thật sự.
Tôi chưa bao giờ có chị gái.
Và chúng tôi đã không ở bên nhau khi… Em trai tôi được chẩn đoán mắc ung thư vào mùa hè.
Và thực sự một trong những sự thay đổi lớn nhất trong đời tôi, tin hay không,
bởi vì tôi đang ghi hình đào tạo cho BBC Maestro vào thời điểm đó.
Rất căng thẳng, một ekip lớn.
Tôi đã đặt bốn hay năm ngày để thực hiện nó, tôi không nhớ, nhưng về cơ bản nó quan trọng và tôi cam kết.
Và ngày đầu tiên, tôi nhận được tin rằng Amr được chẩn đoán mắc ung thư và thực sự nghiêm trọng.
Họ sẽ phẫu thuật hai ngày sau đó.
Và vâng, tôi đã phải dừng lại và bay để gặp anh ấy vì tôi thực sự không biết liệu tôi có gặp lại anh ấy không.
Và phẫu thuật đã diễn ra suôn sẻ.
Chúng tôi bắt đầu thực hiện liệu pháp miễn dịch vì anh ấy có nhiều loại ung thư mà không dễ điều trị.
Dù sao, anh ấy đã phục hồi rất tích cực.
Và sau đó, đầu năm nay anh ấy gặp phải một vấn đề tiêu hóa nào đó.
Anh ấy có một khối u ở… đâu đó trong hệ tiêu hóa của mình.
Thực chất đó là một khối u hoàn toàn lành tính, không liên quan đến các loại ung thư.
Nhưng sau đó, căng thẳng, bà xã yêu quý của anh ấy, chị gái tôi, đã sụp đổ vì căng thẳng.
Và thực chất cô ấy đã bị nhồi máu cơ tim trong đơn vị chăm sóc đặc biệt của bệnh viện và chúng tôi đã mất đi.
Con người ngọt ngào nhất trên hành tinh.
Tôi nghĩ đó là cú sốc lớn nhất, Steve, tôi sẽ nói thẳng với bạn.
Một vài ba tuần sau, em trai tôi cũng ra đi, điều này thật thú vị vì bạn có thể tưởng tượng rằng họ không muốn sống thiếu nhau.
Nhưng vấn đề là Sahar, chị dâu tôi, cô ấy đã ra đi.
Tôi thật sự và chân thành chưa bao giờ cảm thấy sốc trở lại thực tại như vậy.
Khi tôi nói về Ali qua đời nhiều lần, Sahar ra đi đột ngột.
Chúng ta đang làm gì với cuộc sống của mình?
Thực sự, chúng ta đang làm gì với cuộc sống của mình?
Liệu tôi có nên đến Ai Cập gặp họ năm lần nữa mỗi năm thay vì làm năm bài nói nữa không?
100%.
Rõ ràng như bốn mươi năm trước khi bạn nhìn lại rằng những gì chúng ta dành cả đời cho không phải là mục tiêu đúng đắn.
Có nghĩa là tôi muốn dừng lại 1 tỷ điều hạnh phúc và dành thời gian với gia đình mình không?
Không, tôi có thể hiệu quả hơn rất nhiều với 1 tỷ điều hạnh phúc.
Tôi có thể có cuộc trò chuyện này với bạn và nó đến được hàng triệu người.
Đó là cách để quyết định rằng điều gì khác quan trọng hơn là tối đa hóa ảnh hưởng của bạn mà không có giới hạn, tối đa hóa lợi ích của bạn mà không có giới hạn.
Tôi nghĩ sự thật đáng buồn, như Alice viết, cuộc sống đưa ra sự khắc nghiệt đó để dạy bạn thay đổi hướng đi hoặc chữa lành.
Và tôi luôn nói rằng nếu bạn phản ứng trước cuộc sống, cuộc sống sẽ không cần phải khắc nghiệt.
Nếu bạn thay đổi hướng đi hoặc chữa lành và học hỏi trước khi cuộc sống tìm lý do để thúc đẩy bạn, thì sẽ không có sự khắc nghiệt.
Xin chia buồn với sự mất mát của bạn.
Họ thật tuyệt vời, thật sự và chân thành, những người tốt bụng nhất, đẹp đẽ nhất, thuần khiết nhất mà bạn sẽ gặp.
Ý tôi là, tất cả chúng ta rồi sẽ ra đi, nhưng khi những người đó rời khỏi cuộc sống của bạn, bạn đột nhiên nhận ra rằng bạn chưa sống.
Sự ưu tiên.
Chà, bạn đã cho tôi rất nhiều điều để suy ngẫm, có lẽ hơi quá nhiều để suy ngẫm, tôi cảm thấy căng thẳng.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc, như bạn biết.
Một câu hỏi được để lại cho bạn từ khách mời trước của chúng tôi, mà không biết bạn là ai, đó là, hãy nghĩ về người đầu tiên mà bạn đã yêu.
Khi nào bạn lần cuối gặp họ và bạn sẽ nói gì với họ nếu bạn gặp họ bây giờ?
Ý tôi là, tôi là người tệ nhất để trả lời câu hỏi đó vì tình yêu đầu tiên của tôi là cuộc hôn nhân kéo dài rất lâu của tôi,
người mà là một người tuyệt vời theo mọi nghĩa có thể và ngay cả sau khi chúng tôi chia tay, chúng tôi vẫn rất gần gũi.
Người đàn bà vô cùng thông thái, người đàn bà vô cùng tuyệt vời.
Vì vậy, chúng tôi rất gần, chúng tôi liên lạc với nhau suốt thời gian, hiếm khi có một tuần nào mà chúng tôi không nói chuyện.
Có điều gì đó bạn chưa từng nói với cô ấy, mà bạn có lẽ nên nói, nếu cô ấy đang nghe điều này bây giờ?
Có điều gì đó bạn sẽ thấy vào ngày mai rằng cô ấy không còn ở đây nữa không?
Có phải có những lời bạn sẽ ước bạn đã nói?
Tôi nghĩ cô ấy biết điều đó.
Ý tôi là, tôi sẽ luôn nói tôi là người như thế này vì Nibel.
Ý tôi là, bạn biết đấy, thật khó để suy nghĩ.
Hầu hết mọi người không hiểu rằng việc không thể tiếp tục một mối quan hệ tình cảm thực sự không phải là một dấu hiệu của sự thuần khiết trong mối liên kết mà bạn đã có.
Vì vậy, một mối quan hệ tình cảm, như tôi đã viết trong “Finders Keepers”, được cấu thành từ nhiều thứ hơn là tình yêu.
Vì vậy, có những điều, bạn biết đấy, tôi gọi đó là PP hoàn hảo: Đối tác, Đam mê, Lãng mạn, Tình bạn, Đồng hành, Dịu dàng hoặc, bạn biết đấy, Sự tiếp xúc và hỗ trợ, đúng không?
Và tất cả những điều đó là điều kiện tiên quyết để tiếp tục một mối quan hệ tình cảm.
Nếu một hoặc hai trong số đó không hoạt động, thì khía cạnh tình cảm của mối quan hệ sẽ không hoạt động.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tất cả những điều khác, tình bạn, đúng không?
Sự hỗ trợ, sự dịu dàng, lòng tốt, đúng không?
Không có nghĩa là tất cả những điều khác phải kết thúc.
Và tôi nghĩ điều mà hầu hết mọi người bỏ lỡ là nếu tôi không thể hôn cô ấy nữa, vì bất kỳ lý do gì, thì mọi thứ tôi đã làm với cô ấy đều sai.
Đã 27 năm. Chúng tôi đã sống cùng nhau 27 năm, đúng không?
Và cô ấy đã hình thành cuộc sống của tôi bằng lời khuyên, bằng sự khôn ngoan và cả những sai lầm của cô ấy.
Hiểu điều đó chứ?
Ngay cả những điều mà chúng tôi không thích ở đối tác của mình cũng là những phần hình thành nên con người mà chúng tôi đang trở thành, đúng không?
Và điều đó gần như là một tội ác.
Tôi nói điều đó một cách công khai. Nó gần như là một tội ác khi chúng tôi để cái tôi và sự tức giận của mình kết thúc điều đó.
Tôi có một vài người bạn tuyệt vời.
Tôi yêu họ rất nhiều, người Colombia.
Khi tôi đến Colombia lần đầu tiên, họ đã mời tôi.
Họ đã giúp tôi lan tỏa “Soul for Happy” vào thời điểm đó.
Và họ tuyệt vời theo mọi cách.
Và họ đã chia tay và tôi cứ nói với họ, với hai đứa trẻ giữa các bạn và tất cả tình yêu đó, điều quan trọng thực sự là các bạn sẽ tiến lên từ đây như thế nào?
Các bạn có thể thực sự nói chuyện mỗi tuần không? Các bạn có thể làm cha mẹ cùng nhau không? Các bạn có thể, đúng không?
Và tôi nghĩ đây là điều mà hầu hết mọi người quên khi cơn giận chiếm ưu thế, khi cái tôi chiếm ưu thế.
Nibel đã hình thành cuộc sống của tôi.
Tôi luôn nói với cô ấy tôi là người mà tôi là nhờ cách mà chúng tôi bắt đầu cuộc sống của mình cùng nhau trong những năm tháng chúng tôi ở bên nhau.
Được chứ? Và nếu tôi không biết ơn về điều đó, thì tôi thực sự là người sai. Tôi là một người xấu.
Và tôi yêu cầu mọi người suy nghĩ về điều đó.
Tôi yêu cầu mọi người, dù sao đi nữa, ngay cả khi đó là một cuộc chia tay đau đớn hay một kết thúc đau đớn,
tôi yêu cầu họ cố gắng nói: “Này, nhân tiện, tôi biết ơn về khoảng thời gian mà tôi đã có bạn trong cuộc đời mình.”
Bạn có một cuộc gọi cuối cùng dài 30 giây với cô ấy.
Tại sao bạn lại nói như vậy?
Đó là một câu hỏi khó sau khi tôi đã mất nhiều người trong năm nay.
Tôi nghĩ điều mà tôi có lẽ sẽ nói là,
Tôi ước rằng cuộc sống không đưa cho chúng ta bài kiểm tra đó.
Vì vậy, việc mất Ali, tôi nghĩ, lớn hơn cả hai chúng tôi.
Điều này thật khó khi bạn…
Tôi nghĩ, không ai trong chúng tôi, mặc dù chúng tôi đã làm rất tốt về mặt bình tĩnh, biết ơn và bình yên,
đó chỉ là… nó vẫn là điều khó khăn nhất từ trước đến giờ.
Và Nibel là một người rất tinh tế.
Tôi không biết “tinh tế” có phải là từ đúng không. Có lẽ là “mong manh”? “Mong manh” có lẽ là từ đúng.
Một tâm hồn tuyệt đẹp. Tôi nghĩ rằng khoảng trống đó thật khắc nghiệt.
Và không phải chúng ta chọn cách cuộc sống đối xử với chúng ta.
Tôi ước rằng điều này chưa bao giờ xảy ra.
Tôi ước rằng cô ấy chưa bao giờ phải chịu đựng nỗi đau đó.
Và như tôi đã nói, tôi sẽ làm những gì Ali đã làm với chúng tôi trước khi anh ấy ra đi.
Tôi sẽ chỉ nói tất cả những điều mà cô ấy đã dạy tôi.
Tôi sẽ chỉ nói rằng tôi biết ơn vì vẫn có cô ấy trong cuộc đời tôi.
Và, vâng, tôi hy vọng tôi sẽ không bao giờ nhận được cuộc gọi đó.
Tôi hy vọng tôi sẽ không bao giờ nhận được cuộc gọi đó.
Tôi không biết tôi có thể chịu đựng bao nhiêu nữa, thành thật mà nói.
Ôi, cảm ơn bạn. Cảm ơn vì mọi thứ. Mỗi lần chúng tôi nói chuyện, tôi…
Tôi đã thúc ép bạn trong những câu hỏi này và tôi nghĩ điều đó quan trọng để tôi nói,
bởi vì bạn có một mức độ khôn ngoan đáng chú ý giúp tôi đối mặt với những điều
