AI transcript
0:00:06 I would think to myself, “I hate this. This sucks.
0:00:09 I don’t know what I want to do with life anymore.”
0:00:12 And that’s sometimes where the depression would kick in.
0:00:15 But I didn’t realize that the depression that I was suffering from
0:00:18 was untreated ADHD depression.
0:00:20 And so I’ve learned rules now for myself.
0:00:22 And for anyone out there, if you are suffering from this,
0:00:24 ask yourself a few simple questions.
0:00:25 Mr. Trevor Noah!
0:00:27 The former host of The Daily Show.
0:00:31 Where he gained a massive following for his humorous yet incisive take on politics and society.
0:00:34 I was born to a black mother and a white father in South Africa
0:00:36 at a time when it was illegal in the country.
0:00:38 They were scared the police were going to take me away
0:00:40 and then my mother, my stepfather.
0:00:42 And it became an unsafe household.
0:00:46 Your mother had been shot point blank in the head by this man.
0:00:49 Yeah. And from that day onwards, everything changes.
0:00:52 You arrive in America to pursue your dream as being a comedian.
0:00:54 You are very hardworking, to say the least.
0:00:56 Which led to you being the host of The Daily Show.
0:00:57 But it didn’t go so well at first.
0:00:59 It was absolutely terrible.
0:01:02 People would just be like, go back to where you came from, death threats.
0:01:04 It was really hard when I persevered.
0:01:07 And I would get home at 9pm, work until midnight,
0:01:09 get back to the office at 7 the next day and do it all over again.
0:01:13 And then The Daily Show had went on to become a smash hit, but it was a constant hit.
0:01:17 I had made my life about work and I had made everything else secondary.
0:01:19 And to be honest with you, a lot of people are doing this.
0:01:21 We’ve neglected connection.
0:01:24 And I think we’re experiencing a generation of men in particular
0:01:27 who are not just isolated, but not practiced in the arts of connecting.
0:01:29 And it’s affecting society now.
0:01:31 So those men that are struggling, why do they need to start?
0:01:34 This is a lesson that I’ve learned if you’re struggling with this.
0:01:35 So you…
0:01:49 Trevor, what are the most important things that I need to understand about
0:01:54 your earliest years, to understand the man that sits in front of me today?
0:02:02 Well, that’s a tough one because I feel like my perception of what the most important things are
0:02:05 may not be the most important things.
0:02:10 I could say it would be my sense of humor and then it might be where the sense of humor comes from,
0:02:13 which might be my family or my country.
0:02:15 It might be which schools I went to.
0:02:18 It might be where I’ve lived or where I’ve traveled to.
0:02:25 It’s one of those… if you ever try to break down a food or something that you consume
0:02:27 and you go like, “What is the most important ingredient?
0:02:29 What are the ingredients that really make it what it is?”
0:02:33 And it’s like, “Is it the crunches, is it the asses, is it the salt, is it the fats?
0:02:34 What is it?”
0:02:36 I don’t know.
0:02:37 I genuinely don’t know.
0:02:44 If I knew, then I would be able to either create more of me or maybe figure out which parts I want to tweak.
0:02:46 But I honestly don’t know the answer to that question.
0:02:53 I often think of everyone that I meet but also myself through the context of I guess a similar analogy.
0:02:59 Like a set of ingredients that came together that were then put into an oven and the heat was turned on
0:03:03 and we were baked, not to say that we can’t be changed after that moment.
0:03:06 But what are those ingredients?
0:03:10 So my mother, South African, and also a woman.
0:03:13 My father, Swiss, from Switzerland, but was living in South Africa.
0:03:16 So those are the parental ingredients.
0:03:21 My grandmother I think is a key ingredient because I spent a lot of time with her as a young child.
0:03:27 My grandfather was a crazy, funny man, was bipolar, but we didn’t know at the time.
0:03:32 I think we knew towards the end of his life, but it made him wildly entertaining.
0:03:42 Yeah, it’s an interesting and tough one because I often think as much as we’re baked to what you’re saying,
0:03:51 I think that we’re baked, but then we are very much a product of the people that we then come into contact with.
0:03:55 So I think of most people sort of like a sponge cake.
0:03:58 Most cakes are very basic, most of them.
0:04:03 And then what really makes them special is what the baker does to them afterwards.
0:04:06 But the fundamental cake is pretty much the same.
0:04:11 And I think people are like that, yeah, there’s certain things like color of our skin and tone of voice and all of that.
0:04:17 But then I think it’s everyone we come into contact with that gives us the icing, that gives us the shape,
0:04:21 that gives us the dynamic texture that makes us who we are.
0:04:29 And so I strangely enough, I feel like it’s all of these people that I was lucky enough or unlucky enough to bump into
0:04:32 that gave me a little bit of that texture and shape.
0:04:41 And I think that’s the same for everyone, you know, that’s probably why I’m so conscious of choosing my friends.
0:04:50 Because I think that’s me actively choosing the people who are going to keep shaping me as I live my life.
0:04:52 I’ve seen you on TV.
0:04:59 I’ve seen you all over the place over the last 10 years of my life, but I had no idea of your early context.
0:05:01 I had no idea.
0:05:07 And it’s funny because sometimes you kind of see, I don’t know, Domino 35 in all these dominoes that fall.
0:05:12 But those early dominoes, I think often lead a lot of clues as to the Domino 35 that we see on the screen.
0:05:14 Oh yeah, definitely, definitely.
0:05:22 So for someone that might not know your earliest context, like I didn’t, what should they know to understand you?
0:05:28 So I mean, you know, first of all, I was born and raised in South Africa, right?
0:05:31 And I was born in 1984.
0:05:39 So that was, you know, six years before Partside ended, born to a black mother and a white father at a time when it was illegal in the country.
0:05:51 And it was strangely unique, you know, I guess because it was illegal, you know, so, so I grew up in a world where I didn’t see many people like me who had my background.
0:05:57 I saw some people who looked similar to me, but they had a completely different background, you know, South Africa’s racial dynamics are very complicated.
0:06:02 And sometimes throw people off, especially like internationally, you know.
0:06:07 But yeah, I think that’s one of the, you know, that’s the beginning of me.
0:06:19 And then I think, you know, I look at these ingredients which aren’t necessarily the best in choosing your starting points.
0:06:23 But then there was a series of lucky breaks, you know, the dominoes as you say.
0:06:30 There was a series of lucky breaks. So one of those was apartheid ends, you know, so apartheid ends when I’m six years old.
0:06:36 And I always think to myself about how much that changes my entire life.
0:06:43 Because if apartheid, let’s say apartheid went for 10 more years, then now I’m 16.
0:06:50 And I haven’t been able to go to the schools that I went to because, you know, only white kids were allowed to go to them.
0:06:56 And, you know, children of color, black children in South Africa were restricted from going to the same schools
0:06:58 and weren’t allowed to live in certain areas.
0:07:01 And your whole life was defined by the color of your skin.
0:07:08 And so that becomes like one of the first dominoes that I didn’t have anything to do with that changes my life.
0:07:11 People that are growing up today aren’t aware of what the apartheid is.
0:07:12 No, no, no.
0:07:17 I’ve had to research as an adult to make sure I know what it is. I was born in ’92.
0:07:27 So for anyone that doesn’t know what it’s like to be a child that has a white father and a black mother growing up in apartheid South Africa,
0:07:31 where as it says on the front of your book, you’re considered a crime.
0:07:32 Yeah.
0:07:35 Because your father and mother have different skin colors.
0:07:40 What does that environment feel like emotionally for you?
0:07:50 So I was lucky. I was lucky in that, I think, at least on the surface, I didn’t feel it.
0:07:57 You know, because one of the most important things I’ve learned from my upbringing is a child’s reality,
0:08:02 for the most part, is defined and created by their parents or their caregivers.
0:08:12 You know, so I didn’t know that my world was strange. I didn’t know that my mother wasn’t legally allowed to have me.
0:08:18 You know, to understand the apartheid system, I was trying to break it down for people.
0:08:21 You know, people think of like racism and they go like, oh, okay, it’s racism.
0:08:29 And I’m like, no, it’s a much more insidious system that was designed to oppress people based on the color of their skin.
0:08:37 So where America just said this black and white, and if you had like one drop of blood that was black, you were black and it was a very simplistic system.
0:08:44 The apartheid system was a combination of all of the worst ideas from around the world in and around race.
0:08:51 You know, so the architects of apartheid explored what the Australians did with the Aboriginal people.
0:08:55 They explored what the Dutch did. That’s where the word apartheid comes from.
0:09:04 They looked at what the Germans did, you know, during the rule of the Nazis in Germany, like Nazi Germany.
0:09:08 They looked at every type of racism, including in the US, you know.
0:09:13 It’s crazy how much effort they put into doing such a terrible thing.
0:09:17 I often joke with my friends and I go, if they put that amount of effort into making a great country,
0:09:21 South Africa probably would have been like one of the most powerful countries in the world by now.
0:09:27 Because there was a lot of efforts and it’s a genius system, but just in the wrong direction.
0:09:33 So what that meant for me was I could be born by my mother.
0:09:38 You know, I could be the seed of my father, but I couldn’t live with him. We couldn’t live with him.
0:09:40 We couldn’t live together. He couldn’t live in our areas.
0:09:47 I could, you know, technically speaking, my mother, my father and myself weren’t allowed to live in the same area.
0:09:51 That’s how granular the system was.
0:09:58 So I was considered superior to my mother and then my father was considered superior to me, you know.
0:10:02 And so when I was really young, for instance, I’m still an indoor kid.
0:10:06 And I think a lot of that is because when I was young, when I was with my grandmother, for instance,
0:10:09 and my mom was working, my grand would lock me in the house.
0:10:12 I couldn’t go outside and play with the other kids. I would escape now and again.
0:10:18 She always told me stories about how I would like dig a hole under the gate to go and play with the other kids in the street.
0:10:22 But she was terrified. And I thought it was just because she was strict and she loved me,
0:10:27 but it was because she was scared the police were going to take me away if they found me running around in Soweto,
0:10:30 which was a township where only black people were supposed to be.
0:10:36 And so in the apartheid system, this skin color wasn’t considered black.
0:10:40 Your culture didn’t matter. All that mattered was your shade.
0:10:45 And that was instrumental in keeping people, keeping a majority as broken up as possible
0:10:51 to ensure that they were oppressing many minorities as opposed to one majority of people.
0:10:54 So it’s really complicated. I mean, you know, you’ve read up on it,
0:11:00 but it’s an infinitely complex system around a ridiculous idea.
0:11:03 So you weren’t allowed to be seen in public with your mother?
0:11:05 No, no, no, no, not at all.
0:11:07 And you weren’t allowed to be seen in public with your father?
0:11:12 No, my mom, so when I got in public with my mom, she would, she would,
0:11:19 I don’t even know where she came up with this, but she would act like she was supposed to be with me,
0:11:25 but not related to me, you know, so she would, she would dress up as, you know,
0:11:27 everyone has different words for these in different countries,
0:11:33 but like nanny made domestic worker, and she would just act like she’s my caretaker, you know,
0:11:37 so it would look like my parents, I guess, have hired her to look after me.
0:11:42 And so that’s how she’d move seamlessly with me in the streets, because nobody would suspect it.
0:11:46 Couldn’t be with my father at all in public. That was, that was just out of the question.
0:11:50 Second thing you said, you didn’t feel this environment?
0:11:52 Really, so you didn’t feel these things to some degree?
0:11:55 I sat with a guy called Gabel Maté, I don’t know if you know him.
0:11:56 Yeah, yeah, of course, yeah.
0:12:00 Yeah, and one of the things Gabel talked to me about from his early childhood was this moment
0:12:06 when he was young away, because he was Jewish, his, I believe he was Jewish,
0:12:10 his mother had to give him up just for a couple of days, two or three days,
0:12:13 because the Nazis were going to come and take her away.
0:12:15 So she thought to save him, I’ll give him up.
0:12:18 It turned out she was okay, so she went back and got him.
0:12:22 Now he cites that moment of trauma of losing his mother just for a little while,
0:12:26 as being really pivotal to his life, but also in the development of his ADHD.
0:12:27 Right.
0:12:28 And a lot of his sort of internalized shame.
0:12:33 And when he said that to me, I was quite shocked that even a couple of days away from a parent,
0:12:36 a subtle feeling of neglect at such a young age,
0:12:40 he cites his sort of putting shame into his soul,
0:12:45 but also being responsible for some of his ADHD in the context that he thinks of ADHD
0:12:50 as being this thing where we learn because our environment is so externally stressful,
0:12:54 we start to avert our attention to other things sometimes.
0:12:59 Now, the reason I say this is because it highlighted to me the chance and the probability
0:13:03 that maybe we might not feel it consciously.
0:13:09 There may be subconsciously at a deeper level, these things shape us in a way that’s harder to spot.
0:13:12 I wouldn’t disagree with that.
0:13:21 I’m sure his instance was probably harder if he a) remembers it and then b) is separated from his mother.
0:13:29 I’m not an expert in the field, but I think your mom holds a very different place in your life as a child.
0:13:32 I think we’re wired that way.
0:13:37 And then I was lucky in that I was seeing my dad.
0:13:38 Does that make sense?
0:13:47 So being in public with a parent is not really something of consequence if there isn’t that in the world.
0:13:54 And so when I think of how we shape realities, I had no other reality to compare it to.
0:13:57 So it’s not like I was seeing other kids thinking, “Oh, wow, I’m left out.”
0:13:59 There were many other kids.
0:14:07 Even when I talk about my story, I always say to people, don’t think of this as a unique and special story.
0:14:13 It’s just that I happen to be in a place where people talk to me about it, but I am but one story of many others.
0:14:21 I knew many kids whose dads had been killed by the police or had been arrested by their part-time police or had left into exile.
0:14:24 And so they couldn’t be with their dads for other reasons.
0:14:26 So in a weird way, I used to think I was like the lucky kid.
0:14:27 I knew my dad.
0:14:30 You know, my dad loved me and I would see this man.
0:14:39 And it was so like the feeling of that I think at that age maybe wasn’t apparent for me.
0:14:45 I’m sure I’ve been more affected by things that happened in my later years because I was more aware of them.
0:14:47 But as a child, I’m just having a good time.
0:14:49 I’m spending time with my mom.
0:14:50 I’m never not seeing her.
0:14:56 And if I’m not with her, I’m with my grandmother, which is again normal in many cultures all over the world.
0:15:02 But there was never a moment where I’m separated from this person because of the system.
0:15:05 And she was brilliant to figure out how to do that.
0:15:08 And so that’s what I say.
0:15:10 I don’t disagree with what you’re saying.
0:15:16 But I think everything affects us and everything can be thought to affect us negatively and positively.
0:15:20 And you know, I’ve yet to meet a human being who’s had a perfect existence.
0:15:28 So I’m very careful to then sort of like point to everything as the reason for because everything is already the reason for.
0:15:30 Does that make sense?
0:15:33 You mother and your father, were they in love in your view?
0:15:36 Oh, yeah, definitely, definitely.
0:15:38 She eventually married someone else.
0:15:39 Yeah, she eventually.
0:15:41 She was never married to my dad.
0:15:44 So they couldn’t get married because of the laws.
0:15:48 And then I think afterwards my mom was just like, well, we are where we are.
0:15:58 And then I think there was a seminal moment in their lives, you know, where she became very religious and my dad was not at all.
0:16:05 And my mom was like, well, I’m going down a religious path and and so this is this is my new life, you know.
0:16:07 And he and he was called able.
0:16:09 Yeah, that’s that’s my stepfather.
0:16:10 Your stepfather.
0:16:12 Yeah.
0:16:18 I read about the relationship your mother had with him and it was seemed to be a very complicated and at times violent relationship.
0:16:20 Yeah, it really was.
0:16:25 Do you understand what that means at that age?
0:16:27 It’s you know, it’s it’s tough.
0:16:33 It’s tough to process because I don’t even think I fully know what it means at this age.
0:16:43 You know, like love, violence, domestic abuse, these are things that I don’t think anyone fully comprehends.
0:16:50 Even when I talk to like therapists about it, it’s always like a it’s a theoretical understanding.
0:16:52 It’s not it’s not a fact.
0:17:03 It’s like we think that this and this could be because and this could cause and therefore that could be, you know, and we have brilliant minds who think on what this does and how it creates.
0:17:15 And, you know, but man, I, you know, I will never take for granted what it was like, you know, for myself and for any other kid who’s experienced it growing up in a home where there’s domestic violence.
0:17:27 Like it’s one of the worst things you experience because you live in a world where your parents are like the president in a weird way.
0:17:32 You know, when you’re a child, your parents are the most powerful beings you know in your head.
0:17:34 No one is more powerful than them.
0:17:47 And if you ever have the, the, you know, the terrible fortune of seeing your parents most most times your mother being in a position where she’s being violently harmed.
0:17:54 I mean, it rocks your fundamental understanding of what the world is, you know.
0:18:09 So for me, I, I mean, that’s something I still deal with in therapy today, you know, because I’m always trying to chip away and trying to understand what is still on me and what, what is callous that I don’t wish to be.
0:18:23 And, and then what is too soft or what is like, I’m always, I’m always trying to understand it because I don’t think there’s one concrete answer for what the experience does to you.
0:18:25 Is there anything still on you?
0:18:31 Oh, definitely. I think, I think there always will be, you know.
0:18:44 Because, you know, I didn’t ever see that in my home, but I can only imagine how much that would have exacerbated my further, my early perception of what a relationship and what love means to some degree.
0:18:52 So, so you see like my curiosity, my question to you then is like, when you go, you didn’t experience it, I go, but what did you experience?
0:18:56 And this is, this is the weird thing about the mind, right?
0:19:16 Is I find whenever, whenever I speak to, I mean, like brilliant thinkers and, you know, the therapists and, you know, psychologists and all these people, what I find fascinating is, is how sometimes your traumas or your perception of your traumas is, is directly proportional to what you lived in your, in your life.
0:19:23 So in a weird way, you might have the exact same experience that I have. It’s just that mine might have been more physical. Does that make sense?
0:19:25 The interpretation, right?
0:19:41 It’s, it’s, I’m always fascinated by that, like by how I can connect with somebody where in their house, it was, it was more about like fighting and bickering and people saying things to each other and shouting and I didn’t grow up in that kind of house.
0:19:52 We met people who did and we seem to be kindred spirits because we’ve both, both experienced fundamentally an unsafe household, you know, the feeling of an unsafe household.
0:19:59 And I think that’s something that, that many adults are still dealing with or not dealing with.
0:20:05 But as a child, I, you know, I don’t think we’re sitting there with a little notepad going, well, nothing physical happened here.
0:20:13 And that was only words and this was because of stress and, you know, we’re just experiencing an unsafe environment.
0:20:20 I only really learned about myself in this context through my triggers as an adult.
0:20:25 And then kind of matching the cards, there’s this game where you like match the cards together and go snap.
0:20:32 And it was, you know, me pursuing a young lady, the young lady turning to me after me trying to get her to date me for like three years.
0:20:38 And be like, let’s be in a relationship. And then the feeling I got matched the feeling I had when I was like six or seven.
0:20:41 And I watched my mother screaming in my father’s face.
0:20:45 And that happened enough times, me avoiding romantic relationships.
0:20:46 Oh, that’s fascinating.
0:20:51 Rejecting everyone in a minute of connection, the minute where we were about to form a relationship.
0:20:54 Because, oh, this is that feeling from my childhood. They’re the same thing.
0:20:56 How did you, how did you match them?
0:21:01 Because the way I would describe the feeling was impending prison time.
0:21:04 The time of my life.
0:21:12 I’ve seen like prison time was watching my father sit there passively as he screamed at and thinking, why doesn’t this guy leave?
0:21:14 Why does it? Why is he, why is he with her?
0:21:17 And so that’s kind of where I formed the hypothesis.
0:21:20 And once I had something to aim at, I could resolve it and I resolved it.
0:21:21 Wow.
0:21:23 But I don’t know.
0:21:28 No, that’s interesting. You see, yeah, on my side, it was the other way around.
0:21:41 It’s like, I think, you know, I think when I looked at how I saw relationships and love in that way, it was like, I never saw it as like a prison.
0:21:51 But in a, in a, in a similar way, I think, you know, in a way that sort of informed my avoidance, it was, it was more me realizing I don’t have an opportunity.
0:21:56 Well, I will never have an opportunity to hurt you if I don’t fully give to you, you know what I mean?
0:22:04 So it was a, that’s why I say we can be in the same boat, but realize we have, we have different tickets that brought us here, you know, the outcome is the same.
0:22:07 But we sort of end up in the same place.
0:22:26 And so in my world, I’m without a doubt, think that seeing a relationship where somebody was hurt because they allowed somebody into their lives affected my ability to allow people into my life because I was like, oh, if, if that happens to me, then what, what happens?
0:22:27 Are you a prisoner?
0:22:35 Like, are you, are you subject and, and, and you grow up in a world where people just don’t seem to take it seriously, you know?
0:22:37 This is still a problem in South Africa till this day.
0:22:39 I mean, this is a problem in many countries around the world.
0:22:41 I was in a, where was I recently?
0:22:47 I was in Amsterdam recently, and I saw that they had this huge campaign around femicide and gender-based violence.
0:22:51 And it’s, it’s, it’s a problem all over the world where people sort of don’t take it seriously.
0:22:53 You know, they call it a crime of passion.
0:22:59 You know, a woman goes to the police and says, you know, my husband beat me and they go like, oh, but what, but what did you do?
0:23:00 This is between you and your husband.
0:23:02 Go home, sort it out, figure the whole thing out.
0:23:11 And I think that definitely left me as a child, even though I was a child, looking at the world, going like, oh, wow, okay.
0:23:14 So the world thinks this is normal.
0:23:19 Then, you know, then that, that means the world won’t keep me safe either.
0:23:21 Does that make sense?
0:23:25 You went through something that, again, really, really horrific.
0:23:28 And you got a phone call one day that your mother had been shot by this man.
0:23:29 Yeah.
0:23:33 And he, she’d been shot point blank in the head by this man.
0:23:34 Yeah.
0:23:35 How old were you then?
0:23:38 20s and this happened.
0:23:49 Let me think that, no, I was in my, I was closer to my 30s because my younger brother was old enough ish to drive, but shouldn’t have been able to drive.
0:23:50 So maybe he was like 40.
0:23:53 So yeah, maybe I’m like 24 at the time somewhere there.
0:23:54 24.
0:23:56 You get a phone call from him, your younger brother.
0:23:57 Yeah.
0:24:01 Saying, mom’s been shot.
0:24:05 What goes through your head in that moment when you get a call like that?
0:24:10 What went through my head was, I knew, I knew exactly, I knew exactly who did it.
0:24:11 I knew what had happened.
0:24:26 Like, it’s, it’s, you know, one of the worst things that comes with growing up in a, in a house of domestic abuse and a house where you’re dealing with an alcoholic is you become hypersensitive.
0:24:31 And you become really good at, at predicting things.
0:24:32 Yeah.
0:24:41 So, I mean, my friends know till this day, like, I’ll be the kind of person I’ll tell you when we should leave a party before a fight breaks out.
0:24:44 I’m never around for the fight because I can, I can feel it.
0:24:45 I can feel energy.
0:24:52 I can feel and not like, like, no, I just start noticing people are not having as much fun as they were 20 minutes ago.
0:24:58 And a few of the guys are stepping on each other and the ratio in the room has gotten bad and the music is not connecting with people.
0:25:01 I’ll just, I’ll be like, ah, it’s time to leave.
0:25:13 You know, and I think that from what I’ve understood in, in, in, you know, in therapy and in working with people who do the research around this is children start to develop an acute sense.
0:25:15 It’s like a spidey sense.
0:25:23 You know, you, you hear the sound of a car and you know which car is bringing danger to the house.
0:25:32 You know, I would know by the sounds of, of the footsteps, whether or not my stepfather was sober or drunk.
0:25:40 Just by his footsteps, I knew by the way he would close or open a door, I would know whether to be on edge or not.
0:25:45 And so when I got that call, everything in me let go.
0:25:54 Like it was, it was one of the most still is sort of like a painful memory, you know, is, is like the first thought I had was damn it.
0:25:56 It happened.
0:26:00 I thought it would, but not like this, but it happened.
0:26:01 It happened.
0:26:04 Yeah.
0:26:11 What is the cost, you know, because you described that spidey sense, it almost sounds like a gift and the interesting thing to some degree, it can be a gift.
0:26:12 Yeah, it is a gift.
0:26:13 I think every gift is a curse.
0:26:15 And I think every curse is a gift.
0:26:18 And what is the curse that comes with the gift?
0:26:30 So the curse that comes with it is I exist in a space where I am too aware of how other people feel, you know.
0:26:45 And as I’ve come to understand that what happens to a lot of children who are in abusive households is they develop their hypersensitivity as a tool to protect the parent because they start in the same way you were saying with your dad, why is he just sitting here?
0:26:53 What happens in a household of domestic abuse is a child goes, Oh, my parent does not know when danger is impending.
0:26:59 And so I then need to be on alert for them because if they don’t know, then I need to be alert.
0:27:02 And if I’m alert, I can keep everybody safe.
0:27:08 And so you develop that acute sense you develop, you know, your nervous system doesn’t doesn’t rest.
0:27:16 I would sit in a room and I would feel the people and I still have that I have to like, I now have to practice letting that go.
0:27:25 And so part of it is probably why I’m a good comedian, but it’s like it’s like learning when I want to use it and when I don’t.
0:27:27 So learning when to ignore it.
0:27:28 Do you have a choice?
0:27:29 Yeah, you do.
0:27:30 You definitely do.
0:27:39 You know, I think emotions, you don’t really have a choice about your emotions most of the time, but you do you do choose how you react or how it affects you.
0:27:43 And so what I’ll try and do is genuinely sometimes I’ll be even in a conversation.
0:27:45 I practice it when it’s low stakes.
0:27:51 I’ll be with friends and I can feel the conversation getting heated and I can feel someone’s going to say something that will hurt somebody else.
0:27:54 And then what I’ll practice doing is just keeping quiet and breathing.
0:27:57 Whereas what I used to do was I would jump in immediately.
0:28:04 I would jump out, I would interrupt interrupts, you know, and I’ll be like, oh, did you guys see the and I would diffuse and I’ll find a way.
0:28:05 And I was very good at it.
0:28:06 I still am.
0:28:08 But now I’ll just breathe and I’ll be like, well, let’s see where this goes.
0:28:14 I know my friends are not going to hit each other, but I now breathe and go like, it’s not my job to protect everybody.
0:28:19 And so I just try and breathe through the feeling and see how it turns out.
0:28:27 Sometimes I even do it as a game to see if I am right, because sometimes you’re predicting what one of the outcomes and it may not be the outcome.
0:28:30 You know, and I then trust that they can also resolve things themselves.
0:28:41 And that’s probably one of the hardest things is as a child, because as you said, you’re not understanding how your father’s a prisoner on this chair getting berated.
0:28:45 And I as a child, I’m going, I don’t understand why my mother doesn’t understand the danger.
0:28:46 Why doesn’t she leave?
0:28:50 And why is she even getting into a conversation with this man?
0:28:51 He’s not sober.
0:28:53 Why is this happening?
0:28:54 Many children experience this.
0:28:59 And then you then go, this person cannot protect themselves, so I have to do it for them.
0:29:02 And how did you try and do that?
0:29:08 Sometimes I would, I would, I would just, I would just disrupt anything.
0:29:10 You know, I would, I could disrupt the conversation.
0:29:17 I could, I could find a way to, to, you know, to like distract.
0:29:18 Yeah.
0:29:28 You know, like, like Chris Pratt with those, with those raptors in Jurassic Park, just find a way to like snap and, you know, just pull attention.
0:29:44 Find ways to, it sounds ridiculous, but literally it was, it was me just thinking of ways, you know, do you close a door that then has to be open that then alerts more people to the presence of somebody or, or do you turn the TV up in this way?
0:29:50 Or do you say something to him so that he, you know, his mood might shift in a certain way?
0:30:05 Do you, you know, all of, all of these things I was, I was thinking of, and this is me thinking of these things at the age of, let’s say nine, 10, 11, 12, you know, all the way through.
0:30:12 And does it ever go the other way where you’re also trying to cheer up your mother at all or take care of her spirits or?
0:30:16 No, no.
0:30:23 I think my mother’s, my mother’s gift and curse has always been the fact that her religion has, has powered her through.
0:30:34 You know, and if you know somebody who’s very religious, you’ll know that their connection with God and their purpose pushes them through, you know, obstacles that most human beings would never be able to survive.
0:30:35 Never, never, never.
0:30:40 So there was never like despair on the other side that I could feel from my mom.
0:30:43 I never felt like I had to like cheer her up.
0:30:54 You know, the house definitely descended into like a, like a doom and you could feel there was a, there was a palpable sense of tension post what had happened.
0:30:57 That day, you presumably rushed to the hospital.
0:30:58 Yeah.
0:31:00 You arrived there.
0:31:02 You speak to doctors, I imagine.
0:31:03 Yeah.
0:31:05 Did you speak to him?
0:31:07 Did you, did you tell the police about him?
0:31:08 Did you call him?
0:31:09 Yeah, yeah, yeah.
0:31:11 I mean, this is all happening in the chaos and the panic.
0:31:12 You called him?
0:31:17 I don’t remember if I called him or if he called, I don’t remember how it happened.
0:31:19 Did you speak to him after this event?
0:31:20 No.
0:31:22 No.
0:31:30 And then you find out that there’s been a bit of a miracle, I guess, because the bullet has missed all of the fatal parts of the head.
0:31:49 I mean, find out is a, it’s such a, it’s such a drawn out feeling and moment because you know, time is weird in that it stands still when you’re experiencing the worst of it and it flies when it’s the best of it.
0:32:03 And so that moment, even when you say the word, you do find out or go like, no, that it what felt like forever was us waiting for the inevitable news that, you know, my mom, our mom was dead.
0:32:06 Like that, that seemed like the, the conclusion.
0:32:14 I mean, I’ve watched movies, you’ve watched movies, someone gets shot in the head and it’s over, you know, so that was a, yeah, that was me grieving.
0:32:22 It’s a very strange experience to have because I grieved somebody.
0:32:25 I grieved the loss of my mother, but then she didn’t die.
0:32:27 But I completely grieved her as if she was gone.
0:32:30 Like I, I genuinely, I cried because she was gone.
0:32:31 I didn’t cry because she was hurt.
0:32:32 I didn’t.
0:32:33 I was like, it’s over.
0:32:34 It’s finished.
0:32:35 Every thought ran through my head.
0:32:37 I was like, wow, I’m raising my brothers now.
0:32:39 I was like, okay, I guess now I’m the head of the household.
0:32:40 It’s amazing.
0:32:44 Like my brain spun and every day, I was already now thinking 10 years ahead.
0:32:47 I was like, oh man, okay, where, where are we living?
0:32:48 What are we doing?
0:32:49 How’s this going to work?
0:32:51 And, you know, where’s my little brother?
0:32:52 And what do I tell him?
0:32:54 And how do I, you know?
0:33:06 In that moment, you, you must, you’re so interesting because you get to see in that most horrific way, the fragility of the most important relationship of your, in your life to come out the other side and realize how fragile that,
0:33:13 because, you know, when you talked about our parents almost being these like presidents, you also live under the assumption that they’re always kind of going to be there.
0:33:14 Yeah.
0:33:19 And in that moment, you got to see that that’s not, that’s not guaranteed.
0:33:20 Yeah.
0:33:24 And that curse ended up being one of my greatest gifts.
0:33:29 Because from that day onwards, I have never seen my mother the same way.
0:33:35 You know, I’ve never, like I, I, every time I look at her, I’m,
0:33:37 I’m grateful that she exists.
0:33:43 Every time I hold her, I, like I hold her like it’s the last time I, she even like pushes me off sometimes.
0:33:47 Like I hug her hard, hug her hard and I hug her for long.
0:33:57 And I think this is extended to other people in my world, to be honest with you, is I, I, I’m very cognizant of the fact that this thing is, is ephemeral.
0:33:59 I don’t know when it’ll, when it’ll disappear.
0:34:01 So it has made me more appreciative of that.
0:34:04 I don’t assume, you know, I, I, I hope.
0:34:08 And I think there’s a possibility that we will meet again.
0:34:12 You know, what does they say in Arabic?
0:34:15 God willing, I don’t know.
0:34:17 And it wasn’t a bit of a miracle.
0:34:18 I was reading because you’re right.
0:34:19 Yeah, no, it was.
0:34:21 In movies, you hear someone get shots in that shot in the head.
0:34:23 You never hear that they survive a bullet to the head.
0:34:24 Yeah.
0:34:27 Whereas in your mother’s case, she survived it by some.
0:34:29 Yeah, that, that’s where we have to go miracle.
0:34:35 And that’s where we still joke till this day, you know, because, because my mom’s very religious.
0:34:40 I grew up very religious, but very skeptical of, of religion or anything really.
0:34:45 And I was taught to question ironically by my mother, you know, my mother taught me to question.
0:34:47 She still questions things.
0:34:49 She doesn’t, she doesn’t like follow blindly.
0:34:56 So, so I think I, I was, I was in this position and I think many of us were aware.
0:35:00 I’m seeing what I think is, is, is the end.
0:35:05 The doctors are saying to me, we, we’re going to try what we can, but it looks terrible.
0:35:14 And then we find out that the bullets entered the back of her skull, went through her head and then exited it.
0:35:19 Like it, it shattered, it went, it basically missed the bottom of the brain.
0:35:30 You know, when, when past the, you know, the spinal cord all the way through and then hit her cheekbone,
0:35:33 which then deflected the bullet and then went out of her nose.
0:35:39 So it like cut off a little piece of her nose, but the exit wound wasn’t as bad as it could have been.
0:35:42 And yeah, and they, the doctors couldn’t do anything.
0:35:43 So there was no brain surgery.
0:35:49 There was no opening of it. It was just stopping, bleeding, closing wounds and now praying.
0:35:56 And the doctor was the one who said miracle and he, he said, I, he said, I hate this word because I’m a man of science and I’m a doctor.
0:36:01 He said, but this was a miracle. He said, this shouldn’t have happened like this.
0:36:04 And then my mom was like, yeah, of course, of course it’s a miracle.
0:36:10 And of course, this is how it was going to happen. She’s like, you know, my, my Lord protects me.
0:36:19 So he didn’t go to prison. No, I didn’t.
0:36:21 How does, how does that.
0:36:25 So in South Africa, I don’t think it’s unique to South Africa as well.
0:36:34 You know, I’ve, when I’ve traveled to other African countries, I’ve learned this is unfortunately true.
0:36:45 The crime that a man commits against his wife or his partner isn’t given the same validity as if it were committed against a stranger.
0:36:48 You know, the court system doesn’t treat it the same.
0:36:56 The, the law is somehow not applied with, with the same level of ferocity as if it were somebody else.
0:37:07 And so in this instance, you know, they basically ruled something to the effect of like, oh, it was his first offense and you know, would he repeat it or not.
0:37:18 And it was, but it just, it was a, it’s a failing of the justice system that has meant that many women in South Africa and other parts of the world don’t feel like justice gets served.
0:37:22 You know, you see it time and time again.
0:37:25 You see it in the U.S. all the time, unfortunately.
0:37:32 You know, you’ll see man kills wife or wife and family and themselves possibly.
0:37:36 And the case just isn’t treated with the same.
0:37:43 It’s always seen as like there’s like a, oh, something went wrong in a, you know, in a tragic love affair.
0:37:46 It’s always, it’s always labeled like that.
0:37:54 And I think that’s affected our ability in society to, yeah, I think to treat it the way we should.
0:38:03 When you described the miracle that that bullet traveled from the back of your mother’s head through, through her, her head and then out her nose.
0:38:15 It made me think about what we said at the start of the conversation about dominoes and how in this case millimeters change the course of your life because as you say the responsibilities you would have then had to assume.
0:38:19 You see the life you would have everything changes by millimeters.
0:38:20 Yeah, everything changes.
0:38:22 I probably don’t move to America.
0:38:24 I don’t explore the world in the same way.
0:38:27 I, I take on a whole different role in my life.
0:38:29 Everything changes.
0:38:32 What about anger towards him, towards Able?
0:38:33 Oh, geez.
0:38:37 Yeah, that’s, that’s been a tough one for me because I, because I experienced every emotion.
0:38:46 You know, I talk about it in my book like I, I have experienced every emotion because I mean fear was the first one.
0:38:55 The idea that this person could take away, you know, the life of someone who arguably I loved the most.
0:39:09 Then like rage, helplessness, even, even like shame, feeling like I didn’t protect her like I, because I knew from the beginning, you know, and I talk, literally I talk, I write about this in the book.
0:39:14 My grandmother would tell us stories of how, because she had the best memory in the family.
0:39:24 She would tell us stories of how when I was young, when my mom first met my stepdad, she, like I was, I was saying to the family, I was like, this guy’s great and everything, but I don’t think this is a good idea.
0:39:25 I don’t think he’s a good man.
0:39:26 I don’t think we should trust him.
0:39:30 I like, I was saying this as a child.
0:39:38 You know, and, and the, the one thing that I think confuses people sometimes, sometimes when it comes to domestic abuse.
0:39:53 Is that we, we think of it as a binary, you know, so people go like, how can these bad men live these lives, but they don’t, we don’t realize that oftentimes the moment of bad is a, is a, you know, is, is the explosion.
0:40:06 But everything around it is charisma and charm and, and, and jokes and, you know, and I laughed with this man most of my life, you know, I had some of my favorite experiences with him as a human being.
0:40:09 When he was wonderful, he was the most wonderful human being you’d ever meet.
0:40:33 And it took me a while to, to understand how to, how to consolidate those ideas, how to, you know, how to resolve the fact that somebody who you love, someone who treated you with, with, with, with respect and, and joy in some moments was also the person who brought you the most pain, you know.
0:40:36 So I definitely, anger was like a big one for me.
0:40:57 I thought everything, anger at myself, anger at my mom for, for staying to the point that that could happen, anger at him, anger at the system for not protecting anger, just like, just everywhere and then anger dipping into pain and anguish and then, you know, crying it out and then being angry again and then being scared and then just, just going through waves and waves and waves of that.
0:41:11 And so that, that was a lot of my time in therapy and a lot of my time having conversations with my mom, you know, and my mom would always, always say to me, she’d be like, you know, over time, you learn to forgive.
0:41:13 And I was like, I don’t think I could ever forgive.
0:41:17 And she was like, yeah, I’m just like, but, you know, forgiving doesn’t mean forgetting.
0:41:29 It means letting go of the thing that the person is holding of you, as opposed to, you know, you, it’s not you letting them into your life, it’s not, it’s just going like, yeah, that happened.
0:41:33 I feel for them, I understand many of the things that made them do what they did.
0:41:40 And then trying to let go of that, that, that anger that’s like burning inside you, that rage.
0:41:52 And I’m glad my mom did that because in the years since, you know, I’ve spent more time reading about domestic abuse and learning about domestic abuse and speaking to experts about it.
0:41:56 But unfortunately, there’s, there’s a reason there’s a vicious cycle.
0:42:09 You know, a lot of young boys who grew up in homes where their moms are abused, grow up to then become abusers themselves, even though they hated the very idea of what they were experiencing.
0:42:18 And so to your point, I think it’s because of that now unreleased and unrealized anger that they didn’t get to express when they were children because they weren’t safe.
0:42:21 And then now at some point it comes out of them.
0:42:23 And so I genuinely had to deal with that.
0:42:31 I had to even accept the idea that I was as angry as I was, angry and helpless, which is a terrible combination for a human being to experience.
0:42:32 Have you forgiven him?
0:42:43 I think in moments, yes, I think I have. I think the levels of my forgiveness won’t reach my moms because she was in love with him, you know.
0:42:49 To me, this was still a person who came into my life, you know, he’s not my biological father.
0:43:00 So I think my, I don’t think I’ve ever reached like the level of like pure, like I forgive you, but I do understand, you know, I think I understand a lot of it.
0:43:11 I think I, I think I feel sorry for him. I think I, yeah, I’ve learned to come to terms with it, but like pure forgiveness, I’d be lying to you if I’m like, yeah, forgiven.
0:43:13 I’m like, no, I think so sometimes.
0:43:17 And then other times I go like, no, actually, actually, I don’t.
0:43:20 That experience has left fingerprints on you in some way.
0:43:21 Oh, definitely.
0:43:28 And how do those fingerprints still show up today in your day to day life, in your profession?
0:43:33 Oh, I wouldn’t, I wouldn’t know the answer to that question.
0:43:53 Because, because the strange thing, again, I think about the mind is that the things that affect us sometimes may not be the things that are as obvious to us as we may think, you know,
0:44:01 you can get into a car accident and experience an acute trauma that you, and you know how this affects you.
0:44:07 And you’ll be shocked that many of the other things you’re dealing with in your life where you’re struggling aren’t actually from that car accident.
0:44:12 They’re from like the minute moments in your life where somebody rejected you.
0:44:16 You know, you weren’t chosen to play on the team as a kid.
0:44:17 You failed the test.
0:44:19 You, you were bullied.
0:44:22 And, and I, I don’t say this like dismissively.
0:44:24 I, I say it cautiously.
0:44:30 I go like, oh, I, I would be careful to put all of it on that moment because in a weird way that moment was contained.
0:44:33 You know, it came with many other, other instances.
0:44:45 But, but yeah, as, as I’ve sat and explored my, my, myself and my brain and my, my mind and therapy, I’ve realized that some of the things that you think will affect you the most might not.
0:44:47 They might stay in that, in that world.
0:44:53 And then there’s all these other things that affect you way more than, than you would ever think they even have the right to.
0:44:55 So I wouldn’t know, to be honest with you.
0:44:58 I wouldn’t be able to say to you, oh, I’m like this because of that, or I’m like that because of that.
0:45:00 No, I do think I appreciate people more.
0:45:06 You know, I, I’m, I’m very present when I’m with my loved ones.
0:45:13 Yeah, but other than that, I, I couldn’t give you a concrete answer that would be, that would be genuine.
0:45:29 I said something about young men struggling, which is came to mind as you’re talking about you being that young man, who seemed to be quite confused with a variety of emotions and less experience about what the correct outlets well for those emotions.
0:45:38 You said recently, in fact, one of the big things I’ve been worried about recently is young men and how angry they’ve become, how alone they’ve become, how isolated they’ve become.
0:45:43 And then ironically, how they’ve turned the anger isolation into a community.
0:45:57 There’s a couple of words there that seem to fit the shoe that would go on your foot, anger, isolation, as a young man, loneliness.
0:46:01 Can you relate to what young men are going through in the sort of modern world today?
0:46:04 Because the stats on young men is quite shocking.
0:46:05 Yeah.
0:46:12 The mental health stats, the suicide, suicidality stats, the depression stats, the stats around purposelessness.
0:46:15 And I wanted to know how you’re looking at young men today.
0:46:19 I get asked all the time by people that listen to the show, they say they’ve got a young son and the son is struggling.
0:46:24 They don’t know who they are, where they belong, what their purpose is, how to make friends is a big one.
0:46:27 What are you seeing when you look out into the world, the state of young men?
0:46:35 So I think I can empathize with a lot of it and I think I can relate to some of it.
0:46:39 But on my side, you know, other than the anger, let’s say, I wasn’t isolated.
0:46:41 I didn’t feel isolated at all.
0:46:48 Because I got to play with other kids and because I was with other kids and because I had my cousins and everybody, I never felt isolated.
0:46:54 You know, so even when I was talking to you about my grandmother, I think you used isolated, but I didn’t because I genuinely never perceived it as that.
0:46:56 Because I was in the home with people.
0:46:58 It’s just they were grannies.
0:47:02 So to get what I’m saying, so I didn’t feel like isolated in that way.
0:47:07 Definitely felt like an outsider though, which is a different feeling that’s adjacent.
0:47:12 I think it occupies the same lexical field, but it isn’t the exact same thing.
0:47:23 You know, because isolation, I think, can come with like a certain solitude and a certain, you know, a feeling of like knowing that you are in this thing alone
0:47:25 because you are in this thing alone.
0:47:30 But then being an outsider is a different, you know, it’s a different type of torture.
0:47:34 And I think that’s maybe what a lot of men are experiencing that I can relate to.
0:47:44 I think for a long time, we’ve lived in a world where we’ve told people what they’re supposed to do, how they’re supposed to do it.
0:47:47 And it was sort of easily realized.
0:47:51 And now I’m not a historian.
0:47:54 I don’t know every history that we’ve gone through.
0:48:02 But from the little that I’ve read and from the historians that I have spoken to, you know, society goes in these waves and we move through these waves.
0:48:10 And I think we shouldn’t take for granted now that there was a whole generation of young men who were given a purpose by war, a lot of war.
0:48:17 And war is one of the most powerful thrusts of purpose that a nation will ever experience.
0:48:19 Young men are told what they’re supposed to be doing.
0:48:21 Your country needs you.
0:48:22 You need to go and fight young man.
0:48:23 You need to protect this country.
0:48:25 And you’re like, I need to protect this country.
0:48:29 Now, even if you don’t want to dodge the draft, you’ve been given a purpose in a strange way.
0:48:31 Even if you, you’re like, I’m anti-war.
0:48:32 Now you have a purpose.
0:48:33 Your purpose is to be against the war.
0:48:35 Your purpose is to oppose the war.
0:48:37 Your purpose is to spread love and peace.
0:48:39 The other person’s purpose is to survive the war.
0:48:48 Another person’s purpose is to win at the war, but you have a purpose and that purpose is powerful and it propels nations for it, you know.
0:48:54 And then you enter into a period of what we would argue is relative peace.
0:48:59 And I say relative because there are many parts of the world where they’re just like these constant chronic wars that are waging.
0:49:01 But for most people, what are you doing?
0:49:07 You know, sitting in a world where there is no draft and there is no imminent war and it’s a choice now.
0:49:09 Do you want to go to the military or do you not?
0:49:11 And you don’t have to.
0:49:17 And then also things aren’t just given to you, you know.
0:49:20 Before when your parents were like, go get a job.
0:49:22 It meant there was a job to get.
0:49:25 You know, if your parents are like, go get a job.
0:49:33 You could, it was almost harder to not get a job back in the day than it is now in a strange way because like it was just like this thing you do.
0:49:34 You know, it was doing.
0:49:37 I sweep, I clean, I, you know, I collect, I fix.
0:49:39 It was so simple.
0:49:55 And I think now we’re living in a world where many young men are experiencing a purposelessness because it’s sort of like not laid out in any way, shape or form.
0:50:01 And I think we’ve created such a narrow, a narrow scope of what people can do or can’t do.
0:50:07 Or, you know, like we’ve rewarded so few things that I think we’ve exacerbated the problem.
0:50:18 You know, gone are the times when being a painter, a philosopher, a, you know, some sort of artist and it’s like celebrated in that way.
0:50:27 You know, gone are the days where skills are passed down from generation to generation and it seems like that’s less and less becoming a thing.
0:50:35 I, from, from, from what I’ve been told a lot of it can be tracked back to like industrialization and this consolidation of, of manufacturing.
0:50:36 You know, so.
0:50:42 An interesting point of this is you were talking was is because more women are graduating with college degrees.
0:50:49 And because of the equality movement, that’s meant that men and women now are both in the workforce at high level positions.
0:50:54 I mean, even in that, there’s going to be less jobs available for those men who would clearly before in the past have.
0:50:56 Yeah, they would just have the job.
0:51:06 And also, this is really interesting thing that lady was talking about my podcast where she said that there’s still a stigma in society that a man is to be the provider.
0:51:07 Yes.
0:51:14 But in a world where they’re less able to get those top jobs to provide and women are earning more, which no one’s got an issue with it all.
0:51:15 No one, not no one.
0:51:17 Yeah, some people have an issue with that.
0:51:18 That’s true.
0:51:19 I don’t have an issue.
0:51:20 I don’t think you do.
0:51:33 But they were referring to it as the, you could say the short man problem or the tall girl problem where effectively they were saying that women want to date up into the right, which has been shown in the surveys.
0:51:36 But there’s less people up to the right now.
0:51:47 And so, and there was another survey that said 70 or 80% of women want their husband to be a provider, but the math doesn’t math here because there isn’t that many men up there anymore.
0:52:02 So when you look at the dating stats, the sex stats, the age in which men lose their virginity now, the amount of men that haven’t had sex in the last year, it effectively looks like just the top 10% of men having all the fun and the bottom 50% have been disenfranchised by the system.
0:52:13 Yeah, but so I think about this all the time and I try and spend as much time reading, thinking and discussing with people who are far more brilliant than I’ll ever be.
0:52:22 And what I’ve come to realize is we may now be experiencing a culmination of the dominoes.
0:52:35 You know, we’re experiencing the dominoes of a declining middle class and governments around the world no longer propping up the middle class because anyone who’s real about economics knows that like the middle class is an invented thing really.
0:52:38 And it’s governments actively saying we’re going to create it.
0:52:39 Right.
0:52:48 So as that has declined over time and people have sort of created this illusion that no everyone can just get there on their own merits and like nothing needs to be created for you.
0:52:53 We’ve seen the middle class decline. What happens then is there’s a gap, you know, between the rich and the poor.
0:52:57 Then there’s another domino that falls and it’s like the consolidation of wealth.
0:53:10 You know, these mega corporations around the world that find ways to not pay taxes, that find ways to pay like slave wages to some people and then sell you a cheap product and then give you credit that you shouldn’t get and then put you in a debt cycle that you shouldn’t be in.
0:53:18 And that’s one domino, you know, and then politics becomes more polarized and more extreme because of algorithms and the way we say that’s another domino.
0:53:19 That’s another domino.
0:53:20 That’s another domino.
0:53:21 That’s another domino.
0:53:26 Companies find ways, as you said, to hire fewer people to get more out of them or hire different people.
0:53:27 That’s another domino.
0:53:35 And in a strange way, I think of this sometimes I go, you see gifts and curses.
0:53:37 This is purely anecdotal in my life.
0:53:42 There’s not research, but I’m willing to bet on this and I’m willing to stand by it.
0:54:01 One of the curses that women experience because of being pushed out of the workplace and being like forced to stay at home and for such a long time was they learned how to find purpose in what most people would consider mundane and maybe even meaningless.
0:54:11 Women have found ways to fill their time with community and with connecting and they found ways to look after their bodies and work out and do things.
0:54:16 And it’s different in different communities like knitting clubs, book clubs and just think about that.
0:54:17 It’s like it takes up your time.
0:54:18 It gives you a purpose.
0:54:20 We’re going to read this book and then we’re going to discuss it.
0:54:25 Fundamentally, it’s nothing, but it’s something and it drives you forward.
0:54:27 It makes you feel like you’re supposed to be somewhere.
0:54:30 You’re supposed to be doing something.
0:54:35 And then when the workplace opened up, the women are like, oh, we can go and work as well.
0:54:40 And, you know, I don’t know about you, but in school, all the girls were smarter than we were in class anyway.
0:54:47 And so now they’re comfortably working, especially in an office environment, sort of like designed perfectly for them in that way.
0:54:51 And then guys, I think we haven’t practiced that.
0:54:52 I don’t know many guys.
0:54:53 I don’t know about you.
0:54:59 I don’t know about, I don’t know many guys who know how to just sit with their male friends and just be.
0:55:01 Not do a thing, be.
0:55:02 Like just be.
0:55:14 And I find, and I, you know, I’ll be careful in saying this, but I have found that it, the degree of comfort in just being is different depending on where you’re from in the world.
0:55:23 So like my friends were from third world countries, developing nations, you know, whether it’s South Africa and we’re in the township or whether it’s my friends from Trinidad or it’s my, like in Trinidad,
0:55:30 they even have a word for it, liming, they say. They say, let’s lime. And liming means spending time together with no purpose whatsoever.
0:55:33 That’s literally what my Trinidad friends said. They’re like, yo, we’re going to lime on Saturday.
0:55:34 That means we’re doing nothing.
0:55:36 It doesn’t mean we’re going to go see a game.
0:55:37 It doesn’t mean we’re going to watch a movie.
0:55:38 We’re going to lime.
0:55:39 It means your friend is going to come.
0:55:42 They’re going to sit on the couch and you’re just going to be.
0:55:46 You’ll talk and then you won’t talk and then you laugh and then you won’t laugh.
0:55:51 And I don’t know about you, but I feel like guys are, we’re not as good at that.
0:55:57 You know, like I read something the other day that was great and was talking about how guys always need the third thing.
0:56:00 There’s always the third thing. There’s you, there’s me and there’s the third thing.
0:56:02 Hey, what are you doing on Saturday?
0:56:05 Why don’t we, we want to go fishing.
0:56:07 It’s like, why do we need the fishing?
0:56:10 Why can’t we just sit like this and be like, Hey, what’s happening in your heart, Stephen?
0:56:11 What’s what’s going on?
0:56:13 What’s happening in my heart?
0:56:14 Or let me tell you about what’s going on.
0:56:15 Women can do that.
0:56:19 And some may argue that it’s, you know, maybe they’ve been genetically coded.
0:56:28 But I also think they’ve been forced to practice that because men were like, you can’t come to the, you know, the factory, the office, everything for so long.
0:56:30 And then women are like, all right.
0:56:35 And I think, I think that’s another thing that men are struggling with, but it’s not like their fault.
0:56:37 It’s the dominoes. When I was young, we used to go to the mall.
0:56:39 We should go to the mall and we’d hang out with other kids.
0:56:41 And then now malls aren’t really a thing.
0:56:43 And then kids don’t really hang out anywhere.
0:56:46 And everything’s become about money and transactions.
0:56:51 Think about how few places you can go to connect with people without money now.
0:56:52 You know what I mean?
0:56:55 But when I was growing up, it was, it was quite common.
0:56:58 You just went and you hung out with other kids.
0:57:01 And that was just what you did.
0:57:03 It didn’t involve money.
0:57:08 And I think, I think we’re starting to experience that domino affecting society now.
0:57:11 Do you have money for a video game console?
0:57:14 No. Oh, then you can’t meet up with your friends on fortnight.
0:57:17 You know, do you have money to go to a movie?
0:57:19 No, you don’t or movies have gone up. Yeah.
0:57:21 You can’t hang out with your friends at the movies.
0:57:23 Can you afford an Uber ride? No, you can’t.
0:57:31 Can you, all these things now have meant that I think we’re experiencing a generation of men in particular who are not just isolated,
0:57:40 but not practiced in the arts of just like connecting with another male for no other purpose than to just like share hearts and be human beings.
0:57:48 I’ve heard you talk about how you think we’re a sort of continuation of our ancestors and that sort of legacy.
0:57:55 How do you talk about this before and as you were saying about this idea that women are able to connect without the third thing,
0:58:01 it made me think, you know, I think a lot of women have had that modelled by another, the generation that came before them.
0:58:05 Yeah. Whereas I don’t know about you, but I didn’t have that modelled in my head.
0:58:07 Exactly. I never saw my dad sit with a guy and talk to me.
0:58:09 But that’s what I mean. He didn’t even talk to me.
0:58:11 He didn’t even have those conversations. That’s what I mean.
0:58:14 I call him by his first name. Yes.
0:58:21 And I mean, he’s like an awkward hugger, you know, like a guy, you might get the fuck off me.
0:58:24 But we don’t have that modelled, so where do we learn the skill? Yeah.
0:58:28 And you’d be weird if you said to your friends, well, most people would be weird if they said,
0:58:30 we just want to sit down and just, what’s in your heart?
0:58:32 Yeah, no. Your friend would be like, what’s wrong with you?
0:58:36 Yeah, my friends treat me like that. I still do that now. I think they’ve softened to it.
0:58:41 You know, my friends have sort of, they indulge me.
0:58:46 And I think they enjoy it for the most part. But like, I do that with my guy friends and just be like,
0:58:50 man, let’s just take a moment. Just look into my eyes and let’s just take a moment.
0:58:55 Well, here’s the thing. Funny enough, I spent most of my life with women.
0:59:01 So I spent most of my time with my mom, with my grandmother, with my grandmother and my grandmother’s friend,
0:59:06 because I was in the house with them. I’m just sitting around with these women just like talking and sharing.
0:59:09 I spent very little time with like the men in that way.
0:59:16 So those men that are struggling, they’ll probably be hearing you and thinking that you’re so far away from them
0:59:20 in terms of that ability to be emotionally expressive and just to check in.
0:59:23 For a lot of them, it’s uncomfortable. Yeah.
0:59:27 What is it they need? Like, where do they need to start? Is there a place to start?
0:59:32 I think it is difficult, but I also think we have tools to make it easy, you know.
0:59:40 So I’m very hesitant to very quickly just say to every man, hey, go out there and be vulnerable and whatever,
0:59:46 because the sad truth is a lot of guys have punished a lot of guys for being vulnerable and being themselves.
0:59:52 And we have to acknowledge that as well. You know, there’s so many times when a guy will go to their friends and say, man, I’m sad.
0:59:57 People are sad. Oh, what are you pussy? Oh, look at the guy you sad. What do you mean she broke up with you? Come on, get out there, man.
1:00:06 And now all of a sudden, the circle that you had that you thought was protecting you has revealed to you that if you show your vulnerability, you’re ostracized from it.
1:00:07 It’s not safe.
1:00:11 Yeah. So you don’t want to be there. And then sometimes we can turn into a fight, you know.
1:00:16 And all of a sudden people are slapping you or hitting you or punching you because you’ve admitted that you’re vulnerable.
1:00:21 And so I think that’s another place where young men struggle is like, we have to maintain this bravado.
1:00:26 And then we see all these these influences online who keep telling us like, yeah, you’re a tough guy. That’s all you got.
1:00:29 You got to be a tough man. You got to be a tough man. That’s what you got to do.
1:00:32 Never once are they saying to you like, yo, what do you feel?
1:00:40 How do you get rid of those feelings or how do you deal with them? How do you process them? Who’s your friend that you can like literally sit with and cry with? Do you have one?
1:00:50 But I do think we have tools, you know, I think again, you know, gifts and curses, the curse of the online world is that it affords everybody anonymity.
1:00:54 And so they can be the worst of themselves. I think the gift is also the anonymity.
1:01:07 You know, I think a lot of people will be shocked at how you can connect to a person online in like a really honest and beautiful way because you’re safer in a way.
1:01:12 You know, I’ve made some of my best friends playing like warzone.
1:01:20 You know, when like when the pandemic hits, I was like, oh, everyone was playing warzone. I was like, I’ll jump on, not really like an FPS guy. And I jumped on and I was decent at it.
1:01:25 But I made friends playing this game and would talk to people and you’d regularly meet with them.
1:01:30 And some people were assholes, but a lot of them weren’t. And the ones who weren’t, I would re-link up with and we’d play.
1:01:33 And then it goes from talking about the game and talking about your loadouts.
1:01:41 And then all of a sudden you’re talking about your family and your life and how are things and how’s your week been and how’s work been and what’s going on with your boss.
1:01:50 And that promotion and that. And to this day, one of my friends, one of my closest friends, a person who I like considered like a brother to me, is from that video game.
1:01:53 I never knew what he looked like. All I knew was what he sounded like.
1:02:04 And we like know each other because we explored a world that was full intense and purpose is fake and yet the most real experience that we could have.
1:02:10 And I think, you know, I look at like Reddit, for instance, I think Reddit’s one of the most beautiful communities I’ve ever seen where a guy can get on Reddit.
1:02:15 You can write a post and you can say anything. You can say, I’m struggling with this.
1:02:22 I’m having suicidal thoughts. I feel like I don’t have a purpose. I feel, and you’ll be shocked at how many other guys will jump on and go, hey, man, I’m in the same boat.
1:02:30 Hey, I’m also struggling. I’m also sad. I also, my parents, I don’t have a good relationship with them.
1:02:39 You’ll be shocked at how that community comes around you because there is the safety of knowing that you’re not exposing like your name and your face.
1:02:44 But you are exposing the thing that’s inside you. And so is it a shame that we can’t do that in person as well?
1:02:49 Oh, yeah, definitely. I think it’s the biggest thing that’s limiting men, you know.
1:02:57 I think it truly is. It’s one of the biggest thing that’s limiting men in society is that we don’t we don’t have an outlet for our emotions.
1:03:02 We don’t, you know, so if we if we’re not fighting or competing, then we just bottling.
1:03:09 It comes with a cost, doesn’t it? If you bottle things, it never really stays inside the bottle. It’s like the bottle’s got a hole in it or something.
1:03:10 Yeah, exactly.
1:03:14 You said something I really related to, which is you said you didn’t feel like you belonged when you’re younger.
1:03:21 And I wondered when I was reading, you say this in your books and in other interviews you’ve done, if that was at all related to your skin colour.
1:03:25 I’m assuming it was in part, but I grew up with the exact same feeling.
1:03:32 Like there’s there’s a reason why I don’t know anybody from my hometown where I lived for almost until I was 18 years old.
1:03:33 Wow.
1:03:37 Because I just always felt like we were different. We were all we were always different.
1:03:41 Everyone’s white. We’re the black poor family and we just talk different.
1:03:49 I had different ideas of the world and dreams and but even now I still don’t feel like I belong.
1:03:51 So where do you feel like you most belong then?
1:03:52 No, almost nowhere.
1:03:56 No, but where do you most belong? There’s got to be a place where you feel like you most belong.
1:03:57 When I’m alone.
1:03:58 Oh, wow.
1:04:04 That’s when I feel like I’m the best when you can truly be whatever the fuck you want to be.
1:04:07 Maybe, yeah, maybe when I’m alone, I guess.
1:04:09 That’s when you feel like you most belong.
1:04:13 Okay, let’s take it away from alone. I’m saying with other people or even in a place.
1:04:16 Is there a city you go to? Is there a group that you’re amongst?
1:04:19 You’re telling me there’s nowhere that you go to where you think to yourself.
1:04:21 Wow, I belong here.
1:04:23 Definitely not a city.
1:04:33 I’d say maybe when I’m with my brothers at Christmas just because they also didn’t really fit anywhere.
1:04:36 So we kind of all don’t and they kind of from the US.
1:04:38 I think that’s the only thing.
1:04:43 But there’s a lot of people that don’t feel like they belong and they’re trying to find their place in the world.
1:04:47 You were a kid from South Africa that didn’t feel like you belonged.
1:04:49 Have you found your place in the world?
1:04:50 Yes.
1:04:52 So I have and I haven’t.
1:05:00 I just find places and moments where I feel comfortable and I feel warm is the best way to describe it.
1:05:05 And this is a lesson that I’ve learned, actually, if you’re struggling with this.
1:05:10 It may not apply to everybody, but I think it can help.
1:05:21 Sometimes the feeling of being alone is exacerbated by the fact that you are trying to connect with people based only on you and yourself.
1:05:24 So you go, I’m alone. I don’t feel like I belong.
1:05:29 And then you want to go meet somebody and you’re just like, hello, I’m me.
1:05:31 Do I belong to you? Do you belong to me?
1:05:34 And they’re like, who are you? What are you doing here? You’re weird.
1:05:42 And we don’t know how to belong and how. But what I found works wonders is finding things you enjoy.
1:05:56 Focus on finding things you enjoy, like things that you like doing, activities, and I mean anything, running, playing a sport, reading, like any activity with your hands.
1:05:57 Fishing.
1:06:01 Fishing. Find it. Find the thing that you love. Find it.
1:06:07 I want to really I want to show you some some graphs that I was I was just thinking of.
1:06:09 As you’re speaking, I’ll put them on the screen for anyone to look at.
1:06:13 But have you seen these graphs before? Have you seen those graphs before?
1:06:17 People keep us. Oh, yeah, I’ve seen. I’ve seen something similar to this. Yes.
