Moment 135: Master The Art Of Controlling That Negative Voice: Yung Pueblo

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 People don’t understand their capacity.
0:00:05 You don’t need to hit rock bottom to be the best version of yourself.
0:00:07 What you just have to do is…
0:00:13 When you look at the body of work you’ve produced
0:00:17 and you look specifically at the writing, the content
0:00:19 that you’ve put out into the world,
0:00:22 what mission are you on?
0:00:24 What is it you’re trying to do?
0:00:27 What effect are you trying to have on society at large?
0:00:30 I think the mission is really
0:00:32 hoping to raise self-awareness around the fact that
0:00:35 healing and letting go are possible.
0:00:38 So I got into this world really early on.
0:00:43 I think it was 2011 when I started realizing that healing was even possible.
0:00:46 And this was before wellness was even a giant,
0:00:49 sort of this giant world that it is today.
0:00:52 And to me it was a shock.
0:00:56 You know, when I grew up I thought that
0:01:00 if you were sick physically or mentally in some manner,
0:01:01 you just had to deal with that for the rest of your life.
0:01:04 You couldn’t really fix that in any way.
0:01:07 And when I started changing my habits,
0:01:08 when I started changing what I was eating,
0:01:11 when I started reassessing my friend group,
0:01:13 and then eventually when I started meditating,
0:01:16 the changes were so massive that I was so shocked by them
0:01:21 that I wanted to really check in with myself and see that
0:01:23 is this real and it was real.
0:01:26 So that just kind of pushed me into writing
0:01:29 where I felt this sort of creative pull
0:01:32 to share the little bit that I know.
0:01:35 You know, and it was interesting because I know that
0:01:37 I don’t know everything. I’m not fully healed.
0:01:40 I’m not fully wise. I have a long way to go.
0:01:43 But hopefully some of the things that I’m reflecting on
0:01:47 could inspire other people to do this serious work as well.
0:01:49 And why? Why does it matter that we heal?
0:01:51 Why does it matter?
0:01:54 I think it’s because it’s pretty necessary to live a better life.
0:01:58 Like, I think whether you’ve experienced serious trauma or not,
0:02:00 you’ve definitely had hard moments in your life.
0:02:04 And those hard moments get accumulated into the mind.
0:02:08 They literally, you know, the times when you react very intensely
0:02:11 with anger, with sadness, with whatever emotion it is,
0:02:13 that reaction gets accumulated in your mind
0:02:16 and predisposes you to feeling that same thing again.
0:02:19 And oftentimes we don’t quite realize
0:02:23 that we’re sort of like trapped in this tight little bubble by our past.
0:02:26 And we’re thinking the same things, saying the same things,
0:02:28 making the same actions.
0:02:30 And it keeps us in a loop.
0:02:34 But if you start healing, you can basically get access to your freedom.
0:02:37 So thinking about what you said there about your own healing journey
0:02:41 where you couldn’t believe the results were real and true.
0:02:44 What did you heal from?
0:02:48 I think a lot of it was anxiety and stress.
0:02:51 And this sort of scarcity mindset.
0:02:55 So I was born in Ecuador in this city called Guayaquil.
0:02:59 I came to the United States when I was about four years old with my parents.
0:03:02 When we got to the United States, it was incredibly difficult.
0:03:05 Like, we were stuck in the classic American poverty trap.
0:03:08 My mom, she worked cleaning houses.
0:03:12 My dad, he worked at a supermarket.
0:03:15 So there was no upward mobility for us.
0:03:16 They didn’t know English.
0:03:21 You know, we went through a really difficult time.
0:03:24 So as I was growing up,
0:03:27 I didn’t notice how that was affecting me until I got to college.
0:03:30 Where, you know, I had so much anxiety and stress about,
0:03:33 you know, I would see my parents fight constantly
0:03:35 about how they were going to pay the rent,
0:03:37 how they were going to get more groceries.
0:03:41 I experienced multiple times where I was, you know, eight-year-old child
0:03:43 and I’m so hungry because there wasn’t enough food in the fridge.
0:03:46 And this all got accumulated over time
0:03:49 and never really properly processed.
0:03:52 You know, like, I didn’t have access to a therapist back then.
0:03:53 No meditating back then.
0:03:56 It was sort of just, you know, coping mechanisms.
0:04:00 And when I got to university,
0:04:05 I hit this breaking point where I didn’t want to admit to myself
0:04:06 that I didn’t feel good.
0:04:11 I was constantly trying to cope myself in pleasure
0:04:15 by drinking as much as possible, smoking as much as possible,
0:04:17 always with friends, never alone.
0:04:22 And I ended up just, like, building all these bad habits
0:04:25 where I was partying constantly, doing tons of drugs,
0:04:28 and eventually hit that breaking point in the summer of 2011
0:04:31 where I almost lost my life.
0:04:34 I talked to a doctor afterwards and described to them what happened.
0:04:36 And they were like, “Oh, yeah, that sounds like a mild heart attack.”
0:04:39 Where I had just taken way too many drugs one night,
0:04:42 was on the floor crying, basically, you know,
0:04:43 praying, begging for my life.
0:04:47 Um, ’cause I didn’t want to go out like that.
0:04:51 And going through that experience and then basically
0:04:54 taking a different route into the life that I have now,
0:04:57 I think I’m really grateful that I had that strength
0:05:00 and I want other people to know that they have that strength, too.
0:05:03 -Suming on that moment, then, when you go off to college,
0:05:06 you, you know, find yourself in addictive cycles
0:05:09 with drugs and alcohol and cocaine, I believe.
0:05:12 -Yeah. -Um, you have that miniature heart attack.
0:05:14 -Yeah. -And then, at that point, you make a decision
0:05:15 that you’re not going to let this thing kill you.
0:05:17 -Yeah. -What is the next step
0:05:19 in your journey towards healing?
0:05:22 -Walking. -Walking.
0:05:27 -Walking. Something’s, I mean, I was incredibly unhealthy, right?
0:05:29 I was definitely overweight at the time,
0:05:32 but, um, but internally, right?
0:05:35 I had an exercise probably in, like, four years, four or five years.
0:05:41 And, um, so, I knew I took the drugs, threw them away, um, you know,
0:05:45 I’m home, and I’m like, “Okay, how do I, like, revamp my life?”
0:05:49 And I remember seeing some YouTube video or stumble upon,
0:05:53 or I saw something back then, where, um,
0:05:55 it was talking about how important it is to have more nutrition.
0:05:59 So, I ended up buying a, like, huge tub of barley grass.
0:06:02 You know, back, barley grass used to be, like, really hip back then,
0:06:06 and, um, I needed some type of superfood, because I knew, um, you know,
0:06:09 every day I’m just eating, you know, rice and meat, rice and meat,
0:06:12 just, like, a very, like, South American diet.
0:06:14 And I was like, “Okay, let me get some nutrition.
0:06:16 Let me get this barley grass stuff.
0:06:18 I can put it in my orange juice and just knock it back.”
0:06:20 And I was like, “I gotta do something.
0:06:23 Like, I have to go outside,” and I just started walking.
0:06:27 And I remember I was so unhealthy, started walking, lightly jogging,
0:06:29 that I got the worst shin splints.
0:06:33 Like, I, literally, my legs hurt so bad
0:06:35 that I was having trouble going up the stairs,
0:06:37 but I kept going, and I kept going.
0:06:39 And, like, you know, even this morning, this morning,
0:06:41 I ran four miles, no problem.
