Simon Cowell Opens Up About His Heartbreaking Loss, “losing them was the hardest thing that happened to me”!

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:00 It was the most devastating thing that ever happened in my life, thinking “what have I got to live for?”
0:00:05 And, um, oh gosh, I have to give him a minute.
0:00:11 [MUSIC]
0:00:17 Please welcome, Solomon Cowell.
0:00:19 The scale of his success is staggering.
0:00:21 Who’s changed the landscape of television and music.
0:00:24 Absolutely dreadful.
0:00:26 As a kid, you were quite naive, weren’t you?
0:00:28 Seriously naive.
0:00:29 Trying to take on the world with a music publishing company which fails in the car park.
0:00:33 And then you go from there to “I’m going to start my own record label at 24.”
0:00:36 Mmm, I met Sinita in this club and I thought I’m going to make a record with her.
0:00:41 I don’t know how a record’s made. I can’t read music, but let’s just do it.
0:00:45 The first time it flopped, second time it flopped.
0:00:48 Even when I had the hit, I owed the bank £500,000 and I’m broke.
0:00:53 But I would rather be mocked for being different than being safe.
0:00:57 Do you remember this single? That album hits number one.
0:01:01 Yeah, but this was a real bittersweet time because I get a phone call
0:01:05 which starts with “Are you sitting down?”
0:01:07 And I was on a downward spiral from that period.
0:01:10 It became a ridiculous workaholic.
0:01:12 Working till 7 o’clock in the morning, suffering from depression.
0:01:16 And the truth is I still suffer from depression at times.
0:01:19 What about One Direction?
0:01:22 The one thing I regret about One Direction is…
0:01:25 So, boys, if you’re listening…
0:01:28 [Music]
0:01:37 Simon, in order to understand the man that sits with me today,
0:01:42 what is the early context that I must know about
0:01:47 that will help me to understand the Simon cow that all of us know?
0:01:53 So, what is that early context, the oven that you were cooked in?
0:02:00 Well, I had a happy childhood.
0:02:04 I was always bored, though, really bored at school.
0:02:08 I always wanted to have a life where I would be interested and have fun.
0:02:16 When I was told the school days are the best days of your life,
0:02:19 I’m thinking, “Oh, my God, this is terrible because I hate school.”
0:02:23 So, I was really determined to do something
0:02:28 where I would be actually just having fun.
0:02:32 That’s what I kept thinking to myself.
0:02:34 And I want to start making my own money.
0:02:38 And one thing my parents did do when we were very, very young,
0:02:42 because in those days, you could actually, even at the age of about 7 or 8,
0:02:47 in our neighborhood, is go around to people’s houses,
0:02:52 knock on their door and say, “Can I wash your car? Can I mow the lawn?”
0:02:57 Because my mum and dad said, “If we pay for the holiday,
0:03:02 you’ve got to earn your spending money.”
0:03:04 So, I’m like, “Fine.”
0:03:06 But I used to love it.
0:03:08 If you got 10 quid for washing a car, I mean, it was like bingo.
0:03:14 It was the best feeling.
0:03:16 You mentioned your mother there.
0:03:18 Can you tell me about the influence that your mother and your father,
0:03:21 Julie and Eric, had on you?
0:03:24 When I lost them, particularly when I lost my mum,
0:03:28 because then it was kind of final,
0:03:30 it was the most devastating thing that ever happened in my life.
0:03:33 It was as bad as things could possibly be.
0:03:38 And we just had the most amazing relationship.
0:03:42 My mum was the disciplinarian.
0:03:46 I remember I must have been about 4 years old,
0:03:50 maybe even younger,
0:03:52 and I remember where I was sitting in the car,
0:03:55 and she said something to me,
0:03:57 and she said, “Manors maketh the man.”
0:04:01 And I’m like, “What does that mean?”
0:04:04 She goes, “Manors maketh the man.”
0:04:06 And then she explained what that meant,
0:04:08 and it’s always stuck in my head,
0:04:10 because it’s such an old-fashioned way of saying, “Be polite.”
0:04:13 Both my parents were very kind of old-school.
0:04:18 They were very respectful to everyone.
0:04:21 I always remember that,
0:04:23 and I looked up to both of them,
0:04:25 and I always knew at any time I could go to them
0:04:30 when I needed advice,
0:04:32 and they would always give me the right steer,
0:04:35 and they were always there for me.
0:04:37 Your work ethic is renowned.
0:04:39 I’ve spoken to a lot of people in your team currently,
0:04:42 and one of the things they always described
0:04:44 is through much of what got you to where you are today
0:04:47 is an insane work ethic,
0:04:49 and when I say insane,
0:04:50 I mean insane with every sense of the word.
0:04:53 Where does that come from?
0:04:55 Because you said your childhood was happy,
0:04:59 and typically when someone has a pretty insane work ethic,
0:05:03 there’s some kind of trauma at somewhere,
0:05:05 but for you I couldn’t quite identify what that was.
0:05:09 It probably comes from my dad worked for a large corporation,
0:05:17 and before he retired, he said to me,
0:05:21 “Don’t work for a large company,”
0:05:23 because when you’re 65 or whatever,
0:05:27 they’re going to retire you,
0:05:29 and you’ll never hear from them again,
0:05:31 and that is exactly what happened to my dad,
0:05:34 and it was heartbreaking,
0:05:36 because he did work hard.
0:05:39 He was a very loyal person to the company he worked for.
0:05:43 When he passed away, he didn’t have any money.
0:05:47 That’s probably what made me realize,
0:05:51 A, I don’t want to be in that position,
0:05:54 and secondly, the only way I can achieve that
0:05:57 is by working for myself,
0:05:59 and I always had this crazy vision
0:06:02 that if I work for a company,
0:06:05 and I don’t get on well with the boss,
0:06:08 he’s going to probably invite me to his house
0:06:15 and talk about golf.
0:06:17 I just always had this in my head thinking
0:06:20 I couldn’t think of anything worse
0:06:23 than having to suck up to a boss who doesn’t like me,
0:06:27 and the reason I kept thinking my boss would never like me
0:06:30 is because I was so bad at school,
0:06:32 and my teachers were quite strict with me,
0:06:34 so I thought work was probably going to be the same.
0:06:38 So that’s what drove me,
0:06:41 and my dad also, he knew,
0:06:44 because I didn’t do very well with my exam results,
0:06:48 and he did say to me,
0:06:50 “It’s quite clear, you’re not going to make university.
0:06:54 Have you made up your mind what you want to do?”
0:06:57 And I said, “I want to do something I think in entertainment.
0:07:00 I’m not sure what.”
0:07:02 And he said, “Look, whatever you do,
0:07:04 you’re going to have to be patient
0:07:06 because it’s not going to happen overnight.
0:07:08 If you want to do well,
0:07:10 you’ve got to learn to be good at it,
0:07:13 and it could take 20 years, it could take 30 years,
0:07:16 but understand that.”
0:07:18 And I’m like, “I’m fine with that.”
0:07:20 And I really was fine with that.
0:07:22 Your dad seems like a man that gave a lot of actual advice.
0:07:26 A lot of advice that, frankly, I read your book as well,
0:07:28 that you can still remember to this day,
0:07:30 because my parents taught me things,
0:07:32 but vicariously, by watching them.
0:07:34 I can’t think of a single sentence that my parents said to me
0:07:36 that was advice, but you’ve got so much advice
0:07:38 that you recite from your father,
0:07:40 which I think is pretty remarkable.
0:07:42 Well, yeah.
0:07:44 One of the things that always stuck in my mind,
0:07:48 and it was quite an old thing to say to a 12-year-old,
0:07:51 he said, “Everyone in life, Simon, has a sign on their head,
0:07:55 and it says, ‘Make me feel important.'”
0:07:58 And I want you to think about that.
0:08:00 I’m thinking, “Sign on there.”
0:08:03 I have no idea what that means. Why do you say that?
0:08:06 Maybe he’s had a couple of drinks.
0:08:08 And then I forget when I realized what it meant,
0:08:11 but boy, did that stick in my mind,
0:08:14 which was, if you want to do one in life,
0:08:17 it’s going to be a team effort,
0:08:19 and make sure you recognize every single person on that team.
0:08:24 And so if I walk into a room,
0:08:27 I instantly, I think pretty much from the point I understood it,
0:08:34 is that I can walk into a room and I can see,
0:08:37 I see everything in one moment.
0:08:41 I see the person who’s opening the door.
0:08:44 I see the person who’s doing a particular job.
0:08:48 So in other words, I see the room always as a team.
0:08:53 And you did that the minute you walked into this room,
0:08:55 because there was 10 people here from the person that opened the door,
0:08:58 the person that got the coffee, the people,
0:09:00 you know, taking care of the cameras.
0:09:02 And this is rare, and obviously I’ve done 300 of these conversations.
0:09:05 You went around to every single person in this room
0:09:07 and took an interest in every single person,
0:09:09 which is, it’s not typical,
0:09:12 especially when you’re dealing with people
0:09:13 that have a big sort of public profile.
0:09:16 We’ve had people walk in,
0:09:17 it completely ignored me for 10 minutes,
0:09:19 sitting down and texting people, of course.
0:09:23 Unfortunately, I’ve seen a lot of that as well.
0:09:26 And I see an awful lot of hypocrisy,
0:09:30 which are people, yes, who on the outside, you know,
0:09:35 they show one side of it.
0:09:37 I then always see that person when they’re off camera
0:09:41 and who they really are.
0:09:43 And they are the opposite.
0:09:45 They were just, like you said, completely ignore everybody.
0:09:49 The worst thing is, and I had this as I was, you know,
0:09:53 trying to get my career started,
0:09:55 there’s nothing worse than when you’re talking to somebody.
0:09:58 And as they’re talking to you,
0:10:01 they’re looking for someone more important than you.
0:10:04 I remember feeling that, you know,
0:10:06 at an early age of my career and how that felt,
0:10:09 and it was very demeaning.
0:10:11 And I suppose, you know, those two stories about my mum and dad,
0:10:16 they were really, really, really important things.
0:10:19 And they must have known that that would mean something for me later on in life.
0:10:25 And I’ve said the same thing to my son, Eric, you know.
0:10:28 I remember the first time I said to him,
0:10:30 “Eric, manners make of the man.”
0:10:33 He was about two.
0:10:34 He’s like, “Excuse me.”
0:10:36 And he repeated it back completely wrong.
0:10:39 I don’t know, say it again.
0:10:41 And then eventually, I think he must have been about four.
0:10:45 And he was very polite to someone.
0:10:47 And I said, “I’m very proud of you, Eric.”
0:10:50 And he went, “Man, let’s make of the man, Daddy.”
0:10:53 And I’m like, “You’ve got it.”
0:10:56 They really looked at your patience.
0:10:59 Trying to indoctrinate the two of you.
0:11:01 But you turn to your father and you express
0:11:06 that you’ll pursue entertainment and music at sort of 12.
0:11:10 How old were you when you first met your father?
0:11:12 I probably was, yeah, I would have been about 12-ish.
0:11:17 There was nothing I excelled in at school at all.
0:11:21 You were surrounded by music people and entertainment people where you lived.
0:11:25 I think your dad at one point worked at EMI.
0:11:27 Yeah, he worked for their real estate division.
0:11:31 Is that where music, because I’m trying to figure out where music came from.
0:11:34 I’ve got this kid that’s naughty, not paying attention in school.
0:11:37 I read the stories about you holding up a bus with a spud gun.
0:11:40 They called the police because you were holding up a bus with a spud gun.
0:11:48 And I’m thinking, where does music come into it?
0:11:50 Because it doesn’t appear that you were playing a huge amount of musical.
0:11:53 Well, I loved buying records.
0:11:56 So just going into a record shop and saving up enough money
0:12:01 for you to buy a single or an album was just everything.
0:12:05 So most of my spending money would go on records.
0:12:10 I can vividly remember going into my bedroom with a brand new album
0:12:16 and just loving listening to every single track on it.
0:12:21 It was such an exciting feeling.
0:12:24 So when you leave school and you go off and try and find your own career,
0:12:27 you worked a few jobs. You were a trainee at Tesco, I think at one point.
0:12:31 Well, my dad, he said, okay, you failed all your exams twice.
0:12:45 So you’re going to have to get a job, Simon.
0:12:48 And since you’re not qualified, what about Tesco’s?
0:12:53 I don’t know where that came from.
0:12:54 I’m like, doing what?
0:12:56 And he said, well, you know, you could end up maybe managing a store or something.
0:13:01 And I’m like, okay.
0:13:03 So I did this interview and I remember I wore jeans.
0:13:08 And before I even sat down, the guy said, how dare you?
0:13:13 How dare you come in here wearing jeans?
0:13:16 And I’m like, I’m sorry.
0:13:17 He said, well, how dare you?
0:13:19 And I was so annoyed.
0:13:22 I said, you know what?
0:13:24 I’m really glad I came here because I never want to work for you or your company.
0:13:30 And by the way, your office looks like he walked out.
0:13:37 So I didn’t go down well.
0:13:39 My mum made an application for me to work for the civil service.
0:13:44 So I was interviewed to be, I think like a law clerk or something.
0:13:51 And they actually had a chart which told you exactly how much money you would make at the age of 64.
0:13:58 And I’m like, that’s not going to happen.
0:14:00 Then my dad thought I should be in the building trade and I was going to have to work at this sort of building site, whatever it was for two years to learn everything.
0:14:12 And I thought, no, and then eventually I got a job as a runner at Elstree Studios.
0:14:22 And the second I got that job, it was like brilliant.
0:14:26 I was so happy.
0:14:28 And it was hard work.
0:14:30 Why?
0:14:31 Why was that job that you described, I think, as a sliding doors moment in your life?
0:14:35 Why was that job?
0:14:36 Why was that your hat to your heart?
0:14:38 I kind of worked out that how to become a director, you know, you have to become a third assistant, second assistant, first assistant, two years in editing, sweets, blah, blah, blah.
0:14:50 And I was up for that.
0:14:53 I thought this is something I think I would love.
0:14:56 Unfortunately, the contract I have only lasted for two months and the executive producer was so mean that he said after two months, well, that’s it, we don’t need you anymore.
0:15:12 But the PA’s like me so much.
0:15:15 They paid for my salary.
0:15:17 But he was so awful, this guy.
0:15:19 Every time he would come into the building, I used to have to hide under their desks.
0:15:25 And he caught me one day and he said, “What are you still doing here?”
0:15:29 And I said, “Well, nothing.”
0:15:31 He said, “Well, who’s paying you?”
0:15:33 And I said, “Nobody.”
0:15:35 And he said, “Well, you’re not allowed to be here.”
0:15:37 And he threw me out.
0:15:39 And then I nearly got a job on, actually, I was offered a job as a runner on The Shining.
0:15:49 They were just making that.
0:15:51 I saw the hotel being built on the lot when I was a runner.
0:15:54 My mum, at the same time, had made an application for me to work in the post-room at E in my music publishing.
0:16:01 You hold at this point.
0:16:03 I was about 17 at that point.
0:16:05 So I had this choice of I could become a runner at a big film studio on what looked like a great movie.
0:16:19 Or I could go in the post-room at E in my music publishing.
0:16:23 And something made me go.
0:16:25 And I tell you what it was.
0:16:27 I passed the studio where I was going to work as a runner one particular day.
0:16:32 And there was a queue of people just outside the building.
0:16:36 And I went up to someone and I said, “What’s everyone queuing for?”
0:16:39 And they went, “Work.”
0:16:41 I said, “What do you mean?”
0:16:42 They said, “Well, no one here is on contract.”
0:16:45 And when a new production happens, it’s pretty much first come first served.
0:16:53 And I’m thinking, God, this doesn’t sound very reliable.
0:16:57 I don’t like the idea of that.
0:16:59 So I think I’ll take my chances and I’ll work in the music publishing post-room.
0:17:06 You say the post-room.
0:17:08 Do you mean where the post is sent?
0:17:10 Yeah, yeah, literally.
0:17:12 So it wasn’t a very nice building.
0:17:16 And it was almost like being in a garage where we were.
0:17:20 It was definitely a basement.
0:17:24 There were two guys who used to work.
0:17:26 I think one of them was called Harry or something.
0:17:29 They were probably in their mid to late 60s.
0:17:34 And I turned up all cocky.
0:17:37 I said, “Right, I’ve got a job at the post-room and I’m going to do this and I’m going to do that.”
0:17:42 And they were like, “Just make us a cup of tea, son.”
0:17:45 And blah, blah, blah.
0:17:46 But it was good because I did get a chance to understand what everybody did in the company.
0:17:56 And I think I was making 18 pounds a week at that point.
0:18:00 But as the months wore on because I thought someone’s going to realise that I’m really talented and offered me a great job.
0:18:07 And I literally would walk into everyone’s offices pretty much every day and say,
0:18:12 “Can I have a job? A better job?”
0:18:15 And there’s nothing going.
0:18:16 I literally, even the managing director, I just walked in one day and I said,
0:18:21 “I’m sorry, blah, blah, blah, blah. Can I have a job?”
0:18:23 Because I’m really passionate and he just threw me out of his office.
0:18:27 Were you asking questions about the industry to those people in those offices?
0:18:30 Always, yeah.
0:18:31 Every time, every time, there were a few people who were really, really kind to me.
0:18:36 And they explained what they did.
0:18:39 They explained to me how music publishing worked, what they do for the writers, the catalogues, everything.
0:18:46 So I started to get an understanding of how the music business worked.
0:18:52 I also glimpsed some of the checks that were coming in, being in the mailroom.
0:19:00 And my jaw dropped seeing how much Kate Bush, for instance, earned.
0:19:07 He was like, “How do you help?”
0:19:09 If you do one of this business, there’s a lot of money. I had no idea.
0:19:14 If something about that, in terms of career advice,
0:19:17 because I really heard that even though you’re in the postroom, you’re peppering people with lots of questions.
0:19:21 Now, there’s a lot of people working a lot of jobs right now who might not have understood the importance of being curious,
0:19:30 even if you’re at the very start of your career or the bottom of the proverbial ladder.
0:19:35 But that seemed to be really pivotal because there’s a lot of people that would work in a postroom and know nothing else but the postroom.
0:19:40 But you were annoying people.
0:19:43 I was, actually, maybe in a kind of a charmingly annoying way.
0:19:48 I was always very polite. I was very on time.
0:19:54 I would always say, “Here’s your mail, sir, ma’am. Is there anything else I can do for you?”
0:20:01 And while I’m here, blah, blah, blah, blah, blah.
0:20:04 And so I was sort of like the company pet.
0:20:08 However, it did start to gul on me after a while about how little money I was making and my brother making a lot of money now being an estate agent.
0:20:21 And I wasn’t offered a job out of the mailroom.
0:20:25 I thought it was going to happen after about a year, after 18 months, nothing.
0:20:29 And so I said, “Right, nothing’s happening here. I’m going to become an estate agent.”
0:20:37 And my dad, because he did have connections with property, he got me to work for a company called Hillier Parker, Mayan Rowden.
0:20:46 Now, even by the name, you can just tell the kind of people who do that.
0:20:50 I mean, they were just awful, awful people, really snobby, really mean, really rude.
0:21:01 And after a month, my mom just said to me, “You’re really unhappy, aren’t you?”
0:21:07 And I said, “Yes, I’m really unhappy. I hate this.”
0:21:11 And then my dad knew the guy who ran in my music publishing.
0:21:20 Now, this is where I was in the postroom.
0:21:23 And I don’t really think he connected me with my dad because my dad actually said to him,
0:21:31 “I can’t believe after 18 months you didn’t give Simon at least a little promotion.”
0:21:38 He went, “Oh, I didn’t realize that was your son or so he claims. I’ll never know.”
0:21:44 Anyway, the next thing is an opening suddenly arrives and my mom, I remember her face.
0:21:50 I’ve got some really exciting news for you. And I said, “What?”
0:21:53 She said, “I think there’s a better job for you at EMI Music Publishing
0:21:59 and you’ve got to have an interview.”
0:22:01 And it was working in the international department of EMI Music Publishing,
0:22:05 which basically means that writers that were signed, say in America, Germany, whatever,
0:22:13 this department administered their copyrights.
0:22:19 And the job that became available was a songplugger, which meant all of the hundreds of thousands,
0:22:29 if not millions of songs they published, my job was to get other people to cover those songs
0:22:35 so they could generate more money.
0:22:38 And to do that, it was quite a difficult job because it was the country music division.
0:22:47 At that point, country was not very popular in the UK and a lot of these songs were unknown.
0:22:53 And what made it really difficult was that this job was actually promised to somebody else in the company.
0:23:03 And obviously it got out that I got the job because my dad helped me get the job.
0:23:11 But getting the fact that would he work there for 18 months, it just looked like I was given,
0:23:16 even though it paid I think 30 quid a week or something, it wasn’t like a high-paid job.
0:23:22 And no one would talk to me for the first six months, so I’m like, it’s terrible.
0:23:29 So I locked myself into this room and I just thought, no one’s talking to me,
0:23:35 I’m just going to listen to every one of these terrible country songs.
0:23:40 And I listened to literally thousands and thousands of songs over six months,
0:23:44 compiled a list and then just went out to all the record labels,
0:23:49 met up with all as many A&R people as I could and said,
0:23:54 I think I’ve got a great song here and it will be perfect for one of your artists.
0:23:59 And I did get a lot of the songs covered.
0:24:02 Are you at what, 17, 18 years old?
0:24:04 I was about probably about 18, 19 at that point.
0:24:08 And then my boss said, I think you’re really bright Simon.
0:24:17 Why don’t we start a company together?
0:24:20 And I was like, it’s a bit early, isn’t it?
0:24:23 And he said, I’ve been here for 16 years, you’re never going to make much money.
0:24:34 Let’s just do it.
0:24:36 I’ve actually found someone to back us.
0:24:40 So I met these people, they owned a recording studio.
0:24:44 I had a really, really bad feeling and I said, I just, I don’t think I can do this.
0:24:51 It’s too early.
0:24:52 I don’t even know what I’m doing at the moment, let alone run my own company.
0:24:57 And he said, well, I think you better go and meet these people and tell them that the answers no.
0:25:02 And he did it.
0:25:04 He knew what was going to happen because I went and they persuaded me.
0:25:08 And I knew I’d made a mistake.
0:25:12 So we started this company.
0:25:15 We had about £40,000 seed money.
0:25:20 Our offices were in an NCP car park.
0:25:25 I think it actually used to be a loo.
0:25:29 Our office, it was just so bad.
0:25:33 And I’m like, oh God, what have I done?
0:25:37 I just got this job with EMI and now I’m working in a loo in a car park and this is not going to work.
0:25:44 And after about 18 months, I just left.
0:25:51 Your own company.
0:25:52 Was it E&S?
0:25:53 E&S, yeah.
0:25:54 Alison Simon, right?
0:25:56 Yeah.
0:25:57 But then I met somebody who was a manager who managed Hot Gossip.
0:26:03 And he had a really cool office in South Malton Street.
0:26:08 And I just really liked him.
0:26:10 He was really funny.
0:26:11 And I said, can I work for you?
0:26:15 And he went, doing what?
0:26:16 I said, I want to start a record label.
0:26:18 And he went, seriously?
0:26:20 And I said, well, you’ve got this great management company.
0:26:24 I think I know how to make records.
0:26:27 Let’s just do it.
0:26:29 And he went, I’ll pay you £40 a week.
0:26:36 And we agreed on £55.
0:26:38 And I’m like, brilliant.
0:26:41 I don’t know.
0:26:42 I just suddenly, from feeling really, this isn’t working,
0:26:47 to I’ve really got a feeling this is going to work.
0:26:51 You were quite naive, weren’t you?
0:26:53 Oh, yeah.
0:26:54 I mean, seriously naive.
0:26:56 Yeah.
0:26:57 Because it’s like a kid is trying to take on the world
0:27:00 with his own music publishing company,
0:27:02 which fails in the car park loo.
0:27:04 And he goes from there to I’m going to start my own record label
0:27:07 at what, 20, 26, 25 years old?
0:27:09 So you start this record label.
0:27:10 Is that fanfare records?
0:27:12 Yeah.
0:27:13 So I met Sanita in this club, the Embassy Club,
0:27:19 which is a brilliant nightclub.
0:27:22 I liked her.
0:27:23 She liked me.
0:27:24 And I said, oh, I run my own record label.
0:27:30 Nice.
0:27:31 I thought it’s a great pickup label.
0:27:34 And she said, oh, I’m an artist.
0:27:36 I went, really?
0:27:38 I said, have you made any demos?
0:27:41 And she said, yeah.
0:27:43 So I said, well, can we meet again?
0:27:46 And we did meet again.
0:27:48 And she did pay me some demos.
0:27:50 And I said, actually, you’ve got a really, really good recording
0:27:55 voice.
0:27:57 And at the time, there was this particular kind of sound dance
0:28:05 music, which has really become popular.
0:28:08 It was all originating from, I think, the French part of Canada,
0:28:14 where a lot of these records were originally made.
0:28:17 They were all breaking out gay clubs across the UK.
0:28:21 And I just had this idea for Sanita, which was so beautiful,
0:28:27 so much fun.
0:28:29 And I thought, I know what I’m going to do.
0:28:31 I’m going to make a record with that.
0:28:33 And I’m going to break it through the clubs across the UK.
0:28:41 And I just had this crazy idea in my head for a title.
0:28:46 And I said to this guy, he hadn’t had a hit before.
0:28:54 This is Sanita.
0:28:58 I want a record.
0:28:59 This is how I think I’m going to break it.
0:29:01 I want it to be called So Macho.
0:29:04 And he looked at me like, right?
0:29:07 So we made two records.
0:29:09 One was called So Macho.
0:29:10 The other one was called–
0:29:12 God, you’ve got it.
0:29:13 Is the other side cruising?
0:29:15 This is the record.
0:29:16 That’s it.
0:29:17 Oh, my God.
0:29:18 That’s a great sleeve, by the way.
0:29:19 It’s fantastic.
0:29:20 Yeah.
0:29:21 That’s right.
0:29:22 So Macho and cruising.
0:29:23 The problem was, is the guy I was working with says to me,
0:29:31 I’m expanding into book publishing.
0:29:33 I’m like, OK, fine.
0:29:36 So he didn’t really take any notice of what I was doing.
0:29:39 And then he said to me, I’ve been a public company.
0:29:47 He basically wants to buy my business, blah, blah, blah, blah.
0:29:50 Great.
0:29:51 I was shutting down the record label.
0:29:53 I’m like, are you kidding?
0:29:55 I’ve just made this record.
0:29:57 I think it’s going to be a hit.
0:29:58 And he went, no, I’m shutting it down.
0:30:00 And I said, what does that mean for me?
0:30:03 He said, well, you’re out of job.
0:30:05 And I said, look, I know you’ve made a lot of money.
0:30:08 You’re probably going to make a ton more.
0:30:10 Do me a favor.
0:30:11 Would you just give me 5,000 pounds?
0:30:14 I don’t want a salary.
0:30:15 But with that money, I will make the video.
0:30:19 I’ll get it distributed, blah, blah, blah, recorded everything.
0:30:23 And he went, let me think about it.
0:30:26 And I kept calling him over the weekend and eventually said, OK, fine.
0:30:30 5,000 and that’s it.
0:30:31 So I thought, OK, that I think should be enough.
0:30:35 And that was, you know, I suppose one of the biggest turning points in my life.
0:30:43 If he had said no at that point, I’m not sure what I would have done.
0:30:49 What would you have done?
0:30:51 I would have hustled it from somewhere because I really did believe in this.
0:30:56 At the minute I heard the record from, I just thought this is going to be a hit.
0:31:01 How’d you know?
0:31:02 Just felt it.
0:31:03 You know, I had a good, the funny thing is when I first, when I actually made my first
0:31:10 record, the producer said, you will come down to the studio.
0:31:15 And I said, no.
0:31:16 And he said, why?
0:31:17 I said, because I don’t want to know how a record is made.
0:31:21 He said, why?
0:31:22 He said, because I want to listen to it as anybody who buys records.
0:31:28 If I know how a record is made, it’s going to sound different to me.
0:31:32 So to this day, I don’t know how a record is actually made.
0:31:37 I don’t know how it started.
0:31:38 Does someone play a bassline or keyboard?
0:31:42 I mean, I literally haven’t got a clue.
0:31:44 That’s so strange.
0:31:45 Because I know it would be enormous.
0:31:48 It’s like when people do magic on my shows.
0:31:53 I’m not the person who goes, I know how you did that.
0:31:56 I go, I believe in magic.
0:31:59 And I will literally make myself believe in magic.
0:32:03 And with music, it was sort of the same thing, which is I don’t want to know too much.
0:32:08 I just, I don’t want to pretend that I can read music because I can’t.
0:32:13 I don’t want to make myself believe that I can be a producer because I probably couldn’t
0:32:18 be a very good producer.
0:32:20 But I think I could be a very good A&R person, which is find an artist, find them the right
0:32:28 song and then, you know, break the record.
0:32:32 And it took me about a year and a half to break that record.
0:32:38 It was tough.
0:32:40 I just want to pause on that.
0:32:41 What you said there about not knowing anything about music or how a record is made.
0:32:46 What I, what I heard there, I guess in between the lines is you want to remain the listener
0:32:52 and not the creator because you think it’s more valuable to maintain the perspective of
0:32:59 the consumer.
0:33:00 Completely.
0:33:01 A hundred percent that.
0:33:03 I mean, you’ve hit the nail on the head.
0:33:05 This is exactly that.
0:33:06 And also I didn’t want to ever, you know, because I’d met some successful producers,
0:33:13 you know, over the years, you know, and I, I had this vision of, because I heard stories
0:33:21 of A&R people who went into studios pretending they understood how to make a record and hadn’t
0:33:28 got a clue.
0:33:29 In fact, one guy actually had literally a piece of metal, like a train track or something,
0:33:37 literally a piece of iron, and he had it on his studio wall.
0:33:42 And he called it the Whack-O-Meter because all these idiot A&R guys used to come in.
0:33:48 Yeah, I don’t really like the mix of the record.
0:33:51 And he’d go, yeah, I know exactly what you mean.
0:33:54 Let me just adjust this.
0:33:56 So he would just pull the lever down and the guys would go, night and day.
0:34:02 And I couldn’t think of anything more embarrassing.
0:34:06 So I’ve always been the first to say, I don’t know how our records made.
0:34:10 I can’t read music.
0:34:12 I haven’t really got a clue.
0:34:13 But I think I would say I do have a good ear for a hit or a potential hit.
0:34:19 There’s something really transferable to marketing.
0:34:22 I’ve obviously spent the last 10 years working in marketing.
0:34:24 And one of the, the most passionate things I’ve said on stage at gazillion times to my teams
0:34:29 is trying to get us out of the perspective of the creator and into the perspective of
0:34:34 the person that’s going to see it out in the world.
0:34:36 And I have to say it is like an impossible task.
0:34:39 It sounds so simple.
0:34:40 And what you’re describing is, is what I’ve fought so hard to try and convey to people.
0:34:46 Well, I think you can do that if, if you believe it yourself.
0:34:51 And I did have this strong belief in myself that finally I’d found something I could do,
0:35:00 which was make a record, you know, make a terrible video.
0:35:06 And I mean, because obviously we used to have to physically manufacture the records.
0:35:15 So I didn’t have a lot of credit.
0:35:18 So I had to do a lot of deals, you know, with these people.
0:35:23 Look, I’ll pay you if you’ll make me a 10, I think 10,000 was the minimum or something.
0:35:30 I mean, the whole thing, well, I had to go through to get this record into the charts.
0:35:36 And it was all about getting into the top 40.
0:35:39 And it took me three times, first time it flopped, second time it flopped.
0:35:43 And then what I did was I said to the warehouse, I said, what is the problem?
0:35:49 They said, well, the record’s selling, but it’s not, keep selling the Simon,
0:35:54 but it’s not enough to get it into the 40.
0:36:00 So I said, well, why don’t we hold the order?
0:36:04 And they said, well, we’re not really supposed to do that.
0:36:07 What does it mean?
0:36:08 In other words, just say it’s out of stock on the computer,
0:36:13 but it’s not out of stock.
0:36:15 Just don’t let them have the record when they order it.
0:36:19 In other words, let’s build up the back orders.
0:36:22 So we built up whatever the back order was.
0:36:26 And then all the people who had ordered a record three months ago, four months ago,
0:36:31 suddenly all these records arrived that week and it worked.
0:36:35 It got the record into the top 40.
0:36:38 It squeezed in and I got a breaker on top of the pops and the record just exploded after that.
0:36:45 And here’s the crazy thing, is the guy who gave me the money to run the record label
0:36:55 goes off and merges with this company, a public company, and it goes bust.
0:37:03 Oh, the public company went bust.
0:37:04 It goes bust.
0:37:05 And that’s part of the reason why I went broke,
0:37:09 because all the time there was me on my own, literally with one person running the record label,
0:37:17 and we made a lot of money on that one single.
0:37:22 But actually the mother company was broke.
0:37:28 So at the time I had the hit, everything suddenly crumbled at that point simultaneously.
0:37:36 So I have my first hit and I’m broke.
0:37:41 I actually, it’s funny you say that because what we were talking about earlier,
0:37:46 I listened to this last night and I saved it to my favorites.
0:37:50 It’s just a clip of Rick Rubin, you know Rick Rubin, right?
0:37:52 Yeah.
0:37:53 Talking about music.
0:37:54 Do you play instruments?
0:37:55 Barely.
0:37:56 Do you know how to work a sound board?
0:37:58 No.
0:37:59 I have no technical ability and I know nothing about music.
0:38:03 And you must know something.
0:38:05 I know what I like and what I don’t like.
0:38:07 And I’m decisive about what I like and what I don’t like.
0:38:11 So what are you being paid for?
0:38:13 The confidence that I have in my taste and my ability to express what I feel has proven helpful for artists.
0:38:25 Sounds almost like what you just said to me.
0:38:27 Well yeah, I mean not many people say this, you know.
0:38:32 Most people will say, yeah, I know a lot about making records and this and that.
0:38:38 That’s a very different skill set, you know.
0:38:41 My skill set I suppose is similar is fortunately getting it right as to what I believe people will like in whatever I do.
0:38:55 That’s really what it comes down to.
0:38:58 When you said it and then when I heard Rick say that, I thought, oh my God, you can build an unbelievable career based on not being technical at something, but taste and conviction.
0:39:09 Absolutely right.
0:39:10 And also understand because the one word you’re going to hear all the time when you’re starting off is no.
0:39:17 It’s just that word you hear over and over and over again because people are nervous.
0:39:24 And if you really, really, really trust something because, you know, I’m looking at that sleeve now.