1:06:20 In terms of our age and then who we with in our lives.
1:06:23 Yeah. And I was particularly looking at the friend graph there.
1:06:24 Yeah.
1:06:27 So the amount of time you’ll spend with different people as you age.
1:06:39 And when I first saw this, it was really, really shocking to me. And actually, this graph changed my life a lot because it made me realize that if I if I don’t do anything, the sort of five best friends that I have will drift away from me.
1:06:40 Yeah.
1:06:44 And I saw this in your story that your relationship with friendship and connection has evolved over time.
1:06:45 Yeah.
1:06:53 What has that journey been like if you take me back from when you left South Africa, you you arrive in America to pursue your dream as being this comedian.
1:06:57 How did your priority shift as it relates to friendship and connection?
1:07:03 I think because I spent so much time alone as a kid, I loved other people.
1:07:12 You know what I mean? I love being alone. I love spending time by myself. But man, I when I can dig a hole under that gate and connect with other kids, I’m in heaven.
1:07:22 And when I when I became a young adult and I and I was and I was starting to work, I really appreciated the people who would come into my life and what they would teach me.
1:07:28 And, you know, what what what they would remind me of myself, which is like an important thing to me.
1:07:31 I think I think fundamentally that’s what great friendship is.
1:07:41 Is somebody who sees a part of you that you wish to grow more of and then every time you’re meeting with them, they’re encouraging it and they’re they’re reminding you of it.
1:07:46 You know, and that’s why I warn people about bad friends because a bad friend can do the same thing.
1:07:52 You know, like, if I say to you, like, think of think of the kid who bullied you in school.
1:07:59 Think of that kid was really mean to you. I bet you if you met them today, I don’t care how successful you are on this podcast.
1:08:02 There’s a little bit of that kid that got bullied that they still have.
1:08:03 Oh, 100 percent.
1:08:04 Do you know what I mean?
1:08:05 100 percent.
1:08:06 There you go.
1:08:07 And where I was stood when he called me the M1.
1:08:09 Exactly. Exactly.
1:08:15 And it’s amazing how that happens to us, but it’s because they they they hold us in a moment.
1:08:20 You know, and some people hold you in a negative moment and some people hold you in a positive moment.
1:08:26 There are some friends I can think of where no matter what is happening in my life, if I meet them, I’m smiling.
1:08:27 I’m thinking.
1:08:29 I’m being creative.
1:08:30 I’m laughing.
1:08:31 I’m loving.
1:08:32 I’m sharing.
1:08:33 I’m feeling.
1:08:35 I can’t control it.
1:08:40 You know, it’s not something that I’m actively trying to do because they are constantly seeing that part of me that I wish to encourage.
1:08:44 And so how do you define a bad friend?
1:08:45 Like, how do you know?
1:08:46 How do you spot one?
1:08:47 I don’t think you spot them.
1:08:52 I think you feel it’s, you know, and I think it’s a lot easier for us to spot than we think it is.
1:08:54 One of the easiest ones is, can you be yourself?
1:08:56 You know, sometimes they’re not a bad friend.
1:08:59 They’re a bad friend for you because you are not revealing yourself to them.
1:09:03 And so they are being friends with the idea of you, but they’re not being friends with you.
1:09:07 And then you leave thinking, I don’t feel good, but they don’t even know you.
1:09:09 So you can’t blame them for being a bad friend.
1:09:12 You know, I almost don’t think there’s such a thing as a bad friend.
1:09:17 I think you’re just in a bad friendship, you know, you, you, because they could be a great friend to somebody else.
1:09:20 So I wouldn’t even define them as being a good or bad friend.
1:09:23 I just go, this is a bad friendship for you.
1:09:31 And what I learned very early on was like the value of good friendships, you know, and I learned because of my mom.
1:09:36 I remember once I was, um, this was, I was 19, 20.
1:09:44 I just finished high school. So I was, yeah, I was 19 and just finished high school.
1:09:51 And I spent all my time hanging out with like friends of mine in the hood, you know, and we just did nothing the whole day.
1:09:55 And we got up to mischief and was like, how do we make money? How do we hustle? How do we do these things?
1:09:59 And then my cousin went to university.
1:10:05 And then I, because he’s university, like had this like openish policy, you could just hang out on campus all day.
1:10:10 And so I started hanging out with him on campus pretty much the whole day when he wasn’t in lectures.
1:10:17 And then I, I went home one day and my mom was beaming. You know, I walked in with my cousin and my mom was like, oh, how are you put in?
1:10:19 She’s so happy. And she’s like, oh, nice to see you.
1:10:23 And she said, oh, I’m so happy. I’m so happy that you guys are spending this time together.
1:10:29 And I said, why are you so happy? And my mom said, because you, you spend all your time at the university.
1:10:34 I said to my mom, I was like, mom, I don’t go to university. I just hang around and I do nothing.
1:10:42 And she said, yes, but the people you are hanging around and doing nothing with will inspire you to do more with your life because they’re doing something with it.
1:10:51 And I was like, what? And she said to me, she was like, you cannot be around people who are moving and not wish to move.
1:10:57 Whether we like it or not, the people around us are affecting how we see ourselves and how we wish to be seen.
1:11:03 And that stuck with me. I don’t think I took it immediately, but it definitely stuck in my brain.
1:11:08 And the friends that I have today are still, I have new friends, you know, as I grow in life.
1:11:13 But the friends that I have today, my core group of friends, you’ll see them with me at the Grammys.
1:11:20 You’ll see them sometimes like when I’d be like, you know, backstage at the Daily Show, you’ll see them with me at random events in the world.
1:11:27 You’ll see them backstage at my comedy shows. These people have literally been with me on a journey where they’ve got their own lives.
1:11:33 But our journeys have been intertwined because they always make me want to be more and do more and grow more and change.
1:11:39 And I think I do the same thing for them. And we’re constantly challenging each other and encouraging each other and playing with each other.
1:11:50 And that has been, I mean, that’s been immeasurable for me. I even value that more than I do like, let’s say, success.
1:11:59 On the subject of success, friendship, sacrifice, the moment when you come to the United States, you are very hardworking to say the least.
1:12:09 In fact, when we sat down, you know, you’ve flown from Portugal to, where was it? Seattle to Vegas, then here to New York in the last couple of days or so.
1:12:14 Yeah, four days, I think in total, yeah, four days.
1:12:19 You don’t have to do that. You don’t have to do that. I mean, you don’t, I mean, I don’t know what’s in your bank account.
1:12:25 But I would hazard a guess that you don’t need the money. So I often wonder what is it that’s driving you today?
1:12:31 Someone said to me the other day on the podcast, they said, they referred to my driving force in my life as potentially being toxic fuel.
1:12:43 And I’ve never had the phrase toxic fuel before. But the definition of that is this sort of combination of seemingly negative forces that pushes you to prove something.
1:12:51 Whether it’s to yourself or to others. And shame’s a big part of that. I mean, you see it a lot, I think, with first generation immigrants when they come to a country.
1:12:59 They know what it’s like to be without, so they’re driven by this toxic fuel. How does that land with you? And can you relate to any of that at all?
1:13:05 I can, but I don’t think that’s been my case.
1:13:14 If you spoke to me three, four years ago, and you said Trevor, you went to Portugal, you went to Seattle, you went to Vegas, and now you’re in New York.
1:13:20 And it would be, yes, because I went to work here, I went to work here, I went to work there, and I went to work there, you know.
1:13:26 Now, I was in Portugal with my friends. That’s why I was in Portugal, you know.
1:13:39 I was in Seattle because I was working, I worked with Microsoft, but it’s like a passion project. I get to work on tech, I get to explore technology and ideas and work with engineers and just enhance my mind.
1:13:46 And then I was in Vegas doing work, and then in New York, I’m having a conversation with you, but this is not like in a work world.
1:13:54 So I go like, oh, I’m going to have a great conversation with you. And I also love being in New York because my friends are here, and this is technically where I live.
1:14:00 So if you said to me, let’s do this interview, not in New York, I would have said no.
1:14:07 But because you chose a city where my friends are, I’ll say yes to you. And it didn’t used to be the case.
1:14:21 So now I have made one of the determining factors of how I live my life. I think of it through the lens of friends first, because I think that community is literally the most important thing in everybody’s life, not just my life, everybody’s life.
1:14:32 I want some people to be like, my family, I’m like, hey, you think that, and it is true. But as you said on the graphs, you’ll see, at some point, you’re going to get old, and your kids are going to go off and live their own lives and do their own thing.
1:14:41 And then you’re going to be shocked at how it’s you and your spouse, if you’re lucky. And all of a sudden, you’re alone. And you’re like, where are all my friends? Where are all these people?
1:14:50 But friendships are, you know, they’re little piggy banks. You’re putting money in and they’re putting money in yours. And every now and again, you get to break them open and enjoy what’s inside.
1:14:55 But that’s the most important thing. That’s literally my success now.
1:15:11 Yeah, that’s my success now. Before, it was just because I loved solving any puzzle that somebody would put in front of me. That’s all that drove me, and that’s a lot of what still drives me now. I just love puzzles.
1:15:13 And what was the puzzle that brought you to America?
1:15:31 So the puzzle was, can somebody host a daily show when they’re not from America? Can you even do it? Can you go host a show in America? Well, this is a crazy puzzle. Seems impossible. So let’s try it.
1:15:37 Was money or fame or anything part of that? Because fame is often associated with a form of validation.
1:15:49 No. That’s the curse of what I do. I often say to people, you know, I’m unlucky that a part of my job comes with fame. I don’t like that part of my job.
1:15:50 Why?
1:15:52 Because I don’t need it nor do I want it.
1:15:54 What’s the cost of it? The curse?
1:16:17 Oh, I mean, I’m sure you’re starting to experience this in many ways in your life, but people will never appreciate the beauty and the tranquility that comes with anonymity, the ability to write your story whenever you meet someone.
1:16:27 You know, when when you meet a stranger, let’s say you’re at a bar at a restaurant in a train station, wherever you can look at somebody and you can say, Hello, my name is.
1:16:39 And you can tell them who you are. And what we never seem to realize as people is every time we meet a new person, we are writing our story from the beginning and from that moment in time.
1:16:53 You know, and you think about this like I think of it through the lens of like like characters, characters sometimes I go like if Luke Skywalker met you before Luke meets, you know, Yoda, what is Luke?
1:17:00 Luke is just like some random dude who lives on like a dusty planet. Hi, my name is Luke. I live in a dusty planet. You meet Luke many years later.
1:17:15 Luke’s like, Hi, I’m a Jedi. What a different way to live as Luke and what a different way to be, you know, and I think that’s the beauty sometimes that we have, that we take for granted as people is the ability to rewrite a story or to write it from a different perspective,
1:17:29 because we’ve moved on and we’ve gone somewhere else. When you are now known, your anonymity is gone. People have a different idea of what privacy you deserve or don’t deserve.
1:17:41 I’ve had many friends who won’t go out with me in public because they go, Hey, man, I want to have a meal and not be disturbed. I want to wear whatever clothes I want to wear without worrying that they’ll take a picture of me standing next to you and then I’ll look terrible.
1:17:57 You know, I don’t want to think about these things. And I get it. I get where they’re coming from. You know, I think many of the downsides of fame are the facts that as my mom even puts it, you are now owned by the world.
1:18:10 You know, people have this idea that no matter what day you’re having, you should engage with them no matter who you with. You should afford them the time. And I understand it from their perspective because for them, they’re seeing you and they’re encountering you.
1:18:17 What a beautiful experience. You know, but it’s hard for us to imagine that that person is just having a day.
1:18:31 You know, I remember once joking with an ex of mine and I’m saying, it’s amazing how like when we’re having like dinner or lunch in public, we can’t even tell like an animated comedy story to each other because someone just sees us from far.
1:18:41 It looked like we fight, you know, so now we’re sitting there and I can’t be like, yo, this guy, I was like, and if someone takes that picture, Trevor, no fighting with this guy and it’s like, no, and that becomes a thing in your world.
1:18:58 And now friends, are you fighting and other people, you’ll be shocked at how pervasive it is. And I think it’s why so many celebrities or famous people or people in the public eye have lived very depressed lives, have lived lives where they’re isolated,
1:19:06 have lived lives where they don’t leave their homes, you know, and then you find them, you know, passed out in their bathtub overdosed on something.
1:19:17 Think about how many times you’ve heard that story. A really famous person has died. You never hear that they’ve died in public. You never hear that they’ve died while with their friends.
1:19:32 No, it’s always them alone in like hotel room, a bathtub, you know, a hot tub, but it’s always like a such a solitary like ending for somebody that and then the whole world cries for them and with them.
1:19:45 It’s like, oh, I can’t believe this. What are you? Oh, this is so sad. And I’m like, yeah, because you’ll be shocked at how lonely being well known can actually be because it means you can never be alone in many places.
1:19:49 And that’s where I think core friends are very important.
1:19:57 You said in there that you what they don’t know is that you’re human and that you’re going through life in all the same ways as everyone else.
1:20:04 Yeah, well, no, not in the same ways, but in different ways. And I think that’s, that’s the, you know, I do talk about awareness.
1:20:11 Yeah, I’m very careful. I, you know, I, and maybe it’s because of how I was raised as well, very careful to not make it like a woe is me thing.
1:20:23 I’m not like famous hurt me and it’s harmed me. And you know, there are many things that have come with it. Every gift is a curse, you know, but, but many of the things that came with I did not want nor did I need.
1:20:32 I like waiting for a table at a restaurant. I genuinely do. And I don’t mind that. You know, I don’t care for I’ve never been somebody because my friends have always been the thing.
1:20:41 In fact, one of the days I learned the lesson in one of the most practical ways was I love, I love roller coasters and I love going to theme parks.
1:20:51 And we used to go with my friends and you do the usual thing. You stand in a line for an hour and then you ride for like 60 seconds and then you walk for like 30 minutes to the next one and then you do it all over again.
1:21:02 And I loved it. And then one day I was going to a theme park and then the theme park knew I was coming and now as the host of the Daily Show and they’re like, Hey, listen, we heard that you’re at theme park.
1:21:10 We would like to take you around to all the rides and there’s like no skip. You skip the lines and you get to ride as many times as you want. And I was like, this, I was like, this is it.
1:21:15 The Daily Show has paid off. Finally, finally, all the death threats are worth it.
1:21:28 And we went and we rode on the rides and we were just manic. We did every, I mean, we did every ride that you couldn’t do in a day and we finished a park that would probably take like, let’s say eight to 10 hours to finish.
1:21:33 We did it all multiple times in like the span of like three hours.
1:21:44 I had a headache. My friends were dehydrated. We had had seldom a conversation amongst us. We, and it was so strange getting back in the car.
1:21:49 And this felt like the most depressing theme park experience we’d ever had.
1:21:58 And we got back to the house and I guess because my friends and I like doing this, we sort of tried to understand and analyze what had gone wrong.
1:22:08 We’re like, why do we feel like this? And we came to the conclusion. We’re like, oh, we assumed that the theme park, we love the theme park because of the roller coasters.
1:22:15 What we didn’t realize was we love the theme parks because it forced us to stand in line for an hour as friends and just be.
1:22:22 And we just talk. There’s literally, you can’t do anything else. You just have to stand there for an hour and just like talk to each other.
1:22:30 And then you hear people screaming and they’ve designed them. Now, like once I did that, I started like learning about theme parks and how brilliant ones do this to you on purpose.
1:22:37 They make you wait in certain ways and in certain places and the screams of other of the riders make you anticipate something and become excited.
1:22:46 And it’s all the ingredients for like living a good life, I feel, is instead of chasing like what seems like the exciting roller coastery thing.
1:22:54 You spend your time with the people you love and you look forward to amazing things that you’re going to do hopefully with them or maybe just for yourself.
1:23:01 And then when you get there, you enjoy it. And then on the other side, you take a long walk and you commiserate and you share the experience with each other.
1:23:07 And you get to process what has happened to you so that when you do it again, it becomes novel and interesting and beautiful.
1:23:15 And so that’s that’s like where I realized like the downsides and the upsides and the I so I appreciate many of the things that have come with my life.
1:23:27 Don’t get me wrong, but I won’t lie to you. I have as much fun in a comedy club with 70 people in it as I do in an arena with 12,000 people in it.
1:23:29 In fact, I have more fun in the comedy club.
1:23:35 It’s so paradoxical that adding friction to an experience can make the experience better.
1:23:37 But that’s kind of what you described it.
1:23:42 And as you were talking about it, I was thinking about this study I read ages ago where they took one group of people.
1:23:49 They had this boring community forum and they took one group of people and they let those people straight into this boring community forum.
1:23:58 And then they asked them in a survey after how was the community and all the people said boring and they took another group of people and they made them wait to get into the forum.
1:24:04 They made them complete tests and go through this rigorous process to fight to get into the forum.
1:24:11 The people went into the same forum and then in surveys after they described the forum as being so much better than the people who weren’t made to go.
1:24:14 They weren’t made to go through the gauntlet to get in.
1:24:17 And it’s this idea that friction adds value to the thing.
1:24:18 We like fight for it.
1:24:23 Like the 40 minute queue is what makes us so grateful for the roller coaster.
1:24:26 And when you get robbed of that because you get to play life in easy mode.
1:24:27 Exactly.
1:24:28 That’s exactly what it is.
1:24:29 That’s the curse.
1:24:30 Yeah, it’s great.
1:24:31 But also the point about connection.
1:24:38 I never thought that so much of the enjoyment of going to the theme park is standing there and just small talk and being for an hour with my friends.
1:24:41 You mentioned the word death threats on the daily show.
1:24:42 Yeah.
1:24:48 When you did get onto the daily show, which was a real first for a show like that, it didn’t go so well at first.
1:24:50 Oh, yeah, it was terrible.
1:24:51 I didn’t realize this.
1:24:54 I was looking at the stats and I read that there was absolutely terrible.
1:25:02 It was like, man, it was, you know, when they say, be careful what you wish for, because I was like, oh, I’d love a challenge.
1:25:04 And this will be an interesting and oh, it was a challenge.
1:25:24 It was absolutely terrible because I stepped into a role that I quickly learned wasn’t just a position, but it was, it was almost, it was almost.
1:25:27 I don’t know how like it was like a post in a way.
1:25:29 It wasn’t just like you’re hosting a show.
1:25:30 No, no.
1:25:37 I just very quickly learned like John Stuart to many people, you know, he was the most trusted man in America and he was the voice of a generation.
1:25:41 And he, you know, the politicians who sort of looked to him and they’re like, well, what would John Stuart think?
1:25:54 And wow, I mean, that, that was, and even if you remove the legend that is John Stuart, just taking over any show comes with a moment where people don’t like no one likes change, you know.
1:26:01 Like when Johnny Carson handed over people weren’t happy, you know, and when when Leno hand over people weren’t happy, it always happens.
1:26:02 Is race an element in this?
1:26:11 I’m sure for some people and but I think it’s, you know, I’m careful to say like it’s about race and I think it’s more, it’s all the things that make you different.
1:26:12 Yeah.
1:26:19 You know, so me being different in my color to John Stuart probably makes a person feel like I’m more different to him when I’m sitting in the desk.
1:26:20 The show has changed.
1:26:21 The show has been really good.
1:26:27 Yeah. And that I love, if there’s one thing I love, it’s understanding or trying to understand human beings.
1:26:31 Because I think we’re very complicated, but we also simple at the same time.
1:26:40 And that was a wonderful moment for me to like learn like, wow, even people because these people who are hating, by the way, it’s not like these were conservatives or anything.
1:26:46 It was like liberal people who are, you know, and some of the things they were saying to me in emails or like online.
1:26:47 I was emailing you.
1:26:54 Yeah. Oh yeah, people, they’ll find ways, but you, I would sit there and be like, wow, you really hate me.
1:26:56 I’ve done nothing to you, but you hate me.
1:27:01 But then I realized, no, you hate the idea of me and you hate what I’ve done to your world.
1:27:03 I’m the, I’m the representative.
1:27:05 I’m the idea of how your world has changed.
1:27:08 Here’s this idea that you’ve loved John Stuart.
1:27:12 He’s now gone and I am the reason he’s gone, even though that’s not the case.
1:27:14 I am the reason he’s gone.
1:27:17 And because I’m the reason he’s gone, you are now angry.
1:27:18 Death threats.
1:27:25 Oh yeah. But I mean, that was extreme and you get that because the daily show is involved in politics, you know, or we comment on politics rather.
1:27:31 And, and when we do that, man, you know, people would just be like, you go back to where you came from.
1:27:37 You, you know, who, who, how dare you and you’re coming in and with this and blah, blah, and blah, blah, blah.
1:27:40 Again, my gift and my curse was that I came from South Africa.
1:27:43 So I know like top quality racism.
1:27:52 So, you know, like when I came to America and like people were saying these things to me, I was like, oh, oh, I was like, okay, this is okay.
1:27:53 It was interesting.
1:27:57 You know, but, but it was really hard.
1:28:12 And I’m lucky that I had the people I had making the show with me because they really, really, really taught me why I learned from the experience that you genuinely you cannot choose.
1:28:20 What’s going to happen to you, but you almost definitely can choose who you’re going to handle it with.
1:28:24 And that is the only thing that I now do in my life and it determines everything.
1:28:33 I will take a shit job if I’m going to work with great people because a great job with the worst people is not going to feel great on the other side of it.
1:28:38 You know, and, and even thinking of it makes me happy.
1:28:46 I think, I think about the terrible times we had together in that building, you know, like reviewers hated us and people calling for the show to be canceled.
1:28:50 And, and we were just like, they’re commiserating, trying our best and doing our best.
1:28:56 And now when people see it as a successor, they go like, oh, you won the Emmys and you, you know, and it was this and it was successful.
1:28:58 And then the digital footprint of the show changed everything.
1:29:01 And all of a sudden you, you know, these billions of impressions and whatnot.
1:29:03 So yeah, that came afterwards.
1:29:06 And now that’s, that’s easy to see as an end product.
1:29:10 But when we were in the trenches, there was, there was none of that.
1:29:15 What was, if I was a fly on the wall in the worst day in the trenches, is there a day that springs to mind?
1:29:19 A day where you may be considered, reconsidered your decision.
1:29:22 A day where you, you didn’t want to get out of bed.
1:29:25 I was reading the stats around this to give people context.
1:29:30 The show had lost 700,000 viewers a night when you first took over by the hundred.
1:29:32 Look, every night, don’t say like that.
1:29:36 No, no, no, you just made it sound like, like we lost them everything.
1:29:38 Every night, every night.
1:29:40 It’s from an interview you did in GQ.
1:29:45 And by the hundredth episode, it had lost 37% of its viewers.
1:29:48 Listen, it went on to become a smash hit across this digital.
1:29:49 No, no, but you’re right.
1:29:50 But I think that’s important.
1:29:52 I think it’s important context because I didn’t know that.
1:29:53 I just watched the show.
1:29:54 No, no, no.
1:29:56 I saw it on social media and I thought, he’s killing it.
1:29:57 No, no, man.
1:30:00 No, it was, it was a, it was a mission.
1:30:01 Yeah.
1:30:03 And there were, there were many days.
1:30:06 Again, I mean, I’m just so grateful and I’m so lucky.
1:30:11 There were days where I remember there was one day we like made a joke on the show.
1:30:12 Not even on the show.
1:30:16 No, someone on the team had tweeted something on the show account.
1:30:18 And now they were like articles written about it.
1:30:20 And they were like, this is why Trevor Noah shouldn’t be there.
1:30:22 I wasn’t even the person who tweets the show accountant.
1:30:24 But I, you know, I’m not going to come on and be like, that’s not me.
1:30:25 We’re a team.
1:30:26 Whatever.
1:30:27 My name is on the show.
1:30:34 And I remember turning to one of the writers, Dan and Myra, still the head writer at the
1:30:35 show.
1:30:39 And I said to Dan, I was like, man, I think I should just quit.
1:30:41 I was like, it’ll just be easier for all of you.
1:30:43 Cause you guys are having a great time.
1:30:44 I come along.
1:30:46 I’ve made your lives terrible.
1:30:47 I should just quit.
1:30:50 I should just go, you know, and then I’ll never forget Dan.
1:30:53 He just, he just looked at me and he’s, he’s very dry.
1:30:56 One of the funniest human beings you’ll ever meet.
1:30:58 Really dry in his delivery.
1:31:06 And he looks at me and he goes, but if you leave, this thing might get shut down and
1:31:09 then I don’t get lunch anymore.
1:31:11 I said, I’m sorry, what?
1:31:13 I’m like pouring my heart out here.
1:31:17 And he’s like, I like the lunch here.
1:31:20 You can just, what are you talking about?
1:31:26 And he, and he said it to me in such a like matter of fact way.
1:31:31 And I remember being stunned and I looked at him and he said, how do you say to me again?
1:31:37 I don’t know the exact words, but the sentiment was basically, he said, he said, these people
1:31:38 don’t like you, right?
1:31:39 And I was like, yeah, clearly.
1:31:42 And he said, so if you leave, are they going to like you?
1:31:44 I was like, no.
1:31:48 Then he’s like, so if leaving won’t make them like you and staying won’t make them like
1:31:49 you.
1:31:50 I want to just stay.
1:31:52 He’s like, because I like working with you.
1:31:55 So just stay.
1:32:00 And that was just like one of those many moments where, you know, you talk about millimeters.
1:32:04 It was just him saying to me, just stay, just stay.
1:32:05 And I stayed.
1:32:10 And now everything seems obvious, but that building was full of people who told me to
1:32:11 just stay.
1:32:14 That building was full of people who were like, I know one of them was John Stuart.
1:32:15 Like, I’ll never forget.
1:32:20 Like John, one of the best things he ever did for me was it’s almost like he predicted
1:32:21 this.
1:32:22 That’s why I call him Yoda.
1:32:25 I call him my Jewish Yoda, you know, because we have this relationship where it’s like,
1:32:30 I came into this order where I was learning this new thing called, you know, like the
1:32:32 force and being a Jedi.
1:32:33 And it seemed impossible.
1:32:36 And he was this ordained figure in a way.
1:32:41 But I remember he called me into his office one day and he said to me, he said, I want
1:32:43 to, I want to show you something.
1:32:48 And he showed me an article that someone had written about him leaving the show.
1:32:51 Like he was, you know, cause he was, this was just before he left.
1:32:56 And the article was like, why John Stuart cannot leave the show and why American needs
1:33:01 him and why John Stuart has to, and it was just this effusive article about like the
1:33:04 10 ways that John Stuart is the heart of American politics.
1:33:05 He cannot leave.
1:33:06 And John showed me that.
1:33:07 And he’s like, huh?
1:33:10 And he’s, John’s like, doesn’t take himself seriously at all.
1:33:11 John was like, huh?
1:33:12 And I was like, yeah.
1:33:13 And he’s like, huh?
1:33:15 And I’m like, yeah, congrats.
1:33:16 I mean, you, you crushed it.
1:33:18 He’s like, no, no, I crushed it.
1:33:19 I’m important to America.
1:33:20 And we laughed.
1:33:22 And then he goes, hold on now.
1:33:23 And he types something in.
1:33:29 And then he pulls up an article from like years ago, years and years and years ago.
1:33:31 But it was like not, wait, it wasn’t that far.
1:33:34 It was like, it was like three years prior, two years prior.
1:33:35 So he was like at his prime.
1:33:37 But it was like two, three years before that.
1:33:40 And I was like, why John Stuart needs to leave the daily show.
1:33:41 It’s over for him.
1:33:43 He’s the worst of America.
1:33:45 It’s, he’s not good for this country.
1:33:47 This whole article, just like slamming him.
1:33:50 And he’s like, you see, and I was like, oh yeah, I guess, you know, things.
1:33:52 And he’s like, no, no, no, you’re not looking at the right thing.
1:33:53 And he’s like, look who wrote it.
1:33:55 And it was the same journalist.
1:33:58 So when John was in, they were like, this guy needs to leave.
1:34:00 And then when John was leaving, they were like, oh, this guy needs to stay.
1:34:06 And he looked at me and he said to me, please understand that to me, he said to many people,
1:34:10 I have, I have always been obvious, but he said, I know my road and I wasn’t.
1:34:11 And he wasn’t.
1:34:15 You know, when John took over the show, Craig Kilborn had been the previous host.
1:34:17 People thought John couldn’t do it.
1:34:19 If you said that today, people would burn you at a stake.
1:34:20 He’s like, are you crazy?
1:34:22 What do you mean John Stuart can’t do it?
1:34:23 That’s what people said about him.
1:34:28 And he was one of those people who said to me, he’s like, hey, man, I’ve been there.
1:34:31 And maybe people don’t remember it because it was like pre-internet.
1:34:33 But he was like, put your head down.
1:34:35 And this is part of the journey.
1:34:37 And I leaned on him.
1:34:38 I leaned on the other people.
1:34:44 And it was just like, you know, just like a slow, you know, boring slog, you know,
1:34:48 filled with many funny and sad moments.
1:34:52 And then one day it seems obvious to people from the outside.
1:34:57 And when you go home on those days and you’re alone in your apartment or at home in your house,
1:35:02 and you’re not around the guy that wants the lunch and the colleagues at work.
1:35:03 What is that like?
1:35:06 I read that you’re someone that suffered with depression periodically throughout your life,
1:35:07 throughout your life as well.
1:35:10 Were you suffering in that period when you were alone?
1:35:17 I didn’t realize at the time that the depression that I was suffering from was ADHD depression.
1:35:18 It wasn’t like depression, depression.
1:35:21 And I’ve learned since that there’s a difference.
1:35:24 So I related to many ideas in and around depression.
1:35:27 But I remember being confused because it’s like, I’m not depressed perpetually,
1:35:29 but I definitely experienced these moments.
1:35:31 I didn’t know that ADHD can do that to you.
1:35:35 I didn’t know that it can be like a byproduct of untreated ADHD and not knowing that you have ADHD.
1:35:39 So that’s just like a footnote there.
1:35:45 But it’s funny you say that when you went home and you see, I wasn’t alone.
1:35:47 And that’s probably the reason I survived.
1:35:50 So David was with me every single day.
1:35:51 He had moved from South Africa.
1:35:54 We started like a comedy night together.
1:35:56 That’s how long we had been working together.
1:36:02 So we would walk out of that building together on the hottest nights in New York and on the coldest nights in New York.
1:36:05 And we would go back and we lived together in the same apartment.
1:36:10 And then we’d open like our notebooks and we’d be like, all right, what could we have done better?
1:36:13 And we would just sit there and we’d be like, what could we have done better?
1:36:16 And we’d get home at like eight or nine p.m.
1:36:22 And then we’d work until midnight, go to bed, get back to the office at seven, eight the next day and do it all over again.
1:36:24 And then we’d come home in the evening and be like, what were the wins?
1:36:25 What could we have done better?
1:36:28 And we would just do this over and over.
1:36:30 But I was never alone.
1:36:47 And so I never think of it, you know, that’s, that’s why I wish like more people would share their stories in that way is because I think we live in a world where so many people sell an idea of perseverance as an individualistic pursuits when it’s not.
1:36:54 I think too many people forget the pats on the back and the hugs and the encouragements and the load liftings.
1:36:55 They forget all of it.
1:36:56 They see their suffering.
1:36:58 They see their success.
1:37:01 And then they go out and sell to the world how you got to persevere.
1:37:04 Let me tell you what in the darkest times, let me tell you what I did.
1:37:07 Steve and I looked at myself in the mirror and I said, Trevor, you’re going to do it, Trevor.
1:37:09 You’re going to be the man at the daily show.
1:37:11 You’re going to, yeah, but everyone forgets.
1:37:14 They’re like, no, your friend was there going like, do you want to go get some chicken wings?
1:37:15 Let’s go get some chicken wings.
1:37:19 There was somebody accepting you despite your failure.
1:37:29 There was somebody who was reminding you of that part of you that you always wish to be, which is somebody who can solve a puzzle, is somebody who enjoys what they’re doing, is somebody who perseveres.
1:37:31 But there they’re looking at that side of me.
1:37:33 And so I wasn’t alone with me.
1:37:44 It was David, it was Joseph Opio, guy who was random, is now one of my best friends, a writer from Uganda who did the Daily Show, like a version of the Daily Show in Uganda.
1:37:46 What a, like this weird world coming together.
1:37:50 You meet us today, you’ll think we’ve known each other our whole lives, but he was also.
1:37:52 He was just there and he’s like, I believe in us.
1:37:53 He’s like, I think we can do this.
1:37:54 I think we can do it.
1:37:55 I think we can do it.
1:38:00 But if you were going out alone, then I wouldn’t be here with you.
1:38:02 I will put all my money on that.
1:38:05 I would not be here with you.
1:38:07 I don’t even think I would have taken the Daily Show.
1:38:08 I wouldn’t have done the Daily Show.
1:38:11 When you say you wouldn’t be here with me, what do you mean by that?
1:38:20 Oh, you wouldn’t be calling me here to have an interview with me because I wouldn’t have done the things that I’ve done because I couldn’t have done them alone because nobody could have done them alone.
1:38:26 Nobody has done the things they’ve done alone, you know, like everyone.
1:38:33 I’ve seen people tell these stories of climbing Mount Everest and my ascent and my, yo, all those Sherpas that went with you.
1:38:34 Let’s talk about them.
1:38:36 No one’s climbing Everest alone.
1:38:40 No one’s discovering, you know, the South Pole alone.
1:38:41 No, you weren’t.
1:38:49 In fact, the person was the guy who just like just like first navigated the South Pole was led there by somebody.
1:38:50 You know what I mean?
1:38:54 All these stories that we tell self made.
1:38:55 Oh, I love that phrase.
1:38:58 It’s my favorite self made billionaire.
1:38:59 Oh, really?
1:39:01 Oh, it’s an interesting choice of words.
1:39:04 So you just did this all by yourself.
1:39:18 You made the thing by yourself with your hands, you made many more of them by yourself, you drove the trucks, you thought of all the ideas, you put it in the stores, you gave it to the people, you took the money, you invested it, you grew it all by yourself, all by yourself.
1:39:22 All the ideas were from your head all by yourself and then you got there all.
1:39:23 Come on.
1:39:24 There’s no such thing.
1:39:27 And I don’t think it diminishes your achievement.
1:39:35 I just think it’s important because it helps people understand that they need other people to get to where they’re trying to get to.
1:39:40 And maybe sometimes the reason you’re not experiencing that is because you’re trying to do it alone.
1:39:44 I hear people all the time go like, I’m going to put my head down and I’m going to crush it.
1:39:45 Okay, alone.
1:39:47 Good luck.
1:39:48 Good luck.
1:39:52 And I think it creates an unrealistic expectation for people.
1:39:55 People who studied together in school got better marks.
1:39:59 It was just like a simple thing that we learned in our school when I was growing up.
1:40:02 If you had a study partner, you just learned more.
1:40:07 The idea of the Sherpas is such a good analogy because the Sherpas never really get the credit in the story.
1:40:13 They’re never mentioned in the article, but they’re lifting most of the bloody weight and they’re literally keeping you alive.
1:40:18 They’ve ascended Everest more than the most celebrated Everest ascender.
1:40:20 How are they not the ones?
1:40:29 They’re the equivalent of finding out that somebody ran carrying Usain Bolt, but then we don’t consider them the fastest man alive.
1:40:32 And so I don’t know.
1:40:39 So I’m always cautious to think of that because like I say, it doesn’t diminish what you’ve done, but man, you’re not doing it alone.
1:40:46 And to realize that I think helps you to understand why it’s important to have those people and why it then brings joy.
1:40:48 Why did you leave the Daily Show?
1:40:51 Because the moment you left the Daily Show, you’d won these huge awards.
1:41:03 The show was had caused this sort of digital revolution, which we hadn’t seen before where the Daily Show had become, you know, from my experience of the Daily Show was much more of an online show than it had ever been before.
1:41:09 Most of the time I watched the Daily Show, I’d be watching it on YouTube or I’d be watching on clips that were going around the Internet.
1:41:12 You know, the billions and billions of views it was doing at that point.
1:41:15 Why would someone leave that situation?
1:41:17 I don’t know why someone would leave it.
1:41:18 Why did you leave it?
1:41:20 Because it was time. It was just time.
1:41:22 How’d you know?
1:41:27 I don’t know. That’s something I’ve always felt I’ve known in life and I don’t know why.
1:41:29 Like the fight?
1:41:32 Yeah, but not in a negative way. This is more…
1:41:34 Okay, so here’s the thing.
1:41:41 I think part of it comes from where I am from and maybe you’ll relate to this as somebody from the UK.
1:41:45 In South Africa, TV shows end.
1:41:53 We’ve never had a TV show except maybe like one soap opera, but we never had TV shows that run for 10 seasons or 20 seasons.
1:41:56 That’s not a thing. It ends.
1:41:59 And it doesn’t end because it’s bad. It ends.
1:42:01 It just ends.
1:42:07 And I look at some of my favorite creators of things, you know, like I look at like Seinfeldt.
1:42:09 They were like, “Alright, it’s done.”
1:42:12 And Seinfeldt’s work was like, “We can give you more. We can do more.”
1:42:16 They’re like, “Yeah, but it’s done. We just feel like it’s done.”
1:42:18 You know?
1:42:20 Sometimes things can be done.
1:42:23 And for me, I think there were multiple reasons.
1:42:28 One was definitely the pandemic.
1:42:34 I took for granted that the pandemic was a moment where many people were forced to be at home.
1:42:41 But then, you know, the silver lining of that terrible period for many people was that they got to like just like pause for a moment.
1:42:46 You know, many people will tell you the story of how they like, “Man, during the pandemic, I just like paused.”
1:42:49 And I, you know, we didn’t. I didn’t.
1:42:52 I was making the show from home and I was just going at it.
1:43:00 And I’m really glad and I’m lucky that I got to do that because it sort of shielded me from some of the panic that came with the pandemic of what are you doing?
1:43:02 What are you not doing? Where’s life going?
1:43:05 I’m just doing my show. I’m just doing the show. I’m doing the show. I’m doing the show.
1:43:08 Find a way to do it from home. Shoot it using iPhones.
1:43:10 We didn’t even have like cameras. We didn’t have a crew. We didn’t have anyone.
1:43:14 It was just me, David, because he lived in the same building, and then the other David.
1:43:20 And it was just three people, you know, physically making a thing that’s supposed to take many, many, many people, you know?
1:43:27 But here you are and you’re doing this, but you’re virtual and you’re not in the same room as people and you can’t travel.
1:43:31 And I was experiencing one of this. I couldn’t go back to South Africa.
1:43:33 I couldn’t travel the world. I couldn’t.
1:43:43 And one of the big things I learned during the pandemic was I had made my life about work and I had made everything else secondary, right?
1:43:48 So I would see my friends if I did not have work.
1:43:52 I would travel with my friends if I did not have work.
1:43:57 I would come to your wedding if I did not have work, but work was the thing.
1:44:00 Everyone in my life knew this. They were like, “Oh, yeah, work.”
1:44:04 Trevor, if you’re not working, can you? They’d almost say that to me.
1:44:11 And on the other side of the pandemic, I realized I can do the Daily Show.
1:44:15 I looked up and I was like, “Wow, it’s been eight years of me being at the Daily Show.
1:44:21 Seven years of me hosting, one year of me being a contributor at times when John Stewart was there.”
1:44:29 I was like, “You sort of can do this forever, but maybe what else can you do?
1:44:35 Where else can you be? How can you spend your time? What would you like to do and how would you like to do it?”
1:44:40 I learned so many things at the Daily Show. I’m eternally grateful for them.
1:44:43 But I also would like to learn more things.
1:44:49 Even in the years that I haven’t been there, I’ve relearned and re-remembered that politics isn’t a binary.
1:44:57 It’s not blue and red. That’s an illusion. There aren’t two ideas for every problem. That’s fake.
1:45:02 There are a multitude of ways to discuss any issue and any topic.
1:45:09 But if you stay in one place for long enough, then in a good way and in a bad way, you start to perceive that as reality.
1:45:17 There were many things when it came to me leaving the Daily Show, but I just felt like, “Yeah, it’s time.”
1:45:19 You know what I mean? Scared?
1:45:21 Yeah.
1:45:33 Sometimes people get scared when they have such a high post in society that they might be losing something they could never get back.
1:45:36 Oh, that’s fascinating.
1:45:43 I think about the average person listening to this now who’s in their job, and they might be a lawyer who’s climbed the ladder.
1:45:50 And they’ve got this sort of internal voice saying, “Something isn’t right here, but this fear that keeps them trapped in place is the loss aversion.”
1:45:56 Even if you’re miserable, the power of loss aversion can just hold people in place.
1:46:01 I read this crazy study with Dr. Daniel Kahn, and I believe it was. Daniel Kahn in The Famous.
1:46:03 Yeah, right.
1:46:09 He did the studies where if you dropped like a dollar on the floor, the pain of losing the dollar is equal to the pain of finding three.
1:46:17 So in life, you don’t just need, you know, equal reward to sacrifice something. You need two or three times the reward to leave.
1:46:27 Well, I will say this first and foremost, I was lucky. I wasn’t miserable. You know, I wasn’t like, I didn’t have like a, “I hate this,” so I know.
1:46:31 But I did want to turn and focus my life on something more.
1:46:32 More?
1:46:38 Yeah, like, I wanted to spend more time with my loved ones. I wanted to spend more time with my people.
1:46:44 I wanted to spend more time in South Africa. I wanted to spend more time learning other languages and traveling.
1:46:47 I wanted to spend more time practicing comedy in other countries.
1:46:48 Was that a feeling?
1:46:49 Yeah.
1:46:58 And what is that feeling? Because, yeah, I’m trying to understand the feeling or the emotion that tells you that.
1:47:07 So I guess it goes to the now sort of cliche, but still I think very apt phrase. You don’t know what you’ve got till it’s gone.
1:47:17 The pandemic showed me like all the things. I even talk about this for people. It showed me all the things that I didn’t value that I should have.
1:47:25 Like when the pandemic hits, if we’re honest, we didn’t care that we couldn’t go to the movies or we couldn’t. It’s not about the stuff.
1:47:31 It’s that we couldn’t do it with our people. You couldn’t see your friends. You couldn’t be with other human beings.
1:47:38 You couldn’t be in a space together where people are cheering or singing or laughing or you couldn’t be with people.
1:47:49 And I don’t know about you, but during the pandemic, I wasn’t sitting there thinking to myself, “Oh, I work. Work is the thing I could do more of.”
1:48:00 No, I was thinking to myself, “Wow, my people, all my friends that are South African were trapped in South Africa, couldn’t leave, couldn’t come to me, I couldn’t go to them, couldn’t see my family.”
1:48:05 And I wasn’t even big on that. It’s not even like I was like, “Oh, I’ve always got to go home to see my family. I’ll just go when I go.”
1:48:11 But no, I realized like, “Wow, this is just, again, it’s fleeting.”
1:48:19 And I had to ask myself, “Trevor, what are you trying to achieve in your life? Where do you want it to go? Where do you want it to end?”
1:48:29 What’s more important to you, the ratings and the success of this show and this idea or the ratings and the success of your friendships and your relationships?
1:48:35 And I do think in life, you have to let go of something old to grab onto something new.
1:48:42 And that was a decision for me because I couldn’t, I can’t be in two places at once.
1:48:48 And the daily show is all consuming. You cannot be sort of part-time in it as an idea.
1:48:51 In fact, John and I joke now, but now he gets to do it weekly.
1:48:56 And I think if anything, he’d never go back to doing it daily because he knows how all-consuming it can be.
1:49:02 Like, I didn’t just do the daily show when I was there. I would do the daily show when I was there and then I’d leave.
1:49:06 And I would read the news and I’d keep up with the news and I’d try and keep up with all the news.
1:49:11 And I’m reading The Guardian and I’m reading BBC and then I’m reading like right-wing sites.
1:49:14 I’m reading Bright Barts and I’m reading what’s on conservative media.
1:49:21 And then I’m reading, you know, The Telegraph and The Economist and that’s all I’m doing, consuming news, news, news, news, news, news.
1:49:24 Get more news, get more news. Barely read a fiction book in years.
1:49:28 More news. I need information and news. Okay. Economist analysis. What’s happening?
1:49:30 How do I put this together? What’s happening?
1:49:33 L just zero. Okay. Okay. Think about that. What’s going on in the times of India?
1:49:35 What’s happening? What’s happening? What’s happening? What’s happening?
1:49:38 It’s a lot. Yeah. It’s too much. It’s too much.
1:49:43 Especially for someone with your brain, if I say so myself, from how you’ve described it.
1:49:47 Someone who’s so sort of hypersensitive and aware.
1:49:50 And it’s someone who appears to me to be a little bit of an empath.
1:49:55 I, you said, you know, when we say, you get it, you feel things.
1:50:00 Yeah. You know what it did teach me and this is something I tell everyone till this day.
1:50:04 Give yourself a break from the news. Give yourself a break.
1:50:11 We’ve, we’ve, we’ve been told and we’ve been conditioned to believe that we all need to keep up with the news.
1:50:16 It’s a lie. It’s an illusion. You’ll know what’s happening.
1:50:21 In fact, if you read the news once a week, I promise you, you’ll be as informed as somebody who’s reading it every single day.
1:50:27 You know why? Because when you’re reading it every day, you are caught in the cycle of it trying to discover what it doesn’t know yet.
1:50:30 Developing story. Developing story. Developing story.
1:50:38 You’ll be shocked at what you learn when you just read a story that sort of had the time that it needed to breathe.
1:50:45 There’s, there’s less, there’s less predicting, there’s less guessing, there’s, there’s less pontificating.
1:50:48 There’s, it’s just like, this is what happened and this is what we know. And that’s it.
1:50:51 When was the first time you went to therapy?
1:51:01 First time I went to therapy was 2015, 2014, somewhere there.
1:51:09 Why did you go to therapy? I asked this because it’s a set of reasons really, but met in particular.
1:51:16 And in fact, if you look at the stats, men of color are often the least likely to go to therapy.
1:51:21 And there’s a complex reasons why that is, but I think it’s quite important for men that have been to therapy, including myself,
1:51:28 to talk about why they went and also sort of the journey they’ve been on with it, but also the role that it’s played.
1:51:39 So I’ll say it in two parts. I, so I went to therapy because I fell in love with the idea that I could learn more about myself
1:51:45 and why I was the way I was from somebody who was skilled in, in understanding it.
1:51:52 In the same way that I loved physical therapy, you know, I was like, wow, you, you can like move your body differently.
1:51:55 If you’ve ever had physical therapy, you know what I’m talking about.
1:52:00 And if you haven’t, you should go one day, if you have anything wrong with you long before you consider surgery and things, you’ll be shocked.
1:52:03 You’ll be shocked at how your neck hasn’t been moving the way it’s supposed to.
1:52:08 You’ll be shocked to realize that your back has been like, like stuck for a while.
1:52:12 You haven’t been breathing. You, you’ll find that your knees haven’t been like you.
1:52:23 You say that. No, but really, it’s actually crazy to realize how much over time you’ve settled into a restriction
1:52:29 that’s stopping you from being yourself fully physically, but mentally as well.
1:52:35 Patterns. And as you said, games of snap where you don’t even realize you’re now just reacting.
1:52:38 Things are happening and you’re reacting to them.
1:52:43 And I read a bunch of books. I was like, wow, this is fascinating.
1:52:47 But I was like, but none of it like tells me about me per se. It’s very broad.
1:52:53 And so I decided, it’s like, let me go to this place to try and learn about who I am.
1:52:57 Or if there’s even a puzzle that I can learn a little bit more about.
1:53:03 How did that feel the first time you went, but also telling your friends that you’re going to therapy?
1:53:08 Because they’re, especially in 2015, it’s kind of fallen away slowly as more people talk about it.
1:53:11 But there is a stigma associated with it. And the stigma is also…
1:53:16 Well, everyone asked me, they said, why, what’s wrong? That’s what everyone said to me.
1:53:20 Everyone said the same thing. What’s wrong? One of my favorite ones. This wasn’t a friend.
1:53:26 But I did an interview with a British newspaper.
1:53:30 I forget which one it’s called. Maybe it’s the Telegraph. I’m not sure.
1:53:34 It’s slightly conservative. But anyway, anyway, we did this interview.
1:53:39 I’ll never forget this. And the woman was very British, very posh, you know, older woman.
1:53:45 And she said to me, she’s like, you’ve been quite outspoken about going to therapy.
1:53:52 And do you still go to therapy? And I was like, yes. And she’s like, why? What’s wrong with you?
1:53:56 And I said, do you do not go to therapy? And she said, I don’t need to.
1:54:00 And I was like, well, everyone can benefit from therapy. And she’s like, I respectfully disagree.
1:54:11 I think the therapisting that we’re currently experiencing in the world is completely unnecessary. And sometimes you just need to take it and move on.
1:54:15 And I was like, that is the most British thing I’ve ever heard in my life.
1:54:21 But I get it. That’s what a lot of people felt and think. You know, they’d be like, why? What are you doing?
1:54:36 What I’ve come to realize is that therapy as an idea holds a stigma. But the thing that it is doing is not just necessary, but it’s actually welcomed by everybody.
1:54:43 When you go and you have a conversation with your friends and you commiserate about something that’s going on in your life, it’s a form of therapy.
1:54:53 You know, when you confide in your loved one, the two of you are in bed at the end of a long day and you’re telling them about how stressful your job is.
1:54:59 And you know, you’re telling them about your doubts about staying in it or not. That’s a form of therapy.
1:55:12 And I think because we’ve given it this formalized title that’s associated with like psychotic breaks on the most extreme things, we’ve now made it seem like it’s reserved for people who are only like broken, broken, broken.
1:55:27 But we’ve forgotten how necessary it is, you know, like you go around the world and you see cultures, many of them cultures of color had the idea and the tradition of therapy long before it was formalized as a concept.
1:55:40 In African cultures, you would speak to the elders. That’s what you do. You go and you sit down with the elders, you tell them about your problems, you go there with your wife, you go there with your family, you go any dispute, you go and talk about it there.
1:55:47 And they give you their advice and it’s based on generations of knowledge and it’s based on a communal understanding of who you are and who they are.
1:55:57 They’ve known you since you were a child even. It’s a form of therapy, you know, and so I think because we’ve given it this like the label people, I go to therapy.
1:56:07 I realize if you just change that, take that sentence out and tell it to somebody and go, oh yeah, no, there’s a wonderful elder who I speak to and they give me advice.
1:56:13 All of a sudden, like half the people who look at you funny be like, that’s very good. You must listen to your elders. That’s very good.
1:56:23 You know, and then in another culture, you say to somebody, oh, I go to somebody who spiritually understands how like my brain works and they connect me with myself.
1:56:28 They’d be like, that’s very good. You do that. We all do it, you know.
1:56:35 Bar tenders have been therapists for hundreds of years. You know, people have gone and gotten drunk at a bar.
1:56:46 Hairdresses, you know, hairdressers. It’s a natural thing. It’s just, you know, I understand the stigma because there’s a terrifying notion that comes with saying that you’re broken.
1:56:52 But I don’t think it’s about saying that we’re broken. It’s just about like understanding our cracks.
1:56:54 Did you understand your cracks from it?
1:57:04 I think I understood them theoretically. My problem was never understanding them. My problem was never like understanding them on an intellectual level.
1:57:10 I think I’ve always been good at that, maybe even too good. The thing I’ve had to learn in therapy is the feeling part, not the thinking part.
1:57:12 What do you mean by the feeling part?
1:57:22 So I’ve always been very good. I would be able to break down any situation to you as thoughts and, you know, analytics in a way.
1:57:26 You go like, Trevor, what happened there? I would even be able to explain like an outburst.
1:57:32 Well, what happened was clearly over time, this action had been repeated and I didn’t appreciate it.
1:57:43 And so at that point, I’d reached my breaking point and I reacted like this, you know, and it’s, but I didn’t realize until I went to therapy that I limited how much I was saying the feeling that I was having.
1:57:48 I felt sad. I felt mad. I felt.
1:58:00 And then like you said about tracing it back, you then now, once you understand that feeling and once you acknowledge it, you’re then able to now, and then even ask yourself, why do I feel this thing?
1:58:10 Why do I even feel and start realizing that some people can make you feel when others can’t. Two people can say the exact same sentence to you. Only one can have an effect. Why?
1:58:23 And that was, that wasn’t continues to be my journey and my joyous challenge. It’s like learning how to like feel, not just think through everything. It’s like you really just feel, how do I feel?
1:58:36 Oh, I’m tired. Oh, I’m resentful. Wow. I’m sad about that. Oh, I’m feeling a little hopeless. I, wow, this feels a little melancholic. This is like really getting into those feelings.
1:58:46 Men don’t do that. Do they? Yeah, no. Just drink or they just go. Yeah. Men just get like pissed. Masturbate gamble. Yeah. Yeah. I’m angry at you.
1:58:51 When was the last time a male friend looked at another male friend and said, you hurt me?
1:58:55 No. Hey, man, that hurts.
1:59:00 I know you think my haircut looked funny, but the way you said it in front of those other people, it hurts.
1:59:11 Hey, the way you commented on my job and how you think it’s the dumbest thing, that hurt me. It like it hurt me because I love how you see me and I want to see myself being special in your life.
1:59:25 And it, I felt insignificant. You hurt me, man. Men are terrified of that, you know? And so we’d rather say, you pissed me off, punch you in the head, because that’s acceptable in society.
1:59:39 You said your therapist or therapy helped you to identify this link between ADHD and depression. When did you find out you had ADHD? I got diagnosed two years ago.
1:59:50 My friend got diagnosed first, told me about it, changed his whole life. And then when he was describing some of the symptoms, I was like, huh.
1:59:55 I was like, well, that’s weird. That sounds a lot like me. And we’re very different personality-wise.
2:00:02 And then I asked him, I said, I don’t understand. I’ve never noticed these things in you. And he was like, yeah, he was very good at hiding them. He was very good at masking them.
2:00:15 And it hit home so much that it made me think I need to get diagnosed. I was like, let me go and see. I was like, it might not be. But let me go and find out.
2:00:25 And then I remembered that when I was a kid, my school told my mom that I need to go for psychiatric evaluation, because when I was really young, the teachers complained.
2:00:37 They said I was just all over the place. And my mom took me to a psychiatrist. And the psychiatrist diagnosed me with ADHD, but back then it was called hyperactivity.
2:00:47 And my mom, the therapist was like, oh, your son has ADHD or is hyperactive. And so you must stay away from these foods and must do this and you must do that.
2:00:57 And you should give him treatment. And my mom was like, we’ll pray for him. Let’s keep it moving. She just didn’t know. And she was like, no, there’s not a thing.
2:01:09 And then I, now as an adult went, wait a minute, was that what that was? And then I went through the like real assessment, like, I mean, not like an online quiz.
2:01:16 You know, the one where you sit down, multiple visits, you do different types of tests, multimodal tests, and you go through it all.
2:01:26 And then I learned about my ADHD. And I think that’s another thing I’m a little worried about now in society is just like when we talk about therapy and AI and everything, we flatten these words.
2:01:34 And so what then starts to happen is now I meet people, everyone’s got like, I’ve got ADHD. I’ve got ADHD. I can’t watch a movie for more than 10 minutes. I’ve got ADHD.
2:01:35 I lost my keys.
2:01:47 Yeah. And it’s like, no, you can be forgetful and not have ADHD. You can have a short attention span and not have ADHD. You can be many things and not have ADHD, right?
2:01:59 But even when you have ADHD, you don’t all have the same ADHD. You know, some people are inattentive, some people are hyperactive, some people have learned coping mechanisms, some people haven’t.
2:02:10 And in women and men, it presents differently at times. So I think we must also be careful. You know, like now it’s just become like, and then like on TikTok, hey, how did you deal with your ADHD?
2:02:24 It’s like, wait, wait, wait, wait, wait, let’s, you know, it’s good that we’re talking about these things. But let’s not be quick to, you know, to all have it and have the same version of it and all think that all of our treatments are exactly the same, etc.
2:02:31 Yeah, that’s, so I think mine was, I think it’s now three, four years ago.
2:02:43 This link between ADHD and depression. I’ve, you’re the first person I’ve interviewed. I’ve heard about this before, but you’re the first person that I’ve spoken to who has said that their depression was linked to their ADHD.
2:02:44 Yeah.
2:02:47 Can you explain to me the link and how that sort of manifests?
2:03:03 So I, I didn’t understand it, but, you know, as I understand ADHD now, what, what fundamentally happened in my brain, and I guess it’ll happen to some people as well is I would have an inability to choose where to place my focus.
2:03:12 Right. One of the things. So I would either be hyper focused by something that I shouldn’t, or I would have no focus for the thing that I should.
2:03:19 So I could be having a conversation with you here. And let’s say there was a car outside revving its engine.
2:03:23 At some point, that’s all I’d be able to think about, even though you’re speaking to me.
2:03:31 That’s all I’d be able to think about is like, who’s revving this engine? Who’s driving this car? What is going on out there? What kind of car is that? Sounds like a V six.
2:03:39 Is that a truck? What are they? Huh. Something wrong. No, it’s, and now you’d be talking. And then at the end of the sentence, I just hear the last three words you said.
2:03:44 And then I’ll try and like put it all together and act like I was, I was paying attention.
2:03:54 But what my brain was also doing in that paying attention thing was it was focusing on a recurring thought or recurring idea that I couldn’t let go of.
2:04:04 And that’s sometimes where the depression would kick in is that I would be perpetually stuck in a loop of either meaninglessness or what I like to call personally.
2:04:12 It’s like my, my zoom was stuck on my lens, you know, and like, I think, I think the way you see life is literally like a lens.
2:04:17 I shouldn’t have done that with my hands in the video. That’s going to be. We can photoshop. Yeah, it’s going to mean that.
2:04:28 But anyway, like I think of a lens, right? And what you’re doing with the lens all the time when you’re getting focused when you’re zooming is you’re trying to place your focus on the object that you’re trying to place it on.
2:04:34 If you zoom out too wide, you can’t see the object. If you zoom in too much, you also can’t see the object.
2:04:38 You’ve got to find the right zoom so that you know, okay, we’re now looking at a cup.
2:04:43 If you zoom in too much, you just go like, I’m looking at a silver. I’m looking at a color. You zoom out too much.
2:04:49 You can’t even see that we’re in this room. I’m looking at people. You’re like, no, there’s a couple. I didn’t see it.
2:04:56 And so what was happening in my brain was I would get stuck in a zoom and I would just loop.
2:05:01 So sometimes it would be me going, huh, that was an interesting day at work.
2:05:10 I go to work tomorrow and I go to work the next day, then the next day and then the next day. Then there’s a weekend, but then I’m back at work.
2:05:21 There’s wait a minute. It’s just weeks and weekends forever. It just keeps on going and then one day you’re 90 and then you’re dead.
2:05:26 Wait, what? Why am I going to work tomorrow? What’s the point of what is happening here? This makes absolutely no sense.
2:05:31 And then I’ll just sit there and I couldn’t get that out of my head. I literally could not get that thought out of my head.
2:05:39 And I would just sit there like, what is the point of this? What are we doing? Couldn’t get it out of my head.
2:05:43 And how does that feel when you can’t get that out of your head? What is the feeling?
2:05:52 For me, it felt like life was meaningless, like the concept of it was meaningless. I was like, we’re a blip. What are we doing here?
2:05:56 All of this means nothing. All of this is pointless, you know?
2:05:59 Is that an exact example of something that would make a difference?
2:06:09 Yeah, no, no, this is an exact example. This is something that would get stuck in my head because I didn’t know with ADHD that I was hyper-focusing on this thing.
2:06:18 So in the same way that I could hyper-focus on learning about, I don’t know, a discipline, industrial design or artificial intelligence,
2:06:22 I would just, you know what I’m talking about with that, I’d get hyper-focused and then I’d learn everything about it.
2:06:25 And I’d read every book and I’d talk to every person I could and I would watch everything.
2:06:31 And all of a sudden, in like three months, you’d meet me and I’d go like, yep, I’ve read that book, I’ve read that book, I’ve read that book.
2:06:34 And I’m obsessed with this thing. And then one day it just disappears.
2:06:45 Now that’s fine for like learning, let’s say, but it would be terrible for an idea of like sadness or an idea of feeling like life is going nowhere or…
2:06:48 It can’t be good for being famous.
2:06:59 It’s like the worst thing for being famous because you have constant like meaningless feedback and the brain is trying to interpret a lot of it.
2:07:00 Exactly.
2:07:03 If you get one of those things stuck in your head, gosh.
2:07:07 And then mine also, like it depends on some people have it, some don’t, but like pattern recognition.
2:07:11 People with ADHD generally can be very good with pattern recognition.
2:07:13 Probably with like good comedians.
2:07:22 And so what happens then unfortunately is you can also start to see the patterns in life that can make life seem meaningless.
2:07:31 But once I got my ADHD diagnosis and once I understood what was happening, I really did start to see it as a lens.
2:07:37 And anytime I find myself in those moments now, because I don’t take medication, you know, I took medication like once or twice.
2:07:39 I was like, it didn’t help me in my comedy.
2:07:43 I actually need to be erratic and unfocused when I’m doing comedy.
2:07:48 And I’m lucky that I live a life where I don’t have to be in an office at a time and do a thing in a certain way.
2:07:56 And you know, but in coping or in like learning how to deal with it, I’ve learned just about like that lens and I’ll talk to myself.
2:08:01 You know, I go, there’s me and there’s the observer, like I’m the observer of my thoughts. I’m not the thoughts.
2:08:03 And then I’ll talk to myself.
2:08:06 So I’ll be like, man, you do this tomorrow and then the next day and then life is me.
2:08:11 Then I go like, it is meaningless unless you zoom in.
2:08:16 And then if you zoom in a little bit more, all of a sudden, wow, it’s almost like the most meaningful thing.
2:08:21 This conversation with this person is the most meaningful conversation you will ever have in your life.
2:08:23 This is it. This is everything that it is.
2:08:28 This hug that you’re getting from your friend is the most important thing you will ever experience.
2:08:44 This meal that you’re having, just taste these ingredients. What is taste? Feel it on your taste buds. And like one of the tools they teach you, like with ADHD sometimes, you know, when it makes you go into anxiety or depression, is to just notice things.
2:08:52 Practice being present, walk down the street and like look, like really look and say out loud what you’re seeing.
2:08:59 And at first it’s very stupid. That is a red door. That is a green roof. That is a pigeon sitting on the gutter.
2:09:10 That is a gutter. That is a gray car that is driven by and you’ll be shocked at how just doing that gets your brain out of that loop and then something’s going to catch your eye or something will spark.
2:09:15 And by the end of that walk, you won’t be in the mood that you were in when you started that walk.
2:09:25 Did you ever feel hopeless when you spiraled into this sort of rumination? Was there ever a moment through this journey of understanding your depression that you felt hopeless?
2:09:31 I did and I didn’t. This is going to sound really weird to you.
2:09:41 I have this strange thing that will happen to me sometimes in life where I feel like it’s all meaningless and it’s nothing and it’s whatever. It’s very, very random.
2:09:49 Oftentimes, I’ve just learned sometimes it’s fatigue. You know, I’ve learned rules now for myself and for anyone out there really, especially if you have ADHD.
2:09:58 Before you go through anything or before you think about anything like intently and intensely when you’re struggling, ask yourself a few simple questions.
2:10:08 Have you slept? Have you eaten well? Have you eaten good food? Have you moved your body? And have you spent a little time breathing?
2:10:15 If you answer yes to all of those questions, you can continue to pontificate about the meaning of life and everything that you’re going through.
2:10:21 If you have not, just fulfill all of them and then see if you’re still feeling the same on the other side and you’ll be shocked how often times you aren’t.
