Moment 184: I Was Kidnapped Whilst Running The Entire Length Of Africa: Russ Cook

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:03 Quick one, just wanted to say a big thank you to three people very quickly. First people I
0:00:07 want to say thank you to is all of you that listen to the show. Never in my wildest dreams is all I
0:00:12 can say. Never in my wildest dreams so I think I’d start a podcast in my kitchen and that it would
0:00:17 expand all over the world as it has done and we’ve now opened our first studio in America
0:00:21 thanks to my very helpful team led by Jack on the production side of things so thank you to
0:00:25 Jack and the team for building out the new American studio and thirdly to Amazon Music who
0:00:29 when they heard that we were expanding to the United States and I’d be recording a lot more over
0:00:35 in the States they put a massive buildboard in Times Square for the show so thank you so much
0:00:39 Amazon Music thank you to our team and thank you to all of you that listen to this show let’s continue.
0:00:48 Hi there no it’s not Stephen so who is it? Well I’m pretty into running and I’ve just come back
0:00:55 from a little jog across Africa. Yep it’s me Russ Cook aka The Hardest Geyser. At 22 I became the
0:00:59 first person to run from Asia to London and earlier this year I became the first person
0:01:06 to run the length of Africa 10,000 miles across 16 countries in 352 days. I ran 386 consecutive
0:01:11 marathons through mountains and desert survived arm robberies and even escaped kidnap but the
0:01:16 craziest part after all those miles I realized what I’ve been running from and had to face it head on.
0:01:21 Now I’m buzzing to say I’ve teamed up with Stephen and Flight Books to turn all of that into my first
0:01:26 book Hardest Geyser Mind Over Miles. It’s for anyone facing their fears questioning their path
0:01:30 or trying to break free from what’s been holding them back because that was me too. If you’re
0:01:36 ready to embrace this comfort grab your copy at the link below. Day 102. When I say day 102
0:01:45 does it bring back any memories? It’s a couple yeah couple um Congo. DRC yeah that was one hell
0:01:50 of an experience that. You described this as probably the hardest part of the whole trip.
0:01:55 Probably the hardest part of my whole life. Really? You’ve not talked about this much in
0:01:59 detail either for some reason. So we made a YouTube series online which kind of followed
0:02:04 the whole thing it’s the only YouTube video that I didn’t release because it was quite
0:02:14 I mean it was quite it’s a difficult one at the time as well because it was the hardest time for
0:02:22 us as a team and we there was a lot of arguments a lot of fallouts around that and
0:02:26 I didn’t think that the video that we’ve made was really what
0:02:32 told the story how I wanted it to be told. What happened?
0:02:40 So yeah your emotion about this? Yeah I mean it
0:02:52 yeah that whole thing was was mad the so we got to DRC I think day 100 we got to DRC
0:02:59 it was hostile from the start we’d we’d been warned loads about it about the country it’s
0:03:05 one of the poorest countries in the world it’s quite known for corruption and we’d been sent
0:03:12 the videos of the craziest things happening there and I think we were all a bit apprehensive.
0:03:19 You’ve been sent what kind of videos? The craziest like people getting chopped chopped up all kinds
0:03:30 of stuff yeah it was it definitely I mean I don’t know how much I can really what I would
0:03:34 say about DRC is that we spent a few days there my experience was very subjective it’s a massive
0:03:39 country loads of people loads of great people but my personal experience of the small amount of
0:03:45 time I spent there was was a bit rough but yeah I mean we landed in the country across the border
0:03:52 it was a very chaotic border town we had people from the get-go very not not very happy to see us
0:04:00 at all shouting at me whilst I was running trying to like exploit us for money officials all this
0:04:03 kind of stuff get trying to get money out of us and we’d heard about all of this from people
0:04:08 traveling so we kind of half knew what we were rolling into but it was it really created a
0:04:22 kind of atmosphere that was difficult challenging um yeah I mean the day before day 102 we had a guy
0:04:27 come up to a guy came up to me with a rock spikes in the rock and he was like I’m gonna
0:04:33 like smash your head in with this when you speak in French I don’t really get it but Harry spoke
0:04:37 French so he’s basically threatening us with this big spiky rock he had in his hand saying like
0:04:43 give me three quid the equivalent of three quid where I’m gonna like start smashing all that
0:04:51 and uh like we said we I gave I think gave him a quid in the end because I’m not getting my head
0:04:55 smashed in over three quid but also I didn’t want to like get word around that there was a bunch of
0:05:04 people just throwing money around to anyone that would threaten them so yeah I mean woke up day 102
0:05:14 I was running 100k that day and I felt very anxious from the get go really like really finding it
0:05:22 difficult already ran left my left the boys in the morning like I normally do around 20k then
0:05:28 run another 20k start we took a turn off onto a dirt road so the boys had planned this route
0:05:36 took to went down this dirt road then the van basically this port van couldn’t get to me
0:05:44 so the boys sent a guy on a motorbike and so I’m running around this dirt bike and this guy
0:05:51 on a motorbike keeps trying to stop me and I was so like scatty already that I was I didn’t want to
0:05:55 stop for he was trying to get me to stop and I was like now I’d had it the day before people
0:06:02 trying to stop me on motorbikes and it was all a bit didn’t didn’t feel great like I was I was
0:06:07 quite anxious about the whole thing anyway eventually I did stop he gave me a note that
0:06:12 basically said like the boys can’t get around to where we were going to meet but they’re going to
0:06:20 go to this other place and meet there and there’s about 20k through the jungle no roads like barely
0:06:25 even a path I was just kind of like whacking my way through bushes to get to this meeting point
0:06:32 where I was going to try and find the boys run out of water phones got no signal and I’m going