0:06:46 And thinking about that time, it’s, yeah, I’ve come, come a long way.
0:06:50 I was, I was thinking, as you were speaking about…
0:06:51 Yeah.
0:06:53 …the catalyst of change in people’s lives.
0:06:56 Like, that moment where they hit rock bottom and they say,
0:06:57 “Enough is enough.”
0:07:01 And what it takes for them to make a meaningful, sustained change
0:07:03 in any element of their life, whether it’s their relationships,
0:07:06 and leaving and going, finding a better situation or a job,
0:07:08 or just life in general, like you’re describing,
0:07:10 where you realise you’re on the wrong track
0:07:15 and you make the decision to go in a new direction.
0:07:16 Two questions there.
0:07:18 What do you think it is that, from your experience,
0:07:22 that starts that journey of change for people?
0:07:26 And the second thing is, when we often speak to people who’ve changed,
0:07:29 the process seems to be really linear and quick.
0:07:32 Like, I made the decision to change, then I changed.
0:07:35 I think people doubt their power, honestly, man.
0:07:38 I’ve seen that happen time and time again,
0:07:42 where people don’t quite understand their capacity,
0:07:44 and especially when the situation gets severe.
0:07:47 And of course, like, you know, not everybody makes it.
0:07:52 Like, some people get destroyed by the process of hitting rock bottom.
0:07:53 But other people stand up.
0:07:54 It’s almost like a phoenix.
0:07:57 I remember writing a poem called Phoenix in my first book, Inward.
0:08:03 And I think that, you know, it’s pretty personalised.
0:08:05 Like, I really don’t think everybody has to hit rock bottom.
0:08:07 And I think, I like having that point of view,
0:08:11 because I think people want to, like, go to extremes often
0:08:12 and kind of dramatise things,
0:08:14 but you don’t need to hit rock bottom
0:08:16 to be the best version of yourself.
0:08:20 I think that’s kind of the situation that I was personally in.
0:08:22 But for me, man, I remember when I was on the floor
0:08:24 and I kept thinking about, I was like,
0:08:29 “Man, I feel my life, like, you know, it’s running out.”
0:08:30 Like, I felt it running out.
0:08:33 And I kept thinking about my parents.
0:08:35 And I was like, “They worked so hard.
0:08:39 Like, you know, they, I wasn’t even mad at them.
0:08:42 They didn’t have time for me because I knew their struggle.
0:08:43 Like, I understood, like, I got it.
0:08:46 You, they rolled the dice by coming to the United States
0:08:49 because everybody doesn’t win here.
0:08:52 The other major, major, major thing.
0:08:55 Like, when I, you know, the few days after
0:08:57 where I almost lost my life,
0:09:02 I remember sitting in my room at my mom and dad’s house.
0:09:04 And this was, you know, I had just graduated from college.
0:09:07 It was 2011. The economy was pretty bad.
0:09:09 It was hard to get a job at the time.
0:09:12 And I remember sitting in the room and I was like,
0:09:14 “Okay, I was like, “What’s the problem here? Like, what?
0:09:16 Like, how did this almost happen?”
0:09:17 And it hit me. It was like,
0:09:20 “Oh, is it because you didn’t want to admit
0:09:22 that you didn’t feel good?”
0:09:25 Now, if that’s what got you here,
0:09:27 what can get you out of this?
0:09:29 And it’s, “Oh, it’s telling yourself the truth.”
0:09:32 And this was, you know, before I had learned how to meditate
0:09:35 or anything, but I would just sit in my bed
0:09:39 and I would challenge myself to stay with the feelings
0:09:40 that I used to run away from.
0:09:43 So, like, I like to call it radical honesty with yourself.
0:09:44 Like, it’s not, it’s not really about other people,
0:09:46 but it’s between you and yourself.
0:09:49 And when those heavy emotions would come up,
0:09:51 normally I would just roll a joint, smoke,
0:09:54 and just, you know, it’d help cover whatever was there.
0:09:57 But when the anxiety would arise, when the stress would arise,
0:10:00 when those feelings of worthlessness would arise,
0:10:03 I would just sit with them.
0:10:06 And, you know, first it was a few minutes, then 10 minutes,
0:10:09 15 minutes, and I was like, “Okay.”
0:10:10 Like, and I learned a lot.
0:10:14 You know, I learned that these little storms that come up,
0:10:17 like, they don’t need to blow you over.
0:10:19 They don’t need to totally overwhelm you.
0:10:20 They don’t even need to govern your actions.
0:10:23 If you just sit there and feel them,
0:10:26 you realize they’re totally temporary
0:10:28 and it’s going to be okay, you know?
0:10:30 And I didn’t know that before
0:10:33 until I started challenging myself to just be with that.
0:10:35 And I don’t really know where that came from, you know?
0:10:39 Like, I hadn’t really, I hadn’t really read
0:10:42 self-improvement books or seeing these things online
0:10:44 or anything like that, but I think instinctually
0:10:48 I was like, “Okay, if you were lying to yourself before,
0:10:49 now tell yourself the truth.”
0:10:50 And what does that look like?
0:10:53 A lot of the time, it looks like feeling your emotions
0:10:54 and not running from them.
0:10:57 -We don’t do that, do we? -(LAUGHS)
0:11:01 -We, um, we distract ourselves. -Constantly.
0:11:03 Constantly. Yeah.
0:11:05 I was just thinking, then, how many of us
0:11:06 really know how we’re feeling?
0:11:08 Like, how many of us really know
0:11:12 how we, ourselves, are feeling?
0:11:14 Truly, like, when was the last time,
0:11:16 I think for most people listening to this,
0:11:19 have you really sat there on the end of your bed or wherever
0:11:21 and asked yourself how you’re actually feeling?
0:11:24 All things considered, what’s out of balance?
0:11:28 It’s rare, but I think it’s becoming more popular.
0:11:31 I’m pretty inspired by what’s happening now.
0:11:36 I’ve, um, I’ve been watching this whole wellness world
0:11:40 brew and grow and develop, and obviously it has its downs.
0:11:43 It has a lot of consumerism around it,
0:11:44 but there are a lot of positives.
0:11:48 And there are just millions and millions of people
0:11:50 who are seeing therapists now.
0:11:53 There’s millions and millions of people who are meditating.
0:11:56 And there are millions and millions more
0:11:58 journaling, reflecting, building self-awareness,
0:12:01 building language around these, you know, newer ideas.
0:12:04 Um, I mean, actually, old ideas, but that have, you know,
0:12:06 come back around, um…
0:12:09 -Is that also slightly concerning? -What do you mean?
0:12:13 Because it’s, it’s a sign that there is
0:12:18 a increasing demand potentially for, you know what I mean?
0:12:21 If it’s, if there’s more fire extinguishers being sold.
0:12:23 -Right, right, right, right. -There’s more fires.
0:12:26 Oh, it’s totally concerning. I think, um, it’s concerning,
0:12:30 but I think to me it gives, it gives me hope, honestly,
0:12:33 because, of course, the world is incredibly challenging.
0:12:37 You know, the advent of technology, especially with social media,
0:12:40 the increases in loneliness, like, we know, we know.
0:12:44 Like, the cause and effect, they’re very clear, right?
0:12:48 But these tools have been around for, like, you know,
0:12:52 the Western tools of therapy, what, 100, 150 years,
0:12:55 the Eastern tools of different forms of meditation,
0:12:57 indigenous healing practices, these things have been around
0:13:00 for millennia. And now that the world is globalized,
0:13:03 people in major cities especially have access to them.
