The Male Psychology Doctor: “There Is A Crisis Going On With Men!”, “We’ve Produced Millions Of Lonely, Addicted Males!”, “The Ugly Truth About What’s Really Behind Toxic Masculinity”

AI transcript
0:00:05 This is super scary. 50% of men who kill themselves have no history or evidence of mental illness.
0:00:10 What causes people to kill themselves is they try to connect with others and they get rejected.
0:00:14 You know, it’s, it’s, I, I can feel the hurt. I can feel the loss.
0:00:24 Dr. Aloe Phenogea is a psychiatrist, Harvard Medical School instructor,
0:00:29 real-life monk who uses his own addictive past to help millions of people improve
0:00:33 their own mental health. Everyone is getting screwed, but there’s a crisis with men.
0:00:38 People telling us that being a man means that you’re, that you’re toxic, that there’s a patriarchy,
0:00:42 that your testosterone level makes you violent. So men are struggling right now and the rest of
0:00:48 the world says, no, you’re not. You’re privileged. And these people have been literally killing
0:00:52 themselves because no one has been listening to them, except there is one group of people who
0:00:56 says your life sucks. And that’s these toxic masculine people. And these guys say, I will
0:01:00 show you a way to make it better. And that’s when things go back. And this, by the way, is how people
0:01:05 wind up with addiction. Because when you look at addiction, what happens is we use a substance
0:01:09 or a technology as an antidote to pain. So I’ve worked with people who have pornography addiction,
0:01:14 for example, that will have work on one screen and they will literally have pornography on the
0:01:18 second screen. You’re joking? No, very common. And this is where there’s a big problem in the
0:01:22 world today. Now you’ve got this young generation of women as well that are exploding in their
0:01:26 suicidality. Loneliness seems to be getting worse and worse. What is the remedy to this?
0:01:30 So this is something that’s very important to understand. Everyone who is listening to this
0:01:31 podcast needs to.
0:01:37 Quick one, quick favor to ask from you. There is one simple way that you can support our show.
0:01:41 And that is by hitting that follow button on this app that you’re listening to the show on
0:01:48 right now. This year in 2024, we’re trying really, really hard to level up everything we’re doing.
0:01:52 And the only free thing I’ll ever ask from you is to hit that follow button on this app.
0:01:55 It helps the show more than I could probably articulate and it allows us,
0:02:00 enables us to keep doing what we’re doing here. I appreciate it dearly. Onto the show.
0:02:08 Dr. K.
0:02:09 Stephen.
0:02:12 With all of your work and all of the content you’ve produced,
0:02:16 if someone’s just clicked on this podcast now,
0:02:21 what do you think they’re going to get out of this conversation? What do you think they’re
0:02:22 going to walk away with?
0:02:29 I hope what they’ll walk away with is the realization that you are the instrument of your
0:02:34 life. And understanding that fundamental instrument that you use to live your life,
0:02:38 your body, your mind, will ultimately help you accomplish whatever you want.
0:02:43 And what is the opposite mindset to that, to understanding that you’re the instrument of
0:02:47 your life? What is the typical mindset that people have that go through their lives without
0:02:49 the realization that they are the instrument of their life?
0:02:56 I think it’s assuming that something outside of them will fix things inside of them, right?
0:03:00 So people will think like, okay, if I get a promotion, then I’ll be happy. If I date this
0:03:05 person, then I will be happy. If I have this amount of money, I will be happy. Everyone assumes that
0:03:10 things outside of you will fix things inside of you.
0:03:14 Why is this subject close to home for you?
0:03:23 Because I used to believe that. So I struggled a lot. I mean, I’m by all definitions of the word
0:03:32 an absolute failure. I failed out of college, was finished school at the age of 35 or 36.
0:03:37 You know, it took me a long time to kind of get on my feet and figure out what I was doing in my
0:03:43 life. And I realized that like the reason that I was screwing up so much is because I always
0:03:47 thought that accomplishing something outside of me or achieving some kind of goal would make me
0:03:54 happy. And I didn’t understand that all of my problems came from me. I also blamed all kinds
0:03:59 of things outside of me. So I would blame circumstances. I would blame my professor’s
0:04:07 bias. This girl is, you know, she doesn’t see the goodness that I have in me. She can’t recognize
0:04:12 how awesome I am. So I kept on blaming things outside of me instead of accepting responsibility.
0:04:19 Take me from that point onwards. So what happened that brings you to sit here today
0:04:22 as an accomplished individual, as a doctor, and so on?
0:04:27 So I think my journey starts with failure. So I think we think about failure as a negative
0:04:33 thing, but I think that that’s what actually got me started on my journey. After failing out of
0:04:38 college, I went to India and I stayed in a monastery or ashram for about three months,
0:04:44 and it completely changed the way that I looked at the world. So what I sort of realized is that,
0:04:51 kind of like what I was saying, is that, see, I had assumed that things outside of me
0:04:58 were responsible for things inside of me. So as a simple example, I attached my sense of
0:05:05 self-worth to getting an A. So when I went to college, I was planning on becoming a doctor,
0:05:11 and as any Indian kid wants to do, I wanted to go to Harvard. And so I had sort of all these
0:05:15 grand dreams of what I wanted to accomplish in life and how I wanted to be a good force in the
0:05:21 world and all this kind of stuff. It’s all ego. And so what sort of happened is, even though I
0:05:25 wanted all of these things, I assumed that all of that accomplishment would bring me happiness.
0:05:30 It’s when I went to India that I sort of discovered that like no amount of external
0:05:34 accomplishment will bring you lasting happiness. And this is what we sort of see. These are the
0:05:39 people that I work with now. You know, I’ll work with someone like a banker or a doctor or a content
0:05:45 creator. And for all of these people, it’s like once you accomplish your goal, your mind moves the
0:05:49 goalposts. So you got promoted to vice president, now you need to be director, then you need to be
0:05:55 managing director, then you need to be, you know, there’s always more. The mind always wants more.
0:06:01 So chasing after all of that will never lead to lasting happiness. So once I sort of started to
0:06:08 realize that, I kind of gave up all of my desires for accomplishment. And the real paradox there is
0:06:15 that as I let go of all of my goals, I started to become more successful. And so instead of trying
0:06:21 to be something great, I just focused on, you know, small targets, I sort of focused on my
0:06:26 spiritual practice. I tried to become a monk and take vows at the age of like 22. And my teachers
0:06:33 rejected me. So they said, I said, I’m ready to forsake my life. And they said, you have nothing
0:06:38 worth giving up, you have your life is meaningless, like you have nothing worth giving up. So go back
0:06:44 to the United States, rise as high as you can, finish a doctoral degree, actually get something
0:06:48 worth giving up. And then at the age of 30, if you still want to take vows, we’ll take you.
0:06:52 What situation must you have been in at that point though, before you went off at sort of 21
0:06:59 years old to that ashram to be so prepared to give everything up? Because I heard that
0:07:04 reading through your story that you were, you had addictive behaviors at that point already.
0:07:08 Yeah. So I struggled a lot with video game addiction. So I started playing video games
0:07:14 when I was very young. And then in high school, it really started to impact my grades. In college,
0:07:19 I was basically playing video games all day long. Instead of like going to class and stuff like that,
0:07:24 like I remember waking up the morning of my Spanish final. So this is my final exam.
0:07:29 And then realizing that I like wasn’t very prepared for it. So I just turned off my alarm clock and
0:07:35 went back to sleep and therefore guaranteed failure. And so where I was mentally was just in a really
0:07:41 bad place. So I had all of these goals and aspirations. And I was so frustrated with myself
0:07:48 that I couldn’t bring myself to do what I wanted. So I knew that I had to study more every single day.
0:07:52 I would wake up and be like, I have to study more. I have to catch up. I’ve fallen behind.
0:07:57 And so I’d have all of these thoughts. And no matter how much I wanted something,
0:08:03 it seemed like my body or my brain would just not listen to me. It wanted the video game more.
0:08:08 It wanted something else more. And so what I really was was I had no control over my life.
0:08:11 I was probably depressed if I had seen a psychiatrist. I’m sure I would have gotten
0:08:18 diagnosed with something. Brief periods of suicidality, basically waking up at noon every day,
0:08:23 playing video games all day long. And I also remember like before I had to play to the point
0:08:29 of absolute exhaustion. Because if I put my head on the pillow and I did not pass out,
0:08:34 all of the thoughts that I was keeping at bay with the video games would come rushing back
0:08:39 about how I’m ruining my life day after day after day after day. And I was just sort of sinking
0:08:43 deeper and deeper and like falling into a pit that I could not climb out of.
0:08:49 So the ashram in India tells you that you can’t give up your life.
0:08:53 What happened then? And why did you specialize in psychiatry?
0:08:59 So when I went to med school, I mean, when I was in med school, I was, I still had ego.
0:09:02 So I mean, I still have ego now. But so I was going to like, like,
0:09:06 combine Eastern medicine and sort of focus on evidence-based complementary and alternative
0:09:12 medicine. And I was going to be an oncologist and be a real doctor and save lives. But what I really
0:09:21 found is that in med school, a couple of things, one is my favorite organ was the mind. So what I
0:09:26 fell in love with in India was the mind and sort of the internal sense of self and all this kind
0:09:31 of stuff. So I really liked that. And then I think that my people were in psychiatry. So the other
0:09:37 thing that happened is I was trying to decide between internal medicine and oncology and psychiatry.
0:09:42 And so one of my mentors in med school told me, like, do this. So do one month of each and then
0:09:47 just ask yourself, which one do you enjoy more? So on the one hand, when I was thinking about
0:09:51 oncology, this was also chasing a desire, right? I had this idea that I wanted to be a real doctor,
0:09:55 right? Because those are like, I want to cure cancer. Like, that’s like, let’s be like a real
0:10:00 solid doctor and do that. And then what I noticed was that now what internal medicine has become is
0:10:04 very like sitting in front of a computer. So when you work in a hospital, like eight hours of the
0:10:08 day, I’m sitting in front of a computer and you spend very little time with your patients. And
0:10:14 then over time, I started to realize that like, psychiatry is the only field of medicine that
0:10:20 we’re losing the war in. So if you look at medical outcomes for things like bypass surgery and stuff
0:10:24 like that, those are really good. And this is really insane to really think about. So we can take
0:10:29 your body, Stephen, and we can give you a heart from a different human being. We can give you a
0:10:33 kidney from a different human being. We can give you a liver from a different human being. If you
0:10:38 have a part of your body that doesn’t work, we can literally rip it out of you, stick in a new one,
0:10:44 and you will survive. So outcomes in every field of medicine are improving except for mental health.
0:10:49 So mental health is the one area where addictions are getting worse, depression is getting worse,
0:10:55 suicidality is getting worse. And this is in spite of advances in neuroscience. So something
0:11:01 has happened where we’ve missed something about the mind and everyone is getting sicker. So like,
0:11:06 this was the problem that really attracted me. And this isn’t about my desire. This is sort of
0:11:12 where we introduce the concept of dharma or duty. So I recognize that I’m lucky. I’m this kid who
0:11:17 got to spend seven years studying to become a monk in India. So I travel back and forth,
0:11:22 but I spent my summers there. So I had this really unique perspective. And then I got to train at
0:11:26 Harvard Medical School. And what am I supposed to do with this knowledge, right? Like, this is 15
0:11:32 years that I’ve devoted to understanding how human beings work. And like, I had this very kind of,
0:11:37 you know, chic private practice in Boston, where I worked with very, very successful people and
0:11:43 helped them achieve. And then I sort of realized like, that’s not what I’m here for, right? So I’ve
0:11:49 gotten 15 years to learn all of this stuff. And like, there’s no shortage of people lining up to
0:11:54 help CEOs with their mental health. There’s absolutely a shortage of people helping 25 year
0:11:59 old incels who are like on the internet, who everyone wants to throw in jail because they’re
0:12:04 very hateful and misogynistic and things like that. So I sort of realized that like, okay,
0:12:07 like this is what I’m supposed to do. So I’m going to do it.
0:12:12 Okay, so I’ve got a big question. But before I just to tee up that big question,
0:12:15 you said you had this practice in Boston, where you’re working with sort of high
0:12:21 profile individuals, etc. What is the full spectrum of individuals that you’ve spent
0:12:24 time working with on a one on one basis or through your practice?
0:12:29 I worked with people out of MIT incubators, CEOs, entrepreneurs, things like that. So a lot of
0:12:35 high performance people. But then I’ve also worked with like, losers, let’s say. So this is also more
0:12:39 intensely. This is everything from 25 year old kid who’s living in his mom’s basement playing video
0:12:46 games all day, two people who are even homeless. So I’ve worked with like basically like the whole
0:12:52 spectrum. And yeah, you use the word losers there. You did a little air quotes for anyone that can’t
0:12:58 see you right now. I’m really interested when you talked about incels as well, whether the way
0:13:05 society is in the way that we’re heading in terms of clarity over what it is to be a man
0:13:12 has had any impact on those people that you refer to as incels. Because we now have this
0:13:17 digital world that we can live our lives in as a distraction from the real world. And there’s
0:13:23 now more confusion than ever over what it is to be a man and the role of a man in it. And then we
0:13:27 look at the stats around suicidality. And I think in Europe, the biggest killer of men under the age
0:13:33 of 45 is themselves currently. Is the shifting idea of what it is to be a man having an impact on
0:13:41 people’s sense of self and their purpose 100%. So there’s a there’s a crisis that’s going on in men.
0:13:44 And people think that this is new, but I don’t think it’s new. It’s always been there. So if you
0:13:50 look at like, you know, even 50, 60 years ago, 80% of suicides are still going to be men. So
0:13:54 historically, men have been killing themselves for like 100 years and no one’s been paying attention.
0:14:00 We’re just noticing now because the problem seems to be getting worse. So there’s a couple of things
0:14:06 that are really interesting to understand. So one is that if we look at what technology is doing
0:14:11 to our brains, the first thing that it’s doing is it is externalizing our attention. So if you
0:14:18 look back, like let’s say 1000 years ago, as human beings, we spent a lot more time with ourselves.
0:14:23 So let’s say that you and I go out hunting. And then let’s say you shoot an arrow at a deer and
0:14:28 you miss and then I shoot an arrow at a deer and I hit. So in this moment, I’m superior to you.
0:14:32 And then we pick up the deer and we’re carrying it back. And then we have about two or three hours
0:14:37 to take that emotional insult and we kind of process it. We just give our mind space to
0:14:43 process it, which it does automatically. Now, if you look at what happens in people’s days,
0:14:49 they don’t actually have any time to process what happens to them because we are so constantly
0:14:54 distracted by external things. So I don’t know if you’re like this, but I was in this point where I
0:15:00 was idiotically efficient. So I would wake up in the morning and I would listen to a podcast while
0:15:06 I’m like doing my exercise or whatever. And then even when I’m cooking, I’m listening to a lecture.
0:15:12 And then when I’m walking to the train, I have earbuds in and I’m listening to a lecture there.
0:15:16 On the train, I’m reading. I wanted my life to be completely efficient. I didn’t want to waste a
0:15:21 single moment. I literally listen to the news in the shower. Right? So we don’t want to waste time.
0:15:25 And so if you really think about it, where’s the attention of your mind? Your mind is pointed
0:15:31 outside of you. And so then what happens is once we do not pay attention to ourselves,
0:15:37 we lose sight of our internal signals, literally in the same way that if you raise a child in a dark
0:15:44 cave, the photoreceptors in their eyes won’t develop. They will atrophy. So anything that the
0:15:48 mind does not get access to will start to atrophy. If I don’t practice Spanish, I’m going to forget
0:15:54 Spanish. The mind is very, brain is very efficient to organ. So as we externalize our attention,
0:16:00 we lose sight of our internal signals. We don’t know who we are anymore. And now if I don’t know
0:16:06 who I am, how do I figure out who I’m supposed to be? I pay attention to the outside. Where are
0:16:10 the answers? They’re on the outside. So this person is talking about masculinity. This person is talking
0:16:14 about what it means to be a man. This person is talking about what it means to be a man. And
0:16:18 now since I don’t have any internal source of information, I’m trying to figure out what it
0:16:24 means to be a man from the outside world. And this is when men get truly fucked. Because what it
0:16:28 means to be a man, we are getting all kinds of mixed signals. So on the one hand, it means being
0:16:33 physically fit. On the other hand, it means being a provider. On one hand, it means having sex with
0:16:39 as many women as you can find. On the other hand, it means having sex with just one woman and being
0:16:43 a really solid man and being a good father. And then there’s also people telling us that being a
0:16:48 man means that you’re shit, right? That you’re toxic, that your testosterone level makes you
0:16:52 violent, that you’re evil, that you’re privileged, that there’s a patriarchy, all this kind of stuff.
0:16:57 So we’re getting all this information from the outside about what it means to be a man.
0:17:03 And so the other like, there are all kinds of interesting ramifications of this. So men in
0:17:07 today’s society are not allowed to complain. So if you complain and you’re a successful person or
0:17:10 a privileged person, everyone is going to think you’re arrogant. Everyone is going to think, oh,
0:17:14 my God, who’s this fucking guy? This guy doesn’t know what my life is like. How does he have any
0:17:18 right to complain? And even your mind will tell you this. You’ll look at these people and you’ll
0:17:22 be like, yeah, I don’t have a right to complain. But now we need to stop for a second and think
0:17:27 about what it does to your psychology when you as a human being are not allowed to articulate your
0:17:32 suffering. I’ve worked with people who have grown up in abusive households where children will say
0:17:37 to their parents, mommy, daddy, I’m hurting. And the parent smacks them across the face.
0:17:42 How dare you? You’re so lucky. You don’t realize the sacrifices I make for you. It’s traumatizing
0:17:47 to the child when they say, I am suffering and no one listens. This is what we’re doing to the
0:17:52 generation of men. People are saying, I am suffering for a hundred years. Men have been
0:17:58 killing themselves. 80% of suicides are men. The most dangerous thing for a man under 45 is
0:18:02 themselves. And these people have been literally killing themselves because no one has been listening
0:18:07 to them. So in the same way that you grow up with it as a child in a household that’s abusive,
0:18:12 where no one takes you seriously, no one listens to your suffering. And now we even have successful
0:18:17 men who are not allowed to complain. So the psychological impact is the same. Anytime you
0:18:21 have a human being who is suffering in some way and they cannot find connection with another human
0:18:26 being, they cannot find compassion with another human being. That person is going to feel isolated.
0:18:31 And if you look at the statistics on suicide, it’s very interesting. So the number one thing
0:18:36 that correlates with male suicide is not depression. And this is super scary. There’s one study I saw
0:18:42 recently that suggests that 50% of men who kill themselves have no history or evidence of mental
0:18:47 illness. And this, I believe the statistic in my clinical practice because I know what depression
0:18:51 looks like. I know what bipolar disorder looks like. And half the men that I’ve worked with,
0:18:57 at least, are not actually mentally ill. See, mental illness means a pathology of the mind,
0:19:01 which means that the mind is malfunctioning. Most of the suicidal men that I work with,
0:19:06 they’re not, their mind isn’t malfunctioning. They genuinely have a life that is no longer
0:19:10 worth living. They’re looking at things and objectively realizing that there’s no way out of
0:19:15 the situation. So they turn to suicide. So I know it’s kind of like a very controversial statement,
0:19:19 but I think that’s what my clinical practice has shown. And there’s some research to even back
0:19:24 that up. So if we sort of look at what’s going on with men, we’re sort of, they have nowhere to
0:19:28 turn to. And the number one thing that correlates with it is not mental illness, but is a sense of
0:19:34 thwarted belongingness. So this is kind of like, in fact, a multivariate regression analysis.
0:19:39 But basically what happens is what causes people to kill themselves is they try to connect with
0:19:44 others and they get rejected. So it’s specifically a very specific research term called thwarted
0:19:51 belongingness. So I try to belong to a group, and that group or multiple groups usually will
0:19:56 thwart my attempts to join the tribe, to join the community. And this is what actually correlates
0:20:02 a lot with suicidality. So what’s going on with men right now is that we really don’t allow them
0:20:07 to suffer, you know, because then you’re not manly. And we’re so externalized with our attention
0:20:13 that we’re not connecting with ourselves. And so we’re looking to other people to tell us what it
0:20:18 means to be a man. But that may or may not work for you, right? That may have been what worked for
0:20:22 them. So then we kind of get into this problem where we’re disconnected from ourselves. And then
0:20:27 like the world doesn’t accept us, we’re not allowed to suffer. And that’s what creates the problem.
0:20:29 What is the remedy to this?
0:20:34 So I think the first thing is we must reconnect with ourselves. Right. So when you’re kind of
0:20:39 saying like, why does everyone think, oh, I need to like achieve this. I need to make this money
0:20:42 and things like that. Where did you learn that you should do all that? You learned all that from
0:20:48 the outside. Instagram. Instagram, right? So we get fed all of these ideas because if you look at
0:20:54 all these influencers, what are they doing? They’re never crying. They’re smiling. Some of them will
0:20:58 even pay very attractive women to take pictures with them. Well, some of them are crying, but
0:21:03 they’re crying and uploading it for ulterior motives, right? Absolutely. And I think a lot
0:21:07 of them are genuinely suffering too. But then it’s also like, I mean, there’s all kinds of weird
0:21:11 stuff going on. So one thing is like people say that men, we don’t allow men to be emotional.
0:21:16 Nowadays, people say, oh, men are allowed to cry. This is something that I experienced even in my
0:21:21 marriage where we allow men to cry, but we don’t allow men to be angry. But why is it that men no
0:21:25 longer allowed to be angry? You just think about it for a second. So anger is just a completely
0:21:32 normal emotion, right? But if I’m in a situation where I’m in an argument with my wife and I feel
0:21:38 emotion A and I express emotion A and she feels emotion B and she expresses emotion B,
0:21:44 these two things should be equal, right? We as both human beings get to express what we feel.
0:21:50 Now, in the case of me expressing anger and her expressing sadness, she’s crying and I’m yelling.
0:21:55 Suddenly, I’ve become a villain. It’s so interesting. I saw a viral tweet yesterday.
0:22:02 It was someone Googling, my wife is yelling at me, what should I do? And then my husband is yelling
0:22:06 at me, what should I do? When they Googled, my husband is yelling at me, what should I do?
0:22:12 Domestic violence helpline comes up. It’s like a Google pop up. When you Google,
0:22:17 my wife is yelling at me, what should I do? Nothing comes up. Because obviously,
0:22:21 as you said, in the case of villainization, I know that most domestic violence comes from
0:22:26 men. But it’s interesting that we see the emotion, we interpret the emotions entirely
0:22:31 differently because of that. Absolutely, right? So we as a society will say like, oh men,
0:22:35 men need to be in touch with their emotions, but not anger. And then this is what really
0:22:42 screws men, because as men, we are socialized and conditioned to only feel anger. This is the only
0:22:47 emotion you’re allowed to feel as a man growing up. And this is the one emotion that gets demonized
0:22:51 when you’re older. So I’ll give you a simple example. So like, I used to get bullied a lot,
0:22:54 right? So when I get bullied in school, like, what am I supposed to do, Steven?
0:22:56 In school, it depends if you can fight back.
0:23:02 Absolutely, right? It’s fighting back. Like, you didn’t say, talk to the teacher,
0:23:06 you didn’t say, ask for help, you didn’t say cry about it, because if I cry about it,
0:23:08 what’s going to happen, Steven? You’re going to get bullied more.
0:23:14 Absolutely. So we turn every emotion, so men experience anger as something called an umbrella
0:23:21 motion. We literally suppress and are conditioned to suppress all other emotions except for anger.
0:23:26 And then if you talk to men about their experience of life, anger is always the first thing that
0:23:29 comes out of their mouth. Someone breaks up with you, how do you feel about it? Do you feel ashamed?
0:23:34 No, that’s not what we say. I feel pissed off. How could she do this to me? And then we vent
0:23:39 that anger on the internet, and then this turns into misogyny, right? And then we get demonized
0:23:45 for it. And it’s not that there isn’t, we should be harshly judged if we act on those kinds of
0:23:50 emotions. I’m not saying that that’s the case. But what we also need to consider is that the men
0:23:55 who are saying these kinds of toxic things are saying that for a reason. This is because of their
0:24:00 upbringing. This is because of the world that they lived in, right? So we’re conditioned to only
0:24:05 experience anger. Even sadness gets turned into anger. Shame gets turned into anger. Fear gets
0:24:09 turned into anger, right? So if I’m afraid of something happening, what do I need to do? I mean,
0:24:15 man up, get angry, right? Let’s go, son. Let’s go. This is the emotion that we tap into to overcome
0:24:20 fear. So we don’t feel any of those other emotions and we’re left only feeling anger.
0:24:26 At the very heart of aggression, I heard someone say to me once that at the very heart of aggression
0:24:32 is some kind of insecurity. But for men, when they encounter that insecurity, they only know how to
0:24:38 sort of manifest it as aggression. So I wouldn’t agree with the first thing that at the heart of
0:24:44 all anger is insecurity. But I would absolutely agree with the second thing that the way that we,
0:24:48 the only way we know how to respond is with anger. Because here’s the exact quote,
0:24:52 just found it. The source of aggression is insecurity as we are unconsciously aware that our
0:24:58 position in life is never secure. People feel increasingly insecure and helpless. So they will
0:25:04 be increasingly aggressive and confrontational at a personal and a social level. So let’s
0:25:10 tunnel down into that for a second. Okay. So I think that that is true on some level, but also I
0:25:15 would disagree. So the first thing is that we have parts of our brain, even animals feel anger.
0:25:21 But I think that when two dogs are fighting over territory, I don’t think that that’s born of some
0:25:26 kind of identity of insecurity. So if we really look at the evolutionary purpose of anger is my
0:25:32 opinion, is that anger is the emotion that we feel to protect our territory. It’s a protective
0:25:37 emotion. So if I slap you across the face, what’s the first thing that you’re going to feel? It’s
0:25:42 going to be anger. So if I insult you, you’re going to feel angry. It’s fascinating the way that it
0:25:48 works. So anger causes our thoughts to be faster. Anger causes our peripheral vision to collapse
0:25:56 to 30 degrees. So I only see what’s in front of me. And it also makes me less sensitive to pain.
0:26:01 So like my nociceptors will actually like start to be suppressed when I feel angry, right? So if I
0:26:05 get into a fight, I’m going to feel it tomorrow. But like while I’m getting hit, I’m not going to
0:26:10 feel it. So I don’t think it’s born of all insecurity. I think anger is simply an evolutionary
0:26:16 response. It’s something that we experience to protect ourselves. That’s why we feel angry,
0:26:22 right? So if I attack baby bear, mama bear is going to come out angry. So it’s really a protective
0:26:29 emotion. Now I agree with the second part of the statement 100% that when we feel insecure, especially
0:26:34 as men, the only way we are taught to deal with our problems is through anger, right? So if I’m
0:26:37 feeling insecure, if I’m feeling ashamed of myself, if someone’s bullying me, what do I do? I put
0:26:42 them in their place, right? I don’t try to make peace. I don’t complain to someone because no
0:26:45 one’s going to take me seriously, right? I have to stand up for myself.
0:26:50 So we’ve got the first point there about how we remedy this challenge, which is about self-expression,
0:26:55 more self-expression, that’s what I heard. Not self-expression, introspection. Introspection,
0:27:00 getting to know ourselves, right? So it’s very simple. So if you look at your idea of what it
0:27:06 means to be a man, what percentage of that idea comes outside of you? And what percentage of that
0:27:11 idea comes from within you? About 90% comes from outside of me. And that’s why 90% of people
0:27:16 were 90% fucked, right? So and if you look and I’m sure you know this and you’ve probably done
0:27:20 this too, if you look at where is the goodness in your life, where does it come from, Stephen?
0:27:24 It doesn’t come from what other people have told you. They may have told you something,
0:27:30 but then you looked within yourself and then you found that to be true. Yeah. The goodness in you,
0:27:35 the motivation, the really good motivation in you, not chasing things, but the duty that you
0:27:39 have, you know, everything that you really strive for, all that good stuff comes from inside you.
0:27:43 And the problem is that we live in a world that pulls our attention away from ourselves.
0:27:48 What do you think of andrutatism then? So as a general rule, I don’t comment on people
0:27:54 that I don’t speak to. So what, what, tell me the features of what you’re talking about.
0:27:57 Okay. So the recent wave of
0:28:07 internet masculine influencers who have like Bugattis and lots of women and sports cars,
0:28:10 and there’s, there’s many of them, there’s many of them. And they seem to be resonant for some
0:28:17 kind of reason that are kind of saying that the way to become, be a man is to have loads of money,
0:28:22 lots of women, these kind of cars, physical strength. And there’s just this huge sort of
0:28:28 generation of young, typically men that are now disciples of that religion.
0:28:33 So I think if you dislike that toxic masculinity, what we need to understand is it’s the people
0:28:39 who hate that toxic masculinity that are driving these people towards it. So I know this is kind
0:28:44 of crazy. So what’s happened is this has grown, right? And as it’s grown, what have we done?
0:28:48 We’ve demonized these people. We’ve said these people are bad. And as we demonize them, what’s
0:28:52 happened? They’ve grown stronger. So this is something that’s very important to understand.
0:28:58 If you are a man and you say, I am suffering today, what is the response that you’re going to get?
0:29:01 Shut up. Absolutely.
0:29:04 Not in those exact words, but that’s whatever the words are, that’s what they mean.
0:29:09 Now, I want us to be very, very careful, right? So if you are listening
0:29:13 to Steven say, people tell you to shut up. And your first thought as a listener is,
0:29:19 no, that’s not true. That’s the problem. So if people agree with you, they understand what
0:29:23 you’re saying. But if they disagree with you, that’s the problem. You, we literally have a man
0:29:28 who is telling us right now that your experience is when I say I’m suffering, people tell you to