0:39:32 I cannot tell you how many times the word no was described in the breaking of that record and I had to trust my own gut.
0:39:44 That’s all I had.
0:39:45 I could have gone, you know what, it’s over.
0:39:49 The guy shutting the thing down, but I really had this conviction that other people would like it.
0:39:56 And, you know, I would take the white label into clubs and I would, you know, get the DJ to play the record and I would see the reaction.
0:40:07 Sometimes not so good.
0:40:09 Other times amazing.
0:40:11 And that was enough to give me that conviction, which is, yeah, this is what I call a crossover record.
0:40:17 It can become a big pop record.
0:40:21 Because of circumstances heavily outside of your control, fanfare records collapses, owing the bank $500,000 and you’re left with about five pounds in your pocket.
0:40:30 And you move back in with your parents at 30 years old by age.
0:40:34 Well, it wasn’t the label that owed the money.
0:40:37 It was me because all of us were encouraged to buy shares in this company.
0:40:46 Because we were told the company was doing really, really well.
0:40:50 So the bank manager was practically forcing me to borrow money, you know, because he said the shares are going to go up in value.
0:41:00 And at the same time, I thought everything was just going to be wonderful.
0:41:07 I bought a house. I bought a Porsche, of course.
0:41:14 I had a gold credit card, which no one explained to me how that works in terms of the interest rates.
0:41:22 So I’m living it up.
0:41:24 And when it all came crashing down, yeah, I owed the bank nearly 500,000 pounds.
0:41:35 So I had to go in and see the bank and they had the nice guy and they had the not so nice guy.
0:41:43 And the not so nice guy was, okay, where’s the money, right?
0:41:48 Well, you lent it to me, you know, it’s just gone.
0:41:52 And the other guy was like, yeah, well, you know, it was partly our fault and blah, blah, blah, blah, blah.
0:41:56 So I said, look, all I can tell you is if you bankrupt me, I don’t care because I don’t have anything.
0:42:04 I don’t have a job. I don’t have any income. I’ve just got this debt.
0:42:11 What about the Porsche?
0:42:13 It all went the whole lot. Even when I sold the house, I still owed money on the mortgage.
0:42:18 So I was on paper bankrupt, yes.
0:42:23 So I moved back in with my mum and dad and that was really told me what great people they were
0:42:31 because there wasn’t one moment where either of them said, you know, you failed or this or that.
0:42:37 It was like, it’s a life lesson, Simon. And then you’ll get over it.
0:42:41 And I managed to find a bank amazingly to lend me because basically I negotiated the debt down.
0:42:50 We worked out what the interest was over the period of time, what the capital sum was.
0:42:55 And then I got into half that and I said, somehow I’ll pay it back to you.
0:43:00 So I found another bank who just backed me. I just sold myself and I said, look, you know,
0:43:06 my first record I ever made went to number two, whatever it was in the chart, sold a million copies.
0:43:13 This is what my career is going to be. What happened was without my control and he said,
0:43:20 I don’t know, I’ve got a feeling about you. I’m prepared to lend you some money to pay back the other bank,
0:43:28 which meant I didn’t become bankrupt. So I went back to live with my mum and dad.
0:43:38 And it was actually quite an interesting time because I remember, and I’ve told the story a lot,
0:43:46 is that I had to get from a particular destination in the West End to where my parents lived.
0:43:52 And I had about five pounds cash. And I remember thinking, it’s literally all the money I’ve got left in the world.
0:44:03 And I’m not sure the five quids could have covered the tax right home.
0:44:07 And I think, I know, we just about made it. And I said, I’m sorry about the tip because I haven’t got any more money.
0:44:15 It was about 10p or something. Fortunately, had a very, very good lawyer, a guy called Tony Russell.
0:44:24 And I said to Tony, look, I mean, not in a great place. I’d met him actually because he represented George Michael.
0:44:35 And he sued me when I’d made a mega mix of which we used to do. We used to literally get in session singers and say Kylie Minogue,
0:44:51 just record eight Kylie Minogue records with someone who sounded like Kylie Minogue, mix them.
0:44:59 So we used to call them mega mixes and they’d sell about 10, 20,000 copies.
0:45:05 We used to export them all over the world. I did a wham one. We got sued by George Michael.
0:45:10 That’s how I met my lawyer because he was representing George. And I said, I’d rather you represent me next time.
0:45:16 And he was brilliant because he said, look, I think Simon, weirdly, what’s happened to you is the best thing that’s ever happened.
0:45:25 And I said, why? I said, I’m broke. I don’t have a job.
0:45:30 He said, but you succeeded so far, Simon, with everything you put out because I have had, you know, success with some other records along the way.
0:45:43 He said, I think you should get a label deal, which means that you own part of the company with a major label.
0:45:52 So I’m like, OK, if you can get me, if you can get me one brilliant.
0:46:00 And we went to meet two companies on the same day, BMG and Universal.
0:46:07 And literally that day, at the end of the day, Tony calls me. He said, I’ve had two calls.
0:46:15 I mean, go on Universal and said, no, I’m like, shit, BMG and said, yes, I’m like, seriously, there’s a caveat.
0:46:26 Got one year and within that one year, you’ve got to sell X amount of records.
0:46:31 And I’m like, I’ll do it. And I did. And that was kind of how I got myself back up and running again.
0:46:40 By the way, the other thing I should mention is I said to Tony, by the way,
0:46:44 I don’t have any money to pay you the lawyer.
0:46:50 I said, so, you know, I’m not sure I can afford you.
0:46:54 And he said, well, I believe in you, Simon. I think one day you will end up repaying me.
0:47:01 And I’ll always remember that. And years later, of course, you know, we did a lot of deals together.
0:47:10 And of course, I repaid him. But I mean, the fact that he was there for me at that moment.
0:47:17 I mean, that was, again, a life changing moment to me.
0:47:21 There’s these people throughout your story that seem to be so critical.
0:47:24 Mentors, people that were there to catch you when you fell and treated you in a pleasant way.
0:47:30 One of those as well was Peter Waterman.
0:47:32 You described meeting the day I met Peter Waterman was easily the most important day of my career.
0:47:37 You said that in your book. I don’t mean to be rude.
0:47:39 Ah, well, it was because I realized very, very quickly that it was unlikely I was going to be able to sign or find singer songwriters.
0:47:58 So I was going to have to find artists who needed songs written for them.
0:48:03 So I needed to find the best pop writers in a literary in the world.
0:48:09 I heard this record on the radio and I just thought, wow, whoever this is, this record is brilliantly made.
0:48:17 And I found out it was produced by Stock Aiken and Waterman. No one had heard of them at this point.
0:48:25 So I call up here and I said, hi, my name is Simon Cowell, blah, blah, blah. Can I meet you?
0:48:32 And he went, yeah, so I went down to his studios and we met.
0:48:37 We were sitting on these literary wooden boxes. The studio was like a real mess.
0:48:43 And I said, I’ve got this record I’m about to put out.
0:48:49 And he put on So Macho, took it off. I said, I went, yeah, I know, will you produce a follow-up?
0:48:57 And he went, no. I said, would you be no? I thought, I thought I was doing him a favor.
0:49:03 And he went, I’m too busy. And I said, doing what?
0:49:07 I mean, literally the place was falling apart and he gave me this awful wink. He went, you’ll see.
0:49:13 And then the next three to six months, the whole Stock Aiken and Waterman explosion just happened.
0:49:20 Because obviously Pete had been making other records in the meantime, which no one had heard.
0:49:26 And out nowhere, all of his records were just hits. So I thought, okay, I’ve got to persuade him to write Sinita’s follow-up.
0:49:37 So I just used to turn up at his studio literally every single day and make tea, sit in the studios, blah, blah, blah.
0:49:49 And they were so busy, they didn’t really notice me. And after about a year and a half, Pete was in the studio and he turns around and he goes, why are you always here?
0:49:59 And I said, well, I’m trying to work out how you do it. And he went, I’m not paying you. I said, I don’t want to get paid.
0:50:07 I just, I want you to one day write her follow-up. And a few months after that, I was in my office. I get a phone call.
0:50:19 I’ve got you hit, mate. And I got in the cab, went down to his studio and he played me the demo of Toy Boy. And I thought, that’s going to be a gigantic record for her internationally as well.
0:50:34 I could feel it. And Pete, you know, made everything, because Pete, again, I mean, Pete will pretend, unlike me, he’ll say, oh, of course I know how to produce records, blah, blah, blah.
0:50:48 He may do, but Pete’s skill is, I’ve always described Pete as the best DJ in the world. He could go to any city in England at one in the morning and he would know instinctively what records to play to the audience that were in that venue.
0:51:08 And he made everything simple, which is you find a great artist and you match them with a great pop record. And that was it.
0:51:18 When you got that job at BMG, one of the things that I read was that you were really focused on television, which was unusual.
0:51:26 Television as an outlet for the music and as a distribution platform to make the music successful, which is unusual at that time to think about television. Why did you think about television? And why were you pushing that upon your bosses at BMG?
0:51:39 I took the view, it didn’t matter to me what the record was as long as it sold a lot of records. So it just occurred to me one day, I forget what it was, it might have been, I think it was the Wrestling Federation or something.
0:52:01 Someone told me they’d sold out Wembley Stadium, the American wrestlers in 80,000 seats in like 27 minutes and I’m like, what? And so I learned a bit more about them. They’re selling everything and I’m thinking, actually, their fans are so crazy about them, they’ll buy an album.
0:52:27 So I met with them and I said, have you ever considered doing this? And they went, no. And I said, well, I’ll pay you X as an advance.
0:52:40 I phoned up Pete Waterman, I had you fancy making an album full of wrestlers that I don’t care instantly, he just got it. And we flew all these wrestlers over from America, they all turned up as their characters, it was hysterical.
0:52:57 They were the undertaker, Hulk Hogan, you name it, they were all there. And my boss at the time was so desperate for me not to do this, she actually got down on her knees seriously and was praying and said, look, Simon, I am begging you not to do this because it’s going to be such a catastrophic failure.
0:53:19 And I’m like, well, I’m doing it. I just don’t see, don’t understand why you don’t get it.
0:53:26 I felt like that a lot in your career where you feel like you can see something others can’t because you’re thinking more from first principles there, you’re thinking they sold out an arena, they have an avid fan base, we can attach music to an avid fan base equals hit.
0:53:40 Yeah. You’ve summed it up very eloquently and that is exactly it. However, and you know this, what is very straightforward to us is not straightforward to other people, they’re thinking,
0:53:55 he’s gone completely mad. I mean, no, but I’m thinking, yeah, but you’re not a seven year old boy, you know, this is who’s going to buy the record, you know, this is somebody who’s going to buy a board game or blah, or, you know, serial with the wrestlers on it, whatever, you know, I did it with the Power Rangers, Zigg and Zank, I didn’t care as long as it sold records.
0:54:22 Is it this one?
0:54:29 That’s it. Oh my God, we had so much fun doing this. We really, really, really did.
0:54:42 And you know what was interesting is actually when I made the video, I kind of turned myself into a kid again, because you sort of have to believe it for it to work, you know, because I treated it as if this was a serious record, the record had to be a great record.
0:55:03 Doesn’t this go back to what you said earlier on about being able to embody the listener consumer?
0:55:08 Yeah, yeah, because your boss at the record label there was saying, no, this is not how it’s done. This is not what we do here. Whereas you’re thinking again from the mind of a seven year old or an eight year old.
0:55:19 And that’s hard.
0:55:21 Yeah, well, I didn’t think, I thought logically it made a lot of sense. I used to sit in these A&R meetings with really, really serious A&R people who would literally go bright red with anger when I would play them something like this.
0:55:37 You’re making a mockery of this label, and the music business is like, well, who cares? It’s number one in the charts in 28 countries. I just didn’t understand why people would take it so seriously.
0:55:50 And they saw millions and millions of copies. You saw millions of copies for a wrestling album using a passionate fan base as the…
0:55:59 And you know what? It was fun. It actually was a fun project. And when I worked at BMG, I got to know a lot of the people who worked in the tennis sales department.
0:56:15 And these were the girls who would literally get orders from the record shops. And I got to know all of them. And they were really, really fun people. But they were like the background.
0:56:30 I used to call them the punters. They completely got it. And I always used to say, if you hear of anything, just let me know. Is there a demand for something? I always just want to know what’s going on every day.
0:56:49 And one particular day, I said, anything happened this morning? And they went, yeah, we’re getting a lot of calls about something that was sung on Soldier Soldier last night.
0:57:02 So anyway, cut a long story short, I tracked down Robson and Jerome. And I said, hi, I’m Simon Cowell, blah, blah, blah. I kind of got Jerome to say yes, Robson just wasn’t having it.
0:57:19 So I was like a stalker. I would not let me go. I got hold of his parents, everyone, his friends. I mean, to the point, I think I got a legal letter saying, can you stop harassing my clients.
0:57:33 And it’s like, well, when he says yes, I’ll stop harassing him. And eventually he agreed to a meeting. And I’m so excited.
0:57:44 I’m in the cab, going to the meeting. And then I suddenly went, Christ, I don’t know what he looks like, because I’ve never watched the show.
0:57:55 What do I do? And we were meeting in this wine bar or something. So I just walk in and I’m like, hi, I’m Simon.
0:58:04 And then this hand shot up Robson and I’m like, hi. And we sit down. I said, here’s the deal. I’ll pay you both £50,000 each to go into the recording studio, lay down your vocals.
0:58:18 And if you say no, you keep £50,000 each. And he looked at me and he was like, you serious? I mean, yeah.
0:58:24 So literally the following day, they said, right, we’ll do it. Thinking we’re about to make £50,000 each for a day’s work. I’m never going to put the record out.
0:58:37 So I get them in as quickly as possible. And I get a phone call from Robson. I want to see you.
0:58:46 So, oh dear. So I walk in, they’ve laid down the vocals. And I said, what’s the problem? And he goes, you are a complete C word.
0:58:58 And I went, why? He said, because you knew exactly what was going to happen, didn’t you? And I don’t know what you’re talking about.
0:59:05 He said, yes, you do. He said, put it on. And they played me the record. And they both realized at that moment, the record was going to be a hit record.
0:59:18 And I kind of forced them into doing it. And they were happy and angry at the same time. For two years, they were the biggest selling artists in the UK.
0:59:29 And they outsold Oasis every bomb. Really? It was absolutely, I cannot tell you, we couldn’t make enough records. We sold so many records.
0:59:40 And this was, this particular track was number one for, I think, seven or eight weeks or something?
0:59:44 Yeah, something like that. The album went to number one. I mean, all the records went to number one. It was actually quite incredible.
0:59:51 And that was probably the thing that really cemented this thing about my career, which was absolutely trust your gut, go completely in an unconventional way.
1:00:09 And that more than anything else made me realize the power of TV.
1:00:15 Because also, when I eventually did see the episode and I saw how it was cut and the storyline and just how everything worked and why it was such a demand for that record, it was, wow, that’s a great lesson.
1:00:31 But Simon, what about if your gut is wrong? Because you’ve worked with people that trust their gut and they’re continually wrong. They just don’t have it. They just don’t have it, right?
1:00:42 Whether they’re musicians or they’re A&Rs, there’ll be a lot of people listening now that are like, okay, Simon said, trust my taste, trust my gut, just go for it.
1:00:52 And then in reality, it’s a question of self-awareness, I guess, which is difficult.
1:00:59 Well, I can relate to what is happening to a lot of people in the music business right now, which is the frustration they must feel, which is I’m talented, I’ve uploaded my music, and I’m not getting anywhere.
1:01:17 What do I do next? And I know what that feeling is. And what I decided to do was, why don’t I go with a slightly different direction from everybody else?
1:01:29 I don’t want to be part of the herd. If I follow everyone else, I’m just going to be a sheep, and I don’t want to be a sheep.
1:01:36 I’d rather be somebody slightly unusual, but successful rather than safe, cool, whatever. So I always say, particularly today, you’ve got to make noise amongst the noise.
1:01:53 And that means, do your research. If you’re going to cover a song, don’t copy the original, find a song that could have been written 12 months ago, but actually was written 30 years ago, and rearrange the song, do something different with it.
1:02:14 There’s so many things you can do, which are different to what other people are doing, because that really is about getting your first step on the ladder, which is prove that you can make some noise amongst everybody else.
1:02:32 And I do know what that feeling of frustration felt like. However, it’s also about trusting your gut as well.
1:02:40 When you make noise amongst the noise, there’s a cost. And you talked a little bit about the cost of that. It’s the skepticism, it’s the negativity, it’s the criticism, it’s the get back in line.
1:02:49 And a lot of people, especially if they weren’t rebellious kids that had a problem with authority and such, can’t deal with straying from the conventional path where other people have walked the blueprint, how things have always been done.
1:03:03 You have to go through the thorns, through the bushes. It takes a certain type of rebel, one of which is that in front of me, that is willing to go through the thorns in life.
1:03:13 Yeah, and don’t be afraid of what other people say about you for doing that, because when people say it’s not cool or whatever, who defines what is cool or what isn’t cool?
1:03:28 This is just about you, your career, your passion. And if other people mock you for being different, then I would rather be mocked for being different than being safe.
1:03:46 That would just bore me. I’ve been called so many terrible things from serious people in the music business, but it just doesn’t really matter.
1:03:57 Did it ever bother you? Is it a muscle you’ve had to train?
1:04:03 You know, the only thing that bothered me was, like I said, when I first tried to get my record played on Radio 1 and I saw the process and I thought, this is something I can’t change. I cannot change.
1:04:17 A stuffy old producer’s mind about liking a record he knows nothing about. So I have to find a way to force that person to play the record.
1:04:27 And the way I can do that is to get it into the charts. So I have to find a way to get it into the charts that forces them to play the record on the top 40 count.
1:04:38 That’s always what I had in my head. In other words, if you really, really believe in it and the conventional path isn’t open to you, then you’ve got to go right.
1:04:48 Then how do we navigate a slightly different path that eventually gets us what we want? Let’s not go the obvious route.
1:04:58 And, you know, I’m not going to lie, every time I do anything new, there’s always part of the thrill is it may not work.
1:05:08 And, you know, every time I film a series of BGT, AGT, whatever I’m filming, every year there is one day where I’m like, it’s over. It’s over.
1:05:19 I hate the acts. I’m bored. That’s it.
1:05:25 And then the following day, I’m like, my God, I love this show so much. I mean, I’m so up and down like that because I can’t fake how I feel.
1:05:36 You know, when I’m bored, when I’m miserable, it really shows. And when I’m happy, then you know, I’m happy.
1:05:46 You guys may have heard our most recent news, the launch of Flight Studio, which is our brand new podcast and media technology company.
1:05:52 As we scale this new company, we also need to scale our team.
1:05:56 And my first port of call for hiring across Flight Studio has been LinkedIn Jobs, who are a sponsor of this podcast.
1:06:02 We’re hiring for around 30 to 60 roles right now. And LinkedIn has been me and my teams go to the platform makes the hiring process intuitive, smooth and super efficient.
1:06:13 LinkedIn has helped me and my team source professionals. We can’t get anywhere else, even those who aren’t actually searching for jobs right now, but might be open to the perfect role with us.
1:06:23 In a given month, over 70% of LinkedIn users don’t visit other leading job websites. They visit LinkedIn.
1:06:28 So if you’re not looking on LinkedIn, you’re looking in the wrong place.
1:06:32 So today I’m giving the Diary of a CEO community a free LinkedIn job post.
1:06:36 Head to linkedin.com/doac now and let me know how you get on terms and conditions apply.
1:06:43 I’ve got another single here. It’s a single, but it’s part of an album. Do you remember this one?
1:06:50 Oh yeah, Westlife.
1:06:52 So you would sort of think 39 years old and your band Westlife, their album hits number one.
1:07:00 Yeah. And you know what? This is, my dad passed away right at this time as well.
1:07:08 So this was a real bittersweet time for me because my dad, he never knew this, but my dad was amazing at spotting hit records.
1:07:18 You know, I would play him certain things I was making.
1:07:22 Oh, bless you.
1:07:24 You’re a bit afraid to it in here.
1:07:26 Yeah.
1:07:30 Yeah.
1:07:35 He, when I first started to have some success and my records went number one, he was so proud.
1:07:45 And he, again, when I signed this band, he said, I think they were going to be huge for you Simon.
1:07:54 Really?
1:07:55 Yeah. And, but this was a really crazy story about how we signed the band because Louis Walsh was always calling me.
1:08:04 I’ve got this band in the world. I’ve got this band in the world.
1:08:08 And I said, okay, Louis, okay, I’ll come to Dublin. I went to Dublin. He showcases this band. I absolutely cannot bear them.
1:08:18 And I said, this is never going to work. They just don’t look right, Louis. I don’t think, I just, the answers, no, I think a couple of them are okay.
1:08:30 But you’re wrong. I said, okay, fine, I’m wrong, but I’m not signing them. And then three months later, he calls me and he goes, I’ve taken your advice.
1:08:39 Would you fly back? I’m like, okay, so I fly back.
1:08:45 They start the showcase for me within 30 seconds. I said, I’m in.
1:08:52 Done. You’re here for my lawyer. Do you want to hear any more? Nope.
1:08:57 I can see it. They sound great. They look great, blah, blah, blah.
1:09:01 We signed them. And then a month later, it turns out that he has died one of the guys hair blonde to sneak back into the band.
1:09:13 And that’s Shane, because when we auditioned them the second time, they all have blonde hair.
1:09:19 I don’t know why that made a difference, but it’s a typical Louis story.
1:09:25 They still succeeded though. They did fantastically. Well, yeah.
1:09:28 And in fact, I think we still have the record of, I think it was their first seven singles went to number one.
1:09:40 And I don’t think that’s ever happened again.
1:09:43 You described that moment as bittersweet. In your book, I read that you called home to tell your sort of family that this album had gone to number one.
1:09:54 And the news that you got back was that your father had passed away from a heart attack.
1:09:57 Yeah. Yeah. I went to Germany to this big conference and, you know, I did quite a big presentation on the group and the reaction and the room was huge.
1:10:14 And so, and I also was hearing the record was really selling and I called and I could just tell something wasn’t right.
1:10:28 And I think someone said to my mom, don’t tell Simon what is there.
1:10:35 And then I found back and she told me and I can’t believe it because I genuinely at that point in my life.
1:10:43 I just believe my parents are going to live forever. I mean, it was that.
1:10:48 And yeah, it was, it was tough.
1:10:58 However, I do believe in God and I do believe because the hardest thing when you lose your parents is you can’t even think about them afterwards.
1:11:12 Because it’s too difficult, you know, everything is.
1:11:16 And then after a while, it’s like when I have a question in my mind, I do talk to them in my mind, what would you do?
1:11:25 And I know what they would say.
1:11:27 So that I really do still believe they’re with me.
1:11:31 But that was very bittersweet moment, you know, and probably, you know, that, you know, I would have swapped everything I’d succeeded, you know, to kept him around, you know.
1:11:53 And all the things that, you know, he taught me over the years, it all just, you know, it was the longest trip home for America, you know, that fly was, it was bad.
1:12:15 It’s a credit to them.
1:12:18 Yeah.
1:12:20 And, you know, like I said, look, thank God, you know, he, he was very wise and he did give me a good steer.
1:12:30 And like I said, a lot of things I still do now.
1:12:37 I still think of all my dad say, you know, because he only lost attempt with me once.
1:12:46 And boy, when he lost it, it was like, I don’t want to go there again.
1:12:50 But, you know, he never hit me.
1:12:53 Nothing like that, you know, but he raised his voice once at me and that was enough, you know, but he was very, when he was angry, you knew it.
1:13:03 But I also, you know, I think he would have got a real kick out of seeing me on a TV show.
1:13:11 I know he would have just found the whole thing really, really funny.
1:13:14 He didn’t see you on a TV show.
1:13:15 No, no, no.
1:13:18 That came a few, few years later.
1:13:23 But, you know, at least he’d seen me, you know, succeed, you know, and that meant as much to him, I know, as he did to me.
1:13:34 Does the purpose and the meaning of all the work you’re doing change when you lose someone who is so central to why you are where you are?
1:13:45 I’m thinking about your sort of immediate, people often describe, they understand the nature of what their priorities should have been in their life when they experienced the loss of a parent because you’re right, we grew up.
1:13:55 And even now, it’s almost like, I think my parents are going to live forever.
1:13:58 Yeah, hasn’t crossed my mind.
1:13:59 I’m living my life as if they’re going to live forever.
1:14:01 Yeah, we are.
1:14:02 Well, like I said, having gone through, you know, which was no question in losing, you know, both my parents was the hardest thing that ever happened to me.
1:14:12 But I can sit here and honestly look you in the eye now and say, because everyone says, you know, when you lose them, you know, in time, it’ll get better.
1:14:23 And you think, no, it won’t.
1:14:24 And the truth is it does as long as you believe and you have to believe that their presence is still there with you.
1:14:32 And I do genuinely believe that with my mom and dad.
1:14:35 And, um, gosh, you have to give me a minute.
1:14:56 Um, my mom, um, you know, she started to get dementia, but, you know, fortunately, you know, saw Eric, she really wanted me to have a kid.
1:15:17 And she bought him this brown blanket and he still has it.
1:15:26 Literally, everything is about the brown blanket, you know, with my brown blanket.
1:15:34 And he said to me when he was about two or three after, you know, she passed away.
1:15:42 He says he just looked up at the sky one night and he said, I’m thinking about Grandpa Eric and Julie.
1:15:53 And it was just the way he said it.
1:15:56 It was like, gosh, why would you say that now?
1:15:59 And, and that’s when I genuinely really started to believe they are still somehow with us, you know, it’s, it’s not a total loss.
1:16:11 Um, and I think, you know, maintaining that amazing relationship with both of them, you know, up until the point, both of them passed away.
1:16:28 They were my best friends, you know, I could tell them anything.
1:16:32 We could talk about anything.
1:16:34 And, you know, it’s, it’s how I feel for Eric, you know, it’s just that pure love, you know, they just want the best for you.
1:16:44 And in return, do you feel the same about them?
1:16:47 And it’s how I feel about Eric, you know, it’s everything starts to become full circle.
1:16:52 Thank God, you know.
1:16:56 You described the loss of your father in an interview in your book where you said it put everything into perspective, all the things I thought were important chart positions doing showcases with the band and everything else.
1:17:06 None of it meant anything anymore.
1:17:09 Yeah, that’s true.
1:17:10 Really?
1:17:11 Yeah, genuinely.
1:17:13 Um, I can say that because, of course, I, I really, really enjoyed every successful moment of my career, even when things haven’t gone quite to plan.
1:17:30 There’s still a story, you know, or something to be learned from it.
1:17:36 That combined joy versus the devastation you feel when you lose someone, it’s, there is, you know, it’s, it’s, it’s, it really is meaningless.
1:17:50 Your life really seemed to change drastically when Eric was born.
1:17:55 Yes.
1:17:56 I think that’s even like a bit of an understatement because when I speak to your team about Simon pre Eric,
1:18:04 they describe a man that is a workaholic to say the least.
1:18:08 I was reading about you staying up till 8am in the morning frequently to work in just this absolute obsession with detail and working Sunday, Saturday, calling people at all hours.
1:18:23 True.
1:18:24 Pre Eric Simon, give me a true reflection of that man.
1:18:28 If I was a fly on the wall in his life, what was, what was I seeing every day?
1:18:34 Well, I think particularly when I lost my mum, um, uh, I just was on a downward spiral at that point, you know, it was like, uh, I lost everyone.
1:18:50 You know, you know, I’ve lost my, my, my parent, this finality now.
1:18:56 And what I said about the material things I’ve got, everything just meant nothing at that point.
1:19:05 I was, I was desperately unhappy.
1:19:07 Um, I wasn’t particularly enjoying my work and I just thought, you know what, I’m just going to become a vampire then.
1:19:14 And I would work through till seven o’clock, eight o’clock in the morning.
1:19:19 Um, I would wake up at two or three in the afternoon and I actually got addicted to that kind of lifestyle, which was, I just loved the intensity of, it was almost like because of the loss I’d had, I’ve got to find something else to fill it.
1:19:40 And it was, I’m just going to become a ridiculous workaholic.
1:19:44 And I was very successful, but I wasn’t happy.
1:19:48 Uh, really, really wasn’t happy.
1:19:51 Um, and it was like, the expression is this as good as it gets, that’s how I felt.
1:20:02 There were certain people in my life at that point, giving me advice who would just shouldn’t have been in my life.
1:20:10 Um, and, uh, and then when I got the call from Lauren, which starts any to call, which starts with, are you sitting down?
1:20:22 You know what’s coming next.
1:20:24 It was like, are you sitting down?
1:20:26 Yes.
1:20:28 Well, and she told me.
1:20:31 And yes, it did, uh, uh, absolutely, uh, change, change everything in my life.
1:20:38 I mean, it, it made me happy again.
1:20:40 For me, it was perfect because, you know, like I, we were talking earlier on about our childhoods, you know, it was just brilliant.
1:20:48 It’s like, fantastic.
1:20:49 I remember the first time I watched Jungle Book with him and I’m looking over and seeing the joy he had watching that movie.
1:20:56 It was like, oh my God, I remember how I felt when I saw the Jungle Book.
1:21:01 He saved you in many respects, didn’t he?
1:21:03 Without question.
1:21:04 Without question.
1:21:05 Yeah.
1:21:06 I, I really, really had reached the point where nothing mattered, even to the point where I almost can’t even remember everything from that period.
1:21:16 It hit me so hard.
1:21:19 I was like, because the hardest thing also was being on television as well, uh, because I’m like, God, I feel like a clown here, you know, because I’m dying inside.
1:21:32 And yet, you know, I’ve still got to, you know, do what I’m being paid to do, you know, uh, as best as I could.
1:21:41 But, you know, I, I put on a ton of weight.
1:21:46 I was eating just junk.
1:21:49 It was like, if I had got hit by a bus the following day, well, I’d be dead.
1:21:56 But I wasn’t worried about anything like that, you know.
1:22:00 Was there a darkest day in that period that you recall?
1:22:02 Yeah.
1:22:03 The whole, the whole time was dark.
1:22:05 Yeah.
1:22:06 Um, I can absolutely relate, uh, uh, when people reach the lowest levels, you know, you possibly can, where essentially, you know, being alive doesn’t matter anymore, you know, because you just go, what have I got to live for?
1:22:23 Did you have those thoughts?
1:22:24 Yeah, yeah. Not, not thinking I want to take my own life, but thinking if I, if, if, if something terrible happened, it wouldn’t bother me, you know, to myself.
1:22:38 What I, what I have learned, fortunately, is unfortunately, we are all going to go through this.
1:22:45 And it’s how we cope with it.
1:22:47 And being able to talk about it, you know, I mean, I’ve spoken, you know, publicly about mental health, particularly men’s mental health, because there’s no question.
1:22:58 Uh, I’ve had, I do still suffer from depression at times.
1:23:03 I’ve really suffered from depression in the past.
1:23:06 Um, I am actually very thin skinned at times.
1:23:12 Uh, uh, particularly when someone is disloyal, you know, that I, I take things like that very, very badly.
1:23:21 I noticed this because I read, it’s interesting.
1:23:24 I read, um, I was reading loads of articles and loads of things trying to try and understand, obviously doing all this research.
1:23:29 And the word loyalty came up over and over and over again as something you would say, sometimes in interviews as being really critically important to you.
1:23:39 Yeah.
1:23:40 I was thinking, why is, of all the people I’ve ever been to, why is loyalty the word that he uses when he describes artists he’s worked with in bands and very, right?
1:23:48 Louis Walsh.
1:23:49 Yeah.
1:23:50 I’ve watched an interview where Louis Walsh said, um, the thing Simon loves about me is I’m loyal.
1:23:54 Yeah.
1:23:55 Um, uh, because of, um, you know, a lot of what we spoke about today, you know, my upbringing, my working life, you know, nothing was ever handed to me on a plate.