0:13:07 Like, you can type in, like, what can, what, what can I do
0:13:11 to deal with my anxiety? And you have, like, you know,
0:13:14 things from, from psychiatrists, like, you know,
0:13:16 you can go to your, like, local meditation center.
0:13:18 There are tons of things that you can do now.
0:13:21 And what you just have to do is find something
0:13:23 that meets you where you’re at.
0:13:25 So, you do see these two things rise together,
0:13:28 where the demand for your attention is through the roof now,
0:13:31 from the media, from tech, from everything that’s happening
0:13:34 around you, family and friends, but at the same time,
0:13:37 here are a bunch of tools for you to get your mind right,
0:13:40 so that you can not be overwhelmed by these demands.
0:13:45 I am certainly guilty of using screens and other means
0:13:47 to distract myself from how I’m feeling.
0:13:51 In fact, you know, when I’m feeling tired or, you know,
0:13:53 bothered in some way or a little bit agitated
0:13:55 and whatever way it might be,
0:13:58 my way of dealing with that is to pick up a screen.
0:14:00 -Yeah. -That’s good to be honest.
0:14:05 Pick up a screen and either watch something on YouTube,
0:14:07 distract myself from the feeling,
0:14:11 maybe watch some football, or something else, you know?
0:14:14 Something else that’s probably not so good for me.
0:14:17 And I think that, you know, scrolling on my phone, for example,
0:14:19 I think that represents the majority of people.
0:14:23 We use distraction as a way to avoid confronting how we’re feeling,
0:14:27 because confronting how we’re feeling is, can be uncomfortable.
0:14:30 Absolutely. I mean, confronting how you’re feeling
0:14:33 for a lot of us, that’s the gateway to growth, right?
0:14:37 So, if you’re going to be there and stand with your emotions,
0:14:41 you either see so much that you want to keep running,
0:14:43 or you’re like, “Okay, I’m going to accept this challenge,
0:14:46 and let’s see how I should grow next.”
0:14:47 So, it is quite difficult.
0:14:52 -Is it called vipinsana? -Vipassana.
0:14:55 Vipassana, vipassana, there’s a bunch of ways to say it.
0:14:59 -What is that? -It’s a meditation that’s been around,
0:15:03 that originated from the Buddhist teaching, so 2600 years,
0:15:09 where you basically do your best to see reality as it really is.
0:15:14 And it’s very different from how we normally see reality, right?
0:15:16 You and I are hanging out, we’re talking,
0:15:19 we’re having this conversation, it feels like it’s two individuals speaking,
0:15:22 but let’s ask ourselves what’s happening at the ultimate level,
0:15:28 where, well, Diego and Steven were basically just these bundles of atoms
0:15:32 that are changing so incredibly rapidly, trillions of times,
0:15:36 and at the same time, it’s just mental and physical phenomena interlocking
0:15:40 at incredibly high speeds that makes the illusion that we’re here.
0:15:45 But in reality, are we real? No, not really.
0:15:49 Why is that an important or valuable exercise?
0:15:51 It’s quite valuable. I think the sense of self,
0:15:57 when it becomes overgrown, when it becomes highly traumatized,
0:16:00 it creates a barrier to happiness.
0:16:03 So what I found through Vipassana meditation was that
0:16:06 as I was observing the truth of impermanence,
0:16:08 literally within the framework of the body,
0:16:12 when you start learning that everything that arises ultimately passes away,
0:16:15 and you start understanding that change is,
0:16:19 it exists within the fabric of every single thing in this universe,
0:16:22 you start loosening up your identity.
0:16:24 It’s not as rigid as it was before.
0:16:27 It’s not like Diego always reads science fiction
0:16:29 and he always loves blueberries.
0:16:31 Actually, it’s not true. Sometimes I love watermelon.
0:16:33 Sometimes I love reading fiction.
0:16:38 So it allows this understanding of change
0:16:41 to help you loosen up and really evolve.
0:16:46 And I have found that quite beneficial to my personal joy and happiness
0:16:48 and definitely in my relationships,
0:16:51 because if you embrace change, you’re not going to be as attached.
0:16:55 It’s not going to be like, “I want you to do this this way all the time.”
0:16:57 In fact, you’re going to understand,
0:17:00 “Oh, no, different conditions create different situations.”
0:17:04 So yes, I can have goals, but if they don’t come about,
0:17:07 I’m not going to be crying on the floor. I’m just going to try again.
0:17:09 (upbeat music)
0:17:12 (upbeat music)
Con người không hiểu khả năng của chính mình.
Bạn không cần phải chạm đáy mới trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Điều bạn cần làm chỉ là…
Khi bạn nhìn vào thành quả mà bạn đã tạo ra
và cụ thể là những gì bạn đã viết, nội dung mà bạn đã đưa ra thế giới,
bạn đang trên sứ mệnh gì?
Bạn đang cố gắng làm gì?
Bạn đang cố gắng tạo ra ảnh hưởng gì đối với xã hội nói chung?
Tôi nghĩ rằng sứ mệnh thực sự là
hy vọng nâng cao nhận thức về việc
chữa lành và buông bỏ là hoàn toàn có thể.
Vì vậy, tôi đã bước chân vào thế giới này từ rất sớm.
Tôi nghĩ đó là vào năm 2011, khi tôi bắt đầu nhận ra rằng việc chữa lành là có thể.
Và điều này đã xảy ra trước khi phong trào sức khỏe trở thành một điều khổng lồ,
sort of như thế giới khổng lồ mà nó đang là hôm nay.
Đối với tôi, đó là một cú sốc.
Bạn biết đấy, khi tôi lớn lên, tôi nghĩ rằng
nếu bạn bị bệnh về thể chất hoặc tâm lý theo cách nào đó,
bạn chỉ cần sống chung với nó suốt phần đời còn lại.
Bạn không thể thực sự khắc phục nó theo bất kỳ cách nào.
Và khi tôi bắt đầu thay đổi thói quen,
khi tôi bắt đầu thay đổi những gì tôi ăn,
khi tôi bắt đầu đánh giá lại nhóm bạn của mình,
sau đó cuối cùng khi tôi bắt đầu thiền,
những thay đổi thật sự to lớn mà khiến tôi choáng váng
đến mức tôi muốn kiểm tra lại bản thân và xem rằng
điều này có thực hay không và nó đã thực sự.
Vì vậy, điều đó đã đẩy tôi vào việc viết lách
nơi tôi cảm thấy có một sức hút sáng tạo
để chia sẻ một chút kiến thức mà tôi có.
Bạn biết đấy, và điều này thật thú vị vì tôi biết rằng
tôi không biết mọi thứ. Tôi không hoàn toàn chữa lành.
Tôi không hoàn toàn khôn ngoan. Tôi còn một chặng đường dài để đi.
Nhưng hy vọng một số điều mà tôi đang suy nghĩ có thể
truyền cảm hứng cho người khác cũng làm công việc nghiêm túc này.
Và tại sao? Tại sao việc chữa lành lại quan trọng?
Tại sao điều đó lại quan trọng?
Tôi nghĩ là bởi vì nó khá cần thiết để sống một cuộc đời tốt hơn.
Như tôi nghĩ, cho dù bạn đã từng trải qua chấn thương nghiêm trọng hay không,
thì bạn chắc chắn đã trải qua những khoảnh khắc khó khăn trong cuộc sống.