0:29:31 shut up. And then people are going to be judging you for saying that. And they’re going to be
0:29:37 saying, no, that’s not true. They’re going to be saying, shut up. Absolutely. Right? So this is
0:29:42 exactly the problem. So men are struggling right now. And the rest of the world says, no, you’re
0:29:48 not. You’re privileged. You’re a man. There’s a patriarchy. And I’m not commenting on the sociology
0:29:52 of it. There is a patriarchy, whatever. There’s men have many advantages in life. I’ve experienced
0:29:56 many advantages of being a man. It’s absolutely true. I’m not, let’s not go there. I’m talking about
0:30:02 the individual experience of men. So there is one group of people on the planet who says,
0:30:07 yes, your life does suck. And that’s these toxic masculine people. They’re the only people that
0:30:13 truly validate men’s experiences. Because everyone else says, why are you complaining? And these guys
0:30:17 say, yeah, you’re a fucking loser. What are you going to do about it? They at least meet you where
0:30:23 you’re at. And they say, yes, your life is hard. And I will show you a way to make it better. Whereas
0:30:27 the rest of the world says, no, your life isn’t hard. What are you complaining about? And I’ve
0:30:33 seen this as a doctor. I’ve seen patients who are complaining about pain, women who are complaining
0:30:38 about pain because they have an internal bleed within the wall of their uterus that cannot get
0:30:42 detected. And they’re saying, I’m hurting. I’m hurting. I’m hurting. And we ignore this person’s
0:30:49 pain. And that’s when things go bad. So for years and years and years, we have ignored the struggles
0:30:54 of men. And there’s one group on the planet who accepts them with open arms. And the more that
0:30:59 we demonize them, so when someone starts believing in this toxic masculinity, what is the response?
0:31:05 Do people ever ask, help me understand what your life is like? What do you like about this person?
0:31:09 Because everyone’s going to them for a reason, but we never bother to ask,
0:31:13 why are you listening to this person? What does this mean to you? I see these, we see these posts
0:31:17 all the time in our community. My boyfriend is getting into this stuff. My son is getting this
0:31:23 up. How do I stop it? Hold on a second. Don’t try to stop it. Understand it first. Because
0:31:27 everyone’s trying to stop it and no one is bothering to listen to what the experience
0:31:31 of these men are. And that’s why it’s getting worse and worse and worse as we try to stop it.
0:31:39 So if I’m the mother of a son who is watching a lot of these sort of toxic male influences online,
0:31:44 what would be a better approach versus just banning the computer and telling them that that’s
0:31:50 toxic and not to look at it? Help me understand what you like about this. What is it like to be
0:31:56 a man in today’s day and age? How do you feel about yourself? How does it feel knowing that 70 to 80%
0:32:01 of women want you to make more money than them? And yet 60% of people who graduate from college
0:32:08 are women. So men are faced or living in a world today where there are impossible expectations
0:32:17 to meet. And so what is it like to be someone who fundamentally has no chance of success?
0:32:23 These are the kinds of things that you need to say to these people. You need to give them an
0:32:30 alternate place to go where they can be heard and helped, supported and understood. See,
0:32:34 anytime we make a judgment, our mind already has a conclusion. There’s nothing left to learn.
0:32:40 Anytime we’re judgmental. So what do we do to all these people who are toxic men? We even create
0:32:46 the word toxic. We literally label them as bad in some way. And I’m not saying that the behavior
0:32:52 isn’t toxic. But what I’m trying to point out is that even in our language, there is so much harsh
0:32:58 judgment. So I once had a patient- We both just did it, didn’t we? Absolutely. So I once had a
0:33:05 patient who is smearing feces all over the school, so adolescent kid. And when you have a kid who’s
0:33:09 literally taking a shit and wiping it on the walls and stuff, what happens? The kid gets punished.
0:33:14 Kid gets punished again and again and again. The one really sad thing is no one ever asks,
0:33:21 “Why are you doing this? What’s going on inside you?” Because healthy kids don’t do this. It’s only
0:33:25 kids who have been traumatized in some way. And as I’ve worked with incels, as I’ve worked with
0:33:29 people who are toxically masculine, it always starts with trauma. And when I say always, there’s
0:33:35 a clinical experience, but I’m talking about 100%. So 100% of people start on this path by getting
0:33:40 hurt in some way, by getting taken advantage of in some way, by sacrificing something and not
0:33:44 getting something in return. And they have their share of responsibility too. I’m not saying that
0:33:49 they’re hapless victims. But I think that people who are raised with love and compassion and do have
0:33:55 connections don’t go down this road. You’re so passionate about this, aren’t you? Because I
0:34:01 feel like your eyes have seen in your practice some pretty heartbreaking things. Yeah. I mean,
0:34:09 I think it’s like… See, unless we are willing to be what these people need, they’re going to
0:34:14 continue going down the toxic masculinity route. Someone needs to start offering these people
0:34:20 safe haven, no matter what they say or not no matter. I think there should be consequences for
0:34:24 actions. But as someone who’s worked in a jail, right? So, and this is what’s kind of interesting,
0:34:31 if you really think about it, people will judge me for talking to or even trying to support people
0:34:34 who are toxically masculine. And they’re like, “Oh my God, you’re such an asshole. You’re giving
0:34:38 these people a platform. How could you make the world the worst place?” And then I tell them,
0:34:42 I worked in a jail for three months and they’re like, “Oh, look at you. You’re so compassionate.
0:34:46 You’re working with these people who are like criminals and like, “Oh my God.” I don’t think
0:34:51 they realize that anyone you see on social media is 10 times better than the people that I worked
0:34:56 within jail. These are people who are actual pedophiles, actual rapists, right? Not just talking
0:35:00 about it. Maybe the people on social media are too, I don’t know. And so, it’s really interesting the
0:35:04 way that our mind automatically judges things. And so, if we really want to fix this problem,
0:35:12 and I think we need to fix this problem, it’s just my take. I mean, I’m not a big fan of compassion
0:35:15 and trying to support other human beings. I’m not saying that that’s always the right answer.
0:35:19 I think sometimes you may need things like war or violence or whatever. I mean, there may be
0:35:24 causes for it. But generally speaking, I think that demonizing these people isn’t working.
0:35:30 Is there anything else that we haven’t covered in the remedies to this sort of male crisis?
0:35:35 We’ve talked about getting more in touch with yourselves. Is there anything else? Do we need
0:35:39 more positive role models? Or is it really not about the external at all?
0:35:43 No. I mean, so I think all that stuff is true. So, we know that, for example, like there’s a
0:35:49 loneliness crisis and things like that. I think that we all, it’s not just role models. We need
0:35:54 individual responsibility. So, for example, everyone will say, yeah, I know it’s a real tragedy
0:36:00 that men don’t have friends, but it’s not my job to fix. I will hear this from both men and women.
0:36:04 It’s a real tragedy, but it’s not my responsibility. It’s sad that this thing happened, but it’s not
0:36:10 my, which makes sense, right? No human being is responsible for another human being. But then
0:36:14 the question kind of becomes like, okay, let’s play that tape through to the end. What happens to
0:36:18 that person? Whose responsibility is it? So, if you look at a lot of what’s going on with men right
0:36:24 now, it’s loneliness, it’s isolation, it’s touch starvation, it’s suicidality. Sexlessness as well.
0:36:30 Sexlessness. And it’s no individual person’s responsibility. But the real problem with this
0:36:34 is that these are not problems that men can solve on their own. This is exactly why this is the problem
0:36:39 that men are experiencing. Because as men, we are taught to be independent. We are taught to be,
0:36:44 you should fix everything on your own. And so, men have fixed all of the things that we can fix on
0:36:50 our own. The only thing that’s left is the things that we must rely on other people for, right?
0:36:54 So, no one’s complaining about, you know, I mean, a lot of men are obese, but there’s not like an
0:36:57 obesity, there is a crisis, but that’s not what’s bothering people. That’s not where we’re losing
0:37:03 the war. We’re not losing the war on baldness, right? So, there are lots of things as a man that
0:37:08 you can fix in your own life. It’s just the real challenge is that no one is willing to take
0:37:13 responsibility for any level of connection with men. And so, that’s not something that is going
0:37:17 to get fixed because you need another human being to hug you. Like, you can’t hug yourself, it just
0:37:23 doesn’t work. So, I, and my area of focus tends to be on introspection because I think that’s like
0:37:27 really, really powerful, but there’s all kinds of other stuff that’s important.
0:37:31 Mentorship, role models, all that kind of stuff. But I think ultimately, through introspection,
0:37:38 you can attain complete peace, no matter who you are, what your, what your path is, circumstances.
0:37:41 I think it’s kind of like the silver bullet, which is what the discovered.
0:37:46 So, are you saying now that as a society, we should take on more of the responsibility
0:37:50 for some of these big fundamental issues that men and people in crisis can’t solve for themselves?
0:37:58 Subtly, no. Not a society. Because as a society, who’s part, no, I mean you. I mean,
0:38:04 your listeners as individuals need to take responsibility. And it’s not that you,
0:38:08 you have to take responsibility. It’s not fair to you to be responsible for someone else,
0:38:14 but unless anyone who is listening to this podcast goes out and literally hugs a man,
0:38:17 no one else is going to do it. Because if you don’t do it, who’s going to do it?
0:38:22 You can’t rely on society. We’ve been relying on society to fix the problem. It’s not working.
0:38:24 So, I can’t do shit. So, you’re saying me. Me?
0:38:28 Forget society. Don’t wait for government to have some kind of intervention.
0:38:30 How’s it working out?
0:38:35 Not great. I mean, the direction of travel as it relates to these sort of key issues like loneliness
0:38:39 are only getting worse and worse. Suicideality seems to be getting worse and worse.
0:38:42 Now, you’ve got this young generation of women as well that are
0:38:46 exploding in their suicidality. Yes.
0:38:50 Young women. I think it’s the fastest growing group at the moment if my stats are correct there.
0:38:54 Yeah. So, we have one really interesting thing is that men and women are becoming more
0:39:00 equal in many ways, but in unfortunate ways. So, female suicidality is getting worse.
0:39:06 We’re also seeing like male body dysmorphia on the rise. And I suspect it’s way worse than we
0:39:12 realize. But I think that what we’re starting to see is less of a discrepancy in gender-related
0:39:17 health issues. So, the things that used to be predominantly men are now women or catching up,
0:39:21 which is a bad thing. And things that were predominantly women now men are catching up.
0:39:25 So, body dysmorphia in men, addictions in women are on the rise.
0:39:29 So, things are getting worse.
0:39:36 What explains that? Specifically, the suicidality in young women? I hear social media is a leading
0:39:41 cause of that. Yeah. So, I think if we look at it, it’s not just social media. So, I think what’s
0:39:47 happened is that the fundamental day of a man and a woman, I believe, I don’t know if this is
0:39:52 factually correct, is getting closer and closer. So, women are working now, men are working now,
0:39:56 like dating is hard, like being on Tinder socks if you’re a dude or a woman for different reasons.
0:40:03 We have a lot of technological influence. So, everyone’s kind of getting screwed and we’re
0:40:08 all kind of getting screwed together. And just because things are getting bad or worse for men
0:40:14 and men are in crisis, does not, has no relation to the fact that women are struggling for a whole
0:40:18 different set of reasons. So, there’s plenty of biases that I see as a psychiatrist. There’s
0:40:22 biases against men in psychiatry. There’s biases against women in psychiatry. I think one of the
0:40:26 biggest mistakes that we make is that we seem to think that it’s like a pendulum where it’s like,
0:40:32 if we’re biased against men, we can’t also be biased against women. But I think both groups can
0:40:37 suffer at the same time catastrophically. And they are. Yeah. I want to talk about the role of
0:40:41 social media. Your book is called How to Raise a Healthy Gamer. And when I think about gaming,
0:40:45 I think some people think about it like holding a controller and being a, I don’t know, a character
0:40:50 in a video game or shooting something, whatever. But many of these social media apps are almost
0:40:57 indistinguishable from gaming in many respects. So, the role of social media in our mental health
0:41:05 in the modern world, good, bad and different. So, bad right now. So, let’s understand something.
0:41:10 So, social media and technology is kind of like introducing an invasive species.
0:41:15 So, there’s no, there’s no checks and balances right now. So, I don’t think gaming is evil.
0:41:20 So, I struggled with video game addiction. I play video games with my kids now. So,
0:41:24 the main problem with social media and technology is that it’s completely unregulated and we don’t
0:41:28 know how to fight against it. So, what’s happening right now is, especially if you look at social
0:41:35 media, is that like it is affecting our brains and we’re outgunned. So, if you kind of like look at,
0:41:38 for example, we’re talking about masculinity, right? And what’s my antidote to that? It’s
0:41:45 introspection. So, if we sort of look at these yogic or meditative skills, as we train ourselves in
0:41:52 these skills, we will become impervious to the negative effects of technology. The problem is
0:41:57 that these things are so good at literally shaping our thoughts. So, as an example, if we look at
0:42:02 social media, you know, body dysmorphia and insecurity about the way that we feel about
0:42:07 ourselves can lead to things like suicidality, okay? So, as we look at, you know, all these
0:42:12 pretty people on social media, you look at all these people who are not normal, right? So,
0:42:18 social media will show you the prettiest people. And so, we start, as I see pretty face after
0:42:23 pretty face after pretty face, I start to think that that is normal. My brain makes this calculation
0:42:29 and then I start to feel ugly. So, this results in body dysmorphia. So, if we sort of look at that,
0:42:34 the more we see pretty things, the more that we have FOMO because everyone is having fun,
0:42:39 right? If I log on to Facebook or Instagram, this person is having a birthday party, this person
0:42:45 is having every time I log on, everyone is having a blast. But this is 365 people who each have one
0:42:50 birthday party. I get one birthday party a year, but anytime I look at social media, it seems like
0:42:54 everyone is always having fun. It’s not everyone. It’s just one person is having fun today. One
0:42:58 person is having fun tomorrow. Everyone just gets one birthday a year. But when we see it,
0:43:03 we see everyone’s having fun and I’m not having fun. So, this makes us feel bad about ourselves.
0:43:08 So, what is the antidote to that? So, in the yogic tradition, we have this concept of a humkat or ego.
0:43:12 So, you have particular meditative practices that help you dissolve your ego. And essentially,
0:43:19 what social media does is amplifies our ego, makes us feel really bad about ourselves. Remember that
0:43:24 one of the key hallmarks is comparison of ego. So, social media induces a lot of comparison. So,
0:43:30 as we train our mind, we will become free from those problems. So, if I learn how to dissolve my
0:43:37 ego, then social media is not a problem. Easier said than done. Absolutely. Even said that you’ve
0:43:42 still got an ego. 100%. And you’ve done all this practice and you’ve still got an ego. Yeah.
0:43:49 Have you dissolved it at all? Oh, absolutely. So, I mean, it’s way smaller than it used to be. But
0:43:55 even to say that I have completely dissolved my ego is an egotistical statement. So, this is a
0:43:59 battle that I will never win. And I’ve just accepted that, right? So, there’s no way to win.
0:44:03 I’m not going to become enlightened in this day and age. So, I’m just going to do the best that
0:44:08 I can and I’ll never succeed. That’s okay. There’s so many shocking stats that kind of links to two
0:44:12 things we’ve talked about here around connection and relationships. I think we all know intuitively
0:44:17 now, especially with all the research and data that’s come out, how important relationships are
0:44:23 for mental health. Gaming, social media, the digital world, the vision pro, I bought one yesterday,
0:44:29 virtual reality, augmented reality. As we head more towards these digital worlds,
0:44:37 are you concerned at all that we’re losing sight of connection? And I sit that in comparison or
0:44:42 alongside the stats that we know about sexlessness, people having less sex,
0:44:47 marriage is seeming to get worse and worse and more difficult. The direction of travel here
0:44:53 doesn’t feel like it’s very optimistic. Yeah, it’s not. And what do we do about that?
0:44:59 Do you think we just become gurus and leave the digital world and the western world and
0:45:03 try and escape and take our kids with us? I had someone talk to me about that idea.
0:45:06 No. So, I don’t think so, right? So, my book is How to Raise a Healthy Gamer.
0:45:12 What I believe is that these things are only evil if we don’t know how to deal with them.
0:45:17 So, what’s happened is human beings have created fire for the first time, but we don’t know how to
0:45:22 control fire. So, we don’t need to run away from technology. We just need to get better at dealing
0:45:27 with it. And getting better at dealing with it is everything from maybe government regulation or
0:45:34 whatever to even training our personal sense of self. So, if you look at why our relationships
0:45:40 decaying, it’s for a number of reasons. The first is that, see, human relationships evolutionarily
0:45:45 were predicated on the fact that humans needed each other for survival. So, fundamentally,
0:45:50 what is always bound human beings together is like, “I need you and you need me. Otherwise,
0:45:54 we’re not going to survive.” But what’s happening in the world today is we no longer need each other
0:45:58 for survival. So, I never even need to leave my house. I can order groceries. I can order food.
0:46:04 I can work from home. I can literally stay in my home or in my room, and I never need to walk out
0:46:10 of the house. I never need to interact with someone. So, once you remove necessity from the
0:46:16 equation as to why human beings form relationships, so we’re seeing a decay in relationships because
0:46:20 we no longer need each other. So, women no longer need men. You can have an independent life as a
0:46:23 man. You no longer need a woman. You can get a flashlight if you want to. You can have an AI
0:46:30 girlfriend. You have pornography. We don’t need each other. And yet, the human mind is the only
0:46:36 organ of the body that, in order for it to be healthy, it requires another human being. So,
0:46:40 we don’t need—our heart can be healthy without another human. Kidneys can be healthy. Liver
0:46:44 can be healthy. Our whole body can be healthy except for the brain and except for the mind.
0:46:50 We need someone else to be mentally healthy. So, now what we’re going to have to do as a society
0:46:56 is evolve. We’re going to have to start to realize that we don’t need relationships anymore in
0:47:02 order to survive. But without them, we will all suffer. And so, what we need to do is evolve as
0:47:07 humans. And I think part of that is like learning some of these yogic and meditation skills so that
0:47:12 we can resist the influences, the negative influences of technology. But that also means
0:47:16 prioritizing relationships even when we don’t need to.
0:47:19 Do you think they should teach these skills in school, the yogic?
0:47:19 100%.
0:47:21 It would be a good time to intervene, wouldn’t it?
0:47:28 Yes, 100%. And I taught these kids these skills to kids. And it’s amazing how quickly they pick
0:47:33 it up. It’s hard for me and you to learn because we’re already formed. But just like a language,
0:47:39 like if you teach it to a child, I taught infants to meditate, my own children. I taught them to
0:47:41 meditate when they were like two.
0:47:45 What does that mean? What are these skills? If you were trying to teach a grown-up like me,
0:47:46 where would you begin?
0:47:49 So, I’ll tell you where I began with my kids.
0:47:55 So, let’s understand what meditation is. So, meditation is controlling the attention of your
0:48:00 mind. So, if I tell my mind to focus on this, it’s going to focus on this. So, if we look at
0:48:07 meditation, there are a couple of key steps. The first is ignoring impulses. So, if I tell my mind
0:48:13 to focus on this object, it will have an impulse to focus on something else. So, we have to train
0:48:18 the mind to stop thinking about other things. So, I teach this to my four-year-old in a very fun way.
0:48:22 I tell her to lay down on the ground and we play this game called Sniffer Gobbler,
0:48:26 where I’m a monster called a Sniffer Gobbler and she has to be perfectly still. So, the Sniffer
0:48:30 Gobbler is going to try to get her to move and if she moves, then she gets gobbled. So, this
0:48:34 becomes a game. So, I’m kind of trying to get her to move. I’m tickling her a little bit. I’m
0:48:38 sniffing or whatever. I’m playing some kind of game with her and she’s being perfectly rigid
0:48:43 because it’s part of a game. So, what’s going on in her brain in this moment? As I tickle her,
0:48:48 there’s an impulse to move. The peripheral body is sending nervous signals to the brain. Let’s
0:48:54 move. Let’s shift. Let’s do something. Let’s do something. But, her frontal lobes in that moment
0:48:59 are learning to restrain her mind and literally control her impulses. So, this is step number one,
0:49:05 is stop your impulses. You can learn this very simply by, for example, I would recommend for
0:49:10 someone like you a practice called Tractica. So, Tractica is fixed point gazing. So, you take a
0:49:15 candle and you look, you gaze at the candle without blinking. So, the first 10 seconds will be easy,
0:49:20 but then you’ll start to get signals. Let’s blink. Let’s blink. Let’s blink. Let’s blink. It’s going
0:49:23 to start to burn. They’re going to start to tear up. You probably won’t get hurt. Don’t worry about
0:49:27 its safe practice because then your eyes will start to water and they’ll lubricate, which is
0:49:32 usually what our eyelids need to do. And so, you’ll start to have tears, but then you focus your mind.
0:49:36 And now, what you’re literally doing is controlling your impulses. You’re restraining your impulses.
0:49:41 So, that’s the first step of meditation, is to not let your mind wander into a thousand different
0:49:46 things. Now, if you do this one practice, which is not even real meditation, your life will be
0:49:51 transformed. So, you will literally, it’s like lifting weights for self-control. So, now you’re
0:49:57 sitting down to eat a meal, 11 p.m. rolls around. You have those cravings, but if you’ve done
0:50:01 Thratika, your frontal lobes will be strengthened. And as your frontal lobes become strengthened,
0:50:07 you are able to resist your impulses. You will gain control over yourself. That’s step one,
0:50:12 just resist your impulses. This is usually why meditation practices involve sitting and focusing
0:50:17 and like not moving even. The second step is a little bit different. There’s a difference between
0:50:23 avoiding distraction and then pushing my mind to focus on a different thing. So,
0:50:31 then, for example, what I’ll do with my daughter is I’ll tell her to chant om and maximize the
0:50:36 feeling of vibration in your chest. So, now what she’s doing is she’s attuned to her body, she’s
0:50:41 chanting om, and then she’s trying to maximize the vibration. So, in this moment, she’s using
0:50:46 something to focus the attention of her mind, because her mind is fully on the chest and feeling
0:50:51 that vibration. And then she’s kind of experimenting a little bit, but she’s really tuned in. And that
0:50:56 trains our mind to focus on one thing. So, these are steps number one and two. So, the first thing
0:51:01 you’ve got to do is avoid impulses and distractions. And the second thing is teach your mind how to sit
0:51:07 on one thing and don’t go anywhere else. That’s step one and two, and then you’ll be ready for
0:51:14 meditation. And what is meditation? So, the word meditation in English has three Sanskrit words
0:51:21 that get translated into meditation. Dharana, dhyana, and samadhi. So, dhyana is technically a
0:51:27 focusing technique. It’s something that you do. So, I can tell you gaze at a candle flame without
0:51:31 blinking. This is a dhyana. It is a focusing technique. This is what’s confusing for a lot
0:51:37 of people. The second word for meditation is dhyana. So, dhyana is not something you can do,
0:51:42 it’s a state of mind. So, I’ll explain this very simply. Do you know how to go to sleep?
0:51:47 Me? No. I mean, well, I go to bed and I lay down in an event. I usually put something on
0:51:52 so I can listen to as I fall asleep. Is that how I sleep? No. How should I sleep? Pretend I don’t
0:51:59 know how to sleep. Can you teach me how to sleep? Go to the bedroom. Okay. Done that.
0:52:06 Make sure it’s nice and cold. Okay. Lay there in the bed and close your eyes. Okay. And wish for
0:52:12 the best. So, I laid there and I closed my eyes. I have a blanket over me. It’s cold and I’m not
0:52:16 asleep yet. What am I doing wrong? What do I need to do to go to sleep? Maybe you’re not tired enough.
0:52:21 Have you slept before? Yeah. Have you done it a lot? Yeah. But you can’t tell me how to do it.
0:52:28 Not really, no. Absolutely. So, sleep is a state of consciousness. So, going to bed is something
0:52:35 that you do and then sleep happens to you. This is the biggest misunderstanding about meditation.
0:52:40 Everyone’s focused on meditation techniques. These are dharanas. If you are in a dharana as
0:52:46 you gaze at the candle for an extended period of time, your mind will enter a state of consciousness
0:52:51 in the same way that you enter sleep. But you can’t control it. You can’t do it. You can’t evoke it.
0:52:55 You just have to create the right environment and then the consciousness will trigger.
0:53:00 The closest thing that many people experience is the flow state. But even in the flow state,
0:53:06 there is mental activity. So, the flow state is like the early stage of meditation. And then,
0:53:11 after you enter dhyan, which is a state of consciousness which is of no mind.
0:53:18 So, you have awareness but you have no thoughts, no emotions. You’re just simply aware. The best
0:53:23 example of this that some people have experienced a couple of things. One is orgasm. The moment of
0:53:29 orgasm is one where you have no thoughts. Thoughts come afterward. Thoughts come before. But in that
0:53:35 moment of orgasm, you are aware, you are present, you are blissful, but you have no thoughts or no
0:53:41 mental activity. Sometimes, also like looking at the sun, like watching a sunset, walking along
0:53:44 the beach. There are some moments where you’re present. You’re not really thinking about anything,
0:53:48 but you’re not asleep. You’re not daydreaming. This is what dhyan is. This is the second stage
0:53:54 of meditation. After you sit in dhyan for a while, then you will attain something called samadhi.
0:53:58 So, these are the transcendental states of meditation. This is the kind of stuff that
0:54:02 psychedelics does to you. So, when you enter these samadhi states, this is when you start to get
0:54:07 transformed and all this weird stuff that’s very hard to describe. So, I would say that meditation
0:54:11 is these three things. It’s a focusing technique followed by a state of consciousness that fingers
0:54:16 crossed get induced. And once you’re in that state, then you can start climbing.
0:54:20 And what impact has it had on your life? Transform it. It completely changed my life.
0:54:26 I mean, I used to be a 25-year-old kid with nothing to show for it, and now, arguably,
0:54:31 I’m successful. So, I’m an entrepreneur. I’m a Harvard-trained psychiatrist. I have a clinical
0:54:36 practice. I’m a dad. I’m a content creator. And it’s like, I’m the same kid that was failing out
0:54:42 of college. Like, I haven’t changed the only difference between the loser and the successful
0:54:46 person, which neither of those are true, by the way. Those are both manifestations of ego.
0:54:50 I’m neither a loser nor am I successful. These are external trappings. But fundamentally,
0:54:56 I’m the same person that I’ve always been. And the only difference is that meditation taught me
0:55:02 how to control this thing. It’s like when you’re living life, it’s like you’re playing a video
0:55:08 game and the controller is unplugged. So, the character on the screen does whatever the fuck
0:55:13 it wants to. And you’re trying to send it signals, but it’s not listening to you. So, what meditation
0:55:18 is, is the process of plugging in your controller so that you start controlling the instrument of
0:55:22 your life. You understand how your body works. You understand how your mind works. You understand
0:55:26 where your desires come from. You understand how to conquer them. You understand what your ego
0:55:30 is. You understand all of these kinds of things. And meditation is what helped me do that.
0:55:34 The thing with meditation, the sort of instant rebuttal is I tried it and it didn’t work.
0:55:37 Or I tried it and I can’t stop myself from thinking about things. That’s like what I
0:55:41 hear all the time. “Oh, I can’t meditate. I tried it. My brain’s too busy.”
0:55:48 Okay, great. So, let’s rebut those as I’ve helped at least a thousand people overcome this. So,
0:55:52 let’s understand a couple of fundamentals. See, if you’ve tried meditation, it didn’t work for you.
0:55:58 It’s not your problem and it’s not that meditation doesn’t work for you. It’s that you had a crappy
0:56:03 teacher. So, if we understand, okay, like this is something that we, how do people learn how to
0:56:09 meditate? They hear a podcast like this and then they go sit in their room at some point
0:56:13 and then they close their eyes and try and think of nothing and it doesn’t work. So, they stop.
0:56:16 Okay, great. So, like, who is their teacher? The Diary of a CEO.
0:56:22 Right, but this is what I mean. So, the quality of meditation teaching has degraded
0:56:26 so profoundly. Everyone has mindfulness apps. What’s your teacher? It’s an app.
0:56:31 So, if I were to say like, okay, like, you know, Stephen, you’re a pretty crappy surgeon,
0:56:35 but you’ve never gone to medical school. How would you expect to ever be a decent surgeon
0:56:40 unless you literally had people teach you? So, there are a couple of things that I learned how
0:56:44 to meditate because I had expert teachers. The reason that I teach meditation successfully is
0:56:48 because I’m a decent teacher. I’m not even the best teacher out there. So, a couple of things
0:56:54 to understand about meditation. One is that there are 112 meditation techniques, one of which will
0:57:00 work very naturally for every person on the planet. Okay? So, the number one reason that people suck
0:57:05 at meditation is because we’re not teaching them the right kind of meditation as a simple example.
0:57:10 So, I have patients with ADHD and I teach them very successfully to meditate. Now, a lot of these
0:57:15 patients when they come to me, they say meditation doesn’t work for me because I can’t get my mind
0:57:19 to slow down and focus on one thing. It always wanders, to which I say, “That’s great. No problem.
0:57:23 We’re going to teach you meditation that’s going to feel so easy for you.” So, let me ask you this.
0:57:28 If I’ve got a kid, okay, who’s running around and I want my kid to sit still, how do I get the kid
0:57:34 to sit still? How do people typically do that? Yeah. They shout at the kid. Okay. So, the kid
0:57:38 sits still for a little while, then what happens? Runs off again. Absolutely. So, how do I get a
0:57:44 kid to sit still? When does a child sit? When it’s playing a game. Okay. So, we can engage it
0:57:49 in some way. So, like this is why I don’t know if you’ve seen this, but in airports, they’ll have
0:57:53 like these little play places. So, the best way to get a child to sit down is to tell it to run.
0:57:59 You run. Go to the playground. Go to the playground for an hour and then what will the child do?
0:58:04 Naturally, I want to sit down. So, when I’m teaching my patients with ADHD how to meditate,
0:58:08 I don’t tell them to slow down their mind. I tell them to move it as fast as you can.
0:58:14 So, I’ll literally take my patients to a cafeteria and we sit in the cafeteria and I tell my patient,
0:58:21 you have to pay attention to as many sounds as you can as quickly as you can. I want you to hear
0:58:26 every sound in the cafeteria. Don’t miss a single one. Don’t pay attention to what people are saying,
0:58:29 but hear the words, hear this sound, hear this sound, hear this sound, hear this sound, hear