0:06:38 through these these bushes stumble into this village and because I think because of the
0:06:44 experience that I’ve already had in the first couple days at DRC I was very much like I just
0:06:48 want to get my head down and get through these places as quickly as possible with less fuss as
0:06:52 possible so I’m running through this village and like people shouting at me and stuff and I’m okay
0:06:57 this is happening all the time now like just carrying on carrying on going but I think I upset
0:07:03 quite a lot of the village by doing that and then the chief of the village comes over and then
0:07:07 you know before you know I’m like surrounded by half the village they’re all like very upset
0:07:12 they don’t get what I’m they don’t get who I am what I’m doing why I’m there and they start trying
0:07:21 to like say that I need to give them money I didn’t have anything on me so then like the chief of
0:07:25 the village kind of got some people away and he got two blokes took me out into the bush
0:07:36 with machetes and I was bricking it yeah I was absolutely bricking it um thinking like every
0:07:40 all of my mind’s totally racing at this point I’m like what like what is going on here why
0:07:46 why am I going out to the bush like this doesn’t make any sense like is this a shakedown like
0:07:52 what is the worst happening don’t know and then got out into the bush I basically emptied all my
0:07:57 bags had some biscuits gave them the biscuits and then just darted and then I was just like right
0:08:04 beeline for this meeting spot and mine’s totally frazzled at this point I’ve got I’m here in motor
0:08:11 bikes coming I’m here in people I’m jumping in bushes like totally just out kind of off it here
0:08:21 kind of get through this jungle bit get to this meeting spot the boys aren’t there now I’m really
0:08:30 like this is bad because I’m about 50 something k in I’m dehydrated I’ve got no water I’ve got no
0:08:37 signal and I don’t know where the boys are I don’t know how to get to them and I’m in the
0:08:43 middle of the jungle and I know that there’s like I’ve upset a lot of people in the local area and
0:08:51 I’ve just ran away from them all and like oh like this is bad this is bad news anyway I figured
0:08:59 out that the tarmac the last nine bit of tarmac was I think about 15 or 20 k away and I was like I
0:09:04 reckon I can just about make it there and if I make it there then that that makes sense to the
0:09:08 the boys that that’s the last bit they could get to so did you just sprinted away from the guys
0:09:16 with the machetes pretty much yeah yeah like it was uh they they walked me out into the bush and
0:09:22 I didn’t really I didn’t know what was happening but I was just so like like this is bad just gave
0:09:27 them biscuits and just died and then like I’ve I’ve ran off and I can just hear loads of like
0:09:36 commotion going on and I’m just running through this jungle it’s it’s all quiet it’s there I mean
0:09:44 it’s all quite mad I’m like adrenaline going through the roof um I was like oh yeah were you scared
0:09:49 yeah I was petrified man I was absolutely petrified I think what didn’t help is that
0:09:55 I didn’t understand any of the languages like local like Lingala local language I didn’t know
0:10:02 any French either which would have helped um and I didn’t understand I didn’t have a very good
0:10:07 understanding of the culture or anything so I think if I went for it again a lot of these things
0:10:12 would have been rationalized in my mind easier but because I was so unaware of the situation and I’d
0:10:16 had all of these horror stories built up in my head and the first couple of days in DRC was quite
0:10:22 rough and I was just like in this spot where it didn’t take much for me to kind of just
0:10:27 assume the worst of everything so it really just got me into a place where I was like quite scatty
0:10:36 but yeah I mean I find I find this I go see the bit of time I come up right let’s head there it’s
0:10:41 about you know two hours away I could probably make it there and as I’m going now I’m going down
0:10:50 this dirt path another two blokes on a motorbike pull up and you know I’m I was like this I just
0:10:58 don’t want any but part of this they’re trying to stop me you know mine’s totally gone and
0:11:04 they they were trying it I think they were trying to communicate to me like oh we’re
0:11:09 going to take you to your friends blah blah blah and I’m I’m thinking about I’m like are these guys
0:11:12 who are these guys sent from they sent from this village or that village is there like a
0:11:18 bush telegraph of there’s a white guy running around here he’s upset like don’t get him kind of thing
0:11:25 so I’m like nah not doing it blah blah blah I’m thinking you know the boys they send a note with
0:11:31 the driver if it’s from if it’s from them and it’s like these guys had no note and I was like
0:11:39 they was you know getting later and later I was like I’ve got no water I’ve got no signal
0:11:44 I’ve got no way of knowing where the boys are they’re probably no further than 10 or 20 k away
0:11:48 so if I’m if I get on this bike and I’m on the bike for longer than half an hour or an hour
0:11:56 then I know it’s bad news so I just thought fuck it get on the bike how long were those two men
0:12:03 on the bike following you and asking you to get on the bike a while like probably we probably about
0:12:14 20 minutes um so yeah got on the bike half an hour went by then now went by I start like kicking off
0:12:19 I’m getting off the bike I’m having a garden but like the language barrier is just
0:12:26 wouldn’t I want to sound the word anyone saying and then yeah ended up spending seven hours and
0:12:32 I’m like going into the jungle which was like terrible seven hours seven hours yeah what goes
0:12:38 through your mind in those seven hours I thought well I assumed after about an hour and a half
0:12:43 I was like okay well I am getting kidnapped then like we’re this is it you know and then I was thinking
0:12:51 rationally I was like I had such limited knowledge about DRC or any of this kind of stuff I was like
0:12:58 they’re probably just gonna they’d probably just want money but then you also something well maybe
0:13:07 they’re just gonna kill you and the stories that I’d heard about DRC and that wasn’t the craziest
0:13:13 thing you know you like people get stabbed for fiverr literally like a couple of quid people get