Và những khoảnh khắc khó khăn đó tích tụ trong tâm trí.
Chúng thật sự, bạn biết đấy, những lúc bạn phản ứng rất mãnh liệt
với sự tức giận, với nỗi buồn, với bất kỳ cảm xúc nào,
phản ứng đó tích tụ trong tâm trí bạn
và khiến bạn có xu hướng cảm thấy điều tương tự một lần nữa.
Và thường thì chúng ta không nhận ra rằng
chúng ta giống như bị mắc kẹt trong một cái kén chật chội từ quá khứ.
Và chúng ta nghĩ những điều giống nhau, nói những điều giống nhau,
làm những hành động giống nhau.
Và nó giữ chúng ta trong một vòng lặp.
Nhưng nếu bạn bắt đầu chữa lành, bạn có thể cơ bản có được tự do của mình.
Vậy, nghĩ về những gì bạn đã nói về hành trình chữa lành của chính bạn
nơi bạn không thể tin rằng kết quả lại là có thật.
Bạn đã chữa lành khỏi điều gì?
Tôi nghĩ phần lớn là lo âu và căng thẳng.
Và kiểu tư duy thiếu thốn này.
Tôi được sinh ra ở Ecuador, trong một thành phố gọi là Guayaquil.
Tôi đến Hoa Kỳ khi khoảng bốn tuổi cùng với cha mẹ.
Khi chúng tôi đến Hoa Kỳ, thật sự rất khó khăn.
Chúng tôi bị mắc kẹt trong cái bẫy nghèo đói kinh điển của người Mỹ.
Mẹ tôi làm việc dọn dẹp nhà cửa.
Bố tôi làm việc trong siêu thị.
Vì vậy, không có cơ hội thăng tiến nào cho chúng tôi.
Họ không biết tiếng Anh.
Bạn biết đấy, chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.
Khi tôi lớn lên,
tôi không nhận ra cách điều đó ảnh hưởng đến tôi cho đến khi tôi vào đại học.
Nơi mà, bạn biết đấy, tôi đã trải qua quá nhiều lo âu và căng thẳng về việc,
bạn biết đấy, tôi thấy bố mẹ mình cãi nhau liên tục
về việc họ sẽ trả tiền thuê nhà như thế nào,
họ sẽ mua thêm thực phẩm như thế nào.
Tôi đã trải qua nhiều lần khi tôi là một đứa trẻ tám tuổi
và tôi rất đói vì không đủ thức ăn trong tủ lạnh.
Và tất cả những điều này đã tích tụ theo thời gian
và chưa bao giờ được xử lý đúng cách.
Bạn biết đấy, tôi không có cơ hội tiếp cận một nhà trị liệu vào thời điểm đó.
Không có thiền vào thời điểm đó.
Đó chỉ là, bạn biết đấy, các cơ chế đối phó.
Và khi tôi vào đại học,
tôi đã đến một điểm gãy nơi tôi không muốn thừa nhận với chính mình
rằng tôi không cảm thấy tốt.
Tôi luôn cố gắng tự đối phó bằng niềm vui
bằng cách uống càng nhiều càng tốt, hút thuốc càng nhiều càng tốt,
luôn luôn bên bạn bè, không bao giờ một mình.
Và tôi đã kết thúc với việc xây dựng tất cả những thói quen xấu này
nơi tôi tiệc tùng liên tục, làm rất nhiều thuốc,
và cuối cùng đã đến cái điểm gãy vào mùa hè năm 2011
nơi tôi suýt mất mạng.
Tôi đã nói chuyện với một bác sĩ sau đó và mô tả cho họ những gì đã xảy ra.
Và họ đã nói, “Ôi, vâng, điều đó nghe giống như một cơn đau tim nhẹ.”
Nơi mà tôi đã sử dụng quá nhiều thuốc vào một đêm,
nằm trên sàn khóc lóc, cơ bản, bạn biết đấy,
cầu nguyện, van xin cho cuộc sống của mình.
Vì tôi không muốn ra đi theo cách đó.
Và trải qua trải nghiệm đó và sau đó cơ bản
đi theo một con đường khác đến cuộc sống mà tôi có bây giờ,
tôi thực sự biết ơn vì tôi đã có sức mạnh đó
và tôi muốn người khác cũng biết rằng họ cũng có sức mạnh đó.
– Nhìn lại khoảnh khắc đó, khi bạn vào đại học,
bạn tìm thấy bản thân mình trong những chu kỳ nghiện
với ma túy và rượu, và cocaine, tôi tin vậy.
– Vâng. -Bạn đã có một cơn đau tim nhỏ.
– Vâng. -Và sau đó, tại thời điểm đó, bạn đưa ra quyết định
rằng bạn sẽ không để điều này giết chết bạn.
– Vâng. -Bước tiếp theo trong hành trình chữa lành của bạn là gì?
– Đi bộ. -Đi bộ.
– Đi bộ. Có điều gì đó, tôi có nghĩa là, tôi đã cực kỳ không khỏe mạnh, đúng không?
Tôi chắc chắn đã thừa cân vào thời điểm đó,
nhưng, ừm, bên trong, đúng không?
Tôi gần như không vận động trong khoảng bốn năm, năm năm.
Và, um, vì vậy, tôi biết tôi đã sử dụng thuốc, ném chúng đi, um, bạn biết đấy,
tôi ở nhà, và tôi tự hỏi, “Được rồi, làm thế nào tôi có thể, như, làm mới cuộc sống của mình?”
Và tôi nhớ đã xem một video YouTube nào đó hoặc tình cờ thấy,
hay tôi đã nhìn thấy điều gì đó vào thời điểm đó, nơi, um,
nó đang nói về tầm quan trọng của việc có nhiều dinh dưỡng hơn.
Vì vậy, tôi đã mua một thùng lớn cỏ lúa mạch.
Bạn biết không, hồi đó, cỏ đại mạch từng rất nổi tiếng, và, um, tôi cần một loại siêu thực phẩm nào đó, bởi vì tôi biết, um, bạn biết đấy, mỗi ngày tôi chỉ ăn gạo và thịt, gạo và thịt, chỉ như một chế độ ăn rất Nam Mỹ. Và tôi đã nghĩ, “Được rồi, để tôi lấy một chút dinh dưỡng. Để tôi lấy ít cỏ đại mạch này. Tôi có thể cho vào nước cam và uống nó.” Và tôi đã nghĩ, “Tôi phải làm gì đó. Tôi phải ra ngoài,” và tôi bắt đầu đi bộ. Tôi nhớ tôi không khỏe chút nào, bắt đầu đi bộ, chạy bộ nhẹ nhàng, mà tôi đã bị chứng đau bắp chân tồi tệ nhất. Chân tôi, thật sự, đau kinh khủng đến nỗi tôi gặp khó khăn khi lên cầu thang, nhưng tôi vẫn tiếp tục, và tôi vẫn tiếp tục. Và, như bạn biết đấy, thậm chí sáng nay, sáng nay, tôi đã chạy 4 dặm, không vấn đề gì cả. Nghĩ về thời điểm đó, thì, yeah, tôi đã tiến bộ rất nhiều.