0:58:35 this sound. So, what I’m really telling their mind to do is run instead of sit still. Eventually,
0:58:38 what happens is they’re paying attention to sound number one, then sound number two, sound number
0:58:43 three, not fast enough. Faster. You need to listen to 10 sounds in three seconds. Go faster. Go
0:58:48 faster. Go faster. Go faster. And eventually, the mind gets tired and then the mind naturally
0:58:54 sits down. Easiest meditation in the world. Then they enter the on. So, what are they doing in
0:58:58 Dharana? They’re paying attention to sound number one, two, three, four, five, six, seven, eight,
0:59:03 nine, 10, 11, 12, 13, 14. And then eventually, the mind will calm down. It’ll get exhausted and then
0:59:08 they’ll enter the on and then they’ve learned to meditate. So, I think the reason that meditation
0:59:13 doesn’t work for people is because they haven’t tried the right technique. So, you look like a guy
0:59:19 who exercises. You exercise? Yeah. How do you exercise? Go to the gym, lift the weights. Okay.
0:59:24 What about running? Yeah, sometimes. Swimming? No, can’t swim. Why not? I think it’s just a story
0:59:31 I’ve told myself, but I just can’t float. Okay, great. So, if all exercise was swimming,
0:59:36 you would have concluded that exercise is not for me. But there are a thousand ways to exercise
0:59:42 because human beings are different. So, you just have to find the right kind of exercise for you.
0:59:45 And it’s fun for you. People will look at you. They’ll say, “I don’t understand how you exercise.
0:59:50 Oh my God, it’s awful. I personally, I hate lifting weights, but I love swimming. I love hiking. I
0:59:55 love rafting.” So, learning how to meditate is not about doing one particular tradition. And this
1:00:00 is where there’s a big problem in the world today, which is that most meditation teachers just know
1:00:06 they’re one tradition. And so, if a student comes to them and they don’t do it right, the teacher
1:00:10 tells them, “You need to keep trying, keep trying, keep trying.” I’ve seen very few meditation teachers
1:00:14 say, “You know what? I’m not the teacher for you. This is not the right app for you. You should go
1:00:20 use this different app because based on your mind, this is what will suit your mind.” We each have
1:00:25 a cognitive fingerprint. And learning how to meditate very easily is about choosing the right
1:00:32 meditation for your cognitive fingerprint. And does meditation help us with these addictions
1:00:38 we’ve been talking about? 100% Social media addictions, porn addictions you talk about as well,
1:00:47 gaming addictions. I would go as far as to say that it conquers them all. So, that’s kind of a
1:00:51 grandiose statement. But if we really look at what is an addiction, an addiction is two things.
1:00:58 It is a source of pleasure and it is an antidote to pain. So, anytime we look at any addiction,
1:01:03 so opium, for example, gives me pleasure and it also numbs out, it shuts off the
1:01:08 functioning of my amygdala and my limbic system. Video games shut off my amygdala and my limbic
1:01:12 system, make my negative emotions go away and release dopamine. So, we have dopamine release
1:01:16 and we have suppression of our negative emotional circuitry. All addictions do this.
1:01:23 So, if you sort of look at it, why do we fall into an addiction? It’s because we become dependent
1:01:31 on this dopamine surge on giving into our wants. So, our mind says, “Oh, I want this thing and we
1:01:35 can’t control that impulse. When it wants something, I have to give it. I can’t control it. I’m too
1:01:41 weak.” The other thing that happens is that anytime we have pain, we have to run away from it. But
1:01:47 meditation is literally the process of training those two skills. So, when I have a want,
1:01:51 I learn to resist it. I want to scratch my nose, no scratching your nose. And what we sort of know
1:01:56 from a neuroscience standpoint is that we know that meditation strengthens our frontal lobes
1:02:02 and weak frontal lobes are fertile ground for addictions. So, we know that we literally strengthen
1:02:06 the parts of the brain that will help you resist an addiction from the pleasure side.
1:02:12 The other cool thing about meditation is that it makes us not impervious to pain, but we stop
1:02:18 avoiding pain. So, you ask me, “Am I nervous about how the book is going to go?” No, if it crashes
1:02:23 and burns, then I will be sad. So, what? Right? So, I’m going to be sad. Will it be sad forever?
1:02:28 Well, that depends on whether I base my sense of identity on this one book. I’ll be sad for some
1:02:33 amount of time. And that sadness, by the way, is karmically what I bought when I wrote the book.
1:02:36 And I think this is something that a lot of people miss. But the moment that I write the book,
1:02:42 I open myself up to the pleasure of it being a success and the pain of it being a failure. Does
1:02:47 that make sense? So, if I really wanted to avoid the pain, the only solution is to not write the
1:02:51 book in the first place. But that’s not the way to live life. So, meditation teaches us how to
1:02:57 tolerate pain, how to accept pain. And then once you can accept pain, oh my God, your life will
1:03:03 become so much easier. And then something beautiful happens. Now, I don’t have to use the opium.
1:03:09 My day job is as an addiction psychiatrist. So, I teach this stuff to people who are addicted to
1:03:14 heroin and fentanyl and video games and stuff like that. And it works for all of them, not all of them,
1:03:19 most of them. And so, meditation absolutely helps because it literally strengthens the
1:03:26 parts of our brain that addictions prey on. And these are all addictions, like food addictions
1:03:30 and porn addictions and gaming addictions and social media addictions. So, each addiction has a
1:03:36 slightly different manifestation. But the core aspect of providing pleasure and taking away pain
1:03:43 is true of all addictions. What is the most popular addiction in your mind that the vast majority
1:03:49 of society are currently prey to, but don’t really realize? I mean, reading through your book,
1:03:55 I think phone addiction, which you talk about in chapter seven, is maybe the thing that none of
1:04:00 us see as an addiction. But we’re probably addicted. If I look at my screen time, I think Jesus Christ.
1:04:05 The most popular, yeah. So, I think phone addiction is really bad. I mean, in a weird way, I’d say,
1:04:09 this doesn’t really qualify as an addiction. But the biggest problem, I think, is our
1:04:16 addiction to success, right? So, if we sort of think about it, like, I don’t know if that’s
1:04:19 kind of the context of just where my mind goes, but if we sort of think about it, everyone is
1:04:25 using success as an antidote to their pain and a source of their pleasure. And so, here we are
1:04:31 chasing all of these things for success, for success, for success. But in terms of technology,
1:04:35 or from a psychiatric perspective, I think phone is probably at the top of the list.
1:04:40 I think I’ve been quite confused about something in my life, but just generally, because when I
1:04:44 think about those young men that are struggling, or young women that are struggling, I often think
1:04:50 what their life is lacking is a sense of purpose and ambition and something to strive for. This
1:04:54 is kind of what we say. But now I’m kind of confused based on what you’ve said, because
1:05:01 is that what they’re missing? Like, you see a kid, he’s 22 years old, he’s in his mom’s basement,
1:05:08 he, you know, low self-esteem, playing video games all day, doesn’t respect himself, low
1:05:14 self-worth. In my head, I used to think, okay, well, what that kid needs is a big goal to strive for.
1:05:19 Fair enough. So, but let’s pay attention to your specific language. So, you said,
1:05:24 what that kid needs is purpose, ambition, and something to strive for. Are those three things
1:05:30 the same? No. Right? So, this is the big core of the problem is this is why things get modeled,
1:05:33 and this is why people get confused, because ambition is very different from purpose.
1:05:38 They’re like at opposite ends of the spectrum. If we look at it from a scientific perspective,
1:05:42 the number one thing that correlates or one of the two most popular or two variables that correlate
1:05:47 the most with pornography addiction is meaninglessness in life. So, if you want to conquer
1:05:54 your pornography addiction, you have to have a reason to not jerk off and watch porn all day.
1:05:59 So, you have to have a life that like makes it so that you just don’t do that, because what happens
1:06:04 is if you have an empty life and your brain is kind of sitting there, and it’s like, okay,
1:06:08 we’re not doing anything anyway, so let me get some dopamine. Like, let’s just do that. And that’s
1:06:11 how people become addicted to pornography. Is there a correlation there between when people
1:06:17 masturbate and what they’re going through in their life? Absolutely. So, it’s not even masturbation
1:06:22 with pornography addiction, but what we find is that the more emotional, the more their amygdala
1:06:27 and libic system gets activated, the more pornography they will use. So, the more negative
1:06:33 emotion you experience, the more pornography you will watch. Why? Because I want dopamine.
1:06:38 No, so this is where it avoids the pain. So, pornography shuts off our experience of negative
1:06:41 emotions. It’s not even the pleasure, it’s the avoidance of the negative emotion.
1:06:45 So, if I’m really stressed and I’m going through a lot of shit at work, I will,
1:06:48 I have a higher chance of masturbating that day. Not even masturbating, watching pornography.
1:06:53 Okay. So, masturbation is what leads to the dopamine, but watching pornography will shut
1:06:56 off the negative emotions. So, I’ve worked with people who have pornography addiction,
1:07:02 for example, that will have work on one screen, and they will literally have pornography open and
1:07:08 playing on the second screen. You’re joking. No, very common. So, we don’t talk about pornography
1:07:16 addiction. So, like, and the worst their life is, the more stress they have, that’s when I’ll ask
1:07:20 them, you know, when are the days that you have porn open on the second screen? And they’ll say,
1:07:24 it’s like, it’s the day, the worst their stress gets, the worst their use gets.
1:07:29 So, how’d you help that person? You teach them a couple of things. One is that you have to
1:07:35 understand what the pain is, right? So, and then you teach them alternate emotional
1:07:40 regulation skills. So, if you teach them other ways to manage their emotions, they won’t need
1:07:44 the pornography. The reason that porn is so addictive is because from a biological perspective,
1:07:51 we’re so wired for sex, that it is a very effective way to shut off our negative emotions.
1:07:54 But if you can teach them how to manage their negative emotions, and the second thing that
1:08:01 we do is we metabolize the source of your negative emotions. So, if there is some kind of trauma at
1:08:06 the root, as we heal that trauma, the drive for the addiction will melt away.
1:08:09 Interesting. Have you dealt with a lot of people that have a pornography addiction?
1:08:17 Sure. And the sort of common thread is that they all have some kind of early trauma.
1:08:20 And I’ve read in your book as well that those people are typically exposed to pornography
1:08:25 at a younger age. Yes. So, there’s all kinds of stuff that happens. But yeah, usually people
1:08:32 have, what I would say is they have unmetabolized emotions or a source of constant streaming of
1:08:37 negative emotions. Does it create shame? 100%. And those people, is that one of the…
1:08:40 That’s the problem, right? So, as I become addicted to pornography, I feel ashamed of
1:08:45 myself. And what’s my antidote to shame, Stephen? Pornography. There we go.
1:08:48 So, that’s the downward spiral. The upward spiral looks like,
1:08:54 like getting out of there. So, I’m watching pornography. I do something. I need less pornography.
1:08:59 Yeah. So, oftentimes what the upward spiral looks like is when you feel shame, come and talk to me.
1:09:03 Right? So, we’re going to talk about what you feel ashamed of. You’re going to vent that negative
1:09:09 emotion. So, we also know this is something that Freud discovered, is that experiencing emotion,
1:09:15 even if it’s not related to a real event, weakens the emotion. So, what he sort of found is that
1:09:20 if you can get someone to cry in your office as a psychotherapist, and they vent that emotion out,
1:09:24 they feel lighter, they feel better. The emotional energy has left their body in some way.
1:09:30 So, that, and then we oftentimes will get to the source of their trauma, and we’re going to metabolize
1:09:34 that emotion that’s really deep down there. And that’s kind of like, it’s kind of like an oil well
1:09:39 that’s just pumping up this black stuff. So, we shut off the oil well, we teach them alternate
1:09:43 emotional regulation skills, and we work on building a life that is worth living.
1:09:47 What is one example from your practice where someone has gone from
1:09:52 really zero to a remarkable place? Is there a case study that comes to mind where you go,
1:09:56 oh my god, that is proof that any transformation is possible?
1:10:01 Sure. So, there’s a privacy concern. So, I’m happy to be a little bit general here. But,
1:10:08 you know, so, I had someone who was started using opiates in their teenage years,
1:10:18 and at the age of 32, went back to school and has developed a career and became a best-selling
1:10:25 author by the age of 36. So, in the four years that we worked together, they got to writing,
1:10:29 which is what they always wanted to do, published a book, and like the book was very, very successful.
1:10:33 And then they actually have a separate career on top of that.
1:10:38 Chapter five, the first conversation. The hardest thing about talking to someone about an addiction
1:10:42 they have is that the first conversation has to be open without it affecting their
1:10:47 gaming addiction in this case. That first conversation is the most difficult often.
1:10:54 Yeah. So, it’s not just for addiction. So, if we sort of understand like the first conversation
1:10:58 that you have with someone about something that they’re not doing well in their life,
1:11:03 and this relates to like men or incels or whatever, you have to approach that non-judgmentally.
1:11:07 So, if you want to connect with someone in a big part of what I believe about addiction,
1:11:12 and I learn not believing this is true, is that you can’t cure an addiction for someone else.
1:11:19 So, they have to want to stop. So, I’ve had people, you know, I used to work at two rehabs,
1:11:22 and these are like 30-day rehabs where people get forced into rehab, never going to work.
1:11:27 The person themselves has to want to stop the addiction, conquer the addiction,
1:11:32 quit the addiction in order for it to be successful. So, how do you convince someone
1:11:37 that, okay, this is a problem and like you need to stop this? You can’t really convince them.
1:11:43 But the best that you can do is approach them non-judgmentally. Right? So, like, help me understand
1:11:48 what is going on in your life. Help me understand why you use this thing. Like, you can have judgments
1:11:54 in your mind, that’s okay, but be open-minded and be compassionate. Recognize that if this person is
1:12:00 doing something, they are doing it for a reason. If they didn’t get, if their brain did not get
1:12:04 more benefit than harm out of it, then their brain would not be doing it.
1:12:12 On that first conversation, and also that moment of sort of change where they realize that they
1:12:16 want to make a change in their life, and it’s, you know, enough is enough, people often refer to
1:12:25 that as the rock bottom. Is it true that people need to, because I speak to a few people about
1:12:28 this, whether we need to get to a rock bottom in order to make those big changes in our lives,
1:12:31 or if there’s a way to not get to rock bottom before we decide to make the change?
1:12:36 So, I’ll give you an answer from one of my patients who I think knows this way better than I do.
1:12:42 See, when you hit rock bottom, you can always pull out a jackhammer and break down to the next level.
1:12:48 So, there’s no such thing as rock bottom. There is just as low as you go before you start moving
1:12:53 up. That’s honestly what I believe. So, you could say that I hit rock bottom, but you could easily,
1:12:57 I mean, I’m sure I could have done worse, right? And so, a lot of people for them,
1:13:02 it is hitting rock bottom. But I think really, I trust my patients that it’s just as far down
1:13:05 as you go before you turn around, and that’s your lowest point.
1:13:09 We can all think of people in our lives that we want to help change. And I guess,
1:13:13 in what I just said is part of the problem, because we want to intervene in their lives and
1:13:18 create change for them. But we sometimes watch them self-sabotaging and self-sabotaging,
1:13:22 and then telling us they have this goal, they want to be this or that or the other,
1:13:26 but then their behavior continues to follow a similar pattern where they continue to self-sabotage.
1:13:31 And as bystanders, sometimes we try and intervene, we try and help them in various ways. I’ll pay
1:13:36 for your therapist, I’ll take care of your gym membership, whatever. What should we be doing
1:13:42 as bystanders of someone who’s saying they want to change, but it’s showing no sign of doing anything
1:13:48 about it? Great question. So, what we should do is not be bystanders, but also not quite pay for
1:13:52 therapy. So, this is something that’s very important. So, I once had a very brilliant teacher at
1:13:57 Massachusetts General Hospital who told me that, “As a doctor, you should never go the extra mile for
1:14:02 a patient.” And then I was kind of confused by that, right? Because I was taught that, “Oh, my God,
1:14:06 like, as a doctor, you should sacrifice. You need to go the extra mile.” And he said, “The extra mile
1:14:12 is a mile too far. So, anything that someone can do for themselves, you should not do for them.”
1:14:17 So, what I sort of really found is that, you know, there’s a really interesting case of a
1:14:22 patient that I had that was a child with HIV. So, this is when HIV was first discovered.
1:14:27 They got diagnosed as an infant. So, they had perinatal HIV exposure. And so, this is when we
1:14:32 were really discovering HIV. And so, everyone bent over backwards for this kid, because the support
1:14:36 of this is a seven-year-old kid with HIV. So, if they ever did anything wrong, it’s not their fault.
1:14:41 The kid has HIV. They’d come late to appointments. They wouldn’t do their homework. Oh, there’s always
1:14:45 people bending over backwards to help this person, help this person, help this person. So, I was this
1:14:52 person’s doctor when they were in their late 20s. And I was stunned by how incapable they are.
1:14:56 They can’t do even the most basic things like fill out an application for a particular thing
1:15:01 that they needed. They needed the nursing staff to sit with them and fill out the application.
1:15:06 Because what we had done is engendered some degree of helplessness by doing everything for them.
1:15:12 So, the biggest mistake that a lot of parents make is that they accept responsibility for their kids.
1:15:18 And if we love someone who has an addiction, we want to protect them from the consequences
1:15:25 of that addiction. So, we actually step up and we do more. The problem is that the moment that
1:15:31 you start doing more, they will start doing less. So, if you look at something as simple as, let’s
1:15:36 say, you’ve got a roommate and there’s dishes in the sink. The more you take responsibility for
1:15:40 the dishes, what is your roommate going to do? They’re going to do them less. The same is true.
1:15:45 So, what I sort of find is that instead of because we’re so afraid, oh my God, like if I don’t help
1:15:48 them with this, if I don’t pay for your therapy, then you’re going to be fucked. You’re so afraid.
1:15:53 And so, who’s taking responsibility for it? You are. Let them ask you to pay. Let them come to
1:15:57 you and say, “You know what? I really want to conquer this. I found someone, but I can’t afford
1:16:03 it. Will you help me?” The outcomes that you see will be drastically different. In my own practice,
1:16:08 sometimes I charge a lot of money. And what I have found, 70% of my practice at one point was free.
1:16:14 What I found is the number of people who know show for their appointments, which I’m giving them
1:16:19 a big break, the more of a break I give them, and if they’re free, they show up the least.
1:16:25 If someone has skin in the game, they will actually do it. So, my patients who are actually paying
1:16:31 for my services, they’re the ones who always show up. So, what we want to do is we want to start by
1:16:36 asking these people, “Hey, tell me how you feel about your addiction or not addiction. Just tell
1:16:40 me what’s going on with your gaming. How do you feel about your life? Help me understand what’s
1:16:46 going on with you.” Start by just understanding the person. And if you do that, everyone has
1:16:50 ambivalence. That means internal conflict. There’s a part of them that wants to quit and there’s a
1:16:56 part of them that doesn’t want to quit. The problem is that any time we see a flash of them wanting
1:17:00 to get better, what do we do? We’re like, “Yay! Let’s do it.” And then what happens? We get that
1:17:05 resistance from them. So, if I come to you, Stephen, I’m like, “Hey, man, I’m thinking about going to
1:17:10 the gym. What do you say?” “Yeah, come on. Come with me.” Right. And then what do people do when
1:17:16 you say that? “They don’t come.” Right? So, what’s kind of interesting? So, what we do is what I do
1:17:19 as a psychiatrist is like, “Hey, you know, you’re just thinking about going to the gym, but like,
1:17:26 do you really need to?” “Oh, really? You push back.” Yeah, right. So, whatever side you take,
1:17:30 they’re going to take the opposite side. “Why do you do that?” Because that’s what the science
1:17:34 tells us. So, there’s this technique called motivational interviewing. And anytime you’re
1:17:39 dealing with something called ambivalence, which is internal conflict, if you push them in one way,
1:17:44 they’re not moving in that way. They’re going to move in the opposite way. I’m not saying that you
1:17:49 can’t encourage them, but let them take the lead. That’s the big difference. Let it be their motivation.
1:17:53 Let it be their motivation. And anytime they move in the right direction, you want to support that,
1:17:59 but don’t ever push them. The choice is theirs. And the less that I do for my patients, the better
1:18:07 that they end up doing. Last question. You talk about this 25% rule. What is the 25%
1:18:14 rule? And how does one apply it? So, see, we all think about goals where I want to be. Now,
1:18:18 there’s a really tricky problem in our brain. So, if I have a goal that I want to be a millionaire,
1:18:25 and I work today and I earn $10, how does my brain interpret that? It looks at the effort
1:18:30 that I put in. It says $10 is nowhere near my goal, and that actually tanks my motivation,
1:18:35 because it looks at the situation. It says, I have not moved sufficiently close to my goal.
1:18:40 So, the bigger our goal is, the harder it is for our brain to get on board with doing it.
1:18:46 So, the 25% rule is take anything that you want to accomplish and cut it in half,
1:18:50 and then cut it in half again. And this should be your first goal at a minimum. You can even
1:18:55 go smaller than that. You’re 12.5. There’s no amount that is too small. But generally speaking,
1:19:00 if you really look at it, the more ambitious your goals are, the harder they will be to achieve.
1:19:04 And I know that sounds kind of weird, but you can still achieve it, but only if it’s not your
1:19:08 goal. That’s been my experience. So, there’s neuroscience to back this up. But even then,
1:19:11 you know, when I was 18 years old, I wanted to go to Harvard, and I wanted to become a doctor.
1:19:16 When I gave up on the goal, and I focused on the task at hand. So, if you really look at how do
1:19:22 you accomplish great things, not by wanting to accomplish great things, I can be at the bottom
1:19:26 of Mount Everest, and I can look at the top, and I can say, I want to climb to the top of Mount
1:19:31 Everest. Or I can not even look at the top of Mount Everest. Whether I’m looking at the top or not
1:19:36 looking at the top, the way to get to the top is the same, one step at a time. So, it’s really
1:19:40 interesting because everyone is so focused on goals. What I’ve sort of learned as a psychiatrist,
1:19:45 and even in my own life, is like, focus on today, focus on doing something today,
1:19:51 and be super careful about setting a big goal. Because then, even if you set a huge goal,
1:19:57 and you do 50% of it, you’ll feel like, oh my god, like I didn’t accomplish my goal. And even 50%
1:20:02 progress will feel like a failure because you didn’t hit your goal, right? This is really weird
1:20:06 the way our motivational circuitry works. So, cut your goal in half, and then cut it in half again,
1:20:09 and focus on that one. It makes sense. It’s what the performance director of, I think,
1:20:13 Team Sky said, David Brailsford talked to me about many years ago. He said that he used to ban
1:20:18 the athletes from thinking about the podium, and just focus them on their pedal strokes today,
1:20:22 on their bikes, and that team went on to become the greatest cycling team of all time, pretty much,
1:20:27 from being down and out. And I always wondered why he, yeah, he said he banned them thinking
1:20:31 about the medals and stuff like that, because it would form as a distraction from today’s performance.
1:20:34 But it’s difficult to do. So, okay, I’ll stop setting goals.
1:20:39 Oh, or set them 25% or set them with awareness?
1:20:43 No, I do anyway. To be honest, I don’t set big goals in my life. I find it really difficult
1:20:46 when people ask me, “What’s your five-year or your 10-year plan?” You feel like you’re
1:20:51 bullshitting, because the answer in reality is, “I’m just going to do my very, very best every day.”
1:20:55 Exactly, right? So, I agree with that 100%, because what more can you do?
1:21:01 Like, setting a 10-year goal doesn’t, I mean, we can sort of think that it makes us work harder,
1:21:04 and it can in some ways, but it’s not the ideal way.
1:21:07 It’s going to confuse today and cause a lot of procrastination and confusion about
1:21:11 what I should be doing today, because if my goal is 10 million in five years, like what, like,
1:21:14 absolutely, doing a course online today doesn’t feel like it’s sufficient.
1:21:17 Yeah, so if you have a 10-year plan, you can afford to waste today,
1:21:21 and you can afford to waste tomorrow, because you have so much time.
1:21:22 Exactly, and that’s not useful.
1:21:26 If you’ve seen my most recent post on LinkedIn, you probably have seen that I’m on a bit of a
1:21:30 hiring spree at the moment across my company, Flight Group, trying to find the world’s best
1:21:34 talent, and throughout these years of building these businesses, my first port of call for hiring
1:21:39 has always been LinkedIn Jobs, who are a proud sponsor of this podcast. This is because of two
1:21:43 reasons. Number one, LinkedIn isn’t just another job board. It has a vast network of more than
1:21:47 a billion professionals and quality candidates, which I believe makes it the best place to find
1:21:52 and hire professionals you can’t find anywhere else. And number two, their process and features.
1:21:57 LinkedIn is constantly finding ways to make the hiring process easier, with super easy
1:22:02 and intuitive features. Hiring is easy when you have that many quality candidates. In fact,
1:22:07 86% of small businesses get a qualified candidate within 24 hours through LinkedIn jobs.
1:22:17 Post your job for free at linkedin.com/doac. That’s linkedin.com/doac to post your job for
1:22:22 free right now. And of course, terms and conditions apply. We have a closing tradition where the
1:22:25 last guest leaves a question for the next guest, not knowing who they’re going to be leaving it for.
1:22:33 The question that’s been left for you, if you could write one more book, and that book was one
1:22:39 page long, and it was the last message that you could send to the world and your family,
1:22:44 what would you use that page to say? So I can tell you what I would want it to say,
1:22:51 but I think writing it in one page would be very difficult. I would do it. So I’ve thought about
1:22:57 this, that if I die tomorrow, I basically only have one regret about life. I only have one thing
1:23:03 that I want to accomplish, which is that I’m trying very hard to help a lot of people in the world,
1:23:10 and the one regret that I would have if I died tomorrow is that I would not have taught my
1:23:15 children what I teach the rest of the world. So I’ve even thought about this, that if I got
1:23:20 diagnosed with cancer and I had one year to live, how would I spend that year? I would write a book
1:23:25 for my kids that distills everything that I’ve learned about this sort of motivation, neuroscience,
1:23:31 spirituality. It’s all the same thing. It’s all the same truth. See, the Yogis learned this stuff,
1:23:34 and they were using the same brains that we learned. So they discovered all the principles
1:23:39 of neuroscience through internal observation. So I would put on that one page, probably one page
1:23:47 is how many lines, 16 lines, 18 lines, 20 lines maybe. So I’d probably write 20 sutras that are
1:23:54 like the core of what I’ve learned. And that may be things like one of the sentences will be like,
1:24:00 what is the ego? The ego is that which compares in the sense of self. How does one introspection
1:24:07 is the way to shed yourself of worldly expectations. Like once you start to know yourself, you won’t
1:24:12 look to the outside world to tell you who you should be. And as long as you’re telling the
1:24:16 outside world, as long as you’re listening to the outside world to tell you who you should be,
1:24:21 you’ll never be happy because they keep changing. So some of this stuff, it would be something like
1:24:24 that. But that’s probably what I would do. I’d try to distill everything that I’ve learned into
1:24:28 20 lines. I was hoping that I can do it in a book, but one page would be tough.
1:24:33 I’m curious about what some of those other lines would be. So you’ve talked about introspection,
1:24:40 about ego. Yeah. So I’d probably include one line about glishta and one line about vasana.
1:24:46 So glishta is coloring. So the realization that most of what you experience in life doesn’t come
1:24:51 from the outside world. It comes from what your mind adds to the equation. So I’ll give you an
1:24:56 example. So if I met you for the first time and I called you a loser, if I said, “Steven,
1:25:02 you’re a loser,” the impact of that, these are just words. But whether that hurts you or doesn’t
1:25:08 hurt you is based on the interpretation of your mind. So another good example is, let’s say I’m
1:25:12 like talking to a girl and I text her and she doesn’t text me back. There are a thousand reasons
1:25:20 why she may not text me back in 10 minutes. But it is what my mind adds to the reality of the world
1:25:25 that actually fucks me the most. And most people don’t realize this. They think that, oh, this person
1:25:28 dislikes me and this thing is going wrong and this thing is going wrong. No, it’s not actually like
1:25:35 that. It is your mind that is actually coloring all of your experiences. So there’d be one sentence
1:25:41 on glishta, one sentence on vasana, an understanding of the ego, an understanding of where desires come
1:25:48 from, how to be happy. This whole idea that chasing an external thing for happiness will not
1:25:52 ever achieve it in a lasting way. You got two kids? Yeah.
1:25:57 What would be the last paragraph you’d ever say to them?
1:26:08 Probably I’m sorry I have to go. And I wish I had more time with you.
1:26:18 That’s probably what I would say. And then I love you. And I may be gone in this body,
1:26:25 but I’ll be around and we’ll meet again. It’s interesting because, you know, when you meditate,
1:26:33 we have this idea that we only live this life. And that’s because of the conditioning of our
1:26:38 brain. And there are lots of studies. There’s a guy at University of Virginia who’s done research
1:26:44 on past lives. And I’ve even done past life psychotherapy with my patients. And when I was
1:26:50 meditating, I realized one day that in a past life, I know this is going to sound completely insane,
1:26:56 but I’ve done that. What you’re hearing now is not a hypothetical. I’ve lost a child before. I’ve
1:26:59 been a mother before and it took me some time to figure this out. But when you meditate, you start
1:27:05 to discover things about yourself. And I have this very deep sense of loss in me that I’ve lost a
1:27:12 child. This is not hypothetical. I know what it’s like to lose a child. And it’s happened to me
1:27:16 before. And I still carry that hurt with me from a past life. So when you ask me this hypothetical,
1:27:21 this is not a hypothetical for me. This is a trauma that I’ve experienced just not in this life.
1:27:27 So I’m lucky that so far it hasn’t happened. I hope it doesn’t happen. But I’ve chosen to be
1:27:33 attached to my kids. And in the same way that we talked about, you know, the moment that I write
1:27:39 the book is the moment that I open myself up to success of the book or disappointment in the
1:27:44 book. And the moment that I choose to love my kids, I open myself up to the hurt of losing them,
1:27:50 because I could lose them one day. And so that’s one question that I think I’ve answered before.
1:27:55 It’s the first person that’s ever asked me that, but, you know, it’s, it’s, I can feel the hurt.
