AI transcript
0:00:06 for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Martha Beck.
0:00:23 Dr. Martha Beck did her undergraduate master’s and PhD training at Harvard University.
0:00:27 She is also considered one of the foremost experts in the personal development field,
0:00:34 having authored many bestselling books, including her upcoming book “Beyond Anxiety – Curiosity,
0:00:36 Creativity, and Finding Your Life’s Purpose.”
0:00:39 I must say that today’s discussion is a truly special one.
0:00:44 I’ve long benefited from Martha’s teachings, and I assure you that during today’s episode,
0:00:46 you will benefit from Martha’s teachings.
0:00:52 She describes, and we explore, practices in real time that will allow you to truly understand
0:00:56 what is most important to you and what you ought to spend your time pursuing.
0:01:01 You will hear a rich discussion about how to frame the thoughts and the emotions around
0:01:06 any topic, including pain points in life, as well as your goals and the things that you
0:01:07 are in pursuit of.
0:01:12 You will also learn how to figure out exactly what is most essential to you and indeed how
0:01:18 to explore what Dr. Martha Beck calls your essential self, those deep-rooted desires that
0:01:23 are unique to you and your history and what will make your life most fulfilling.
0:01:27 By the end of today’s episode, you will be armed with new intellectual and practical
0:01:32 knowledge, and you will be able to adopt the best possible stance for you as you navigate
0:01:34 forward in your life.
0:01:38 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:01:40 and research roles at Stanford.
0:01:44 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost to consumer information
0:01:47 about science and science-related tools to the general public.
0:01:52 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:01:54 Our first sponsor is BetterHelp.
0:01:58 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
0:01:59 online.
0:02:02 Now, I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
0:02:04 Initially, I didn’t have a choice.
0:02:08 It was a condition of being allowed to stay in high school, but pretty soon I realized
0:02:11 that doing regular therapy is extremely important to our overall health.
0:02:14 There are essentially three things that go into great therapy.
0:02:18 First of all, you need to have great rapport with the therapist, so you need to be comfortable
0:02:19 with that person.
0:02:22 You need to be able to trust them and talk to them about all the issues that are relevant
0:02:23 to you.
0:02:27 Second, and this is what people normally think of when they think of a great therapist, that
0:02:31 therapist needs to provide you support in the form of emotional support or directed guidance.
0:02:36 And third, excellent therapy has to provide very useful insights, insights that you can
0:02:40 apply to be better, not just in your emotional life, in your relationship life, but also
0:02:42 your relationship to yourself.
0:02:46 BetterHelp makes it extremely easy to find an excellent therapist for you, one with
0:02:50 whom you resonate with, have excellent rapport with, and that can give you those three essential
0:02:52 benefits of therapy.
0:02:58 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
0:03:01 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
0:03:04 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
0:03:08 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:03:12 I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting
0:03:17 a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
0:03:21 Now the mattress we sleep on makes an enormous difference in terms of the quality of sleep
0:03:22 that we get each night.
0:03:26 We need a mattress that is matched to our unique sleep needs, one that is neither too
0:03:31 soft nor too hard for you, one that breathes well and that won’t be too warm or too cold
0:03:32 for you.
0:03:36 If you go to the Helix website, you can take a brief two-minute quiz and it asks you questions
0:03:38 such as, “Do you sleep on your back, your side, or your stomach?
0:03:41 Do you tend to run hot or cold during the night?”
0:03:42 Things of that sort.
0:03:44 Do you know the answers to those questions?
0:03:45 Maybe you don’t.
0:03:48 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
0:03:51 For me, that turned out to be the Dusk Mattress, D-U-S-K.
0:03:55 I’ve been sleeping on a Dusk Mattress for, gosh, no, more than four years and the sleep
0:03:58 that I’ve been getting is absolutely phenomenal.
0:04:03 If you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com/huberman.
0:04:06 Take that brief two-minute sleep quiz and Helix will match you to a mattress that is
0:04:08 customized to your unique sleep needs.
0:04:13 Right now, Helix is giving up to 25% off mattresses and two free pillows.
0:04:19 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get 25% off and two free pillows.
0:04:22 Today’s episode is also brought to us by Element.
0:04:26 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
0:04:31 That means the electrolytes, sodium magnesium, and potassium in the correct ratios but no
0:04:32 sugar.
0:04:35 Now, proper hydration is critical for the optimal functioning of all the cells in your
0:04:36 body.
0:04:39 That’s especially true for the neurons, the nerve cells.
0:04:43 In fact, we know that even a slight degree of dehydration can diminish both cognitive
0:04:44 and physical performance.
0:04:48 So, to make sure that I’m getting proper hydration and electrolytes, I personally dissolve one
0:04:52 packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I first wake up in the morning
0:04:57 and I drink that or sip that across the first half hour of the day or so.
0:05:01 And then I also make it a point to drink another packet of element dissolved in an equal amount
0:05:05 of water, so 16 to 32 ounces, at some other point during the day and maybe even a third
0:05:08 if I’m exercising and/or sweating a lot.
0:05:11 I should mention that element tastes absolutely delicious.
0:05:15 My favorite flavor is watermelon, although I also confess I like the raspberry flavor,
0:05:16 the citrus flavor.
0:05:18 Basically, I like all the flavors.
0:05:22 If you’d like to try element, you can go to drinkelement.com/huberman to claim a free
0:05:26 element sample pack with the purchase of any element drink mix.
0:05:31 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
0:05:34 And now for my discussion with Dr. Martha Beck.
0:05:35 Welcome.
0:05:38 Oh, it’s so good to be here, Andrew.
0:05:39 Thank you.
0:05:40 I’m so excited.
0:05:45 I mean, I don’t know how to convey to the people listening and watching just how excited
0:05:46 I am.
0:05:53 I have very few heroes in life, but you are one of them.
0:05:54 It’s true.
0:05:56 That does not compute.
0:05:57 It’s true.
0:06:03 I won’t name all of them, but you know, you, the great Oliver Sacks, are among the people
0:06:10 that have really influenced me so much in terms of the things I do, the ways I try and
0:06:16 think, the ways I tried to not think at times, and your life story is an amazing one.
0:06:21 So we have a lot to cover today, so I’m not going to spend any more time talking about
0:06:27 why I feel that way because it’s going to just become apparent in our discussion.
0:06:32 But I do want to say that you have really been ahead of your time.
0:06:35 I mean, you’re triple-degreed from Harvard.
0:06:39 You have these academic credentials, and yet you were one of the first people to be public
0:06:45 facing about the mind-body connection in a way that is operationalized, what we sometimes
0:06:49 call and in and around this podcast, protocols.
0:06:55 And you’ve offered some practices that have absolutely transformed my life and other people’s
0:06:56 lives.
0:07:01 So I gained them through reading your books, and that’s not a standard book advertisement,
0:07:04 but all of your books have been transformative for me.
0:07:13 One of the exercises that has had a profound effect on my life is the perfect day exercise.
0:07:14 Oh, yeah.
0:07:20 And when I first read about it, I thought, you know, what could this possibly be?