Tôi đã nghĩ, khi bạn nói về… đúng không. …các chất xúc tác của sự thay đổi trong cuộc sống của mọi người. Như khoảnh khắc mà họ chạm đáy và nói, “Đủ rồi.” Và điều gì đó cần thiết để họ có thể thực hiện một thay đổi có ý nghĩa và bền vững trong bất kỳ khía cạnh nào của cuộc sống, cho dù đó là các mối quan hệ của họ, việc rời đi và tìm kiếm một tình huống hoặc công việc tốt hơn, hay chỉ là cuộc sống nói chung, như bạn đang miêu tả, nơi bạn nhận ra bạn đang đi sai hướng và bạn quyết định đi theo một hướng mới. Có hai câu hỏi ở đây. Bạn nghĩ điều gì từ kinh nghiệm của bạn bắt đầu hành trình thay đổi cho mọi người? Và điều thứ hai là, khi chúng ta thường nói chuyện với những người đã thay đổi, quá trình dường như rất tuyến tính và nhanh chóng. Như, tôi đã quyết định thay đổi, rồi tôi đã thay đổi. Tôi nghĩ rằng mọi người nghi ngờ sức mạnh của họ, thật lòng mà nói. Tôi đã thấy điều đó xảy ra nhiều lần, nơi mọi người không hiểu khả năng của mình, và đặc biệt khi tình huống trở nên tồi tệ. Và tất nhiên, như bạn biết đấy, không phải ai cũng vượt qua được. Như, một số người bị đổ vỡ bởi quá trình chạm đáy. Nhưng những người khác đứng dậy. Nó gần như giống như một con phượng hoàng. Tôi nhớ đã viết một bài thơ mang tên “Phượng Hoàng” trong cuốn sách đầu tiên của tôi, “Nội tâm”. Và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, điều đó rất cá nhân. Như, tôi không thực sự nghĩ rằng mọi người cần phải chạm đáy. Và tôi thích góc nhìn đó, vì tôi nghĩ rằng mọi người thường muốn đi đến cực đoan và kiểu như làm mọi thứ trở nên kịch tính, nhưng bạn không cần phải chạm đáy để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Tôi nghĩ đó là tình huống mà tôi đã ở trong. Nhưng với tôi, tôi nhớ khi tôi nằm trên sàn và tôi cứ nghĩ đến việc, tôi đã nghĩ, “Chúa ơi, tôi cảm thấy cuộc sống của mình, như, bạn biết đấy, đang cạn kiệt.” Như, tôi cảm thấy nó đang trôi đi. Và tôi vẫn cứ nghĩ về bố mẹ mình. Và tôi đã nghĩ, “Họ đã làm việc rất chăm chỉ. Như, bạn biết đấy, tôi không hề giận họ. Họ không có thời gian cho tôi vì tôi biết nỗi khổ của họ. Như, tôi hiểu, tôi có thể cảm nhận được. Họ đã cược số phận khi đến Hoa Kỳ vì không phải ai cũng thắng ở đây.”
Điều lớn thứ hai, thứ ba. Như, khi tôi, bạn biết đấy, trong vài ngày sau khi tôi gần như đã mất mạng, tôi nhớ đã ngồi trong phòng tại nhà bố mẹ. Và lúc đó, bạn biết đấy, tôi vừa tốt nghiệp đại học. Đó là năm 2011. Kinh tế đang khá tồi tệ. Thật khó để tìm việc làm lúc đó. Và tôi nhớ ngồi trong phòng và tôi đã nghĩ, “Được rồi, tôi đã tự hỏi, ‘Chuyện gì đang xảy ra vậy? Như, cái gì? Tại sao điều này suýt xảy ra?'” Và tôi đã nhận ra. Nó giống như, “À, có phải vì bạn không muốn thừa nhận rằng bạn cảm thấy không ổn?” Bây giờ, nếu đó là lý do tại sao bạn đến đây, thì điều gì có thể giúp bạn thoát khỏi điều này? Và câu trả lời là, “À, là nói thật với bản thân mình.” Và lúc đó, bạn biết đấy, trước khi tôi học cách thiền hay bất cứ điều gì, nhưng tôi chỉ ngồi trên giường và thách thức bản thân để ở lại với những cảm xúc mà tôi thường bỏ chạy. Vì vậy, tôi thích gọi đó là sự thật quyết liệt với chính mình. Như, nó không thực sự liên quan đến người khác, mà là giữa bạn và bản thân bạn. Và khi những cảm xúc nặng nề ấy xuất hiện, thường thì tôi chỉ cuộn một điếu thuốc, hút, và chỉ, bạn biết đấy, nó sẽ giúp che giấu bất cứ điều gì đang ở đó. Nhưng khi lo âu xuất hiện, khi stress xuất hiện, khi những cảm giác vô giá trị xuất hiện, tôi chỉ ngồi bên chúng. Và, bạn biết đấy, đầu tiên chỉ là vài phút, rồi đến 10 phút, 15 phút, và tôi đã nghĩ, “Được rồi.” Như, tôi đã học được rất nhiều. Bạn biết đấy, tôi đã học rằng những cơn bão nhỏ này xuất hiện, như, chúng không cần phải quật ngã bạn. Chúng không cần phải hoàn toàn chiếm lĩnh bạn. Chúng thậm chí không cần phải chi phối hành động của bạn. Nếu bạn chỉ ngồi đó và cảm nhận chúng, bạn sẽ nhận ra chúng hoàn toàn tạm thời và mọi thứ sẽ ổn thôi, bạn biết không? Và tôi không biết điều đó trước đây cho đến khi tôi bắt đầu thách thức bản thân chỉ để ở lại với điều đó. Và tôi không thực sự biết điều đó đến từ đâu, bạn biết không? Như, tôi không thực sự, tôi không thực sự đọc sách về tự cải thiện hay xem những điều này trực tuyến hoặc bất cứ điều gì như vậy, nhưng tôi nghĩ một cách bản năng, tôi đã nghĩ, “Được rồi, nếu bạn đã nói dối với bản thân trước đây, bây giờ hãy nói thật với chính mình.” Và điều đó trông như thế nào? Thường thì, nó giống như cảm nhận cảm xúc của bạn và không bỏ chạy khỏi chúng. -Chúng ta không làm vậy đúng không? -(CƯỜI) -Chúng ta, um, chúng ta phân tâm bản thân. -Liên tục. Liên tục. Vâng. Tôi chỉ đang nghĩ, vậy, có bao nhiêu người trong chúng ta thật sự biết mình đang cảm thấy như thế nào? Như, có bao nhiêu người trong chúng ta thật sự biết mình, bản thân chúng ta, đang cảm thấy như thế nào? Thật sự, như, khi nào là lần cuối cùng, tôi nghĩ đối với hầu hết mọi người đang nghe điều này, bạn có thật sự ngồi ở cuối giường hoặc bất cứ đâu và tự hỏi mình cảm thấy như thế nào không? Với tất cả mọi thứ đã được xem xét, điều gì đang mất cân bằng? Điều đó hiếm hoi, nhưng tôi nghĩ nó đang trở nên phổ biến hơn. Tôi khá được truyền cảm hứng bởi những gì đang xảy ra bây giờ.
Tôi, ờ, tôi đã theo dõi toàn bộ thế giới về sức khỏe này đang nảy nở, phát triển và phát triển, và rõ ràng là nó cũng có những mặt tiêu cực. Có rất nhiều chủ nghĩa tiêu dùng xung quanh nó, nhưng cũng có nhiều điều tích cực. Và có hàng triệu, hàng triệu người đang đến gặp nhà trị liệu bây giờ. Có hàng triệu, hàng triệu người đang thiền. Và còn hàng triệu, hàng triệu người khác nữa đang ghi chép, suy ngẫm, xây dựng nhận thức về bản thân, xây dựng ngôn ngữ xung quanh những ý tưởng mới hơn này. Ờ, thực ra những ý tưởng cũ, nhưng đã, bạn biết đấy, quay trở lại, ờ…
– Liệu điều đó có hơi đáng lo ngại không?