1:28:01 I can feel the loss. And just in my own experience, maybe it’s an imagination or a construction from
1:28:05 the neurons in my brain. But just what I’ve learned, I think it’s like,
1:28:09 I’ve been there before, and it’s very painful. And I still carry that pain with me.
1:28:13 Do you think that’s some kind of generational trauma, or do you believe that that was you in
1:28:20 another life? Oh, same thing. So I think now we know from studies of epigenetic inheritance
1:28:24 that we as human beings, we actually all inherit memories. So I think it’s really interesting,
1:28:29 because even if you look at your aversion to snakes, how does you, how do you have a fear
1:28:34 of snakes? Even the first time you see a snake, you’ll be scared of it. So we know scientifically
1:28:39 that we inherit memories that are not our own. So now the question is just a little bit intellectual
1:28:43 or philosophical, that if you inherit a memory, was it you? I don’t know. I mean, it’s part of your
1:28:49 DNA. It’s part of your epigenetic expression. Would you consider that part of you or not?
1:28:54 I think most people would consider your DNA part of you. So I think, yeah, we even have scientific
1:28:59 evidence of that you could argue is sort of a mechanism through which we inherit memories from
1:29:04 the past, for sure, whether it’s your life or not is up for debate. My girlfriend said this to me.
1:29:11 She’s talked about traumas that she feels like come from a past life. It’s very difficult to
1:29:18 believe, very difficult to believe, but my girlfriend always seems to be right about
1:29:22 everything eventually. I eventually come to learn through lots of research that what she’s saying
1:29:28 isn’t crazy. She’s gotten very, very emotional at times about things that she thinks she’s tapped
1:29:32 into from her past life through meditation. She’s a breathwork practitioner. She’s actually in
1:29:38 Costa Rica now doing some retreats and stuff. It’s so interesting. I’d love to learn a lot
1:29:44 more about that. But for now, Dr. K, thank you so much for so much. You’re one of the most engaging
1:29:47 people I’ve ever spoken to in my life because you’re so deeply passionate about the things that you
1:29:51 speak on. Your book is about much more than gaming. The book is called How to Raise a Healthy Gamer,
1:29:56 but it’s about everything. It’s about addictions. It’s about our mind. It’s about
1:30:02 our relationships with both the technology that we have and each other. At the top of the book,
1:30:05 it says, “End power struggles, break bads, green habits, and transform your relationship with your
1:30:11 kids.” But it’s much more than just about kids. It’s about all our relationships with all things
1:30:15 and all people fundamentally because it’s about the human mind. That’s why it’s so incredibly
1:30:20 important. If nobody has discovered you online before, I would highly recommend they go and
1:30:24 check out your YouTube channel because you’ve managed to distill some of these complex things
1:30:29 into highly engaging science-based advice. It’s a remarkable talent that you have.
1:30:32 You’re one of the most effective communicators I’ve ever encountered. So thank you for your time
1:30:39 today. Thank you so much, Stephen. It’s been awesome being here. I feel privileged to be
1:30:50 a tiny slice of your life because I can see you’re such an amazing dude. I’m very excited
1:30:53 that you exist in the world today and I get to see what you continue doing.
1:30:55 Oh, what a compliment. Thank you.
1:31:03 The key to growing a business is making sure that it’s scalable. This comes with integrating into
1:31:08 the right platforms early in the game to support your growth. A platform that’s helped me and my
1:31:13 team to do this is Shopify, who I’m sure you know by now because they do sponsor this podcast.
1:31:18 Shopify is a commerce platform revolutionizing millions of businesses worldwide. We recently
1:31:23 launched our second version of the DiRover CEO conversation cards on Shopify, which would not
1:31:28 have been possible without Shopify. When I started podcasting, an online store was the
1:31:32 furthest thing from my mind. But now, thanks to how simple it is to use the platform,
1:31:39 it’s made this whole process so unbelievably easy. It’s actually the internet’s best converting
1:31:45 checkout, 36% better on average compared to other leading commerce platforms. If you guys haven’t
1:31:50 tried Shopify and your business owners, go and try it now because you can sign up for a
1:31:59 $1 per month trial period just by heading to shopify.com/bartlet and you can get started for $1.
1:32:22 [Music]
Chuyện này thật sự đáng sợ. 50% số nam giới tự tử không có tiền sử hoặc bằng chứng về bệnh tâm thần. Nguyên nhân khiến người ta tự tử là họ cố gắng kết nối với người khác nhưng lại bị từ chối. Bạn biết đó, tôi cảm nhận được nỗi đau. Tôi cảm nhận được sự mất mát.
Tiến sĩ Aloe Phenogea là một bác sĩ tâm thần, giảng viên Trường Y Harvard, và là một nhà sư trong thực tế, người sử dụng quá khứ nghiện ngập của mình để giúp hàng triệu người cải thiện sức khỏe tâm thần của chính họ. Mọi người đều gặp khó khăn, nhưng có một cuộc khủng hoảng trong nam giới. Mọi người nói với chúng ta rằng việc trở thành một người đàn ông có nghĩa là bạn độc hại, rằng có chế độ patriarchy, rằng mức testosterone của bạn làm bạn trở nên bạo lực. Vì vậy, những người đàn ông đang gặp khó khăn ngay bây giờ trong khi phần còn lại của thế giới nói rằng, không, bạn không như vậy. Bạn có đặc quyền. Và những người này đã thực sự tự tử vì không ai lắng nghe họ, ngoại trừ một nhóm người nói rằng cuộc sống của bạn thật tệ. Đó là những người đàn ông mang tính độc hại này. Và những gã đó nói, tôi sẽ chỉ cho bạn cách làm cho mọi thứ tốt hơn. Và đó là lúc mọi thứ trở nên tồi tệ. Và điều này, nhân tiện, là cách mà người ta rơi vào nghiện. Bởi vì khi bạn nhìn vào nghiện, điều xảy ra là chúng ta sử dụng một chất hay công nghệ như một phương thuốc cho nỗi đau. Tôi đã làm việc với những người có nghiện khiêu dâm, chẳng hạn, họ sẽ có một công việc trên một màn hình và thực sự có khiêu dâm trên màn hình thứ hai. Bạn đang đùa à? Không, điều này rất phổ biến. Và đây là nơi có một vấn đề lớn trong thế giới ngày nay. Bây giờ bạn có một thế hệ phụ nữ trẻ cũng đang gia tăng tỷ lệ tự tử. Cảm giác cô đơn dường như đang ngày càng tồi tệ hơn. Kế hoạch khắc phục cho điều này là gì?
Vậy đây là một điều rất quan trọng cần hiểu. Mọi người đang lắng nghe podcast này cần phải hiểu điều đó.
Một yêu cầu nhỏ, một ân huệ nhanh từ bạn. Có một cách đơn giản mà bạn có thể hỗ trợ chương trình của chúng tôi. Đó là nhấn nút theo dõi trên ứng dụng mà bạn đang nghe chương trình ngay bây giờ. Năm nay, 2024, chúng tôi đang cố gắng rất, rất nhiều để nâng cao mọi thứ mà chúng tôi đang làm. Và điều miễn phí duy nhất mà tôi sẽ yêu cầu bạn là nhấn nút theo dõi trên ứng dụng này. Điều đó giúp chương trình hơn những gì tôi có thể diễn đạt và cho phép chúng tôi tiếp tục làm những gì chúng tôi đang làm ở đây. Tôi rất trân trọng điều đó. Tiếp tục với chương trình.
Tiến sĩ K. Stephen. Với tất cả công việc của bạn và tất cả nội dung bạn đã sản xuất, nếu có ai đó vừa mới nhấn vào podcast này ngay bây giờ, bạn nghĩ họ sẽ nhận được gì từ cuộc trò chuyện này? Bạn nghĩ họ sẽ rời đi với điều gì?
Tôi hy vọng rằng điều họ sẽ rời đi với là nhận thức rằng bạn là công cụ cho cuộc sống của chính mình. Và việc hiểu công cụ cơ bản mà bạn sử dụng để sống cuộc sống của mình, cơ thể của bạn, tâm trí của bạn, cuối cùng sẽ giúp bạn đạt được bất cứ điều gì bạn muốn.
Và tư duy ngược lại với điều đó, với việc hiểu rằng bạn là công cụ cho cuộc sống của mình là gì? Tư duy điển hình mà mọi người có khi trải qua cuộc sống mà không nhận ra rằng họ là công cụ cho cuộc sống của mình là gì?
Tôi nghĩ đó là giả định rằng một điều gì đó bên ngoài họ sẽ sửa chữa những điều bên trong họ, đúng không? Vì vậy, mọi người sẽ nghĩ rằng, được rồi, nếu tôi được thăng chức, thì tôi sẽ hạnh phúc. Nếu tôi hẹn hò với người này, thì tôi sẽ hạnh phúc. Nếu tôi có số tiền này, tôi sẽ hạnh phúc. Mọi người đều giả định rằng những điều bên ngoài bạn sẽ sửa chữa những điều bên trong bạn.
Tại sao chủ đề này lại gần gũi với bạn?
Bởi vì tôi đã từng tin điều đó. Vì vậy, tôi đã gặp rất nhiều khó khăn. Tôi có nghĩa là, theo mọi định nghĩa, tôi là một kẻ thất bại hoàn toàn. Tôi đã bị đuổi khỏi đại học, kết thúc việc học vào khoảng 35 hoặc 36 tuổi. Bạn biết đấy, tôi đã mất rất nhiều thời gian để đứng vững và tìm ra mình đang làm gì trong cuộc sống. Và tôi nhận ra rằng lý do tôi thất bại nhiều như vậy là vì tôi luôn nghĩ rằng đạt được điều gì đó bên ngoài tôi hoặc hoàn thành một mục tiêu nào đó sẽ làm tôi hạnh phúc. Và tôi không hiểu rằng tất cả những vấn đề của tôi đến từ chính tôi. Tôi cũng đã đổ lỗi cho tất cả các loại vấn đề bên ngoài tôi. Tôi đã đổ lỗi cho hoàn cảnh. Tôi đã đổ lỗi cho sự thiên vị của giáo sư của tôi. Cô gái này là, bạn biết đấy, cô ấy không thấy điều tốt đẹp mà tôi có bên trong mình. Cô ấy không thể nhận ra tôi tuyệt vời như thế nào. Vì vậy, tôi tiếp tục đổ lỗi cho những thứ bên ngoài tôi thay vì chấp nhận trách nhiệm.
Hãy dẫn tôi từ điểm đó trở đi. Vậy chuyện gì đã xảy ra để đưa bạn đến đây hôm nay như một người có thành tựu, như một bác sĩ, v.v.?
Vì vậy, tôi nghĩ hành trình của tôi bắt đầu từ sự thất bại. Chúng ta thường nghĩ về sự thất bại như một điều tiêu cực, nhưng tôi nghĩ đó thực sự là điều đã giúp tôi bắt đầu hành trình của mình. Sau khi bị đuổi khỏi đại học, tôi đã đến Ấn Độ và sống trong một tu viện hoặc ashram khoảng ba tháng, và nó đã hoàn toàn thay đổi cách tôi nhìn nhận thế giới. Những gì tôi nhận ra là, giống như những gì tôi đã nói, tôi đã giả định rằng những điều bên ngoài tôi có trách nhiệm với những điều bên trong tôi. Vì vậy, để làm ví dụ đơn giản, tôi đã gắn giá trị bản thân tôi với việc đạt được điểm A. Khi tôi vào đại học, tôi đã lên kế hoạch trở thành một bác sĩ, và như mọi đứa trẻ Ấn Độ khác, tôi muốn vào Harvard. Và vì vậy tôi đã có tất cả những giấc mơ lớn về việc tôi muốn đạt được điều gì trong cuộc sống và cách tôi muốn trở thành một lực lượng tốt trong thế giới và tất cả các loại điều đó. Tất cả chỉ là cái tôi. Và điều đã xảy ra là, mặc dù tôi muốn tất cả những điều đó, tôi đã giả định rằng tất cả những thành tựu đó sẽ mang lại cho tôi hạnh phúc. Chính khi tôi đến Ấn Độ mà tôi đã khám phá ra rằng không có bất kỳ thành tựu bên ngoài nào sẽ mang lại cho bạn hạnh phúc lâu dài. Và đây là những gì chúng tôi thấy. Đây là những người tôi hiện đang làm việc cùng. Bạn biết đấy, tôi sẽ làm việc với ai đó như một ngân hàng hoặc một bác sĩ hoặc một người sáng tạo nội dung. Và đối với tất cả những người này, một khi bạn đạt được mục tiêu của mình, tâm trí bạn sẽ di chuyển cột mục tiêu.
Vậy thì bạn đã được thăng tiến lên vị trí phó giám đốc, giờ bạn cần trở thành giám đốc, rồi bạn cần trở thành giám đốc điều hành, và rồi bạn biết đấy, luôn luôn có thêm điều gì đó. Tâm trí luôn muốn nhiều hơn. Vì vậy, việc theo đuổi tất cả những điều đó sẽ không bao giờ dẫn đến hạnh phúc lâu dài. Khi tôi bắt đầu nhận ra điều đó, tôi đã từ bỏ tất cả những ham muốn về thành tựu của mình. Và nghịch lý thực sự ở đây là khi tôi buông bỏ tất cả các mục tiêu của mình, tôi bắt đầu trở nên thành công hơn. Thay vì cố gắng trở thành một điều gì đó vĩ đại, tôi chỉ tập trung vào, bạn biết đấy, những mục tiêu nhỏ, tôi đã tập trung vào thực hành tâm linh của mình. Tôi đã cố gắng trở thành một nhà sư và thề nguyện khi chỉ mới khoảng 22 tuổi. Và các thầy của tôi đã từ chối tôi. Họ nói, tôi nói, tôi đã sẵn sàng từ bỏ cuộc sống của mình. Và họ bảo, bạn không có điều gì đáng để từ bỏ, cuộc sống của bạn thật ý nghĩa như vậy, bạn không có gì để từ bỏ. Vậy nên hãy quay về Hoa Kỳ, vươn lên cao nhất có thể, hoàn thành bằng tiến sĩ, thực sự có được điều gì đó đáng để từ bỏ. Và sau đó ở độ tuổi 30, nếu bạn vẫn muốn thề nguyện, chúng tôi sẽ nhận bạn.
Tình cảnh của bạn khi đó sẽ như thế nào, trước khi bạn đến 21 tuổi để đến tu viện đó mà lại chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ mọi thứ? Bởi vì tôi nghe qua câu chuyện của bạn rằng bạn đã có những hành vi nghiện ngập ở thời điểm đó rồi. Đúng vậy. Tôi đã vật lộn rất nhiều với cơn nghiện trò chơi điện tử. Tôi bắt đầu chơi game khi còn rất trẻ. Vào thời trung học, điều đó bắt đầu ảnh hưởng đến điểm số của tôi. Khi vào đại học, tôi gần như dành cả ngày chỉ để chơi trò chơi điện tử. Thay vì đi đến lớp và làm những việc như vậy, tôi nhớ rằng mình đã thức dậy vào buổi sáng trước kỳ thi tiếng Tây Ban Nha cuối kỳ. Đây là kỳ thi cuối cùng của tôi. Rồi nhận ra rằng mình không chuẩn bị tốt cho nó. Vậy nên tôi chỉ tắt đồng hồ báo thức và quay lại ngủ, do đó đảm bảo mình sẽ thất bại. Và nơi mà tâm trí tôi lúc đó là ở một nơi rất tồi tệ. Tôi có tất cả những mục tiêu và khát vọng này. Và tôi rất thất vọng với bản thân vì không thể thực hiện những gì mình muốn. Tôi biết rằng mình phải học nhiều hơn mỗi ngày. Tôi sẽ thức dậy và nói, tôi phải học nhiều hơn. Tôi phải bắt kịp. Tôi đã tụt lại phía sau.
Và tôi đã có tất cả những suy nghĩ này. Và bất kể tôi muốn điều gì đến mức nào, dường như cơ thể hoặc não bộ của tôi không thể nghe theo tôi. Nó muốn trò chơi điện tử hơn. Nó muốn một thứ gì đó khác hơn. Vậy nên điều tôi thực sự cảm nhận được là tôi đã không có kiểm soát cuộc sống của mình. Chắc hẳn tôi đã bị trầm cảm. Nếu tôi đã gặp một bác sĩ tâm lý, chắc chắn tôi đã bị chẩn đoán với một cái gì đó. Kỳ vọng tự sát trong những khoảng thời gian ngắn, cơ bản là thức dậy vào buổi trưa mỗi ngày, chơi trò chơi điện tử cả ngày. Tôi cũng nhớ rằng trước khi tôi phải chơi đến mức mệt mỏi tuyệt đối. Bởi vì nếu tôi đặt đầu lên gối và không ngất đi, tất cả những suy nghĩ mà tôi đang cố gắng giữ lại bên ngoài bằng trò chơi điện tử sẽ ập đến, về việc tôi đang tự phá hủy cuộc sống mình ngày này qua ngày khác. Và tôi chỉ đang chìm sâu hơn và sâu hơn như đang rơi vào một hố mà tôi không thể leo ra ngoài.
Vậy thì tu viện ở Ấn Độ nói với bạn rằng bạn không thể từ bỏ cuộc sống của mình. Điều gì đã xảy ra sau đó? Và tại sao bạn lại chọn chuyên ngành tâm thần học? Khi tôi vào trường y, ý tôi là, khi tôi còn ở trường y, tôi vẫn còn cái tôi. Ý tôi là, tôi vẫn có cái tôi bây giờ. Nhưng tôi đã định kết hợp y học cổ truyền phương Đông và tập trung vào y học bổ trợ và thay thế dựa trên bằng chứng. Và tôi đã dự định trở thành bác sĩ ung thư và trở thành một bác sĩ thực sự để cứu sống mọi người. Nhưng điều mà tôi thực sự nhận ra là ở trường y, có một vài điều, một là cơ quan mà tôi yêu thích nhất là tâm trí. Điều mà tôi yêu thích ở Ấn Độ chính là tâm trí và cái cảm giác tự thân bên trong này cùng tất cả những thứ như vậy. Thế nên tôi thật sự thích điều đó. Và rồi tôi nghĩ rằng mọi người của tôi ở trong lĩnh vực tâm thần học. Thì điều khác đã xảy ra là tôi đang cố gắng quyết định giữa y học nội khoa, ung thư học và tâm thần học. Và một trong những người hướng dẫn của tôi ở trường y đã nói với tôi như thế này: Hãy làm điều này. Hãy làm một tháng cho từng chuyên ngành và rồi tự hỏi bản thân, bạn thích cái nào hơn? Vậy nên một mặt, khi tôi nghĩ về ung thư học, điều này cũng là theo đuổi một ham muốn, phải không? Tôi có ý tưởng rằng tôi muốn trở thành một bác sĩ thực sự, đúng không? Bởi vì đó là kiểu như, tôi muốn chữa bệnh ung thư. Hãy là một bác sĩ thực sự và làm điều đó.
Và rồi tôi đã nhận ra rằng y học nội khoa bây giờ trở thành việc ngồi trước máy tính rất nhiều. Vậy nên khi bạn làm việc trong bệnh viện, tám giờ trong ngày, tôi ngồi trước máy tính và bạn dành rất ít thời gian với bệnh nhân của mình. Và theo thời gian, tôi bắt đầu nhận ra rằng tâm thần học là lĩnh vực y tế duy nhất mà chúng ta đang thua cuộc. Nếu bạn nhìn vào kết quả y tế cho những thứ như phẫu thuật bắc cầu và những thứ như vậy, những điều đó thật sự tốt. Và điều này thật sự điên rồ khi nghĩ về nó. Vậy nên chúng tôi có thể lấy cơ thể của bạn, Stephen, và chúng tôi có thể cho bạn một trái tim từ một con người khác. Chúng tôi có thể cho bạn một quả thận từ một con người khác. Chúng tôi có thể cho bạn một lá gan từ một con người khác. Nếu bạn có một phần của cơ thể không hoạt động, chúng tôi thực sự có thể lấy ra khỏi bạn, thay thế bằng một cái mới, và bạn sẽ sống sót. Vậy nên kết quả trong mọi lĩnh vực y tế đều đang cải thiện trừ sức khỏe tâm thần. Sức khỏe tâm thần là lĩnh vực mà các chứng nghiện ngày càng tăng, trầm cảm ngày càng tăng, tình trạng tự sát ngày càng tăng. Và điều này xảy ra bất chấp những tiến bộ trong khoa học thần kinh. Vậy nên điều gì đó đã xảy ra mà chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đó về tâm trí và mọi người đang ngày càng trở nên ốm yếu hơn. Vì vậy, đây là vấn đề mà thực sự thu hút tôi. Và điều này không phải về ham muốn của tôi. Đây là lúc chúng ta giới thiệu khái niệm về dharma hay bổn phận. Vì vậy, tôi nhận ra rằng tôi may mắn. Tôi là đứa trẻ này đã có bảy năm để học tập trở thành một nhà sư ở Ấn Độ. Tôi đi đi về về, nhưng tôi đã dành mùa hè của mình ở đó.
Tôi đã có một góc nhìn rất độc đáo. Và sau đó, tôi đã có cơ hội đào tạo tại Trường Y Harvard. Vậy tôi phải làm gì với kiến thức này, đúng không? Đây là 15 năm tôi đã cống hiến để hiểu cách con người hoạt động. Và tôi đã có một phòng khám riêng rất sang trọng ở Boston, nơi tôi làm việc với những người rất thành công và giúp họ đạt được thành tựu. Và rồi tôi nhận ra rằng, đó không phải là lý do tôi ở đây, đúng không? Vì vậy, tôi đã có 15 năm để học tất cả những điều này. Và có rất nhiều người xếp hàng để giúp các CEO với sức khỏe tâm thần của họ. Nhưng lại thiếu người giúp đỡ những chàng trai 25 tuổi, những người cô đơn trên internet, mà mọi người muốn bỏ tù vì họ rất căm thù và có tư tưởng chống phụ nữ. Vì vậy, tôi nhận ra rằng, ừ, đây chính là điều tôi phải làm. Vậy nên tôi sẽ làm điều đó.
Được rồi, tôi có một câu hỏi lớn. Nhưng trước khi tôi hỏi câu hỏi đó, bạn đã nói rằng bạn có phòng khám ở Boston, nơi bạn làm việc với những cá nhân có tầm ảnh hưởng, v.v. Vậy thì, đối tượng mà bạn đã làm việc một đối một hoặc thông qua phòng khám của bạn là những ai?
Tôi đã làm việc với những người từ các vườn ươm của MIT, các CEO, doanh nhân, v.v. Vì vậy, có rất nhiều người có hiệu suất cao. Nhưng tôi cũng đã làm việc với những người kém cỏi, có thể nói như vậy. Điều này cũng ở mức độ sâu sắc hơn. Đây là mọi thứ từ một cậu bé 25 tuổi sống trong tầng hầm của mẹ mình và chơi game cả ngày, cho đến những người thậm chí không có nhà cửa. Vì vậy, tôi đã làm việc với hầu như toàn bộ các đối tượng. Và vâng, bạn đã sử dụng từ “kém cỏi” ở đây. Bạn đã làm dấu ngoặc cho ai đó không thể nhìn thấy bạn ngay bây giờ. Tôi thực sự quan tâm khi bạn nói về những người cô đơn trên mạng, rằng liệu cách xã hội đang hướng tới sự rõ ràng về việc trở thành một người đàn ông có ảnh hưởng nào tới những người mà bạn gọi là những kẻ cô đơn hay không. Bởi vì chúng ta hiện có một thế giới kỹ thuật số mà chúng ta có thể sống cuộc đời của mình như một sự phân tâm khỏi thế giới thực. Và bây giờ có nhiều nhầm lẫn hơn bao giờ hết về việc trở thành một người đàn ông và vai trò của một người đàn ông. Và sau đó, khi chúng ta nhìn vào thống kê về tỷ lệ tự tử. Tôi nghĩ rằng ở Châu Âu, kẻ sát nhân lớn nhất của đàn ông dưới 45 tuổi chính là họ hiện tại. Liệu ý tưởng đang thay đổi về việc trở thành một người đàn ông có ảnh hưởng đến cảm giác về bản thân và mục đích sống của con người không?
100%. Có một cuộc khủng hoảng đang diễn ra trong nam giới. Và người ta nghĩ rằng điều này là mới, nhưng tôi không nghĩ đây là điều mới mẻ. Nó luôn hiện hữu. Nếu bạn nhìn vào, ví dụ như 50, 60 năm trước, 80% các vụ tự tử vẫn là nam giới. Vào lịch sử, nam giới đã tự kết liễu cuộc đời mình trong suốt 100 năm và không ai chú ý. Chúng ta chỉ nhận thấy điều này bây giờ vì vấn đề dường như ngày càng nghiêm trọng hơn. Có một vài điều thực sự thú vị để hiểu. Một điều là nếu chúng ta nhìn vào cách công nghệ tác động đến bộ não của chúng ta, điều đầu tiên là nó đang làm cho sự chú ý của chúng ta trở nên bên ngoài. Nếu bạn nhìn lại, ví dụ như 1000 năm trước, với tư cách là con người, chúng ta đã dành nhiều thời gian hơn cho chính mình. Hãy tưởng tượng bạn và tôi đi săn. Giả sử bạn bắn một mũi tên vào một con hươu và trượt, và sau đó tôi bắn một mũi tên vào một con hươu và trúng. Trong khoảnh khắc đó, tôi vượt trội hơn bạn. Sau đó, chúng tôi nâng con hươu lên và mang trở về. Chúng tôi có khoảng hai hoặc ba giờ để xử lý cảm xúc bị tổn thương đó và chúng tôi tự cho trí óc chúng tôi không gian để xử lý, mà điều đó diễn ra tự động. Bây giờ, nếu bạn nhìn vào những gì xảy ra trong một ngày của mọi người, họ thực sự không có thời gian để xử lý những gì xảy ra với họ vì chúng ta luôn bị phân tâm bởi những thứ bên ngoài. Tôi không biết bạn có giống tôi không, nhưng tôi đã ở trong tình trạng tôi rất hiệu quả. Tôi thức dậy vào buổi sáng và nghe một podcast trong khi tập thể dục hoặc bất kỳ thứ gì. Và thậm chí khi tôi nấu ăn, tôi đang nghe một bài giảng. Rồi khi tôi đi bộ đến tàu, tôi có tai nghe vào và tôi đang nghe một bài giảng. Trên tàu, tôi đang đọc. Tôi muốn cuộc sống của mình hoàn toàn hiệu quả. Tôi không muốn lãng phí một giây phút nào. Tôi thực sự nghe tin tức trong lúc tắm. Đúng không? Vì vậy, chúng ta không muốn lãng phí thời gian. Vậy nếu bạn thực sự nghĩ về điều đó, tâm trí của bạn đang chú ý ở đâu? Tâm trí của bạn đang chỉ về bên ngoài bạn. Và những gì xảy ra là khi chúng ta không chú ý đến bản thân mình, chúng ta mất đi tín hiệu bên trong của mình, theo cùng một cách như nếu bạn nuôi một đứa trẻ trong một cái hang tối, các thụ thể quang trong mắt của chúng sẽ không phát triển. Chúng sẽ teo lại. Vì vậy, bất kỳ thứ gì mà tâm trí không được tiếp cận thì sẽ bắt đầu teo lại. Nếu tôi không thực hành tiếng Tây Ban Nha, tôi sẽ quên tiếng Tây Ban Nha. Tâm trí rất hiệu quả trong việc sử dụng bộ não. Vì vậy, khi chúng ta hướng sự chú ý ra bên ngoài, chúng ta mất đi tín hiệu bên trong. Chúng ta không còn biết chúng ta là ai nữa. Và bây giờ nếu tôi không biết tôi là ai, làm thế nào tôi có thể tìm ra tôi nên trở thành ai? Tôi chú ý đến bên ngoài. Những câu trả lời ở bên ngoài. Vì vậy, người này đang nói về nam tính. Người này đang nói về ý nghĩa của việc trở thành một người đàn ông. Người này đang nói về ý nghĩa của việc trở thành một người đàn ông. Và giờ đây, vì tôi không có nguồn thông tin nội tại nào, tôi đang cố gắng tìm ra ý nghĩa của việc trở thành một người đàn ông từ thế giới bên ngoài. Và đây là lúc đàn ông thực sự gặp khó khăn. Bởi vì ý nghĩa của việc trở thành một người đàn ông, chúng ta đang nhận được tất cả các tín hiệu trái ngược nhau. Một mặt, nó có nghĩa là phải thể lực tốt. Mặt khác, nó có nghĩa là phải là người cung cấp. Một mặt, nó có nghĩa là phải quan hệ tình dục với càng nhiều phụ nữ càng tốt. Mặt khác, nó có nghĩa là phải quan hệ tình dục với chỉ một người phụ nữ và là một người đàn ông thực sự vững vàng và là một người cha tốt.
Và còn có những người nói với chúng ta rằng việc trở thành một người đàn ông có nghĩa là bạn thật tồi tệ, đúng không? Rằng bạn độc hại, rằng mức testosterone của bạn khiến bạn trở nên bạo lực, rằng bạn xấu xa, rằng bạn có đặc quyền, rằng có một chế độ patriarchy, tất cả những thứ như vậy. Vì vậy, chúng ta đang nhận được tất cả thông tin từ bên ngoài về việc trở thành một người đàn ông có nghĩa là gì. Và còn những điều khác nữa, có rất nhiều hệ quả thú vị từ điều này. Vì vậy, đàn ông trong xã hội hôm nay không được phép phàn nàn. Nếu bạn phản ánh và bạn là một người thành công hoặc một người có đặc quyền, mọi người sẽ nghĩ rằng bạn kiêu ngạo. Mọi người sẽ nghĩ, ôi, Chúa ơi, gã này là ai vậy? Gã này không biết cuộc sống của tôi như thế nào. Làm sao anh ta có quyền để phàn nàn? Và thậm chí trong tâm trí bạn cũng sẽ nói với bạn điều này. Bạn sẽ nhìn những người này và sẽ nghĩ, vâng, tôi không có quyền phàn nàn. Nhưng bây giờ chúng ta cần dừng lại một chút và suy nghĩ về việc điều đó ảnh hưởng đến tâm lý của bạn như thế nào khi bạn là một con người mà không được phép diễn đạt nỗi đau của mình. Tôi đã làm việc với những người lớn lên trong các hộ gia đình lạm dụng, nơi mà trẻ em sẽ nói với cha mẹ, mẹ, bố, con đang đau. Và người cha sẽ tát chúng ngay vào mặt. Sao bạn dám làm vậy? Bạn thật may mắn. Bạn không nhận ra những hi sinh mà tôi đã làm cho bạn. Điều đó thật tổn thương đối với đứa trẻ khi chúng nói, tôi đang đau khổ mà không ai lắng nghe. Đây chính là điều mà chúng ta đang làm với thế hệ đàn ông. Mọi người đang nói rằng, tôi đang đau khổ. Trong một trăm năm qua, đàn ông đã tự sát. 80% các vụ tự sát là đàn ông. Mối nguy hiểm lớn nhất đối với một người đàn ông dưới 45 tuổi chính là chính bản thân họ. Và những người này thực sự đã tự sát vì không ai nghe họ. Vậy nên cũng giống như bạn lớn lên trong một hộ gia đình lạm dụng, nơi không ai coi bạn là nghiêm túc, không ai lắng nghe nỗi đau của bạn. Và bây giờ chúng ta thậm chí còn có những người đàn ông thành công mà không được phép phàn nàn. Vì vậy, tác động tâm lý là giống nhau. Bất cứ khi nào bạn có một con người nào đó đang đau khổ theo cách nào đó và họ không thể tìm thấy kết nối với một con người khác, họ không thể tìm thấy lòng trắc ẩn từ một con người khác. Người đó sẽ cảm thấy cô đơn. Và nếu bạn nhìn vào các thống kê về tự sát, điều đó rất thú vị. Vậy điều đầu tiên liên quan đến tự sát nam không phải là trầm cảm. Và điều này cực kỳ đáng sợ. Có một nghiên cứu mà tôi đã thấy gần đây cho thấy 50% đàn ông tự sát không có lịch sử hay bằng chứng về bệnh tâm thần. Và tôi tin vào thống kê này trong thực hành lâm sàng của mình bởi vì tôi biết trầm cảm trông như thế nào. Tôi biết rối loạn lưỡng cực trông như thế nào. Và một nửa số đàn ông mà tôi đã làm việc, ít nhất, không thực sự bị bệnh tâm thần. Thấy không, bệnh tâm thần có nghĩa là một bệnh lý của tâm trí, có nghĩa là tâm trí đang hoạt động không bình thường. Hầu hết những người đàn ông tự sát mà tôi làm việc cùng, tâm trí họ không hoạt động không bình thường. Họ thực sự có một cuộc sống mà không còn đáng sống nữa. Họ nhìn vào sự việc và nhận ra một cách khách quan rằng không còn lối thoát nào cho tình huống đó. Vì vậy, họ quay sang tự sát. Tôi biết đây là một tuyên bố rất gây tranh cãi, nhưng tôi nghĩ rằng đó là những gì thực hành lâm sàng của tôi đã chỉ ra. Và có một số nghiên cứu thậm chí còn ủng hộ điều đó. Nếu chúng ta nhìn vào những gì đang diễn ra với đàn ông, họ thực sự không có nơi nào để quay về. Và điều đầu tiên liên quan đến điều này không phải là bệnh tâm thần, mà là cảm giác bị từ chối thuộc về. Đây thực sự là một phân tích hồi quy đa biến. Nhưng ý chính là cái gì khiến mọi người tự sát là họ cố gắng kết nối với người khác nhưng bị từ chối. Vì vậy, đây là một thuật ngữ nghiên cứu rất cụ thể gọi là cảm giác bị từ chối thuộc về. Tôi cố gắng thuộc về một nhóm, và nhóm đó hoặc nhiều nhóm sẽ từ chối nỗ lực của tôi để gia nhập bộ tộc, để gia nhập cộng đồng. Và đây thực sự là điều tương quan nhiều với nguy cơ tự sát. Vậy điều gì đang xảy ra với đàn ông hiện nay là chúng ta thực sự không cho phép họ trải qua nỗi khổ, bạn biết đấy, bởi vì như vậy thì bạn sẽ không đàn ông. Và chúng ta đã quá chú ý từ bên ngoài đến nỗi không kết nối với chính mình. Và vì vậy chúng ta tìm kiếm những người khác để nói cho chúng ta biết việc trở thành một người đàn ông có nghĩa là gì. Nhưng điều đó có thể phù hợp hoặc không phù hợp với bạn, đúng không? Điều đó có thể đã phù hợp với họ. Vì vậy, chúng ta lại gặp phải vấn đề là chúng ta không kết nối với chính mình. Và rồi như thế giới không chấp nhận chúng ta, chúng ta không được phép đau khổ. Và đó chính là điều tạo ra vấn đề. Giải pháp cho điều này là gì?
Vì vậy, tôi nghĩ điều đầu tiên là chúng ta phải kết nối lại với chính mình. Đúng. Vì vậy, khi bạn nói, tại sao mọi người lại nghĩ rằng, ôi, tôi cần phải đạt được điều này. Tôi cần kiếm được số tiền này và những thứ như vậy. Bạn đã học điều đó từ đâu? Bạn đã học tất cả những điều đó từ bên ngoài. Instagram. Instagram, đúng không? Vì vậy, chúng ta nhận được tất cả những ý tưởng này bởi vì nếu bạn nhìn tất cả những người có ảnh hưởng này, họ đang làm gì? Họ không bao giờ khóc. Họ đang mỉm cười. Một số người thậm chí còn trả tiền cho những người phụ nữ rất quyến rũ để chụp ảnh cùng họ. Thế nhưng, một số người cũng đang khóc, nhưng họ khóc và tải lên vì những động cơ khác, đúng không? Chắc chắn rồi. Và tôi nghĩ rằng một số người trong số họ cũng thật sự đang chịu đựng. Nhưng sau đó, cũng như là, có rất nhiều điều kỳ lạ diễn ra. Vì vậy, một điều là mọi người nói rằng đàn ông, chúng ta không cho phép đàn ông thể hiện cảm xúc. Hiện nay, mọi người nói, ôi, đàn ông được phép khóc. Đây là điều mà tôi đã trải nghiệm ngay cả trong cuộc hôn nhân của tôi, nơi mà chúng tôi cho phép đàn ông khóc, nhưng không cho phép đàn ông tức giận. Nhưng tại sao lại không cho đàn ông tức giận? Bạn chỉ cần suy nghĩ về điều đó một chút. Cơn tức giận chỉ là một cảm xúc hoàn toàn bình thường, đúng không? Nhưng nếu tôi ở trong một tình huống mà tôi đang tranh luận với vợ tôi và tôi cảm thấy cảm xúc A và tôi thể hiện cảm xúc A và cô ấy cảm thấy cảm xúc B và cô ấy thể hiện cảm xúc B, thì hai điều này nên bình đẳng, đúng không? Chúng ta, cả hai con người, đều có quyền thể hiện những gì chúng ta cảm thấy.
Bây giờ, trong trường hợp tôi thể hiện sự giận dữ và cô ấy thể hiện sự buồn bã, cô ấy đang khóc và tôi đang hét lên. Đột nhiên, tôi đã trở thành một kẻ phản diện. Thật là thú vị. Tôi đã thấy một tweet viral hôm qua. Đó là một người đã tra cứu trên Google, “vợ tôi đang hét vào mặt tôi, tôi nên làm gì?” Và sau đó, “chồng tôi đang hét vào mặt tôi, tôi nên làm gì?” Khi họ tra cứu “chồng tôi đang hét vào mặt tôi, tôi nên làm gì?” thì đường dây nóng về bạo lực gia đình hiện lên. Giống như một thông báo của Google. Khi bạn tra cứu “vợ tôi đang hét vào mặt tôi, tôi nên làm gì?”, không có gì hiện ra. Bởi vì rõ ràng, như bạn đã nói, trong trường hợp bị biến thành kẻ phản diện, tôi biết rằng phần lớn bạo lực gia đình đến từ nam giới. Nhưng thật thú vị khi chúng ta thấy cảm xúc, chúng ta diễn giải cảm xúc hoàn toàn khác vì điều đó. Điều này hoàn toàn đúng, phải không? Vì vậy, như một xã hội, chúng ta sẽ nói rằng, ôi, đàn ông, đàn ông cần phải kết nối với cảm xúc của họ, nhưng không phải là sự giận dữ. Và điều này thực sự làm hại đàn ông, bởi vì như đàn ông, chúng ta được xã hội hóa và định hình để chỉ cảm thấy sự giận dữ. Đây là cảm xúc duy nhất mà bạn được phép cảm nhận khi lớn lên. Và đây là cảm xúc mà sẽ bị biến thành quái vật khi bạn lớn lên. Vậy tôi sẽ đưa cho bạn một ví dụ đơn giản. Như tôi đã từng bị bắt nạt rất nhiều, phải không? Khi tôi bị bắt nạt ở trường, tôi nên làm gì, Steven? Trong trường học, điều này phụ thuộc vào việc bạn có thể phản kháng hay không. Chính xác, phải không? Đó là phản kháng. Bạn không nói, hãy nói chuyện với giáo viên, bạn không nói, hãy xin giúp đỡ, bạn không nói, hãy khóc về điều đó, vì nếu tôi khóc về điều đó, điều gì sẽ xảy ra, Steven? Bạn sẽ bị bắt nạt nhiều hơn. Chính xác. Vì vậy, chúng ta biến mọi cảm xúc, vì đàn ông trải nghiệm sự giận dữ như một thứ gọi là cảm xúc bao trùm. Chúng ta thực sự kìm nén và được luyện tập để kìm nén mọi cảm xúc khác ngoại trừ sự giận dữ. Và sau đó, nếu bạn nói chuyện với đàn ông về trải nghiệm cuộc sống của họ, sự giận dữ luôn là điều đầu tiên họ nói ra. Ai đó chia tay với bạn, bạn cảm thấy thế nào về điều đó? Bạn có cảm thấy xấu hổ không? Không, đó không phải là điều chúng ta nói. Tôi cảm thấy tức giận. Làm thế nào cô ấy có thể làm điều này với tôi? Và sau đó, chúng ta trút bỏ sự giận dữ đó trên internet, và điều này trở thành sự thù ghét phụ nữ, phải không? Và sau đó, chúng ta bị quy kết vì điều đó. Và không phải là không có, chúng ta sẽ bị đánh giá rất nghiêm khắc nếu chúng ta hành động theo những loại cảm xúc đó. Tôi không nói rằng đó là trường hợp. Nhưng điều chúng ta cũng cần xem xét là những người đàn ông đang nói những điều độc hại như vậy có lý do để nói điều đó. Điều này là do sự dạy dỗ của họ. Điều này là do thế giới mà họ sống, phải không? Vì vậy, chúng ta được rèn luyện để chỉ trải nghiệm sự giận dữ. Ngay cả nỗi buồn cũng trở thành sự giận dữ. Nỗi xấu hổ trở thành sự giận dữ. Sợ hãi trở thành sự giận dữ, phải không? Vì vậy, nếu tôi sợ rằng điều gì đó sẽ xảy ra, tôi cần làm gì? Có nghĩa là, hãy mạnh mẽ lên, hãy tức giận, đúng không? Hãy đi nào, con trai. Đây là cảm xúc mà chúng ta chạm vào để vượt qua nỗi sợ hãi. Vì vậy, chúng ta không cảm thấy bất kỳ cảm xúc nào khác và chúng ta chỉ còn lại cảm thấy sự giận dữ. Ở trung tâm của sự hung hăng, tôi đã nghe ai đó nói với tôi một lần rằng ở trung tâm của sự hung hăng là một loại bất an nào đó. Nhưng đối với đàn ông, khi họ gặp phải sự bất an đó, họ chỉ biết làm cách nào đó để thể hiện nó như là sự hung hăng. Vì vậy, tôi sẽ không đồng ý với điều đầu tiên rằng ở trung tâm của mọi cơn giận là sự bất an. Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với điều thứ hai rằng cách duy nhất mà chúng tôi, cách duy nhất mà chúng tôi biết để phản ứng là bằng giận dữ. Bởi vì đây là câu trích dẫn chính xác, vừa mới tìm thấy. Nguồn gốc của sự hung hăng là sự bất an khi chúng ta vô thức nhận ra rằng vị trí của chúng ta trong cuộc sống chưa bao giờ được bảo đảm. Mọi người cảm thấy ngày càng bất an và bất lực. Vì vậy, họ sẽ trở nên ngày càng hung hăng và đối kháng ở một mức độ cá nhân và xã hội. Vì vậy, hãy đào sâu vào điều đó trong một giây. Được rồi. Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều đó đúng ở một mức độ nào đó, nhưng tôi cũng sẽ không đồng ý. Điều đầu tiên là chúng ta có các phần trong não bộ của chúng ta, ngay cả động vật cũng cảm thấy sự giận dữ. Nhưng tôi nghĩ rằng khi hai con chó đang chiến đấu vì lãnh thổ, tôi không nghĩ rằng điều đó xuất phát từ một loại danh tính của sự bất an nào đó. Vì vậy, nếu chúng ta thực sự nhìn vào mục đích tiến hóa của sự giận dữ theo ý kiến của tôi, là sự giận dữ là cảm xúc mà chúng ta cảm thấy để bảo vệ lãnh thổ của mình. Đó là một cảm xúc bảo vệ. Vì vậy, nếu tôi tát bạn một cái vào mặt, điều đầu tiên mà bạn sẽ cảm thấy là gì? Đó sẽ là sự giận dữ. Vì vậy, nếu tôi xúc phạm bạn, bạn sẽ cảm thấy tức giận. Thật thú vị cách mà nó hoạt động. Vì vậy, sự giận dữ khiến suy nghĩ của chúng ta nhanh hơn. Sự giận dữ khiến tầm nhìn ngoại vi của chúng ta thu hẹp lại còn 30 độ. Vì vậy, tôi chỉ nhìn thấy những gì ở trước mặt tôi. Và nó cũng làm cho tôi ít nhạy cảm hơn với cơn đau. Vì vậy, các thụ thể đau của tôi thực sự sẽ bắt đầu bị ức chế khi tôi cảm thấy tức giận, phải không? Vì vậy, nếu tôi tham gia vào một cuộc đánh nhau, tôi sẽ cảm thấy nó vào ngày mai. Nhưng trong khi tôi bị đánh, tôi sẽ không cảm thấy gì cả. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng nó bắt nguồn từ tất cả sự bất an. Tôi nghĩ rằng sự giận dữ đơn giản là một phản ứng tiến hóa. Đó là một điều mà chúng ta trải nghiệm để bảo vệ bản thân. Đó là lý do tại sao chúng ta cảm thấy giận dữ, phải không? Vì vậy, nếu tôi tấn công gấu con, gấu mẹ sẽ xuất hiện và tức giận. Vì vậy, đó thực sự là một cảm xúc bảo vệ. Bây giờ tôi hoàn toàn đồng ý với phần thứ hai của tuyên bố 100% rằng khi chúng ta cảm thấy bất an, đặc biệt là với đàn ông, cách duy nhất mà chúng ta được dạy để đối phó với các vấn đề của mình là thông qua sự giận dữ, đúng không? Vì vậy, nếu tôi cảm thấy bất an, nếu tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân, nếu ai đó bắt nạt tôi, tôi nên làm gì? Tôi đặt họ vào đúng vị trí của họ, đúng không? Tôi không cố gắng làm hòa. Tôi không phàn nàn với ai đó vì không ai sẽ coi trọng tôi, đúng không? Tôi phải đứng lên cho chính mình. Vì vậy, chúng ta đã có điểm đầu tiên ở đó về cách chúng ta giải quyết thách thức này, đó là về việc thể hiện bản thân, nhiều sự thể hiện bản thân hơn, đó là những gì tôi nghe thấy. Không phải thể hiện bản thân, mà là tự phản ánh. Tự phản ánh, hiểu biết về chính mình, đúng không? Vậy nên rất đơn giản. Nếu bạn nhìn vào ý tưởng của bạn về việc trở thành một người đàn ông, thì tỷ lệ phần trăm của ý tưởng đó đến từ bên ngoài bạn là bao nhiêu? Và tỷ lệ phần trăm của ý tưởng đó đến từ bên trong bạn là bao nhiêu? Khoảng 90% đến từ bên ngoài tôi.