0:13:21 stabbed um people get killed for the you know a watch so I was really trying to what like I was
0:13:30 really trying to be rational about the situation but just like very quite quite emotional as well
0:13:40 and then I mean for the last few hours I was just like you know what God has for me has he has for me
0:13:44 you know whatever it is and that’s fine and I was just trying to be like you know it’s out of my hands
0:13:55 but it was very scary I was like so nervous like just shaking they took me to this
0:14:04 village in the jungle late at night no electricity it’s like wooden little shacks with tin corrugated
0:14:10 roofs and stuff and got me off the bike took me into this little hut then loads of the men
0:14:16 of the village came into the hut they were arguing about money and this kind of stuff
0:14:22 and then the second chief of the village walks in and says to me like you speak to me in English
0:14:28 very slowly and he understood a few words I said to him like this is big mistake you know like
0:14:36 call my friend he speaks French and like and and then he can come and like we’ve got money and
0:14:44 we can sort it out and then they spoke on the phone and then basically we agreed like the boys
0:14:52 would come we’ve got the money and then it took the boys like I think about 36 48 hours to get
0:14:57 there because it was so rural there was no roads going there it was all dirt paths they tried to
0:15:04 rent some motorbikes got scammed then they then they ended up trying to borrow the police a police
0:15:12 chiefs four by four who also scammed us so yeah so then I mean the boys got there eventually
0:15:18 we gave everyone some money and then I was free to go
0:15:23 I was just looking as you were talking about
0:15:30 how far seven hours is and for people in the UK seven hours is London to Edinburgh
0:15:36 yeah it’s not in DRC so if I go from London to Edinburgh in a car yeah that’s seven hours just
0:15:41 to give people an idea of like how long that is on the back of a motorbike with strange men going
0:15:46 through the middle we’re literally going through the jungle so it’s like little tiny paths that
0:15:50 are going up and down through rivers through over mountains for seven hours seven hours yeah I was
0:15:56 like gripping on the side I was absolutely done in by the end of it and you got to that village
0:16:00 they wanted they wanted money did they explain anything did they say anything to you about who
0:16:07 they were in I think I think they were I think they were actually just they were more scared about
0:16:16 who I was why I was there and all the rest of it and the I mean after that after the phone call
0:16:22 with the team things seemed quite settled like the they they were pretty all right with me and they
0:16:29 I think they you know it was I was I was just in a state of like totally
0:16:41 totally whacked what do you mean just exhausted but like petrified and I was just very nervous
0:16:51 around everything twitchy you know yeah have you suffered with anxiety I don’t know I think
0:16:56 I don’t think so but like I do obviously I’m a human I do know what anxiety feels like and I do
0:17:04 get it sometimes but I was I was anxious then for sure you’re speaking to Emily back home
0:17:08 your partner throughout the journey on most days but for this period of time
0:17:15 sounds like you were out of communication with her yeah she seems like she was very very worried
0:17:20 about you she was yeah in fact she told she told us on a research call that she thought you had died
0:17:29 yeah I mean I thought I was gonna die as well did you actually yeah genuinely thought you were
0:17:34 gonna die yeah and how did you how do you sort of rationalize that thought how do you deal with
0:17:39 that thought when you what comes to mind like what are you thinking what if you if you really
0:17:43 believe you know I think I’m gonna die here like I mean it’s different I guess it’s different for
0:17:50 me I was just like you know if this is the way that God wants it then I guess it is that’s it
0:17:57 you know and there’s more from elsewhere that’s how I was what that’s how I was trying to make
0:18:02 sense of it in my brain
Một lời cảm ơn nhanh chóng, tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn lớn đến ba người rất nhanh. Người đầu tiên tôi muốn cảm ơn là tất cả các bạn đã lắng nghe chương trình. Chưa bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của tôi, tôi có thể nói. Chưa bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của tôi, tôi nghĩ rằng mình sẽ bắt đầu một podcast trong bếp và nó sẽ mở rộng ra khắp thế giới như bây giờ, và chúng tôi đã mở studio đầu tiên ở Mỹ nhờ vào đội ngũ rất hữu ích của tôi do Jack dẫn dắt trong phần sản xuất, vì vậy cảm ơn Jack và đội ngũ đã xây dựng studio mới ở Mỹ. Thứ ba là Amazon Music, khi họ nghe rằng chúng tôi đang mở rộng sang Hoa Kỳ và tôi sẽ ghi âm nhiều hơn ở Mỹ, họ đã đặt một bảng quảng cáo lớn ở Times Square cho chương trình, vì vậy cảm ơn rất nhiều Amazon Music, cảm ơn đội ngũ của chúng tôi và cảm ơn tất cả các bạn đã lắng nghe chương trình này, hãy tiếp tục nào.
Chào các bạn, không phải là Stephen, vậy ai đây? Chà, tôi khá thích chạy bộ và tôi vừa mới trở về từ một cuộc chạy bộ nhỏ qua châu Phi. Đúng vậy, tôi là Russ Cook, còn được gọi là The Hardest Geyser. Ở tuổi 22, tôi trở thành người đầu tiên chạy từ châu Á đến London và vào đầu năm nay, tôi trở thành người đầu tiên chạy dài qua châu Phi, 10.000 dặm qua 16 quốc gia trong 352 ngày. Tôi đã chạy 386 cuộc marathon liên tiếp qua núi và sa mạc, sống sót sau những vụ cướp có vũ trang và thậm chí đã trốn thoát khỏi việc bị bắt cóc, nhưng phần điên rồ nhất sau tất cả những dặm đó là tôi nhận ra mình đã chạy trốn khỏi điều gì và phải đối mặt với nó một cách trực diện. Bây giờ tôi rất hào hứng khi nói rằng tôi đã hợp tác với Stephen và Flight Books để biến tất cả những điều đó thành cuốn sách đầu tiên của tôi mang tên Hardest Geyser: Mind Over Miles. Nó dành cho bất kỳ ai đang đối mặt với nỗi sợ hãi, đặt câu hỏi về con đường của mình hoặc cố gắng thoát khỏi những điều đã kìm hãm họ, vì đó cũng chính là tôi. Nếu bạn sẵn sàng chấp nhận sự thoải mái này, hãy lấy bản sao của bạn qua liên kết bên dưới. Ngày 102. Khi tôi nói ngày 102, có gợi nhớ gì không? Có một vài kỷ niệm, vâng, một vài kỷ niệm về Congo. DRC, đúng vậy, đó là một trải nghiệm không thể nào quên.