0:07:27 And as I recall, it involved taking a little bit of time, maybe 10 minutes, maybe 30 minutes,
0:07:35 and just sitting or lying down, closing one’s eyes, and just imagining with no limitations
0:07:37 one’s perfect day.
0:07:44 And what’s so wild about this exercise is that several, not all, but several of the things
0:07:51 that I imagined in that exercise have amazingly come to be reality.
0:07:52 It works.
0:07:57 I don’t know how or why it works, but I used to have people send me a postcard.
0:07:59 This is how long I’ve been doing this stuff.
0:08:03 Now it’s emails and texts that I’d say, “Okay, we just did your ideal day.
0:08:05 You’ve got it all written down.
0:08:11 Now send me a notification when that day happens,” and I get a lot of notifications.
0:08:12 Okay.
0:08:14 Well, I’m giving you a notification right now.
0:08:17 This is at the end of that exercise, and I ended up doing it several times.
0:08:18 Uh-huh.
0:08:19 I do it all the time.
0:08:20 Okay.
0:08:21 That’s good to know.
0:08:25 I want to know about the frequency there, was, you know, I’d love to sit down and talk
0:08:27 to Martha Beck, what I wouldn’t do.
0:08:30 So I’m in a pinch me moment right now.
0:08:31 This is so great.
0:08:32 It’s wild.
0:08:34 It’s like reality weaving back on itself.
0:08:37 And I’ve listened to your podcast, and I thought, “That guy is really cool, and here
0:08:38 I am.”
0:08:41 I don’t think, I’m moved by that.
0:08:45 So let’s just talk about this exercise for a second.
0:08:46 Cool.
0:08:47 Yeah.
0:08:51 Clearly, we could come up with scientific explanations for why it would work.
0:08:53 You know, the brain is a predictive machine.
0:08:57 You know, once it understands that something might be possible, maybe it looks for avenues
0:09:01 for that unconsciously, we could come up with a whole narrative around that.
0:09:06 But just for sake of those listening, what is this exercise?
0:09:08 How would you suggest somebody try it?
0:09:11 So the first thing is that you don’t make up something.
0:09:16 I used to, people would always tell me they’d make up a day where they woke up in a white
0:09:22 room with white sheets and windows with white curtains, and then they would put on white
0:09:24 clothes and drift around.
0:09:31 And I realized, finally, that these people were just tired, and they could not project
0:09:36 anything but a sort of blankness that I finally realized meant that they’d just pushed themselves
0:09:37 too hard.
0:09:40 So I stopped doing this with people until they were well rested.
0:09:43 Then you don’t make it up.
0:09:45 You see it happen.
0:09:46 That’s the key thing.
0:09:51 You allow it into your mind, not as though you’re reaching with your imagination, just
0:09:52 as though it emerges.
0:09:56 So I talk people through it.
0:09:58 First thing is, you wake up in the morning.
0:10:01 You’re perfectly refreshed by a beautiful sleep.
0:10:06 In your imagination, don’t open your eyes, but listen.
0:10:07 What do you hear?
0:10:09 So you don’t make it up.
0:10:12 You listen for it.
0:10:15 What do you hear?
0:10:23 For me, the first thing I hear is just feeling how comfortable my body is on the bed.
0:10:26 Something that I don’t do enough.
0:10:31 What about the sound of someone or someone’s breathing?
0:10:35 Yeah, someone next to me breathing, and they’re still asleep.
0:10:36 Ah, lovely.
0:10:38 Is there a dog breathing on the foot of the bed?
0:10:42 Oh, it was like my bulldog Costello that’s snoring.
0:10:48 I’m going to get another dog soon, so I would like a dog that breathes with less snoring
0:10:50 than Costello.
0:10:55 Although I must say, I miss his incredibly deep snores.
0:11:02 The early versions of this podcast, the early episodes, we kept him in the room snoring.
0:11:06 By the way, the watering up of my eyes, these are truly tears of joy.
0:11:12 I said at the beginning of the podcast, I said, “Listen, I have a bulldog.
0:11:14 He’s getting toward the end of his life, so we’re going to keep him in the room.”
0:11:18 And so when you hear that breathing in the background, that snoring, let’s call it what
0:11:23 it is, he’s in here, sorry, not sorry.
0:11:27 So anyway, so yeah, so there’s some bulldog breathing.
0:11:28 You can have as many dogs in the room as you want.
0:11:31 Just listen, and maybe you hear birds outside.
0:11:32 Maybe you hear the ocean.
0:11:34 Maybe you hear wind.
0:11:38 Maybe you hear people talking or the noise of traffic.
0:11:43 Just listen for a minute until you’re pretty sure you’ve heard everything there is to
0:11:44 hear.
0:11:46 Yeah, I like the sound of kids playing.
0:11:47 Ah, sweet.
0:11:51 Okay, so smell the air.
0:11:52 What’s it like?
0:11:53 How humid is it?
0:11:58 What’s the temperature?
0:12:04 You know, I’m a Californian at heart, I like it in the ’70s and ’80s.
0:12:13 Not too humid, and it’s weird that it don’t jumps in, but there’s something about the
0:12:16 sound of airplanes flying over that always depresses me.
0:12:21 It must be some parrot association from some time like, “I don’t like that.”
0:12:22 Okay, no planes.
0:12:28 So birds, bird chirping, who doesn’t like birds chirping?
0:12:33 And by the way, for our listeners, this is not one magical day that you’ll never live
0:12:34 again.
0:12:37 This is a typical day, but your life is now perfect.
0:12:40 So it’s an ordinary day, but in your perfect life.
0:12:45 So we’ll put it out three years, five years, whatever makes it possible for you to allow
0:12:49 that your ideal life could form in that time.
0:12:55 You’ll find as you do it many times, the time necessary for it to happen becomes much shorter.
0:13:01 Anyway, so you get up, look around, you sit up in the bed, look around, who’s next to
0:13:02 you?
0:13:03 What does the dog look like?
0:13:04 What does the room look like?
0:13:07 Yeah, it’s my partner next to me.
0:13:15 My dog is, you know, I told myself I wasn’t going to get another bulldog, but I think
0:13:16 I’m going to get another bulldog.
0:13:17 They’re the best.
0:13:18 Yeah.
0:13:24 They’re like the essence of efficiency of metabolism, meaning they do as little as possible,
0:13:28 and they experience as much joy as possible.
0:13:30 They’re hedonists when it really comes down to it.
0:13:33 You need a wise hedonist in your life.
0:13:34 Right.
0:13:37 And they are capable of protecting if they need to, but I honestly don’t care about that.
0:13:41 You know, all that stuff, like all that, like my bulldogs, I don’t care about any of that.
0:13:44 Something tells me you could protect yourself pretty well.
0:13:47 Yeah, I’m good there.
0:13:49 So I’ll look around the room.
0:13:51 What color are the walls?
0:13:54 What pictures are hanging there, if any?
0:13:59 Yeah, I’m a Wyeth fan, Andrew Wyeth fan.
0:14:00 Which one?
0:14:01 Andrew or NC?
0:14:07 Well, the, recently I saw a caption, I don’t know if this is true, because it was an Instagram
0:14:10 post, that the woman in the field.
0:14:11 Oh.