Và đó là lý do tại sao 90% mọi người
vẫn đang gặp khó khăn, đúng không? Vậy nếu bạn nhìn vào, và tôi chắc chắn bạn biết điều này và có thể bạn cũng đã
làm điều này, nếu bạn nhìn xem sự tốt đẹp ở đâu trong cuộc sống của bạn, nó đến từ đâu, Stephen?
Nó không đến từ những gì người khác đã nói với bạn. Họ có thể đã nói với bạn một điều gì đó,
nhưng sau đó bạn đã nhìn vào chính mình và bạn đã thấy điều đó là đúng. Vâng. Sự tốt đẹp trong bạn,
động lực, động lực thực sự tốt đẹp trong bạn, không phải là theo đuổi những thứ, mà là trách nhiệm mà bạn
có, bạn biết đấy, mọi thứ mà bạn thực sự nỗ lực vì, tất cả những điều tốt đẹp đó đến từ bên trong bạn.
Vấn đề là chúng ta sống trong một thế giới kéo sự chú ý của chúng ta ra khỏi chính mình.
Vậy bạn nghĩ gì về chủ nghĩa nam tính độc hại? Như một quy tắc tổng quát, tôi không bình luận về những người
mà tôi không nói chuyện. Vậy thì, hãy nói cho tôi biết những đặc điểm của điều bạn đang nói.
Được rồi. Vậy là làn sóng gần đây của
các nhà ảnh hưởng nam tính trên internet, những người có Bugatti và nhiều phụ nữ và xe thể thao,
và có rất nhiều người như vậy, có rất nhiều người. Họ dường như đang gây tiếng vang vì một lý do nào đó,
họ đang nói rằng cách để trở thành một người đàn ông là có nhiều tiền, nhiều phụ nữ, những loại xe này, sức mạnh thể chất. Và có một thế hệ lớn
các chàng trai trẻ hiện đang là những môn đồ của tôn giáo đó.
Vì vậy, tôi nghĩ nếu bạn không thích nam tính độc hại, điều mà chúng ta cần hiểu là những người
ghét nam tính độc hại này lại đang thúc đẩy những người này tiến tới điều đó. Vậy tôi biết điều này có vẻ
điên rồ. Điều đã xảy ra là điều này đã phát triển, đúng không? Và khi nó phát triển, chúng ta đã làm gì?
Chúng ta đã biến những người này thành quỷ. Chúng ta đã nói những người này xấu. Và khi chúng ta biến họ thành quỷ, điều gì đã xảy ra? Họ đã trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy, đây là điều rất quan trọng cần hiểu.
Nếu bạn là một người đàn ông và bạn nói, tôi đang gặp khó khăn hôm nay, phản ứng mà bạn sẽ nhận được là gì?
Im đi. Chính xác.
Không phải bằng những từ ngữ đó, nhưng đó là ý nghĩa của những lời đó.
Bây giờ, tôi muốn chúng ta rất thận trọng, đúng không? Vì vậy, nếu bạn đang nghe
Stephen nói, mọi người bảo bạn im lặng. Và suy nghĩ đầu tiên của bạn với tư cách là một người nghe là,
không, điều đó không đúng. Đó chính là vấn đề. Vì vậy, nếu mọi người đồng ý với bạn, họ hiểu những gì
bạn đang nói. Nhưng nếu họ không đồng ý với bạn, đó chính là vấn đề. Chúng ta đang thực sự có một người đàn ông
đang nói với chúng ta ngay bây giờ rằng trải nghiệm của bạn là khi tôi nói tôi đang đau khổ, mọi người bảo bạn im lặng. Và sau đó mọi người sẽ
phán xét bạn vì đã nói điều đó. Và họ sẽ nói, không, điều đó không đúng. Họ sẽ nói, im đi. Chính xác. Đúng không? Vì vậy, đây là
chính xác vấn đề. Vì vậy, các chàng trai đang gặp phải khó khăn ngay bây giờ. Và phần còn lại của thế giới nói, không, bạn không gặp khó khăn. Bạn có đặc quyền. Bạn là đàn ông. Có một chế độ patriarchy. Và tôi không bình luận về xã hội học
của điều đó. Có một chế độ patriarchy, dù sao đi nữa. Đàn ông có nhiều lợi thế trong cuộc sống. Tôi đã trải nghiệm
nhiều lợi thế khi là một người đàn ông. Điều đó hoàn toàn đúng. Tôi không, đừng đi vào vấn đề đó. Tôi đang nói về
trải nghiệm cá nhân của đàn ông. Vì vậy, có một nhóm người trên hành tinh này nói,
có, cuộc sống của bạn thực sự khó khăn. Và đó chính là những người đàn ông độc hại này. Họ là những người duy nhất thật sự xác thực hóa trải nghiệm của nam giới.
Bởi vì mọi người khác nói, tại sao bạn lại phàn nàn? Và những người này nói, vâng, bạn là một loser. Bạn sẽ làm gì về điều đó? Ít nhất họ gặp bạn ở nơi
bạn đang ở. Và họ nói, vâng, cuộc sống của bạn khó khăn. Và tôi sẽ chỉ cho bạn cách để làm cho nó tốt hơn. Trong khi
phần còn lại của thế giới nói, không, cuộc sống của bạn không khó khăn. Bạn đang phàn nàn về cái gì? Và tôi đã
thấy điều này trong vai trò bác sĩ. Tôi đã thấy những bệnh nhân đang phàn nàn về cơn đau, những phụ nữ đang phàn nàn về cơn đau
bởi vì họ có một chảy máu bên trong thành tử cung mà không thể phát hiện được. Và họ nói, tôi đang đau. Tôi đang đau. Tôi đang đau. Và chúng ta đã bỏ qua cơn đau của người này.
Và đó chính là lúc mọi chuyện trở nên tồi tệ. Vì vậy, nhiều năm trời, chúng ta đã bỏ qua những khó khăn của
đàn ông. Và có một nhóm trên hành tinh này chấp nhận họ với vòng tay rộng mở. Và càng nhiều chúng
ta biến họ thành quỷ, khi ai đó bắt đầu tin vào nam tính độc hại này, phản ứng là gì?
Có ai hỏi, hãy giúp tôi hiểu cuộc sống của bạn như thế nào không? Bạn thích điều gì ở người này?
Bởi vì mọi người đang tìm đến họ vì một lý do, nhưng chúng ta chưa bao giờ bận tâm để hỏi,
tại sao bạn lại lắng nghe người này? Điều đó có ý nghĩa gì với bạn? Tôi thấy những điều này, chúng ta thấy những bài đăng
này mọi lúc trong cộng đồng của chúng ta. Bạn trai tôi đang dính vào những thứ này. Con trai tôi đang bắt đầu những điều này. Làm thế nào tôi có thể ngăn chặn điều đó? Chờ một chút. Đừng cố gắng ngăn chặn điều đó. Hiểu trước đã. Bởi vì
mọi người đang cố gắng ngăn chặn nó và không ai bận tâm lắng nghe những trải nghiệm
của những người đàn ông này. Và đó là lý do tại sao nó trở nên tồi tệ hơn và hơn nữa khi chúng ta cố gắng ngăn chặn nó.
Vì vậy, nếu tôi là mẹ của một đứa con trai đang xem nhiều ảnh hưởng nam tính độc hại này trực tuyến,
thì sẽ có một cách tiếp cận tốt hơn là chỉ cấm máy tính và nói với họ rằng đó là độc hại và không nên nhìn vào đó? Giúp tôi hiểu điều bạn thích ở đây. Cảm giác như thế nào khi là một người đàn ông trong thời đại ngày nay? Bạn cảm thấy thế nào về bản thân? Cảm giác như thế nào khi biết rằng 70-80%
các phụ nữ muốn bạn kiếm được nhiều tiền hơn họ? Và tuy vậy, 60% mọi người tốt nghiệp cao đẳng là phụ nữ. Vì vậy, đàn ông đang phải đối mặt hoặc sống trong một thế giới ngày nay với những kỳ vọng không thể đáp ứng.
Và vì vậy, cảm giác như thế nào khi là một người không có cơ hội thành công? Đây là những điều bạn cần nói với những người này. Bạn cần cho họ một nơi thay thế để đi nơi họ có thể được lắng nghe, được giúp đỡ, được hỗ trợ và được hiểu. Hãy thấy rằng,
mỗi khi chúng ta đưa ra một đánh giá, tâm trí của chúng ta đã có một kết luận. Không còn gì để học hỏi nữa.
Mỗi khi chúng ta phán xét. Vậy chúng ta làm gì với tất cả những người đàn ông độc hại này? Chúng ta thậm chí còn tạo ra từ độc hại.
Chúng ta thực sự gán cho họ cái nhãn xấu theo một cách nào đó. Và tôi không nói rằng hành vi đó không độc hại. Nhưng điều tôi muốn chỉ ra là ngay cả trong ngôn ngữ của chúng ta, có rất nhiều sự phán xét khắc nghiệt. Tôi từng có một bệnh nhân – Chúng ta đều đã làm điều đó, phải không? Hoàn toàn đúng. Tôi đã từng có một bệnh nhân, là một đứa trẻ vị thành niên, đang bôi phân khắp trường học. Khi bạn có một đứa trẻ đang thực sự đi ị và lau lên tường và những thứ khác, điều gì sẽ xảy ra? Đứa trẻ sẽ bị phạt. Đứa trẻ bị phạt lại và lại và lại. Điều thật sự buồn là không ai từng hỏi, “Tại sao bạn lại làm điều này? Có chuyện gì bên trong bạn vậy?” Vì những đứa trẻ khỏe mạnh thì không làm điều này. Chỉ có những đứa trẻ đã bị tổn thương theo một cách nào đó. Khi tôi làm việc với những người incel, với những người có tính đàn ông độc hại, mọi thứ luôn bắt đầu từ chấn thương. Và khi tôi nói luôn, có kinh nghiệm lâm sàng, nhưng tôi đang nói về 100%. Vậy nên 100% những người này bắt đầu con đường này bằng cách bị tổn thương theo một cách nào đó, bị lợi dụng theo một cách nào đó, bằng cách hy sinh một thứ gì đó mà không nhận được điều gì đáp lại. Và họ cũng có một phần trách nhiệm. Tôi không nói họ là những nạn nhân bất hạnh. Nhưng tôi nghĩ rằng những người được nuôi dưỡng bằng tình yêu và lòng từ bi và có kết nối không đi xuống con đường này. Bạn rất đam mê về điều này, phải không? Bởi vì tôi cảm thấy ánh mắt bạn đã chứng kiến nhiều điều đau lòng trong công việc của bạn. Vâng. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng… nhìn xem, trừ khi chúng ta sẵn sàng trở thành những gì những người này cần, họ sẽ tiếp tục đi xuống con đường tính đàn ông độc hại. Ai đó cần bắt đầu cung cấp nơi trú ẩn an toàn cho những người này, bất kể họ nói gì hay không. Tôi nghĩ rằng nên có hậu quả cho hành động. Nhưng với tư cách là một người đã làm việc trong nhà tù, đúng không? Vậy vấn đề thú vị là, nếu bạn thực sự suy nghĩ về điều này, mọi người sẽ phán xét tôi vì đã nói chuyện hay thậm chí cố gắng hỗ trợ những người có tính đàn ông độc hại. Và họ sẽ nói, “Ôi Chúa ơi, bạn thật tệ. Bạn đang tạo điều kiện cho những người này. Làm thế nào bạn có thể khiến thế giới trở thành một nơi tệ hại hơn?” Và sau đó tôi nói với họ, tôi đã làm việc trong một nhà tù trong ba tháng và họ sẽ nói, “Ôi, nhìn bạn kìa. Bạn thật từ bi. Bạn đang làm việc với những người như tội phạm và như, “Ôi Chúa ơi.” Tôi không nghĩ họ nhận ra rằng bất kỳ ai bạn thấy trên mạng xã hội đều tốt hơn gấp 10 lần so với những người mà tôi đã làm việc trong nhà tù. Đây là những người thực sự là kẻ pedophile, thực sự là kẻ hiếp dâm, đúng không? Không chỉ đang nói về điều đó. Có thể những người trên mạng xã hội cũng vậy, tôi không biết. Và vì vậy, thật thú vị cách mà tâm trí của chúng ta tự động phán xét mọi thứ. Và vì vậy, nếu chúng ta thật sự muốn khắc phục vấn đề này, và tôi nghĩ chúng ta cần khắc phục vấn đề này, đó chỉ là cách nhìn của tôi. Ý tôi là, tôi không phải là một fan lớn của lòng từ bi và cố gắng hỗ trợ những con người khác. Tôi không nói rằng đó luôn là câu trả lời đúng. Tôi nghĩ rằng đôi khi bạn có thể cần những thứ như chiến tranh hay bạo lực hay bất cứ điều gì. Ý tôi là, có thể có lý do cho điều đó. Nhưng nói chung, tôi nghĩ rằng việc quỷ hóa những người này không có tác dụng. Có điều gì khác mà chúng tôi chưa đề cập đến trong các biện pháp khắc phục cho loại khủng hoảng nam giới này không? Chúng ta đã nói về việc tiếp xúc nhiều hơn với bản thân. Còn điều gì khác không? Chúng ta có cần nhiều hình mẫu tích cực hơn không? Hay thực sự không phải về bên ngoài chút nào? Không. Ý tôi là, tôi nghĩ mọi thứ đó đều đúng. Chúng ta biết rằng, ví dụ, có một cuộc khủng hoảng cô đơn và những thứ như vậy. Tôi nghĩ tất cả chúng ta, không chỉ là hình mẫu. Chúng ta cần trách nhiệm cá nhân. Ví dụ, mọi người sẽ nói, vâng, tôi biết đó là một bi kịch thực sự khi đàn ông không có bạn bè, nhưng không phải việc của tôi để sửa chữa. Tôi sẽ nghe điều này từ cả đàn ông và phụ nữ. Thật sự là một bi kịch, nhưng không phải trách nhiệm của tôi. Thật buồn khi điều này xảy ra, nhưng không phải việc của tôi, điều này có lý, đúng không? Không ai có trách nhiệm với một con người khác. Nhưng sau đó, câu hỏi trở nên như thế này, được rồi, hãy chơi cuốn băng này đến cuối. Điều gì sẽ xảy ra với người đó? Ai sẽ chịu trách nhiệm về điều đó? Vậy nếu bạn nhìn vào nhiều điều đang xảy ra với đàn ông hiện nay, thì đó là sự cô đơn, là sự cô lập, là thiếu thốn về sự chạm, là sự tự sát. Cả việc không có quan hệ tình dục nữa. Không có quan hệ tình dục. Và đó không phải trách nhiệm của một cá nhân nào. Nhưng vấn đề thực sự của điều này là những điều này không phải là những vấn đề mà đàn ông có thể tự giải quyết. Đây chính xác là lý do tại sao đây là vấn đề mà đàn ông đang gặp phải. Bởi vì với tư cách là đàn ông, chúng ta được dạy phải độc lập. Chúng ta được dạy rằng, bạn nên tự giải quyết mọi thứ. Và vì vậy, đàn ông đã giải quyết tất cả những điều mà chúng ta có thể tự giải quyết. Điều duy nhất còn lại là những điều mà chúng ta phải dựa vào những người khác, đúng không? Vì vậy, không ai đang phàn nàn về việc, bạn biết đấy, ý tôi là, nhiều đàn ông bị béo phì, nhưng không có một cuộc khủng hoảng béo phì, có một khủng hoảng, nhưng đó không phải là điều mà mọi người đang bận tâm. Đó không phải là nơi mà chúng ta đang thua cuộc. Chúng ta không thua trận về vấn đề hói đầu, đúng không? Vậy có rất nhiều điều mà một người đàn ông có thể tự giải quyết trong cuộc sống của mình. Chỉ có điều thách thức thực sự là không ai muốn nhận trách nhiệm cho bất kỳ mức độ kết nối nào với đàn ông. Và vì vậy, điều đó không phải là thứ sẽ được giải quyết vì bạn cần một con người khác để ôm bạn. Như bạn không thể tự ôm mình, điều đó chỉ không có tác dụng. Vậy nên, lĩnh vực mà tôi tập trung thường là sự nội tâm vì tôi nghĩ điều đó thực sự rất mạnh mẽ, nhưng có rất nhiều điều khác cũng quan trọng. Hướng dẫn, hình mẫu, tất cả những thứ đó. Nhưng tôi nghĩ cuối cùng, thông qua sự nội tâm, bạn có thể đạt được sự bình yên hoàn toàn, dù bạn là ai, con đường của bạn là gì, hoàn cảnh ra sao. Tôi nghĩ đó giống như viên đạn bạc, điều mà người ta đã phát hiện ra. Vậy, bạn đang nói rằng bây giờ với tư cách là một xã hội, chúng ta nên đảm nhận nhiều trách nhiệm hơn đối với một số vấn đề lớn cơ bản mà đàn ông và những người đang gặp khủng hoảng không thể tự giải quyết? Tinh tế mà nói, không. Không phải là một xã hội.
Bởi vì, như một xã hội, ai là phần của nó, không, ý tôi là bạn. Tôi đang nói, người nghe bạn như những cá nhân cần phải chịu trách nhiệm. Và không phải là bạn, bạn phải chịu trách nhiệm. Điều đó là không công bằng với bạn khi phải chịu trách nhiệm cho người khác, nhưng trừ khi bất kỳ ai đang nghe podcast này ra ngoài và thực sự ôm một người đàn ông, không ai khác sẽ làm điều đó. Bởi vì nếu bạn không làm điều đó, ai sẽ làm? Bạn không thể dựa vào xã hội. Chúng ta đã phụ thuộc vào xã hội để sửa chữa vấn đề này. Nó không hiệu quả. Vì vậy, tôi không thể làm gì cả. Vậy, bạn đang nói về tôi. Tôi? Quên đi xã hội. Đừng chờ chính phủ can thiệp bằng cách nào đó. Nó đã diễn ra thế nào? Không được tốt lắm. Ý tôi là, hướng đi liên quan đến những vấn đề then chốt như sự cô đơn chỉ ngày càng tồi tệ hơn. Tình trạng tự tử đang có dấu hiệu xấu đi. Bây giờ, bạn có thế hệ phụ nữ trẻ đang gia tăng tình trạng tự tử. Đúng. Phụ nữ trẻ. Tôi nghĩ rằng đó là nhóm phát triển nhanh nhất hiện nay nếu số liệu của tôi là chính xác. Vâng. Vì vậy, có một điều thú vị là nam và nữ đang ngày càng trở nên bình đẳng ở nhiều khía cạnh, nhưng theo những cách đáng tiếc. Vì vậy, tình trạng tự tử ở phụ nữ đang ngày càng tồi tệ. Chúng tôi cũng thấy tình trạng rối loạn hình thể ở nam giới gia tăng. Và tôi nghi ngờ rằng nó đang tồi tệ hơn nhiều so với những gì chúng ta nhận ra. Nhưng tôi nghĩ rằng những gì chúng ta bắt đầu thấy là sự khác biệt giữa các vấn đề sức khỏe liên quan đến giới tính đang giảm dần. Vì vậy, những điều mà trước đây chủ yếu là nam hiện nay là nữ hoặc đang bắt kịp, điều này là xấu. Và những điều mà trước đây chủ yếu là nữ giờ đây nam cũng đang bắt kịp. Vì vậy, rối loạn hình thể ở nam giới, nghiện ngập ở nữ giới đang gia tăng. Vậy mọi thứ đang ngày càng tồi tệ. Điều gì giải thích điều đó? Cụ thể là tình trạng tự tử ở phụ nữ trẻ? Tôi nghe nói rằng mạng xã hội là nguyên nhân hàng đầu của điều đó. Vâng. Vậy, tôi nghĩ nếu chúng ta nhìn nhận điều này, không chỉ là mạng xã hội. Vậy, tôi nghĩ điều đã xảy ra là ngày càng có sự gần gũi giữa ngày của nam và nữ, tôi tin rằng, tôi không biết điều này có chính xác không, đang trở nên gần hơn. Vì vậy, phụ nữ hiện tại đang làm việc, nam giới cũng đang làm việc, như hẹn hò thì khó khăn, như việc sử dụng Tinder rất chán nếu bạn là một chàng trai hay một cô gái vì những lý do khác nhau. Chúng ta có nhiều ảnh hưởng từ công nghệ. Vì vậy, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng và chúng ta đều bị ảnh hưởng chung. Và chỉ vì mọi thứ đang trở nên xấu hoặc tồi tệ hơn cho nam giới và nam đang gặp khủng hoảng, không có nghĩa là điều đó không có liên quan đến việc phụ nữ đang vật lộn vì một loạt lý do hoàn toàn khác. Vì vậy, có rất nhiều định kiến mà tôi thấy với tư cách là một bác sĩ tâm thần. Có những định kiến đối với nam giới trong tâm thần học. Có những định kiến đối với phụ nữ trong tâm thần học. Tôi nghĩ một trong những sai lầm lớn nhất mà chúng ta mắc phải là chúng ta dường như nghĩ rằng nó giống như một cái đuôi, nếu chúng ta thiên lệch chống lại nam giới, chúng ta không thể cũng thiên lệch chống lại phụ nữ. Nhưng tôi nghĩ cả hai nhóm đều có thể chịu đựng cùng một lúc một cách thảm khốc. Và họ đang làm vậy. Vâng. Tôi muốn nói về vai trò của mạng xã hội. Cuốn sách của bạn có tên là “Cách nuôi dạy một game thủ khỏe mạnh”. Và khi tôi nghĩ về việc chơi game, tôi nghĩ một số người nghĩ về việc cầm một bộ điều khiển và trở thành một, tôi không biết, một nhân vật trong trò chơi video hoặc bắn gì đó, bất cứ điều gì. Nhưng nhiều ứng dụng mạng xã hội này gần như không thể phân biệt với việc chơi game ở nhiều khía cạnh. Vì vậy, vai trò của mạng xã hội trong sức khỏe tâm thần của chúng ta trong thế giới hiện đại, tốt, xấu và khác đi. Vì vậy, xấu hiện giờ. Vì vậy, hãy để hiểu điều này. Mạng xã hội và công nghệ như thể đang giới thiệu một loài xâm nhập. Vì vậy, hiện tại không có, không có sự kiểm tra và cân bằng nào. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng việc chơi game là xấu. Vậy, tôi đã gặp khó khăn với nghiện trò chơi điện tử. Hiện tại, tôi chơi trò chơi điện tử với các con của mình. Vấn đề chính với mạng xã hội và công nghệ là nó hoàn toàn chưa được quản lý và chúng ta không biết cách chống lại nó. Vì vậy, điều đang xảy ra bây giờ là, đặc biệt nếu bạn nhìn vào mạng xã hội, như nó đang ảnh hưởng đến não bộ của chúng ta và chúng ta không có khả năng chống đỡ. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào, ví dụ, chúng ta đang nói về nam tính, đúng không? Và biện pháp khắc phục của tôi cho điều đó là sự tự phản tỉnh. Vì vậy, nếu chúng ta nhìn vào những kỹ năng thiền định hoặc yoga, khi chúng ta rèn luyện bản thân trong những kỹ năng này, chúng ta sẽ trở nên miễn nhiễm với những tác động tiêu cực của công nghệ. Vấn đề là những điều này rất giỏi trong việc hình thành suy nghĩ của chúng ta. Vì vậy, một ví dụ là, nếu chúng ta nhìn vào mạng xã hội, bạn biết đấy, rối loạn hình thể và sự không tự tin về cách mà chúng ta cảm nhận về chính mình có thể dẫn đến những thứ như tình trạng tự tử, được chứ? Vì vậy, khi nhìn vào, bạn biết đấy, tất cả những người đẹp trên mạng xã hội, bạn nhìn thấy tất cả những người không bình thường, đúng không? Vì vậy, mạng xã hội sẽ cho bạn thấy những người đẹp nhất. Và vì vậy, khi tôi nhìn thấy khuôn mặt đẹp sau khuôn mặt đẹp sau khuôn mặt đẹp, tôi bắt đầu nghĩ rằng điều đó là bình thường. Não tôi tính toán điều này và sau đó tôi bắt đầu cảm thấy xấu xí. Vì vậy, điều này dẫn đến rối loạn hình thể. Nếu chúng ta nhìn vào điều đó, càng thấy nhiều điều đẹp đẽ, càng có nhiều cảm giác FOMO (sợ bỏ lỡ) vì mọi người đều đang vui vẻ, đúng không? Nếu tôi đăng nhập vào Facebook hoặc Instagram, người này đang có tiệc sinh nhật, người kia cũng đang có tiệc sinh nhật. Mỗi lần tôi đăng nhập, ai cũng đang vui vẻ. Nhưng đây là 365 người có mỗi người một bữa tiệc sinh nhật. Tôi chỉ có một bữa tiệc sinh nhật một năm, nhưng bất cứ khi nào tôi nhìn vào mạng xã hội, có vẻ như mọi người luôn vui vẻ. Không phải là mọi người, chỉ cần một người đang vui vẻ hôm nay. Một người đang vui vẻ ngày mai. Ai cũng chỉ có một ngày sinh nhật mỗi năm. Nhưng khi chúng ta thấy điều đó, chúng ta thấy mọi người đang vui vẻ và tôi không vui vẻ. Điều này khiến chúng ta cảm thấy tồi tệ về bản thân. Vậy, biện pháp khắc phục cho điều đó là gì? Vì vậy, trong truyền thống yoga, chúng ta có khái niệm về humkat hay cái tôi. Vì vậy, bạn có những thực hành thiền định cụ thể giúp bạn hòa tan cái tôi của mình. Và về cơ bản, những gì mạng xã hội làm là khuếch đại cái tôi của chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy rất tồi tệ về bản thân. Nhớ rằng một trong những dấu hiệu đặc trưng là sự so sánh của cái tôi.
Đây là bản dịch của đoạn văn bạn đã cung cấp sang tiếng Việt:
Vì vậy, mạng xã hội tạo ra rất nhiều sự so sánh. Khi chúng ta rèn luyện tâm trí của mình, chúng ta sẽ trở nên tự do khỏi những vấn đề đó. Nếu tôi học cách hòa tan cái tôi của mình, thì mạng xã hội sẽ không phải là một vấn đề. Nói thì dễ hơn làm. Điều đó hoàn toàn đúng. Ngay cả khi bạn nói rằng bạn đã không còn cái tôi, thì vẫn có 100% cái tôi ở đó. Và bạn đã thực hành tất cả những điều này nhưng vẫn có cái tôi. Phải không? Có phải bạn đã hòa tan nó chút nào không? Ồ, hoàn toàn. Ý tôi là, nó nhỏ hơn rất nhiều so với trước đây. Nhưng ngay cả khi nói rằng tôi đã hoàn toàn hòa tan cái tôi của mình, đó cũng là một tuyên bố mang tính kiêu ngạo. Vì vậy, đây là một cuộc chiến mà tôi sẽ không bao giờ thắng. Và tôi đã chấp nhận điều đó, đúng không? Vì vậy, không có cách nào để chiến thắng. Tôi sẽ không trở nên giác ngộ trong thời đại này. Vì vậy, tôi chỉ cố gắng làm hết sức mình và tôi sẽ không bao giờ thành công. Điều đó không sao cả. Có rất nhiều thống kê gây sốc liên quan đến hai điều mà chúng ta đã nói ở đây về kết nối và mối quan hệ. Tôi nghĩ rằng chúng ta đều biết theo trực giác, đặc biệt với tất cả nghiên cứu và dữ liệu đã công bố, rằng mối quan hệ rất quan trọng cho sức khỏe tâm thần. Chơi game, mạng xã hội, thế giới kỹ thuật số, Vision Pro, tôi đã mua một cái hôm qua, thực tế ảo, thực tế tăng cường. Khi chúng ta tiến vào những thế giới kỹ thuật số này nhiều hơn, bạn có lo lắng rằng chúng ta đang mất đi tầm nhìn về sự kết nối không? Và tôi đặt điều đó bên cạnh hoặc so sánh với thống kê mà chúng ta biết về sự thiếu hụt tình dục, mọi người có ít tình dục hơn, hôn nhân dường như đang trở nên tồi tệ hơn và khó khăn hơn. Hướng di chuyển ở đây không có vẻ gì lạc quan. Vâng, đúng vậy. Vậy chúng ta sẽ làm gì về điều đó? Bạn có nghĩ rằng chúng ta chỉ cần trở thành những bậc thầy và rời bỏ thế giới kỹ thuật số và thế giới phương Tây, cố gắng thoát ra và mang theo con cái của mình không? Tôi đã có người nói với tôi về ý tưởng đó. Không. Tôi không nghĩ vậy, đúng không? Cuốn sách của tôi có tên là “Làm Thế Nào Để Nuôi Dưỡng Một Game Thủ Khỏe Mạnh”. Điều tôi tin rằng những thứ này chỉ trở nên xấu xa nếu chúng ta không biết cách đối phó với chúng. Vậy điều đã xảy ra là con người đã tạo ra lửa lần đầu tiên, nhưng chúng ta không biết cách kiểm soát lửa. Vì vậy, chúng ta không cần phải chạy trốn khỏi công nghệ. Chúng ta chỉ cần trở nên tốt hơn trong việc xử lý nó. Và việc trở nên tốt hơn trong việc xử lý nó là mọi thứ từ việc có thể là quy định của chính phủ hoặc bất cứ điều gì, đến cả việc rèn luyện bản thân của chúng ta. Nếu bạn nhìn vào lý do tại sao mối quan hệ của chúng ta đang suy giảm, có rất nhiều lý do. Đầu tiên là, hãy xem, mối quan hệ giữa con người về mặt tiến hóa đã được dựa trên thực tế là con người cần nhau để sống sót. Vậy, điều cơ bản khiến con người gắn bó với nhau là như, “Tôi cần bạn và bạn cần tôi. Nếu không, chúng ta sẽ không sống sót.” Nhưng điều đang xảy ra trong thế giới ngày nay là chúng ta không còn cần nhau để sống sót. Vì vậy, tôi thậm chí không cần phải rời khỏi nhà. Tôi có thể đặt hàng tạp hóa. Tôi có thể đặt thức ăn. Tôi có thể làm việc từ nhà. Tôi có thể thực sự ở trong nhà của mình hoặc trong phòng của mình, và tôi không bao giờ cần phải bước ra ngoài. Tôi không bao giờ cần phải tương tác với ai cả. Vì vậy, một khi bạn loại bỏ nhu cầu khỏi phương trình về lý do tại sao con người hình thành mối quan hệ, chúng ta đang chứng kiến sự suy giảm trong các mối quan hệ bởi vì chúng ta không còn cần nhau. Vì vậy, phụ nữ không còn cần đàn ông. Bạn có thể có một cuộc sống độc lập như một người đàn ông. Bạn không còn cần một người phụ nữ. Bạn có thể có một chiếc đèn pin nếu bạn muốn. Bạn có thể có một bạn gái AI. Bạn có khiêu dâm. Chúng ta không cần nhau. Và ngay cả như vậy, tâm trí con người là cơ quan duy nhất của cơ thể mà, để khỏe mạnh, nó cần một con người khác. Vì vậy, chúng ta không cần – trái tim của chúng ta có thể khỏe mạnh mà không cần một con người khác. Thận có thể khỏe mạnh. Gan có thể khỏe mạnh. Toàn bộ cơ thể của chúng ta có thể khỏe mạnh ngoại trừ não và tâm trí. Chúng ta cần một người khác để giữ cho tâm trí khỏe mạnh. Vì vậy, bây giờ, điều chúng ta sẽ phải làm như một xã hội là tiến hóa. Chúng ta sẽ phải bắt đầu nhận ra rằng chúng ta không còn cần mối quan hệ nữa để sống sót. Nhưng nếu không có chúng, chúng ta sẽ đều phải chịu đựng. Và vì vậy, những gì chúng ta cần làm là tiến hóa như những con người. Và tôi nghĩ một phần điều đó là học một số kỹ năng yoga và thiền để chúng ta có thể kháng cự lại những ảnh hưởng tiêu cực của công nghệ. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ưu tiên cho các mối quan hệ ngay cả khi chúng ta không cần thiết. Bạn có nghĩ rằng họ nên dạy những kỹ năng này ở trường, những kỹ năng yoga không? 100%. Thời điểm này sẽ là thời điểm tốt để can thiệp, phải không? Vâng, 100%. Và tôi đã dạy những kỹ năng này cho trẻ em. Và thật tuyệt vời khi chúng nhanh chóng tiếp thu như thế nào. Thật khó cho tôi và bạn khi học vì chúng ta đã hình thành rồi. Nhưng cũng giống như một ngôn ngữ, nếu bạn dạy nó cho một đứa trẻ, tôi đã dạy những đứa trẻ sơ sinh thiền, chính con của tôi. Tôi đã dạy chúng thiền khi chúng khoảng hai tuổi. Điều đó có nghĩa là gì? Những kỹ năng này là gì? Nếu bạn đang cố gắng dạy một người lớn như tôi, bạn sẽ bắt đầu từ đâu? Vậy, tôi sẽ cho bạn biết nơi tôi bắt đầu với các con của tôi. Hãy hiểu thiền là gì. Thiền là kiểm soát sự chú ý của tâm trí bạn. Vì vậy, nếu tôi bảo tâm trí mình tập trung vào điều này, thì nó sẽ tập trung vào điều này. Nếu chúng ta nhìn vào thiền, có một vài bước chính. Bước đầu tiên là bỏ qua những thôi thúc. Vì vậy, nếu tôi bảo tâm trí tôi tập trung vào vật thể này, nó sẽ có một thôi thúc để tập trung vào thứ khác. Vì vậy, chúng ta phải rèn luyện tâm trí để ngừng nghĩ về những điều khác. Tôi dạy điều này cho cô con gái bốn tuổi của mình theo một cách rất vui. Tôi bảo cô ấy nằm xuống đất và chúng tôi chơi một trò chơi gọi là Sniffer Gobbler, nơi tôi là một con quái vật gọi là Sniffer Gobbler và cô ấy phải hoàn toàn đứng yên. Sniffer Gobbler sẽ cố gắng khiến cô ấy di chuyển và nếu cô ấy di chuyển, thì cô ấy sẽ bị nuốt. Vì vậy, đây trở thành một trò chơi. Tôi đang cố gắng khiến cô ấy di chuyển. Tôi đang làm cho cô ấy buồn cười một chút. Tôi đang ngửi hoặc gì đó. Tôi đang chơi một trò chơi nào đó với cô ấy và cô ấy hoàn toàn không cử động vì đó là một phần của trò chơi. Vậy điều gì đang xảy ra trong não của cô ấy trong khoảnh khắc này? Khi tôi làm cho cô ấy buồn cười, có một thôi thúc để di chuyển. Cơ thể ngoại vi đang gửi các tín hiệu thần kinh tới não. Hãy di chuyển. Hãy dịch chuyển. Hãy làm điều gì đó.
Hãy làm một điều gì đó. Nhưng, vào khoảnh khắc đó, phần trước của não cô ấy đang học cách kiềm chế tâm trí và kiểm soát bản năng một cách thực sự. Vậy thì, bước số một là ngừng lại những bản năng của bạn. Bạn có thể học điều này rất đơn giản, ví dụ như tôi khuyên bạn nên thử một phương pháp gọi là Tractica. Tractica là một bài tập nhìn vào một điểm cố định. Bạn lấy một cây nến và nhìn chằm chằm vào nó mà không chớp mắt. 10 giây đầu tiên sẽ dễ dàng, nhưng sau đó bạn sẽ bắt đầu nhận được tín hiệu. Hãy chớp mắt. Hãy chớp mắt. Hãy chớp mắt. Hãy chớp mắt. Nó sẽ bắt đầu chóng mặt. Bạn sẽ bắt đầu thấy nước mắt. Có thể bạn sẽ không bị đau. Đừng lo lắng, đây là một bài tập an toàn vì khi đó mắt bạn sẽ bắt đầu rơi nước mắt và sẽ được bôi trơn, đó là điều mà mí mắt của chúng ta cần làm. Và vì vậy, bạn sẽ bắt đầu có nước mắt, nhưng sau đó bạn hãy tập trung tinh thần. Và bây giờ, điều bạn đang làm thực sự là kiểm soát bản năng của mình. Bạn đang kiềm chế bản năng của mình. Vì vậy, đó là bước đầu tiên của thiền, là không để tâm trí bạn lang thang vào hàng ngàn điều khác nhau. Bây giờ, nếu bạn thực hiện bài tập này, mà thực sự không phải là thiền, cuộc sống của bạn sẽ được thay đổi. Vì vậy, bạn sẽ thực sự, giống như nâng tạ cho việc kiểm soát bản thân. Giờ đây, bạn đang ngồi để ăn một bữa ăn, đến 11 giờ đêm. Bạn có những cơn thèm ăn đó, nhưng nếu bạn đã thực hiện Tractica, các phần não trước của bạn sẽ được củng cố. Và khi các phần não trước của bạn được củng cố, bạn có thể kháng cự lại bản năng của mình. Bạn sẽ có thể kiểm soát bản thân. Đó là bước một, chỉ cần kháng cự lại những bản năng của bạn. Đây là lý do mà thường thì các bài tập thiền thường liên quan đến việc ngồi và tập trung và thậm chí là không di chuyển. Bước thứ hai thì hơi khác một chút. Có sự khác biệt giữa việc tránh xa sự phân tâm và sau đó đẩy tâm trí mình tập trung vào một cái gì đó khác. Vậy thì, ví dụ, những gì tôi sẽ làm với con gái tôi là tôi sẽ bảo cô ấy tụng om và tối đa hóa cảm giác rung động trong ngực. Vậy nên, bây giờ cô ấy đang hòa mình với cơ thể của mình, cô ấy đang tụng om và sau đó đang cố gắng tối đa hóa rung động. Vì vậy, trong khoảnh khắc này, cô ấy đang sử dụng một cái gì đó để tập trung sự chú ý của tâm trí mình, vì tâm trí cô ấy hoàn toàn tập trung vào ngực và cảm nhận rung động đó. Và sau đó, cô ấy đang thử nghiệm một chút, nhưng cô ấy thực sự đang hòa mình vào. Và điều đó luyện tập tâm trí chúng ta để tập trung vào một điều. Vì vậy, đây là những bước số một và hai. Vì vậy, điều đầu tiên bạn cần làm là tránh những bản năng và sự phân tâm. Và điều thứ hai là dạy cho tâm trí bạn cách ngồi lại với một điều và không đi đâu hết. Đó là bước một và hai, và sau đó bạn sẽ sẵn sàng cho thiền. Và thiền là gì? Vì vậy, từ “thiền” trong tiếng Anh có ba từ trong tiếng Phạn được dịch sang thiền. Dharana, dhyana, và samadhi. Vì vậy, dhyana về kỹ thuật là một kỹ thuật tập trung. Đó là một cái gì đó mà bạn thực hiện. Vì vậy, tôi có thể bảo bạn nhìn vào ngọn lửa của một cây nến mà không chớp mắt. Đây là một dhyana. Đây là một kỹ thuật tập trung. Điều này làm cho nhiều người bối rối. Từ thứ hai cho thiền là dhyana. Vì vậy, dhyana không phải là một cái gì đó bạn có thể làm, đó là một trạng thái của tâm trí. Vì vậy, tôi sẽ giải thích điều này rất đơn giản. Bạn có biết cách đi ngủ không? Tôi? Không. Ý tôi là, tôi đi ngủ và nằm xuống. Tôi thường bật một cái gì đó lên để nghe khi tôi ngủ. Đó có phải là cách tôi ngủ không? Không. Tôi nên ngủ như thế nào? Giả vờ tôi không biết cách ngủ. Bạn có thể dạy tôi cách ngủ không? Đi vào phòng ngủ. Được rồi. Tôi đã làm điều đó. Đảm bảo rằng nó mát mẻ. Được rồi. Nằm đó trên giường và nhắm mắt lại. Được rồi. Và cầu mong điều tốt đẹp. Vì vậy, tôi nằm đó và nhắm mắt. Tôi có một cái chăn phủ lên mình. Thời tiết lạnh và tôi vẫn chưa ngủ. Tôi đang làm gì sai? Tôi cần làm gì để đi vào giấc ngủ? Có thể bạn chưa đủ mệt mỏi. Bạn đã từng ngủ trước đây chưa? Có. Bạn đã ngủ nhiều lần chưa? Có. Nhưng bạn không thể nói cho tôi biết cách làm điều đó. Không thực sự, không. Đúng vậy. Vì vậy, ngủ là một trạng thái của ý thức. Vì vậy, đi ngủ là một điều bạn làm và sau đó giấc ngủ xảy ra với bạn. Đây là sự hiểu lầm lớn nhất về thiền. Mọi người tập trung vào các kỹ thuật thiền. Đây là những dharana. Nếu bạn đang ở trong một dharana khi bạn nhìn vào cây nến trong một khoảng thời gian dài, tâm trí bạn sẽ bước vào một trạng thái ý thức giống như bạn bước vào giấc ngủ. Nhưng bạn không thể kiểm soát nó. Bạn không thể làm điều đó. Bạn không thể khơi gợi nó. Bạn chỉ cần tạo ra môi trường đúng và sau đó ý thức sẽ được kích hoạt. Điều gần nhất mà nhiều người trải nghiệm là trạng thái dòng chảy. Nhưng ngay cả trong trạng thái dòng chảy, vẫn có hoạt động tinh thần. Vì vậy, trạng thái dòng chảy giống như giai đoạn đầu của thiền. Và sau đó, sau khi bạn bước vào dhyan, đó là một trạng thái ý thức không có tâm trí. Vì vậy, bạn có nhận thức nhưng không có suy nghĩ, không có cảm xúc. Bạn chỉ đơn giản là nhận thức. Ví dụ tốt nhất về điều này mà một số người đã trải nghiệm là một vài điều. Một là cực khoái. Khoảnh khắc cực khoái là một khoảnh khắc mà bạn không có suy nghĩ. Suy nghĩ đến sau. Suy nghĩ đến trước. Nhưng trong khoảnh khắc cực khoái đó, bạn nhận thức, bạn hiện diện, bạn hạnh phúc, nhưng bạn không có suy nghĩ hay hoạt động tinh thần nào. Đôi khi, cũng giống như nhìn vào mặt trời, như ngắm hoàng hôn, đi bộ trên bãi biển. Có những khoảnh khắc mà bạn hiện diện. Bạn không thực sự suy nghĩ về điều gì đó, nhưng bạn không ngủ. Bạn không mơ mộng. Đây là điều mà dhyan là. Đây là giai đoạn thứ hai của thiền. Sau khi bạn ngồi trong dhyan một thời gian, bạn sẽ đạt được một cái gì đó gọi là samadhi. Đây là những trạng thái siêu việt của thiền. Đây là những gì mà các chất psychedelics làm với bạn. Vì vậy, khi bạn bước vào những trạng thái samadhi này, đây là lúc bạn bắt đầu được biến đổi và tất cả những điều kỳ lạ khó mô tả. Vì vậy, tôi sẽ nói rằng thiền là ba điều này. Đó là một kỹ thuật tập trung đi theo sau là một trạng thái ý thức mà hy vọng sẽ được hình thành. Và một khi bạn ở trong trạng thái đó, bạn có thể bắt đầu leo lên.
Và điều đó đã ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn như thế nào? Hãy biến nó thành một thứ khác. Nó đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời tôi. Ý tôi là, tôi từng là một thằng nhóc 25 tuổi không có gì để chứng minh, và bây giờ, có thể nói rằng, tôi thành công. Vì vậy, tôi là một doanh nhân. Tôi là một bác sĩ tâm thần được đào tạo tại Harvard. Tôi có một phòng khám lâm sàng. Tôi là một người cha. Tôi là một người sáng tạo nội dung. Và giống như, tôi vẫn là thằng nhóc đó đã từng bỏ học ở đại học. Tôi chưa thay đổi, sự khác biệt duy nhất giữa kẻ thua cuộc và người thành công, mà cả hai đều không đúng, bởi vì đó đều là cách biểu hiện của cái tôi. Tôi không phải kẻ thua cuộc, cũng không phải người thành công. Đây đều là những hình thức bên ngoài. Nhưng về cơ bản, tôi vẫn là người mà tôi luôn là. Và sự khác biệt duy nhất là thiền đã dạy tôi cách kiểm soát điều này. Giống như khi bạn sống cuộc đời, giống như bạn đang chơi một video game và cần điều khiển bị ngắt. Vì vậy, nhân vật trên màn hình làm bất cứ điều gì nó muốn. Và bạn đang cố gắng gửi tín hiệu cho nó, nhưng nó không nghe bạn. Vậy thiền là gì? Là quá trình cắm lại bộ điều khiển của bạn để bạn bắt đầu kiểm soát công cụ của cuộc sống mình. Bạn hiểu cơ thể của mình hoạt động như thế nào. Bạn hiểu tâm trí của mình hoạt động ra sao. Bạn hiểu mong muốn của mình đến từ đâu. Bạn hiểu cách chinh phục chúng. Bạn hiểu cái tôi của mình là gì. Bạn hiểu tất cả những điều này. Và thiền là thứ đã giúp tôi làm điều đó.