2:10:30 So the one thing that would happen to me, this is so ridiculous. I know sometimes when I’d be in that place, I’d feel a little hopeless, right?
2:10:40 And I would think to myself, I hate this. This sucks. I don’t know what I want to do with life anymore.
2:10:53 Never like suicidal, but just like, I just don’t know if this life thing, what is this? And then I would go, if it was going to end tomorrow, then what would I do like today then?
2:10:59 I’d be like, you know what I’m going to do? I’m going to go on stage. I’m going to tell that joke that I’ve been terrified to tell.
2:11:04 I’m just going to say it because I’m leaving anyway. Life is ending. It’s all going away because it’s all going to shit, right?
2:11:11 I’m just going to say that. Go tell that joke. I’ll be like, you know what? I should also throw a party. I mean, life’s ending anyway.
2:11:20 Just throw like one, just like one, just like fuck off party that you just like go into it and I think of all the things and I mean this genuinely.
2:11:31 I think of all the things that I would do with like giant middle fingers on my way out and the smile that it brings to my face.
2:11:37 I can’t explain to you because every time it makes me realize that that’s all I should be trying to do.
2:11:43 Not in a way where I don’t, I don’t consider other people, but it’s what I should be trying to do.
2:11:49 And it’s made me realize that at times, not everyone, but for me and I think some people would probably feel this.
2:11:57 Sometimes what’s happened in our lives, and I know I had this is like, you feel like.
2:12:04 You don’t, you don’t realize that you’ve stopped sort of like running, jumping, smiling, screaming.
2:12:13 You’ve stopped being everything you can be and you’ve just you’ve started existing as one version of yourself.
2:12:18 And sometimes just having the idea of just like, you know what I mean?
2:12:23 Take all your clothes off and run through the street screaming and what would you say and who would you say it to?
2:12:28 Why would you say you’d be shocked at how that gives you an inkling of what you’re not doing for yourself?
2:12:31 Some people might be like, I’ll tell my dad to go screw himself.
2:12:38 I would say to you, oh, this is probably you realizing that you don’t set boundaries with your dad and you don’t communicate well.
2:12:46 Maybe you don’t tell your dad how you hurt your feelings or I, man, I’ll go to work and I’ll, yeah, maybe this is not the job for you.
2:12:48 You know, I’ll, I’ll party all night.
2:12:50 Maybe you’re not taking enough time to have fun.
2:13:01 You’ll be shocked at how like sometimes you’re not not a tantrum, but it’s just like your, your screw you choice is what you sort of should be doing in a, in a, in a responsible way.
2:13:10 And that I promise you now in all those moments where I felt like it’s hopeless with the moments where I’ve come back even more.
2:13:15 I think to myself, huh, maybe I should try aiming to get to that place.
2:13:20 And there in, in a strange way lies the meaning for me.
2:13:25 It’s such a beautiful thing that they can be really important answers in such a desperate state.
2:13:30 But, but I completely understand what you’re saying because I played out the example in my head that this was my last day.
2:13:31 I thought, what are the things I’d love to do?
2:13:37 And again, it’s such a, so clear to me that those are the things that I am missing right now from my life, my experience.
2:13:41 You mentioned dads in there and you did reunite with your biological father.
2:13:46 You sort of 24 years old, 25 years old when you reunited with him, I believe.
2:13:49 Yeah, 20 something somewhere there.
2:13:53 What’s that like? Is that, is that complicated or is that?
2:13:54 Oh, definitely.
2:13:55 Definitely.
2:13:57 And why did you, why did you reunite with him?
2:14:02 Well, I reunited with him because my mother gave me a key piece of advice, which was valuable.
2:14:10 And she said to me, she said, don’t take for granted the answers that a person can hold of you that you may not even know you need.
2:14:13 It may not even know you needed for yourself.
2:14:18 You know, and I think parents have that with us, especially if parents are willing to engage with you.
2:14:28 You know, if these are human beings that have fundamentally shaped you, you are, you are half of them, you know, they are half of you.
2:14:33 It’s, it’s, it’s a weird thing that you, that you can take for granted.
2:14:44 And so for me, like the, the gift of reconnecting with my father was reconnecting with him as, as a man, a young man, albeit a man.
2:14:45 He’s scared.
2:14:47 I, scared isn’t the right word.
2:14:52 I was, I was unsure, but I wasn’t scared.
2:14:57 You know, it’s like, it’s that, that feeling of the unknown.
2:14:58 What, what’s going to happen?
2:14:59 What are we like?
2:15:00 Will we get along?
2:15:01 We not get along.
2:15:04 I remember him, but as a boy, and does he even remember me?
2:15:05 Does he even like me?
2:15:07 Does he, you have all these ideas.
2:15:12 Is there a part of you that wants to know if he, if he loves you, if he cares about you?
2:15:16 I think, I think definitely can I, but I, but I think we don’t even think of it like that.
2:15:18 And I didn’t even think of it like that.
2:15:19 Does that make sense?
2:15:23 Because I, because I assumed the love, because I’d seen it my whole life from him.
2:15:31 So I assumed the love, but I didn’t, I think the thing that’s adjacent to that love is the choosing.
2:15:32 Yeah.
2:15:39 You know, sometimes you, you assume that parents love you, but you’re not sure that they choose you maybe.
2:15:43 And so that was, that was interesting for me.
2:15:48 And then seeing parts of myself that I didn’t even know came from another person.
2:15:52 It’s, it’s, it’s fascinating, frustrating and liberating at the same time.
2:15:56 Although he wasn’t around all the time, did you learn lessons from him when you met him,
2:16:00 when you started to sort of rekindle your relationship with him?
2:16:06 I think I did, but not lessons that were taught, lessons that were witnessed.
2:16:11 I think most of the lessons that we learned from our parents aren’t taught, to be honest.
2:16:13 What did you learn from him?
2:16:18 I definitely think from him I learned how important it is to maintain your friendships.
2:16:23 You know, he, he’s lived a long life.
2:16:25 He’s older than my mom.
2:16:29 But even as he’s gone into his old age, he still has friends.
2:16:30 He still has community.
2:16:36 He still has like, he showed me how wonderful that thing is, you know, because friendship,
2:16:42 I feel like friendship has, has in many ways been, been given the short end of the stick in the world of relationships.
2:16:48 You know, people understand the value of like parents and children and then people understand like romantic relationships.
2:16:53 They go, oh, that’s the most, of course, your spouse, your, but your friendships are one of the few relationships
2:17:00 that don’t necessarily rely on like a, like a transaction in a way.
2:17:02 It’s like purely choice.
2:17:06 Whenever I speak to entrepreneurs, there’s one problem that always comes up,
2:17:10 but today’s sponsor, LinkedIn has a solution and I think you’ll want to hear it.
2:17:13 Connecting your business with the right audience can be tough.
2:17:15 You can spend a lot of time and money trying to get it right.
2:17:20 And still, regardless, fall short of that, especially when it comes to B2B marketing,
2:17:25 where you’re not doing business with one person, you’re dealing with teams making decisions together.
2:17:30 Through LinkedIn ads, you can connect with an extensive professional network of over a billion members,
2:17:33 including 10 million C-suite executives.
2:17:38 You can also target specifically by job title, industry, company and more.
2:17:43 It’s no surprise to me that LinkedIn is reported to be the highest returning paid social platform in the world.
2:17:48 To help you get started, LinkedIn is offering $100 credit to launch your first campaign on the platform.
2:17:53 Just go to linkedin.com/doac24 to claim your credit now.
2:17:57 That’s linkedin.com/doac24.
2:17:59 Terms and conditions apply.
2:18:03 Patricia, she is so central, she’s your mother.
2:18:10 She’s so central to your story, to much of the wisdom you have.
2:18:15 You talk about continuing the legacy of her legacy, I guess, and everything that she’s instilled in you.
2:18:20 She sounds like a superwoman in every sense of the word.
2:18:29 The apparent resilience, and I say apparent because I don’t know how to define the perseverance in the face of so many struggles,
2:18:32 other than using the word resilience, is astounding.
2:18:36 I found this beautiful photo of you, which reminded me a little bit about it.
2:18:42 One of the things I’ve struggled with, with the disconnect between me and my parents,
2:18:48 is I’ve struggled with the thought that there’s going to be words unsaid.
2:18:50 Oh.
2:18:58 And I ask some of my guests about this, because I think because I’m trying to navigate it in myself and within my own life.
2:19:05 If you had a 60-second phone call with Patricia, and you knew it was going to be your last, what would the words be?
2:19:07 What would you choose to say?
2:19:15 Oh, I think it would just be, I love you, I love you, thank you, thank you, thank you, thank you, I love you, I love you, thank you so much, I love you.
2:19:27 That’s pretty, and genuinely that’s pretty much it, because I’m really lucky that I’ve said and I continue to try to say, you know, most of what I should.
2:19:29 To my mom.
2:19:34 And there’s always new things that come up, and then I try to say them, and we have beautiful conversations.
2:19:40 You know, like these days we take like drives, like drive her to go and buy a new chicken for her.
2:19:45 She’s got like a little chicken, it’s not even a farm, I don’t even know what to call it, it’s like a little squad of chickens.
2:19:51 But I’ll just take her for a drive, and then we just talk about life, and we just, when we talk and we share and we laugh and we,
2:19:58 but we spend like, it’s like the nothing moments, you know, no agenda, no like, there’s no thing we have to do or not do.
2:20:06 I sort of slip into her life, you know, I find her in the garden and I just stand around while she does her gardening and then listen, talk, share.
2:20:13 But really that’s, if that was the call now, it would just be thank you, thank you, I love you so much, thank you very much, I love you, I love you, thank you so much.
2:20:20 Then I get that early experience where she was shot by your, really kind of allowed you to get the perspective.
2:20:21 Yeah, definitely.
2:20:22 Before most of us would.
2:20:23 Definitely.
2:20:24 Have the perspective.
2:20:26 She sounds like a remarkable person.
2:20:32 When you talk about continuing her legacy, how do you do that?
2:20:38 Well, she would challenge me and say, my goal is to improve on her legacy, you know.
2:20:45 My mom’s definitely remarkable, but as she would say, it’s, you know, by the grace of God, it’s not by her hand alone.
2:21:00 And I think one of the things that I’ve loved most about my relationship with my mom is that I’ve come to learn that part of what makes her so exceptional is the fact that she’s a flawed human being.
2:21:01 She’s not perfect.
2:21:09 There are some wounds that she’s inflicted on me that I need to now deal with in my life because she’s been my parent, you know.
2:21:14 And this is sometimes the paradox that we struggle with in our lives as people.
2:21:24 I think we’ve been so indoctrinated into this like binary way of thinking that we then want to go, we had great parents or we had terrible parents.
2:21:29 Sometimes you had a parent who was great at some things and terrible at other things, you know.
2:21:31 And if they did love you, they were doing their best.
2:21:32 Sometimes they didn’t.
2:21:34 And I think that’s tough for some people to acknowledge.
2:21:41 But if they loved you, they were doing their best and they tried their best and they failed at other things and that’s fine.
2:21:49 But, you know, my goal and my dream is to, as my mom always said to me and my brothers, like, be better than the last.
2:21:52 How are you thinking about fatherhood?
2:22:00 I go back and forth on it because on the one hand, sometimes I think you see like the zooming the lens.
2:22:04 Sometimes I think about like the planets and the world and like, are you bringing kids?
2:22:05 You’re going to bring kids?
2:22:10 No, I’m like, yeah, but the world has probably been terrible for everyone who’s been in it at every single given time.
2:22:13 So is that a reason to not have a child?
2:22:15 And then I asked myself the other question.
2:22:17 I’m like, okay, but what do I think I’m bringing to this child?
2:22:20 And then I thought to myself, wow, do I want to have a kid with ADHD?
2:22:22 How hard was that for them?
2:22:24 And what is it going to be like?
2:22:28 And then I’m like, ah, but maybe it’ll be great because you know ADHD and maybe they’ll have it and maybe they won’t.
2:22:31 And maybe like, so I go back and forth on all of these things.
2:22:43 The, you know, the one thing I would hope is that I will give my child two things that are important and that is number one, being chosen and number two, being considered.
2:22:50 You know, I think a lot of people have children, but they may not choose them and they don’t consider them.
2:22:55 You know, and that’s where you’ll hear parents saying things like, you know, I brought you into this world.
2:22:59 It’s like, yeah, exactly. So you should consider me a little bit more.
2:23:08 You know, many parents treat children as if the children owed them for introducing them into existence when I think it’s the other way around.
2:23:16 So yeah, I think to myself, I like the idea of it and I do like the puzzle of it.
2:23:21 But just like I learned from the Daily Show and every other major undertaking.
2:23:25 If I know that it’s going to be terrible, then I’ll probably have a great time.
2:23:30 But if I think that it’s going to be rewarding and wonderful, I’m going to hate a lot of the moments in it.
2:23:33 How does romantic love fit into all of this for you?
2:23:44 Because you’re, well, you were, you know, during those Daily Show days working every hour of the day, you were fighting in every sense of the word to make this show a success.
2:23:49 You’re living in an apartment with a guy who’s also doing the same.
2:23:51 I don’t know where it fits. I can’t see it.
2:23:54 It didn’t. It didn’t in many ways. You know, and that was the price I paid.
2:23:56 Does it fit now?
2:23:58 Yeah, I think it definitely does. I think it definitely does.
2:24:08 Like it’s a weird thing to say, but as I’ve become more comfortable with the notion that I could be not in a relationship forever, like, you know, as people say, by yourself.
2:24:11 But I don’t think of that because of friends and community.
2:24:17 But as I’ve gotten more comfortable with that, I think I’ve become more able to be in a relationship.
2:24:27 Because I think more and more I’ve thought of a relationship as something I can bring value to as opposed to the thing that’s supposed to just do everything for me.
2:24:32 You know, and I think before I was only looking at it that way without realizing it.
2:24:38 Trevor, these books are beautiful for so many different reasons.
2:24:45 “Bourna Crime” is one of the most, it’s so funny because it’s not my story, but it’s everyone’s story in so many ways.
2:24:47 And I think that’s why it’s such a beautiful book.
2:24:57 It’s the story of a guy who didn’t feel like he fit in his relationship with his mother, his love for his mother, his journey to the very, very top of a mountain.
2:25:04 And all of the important wisdom that he’s learned along the way that I think is so relatable even though it’s not my story.
2:25:07 And some books don’t achieve that, but your books achieve that so well.
2:25:11 And this book is the first time I’ve ever described a book as being truly, truly beautiful.
2:25:19 It comes out on the 8th of October, it’s called “Into the Uncut Grass” and it’s so wise, powerful, but beautiful, a book that…
2:25:21 And silly, I hope people remember that it’s silly.
2:25:28 I would love to read this to my kids, but it’s funny because I thought, when I first opened it, I thought, okay, you know, there’s illustrations throughout the book.
2:25:34 And then I started reading the words and you realize that it’s both applicable and powerful to a young person,
2:25:38 but also something you could read alone at my age of 32.
2:25:39 It’s such a beautiful book.
2:25:40 Thank you, very kind.
2:25:42 It follows in the tradition of the boy the fox and the mole.
2:25:49 It’s like, yeah, those books that I loved, you know, the little prince, you know.
2:26:01 There’s so many books like that that I think inspired me to think about rediscovering our childlike curiosity,
2:26:05 our ability to think beyond ourselves, our imagination.
2:26:13 Like almost like re-remembering yourself before many of the hurts, you know, and then going from there.
2:26:20 And connection is such a prevalent theme throughout this, the journey of connection, of love and all of those things.
2:26:21 And I’m going to link that below.
2:26:22 Everyone needs to read that book.
2:26:23 It’s so beautiful.
2:26:26 Read it for yourself, read it for your kids, read it with your partner.
2:26:30 We have a closing tradition on this podcast where the last guest leaves a question for the next guest and not knowing who they’re going to be leaving.
2:26:31 Oh.
2:26:32 The question.
2:26:33 Wow.
2:26:34 Okay.
2:26:36 Tell us about the lowest point of your life.
2:26:37 How did you overcome it?
2:26:41 What lessons did you learn from the experience?
2:26:44 Hmm.
2:26:46 Funny enough, I think we talked about it.
2:26:50 I would safely say the lowest point of my life was my mother being shot.
2:26:55 So it’s crazy that we did speak about it.
2:26:57 How did I overcome it?
2:27:04 I don’t think I would be so arrogant as to say that I have overcome it.
2:27:07 I think I’m constantly working to overcome it.
2:27:09 Do you ever overcome these things?
2:27:10 I don’t know, to be honest with you.
2:27:16 I really don’t know because I, you know, it’s, it’s, it’s strange because I don’t know what that means or doesn’t mean.
2:27:18 Does it mean you’ve, you don’t think of it anymore?
2:27:20 Does it mean it doesn’t affect you anymore?
2:27:22 I don’t know what the answer to that question is.
2:27:28 Maybe overcoming something means that it now no longer negatively influences you.
2:27:29 I don’t know.
2:27:34 I don’t think that we have like one fixed idea of overcoming something that isn’t tangible.
2:27:36 You know, it’s not like scaling a mountain.
2:27:43 So the honest answer I would give is, yeah, I just, I just give myself grace and I, and I try and work at it.
2:27:50 I try and understand that it’s all a work in progress.
2:27:56 One of my, one of my favorite things I learned recently, and I guess it speaks to this, is I should remember the name.
2:27:57 I’m so, I’m terrible.
2:28:06 I always remember stories and not like the names of things or the dates, but there’s a beautiful art form that I learned about when I was in Japan recently.
2:28:14 And basically it’s, it’s a practice of repairing pottery and ceramics that have broken.
2:28:21 And what happens is, you know, you break a plate or you break a, like a vase or something.
2:28:25 And what they do is they, they put it back together.
2:28:29 These artisans who do it, but they don’t just glue it back together.
2:28:35 They glue it back together and they, and they, they sort of adorn it with like a golden bondage.
2:28:42 And what, what you get is an object that is somehow more beautiful than before it was broken.
2:28:45 And it’s this beautiful Japanese tradition.
2:28:49 I’m sure you could find the name and, you know, put it out there, but it’s, if you could help me with it.
2:29:07 But it’s, it’s, it’s so, to me, it was, it was one of the, the most beautiful concepts and a different way to think about being quote unquote fixed or overcoming, or, you know, it is the art of Kintsugi in Japan.
2:29:18 And learning about this blew my mind because it was such a, it was, it was a paradox shifting way for me to think about overcoming or being better.
2:29:31 And it, it wasn’t the idea that we are perfect the way we were before something happened to us, but rather it is that we get to wear our cracks with a new type of pride and a new type of beauty.
2:29:41 You know, and, and that’s maybe how I think of overcoming now is I think of myself like a ceramic that has been cracked many times.
2:29:58 And because of the love in my life and because of, you know, great therapists and because of good people and because I’ve worked and I’ve managed to find ways to put gold bondage in those cracks to somehow find a little more beauty in myself than I had before the thing that happened to me.
2:30:11 And so yeah, that’s, that, that like, that absolutely every time I see those, it’s like, it actually makes me emotional when I look at each one and I think about the story, sort of of the person that each vessel contains.
2:30:22 My last question is a very complex question, but it was inspired by what you just said about Kintsugi, the Japanese tradition, which is I spoke to a guy called Mo Gorda on my podcast who had lost his.
2:30:25 Oh yeah, I love Mo’s. Yeah, I love your conversation with him.
2:30:33 It’s one of my favourite of all time because for many reasons, but many of them you’ve touched on today. And he, in that conversation, he said something to me about the loss of his son.
2:30:48 He said, there’s this thing called the eraser test. I don’t know if you’ve ever heard about it, but they ask a group of people who have been through a lot of difficult experiences that if there was a button in front of them that could would erase all of those experiences, really difficult experiences at times, would they press it?
2:30:57 Now, if I put a button in front of you and it would erase what happened to your mother being shot at that age, would you press it?
2:30:59 Yes, I would. You would?
2:31:12 Yeah, I would. And this is a fundamental philosophical arguments that I have with people. It’s purely like philosophy and it’s the way I see the world and I think the way some people see the world.
2:31:30 I understand that many of the times, or I understand that like oftentimes people come out of a bad experience with a new learning or something that has improved them in many ways.
2:31:39 But I think we should never take for granted how many times that doesn’t happen. You know, I think we should never take for granted how many people are broken by a bad thing.
2:31:48 And I think we’ve done something in society and maybe it’s because we want to valorize it or maybe it’s because we want to make people feel like they’re not victims or we want to make it seem like there was some purpose or meaning.
2:31:58 Maybe it’s tied to religion. I think we at times have sort of valorized this idea. It happened to you for a reason.
2:32:08 You know, and so now you get this kid who is abused by their parents or someone in their family and you’re like, it happened to you for a reason. It made you the person you are today.
2:32:18 You know, or somebody who suffered a horrible trauma or like a car accident, a terrorist attack, whatever it is, hey, it happened to you for a reason.
2:32:27 You’re going to, you know, look at you. You will be stronger. Look at you today. You wouldn’t be this person. You know what people forget to talk about is the fact that, yeah, you could have been a different version of you.
2:32:36 You could have been happier. You could have been less wounded. You could have carried less burden. You could have been less hurtful because of that.
2:32:45 And I think we should never take that for granted. I think we should encourage people to find the best and we should always say to ourselves, hey, what can I get from the situation?
2:32:55 What can I learn from it? How can I grow from it? But I am not a fan of anybody saying that they will keep it because it’s made them who they are.
2:33:01 Just because you’ve survived a storm doesn’t mean that you should want to keep that storm, you know?
2:33:14 And so, and that’s why I say it’s a philosophical argument. It really is. But I don’t like how we’ve done that to people because in some way, I feel like it makes people think that they now have to be grateful
2:33:24 for a terrible thing that has happened to them or a terrible thing that they’ve experienced or people around them have experienced because they’ve come out more resilient on the other side of it.
2:33:26 Everything happens to you for a reason.
2:33:36 Yeah, and so if I could replace it, I go, no, I forget that. I don’t go like everything happens to you or doesn’t. I go back to what I said my friend, phrase my friend, taught me, who are you, who do you choose to be?
2:33:47 I would say, forget the eraser test. I would say to you, there can never be an eraser test. Why don’t we replace it with a pencil test, a pen test, a marker test, whatever device you want to use.
2:33:57 And you go, if you could press this button and decide what story you write on the other side of the thing that happened to you, would you now write that story? And what story would you write?
2:34:06 I think that’s more important because the eraser thing makes people now feel like they have to disown a part of themselves, which most people will not want to do.
2:34:17 But then it makes you feel like you have to like claim this thing as being part of yourself. No, I would press that button. I would erase my mother being shot. I would erase me having ADHD.
2:34:28 I would erase the tough times that my country went on, erase apartheid. I wouldn’t be like, I would keep apartheid, Steven, because if it wasn’t for apartheid, I wouldn’t be here with you today.
2:34:38 No, no, no, no, no. I would erase it and maybe we’d be dealing with something else. But if I could, I would press that button because I don’t think we need to celebrate it.
2:34:52 I think we need to work on it and we need to strive to heal ourselves. But I don’t think your tribulations are what make you. You survived. And I’m proud of you for surviving. But that doesn’t mean that you needed to go through what you had to go through.
2:35:02 So beautifully said. You have a wonderful podcast. I can talk to you all day, but if people want to hear more from you, they have to go and listen to your podcast. It’s called What Now? It’s on Spotify.
2:35:19 You speak to a whole range of people like me, but you do it in a very different way, but in the way and with the same set of components as to what’s made you such a hit with so many people. I can’t tell you how much my team, my family, my sister, my brothers, they’re such tremendous
2:35:33 because you have this wonderful blend of wisdom. I now know where it all comes from. Humility, vulnerability, and you are authentic. And authentic is a complicated word, but you are authentic as anyone could hope to be.
2:35:39 That’s why everyone has to go listen to your podcast. It’s the third link that I’m going to put down below. It’s called What Now? And it’s one of my favorites.
2:35:50 Trevor, thank you so much. From the guy who made easily one of the best ever. Thank you very much. No, no, I mean this. I mean this for real. You know, I always say like I go, if you want to see a professional podcast, go to Diary of a CEO.
2:35:57 If you want to come explore my mind, come listen to What Now? People want to explore your mind forever.
2:36:08 No, but for real, congratulations. I appreciate you. Thank you so much. And I can’t tell you how much of an honor this was. Sometimes I get quite nervous to interview people, and you’re one of the people that I got nervous too, because I respect you so much.
2:36:20 So thank you so much, Trevor, for the time I appreciate you. Yeah, man. And don’t spend as much time alone. You’re not like, you know, I know you’ve always been there, and I know it can feel, in a weird way, it can feel like the comfortable place, but like, it doesn’t need to be.
2:36:32 I’m learning this, yeah. You’ll be shocked at like how much lies on the other side of it. You know, in a weird way, you’ll be shocked at what finding that belonging can do for you.
2:36:46 You know, it comes with risk, the same way it does in a romantic relationship. But man, it’s easily the most rewarding. If I could evangelize one thing to people out there, it would be find your people, find your place.
2:36:54 And unfortunately, I think that’s what’s happening these days. People are finding that place in negativity. You know, people are finding community in negativity.
2:37:05 Now, we all hate together. We all, we all, you know, hate tweet together, and we were all like angry at women together, and we all hate that music artists together, and we all, yeah, let’s hate together.
2:37:17 But that, that’s, it’s not sustainable because it gobbles us up. It’s like, it’s just like, choose us up and spits us out. But if you can find the things that you love doing for you, and then you find the people who love doing it as well, and it makes you feel good.
2:37:32 The thing on the other side is, it’s magic. In fact, they’ve shown studies, I know you love studies, studies, multiple studies have shown, and I think a meta analysis as well, has shown that people who have a strong group of friends actually have better romantic relationships.
2:37:47 Because the burden of your relationship is now lessened by having this community, as opposed to people who merge with one person, and then all their hopes, aspirations, dreams, fears, frustrations are just poured on them.
2:37:57 You reach a breaking point, but you can actually have, it’s not replacing it, by the way, you have a better romantic relationship when you maintain and you have a strong friendship. So I encourage it. Do it.
2:37:59 I promise you I will do it.
2:38:04 Do it, and I’ll let you know. It’s going to be great. Thank you, Trent. Thank you, man. Thank you so much. This is amazing. I really appreciate it. Thank you.
2:38:28 (Music)
Tôi thường tự nhủ, “Tôi ghét điều này. Thật tệ.
Tôi không biết mình muốn làm gì với cuộc sống nữa.”
Và đôi khi đó là lúc trầm cảm bắt đầu xuất hiện.
Nhưng tôi không nhận ra rằng trầm cảm mà tôi đang chịu đựng
là trầm cảm do ADHD không được điều trị.
Vì vậy, bây giờ tôi đã học được những quy tắc cho bản thân.
Và cho bất kỳ ai ngoài kia, nếu bạn đang phải chịu đựng điều này,
hãy tự hỏi mình một vài câu hỏi đơn giản.
Ông Trevor Noah!
Người dẫn chương trình cũ của The Daily Show.
Nơi ông đã thu hút một lượng lớn người theo dõi nhờ cách nhìn hài hước nhưng sắc sảo về chính trị và xã hội.
Tôi được sinh ra từ một người mẹ da đen và một người cha da trắng ở Nam Phi
vào thời điểm mà điều đó là bất hợp pháp ở đất nước này.
Họ sợ rằng cảnh sát sẽ đưa tôi đi
và rồi mẹ tôi, cha dượng của tôi.
Và nó trở thành một gia đình không an toàn.
Mẹ bạn đã bị bắn vào đầu bởi người đàn ông này.
Đúng vậy. Và từ ngày đó trở đi, mọi thứ đã thay đổi.
Bạn đến Mỹ để theo đuổi ước mơ trở thành một diễn viên hài.
Bạn rất chăm chỉ, nói ít nhất.
Điều này đã dẫn đến việc bạn trở thành người dẫn chương trình của The Daily Show.
Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ ngay từ đầu.
Nó thực sự tệ hại.
Mọi người chỉ nói, hãy quay trở lại nơi bạn đến, đe dọa giết người.
Thật khó khăn khi tôi kiên trì.
Và tôi về nhà lúc 9 giờ tối, làm việc đến nửa đêm,
trở lại văn phòng lúc 7 giờ sáng hôm sau và làm lại từ đầu.
Và rồi The Daily Show đã trở thành một cú hit lớn, nhưng đó là một cú đánh liên tục.
Tôi đã biến cuộc sống của mình thành công việc và đã đặt mọi thứ khác ở vị trí thứ yếu.
Và thành thật mà nói, nhiều người đang làm như vậy.
Chúng ta đã bỏ quên sự kết nối.
Và tôi nghĩ chúng ta đang trải qua một thế hệ đàn ông đặc biệt
không chỉ bị cô lập, mà còn không có kỹ năng kết nối.
Và điều đó đang ảnh hưởng đến xã hội bây giờ.
Vậy những người đàn ông đang gặp khó khăn đó, tại sao họ cần bắt đầu?
Đây là một bài học mà tôi đã học được nếu bạn đang gặp khó khăn với điều này.
Vì vậy, bạn…
Trevor, những điều quan trọng nhất mà tôi cần hiểu về những năm tháng đầu đời của bạn để hiểu người đàn ông đang ngồi trước mặt tôi hôm nay là gì?
Đó là một câu hỏi khó vì tôi cảm thấy rằng nhận thức của tôi về những điều quan trọng nhất có thể không phải là những điều quan trọng nhất.
Tôi có thể nói rằng đó là khiếu hài hước của tôi và sau đó có thể là nguồn gốc của khiếu hài hước đó, có thể là từ gia đình hoặc đất nước của tôi.
Có thể là những trường học mà tôi đã học.
Có thể là nơi tôi đã sống hoặc nơi tôi đã đi du lịch.
Đó là một trong những điều… nếu bạn từng cố gắng phân tích một món ăn hoặc một thứ gì đó mà bạn tiêu thụ và bạn tự hỏi, “Nguyên liệu quan trọng nhất là gì? Những nguyên liệu nào thực sự làm nên điều đó?”
Và bạn sẽ hỏi, “Có phải là độ giòn, có phải là vị mặn, có phải là chất béo? Điều gì vậy?”
Tôi không biết.
Tôi thật sự không biết.
Nếu tôi biết, thì tôi có thể tạo ra nhiều phiên bản của mình hơn hoặc có thể tìm ra những phần nào tôi muốn điều chỉnh.
Nhưng tôi thành thật không biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
Tôi thường nghĩ về mọi người mà tôi gặp, nhưng cũng về bản thân mình qua bối cảnh mà tôi đoán là một phép ẩn dụ tương tự.
Giống như một bộ nguyên liệu đã kết hợp lại với nhau, sau đó được cho vào lò và bật nhiệt lên, và chúng tôi được nướng chín, không phải nói rằng chúng tôi không thể thay đổi sau khoảnh khắc đó.
Nhưng những nguyên liệu đó là gì?
Tôi nghĩ rằng chúng ta đã được hình thành, nhưng sau đó chúng ta thực sự là sản phẩm của những người mà chúng ta tiếp xúc.
Vì vậy, tôi nghĩ về hầu hết mọi người giống như một chiếc bánh bông lan.
Hầu hết các loại bánh đều rất cơ bản, hầu hết chúng đều như vậy.
Và điều thực sự làm cho chúng đặc biệt là những gì người thợ làm với chúng sau đó.
Nhưng chiếc bánh cơ bản thì hầu như giống nhau.
Và tôi nghĩ rằng con người cũng giống như vậy, có những điều nhất định như màu da và giọng nói của chúng ta và tất cả những điều đó.
Nhưng sau đó tôi nghĩ rằng chính những người mà chúng ta tiếp xúc đã tạo ra lớp kem, đã tạo ra hình dáng,
đã tạo ra kết cấu động mà làm cho chúng ta trở thành chính mình.
Và thật kỳ lạ, tôi cảm thấy rằng chính tất cả những người mà tôi may mắn hoặc không may gặp gỡ
đã mang đến cho tôi một chút kết cấu và hình dáng đó.
Và tôi nghĩ rằng điều đó cũng đúng với mọi người, bạn biết đấy, có lẽ đó là lý do tại sao tôi rất chú ý đến việc chọn bạn bè.
Bởi vì tôi nghĩ rằng đó là tôi đang chủ động chọn những người sẽ tiếp tục hình thành tôi trong suốt cuộc đời.
Tôi đã thấy bạn trên TV.
Tôi đã thấy bạn ở khắp nơi trong suốt 10 năm qua của cuộc đời mình, nhưng tôi không biết gì về bối cảnh ban đầu của bạn.
Tôi không biết gì cả.
Và thật buồn cười vì đôi khi bạn thấy, tôi không biết, Domino 35 trong tất cả những chiếc domino đang đổ.
Nhưng những chiếc domino ban đầu, tôi nghĩ thường dẫn đến nhiều manh mối về Domino 35 mà chúng ta thấy trên màn hình.
Ôi vâng, chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.
Vì vậy, đối với ai đó có thể không biết bối cảnh ban đầu của bạn, như tôi đã không biết, họ nên biết gì để hiểu bạn?
Vì vậy, tôi có nghĩa là, trước hết, tôi sinh ra và lớn lên ở Nam Phi, đúng không?
Và tôi sinh năm 1984.
Vì vậy, đó là, bạn biết đấy, sáu năm trước khi chế độ Apartheid kết thúc, sinh ra từ một người mẹ da đen và một người cha da trắng vào thời điểm mà điều đó là bất hợp pháp ở đất nước này.
Và điều đó thật kỳ lạ và độc đáo, bạn biết đấy, tôi đoán vì nó là bất hợp pháp, bạn biết đấy, vì vậy, tôi lớn lên trong một thế giới mà tôi không thấy nhiều người giống như tôi có cùng bối cảnh.
Tôi đã thấy một số người trông giống tôi, nhưng họ có hoàn cảnh hoàn toàn khác, bạn biết đấy, động lực chủng tộc ở Nam Phi rất phức tạp. Và đôi khi điều đó khiến mọi người cảm thấy bối rối, đặc biệt là ở nước ngoài, bạn biết đấy. Nhưng vâng, tôi nghĩ đó là một trong những, bạn biết đấy, đó là khởi đầu của tôi. Và sau đó tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi nhìn vào những yếu tố này mà không nhất thiết là tốt nhất khi chọn điểm khởi đầu của bạn. Nhưng sau đó có một loạt những may mắn, bạn biết đấy, như những viên domino, như bạn nói. Có một loạt những may mắn. Một trong số đó là chế độ apartheid kết thúc, bạn biết đấy, chế độ apartheid kết thúc khi tôi 6 tuổi. Và tôi luôn tự hỏi bản thân rằng điều đó đã thay đổi toàn bộ cuộc đời tôi như thế nào. Bởi vì nếu chế độ apartheid, giả sử chế độ apartheid kéo dài thêm 10 năm nữa, thì bây giờ tôi đã 16 tuổi. Và tôi không thể đi đến những trường mà tôi đã học vì, bạn biết đấy, chỉ có trẻ em da trắng mới được phép đến đó. Và, bạn biết đấy, trẻ em màu, trẻ em da đen ở Nam Phi bị hạn chế không được đến cùng một trường và không được phép sống ở những khu vực nhất định. Và cả cuộc đời bạn được xác định bởi màu da của bạn. Và vì vậy điều đó trở thành một trong những viên domino đầu tiên mà tôi không có liên quan gì đến nó đã thay đổi cuộc sống của tôi. Những người lớn lên ngày nay không nhận thức được chế độ apartheid là gì. Không, không, không. Tôi đã phải nghiên cứu như một người lớn để đảm bảo tôi biết nó là gì. Tôi sinh năm 1992. Vì vậy, đối với bất kỳ ai không biết cảm giác như thế nào khi là một đứa trẻ có cha là người da trắng và mẹ là người da đen lớn lên trong chế độ apartheid ở Nam Phi, nơi như đã nói ở bìa sách của bạn, bạn bị coi là một tội ác. Vâng. Bởi vì cha và mẹ bạn có màu da khác nhau. Cảm giác của môi trường đó về mặt cảm xúc đối với bạn như thế nào? Tôi đã may mắn. Tôi đã may mắn ở chỗ, tôi nghĩ, ít nhất là bề ngoài, tôi không cảm thấy điều đó. Bạn biết đấy, vì một trong những điều quan trọng nhất tôi đã học từ sự nuôi dưỡng của mình là thực tế của một đứa trẻ,
Phần lớn, điều này được định nghĩa và tạo ra bởi cha mẹ hoặc người chăm sóc của họ.
Bạn biết đấy, tôi không biết rằng thế giới của tôi lại kỳ lạ. Tôi không biết rằng mẹ tôi không được phép hợp pháp để có tôi.
Bạn biết đấy, để hiểu hệ thống phân biệt chủng tộc, tôi đã cố gắng giải thích cho mọi người.
Bạn biết đấy, mọi người nghĩ về phân biệt chủng tộc và họ nói, ôi, được rồi, đó là phân biệt chủng tộc.
Và tôi nói, không, đó là một hệ thống tinh vi hơn nhiều được thiết kế để áp bức con người dựa trên màu da của họ.
Vì vậy, nơi mà Mỹ chỉ nói rằng đây là đen và trắng, và nếu bạn có một giọt máu đen, bạn là người da đen và đó là một hệ thống rất đơn giản.
Hệ thống phân biệt chủng tộc là sự kết hợp của tất cả những ý tưởng tồi tệ nhất từ khắp nơi trên thế giới về chủng tộc.
Bạn biết đấy, các kiến trúc sư của chế độ apartheid đã nghiên cứu những gì người Úc đã làm với người bản địa.
Họ đã nghiên cứu những gì người Hà Lan đã làm. Đó là nơi mà từ apartheid xuất phát.
Họ đã nhìn vào những gì người Đức đã làm, bạn biết đấy, trong thời kỳ cai trị của Đức Quốc xã ở Đức, như Đức Quốc xã.
Họ đã xem xét mọi loại phân biệt chủng tộc, bao gồm cả ở Mỹ, bạn biết đấy.
Thật điên rồ khi họ đã bỏ ra bao nhiêu nỗ lực để làm một điều khủng khiếp như vậy.
Tôi thường đùa với bạn bè và nói, nếu họ bỏ ra số lượng nỗ lực đó để xây dựng một đất nước vĩ đại,
Nam Phi có lẽ đã trở thành một trong những quốc gia mạnh mẽ nhất thế giới đến bây giờ.
Bởi vì đã có rất nhiều nỗ lực và đó là một hệ thống thiên tài, nhưng chỉ theo hướng sai lầm.
Vì vậy, điều đó có nghĩa là tôi có thể được sinh ra bởi mẹ tôi.
Bạn biết đấy, tôi có thể là hạt giống của cha tôi, nhưng tôi không thể sống với ông. Chúng tôi không thể sống với ông.
Chúng tôi không thể sống cùng nhau. Ông không thể sống trong khu vực của chúng tôi.
Về mặt kỹ thuật, mẹ tôi, cha tôi và tôi không được phép sống trong cùng một khu vực.
Đó là mức độ chi tiết của hệ thống.
Vì vậy, tôi được coi là vượt trội hơn mẹ tôi và sau đó cha tôi được coi là vượt trội hơn tôi, bạn biết đấy.
Và khi tôi còn rất nhỏ, ví dụ, tôi vẫn là một đứa trẻ ở trong nhà.
Và tôi nghĩ nhiều điều đó là vì khi tôi còn nhỏ, khi tôi ở với bà ngoại, ví dụ,
và mẹ tôi thì đang làm việc, bà ngoại sẽ khóa tôi trong nhà.
Tôi không thể ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác. Thỉnh thoảng tôi sẽ trốn ra ngoài.
Bà luôn kể cho tôi những câu chuyện về việc tôi đã đào một cái hố dưới cổng để ra ngoài chơi với những đứa trẻ khác trên đường.
Nhưng bà rất sợ hãi. Và tôi nghĩ đó chỉ là vì bà nghiêm khắc và bà yêu tôi,
nhưng thực ra là vì bà sợ rằng cảnh sát sẽ bắt tôi đi nếu họ thấy tôi chạy quanh ở Soweto,
một khu vực mà chỉ có người da đen mới được ở.
Và trong hệ thống apartheid, màu da này không được coi là da đen.
Văn hóa của bạn không quan trọng. Tất cả những gì quan trọng là sắc thái của bạn.
Và điều đó đã góp phần giữ cho mọi người, giữ cho một đa số bị chia rẽ càng nhiều càng tốt
để đảm bảo rằng họ đang áp bức nhiều thiểu số hơn là một đa số người.
Vì vậy, điều đó thực sự phức tạp. Ý tôi là, bạn biết đấy, bạn đã đọc về nó,
nhưng đó là một hệ thống phức tạp vô hạn xung quanh một ý tưởng vô lý.
Vậy bạn không được phép xuất hiện công khai với mẹ mình?
Không, không, không, không hề.
Và bạn cũng không được phép xuất hiện công khai với cha mình?
Không, mẹ tôi, khi tôi ở nơi công cộng với mẹ, bà sẽ, bà sẽ,
tôi thậm chí không biết bà lấy ý tưởng này từ đâu, nhưng bà sẽ hành động như thể bà phải ở bên tôi,
nhưng không phải là người thân của tôi, bạn biết đấy, vì vậy bà sẽ, bà sẽ ăn mặc như, bạn biết đấy,
mọi người có những từ khác nhau cho điều này ở các quốc gia khác nhau,
nhưng như người giúp việc, người lao động gia đình, và bà sẽ chỉ hành động như thể bà là người chăm sóc tôi, bạn biết đấy,
vì vậy nó sẽ trông như thể cha mẹ tôi, tôi đoán, đã thuê bà để chăm sóc tôi.
Và đó là cách mà bà di chuyển một cách liền mạch với tôi trên đường phố, vì không ai nghi ngờ điều đó.
Không thể ở bên cha tôi ở nơi công cộng. Điều đó, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.
Điều thứ hai bạn nói, bạn không cảm thấy môi trường này sao?
Thật sự, vậy bạn không cảm nhận những điều này ở một mức độ nào đó sao?
Tôi đã ngồi với một người tên là Gabel Maté, tôi không biết bạn có biết anh ấy không.
Vâng, vâng, tất nhiên rồi.
Và một trong những điều Gabel đã nói với tôi từ thời thơ ấu của anh ấy là khoảnh khắc khi anh ấy còn nhỏ, vì anh ấy là người Do Thái, tôi tin là như vậy, mẹ anh ấy đã phải từ bỏ anh chỉ trong vài ngày, hai hoặc ba ngày, vì bọn phát xít sẽ đến và bắt mẹ anh đi.
Vì vậy, bà ấy nghĩ để cứu anh, bà sẽ phải từ bỏ anh.
Cuối cùng thì bà ấy vẫn ổn, nên bà đã quay lại và đón anh.
Bây giờ, anh ấy coi khoảnh khắc chấn thương đó, khi mất mẹ chỉ trong một thời gian ngắn, là rất quan trọng đối với cuộc đời anh, nhưng cũng trong sự phát triển của chứng ADHD của anh.
Đúng vậy.
Và rất nhiều sự xấu hổ mà anh ấy đã nội tâm hóa.
Và khi anh ấy nói điều đó với tôi, tôi khá sốc khi biết rằng chỉ cần một vài ngày xa cách cha mẹ, một cảm giác bỏ rơi tinh tế ở độ tuổi còn nhỏ như vậy,
anh ấy coi đó là sự xấu hổ đã đi vào tâm hồn mình, nhưng cũng là nguyên nhân cho một phần chứng ADHD của anh trong bối cảnh mà anh nghĩ về ADHD
như là một điều mà chúng ta học được vì môi trường của chúng ta quá căng thẳng bên ngoài, chúng ta bắt đầu chuyển sự chú ý của mình sang những điều khác đôi khi.
Bây giờ, lý do tôi nói điều này là vì nó đã làm nổi bật cho tôi cơ hội và khả năng
rằng có thể chúng ta không cảm nhận nó một cách có ý thức.
Có thể ở một mức độ tiềm thức sâu hơn, những điều này hình thành chúng ta theo cách khó nhận thấy hơn.
Tôi không phản đối điều đó.
Tôi chắc chắn rằng trường hợp của anh ấy có thể khó khăn hơn nếu anh ấy a) nhớ lại nó và sau đó b) bị tách rời khỏi mẹ.
Tôi không phải là một chuyên gia trong lĩnh vực này, nhưng tôi nghĩ mẹ bạn giữ một vị trí rất khác trong cuộc đời bạn khi còn là một đứa trẻ.
Tôi nghĩ chúng ta được lập trình theo cách đó.
Và sau đó tôi may mắn vì tôi đã gặp cha mình.
Điều đó có hợp lý không?
Vì vậy, việc ở nơi công cộng với một bậc phụ huynh không thực sự là điều quan trọng nếu không có điều đó trên thế giới. Và khi tôi nghĩ về cách chúng ta hình thành thực tại, tôi không có thực tại nào khác để so sánh. Vì vậy, không phải là tôi thấy những đứa trẻ khác và nghĩ, “Ôi, thật tuyệt, mình bị bỏ rơi.” Có rất nhiều đứa trẻ khác. Ngay cả khi tôi nói về câu chuyện của mình, tôi luôn nói với mọi người, đừng nghĩ đây là một câu chuyện độc đáo và đặc biệt. Chỉ là tôi tình cờ ở một nơi mà mọi người nói chuyện với tôi về điều đó, nhưng tôi chỉ là một câu chuyện trong số rất nhiều câu chuyện khác. Tôi biết nhiều đứa trẻ có cha bị cảnh sát giết hoặc bị bắt bởi cảnh sát bán thời gian của họ hoặc đã phải sống lưu vong. Và vì vậy họ không thể ở bên cha mình vì những lý do khác. Vì vậy, theo một cách kỳ lạ, tôi thường nghĩ mình là đứa trẻ may mắn. Tôi biết cha mình. Bạn biết đấy, cha tôi yêu tôi và tôi sẽ gặp người đàn ông này. Và cảm giác đó có lẽ ở độ tuổi đó không rõ ràng với tôi. Tôi chắc chắn rằng tôi đã bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi những điều xảy ra trong những năm sau này vì tôi đã nhận thức rõ hơn về chúng. Nhưng khi còn là một đứa trẻ, tôi chỉ đang có khoảng thời gian vui vẻ. Tôi dành thời gian với mẹ. Tôi không bao giờ không thấy bà. Và nếu tôi không ở bên bà, tôi sẽ ở với bà ngoại, điều này cũng rất bình thường ở nhiều nền văn hóa trên khắp thế giới. Nhưng không bao giờ có khoảnh khắc nào mà tôi bị tách ra khỏi người này vì hệ thống. Và bà ấy thật thông minh khi tìm ra cách để làm điều đó. Và đó là điều tôi nói. Tôi không phản đối những gì bạn đang nói. Nhưng tôi nghĩ mọi thứ đều ảnh hưởng đến chúng ta và mọi thứ có thể được coi là ảnh hưởng đến chúng ta theo cách tiêu cực và tích cực. Và bạn biết đấy, tôi vẫn chưa gặp một con người nào có cuộc sống hoàn hảo. Vì vậy, tôi rất cẩn thận khi chỉ ra mọi thứ như là lý do, vì mọi thứ đã là lý do rồi. Điều đó có hợp lý không? Mẹ và cha bạn, theo bạn, họ có yêu nhau không? Ôi, có chứ, chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Cuối cùng bà ấy đã kết hôn với người khác. Vâng, cuối cùng thì bà ấy đã kết hôn. Bà ấy chưa bao giờ kết hôn với cha tôi.
Vì vậy, họ không thể kết hôn vì những luật lệ.
Và sau đó, tôi nghĩ mẹ tôi chỉ nói, ừ, chúng ta đang ở đâu thì ở đó.
Và tôi nghĩ có một khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời họ, bạn biết đấy, nơi mà mẹ tôi trở nên rất tôn thờ tôn giáo còn bố tôi thì hoàn toàn không.
Và mẹ tôi đã nói, ừ, tôi đang đi theo con đường tôn giáo và đây là cuộc sống mới của tôi, bạn biết đấy.
Và ông ấy được gọi là Able.
Vâng, đó là cha dượng của tôi.
Cha dượng của bạn.
Vâng.
Tôi đã đọc về mối quan hệ mà mẹ bạn có với ông ấy và có vẻ như đó là một mối quan hệ rất phức tạp và đôi khi bạo lực.
Vâng, thực sự là như vậy.
Bạn có hiểu điều đó có nghĩa là gì ở độ tuổi đó không?
Bạn biết đấy, thật khó khăn.
Thật khó để xử lý vì tôi thậm chí không nghĩ rằng tôi hoàn toàn biết điều đó có nghĩa là gì ở độ tuổi này.
Bạn biết đấy, như tình yêu, bạo lực, lạm dụng gia đình, đây là những điều mà tôi không nghĩ ai đó có thể hiểu hoàn toàn.
Ngay cả khi tôi nói chuyện với các nhà trị liệu về điều đó, luôn có một sự hiểu biết lý thuyết.
Đó không phải là sự thật.
Nó giống như chúng tôi nghĩ rằng điều này và điều kia có thể xảy ra vì và điều này có thể gây ra và do đó điều đó có thể xảy ra, bạn biết đấy, và chúng tôi có những bộ óc tuyệt vời suy nghĩ về những gì điều này gây ra và cách nó tạo ra.
Và, bạn biết đấy, nhưng con trai, tôi, bạn biết đấy, tôi sẽ không bao giờ coi thường những gì mà tôi đã trải qua, bạn biết đấy, cho bản thân mình và cho bất kỳ đứa trẻ nào khác đã trải qua điều đó lớn lên trong một ngôi nhà có bạo lực gia đình.
Nó giống như một trong những điều tồi tệ nhất mà bạn trải qua vì bạn sống trong một thế giới mà cha mẹ bạn giống như tổng thống theo một cách kỳ lạ.
Bạn biết đấy, khi bạn còn là một đứa trẻ, cha mẹ bạn là những sinh vật quyền lực nhất mà bạn biết trong đầu bạn.
Không ai mạnh mẽ hơn họ.
Và nếu bạn từng có, bạn biết đấy, vận rủi khủng khiếp khi thấy cha mẹ bạn, hầu hết là mẹ bạn, ở trong một tình huống mà bà ấy bị tổn thương một cách bạo lực.
Ý tôi là, điều đó làm lung lay hiểu biết cơ bản của bạn về thế giới là như thế nào, bạn biết đấy.
Vì vậy, đối với tôi, tôi có nghĩa là, đó là điều mà tôi vẫn đang phải đối mặt trong liệu pháp ngày hôm nay, bạn biết đấy, vì tôi luôn cố gắng tìm hiểu và cố gắng hiểu những gì vẫn còn ảnh hưởng đến tôi và những gì là chai sạn mà tôi không muốn có. Và rồi, những gì quá mềm yếu hoặc những gì mà tôi luôn, tôi luôn cố gắng hiểu điều đó vì tôi không nghĩ rằng có một câu trả lời cụ thể nào cho những gì trải nghiệm đã làm với bạn.
Có điều gì đó vẫn còn ảnh hưởng đến bạn không?
Ôi, chắc chắn rồi. Tôi nghĩ, tôi nghĩ sẽ luôn có, bạn biết đấy. Bởi vì, bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ thấy điều đó trong gia đình mình, nhưng tôi chỉ có thể tưởng tượng nó đã làm trầm trọng thêm nhận thức ban đầu của tôi về một mối quan hệ và tình yêu có nghĩa là gì đến một mức độ nào đó.
Vì vậy, bạn thấy đấy, sự tò mò của tôi, câu hỏi của tôi dành cho bạn là: khi bạn nói, bạn không trải nghiệm điều đó, nhưng bạn đã trải nghiệm điều gì?
Và đây là điều kỳ lạ về tâm trí, đúng không?
Tôi thấy rằng mỗi khi tôi nói chuyện với, tôi có nghĩa là, những người suy nghĩ xuất sắc và, bạn biết đấy, các nhà trị liệu và, bạn biết đấy, các nhà tâm lý học và tất cả những người này, điều tôi thấy thú vị là, đôi khi, những chấn thương của bạn hoặc nhận thức của bạn về những chấn thương đó là tỷ lệ thuận với những gì bạn đã sống trong cuộc đời mình.
Vì vậy, theo một cách kỳ lạ, bạn có thể có trải nghiệm giống hệt như tôi. Chỉ là trải nghiệm của tôi có thể đã mang tính thể chất hơn. Điều đó có hợp lý không?
Sự diễn giải, đúng không?
Tôi luôn thấy điều đó thật thú vị, như cách mà tôi có thể kết nối với ai đó mà trong nhà họ, nó chủ yếu là về việc cãi vã và tranh chấp và mọi người nói những điều với nhau và la hét, và tôi không lớn lên trong kiểu nhà như vậy.
Chúng tôi đã gặp những người đã trải qua điều đó và chúng tôi dường như là những linh hồn đồng điệu vì cả hai chúng tôi đều đã trải nghiệm một cách cơ bản một gia đình không an toàn, bạn biết đấy, cảm giác về một gia đình không an toàn.
Nhưng khi còn là một đứa trẻ, tôi, bạn biết đấy, tôi không nghĩ rằng chúng tôi ngồi đó với một cuốn sổ nhỏ và nói, ồ, không có gì vật chất xảy ra ở đây.
Và đó chỉ là những lời nói và điều này là do căng thẳng, và, bạn biết đấy, chúng tôi chỉ đang trải nghiệm một môi trường không an toàn.
Tôi chỉ thực sự học về bản thân mình trong bối cảnh này thông qua những kích thích của mình khi trưởng thành.
Và rồi kiểu như ghép các thẻ, có một trò chơi mà bạn ghép các thẻ lại với nhau và nói “snap”.
Và đó là, bạn biết đấy, tôi theo đuổi một cô gái trẻ, cô gái trẻ quay lại nhìn tôi sau khi tôi cố gắng để cô ấy hẹn hò với tôi trong khoảng ba năm.
Và nói, hãy để chúng ta có một mối quan hệ. Và cảm giác tôi có được khớp với cảm giác tôi đã có khi tôi khoảng sáu hoặc bảy tuổi.
Và tôi đã thấy mẹ tôi la hét vào mặt cha tôi.
Và điều đó đã xảy ra đủ lần, tôi đã tránh né các mối quan hệ lãng mạn.
Ôi, thật thú vị.
Từ chối mọi người trong một khoảnh khắc kết nối, khoảnh khắc mà chúng tôi sắp hình thành một mối quan hệ.
Bởi vì, ôi, đây là cảm giác từ thời thơ ấu của tôi. Chúng giống nhau.
Bạn đã làm thế nào, bạn đã khớp chúng như thế nào?
Bởi vì cách tôi mô tả cảm giác đó là thời gian tù tội đang đến gần.
Thời gian của cuộc đời tôi.
Tôi đã thấy như thời gian tù tội là nhìn cha tôi ngồi đó một cách thụ động khi ông la hét và nghĩ, tại sao người này không rời đi?
Tại sao ông ấy lại ở bên cô ấy?
Và đó là nơi tôi hình thành giả thuyết.
Và một khi tôi có điều gì đó để nhắm đến, tôi có thể giải quyết nó và tôi đã giải quyết được.
Wow.
Nhưng tôi không biết.
Không, điều đó thật thú vị. Bạn thấy đấy, ở phía tôi, mọi thứ lại ngược lại.
Giống như, tôi nghĩ, bạn biết đấy, khi tôi nhìn vào cách tôi thấy các mối quan hệ và tình yêu theo cách đó, tôi không bao giờ thấy nó như một nhà tù.
Nhưng theo một cách tương tự, tôi nghĩ, bạn biết đấy, theo một cách nào đó đã hình thành sự tránh né của tôi, đó là, tôi nhận ra rằng tôi không có cơ hội.
Chà, tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để làm tổn thương bạn nếu tôi không hoàn toàn dành cho bạn, bạn hiểu ý tôi chứ?
Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi nói rằng chúng ta có thể ở trong cùng một chiếc thuyền, nhưng nhận ra rằng chúng ta có những tấm vé khác nhau đã đưa chúng ta đến đây, bạn biết không, kết quả thì giống nhau. Nhưng chúng ta lại kết thúc ở cùng một nơi.
Và trong thế giới của tôi, tôi không nghi ngờ gì rằng việc chứng kiến một mối quan hệ mà ai đó bị tổn thương vì họ cho phép người khác vào cuộc sống của mình đã ảnh hưởng đến khả năng của tôi trong việc cho phép người khác vào cuộc sống của mình, vì tôi nghĩ, ôi, nếu điều đó xảy ra với tôi thì sao, điều gì sẽ xảy ra?
Bạn có phải là một tù nhân không? Bạn có bị ràng buộc không, và bạn lớn lên trong một thế giới mà mọi người dường như không coi trọng điều đó, bạn biết không? Đây vẫn là một vấn đề ở Nam Phi cho đến ngày nay. Ý tôi là, đây là một vấn đề ở nhiều quốc gia trên thế giới.
Gần đây tôi đã ở đâu nhỉ? Tôi đã ở Amsterdam gần đây, và tôi thấy họ có một chiến dịch lớn về femicide và bạo lực dựa trên giới tính. Và đó là một vấn đề trên toàn thế giới, nơi mà mọi người dường như không coi trọng nó. Bạn biết không, họ gọi đó là tội ác do đam mê. Bạn biết đấy, một người phụ nữ đến cảnh sát và nói, bạn biết đấy, chồng tôi đã đánh tôi, và họ nói, ôi, nhưng bạn đã làm gì? Đây là chuyện giữa bạn và chồng bạn. Về nhà đi, giải quyết nó đi, tìm hiểu mọi thứ.
Và tôi nghĩ điều đó chắc chắn đã để lại cho tôi khi còn là một đứa trẻ, mặc dù tôi còn nhỏ, nhìn thế giới và nghĩ, ôi, thật tuyệt. Thế giới nghĩ rằng điều này là bình thường. Vậy thì, bạn biết đấy, điều đó có nghĩa là thế giới cũng sẽ không giữ an toàn cho tôi. Có hợp lý không?
Bạn đã trải qua điều gì đó, một lần nữa, thực sự, thực sự khủng khiếp. Và bạn đã nhận được một cuộc gọi một ngày rằng mẹ bạn đã bị người đàn ông này bắn. Đúng vậy. Bà ấy đã bị bắn vào đầu từ cự ly gần bởi người đàn ông này. Đúng vậy. Bạn lúc đó bao nhiêu tuổi?
Hai mươi tuổi và điều này đã xảy ra. Để tôi nghĩ xem, không, tôi đã gần ba mươi tuổi vì em trai tôi đã đủ lớn để lái xe, nhưng lẽ ra không nên lái. Có thể em ấy khoảng bốn mươi.
Vâng, có thể lúc đó tôi khoảng 24 tuổi, đâu đó như vậy.
24.
Bạn nhận được một cuộc gọi từ anh trai bạn, em trai bạn.
Vâng.
Nói rằng, mẹ đã bị bắn.
Trong khoảnh khắc đó, điều gì diễn ra trong đầu bạn khi nhận được cuộc gọi như vậy?
Điều đầu tiên trong đầu tôi là, tôi biết, tôi biết chính xác, tôi biết chính xác ai đã làm điều đó.
Tôi biết chuyện gì đã xảy ra.
Đó là một trong những điều tồi tệ nhất khi lớn lên trong một gia đình có bạo lực gia đình và một gia đình có người nghiện rượu, bạn trở nên nhạy cảm một cách quá mức.
Và bạn trở nên rất giỏi trong việc dự đoán mọi thứ.
Vâng.
Bạn biết đấy, bạn bè tôi đến bây giờ vẫn biết, tôi sẽ là người nói với bạn khi nào nên rời khỏi một bữa tiệc trước khi xảy ra một cuộc đánh nhau.
Tôi không bao giờ ở lại trong cuộc đánh nhau vì tôi có thể cảm nhận được nó.
Tôi có thể cảm nhận được năng lượng.
Tôi có thể cảm nhận được, và không phải theo cách như, không, tôi chỉ bắt đầu nhận thấy mọi người không vui vẻ như họ đã từng 20 phút trước.
Và một vài chàng trai đang dẫm lên nhau và tỷ lệ trong phòng đã trở nên tồi tệ và âm nhạc không kết nối với mọi người.
Tôi sẽ chỉ, tôi sẽ nói, ah, đã đến lúc rời đi.
Bạn biết đấy, và tôi nghĩ rằng từ những gì tôi đã hiểu trong, trong, bạn biết đấy, trong liệu pháp và trong việc làm việc với những người nghiên cứu về điều này là trẻ em bắt đầu phát triển một cảm giác nhạy bén.
Nó giống như một giác quan của nhện.
Bạn biết đấy, bạn nghe thấy âm thanh của một chiếc xe và bạn biết chiếc xe nào đang mang đến nguy hiểm cho ngôi nhà.
Bạn biết đấy, tôi sẽ biết qua âm thanh của những bước chân, liệu cha dượng của tôi có tỉnh táo hay say xỉn.
Chỉ bằng những bước chân của ông ấy, tôi biết qua cách ông ấy đóng hoặc mở cửa, tôi sẽ biết liệu có nên cảnh giác hay không.
Và khi tôi nhận được cuộc gọi đó, mọi thứ trong tôi như buông bỏ.
Nó giống như, đó là một trong những kỷ niệm đau đớn nhất, bạn biết đấy, là suy nghĩ đầu tiên tôi có là, chết tiệt.
Nó đã xảy ra.
Tôi đã nghĩ rằng nó sẽ xảy ra, nhưng không phải như thế này, nhưng nó đã xảy ra.
Nó đã xảy ra.
Vâng.
Chi phí là bao nhiêu, bạn biết không, vì bạn đã mô tả cảm giác như một món quà và điều thú vị là ở một mức độ nào đó, nó có thể là một món quà.
Đúng vậy, đó là một món quà.
Tôi nghĩ rằng mỗi món quà đều là một lời nguyền.
Và tôi nghĩ rằng mỗi lời nguyền đều là một món quà.
Và lời nguyền đi kèm với món quà đó là gì?
Lời nguyền đi kèm với nó là tôi tồn tại trong một không gian mà tôi quá nhận thức về cảm xúc của người khác, bạn biết đấy.
Và khi tôi hiểu rằng điều xảy ra với nhiều đứa trẻ sống trong những gia đình bạo lực là chúng phát triển sự nhạy cảm quá mức như một công cụ để bảo vệ cha mẹ, bởi vì chúng bắt đầu giống như cách bạn đã nói về cha bạn, tại sao ông ấy chỉ ngồi đây?
Điều xảy ra trong một gia đình có bạo lực gia đình là một đứa trẻ nghĩ, Ồ, cha mẹ của tôi không biết khi nào nguy hiểm đang đến gần.
Và vì vậy tôi cần phải cảnh giác cho họ, bởi vì nếu họ không biết, thì tôi cần phải cảnh giác.
Và nếu tôi cảnh giác, tôi có thể giữ mọi người an toàn.
Và vì vậy bạn phát triển cảm giác nhạy bén đó, bạn phát triển, bạn biết đấy, hệ thần kinh của bạn không bao giờ nghỉ ngơi.
Tôi sẽ ngồi trong một căn phòng và cảm nhận mọi người, và tôi vẫn còn điều đó, tôi phải thực hành để buông bỏ nó.
Và vì vậy một phần lý do có lẽ là tại sao tôi là một diễn viên hài giỏi, nhưng nó giống như việc học khi nào tôi muốn sử dụng nó và khi nào tôi không muốn.
Vì vậy, học cách khi nào để phớt lờ nó.