0:14:12 Image.
0:14:13 Christina’s world.
0:14:14 That, yeah.
0:14:15 Yeah.
0:14:16 I didn’t know the name of it.
0:14:17 Thank you.
0:14:24 So, this was a neighbor of theirs that had a degenerative neural condition, and rather
0:14:30 than use a wheelchair of sorts, she insisted on crawling everywhere.
0:14:35 And so that image is actually of her crawling out into the field, happily to enjoy the field.
0:14:41 Because my impression of the painting before was that somehow because she’s seated up there,
0:14:45 it looks like in my mind I projected onto it that there’s some like desperation there
0:14:48 or something to get back to the house, but that’s not it at all.
0:14:54 Turns out, this is a woman who preferred to move with her own agency, even if it meant
0:14:55 crawling to enjoy nature.
0:14:56 Yeah.
0:14:57 It’s a magnificent painting.
0:14:58 It’s a magnificent painting.
0:15:00 So, it’s on the wall there.
0:15:01 Yes.
0:15:03 Maybe not the original, although that would be awesome.
0:15:04 Why not?
0:15:05 Is your perfect life.
0:15:08 Then I’m waking up in the Met.
0:15:13 And also, just notice that you’re creating a theme, which is, the theme is, I will go
0:15:18 out as myself, and I will reach and strive for things.
0:15:20 And I’m not here to be helped.
0:15:24 I’m here to do hard things and to do them for the joy of it.
0:15:29 So that’s what that painting is, strong symbol of who you are.
0:15:34 So get out of the bed and your partner’s still sleeping, the dog’s still sleeping.
0:15:36 Go look out the window.
0:15:38 Where are you?
0:15:40 And you can be anywhere.
0:15:42 I’m a mountain sky.
0:15:49 As much as I love California, I’ve realized that I just went out to Boulder, Colorado
0:15:52 for the first time for a week, just by myself.
0:15:54 And I fell in love with it.
0:16:01 So I’m in the mountains, Colorado, feels right to me.
0:16:05 And there’s water.
0:16:06 Like a river.
0:16:10 They’ve got great rivers there.
0:16:11 The little streams.
0:16:18 I like the little streams that they have there because the rivers are so loud.
0:16:23 The rivers are really loud when they get going.
0:16:28 And yeah.
0:16:32 So are you looking at a small town, a city, or do you just live out in the mountains by
0:16:33 yourself?
0:16:34 Definitely small town.
0:16:36 I can’t be too isolated.
0:16:39 If I’m going to be in a city, I’m going to be in Manhattan.
0:16:40 It’s like it’s all or none.
0:16:41 Yeah.
0:16:43 So if I’m going to be in nature, I want to be in nature.
0:16:45 So a small town.
0:16:46 Beautiful.
0:16:52 So just look around, smell the pine, aspen air.
0:16:57 And then you go into your perfect bathroom and it’s all, it’s beautiful.
0:17:01 You can go through a lot of description if you wanted to, but I’m going to rush through
0:17:04 that to get to the interesting parts.
0:17:09 So you take a look at yourself in the mirror, your body is absolutely perfect.
0:17:12 Of course, in your case, that’s not an aspirational thing.
0:17:17 You’re already there, but make it even better.
0:17:21 For me, that means being clear eyed.
0:17:26 People who listen to this podcast know that I came up through neuroscience studying a
0:17:30 number of things, but the visual system, and these two little bits in the front of our
0:17:32 skull are pieces of our brain.
0:17:37 The only pieces of our brain outside of our skull, and they, yes, they may be the windows
0:17:41 to the soul if people want to refer to them that way, but to me, just feeling like my
0:17:52 eyes are clear, and there’s a certain tone or something that I’m like, okay, I’m all
0:17:53 there.
0:17:54 Well, there is a real clarity.
0:17:55 I’ve seen it.
0:17:59 I don’t know if you’ve worked with people who are dying or who are really ill.
0:18:03 Sometimes you’ll see a shift in their, the transparency of their eyes.
0:18:09 There actually seems to be a radiance coming from the eyes or gathered around the eyes.
0:18:11 That’s what I’m sort of thinking as you talk.
0:18:15 Yeah, and I think it’s the Buddhists that talked about, you know, it’s someone who’s
0:18:19 at the level of their, their eyes are at the level of their skin, sort of like right there
0:18:24 as opposed to sunken back into their eyes, you know.
0:18:27 And then of course, some people are like really forward leaning.
0:18:32 But this whole, and I also happen to work on the intersection between the visual system
0:18:37 and the autonomic system, you know, so, you know, stress or calm.
0:18:42 And I think what that’s referring to, and I’m speculating here, is where we are alert
0:18:44 but calm.
0:18:46 So we’re present alert but calm.
0:18:51 And of course that controls pupil size and all of this stuff, I do believe has been understood
0:18:57 in other traditions and ancient traditions through a kind of unconscious genius where
0:19:03 they’re recognizing all the symbols integrated of, you know, clarity of the eyes and level
0:19:06 of the skin and, you know, and of course we can measure the stuff in the lab, but that’s
0:19:08 just isolating variables.
0:19:11 So for me, it’s, you know, looking in the mirror and be like, okay, my eyes are clear.
0:19:16 This is so interesting because my friend Liz Gilbert of Eat, Pray, Love, Fame, that she wrote
0:19:20 something before she was famous where she dressed as a man for a week and walked around
0:19:25 and she’s tall and broad-shouldered and has, you know, great chin.
0:19:28 So she could get, she could look male.
0:19:32 And she got herself all dressed up male and they faked a beard and everything.
0:19:38 And then she had her friends come and a male friend said to her, “No, Liz, pull your eye,
0:19:42 pull yourself back six inches away from your own eyes.”
0:19:44 And she did it.
0:19:46 And then he said, “Now you’re looking like a man.”
0:19:47 Interesting.
0:19:53 And she walked around that way and she said it was the loneliest, saddest week she’s ever
0:19:54 experienced.
0:19:58 Like, yeah, people gave her more respect in certain ways, but she said, “When they told
0:20:03 me to back away from my own eyes, it was like my soul went dim.”
0:20:08 And that’s really, really interesting that you would say that exact distance.
0:20:11 That’s like a retraction of our humanness.
0:20:12 That’s fascinating.
0:20:19 I mean, I don’t ever recall as a kid, you know, my dad or my mom or anyone telling me
0:20:24 like where to place my vision, you know, and I’m probably guilty of being, you know,
0:20:35 a more expressive, emotional, effusive than certainly the traditional male stereotype.
0:20:36 Right, right.
0:20:41 Like, if I love something, people are going to hear about it and I’m not shy about the
0:20:47 fact that thinking about Costello or my graduate advisor or people I love like, “Oh, well up,”
0:20:49 and I’m okay with that.
0:20:56 But I think, well, to flip that one around, do you think that that’s a real thing that
0:21:05 do cultural conditioning that men and women tend to kind of be either more, I don’t know,
0:21:07 there’s no language for this?
0:21:11 I have an N of two, you and Liz Gilbert.