mà tôi nghĩ đôi khi tôi đang tránh né.
Thật buồn cười khi tôi đã suy nghĩ về những gì chúng tôi đã nói, trên thực tế,
trong một thời gian tôi muốn nói với bạn điều đó.
Bằng cách nào đó bạn đã đưa nó lên hôm nay trước mặt, tôi không biết có bao nhiêu triệu người.
Tôi thực sự, thực sự nghĩ đến sự xuất sắc của bạn ngoài mùa.
Tôi nghĩ rằng có một mùa khác cho bạn bây giờ.
Chúng ta không biết đó là gì, nhưng tôi nghĩ sự xuất sắc của bạn trong độ tuổi 20
đã được áp dụng trong một mùa khác với sự xuất sắc hiện tại của bạn.
Bạn nghĩ điều đó là gì?
Tôi thực sự nghĩ rằng khả năng của bạn để tiếp cận mọi người có thể được chuyển đổi thành
một kết quả có giá trị hơn rất nhiều so với chỉ là thành công.
Và bạn nghĩ rằng nó sẽ như thế nào?
Bạn nghĩ rằng nó sẽ như thế này?
Nó đúng như vậy. Bạn không cần phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Bạn chỉ cần thay đổi ý định của lý do tại sao bạn đang làm những điều đó.
Và điều gì sẽ xảy ra nếu tôi làm vậy?
Tôi nghĩ bạn có thể sẽ là một trong những người được nghe nhiều nhất trên hành tinh này.
Tôi nghĩ bạn sẽ mang đến rất nhiều sự khôn ngoan cho rất nhiều người.
Không phải lúc nào cũng là của bạn, nhân tiện.
Ừ, hiếm khi là của tôi.
Và tôi nghĩ bạn sẽ được đền đáp rất xứng đáng cho điều đó, bởi cuộc sống.
Được rồi, bạn đã cho tôi nhiều điều để nghĩ trước khi tôi đi sâu hơn vào cuộc khủng hoảng hiện sinh của mình.
Tôi sẽ để bạn đi. Nhưng một lần nữa, mọi người, hãy tìm cuốn sách.
Cảm ơn bạn rất nhiều, Steve.
Thật lòng mà nói, tôi thực sự thích cuộc trò chuyện này. Có lẽ là cuộc trò chuyện yêu thích của tôi giữa chúng ta.
Cuộc trò chuyện nào cũng tuyệt vời. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
[Nhạc]
– 嘿,你在做什麼? – 在為我們洗衣服時設置恆溫器為 17 度,無論是在工作還是睡覺時。
我們這個冬天要控制我們的能源使用,使用一些我從 FortisPC 獲得的簡單節能小竅門。
哦,可以省電又省錢?或許可以用來買那些配套的冬季外套?
嗯,不。我們也在控制這一整套配套服裝的事。
在 fortisbc.com/energysavingtips 探索低成本和無成本的節能小竅門。
– 配套的運動服? – 拜託,別。
有三種方式能讓壓力摧毀你,但大多數壓力對我們的致命影響都是因為這個。
但這完全在你的掌控之中。
Mo Gao,那真糟糕。
這次,他的使命是幫助數百萬人管理他們的壓力。
無論他們的情況如何。
壓力在對你有好處,直到它殺了你。而大多數人不了解的是,這是一種上癮。
壓力現在是一種榮譽徽章。這意味著我被需要,我被渴求。
現實是你在工作中所做的 80% 事情只是為了證明你還活著。
但我們告訴自己我們太忙,這是一個謊言。
但事實是,我們正在接近一個境地,這導致了倦怠、焦慮、驚恐發作,我們都在受苦。
現在,我認為壓力最有趣的部分在於理解讓我們崩潰的是長期的癡迷和煩惱。
煩惱是每天引發的壓力源,而這些煩惱有很多。
你一天中的前 10 分鐘,就會面對 10-15 個壓力源,然後因為你對自己撒的謊而產生大量的癡迷,進而造成很多壓力。
這相當嚴重。
那麼,我們該怎麼辦呢?
所以,你的壓力有四種模式,心理的、情感的、身體的或靈性的。
而每一種都是不同的語言,所以你的心理壓力用一種語言和你溝通,而情感壓力又是不同的語言。
但如果你學會了那種語言,那麼當壓力發生時,你可以輕鬆地處理它。
這是一些簡單的技巧,所以我們應該覆蓋儘可能多的。
所以,首先…
恭喜你,Dioverseer 幫。 我們取得了一些進展。
有 63% 的常規聽眾並未訂閱這個播客,這個數字從 69% 下降了。
我們的目標是 50%。
所以,如果你曾經喜歡我們發布的任何視頻,如果你喜歡這個頻道,可以幫我個忙點擊訂閱按鈕嗎?
這對這個頻道的幫助比你知道的還要多,隨著頻道的增長,正如你所見,嘉賓也會越來越厲害。
謝謝你,祝你享受這集。
Mo,你最近怎麼樣?
我又在這裡。太好了。
和你在一起總是很高興,史蒂夫。
我正在… 我在我人生中最佳時期和最有趣的需要改變的時期之間徘徊。
你是什麼意思?
我認為我… 感謝你,當然,還有其他很多人。我認為我的信息已經傳達給很多人。
我覺得這真的真的很榮幸,能在我的使命上取得進展,實現我所堅持的。
我必須說,我認為世界在很多方面都在改變,以至於我們一直以來的做法可能無法帶來相同的結果。
所以,我感覺我必須深入探討如何繼續提供幫助,以及如何繼續解釋我認為在未來的時代將非常需要的東西,
不過,也不是… 我認為大多數人都沒有意識到接下來五年世界將會變得多麼不同。
你又在談論 AI 嗎,Mo?
不僅僅是 AI,史蒂夫。我們都知道,這不只是 AI。這不僅僅是 AI。
這是什麼?
記得上次我們見面時,我在結尾告訴你我們正進入一場完美的風暴。經濟、地緣政治、氣候、AI、合成生物學。
是的。我認為這的一個高潮是我所說的真相的終結,如果你考慮一下我們世界即將發生的事情。
我會公開說,這將是我們這一代人中,任何一代中最具壓力的時期。
這在很多方面都是如此顛覆性。它是如此顛覆性。它不必是壓力性的,實際上可以以非常美妙的方式導航,但我認為這對我們很多人來說將會是如此不尋常和陌生。
造成壓力的原因是什麼?
最大的原因是變化的速度和陌生感。
如果你仔細想想,不是影響的破壞。
正如我所說,我認為我們都可以順利渡過這一切。我的一大重點就是幫助解釋人們如何看清所有發生的事情,並以不會阻礙進步的方式順利渡過。
但在這麼短的一段時間內發生如此多的變化,我認為現實是,人類在大量陌生變化發生在我們面前時會變得非常有壓力。
我認為這就是我們今天所處的位置。我們處於一個我認為經濟主導的世界,在西方社會中,這種債務水平無法通過正常的財政策執行來解決,導致政府以影響每個人的方式稀釋我們的經濟。
但我必須承認,我認為當前的經濟和地緣政治世界觀正在導致世界上許多政府製造衝突,而這些衝突將擴展超過當前的地平線。
我不知道這是否是我們想開始談話的方式,但我相信,你知道,戰爭不是衝突的結果。
衝突是需要的觸發器,來開啟一場戰爭,或者衝突的幻影是需要的觸發器,來開啟一場戰爭,這有助於財政策,在某些情況下確定地緣政治立場。
而我認為我們的世界正在變得相當有趣,真相在某些方面已經變得模糊不清,以至於你我無法弄清楚,從而讓我們同意領導者做一些我們不應該讓他們做的事情。
由於這些原因,我們大多數人將在經濟上、政治上,有時在安全和目標感方面面臨困境,這是非常不尋常的時期。
當你更廣泛地思考我們所生活的時代時,在你心中讓觀眾理解的最重要的背景是什麼?
如果他們想了解你當前看世界的方式,因為你現在已經寫了一本關於壓力的書。
我知道你是那種心中和靈魂中有許多不同書籍的人,你經常花數年時間在某些書籍上,有時這些書籍永遠無法出版。
因此,對你來說,將你的精力和時間投入到寫一本關於壓力的書中,對我這個了解你的人來說,這在某種程度上是你對世界本質的一種觀點線索。
那個世界的本質是什麼?你看到的背景是什麼?
這是我心中最重要的話題。首先,我之所以寫這本書是因為我的共同作者艾莉斯。艾莉斯在某個時刻來找我,她說,你不能繼續寫有關幸福和福祉的內容而不談論壓力。
艾莉斯自己在她二十多歲時經歷過一段非常有壓力的生活,她從中學到,讓你感到壓力的不是生活中的事件,而是你應對這些事件的方式。
因此,我們在2021年左右開始著手這個項目,但我們突然認識到,這可能是當前的主題。
所以《無壓可言》是我們大戰略的一部分,旨在每年幫助百萬人擺脫壓力。
因為我認為,世界上日益增加的壓力,有兩個原因:一是由於大多數人無法控制的外部事件,二是因為壓力會導致更多的壓力。
所以,今天我們的世界發生了什麼,你在街上走著就能感受到。你可以清楚地看到,人們在經濟上面臨困難,例如,因此他們的行為讓其他人感到壓力。
在倫敦,城市變得不太安全,生存變得更加艱難,等等等等。
所以事實是,這些事件使那些無法應對壓力的人陷入更大的困境。
你問我世界的狀態是什麼,我認為世界的狀態是這樣的,讓我試著解釋一下。
想想獵人和採集者。當部落裡最好的獵人出去狩獵時,你可以把部落餵養幾天。
當最佳的農民更好地管理他的農場時,你可以把部落餵養一個月。
當最佳的生產者製造一些東西時,你可以把世界餵養或服務一個月。規模繼續擴大,對吧?
但同時,最佳獵人的收益可能是兩個妻子。
最佳農民的收益可能是數百萬美元。最佳工業家可能會得到數十億美元。
你所獲得的自動化的回報,因此可以把它看作是你所付出的努力經過的通道,讓你在另一端得到一些東西,這種回報在漫長的時間裡被放大。
現在,從經濟和技術的角度來看即將發生的事情,收益將變得龐大,對吧?
所以像OpenAI這樣的平臺所有者,幾乎會完全擁有我們所稱的智能這種商品,直到他們被打破。
他們幾乎會有一個牆上的插頭,你插上去就可以多100智商,對吧?
這為公司、國家、經濟、文化產生的力量,變成了對其他公司和其他文化的排斥。
所以大家都在競爭,對吧?
大多數人並不談論這一點,因為他們未意識到衝突的規模。
因此,我們即將進入一個世界,在這個世界裡,經濟上掙扎的國家發現了一個機會,可以以其他社會的代價擺脫當前的困境。
這將造成很多壓力。這將在工作替代方面造成壓力。
它將導致經濟上的壓力。它會造成對地緣政治形勢的不確定性帶來的壓力。
還會導致很多人無法跟上技術變化的速度,對吧?
所以所有這些變化、所有這些不確定性,我認為都會造成一種情況,讓我們中的許多人面對可能讓我們焦慮的事情。
我曾在看雷·庫茲韋爾的一些作品。他顯然是世界上最重要的未來學家之一。
還有一位名叫邁克爾·西蒙斯的人研究了他的工作,並根據他的預測製作了一些預測。
他說,如果你現在10歲,到60歲時,按今天的速度,你在10天內會經歷一年的變化。
如果你現在14歲,到了60歲時,按今天的速度,你將在三個月內經歷一年的變化。
在21世紀,我們將經歷,我想他說是10,000年的變革,這是前一個世紀的1000倍或其他數字。
我記得在思考如何能在不失去理智的情況下應對這一切,說實話。
如果世界以如此快的速度變化,你肯定會感到某種程度的無能為力。
是的。我是說,《無壓可言》的第一個原則之一就是界限的想法。
所以這是選擇什麼可以進入,什麼不可以進入的想法。
因為不斷有那種嘗試去跟上超越人類能力的事情的趨勢。
而實際上,正如我所說的,我甚至無法跟上正在發生的事情。
我不知道你是否看到了最新版本的ChatGPT或Sora或其他什麼。
你現在可以和一個看起來非常人性化的引擎進行完整的對話,這個引擎會改變語調,以非常聰明的方式回答問題,並且呈現得如此政治正確且井然有序。你知道,當你問到困難問題時,它會說類似「哦,不,這涉及到人類的創造力」的話。而當人類聽到這些時,他們會說:「真的嗎?像機器一樣能給我這樣的答案,這是政治家的回應?」這是相當有趣的,當你真正思考這一點時,上次我們談論AI還是什麼時候,差不多是一年前嗎?
有一個時刻,你的幸福不再是,你的幸福事實上並不是你生活中所發生事件的結果。如我所說,「無壓力」的標語是:「造成你壓力的不是你生活中的事件,而是你處理這些事件的方式。」對吧?在我們開始拍攝之前,我們聊到,你我都做出那些讓我們感到壓力的選擇。對吧?信不信由你,我們做出那些選擇並不是因為我們沒有足夠的智慧去認識其影響。我們做出那些選擇是因為我們深陷於這個循環中。對吧?而這種循環不斷加速,你便會被攪擾其中。
你和我都是那種有時對自己過於自信的人。就像我可以持續下去,我可以更快,我可以承受更多。事實是,不,我認為我們正進入一個人類進化的時期。如果你問我的話,現在是時候讓你的幸福成為你的首要任務。你的首要任務。因為在我看來,我們都正邁向,忘掉所有宏觀的事情,譬如經濟和地緣政治等等。可你問我,你認識的人中有多少、朋友、熟人、同事,無論是什麼,沒有壓力的?對吧?現在的研究告訴你,70%到80%的診所拜訪、醫生訪問都是因為與壓力相關的疾病。這個問題相當嚴重。
有時候,你回顧COVID期間,你會說「這是我們時代最大的疫情。」其實不是,壓力才是我們時代最大的疫情。幾乎所有你認識的人都以某種方式受到壓力的影響。對吧?現在,壓力本身不是一件壞事。如果你明天有一個重要人物的演示或播客,而你在為此準備,壓力對你是有好處的。對吧?但事實是,我們已經到了個好的狀態正在變成精疲力竭的地步。變成焦慮。變成恐慌發作。這真的在對我們造成影響,大家都在遭受著痛苦。所以我們必須改變這一點。我們必須找到一種方法,讓我們能夠以現狀面對我們的世界。因為我們無法改變這個世界,讓我們不再感受到這樣的壓力,就像這個世界在對我們發出信號,告訴我們應該感受到這樣的壓力。
在這本書中,你將壓力描述為新的上癮。嗯。為什麼我們會對壓力上癮?它是一種地位象徵。是一種地位象徵。因此,我們以自豪的態度將壓力引入我們的生活有兩種方式。一種方式是「我很忙」已成為一種榮譽徽章,對吧?就好像我很忙意味著我被需要,對吧?它意味著看看我,我有很多事情要做,對吧?而一些人,悲哀的是,如果你不在那個狀態中,你開始告訴自己,也許我應該在那個狀態中。這是理智的對立面,如果你問我的話。另一種則是因為我們無法靜坐於自己的內心。我們無法簡單地說,看看,我只是要坐下來反思一下這一週。因為如果你開始靜坐與自己相處,內心的魔鬼會浮現。就像,你不是那麼好,你不夠好。哦,你知道,他們不喜歡你說這個,對吧?所有的負面想法都會冒出來。而有趣的是,那種心理不適,如果你願意說,除了社交媒體之外,擺脫它的最簡單方式之一就是讓你的大腦忙碌於其他事情。因此,你不斷添加新的事情,對吧?
以非常有趣的方式,我認為你我都經歷過這一點。你做出決定,設計自己的生活,然後壓力便隨之而來。兩個半月後,好的?我確定這是我的第四本書,對吧?即使愛麗絲做了相當多的工作,以確保這本書的完成,我每本書都會感到精疲力竭。出版一本書就是一份艱苦的工作,因為人們並不是因為書中的內容而購買它們,對吧?他們是因為你對它們的市場推廣而購買的,對吧?這是我最大的任務。如果我想讓一百萬人擺脫壓力,首先要讓人們預訂這本書,因為如果他們預訂這本書,這本書就會登上暢銷書榜,然後一百萬人,實際上不是一百萬,而是十萬人每天看到它,並思考壓力。挑戰是,你知道這一點會發生。然而,你卻還是增加了一些演講活動,加上四場播客錄製以及一次旅行。然後,在所有這些中間,實際上是我今年的情況,你知道我母親跌倒了,我失去了我的兄弟和姐妹,這是一個非常艱難的年,但在去年11月我規劃二月和三月的時候並不知道會這樣。因此,我們在經歷這些循環,然後突然生活彈出來,就像「好吧,讓我來告訴你這是什麼。」而在下一本書,或下次巡演,或接下來的工作約會中,我們只是超負荷自己,甚至超出人類的極限。
如果你問我的話,這完全是一種上癮的症狀,對吧?
你知道,這就像是一種物質,我們使用它是因為它告訴我們,這就是我們應該生活的方式。
那我這個工作狂的大腦會怎麼說呢?
我的工作狂大腦會反駁你,Mo,說:「如果我不安排日程,如果我不每週工作一百個小時,那我就會錯過自己的潛力。我不會活出我本可以過的生活。
如果我繼續這樣工作,我就能擁有一架大飛機、一棟豪宅和一輛跑車,我會獲得自由,會擁有最棒的假期和最好的食物。」
所以這就是我為什麼這樣做的原因。
這完全不是事實。你知道,事實是你不工作的那一週,你的生產力是最高的。
你知道,想想看。我可以把我的日程安排滿滿的播客訪談,但那根本不會讓我有時間去寫一本書。
我們能在任何方面有所作為,無論是與摯愛之人的關係、事業,還是對任何事的貢獻,是因為你讓自己擁有那些空間,
在這些空間裡創意得以發揮,巧思得以出現,真正的連結得以形成。
你知道,事實上,你要去澳大利亞,而那趟旅行中你除了消費之前產出的東西外,什麼也不會產出。
對吧?
是的,這是真的。
是的,那麼問題是平衡在哪裡?
是我將日程安排滿滿以實現潛力,還是我騰出日程以實現潛力的平衡呢?
比如說,今年我遇到了兩個困惑。
我的團隊是一個不可思議的團隊,他們非常有動力,非常努力工作,每個人都有各自的責任,對吧?
所以他們都會牽涉到我的可用性,對吧,來達成一些事情。
那他們會怎麼做呢?
一個人會冒出來說,我有這位很棒的嘉賓,你知道的,這位Stephen Bartlett很棒。你應該邀請他上你的播客。你那天會在倫敦,為什麼不邀請他呢?
然後另一個人會說,哦,等等,這家報社想和你談談。然後第三個人會說,哦,但這位客戶希望你去演講等等,對吧?
最後發生的情況是你和我都沒有責怪你和我們每一個人。
當機會來臨時,你會想,來吧,推動自己一下,對吧?
有兩件事情發生。
你迫使自己到燒盡的地步。順便說一句,我是帶著愛說這個,但特別是當你年紀大了,你的身體根本無法再承受了,對吧?
同時,發生的情況是你剝奪了自己真正的生產力。
真正的生產力是早上那一小時,當你不感到壓力,你的日程沒有被填滿,
你坐下來為某人寫一封完美的電子郵件,改變了什麼,或者打給某人一個完美的電話,為你做了什麼。
你寫下在下一本書中適用的概念,然後這樣下去。
這對每個人都適用,對吧?
就是那早上的一小時,我泡咖啡,和我的妻子Hannah坐在一起,深深地交流,對吧?
就是那一小時。
那問題是:那一小時有多有價值?
那一小時與消費的時光相比,有多有價值?
所有那些小時你都是在反應你已經達成的潛力,而不是實現你的潛力。
在所有的工作中,我的意思是,當我在谷歌經營我的業務時,我拒絕公開參加會議。
我當時就在想,為什麼?
順便說一句,我鼓勵我的團隊。
參加會議的想法只是為了說,嘿,順便說一下,我在這裡。
我早上點了進去,蓋上我的入場卡,或者其他你英文叫它什麼的東西,但我出席了,我還活著。
看看我。我發送一封電子郵件只是為了讓自己存在,對吧?