– Bạn có ý gì?
Bởi vì đó là dấu hiệu cho thấy có thể có một nhu cầu ngày càng tăng, bạn biết tôi muốn nói gì không? Nếu có nhiều bình chữa cháy hơn được bán ra.
– Đúng, đúng, đúng. – Có nhiều đám cháy hơn.
Ồ, điều đó hoàn toàn đáng lo ngại. Tôi nghĩ, ờ, điều đó đáng lo ngại, nhưng tôi nghĩ với tôi nó mang lại hy vọng, thực sự, bởi vì, tất nhiên, thế giới đang vô cùng thử thách. Bạn biết đấy, sự xuất hiện của công nghệ, đặc biệt là với mạng xã hội, sự gia tăng sự cô đơn, chúng ta biết, chúng ta biết. Như vậy, nguyên nhân và kết quả rất rõ ràng, phải không? Nhưng những công cụ này đã tồn tại trong, như bạn biết đấy, các công cụ trị liệu phương Tây, khoảng 100, 150 năm qua, các công cụ phương Đông với nhiều hình thức thiền khác nhau, các phương pháp chữa bệnh bản địa, những thứ này đã tồn tại hàng ngàn năm. Và bây giờ khi thế giới đã toàn cầu hóa, mọi người ở các thành phố lớn, đặc biệt là, có quyền truy cập vào chúng. Bạn biết đấy, bạn có thể gõ vào, như, “Tôi có thể làm gì để đối phó với sự lo âu của mình?” Và bạn có, như, bạn biết đấy, những điều từ các bác sĩ tâm lý, như, bạn biết đấy, bạn có thể đến trung tâm thiền địa phương của bạn. Có rất nhiều thứ mà bạn có thể làm bây giờ. Và điều bạn cần làm là tìm thứ gì đó phù hợp với bạn ở thời điểm này.
Vì vậy, bạn thấy hai điều này tăng lên cùng nhau, nơi mà nhu cầu về sự chú ý của bạn bây giờ rất cao, từ phương tiện truyền thông, từ công nghệ, từ mọi thứ đang xảy ra xung quanh bạn, gia đình và bạn bè, nhưng cùng một lúc, đây là một loạt công cụ cho bạn để điều chỉnh tâm trí của mình, để bạn không bị áp lực bởi những yêu cầu này. Tôi chắc chắn là cũng đã từng sử dụng màn hình và các phương tiện khác để phân tán bản thân khỏi những gì tôi đang cảm thấy. Thực tế, bạn biết đấy, khi tôi cảm thấy mệt mỏi hoặc, bạn biết đấy, khó chịu theo nhiều cách hoặc có chút kích thích và bất kỳ cách nào có thể, cách tôi đối phó với điều đó là cầm một màn hình lên.
– Ừ. – Điều đó tốt để thành thật.
Cầm một màn hình và xem một thứ gì đó trên YouTube, phân tán bản thân khỏi cảm giác, có thể xem bóng đá, hoặc một thứ gì khác, bạn biết đấy? Một thứ khác có thể không tốt cho tôi. Và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, việc cuộn điện thoại của tôi, chẳng hạn, tôi nghĩ rằng điều đó đại diện cho phần lớn mọi người. Chúng ta sử dụng sự phân tán như một cách để tránh đối mặt với những gì chúng ta đang cảm thấy, vì việc đối mặt với những gì chúng ta đang cảm thấy có thể không thoải mái. Tuyệt đối. Ý tôi là, đối mặt với cảm xúc của bạn đối với nhiều người trong chúng ta, đó là cánh cổng để phát triển, phải không? Vì vậy, nếu bạn sẽ ở đó và đứng vững với cảm xúc của mình, bạn có thể thấy rất nhiều điều khiến bạn muốn tiếp tục chạy trốn, hoặc bạn như, “Được rồi, tôi sẽ chấp nhận thử thách này, và hãy xem tôi nên phát triển như thế nào tiếp theo.” Vì vậy, điều đó khá khó khăn.
– Nó có được gọi là vipassana không?
– Vipassana.
Vipassana, vipassana, có nhiều cách để nói điều đó.
– Điều đó là gì?
– Đó là một phương pháp thiền đã có mặt, có nguồn gốc từ giáo lý Phật giáo, khoảng 2600 năm, nơi bạn cơ bản cố gắng tốt nhất để thấy thực tại như nó thực sự là. Và điều đó rất khác với cách chúng ta thường thấy thực tại, phải không? Bạn và tôi đang trò chuyện, chúng ta đang có cuộc trò chuyện này, cảm giác như có hai cá nhân đang nói chuyện, nhưng hãy tự hỏi mình điều gì đang xảy ra ở cấp độ tối thượng, nơi mà, ờ, Diego và Steven chỉ đơn giản là những bó nguyên tử đang thay đổi vô cùng nhanh chóng, hàng triệu lần, và cùng một lúc, đó chỉ là những hiện tượng tâm lý và thể chất liên kết với nhau ở tốc độ cực cao khiến ảo giác rằng chúng ta đang ở đây. Nhưng thực tế, chúng ta có thật không? Không, không thực sự.
Tại sao điều đó là một bài tập quan trọng hoặc giá trị?
Nó khá có giá trị. Tôi nghĩ rằng cảm giác về bản thân, khi nó trở nên quá phát triển, khi nó trở nên rất bị chấn thương, nó tạo ra một rào cản với hạnh phúc. Vì vậy, những gì tôi tìm thấy qua thiền Vipassana là khi tôi quan sát sự thật về tính vô thường, thực sự trong khuôn khổ của cơ thể, khi bạn bắt đầu học rằng mọi thứ phát sinh cuối cùng cũng sẽ qua đi, và bạn bắt đầu hiểu rằng thay đổi là, nó tồn tại trong cấu trúc của mọi thứ trong vũ trụ này, bạn bắt đầu làm lỏng danh tính của mình. Nó không cứng nhắc như trước. Nó không phải như Diego luôn đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng và anh ấy luôn yêu thích dưa hấu. Thực ra, không đúng. Đôi khi tôi yêu dưa hấu. Đôi khi tôi thích đọc tiểu thuyết.
Vì vậy, nó cho phép sự hiểu biết này về thay đổi giúp bạn thư giãn và thực sự phát triển. Và tôi đã thấy điều đó rất có lợi cho niềm vui và hạnh phúc cá nhân của tôi và chắc chắn trong các mối quan hệ của tôi, bởi vì nếu bạn chấp nhận sự thay đổi, bạn sẽ không bị gắn bó quá mức. Nó sẽ không giống như, “Tôi muốn bạn làm điều này theo cách này mọi lúc.” Thực tế, bạn sẽ hiểu, “Ồ, không, các điều kiện khác nhau tạo ra các tình huống khác nhau.” Vì vậy, đúng là tôi có thể có mục tiêu, nhưng nếu chúng không đến, tôi sẽ không khóc trên sàn nhà. Tôi sẽ chỉ cố gắng lại.
