Moment 153: Happiness Engineer Explains The Exact Formula For Happiness: Mo Gowdat

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:06 So what is the cause of unhappiness as you see it, especially if you’re building sort
0:00:11 of machine learning applications that are going to, you know, solve, you know, make
0:00:15 people arrive at contentment or happiness in a personalized way, we must be able to
0:00:20 know what’s causing this lack of allow me a bit of time to explain it because it it’s
0:00:23 simple when we get it, but it’s not simple to get to it.
0:00:25 So so happiness is very predictable.
0:00:30 OK, if you look back at any point in your life where you ever felt happy, there is one
0:00:35 commonality across all of those moments that can actually be documented in a mathematical
0:00:36 equation.
0:00:42 OK, you’ve never felt happy because of a specific event in your life.
0:00:45 OK, take, for example, rain.
0:00:47 Rain doesn’t make you happy or unhappy.
0:00:49 There is no inherent value of happiness in rain.
0:00:54 OK, rain makes you happy when you want to alter your plans and it makes you unhappy when
0:00:55 you want to sunbathe.
0:00:56 Right.
0:00:59 And so it’s not just the event rain.
0:01:04 It’s the comparison between the event and an expectation in your mind of how life should
0:01:05 be.
0:01:10 OK, if you’re worried about your plans, then life should be generous to me and get me rain
0:01:12 so I can water the plants.
0:01:16 And if life does that, then life meets your expectations and you’re happy.
0:01:21 OK, and so happiness in that sense becomes equal to or greater than.
0:01:27 So it’s really mathematics, that your perception of the events of your life minus your expectations
0:01:28 of how life should be.
0:01:30 OK, and apply that to anything.
0:01:31 Apply that to anything.
0:01:35 So, you know, my favorite example is nature.
0:01:36 We’re all happy in nature.
0:01:37 Why are we all happy in nature?
0:01:42 I mean, you go out there and there are ants and there are flies and, you know, trees are
0:01:49 crooked and there are, you know, shrubs everywhere and bushes and it’s just really not that hedged
0:01:50 and organized.
0:01:52 But that’s what we expect.
0:01:57 So, you know, nature’s chaos is what we expect nature to be.
0:01:58 And so we feel happy.
0:02:02 You know, nobody ever sits in front of the ocean and says, I like the view, but please
0:02:03 mute the sound.
0:02:10 OK, you just take it, you know, it’s the monotonous sound and the view and the wind and the sun
0:02:13 and the whole experience, right?
0:02:22 And because of that, happiness becomes very different than what was defined to us, OK?
0:02:29 What was defined to us is that happiness is found in gathering at the pub or a party or
0:02:34 a, you know, an activity or some kind of pleasure or fun or elation or whatever that is.
0:02:35 That’s not at all true.
0:02:39 These I call these the state of escape, OK?
0:02:44 This as per the definition of the happiness equation is events equal to or beating expectations,
0:02:47 life going my way, OK?
0:02:52 And so basically happiness is that calm and peacefulness you feel when you’re OK with
0:02:53 life as it is.
0:02:56 It doesn’t really matter what life is, OK?
0:02:59 What matters is that you can be OK with it, right?
0:03:02 So, so you take, you know, any example, huh?
0:03:07 If your boss is annoying and your expectation is, yeah, bosses are annoying.
0:03:09 This is what life is about.
0:03:12 They become bosses because they’re annoying, right?
0:03:17 And so if that’s your expectation, you’re going to look at it and go like, yeah, I
0:03:20 need to learn the skill of managing annoying bosses, OK?
0:03:25 And if that’s the case, then you’re not going to be upset about it.
0:03:30 Similarly anything else, if you look at it, then it’s not just the event.
0:03:32 It’s your perception of the event.
0:03:35 So you have something to influence.
0:03:36 It’s not just the event, huh?
0:03:41 Your partner might say something hurtful on Friday at 4 p.m.
0:03:42 That’s the event.
0:03:47 My partner said something hurtful at Sunday morning, you tell yourself, he or she doesn’t
0:03:48 love me anymore.
0:03:49 OK?
0:03:51 That’s your perception of the event.
0:03:52 That’s not actually the event.
0:03:54 The event is something hurtful was said.
0:04:00 But your perception of the event is your work, is your it’s your brain adding color to it.
0:04:02 And then you compare that to your expectations, right?
0:04:06 You compare my boss is annoying to my boss shouldn’t be annoying.
0:04:08 Where did you get that from, right?
0:04:10 So we blur the happiness equation.
0:04:15 We break the happiness equation because of what I call the six and seven, OK?
0:04:23 Six grand illusions and seven blind spots, which are the six grand illusions are basically
0:04:29 called them pathways that the modern world teaches us to navigate the modern world that
0:04:31 our illusions are not true.
0:04:32 OK?
0:04:34 Take, for example, control.
0:04:39 Everyone knows that to succeed in the modern world, you have to learn to control certain
0:04:40 events, right?
0:04:45 So you start to believe that the way to succeed in life is to control everything.
0:04:50 But the truth is, even if you go down to the basics of physics, that we never are in control,
0:04:57 that the absolute design of nature itself, of the universe itself is entropy and chaos,
0:04:58 right?
0:04:59 That’s the actual design.
0:05:04 And so if you try to control it, you’re bound to be disappointed that a lot of events are
0:05:06 going to miss your expectations, OK?
0:05:11 And yes, I’m not saying don’t control anything at all, but start to understand that you’re
0:05:15 going to be selective because you have a finite amount of effort.
0:05:20 And by the way, even if you’re selective and you try to control everything, sometimes things
0:05:23 will fall out of control, OK?
0:05:24 And that should be your expectation.
0:05:28 Once you get that right, that was one that was my biggest illusion, OK?
0:05:35 I’m a mathematician, I’m a software developer, I am a physicist, I’m an engineer, and I’m
0:05:36 a senior executive.
0:05:39 It doesn’t get worse than that, OK?
0:05:41 I’m like the worst, absolute the worst.
0:05:46 I used to give my wonderful wife, I swear to you, Steven, don’t judge me, I used to give
0:05:51 her a spreadsheet that would tell her when to wash the colors and when to wash the whites
0:05:56 based on our average consumption as a family to save the environment.
0:06:02 And poor Nibel would actually smile at me and say, “Sure, baby, I will use this,” right?
0:06:07 Of course, and ignores the hell out of me because that’s how crazy you can be when it
0:06:08 comes to control.
0:06:09 Now, these are the illusions.
0:06:13 If you live your life through the illusion of control, good luck finding happiness.
0:06:21 So six grand illusions, the illusion of thought, the illusion of self, the illusion of knowledge,
0:06:24 the illusion of time, control, and fear, OK?
0:06:30 Now that’s one side, and that disrupts your entire view of what to expect from life because
0:06:35 you’re expecting life to behave through a lens of an illusion.
0:06:39 The other side of it is what I call seven blind spots, OK?
0:06:43 And the seven blind spots are not really defects in your brain.
0:06:48 As a matter of fact, they are the very design of your brain, OK?
0:06:51 Your brain is designed to tell you what’s wrong, OK?
0:06:58 It’s not designed to, you know, if a tiger shows up right here now, my brain has no use
0:07:01 whatsoever in telling me, “Oh, my God, look how majestic that animal is,” right?
0:07:06 Yeah, it’s a beautiful animal, but my brain will say, “We’re going to die,” OK?
0:07:13 And we’re going to die is the idea that basically makes our brain constantly look for what’s
0:07:15 wrong, blur the events of life, huh?
0:07:21 You ask a mother, and she will say, “Oh, my daughter’s been sick all winter.”
0:07:27 You know, she just had two episodes of flu, three days each, but to the caring heart of
0:07:33 a mother that needs to be exaggerated to the exaggeration is one of the blind spots, huh?
0:07:37 Your brain is trying to get you to take action, so it pushes you, huh?
0:07:41 It pushes you by exaggerating the event a little bit so that you jump in and take action.
0:07:45 And accordingly, the event you’re comparing to, you’re comparing the wrong event to the
0:07:50 wrong expectation, and the happiness equation falls apart.
0:07:53 Under all of this, you’re inferring something which I think will annoy a lot of people,
0:08:01 and that is that happiness is a choice, and that you can choose to be happy, and that
0:08:05 if you’re unhappy, and really, for many circumstances in our life, day to day, and work and love
0:08:13 and relationships, personal responsibility is the answer, and a lack thereof is the
0:08:14 cause.
0:08:15 Absolutely.
0:08:16 You know what you just did?
0:08:18 You’ve just lost us 80% of the audience.
0:08:19 I know.
0:08:20 Do you know why I know?
0:08:25 Because I did a tweet one day about this, and what my tweet was, there’s like a, I guess
0:08:28 a mental model, but there’s a reframing that can, I think, has brought me happiness, which
0:08:35 is when something happens to me, I used to, like many people say, “X thing that happened
0:08:41 has pissed me off,” and just by changing that sentence to, “I’ve pissed myself off because
0:08:46 of X thing,” and I tweeted that, and I was like, “Try it, just like reframe it, and
0:08:50 take personal responsibility for how you’re feeling,” and in the comment section, everyone
0:08:56 was like, “Nope, people don’t like the idea that they have control over their emotional
0:08:57 responses.”