một trải nghiệm mà. Bạn đã mô tả đây có lẽ là phần khó khăn nhất của toàn bộ chuyến đi. Có lẽ là phần khó khăn nhất trong cả cuộc đời tôi. Thật sao? Bạn cũng không nói nhiều về điều này một cách chi tiết vì lý do nào đó. Vì vậy, chúng tôi đã làm một series trên YouTube trực tuyến theo dõi toàn bộ sự việc, đó là video YouTube duy nhất mà tôi không phát hành vì nó khá… tôi có nghĩa là nó khá khó khăn vào thời điểm đó vì đó là thời điểm khó khăn nhất cho chúng tôi với tư cách là một đội và đã có rất nhiều tranh cãi, rất nhiều mâu thuẫn xung quanh điều đó và tôi không nghĩ rằng video mà chúng tôi đã làm thực sự kể câu chuyện theo cách mà tôi muốn nó được kể. Chuyện gì đã xảy ra? Vậy cảm xúc của bạn về điều này là gì? Vâng, tôi có nghĩa là… toàn bộ chuyện đó thật điên rồ, chúng tôi đã đến DRC, tôi nghĩ là ngày thứ 100, chúng tôi đã đến DRC, nó đã rất thù địch ngay từ đầu. Chúng tôi đã được cảnh báo rất nhiều về đất nước này, đây là một trong những quốc gia nghèo nhất thế giới, nó khá nổi tiếng với tham nhũng và chúng tôi đã được gửi những video về những điều điên rồ xảy ra ở đó và tôi nghĩ tất cả chúng tôi đều có chút lo lắng. Bạn đã nhận được những video gì? Những video điên rồ như người bị chặt chém, đủ loại thứ, vâng, nó chắc chắn… tôi không biết tôi có thể nói gì về DRC, điều tôi muốn nói là chúng tôi đã dành vài ngày ở đó, trải nghiệm của tôi rất chủ quan, đó là một đất nước rộng lớn, có rất nhiều người, rất nhiều người tuyệt vời nhưng trải nghiệm cá nhân của tôi trong khoảng thời gian ngắn ngủi tôi ở đó thì có phần khó khăn. Nhưng vâng, tôi có nghĩa là chúng tôi đã hạ cánh vào đất nước qua biên giới, đó là một thị trấn biên giới rất hỗn loạn, chúng tôi đã có những người từ đầu rất không vui khi thấy chúng tôi, họ đã la hét vào mặt tôi trong khi tôi đang chạy, cố gắng khai thác chúng tôi để lấy tiền, các quan chức và tất cả những thứ như vậy, cố gắng lấy tiền từ chúng tôi và chúng tôi đã nghe về tất cả những điều này từ những người du lịch, vì vậy chúng tôi đã biết một phần về những gì chúng tôi đang bước vào nhưng điều đó thực sự tạo ra một…
Một loại bầu không khí thật khó khăn và thách thức. Vâng, tôi có nghĩa là, ngày hôm trước, vào ngày 102, có một người đến gần tôi với một viên đá có những mũi nhọn và anh ta nói rằng anh ta sẽ đập đầu tôi bằng cái này khi tôi nói tiếng Pháp. Tôi không thực sự hiểu, nhưng Harry thì nói tiếng Pháp, vì vậy anh ấy cơ bản đang đe dọa chúng tôi với viên đá nhọn to mà anh ta cầm trong tay, nói rằng hãy đưa cho tôi ba đồng, tương đương với ba đồng, nếu không thì tôi sẽ bắt đầu đập tất cả. Và như chúng tôi đã nói, tôi nghĩ tôi đã đưa cho anh ta một đồng cuối cùng, vì tôi không muốn bị đập đầu chỉ vì ba đồng, nhưng tôi cũng không muốn tin đồn lan ra rằng có một đám người chỉ ném tiền cho bất kỳ ai đe dọa họ. Vậy nên, tôi thức dậy vào ngày 102, tôi đã chạy 100km trong ngày đó và tôi cảm thấy rất lo lắng ngay từ đầu, thực sự rất khó khăn. Tôi đã chạy, rời khỏi nhóm bạn vào buổi sáng như thường lệ, khoảng 20km, rồi chạy thêm 20km nữa. Chúng tôi đã rẽ vào một con đường đất, vì vậy nhóm bạn đã lên kế hoạch cho lộ trình này, đã đi xuống con đường đất này, sau đó chiếc xe tải không thể đến chỗ tôi. Vì vậy, nhóm bạn đã gửi một người trên xe máy. Tôi đang chạy quanh con đường đất và người này trên xe máy cứ cố gắng dừng tôi lại, và tôi đã rất bối rối rồi nên tôi không muốn dừng lại. Anh ta cố gắng khiến tôi dừng lại, và tôi đã nói không, tôi đã có đủ chuyện ngày hôm trước với những người cố gắng dừng tôi trên xe máy, và tất cả đều không cảm thấy tốt. Tôi khá lo lắng về toàn bộ chuyện này. Cuối cùng, tôi đã dừng lại, anh ta đưa cho tôi một tờ giấy ghi rằng nhóm bạn không thể đến nơi chúng tôi sẽ gặp, nhưng họ sẽ đi đến một nơi khác và gặp ở đó, và có khoảng 20km xuyên qua rừng, không có đường, gần như không có cả lối đi. Tôi chỉ đơn giản là phải lách qua những bụi cây để đến điểm hẹn này.
Tôi đã định tìm mấy cậu bé nhưng hết nước, điện thoại không có tín hiệu và tôi đang đi qua những bụi cây này thì vô tình lạc vào một ngôi làng. Có lẽ do những trải nghiệm mà tôi đã có trong vài ngày đầu ở DRC, tôi rất muốn tập trung và đi qua những nơi này nhanh nhất có thể, càng ít rắc rối càng tốt. Tôi chạy qua ngôi làng và thấy mọi người đang la hét với tôi, và tôi nghĩ, “Ồ, điều này xảy ra liên tục bây giờ.” Tôi cứ tiếp tục đi nhưng tôi nghĩ mình đã làm phiền khá nhiều người trong làng. Sau đó, trưởng làng đến gần và trước khi tôi kịp nhận ra, tôi đã bị bao quanh bởi nửa làng, họ đều rất tức giận vì không hiểu tôi là ai, tôi đang làm gì và tại sao tôi lại ở đó. Họ bắt đầu yêu cầu tôi phải đưa tiền, nhưng tôi không có gì trong tay. Trưởng làng đã đưa một số người đi và ông ấy dẫn tôi ra ngoài bụi rậm với hai người đàn ông cầm mã tấu, và tôi cảm thấy rất lo lắng. Tôi thực sự rất hoảng sợ, đầu óc tôi lúc này đang chạy hết tốc lực, tôi nghĩ: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại phải ra ngoài bụi rậm? Điều này không có lý gì cả. Đây có phải là một cuộc đe dọa không? Điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra sao?” Tôi không biết. Sau đó, khi ra đến bụi rậm, tôi đã lấy hết đồ trong túi ra, có một ít bánh quy, tôi đưa cho họ bánh quy và rồi chạy đi. Tôi quyết định thẳng tiến đến điểm hẹn, lúc này đầu óc tôi hoàn toàn rối bời. Tôi nghe thấy tiếng xe máy, nghe thấy tiếng người, tôi nhảy vào bụi cây, hoàn toàn mất phương hướng. Tôi cố gắng vượt qua đoạn rừng này để đến điểm hẹn, nhưng mấy cậu bé không có ở đó. Giờ tôi thực sự lo lắng vì tôi đã đi được khoảng 50 km, tôi bị mất nước, không có nước uống.