人們不明白自己的潛力。
你不需要跌入谷底才能成為最好的自己。
你所需要做的就是…
當你回顧自己所創作的作品時,
專注於你所發表出來的文字和內容,
你正在執行什麼樣的使命?
你想要達成什麼?
你想要對整個社會產生什麼樣的影響?
我認為這個使命其實是希望增進自我覺察,讓人們意識到
療癒和放下是可能的。
所以我很早就進入了這個世界。
我想大約是在2011年我開始意識到療癒是可能的。
而這是在健康生活尚未成為如今如此龐大的概念之前。
對我來說,這是一次衝擊。
你知道,我成長的時候以為
如果你在身體或精神上受到某種程度的疾病困擾,
你就得在餘生中面對那一切。
你真的無法以任何方式去修復它。
而當我開始改變我的習慣,
開始改變我的飲食,
開始重新評估我的朋友圈,
然後最終開始冥想,
這些變化之大讓我感到非常震驚,
我想要好好檢視自己,確認這是否真實,而它確實是。
這種感受把我推向了寫作,
我感受到一種創造性的吸引,
想要分享我所知道的一點點。
你知道,這很有趣,因為我知道
我並不什麼都知道。我還未完全療癒。
我還不夠睿智。我還有很長的路要走。
但希望我反思的一些事情
能夠激勵其他人進行這項重要的工作。
那麼,為什麼?我們療癒有什麼重要呢?
為什麼這很重要?
我想,因為它對過上更好的生活是相當必要的。
就像我認為,無論你是否經歷過嚴重的創傷,
你一定在生活中遇到過艱難的時刻。
而那些艱難的時刻會累積在你的心裡。
當你非常強烈地以憤怒、悲傷或其他情緒反應時,
那種反應會在你心裡累積,
並使你傾向再次感受到相同的情緒。
而且我們經常沒有意識到
我們好像被過去困在一個緊密的小泡泡裡。
我們重複著相同的想法,說著相同的話,
做著相同的行為。
這讓我們處於一種循環之中。
但是如果你開始療癒,你基本上就能獲得你的自由。
所以,想想你所提到的關於自己療癒旅程的那一點,
你無法相信結果是真實的。
你治癒了什麼?
我想很多都是焦慮和壓力。
還有這種匱乏的心態。
所以我出生在厄瓜多爾的基多市。
四歲時和父母一起來到美國。
當我們到達美國時,情況非常艱難。
我們陷入了經典的美國貧窮陷阱中。
我媽媽在打掃房子。
我爸爸在超市工作。
所以我們沒有上升的流動性。
他們不會講英語。
我們經歷了一段非常艱難的時光。
所以在我成長的過程中,
我並沒有意識到這對我造成了影響,直到我上了大學。
在那裡,我感到極大的焦慮和壓力,
你知道,我看到父母經常為怎麼支付房租、
如何購買更多雜貨而吵架。
我多次經歷過,作為一個八歲的孩子,
因為冰箱裡的食物不夠而感到非常饑餓。
這些所有的事情隨著時間的推移累積了
而從未得到適當的處理。
你知道,那時候我沒有接觸過治療師。
那時候也沒有冥想。
我只是用應對機制過活而已。
而當我進入大學時,
我達到了分界點,我不想承認自己
並不感覺良好。
我一直試圖通過飲酒、抽煙來麻痹自己,
總是和朋友在一起,從不獨處。
結果我幾乎建立了所有壞習慣,
不斷派對,過多使用藥物,
最終在2011年夏天達到了那個臨界點,
我差點喪命。
我之後跟醫生談過,告訴他們發生了什麼。
他們說,“哦,是的,那聽起來像是輕微心臟病發作。”
那晚我吸食了太多藥物,當時躺在地上哭泣,
基本上是在祈禱,乞求我的生命。
因為我不想以那樣的方式結束。
經歷過那段經歷後,我基本上采取了
與我現在生活的不同道路,
我真的很感激我有那樣的力量,
我也希望其他人能知道他們也有那樣的力量。
– 所以在那一刻,當你進入大學,
你發現自己陷入了與毒品、酒精和可卡因的成癮循環,我相信。
– 是的。- 嗯,你經歷了那次小心臟病發作。
– 是的。- 之後你做出了一個決定,
不讓這種情況要了你的命。
– 是的。- 那麼,
你治癒旅程中的下一步是什麼?
– 走路。- 走路。
– 走路。 有些,我的健康狀況非常差,對吧?
當時我肯定超重,
但,嗯,但在內心深處,對吧?
我大概有四五年沒有運動了。
而且,嗯,所以,我知道我把藥物扔掉,嗯,你知道,
我在家裡,然後想:“好吧,我該如何重新開始我的生活呢?”
我記得看到了一個YouTube視頻,或者無意中看到的,
談到營養有多麼重要。
所以,我最後買了一大桶大麥草。
你知道,以前,大麥芽曾經非常流行,然後,我需要某種超級食品,因為我知道,每天我只吃米飯和肉,米飯和肉,真的很像南美的飲食。於是我想,「好吧,讓我補充一下營養。讓我試試這個大麥芽的東西。我可以把它放在橙汁裡,然後一口吃掉。」然後我想,「我得做點什麼。我必須出去走走。」於是我開始走路。我記得我當時非常不健康,開始走路,輕輕慢跑,結果得了最嚴重的脛骨疼痛。我的腿疼得厲害,以至於我在樓梯上都很難爬上去,但我還是繼續走,繼續努力。像你知道,今天早上,我跑了四英里,毫無問題。回想那段時間,是的,我走了很長一段路。我在想,當你在說的時候… 是的… 改變人們生活的催化劑。像是他們觸底反彈的那一刻,他們會說,「夠了,夠了。」而這需要什麼才能讓他們在生活的各個方面進行有意義且持久的改變,無論是他們的關係,離開,尋找更好的情況或工作,或者一般的生活,像你所描述的那樣,當你意識到自己在錯誤的道路上時,你下定決心朝著新的方向前進。這裡有兩個問題。你認為,根據你的經驗,什麼開始了人們的改變之旅?第二,當我們經常和已經改變的人交談時,這一過程似乎是非常線性且迅速的。就像我做出了改變的決定,然後我就改變了。我覺得人們對自己的力量產生懷疑,誠實地說,我見過這種情況一次又一次發生,人們並不完全理解自己的能力,尤其是在情況變得嚴重的時候。當然,並不是每個人都能成功。有些人在觸底反彈的過程中被摧毀了。但其他人則能站起來。這幾乎就像一隻鳳凰。我記得在我第一本書《內心深處》中寫過一首名為《鳳凰》的詩。我認為,對此,我真的不認為每個人都必須觸底反彈。我喜歡這種觀點,因為我認為人們經常想要走極端,並將事情戲劇化,但你並不需要觸底反彈才能成為最好的自己。我想這正是我當時的情況。對我來說,我記得當我躺在地上時,我反復思考,「我感覺我的生活就要結束了。」就像我感覺到了生命的流逝。我不斷考慮我的父母。我想,「他們工作得那麼辛苦。你知道,我甚至不怪他們。他們沒有時間陪我,因為我知道他們的掙扎。我明白,我理解。你看看,他們冒著風險來美國,因為並不是每個人在這裡都能獲勝。」還有另一個非常重要的事情。就在我幾乎失去生命的幾天後,我記得坐在我爸媽家的房間裡。這時,正好是我剛從大學畢業。那是2011年,經濟相當糟糕。當時找工作很困難。我記得我坐在房間裡,我想,「好吧,這裡的問題是什麼?為什麼會差點發生這種事?」然後我突然明白了。是因為你不想承認自己感覺不好的事實嗎?如果這是讓你來到這裡的原因,那麼什麼可以讓你擺脫這一切?那就是對自己說實話。這是在我學會冥想或任何事情之前,但我會坐在床上,挑戰自己去面對那些我曾經逃避的感受。所以,我喜歡稱之為對自己進行激進的誠實。這其實不是關於其他人,而是關於你自己。當那些沉重的情感湧現的時候,通常我會抽一支煙,吸煙,然後,這樣就能掩蓋我所感受到的一切。但是當焦慮出現,當壓力出現,當那些無價值感的情感湧現時,我會只是靜靜地坐著。起初是幾分鐘,然後是十分鐘,十五分鐘,然後我想,「好吧。」我學到了很多。你知道,我發現那些突如其來的小風暴,其實不需要把你吹倒。它們不需要完全壓垮你。它們甚至不需要控制你的行動。如果你只是坐在那裡感受它們,你會發現它們完全是暫時的,沒事的,你知道?而我之前並不知道這一點,直到我開始挑戰自己去面對它。至於這是從哪裡來的,我也不太知道。你知道,我之前並沒有真正讀過自我提升的書籍,也沒有在網上看到這些東西,但我想本能上我當時在想,「好吧,如果你之前對自己撒了謊,現在就對自己說實話。」那會是什麼樣子?很多情況下,它看起來就是感受你的情緒而不逃避它們。 -我們不會這樣做,對嗎? -(笑) -我們,嗯,我們分散注意力。 -不斷地。 不斷地。是的。我剛剛在想,我們有多少人真的知道自己有什麼感受?有多少人真的了解自己的感受?說實話,幾時是你最後一次,對於大多數聽這段錄音的人,真的坐在床邊或其他地方,問自己其實感覺如何?考慮所有事情,有什麼不平衡的地方?這種情況很少見,但我覺得這正在變得越來越受歡迎。我對現在發生的事情感到相當激動。