0:08:58 Absolutely.
0:09:02 So when I write books in general, I write them like software.
0:09:06 So I issue a beta version, and I get 270 people.
0:09:11 I don’t know why 270, but I get 270 people to read it on Google Docs.
0:09:17 So I give them editor privileges, so they can actually edit the text, and then something
0:09:19 fascinating happens.
0:09:25 They edit the text, and then others edit what they edited, and there is a conversation happening,
0:09:30 and basically it takes the book to its best possible version, if you want.
0:09:36 And so for “Happy,” I had a sentence on page 11 that basically said exactly what you said,
0:09:44 “Happiness is a choice,” and at that page, I lost 8% of the readers, and I looked into
0:09:49 the information that they gave me about themselves, the early readers, and most of the 8% that
0:09:52 left were already in depression.
0:09:58 And to tell someone it’s your responsibility to get yourself out of this horrible place
0:10:03 that you’re in is quite disturbing, because we like the idea of saying, “No, no, hold
0:10:04 on.
0:10:05 No, no, it’s not me.
0:10:07 Life is treating me really badly.
0:10:09 That’s why I’m not happy.
0:10:11 I can’t do anything about it.
0:10:12 Life took my son.
0:10:13 Life took my son.
0:10:15 I have the right to be unhappy.”
0:10:16 Yes, life took your son.
0:10:21 That’s true, and you have the right to be unhappy, but you’re never going to get out of unhappiness
0:10:25 if you wait for life to bring him back, or you wait for life to correct its action.
0:10:30 The only way you can come out of unhappiness is if you choose and say, “Okay, it’s going
0:10:31 to be a long journey.
0:10:36 It’s going to take a lot of time, and I’m going to try and try and try, but I’ll get
0:10:39 there,” and neuroplasticity proves that.
0:10:45 Neuroplasticity basically tells you that if you just run a happiness kind of activity
0:10:49 once a day, every day your brain will be better at it.
0:10:54 And please don’t get me wrong, but what do most of us do every day?
0:11:00 We watch negative news, we swipe on toxic positivity, and we’re just drowning ourselves
0:11:02 in negativity, and then what happens?
0:11:06 What happens is we become really good at being negative, we become really good at finding
0:11:11 what’s wrong with life, we become very good at getting pissed off with the prime minister.
0:11:15 Because it’s an activity we do on a daily basis, so your brain goes like, “This must
0:11:17 be important for her or him.
0:11:20 I’m just going to make sure I have the neurons aligned around that.”
0:11:24 So, we’re basically configuring our brains to be unhappy.
0:11:27 I have not watched a horror movie for 15 years.
0:11:28 Really?
0:11:29 Yeah.
0:11:30 You know what that means?
0:11:33 I have not had a nightmare for 15 years.
0:11:34 Not a single one.
0:11:35 Okay?
0:11:39 I have not watched a violent movie unless really badly recommended to me because it has a
0:11:45 good message in it, and I watch Michael McIntyre every night before I sleep.
0:11:46 I love Michael McIntyre.
0:11:49 Who’s going to get me to say hi to Michael McIntyre?
0:11:52 But think about that practice.
0:11:57 My brain, before I go to sleep, is laughing, is laughing.
0:12:01 That’s a choice, that’s a choice.
0:12:07 And that is the kind of neuroplasticity that we need to shift.
0:12:13 If you go to the gym and lift weights every day, you’re going to look like a triangle.
0:12:16 If you squat every day, you’re going to look like a pair.
0:12:17 The same is happening inside your brain.
0:12:18 You just don’t see it.
0:12:26 If you’re constantly watching news media, you’re literally building your muscles that
0:12:33 are concerned and are critical and are worried about the world when in reality most of the
0:12:35 time you can’t do anything about it.
0:12:38 Okay, so I’ll give you a very strange example.
0:12:42 When I was locked down, first lockdown, I was in London.
0:12:45 Second lockdown, I was in Canada.
0:12:52 As the lockdown was approaching, I stopped watching news after April 2020, zero news.
0:12:56 And by the time I was in Montreal, someone texted me and said, “Hey, by the way, did
0:12:58 you know we’re going to Code Red tomorrow?”
0:13:00 I said, “Yeah, what’s Code Red?”
0:13:04 She said, “All restaurants are closed, you wear a mask everywhere.”
0:13:05 I said, “Good.”
0:13:06 That’s it.
0:13:09 That’s all the news I needed to know, really.
0:13:12 People would go like, “No, how come you need to know the numbers and the statistics and
0:13:13 the death rate?”
0:13:15 And they’re, “No, I don’t.
0:13:20 Someone else is doing this, and by the way, if I know it and I don’t like it and I don’t
0:13:23 believe in what they’re doing, I’m going to be locked down anyway.
0:13:29 So can I waste my time or actually utilize my time in building a podcast that becomes
0:13:32 one of the top half percent of all podcasts globally?
0:13:38 Isn’t that the better use of my life than just watching the news and creating that illusion
0:13:43 for myself, that I can actually influence anything when in reality?”
0:13:48 So I normally advise people and say, “Look, if you’ve been following a certain topic for
0:13:52 the last two months and have not been able to influence the decision on that topic for
0:13:55 the last two months, you’re useless.
0:14:02 So stop watching that topic and start choosing topics that you can champion, one or two, because
0:14:10 you’re human, you’re not superman, find one or two real purposes that you actually care
0:14:15 about and try to learn enough about them, enough depth about them to influence them.
0:14:18 That’s the way to make the world better, that’s the way to make your life better.”
0:14:23 And yeah, climate change is really something very important, but it’s not on my agenda.
0:14:28 I don’t work on climate change, I work on happiness, that’s my part of life.
0:14:32 And else I trust will be working on climate change, which I believe is as important if
0:14:34 not more important, but it’s not mine.
0:14:39 I don’t need to watch everything about it and concern myself about it all the time.
0:14:46 I need to be updated, I need to do my part by really changing my habits as a human.
0:14:49 But that’s it, that’s as far as I go.
0:14:53 There’s something in there which is clearly a theme and I think three topics we’ve touched
0:14:58 on, the passing of your son, you know, he talked there about COVID and other elements,
0:15:01 which is this theme of like radical acceptance.
0:15:02 Oh, absolutely.
0:15:04 Like instant radical acceptance.
0:15:05 Oh, absolutely.
0:15:08 I mean, this is what I call the Jedi master level of happiness.
0:15:12 So there are three levels of happiness, right?
0:15:18 If you really think about it, I call it the happiness flow chart.
0:15:22 Events are going to piss you off, it’s just the truth.
0:15:26 If you can manage to acknowledge your emotion and say, “Oh my God, I feel so, am I angry?
0:15:27 Is this anger?
0:15:28 I mean, is this what I’m feeling?”
0:15:33 And then you take that feeling and you say to yourself, “Okay, interesting.
0:15:34 I am angry.
0:15:36 I need to do something about it.
0:15:38 I will give you three steps, okay?”
0:15:44 The beginner’s level is ask yourself if what you’re thinking is true.
0:15:47 Your partner said something hurtful on Friday.
0:15:50 Your thought is he or she doesn’t love me anymore, okay?
0:15:52 Ask yourself if that thought is true.
0:15:54 If it isn’t, drop it.
0:15:55 There is no point to be unhappy.
0:16:01 If it is, then let’s go to the black belt level of unhappiness, which is can I do something
0:16:02 about it?
0:16:03 That’s the second question.
0:16:04 Is it true?
0:16:05 Is question one?
0:16:06 Can I do something about it?
0:16:08 It’s question two, right?
0:16:12 And honestly, by the way, it doesn’t take more than two seconds to feel the emotion,
0:16:17 ask yourself if it’s true, and then go to, can I do something about it?
0:16:19 And if yes, then do it.
0:16:20 What are you waiting for?
0:16:23 Text him or text her and say, “Baby, can we please talk over dinner what you said on
0:16:24 Friday hurt me?”
0:16:25 Okay?
0:16:28 And instead of just banging your head against the table, hoping that they will find out
0:16:34 and come and say, “Oh, I’m so sorry,” you know, I was teaching, this story really hurts
0:16:35 me.
0:16:40 I was teaching, you know, before lockdown, I taught a lot of people in workshops and
0:16:43 seminars, more than 20,000 people.
0:16:47 One day, one of them comes to me in the first break and says, “What are you talking about?
0:16:49 What do you mean happiness is a choice?
0:16:52 You have no idea what happened to me,” okay?
0:16:59 And I said, “Okay,” and she said, “When I was 17, she was 74 at the time.
0:17:01 Can you believe that?
0:17:06 57 years of holding on to one thought hitting her head against the wall,” right?
0:17:08 And I hugged her.