Tín hiệu và tôi không biết các chàng trai ở đâu, tôi không biết làm thế nào để đến với họ và tôi đang ở giữa rừng rậm, và tôi biết rằng tôi đã làm phiền rất nhiều người ở khu vực địa phương và tôi đã chạy trốn khỏi họ tất cả. Ôi, điều này thật tồi tệ, đây là tin xấu. Dù sao thì tôi đã phát hiện ra rằng đoạn đường nhựa cuối cùng cách đó khoảng 15 hoặc 20 km, và tôi nghĩ rằng tôi có thể đến đó. Nếu tôi đến đó, thì điều đó có nghĩa là với các chàng trai rằng đó là đoạn đường cuối cùng họ có thể đến được. Vậy bạn đã chạy trốn khỏi những người cầm mã tấu phải không? Hầu như vậy, đúng vậy. Họ đã dẫn tôi vào trong rừng và tôi không thực sự biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi chỉ cảm thấy như, ôi, điều này thật tồi tệ. Tôi đã cho họ bánh quy và rồi chạy đi, và tôi chỉ nghe thấy rất nhiều tiếng ồn ào xung quanh. Tôi đang chạy qua khu rừng này, mọi thứ thật yên tĩnh, thực sự điên rồ. Tôi cảm thấy adrenaline dâng trào. Tôi đã nghĩ, ôi, bạn có sợ không? Có, tôi đã rất sợ hãi. Tôi thực sự rất sợ. Tôi nghĩ điều không giúp được là tôi không hiểu bất kỳ ngôn ngữ nào, như ngôn ngữ địa phương Lingala. Tôi cũng không biết tiếng Pháp, điều đó sẽ giúp ích. Tôi không hiểu rõ về văn hóa hay bất cứ điều gì, vì vậy tôi nghĩ nếu tôi làm lại điều này, nhiều điều trong số này sẽ được lý giải dễ dàng hơn trong đầu tôi. Nhưng vì tôi không nhận thức được tình huống và tôi đã có rất nhiều câu chuyện kinh dị trong đầu, những ngày đầu tiên ở Cộng hòa Dân chủ Congo khá khó khăn, và tôi chỉ ở trong một tình huống mà không mất nhiều thời gian để tôi giả định điều tồi tệ nhất về mọi thứ. Điều đó thực sự đã đưa tôi vào một trạng thái khá hoảng loạn. Nhưng vâng, tôi tìm thấy điều này, tôi đã đến một chút thời gian, tôi nghĩ, được rồi, hãy đến đó.
Về bạn biết đấy, cách đây khoảng hai giờ, tôi có thể đến đó và khi tôi đang đi xuống con đường đất này, hai người đàn ông trên một chiếc xe máy dừng lại. Bạn biết đấy, tôi đã nghĩ rằng tôi không muốn bất kỳ phần nào trong số này, họ đang cố gắng ngăn tôi lại, bạn biết đấy, tôi hoàn toàn không còn sức lực. Họ đang cố gắng giao tiếp với tôi như kiểu “Ôi, chúng tôi sẽ đưa bạn đến chỗ bạn bè của bạn, bla bla bla” và tôi đang nghĩ, tôi như kiểu, những người này là ai, họ đến từ làng nào, có phải có một cái gì đó như “điện báo rừng” rằng có một người da trắng đang chạy quanh đây và đang bực bội, kiểu như “đừng để anh ta đi” không? Vì vậy, tôi đã nghĩ không, không làm điều đó, bla bla bla, tôi đang nghĩ, bạn biết đấy, bọn họ sẽ gửi một ghi chú với tài xế nếu nó từ bọn họ, và giống như những người này không có ghi chú nào cả, và tôi đã nghĩ, trời ơi, thời gian trôi qua càng lúc càng muộn, tôi không có nước, không có tín hiệu, không có cách nào để biết bọn họ ở đâu, có lẽ không xa hơn 10 hoặc 20 km. Vì vậy, nếu tôi lên chiếc xe máy này và ngồi trên xe máy lâu hơn nửa giờ hoặc một giờ, thì tôi biết đó là tin xấu. Vì vậy, tôi chỉ nghĩ, kệ đi, lên xe máy thôi. Hai người đàn ông đó đã theo tôi trên xe máy và yêu cầu tôi lên xe trong bao lâu? Khoảng 20 phút. Vâng, tôi đã lên xe, nửa giờ trôi qua, rồi một giờ trôi qua, tôi bắt đầu nổi giận, tôi đang xuống xe, tôi đang có một cuộc cãi vã nhưng rào cản ngôn ngữ thật sự không cho phép tôi nói ra bất kỳ từ nào. Và rồi, cuối cùng tôi đã dành bảy giờ trong rừng, điều đó thật khủng khiếp. Bảy giờ? Bảy giờ. Vậy điều gì xảy ra trong đầu bạn trong bảy giờ đó? Tôi đã nghĩ, sau khoảng một giờ rưỡi, tôi đã nghĩ, được rồi, tôi đang bị bắt cóc rồi, đây chính là nó, bạn biết đấy, và sau đó tôi đã nghĩ…
Một cách hợp lý, tôi nghĩ rằng tôi có kiến thức rất hạn chế về Cộng hòa Dân chủ Congo (DRC) hay bất kỳ điều gì liên quan đến những thứ này, tôi nghĩ rằng có lẽ họ chỉ muốn tiền. Nhưng rồi tôi cũng nghĩ, có thể họ sẽ giết bạn. Những câu chuyện mà tôi nghe về DRC không phải là điều điên rồ nhất, bạn biết đấy, có người bị đâm chỉ vì năm đô la, thực sự là một vài đồng tiền, có người bị giết chỉ vì một chiếc đồng hồ. Vì vậy, tôi thực sự cố gắng để lý trí về tình huống này, nhưng cũng rất cảm xúc. Và rồi, trong vài giờ cuối, tôi chỉ nghĩ rằng, những gì Chúa có cho tôi thì Ngài sẽ có, bất kể đó là gì, và điều đó cũng ổn. Tôi cố gắng nghĩ rằng, điều đó nằm ngoài tầm tay của tôi, nhưng thật sự rất đáng sợ. Tôi cảm thấy rất lo lắng, chỉ run rẩy. Họ đưa tôi đến một ngôi làng trong rừng vào ban đêm, không có điện, chỉ là những cái chòi gỗ với mái tôn và những thứ như vậy. Họ đưa tôi xuống khỏi xe máy và dẫn tôi vào một cái chòi nhỏ, sau đó rất nhiều người đàn ông trong làng vào trong chòi, họ đang tranh cãi về tiền bạc và những thứ tương tự. Rồi vị trưởng làng thứ hai bước vào và nói với tôi, ông ấy nói tiếng Anh rất chậm, và ông ấy hiểu một vài từ tôi nói với ông ấy, như là đây là một sai lầm lớn, bạn biết đấy, hãy gọi bạn tôi, anh ấy nói tiếng Pháp và như vậy, anh ấy có thể đến và chúng tôi có tiền và chúng tôi có thể giải quyết. Sau đó, họ đã nói chuyện qua điện thoại, và cơ bản là chúng tôi đã đồng ý rằng những cậu bé sẽ đến, chúng tôi có tiền. Và rồi mất khoảng 36 đến 48 giờ để những cậu bé đó đến vì nó rất hẻo lánh, không có đường đi, chỉ là những con đường đất. Họ đã cố gắng thuê một số xe máy nhưng bị lừa, sau đó họ đã cố gắng mượn xe 4×4 của một trưởng công an, người cũng đã lừa chúng tôi. Vậy nên, cuối cùng những cậu bé cũng đến, chúng tôi đã đưa cho mọi người một ít tiền và rồi tôi được tự do ra đi.