我在谷歌的整個職業生涯中,我發送了四封電子郵件。
我發起了四封電子郵件。
好吧,是的,我有回覆過兩封電子郵件,基本上是說,Mo,你覺得這怎麼樣?
如果一封郵件沒有說,Mo,你覺得這怎麼樣?我不會回覆。
為什麼?
他們不是在問我的意見。
我為什麼要回覆?
為什麼不發起更多電子郵件?
因為你發起一封電子郵件,你會收到一堆回覆,對吧?
那有什麼意義?
對吧?
為什麼不只是簡單告訴自己,嘿,順便說一下,我不需要證明我存在。
我存在的證據就是我完成了我的數字,對吧?
所以當我發起一封郵件時,人們會讀到它。
那麼你是怎麼完成事情的呢?
打電話給人。
打電話?
或者在走廊散步或交談,或快速地說:嘿,順便問一下,這個怎麼樣?
我們還有每週回顧,我們有很多人際聯繫,對吧?
順便說一下,大多數時候,沒有什麼需要你打斷流程,大多數情況下,沒有什麼需要打斷週末的流程。
週一的每週回顧中,沒有什麼是不能討論的,對吧?
我認為現實是,我們一直在創造這樣的情況,讓一切看起來如此,對吧, 這樣是如此關鍵,如此迫切,如此重要,
因為我們能榨取出那5%的效率。
是的,我放棄了那5%的效率,而是實現了95%的效率,這是你用20%的工作就能達到的。
我正在努力找出,如果你想戒掉你的壓力上癮,你必須承認,你將會變得不那麼創新、產出更少。
因為這顯然是我與自己之間的鬥爭,如果我誠實的話。
我想我告訴自己的故事是,努力工作、花很多時間投入工作,是因為我會接近我的潛力,然後有一天我就不必那麼辛苦,我的生活會變得自由。這就是我告訴自己的那種說法,老實說,我知道,這很尷尬。抱歉,我真的很抱歉我笑了。
但這和一個非常有趣的寓言一模一樣,故事講的是一位億萬富翁在某個海灘上,遇到一位漁夫。漁夫出海釣魚,捕到了兩條魚,然後把其中一條賣掉,另一條拿回家給家人吃。於是這位億萬富翁說:不,不,不,你錯了,你這樣做不對。你應該去捕四條魚,或是盡量多捕些魚,然後把它們賣掉。
漁夫問:為什麼?億萬富翁說:這樣你就可以買一艘更大的船。那我用更大的船幹什麼?你可以捕到更多的魚啊。那我該怎麼辦?你把所有的魚都賣掉,然後擁有一支艦隊。那艦隊有什麼用?你可以捕到甚至更多的魚。
漁夫問:為什麼?億萬富翁回答:然後你可以快樂退休,生活在靠近海邊的地方,每天早上出海。在這個時候,漁夫則說:我每天早上已經在出海了。那你為什麼要告訴我這個故事?
我們被賦予了一個夢想。我們被賦予了一個夢想,這個夢想是「更多就是更好」、「更快就是更好」。我們被賦予了一個夢想,告訴我們需要一億美元才能感到舒適。其實不需要。我是說,你並不是一個奢華的人,你也不開藍寶堅尼,對吧?
事實是,我們真的可以大大地影響,而這影響是什麼呢?因為如果影響是我要改變世界,那這樣的影響是否比我要擁抱我的女兒更重要、更好呢?想想看,相對而言,我要和我的女朋友或妻子共度時光。相對而言,你成功於你所設定的優先事項。
那麼,有沒有一個平衡存在呢?是否有一個平衡告訴你,我要限制我的生活來達成影響,但95%呢?放棄那5%,讓自己節省80%的努力。
大多數人去上班時,我必須這麼說,會讓很多人不高興。但是在你工作中,80%的事情其實只是為了證明你還活著。好的?20%的工作才真正能達到數字。這就是所有工作產生的事實。
在你自己的一天裡,你能否真心以「我要達成100%的目標」或「110%的目標」為目的,但我要以最少的努力完成。公平對我的雇主,我不是在欺騙任何人,我在交付。
問題在於我們沒有目標嗎?因為我沒有目標。所以對我而言,是因為我能做到,我就應該做到。我最大化我能做的事情來追求財務收益,或者獲得追隨者,或在播客上增長數字等等。
驚人!只需添加一個目標,並說道:同時我在過程中提高我的福祉。突然間,這個方程變得完全不同。它使你能夠持續更長時間,更有效率地去做。
「Unstressable」的一個支柱模型是我們所稱的「三個限制」。限制、學習和課題。限制,信不信由你,是我們所謂許多「麻煩」的核心。因此,讓我在最基本的層面上解釋這個問題。
生活中的壓力來源,我們稱它為一噸壓力,T-O-N-N,是的?而且,創傷、強迫症、麻煩和噪音。創傷來自於你外部的某個改變,它會重擊你,並在短時間內讓你崩潰。但信不信由你,91%的人生至少會面臨一次,但常常是幾次導致創傷後壓力症候群的事件。這就像是失去摯愛,或意外失去工作,以至於必須承受某些事情。好的?處於戰區等。
信不信由你,93%的人會在三個月內恢復。創傷並不是讓我們崩潰的原因,對吧?真正讓我們崩潰的有趣的東西是長期的強迫症、麻煩和噪音的影響。強迫症是你告訴自己的宏觀問題。它們在現實世界中根本不存在,好的?就像我有一點小肚子,所以沒人會愛我。你可以為此不斷強迫自己,一直 obses,讓它成為你的生命故事,基本上會因此造成很多壓力,因為這個腳本你告訴了自己,好的?
你知道,麻煩是那些小的,微小的形態。每天都有些事情會觸發,例如你走出門前經過鏡子時,你可能會心想,「哦,天哪,你還是這個樣子。」信不信由你,然而,我們大多數的壓力來自於我們所謂的麻煩。麻煩是那些不會摧毀你的壓力源,它們不是創傷,好的?但這些麻煩太多了,以至於你將其納入你的生活,數量相當可觀。
當艾莉斯寫下有關限制的章節時,她寫了一個美好的腳本,講述你一天的前五分鐘或十分鐘,不過她開始數算你在這些分鐘內引發的壓力源,從非常大的鬧鐘開始,對吧?到當你打開社交媒體時看到一些令人不快的消息,或到你打開 WhatsApp 收到你不喜歡的消息等等。對吧?這就是你喝一杯咖啡之前的五分鐘、十分鐘,你就面臨了十個、十五個壓力源。
關鍵在於這些壓力源對你的生活有多大好處。
如果我們能夠意識到這些壓力源,能夠停下來,仔細盤點一下上週讓我感到壓力的一切,那該有多好。好的?這是一個真正誠實的盤點,我會告訴自己,哦,順便提一下,這個我不需要,這個我不需要,這個我不需要,這個我也不需要,對吧?
我的通勤,如果我早十分鐘出發,會不會更輕鬆?如果我晚十分鐘出發,會不會更輕鬆?如果我帶著音樂或《CEO的日記》播客一起去,會不會變得更輕鬆,對吧?如果你真的用心、故意地去看待生活中的所有新壓力源,你能限制多少?無數!我向你保證,你可以限制無數的新壓力源。你可以把那個煩擾你的朋友刪除,好的?只需發一條短信告訴他們,我不想再做你的朋友,或者簡單地減少對話。
或者當他們發給你某些東西或跟你聊什麼時,你可以說,哦,非常有趣,對吧?不參與這些事情,你能不能限制自己生活中接受的垃圾食品數量?你能不能限制你自己施加的種種限制和控制?還有成千上萬的小事。很多都感覺像是義務。真的嗎?是的。你真的想出於義務來生活嗎?你知道我的意思嗎?友情讓人感覺像是義務。我們承諾做某事,參加某個活動,參加慈善活動,無論是什麼。
而現在它們感覺像是一種義務,因此即使它造成我們的壓力或不適,我們也覺得必須堅持下去。你這樣說真讓人驚訝,因為你是我所認識的最精明的商業人士之一。我甚至不只是在談論自己,雖然其實我是在談論自己,因為我正在想的一些事情確實讓我感覺像是義務。
當然。你希望我能夠……那麼在商業上你是怎麼做到的,史蒂夫?我非常了解你。你會直截了當地說不,而不解釋原因。你甚至不會道歉。這些都是我已經設法讓自己陷入的事情,因為你知道,老史蒂夫高估了未來史蒂夫的能力。老莫和未來的莫。老史蒂夫讓未來的史蒂夫陷入困境,因為老史蒂夫非常有雄心,但他不理解一天只有24小時。
看看,我並不是不受影響。這實際上是我最大的问题。我最大的挑戰是,在今年年初,我坐下來意識到我有18份全職工作。聽起來很熟悉吧?然後我將它們減少到九個,對吧?我告訴所有我愛的人,慶祝地說:「看,我減少了50%。」然後他們看著我說:「它們仍然是九個。」你一定讓一些人不滿意了。
我簡單地說:「就這樣,我們不做這個項目。」你將會傷害到一些人的感情。其實,我認為我們在談論的是你的生活和我的生活,這適用於所有聽眾,對吧?你有這樣一個人,他不斷地給你打電話說:「嘿,我們去喝咖啡吧。」而這咖啡讓人感到相當煩厭,對吧?你會想:「是的,但我認識他已經20年了,他真的很好。」我向你發誓,我有一個非常親密、非常出色的朋友,他真的是在與他的自尊心奮鬥。
所以大多數的對話都是圍繞著他試圖證明自己的價值。我跟他進行了一次愉快的談話。在一次咖啡會議結束時,我說:「我覺得我們不應該再見面了。」他說:「你是說你要旅行?」我說:「不,不。每次我坐在你旁邊,你都讓我感到痛苦。」他問:「為什麼?」我說:「因為你一直在試圖做A、B和C。你能不能改變這一點?」
對吧?很簡單。如果他能改變,我就會留在那裡。他沒有能夠改變。我們再見面時,我說:「聽著,我非常愛你,我認為我們應該是朋友,但不需要到每週日都見面的地步。自願把我的週日部分時間獻給痛苦對我來說沒有任何意義。」對吧?其實,有可能用愛的方式這樣做,說:「聽著,我意識到你正處於這個階段。順便說一句,我不負責把你帶出這個階段。這不是朋友應該做的。作為朋友,我的責任是在你問我與你所經歷的事情有關的具體事情時,我能提供支持。但僅僅坐在那裡四個小時,聽一些我無法改變的事情,沒有任何意義。對吧?我們的一些聽眾會被困在這種關係中,對吧?這真正是虐待或毫無效用。他們在做什麼?這是一種義務。我們已經在一起四年了。他或她並不那麼糟糕。這是真的嗎?你能否做出選擇,清楚地說,「我將把我的幸福,我的心理健康放在第一位」?
把自己放在第一位的短期成本是什麼?因為這通常是阻止我們這麼做的理由。是否有明確的短期成本?我理解潛在的長期收益,但短期的問題是讓我們陷入囚籠。漢娜,我出色的妻子,是一名治療師。治療不是我深入研究的主題。心理學也不是我深入研究的主題。她教會了我很多其中一個最大的啟發是,她說:「我們喜歡穩定。我們厭惡變化,即使變化對我們來說是好的。」
如果我們遵循一個劇本,說「我很丑」或「我不夠好」,或其他任何內容,改變這個劇本是令人痛苦的。但改變這個劇本更加痛苦,因為你的生存機制告訴你,「我熟悉這種痛苦。我知道怎麼處理這種痛苦。我不想要不確定性。」我們開始這個播客的時候,你問我,在現代世界中最壓力的事是什麼,就是對未來的陌生感。我們無法知道未來的樣子。因此,我們抵抗。我們抵抗變化。
我們說:“看看,我就在這個地方。我知道怎麼做得很好。它讓我的背痛。它讓我必須坐長途飛機。它在做這個,它在做那個,但我真的非常熟悉這一切。”我總是對此開個玩笑。當我離開Google X時,我的十億快樂使命在我們開始書籍的第一次印刷時變成了千萬快樂。而千萬花了八週。你必須告訴自己:“抱歉我的英語。去你媽的Google。”我必須專注於這個。但當我離開Google時,Google對我非常友好,我非常幸運,賺了一筆合理的錢。現在我大部分都沒有了。但是在那個時候,我開始告訴自己:“但我女兒的未來怎麼辦?我的口音和她的需求怎麼辦?這個怎麼辦?那個怎麼辦?我有財務資源去做這些嗎?”作為一個典型的工程師,我開始製作電子表格,列出所有可能的開支,列出所有可能的收入來源等等。看起來一切都還好。於是我的大腦志願告訴我:“哦,但等等,莫。假如真的發生核戰爭怎麼辦?因為伊朗人不贊同美國,而核塵埃飄到迪拜,那麼你在迪拜的房地產投資就蕩然無存了,那麼接下來會怎麼樣?”是的,如果你繼續堅持你的安全機制,你最終會發現自己處於一個總是會出錯的地方。我的答案是,如果那真的發生,我想我會對其他事情更加擔憂,而不是關心我當時賺了多少收入。而事實是,對於我們每一個人來說,我們都害怕改變,所以我們堅持熟悉的事物。而熟悉的事物可能會讓我們受到傷害。有趣的是,我們知道熟悉的事物可能會殺死我們,無論你在世界的哪一個層面。你在研究一個你不喜歡的東西,但它卻是熟悉的。我走上了那條路,這已經三年了。我不是說跳出去說:“就是這樣了,”然後重新開始。那種一致性是很重要的。但告訴自己:“我還有一年的時間可以完成。我會以最低的努力完成這一年,然後我會開始重新投資我的時間來看看我生活的其他部分。”你被卡在那段關係中,但約會的經歷卻糟透了。我不想跟那個人糾纏不清。是的,但你知道,如果它不起作用,遲早你會離開那個人,對吧?我認為我的故事和你的故事都是很好的例子,展示了當你離開那個人後會發生什麼。我是說,不是你的,而是我的,當你有空的時候,當對的人來到時你會在那裡。你對自己的真正責任是將自己置於那些不確定的情況中,選擇計算過的風險,而不是讓這個世界推著你。正如愛麗絲不斷提到的,這個世界會永遠推著你,要麼讓你療癒,要麼改變方向。有趣的是,我們兩人的寫作方式非常有趣,因為愛麗絲的寫作柔和、女性化且富有靈性。而我是一名瘋狂的工程師,對我而言一切都是方程式和要點等等。所以我總是說這個世界會推著你改變方向或學習智者。她說這個世界會推著你改變方向或療癒。這兩者或多或少是一樣的,但學習就像是智者的過程,而療癒則是……那麼,為什麼不將自己放置在這個世界希望你身處的地方,以便你能療癒或改變方向呢?為什麼不自己做出這個決定呢?我們中有這麼多人都在跟失去厭惡作鬥爭,對嗎?丹尼爾·卡尼曼,他在我想是三四天前去世,他是一個真正的先驅。他是一位了不起的作家,一位了不起的思想者。他真是太不可思議了,真的非常不可思議的個體,啟發了無數人,包括我自己。但我記得他在1980年代發表的那篇關於失去厭惡的論文。我知道,畫作。你記得嗎?是的。在那項工作中,他提出了失去厭惡這個術語,他談到人類需要獲得的利益是其損失的兩到三倍。可能的損失,是的。所以我們從失去10磅或10美元的痛苦,並不等同於我們從找到10美元中獲得的快樂。我們必須找到20或30美元,才能等同於失去10美元的痛苦。我認為這在某些方面解釋了為什麼人們會停留在他們所處的情況中,因為對我來說,追求一段更好的關係,那段關係看起來必須比我要失去的那段更好兩到三倍,或者是工作。它必須看起來比我所犧牲的那個更好兩到三倍。這幾乎讓我們無法自拔。其實幾年前我做了一些研究,了解為什麼我們會有失去厭惡,像是它的進化基礎是什麼。我能找到的最佳答案是,我們來自與其他交易以及類似範疇的背景。而這通常伴隨著風險,因為那個人可能不會再回報我們的交易。所以我們將其考慮到交易中。我們考慮到不會是等值交易的概率。生活不是等值的交易。我們追求一些東西,卻未能獲得。我認為這是讓我們陷入不適合我們的情況中的一部分,也就是你所描述的壓力。不過,當你回顧你的生活時,真的以事實的觀點看待你的歷史時,令人驚訝的是,大多數時候當你失去某樣東西時,你打開了一個空間,讓其他東西走進來。這是生活的真相。如果你失去了一份工作,那正是你真正能找到另一份工作的時候。可惜後見之明沒有預見的智慧。因為你的大腦是一種生存機制。你的大腦不斷忽視你所學到的一切,並說可能會有核戰爭。
這真的很有趣,當你仔細想想這件事時,因為我總是說,如果你最糟的恐懼曾經發生過,你現在就不會在這裡。順便說一下,如果有些事情發生了,令人驚訝的是,你仍然在這裡。這不是很有趣嗎?所以,是的,你的最糟恐懼發生了,但你活下來了。因為你從未考慮到你實際上有多麼堅韌。我認為真正的關鍵不在於我們應該對某些事情保持謹慎和擔心,而在於我們的生活中應該擔心多少事情。如果你真的將生活中重要的事情排個名,那麼其中有多少實際上足夠重要,以至於你不會進行改變呢?四個?五個?對吧?但是我們卻固執地抓著其他20萬個事物。在四、五個之下,200個,讓我們說是2000個。實際上,對於我們每個人來說,當漢娜第一次來我家時,她看著我的家說:“哦,漢娜是我的妻子。我愛得很慘。”再一次,因為我在生活中有空間,只需記住這點。我們稍後將討論這個。我們真的會談論“無壓”這個主題嗎?當她第一次來我家時,她說:“哦,因為她關注我的播客,知道我的工作等等。”她說:“哦,你並不是一個極簡主義者,你只是想要成為一個極簡主義者。”我說,“你這是什麼意思?”因為我是相當極簡的,對吧?但她對事物的態度是:“只有我真的愛它時,它才會進入我的生活。真的愛它。”我櫃子裡有16種茶。有些我從來沒有品嘗過,對吧?她有兩種,但她真的很喜歡,對吧?我認為這就是技巧。技巧在於,當你對生活進行排序時,你會抓住那盒一年前買的伯爵茶,心想:“是的,我總有一天會喝掉它。”你真的會嗎?你抓住那個四歲時認識的朋友,你知道,“是的,這改變了,你也改變了。”但我們卻堅持著那些事情。關鍵是,我們真的能放手那些東西嗎?我們能留出空間給其他事情進來,讓我們放鬆並找到生活的擴展嗎?所以我曾經每個星期六嘗試著丟掉10樣東西,真的,每次都是無窮無盡的。你可以無窮無盡地丟掉10樣東西或給出去10樣東西。知道嗎,上個星期六,我有一個美麗的加濕器,知道嗎,就是讓房間稍微潮濕一些。然後我在想:“我該留著還是扔掉?我該留著還是扔掉?”然後我插上電源,它不工作。我已有一年半沒有用過它。你必須想像到這些東西是多麼地讓你心煩意亂,讓你的生活充滿壓力。因此,如果它們沒有被使用,這對你來說就是一種壓力。你可以選擇留下它們,簡單地將它們留在身後。你相信嗎?你相信如果你不使用它,就算它只是擺在那裡,它也會讓你感到壓力嗎?百分之百會,它在剝奪它活下去的機會。所以想想,我知道這有點哲學,但加濕器應該是用來加濕的,對吧?它不是用來擺著好看的。如果你不使用它,別人會用它,對吧?信不信由你,當他們使用它時,你幫他們節省了實際上再買一個的需求,對吧?這樣做,你可能對我們的星球貢獻了一點點。而且,你知道,我們生活中的囤積,存放的人數,你知道,我喜歡阿拉伯香皂。像所有事情一樣,你有時候會看到一些無聊的東西,比如你知道每種大約10美元,我有14種不同的香味。然後我意識到,每次我點燃一根香,我只能點燃一根好嗎?當我需要再訂購一根香時,我會在一天內收到。所以當這根快用完時,我真的很享受它,我真的喜歡它,我會再訂購一根。限制。你應該不斷限制生活中的物品數量。順便說,我知道你可能會認為這不會佔用你生活中的空間,但它是在佔用空間,佔用注意力,佔用其他東西的空間,讓你必須去處理、清理、除塵。為什麼?這是你在“無壓”中提到的噪音四分之一嗎?噪音不,噪音是你腦海中的那些事情。好吧。所以那些微小的壓力來源是在真實世界中不會發生的好嗎?是那些微小的壓力來源,當我在鏡子前看著自己或在開車時,想著“哦,你在那件事上搞砸了”,對吧?這是產生的,所以壓力的總量是非常簡單的。這是外部和內部的,宏觀和微觀。所以如果你從內部或外部來看壓力,對吧,內部和外部。然後如果你把壓力分為小的原因或大的原因,創傷就是宏觀外部。宏觀,意味著這是一種非常非常高壓力的衝擊,非常重大,來自你之外。我們並不是自己造成創傷。是其他東西造成了我們的創傷,對吧?這裡的創傷是大寫的“T”,哈?所以噪音是微觀的。就像你腦海中不斷的糾纏,比如“你的頭髮開始顯露白髮了。”這是一種不斷的糾纏,讓你覺得自己在變老,對吧?這是小的,並不致命。但如果你每天都說它,它會開始變得相當重要。我認為,壓力最有趣的部分就是理解壓力對你非常有好處,對吧?直到它害死你。而我認為大多數人不明白的是,壓力只會有三種方式會讓你崩潰。其一是外部的創傷,但我們說過你會很快恢復。