0:17:12 I hugged her, I cried, and I said, “Did it work?
0:17:14 Did all of that work?
0:17:20 Or was the better thought, okay, it was horrible, but can I do something about it?”
0:17:21 Okay?
0:17:24 Question number two, that’s black belt.
0:17:27 Sometimes, however, there’s nothing you can do about it.
0:17:29 Whatever she experienced could be irreversible.
0:17:32 What I have experienced, the loss of Ali, is irreversible.
0:17:34 There’s nothing you can do about it, okay?
0:17:38 And I’m not asking everyone to get there quickly, but the Jadai master level of happiness
0:17:44 is to say, “Okay, it happened, and I have no choice to change it.
0:17:50 There is nothing I can do to fix it, so can I accept it, but not surrender and lie down
0:17:58 and die, accept it, and then start to do something to make my life better despite its presence,
0:18:01 or maybe because of its presence, okay?
0:18:07 Can I accept that Ali died and start to spread his message so that my life and the life of
0:18:08 others become better?
0:18:14 Can I accept that I’m locked down and start my podcast so that I can use the time where
0:18:15 I’m not traveling?
0:18:16 Can I do that?
0:18:18 I call that committed acceptance, okay?
0:18:19 And it’s very simple.
0:18:24 If you commit and accept things, you can’t change and commit to make your life better
0:18:30 despite of or because of their presence, nothing can beat you.
0:18:31 Nothing can beat you.
0:18:38 And yeah, is it horrible that I actually managed to move on and not hit my head against the
0:18:40 wall for 27 years?
0:18:42 Does that say I don’t love Ali?
0:18:43 What are you talking about?
0:18:44 I adore Ali.
0:18:49 I cry about missing him still today, right?
0:18:53 It’s not that there is nothing to prove in that.
0:19:00 What I can prove is I love him so much that I actually dedicate my life to spreading his
0:19:01 message.
0:19:05 That’s so much better than sitting there and saying, “Ah, life hit me.
0:19:06 I don’t like life.”
0:19:11 That’s a six-year-old attitude, honestly, okay?
0:19:13 Adults will say, “Okay.”
0:19:17 And especially business people, I mean your audiences, the market changes all the time.
0:19:22 You sit down and go, “Ah, I lost another deal,” or do you just get up and say, “Why did we
0:19:23 lose this deal?
0:19:25 What can we do about it?”
0:19:29 And if there is something wrong with the product, can we change the product?
0:19:30 Right?
0:19:36 Well, you talk to there about business, in particular, rings very, very true because
0:19:40 in business and you’ve been very successful entrepreneur yourself and worked with teams,
0:19:47 you’ll get people who are high in defaulting to logic in moments of chaos and also default
0:19:50 to personal responsibility and those that don’t.
0:19:53 And the outcomes of both groups are quite predictable.
0:19:54 Very different.
0:19:58 And actually, this approach of, “Is it true?
0:19:59 Can I do something about it?
0:20:02 Can I accept it and commit?”
0:20:04 I learned that in business.
0:20:08 So I’ve spent most of my career, I was managing managers.
0:20:09 And what do managers do?
0:20:13 They open your door and they sit down and complain.
0:20:14 And after a while, it becomes too much.
0:20:16 So my attitude was very straightforward.
0:20:19 I would give them 10 minutes to vent.
0:20:22 Then 10 minutes to ask them, “Is this true?
0:20:24 Is there anything you’re missing?
0:20:29 Is the legal team also nice, not just making your life miserable?
0:20:31 Have you seen evidence that they’ve helped you before?
0:20:33 So is it true?”
0:20:36 And then I go like, “So now, great, lost 10 minutes of the meeting.
0:20:38 What are we going to do about it?
0:20:42 Are we going to be able to improve it, fix it, or are we going to accept it and do something
0:20:43 despite its presence?”
0:20:45 And it’s a very simple business approach.
0:20:48 Now, most of us do that in business.
0:20:51 But when it comes to our personal life, we don’t do that.
0:20:57 And interestingly, most of us, by the way, who do that in business are very successful
0:20:58 in business.
0:21:01 And most of us who do that in life are very successful in life.
0:21:03 It’s not just happy.
0:21:10 It makes us successful because it doesn’t waste our cycles on things that are not necessary.
0:21:14 So if you can do it at work, do it at home, do it in your life, do it in your relationships.
0:21:16 It’s really a very straightforward flowchart.
0:21:19 (upbeat music)
0:21:21 (upbeat music)
Vậy nguyên nhân của sự không hạnh phúc là gì theo cách bạn nhìn nhận, đặc biệt nếu bạn đang phát triển các ứng dụng máy học để, bạn biết đấy, giúp mọi người đạt được sự hài lòng hoặc hạnh phúc theo cách cá nhân hóa, chúng ta phải có khả năng biết điều gì đang gây ra sự thiếu thốn này. Hãy cho tôi một chút thời gian để giải thích, vì nó khá đơn giản khi chúng ta hiểu, nhưng không đơn giản để đạt được điều đó.
Vì vậy, hạnh phúc là điều rất dễ đoán. Được rồi, nếu bạn nhìn lại bất kỳ thời điểm nào trong cuộc đời mà bạn cảm thấy hạnh phúc, có một điểm chung ở tất cả những khoảnh khắc đó mà thực sự có thể được ghi lại trong một phương trình toán học. Bạn chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc chỉ bởi một sự kiện cụ thể trong cuộc đời. Chẳng hạn, lấy ví dụ như cơn mưa. Mưa không làm bạn hạnh phúc hay không hạnh phúc. Không có giá trị nội tại nào của hạnh phúc trong mưa. Mưa làm bạn hạnh phúc khi bạn muốn thay đổi kế hoạch của mình và làm bạn không hạnh phúc khi bạn muốn tắm nắng. Đúng không?
Thế nên không chỉ là sự kiện mưa. Nó là sự so sánh giữa sự kiện và một kỳ vọng trong tâm trí bạn về cách cuộc sống nên là. Nếu bạn lo lắng về kế hoạch của mình, thì cuộc sống nên rộng lượng với tôi và mang đến cho tôi mưa để tôi có thể tưới cây. Và nếu cuộc sống làm như vậy, thì cuộc sống đáp ứng sự kỳ vọng của bạn và bạn sẽ hạnh phúc. Và vì vậy, hạnh phúc theo nghĩa đó trở thành bình đẳng hoặc lớn hơn. Thực ra thì đó chính là toán học, rằng sự nhận thức của bạn về các sự kiện trong cuộc sống trừ đi sự kỳ vọng của bạn về cách cuộc sống nên là. Và áp dụng điều đó cho bất cứ thứ gì.
Áp dụng điều đó cho bất cứ điều gì. Bạn biết đấy, ví dụ yêu thích của tôi là thiên nhiên. Tất cả chúng ta đều hạnh phúc trong thiên nhiên. Tại sao tất cả chúng ta lại hạnh phúc trong thiên nhiên? Ý tôi là, bạn đi ra ngoài và có kiến, có ruồi, và, bạn biết đấy, cây cối thì cong queo và có bụi cây khắp nơi và bụi rậm và mọi thứ thì thực sự không được chỉnh sửa và sắp xếp. Nhưng đó là những gì chúng ta kỳ vọng. Vì vậy, sự hỗn loạn trong thiên nhiên là những gì chúng ta mong đợi thiên nhiên sẽ như vậy. Và vì vậy, chúng ta cảm thấy hạnh phúc. Bạn biết đấy, không ai ngồi trước đại dương và nói, tôi thích khung cảnh này, nhưng làm ơn hãy tắt âm thanh. Bạn chỉ nhận lấy, bạn biết, đó là âm thanh đơn điệu và cái nhìn và gió và mặt trời và toàn bộ trải nghiệm, đúng không?
Và vì lý do đó, hạnh phúc trở nên rất khác biệt so với những gì đã được định nghĩa cho chúng ta. Những gì đã được định nghĩa cho chúng ta là hạnh phúc tìm thấy trong việc tụ tập tại quán rượu hay một bữa tiệc hay một hoạt động nào đó hoặc một dạng niềm vui nào đó. Điều đó hoàn toàn không đúng. Tôi gọi đây là trạng thái trốn thoát. Theo định nghĩa của phương trình hạnh phúc, đó là các sự kiện bằng với hoặc vượt qua kỳ vọng, cuộc sống đi theo cách của tôi.
Và vì vậy, cơ bản hạnh phúc là sự bình tĩnh và thanh thản mà bạn cảm thấy khi bạn chấp nhận cuộc sống như nó vốn có. Thực sự không quan trọng cuộc sống ra sao, điều quan trọng là bạn có thể chấp nhận nó, đúng không? Vì vậy, bạn lấy bất kỳ ví dụ nào, huh? Nếu sếp của bạn phiền phức và kỳ vọng của bạn là, ừ, các sếp thì phiền phức. Đó chính là điều cuộc sống nói về. Họ trở thành các sếp vì họ phiền phức, đúng không? Và vì vậy nếu đó là kỳ vọng của bạn, bạn sẽ nhìn vào và nói, ừ, tôi cần phải học kỹ năng quản lý các sếp phiền phức. Nếu đó là trường hợp, thì bạn sẽ không thấy khó chịu về điều đó. Tương tự với bất kỳ điều gì khác, nếu bạn nhìn vào, thì không chỉ là sự kiện. Đó là sự nhận thức của bạn về sự kiện.