1:24:08 You know, so, um, but when people took the time, you know, like Pete Waterman, um, that, you know, there have been fortunately a lot of people over the years who’ve been amazing and come in and helped me achieve because I could never have done what I did without, you know, the people who worked with me over the years.
1:24:33 I’ve just been very lucky in the main 99% of the people have been just fantastic.
1:24:39 Um, however, uh, I, I, yeah, I take it really badly when someone who you consider to be a friend rewrites the narrative afterwards and they become, uh, because things haven’t worked out for themselves.
1:25:00 They have to blame somebody else.
1:25:02 Right.
1:25:03 And it’s like, but we’re all in that position, you know, um, there’s certain things I can’t talk, I would talk to you privately, privately about why that particular time, some other people I was working with.
1:25:19 Um, look, again, on the bright side, as long as you’re happy today, which I am, thank God.
1:25:27 And I’m at peace today.
1:25:29 Thank God.
1:25:30 Um, then, then a lot of the bad things that happened previously.
1:25:36 It’s like, well, that, that’s your destiny.
1:25:40 You know, uh, if, if the lights had been red instead of green on a certain day, Eric may not have been conceived.
1:25:47 And that’s how I look at life, you know.
1:25:50 Your, your new work life balance, um, I find it quite interesting. You’ve put some, a lot of sort of parameters and boundaries in place in this new, with this new post Eric Simon Cowell, some of which are, you know, you don’t work Fridays.
1:26:03 I read that.
1:26:04 Not really.
1:26:05 No, not really.
1:26:06 Um, you don’t engage in emails after sort of 5, 30, 6 PM, really?
1:26:10 Never.
1:26:11 Interesting.
1:26:12 Never.
1:26:13 Do you have social media?
1:26:15 I have it, but I don’t look at it.
1:26:18 Okay.
1:26:19 So how do you stay away when you blog on your phone?
1:26:21 Well, you know, I don’t have a phone.
1:26:23 You don’t have a phone at all.
1:26:25 Well, I have a car phone, which I occasionally use, um, which is actually an American phone.
1:26:32 And I swear, I don’t even know how to use it.
1:26:35 So you don’t have a mobile phone?
1:26:36 Uh, I have one that sits in the car.
1:26:39 Okay.
1:26:40 Nine times out of 10, um, I’ll use somebody else’s phone because I don’t even know how to work in it anymore.
1:26:46 Uh, I hate them so much because I tell you why, I think they’re boring.
1:26:52 It’s, it’s almost like for me, it’s like having a toaster with you all the time.
1:26:58 It’s like, it’s a toaster and a phone is just as boring.
1:27:03 You know, it’s like toast is nice and occasionally a telephone calls nice, but not all the bloody time.
1:27:09 When did you make that decision to get rid of your phone?
1:27:11 When I realized by not being on it for about three or four months a year, I was happy at that time.
1:27:20 Um, and then when it was like, Oh God, it’s time to turn my phone back on.
1:27:25 I start to dread it.
1:27:27 And then one day, uh, I thought I’d lost it and it’s, Oh God, I’ve lost my life and it’s stopping so dramatic.
1:27:34 It’s a stupid telephone.
1:27:35 Um, I don’t use 99% of the things on it.
1:27:39 Um, and I actually really like talking with people like we’re talking now.
1:27:46 I like meeting people and I like talking from a landline if I have to because the sounds nicer as well.
1:27:55 I think people would be pretty shocked to hear that Simon Cowell doesn’t have a phone because you’ve got this like business empire you have to run.
1:28:01 You’ve got all these people, these artists, these TV, you know, all these things.
1:28:05 How do you now that I’d have some like, I’d have like an existential crisis if someone told me that I had to get rid of my phone because I think well, my business is going to crumble or.
1:28:12 Or obviously it depends what, what you do.
1:28:16 Um, so what I do weirdly, it kind of helps because, um, you hear about the important things in life.
1:28:27 You, you don’t hear about the unimportant things and that’s the best way I suppose describing the advantages.
1:28:34 So when something really serious happens within seconds, you’ll hear about it.
1:28:39 When it’s just some piece of gossip or something which I’m really not interested in.
1:28:44 And someone said, did you hear about so and so?
1:28:46 It’s like, no, and I’m not interested, um, because I’m not.
1:28:50 So if someone has to get hold of you, how do they contact you?
1:28:53 I always say, honestly, if you want to get hold of me and you know me, you’ll, you’ll get hold of me.
1:29:01 You just will.
1:29:04 Promise.
1:29:05 You really will.
1:29:07 You will get hold of me.
1:29:09 Um, like obviously, you know, I, I, I have a PA.
1:29:14 Um, I have a partner.
1:29:17 Um, I have friends.
1:29:19 How does she get hold of you?
1:29:21 Uh, she calls me at home.
1:29:24 And I mean, it drives me crazy.
1:29:27 Uh, what would you say to the work halux out there, including me,
1:29:32 that I haven’t quite yet had life teach us the hard way?
1:29:35 Oh my God, I don’t know where to start.
1:29:40 Like, what would you say to Simon at 31 years old, which is how old I am?
1:29:44 31.
1:29:45 Well, I would say work out genuinely.
1:29:51 From, from the, the good things that have happened, how much time are you spending time on where your gut is telling you this isn’t worth the effort?
1:30:05 But your ego is sort of saying, but it’s your idea.
1:30:09 So it must work.
1:30:10 There are always going to be moments where you have made the wrong decision.
1:30:15 And sometimes it’s bailing out earlier than you should.
1:30:19 Uh, rather than just, let’s just hang on to that.
1:30:22 Or, um, also understanding that certainly when you’re doing something creative, uh, I believe that you can only really be creative when you’re not tired.
1:30:34 I’m certainly at my best when I slept well.
1:30:38 Um, I’m feeling fit.
1:30:40 Um, I’m feeling happy.
1:30:42 Um, then I’m in a completely different mindset.
1:30:45 You know, I, I would, because I still, uh, see each episode before it goes out about three or four times.
1:30:52 So don’t forget these episodes are about the length of a movie.
1:30:57 So I’m watching the equivalent of two movies a week, uh, every second, every sound cue, every audience shot.
1:31:08 I mean, it’s the, the, the, the focus you’ve got to give it.
1:31:12 It’s unbelievable.
1:31:13 Um, so I think I would have said, you know what, Simon, why don’t you enjoy what you’re doing a little bit more?
1:31:22 Um, is the fifth day going to really make a difference?
1:31:26 If you’re working better on the four days is not really going to make any difference is the truth.
1:31:32 Uh, by the way, it’s much more fun having a three day weekend than a two day weekend.
1:31:38 Um, and, um, it’s just stuff like that, I suppose.
1:31:45 Did you used to think that if other people weren’t working at the same tenacity as you, they weren’t as interested?
1:31:52 Or they, you know, because I’m thinking about how you now interact with the people you work with.
1:31:56 If back then you’re working until eight in the morning, I imagine you’re dragging a lot of people with you.
1:31:59 Yes, I was.
1:32:00 Yeah, I, I, I did drag a few people along with me.
1:32:12 Um, and I apologize.
1:32:14 Um, having said that one thing you can’t escape is that to be good at anything, you got to put the hours in.
1:32:20 It is hard work.
1:32:21 I mean, look, yes, people with the lottery, you hear about these crazy success stories, but they are one in at literally a billion.
1:32:29 I mean, for me, the majority of people I’ve met, uh, who haven’t inherited anything, but have just built something on their own.
1:32:37 They’ve done it because they’re, they’re talented.
1:32:39 They’ve got great instincts and importantly, they have really, really put the hours in.
1:32:44 Uh, because if somebody, you know, comes to work for me, it’s a 21 years old and says, you know, 5.30, right?
1:32:52 I’m off and don’t bother calling me on the weekend.
1:32:55 I’m going to go.
1:32:56 Well, I, I’m not going to bet the house on you.
1:33:00 You know, uh, I, uh, when I was younger, genuinely, I didn’t even think about weekends.
1:33:06 It was like, um, when I was a runner, you know, I would do 18 hour days and loved every second of it because for every day I was doing it, I was learning something more.
1:33:17 Um, and then I think, you know, there is a point where.
1:33:22 When hopefully you realize that you’ve kind of got your groove, you know what you’re doing, you’re being successful, you’ve got a good team around you.
1:33:31 Then I think it’s a question of, okay, well, then don’t kill yourself in the process.
1:33:37 Um, I mean, seriously, um, uh, find, uh, and this is, you know, going back to, uh, to phones, you know, which is, and I’m the same with emails is.
1:33:49 If, even if it’s great news, um, and, and you get the news at seven, eight o’clock at night, you can’t just go right.
1:34:00 I’m going to sleep now because your brain’s going to go into overdrive.
1:34:04 And I think, you know, getting good sleep is crucial, absolutely crucial.
1:34:12 Uh, you hear about these people who survive on four hours sleep at night like how, you know, I need like 10 hours if possible.
1:34:20 I really believe that sleep is the best medicine your body can have and the ability to be able to sleep peacefully.
1:34:30 You know, uh, that’s really, really important.
1:34:33 Imagine if old Simon had, you say that he’d be like, yeah, right.
1:34:38 You said don’t kill yourself in the process, but 2020 you had a very, very serious accident, which was unfortunately at the time of the pandemic.
1:34:52 So we’re all trapped inside anyway.
1:34:54 You were on an electric motorbike where you had an accident and broke your back in three places.
1:34:59 You had a very intense six hour surgery, which included having a metal rod put into your back to stabilize it.
1:35:05 And according to all the accounts that I’ve heard, you were very lucky to be alive.
1:35:10 Yeah, yeah, yeah.
1:35:13 Actually, yeah, uh, it was pretty bad.
1:35:18 I think that’s an understatement what I’ve heard.
1:35:20 Again, there is a silver lining because I wasn’t fit prior.
1:35:28 I thought I was fit.
1:35:29 I looked okay, but I wasn’t fit.
1:35:31 Uh, I was really getting up.
1:35:34 Even though I changed my hours, I was still getting up, going straight to the telephone and I would sit by that telephone for hours and hours and hours.
1:35:42 And I really wasn’t getting the steps in.
1:35:44 I wasn’t eating properly and all this kind of stuff.
1:35:47 Um, so once I, um, you know, I, I, it was a bad accident and I knew it was bad the second it happened.
1:35:58 Uh, and the recovery was pretty difficult.
1:36:02 However, I had a fantastic nurse and she literally, she was like, you know, how a cuckoo just pushes the bird out.
1:36:10 She just one day said to me, just get out into your garden and you can walk 20 spaces, just do it.
1:36:18 And I did it and it was hard.
1:36:20 And then I just built up, built up, built up.
1:36:22 And then I started to build up my step count over time and then when I really had to put the proper steps in per day, my feet were just like, like ragged because they weren’t used to walking.
1:36:37 So it was weird.
1:36:40 If I, if I had to go back in time again to get to where I am today, I would have gone through that again.
1:36:47 As bad as it was, the upside was worth it because if I hadn’t broken my back, I don’t think I would have ever realized how unfit I really, really was.
1:36:59 You spoke about, because the pandemic is an interesting time to have a like a debilitating injury like that because your trapped inside as it is when you have a back injury or any severe injury like that, you’re immobilized.
1:37:10 And all of this has a really significant impact on your mental health because I’ve sat here with people who have had a back injury like Craig David.
1:37:16 I remember him telling me the darkest depression he had in his life was when he injured his back and couldn’t move much anymore and how that has a knock on effect of all things.
1:37:25 But then you have the pandemic as well, which is keeping you indoors.
1:37:28 And I heard you were inside for a long period of time because of that injury, because of the pandemic.
1:37:33 You stayed in your house there for a long time.
1:37:37 Was it almost a year or something crazy?
1:37:39 What was, if I was a fly on the wall in that house during that time, what would I have seen?
1:37:45 Well, again, the hard, the hardest thing was, because, you know, the guy had to, it got so bad.
1:37:55 I had to sign a form, you know, just before I had the operation, which was, you know, if this doesn’t work out, would you allow us to switch the machine on?
1:38:07 I’m like, well, that’s encouraging just before I’m about to go under.
1:38:12 So I’m thinking, oh, this could be, this could be it.
1:38:16 But I was in so much pain.
1:38:18 I was just thinking, just please, please just get me out of this pain.
1:38:22 And it, the first three days afterwards, I was like, actually, it’s painful, but not as bad as I thought.
1:38:32 And the doctor said, yeah, you’ve got pain receptors in your spine right now.
1:38:37 They’re going to wear off in a couple of days to get ready.
1:38:40 And when they wore off, it was like, whoa, it was unbelievable.
1:38:46 And then I’m on all these pain killing drugs, blah, blah, blah.
1:38:52 And you know what I’m doing?
1:38:53 I’m phoning my lawyer saying, where’s my will?
1:38:58 And then I’m also trying to sell a show at the same time.
1:39:01 Unfortunately, my, my PA knew I was just all over the place.
1:39:09 And she was saying, um, yeah, the person you’re trying to get hold of isn’t available right now.
1:39:14 But you know, obviously I was just so delirious.
1:39:17 I was just all over the place for the first three days because after traumatic injury like that, you are.
1:39:24 But I had a fantastic surgeon. I really got off the painkillers much earlier than they thought I would like a month earlier.
1:39:34 And that was for me really significant.
1:39:37 And then when I started to put the steps in and getting up to 20, 30,000 steps a day without my feet falling apart,
1:39:45 it was not actually, it was worth it, genuinely worth it.
1:39:49 Is this when you first went to therapy around this time?
1:39:52 It was, yeah, and I think it was probably because it after that injury.
1:40:01 And all the time I’d had to think about things, I really had a chance to kind of really think things through and go.
1:40:10 It would be actually crazy for me not to go to therapy after everything I’ve gone through.
1:40:20 And talk to somebody who is an expert who you can trust, who can advise you.
1:40:28 And it’s a bit like really going to the gym.
1:40:31 You know, it’s like, wow, you feel great afterwards.
1:40:35 And it’s, you know, you think initially you’re always going to be embarrassing.
1:40:39 How do I start the conversation?
1:40:41 But they’re so good and they’re so well trained at what they do.
1:40:45 It gave me, I don’t know, it just made me feel better in so many ways because stuff that used to bother me,
1:40:54 I would talk to them about and you almost kind of get the answer, you know it’s going to be,
1:41:01 but someone needs to tell you other than yourself if that makes sense.
1:41:06 You know the answer, but you kind of need someone to validate it.
1:41:10 Did you go to the, I’ve been to therapy, I’ve also been to therapy with my partner, do couples therapy.
1:41:15 Yeah, I’ve done that.
1:41:16 Which is really useful.
1:41:17 Yeah, my God, ours would make the best reality show without the planet.
1:41:21 Keep thinking that.
1:41:22 It’s a good idea.
1:41:23 Seriously.
1:41:25 What was the, when you went to the therapist, was it because of how you were feeling following the back injury and the pandemic?
1:41:33 Or was it just more broadly that you hadn’t processed a lot of things throughout the last couple of decades?
1:41:38 Was there a specific issue you went with?
1:41:40 That’s a good question.
1:41:41 I think I met a few people who had, who were in the entertainment business and we spoke a lot about how do you deal with this?
1:41:53 How do you deal with that?
1:41:54 And they all, two people in particular said, we went into therapy and they said, have you tried it?
1:42:04 And I went, no, they said, try it once, see how, how you feel.
1:42:09 And when I went, it was very interesting because what you realize is that most of us have actually bottled stuff up, you know, somewhere in our bodies.
1:42:19 And it’s like a release.
1:42:21 And, and we all need that release because there’s something in your brain, which you haven’t spoken about, or something that’s bothered you.
1:42:29 And you don’t know who to talk about, or whatever, whatever, whatever.
1:42:33 And actually, it’s not a weakness.
1:42:36 If anything, it’s a strength to be able to admit that we are all vulnerable, that we’re none of us are perfect, that we do need help.
1:42:43 And there are people much smarter than us who can just help you.
1:42:49 And why not take advantage of that?
1:42:51 Because I promise you, I don’t believe there’s a single person in the world who would go to a great therapist and then walk out and go, yeah, I didn’t need that.
1:43:02 In the same way, we’re discovering things about nutrition and, you know, food and the importance of that.
1:43:12 And, you know, a lot of what we were talking about social media and some of the negativities, all these things, you know, we’re not programmed.
1:43:21 I don’t believe to deal with so much so quickly.
1:43:24 So we’ve got to find, you know, different ways of not just sorting your bodies out, but sorting your mental, you know, it’s not even mental health, it’s just life.
1:43:38 You know, it’s that, you know, just having someone who’s trained to give you better priorities, other things to think about, things you don’t have forgotten about.
1:43:53 All those kind of things I learned through doing it.
1:43:56 Has it had a big impact on you?
1:43:58 Massive, yeah, massive, yeah.
1:44:00 And in fact, I got out the habit only because of my schedule and I’m due back, I think, in about two or three weeks time.
1:44:08 And I literally can’t wait because I really do think I found someone special.
1:44:15 His name is Justin. If he’s listening, Justin, you are the best. I adore you.
1:44:24 And he’s, I consider him, you know, a friend. I really, really like him and respect him.
1:44:32 Sometimes we don’t get to say to people how much we appreciate them and all the impact we’ve had on them until they’re gone.
1:44:38 Because especially as men, sometimes we can be a little, well, I’m just speaking for myself here, I can feel a little bit, I think, how I was raised a little bit about expressing my emotions sometimes.
1:44:50 So Justin, for example, what would you say to Justin in terms of how he’s helped you if he was listening?
1:44:58 I think he, if we had a list of what’s the most important things, the top 10 list of priorities.
1:45:07 He’s changed the order of what would have been my one to 10. He’s shuffled the order.
1:45:14 So something that might have been number eight might have become number three now.
1:45:20 And he’s simplified my way of thinking, which is, he said to me, Simon, I think you actually overthink a lot of things, by the way.
1:45:29 And I’m like, actually, you’ve got a point I do, actually. And a lot of what we’ve been talking about today.
1:45:40 A lot of this has come from working with Justin. And like I said, having absolutely no embarrassment whatsoever about the fact that I needed it.
1:45:53 I think, like I said, a lot of people, in my opinion, do need help full stop at some point in their lives.
1:46:03 And it is nothing to be embarrassed about. It isn’t.
1:46:08 Eric comes to you and says, Dad, you’ve built an incredible business. You’ve been incredibly successful.
1:46:14 Dad, I need some advice. I want to be successful in my career too.
1:46:18 I’m planning on doing something special, which I don’t know what it is yet, Dad, but I want to be successful in when I go into the professional world.
1:46:26 What advice would you give me, Dad, based on the career you’ve had? What are those foundations, those fundamentals?
1:46:34 I’m going to say to him, be good at what you do, and therefore be patient and learn. And the learning and the getting there is as enjoyable as being there, because in my opinion, it is having gone through both sides.
1:46:55 I’ve been at my happiest when I’m broke. I’ve been at my unhappiest at times when I’ve been wealthy, and I’ve also been happy when I’ve been successful.
1:47:06 The most important thing is on a Sunday night, you want that feeling of excitement that Monday is coming, and it’s something to look forward to, and that this is what we’re supposed to do in our lives, is do something which we enjoy.
1:47:27 And it’s not a question of having more than other people or less. It’s irrelevant. There’s always people who are less than you and more than you.
1:47:38 That’s not really the measure of your happiness. Your happiness stems from achieving something, believing in something, and just loving what you do.
1:47:53 I’m very lucky because I still love what I do. I mean, yes, there are times when I’m like, “God, this is a long day today,” or, you know, “It hasn’t been a great day,” but overall, I pinch myself still because I’m fortunate enough that I am able to do something which I really, really love doing.
1:48:16 I love creating things. I love thinking of things. And I also like the idea that somehow I’ll make it happen, and even if it takes me 10 years, if I still have that strong belief, somehow I’ll try and make it happen.
1:48:35 And if it doesn’t quite work out, at least I can say, “Well, I gave it a shot.” I’d also say to him, “Don’t blame other people if it doesn’t work out.” You know, you have to trust your instincts, and you have to have a strong work ethic, but enjoy that.
1:48:52 And that’s why, you know, as I said, finding something which you’re passionate about is, for me, it’s the most important thing, more than anything else.
1:49:02 Because, like I said, you know, going back to the time when I was in the post-room and an estate agent, you know, I loved being in the mailroom a thousand times more than being in the estate agent. It just, you know, was a great example, you know, when I, you know, changed jobs to make more money, it actually made me more unhappy.
1:49:26 Because I didn’t like the people, I hated the job. I don’t want to say all the estate agents are bad, by the way. This particular company at the time, they might be right now, were awful then.
1:49:38 But that’s what I think I would say to anyone I like or didn’t like, you know, find your passion and then try and be the best at it.
1:49:51 Legacy.
1:49:52 Legacy, yeah.
1:49:53 That’s been front of mind for you recently, hasn’t it?
1:49:55 Yeah. Yeah, it is a lot, yeah. And to your point, you know, when you, when we’re doing something like this or something I’ve made in the past, I’m always aware, or if I’m editing a clip on a great contestant, I’m very aware that that is their legacy as well.
1:50:17 And I want to make that clip like perfection in my mind, you know, I want every second of it to be beautiful and cinematic, you know, and because they live online, online forever, these clips now.
1:50:32 But yeah, legacy is, I think about this a lot, definitely. And I think somewhere I read, it was a great quote about, I’m going to say this really badly, but it’s along the lines of if you live your life with your eyes open wide enough, you will eventually find the person you’re looking for.
1:50:57 I might Pete Waterman, you know, because don’t think certainly when you’re younger, that you’ve got all the smarts to do it yourself, you know, being smart is finding the person who is smarter than you, who is willing to take you under their wing.
1:51:16 But to get that person to take you under their wing, you’ve got to show them I’m prepared to put the work in as well.
1:51:28 And if you could paint the picture of your own legacy, the legacy that Eric will remember of Simon Cowell, what was what is that legacy that you would like to leave him with?
1:51:41 And I guess the world with.
1:51:43 Well, I think I like people. I mean, I genuinely like people. I remember being about six years old and seeing somebody.
1:51:59 I think it was the ideal home exhibition. And I mean, oh my God, it’s so and so. I’m completely starstruck. And I just went over, Hi, can I have your autograph? And he went, No.
1:52:12 And I was like, I was destroyed. And I have never ever said no to somebody. It drives Lauren and even Eric sometimes crazy, because I don’t care in the middle of dinner or whatever I’m doing.
1:52:28 If someone wants a picture and autograph, I’ll always say yes, because I take it as a compliment, you know, because they watch something I’ve made.
1:52:38 And I also know in reverse what it feels like if someone’s rude to you, because if that’s if you don’t like people, you can’t do this job.
1:52:52 So I hope my legacy will be that, you know, I kind of achieved everything, you know, without a head start. And I’ve treated people well.
1:53:06 That’s what I would like to think I’ll hand over to Eric, both of those things.
1:53:14 Although you have changed your life in many ways, extreme, extreme ways, very extreme ways from the sort of the pre Eric Simon to the post Eric Simon, who has put boundaries and balance in place and is focusing more.
1:53:27 You know, you talked about that priority list of 10 things with your therapist. It’s quite clear in everything I’ve I’ve read that number one priority right now is the family.
1:53:35 Yeah, and everything is secondary to that. That’s accurate, right?
1:53:38 Yeah, yeah, it is.
1:53:41 But I think what concerns me a lot at the moment is, and I hope things are going to change is that I do see bullying on the rise.
1:53:54 And I think that is partly due to actually a lot to do with social media.
1:54:02 I do see, unfortunately, people unhappy because they think they need material things in their life to make them happy.
1:54:13 And look, of course, it’s better to have money than not, but it’s not everything. And, you know, like I said, I can genuinely say that because I’ve experienced both.
1:54:27 I preferred it when I had money, but it wasn’t the end of the world when I didn’t, you know.
1:54:32 And so I just I get sad a lot of the times when I think about people who think, well, you know, I’m not great at school.
1:54:45 So what am I going to do with my life or I need everything by the age of 21 and blah, blah, blah, blah, blah.
1:54:51 It’s like, actually, you know what doesn’t have to be that way.
1:54:55 You know, if you really, really do have the patience and like I said, you might have a friend who’s got a more flashier job and blah, blah, blah.
1:55:05 But if you are in it for the long haul, you’re going to be better off at the end, you know, is trying to get that message to people, you know.
1:55:15 I was just thinking then about One Direction.
1:55:18 Factum friends with some of the boys, I say some of the boys, one of the boys from One Direction and they, how do you like make them ambitious?
1:55:26 But at the same time, not lose their mind because I sat with Liam and he was on the podcast and he talked about his struggles.
1:55:35 Struggling with all of these things, the change in his life.
1:55:38 We all wish and dream for that.
1:55:40 But then the reality is something that no one can be prepared for.
1:55:44 The brain is not set up in such a way to deal with that amount of hysteria around you.
1:55:49 So has your thoughts around this changed or evolved based on your own experiences as Simon and the things you’ve been through?
1:55:59 Well, personally, I think it’s better to have success than not.
1:56:05 What is great, I mean, what I said to the boys and, you know, it was quite obvious, you know, once they were on the show, they were going to be really, really successful with the right records.
1:56:18 I mean, they just, for me, they would like the perfect group.
1:56:22 I think the most successful artist you’ve ever developed?
1:56:27 Gosh, I actually don’t know the answer to that. No, I mean, I know they were very successful. They sold a lot of records.
1:56:35 They made a lot of money.
1:56:38 I said to them, a lot of what we’re talking about, which is don’t ever complain about paparazzi because they are going to take your pictures.
1:56:48 Don’t complain about invasion of privacy because people are going to always want a picture taken with you.
1:56:56 Don’t complain about the long hours because there are going to be long hours.
1:57:01 So if none of this, if any of this is a problem, just do something else.
1:57:06 I mean, because I promise you all of this is going to come with it.
1:57:10 There will be times where you’re going to go, my God, this is a grueling schedule.
1:57:15 And, oh my God, can’t someone just leave me alone for one minute because I want to have my dinner.
1:57:25 Why are you taking my picture?
1:57:27 That is going to come with the territory and the truth is it’s worth it.
1:57:31 It’s a very, very, very, it’s not even a price debate. It just comes with it.
1:57:36 It’s hard work. You are going to become well known and you are going to lose a lot of your privacy.
1:57:44 If you want to be an accountant, you’re not going to have any of those issues.
1:57:48 It just won’t be as much fun.
1:57:50 So, you know, some people want to be accountant. Some people want a more exciting life.
1:57:57 I’ve always been a huge fan of bands because it’s a much easier way.
1:58:06 First of all, I think it’s more fun being in a band than being a solo artist, particularly if you like your bandmates.
1:58:14 It’s a brilliant way to get noticed if you want to become a successful solo artist like they’ve all become.
1:58:22 And being in the band was the catalyst to that. You know, I’m about to do it again this year.
1:58:27 Yes, I heard about this. You’re searching for another boy band.
1:58:29 Yeah, and I’m doing it because, you know, right now there isn’t, I don’t think, a band who has been as good as One Direction since One Direction, in my opinion.
1:58:46 And if you look at the amount of solo artists versus bands right now in the world, in pop music, it is unbelievable.
1:58:57 I mean, if you think of Motown and that whole era, it was as many bands as there were solo artists.
1:59:04 So, something has gone amiss. And the only way I know to put a band together is somebody has to audition them.
1:59:16 So, we just thought, you know what, if I don’t do it this year, I’m going to really regret it.
1:59:21 So, let’s just do it. And we’re going to document the whole process.
1:59:26 So, this time, you’re going to see exactly what happens from the minute we go, we’re going to do it to how you logistically do it.
1:59:38 How do you choose the people, blah, blah, blah, because I think it will be interesting.
1:59:45 But there’s no safety blanket on this, in terms of I haven’t gone to a record label and go and say, right, I’m doing this, will you guarantee me a record deal?
1:59:56 I’ve got to hope that the band are good enough to get a record deal.
2:00:00 What’s the secret source?
2:00:04 People, I mean, it is personality. I mean, I think that’s the one thing about One Direction is they all had great personalities.
2:00:13 And they were just interesting people.
2:00:16 And the first time I saw them as a band, after we asked them to be in a band, I was in Spain and I saw them walking up the beach.
2:00:29 And as they’re walking up the beach, everyone’s looking around, no one had ever heard them at this point.
2:00:34 And I thought, it’s unbelievable, everyone’s looking at these five boys.
2:00:38 Is it they’re already stars? And there was just this glow about them.
2:00:44 And because, you know, I’ve had hits with bands, I’ve had misses with bands.
2:00:49 And it could be that I was 1% off or I was 80% off. I don’t know.
2:00:54 But when it doesn’t work, there’s no money in the world that will make something that isn’t going to work work.
2:01:04 It’s just one of those things. You just got to hope you get lucky and find the right people.
2:01:11 Have you got better?
2:01:13 I don’t know. It could be that I’m completely useless now.
2:01:19 All I know is if I had to trust anyone to do it, I would trust me more than anyone else. I would.
2:01:27 And are you waiting for a feeling? Or is there like some kind of data in AI and some Excel spreadsheet that ranks them based on these things?
2:01:35 Is it a feeling?
2:01:37 Yeah, it has to be.
2:01:40 And this is the difficulty is that you are selling an act to somebody who I’m not.
2:01:51 You know, your fans are going to be primarily teenagers.
2:01:57 So you’ve kind of got to guess what that audience are going to like.
2:02:05 But don’t overthink it because I’ve seen a lot of people particularly recently put bands together and they walk out and within one second I’m thinking all of this is wrong.
2:02:20 I can tell that someone’s told them what to wear.
2:02:25 I know what their spiel is going to be. It’s all rehearsed, nothing spontaneous.
2:02:32 And I’m thinking, why does that person, whoever’s behind the scenes, why can’t they let them just be themselves?
2:02:39 That’s why I said to One Direction, which is look, I can just give you a broad kind of over, like I said, this is what’s going to probably happen when you’re successful.
2:02:49 And then after a few years, you’re going to want to leave the band. That’s going to happen and blah, blah, blah, blah.
2:02:56 I don’t know, we’re going to be friends forever. So yeah, whatever.
2:03:00 Do what you like. And that was sort of it. Just say, when you’ve got a problem come to me, it’s really down to you to make this work.
2:03:13 You’ve got to love the records you make. You’ve got to influence the records you make.
2:03:18 You can’t dance, so don’t try and dance. Don’t ever hire a stylist because you’ve already got great taste.
2:03:26 And just be yourselves and really, really have fun because like I said, there will be days where you’re going to go, oh God, I’m really tired.
2:03:38 I don’t like this. No one will leave me alone. And then in 10 years time, you’re going to look back on this and go, wow, we had a blast.
2:03:48 Could you have predicted, I know all the boys have done really well in their own endeavors, but Harry has become, well, he still is a megastar.
2:03:56 And often with boy bands, once they break up, you know, some of them fizzle out and whatever, but Harry seems to have just taken on, you know, he’s really managed to find his own groove.
2:04:07 I always, I’m not going to lie. I mean, the first time I met Harry, he sang a Stevie Wonder song. We spoke about pies.
2:04:16 So I’m not sitting there thinking you’re going to become one of the most successful artists in the world in 12 years time.
2:04:23 I mean, no one would have thought that. I just thought you’re unbelievably charismatic and you’re fun.
2:04:31 And the audience are like you and great. And then for whatever reason, it didn’t work out, in my opinion, for them as solo artists, you know, for different reasons in that part of the show.
2:04:46 And then we just had this idea in the moment to put them in a band. And then, like I said, you know, where I think pretty much all of them have done great is that they’ve used the group as a vehicle
2:05:00 to go where they really want to go in their lives. And would Harry be Harry without One Direction? Well, none of us could answer that.
2:05:09 I couldn’t tell you. All I know is being in the group definitely made it easier.
2:05:16 Of course.
2:05:17 And that’s why I thought, interestingly, about seven or eight years ago, I thought there’s not going to be any need for these shows anymore because of social media.
2:05:29 And here’s the crazy thing is that the amount of UK artists that have broken globally in the last, say, seven years has fallen off a cliff.
2:05:41 Literally, if you think about how many global artists, British have broken globally in the last seven years, it’s possibly three, which is crazy.