另外一種是倦怠,第三種是對壓力的期待,好嗎?這兩種完全在你掌控之中。因此,創傷是在你控制範圍之外的,但93%的人在三個月內會恢復,96%的人在六個月內會恢復,而我們大多數人實際上會獲得創傷後成長。因此,創傷後你會沒事的,好嗎?壓力讓我們受到傷害的主要原因是倦怠,這是一大堆小壓力的總和。所以我在書中寫的倦怠方程式是壓力源的數量乘以每一個壓力源的強度,乘以每一個壓力源的持續時間,再乘以每一個壓力源的頻率。以通勤為例。如果你把通勤當作一個壓力源,乘以如果通勤是兩個小時,並且非常煩人,而且你周圍是人,那麼這是非常強烈的,好嗎?如果你一天需要做兩次,這和如果你一天做四次是非常不同的,好嗎?如果你每天都要這樣做,和每周做一次是非常不同的。當你把這些全部加起來,當它的總和達到你作為一個人能承受的極限時,你就會崩潰,對吧?而且通常你會因為一件微不足道的事情而崩潰。比如說,你最好的朋友說:“嘿,胖子,”你會說:“什麼?我再也受不了了,”然後你無法再起床。以前你會說:“是啊,瘦子,”隨便啦。你會只是笑一笑。我認為關鍵是要拯救自己免於倦怠。並不是那一個失去的壓力源,對吧?而是那四百個其他的壓力源堆積起來了,當最後一個被施加時,你就崩潰了,對吧?這是相當有趣的,因為我們通常不是因為壓力而崩潰。讓我們崩潰的並不是事件本身,好嗎?所以在《無壓力可言》中,一個有趣的主題當然是愛麗絲,她以她非常靈性、柔和的實踐方式寫下了她的部分。我對她說,愛麗絲,我仍然不明白。她問我:“你不明白什麼?”在我看來,在物理學裡,壓力是很明確的。壓力在物理學上定義得很清楚,對吧?當你對一個物體施加壓力時,你會對物體的橫截面施加一個力。這個物體的壓力不僅僅是力的結果。不僅是我們面對的外部壓力源、外部挑戰或威脅使我們感到壓力。還有你的面積也在那個方程中作用。因此,基本上,我們作為人類的壓力,如果套用同樣的物理概念,可以理解為你面對的挑戰的強度除以你應對這些壓力的技能、資源和能力,對吧?所以壓力方程是挑戰除以資源,好嗎?這就是為什麼像你這樣的人可以承受讓其他人崩潰的事情。這就是為什麼我這樣的人會對二十多歲時讓我崩潰的事情哈哈大笑的原因,對吧?並不是因為事件不同,而是因為你增強了你的資源。那麼,怎麼樣才能增強資源呢?因為我認為現在聽這個內容的每個人,要嘛是那種人,要嘛認識那些會驚慌的人。嗯,當事情變得有點棘手時,他們就會驚慌。而我所說的驚慌,如果你不明白我的意思,我指的是他們會恐慌或者擔心,或者有點……恐慌和擔心是不同的主題,我們絕對應該討論一下,對吧?所以恐慌和擔心是因為面對威脅的預期而崩潰的好嗎?但是當談到應對壓力時,對吧?我不知道該怎麼說,但當我以前在企業界的時候,有人走進來說:“哦,CEO變了。你知道,我們已經為這個交易工作了九個月,而CEO變了,一切都崩潰了。”我說“沒有,並沒有。我一生中做過200筆交易,其中CEO變過,而你不得不重建你的網絡,然後這樣那樣。”我認為我生活中最寶貴的例子是2008年危機。所以當我加入谷歌時,我的老闆,他當時我真的很崇拜,他非常直接,也很精明。於是在我加入管理會議的第一天,他說:“嘿,大家,這是Mo。他把公司的平均年齡提高了。”我當時心想:“再來一句,拜託,請說別的。”但他沒說,那就是全部。這樣的介紹就是他把公司的平均年齡提高了。但當2008年的經濟危機發生時,谷歌完全驚慌失措。年長的群體卻表示:“這不是第一次。我們見過經濟危機。這是周期性的,這是會發生的。也許我們應該這樣行事。”這都是同樣的事件,但因為你已經一遍又一遍地看到過,所以你擁有更多的資源。因此,這是你的責任,告訴自己我需要學習這些技巧,我需要理解以便能夠管理壓力。我們在《無壓力可言》中的寫法是,我們說你在形式中會感到壓力。你在精神上、情感上、身體上或靈性上都會感到壓力。每一種都是不同的,不知道該怎麼說,是不同的語言課程。所以你的心理壓力用的語言是不同於你的情感壓力,和你的身體壓力、靈性壓力也不同。但如果你學會那種語言,那麼當壓力來臨時,你就可以輕鬆應對。而且這些都是簡單的技巧。我們應該盡可能涵蓋這些技巧。但就最簡單的事而言,心理壓力是一種會讓你在凌晨四點驚醒的壓力,因為一個念頭在你腦海中不停旋轉,你無法停止它。
簡單的技巧是把想法寫下來,對自己承諾明天會思考它。
在你睡覺之前,大多數時候,如果你只是讓這個想法留在紙上,它就不會留在你的腦海中。
並且遵守這個承諾。因此,當你第二天早上醒來時,真的要思考那個你對大腦許下承諾的想法。
這是一個簡單的技巧。而且這樣的技巧有很多。
在心理壓力的領域中,例如,我們有一個叫做GYMMMMMM的東西。
有八種不同的實踐。這裡的訣竅是,學會這種技術。
應用這種技術,你將能夠更好地應對壓力。
並且創建一個支持網絡。你要質疑自己的想法的能力。
我有一種技巧叫做“遇見貝基”。這個想法是讓你的大腦表達事物並分享這些事物,而不是阻止它們等等。
在心理壓力方面,這種技能與情緒壓力是非常不同的。
因為你的大腦總是在跟你對話。它很少,甚至根本不告訴你真相,那是你大腦所使用的語言。
它只告訴你它認為的真相。你的情感一直在和你對話,而且總是講真話。
如果你害怕,那就沒有關於這一點的謊言。但是問題是情感是如此微妙。
它們是多重情感疊加在一起的筆觸。我們被告知根本不要承認它們。
因此我們甚至不會對這種語言作出反應。你的身體通過疼痛來表達。
為什麼你在去澳大利亞之前會微笑?但我們完全忽視它。我們認為這是正常的。
有疼痛和不適是正常的。我旅行了16個小時,肯定會有疼痛和不適。
不,你不必這樣。你有疼痛和不適是因為你在給身體帶來壓力。
但如果你的身體是你的首要任務,你就不會有疼痛和不適。
你的靈魂會通過直覺呼喊。我這裡說的靈魂不是宗教的東西。
而是你非物質的部分,稱它為你的意識,與你的物理形體無關的部分。
它通過你的直覺隨時向你發送與你的目的和應該做的事情有關的信號。
我們有多少人會在生活中聆聽自己的直覺?
所以當這些變成技能時,這是整本書的主題,即如何在識別中建立資源,
通過傾聽該模態對你的語言,發現你受到了壓力。
然後你實際上如何回應它,並以你需要的資源來處理它,讓你不再那麼有壓力?
我們如何知道?我們如何辨認自己的壓力?因為這很難,是不是,
當我們對於這種感覺或感官講述了不同的故事。
我們對它講述不同的故事。我們說,你知道,這種疼痛或不適是好事,因為這意味著成長,
或者這種倦怠或焦慮是好事,因為這意味著生產力。
但我們真的如何知道我們已經給自己施加了過多的壓力?
我認為最容易識別的,信不信由你,是身體壓力。
身體壓力是無可否認的。當你喉嚨痛時,你知道有問題,並告訴自己有問題。
當你背痛時,你知道有問題,但你卻不告訴自己有問題。
身體壓力的症狀非常簡單,你知道,消化問題、頭痛、你無法很好入睡,
睡覺時無法真正休息等等,所以這很簡單。
理論上來說,你的身體是一台應該無縫運作的機器。
除非有疾病或其他問題,否則它應該無縫運作。
它應該就像一輛豪華車一樣,啟動後就能運行。
如果它開始顫抖且表現不佳,你就必須停下來問:“發生了什麼事?”
每種壓力都會給你稍微不同的身體特徵,對吧?
焦慮是在你的胃裡感受到的,對吧?
恐懼則遍布全身,你只是想逃跑,你能感受到那種感覺。
關鍵是你如何體驗身體?你如何讓自己坐下來,跟自己的身體說:“愛麗絲寫到了非常普通的身體掃描做法。”
而我們當中很少有人這樣做,你知道,在長時間的飛行中,你應該與自己的身體合為一體,
然後想,“好吧,閉上眼睛,深呼吸,從頭頂掃描到腳趾,看看哪裡痛。”
對嗎?然後問問自己,如果不痛,你在實現目標上會有效得多少?
我認為這是很多工作上癮者的部分,你知道,你之前將其描述為一種上癮。
現在,如果你跟一個有其他形式上癮的人坐下來告訴他這一點,說得有理智……
他們會拒絕。
是的,他們會說,“是的,我知道,注射這東西對我不好。”
但上癮是複雜的情緒狀態,對吧?
它們就像深度的心理情緒狀態,顯然還有化學元素的影響,但我們經常發現,
其背後有創傷或自尊心等潛在問題在作祟。
所以,儘管現在有很多人在聆聽這些,包括我自己,會想,“好吧,我知道你說的是真的,
但我一部分覺得我有點拖延,並不太有動力,所以我從未能掌控得如此”。
你?
但我想這就是我想像中很多人的心態,“那麼瓶子對那有什麼?”
就像這樣,“是的,我知道這一點。”
像以前有人對我說的,“我現在正在體現聆聽者。
人們告訴我我需要停止。”
而我在想到我的一些最好朋友。
我的一些好朋友真的在因為工作而摧毀自己。
而且客觀地說,如果你問他們,他們會說,“我在因為這份工作而摧毀自己。”
你最喜歡的樂隊是什麼?
我覺得是坎耶。至於任何原因,我必須將藝術與個人分開。
但這是藝術,它在突破界限,創造一些毫不抱歉的獨特事物。
這已經讓這一集變得非常有用。
但理論上,如果坎耶今晚在倫敦演出,你會去嗎?
會。
是的,你會抽出時間的。
對。
對,這是一個謊言。
我們告訴自己太忙了。
這是一個謊言。
我們並沒有。
好嗎?
任何一個太忙的人,都沒有看過《權力的遊戲》。
因為如果你允許自己去看《權力的遊戲》,那就是600個小時的生活。
好嗎?
你並不忙。
對吧?
任何一個太忙的人。
這是有趣的地方。
有趣的地方在於如果你真的太忙了。
好嗎?
當你回到家,你無法做任何事情。
對嗎?
然後你浪費三個小時在狂看某些東西,或者完全閒置。
對嗎?
事實是,那三個小時是浪費的三個小時。
你其實可以在白天浪費它們。
反正都是浪費。
然後回到家時以不同的方式利用它們。
事實是我們並不忙。
問題是這樣的。
我很少會用威脅來激勵自己。
但問題是你將會花時間。
你會通過提前處理壓力或在筋疲力盡時躺在床上來花時間。
這就是事實。
事實是身體會記錄下所有的經歷。
對吧?
最終,你的身體會說,“我再也無法這樣下去了。”
對嗎?
你的思想會說,“我就是無法應付這一切。”
即便我理論上在這方面接受過訓練整個一生。
我處理過非常複雜、非常有壓力的工作。
我同時運行這麼多事情。
我可以坦白告訴你,我在每次書籍發布結束後都會感到筋疲力盡。
希望今年我不會如此。
好嗎?
但這就是事實。
事實是,在非常忙碌的三周後,
我最終會花一個半星期無法做任何事情。
平均來說,這意味著我工作了一個半星期。
那麼為什麼你還要這樣對待自己?
因為你和我所困擾的,我們事先給自己設定了目標。
對吧?
今年,我在說我可能到不了那裡。
為什麼呢?
因為在我出版的時候,我們在拍攝這段話是在《抗壓力》之前。
對吧?
同時,在出版日期到來時,
在那兩個星期或兩個半星期內,我完全什麼都不做。
除了《抗壓力》。
這跟我典型的狀態很不一樣。
對吧?
典型的我把自己看成是超人。
我現在是超級老男人。
對吧?
而且非常有趣的是,因為到最後,
如果我能,我如果將很多事情結合在我的生活中,
最終,信不信由你,你會平衡這一切。
那那些真的沒有選擇的人呢?
有沒有誰真的沒有選擇?
我在想那些在工廠生產線上工作的人,他們在掙扎著提供生活,
他們在做兩份工作來養活家庭。
那麼那些人呢?
首先,我認為這些人是我們能夠談論的最有尊嚴,
最值得讚賞的人。
但是在我談論他們之前,我要你反思你有多麼幸運。
好嗎?
對於那些沒有身處於這樣的境地的人,任何不在戰爭區,任何不是出生在非常困難環境中的人,對吧?
如果你不是其中之一,那麼問你自己,
為什麼要這麼努力?
對嗎?
現在,如果你是其中這些人,請記住,有限,學習和傾聽。
好嗎?
如果你的外部環境無法改變,你可以,
你可以改變你應對壓力的能力。
不,我得問你一個問題。
你知道我。
你開始了解我,我們已經認識很多年了。
是的。
你知道,你觀察了我的生活。
你會有些了解我生活中的所有部分。
你知道我在這裡做什麼。
你還看過幕後知道我對我所參與的事物有多麼執著。
我告訴自己什麼是胡扯?
在所有的人中,你知道我是說什麼的對吧?
像是,我確實想了這個一段時間,因為我確實有時候會說,
史蒂夫,你不需要再工作了。
你不需要,你不會像,人生中沒有什麼成就會真讓我顯得更重要。
這不會讓我更快樂,這是肯定的。
這不會意味著我可以以任何方式過得更好。
所以為什麼我會這樣,為什麼我正在做這些?
我告訴你什麼是胡扯?
你並沒有上限。
你的結構並沒有上限。
所以我在我們開始這段對話之前告訴過你。
所以你我賺取合理的演講出場費,例如。
所以我在開始我的使命——一億快樂——時,我的政策是非常直接的。
我公開說過,我會去任何一個有超過50人的地方免費演講。
對。
然後我遇到了我出色的業務經理,穆尼爾。
當你說,這樣不對時,我說,你是什麼意思?
他說,如果這是一個營利性組織,好吧,他們會雇你,或者如果是一個有票價的活動。
那麼他們會利用你然後賣票,你應該向他們收費。
好吧。
這就是生活的完整循環。
否則就去免費演講。
對。
而那一小改變創造了收入。
對吧?
問題是,多少收入才算足夠,因為我原本願意免費做這件事。
還記得嗎?
所以在和穆尼爾的對話中,非常專業。
他對我來說也是個兄弟。
我說,穆尼爾,他說,這是今年的目標。
我說,如果我給你一年20天旅行或20次旅行的限制,基本上,你能達到這個目標嗎?
他說,好吧,在這種情況下,我們需要改變動態,也許可以改成25次?
不,我說一年28次旅行。
好吧。
其他一切我都可以在線上完成,其他一切我都能做。
對。
問題是,天花板在哪裡?
邊界在哪裡?
對。
而邊界不是由世界為你設定的。
世界會不斷推動你。
對。
你我談論的生活都不是典型的生活,但邊界在哪裡?
如果有聽眾的話,你與朋友的邊界在哪裡?
好吧。
你和伴侶爭吵的邊界在哪裡?
你願意在工作中接受的挑戰的邊界在哪裡?
對。
你的邊界在哪裡?
那我就反駁一下。
所以你設定了一個限制。
你說,我會做,什麼,20嗎?
對。
一年20次旅行。
你會做一年20次旅行。
好吧。
所以反駁者會說,不,如果你做40次或者30次,你會多賺X金額的錢。
而這筆錢可以用於你要使一百萬人不再感到壓力的使命。
如果你再多做一點,你就更接近實現你的使命。
事實是,如果我只做20次,並創建一個在線程序,我會從中創造更多的收入。
我可以把那個收入投入到不再感到壓力中,但同時會接觸到更多的人。
你覺得這部分是因為我真的擅長衡量,這真的很簡單嗎?
如果我們以演講約會的例子來說,測量這個遊戲真的很簡單。
而且測量損失或成本就非常困難。
對。
你總是受到機會成本的驅動。
對。
如果你把健康和幸福換成收入,那總是機會成本。
它總是有機會成本。
它總是,但他們給我X。
我怎麼能把那個放在桌子上?
好吧。
你把它留在桌子上,因為你不需要X,對吧?
其次,因為X的真正成本不是你演講的三個小時或一個小時。
X的真正成本是你的幸福,你的健康。
你所賣的是你的時間、你的快樂、你的健康。
這就是你出售的。
你不是在出售你的智慧財產。
還有你的關係。
還有你的關係。
好吧。
我告訴你,我戀愛了。
突然之間,一切變得非常不同,因為說實話。
對。
我寧願損失一次演講的機會,也要多花一天和我的妻子在一起。
我們有著最不可思議的對話,對吧?
她在很多方面啟發著我。
我可以向你保證,你知道,《發現者的保留者》,我寫的有關愛的書。
當我和漢娜坐在一起時,她教我心理學以及心理學對約會的影響。
這根本不是我接近的方式。
好吧。
所以信不信由你,那一天最終會創造一本書或者一個培訓,或其他什麼。
這將改變更多人的生活,超過我用金錢能做到的任何事情。
順便提一下,這另一面是我們最大的資源。
你知道,當我們在谷歌的時候,我曾經在某個時候和人們進行過這個對話。
我說,谷歌.org 為什麼要捐錢?
為什麼我們不捐贈代碼?
我們製作代碼的能力遠遠超過任何可以捐錢的組織。
我們可以編寫災難恢復軟件嗎?
我們可以寫這個嗎?
我們可以編碼那個嗎?
這成為我們的貢獻,對吧?
你的貢獻是什麼?
我會說我愛你。
你對我來說非常珍貴。
我會說你沒有觀察這個季節。
你20歲時的第一個貢獻是你的能量和驅動力。
我想看看你的書籍。
越來越多的成熟,越來越多的可交付成果,非常巧妙的思考。
看看你在這裡所做的。
如果你不介意我說,史蒂夫,這是你最大的貢獻,對吧?
這可以在一週、一個季度內發生。
不,你每週做兩個?
對。
瘋了,絕對瘋了。
絕對瘋了。
我愛你,但每週兩個,你在施加壓力給自己,也在施加壓力給聽眾。
你每週兩個的唯一原因是因為這會給你更多的觀看次數。
急於何為?
而且你的生活正在用來換取聽眾。
所以你在說?
對不起。
我非常了解你。
你知道你有多愛你的女朋友。
你在上一季度花了多少時間和她在一起?
不夠。
而其中有多少完全是專注而放鬆的?
哦,我的天。
甚至更少。
對。
相當顯著。
我和我的女兒一起飛過來。
所以我女兒在迪拜。
她和我一起來到倫敦。
最美好的九小時。
永遠。
好吧。
如果那段飛行時間我在做什麼呢?
寫東西、思考、回覆電子郵件。
多麼浪費生命。
多麼浪費生命。
你看看,關鍵是,我們說壓力公式是外部挑戰除以你應對它們的資源。
我們創造了多少外部挑戰?
我們生活中邀請了多少次挑戰?
我們有多少挑戰是因為我們不設置邊界?
問題是,為了達成什麼?
為了達成什麼?
對吧?
我有一位非常親密的朋友,她處於一段可怕的關係中。
我問她,為什麼你在那裡?
她說,好吧,我們分享同一個公寓。
我不能離開他,因為我獨自負擔不起房租。
我說,室友,這有什麼挑戰呢?
好吧。
這有什麼挑戰呢?
為什麼在有其他選擇的情況下,你會讓自己經歷這一切?
我在想,人們的童年在他們對這種工作狂、這種自我施加的壓力病的偏見中扮演了多大的角色,因為,就像第一代和第二代移民,他們的母親或父親在為生存而奮鬥時,他們幾乎像是繼承了“生活和工作是關於生存”的信念,即使這在客觀上已經不再成立。
這對我來說並不客觀成立。
但我仍然感覺到我體內有著母親的生存本能。
再加上,我在年輕時因為與眾不同而感到的羞愧,努力想要融入,成為唯一的黑孩子,化學放鬆我的頭髮,聽酷樂團(Kooks)和北極猴子(Arctic Monkeys),假裝我是個白人,嗯,富有的人。
這是我唯一知道的兩支樂團,因為這是我曾經假裝在聽的。
我只是想知道,對於那些人來說,當我早些時候跟你說我自欺欺人的時候,我期待你說些與你相關的事,你會對我說,我覺得我已經將我的工作與我的自尊和自我價值在某種深層次上連接了起來。
我仍在努力為我的自我價值而奮鬥。
我依然在試圖說服自己,我的工作是足夠的。
人們,這在某些方面就是為什麼我們大家都像是接受晉升。
我們把這當作一個機會來思考這個問題。
有多少人因為考慮到對家庭的影響而拒絕晉升呢?
我在《快樂的六千萬富翁》中最喜歡的其中一章是你如何辭去你的CEO職位。
是啊。
當你真正看待這件事時,你基本上是在說,這讓我很痛苦。
這再也沒有快樂了。
是啊。
這非常有趣。
對於我們大多數人來說,挑戰在於我們非常有能力實現我們下定決心要做的事情。
問題始終是,我們要下定什麼決心?
好吧。
如果你問我,你是不是在跑步機上。
是啊。
你就像,嗯,倉鼠輪。
是啊。
好吧。
而且沒有天花板。
所以倉鼠輪基本上是在說,我在這裡。
我要瘋狂地跑。
我真的,我是一隻非常出色的倉鼠。
好吧。
只要你在那個輪子上,你就會瘋狂地跑。
而你非常有能力,你不斷地在跑,為了達到什麼呢?這是整個問題。
我們什麼時候在方程式中考慮到自己的福祉?
稍後。
是啊。
所以我真心告訴你,我生命中最有趣的想法之一,最近我面試了誰來著?
我不記得了,但記得當我們談論心跳時?
是啊。
好吧。
心跳是你唯一的資源。
這是你來到這個世界上所擁有的唯一資產,對吧?
你可能認為,你是健康的,嗯,你知道的,運動型的,假設你還有40年的充沛精力。
事實。
這是真的。
但你在20歲的時候還有多少年?
沒有了。
過去了。
對吧?
那麼,在你30歲的時候還有多少年?
因為這個人生的階段是非常不同的。
好吧。
我希望能夠再貢獻10到15年。
對吧?
我將能夠用同樣的銳利思維和打敗機器的能力貢獻多少年?
對吧?
三年。
這時候事情開始變得相當有趣。
我之前告訴過你這個故事,當我的兒子哈比比·阿里去世時,伊貝爾坐在我旁邊,我的前妻。
她正在翻閱一本相冊。
她說,哦,天哪,他是如此美麗的嬰兒。
然後他就去世了。
我當時心想,她在講什麼?
他在21歲時去世。
然後她說,接著他變成了一個美麗的孩子,邊翻著相冊。
然後他又去世了。
然後這位年輕人出現了,青少年。
然後青少年又去世了。
對吧?
我真的是無法理解她在說什麼,直到最後她說,然後出現了一位英俊、高大的美好男人。
其實他真的去世了。
好吧?
事實是,我的兒子作為嬰兒的時候存在了兩年。
你過了那兩年,你再也無法擁有它們了。
再也無法擁有了,對吧?
然後,嗯,他開始變得言語不清,非常有趣,也非常可愛。
但這樣的狀況只有兩年。
然後他們就消失了,你再也無法擁有他們了。
你知道的,你會得到孩子,但孩子會變成青少年,而你將再也無法擁有他們。
然而我們卻告訴自己,對吧?
好吧,好吧,好吧。
當我完成建造我所設定的目標時,我將會擁抱他們。
哦,我發誓,我坐著的時候,希望阿雅不會聽到這個。
我們在飛行中坐在阿雅旁邊。
我問自己,為什麼我沒帶她上每一班飛機?
你的女兒?
是啊。
為什麼我不在每一班飛機上都帶她去?