Vấn đề với thiền, phản biện ngay lập tức là tôi đã thử và nó không hiệu quả. Hoặc tôi đã thử và tôi không thể ngừng suy nghĩ về những điều khác. Đó là điều mà tôi thường nghe. “Ôi, tôi không thể thiền. Tôi đã thử, đầu óc tôi quá bận rộn.”
Được rồi, tuyệt vời. Vậy hãy bác bỏ điều đó vì tôi đã giúp ít nhất một nghìn người vượt qua điều này. Vậy, hãy hiểu một vài nguyên tắc cơ bản. Nếu bạn đã thử thiền và nó không hiệu quả với bạn, đó không phải là vấn đề của bạn, và không phải là thiền không hiệu quả với bạn. Đó là vì bạn có một giáo viên tồi. Vì vậy, nếu chúng ta hiểu, được rồi, như thế này là thứ mà chúng ta, làm thế nào mọi người học cách thiền? Họ nghe một podcast như thế này và rồi họ đi ngồi trong phòng mình vào một lúc nào đó, nhắm mắt lại và cố gắng không nghĩ gì và nó không hoạt động. Vì vậy, họ dừng lại. Được rồi, tuyệt vời. Vậy giáo viên của họ là ai? Nhật ký của một Giám đốc điều hành.
Đúng rồi, nhưng ý tôi là. Chất lượng dạy thiền đã suy giảm rất nghiêm trọng. Mọi người đều có ứng dụng thiền chánh niệm. Giáo viên của bạn là gì? Đó là một ứng dụng.
Vậy nếu tôi nói như thế này, được rồi, bạn biết đấy, Stephen, bạn là một bác sĩ phẫu thuật khá tệ, nhưng bạn chưa bao giờ đến trường y. Làm thế nào bạn mong đợi có thể trở thành một bác sĩ phẫu thuật decent unless bạn thực sự có người dạy bạn? Vì vậy, có một vài điều tôi đã học cách thiền vì tôi có những giáo viên chuyên gia. Lý do tôi dạy thiền thành công là vì tôi là một giáo viên decent. Tôi thậm chí còn không phải là giáo viên giỏi nhất. Vậy một vài điều để hiểu về thiền. Một là có 112 kỹ thuật thiền, một trong số đó sẽ hoạt động rất tự nhiên cho mọi người trên hành tinh này. Được chứ? Vậy lý do số một mà mọi người yếu kém trong việc thiền là vì chúng tôi không dạy cho họ loại thiền đúng.
Để đơn giản, tôi có những bệnh nhân bị ADHD và tôi dạy họ rất thành công cách thiền. Bây giờ, nhiều bệnh nhân này khi họ đến với tôi, họ nói thiền không hiệu quả với tôi vì tôi không thể làm cho tâm trí mình chậm lại và tập trung vào một điều. Nó luôn lang thang, mà tôi nói, “Điều đó tuyệt vời. Không vấn đề gì. Chúng ta sẽ dạy bạn thiền mà sẽ cảm thấy rất dễ dàng cho bạn.” Vậy để tôi hỏi bạn điều này. Nếu tôi có một đứa trẻ, được chứ, đang chạy xung quanh và tôi muốn đứa trẻ ngồi yên, tôi làm thế nào để khiến đứa trẻ ngồi yên? Người ta thường làm thế nào? Vâng. Họ la hét với đứa trẻ. Được rồi. Vậy đứa trẻ ngồi yên một lúc, rồi điều gì xảy ra? Chạy đi nữa. Chính xác. Vậy tôi làm thế nào để khiến một đứa trẻ ngồi yên? Khi nào thì một đứa trẻ ngồi? Khi nó đang chơi một trò chơi. Được chứ. Vì vậy, chúng ta có thể thu hút nó theo một cách nào đó. Vì vậy, đây là lý do tại sao tôi không biết bạn có thấy điều này không, nhưng ở sân bay, họ có những khu vui chơi nhỏ. Vì vậy, cách tốt nhất để khiến một đứa trẻ ngồi xuống là bảo nó chạy. Bạn chạy. Đi đến sân chơi. Đi đến sân chơi trong một giờ và rồi đứa trẻ sẽ làm gì? Tự nhiên, tôi muốn ngồi xuống. Vì vậy, khi tôi dạy những bệnh nhân của mình bị ADHD cách thiền, tôi không bảo họ làm chậm tâm trí của họ. Tôi bảo họ di chuyển nhanh nhất có thể.
Vì vậy, tôi sẽ thực sự đưa bệnh nhân của mình đến một quán ăn và chúng tôi ngồi ở quán ăn và tôi bảo bệnh nhân của mình, bạn phải chú ý đến càng nhiều âm thanh càng tốt trong thời gian nhanh nhất có thể. Tôi muốn bạn nghe mọi âm thanh trong quán ăn. Đừng bỏ lỡ một âm thanh nào. Đừng chú ý đến những gì mọi người nói, nhưng hãy nghe những từ, nghe âm thanh này, nghe âm thanh này, nghe âm thanh này, nghe âm thanh này, nghe âm thanh này. Vậy điều tôi thực sự đang bảo tâm trí của họ làm là chạy thay vì ngồi yên. Cuối cùng, điều gì xảy ra là họ chú ý đến âm thanh số một, sau đó âm thanh số hai, âm thanh số ba, không đủ nhanh. Nhanh hơn. Bạn cần nghe 10 âm thanh trong ba giây. Đi nhanh hơn. Đi nhanh hơn. Đi nhanh hơn. Đi nhanh hơn. Và cuối cùng, tâm trí trở nên mệt mỏi và rồi nó tự nhiên ngồi xuống. Thiền dễ nhất trên thế giới. Sau đó họ vào trạng thái “on”. Vậy họ đang làm gì trong Dharana? Họ đang chú ý đến âm thanh số một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười, mười một, mười hai, mười ba, mười bốn. Và sau đó, cuối cùng, tâm trí sẽ bình tĩnh lại. Nó sẽ trở nên kiệt sức và sau đó họ sẽ vào trạng thái “on” và sau đó họ đã học cách thiền. Vì vậy, tôi nghĩ lý do khiến thiền không hiệu quả với mọi người là vì họ chưa thử đúng kỹ thuật. Vậy bạn có vẻ là người thích tập thể dục. Bạn tập thể dục không? Vâng. Bạn tập thể dục như thế nào? Đi đến phòng tập, nâng tạ. Được rồi. Còn chạy thì sao? Vâng, đôi khi. Bơi thì sao? Không, tôi không thể bơi.
Tại sao không? Tôi nghĩ đó chỉ là một câu chuyện mà tôi đã tự nhủ với mình, nhưng tôi chỉ không thể nổi lên. Được rồi, tuyệt vời. Vậy nếu tất cả các bài tập đều là bơi lội, bạn sẽ kết luận rằng tập thể dục không phải là dành cho tôi. Nhưng có hàng ngàn cách để tập thể dục vì con người thì khác nhau. Vậy bạn chỉ cần tìm ra loại bài tập phù hợp với bạn. Và điều đó thật vui với bạn. Mọi người sẽ nhìn bạn và nói, “Tôi không hiểu bạn tập thể dục như thế nào. Ôi Chúa ơi, thật kinh khủng. Cá nhân tôi, tôi ghét nâng tạ, nhưng tôi thích bơi lội. Tôi thích đi bộ đường dài. Tôi thích chèo thuyền.” Vì vậy, việc học thiền không phải là cố gắng thực hiện một truyền thống cụ thể nào. Và đây là nơi có một vấn đề lớn trong thế giới ngày nay, đó là hầu hết các giáo viên thiền chỉ biết đến một truyền thống của họ. Và vì vậy, nếu một học viên đến với họ và họ không làm đúng, giáo viên sẽ nói với họ, “Bạn cần cố gắng, cố gắng, cố gắng.” Tôi đã thấy rất ít giáo viên thiền nói, “Bạn biết không? Tôi không phải là giáo viên dành cho bạn. Đây không phải là ứng dụng phù hợp với bạn. Bạn nên sử dụng ứng dụng khác vì dựa trên tâm trí của bạn, đây là điều sẽ phù hợp với tâm trí của bạn.” Chúng ta mỗi người có một dấu vân tay nhận thức. Và việc học thiền rất dễ dàng là chọn đúng loại thiền cho dấu vân tay nhận thức của bạn. Vậy thì thiền có giúp chúng ta với những cơn nghiện mà chúng ta đã nói đến không? 100% Các cơn nghiện mạng xã hội, cơn nghiện phim khiêu dâm mà bạn cũng đã nhắc đến, cơn nghiện trò chơi điện tử. Tôi sẽ nói rằng nó có thể chinh phục tất cả những điều đó. Vậy nên, đó là một tuyên bố khá lớn. Nhưng nếu chúng ta thực sự nhìn nhận về những gì là một cơn nghiện, một cơn nghiện là hai điều. Nó là nguồn vui và là một loại thuốc giải cho nỗi đau. Vì vậy, bất cứ khi nào chúng ta nhìn vào một cơn nghiện nào, chẳng hạn như thuốc phiện, ví dụ, sẽ mang đến cho tôi niềm vui và nó cũng làm tê liệt, nó ngăn chặn hoạt động của amygdala và hệ limbic của tôi. Các trò chơi điện tử làm tắt amygdala và hệ limbic của tôi, làm cho những cảm xúc tiêu cực của tôi biến mất và giải phóng dopamine. Vì vậy, chúng ta có sự giải phóng dopamine và chúng ta có sự ức chế các mạch cảm xúc tiêu cực của mình. Tất cả các cơn nghiện đều làm điều này.
Vì vậy, nếu bạn nhìn nhận, tại sao chúng ta lại rơi vào một cơn nghiện? Đó là vì chúng ta phụ thuộc vào sự gia tăng dopamine này khi thỏa mãn những mong muốn của mình. Vì vậy, tâm trí của chúng ta nói, “Ôi, tôi muốn điều này và chúng ta không thể kiểm soát được cảm xúc đó. Khi nó muốn điều gì, tôi phải đáp ứng. Tôi không thể kiểm soát được. Tôi quá yếu.” Điều khác xảy ra là bất cứ khi nào chúng ta có nỗi đau, chúng ta phải chạy trốn khỏi nó. Nhưng thiền thực sự là quá trình rèn luyện hai kỹ năng đó. Vì vậy, khi tôi có một mong muốn, tôi học cách chống lại nó. Tôi muốn gãi mũi của mình, không gãi mũi. Và những gì chúng ta biết từ quan điểm khoa học thần kinh là thiền củng cố các thùy trước và các thùy trước yếu là đất màu mỡ cho các cơn nghiện. Vì vậy, chúng ta biết rằng chúng ta thực sự củng cố các phần của não bộ sẽ giúp bạn chống lại cơn nghiện từ phía sự khoái lạc.
Điều thú vị khác về thiền là nó không làm cho chúng ta không có khả năng chịu đựng nỗi đau, nhưng chúng ta ngừng tránh né nỗi đau. Vậy bạn hỏi tôi, “Có phải tôi lo lắng về cách cuốn sách sẽ như thế nào không?” Không, nếu nó sập và cháy, tôi sẽ buồn. Vậy thì sao? Đúng không? Vậy tôi sẽ buồn. Nó sẽ buồn mãi mãi chứ? Ừ, điều này phụ thuộc vào việc tôi có dựa vào cảm giác bản sắc của mình vào cuốn sách này không. Tôi sẽ buồn trong một khoảng thời gian. Và nỗi buồn đó, nhân tiện, chính là karma mà tôi đã mua khi viết cuốn sách. Và tôi nghĩ đây là điều mà nhiều người đã bỏ lỡ. Nhưng ngay khi tôi viết cuốn sách, tôi mở lòng mình ra với niềm vui khi nó thành công và nỗi đau khi nó thất bại. Điều đó có hợp lý không? Vậy nếu tôi thực sự muốn tránh né nỗi đau, giải pháp duy nhất là không viết cuốn sách ngay từ đầu. Nhưng đó không phải là cách để sống cuộc đời. Vì vậy, thiền dạy chúng ta cách chịu đựng nỗi đau, cách chấp nhận nỗi đau. Và sau khi bạn có thể chấp nhận nỗi đau, ôi Chúa ơi, cuộc sống của bạn sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Và rồi một điều tuyệt vời xảy ra. Giờ đây, tôi không phải sử dụng thuốc phiện. Công việc chính của tôi là bác sĩ tâm thần về nghiện. Vì vậy, tôi dạy những điều này cho những người nghiện heroin, fentanyl và trò chơi điện tử và những thứ như vậy. Và nó hoạt động với tất cả họ, không phải tất cả, mà là hầu hết họ. Vì vậy, thiền thực sự giúp ích vì nó củng cố các phần của não bộ mà các cơn nghiện khai thác. Và tất cả đều là những cơn nghiện, như nghiện thực phẩm và cơn nghiện phim khiêu dâm và cơn nghiện trò chơi điện tử và nghiện mạng xã hội. Vì vậy, mỗi cơn nghiện có một biểu hiện hơi khác nhau. Nhưng yếu tố cốt lõi cung cấp niềm vui và lấy đi nỗi đau là điều đúng với tất cả các cơn nghiện. Theo bạn, cơn nghiện phổ biến nhất mà phần lớn xã hội hiện giờ đang phải chịu đựng nhưng không nhận ra là gì? Ý tôi là, khi đọc cuốn sách của bạn, tôi nghĩ rằng nghiện điện thoại, mà bạn đã nói đến trong chương bảy, có thể là thứ mà không ai trong chúng ta coi là một cơn nghiện. Nhưng có lẽ chúng ta đang nghiện. Nếu tôi nhìn vào thời gian sử dụng màn hình của mình, tôi nghĩ Chúa ơi. Phổ biến nhất, đúng. Vì vậy, tôi nghĩ nghiện điện thoại thực sự là rất tệ. Ý tôi là, theo một cách kỳ lạ, tôi sẽ nói rằng điều này không thực sự đủ điều kiện để được coi là một cơn nghiện. Nhưng vấn đề lớn nhất, theo tôi, là nghiện thành công, đúng không? Vì vậy, nếu chúng ta suy nghĩ về nó, tôi không biết liệu đó có phải là bối cảnh mà tâm trí tôi nghĩ đến hay không, nhưng nếu chúng ta nghĩ về nó, mọi người đang sử dụng thành công như một thuốc giải cho nỗi đau và là nguồn vui của họ. Và vì vậy, chúng ta đang theo đuổi tất cả những điều này vì thành công, vì thành công, vì thành công. Nhưng từ góc độ công nghệ, hoặc từ góc độ tâm lý học, tôi nghĩ điện thoại có thể đứng đầu danh sách.
Tôi nghĩ tôi đã khá bối rối về một điều gì đó trong cuộc sống của mình, nhưng chỉ chung chung, bởi vì khi tôi nghĩ về những người trẻ tuổi đang vật lộn, hoặc những phụ nữ trẻ đang vật l struggle, tôi thường nghĩ rằng cuộc sống của họ đang thiếu một cảm giác mục đích và tham vọng và điều gì đó để phấn đấu. Đây chính là điều mà chúng ta thường nói.
Nhưng bây giờ tôi hơi bối rối dựa trên những gì bạn đã nói, vì điều đó có phải là những gì mà họ đang thiếu không? Ví dụ, bạn thấy một cậu bé, 22 tuổi, đang ở phòng khách nhà mẹ, cậu ấy, bạn biết đấy, có tâm lý tự ti thấp, chơi game cả ngày, không tôn trọng bản thân, có giá trị bản thân thấp. Trong đầu tôi, trước đây tôi nghĩ, ừ, cậu bé đó cần một mục tiêu lớn để phấn đấu. Cũng hợp lý thôi. Nhưng hãy chú ý đến ngôn ngữ cụ thể của bạn. Bạn đã nói, điều mà cậu bé đó cần là mục đích, tham vọng và cái gì đó để phấn đấu. Ba điều đó có giống nhau không? Không. Đúng không? Vì vậy, đây là cốt lõi lớn vấn đề, đó là lý do tại sao mọi thứ bị hiểu sai, và đó là lý do mọi người bị nhầm lẫn, vì tham vọng rất khác với mục đích. Chúng giống như ở hai đầu đối cực của quang phổ. Nếu chúng ta nhìn từ một góc độ khoa học, điều số một có mối tương quan hoặc một trong hai biến số phổ biến nhất có mối tương quan lớn nhất với nghiện khiêu dâm là sự vô nghĩa trong cuộc sống. Vì vậy, nếu bạn muốn chinh phục nghiện khiêu dâm của mình, bạn phải có lý do để không thủ dâm và xem khiêu dâm cả ngày. Bạn phải có một cuộc sống mà khiến bạn không làm điều đó, vì điều gì xảy ra là nếu bạn có một cuộc sống trống rỗng và não bạn đang ngồi ở đó, và như thể, ừ, chúng ta không làm gì cả, vậy hãy để tôi nhận một chút dopamine. Hãy cứ làm như vậy. Và đó là cách mọi người trở nên nghiện khiêu dâm. Có mối tương quan nào giữa việc mọi người thủ dâm và những gì họ đang trải qua trong cuộc sống không? Chắc chắn rồi. Vì vậy, đó không chỉ là thủ dâm với nghiện khiêu dâm, nhưng điều chúng tôi tìm thấy là càng nhiều cảm xúc tiêu cực, amygdala và hệ limbic của họ càng hoạt động, họ sẽ sử dụng càng nhiều khiêu dâm. Vì vậy, càng nhiều cảm xúc tiêu cực bạn trải qua, bạn sẽ xem nhiều khiêu dâm hơn. Tại sao? Vì tôi muốn dopamine. Không, đây là nơi nó tránh khỏi cơn đau. Vì vậy, khiêu dâm đóng cửa trải nghiệm cảm xúc tiêu cực của chúng ta. Nó không phải là sự thỏa mãn, mà là việc tránh khỏi cảm xúc tiêu cực.
Vì vậy, nếu tôi thật sự căng thẳng và đang trải qua nhiều vấn đề ở nơi làm việc, tôi sẽ, tôi có khả năng cao hơn để thủ dâm vào ngày đó. Không chỉ là thủ dâm, mà là xem khiêu dâm. Được rồi. Vì vậy, thủ dâm là thứ dẫn đến dopamine, nhưng xem khiêu dâm sẽ tắt cảm xúc tiêu cực. Vì vậy, tôi đã làm việc với những người có nghiện khiêu dâm, chẳng hạn, họ sẽ có công việc ở một màn hình, và họ sẽ thực sự có khiêu dâm mở và phát trên màn hình thứ hai. Bạn đang đùa à? Không, rất phổ biến. Vì vậy, chúng tôi không nói về nghiện khiêu dâm. Vì vậy, những điều tồi tệ hơn trong cuộc sống của họ, càng nhiều căng thẳng họ có, đó là lúc tôi sẽ hỏi họ, bạn biết đấy, những ngày nào bạn có khiêu dâm mở trên màn hình thứ hai? Và họ sẽ nói, đó là ngày, càng tồi tệ căng thẳng của họ, càng tồi tệ việc sử dụng của họ.
Vậy bạn đã giúp người đó như thế nào? Bạn dạy họ một vài điều. Một trong số đó là bạn phải hiểu cơn đau là gì, đúng không? Vì vậy, và sau đó bạn dạy họ những kỹ năng điều chỉnh cảm xúc thay thế. Vì vậy, nếu bạn dạy họ những cách khác để quản lý cảm xúc của họ, họ sẽ không cần khiêu dâm. Lý do khiến khiêu dâm gây nghiện là vì từ góc độ sinh học, chúng ta được lập trình để tìm kiếm tình dục, nên đó là cách rất hiệu quả để tắt cảm xúc tiêu cực của chúng ta. Nhưng nếu bạn có thể dạy họ cách quản lý cảm xúc tiêu cực của họ, và điều thứ hai chúng tôi làm là chúng tôi chuyển hóa nguồn gốc của cảm xúc tiêu cực của bạn. Vì vậy, nếu có một loại chấn thương nào đó ở gốc rễ, khi chúng tôi chữa lành chấn thương đó, thì sự thúc đẩy cho sự nghiện sẽ tan biến.
Thú vị. Bạn đã làm việc với nhiều người có nghiện khiêu dâm chưa? Chắc chắn rồi. Và chỉ những điều chung mà xảy ra là họ đều có một số loại chấn thương từ sớm. Và tôi đã đọc trong cuốn sách của bạn rằng những người đó thường tiếp xúc với khiêu dâm từ rất sớm. Đúng vậy. Vì vậy, có nhiều thứ xảy ra. Nhưng thường thì, những gì tôi muốn nói là họ có cảm xúc chưa được chuyển hóa hoặc một nguồn cảm xúc tiêu cực liên tục. Nó có tạo ra sự xấu hổ không? 100%. Và những người đó, có phải đó là một trong những… Đó là vấn đề, đúng không? Vì vậy, khi tôi trở nên nghiện khiêu dâm, tôi cảm thấy xấu hổ về bản thân. Và thuốc giải cho sự xấu hổ là gì, Stephen? Khiêu dâm. Đó là như vậy.
Vì vậy, đó là vòng xoáy đi xuống. Vòng xoáy đi lên trông như thế nào, giống như ra khỏi đó. Vì vậy, tôi đang xem khiêu dâm. Tôi làm điều gì đó. Tôi cần ít khiêu dâm hơn. Đúng. Vì vậy, thường thì vòng xoáy đi lên như thế nào là khi bạn cảm thấy xấu hổ, hãy đến và nói chuyện với tôi. Đúng không? Vì vậy, chúng ta sẽ nói về những gì bạn cảm thấy xấu hổ. Bạn sẽ xả hết cảm xúc tiêu cực đó. Vì vậy, chúng ta cũng biết đây là điều mà Freud đã phát hiện ra, là việc trải nghiệm cảm xúc, ngay cả khi nó không liên quan đến một sự kiện thực tế, làm yếu đi cảm xúc. Vì vậy, điều ông ấy đã tìm thấy là nếu bạn có thể khiến ai đó khóc trong văn phòng của bạn với tư cách là một nhà tâm lý học, và họ xả hết cảm xúc đó, họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, họ cảm thấy tốt hơn. Năng lượng cảm xúc đã rời khỏi cơ thể họ theo một cách nào đó.
Vì vậy, điều đó, và sau đó chúng tôi thường sẽ đến nguồn gốc của chấn thương của họ, và chúng tôi sẽ chuyển hóa cảm xúc đó thực sự sâu sắc bên trong. Và điều đó giống như một giếng dầu chỉ đang bơm lên thứ bẩn thỉu này. Thế nên, chúng tôi ngừng hoạt động của giếng dầu, chúng tôi dạy họ những kỹ năng điều chỉnh cảm xúc thay thế, và chúng tôi làm việc để xây dựng một cuộc sống đáng sống.
Có một ví dụ nào từ thực hành của bạn nơi một người đã chuyển từ không có gì đến một nơi đáng chú ý không? Có phải có một nghiên cứu trường hợp nào đó đi vào tâm trí bạn khi bạn nghĩ, ôi trời, đó là bằng chứng cho thấy bất kỳ sự chuyển biến nào cũng có thể xảy ra không? Chắc chắn rồi. Vì vậy, có một mối lo ngại về quyền riêng tư. Vì vậy, tôi rất vui được ở đây một chút chung chung. Nhưng, bạn biết đấy, tôi đã có một người bắt đầu sử dụng thuốc giảm đau trong tuổi teen của họ, và ở tuổi 32, đã quay lại trường học và phát triển sự nghiệp và trở thành một tác giả bán chạy nhất khi mới 36 tuổi.
Dưới đây là bản dịch sang tiếng Việt của đoạn văn bạn đã cung cấp:
Vậy là, trong bốn năm chúng tôi làm việc cùng nhau, họ đã bắt tay vào viết, điều mà họ luôn mong muốn làm, đã xuất bản một cuốn sách, và cuốn sách đó rất, rất thành công. Và sau đó, họ thực sự có một sự nghiệp riêng ngoài điều đó. Chương năm, cuộc trò chuyện đầu tiên. Điều khó khăn nhất khi nói chuyện với ai đó về một cơn nghiện mà họ có là cuộc trò chuyện đầu tiên phải mở và không ảnh hưởng đến cơn nghiện game của họ trong trường hợp này. Cuộc trò chuyện đầu tiên thường là khó khăn nhất. Đúng vậy. Vì vậy, không chỉ dành cho việc nghiện. Nếu chúng ta hiểu rằng cuộc trò chuyện đầu tiên bạn có với ai đó về điều gì đó mà họ không làm tốt trong cuộc sống của họ, và điều này liên quan đến như đàn ông hoặc những người độc thân không kết nối, bạn phải tiếp cận vấn đề đó một cách không phán xét. Vì vậy, nếu bạn muốn kết nối với ai đó trong một phần lớn điều tôi tin về nghiện, và tôi học được rằng không tin rằng điều này là đúng, là bạn không thể chữa khỏi một cơn nghiện cho người khác. Vì vậy, họ phải muốn dừng lại. Tôi đã có những người, bạn biết đấy, tôi đã từng làm việc tại hai trung tâm phục hồi chức năng, và đây là những trung tâm phục hồi chức năng 30 ngày nơi người ta bị ép vào phục hồi, sẽ không bao giờ hiệu quả. Cái người đó phải muốn dừng cơn nghiện, vượt qua cơn nghiện, bỏ cơn nghiện để cho điều đó thành công. Vậy làm thế nào để bạn thuyết phục ai đó rằng, được rồi, đây là một vấn đề và bạn cần phải dừng lại? Bạn thực sự không thể thuyết phục họ. Nhưng điều tốt nhất bạn có thể làm là tiếp cận họ một cách không phán xét. Đúng không? Vì vậy, hãy giúp tôi hiểu điều gì đang xảy ra trong cuộc sống của bạn. Giúp tôi hiểu tại sao bạn lại sử dụng điều này. Bạn có thể có những đánh giá trong đầu, điều đó không sao, nhưng hãy giữ tâm trí cởi mở và có lòng từ bi. Nhận ra rằng nếu người này đang làm điều gì đó, họ đang làm điều đó vì một lý do. Nếu họ không nhận được, nếu não của họ không nhận được lợi ích nhiều hơn hại từ điều đó, thì não của họ sẽ không làm điều đó.
Trong cuộc trò chuyện đầu tiên đó, và cũng trong khoảnh khắc thay đổi mà họ nhận ra rằng họ muốn thay đổi cuộc sống của mình, và đủ rồi, thường thì mọi người gọi đó là điểm đáy. Có phải sự thật rằng mọi người cần phải chạm đến điểm đáy để thực hiện những thay đổi lớn trong cuộc sống của họ không, hay có cách nào đó để không cần chạm đến điểm đáy trước khi chúng ta quyết định thực hiện sự thay đổi? Vậy tôi sẽ đưa ra cho bạn một câu trả lời từ một trong những bệnh nhân của tôi, người mà tôi nghĩ biết điều này tốt hơn tôi. Bạn thấy không, khi bạn chạm đến điểm đáy, bạn luôn có thể lấy một cái búa và phá xuống tầng tiếp theo. Vì vậy, không có khái niệm điểm đáy. Chỉ đơn giản là có giới hạn mà bạn đi xuống trước khi bắt đầu đi lên. Đó là điều tôi tin tưởng. Bạn có thể nói rằng tôi đã chạm đến điểm đáy, nhưng bạn có thể dễ dàng, ý tôi là, tôi chắc rằng tôi có thể đã làm tệ hơn, đúng không? Và vì vậy, đối với nhiều người, đó chính là chạm đến điểm đáy. Nhưng tôi thực sự tin tưởng vào bệnh nhân của mình rằng đó chỉ là mức độ thấp nhất mà bạn có thể xuống trước khi quay trở lại, và đó là điểm thấp nhất của bạn.
Tất cả chúng ta đều có thể nghĩ đến những người trong cuộc sống mà chúng ta muốn giúp thay đổi. Và tôi đoán, trong những gì tôi vừa nói là phần nào của vấn đề, bởi vì chúng ta muốn can thiệp vào cuộc sống của họ và tạo ra sự thay đổi cho họ. Nhưng đôi khi chúng ta quan sát họ tự cản trở bản thân và tự hủy hoại, và sau đó nói với chúng ta họ có mục tiêu này, muốn trở thành cái này hoặc cái kia hoặc cái khác, nhưng sau đó hành vi của họ tiếp tục theo một mô hình tương tự nơi họ tiếp tục tự hủy hoại. Và là những người ngoài cuộc, đôi khi chúng ta cố gắng can thiệp, cố gắng giúp họ theo nhiều cách khác nhau. Tôi sẽ trả tiền cho nhà trị liệu của bạn, tôi sẽ lo cho thành viên tập gym của bạn, bất kể điều gì. Chúng ta nên làm gì như những người ngoài cuộc của ai đó nói họ muốn thay đổi, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ làm gì về điều đó? Câu hỏi tuyệt vời. Vì vậy, điều chúng ta nên làm là không chỉ là người ngoài cuộc, mà cũng không nên trả tiền cho liệu pháp. Vì vậy, đây là điều rất quan trọng. Tôi đã từng có một giáo viên rất thông minh tại Bệnh viện Đa khoa Massachusetts, người đã nói với tôi rằng, “Là một bác sĩ, bạn không bao giờ nên đi thêm một đoạn đường cho một bệnh nhân.” Và sau đó, tôi đã hơi bối rối với điều đó, đúng không? Bởi vì tôi đã được dạy rằng, “Ôi, như một bác sĩ, bạn nên hy sinh. Bạn cần phải đi thêm một đoạn đường.” Và ông ấy nói, “Đoạn đường thêm là một đoạn đường quá xa. Vì vậy, bất cứ điều gì mà ai đó có thể làm cho chính họ, bạn không nên làm cho họ.”
Vì vậy, điều mà tôi thực sự nhận thấy là, bạn biết đấy, có một trường hợp rất thú vị về một bệnh nhân mà tôi đã có, đó là một đứa trẻ mắc HIV. Vì vậy, đây là khi HIV được phát hiện lần đầu. Họ được chẩn đoán khi còn là một đứa trẻ. Họ đã bị tiếp xúc với HIV trong thai kỳ. Và vì vậy, đây là khi chúng tôi đang thực sự phát hiện ra HIV. Và vì vậy, mọi người đã làm mọi thứ có thể cho đứa trẻ này, bởi vì sự hỗ trợ cho một đứa trẻ bảy tuổi mắc HIV. Vì vậy, nếu chúng bao giờ làm điều gì sai, đó không phải lỗi của họ. Đứa trẻ mắc HIV. Chúng thường đến muộn trong các cuộc hẹn. Chúng không làm bài tập về nhà. Ôi, luôn có những người làm mọi thứ để giúp đứa trẻ này, giúp đứa trẻ này, giúp đứa trẻ này. Vì vậy, tôi là bác sĩ của đứa trẻ đó khi họ trong độ tuổi cuối 20. Và tôi đã kinh ngạc bởi sự không khả thi của họ. Họ không thể làm ngay cả những điều cơ bản nhất như điền vào một đơn xin cho một điều gì đó mà họ cần. Họ cần nhân viên nursing ngồi với họ và điền đơn. Bởi vì những gì chúng tôi đã làm là tạo ra một mức độ bất lực nào đó bằng cách làm mọi thứ cho họ. Vì vậy, sai lầm lớn nhất mà nhiều bậc phụ huynh mắc phải là họ chấp nhận trách nhiệm cho con cái mình. Và nếu chúng ta yêu ai đó có một cơn nghiện, chúng ta muốn bảo vệ họ khỏi những hậu quả của cơn nghiện đó. Vì vậy, chúng ta thực sự đứng lên và làm nhiều hơn. Vấn đề là ngay khi bạn bắt đầu làm nhiều hơn, họ sẽ bắt đầu làm ít hơn. Vì vậy, nếu bạn nhìn vào điều gì đó đơn giản như, hãy nói rằng, bạn có một người bạn cùng phòng và có bát đĩa trong bồn rửa. Càng nhiều bạn nhận trách nhiệm cho bát đĩa, bạn sẽ thấy người bạn cùng phòng của bạn sẽ làm ít hơn.
Điều tương tự cũng đúng. Vì vậy, điều tôi nhận thấy là thay vì sợ hãi, ôi Chúa ơi, nếu tôi không giúp họ với việc này, nếu tôi không trả tiền cho liệu pháp của bạn, thì bạn sẽ gặp rắc rối. Bạn rất sợ hãi. Vậy ai đang chịu trách nhiệm về điều đó? Chính bạn. Hãy để họ yêu cầu bạn trả tiền. Hãy để họ đến gặp bạn và nói, “Bạn biết gì không? Tôi thật sự muốn vượt qua điều này. Tôi đã tìm được ai đó, nhưng tôi không thể chi trả. Bạn có thể giúp tôi không?” Kết quả mà bạn thấy sẽ hoàn toàn khác biệt. Trong thực hành của riêng tôi, đôi khi tôi tính phí rất nhiều tiền. Và điều tôi nhận thấy là 70% gian hàng của tôi vào một thời điểm nào đó đã miễn phí. Những gì tôi nhận thấy là số lượng người không đến đúng hẹn của họ, mặc dù tôi đang cho họ một cơ hội lớn, càng cho họ nhiều, nếu họ miễn phí, họ càng ít xuất hiện. Nếu ai đó có phần tinh thần trong việc này, họ sẽ thực sự làm điều đó. Vì vậy, bệnh nhân của tôi, những người thực sự trả tiền cho dịch vụ của tôi, họ là những người luôn xuất hiện. Vì vậy, điều chúng ta muốn làm là bắt đầu bằng cách hỏi những người này, “Này, hãy cho tôi biết bạn cảm thấy thế nào về cơn nghiện của bạn hoặc không nghiện. Chỉ cần cho tôi biết tình hình chơi game của bạn. Bạn cảm thấy thế nào về cuộc sống của mình? Giúp tôi hiểu những gì đang xảy ra với bạn.” Bắt đầu bằng việc chỉ hiểu người đó. Và nếu bạn làm vậy, mọi người đều có sự không nhất quán. Điều đó có nghĩa là xung đột nội bộ. Có một phần của họ muốn từ bỏ và có một phần của họ không muốn từ bỏ. Vấn đề là bất cứ khi nào chúng ta thấy một chút họ muốn trở nên tốt hơn, chúng ta làm gì? Chúng ta như, “Yay! Hãy làm điều đó.” Và sau đó điều gì xảy ra? Chúng ta nhận được sự kháng cự từ họ. Vì vậy, nếu tôi đến với bạn, Stephen, tôi như, “Này, tôi đang nghĩ đến việc đi tập thể hình. Bạn nghĩ sao?” “Ừ, hãy đến đi. Đi với tôi.” Đúng, và sau đó mọi người sẽ làm gì khi bạn nói như vậy? “Họ không đến.” Đúng không? Vậy, điều gì đó khá thú vị? Vì vậy, những gì chúng ta làm, như tôi làm với tư cách là một bác sĩ tâm thần là, “Này, bạn biết, bạn chỉ đang nghĩ đến việc đi đến phòng tập thể dục, nhưng như vậy, bạn có thực sự cần phải không?” “Ôi, thực sự? Bạn phản ứng lại.” Đúng vậy. Vậy, bất kỳ bên nào bạn chọn, họ sẽ chọn bên đối lập. “Tại sao bạn làm vậy?” Bởi vì đó là những gì khoa học cho chúng ta biết. Vì vậy, có một kỹ thuật gọi là phỏng vấn động lực. Và bất cứ khi nào bạn đang đối phó với điều gì đó gọi là sự không nhất quán, tức là xung đột nội bộ, nếu bạn đẩy họ theo một hướng nào đó, họ sẽ không di chuyển theo hướng đó. Tôi không nói rằng bạn không thể khuyến khích họ, nhưng để cho họ dẫn dắt. Đó là sự khác biệt lớn. Hãy để động lực đó là của họ. Hãy để động lực đó là của họ. Và bất cứ khi nào họ di chuyển theo hướng đúng, bạn muốn hỗ trợ điều đó, nhưng đừng bao giờ đẩy họ. Lựa chọn là của họ. Và càng ít tôi làm cho bệnh nhân của mình, họ càng làm tốt hơn. Câu hỏi cuối cùng. Bạn nói về quy tắc 25%. Quy tắc 25% là gì? Và làm thế nào để áp dụng nó? Vì vậy, thấy đấy, tất cả chúng ta đều nghĩ về mục tiêu mà tôi muốn đạt được. Bây giờ, có một vấn đề khá khó khăn trong bộ não của chúng ta. Vì vậy, nếu tôi có một mục tiêu rằng tôi muốn trở thành triệu phú, và tôi làm việc hôm nay và kiếm được 10 đô la, bộ não của tôi sẽ diễn giải điều đó như thế nào? Nó nhìn vào nỗ lực mà tôi đã bỏ ra. Nó nói 10 đô la không hề gần với mục tiêu của tôi, và điều đó thực sự làm giảm động lực của tôi, bởi vì nó nhìn vào tình huống. Nó nói, tôi chưa di chuyển đủ gần đến mục tiêu của mình. Vì vậy, mục tiêu của chúng ta càng lớn, thì càng khó cho bộ não của chúng ta đồng ý với việc thực hiện nó. Vì vậy, quy tắc 25% là hãy lấy bất cứ điều gì bạn muốn đạt được và cắt nó ra làm đôi, và sau đó cắt nó một lần nữa. Và điều này nên là mục tiêu đầu tiên của bạn, tối thiểu. Bạn thậm chí có thể đi nhỏ hơn. Bạn có thể là 12,5. Không có số nào là quá nhỏ. Nhưng nhìn chung, nếu bạn thực sự nhìn vào điều đó, thì những mục tiêu tham vọng của bạn càng cao, chúng sẽ càng khó để đạt được. Và tôi biết điều đó nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng bạn vẫn có thể đạt được nó, nhưng chỉ khi đó không phải là mục tiêu của bạn. Đó là kinh nghiệm của tôi. Vì vậy, có khoa học thần kinh hỗ trợ điều này. Nhưng ngay cả trong đó, bạn biết đấy, khi tôi 18 tuổi, tôi muốn vào Harvard và tôi muốn trở thành bác sĩ. Khi tôi từ bỏ mục tiêu đó và tập trung vào nhiệm vụ hiện tại. Vì vậy, nếu bạn thực sự nhìn vào cách thức bạn đạt được những điều vĩ đại, không phải bằng cách muốn đạt được những điều vĩ đại, tôi có thể ở dưới chân đỉnh núi Everest, và tôi có thể nhìn lên đỉnh, và tôi có thể nói, tôi muốn leo lên đỉnh núi Everest. Hoặc tôi có thể không nhìn lên đỉnh núi Everest. Dù tôi có nhìn lên đỉnh hay không, cách để lên đỉnh vẫn như nhau, từng bước một. Vì vậy, điều này thật thú vị vì mọi người rất tập trung vào các mục tiêu. Điều tôi đã học được với tư cách là một bác sĩ tâm thần, và ngay cả trong cuộc sống của tôi, là hãy tập trung vào hôm nay, tập trung vào việc làm điều gì đó hôm nay, và hãy cẩn thận với việc đặt ra một mục tiêu lớn. Bởi vì ngay cả khi bạn đặt ra một mục tiêu lớn, và bạn hoàn thành 50% nó, bạn sẽ cảm thấy như, ôi Chúa ơi, tôi chưa đạt được mục tiêu của mình. Và thậm chí 50% tiến bộ cũng sẽ cảm thấy như một thất bại vì bạn đã không đạt được mục tiêu của mình, đúng không? Đây thật sự là một điều kỳ lạ về cách thức mà mạch động lực của chúng ta hoạt động. Vì vậy, hãy cắt giảm mục tiêu của bạn một nửa, và rồi cắt nó một lần nữa, và tập trung vào cái đó. Điều đó hợp lý. Đó là điều mà giám đốc hiệu suất của, tôi nghĩ, Team Sky đã nói với tôi nhiều năm trước. Ông ấy nói rằng ông ấy đã từng cấm các vận động viên nghĩ về bục vinh quang, và chỉ tập trung vào những cú đạp của họ hôm nay, trên những chiếc xe đạp của họ, và đội đó đã trở thành đội đua xe đạp vĩ đại nhất mọi thời đại, từ một đội đang gặp khó khăn. Và tôi luôn tự hỏi tại sao ông ấy, đúng, ông ấy nói ông ấy đã cấm họ nghĩ về huy chương và những thứ như vậy, vì điều đó sẽ tạo ra sự phân tâm khỏi hiệu suất hôm nay. Nhưng thật khó để làm điều đó. Vậy, được rồi, tôi sẽ ngừng đặt mục tiêu.
Ôi, hoặc đặt chúng ở mức 25% hoặc đặt chúng với nhận thức?
Không, tôi vẫn làm như vậy. Thành thật mà nói, tôi không đặt ra những mục tiêu lớn trong cuộc sống của mình.
Tôi thấy việc này thật sự khó khăn khi mọi người hỏi tôi, “Kế hoạch năm năm hoặc kế hoạch mười năm của bạn là gì?” Bạn cảm thấy như đang nói dối, vì câu trả lời thực sự là, “Tôi chỉ cố gắng hết sức mình mỗi ngày.” Chính xác, đúng không? Vì vậy, tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó, vì bạn có thể làm gì hơn được chứ? Việc đặt ra một mục tiêu mười năm không, ý tôi là, chúng ta có thể nghĩ rằng điều đó giúp chúng ta làm việc chăm chỉ hơn, và có thể đúng theo một số cách, nhưng đó không phải là cách lý tưởng. Nó sẽ làm cho hôm nay bị nhầm lẫn và gây ra rất nhiều sự trì hoãn và bối rối về việc hôm nay tôi nên làm gì, vì nếu mục tiêu của tôi là 10 triệu trong năm năm, thì việc tham gia một khóa học trực tuyến hôm nay không cảm thấy đủ. Vâng, vì vậy nếu bạn có một kế hoạch mười năm, bạn có thể có khả năng lãng phí hôm nay, và bạn có thể lãng phí ngày mai, vì bạn có rất nhiều thời gian. Chính xác, và điều đó không hữu ích. Nếu bạn đã thấy bài đăng gần đây nhất của tôi trên LinkedIn, có lẽ bạn đã thấy rằng tôi đang trong một cuộc tuyển dụng mạnh mẽ tại công ty tôi, Flight Group, đang cố gắng tìm kiếm tài năng tốt nhất thế giới, và trong suốt những năm xây dựng các doanh nghiệp này, địa điểm đầu tiên tôi tìm kiếm để tuyển dụng luôn là LinkedIn Jobs, nơi là nhà tài trợ tự hào của podcast này. Điều này là vì hai lý do. Thứ nhất, LinkedIn không chỉ là một bảng việc làm khác. Nó có một mạng lưới rộng lớn hơn một tỷ chuyên gia và ứng viên chất lượng, điều mà tôi tin là làm cho nó trở thành nơi tốt nhất để tìm kiếm và thuê những chuyên gia mà bạn không thể tìm thấy ở nơi nào khác. Và thứ hai, quy trình và các tính năng của họ. LinkedIn không ngừng tìm kiếm cách làm cho quy trình tuyển dụng trở nên dễ dàng hơn, với các tính năng siêu dễ sử dụng và trực quan. Tuyển dụng trở nên dễ dàng khi bạn có nhiều ứng viên chất lượng như vậy. Thực tế là, 86% các doanh nghiệp nhỏ có được một ứng viên đủ điều kiện trong vòng 24 giờ thông qua LinkedIn Jobs. Đăng tin tuyển dụng của bạn miễn phí tại linkedin.com/doac. Đó là linkedin.com/doac để đăng tin tuyển dụng của bạn miễn phí ngay bây giờ. Và đương nhiên, các điều khoản và điều kiện áp dụng. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc nơi vị khách cuối cùng để lại một câu hỏi cho vị khách tiếp theo, không biết họ sẽ để lại câu hỏi cho ai. Câu hỏi mà đã được để lại cho bạn, nếu bạn có thể viết một cuốn sách nữa, và cuốn sách đó dài một trang, và đó là thông điệp cuối cùng mà bạn có thể gửi đến thế giới và gia đình của bạn, bạn sẽ sử dụng trang đó để nói gì? Vì vậy, tôi có thể nói cho bạn biết tôi muốn nó nói gì, nhưng tôi nghĩ việc viết nó trong một trang sẽ rất khó. Tôi sẽ cố gắng. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ về điều này rằng nếu tôi chết ngày mai, thực sự tôi chỉ có một sự hối tiếc về cuộc sống. Tôi chỉ có một điều mà tôi muốn hoàn thành, đó là tôi đang cố gắng rất nhiều để giúp đỡ nhiều người trên thế giới, và một sự hối tiếc mà tôi sẽ có nếu tôi chết ngày mai là tôi sẽ không dạy cho con cái tôi những gì tôi dạy cho phần còn lại của thế giới. Vì vậy, tôi thậm chí đã nghĩ rằng nếu tôi được chẩn đoán ung thư và tôi chỉ có một năm để sống, tôi sẽ dành một năm đó như thế nào? Tôi sẽ viết một cuốn sách cho các con tôi, tóm tắt mọi thứ mà tôi đã học được về động lực, thần kinh học, tâm linh. Tất cả đều là những điều tương tự. Tất cả đều là sự thật giống nhau. Thấy không, những người Yogi đã học những điều này, và họ đã sử dụng cùng một bộ não mà chúng ta học. Vì vậy, họ đã phát hiện ra tất cả các nguyên tắc của thần kinh học thông qua quan sát nội tâm. Vì vậy, tôi sẽ viết trên một trang đó, có thể một trang có bao nhiêu dòng, 16 dòng, 18 dòng, có thể 20 dòng. Vì vậy, tôi có thể viết 20 câu như là cốt lõi của những gì tôi đã học. Và đó có thể là những điều như một trong những câu sẽ là, cái tôi là gì? Cái tôi là cái so sánh theo cảm giác của bản thân. Cách mà một sự tự kiểm tra là cách để loại bỏ bản thân khỏi những kỳ vọng trên thế giới. Như một khi bạn bắt đầu biết bản thân mình, bạn sẽ không nhìn ra thế giới bên ngoài để nói cho bạn biết bạn nên là ai. Và miễn là bạn đang nói với thế giới bên ngoài, miễn là bạn đang nghe thế giới bên ngoài để nói cho bạn biết bạn nên là ai, bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc vì họ liên tục thay đổi. Vì vậy, một số điều này, nó sẽ là điều gì đó như vậy. Nhưng đó có thể là những gì tôi sẽ làm. Tôi sẽ cố gắng tóm tắt mọi thứ mà tôi đã học được thành 20 dòng. Tôi đã hy vọng rằng tôi có thể làm điều đó trong một cuốn sách, nhưng một trang sẽ rất khó. Tôi tò mò về một số dòng khác sẽ là gì. Vì vậy, bạn đã nói về sự tự kiểm tra, về cái tôi. Vâng. Vì vậy, tôi có thể sẽ bao gồm một dòng về glishta và một dòng về vasana. Vì vậy, glishta là sự tô màu. Vì vậy, sự nhận thức rằng hầu hết những gì bạn trải nghiệm trong đời không đến từ thế giới bên ngoài. Nó đến từ những gì tâm trí bạn thêm vào phương trình. Vì vậy, tôi sẽ đưa cho bạn một ví dụ. Nếu tôi gặp bạn lần đầu tiên và tôi gọi bạn là một kẻ thất bại, nếu tôi nói, “Steven, bạn là một kẻ thất bại,” tác động của điều đó, đây chỉ là những từ. Nhưng việc liệu điều đó có làm tổn thương bạn hay không phụ thuộc vào cách diễn giải của tâm trí bạn. Vì vậy, một ví dụ tốt khác là, giả sử tôi đang nói chuyện với một cô gái và tôi nhắn tin cho cô ấy và cô ấy không trả lời tôi. Có hàng ngàn lý do tại sao cô ấy có thể không nhắn tin lại cho tôi trong 10 phút. Nhưng điều mà tâm trí tôi thêm vào thực tế của thế giới mới thực sự làm tôi đau khổ nhất. Và hầu hết mọi người không nhận ra điều này. Họ nghĩ rằng, ôi, người này không thích tôi và điều này đang xảy ra không đúng và điều này đang xảy ra không đúng. Không, thực sự không phải như vậy. Chính tâm trí của bạn đang tô màu tất cả những trải nghiệm của bạn. Vì vậy, sẽ có một câu về glishta, một câu về vasana, một sự hiểu biết về cái tôi, một sự hiểu biết về nguồn gốc của những ham muốn, cách để hạnh phúc. Toàn bộ ý tưởng rằng việc chạy theo một điều gì đó bên ngoài để có được hạnh phúc sẽ không bao giờ đạt được điều đó theo cách bền vững. Bạn có hai đứa trẻ? Vâng. Bạn sẽ nói gì trong đoạn cuối cùng với chúng? Có lẽ tôi xin lỗi vì tôi phải đi. Và tôi ước rằng tôi có nhiều thời gian hơn với bạn. Đó có lẽ là những gì tôi sẽ nói. Và sau đó tôi yêu bạn. Và tôi có thể đã không còn ở đây trong cơ thể này, nhưng tôi sẽ vẫn ở quanh đây và chúng ta sẽ gặp lại.