2:05:55 I can’t think of three.
2:05:57 What?
2:05:58 All right.
2:05:59 Is AI a concern, an opportunity? Does it cross your mind?
2:06:08 I think both. I don’t think you’ll ever beat the real thing. Having said that, it’ll happen. I mean, sooner rather than later, I think there already is a Japanese artist who doesn’t exist and she sells out stadiums.
2:06:24 So there’s no question it’s going to happen, but people are always going to be more interested in the real thing. If you go to a concert, you want to see those people, you want to say I was within touching distance with that person, not something that doesn’t exist.
2:06:42 I would agree to a big extent. I actually think that a lot of the people that are actually building AI, like Sam Oltman the other day, he said he believes that there’s going to be a huge surge in people’s demand and desire for real in-person entertainment and experiences,
2:06:58 especially in a world if AI causes a little bit of a displacement in the job market and we have more free time, which is what he’s the guy that’s building chat upt.
2:07:06 He says we’re going to see the industry boom around entertainment.
2:07:10 And I’ve actually got a billionaire friend that lives about five minutes from here in a penthouse, billionaire in biotech, AI, everything. He’s just a super smart guy.
2:07:17 And when I sat with him, he said the same thing to me. He said, you know what’s going to boom? He said people’s need for entertainment in a world where a lot of the work can be even being a driver is the biggest employer in the world.
2:07:29 The autonomous vehicles that are driving around San Francisco as taxis now are a glimpse of that future. So all these people that are going to be displaced in some way will have a lot of free time.
2:07:40 And that will cause us to be, you know, maybe live in communes, but also just to really go back to in real life experiences.
2:07:49 And I did a post the other day about this, how you see opposites rise, polar opposites rise together like digital music surged, vinyl records become a little bit popular and bowling alleys and seeing a surge and these sort of flight club and these sort of in-person experiences because we’ve become so digitalized.
2:08:09 And I see entertainment as one of those things like the entertainment industry concerts, festivals. It’s being a nice place to run to from headsets.
2:08:18 No, I think you’re right. I think it’s a good point you make about the two opposites.
2:08:27 Fast fashion, slow fashion. We saw that rise as well.
2:08:30 What is so fascinating as well is is is seeing these brands, which are 50, 60 years old, suddenly become super huge again, whether it’s Lego, whether it’s Mario Brothers, whether it’s Barbie.
2:08:46 Because sometimes, you know, there’s this feeling of, am I just saying things were better because I’m just getting cranky, which is quite depressing.
2:08:56 And then I go, actually, no, Queen or David Bowie or Elton John were are the best artists of all time. I mean, George Michael just is.
2:09:09 And I don’t think there’s anybody in the world as good as George Michael today. I genuinely don’t. I wish there was.
2:09:17 By the way, he was one of the nicest people I’d ever met in my life.
2:09:21 Yeah, but no, I think we’re just going through a very interesting time right now.
2:09:27 And I’m a great believer embrace anything that’s going to help you. Don’t dismiss it.
2:09:33 But I still think, you know, when again, when when I was talking to One Direction, I remember saying to them, our goal is for you to have enough hits that if you ever reform that you can do stadium tours.
2:09:49 That means you’ve got to have about 10 hit singles.
2:09:53 Because that’s what people want to hear. They want to hear the hits.
2:09:57 And, you know, if they ever did reform, that’s exactly what would happen.
2:10:01 Are they going to come back?
2:10:02 I doubt it.
2:10:03 You doubt it?
2:10:04 I doubt it.
2:10:05 Spice Girls came back. Spice Girls came back many years later.
2:10:08 The one thing I regret is I should have kept the name.
2:10:13 Oh, you should have owned the name?
2:10:14 I should have owned the name.
2:10:15 You didn’t own the name?
2:10:16 No.
2:10:17 Who owns the name?
2:10:18 They do.
2:10:19 Oh, OK.
2:10:20 That’s the problem.
2:10:21 Could have made an animation or whatever.
2:10:24 But when you give an artist the name, it’s not yours.
2:10:28 And that’s my only regret.
2:10:30 So if you’re listening, I’ll buy it back for me.
2:10:33 So they all find the moment.
2:10:36 In fact, we do it as a partnership.
2:10:37 Well, I mean, yeah, I mean, sure.
2:10:40 Yes, there we go.
2:10:41 Yes, you were there.
2:10:42 But that’s the only thing I do regret.
2:10:45 Because if one of the band members, for whatever reason,
2:10:50 say they don’t want to tour, it can stop the others touring.
2:10:55 So if it was me who owned the name, it wouldn’t be a problem.
2:10:58 You could do a tour with three of them.
2:10:59 Ah, so that’s what’s stopping a tour.
2:11:01 Because what do they all own for 20%?
2:11:03 I believe so, yes.
2:11:05 I mean, I can be very naive at times.
2:11:08 And that was me being very, very naive.
2:11:13 So next time that will be part of the deal.
2:11:19 I have to own the name.
2:11:22 They can still make most of the money, but I need to own the name.
2:11:27 We have a closing tradition on this podcast where the last guest
2:11:29 leaves a question for the next guest,
2:11:30 not knowing who they’re going to be leaving it for.
2:11:32 So the question that’s been left for you by a previous guest
2:11:35 was what one decision could you make today
2:11:40 that would have the most positive impact on your life long term?
2:11:45 Don’t eat sugar.
2:11:47 Really?
2:11:48 Yeah.
2:11:50 Yeah.
2:11:53 Seriously.
2:11:55 That’s true.
2:11:57 It’s just not good for you.
2:11:59 Yeah, yeah.
2:12:01 Thank you so much.
2:12:02 [MUSIC PLAYING]
2:12:05 [MUSIC PLAYING]
2:12:08 [MUSIC PLAYING]
2:12:11 [MUSIC PLAYING]
2:12:14 [MUSIC PLAYING]
2:12:17 [MUSIC PLAYING]
2:12:20 [MUSIC PLAYING]
2:12:23 (upbeat music)
Đó là điều tồi tệ nhất từng xảy ra trong cuộc đời tôi, nghĩ rằng “mình còn lý do gì để sống?”
Và, um, ôi trời, tôi phải cho anh ấy một chút thời gian.
[ÂM NHẠC]
Xin chào đón, Solomon Cowell.
Quy mô thành công của anh ấy thật đáng kinh ngạc.
Ai đã thay đổi cảnh quan của truyền hình và âm nhạc.
Thật sự kinh khủng.
Khi còn nhỏ, bạn khá ngây thơ, phải không?
Thực sự ngây thơ.
Cố gắng chinh phục thế giới với một công ty phát hành âm nhạc nhưng thất bại ngay trong bãi đỗ xe.
Và sau đó bạn từ đó chuyển sang “Tôi sẽ bắt đầu hãng thu âm của riêng mình khi 24 tuổi.”
Mmm, tôi đã gặp Sinita trong câu lạc bộ này và tôi nghĩ mình sẽ làm một bản ghi âm với cô ấy.
Tôi không biết cách làm một bản ghi âm. Tôi không thể đọc nhạc, nhưng hãy cứ làm thôi.
Lần đầu tiên nó thất bại, lần thứ hai cũng thất bại.
Ngay cả khi tôi có bản hit, tôi vẫn nợ ngân hàng 500.000 bảng và tôi thì trắng tay.
Nhưng tôi thà bị chế giễu vì khác biệt còn hơn là an toàn.
Bạn có nhớ bản đơn này không? Album đó đứng đầu bảng xếp hạng.
Ừ, nhưng đây là một thời điểm thật chua chát vì tôi nhận được một cuộc gọi
bắt đầu bằng “Bạn có đang ngồi không?”
Và tôi đã rơi vào một vòng xoáy đi xuống từ thời điểm đó.
Tôi trở thành một người làm việc cuồng nhiệt một cách vô lý.
Làm việc đến 7 giờ sáng, chịu đựng chứng trầm cảm.
Và sự thật là tôi vẫn thỉnh thoảng bị trầm cảm.
Còn One Direction thì sao?
Điều duy nhất tôi hối tiếc về One Direction là…
Vậy, các chàng trai, nếu các bạn đang nghe…
[Âm nhạc]
Simon, để hiểu người đàn ông ngồi bên cạnh tôi hôm nay,
bối cảnh ban đầu mà tôi phải biết là gì
để giúp tôi hiểu về Simon Cowell mà tất cả chúng ta đều biết?
Vậy, bối cảnh ban đầu đó là gì, cái lò mà bạn đã được nấu chín trong đó?
Chà, tôi có một tuổi thơ hạnh phúc.
Tuy nhiên, tôi luôn cảm thấy chán, thực sự chán ở trường.
Tôi luôn muốn có một cuộc sống mà tôi sẽ thấy thú vị và vui vẻ.
Khi tôi được nói rằng những ngày đi học là những ngày tốt nhất trong cuộc đời bạn,
tôi nghĩ, “Ôi trời, điều này thật tồi tệ vì tôi ghét trường học.”
Vì vậy, tôi rất quyết tâm làm điều gì đó
mà tôi thực sự chỉ có thể vui vẻ.
Đó là điều tôi luôn tự nhủ với bản thân mình.
Và tôi muốn bắt đầu kiếm tiền cho riêng mình.
Một điều mà cha mẹ tôi đã làm khi chúng tôi còn rất nhỏ,
bởi vì vào những ngày đó, bạn thực sự có thể, ngay cả ở độ tuổi khoảng 7 hoặc 8,
trong khu phố của chúng tôi, đi quanh các nhà,
gõ cửa và nói, “Tôi có thể rửa xe của bạn không? Tôi có thể cắt cỏ không?”
Bởi vì mẹ và bố tôi đã nói, “Nếu chúng tôi trả tiền cho kỳ nghỉ,
bạn phải kiếm tiền tiêu vặt của mình.”
Vì vậy, tôi đã nói, “Được thôi.”
Nhưng tôi thực sự thích điều đó.
Nếu bạn nhận được 10 bảng cho việc rửa một chiếc xe, tôi có nghĩa là, đó giống như trúng số.
Đó là cảm giác tuyệt vời nhất.
Bạn đã đề cập đến mẹ của bạn ở đó.
Bạn có thể cho tôi biết về ảnh hưởng mà mẹ và cha bạn, Julie và Eric, đã có đối với bạn không?
Khi tôi mất họ, đặc biệt là khi tôi mất mẹ,
bởi vì lúc đó mọi thứ dường như đã kết thúc,
đó là điều tồi tệ nhất xảy ra trong cuộc đời tôi.
Nó tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn.
Và chúng tôi đã có một mối quan hệ tuyệt vời nhất.
Mẹ tôi là người nghiêm khắc.
Tôi nhớ tôi phải khoảng 4 tuổi,
có thể còn nhỏ hơn,
và tôi nhớ tôi đang ngồi trên xe,
và bà đã nói với tôi một điều gì đó,
và bà nói, “Cách cư xử tạo nên con người.”
Và tôi đã hỏi, “Điều đó có nghĩa là gì?”
Bà nói, “Cách cư xử tạo nên con người.”
Và sau đó bà giải thích điều đó có nghĩa là gì,
và nó luôn ám ảnh trong đầu tôi,
bởi vì đó là một cách nói cổ điển để nói, “Hãy lịch sự.”
Cả hai cha mẹ tôi đều rất kiểu cũ.
Họ rất tôn trọng mọi người.
Tôi luôn nhớ điều đó,
và tôi luôn ngưỡng mộ cả hai người,
và tôi luôn biết rằng bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đến với họ
khi tôi cần lời khuyên,
và họ luôn cho tôi hướng đi đúng,
và họ luôn ở bên tôi.
Đạo đức làm việc của bạn nổi tiếng.
Tôi đã nói chuyện với rất nhiều người trong đội ngũ của bạn hiện tại,
và một trong những điều họ luôn mô tả
là phần lớn những gì đã giúp bạn đến được nơi bạn đang ở hôm nay
là một đạo đức làm việc điên cuồng,
và khi tôi nói điên cuồng,
tôi có nghĩa là điên cuồng theo mọi nghĩa của từ này.
Điều đó đến từ đâu?
Bởi vì bạn nói rằng tuổi thơ của bạn rất hạnh phúc, và thường thì khi ai đó có một tinh thần làm việc rất mạnh mẽ, sẽ có một loại chấn thương nào đó ở đâu đó, nhưng với bạn, tôi không thể xác định chính xác điều đó là gì. Có lẽ điều đó đến từ việc bố tôi làm việc cho một tập đoàn lớn, và trước khi ông nghỉ hưu, ông đã nói với tôi, “Đừng làm việc cho một công ty lớn,” vì khi bạn 65 tuổi hoặc bất kỳ độ tuổi nào khác, họ sẽ nghỉ hưu bạn, và bạn sẽ không bao giờ nghe thấy từ họ nữa, và đó chính xác là điều đã xảy ra với bố tôi, và điều đó thật đau lòng, vì ông đã làm việc rất chăm chỉ. Ông là một người rất trung thành với công ty mà ông làm việc. Khi ông qua đời, ông không có tiền. Có lẽ điều đó đã khiến tôi nhận ra, A, tôi không muốn ở trong vị trí đó, và thứ hai, cách duy nhất để tôi đạt được điều đó là làm việc cho chính mình, và tôi luôn có một tầm nhìn điên rồ rằng nếu tôi làm việc cho một công ty, và tôi không hòa hợp với sếp, có lẽ ông ấy sẽ mời tôi đến nhà ông ấy và nói về golf. Tôi luôn nghĩ trong đầu rằng tôi không thể nghĩ ra điều gì tồi tệ hơn việc phải nịnh bợ một ông sếp không thích tôi, và lý do tôi cứ nghĩ rằng sếp của tôi sẽ không bao giờ thích tôi là vì tôi đã rất kém ở trường, và các giáo viên của tôi thì khá nghiêm khắc với tôi, vì vậy tôi nghĩ rằng công việc có lẽ cũng sẽ giống như vậy. Đó là điều đã thúc đẩy tôi, và bố tôi cũng biết, vì tôi không làm tốt trong kết quả thi, và ông đã nói với tôi, “Rõ ràng là, con sẽ không vào được đại học. Con đã quyết định mình muốn làm gì chưa?” Và tôi đã nói, “Con muốn làm một điều gì đó mà con nghĩ là trong lĩnh vực giải trí. Con không chắc chắn điều gì.” Và ông đã nói, “Nghe này, bất cứ điều gì con làm, con sẽ phải kiên nhẫn vì điều đó sẽ không xảy ra ngay lập tức. Nếu con muốn làm tốt, con phải học để trở nên giỏi trong đó, và có thể mất 20 năm, có thể mất 30 năm, nhưng hãy hiểu điều đó.” Và tôi đã nói, “Con không vấn đề gì với điều đó.” Và thực sự tôi không vấn đề gì với điều đó. Bố của bạn có vẻ là một người đã đưa ra rất nhiều lời khuyên thực tế.
Rất nhiều lời khuyên mà, thật lòng mà nói, tôi cũng đã đọc cuốn sách của bạn, mà bạn vẫn có thể nhớ đến ngày hôm nay, bởi vì cha mẹ tôi đã dạy tôi những điều, nhưng một cách gián tiếp, qua việc quan sát họ. Tôi không thể nghĩ ra một câu nào mà cha mẹ tôi đã nói với tôi mà là lời khuyên, nhưng bạn có rất nhiều lời khuyên mà bạn nhắc lại từ cha của bạn, điều đó thật đáng chú ý.
Vâng, một trong những điều luôn đọng lại trong tâm trí tôi, và đó là một câu nói khá cũ để nói với một đứa trẻ 12 tuổi, ông ấy đã nói, “Mọi người trong cuộc sống, Simon, đều có một biển hiệu trên đầu, và nó ghi, ‘Hãy làm cho tôi cảm thấy quan trọng.'” Và tôi muốn bạn suy nghĩ về điều đó. Tôi đang nghĩ, “Biển hiệu ở đó.” Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Tại sao bạn lại nói như vậy? Có lẽ ông ấy đã uống vài ly.
Và sau đó tôi quên mất khi nào tôi nhận ra điều đó có nghĩa là gì, nhưng ôi, điều đó đã đọng lại trong tâm trí tôi, đó là, nếu bạn muốn làm điều gì đó trong cuộc sống, đó sẽ là một nỗ lực của cả đội, và hãy chắc chắn rằng bạn công nhận từng người trong đội đó. Và vì vậy, nếu tôi bước vào một căn phòng, tôi ngay lập tức, tôi nghĩ hầu như từ thời điểm tôi hiểu điều đó, là tôi có thể bước vào một căn phòng và tôi có thể thấy, tôi thấy mọi thứ trong một khoảnh khắc. Tôi thấy người đang mở cửa. Tôi thấy người đang làm một công việc cụ thể. Nói cách khác, tôi luôn nhìn căn phòng như một đội.
Và bạn đã làm điều đó ngay khi bạn bước vào căn phòng này, bởi vì có 10 người ở đây từ người đã mở cửa, người đã lấy cà phê, những người, bạn biết đấy, đang chăm sóc các camera. Và điều này rất hiếm, và rõ ràng tôi đã thực hiện 300 cuộc trò chuyện như thế này. Bạn đã đi quanh từng người trong căn phòng này và quan tâm đến từng người, điều đó không phải là điều bình thường, đặc biệt là khi bạn đang làm việc với những người có một hình ảnh công chúng lớn.
Chúng tôi đã có những người bước vào, hoàn toàn phớt lờ tôi trong 10 phút, ngồi xuống và nhắn tin cho mọi người, tất nhiên. Thật không may, tôi cũng đã thấy rất nhiều điều đó. Và tôi thấy rất nhiều sự giả dối, đó là những người, vâng, mà bên ngoài, bạn biết đấy,
Họ chỉ cho thấy một khía cạnh của nó.
Tôi luôn thấy người đó khi họ không có trên camera và ai thực sự là họ.
Và họ hoàn toàn trái ngược.
Họ chỉ, như bạn đã nói, hoàn toàn phớt lờ mọi người.
Điều tồi tệ nhất là, và tôi đã trải qua điều này khi tôi đang cố gắng bắt đầu sự nghiệp của mình,
không có gì tồi tệ hơn khi bạn đang nói chuyện với ai đó.
Và khi họ đang nói chuyện với bạn, họ lại tìm kiếm một người quan trọng hơn bạn.
Tôi nhớ cảm giác đó, bạn biết đấy, ở giai đoạn đầu của sự nghiệp và cảm giác đó,
nó rất hạ thấp.
Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, hai câu chuyện về mẹ và cha tôi,
chúng thực sự rất, rất quan trọng.
Và họ chắc chắn đã biết rằng điều đó sẽ có ý nghĩa gì với tôi sau này trong cuộc sống.
Và tôi đã nói điều tương tự với con trai tôi, Eric, bạn biết đấy.
Tôi nhớ lần đầu tiên tôi nói với cậu ấy,
“Eric, phép tắc làm nên con người.”
Cậu ấy khoảng hai tuổi.
Cậu ấy nói, “Xin lỗi.”
Và cậu ấy lặp lại hoàn toàn sai.
Tôi không biết, nói lại đi.
Và cuối cùng, tôi nghĩ cậu ấy phải khoảng bốn tuổi.
Và cậu ấy rất lịch sự với ai đó.
Tôi đã nói, “Tôi rất tự hào về con, Eric.”
Và cậu ấy nói, “Người, phép tắc làm nên con người, Daddy.”
Và tôi như, “Con đã hiểu rồi.”
Họ thực sự nhìn vào sự kiên nhẫn của bạn.
Cố gắng indoctrinate hai bạn.
Nhưng bạn đã quay sang cha mình và bày tỏ rằng bạn sẽ theo đuổi giải trí và âm nhạc khi khoảng 12 tuổi.
Bạn bao nhiêu tuổi khi lần đầu tiên gặp cha mình?
Tôi có lẽ khoảng 12 tuổi.
Không có gì tôi xuất sắc ở trường cả.
Bạn được bao quanh bởi những người yêu âm nhạc và những người trong ngành giải trí nơi bạn sống.
Tôi nghĩ cha bạn đã từng làm việc tại EMI.
Đúng, ông ấy làm việc cho bộ phận bất động sản của họ.
Có phải đó là nơi âm nhạc đến từ, vì tôi đang cố gắng tìm ra âm nhạc đến từ đâu.
Tôi có một đứa trẻ nghịch ngợm, không chú ý ở trường.
Tôi đã đọc những câu chuyện về bạn đã cầm súng khoai tây để cướp một chiếc xe buýt.
Họ đã gọi cảnh sát vì bạn đã cầm súng khoai tây để cướp một chiếc xe buýt.
Và tôi đang nghĩ, âm nhạc có liên quan gì đến điều này?
Bởi vì có vẻ như bạn không chơi nhiều nhạc lắm.
Chà, tôi rất thích mua đĩa.
Chỉ cần vào một cửa hàng đĩa và tiết kiệm đủ tiền
để mua một đĩa đơn hoặc một album là tất cả đối với tôi.
Vì vậy, hầu hết tiền tiêu vặt của tôi đều dành cho đĩa.
Tôi có thể nhớ rõ việc vào phòng ngủ của mình với một album mới toanh
và chỉ đơn giản là thích thú lắng nghe từng bài hát trong đó.
Đó là một cảm giác thật sự thú vị.
Vì vậy, khi bạn rời trường và đi tìm kiếm sự nghiệp riêng của mình,
bạn đã làm một vài công việc. Bạn đã từng là thực tập sinh tại Tesco, tôi nghĩ vào một thời điểm nào đó.
Chà, bố tôi đã nói, được rồi, bạn đã thi trượt tất cả các kỳ thi hai lần.
Vì vậy, bạn sẽ phải tìm một công việc, Simon.
Và vì bạn không có bằng cấp, vậy thì sao không thử Tesco?
Tôi không biết điều đó từ đâu ra.
Tôi đã hỏi, làm gì?
Và ông ấy nói, bạn biết đấy, có thể bạn sẽ quản lý một cửa hàng hoặc gì đó.
Và tôi đã nghĩ, được rồi.
Vì vậy, tôi đã tham gia phỏng vấn và tôi nhớ mình đã mặc quần jeans.
Và trước khi tôi ngồi xuống, người đàn ông đó đã nói, bạn dám làm gì vậy?
Bạn dám vào đây mặc quần jeans à?
Và tôi đã xin lỗi.
Ông ấy nói, bạn dám làm gì?
Và tôi đã rất tức giận.
Tôi đã nói, bạn biết không, tôi thật sự vui vì đã đến đây vì tôi không bao giờ muốn làm việc cho bạn hay công ty của bạn.
Và nhân tiện, văn phòng của bạn trông như thể ai đó vừa mới bước ra.
Vì vậy, điều đó không diễn ra suôn sẻ.
Mẹ tôi đã nộp đơn cho tôi làm việc cho dịch vụ công.
Vì vậy, tôi đã được phỏng vấn để trở thành, tôi nghĩ là một thư ký pháp lý hoặc gì đó.
Và họ thực sự có một biểu đồ cho bạn biết chính xác bạn sẽ kiếm được bao nhiêu tiền khi 64 tuổi.
Và tôi đã nghĩ, điều đó sẽ không xảy ra.
Sau đó, bố tôi nghĩ tôi nên làm trong ngành xây dựng và tôi sẽ phải làm việc ở một công trường xây dựng nào đó trong hai năm để học hỏi mọi thứ.
Và tôi đã nghĩ, không, và cuối cùng tôi đã có một công việc là một người chạy việc tại Elstree Studios.
Và ngay khi tôi có công việc đó, tôi cảm thấy thật tuyệt vời.
Tôi rất hạnh phúc.
Và đó là một công việc khó khăn. Tại sao?
Tại sao công việc mà bạn mô tả lại là một khoảnh khắc quyết định trong cuộc đời bạn?
Tại sao công việc đó lại như vậy?
Tại sao nó lại chạm đến trái tim bạn?
Tôi đã tìm ra cách để trở thành đạo diễn, bạn biết đấy, bạn phải trở thành trợ lý thứ ba, trợ lý thứ hai, trợ lý thứ nhất, hai năm trong phòng biên tập, v.v.
Và tôi đã sẵn sàng cho điều đó.
Tôi nghĩ đây là điều mà tôi sẽ yêu thích.
Thật không may, hợp đồng của tôi chỉ kéo dài được hai tháng và nhà sản xuất điều hành thì rất tồi tệ, ông ấy nói sau hai tháng, “Thôi, chúng tôi không cần bạn nữa.”
Nhưng các trợ lý sản xuất thì rất thích tôi.
Họ đã trả lương cho tôi.
Nhưng người đàn ông đó thật khủng khiếp.
Mỗi khi ông ấy vào tòa nhà, tôi thường phải trốn dưới bàn của họ.
Và một ngày, ông ấy bắt gặp tôi và hỏi, “Cậu còn ở đây làm gì?”
Tôi nói, “Chả làm gì cả.”
Ông ấy hỏi, “Ai trả lương cho cậu?”
Tôi đáp, “Không ai cả.”
Ông ấy nói, “Vậy thì cậu không được phép ở đây.”
Và ông ấy đã đuổi tôi ra ngoài.
Sau đó, tôi suýt có một công việc, thực ra, tôi đã được mời làm trợ lý cho bộ phim The Shining.
Họ đang thực hiện bộ phim đó.
Tôi đã thấy khách sạn được xây dựng trên phim trường khi tôi làm trợ lý.
Mẹ tôi, cùng lúc đó, đã nộp đơn cho tôi làm việc trong phòng bưu điện tại E trong ngành xuất bản âm nhạc của tôi.
Tại thời điểm này, tôi khoảng 17 tuổi.
Vì vậy, tôi có sự lựa chọn là có thể trở thành trợ lý tại một studio phim lớn cho một bộ phim có vẻ rất tuyệt.
Hoặc tôi có thể vào phòng bưu điện tại E trong ngành xuất bản âm nhạc của tôi.
Và có điều gì đó đã khiến tôi quyết định đi.
Và tôi sẽ nói với bạn điều đó là gì.
Một ngày nọ, tôi đi qua studio nơi tôi sẽ làm trợ lý.
Và có một hàng người đứng xếp hàng ngay bên ngoài tòa nhà.
Tôi đến gần một người và hỏi, “Mọi người đang xếp hàng để làm gì vậy?”
Họ trả lời, “Để làm việc.”
Tôi hỏi, “Ý bạn là gì?”
Họ nói, “Chà, không ai ở đây có hợp đồng cả.”
Và khi một sản xuất mới xảy ra, thì hầu như là ai đến trước sẽ được phục vụ trước.
Và tôi nghĩ, Chúa ơi, điều này nghe có vẻ không đáng tin cậy chút nào.
Tôi không thích ý tưởng đó.
Vì vậy, tôi nghĩ tôi sẽ liều và làm việc trong phòng bưu phẩm của ngành xuất bản âm nhạc.
Bạn nói phòng bưu phẩm.
Bạn có nghĩa là nơi gửi bưu phẩm không?
Đúng, đúng, theo nghĩa đen.
Vậy đó không phải là một tòa nhà đẹp đẽ gì.
Nó gần như giống như đang ở trong một gara nơi chúng tôi làm việc.
Chắc chắn đó là một tầng hầm.
Có hai người đàn ông đã từng làm việc ở đó.
Tôi nghĩ một trong số họ tên là Harry hay gì đó.
Họ có lẽ ở độ tuổi giữa 60 đến cuối 60.
Và tôi đã xuất hiện với vẻ tự mãn.
Tôi nói, “Được rồi, tôi có một công việc ở phòng bưu phẩm và tôi sẽ làm cái này và cái kia.”
Và họ nói, “Chỉ cần pha cho chúng tôi một tách trà, cậu bé.”
Và bla, bla, bla.
Nhưng điều đó thật tốt vì tôi đã có cơ hội hiểu những gì mọi người làm trong công ty.
Và tôi nghĩ tôi đang kiếm được 18 bảng một tuần vào thời điểm đó.
Nhưng khi các tháng trôi qua, vì tôi nghĩ sẽ có ai đó nhận ra rằng tôi thực sự tài năng và đề nghị tôi một công việc tuyệt vời.
Và tôi thực sự đã bước vào văn phòng của mọi người hầu như mỗi ngày và nói,
“Có thể cho tôi một công việc? Một công việc tốt hơn không?”
Và không có gì cả.
Tôi thực sự, ngay cả giám đốc điều hành, tôi đã bước vào một ngày và nói,
“Tôi xin lỗi, bla, bla, bla, bla. Có thể cho tôi một công việc không?”
Bởi vì tôi thực sự đam mê và ông ấy chỉ ném tôi ra khỏi văn phòng của ông ấy.
Bạn có hỏi những câu hỏi về ngành công nghiệp cho những người trong những văn phòng đó không?
Luôn luôn, đúng vậy.
Mỗi lần, mỗi lần, có một vài người thực sự, thực sự tốt với tôi.
Họ đã giải thích những gì họ làm.
Họ đã giải thích cho tôi cách hoạt động của ngành xuất bản âm nhạc, những gì họ làm cho các tác giả, các danh mục, mọi thứ.
Vì vậy, tôi bắt đầu hiểu cách hoạt động của ngành công nghiệp âm nhạc.
Tôi cũng đã thoáng thấy một số séc đang đến, khi ở trong phòng bưu phẩm.
Và tôi đã sốc khi thấy Kate Bush, chẳng hạn, kiếm được bao nhiêu.
Ông ấy đã nói, “Bạn giúp gì được?”
Nếu bạn làm một trong những công việc này, có rất nhiều tiền. Tôi không hề biết điều đó.
Nếu có điều gì đó về điều đó, từ góc độ lời khuyên nghề nghiệp,
Bởi vì tôi thực sự nghe rằng mặc dù bạn đang ở trong phòng bưu phẩm, bạn vẫn luôn hỏi mọi người rất nhiều câu hỏi. Bây giờ, có rất nhiều người đang làm nhiều công việc khác nhau mà có thể họ chưa hiểu được tầm quan trọng của việc tò mò, ngay cả khi bạn đang ở giai đoạn khởi đầu của sự nghiệp hoặc ở đáy của cái gọi là thang bậc. Nhưng điều đó dường như thực sự quan trọng vì có rất nhiều người làm việc trong phòng bưu phẩm và không biết gì khác ngoài phòng bưu phẩm. Nhưng bạn đã làm phiền mọi người. Thực ra, tôi đã làm phiền, có thể theo cách đáng yêu một chút. Tôi luôn rất lịch sự. Tôi luôn đúng giờ. Tôi luôn nói, “Đây là thư của bạn, thưa ngài, thưa bà. Có điều gì khác tôi có thể giúp bạn không?” Và trong khi tôi ở đây, blah, blah, blah, blah, blah. Và vì vậy tôi như kiểu thú cưng của công ty. Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu về việc tôi kiếm được rất ít tiền trong khi anh trai tôi kiếm được rất nhiều tiền với công việc môi giới bất động sản. Và tôi không được đề nghị một công việc nào ngoài phòng bưu phẩm. Tôi nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra sau khoảng một năm, sau 18 tháng, nhưng không có gì cả. Và vì vậy tôi đã nói, “Được rồi, không có gì xảy ra ở đây. Tôi sẽ trở thành một môi giới bất động sản.” Và bố tôi, vì ông có mối quan hệ với bất động sản, đã giúp tôi làm việc cho một công ty có tên là Hillier Parker, Mayan Rowden. Ngay cả từ cái tên, bạn có thể thấy được loại người làm việc ở đó. Ý tôi là, họ thực sự là những người khủng khiếp, rất kiêu ngạo, rất xấu tính, rất thô lỗ. Và sau một tháng, mẹ tôi đã nói với tôi, “Con thực sự không hạnh phúc, phải không?” Và tôi đã nói, “Đúng vậy, con thực sự không hạnh phúc. Con ghét điều này.” Và sau đó bố tôi biết người điều hành công ty xuất bản âm nhạc của tôi. Bây giờ, đây là nơi tôi đang ở trong phòng bưu phẩm. Và tôi không nghĩ ông ấy kết nối tôi với bố tôi vì bố tôi thực sự đã nói với ông ấy, “Tôi không thể tin rằng sau 18 tháng, ông không ít nhất cho Simon một chút thăng tiến.” Ông ấy đã nói, “Ôi, tôi không biết đó là con trai của ông hoặc như ông ấy nói. Tôi sẽ không bao giờ biết.”
Dù sao đi nữa, điều tiếp theo là một cơ hội bất ngờ xuất hiện và mẹ tôi, tôi nhớ rõ khuôn mặt của bà.
Tôi có một tin rất thú vị cho bạn. Và tôi đã hỏi, “Gì vậy?”
Bà ấy nói, “Tôi nghĩ có một công việc tốt hơn cho bạn tại EMI Music Publishing và bạn phải tham gia phỏng vấn.”
Và công việc đó là làm việc trong bộ phận quốc tế của EMI Music Publishing, điều này có nghĩa là những nhạc sĩ đã ký hợp đồng, chẳng hạn như ở Mỹ, Đức, v.v., bộ phận này quản lý bản quyền của họ.
Công việc mà tôi có được là một người quảng bá bài hát, có nghĩa là trong hàng trăm nghìn, nếu không muốn nói là hàng triệu bài hát mà họ xuất bản, công việc của tôi là khiến người khác cover những bài hát đó để họ có thể tạo ra nhiều tiền hơn.
Và để làm điều đó, công việc này khá khó khăn vì đây là bộ phận nhạc đồng quê. Vào thời điểm đó, nhạc đồng quê không phổ biến lắm ở Vương quốc Anh và nhiều bài hát này là không ai biết đến.
Điều làm cho nó thực sự khó khăn là công việc này thực sự đã được hứa hẹn cho một người khác trong công ty.
Và rõ ràng là mọi người đã biết rằng tôi có được công việc này vì bố tôi đã giúp tôi có được nó. Nhưng việc có được công việc này sau 18 tháng làm việc ở đó, trông có vẻ như tôi được ưu ái, mặc dù nó trả khoảng 30 bảng một tuần hay gì đó, không phải là một công việc có mức lương cao.
Và không ai muốn nói chuyện với tôi trong sáu tháng đầu tiên, vì vậy tôi cảm thấy thật tồi tệ.
Vì vậy, tôi đã khóa mình vào căn phòng này và tôi chỉ nghĩ, không ai nói chuyện với tôi, tôi sẽ nghe tất cả những bài hát đồng quê tệ hại này.
Và tôi đã nghe hàng ngàn bài hát trong suốt sáu tháng, tổng hợp một danh sách và sau đó đi ra tất cả các hãng thu âm, gặp gỡ càng nhiều người A&R càng tốt và nói,
“Tôi nghĩ tôi có một bài hát tuyệt vời ở đây và nó sẽ hoàn hảo cho một trong những nghệ sĩ của bạn.”
Và tôi đã có được nhiều bài hát được cover.
Bạn lúc đó khoảng 17, 18 tuổi phải không?
Tôi khoảng 18, 19 tuổi vào thời điểm đó.
Và sau đó sếp của tôi nói, “Tôi nghĩ bạn rất thông minh, Simon. Tại sao chúng ta không bắt đầu một công ty cùng nhau?”
Và tôi đã nghĩ, có vẻ hơi sớm, phải không?
Và anh ấy nói, tôi đã ở đây 16 năm rồi, bạn sẽ không bao giờ kiếm được nhiều tiền đâu.
Hãy cứ làm đi.
Tôi thực sự đã tìm được ai đó để hỗ trợ chúng ta.
Vì vậy, tôi đã gặp những người này, họ sở hữu một phòng thu âm.
Tôi có một cảm giác rất tồi tệ và tôi nói, tôi chỉ, tôi không nghĩ tôi có thể làm điều này.
Quá sớm.
Tôi thậm chí còn không biết mình đang làm gì vào lúc này, nói gì đến việc điều hành công ty riêng.
Và anh ấy nói, tốt hơn bạn nên đi gặp những người này và nói với họ rằng câu trả lời là không.
Và anh ấy đã làm điều đó.
Anh ấy biết điều gì sẽ xảy ra vì tôi đã đi và họ đã thuyết phục tôi.
Và tôi biết mình đã mắc sai lầm.
Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu công ty này.
Chúng tôi có khoảng 40.000 bảng tiền vốn khởi đầu.
Văn phòng của chúng tôi nằm trong một bãi đỗ xe NCP.
Tôi nghĩ nó thực sự đã từng là một nhà vệ sinh.
Văn phòng của chúng tôi, thật sự rất tệ.
Và tôi nghĩ, ôi Chúa ơi, tôi đã làm gì vậy?
Tôi vừa mới có công việc với EMI và giờ tôi đang làm việc trong một nhà vệ sinh ở bãi đỗ xe và điều này sẽ không hoạt động.
Và sau khoảng 18 tháng, tôi đã rời đi.
Công ty của bạn.
Có phải là E&S không?
E&S, đúng rồi.
Alison Simon, đúng không?
Đúng vậy.
Nhưng sau đó tôi đã gặp một người quản lý đã quản lý Hot Gossip.
Và anh ấy có một văn phòng rất ngầu ở South Malton Street.
Và tôi thực sự thích anh ấy. Anh ấy rất hài hước.
Và tôi đã nói, tôi có thể làm việc cho bạn không?
Và anh ấy hỏi, làm gì?
Tôi nói, tôi muốn bắt đầu một hãng thu âm.
Và anh ấy nói, thật sao?
Tôi nói, bạn có công ty quản lý tuyệt vời này. Tôi nghĩ tôi biết cách làm ra đĩa.
Hãy cứ làm đi.
Và anh ấy nói, tôi sẽ trả cho bạn 40 bảng một tuần.
Và chúng tôi đã đồng ý ở mức 55 bảng.
Và tôi nghĩ, tuyệt vời.
Tôi không biết, tôi đột nhiên từ cảm giác thật sự, điều này không hoạt động,
đến việc tôi thực sự có cảm giác rằng điều này sẽ hoạt động.
Bạn khá ngây thơ, phải không?
Ôi, đúng vậy.
Tôi có nghĩa là, thật sự ngây thơ.
Vâng.
Bởi vì giống như một đứa trẻ đang cố gắng chinh phục thế giới với công ty xuất bản âm nhạc của riêng mình,
mà thất bại trong nhà vệ sinh bãi đỗ xe.
Và từ đó, anh ấy quyết định sẽ bắt đầu hãng thu âm của riêng mình khi, 20, 26, 25 tuổi?
Vì vậy, bạn bắt đầu hãng thu âm này.
Đó có phải là Fanfare Records không?
Đúng vậy.
Tôi đã gặp Sanita ở câu lạc bộ này, Embassy Club, một câu lạc bộ đêm tuyệt vời.
Tôi thích cô ấy.
Cô ấy cũng thích tôi.
Và tôi đã nói, ôi, tôi điều hành một hãng thu âm riêng.
Tuyệt quá.
Tôi nghĩ đó là một cách tiếp cận tuyệt vời.
Và cô ấy nói, ôi, tôi là một nghệ sĩ.
Tôi đã nói, thật sao?
Tôi hỏi, bạn đã làm bất kỳ bản demo nào chưa?
Cô ấy nói, có.
Vì vậy, tôi đã nói, vậy chúng ta có thể gặp lại không?
Và chúng tôi đã gặp lại.
Cô ấy đã gửi cho tôi một số bản demo.
Và tôi đã nói, thực sự, bạn có một giọng hát rất, rất tốt.
Và vào thời điểm đó, có một loại nhạc dance đặc biệt, đã trở nên rất phổ biến.
Tất cả đều xuất phát từ, tôi nghĩ, phần Pháp của Canada, nơi mà nhiều bản thu này được sản xuất ban đầu.
Chúng đều được phát hành tại các câu lạc bộ đồng tính trên khắp Vương quốc Anh.
Và tôi đã có một ý tưởng tuyệt vời cho Sanita, rất đẹp và thú vị.
Và tôi nghĩ, tôi biết mình sẽ làm gì.
Tôi sẽ làm một bản thu với điều đó.
Và tôi sẽ phát hành nó qua các câu lạc bộ trên khắp Vương quốc Anh.
Và tôi đã có một ý tưởng điên rồ trong đầu cho một tiêu đề.
Và tôi đã nói với người này, anh ấy chưa từng có một bản hit trước đây. Đây là Sanita. Tôi muốn một bản thu. Đây là cách tôi nghĩ tôi sẽ phát hành nó. Tôi muốn nó được gọi là So Macho.
Và anh ấy nhìn tôi như kiểu, thật sao?
Vì vậy, chúng tôi đã làm hai bản thu. Một bản có tên là So Macho. Bản còn lại có tên là–
Chúa ơi, bạn đã có nó.
Bên kia có phải là Cruising không?
Đây là bản thu.
Đúng rồi.
Ôi Chúa ơi.
Đó là một bìa đĩa tuyệt vời, nhân tiện.
Nó thật tuyệt vời.
Đúng vậy.
Đúng rồi, So Macho và Cruising.
Vấn đề là, người mà tôi đang làm việc cùng nói với tôi, tôi đang mở rộng sang xuất bản sách.
Tôi như, được rồi, không sao.
Vì vậy, anh ấy không thực sự chú ý đến những gì tôi đang làm.
Và sau đó anh ấy nói với tôi, tôi đã trở thành một công ty đại chúng.
Anh ấy cơ bản muốn mua doanh nghiệp của tôi, bla bla bla bla.
Tuyệt quá.
Tôi đang đóng cửa hãng thu âm.
Tôi như, bạn đang đùa sao? Tôi vừa mới làm bản thu này. Tôi nghĩ nó sẽ trở thành một bản hit.
Và anh ấy nói, không, tôi đang đóng cửa nó.
Và tôi đã hỏi, điều đó có nghĩa là gì đối với tôi?
Anh ấy nói, ồ, bạn đã mất việc rồi.
Và tôi nói, nhìn này, tôi biết bạn đã kiếm được rất nhiều tiền.
Có lẽ bạn sẽ kiếm được nhiều hơn nữa.
Hãy làm ơn cho tôi một ân huệ.
Bạn có thể cho tôi 5.000 bảng không?
Tôi không muốn có lương.
Nhưng với số tiền đó, tôi sẽ làm video.
Tôi sẽ phân phối nó, bla bla bla, ghi âm mọi thứ.
Và anh ấy nói, để tôi suy nghĩ về điều đó.
Tôi đã gọi cho anh ấy suốt cuối tuần và cuối cùng anh ấy nói, được rồi, 5.000 và chỉ có vậy thôi.
Vì vậy, tôi nghĩ, được rồi, tôi nghĩ số tiền đó sẽ đủ.
Và đó là, bạn biết đấy, tôi cho rằng đó là một trong những bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời tôi.
Nếu anh ấy đã nói không vào thời điểm đó, tôi không chắc tôi sẽ làm gì.
Bạn sẽ làm gì?
Tôi sẽ tìm cách kiếm tiền từ đâu đó vì tôi thực sự tin vào điều này.
Ngay khi tôi nghe bản ghi âm, tôi đã nghĩ đây sẽ là một bản hit.
Bạn biết làm sao?
Chỉ cảm thấy vậy thôi.
Bạn biết đấy, điều thú vị là khi tôi lần đầu tiên, khi tôi thực sự làm bản ghi âm đầu tiên của mình, nhà sản xuất đã nói, bạn sẽ xuống studio.
Và tôi đã nói, không.
Anh ấy hỏi, tại sao?
Tôi nói, vì tôi không muốn biết một bản ghi âm được làm ra như thế nào.
Anh ấy hỏi, tại sao?
Tôi nói, vì tôi muốn nghe nó như bất kỳ ai mua đĩa.
Nếu tôi biết một bản ghi âm được làm ra như thế nào, nó sẽ nghe khác với tôi.
Vì vậy, cho đến ngày hôm nay, tôi không biết một bản ghi âm thực sự được làm ra như thế nào.
Tôi không biết nó bắt đầu như thế nào.
Có ai đó chơi bass hay bàn phím không?
Ý tôi là, tôi thực sự không có một manh mối nào.
Thật kỳ lạ.
Bởi vì tôi biết nó sẽ rất lớn.
Giống như khi mọi người làm phép thuật trong các chương trình của tôi.
Tôi không phải là người nói, tôi biết bạn đã làm điều đó như thế nào.
Tôi nói, tôi tin vào phép thuật.
Và tôi sẽ thực sự tự làm cho mình tin vào phép thuật.
Và với âm nhạc, cũng giống như vậy, tôi không muốn biết quá nhiều.
Tôi chỉ, tôi không muốn giả vờ rằng tôi có thể đọc nhạc vì tôi không thể.
Tôi không muốn tự làm cho mình tin rằng tôi có thể trở thành một nhà sản xuất vì có lẽ tôi không thể trở thành một nhà sản xuất giỏi.
Nhưng tôi nghĩ tôi có thể trở thành một người A&R rất tốt, tức là tìm kiếm một nghệ sĩ, tìm cho họ bài hát phù hợp và sau đó, bạn biết đấy, phát hành bản ghi âm. Và tôi đã mất khoảng một năm rưỡi để phát hành bản ghi đó. Thật khó khăn. Tôi chỉ muốn dừng lại ở đó. Những gì bạn đã nói về việc không biết gì về âm nhạc hay cách một bản ghi được tạo ra. Những gì tôi nghe được ở đây, tôi đoán là giữa các dòng chữ, là bạn muốn giữ vai trò là người nghe chứ không phải là người sáng tạo vì bạn nghĩ rằng việc duy trì góc nhìn của người tiêu dùng là có giá trị hơn. Hoàn toàn đúng. Một trăm phần trăm như vậy. Ý tôi là, bạn đã nói đúng vấn đề. Đó chính xác là điều đó. Và tôi cũng không bao giờ muốn, bạn biết đấy, vì tôi đã gặp một số nhà sản xuất thành công trong những năm qua, và tôi đã có một hình ảnh về việc, vì tôi đã nghe những câu chuyện về những người A&R vào trong phòng thu giả vờ rằng họ hiểu cách làm một bản ghi nhưng thực sự không có ý tưởng gì. Thực tế, có một người đã thực sự có một mảnh kim loại, giống như một đường ray xe lửa hay gì đó, thực sự là một mảnh sắt, và anh ta đã treo nó trên tường phòng thu của mình. Anh ta gọi nó là Whack-O-Meter vì tất cả những gã A&R ngốc nghếch này thường vào và nói: “Ừ, tôi không thực sự thích cách phối của bản ghi.” Và anh ta sẽ nói: “Ừ, tôi biết chính xác bạn có ý gì. Để tôi điều chỉnh một chút.” Vì vậy, anh ta chỉ kéo cần gạt xuống và những gã đó sẽ nói: “Khác biệt một trời một vực.” Và tôi không thể nghĩ ra điều gì xấu hổ hơn thế. Vì vậy, tôi luôn là người đầu tiên nói rằng tôi không biết cách làm ra bản ghi. Tôi không thể đọc nhạc. Tôi thực sự không có ý tưởng gì. Nhưng tôi nghĩ tôi có một khả năng tốt để nhận biết một bản hit hoặc một bản hit tiềm năng. Có điều gì đó thực sự có thể chuyển giao sang lĩnh vực marketing. Rõ ràng tôi đã dành 10 năm qua để làm việc trong lĩnh vực marketing. Và một trong những điều tôi đã nói một cách đầy đam mê trên sân khấu hàng triệu lần với các đội của mình là cố gắng đưa chúng tôi ra khỏi góc nhìn của người sáng tạo và vào góc nhìn của người sẽ thấy nó ngoài thế giới. Và tôi phải nói rằng đó là một nhiệm vụ gần như không thể. Nghe có vẻ đơn giản.
Và những gì bạn đang mô tả chính là điều mà tôi đã cố gắng rất nhiều để truyền đạt cho mọi người.
Chà, tôi nghĩ bạn có thể làm điều đó nếu bạn tin vào chính mình.
Và tôi đã có niềm tin mạnh mẽ vào bản thân rằng cuối cùng tôi đã tìm thấy điều gì đó mà tôi có thể làm,
đó là làm một bản ghi âm, bạn biết đấy, làm một video tệ hại.
Và tôi có nghĩa là, vì rõ ràng chúng tôi đã phải sản xuất vật lý các bản ghi.
Vì vậy, tôi không có nhiều tín dụng.
Vì vậy, tôi đã phải thực hiện nhiều thỏa thuận, bạn biết đấy, với những người này.
Nhìn này, tôi sẽ trả tiền cho bạn nếu bạn làm cho tôi 10, tôi nghĩ 10.000 là số tối thiểu hay gì đó.
Ý tôi là, toàn bộ quá trình mà tôi đã phải trải qua để đưa bản ghi này vào bảng xếp hạng.
Và tất cả đều xoay quanh việc vào top 40.
Và tôi đã mất ba lần, lần đầu tiên thì thất bại, lần thứ hai cũng thất bại.
Và sau đó, điều tôi đã làm là tôi nói với kho hàng, tôi đã hỏi, vấn đề là gì?
Họ nói, ồ, bản ghi đang bán, nhưng nó không, vẫn bán cho Simon, nhưng không đủ để đưa nó vào top 40.
Vì vậy, tôi đã nói, tại sao chúng ta không giữ đơn hàng lại?