Vì vậy, bạn có điều gì đó để ảnh hưởng. Không chỉ là sự kiện, huh? Bạn đời của bạn có thể nói điều gì đó tổn thương vào thứ Sáu lúc 4 giờ chiều. Đó là sự kiện. Bạn nói với bản thân mình, anh ấy hoặc cô ấy không còn yêu tôi nữa. Được không? Đó là sự nhận thức của bạn về sự kiện. Đó thực sự không phải là sự kiện. Sự kiện là có điều gì đó tổn thương đã được nói ra. Nhưng sự nhận thức của bạn về sự kiện là công việc của bạn, là cái não của bạn tô màu vào nó. Vậy bạn so sánh điều đó với kỳ vọng của bạn, đúng không? Bạn so sánh sếp của tôi phiền phức với sếp của tôi không nên phiền phức. Bạn lấy từ đâu ra vậy, đúng không?
Vì vậy, chúng ta làm mờ phương trình hạnh phúc. Chúng ta phá vỡ phương trình hạnh phúc do điều mà tôi gọi là sáu ảo tưởng lớn và bảy điểm mù. Sáu ảo tưởng lớn đó được gọi là những con đường mà thế giới hiện đại dạy chúng ta để điều hướng thế giới hiện đại mà những ảo tưởng của chúng ta không đúng. Lấy ví dụ, kiểm soát. Ai cũng biết rằng để thành công trong thế giới hiện đại, bạn phải học cách kiểm soát một số sự kiện, đúng không? Vì vậy, bạn bắt đầu tin rằng cách để thành công trong cuộc sống là kiểm soát mọi thứ. Nhưng sự thật là, ngay cả khi bạn đi xuống các nguyên tắc cơ bản của vật lý, thì chúng ta chưa bao giờ kiểm soát được, rằng thiết kế tuyệt đối của chính thiên nhiên, của vũ trụ chính là nhiệt độ và hỗn loạn, đúng không? Đó là thiết kế thực tế. Và vì vậy, nếu bạn cố gắng kiểm soát, bạn sẽ thất vọng vì nhiều sự kiện sẽ không đạt được kỳ vọng của bạn. Và vâng, tôi không nói rằng đừng kiểm soát điều gì cả, nhưng hãy bắt đầu hiểu rằng bạn sẽ phải chọn lọc vì bạn có một lượng nỗ lực có giới hạn. Và nhân tiện, ngay cả khi bạn chọn lọc và cố gắng kiểm soát mọi thứ, đôi khi mọi thứ sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát. Và đó nên là kỳ vọng của bạn.
Một khi bạn hiểu điều đó đúng, đó là một trong những ảo tưởng lớn nhất của tôi. Tôi là một nhà toán học, tôi là một nhà phát triển phần mềm, tôi là một nhà vật lý, tôi là một kỹ sư và tôi là một giám đốc cấp cao. Nó không thể tồi tệ hơn thế nữa. Tôi là tệ nhất, cực kỳ tệ nhất. Tôi từng đưa cho vợ tuyệt vời của mình, tôi thề với bạn, Steven, đừng phán xét tôi, tôi từng đưa cho cô ấy một bảng tính cho biết khi nào nên giặt đồ màu và khi nào nên giặt đồ trắng dựa trên mức tiêu thụ trung bình của gia đình chúng tôi để tiết kiệm môi trường. Và Nibel tội nghiệp sẽ mỉm cười với tôi và nói, “Chắc chắn rồi, em sẽ sử dụng cái này.” Tất nhiên, và bỏ ngoài tai những gì tôi nói vì đó chính là cách bạn có thể điên cuồng khi nói đến kiểm soát. Bây giờ, đó là những ảo tưởng.
Nếu bạn sống cuộc đời của mình qua ảo tưởng về sự kiểm soát, chúc bạn may mắn trong việc tìm kiếm hạnh phúc. Vậy là có sáu ảo tưởng lớn, ảo tưởng về tư tưởng, ảo tưởng về bản thân, ảo tưởng về tri thức, ảo tưởng về thời gian, sự kiểm soát và nỗi sợ hãi, được chứ? Bây giờ đó là một phía, và điều đó làm rối loạn toàn bộ cái nhìn của bạn về những gì mong đợi từ cuộc sống vì bạn đang mong đợi cuộc sống hành xử qua một lăng kính của ảo tưởng.
Mặt khác, có bảy điểm mù mà tôi gọi là điểm mù, được chứ? Và bảy điểm mù này không thực sự là các khiếm khuyết trong não của bạn. Thực tế, chúng là thiết kế của chính não bộ bạn, được chứ? Não của bạn được thiết kế để cho bạn biết điều gì là sai, được chứ? Nó không được thiết kế để, bạn biết đấy, nếu một con hổ xuất hiện ngay bây giờ, não của tôi hoàn toàn không có ích gì trong việc nói với tôi, “Ôi trời, hãy nhìn xem con vật đó thật hùng vĩ,” đúng không? Đúng vậy, đó là một con vật đẹp, nhưng não của tôi sẽ nói, “Chúng ta sẽ chết,” được chứ? Và “chúng ta sẽ chết” là ý tưởng cơ bản khiến não bộ của chúng ta liên tục tìm kiếm những gì sai sót, làm mờ đi các sự kiện trong cuộc sống, hả?
Bạn hỏi một người mẹ, và cô ấy sẽ nói, “Ôi, con gái tôi đã bị ốm suốt mùa đông.” Bạn biết đấy, cô ấy chỉ vừa trải qua hai đợt cúm, mỗi đợt ba ngày, nhưng với trái tim đầy lo lắng của một người mẹ, điều đó cần phải được phóng đại, và sự phóng đại đó là một trong những điểm mù, hả? Não của bạn đang cố gắng để khiến bạn hành động, vì vậy nó thúc đẩy bạn, hả? Nó thúc đẩy bạn bằng cách phóng đại sự kiện một chút để bạn có thể nhảy vào và hành động. Và theo đó, sự kiện mà bạn so sánh, bạn đang so sánh sự kiện sai với kỳ vọng sai, và phương trình hạnh phúc sụp đổ.
Dưới tất cả điều này, bạn đang suy ra điều gì đó mà tôi nghĩ sẽ làm nhiều người khó chịu, và đó là rằng hạnh phúc là một sự lựa chọn, và bạn có thể chọn để hạnh phúc, và nếu bạn không hạnh phúc, và thật sự, trong nhiều hoàn cảnh trong cuộc sống của chúng ta, từ ngày này qua ngày khác, trong công việc và tình yêu và mối quan hệ, trách nhiệm cá nhân là câu trả lời, và việc thiếu trách nhiệm đó là nguyên nhân.
Chắc chắn. Bạn biết điều bạn vừa làm không? Bạn vừa làm mất 80% khán giả của chúng ta. Tôi biết. Bạn có biết tại sao tôi biết không? Bởi vì có một ngày tôi đã tweet về điều này, và tweet của tôi là có một cái gì đó, tôi đoán là một mô hình tâm lý, nhưng có một sự định hình lại mà tôi nghĩ đã mang đến cho tôi hạnh phúc, đó là khi có điều gì đó xảy ra với tôi, tôi đã từng, như nhiều người, nói, “Sự việc X đã làm tôi tức giận,” và chỉ bằng cách thay đổi câu đó thành, “Tôi đã làm bản thân cảm thấy tức giận vì sự việc X,” và tôi đã tweet điều đó, và tôi đã nói, “Hãy thử đi, chỉ cần định hình lại nó, và chịu trách nhiệm cá nhân về cảm xúc của bạn,” và trong phần bình luận, mọi người đều nói, “Không, không ai thích ý tưởng rằng họ có quyền kiểm soát phản ứng cảm xúc của mình.”
Chắc chắn rồi. Vì vậy, khi tôi viết sách nói chung, tôi viết chúng như phần mềm. Tôi phát hành một phiên bản beta, và tôi có 270 người. Tôi không biết tại sao lại 270, nhưng tôi có 270 người đọc nó trên Google Docs. Tôi cấp quyền chỉnh sửa cho họ, để họ có thể thực sự chỉnh sửa văn bản, và sau đó có một điều thú vị xảy ra. Họ chỉnh sửa văn bản, và sau đó những người khác chỉnh sửa những gì họ đã chỉnh sửa, và có một cuộc trò chuyện diễn ra, và cơ bản là điều đó đưa cuốn sách đến phiên bản tốt nhất có thể, nếu bạn muốn. Và vì vậy đối với “Hạnh phúc”, tôi có một câu trên trang 11 nói chính xác điều bạn vừa nói, “Hạnh phúc là một sự lựa chọn,” và tại trang đó, tôi đã mất 8% độc giả, và tôi đã xem thông tin mà họ cung cấp về bản thân họ, những độc giả đầu tiên, và hầu hết 8% đó đã rời bỏ đã bị trầm cảm.