Bạn có sự lựa chọn không?
Có, bạn có.
Bạn chắc chắn có.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng cảm xúc, bạn thường không có sự lựa chọn về cảm xúc của mình, nhưng bạn có thể chọn cách bạn phản ứng hoặc cách nó ảnh hưởng đến bạn.
Và vì vậy, điều tôi cố gắng làm là thực sự đôi khi tôi thậm chí sẽ ở trong một cuộc trò chuyện.
Tôi thực hành điều đó khi không có nhiều rủi ro.
Tôi sẽ ở với bạn bè và tôi có thể cảm thấy cuộc trò chuyện trở nên căng thẳng và tôi có thể cảm thấy ai đó sắp nói điều gì đó sẽ làm tổn thương người khác.
Và sau đó, điều tôi thực hành là chỉ giữ im lặng và hít thở.
Trong khi điều tôi từng làm là tôi sẽ nhảy vào ngay lập tức.
Tôi sẽ nhảy ra, tôi sẽ ngắt lời, bạn biết đấy, và tôi sẽ nói, ôi, các bạn có thấy không, và tôi sẽ làm dịu tình hình và tìm cách giải quyết.
Tôi đã rất giỏi trong việc đó.
Bây giờ tôi vẫn vậy.
Nhưng bây giờ tôi chỉ hít thở và nghĩ, hãy xem chuyện này sẽ đi đến đâu.
Tôi biết bạn bè của tôi sẽ không đánh nhau, nhưng bây giờ tôi hít thở và nghĩ rằng, không phải việc của tôi để bảo vệ mọi người.
Vì vậy, tôi chỉ cố gắng hít thở qua cảm giác và xem mọi chuyện sẽ ra sao.
Đôi khi tôi thậm chí làm điều đó như một trò chơi để xem liệu tôi có đúng không, vì đôi khi bạn đang dự đoán một trong những kết quả và có thể đó không phải là kết quả.
Bạn biết đấy, và sau đó tôi tin rằng họ cũng có thể tự giải quyết mọi thứ.
Và đó có lẽ là một trong những điều khó khăn nhất khi còn là một đứa trẻ, vì như bạn đã nói, bạn không hiểu tại sao cha bạn lại là một tù nhân trên chiếc ghế này bị mắng chửi.
Còn tôi, khi còn là một đứa trẻ, tôi không hiểu tại sao mẹ tôi không nhận ra mối nguy hiểm.
Tại sao bà ấy không rời đi?
Và tại sao bà ấy lại tham gia vào cuộc trò chuyện với người đàn ông này?
Ông ấy không tỉnh táo.
Tại sao điều này lại xảy ra?
Nhiều đứa trẻ trải qua điều này.
Và sau đó bạn nghĩ, người này không thể tự bảo vệ bản thân, vì vậy tôi phải làm điều đó cho họ.
Và bạn đã cố gắng làm điều đó như thế nào?
Đôi khi tôi sẽ, tôi sẽ, tôi sẽ chỉ, tôi sẽ chỉ làm gián đoạn mọi thứ.
Bạn biết đấy, tôi có thể làm gián đoạn cuộc trò chuyện.
Tôi có thể tìm cách để, bạn biết đấy, để như làm phân tâm.
Vâng.
Bạn biết đấy, giống như Chris Pratt với những con khủng long raptor trong Jurassic Park, chỉ cần tìm cách để như thu hút sự chú ý.
Tìm cách để, nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng thực sự đó là tôi chỉ nghĩ ra những cách, bạn biết đấy, bạn có đóng cửa lại mà sau đó phải mở ra để cảnh báo nhiều người hơn về sự hiện diện của ai đó hay không, hoặc bạn có tăng âm lượng TV lên theo cách này không?
Hoặc bạn có nói điều gì đó với ông ấy để tâm trạng của ông ấy có thể thay đổi theo một cách nào đó không?
Bạn biết đấy, tất cả những điều này tôi đã nghĩ đến, và đây là tôi đang nghĩ về những điều này ở độ tuổi, hãy nói là chín, mười, mười một, mười hai, bạn biết đấy, suốt thời gian đó.
Và có bao giờ bạn cũng cố gắng làm cho mẹ mình vui lên hay chăm sóc tinh thần của bà không?
Không, không.
Tôi nghĩ rằng món quà và cũng là lời nguyền của mẹ tôi luôn là việc tôn giáo của bà đã giúp bà vượt qua.
Bạn biết đấy, nếu bạn biết ai đó rất tôn thờ, bạn sẽ biết rằng mối liên hệ của họ với Chúa và mục đích của họ đã giúp họ vượt qua những trở ngại mà hầu hết con người sẽ không bao giờ có thể sống sót.
Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ.
Vì vậy, không bao giờ có cảm giác tuyệt vọng nào từ mẹ mà tôi có thể cảm nhận được.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy như mình phải làm cho bà vui lên.
Bạn biết đấy, ngôi nhà chắc chắn đã rơi vào một bầu không khí u ám và bạn có thể cảm nhận được có một cảm giác căng thẳng rõ rệt sau những gì đã xảy ra.
Ngày hôm đó, bạn có lẽ đã vội vàng đến bệnh viện.
Đúng vậy.
Bạn đã đến đó.
Bạn nói chuyện với các bác sĩ, tôi tưởng tượng.
Đúng vậy.
Bạn đã nói chuyện với anh ấy chưa? Bạn có báo cho cảnh sát về anh ấy không? Bạn có gọi cho anh ấy không?
Đúng, đúng, đúng.
Ý tôi là, tất cả những điều này đang diễn ra trong sự hỗn loạn và hoảng loạn.
Bạn đã gọi cho anh ấy?
Tôi không nhớ liệu tôi đã gọi cho anh ấy hay anh ấy đã gọi, tôi không nhớ chuyện đó đã xảy ra như thế nào.
Bạn đã nói chuyện với anh ấy sau sự kiện này chưa?
Không.
Không.
Và rồi bạn phát hiện ra rằng đã có một chút phép màu, tôi đoán vậy, vì viên đạn đã tránh được tất cả các phần chí mạng của đầu.
Ý tôi là, việc phát hiện ra là một cảm giác và khoảnh khắc kéo dài, vì bạn biết đấy, thời gian thật kỳ lạ khi nó đứng yên khi bạn trải qua những điều tồi tệ nhất và lại trôi nhanh khi đó là những điều tốt đẹp nhất.
Và vì vậy khoảnh khắc đó, ngay cả khi bạn nói từ “bạn phát hiện ra”, hoặc như kiểu “không”, điều mà cảm giác như là mãi mãi là chúng tôi đang chờ đợi tin tức không thể tránh khỏi rằng, bạn biết đấy, mẹ tôi, mẹ chúng tôi đã chết.
Như vậy, điều đó dường như là kết luận.
Ý tôi là, tôi đã xem phim, bạn đã xem phim, có người bị bắn vào đầu và mọi thứ kết thúc, bạn biết đấy, nên đó là, vâng, đó là tôi đang đau buồn.
Đó là một trải nghiệm rất kỳ lạ vì tôi đã đau buồn cho một người.
Tôi đã đau buồn vì sự mất mát của mẹ tôi, nhưng sau đó bà ấy không chết.
Nhưng tôi hoàn toàn đã đau buồn như thể bà ấy đã ra đi.
Như tôi, tôi thực sự đã khóc vì bà ấy không còn nữa.
Tôi không khóc vì bà ấy bị tổn thương.
Tôi không.
Tôi đã nghĩ, mọi thứ đã kết thúc.
Mọi suy nghĩ chạy qua đầu tôi.
Tôi đã nghĩ, wow, giờ tôi đang nuôi dưỡng các em trai của mình.
Tôi đã nghĩ, được rồi, có lẽ giờ tôi là người đứng đầu gia đình.
Thật tuyệt vời.
Cái đầu tôi quay cuồng và mỗi ngày, tôi đã nghĩ trước 10 năm.
Tôi đã nghĩ, ôi, được rồi, chúng ta đang sống ở đâu?
Chúng ta đang làm gì?
Điều này sẽ hoạt động như thế nào?
Và, bạn biết đấy, em trai tôi đâu?
Và tôi sẽ nói gì với cậu ấy?
Và tôi sẽ, bạn biết đấy?
Trong khoảnh khắc đó, bạn, bạn thật thú vị vì bạn được chứng kiến theo cách khủng khiếp nhất, sự mong manh của mối quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời bạn để ra ngoài và nhận ra nó mong manh như thế nào,
bởi vì, bạn biết đấy, khi bạn nói về cha mẹ chúng ta gần như là những vị tổng thống, bạn cũng sống dưới giả định rằng họ luôn sẽ ở đó.
Vâng.
Và trong khoảnh khắc đó, bạn đã thấy rằng điều đó không, không được đảm bảo.
Vâng.
Và lời nguyền đó cuối cùng trở thành một trong những món quà lớn nhất của tôi.
Bởi vì từ ngày đó trở đi, tôi chưa bao giờ nhìn mẹ tôi theo cách giống như trước.
Bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ, như tôi, mỗi lần tôi nhìn bà ấy, tôi,
tôi biết ơn vì bà ấy tồn tại.
Mỗi lần tôi ôm bà ấy, tôi, như tôi ôm bà ấy như thể đó là lần cuối cùng tôi, bà ấy thậm chí đôi khi đẩy tôi ra.
Như tôi ôm bà ấy thật chặt, ôm thật chặt và tôi ôm bà ấy lâu.
Và tôi nghĩ điều này đã mở rộng đến những người khác trong thế giới của tôi, thành thật mà nói với bạn, là tôi, tôi rất nhận thức về thực tế rằng điều này là, là tạm thời.
Tôi không biết khi nào nó sẽ, khi nào nó sẽ biến mất.
Vì vậy, điều đó đã khiến tôi trân trọng hơn về điều đó.
Tôi không giả định, bạn biết đấy, tôi, tôi, tôi hy vọng.
Và tôi nghĩ có khả năng chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Bạn biết đấy, họ nói gì trong tiếng Ả Rập?
Nếu Chúa muốn, tôi không biết.
Và đó không phải là một phép màu nhỏ.
Tôi đã đọc vì bạn đúng.
Vâng, không, đó là.
Trong phim, bạn nghe ai đó bị bắn vào đầu.
Bạn không bao giờ nghe rằng họ sống sót sau một viên đạn vào đầu.
Vâng.
Trong trường hợp của mẹ bạn, bà ấy đã sống sót bằng một cách nào đó.
Vâng, đó, đó là nơi chúng ta phải nói đến phép màu.
Và đó là nơi chúng tôi vẫn đùa cho đến ngày nay, bạn biết đấy, vì mẹ tôi rất tôn thờ.
Tôi lớn lên trong một gia đình rất tôn thờ, nhưng rất hoài nghi về tôn giáo hay bất cứ điều gì thực sự.
Và tôi được dạy để đặt câu hỏi một cách mỉa mai bởi mẹ tôi, bạn biết đấy, mẹ tôi đã dạy tôi đặt câu hỏi.
Bà ấy vẫn còn đặt câu hỏi về mọi thứ.
Bà ấy không theo dõi một cách mù quáng.
Vì vậy, tôi nghĩ tôi đã ở trong vị trí này và tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta đã nhận ra.
Tôi thấy điều mà tôi nghĩ là, là, là kết thúc.
Các bác sĩ nói với tôi, chúng tôi sẽ cố gắng những gì chúng tôi có thể, nhưng tình hình trông thật tồi tệ.
Và sau đó chúng tôi phát hiện ra rằng viên đạn đã vào phía sau hộp sọ của bà, đi qua đầu bà và sau đó thoát ra.
Nó đã làm vỡ, nó đi, nó cơ bản đã bỏ qua phần dưới của não.
Bạn biết đấy, khi, khi đi qua, bạn biết đấy, tủy sống tất cả mọi thứ và sau đó va vào xương gò má của bà,
điều đó đã làm lệch viên đạn và sau đó thoát ra khỏi mũi của bà.
Vì vậy, nó đã cắt một chút mũi của bà, nhưng vết thương thoát ra không tồi tệ như nó có thể đã xảy ra.
Và vâng, và các bác sĩ không thể làm gì cả.
Vì vậy, không có phẫu thuật não.
Không có việc mở ra. Chỉ là dừng lại, cầm máu, đóng vết thương và bây giờ là cầu nguyện.
Và bác sĩ là người đã nói phép màu và ông ấy nói, tôi, ông ấy nói, tôi ghét từ này vì tôi là một người của khoa học và tôi là một bác sĩ.
Ông ấy nói, nhưng đây là một phép màu. Ông ấy nói, điều này không nên xảy ra như thế này.
Và sau đó mẹ tôi nói, vâng, tất nhiên, tất nhiên đó là một phép màu. Và tất nhiên, đây là cách mà điều đó sẽ xảy ra. Bà ấy nói, bạn biết đấy, Chúa của tôi bảo vệ tôi. Vì vậy, ông ấy không bị bỏ tù. Không, tôi không. Điều đó như thế nào? Ở Nam Phi, tôi không nghĩ điều này chỉ xảy ra ở Nam Phi. Bạn biết đấy, khi tôi đi du lịch đến các quốc gia châu Phi khác, tôi đã học được rằng điều này thật không may là đúng. Tội ác mà một người đàn ông phạm phải đối với vợ hoặc bạn đời của mình không được coi trọng như khi nó xảy ra với một người lạ. Bạn biết đấy, hệ thống tòa án không xử lý nó giống nhau. Luật pháp dường như không được áp dụng với cùng mức độ nghiêm khắc như khi đó là một người khác. Và trong trường hợp này, bạn biết đấy, họ cơ bản đã phán quyết rằng, ôi, đó là lần phạm tội đầu tiên của anh ta và bạn biết đấy, liệu anh ta có lặp lại hay không. Và đó là, nhưng nó chỉ là, đó là một sự thất bại của hệ thống tư pháp đã khiến nhiều phụ nữ ở Nam Phi và các nơi khác trên thế giới không cảm thấy công lý được thực thi. Bạn biết đấy, bạn thấy điều đó xảy ra hết lần này đến lần khác. Bạn thấy điều đó ở Mỹ mọi lúc, thật không may. Bạn biết đấy, bạn sẽ thấy một người đàn ông giết vợ hoặc vợ và gia đình và có thể cả chính mình. Và vụ án chỉ không được xử lý giống nhau. Nó luôn được coi như là, ôi, có điều gì đó đã sai trong một mối tình bi thảm. Nó luôn luôn được gán nhãn như vậy. Và tôi nghĩ điều đó đã ảnh hưởng đến khả năng của chúng ta trong xã hội để, vâng, tôi nghĩ để xử lý nó theo cách mà chúng ta nên làm. Khi bạn mô tả phép màu rằng viên đạn đã đi từ phía sau đầu mẹ bạn qua, qua đầu bà ấy và sau đó ra khỏi mũi bà ấy. Nó khiến tôi nghĩ về những gì chúng ta đã nói ở đầu cuộc trò chuyện về những viên domino và cách mà trong trường hợp này, những milimet đã thay đổi cuộc đời bạn vì như bạn nói, những trách nhiệm mà bạn sẽ phải gánh vác. Bạn thấy cuộc sống của bạn sẽ thay đổi mọi thứ chỉ bằng những milimet.
Vâng, mọi thứ đều thay đổi.
Có lẽ tôi sẽ không chuyển đến Mỹ.
Tôi không khám phá thế giới theo cách giống như trước đây.
Tôi, tôi đảm nhận một vai trò hoàn toàn khác trong cuộc sống của mình.
Mọi thứ đều thay đổi.
Còn về cơn giận đối với anh ấy, đối với Able thì sao?
Ôi, trời ơi.
Vâng, đó là một điều khó khăn đối với tôi vì tôi, vì tôi đã trải qua mọi cảm xúc.
Bạn biết đấy, tôi đã nói về điều này trong cuốn sách của mình, tôi đã trải qua mọi cảm xúc vì tôi có nghĩa là nỗi sợ hãi là cảm xúc đầu tiên.
Ý tưởng rằng người này có thể lấy đi, bạn biết đấy, cuộc sống của một người mà tôi có thể nói là tôi yêu nhất.
Rồi đến cơn thịnh nộ, sự bất lực, thậm chí cả sự xấu hổ, cảm thấy như tôi đã không bảo vệ cô ấy, vì tôi đã biết từ đầu, bạn biết đấy, và tôi thực sự đã nói, tôi viết về điều này trong cuốn sách.
Bà tôi thường kể cho chúng tôi những câu chuyện về việc, vì bà có trí nhớ tốt nhất trong gia đình.
Bà sẽ kể cho chúng tôi những câu chuyện về khi tôi còn nhỏ, khi mẹ tôi lần đầu gặp cha dượng, bà ấy, như tôi đã nói với gia đình, tôi đã nói rằng, người này thì tuyệt vời và mọi thứ, nhưng tôi không nghĩ đây là một ý tưởng tốt.
Tôi không nghĩ ông ấy là một người tốt.
Tôi không nghĩ chúng tôi nên tin tưởng ông ấy.
Tôi đã nói điều này khi còn là một đứa trẻ.
Bạn biết đấy, và, và một điều mà tôi nghĩ đôi khi làm mọi người bối rối, đôi khi khi nói về bạo lực gia đình.
Là chúng ta nghĩ về nó như một điều nhị phân, bạn biết đấy, vì vậy mọi người thường hỏi, làm thế nào mà những người đàn ông xấu này có thể sống những cuộc đời như vậy, nhưng họ không, chúng ta không nhận ra rằng thường thì khoảnh khắc xấu là một, là một, bạn biết đấy, là sự bùng nổ.
Nhưng mọi thứ xung quanh nó là sự quyến rũ và duyên dáng và, và, và những câu chuyện hài hước và, bạn biết đấy, tôi đã cười với người đàn ông này hầu hết cuộc đời mình, bạn biết đấy, tôi đã có một số trải nghiệm yêu thích nhất với ông ấy như một con người.
Khi ông ấy tuyệt vời, ông ấy là người tuyệt vời nhất mà bạn có thể gặp.
Và tôi đã mất một thời gian để hiểu cách làm thế nào để hợp nhất những ý tưởng đó, làm thế nào để, bạn biết đấy, giải quyết thực tế rằng người mà bạn yêu, người đã đối xử với bạn bằng sự tôn trọng và niềm vui trong một số khoảnh khắc cũng chính là người đã mang đến cho bạn nỗi đau lớn nhất, bạn biết không.
Vì vậy, tôi chắc chắn rằng, cơn giận là một điều lớn đối với tôi. Tôi đã cảm thấy tất cả mọi thứ, cơn giận với chính mình, cơn giận với mẹ tôi vì đã ở lại đến mức điều đó có thể xảy ra, cơn giận với anh ấy, cơn giận với hệ thống vì đã không bảo vệ, cơn giận, chỉ như vậy, ở khắp mọi nơi và rồi cơn giận chuyển thành nỗi đau và sự khổ sở, rồi bạn biết đấy, khóc ra và rồi lại tức giận và rồi lại sợ hãi và rồi chỉ, chỉ trải qua những làn sóng và làn sóng và làn sóng của điều đó.
Và vì vậy, đó là một phần lớn thời gian của tôi trong liệu pháp và rất nhiều thời gian tôi đã có những cuộc trò chuyện với mẹ tôi, bạn biết đấy, và mẹ tôi luôn luôn nói với tôi, bà ấy sẽ nói, bạn biết đấy, theo thời gian, bạn sẽ học cách tha thứ.
Và tôi đã nói, tôi không nghĩ tôi có thể tha thứ.
Và bà ấy đã nói, vâng, tôi chỉ như, nhưng bạn biết đấy, tha thứ không có nghĩa là quên.
Nó có nghĩa là buông bỏ điều mà người đó đang giữ về bạn, trái ngược với việc, bạn biết đấy, không phải là bạn cho họ vào cuộc sống của bạn, mà chỉ đơn giản là nói, vâng, điều đó đã xảy ra.
Và vì vậy, theo quan điểm của bạn, tôi nghĩ rằng đó là vì cơn giận chưa được phát ra và chưa được nhận ra mà họ không thể bày tỏ khi còn là trẻ con vì họ không cảm thấy an toàn. Và rồi đến một lúc nào đó, nó bùng nổ ra khỏi họ. Vì vậy, tôi thực sự phải đối mặt với điều đó. Tôi thậm chí phải chấp nhận ý tưởng rằng tôi đã tức giận như thế nào, tức giận và bất lực, điều này là một sự kết hợp khủng khiếp mà một con người phải trải qua. Bạn đã tha thứ cho anh ấy chưa? Tôi nghĩ trong những khoảnh khắc, có, tôi nghĩ tôi đã tha thứ. Tôi nghĩ rằng mức độ tha thứ của tôi sẽ không đạt đến mức của mẹ tôi vì bà đã yêu anh ấy, bạn biết đấy. Đối với tôi, đây vẫn là một người đã bước vào cuộc đời tôi, bạn biết đấy, anh ấy không phải là cha ruột của tôi. Vì vậy, tôi nghĩ rằng, tôi không nghĩ tôi đã bao giờ đạt đến mức độ như hoàn toàn, như tôi tha thứ cho bạn, nhưng tôi hiểu, bạn biết đấy, tôi nghĩ tôi hiểu rất nhiều điều về điều đó. Tôi nghĩ tôi, tôi cảm thấy tiếc cho anh ấy. Tôi nghĩ tôi, vâng, tôi đã học cách chấp nhận điều đó, nhưng như tha thứ hoàn toàn, tôi sẽ nói dối bạn nếu tôi nói, vâng, tôi đã tha thứ. Tôi sẽ nói không, tôi nghĩ đôi khi là như vậy. Và rồi những lúc khác, tôi lại nghĩ, không, thực sự, tôi không. Kinh nghiệm đó đã để lại dấu ấn trên bạn theo một cách nào đó. Ôi, chắc chắn rồi. Và những dấu ấn đó vẫn thể hiện như thế nào trong cuộc sống hàng ngày của bạn, trong nghề nghiệp của bạn? Ôi, tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi đó. Bởi vì, điều kỳ lạ, một lần nữa, tôi nghĩ về tâm trí là những điều ảnh hưởng đến chúng ta đôi khi có thể không phải là những điều rõ ràng như chúng ta nghĩ, bạn biết đấy, bạn có thể gặp tai nạn ô tô và trải qua một chấn thương cấp tính mà bạn, và bạn biết điều này ảnh hưởng đến bạn như thế nào. Và bạn sẽ bị sốc khi thấy rằng nhiều điều khác mà bạn đang phải đối mặt trong cuộc sống, nơi bạn đang vật lộn, không thực sự xuất phát từ tai nạn ô tô đó. Chúng đến từ những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống của bạn, nơi ai đó đã từ chối bạn. Bạn biết đấy, bạn không được chọn để chơi trong đội khi còn nhỏ. Bạn đã thất bại trong bài kiểm tra. Bạn đã bị bắt nạt.
Và, và tôi, tôi không nói điều này một cách coi thường.
Tôi, tôi nói điều này một cách thận trọng.
Tôi nghĩ rằng, ôi, tôi sẽ cẩn thận khi đặt tất cả vào khoảnh khắc đó vì theo một cách kỳ lạ, khoảnh khắc đó đã được chứa đựng.
Bạn biết đấy, nó đi kèm với nhiều trường hợp khác.
Nhưng, nhưng vâng, khi tôi ngồi lại và khám phá bản thân, bộ não và tâm trí của mình trong liệu pháp, tôi nhận ra rằng một số điều mà bạn nghĩ sẽ ảnh hưởng đến bạn nhiều nhất có thể không phải như vậy.
Chúng có thể vẫn ở trong thế giới đó.
Và rồi có rất nhiều điều khác ảnh hưởng đến bạn nhiều hơn bạn từng nghĩ chúng có quyền làm như vậy.
Vì vậy, tôi không biết, để thành thật với bạn.
Tôi không thể nói với bạn, ôi, tôi như thế này vì điều đó, hoặc tôi như thế kia vì điều đó.
Không, tôi thực sự nghĩ rằng tôi đánh giá cao mọi người hơn.
Bạn biết đấy, tôi, tôi rất hiện diện khi ở bên những người thân yêu của mình.
Vâng, nhưng ngoài điều đó, tôi không thể đưa cho bạn một câu trả lời cụ thể nào đó mà sẽ là chân thật.
Tôi đã nói điều gì đó về những người đàn ông trẻ tuổi đang vật lộn, điều này đã hiện lên trong tâm trí tôi khi bạn nói về việc bạn là người đàn ông trẻ tuổi đó, người dường như khá bối rối với nhiều cảm xúc và ít kinh nghiệm về những lối thoát đúng đắn cho những cảm xúc đó.
Bạn đã nói gần đây, thực tế, một trong những điều lớn mà tôi lo lắng gần đây là những người đàn ông trẻ tuổi và sự tức giận mà họ đã trở nên, sự cô đơn mà họ đã trải qua, sự cách ly mà họ đã cảm nhận.
Và rồi một cách mỉa mai, họ đã biến sự tức giận và sự cô lập thành một cộng đồng.
Có một vài từ ở đó dường như phù hợp với bạn, tức giận, sự cô lập, như một người đàn ông trẻ tuổi, sự cô đơn.
Bạn có thể liên hệ với những gì những người đàn ông trẻ tuổi đang trải qua trong thế giới hiện đại ngày nay không?
Bởi vì các số liệu thống kê về những người đàn ông trẻ tuổi thật sự gây sốc.
Vâng.
Các số liệu về sức khỏe tâm thần, tỷ lệ tự tử, tỷ lệ có ý định tự tử, tỷ lệ trầm cảm, các số liệu xung quanh cảm giác vô nghĩa.
Và tôi muốn biết bạn đang nhìn nhận những người đàn ông trẻ tuổi ngày nay như thế nào.
Tôi thường được hỏi bởi những người nghe chương trình, họ nói rằng họ có một cậu con trai nhỏ và cậu bé đang gặp khó khăn. Họ không biết mình là ai, thuộc về đâu, mục đích của mình là gì, và làm thế nào để kết bạn, đó là một vấn đề lớn. Bạn thấy gì khi nhìn ra thế giới, tình trạng của những người trẻ tuổi?
Tôi nghĩ tôi có thể đồng cảm với nhiều điều trong số đó và tôi nghĩ tôi có thể liên hệ với một số điều. Nhưng về phần mình, bạn biết đấy, ngoài cơn giận, hãy nói rằng tôi không cảm thấy bị cô lập. Tôi không cảm thấy cô đơn chút nào. Bởi vì tôi được chơi với những đứa trẻ khác và vì tôi ở bên những đứa trẻ khác và vì tôi có anh em họ và mọi người, tôi chưa bao giờ cảm thấy cô lập. Bạn biết đấy, ngay cả khi tôi nói với bạn về bà ngoại của tôi, tôi nghĩ bạn đã dùng từ cô lập, nhưng tôi thì không, vì tôi thật sự chưa bao giờ cảm nhận điều đó. Bởi vì tôi ở trong nhà với mọi người. Chỉ là họ là những bà ngoại.
Vì vậy, để hiểu những gì tôi đang nói, tôi không cảm thấy bị cô lập theo cách đó. Tuy nhiên, tôi chắc chắn cảm thấy như một người ngoài cuộc, đó là một cảm giác khác, nhưng gần gũi. Tôi nghĩ nó chiếm cùng một lĩnh vực từ vựng, nhưng không phải là điều hoàn toàn giống nhau. Bạn biết đấy, vì cô lập, tôi nghĩ, có thể đi kèm với một sự cô đơn nhất định và một cảm giác như biết rằng bạn đang ở trong điều này một mình, bởi vì bạn đang ở trong điều này một mình. Nhưng việc trở thành một người ngoài cuộc là một điều khác, bạn biết đấy, đó là một loại tra tấn khác. Và tôi nghĩ đó có thể là điều mà nhiều người đàn ông đang trải qua mà tôi có thể liên hệ.
Tôi nghĩ rằng trong một thời gian dài, chúng ta đã sống trong một thế giới mà chúng ta đã nói với mọi người họ nên làm gì, họ nên làm điều đó như thế nào. Và điều đó đã được nhận thức một cách dễ dàng. Và bây giờ tôi không phải là một nhà sử học. Tôi không biết mọi lịch sử mà chúng ta đã trải qua. Nhưng từ những gì tôi đã đọc và từ những nhà sử học mà tôi đã nói chuyện, bạn biết đấy, xã hội đi theo những làn sóng này và chúng ta di chuyển qua những làn sóng này.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta không nên coi nhẹ rằng đã có một thế hệ thanh niên được trao cho một mục đích bởi chiến tranh, rất nhiều chiến tranh.
Và chiến tranh là một trong những động lực mạnh mẽ nhất của mục đích mà một quốc gia từng trải qua.
Những chàng trai trẻ được chỉ dẫn những gì họ nên làm.
Đất nước cần bạn.
Bạn cần phải đi và chiến đấu, chàng trai trẻ.
Bạn cần phải bảo vệ đất nước này.
Và bạn nghĩ, tôi cần phải bảo vệ đất nước này.
Bây giờ, ngay cả khi bạn không muốn trốn tránh nghĩa vụ quân sự, bạn đã được trao cho một mục đích theo cách kỳ lạ.
Ngay cả khi bạn nghĩ, tôi chống chiến tranh.
Bây giờ bạn có một mục đích.
Mục đích của bạn là chống lại chiến tranh.
Mục đích của bạn là phản đối chiến tranh.
Mục đích của bạn là lan tỏa tình yêu và hòa bình.
Mục đích của người khác là sống sót qua chiến tranh.
Mục đích của một người khác là chiến thắng trong chiến tranh, nhưng bạn có một mục đích và mục đích đó rất mạnh mẽ và nó thúc đẩy các quốc gia, bạn biết đấy.
Và sau đó bạn bước vào một giai đoạn mà chúng tôi sẽ lập luận là hòa bình tương đối.
Và tôi nói tương đối vì có nhiều nơi trên thế giới nơi mà họ đang trải qua những cuộc chiến tranh kéo dài liên tục.
Nhưng đối với hầu hết mọi người, bạn đang làm gì?
Bạn biết đấy, ngồi trong một thế giới mà không có nghĩa vụ quân sự và không có chiến tranh sắp xảy ra và bây giờ là một sự lựa chọn.
Bạn có muốn vào quân đội hay không?
Và bạn không phải làm điều đó.
Và sau đó cũng không có gì được trao cho bạn, bạn biết đấy.
Trước đây khi cha mẹ bạn nói, hãy đi tìm việc.
Điều đó có nghĩa là có một công việc để tìm.
Bạn biết đấy, nếu cha mẹ bạn nói, hãy đi tìm việc.
Bạn có thể, gần như khó hơn để không tìm được việc làm vào thời đó so với bây giờ theo một cách kỳ lạ vì như đó chỉ là một điều bạn làm.
Bạn biết đấy, đó là hành động.
Tôi quét dọn, tôi dọn dẹp, tôi, bạn biết đấy, tôi thu gom, tôi sửa chữa.
Nó thật đơn giản.
Và tôi nghĩ bây giờ chúng ta đang sống trong một thế giới mà nhiều chàng trai trẻ đang trải qua cảm giác thiếu mục đích vì nó giống như không được bày ra theo bất kỳ cách nào, hình thức nào.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta đã tạo ra một phạm vi rất hẹp về những gì mọi người có thể làm hoặc không thể làm. Hoặc, bạn biết đấy, chúng ta đã thưởng cho rất ít điều mà tôi nghĩ rằng chúng ta đã làm trầm trọng thêm vấn đề. Bạn biết đấy, đã qua rồi cái thời mà việc trở thành một họa sĩ, một triết gia, hay một loại nghệ sĩ nào đó được tôn vinh theo cách đó. Bạn biết đấy, đã qua rồi cái thời mà các kỹ năng được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và có vẻ như điều đó ngày càng trở nên hiếm hoi. Theo những gì tôi được nghe, nhiều điều trong số đó có thể được truy nguyên trở lại thời kỳ công nghiệp hóa và sự hợp nhất trong sản xuất. Bạn biết đấy, một điểm thú vị trong điều này là bạn đã nói rằng ngày càng nhiều phụ nữ tốt nghiệp với bằng cấp đại học. Và vì phong trào bình đẳng, điều đó có nghĩa là đàn ông và phụ nữ hiện nay đều có mặt trong lực lượng lao động ở các vị trí cao. Ý tôi là, ngay cả trong điều đó, sẽ có ít công việc hơn cho những người đàn ông mà trước đây rõ ràng có thể có. Vâng, họ chỉ cần có công việc. Và cũng có một điều rất thú vị mà người phụ nữ đó đã nói trong podcast của tôi, nơi cô ấy nói rằng vẫn còn một sự kỳ thị trong xã hội rằng đàn ông phải là người cung cấp. Vâng. Nhưng trong một thế giới mà họ ít có khả năng có được những công việc hàng đầu để cung cấp và phụ nữ đang kiếm được nhiều hơn, điều đó không phải là vấn đề gì cả. Không ai, không phải không ai. Vâng, một số người có vấn đề với điều đó. Điều đó là đúng. Tôi không có vấn đề gì. Tôi không nghĩ bạn có. Nhưng họ đã đề cập đến điều đó như là vấn đề của người đàn ông thấp hoặc vấn đề của cô gái cao, nơi mà họ thực sự nói rằng phụ nữ muốn hẹn hò với những người đàn ông cao hơn, điều này đã được chứng minh trong các cuộc khảo sát. Nhưng hiện tại có ít người hơn ở vị trí đó. Và có một cuộc khảo sát khác nói rằng 70 hoặc 80% phụ nữ muốn chồng của họ là người cung cấp, nhưng toán học không khớp ở đây vì không còn nhiều đàn ông ở đó nữa.
Khi bạn nhìn vào các thống kê về hẹn hò, thống kê về tình dục, độ tuổi mà nam giới mất trinh tiết bây giờ, số lượng nam giới chưa có quan hệ tình dục trong năm qua, thì có vẻ như chỉ có 10% nam giới hàng đầu đang tận hưởng cuộc sống, trong khi 50% còn lại đã bị hệ thống tước đoạt quyền lợi.
Vâng, nhưng tôi nghĩ về điều này mọi lúc và tôi cố gắng dành nhiều thời gian để đọc, suy nghĩ và thảo luận với những người thông minh hơn tôi rất nhiều.
Và điều tôi nhận ra là chúng ta có thể đang trải qua một sự tích tụ của các quân domino. Bạn biết đấy, chúng ta đang trải qua sự sụt giảm của tầng lớp trung lưu và các chính phủ trên toàn thế giới không còn hỗ trợ tầng lớp trung lưu nữa, vì bất kỳ ai hiểu rõ về kinh tế đều biết rằng tầng lớp trung lưu thực sự là một khái niệm được tạo ra.
Và các chính phủ đang nói rằng chúng tôi sẽ tạo ra nó.
Đúng vậy. Khi điều đó giảm dần theo thời gian và mọi người tạo ra ảo tưởng rằng không, mọi người có thể tự đạt được điều đó bằng năng lực của chính mình và không cần phải tạo ra bất cứ điều gì cho bạn.
Chúng ta đã thấy tầng lớp trung lưu suy giảm. Điều gì xảy ra tiếp theo là có một khoảng cách, bạn biết đấy, giữa người giàu và người nghèo.
Sau đó, có một quân domino khác ngã xuống và đó là sự tập trung của cải. Bạn biết đấy, những tập đoàn khổng lồ trên toàn thế giới tìm cách không phải trả thuế, tìm cách trả lương như nô lệ cho một số người và sau đó bán cho bạn một sản phẩm rẻ tiền, rồi cho bạn tín dụng mà bạn không nên nhận và sau đó đưa bạn vào một vòng nợ mà bạn không nên ở trong đó.
Và đó là một quân domino, bạn biết đấy, và sau đó chính trị trở nên phân cực và cực đoan hơn do các thuật toán và cách chúng ta nói, đó là một quân domino khác.
Đó là một quân domino khác.
Đây hoàn toàn là những câu chuyện cá nhân trong cuộc sống của tôi. Không có nghiên cứu nào, nhưng tôi sẵn sàng đặt cược vào điều này và tôi sẵn sàng đứng vững với nó. Một trong những lời nguyền mà phụ nữ phải trải qua vì bị đẩy ra khỏi nơi làm việc và bị buộc phải ở nhà trong một thời gian dài là họ đã học cách tìm kiếm mục đích trong những điều mà hầu hết mọi người sẽ coi là tầm thường và có thể thậm chí là vô nghĩa. Phụ nữ đã tìm ra cách để lấp đầy thời gian của họ bằng cộng đồng và kết nối, và họ đã tìm ra cách để chăm sóc cơ thể và tập thể dục, làm những điều khác. Và điều này khác nhau ở các cộng đồng khác nhau như câu lạc bộ đan len, câu lạc bộ sách và chỉ cần nghĩ về điều đó. Nó như là một cách để chiếm thời gian của bạn. Nó mang lại cho bạn một mục đích. Chúng ta sẽ đọc cuốn sách này và sau đó chúng ta sẽ thảo luận về nó. Về cơ bản, đó không có gì, nhưng đó là một điều gì đó và nó thúc đẩy bạn tiến về phía trước. Nó khiến bạn cảm thấy như bạn nên ở đâu đó. Bạn nên làm một điều gì đó. Và sau đó, khi nơi làm việc mở cửa trở lại, phụ nữ như kiểu, ôi, chúng ta cũng có thể đi làm. Và, bạn biết đấy, tôi không biết về bạn, nhưng ở trường, tất cả các cô gái đều thông minh hơn chúng tôi trong lớp học. Và bây giờ họ đang làm việc thoải mái, đặc biệt là trong môi trường văn phòng, như thể được thiết kế hoàn hảo cho họ theo cách đó. Còn các chàng trai, tôi nghĩ chúng ta chưa thực hành điều đó. Tôi không biết nhiều chàng trai. Tôi không biết về bạn. Tôi không biết nhiều chàng trai biết cách chỉ ngồi với những người bạn nam của họ và chỉ là. Không làm gì cả, chỉ là. Chỉ là tồn tại. Và tôi nhận thấy, và tôi, bạn biết đấy, tôi sẽ cẩn thận khi nói điều này, nhưng tôi đã nhận ra rằng mức độ thoải mái trong việc chỉ tồn tại là khác nhau tùy thuộc vào nơi bạn đến trên thế giới. Ví dụ, bạn bè của tôi đến từ các nước đang phát triển, các quốc gia thế giới thứ ba, bạn biết đấy, cho dù đó là Nam Phi và chúng tôi ở trong khu ổ chuột hay đó là bạn bè của tôi từ Trinidad hoặc ở Trinidad,
Họ thậm chí có một từ cho điều đó, liming, họ nói. Họ nói, hãy đi liming. Và liming có nghĩa là dành thời gian bên nhau mà không có mục đích gì cả.
Đó chính xác là những gì bạn bè của tôi ở Trinidad đã nói. Họ như kiểu, này, chúng ta sẽ đi liming vào thứ Bảy.
Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ không làm gì cả.
Nó không có nghĩa là chúng ta sẽ đi xem một trận đấu.
Nó không có nghĩa là chúng ta sẽ xem một bộ phim.
Chúng ta sẽ đi liming.
Điều đó có nghĩa là bạn của bạn sẽ đến.
Họ sẽ ngồi trên ghế sofa và bạn chỉ cần ở đó.
Bạn sẽ nói chuyện và rồi không nói chuyện, rồi bạn sẽ cười và rồi không cười.
Và tôi không biết bạn thế nào, nhưng tôi cảm thấy rằng đàn ông, chúng tôi không giỏi trong việc đó.
Bạn biết đấy, như tôi đã đọc một cái gì đó hôm nọ rất hay và nói về việc đàn ông luôn cần một thứ thứ ba.
Luôn luôn có một thứ thứ ba. Có bạn, có tôi và có thứ thứ ba.
Này, bạn làm gì vào thứ Bảy?
Tại sao chúng ta không đi câu cá?
Giống như, tại sao chúng ta cần đi câu cá?
Tại sao chúng ta không thể chỉ ngồi như thế này và nói, Này, trong trái tim của bạn có gì, Stephen?
Có gì đang xảy ra?
Có gì đang xảy ra trong trái tim tôi?
Hoặc để tôi kể cho bạn về những gì đang diễn ra.
Phụ nữ có thể làm điều đó.
Và một số người có thể lập luận rằng, bạn biết đấy, có thể họ đã được mã hóa gen.
Nhưng tôi cũng nghĩ rằng họ đã bị buộc phải thực hành điều đó vì đàn ông đã nói, bạn không thể đến, bạn biết đấy, nhà máy, văn phòng, mọi thứ trong một thời gian dài.
Và sau đó phụ nữ nói, được rồi.
Và tôi nghĩ, tôi nghĩ đó là một điều khác mà đàn ông đang gặp khó khăn, nhưng không phải là lỗi của họ.
Đó là những viên domino. Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi thường đi đến trung tâm thương mại.
Chúng tôi sẽ đến trung tâm thương mại và chơi với những đứa trẻ khác.
Và bây giờ trung tâm thương mại không còn là một thứ nữa.
Và trẻ em không thực sự tụ tập ở đâu cả.
Và mọi thứ đã trở thành về tiền bạc và giao dịch.
Hãy nghĩ về việc có bao nhiêu nơi bạn có thể đến để kết nối với mọi người mà không cần tiền bây giờ.
Bạn hiểu ý tôi chứ?
Nhưng khi tôi lớn lên, điều đó khá phổ biến. Bạn chỉ cần đi ra ngoài và chơi với những đứa trẻ khác. Và đó chính là những gì bạn làm. Nó không liên quan đến tiền bạc. Và tôi nghĩ, tôi nghĩ chúng ta đang bắt đầu trải nghiệm tác động domino đến xã hội bây giờ. Bạn có tiền để mua một máy chơi game không? Không. Ồ, vậy thì bạn không thể gặp gỡ bạn bè của bạn trên Fortnite. Bạn biết đấy, bạn có tiền để đi xem phim không? Không, bạn không có hoặc giá vé phim đã tăng lên. Vâng. Bạn không thể đi chơi với bạn bè ở rạp chiếu phim. Bạn có đủ khả năng để đi Uber không? Không, bạn không thể. Tất cả những điều này bây giờ có nghĩa là tôi nghĩ chúng ta đang trải qua một thế hệ đàn ông, đặc biệt là những người không chỉ bị cô lập, mà còn không có kỹ năng trong việc kết nối với một người đàn ông khác chỉ vì mục đích chia sẻ cảm xúc và trở thành con người. Tôi đã nghe bạn nói về việc bạn nghĩ rằng chúng ta là một phần tiếp nối của tổ tiên và di sản đó. Bạn đã nói về điều này trước đây và khi bạn nói về ý tưởng rằng phụ nữ có thể kết nối mà không cần một thứ thứ ba, điều đó khiến tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi nghĩ nhiều phụ nữ đã được mô phỏng điều đó bởi một thế hệ khác trước họ. Vâng. Trong khi tôi không biết bạn thế nào, nhưng tôi không có điều đó trong đầu. Chính xác. Tôi chưa bao giờ thấy bố tôi ngồi với một người đàn ông và nói chuyện. Nhưng đó là điều tôi muốn nói. Ông ấy thậm chí còn không nói chuyện với tôi. Ông ấy thậm chí không có những cuộc trò chuyện đó. Đó là điều tôi muốn nói. Tôi gọi ông ấy bằng tên riêng. Vâng. Và tôi có nghĩa là, ông ấy như một người ôm awkward, bạn biết đấy, như một người đàn ông, bạn có thể nói “cút ra khỏi tôi”. Nhưng chúng tôi không có điều đó được mô phỏng, vậy chúng tôi học kỹ năng đó ở đâu? Vâng. Và bạn sẽ cảm thấy kỳ lạ nếu bạn nói với bạn bè của mình, ồ, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy kỳ lạ nếu họ nói, chúng tôi chỉ muốn ngồi xuống và chỉ hỏi, “trong trái tim bạn có gì?” Vâng, không. Bạn của bạn sẽ nói, “Có chuyện gì với bạn vậy?” Vâng, bạn bè của tôi đối xử với tôi như vậy. Tôi vẫn làm điều đó bây giờ. Tôi nghĩ họ đã trở nên mềm mại hơn với điều đó.
Bạn biết đấy, bạn bè của tôi có phần, họ chiều chuộng tôi.
Và tôi nghĩ họ cũng thích điều đó phần lớn. Nhưng như, tôi cũng làm như vậy với những người bạn nam của mình và chỉ nói,
này, hãy dành một chút thời gian. Chỉ cần nhìn vào mắt tôi và hãy dành một chút thời gian.
Vấn đề là, thật buồn cười, tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình bên phụ nữ.
Vì vậy, tôi đã dành phần lớn thời gian với mẹ, với bà, với bà và bạn của bà,
bởi vì tôi ở trong nhà với họ. Tôi chỉ ngồi quanh những người phụ nữ này và nói chuyện và chia sẻ.
Tôi đã dành rất ít thời gian với những người đàn ông theo cách đó.
Vì vậy, những người đàn ông đang gặp khó khăn, họ có thể sẽ nghe bạn và nghĩ rằng bạn xa họ quá
về khả năng thể hiện cảm xúc và chỉ để kiểm tra.
Đối với nhiều người trong số họ, điều đó không thoải mái. Vâng.
Họ cần gì? Họ cần bắt đầu từ đâu? Có một nơi nào để bắt đầu không?
Tôi nghĩ điều đó khó khăn, nhưng tôi cũng nghĩ chúng ta có những công cụ để làm cho nó dễ dàng, bạn biết đấy.
Vì vậy, tôi rất ngần ngại khi nhanh chóng nói với mọi người đàn ông, này, hãy ra ngoài và trở nên dễ bị tổn thương và bất cứ điều gì,
bởi vì sự thật buồn là nhiều chàng trai đã trừng phạt nhiều chàng trai khác vì đã dễ bị tổn thương và là chính mình.
Và chúng ta cũng phải thừa nhận điều đó. Bạn biết đấy, có rất nhiều lần khi một chàng trai sẽ đến với bạn bè của mình và nói, này, tôi buồn.
Mọi người sẽ buồn. Ôi, bạn là đồ yếu đuối à? Ôi, nhìn chàng trai buồn kìa. Bạn có ý gì khi nói cô ấy chia tay với bạn? Đi ra ngoài đi, nào.
Và bây giờ đột nhiên, vòng tròn mà bạn nghĩ là đang bảo vệ bạn đã tiết lộ cho bạn rằng nếu bạn thể hiện sự dễ bị tổn thương của mình, bạn sẽ bị tách ra khỏi nó.
Nó không an toàn.
Vâng. Vì vậy, bạn không muốn ở đó. Và đôi khi chúng ta có thể biến thành một cuộc chiến, bạn biết đấy.
Và đột nhiên mọi người đang tát bạn hoặc đánh bạn hoặc đấm bạn vì bạn đã thừa nhận rằng bạn dễ bị tổn thương.
Và tôi nghĩ rằng đó là một trong những nơi mà những người trẻ tuổi gặp khó khăn, đó là chúng ta phải duy trì cái vẻ ngoài mạnh mẽ.
Và rồi chúng ta thấy tất cả những ảnh hưởng trực tuyến này cứ liên tục nói với chúng ta rằng: “Đúng rồi, bạn là một người đàn ông mạnh mẽ. Đó là tất cả những gì bạn có.”
Bạn phải là một người đàn ông cứng rắn. Bạn phải là một người đàn ông cứng rắn. Đó là những gì bạn phải làm.
Chưa bao giờ họ nói với bạn rằng: “Này, bạn cảm thấy thế nào?
Bạn làm thế nào để loại bỏ những cảm xúc đó hoặc bạn xử lý chúng như thế nào? Ai là người bạn mà bạn có thể ngồi cùng và khóc với nhau? Bạn có ai không?”
Nhưng tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta có những công cụ, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng, một lần nữa, quà tặng và lời nguyền, lời nguyền của thế giới trực tuyến là nó mang lại cho mọi người sự ẩn danh.
Và vì vậy họ có thể trở thành phiên bản tồi tệ nhất của chính mình. Tôi nghĩ rằng món quà cũng chính là sự ẩn danh.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng nhiều người sẽ rất ngạc nhiên khi thấy bạn có thể kết nối với một người nào đó trực tuyến theo cách thật sự chân thành và đẹp đẽ vì bạn cảm thấy an toàn hơn theo một cách nào đó.
Bạn biết đấy, tôi đã có một số người bạn tốt nhất khi chơi trò chơi như Warzone.
Khi đại dịch xảy ra, tôi đã nghĩ: “Ôi, mọi người đều chơi Warzone.” Tôi đã nghĩ: “Mình sẽ tham gia, không thực sự phải là một người thích FPS.” Và tôi đã tham gia và tôi đã chơi khá ổn.
Nhưng tôi đã kết bạn khi chơi trò chơi này và nói chuyện với mọi người và bạn sẽ thường xuyên gặp họ.
Có một số người thì thật tệ, nhưng nhiều người thì không. Và những người không tệ, tôi sẽ kết nối lại với họ và chúng tôi sẽ chơi cùng nhau.
Và rồi nó chuyển từ việc nói về trò chơi và nói về các trang bị của bạn.
Và rồi đột nhiên bạn lại nói về gia đình và cuộc sống của bạn và mọi thứ như thế nào và tuần của bạn ra sao và công việc của bạn thế nào và chuyện gì đang xảy ra với sếp của bạn.
Và sự thăng chức và những thứ đó. Và cho đến ngày nay, một trong những người bạn của tôi, một trong những người bạn thân nhất của tôi, một người mà tôi coi như một người anh em, là từ trò chơi video đó.
Tôi chưa bao giờ biết anh ấy trông như thế nào. Tất cả những gì tôi biết là giọng nói của anh ấy.
Và chúng tôi thích biết về nhau vì chúng tôi đã khám phá một thế giới đầy cường độ và mục đích là giả tạo nhưng lại là trải nghiệm thực sự nhất mà chúng tôi có thể có.
Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi nhìn vào Reddit, chẳng hạn, tôi nghĩ Reddit là một trong những cộng đồng đẹp nhất mà tôi từng thấy, nơi mà một chàng trai có thể lên Reddit.
Bạn có thể viết một bài đăng và nói bất cứ điều gì. Bạn có thể nói, tôi đang gặp khó khăn với điều này.
Tôi có những suy nghĩ tự sát. Tôi cảm thấy như mình không có mục đích. Tôi cảm thấy, và bạn sẽ ngạc nhiên về số lượng chàng trai khác sẽ tham gia và nói, “Này, bạn, tôi cũng ở trong tình huống giống như vậy.”
“Này, tôi cũng đang gặp khó khăn. Tôi cũng buồn. Tôi cũng, bố mẹ tôi, tôi không có mối quan hệ tốt với họ.”
Bạn sẽ ngạc nhiên về cách mà cộng đồng đó ủng hộ bạn vì có sự an toàn khi biết rằng bạn không phải lộ tên và khuôn mặt của mình.
Nhưng bạn đang phơi bày những điều bên trong bạn. Vậy có phải là điều đáng tiếc khi chúng ta không thể làm điều đó trực tiếp không?
Ôi, đúng vậy, chắc chắn rồi. Tôi nghĩ đó là điều lớn nhất đang hạn chế đàn ông, bạn biết đấy.
Tôi thực sự nghĩ vậy. Đó là một trong những điều lớn nhất đang hạn chế đàn ông trong xã hội là chúng ta không có một lối thoát cho cảm xúc của mình.
Chúng ta không, bạn biết đấy, vì vậy nếu chúng ta không chiến đấu hay cạnh tranh, thì chúng ta chỉ đang dồn nén.
Điều đó đi kèm với một cái giá, phải không? Nếu bạn dồn nén mọi thứ, nó sẽ không bao giờ thực sự ở lại trong chai. Nó giống như chai có một lỗ hổng nào đó.
Đúng vậy, chính xác.
Bạn đã nói một điều mà tôi thực sự đồng cảm, đó là bạn nói bạn không cảm thấy mình thuộc về khi còn nhỏ.
Và tôi tự hỏi khi tôi đọc, bạn nói điều này trong sách của bạn và trong các cuộc phỏng vấn khác mà bạn đã thực hiện, liệu điều đó có liên quan đến màu da của bạn không.
Tôi giả định rằng một phần là như vậy, nhưng tôi đã lớn lên với cảm giác y hệt.
Có lý do tại sao tôi không biết ai từ quê hương của mình, nơi tôi đã sống gần như cho đến khi tôi 18 tuổi.
Wow.
Bởi vì tôi luôn cảm thấy rằng chúng tôi khác biệt. Chúng tôi luôn khác biệt.
Mọi người đều là người da trắng. Chúng tôi là gia đình nghèo da đen và chúng tôi chỉ nói khác đi.
Tôi có những ý tưởng khác về thế giới và những giấc mơ, nhưng ngay cả bây giờ tôi vẫn không cảm thấy mình thuộc về nơi nào cả.
Vậy bạn cảm thấy mình thuộc về đâu nhất?
Không, gần như không có nơi nào cả.
Không, nhưng bạn cảm thấy mình thuộc về đâu nhất? Chắc chắn phải có một nơi nào đó mà bạn cảm thấy mình thuộc về.
Khi tôi một mình.
Ôi, wow.
Đó là lúc tôi cảm thấy mình tốt nhất khi bạn có thể thực sự là bất cứ điều gì bạn muốn.
Có thể, vâng, có thể khi tôi một mình, tôi đoán vậy.
Đó là lúc bạn cảm thấy mình thuộc về nhất.
Được rồi, hãy bỏ qua việc một mình. Tôi đang nói về việc với những người khác hoặc thậm chí ở một nơi nào đó.
Có thành phố nào mà bạn đến không? Có nhóm nào mà bạn thuộc về không?
Bạn đang nói với tôi rằng không có nơi nào mà bạn đến mà bạn nghĩ rằng.
Wow, tôi thuộc về nơi này.
Chắc chắn không phải là một thành phố.
Tôi sẽ nói có thể khi tôi ở với các anh trai của tôi vào Giáng sinh chỉ vì họ cũng không thực sự phù hợp ở đâu cả.
Vì vậy, chúng tôi đều không phù hợp và họ đến từ Mỹ.
Tôi nghĩ đó là điều duy nhất.
Nhưng có rất nhiều người không cảm thấy mình thuộc về và họ đang cố gắng tìm kiếm chỗ đứng của mình trong thế giới.
Bạn là một đứa trẻ từ Nam Phi không cảm thấy mình thuộc về.
Bạn đã tìm thấy chỗ đứng của mình trong thế giới chưa?
Có.
Vì vậy, tôi đã và tôi chưa.
Tôi chỉ tìm thấy những nơi và khoảnh khắc mà tôi cảm thấy thoải mái và cảm thấy ấm áp là cách tốt nhất để mô tả nó.
Và đây là một bài học mà tôi đã học được, thực sự, nếu bạn đang gặp khó khăn với điều này.
Nó có thể không áp dụng cho mọi người, nhưng tôi nghĩ nó có thể giúp.
Đôi khi cảm giác cô đơn càng trở nên trầm trọng hơn bởi thực tế là bạn đang cố gắng kết nối với mọi người chỉ dựa trên chính bạn.
Vì vậy, bạn nói, tôi cô đơn. Tôi không cảm thấy mình thuộc về.
Và sau đó bạn muốn gặp ai đó và bạn chỉ như, xin chào, tôi là tôi.
Tôi có thuộc về bạn không? Bạn có thuộc về tôi không?
Và họ như, bạn là ai? Bạn đang làm gì ở đây? Bạn thật kỳ quặc.
Và chúng ta không biết làm thế nào để thuộc về và như thế nào. Nhưng điều tôi thấy có tác dụng kỳ diệu là tìm những điều bạn thích.
Hãy tập trung vào việc tìm những điều bạn thích, như những thứ bạn thích làm, các hoạt động, và tôi có nghĩa là bất kỳ hoạt động nào, chạy bộ, chơi thể thao, đọc sách, như bất kỳ hoạt động nào với đôi tay của bạn.
Câu cá.
Câu cá. Tìm nó. Tìm thứ mà bạn yêu thích. Tìm nó.
Tôi thực sự muốn cho bạn thấy một số biểu đồ mà tôi đang nghĩ đến.
Khi bạn nói, tôi sẽ đưa chúng lên màn hình để mọi người có thể xem.
Nhưng bạn đã thấy những biểu đồ này trước đây chưa? Bạn đã thấy những biểu đồ đó trước đây chưa?
Mọi người cứ nói với chúng tôi. Ồ, vâng, tôi đã thấy. Tôi đã thấy điều gì đó tương tự như thế này. Vâng.
Về độ tuổi của chúng ta và sau đó là những người chúng ta có trong cuộc sống.
Vâng. Và tôi đặc biệt nhìn vào biểu đồ bạn bè ở đó.
Vâng.
Vì thời gian bạn sẽ dành cho những người khác nhau khi bạn già đi.
Và khi tôi lần đầu tiên thấy điều này, nó thực sự, thực sự gây sốc cho tôi. Và thực sự, biểu đồ này đã thay đổi cuộc đời tôi rất nhiều vì nó khiến tôi nhận ra rằng nếu tôi không làm gì, thì năm người bạn tốt nhất mà tôi có sẽ dần dần rời xa tôi.
Vâng.
Và tôi đã thấy điều này trong câu chuyện của bạn rằng mối quan hệ của bạn với tình bạn và sự kết nối đã phát triển theo thời gian.
Vâng.
Hành trình đó như thế nào nếu bạn đưa tôi trở lại từ khi bạn rời Nam Phi, bạn đến Mỹ để theo đuổi ước mơ trở thành một diễn viên hài.
Ưu tiên của bạn đã thay đổi như thế nào liên quan đến tình bạn và sự kết nối?
Tôi nghĩ vì tôi đã dành quá nhiều thời gian một mình khi còn nhỏ, tôi rất yêu những người khác.
Bạn biết ý tôi muốn nói gì không? Tôi thích ở một mình. Tôi thích dành thời gian cho bản thân. Nhưng mà, khi tôi có thể đào một cái hố dưới cánh cổng đó và kết nối với những đứa trẻ khác, tôi như ở thiên đường.
Và khi tôi trở thành một người trưởng thành trẻ tuổi và tôi bắt đầu làm việc, tôi thực sự đánh giá cao những người đã đến trong cuộc sống của tôi và những gì họ dạy tôi.
Và, bạn biết đấy, những gì họ nhắc tôi về bản thân, điều đó rất quan trọng đối với tôi.
Tôi nghĩ, về cơ bản, đó chính là điều mà tình bạn tuyệt vời mang lại. Là một người nhìn thấy một phần của bạn mà bạn muốn phát triển hơn và mỗi lần bạn gặp họ, họ khuyến khích điều đó và nhắc nhở bạn về nó. Bạn biết đấy, và đó là lý do tại sao tôi cảnh báo mọi người về những người bạn xấu, vì một người bạn xấu có thể làm điều tương tự. Bạn biết đấy, nếu tôi nói với bạn, hãy nghĩ về đứa trẻ đã bắt nạt bạn ở trường. Hãy nghĩ về đứa trẻ đó đã rất tệ với bạn. Tôi cá là nếu bạn gặp chúng hôm nay, tôi không quan tâm bạn thành công đến đâu trong podcast này. Vẫn có một phần nhỏ của đứa trẻ bị bắt nạt mà chúng vẫn mang theo. Oh, 100 phần trăm. Bạn hiểu ý tôi chứ? 100 phần trăm. Đúng vậy. Và nơi tôi đứng khi nó gọi tôi là M1. Chính xác. Chính xác. Thật kỳ diệu khi điều đó xảy ra với chúng ta, nhưng đó là vì họ giữ chúng ta trong một khoảnh khắc. Bạn biết đấy, và một số người giữ bạn trong một khoảnh khắc tiêu cực và một số người giữ bạn trong một khoảnh khắc tích cực. Có một số người bạn mà tôi có thể nghĩ đến, bất kể điều gì đang xảy ra trong cuộc sống của tôi, nếu tôi gặp họ, tôi sẽ mỉm cười. Tôi đang suy nghĩ. Tôi đang sáng tạo. Tôi đang cười. Tôi đang yêu. Tôi đang chia sẻ. Tôi đang cảm nhận. Tôi không thể kiểm soát điều đó. Bạn biết đấy, đó không phải là điều mà tôi cố gắng làm vì họ luôn nhìn thấy phần của tôi mà tôi muốn khuyến khích. Vậy bạn định nghĩa một người bạn xấu như thế nào? Làm thế nào bạn biết? Làm thế nào bạn nhận ra một người? Tôi không nghĩ bạn có thể nhận ra họ. Tôi nghĩ bạn cảm nhận được điều đó, và tôi nghĩ rằng việc nhận ra họ dễ hơn nhiều so với chúng ta nghĩ. Một trong những điều dễ nhận ra nhất là, bạn có thể là chính mình không? Bạn biết đấy, đôi khi họ không phải là một người bạn xấu. Họ là một người bạn xấu đối với bạn vì bạn không tiết lộ bản thân mình cho họ. Và vì vậy họ đang làm bạn với hình ảnh của bạn, nhưng họ không phải là bạn với bạn. Và rồi bạn rời đi với cảm giác không tốt, nhưng họ thậm chí còn không biết bạn. Vì vậy, bạn không thể đổ lỗi cho họ vì đã là một người bạn xấu.
Bạn biết không, tôi gần như không nghĩ rằng có một người bạn xấu. Tôi nghĩ bạn chỉ đang ở trong một tình bạn không tốt, bạn biết đấy, bởi vì họ có thể là một người bạn tuyệt vời với người khác. Vì vậy, tôi thậm chí không định nghĩa họ là người bạn tốt hay xấu. Tôi chỉ nói, đây là một tình bạn không tốt cho bạn. Và điều tôi học được rất sớm là giá trị của những tình bạn tốt, bạn biết đấy, và tôi đã học được điều đó nhờ mẹ tôi. Tôi nhớ có một lần, khi tôi 19, 20 tuổi. Tôi vừa mới tốt nghiệp trung học. Vì vậy, tôi 19 tuổi và vừa mới tốt nghiệp trung học. Tôi đã dành tất cả thời gian của mình để tụ tập với những người bạn ở khu phố, bạn biết đấy, và chúng tôi chỉ làm những điều vô nghĩa cả ngày. Chúng tôi đã gây rối và tự hỏi làm thế nào để kiếm tiền? Làm thế nào để kiếm sống? Làm thế nào để làm những điều này? Rồi người anh họ của tôi vào đại học. Và rồi tôi, vì anh ấy học đại học, có chính sách khá thoải mái, bạn có thể chỉ cần ở lại trong khuôn viên trường cả ngày. Và vì vậy tôi bắt đầu ở lại với anh ấy trong khuôn viên trường hầu như cả ngày khi anh ấy không có bài giảng. Rồi một ngày tôi về nhà và mẹ tôi rất vui vẻ. Bạn biết đấy, tôi bước vào cùng với anh họ và mẹ tôi nói, ôi, con khỏe không? Bà ấy rất hạnh phúc. Và bà ấy nói, ôi, thật vui khi gặp các con. Và bà ấy nói, ôi, tôi rất vui. Tôi rất vui vì các con đang dành thời gian này cùng nhau. Tôi hỏi, tại sao mẹ lại vui như vậy? Và mẹ tôi nói, vì con, con dành tất cả thời gian của mình ở đại học. Tôi nói với mẹ, mẹ ơi, con không đi học đại học. Con chỉ đi lang thang và không làm gì cả. Và bà ấy nói, đúng vậy, nhưng những người mà con đang ở bên và không làm gì sẽ truyền cảm hứng cho con làm nhiều hơn với cuộc sống của mình vì họ đang làm điều gì đó với cuộc sống của họ. Và tôi đã nói, cái gì? Và bà ấy nói với tôi, bà ấy nói, con không thể ở bên những người đang tiến bước mà không mong muốn tiến bước. Dù chúng ta thích hay không, những người xung quanh chúng ta đang ảnh hưởng đến cách chúng ta nhìn nhận bản thân và cách chúng ta muốn được nhìn nhận.