Và họ nói, ồ, chúng tôi không thực sự nên làm điều đó.
Điều đó có nghĩa là gì?
Nói cách khác, chỉ cần nói rằng nó hết hàng trên máy tính, nhưng thực sự không hết hàng.
Chỉ cần đừng để họ có bản ghi khi họ đặt hàng.
Nói cách khác, hãy để chúng tôi tích lũy các đơn hàng tồn đọng.
Vì vậy, chúng tôi đã tích lũy bất cứ điều gì mà đơn hàng tồn đọng là gì.
Và sau đó tất cả những người đã đặt hàng một bản ghi ba tháng trước, bốn tháng trước,
đột nhiên tất cả những bản ghi này đã đến vào tuần đó và nó đã hoạt động.
Nó đã đưa bản ghi vào top 40.
Nó đã chen chân vào và tôi đã có một bản phá vỡ trên top of the pops và bản ghi đã bùng nổ sau đó.
Và đây là điều điên rồ, là người đã cho tôi tiền để điều hành hãng thu âm đã đi và sáp nhập với công ty này, một công ty đại chúng, và nó đã phá sản.
Ôi, công ty đại chúng đã phá sản.
Nó đã phá sản.
Và đó là một phần lý do tại sao tôi đã phá sản,
bởi vì suốt thời gian đó, tôi chỉ có một mình, thực sự chỉ có một người điều hành hãng thu âm.
Và chúng tôi đã kiếm được rất nhiều tiền từ một bản đơn đó. Nhưng thực sự, công ty mẹ thì đã phá sản. Vậy nên, vào thời điểm tôi có bản hit, mọi thứ đột nhiên sụp đổ cùng lúc. Tôi có bản hit đầu tiên và tôi thì lại phá sản. Thực ra, thật buồn cười khi bạn nói điều đó, vì những gì chúng ta đã nói trước đó, tôi đã nghe điều này tối qua và tôi đã lưu nó vào danh sách yêu thích của mình. Đó chỉ là một đoạn clip của Rick Rubin, bạn biết Rick Rubin chứ? Vâng. Nói về âm nhạc. Bạn có chơi nhạc cụ không? Hầu như không. Bạn có biết cách sử dụng bảng điều khiển âm thanh không? Không. Tôi không có khả năng kỹ thuật và tôi không biết gì về âm nhạc. Và bạn chắc chắn phải biết điều gì đó. Tôi biết những gì tôi thích và những gì tôi không thích. Và tôi rất quyết đoán về những gì tôi thích và những gì tôi không thích. Vậy bạn được trả tiền vì điều gì? Sự tự tin mà tôi có trong gu thẩm mỹ của mình và khả năng diễn đạt những gì tôi cảm thấy đã chứng minh là hữu ích cho các nghệ sĩ. Nghe có vẻ giống như những gì bạn vừa nói với tôi. Thực ra, không nhiều người nói điều này, bạn biết đấy. Hầu hết mọi người sẽ nói, vâng, tôi biết rất nhiều về việc làm đĩa và cái này cái kia. Đó là một bộ kỹ năng rất khác, bạn biết đấy. Bộ kỹ năng của tôi có lẽ tương tự là may mắn nhận ra điều gì mà tôi tin rằng mọi người sẽ thích trong bất cứ điều gì tôi làm. Đó thực sự là điều cốt lõi. Khi bạn nói điều đó và sau đó khi tôi nghe Rick nói điều đó, tôi đã nghĩ, ôi Chúa ơi, bạn có thể xây dựng một sự nghiệp đáng kinh ngạc dựa trên việc không có kỹ thuật trong một lĩnh vực nào đó, mà dựa vào gu thẩm mỹ và sự kiên định. Đúng vậy. Và cũng cần hiểu rằng từ mà bạn sẽ nghe thấy mọi lúc khi bắt đầu là “không”. Đó chỉ là từ mà bạn nghe đi nghe lại vì mọi người đều lo lắng. Và nếu bạn thực sự, thực sự, thực sự tin tưởng vào điều gì đó vì, bạn biết đấy, tôi đang nhìn vào bìa đĩa đó bây giờ. Tôi không thể nói với bạn bao nhiêu lần từ “không” đã được mô tả trong việc phá vỡ bản ghi đó và tôi đã phải tin vào trực giác của chính mình. Đó là tất cả những gì tôi có. Tôi có thể đã nói, bạn biết không, mọi thứ đã kết thúc.
Người đàn ông đang đóng cửa mọi thứ, nhưng tôi thực sự có niềm tin rằng những người khác sẽ thích nó. Và, bạn biết đấy, tôi đã mang bản thu âm không nhãn hiệu vào các câu lạc bộ và tôi đã, bạn biết đấy, nhờ DJ phát bài hát và tôi đã thấy phản ứng. Đôi khi không tốt lắm. Những lần khác thì tuyệt vời. Và điều đó đủ để cho tôi niềm tin rằng, vâng, đây là cái mà tôi gọi là một bản thu crossover. Nó có thể trở thành một bản pop lớn.
Vì những hoàn cảnh nằm ngoài tầm kiểm soát của bạn, công ty Fanfare Records sụp đổ, nợ ngân hàng 500.000 đô la và bạn chỉ còn khoảng năm bảng trong túi. Và bạn phải quay về sống với cha mẹ ở tuổi 30.
Chà, không phải công ty nợ tiền. Mà là tôi, vì tất cả chúng tôi đều được khuyến khích mua cổ phần trong công ty này. Bởi vì chúng tôi được nói rằng công ty đang hoạt động rất, rất tốt. Vì vậy, giám đốc ngân hàng gần như đã ép tôi vay tiền, bạn biết đấy, vì ông ấy nói rằng giá cổ phiếu sẽ tăng lên. Và đồng thời, tôi nghĩ mọi thứ sẽ thật tuyệt vời. Tôi đã mua một ngôi nhà. Tôi đã mua một chiếc Porsche, tất nhiên rồi. Tôi có một thẻ tín dụng vàng, mà không ai giải thích cho tôi cách nó hoạt động về mặt lãi suất. Vì vậy, tôi đang sống trong sự thịnh vượng. Và khi mọi thứ sụp đổ, vâng, tôi đã nợ ngân hàng gần 500.000 bảng.
Vì vậy, tôi phải vào gặp ngân hàng và họ có người tốt và người không tốt. Người không tốt thì hỏi, được rồi, tiền đâu? Chà, bạn đã cho tôi vay, bạn biết đấy, nó đã biến mất. Còn người kia thì nói, vâng, bạn biết đấy, một phần là lỗi của chúng tôi và bla bla bla bla bla. Vì vậy, tôi nói, nhìn này, tất cả những gì tôi có thể nói với bạn là nếu bạn tuyên bố tôi phá sản, tôi không quan tâm vì tôi không có gì cả. Tôi không có việc làm. Tôi không có thu nhập. Tôi chỉ có món nợ này. Còn chiếc Porsche thì sao? Tất cả đã đi hết. Ngay cả khi tôi bán ngôi nhà, tôi vẫn nợ tiền trên khoản thế chấp. Vì vậy, về mặt giấy tờ, tôi đã phá sản, vâng.
Vì vậy, tôi đã chuyển về sống với mẹ và bố, và điều đó thực sự đã cho tôi thấy họ là những người tuyệt vời như thế nào, vì không có một khoảnh khắc nào mà họ nói, bạn biết đấy, bạn đã thất bại hay cái này cái kia. Họ chỉ nói, đó là một bài học cuộc sống, Simon. Và rồi bạn sẽ vượt qua nó.
Tôi đã tìm được một ngân hàng thật tuyệt vời để cho tôi vay tiền vì cơ bản tôi đã thương lượng để giảm nợ. Chúng tôi đã tính toán xem lãi suất trong khoảng thời gian đó là bao nhiêu, số tiền gốc là bao nhiêu. Sau đó, tôi đã giảm xuống một nửa và tôi nói, bằng cách nào đó tôi sẽ trả lại cho bạn.
Vì vậy, tôi đã tìm thấy một ngân hàng khác đã ủng hộ tôi. Tôi đã tự giới thiệu bản thân và nói, bạn biết đấy, đĩa đơn đầu tiên tôi từng làm đã đứng thứ hai trong bảng xếp hạng, bán được một triệu bản. Đây sẽ là sự nghiệp của tôi. Điều gì đã xảy ra là ngoài tầm kiểm soát của tôi và anh ấy nói, tôi không biết, nhưng tôi có một cảm giác về bạn. Tôi sẵn sàng cho bạn vay một ít tiền để trả lại ngân hàng kia, điều đó có nghĩa là tôi không bị phá sản.
Vì vậy, tôi đã quay lại sống với mẹ và bố. Và thực sự đó là một khoảng thời gian khá thú vị vì tôi nhớ, và tôi đã kể câu chuyện này rất nhiều lần, là tôi phải đi từ một địa điểm cụ thể ở West End đến nơi mà bố mẹ tôi sống. Tôi chỉ có khoảng năm bảng tiền mặt. Và tôi nhớ đã nghĩ, đây thực sự là tất cả số tiền tôi còn lại trên thế giới. Và tôi không chắc năm bảng có đủ để trả tiền taxi về nhà không. Tôi nghĩ, tôi biết, chúng tôi vừa đủ để đến nơi. Và tôi đã xin lỗi về tiền tip vì tôi không còn tiền nữa. Nó chỉ khoảng 10 xu hay gì đó.
May mắn thay, tôi có một luật sư rất giỏi, một người tên là Tony Russell. Tôi đã nói với Tony, nhìn này, tôi không ở trong tình huống tốt lắm. Tôi đã gặp anh ấy thực sự vì anh ấy đại diện cho George Michael. Và anh ấy đã kiện tôi khi tôi làm một bản mega mix mà chúng tôi đã từng làm. Chúng tôi thường thuê những ca sĩ phòng thu và nói với họ, hãy ghi âm tám bài hát của Kylie Minogue với một người nghe giống như Kylie Minogue, rồi trộn chúng lại.
Chúng tôi thường gọi chúng là mega mix và chúng bán được khoảng 10, 20.000 bản. Chúng tôi đã xuất khẩu chúng ra khắp nơi trên thế giới. Tôi đã làm một bản cho Wham. Chúng tôi bị George Michael kiện. Đó là cách tôi gặp luật sư của mình vì ông ấy đại diện cho George. Tôi đã nói, tôi muốn ông đại diện cho tôi lần sau. Và ông ấy thật tuyệt vời vì đã nói, nhìn này, tôi nghĩ Simon, điều kỳ lạ là những gì đã xảy ra với bạn là điều tốt nhất từng xảy ra. Tôi đã hỏi, tại sao? Tôi nói, tôi đang phá sản. Tôi không có việc làm. Ông ấy nói, nhưng bạn đã thành công cho đến giờ, Simon, với mọi thứ bạn phát hành vì tôi đã có, bạn biết đấy, thành công với một số bản ghi khác dọc đường. Ông ấy nói, tôi nghĩ bạn nên có một hợp đồng với hãng đĩa, có nghĩa là bạn sở hữu một phần của công ty với một hãng lớn. Tôi đã nói, được rồi, nếu bạn có thể giúp tôi, nếu bạn có thể tìm cho tôi một hợp đồng tuyệt vời. Và chúng tôi đã gặp hai công ty vào cùng một ngày, BMG và Universal. Và thực sự vào cuối ngày hôm đó, Tony gọi cho tôi. Ông ấy nói, tôi đã nhận được hai cuộc gọi. Tôi đã gọi cho Universal và họ nói không, tôi đã nghĩ, chết tiệt, BMG thì nói có, tôi đã nghĩ, thật sự sao, có một điều kiện. Có một năm và trong vòng một năm đó, bạn phải bán được một số lượng đĩa nhất định. Và tôi đã nói, tôi sẽ làm điều đó. Và tôi đã làm. Đó là cách tôi đứng dậy và hoạt động trở lại. Nhân tiện, điều khác tôi nên đề cập là tôi đã nói với Tony, nhân tiện, tôi không có tiền để trả cho ông luật sư. Tôi đã nói, vì vậy, bạn biết đấy, tôi không chắc tôi có thể chi trả cho ông. Và ông ấy đã nói, tôi tin tưởng bạn, Simon. Tôi nghĩ một ngày nào đó bạn sẽ trả lại tôi. Và tôi sẽ luôn nhớ điều đó. Nhiều năm sau, tất nhiên, chúng tôi đã thực hiện nhiều thỏa thuận cùng nhau. Và tất nhiên, tôi đã trả lại ông. Nhưng tôi có nghĩa là, thực tế là ông ấy đã ở đó cho tôi vào khoảnh khắc đó. Đó lại là một khoảnh khắc thay đổi cuộc đời đối với tôi. Có những người này trong câu chuyện của bạn dường như rất quan trọng. Những người cố vấn, những người đã ở đó để đỡ bạn khi bạn ngã và đối xử với bạn một cách dễ chịu. Một trong số đó cũng là Peter Waterman.
Bạn đã mô tả rằng ngày tôi gặp Peter Waterman là ngày quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi.
Bạn đã nói điều đó trong cuốn sách của bạn. Tôi không có ý gì thô lỗ.
À, thực ra, tôi nhận ra rất nhanh rằng có lẽ tôi sẽ không thể ký hợp đồng hoặc tìm được những nhạc sĩ sáng tác.
Vì vậy, tôi sẽ phải tìm những nghệ sĩ cần những bài hát được viết cho họ.
Tôi cần tìm những nhạc sĩ pop giỏi nhất trong ngành công nghiệp âm nhạc.
Tôi nghe một bản thu âm trên radio và tôi chỉ nghĩ, wow, bất kể ai làm ra bản thu này, nó thật sự được sản xuất rất xuất sắc.
Và tôi phát hiện ra nó được sản xuất bởi Stock Aiken và Waterman. Không ai biết đến họ vào thời điểm đó.
Vì vậy, tôi gọi điện và nói, chào, tôi tên là Simon Cowell, bla bla bla. Tôi có thể gặp bạn không?
Và anh ấy nói, được, vì vậy tôi đã xuống studio của anh ấy và chúng tôi đã gặp nhau.
Chúng tôi ngồi trên những chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Studio thì như một mớ hỗn độn thực sự.
Và tôi nói, tôi có một bản thu mà tôi sắp phát hành.
Và anh ấy đã bật So Macho lên, rồi tắt đi. Tôi nói, tôi biết, bạn có thể sản xuất một bản tiếp theo không?
Và anh ấy nói, không. Tôi nói, bạn sẽ không? Tôi nghĩ, tôi đang làm ơn cho anh ấy.
Và anh ấy nói, tôi quá bận. Tôi hỏi, bận làm gì?
Ý tôi là, thực sự nơi đó đang sụp đổ và anh ấy đã cho tôi một cái nháy mắt tệ hại. Anh ấy nói, bạn sẽ thấy.
Và sau ba đến sáu tháng tiếp theo, toàn bộ sự bùng nổ của Stock Aiken và Waterman đã xảy ra.
Bởi vì rõ ràng Pete đã làm những bản thu khác trong thời gian đó mà không ai biết đến.
Và từ đâu đó, tất cả các bản thu của anh ấy đều trở thành hit. Vì vậy, tôi nghĩ, được rồi, tôi phải thuyết phục anh ấy viết bản tiếp theo cho Sinita.
Vì vậy, tôi đã đến studio của anh ấy hầu như mỗi ngày và pha trà, ngồi trong studio, bla bla bla.
Họ bận rộn đến nỗi không thực sự để ý đến tôi. Và sau khoảng một năm rưỡi, Pete đang ở trong studio và quay lại hỏi, tại sao bạn luôn ở đây?
Tôi nói, tôi đang cố gắng tìm ra cách bạn làm điều đó. Anh ấy nói, tôi không trả tiền cho bạn. Tôi nói, tôi không muốn được trả tiền.
Tôi chỉ muốn bạn một ngày nào đó viết thư theo dõi cho cô ấy. Và vài tháng sau đó, tôi đang ở văn phòng của mình. Tôi nhận được một cuộc gọi.
“Tôi đã có bạn, bạn tôi.” Và tôi đã lên taxi, xuống studio của anh ấy và anh ấy đã cho tôi nghe bản demo của “Toy Boy”. Và tôi nghĩ, đó sẽ là một bản ghi khổng lồ cho cô ấy trên thị trường quốc tế.
Tôi có thể cảm nhận được điều đó. Và Pete, bạn biết đấy, đã làm mọi thứ, vì Pete, một lần nữa, tôi có nghĩa là, Pete sẽ giả vờ, không giống như tôi, anh ấy sẽ nói, “Ôi, tất nhiên tôi biết cách sản xuất đĩa, bla bla bla.”
Có thể anh ấy biết, nhưng kỹ năng của Pete là, tôi luôn mô tả Pete là DJ giỏi nhất thế giới. Anh ấy có thể đến bất kỳ thành phố nào ở Anh vào lúc một giờ sáng và anh ấy sẽ biết một cách bản năng những bản nhạc nào nên phát cho khán giả có mặt tại địa điểm đó.
Và anh ấy đã làm mọi thứ trở nên đơn giản, đó là bạn tìm một nghệ sĩ tuyệt vời và ghép họ với một bản pop tuyệt vời. Và đó là tất cả.
Khi bạn nhận được công việc tại BMG, một trong những điều tôi đọc được là bạn thực sự tập trung vào truyền hình, điều này thì không bình thường.
Truyền hình như một kênh phát sóng cho âm nhạc và như một nền tảng phân phối để làm cho âm nhạc thành công, điều này thì không bình thường vào thời điểm đó khi nghĩ về truyền hình. Tại sao bạn lại nghĩ về truyền hình? Và tại sao bạn lại thúc đẩy điều đó với các sếp của bạn tại BMG?
Tôi đã có quan điểm rằng, không quan trọng đĩa nhạc là gì miễn là nó bán được nhiều đĩa. Vì vậy, một ngày nọ, tôi chợt nghĩ, tôi quên mất đó là gì, có thể là Liên đoàn Đấu vật hoặc gì đó.
Ai đó đã nói với tôi rằng họ đã bán hết vé sân vận động Wembley, những đô vật người Mỹ trong 80.000 chỗ ngồi chỉ trong khoảng 27 phút và tôi như, “Cái gì vậy?” Và vì vậy tôi đã tìm hiểu thêm về họ. Họ đang bán mọi thứ và tôi nghĩ, thực ra, fan của họ cuồng nhiệt đến mức họ sẽ mua một album.
Vì vậy, tôi đã gặp họ và tôi đã nói, “Bạn đã bao giờ nghĩ đến việc làm điều này chưa?” Và họ đã nói, “Chưa.” Và tôi đã nói, “Vậy thì tôi sẽ trả cho bạn X như một khoản ứng trước.”
Tôi đã gọi điện cho Pete Waterman, tôi đã có ý tưởng làm một album đầy những đô vật mà tôi không quan tâm ngay lập tức, anh ấy đã hiểu ngay. Và chúng tôi đã đưa tất cả những đô vật này từ Mỹ về, họ đều xuất hiện với nhân vật của mình, thật là hài hước. Họ có Undertaker, Hulk Hogan, bạn có thể gọi tên bất kỳ ai, họ đều có mặt. Và sếp của tôi lúc đó đã rất tuyệt vọng để tôi không làm điều này, bà ấy thực sự quỳ xuống cầu nguyện và nói, “Này, Simon, tôi cầu xin bạn đừng làm điều này vì nó sẽ là một thất bại thảm khốc.”
Và tôi thì nghĩ, “Tôi sẽ làm điều đó.” Tôi chỉ không thấy, không hiểu tại sao bạn không hiểu điều này. Tôi đã cảm thấy như vậy rất nhiều trong sự nghiệp của mình, khi bạn cảm thấy bạn có thể nhìn thấy điều gì đó mà người khác không thấy vì bạn đang suy nghĩ từ những nguyên tắc cơ bản, bạn đang nghĩ rằng họ đã bán hết vé cho một sân vận động, họ có một lượng fan hâm mộ cuồng nhiệt, chúng tôi có thể gắn nhạc với một lượng fan hâm mộ cuồng nhiệt, điều đó sẽ tạo ra hit.
Vâng. Bạn đã tóm tắt rất rõ ràng và đó chính xác là như vậy. Tuy nhiên, và bạn biết điều này, những gì rất đơn giản với chúng tôi thì không đơn giản với người khác, họ đang nghĩ, “Anh ấy đã hoàn toàn điên rồ.” Ý tôi là, không, nhưng tôi đang nghĩ, “Vâng, nhưng bạn không phải là một cậu bé bảy tuổi, bạn biết đấy, đây là người sẽ mua đĩa, đây là người sẽ mua một trò chơi bảng hoặc gì đó, hoặc, bạn biết đấy, một loại ngũ cốc có hình những đô vật, bất cứ điều gì, bạn biết đấy, tôi đã làm điều đó với Power Rangers, Zigg và Zank, tôi không quan tâm miễn là nó bán được đĩa.”
Có phải cái này không? Đúng rồi. Ôi Chúa ơi, chúng tôi đã có rất nhiều niềm vui khi làm điều này. Chúng tôi thực sự, thực sự, thực sự đã có. Và bạn biết điều gì thú vị là khi tôi làm video, tôi đã biến mình thành một đứa trẻ trở lại, vì bạn phải tin vào nó để nó hoạt động, bạn biết đấy, vì tôi đã coi đây như một đĩa nhạc nghiêm túc, đĩa nhạc phải là một đĩa nhạc tuyệt vời.
Điều này có phải quay trở lại điều bạn đã nói trước đó về việc có thể hiện thân người nghe tiêu dùng không?
Vâng, vâng, vì ông chủ của bạn ở hãng thu âm đó đã nói rằng, không, đây không phải là cách làm việc. Đây không phải là những gì chúng tôi làm ở đây. Trong khi bạn lại nghĩ như một đứa trẻ bảy hoặc tám tuổi.
Và điều đó thật khó khăn.
Vâng, tôi không nghĩ vậy, tôi nghĩ một cách logic rằng điều đó rất hợp lý. Tôi từng ngồi trong những cuộc họp A&R với những người A&R rất nghiêm túc, họ sẽ đỏ mặt vì tức giận khi tôi chơi cho họ nghe một cái gì đó như thế này.
Bạn đang làm trò hề với hãng thu âm này, và ngành công nghiệp âm nhạc thì như, ồ, ai quan tâm? Nó đứng đầu bảng xếp hạng ở 28 quốc gia. Tôi chỉ không hiểu tại sao mọi người lại coi trọng nó đến vậy.
Và họ đã bán được hàng triệu bản. Bạn đã thấy hàng triệu bản cho một album đấu vật sử dụng một cơ sở người hâm mộ nhiệt huyết như là…
Và bạn biết không? Nó thật sự vui. Thực sự là một dự án thú vị. Và khi tôi làm việc tại BMG, tôi đã quen biết nhiều người làm việc trong bộ phận bán hàng tennis.
Và đây là những cô gái sẽ nhận đơn đặt hàng từ các cửa hàng thu âm. Tôi đã quen biết tất cả họ. Họ thực sự là những người rất vui vẻ. Nhưng họ giống như những người ở hậu trường.
Tôi thường gọi họ là những người đặt hàng. Họ hoàn toàn hiểu điều đó. Và tôi luôn nói, nếu bạn nghe thấy điều gì, hãy cho tôi biết. Có nhu cầu cho một cái gì đó không? Tôi luôn muốn biết điều gì đang diễn ra mỗi ngày.
Và một ngày nọ, tôi đã hỏi, có chuyện gì xảy ra sáng nay không? Họ nói, vâng, chúng tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi về một bài hát đã được hát trong chương trình Soldier Soldier tối qua.
Nói tóm lại, tôi đã tìm được Robson và Jerome. Tôi đã nói, chào, tôi là Simon Cowell, bla bla bla. Tôi đã khiến Jerome đồng ý, còn Robson thì không.
Vì vậy, tôi như một kẻ theo dõi. Tôi không để họ thoát. Tôi đã liên lạc với cha mẹ của anh ấy, mọi người, bạn bè của anh ấy. Nghĩa là, đến mức tôi nghĩ tôi đã nhận được một bức thư pháp lý nói rằng, bạn có thể ngừng quấy rối khách hàng của tôi không.
Và kiểu như, khi anh ấy nói đồng ý, tôi sẽ ngừng quấy rối anh ấy. Cuối cùng anh ấy đã đồng ý gặp mặt. Và tôi rất hào hứng.
Tôi đang ngồi trong taxi, trên đường đến buổi gặp gỡ. Rồi bỗng dưng tôi nghĩ, Chúa ơi, tôi không biết anh ấy trông như thế nào, vì tôi chưa bao giờ xem chương trình.
Tôi phải làm gì đây? Chúng tôi sẽ gặp nhau ở một quán rượu vang hay gì đó. Vì vậy, tôi chỉ bước vào và nói, chào, tôi là Simon.
Và rồi một bàn tay giơ lên, đó là Robson và tôi nói, chào. Chúng tôi ngồi xuống. Tôi nói, đây là thỏa thuận. Tôi sẽ trả cho cả hai bạn 50.000 bảng mỗi người để vào phòng thu, thu âm giọng hát của các bạn.
Và nếu các bạn từ chối, các bạn vẫn giữ 50.000 bảng mỗi người. Anh ấy nhìn tôi và nói, bạn nghiêm túc chứ? Tôi nói, có chứ.
Vì vậy, ngay ngày hôm sau, họ nói, được rồi, chúng tôi sẽ làm. Nghĩ rằng chúng tôi sắp kiếm được 50.000 bảng mỗi người cho một ngày làm việc. Tôi sẽ không bao giờ phát hành bản ghi âm đó.
Vì vậy, tôi nhanh chóng đưa họ vào phòng thu. Và tôi nhận được một cuộc gọi từ Robson. Tôi muốn gặp bạn.
Ôi trời. Vì vậy, tôi bước vào, họ đã thu âm xong. Tôi hỏi, có vấn đề gì không? Anh ấy nói, bạn là một kẻ hoàn toàn… (có từ không hay).
Tôi hỏi, tại sao? Anh ấy nói, vì bạn biết chính xác điều gì sẽ xảy ra, phải không? Tôi không biết bạn đang nói gì.
Anh ấy nói, có chứ, bạn biết. Anh ấy nói, bật nó lên đi. Và họ đã cho tôi nghe bản ghi âm. Và cả hai đều nhận ra vào lúc đó, bản ghi âm sẽ trở thành một bản hit.
Và tôi đã ép họ làm điều đó. Họ vừa vui vừa tức giận cùng một lúc. Trong hai năm, họ là những nghệ sĩ bán chạy nhất ở Vương quốc Anh.
Và họ đã bán được nhiều hơn cả Oasis. Thật sao? Thực sự là như vậy, tôi không thể nói với bạn, chúng tôi không thể sản xuất đủ đĩa. Chúng tôi đã bán rất nhiều đĩa.
Và bài hát này đã đứng đầu bảng xếp hạng trong khoảng bảy hoặc tám tuần gì đó?
Đúng, đại loại như vậy. Album đã đứng đầu bảng xếp hạng. Ý tôi là, tất cả các đĩa đều đứng đầu bảng xếp hạng. Thực sự là khá đáng kinh ngạc.
Và đó có lẽ là điều đã thực sự củng cố quan điểm của tôi về sự nghiệp, đó là hoàn toàn tin tưởng vào bản năng của mình, đi theo một cách không chính thống.
Và điều đó, hơn bất cứ điều gì khác, đã khiến tôi nhận ra sức mạnh của truyền hình.
Bởi vì, khi tôi cuối cùng xem tập phim và thấy cách nó được cắt ghép, cốt truyện và mọi thứ hoạt động như thế nào và tại sao lại có nhu cầu lớn như vậy cho bản ghi đó, tôi đã nghĩ, wow, đó là một bài học tuyệt vời.
Nhưng Simon, nếu bản năng của bạn sai thì sao? Bởi vì bạn đã làm việc với những người tin vào bản năng của họ và họ liên tục sai. Họ chỉ đơn giản là không có nó. Họ chỉ đơn giản là không có nó, đúng không?
Dù họ là nhạc sĩ hay là A&R, sẽ có rất nhiều người đang nghe bây giờ cảm thấy, được rồi, Simon nói, tin vào gu của mình, tin vào bản năng của mình, cứ tiến lên.
Và sau đó trong thực tế, đó là một câu hỏi về sự tự nhận thức, tôi đoán, điều này thì khó khăn.
Chà, tôi có thể liên hệ với những gì đang xảy ra với rất nhiều người trong ngành âm nhạc hiện nay, đó là sự thất vọng mà họ phải cảm thấy, đó là tôi có tài năng, tôi đã tải nhạc của mình lên, và tôi không đi đến đâu cả.
Tôi nên làm gì tiếp theo? Và tôi biết cảm giác đó là như thế nào. Và điều tôi quyết định làm là, tại sao tôi không đi theo một hướng hơi khác biệt so với mọi người khác?
Tôi không muốn trở thành một phần của bầy đàn. Nếu tôi theo mọi người khác, tôi chỉ đơn giản là sẽ trở thành một con cừu, và tôi không muốn trở thành một con cừu.
Tôi muốn là một người hơi khác thường, nhưng thành công hơn là an toàn, ngầu, hay bất cứ điều gì. Vì vậy, tôi luôn nói, đặc biệt là ngày nay, bạn phải tạo ra tiếng vang giữa những tiếng ồn.
Và điều đó có nghĩa là, hãy nghiên cứu. Nếu bạn định cover một bài hát, đừng sao chép bản gốc, hãy tìm một bài hát có thể đã được viết cách đây 12 tháng, nhưng thực tế đã được viết cách đây 30 năm, và sắp xếp lại bài hát, làm điều gì đó khác biệt với nó.
Có rất nhiều điều bạn có thể làm, khác với những gì người khác đang làm, vì điều đó thực sự là về việc có được bước đầu tiên trên thang, đó là chứng minh rằng bạn có thể tạo ra tiếng vang giữa mọi người khác.
Và tôi biết cảm giác thất vọng đó như thế nào. Tuy nhiên, điều này cũng liên quan đến việc tin vào trực giác của bạn.
Khi bạn tạo ra tiếng nói giữa những ồn ào, sẽ có một cái giá phải trả. Và bạn đã nói một chút về cái giá đó. Đó là sự hoài nghi, là tiêu cực, là chỉ trích, là việc quay lại đúng hàng.
Và nhiều người, đặc biệt nếu họ không phải là những đứa trẻ nổi loạn có vấn đề với quyền lực và những thứ tương tự, không thể đối phó với việc lạc lối khỏi con đường thông thường mà những người khác đã đi theo bản thiết kế, cách mà mọi thứ luôn được thực hiện.
Bạn phải vượt qua những cái gai, qua những bụi rậm. Nó đòi hỏi một loại người nổi loạn nhất định, một trong số đó là người đang đứng trước mặt tôi, sẵn sàng vượt qua những cái gai trong cuộc sống.
Đúng vậy, và đừng sợ những gì người khác nói về bạn khi bạn làm điều đó, vì khi mọi người nói rằng điều đó không “ngầu” hay bất cứ điều gì, ai định nghĩa điều gì là “ngầu” hay không “ngầu”?
Điều này chỉ liên quan đến bạn, sự nghiệp của bạn, đam mê của bạn. Và nếu người khác chế giễu bạn vì khác biệt, thì tôi thà bị chế giễu vì khác biệt còn hơn là an toàn.
Điều đó chỉ khiến tôi chán. Tôi đã bị gọi rất nhiều điều tồi tệ từ những người nghiêm túc trong ngành công nghiệp âm nhạc, nhưng điều đó thực sự không quan trọng.
Có bao giờ điều đó làm bạn khó chịu không? Đó có phải là một cơ bắp mà bạn phải rèn luyện không?
Bạn biết không, điều duy nhất làm tôi khó chịu là, như tôi đã nói, khi tôi lần đầu tiên cố gắng để bài hát của mình được phát trên Radio 1 và tôi thấy quy trình và tôi nghĩ, đây là điều mà tôi không thể thay đổi. Tôi không thể thay đổi.
Một cái đầu cứng nhắc của một nhà sản xuất già về việc thích một bản ghi mà anh ta không biết gì về nó. Vì vậy, tôi phải tìm cách để buộc người đó phát bài hát.
Và cách tôi có thể làm điều đó là đưa nó vào bảng xếp hạng. Vì vậy, tôi phải tìm cách để đưa nó vào bảng xếp hạng mà buộc họ phải phát bài hát trong top 40.
Đó luôn là điều tôi có trong đầu. Nói cách khác, nếu bạn thực sự, thực sự tin vào điều đó và con đường thông thường không mở ra cho bạn, thì bạn phải đi đúng hướng.
Vậy làm thế nào để chúng ta đi theo một con đường hơi khác mà cuối cùng đạt được điều mình muốn? Đừng đi theo con đường hiển nhiên.
Và, bạn biết đấy, tôi không nói dối, mỗi khi tôi làm điều gì mới, luôn có một phần thú vị là nó có thể không thành công.
Và, bạn biết đấy, mỗi khi tôi quay một loạt chương trình BGT, AGT, bất cứ điều gì tôi đang quay, mỗi năm có một ngày mà tôi cảm thấy, nó kết thúc rồi. Kết thúc rồi.
Tôi ghét những tiết mục. Tôi chán. Thế thôi.
Và sau đó, vào ngày hôm sau, tôi lại cảm thấy, ôi trời, tôi yêu chương trình này đến mức nào. Ý tôi là, tôi lên xuống như vậy vì tôi không thể giả vờ cảm xúc của mình.
Bạn biết đấy, khi tôi chán, khi tôi buồn, điều đó thực sự thể hiện ra ngoài. Và khi tôi hạnh phúc, thì bạn biết, tôi hạnh phúc.
Các bạn có thể đã nghe tin tức gần đây nhất của chúng tôi, sự ra mắt của Flight Studio, công ty podcast và công nghệ truyền thông hoàn toàn mới của chúng tôi.
Khi chúng tôi mở rộng công ty mới này, chúng tôi cũng cần mở rộng đội ngũ của mình.
Và điểm dừng đầu tiên của tôi để tuyển dụng tại Flight Studio là LinkedIn Jobs, nhà tài trợ của podcast này.
Chúng tôi đang tuyển dụng khoảng 30 đến 60 vị trí ngay bây giờ. Và LinkedIn đã trở thành nền tảng mà tôi và đội ngũ của tôi sử dụng, giúp quy trình tuyển dụng trở nên trực quan, suôn sẻ và cực kỳ hiệu quả.
LinkedIn đã giúp tôi và đội ngũ của tôi tìm kiếm những chuyên gia mà chúng tôi không thể tìm thấy ở nơi khác, ngay cả những người không thực sự tìm kiếm việc làm ngay bây giờ, nhưng có thể sẵn sàng cho vị trí hoàn hảo với chúng tôi.
Trong một tháng nhất định, hơn 70% người dùng LinkedIn không truy cập vào các trang web việc làm hàng đầu khác. Họ truy cập vào LinkedIn.
Vì vậy, nếu bạn không tìm kiếm trên LinkedIn, bạn đang tìm kiếm ở nơi sai.
Vì vậy, hôm nay tôi sẽ tặng cộng đồng Diary of a CEO một bài đăng việc làm miễn phí trên LinkedIn.
Hãy truy cập linkedin.com/doac ngay bây giờ và cho tôi biết bạn có kết quả như thế nào, điều khoản và điều kiện áp dụng.
Tôi có một bài đơn nữa ở đây. Đây là một bài đơn, nhưng là một phần của album. Bạn có nhớ bài này không?
Ôi vâng, Westlife.
Vậy bạn sẽ nghĩ rằng 39 tuổi và ban nhạc của bạn Westlife, album của họ đứng số một.
Vâng. Và bạn biết không? Bố tôi đã qua đời ngay vào thời điểm này.
Đây thực sự là một khoảng thời gian đầy cảm xúc đối với tôi vì bố tôi, ông ấy không bao giờ biết điều này, nhưng ông ấy rất giỏi trong việc phát hiện ra những bản ghi âm thành công. Bạn biết đấy, tôi đã chơi cho ông ấy nghe một số thứ mà tôi đang làm. Ôi, cảm ơn bạn. Bạn có hơi ngại khi ở đây không? Vâng. Khi tôi bắt đầu có chút thành công và các bản ghi của tôi đứng vị trí số một, ông ấy rất tự hào. Và một lần nữa, khi tôi ký hợp đồng với ban nhạc này, ông ấy nói, “Tôi nghĩ họ sẽ trở thành một hiện tượng lớn đối với bạn, Simon.” Thật sao? Vâng. Nhưng đây là một câu chuyện rất điên rồ về cách chúng tôi ký hợp đồng với ban nhạc, vì Louis Walsh luôn gọi cho tôi. “Tôi có ban nhạc này, tôi có ban nhạc này.” Và tôi nói, “Được rồi, Louis, được rồi, tôi sẽ đến Dublin.” Tôi đã đến Dublin. Ông ấy giới thiệu ban nhạc này. Tôi thực sự không thể chịu nổi họ. Và tôi nói, “Điều này sẽ không bao giờ thành công. Họ trông không ổn, Louis. Tôi không nghĩ, tôi chỉ, câu trả lời là không, tôi nghĩ một vài người trong số họ thì ổn. Nhưng bạn đã sai.” Tôi nói, “Được rồi, tốt thôi, tôi đã sai, nhưng tôi sẽ không ký hợp đồng với họ.” Và sau ba tháng, ông ấy gọi cho tôi và nói, “Tôi đã nghe theo lời khuyên của bạn. Bạn có thể bay trở lại không?” Tôi nói, “Được rồi, vậy là tôi bay trở lại.” Họ bắt đầu giới thiệu cho tôi và trong vòng 30 giây, tôi nói, “Tôi đồng ý.” Xong. Bạn có muốn nghe thêm không? Không. Tôi có thể thấy họ. Họ nghe tuyệt vời. Họ trông tuyệt vời, bla bla bla. Chúng tôi đã ký hợp đồng với họ. Và sau một tháng, hóa ra một trong những chàng trai đã nhuộm tóc vàng để quay lại ban nhạc. Và đó là Shane, vì khi chúng tôi thử giọng lần thứ hai, tất cả họ đều có tóc vàng. Tôi không biết tại sao điều đó lại quan trọng, nhưng đó là một câu chuyện điển hình của Louis. Dù sao họ vẫn thành công. Họ đã làm rất tốt. Vâng. Thực tế, tôi nghĩ chúng tôi vẫn giữ kỷ lục về việc, tôi nghĩ là bảy đĩa đơn đầu tiên của họ đều đứng vị trí số một. Và tôi không nghĩ điều đó đã từng xảy ra lần nào nữa. Bạn đã mô tả khoảnh khắc đó là đầy cảm xúc. Trong cuốn sách của bạn, tôi đã đọc rằng bạn đã gọi về nhà để thông báo cho gia đình rằng album này đã đứng vị trí số một.
Và tin tức mà bạn nhận được là cha bạn đã qua đời vì một cơn đau tim.
Vâng. Vâng. Tôi đã đến Đức để tham dự một hội nghị lớn và, bạn biết đấy, tôi đã có một bài thuyết trình khá lớn về nhóm và phản ứng của mọi người trong phòng thì rất đông.
Và tôi cũng nghe nói rằng đĩa nhạc đang bán rất chạy và tôi đã gọi điện và chỉ cần nghe giọng nói, tôi đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Và tôi nghĩ ai đó đã nói với mẹ tôi, đừng nói cho Simon biết chuyện gì đang xảy ra.
Rồi tôi gọi lại và bà đã nói cho tôi biết và tôi không thể tin được vì thực sự, vào thời điểm đó trong cuộc đời tôi, tôi chỉ tin rằng cha mẹ tôi sẽ sống mãi mãi. Ý tôi là, nó là như vậy.
Và vâng, đó là một khoảng thời gian khó khăn.
Tuy nhiên, tôi tin vào Chúa và tôi tin rằng điều khó khăn nhất khi bạn mất cha mẹ là bạn không thể nghĩ về họ sau đó.
Bởi vì điều đó quá khó khăn, bạn biết đấy, mọi thứ đều như vậy.
Và sau một thời gian, khi tôi có một câu hỏi trong đầu, tôi thường nói chuyện với họ trong tâm trí, bạn sẽ làm gì?
Và tôi biết họ sẽ nói gì.
Vì vậy, tôi thực sự vẫn tin rằng họ đang ở bên tôi.
Nhưng đó là một khoảnh khắc rất đắng cay, bạn biết đấy, và có lẽ, bạn biết đấy, tôi sẽ đổi mọi thứ tôi đã thành công để giữ ông ấy ở lại, bạn biết đấy.
Và tất cả những điều mà, bạn biết đấy, ông ấy đã dạy tôi trong suốt những năm qua, tất cả chỉ là, bạn biết đấy, đó là chuyến đi dài nhất về nhà từ Mỹ, bạn biết đấy, chuyến bay đó, nó thật tồi tệ.
Đó là một sự tôn vinh cho họ.
Vâng.
Và, như tôi đã nói, cảm ơn Chúa, bạn biết đấy, ông ấy rất khôn ngoan và ông ấy đã cho tôi những lời khuyên tốt.
Và như tôi đã nói, nhiều điều tôi vẫn làm bây giờ.
Tôi vẫn nghĩ về những gì cha tôi đã nói, bạn biết đấy, vì ông ấy chỉ mất bình tĩnh với tôi một lần.
Và trời ơi, khi ông ấy mất bình tĩnh, tôi đã cảm thấy, tôi không muốn trải qua điều đó một lần nữa.
Nhưng, bạn biết đấy, ông ấy chưa bao giờ đánh tôi. Không có gì như vậy, bạn biết đấy, nhưng ông ấy đã nâng cao giọng một lần với tôi và điều đó đã đủ, bạn biết đấy, nhưng ông ấy rất, khi ông ấy tức giận, bạn biết ngay.
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng ông ấy sẽ rất vui khi thấy tôi trên một chương trình truyền hình.
Tôi biết là anh ấy sẽ thấy toàn bộ chuyện này thật sự rất, rất buồn cười.
Anh ấy không thấy bạn trên một chương trình truyền hình.
Không, không, không.
Điều đó xảy ra vài năm sau.
Nhưng, bạn biết đấy, ít nhất anh ấy đã thấy tôi, bạn biết đấy, thành công, và điều đó có ý nghĩa với anh ấy, tôi biết, cũng như nó có ý nghĩa với tôi.
Liệu mục đích và ý nghĩa của tất cả công việc bạn đang làm có thay đổi khi bạn mất đi một người nào đó rất quan trọng đối với lý do bạn đang ở vị trí này không?
Tôi đang nghĩ về những người xung quanh bạn, thường thì họ mô tả, họ hiểu được bản chất của những gì mà ưu tiên của họ nên là trong cuộc sống khi họ trải qua sự mất mát của một người cha hoặc mẹ, bởi vì bạn đúng, chúng ta đã lớn lên.
Và ngay cả bây giờ, gần như, tôi nghĩ rằng cha mẹ tôi sẽ sống mãi mãi.
Vâng, điều đó chưa bao giờ xuất hiện trong tâm trí tôi.
Tôi sống cuộc sống của mình như thể họ sẽ sống mãi mãi.
Vâng, chúng ta đang sống như vậy.
Như tôi đã nói, việc trải qua, bạn biết đấy, không có gì nghi ngờ rằng việc mất cả hai cha mẹ tôi là điều khó khăn nhất mà tôi từng trải qua.
Nhưng tôi có thể ngồi đây và thành thật nhìn bạn trong mắt bây giờ và nói, bởi vì mọi người nói, bạn biết đấy, khi bạn mất họ, theo thời gian, mọi thứ sẽ tốt hơn.
Và bạn nghĩ, không, điều đó sẽ không xảy ra.
Và sự thật là nó sẽ tốt hơn miễn là bạn tin và bạn phải tin rằng sự hiện diện của họ vẫn còn bên bạn.
Và tôi thực sự tin điều đó với mẹ và cha tôi.
Và, ôi, bạn phải cho tôi một chút thời gian.
Mẹ tôi, bạn biết đấy, bà bắt đầu bị chứng mất trí nhớ, nhưng, bạn biết đấy, thật may mắn, bà đã thấy Eric, bà thực sự muốn tôi có một đứa trẻ.
Và bà đã mua cho cậu ấy một cái chăn nâu và cậu ấy vẫn giữ nó.
Thực sự, mọi thứ đều liên quan đến cái chăn nâu, bạn biết đấy, với cái chăn nâu của tôi.
Và cậu ấy đã nói với tôi khi cậu ấy khoảng hai hoặc ba tuổi sau khi, bạn biết đấy, bà ấy qua đời.
Cậu ấy nói cậu ấy chỉ nhìn lên bầu trời một đêm và nói, “Tôi đang nghĩ về ông nội Eric và Julie.”
Và cách cậu ấy nói điều đó thật sự khiến tôi cảm thấy, ôi, tại sao bạn lại nói như vậy vào lúc này?
Và, và đó là khi tôi thực sự bắt đầu tin rằng họ vẫn ở bên chúng tôi theo một cách nào đó, bạn biết đấy, không phải là một mất mát hoàn toàn.
Um, và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, việc duy trì mối quan hệ tuyệt vời với cả hai người cho đến khi cả hai qua đời.
Họ là những người bạn tốt nhất của tôi, bạn biết đấy, tôi có thể nói với họ bất cứ điều gì.
Chúng tôi có thể nói về bất cứ điều gì.
Và, bạn biết đấy, đó là cảm giác của tôi dành cho Eric, bạn biết đấy, đó chỉ là tình yêu thuần khiết, bạn biết đấy, họ chỉ muốn điều tốt nhất cho bạn.
Và ngược lại, bạn có cảm thấy như vậy về họ không?
Và đó là cảm giác của tôi về Eric, bạn biết đấy, mọi thứ bắt đầu trở nên trọn vẹn.
Tạ ơn Chúa, bạn biết đấy.
Bạn đã mô tả sự mất mát của cha mình trong một cuộc phỏng vấn trong cuốn sách của bạn, nơi bạn nói rằng nó đã đặt mọi thứ vào đúng ngữ cảnh, tất cả những điều mà tôi nghĩ là quan trọng như vị trí bảng xếp hạng, thực hiện các buổi biểu diễn với ban nhạc và mọi thứ khác.
Không có gì trong số đó còn có ý nghĩa nữa.
Đúng vậy, điều đó đúng.
Thật sao?
Vâng, thực sự.
Um, tôi có thể nói điều đó vì, tất nhiên, tôi thực sự rất thích mọi khoảnh khắc thành công trong sự nghiệp của mình, ngay cả khi mọi thứ không diễn ra theo kế hoạch.
Vẫn có một câu chuyện, bạn biết đấy, hoặc điều gì đó để học hỏi từ nó.
Niềm vui kết hợp với sự tàn phá mà bạn cảm thấy khi mất đi một người, đó là, bạn biết đấy, thực sự là vô nghĩa.
Cuộc sống của bạn dường như đã thay đổi một cách đáng kể khi Eric ra đời.
Vâng.
Tôi nghĩ rằng điều đó thậm chí còn là một cách nói nhẹ nhàng vì khi tôi nói chuyện với đội ngũ của bạn về Simon trước khi có Eric,
họ mô tả một người đàn ông là một kẻ nghiện công việc, nói một cách nhẹ nhàng.
Tôi đã đọc về việc bạn thức đến 8 giờ sáng thường xuyên để làm việc trong sự ám ảnh tuyệt đối với chi tiết và làm việc vào Chủ nhật, Thứ Bảy, gọi điện cho mọi người vào mọi giờ.
Đúng vậy.
Simon trước khi có Eric, hãy cho tôi một cái nhìn chân thực về người đàn ông đó.
Nếu tôi là một con ruồi trên tường trong cuộc sống của anh ấy, tôi đã thấy điều gì mỗi ngày?
Chà, tôi nghĩ đặc biệt là khi tôi mất mẹ, um, uh, tôi đã rơi vào một vòng xoáy tiêu cực vào thời điểm đó, bạn biết đấy, nó giống như, uh, tôi đã mất tất cả mọi người. Bạn biết đấy, tôi đã mất cha mẹ của mình, điều này thật sự cuối cùng. Và những gì tôi đã nói về những thứ vật chất mà tôi có, mọi thứ đều không có nghĩa gì vào thời điểm đó. Tôi đã rất không hạnh phúc. Um, tôi không thực sự thích công việc của mình và tôi chỉ nghĩ, bạn biết đấy, tôi sẽ trở thành một con ma cà rồng. Và tôi sẽ làm việc đến bảy giờ, tám giờ sáng. Um, tôi sẽ dậy vào khoảng hai hoặc ba giờ chiều và thực sự tôi đã nghiện lối sống đó, mà tôi chỉ yêu thích sự mãnh liệt của nó, gần như vì sự mất mát mà tôi đã trải qua, tôi phải tìm một cái gì đó khác để lấp đầy. Và tôi chỉ quyết định trở thành một người làm việc điên cuồng. Và tôi đã rất thành công, nhưng tôi không hạnh phúc. Thực sự, tôi không hạnh phúc. Um, và cảm giác như, câu nói là “đây là tất cả những gì có thể”, đó là cách tôi cảm thấy. Có một số người trong cuộc đời tôi vào thời điểm đó, đang cho tôi lời khuyên mà họ thực sự không nên có mặt trong cuộc sống của tôi. Um, và rồi khi tôi nhận được cuộc gọi từ Lauren, bắt đầu bằng câu hỏi, “Bạn có đang ngồi không?” Bạn biết điều gì sẽ đến tiếp theo. Nó giống như, “Bạn có đang ngồi không?” Có. Và cô ấy đã nói với tôi. Và vâng, điều đó đã, uh, hoàn toàn, uh, thay đổi mọi thứ trong cuộc sống của tôi. Ý tôi là, nó đã làm tôi hạnh phúc trở lại. Đối với tôi, điều đó thật hoàn hảo vì, bạn biết đấy, như chúng ta đã nói trước đó về tuổi thơ của chúng ta, bạn biết đấy, thật tuyệt vời. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi xem bộ phim “Câu chuyện rừng xanh” với anh ấy và tôi nhìn sang bên và thấy niềm vui mà anh ấy có khi xem bộ phim đó. Nó giống như, ôi Chúa ơi, tôi nhớ cảm giác của mình khi tôi xem “Câu chuyện rừng xanh”. Anh ấy đã cứu bạn trong nhiều khía cạnh, đúng không? Không còn nghi ngờ gì nữa. Không còn nghi ngờ gì nữa. Vâng.