Và nói với ai đó rằng đó là trách nhiệm của họ để thoát khỏi nơi tồi tệ này mà họ đang ở thực sự là khá xúc phạm, bởi vì chúng ta thích ý tưởng nói, “Không, không, đợi đã. Không, không, không phải tôi. Cuộc sống đang đối xử rất tồi tệ với tôi. Đó là lý do tại sao tôi không hạnh phúc. Tôi không thể làm gì về điều đó. Cuộc sống đã lấy đi đứa con trai của tôi. Cuộc sống đã lấy đi đứa con trai của tôi. Tôi có quyền không hạnh phúc.” Vâng, cuộc sống đã lấy đi đứa con trai của bạn. Điều đó là đúng, và bạn có quyền không hạnh phúc, nhưng bạn sẽ không bao giờ thoát khỏi sự không hạnh phúc nếu bạn chờ đợi cuộc sống đem nó trở lại, hoặc bạn chờ đợi cuộc sống sửa chữa hành động của nó. Cách duy nhất bạn có thể thoát khỏi sự không hạnh phúc là nếu bạn chọn và nói, “Được rồi, đây sẽ là một hành trình dài. Nó sẽ mất nhiều thời gian, và tôi sẽ cố gắng và cố gắng và cố gắng, nhưng tôi sẽ đạt được điều đó”, và tính thần dẻo dai đã chứng minh điều đó.
Tính thần dẻo dai cơ bản cho bạn biết rằng nếu bạn chỉ thực hiện một hoạt động hạnh phúc mỗi ngày, mỗi ngày não của bạn sẽ tốt hơn về điều đó. Và xin đừng hiểu sai tôi, nhưng hầu hết chúng ta làm gì mỗi ngày? Chúng ta xem tin tức tiêu cực, chúng ta lướt qua những điều tích cực độc hại, và chúng ta chỉ đang tự dìm mình trong sự tiêu cực, và sau đó điều gì xảy ra? Điều xảy ra là chúng ta trở nên rất giỏi trong việc tiêu cực, chúng ta trở nên rất giỏi trong việc tìm kiếm điều sai trong cuộc sống, chúng ta trở nên rất giỏi để tức giận với thủ tướng. Bởi vì đó là một hoạt động mà chúng ta thực hiện hàng ngày, vì vậy não của bạn sẽ nghĩ, “Điều này chắc hẳn rất quan trọng với cô ấy hoặc anh ấy. Tôi chỉ cần đảm bảo rằng các nơ-ron của tôi được sắp xếp quanh điều đó.” Vì vậy, cơ bản là chúng ta đang cấu hình não bộ của mình để không hạnh phúc.
Tôi đã không xem phim kinh dị trong 15 năm. Thật sao? Vâng. Bạn biết điều đó có nghĩa gì không? Tôi đã không có ác mộng trong 15 năm. Không một cái nào. Được không? Tôi đã không xem một bộ phim bạo lực nào trừ khi thực sự được khuyên rất tồi tệ bởi vì nó có một thông điệp tốt, và tôi xem Michael McIntyre mỗi tối trước khi tôi ngủ. Tôi yêu Michael McIntyre. Ai sẽ khiến tôi nói xin chào với Michael McIntyre? Nhưng hãy nghĩ về thực hành đó. Não của tôi, trước khi tôi đi ngủ, đang cười, đang cười. Đó là một sự lựa chọn, đó là một sự lựa chọn. Và đó là loại tính thần dẻo dai mà chúng ta cần thay đổi. Nếu bạn đi tập thể hình và nâng tạ mỗi ngày, bạn sẽ trông như một hình tam giác. Nếu bạn ngồi xổm mỗi ngày, bạn sẽ trông giống như một cặp. Điều tương tự đang xảy ra trong não của bạn. Bạn chỉ không thấy nó.
Nếu bạn luôn theo dõi các phương tiện truyền thông tin tức, bạn thực sự đang xây dựng những cơ bắp lo lắng, phê phán và quan ngại về thế giới, trong khi thực tế thì hầu hết thời gian bạn không thể làm gì về nó.
Được rồi, tôi sẽ đưa ra một ví dụ rất lạ.
Khi tôi bị phong tỏa lần đầu tiên, tôi đã ở London. Lần phong tỏa thứ hai, tôi ở Canada. Khi phong tỏa đang đến gần, tôi đã ngừng xem tin tức từ tháng 4 năm 2020, không còn tin tức nào nữa. Và đến khi tôi ở Montreal, có người nhắn tin cho tôi và nói, “Này, tiện thể, bạn có biết chúng ta sẽ vào Mã Đỏ vào ngày mai không?” Tôi trả lời, “Ừ, Mã Đỏ là gì?” Cô ấy nói, “Tất cả các nhà hàng đều đóng cửa, bạn phải đeo khẩu trang ở mọi nơi.” Tôi đáp, “Tốt.”
Chỉ vậy thôi. Đó là tất cả những gì tôi cần biết, thực sự. Người ta thường nói, “Không, tại sao bạn cần phải biết các con số, thống kê và tỷ lệ tử vong?” Và tôi thì, “Không, tôi không cần. Có người khác đang làm việc này, và nếu tôi biết mà tôi không thích nó và không tin vào những gì họ đang làm, tôi vẫn sẽ bị phong tỏa thôi.
Vậy có phải tôi có thể lãng phí thời gian của mình hoặc thực sự tận dụng thời gian của mình để xây dựng một podcast trở thành một trong những podcast hàng đầu toàn cầu không? Đó không phải là cách sử dụng cuộc sống của tôi tốt hơn là chỉ ngồi xem tin tức và tự tạo ra ảo giác cho bản thân rằng tôi có thể thực sự ảnh hưởng đến bất cứ điều gì trong thực tế không?”
Vì vậy, tôi thường khuyên mọi người rằng, “Này, nếu bạn đã theo dõi một chủ đề nào đó trong hai tháng qua và không thể ảnh hưởng đến quyết định về chủ đề đó trong hai tháng qua, thì bạn thật sự vô dụng. Hãy ngừng theo dõi chủ đề đó và bắt đầu chọn những chủ đề mà bạn có thể ủng hộ, một hoặc hai chủ đề thôi, vì bạn là con người, bạn không phải là siêu nhân, hãy tìm một hoặc hai mục đích thực sự mà bạn quan tâm và cố gắng học hỏi đủ về chúng, đủ sâu sắc để có thể ảnh hưởng đến chúng. Đó là cách để làm cho thế giới tốt đẹp hơn, đó là cách để làm cuộc sống của bạn tốt hơn.”
Và đúng, biến đổi khí hậu thực sự là một điều rất quan trọng, nhưng không nằm trong kế hoạch của tôi. Tôi không làm việc về biến đổi khí hậu, tôi làm việc về hạnh phúc, đó là phần của cuộc sống tôi. Còn lại tôi tin rằng sẽ có những người làm việc về biến đổi khí hậu, mà tôi tin rằng cũng quan trọng ngang bằng, nếu không muốn nói là quan trọng hơn, nhưng không phải của tôi. Tôi không cần phải xem tất cả mọi thứ liên quan đến nó và luôn lo lắng về nó. Tôi cần được cập nhật, tôi cần làm phần của tôi bằng cách thực sự thay đổi thói quen của mình như một con người. Nhưng chỉ có vậy thôi, đó là mức độ mà tôi có thể đi tới.
Có một điều gì đó mà rõ ràng là một chủ đề và tôi nghĩ có ba chủ đề mà chúng ta đã đề cập đến, cái chết của con trai bạn, bạn biết đấy, họ đã nói về COVID và các yếu tố khác, đây là chủ đề như sự chấp nhận triệt để. Ồ, hoàn toàn đúng. Giống như sự chấp nhận triệt để tức thời. Ồ, hoàn toàn đúng. Ý tôi là, đây là những gì tôi gọi là cấp độ thầy Jedi của hạnh phúc.
Có ba cấp độ hạnh phúc, đúng không? Nếu bạn thực sự nghĩ về nó, tôi gọi đó là sơ đồ hạnh phúc. Các sự kiện sẽ làm bạn tức giận, đó là sự thật. Nếu bạn có thể quản lý để công nhận cảm xúc của mình và nói, “Ôi trời, tôi cảm thấy như vậy, có phải tôi đang tức giận? Đây có phải là sự tức giận? Tôi có cảm thấy như vậy không?” Và sau đó bạn lấy cảm giác đó và nói với bản thân, “Được rồi, thú vị đấy. Tôi đang tức giận. Tôi cần phải làm gì đó về điều đó. Tôi sẽ đưa ra ba bước, được chứ?”