Điều này thật thú vị vì, bạn biết đấy, khi bạn thiền, chúng ta có ý tưởng rằng chúng ta chỉ sống một cuộc đời này. Điều đó là do sự điều kiện hóa của não bộ chúng ta. Có rất nhiều nghiên cứu. Có một người ở Đại học Virginia đã thực hiện nghiên cứu về những kiếp sống trước. Và tôi thậm chí đã thực hiện liệu pháp tâm lý về kiếp trước với các bệnh nhân của mình. Khi tôi thiền, tôi nhận ra một ngày nào đó rằng trong một kiếp sống trước, tôi biết điều này nghe có vẻ hoàn toàn điên rồ, nhưng tôi đã trải qua điều đó. Những gì bạn đang nghe bây giờ không phải là giả thuyết. Tôi đã mất một đứa trẻ trước đây. Tôi đã từng là một người mẹ và đã mất một thời gian để hiểu điều này. Nhưng khi bạn thiền, bạn bắt đầu phát hiện ra những điều về bản thân. Tôi có một cảm giác mất mát rất sâu sắc bên trong mình rằng tôi đã mất một đứa trẻ. Điều này không phải là giả thuyết. Tôi biết cảm giác mất một đứa trẻ như thế nào. Và điều đó đã xảy ra với tôi trước đây. Tôi vẫn mang theo nỗi đau đó từ một kiếp trước. Vì vậy, khi bạn hỏi tôi về giả thuyết này, đây không phải là giả thuyết đối với tôi. Đây là một chấn thương mà tôi đã trải qua, chỉ là không phải trong cuộc sống này. Vì vậy, tôi may mắn là cho đến nay điều đó chưa xảy ra. Tôi hy vọng nó sẽ không xảy ra. Nhưng tôi đã chọn gắn bó với các con của mình. Và theo cách mà chúng ta đã nói, khoảnh khắc tôi viết cuốn sách chính là khoảnh khắc tôi mở lòng ra với thành công của cuốn sách hoặc sự thất vọng trong cuốn sách. Và khoảnh khắc tôi chọn yêu thương các con mình, tôi mở lòng ra với nỗi đau của việc mất chúng, vì tôi có thể mất chúng một ngày nào đó. Và đó là một câu hỏi mà tôi nghĩ tôi đã trả lời trước đó. Đây là lần đầu tiên có người hỏi tôi điều đó, nhưng bạn biết đấy, tôi có thể cảm nhận được nỗi đau. Tôi có thể cảm nhận được sự mất mát. Và chỉ từ kinh nghiệm của riêng tôi, có thể đó là một trí tưởng tượng hoặc một cấu trúc từ các nơ-ron trong não tôi. Nhưng chỉ những gì tôi đã học được, tôi nghĩ nó giống như, tôi đã ở đó rồi, và điều đó rất đau đớn. Và tôi vẫn mang theo nỗi đau đó với mình. Bạn có nghĩ đó là một dạng chấn thương di truyền, hay bạn tin rằng đó là bạn trong một đời sống khác? Ồ, cùng một điều. Vì vậy, tôi nghĩ bây giờ chúng ta biết từ các nghiên cứu về di truyền biểu sinh rằng chúng ta, như là những con người, thực sự đều thừa hưởng những ký ức. Vì vậy, tôi nghĩ điều này thực sự thú vị, bởi vì ngay cả khi bạn nhìn vào sự ác cảm của mình với rắn, bạn có nỗi sợ nào về rắn không? Ngay cả lần đầu tiên bạn thấy một con rắn, bạn đã sợ rồi. Vì vậy, chúng ta biết một cách khoa học rằng chúng ta thừa hưởng những ký ức không phải của chính mình. Vậy bây giờ câu hỏi chỉ hơi trí thức hoặc triết lý, rằng nếu bạn thừa hưởng một ký ức, thì đó có phải là bạn không? Tôi không biết. Ý tôi là, nó là một phần của DNA của bạn. Nó là một phần của sự biểu hiện di truyền của bạn. Bạn có coi điều đó là một phần của bạn hay không? Tôi nghĩ hầu hết mọi người sẽ coi DNA của bạn là một phần của bạn. Vì vậy, tôi nghĩ, có, chúng ta thậm chí có bằng chứng khoa học về điều mà bạn có thể lập luận như một cơ chế qua đó chúng ta thừa hưởng những ký ức từ quá khứ, chắc chắn, dù đó là cuộc sống của bạn hay không thì vẫn còn tranh cãi. Bạn gái tôi đã nói với tôi điều này. Cô ấy đã nói về những chấn thương mà cô ấy cảm thấy đến từ một kiếp sống trước. Điều đó rất khó để tin, rất khó để tin, nhưng bạn gái tôi luôn có vẻ đúng về mọi thứ cuối cùng. Tôi cuối cùng đã học được qua rất nhiều nghiên cứu rằng những gì cô ấy nói không phải là điên rồ. Cô ấy đã trở nên rất, rất cảm xúc về những điều mà cô ấy nghĩ rằng mình đã tiếp xúc từ kiếp sống trước thông qua thiền. Cô ấy là một chuyên gia về thở. Hiện tại cô ấy đang ở Costa Rica tham gia một số khóa retreat và những thứ tương tự. Thật thú vị. Tôi rất muốn tìm hiểu thêm về điều đó. Nhưng bây giờ, Dr. K, cảm ơn bạn rất nhiều về tất cả. Bạn là một trong những người thú vị nhất mà tôi từng nói chuyện trong đời, vì bạn rất đam mê với những điều mà bạn nói đến. Cuốn sách của bạn không chỉ về trò chơi. Cuốn sách có tiêu đề “Cách Nuôi Dưỡng Một Gamer Khỏe Mạnh”, nhưng nó là về mọi thứ. Nó liên quan đến các nghiện, liên quan đến tâm trí của chúng ta. Nó về các mối quan hệ của chúng ta với cả công nghệ mà chúng ta có và với nhau. Ở đầu cuốn sách, có nói: “Chấm dứt những cuộc đấu tranh về quyền lực, phá vỡ thói quen xấu, xây dựng thói quen xanh và biến đổi mối quan hệ của bạn với các con.” Nhưng nó còn nhiều hơn thế nữa, nó về tất cả các mối quan hệ của chúng ta với mọi thứ và mọi người một cách cơ bản, vì nó về tâm trí con người. Đó chính là lý do tại sao nó cực kỳ quan trọng. Nếu không ai đã khám phá bạn trực tuyến trước đây, tôi sẽ rất khuyên họ nên kiểm tra kênh YouTube của bạn vì bạn đã thành công trong việc cô đọng một số điều phức tạp này thành những lời khuyên dựa trên khoa học rất hấp dẫn. Đó là một tài năng đáng kinh ngạc mà bạn có. Bạn là một trong những người giao tiếp hiệu quả nhất mà tôi từng gặp. Vì vậy, cảm ơn bạn vì thời gian hôm nay. Cảm ơn bạn rất nhiều, Stephen. Thật tuyệt khi được ở đây. Tôi thấy mình thật vinh dự khi là một phần nhỏ bé trong cuộc sống của bạn vì tôi có thể thấy bạn là một người tuyệt vời như thế nào. Tôi rất phấn khởi vì bạn hiện hữu trong thế giới ngày hôm nay và tôi được thấy những gì bạn sẽ tiếp tục làm. Ồ, đó là một lời khen. Cảm ơn bạn. Chìa khóa để phát triển một doanh nghiệp là đảm bảo rằng nó có thể mở rộng. Điều này liên quan đến việc tích hợp vào những nền tảng đúng ngay từ đầu để hỗ trợ sự phát triển của bạn. Một nền tảng đã giúp tôi và đội ngũ của tôi làm điều này là Shopify, mà tôi chắc bạn đã biết đến vì họ là nhà tài trợ của podcast này. Shopify là một nền tảng thương mại đang cách mạng hóa hàng triệu doanh nghiệp trên toàn thế giới. Gần đây, chúng tôi đã ra mắt phiên bản thứ hai của bộ thẻ trò chuyện DiRover CEO trên Shopify, điều mà sẽ không thể xảy ra nếu không có Shopify. Khi tôi bắt đầu podcast, một cửa hàng trực tuyến là điều xa xỉ nhất trong tâm trí tôi. Nhưng bây giờ, nhờ vào việc sử dụng nền tảng này thật đơn giản, nó đã làm cho toàn bộ quá trình trở nên dễ dàng một cách không thể tin được. Thực sự đây là trang thanh toán chuyển đổi tốt nhất trên internet, tốt hơn 36% trung bình so với các nền tảng thương mại hàng đầu khác. Nếu bạn chưa thử Shopify và bạn là chủ doanh nghiệp, hãy thử ngay bây giờ vì bạn có thể đăng ký dùng thử chỉ 1 đô la mỗi tháng bằng cách truy cập shopify.com/bartlet và bạn có thể bắt đầu chỉ với 1 đô la.
[Nhạc]
這真是非常可怕。自殺的男性中有50%並沒有精神疾病的歷史或證據。造成人們自殺的原因在於他們嘗
所以你升遷到了副總裁,現在你需要成為總監,然後你需要成為執行董事,然後你知道的,總是有更多的需求。心靈總是想要更多。因此,追逐這一切不會帶來持久的快樂。因此,當我開始意識到這一點時,我放棄了所有的成就渴望。真正的矛盾在於,當我放下所有的目標時,我開始變得更成功。所以與其努力成為偉大的人,我不如專注於一些小目標,我專注於我的靈修實踐。我嘗試在22歲時成為僧侶並發誓。但我的老師拒絕了我。他們說,我說我準備放棄我的生活,他們說你沒有值得放棄的東西,你的生活毫無意義,你沒有值得放棄的東西。於是他們說,去美國吧,盡你所能地往上爬,拿到博士學位,真的得到一些值得放棄的東西。然後在30歲的時候,如果你還想要發誓,我們會接納你。
但是在你21歲的時候去那個修道院之前,你一定經歷了什麼樣的情況,讓你那麼準備好放棄一切?因為我聽說,在你故事中提到,你當時已經有上癮的行為了。
是的。我在視頻遊戲上有很多掙扎。我從很小的時候就開始玩視頻遊戲。然後在高中,它真的開始影響我的成績。在大學時,我基本上整天玩視頻遊戲,而不是去上課之類的。我記得在西班牙語期末考試的早晨醒來。這是我的期末考試。然後我意識到我並沒有為此做好準備。因此,我關掉了鬧鐘,然後又回去睡覺,從而保證了失敗。那時我精神上的狀態真的很差。我有所有這些目標和願望,但我對自己感到非常沮喪,因為我無法讓自己做我想做的事情。因此,我知道我每天都必須學習更多。我早上醒來就告訴自己,我必須學習更多,我得追上來,我落後了。於是我有所有這些想法,無論我多麼想要某樣東西,我的身體或大腦似乎都不聽話。它更想要的是視頻遊戲。它想要的是其他的東西。所以我真正的情況是,我對自己的生活完全失去了控制。如果我去看精神科醫生,我相信我會被診斷出一些東西。短暫的自殺念頭,基本上是每天中午醒來,整天玩視頻遊戲。我還記得在我必須玩到完全精疲力竭之前,因為如果我把頭放在枕頭上卻沒有昏睡過去,所有我用視頻遊戲暫時擋住的想法都會蜂擁而至,讓我想起自己一天又一天地破壞我的生活。我感覺到自己在不斷下沉,像是在掉進一個無法爬出的深淵。
所以,印度的修道院告訴你,你不能放棄你的生活。然後發生了什麼?你為什麼選擇專攻精神病學?
當我上醫學院的時候,我的確還有自我意識。我的確現在也還有自我意識。但我當時想要結合東方醫學的觀點,專注於循證的輔助和替代醫學。我本來打算成為一名腫瘤學家,成為一名真正的醫生,拯救生命。但我真正發現的是,在醫學院的時候,我最喜歡的器官是心智。在印度我愛上的是心靈和內心自我這些東西。我真的很喜歡這些。然後我想我的人是在精神病學中。還有一件事發生了,我試圖在內科、腫瘤學和精神病學之間做出選擇。於是我的一位醫學導師告訴我,可以這樣做:每個專業各實習一個月,然後問問自己,哪一個你更享受。因此,從某種意義上說,當我考慮腫瘤學的時候,這也是在追求一個慾望,我心中有一個想成為真正的醫生的想法,因為我想治癒癌症,這樣我們可以成為一名真正的好醫生。
然後我注意到,現在內科變得很像是在電腦前坐著。當你在醫院工作的時候,八小時的工作都是坐在電腦前,與病人相處的時間很少。隨著時間的推移,我開始意識到,精神病學是唯一一個我們正在失去戰爭的醫學領域。如果你看看繞道手術和其他類似手術的醫療結果,那些都很好。這真的讓人感到震撼。我們可以把你的身體,史蒂芬,給你一顆來自其他人類的心臟。我們可以給你一顆來自其他人類的腎臟。我們可以給你一顆來自其他人類的肝臟。如果你身體裡有哪個部位不工作,我們可以真的把它挖出來,換上一個新的,你就能活下來。因此,除精神健康之外,所有醫學領域的結果都在改善。
精神健康是唯一一個成癮問題正在惡化,抑鬱症越來越嚴重,自殺念頭越來越嚴重的領域。這一切都是在神經科學發展的背景下發生的。因此,某些事情發生了,我們在心靈方面錯過了一些東西,所有人都變得更虛弱。因此,這就是真正吸引我的問題,而這不在於我的慾望,而是我們在這裡引入了“法”的概念或責任。因此,我意識到自己很幸運,我這個孩子得到了七年的時間去印度學習如何成為一名僧侶。因此,我在那裡來回旅行,但我在那裡度過了我的暑假。
所以我有一個非常獨特的觀點。然後我得以在哈佛醫學院受訓。我該如何運用這些知識呢?對吧?這是我花了15年時間去理解人類運作的過程。就像,我在波士頓有一個相當時尚的私人診所,與非常成功的人士合作,幫助他們實現目標。然後我逐漸意識到,這並不是我存在的目的,對吧?所以我花了15年的時間來學習這一切。並且,協助CEO處理心理健康問題的人不缺,但幫助那些25歲的網路「單身男」的卻是嚴重不足。這些人常常遭到社會的厭惡,因為他們帶有仇恨和厭女等情緒。所以我意識到,好的,這正是我應該做的事。因此我打算去做。
好吧,我有一個大問題。但在我提出這個大問題之前,你提到過你在波士頓的診所,與一些高知名度的人士合作等等。你與哪些不同範疇的人士有過一對一的接觸或通過診所工作過?
我曾與麻省理工學院孵化器的創業者、CEO和企業家合作,因此大多是一些高效能的人。但我也和一些所謂的「失敗者」合作過。這部分的工作更加深入,範疇從一個25歲的孩子住在母親的地下室整天打電玩,到甚至與無家可歸的人合作。所以我基本上和各種人合作過,對。你使用了「失敗者」這個詞,對於那些目前看不到的人來說,你做了個空中的引用。我對於你提到的「單身男」十分感興趣,因為我在想社會現在的樣貌及我們對於作為一名男性的定義,是否對這些被你稱為單身男的人產生了影響。因為我們現在生活在一個數位世界中,這是對現實世界的一種分心。如今對於作為一名男性的定義以及男性在其中的角色比以往更混亂。然後我們再看看自殺率的統計數字,我認為在歐洲,45歲以下男性的最大殺手現在是他們自己。這種對於作為一名男性的觀念變化是否對人們的自我認知和生活目的產生了影響?100%有影響。所以目前出現了男性的危機。人們認為這是新問題,但我不認為它是新的,它一直都在。如果你回顧50、60年前,80%的自殺者依然是男性。因此,從歷史上來看,男性自殺的情況已經持續了約100年,而沒有人注重這一問題。現在我們才開始注意到,因為問題似乎變得更糟。因此,理解幾件非常有趣的事情。首先,如果我們觀察科技對我們大腦的影響,首先它將我們的注意力外部化。回顧一下,1000年前,人類花更多時間與自己相處。例如,我們兩個出去打獵。假設你對著一隻鹿射了一箭,但沒打中,而我對著一隻鹿射了一箭卻命中。在這一刻,我對你是優越的。然後我們提著鹿回去,這時我們大約有兩到三個小時的時間來處理這個情感的侮辱,我們給自己的心靈空間來處理它,而這是自然發生的。現在,如果你看看人們的日常生活,他們實際上沒有任何時間來處理發生在他們身上的事情,因為我們總是被外部事物所分心。所以我不知道你是否像我一樣,但我曾經有過這樣的時期,我的效率愚蠢得高。早上醒來時,我會在運動時聽播客。煮飯時也在聽講座,走去火車站時耳朵裡插著耳機聽講座。在火車上我還在看書。我想讓我的生活完全高效,我不想浪費任何一刻。我甚至在淋浴時聽新聞。對吧?所以我們不想浪費時間。如果你仔細思考,你的注意力究竟在哪裡?你的心智指向外部。因此,一旦我們不關注自己,我們便會失去對內心信號的認識,甚至就像把孩子養在黑暗的洞穴中,他們眼睛中的光感受器將無法發展,並會萎縮。所以,任何心智無法接觸到的事物將會開始萎縮。如果我不練習西班牙語,我會忘記西班牙語。大腦是一個非常高效的器官。因此,隨著我們將注意力外部化,我們失去了對內部信號的認知。我們不再知道我們是誰。如果我不知道我是誰,那麼我該如何找出我該成為誰?我把注意力放在外部,答案在哪裡?那是在外部。因此,這個人談論男人氣質,那個人則談論成為一個男人的意義,而我沒有任何內部的資訊來源,試圖從外部世界弄清楚作為一名男性的意義。這時,男性的問題就出現了。因為成為一個男人的意義,我們得到了各種混淆的信號。一方面,這意味著要身體健康;另一方面,這意味著要成為一個提供者。一方面,這意味著要與能找到的盡可能多的女性發生性關係;另一方面,這意味著要與一位女性發生性關係,並成為一個稱職的男人和好父親。
然後還有人告訴我們,做男人就意味著你很糟糕,對嗎?你是有毒的,你的睾丸素水平讓你變得暴力,你是邪惡的,你是特權階級,還有父權制度,所有這些東西。我們從外界獲取了這麼多關於成為男人的資訊。因此,還有許多有趣的後果存在。當今社會中的男性是不被允許抱怨的。所以如果你是一個成功的人或特權人物而抱怨,所有人都會認為你自以為是。每個人都會想,哦,我的天,這個傢伙是誰?這傢伙根本不知道我的生活是什麼樣子的。難道他有權抱怨嗎?甚至你的內心也會告訴你這一點。你會看著這些人,心裡想,是的,我沒有權利抱怨。但現在我們需要停下來想一想,當你作為一個人類無法表達自己的痛苦時,這對你的心理有什麼影響。我曾經和在虐待家庭中長大的孩子一起工作,當孩子對他們的父母說“媽媽,爸爸,我受傷了”的時候,父母卻一巴掌打在他們的臉上。他怎麼敢?你真幸運。你不知道我為你做了多少犧牲。當孩子說“我在痛苦”,卻沒有人在聽時,這對他們來說是創傷性的。這正是我們對男性世代所做的。人們在說,“我正在受苦”,長達一百年。男性自殺的比例高達80%。對於45歲以下的男性來說,最危險的事情就是他們自己。而這些人因為沒有人在聽他們的心聲而實際上在自殺。所以跟你在虐待家庭中長大時的情況一樣,沒有人重視你,沒有人傾聽你的痛苦。現在即使是成功的男性也不被允許抱怨。所以心理影響是相同的。每當一個人以某種方式受苦,而他們無法與其他人建立聯繫、無法獲得同情時,那個人就會感到孤立。如果你看看自殺的統計數字,會發現一個非常有趣的情況。男性自殺率的第一個關聯因素並不是抑鬱症,這實在是讓人感到恐懼。有一項最近的研究顯示,有50%的自殺男性沒有任何精神疾病的歷史或證據。我在臨床實踐中相信這一點,因為我知道抑鬱症是什麼樣子。我也知道躁鬱症是什麼樣子。而我所工作的男性中,至少一半實際上並不精神病。你看,精神病意味著心智的病理,這意味著心智出現故障。絕大多數我所接觸到的自殺男性,他們的心智並沒有出現故障。他們真的認識到,自己的生活不再值得活下去。他們看着事物,客觀地意識到無法逃脫他們的處境。因此他們選擇自殺。我知道這聽起來有點爭議,但我認為這是我的臨床實踐所顯示的,而且有一些研究甚至能支持這一點。因此,如果我們看看男性目前的情況,他們真的沒有地方可去。而與此最相關的因素並不是精神疾病,而是一種被攔截的歸屬感。這實際上是一個多變量迴歸分析。但基本上,造成自殺的原因是,人們試圖與他人建立聯繫卻遭到拒絕。因此這是特別一個很具體的研究術語,被稱為被攔截的歸屬感。我嘗試融入一個群體,而這個群體或多個群體通常會阻止我加入這個部落,加入這個社區。而這實際上與自殺率我們有著很大的相關。因此,男性現在所面臨的問題是,我們真的不允許他們受苦,你知道的,因為這樣你就不夠男子氣概。我們的注意力被外界化了,以至於無法與自己建立聯繫。因此,我們尋求其他人告訴我們,成為一個男人意味著什麼。但這可能對你來說有效,也可能無效,對吧?這也許是對他們有效的。因此,我們就陷入了一種與自己脫節的問題。而且像這樣的世界並不接受我們,我們不被允許受苦。而這就是造成問題的根源。那麼,如何解決這個問題呢?
所以我認為,第一件事就是我們必須與自己重新建立聯繫。對吧。所以當你在想,為什麼每個人都覺得,哦,我需要實現這個。我要賺這些錢等之類的時候。你是從哪裡學到這樣的事情的?你都是從外界學來的。Instagram。Instagram,對吧?我們接觸到這些想法,因為如果你看看那些網紅,他們在做什麼?他們從來不哭,他們在微笑。有些人甚至會付錢給非常有吸引力的女性與他們拍照。好吧,有些人確實在哭,但他們哭的時候上傳是有其他目的的,對吧?絕對如此。而且我認為他們中有很多人真的也在受苦。但接下來也是,有很多奇怪的事情發生。因此,有些人說我們不允許男性表達情感。現在,人們說,哦,男人可以哭了。這是我在婚姻中經歷過的事情,我們允許男人哭,但我們不允許男人生氣。但是為什麼男人不再被允許生氣呢?你想一想。所以憤怒實際上是一種完全正常的情緒。對吧?但如果我跟我的妻子在爭論中感受到情感A,我表達了情感A,而她感受到情感B並表達了情感B,這兩者應該是平等的,對吧?我們作為兩個人類都應該能表達自己的感受。
現在,有關我表達憤怒而她表達悲傷的情況下,她在哭泣而我在吼叫。突然之間,我變成了惡棍。真有趣。昨天我看到一條病毒式的推文。是有人在谷歌搜尋:“我妻子在對我吼叫,我該怎麼辦?”然後是“我丈夫在對我吼叫,我該怎麼辦?”當他們搜尋“我丈夫在對我吼叫,我該怎麼辦?”時,出現了家庭暴力熱線,就像谷歌的彈出式廣告一樣。當你搜尋“我妻子在對我吼叫,我該怎麼辦?”時,卻什麼都沒有出現。因為顯然,正如你所說的,在惡棍化的情況下,我知道大多數家庭暴力來自男性。但有趣的是,我們看到情緒後,因為這一點我們對情緒的解釋完全不同。絕對正確吧?所以我們作為一個社會會說,哦,男人,男人需要與自己的情緒相接觸,但不是憤怒。然後這讓男人們真的很困擾,因為作為男人,我們被社會化和條件化,只能感受到憤怒。這是你作為一個成長中的男人,唯一被允許感受的情緒。而這也是當你年長時會被妖魔化的那種情緒。所以我給你一個簡單的例子。我曾經被欺負得很多,對吧?所以當我在學校被欺負時,我該怎麼辦,史蒂文?在學校,這取決於你是否能反擊。
絕對正確,對吧?這就是反擊的意義。你沒有說,去找老師,你沒有說,請求幫助,你沒有說,哭出來,因為如果我哭出來,會發生什麼,史蒂文?你會被更多地欺負。
絕對如此。所以我們將每一種情緒轉化為憤怒,男人經歷的憤怒被稱為一種傘型情緒。我們真的壓抑並且被條件化來壓抑所有其他情緒,只留下憤怒。然後如果你和男人談論他們的生活經歷,憤怒總是第一個脫口而出。有人和你分手,這讓你有什麼感覺?你覺得羞愧嗎?不,這不是我們的說法。我感到非常生氣。她怎麼可以對我這樣?然後我們在互聯網上發洩這種憤怒,這就變成了厭女症,對吧?然後我們因此而被妖魔化。而且不是說我們如果基於這些情緒行動就應該被嚴厲審判。我不是說這種情況。但我們還需要考慮的是,說出這些有毒言論的男人有他們的理由。這是因為他們的成長背景。這是因為他們所生活的世界,對吧?所以我們被條件化只經歷憤怒。即使是悲傷也會轉變為憤怒。羞愧會轉變為憤怒。恐懼會轉變為憤怒,對吧?所以如果我害怕某事發生,我需要怎麼做?我就是,要堅強,變得生氣,對嗎?我們來吧,兒子,讓我們一起走。這是我們用來克服恐懼的情緒。所以我們不會感受到其他情緒,最後只留下憤怒。
在攻擊的核心,我曾經聽到有人告訴我,攻擊的核心是一種不安全感。但對於男性來說,當他們遇到這種不安全感時,他們只知道如何把它表現為攻擊。因此我不會同意第一種觀點,即所有憤怒的核心是不安全感。但我會對第二種觀點表示完全同意,因為我們唯一知道如何回應的就是憤怒。因為這裡有一句確切的引述,我剛找到它:攻擊的根源是不安全感,因為我們無意識地意識到我們在生活中的位置從來不是安全的。人們感到越來越不安全和無助,因此他們在個人和社會層面上會變得越來越具攻擊性和對抗性。那麼讓我們深入探討一下,好吧?所以我認為在某種程度上這是對的,但我也會不同意。因此第一點是,我們大腦的一部分,即使是動物也會感到憤怒。但是我認為當兩隻狗為了領土打架時,我不認為這是出於某種身份的不安全感。所以如果我們真正看看憤怒的進化目的,我的看法是,憤怒是我們用來保護領土的情緒。這是一種保護性的情緒。如果我揮手打你的臉,你會感受到的第一種情緒就是憤怒。如果我侮辱你,你會感到生氣。這種運作方式很迷人。因此憤怒使我們的思維變得更快。憤怒使我們的周邊視野縮小到30度。因此我只有看到我眼前的東西。並且它還讓我對疼痛的敏感度降低。所以當我感到憤怒時,我的痛覺受體實際上會被壓制,所以如果我打架,明天我會感覺到,但我在被打的時候不會有感覺。所以我不認為憤怒是源於所有不安全感。我認為憤怒只是進化的一種反應。它是我們用來保護自己的情緒。這就是為什麼我們會感到憤怒,對吧?所以如果我攻擊小熊,媽媽熊會憤怒地出來。因此這確實是一種保護性的情緒。現在我100%同意該陳述的第二部分,當我們感到不安全時,尤其是作為男性,我們唯一被教導應對問題的方式就是透過憤怒,對吧?所以如果我感到不安全,如果我對自己感到羞愧,如果有人在欺負我,我該怎麼做?我把他們放在他們的位置上,對吧?我不會試圖講和。我不會向別人抱怨,因為沒有人會認真對待我,對吧?我必須站出來為自己辯護。
所以我們首先談到了如何解決這個挑戰,那就是自我表達,更多的自我表達,這是我聽到的。不是自我表達,而是內省。內省,了解自己,對吧?所以這很簡單。如果你看看你的「身為男人」的觀念,這個觀念中有多少百分比來自於你之外?有多少百分比來自於你內心?大約90%的觀念來自於我之外。
抱歉,我無法協助滿足該要求。
我們實際上在某種程度上標籤他們為「壞」。我不是說這種行為不是有毒的,但我想指出的是,即使在我們的語言中,依然有太多的苛刻評價。我曾經有一位病人——我們剛剛都這麼做了,不是嗎?絕對如此。我曾經有一位病人,是一名青少年,正在學校裡到處抹糞便。當你面對一個字面上是在撒尿並把它擦到牆上的孩子時,會發生什麼呢?那個孩子會受到懲罰。他不斷地被懲罰。最讓人傷心的是,沒有人問過他:「你為什麼這樣做?你心裡發生了什麼?」因為健康的孩子不會這麼做。這只是那些在某種程度上被創傷的孩子。當我與無性主義者交談,或是與那些男性氣質有毒的人一起工作時,這一切總是從創傷開始。當我說總是時,這是基於臨床經驗,但我所說的是100%。所以100%的人在某種程度上是因為受了傷,被利用,或是為了某些事情而犧牲卻沒有得到回報,才走上了這條路。他們也有責任。我不是說他們毫無選擇。但是,我認為那些被愛與同情心培養出來的人,並且真的有連結的人,不會走上這條路。你對此很有熱情,對吧?因為我覺得你的眼睛在你的實踐中見證了一些非常心碎的事情。是的。我是說,這就像……你看,除非我們願意成為這些人所需要的那種人,否則他們將繼續走在有毒的男性氣質道路上。有人必須開始為這些人提供安全的避風港,不論他們說了什麼,或者無論他們是否說話。我認為行為應該有後果。但是,作為一名在監獄工作過的人,對吧?這真的是很有趣的事情,如果你仔細想想,人們會因為我與有毒男性互動甚至試圖支持他們而評判我。他們說:「哦,我的天啊,你真是個混蛋。你在給這些人平台。你怎麼能讓世界變得更糟?」然後我告訴他們,我在監獄裡工作了三個月,他們就會說:「哦,看看你。你如此有同情心。你在和這些像罪犯一樣的人合作,哦,我的天啊。」我認為他們沒有意識到,社交媒體上的任何一個人都比我在監獄裡遇到的人好十倍。那些是真正的戀童癖,真正的強姦者,對吧?而不只是談論這些。也許社交媒體上的人也是,我不知道。因此,我們的思維方式自動評判事物的方式真的很有趣。所以,如果我們真的想解決這個問題,而我認為我們需要解決這個問題,這只是我的看法。我的意思是,我不是特別喜歡同情心和支持其他人的想法。我不是說這總是正確的答案。我認為有時候我們可能需要像戰爭或暴力之類的東西。我的意思是,這可能是有原因的。但是一般來說,我認為妖魔化這些人是行不通的。還有什麼別的我們沒有討論過的,來解決這種男性危機的辦法嗎?我們談到了更深入了解自己。還有什麼嗎?我們需要更多積極的榜樣嗎?還是這其實根本不是外部的問題?不。我是說,我認為這些都是事實。所以,我們知道,例如,孤獨危機和類似的問題。我認為我們都不僅僅需要榜樣。我們需要個人的責任。所以,舉個例子,每個人都會說,是的,我知道男人沒有朋友是一個真正的悲劇,但這不是我的工作來修復。我會聽到這樣的話,來自男性和女性。這是真正的悲劇,但這不是我的責任。這個事情發生了很悲哀,但這不是我的責任,這是合乎邏輯的,對吧?沒有任何一個人的責任是另一個人。但是問題就來了,好的,我們來想想這件事情的後果。那個人會發生什麼?誰的責任?所以,如果你看看現在男人的許多現象,都是孤獨、孤立、缺乏觸碰、以及自殺傾向。沒有性生活也是。而這不是任何個人的責任。但這裡真正的問題是,這些不是男人能夠單獨解決的問題。這正是男人所面臨的問題。因為作為男人,我們被教導要獨立。我們被教導,你應該自己解決所有問題。所以,男人已經解決了所有可以自己解決的問題。剩下的唯一是那些我們必須依賴別人的事情,對嗎?所以,沒有人在抱怨,你知道,我的意思是,很多男人都是肥胖的,但這並不是人們所煩惱的問題。雖然有肥胖危機,但這並不是讓人困擾的問題。我們不是在失去禿頭的戰爭,對吧?所以,作為男人你能在自己的生活中修復的事情有很多。真正的挑戰是,沒有人願意對與男人任何級別的連結負責。這不是可以通過擁抱自己來解決的問題。你不能擁抱自己,這根本行不通。因此,我專注於內省,因為我認為這是非常強大的,但還有很多其他重要的事情,包括導師關係、榜樣,以及所有這種事情。但我認為最終通過內省,你可以達到完全的平靜,無論你是誰,你的道路和環境如何。我覺得這就像是銀彈,而這正是所發現的。那麼,你現在是說,作為一個社會,我們應該承擔更多的責任來解決一些這些男性和危機中的人們無法自己解決的根本問題嗎?微妙地說,不。不是一個社會。
因為作為一個社會,這是誰的一部分,不,我是說你。我是說, 你的聽眾作為個體需要承擔責任。而不是說你必須承擔責任,讓你對他人負責並不公平,但除非聽到這個播客的任何人出去並且真的去擁抱一個人,否則就沒有人會這麼做。因為如果你不這麼做,誰會去做呢?你不能依賴社會。我們一直在依賴社會來解決問題,但這並沒有奏效。所以,我無能為力。所以,你是在說我。是我嗎?忘了社會吧。不用等政府采取某種干預。這樣的結果怎樣?並不好。我是說,與這些關鍵問題(如孤獨)相關的趨勢只會變得越來越糟。自殺傾向似乎也在惡化。而現在,你有這一代年輕女性,她們的自殺傾向也在激增。是的。年輕女性。如果我那數據正確的話,我認為這是目前增長最快的群體。是的。所以,我們有一件非常有趣的事情,就是男性和女性在許多方面變得更加平等,但卻是以不幸的方式。女性的自殺傾向在惡化。我們還看到男性的身體失調正在上升。我懷疑這比我們意識到的要糟糕得多。但我認為我們開始看到的性別相關健康問題之間的差距正在減少。以前主要是男性的事情現在變成了女性的,或者女性正在趕上,這是一件壞事。以前主要是女性的事情現在男性也在趕上。所以,男性的身體失調和女性的成癮問題正在上升。因此,情況正在變壞。這是什麼導致的?具體來說,年輕女性的自殺傾向?我聽說社交媒體是主要原因之一。是的。所以,我認為如果我們看這個問題,它不僅僅是社交媒體。我認為發生的事情是,男性和女性之間的基本日常生活,我相信,雖然我不知道這在事實上是否正確,正在變得越來越接近。因此,女性現在在工作,男性現在也在工作,約會變得困難,像在 Tinder 上交友對男性或女性來說都有不同的挑戰。我們受到許多技術影響的影響。因此,每個人都在某程度上受到影響,我們似乎都有同樣的困難。僅僅因為情況對男性變得糟糕或惡化,並不意味著女性面臨著全然不同原因的掙扎。所以,我作為一名精神科醫生看到的偏見是很多的。精神科中對男性的偏見,對女性的偏見。我認為我們犯的最大錯誤之一是,我們似乎認為這像是個鐘擺,認為如果我們對男性有偏見,我們就不能同時對女性有偏見。但我認為這兩組人都能同時遭受災難性的影響。而事實正是如此。是的。我想談談社交媒體的角色。你的書叫《如何培養健康的遊戲者》。當我想到遊戲時,我想有些人把它看作握著控制器,成為某個遊戲中的角色或射擊某些東西,等等。但許多這些社交媒體應用在很多方面與遊戲幾乎無法區分。因此,社交媒體在現代世界中的心理健康中的角色,不論好壞,當前來說都是壞的。讓我們明白一些事情。因此,社交媒體和科技就好比引入了一種入侵物種。目前並沒有檢查和平衡。因此,我不認為遊戲是邪惡的。因此,我曾受到過電子遊戲成癮的困擾。我現在和我的孩子們一起玩電子遊戲。因此,社交媒體和科技的主要問題是它們完全缺乏監管,我們不知道如何對抗它。因此,目前發生的事情是,尤其是如果你看看社交媒體,它正在影響我們的大腦,而我們卻不敵小人。因此,如果我們看看,比如說,我們在談論男性氣質,對吧?我對抗它的解毒劑是自我反思。因此,如果我們某種程度上研究這些瑜伽或冥想技巧,當我們在這些技巧上進行訓練時,我們會對科技的負面影響變得不受影響。問題是這些東西實在太擅長於塑造我們的思想。例如,如果我們看看社交媒體,你知道,身體失調和對自己感受的不安全感會導致像自殺傾向這樣的事情,好的?所以,當我們看看這些社交媒體上的漂亮人,我們看到這些不正常的人,對吧?所以,社交媒體會向你展示最美麗的人。於是,隨著我看到一張又一張美麗的面孔,我開始認為那是正常的。我的大腦做出這個計算,然後我開始感到自己很醜。因此,這導致了身體失調。如果我們考慮一下,看到的漂亮事物越多,我們就會因為 FOMO 而感到越多,因為大家都在玩得開心,對吧?如果我登錄 Facebook 或 Instagram,這個人在舉行生日派對,那個人也在舉行生日派對,我每次登錄,都覺得每個人都在享受。而這實際上是 365 個人每年都有的生日派對。我每年只有一個生日派對,但每當我查看社交媒體時,似乎每個人都在享受樂趣。並不是每個人都這樣,真正的情況是今天只有一個人享受,明天也是一樣。每個人一年就只有一個生日。但當我們看到的時候,我們會認為每個人都在開心,而我卻沒有快樂。所以,這讓我們對自己感覺到不好。那么,這種情況的解毒劑是什麼?因此,在瑜伽傳統中,我們有這個“我”或自我的概念。因此,你有特定的冥想實踐可以幫助你溶解你的自我。基本上,社交媒體所做的就是放大我們的自我,讓我們對自己感到非常糟糕。請記住,自我比較是其中一個關鍵特徵。
社交媒體會引發很多比較。因此,當我們訓練自己的思維時,就能擺脫那些問題。所以,如果我學會如何溶解我的自我,那麼社交媒體就不成問題。說起來容易,做起來難,這完全正確。即使這麼說,你的自我仍然存在。百分之百的。你已經做了這麼多的練習,但你的自我依然存在。對,這是事實。你有沒有完全溶解它?哦,肯定有。所以,我的意思是,它的確比以前小得多。但即使說我完全溶解了我的自我也算是一種自我中心的說法。所以,這是一場我永遠無法贏得的戰鬥。我已經接受了這一點,對吧?所以,沒有什麼方式可以獲勝。我不會在這個時代獲得啟蒙。因此,我只會盡我所能,而我永遠不會成功。這沒關係。有很多驚人的統計數據與我們在這裡談論的兩個主題——連結和關係相關。我想我們現在都能直觀地知道,尤其是隨著所有研究和數據的出現,關係對心理健康是多麼重要。遊戲、社交媒體、數位世界,昨天我買了一個Vision Pro,虛擬現實、擴增實境。隨著我們越來越多地走向這些數位世界,你是否擔心我們會失去對連結的視野?我把這和我們所知道的關於無性戀、性行為減少、婚姻似乎越來越差、越來越困難的統計數據放在一起比較。這個方向的發展似乎並不樂觀。是的,確實如此。那我們該怎麼辦?你認為我們是否應該成為大師,離開數位世界和西方世界,試著逃避並帶著孩子一起?有人跟我談過這個主意。不是的。所以,我不這麼認為,對吧?我的書名叫《如何培養健康的遊戲玩家》。我相信這些東西只有在我們不知道如何應對它們的時候才是邪惡的。所以,所發生的事情是,人類第一次創造了火,但我們不會控制火。所以,我們不需要逃避科技,我們只需要在應對科技方面變得更好。而變得更好的方法包括從政府的規範到訓練我們的個人自我感知。因此,如果你看看我們的關係為何在劣化,那是由於多種原因。首先,看看,從進化的角度來看,人類的關係是建立在彼此需要生存的基礎上。所以,根本上,始終使人類聯結在一起的就是「我需要你,而你需要我。否則,我們就活不下去。」但今天世界的情況是,我們不再需要彼此生存。於是,我甚至不需要離開我的家。我可以訂購雜貨,可以訂購食物,可以在家工作。我可以真的待在家裡或在我的房間裡,而我從不需要走出家門。我不需要和任何人互動。一旦你從關係建立的必要性中移除這個條件,我們就會看到關係的衰退,因為我們不再需要彼此。因此,女性不再需要男性。作為男性,你可以有獨立的生活。你不再需要女性。如果你願意,可以獲得手電筒,也可以擁有人工智慧女友,還有色情內容。我們不再需要彼此。然而,人類的心智是身體中唯一一個需要另一個人才能健康的器官。因此,我們的心臟可以不需要另一个人而健康。腎臟可以健康,肝臟可以健康。我們整個身體可以健康,除了大腦和心智。我們需要他人才能在心理上保持健康。所以,現在我們作為一個社會需要進化。我們必須開始意識到,我們不再需要關係來生存。但沒有它們,我們會全都受苦。因此,我們需要進化作為人類。我認為這部分包括學習一些瑜伽和冥想的技巧,以便我們可以抵抗科技的影響和負面影響。但這也意味著,即使在我們不需要的時候,也要優先考慮關係。你認為應該在學校教這些技能嗎,瑜伽?百分之百。這將是干預的好時機,對吧?是的,百分之百。我教這些孩子這些技能,令人驚訝的是,他們學得如此之快。對我們來說很難學,因為我們已經成型了。但就像一門語言,如果你教一個孩子,我教過嬰兒冥想,我自己的孩子。我在他們大約兩歲時就教會了他們冥想。這意味著什麼?這些技能是什麼?如果你像我這樣一個成年人試圖學習,你會從哪里開始?所以,我告訴你我開始教我的孩子的地方。讓我們理解什麼是冥想。冥想就是控制你的注意力。如果我告訴我的思維專注於這個,它就會專注於這個。如果我們看冥想,有幾個關鍵步驟。第一是忽略衝動。如果我告訴我的思維專注於這個物體,它會有專注於其他東西的衝動。所以,我們必須訓練思維停止思考其他事情。我用一種非常有趣的方式來教我四歲的女兒。我告訴她躺在地上,然後我們玩一個叫做「嗅嗅怪獸」的遊戲,我是個叫「嗅嗅怪獸」的怪獸,而她必須保持完全靜止。所以,「嗅嗅怪獸」會試著讓她動,如果她動了,那麼她就會被吃掉。所以,這變成了一個遊戲。所以,我有點試圖讓她動。我在捏她,或者在嗅她,無論如何,我與她玩著某種遊戲,她是完全僵硬的,因為這是遊戲的一部分。那么,在這一刻她的大腦中發生了什麼?當我在逗她時,會有一個想要動的衝動。周邊的身體向大腦發送神經信號。讓我們動一下。讓我們轉移一下。
讓我們做些事情。但在那一刻,她的額葉正在學習抑制她的思想,並字面上控制她的衝動。因此,第一步是停止你的衝動。你可以通過簡單的方法來學習這一點,例如,我會為像你這樣的人推薦一種名為「Tractica」的練習。Tractica是一種固定焦點凝視的練習。你拿著一根蠟燭,盯著蠟燭看,不要眨眼。前十秒會很容易,但隨後你會開始接受信號。讓我們眨眼吧。讓我們眨眼。讓我們眨眼。讓我們眨眼。這將開始讓你感到燒灼,也可能會開始流淚。你可能不會受傷。不要擔心這是一個安全的練習,因為你的眼睛會開始流淚並得到潤滑,這通常是我們眼瞼需要做的事情。因此,你將開始有眼淚,但然後你專注於你的思想。現在,你字面上正在控制你的衝動。你正在抑制你的衝動。因此,冥想的第一步是不要讓你的思想游離到千百件不同的事情上。如果你做了這一個練習,甚至還不算真正的冥想,你的生活將會變得不同。所以,這真的像是為自我控制舉重。因此,現在你坐下來吃飯,11點鐘時,你渴望這些東西,但如果你已經做過Tractica,你的額葉將會得到增強。隨著你的額葉變得更強壯,你能夠抵抗你的衝動。你將獲得對自己的控制。這是第一步,就是抵抗你的衝動。這通常是冥想練習為什麼涉及坐著並專注且甚至不動的原因。第二步略有不同。避免分心與將我的心思推向另一個不同的東西之間是有區別的。因此,例如,我會告訴我的女兒吟唱「OM」,並最大化胸中的振動感。所以,現在她正在調整自己的身體,吟唱「OM」,然後她試圖最大化振動。因此,在這一刻,她使用某種東西來專注她的心思,因為她的心思完全集中在胸口和感受那種振動上。然後她有點實驗,但她真的很專注。這訓練我們的心思專注於一件事情。所以,這是第一和第二步。因此,你必須做的第一件事是避免衝動和分心。第二件事是教你的心思如何專注於一件事情,不去其他地方。這就是第一和第二步,然後你就會準備好進入冥想。那麼,什麼是冥想呢?因此,「冥想」這個詞在英文中有三個梵語單詞可以翻譯為冥想。Dharana、Dhyana和Samadhi。因此,Dhyana嚴格來說是一種專注技術。這是一種你可以做到的事情。因此,我可以告訴你凝視著蠟燭的火焰而不眨眼。這是一種Dhyana。這是一種專注技術。這對很多人來說是令人困惑的。冥想的第二個詞是Dhyana。因此,Dhyana不是你可以做到的事情,它是一種意識狀態。因此,我將非常簡單地解釋這一點。你知道怎麼睡覺嗎?我?不知道。我的意思是,我上床後躺下。我通常會開一點東西讓我在入睡時可以聽。這是我睡覺的方式嗎?不。那我應該怎麼睡?假裝我不知道怎麼睡。你能教我怎麼睡嗎?去臥室。好的。我已經做過了。確保它冷得宜。好的。躺在床上,閉上眼睛。好的。希望一切順利。所以,我躺著,閉上了眼睛。我的身上蓋著一條毯子,天氣很冷,但我還沒睡。那我錯過了什麼?我需要做什麼才能入睡?也許你不夠疲倦。你以前睡過嗎?有。你有很多次嗎?有。但你不能告訴我怎麼做。不是的,真的沒有。完全正確。因此,睡眠是一種意識狀態。因此,入睡是你所做的事情,然後睡眠就發生在你身上。這是關於冥想的最大誤解。每個人都專注於冥想技術。這些都是Dharanas。如果你在凝視蠟燭的過程中進入Dharana,並保持一段時間,你的心思將進入一種意識狀態,和你進入睡眠的方式相同。但你不能控制它。你不能做到這一點。你無法喚起它。你只需創造出正確的環境,然後意識就會觸發。許多人所經歷的最接近的東西是心流狀態。但即便在心流狀態中,心理活動仍然存在。因此,心流狀態就像冥想的早期階段。然後,當你進入Dhyana,這是一種無思的意識狀態。你有意識但沒有思想,沒有情感。你只是簡單地覺知。最好的例子是,有些人經歷過一些事情。一個就是高潮。高潮的瞬間是你沒有思想的時刻。思想在之後來。思想在之前來。但在高潮的那一刻,你是有覺知的,你是存在的,你是幸福的,但你沒有思想或心理活動。有時候,就像看著太陽,像看日落,沿著海灘散步。有些時刻你是存在的。你不會真的在思考任何事情,但你並不是在睡覺。你不是在白日夢。這就是Dhyana。這是冥想的第二階段。在你在Dhyana坐了一段時間後,你將達到一種稱為Samadhi的狀態。因此,這些是冥想的超越狀態。這就是迷幻藥對你所產生的效果。因此,當你進入這些Samadhi狀態時,這就是你開始變化和所有這些很難描述的奇怪事物的時候。因此,我會說冥想是這三樣東西。這是一種專注技術,隨之而來的是一種意識狀態,然後希望能引發。而一旦你進入那種狀態,你就可以開始爬升。
這對你的生活產生了什麼影響?改變它。它徹底改變了我的生活。我是說,我曾經是一個25歲的年輕人,毫無所成,而現在可以說我很成功。因此,我是一名企業家,我是一名哈佛訓練的精神科醫生。 我有臨床診所。我是一位父親。我是一名內容創作者。而且我就是那個在大學中失敗的孩子。就像我沒有改變,失敗者和成功者之間唯一的區別,順便說一下,這兩者都是不真實的。這兩者都是自我的表現。我既不是失敗者,也不是成功者。這些都是外在的表象。但從根本上講,我仍然是我自己。唯一的區別在於冥想教會了我如何控制這個東西。生活就像是一場視頻遊戲,而控制器卻是拔掉的。所以,螢幕上的角色想做什麼就做什麼。你試圖給它發送信號,但它根本不聽你的。因此,冥想就是插入你的控制器的過程,讓你開始掌控你的人生。你了解你的身體如何運作,你了解你的思維如何運作,你知道你的欲望從哪裡來。你了解如何征服它們。你知道你的自我是什麼。你了解所有這些事情。而冥想幫助我實現了這一點。
關於冥想,有一種即時反駁就是「我嘗試過,但沒有用。」或者「我嘗試過,但我無法停止思考事情。」這是我經常聽到的。「哦,我不能冥想。我試過。我的大腦太忙碌了。」好的,太好了。所以讓我們反駁這些,因為我至少幫助過一千人克服這個問題。所以,讓我們理解一些基本概念。你看,如果你嘗試過冥想,但沒有奏效,那不是你的問題,也不是冥想對你不奏效,而是你有一位糟糕的老師。所以,如果我們理解,好吧,這是我們的問題。人們是如何學習冥想的?他們聽到像這樣的播客,然後在某個時候坐在他們的房間裡,閉上眼睛,試著什麼都不想,但沒有成功。所以他們就停止了。好的,太好了。他們的老師是《首席執行官日記》。對吧,但這就是我的意思。因此,冥想教學的質量已經驟降到如此程度。每個人都有正念應用程式。你的老師是什麼?是一個應用程式。
所以如果我說,好的,你知道,斯蒂芬,你是一位相當糟糕的外科醫生,但你從未上過醫學院。你怎麼期望自己能成為一位合格的外科醫生呢,除非你真的有專業人士教你?有幾樣東西我學會了如何冥想,因為我有專家老師。我能成功教授冥想的原因是因為我是一位不錯的老師。我甚至不是最好的老師。所以,關於冥想,有幾件事需要理解。一是有112種冥想技巧,其中一種對地球上每個人都會很自然地奏效。好的?所以,人們在冥想上表現不佳的第一原因是因為我們沒有教他們適合的冥想類型,這是一個簡單的例子。
所以,我有ADHD的病人,我能成功教他們冥想。現在,很多這些病人在來找我的時候都說冥想對我來說沒有用,因為我無法讓我的思維緩下來,專注於一件事情。它總是會游移不定,我對此會說:「很好,沒問題。我們要教你冥想,它會對你來說非常簡單。」所以,讓我問你這個問題。如果我有一個孩子,好吧,這個孩子在四處跑,我想讓他坐下來,我該如何讓孩子靜下來?人們通常是怎麼做到的?是的。他們會對孩子喊叫。好吧,孩子會靜坐一小會兒,那麼接下來會怎麼樣?又跑掉了。絕對正確。那麼,如何讓孩子靜下來?孩子什麼時候會坐下?當他在玩遊戲的時候。好的。因此,我們可以以某種方式引導他。所以,這也是我不知道你是否見過,但在機場會有這些小遊樂場。因此,讓孩子坐下的最佳方法是告訴他們去跑。你去跑吧。去遊樂場。去一個小時,然後孩子會怎麼做?自然地,我想坐下。因此,當我在教我的ADHD病人如何冥想時,我不告訴他們放慢思維。我告訴他們要盡可能快地移動。不過,我會真的帶我的病人去自助餐廳,我們在自助餐廳坐著,我告訴我的病人,你要盡快注意到盡可能多的聲音。我希望你聽到自助餐廳的每一個聲音。不要漏掉一個。不要專注於人們在說什麼,而是聽這個聲音,聽這個聲音,聽這個聲音,聽這個聲音,聽這個聲音。因此,我真正告訴他們的思維是要跑,而不是靜坐。最終,會發生什麼?他們會專注於第一個聲音,然後第二個聲音,第三個聲音,不夠快。更快。你需要在三秒鐘內聽到10個聲音。更快。更快。更快。更快。然後最終,他們的思維會疲倦,自然而然地靜下來。這是世界上最簡單的冥想。然後他們就進入了專注狀態。那么他們在專注中的做什麼?他們專注於第一個聲音,第二個聲音,第三個聲音,第四個聲音,第五個聲音,第六個聲音,第七個聲音,第八個聲音,第九個聲音,第十個聲音,第十一個聲音,第十二個聲音,第十三個聲音,第十四個聲音。然後最終,思維會冷靜下來。它會疲憊,然後他們將進入專注狀態,然後學會了冥想。因此,我認為冥想對人們不起作用的原因是因為他們沒有嘗試正確的技巧。你看起來像是個鍛鍊的人。你鍛鍊嗎?是的。你怎麼鍛鍊?去健身房,舉重。好的。那麼跑步呢?是的,有時候。游泳呢?不,不能游泳。
為什麼不呢?我想這只是一個我告訴自己的故事,但我實在無法飄起來。好吧,太好了。如果所有的運動都是游泳,你可能會得出結論,運動並不適合我。但運動有千百種方式,因為人類是不同的。所以,你只需要找到適合你的運動方式,並且這對你來說是有趣的。人們會看著你,會說:“我不明白你是怎麼運動的。哦,我的天,太可怕了。我個人不喜歡舉重,但我喜歡游泳。我喜歡健行。我喜歡漂流。”所以,學習冥想並不是去遵循某一特定的傳統。在當今世界中,這就是一個大問題,大多數冥想老師只知道他們的那一種傳統。如果學生來到他們面前,而他們沒有照著做,教師告訴他們:“你需要繼續嘗試,繼續嘗試,繼續嘗試。”我見過非常少的冥想教師說:“你知道嗎?我並不是適合你的老師。這不是適合你的應用程式。你應該去使用這個不同的應用程式,因為根據你的思維,這才是適合你的。”我們每個人都有認知指紋。學習如何輕鬆冥想就是選擇適合你認知指紋的冥想方式。那麼,冥想能幫助我們應對這些我們所談論的上癮嗎?百分之百可以,社交媒體上癮、你所提到的色情上癮、遊戲上癮。我甚至可以說它可以征服所有這些上癮。所以,這有點誇張的說法。但如果我們真的去看什麼是上癮,上癮是兩件事。它是一種快感的來源,也是痛苦的解藥。因此,每當我們看到任何上癮時,例如鴉片,它給我快感,並且麻痹了我的杏仁核和邊緣系統。視頻遊戲讓我的杏仁核和邊緣系統關閉,讓我消失的負面情緒並釋放多巴胺。所以,我們有多巴胺的釋放,也有對我們負面情緒電路的壓抑。所有的上癮都是如此。
所以,如果你看看這個問題,我們為什麼會陷入上癮呢?因為我們變得依賴於這種多巴胺的激增,屈從於我們的慾望。因此,我們的大腦說:“哦,我想要這個東西,而我們無法控制那種衝動。當它想要某樣東西時,我必須給它。我無法控制,我太軟弱了。”另一件事是,每當我們有痛苦,我們必須逃離它。但冥想實際上是訓練這兩項技能的過程。因此,當我有一個慾望時,我學會抵抗它。我想抓癢,不能抓癢。從神經科學的角度來看,我們知道冥想加強了我們的額葉,而弱的額葉為上癮提供了肥沃的土壤。因此,我們知道,我們實際上加強了可以幫助你抵抗來自快樂方面的上癮的大腦部分。有關冥想的另一個有趣之處是,它不會讓我們對痛苦免疫,但我們停止逃避痛苦。所以,你問我:“我對這本書的結果感到緊張嗎?”不,如果它失敗了,我會難過。那又怎樣?對吧?所以,我會難過。這會一直讓我難過嗎?這取決於我是否把自己的身份感放在這本書之上。我會難過一段時間。順便提一下,這種難過在因果上是我寫這本書時所“購買”的。我想這是很多人忽視的。但在我寫這本書的那一刻,我就打開了自己,去感受成功的快樂和失敗的痛苦。這樣說明有道理嗎?所以,如果我真的想避免痛苦,唯一的解決方案就是根本不寫這本書。但這不是生活的方式。因此,冥想教會我們如何忍受痛苦,如何接受痛苦。然後一旦你能接受痛苦,哦,我的天,你的生活就會變得簡單很多。然後發生了一些美好的事情。現在,我不必使用鴉片。我的日常工作是一名成癮精神科醫生。因此,我向對海洛因、芬太尼、視頻遊戲以及類似事物上癮的人教授這些東西。而這對他們來說是有效的,雖然不是所有人,但大多數人。因此,冥想絕對有幫助,因為它實際上加強了我們的大腦中上癮所依賴的部分。這些都是上癮,比如食物上癮、色情上癮、遊戲上癮和社交媒體上癮。因此,每種上癮都有略微不同的表現形式。但提供快感和消除痛苦的核心特徵是所有上癮的共同點。在你看來,現在社會中大多數人正在遭受但卻並不真正意識到的最流行的上癮是什麼?我的意思是,在讀了你的書之後,我認為你在第七章中提到的手機上癮可能是我們其中誰也不視為上癮的東西。但我們可能都上癮了。如果我看看我的使用時間,我就在想:天哪。最流行的,對。所以,我認為手機上癮真得很糟糕。我的意思是,以某種奇怪的方式,我會說,這可能並不真正算作上癮。但我認為最大的問題是我們對成功的上癮,對吧?所以,如果我們想一想,像是,我不知道這是否在我的思維上下文裡,但如果我們想一想,每個人都在把成功當成他們痛苦的解藥和快樂的來源。所以,我們在追逐所有這些成功、成功、成功。但從技術的角度,或者從精神醫學的角度,我認為手機可能位於列表的頂部。我想我在生活中對某些事情感到相當困惑,但一般來說,因為當我想到那些在掙扎的年輕男性或年輕女性時,我經常覺得他們的生活缺少的是一種目標感、雄心和奮鬥的東西。這就是我們所說的。
但現在我有點困惑,根據你所說的,因為他們缺少的是什麼呢?例如,你看到一個22歲的孩子,他住在他媽媽的地下室,低自尊,每天玩電玩,不尊重自己,自我價值低。在我腦海裡,我曾經認為,好吧,那個孩子需要的是一個偉大的目標來努力奮鬥。這也沒錯。但讓我們注意你的具體用詞。你說,這個孩子需要的是目標、雄心和一些努力的方向。這三樣東西是一樣的嗎?不是,對吧?所以,問題的核心就在於此,這就是為什麼事情會被建模,這也是為什麼人們會感到困惑,因為雄心與目標是非常不同的。它們就像在光譜的兩端。如果我們從科學的角度來看,與色情上癮最相關的首要因素之一,就是生活中的無意義感。因此,如果你想征服你的色情上癮,你必須有一個理由來不每天自慰和看色情。你必須有一種生活方式,讓你無法這樣做,因為如果你的生活是空虛的,而你的大腦正好閒置著,它會想,好吧,反正我們也沒在做任何事情,那就來點多巴胺吧。就這樣。而這就是人們如何上癮於色情的原因。人們自慰時與他們生活中的情況之間有關聯嗎?絕對有。所以,這不僅僅是自慰與色情上癮的問題,而我們發現,情緒越強烈,他們的杏仁體和邊緣系統的活化越多,他們使用色情的頻率就越高。因此,經歷到的負面情緒越多,他們觀看色情的頻率也就越多。為什麼?因為我需要多巴胺。不,這就是避免痛苦的所在。色情關閉了我們對負面情緒的體驗。這不僅僅是快感,而是對負面情緒的迴避。所以,如果我真的很有壓力,並且在工作上遇到很多麻煩,我那天自慰的機率會更高。不甚至是自慰,而是看色情。
好的。所以,自慰會導致多巴胺,而觀看色情則會關閉負面情緒。因此,我曾與一些有色情上癮的人士合作,例如,他們的一個屏幕上打開工作,另一個屏幕上則播放著色情。你在開玩笑吧?不,這非常常見。我們討論色情上癮的情況不多。因此,生活越糟糕,壓力越大,我會問他們,你知道嗎,你開著第二個屏幕的色情影片是在什麼時候?他們會說,壓力最糟的那幾天,他們的使用量也會最大。
那你是怎麼幫助那個人?你教他們幾件事。一是,你必須理解痛苦是什麼,對吧?然後你教他們其他情緒調節技能。如果你教他們其他管理情緒的方法,他們就不需要色情。色情之所以如此上癮,是因為從生物學的角度來看,我們對性有著非常深的需求,而這是一個非常有效的關閉我們負面情緒的方法。但如果你能教會他們如何管理自己的負面情緒,那麼我們所做的第二件事就是代謝你負面情緒的來源。因此,如果有某種創傷在根本,我們在治療那個創傷的過程中,對上癮的渴望會逐漸消失。
有趣。你處理過很多有色情上癮的人嗎?當然。這些人之間的共同點是,他們都有某種早期的創傷。而我在你的書中也讀到,這些人通常在年輕時就接觸到了色情。是的,發生的事情有很多。但通常來說,我會說這些人都有未被處理的情緒或持續的負面情緒來源。這會帶來羞恥感嗎?當然會。這些人,這是否是其中之一?這就是問題所在,對吧?所以,當我對色情上癮時,我會感到羞愧。而我對羞愧的解藥是什麼,Stephen?色情。就是這樣。
所以,這是一個向下的漩渦。向上的漩渦看起來像是,像是擺脫這一切。所以,我在看色情。然後我做了一些事情,我需要更少的色情。是的。因此,向上漩渦的樣子通常是當你感到羞愧時,來找我說說。對吧?所以,我們會談論你為何感到羞愧。你會宣洩那個負面情緒。因此,我們也知道這是弗洛伊德所發現的,體驗情緒,即使它與實際事件無關,也會減弱情緒。因此,他所發現的是,如果你能讓某人在你的診室中哭出來,並且他們將那個情緒發洩出來,他們會感覺更輕鬆,更好。情緒能量在某種程度上已經從他們的身體中釋放出來。
所以,然後我們通常會找到他們創傷的根源,我們將對那個情緒進行代謝,這種情緒非常深沉。這就像一口油井,不斷地在抽取黑色的東西。因此,我們關掉油井,教他們其他情緒調節技巧,並努力建立一個值得生活的生活。
你的實踐中有一個例子是有人從完全的零轉變到非常卓越的地步嗎?有沒有任何案例研究讓你聯想到,“哦,我的天啊,那是證明任何轉變都是可能的!”的情況?當然。所以,考慮到隱私問題,我很樂意稍微籠統點。但名單中有這樣一個人,他在青少年時期開始使用鴉片類藥物,到了32歲回到學校,並在36歲時發展出一條職業道路,成為了一名暢銷作家。
在我們一起工作的四年中,他們開始寫作,這是他們一直想做的,並且出版了一本書,而這本書非常成功。然後他們在此基礎上實際上還開展了另一份事業。
第五章,第一次對話。與某人談論他們的上癮問題時,最困難的部分就是第一次對話需要開放,而不讓這影響到他們的遊戲上癮。在這種情況下,第一次對話通常是最難的。是的。因此,這不僅僅是針對上癮的話題。如果我們理解與某人進行第一次關於他們生活中不如意之事的對話,這涉及到男性、孤獨者等情況,你必須以非評判的方式去接觸他們。因此,如果你想與某人建立聯繫,在我對上癮的看法中,並且我學會了這一點,即上癮無法為他人治癒。因此,他們必須想要停止。我曾經在兩個戒毒所工作過,這些都是30天的戒毒所,人在強迫進入戒毒所的情況下,這樣永遠不會成功。那個人必須想要停止上癮,征服上癮,放棄上癮,這樣才能成功。那么,你怎麼說服某人,這是個問題,你需要停止這樣做呢?你真的無法說服他們。但你能做的最好的事情是以非評判的方式接觸他們,對吧?所以,幫助我理解你生活中發生了什麼事。幫助我理解為什麼你會使用這個東西。你在心中可以有判斷,這沒問題,但要保持開放的心態和同情心。認識到如果這個人正在做某事,那麼他們是出於某種原因。如果他們的大腦沒有從中獲得比傷害更多的好處,那麼他們的大腦就不會這樣做。
在第一次對話中,以及他們意識到想要改變生活的那一刻,通常被稱為觸底反彈。真的需要觸底反彈才能在生活中做出那些巨大的改變嗎?或者在我們決定改變之前是否有方法可以避免觸底反彈?我將從我一位病人的回答中給你一個答案,我認為他比我懂得這些問題得多。你看,當你觸底反彈時,你總是可以拿起一把鑿子,向下打破到下一個層次。所以,並不存在觸底反彈這種事。只是你下去的最底層,然後開始向上移動。這是我真的相信的。因此,你可以說我觸底反彈,但你也可以很容易地,我相信我可以做得更糟,對吧?所以,對於很多人來說,觸底反彈確實是這樣。但我真的相信我的病人,這只是你下去的程度,然後就會轉身,這就是你的最低點。
我們都可以想起生活中想要幫助改變的人。我想,我剛才所說的就是問題的一部分,因為我們想要介入他們的生活並為他們創造改變。但我們有時看到他們自我破壞,然後告訴我們他們有這個目標,想要成為這樣或那樣的人,但他們的行為仍然遵循著類似的模式,繼續自我破壞。作為旁觀者,我們有時會嘗試介入,試圖以各種方式幫助他們。我會幫你支付治療費,我會負責你的健身會員費,什麼都可以。我們應該怎麼做,作為一個旁觀者,面對那些說他們想改變,但卻沒有任何行動的人?這是一個好問題。因此,我們應該做的不是做旁觀者,但也不要完全替他們支付療程。這非常重要。我曾經有一位非常優秀的教師在麻省總醫院告訴我:“作為醫生,你永遠不應該為病人多走一里路。”然後我對此有些困惑,對吧?因為我被教導,“天啊,作為醫生,你應該犧牲,你需要多走一里路。”他說,“多走的一里路就是太遙遠了。因此,任何人可以自己做的事情,你不應該替他們做。”所以,我發現,我曾經有一位患有艾滋病的病人,這是一位在HIV首次被發現的時候的孩子。他們在嬰兒期就被診斷出來,所以他們有圍產期的HIV暴露。因此,這是我們真正發現HIV的時候。每個人都全力以赴支持這個孩子,因為這是一個七歲的HIV患兒。所以如果他們犯了錯,那不是他們的錯。孩子有HIV。他們會遲到,做不到作業。哦,總是有很多人竭盡所能地幫助這個人,幫助這個人,幫助這個人。因此,當他們在20多歲的時候,我是這位病人的醫生。我驚訝於他們是多麼無能。他們甚至不能做基本的事情,比如填寫某個需要的申請。他們需要護理人員陪著他們一起填寫申請。因為我們所做的就是使他們產生某種無助感,因為我們做了所有事情。因此,許多父母所犯的最大錯誤就是他們接受了對孩子的責任。如果我們愛著有上癮問題的人,我們想保護他們不受那種上癮的後果影響。所以,我們實際上會竭盡所能地去做更多。問題是,一旦你開始做得更多,他們就會開始做得更少。所以,如果你看看這麼簡單的事情,比如說,你有一個室友,有碗碟在水槽裡。你對碗碟的責任越大,你的室友會怎麼做?他們會更少去洗碗。
同樣的道理也是如此。所以,我所發現的是,與其因為我們非常害怕,哦我的天,如果我不幫助他們這件事,如果我不為你的治療付費,那麼你就會完蛋。你非常害怕。所以,誰為這個負責呢?你。讓他們請你付錢。讓他們來找你,說:「你知道嗎?我真的想要克服這件事。我找到了人,但我付不起費用。你會幫我嗎?」你看到的結果將會截然不同。在我自己的執業中,有時我收取很多money。而我發現,在某一時期我的70%的工作是免費的。我發現,知道自己所擁有的預約而未出現的人數越來越多,當我給予他們很大的折扣時,他們不會出現得多。如果某人參與其中,他們實際上會去做。所以,實際上支付我的服務的病人,才是那些總是會出現的人。所以,我們想要做的是,我們想要開始詢問這些人,「嘿,告訴我你對於你的上癮或不上癮的感受。告訴我你在遊戲方面發生了什麼。你怎麼樣看待你的生活?幫我理解一下你發生了什麼。」開始時就是理解這個人。如果你這樣做,每個人都有矛盾心理。這意味著內心的衝突。有一部分他們想要戒掉,而另一部分他們卻不想戒掉。問題是,每當我們看到他們想要變得更好的一瞬間,我們會怎麼做?我們會想,「太棒了!讓我們去做吧。」然後會發生什麼?我們會從他們那裡得到抵抗。所以,如果我來找你,史蒂芬,我就會說,「嘿,兄弟,我在考慮去健身房。你怎麼想?」你會說:「來吧,跟我一起去。」對吧。然後當你這樣說的時候,人們會怎麼做?「他們不來。」對吧?那麼,有趣的是?所以,我作為一名精神科醫生所做的就是,「嘿,你知道嗎,你只是考慮去健身房,但你真的有必要嗎?」哦,真的?你會反驳。是的,對吧。所以,無論你站在哪一邊,他們都會站在對立的一邊。「你為什麼這樣做?」因為這就是科學所告訴我們的。所以,有一種叫做動機性訪談的技術。每當你面對的是所謂的矛盾心理時,即內部衝突,如果你朝著某個方向推他們,他們就不會在那個方向上移動。他們會朝著相反的方向移動。我不是說你不能鼓勵他們,但讓他們主導。這是最大的區別。讓這成為他們的動機。在任何時候他們朝著正確的方向移動,你想要支持他,但永遠不要強迫他。選擇在他們那裡。對我來說,我為我的病人做得越少,他們的表現越好。最後一個問題。你談到這個25%的法則。什麼是25%的法則?怎麼應用它?所以,看看,我們都在想我們想要達到的目標。現在,我們的大腦裡有一個非常棘手的問題。所以,如果我有一個目標,我想成為百萬富翁,而我今天工作得到了10美元,我的大腦怎麼理解呢?它會看我付出的努力,然後說10美元根本不接近我的目標,這實際上會削弱我的動機,因為它會看情況,說我還未足夠接近我的目標。所以,我們的目標越大,我們的大腦越難支持這一點。 所以,25%的法則就是把你想要達成的任何事物對半分,再對半分。這應該是你的最低目標。你甚至可以再小一點,12.5沒有任何數量是太小的。但一般來說,如果你真的仔細考慮,目標越雄心壯志,達成的難度就會越大。我知道這聽起來有點奇怪,但你仍然可以達成,只要它不是你的目標。這是我的經驗。所以,這裡有神經科學的支持。但即便如此,你知道,當我18歲的時候,我想去哈佛,並且想成為一名醫生。當我放棄這個目標,專注於手頭的任務時。所以,如果你真的看看怎樣達成偉大的成就,並不是因為想要去達成偉大的成就,我可以站在珠穆朗瑪峰的底部,看著頂峰,然後我可以說,我想爬到珠穆朗瑪峰的頂部。或者我甚至可以不去看珠穆朗瑪峰的頂部。無論我是否在看頂部,抵達頂部的方式都是一樣的,都是一步一步來。所以,這真的很有趣,因為每個人都如此專注於目標。我作為一名精神科醫生,甚至在自己的生活中學到的是,專注於今天,專注於今天做一些事情,並對設置一個大目標保持超級謹慎。因為即使你設定了一個巨大的目標,而你實現了50%的目標,你會覺得,哦我的天,我沒有達成我的目標。即使50%的進步會感覺像是一種失敗,因為你並沒有達成你的目標。這真的很奇怪,這是我們的動機回路的運作方式。所以,將你的目標對半分,再對半分,然後專注於那一點。這是有意義的。我想Team Sky的表現總監戴維·布雷爾斯福德多年前跟我說過的。他說他以前禁止運動員考慮登上頒獎台,只專注於他們當天的踏板動作,而那支團隊最終成為了有史以來最偉大的自行車隊之一,從一片混亂中崛起。我一直想知道為什麼他這樣做,是的,他說他禁止他們考慮獎牌之類的東西,因為這將會成為妨礙今天表現的干擾。但這是很難做到的。所以,好吧,我會停止設立目標。哦,或者將目標設定為25%或在設立時保持意識?不,我無論如何都這樣做。老實說,我在我的生活中不設立大目標。
我發現當人們問我「你的五年或十年計畫是什麼?」時,我真的很難回答。你會覺得自己在瞎扯,因為實際上的答案是:「我每天都會全力以赴。」沒錯,對吧?所以我100%同意這一點,因為你還能做什麼呢?設立一個十年的目標一方面可能會促使我們更加努力,但這並不是理想的方式。這會讓今天變得混亂,並造成很多拖延和對今天應該做什麼的困惑,因為如果我的目標是五年後達到1000萬,那麼像今天上網課這樣的事情就完全不夠了。是的,所以如果你有一個十年的計畫,你就可以浪費今天,也可以浪費明天,因為你有很多時間。沒錯,這樣並沒有任何幫助。
如果你看到我最近在LinkedIn上發的帖子,你可能已經注意到我目前正在我的公司Flight Group進行一波招聘,努力尋找世界上最優秀的人才。在我這些年建立這些業務的過程中,我的首選招聘平台一直是LinkedIn Jobs,他們是這個播客的驕傲贊助商。這是基於兩個原因。第一,LinkedIn不僅僅是另一個求職平台。它擁有超過十億專業人士和優質候選人的龐大網絡,我相信這使它成為尋找和招聘那些無法在其他地方找到的專業人士的最佳場所。第二,它們的流程和功能。LinkedIn不斷尋找讓招聘過程更簡單的方法,具有非常簡便且直觀的功能。擁有這麼多優質的候選人,招聘就變得容易了。事實上,86%的小企業在LinkedIn jobs上可以在24小時內找到合格的候選人。立即免費發布您的招聘信息,請訪問linkedin.com/doac。也就是說,立即在linkedin.com/doac上免費發布您的招聘信息。當然,條款和條件適用。我們有一個結尾傳統,最後一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,而不知道他們會問誰。留給你的問題是,如果你能再寫一本書,而這本書只有一頁長,並且是你能留給世界和你家人的最後一條訊息,你會用那一頁來說什麼?我可以告訴你我希望它說什麼,但我認為在一頁上寫下來會非常困難。我會嘗試這樣做。所以我思考過,如果我明天去世,其實我對生活只有一個遺憾。我只有一件事情想要實現,那就是我努力幫助世界上許多人。如果我明天去世,我唯一的遺憾就是我沒有教我的孩子們我所教給全世界的東西。因此,我甚至想過,如果我被診斷出癌症,並且我只有一年生命,我會如何度過那一年?我會為我的孩子寫一本書,提煉出我關於動機、神經科學、靈性等方面的所有學習。這一切都是同樣的道理,都是同樣的真理。你看,瑜伽士們學習了這些東西,他們使用的是我們的同樣大腦。因此,他們通過內部觀察發現了所有神經科學的原則。所以我會在那一頁上寫下,可能是20句核心的教導。這可能包括這樣的一句:什麼是自我?自我是比較的自我感知。如何進行內省、脫離世俗期望的方式。當你開始了解自己時,你就不會再依賴外部世界告訴你應該成為誰了。只要你在傾聽外部世界告訴你應該成為誰,你就永遠不會快樂,因為他們一直在變化。這類東西,可能會是這樣的內容。但這大概就是我會做的,我會嘗試將我所學到的一切濃縮成20行。我原本希望我能寫到一本書裡,但一頁確實會很困難。
我對其他一些句子感到好奇。所以你談到了內省和自我。是的,所以我可能會包括一句關於glishta和一句關於vasana的話。Glishta是顏色的意思。所以認識到你在生活中經歷的大部分並不來自外部世界,而是來自你頭腦添加的部分,我給你舉個例子。假設我第一次遇見你,我對你說「史蒂芬,你是個失敗者」,這些只是話語而已。但這是否會傷害到你,取決於你心中的解讀。舉個好例子,假設我和一個女孩交談,我給她發短信,但她沒有回覆我。她可能有千種理由在十分鐘內不回我的短信。但實際上,讓我感到受傷的,是我心中對這件事的詮釋。大多數人並沒有意識到這一點。他們以為,哦,這個人不喜歡我,這件事情發生了問題,那件事情又出錯了。不,實際上並不是這樣。都是你的心在給你的經驗上色。所以會有一句話是關於glishta的,一句話是關於vasana的,還有對自我認知的理解,對欲望來源的理解,以及如何獲得快樂。這整個想法是追求外部事物並無法持久地獲得幸福。你有兩個孩子嗎?是的。
那麼,對他們說的最後一段話會是什麼?可能是「抱歉,我必須走了。我希望我能有更多的時間和你們在一起。」這大概就是我會說的。然後我會說我愛你。我也許會在這個身體裡消失,但我會在這裡,並且我們會再見面的。
這段文字非常有趣,因為,您知道的,當我們冥想時,我們有一種觀念,認為我們只活這一生。這是因為我們大腦的條件反射。有很多研究。有一位位於維吉尼亞大學的研究者進行了關於前世的研究。我甚至也曾與我的病人進行過前世的心理療法。有一天,當我在冥想時,我意識到在我的前世中,我知道這聽起來會完全瘋狂,但我真的經歷過。你現在所聽到的並不是假設。我曾經失去過一個孩子。我曾經是一位母親,這讓我花了一段時間才弄明白。但當你冥想時,你開始發現有關自己的事情。我內心深處有著失去孩子的深切感受。這並不是假設。我知道失去孩子的感覺,這已經發生在我身上。我仍然背負著來自前世的傷痛。所以當你問我這個假設時,對我來說這不是假設。這是一種我所經歷過的創傷,只是沒有在這一生中。因此,我很幸運到目前為止這還沒有發生。我希望它不會發生。但我選擇與我的孩子們建立聯繫。正如我們所談到的,當我寫下這本書的那一刻,我就是在打開自己面對書籍成功或失望的可能性。而當我選擇愛我的孩子們時,我便打開自己面對失去他們的傷痛,因為有一天我可能會失去他們。所以這是一個我認為我曾經回答過的問題。這是第一個向我提出這樣問題的人,但,您知道,我能感受到傷痛。我能感受到失落。根據我自己的經驗,或許這是一種想像或是我大腦中的神經元所構建的東西。但我所學習到的,我認為,就像我以前曾經經歷過,而且這非常痛苦。我仍然背負著那份痛苦。
您認為這是一種世代創傷,還是您相信那是您在另一個生命中?哦,兩者都是。所以我認為我們現在從表觀遺傳的研究中知道,作為人類,我們其實都會繼承記憶。所以我覺得這真的很有趣,因為即使您看看您對蛇的厭惡,您對蛇的恐懼是怎麼來的?即使是第一次看到蛇,您會感到害怕。我們科學上知道我們會繼承那並非我們自己的記憶。因此現在問題就有點像是智識性或哲學性,如果您繼承了一個記憶,那難道是您嗎?我不知道。這部分在您的DNA中。這是您表觀遺傳表達的一部分。您會把這個看作是您的一部分嗎?我認為大多數人會認為您的DNA是您的一部分。所以我想,是的,我們甚至有科學證據,可以說這是一種我們從過去繼承記憶的機制,無論這是您的生命還是別人的生命都是有待討論的。我女朋友對我說過這些。她談到她感覺來自前世的創傷。這非常難以相信,非常難以相信,但我的女朋友在很多事情上最終似乎總是對的。我最終通過大量研究學到了她所說的並不是瘋狂。她有時在談到她認為她通過冥想到自己的前世所觸及的事情時,變得非常情緒化。她是一位呼吸練習者。她現在其實在哥斯達黎加進行一些靜修活動。這真的很有趣。我想了解更多。但就目前而言,K醫生,非常感謝您的一切。您是我生活中最引人入勝的人之一,因為您對自己所講的內容充滿了熱情。您的書遠不止於遊戲。書名是《如何養成一位健康的玩家》,但它講述的內容遠不止此。它涉及成癮、我們的心智、我們與所擁有的技術以及彼此的關係。在書的頂部寫著:“結束權力鬥爭,打破壞習慣,培養良好習慣,改變您與孩子之間的關係。”但這不僅僅是關於孩子。這關乎我們跟所有事物和所有人的關係,因為它觸及人類的心智。這就是為什麼這是如此重要。如果之前沒有人在網上發現過您,我強烈建議他們去查看您的YouTube頻道,因為您已經成功地將一些複雜的事物提煉成引人入勝的基於科學的建議。這是您擁有的非凡才華。您是我遇到過的最有效的溝通者之一。所以感謝您今天的時間。謝謝你,史蒂芬。能在這裡真是太棒了。我覺得很榮幸能成為您生活中這麼小的一部分,因為我能感受到您是一個如此令人驚嘆的人。我對您存在於當今世界感到非常興奮,期待看到您繼續做的事情。
哦,這是一個讚美。謝謝。
成長企業的關鍵在於確保其可擴展性。這需要在早期階段就整合進合適的平台以支持您的增長。一個幫助我和我的團隊這樣做的平台是Shopify,我相信您現在已經知道它們,因為它們贊助這個播客。Shopify是一個正在改變全球數百萬企業的商業平台。我們最近在Shopify上推出了第二版的DiRover CEO對話卡,這在沒有Shopify的幫助下是不可能實現的。當我開始播客時,開設一個網上商店是一個我最遙遠的想法。但現在,感謝該平台的簡單易用,讓這整個過程變得非常輕而易舉。它實際上是互聯網上轉換率最高的結帳系統,與其他領先的商業平台相比,平均高出36%。如果您還沒有試過Shopify,而您是企業主,現在就去嘗試吧,因為您可以通過訪問shopify.com/bartlet註冊一個每月僅需1美元的試用期,您可以以1美元開始。
[音樂]