Tôi, tôi thực sự, thực sự đã đến mức mà không có gì quan trọng, đến mức mà tôi gần như không thể nhớ hết mọi thứ từ khoảng thời gian đó. Nó đã đánh vào tôi rất mạnh. Tôi cảm thấy như, vì điều khó khăn nhất cũng là việc xuất hiện trên truyền hình, ừ, vì tôi cảm thấy như một kẻ hề ở đây, bạn biết đấy, vì tôi đang chết dần bên trong. Và mặc dù vậy, bạn biết đấy, tôi vẫn phải, bạn biết đấy, làm những gì tôi được trả tiền để làm, bạn biết đấy, tốt nhất có thể. Nhưng, bạn biết đấy, tôi đã tăng cân rất nhiều. Tôi chỉ ăn đồ ăn vặt. Nó giống như, nếu tôi bị xe buýt đâm vào ngày hôm sau, thì tôi sẽ chết. Nhưng tôi không lo lắng về bất cứ điều gì như vậy, bạn biết đấy. Có ngày nào tối tăm nhất trong khoảng thời gian đó mà bạn nhớ không? Có. Toàn bộ, toàn bộ thời gian đó đều tối tăm. Vâng. Um, tôi hoàn toàn có thể đồng cảm, uh, khi mọi người đạt đến mức thấp nhất, bạn biết đấy, nơi mà về cơ bản, bạn biết đấy, việc sống không còn quan trọng nữa, bạn biết đấy, vì bạn chỉ nghĩ, tôi còn sống để làm gì? Bạn có những suy nghĩ đó không? Có, có. Không phải là tôi muốn tự kết thúc cuộc sống của mình, mà là nghĩ rằng nếu, nếu, nếu có điều gì đó khủng khiếp xảy ra, thì tôi cũng không bận tâm, bạn biết đấy, với chính mình. Điều mà tôi đã học được, thật không may, là tất cả chúng ta đều sẽ phải trải qua điều này. Và đó là cách chúng ta đối phó với nó. Và có thể nói về nó, bạn biết đấy, ý tôi là, tôi đã nói, bạn biết đấy, công khai về sức khỏe tâm thần, đặc biệt là sức khỏe tâm thần của nam giới, vì không có gì phải bàn cãi. Uh, tôi đã từng, tôi vẫn thỉnh thoảng bị trầm cảm. Tôi thực sự đã phải chịu đựng chứng trầm cảm trong quá khứ. Um, tôi thực sự rất nhạy cảm vào những lúc như vậy. Uh, đặc biệt khi ai đó không trung thành, bạn biết đấy, tôi rất dễ bị tổn thương với những điều như vậy. Tôi nhận thấy điều này vì tôi đã đọc, thật thú vị. Tôi đã đọc, um, tôi đã đọc rất nhiều bài viết và rất nhiều thứ cố gắng để hiểu, rõ ràng là làm tất cả những nghiên cứu này.
Và từ “trung thành” đã xuất hiện đi xuất hiện lại như một điều mà bạn thường nói, đôi khi trong các cuộc phỏng vấn, là điều cực kỳ quan trọng đối với bạn.
Đúng vậy.
Tôi đã suy nghĩ, tại sao, trong số tất cả những người mà tôi từng gặp, “trung thành” lại là từ mà anh ấy sử dụng khi mô tả về những nghệ sĩ mà anh ấy đã làm việc cùng trong các ban nhạc, đúng không?
Louis Walsh.
Đúng vậy.
Tôi đã xem một cuộc phỏng vấn nơi Louis Walsh nói rằng, um, điều mà Simon yêu thích ở tôi là tôi trung thành.
Đúng vậy.
Um, uh, vì, um, bạn biết đấy, rất nhiều điều mà chúng ta đã nói hôm nay, bạn biết đấy, về quá trình lớn lên của tôi, cuộc sống làm việc của tôi, bạn biết đấy, không có gì được đưa cho tôi trên một cái đĩa.
Bạn biết đấy, vì vậy, um, nhưng khi mọi người dành thời gian, bạn biết đấy, như Pete Waterman, um, thì, bạn biết đấy, đã có rất nhiều người tuyệt vời trong suốt những năm qua đã đến và giúp tôi đạt được điều đó vì tôi không bao giờ có thể làm những gì tôi đã làm nếu không có, bạn biết đấy, những người đã làm việc cùng tôi trong suốt những năm qua.
Tôi chỉ rất may mắn, chủ yếu 99% những người đã gặp đều thật tuyệt vời.
Um, tuy nhiên, uh, tôi, tôi, yeah, tôi cảm thấy rất tồi tệ khi có ai đó mà bạn coi là bạn bè lại viết lại câu chuyện sau đó và họ trở thành, uh, vì mọi thứ không diễn ra như họ mong muốn, họ phải đổ lỗi cho người khác.
Đúng không? Và giống như, nhưng tất cả chúng ta đều ở trong tình huống đó, bạn biết đấy, có những điều nhất định mà tôi không thể nói, tôi sẽ nói với bạn một cách riêng tư về lý do tại sao vào thời điểm đó, một số người khác mà tôi đã làm việc cùng.
Um, nhìn chung, về mặt tích cực, miễn là bạn hạnh phúc hôm nay, mà tôi thì có, cảm ơn Chúa.
Và tôi đang có sự bình yên hôm nay, cảm ơn Chúa.
Um, thì, thì nhiều điều xấu đã xảy ra trước đây.
Nó giống như, ừ, đó là số phận của bạn.
Bạn biết đấy, nếu như đèn giao thông hôm đó là đỏ thay vì xanh, có thể Eric đã không được hình thành.
Và đó là cách tôi nhìn nhận cuộc sống, bạn biết đấy.
Cân bằng công việc và cuộc sống mới của bạn, um, tôi thấy khá thú vị. Bạn đã đặt ra một số, rất nhiều loại tham số và ranh giới trong công việc mới này, sau Eric Simon Cowell, trong đó có việc bạn không làm việc vào thứ Sáu.
Tôi đã đọc điều đó.
Không thực sự.
Không, không thực sự.
Um, bạn không tham gia vào email sau khoảng 5 giờ 30, 6 giờ chiều, đúng không?
Không bao giờ.
Thú vị.
Không bao giờ.
Bạn có sử dụng mạng xã hội không?
Tôi có, nhưng tôi không xem nó.
Được rồi.
Vậy bạn làm thế nào để tránh xa khi bạn viết blog trên điện thoại của mình?
À, bạn biết đấy, tôi không có điện thoại.
Bạn hoàn toàn không có điện thoại.
Chà, tôi có một cái điện thoại trong xe hơi, mà thỉnh thoảng tôi sử dụng, um, thực ra là một cái điện thoại Mỹ. Và tôi thề là tôi thậm chí không biết cách sử dụng nó.
Vậy bạn không có điện thoại di động?
Uh, tôi có một cái để trong xe.
Được rồi.
Chín lần trong mười, um, tôi sẽ sử dụng điện thoại của người khác vì tôi thậm chí không biết cách sử dụng nó nữa.
Uh, tôi ghét chúng đến mức, tôi nói cho bạn biết tại sao, tôi nghĩ chúng thật nhàm chán.
Đối với tôi, nó giống như việc có một cái máy nướng bánh mì bên cạnh bạn mọi lúc.
Nó giống như, một cái máy nướng bánh mì và một cái điện thoại đều nhàm chán như nhau.
Bạn biết đấy, bánh mì nướng thì ngon và thỉnh thoảng có cuộc gọi điện thoại thì cũng tốt, nhưng không phải lúc nào cũng như vậy.
Khi nào bạn quyết định từ bỏ điện thoại của mình?
Khi tôi nhận ra rằng việc không sử dụng nó trong khoảng ba hoặc bốn tháng mỗi năm khiến tôi hạnh phúc vào thời điểm đó.
Um, và sau đó khi mà kiểu như, Ôi Chúa ơi, đã đến lúc phải bật điện thoại của tôi lên, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Và rồi một ngày, uh, tôi nghĩ tôi đã làm mất nó và ôi Chúa ơi, tôi đã mất cuộc sống của mình và thật là kịch tính.
Đó chỉ là một cái điện thoại ngu ngốc.
Um, tôi không sử dụng 99% những thứ trên đó.
Um, và tôi thực sự thích nói chuyện với mọi người như chúng ta đang nói bây giờ.
Tôi thích gặp gỡ mọi người và tôi thích nói chuyện từ điện thoại cố định nếu tôi phải, vì âm thanh cũng dễ chịu hơn.
Tôi nghĩ mọi người sẽ khá sốc khi nghe rằng Simon Cowell không có điện thoại vì bạn có một đế chế kinh doanh mà bạn phải điều hành.
Bạn có tất cả những người này, những nghệ sĩ này, những chương trình truyền hình, bạn biết đấy, tất cả những thứ này.
Bạn làm thế nào để biết rằng tôi sẽ có một cuộc khủng hoảng hiện sinh nếu ai đó nói với tôi rằng tôi phải bỏ điện thoại của mình, vì tôi nghĩ rằng, ồ, công việc của tôi sẽ sụp đổ hoặc.
Hoặc rõ ràng là nó phụ thuộc vào những gì bạn làm.
Um, điều tôi làm một cách kỳ lạ, nó giúp ích vì, um, bạn nghe về những điều quan trọng trong cuộc sống.
Bạn không nghe về những điều không quan trọng và đó là cách tốt nhất để tôi mô tả những lợi ích.
Vì vậy, khi có điều gì thực sự nghiêm trọng xảy ra, trong vòng vài giây, bạn sẽ nghe về nó.
Khi chỉ là một mẩu tin đồn hay điều gì đó mà tôi thực sự không quan tâm.
Và ai đó nói, bạn có nghe về người này người kia không?
Tôi nói, không, và tôi không quan tâm, um, vì tôi không.
Vì vậy, nếu ai đó cần liên lạc với bạn, họ sẽ liên lạc với bạn như thế nào?
Tôi luôn nói, thành thật mà nói, nếu bạn muốn liên lạc với tôi và bạn biết tôi, bạn sẽ liên lạc được với tôi.
Bạn sẽ làm được.
Hứa đấy.
Bạn thực sự sẽ liên lạc được với tôi.
Um, như rõ ràng, bạn biết đấy, tôi có một trợ lý.
Um, tôi có một người bạn đời.
Um, tôi có bạn bè.
Cô ấy liên lạc với bạn như thế nào?
Uh, cô ấy gọi cho tôi ở nhà.
Và ý tôi là, điều đó khiến tôi phát điên.
Uh, bạn sẽ nói gì với những người làm việc quá sức ở ngoài kia, bao gồm cả tôi,
rằng tôi chưa thực sự học được bài học cuộc sống theo cách khó khăn?
Ôi trời, tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Bạn sẽ nói gì với Simon ở tuổi 31, đó là tuổi của tôi?
31.
Chà, tôi sẽ nói hãy thực sự suy nghĩ.
Từ những điều tốt đẹp đã xảy ra, bạn đang dành bao nhiêu thời gian cho những điều mà trực giác của bạn đang nói rằng điều này không đáng công sức?
Nhưng cái tôi của bạn lại nói, nhưng đó là ý tưởng của bạn, vì vậy nó phải hoạt động.
Luôn luôn sẽ có những khoảnh khắc mà bạn đã đưa ra quyết định sai lầm.
Và đôi khi, đó là việc rút lui sớm hơn bạn nên làm.
Thay vì chỉ, hãy cứ giữ lấy điều đó.
Hoặc, um, cũng hiểu rằng chắc chắn khi bạn làm điều gì đó sáng tạo, uh, tôi tin rằng bạn chỉ thực sự có thể sáng tạo khi bạn không mệt mỏi. Tôi chắc chắn là ở trạng thái tốt nhất khi tôi đã ngủ ngon. Um, tôi cảm thấy khỏe mạnh. Um, tôi cảm thấy hạnh phúc. Um, thì tôi ở trong một tâm trạng hoàn toàn khác. Bạn biết đấy, tôi, tôi sẽ, vì tôi vẫn, uh, xem mỗi tập trước khi nó phát sóng khoảng ba hoặc bốn lần. Vì vậy, đừng quên rằng những tập này có độ dài tương đương với một bộ phim. Vì vậy, tôi đang xem tương đương với hai bộ phim mỗi tuần, uh, từng giây, từng âm thanh, từng cảnh khán giả. Ý tôi là, sự tập trung mà bạn phải dành cho nó. Thật không thể tin được. Um, vì vậy, tôi nghĩ tôi sẽ nói, bạn biết không, Simon, tại sao bạn không tận hưởng những gì bạn đang làm một chút hơn? Um, ngày thứ năm có thực sự tạo ra sự khác biệt không? Nếu bạn làm việc tốt hơn trong bốn ngày thì thực sự không tạo ra sự khác biệt. Thú thật, việc có một kỳ nghỉ ba ngày thú vị hơn nhiều so với kỳ nghỉ hai ngày. Um, và, um, đó chỉ là những điều như vậy, tôi đoán. Bạn có từng nghĩ rằng nếu những người khác không làm việc với cùng một sự kiên trì như bạn, họ không quan tâm? Hay họ, bạn biết đấy, vì tôi đang nghĩ về cách bạn hiện tương tác với những người bạn làm việc cùng. Nếu hồi đó bạn làm việc đến tám giờ sáng, tôi tưởng tượng bạn đã kéo theo nhiều người cùng bạn. Vâng, tôi đã. Vâng, tôi đã kéo theo một vài người cùng với tôi. Um, và tôi xin lỗi. Um, đã nói như vậy, một điều bạn không thể tránh khỏi là để giỏi bất cứ điều gì, bạn phải bỏ ra thời gian. Đó là công việc khó khăn. Ý tôi là, nhìn này, vâng, có những người trúng xổ số, bạn nghe về những câu chuyện thành công điên rồ, nhưng họ là một trong hàng tỷ. Ý tôi là, đối với tôi, phần lớn những người tôi đã gặp, uh, những người không thừa kế gì cả, nhưng đã tự xây dựng một cái gì đó. Họ đã làm điều đó vì họ có tài năng. Họ có bản năng tuyệt vời và quan trọng là họ thực sự đã bỏ ra rất nhiều thời gian.
Uh, vì nếu có ai đó, bạn biết đấy, đến làm việc cho tôi, là một người 21 tuổi và nói, bạn biết đấy, 5 giờ 30, đúng không? Tôi nghỉ việc và đừng làm phiền tôi vào cuối tuần. Tôi sẽ đi. Thì, tôi không định đặt cược cả gia sản vào bạn. Bạn biết đấy, khi tôi còn trẻ, thực sự, tôi thậm chí không nghĩ về cuối tuần. Nó giống như, khi tôi là một vận động viên, bạn biết đấy, tôi sẽ làm việc 18 giờ mỗi ngày và yêu từng giây phút của nó vì mỗi ngày tôi làm việc đó, tôi học được điều gì đó mới.
Và sau đó, tôi nghĩ, bạn biết đấy, có một thời điểm mà. Khi hy vọng bạn nhận ra rằng bạn đã tìm được nhịp điệu của mình, bạn biết mình đang làm gì, bạn đang thành công, bạn có một đội ngũ tốt xung quanh bạn. Thì tôi nghĩ đó là một câu hỏi, được rồi, thì đừng làm khổ bản thân trong quá trình đó.
Ý tôi là, nghiêm túc đấy, hãy tìm, và điều này, bạn biết đấy, quay trở lại với điện thoại, bạn biết đấy, và tôi cũng vậy với email. Nếu, ngay cả khi đó là tin tốt, và bạn nhận được tin vào lúc 7, 8 giờ tối, bạn không thể chỉ nói, được rồi, tôi sẽ đi ngủ bây giờ vì não của bạn sẽ hoạt động quá mức. Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, việc có giấc ngủ ngon là điều cực kỳ quan trọng, hoàn toàn quan trọng.
Bạn nghe về những người sống sót chỉ với 4 giờ ngủ mỗi đêm như thế nào, bạn biết đấy, tôi cần khoảng 10 giờ nếu có thể. Tôi thực sự tin rằng giấc ngủ là liều thuốc tốt nhất mà cơ thể bạn có thể có và khả năng ngủ một cách yên bình. Bạn biết đấy, điều đó thực sự rất quan trọng.
Hãy tưởng tượng nếu Simon cũ có thể nghe điều đó, bạn sẽ nói rằng anh ấy sẽ như, ừ, đúng rồi. Bạn đã nói đừng làm khổ bản thân trong quá trình đó, nhưng vào năm 2020, bạn đã gặp một tai nạn rất nghiêm trọng, điều này thật không may xảy ra trong thời gian đại dịch. Vì vậy, chúng ta đều bị mắc kẹt bên trong. Bạn đã đi xe máy điện và gặp tai nạn, gãy lưng ở ba chỗ. Bạn đã trải qua một ca phẫu thuật kéo dài sáu giờ rất căng thẳng, bao gồm việc đặt một thanh kim loại vào lưng để ổn định nó.
Và theo tất cả những gì tôi đã nghe, bạn thật sự may mắn khi còn sống.
Ừ, ừ, ừ.
Thực ra, ừ, tình hình khá tồi tệ.
Tôi nghĩ đó là một cách nói giảm đi so với những gì tôi đã nghe.
Một lần nữa, có một điều tích cực vì trước đây tôi không khỏe mạnh.
Tôi nghĩ tôi khỏe mạnh.
Tôi trông ổn, nhưng thực sự thì tôi không khỏe.
Tôi thực sự đã không hoạt động nhiều.
Dù tôi đã thay đổi giờ giấc, tôi vẫn dậy sớm, đi thẳng đến điện thoại và ngồi bên điện thoại hàng giờ liền.
Và tôi thực sự không đi bộ đủ.
Tôi không ăn uống đúng cách và tất cả những thứ như vậy.
Vì vậy, một khi tôi, bạn biết đấy, đó là một tai nạn tồi tệ và tôi biết ngay từ giây phút đó là rất tồi tệ.
Và quá trình phục hồi thì khá khó khăn.
Tuy nhiên, tôi có một y tá tuyệt vời và cô ấy thực sự, cô ấy giống như, bạn biết đấy, như một con chim cu chỉ đẩy con chim ra ngoài.
Một ngày nọ, cô ấy nói với tôi, hãy ra ngoài vườn và bạn có thể đi 20 bước, hãy làm đi.
Và tôi đã làm, và điều đó thật khó khăn.
Sau đó, tôi bắt đầu tăng dần, tăng dần, tăng dần.
Và rồi tôi bắt đầu tăng số bước đi của mình theo thời gian và khi tôi thực sự phải đi đủ số bước mỗi ngày, chân tôi cảm thấy như bị rách nát vì chúng không quen với việc đi bộ.
Thật kỳ lạ.
Nếu tôi có thể quay ngược thời gian để trở lại nơi tôi đang ở hôm nay, tôi sẽ sẵn sàng trải qua điều đó một lần nữa.
Dù nó tồi tệ đến đâu, nhưng điều tích cực thì xứng đáng vì nếu tôi không bị gãy lưng, tôi không nghĩ mình sẽ bao giờ nhận ra mình thực sự không khỏe mạnh đến mức nào.
Bạn đã nói về việc, vì đại dịch là một thời điểm thú vị để có một chấn thương tàn tật như vậy vì bạn bị mắc kẹt bên trong, khi bạn có một chấn thương lưng hoặc bất kỳ chấn thương nghiêm trọng nào như vậy, bạn bị bất động.
Và tất cả những điều này có ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe tâm thần của bạn vì tôi đã ngồi đây với những người đã có chấn thương lưng như Craig David.
Tôi nhớ anh ấy đã nói với tôi rằng cơn trầm cảm tồi tệ nhất trong cuộc đời anh ấy là khi anh bị chấn thương lưng và không thể di chuyển nhiều nữa, và điều đó đã ảnh hưởng đến mọi thứ xung quanh. Nhưng rồi còn có đại dịch nữa, điều này khiến anh phải ở trong nhà. Tôi nghe nói rằng anh đã ở trong nhà một thời gian dài vì chấn thương đó, vì đại dịch. Anh đã ở trong nhà suốt một thời gian dài. Có phải gần một năm hay điều gì đó điên rồ không? Nếu tôi là một con ruồi trên tường trong ngôi nhà đó trong thời gian đó, tôi sẽ thấy điều gì?
Thực sự, điều khó khăn nhất là, vì, bạn biết đấy, tình trạng của anh ấy đã trở nên tồi tệ đến mức. Tôi phải ký một mẫu đơn, bạn biết đấy, ngay trước khi tôi phẫu thuật, trong đó có ghi, nếu điều này không thành công, bạn có cho phép chúng tôi bật máy lên không? Tôi nghĩ, ồ, điều này thật khích lệ ngay trước khi tôi chuẩn bị gây mê. Vì vậy, tôi nghĩ, ôi, có thể đây sẽ là kết thúc. Nhưng tôi đã đau đớn quá nhiều. Tôi chỉ nghĩ, xin hãy, xin hãy giúp tôi thoát khỏi cơn đau này. Và ba ngày đầu tiên sau đó, tôi cảm thấy, thực sự, nó đau đớn, nhưng không tồi tệ như tôi nghĩ. Và bác sĩ nói, vâng, hiện tại bạn có các thụ thể đau ở cột sống. Chúng sẽ giảm dần trong vài ngày, hãy chuẩn bị đi. Khi chúng giảm dần, cảm giác như, ôi, thật không thể tin được. Và sau đó tôi phải dùng tất cả các loại thuốc giảm đau, bla bla bla. Và bạn biết tôi đang làm gì không? Tôi gọi điện cho luật sư của mình hỏi, di chúc của tôi đâu? Và sau đó tôi cũng cố gắng bán một chương trình cùng lúc. Thật không may, trợ lý của tôi biết tôi đang rối bời. Cô ấy nói, ừm, người mà bạn đang cố gắng liên lạc hiện không có mặt. Nhưng bạn biết đấy, rõ ràng là tôi chỉ đang rất mơ màng. Tôi đã hoàn toàn rối loạn trong ba ngày đầu tiên vì sau một chấn thương nghiêm trọng như vậy, bạn sẽ như vậy. Nhưng tôi đã có một bác sĩ phẫu thuật tuyệt vời. Tôi thực sự đã ngừng dùng thuốc giảm đau sớm hơn nhiều so với họ nghĩ, sớm hơn một tháng. Và điều đó thực sự có ý nghĩa lớn đối với tôi.
Và sau đó, khi tôi bắt đầu đi bộ và đạt tới 20.000, 30.000 bước mỗi ngày mà không làm hỏng đôi chân của mình, thì thực sự, điều đó rất đáng giá, thực sự rất đáng giá.
Có phải đây là lần đầu tiên bạn đi trị liệu vào khoảng thời gian này không?
Đúng vậy, và tôi nghĩ có lẽ là sau chấn thương đó.
Và trong suốt thời gian đó, tôi đã có cơ hội để suy nghĩ về mọi thứ, tôi thực sự có cơ hội để suy nghĩ kỹ về mọi thứ và nhận ra rằng thật điên rồ nếu tôi không đi trị liệu sau tất cả những gì tôi đã trải qua.
Và nói chuyện với một người là chuyên gia mà bạn có thể tin tưởng, người có thể tư vấn cho bạn.
Nó giống như việc đi tập gym. Bạn biết đấy, thật tuyệt vời khi cảm thấy tốt sau đó.
Và bạn biết đấy, ban đầu bạn luôn nghĩ rằng sẽ thật xấu hổ. Làm thế nào để bắt đầu cuộc trò chuyện?
Nhưng họ rất giỏi và được đào tạo rất tốt trong công việc của họ.
Nó đã giúp tôi, tôi không biết, nó chỉ làm tôi cảm thấy tốt hơn theo nhiều cách vì những điều mà trước đây làm tôi bận tâm, tôi đã nói chuyện với họ về chúng và bạn gần như nhận được câu trả lời mà bạn biết sẽ là gì, nhưng ai đó cần phải nói cho bạn nghe ngoài chính bạn, nếu điều đó có ý nghĩa.
Bạn biết câu trả lời, nhưng bạn cần ai đó xác nhận điều đó.
Bạn đã đi trị liệu, tôi cũng đã đi trị liệu với bạn đời của mình, tham gia trị liệu cặp đôi.
Vâng, tôi đã làm điều đó.
Điều đó rất hữu ích.
Ôi trời, chương trình của chúng tôi sẽ là chương trình thực tế hay nhất trên hành tinh.
Hãy cứ nghĩ như vậy.
Đó là một ý tưởng hay.
Nghiêm túc đấy.
Khi bạn đến gặp nhà trị liệu, có phải vì cảm giác của bạn sau chấn thương lưng và đại dịch không?
Hay chỉ đơn giản là bạn chưa xử lý nhiều điều trong suốt vài thập kỷ qua?
Có phải có một vấn đề cụ thể nào mà bạn đã đi cùng không?
Đó là một câu hỏi hay.
Tôi nghĩ tôi đã gặp một vài người trong ngành giải trí và chúng tôi đã nói rất nhiều về cách bạn đối phó với điều này, cách bạn đối phó với điều kia.
Và tất cả họ, đặc biệt là hai người đã nói rằng, chúng tôi đã tham gia trị liệu và họ hỏi, bạn đã thử chưa?
Tôi nói, chưa, họ bảo, hãy thử một lần, xem bạn cảm thấy thế nào.
Khi tôi tham gia, thật thú vị vì bạn nhận ra rằng hầu hết chúng ta thực sự đã chôn giấu những điều gì đó, bạn biết đấy, ở đâu đó trong cơ thể của chúng ta.
Và đó giống như một sự giải tỏa.
Và tất cả chúng ta đều cần sự giải tỏa đó vì có điều gì đó trong não bạn mà bạn chưa nói ra, hoặc có điều gì đó đã làm phiền bạn.
Và bạn không biết nói với ai, hoặc bất cứ điều gì, bất cứ điều gì.
Và thực sự, đó không phải là một điểm yếu. Nếu có, đó là một sức mạnh khi có thể thừa nhận rằng tất cả chúng ta đều dễ bị tổn thương, rằng không ai trong chúng ta là hoàn hảo, rằng chúng ta cần sự giúp đỡ.
Và có những người thông minh hơn chúng ta rất nhiều có thể giúp bạn.
Và tại sao không tận dụng điều đó?
Bởi vì tôi hứa với bạn, tôi không tin có một người nào trên thế giới này sẽ đến một nhà trị liệu giỏi và rồi bước ra và nói, vâng, tôi không cần điều đó.
Cũng giống như vậy, chúng ta đang khám phá những điều về dinh dưỡng và, bạn biết đấy, thực phẩm và tầm quan trọng của nó.
Và, bạn biết đấy, rất nhiều điều mà chúng ta đã nói về mạng xã hội và một số tiêu cực, tất cả những điều này, bạn biết đấy, chúng ta không được lập trình. Tôi không tin rằng chúng ta có thể xử lý quá nhiều điều một cách nhanh chóng như vậy.
Vì vậy, chúng ta phải tìm kiếm, bạn biết đấy, những cách khác không chỉ để sắp xếp cơ thể của bạn mà còn để sắp xếp tâm trí của bạn, bạn biết đấy, không chỉ là sức khỏe tâm thần, mà chỉ là cuộc sống.
Bạn biết đấy, chỉ cần có ai đó được đào tạo để giúp bạn có những ưu tiên tốt hơn, những điều khác để suy nghĩ, những điều mà bạn đã quên.
Tất cả những điều đó tôi đã học được thông qua việc tham gia.
Nó có ảnh hưởng lớn đến bạn không?
Rất lớn, vâng, rất lớn, vâng.
Và thực tế, tôi đã bỏ thói quen chỉ vì lịch trình của mình và tôi sẽ trở lại, tôi nghĩ, trong khoảng hai hoặc ba tuần tới.
Và tôi thực sự không thể chờ đợi vì tôi thực sự nghĩ rằng tôi đã tìm thấy một người đặc biệt.
Tên anh ấy là Justin. Nếu anh ấy đang nghe, Justin, anh là người tuyệt vời nhất. Tôi rất ngưỡng mộ anh.
Và tôi coi anh ấy như một người bạn. Tôi thực sự, thực sự thích anh ấy và tôn trọng anh ấy.
Đôi khi chúng ta không có cơ hội để nói với mọi người rằng chúng ta trân trọng họ như thế nào và tất cả những ảnh hưởng mà chúng ta đã có đến họ cho đến khi họ không còn nữa.
Bởi vì đặc biệt là đàn ông, đôi khi chúng ta có thể hơi, ờ, tôi chỉ nói cho bản thân mình ở đây, tôi có thể cảm thấy một chút, tôi nghĩ, cách mà tôi được nuôi dạy có phần ảnh hưởng đến việc thể hiện cảm xúc của mình đôi khi.
Vậy Justin, ví dụ, bạn sẽ nói gì với Justin về cách anh ấy đã giúp bạn nếu anh ấy đang nghe?
Tôi nghĩ rằng, nếu chúng ta có một danh sách những điều quan trọng nhất, danh sách 10 ưu tiên hàng đầu.
Anh ấy đã thay đổi thứ tự của những gì sẽ là từ 1 đến 10 của tôi. Anh ấy đã xáo trộn thứ tự đó.
Vì vậy, điều gì đó có thể đã là số 8 giờ có thể đã trở thành số 3.
Và anh ấy đã đơn giản hóa cách suy nghĩ của tôi, mà anh ấy đã nói với tôi, Simon, tôi nghĩ rằng bạn thực sự suy nghĩ quá nhiều về nhiều thứ, nhân tiện.
Và tôi như, thực sự, bạn có lý. Tôi thực sự làm như vậy. Và rất nhiều điều mà chúng ta đã nói hôm nay.
Rất nhiều điều này đến từ việc làm việc với Justin. Và như tôi đã nói, không có chút xấu hổ nào về việc tôi cần điều đó.
Tôi nghĩ, như tôi đã nói, nhiều người, theo ý kiến của tôi, thực sự cần sự giúp đỡ, dứt khoát, vào một thời điểm nào đó trong cuộc đời của họ.
Và đó không phải là điều gì đáng xấu hổ. Nó không phải vậy.
Eric đến với bạn và nói, Bố, bố đã xây dựng một doanh nghiệp tuyệt vời. Bố đã rất thành công.
Bố, con cần một số lời khuyên. Con muốn thành công trong sự nghiệp của mình.
Con đang lên kế hoạch làm điều gì đó đặc biệt, mà con chưa biết đó là gì, Bố, nhưng con muốn thành công khi bước vào thế giới chuyên nghiệp.
Bố sẽ cho con lời khuyên gì, dựa trên sự nghiệp mà bố đã có? Những nền tảng, những yếu tố cơ bản đó là gì?
Tôi sẽ nói với anh ấy, hãy giỏi trong những gì bạn làm, và vì vậy hãy kiên nhẫn và học hỏi. Và việc học hỏi và đạt được điều đó cũng thú vị như việc đã đạt được, bởi vì theo ý kiến của tôi, đó là việc đã trải qua cả hai mặt.
Tôi đã hạnh phúc nhất khi tôi không có tiền. Tôi đã không hạnh phúc nhất vào những lúc tôi giàu có, và tôi cũng đã hạnh phúc khi tôi thành công.
Điều quan trọng nhất là vào một buổi tối Chủ nhật, bạn muốn có cảm giác phấn khích rằng thứ Hai đang đến, và đó là điều gì đó để mong đợi, và đây là những gì chúng ta nên làm trong cuộc sống, là làm điều gì đó mà chúng ta thích.
Và không phải là vấn đề có nhiều hơn người khác hay ít hơn. Điều đó không quan trọng. Luôn có những người ít hơn bạn và nhiều hơn bạn.
Điều đó không thực sự là thước đo hạnh phúc của bạn. Hạnh phúc của bạn đến từ việc đạt được điều gì đó, tin tưởng vào điều gì đó, và chỉ đơn giản là yêu những gì bạn làm.
Bởi vì, như tôi đã nói, bạn biết đấy, quay trở lại thời gian khi tôi làm việc ở phòng bưu phẩm và làm nhân viên môi giới bất động sản, tôi yêu thích việc ở phòng bưu phẩm gấp ngàn lần so với việc làm nhân viên môi giới. Nó thực sự là một ví dụ tuyệt vời, bạn biết đấy, khi tôi thay đổi công việc để kiếm nhiều tiền hơn, thì thực tế điều đó lại khiến tôi không hạnh phúc hơn.
Bởi vì tôi không thích những người ở đó, tôi ghét công việc đó. Tôi không muốn nói rằng tất cả các nhân viên môi giới đều tệ, nhân tiện. Công ty cụ thể này vào thời điểm đó, có thể bây giờ họ đã khác, nhưng hồi đó thì thật tệ.
Nhưng đó là điều tôi nghĩ tôi sẽ nói với bất kỳ ai mà tôi thích hoặc không thích, bạn biết đấy, hãy tìm đam mê của bạn và cố gắng trở thành người giỏi nhất trong lĩnh vực đó.
Di sản.
Di sản, đúng rồi.
Gần đây điều đó luôn hiện hữu trong tâm trí bạn, phải không?
Và nếu bạn có thể vẽ nên bức tranh về di sản của chính mình, di sản mà Eric sẽ nhớ về Simon Cowell, thì di sản đó là gì mà bạn muốn để lại cho cậu ấy? Và tôi đoán là cho cả thế giới nữa.
Chà, tôi nghĩ tôi thích mọi người. Ý tôi là, tôi thực sự thích mọi người. Tôi nhớ khi khoảng sáu tuổi và thấy ai đó. Tôi nghĩ đó là triển lãm nhà lý tưởng. Và tôi đã nghĩ, ôi trời ơi, đó là người đó. Tôi hoàn toàn bị choáng ngợp. Và tôi đã đi đến, chào, tôi có thể xin chữ ký của bạn không? Và anh ấy đã nói, không.
Và tôi đã cảm thấy như thế nào, tôi đã bị tan vỡ. Và tôi chưa bao giờ nói không với ai. Điều đó khiến Lauren và thậm chí cả Eric đôi khi phát điên, vì tôi không quan tâm giữa bữa tối hoặc bất cứ điều gì tôi đang làm. Nếu ai đó muốn chụp hình và xin chữ ký, tôi luôn nói có, vì tôi coi đó là một lời khen, bạn biết đấy, vì họ đã xem một cái gì đó mà tôi đã tạo ra.
Và tôi cũng biết ngược lại cảm giác như thế nào khi ai đó thô lỗ với bạn, vì nếu bạn không thích mọi người, bạn không thể làm công việc này. Vì vậy, tôi hy vọng di sản của tôi sẽ là, bạn biết đấy, tôi đã đạt được mọi thứ mà không cần một khởi đầu thuận lợi. Và tôi đã đối xử tốt với mọi người. Đó là điều tôi muốn nghĩ rằng mình sẽ truyền lại cho Eric, cả hai điều đó.
Mặc dù bạn đã thay đổi cuộc sống của mình theo nhiều cách, những cách cực đoan, rất cực đoan từ thời kỳ trước Eric Simon đến sau Eric Simon, người đã đặt ra ranh giới và sự cân bằng và đang tập trung nhiều hơn. Bạn biết đấy, bạn đã nói về danh sách ưu tiên 10 điều với nhà trị liệu của bạn. Rõ ràng trong mọi thứ tôi đã đọc, ưu tiên số một ngay bây giờ là gia đình.
Và mọi thứ khác là thứ yếu so với điều đó. Đúng không?
Đúng, đúng vậy.
Nhưng tôi nghĩ điều khiến tôi lo lắng nhiều lúc này là, và tôi hy vọng mọi thứ sẽ thay đổi, là tôi thấy nạn bắt nạt đang gia tăng. Và tôi nghĩ điều đó một phần là do mạng xã hội. Tôi thật không may thấy nhiều người không hạnh phúc vì họ nghĩ rằng họ cần những thứ vật chất trong cuộc sống để làm cho họ hạnh phúc.
Và nhìn này, tất nhiên, có tiền thì tốt hơn là không có, nhưng đó không phải là tất cả. Và, bạn biết đấy, như tôi đã nói, tôi có thể nói một cách chân thành rằng vì tôi đã trải qua cả hai. Tôi thích khi tôi có tiền, nhưng không phải là tận thế khi tôi không có, bạn biết đấy.
Và vì vậy, tôi thường cảm thấy buồn khi nghĩ về những người nghĩ rằng, ồ, bạn biết đấy, tôi không giỏi ở trường. Vậy tôi sẽ làm gì với cuộc đời mình hay tôi cần mọi thứ trước tuổi 21 và bla bla bla bla bla. Thực ra, bạn biết đấy, không nhất thiết phải như vậy.
Nếu bạn thực sự, thực sự có kiên nhẫn và như tôi đã nói, bạn có thể có một người bạn có công việc nổi bật hơn và bla bla bla. Nhưng nếu bạn đang ở đây vì lâu dài, bạn sẽ tốt hơn ở cuối, bạn biết đấy, là cố gắng truyền tải thông điệp đó đến mọi người.
Tôi vừa nghĩ về One Direction. Tôi làm bạn với một số chàng trai, tôi nói là một số chàng trai, một trong số các chàng trai từ One Direction và họ, làm thế nào để khiến họ có tham vọng? Nhưng cùng lúc đó, không để họ mất trí vì tôi đã ngồi với Liam và anh ấy đã tham gia podcast và anh ấy đã nói về những khó khăn của mình.
Đấu tranh với tất cả những điều này, sự thay đổi trong cuộc sống của anh ấy. Chúng ta đều mong ước và mơ ước điều đó. Nhưng rồi thực tế là điều mà không ai có thể chuẩn bị cho. Bộ não không được thiết lập theo cách để đối phó với lượng hysteria xung quanh bạn.
Vậy suy nghĩ của bạn về điều này đã thay đổi hay phát triển dựa trên những trải nghiệm của chính bạn với tư cách là Simon và những điều bạn đã trải qua?
Chà, cá nhân tôi nghĩ rằng có thành công thì tốt hơn là không có. Điều tuyệt vời, ý tôi là, những gì tôi đã nói với các chàng trai và, bạn biết đấy, điều đó khá rõ ràng, bạn biết đấy, một khi họ xuất hiện trên chương trình, họ sẽ thực sự, thực sự thành công với những bản ghi đúng. Ý tôi là, họ chỉ đơn giản là, đối với tôi, họ là nhóm hoàn hảo. Tôi nghĩ rằng đó là nghệ sĩ thành công nhất mà bạn từng phát triển?
Ôi, thực sự tôi không biết câu trả lời cho điều đó. Không, ý tôi là, tôi biết họ rất thành công. Họ đã bán được rất nhiều đĩa.
Họ đã kiếm được rất nhiều tiền.
Tôi đã nói với họ, nhiều điều chúng ta đang nói đến, đó là đừng bao giờ phàn nàn về paparazzi vì họ sẽ chụp ảnh bạn.
Đừng phàn nàn về sự xâm phạm quyền riêng tư vì mọi người sẽ luôn muốn chụp ảnh cùng bạn.
Đừng phàn nàn về những giờ làm việc dài vì sẽ có những giờ làm việc dài.
Vì vậy, nếu bất kỳ điều nào trong số này là một vấn đề, hãy làm điều gì đó khác.
Ý tôi là, vì tôi hứa với bạn rằng tất cả những điều này sẽ đi kèm với nó.
Sẽ có những lúc bạn sẽ cảm thấy, ôi trời, lịch trình này thật khắc nghiệt.
Và, ôi trời, có ai đó có thể để tôi yên trong một phút không vì tôi muốn ăn tối.
Tại sao bạn lại chụp ảnh tôi?
Điều đó sẽ đi kèm với công việc này và sự thật là nó xứng đáng.
Đó là một công việc rất, rất, rất khó khăn. Bạn sẽ trở nên nổi tiếng và bạn sẽ mất đi rất nhiều quyền riêng tư của mình.
Nếu bạn muốn trở thành một kế toán viên, bạn sẽ không gặp phải những vấn đề đó.
Chỉ là nó sẽ không thú vị bằng.
Vì vậy, bạn biết đấy, một số người muốn trở thành kế toán viên. Một số người muốn có một cuộc sống thú vị hơn.
Tôi luôn là một fan hâm mộ lớn của các ban nhạc vì đó là một cách dễ dàng hơn.
Trước hết, tôi nghĩ rằng việc ở trong một ban nhạc thì thú vị hơn là trở thành một nghệ sĩ solo, đặc biệt nếu bạn thích các thành viên trong ban nhạc của mình.
Đó là một cách tuyệt vời để được chú ý nếu bạn muốn trở thành một nghệ sĩ solo thành công như họ đã trở thành.
Và việc ở trong ban nhạc là chất xúc tác cho điều đó. Bạn biết đấy, tôi sắp làm điều đó một lần nữa trong năm nay.
Vâng, tôi đã nghe về điều này. Bạn đang tìm kiếm một ban nhạc nam khác.
Đúng vậy, và tôi làm điều này vì, bạn biết đấy, hiện tại tôi không nghĩ có một ban nhạc nào tốt như One Direction kể từ khi One Direction, theo ý kiến của tôi.
Và nếu bạn nhìn vào số lượng nghệ sĩ solo so với các ban nhạc hiện nay trên thế giới, trong âm nhạc pop, thật khó tin.
Ý tôi là, nếu bạn nghĩ về Motown và cả thời kỳ đó, có nhiều ban nhạc như có nghệ sĩ solo.
Vì vậy, có điều gì đó đã không ổn. Và cách duy nhất mà tôi biết để tập hợp một ban nhạc là ai đó phải thử giọng họ.
Vì vậy, chúng tôi chỉ nghĩ, bạn biết đấy, nếu tôi không làm điều này trong năm nay, tôi sẽ thực sự hối tiếc.
Vậy nên, hãy cứ làm đi. Và chúng tôi sẽ ghi lại toàn bộ quá trình.
Vì vậy, lần này, bạn sẽ thấy chính xác những gì xảy ra từ phút chúng tôi nói, chúng tôi sẽ làm điều này đến cách bạn thực hiện nó về mặt logistics.
Bạn chọn những người như thế nào, bla bla bla, vì tôi nghĩ điều đó sẽ thú vị.
Nhưng không có sự đảm bảo nào trong việc này, về việc tôi chưa đến một hãng thu âm và nói, đúng rồi, tôi đang làm điều này, bạn có đảm bảo cho tôi một hợp đồng thu âm không?
Tôi phải hy vọng rằng ban nhạc đủ tốt để có được một hợp đồng thu âm.
Nguồn gốc bí mật là gì?
Con người, ý tôi là, đó là tính cách. Tôi nghĩ đó là điều mà One Direction có, họ đều có tính cách tuyệt vời.
Và họ là những người thú vị.
Lần đầu tiên tôi thấy họ như một ban nhạc, sau khi chúng tôi yêu cầu họ vào ban nhạc, tôi đang ở Tây Ban Nha và tôi thấy họ đi bộ lên bãi biển.
Và khi họ đi bộ lên bãi biển, mọi người đều nhìn xung quanh, không ai từng nghe họ vào thời điểm này.
Và tôi nghĩ, thật khó tin, mọi người đang nhìn năm cậu bé này.
Họ đã là những ngôi sao rồi sao? Và có một ánh sáng đặc biệt tỏa ra từ họ.
Và vì, bạn biết đấy, tôi đã có những bản hit với các ban nhạc, tôi cũng đã có những thất bại với các ban nhạc.
Và có thể tôi đã sai 1% hoặc 80%. Tôi không biết.
Nhưng khi nó không hoạt động, không có tiền nào trên thế giới có thể làm cho điều gì đó không hoạt động trở nên hoạt động.
Đó chỉ là một trong những điều như vậy. Bạn chỉ cần hy vọng rằng bạn sẽ gặp may mắn và tìm được những người phù hợp.
Bạn có tiến bộ hơn không?
Tôi không biết. Có thể tôi hoàn toàn vô dụng bây giờ.
Tất cả những gì tôi biết là nếu tôi phải tin tưởng ai đó để làm điều này, tôi sẽ tin tưởng chính mình hơn bất kỳ ai khác. Tôi sẽ.
Và bạn có đang chờ đợi một cảm giác nào đó không? Hay có một loại dữ liệu nào đó trong AI và một bảng tính Excel nào đó xếp hạng họ dựa trên những điều này?
Có phải đó là một cảm giác không?
Vâng, chắc chắn là như vậy.
Và đây là khó khăn, bạn đang bán một hành động cho ai đó mà tôi không phải là.
Bạn biết đấy, người hâm mộ của bạn chủ yếu sẽ là thanh thiếu niên.
Vì vậy, bạn phải đoán xem khán giả đó sẽ thích gì.
Nhưng đừng suy nghĩ quá nhiều vì tôi đã thấy rất nhiều người, đặc biệt là gần đây, tập hợp các ban nhạc lại và họ bước ra và trong một giây, tôi nghĩ tất cả những điều này đều sai.
Tôi có thể thấy ai đó đã bảo họ nên mặc gì.
Tôi biết bài phát biểu của họ sẽ như thế nào. Tất cả đều đã được tập dượt, không có gì là tự phát.
Và tôi đang nghĩ, tại sao người đó, bất kỳ ai đứng sau hậu trường, tại sao họ không thể để họ được là chính mình?
Đó là lý do tại sao tôi đã nói với One Direction rằng, nhìn này, tôi chỉ có thể cho bạn một cái nhìn tổng quát, như tôi đã nói, đây là những gì sẽ xảy ra khi bạn thành công.
Và sau vài năm, bạn sẽ muốn rời khỏi ban nhạc. Điều đó sẽ xảy ra và bla bla bla.
Tôi không biết, chúng ta sẽ là bạn mãi mãi. Vậy nên, bất cứ điều gì cũng được.
Hãy làm những gì bạn thích. Và đó là tất cả. Chỉ cần nói rằng, khi bạn gặp vấn đề, hãy đến với tôi, thực sự là do bạn để làm cho điều này hoạt động.
Bạn phải yêu những bản ghi mà bạn tạo ra. Bạn phải có ảnh hưởng đến những bản ghi mà bạn tạo ra.
Bạn không thể nhảy, vì vậy đừng cố gắng nhảy. Đừng bao giờ thuê một nhà tạo mẫu vì bạn đã có gu thẩm mỹ tuyệt vời.
Và hãy là chính mình và thực sự, thực sự vui vẻ vì như tôi đã nói, sẽ có những ngày bạn sẽ nói, ôi Chúa ơi, tôi thực sự mệt mỏi.
Tôi không thích điều này. Không ai để tôi yên. Và sau 10 năm, bạn sẽ nhìn lại điều này và nói, wow, chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Bạn có thể đã dự đoán được, tôi biết tất cả các chàng trai đều đã làm rất tốt trong những nỗ lực của riêng họ, nhưng Harry đã trở thành, ừm, anh ấy vẫn là một siêu sao.
Và thường thì với các ban nhạc nam, khi họ tan rã, bạn biết đấy, một số người sẽ mờ nhạt dần và những thứ tương tự, nhưng Harry dường như đã tìm ra, bạn biết đấy, anh ấy thực sự đã tìm thấy phong cách riêng của mình.
Tôi luôn, tôi sẽ không nói dối. Ý tôi là, lần đầu tiên tôi gặp Harry, anh ấy đã hát một bài của Stevie Wonder. Chúng tôi đã nói về bánh ngọt.
Vì vậy, tôi không ngồi đó và nghĩ rằng bạn sẽ trở thành một trong những nghệ sĩ thành công nhất thế giới trong 12 năm nữa.
Ý tôi là, không ai có thể nghĩ như vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng bạn thật sự cuốn hút và vui vẻ.
Và khán giả thì thích bạn và thật tuyệt. Và rồi vì lý do nào đó, theo ý kiến của tôi, điều đó không diễn ra như mong đợi đối với họ với tư cách là nghệ sĩ solo, bạn biết đấy, vì những lý do khác nhau trong phần đó của chương trình.
Và rồi chúng tôi chỉ có ý tưởng trong khoảnh khắc để đưa họ vào một ban nhạc. Và như tôi đã nói, bạn biết đấy, nơi mà tôi nghĩ hầu hết họ đều đã làm rất tốt là họ đã sử dụng nhóm như một phương tiện để đi đến nơi mà họ thực sự muốn đến trong cuộc sống của mình.
Và liệu Harry có trở thành Harry mà không có One Direction không? Chà, không ai trong chúng ta có thể trả lời điều đó.
Tôi không thể nói với bạn. Tất cả những gì tôi biết là việc ở trong nhóm chắc chắn đã giúp dễ dàng hơn.
Tất nhiên rồi.
Và đó là lý do tại sao tôi nghĩ, một cách thú vị, khoảng bảy hoặc tám năm trước, tôi nghĩ rằng sẽ không còn cần những chương trình này nữa vì mạng xã hội.
Và đây là điều điên rồ là số lượng nghệ sĩ Vương quốc Anh đã nổi tiếng toàn cầu trong bảy năm qua đã giảm mạnh.
Thực sự, nếu bạn nghĩ về số lượng nghệ sĩ toàn cầu, người Anh đã nổi tiếng toàn cầu trong bảy năm qua, có thể chỉ có ba người, điều đó thật điên rồ.
Tôi không thể nghĩ ra ba người.
Gì?
Được rồi.
Liệu AI có phải là một mối quan tâm, một cơ hội? Nó có xuất hiện trong tâm trí bạn không?
Tôi nghĩ cả hai. Tôi không nghĩ bạn có thể bao giờ vượt qua điều thực sự. Nói như vậy, điều đó sẽ xảy ra. Ý tôi là, sớm hay muộn, tôi nghĩ đã có một nghệ sĩ Nhật Bản không tồn tại và cô ấy đã bán hết vé ở các sân vận động.
Vì vậy, không có nghi ngờ gì rằng điều đó sẽ xảy ra, nhưng mọi người luôn sẽ quan tâm nhiều hơn đến điều thực sự. Nếu bạn đi đến một buổi hòa nhạc, bạn muốn thấy những người đó, bạn muốn nói rằng tôi đã ở trong khoảng cách chạm tới người đó, chứ không phải là một thứ không tồn tại.
Tôi đồng ý ở một mức độ lớn. Thực ra, tôi nghĩ rằng nhiều người đang xây dựng AI, như Sam Altman hôm trước, ông ấy nói rằng ông ấy tin rằng sẽ có một sự gia tăng lớn trong nhu cầu và mong muốn của mọi người đối với giải trí và trải nghiệm thực tế, đặc biệt trong một thế giới mà AI có thể gây ra một chút sự thay thế trong thị trường lao động và chúng ta có nhiều thời gian rảnh hơn, điều mà ông ấy là người đang xây dựng chat GPT.
Ông ấy nói rằng chúng ta sẽ thấy ngành công nghiệp giải trí bùng nổ. Và tôi thực sự có một người bạn tỷ phú sống cách đây khoảng năm phút trong một căn hộ penthouse, tỷ phú trong lĩnh vực sinh học, AI, mọi thứ. Ông ấy là một người rất thông minh.