我,嗯,我一直在觀察這個整個健康世界的醞釀、成長和發展,顯然它有其低谷。它周圍充滿了消費主義,但也有很多正面因素。而且現在有數以百萬計的人正在接受治療。有數以百萬計的人在冥想。還有數以百萬計的人在寫日記、反思、提高自我意識,圍繞這些,嗯,你知道的,更新的想法建立語言。嗯,其實是舊的想法,但已經,嗯,再次回到人們的視野中。
– 這難道也不會讓人有些擔憂嗎? – 你是什麼意思?
因為這是潛在需求增加的跡象,你知道我的意思嗎?如果有更多的滅火器被賣出去。
– 對,對,對,對。 – 這意味著有更多的火災。
哦,這完全令人擔憂。我認為,嗯,這是令人擔憂的,但我認為這對我來說盡管如此,卻也給了我希望,老實說,因為,當然,這個世界是極具挑戰性的。你知道,科技的興起,特別是社交媒體的出現,孤獨感的增加,我們知道,我們知道。像,因果關係非常清晰,對吧?但這些工具已經存在了,像,你知道的,西方的療法工具,大約有一百、或一百五十年,東方的不同形式的冥想、土著治療實踐,這些東西已經存在了幾千年。現在,隨著世界的全球化,尤其是在主要城市,人們有了更好的接觸這些工具的機會。像,你可以輸入,比如說,我該怎麼做才能應對焦慮?然後你就會找到,來自精神科醫生的資訊,你知道,你可以去當地的冥想中心。現在有很多可以做的事情。而你要做的就是找到一個適合你的東西,所以,你確實能看到這兩件事情一起上升,媒體、科技,以及你周圍發生的一切,包括家庭和朋友,對你的關注需求高得離譜,但同時,卻有一堆工具讓你調整心態,這樣你就不會被這些需求所淹沒。我當然也會犯錯,利用屏幕和其他方式來分散自己對情感的感知。事實上,你知道的,當我感到疲倦,或被某種方式困擾,或有點煩躁,無論是什麼樣的情況,我處理的方式就是拿起屏幕。
– 是的。 – 說實話,這挺好的。
拿起屏幕,看些YouTube上的東西,讓自己分心,可能看看足球,或者其他一些,你知道的?其他可能對我不太好的東西。我認為,像在我的手機上滾動這樣的行為,代表了大多數人。我們用分心的方式來避免面對我們的感受,因為面對我們的感受可能會讓人感到不舒服。絕對是的。我是說,對很多人來說,面對自己的感受是成長的門口,對吧?所以,如果你願意與自己的情感共存,你要么看到太多的東西想要繼續逃避,要么你會想:“好吧,我會接受這個挑戰,讓我們看看我應該如何成長。”
所以,這是相當困難的。
– 那是不是叫做vipinsana? – 嗯,叫做Vipassana。
Vipassana,有很多種說法。
– 那是什麼? – 這是一種冥想方式,起源於佛教教義,歷史有2600年,你基本上是試著去看到現實的真實樣貌。這與我們通常所見的現實非常不同,對吧?你我在一起,我們在聊天,我們在進行對話,感覺像是兩個個體在講話,但讓我們問自己在根本層面上發生了什麼,例如,迭戈和史蒂芬基本上只是這些高速變化的原子束,總共發生了數以萬億計的變化,與此同時,這只是心理和生理現象以極高的速度交互,造成了我們在這裡的錯覺。但是,實際上,我們是真實的嗎?不,並不是真的。
為什麼這是一個重要或有價值的練習?
它相當有價值。我認為自我意識,當它過於茂盛,或高度創傷時,會造成通往幸福的障礙。因此,我在Vipassana冥想中發現,當我觀察到無常的真相時,實際上是在身體的框架內,當你開始意識到所有出現的事物最終都會消失,並開始理解變化是,存在於宇宙中每一件事的本質之中,你開始放鬆自己的身份認同。它不如以前那麼僵硬,不再是“迭戈總是喜歡看科幻小說,他總是愛藍莓”。事實上,這不是真的。有時我喜歡西瓜,有時我喜歡看小說。這讓人對變化的理解幫助你放鬆並真正進化。我發現這對我個人的快樂和幸福,而且在我的人際關係中非常有幫助,因為如果你接受變化,你就不會這麼依賴。這不會是“我希望你永遠這樣做”。事實上,你會理解,“哦,不,不同的情況會產生不同的狀況。”所以是的,我可以有目標,但如果這些目標沒有實現,我不會在地上哭泣。我會再嘗試一次。

In this moment, bestselling poet and author, Yung Pueblo discusses his mission in raising self-awareness and making people realise that healing is possible. When he was younger he believed that if you were sick mentally it was just something you had to deal with for life, however by radically changing himself through meditation and a different environment, he realised that healing is necessary to living a better life. Over time the difficult moments in our past build up in our mind, and we repeat cycles of thought and behaviour, healing allows us the freedom to escape this. However, Yung Pueblo believes the biggest challenge is that people doubt their own power and don’t understand their capacity, distracting themselves from their emotions. Instead we need to sit and embrace these difficult emotions that make us feel uncomfortable and be radically honest with ourself.

Listen to the full episode here – https://g2ul0.app.link/3CxFf11KAEb

Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

Yung Pueblo:

https://www.instagram.com/yung_pueblo/?hl=en

https://yungpueblo.com/about

Leave a Comment