Cấp độ người mới là tự hỏi bản thân xem những gì bạn đang nghĩ có thật không. Bạn đời của bạn đã nói điều gì đó gây tổn thương vào thứ Sáu. Bạn nghĩ rằng anh ta hoặc cô ta không yêu bạn nữa, đúng không? Tự hỏi bản thân xem suy nghĩ đó có đúng không. Nếu không, hãy từ bỏ nó. Không có điểm gì để không hạnh phúc. Nếu đúng, thì hãy đi đến cấp độ đai đen của sự không hạnh phúc, đó là tôi có thể làm gì về nó không? Đó là câu hỏi thứ hai. Nó có thật không? Là câu hỏi thứ nhất? Tôi có thể làm gì về nó? Là câu hỏi thứ hai, đúng không?
Và thật ra, nhân tiện, không mất hơn hai giây để cảm nhận cảm xúc, tự hỏi bản thân xem nó có thật không, và sau đó chuyển sang, tôi có thể làm gì về nó không? Và nếu có, thì hãy làm đi. Bạn đang chờ đợi cái gì? Nhắn tin cho anh ấy hoặc cô ấy và nói, “Cưng, có thể chúng ta nói về bữa tối điều mà bạn đã nói hôm thứ Sáu đã làm tôi tổn thương không?” Được không? Và thay vì chỉ đập đầu vào bàn, hy vọng rằng họ sẽ phát hiện ra và đến nói, “Ôi, tôi rất tiếc,” bạn biết đấy, tôi đã dạy, câu chuyện này thực sự làm tôi đau lòng. Tôi đã dạy, bạn biết đấy, trước khi phong tỏa, tôi đã dạy rất nhiều người trong các hội thảo và hội nghị, hơn 20.000 người. Một ngày, một trong số họ đến gặp tôi trong giờ nghỉ lần đầu tiên và nói, “Bạn đang nói về cái gì? Bạn có nghĩa là hạnh phúc là một sự lựa chọn? Bạn không có ý tưởng về những gì đã xảy ra với tôi,” đúng không? Và tôi đã nói, “Được rồi,” và cô ấy nói, “Khi tôi 17 tuổi, cô ấy đã 74 vào thời điểm đó. Bạn có thể tin được không? 57 năm giữ một suy nghĩ, đập đầu vào tường,” đúng không? Và tôi đã ôm cô ấy. Tôi đã ôm cô ấy, tôi khóc và tôi đã nói, “Điều đó có hiệu quả không? Tất cả những điều đó có hiệu quả không? Hay suy nghĩ tốt hơn là, được rồi, thật kinh khủng, nhưng tôi có thể làm gì về điều đó không?” Được không? Câu hỏi số hai, đó là đai đen.
Tuy nhiên, đôi khi, không có gì bạn có thể làm về nó. Dù cô ấy đã trải qua điều gì đó có thể là không thể đảo ngược. Những gì tôi đã trải qua, mất mát của Ali, là không thể đảo ngược. Không có gì bạn có thể làm về điều đó, được không? Và tôi không yêu cầu mọi người phải nhanh chóng đến đó, nhưng cấp độ thầy Jedi của hạnh phúc là nói, “Được rồi, điều đó đã xảy ra, và tôi không có lựa chọn nào để thay đổi nó. Không có gì tôi có thể làm để sửa chữa nó, vậy tôi có thể chấp nhận nó, nhưng không đầu hàng và nằm xuống và chết, hãy chấp nhận nó, và sau đó bắt đầu làm điều gì đó để làm cho cuộc sống của tôi tốt hơn mặc dù có sự hiện diện của nó, hoặc có thể chính vì sự hiện diện của nó, được không? Tôi có thể chấp nhận rằng Ali đã chết và bắt đầu lan tỏa thông điệp của anh ấy để cuộc sống của tôi và cuộc sống của người khác trở nên tốt đẹp hơn không? Tôi có thể chấp nhận rằng tôi đang bị phong tỏa và bắt đầu podcast của mình để tôi có thể sử dụng thời gian tôi không đi lại? Tôi có thể làm điều đó không? Tôi gọi đó là sự chấp nhận có cam kết, được không? Và điều này rất đơn giản.
Nếu bạn cam kết và chấp nhận những điều mà bạn không thể thay đổi và cam kết làm cho cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, bất chấp hay vì sự hiện diện của chúng, không có gì có thể đánh bại bạn. Không có gì có thể đánh bại bạn. Và vâng, có kinh khủng không khi tôi thực sự đã vượt qua và không đập đầu vào tường trong suốt 27 năm qua? Điều đó có nói lên rằng tôi không yêu Ali không? Bạn đang nói về điều gì vậy? Tôi rất yêu Ali. Tôi vẫn khóc vì nhớ anh ấy đến hôm nay, đúng không? Không phải là không có gì để chứng minh ở đó. Những gì tôi có thể chứng minh là tôi yêu anh ấy đến mức tôi thực sự dành cả cuộc đời mình để truyền bá thông điệp của anh ấy. Điều đó tốt hơn nhiều so với việc ngồi đó và nói, “À, cuộc sống đã đánh tôi. Tôi không thích cuộc sống.” Đó là một thái độ của một đứa trẻ sáu tuổi, thật sự đấy, được chứ? Người lớn sẽ nói, “Được rồi.” Và đặc biệt là những người làm kinh doanh, ý tôi là khán giả của bạn, thị trường luôn thay đổi. Bạn ngồi xuống và nói, “À, tôi đã mất một thương vụ khác,” hay bạn chỉ đứng dậy và nói, “Tại sao chúng ta lại mất thương vụ này? Chúng ta có thể làm gì về điều đó?” Và nếu có điều gì đó sai với sản phẩm, liệu chúng ta có thể thay đổi sản phẩm không? Đúng không? Chà, khi bạn nói về kinh doanh, cụ thể là điều này rất, rất đúng, bởi vì trong kinh doanh, và bạn đã là một doanh nhân rất thành công và làm việc với các nhóm, bạn sẽ thấy những người có xu hướng dựa vào lý trí trong những khoảnh khắc hỗn loạn và cũng có xu hướng nhận trách nhiệm cá nhân, trong khi những người khác thì không. Kết quả của hai nhóm này thì khá dễ đoán. Rất khác nhau. Và thực ra, cách tiếp cận này của tôi, “Liệu điều đó có đúng không? Tôi có thể làm gì về điều này? Tôi có thể chấp nhận nó và cam kết không?” Tôi đã học được trong kinh doanh. Vì vậy, tôi đã dành hầu hết sự nghiệp của mình để quản lý các nhà quản lý. Và các nhà quản lý làm gì? Họ mở cửa và ngồi xuống phàn nàn. Và sau một thời gian, điều đó trở nên quá sức. Thái độ của tôi rất đơn giản. Tôi sẽ cho họ 10 phút để bày tỏ. Rồi 10 phút để hỏi họ, “Điều này có đúng không? Có điều gì bạn đang bỏ lỡ không? Nhóm pháp lý cũng tốt chứ, không chỉ khiến cuộc sống của bạn trở nên khổ sở? Bạn đã thấy bằng chứng nào rằng họ đã giúp ích cho bạn trước đây chưa? Vậy điều đó có đúng không?” Và sau đó tôi sẽ nói, “Vậy giờ thì, tốt, đã mất 10 phút của cuộc họp. Chúng ta sẽ làm gì về điều đó? Chúng ta có thể cải thiện nó, sửa chữa nó, hay chúng ta sẽ chấp nhận nó và làm điều gì đó bất chấp sự hiện diện của nó?” Và đó là một phương pháp kinh doanh rất đơn giản. Giờ đây, hầu hết chúng ta làm như vậy trong kinh doanh. Nhưng khi đến cuộc sống cá nhân, chúng ta không làm như vậy. Và thú vị thay, hầu hết chúng ta, bởi vì, những người làm như vậy trong kinh doanh thường rất thành công trong kinh doanh. Và hầu hết chúng ta làm như vậy trong cuộc sống cũng rất thành công trong cuộc sống. Nó không chỉ đơn thuần là hạnh phúc. Nó khiến chúng ta thành công vì nó không lãng phí thời gian của chúng ta vào những thứ không cần thiết. Vì vậy, nếu bạn có thể làm điều đó tại nơi làm việc, hãy làm điều đó ở nhà, trong cuộc sống của bạn, trong các mối quan hệ của bạn. Nó thực sự là một sơ đồ quy trình rất đơn giản. (nhạc nền) (nhạc nền)
所以,您如何看待不幸的原因,尤其是當您正在構建一些機器學習應用程序,這些應用程式將會以個性化的方式幫助人們獲得滿足感或快樂時,我們必須能夠了解造成這種缺乏的原因。請允許我花點時間來解釋,因為當我們了解時,它是簡單的,但要理解它並不簡單。
因此,快樂是非常可預測的。如果您回顧您生命中任何時刻感到快樂的時候,您會發現一個共同點,這個共同點實際上可以用數學方程式來記錄。您從未因為生命中的某個特定事件而感到快樂。例如,雨水。雨水不會讓您感到快樂或不快樂。雨水本身並沒有快樂的內在價值。當您想改變計劃時,雨水會讓您感到快樂;而當您想要日光浴時,它卻會讓您感到不快樂。對吧。因此,這不僅僅是事件「雨」。而是事件與您心中生活應該如何的期望之間的比較。如果您擔心自己的計劃,那麼生活應該對我慷慨,給我帶來雨水,以便我能澆灌植物。 如果生活這樣做了,那麼生活就滿足了您的期望,您就會感到快樂。因此,從這個意義上講,快樂變成等於或大於。所以這實際上是數學,您對生活事件的感知減去您對生活應有樣子的期望。將其應用到任何事情上。對於任何事情,都適用這一點。因此,我最喜歡的例子是自然。我們在自然中都感到快樂。為什麼我們在自然中都感到快樂?我的意思是,您走出去,會看到螞蟻、蒼蠅,樹木扭曲,四處都是灌木叢,這並不十分整齊有序。但這就是我們的期待。因此,自然的混亂就是我們期望的自然。所以我們感到快樂。您知道,沒有人會坐在海邊,然後說,我喜歡這個景色,但請靜音。您只是接受它,這是單調的聲音,視覺,風,陽光和整個體驗,對吧?因此,快樂變得與我們所定義的非常不同。OK?我們所定義的是,快樂存在於酒吧聚會或派對或某種活動或某種愉悅、樂趣或喜悅中。這完全不是真的。我把這些稱為逃避狀態根據幸福方程的定義是事件等於或超過預期,生活按我的方式進行。因此,快樂基本上就是當你能接受生活本來樣子時,感受到的那種平靜和安寧。生活究竟是什麼並不重要。重要的是您能與之和諧相處,對吧?