Và điều đó đã ám ảnh tôi. Tôi không nghĩ là tôi đã tiếp nhận ngay lập tức, nhưng chắc chắn nó đã ghi sâu vào tâm trí tôi.
Và những người bạn mà tôi có hôm nay vẫn là, tôi có những người bạn mới, bạn biết đấy, khi tôi trưởng thành trong cuộc sống.
Nhưng những người bạn mà tôi có hôm nay, nhóm bạn cốt lõi của tôi, bạn sẽ thấy họ bên tôi tại Grammy.
Bạn sẽ thấy họ đôi khi, như khi tôi ở hậu trường của Daily Show, bạn sẽ thấy họ bên tôi tại những sự kiện ngẫu nhiên trên thế giới.
Bạn sẽ thấy họ ở hậu trường các buổi biểu diễn hài của tôi. Những người này thực sự đã đồng hành cùng tôi trong một hành trình mà họ cũng có cuộc sống riêng.
Nhưng hành trình của chúng tôi đã đan xen với nhau vì họ luôn khiến tôi muốn trở nên tốt hơn, làm nhiều hơn, phát triển hơn và thay đổi.
Và tôi nghĩ tôi cũng làm điều tương tự cho họ. Chúng tôi liên tục thách thức nhau, khuyến khích nhau và chơi đùa với nhau.
Và điều đó đã, tôi có thể nói, là vô giá đối với tôi. Tôi thậm chí còn coi trọng điều đó hơn cả thành công.
Về chủ đề thành công, tình bạn, hy sinh, khoảnh khắc khi bạn đến Hoa Kỳ, bạn rất chăm chỉ, nói một cách nhẹ nhàng.
Thực tế, khi chúng ta ngồi lại, bạn biết đấy, bạn đã bay từ Bồ Đào Nha đến, nơi nào nhỉ? Seattle đến Vegas, rồi từ đó đến New York trong vài ngày qua.
Ừ, tổng cộng là bốn ngày, tôi nghĩ vậy, bốn ngày.
Bạn không cần phải làm điều đó. Bạn không cần phải làm điều đó. Ý tôi là, tôi không biết trong tài khoản ngân hàng của bạn có gì.
Nhưng tôi sẽ đoán rằng bạn không cần tiền. Vì vậy, tôi thường tự hỏi điều gì đang thúc đẩy bạn ngày hôm nay?
Có người đã nói với tôi hôm nọ trên podcast, họ đã nói, họ đã đề cập đến động lực của tôi trong cuộc sống như là có thể là nhiên liệu độc hại.
Và tôi chưa bao giờ nghe thấy cụm từ nhiên liệu độc hại trước đây. Nhưng định nghĩa của nó là sự kết hợp của những lực lượng dường như tiêu cực thúc đẩy bạn phải chứng minh điều gì đó.
Dù là với chính mình hay với người khác. Và sự xấu hổ là một phần lớn trong đó. Ý tôi là, bạn thấy điều đó rất nhiều, tôi nghĩ, với những người nhập cư thế hệ đầu tiên khi họ đến một quốc gia. Họ biết cảm giác sống thiếu thốn như thế nào, vì vậy họ bị thúc đẩy bởi một động lực độc hại. Điều đó có ý nghĩa gì với bạn? Và bạn có thể liên hệ với điều đó không?
Tôi có thể, nhưng tôi không nghĩ đó là trường hợp của tôi. Nếu bạn nói chuyện với tôi ba, bốn năm trước, và bạn nói Trevor, bạn đã đến Bồ Đào Nha, bạn đã đến Seattle, bạn đã đến Vegas, và bây giờ bạn đang ở New York. Tôi sẽ nói, đúng vậy, vì tôi đã đến đây để làm việc, tôi đã đến đó để làm việc, tôi đã đến nơi kia để làm việc, và tôi đã đến nơi đó để làm việc, bạn biết đấy.
Bây giờ, tôi đã ở Bồ Đào Nha với bạn bè của tôi. Đó là lý do tôi ở Bồ Đào Nha, bạn biết đấy. Tôi ở Seattle vì tôi đang làm việc, tôi làm việc với Microsoft, nhưng đó là một dự án đam mê. Tôi được làm việc trong lĩnh vực công nghệ, tôi được khám phá công nghệ và ý tưởng và làm việc với các kỹ sư và chỉ đơn giản là mở mang trí óc của mình.
Và sau đó tôi đã ở Vegas để làm việc, và bây giờ ở New York, tôi đang có một cuộc trò chuyện với bạn, nhưng điều này không giống như trong một thế giới công việc. Vì vậy, tôi nghĩ, ôi, tôi sẽ có một cuộc trò chuyện tuyệt vời với bạn. Và tôi cũng thích ở New York vì bạn bè tôi ở đây, và đây về cơ bản là nơi tôi sống.
Vì vậy, nếu bạn nói với tôi, hãy thực hiện cuộc phỏng vấn này, không ở New York, tôi sẽ nói không. Nhưng vì bạn chọn một thành phố nơi bạn bè tôi ở, tôi sẽ nói có với bạn. Và trước đây không phải lúc nào cũng như vậy.
Bây giờ tôi đã xác định một trong những yếu tố quyết định cách tôi sống cuộc đời mình. Tôi nghĩ về nó qua lăng kính của bạn bè trước tiên, vì tôi nghĩ rằng cộng đồng thực sự là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của mọi người, không chỉ trong cuộc sống của tôi, mà là trong cuộc sống của mọi người. Tôi muốn một số người nghĩ rằng, gia đình tôi, tôi như, này, bạn nghĩ vậy, và điều đó là đúng. Nhưng như bạn đã nói trên các biểu đồ, bạn sẽ thấy, đến một lúc nào đó, bạn sẽ già đi, và con cái bạn sẽ ra ngoài sống cuộc sống của riêng chúng và làm những điều của riêng chúng.
Và rồi bạn sẽ bị sốc khi nhận ra rằng chỉ có bạn và người bạn đời của bạn, nếu bạn may mắn. Và đột nhiên, bạn lại một mình. Và bạn tự hỏi, tất cả bạn bè của tôi đâu? Tất cả những người này đâu?
Nhưng tình bạn thì, bạn biết đấy, chúng giống như những chiếc heo đất. Bạn đang bỏ tiền vào và họ cũng đang bỏ tiền vào của bạn. Và thỉnh thoảng, bạn có thể phá chúng ra và thưởng thức những gì bên trong.
Nhưng đó là điều quan trọng nhất. Đó thực sự là thành công của tôi bây giờ.
Vâng, đó là thành công của tôi bây giờ. Trước đây, chỉ vì tôi thích giải quyết bất kỳ câu đố nào mà ai đó đặt ra trước mặt tôi. Đó là tất cả những gì thúc đẩy tôi, và đó cũng là một phần lớn trong những gì vẫn thúc đẩy tôi bây giờ. Tôi chỉ đơn giản là yêu thích những câu đố.
Và câu đố nào đã đưa bạn đến Mỹ?
Câu đố là, liệu có ai có thể dẫn dắt một chương trình hàng ngày khi họ không phải là người Mỹ không? Bạn có thể làm điều đó không? Bạn có thể đi dẫn dắt một chương trình ở Mỹ không? Chà, đây là một câu đố điên rồ. Có vẻ như không thể. Vậy hãy thử xem.
Liệu tiền bạc hay danh tiếng hay bất cứ điều gì có phải là một phần trong đó không? Bởi vì danh tiếng thường đi kèm với một hình thức xác nhận.
Bạn biết đấy, và bạn suy nghĩ về điều này giống như tôi suy nghĩ qua lăng kính của những nhân vật, đôi khi tôi tự hỏi nếu Luke Skywalker gặp bạn trước khi Luke gặp Yoda, thì Luke sẽ như thế nào? Luke chỉ là một gã bình thường sống trên một hành tinh đầy bụi. Chào, tôi tên là Luke. Tôi sống trên một hành tinh đầy bụi. Bạn gặp Luke nhiều năm sau đó. Luke nói, Chào, tôi là một Jedi. Một cách sống hoàn toàn khác với Luke và một cách tồn tại khác, bạn biết đấy, và tôi nghĩ đó là vẻ đẹp mà đôi khi chúng ta có, mà chúng ta thường xem nhẹ như những con người, đó là khả năng viết lại một câu chuyện hoặc viết nó từ một góc nhìn khác, vì chúng ta đã tiến xa và đã đến một nơi khác. Khi bạn giờ đây đã được biết đến, sự ẩn danh của bạn không còn nữa. Mọi người có một ý tưởng khác về sự riêng tư mà bạn xứng đáng có được hoặc không xứng đáng có được. Tôi đã có nhiều bạn bè không muốn ra ngoài với tôi nơi công cộng vì họ nói, Này, tôi muốn ăn một bữa và không bị làm phiền. Tôi muốn mặc bất kỳ bộ quần áo nào tôi muốn mà không phải lo lắng rằng họ sẽ chụp một bức ảnh tôi đứng cạnh bạn và rồi tôi sẽ trông thật tệ. Bạn biết đấy, tôi không muốn nghĩ về những điều này. Và tôi hiểu. Tôi hiểu họ đến từ đâu. Bạn biết đấy, tôi nghĩ nhiều nhược điểm của sự nổi tiếng là thực tế rằng như mẹ tôi đã nói, bạn giờ đây thuộc về thế giới. Bạn biết đấy, mọi người có ý tưởng rằng bất kể bạn đang có một ngày như thế nào, bạn nên tương tác với họ bất kể bạn đang ở cùng ai. Bạn nên dành cho họ thời gian. Và tôi hiểu điều đó từ góc nhìn của họ vì đối với họ, họ đang nhìn thấy bạn và họ đang gặp bạn. Thật là một trải nghiệm tuyệt vời. Bạn biết đấy, nhưng thật khó cho chúng ta để tưởng tượng rằng người đó chỉ đang có một ngày bình thường. Bạn biết đấy, tôi nhớ một lần đùa với một người yêu cũ của tôi và tôi nói, thật kỳ diệu khi mà khi chúng tôi đang ăn tối hoặc ăn trưa nơi công cộng, chúng tôi thậm chí không thể kể cho nhau một câu chuyện hài hước hoạt hình vì có ai đó chỉ nhìn chúng tôi từ xa.
Nó trông giống như chúng ta đang chiến đấu, bạn biết đấy, vì vậy bây giờ chúng ta đang ngồi đó và tôi không thể nói, này, người này, tôi đã như thế, và nếu ai đó chụp bức ảnh đó, Trevor, đừng chiến đấu với người này và nó trở thành một vấn đề trong thế giới của bạn. Và bây giờ bạn bè, bạn đang chiến đấu và những người khác, bạn sẽ bị sốc bởi sự lan tỏa của nó. Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao nhiều người nổi tiếng hoặc những người nổi tiếng hoặc những người trong mắt công chúng đã sống những cuộc sống rất trầm cảm, đã sống những cuộc sống mà họ bị cô lập, đã sống những cuộc sống mà họ không rời khỏi nhà, bạn biết đấy, và sau đó bạn tìm thấy họ, bạn biết đấy, ngất xỉu trong bồn tắm của họ do quá liều một thứ gì đó. Hãy nghĩ về bao nhiêu lần bạn đã nghe câu chuyện đó. Một người rất nổi tiếng đã chết. Bạn không bao giờ nghe rằng họ đã chết ở nơi công cộng. Bạn không bao giờ nghe rằng họ đã chết khi ở bên bạn bè. Không, luôn luôn là họ một mình trong một phòng khách sạn, một bồn tắm, bạn biết đấy, một bể sục, nhưng luôn luôn là một cái kết cô đơn cho ai đó và sau đó cả thế giới khóc cho họ và cùng họ. Nó giống như, ôi, tôi không thể tin điều này. Bạn là gì? Ôi, điều này thật buồn. Và tôi thì, vâng, vì bạn sẽ bị sốc bởi sự cô đơn mà việc nổi tiếng có thể mang lại vì điều đó có nghĩa là bạn không bao giờ có thể ở một mình ở nhiều nơi. Và đó là lý do tôi nghĩ rằng những người bạn cốt lõi rất quan trọng. Bạn đã nói trong đó rằng những gì họ không biết là bạn là con người và bạn đang trải qua cuộc sống theo tất cả những cách giống như mọi người khác. Vâng, không, không phải theo cùng một cách, mà theo những cách khác nhau. Và tôi nghĩ đó là, đó là điều mà, bạn biết đấy, tôi có nói về sự nhận thức. Vâng, tôi rất cẩn thận. Tôi, bạn biết đấy, và có thể là vì cách tôi được nuôi dạy nữa, rất cẩn thận để không biến nó thành một điều đáng thương. Tôi không phải là nổi tiếng đã làm tổn thương tôi và đã gây hại cho tôi. Và bạn biết đấy, có nhiều điều đi kèm với nó. Mỗi món quà đều là một lời nguyền, bạn biết đấy, nhưng, nhưng nhiều điều đi kèm với nó mà tôi không muốn cũng như không cần.
Tôi thích chờ đợi một bàn ở nhà hàng. Tôi thực sự thích điều đó. Và tôi không phiền lòng về điều đó. Bạn biết đấy, tôi không quan tâm vì tôi chưa bao giờ là một người như vậy, vì bạn bè của tôi luôn là điều quan trọng nhất.
Thực tế, một trong những ngày tôi học được bài học theo cách thực tế nhất là tôi yêu thích, tôi yêu những trò chơi cảm giác mạnh và tôi thích đi đến các công viên giải trí.
Chúng tôi thường đi cùng bạn bè và làm những điều bình thường. Bạn đứng xếp hàng trong một giờ và sau đó bạn chơi trò đó chỉ khoảng 60 giây, rồi bạn đi bộ khoảng 30 phút đến trò tiếp theo và rồi bạn lại làm tất cả mọi thứ từ đầu.
Và tôi rất thích điều đó. Rồi một ngày, tôi đến một công viên giải trí và công viên biết tôi sắp đến, và bây giờ với tư cách là người dẫn chương trình của Daily Show, họ nói: “Này, nghe này, chúng tôi nghe nói bạn đến công viên giải trí.
Chúng tôi muốn đưa bạn đi tham quan tất cả các trò chơi và không cần xếp hàng. Bạn có thể bỏ qua hàng và chơi bao nhiêu lần tùy thích.” Và tôi đã nghĩ: “Đây chính là điều tôi mong đợi.”
Daily Show đã mang lại thành quả. Cuối cùng, cuối cùng thì tất cả những lời đe dọa tính mạng đều xứng đáng.
Và chúng tôi đã đi và chơi các trò chơi và chúng tôi thật sự điên cuồng. Chúng tôi đã chơi mọi trò, tôi có nghĩa là, chúng tôi đã chơi tất cả các trò mà bạn không thể chơi trong một ngày và chúng tôi đã hoàn thành công viên mà có lẽ sẽ mất khoảng, hãy nói là từ 8 đến 10 giờ để hoàn thành.
Chúng tôi đã làm tất cả nhiều lần trong khoảng thời gian chỉ ba giờ.
Tôi bị đau đầu. Bạn bè tôi thì mất nước. Chúng tôi hiếm khi có một cuộc trò chuyện với nhau. Và thật kỳ lạ khi quay lại xe.
Và điều này cảm thấy như trải nghiệm công viên giải trí buồn bã nhất mà chúng tôi từng có.
Khi trở về nhà, tôi đoán vì bạn bè tôi và tôi thích làm điều này, chúng tôi đã cố gắng hiểu và phân tích điều gì đã sai.
Chúng tôi tự hỏi: “Tại sao chúng tôi lại cảm thấy như vậy?” Và chúng tôi đã đi đến kết luận. Chúng tôi đã nghĩ: “Ôi, chúng tôi đã giả định rằng chúng tôi yêu công viên giải trí vì những trò chơi cảm giác mạnh.”
Điều mà chúng tôi không nhận ra là chúng tôi yêu công viên giải trí vì nó buộc chúng tôi phải đứng xếp hàng trong một giờ như những người bạn và chỉ đơn giản là ở bên nhau.
Và chúng tôi chỉ nói chuyện. Thực sự là, bạn không thể làm gì khác. Bạn chỉ cần đứng đó trong một giờ và chỉ nói chuyện với nhau.
Và sau đó bạn nghe thấy mọi người la hét và họ đã thiết kế điều đó. Bây giờ, một khi tôi làm điều đó, tôi bắt đầu tìm hiểu về các công viên giải trí và cách mà những công viên tuyệt vời làm điều này với bạn một cách có chủ đích.
Họ khiến bạn phải chờ đợi theo những cách nhất định và ở những nơi nhất định, và tiếng la hét của những người khác khiến bạn mong đợi điều gì đó và trở nên phấn khích.
Và tất cả những điều đó là những thành phần cho một cuộc sống tốt đẹp, tôi cảm thấy, thay vì chạy theo những gì có vẻ như là những chuyến tàu lượn siêu tốc thú vị.
Bạn dành thời gian với những người bạn yêu thương và bạn mong đợi những điều tuyệt vời mà bạn sẽ làm, hy vọng là với họ hoặc có thể chỉ cho bản thân bạn.
Và khi bạn đến đó, bạn tận hưởng nó. Và sau đó, ở phía bên kia, bạn đi dạo một đoạn dài và bạn chia sẻ nỗi niềm và trải nghiệm với nhau.
Và bạn có cơ hội để xử lý những gì đã xảy ra với bạn để khi bạn làm lại, nó trở nên mới mẻ, thú vị và đẹp đẽ.
Và đó là lúc tôi nhận ra những mặt trái và mặt phải, và tôi rất trân trọng nhiều điều đã đến với cuộc sống của tôi.
Đừng hiểu sai ý tôi, nhưng tôi sẽ không nói dối bạn. Tôi có niềm vui như nhau trong một câu lạc bộ hài với 70 người như tôi có trong một đấu trường với 12.000 người.
Thực tế, tôi còn vui hơn trong câu lạc bộ hài.
Thật là nghịch lý khi thêm sự ma sát vào một trải nghiệm có thể làm cho trải nghiệm đó tốt hơn.
Nhưng đó là điều bạn đã mô tả.
Và khi bạn đang nói về điều đó, tôi đã nghĩ về một nghiên cứu mà tôi đã đọc từ lâu, nơi họ đã lấy một nhóm người.
Họ có một diễn đàn cộng đồng nhàm chán và họ đã cho một nhóm người vào thẳng diễn đàn cộng đồng nhàm chán đó.
Và sau đó họ hỏi họ trong một cuộc khảo sát sau đó rằng cộng đồng như thế nào và tất cả mọi người đều nói là nhàm chán, và họ đã lấy một nhóm người khác và họ đã bắt họ phải chờ để vào diễn đàn.
Họ đã bắt họ hoàn thành các bài kiểm tra và trải qua quá trình khắc nghiệt này để chiến đấu giành quyền vào diễn đàn. Những người tham gia vào cùng một diễn đàn và sau đó trong các cuộc khảo sát, họ mô tả diễn đàn này tốt hơn rất nhiều so với những người không bị bắt buộc phải tham gia. Họ không bị bắt buộc phải trải qua thử thách để vào được. Và chính ý tưởng rằng sự ma sát tạo ra giá trị cho điều đó. Chúng ta thích chiến đấu vì điều đó. Như việc xếp hàng 40 phút chính là điều khiến chúng ta cảm thấy biết ơn về tàu lượn siêu tốc. Và khi bạn bị tước đi điều đó vì bạn được chơi cuộc sống ở chế độ dễ. Chính xác. Đó chính xác là điều đó. Đó là lời nguyền. Vâng, điều đó thật tuyệt. Nhưng cũng có điểm về sự kết nối. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng phần lớn niềm vui khi đến công viên giải trí là đứng đó và chỉ trò chuyện nhỏ và dành một giờ với bạn bè của tôi. Bạn đã đề cập đến từ “đe dọa tính mạng” trên chương trình hàng ngày. Vâng. Khi bạn xuất hiện trên chương trình hàng ngày, điều đó thực sự là lần đầu tiên cho một chương trình như vậy, nhưng ban đầu nó không diễn ra suôn sẻ. Ôi, vâng, thật tệ. Tôi không nhận ra điều này. Tôi đã nhìn vào các số liệu thống kê và tôi đọc rằng nó thực sự tệ. Nó giống như, người ta nói, hãy cẩn thận với những gì bạn ước, vì tôi đã nghĩ, ôi, tôi rất thích một thách thức. Và điều này sẽ là một điều thú vị và ôi, đó thực sự là một thách thức. Nó thực sự tệ vì tôi đã bước vào một vai trò mà tôi nhanh chóng nhận ra không chỉ là một vị trí, mà nó gần như, nó gần như. Tôi không biết như thế nào, nhưng nó giống như một chức vụ theo cách nào đó. Nó không chỉ đơn giản là bạn đang dẫn chương trình. Không, không. Tôi chỉ rất nhanh chóng nhận ra rằng John Stewart đối với nhiều người, bạn biết đấy, ông ấy là người đàn ông đáng tin cậy nhất ở Mỹ và ông ấy là tiếng nói của một thế hệ. Và ông ấy, bạn biết đấy, những chính trị gia mà nhìn vào ông ấy và họ nói, ồ, John Stewart sẽ nghĩ gì?
Và wow, ý tôi là, điều đó, điều đó thật sự là, và ngay cả khi bạn loại bỏ huyền thoại là John Stuart, chỉ việc tiếp quản một chương trình nào đó cũng đi kèm với một khoảnh khắc mà mọi người không thích, không ai thích sự thay đổi, bạn biết không.
Như khi Johnny Carson bàn giao, mọi người không vui, bạn biết đấy, và khi Leno bàn giao, mọi người cũng không vui, điều đó luôn xảy ra.
Liệu chủng tộc có phải là một yếu tố trong điều này không?
Tôi chắc chắn là với một số người thì có, nhưng tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, tôi cẩn thận khi nói rằng đó là về chủng tộc và tôi nghĩ rằng nó nhiều hơn thế, đó là tất cả những điều làm cho bạn khác biệt.
Vâng.
Bạn biết đấy, việc tôi khác biệt về màu sắc so với John Stuart có thể khiến một người cảm thấy tôi khác biệt hơn so với anh ấy khi tôi ngồi ở bàn.
Chương trình đã thay đổi.
Chương trình đã rất tốt.
Vâng. Và điều tôi yêu thích, nếu có một điều tôi yêu thích, đó là hiểu hoặc cố gắng hiểu con người.
Bởi vì tôi nghĩ rằng chúng ta rất phức tạp, nhưng đồng thời cũng rất đơn giản.
Và đó là một khoảnh khắc tuyệt vời cho tôi để học hỏi, như wow, ngay cả những người ghét, bởi vì những người này, nhân tiện, không phải là những người bảo thủ hay gì cả.
Họ là những người theo chủ nghĩa tự do, bạn biết đấy, và một số điều họ đã nói với tôi qua email hoặc trực tuyến.
Tôi đã gửi email cho bạn.
Vâng. Ồ vâng, mọi người, họ sẽ tìm cách, nhưng bạn, tôi sẽ ngồi đó và nghĩ, wow, bạn thực sự ghét tôi.
Tôi không làm gì sai với bạn, nhưng bạn ghét tôi.
Nhưng sau đó tôi nhận ra, không, bạn ghét ý tưởng về tôi và bạn ghét những gì tôi đã làm với thế giới của bạn.
Tôi là đại diện.
Tôi là ý tưởng về cách thế giới của bạn đã thay đổi.
Đây là ý tưởng mà bạn đã yêu thích John Stuart.
Anh ấy giờ đã đi và tôi là lý do anh ấy ra đi, mặc dù đó không phải là sự thật.
Tôi là lý do anh ấy ra đi.
Và vì tôi là lý do anh ấy ra đi, bạn giờ đang tức giận.
Đe dọa giết.
Ôi vâng. Nhưng ý tôi là, điều đó thật cực đoan và bạn nhận được điều đó vì chương trình hàng ngày liên quan đến chính trị, bạn biết đấy, hoặc chúng tôi bình luận về chính trị, đúng không.
Và, và khi chúng tôi làm điều đó, bạn biết đấy, mọi người sẽ nói, bạn hãy quay trở lại nơi bạn đến. Bạn, bạn biết đấy, ai, ai dám bạn và bạn đến đây với điều này và blah, blah, và blah, blah, blah. Một lần nữa, món quà và lời nguyền của tôi là tôi đến từ Nam Phi. Vì vậy, tôi biết rõ về nạn phân biệt chủng tộc chất lượng cao. Vì vậy, bạn biết đấy, khi tôi đến Mỹ và mọi người nói những điều này với tôi, tôi đã nghĩ, ôi, ôi, tôi đã nghĩ, được rồi, điều này cũng ổn. Thật thú vị. Bạn biết đấy, nhưng, nhưng thật sự rất khó khăn. Và tôi may mắn khi có những người đã cùng tôi làm chương trình vì họ thực sự, thực sự, thực sự đã dạy tôi rằng bạn thực sự không thể chọn. Điều gì sẽ xảy ra với bạn, nhưng bạn gần như chắc chắn có thể chọn với ai bạn sẽ xử lý điều đó. Và đó là điều duy nhất mà tôi bây giờ làm trong cuộc sống của mình và nó quyết định mọi thứ. Tôi sẽ nhận một công việc tồi tệ nếu tôi được làm việc với những người tuyệt vời vì một công việc tuyệt vời với những người tồi tệ nhất sẽ không cảm thấy tuyệt vời ở phía bên kia. Bạn biết đấy, và, và ngay cả khi nghĩ về điều đó cũng khiến tôi hạnh phúc. Tôi nghĩ về những khoảng thời gian tồi tệ mà chúng tôi đã có cùng nhau trong tòa nhà đó, bạn biết đấy, như các nhà phê bình ghét chúng tôi và mọi người gọi để chương trình bị hủy bỏ. Và, và chúng tôi chỉ như đang đồng cảm, cố gắng hết sức và làm tốt nhất có thể. Và bây giờ khi mọi người nhìn thấy nó như một thành công, họ nói, ôi, bạn đã giành được giải Emmy và bạn biết đấy, và nó đã như thế này và nó đã thành công. Và sau đó, dấu chân kỹ thuật số của chương trình đã thay đổi mọi thứ. Và đột nhiên bạn biết đấy, hàng tỷ ấn tượng và những gì khác. Vì vậy, vâng, điều đó đến sau đó. Và bây giờ thì, điều đó dễ dàng để thấy như một sản phẩm cuối cùng. Nhưng khi chúng tôi ở trong chiến hào, thì không có điều gì như vậy. Nếu tôi là một con ruồi trên tường trong ngày tồi tệ nhất trong chiến hào, có một ngày nào đó mà bạn nhớ đến không? Một ngày mà bạn có thể đã xem xét lại quyết định của mình.
Một ngày mà bạn không muốn rời khỏi giường.
Tôi đã đọc các số liệu liên quan để cung cấp bối cảnh cho mọi người.
Chương trình đã mất 700.000 người xem mỗi đêm khi bạn mới tiếp quản.
Nhìn này, mỗi đêm, đừng nói như vậy.
Không, không, không, bạn chỉ làm cho nó nghe như thể chúng ta đã mất tất cả mọi thứ.
Mỗi đêm, mỗi đêm.
Đó là từ một cuộc phỏng vấn bạn đã thực hiện trên GQ.
Và đến tập thứ 100, chương trình đã mất 37% người xem.
Nghe này, nó đã trở thành một cú hit lớn trên nền tảng số này.
Không, không, nhưng bạn đúng.
Nhưng tôi nghĩ điều đó quan trọng.
Tôi nghĩ đó là bối cảnh quan trọng vì tôi không biết điều đó.
Tôi chỉ xem chương trình.
Không, không, không.
Tôi thấy nó trên mạng xã hội và tôi nghĩ, anh ấy đang làm rất tốt.
Không, không, bạn ơi.
Không, đó là một, đó là một nhiệm vụ.
Vâng.
Và có nhiều ngày.
Một lần nữa, tôi chỉ cảm thấy rất biết ơn và tôi rất may mắn.
Có những ngày mà tôi nhớ có một ngày chúng tôi đã đùa trên chương trình.
Không phải ngay trên chương trình.
Không, có ai đó trong đội đã tweet một cái gì đó trên tài khoản của chương trình.
Và bây giờ có những bài báo viết về nó.
Và họ đã nói, đây là lý do tại sao Trevor Noah không nên ở đó.
Tôi thậm chí không phải là người đã tweet từ tài khoản của chương trình.
Nhưng bạn biết đấy, tôi sẽ không lên tiếng và nói rằng, đó không phải là tôi.
Chúng tôi là một đội.
Dù sao đi nữa.
Tên tôi trên chương trình.
Và tôi nhớ đã quay sang một trong những nhà biên kịch, Dan và Myra, vẫn là trưởng nhóm biên kịch của chương trình.
Và tôi đã nói với Dan, tôi nói, bạn ơi, tôi nghĩ tôi nên từ bỏ.
Tôi nói, sẽ dễ dàng hơn cho tất cả các bạn.
Bởi vì các bạn đang có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Tôi đến đây.
Tôi đã làm cuộc sống của các bạn trở nên tồi tệ.
Tôi nên từ bỏ.
Tôi nên đi, bạn biết đấy, và rồi tôi sẽ không bao giờ quên Dan.
Anh ấy chỉ nhìn tôi và anh ấy rất khô khan.
Một trong những con người hài hước nhất mà bạn sẽ từng gặp.
Thật sự khô khan trong cách diễn đạt của anh ấy.
Và anh ấy nhìn tôi và nói, nhưng nếu bạn rời đi, thì có thể cái này sẽ bị đóng cửa và tôi sẽ không có bữa trưa nữa.
Tôi đã nói, xin lỗi, cái gì cơ?
Tôi như đang trút hết lòng mình ra đây.
Và anh ấy thì nói, tôi thích bữa trưa ở đây.
Bạn có thể nói, bạn đang nói về cái gì vậy?
Và anh ấy, anh ấy đã nói với tôi theo một cách rất bình thản.
Tôi nhớ mình đã bị sốc và nhìn anh ấy, và anh ấy nói, bạn có thể nói lại cho tôi nghe không?
Tôi không nhớ chính xác lời nói, nhưng ý nghĩa cơ bản là, anh ấy đã nói, những người này không thích bạn, đúng không?
Và tôi đã nói, đúng vậy, rõ ràng.
Và anh ấy nói, vậy nếu bạn rời đi, họ có thích bạn không?
Tôi đã nói, không.
Rồi anh ấy nói, vậy nếu rời đi không làm họ thích bạn và ở lại cũng không làm họ thích bạn.
Tôi chỉ muốn ở lại.
Anh ấy nói, vì tôi thích làm việc với bạn.
Vậy nên hãy ở lại.
Và đó chỉ là một trong nhiều khoảnh khắc mà, bạn biết đấy, bạn nói về những milimet.
Chỉ là anh ấy nói với tôi, hãy ở lại, hãy ở lại.
Và tôi đã ở lại.
Bây giờ mọi thứ có vẻ rõ ràng, nhưng tòa nhà đó đầy những người đã nói với tôi hãy ở lại.
Tòa nhà đó đầy những người như, tôi biết một trong số họ là John Stuart.
Tôi sẽ không bao giờ quên.
Như John, một trong những điều tốt nhất mà anh ấy đã làm cho tôi là gần như anh ấy đã dự đoán điều này.
Đó là lý do tôi gọi anh ấy là Yoda.
Tôi gọi anh ấy là Yoda Do Thái của tôi, bạn biết đấy, vì chúng tôi có một mối quan hệ mà, như thể, tôi đã bước vào một trật tự nơi tôi đang học một điều mới gọi là, bạn biết đấy, sức mạnh và trở thành Jedi.
Và điều đó có vẻ không thể.
Và anh ấy là một nhân vật được phong chức theo một cách nào đó.
Nhưng tôi nhớ một ngày anh ấy đã gọi tôi vào văn phòng của mình và nói với tôi, anh ấy nói, tôi muốn, tôi muốn cho bạn xem một điều gì đó.
Và anh ấy đã cho tôi xem một bài báo mà ai đó đã viết về việc anh ấy rời khỏi chương trình.
Như anh ấy, bạn biết đấy, vì đây là ngay trước khi anh ấy rời đi.
Và bài báo đó nói, tại sao John Stuart không thể rời khỏi chương trình và tại sao nước Mỹ cần anh ấy và tại sao John Stuart phải, và đó chỉ là một bài báo tràn đầy cảm xúc về 10 lý do mà John Stuart là trái tim của chính trị Mỹ.
Anh ấy không thể rời đi.
Và John đã chỉ cho tôi điều đó.
Và anh ấy kiểu, ủa?
Và anh ấy, John kiểu, không hề nghiêm túc với bản thân.
John kiểu, ủa?
Và tôi kiểu, ừ.
Và anh ấy kiểu, ủa?
Và tôi kiểu, ừ, chúc mừng nhé.
Ý tôi là, bạn đã làm rất tốt.
Anh ấy kiểu, không, không, tôi đã làm rất tốt.
Tôi quan trọng với nước Mỹ.
Và chúng tôi đã cười.
Rồi anh ấy nói, khoan đã.
Và anh ấy gõ gì đó vào.
Và rồi anh ấy kéo lên một bài báo từ nhiều năm trước, nhiều năm trước.
Nhưng mà không, khoan đã, không phải xa lắm.
Nó chỉ cách đây khoảng ba năm, hai năm trước.
Vậy nên anh ấy đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Nhưng mà chỉ khoảng hai, ba năm trước đó.
Và tôi đã nói, tại sao John Stuart cần rời khỏi chương trình hàng ngày.
Nó đã kết thúc với anh ấy.
Anh ấy là điều tồi tệ nhất của nước Mỹ.
Anh ấy không tốt cho đất nước này.
Toàn bộ bài báo này, chỉ như là chỉ trích anh ấy.
Và anh ấy kiểu, bạn thấy không, và tôi kiểu, ồ, đúng rồi, tôi đoán, bạn biết đấy.
Và anh ấy kiểu, không, không, không, bạn không nhìn đúng chỗ.
Và anh ấy kiểu, nhìn ai đã viết nó.
Và đó là cùng một nhà báo.
Vậy nên khi John còn ở đó, họ đã nói, người này cần phải rời đi.
Và rồi khi John chuẩn bị rời đi, họ lại nói, ôi, người này cần phải ở lại.
Và anh ấy nhìn tôi và nói với tôi, xin hãy hiểu rằng đối với tôi, anh ấy đã nói với nhiều người,
Tôi, tôi luôn rõ ràng, nhưng anh ấy đã nói, tôi biết con đường của mình và tôi không.
Và anh ấy không.
Bạn biết đấy, khi John tiếp quản chương trình, Craig Kilborn đã là người dẫn chương trình trước đó.
Mọi người nghĩ rằng John không thể làm được.
Nếu bạn nói điều đó hôm nay, mọi người sẽ thiêu sống bạn.
Anh ấy kiểu, bạn điên à?
Ý bạn là John Stuart không thể làm được à?
Đó là những gì mọi người đã nói về anh ấy.
Và anh ấy là một trong những người đã nói với tôi, anh ấy kiểu, này, bạn, tôi đã ở đó.
Và có thể mọi người không nhớ điều đó vì nó diễn ra trước thời kỳ internet.
Nhưng anh ấy kiểu, hãy cúi đầu xuống.
Và đây là một phần của hành trình.
Và tôi đã dựa vào anh ấy.
Tôi đã dựa vào những người khác.
Và nó giống như, bạn biết đấy, giống như một cuộc hành trình chậm chạp, buồn tẻ, bạn biết đấy, đầy những khoảnh khắc vui vẻ và buồn bã. Rồi một ngày, điều đó dường như trở nên rõ ràng với mọi người từ bên ngoài. Và khi bạn trở về nhà vào những ngày đó và bạn ở một mình trong căn hộ hoặc trong ngôi nhà của mình, và bạn không ở bên người đàn ông muốn ăn trưa và các đồng nghiệp ở nơi làm việc. Thì cảm giác đó như thế nào? Tôi đã đọc rằng bạn là người đã phải chịu đựng chứng trầm cảm định kỳ trong suốt cuộc đời của mình. Bạn có đang chịu đựng trong khoảng thời gian đó khi bạn ở một mình không? Tôi không nhận ra vào thời điểm đó rằng chứng trầm cảm mà tôi đang phải chịu đựng là trầm cảm do ADHD. Nó không giống như trầm cảm thông thường. Và tôi đã học được rằng có sự khác biệt. Vì vậy, tôi đã liên hệ với nhiều ý tưởng liên quan đến trầm cảm. Nhưng tôi nhớ mình đã cảm thấy bối rối vì như thế này, tôi không bị trầm cảm liên tục, nhưng tôi chắc chắn đã trải qua những khoảnh khắc này. Tôi không biết rằng ADHD có thể làm điều đó với bạn. Tôi không biết rằng nó có thể là một sản phẩm phụ của ADHD không được điều trị và không biết rằng bạn có ADHD. Vì vậy, đó chỉ là một chú thích ở đây. Nhưng thật buồn cười khi bạn nói rằng khi bạn về nhà và bạn thấy, tôi không cô đơn. Và đó có lẽ là lý do tôi đã sống sót. David đã ở bên tôi mỗi ngày. Anh ấy đã chuyển từ Nam Phi. Chúng tôi đã bắt đầu một đêm hài kịch cùng nhau. Đó là thời gian chúng tôi đã làm việc cùng nhau. Vì vậy, chúng tôi sẽ đi ra khỏi tòa nhà đó cùng nhau vào những đêm nóng nhất ở New York và vào những đêm lạnh nhất ở New York. Và chúng tôi sẽ trở về và sống cùng nhau trong cùng một căn hộ. Sau đó, chúng tôi sẽ mở những cuốn sổ tay của mình và chúng tôi sẽ nói, được rồi, chúng tôi có thể làm gì tốt hơn? Và chúng tôi sẽ ngồi đó và nói, chúng tôi có thể làm gì tốt hơn? Và chúng tôi sẽ về nhà vào khoảng tám hoặc chín giờ tối. Sau đó, chúng tôi sẽ làm việc đến nửa đêm, đi ngủ, trở lại văn phòng vào bảy, tám giờ sáng hôm sau và làm lại mọi thứ từ đầu.
Và sau đó, chúng tôi sẽ trở về nhà vào buổi tối và tự hỏi, những điều gì đã thành công? Chúng tôi có thể đã làm tốt hơn điều gì? Và chúng tôi cứ lặp đi lặp lại điều này. Nhưng tôi chưa bao giờ đơn độc. Và vì vậy, tôi không bao giờ nghĩ về điều đó, bạn biết đấy, đó là lý do tại sao tôi ước có nhiều người hơn chia sẻ câu chuyện của họ theo cách đó, vì tôi nghĩ chúng ta sống trong một thế giới mà rất nhiều người bán một ý tưởng về sự kiên trì như là những nỗ lực cá nhân khi mà không phải như vậy. Tôi nghĩ quá nhiều người quên đi những cái vỗ vai và những cái ôm và những lời khích lệ và sự nâng đỡ. Họ quên tất cả những điều đó. Họ chỉ thấy nỗi đau của mình. Họ thấy thành công của mình. Và rồi họ ra ngoài và bán cho thế giới cách mà bạn phải kiên trì. Để tôi nói cho bạn biết, trong những thời điểm tăm tối nhất, để tôi kể cho bạn nghe tôi đã làm gì. Steve và tôi nhìn vào gương và tôi nói, Trevor, bạn sẽ làm được, Trevor. Bạn sẽ là người dẫn chương trình của Daily Show. Bạn sẽ, vâng, nhưng mọi người quên mất. Họ như là, không, bạn bè của bạn đã ở đó và nói, bạn có muốn đi ăn cánh gà không? Hãy đi ăn cánh gà thôi. Có ai đó chấp nhận bạn bất chấp thất bại của bạn. Có ai đó nhắc nhở bạn về phần con người mà bạn luôn mong muốn trở thành, đó là một người có thể giải quyết một câu đố, là một người tận hưởng những gì họ đang làm, là một người kiên trì. Nhưng họ đang nhìn vào khía cạnh đó của tôi. Và vì vậy, tôi không đơn độc với chính mình. Có David, có Joseph Opio, một người ngẫu nhiên, giờ đây là một trong những người bạn thân nhất của tôi, một nhà văn đến từ Uganda, người đã thực hiện một phiên bản của Daily Show ở Uganda. Thật là một thế giới kỳ lạ đang hòa quyện lại với nhau. Nếu bạn gặp chúng tôi hôm nay, bạn sẽ nghĩ chúng tôi đã biết nhau cả đời, nhưng anh ấy cũng vậy. Anh ấy chỉ ở đó và nói, tôi tin vào chúng ta. Anh ấy nói, tôi nghĩ chúng ta có thể làm được. Tôi nghĩ chúng ta có thể làm được. Tôi nghĩ chúng ta có thể làm được. Nhưng nếu bạn ra ngoài một mình, thì tôi sẽ không ở đây với bạn. Tôi sẽ đặt tất cả tiền của mình vào điều đó. Tôi sẽ không ở đây với bạn.
Tôi thậm chí không nghĩ rằng tôi sẽ tham gia chương trình Daily Show.
Tôi sẽ không tham gia chương trình Daily Show.
Khi bạn nói rằng bạn sẽ không ở đây với tôi, bạn có ý gì với điều đó?
Ôi, bạn sẽ không gọi tôi đến đây để phỏng vấn tôi vì tôi sẽ không làm những điều mà tôi đã làm, vì tôi không thể làm chúng một mình, vì không ai có thể làm chúng một mình.
Không ai đã làm những điều họ đã làm một mình, bạn biết đấy, như mọi người.
Tôi đã thấy mọi người kể những câu chuyện về việc leo lên đỉnh Everest và sự chinh phục của tôi và, ôi, tất cả những người Sherpa đã đi cùng bạn.
Hãy nói về họ.
Không ai leo Everest một mình.
Không ai khám phá, bạn biết đấy, Nam Cực một mình.
Không, bạn không phải.
Thực tế, người đã đầu tiên điều hướng đến Nam Cực được dẫn đến đó bởi ai đó.
Bạn hiểu ý tôi chứ?
Tất cả những câu chuyện mà chúng ta kể về việc tự lập.
Ôi, tôi thích cụm từ đó.
Đó là tỷ phú tự lập yêu thích của tôi.
Ôi, thật sao?
Ôi, đó là một lựa chọn từ ngữ thú vị.
Vậy bạn đã làm tất cả điều này một mình.
Bạn đã tạo ra điều đó một mình bằng tay của bạn, bạn đã làm nhiều hơn nữa một mình, bạn đã lái xe tải, bạn đã nghĩ ra tất cả các ý tưởng, bạn đã đưa nó vào các cửa hàng, bạn đã cho nó cho mọi người, bạn đã nhận tiền, bạn đã đầu tư nó, bạn đã phát triển tất cả một mình, hoàn toàn một mình.
Tất cả các ý tưởng đều từ đầu bạn, hoàn toàn một mình và rồi bạn đã đến đó.
Thôi nào.
Không có chuyện như vậy.
Và tôi không nghĩ điều đó làm giảm giá trị thành tựu của bạn.
Tôi chỉ nghĩ rằng điều đó quan trọng vì nó giúp mọi người hiểu rằng họ cần những người khác để đạt được những gì họ đang cố gắng đạt được.
Và có thể đôi khi lý do bạn không trải nghiệm điều đó là vì bạn đang cố gắng làm điều đó một mình.
Tôi nghe mọi người thường nói rằng, tôi sẽ cúi đầu xuống và tôi sẽ làm điều đó.
Được rồi, một mình.
Chúc bạn may mắn.
Chúc bạn may mắn.
Và tôi nghĩ điều đó tạo ra một kỳ vọng không thực tế cho mọi người.
Những người học cùng nhau ở trường thường có điểm số tốt hơn.
Nó giống như một điều đơn giản mà chúng tôi đã học ở trường khi tôi lớn lên. Nếu bạn có một người bạn học, bạn sẽ học được nhiều hơn. Ý tưởng về những người Sherpa là một phép ẩn dụ rất hay vì những người Sherpa không bao giờ thực sự được ghi nhận trong câu chuyện. Họ không bao giờ được nhắc đến trong bài viết, nhưng họ là những người gánh vác hầu hết trọng lượng và họ thực sự giữ cho bạn sống sót. Họ đã chinh phục Everest nhiều hơn cả những người nổi tiếng nhất trong việc chinh phục Everest. Tại sao họ không phải là những người đó? Họ giống như việc phát hiện ra rằng ai đó đã chạy với Usain Bolt, nhưng sau đó chúng ta không coi họ là người nhanh nhất thế giới. Và vì vậy, tôi không biết. Tôi luôn cẩn thận khi nghĩ về điều đó vì như tôi đã nói, điều đó không làm giảm giá trị những gì bạn đã làm, nhưng mà, bạn không làm điều đó một mình. Và nhận ra điều đó tôi nghĩ giúp bạn hiểu tại sao việc có những người đó lại quan trọng và tại sao điều đó mang lại niềm vui. Tại sao bạn rời khỏi Daily Show? Bởi vì ngay khi bạn rời khỏi Daily Show, bạn đã giành được những giải thưởng lớn. Chương trình đã gây ra một cuộc cách mạng kỹ thuật số mà chúng ta chưa từng thấy trước đây, nơi Daily Show đã trở thành, bạn biết đấy, theo kinh nghiệm của tôi, Daily Show đã trở thành một chương trình trực tuyến nhiều hơn bao giờ hết. Hầu hết thời gian tôi xem Daily Show, tôi sẽ xem nó trên YouTube hoặc tôi sẽ xem các clip đang lan truyền trên Internet. Bạn biết đấy, hàng tỷ lượt xem mà nó đã có vào thời điểm đó. Tại sao ai đó lại rời khỏi tình huống đó? Tôi không biết tại sao ai đó lại rời bỏ nó. Tại sao bạn lại rời bỏ nó? Bởi vì đã đến lúc. Chỉ đơn giản là đến lúc. Làm thế nào bạn biết? Tôi không biết. Đó là điều mà tôi luôn cảm thấy mình đã biết trong cuộc sống và tôi không biết tại sao. Giống như cuộc chiến? Vâng, nhưng không theo cách tiêu cực. Điều này thì… Được rồi, đây là vấn đề. Tôi nghĩ một phần của điều này đến từ nơi tôi đến và có thể bạn sẽ liên hệ với điều này như một người đến từ Vương quốc Anh. Ở Nam Phi, các chương trình truyền hình kết thúc.
Chúng tôi chưa bao giờ có một chương trình truyền hình nào, ngoại trừ có thể là một bộ phim truyền hình dài tập, nhưng chúng tôi chưa bao giờ có những chương trình truyền hình kéo dài 10 mùa hay 20 mùa. Điều đó không phải là một điều. Nó kết thúc. Và nó không kết thúc vì nó tệ. Nó kết thúc. Nó chỉ đơn giản là kết thúc. Và tôi nhìn vào một số người sáng tạo yêu thích của mình, bạn biết đấy, như tôi nhìn vào Seinfeld. Họ đã nói, “Được rồi, đã xong.” Và công việc của Seinfeld thì như, “Chúng tôi có thể cho bạn nhiều hơn. Chúng tôi có thể làm nhiều hơn.” Họ nói, “Ừ, nhưng đã xong. Chúng tôi chỉ cảm thấy như đã xong.” Bạn biết không? Đôi khi mọi thứ có thể đã xong. Và đối với tôi, tôi nghĩ có nhiều lý do. Một lý do chắc chắn là đại dịch. Tôi đã coi thường rằng đại dịch là một khoảnh khắc mà nhiều người bị buộc phải ở nhà. Nhưng sau đó, bạn biết đấy, điều tích cực từ khoảng thời gian tồi tệ đó đối với nhiều người là họ đã có thể tạm dừng một chút. Bạn biết không, nhiều người sẽ kể cho bạn câu chuyện về cách họ như, “Chao ôi, trong đại dịch, tôi chỉ như tạm dừng.” Và tôi, bạn biết đấy, chúng tôi không. Tôi không. Tôi đã làm chương trình từ nhà và tôi chỉ tiếp tục làm. Và tôi thực sự vui mừng và may mắn vì tôi đã có thể làm điều đó vì nó đã bảo vệ tôi khỏi một số nỗi hoảng loạn đi kèm với đại dịch về việc bạn đang làm gì? Bạn không làm gì? Cuộc sống đang đi đâu? Tôi chỉ đang làm chương trình của mình. Tôi chỉ đang làm chương trình. Tôi đang làm chương trình. Tôi đang làm chương trình. Tìm cách để làm điều đó từ nhà. Quay phim bằng iPhone. Chúng tôi thậm chí không có máy quay. Chúng tôi không có đội ngũ. Chúng tôi không có ai cả. Chỉ có tôi, David, vì anh ấy sống trong cùng một tòa nhà, và rồi David khác. Và chỉ có ba người, bạn biết đấy, thực sự làm một thứ mà lẽ ra phải cần rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều người, bạn biết không? Nhưng ở đây bạn đang làm điều này, nhưng bạn đang ảo và bạn không ở cùng một phòng với mọi người và bạn không thể đi du lịch. Và tôi đã trải qua một trong những điều này. Tôi không thể quay lại Nam Phi. Tôi không thể đi du lịch thế giới. Tôi không thể.
Một trong những điều lớn mà tôi đã học được trong suốt đại dịch là tôi đã biến cuộc sống của mình thành công việc và mọi thứ khác trở thành thứ yếu, đúng không?
Vì vậy, tôi sẽ gặp bạn bè nếu tôi không có việc.
Tôi sẽ đi du lịch với bạn bè nếu tôi không có việc.
Tôi sẽ đến đám cưới của bạn nếu tôi không có việc, nhưng công việc là điều quan trọng nhất.
Mọi người trong cuộc sống của tôi đều biết điều này. Họ như kiểu, “Ồ, đúng rồi, công việc.”
Trevor, nếu bạn không làm việc, bạn có thể không? Họ gần như đã nói như vậy với tôi.
Và sau đại dịch, tôi nhận ra rằng tôi có thể làm chương trình Daily Show.
Tôi nhìn lên và nghĩ, “Wow, đã tám năm tôi ở Daily Show.
Bảy năm tôi làm người dẫn chương trình, một năm tôi là người đóng góp vào những lúc John Stewart còn ở đó.”
Tôi đã nghĩ, “Bạn có thể làm điều này mãi mãi, nhưng có thể bạn nên nghĩ đến những điều khác mà bạn có thể làm?
Bạn có thể ở đâu khác? Bạn có thể dành thời gian của mình như thế nào? Bạn muốn làm gì và bạn muốn làm nó như thế nào?”
Tôi đã học được rất nhiều điều tại Daily Show. Tôi vô cùng biết ơn về điều đó.
Nhưng tôi cũng muốn học thêm nhiều điều khác.
Ngay cả trong những năm tôi không ở đó, tôi đã học lại và nhớ lại rằng chính trị không phải là nhị phân.
Nó không chỉ có màu xanh và đỏ. Đó là một ảo tưởng. Không có hai ý tưởng cho mỗi vấn đề. Đó là giả dối.
Có rất nhiều cách để thảo luận về bất kỳ vấn đề và chủ đề nào.
Nhưng nếu bạn ở một nơi quá lâu, thì theo cách tốt và cách xấu, bạn bắt đầu nhận thức điều đó như là thực tế.
Có nhiều điều liên quan đến việc tôi rời khỏi Daily Show, nhưng tôi chỉ cảm thấy, “Đúng rồi, đã đến lúc.”
Bạn hiểu ý tôi không? Sợ hãi?
Có.
Đôi khi mọi người cảm thấy sợ hãi khi họ có một vị trí cao trong xã hội đến mức họ có thể mất đi điều gì đó mà họ không bao giờ có thể lấy lại.
Ôi, điều đó thật thú vị.
Tôi nghĩ về người bình thường đang nghe điều này bây giờ, người đang làm việc của họ, và họ có thể là một luật sư đã leo lên nấc thang.
Và họ có một loại giọng nói bên trong nói rằng, “Có điều gì đó không đúng ở đây, nhưng nỗi sợ hãi giữ họ bị mắc kẹt tại chỗ chính là sự aversion với mất mát.”
Ngay cả khi bạn cảm thấy khổ sở, sức mạnh của sự aversion với mất mát có thể giữ mọi người đứng yên.
Tôi đã đọc một nghiên cứu điên rồ với Tiến sĩ Daniel Kahn, và tôi tin đó là Daniel Kahn trong The Famous.
Đúng vậy.
Ông ấy đã thực hiện các nghiên cứu cho thấy nếu bạn đánh rơi một đô la trên sàn, nỗi đau khi mất một đô la tương đương với nỗi đau khi tìm thấy ba đô la.
Vì vậy, trong cuộc sống, bạn không chỉ cần, bạn biết đấy, phần thưởng tương đương để hy sinh một điều gì đó. Bạn cần gấp hai hoặc ba lần phần thưởng để rời đi.
Chà, tôi sẽ nói điều này trước tiên và quan trọng nhất, tôi đã may mắn. Tôi không cảm thấy khổ sở. Bạn biết đấy, tôi không có cảm giác như, “Tôi ghét điều này,” vì vậy tôi biết.
Nhưng tôi đã muốn quay lại và tập trung cuộc sống của mình vào điều gì đó nhiều hơn.
Nhiều hơn?
Đúng vậy, như là, tôi muốn dành nhiều thời gian hơn với những người thân yêu của mình. Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn với những người của tôi.
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn ở Nam Phi. Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn để học các ngôn ngữ khác và du lịch.
Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn để thực hành hài kịch ở các quốc gia khác.
Đó có phải là một cảm giác không?
Có.
Và cảm giác đó là gì? Bởi vì, vâng, tôi đang cố gắng hiểu cảm giác hoặc cảm xúc nào đã nói với bạn điều đó.
Vì vậy, tôi đoán nó đi đến câu nói giờ đã trở thành cliche, nhưng tôi vẫn nghĩ là rất phù hợp. Bạn không biết bạn có gì cho đến khi nó biến mất.
Đại dịch đã cho tôi thấy tất cả những điều. Tôi thậm chí còn nói về điều này với mọi người. Nó đã cho tôi thấy tất cả những điều mà tôi không đánh giá cao mà tôi nên có.
Như khi đại dịch xảy ra, nếu chúng ta thành thật, chúng ta không quan tâm rằng chúng ta không thể đi xem phim hoặc chúng ta không thể. Không phải là về những thứ.
Mà là chúng ta không thể làm điều đó với những người của mình. Bạn không thể gặp bạn bè của mình. Bạn không thể ở bên những con người khác.
Bạn không thể ở trong một không gian cùng nhau nơi mọi người đang cổ vũ hoặc hát hoặc cười hoặc bạn không thể ở bên những người khác.
Và tôi không biết bạn thế nào, nhưng trong thời gian đại dịch, tôi không ngồi đó và nghĩ rằng, “Ôi, tôi làm việc. Công việc là điều tôi có thể làm nhiều hơn.”
Không, tôi đang nghĩ, “Wow, những người của tôi, tất cả bạn bè của tôi ở Nam Phi bị mắc kẹt ở Nam Phi, không thể rời đi, không thể đến với tôi, tôi không thể đến với họ, không thể gặp gia đình của tôi.”
Và tôi thậm chí còn không quá quan tâm đến điều đó. Không phải là tôi luôn nghĩ, “Ôi, tôi phải về nhà để gặp gia đình. Tôi sẽ chỉ đi khi tôi đi.”
Nhưng không, tôi nhận ra rằng, “Wow, điều này chỉ là, một lần nữa, nó thoáng qua.”
Và tôi phải tự hỏi mình, “Trevor, bạn đang cố gắng đạt được điều gì trong cuộc sống? Bạn muốn nó đi đâu? Bạn muốn nó kết thúc ở đâu?”
Điều gì quan trọng hơn đối với bạn, xếp hạng và thành công của chương trình này và ý tưởng này hay xếp hạng và thành công của tình bạn và các mối quan hệ của bạn?
Và tôi nghĩ rằng trong cuộc sống, bạn phải buông bỏ một cái gì đó cũ để nắm bắt một cái gì đó mới.
Và đó là một quyết định đối với tôi vì tôi không thể, tôi không thể ở hai nơi cùng một lúc.
Chương trình hàng ngày tiêu tốn toàn bộ thời gian của bạn. Bạn không thể chỉ tham gia một cách bán thời gian với nó như một ý tưởng.
Thực tế, John và tôi đùa bây giờ, nhưng giờ anh ấy có thể làm điều đó hàng tuần.
Và tôi nghĩ nếu có gì đó, anh ấy sẽ không bao giờ quay lại làm hàng ngày vì anh ấy biết nó có thể tiêu tốn bao nhiêu thời gian.
Như tôi đã không chỉ làm chương trình hàng ngày khi tôi ở đó. Tôi sẽ làm chương trình hàng ngày khi tôi ở đó và sau đó tôi sẽ rời đi.
Và tôi sẽ đọc tin tức và tôi sẽ theo dõi tin tức và tôi sẽ cố gắng theo kịp tất cả tin tức.
Và tôi đang đọc The Guardian và tôi đang đọc BBC và sau đó tôi đang đọc các trang web cánh hữu.
Tôi đang đọc Bright Barts và tôi đang đọc những gì trên truyền thông bảo thủ.
Và sau đó tôi đang đọc, bạn biết đấy, The Telegraph và The Economist và đó là tất cả những gì tôi đang làm, tiêu thụ tin tức, tin tức, tin tức, tin tức, tin tức.
Lấy thêm tin tức, lấy thêm tin tức. Hầu như không đọc một cuốn sách hư cấu nào trong nhiều năm.
Thêm tin tức. Tôi cần thông tin và tin tức. Được rồi. Phân tích của Economist. Chuyện gì đang xảy ra?
Làm thế nào để tôi kết nối mọi thứ lại với nhau? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi chỉ cảm thấy trống rỗng. Được rồi. Hãy nghĩ về điều đó. Chuyện gì đang diễn ra ở Times of India?
Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện gì đang xảy ra? Chuyện gì đang xảy ra?
Có quá nhiều thứ. Vâng. Quá nhiều. Quá nhiều.
Đặc biệt là đối với ai đó có bộ não như bạn, nếu tôi có thể nói như vậy, từ cách bạn đã mô tả.
Ai đó rất nhạy cảm và nhận thức.
Và có vẻ như đó là một người có chút khả năng đồng cảm.
Tôi, bạn đã nói, bạn biết đấy, khi chúng ta nói, bạn hiểu, bạn cảm nhận mọi thứ.
Vâng. Bạn biết điều đó đã dạy tôi điều gì và đây là điều tôi nói với mọi người cho đến ngày hôm nay.
Hãy cho bản thân bạn một khoảng thời gian nghỉ ngơi khỏi tin tức. Hãy cho bản thân bạn một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Chúng ta đã được nói và đã được điều kiện hóa để tin rằng tất cả chúng ta cần phải cập nhật tin tức.
Đó là một lời nói dối. Đó là một ảo tưởng. Bạn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.
Thực tế, nếu bạn đọc tin tức một lần một tuần, tôi hứa bạn sẽ được thông tin như một người đọc nó mỗi ngày.
Bạn biết tại sao không? Bởi vì khi bạn đọc mỗi ngày, bạn bị mắc kẹt trong vòng xoáy của nó cố gắng khám phá những gì chưa biết.
Câu chuyện đang phát triển. Câu chuyện đang phát triển. Câu chuyện đang phát triển.
Bạn sẽ ngạc nhiên về những gì bạn học được khi bạn chỉ đọc một câu chuyện có thời gian cần thiết để thở.
Có ít dự đoán hơn, ít đoán mò hơn, ít suy diễn hơn.
Chỉ đơn giản là, đây là những gì đã xảy ra và đây là những gì chúng tôi biết. Và chỉ có vậy thôi.
Khi nào bạn lần đầu tiên đi trị liệu?
Lần đầu tiên tôi đi trị liệu là vào năm 2015, 2014, ở đâu đó trong khoảng đó.
Tại sao bạn lại đi trị liệu? Tôi hỏi điều này vì thực sự có một loạt lý do, nhưng đặc biệt là.
Và thực tế, nếu bạn nhìn vào thống kê, nam giới có màu da thường là những người ít có khả năng đi trị liệu nhất.
Và có những lý do phức tạp cho điều đó, nhưng tôi nghĩ điều này rất quan trọng đối với những người đàn ông đã từng đi trị liệu, bao gồm cả tôi,
để nói về lý do tại sao họ đã đi và cũng là hành trình mà họ đã trải qua với điều đó, nhưng cũng là vai trò mà nó đã đóng.
Vì vậy, tôi sẽ nói điều này thành hai phần. Tôi, tôi đã đi trị liệu vì tôi đã yêu thích ý tưởng rằng tôi có thể tìm hiểu thêm về bản thân mình
và tại sao tôi lại như vậy từ một người có kỹ năng trong việc hiểu biết điều đó.
Cũng giống như tôi yêu thích vật lý trị liệu, bạn biết đấy, tôi đã nghĩ, wow, bạn có thể di chuyển cơ thể của mình theo cách khác.
Nếu bạn đã từng trải qua vật lý trị liệu, bạn biết tôi đang nói về điều gì.
Và nếu bạn chưa từng, bạn nên thử một ngày nào đó, nếu bạn có bất kỳ vấn đề gì với cơ thể trước khi bạn nghĩ đến phẫu thuật và những thứ tương tự, bạn sẽ rất ngạc nhiên.
Bạn sẽ ngạc nhiên khi nhận ra rằng cổ của bạn không di chuyển như nó nên có.
Bạn sẽ ngạc nhiên khi nhận ra rằng lưng của bạn đã bị “kẹt” một thời gian.
Bạn đã không thở đúng cách. Bạn sẽ nhận ra rằng đầu gối của bạn không hoạt động như bạn nghĩ.
Bạn nói rằng không, nhưng thực sự, thật điên rồ khi nhận ra rằng theo thời gian, bạn đã chấp nhận một sự hạn chế
ngăn cản bạn trở thành chính mình hoàn toàn, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Những mẫu hình. Và như bạn đã nói, những trò chơi phản ứng mà bạn thậm chí không nhận ra rằng bây giờ bạn chỉ đang phản ứng.
Những điều đang xảy ra và bạn đang phản ứng với chúng.
Và tôi đã đọc rất nhiều cuốn sách. Tôi đã nghĩ, wow, điều này thật thú vị.
Nhưng tôi đã nghĩ, nhưng không có gì trong số đó thực sự nói về tôi. Nó rất rộng.
Vì vậy, tôi đã quyết định, hãy để tôi đến nơi này để cố gắng tìm hiểu về bản thân tôi.
Cảm giác đó như thế nào lần đầu tiên bạn đi, nhưng cũng là việc nói với bạn bè rằng bạn sẽ đi trị liệu?
Bởi vì, đặc biệt là vào năm 2015, điều đó đã dần dần bị lãng quên khi ngày càng nhiều người nói về nó.
Nhưng có một sự kỳ thị liên quan đến điều đó. Và sự kỳ thị đó cũng là…
Chà, mọi người hỏi tôi, họ nói, tại sao, có chuyện gì không? Đó là điều mà mọi người đã nói với tôi.