Và khi tôi ngồi với ông ấy, ông ấy đã nói điều tương tự với tôi. Ông ấy nói, bạn biết điều gì sẽ bùng nổ không? Ông ấy nói nhu cầu của mọi người về giải trí trong một thế giới mà nhiều công việc thậm chí như lái xe là nhà tuyển dụng lớn nhất thế giới.
Và tôi đã viết một bài đăng hôm trước về điều này, cách mà bạn thấy những điều đối lập nổi lên, những điều đối lập cực đoan nổi lên cùng nhau như âm nhạc kỹ thuật số bùng nổ, đĩa vinyl trở nên hơi phổ biến và các phòng bowling cũng đang thấy sự gia tăng, cùng với những trải nghiệm trực tiếp như các câu lạc bộ bay vì chúng ta đã trở nên quá kỹ thuật số hóa.
Và tôi thấy ngành giải trí là một trong những điều như vậy, như ngành công nghiệp giải trí, các buổi hòa nhạc, lễ hội. Đó là một nơi tuyệt vời để chạy trốn khỏi những chiếc tai nghe.
Không, tôi nghĩ bạn đúng. Tôi nghĩ đó là một điểm tốt mà bạn đã nêu về hai điều đối lập.
Thời trang nhanh, thời trang chậm. Chúng ta cũng đã thấy điều đó nổi lên.
Điều thú vị là thấy những thương hiệu, mà đã tồn tại 50, 60 năm, bỗng nhiên trở nên cực kỳ lớn trở lại, dù là Lego, Mario Brothers hay Barbie.
Bởi vì đôi khi, bạn biết đấy, có cảm giác như, liệu tôi có chỉ đang nói rằng mọi thứ đã tốt hơn vì tôi đang trở nên khó chịu, điều này thật buồn bã.
Và sau đó tôi nghĩ, thực ra không, Queen hay David Bowie hay Elton John là những nghệ sĩ vĩ đại nhất mọi thời đại. Ý tôi là, George Michael thực sự là như vậy.
Và tôi không nghĩ rằng có ai trên thế giới này tốt như George Michael ngày hôm nay. Tôi thực sự không nghĩ vậy. Tôi ước có.
Nhân tiện, ông ấy là một trong những người tốt nhất mà tôi từng gặp trong đời.
Vâng, nhưng không, tôi nghĩ chúng ta đang trải qua một thời kỳ rất thú vị ngay bây giờ.
Và tôi là một người tin tưởng mạnh mẽ vào việc chấp nhận bất cứ điều gì có thể giúp bạn. Đừng bỏ qua nó.
Nhưng tôi vẫn nghĩ, bạn biết đấy, khi một lần nữa, khi tôi nói chuyện với One Direction, tôi nhớ đã nói với họ, mục tiêu của chúng tôi là để các bạn có đủ bản hit để nếu các bạn có tái hợp thì các bạn có thể thực hiện các tour diễn sân vận động. Điều đó có nghĩa là các bạn phải có khoảng 10 bản hit.
Bởi vì đó là những gì mọi người muốn nghe. Họ muốn nghe những bản hit.
Và, bạn biết đấy, nếu họ có tái hợp, đó chính xác là điều sẽ xảy ra.
Họ có trở lại không?
Tôi nghi ngờ điều đó.
Bạn nghi ngờ?
Tôi nghi ngờ.
Spice Girls đã trở lại. Spice Girls đã trở lại nhiều năm sau đó.
Một điều tôi hối tiếc là tôi lẽ ra nên giữ lại cái tên đó.
Ồ, bạn lẽ ra nên sở hữu cái tên?
Tôi lẽ ra nên sở hữu cái tên.
Bạn không sở hữu cái tên à?
Không.
Ai sở hữu cái tên?
Họ sở hữu.
Ồ, được rồi.
Đó là vấn đề.
Lẽ ra tôi có thể làm một bộ phim hoạt hình hoặc gì đó.
Nhưng khi bạn giao cho một nghệ sĩ cái tên, nó không còn là của bạn nữa.
Và đó là điều duy nhất tôi hối tiếc.
Vì vậy, nếu bạn đang nghe, tôi sẽ mua lại cho tôi.
Vì vậy, họ đều tìm thấy khoảnh khắc đó.
Thực tế, chúng tôi làm điều đó như một sự hợp tác.
Chà, ý tôi là, vâng, ý tôi là, chắc chắn rồi.
Vâng, chúng ta đã có mặt ở đó.
Nhưng đó là điều duy nhất tôi hối tiếc.
Bởi vì nếu một trong những thành viên ban nhạc, vì lý do nào đó,
nói rằng họ không muốn đi tour, điều đó có thể ngăn cản những người khác đi tour.
Vì vậy, nếu là tôi sở hữu cái tên, thì sẽ không có vấn đề gì.
Bạn có thể đi tour với ba người trong số họ.
À, vậy đó là điều ngăn cản một tour diễn.
Bởi vì họ đều sở hữu 20%?
Tôi tin là vậy, vâng.
Ý tôi là, đôi khi tôi có thể rất ngây thơ.
Và đó là lúc tôi rất, rất ngây thơ.
Vì vậy, lần tới điều đó sẽ là một phần của thỏa thuận.
Tôi phải sở hữu cái tên.
Họ vẫn có thể kiếm hầu hết tiền, nhưng tôi cần phải sở hữu cái tên.
Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng
để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo,
không biết họ sẽ để lại cho ai.
Vì vậy, câu hỏi mà một khách mời trước đã để lại cho bạn
là quyết định nào bạn có thể đưa ra hôm nay
sẽ có tác động tích cực nhất đến cuộc sống của bạn trong dài hạn?
Đừng ăn đường.
Thật sao?
Vâng.
Vâng.
Thật đấy.
Nó không tốt cho bạn.
Vâng, vâng.
Cảm ơn bạn rất nhiều.
這是我一生中發生的最具毀滅性的一件事,心裡想著「我還有什麼值得活下去的呢?」
嗯,哦天啊,我得給他一點時間。
【音樂】
請歡迎,所羅門·考威爾。
他的成功規模令人震驚。
他改變了電視和音樂的面貌。
真是糟糕透了。
作為一個孩子,你很天真,不是嗎?
非常天真。
嘗試用一家失敗的音樂出版公司來征服世界,結果停在了停車場。
然後你從那裡開始想「我在24歲時要成立自己的唱片公司。」
嗯,我在這家俱樂部遇到了西尼塔,我想我要和她一起錄音。
我不知道唱片是怎麼做的。我不會讀譜,但就這樣做吧。
第一次失敗了,第二次也失敗了。
即使我有了一首熱門歌曲,我還是欠了銀行50萬英鎊,身無分文。
但我寧願被嘲笑是個不同的人,也不願意平平安安。
你還記得這張單曲嗎?那張專輯登上了第一名。
是啊,但這是一個真正的苦樂參半的時期,因為我接到了一通電話
開頭是「你坐下來了嗎?」
從那時起我就進入了一個惡性循環。
我變得像個工作狂,工作到早上七點,遭受抑鬱。
事實是我有時仍然受到抑鬱的困擾。
那一個方向呢?
我對於一個方向最遺憾的事情是…
所以,男孩們,如果你們在聽…
【音樂】
西蒙,為了理解今天與我坐在一起的這位男士,
我必須知道什麼早期背景
能幫助我理解我們大家所認識的西蒙·考威爾?
那個早期背景是什麼,你的成長環境?
嗯,我有一個快樂的童年。
不過,我的上學生活真的很無聊,我總是感到無聊。
我總是希望有一種有趣、快樂的生活。
當我聽到「學校的日子是你生命中最美好的日子」時,
我心想:「哦,我的天,這太可怕了,因為我討厭上學。」
所以我非常決心做一些真正有趣的事情。
這是我一直在想的事情。
我想開始賺自己的錢。
而我的父母在我們非常小的時候有做過一件事,
因為在那個年代,即使在7或8歲時,
在我們的社區,還是可以去別人家裡,
敲敲他們的門說,「我可以幫你洗車嗎?我可以幫你割草嗎?」
因為我媽和我爸說:「如果我們支付假期的費用,
你就得自己賺零用錢。」
所以我說:「好。」
但我喜歡這樣。
如果洗一輛車能得到10英鎊,那就像中了一樣。
那是最好的感覺。
你提到了你的母親。
你能告訴我你的母親和父親,朱莉和埃里克,對你的影響嗎?
當我失去他們,特別是當我失去媽媽時,
因為那時是最后一次,
這是我一生中發生的最具毀滅性的一件事。
情況糟糕到無法再糟糕了。
而我們之間的關係非常美好。
我媽媽是那種要走紀律的人。
我記得我當時大約4歲,甚至更小,
我記得我坐在車裡,
她對我說了一句話,
她說:「修養造就人。」
我當時就在想,「那是什麼意思?」
她說,「修養造就人。」
然後她解釋了這句話的意思,
我一直記在心裡,
因為這是一種非常老派的方式在說「要有禮貌」。
我的父母都非常傳統。
他們對每個人都非常尊重。
我永遠記得這一點,
我敬仰他們兩個,
我總是知道在任何時候我都可以去找他們
當我需要建議時,
他們總會給我正確的引導,
他們一直都在我身邊。
你的工作倫理是著名的。
我和你團隊中的很多人交談過,
他們總是形容的一件事是,
導致你今天所取得的成就的,正是一種瘋狂的工作倫理,
而當我說瘋狂,我指的是各種意義的瘋狂。
這是從哪裡來的?
因為你說你的童年是快樂的,
通常當有人具有非常瘋狂的工作倫理時,
某個地方會有某種創傷,但對你來說,我無法確定那是什麼。
這很可能跟我爸爸在一大型公司工作的經歷有關,
在他退休之前,他對我說,「不要在大型公司工作,」
因為到了65歲或什麼的,他們會讓你退休,
然後你再也不會聽到他們的消息,
而這正是我爸爸的遭遇,
這讓我非常心痛,
因為他確實努力工作。
他對他所工作的公司非常忠誠。
當他去世時,他沒有任何錢。
這可能讓我意識到,
A,我不想落到那種地步,
其次,我唯一能達到那一點的方法就是為自己工作,
我總是有這種瘋狂的想法,
如果我为某个公司工作,
而且我和我的老板相處得不太好,
他可能會邀請我到他家裡談高爾夫。
我一直在腦海裡想著
我想不出比這更糟糕的事情,
那就是不得不迎合一個不喜歡我的老板,
而我一直想著我老板可能不會喜歡我的原因是,
因為我在學校表現很差,
而我的老師對我也很嚴格,
所以我覺得工作可能也會是這樣。
所以這就是驅使我的原因,
而我的爸爸也知道,
因為我考試的成績不好,
他曾對我說,
「很明顯,你不會進大學。
你決定好你想做什麼了嗎?」
我說,「我想做一些我認為在娛樂行業的事情。
我不太確定具體是什麼。」
他說,「不管你做什麼,你都必須耐心,
因為這不會是一蹴而就的。
如果你想做得好,
你就必須學會做到這一點,
這可能需要20年,也可能需要30年,
但要了解這一點。」
我說,「這我能接受。」
我真的可以接受。
你爸爸似乎是一個給了很多實際建議的人。
許多建議,如實在說,我也讀過你的書,至今仍然記得,因為我的父母教了我很多東西,但是透過觀察他們的方式。我想不出父母說過的任何一句建議,但你從父親那裡背誦出來的諺語卻有很多,這點我覺得非常了不起。
嗯,是的。其中有一件事一直留在我心中,對一個12歲的小孩來說說這話似乎有點老套,他說:「每個人腦袋上都有一個標誌,上面寫著『讓我感覺重要』。」我希望你能想一想這句話。我當時在想,「腦袋上有標誌。」我完全搞不懂這是什麼意思,你為什麼會這麼說?也許他喝了幾杯酒。然後我忘了什麼時候明白了這句話的意思,不過那真的在我心裡深深扎根。這是說,如果你想在生活中有所作為,就必須是一個團隊的努力,並確保你能夠認可那個團隊中的每一個人。因此,如果我走進一個房間,我瞬間會,幾乎是從我理解這個道理的那一刻開始,我可以走進一個房間,瞬間看到所有的一切。我看到開門的人,我看到在做某個特定工作的那個人。換句話說,我總是把這個房間視為一個團隊。
你進入這個房間的那一刻就做到了這一點,因為這裡有10個人,從開門的人,到拿咖啡的人,再到那些負責攝像的人。這是很少見的,顯然我參加過這300次對話。你關心了這個房間裡的每一個人,這是不典型的,特別是當你面對的那些人擁有很大的公眾形象時。我們曾經有過些人走進來,完全無視我10分鐘,坐下來發短信,當然,這樣的情況我也見過不少。我看到了很多虛偽,這些人,看起來是很友好,卻總是有一個面具。我每次看到他們在鏡頭外面真實的樣子,他們是完全相反的。就像你所說的,完全無視每一個人。最糟糕的是,當我在嘗試著開始我的職業生涯時,沒有什麼比當你和某人交談時,他卻在尋找比你更重要的人更糟糕了。我記得在我職業生涯初期就感受到這種情況,那種感覺真的很貶低。
我想,這與我父母的兩個故事真的非常重要,他們一定知道這對我後來的生活會有意義。我也對我的兒子埃里克說過同樣的話。我記得我第一次告訴他,「舉止造就人格。」他當時大約兩歲。他說,「對不起。」然後他錯誤地重複了一遍。我說,不知道再說一遍。然後最終我想他應該四歲的時候,他對某個人非常有禮貌。我說,「我為你感到非常自豪,埃里克。」而他則說,「舉止造就人格,爸爸。」我心想:「你懂了。」這真的是考驗你的耐心。
你轉向父親表達你想在12歲時追求娛樂和音樂的願望。你第一次見到你父親的時候多大了?我大概是,那時我大約12歲。學校裡我沒有什麼特別出色的表現。你住的地方周圍都是音樂人和娛樂界的人。我想你爸爸曾在EMI工作過。是的,他在他們的房地產部門工作。不過,我正在試圖弄清楚音樂的來源。我有一個調皮捣蛋的孩子,在學校不專心。我讀過那些關於你用土豆槍劫持公交車的故事。他們報警因為你用土豆槍劫持了一輛公交車。我在想,音樂是在什麼時候進入的,因為看起來你並沒有彈奏大量的音樂。
我喜歡買唱片。所以只要去唱片店並儲蓄足夠的錢來購買一首單曲或一張專輯對我來說就是一切。我清晰地記得躺在我的臥室裡,擁有一張全新的專輯,享受每一首歌的感覺,那真是一種令人興奮的感覺。當你離開學校,去努力尋找自己的職業時,你做了幾份工作。我想你曾在Tesco當過學徒,那是一段時間的事。
我父親對我說,好吧,你考試失敗兩次,所以你必須找一份工作,西蒙。既然你沒有任何資格,怎麼樣試試Tesco?我不知道這主意哪裡來的。我回答說,做什麼?他說,好吧,你知道,你也許可以最終管理一家商店等等。我當時只好說,哦,好吧。於是我去面試,我記得我穿了一條牛仔褲。在我坐下之前,對方就說,你怎麼敢!你怎麼敢來穿牛仔褲!我回應說,我很抱歉。他還說,你怎麼敢!我當時真的很生氣。我說,知道嗎,我真高興我來這裡,因為我從不想為你或你的公司工作。對了,你的辦公室看起來就像他走出去的那樣。因此,我沒有得到好評。我媽媽幫我申請了公務員的工作。我參加了面試,想成為一名法律文員之類的工作。他們還實際給我一個圖表,告訴我64歲時能賺多少錢。我心想,這是沒可能的。然後我父親認為我應該從事建築行業,我需要在某個建築工地工作兩年,學習所有的東西。而我認為,不可能。最終,我獲得了一個在艾爾斯特里工作跑腿的工作。當我得到那份工作的那一刻,真是太棒了。我感到非常高興,這是一份艱苦的工作。
為什麼?
為什麼你所描述的那份工作,我想,成為了你人生中的一個轉折點?
為什麼那份工作?
為什麼那是你心之所向的職位?
我大概算出了成為導演的方法,你知道的,你得先當第三助理,然後是第二助理,再到第一助理,再花兩年在剪輯上,之類的。
而我完全為此做好準備。
我想,這是我會喜歡的事情。
不幸的是,我的合同只有兩個月,執行製片人非常刻薄,他說兩個月後,“好了,我們不再需要你了。”
但是助理們都很喜歡我。
他們還付了我的工資。
但那個家伙卻很糟糕。
每次他進入大樓時,我都得躲在他們的桌子下。
有一天他抓到我了,說:“你還在這裡幹什麼?”
我回答:“沒做什麼。”
他說:“那麼,誰在付你的工資?”
我說:“沒有人。”
他說:“那你不被允許在這裡。”
然後他把我趕了出去。
接著,我差點在《閃靈》上找到工作,實際上,我被邀請擔任跑腿。
他們那時正在製作那部電影。
當我擔任跑腿時,我看到酒店正在片場建造。
同時,我媽媽已經為我提交了在E的音樂出版部做郵件室工作的申請。
在這個時候,我大約17歲。
所以我有兩個選擇,我可以成為一家大型電影製作公司的跑腿,而那是一部看起來很棒的電影。
或者我可以去E的音樂出版部的郵件室工作。
然而,有些東西驅使我去。
我告訴你是什麼。
在某一天,我經過我打算作為跑腿工作的製作公司。
在大樓外有一長串人正排隊。
我走近一個人,說:“大家排隊是為了什麼?”
他們回答:“工作。”
我問:“你們的意思是什麼?”
他們說:“這裡沒有人是有合同的。”
當新的製作出現時,基本上是先到先得。
我心想,天啊,這聽起來不太可靠。
我不喜歡這個主意。
所以我想我會冒險在音樂出版的郵件室工作。
你說郵件室。
你是指處理郵件的地方嗎?
對,真的。
所以那不是一幢很漂亮的建築。
幾乎就像我們身在一個車庫裡。
肯定是地下室。
有兩個男孩在那裡工作。
我想其中一個叫哈里,還是什麼的,他們可能都在60歲中期到後期。
我自信地到達,說:“好吧,我在郵件室有工作,我要做這個,要做那個。”
他們卻說:“先給我們泡杯茶,小子。”
但是這很好,因為我確實有機會了解公司裡每個人的工作。
我當時每週賺18英鎊。
但是隨著時間的推移,我想總會有人察覺到我的才華,給我一份好工作。
我幾乎每天都會走進每個人的辦公室,說:
“我可以有一份工作嗎?一個更好的工作?”
但什麼都沒有。
即使是總經理,我有一天也闖進去,說:
“抱歉,blah, blah, blah,能給我一份工作嗎?”
因為我真的很熱情,他卻把我趕出了他的辦公室。
你有向那些辦公室裡的人詢問行業問題嗎?
總是的,是的。
每次,每次,有幾個人對我非常好。
他們解釋了他們的工作。
他們告訴我音樂出版如何運作,他們為作家做了什麼,目錄,所有一切。
所以我開始了解音樂行業是如何運作的。
我還在郵件室裡一瞥到一些入境的支票,看到凱特·布希(Kate Bush)賺了多少,我的下巴快掉下來了。
如果你在這行工作,真的會有很多錢。我完全沒有意識到。
如果你對於職業建議有什麼看法,
因為我聽說即使你身處郵件室,你也會不斷地向人提出很多問題。
目前有很多人正在從事不同的工作,他們可能還沒有理解保持求知慾的重要性,
即使你在職業生涯的初期或架子底部。
但這似乎真的很關鍵,因為有很多人在郵件室工作,但除了郵件室之外什麼也不知道。
而你卻在煩擾那些人。
我確實是,可能以一種顯得迷人的擾人的方式。
我一直很客氣,準時到達。
我總是會說:“這是您的郵件,先生,女士。還有什麼我可以為您做的嗎?”
“在我在這裡的時候,blah, blah, blah, blah, blah。”
所以我算是公司的寵兒。
不過,隨著時間的推移,我開始對我賺的錢感到不滿,我的兄弟現在作為房地產經紀人賺了很多錢。
但我從來沒有獲得從郵件室轉換工作的機會。
我以為這會在大約一年或18個月後發生,但什麼也沒有。
於是我說:“好吧,這裡什麼都沒有發生,我要去當房地產經紀人。”
我父親因為他有房地產的關係,讓我去一家叫希利·帕克(Hillier Parker)和麥延·羅登(Mayan Rowden)的公司工作。
光從名字就能看得出那是什麼樣的人,
我的確,他們真的糟糕得要命,裝腔作勢,刻薄,無禮。
一個月後,我媽媽就對我說:“你真的不開心,對吧?”
我回答:“是的,我真的不開心。我討厭這個。”
然後我父親認識了一個在我音樂出版部工作的主管,
這時我是處於郵件室的狀態。
我不認為他與我父親有什麼連結,因為我父親其實對他說,
“我真不敢相信18個月後你沒有給西蒙至少一點晉升。”
他說:“哦,我不知道那是你的兒子,他可能這樣說,但我永遠不會知道。”
無論如何,接下來突然有了職位空缺,我媽媽,我記得她的表情。
我有一些非常令人振奮的消息要告訴你。我說:「什麼呢?」她說:「我覺得你應該去EMI音樂出版公司那邊面試一份更好的工作。」而這項工作是在EMI音樂出版的國際部門,基本上意味著那些在美國、德國等地簽約的作家,這個部門負責管理他們的版權。而那份空缺的工作是歌曲推廣人,這意味著我需要讓其他人翻唱他們發行的數十萬,甚至數百萬首歌曲,這樣可以為他們創造更多收益。而為了達成這個目標,這份工作實際上相當困難,因為那是從事鄉村音樂的部門。那時候,鄉村音樂在英國並不受歡迎,很多歌曲幾乎都是無人知曉的。讓這件事變得更加困難的是,這份工作實際上是承諾給公司其他人的。顯然,我得到這份工作的消息是因為我父親幫我找來的。但是,因為我那時候在那裡工作已經18個月,這看起來就像是我得到了這份工作,儘管工資大約是每週30英鎊,根本不是高薪工作。而且在前六個月,沒有人和我交談,我簡直覺得太糟糕了。於是我把自己鎖在一個房間裡,心想,既然沒有人和我說話,那我就聽所有這些糟糕的鄉村歌曲。我字面上在六個月內聽了成千上萬的歌曲,整理了一個清單,然後去找所有唱片公司,盡可能多地和A&R(藝人及曲目發掘)的人見面,告訴他們:我認為我有一首很棒的歌,這首歌非常適合你們的一位藝人。確實,我讓很多歌曲被翻唱了。
那時候你幾歲?17、18歲?我那時大約是18或19歲。然後我的老闆說,西蒙,我覺得你非常聰明,為什麼我們不一起創辦一家公司呢?我心想,這不是有點早嗎?他說,我已經在這裡工作了16年,你永遠不會賺到多少錢。就這樣做吧。我實際上找到了贊助我們的人。
於是我見了那些擁有錄音室的人。我有一種非常不好的預感,說我只是覺得我無法做到,太早了。我現在甚至不知道自己在做什麼,更不用說經營自己的公司了。他說,好吧,我想你最好去見見那些人,告訴他們答案是否。我去了,他們說服了我。我知道我犯了錯。所以我們開始了這家公司。我們有大約4萬英鎊的種子資金,我們的辦公室在一個NCP停車場裡。我想那裡以前可能是一個廁所。我們的辦公室實在太糟糕了。我心想,天啊,我做了什麼?我剛剛在EMI找到這份工作,現在卻在停車場的廁所裡工作,這是行不通的。大約18個月後,我就離開了。
你自己的公司。是E&S嗎?對,是E&S。艾莉森·西蒙,對吧?對的。但後來我遇到了一位經理,他管理著Hot Gossip。他在南馬爾頓街有一個很酷的辦公室,我真的很喜歡他,他非常有趣。我問他,能不能為你工作?他說,做什麼呢?我說,我想創建一個唱片公司。他驚訝地問,真的嗎?我說,你有這麼棒的管理公司,我覺得我知道怎麼製作唱片。我們就這樣做吧。他說,我給你40英鎊的工資。我們最終同意了55英鎊。我心想,太棒了。我不知道為什麼,我突然覺得,這不是行不通,而是我有一種預感,這會成功。
你當時真是天真,不是嗎?哦,對,真的是非常天真。因為就像一個孩子試圖用自己的音樂出版公司去征服世界,結果在停車場的廁所裡失敗了,然後從這裡開始,決定要創建自己的唱片公司,當時我大約20、26歲。你開始了這個唱片公司,是Fanfare Records嗎?對的。我在大使俱樂部遇到了Sanita,那是一個很棒的夜總會。我喜歡她,她也喜歡我。我說,我經營自己的唱片公司。挺好。我覺得這是個很好的搭訕機會。然後她說,哦,我是一位藝人。我驚訝地問,真的嗎?你有錄製過任何樣品嗎?她說,有。於是我說,那我們可以再見面嗎?我們再次見面了,她確實給了我一些樣品。我告訴她,其實你的錄音聲音非常好。而在那個時候,特定類型的舞曲音樂開始變得流行,幾乎都是源自我想是法語加拿大家的地方,很多這類歌曲最初都是在那裡製作的,並且在英國的同性戀俱樂部裡爆紅。我突然有了對Sanita的美好想法,那是如此美麗、如此有趣。我想,我知道我要怎麼做,我要做出一張這樣的唱片,並且在英國的俱樂部裡推廣它。我腦中有一個瘋狂的想法作為歌曲的標題,於是我對這位曾經沒有過熱門歌曲的製作人說,這是Sanita,我想錄一張唱片,這是我推廣這首歌的方式,我希望它叫《So Macho》。他用不可思議的眼神看著我。於是我們製作了兩首歌,一首叫《So Macho》,另一首叫做——天哪,你找到了。另一面是《Cruising》嗎?對,就是這張唱片。哇,這張封面太棒了,真是太棒了。是的,都是《So Macho》和《Cruising》。問題是,我合作的那位製作人對我說,我正在擴展到書籍出版。我心想,好的,沒關係。於是他對我做的事情根本不在意。然後他告訴我,我是一家公開上市公司,他基本上想收購我的事業,等等。我嚇了一跳。我正準備關閉這個唱片公司,心想:你在開玩笑嗎?我剛剛製作了這張我認為將會成為熱門的唱片!他卻說,我要關閉它。我問那對我來說意味著什麼?他說,這樣你就失業了。我告訴他,看看你賺了很多錢……
你可能會賺很多錢。
幫我一個忙。
你能給我五千英鎊嗎?
我不想要薪水。
但有了這筆錢,我會製作視頻。
我會讓它發行,等等,錄製所有內容。
他說,讓我考慮一下。
週末期間,我不斷打電話給他,最後他說,好吧,五千就這樣。
所以我想,好吧,這應該夠了。
那是我人生中最大的轉捩點之一。
如果當時他說不,我不確定我會怎麼做。
你會怎麼做?
我會想辦法籌集資金,因為我真的相信這件事。
當我聽到那張唱片的時候,我就覺得這會成為熱門歌曲。
你怎麼知道?
就是有這種感覺。
有趣的是,當我第一次錄製我的第一張唱片時,製作人說,你會來錄音室。
我說,不去。
他問,為什麼?
我說,因為我不想知道唱片是怎麼做的。
他說,為什麼?
我說,因為我想像任何買唱片的人一樣來聽它。
如果我知道唱片是怎麼做的,那麼對我來說會聽起來不一樣。
所以到現在為止,我仍然不知道錄音究竟是怎麼做的。
我不知道是一個人彈低音還是鍵盤?
我真的完全沒有頭緒。
這太奇怪了。
因為我知道這會是巨大的。
就像當人們在我的表演中做魔術時。
我不是那種會說,我知道你是怎麼做到的那種人。
我會說,我相信魔術。
我真的會讓自己相信魔術。
而音樂對我來說也是同樣的道理,我不想知道太多。
我不想假裝我會讀譜,因為我不會。
我不想讓自己相信我可以成為一個製作人,因為我可能無法成為一個優秀的製作人。
但我認為我可以成為一名非常優秀的 A&R(藝人和曲目負責人),尋找藝術家,為他們找到合適的歌曲,然後,打響這首歌。
我花了大約一年半的時間來讓這首歌成為熱門。
這真的很艱難。
我想暫停一下。
你剛才提到的對於音樂或唱片製作的無知,讓我在行間聽出了一些東西,就是你想保持作為聆聽者的身份,而不是創作者,因為你認為維持消費者的觀點更有價值。
完全正確,一百千真的是這樣。
你的確說到點子上。正是這樣。
而且我從來不想讓自己,因為我這幾年遇過一些成功的製作人,然後,我有這樣的想法,因為我聽過一些 A&R 人員進錄音室假裝他們知道怎麼做一張唱片但實際上一無所知。
事實上,有一個人實際上在他的錄音室牆上掛著一塊金屬,像某種火車軌道一樣,就是一塊鐵,他叫這玩意“舉白旗計”,因為所有那些愚蠢的 A&R 家都會進來。
對唱片的混音不太滿意,他會說,對,我完全知道你的意思,讓我來調整一下。
所以他就把操縱桿拉下來,那些人會說,天差地遠。
我無法想像這是多麼尷尬的事。
所以我總是第一個說,我不知道唱片是怎麼做的。
我不會讀譜,我真的沒有什麼頭緒。
但我可以說我對熱門音樂有很好的耳朵。
這和市場營銷有一定的可轉移性。
我在市場營銷領域工作了十年。
我在無數次的舞台上對我的團隊最熱情的說道之一,就是努力讓我們跳出創作者的視角,進入到世界上將看見的人的視角。
我不得不說,這幾乎是一項不可能的任務。
聽起來如此簡單。
而你所描述的,正是我努力想告訴人們的東西。
我認為如果你自己相信是可以做到的,那麼你就可以如此。
而我確實對自己有這種堅定的信念,最終我找到了我可以做的事情,那就是製作唱片,製作一個糟糕的視頻。
我說過,因為當時我們必須親自生產唱片。
所以我並沒有太多的信用。
所以我必須與這些人進行很多交易。
看看,我付你錢,如果你能給我生產十張,我認為最少是十萬還是什麼的。
整個過程,我必須經過很多才能把這張唱片推進排行榜中去。
這一切都是為了進入前四十。
我嘗試了三次,第一次失敗,第二次也失敗。
然後我對倉庫說,我說,問題是什麼?
他們說,唱片在賣,但只是沒有在銷量上升到前四十。
然後我說,那我們為什麼不停止訂單呢?
他們說,我們不太應該這樣做。
這是什麼意思?
換句話說,只需在電腦上顯示缺貨,但實際上並不是缺貨。
只需在他們訂購時不讓他們有唱片。
換句話說,讓我們累積一下未交訂單。
所以我們累積了所有的未交訂單。
然後所有三、四個月前訂購唱片的客戶,突然在那一周內,所有的唱片都到達了,結果成功了。
這張唱片進入了前四十名。
它擠進去了,我在《超級紅人榜》中獲得了突破,這張唱片之後突然爆炸性增長。
而這真是瘋狂的是,給我提供資金來經營唱片公司的那個人,最後與一家上市公司合併,而那家公司後來破產了。
哦,那家公司破產了。
它真的破產了。
這也是我破產的一部分原因,因為在那段時間,只有我自己,實際上只有一個人在經營唱片公司,而我們在那首單曲上賺了很多錢。
但其實母公司卻破產了。
所以在我有了這首熱門歌曲的時候,所有的一切都突然同時崩潰了。
所以我有了我的第一個熱門歌曲,但我很窮。
其實,你說這個真的很有趣,因為我們之前在談的事情,我昨晚聽到了這段內容,並將它保存在我的最愛裡。
這只是一段瑞克·魯賓的片段,你知道瑞克·魯賓吧?
對。
他在談論音樂。
你會玩樂器嗎?
勉強會一點。
你知道如何操作調音臺嗎?
不知道。
我沒有任何技術能力,也對音樂一無所知。
你一定知道一些東西。
我知道我喜歡什麼,不喜歡什麼。
我對我喜歡和不喜歡的事情非常果斷。
那麼,你的工作是什麼呢?
我對我的品味和表達感受的能力的自信,對藝術家來說是很有幫助的。
聽起來幾乎和你剛才對我說的相似。
是啊,我的意思是,並不是很多人會這樣說,你知道的。
大多數人會說,是的,我對製作唱片這方面的事情懂得很多,這個那個的。
那是非常不同的技能組合,你知道的。
我的技能組合我想與其類似,幸運的是在我相信別人會喜歡我做的事情時能夠選擇正確的方向。
這才是重點所在。
當你說這些時,我再聽到瑞克說那句話時,我想,哦,我的天啊,你可以基於非技術性的領域,僅僅依靠品味和信念建立一個不可思議的職業生涯。
完全正確。
還有要明白,因為你在開始時會經常聽到的一個詞就是「不」。
這就是你不斷聽到的那個詞,因為人們很緊張。
如果你真的、真的、真的相信某件事情,因為,你知道,我現在看著那張專輯封面。
我無法告訴你,在製作那張唱片過程中,「不」這個詞出現過多少次,而我不得不相信自己的直覺。
那是我所有的一切。
我本可以去,知道嗎,結束了。
那個人把事情關閉了,但我真的堅信其他人會喜歡它。
你知道的,我會把白色標籤帶進俱樂部,我會請DJ播放那首歌,然後觀察反應。
有時反應不太好,有時則很棒。
那就足夠給我那種信念,這是的,這就是我所稱的跨界唱片。
它可以成為一個大熱門流行歌曲。
由於完全不受你控制的情況,Fanfare唱片公司倒閉,欠銀行50萬英鎊,而你口袋裡只剩下大約五英鎊。
你在30歲的時候搬回和父母住在一起。
其實,不是唱片公司欠的錢,而是我,因為我們都被鼓勵去購買這家公司的股份。
因為我們被告知公司運作得很好。
所以銀行經理幾乎強迫我借錢,你知道的,因為他說股價將會上升。
同時,我也認為一切都會很美好。
我買了一棟房子,當然也買了一輛保時捷。
我有一張金色信用卡,但沒有人解釋給我聽那在利率方面是如何運作的。
所以我過得非常奢華。
當一切崩潰時,是的,我欠銀行差不多50萬英鎊。
所以我不得不去見銀行,他們有那個好人,也有那個不太好的人。
而不太好的人是,好的,錢在哪裡,對吧?
嗯,你們借給我的,你知道的,錢就沒了。
另一個人則是,是的,嗯,部分是我們的錯,等等等等。
所以我說,聽著,我能告訴你的是,如果你們讓我破產,我不在乎,因為我幾乎什麼也沒有。
我沒有工作,沒有收入,只有這筆債務。
保時捷呢?
全都有了,賣掉房子後,甚至還是欠貸款。
所以我在紙面上是破產的,是的。
所以我搬回和我父母住在一起,這也真的讓我知道了他們是多麼偉大的人,因為在那段時間裡,他們並沒有說你失敗了或者這種那種的。
就像是,“這是一個人生教訓,西蒙。”然後你會克服的。
我居然找到了銀行願意借我錢,真是不可思議,因為基本上我談判降低了債務。
我們計算了利息是什麼,還有在這段時間的本金。
然後我說,我能把一半的都還回去給你。
所以我找到了一家銀行,他們就支持我。我就是推銷自己,我說,聽著,你知道的,我的第一張唱片在排行榜上到達過第二位,賣了一百萬張。
這就是我的職業生涯將會是什麼。
最終在我無法控制的情況下,他說,我不知道,我對你有一種直覺。我願意借你一些錢來還給其他銀行,這意味著我沒有破產。
所以我回到和我父母住在一起。
那實際上是一段相當有趣的時光,因為我記得,我曾經有一次需要從西區的一個特定地點回到我父母住的地方。
我身上差不多只有五英鎊的現金。
我還記得當時的心情,這真的就是我在世界上剩下的所有錢。
我不確定這五英鎊能否覆蓋回家的車資。
但是我想,我知道,我們剛好做到了。
我說,對不起小費,我沒有其他的錢。
大概只有10便士之類的。
幸運的是,我有一位非常優秀的律師,一位叫托尼·拉塞爾的律師。
我對托尼說,聽著,我的意思是,我現在不是在一個好的位置。
我實際上是因為他代表喬治·邁克爾而認識他的。
他起訴我,因為我製作的一個超混音。
我們以前會讓一些會唱歌的藝人進行錄音,比如凱莉·米洛,讓她錄製八首凱莉·米洛的歌曲,和一個聽起來像凱莉·米洛的人混合在一起。
所以我們稱這些是超混音,通常會賣出一萬到兩萬張。
我們會把它們出口到世界各地。
我做過一個Wham的混音,最後被喬治·邁克爾起訴。
這就是我認識我律師的經過,因為他當時是代表喬治的。
我告訴他,我寧願你以後也代表我。
他真是棒極了,因為他告訴我,聽著,西蒙,奇怪的是,發生在你身上的事情是最棒的事情。
我問他,為什麼呢?我說,我沒錢。我沒有工作。
他說,但迄今為止你已經成功了,西蒙,你做出的每一件事情都取得了成功,因為在這段過程中,我的其他專輯也有成功。
他說,我認為你應該和一家唱片公司簽約,這意味著你將擁有一家大型唱片公司的一部分股份。
所以我想,好的,如果你能幫我拿到這樣的合作,太棒了。
於是我們在同一天去見了兩家公司,BMG 和環球音樂。
那天結束時,托尼打電話給我。他說,我接到兩個電話。我去環球音樂那裡,他們說不;我心裡想,真糟糕。然後我去 BMG,他們說是的,我心裡想,真的有附帶條件。合同只有一年,而在那一年內,你必須賣出一定數量的唱片。我說,我會做到的。結果我果然做到了,也就是這樣我重新振作起來了。
順便說一下,還有一件事我應該提到,我對托尼說,順便說一下,我沒有錢可以支付你的律師費。
我說,所以,你知道,我不確定我能不能負擔得起你。
他說,好吧,我相信你,西蒙。我認為總有一天你會還我錢。
我會永遠記住這句話。多年後,當然,我們一起做了很多交易,當然,我也支付了他。但我意思是,他在那一刻支持我,對我來說又是一次改變人生的時刻。
在你的故事中,有這些人似乎是如此關鍵。導師,以及那些在你跌倒時抓住你的人,他們用愉快的方式對待你。
其中一位也是彼得·沃特曼。
你在書中描述了第一次見到彼得·沃特曼的那一天是我職業生涯中最重要的一天。
我不是想無禮。
哦,因為我很快意識到,我不太可能能夠簽下或找到歌手和詞曲創作人。
所以我必須找到需要為他們寫歌的藝術家。
所以我需要找到世界上最好的流行音樂作曲家。
我在收音機上聽到這首歌,心裡想,哇,無論這是誰,這首歌製作得太好了。
然後我得知這是由斯托克·艾肯和沃特曼製作的。這時沒有人聽說過他們。
所以我打電話給他,說,嗨,我叫西蒙·考威爾,等等。我可以見你一下嗎?
他說,好啊,我就去了他的錄音室,我們見面了。
我們坐在一些舊木箱上,錄音室真是一團亂。
我說,我有這首歌要推出。
他播放了《So Macho》,然後把它停下了。我說,我知道,你會製作續集嗎?
他說,不。我說,會不會不?我以為我在幫他忙。
他說,我太忙了。我說,在忙什麼?
那地方真的是一團糟,他還朝我眨了個難看的眼睛,說,你會看到的。
接下來的三到六個月,斯托克·艾肯和沃特曼的爆炸性發展就發生了。
因為顯然彼得在此期間還在製作其他專輯,沒有人聽過。
突然之間,他的所有專輯都變成了熱門歌曲。於是我想,好吧,我必須說服他為西尼塔寫出續集。
所以我幾乎每天都出現在他的錄音室裡,泡茶,坐在錄音室裡,等等。
他們忙得不可開交,根本沒注意到我。大約一年半後,彼得在錄音室裡轉過身來問,為什麼你總是在這裡?
我說,嗯,我在試圖弄清楚你是怎麼做的。他說,我沒有支付你。我說,我不想收錢。
我只是希望某一天你能為她寫出續集。幾個月後,我在我的辦公室裡,接到了一個電話。
我有了熱曲,夥計。於是我進了計程車,去了他的錄音室,他給我播放了《Toy Boy》的 demo。我想,這將會成為她在國際上的巨大專輯。
我能感覺到。而彼得呢,讓一切變得簡單,因為彼得再次,我一直形容彼得是世界上最好的 DJ。他可以在早上1點時去英格蘭的任何城市,他會本能地知道應該給那個場地的觀眾播放哪些歌。
他的才能就是,你找到一位優秀的藝術家,然後給他們配上偉大的流行音樂專輯。就這樣。
當你在 BMG 工作時,我讀到的一件事是你非常專注於電視,這在當時是非常不尋常的。
將電視作為音樂的出路和分發平台,以使音樂取得成功,這在那個時代是很少有人這樣考慮的。你為什麼會想到電視?你為什麼會向 BMG 的高層推銷這一點?
我持有的觀點是,對我來說,無論這張錄音帶是什麼,只要能賣出很多唱片就行。
所以有一天我想到,也許是摔角聯盟或什麼的。
有人告訴我,他們在27分鐘內就賣光了80,000個韋布利體育場的座位,我心想,什麼?於是我多了解了一些他們的情況,他們賣得很好,我在想,事實上,他們的粉絲對他們如此瘋狂,以至於他們會去買專輯。
我與他們會面,我問過他們,是否考慮過這樣做?他們說,沒有。我說,那我將給你們 X 的預付款。
我打電話給彼得·沃特曼,問他是否想為這些摔角手製作一張專輯,我根本不在乎,他立刻就明白了。我們飛了很多摔角手過來,他們以自己的角色出現,真是太搞笑了。
有著死神、霍爾克·霍根等等他們都在那裡。當時我老闆是如此不想讓我這麼做,以至於她真的跪下來,真的是在祈禱,說,西蒙,我求你不要這麼做,因為這將會是一次災難性的失敗。
我想說的是,我做到了。我只是不明白,為什麼你不理解。
在你的職業生涯中,我經常有這種感覺,似乎能看出別人看不見的東西,因為你是從第一原理思考的。他們售罄了一個體育館,擁有一群熱情的粉絲,我們可以將音樂與這些熱情的粉絲連接起來,就等於是一個熱門歌曲。
是的,你總結得非常好,這正是如此。然而,你知道的,我們覺得非常簡單的事情,對其他人來說卻不那麼簡單,他們在想,這人完全瘋了。我是說,不,我在想,你不是七歲的小男孩,這就是會買唱片的人;這是一些會買棋盤遊戲或者,或者說是有摔跤手的麥片的人,我之前和《超級戰隊》做過,我不在意,只要它能賣出唱片。
這是那一個?
就是這個。我的天,我們做這件事時真的很開心,真的真的很開心。
有趣的是,當我拍攝這個視頻時,我又讓自己變成小孩,因為你必須相信才能讓它起作用,你知道的,因為我把它當作是一張嚴肅的唱片,這張唱片必須是一張偉大的唱片。
這不又回到你之前提到的,能夠體現聽眾消費者的話題嗎?
是的,因為你在唱片公司的老板當時說,不,這不是我們的做法。然後你又是從七歲或八歲小孩的角度在思考。
這很難。
是的,我當時並不這樣想,我認為這在邏輯上是非常有意義的。我曾經在一些 A&R 會議上,和一些非常認真的 A&R 人員一起,他們在聽到我放的這種音樂時,會氣得臉紅。
你這是在嘲弄這個唱片公司,音樂界是這樣的,但我管它呢?在 28 個國家中,它在排行榜上首位。我真不明白,為什麼人們會這麼認真看待這件事。
而且它的銷量達到數百萬。你看到一張摔跤專輯的銷量也能達到數百萬,利用的是熱情的粉絲作為基礎。
你知道嗎?這其實是一個有趣的項目。當我在 BMG 工作時,我認識了很多在網球銷售部門工作的人。
這些女孩是實際上會接收唱片商店訂單的。我很了解她們,她們真的非常有趣,但她們就像背景一樣。
我以前會稱她們為“顧客”。她們完全明白。我總是會說,如果你聽到什麼消息,隨時告訴我。有什麼需求,我每天都想知道發生了什麼。
有一天,我說,今天早上發生了什麼?她們說,是的,我們接到很多關於昨晚在《士兵士兵》上演唱的東西的電話。
所以,長話短說,我找到了 Robson 和 Jerome。我說,嗨,我是 Simon Cowell,blah blah blah。我讓 Jerome 說了是,Robson 就不願意。
所以我像個跟蹤者一樣,無法放過他。我聯繫了他的父母,所有的朋友。我覺得到了最後,我甚至收到了一封法律信件,說,請你停止騷擾我的客戶。
我說,當他同意時,我會停止騷擾他。最後他同意了會議。我非常興奮。
我在計程車上去開會,然後我突然想,天哪,我不知道他長什麼樣,因為我從來沒有看過這個節目。我該怎麼辦?
我們在一個酒吧見面。我進去,說,嗨,我是 Simon。然後這隻手舉起來,是 Robson,我說,嗨。我們坐下來,我說,這就是交易。我會支付你們每人 5 萬英鎊進錄音室錄音。如果你們拒絕,你們每人保留 5 萬英鎊。
他看著我,然後問,我是認真的嗎?我說,是的。
所以隔天,他們說,好的,我們願意。以為可以賺到 5 萬英鎊,只需工作一天。我其實並不打算發行這張專輯。
所以我盡快把他們找來。然後我接到 Robson 的電話,我想見你。
哦,天哪。我走進去,他們已經錄好了聲音。我問,問題是什麼?他說,你是個完全的 C 字頭。
我問,為什麼?他說,因為你知道會發生什麼,不是嗎?我說,我不知道你在說什麼。
他說,是的,你知道。讓我放上去。他們放了專輯給我聽。他們在那一刻意識到這張專輯會成為熱門唱片。我有點逼他們這麼做。他們當時既高興又生氣。兩年內,他們成為英國最暢銷的藝人。
他們的銷量超過了 Oasis。真的?這真是太不可思議了,我無法告訴你,我們無法應付這麼多的唱片。我們賣出了如此多的唱片。
這首歌在排行榜上第一位大約有七八週的時間?
對,大概是那樣。專輯登上了第一位。我是說,所有的唱片都登上了第一位。這實際上是相當驚人的。
這或許是我職業生涯中的一個重要時刻,即完全信任自己的直覺,以非常不傳統的方式行事。這比其他任何事情都讓我認識到電視的力量。
因為當我終於看到那一集,看到它是如何剪輯的,以及故事情節是如何運作的,為什麼會對這張唱片有這麼大的需求,哇,那是一個很好的教訓。
但西蒙,如果你的直覺是錯的呢?因為你曾和那些信任自己直覺的人一起工作,而他們不斷做錯事。他們只是沒有那個,對吧?不管是音樂人還是 A&R,現在會有很多人聽到,哦,西蒙說,信任我的品味,信任我的直覺,勇往直前。
然後在現實中,我想這是一個自我意識的問題,而這是很困難的。
嗯,我可以理解現在許多音樂行業的人們正在經歷的事情,那就是他們必須感受到的挫折:我很有才華,我上傳了我的音樂,但卻沒有任何進展。
我接下來該做什麼?我知道那種感覺。於是我決定,為什麼不朝著與其他人稍微不同的方向前進呢?
我不想成為羊群中的一部分。如果我跟隨別人,我就只會成為一隻羊,而我不想成為羊。
我寧願成為一個稍微不同尋常的人,卻成功,也不願意安穩、酷炫,無論如何。因此,我總是說,尤其是今天,你必須在噪音中製造噪音。
這意味著要做好研究。如果你要翻唱一首歌,不要抄襲原作,尋找一首可能在12個月前寫的歌曲,但實際上是30年前寫的,並重新編排這首歌,給它一些不同的東西。
你可以做很多事情,這些都與其他人所做的不同,因為這正是你在梯子上的第一步,這就是證明你能在其他人中製造出一些噪音。
我知道那種挫折感是什麼。然而,這也涉及到信任你的直覺。
當你在噪音中製造噪音時,是有代價的。你稍微提到過這種代價。這是懷疑、消極、批評以及“回到正軌”。
許多人,尤其是那些在青少年時期沒有叛逆精神、對權威問題的孩子,無法處理偏離常規道路的問題,因為其他人在這條藍圖上行走,而事情一直是這樣進行的。
你必須穿越荊棘,穿過灌木叢。這需要某種類型的叛逆者,就像我面前的這個,願意在生活中穿越荊棘。
是的,並且不要害怕別人因為這樣做而對你說的話,因為當人們說這不酷或其他什麼時候,誰定義了什麼是酷什麼不是酷?
這完全是關於你自己,你的職業,你的熱情。如果其他人因為你不同而嘲笑你,那麼我寧願因為不同而被嘲笑,也不想安穩。
那樣會讓我覺得無聊。我被音樂界一些認真的人叫過很多可怕的名字,但其實這根本不重要。
這曾經困擾過你嗎?這是一種你必須鍛煉的能力嗎?
你知道,唯一讓我困擾的就是,正如我所說的,當我第一次試著讓我的唱片在Radio 1播放時,我看到了這個過程,然後我想,這是我無法改變的事情。我無法改變一位對一張他根本不瞭解的唱片抱有成見的老派製作人的想法。所以我必須找到一種方法迫使那個人播放這張唱片。
我能做到的方法就是把它推進排行榜。所以我必須找到一種方法讓它進入排行榜,迫使他們在前40名中播放這張唱片。
這一直是我心中的想法。換句話說,如果你真的、真的相信它,而常規的途徑又對你關閉,那麼你就必須思考:那麼我們該如何導航一條稍微不同的道路,最終達到我們想要的目標?讓我們不要走明顯的路。
而且,我不會撒謊,每次我做一些新的事情時,震撼的一部分來自於它可能不會成功。
每當我拍攝一系列BGT、AGT,無論我拍攝什麼,每年都有一天我會想:完蛋了。完蛋了。
我厭倦了這些表演者。我覺得無聊。就這樣。
然後在接下來的那一天,我會說,天啊,我太愛這個節目了。我的心情就像這樣起伏不定,因為我無法假裝我自己的感受。
當我無聊、痛苦時,真的會表現出來;當我快樂時,你就知道我快樂。
你們可能聽說了我們最近的消息,我們啟動了Flight Studio,這是我們全新成立的播客和媒體科技公司。
隨著這個新公司的擴展,我們也需要擴展我們的團隊。
我在Flight Studio招聘的第一個途徑就是LinkedIn Jobs,他們是我們這個播客的贊助商。
我們目前正招聘大約30到60個職位,而LinkedIn一直是我和我的團隊首選的平台,使招聘過程直觀、流暢且超高效。
LinkedIn幫我和我的團隊找到專業人士,這些人即使目前不在尋找工作,但可能會對與我們的完美角色感興趣,這是我們在其他地方找不到的。
在某個月份,超過70%的LinkedIn用戶不會訪問其他領先的招聘網站。他們會訪問LinkedIn。
所以如果你不在LinkedIn上尋找,就真的在錯誤的地方尋找。
所以今天我給Diary of a CEO社區提供一個免費的LinkedIn招聘帖子。
現在前往linkedin.com/doac,告訴我你的情況,條款和條件適用。
這裡還有另一首單曲。這是一首單曲,但它是專輯的一部分。你還記得這首嗎?
哦,是的,Westlife。
所以你大概會想,39歲了,你的樂隊Westlife,他們的專輯登上了第一名。
是的,你知道嗎,這裡不巧的是,我的父親就在這個時候去世了。
所以對我來說,這是一段真正的苦樂參半的時光,因為我的父親,他從來不知道這一點,但我的父親在發現熱門唱片方面非常厲害。
你知道,我會給他聽我創作的某些東西。
哦,真可憐。
你在這裡有點害怕。
對。
是的,他在我第一次開始取得一些成功時,我的唱片上榜第一,他非常驕傲。他再次提到,當我簽下這個樂隊時,他說:“我覺得他們會對你來說非常重要。”
真的嗎?
是的。但我們簽下這個樂隊的過程真的很瘋狂,因為Louis Walsh一直在給我打電話。
“我有這支樂隊在世界上。”他總是這麼說。
我說,好吧Louis,好吧,我會去都柏林的。我去了都柏林,他展示了這支樂隊,我完全忍受不了他們。
我說,這不會工作的。他們就是看起來不對,Louis。
我不想,我只是,答案,不,我覺得幾個還不錯。
但你錯了。我說,好吧,沒關係,我錯了,但我不會簽字。然後三個月後,他打電話給我,他說,我聽從了你的建議。
你能飛回來嗎?我心想,好吧,那我飛回去了。
他們在30秒內開始為我展示。我說,我參加。
完成。你是來找我律師的嗎?還想聽更多嗎?不想了。
我可以看出來。他們聽起來很好。他們看起來很好,等等。
我們簽了合約。然後一個月後,結果發現其中一位成員把自己的頭髮染成金色,以偷偷回到樂隊中。
那就是香農,因為當我們第二次試鏡時,他們的頭髮都是金色的。
我不知道為什麼這會有區別,但這是路易斯的典型故事。
不過他們仍然成功了。他們做得非常好。是的。
事實上,我想我們仍然保持著紀錄,我想他們的前七首單曲都登上了第一名。
我想這在歷史上從未發生過。
你形容那一刻是苦樂參半的。在你的書中,我讀到你打電話回家告訴你的家人這張專輯登上了第一名的消息,而你得到的回覆卻是你父親因心臟病去世了。
是的。是的。我去了德國參加一個大型會議,你知道,我對這個團體做了相當大的介紹,而房間也很大。
所以,我也聽說這張專輯的銷售情況很好,於是我打了電話,我能感覺到事情不太對勁。
我想有人對我媽說,不要告訴西蒙發生了什麼。
然後我打回去,她告訴我,我簡直不敢相信,因為在我生活的那個時候,我真的相信我的父母會永遠活著。就是這樣。
而且,是的,這很困難。
然而,我確實相信上帝,我也相信,因為當你失去父母時,最困難的是你甚至無法在之後想念他們。
因為這太難了,你知道,一切都。
然後過了一段時間,就像當我心中有個問題時,我會在心中和他們對話,你們會怎麼做。
我知道他們會怎麼說。
所以我真的仍然相信他們與我同在。
但那是一個非常苦樂參半的時刻,你知道的,可能,你知道,我會把我所有的成功都換掉,只要能讓他在身邊,你知道。
還有所有這些年來,他教我的所有事情,這一切都只是,你知道,從美國回家的路上是最漫長的,那次飛行,真的是糟糕。
這是一個對他們的致敬。
是的。
而且,你知道,就像我說的,感謝上帝,他,他是非常智慧的,他給了我很好的方向。
而且就像我說的,我現在仍然會做很多事情,我仍然想著我爸爸的話,因為他對我失控的時候只有一次。
天啊,當他失控時,真的讓我不想再經歷一次。
但是,你知道,他從來沒有打過我。沒有那樣的事,知道的,但他曾經對我提高過聲音,對我來說這已經夠了。
而且當他生氣的時候,讓你知道。
但我也知道,我想他一定會非常喜歡看到我在電視節目上。
我知道他會覺得整件事情非常、有趣。
他沒有看到你上電視節目。
不,不,不。那是在幾年後的事情。
但,至少他已經看到我,知道,我成功了,而我知道這對他來說和對我一樣重要。
當你失去一個對你如此重要的人時,你所做所有工作的目的和意義會不會改變?
我在想你的直屬,當人們經歷到失去父母時,往往會描述這樣的情況,當他們經歷到父母的損失時,他們理解了生活中應該有的優先事項,因為你是對的,我們在成長。
即使到現在,幾乎還是那樣,我覺得我的父母會永遠活著。
是的,這從未在我腦海中出現過。
我生活的好像他們會永遠活著。
是的,我們都是如此。
嗯,正如我所說,經歷過,這毫無疑問,失去我父母對我來說是最困難的事情。
但是我可以在這裡坦白地直視你的眼睛說,因為每個人都說,當你失去他們時,隨著時間的推移,會好轉。
你會想,不,會變好嗎?
而事實是它會,只要你相信,而你必須相信他們的存在仍然在你身邊。
我確實真心相信我的父母和我仍然在一起。
哦,天哪,你得給我一分鐘。
嗯,我的媽,你知道,她開始有癡呆症,但,幸運的是,你知道,看到艾瑞克,她真的很希望我能有一個孩子。
而且她給了他這條棕色的毯子,他到現在還在用。
實際上,一切都圍繞著棕色的毯子,你知道,我的棕色毯子。
而他在她去世後,大約兩三歲的時候對我說過。
他說,他某個晚上抬頭看著天空,說,我在想爺爺艾瑞克和朱莉。
而他說那話的方式,就像,天啊,為什麼你這時候會這麼說?
然後,那是我真的開始相信他們仍然以某種方式與我們同在,你知道,這不是完全的失落。
而且我認為,你知道,保持與他們兩個之間的那種美麗關係,直到他們去世的時候,他們是我最好的朋友,你知道,我可以告訴他們任何事。
我們可以談任何事。
而且,這就是我對艾瑞克的感受,這種純粹的愛,他們只想要你最好的。
而反過來,你對他們的感覺也是一樣的。
而這就是我對艾瑞克的感受,一切開始變得圓滿,感謝上帝。
你在書中提到失去父親的時候,你說它讓一切都有了新的視角,所有我認為重要的事情,榜單上的位置、與樂隊展示等,這一切都不再有意義了。
是的,這是真的。
真的嗎?
是的,真的。
嗯,我可以這麼說,因為,當然,我真的非常非常享受我職業生涯中每一個成功的瞬間,即使有時事情並不是如我所計劃的那樣。
你知道,還是會有故事,或者從中學到的東西。
那種結合的快樂和失去某人的毀滅感,它,嗯,這真的毫無意義。
當艾瑞克出生時,你的生活似乎真的發生了劇變。
是的。
我認為這甚至有點低估了,因為當我和你的團隊談到艾瑞克之前的西蒙時,他們描述了一個可以說是工作狂的人。
我讀到你經常熬夜到早上八點來工作,對細節的絕對癡迷,週日、週六都在工作,隨時給人打電話。
這是真的。
艾瑞克之前的西蒙,讓我真實地回顧那個人。如果我是他生活中的一隻蒼蠅,我每天能看到什麼呢?
嗯,我認為特別是在我失去我母親的時候,嗯,我當時正處於一個下滑的漩渦中,你知道的,就像,嗯,我失去了每個人。
你知道,我失去了我的父母,這是終結。
我所說的物質東西,我擁有的,當時一切都毫無意義。
我當時非常不快樂。
嗯,我對我的工作也不特別享受,我只是想,知道嗎,我要變成一個吸血鬼。
我會工作到早上七、八點鐘。
我會在下午兩、三點醒來,其實我對那種生活方式上癮了,我真的喜歡這種強烈的感覺,幾乎就像因為我經歷的損失,我必須找到其他東西來填補。
我決定我要變成一個荒唐的工作狂。
我非常成功,但我並不快樂。
嗯,我真的不快樂。
嗯,就像那句話說的,這就是最好的時刻,我就是那麼感覺的。
在那段時間裡,有某些人在我生活中給我建議,根本不應該在我生活中。
嗯,然後當我接到洛倫的電話時,她的開場白是,“你坐下嗎?”
你知道接下來會發生什麼。
就像,“你坐下嗎?”
是的。
她告訴我了,然後,是的,這絕對改變了我生活中的一切。
我意味著,它讓我再次感到快樂。
對我來說,這是完美的,因為,你知道,我們之前談論過我們的童年,那真是太棒了。
我記得第一次和他一起看《叢林之書》,我看著他,看到他看那部電影時的快樂。
我心想,哦,我天啊,我還記得我第一次看到《叢林之書》時的感覺。
在很多方面,他拯救了你,對吧?
毫無疑問。
毫無疑問。
是的。
我真的已經達到了一個無所謂的境地,甚至到了幾乎無法記得那段時間的地步。
這對我打擊很大。
我就像,因為最難的事也是上電視,因為我覺得,上天啊,我在這裡簡直像個小丑,因為我在內心中正在死去。
然而,你知道,我仍然必須,嗯,儘力做好我得到報酬的工作。
但你知道,我體重增加了很多,飲食只是隨便吃垃圾食物。
就像,如果我第二天被一輛公交車撞倒,那我也會死,但我對任何事情都不在乎。
在那段時間裡,有沒有你記得的最黑暗的一天?
是的。
整個時期都是黑暗的,嗯。
我完全能理解,當人們達到最低谷時,嗯,你可能能達到的最低水平,基本上,活著已經毫無意義,因為你會想,我還活著是為了什麼?
你有過這樣的想法嗎?
嗯,有,沒有想過我想要結束自己的生命,但我想,如果,嗯,如果發生了什麼可怕的事,我也不會介意,嗯,對我自己而言。
我所學到的,運氣好的是,不幸的是,我們都將經歷這一切。
而這取決於我們如何應對。
能夠談論這些,嗯,我的意思是,我公開談過心理健康問題,特別是男性的心理健康,因為毫無疑問。
嗯,我曾經,現在仍然在某些時刻受到抑鬱的困擾。
我在過去的確很受抑鬱的折磨。
嗯,我的確在某些時候心思非常細膩。
嗯,尤其是當有人不忠誠時,你知道,我會非常非常難以承受。
我注意到這一點,因為我讀到,這是很有趣的。
我讀了很多文章和資訊,試圖去了解,當然是在做這些研究。
忠誠這個詞反覆出現,作為你在某些訪談中提到的,對你來說真的非常重要的東西。
是的。
我在想,為什麼在我見過的所有人中,為什麼忠誠是他用來描述他曾經合作過的藝術家的詞語,並且非常,有對吧?路易·沃爾什。
是的。
我看過一個訪談,路易·沃爾什說,嗯,西蒙最喜歡我的地方就是我忠誠。
是的。
嗯,因為,嗯,你知道,我們今天談到的很多事情,我的成長背景和工作生涯,嗯,沒有什麼是給我一勺子就能得到的。
所以,嗯,但是當人們願意花時間,像皮特·沃特曼,嗯,幸運的是,在這些年裡,有很多人來幫助我實現我的目標,因為我永遠無法做到我所做的事情,沒有參與我工作的那些人,我在主要99%的情況下都非常幸運,身邊的人都很棒。
但是,我,嗯,當那些你認為是朋友的人再次改寫事態時,我會感到非常難受,因為他們對自己不再有利了,而不得不怪罪於別人。
就像,我們都處於那種境地,你知道,有些事情我無法談論,但我會私下和你談論為什麼在那特定的時間,還有我一起工作的其他人。再說,從好的方面來看,只要你今天快樂,而我確實是,感謝上天。今天我很平靜。感謝上天。那麼,之前發生的很多壞事,就像,那是你的命運。你知道的,如果某一天的紅燈變成了綠燈,埃里克可能就不會被 conceived。我就是這樣看待生活的,你知道。你的新工作與生活的平衡,我覺得非常有趣。在這個新的,後埃里克·西蒙·考威爾的階段,你設置了一些,很多界限和界線,其中一些是,你星期五不工作。我讀到這個。並不是真的。不,並不是真的。你在下午五點半到六點之後不處理郵件?真的嗎?從不。有趣的是。從不。你有社交媒體嗎?我有,但我不看。好吧,那麼當你用手機寫博客時,你怎麼保持距離?嗯,你知道,我沒有手機。你根本沒有手機。嗯,我有一個車用電話,我偶爾用的,實際上是一個美國的電話。我發誓,我甚至不知道怎麼使用它。那麼你沒有手機?呃,我有一個放在車裡的。好吧,十次中有九次,我會使用別人的手機,因為我甚至不知道怎麼使用它。呃,我非常討厭它們,因為我告訴你為什麼,我覺得它們很無聊。對我來說,幾乎就像是一個隨身攜帶的烤麵包機、一個烤麵包機和手機一樣無聊。你知道,烤麵包很好,偶爾接個電話也很好,但不是所有的時間。你什麼時候決定要丟掉手機的?當我意識到大約一年裡不使用它三到四個月時,那段時間我感到快樂。然後當時間到了,我覺得“哦,天啊,該打開手機了”,我開始感到懼怕。然後有一天,我以為我弄丟了它,然後想到“哦,天啊,我失去了我的生活”,聽起來太戲劇化了。它只是一部愚蠢的電話。我不使用上面99%的功能。其實,我真的很喜歡與人面對面交談,就像我們現在這樣。我喜歡見人,如果可能的話,我喜歡用固定電話交談,因為聽起來也更好。我想人們聽到西蒙·考威爾沒有手機會感到震驚,因為你得經營這樣一個商業帝國,還有這麼多人、這些藝人、這些電視節目,等等。你是怎麼做到的?我覺得如果有個人告訴我我必須丟掉我的手機,我會經歷一場存在危機,因為我會想,“我的生意會崩潰的”。或者,顯然這取決於你所做的事情。嗯,對我來說,這有點幫助,因為,你會聽到生活中重要的事情,而不會聽到那些不重要的事情,這或許是描述這種優勢的最佳方式。因此,當某些非常嚴重的事情發生時,你會在幾秒鐘內聽說到它。如果只是一些八卦或者什麼,而我真的不感興趣,然後有人問,“你聽說那個人了嗎?”我會說:“不,我不感興趣,因為我根本不感興趣。”所以如果有人想聯繫你,他們該怎麼做?我總是說,老實說,如果你想聯繫我,並且你認識我,你會聯繫到我的。你就是會。保證。你真的會。你會聯繫到我的。嗯,像顯然,你知道我有一個助理。我有一個伴侶。我有朋友。她怎麼聯繫你?呃,她打電話到我家。這讓我非常煩躁。呃,你會對那些在工作上如此努力的人,包括我說什麼,對於我們還沒有完全融入生活的教訓?哦天啊,我不知道從哪說起。你會對31歲的西蒙說什麼?這正是我現在的年齡,31歲。好吧,我會說,真的要思考一下,從過去那些美好的事情中,你花了多少時間在你內心告訴自己的,這不值得付出努力的地方?但是你的自尊心卻告訴你,“這是你的主意”,所以它一定會奏效。總會有一些時刻,你做出了錯誤的決定。有時候是比應該提前撤出。相比於“我們就此堅持下去”。而且,也要理解,尤其是當你做一些創意工作時,我相信,當你不疲倦的時候,你才能真正發揮創意。我在睡得很好、健康、快樂的時候,狀態會好得多。然後我就會處在完全不同的心態裡。你知道,我會,因為我仍然在每集發布之前會觀看三到四次每集。所以不要忘了這些集數的長度相當於一部電影。因此,我每週觀看相當於兩部電影,嗯,每一秒、每一聲音提示、每一個觀眾畫面。我的注意力必須集中,簡直令人難以置信。我想我會告訴自己,“西蒙,為什麼不多享受你正在做的事情?”第五天真的會有什麼不同嗎?如果你在四天內做得更好,實際上不會有什麼太大的區別。對了,擁有三天的週末比擁有兩天的週末更有樂趣。嗯,這大概就是這些事情。你曾經認為如果其他人的工作熱情不像你那麼大,他們就不感興趣嗎?或者你、你知道的,因為我在想你現在怎麼與工作中的人互動。如果當時你熬夜到早上八點,我想你會把很多人拖著一起走。是的,我是的。對,我是拖著一些人一起。嗯,我對此感到抱歉。
嗯,說到這裡,有一件事是你無法逃避的,就是要擅長任何事情,你必須投入時間。
這是一項艱苦的工作。
我的意思是,看看,是的,很多人中彩票,你會聽到這些瘋狂的成功故事,但這真的是千萬分之一。
對我來說,我遇到的大多數人,呃,並沒有繼承任何東西,而是自己創建了一些東西。
他們能做到這一點,是因為他們有才能。
他們有很好的直覺,更重要的是,他們真的真的投入了很多的時間。
呃,因為如果有個21歲的人來為我工作,然後說,知道嗎,五點半,我要走了,周末別打電話給我。
我會說,嗯,我可不會把我所有的希望寄託在你身上。
你知道,呃,當我年輕的時候,真的,我甚至不會考慮周末。
就像,呃,當我是一名跑者時,我會工作18小時,並享受每一秒,因為每天我都在學習更多的東西。
然後我認為,你知道,那是有一個時刻。
希望你能意識到你已經找到自己的節奏了,知道自己在做什麼,取得成功,身邊有一支好的團隊。
然後我認為問題是,好的,那麼不要在過程中把自己逼死。
嗯,我是認真的,呃,找到,呃,這是,重新回到電話上,你知道,這方面,我和電郵一樣。
即使這是好消息,呃,你在晚上七八點收到這個消息,你也不能就這樣說,好吧,我現在要去睡覺,因為你的大腦會進入超負荷運轉。
我認為,獲得良好的睡眠是至關重要的,絕對至關重要。
呃,你會聽到這些人,每晚只睡四個小時,他們是怎麼做到的,我需要十個小時,如果可能的話。
我真的相信,睡眠是你身體能擁有的最佳藥物,能夠安穩入睡的能力,這真的很重要。
想像一下,如果老西蒙聽到這些,你會說他會像,是啊,對。
你說不要在過程中逼自己,但在2020年你遇到了一次非常嚴重的意外,不幸的是在疫情期間,當時我們都困在室內。
你騎著一輛電動摩托車發生了事故,背部三處骨折。
你接受了一次非常長達六小時的手術,包括在你的背部植入金屬棒以穩定它。
根據我聽到的所有消息,你非常幸運能活下來。
對,對,對,實際上,是的,呃,這真的相當糟糕。
我覺得這是一種輕描淡寫,根據我聽到的情況。
但沒關係,因為我之前並不健康。我以為我很健康,看起來還不錯,但其實我並不健康。
呃,我真的無法起來。即使我改變了上班的時間,我還是會起床後直接坐到電話旁,坐在那個電話旁邊好幾個小時。
而我真的沒有在走路,飲食也不正常,類似這些。
呃,所以一旦我,呃,發生了那起事故,我知道情況很糟糕。
我一知道情況很糟糕,呃,康復過程相當艱難。
不過,我有一位很棒的護理師,實際上,她就像一隻杜鵑鳥一樣,把小鳥推出去。她某天告訴我,快到你的花園裡走20步,就這樣做。
我做到了,儘管非常困難。然後我就這樣累積起來,慢慢增加我的步數,然後當我真的需要每天走足夠的步數時,我的腳就像破布一樣,因為它們不習慣走路。
所以這很奇怪。如果我能回到過去,再次經歷一遍,去到今天的我,我會再次經歷那一切。
儘管那次經歷很糟糕,但它的好處是值得的,因為如果我沒有摔斷我的背,我想我永遠不會意識到我其實是多麼不健康。
你提到過,因為疫情這段時間是一個有趣的時期,擁有這樣一種致殘的傷害,因為你被困在室內,而當你有背部或任何嚴重的傷害時,你會變得完全不動。
所有這些對你的心理健康都有十分重要的影響,因為我坐在這裡,和一些有背部受傷的人,比如克雷格·大衛,我記得他告訴我,他生命中最嚴重的抑鬱就是在他受傷時出現,因為他再也不能活動了,這對所有事情都有反響。
但隨著疫情的到來,你也只能待在室內。
我聽說你因為傷勢和疫情的原因,待在家裡的時間很長。
你是在裡面待了將近一年還是多麼瘋狂的時間?如果我是一隻壁蝨,在你那段時間的家裡,會看到什麼?
呃,嗯,最困難的事情是,因為,你知道,那人的情況變得相當糟糕。
我不得不簽署一份文件,呃,就在我手術前,內容是,呃,如果這次手術沒有成功,你是否允許我們啟動機器?
我想,嗯,這真是令人振奮,就在我要麻醉的前一刻。
所以我在想,哦,這可能是我的最後一刻。
但是我當時感到如此的疼痛,我的腦中只是想,請,請讓我脫離這種疼痛。
手術後的前幾天,我想,嗯,這真的很痛苦,但沒有我想像的那麼糟。
醫生說,是的,現在你的脊椎裡有痛覺接受器,它們會在幾天內消退,做好準備。
然後當它們消退後,就是哇,簡直無法相信。
然後我正在服用鎮痛藥,等等。我在做什麼?我在打電話給我的律師,問我的遺囑在哪裡。
然後我還同時在試著賣一個節目。不幸的是,我的助理知道我當時亂得一團糟。
她說,嗯,你想聯繫的人這會兒不在。
但你知道,顯然我當時精神恍惚。我在頭三天裡完全失控,因為經歷那種創傷性傷害後,人就是這樣。但我有一位很出色的外科醫生。事實上,我比他們預估的早了一個月就停止了止痛藥。這對我來說確實意義重大。然後當我開始走路,逐漸增加到每天20,000到30,000步,而我的腳沒有崩潰時,這些真的很值得,真心是值得的。
這是在你第一次去看治療師的時候嗎?是的,我想這大概是因為這次受傷之後。經過一段時間讓我思考這些事情,我真的有機會仔細思考,並且覺得不去看治療師實在是瘋了,畢竟我經歷了這些一切。和一個專家交談,這個人你可以信任,能給你建議。這有點像真的去健身房。你知道,哇,之後你會感覺很好。而且,最初你總是會覺得尷尬,「我該怎麼開始對話?」但他們真是很棒,訓練得很好。他們讓我在很多方面感覺更好,因為過去讓我困擾的事情,我可以跟他們談談,你幾乎能得到答案,你知道會是什麼,但有人需要告訴你,除了你自己,這樣才有意義。你知道答案,但你需要一個人來確認它。
你去過治療,我也和我的伴侶一起去過治療,做過伴侶療法。是的,我做過,這真的很有用。天啊,我們的故事肯定會成為地球上最好的真人秀。繼續這樣想,這是個好主意,真的。
那麼,當你去看治療師時,是因為在背部受傷和疫情後的感受,還是更廣泛地說,你在過去幾十年中沒有處理很多事情?你是因為有某個具體問題而去的嗎?這是一個好問題。我想我遇到過幾個在娛樂行業的人,我們討論了很多如何應對這些問題。他們中有兩個人的確說過,我們去過治療,他們問你試過嗎?我說沒有,他們建議我試一次,看看感覺如何。當我去的時候,這真的很有趣,因為你會意識到我們大多數人其實都把一些事情壓抑在心裡。這就像是一種釋放。我們都需要這種釋放,因為在你的腦海中有些事情你還沒有談過,或者有些事情讓你困擾,而你不知道該跟誰談,或者無論是什麼情況。其實,這並不是一種弱點。如果說有的話,能承認我們都是脆弱的,沒有一個人是完美的,我們都需要幫助,其實這是一種力量。而且有比我們聰明得多的人可以幫助你,為什麼不利用這一點呢?因為我向你保證,我不相信這個世界上有任何一個人會去一個優秀的治療師那裡,然後走出來說「我不需要這個」。
同樣,我們也在發現關於營養和食物的重要性,而我們在社交媒體上談論的一些消極因素,所有這些事情,我不相信我們的編程能如此快地應對這麼多事情。所以我們必須找到不同的方法來解決身體的問題,也解決心理上的問題,實際上這不是心理健康,而是生活。只要有一個訓練有素的人給你更好的優先事項,讓你思考一些事情,讓你想起你忘記過的事情。所有這些事情,我都是通過這樣做而學到的。
這對你影響很大嗎?影響巨大,是的,影響巨大。事實上,我出於行程的原因而養成了不到治療的習慣,我想在兩三週後要回去。我真的等不及,因為我真的覺得我找到了特別的人。他叫賈斯丁。如果他在聽,賈斯丁,你是最棒的,我愛你。我把他當作朋友,我真的非常喜歡並尊重他。有時候我們無法告訴人們我們有多欣賞他們,以及他們對我們的影響,直到他們不再在我們身邊。特別是作為男性,有時我會覺得,嗯,我只是在為自己發言,我可能會覺得,受我成長影響,有時表達情感有些困難。那么,如果賈斯丁在聽,你會對他說什麼,關於他幫助你的方式?我想如果我們有一個最重要事情的清單,前十名優先事項,他改變了我的一到十的順序。他重新排了順序。因此,原本可能是第八名的事情,現在可能變成了第三名。他簡化了我的思考方式,他說,「西蒙,我覺得你其實過度思考很多事情。」而我想,實際上,你說得對,我確實如此。而今天我們討論的很多內容,很多都是來自我與賈斯丁的合作。正如我所說,我對需要治療並沒有任何尷尬。我認為,像我所說的,很多人,我的看法是,在他們生活的某個時刻確實需要幫助,這不是一種尷尬。
埃里克來找你說:「爸爸,你創建了一個令人難以置信的企業,你非常成功。爸爸,我需要一些建議。我也想在我的職業生涯中取得成功。我打算做一些特別的事情,但我還不知道是什麼,爸爸,我想在進入職業世界時取得成功。」
你會給我什麼建議,爸爸,根據你所經歷的職業生涯?那些基礎是什麼,那些根本的東西?
我會告訴他,要擅長自己所做的事情,因此要有耐心並學習。學習和達到目標的過程同樣愉快,因為在我看來,這是經歷了雙方的過程。
當我身無分文時,我是最幸福的。當我富有的時候我卻是最不幸福的,而在我成功的時候也曾感到快樂。
最重要的是,在星期天的晚上,你想要一種期待周一到來的興奮感,這是值得期待的,我們在生活中應該做的,就是做一些我們喜歡的事情。
這並不是說擁有比其他人更多或更少。這是無關緊要的。總是有人比你更少,也有人比你更多。
這並不是衡量你幸福的標準。你的幸福來自於成就感、信仰某些東西,以及熱愛你所做的事情。
我非常幸運,因為我仍然熱愛我的工作。是的,確實有時候我會想,“天啊,今天一天真長,”或者,“今天真不是很好,”但總的來說,我仍然會時常捏自己,因為我有幸能夠做一些我真正、真正熱愛的事情。
我喜歡創造東西。喜歡思考東西。我也喜歡這樣的想法,想要讓它成真,即使需要十年,若我仍然堅信這一點,我想辦法去實現它。
如果結果不太理想,至少我可以說,“我努力過。”我還會告訴他,“如果事情沒有成功,不要責怪其他人。”你知道,你必須相信自己的直覺,並擁有強烈的工作倫理,但要享受這一切。
這就是為什麼,正如我所說,找到你熱愛的事物對我而言,是最重要的事,勝過其他任何事情。
因為,就像我說的,回想我在郵件室和地產代理的時候,您知道,我在郵件室的時候比在地產代理工作時快樂千倍。其實,這是一個很好的例子,當我為了賺更多錢而換工作的時候,這實際上讓我更加不快樂。
因為我不喜歡那些人,我討厭那份工作。順便說一句,我不想說所有的地產代理都是壞的。這家公司在當時,可能現在有所改變,但當時是非常糟糕的。
但這就是我想對任何我喜歡或不喜歡的人說的,找到你的熱情,然後努力成為最好的自己。
傳承。
傳承,是的。
你最近一直在思考這個問題,對吧?
是的。是的,這是非常重要的,是的。至於你的看法,當我們做這樣的事情或我過去所創造的某些東西時,我總是意識到,如果我在編輯某位優秀參賽者的片段,我非常清楚那也是他們的傳承。
我想讓那個片段在我心中達到完美,我希望每一秒都能美麗而富有電影感,因為這些片段現在都將永遠在線上存在。
但,是的,我確實經常思考傳承。我看到過一個偉大的名言,我可能會說得很糟,但意思是如果你睜大眼睛生活,最終會找到你在尋找的人。
我可能是彼得·沃特曼(Pete Waterman),你知道,年輕時不要以為自己有足夠的智慧去獨自完成一切,聰明的地方在於找到那些比你更聰明並願意引導你的人。
但想讓那些人引導你,你必須證明你也願意付出努力。
如果你能描繪出你自己的傳承,那就是艾瑞克(Eric)會記住西蒙·考維爾(Simon Cowell)的那種傳承,你希望把什麼傳承留給他,以及留給世界的傳承是什麼?
嗯,我想我喜歡人。我是真的喜歡人。我記得我大約六歲的時候見到一個人。
我想那是理想家居展覽。我的天啊,那是某某某。我完全星際迷人的樣子。於是我走過去說,“嗨,可以要你的簽名嗎?”他卻說,“不。”
我就像,天啊,我的心都碎了。我從來沒有對任何人說過「不」,這讓蘭諾(Lauren)甚至艾瑞克(Eric)有時候都快瘋了,因為我不介意在晚餐中或我正在做的任何事情中,如果有人想拍照或簽名,我總是會說「是」,因為我視之為一種讚美,因為他們看到了我創作的作品。
我也知道如果有人對你無禮的感覺是什麼,因為如果你不喜歡人,就不能做好這份工作。
所以我希望我的傳承會是,即我在沒有任何起點的情況下實現了一切,並且我善待他人。
這就是我希望能夠留給艾瑞克的兩項事情。
儘管你在許多方面改變了自己的生活,從以前的西蒙到現在的西蒙,有了界限和平衡,並且更專注。
你提到了和你的治療師談論的十大優先事項清單,從我讀過的所有資料中,很明顯目前的首要任務就是家庭。
是的,而其他的一切都是次要的。這是準確的,對吧?
是的,是的。
但我現在非常擔心的是,我希望事情會有所改變,我確實看到霸凌行為在增加。
我認為這與社交媒體在很大程度上有關。
我不幸地看到,人們因為認為需要物質來使自己快樂而感到不快樂。
當然,擁有錢比沒有錢要好,但這並不是一切。就如我所說,我可以真心說這話,因為我曾經兩者都經歷過。
我比較喜歡有錢的時候,但當我沒有錢的時候也不是世界末日,你知道嗎。
所以當我想到那些認為自己在學校不太出色的人時,通常就會感到悲傷,他們會想,我的人生該怎麼辦,或者我需要在21歲之前擁有一切,等等等等。
實際上,事情不必非得如此。
如果你真的非常有耐心,像我說的,你可能有一個朋友有著更光鮮的工作,等等等等。
但是如果你打算長期投入,你最終會過得更好,我知道,這就是我想傳達給大家的信息。
我剛剛在想有關一個方向的事。
我跟一些男孩是朋友,我說的是一個方向的其中一位男孩,他們,如何讓他們保持雄心壯志?
但同時又不至於失去理智,因為我曾經和裡亞姆坐在一起,他參加過播客,談到了他的掙扎。
他在生活中的變化中掙扎。
我們都希望並夢想著那一切。
但是現實卻是沒有人能預料的。
大腦不是為了應對周圍那種躁動而設計的。
那麼,基於你作為西蒙的經歷,你對這些想法有改變或進化嗎?
好吧,就我個人而言,我認為成功總比不成功好。
我對男孩們說,這一點非常明顯,一旦他們上了這個節目,擁有正確的唱片,他們就會非常成功。
對我來說,他們就像是完美的團體。
你開發過的最成功的藝術家是誰?
天哪,我其實不知道答案。不,我知道他們非常成功,賣了很多唱片。
他們賺了很多錢。
我告訴他們,我們討論的很多內容,就是永遠不要抱怨狗仔隊,因為他們會拍你的照片。
不要抱怨隱私被侵犯,因為人們總是想和你合影。
不要抱怨長時間工作,因為工作就會很長。
如果這些都成為問題,那就做別的事情。
我保證這一切都會伴隨而來。
會有時候你會想,天哪,這是個艱苦的日程。
哦,天啊,難道就不能讓我靜靜一分鐘嗎?我想吃晚餐了。
為什麼你要拍我的照片?
這一切都會隨之而來,事實上這是值得的。
這真的不是一個價格的辯論,它就是這樣隨之而來。
這是艱苦的工作。你將變得非常有名,並且你會失去很多隱私。
如果你想成為會計師,你就不會遇到這些問題。
這只是沒有那麼有趣。
所以,你知道,有些人想當會計師,有些人想要更刺激的生活。
我一直都非常喜歡樂隊,因為這是一個更簡單的方式。
首先,我認為在樂隊中比作為單曲藝術家更有趣,特別是如果你喜歡你的樂隊成員。
如果你想成為成功的單曲藝術家,就像他們所有人一樣,這是一個很好的方式來被注意到。
而且組成樂隊是進入那個領域的催化劑。你知道,我今年也要再做一次。
是的,我聽說了這個消息。你正在尋找另一個男孩樂隊。
是的,我這麼做是因為,我認為自從一個方向之後,並沒有其他樂隊能和他們相比。
如果你看看當前流行音樂世界中,獨唱藝人和樂隊的數量,這真是不可思議。
我的意思是,如果你想想摩城和那個整個時代,獨唱藝人和樂隊的數量是相當的多。
所以,某些事情出現了問題。組建樂隊的唯一方式就是要有人進行試鏡。
所以,我們想,知道嗎,如果我這一年不去做,我會非常後悔。
所以,我們就這麼做,並且我們會記錄整個過程。
所以這次,你將看到從我們說「我們要這麼做」到如何在後勤上做到這一點的每一個細節。
怎麼選擇這些人,等等,因為我認為這會很有趣。
但在這方面沒有安全網,因為我並沒有去找唱片公司說,好的,我要這麼做,你能保證我能得到唱片合約嗎?
我得希望這個樂隊能有好到達成唱片合約的實力。
秘訣是什麼?
人,意思是個性。我認為一個方向的一個特點就是他們個性都很好。
他們就是有趣的人。
我第一次看到他們作為一個樂隊,是在西班牙,我看到他們走上海灘。
當他們走上海灘時,所有人都在四處張望,這時沒有人曾經聽過他們。
我想,真不可思議,所有人都在看這五個男孩。
難道他們已經是明星了嗎?而且他們身上有著一股光芒。
因為,我曾經和樂隊有過成功的經歷,也有過失敗的經歷。
可能是我偏差了1%或偏差了80%。我不知道。
但當事情不奏效時,世界上沒有金錢能使那些不會成功的事情成功。
這就是現實。你只需希望運氣好,找到合適的人。
你變得更好嗎?
我不知道。可能我現在完全沒用。
我只知道如果我必須信任任何人去做到這一點,我會比任何人更相信自己,我會的。
你是在等一種感覺嗎?還是有某種來自人工智慧的數據和Excel電子表格,根據這些東西來對他們進行排名?
是一種感覺嗎?
是的,必須是的。
而這個困難在於,你正在將一個表演賣給我不是的那個人。
你知道,你的粉絲主要是青少年。
所以你有點必須去猜測那個觀眾會喜歡什麼。
但不要想得太多,因為我最近看到很多人組成樂隊,他們走出來時,我立刻就想,所有這些都是錯的。
我能看出,肯定有人告訴他們該穿什麼。
我知道他們的台詞會是什麼,完全都是排練好的,沒有任何自發性。
我在想,為什麼那個人在幕後,為什麼不能讓他們做自己呢?
這就是我對One Direction說的話,我說,看,我可以給你們一個大概的概念,我說,這大概就是你們成功後會發生的事情。
然後幾年後,你們會想要退出樂隊,這是肯定會發生的,等等等等。
我不知道,我們會永遠是朋友。好吧,隨便你們。
隨心所欲吧。這就是我的看法。只要說,當你們有問題時來找我,這真的取決於你們自己努力讓這一切運作。
你必須熱愛你們所創作的音樂,你必須影響你們所創作的音樂。
你們不會跳舞,就不要試著去跳。永遠不要聘請造型師,因為你們本身就有很好的品味。
只要做自己,真的,真的要好好享受,因為就像我說的,會有些日子你會想,哦,天啊,我真的很累。
我不喜歡這種感覺。沒有人會讓我一個人待會。然後十年後,你會回顧這段時間,說,哇,我們真的玩得很開心。
你能預測到嗎?我知道所有男孩在他們各自的事業上都做得很好,但哈利已經成為,嗯,他仍然是一個超級明星。
而且通常男孩樂隊一旦解散,你知道,有些人就會沉寂下去,但哈利似乎只是順利找到了他自己的節奏。
老實說,我不會隱瞞。我第一次見到哈利時,他唱了一首史提夫·汪達的歌。我們聊到了餡餅。
所以我並不是坐在那裡想著,過十二年後你會成為世界上最成功的藝術家之一。
我想沒有人會想到這一點。我只是覺得你有著不可思議的魅力,還很有趣。
觀眾喜歡你,這很好。然後出於某種原因,在我看來,他們作為獨立藝術家的演出沒有成功。
出於不同的原因,在那部分演出中。我們那時有了一個瞬間的想法,決定讓他們組成一個樂隊。
然後,正如我所說,我認為幾乎所有人都做得很好,他們利用這個團體作為一個載體去往他們真正想要的生活方向。
哈利沒有One Direction會是哈利嗎?好吧,這是我們都無法回答的問題。
我告訴你,我唯一知道的是,身處這個團體確實讓事情變得更容易。
當然。
因此,我有趣地想到,大約七八年前,我認為這些表演將不再需要,因為社交媒體的發展。
而瘋狂的是,過去大約七年來,成功打入全球市場的英國藝術家數量下降得非常厲害。
如果你想想,過去七年來,有多少英國藝術家成功進入全球市場,可能也就三位,這真是瘋狂。
我無法想到三位。
什麼?
好吧。
人工智慧是一個問題,還是機會?這有在你的腦海中出現嗎?
我認為兩者皆是。我不認為你可以超越真正的東西。話雖如此,這將發生。我意味著不久之後,似乎已經有一位日本藝術家,她並不存在,但她卻能在體育場內售罄。
所以毫無疑問,這會發生,但人們永遠會對真正的東西更感興趣。如果你去看音樂會,你想見到那些人,想說我在能觸碰到那個人的距離內,而不是某個不存在的東西。
我在很大程度上同意你的看法。我其實認為,很多正在構建AI的人,比如前幾天的薩姆·奧特曼,他表示人們對於真正面對面娛樂和體驗的需求將會激增,尤其是在如果AI造成就業市場略有變遷、我們擁有更多空閒時間的世界裡,這正是他正在開發的聊天機器人所提到的內容。
他表示,我們將看到娛樂行業的繁榮。
我實際上有一位住在這裡五分鐘路程的億萬富翁朋友,他住在一個頂層公寓裡,擁有生物科技、AI一切的身家。他是一個非常聰明的人。
當我與他坐在一起時,他告訴我同樣的話。他說,你知道會興起什麼嗎?他說,人們在一個很多工作,甚至像駕駛這種工作都是全球最大雇主的世界裡,對於娛樂的需求。
現在,在舊金山作為計程車的自駕車就是未來的一個縮影。因此,所有會在某種方式受到影響的人將會擁有很多空閒時間。
這將使我們,也許會生活在社區裡,但也會真正回到現實生活的體驗上。
我前幾天發了一個帖子,關於這一點,如何看到極端對立的興起,數位音樂的快速增長,黑膠唱片受到一些小小的追捧,保齡球館也出現了增長,像飛行俱樂部這樣的現場體驗,因為我們變得如此數位化。
我將娛樂視為這些事物之一,像娛樂產業的音樂會、音樂節,它們成為了一個好地方,可以讓人們逃離耳機的世界。
不,我認為你是對的。我認為你關於這兩個對立的觀點很有道理。
快時尚、慢時尚。我們也看到了這種興起。
同樣有趣的是,這些已有50、60年歷史的品牌,突然再次變得非常受歡迎,無論是樂高、馬里奧兄弟、還是芭比。
因為有時,你知道這種感覺,我只是感覺在抱怨事情變得更好,因為我正在年紀漸長,這是相當令人沮喪的。
然後我就會說,實際上,女皇樂隊或大衛·鮑伊或艾爾頓·約翰才是有史以來最偉大的藝術家。我的意思是,喬治·邁克爾簡直就是如此。我不認為今天世界上有任何人能與喬治·邁克爾相比。我真心這麼認為。我希望有那樣的人。順便說一下,他是我生命中遇到過的最友善的人之一。
是的,但不,我覺得我們目前正經歷一段非常有趣的時期。我非常相信要擁抱任何能幫助你的東西。不要輕易地否定它。但我仍然認為,你知道的,當我再次和單方向樂隊談話時,我記得告訴他們,我們的目標是讓你們有足夠的熱門歌曲,這樣如果你們有一天重組,就能舉辦體育場巡演。這意味著你們得有大約10首熱門單曲。因為這正是人們想聽的,他們想聽那些熱門歌曲。你知道的,如果他們真的重組,這正是會發生的事情。
他們會回來嗎? 我不相信。
你不相信? 我不相信。
辣妹樂隊回來了。辣妹樂隊在很多年後又回來了。我唯一覺得遺憾的是我應該保留那個名字。
哦,你應該擁有那個名字? 我應該擁有那個名字。
你沒有擁有那個名字? 沒有。
誰擁有那個名字? 他們擁有。
哦,好的。這就是問題所在。可以做一個動畫或者其他的什麼。但當你把名字給一位藝術家的時候,它就不再屬於你了。這是我唯一的遺憾。所以如果你在聽,我會買回來。
所以他們都找到了時機。事實上,我們可以作為合作夥伴來做。嗯,我是說,好的,是的,你在那裡。但這是我唯一的遺憾。因為如果其中一位成員出於某種原因說他們不想巡演,這會影響到其他人的巡演。所以如果是我擁有這個名字,就不會成為問題。你可以和他們三個一起巡演。啊,所以這就是阻止巡演的原因。因為他們都擁有20%的股份?我相信是的,沒錯。我有時可以很天真,而那是我非常非常天真的地方。所以下次這將成為協議的一部分。我必須擁有這個名字。他們仍然可以賺取大部分的錢,但我需要擁有這個名字。
在這個播客上,我們有一個結尾的傳統,上一次的嘉賓會給下一位嘉賓留下問題,而他們並不知道會給誰。因此,上位嘉賓留給你的問題是:你今天能做的哪一個決定會對你的人生長期產生最積極的影響?
不要吃糖。真的嗎? 是的。是的,說真的。那是真的。這對你不好。 是的,謝謝你!