Tôi chỉ đang nghe khi bạn nói về việc bảy giờ là bao xa, và đối với mọi người ở Vương quốc Anh, bảy giờ là từ London đến Edinburgh. Đúng vậy, không phải ở Cộng hòa Dân chủ Congo, vì nếu tôi đi từ London đến Edinburgh bằng ô tô, thì đó là bảy giờ. Chỉ để cho mọi người có ý tưởng về việc đó kéo dài bao lâu trên một chiếc xe máy với những người lạ đi qua giữa rừng, chúng tôi thực sự đang đi qua rừng rậm, vì vậy có những con đường nhỏ xíu đi lên xuống qua các con sông, qua các ngọn núi trong suốt bảy giờ. Bảy giờ, đúng vậy, tôi đã phải bám chặt vào bên cạnh và tôi đã hoàn toàn kiệt sức vào cuối chuyến đi đó. Khi đến ngôi làng, họ muốn tiền. Họ có giải thích gì không? Họ có nói gì với bạn về việc họ là ai không? Tôi nghĩ họ thực sự chỉ sợ về việc tôi là ai, tại sao tôi ở đó và tất cả những điều khác. Ý tôi là, sau đó, sau cuộc gọi điện thoại với đội ngũ, mọi thứ có vẻ khá ổn, họ khá thoải mái với tôi, và tôi nghĩ họ… bạn biết đấy, tôi đã ở trong trạng thái hoàn toàn kiệt sức. Bạn có nghĩa là gì? Chỉ là kiệt sức, nhưng như bị hóa đá, và tôi rất lo lắng về mọi thứ, rất căng thẳng, bạn biết đấy. Bạn đã từng bị lo âu chưa? Tôi không biết, tôi không nghĩ vậy, nhưng rõ ràng tôi là một con người, tôi biết cảm giác lo âu như thế nào và đôi khi tôi cũng có cảm giác đó, nhưng lúc đó tôi chắc chắn đã lo lắng. Bạn đã nói chuyện với Emily ở nhà, bạn đời của bạn trong suốt hành trình vào hầu hết các ngày, nhưng trong khoảng thời gian này, có vẻ như bạn đã không liên lạc với cô ấy. Đúng vậy, cô ấy có vẻ rất lo lắng về bạn. Cô ấy đã nói với chúng tôi trong một cuộc gọi nghiên cứu rằng cô ấy nghĩ bạn đã chết. Đúng vậy, tôi cũng nghĩ tôi sẽ chết. Bạn thực sự đã nghĩ vậy sao? Đúng, tôi thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết. Và bạn đã làm thế nào để lý giải suy nghĩ đó? Bạn đã đối phó với nó như thế nào?
Cái suy nghĩ đó khi bạn nghĩ đến điều gì, bạn đang nghĩ gì, nếu bạn thực sự tin rằng, bạn biết đấy, tôi nghĩ tôi sẽ chết ở đây. Ý tôi là, điều đó có lẽ khác với tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng, nếu đây là cách mà Chúa muốn, thì tôi đoán đó là như vậy, chỉ có vậy thôi, bạn biết đấy, và còn nhiều điều khác từ nơi khác. Đó là cách tôi đã cố gắng để hiểu nó trong đầu mình.
快速說明一下,我想要快速地對三個人表示感謝。首先,我要感謝的是所有收聽這個節目的人。這是我從未想過會實現的夢想。我從未想過會在我的廚房裡開始一個播客,並且它會像現在這樣擴展到全球,現在我們在美國開設了第一個錄音室,這都要感謝我的團隊,特別是由傑克負責製作的團隊,所以非常感謝傑克和團隊為新美國錄音室的搭建所做的努力。第三,我要感謝亞馬遜音樂,他們當得知我們要擴展到美國,並且我將在美國錄製更多節目時,在時代廣場為節目設置了一個巨大的廣告牌,所以非常感謝亞馬遜音樂,感謝我們的團隊,感謝所有收聽這個節目的人,讓我們繼續努力。
嗨,這不是史蒂芬,那麼你是誰?好吧,我非常喜歡跑步,剛剛從非洲跑完一小段。沒錯,是我,拉斯·庫克,也就是「最艱難的傑克」。在22歲時,我成為第一個從亞洲跑到倫敦的人,而在今年早些時候,我成為第一個在352天內穿越16個國家跑完非洲全長10,000英里的這個人。我連續跑了386場馬拉松,穿越山脈和沙漠,還遇到過搶劫,甚至逃過綁架,但在這些里程數之後,最瘋狂的部分是我意識到我一直在逃避的東西,並且必須直面它。現在我很高興地說,我已經和史蒂芬及Flight Books合作,將這一切變成我的第一本書《最艱難的傑克:心智超越里程》。這本書是為那些面對恐懼、質疑自己道路或試圖擺脫阻礙他們前進的人而寫的,因為那也是我。如果你準備好接受這個挑戰,請點擊下面的連結獲取你的副本。
第102天。當我說第102天時,你會想起什麼回憶嗎?有幾個,嗯,剛果,民主剛果,那真是一次難忘的經歷。你形容這是整個旅程中最艱難的一部分?是的,這可能是我一生中最艱難的時期。真的?出於某種原因,你似乎也沒有詳細談論這一點。我們在網上做了個YouTube系列,跟隨整個旅程,這是我唯一沒有發布的YouTube影片,因為那段時間對我們團隊來說真的是艱難時期,發生了很多爭吵,有很多衝突,而我覺得我們製作的影片並沒有真的傳達我想要的故事。發生了什麼事?