0:21:16 But I think it’s very interesting that you said that, that your forward and your eyes,
0:21:21 and the idea that the eyes are the parts of our brains that are showing, it’s fascinating
0:21:22 that she had that experience too.
0:21:29 So I would love to, I’ll be asking people from now on, if you’re designated male, identified
0:21:36 male, do you feel you have to pull your sort of vitality back from the world?
0:21:38 And I suspect it’s true.
0:21:45 I suspect it’s true just from interacting with people and ask women if they, I think
0:21:51 it’s more vulnerable to be right on the surface of your life and in the surface of your eyes,
0:22:01 but it’s also much more, there’s a sensuousness to the world when you’re fully present that
0:22:06 I know I had to shut down, like when I was in the Ivy League, I had to pull myself back
0:22:09 and sink down, and that’s a typically male environment.
0:22:14 I think it’s about materialism and conquest and oppositional thinking as much as gender.
0:22:15 Very tactical.
0:22:16 Yes.
0:22:17 Yes.
0:22:18 It’s like taking what’s out there and holding it in.
0:22:19 I actually can do it.
0:22:20 I know how to do this.
0:22:21 You just did it.
0:22:22 Yeah, I know how to do this.
0:22:23 It’s like visible.
0:22:28 Yeah, I probably just learned how to do it, because I’m comfortable in a lot of different
0:22:29 environments.
0:22:30 Right.
0:22:33 There are certainly environments I don’t want to find myself in again or in the future
0:22:34 for the first time.
0:22:42 But yeah, I’m very, very aware of what that distinct change in internal state that accompanies
0:22:43 that.
0:22:44 Yeah.
0:22:46 That was so interesting that you just did that.
0:22:47 Wow.
0:22:48 Okay.
0:22:52 The problem I’m having now is that I have, and I quote, “an interest-based attention
0:22:53 system.”
0:22:54 I love that.
0:22:59 ADHD, which means I pay attention to things that interest me, which means that I literally
0:23:02 follow squirrels away from business meetings.
0:23:08 But I have paper and pen here and it’s okay because the art of podcasting, in my opinion,
0:23:13 is that we can spin a couple different plates and return to them, because it’s like conversation.
0:23:17 Otherwise, we might as well be on a highly produced traditional media show and that’s
0:23:18 not what this is.
0:23:19 Sure.
0:23:20 I see.
0:23:21 So, we’re back.
0:23:22 So, I look in the mirror and I see…
0:23:23 Yeah.
0:23:24 You are present, man.
0:23:25 I’m clear and present.
0:23:26 Alert.
0:23:27 Okay.
0:23:28 And of course, for those listening, you should all be doing this exercise for you.
0:23:29 Right?
0:23:30 Yes.
0:23:31 Okay.
0:23:34 And now you go to your closet and you’re going to get dressed.
0:23:38 Open your closet, which is the closet of clothing you have in your ideal life.
0:23:43 And just look at the different outfits you have, the different…
0:23:45 How many kinds of shoes are there?
0:23:49 It’s just pretty funny because I definitely have my ideal wardrobe, which is very sparse.
0:23:56 I’ve always owned 20 or so of these button-down black shirts for work purposes.
0:24:01 I like t-shirts that are super soft and because I have a short torso and long arms, they have
0:24:06 to fit right and so, I find the ones that fit right, it’s a nightmare trying to get
0:24:07 them.
0:24:14 But once I get them, I adore them because I always own two belts or so.
0:24:20 One watch, black jeans, the shorts I like, I get teased for wearing mailman shorts,
0:24:22 but they’re actually the Costco purchased…
0:24:30 Or like Kmart purchased mail person shorts, they fit best for me and I’ve always worn
0:24:31 Adidas.
0:24:32 Yeah.
0:24:33 I’m happy there.
0:24:34 No dress shoes?
0:24:35 No.
0:24:36 I have proper leather shoes.
0:24:37 I have a suit.
0:24:38 I actually own a tuxedo.
0:24:39 Oh my.
0:24:44 I own those things and I like my closet.
0:24:45 I’ve always liked it.
0:24:47 It feels very safe in there.
0:24:53 I like it and then I’ve always kept a couple of photographs of people that I love in my
0:24:54 closet.
0:24:55 Oh sweet.
0:24:56 So whose photographs are there?
0:24:59 Do you see any photographs you don’t recognize at this moment?
0:25:01 It’s my sister.
0:25:07 It’s my grandfather and then I think that’s it.
0:25:08 Yeah.
0:25:09 Don’t think it up.
0:25:10 Apologies to my parents.
0:25:11 Yeah.
0:25:12 Apologies to my parents.
0:25:13 Everybody else.
0:25:14 Lovers.
0:25:15 Apologies to my parents and anyone else.
0:25:16 Just forgive me.
0:25:17 Okay.
0:25:18 Yeah.
0:25:19 Okay.
0:25:21 So then you go through the whole day and I can spend at least an hour going through
0:25:23 this with someone.
0:25:27 And the important thing is that you do something I call the three ends.
0:25:31 You notice what comes into the field of your imagination, but you don’t try too hard to
0:25:33 see it specifically.
0:25:37 And then as you go through, you sort of narrow down what it might be.
0:25:42 And if the name of that thing comes up, you can then name it.
0:25:47 But for example, in one of my ideal days, I was writing short pieces of writing and
0:25:54 I was interacting with people very regularly about it and I couldn’t even imagine what
0:25:55 kind of job that was.
0:26:03 And an editor in Manhattan knocked over a manuscript I’d written and she was the editor
0:26:05 of a women’s magazine.
0:26:07 And she called me and asked me to be a columnist.
0:26:11 And I was like, all right, this was a magazine columnist for like 20 years.
0:26:15 And it was exactly what was in the ideal day, but I had not named it.
0:26:22 I didn’t know that you could live in Phoenix and be a columnist for New York magazines.
0:26:24 So notice what you’re doing.
0:26:30 You put on your very comfy t-shirt, very cool black jeans.
0:26:36 Your one watch, your belt, your Adidas, and you go do something really fun with people
0:26:41 you really love in a place you really enjoy.
0:26:50 Well, the work part of my life, quote unquote, work is like reading and teaching and talking
0:26:56 about stuff on the internet, which is podcasting.
0:27:01 But what I got a flash of is I’d want to work on my fish tanks with my kids.
0:27:02 Oh, yeah.
0:27:04 See now, I skip a thing.
0:27:07 You’re supposed to go down to breakfast and see if you’ve got a family.
0:27:08 I do.
0:27:19 I’ve always wanted kids and trying to time that correctly and with the right person.
0:27:23 So yeah, I like tending to my fish tanks.
0:27:26 I have kept fish tanks since I was a kid.
0:27:30 I haven’t had one for a few years now, but I like, I’m always setting them up for other
0:27:31 people.
0:27:32 It’s kind of interesting.
0:27:36 I always go play, in real life, I go, let’s see who I’m like, I’m going to put a fish
0:27:37 tank there.
0:27:38 I don’t know.
0:27:40 My interest-based dissension system just went, oh, really, you do it for other people?
0:27:41 Oh, yeah.
0:27:45 I’ll show up and I’ll be like, will you let me and then I’ll set it up and I love setting
0:27:46 up fish tanks.