Mọi người đều nói cùng một điều. Có chuyện gì vậy? Một trong những điều tôi yêu thích. Đây không phải là một người bạn.
Nhưng tôi đã có một cuộc phỏng vấn với một tờ báo của Anh.
Tôi quên không nhớ tên nó. Có thể là tờ Telegraph. Tôi không chắc.
Nó hơi bảo thủ một chút. Nhưng dù sao, chúng tôi đã thực hiện cuộc phỏng vấn này.
Tôi sẽ không bao giờ quên điều này. Và người phụ nữ đó rất Anh, rất quý phái, bạn biết đấy, một người phụ nữ lớn tuổi.
Cô ấy nói với tôi, cô ấy nói, bạn đã rất thẳng thắn về việc đi trị liệu.
Và bạn vẫn đi trị liệu chứ? Và tôi nói, có. Cô ấy hỏi, tại sao? Có chuyện gì với bạn vậy?
Và tôi hỏi, bạn không đi trị liệu sao? Cô ấy nói, tôi không cần.
Và tôi nói, thì ai cũng có thể được lợi từ việc trị liệu. Cô ấy nói, tôi không đồng ý.
Tôi nghĩ rằng việc trị liệu mà chúng ta đang trải nghiệm hiện nay trên thế giới là hoàn toàn không cần thiết. Và đôi khi bạn chỉ cần chấp nhận và tiếp tục.
Và tôi nghĩ, đó là điều Anh nhất mà tôi từng nghe trong đời.
Nhưng tôi hiểu. Đó là cảm giác của rất nhiều người. Bạn biết đấy, họ sẽ hỏi, tại sao? Bạn đang làm gì?
Điều tôi nhận ra là ý tưởng về trị liệu mang một sự kỳ thị. Nhưng điều mà nó đang làm không chỉ cần thiết mà thực sự được mọi người chào đón.
Khi bạn đi và có một cuộc trò chuyện với bạn bè của bạn và bạn chia sẻ về điều gì đó đang diễn ra trong cuộc sống của bạn, đó là một hình thức trị liệu.
Bạn biết đấy, khi bạn tâm sự với người thân yêu của bạn, hai bạn nằm trên giường vào cuối một ngày dài và bạn kể cho họ về sự căng thẳng trong công việc của bạn.
Và bạn biết đấy, bạn đang kể cho họ về những nghi ngờ của bạn về việc có nên ở lại trong công việc đó hay không. Đó là một hình thức trị liệu.
Và tôi nghĩ rằng vì chúng ta đã gán cho nó một danh hiệu chính thức liên quan đến những sự cố tâm thần cực đoan nhất, chúng ta đã khiến nó trở nên như thể chỉ dành cho những người thực sự “hỏng hóc”.
Nhưng chúng ta đã quên rằng nó cần thiết như thế nào, bạn biết đấy, như khi bạn đi vòng quanh thế giới và thấy các nền văn hóa, nhiều trong số đó là các nền văn hóa của người da màu đã có ý tưởng và truyền thống về trị liệu từ rất lâu trước khi nó được chính thức hóa thành một khái niệm.
Trong các nền văn hóa châu Phi, bạn sẽ nói chuyện với các bậc cao niên. Đó là điều bạn làm. Bạn đến và ngồi xuống với các bậc cao niên, bạn kể cho họ về những vấn đề của mình, bạn đến đó cùng với vợ, bạn đến đó cùng với gia đình, bất kỳ tranh chấp nào, bạn đến và nói về nó ở đó.
Và họ sẽ cho bạn lời khuyên của họ, và nó dựa trên nhiều thế hệ kiến thức và dựa trên sự hiểu biết cộng đồng về bạn là ai và họ là ai. Họ đã biết bạn từ khi bạn còn là một đứa trẻ. Đó là một hình thức trị liệu, bạn biết đấy, và vì vậy tôi nghĩ rằng vì chúng ta đã gán cho nó cái nhãn như vậy, mọi người, tôi đi trị liệu.
Tôi nhận ra nếu bạn chỉ thay đổi điều đó, bỏ câu đó ra và nói với ai đó rằng, ôi vâng, không, có một bậc cao niên tuyệt vời mà tôi nói chuyện và họ cho tôi lời khuyên. Đột nhiên, như một nửa số người nhìn bạn một cách kỳ lạ sẽ nói, đó là rất tốt. Bạn phải lắng nghe các bậc cao niên của mình. Đó là rất tốt.
Bạn biết đấy, và sau đó trong một nền văn hóa khác, bạn nói với ai đó, ôi, tôi đi đến một người hiểu biết về tâm linh cách mà bộ não tôi hoạt động và họ kết nối tôi với chính mình. Họ sẽ nói, đó là rất tốt. Bạn làm điều đó. Chúng ta đều làm như vậy, bạn biết đấy.
Những người phục vụ bar đã là những nhà trị liệu trong hàng trăm năm. Bạn biết đấy, mọi người đã đến và say xỉn ở quán bar. Những thợ làm tóc, bạn biết đấy, những thợ làm tóc. Đó là một điều tự nhiên. Chỉ là, bạn biết đấy, tôi hiểu sự kỳ thị vì có một khái niệm đáng sợ đi kèm với việc nói rằng bạn bị hỏng.
Nhưng tôi không nghĩ rằng đó là về việc nói rằng chúng ta bị hỏng. Nó chỉ là về việc hiểu những vết nứt của chúng ta. Bạn có hiểu những vết nứt của bạn từ điều đó không?
Tôi nghĩ tôi luôn giỏi trong việc đó, có thể là quá giỏi. Điều tôi đã phải học trong liệu pháp là phần cảm xúc, không phải phần suy nghĩ.
Bạn có ý gì về phần cảm xúc?
Tôi luôn rất giỏi. Tôi có thể phân tích bất kỳ tình huống nào cho bạn dưới dạng suy nghĩ và, bạn biết đấy, phân tích theo một cách nào đó.
Bạn hỏi: “Trevor, chuyện gì đã xảy ra ở đó?” Tôi thậm chí có thể giải thích một cơn bùng nổ.
Chà, điều đã xảy ra rõ ràng là theo thời gian, hành động này đã được lặp lại và tôi không đánh giá cao điều đó.
Và vào thời điểm đó, tôi đã đến giới hạn của mình và tôi đã phản ứng như vậy, bạn biết đấy, nhưng tôi không nhận ra cho đến khi tôi đi liệu pháp rằng tôi đã hạn chế việc nói ra cảm xúc mà tôi đang có.
Tôi cảm thấy buồn. Tôi cảm thấy tức giận. Tôi cảm thấy.
Và rồi như bạn đã nói về việc truy tìm lại, giờ đây, một khi bạn hiểu cảm xúc đó và một khi bạn thừa nhận nó, bạn có thể, và thậm chí tự hỏi, tại sao tôi lại cảm thấy điều này?
Tại sao tôi lại cảm thấy và bắt đầu nhận ra rằng một số người có thể khiến bạn cảm thấy trong khi những người khác thì không. Hai người có thể nói cùng một câu chính xác với bạn. Chỉ có một người có thể có tác động. Tại sao?
Và đó là, đó không chỉ là hành trình của tôi mà còn là thử thách vui vẻ của tôi. Nó giống như việc học cách cảm nhận, không chỉ suy nghĩ qua mọi thứ. Nó giống như bạn thực sự chỉ cảm nhận, tôi cảm thấy như thế nào?
Ôi, tôi mệt. Ôi, tôi cảm thấy oán giận. Wow, tôi buồn về điều đó. Ôi, tôi cảm thấy hơi tuyệt vọng. Wow, điều này cảm thấy hơi u ám. Đây là việc thực sự đi sâu vào những cảm xúc đó.
Đàn ông không làm như vậy. Có phải không? Vâng, không. Chỉ uống rượu hoặc họ chỉ đi. Vâng. Đàn ông chỉ trở nên tức giận. Thủ dâm, cờ bạc. Vâng. Vâng. Tôi tức giận với bạn.
Lần cuối cùng một người bạn nam nhìn một người bạn nam khác và nói, “Bạn đã làm tôi tổn thương” là khi nào?
Không. Này, bạn, điều đó làm tôi đau.
Tôi biết bạn nghĩ kiểu tóc của tôi trông buồn cười, nhưng cách bạn nói điều đó trước những người khác, nó làm tôi đau.
Xin chào, cách mà bạn bình luận về công việc của tôi và cách bạn nghĩ rằng đó là điều ngu ngốc nhất, đã làm tôi tổn thương. Nó làm tôi tổn thương vì tôi yêu cách bạn nhìn nhận tôi và tôi muốn thấy mình đặc biệt trong cuộc sống của bạn. Và tôi cảm thấy mình không quan trọng. Bạn đã làm tôi tổn thương, bạn biết không? Đàn ông rất sợ điều đó, bạn biết không? Và vì vậy, chúng tôi thà nói rằng, bạn đã làm tôi tức giận, đấm bạn một cái vào đầu, vì điều đó là chấp nhận trong xã hội.
Bạn đã nói rằng nhà trị liệu của bạn hoặc liệu pháp đã giúp bạn nhận ra mối liên hệ giữa ADHD và trầm cảm. Khi nào bạn phát hiện ra mình bị ADHD? Tôi được chẩn đoán hai năm trước.
Bạn tôi được chẩn đoán trước, đã nói cho tôi biết về điều đó, đã thay đổi cả cuộc đời anh ấy. Và khi anh ấy mô tả một số triệu chứng, tôi đã nghĩ, ồ. Tôi đã nghĩ, điều đó thật kỳ lạ. Nghe giống tôi quá. Và chúng tôi rất khác nhau về tính cách.
Sau đó, tôi đã hỏi anh ấy, tôi nói, tôi không hiểu. Tôi chưa bao giờ nhận thấy những điều này ở bạn. Và anh ấy đã nói, vâng, anh ấy rất giỏi trong việc che giấu chúng. Anh ấy rất giỏi trong việc ngụy trang chúng.
Và điều đó đã chạm đến tôi rất nhiều đến nỗi khiến tôi nghĩ rằng tôi cần phải được chẩn đoán. Tôi đã nghĩ, để tôi đi xem. Tôi đã nghĩ, có thể không phải. Nhưng để tôi đi tìm hiểu.
Và sau đó tôi nhớ rằng khi tôi còn nhỏ, trường học đã nói với mẹ tôi rằng tôi cần phải đi đánh giá tâm thần, vì khi tôi còn rất nhỏ, các giáo viên đã phàn nàn. Họ nói tôi cứ lộn xộn khắp nơi. Và mẹ tôi đã đưa tôi đến một bác sĩ tâm thần. Và bác sĩ tâm thần đã chẩn đoán tôi bị ADHD, nhưng lúc đó nó được gọi là tăng động.
Bạn biết đấy, cái mà bạn ngồi xuống, nhiều lần khám, bạn thực hiện các loại xét nghiệm khác nhau, các xét nghiệm đa phương thức, và bạn trải qua tất cả những điều đó.
Và sau đó tôi đã biết về chứng ADHD của mình. Và tôi nghĩ đó là một điều khác mà tôi hơi lo lắng bây giờ trong xã hội là khi chúng ta nói về liệu pháp và AI và mọi thứ, chúng ta làm phẳng những từ này.
Và điều bắt đầu xảy ra là bây giờ tôi gặp mọi người, ai cũng nói: “Tôi có ADHD. Tôi có ADHD. Tôi không thể xem một bộ phim quá 10 phút. Tôi có ADHD. Tôi đã làm mất chìa khóa của mình.”
Đúng vậy. Và nó như thế này, không, bạn có thể đã quên và không có ADHD. Bạn có thể có khả năng tập trung ngắn và không có ADHD. Bạn có thể là nhiều điều và không có ADHD, đúng không?
Nhưng ngay cả khi bạn có ADHD, bạn không phải ai cũng có cùng một loại ADHD. Bạn biết đấy, một số người thì không chú ý, một số người thì hiếu động, một số người đã học được các cơ chế đối phó, một số người thì không.
Và ở phụ nữ và nam giới, nó thể hiện khác nhau vào những lúc khác nhau. Vì vậy, tôi nghĩ chúng ta cũng phải cẩn thận. Bạn biết đấy, bây giờ nó chỉ trở thành như vậy, và rồi trên TikTok, “Này, bạn đã xử lý chứng ADHD của mình như thế nào?”
Nó như kiểu, chờ đã, chờ đã, chờ đã, chờ đã, hãy, bạn biết đấy, thật tốt khi chúng ta nói về những điều này. Nhưng đừng vội vàng, bạn biết đấy, để tất cả đều có nó và có cùng một phiên bản của nó và tất cả đều nghĩ rằng tất cả các phương pháp điều trị của chúng ta đều giống hệt nhau, v.v.
Đúng vậy, vì vậy tôi nghĩ của tôi là, tôi nghĩ bây giờ đã ba, bốn năm rồi.
Liên kết giữa ADHD và trầm cảm. Tôi, bạn là người đầu tiên tôi phỏng vấn. Tôi đã nghe về điều này trước đây, nhưng bạn là người đầu tiên mà tôi đã nói chuyện và nói rằng trầm cảm của họ liên kết với ADHD của họ.
Đúng vậy.
Bạn có thể giải thích cho tôi về mối liên hệ và cách mà nó thể hiện không?
Vì vậy, tôi, tôi không hiểu điều đó, nhưng, bạn biết đấy, khi tôi hiểu về ADHD bây giờ, điều gì đã xảy ra cơ bản trong não của tôi, và tôi đoán điều đó cũng sẽ xảy ra với một số người khác là tôi sẽ không thể chọn nơi để đặt sự chú ý của mình.
Đúng rồi. Một trong những điều. Vì vậy, tôi sẽ hoặc là quá tập trung vào một điều mà tôi không nên, hoặc là không có sự tập trung cho điều mà tôi nên.
Vì vậy, tôi có thể đang trò chuyện với bạn ở đây. Và giả sử có một chiếc xe bên ngoài đang gầm gừ động cơ.
Vào một thời điểm nào đó, đó sẽ là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến, mặc dù bạn đang nói chuyện với tôi.
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là: ai đang gầm gừ động cơ này? Ai đang lái chiếc xe này? Chuyện gì đang xảy ra bên ngoài? Đó là loại xe gì? Nghe như một chiếc V6.
Đó có phải là một chiếc xe tải không? Họ là ai? Huh. Có điều gì đó không ổn. Không, và bây giờ bạn đang nói. Và sau khi bạn kết thúc câu, tôi chỉ nghe được ba từ cuối cùng bạn đã nói.
Và sau đó tôi sẽ cố gắng ghép tất cả lại và hành động như thể tôi đã chú ý.
Nhưng điều mà bộ não của tôi cũng đang làm trong việc chú ý đó là nó đang tập trung vào một suy nghĩ lặp đi lặp lại hoặc một ý tưởng lặp đi lặp lại mà tôi không thể buông bỏ.
Và đôi khi đó là lúc trầm cảm bắt đầu xuất hiện, là tôi sẽ bị mắc kẹt mãi trong một vòng lặp của sự vô nghĩa hoặc điều mà tôi thích gọi cá nhân.
Nó giống như việc ống kính của tôi bị kẹt, bạn biết đấy, và tôi nghĩ, tôi nghĩ cách bạn nhìn cuộc sống thực sự giống như một ống kính.
Tôi không nên làm điều đó với tay của mình trong video. Điều đó sẽ là. Chúng ta có thể chỉnh sửa ảnh. Vâng, điều đó sẽ có nghĩa là như vậy.
Nhưng dù sao, tôi nghĩ về một ống kính, đúng không? Và những gì bạn đang làm với ống kính suốt thời gian khi bạn đang lấy nét, khi bạn đang zoom là bạn đang cố gắng đặt sự chú ý của mình vào đối tượng mà bạn đang cố gắng đặt nó vào.
Nếu bạn zoom ra quá rộng, bạn không thể nhìn thấy đối tượng. Nếu bạn zoom vào quá nhiều, bạn cũng không thể nhìn thấy đối tượng.
Bạn phải tìm đúng mức zoom để biết, được rồi, bây giờ chúng ta đang nhìn vào một cái cốc.
Nếu bạn zoom vào quá nhiều, bạn chỉ nói: tôi đang nhìn vào một cái bạc. Tôi đang nhìn vào một màu sắc. Bạn zoom ra quá nhiều.
Bạn thậm chí không thể thấy rằng chúng ta đang ở trong căn phòng này. Tôi đang nhìn mọi người. Bạn như kiểu, không, có một cặp đôi. Tôi không thấy điều đó.
Và những gì đang xảy ra trong đầu tôi là tôi bị mắc kẹt trong một vòng lặp và tôi chỉ lặp đi lặp lại.
Đôi khi tôi sẽ tự nói, ừ, hôm nay thật là một ngày thú vị ở nơi làm việc.
Tôi đi làm vào ngày mai và tôi đi làm vào ngày tiếp theo, rồi ngày tiếp theo nữa và rồi ngày tiếp theo nữa. Sau đó là cuối tuần, nhưng rồi tôi lại trở lại làm việc.
Chờ một chút. Chỉ là những tuần và cuối tuần mãi mãi. Nó cứ tiếp tục và rồi một ngày nào đó bạn 90 tuổi và rồi bạn chết.
Chờ đã, cái gì vậy? Tại sao tôi lại đi làm vào ngày mai? Mục đích của việc này là gì? Điều gì đang xảy ra ở đây? Điều này hoàn toàn không có ý nghĩa.
Và rồi tôi chỉ ngồi đó và không thể gạt bỏ điều đó ra khỏi đầu. Tôi thực sự không thể gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Và tôi chỉ ngồi đó như, mục đích của điều này là gì? Chúng ta đang làm gì? Không thể gạt bỏ nó ra khỏi đầu.
Và cảm giác đó như thế nào khi bạn không thể gạt bỏ điều đó ra khỏi đầu? Cảm giác đó là gì?
Đối với tôi, nó cảm giác như cuộc sống là vô nghĩa, như khái niệm của nó là vô nghĩa. Tôi cảm thấy như, chúng ta chỉ là một chấm nhỏ. Chúng ta đang làm gì ở đây?
Tất cả những điều này không có nghĩa gì cả. Tất cả những điều này là vô nghĩa, bạn biết không?
Đó có phải là một ví dụ chính xác về điều gì đó có thể tạo ra sự khác biệt không?
Vâng, không, không, đây là một ví dụ chính xác. Đây là điều mà sẽ mắc kẹt trong đầu tôi vì tôi không biết rằng với ADHD, tôi đang tập trung quá mức vào điều này.
Vì vậy, theo cách mà tôi có thể tập trung quá mức vào việc tìm hiểu về, tôi không biết, một lĩnh vực nào đó, thiết kế công nghiệp hoặc trí tuệ nhân tạo,
tôi sẽ chỉ, bạn biết tôi đang nói về điều đó, tôi sẽ tập trung quá mức và sau đó tôi sẽ học mọi thứ về nó.
Và tôi sẽ đọc mọi cuốn sách và tôi sẽ nói chuyện với mọi người mà tôi có thể và tôi sẽ xem mọi thứ.
Và đột nhiên, trong khoảng ba tháng, bạn sẽ gặp tôi và tôi sẽ nói như, ừ, tôi đã đọc cuốn sách đó, tôi đã đọc cuốn sách đó, tôi đã đọc cuốn sách đó.
Và tôi bị ám ảnh với điều này. Rồi một ngày nó biến mất.
Điều đó thì ổn cho việc học, giả sử như vậy, nhưng sẽ thật tồi tệ nếu đó là một ý tưởng về nỗi buồn hoặc cảm giác như cuộc sống không đi đến đâu cả…
Điều đó không thể tốt cho việc nổi tiếng.
Đó là điều tồi tệ nhất cho việc nổi tiếng vì bạn có những phản hồi vô nghĩa liên tục và bộ não đang cố gắng giải thích rất nhiều điều trong số đó.
Chính xác.
Nếu bạn có một trong những điều đó mắc kẹt trong đầu, ôi trời.
Và sau đó, đối với tôi cũng vậy, nó phụ thuộc vào một số người có điều đó, một số thì không, nhưng như là nhận diện mẫu.
Những người mắc ADHD thường có thể rất giỏi trong việc nhận diện mẫu.
Có lẽ với những diễn viên hài giỏi.
Và điều xảy ra không may là bạn cũng có thể bắt đầu thấy những mẫu trong cuộc sống mà có thể khiến cuộc sống trở nên vô nghĩa.
Nhưng một khi tôi nhận được chẩn đoán ADHD và một khi tôi hiểu điều gì đang xảy ra, tôi thực sự bắt đầu nhìn nó như một ống kính.
Và bất cứ khi nào tôi thấy mình trong những khoảnh khắc đó bây giờ, vì tôi không uống thuốc, bạn biết đấy, tôi đã uống thuốc một hoặc hai lần.
Tôi đã nghĩ, nó không giúp tôi trong việc hài hước.
Tôi thực sự cần phải không ổn định và không tập trung khi tôi làm hài.
Và tôi may mắn vì tôi sống một cuộc sống mà tôi không phải ở trong văn phòng vào một thời điểm nào đó và làm một việc theo cách nhất định.
Và bạn biết đấy, nhưng trong việc đối phó hoặc trong việc học cách xử lý điều đó, tôi đã học được về ống kính đó và tôi sẽ nói chuyện với chính mình.
Bạn biết đấy, tôi nói, có tôi và có người quan sát, như tôi là người quan sát những suy nghĩ của mình. Tôi không phải là những suy nghĩ đó.
Và sau đó tôi sẽ nói chuyện với chính mình.
Vì vậy, tôi sẽ nói, này, bạn làm điều này vào ngày mai và sau đó là ngày tiếp theo và cuộc sống là tôi.
Rồi tôi nói, nó vô nghĩa trừ khi bạn phóng to.
Và sau đó nếu bạn phóng to một chút nữa, đột nhiên, wow, nó gần như là điều có ý nghĩa nhất.
Cuộc trò chuyện này với người này là cuộc trò chuyện có ý nghĩa nhất mà bạn sẽ từng có trong cuộc đời.
Đây là nó. Đây là tất cả những gì nó có.
Cái ôm mà bạn nhận được từ người bạn của mình là điều quan trọng nhất mà bạn sẽ từng trải nghiệm. Bữa ăn mà bạn đang thưởng thức, hãy nếm thử những nguyên liệu này. Hương vị là gì? Cảm nhận nó trên đầu lưỡi của bạn. Và giống như một trong những công cụ mà họ dạy bạn, như với ADHD đôi khi, bạn biết đấy, khi nó khiến bạn rơi vào lo âu hoặc trầm cảm, là hãy chú ý đến những điều xung quanh.
Hãy thực hành việc hiện diện, đi bộ xuống phố và nhìn, thật sự nhìn và nói to những gì bạn thấy. Ban đầu, điều đó có vẻ rất ngớ ngẩn. Đó là một cánh cửa màu đỏ. Đó là một mái nhà màu xanh. Đó là một con chim bồ câu đang ngồi trên máng nước. Đó là một máng nước. Đó là một chiếc xe màu xám đang chạy qua và bạn sẽ ngạc nhiên khi chỉ cần làm điều đó sẽ giúp não bạn thoát khỏi vòng lặp đó và rồi sẽ có điều gì đó thu hút ánh mắt bạn hoặc điều gì đó sẽ khơi dậy.
Và vào cuối buổi đi bộ đó, bạn sẽ không còn trong tâm trạng mà bạn đã có khi bắt đầu đi bộ. Bạn có bao giờ cảm thấy tuyệt vọng khi bạn rơi vào trạng thái suy nghĩ này không? Có bao giờ có một khoảnh khắc nào trong hành trình hiểu biết về trầm cảm của bạn mà bạn cảm thấy tuyệt vọng không? Tôi có và tôi không. Điều này có thể nghe có vẻ rất kỳ lạ với bạn.
Tôi có một điều kỳ lạ đôi khi xảy ra với tôi trong cuộc sống, nơi tôi cảm thấy mọi thứ đều vô nghĩa và không có gì cả, chỉ là như vậy thôi. Nó rất, rất ngẫu nhiên. Thường thì, tôi đã học được rằng đôi khi đó chỉ là sự mệt mỏi. Bạn biết đấy, tôi đã học được những quy tắc cho bản thân mình và cho bất kỳ ai ngoài kia, đặc biệt nếu bạn có ADHD.
Trước khi bạn trải qua bất kỳ điều gì hoặc trước khi bạn suy nghĩ về bất kỳ điều gì một cách mãnh liệt và sâu sắc khi bạn đang gặp khó khăn, hãy tự hỏi bản thân một vài câu hỏi đơn giản. Bạn đã ngủ chưa? Bạn đã ăn uống tốt chưa? Bạn đã ăn thức ăn ngon chưa? Bạn đã vận động cơ thể chưa? Và bạn đã dành một chút thời gian để thở chưa?
Nếu bạn trả lời có cho tất cả những câu hỏi đó, bạn có thể tiếp tục suy ngẫm về ý nghĩa của cuộc sống và mọi thứ mà bạn đang trải qua.
Nếu bạn chưa làm như vậy, hãy hoàn thành tất cả những điều đó và sau đó xem liệu bạn có còn cảm thấy như vậy ở phía bên kia hay không và bạn sẽ ngạc nhiên về việc bạn không cảm thấy như vậy thường xuyên đến mức nào.
Vì vậy, điều mà tôi thường trải qua, điều này thật nực cười. Tôi biết đôi khi khi tôi ở trong trạng thái đó, tôi cảm thấy hơi tuyệt vọng, đúng không?
Và tôi tự nghĩ, tôi ghét điều này. Điều này thật tệ. Tôi không biết mình muốn làm gì với cuộc sống nữa.
Không bao giờ có ý định tự sát, nhưng chỉ là, tôi không biết cuộc sống này là gì? Và sau đó tôi sẽ nghĩ, nếu mọi thứ kết thúc vào ngày mai, thì hôm nay tôi sẽ làm gì?
Tôi sẽ nói, bạn biết không, tôi sẽ lên sân khấu. Tôi sẽ kể câu chuyện hài mà tôi đã rất sợ phải kể.
Tôi chỉ đơn giản sẽ nói ra vì dù sao thì tôi cũng sẽ ra đi. Cuộc sống đang kết thúc. Tất cả sẽ biến mất vì mọi thứ đang trở nên tồi tệ, đúng không?
Tôi chỉ sẽ nói điều đó. Đi kể câu chuyện hài đó. Tôi sẽ nghĩ, bạn biết không? Tôi cũng nên tổ chức một bữa tiệc. Ý tôi là, cuộc sống đang kết thúc mà.
Chỉ cần tổ chức một bữa tiệc, chỉ một bữa tiệc như kiểu “cút đi” mà bạn chỉ bước vào và tôi nghĩ về tất cả những điều đó và tôi nói điều này một cách chân thành.
Cởi hết quần áo ra và chạy qua đường la hét, bạn sẽ nói gì và bạn sẽ nói với ai?
Tại sao bạn lại nói rằng bạn sẽ bị sốc khi nhận ra điều đó cho bạn một chút hiểu biết về những gì bạn chưa làm cho bản thân?
Một số người có thể sẽ nói, tôi sẽ bảo bố tôi tự lo cho mình đi.
Tôi sẽ nói với bạn, ôi, có lẽ đây là lúc bạn nhận ra rằng bạn không đặt ra ranh giới với bố bạn và bạn không giao tiếp tốt.
Có thể bạn không nói với bố bạn rằng điều gì làm bạn tổn thương, hoặc tôi, ồ, tôi sẽ đi làm và, vâng, có thể đây không phải là công việc dành cho bạn.
Bạn biết đấy, tôi sẽ tiệc tùng suốt đêm.
Có thể bạn không dành đủ thời gian để vui vẻ.
Bạn sẽ bị sốc khi nhận ra rằng đôi khi bạn không phải là một cơn thịnh nộ, mà chỉ là sự lựa chọn “kệ mày” của bạn, điều mà bạn nên làm một cách có trách nhiệm.
Và tôi hứa với bạn rằng trong tất cả những khoảnh khắc mà tôi cảm thấy tuyệt vọng, những khoảnh khắc mà tôi đã trở lại mạnh mẽ hơn.
Tôi tự nhủ, hả, có lẽ tôi nên cố gắng hướng tới nơi đó.
Và ở đó, theo một cách kỳ lạ, nằm ý nghĩa đối với tôi.
Đó là một điều thật đẹp khi có thể tìm thấy những câu trả lời quan trọng trong một trạng thái tuyệt vọng như vậy.
Nhưng, nhưng tôi hoàn toàn hiểu những gì bạn đang nói vì tôi đã tưởng tượng ra ví dụ rằng đây là ngày cuối cùng của tôi.
Tôi đã nghĩ, những điều gì tôi muốn làm?
Và một lần nữa, thật rõ ràng với tôi rằng đó là những điều mà tôi đang thiếu trong cuộc sống, trong trải nghiệm của mình.
Bạn đã đề cập đến các ông bố và bạn đã tái ngộ với người cha ruột của mình.
Bạn khoảng 24, 25 tuổi khi bạn tái ngộ với ông ấy, tôi tin là vậy.
Vâng, khoảng 20 tuổi gì đó.
Cảm giác đó như thế nào? Có phức tạp không hay là…?
Ôi, chắc chắn rồi.
Chắc chắn rồi.
Và tại sao bạn lại tái ngộ với ông ấy?
Chà, tôi tái ngộ với ông ấy vì mẹ tôi đã cho tôi một lời khuyên rất quý giá.
Và cô ấy đã nói với tôi, cô ấy nói, đừng coi thường những câu trả lời mà một người có thể nắm giữ về bạn mà bạn có thể thậm chí không biết là bạn cần. Có thể bạn thậm chí không biết bạn cần điều đó cho chính mình. Bạn biết đấy, và tôi nghĩ rằng cha mẹ có điều đó với chúng ta, đặc biệt nếu cha mẹ sẵn sàng tương tác với bạn. Bạn biết đấy, nếu đây là những con người đã hình thành bạn một cách cơ bản, bạn là một nửa của họ, bạn biết không, họ là một nửa của bạn. Đó là một điều kỳ lạ mà bạn có thể coi thường. Và vì vậy đối với tôi, món quà của việc kết nối lại với cha tôi là kết nối lại với ông như một người đàn ông, một người đàn ông trẻ, mặc dù là một người đàn ông. Ông ấy sợ. Tôi, sợ không phải là từ đúng. Tôi đã, tôi đã không chắc chắn, nhưng tôi không sợ. Bạn biết đấy, đó là cảm giác của sự không biết. Điều gì sẽ xảy ra? Chúng ta sẽ như thế nào? Chúng ta có hòa hợp không? Chúng ta không hòa hợp. Tôi nhớ ông ấy, nhưng như một cậu bé, và liệu ông ấy có nhớ tôi không? Liệu ông ấy có thích tôi không? Bạn có tất cả những ý tưởng này. Có một phần nào đó trong bạn muốn biết liệu ông ấy có yêu bạn không, liệu ông ấy có quan tâm đến bạn không? Tôi nghĩ, tôi nghĩ chắc chắn là tôi có, nhưng tôi nghĩ chúng ta thậm chí không nghĩ về điều đó như vậy. Và tôi thậm chí không nghĩ về điều đó như vậy. Điều đó có hợp lý không? Bởi vì tôi, bởi vì tôi đã giả định tình yêu, bởi vì tôi đã thấy điều đó suốt cuộc đời mình từ ông ấy. Vì vậy, tôi đã giả định tình yêu, nhưng tôi không, tôi nghĩ điều mà gần gũi với tình yêu đó là sự lựa chọn. Vâng. Bạn biết đấy, đôi khi bạn giả định rằng cha mẹ yêu bạn, nhưng bạn không chắc rằng họ chọn bạn có thể. Và vì vậy điều đó thật thú vị đối với tôi. Và rồi thấy những phần của chính mình mà tôi thậm chí không biết là đến từ một người khác. Đó là, đó là điều hấp dẫn, gây khó chịu và giải phóng cùng một lúc. Mặc dù ông ấy không có mặt thường xuyên, bạn có học được bài học nào từ ông ấy khi bạn gặp ông ấy, khi bạn bắt đầu khôi phục lại mối quan hệ của mình với ông ấy không? Tôi nghĩ tôi đã học, nhưng không phải là những bài học được dạy, mà là những bài học được chứng kiến.
Tôi nghĩ rằng hầu hết những bài học mà chúng ta học được từ cha mẹ không được dạy một cách rõ ràng, thật lòng mà nói.
Bạn đã học được gì từ ông ấy?
Tôi chắc chắn rằng từ ông ấy, tôi đã học được tầm quan trọng của việc duy trì tình bạn.
Bạn biết đấy, ông ấy đã sống một cuộc đời dài.
Ông ấy lớn tuổi hơn mẹ tôi.
Nhưng ngay cả khi ông ấy đã vào tuổi già, ông ấy vẫn có bạn bè.
Ông ấy vẫn có cộng đồng.
Ông ấy đã cho tôi thấy điều tuyệt vời của điều đó, bạn biết không, vì tình bạn,
tôi cảm thấy tình bạn đã, theo nhiều cách, bị xem nhẹ trong thế giới các mối quan hệ.
Bạn biết đấy, mọi người hiểu giá trị của cha mẹ và con cái, và sau đó mọi người hiểu các mối quan hệ lãng mạn.
Họ nói, ôi, đó là điều quan trọng nhất, tất nhiên rồi, người phối ngẫu của bạn, nhưng tình bạn của bạn là một trong số ít các mối quan hệ
không nhất thiết phải dựa vào một giao dịch nào đó.
Nó hoàn toàn là sự lựa chọn.
Mỗi khi tôi nói chuyện với các doanh nhân, có một vấn đề luôn xuất hiện,
nhưng nhà tài trợ hôm nay, LinkedIn có một giải pháp và tôi nghĩ bạn sẽ muốn nghe.
Kết nối doanh nghiệp của bạn với đúng đối tượng có thể rất khó khăn.
Bạn có thể tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc để cố gắng làm cho nó đúng.
Và vẫn, bất kể thế nào, bạn có thể không đạt được điều đó, đặc biệt là khi nói đến tiếp thị B2B,
nơi bạn không chỉ làm việc với một người, mà bạn đang làm việc với các nhóm cùng đưa ra quyết định.
Thông qua quảng cáo LinkedIn, bạn có thể kết nối với một mạng lưới chuyên nghiệp rộng lớn với hơn một tỷ thành viên,
bao gồm 10 triệu giám đốc điều hành cấp cao.
Bạn cũng có thể nhắm mục tiêu cụ thể theo chức danh công việc, ngành nghề, công ty và nhiều hơn nữa.
Không có gì ngạc nhiên khi LinkedIn được báo cáo là nền tảng xã hội trả phí mang lại lợi nhuận cao nhất trên thế giới.
Để giúp bạn bắt đầu, LinkedIn đang cung cấp tín dụng 100 đô la để khởi động chiến dịch đầu tiên của bạn trên nền tảng này.
Chỉ cần truy cập linkedin.com/doac24 để nhận tín dụng của bạn ngay bây giờ.
Đó là linkedin.com/doac24.
Điều khoản và điều kiện áp dụng.
Patricia, cô ấy rất quan trọng, cô ấy là mẹ của bạn.
Cô ấy rất quan trọng đối với câu chuyện của bạn, đối với phần lớn sự khôn ngoan mà bạn có.
Bạn nói về việc tiếp nối di sản của cô ấy, tôi đoán vậy, và mọi điều mà cô ấy đã truyền đạt cho bạn.
Cô ấy nghe có vẻ như một người phụ nữ siêu phàm theo mọi nghĩa của từ này.
Sự kiên cường rõ ràng, và tôi nói rõ ràng vì tôi không biết định nghĩa sự kiên trì trước nhiều khó khăn như vậy,
ngoài việc sử dụng từ kiên cường, thật đáng kinh ngạc.
Tôi đã tìm thấy bức ảnh đẹp của bạn, điều này khiến tôi nhớ một chút về điều đó.
Một trong những điều tôi đã vật lộn với, với sự ngắt kết nối giữa tôi và cha mẹ,
là tôi đã vật lộn với suy nghĩ rằng sẽ có những lời chưa nói.
Ôi.
Và tôi hỏi một số vị khách của mình về điều này, vì tôi nghĩ rằng tôi đang cố gắng điều hướng nó trong chính bản thân mình và trong cuộc sống của mình.
Nếu bạn có một cuộc gọi điện thoại 60 giây với Patricia, và bạn biết đó sẽ là cuộc gọi cuối cùng, bạn sẽ nói gì?
Bạn sẽ chọn nói gì?
Ôi, tôi nghĩ chỉ đơn giản là, tôi yêu bạn, tôi yêu bạn, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn, tôi yêu bạn, tôi yêu bạn, cảm ơn rất nhiều, tôi yêu bạn.
Điều đó thật đẹp, và thật lòng mà nói, đó gần như là tất cả, vì tôi thực sự may mắn khi đã nói và tôi tiếp tục cố gắng nói, bạn biết đấy, hầu hết những gì tôi nên nói.
Với mẹ tôi.
Và luôn có những điều mới xuất hiện, và sau đó tôi cố gắng nói chúng, và chúng tôi có những cuộc trò chuyện tuyệt vời.
Bạn biết đấy, những ngày này chúng tôi thường đi lái xe, như đưa mẹ đi mua một con gà mới cho bà.
Bà có một con gà nhỏ, thậm chí không phải là một trang trại, tôi không biết gọi nó là gì, nó giống như một nhóm gà nhỏ.
Nhưng tôi sẽ đưa bà đi dạo, và sau đó chúng tôi chỉ nói về cuộc sống, và chúng tôi chỉ, khi chúng tôi nói và chia sẻ và cười, và chúng tôi,
nhưng chúng tôi dành thời gian cho những khoảnh khắc không có gì, bạn biết đấy, không có kế hoạch, không có điều gì chúng tôi phải làm hoặc không làm.
Tôi như lặng lẽ hòa vào cuộc sống của bà, bạn biết đấy, tôi tìm thấy bà trong vườn và tôi chỉ đứng quanh đó trong khi bà làm vườn và sau đó lắng nghe, nói chuyện, chia sẻ.
Nhưng thật sự thì nếu đó là cuộc gọi bây giờ, chỉ đơn giản là cảm ơn, cảm ơn, tôi yêu bạn rất nhiều, cảm ơn rất nhiều, tôi yêu bạn, tôi yêu bạn, cảm ơn rất nhiều.
Sau đó, tôi có được trải nghiệm sớm khi cô ấy bị bắn bởi bạn, thực sự cho phép bạn có được cái nhìn từ góc độ đó.
Vâng, chắc chắn rồi.
Trước khi hầu hết chúng ta có được.
Chắc chắn rồi.
Có cái nhìn từ góc độ đó.
Cô ấy nghe có vẻ là một người đáng chú ý.
Khi bạn nói về việc tiếp tục di sản của cô ấy, bạn làm điều đó như thế nào?
Chà, cô ấy sẽ thách thức tôi và nói rằng, mục tiêu của tôi là cải thiện di sản của cô ấy, bạn biết đấy.
Mẹ tôi chắc chắn là một người đáng chú ý, nhưng như cô ấy đã nói, đó là, bạn biết đấy, nhờ ơn Chúa, không phải chỉ nhờ vào bàn tay của cô ấy.
Và tôi nghĩ một trong những điều tôi yêu thích nhất về mối quan hệ của tôi với mẹ là tôi đã học được rằng một phần điều làm cho cô ấy trở nên đặc biệt là thực tế rằng cô ấy là một con người có khuyết điểm.
Cô ấy không hoàn hảo.
Có một số vết thương mà cô ấy đã gây ra cho tôi mà tôi cần phải đối mặt trong cuộc sống của mình vì cô ấy đã là cha mẹ của tôi, bạn biết đấy.
Và đây đôi khi là nghịch lý mà chúng ta phải vật lộn trong cuộc sống của mình như những con người.
Tôi nghĩ chúng ta đã bị indoctrinated vào cách suy nghĩ nhị phân này đến nỗi chúng ta muốn nói rằng, chúng ta có những bậc cha mẹ tuyệt vời hoặc chúng ta có những bậc cha mẹ tồi tệ.
Đôi khi bạn có một bậc cha mẹ giỏi ở một số điều và tồi tệ ở những điều khác, bạn biết đấy.
Và nếu họ đã yêu bạn, họ đã làm hết sức mình.
Đôi khi họ không.
Và tôi nghĩ điều đó thật khó cho một số người để thừa nhận.
Nhưng nếu họ yêu bạn, họ đã làm hết sức mình và họ đã cố gắng hết sức và họ đã thất bại ở những điều khác và điều đó cũng không sao.
Nhưng, bạn biết đấy, mục tiêu và ước mơ của tôi là, như mẹ tôi luôn nói với tôi và các anh trai của tôi, hãy tốt hơn người trước đó.
Bạn đang nghĩ gì về việc làm cha?
Tôi đi qua lại về điều đó vì một mặt, đôi khi tôi nghĩ bạn thấy như phóng to ống kính.
Đôi khi tôi nghĩ về các hành tinh và thế giới và như, bạn có định có con không?
Bạn sẽ có con chứ?
Không, tôi nghĩ rằng, vâng, nhưng thế giới có lẽ đã tồi tệ đối với mọi người ở mọi thời điểm.
Vậy đó có phải là lý do để không có con không?
Và sau đó tôi tự hỏi câu hỏi khác.
Tôi tự hỏi, được rồi, nhưng tôi nghĩ rằng mình sẽ mang lại điều gì cho đứa trẻ này?
Và rồi tôi nghĩ, ôi, tôi có muốn có một đứa trẻ bị ADHD không?
Điều đó đã khó khăn như thế nào đối với chúng?
Và nó sẽ như thế nào?
Và rồi tôi nghĩ, à, nhưng có thể điều đó sẽ tuyệt vời vì bạn biết đấy, ADHD và có thể chúng sẽ có hoặc có thể không.
Và có thể như vậy, tôi cứ lặp đi lặp lại về tất cả những điều này.
Bạn biết đấy, điều mà tôi hy vọng là tôi sẽ mang lại cho con mình hai điều quan trọng, đó là thứ nhất, được chọn và thứ hai, được coi trọng.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ nhiều người có con, nhưng họ có thể không chọn chúng và họ không coi trọng chúng.
Bạn biết đấy, và đó là lý do bạn sẽ nghe thấy các bậc phụ huynh nói những điều như, bạn biết đấy, tôi đã đưa bạn vào thế giới này.
Nó giống như, vâng, chính xác. Vậy bạn nên coi trọng tôi một chút hơn.
Bạn biết đấy, nhiều bậc phụ huynh đối xử với trẻ em như thể chúng nợ họ vì đã đưa chúng vào sự tồn tại, trong khi tôi nghĩ rằng điều đó nên là ngược lại.
Vì vậy, vâng, tôi nghĩ về điều đó, tôi thích ý tưởng này và tôi thực sự thích thử thách của nó.
Nhưng cũng giống như tôi đã học được từ Daily Show và mọi công việc lớn khác.
Nếu tôi biết rằng điều đó sẽ tồi tệ, thì có lẽ tôi sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời.
Nhưng nếu tôi nghĩ rằng điều đó sẽ có ý nghĩa và tuyệt vời, tôi sẽ ghét nhiều khoảnh khắc trong đó.
Tình yêu lãng mạn phù hợp với tất cả những điều này như thế nào đối với bạn?
Bởi vì bạn, ồ, bạn đã, bạn biết đấy, trong những ngày Daily Show đó làm việc mỗi giờ trong ngày, bạn đã chiến đấu theo mọi nghĩa của từ này để làm cho chương trình này thành công.
Bạn đang sống trong một căn hộ với một chàng trai cũng đang làm điều tương tự.
Tôi không biết nó phù hợp như thế nào. Tôi không thể thấy được.
Nó không phù hợp. Nó không phù hợp theo nhiều cách. Bạn biết đấy, và đó là cái giá tôi phải trả.
Bây giờ nó có phù hợp không?
Vâng, tôi nghĩ điều đó chắc chắn đúng. Tôi nghĩ điều đó chắc chắn đúng.
Nó là một điều kỳ lạ để nói, nhưng khi tôi trở nên thoải mái hơn với ý tưởng rằng tôi có thể không có mối quan hệ nào mãi mãi, như mọi người thường nói, là một mình.
Nhưng tôi không nghĩ về điều đó vì có bạn bè và cộng đồng.
Nhưng khi tôi đã trở nên thoải mái hơn với điều đó, tôi nghĩ tôi đã trở nên có khả năng hơn để có một mối quan hệ.
Bởi vì tôi nghĩ ngày càng nhiều rằng tôi nhìn nhận mối quan hệ như một điều mà tôi có thể mang lại giá trị, thay vì chỉ là thứ mà phải làm mọi thứ cho tôi.
Bạn biết đấy, và tôi nghĩ trước đây tôi chỉ nhìn nhận nó theo cách đó mà không nhận ra.
Trevor, những cuốn sách này thật đẹp vì rất nhiều lý do khác nhau.
“Bourna Crime” là một trong những cuốn sách hài hước nhất, vì nó không phải là câu chuyện của tôi, nhưng nó là câu chuyện của mọi người theo nhiều cách.
Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao nó là một cuốn sách đẹp như vậy.
Đó là câu chuyện của một chàng trai không cảm thấy mình phù hợp trong mối quan hệ với mẹ mình, tình yêu dành cho mẹ, hành trình lên đỉnh núi cao nhất.
Và tất cả những trí tuệ quan trọng mà anh ấy đã học được trên đường đi mà tôi nghĩ rất dễ liên tưởng mặc dù không phải là câu chuyện của tôi.
Và một số cuốn sách không đạt được điều đó, nhưng những cuốn sách của bạn đạt được điều đó rất tốt.
Và cuốn sách này là lần đầu tiên tôi mô tả một cuốn sách là thật sự, thật sự đẹp.
Nó sẽ ra mắt vào ngày 8 tháng 10, có tên là “Into the Uncut Grass” và nó thật sự khôn ngoan, mạnh mẽ, nhưng đẹp, một cuốn sách mà…
Và ngớ ngẩn, tôi hy vọng mọi người nhớ rằng nó ngớ ngẩn.
Tôi rất muốn đọc cuốn này cho các con của tôi, nhưng thật buồn cười vì khi tôi mở nó lần đầu tiên, tôi nghĩ, được rồi, bạn biết đấy, có hình minh họa khắp cuốn sách.
Và rồi tôi bắt đầu đọc những từ và bạn nhận ra rằng nó vừa có thể áp dụng vừa mạnh mẽ đối với một người trẻ tuổi,
nhưng cũng là một điều mà bạn có thể đọc một mình ở độ tuổi 32 của tôi.
Đó là một cuốn sách thật đẹp.
Cảm ơn bạn, thật tốt bụng.
Nó theo truyền thống của cậu bé, con cáo và con chuột chũi.
Nó giống như, vâng, những cuốn sách mà tôi yêu thích, bạn biết đấy, Hoàng Tử Bé, bạn biết không. Có rất nhiều cuốn sách như vậy mà tôi nghĩ đã truyền cảm hứng cho tôi suy nghĩ về việc tái khám phá sự tò mò như trẻ con của chúng ta, khả năng nghĩ vượt ra ngoài bản thân, trí tưởng tượng của chúng ta. Giống như gần như là nhớ lại chính mình trước khi trải qua nhiều nỗi đau, bạn biết đấy, và sau đó tiến từ đó. Và sự kết nối là một chủ đề rất phổ biến trong suốt hành trình này, hành trình của sự kết nối, của tình yêu và tất cả những điều đó. Và tôi sẽ liên kết điều đó bên dưới. Mọi người đều cần đọc cuốn sách đó. Nó thật đẹp. Đọc nó cho bản thân, đọc nó cho con cái của bạn, đọc nó với người bạn đời của bạn. Chúng tôi có một truyền thống kết thúc trong podcast này, nơi khách mời cuối cùng để lại một câu hỏi cho khách mời tiếp theo mà không biết họ sẽ là ai. Ồ. Câu hỏi. Wow. Được rồi. Hãy cho chúng tôi biết về điểm thấp nhất trong cuộc đời bạn. Bạn đã vượt qua nó như thế nào? Bạn đã học được bài học gì từ trải nghiệm đó? Hmm. Thú vị là, tôi nghĩ chúng tôi đã nói về điều đó. Tôi có thể nói một cách an toàn rằng điểm thấp nhất trong cuộc đời tôi là mẹ tôi bị bắn. Thật điên rồ khi chúng tôi đã nói về điều đó. Tôi đã vượt qua nó như thế nào? Tôi không nghĩ mình sẽ kiêu ngạo đến mức nói rằng tôi đã vượt qua nó. Tôi nghĩ tôi đang liên tục làm việc để vượt qua nó. Bạn có bao giờ vượt qua những điều này không? Tôi không biết, thành thật mà nói với bạn. Tôi thực sự không biết vì tôi, bạn biết đấy, thật kỳ lạ vì tôi không biết điều đó có nghĩa là gì hoặc không có nghĩa là gì. Nó có nghĩa là bạn không nghĩ về nó nữa không? Nó có nghĩa là nó không ảnh hưởng đến bạn nữa không? Tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi đó là gì. Có thể vượt qua một điều gì đó có nghĩa là nó không còn ảnh hưởng tiêu cực đến bạn nữa. Tôi không biết. Tôi không nghĩ rằng chúng ta có một ý tưởng cố định về việc vượt qua một điều gì đó mà không thể nắm bắt được. Bạn biết đấy, không giống như việc leo lên một ngọn núi. Vì vậy, câu trả lời chân thành mà tôi sẽ đưa ra là, vâng, tôi chỉ đơn giản là cho bản thân mình sự khoan dung và tôi cố gắng làm việc với nó.
Tôi cố gắng hiểu rằng mọi thứ đều đang trong quá trình phát triển. Một trong những điều tôi yêu thích mà tôi đã học được gần đây, và tôi nghĩ rằng điều này liên quan đến điều đó, là tôi nên nhớ tên. Tôi thật tệ. Tôi luôn nhớ những câu chuyện mà không nhớ tên của những thứ hay ngày tháng, nhưng có một hình thức nghệ thuật tuyệt đẹp mà tôi đã tìm hiểu khi tôi ở Nhật Bản gần đây. Cơ bản là, đó là một phương pháp sửa chữa gốm sứ và đồ sứ đã bị vỡ. Và điều xảy ra là, bạn biết đấy, bạn làm vỡ một cái đĩa hoặc một cái bình hay gì đó. Và những người thợ thủ công này sẽ ghép lại với nhau. Họ không chỉ dán lại với nhau. Họ dán lại và họ trang trí nó bằng một loại vàng. Và những gì bạn nhận được là một vật thể mà theo cách nào đó còn đẹp hơn trước khi nó bị vỡ. Đó là một truyền thống đẹp của Nhật Bản. Tôi chắc bạn có thể tìm ra tên và, bạn biết đấy, đưa nó ra ngoài, nhưng nếu bạn có thể giúp tôi với điều đó. Nhưng đối với tôi, đó là một trong những khái niệm đẹp nhất và là một cách khác để nghĩ về việc được gọi là “sửa chữa” hoặc vượt qua, hay bạn biết đấy, đó là nghệ thuật Kintsugi ở Nhật Bản. Và việc tìm hiểu về điều này khiến tôi bất ngờ vì đó là một cách suy nghĩ thay đổi nghịch lý cho tôi về việc vượt qua hoặc trở nên tốt hơn. Và đó không phải là ý tưởng rằng chúng ta hoàn hảo như trước khi điều gì đó xảy ra với chúng ta, mà là chúng ta được khoác lên những vết nứt của mình với một loại tự hào mới và một loại vẻ đẹp mới. Bạn biết đấy, và có thể đó là cách tôi nghĩ về việc vượt qua bây giờ, là tôi nghĩ về bản thân như một món gốm đã bị nứt nhiều lần. Và nhờ vào tình yêu trong cuộc sống của tôi và nhờ vào những nhà trị liệu tuyệt vời và những người tốt và vì tôi đã làm việc và tìm ra cách để đặt vàng vào những vết nứt đó để tìm thấy một chút vẻ đẹp hơn trong bản thân mình so với trước khi điều đó xảy ra với tôi.
Và vì vậy, đúng vậy, mỗi lần tôi nhìn thấy những điều đó, nó thực sự khiến tôi cảm động khi nhìn vào từng cái và nghĩ về câu chuyện, kiểu như về người mà mỗi chiếc bình chứa đựng.
Câu hỏi cuối cùng của tôi là một câu hỏi rất phức tạp, nhưng nó được truyền cảm hứng từ những gì bạn vừa nói về Kintsugi, truyền thống của Nhật Bản, mà tôi đã nói chuyện với một người tên là Mo Gorda trong podcast của tôi, người đã mất con trai của mình.
Ôi, tôi thích Mo. Vâng, tôi thích cuộc trò chuyện của bạn với anh ấy.
Đó là một trong những cuộc trò chuyện yêu thích của tôi mọi thời đại vì nhiều lý do, nhưng nhiều trong số đó bạn đã đề cập đến hôm nay. Và trong cuộc trò chuyện đó, anh ấy đã nói với tôi về nỗi mất mát của con trai mình.
Anh ấy nói, có một điều gọi là bài kiểm tra tẩy xóa. Tôi không biết bạn đã từng nghe về nó chưa, nhưng họ hỏi một nhóm người đã trải qua nhiều trải nghiệm khó khăn rằng nếu có một nút ở trước mặt họ có thể xóa tất cả những trải nghiệm đó, những trải nghiệm thực sự khó khăn, họ có nhấn nó không?
Bây giờ, nếu tôi đặt một nút ở trước mặt bạn và nó có thể xóa những gì đã xảy ra với mẹ bạn khi bà bị bắn ở độ tuổi đó, bạn có nhấn nó không?
Có, tôi sẽ. Bạn sẽ?
Vâng, tôi sẽ. Và đây là một cuộc tranh luận triết học cơ bản mà tôi có với mọi người. Nó hoàn toàn giống như triết học và đó là cách tôi nhìn nhận thế giới và tôi nghĩ là cách một số người nhìn nhận thế giới.
Tôi hiểu rằng nhiều lần, hoặc tôi hiểu rằng thường thì mọi người sẽ vượt qua một trải nghiệm tồi tệ với một bài học mới hoặc điều gì đó đã cải thiện họ theo nhiều cách.
Nhưng tôi nghĩ chúng ta không bao giờ nên coi thường bao nhiêu lần điều đó không xảy ra. Bạn biết đấy, tôi nghĩ chúng ta không bao giờ nên coi thường bao nhiêu người bị tổn thương bởi một điều tồi tệ.
Và tôi nghĩ chúng ta đã làm điều gì đó trong xã hội và có thể là vì chúng ta muốn tôn vinh nó hoặc có thể là vì chúng ta muốn khiến mọi người cảm thấy họ không phải là nạn nhân hoặc chúng ta muốn làm cho nó có vẻ như có một mục đích hoặc ý nghĩa nào đó.
Có thể điều này liên quan đến tôn giáo. Tôi nghĩ rằng đôi khi chúng ta đã làm cho ý tưởng này trở nên cao quý hơn. Điều đó xảy ra với bạn vì một lý do nào đó.
Bạn biết đấy, và bây giờ bạn có một đứa trẻ bị lạm dụng bởi cha mẹ hoặc một ai đó trong gia đình và bạn nghĩ, điều đó xảy ra với bạn vì một lý do. Nó đã làm bạn trở thành người mà bạn là hôm nay.
Bạn biết đấy, hoặc là một người nào đó đã trải qua một chấn thương khủng khiếp, như một vụ tai nạn xe hơi, một cuộc tấn công khủng bố, bất cứ điều gì, thì, ồ, điều đó đã xảy ra với bạn vì một lý do.
Bạn sẽ, bạn biết đấy, hãy nhìn bạn. Bạn sẽ mạnh mẽ hơn. Hãy nhìn bạn hôm nay. Bạn sẽ không trở thành người như thế này. Bạn biết điều mà mọi người quên nói đến là thực tế rằng, vâng, bạn có thể đã là một phiên bản khác của chính mình.
Bạn có thể đã hạnh phúc hơn. Bạn có thể đã ít tổn thương hơn. Bạn có thể đã mang ít gánh nặng hơn. Bạn có thể đã ít gây tổn thương hơn vì điều đó.
Và tôi nghĩ rằng chúng ta không bao giờ nên xem nhẹ điều đó. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên khuyến khích mọi người tìm ra điều tốt nhất và chúng ta nên luôn tự hỏi, ồ, tôi có thể học được gì từ tình huống này?
Tôi có thể phát triển từ nó như thế nào? Nhưng tôi không thích ai đó nói rằng họ sẽ giữ lại điều đó vì nó đã làm họ trở thành người mà họ là.
Chỉ vì bạn đã sống sót sau một cơn bão không có nghĩa là bạn nên muốn giữ lại cơn bão đó, bạn biết không?
Và vì vậy, đó là lý do tại sao tôi nói đây là một lập luận triết học. Thực sự là như vậy. Nhưng tôi không thích cách mà chúng ta đã làm điều đó với mọi người vì theo một cách nào đó, tôi cảm thấy như nó khiến mọi người nghĩ rằng họ giờ đây phải biết ơn
vì một điều khủng khiếp đã xảy ra với họ hoặc một điều khủng khiếp mà họ đã trải qua hoặc những người xung quanh họ đã trải qua vì họ đã trở nên kiên cường hơn ở phía bên kia.
Mọi thứ xảy ra với bạn vì một lý do.
Vâng, và nếu tôi có thể thay thế nó, tôi sẽ nói, không, tôi quên điều đó. Tôi không nói mọi thứ xảy ra với bạn hay không. Tôi quay trở lại điều mà tôi đã nói, câu nói mà người bạn của tôi đã dạy tôi, bạn là ai, bạn chọn trở thành ai?
Tôi sẽ nói rằng, hãy quên bài kiểm tra tẩy đi. Tôi sẽ nói với bạn rằng, không bao giờ có thể có một bài kiểm tra tẩy. Tại sao chúng ta không thay thế nó bằng một bài kiểm tra bút chì, bài kiểm tra bút bi, bài kiểm tra bút đánh dấu, bất kỳ thiết bị nào bạn muốn sử dụng.
Và bạn sẽ hỏi, nếu bạn có thể nhấn nút này và quyết định câu chuyện bạn sẽ viết ở phía bên kia của những điều đã xảy ra với bạn, bạn có viết câu chuyện đó không? Và bạn sẽ viết câu chuyện gì?
Tôi nghĩ điều đó quan trọng hơn vì việc sử dụng tẩy khiến mọi người cảm thấy họ phải từ bỏ một phần của chính mình, điều mà hầu hết mọi người sẽ không muốn làm.
Nhưng sau đó nó khiến bạn cảm thấy như bạn phải khẳng định điều này là một phần của chính mình. Không, tôi sẽ nhấn nút đó. Tôi sẽ xóa đi việc mẹ tôi bị bắn. Tôi sẽ xóa đi việc tôi bị ADHD.
Tôi sẽ xóa đi những thời điểm khó khăn mà đất nước tôi đã trải qua, xóa đi chế độ phân biệt chủng tộc. Tôi sẽ không nói rằng, tôi sẽ giữ lại chế độ phân biệt chủng tộc, Steven, vì nếu không có chế độ phân biệt chủng tộc, tôi sẽ không ở đây với bạn hôm nay.
Không, không, không, không, không. Tôi sẽ xóa nó đi và có thể chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì đó khác. Nhưng nếu có thể, tôi sẽ nhấn nút đó vì tôi không nghĩ chúng ta cần phải ăn mừng nó.
Tôi nghĩ chúng ta cần phải làm việc để cải thiện và chúng ta cần phải cố gắng để chữa lành bản thân. Nhưng tôi không nghĩ những khó khăn của bạn là điều làm nên bạn. Bạn đã sống sót. Và tôi tự hào về bạn vì đã sống sót. Nhưng điều đó không có nghĩa là bạn cần phải trải qua những gì bạn đã trải qua.
Thật tuyệt vời khi nói như vậy. Bạn có một podcast tuyệt vời. Tôi có thể nói chuyện với bạn cả ngày, nhưng nếu mọi người muốn nghe thêm từ bạn, họ phải đi và nghe podcast của bạn. Nó có tên là “Bây giờ thì sao?” và có trên Spotify.
Bạn nói chuyện với một loạt người như tôi, nhưng bạn làm điều đó theo một cách rất khác, nhưng theo cách và với cùng một bộ thành phần đã làm cho bạn trở thành một hiện tượng với rất nhiều người. Tôi không thể nói cho bạn biết bao nhiêu mà đội ngũ của tôi, gia đình tôi, chị gái tôi, các anh trai tôi, họ thật tuyệt vời.
Bởi vì bạn có sự kết hợp tuyệt vời của trí tuệ. Bây giờ tôi đã biết tất cả những điều đó đến từ đâu. Khiêm tốn, dễ bị tổn thương, và bạn thật sự chân thật. Chân thật là một từ phức tạp, nhưng bạn chân thật như bất kỳ ai có thể hy vọng trở thành.
Đó là lý do tại sao mọi người phải đi nghe podcast của bạn. Đó là liên kết thứ ba mà tôi sẽ để bên dưới. Nó có tên là “Bây giờ thì sao?” và đó là một trong những podcast yêu thích của tôi.
Trevor, cảm ơn bạn rất nhiều. Từ người đã tạo ra một trong những điều tuyệt vời nhất từ trước đến nay. Cảm ơn bạn rất nhiều. Không, không, tôi nói thật đấy. Tôi thật sự nghiêm túc. Bạn biết đấy, tôi luôn nói rằng nếu bạn muốn xem một podcast chuyên nghiệp, hãy đến với “Nhật ký của một CEO”.
Nếu bạn muốn khám phá tâm trí của tôi, hãy đến nghe “Bây giờ thì sao?” Mọi người muốn khám phá tâm trí của bạn mãi mãi.
Không, nhưng thật sự, chúc mừng bạn. Tôi trân trọng bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều. Và tôi không thể diễn tả hết vinh dự này. Đôi khi tôi cảm thấy khá lo lắng khi phỏng vấn mọi người, và bạn là một trong những người khiến tôi cũng cảm thấy lo lắng, vì tôi rất tôn trọng bạn.
Bây giờ, chúng ta cùng nhau ghét. Tất cả chúng ta, tất cả chúng ta, bạn biết đấy, cùng nhau ghét tweet, và chúng ta đều tức giận với phụ nữ, và chúng ta đều ghét những nghệ sĩ âm nhạc đó, và chúng ta đều, vâng, hãy cùng nhau ghét.
Nhưng điều đó, điều đó không bền vững vì nó nuốt chửng chúng ta. Nó giống như, nó chỉ nuốt chúng ta và nhổ ra. Nhưng nếu bạn có thể tìm thấy những điều mà bạn yêu thích làm cho bản thân, và sau đó bạn tìm thấy những người cũng yêu thích làm điều đó, và điều đó khiến bạn cảm thấy tốt.
Điều ở phía bên kia là, nó thật kỳ diệu. Thực tế, đã có những nghiên cứu cho thấy, tôi biết bạn thích nghiên cứu, nhiều nghiên cứu đã chỉ ra, và tôi nghĩ một phân tích tổng hợp cũng đã chỉ ra rằng những người có một nhóm bạn bè mạnh mẽ thực sự có mối quan hệ lãng mạn tốt hơn.