所以,對這件事你的感受是什麼?是的,我的意思是,那整個事情真的是瘋狂。因此,我們抵達民主剛果的時候,我想是第100天,從一開始就覺得不安。我們已經被告知很多有關這個國家的事情,這是世界上最貧窮的國家之一,以貪腐著稱,我們被發送了一些關於那裡發生的瘋狂事件的影片,大家對此都有些忐忑。
你收到什麼樣的影片?是一些瘋狂的影片,像是人被切碎,各種各樣的東西,對,我是說這確實是。我不太知道該說什麼。關於剛果民主共和國(DRC),我們在那裡待了幾天,我的經歷非常主觀。這是一個龐大的國家,有很多人,也有許多很棒的人,但我在那裡短短幾天的個人經歷有點艱難。對,我們抵達國界時,是一個非常混亂的邊境小鎮,從一開始就有些人對我們非常不友好,對我大喊,當我試圖跑步時,他們像是在想方設法剝削我們的錢,官員們都是這樣。從旅行的人那裡我們聽過這些情況,所以我們半隻知道自己要面對什麼,但這確實帶來了一種困難和挑戰的氛圍。嗯,前一天,第一百零二天,一個人走過來,手裡拿著一塊有尖刺的岩石,他說:“我會用這東西砸碎你的頭,當你說法語的時候。”我不太懂,但哈利會說法語,所以他基本上是用這塊尖刺的石頭威脅我們,說:“給我三英鎊,或者我會開始砸了。”最後我想我給了他一英鎊,因為我不想因為三英鎊被砸頭,但我也不想讓大家知道有一群人對任何威脅他們的人隨便扔錢的事情。於是,我醒來的第一百零二天,我那天要跑100公里,從一開始我就感到非常焦慮,真的很難應對。我早上離開了兄弟們,像平常一樣跑了大約20公里,然後又跑了20公里,開始時我們轉到一條土路,所以兄弟們設計了這條路線,然後我們走進了這條土路,接著那輛面包車基本上無法接近我,所以班上的人派了一個摩托車手來找我。我在這條土路上跑,而摩托車上的人一直想讓我停下來,我已經非常焦躁了,我不想停下來。他試著讓我停下來,我不想停。前一天,曾經有人在摩托車上試圖攔住我,感覺一切都不太好,我相當焦慮。最後,我還是停下來了,他給了我一張紙條,上面寫著兄弟們不能到我們要見的地方,但他們要去另一個地方見面,約有20公里穿過叢林,根本沒有路,幾乎連小路都沒有。我就這樣在叢林裡穿越叢林,試圖找到這個見面點,當時我正經歷缺水,手機也沒有信號。我穿過這些灌木時,意外闖入了一個村莊。在剛果民主共和國的前幾天經歷讓我非常想要快速通過這些地方,儘量少麻煩,所以我在這個村莊裡奔跑,人們對我大喊。我想,這種事情現在發生得太頻繁了,所以我繼續跑下去,但我想我因此令村子裡不少人不悅。然後村子的首領過來,結果一下子就被村裡大約一半的人包圍了,他們全都非常不高興,不明白我到底是誰,為什麼來到這裡,然後開始要求我給他們錢。我身上沒帶什麼,於是村首領叫走了幾個人,帶著兩個男子用砍刀把我帶進叢林裡,我心裡非常害怕。此時我的思緒完全亂了套,我在想這到底是什麼情況,為什麼我要被帶到叢林裡,這沒有任何意義,這是在勒索嗎?最壞的情況會發生什麼我不知道。然後走到叢林裡,我基本上把所有的包都倒了出來,拿出一些餅乾,給了他們餅乾,然後匆忙逃跑,我就想,直奔那個見面地點。那時我的心情完全混亂不堪,我聽到摩托車的聲音,聽到人們的聲音,我就躲躲閃閃穿過這些灌木,試著通過這段叢林,最終到達見面點,卻發現兄弟們不在那裡。現在我真的覺得情況糟糕,因為我已經跑了50多公里,脫水,沒有水,信號也沒有,不知道兄弟們在哪裡,也不知道怎麼到達他們那裡,而我又在叢林的中央,我知道我在當地弄得很多人不高興,卻又逃離了他們,這真的是壞消息。然後我想起最後一段柏油路大概在15到20公里外,我想我估計可以勉強到達那裡,如果能到達那裡,那對兄弟們來說會有意義,因為那是他們能到達的最後一段路。所以我幾乎是衝著拿著砍刀的那些人一路衝過去,是的,我是這麼做的。他們把我帶進叢林,我當時不知到底發生了什麼,但我心裡想這事太糟糕了,所以就給了他們餅乾,然後就逃跑。我可以隱約聽到後面有很多喧鬧的聲音,而我正在叢林裡奔跑,這一切都安靜得有些瘋狂,我全身充滿了腎上腺素。我在想,嗯,你當時害怕嗎?是的,我真的很害怕,完全是懼怕。我想,對我來說更糟糕的事情是我不懂當地語言,比如林加拉語,也不會任何法語。
會幫助我,但我當時並不理解,對這個文化或任何事情的理解都不夠深。因此,我認為如果我再去一次,很多事情在我心中會更容易被合理化,但因為我對情況完全不知情,腦中充斥著各種可怕的故事,在剛到剛果民主共和國的前幾天真的很艱難,我的心態變得非常焦慮。我幾乎什麼都不對,所以我進入了一種相當不安定的狀態。不過,我想,我在思考的時候,我發現,“好吧,我們出發吧,距離這裡大約兩個小時,我應該能趕到。”當我走下這條泥土小路時,兩個騎摩托車的男子停下來了,我心裡想:“我真的不想參與這些。”他們似乎想要阻止我,我的心裡完全不安。他們試圖與我溝通,說要帶我去找朋友等等,而我在想:“這些人是誰?他們是從哪個村莊來的?是不是有人在傳訊,說有個白人在這裡跑來跑去,情緒不佳,不要碰他呢?”所以我就決定不去,因為那時候已經晚了,我也沒有水,沒有信號,根本無法知道我的朋友在哪裡,他們可能距離我不過10到20公里。如果我上了摩托車,騎超過半個小時或一小時,我就知道大事不妙了。因此,我想不如上了摩托車吧。那兩個男子在摩托車上跟著我,邀請我上車多久了?大概有20分鐘左右。於是我上了摩托車,半小時過去了,時間又過去,我開始情緒激動,想要下車,卻發現語言障礙實在讓人無法有效溝通。結果,我最後花了七個小時,被帶進叢林,這真是可怕的七個小時。
在那七小時裡,你心裡在想些什麼?我想,在一個半小時後,我就假定自己被綁架了,這就是我們的處境了。然後我試著理性思考,我對剛果民主共和國或任何相關事情的了解非常有限,我心裡想:“他們可能只是想要錢。”但我同時也在想:“也許他們會殺了你。”我聽過的關於剛果民主共和國的故事並不是最瘋狂的事情,人們真的因為五美元而被刺傷,甚至有人因一只錶被殺。我真的在努力地保持理性,但心情卻非常激動。在接下來的幾個小時裡,我只能告訴自己:“上天讓我面對的事情,我就去面對,無論是什麼,我都可以接受。”我努力告訴自己這些是超出我掌控的範圍,但那實在太可怕了,我非常緊張,甚至直發抖。他們把我帶到深夜的叢林裡一個村莊,沒有電,四周都是木製的小房子,鋼鐵波紋屋頂。把我從摩托車上拉下來,帶進一個小房子裡,然後村裡的很多男人進來,他們在爭論關於錢的事情。然後村裡的第二把手走進來,對我說:“你用英語慢慢跟我講。”他能理解我說的幾個詞,我告訴他,“這是一個很大的錯誤,快打電話給我的朋友,他會說法語,然後他就能來,我們有錢,可以解決。”他們打了電話,最終我們達成協議,朋友會來,帶著錢,但因為那裡太偏僻,沒有路可走,都是泥土小路,所以我朋友們花了大約36至48小時才到達。因為他們試圖租摩托車但被騙了,然後又試著借一輛警長的四驅車,而警長也騙了他們。所以,最終我的朋友們終於到達了,我們給了每個人一些錢,然後我就可以自由離開了。