0:27:47 It’s like the, who knows.
0:27:52 So your kids are helping you, how many kids are there?
0:27:53 Realistically?
0:27:54 No.
0:27:55 In your imagination.
0:27:56 Two.
0:27:57 You can have 20 if you want.
0:27:58 Two.
0:28:02 I, for some reason I got obsessed with numbers for a while, but I was thinking like five or
0:28:03 something.
0:28:04 No, two.
0:28:05 You never know.
0:28:06 It could happen.
0:28:07 Yeah.
0:28:10 The important thing about this exercise is you don’t get logical about it.
0:28:15 You don’t think what’s manageable and what’s probable and you just see who’s there.
0:28:16 Yeah.
0:28:17 Two feels good.
0:28:18 Yeah.
0:28:19 Two feels good.
0:28:22 And yeah, there’s so much life in a fish tank.
0:28:26 There’s the plants, there’s the food, there’s how the fish are interacting with one another,
0:28:31 who’s chasing who, who’s nibbling, who’s hiding, who’s dominant, who’s like being kind
0:28:37 of unruly and like, you know, I mean, I must have seen the Finding Nemo movie, especially
0:28:42 the second one, like, like 12 times.
0:28:43 Fabulous.
0:28:44 Like 12 times.
0:28:45 It’s crazy.
0:28:46 As an adult.
0:28:47 It’s not crazy.
0:28:48 This is wonderful.
0:28:49 So good.
0:28:50 Like, I just love the personalities.
0:28:56 I mean, any, any movie where Willem Dafoe, the voice of a fish, you’re like, okay.
0:29:02 Like, so, alright, so we, we tend to the fish tanks, which is great, which is great pleasure.
0:29:11 And then for me, it’s, it would become here and sit, sit down with you and hang out with
0:29:21 these guys and my team and, and share what I like know to be really cool, useful, like
0:29:24 truly useful practices.
0:29:25 Fabulous.
0:29:26 Like that.
0:29:29 So you’re very, very close to your idea of the right now.
0:29:36 But, and as you said, I don’t know the mechanisms that get put in play, certainly directed attention.
0:29:41 You’re now like a guided missile that knows where its target is or at least what the target
0:29:42 looks like.
0:29:47 And we all make countless decisions every day and you can think of it as a lot of little
0:29:48 whys branching out.
0:29:53 And if you’ve got this in your mind really clearly, you’re going to take the option that
0:29:55 leads to it.
0:29:56 That’s what I tell people.
0:30:02 It’s logical, directed attention, except that in many cases, I have to say, a miracle
0:30:03 occurs.
0:30:09 You know, my favorite cartoon is this physics equation with these two physicists and they’re
0:30:11 all these symbols on both sides of the board.
0:30:14 In the middle, in brackets, it says, a miracle occurs.
0:30:16 I love it.
0:30:21 My dad’s a theoretical physicist, so he will, but he will delight in that.
0:30:26 As many of you know, I’ve been taking AG1 for more than 10 years now, so I’m delighted
0:30:27 that they’re sponsoring this podcast.
0:30:32 To be clear, I don’t take AG1 because they’re a sponsor, rather they are a sponsor because
0:30:33 I take AG1.
0:30:37 In fact, I take AG1 once and often twice every single day.
0:30:41 And I’ve done that since starting way back in 2012.
0:30:44 There is so much conflicting information out there nowadays about what proper nutrition
0:30:45 is.
0:30:48 But here’s what there seems to be a general consensus on.
0:30:53 Whether you’re an omnivore, a carnivore, a vegetarian or a vegan, I think it’s generally
0:30:58 agreed that you should get most of your food from unprocessed or minimally processed sources,
0:31:03 which allows you to eat enough but not overeat, get plenty of vitamins and minerals, probiotics
0:31:07 and micronutrients that we all need for physical and mental health.
0:31:11 Now I personally am an omnivore and I strive to get most of my food from unprocessed or
0:31:13 minimally processed sources.
0:31:18 But the reason I still take AG1 once and often twice every day is that it ensures I get all
0:31:21 of those vitamins, minerals, probiotics, etc.
0:31:24 But it also has adaptogens to help me cope with stress.
0:31:29 It’s basically a nutritional insurance policy meant to augment not replace quality food.
0:31:33 So by drinking a serving of AG1 in the morning and again in the afternoon or evening, I cover
0:31:36 all of my foundational nutritional needs.
0:31:40 And I, like so many other people that take AG1, report feeling much better in a number
0:31:45 of important ways, such as energy levels, digestion, sleep and more.
0:31:49 So while many supplements out there are really directed towards obtaining one specific outcome,
0:31:54 AG1 is foundational nutrition designed to support all aspects of well-being related to mental
0:31:56 health and physical health.
0:32:02 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:32:06 They’ll give you five free travel packs with your order plus a year supply of vitamin D3
0:32:07 K2.
0:32:12 Again, that’s drinkag1.com/huberman.
0:32:13 There was something that popped to mind.
0:32:18 I mean, there are all these little things that also go into my perfect day that we don’t
0:32:21 have to go into every detail, but like working out and the whole thing.
0:32:27 But I just want to maybe mention a point of contrast that served as one of the reasons
0:32:33 why I did this practice in the first place was that in real life, I was waking up and
0:32:39 sometimes still do wake up with this underlying tension like something’s not right.
0:32:41 I don’t feel good.
0:32:44 I wasn’t anxious, I wasn’t like, but like something’s not right.
0:32:51 And I went through years of kind of like gnawing and scratching at different things that I quickly
0:32:55 discovered like going out for a couple of drinks with people made me feel worse.
0:33:04 I don’t judge people who drink whatsoever, I’m like, I don’t like this, but this unease,
0:33:10 it’s like a restlessness that lived inside of me for so long and still can surface as
0:33:13 a signal that like this is not the right life.
0:33:19 And at that point, at a laboratory, at grants, we’re publishing papers, like all these things
0:33:25 that I loved doing and that I loved the trajectory that I took to arrive there and the people
0:33:26 that were in my life.
0:33:29 But I just knew, I could just say like something’s not right and I felt terribly guilty.
0:33:34 The reason I’m telling this is I felt terribly guilty, like I owned a home, I was in my mid-30s
0:33:38 and it wasn’t an expensive home, certainly not by today’s standards, but I was able to
0:33:40 buy a home on my own.
0:33:48 I was my dog, I had people in my life, but it was like this, it was almost like a gear
0:33:50 that was grinding.
0:33:54 And that was the stimulus for exploring this perfect day.
0:33:56 My life looks completely different now.
0:34:01 And it’s far from, quote unquote, perfect, meaning there’s still work to do in a lot
0:34:08 of domains, a lot, but I feel like the trajectory is right.
0:34:09 Yeah.
0:34:14 And I really believe the source of all my work, I was getting my doctorate at Harvard,
0:34:18 I’d gotten my bachelor’s there, I’d been there since I was 17.
0:34:24 And halfway through my doctorate, during that time I’d gotten married, had a child.