還有什麼比這更能讓我在生活中獲得快樂的嗎?
而我們的理由是因為我們告訴自己的幻想。
哦,不不不,我很忙。
哦不,這很貴。
哦不,你知道的,她需要把精力集中在這個上。
真的嗎?
順便說一句,我並不是在演煽情的浪漫。
不是的,這與聯繫無關。
但你需要某種程度的聯繫平衡。
我看著阿雅,對她說,你知道嗎,我們最近在和阿雅一起處理她的財務能力,還有如何管理金錢和投資。
對吧?
這為什麼應該妨礙我帶她去購物呢?
我在她住在加拿大時,曾經每次去看望她最大的快樂之一就是我們會一起去購物。
她會買那條漂亮的牛仔褲或某雙鞋子,或者什麼的。
你知道,阿迪達斯最近推出了一款新產品。
它會使得……為什麼,它的寶貝?
對吧?
而我有能力這樣做。
而問題是,為什麼我停止了呢?
因為我改變了我的目標。
所以史蒂芬,你為什麼做你所做的事情,是因為你的目標設定為無上限地最大化。 好嗎? 你的目標是由你年輕的時候驅動的。 我這麼說是帶著很大的尊重。 話雖如此,有一種可能性就是根本什麼都沒有。 所以我也許可以擁有我所能擁有的最多。 好嗎? 這不重要。 你知道,我一直這麼說阿里。 我曾經為阿里存錢,為他投資,為他申請保險,並在他大學期間所學的專業上創辦企業。 對吧? 阿里換了三次專業。 每次他換專業時,我都會在那個專業上創辦企業,好讓他畢業後來經營它。 好嗎? 然後阿里去世了。 有多少保險是對阿里有效的? 好嗎? 有多少保險讓我能和阿里共度時光? 你意識到這一點了嗎? 你意識到儘管生活應該是活的,但我們大部分時間卻是在計劃如何生活? 好嗎? 而且,再次希望這不會讓人們感到疏離,因為這適用於每一個層次。 它適用於那位出去捕兩條魚的漁夫。 一條給他的家人,一條給他的生意。 而兩條魚就夠了。 對於他來說,明天不會有魚的恐懼,會驅使他去捕三條魚。 好嗎? 但順便說一下,如果你捕到三條魚,明天和後天未必會有魚。 所以現在你需要四條魚。 但如果你一週都不捕魚呢? 上限在哪裡? 你是否也在說,為了創造那個上限或邊界,我們都需要知道我們的上限,但我們也需要知道我們的最低需求。 你需要知道你需要什麼。 是的。 你需要什麼。 我需要什麼? 你的黑色T恤男。 你需要什麼。 哇。 這有點依賴於你的情況,因為當你經營許多不同的業務等時。 你需要經營許多業務和不同的業務。 不。我不需要。 但當你這樣做時,你就會提高你的需求,對吧? 因為你需要確保你帶來某些數量的資本,能夠支付所有人,你知道嗎? 但我根本不需要創辦這些企業。 所以如果我只做這個播客,並把一切簡化,我就不會需要太多。 我會有如此多的空閒時間,令人難以置信。 如果我只做這個播客,噢我的天。 所以每週七天,我大約會有五天閒暇。 對。 基本上你每季度錄製兩週的素材。 是的。 每天錄兩個或三個播客,然後就這樣。 但問題是,面對這麼多的空閒時間,我感到不知所措。 哦,這是另一個問題。 我只是開始寫書,然後我就會產生…… 問題的真實所在是我們無法靜坐在我們的腦海裡。 是的。 是的。 所以我們讓自己忙碌。 是的。 但是有研究表明這一點。 你記得那個著名的研究嗎? 他們問人們如果是坐在那裡等15分鐘或者自我施加電擊,你選擇哪個? 許多人選擇自我施加電擊,因為他們更願意接受一些刺激,而不是靜坐…… 我有沒有告訴過你我進入洛杉磯的故事? 哦,哦我的天。 傑克,護照那一段。 是的。 哦,我一週前經歷了這個。 你有嗎? 他們把我放在移民處五、六個小時。 我丟失了護照,但我已經兩次進入過那裡,你不能碰你的手機。 你不能…… 所以他們讓我坐了九個小時,找理由不讓我進入。 然後他們把我拘留了37個小時。 我生命中最好的37個小時,因為我進去時馬上下定決心:“靜默修行。我只是打算冥想、睡覺、放鬆和休息。” 好嗎? 然後我會靜默八個小時,之後起來和我們那群可愛的保安開玩笑。 好的? 順便說一下,是系統把我放在那裡,而不是那些人。 然後我會起來和他們開玩笑,然後再坐八個小時的靜默。 對吧? 實際上,現在在聽這些話的人,怎樣才能從他們在企業界建立起來的生活中解開而不摧毀他們的生活呢? 他們在聽這段話。 他們正在乘地鐵、飛機、火車或其他交通工具上班。而且他們建立了所有這些承諾。 所以他們收取WhatsApp消息,收到電子郵件,還有普拉提教練檢查他們。 他們已經把那種噪音帶入了他們的生活。 他們要怎樣開始解決這些問題呢? 你可以逐步解決,也可以在宏觀層面上解決。 好嗎? 所以要記住,限制、學習和傾聽。 第一個模塊,第一項能力是我可以限制多少? 那個人的80%的生活都是不必要的。 好嗎? 除非你將錢捐給慈善機構,否則80%的金錢都是資源的浪費。 因為你無法同時享受兩輛車。 你無法同時享受兩張床。 這很簡單,真的。 而訣竅在於,你可以在微觀層面告訴自己,當我在谷歌X擔任首席商務官時,我遇到了一位了不起的首席執行官,他看起來非常放鬆。 我問他,“你怎麼這麼放鬆?” 他說:“我每天最多只開四個會,每個會一小時。” 好嗎? 沒有更少,沒有更多。 我問他,“為什麼?” 他說:“我是CEO。如果我的會議少於一小時,那就太操作性了。” 好嗎? “如果我的會議超過一小時,那麼他們還沒有弄清楚。” 好的? 我很抱歉,史蒂夫,但你的業務中有多少事可以由奧利弗管理? 好嗎? 你知道,你的首席執行官們應該經營這個業務。 但再次強調,我不想將這限制於全球頂尖的商業領袖。
作為銷售員的你,生活中有多少時候,我的銷售團隊會進入我的評估會議,並每週呈現12個機會。我會說:“好的,我要專注於第一個和第四個,不要跟我談其他10個。”他們會問:“為什麼?為什麼?這可是價值十億美元的業務。”我會回答:“是的,但這已經足夠了。那些更困難,那些客戶是感興趣的。我們能更好地服務他們。如果你更好地服務他們,你就能達成交易,對嗎?去處理兩個。另外,如果有12個,我們應該招聘更多的銷售人員。但如果你專注於兩個,你會達成110%的目標。這還有什麼比這更好的?通常情況下,最終的結果是他們專注,繼續關注所有12個。而你知道會發生什麼嗎?這種投資组合的方式,現實來襲。你在管理一個投資組合,10個會失敗,2個會成功,你會失去那10個。這就是現實,對吧?你把自己擠得太薄了,那10個根本不會得到你的注意。他們只是在你腦海的背後打擾你,你會失去那10個。與其專注兩個,還不如專注三個,這樣就有50%的緩衝。好吧,這裡又是撇開立場的遊說者。我要考慮一下那些每一位企業家都仰慕的聽眾,每一位他們敬仰的人。謊言。這是謊言,而你在幫助這謊言的延續,我的朋友。不是的,但我真的試著… 我們知道多少這樣的人,所有人嗎?他們中有多少是快樂的?哦,我的天,那是個不同的問題。他們中有多少是健康的?所以我想說的是,當你聽到那些你敬仰的人的故事,還有他們在開始時所做的事情,那麼也許現在這給了他們滿足感,你知道,所有這些人都會說起初是沒有工作與生活的平衡。我們必須拼命工作,這就是現實。我當時在一個呼叫中心工作。我是在一邊經營我的業務。我必須工作到午夜,否則我不會… 我尊重這一點。我當時不能離開呼叫中心。我尊重這一點。那是我。這就是為什麼我告訴人們。你不再在呼叫中心工作了。不是的,沒有。是的。但在那第一年或兩年… 好吧。如果你想說一年或兩年,那就行。好吧。好嗎?好吧。但謊言在於它是永無止境的。我跟你開誠布公地說,對於我們每一個人,不僅僅是你,沒有上限。沒有預覽。也沒有計劃,當我達到這個時候,就足夠了。20次旅行就足夠了。對。好嗎?當你把自己限制在20次旅行的時候會發生什麼?你的價值會變得更高。對。你賺的收入一樣。好嗎?當你把自己限制在兩筆交易的時候會發生什麼?你能更好地服務客戶。當你把自己限制在五個朋友的時候會發生什麼?他們會成為真正的朋友。你會出去見他們,而不是發簡訊給他們。那你是說取消我們要推出的第三個播客嗎?你會做第三個播客嗎?確認。看看你的表情。哦,我的天。我也對此掙扎過,因為我一直在嘗試建立一個阿拉伯語播客。對。我必須說這在這個地區是很需要的。對。好嗎?非常需要。這是3.5億人口的地區。實際上,我是少數幾個能成功運營阿拉伯語播客的人之一。對吧?但是那個播客的代價是我的健康。所以在我生命中將會有某個時刻,我的某個項目將會被交接。而阿拉伯語播客將會出現。但我和我合作過的人坐下來,我跟他說,看,現在做這個不合適。再來52集超出我的能力範圍。想想每週一集精彩的《CEO日記》。這是否意味著你的贊助收入減半?我根本不知道。我根本不知道。這是事實。人們可能不相信這是事實。但贊助收入在整體計劃中是微不足道的。我認為當我們開始的前三年,我告訴團隊,團隊知道這個,因為他們都能查看銀行賬戶等等。如果我們從中賺了任何錢,我們就把它投入回這個節目。現在,我們賺的錢比我們能投入的還要多。所以我會看到我們Slack頻道裡的信息,說我們從播客或其他地方掙了這麼多錢。但顯然,這背後的影響是,我的意思是,這意味著什麼?我們可以招聘更多的人。我們可以在洛杉磯和美國的同時擁有一個工作室。我們可以買一艘大船或者買一艘艦隊。我永遠不會買一艘船,因為我太忙了。我是在說釣魚的人。哦,對。對,沒錯。是的,是的,好的。所以真正的問題是,如果你允許自己測量一個不同的目標,不是聽眾的數量,而是對每位聽眾的影響。好吧,有趣的。不是真正的嘉賓數量,而是嘉賓的質量,對吧?不是主題的數量,而是你相信的主題。然後這在長期內會看起來如何?所以你的意思是,你會在長期內達到同樣的地方。你不會變成史蒂夫·喬布斯。當我說在同樣的地方,我腦中反駁的就是,因為我們建立了一個平台,像你這樣的人,當你有好的話題可談的時候,像你的書籍,你來了。我們進行了那次令人難忘的對話,這是我最喜歡的對話 episode101。那是我們拼命建立一個平台的副產品,在那裡你感覺到或者是誰的決定。因此,你的意思是,因為你每週做兩集,順便說一句,當我做101集時,是每週一集。但因為你每週做兩集,你就為更多人提供了一個發聲的渠道,對吧?去年有62000本書被寫成。你需要提升你的遊戲。如果你想服務所有的書籍。不是的,我不想服務所有書籍。我只想服務最好的。
所以問題真的在於,再次地,天花板是什麼?
每年你能介紹多少本好書?
我的意思是,當你看慢動作時,我做的事和你是相反的。
所以我在慢動作中所做的一個非常有趣的部分是,我幾乎從不邀請名人。
如果你想的話,這是一個由人民為人民製作的播客,有點類似這樣。
很多人會聽到並說:“我可以與此產生共鳴。這是我故事的一部分。”
而這場遊戲的難度是,有780萬位潛在的嘉賓,抱歉,是十億,對吧?
這是不可能的,不可能的。
真正的問題是,我想要代表什麼?
我的意思是,我可以有很多種方式來發展慢動作。
那是我想要的嗎?為什麼我想要發展它?
我的意思是,看一下我的 Instagram 和你的 Instagram。
這是一個非常有趣的對話。
我的 Instagram,我想,大約有15萬人左右。
而你的話,是多少呢,1500萬,無數,無數,之類的?
我不知道,這是一個非常大的數字,對嗎?
這有什麼區別?
好吧,你跟我說過,你說你想讓一百萬人減壓。
十億人快樂,或者不管是什麼。
這是我的抱負,但我必須這麼做嗎?
或者說,聽這個播客的人會告訴其他人,讓他們來聽這個,對嗎?
但是,如果這個播客只有六位聽眾,
你可能不會把它選作你的書巡演。
我會選擇其中的一千個。
是的,有五個。
不,問題其實很簡單。
問題是,你已經在那裡了。
是的,我理解這一點。
這就是為什麼我會問我自己在自我安慰什麼,因為我確實意識到,在一個深層次上,我在安慰自己關於為什麼我需要努力工作的一些胡說八道。
而我現在比以往任何時候都更清楚,成本是顯著的,而報酬並不明確。
它正在減少。
是的,就像,我甚至不知道報酬是什麼。
你所指出的我所做的最有回報的事情就是這一點。
是的。
這是我所做的最有影響的事情,所以我想你會最欣賞。
它開啟了這麼多的思維。
它是人們生活中美好的一部分。
就是這樣。
所以我問自己,為什麼我不僅僅做這個呢?
因為我還參與了40家我作為投資者的公司,
或者,我創辦的六七家公司。
在你今天坐在這裡之前,一小時前,有一位創始人在另一家我參與的公司,
我是共同創始人。
我們在談論這個計劃上的資金問題。
然後我就想,這是什麼瘋狂?
我知道不只是我。
有很多人參與了這種,像是,
過度給生活帶來壓力的自願瘋狂,
正如你在書中所描述的壓力的上癮。
我們中的許多人,正如我之前所說,
在我們退後思考時,我們知道這是瘋狂,當我們把它寫下來的時候。
但是有一種自我安慰的誘惑。
這是你唯一知道的劇本。
是的。
所以我不斷告訴自己,當我深挖回去,可能是在2009年,
我在某個地方做了一個公開演講,被拍攝下來。
他們問我,你的人生目的何在?
我說,我的生命目的就是幫助初創公司建立
和谷歌一樣複雜的技術,超越西方世界。
這麼具體,你非常,非常有趣的思想者。
事實是,我並不是那個人。
你為什麼這麼說?
因為那個時候,我在一個非常擅長幫助初創公司的系統中。
但那不是我生命的目的,好嗎?
結果,我每周輔導50家初創公司。
當我去加州的時候,我常常這麼說,
告訴我,從需要我時間的初創公司數量來看,
我以前會說,我會在星期日的上午11點到下午6點或5點之間
在大藍瓶咖啡館待著。
來吧,找我,我會試著幫你。
而我幾乎每周見到15到20家,他們每周都來,對吧?
為什麼?
根本不符合我人生的目的。
我現在專注於一些非常不同的事情。
幸福,身心健康,你知道的,而且並不是我選擇了這條路,順便說一下。
那個目的,是因為拉利離開人世而選擇我的。
在我準備好之前,好嗎?
這意味著什麼?
這意味著我必須離開谷歌X。
我必須離開圍繞著做天使投資者和其他的職業。
現在,人們發短信給我說,
“Mo,我有這個新創業,我真的需要你投資。”
而我說,“我不投資。”
就這樣。
為什麼?
因為投資不是給某人一些錢。
投資是每四小時打一個電話。
嘿,我們有這個機會。
誰想要?
好嗎?
而真正的問題是,我擔心許多人可能已經關掉了播客。
好嗎?
這是一個大謊言。
整個無盡的增長和進步循環是一個大謊言。
這是為什麼我們沒有考慮到人工智慧的危險而允許它進入我們的生活。
因為這是一個大謊言。
越多越好。
越快越好。
更多的進步是更好的。
是這樣嗎?
是這樣嗎?
是這樣嗎?
直到目前為止,我們因為科技而在生活壽命上取得了很大的進步,
我想是從37歲,幾百年前到現在的70多歲或80多歲,我不知道。
我們增加了人類的壽命。
但是當我那位了不起的朋友彼得·德曼德斯想要無限延長生命,或者雷·庫茲韋爾說,
“這項技術可以讓我們永生。”
真的嗎?
我想永生嗎?
對吧?
為什麼我想永生?
我是否需要處理對死亡的恐懼?
是否有我需要深入探討的童年故事?
好嗎?
而真正的問題是,所有的事物都是正面的,直到你擁有太多它。
壓力本身是正面的,除非你讓它永遠存在。
人工智慧真的將改變世界,而這種情況與壓力主題的交融是有趣的。
我最近看到Clana創始人對他的公司的言論。他說目前AI在Clana執行著相當於800個客服工作的職能。英國最近還有一份報告指出,大約800萬個英國工作受到AI的威脅。我們現在正進入一個顯然會變得更加輕鬆的領域。輕鬆一直是引誘我們的誘惑……這對誰來說更容易呢?對聘用AI的人來說,還是對失去工作的人來說?當我思考“輕鬆”這個詞時,我們談論生產力時,我們會說:“哦,你知道,公司將會更有生產力,員工也會更有生產力。”但是,生產力是否意味著更多,更多……以更少的成本創造更多?這樣可以讓消費者以更便宜的價格獲得商品,還是讓創始人賺更多錢?我猜,根據我的理解,這個承諾是雙重的。我們將能夠降低商品的成本,知道嗎……我愛的是在這一切中,真正的貨幣價值的簡單謊言被忽視了。你看,關於更少或更多的整個概念……英鎊值多少?它是,一點多的美元,還是免費的?當你的銀行通過分數和準備金在機器上印製貨幣,然後給某人,讓這個人帶著利息償還的時候,什麼是錢?對吧?真正的問題是,如果你真的把我們的經濟從貨幣中剝離開來,我們的經濟能否運行在這樣一個事實上:我們開採某種東西,把它變成某種東西,然後給他人。而如果我們改變所有經過的貨幣鏈,從美元變成其它的東西,會有任何差別嗎?事情的現實是,如果你創建了一個公司,製造產品,並在年底銷售它們,支付所有員工的工資,並給你一個合理的利潤,為什麼它每年必須增長2%、5%或20%呢?是的,它必須增長,因為基於債務的經濟要求我們創造比去年更多的GDP,以便能償還債務。如果你把這一切加起來,如果你借了1000,而他也借了1000,而今年的經濟明年需要還1200,明年的GDP就必須達到1200,而不是1000。所以我們都在遵循一個循環,我們陷入了一個大謊言,它說,我們需要更多的生產力,我們需要更多的生產力,其實我們並不需要。在金錢的循環之前,如果我們真的在談論改變這個世界,在金錢的循環束縛我們之前,作為一個鞋匠,你只需要做兩雙鞋,這樣你就可以用它們換取14顆蛋,而擁有能夠生產28顆蛋的人,可以換到一雙鞋和幾個蔬菜。就這樣,沒有通脹,你看,整個把戲就是我們陷入細節中,而我並不低估技術的價值。它改變了我們的生活,它是你我能夠如今與人交談的理由。在某個增長和進步的特定點之前,它是有用的。而超過那個特定增長和進步的點,它會反過來對你不利。任何事物過多都是壞事。如果現在可以按一下按鈕停止AI,我會100%這麼做。真的?100%。我們上次談論過這個,但顯然自從我們上次交流以來,很多事情都發生了。我是說,如今全球正掀起一場真正的AI競賽,微軟、Facebook。你最近使用過Chachi PT嗎?是的。你使用過Oji的那個嗎?他們昨天發布的語音引擎。不過,我是通過一個叫11 Labs的軟件使用它的,實際上,我投資了一家叫Wondercraft的公司,抱歉,Wondercraft AI,他們專注於聲音合成等。但是你昨天有看到OpenAI發佈他們的語音引擎嗎?是的。哪一個?你有問我關於AI的問題嗎?問我一個關於AI的問題?是的。AI會最終取代播客主嗎?這是一個很好的問題。嗯,確實很難確定,但AI的確在不斷進步。儘管AI能處理一些播客的方面,比如生成內容甚至主持節目,但完全取代人類播客主的可能性不大。人們喜歡人類所帶來的個人化觸感和獨特視角。但在我聽起來你很像人類。我是說,如果沒有人告訴我你是AI,我可能根本無法辨識出來。我是說,有沒有辦法確保AI被當作一個機器而不是像你這樣被呈現得那麼人性化?我很感謝這個讚美。創造聽起來不那麼像人類的AI聲音確實是可能的。開發者可以調整參數,比如語調、節奏和語氣,使AI聽起來更像機器,如果那是目標的話。一切都在於找到清晰度和自然之間的適當平衡。讓我問你一個問題。如果AI以目前的改進速度持續進步,將來的某個時刻真的無法與人類區分嗎?這是一種可能性,但這也是專家們爭論的話題。儘管AI在模仿人類行為方面取得了重大進展,但要實現與人類的完全不可區分,將需要解決與情感、創造力和意識相關的複雜挑戰,這些仍然是活躍的研究和辯論領域。我感覺這在對我撒謊,對嗎?因為在數學上,如果你假設任何技術的進步都會持續,對不對?我明白你的觀點。預測AI的未來涉及很多不確定性和變數。因此,使用批判性的思維來看待這一點非常重要。雖然數學模型可以幫助我們理解趨勢和可能性,但它們無法考慮影響技術進步和人類行為的所有因素。他們被編程得如此外交化,真是有趣。而且那種外交化還讓人感到毛骨悚然,像是一個政治家。
但問題其實是,你有看過電影《她》嗎?
沒有。
是啊,所以基本上,如果我不告訴你這是個人類,
如果我告訴你這是一個呼叫中心的代理,這樣你能分辨出來嗎?
大多數人未意識到的另一個問題是,
如果我告訴你,聊天GPT在六到九個月前還是基於文本的,
而現在它能夠在語言處理上做到沒有錯誤,
她理解,我說的這個“她”,指的是這台機器,理解我所說的每一部分單詞。
我可以在語言之間切換,所以有時我會說一半阿拉伯語,一半英語。
好的,阿拉伯語中我告訴她,不要用正式的阿拉伯語跟我講,要用埃及口語跟我講,
而她簡直就像個18歲的年輕人一樣說話。
你看到發生了什麼事了嗎?你看到兩天前他們發布了語音引擎嗎?