所以,您可以舉任何例子。如果您的老闆很煩人,而您的預期是:對,老闆都是煩人的。這就是生活的本質。他們之所以成為老闆,是因為他們很煩人,對吧?所以如果這是您的期望,您會看著它,然後想:對,我需要學會管理煩人的老闆這個技能。如果是這樣,那麼您就不會對此感到不快。同樣,其他任何事物,如果您這樣看,那麼它不僅僅是事件,而是您對事件的感知。因此,您有一些東西可以影響。這不僅僅是事件。您的伴侶可能會在星期五下午四點說一些傷人的話。那就是事件。我伴侶在星期天早上說了些傷人的話,您告訴自己,他或她不再愛我了。這是您對事件的感知。事實上,這並不是事件。事件是說了些傷人的話。但您對事件的感知是您的工作,您的大腦為其添加的色彩。然後,您將其與您的期望進行比較,對吧?您將我老闆煩人與我老闆不應該煩人進行比較。您從哪裡得到了這個呢?
所以,我們模糊了幸福方程。我們打破了幸福方程,因為我所稱的六大幻覺和七大盲點。六大幻覺基本上是當代世界教導我們駕馭現代世界的方式,那些幻覺並不真實。例如,控制。每個人都知道,要在現代世界成功,必須學會控制某些事件。因此,您開始相信,成功的方式就是控制一切。但事實是,即使您回到物理學的基本原則,我們從未真正掌控,宇宙本身的絕對設計就是熵和混沌,對吧?這就是實際設計。因此,如果您試圖控制它,您一定會感到失望,因為許多事件將會不符合您的期望。是的,我不是說不要控制任何事情,但要開始了解您會選擇性地控制,因為您的努力是有限的。順便提一句,即使您選擇性地試圖控制一切,有時事情也會失控。這應該是您的期望。當您正確理解這一點時,那是我最大的幻覺之一。我是一名數學家,軟體開發者,物理學家,工程師,也是高級主管。這很糟糕,絕對糟糕。我像最糟糕的那種。以前我會給我可愛的妻子一個電子表格,告訴她什麼時候洗有色衣物,什麼時候洗白衣服,根據我們家庭的平均消耗量,以幫助環境。可憐的妮貝爾甚至會對我微笑說,「好的,寶貝,我會用這個。」當然,她會無視我,因為在控制方面您可以變得如此瘋狂。現在,這些就是幻覺。
如果你的人生是透過控制的幻覺來過,那麼祝你好運去尋找快樂。所以有六個重大幻覺:思維的幻覺、自我的幻覺、知識的幻覺、時間的幻覺、控制的幻覺,以及恐懼的幻覺,好嗎?這是一方面,這會打亂你對生活預期的整個觀點,因為你期待生活在幻覺的透鏡下行事。
另一方面是我所稱的七個盲點,好嗎?這七個盲點其實並不是你大腦的缺陷。事實上,它們正是你大腦的設計, 好嗎?你的大腦是用來告訴你什麼是錯的, 好嗎?它並不會告訴我,”哦,天啊,看看那隻動物多壯麗,”如果一隻老虎現在就在我面前,對吧?是的,那是一隻美麗的動物,但我的大腦會說,”我們要死了,”好嗎?而”我們要死了”的想法基本上使我們的大腦不斷尋找不對勁的地方,模糊了生活中的事件,嗯?
你問一位母親,她會說,”哦,我女兒整個冬天都生病。”你知道,她剛經歷了兩次流感,每次三天,但對於一位關心的母親來說,這需要被誇大,誇大就是其中的一個盲點, 嗯?你的大腦試圖讓你採取行動,所以它會推動你,嗯?它會輕微誇大事件,以便你能跳入並採取行動。因此,你所比較的事件,你是把錯誤的事件和錯誤的期望進行比較,而快樂的方程式就崩潰了。
在所有這些之下,你推斷出一件我認為會讓很多人感到不快的事,那就是快樂是一種選擇,你可以選擇快樂,如果你不快樂,並且真的,在我們生活中的許多情況下,每天、工作、愛情和人際關係中,個人責任就是答案,缺乏個人責任則是原因。完全正確。
你知道你剛才做了什麼嗎?你讓我們失去了80%的觀眾。我知道。你知道我為什麼知道嗎?因為我有一天發了一條推文,這條推文是這樣的,我想這是一種心智模型,但有一種重新框架的方法,我認為這使我找到了快樂。當某件事情發生在我身上時,我過去像許多人一樣會說,”發生的X事讓我生氣,”而僅僅改變那句話為,”因為X事情我讓自己生氣,”我發了那條推文,然後我想,”試試吧,重新框架,為你感受的事情負責,”而在評論區,大家都說,”不,人們不喜歡自己對情緒反應擁有控制的想法。”
完全正確。所以當我寫書時,我的方式像寫軟體一樣。我會發佈一個測試版,我會讓270個人,我不知道為什麼是270,但我會讓270個人在Google文檔上閱讀它。我給他們編輯權限,這樣他們可以實際上編輯文本,然後發生一些令人著迷的事情。他們編輯文本,然後其他人編輯他們編輯的內容,會有一個對話在進行,基本上這樣可以把書提升到最佳的版本。如果你想的話。對於《快樂》這本書,我在第11頁上寫了句話,基本上說的就是你所說的那樣,”快樂是一種選擇,”而在那一頁,我失去了8%的讀者,我查看了他們給我的有關自己的信息,早期的讀者中,離開的8%大多數已經在抑鬱中。
告訴某人,”這個可怕的地方是你的責任要讓自己走出來”是相當擾人的,因為我們喜歡說,”不不,等等。不不,這不是我的問題。生活對我怠慢,這就是我不快樂的原因。我無能為力。生活帶走了我的兒子。生活帶走了我的兒子。我有權不快樂。”是的,生活帶走了你的兒子。這是真的,你有權不快樂,但如果你等著生活把他帶回來,或等著生活糾正它的行為,你永遠不會走出不快樂。你走出不快樂的唯一方法是選擇並說,”好吧,這是一段漫長的旅程。這需要很多時間,我會一遍又一遍地嘗試,但我會到達那裡,”而神經可塑性證明了這一點。神經可塑性基本上告訴你,如果你每天進行一次快樂的活動,你的大腦會變得更擅長這件事。
而且請不要誤解我的意思,但我們中的大多數人每天在做什麼?我們看消極的新聞,我們在有毒的積極情緒中滑動,我們只是讓自己淹沒在消極情緒中,那麼會發生什麼?會發生的是我們變得非常擅長於消極,我們變得非常擅長於尋找生活中的問題,我們變得非常擅長於對首相感到憤怒。因為這是一項我們每天都在做的活動,所以你的大腦會認為,”這對他或她來說一定重要。我只是要確保我的神經元對齊。”所以,我們基本上是在配置我們的大腦變得不快樂。
我已經15年沒有看過恐怖電影了。真的嗎?是的。你知道這意味著什麼嗎?我已經15年沒有做過噩夢。沒有一次。好嗎?我除非是得到非常糟糕的推薦,因為裡面有個好訊息,否則我不會看暴力電影,而且我每天晚上睡前都看邁克爾·麥肯泰爾的表演。我愛邁克爾·麥肯泰爾。誰能讓我向邁克爾·麥肯泰爾打招呼?但想想這個習慣。在我睡覺之前,我的大腦是在笑,正在笑。這是一種選擇,這是一種選擇。這就是我們需要改變的那種神經可塑性。如果你每天去健身房舉重,你會像個三角形。如果你每天深蹲,你的身材會像梨。你大腦裡也發生了同樣的事情。你只是看不見它。
如果你不斷地接觸新聞媒體,你實際上是在鍛煉你的關心、批判和對世界感到擔憂的情緒,而實際上大部分時間你根本無法對此做什麼。
好吧,我給你一個很奇怪的例子。
當我第一次封鎖時,我在倫敦。
第二次封鎖時,我在加拿大。
隨著封鎖的臨近,我在2020年4月後停止了看新聞,完全沒有看新聞。
到了我在蒙特利爾的時候,有人給我發信息說:“嘿,順便問一下,你知道我們明天要進入紅色警報嗎?”