0:34:28 My second child was prenatally diagnosed with Down syndrome and I was six months into the
0:34:34 pregnancy almost and I had like two weeks to make a decision and I’m politically very
0:34:41 pro-choice and I wouldn’t, again, never judge anyone who made the other decision, but I
0:34:42 couldn’t do it.
0:34:47 I was already sort of bonded to him and I kept asking the question of myself, what makes
0:34:50 a human life worth living?
0:34:55 Because the doctors at the Harvard Medical Clinic and all my advisors told me, you have
0:35:02 got to, at the very least, institutionalize this child the second he’s born.
0:35:03 Institutionalize.
0:35:04 Oh yeah, for sure.
0:35:06 They said, you’re throwing your career away.
0:35:15 The head of the obstetrics committee, there were five obstetricians and the chief dude
0:35:22 came in and there I was sitting on a bed in my little hospital napkin and he said, this
0:35:25 is like a cancerous tumor, you’ve got to let us take it out.
0:35:26 It will ruin your life.
0:35:31 And I just looked at him and I had the weirdest experience under, I looked at this very intimidating
0:35:39 guy and I’m there sort of young and naked and pregnant and suddenly it was like I could
0:35:42 see two faces on him.
0:35:50 And one was this very stern knowledgeable doctor and the other one was a terrified child, terrified.
0:35:53 And it was so striking that I like started looking at him strangely.
0:35:56 I’m sure he thought I was completely nuts.
0:36:02 But I looked at him and I thought, you’re afraid, you’re afraid of this baby.
0:36:06 And I realized, that’s when I realized that a lot of people don’t go to Harvard because
0:36:07 they know they’re smart.
0:36:10 They go there because they’re afraid they’re stupid.
0:36:15 And he was probably true for a lot of higher education institutions.
0:36:21 And I thought he’s afraid of the, in quotes, stupid little boy inside me because he’s afraid
0:36:24 of the stupid little boy inside him.
0:36:31 He’s terrified of being the person he’s worked so hard not to be.
0:36:37 He’s afraid of being like my son and he thinks that should be thrown away.
0:36:42 And that was the point in which I said, I will not make my decisions based on social
0:36:43 pressure.
0:36:48 I have to do something from a very, very deep place within.
0:36:53 And so I kept that, I mean, he’s home right now, you know, we’re having a great time.
0:36:54 Adam, right?
0:36:55 Adam, my son, Adam.
0:36:57 I only know his name through your books, of course.
0:37:02 But I feel like I know him a little bit because I love the story about him peeing on the doctor.
0:37:03 Yes.
0:37:09 And the first thing I ever did in this life was the doctor pulled him out of my body.
0:37:15 And I saw this arc of urine go straight into the doctor’s face and I was like, so proud
0:37:18 of my child at that moment.
0:37:21 I thought if only I’d thought to do that.
0:37:27 I want to just, for lack of a better way to put it, double click on two things.
0:37:30 First of all, I wonder if we’re going to speculate, no need to.
0:37:36 But if the perfect day exercise is really about accessing the subconscious.
0:37:42 That’s why I told that long story, that when I had to make that decision, it was the first
0:37:48 time I had dropped everything conscious and logical from my mind and come from a place
0:37:55 that was, I believe it’s part of our neurological apparatus, but the cognitive structures are
0:38:01 so, you know, cognitive function is just a tiny fraction of what our whole nervous systems
0:38:03 are able to detect and tell us.
0:38:09 And for the first time, I was making a decision from every cell in my body, instead of just
0:38:13 my, you know, neocortex.
0:38:17 And I realized my life is not meant to go like his life.
0:38:21 And the person in the next bed, their life isn’t meant to be like mine.
0:38:26 But we all have this programmed into us somehow.
0:38:31 And when we start to leave it, in my last book I called it, leaving our integrity, because
0:38:34 to be an integrity just means to be one thing.
0:38:39 It doesn’t have any moral implications in the original, like Latin, it just means integer.
0:38:40 One thing.
0:38:46 So if we, we’re born knowing who we are, but at some point, at some point, usually not
0:38:53 long after birth, we get socialized away from what, from expressing exactly what our own
0:38:59 truth is telling us, we, we get socialized to behave in ways that please other people.
0:39:00 Very simple.
0:39:06 And as you’re describing it, I had a great life, I had a lab, I had a dog, I had a house.
0:39:12 Those are all socially recognized items that say your life is working, but they have nothing
0:39:15 to do with your personal destiny.
0:39:16 Right.
0:39:21 And in my case, again, I loved, and I still love doing science.
0:39:27 I mean, I, my lab is certainly shrunk, I, everyone, I got it, made sure people got placed
0:39:30 in jobs and faculty positions, et cetera.
0:39:35 Still involved in some clinical trials, but, you know, one thing that pained me about the
0:39:42 work, I’ve just come clean about this, makes my throat lock up a bit is I’ve been an animal
0:39:43 lover since I was a kid.
0:39:44 I do eat meat.
0:39:50 I eat it from sustainable sources, but, you know, not all, but a lot of the work that
0:39:53 I did in my laboratory was on animals.
0:40:00 And at some point, it was approximately halfway through my first position, I realized that
0:40:05 I was like, I, I don’t like this.
0:40:09 And we could talk all day about animal research and on animal research, I decided to work
0:40:15 on humans instead, because they, they can consent and they house themselves.
0:40:20 But you know, there, so there were some pain points, but I think my unconscious was pulling
0:40:21 at me.
0:40:22 Yeah.
0:40:23 Like this isn’t good.
0:40:24 This isn’t good.
0:40:33 And for me, and I do think that the conscious mind and the logical mind, as you’re referring
0:40:36 to it, is, it’s very tactical.
0:40:41 And it, part of the problem is it works so well, works in quotes, to move us forward
0:40:43 on metrics related to that.
0:40:50 But I mean, there are very few people that I know who are truly aligned with their, I
0:40:53 guess what you’ve called essential self.
0:40:58 One who I’m fortunate to be good friends with, he just so happens to be famous, for lack
0:41:04 of a better word, who resonates with a lot of what we’re discussing is the great Rick
0:41:05 Rubin.
0:41:08 He’s a producer, he’s produced all these different types of music and one thing that’s really
0:41:13 interesting about Rick, I’ve spent a lot of time with Rick, and we communicate all the
0:41:18 time and one thing that is very interesting about him is he’s, he has incredible powers
0:41:19 of observation.
0:41:24 He can really feel the energy of a musical artist or, and he’s produced other things
0:41:25 too.
0:41:30 He does great documentary, he’s got his own great podcast, but he doesn’t get absorbed
0:41:31 by it.
0:41:36 And I wanted to talk to you about this because I, you know, I think for people that are
0:41:44 very feeling, very sentient or really in touch with that, the ability to like feel music,
0:41:50 to feel other people’s emotions, to really, that’s a beautiful life, to taste food.
0:41:56 But there’s a threshold beyond which we kind of lose ourselves in the experience of others
0:41:57 and what’s going on.
0:41:58 Yes.
0:42:04 And you go right up to that line and really see it and enjoy it, but it doesn’t absorb
0:42:08 him in a way that he, he has a place that he returns to that’s in him.
0:42:11 And the reason I discovered this is I, I said, wait, you don’t drink alcohol.