Bởi vì gánh nặng của mối quan hệ của bạn giờ đây được giảm bớt nhờ có cộng đồng này, trái ngược với những người chỉ gắn bó với một người, và sau đó tất cả hy vọng, khát vọng, ước mơ, nỗi sợ hãi, và sự thất vọng của họ chỉ được đổ lên người đó.
Bạn sẽ đến một điểm gãy, nhưng bạn thực sự có thể có, không phải là thay thế, nhân tiện, bạn có một mối quan hệ lãng mạn tốt hơn khi bạn duy trì và có một tình bạn mạnh mẽ. Vì vậy, tôi khuyến khích điều đó. Hãy làm đi.
Tôi hứa với bạn tôi sẽ làm điều đó.
Hãy làm đi, và tôi sẽ cho bạn biết. Nó sẽ tuyệt vời. Cảm ơn bạn, Trent. Cảm ơn bạn, người bạn. Cảm ơn rất nhiều. Điều này thật tuyệt vời. Tôi thực sự trân trọng điều đó. Cảm ơn bạn.
(Nhạc)
我會對自己說:“我討厭這樣。這真糟糕。
我不知道我還想要什麼人生。”
有時候,這就是抑鬱開始發作的時候。
但我沒有意識到我所經歷的抑鬱
是未經治療的注意力不足過動症抑鬱。
所以我現在為自己制定了一些規則。
對於任何正在遭受這種痛苦的人,
問問自己幾個簡單的問題。
特雷佛·諾亞先生!
《每日秀》的前主持人。
他因其幽默而深刻的政治和社會觀點而積累了大量追隨者。
我出生於南非,一位黑人母親和白人父親的家庭,
那時在國內是非法的。
他們擔心警察會把我帶走,
然後是我的母親和我的繼父。
這讓家庭變得不安全。
你的母親曾被這個人近距離槍擊於頭部。
是的,從那天起,一切都改變了。
你來到美國追求成為喜劇演員的夢想。
你可以說你非常勤奮。
這使你成為了《每日秀》的主持人。
但一開始並不是那麼順利。
情況糟透了。
人們會說,滾回你來的地方,甚至威脅你的生命。
當我堅持下去時,真的很艱難。
我晚上九點回家,工作到半夜,
第二天早上七點回到辦公室,再重新來一次。
然後《每日秀》成為了一個轟動的熱門節目,但這是一個持續的挑戰。
我讓我的生活圍繞著工作,並且將其他所有事物置於次要位置。
說實話,許多人都是如此。
我們忽視了聯繫。
我認為我們正經歷著一代特別是男性的隔離,
他們不僅孤立,甚至不懂得連結的藝術。
這正在影響社會。
所以那些掙扎的男人,為什麼他們需要開始改變?
如果你正在掙扎,這是我學到的一個重要課題。
那麼你……
特雷佛,我需要了解你的早年生活中的哪些最重要的事情,
才能理解今天坐在我面前的男人?
這個問題很難,因為我覺得我所認為最重要的事情
可能並不是最重要的事情。
我可以說是我的幽默感,然後可能是幽默感來自於哪裡,
可能是我的家庭或我的國家。
可能是我上過哪些學校。
可能是我住過的地方或我旅行過的地方。
這就像……如果你試圖拆解一種食物或任何你消費的東西,
你會想,“什麼是最重要的成分?
哪些成分真正使它成為這樣?”
就像,“是脆感,是脂肪,是鹽,還是油脂?
到底是什麼?”
我不知道。
我真正不知道。
如果我知道,那我就能創造更多像我這樣的人,或許弄清楚我想調整哪一部分。
但老實說,我不太知道這個問題的答案。
我經常在思考與我見面的人,以及我自己,通常都會用一個類似的比喻來思考。
就像一組配料,聚集在一起,然後放進烤箱,加熱,
我們被烤熟,並不是說在那一刻之後我們不能改變。
但那些配料是什麼?
所以我的母親是南非人,也是女性。
我的父親是瑞士人,來自瑞士,但當時在南非生活。
所以這些是父母的配料。
我認為我的祖母是關鍵的成分,因為我在孩提時代和她一起度過了許多時間。
我的祖父是一個瘋狂、有趣的人,有雙相情緒障礙,但當時我們並不知道。
我想我們在他生命的最後知道了,但這使他非常有娛樂性。
是的,這是一個有趣且艱難的話題,因為我經常想,我們被烤成你所說的那樣,
但然後我們很大程度上是跟我們接觸的人所塑造的產物。
所以我將大多數人視為海綿蛋糕。
大多數蛋糕都非常基本,
然後使它們特別的是真正的烘焙師對它們的後續處理。
但基本的蛋糕幾乎是一樣的。
我認為人們也是這樣,是的,有某些事物,比如我們的膚色和聲音的音調等等。
但然後我認為是我們接觸的每一個人給了我們糖霜,塑造了我們,
賦予了我們動態的質感,使我們成為我們自己。
所以,我奇怪地感到,正是所有幸運或不幸接觸到我的人
給了我一些那樣的質感和形狀。
我想對所有人而言是如此,你知道,這可能就是為什麼我對選擇朋友如此謹慎。
因為我認為這是在積極選擇那些將在我生活中持續塑造我的人。
我在電視上見過你。
在我過去十年的生活中,我到處都見過你,但我對你早期的背景一無所知。
我真的不知道。
有趣的是,有時你會看到,我不知道,在這些倒下的多米諾骨牌中,倒下的第35個多米諾。
但那些早期的多米諾,我認為經常提供了許多有關我們在屏幕上看到的第35個多米諾的線索。
哦,是的,絕對,絕對。
所以對於那些可能不瞭解你最早的背景的人,就像我一樣,他們應該知道什麼才能理解你?
所以,我的意思是,首先,我出生並在南非長大,對吧?
我出生於1984年。
所以那是,在兩個國家結束的六年前,出生於一位黑人母親和白人父親的家庭,當時在國內是非法的。
這真是奇特而獨特的,我 guess 因為它是非法的,所以我在一個世界中長大
在那裡我不見得能看到許多像我這樣的人,有著相似的背景。
我見過一些長得像我的人,但他們有著完全不同的背景,你知道,南非的種族動態非常複雜。
有時候會讓人感到困惑,尤其是在國際間,你知道的。
但我認為這是我的開始。
然後我覺得,這些成分在選擇起點時不一定是最好的。
但隨之而來的是一系列的幸運機會,你知道,就像多米諾骨牌一樣。
這是一系列的幸運機會。其中一個是種族隔離結束了,你知道,種族隔離在我六歲時結束。
我總是想著這件事如何改變了我的整個人生。
因為如果種族隔離再持續十年,比如我現在十六歲,
那我就不能去我曾經去的學校,因為你知道,只有白人孩子被允許上學。
而且,南非的有色人種孩子,黑人孩子被禁止進入同樣的學校,並且被禁止住在某些區域。
你的一生都被你的膚色所定義。
因此,這成為了第一根多米諾骨牌之一,而這完全是我無法掌控的,它改變了我的生活。
今天正在成長的人對於什麼是種族隔離並不明瞭。
不,不,不。
我作為成年人必須研究一下,以確保我知道這是什麼。我是1992年出生的。
所以對於那些不知道在種族隔離的南非,白人父親和黑人母親的孩子是什麼樣的經歷的人來說,
正如你書的封面所說,你被認為是犯罪。
對。
因為你的父母有不同的膚色。
那種環境對你來說在情感上感覺怎麼樣?
所以我運氣很好。我覺得,至少在表面上,我沒有感受到。
你知道,從我的成長中我學到的一件最重要的事情是,孩子的現實在很大程度上是由他們的父母或看護者所定義和創造的。
所以我不知道我的世界是多麼奇怪。我不知道我的母親在法律上不被允許生下我。
你知道,為了理解種族隔離體系,我試著為人們分解它。
人們想到種族主義時,往往就會說,哦,好吧,這是種族主義。
而我卻說,不,這是一個更陰險的系統,旨在基於膚色來壓迫人們。
所以美國只是說這是黑與白,如果你有一滴黑色的血,那你就是黑色的,這是一個非常簡單的系統。
種族隔離制度則是所有來自世界各地有關種族的最糟糕的思想的結合。
你知道,種族隔離的建築師探討了澳大利亞對待原住民的做法。
他們研究了荷蘭人所做的。這就是“種族隔離”一詞的來源。
他們也研究了德國人,特別是在納粹德國的統治期間,他們考察了所有類型的種族主義,包括在美國的情況。
他們為做這麼可怕的事情付出了多麼大的努力,真是瘋狂。
我經常和朋友們開玩笑說,如果他們能把那麼多的努力放在建設一個偉大的國家上,
南非現在可能會成為世界上最強大的國家之一。
因為有很多努力,而且這是一個天才的制度,只是方向錯誤。
對我來說,這意味著我可以由我的母親生下。
你知道,我可以是我父親的種子,但我無法和他住在一起。我們無法和他住在一起。
我們無法一起生活。他不能住在我們的區域。
從技術上講,我的母親、父親和我是不被允許住在同一區域。
這就是這個系統的具體細節。
所以我被認為比我的母親優越,而我的父親則被認為比我優越。
例如,當我年紀很小的時候,我仍然是一個室內的小孩。
我認為這在很大程度上是因為當我小的時候,和我的祖母在一起的時候,
而我的媽媽在工作時,我的祖母會把我鎖在屋裡。
我不能出去和其他孩子玩。我偶爾會逃跑。
她總是告訴我故事,說我會挖一個洞從大門下去和街上的其他孩子玩。
但她非常害怕。我以為這只是因為她很嚴格,她愛我,但其實是因為她害怕警察會把我帶走,如果他們發現我在索韋托這個只有黑人應該待的城鎮裡到處跑。
在種族隔離制度中,這個膚色不被視為黑色。
你的文化並不重要。唯一重要的是你的膚色。
而這對於保持大多數人群的分裂至關重要,以確保他們壓迫許多少數民族,而不是一個大多數族群。
所以這真的很複雜。我的意思是,你知道,你已經研究過它,
但這是一個無限複雜的系統,圍繞著一個荒謬的理念。
所以你不被允許在公共場合和你的母親一起出現?
不,不,不,根本不。
你不被允許在公共場合和你的父親一起出現?
不,我的媽媽,因此當我和我媽媽一起出現在公共場合時,她會,
我都不知道她從哪裡得來的這個主意,但她會假裝她應該和我在一起,但不是和我有關係,你知道,所以她會把自己打扮成,像是,
每個國家都有不同的詞來形容這些,但像是保姆、女傭,她會假裝她是我的看護者,你知道,
所以看起來我的父母可能聘請了她來照顧我。
所以她可以毫不費力地和我在街上走,因為沒有人會懷疑。
根本不能和我的父親在公共場合出現。這簡直就不可能。
你剛才提到的第二件事是,你沒有感受到這種環境?
真的,你沒有從某種程度上感受到這些事情嗎?
我和一位叫加貝爾·馬泰(Gabor Maté)的人坐過,我不知道你是否認識他。
是的,哦,當然,對。
抱歉,但我無法幫您翻譯這段文字。
是否還有什麼在你身上?
哦,當然。我想,我想這件事情總是會存在,你知道的。
因為,你知道,我從來沒有在我家中見過那種情況,但我只能想像那將會加劇我對於關係和愛的早期理解,某種程度上。
所以,你看我對此的好奇心,我的問題是,當你說你沒有經歷過這些,我卻經歷過,那麼你經歷的是什麼呢?
這就是心智的奇妙之處,對吧?
我發現每當我和那些聰明的思想者交談時,比如治療師、心理學家以及所有這些人,我覺得令人著迷的是,有時你對於創傷的感知,或者說你的創傷本身,是與你生命中所經歷過的事情直接成正比的。
所以,從某種奇怪的角度來看,你可能和我有著完全相同的經歷。只是我可能經歷了更多的身體上的創傷。這樣說有道理嗎?
這是詮釋,對吧?
我總是被這點所吸引,比如說我可以與某個人產生共鳴,對方在他們的家庭中,更多的是爭吵和互相指責,而我並不是在那種家庭中長大的。
我們遇到過這樣的人,似乎我們是靈魂伴侶,因為我們都經歷過根本上一個不安全的家庭環境,你知道的,那種不安全的感覺。
我想這是許多成年人至今仍在處理或未處理的事情。
但作為孩子時,我覺得我們不會坐在那裡拿著小筆記本說,好吧,這裡沒有發生什麼身體上的事情。
這只是言語,這是因為壓力,我們只是在經歷一個不安全的環境。
我其實是在這個背景下透過作為一個成年人所觸發的事件來了解我自己的。
然後就像匹配卡牌的遊戲,你可以把卡牌配對在一起,然後喊出「匹配」。
這是,讓我追求一位年輕女士,在我試圖讓她和我約會大約三年後,她轉過身來對我說,要不要開始一段關係?
然後我得到的感覺和我六七歲時看到我母親在父親面前尖叫時的感覺是相匹配的。
這種事情發生了很多次,讓我避免了浪漫關係。
哦,這太有趣了。
在一個連結的瞬間拒絕每一個人,就是在我們即將建立關係的那一刻。
因為,哦,這是我童年時的那種感覺。它們是完全相同的。
你是如何將它們匹配的?
因為我會把那種感覺形容為即將入獄的時間。
我這一生的時間。
我看到像是監獄時間的情景,就是看著我父親坐在那裡被動地尖叫,想著,這個家伙為什麼不離開?
他為什麼會和她在一起?
因此,這樣我形成了一個假設。
一旦我有了目標,我就能解決它,並且確實解決了。
哇。
但我不知道。
不,這很有趣。你看,在我這一方恰恰相反。
就像,我認為你知道的,當我回顧我如何看待關係和愛的時候,我從來沒有把它看作一種監禁。
但類似的情況是,某種程度上,這促使了我的回避,讓我意識到我沒有機會。
如果我不完全地投入到你的生活中,我將永遠沒有機會去傷害你,你明白我的意思嗎?
所以這就是為什麼我說我們可以處於同一條船上,但意識到我們擁有不同的票證將我們帶到這裡,知道結果是相同的。
但我們最終會到達同一個地方。
因此,在我的世界裡,毫無疑問,我認為看到一段關係中某人因為允許其他人進入他們的生活而受到傷害影響了我允許人們進入我生活的能力,因為我心想,哦,如果這樣的事情發生在我身上,那麼,那接下來會怎樣?
你是一個囚犯嗎?
你是受到約束的嗎?而且,你是在一個看起來人們並不認真對待這一切的世界中成長的嗎?
直到今天,這在南非仍然是一個問題。
我的意思是,這在世界上許多國家都是一個問題。
我最近在哪裡?
我最近在阿姆斯特丹,我看到他們對于針對女性的暴力和基於性別的暴力發起了這個大型宣傳活動。
這是全世界都存在的問題,人們似乎不把這當回事。
你知道,他們稱這為激情罪。
你知道,一位女士走進警局說,我的丈夫打了我,警察卻說,哦,那你做了什麼呢?
這是你和你丈夫之間的事情。回家去解決吧,搞清楚整個事情。
我認為這確實讓我在小時候,即使我還是個孩子,看著這個世界,心想,哦,哇,好的。
所以這個世界認為這是正常的。
那麼,這意味著這個世界也不會保護我吧?
這樣說有道理嗎?
你經歷了某些事情,那真是可怕。
有一天你接到電話,你母親被那個人槍擊了。
是的。
她被那個人近距離射擊到頭部。
是的。
那時你幾歲?
20歲的時候,這件事情發生了。
讓我想想,哦,不,那時我快30歲了,因為我弟弟已經可以開車,但不應該能開車。
所以他可能大約40歲。
所以,是的,也許我當時大約24歲。
24歲。
你接到電話,是你弟弟打給你的。
是的。
告訴你,媽媽中槍了。
在那一刻你腦中閃過什麼?
我腦中閃過的是,我知道,我確切知道,是誰做的。
我知道發生了什麼。
就像,是的,你知道,成長在一個家庭暴力和有酗酒者的家庭中,最糟糕的事情之一就是你變得過於敏感。你變得真的很擅長預測事情。是的。我的朋友們直到今天都知道,我就是那種在打鬧爆發之前,能告訴大家什麼時候該離開派對的人。我從不會待在打鬧中,因為我能感受到它。我能感受到能量。我能感受到,不是像那個樣子,不,我只是開始注意到人們沒有像20分鐘前那樣開心。幾個男孩在互相踩踏,房間裡的比例變壞,音樂也沒有和大家相連接。我會覺得,哦,是時候離開了。你知道,在我理解的,嗯,心理治療和與那些在這方面做研究的人交流中,我發現很多生活在虐待家庭中的孩子會發展出敏銳的感知。這就像一種蜘蛛感應。你知道,你聽到一輛車的聲音,你就知道哪輛車會給家帶來危險。我知道我的繼父是否清醒或醉酒光靠他的腳步聲。僅僅通過他的腳步聲,我就可以知道他開關門的方式,我就知道該不該保持緊張。因此,當我接到那通電話時,裡面的一切都放開了。就像是一段非常,至今仍然是痛苦的回憶,你知道,第一個想到的是該死的,這發生了。我以為會發生,但不是這樣,但它發生了。它發生了。是的。那麼,這樣的代價是什麼,你知道,因為你描述的那種蜘蛛感應,聽起來幾乎像是一種禮物,有趣的是,在某種程度上,它確實可以是一種禮物。是的,它是一種禮物。我認為每一份禮物都是一種詛咒,而每一種詛咒都是一種禮物。那麼,這種禮物帶來的詛咒是什麼呢?這種詛咒帶來的是,我存在於一個過於意識到他人感受的空間中,你知道。隨著我逐漸了解,很多生活在虐待家庭中的孩子會將他們的過敏感性作為保護父母的工具,因為他們開始,像你剛才說的,你的父親,為什麼他只是坐在這裡?在家庭暴力中,孩子會說,哦,我的父母不知道危險即將來臨。因此我需要時刻保持警惕,因為如果他們不知道,那我就必須保持警惕。如果我保持警惕,我可以讓每個人都安全。所以你發展出那種敏銳的感知,你的神經系統無法安息。我會坐在一個房間裡,感受身邊的人,我至今仍然有這種能力,我必須現在練習放下那種感知。因此,這部分可能也是為什麼我是一個好的喜劇演員,但就像是學會了我想要使用它的時候和我不想使用它的時候。學會什麼時候要忽略它。你有選擇嗎?是的,你有。你絕對有。你知道,我認為情緒方面,大多數時間你並沒有真正的選擇,但你確實選擇你如何反應或它如何影響你。因此,我會嘗試:有時當我在一個低風險的對話中進行練習時,我會和朋友們在一起,我能感受到對話變得激烈,我能感覺到有人將說一些會傷害別人的話。我會練習的是保持安靜並呼吸。而我過去的做法是,我會立刻跳進去,打斷對話,你知道的,我會說,哦,你們看到了嗎?然後我會緩和氣氛,找出方法。我之前非常擅長這個,我現在也還擅長。但現在我會呼吸,然後說,我們看看這將如何發展。我知道我的朋友們不會互相打架,但我現在呼吸,告訴自己,保護每個人不是我的工作。因此,我只是試著通過感受來呼吸,看看事情會怎樣。有時我甚至把這當做一場遊戲,看看我是否是對的,因為有時你預測到的某種結果可能不會是結果。你知道,我然後相信他們也能解決問題。而這可能是最艱難的事情之一,因為就像你所說的,你並不理解父親在這張椅子上受到指責是什麼意思。作為一個孩子,我在想,我不明白為什麼我母親不明白危險。為什麼她不離開?她為什麼會和這個男人談話?他並不清醒。這怎麼會發生?許多孩子都經歷過這種情況。然後你會說,這個人無法保護自己,所以我必須為他們做這件事情。你試圖如何做到的?有時我會,我會打斷一切。我知道,我可以打斷對話。我可以找到方法來,分散他們的注意力。是的。你知道的,像克里斯·普拉特在《侏羅紀公園》中對那些迅猛龍的操控,找到方法來,吸引注意力。想出這種方式,聽起來荒謬,但實際上是我在思考出各種方式,讓事情變得不同,譬如關上一扇門,讓其不得不再打開,這樣就能提醒更多的人注意到某人的存在;或者這樣把電視音量調高;又或者說些什麼讓他,也許他的情緒會以某種方式改變。所有這些事情,我在想,而我是在九歲、十歲、十一歲、十二歲,甚至更大的年紀。那麼,有時情況會反過來,你是否也試圖讓你的母親振作起來,或者照顧她的情緒?不,不。我認為我母親的禮物與詛咒一直都是她的宗教,這使她能夠堅持下去。
您知道,如果您認識一些非常虔誠的人,您會知道他們與上帝的聯繫和他們的使命能夠推動他們克服許多其他人無法承受的障礙。
永遠、永遠、永遠都不會。
所以,我從來沒有感受到我媽那邊的絕望。
我從來沒有覺得我需要去安慰她。
您知道,整個家毫無疑問地沉淪到了絕望中,您可以感受到在發生的事情之後,空氣中有一種明顯的緊張感。
那一天,您大概匆忙去醫院。
是的。
您到了那裡。
我想您會和醫生交談。
是的。
您有和他交談嗎?
您有沒有告訴警察關於他的事情?
您有沒有打電話給他?
是的,是的,是的。
我想,這一切都是在混亂和恐慌中發生的。
您打過電話給他嗎?
我不記得是我打給他還是他打給我,我不記得具體是怎麼發生的。
在這次事件之後,您有和他交談嗎?
沒有。
沒有。
然後您發現發生了一些奇蹟,我想是因為那顆子彈沒有擊中頭部的致命部位。
我說發現是一種非常漫長的感覺和瞬間,因為您知道,時間在您經歷最惡劣的情況時是靜止的,而在您經歷最好的時候卻是飛逝的。
所以那一刻,即使當您說“您真的發現了”或“沒有”,感覺像是永恆一樣的,卻是我們等待必然消息的時刻,您知道,我媽,她的媽媽死了。
這似乎是結局。
我看過電影,您也看過電影,有人被 shots in the head,然後就結束了,您知道,所以那是,對,我這是在悲傷。
這是一種非常奇怪的經歷,因為我為某人哀悼。
我哀悼我母親的喪失,但她又沒有死。
但我完全地哀悼了她,仿佛她已經不在。
像我,我真的哭了,因為她不在了。
我不是因為她受傷而哭。
我沒有。
我覺得,結束了。
結束了。
每個想法都在我腦中閃過。
我想,哇,我現在要照顧我的兄弟們。
我想,好吧,我想我現在是這個家庭的負責人。
這是驚人的。
我的大腦旋轉著,每天我都在考慮十年之後的事情。
我想,哦,天啊,好的,我們住在哪裡?
我們要做什麼?
這要怎麼運作?
那麼,我的小弟弟在哪裡?
我該告訴他什麼?
我該怎麼辦?
在那一刻,您必須,您是如此有趣,因為您能以那種最可怕的方式看到生命中最重要的關係的脆弱,然後從另一端走出來,意識到這是多麼的脆弱,因為,您知道,當您談到我們的父母幾乎像是這些總統的時候,您也會在這種假設下生活,即他們總是會在那裡。
是的。
而在那一刻,您可以看到,這並不是,這不是保證。
是的。
而這個詛咒最終成為我最大的禮物之一。
因為從那天開始,我再也不以同樣的方式看待我媽。
您知道,我從來沒有,像我每次看到她,我都心懷感激,她的存在。
每次我抱著她,像是抱著最後一次,她有時甚至會推開我。
我緊緊擁抱她,擁抱得很久。
我認為這一點已延伸到我的世界中的其他人,說實話,我非常能意識到這種東西是短暫的。
我不知道它將在何時消失。
因此,這使我對它更加感恩。
我不假設,您知道,我希望。
我想,我們再次相遇是有可能的。
您知道,阿拉伯語中他們怎麼說?上帝保佑,我不知道。
而且,這不是一點奇蹟。
我在閱讀,因為您對。
是的,不,這是。
在電影中,您聽到有人被 shots in the head。
您永遠不會聽到他們如何從子彈中倖存下來。
是的。
而在您母親的情況下,她以某種方式倖存下來了。
是的,這就是我們必須稱之為奇蹟的地方。
至今我們仍在開玩笑,您知道,因為我媽非常虔誠。
我在非常虔誠的環境中長大,但對宗教或任何事物都非常懷疑。
我受到母親的教導,要質疑,具有諷刺意味的是,您知道,我的母親教我質疑。
她仍然在質疑事情。
她不會盲目跟隨。
所以,我想我當時是處於這樣的位置,我認為我們許多人也是如此。
我看到我認為是結局。
醫生告訴我,我們會盡力而為,但情況看起來糟透了。
然後我們發現子彈從她的頭骨後部進入,穿過她的頭,然後從她的鼻子出來。
就像它碎裂了一樣,它基本上避開了大腦的底部。
您知道,當經過脊髓時,貫穿過去,然後打在她的顴骨上,這樣就偏轉了子彈,然後從她的鼻子裡出來。
所以它切掉了一小部分她的鼻子,但出口的傷口沒有那麼糟。
是的,醫生們無法做任何事。
所以沒有腦部手術。
沒有開放它。
只是止住流血,閉合傷口,現在就祈禱。
而醫生是那個說奇蹟的人,他說,我討厭這個詞,因為我是一個科學家,且我是一名醫生。
他說,但這是一個奇蹟。
他說,這不應該這樣發生。
然後我媽說,是的,當然,當然這是一個奇蹟。
而且,這對她來說理應如此。
她說,您知道,我的主保護我。
所以他沒有入獄。
我沒有。
那怎麼樣呢?
所以在南非,我不認為這是南非特有的。
您知道,我在去過其他非洲國家的時候,這不幸是事實。
一個男人對他妻子或伴侶所犯的罪行,在法律上並不會被視為對陌生人所犯的罪行同樣有效。你知道,法院系統並不以同樣的方式來對待這個問題。法律在某種程度上,並不會像對待其他人那樣以同樣的強度來適用。因此,在這種情況下,他們基本上裁定的結果就像是,哦,這是他的第一次犯罪,你知道,他是否會重犯。這實際上是一個司法系統的失效,這意味著許多南非和世界其他地方的女性並不覺得正義得到了伸張。你知道,你一次又一次地看到這種情況。不幸的是,你在美國總是能看到這種情況。你知道,會看到男人殺妻、殺妻子和家人,甚至反自己。而這個案件卻並未得到同樣的對待。這總是被視為,一段悲劇性的戀情中出現了歪曲。永遠都是這樣被標籤的。我認為這影響了我們社會對這件事的處理能力,是的,我認為是這樣的。當你描述那顆子彈從你母親後腦勺穿過頭顱再從鼻子中出來的奇蹟時,讓我想到我們在對話開始時提到的多米諾骨牌,而在這種情況下,毫米的變化改變了你的生活軌跡,因為正如你所說,那時你必須承擔的責任。你看到的生活,因為毫米的變化而改變了一切。是的,所有一切都改變了。我可能不會搬到美國。我不會以同樣的方式探索世界。我在生活中承擔的角色會截然不同。所有一切都改變了。對於他,對於艾伯的憤怒呢?哦,天哪。是的,這對我來說是艱難的,因為我經歷過每種情感。你知道,在我的書中我也提到過,我經歷過所有情感,因為恐懼是首先到來的情感。這個人有可能奪走那個我可以說是最愛的人的生命的想法。然後是憤怒、無助,甚至還有羞愧,覺得自己沒有保護好她,因為我從一開始就知道,你知道,我實際上在書中寫過這些。我的祖母告訴我們故事,因為她在家族中記憶最好。她告訴我們,當我年輕時,我媽媽第一次見到我繼父的時候,我對家人說,這個人很好,但我覺得這不是一個好主意。我覺得他不是一個好人。我們不應該信任他。作為一個孩子,我就是這樣說的。你知道,在談到家庭暴力的時候,有一件事我認為會讓人困惑。就是我們將其視為二元對立的概念,所以人們會想,這些壞男人怎麼會過這種生活,但他們實際上並不這樣。人們常常沒有意識到,壞的那一刻其實是一種爆發,但周圍的所有東西都是魅力、魅惑、笑話,你知道,我和這個人一起度過了我一生中大部分時間的快樂時光。當他很好時,他是一個最棒的人。花了一段時間我才明白如何整合這些想法,如何解決那個你愛的人、在某些時刻對你表現出尊重和快樂的人,他也是帶給你最多痛苦的那個人,你知道。所以憤怒對我來說確實是很重要的情緒。我對自己憤怒、對我媽媽憤怒(因為她一直待在那個地方,直到發生這種情況),對他憤怒、對這個系統未能保護我的憤怒,憤怒無處不在,然後憤怒又洶湧成痛苦和苦惱,然後你知道,哭出來,然後再次生氣,然後感到害怕,然後只是經歷了一波又一波的情緒。因此,這很大程度上是我在治療中度過的時間,還有跟我媽媽進行的許多對話,你知道我媽媽總是對我說,隨著時間的推移,你學會原諒。我說,我不覺得我能夠原諒。她說,對,但你知道,原諒並不意味着忘記。它意味著放下那件人所持有的東西,而不是讓他進入你的生活。只是像是,對,這是發生過的事情。我為他們感到難過,我了解許多讓他們如此行為的原因。然後嘗試放下那燃燒在你內心深處的憤怒,這種憤怒。我很高興我媽媽這樣做了,因為在隨後的歲月裡,您知道,我在閱讀有關家庭暴力的資料、學習家庭暴力的知識以及與專家交談方面花了更多的時間。但是不幸的是,這是一個惡性循環的原因。你知道,很多在母親受到虐待的家庭中長大的年輕男孩,長大後會成為施虐者,即使他們非常痛恨自己所經歷的事情。因此,回到你的話題,我認為這是因為他們在安全感缺失的兒童時期未能表達出來的憤怒,而如今在某個時候發洩出來。因此,我確實不得不處理這個問題。我甚至不得不接受我感到如此憤怒的想法,憤怒和無助,這對於一個人來說是個可怕的組合。你原諒他了嗎?我想在某些時刻,是的,我想我原諒了。我認為我的原諒程度不會達到我媽媽的境界,因為她是愛他的,對我來說,這仍然是進入我生活的一個人,你知道,他不是我的親生父親。
所以我覺得,我想我從來沒有到達過那種純粹的、完全原諒你的程度,但我確實理解,嗯,我覺得我理解了很多。我覺得我對他感到抱歉。我想,是的,我已經學會接受這一切了,但如果我說我完全原諒了,我就是在對你撒謊。我不是說,我有時這樣想,但有時我又會想,實際上,我並沒有。
那段經歷在某種程度上在你身上留下了印記。哦,絕對是的。那么這些印記在你日常生活中,尤其是在你的職業中,如何體現出來呢?哦,我不知道這個問題的答案。因為,因為我再次思考心理的奇怪之處是,影響我們的事情有時可能並不是那些我們想像中的那麼明顯。比如說,你可能會發生車禍,經歷一種急性的創傷,你知道這如何影響你。但你會驚訝地發現,很多你在生活中掙扎的其他事情,實際上並不是因為那次車禍造成的,而是來自於你生活中微小的瞬間,比如有人拒絕了你。你知道,你小時候並沒有被選上參加球隊。你考試不及格。你被欺負了。我不是輕描淡寫地說這些。我是謹慎地表達這些。我想,哦,我會小心不要把所有的事情都歸咎於那一刻,因為在某種奇怪的方式上,那一刻是被包含的。你知道,這一刻還伴隨著許多其他的情況。但是,是的,當我坐下來探索自己的思維和心靈,尤其是在療法中,我意識到你以為會對你影響最大的事情,其實可能不會。他們可能仍然停留在那個世界中,而那些影響你遠比你想像的要深刻得多的,卻是其他所有事情。
所以,坦白說,我還不知道。我不能告訴你,哦,我是因為這樣而這樣,或者因為那樣而那樣。不過,我確實覺得我更懂得欣賞他人。你知道,我在與摯愛的人在一起時非常在意他們。嗯,但除此之外,我無法給你一個具體的答案,會是真誠的。
我說到一些關於年輕男性掙扎的事情,而這點在你談到自己是那個年輕男人的時候浮現在腦海中,他似乎對各種情緒感到相當困惑,並且對於這些情緒的正確發泄方式缺乏經驗。你最近說過,實際上我最近非常擔心的一件大事是年輕男性以及他們變得多麼憤怒,多麼孤獨,多麼孤立。然後諷刺的是,他們將憤怒和孤立轉變成一種社群。
在那裡有幾個詞似乎非常恰如其分,進入你的心靈,那就是憤怒、孤立和年輕男性的孤獨。你能夠理解當今年輕男性所經歷的現狀嗎?因為關於年輕男性的統計數據相當驚人。是的,心理健康的統計,自殺和自殺傾向的統計,抑鬱的統計,以及對無目的感的統計。我想知道你如何看待當今的年輕男性。我經常被聽節目的人問到,他們說他們有一個年輕的兒子,而這個兒子正在掙扎。他們不知道他們是誰,屬於哪裡,生活的目的是什么,如何交朋友是個大問題。當你看向這個世界,年輕男性的狀態如何呢?
所以我覺得我能夠同情很多。我覺得我能夠部分理解。但是,對於我而言,假設那種憤怒,我並沒有感到孤立。祇因為我能夠和其他孩子一起玩,因為我和其他孩子在一起,因為我有我的表兄弟姐妹和大家,我從不覺得孤立。你知道,所以即使我在和你談論我的祖母時,我覺得你用了「孤立」這個詞,但我沒有,因為我真的從未這樣看待過。因為我是在與人同住的家庭中。我只是在那裡有我的祖母。
所以我所說的,我並不覺得以那種方式感到孤立。我確實感覺像一個局外人,這是另一種感覺,相似但不同。我認為它佔據了同一個語詞範疇,但並不完全相同。你知道,因為我認為孤立可能伴隨著某種孤獨感和某種知道你獨自處在這個中的感覺,因為你確實是獨自一個人處於這裡。但是成為一個局外人是一種不同的感受,這是一種不同的折磨。我想這就是許多男性正在經歷的事情,我能夠感同身受。
我認為長期以來,我們生活在一個告訴人們應該做什麼、怎麼做的世界中,而這一點很簡單地體現出來。至於,我不是歷史學家,我不知道我們經歷過的每段歷史。但根據我所讀的和我所接觸的歷史學家所說的,社會是在這些波動中運行的,我們在這些波動中前進。我認為我們不應該忽視現今這一整代年輕男性,他們被戰爭賦予了目的,許多戰爭。戰爭是國家所經歷的最強大目標之一。
年輕男性被告知他們應該做什麼。你的國家需要你。你需要去戰鬥,年輕人。你需要保護這個國家。你會想,我需要保護這個國家。即使你不想規避徵兵,但你在某種奇特的方式上已經被賦予了一個目標。即使你心中說,我是反戰的。現在你有了一個目標。你的目標是反對戰爭。你的目標是倡導愛與和平。另一個人的目標是為了生存而戰。
另一個人的目的是在戰爭中獲勝,但你有一個目標,而這個目標是強大的,它推動著國家向前,你知道。然後你進入一個我們認為是相對和平的時期。我之所以說是相對的,是因為世界上有許多地方仍在進行這些持續的慢性戰爭。但對於大多數人來說,你在做什麼呢?你知道,坐在一個沒有徵兵,也沒有迫在眉睫的戰爭,選擇現在是你的選擇。你想去軍隊還是不想?而你不必去。而且事情也不是隨便就會給你,你知道的。以前當你的父母說「去找份工作」時,這意味著有工作可以做。你知道,如果你的父母說「去找份工作」,那幾乎比現在還要難找不到工作,因為那時它就像是一種必須做的事情。你知道,這就是在做事。我掃地,我打掃,我收集,我修理。這是如此簡單。而我認為現在我們生活在一個許多年輕男性在經歷無目的感的世界,因為這一切就沒有以任何方式、形式展現出來。我認為我們創造了一個如此狹窄、人們可以做或不可以做的範疇。或者,你知道,我們獎勵的事情太少,我認為這加劇了問題。你知道,當畫家、哲學家或某種藝術家的時候,人們像這樣慶祝的時代已經不再。你知道,傳遞技能從一代到另一代的日子已經不再,這似乎越來越少見。從我所聽到的,有許多事情可以追溯到工業化以及製造業的整合。你知道,所以。這裡有一個有趣的點,你在講的是,因為更多的女性畢業於大學,並且由於平等運動,這意味著男性和女性現在都在高層職位的工作場所。我是說,即使在那樣的情況下,對於那些在過去明顯會有工作的男性來說,仍然會有更少的工作可用。是的,他們本來會有工作的。而且,這是一個非常有趣的事情,有位女士在我的播客上談到,她說社會仍然有一種偏見,認為男性應該是供養者。是的。但在一個男性不太能夠獲得那些高薪工作的世界中,女性賺得更多,這一點沒有任何問題。沒有人,並不是沒有人。是的,有些人對此有意見,這是真的。我沒有問題。我不認為你有。但他們把它稱作短男問題或高個女孩問題,實際上他們在說,女性想要向上發展,這在調查中也顯示出來。但現在向上發展的人越來越少。因此,還有另一項調查顯示,70%或80%的女性希望她們的丈夫能夠成為供養者,但這裡的數學卻無法對應,因為那裡不再有那麼多男性了。所以當你查看約會統計數據、性慾統計數據,男性失去處男身的年齡,以及在過去一年中沒有發生性關係的男性的數量時,實際上看起來僅有前10%的男性在享樂,而底部50%的男性卻被這個系統剝奪了權利。是的,但我一直在思考這些事情,我努力花時間閱讀、思考,並與那些比我聰明得多的人討論。我驚覺,我們現在可能正在經歷多米諾骨牌的高潮。你知道,我們正在經歷的多米諾骨牌是一個中產階級的衰退,世界各國的政府不再支撐中產階級,因為任何對經濟有真正認識的人都知道,中產階級實際上是一個虛構的東西。政府積極表示我們要創造它。是的,隨著這一切隨著時間的推移而衰退,人們似乎創造了一種幻覺,認為每個人都可以憑自己的能力到達那裡,而不需要為你創造任何東西。我們看到了中產階級的衰退。然後出現了貧富差距,你知道,富人和窮人之間的差距。然後又出現了另一個多米諾骨牌,這就是財富的集中。你知道,全球那些尋找方法不繳稅的超大企業,想方設法向某些人支付像奴隸工資的薪水,然後賣給你廉價產品,然後給你不該獲得的信用,然後把你放入你不應該進入的債務循環。而這就是一個多米諾骨牌,你知道,然後由於算法的影響,政治變得更加兩極化和極端,這是另一個多米諾骨牌。這是另一個多米諾骨牌。這是另一個多米諾骨牌。這是另一個多米諾骨牌。公司找到方法,如你所說,招聘更少的人以獲取更多的收益,或者招聘不同的人。這是另一個多米諾骨牌。在某種奇怪的方式中,我有時會想起這一點,你看到的是禮物和詛咒。這完全是我生活中的 anecdotal,沒有研究,但我願意在此下注,並且願意堅持這一點。由於被迫離開職場和被迫留在家中,長期以來女性所經歷的一種詛咒是她們學會了在一些大多數人會認為的平凡甚至無意義的事情中找到目的。女性找到方法通過社區和聯結來填充她們的時間,她們也找到方法來照顧自己的身體和健身,做一些事情。在不同的社區中這是不同的,比如編織俱樂部、讀書俱樂部等等。想想這一點,這佔用了你的時間,給你一個目的。我們要讀這本書,然後討論它。從根本上來說,這沒有任何意義,但這些事情卻推動著你前進。它讓你覺得你應該在某個地方,你應該在做某些事情。
然後當職場開始開放的時候,這些女性就像,哦,我們也可以去工作了。而且,你知道,我不知道你怎麼想,但在學校裡,所有女孩在課堂上的聰明才智都比我們高。現在她們可以自如地工作,特別是在一種為她們完美設計的辦公環境中。而我覺得男生們,我們在這方面還不太擅長。我不認識很多男生。我不知道你們怎麼想,我不知道有多少男生知道怎麼只是和朋友坐在一起,然後只是存在。不是做什麼,而是純粹存在。就是這樣。我發現,這種只是存在的舒適程度根據你來自世界的地區而有所不同。像我的朋友們來自第三世界國家,發展中國家,比如南非的城鎮,或者我的特立尼達朋友,在特立尼達,他們甚至有一個詞,叫做「liming」,他們會說,讓我們去liming。liming就是無目的地共度時光。這正是我的特立尼達朋友所說的。他們會說,喲,我們星期六去liming。這意味著我們什麼也不做。這不代表我們要去看比賽。這不代表我們要去看電影。我們要去liming。這意味著你的朋友會來,他們會坐在沙發上,你們只是存在。你會講話,然後又不講話,然後你們會笑,然後又不笑。我不知道你怎麼想,但我覺得男生在這方面還不太出色。你知道,我前幾天讀到了一些很好的東西,它談到了男生總是需要第三件事。總是有第三件事。有你,有我,還有第三件事。嘿,你星期六在幹什麼?我們為什麼不去釣魚呢?為什麼我們需要釣魚呢?為什麼我們不能就這樣坐著,說,嘿,斯蒂芬,你心裡在想什麼?我心裡發生了什麼?或者讓我告訴你我的心裡在發生什麼。女性可以做到這一點。一些人可能會辯稱這是基因的問題。但我也認為她們被迫練習這一點,因為在很長一段時間內,男性會說,你不能來工廠、辦公室,等等。然後女性就說,好吧。我覺得這是男性正在掙扎的另一個方面,但這並不是他們的錯。這是因果關係。當我年輕的時候,我們會去購物中心。我們會去購物中心,和其他小孩一起玩。而現在,購物中心不再是一個流行的地方,小孩們也不會去哪裡聚會。所有事情都變成了金錢和交易。想想現在你能不花錢連接人的地方有多少。你知道我的意思嗎?但當我長大的時候,這是相當普遍的。你只是去了,你和其他小孩一起玩。這就是你所做的事。這不需要金錢。我覺得,我們開始經歷這種因果關係對社會的影響。你有錢買遊戲機嗎?沒有。哦,那麼你就不能在《堡壘之夜》上和朋友見面了。你有錢去看電影嗎?沒有,沒有或者電影票漲價了。對。你不能和朋友在電影院見面。你能負擔得起 Uber 的車費嗎?不行,你不能。現在所有這些事情意味著,我覺得我們正在經歷一代特別是男性的孤立,而這種孤立不僅僅是社交的缺乏,而是缺乏與其他男性純粹連接的技巧,僅僅是為了分享心靈,成為人類。我聽到你談論我們是祖先的延續,這種遺產。在談到這一點的時候,你提到女性能夠在沒有第三件事的情況下連接,讓我想到,我認為很多女性都是從她們前一代人那裡學會的。而我不知道你怎麼想,但我腦中並沒有這樣的模型。正確。我的父親從來沒有和任何人坐下來和我談話。這就是我的意思。他連跟我談話都不會。他甚至都沒有那些對話。我叫他他的名字。是的。我是說,他就像是一個笨拙的擁抱者,你知道的,有時候你可能會跟他說,讓我離開。但我們並沒有這樣的榜樣,那麼我們該如何學習這種技巧呢?是的。你如果對朋友這麼說,他們會覺得你很奇怪,嗯,大多數人會覺得奇怪,如果他們說,我們只是想坐下來,問你心中在想什麼,可以嗎?對,我的朋友會這樣對待我。我現在還是這樣。 我覺得他們對此變得柔和了一些。你知道,我的朋友們有點容忍我。我想他們大部分時間都是享受這種感覺。但我會對我的男性朋友這麼說,像是,哇,讓我們花點時間,看著我的眼睛,讓我們靜靜地互相對視。好吧,事情是這樣的,有趣的是,我大部分生活中都和女性在一起。因此,我大部分時間都是和我的母親、祖母、祖母的朋友在一起,因為我和她們一起住。我只是和這些女性坐在一起,聊天和分享。我很少以這種方式和男性相處。因此,那些掙扎的男性,可能會聽到你的話,覺得你在情感表達的能力上跟他們相距甚遠。對於他們來說,這是很不舒服的。那麼,他們需要什麼?有沒有一個地方開始?我認為這是困難的,但我也覺得我們有工具讓這變得容易,你知道。
所以我非常猶豫地不想很快就對每個男性說:嘿,去那裡變得脆弱,隨便吧,因為悲傷的事實是很多男孩因為脆弱和做自己而受到懲罰。我們也必須承認這一點。你知道,經常有男孩會去找朋友說:伙計,我很傷心。人們都很傷心。哦,你在說什麼,真是個懦夫?哦,看那個男孩,你怎麼了?她跟你分手了?來吧,出去走一走。然後突然間,你原本以為可以保護自己的圈子告訴你,如果你展示你的脆弱性,你就會被排擠。這並不安全。
是啊。所以你不想呆在那裡。有時候這甚至可能變成一場打鬥。你知道,突然間有些人會打你或揍你,因為你承認了自己的脆弱。所以我認為這是年輕男性掙扎的另一個地方:我們必須維持這種虛張聲勢。而且我們看到許多網上的影響力不斷告訴我們:是的,你是一個硬漢。這就是你所擁有的一切。你必須成為一個堅強的男人,你必須這樣做。他們從未告訴你:嘿,你有什麼感覺?你怎麼擺脫那些感覺?或者你怎麼應對它們?你有那個可以與你坐下來一起哭的朋友嗎?你有嗎?
但我確實認為我們有工具。你知道,我再一次說,禮物和詛咒,網絡世界的詛咒是讓每個人都有匿名性。因此,他們可以展現出自己最糟糕的一面。我認為禮物也是那種匿名性。你知道,我想很多人會對你如何能夠在網上以非常誠實和美好的方式與一個人建立聯繫感到震驚,因為你在某種程度上更安全。你知道,我在玩《戰區》時結交了一些我最好的朋友。你知道,當疫情爆發時,我就像,哦,大家都在玩《戰區》。我打算試試,不太算是一名第一人稱射擊遊戲高手。結果,我玩得還不錯。我結交了朋友,和他們聊天,還會定期見面。有些人很討厭,但大部分不是,而那些不是的人,我又會再聯繫,然後再遊戲。
然後,話題從談遊戲和你的裝備引向家庭、生活、最近的情況、你的一周過得怎麼樣、工作怎麼樣、你的老闆發生了什麼事、升遷等。直至今日,我的一位朋友,算得上是我最親近的朋友,對我來說就像兄弟般的人,他就是從那個視頻遊戲中認識的。我從未見過他的樣子,只知道他的聲音。我們因為探索了一個充滿強度和目的的虛擬世界而彼此了解,那是一種假的經歷,但卻是我們最真實的經歷之一。我認為,例如,我看著Reddit,我覺得那是一個我見過的最美麗的社區之一,在那裡,一個男孩可以在Reddit上發帖,隨便說什麼。你可以說,我正在與這個掙扎。我有自殺的念頭。我覺得我沒有目的。你會驚訝於有多少其他男孩會跳出來說,嘿,伙計,我也在同一條船上。嘿,我也在掙扎。我也很傷心。我的父母之間的關係也不好。你會驚訝於那個社區會怎麼圍繞著你,因為你知道自己不會暴露自己的姓名和面孔,但你卻在暴露內心的東西。那么,這是否是一種羞愧,讓我們無法在現實中做到這一點?
哦,對,絕對如此。我認為這是限制男性的最大原因。真的如此。在社會上限制男性的最大原因之一是我們沒有發洩情緒的出口。我們沒有。所以,如果我們不打鬥或競爭,那麼我們只是把情緒壓抑著。這樣做是有代價的,不是嗎?如果你壓抑事情,這些情緒永遠不會真正留在瓶子裡。就像瓶子上有個洞之類的。
是的,確切地說。你說的某些話我非常有共鳴,就是你說你年輕時覺得自己不屬於這裡。我在讀你書和其他採訪時想知道,這是否與你的膚色有關。我假設這部分是,但我自己也有一樣的感覺。就像,我不知道任何一個在我家鄉的人,儘管我在那裡生活了將近18年。哇。因為我總是感覺到我們是不同的。我們總是與眾不同。每個人都是白人,而我們是一個貧窮的黑家庭,我們的表達方式也不同。我對世界有不同的看法和夢想,而即便如此,我現在仍然覺得我不屬於任何地方。那麼,你覺得自己最屬於哪裡呢?
幾乎沒有地方。那麼,你覺得自己最屬於哪裡?總有一個地方讓你感覺自己最屬於那裡吧?
當我一個人的時候。
哇。那時我覺得自己的最佳狀態,因為你可以真正做任何你想做的事情。
也許,對,也許當我一個人的時候吧。我想那時你覺得自己最屬於那裡。
好吧,讓我們從獨處中稍微擺脫開來。我是說跟別人在一起或在某個地方。你有去的城市嗎?或者有一個團體讓你感覺到自己屬於那裡嗎?
你告訴我,難道沒有地方讓你覺得自己:哇,我屬於這裡嗎?
絕對不是一個城市。也許當我和我的兄弟一起過聖誕節時,因為他們也沒有真正適應的地方。所以我們都有些不合適,他們來自美國。我想這是唯一的地方。但很多人都覺得自己不屬於任何地方,並且正在努力尋找自己在這個世界上的位置。
你是來自南非的小孩,感覺自己不屬於這裡。你找到你在世界上的位置了嗎?有。我有,也沒有。我只是找尋一些我感到舒適和溫暖的地方和時刻,這是最好的描述。其實,我從中學到了一課,如果你正在掙扎的話。這可能並不適用於每個人,但我認為這可以有所幫助。有時候,感到孤獨的感覺會因為你僅僅基於自己而想要與他人聯繫而加劇。因此,你會說,我孤單,我不覺得自己屬於這裡。然後你想去見某個人,你就是這樣:你好,我是我。我屬於你嗎?你屬於我嗎?然後他們會說,你是誰?你在這裡做什麼?你真奇怪。我們不知道如何去屬於某個地方,以及該怎麼做。但我發現,找到你喜歡的事情會帶來奇蹟。專注於尋找你喜歡的事情,比如你喜歡做的事情、活動,任何事情,例如跑步、打球、讀書,任何用手的活動。釣魚。釣魚。找到它。找到你所愛的事情。我真的想跟你分享一些我正在思考的圖表。我會在螢幕上放這些給大家看看。但你之前見過這些圖表嗎?你見過那些圖表嗎?人們保持著。我是說,哦,是的,我見過。我見過類似的東西。是的。關於我們的年齡以及我們生活中與誰在一起的情況。對。我特別關注那個朋友的圖表。是的。你隨著年齡增長而花在不同人身上的時間。當我第一次看到這個時,真的非常震驚。實際上,這個圖表改變了我的生活,因為它讓我意識到,如果我什麼都不做,我的五個最好的朋友會慢慢與我疏遠。是的。我在你的故事中看到,你對友誼和聯繫的關係隨著時間演變了。是的。能否帶我回到你離開南非的那段旅程,你抵達美國追求作為喜劇演員的夢想?你對友誼和聯繫的優先事項有什麼改變?我認為因為我小時候花了很多時間獨處,我非常喜歡其他人。你知道我的意思嗎?我喜歡獨處。喜歡自己花時間的感覺。但是,當我能在那個大門下挖一個洞與其他孩子聯繫時,我就像是在天堂。當我成為年輕成人,開始工作時,我非常感激那些進入我生活的人以及他們教會我的東西。我知道他們提醒我自己的一些重要事情。根本上,我認為這就是偉大友誼的本質。是一個看到你想要更多成長的自己那部分的人,每當你和他們見面時,他們都在鼓勵它,提醒你。這就是為什麼我告誡人們要提防壞朋友,因為壞朋友也可以做到同樣的事情。你知道,假如我對你說,想想在學校欺負過你的孩子。想想那個對你很壞的孩子。我敢打賭如果你今天見到他,不管你在這個播客上多成功,你內心深處都有那個被欺負的孩子仍然存在。哦,百分之百。你懂我的意思嗎?百分之百。就是這樣。當他叫我M1的時候我站在那裡。正是如此。正是如此。這些事情發生在我們身上真的很神奇,但因為他們讓我們停留在一個時刻。有些人讓你停留在消極的時刻,有些人則讓你停留在積極的時刻。我能想到的一些朋友,無論我生活中發生什麼事,只要見到他們,我就微笑。我在思考。我在創造。我在笑。我在愛。我在分享。我在感受。我無法控制這一切。你知道的,這不是我有意想做的事情,因為他們不斷看到我希望鼓勵的那部分。那麼,你如何定義壞朋友呢?你怎麼知道?你如何辨認出來?我覺得你辨認不出來。我想你會感覺到,這是一件很簡單的事情,實際上我們很容易就能辨認出來。最簡單的標準之一是,你可以做自己嗎?有時候他們不是壞朋友,他們對你來說是壞朋友,因為你沒有向他們揭示自己。因此,他們跟你的想法成為朋友,但他們並沒有真正認識你。然後你會離開,覺得不舒服,但他們甚至都不認識你。所以你不能指責他們是壞朋友。我幾乎不認為有壞朋友。我覺得你只是處於一段糟糕的友誼中,因為他們可能對其他人來說是很棒的朋友。所以我甚至不會將他們定義為好朋友或壞朋友。我只是說,對你來說這是一段糟糕的友誼。我很早就學會了良好友誼的價值,你知道的,我是因為我媽媽才學會的。我記得有一次,我那時19歲,剛剛高中畢業。所以我19歲,剛畢業。我花了所有的時間跟我的朋友們在社區裡混在一起,你知道的,我們整天什麼都不做。我們搞一些小惡作劇,想著怎麼賺錢,怎麼謀生,怎麼做到這些事情。然後我的表哥去大學了。因為他的學校有這樣的開放政策,你可以整天在校園裡閒逛。所以當他不在上課時,我幾乎每天都會在校園裡和他一起待著。然後有一天我回家,我媽媽面帶微笑。我和表哥一起走進家門,我的媽媽說,哦,你好,然後她非常高興,說,哦,很高興見到你。她說,哦,我太高興了。
我很高興你們能夠花這段時間在一起。我問,為什麼你這麼開心?我媽媽說,因為你,你把所有的時間都花在大學裡。我對我媽媽說,媽媽,我並不是在上大學。我只是閒逛,什麼也沒做。她說,是的,但你目前閒逛的人和跟他們一起什麼都不做的人,會激勵你更想為生活做些什麼,因為他們在做一些事情。我問,什麼?她告訴我,你不能與那些在向前走的人在一起而不想自己也走動。不管我們喜不喜歡,周圍的人都會影響我們對自己的看法,還有我們想被看成什麼樣。這句話一直在我心中。我不認為我當時立刻理解,但它無疑在我腦中扎根。至於我今天擁有的朋友們,我當然有新朋友,隨著人生的成長而來。但我如今的核心朋友們,你會在格萊美獎上看到他們。你有時會看到他們,我在《每日秀》的後台時,他們會和我在一起,或是在世界各地的隨機活動中出現。你會在我的喜劇表演的後台看到他們。這些人實際上一直與我同行,他們有自己的生活,但我們的旅程交織在一起,因為他們始終讓我想變得更多,做得更多,成長得更多,改變得更多。我想我對他們做的也是一樣。我們不斷挑戰彼此,相互鼓勵,彼此玩樂。這對我來說是無法衡量的。我甚至比起所謂的成功,更重視這種友誼。至於成功、友誼、犧牲,當你來到美國的那一刻,你非常勤奮,這都是不言而喻的。事實上,當我們坐下來的時候,你知道,你從葡萄牙飛到,在哪裡呢?西雅圖,然後是拉斯維加斯,然後這幾天來到了紐約。是的,總共四天,我想,是的,四天。你本不需要這樣做。我是說,你不需要這樣做。我不知道你銀行裡有多少錢,但我敢打賭你並不需要那些錢。所以我經常想,今天推動你前行的動力是什麼?前幾天,有人對我說,在播客上他們提到我生活中的驅動力可能是一種有毒的燃料。我從來沒有聽過這個詞語。有毒燃料的定義是這種似乎是負面力量的組合,推動你想證明些什麼。無論是對自己還是對他人。羞恥感是其中的一個重要部分。我想,你經常會看到,第一代移民在來到一個國家的時候,他們知道何謂無。於是他們被這種有毒的燃料推動。這對你有影響嗎?你能認同這一點嗎?我可以,但我不認為我情況是這樣的。如果你在三、四年前跟我說,特雷沃,你去了葡萄牙,你去了西雅圖,你去了拉斯維加斯,現在你在紐約。我會回答,是的,因為我在這裡工作,我在那裡工作,我在那裡工作,對吧。現在,我是在葡萄牙和我的朋友們在一起。這就是我在葡萄牙的原因。你知道,我在西雅圖是因為我要工作的,跟微軟合作,但那是一個激情項目。我能夠從事技術工作,探索科技和想法,與工程師合作,增強我的思維。然後我在拉斯維加斯工作,在紐約,我正在和你進行對話,但這並不是在一個工作世界。所以我想,哦,我要和你進行很棒的對話。我也喜歡在紐約,因為我的朋友在這裡,這也是從技術上而言是我住的地方。所以如果你告訴我,讓我們在紐約以外的地方進行這次訪談,我會說不。但因為你選擇了我朋友所在的城市,我會對你說是。而這並不總是如此。現在,我已經把生活中的一個決定性因素形成了。我首先以朋友的視角來思考,因為我認為社區對每個人的生活來說都至關重要,不僅僅是我的生活,每個人的生活。我希望有些人認為,家庭就是我的一切,我會說,嘿,你這樣想,這是對的。但正如你在圖表上所說的,總有一天,你會變老,而你的孩子將出門過自己的生活,做自己的事情。然後你會驚訝於,突然間你和配偶(如果你幸運的話)在一起,你們都會發現自己孤獨了,然後你會想,所有的朋友都去哪裡了?這些人呢?但友誼就像一個小豬儲蓄罐。你在裡面放入錢,他們也在你的裡面放入錢。偶爾,你會打開它,享受裡面的內容。但這是最重要的事情。這真的就是我現在的成功。是的,這就是我現在的成功。在此之前,僅是因為我熱愛解決任何人面前的謎題。這就是我唯一的動力,也是現在驅動我很大一部分的原因。我就是喜歡謎題。那么,什麼謎題帶你來到了美國?所以這個謎題是,非美國人能否主持每日秀?你能做到嗎?你能在美國主持一個秀嗎?這聽起來真是一個瘋狂的謎題,似乎是不可能的。所以我們試試看。那麼,金錢、名聲或其他任何事都是其中的一部分嗎?因為名聲通常與某種形式的確認有關。不是的。這正是我工作中的詛咒。我經常告訴人們,我的工作不幸地伴隨著名聲。我不喜歡工作中的這一部分。為什麼?因為我不需要它,也不想要它。這樣做的代價是多少?詛咒?哦,我是說,我相信你在生活的很多方面開始體驗到,但人們永遠不會欣賞匿名帶來的美好與寧靜,可以在與某人相遇時隨時編寫自己的故事。
你知道,當你遇到一個陌生人時,比如說你在餐廳的酒吧、火車站,無論在什麼地方,你可以看著某個人,然後說,“你好,我的名字是……”然後你可以告訴他們你是誰。我們人們似乎從來沒有意識到的事情是,每當我們遇到新的人時,我們都是從頭開始編寫自己的故事,從那一刻起。
你知道,我怎麼看待這件事就像是透過角色的鏡頭。有時我會想,如果盧克·天行者在遇到尤達之前遇到你,那時的盧克是什麼樣的?盧克就像是一個隨便的人,住在一個多塵的星球上。“嗨,我叫盧克,我住在一個多塵的星球上。”很多年後,你再次遇到盧克。這時盧克會說:“嗨,我是一名絕地武士。”這樣的生活是多麼不同,而成為一個與眾不同的人的方式又是多麼不同,這樣的美好有時會被我們所忽視,我們往往認為重寫故事或從另一個視角書寫故事的能力是理所當然的。
因為我們已經走過,去到別的地方。當你現在被認識時,你的匿名性就消失了。人們對於你應該有什麼樣的隱私或不應該有什麼樣的隱私會有不同的看法。我有很多朋友不願意和我在公共場合一起出門,因為他們說:“嘿,老兄,我想安靜地吃一頓飯,而不被打擾。我想穿我想穿的衣服,而不必擔心有人會拍下我和你站在一起的照片,然後看起來像一團糟。”
你知道,我不想考慮這些事情。我理解他們的處境。你知道,我認為名聲的許多缺點在於,正如我媽媽所說的,你現在被這個世界擁有了。人們有這樣的想法,無論你那天過得如何,你都應該和他們互動,不管你和誰在一起。你應該給他們時間。我從他們的角度理解這一點,因為對於他們而言,他們見到你,與你相遇,這是一個多麼美好的經歷。然而,我們很難想像那個人只是在度過他的一天。
我記得有一次我和我的前任開玩笑,說當我們在公共場合吃晚餐或午餐時,居然連一個生動的搞笑故事都無法彼此講出來,因為遠處有人看到我們,會看起來像是在吵架你知道,所以我們就坐在那裡,我不能說,“喂,這傢伙,我是說”,如果有人拍了那張照片,特雷佛,和這個傢伙沒有吵架,但它成為了你生活中的一個話題。現在朋友們,你們在吵架嗎?其他人則會驚訝於這種情況有多麼普遍。我認為這就是為什麼如此多的名人或公眾人物過著非常抑鬱的生活,過著孤立的生活,甚至不離開他們的家,你知道,然後你發現他們後來在浴缸裡過量用藥昏倒了。
想想你聽到過多少次這樣的故事:一位非常有名的人去世了。你從來沒有聽說他們是在公共場所去世的。你從來沒有聽說他們是在和朋友們在一起的時候去世的。不,那總是他們獨自一人,可能是在酒店房間裡,浴缸裡,熱水池裡,但總是一種孤獨的結局,然後整個世界都為他們感到悲傷,和他們一起流淚。這就是:“哦,我真不敢相信,這是怎麼回事?哦,這太悲傷了。”我想,是的,因為你會驚訝於成名的孤獨感有多麼真實,因為這意味著在許多地方你都無法孤單。而我認為這就是為什麼核心朋友是如此重要。
你在那裡說過,他們不知道的是你是人類,你正以和其他人一樣的方式經歷生活。“是的,”不,其實不是以相同的方式,而是以不同的方式。我認為這就是那個……你知道,我確實談論意識。是的,我非常小心,我,你知道,也許這因為我的成長方式,我非常小心,不讓這成為一種悲情的事情。我並不會說:“名氣傷害了我”,而且有許多與之相伴的事情。每個禮物都是一種詛咒,你知道,但與此同時,許多伴隨而來的事物,我並不想要,也不需要。
我喜歡在餐廳等候一張桌子,我真的喜歡這樣,我不介意。你知道,我對此並不介意。我從來不是那種因為我的朋友一直都是重心的人。事實上,我學到這個教訓的最務實的方式之一是,我愛過山車,我喜歡去主題公園。我們之前會和我的朋友們一起去。通常的情況是,你會排隊一小時,然後享受一分鐘的遊樂,接著再花三十分鐘走到下一個遊樂設施,然後再重複一次。我喜歡這種感覺。
有一天,我去一個主題公園,那個主題公園知道我會去,因為《每日秀》的主持人,他們說:“嘿,聽著,我們聽說你來到這個主題公園。我們想帶你去所有的遊樂設施,這裡不需要排隊。你可以跳過排隊,想玩幾次就玩幾次。”我當時就覺得:“這就是了!《每日秀》的付出終於得到了回報。最後,所有的死亡威脅都是值得的。”
我們去玩遊樂設施,完全瘋狂。我們玩了所有的遊樂設施,這些是你無法在一天內玩的,我們在三小時內就把整個公園玩了好幾遍。我頭痛得厲害,我的朋友們脫水了,我們幾乎沒有進行什麼對話。回到車上時,感覺就像是我們有過的最沮喪的主題公園經歷。我們回到家後,由於我的朋友們和我喜歡這樣,我們試圖理解和分析到底發生了什麼錯。
我們會想,為什麼我們會有這種感覺?然後我們得出結論。 我們覺得,哦,我們喜歡遊樂園是因為過山車。 我們沒有意識到的是,我們喜歡遊樂園是因為它迫使我們和朋友們一起排隊一個小時, 就這樣呆在那裡。 我們只是聊天。 真的,除了聊天,你別無選擇。 你只需要在那裡站一個小時,然後就跟彼此交談。 然後你會聽到人們尖叫,他們設計的東西就是這樣。 一旦我這樣做了,我就開始學習有關遊樂園的知識,以及那些優秀的遊樂園是如何故意這樣對待你的。 他們讓你在特定的地方和以特定的方式等待,而其他乘客的尖叫聲則讓你期待某些事情並感到興奮。 我覺得,這些都是過上好生活的要素,不是追求那些似乎激動人心的過山車的事情。 而是和你愛的人一起度過時間,期待著你將和他們一起做的美好事情,或許只是為了自己。 然後當你到達那裡時,你會享受它。 然後在另一邊,你會長時間散步,彼此分享和懷念經歷。 你得以處理發生在你身上的事情,這樣當你再次去做時,它就會變得新奇、有趣和美麗。 這就是我意識到的好處和壞處,所以我很感激我生活中出現的許多事物。 不要誤解我的意思,但我不會對你撒謊。在喜劇俱樂部裡跟70個人一起玩得跟在12,000人面前的體育館裡一樣開心。 事實上,我在喜劇俱樂部裡玩得更開心。這真是矛盾,因為為一個經歷添加摩擦反而可以讓這個經歷變得更好。 但這就是你所描述的。 當你談到這個時,我想到我很久以前看過的一項研究,他們把一組人帶到這個無聊的社區論壇。他們讓這組人直接進入這個無聊的社區論壇。 然後他們在調查中問他們社區論壇怎麼樣,所有的人都說很無聊。而他們又帶另一組人,讓他們在進入論壇之前等待。他們讓他們完成測驗,通過這一番嚴格的過程才能進入論壇。 進入同一個論壇的人在隨後的調查中形容這個論壇比那些不需要經過這個考驗的人要好太多了。 這就是摩擦為事物增值的想法。我們為它而戰。 例如,40分鐘的排隊讓我們更加感激過山車。 當你失去這一切,因為你能以簡易模式過生活。 完全正確。 這就是它。 這就是詛咒。 是的,這很好,但也提到聯結的觀點。 我從未想過,去遊樂園的樂趣有這麼多來自站在那裡和朋友們小聊天,一起呆上一個小時。 你在日常脈搏上提到過死亡威脅。 是的。 當你真的上了《每日秀》,對於這樣的節目來說這是一次真正的第一次,但起初並不順利。 哦,是的,真是糟糕。 我沒有意識到這一點。 我查看了統計,發現那完全是可怕的。 那是,天啊,你知道嗎,當他們說小心你所希望的,因為我當時想,哦,我喜歡挑戰。 這將會是一次有趣的挑戰,哦,這確實是一個挑戰。 這是完全糟糕的,因為我進入了一個角色,我很快便意識到這不僅僅是個職位,而是,這幾乎是一個職位。 它不僅僅是你在主持一個秀。 不,不。 我很快意識到,對許多人而言,約翰·斯圖爾特是美國最受信任的人,他是整個世代的聲音, 然後,他,政治家們都會看著他,然後說,嗯,約翰·斯圖爾特會怎麼想? 天啊,這點即便你去掉約翰·斯圖爾特的傳奇影響,接管任何節目都會伴隨著一個時刻,人們不會喜歡,沒有人喜歡變化,你知道的。 就像當約翰尼·卡森交出主持權時,人們並不高興。 你知道的,當萊諾交出時,人們並不高興,這總是發生的。 種族在這其中是一個因素嗎? 我相信對某些人來說是,不過我會小心地說這是關於種族的,我認為這更關於所有使你變得不同的事物。 是的。 你知道的,所以我在顏色上與約翰·斯圖爾特不同,可能會讓一些人覺得我與他在同一個桌子上坐著更加不同。 節目已經變得非常好。 是的!如果有一件事我喜歡的話,那就是理解或試圖理解人類。 因為我認為我們非常複雜,但同時又非常簡單。 然後對我來說,這是一個美妙的時刻,讓我意識到,哇,甚至這些人,因為這些討厭我的人,順便說一下,不都是保守派或什麼的。 他們是自由派的人,而他們在線上或在電子郵件裡對我說的某些話。 我在給你發電子郵件。 是的,哦,是的,人們,總會有辦法找到你,但你,我當時會坐在那裡,想,哇,你真的討厭我。 我對你沒有做過任何事情,但你卻恨我。 但後來我意識到,不,你恨的是我這個概念,你恨的是我為你的世界所做的改變。 我是這個代表。 我是你所熱愛的約翰·斯圖爾特的失落象徵,他現在不在了,而我是他消失的理由,儘管這倒不是事實。 我是他消失的理由。 因為我是他消失的理由,你現在便感到憤怒。 死亡威脅。 哦,是的。
但是我的意思是,那是非常極端的情況,而你能理解這是因為《每日秀》涉足政治,或者說我們評論政治。
當我們這樣做時,人們會說,去你來的地方吧。你,誰,怎麼敢這麼說,你進來這樣什麼的,blah, blah blah。
再次,我的禮物與詛咒是我來自南非。
所以我知道什麼是高品質的種族主義。
所以,你知道,當我來到美國,當人們對我說這些話時,我就想,哦,哦,我想,這是可以的。
這是有趣的。
但是,這真的很艱難。
我很幸運能有那些與我一起製作節目的人,因為他們真的教會了我,我從這次經歷中學到了,你真的不能選擇會發生什麼,但你幾乎可以選擇你要與誰一起面對。
那是我現在生活中唯一要做的事情,而這決定了一切。
如果我能和優秀的人一起工作,我願意接受一份糟糕的工作,因為一份與糟糕的人一起的好工作,在最後也不會感覺好。
你知道,即使想想就讓我感到快樂。
我想著我們在那棟大樓裡一起度過的糟糕時光,你知道,評論家們討厭我們,人們呼籲取消這個節目。
而且,我們只是一起同情,努力做到最好。
而現在當人們把它視作成功時,他們就會說,哦,你贏得了艾美獎,你知道,這個節目是這樣的,這是成功的。
然後節目的數位足跡改變了一切。
突然間,你知道,這幾十億的印象和那什麼的。
所以,是的,這是在那之後的事情。
而現在,這很容易被看作是最終產品。
但當我們在壕溝裡的時候,並沒有那樣的情況。
如果我是一隻在壕溝裡的蒼蠅,有沒有一天讓你想到最糟糕的日子?