我在想你形容的七小時有多長,對於英國的人來說,七個小時的車程相當於從倫敦到愛丁堡。是的,這對剛果來說並不一樣。如果我從倫敦駕車到愛丁堡,那是七個小時,讓大家了解一下,這在摩托車上,跟著奇怪的男人穿越叢林。真的是在小山路上上下浮動,還要穿越河流和山脈,整整七個小時的時間。我抓緊了車邊,到了最後我簡直累得無法忍受。抵達那個村莊後,他們想要錢。他們有解釋些什麼嗎?他們有告訴你自己是誰嗎?我覺得他們其實更害怕的是我到底是誰,為什麼會在這裡,等等。在和隊伍通話之後,事情似乎相對平靜了下來,他們對我也很友好。我當時只是處於一種完全筋疲力竭的狀態。你是說很累嗎?是的,非常害怕,我對周圍的一切都非常緊張,神經質。你有經歷過焦慮嗎?我不太確定。我想,我不認為有,但我明顯是個人,知道焦慮的感受,有時候會感到焦慮,但那時候我確實很焦慮。
你在和艾蜜莉通話,回到家裡。在這段旅行中,她大部分時間都是你的伴侶,但在這段時間內,聽起來你們之間的聯繫中斷了。是的,她似乎非常非常擔心你。是的,其實她在一次研究通話中告訴我們,她以為你已經死了。是的,我的確也認為我快要死了。你真的這麼想嗎?是的,我真的認為我會死。那你是怎麼理性地處理這種想法的?當這個念頭出現時,你是怎麼應對的?想了些什麼?如果你真的相信:“我想我會死在這裡”,那就是怎麼回事?我想這對我來說是不同的?我對自己說,如果這是上帝的旨意,那就這樣吧,就是這樣。你知道的,還有其他的地方,那就是我試著在腦中理解的一種方式。

He became the first person to run the full length of Africa—10,000 miles in 352 days—but just after day 100, Russ Cook, aka the Hardest Geezer, faced the toughest challenge of his life. In the Democratic Republic of Congo, Russ found himself running through chaos, dodging violence, and literally outrunning men armed with machetes. With threats of kidnapping looming and his life on the line, he managed to escape and keep pushing forward.

Months later, after enduring sandstorms in the Sahara, crossing rainforests, and navigating endless stretches of empty road, Russ finally completed his journey. Starting in Cape Agulhas, South Africa, and finishing in Tunisia, he covered the equivalent of 386 marathons.

Throughout the journey, Russ faced life-threatening dangers—armed robberies, kidnappers, and harsh terrains. But the craziest part? After all those miles, he realised what he’d really been running from—and had to face it head on.

His story isn’t just about running. It’s for anyone facing their fears, questioning their path, or trying to break free from what’s been holding them back—because that was him too.

Russ unpacks all of this, and more, in his book HARDEST GEEZER: Mind Over Miles. Out now.

Buy Russ’ Book Here: 

https://www.amazon.co.uk/Hardest-Geezer-Mind-over-Miles/dp/1529945925/?maas=maas_adg_8E255B02CEB8C776ADC02ACF423C188A_afap_abs&ref_=aa_maas&tag=maas

Listen to the full episode here –

Spotify- https://g2ul0.app.link//TIVYc9ZjNu

Apple – https://g2ul0.app.link//JZiObXaBXNb

Watch the Episodes On Youtube – https://www.youtube.com/c/%20TheDiaryOfACEO/videos

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Comment