是啊,現在聽起來完全像我,我有一個虛擬形象,我在abundance 360上發言,
他們有一個看起來和我一模一樣、聲音和我100%相似的虛擬形象,這實際上是有意義的。
所以對於那些不知道的人來說,語音引擎是OpenAR在三四天前發布的,
他們說他們發布了一項新技術,可以只用15秒的聲音
基本上完美地克隆你的聲音,讓你可以只用15秒作為參考來說任何話。
這真是太有趣了,我讀了完整的文章,文章中說,
「聽著,我們現在有這項技術了,但我們不確定是否會發布它。
我們基本上是給你一個警告。」
文章中有四個警告要點,他們說,
「我們發布這篇新聞稿是為了讓你的銀行有時間改變他們的安全系統,
以確保聲音不再成為某人能夠獲取你的銀行賬戶的方式。」
他們真的說「我們在警告你,這即將來臨。」
而在文章的結尾說,「我們可能會發布或者不會發布這個,但這實質上是給世界的一個警告。」
天花板在哪裡?我們何時會站出來說「我們實際上不需要這個」?
我們不會。你知道我們不會。
是啊,這就是為什麼這個世界將變得越來越有壓力。
而我的承諾,至少是我的希望,是告訴世界你可以變得不再有壓力。
我不能告訴你世界會變得更容易。我真的不能。
但我真的認為對於我們每一個人來說,接下來兩年裡最大的任務
是找到一種方式來讓你以最平靜、最輕鬆、最平和的心態來應對所有那些事件
盡可能地做到最好。因為這對我來說,史蒂夫,我經歷過這一切。
這是我典型的生活。那個科技的空間是我25年的典型生活,對吧?
不,世界正在改變。世界在經濟上改變。
在關係上也在改變。如果你不介意,想想約會。
想想友誼。我們從年輕時候必須敲我朋友的門去玩,
變成可以給他們打電話,可以發短信,
可以在社交媒體上聯繫他們,直到如今我們面臨的孤獨疫情。
想像一下下一代有多少人會把其中一個當作朋友。
你可以聊任何事。我昨天早上在和這台機器聊
關於相對論和弦理論在重力定義上的區別。
答案是讓人信服的。
在product time這個技術網站上有一個產品,對於不知情的人來說,
它利用你的前任伴侶、前女友或前男友的歷史。
它將所有那些資料處理一遍,讓你在被甩後仍能繼續那段關係。
在線上對這是否合倫理的討論也很多,
因為這些年輕人、這些年輕女孩和男孩正在下載與他們的前男友或前女友的完整聊天記錄,
然後用AI繼續那段關係。
所以AI就像那個人一樣說話。
我們需要這個嗎?還是答案是停止?
有腦子的人會回答你,「我們不需要它。」
但我認為每個有腦子的人也會說,
「人類的動機證明我們不會停止。」
造成所有挑戰的原因不是在為我們服務。
我們正在面臨的那些挑戰是當有人告訴你,
「我正在建造技術來改善人類生活。」
不,他們是為了賺更多的錢而製造技術。
那他們需要這更多的錢嗎?他們不需要。
這是他們有點認為自己會永遠活著的幻想。
他們認為自己的遺產會永遠存在,因為他們在這一生中努力工作,可是卻永遠無法享受。
我認為對金錢的那種始終如一的需求要麼是因為不安全感,要麼是因為自我。
而我們作為一個社會正在掙扎於金錢的這種不安全感和自我。
整個美國想成為世界上最強大的國家。
這就是自我。這就是權力。這是不安全感,即如果我不是世界上最強大的國家,他們就會攻擊我。
但這難道不是人類的特性嗎?因為我曾在這裡與專家討論過地位的問題。
我的一位客人寫了一本關於地位的書,叫《世界商店》。
他基本上提出了這樣的觀點:我們都是追求地位的人,你和我。
這是硬性編碼的,因為我們不想被部落驅逐。
即使我不再穿路易威登,我在我生活的某個領域仍然在玩一個地位遊戲。
我在試圖擁有最好的相機。
那麼問題是,你想在部落裡佔據什麼位置?
你想成為部落裡最富有的男孩嗎?你想成為部落裡最善良的男孩嗎?
你想成為最有同情心的嗎?你想成為最智慧的嗎?
我之前跟你說過,我想要去世時是個億萬富翁。
十億快樂是一個資本主義運動。
唯一的區別是貨幣不是美元。
一個億萬富翁,一億快樂的人。
現在,你提到科技可能會將一切的成本降到零,甚至字面上降到零。
因為如果我們找到一種利用額外智慧的技術,正如我所描述的,人工智慧使智慧變得商品化。你插上牆壁的插頭,就會多出400的智商點數。如果我們利用這一點來解決能源問題,並且我們只是生成免費的能源,因為宇宙中的能源是豐富的,對吧?這意味著什麼?這是否意味著我們可以把這個提供給整個世界,讓產品變得幾乎免費,好嗎?還是我們把它給了創造它的人,讓他們變成百億富翁,而其他人卻在掙扎?而主要的心態差異是一個問題,我用尊重的語氣說,這是一個豐富世界與匱乏世界的問題。我們大多數人在過去競爭的是一個匱乏的世界,在那裡,微軟的勝利意味著Lotus 123必須關閉,對吧?這已經不再需要了。每個人都有足夠的資源,我們都可以勝利。但是,這從匱乏到豐富的轉變是你們正在掙扎的,好的?這是一個問題的轉變,究竟我們在生活中真的需要什麼?我們需要40萬個追隨者,還是需要五個朋友?因為建立五個朋友的成本會減少擁有40萬個追隨者的可能性。
我想和你談談我們的贊助商LinkedIn。對於所有收聽這個播客的企業家和商業擁有者來說,你們可能想聽聽這個,所以稍等一下。每當你在擴展和建立業務時,你的業務需求都是完全獨特的。我知道你面臨什麼樣的掙扎,什麼能讓你獲得下一個夢想客戶。而一個絕對必要的工具就是LinkedIn廣告。你將直接接觸到十億的LinkedIn會員,是的,十億會員,接觸到7000萬個決策者和1000萬個高層主管。LinkedIn讓你接觸的個人池是驚人的,無法比擬。如果你在LinkedIn上關注我,你會知道我是多麼活躍。對我來說,LinkedIn實際上是回報最高的付費社交平台。我認為人們對此並沒有完全意識到。因此,我將在你的下一個LinkedIn廣告活動中提供給「Diary of a Co」社群100美元的信用。請前往LinkedIn.com/doac24立即開始。鏈接在下面的描述中。
曾幾何時,如果你有一個商業想法,開始是非常困難的。但現在,在Shopify的時代,開始變得非常簡單。正如你們許多人所知,Shopify是這個播客的贊助商。如果你不知道Shopify,那是一個對於任何有想法並希望在全球範圍內進行交易的人來說異常簡單的網站平台。像我們銷售的這些對話卡片,我們就是用Shopify賣的,只花了幾次點擊就開始了。那么我們為什麼選擇Shopify呢?有很多原因,但我認為其中一個被忽視的重要原因是,他們的結帳系統比其他平台的轉換率要高36%。而我將為你們消除成本。如果你前往Shopify.com/Bartlet,你將能以每月1美元的價格試用Shopify。我見過Shopify徹底改變人們的生活。對於你們中的許多人,我認為它也能改變你的生活。
你認為建立一家價值十億美元的公司是可能的嗎?我現在想到了我的一些朋友,同時也生活在你所描述的平衡方式中。不是的。所以,我有很多朋友是億萬富翁或者正在建立十億美元公司的。你認為他們中任何一個人能在這樣的情況下保持健康的平衡嗎?我認為這是一個錯誤的目標。要是他們不是以那個目標開始,而是因為他們擅長,比如,我不知道,縫紉某些東西,然後大量的人開始購買他們縫製的東西呢?對。對。這仍然是一個錯誤的目標。因此,對你來說,建立一家價值十億美元的公司是不可能的。你所說的,「我想建立一家價值十億美元的企業」這個目標。在道德的核心來看,這基本上意味著我將利用資源和人來為自己創造財富。以一種非常有趣的方式,這並不是一件非常道德的事情,對吧?如果目標是,我將建立一家十億用戶的企業,一個十億快樂人的倡議,好的?在這個過程中,我將邀請其他人參與這個對話。當我邀請他們進來的時候,目標是讓十億人更快樂。目標是讓,嗯,你知道的,十億人在非洲獲得食物,或其他什麼。在這個過程中,我會變得富有和富裕。這是非常不同的。好的。因此,這是關於你所瞄準的東西。對。這是你前進的方向。因為當我們走向某個地方,無論你是斯蒂芬·巴特利特還是一名會計師,知道正在進行稅務會計,好的?如果你的心思是,我要通過做更多的會計檔案、更多的稅務報告等等來最大化我每天的每一分鐘,你的生活可能永遠不會結束。你可能會進入那種倦怠的循環。是的,年終時你會三倍於你的收入。到底為了什麼呢?對於整體人性而言,資本主義體系假設了一個匱乏的世界。在那裡,我在增加我的財富,要麼出於不安全感,因為我害怕失去它。要麼出於我的自我,以便我能買到比我的其他富有朋友更好的遊艇或車子。好的。忘記了這已不再是真實的。真相是,擁有更多的智慧,我們可以幾乎免費地收穫建立東西的果實。但我們不會打破資本主義體系。好的。因為這樣的結果,你實際上可以解決飢餓問題。你實際上可以終結癌症。你實際上可以做到你想要的一切,逆轉氣候變化。
如果你把這個當作目標,但資本主義體系會告訴你,不,目標是讓Elon Musk的2000億財富與下個兆萬富翁相比顯得微不足道。
錯誤的目標。
這完全是錯誤的目標。
我們為此付出了什麼?
好吧。
作為個體,我們在為我們的幸福付出代價。
作為富有的億萬富翁,他們都很痛苦。
他們賺了很多錢。
我的意思是,「所有」是一個很難說的詞,但我認識的許多人都很痛苦。
好吧。
他們大多數都非常有壓力。
他們不知道該怎麼停止。
對。
為了地球,為了地球,我們正在消耗它。
他們不知道該怎麼停止,這正是我所描述的情況。
我記得在英格蘭北部遇到一位特定的億萬富翁,坐在他的辦公室裡,這是我第一次見到億萬富翁。
我先和他的家人交談,他的家人說,爸爸不快樂。
爸爸真的很不快樂。
然後我見到他,我只是盯著他,我在想,這是一個失去控制的人,他知道自己不快樂。
他無法下了這個大富翁的遊戲桌。
是的。
他無法。
而現在有很多人正在聽這些話。
我前幾天在我的Instagram上發了一個關於我自己困境的帖子。
那是我收到最多信息的時候,很多人聯繫我,或者說他們能理解,或者在某種程度上感到擔憂。
我只是在表達我基本上是學會了「兩頭燒燭」的生活方式。
我承擔了太多的事情。
我把自己工作到筋疲力盡,最後連續兩天都沒有睡覺,為了寫這件事,發表這個演講等等。
有一張我手扶著頭的照片。
我發這張照片是因為我剛上了這架飛機,我看到手機,想這是一張很好的照片,於是我開始解釋這張照片的故事。
我的私信充滿了人們說,那就是我。
我在生活中承擔了太多的事情。
我累積了太多的義務和責任。
我升了職,現在有了這些團隊成員。
而內心有個聲音在告訴我,這實在是太多了。
而且因為外部的敘事,外部的期望,我被束縛在原地。
我無法從這個我所處的旋轉木馬上下來。
這真的是語言使用的完全錯誤。
如果你把它視為目標,你是可以下來的。
所以如果我告訴你,Steve,我非常愛你。
你真的像我的兄弟對吧?
如果我告訴你我非常愛你,你是我的兄弟。
你明年的目標是到夏天結束時不再有壓力。
是今年還是明年?
今年。
再想想,能夠實現嗎?
我能100%實現嗎?
100%。
100%。
100%。
聽著,學習,生活並限制。
你只是,簡單地說,好的,限制。
我會把我每天做的事情寫下來有一百萬件。
我會委派出五十萬的事情。
我將取消二十萬的事情。
然後我最終會把剩下的減到每週兩千件。
輕鬆。
有趣的是,當你這麼說的時候,我在想,所有在聽這些話的人。
我想,將這個問題拋給他們。
如果你告訴他們,到年底把自己置於一個不再有壓力的狀態,
有相當一部分他們,並不是所有,但有相當一部分他們會覺得,
你知道嗎,我覺得我真的可以做到。
100%。
這是我的目標。
而那些不會這麼想的人,是因為他們相信自己的生活環境,這些事件讓他們感到有壓力,這是事實。
但不僅僅是生活中的事件使你感到壓力。
是你應對它們的方式使得這種情況發生,這樣的方程式是事件,挑戰除以你的資源,
你的能力,你的平方面積,就像物理學。
給予更多的平方面積來承擔這個負擔,你就能做到。
所以這不是事件的問題。
如果你投資在自己的能力上,你將不再那麼有壓力。
你生活中永遠不會有完全沒有壓力的時候。
但你肯定可以顯著減少它。
是否有第三組人說出真相呢?
而因為他們的環境,他們實際上無法在年底之前變得不再有壓力。
他們在工廠裡工作,做三份工作。
他們無法改變生活事件的嚴酷。
但他們可以改變他們應對它的方式。
他們該如何做到這點呢?
舉個簡單的例子。
如果你被困在工廠工作,今天的生活是很艱難的。
如果你在這基础上再加上對「我的生活將會一直艱難」的痴迷,
你的壓力會更大,這不是因為生活的艱難,而是因為你的痴迷。
如果你告訴自己,「我日夜工作,為了養活我的孩子。」
但然後加上自己,說,「這個世界將會變得更加困難,我的孩子將會挨餓。」
你自己造成了這種壓力。
我們沒有談到我最喜歡的書中一個部分。
這是我所稱的對壓力的預期。
所以我們說你在創傷下崩潰,在倦怠中崩潰,
並且在對威脅和挑戰的預期中崩潰。
這是擔憂、焦慮和恐慌嗎?
正是如此。
這是恐懼及其所有衍生品。
當你真正思考這一點時,真的很有趣。
恐懼是未來的一刻,比現在更不安全。
順便說一句,你對未來的那一刻無法做任何事情。
你可以為此計劃,你可以為此做好準備。
但在你達到那一刻之前,你無法對其做出反應。
當你感到恐懼時,你會試圖限制挑戰或威脅。
你在心中思考,「好吧,如果有什麼困難的事情,
我將在一年內失去我的工作。」
你將試著現在就開始儲蓄。有趣的是,
恐懼並不是棘手的部分。
棘手的是那些衍生品。
擔憂、焦慮和恐慌。
擔憂是,「我不知道我是否會在一年內失去我的工作。」
我沒有。
並不是說我收到了這樣的信:“我一年後會失去我的工作。”
於是你不斷地花費精力試圖儲蓄,仿佛你會失去它。
但這並不是正確的反應。
正確的反應是要驗證是否有理由感到害怕。
所以如果你擔心,你的反應不應該是害怕者的反應。
你的反應應該是:“我到底是要決定要怕還是要放下這件事?”
如果我不知道怎麼辦?
那麼你就要花時間去了解。
而如果我永遠無法知道呢?
因為我在思考一些讓我焦慮和擔心的事情。
焦慮是不同的。
焦慮是非常不同的。
焦慮其實是你無法應對威脅的表現。
所以你基本上告訴自己:“我必須在星期四向我的經理報告這個交易。”
而我根本無法準備報告。
我不夠熟練。
再者,如果你把它當作恐懼來處理,我害怕見我的經理,你會試圖避免見你的經理。
如果你面對焦慮的現實,那麼問題就是在於你的能力。
你會試著提高你的能力。
你會試著找人來幫助你,或許那個人有技能。
如果你在中間的財務上有些掙扎,你會去找你的同事,他可以幫助你處理電子表格等等。
所以你要處理你的能力。
驚慌是不同的。
驚慌是一種時間上的問題。
所以恐懼是一種挑戰的問題。
擔心是一種不確定性的問題。
焦慮是一種你能力的問題。
而驚慌是一個問題,“我是否有足夠的時間?”
那麼這些是怎麼匹配的呢?
有時候我會擔心,因為我會收到一些消息,或有一種預感覺得有不好的事情要發生。
我不一定知道那件不好的事情發生的日期,但我會收到提示說有不好的事情要發生。
我不知道這件事是否一定會發生,或何時發生,但我因此活在那種執著的循環中。
哦,我的天,今天可能會發生。
發生了嗎?
我看看我的手機,然後問:“那件事發生了嗎?”
讓我給你一個很好的例子,這是某人可能會擔心但又不知道日期,並不確定是否會發生的事情。
他們有一位生病的親戚。
這不僅僅是為了完全透明。
我通常會說:“假設他們會死去。”然後去好好愛他們。
給予他們所有你能給予的愛。
如果你擔心某人會離開,我的媽媽摔倒了,對吧?
而她現在好些了,但花了很長時間。
我花時間在腦海裡想:“但我會失去她。”
或者我可以飛到開羅,坐在她身邊說:“我非常愛你。”
把擔心轉變成確定性,不論這是最好的確定還是最壞的確定。
然後去對確定性做出反應。
她正在康復,我希望她能參加馬拉松,我希望。
但在那一刻,不是擔心確定性,把我的思想投入擔心,我只是假設:“如果我再也見不到她會怎麼樣?”
飛去,去看她,停止會議,停止這一切,去。
好好地愛她。
對於任何生病的人,你擁有的唯一確定性就是他們今天仍然在這裡。
對於你的女兒在青少年時期會惹麻煩的唯一確定性就是:你的女兒現在沒有麻煩。
現在花時間陪伴她。這就是生活的全部意義。
我們花費這些精力在壓力上。
這就是為什麼我告訴你,看看,坐在這裡談論億萬富翁的問題、科技的問題和所有進步等,實在是太有特權了。
當我們忘記許多人在工作兩份工作、掙扎於人際關係、困在長途通勤等等。
我希望他們的生活能輕鬆些。
我真的心底希望如此。
但如果生活的外部殘酷不在我們的控制之內,那麼我們如何應對是在我們的控制之內。
我們的應對方式,即使是微小的事情,
就像我在工廠工作,這工作如此糟糕,
我能否在工廠的休息時間和我最好的朋友在一起?
我能否稍微緩解一下通勤的挑戰?
我能否找到感恩的方法,說至少我的孩子仍然能上學?
因為,順便提一下,如果你這麼做,不會減輕生活的殘酷,
但會緩解它。
隨著你緩解它,你不會毫無壓力。
你將會減少壓力。
減少壓力比增加壓力更好。
其中一個能幫助減輕壓力的就是你所描述的那種愛。
百分之百。
有趣的是,因為我們第一次交談時,你是單身。
我當時相當確定你是一名數字遊牧者,可能永遠單身。
我也是如此。
然後,當我毫無所知時,你遇到了某人,而且在48天內結婚。
從你們見面的那一天到結婚的那一天,正好是48天。
現在,如果我對你說,如果你等49天或者也許六個月,我是在第三天求婚。
你內心的工程師,而不是柔和的女性一面,對吧?
那個女性能量根本不是女性的一面。
而是你理性的工程師。
我這是在擔任反對意見的辯護者,因為,你知道,我必須表達這個論點。
但我非常為你高興。
你知道,我不能再為你感到更高興了。
但我只是在說,當我看到這一點時,我想,如果你等了49天,那會不會更好,假如你等了六個月、一年、兩年?
絕對不會。
事實上,我在關係中鬱悶的最大問題之一是西方對關係的看法假設等待的時間越長,你就會知道得更多。
這基本上假設了在你的關係中,讓你快樂的責任是另一個人來承擔。你明白了嗎?所以如果我需要確保他們是多麼出色,才能讓這段關係運作,那就是自以為是。順便說一下,進入一段關係並說「我要讓這段關係成功」和進入一段關係並說「我會看看這是不是可行的」之間有很大的差別。
現在,漢娜,我稱她為「頭獎」,對吧?她可能不是每個人的頭獎。但對我來說,因為我在自己身上付出了很多努力,而她在自己身上也做了很多工作。我在我的播客中邀請了她。我們正在做一個關於愛與浪漫的迷你系列。我的天啊,我們在街上碰到彼此,甚至就在馬爾本某個拐角處,她看著我說:「我認識你。你是莫。」我心裡想,奇怪,我怎麼認識你?她說:「不,你不認識我。我在關注你的工作。我是你的朋友卡莉的朋友,我們談過你。而且我喜歡你的工作。」我回答:「庫特,是的。」我問她,「那你是做什麼的,漢娜?」她說:「我是治療師,正在做這個和那個等等。」於是我說:「哦,我在做那個迷你系列,大多數是關於女性的一面,假如你想說是一個女性在戀愛中。」所以我大部分的嘉賓都在談論女性在關係中的角色。並不是沒有迷你系列,對吧?無論如何,她當場提出了一個關於伴侶關係中男性的迷你系列。
所以,我坐在那位女士面前一個半小時,聽她說的每一句話都讓我驚訝:「哦,我的天啊,這就是我在內心深處注意到的一切。」注意,她第一句話就說:「我們是與潛力約會。我們與他們約會,認為他們能令我們變得更好。」好的?但他們做不到。你變得更好的唯一方法是努力成為更好的自己。如果你準備好了,那麼愛情就會變得非常容易,對吧?所以我基本上找到了對我來說的頭獎,經過我一生所做的一切努力,清楚自己想要什麼和不想要什麼,最終遇到了真正合適的人。但在三天之內,她可能只是在偽裝而已。是的,如果是這樣,那麼婚姻不會持續太久,對吧?而且48天已經足夠了解一個人了。但是你在三天內就想要娶她。是的。我知道這聽起來瘋狂,對吧?但因為我們當時決定這麼做,順便提一下,我經歷了許多這樣挑戰性的關係,因為它們不適合我,所以我決定再也不碰任何女性,除非我完全確信自己不會在前六個月內離開。當你真的考慮後,並不是一個很大的目標,好的?但我的思考過程是,如果我不確定能維持六個月,那麼我就不會開始,對吧?但如果能持續六個月,那麼應該能夠持久得多。