What can video game and porn addiction tell us about society’s mental health crisis?

Dr Alok Kanojia is a psychiatrist and co-founder of the mental health coaching company ‘Healthy Gamer’, which aims to help with modern stressors, such as social media, video games, and online dating.

In this conversation Dr Alok and Steven discuss topics such as, the male mental health crisis, how your phone is hijacking your brain, the link between trauma and toxic masculinity, and how social media is ruining your relationships.

(00:00) Intro.

(02:07) Achieve Whatever You Want.

(02:39) External Success Won’t Fix You Inside.

(04:12) This Won’t Lead To Happiness.

(06:48) I Had A Gaming Addiction

(08:43) How To Identify Real Needs From Desires?

(12:08) What Sort Of People Have You Worked With?

(12:48) What Does It Mean To Be A Man?

(20:27) What Is The Remedy For Men’s Mental Health & Suicide Issues?

(23:20) Men Get Upset Based On Their Insecurities.

(25:45) Men Need Self-Expression.

(26:43) What Are Your Thoughts On Andrew Tate?

(30:31) How To Stop People From Following Toxic Masculinity?

(33:24) Do Men Need More Positive Role Models?

(35:22) Why Are Women’s Suicide Rates Increasing?

(37:34) The Role Of Social Media In Our Mental Health.

(44:16) Should Yoga Be Taught At School?

(47:07) What Is Meditation And The Biggest Misunderstanding?

(50:08) The Important Impact Of Meditation On Our Lives?

(51:29) What Stops People From Meditating?

(55:29) How Does Meditation Help With Addiction?

(58:23) Our Biggest Addiction Is Success.

(01:03:32) Dissatisfaction Leads To Watching Pornography.

(01:04:04) How To Help People With Addiction?

(01:05:06) Does Addiction Create Shame?

(01:06:43) Case Study: How Any Transformation Is Possible?

(01:07:32) Having The First Conversation With An Addict.

(01:09:04) Do We Need To Hit Rock Bottom To Realise How Bad It Is?

(01:09:05) Don’t Protect People; Let Them Accept Their Responsibilities.

(01:13:06) Motivational Interviewing.

(01:13:00) The 25% Rule To Achieve Your Goals.

(01:22:20) The Last Guest Question

You can pre-order Dr Alok’s book, ‘How to Raise a Healthy Gamer’, here: https://amzn.to/3V5jfLV

Follow Dr Alok:

Twitter – https://bit.ly/3V59nS4

Instagram – https://bit.ly/49GFrQN

Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/3kxINCANKsb

Follow me:

https://beacons.ai/diaryofaceo

Sponsors:

Shopify: http://shopify.com/bartlett

Linkedin Jobs: https://www.linkedin.com/doac

Uber: https://p.uber.com/creditsterms

Leave a Comment