0:42:12 He said, no.
0:42:13 I said, no drugs.
0:42:14 He said, no.
0:42:15 Doesn’t judge it, but he doesn’t do it.
0:42:16 I said, did you ever?
0:42:17 He said, no.
0:42:22 And I said, who comes up through music and never takes a sip of alcohol, goes to college and
0:42:24 never took a sip of alcohol, tried any drug.
0:42:26 And again, you know, I don’t judge.
0:42:28 I’ve talked about psychedelics on this podcast.
0:42:32 I’ve talked about my own relationship to those, what I think are very interesting clinical
0:42:33 trials and things of that sort.
0:42:36 I think there’s tremendous potential there.
0:42:37 I agree.
0:42:45 But what is it to be able to like experience life in the richest way, but make sure that
0:42:49 we don’t get lost in feeling or in thought.
0:42:53 It’s like this ability to move back and forth seems to be the most, the best definition
0:42:59 of like a great life, in my opinion, because we need to do things each day.
0:43:01 I would say you don’t even have to go back and forth.
0:43:02 You can do it all at once.
0:43:08 You can feel, you can think, and you can stay in the driver’s seat and not be overwhelmed,
0:43:10 either intellectually or emotionally.
0:43:15 But I think it has a lot to do with, you were talking about Asian Eastern like meditation
0:43:16 practices.
0:43:20 There’s a little exercise I like to do with people where if they’re struggling with a
0:43:21 bad habit.
0:43:26 I would say, imagine the part of you that is always doing the bad thing, like smoking
0:43:29 20 packs a day or whatever.
0:43:32 Imagine them as a wild thing in your left hand.
0:43:37 And then imagine the part of you that hates him and says, stop smoking in your right hand
0:43:44 and look at them and begin to see that they’re both well-meaning.
0:43:49 They’re both exhausted and you can wish them both well.
0:43:53 So the wild child part is not thinking, it’s just feeling.
0:43:57 The controlling part is not feeling, it’s just thinking.
0:44:00 And if I can get people, and I have them put their hands out because I know it’s going
0:44:04 to activate both sides of their brains.
0:44:10 And then I have them wish these people well, maybe well, maybe happy, when they can feel
0:44:17 compassion for both sides of themselves, then I ask them, so who are you?
0:44:25 And who they’ve become is a compassionate witness, which is not thinking, and it’s
0:44:33 not feeling in the way we, it’s not emotional, the word emotion means movement, disturbance.
0:44:41 This part of one’s being is not ever disturbed or moved, it’s totally still and totally
0:44:44 peaceful and completely compassionate.
0:44:46 It’s like the ultimate parent.
0:44:47 Yes.
0:44:48 It is.
0:44:53 And Dick Schwartz, who came up with the model of internal family systems theory, I don’t
0:44:55 know if you’ve had him on the show.
0:44:59 Have not, but I’m learning more about internal family systems models.
0:45:00 It’s powerful.
0:45:03 I learned about this first in the context of visiting a trauma healing center.
0:45:04 That’s great.
0:45:08 And then people are now applying this to addiction as well.
0:45:09 Yeah.
0:45:10 I’ll get his name from you later.
0:45:11 Yeah.
0:45:12 Richard Schwartz.
0:45:15 Anyway, I was talking to him and he said, “There is this part.
0:45:16 We all have different parts.
0:45:19 There’s a part of you that feels like a little kid and wants to curl up in bed.
0:45:23 There’s a part of you that wants to go rule the world, whatever your parts are.”
0:45:25 So he talks to people about these different parts.
0:45:29 And then sometimes they say, “Oh, I’ve just come up against…”
0:45:35 There’s someone here who’s very still, who’s very huge, who’s very kind, and he calls
0:45:41 itself with a capital S. And he says after thousands of patients, he’ll say, “What part
0:45:42 of you is that?”
0:45:44 He’ll say, “Oh, this isn’t a part like the others.
0:45:46 This is who I am.
0:45:47 This is who I am.”
0:45:51 And he believes that it’s just one unified self.
0:45:59 And for me, if I don’t find and lock into that self, I am immediately swept away by my
0:46:04 emotions in my brain, just like in a gale force winds.
0:46:14 So I have to be very not grounded, but centered and identified with this self before I can
0:46:15 even leave the house.
0:46:17 How do you go about doing that?
0:46:21 And one of the reasons I’m asking this is because I think everyone, including myself,
0:46:28 would do well to be able to access this compassionate witness self, but also because so many people
0:46:35 are on social media nowadays, where you can almost feel yourself getting pulled down these
0:46:40 trajectories, like the gravitational pull of a battle or a video or even something that’s
0:46:47 delightful, but then you find like two hours went by and you were over-consumed and under-created
0:46:48 in some sense.
0:46:49 It’s like junk food.
0:46:50 It tastes delicious, but then you feel like that.
0:46:52 It goes nowhere.
0:46:55 This sort of goes nowhere.
0:46:59 So do you have a practice that you use to make sure that you’re in that place?
0:47:00 I do.
0:47:02 And it’s called suffering.
0:47:04 It’s very reliable.
0:47:05 Don’t lie.
0:47:06 That made me laugh.
0:47:07 Forgive me.
0:47:11 My best friend, suffering, I have a deeply love/hate relationship with suffering.
0:47:19 If I’m, for example, I can barely look at Instagram because I will watch a monkey nursing
0:47:23 a kitten and then I will be down that rabbit hole so far.
0:47:24 You and me both.
0:47:28 And then eight hours later, I’m, but I will start to suffer.
0:47:30 I will start to physically feel cramped.
0:47:35 My eyes will start to hurt in water and I will start to feel what you were saying, the
0:47:37 grinding of the gear that is wrong.
0:47:41 The machine isn’t, it’s not in structural integrity.
0:47:45 It’s like when your car starts making a funny sound and you’re like, I should not ignore
0:47:46 that.
0:47:52 And it always feels like discomfort, tension, anxiety, anger, any of those things.
0:47:59 And then the practice of my life is to notice those sensations at a finer and more granular
0:48:06 level so that the moment I’m off true, I can stop and say, okay, whoo, out of integrity.
0:48:07 Okay.
0:48:10 Now I’m into anxiety because a divided person is always anxious.
0:48:20 So to get away from that, from anxiety and back to true, I use the body, sit back, straighten
0:48:25 my spine, take a deep breath, do all the things that I’m sure you do when you meditate.
0:48:30 And then I sink into that part of myself that I was just trying to pull up for people with
0:48:33 the two hands exercise.
0:48:38 And I believe, you could probably tell me the truth of this, I believe that I’ve wired
0:48:44 a pretty strong super high worry in my brain that goes, oops, suffering, find self with
0:48:49 the capital S. And I’ve done it so many thousands of times that I think I have like a highly
0:48:53 myelinated circuit that just goes there.
0:48:59 And then no matter what’s happening, I can usually just find it, feel it, and it’s an
0:49:01 exquisite sensation.
0:49:07 It’s like coming home completely over and over again.
0:49:11 And now when I do an ideal day, everything else is incidental.
0:49:14 The key is I’m in that self.
0:49:15 So the state is what’s key.