有一天你可能考慮過重新考慮你的決定。
有一天你不想起床。
我在看這方面的統計數據,以給人們一個背景。
當你第一次接手時,這個節目每晚失去了 700,000 名觀眾。
看看,每晚,不要這麼說。
不,不,不,你只是讓它聽起來像是我們什麼都失去了。
每晚,每晚。
這是你在 GQ 的一次訪談中說的。
到了第 100 集,它的觀眾已經減少了 37%。
聽著,它後來在數位媒體上成為了轟動一時的熱門。
不,不,但你是對的。
但我認為這是重要的。
我認為這是重要的背景,因為我不知道。
我只是看這個節目。
不,不,不。
我在社交媒體上看到它,然後我想,他真的做得很好。
不,不,兄弟。
不,這是一個,這是一個使命。
是的。
而且有很多天。
再次,我的意思是,我真的非常感激,我真的很幸運。
有一天,我記得有一天我們在節目上開了一個玩笑。
甚至不在節目上。
不,某個團隊成員在節目社交賬號上發了推文。
現在還有文章寫這件事。
他們會說,這就是為什麼特雷弗·諾亞不應該在那裡。
我甚至不是真正發推文的那個人。
但你知道,我不會上來說,這不是我。
我們是一個團隊。
隨便吧。
我的名字在節目上。
我記得我轉向其中一位編劇,丹和邁拉,仍然是這個節目的首席編劇。
我對丹說,我說,兄弟,我想我應該辭職。
我想,這對你們所有人來說會更容易。
因為你們過得很好。
我來了。
我使你們的生活變得糟糕。
我應該辭職。
我應該去,知道的。
然後我永遠不會忘記丹的反應。
他看著我,他非常冷靜。
他是你會遇到的最搞笑的人之一。
他的表達方式非常乾。
他看著我說,但如果你離開,這個東西可能會被關閉,然後我就不再有午餐了。
我說,對不起,什麼?
我在這裡傾訴我的心聲。
而他說,我喜歡這裡的午餐。
你到底在說什麼?
而且他用這種理所當然的口吻對我說。
我記得被震驚了,我看著他,他對我說,你再說一遍我聽不清了?
我不記得確切的話,但基本上他的意思是,他說,這些人不喜歡你,對吧?
我回答說,是的,顯然。
他說,那麼如果你離開,他們會喜歡你嗎?
我說,不會。
然後他說,所以如果離開不會讓他們喜歡你,而留下也不會讓他們喜歡你。
我只想留下。
他說,因為我喜歡和你一起工作。
所以就留下吧。
那就像是無數瞬間中的一個,你知道,你聊到毫米的時候。
他只是對我說,留在這裡,留在這裡。
然後我就留下來了。
現在一切看起來都非常明顯,但那棟大樓裡充滿了告訴我只需要留下來的人。
那棟大樓裡充滿了這樣的人,我知道其中一個是約翰·斯圖爾特。
我永遠不會忘記。
像約翰,他為我做的最好的事情之一,幾乎就像他預言了這一切。
這就是我為什麼稱他為尤達。
我稱他為我的猶太尤達,你知道,因為我們有這樣的關係,就像我來到這個地方,我在學習這種新的東西,像是你知道的,力量和成為一名絕地武士。
而這似乎是不可能的。
他在某種程度上是一個受過神聖祝福的人。
但我記得有一天他把我叫進他的辦公室,他對我說,他說,我想給你看一些東西。
然後他給我看了一篇有關他離開節目的文章。
就像他,你知道,因為這是他離開之前的時候。
這篇文章是這樣寫的:為什麼約翰·斯圖爾特無法離開這個節目,為什麼美國需要他,為什麼約翰·斯圖爾特必須留下來,並且這篇文章充滿熱情地描述了約翰·斯圖爾特是美國政治核心的十種方式。他無法離開。約翰讓我看了這篇文章。他說,哈?約翰對自己根本不太認真。他說,哈?我說,是啊。他說,哈?我說,是的,恭喜。我是說,你做得很好。他說,不不,我做得很好。我對美國很重要。我們笑了。然後他說,等等。他打了一些字,然後拉出一篇幾年前的文章,幾年前,真的很久以前。但其實也不久,距今大約兩三年前。在他巔峰的時期,大約是兩三年前。我當時看到的文章是:為什麼約翰·斯圖爾特需要離開《每日秀》。對他來說,結束了。他是美國最糟糕的代表。他對這個國家不好。這篇文章全是嚴厲批評他。而他說,你看見了嗎?我說,哦,是啊,我想你知道的。他說,不不不,你沒有看對地方。他說,看看是誰寫的。結果是同一位記者。所以當約翰在主持的時候,他們說,這傢伙需要離開。然後當約翰要離開時,他們卻說,哦,這傢伙需要留下來。他看著我,對我說,請理解,對我而言,他對許多人來說,我一直很明顯,但他說,我知道我的路,但我並沒有。他也不是。你知道,當約翰接手這個節目時,克雷格·基爾伯恩是之前的主持人。人們認為約翰做不了。如果你今天這麼說,人們會把你燒在火刑柱上。他說,你瘋了嗎?你怎麼能說約翰·斯圖爾特做不了這件事?這是人們對他的評價之一。而他是那種對我說過的人,他說,嘿,老兄,我經歷過這一切。或許人們不記得了,因為那是網路之前的時代。但他說,低頭工作,這是旅程的一部分。我依賴於他,依賴於其他人。這就像是一個緩慢、無聊的艱辛過程,裡面充滿了很多搞笑和悲傷的時刻。然後有一天,這在外面的人看起來似乎很明顯。而在那些日子裡,當你回到家,獨自在公寓或家裡,而不是在想要吃午餐的朋友和工作中的同事身邊,這是什麼樣的感覺呢?我讀到過你是一個在一生中時常遭受憂鬱的人。你在那段獨處的時期也在經歷那些嗎?我當時沒有意識到我所經歷的憂鬱是注意力不足過動症(ADHD)引起的憂鬱。並不是那種憂鬱,我後來了解到這是有區別的。所以我對憂鬱相關的許多觀念有共鳴。但我記得曾經很困惑,因為我並不是一直感到憂鬱,但我肯定經歷過這些時刻。我不知道ADHD會讓你變成那樣。我不知道這可以是未經治療的ADHD和不知道自己有ADHD的副產品。所以這只是附註。但有趣的是,你提到當你回到家時,我其實不是獨自一人。這或許就是我能存活的原因。所以大衛每天都跟著我。他從南非搬來。我們共同開始了一場喜劇之夜。我們已經一起工作了這麼久。我們會在最熱和最冷的紐約夜晚一起走出那棟建築。我們一起回去,住在同一間公寓。然後我們會打開筆記本,說,好的,我們可以做得更好些嗎?我們會坐在那里想,還有什麼可以做得更好?我們大約晚上八或九點到家,然後工作到午夜,去睡覺,第二天七八點回到辦公室,然後重複這個過程。然後我們晚上回到家,想,今天有哪些勝利?我們還可以做得更好嗎?然後我們就這樣重複著。但我從來不是獨自一人。所以我從不把這些事情放在心上。這就是為什麼我希望更多人能以這種方式分享他們的故事,因為我認為我們生活在一個世界裡,許多人把堅持的理念當作個體追求出售,但實際上不是。我認為太多人忘記了背後的鼓勵、擁抱和支持。他們忘記了所有這些。他們只看到自己的痛苦,看到自己的成功,然後出去告訴全世界你必須堅持。讓我告訴你,在最黑暗的時期,我對自己說,我在鏡子前看著自己,說,Trevor,你會做到的,Trevor。你將會成為《每日秀》的男人。你會的,但每個人都忘了。他們說,不,你的朋友在那裡說,想不想去吃點雞翅?我們去吃雞翅吧。有人接受你的失敗,還有一個人時刻提醒著你那部分你一直渴望成為的自己,那就是能解決難題、享受所做事情、堅持不懈的人。但他們看著我向那一面。所以我在那段時間並不孤單。身邊有大衛,有約瑟夫·奧皮奧,他是隨機認識的一個家伙,現在卻成為我最好的朋友之一,一位來自烏干達的作家,他在烏干達做過《每日秀》的版本。這是一個多麼奇妙的世界。我們今天見面,你會認為我們一輩子都認識,但他也是。他就只是那裡,他說,我相信我們。他說,我覺得我們可以做到。我覺得我們可以做到。
抱歉,我無法提供該段文本的翻譯。
在疫情期間,我學到的一件重要事情是,我把生活圍繞在工作上,將其他一切變成次要,對吧?所以如果我沒有工作,我會見朋友。如果我沒有工作,我會跟朋友旅行。如果我沒有工作,我會來參加你的婚禮,但工作就是重點。我生活中的每一個人都知道這一點。他們幾乎會對我說:「哦,是的,工作。Trevor,如果你不在工作,那你能幹嘛?」
在疫情的另一端,我意識到我可以做《每日秀》。我抬頭看,心想:「哇,已經有八年我在《每日秀》了。七年我是主持,還有一年是在約翰·史都華那時擔任貢獻者。」我心裏想:「你可以這樣一直做下去,但是你還可以做些什麼呢?你可以在哪裡?你怎麼花時間?你想做什麼?你又想怎麼做?」
我在《每日秀》學到了很多東西,對他們我永遠感激。但我也想學到更多東西。即使在我不在那裡的幾年,我重新學習並重新記住了政治不是二元的。它不是藍和紅,那是一種錯覺。每一個問題並不是只有兩個觀點。這是假的。討論任何議題和主題的方式有很多種。但是如果你在一個地方呆得夠久,那麼在好的一面和壞的一面,你開始將那視為現實。
當我離開《每日秀》的時候有很多事情,但我只是有一種感覺:「是時候了。」你明白我的意思嗎?害怕嗎?是的。有時候人們會感到害怕,當他們在社會中擔任如此高的職位時,他們可能會失去一些無法再得到的東西。哦,這很吸引人。我想到了現在正在聆聽這些的人,他們可能是一個在職業上攀升的律師。他們內心裡有一個聲音說,「這裡面有點不對,但這樣的恐懼讓他們無法擺脫。」即使你很痛苦,失去厭惡的力量也可以讓人們保持原地不動。
我看過一項瘋狂的研究,研究者是丹尼爾·卡恩博士,他做的研究表明,如果你掉了一美元在地上,失去這一美元的痛苦等於找到三美元的痛苦。所以在生活中,你不僅僅需要,知道,平等的回報來犧牲某些東西。你需要兩倍或三倍的回報才能離開。
我首先要說的是,我運氣很好。我並不痛苦。我並不是說,我有那種「我討厭這個」的心情。但我確實想轉變並將生活的重心放在其他事情上。更多?是的,我想花更多時間和我所愛的人在一起。我想花更多時間和我的朋友在一起。我想花更多時間在南非。我想花更多時間學習其他語言和旅行。我想花更多時間在其他國家練習喜劇。
這是一種感覺?是的。那種感覺是什麼?因為,我試圖理解告訴你這種感覺或情緒的東西。所以我想這回到現在的某種陳腔濫調,但我認為這句話仍然很貼切。你不知道自己擁有什麼,直到它消失。疫情讓我看到了所有的事情。我甚至告訴人們,疫情讓我意識到所有我不重視卻應該重視的事情。比如,在疫情來襲時,如果我們誠實,我們並不在乎不能去看電影或其他的。不在於那些東西,而在於我們不能和我們的人在一起。你不能見到你的朋友。你不能和其他人類在一起。你不能與人們共同身處一個大家一起歡呼、 singing、 laughing 的空間,或許你無法與他人同行。
我不知道你怎麼想,但在疫情期間,我並不是坐在那裡想到「哦,我在工作。工作是我可以做得更多的事情。」不,我心裡在想:「哇,我的朋友,所有來自南非的朋友,都被困在南非,不能離開,無法來找我,我也不能去他們那裡,無法見到我的家人。」而且我甚至不是那麼在意這些。並不是說我總是要回家見我的家人。我會想著,「我去的時候就去。」但不,我意識到:「哇,這真的是, again,它是瞬息即逝的。」
我必須問自己:「Trevor,你在生活中想實現什麼?你希望它往哪裡去?你希望它結束在何處?」對你而言,什麼更重要,這個節目的收視和成功,這個概念的收視和成功,還是你友誼和關係的收視和成功?而且我真的認為,在生活中,你必須放下某些舊的東西,才能抓住新的東西。這對我來說是一個決定,因為我不能同時身處兩個地方。而《每日秀》是全身心投入的。你不能只是以某種兼職思維來看待這個想法。事實上,約翰和我現在開玩笑,但他現在可以每週做一次。而且我認為,如果真的有什麼,他絕對不會再每天做這個工作,因為他知道這會消耗掉你所有的精力。
比如我當時並不只是做《每日秀》。我當時會在《每日秀》結束後離開,然後我會閱讀新聞,並努力跟上所有的通知。我在看《衛報》和《BBC》,然後我在看一些右翼網站。我在看 Bright Barts,還有保守媒體上發佈的內容。然後我在讀《電訊報》和《經濟學人》,我所做的就是吸收無盡的新聞、新聞、新聞,更多的新聞。這些年來幾乎沒有讀一本小說。更多的新聞。我需要資訊和新聞。好吧,經濟學人分析。發生了什麼?我該如何把這些組合起來?發生了什麼?我就這樣把它劃歐。好吧。好吧,想想,印度時報上發生了什麼?發生了什麼?發生了什麼?發生了什麼?真的好複雜。是的。這太多了。
這太多了。
對於你這樣的腦袋,我自認不錯,從你描述的情況來看。
有人似乎有點過敏和敏感。
而這個人對我來說有點像是個有同理心的人。
我,你說的,你知道,當我們說,你了解,感受一些事情的時候。
是的。你知道它教會了我什麼,這是我到今天都告訴每個人的事情。
給自己一點時間不看新聞。給自己一點喘息的機會。
我們被告知,我們被訓練相信我們都需要緊跟新聞的步伐。
這是謊言。這是錯覺。你會知道發生了什麼。
實際上,如果你每週看一次新聞,我保證你會比每天都看的人更了解當前情況。
你知道為什麼嗎?因為當你每天都在看新聞時,你被困在不斷試圖發現還未知道的事情的循環中。
不斷發展的故事。不斷發展的故事。不斷發展的故事。
當你讀到一個有時間讓它喘息的故事時,你會對你所學到的感到驚訝。
這裡面的預測少了,猜測少了,空談也少了。
就是,這是發生了什麼,這是我們所知道的。就這樣。
你第一次去治療的時候是什麼時候?
我第一次去治療是2015年,或者2014年,就在那個時候。
你為什麼去治療?我問這個問題是因為其實有一系列原因,但特別是在於某些方面。
實際上,如果你看看統計數據,有色人種男性往往最不可能去看治療師。
這有一系列複雜的原因,但我覺得對於去過治療的男性,包括我自己,談論為什麼他們會去以及他們在這方面的旅程是相當重要的,還有它所扮演的角色。
所以我把它分成兩部分。我去治療是因為我愛上了這個主意:我可以從一位擅長理解這一切的人那裡學到更多關於我自己的東西,了解我為什麼會是現在這樣。
就像我愛物理治療一樣,你知道的,我想,哇,你可以以不同的方式移動你的身體。
如果你曾經接受過物理治療,你知道我在說什麼。
如果你沒有,一定要找一天去,如果你身體有任何不適,在考慮手術之前,你會感到驚訝。
你會驚訝於你的脖子並沒有像應該的那樣運動。
你會驚訝地發現你的背部在很長一段時間裡一直是僵硬的。
你一直沒有好好呼吸。你會發現你的膝蓋並不像你以為的那樣正常。
你聽到這樣說過,但實際上,隨著時間的推移,意識到你是多麼地被限制住,這讓你無法完全做回自己,無論生理上還是心理上,都是瘋狂的。
樣式。正如你所說的,進入反應模式的遊戲,你甚至沒有意識到你現在只是反應而已。
事情在發生,而你在對它們做出反應。
我讀了一堆書。我想,哇,這太迷人了。
但我也發現,這些書並沒有直接告訴我關於我自己的事情,實在是很廣泛。
所以我決定,讓我去這個地方試著學習關於我的身份。
你第一次去的感覺如何?要告訴你的朋友你要去治療又如何?
因為他們,特別是在2015年,這方面的討論逐漸增加,但仍然存在著某種污名。
而這種污名也…
每個人都問我,他們說,為什麼,怎麼了?這是每個人都問我的問題。
每個人都這麼說。怎麼了?我其中一個最喜歡的例子。這不是我的朋友。
但是我和一個英國報紙做了採訪。
我忘了那是哪一個,可能是《每日電訊報》,我不確定。
它稍微保守了一點。無論如何,我們進行了這次採訪。
我永遠不會忘記這件事。那位女士非常英國,非常高貴,你知道的,年長的女士。
她對我說,她說,你對去治療非常直言不諱。
你還在去治療嗎?我說,是的。然後她說,為什麼?你怎麼了?
我說,你不去治療嗎?她說,我不需要。
我說,實際上,每個人都可以從治療中受益。她說,我尊重地不同意。
我認為我們目前在世界上經歷的治療實際上是完全不必要的。有時你只需要放下然後繼續前行。
我覺得那是我聽過的最英國的話。
但我明白。這就是很多人所感受到和認為的。你知道的,他們會說,為什麼?你在做什麼?
我逐漸意識到,治療這個概念有一種污名。但它實際做的事情不僅是必要的,而且是所有人所歡迎的。
當你和朋友交談,對生活中的某些事情感到想要訴說時,這也是一種形式的治療。
你知道的,當你向摯愛的人傾訴,你們兩個在漫長的一天結束後躺在床上,告訴他們你的工作有多壓力巨大。
你告訴他們你對是否要繼續這份工作的懷疑。這也是一種形式的治療。
我覺得因為我們給它賦予了這個正式的標題,與精神崩潰或最極端的事情有關,我們現在將它看作是僅僅是針對那些“破碎、破碎、破碎”的人。
但我們忘記了它是多麼必要,你知道的,當你走遍世界,看到許多文化,很多有色人種文化早在它被正式化為一個概念之前,就已經有了治療的理念和傳統。
在非洲文化中,你會跟長者交談。這就是你要做的,你會去找長者,告訴他們你的問題,帶著你的妻子,帶著你的家人,任何爭議,你都可以去那裡討論。
他們給你的建議是基於幾代人的知識,以及對於你和他們身份的共同理解。他們甚至從你小時候就認識你。這是一種治療形式,你知道,因此我認為我們給它貼上了「人們,我去接受治療」的標籤。我意識到如果你只是改變一下,拿掉那句話,告訴某個人,哦,對,還有一位值得尊敬的長者與我交談,他們給我建議。突然間,像一半看你的人會用奇異的眼光看你,然後說,這非常好。你必須聽你的長輩,這非常好。
而在另一個文化中,你對某人說,哦,我去找一位精神上理解我大腦如何運作的人,他們讓我與自己建立聯繫。他們會說,這非常好。你這樣做,我們都這樣做,你知道。酒吧的調酒師幾百年來一直是治療師。人們在酒吧喝醉酒。髮型師,你知道,髮型師也是這樣。這是自然而然的事。你知道,我能理解那種污名,因為說出自己破碎的感覺是一種可怕的觀念。但我不認為這是關於說我們是破碎的,而是了解我們的裂痕。
你理解了你自己的裂痕嗎?我想我從理論上明白了它們。我的問題從來不是理解它們。我的問題從來不是在智力層面上理解它們。我想我一直在這方面做得很好,甚至可能做得太好了。我在治療中必須學習的是情感的部分,而不是思考的部分。你所說的情感的部分是什麼?所以我一直做得很好。我可以以思想和分析的方式向你拆解任何情況。你會問,特雷弗,那裡發生了什麼?我甚至能解釋一次爆發,嗯,發生的事很明顯,隨著時間的推移,這個行為不斷重複,而我沒有欣賞它。因此,在那一刻,我已經達到了我的臨界點,我這樣反應。
但我直到去治療才意識到,我限制了我表達我所感受情感的程度。我感到悲傷。我感到憤怒。我感到……然後,就像你所提到的追溯一樣,一旦你了解那種情感,並且一旦你承認它,你就能夠問自己,為什麼我感受到這個?為什麼我甚至會感覺,它開始意識到某些人可以讓你感受到,而有些人則無法。兩個人可以對你說完全相同的句子,但只有一個人能產生影響。為什麼?這一直是我的旅程,也是我愉快的挑戰。這就像學習如何去感受,而不僅僅是思考一切。你真的只是在感受,我的感受是什麼?哦,我累了。哦,我心存怨恨。哇,我對此感到悲傷。哦,我感到有點絕望。哇,這讓我感到有些憂鬱。這就是深入那些情感。
男人不這樣做,對吧?是的,不。他們只是喝酒,或者就這樣走了。是的,男人只是變得憤怒,手淫,賭博。是的,對的。我對你很生氣。上一次有男朋友對另一個男朋友說,你傷害了我,是什么時候?不,嘿,兄弟,那很傷人。我知道你覺得我的髮型看起來好笑,但你在其他人面前那樣說,真的很傷人。嘿,你對我的工作的評論,以及你認為這是最愚蠢的事,那真的傷害了我。我很愛你看我的方式,而我希望在你生活中看到我自己是特別的。我感到微不足道。你傷害了我,兄弟。男人對此感到害怕,你知道嗎?因此我們寧願說,你惹我生氣,直接打你一拳,因為這在社會上是可以接受的。
你說你的治療師或治療幫助你識別出ADHD與抑鬱之間的聯系。你是什麼時候發現自己有ADHD的?我是兩年前被診斷出來的。我朋友先被診斷出來,告訴我,改變了他整個生活。然後當他描述一些症狀時,我想,嗯,那聽起來很像我。而我們在性格上非常不同。然後我問他,我說,我不明白,我從來沒有注意到你有這些特徵。結果他說,是的,他非常擅長掩飾它們。他非常擅長掩蓋它們。這讓我想到了我需要去診斷一下。然後我想,等一下,這不就是我嗎?於是我經歷了真正的評估,不是那種網上測驗。你知道的,就是坐下來,多次就診,經過不同類型的多模式測試,然後進行所有的評估。然後我瞭解到了我的ADHD。
我現在在社會上稍微擔心的另一件事就是,當我們談論治療、人工智慧和一切時,我們把這些詞簡化了。所以接下來發生的事情是,現在我遇到的人,每個人都會說,哦,我有ADHD。我有ADHD。我無法看電影超過10分鐘。我有ADHD。我把我的鑰匙弄丟了。是的。但實際上,不,你可以是健忘的而不必有ADHD。你可以有短暫的注意力而不必有ADHD。
你可以成為許多事物而不具備多動症,對吧?
不過,即使你有多動症,你的多動症也不一定是相同的。你知道,有些人是不專注,有些人是過度活躍,有些人學會了應對機制,而有些人則沒有。
在男性和女性中,多動症的表現方式有時是不同的。所以我覺得我們也必須小心。你知道,現在的情況就像在 TikTok 上:嘿,你是怎麼處理你的多動症的?
等一下,等一下,讓我們,這談論這些事情是好的。但我們不要急於認為每個人都有多動症,並且認為我們的表現都是一樣的,所有的治療也都是完全相同的,等等。
是的,我想我的情況是在三、四年前。
這個多動症和憂鬱症之間的聯繫。你是我訪問的第一個人。我之前聽說過這個,但你是第一個告訴我他們的憂鬱症與多動症有關的人。
是的。
你能告訴我這個聯繫是什麼,以及它是如何表現的嗎?
所以我之前不理解,但你知道,隨著我現在對多動症的理解,我的大腦發生的根本事情,我想這也會發生在一些人身上,是我對於該將注意力放在什麼地方有一種無法選擇的能力。
對。其中一件事情就是,我可能會對不該專注的事情過度專注,或者對該專注的事情完全毫無專注力。
所以我可以和你在這裡對話。假設外面有輛車在轟鳴。
在某一時刻,那將是我唯一能想到的事情,即使你在跟我說話。
我唯一能想到的是:誰在轟鳴這台引擎?誰在開這輛車?外面發生了什麼?那是什麼車?聽起來像是 V6 的聲音。
那是一輛卡車嗎?他們在做什麼?嗯。好像有什麼不對的。然後你會在講話,然後在你句子的結尾,我只聽到你剛才說的最後三個字。
我會試著把這一切都串在一起,假裝我是在專心聆聽。
但我的大腦在“專心”的時候,卻是在專注於一個無法放下的反覆出現的想法或觀念。
有時這就是憂鬱症進入的時刻,那就是我會不斷陷入一個毫無意義的循環,或者像我個人所說的。
就像我的變焦卡在我的透鏡上,你知道,我覺得你看待生活的方式就真的是像一個透鏡。
我不應該在視頻中那樣用手做。這會很尷尬。還是可以後製。是的,可以這樣。
但不管怎樣,我把它想像成一個透鏡,對吧?你一直在用這個透鏡,當你聚焦、變焦的時候,你是在試著把你的焦點放在你想要放的物體上。
如果你變焦太廣,你看不清物體。如果你變焦太多,你也看不清物體。
你必須找到正確的變焦,這樣你就會知道,好吧,我們現在正在看一個杯子。
如果你變焦太多,你會說:我只是在看銀色的東西。我只是在看顏色。你變焦太多。
你甚至看不到我們在這個房間裡。我在看人。你會說:不,有一對情侶。我沒有看到。
所以我大腦裡發生的事情是,我會卡在變焦的狀態中,然後我就會不斷循環。
所以有時我會這樣說,嗯,那一天的工作很有趣。
我明天要上班,然後第二天、第三天,然後又是一個周末,但然後我又回到工作。
等等,這就是不斷的周和周末。這一切一直在重複,然後有一天你90歲了,然後你就死了。
等等,什麼?為什麼我要明天上班?這有什麼意義?這到底發生了什麼?這完全沒有意義。
然後我會坐在那裡,無法把這個想法從我腦海中排除。我真的無法把這個想法從我腦海中抽離。
我坐在那裡,心裡想:這有什麼意義?我們在做什麼?就無法擺脫這個想法。
當你無法把這個東西從腦中取出時,感覺是什麼樣的?
對我來說,那感覺就像是生活是毫無意義的,這個概念是毫無意義的。我覺得,我們只是一瞬間。我們在這裡做什麼?
這一切都毫無意義。這一切都是徒勞的,你知道嗎?
這是不是一個確切的例子,會有所不同?
是的,不,這是一個確切的例子。這是一些會讓我陷入思考的東西,因為我不知道自己在多動症的情況下我在這件事情上過度專注。
所以我可以過度專注於學習,我不知道,某個學科,例如工業設計或人工智能。
我會,你知道我在說什麼,我會過度專注,然後我把所有的東西都學會。
我會讀每一本書,和我能找到的每一個人交談,然後看所有的東西。
突然間,在三個月內,你見到我時我會說:是的,我讀過那本書,我讀過那本書,我讀過那本書。
而且我對這件事情非常著迷。然後有一天它就消失了。
這樣對於學習來說可能可以,但對於像悲傷的概念或感覺生活毫無意義的概念來說,這是可怕的。
這對於成名沒有好處。
這對於成名來說是最糟糕的,因為你有不斷的、毫無意義的反饋,而你的大腦正試圖解釋這些反饋中的很多東西。
完全正確。
如果你有其中一件事卡在腦海裡,天哪。
然後我的情況也與某些人有關,或有些人沒有,但像是模式識別的問題。
患有多動症的人通常在模式識別方面會很有天賦。
可能對一些優秀的喜劇演員也是如此。
所以不幸的是,發生的事情是你也可能開始看到生活中的模式,這樣會使生活看起來毫無意義。
但一旦我得到了注意力不足過動症(ADHD)的診斷,並且在理解這一切的發生之後,我真的開始把它視為一種透鏡。現在每當我遇到那些瞬間時,因為我不服用藥物,你知道的,我只吃過幾次藥。我當時覺得它對我的喜劇沒有幫助。其實,當我在表演喜劇的時候,我需要是無序和不專注的。我很幸運,生活中不必在某個特定時間待在辦公室,以某種方式做事情。你知道的,在應對或學習如何處理這種情況時,我學會了關於透鏡的很多東西,我會與自己對話。比如,我會說,這裡有我,還有觀察者,我就是我思想的觀察者,我不是那些思想。然後我會與自己對話。所以我會說,嘿,你明天要這麼做,然後後天就要這樣,然後生活就是我。然後我會說,除非你放大檢視,不然這一切都是沒有意義的。如果稍微放大檢視一下,突然之間,哇,就像是最有意義的事情。這次與這個人的對話將是你一生中最有意義的對話。這就是一切。這個朋友給你的擁抱是你將體驗到的最重要的事情。這頓飯,你就品嚐這些食材。什麼是味道?感受一下你的味蕾。而有時候,他們教你的一種應對ADHD的工具,就是注意周圍的一切。練習活在當下,走在街上,真的去看,然後大聲說出你所看到的東西。一開始這聽起來很愚蠢。那是一扇紅色門。那是一個綠色的屋頂。那是一隻坐在排水溝上的鴿子。那是一條排水溝。那是一輛灰色的車正駛過。你會驚訝於,僅僅這樣做就能讓你的大腦脫離那個循環,然後會有什麼東西引起你的注意或激發你的靈感。走到最後,你的心情與開始那次散步時截然不同。
你有沒有在陷入這種沉思時感到絕望?在理解自己抑鬱的這段旅程中,有沒有哪一刻讓你感到絕望?我有,也沒有。這聽起來對你來說會很奇怪。我有時候會經歷一種奇怪的感覺,覺得一切都是沒意義的,什麼都不是,隨便吧。這種感覺非常非常隨機。通常我會發現,有時候這只是疲倦。你知道的,我現在為自己學會了一些規則,尤其是對於那些有ADHD的人。當你面對任何事情,或者在掙扎時,沉思某件事之前,問自己幾個簡單的問題。你睡得好嗎?你吃得好嗎?你吃了健康的食物嗎?你運動了嗎?你有花點時間呼吸嗎?如果你對這些問題都回答是,那你可以繼續思考生活的意義,以及你正在經歷的一切。如果你沒有,就去完成這些事情,然後看看你在另一邊是否仍然感覺如此,你會驚訝於很多時候你並不是這樣。
那麼,有一件事情經常會發生在我身上,真的很荒謬。我知道有時當我處於那種情況時,我會感到一點絕望,我心想,我討厭這樣,真糟糕。我不知道我還想做什麼。從來不會有自殺的念頭,但我就是不知道這個生活是啥。然後我會想,如果明天就要結束,那我今天會怎麼做呢?我會想,你知道我要做什麼嗎?我要上台講那個我一直害怕講的笑話。因為無論如何我都要離開。生活要結束了,一切都會消失,因為一切都在崩潰,對吧?我就是要這樣講。去講那個笑話。我會說,你知道什麼?我還應該舉辦個派對。反正生活也要結束了。就舉辦一個,就這樣,一個讓你隨意進入的派對。我會想起所有的事情,我是認真的。我想起我會在離開時做的所有事,就帶著巨大的中指,想到這些讓我臉上浮現笑容。我無法告訴你,因為每次都讓我意識到,這就是我應該努力去做的事情。不過不是以不考慮他人的方式,而是我應該嘗試做的事情。這讓我意識到,有時並不是所有人,但對我來說,我覺得有些人可能會有這種感覺。有時候,在我們的生活中,我知道我有過的經歷是這樣的:你感到。你沒有意識到你已經停止了奔跑、跳躍、微笑、尖叫。你已經停止了成為你能成為的一切,而只是存在,成為某個版本的自己。有時候僅僅是這樣的想法,你知道我的意思嗎?脫掉所有的衣服,沿著街道跑去尖叫,你會說什麼,會對誰說?你為什麼會說?你會驚訝於這如何讓你知道自己未能實現的事情。有些人可能會說,我會告訴我老爸去幹他的。我會對你說,哦,這可能讓你意識到你沒有與父親建立界限,且溝通不良。也許你沒有告訴父親你是如何感到受傷的,或者,天啊,我會去工作,對,或許這份工作不適合你。你知道的,我會整晚派對。或許你沒有花足夠的時間來享受生活。你會驚訝於有時候不是發脾氣,而是你的「去你媽的」的選擇,這正是你應該在負責任的方式下去做的。我向你承諾,在我感到絕望的那些時刻,都是我回來得更強的時刻。
我心裡想,嗯,也許我應該嘗試去那個地方。在某種奇特的方式中,這對我來說就是意義所在。在這樣絕望的狀態下,他們能提供真正重要的答案,真是美好的事情。但是,我完全理解你所說的,因為我在腦中模擬了這個例子:如果今天是我的最後一天,那我想做些什麼?對我來說,那些事情是我現在生活中缺失的,這一點非常清晰。
你提到父親,你也和生父重聚了。我記得你那時大約24或25歲。嗯,差不多20出頭,那感覺如何?那是複雜的嗎?哦,當然,肯定是的。那麼,為什麼你會和他重聚呢?我重聚的原因是我的母親給了我一條非常重要的建議,她告訴我,不要把一個人可能掌握的答案視為理所當然,這些答案你可能甚至不知道自己需要。你知道,我認為父母和我們之間存在這種情感,尤其是當父母願意和你互動的時候。如果這些人是深深塑造了你的存在的人,而你又是他們的一部分,那這真是一件奇妙的事情,而你可能會視為理所當然。因此,對我來說,重新與父親聯繫的禮物,正是作為一個年輕男人來重新認識他,儘管他只是個男人。他很害怕。我不是說“害怕”這個詞,而是我有些不確定,但並不害怕。你知道,就像對未知的感覺:會發生什麼?我們是什麼樣的人?我們會合得來嗎?
我記得他,但我以男孩的身份記得,但他甚至會記得我嗎?他甚至喜歡我嗎?你腦海裡充滿了這些想法。你心底裡是否有一部分想知道他是否愛你,是否在乎你?我想,這是肯定的,但我覺得我們不會這樣想,我甚至都沒有這樣想。這樣說有道理嗎?因為我認為愛是自然而然的,因為我從小就看到了他的愛。因此我假設那份愛,但我覺得與那份愛相伴的,是選擇。
有時,你可能假設父母是愛你的,但你不確定他們是否選擇你。這對我來說是很有趣的,然後看到一些我甚至不知道是來自另一個人的自己的一部分。這真的很迷人、令人沮喪,但同時也讓人感到解放。雖然他並不總是陪在身邊,但在你與他見面後,你有從他那裡學到什麼教訓嗎?當你重新開始和他建立關係時?我想我有,但不是那些被教導的課程,而是目睹的經歷。我認為其實我們從父母那裡學到的大多數教訓並不是被教授的,坦白說。
你從他那裡學到了什麼?我當然認為我從他那裡學到,維持友誼是多麼重要。你知道,他活得很長。他比我母親年長。但即使到了老年,他依然有朋友。他擁有社區。他讓我明白那種美好的感覺,因為友誼在某種程度上,在人際關係中常常被輕視。人們理解父母和孩子的關係的價值,然後又理解浪漫的關係。他們會說,“哦,這是最重要的,當然,你的配偶,但你的友誼卻是少數幾種不完全依賴於某種交易的關係之一。”這純粹是選擇。
每當我與企業家交談時,總會出現一個問題,但今天的贊助商LinkedIn有一個解決方案,我想你會想聽。將你的業務與正確的受眾連接可能很困難。你可能會花很多時間和金錢去嘗試獲得它,卻總是無法達到期望,尤其是在B2B市場上,你面對的不是一個人,而是一起做決定的團隊。
透過LinkedIn廣告,你可以與超過十億會員的廣泛專業網絡連接,其中包括十萬名C-suite高管。你還可以根據職稱、行業、公司等進行特定目標設定。我毫不驚訝地看到LinkedIn被報導為世界上回報率最高的付費社交平台。為了幫助你入門,LinkedIn正在提供100美元的信用額度,以啟動你在該平台上的第一個廣告活動。只需前往linkedin.com/doac24立即索取你的信用額度。這就是linkedin.com/doac24。條款和條件適用。
帕特里夏,她是這故事的核心,她是你的母親。她在你所擁有的許多智慧中佔據了中心地位。你提到繼承她的遺產和她在你身上灌輸的一切。她聽起來在每一個意義上都是一位超級女性。她表面上的韌性,我這麼說是因為我不知道如何定義在許多掙扎面前堅持的毅力,除了使用“韌性”這個詞,真是令人驚訝。我找到了一張你美麗的照片,讓我稍微想起這一點。
我與父母之間的斷裂中,我一直在掙扎的事情之一,就是我擔心會有話語未曾說出。哦。我向一些客人詢問過這個問題,我想因為我正在努力在自己和我自己的生活中尋求理解。
如果你能和帕翠西亞進行一次60秒的電話通話,而你知道那將是你們最後的交談,你會說些什麼?
你會選擇說什麼?
哦,我想我會說,我愛你,我愛你,謝謝你,謝謝你,謝謝你,謝謝你,我愛你,我愛你,非常感謝你,我愛你。
這聽起來很美好,老實說,這差不多就是我想說的一切,因為我很幸運已經說過,而且我也持續努力地說出我應該說的話。
對我的媽媽。
總有新的事情發生,我會努力去表達它們,我們也有美好的對話。
你知道,這段時間我們會開車,例如帶她去買一隻新雞。
她有一隻小雞,甚至不是一個農場,我不知道應該怎麼稱呼它,像是一小隊雞。
但我會帶她出去兜風,然後我們就談論生活,當我們交談、分享和笑聲時,我們會一起度過,這些像是無所事事的時刻,你知道,沒有議程,沒有必須做的事情或不做的事情。
我會潛入她的生活,你知道,我在花園裡找到她,我就靜靜地站在那裡,她在那裡園藝,然後傾聽、交談、分享。
但如果這是現在的通話,那就只會是謝謝你,謝謝你,我非常愛你,謝謝你,非常感謝你,我愛你,我愛你,謝謝你。
然後我得到了那個早期的經歷,當她被你的,真的使你能夠獲得那個視角。
是的,絕對是的。
在我們大多數人之前。
絕對是的。
擁有那樣的視角。
她聽起來是一個了不起的人。
當你談論延續她的遺產時,你是怎麼做到的?
嗯,她會挑戰我,並且說,我的目標是改善她的遺產,你知道。
我媽媽絕對是了不起的,但就像她會說的,這都是靠著上帝的恩典,而不僅僅是她一個人的手。
我想我最愛我和我媽媽的關係的一個部分,就是我學會了,讓她變得如此卓越的部分原因是她是一個有缺陷的人。
她不是完美的。
有些傷疤是她對我造成的,我現在需要面對,因為她是我的父母,你知道。
這有時是我們在人生中掙扎的悖論。
我認為我們已經被灌輸了這種二元思維方式,所以我們會想,我們有偉大的父母,或者我們有糟糕的父母。
有時你有一位在某些方面很棒的父母,但在其他方面卻很糟糕,你知道。
如果他們愛你,他們也在全力以赴。
有時他們就沒有。
我認為這對某些人來說很難承認。
但如果他們愛你,他們是在盡最大努力,他們努力了,但在其他方面失敗了,這沒問題。
但是,你知道,我的目標和夢想是,正如我媽媽總是對我和我兄弟說的,成為比上一代更好的人。
你目前對父職的想法是什麼?
我在這方面來回搖擺,因為在一方面,有時我會想你看到的是拉近鏡頭。
有時我會想到行星和世界,像是,你會帶孩子過來嗎?你會有孩子嗎?
我會說,我是,但這個世界可能對所有身處此地的人來說都很糟糕。
那麼這是否是沒有孩子的理由?
然後我問自己另一個問題。
我會想,好吧,那麼我認為我會給這個孩子帶來什麼?
然後我會想,哇,我想和一個有注意力不足過動症的孩子一起生活會是什麼樣的?
對他們來說會有多困難?
這會是什麼樣的情況?
然後我會想,啊,但也許會很好,因為你知道有注意力不足過動症,也許他們會有,也許不會。
所以我在所有這些事情上來回搖擺。
你知道,我希望的是我會給我的孩子兩件重要的事情,那就是第一,被選擇,第二,被考慮。
你知道,我認為很多人有孩子,但他們可能並沒有選擇他們,也不會考慮他們。
你知道,這就是你會聽到父母說一些事情,比如,你知道,我把你帶到這個世界上。這就像,對啊,正是如此,所以你應該對我多考慮一點。
你知道,許多父母對待孩子就好像孩子應該感謝他們讓他們存在,而我認為情況正好相反。
所以,是的,我在想,我喜歡這個想法,我也喜歡這個拼圖。
但就像我從《每日秀》和其他重大工作中學到的。
如果我知道這將會很糟糕,那麼我可能會玩得很開心。
但如果我覺得這將是有意義的和美好的,那麼我會討厭其中很多時刻。
浪漫愛情在這一切中對你來說是什麼位置?
因為你,嗯,在那些《每日秀》的日子裡,每天都在工作,你在為這個節目成功而奮鬥,從各個意義上來說,你與一個也在做同樣事情的男孩住在同一個公寓裡。
我不知道它適合什麼,我看不出來。
它沒有。從很多方面來說它沒有。你知道,那是我所付出的代價。
現在適合嗎?
是的,我想它絕對適合。我想它絕對適合。
雖然這說起來有點奇怪,但隨著我越來越習慣於這種想法,即我可能永遠不在一段關係中,像人們所說的,獨自一人。
但我不這樣認為,因為還有朋友和社群。
但隨著我對此的越來越舒適,我認為我變得更能夠進入一段關係。
因為我越來越認為一段關係是我可以為之帶來價值的東西,而不是一種僅僅要滿足我一切需求的東西。
你知道,之前我只是無意識地這樣看待它。
特雷弗,這些書因為很多不同的原因而美麗。
《博納罪行》是其中一本最特別的書,因為它雖然不是我的故事,但在許多方面卻是每個人的故事。 我想這就是它這麼美的原因。 這是關於一個男孩的故事,他覺得自己在與母親的關係中無法融入,對母親的愛,以及他攀登一座最高山峰的旅程。 他在此過程中學到的重要智慧,我覺得即使這不是我的故事,但依然讓人很有共鳴。 有些書無法做到這一點,但你的書卻做得如此之好。 這本書是我第一次真正形容一本書為真正的美麗。 它將於十月八日出版,名為《進入未割的草地》,是一部如此睿智、有力量但又美麗的書…… 而且搞笑的是,我希望人們記住它的趣味。 我很想把這本書讀給我的孩子們,但事情很有趣的是,當我第一次翻開它時,心想,書中有插圖。 然後我開始閱讀文字,才意識到這對年輕人來說既適用又有力量,但也是一個我在32歲時可以獨自閱讀的東西。 這是一本如此美麗的書。 謝謝你,真是太好了。 它延續了《男孩、狐狸與鼴鼠》的傳統。 就像那些我喜愛的書一樣,包括《小王子》,你知道的。 有許多這樣的書激勵我去重新發現我們童年的好奇心,我們超越自我的思維能力,我們的想像力。 就像是重新認識在經歷許多心痛之前的自己,然後從那裡出發。 連結在這個旅程中是一個非常突出的主題,無論是愛的旅程,還是其他所有的事情。 我會在下方連結那本書。 每個人都需要讀那本書。 它是如此美麗。 為自己讀,為你的孩子讀,和你的伴侶一起讀。 我們在這個播客裡有一個結尾傳統,上一位嘉賓會為下一位嘉賓留下問題,而他們並不知道下一位會是誰。 哦。 那個問題。 哇。 好吧。 請告訴我們你人生中最低谷的時刻。 你是如何克服它的? 從這次經歷中你學到了什麼? 嗯。 有趣的是,我想我們已經談過了。 我可以自信地說,我人生中最低谷的時刻是我母親被槍擊。 所以真奇妙,我們曾經談過這個。 我是如何克服它的? 我不會傲慢到說我已經克服了它。 我認為我一直在努力克服它。 你會真正克服這些事情嗎? 說實話,我不知道。 我真的不知道,因為你知道,這很奇怪,我不知道那意味著什麼或不意味著什麼。 這代表你不再想起它了嗎? 這代表它不再影響你了嗎? 我不知道那個問題的答案。 或許克服某樣東西意味著它現在不再對你有負面影響。 我不知道。 我覺得我們並沒有一個固定的想法來界定克服某件事,因為這不是具體的。 你知道,這不像是爬山。 所以我誠實的回答是,對,我只給自己寬容,並且我努力去工作。 我嘗試理解這一切都是一個進行中的過程。 我最近學到的一些我最喜歡的事之一,我想應該說明這一點,我應該記住那個名字。 我真是糟糕。 我總是記得故事,而不是事物的名稱或日期,但我最近在日本學習到一種美麗的藝術形式。 基本上,這是一種修復破碎的陶器與陶瓷的做法。 發生的事情是,你打破了盤子或一個花瓶之類的東西。 然後他們把它重新組合起來。 這些技藝高超的工匠所做的事情並不只是把它們黏回去。 他們把它們黏回去後,還用金色的膠水來點綴。 最終,你得到的對象某種程度上比它破碎之前更美麗。 這是一種美麗的日本傳統。 我相信你可以找到名字,並且把它發佈出去,但如果你能幫我找到那個名字就好了。 但對我而言,這是其中最美麗的概念之一,讓我以不同的方式思考所謂的修復或克服,或者,你知道的,這是日本的金繪藝術。 瞭解這一點讓我大開眼界,因為這是一種矛盾的方式,讓我去思考克服或變得更好。 它不是在說我們在某件事情發生之前是如何完美的,而是我們得以以一種新的自豪感與美感來展示我們的裂痕。 你知道,而這或許就是我現在對克服的理解,我把自己視為一個曾經被多次損壞的陶瓷。 由於我的生命中的愛、優秀的治療師、好人,因為我努力並找到方法把金色的膠水填進那些裂縫,讓自己變得比發生在我身上的事情之前更美麗。 所以是的,這每次我看到那些,都讓我非常感動,當我看著每一件作品時,我想到每個容器所包含的那個人的故事。 我最後一個問題是一個非常複雜的問題,但它的靈感來自于你剛才提到的關於金繪的,日本傳統。我在我的播客中和一位叫Mo Gorda的人對話,他失去了他的…… 哦,是的,我愛Mo的。我非常喜歡你和他的對話。 這是我最喜歡的對話之一,因為許多原因,但你今天提到的其中許多原因。在那次對話中,他對我提到失去他兒子的一件事。 他說,有一種東西叫做橡皮擦測試。
我不知道你是否聽說過這件事,但他們會詢問一群經歷過很多艱難經歷的人,如果在他們面前有一個按鈕,可以抹去所有這些經歷,真的很艱難的經歷,他們會不會按下去?現在,如果我在你面前放一個按鈕,能抹去你母親那個年紀被槍擊的經歷,你會按下去嗎?會的,我會。你會?是的,我會。這是我與人們之間的基本哲學爭論。這純粹像是哲學,這是我看待世界的方式,我認為這也是某些人看待世界的方式。
我理解很多時候,人們在糟糕的經歷中會獲得新的學習或某些能夠改善他們的事情。但我認為,我們永遠不應該理所當然地認為有多少次這並不會發生。你知道,我們永遠不應當理所當然地去想有多少人因為不好的事而受到了傷害。我覺得我們在社會上做了一些事情,可能是因為我們想要使其被賦予意義,或者是因為我們想要讓人們感覺他們不是受害者,或者讓它看起來有某種目的或意義。也許這和宗教有關。我認為有時我們會優化這種想法:這是有原因的,發生在你身上的事。
你知道,所以現在你遇到這個孩子,他被父母或家庭中的某人虐待,然後你告訴他:這發生在你身上是有原因的。這使你成為了今天的你。或者是某個經歷了可怕創傷的人,例如車禍、恐怖襲擊,不論是什麼,嘿,這發生在你身上是有原因的。你會,看看你,你將變得更強壯。看看你今天的樣子,沒有這種經歷你可能不會是這樣的人。人們常常忘記的一件事是,對,是的,你本來可以是另一個版本的自己。你本來可以更快樂,可能更少受傷,承擔的負擔更少,因為這樣你可能會更少傷害他人。
我覺得我們絕不應該理所當然地這樣想。我們應該鼓勵人們尋找最佳的自我,並且我們應該時常問自己:嘿,我能從這種情況中獲得什麼?我能學到什麼?我能怎麼從中成長?但是,我並不喜歡任何人說因為這使他們成為現在的自己,所以他們會保留這種經歷。僅僅因為你經歷過風暴,並不意味著你就應該想要保留那場風暴。
因此,這就是我所說的這是一個哲學上的論點。確實如此。但我不喜歡我們這樣對待人們,因為在某種程度上,我感到這讓人們覺得他們現在必須感激一件可怕的事情,這件事情發生在他們身上,或者他們周圍的人經歷過的事情,因為他們在另一端變得更加堅韌。所有事情的發生都是有原因的。
是的,如果我能替換它,我會說,不,忘了這個。我不這麼認為,所有事情發生在你身上都是有原因的。我會回到朋友告訴我的話:你是誰,你選擇成為誰?我會說,忘掉橡皮擦測試。我會告訴你,永遠不會有橡皮擦測試。為什麼我們不把它替換成鉛筆測試、鋼筆測試、標記測試,無論你想用什麼工具來做測試。然後你可以問,如果你能按下這個按鈕,決定你想在發生的事情的另一邊寫下什麼樣的故事,你會寫下什麼故事?我認為這才是更重要的,因為橡皮擦的想法會讓人們感覺他們必須否認自己的一部分,而大多數人可不想這樣做。
但這會讓你感到你必須宣稱這件事是你的一部分。不,我會按下那個按鈕。我會抹去我母親被槍擊的經歷。我會抹去我的ADHD。我會抹去我國經歷的艱難時刻,抹去種族隔離。我不會說:我會留下種族隔離,斯蒂文,因為如果不是因為種族隔離,我今天就不會和你在一起。不,不,不,不,不。我會抹去它,也許我們會在處理其他事情。但如果可以的話,我會按下那個按鈕,因為我不認為我們需要慶祝它。我認為我們需要努力改進,我們需要努力治癒自己。但我不認為你的苦難就是你的本質。你幸存了下來,我為你生還感到自豪。但那並不意味著你必須經歷你所經歷的一切。
說得真好。你有一個很棒的播客。我可以和你聊一整天,但如果人們想要聽到更多你的聲音,他們就必須去聽你的播客。它叫《現在怎麼辦?》,在Spotify上可以找到。你跟各種各樣的人對話,包括像我這樣的人,但你用非常不同的方式來進行,但具有同樣的元素,使你能受到這麼多人喜愛。我無法告訴你我的團隊、我的家族、我的姐妹、我的兄弟們有多麼驚人,因為你擁有這種優雅的智慧。我現在知道這一切來自哪裡。謙卑、脆弱,你是那麼真實。真實是一個複雜的詞,但你是真實的,像任何人所能期望的那樣。
這就是為什麼每個人都必須去聽你的播客。我將在下面放第三個鏈接。它叫《現在怎麼辦?》,是我最喜愛的之一。特雷弗,非常感謝你。來自輕易製作出最佳播客之一的人。非常感謝。不,我是認真的。我真的很認真。你知道,我總是說,如果你想看專業播客,去聽《CEO的日記》。如果你想來探索我的思維,來聽聽《現在怎麼辦?》,人們永遠想要探索你的思維。
不,但說真的,恭喜你。我感謝你。非常感謝你。我無法告訴你這是多麼的榮幸。
有時候我會對面試他人感到相當緊張,而你也是讓我緊張的人之一,因為我非常尊敬你。非常感謝你,特雷弗,我很感激你抽出時間。對,兄弟。不要總是獨自待著。我知道你一直都在,我知道這樣有時會感覺像是一個舒適的地方,但其實不必如此。
我正在學習這一點,對。你會驚訝於在那一面存在多少美好。你知道,以某種奇怪的方式,尋找歸屬感能為你帶來的影響會讓你驚訝。
這樣的尋找是有風險的,就像戀愛關係一樣。不過,這絕對是最值得的。如果我能對外界宣傳一件事,那就是找到你的同類,找到你的歸屬。
不幸的是,我認為現在的情況正是如此。人們在負面情緒中找到歸屬感。你知道,人們在負面情緒中找到社群。
現在我們都一起仇恨。我們都一起發推特仇恨,我們都對女性感到憤怒,我們對音樂藝人感到厭惡,我們,對,讓我們一起仇恨。
但是,這是無法持續的,因為這會吞噬我們。就像,是在選擇我們,然後把我們拋掉。然而如果你能找到你喜歡的事情來做,然後再找到熱愛這些事情的人,這會讓你感覺良好。
另一面的事情是,這是魔法。事實上,研究表明,我知道你喜歡研究,多項研究顯示,我想還有一項綜合分析,指出擁有堅強友誼群體的人,實際上有更好的戀愛關係。
因為有了這個社群,戀愛關係的負擔減輕了,而不是像某些人那樣完全依賴一個人,那麼他們所有的希望、願望、夢想、恐懼、挫折都不斷地壓在一個人的身上。
你會達到崩潰點,但其實你可以擁有,順便說一下,這並不是取而代之,而是當你保持並擁有良好的友誼時,你的戀愛關係會更好。所以我鼓勵你,去做吧。
我向你保證我會這麼做。去做吧,我會告訴你。這會很棒。謝謝你,特倫特。謝謝你,兄弟。非常感謝。這太棒了。我真的很感激,謝謝你。
(音樂)
From being ‘born a crime’ and surviving Apartheid to navigating fame, Trevor Noah opens up about the chaos behind the comedy
Trevor Noah is a comedian and former host of the satirical news programme, ‘The Daily Show’. He is also host of the podcast ‘What Now? with Trevor Noah’ and author of the best-selling book, ‘Born A Crime: Stories from a South African Childhood’.
In this conversation, Trevor and Steven discuss topics such as, how growing up under Apartheid shaped Trevor’s life path, the trauma of his mother’s attempted murder, how Trevor received death threats at ‘The Daily Show’, and why young men are struggling today.
(00:00) Intro
(01:47) Trevor’s Childhood
(04:51) What Do People Need To Know To Understand Trevor
(07:08) What Was Apartheid Like For Trevor?
(11:01) I Was Born Illegal
(16:06) Trevor’s Mother’s Troubled Relationship With New Partner
(23:22) Trevor’s Mum’s Shooting
(26:05) Being Hyper-Empathetic
(30:54) What Happened On The Day Of The Shooting
(34:16) The Miracle That Saved My Mother
(36:12) Why Didn’t Your Stepdad Go To Prison?
(38:29) Is Trevor Still Angry?
(42:31) Have You Forgiven Him?
(43:17) How Does Past Trauma Affect Trevor Today?
(45:13) Men’s Mental Health & Loneliness Epidemic
(50:37) Why Are Men Struggling
(59:10) How Can We Men Be Helped?
(01:03:02) Belonging
(01:08:43) How Do You Spot A Bad Friend?
(01:11:51) Trevor’s Work Ethic
(01:15:32) Does Money And Fame Guide Your Decisions?
(01:19:50) We’re All Human & Need The Same Thing
(01:24:39) Death Threats When Starting The Daily Show
(01:29:11) The Worst Day On The Daily Show
(01:34:53) Trevor’s Struggle With Depression
(01:40:46) Why Did Trevor Leave The Daily Show
(01:46:49) You Don’t Know What You’ve Got Until It’s Gone
(01:50:49) Trevor’s Therapy Journey
(01:59:28) Trevor’s ADHD Diagnosis
(02:02:31) The Link Between ADHD And Depression
(02:09:16) Did You Ever Feel Hopeless?
(02:13:44) Trevor Reuniting With His Father
(02:15:53) What Lesson Did You Learn From Your Father?
(02:18:32) Your Mum
(02:18:39) What Would Trevor Say In His Last Phone Call To His Mother
(02:21:50) Trevor’s Thoughts On Fatherhood
(02:23:31) Trevor’s Romantic Relationships
(02:26:14) The Lowest Point Of Your Life
(02:30:12) Would Trevor Erase What Happened To His Mother?
Let me know if you need any further adjustments!
Follow Trevor:
Instagram – https://g2ul0.app.link/h7Y99Ai0GNb
Twitter – https://g2ul0.app.link/OGcQnqk0GNb
Spotify: You can purchase Trevor’s book, ‘Into the Uncut Grass’, here: https://g2ul0.app.link/9KoTivu0GNb
Watch the episodes on Youtube – https://g2ul0.app.link/DOACEpisodes
My new book! ‘The 33 Laws Of Business & Life’ is out now – https://g2ul0.app.link/DOACBook
You can purchase the The Diary Of A CEO Conversation Cards: Second Edition, here: https://g2ul0.app.link/f31dsUttKKb
Follow me:
https://g2ul0.app.link/gnGqL4IsKKb
Sponsors:
Linkedin Ads – https://www.linkedin.com/doac24