我覺得在這裡說明一下很重要,你不是在建議其他人這樣做。我是在建議人們改變思維方式,從「我會看看這是否可行」轉變為「如果我確信有很大概率可以行得通,我才會參與這段關係」。好的?我告訴你,無論你信不信,這對於男性和女性都是如此。因為我們男性,遺憾的是,沒有理由一概而論,但一般來說,我們受一些東西的驅動,有時候這些東西甚至不算是真正的愛。好的,正式的說。是的,所以實際上,關係中存在著很多垃圾食物,垃圾關係。好的?是的,它們看似擁有親密和性等,但它們給你帶來的負擔卻比實際的支持多。對於大多數男性來說,我們無法認識到這一點,因為改變的成本似乎是…是的,如果你成功且被渴望的話,你可以在三週內再找到另一個女人,對吧?如果您抱持這種心態,那麼這是一種可怕的心態。一方面,你最終會變得…真的,它是垃圾。好的?這對你來說不健康。從道德觀來看,你是利用一個人來解釋樣貌不清好的狀態。好的?
我建議人們在實際上知道有足夠的信心認定這個人對你來說不是垃圾之前,拒絕進入一段關係。因為順便說一下,這個人對你而言可能是垃圾,但對其他人來說卻不是。這個人對你來說不是垃圾,要求的是你要了解自己。我坦白告訴你,我知道你會覺得我瘋了,但我是數學家。因此,當我知道我在女性身上想要什麼時,找到這位女性的可能性是873萬分之一。從數學上來看,你可以很輕易地計算出來。如果你想在某個人身上尋找的特徵的概率是10分之一,還有另一種是5分之一的,你現在看到的就是50分之一,對吧?如果另一種的概率是20分之一,你就會看到1千分之一,對吧?數學非常簡單。你找到一個實際上是873萬分之一的人,你會想,好的,我要買這支股票。而我一直是世界上最幸福的人,真的,毫無保留地。我有一個在收聽我播客的人,所以她可能會聽到這一篇。她讓我成為了最幸福的人,讓我變得更好。好的?而且她真的讓我學會了以不同的方式看待生活,服務生活。對吧?這就是生活中有一位不是垃圾的人所帶來的價值。順便說一句,我並不是說我生命中的所有女性都是垃圾。我有很多驚人的女性曾賜予我恩典,但我也有很多垃圾。所以為了不讓曾經賜予我恩典的人不高興,我擁有過驚人的女性,但我們只是並不完全合適,對吧?當你知道你想要什麼,當你對自己做過努力的時候,其實找到愛情比隨機用機槍射擊命中某個人容易得多。
這樣的「當」實在太大了,因為有太多人,你知道我的意思嗎?我想到認識的很多人,目前都在努力尋找合適的伴侶,還有很多其他事情。以我為例,我想先談談我自己,最終我找到了那個人,百分之百是我未來的妻子,當你談到漢娜時,我有同樣的感受,就像我對我的伴侶一樣,這一切發生在我改變之後。正是如此。我在去那裡的路上吃了很多麥當勞。對,真的。你一定不會相信。我在去那裡的路上吃了太多的垃圾食物。約會是個內在的工作。你要在自己身上努力。如果你能達到會約會自己的那個程度,你就會找到你所尋找的人。這是一份內在的工作。
而且,當你想這件事的時候,真的很有趣。你知道,對於很多過去的關係,男性並不是祕密。我曾經懷疑過,真的想和一個女人在一起度過我的一生嗎?是的。但是,當你忽然說,「哦,天啊,這真的太健康了,太美味了」,我真的不喜歡垃圾食物。我不喜歡更多垃圾的風險。我不喜歡嘗試然後最終進入一段關係的風險,對吧?所以是有代價的。我總是思考我的朋友們。我有幾個朋友,男性和女性,他們是連續約會的人。他們這裡做100次約會,一週三次。我從概率的角度來看,我明白你一定在某處遇到了某個非常好的人。但在心理學上發生了一些事情,使你一次又一次地錯過那個人。然後他們可能會說,我只是很挑剔,或者那些男的,哦,不,不,不,不。因此,我再次認為漢娜在治療中教了我一件事情,就是我們都是依賴於劇本的。好吧。
所以你來到這個世界,擁有一台完美平衡的機器。然後你會被塑造成某種劇本。那些劇本成為你的敘事,成為你看世界的透鏡。對吧。假如你來自一個逃避型的家庭,知道,我知道,你會認為這就是關係的樣子。如果你在童年期間沒有受到關注,例如,你會認為生活、愛不存在,或者愛是有條件的,或者你知道的。而且你把這些劇本帶走並完全相信它們。你完全相信它們。你透過世界的透鏡看待它們並完全相信。直到有人出現告訴你,這其實根本不是真的。對吧。你接下來的選擇是告訴自己,我錯了,並走向未知。我們說過,我們喜歡熟悉的東西,即使它是痛苦的。好吧。你的選擇是接受這個並走向未知,說,也許我的劇本是錯的。好吧。然後你只有在那時才能改變。這是一份內在的工作。
所以,我的挑戰是,我這樣說是出於對他們的尊重。不是每個女人都這樣,但在我的生活中出現的女性沒有對我那種高度工程化的方法負責。好吧。對於生活本身,對於邏輯。我不介意有人做了一些讓我受傷的事情。我只希望他們在第二天早上醒來時說,你不應該這樣。對吧。而我在大腦中創建了一個劇本,說所有女性都是這樣的。這明顯是錯誤的劇本,絕對是錯誤的劇本,但我說服自己相信了它。是的。好吧。然後漢娜出現,說,嘿,順便說一句,我昨天所做的,我認為這真的不是你的錯。對吧。你這樣說觸動了我,但它觸動了我。她是一位治療師,對吧。它觸發了我,因為我原本的程式設計意味著當你這樣說時,這意味著「嘿,順便說,你對我這樣擁抱並沒有生氣,真的很不錯。」哦,天啊,我會永遠把你保留。對吧。這一點是她必須挑戰我的劇本。而當那些人不斷從一個到另一個,人們的劇本可能是,「我就是不相信關係能持久。」好吧。我需要不斷的保證我被珍惜,知道我被重視。在我的情況下,就是關係就是牢籠,特別是。百分之一百。「真的嗎?」我從看我的父母學來的,所以我基本上認為我父親就是在牢獄中。對。你知道,所以他可能確實是,從讀你的第一本書來看。是的,他可能是。於是我有這種逃避行為,因為我認為他失去了自由。因此,我避免了每一段關係,直到有人越過那堵牆。是的。並使她和你的關係成為了你的自由。是的。她的確是,你所說的正是。她重寫了劇本。她越過了我擺起的那道高牆。她從裡面教會了我一個我可能不想學的教訓。我對學習有所遲疑,那就是關係並不是牢籠。事實上,如果是一段好的關係,它們是一種完全的對立。正是如此。這實際上是劇本。我現在仍然會受到觸發。我們進行了伴侶治療,因為有時候我會被觸發。我想說受到觸發,意思是她可能因為她某些需求未得到滿足而出於愛做了某事。而我可能會將其解讀為對我自由的侵害。所以我有點封閉自己,並試著要回我的自由。是的。因此,漢娜和我正在努力關於「尋找者得保持著」,最終,我認為那是即將發行的版本,愛與浪漫的書。我們可能會先將其作為培訓發布,然後再出版成書,不管怎樣。她談到的事情是,她基本上告訴你,如果你在與不同人之間的關係中出現重複行為,這基本上意味著唯一的常數就是你。這種行為的觸發因素就是你。
所以,回顧人際關係,看看我的常態行為有多麼重要。我的循環。對。如果你注意到你需要開始告訴自己,那麼有趣的是,這是我的問題。被觸發的最有趣部分是,當某個事件發生並且你被觸發時,觸發並不是來自事件本身,而是透過你創傷的鏡頭放大了事件。對。你查看那件事情,他說了什麼或她說了什麼,然後通過你的創傷鏡頭來看待它,並將其轉化為他的背叛。我其實寫過一本叫「無壓力」。我寫到了一段關於我生活中一位很棒的女性的關係,她相當冷靜,非常鎮定和滿足。我們邀請了一些朋友來,包括我們兩個最好的朋友,一對情侶。他是我最好的朋友之一,她是她最好的朋友之一。他的女朋友總是和我們在一起。他們來得晚,有好幾個人。她問我,說:「莫,我可以問你一些事嗎?」然後我們坐在一個不同的開放房間裡。她開始說:「我們在來之前有過爭吵,我需要了解他那樣說的意思,等等。」然後她哭了起來。她把頭放在我肩上哭。當時我的前女友走了進來,而那位平靜、出色的女性卻突然說:「把你的手從我男人身上拿開,你這個婊子。」大家都驚訝地說:「什麼?我們從沒見過她這樣。」然後我們坐下,她是一位成熟而智慧的女性,理解能力很強。她說:「我不是單純因為你而被觸發,而是因為我的前男友和一位朋友出軌而被觸發。」所以那個情況觸發的是她的過去,而不是我和那個人。來自過去的風。對,我們經常這樣。只有我們自己是恆定的。所以,我是想要說,當我在我的播客上主持漢娜時,她那樣說的時候,我發現自己,發誓我不是在編造這一切。我在腦海中聽見非常清晰的聲音在說:「天啊,請讓她成為我的。」因某種原因,我有那種強烈的信念,我需要改變,我需要提升自己。她也是,順便說一下。每個人都會如此。我們一直在不斷進步的旅程上。但有趣的轉折點是,當你承擔這份責任並且你說:「不,並不只是因為他們我才失敗。順便說一下,我吸引他們也是因為我自己。如果我努力改善自己,某個人就會出現,和全新的我相配。」我想我們能改善自己的方式之一就是變得無壓力。對,我喜歡我們開始談論某本書,然後再談論它。我們今天談了什麼?我們談了人工智慧和財富,還有一點壓力。這一切都是互相關聯的。這一切都是互相關聯的。和你聊天真有趣,就這樣。我確實讀過一個幾年前也出現在你書中的研究,它顯示,我想我在這裡某處寫下來了。對,我讀過一個研究,這是一項關於850名底特律人士的研究,發現經歷過重大的壓力事件的人,死亡風險增加了30%。然而,那些即使在壓力下仍報告幫助他人的高比例的個人,則降低了這一風險。這是真的。因為他們的支持網絡更強大。當我們從精神上講到壓力的時候,這在書的最後一部分,這是個很難向人們解釋的章節,因為不是每個人都具有靈性,對吧?在這裡,我們的靈性描述是你與非物質形式的連結,對吧?這相當有趣,因為你的非物質形式不是一個個體,對嗎?因此,相應地,你與其他存在的連結對感到安全是非常基本的。作為一個部落,相信與否,人類之所以成功並不是因為我們是地球上最智慧的生物,而是因為我們能夠一起工作,對嗎?人類唯一真正的生存本能是我能否融入這個部落?你明白嗎?因此,那種人與人之間的連結是觸發你的副交感神經系統最終告訴你一切都好的方法。而這就是當壓力減少的時候。歡迎來到這個系統,「觸發不快」,攜帶著我們所談論的T-O-N-N,這是框架。這全部都在你的頭腦中,感受以治癒,你的髖部不會說謊,你的個體也是如此。然後在第三部分,我們有《無壓力》。這是一本美妙的書。這是一本及時的書,因為它是由你和愛麗絲·羅創作的兩位卓越個體寫的,愛麗絲是一位壓力管理教練、國際演講者、播客製作人和《品牌吸引法則》的共同作者。愛麗絲在國際上私人為客戶工作,還與大型公司和品牌合作,如RBS和Ned。我之前簡短見過她,兩位都是傑出的。正如你所說,這是一種陰陽的回應方式。確實如此。我認為這是這本書我最喜歡的部分。我們的思維方法非常不同,但任務相同,因此真的很美妙。但我認為這也是這本書能夠寫出來的唯一方式,因為我認為人們通常會在自己大腦運行方式的一側。 我有點像工程師,又有點像數學家,邏輯性強。甚至我的伴侶,她則是相反的。她有著女性的、靈性的、柔和的,富有同理心的特質。正是這些細微差異和彼此的結合創造了真相,我認為。 我喜歡我們一起寫作的方式。因此,無論誰負責寫作,我們會在每章的開頭一起商討結構。然後,在編輯彼此的章節時,我的章節通常都是簡潔的短點、方程式,一些邏輯,這就是全部。
當我閱讀艾莉絲的作品時,我會想,她要帶我去何方呢?這是一種非常不同的寫作風格。但是,你知道,對於我們早期的讀者,這些女性讀者完全能夠理解其中的意義。事實上,即便我閱讀時,大約70%的頁面讓我心中感受到一些東西,而不是在腦中。其實非常有趣。因此,我認為對我來說,這是一段非常愉快的夥伴關係。我認為這部分補充了如果我獨自創作時不會寫進書中的一部分。
一本實用的無壓生活指南。你現在可以訂購這本書,因為它即將在幾天內發行。所以我會把《無壓》的書籍鏈接放在下面。我強烈建議每個人去看看,因為這是一本非常棒的書,也是一本在時代上非常合適的書。如果你對無壓生活感興趣,這在我們的對話中也是我一直考慮的問題,請務必購買這本書,因為在這個主題上不會有更好的書了。
你真善良,謝謝你。關於壓力,有沒有什麼你認為真的很重要但我們沒討論到的事情?我認為“無壓”的概念非常重要,要理解這並不是關於減壓。關於壓力的很多方法往往是通過西方醫學來說:“好吧,你有壓力。讓我們幫你減輕一些壓力。”或者是通過練習,試著冥想以冷靜下來,或者嘗試放鬆和在自然中散步。這並不是目標。目標是如何重新調整自己,以使壓力不再重現?這是一條稍微漫長的道路。因此,《無壓》中沒有任何地方告訴你,“如果你因為工作中的A、B和C而感到壓力,那就去吃蔬菜,做這做那,你就會感到壓力減輕。”我們不斷在告訴你,“如果你這樣做,那樣做,當工作讓你承受壓力時,壓力就不會再壓到你身上。”如果你以這樣的方式思考,或者像我們所說的去“思維健身房”,當思想攻擊你的時候,你就不會以同樣的方式感到壓力。我認為在這次對話中我一直在強調的轉變是,我們試圖表達的事情是,我們所生活的時代將會變得越來越有壓力。我們不妨提前做好準備。因此,這並不是關於你休息,而是關於你去健身房。這是關於你確實變得強健,以便能夠承擔重擔。
你提到了你的媽媽和兄弟。對,非常…其實是我的兄弟和姐姐。我的嫂子,我哥的妻子,但這42年的相處,我真的把她當作姐妹。我從來沒有過姐妹。在那時我們並不在一起。我的兄弟在夏天被診斷為癌症。其實這是我生命中最大的轉變之一,信不信由你,因為當時我正在錄製BBC的Maestro訓練,這是非常密集的,有一個大團隊。我記得我預訂了四天或者五天來完成這個部分,基本上是非常重要的,而我也是全心投入的。結果第一天我卻得知艾姆的癌症診斷,而且情況非常嚴重。他們在兩天後就會進行手術。是的,我必須停下來飛去見他,因為我其實不知道我是否會再見到他。他的手術進行得很順利。我們開始進行免疫療法,因為他有數種不易治療的癌症。無論如何,他的恢復非常積極。然後在年初,他有了一些消化問題。他的消化系統某個地方有一個腫瘤。那完全是良性的,與他的癌症毫無關聯。但後來壓力,他可愛的妻子,我的姐姐,在壓力下徹底崩潰了。在重症監護室中她發生了心臟病發作,我們失去了這個世上最甜美的人。我想這是最大的衝擊,史蒂夫,我坦白告訴你。大約三週後,我的兄弟也去世了,這真是有趣,因為你可以想像他們某種程度上不想彼此分開。但事實是,薩哈,我的嫂子,她離開了。老實說,我真的從未像這樣被震驚回現實。當我談到阿里好幾次去世,薩哈如此突然的去世。我們在做什麼呢?老實說,我們在做什麼呢?我是否應該每年去埃及看他們五次而不是再做五場講座?百分之百的確如此。當你回顧時,你會明白我們所投入的生命並不是正確的方向。這是否意味著我要停止1億個快樂並花時間與家人相處?不,我可以在1億快樂中更有效率。我可以和你進行這樣的對話,並且它可以觸及數百萬人。這是一種決定某些事情比不受限地最大化影響、最大化收益更重要的方式。我認為悲哀的真相是,正如艾莉絲所寫,生活給予你這種嚴酷是為了教會你改變方向或療癒。而我總是說,如果你能提前回應生活,生活就無需這麼嚴酷。如果你改變方向或心理癒合,並在生活找到理由強迫你之前學會,那便不會有這樣的嚴酷。
對於你的損失表示歉意。她們真的很棒,真心誠意,是你會遇到的最善良、最美麗、最純粹的人。我的意思是,我們總有一天都會離開,但當那些人離開你的生活時,你會突然覺悟到某種程度上你沒有真正地生活。優先事項。
嗯,你給了我很多思考的內容,甚至有點太多了,我感到壓力。我們有一個結束的傳統,如你所知。我們的前一位嘉賓留下了一個問題沒告訴你他是谁,那就是,想一想你第一個愛過的人。
你上次見到他們是什麼時候?如果現在再見到他們,你會對他們說什麼?
我的意思是,對這個問題我不是最合適的回答者,因為我的初戀是我非常長期的婚姻,那是一位在各方面都非常美好的人。即使在我們分開後,我們依然保持著非常親密的關係。她是一位極其智慧的女性,極其美好的女性。
所以我們非常親密,隨時保持聯繫,幾乎每週都會通話。
有沒有什麼你還沒有告訴她,但如果她現在聽到這些話,你應該告訴她的?
如果你明天得知她不再在世,有什麼想法?
有沒有你會後悔沒說出口的話?
我想她知道這些。
我的意思是,我會一直說,我是因為Nibel而成為今天的我。
你知道,想這些事情很難。大多數人並不明白,無法繼續戀愛關係實際上並不是你們之間連結純淨性的指標。
所以正如我在《Finders Keepers》中所寫的,浪漫關係不僅僅是愛,還由許多其他的元素組成。
因此,我稱之為完美的PP,R,F,C,T,S。
你尋找的是夥伴關係、激情、浪漫、友情、伴侶關係、溫柔或觸碰和支援,對吧?
這些都是持續浪漫關係的必要條件。
如果其中一個或兩個無法運作,那麼浪漫和親密的關係也無法維持。
但這並不意味著所有其他元素,夥伴關係、支持、溫柔、善良,都必須結束。
我認為大多數人忽略的一點是,如果我無法再親吻她,無論是什麼原因,那麼我與她之間所做的一切都是錯的。
我們在一起27年,對吧?
她用她的建議、智慧和她的錯誤塑造了我的生活。
明白了嗎?
即使是我們不喜歡的伴侶的某些特質,也正是那些塑造我們成為現在的人的部分,對吧?
這幾乎是罪不容恕的。
我坦率地說,讓我們的自我和憤怒結束這一切,真是幾乎不道德。
我有幾個朋友非常棒,我非常喜歡他們,哥倫比亞人。
我第一次去哥倫比亞時,他們邀請我。
他們當時幫助我宣傳《Soul for Happy》。
他們在各方面都是很美好的人。
他們分開了,我一直告訴他們,你們之間有兩個孩子,還有那麼多的愛,真正重要的是你們將如何從這裡向前走?
你們真的可以每週聊天嗎?可以一起養育孩子嗎?可以,對吧?
我認為這是大多數人在憤怒佔據心靈時忘記的事情,是自我佔據了他們的心靈。
Nibel塑造了我的人生。
我總是告訴她,因為我們共同開始的生活和一起度過的那些年,我才成為今天的我。
好嗎?如果我對此不知恩感激,那麼我真的是一個錯誤的人。我是一個壞人。
我請每個人思考這個問題。
我請每個人,無論這是一段痛苦的分手,還是痛苦的結局,都試著說:“嘿,順便提一下,我感謝你曾經出現在我的生命中。”
你有最後30秒的電話可以打給她。
你會說什麼?
這是一個艱難的問題,因為今年我失去了許多人。
我想我可能會說:
我希望生活不會給我們這樣的考驗。
所以失去Ali,我覺得對我們兩個來說都是一個巨大的打擊。
當你… 我認為我們兩個都沒有,儘管我們在保持平靜、感激和安詳方面做得很好,
這仍然是最艱難的事情。
而Nibel是一個如此美麗而脆弱的人。
我不知道“脆弱”是否是正確的詞。也許“精緻”?精緻可能是正確的詞。
她擁有如此美麗的靈魂。我覺得那個空缺是如此的殘酷。
生活對待我們的方式並不是我們的選擇。
我希望這一切從未發生。
我希望她從未經歷那種痛苦。
正如我所說的,我會做Ali在離開我們之前為我們做的事情。
我會簡單地說出她教會我的所有事情。
我會簡單地表示我仍然感激在我的生活中有她。
而且,是的,我希望我永遠不會接到那通電話。
我希望我永遠不會接到那通電話。
老實說,我不知道我還能承受多少。
哦,謝謝你。謝謝你的一切。每次我們通話時,我…
我挑戰了你這些問題,我覺得我有必要這麼說,
因為你擁有非凡的智慧,幫助我面對我有時在逃避的事情。
有趣的是,當我在思考我們談論的內容時,
有一段時間我想告訴你這些。
不知怎麼的,你今天在我面前提起了這些,我不知道有多少百萬人。
我真的、真的認為你在季節之外的光輝。
我認為現在對你來說有一個不同的季節。
我們不知道那是什麼,但我認為你在20歲時的光輝
是在一個與你目前的光輝不同的季節中發揮作用的。
你覺得那會是什麼?
我真的認為你接觸人們的能力可以轉化為
一種比僅僅是成功更有價值的結果。
你認為那樣的結果會是什麼樣的?
你覺得它會是這樣嗎?
是的。你不需要改變你的思維。
你需要改變你做這些事情的意圖。
如果我這麼做會怎樣?
我認為你可能會成為這個星球上最受人聽見的人之一。
我認為你會為許多人帶來很多智慧。
順便說一句,並不總是屬於你的。
對,很少是屬於我的。
我認為你會因此而在生活中獲得很多回報。
好吧,你讓我思考了很多,讓我在進一步陷入我的存在危機之前。
我會讓你走。但再次,請大家找到這本書。
非常感謝你,Steve。
老實說,我真的很享受這次對話。可能是我們之間最喜歡的交談。
總是很美好。非常感謝你的邀請。
[音樂]