From working in the post room in a record label to becoming the world’s best known music mogul, this is the Simon Cowell you don’t see on TV.

Simon Cowell is a world-renowned record producer, talent scout, and music mogul. He is best known for being a judge on some of the world’s most popular TV shows including, ‘The X Factor’, ‘Britain’s Got Talent’, ‘Pop Idol’, and ‘American Idol’. 

In this episode, Simon and Steven discuss topics such as, being bankrupt at 30, working his way up from the bottom, his life threatening accident, how his son’s birth changed his life, and his one and only regret about One Direction. 

(00:00) Intro

(00:52) Early Context

(02:38) Your Parents

(03:53) Your Work Ethic, Where Does That Come From

(06:41) The Importance of Respect

(10:23) Making the Decision to Pursue Entertainment

(15:45) Working in the Post Room at a Record Label

(19:24) Making His Way Up in the Music Industry

(23:21) Starting a Record Label with Your Boss

(28:40) Creating Your First Smash Hit Record

(31:58) I Don’t Know How Music Is Made, Staying in the Mind of the Consumer

(39:40) Going Broke Right After Creating Your First Smash Hit

(46:39) Meeting Pete Waterman, a Moment That Changed Everything

(50:37) Being an Early Adopter of TV

(59:50) Following Your Gut Regardless of the Criticism

(01:06:30) Finding Westlife

(01:09:30) Your Father Passing Away

(01:17:37) Your Life Changing After Your Son, Eric, Was Born

(01:23:09) Loyalty, Why It’s So Important to Me

(01:25:35) Setting New Work Boundaries in My New Life

(01:29:15) Advice for a Young Simon Cowell

(01:32:03) The Importance of Hard Work

(01:34:30) Your Accident, Breaking Your Back in 3 Places

(01:39:39) Going to Therapy

(01:45:56) Foundational Advice for Anyone Starting Out in Their Career

(01:49:39) The Importance of Legacy

(01:53:02) The Rise of Bullying

(01:55:02) One Direction

(01:58:11) Searching for a New Boy Band

(02:03:33) Harry Styles

(02:05:54) AI Within the Music Industry

(02:09:48) Will One Direction Get Back Together?

(02:11:14) The Last Guest’s Question

Follow Simon: 

Instagram – https://bit.ly/4c5bKK0 

Twitter – https://bit.ly/3yKu9xg 

Simon Cowell Launches Nationwide Hunt For Next UK Boyband Phenomenon

Audition, sign up here – https://g2ul0.app.link/WnrZDXcwjKb

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb  

My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://smarturl.it/DOACbook 

Sponsors:

Linkedin Jobs: https://www.linkedin.com/doac

Colgate – https://www.colgate.com/en-gb/colgate-total

Uber: https://p.uber.com/creditsterms

Leave a Comment