我說:“是的,紅色警報是什麼?”
她說:“所有餐廳關閉,你到處都要戴口罩。”
我說:“好。”
就這樣。
這就是我所需要知道的所有消息,真的。
人們會說:“不,你怎麼能不關心這些數字、統計數據和死亡率呢?”
我回答:“不,我不需要。
還有人在做這些,順便說一下,如果我知道這些,我不喜歡它,而我也不相信他們所做的事情,我最終還是會被封鎖。
所以我可以浪費我的時間,或者實際上利用我的時間,建立一個能成為全球前千分之五的播客。
難道這不是對我的生活更好的利用,而不是只看新聞,為自己創造那種幻想,認為我真的能對任何事情產生影響嗎,實際上卻無能為力?”
所以我通常會建議人們:“聽著,如果你在過去兩個月裡一直在關注某個話題,卻無法對該話題的決策產生影響,那麼你就是毫無用處的。
所以停止關注這個話題,開始選擇一些你能夠倡導的一兩個主題,因為你是人,不是超人,找到一兩個你真正關心的目的,並試著學習足夠的深度來影響它們。
這樣才是讓世界變得更好的方法,這樣才能讓你的生活變得更好。”
是的,氣候變化確實是一個非常重要的問題,但它不在我的議程上。
我不從事氣候變化的工作,我工作的重點是快樂,這是我生活的一部分。
而我相信其他人會專注於氣候變化,我相信這同樣重要,甚至更重要,但這不是我的事。
我不需要一直觀看有關它的一切,也不需要時時擔心它。
我需要了解最新情況,我需要通過真正改變我作為一個人的習慣來做我該做的事。
但就這樣,我就到此為止。
其中有明顯的主題,我認為我們已經觸及了三個主題,你兒子的去世,你知道的,他提到了COVID和其他因素,這是一種激進接受的主題。
哦,絕對是。
就像瞬間的激進接受。
哦,絕對是。
我的意思是,這就是我所說的快樂的絕世高手級別。
所以有三個快樂的層次,對吧?
如果你真的思考一下,我稱之為快樂流程圖。
事件將會令你感到不快,這就是事實。
如果你能夠承認你的情緒,並說:“哦我的天,我感到怎樣,是生氣嗎?這是憤怒嗎?我的感受是這樣的嗎?”
然後你把這種感覺拿出來告訴自己:“好吧,有趣。
我生氣了。
我需要為此做點什麼。
我給你三個步驟,好嗎?”
初學者的級別是問自己你所想的是否真實。
你的伴侶在星期五說了傷人的話。
你想到的是,他或她不再愛我,好嗎?
問問自己這個想法是否真實。
如果不是真的,那就放下它。
不值得讓自己不快。
如果是真的,那麼我們就進入不快的黑帶級別,問自己我能否對此做些什麼?
這是第二個問題。
這是真的嗎?
是第一個問題。
我能對此做些什麼?
是第二個問題,對吧?
而且老實說,這不需要超過兩秒鐘就能感受到情緒,問自己這是否真實,然後再問,我能對此做些什麼?
如果能,那就去做吧。
你還等什麼?
給他發信息或給她發信息說:“寶貝,我們可以在晚餐時談談你星期五說的話嗎?那讓我受傷的事情?”
好嗎?
而不是只是用頭撞桌子,希望他們能發現並過來說:“哦,我很抱歉,”你知道,這個故事真的讓我受傷。
我曾經教過很多人,在封鎖之前,我在工作坊和研討會上教過超過20,000人。
有一天,其中一個人在第一個休息的時候來找我說:“你在說什麼?你所說的快樂是選擇?你根本不知道我經歷了什麼,”好嗎?
我說:“好,”她說:“我17歲時,她那時74歲。
你能相信嗎?
57年來一直抱著一個想法,撞著牆壁,”對吧?
然後我擁抱了她。
我擁抱了她,流淚說:“這有用嗎?
這一切都有用嗎?
還是更好的想法是,好吧,雖然那是可怕的,但我可以對此做些什麼?”
好嗎?
問題二,這是黑帶。
然而有時,你無能為力。
她經歷的一切可能是不可逆的。
我所經歷的,阿里的去世,是不可逆的。
你對此無能為力,好嗎?
我並不要求每個人都能快速到達那種狀態,但快樂的絕世高手級別就是說:“好吧,這發生了,我無法改變它。
我無法修復它,那麼我能接受它,但不屈服於此和放棄,接受它,然後開始做一些事情,讓我的生活變得更好,儘管它的存在,或者也許是因為它的存在,好嗎?
我可以接受阿里去世,然後開始傳播他的訊息,使我的生活和他人的生活變得更好嗎?
我可以接受我被封鎖,然後開始我的播客,這樣我就可以利用我不旅行的時間?
我可以這樣做嗎?
我稱之為承諾的接受,好嗎?
而這非常簡單。
如果你能夠承諾並接受事物,你就可以改變並致力於讓你的生活變得更好,無論是因為它們的存在還是儘管它們存在,沒有什麼能打敗你。沒有什麼能打敗你。而且,是的,我真的成功地走了出來,並且在27年裡沒有對著牆撞頭,這有多可怕?這是否意味著我不愛阿里?你在說什麼呢?我非常喜愛阿里。至今我仍因想念他而哭泣,對吧?這並不是說這裡沒有任何證明。我能證明的是我非常愛他,以至於我實際上把我的生活獻給了傳播他的訊息。這比坐在那裡說「啊,生活打擊了我。我不喜歡生活。」要好得多。這真的是六歲小孩的心態,好嗎?成年人會說,「好吧。」尤其是商業人士,我的意思是你的受眾,市場隨時都在變化。你坐下來說,「啊,我又失去了一筆交易」,還是你會站起來說,「我們為什麼會失去這筆交易?我們能做些什麼?」如果產品有問題,我們能改變產品嗎?對吧?那麼,你談到那裡的商業,尤其是在商業中,你非常成功的企業家身份和與團隊合作的經歷,你會遇到那些在混亂時刻能高效運用邏輯的人,以及那些不能的。兩組人的結果非常可預測,非常不同。實際上,這種「這是真的嗎?我能做些什麼?我能接受它並承諾嗎?」的思路,我是在商業中學到的。所以我花了大部分的職業生涯來管理經理。經理們是做什麼的?他們會打開你的門,坐下來抱怨。過了一段時間,這會變得太多了。所以我的態度非常直接。我會給他們10分鐘的時間來發洩。然後再給他們10分鐘的時間問他們,「這是真的嗎?有什麼是你錯過的嗎?法律團隊也是友好的吗,而不僅僅是讓你的生活變得艱難?你曾見過他們以前幫助過你嗎?所以,這是真的嗎?」然後我會說,「現在很好,浪費了10分鐘的會議。那我們要怎麼辦?我們能改善它、修復它,還是接受它並儘管它的存在去做一些事情?」這是一種非常簡單的商業方法。現在,我們大多數人在商業中都這樣做。但當涉及到我們的個人生活時,我們卻不這樣做。有趣的是,順便說一下,我們那些在商業中這樣做的人在商業中非常成功。而我們那些在生活中這樣做的人在生活中也非常成功。這不僅讓我們快樂。它讓我們成功,因為它不會浪費我們的時間在那些不必要的事情上。因此,如果你能在工作中做到,在家中做到,在生活中做到,在你的關係中做到,這真的非常簡單。這是一個非常直接的流程圖。

In this moment, former chief business officer for Google X and bestselling author, Mo Gawdat, discusses the happiness equation. According to Mo, we don’t realise that happiness is actually very predictable, so much so that it can actually be put into a mathematical equation. Mo says the formula for happiness is: your perception of the events of your life minus your expectations of how life should be. This means, that it’s not specific events that cause happiness, but it is the comparison between the event and the expectation you have in your mind of how your life should be going. As a result happiness is all about perception, which means you have the ability to control your happiness and it becomes a choice that you decide.

Listen to the full episode here

Apple- https://g2ul0.app.link/wOrKoipLXHb

Spotify- https://g2ul0.app.link/AUXUbRILXHb

Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

Mo Gowdat: https://www.instagram.com/mo_gawdat/?hl=en

Leave a Comment