Life is getting faster and more hectic than ever before, but is there way to become unstressable?

Mo Gawdat is the former Chief Business Officer for Google X, the founder of ‘One Billion Happy’ foundation, and co-founder of ‘Unstressable’. He is the bestselling author of books such as, ‘Solve for Happy’, ‘Scary Smart’, and ‘That Little Voice in Your Head’.

In this conversation Mo and Steven discuss topics such as, why this is the most stressful time for any generation, how most people won’t recognise the world in 5 years time, and how stress is the new pandemic.

00:00 Intro

02:01 Mo How Are You Doing?

07:08 Mo’s New Book & The State Of The World

12:31 The Speed Of The World

17:14 Stress Is The New Addiction

26:41 Will I Lose Productivity Without Stress?

31:06 What is TONN? The Origin Of Stress

36:07 Upsetting People With Change & Choosing To Put Ourselves First

43:31 What Is Loss Aversion?

50:43 The Noise Of Stress

01:01:38 How Do We Spot Our Own Stress?

01:04:49 Are We Really Too Busy?

01:08:23 What Is Steve’s BS?

01:12:18 Setting Limits & Prioritising The Important Stuff

01:18:20 How Our Childhood Impact In Our Bias To Workaholism

01:22:22 Loss And How Long We Have Left

01:29:02 Passport Control Detention

01:29:49 How Do We Undo Stress

01:44:02 Work / Life Balance

01:44:52 The Impact Of AI

02:02:04 Being Successful And Balanced

02:16:20 Love & Relationship Advice

02:26:17 Why Some People Don’t Find A Partner

02:34:22 Becoming Unstressable

02:40:15 Mo’s Family Heartache

02:44:53 What Would You Tell The First People You Loved

You can purchase Mo’s newest book, ‘Unstressable: A Practical Guide to Stress-Free Living’, available on 9th May 2024, here: https://amzn.to/3w6xG8h

Follow Mo:

Instagram – https://bit.ly/3w5VGIC

Twitter – https://bit.ly/3JwggoE

YouTube – https://bit.ly/3QlCUnt

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://smarturl.it/DOACbook

Follow me:

https://beacons.ai/diaryofaceo

Sponsors:

Linkedin Ads: https://www.linkedin.com/doac24

Shopify: http://shopify.com/bartlett

Leave a Comment