0:49:16 Yes.
0:49:21 It is so, it has so much fun in this world.
0:49:23 And so you can walk around in that state.
0:49:24 Oh yeah.
0:49:25 Sure.
0:49:33 You can, so to be sure I understand, so say I wake up in the morning and I’m just like
0:49:43 not feeling right or something triggers me or I don’t know, just like I’m off center.
0:49:50 You take that sensation of suffering and you don’t fear it.
0:49:51 You don’t amplify it.
0:49:53 You just kind of pay attention to it.
0:49:54 You pay attention to it.
0:49:56 And here is the key thing.
0:49:58 This is in my new book.
0:50:02 I kept this a secret because it sounded so silly and I thought this would never go in
0:50:04 the Ivy League.
0:50:11 But there’s something I call KIST, K-I-S-T, and it stands for kind internal self talk.
0:50:14 So what do you call yourself when you think to yourself?
0:50:18 Andrew, Andy, what do you call yourself?
0:50:19 You.
0:50:20 Okay.
0:50:24 So you’d be sitting there and you don’t feel good, you don’t feel right.
0:50:30 The first thing you do is allow yourself to register every sensation without pushing back,
0:50:32 without restricting it.
0:50:37 People talk to me about bringing down their anxiety and I say, “How do you feel if I told
0:50:39 you I was going to bring you down?”
0:50:41 It’s not a nice thing to say.
0:50:45 If I told you I’m here to understand you and care about you, better.
0:50:52 So just allow yourself to feel all the suffering and then start saying kind things to the one
0:50:53 who is suffering.
0:50:57 Even if it’s just tiny suffering, just go, “How are you?
0:50:58 How are you doing?
0:50:59 Not great?”
0:51:00 Okay.
0:51:01 So there’s some anxiety.
0:51:04 “Oh, your sinuses are blocked too.
0:51:05 Let’s see.
0:51:06 What could we do for you?
0:51:13 Well, let’s get you a hot drink and a call with a good friend or a book or something.”
0:51:19 And you just actively work as your own caregiver from the moment you are conscious in the morning.
0:51:24 And what that does is it makes you so compassionate to other people because you’re not fighting
0:51:25 the suffering in yourself.
0:51:26 Yeah.
0:51:34 People in pain are usually agitated and grumpy and so it’s the inverse of that.
0:51:35 Yeah.
0:51:36 Yeah.
0:51:41 And in some sense the words like self-parenting keep coming up in my mind because a lot of
0:51:45 this is about kind of learning to parent ourselves from the inside.
0:51:50 And I do think that most, we hear about inner child stuff and I think inner child work is
0:51:51 very interesting.
0:51:57 I also think that as a biologist who spent the early part of my career on developmental
0:52:03 neurobiology, like the same neural stuff is repurposed in adulthood.
0:52:06 That’s something that it’s kind of obvious but we overlook.
0:52:07 Right.
0:52:09 I’m like, “I’ve got some inner adults here who aren’t very happy too.”
0:52:10 Right.
0:52:11 Right.
0:52:16 But the notion that our attachments when we’re young somehow that like those neural circuits
0:52:21 are set aside so then we can form more mature adult attachments, it’s like, “No, that’s
0:52:22 crazy.
0:52:23 We repurposed them.”
0:52:24 Absolutely.
0:52:29 So we’re working in an adult landscape with child-based algorithms and depending on how
0:52:34 childhood went, that either can be spectacular or so-so or complete disaster, usually it’s
0:52:35 a combination.
0:52:40 That obstetrician at Harvard, I would bet my last dime that he was still working on the
0:52:45 same circuits he used when he was five and they were pretty scary.
0:52:52 So yeah, we all have multiple causes of suffering but we also have, I wouldn’t actually call
0:52:58 it inner parenting because that basically implies that only parents give that to children.
0:53:01 I think it’s just human ink.
0:53:08 If you are truly humane, if you are truly in a state of self with a capital S, there
0:53:15 is nothing in you that wants to cause suffering for any other being and there’s nothing in
0:53:20 you that doesn’t want to help ease the suffering of the entire world.
0:53:28 So again now I’m into a kind of Asian modality of, there’s this Bodhisattva prayer that goes,
0:53:34 as long as space endures and as long as sentient beings exist, may I also abide that I might
0:53:38 heal with my heart the miseries of the world.
0:53:45 And that part of us is in everyone and if we become those people, it won’t just be
0:53:50 parents being kind to children, it will be humans being kind to each other, the earth
0:53:55 and all other beings and we may actually make it into another century.
0:53:58 No, it’s looking a little sketchy right now.
0:54:01 I mean things are tense.
0:54:09 It sounds like it starts with self-love, compassion, like only from that place of compassionate
0:54:16 witness, self with a capital S, excuse me, can we be at our best for others?
0:54:20 I believe it’s actually the only part of us that’s real.
0:54:25 I talked a minute ago about people who are dying, they drop the pretense, they don’t
0:54:32 need the pretense of belonging to the material world or the material body anymore and that
0:54:42 radiance begins to gather in their eyes and it’s not new, it’s what they came in with.
0:54:48 If you’ve looked into the eyes of a young child, a little baby, you see the same thing
0:54:53 and it’s only when people die that they put down everything else unless, as Eckhart
0:54:59 told us, you die before you die and learn that there is no death because that self does
0:55:06 not feel physical, it feels metaphysical.
0:55:12 If you would, let’s drill into this a little bit more because this is a high level but
0:55:19 at the same time basic and yet abstract concept and it’s not often on this podcast that we
0:55:22 talk about abstract concepts.
0:55:25 We probably don’t do it enough, we get like, I like talk about protocols, you get your
0:55:27 sunlight on clear days.
0:55:34 I love that stuff too but as probably people realize by now, I think a great life is bridging
0:55:42 as many things, at least for me as possible and seeing the overlap in the Venn diagram.
0:55:49 It’s the only part of us that’s real, meaning the other parts are just conditioned.
0:55:56 The other parts are impermanent, they will vanish, everything, as Shakespeare says, everything
0:56:00 will just disappear and leave not a rack behind.
0:56:05 We are such stuff as dreams are made on.
0:56:09 There is an experience that is common to individuals all over the world in different
0:56:13 cultures at different times where they start to say they feel as if they’ve awakened from
0:56:15 a dream.
0:56:17 Plato did it with his cave analogy.
0:56:24 He said, imagine that we all live chained in a cave and there’s a fire behind us and
0:56:27 we see shadows on the wall and that’s what we call reality and then someone gets out
0:56:33 of the cave and goes outside and sees this three-dimensional world where everything’s
0:56:39 bright and mobile and goes back and says people, the shadows on the wall are real, they’re
0:56:44 real shadows but they’re not the ultimate reality, you should come outside and Plato
0:56:48 said everybody would say he was crazy.
0:56:51 And that’s what academia says now, you’re crazy.
0:56:55 If you’ve ever had an experience where you felt like there was something realer than
0:57:00 your physical self, you’re crazy, like read Plato.
0:57:07 Well, it’s interesting because a few years ago, so many concepts that I was intrigued
0:57:15 by, breathwork for instance, psychedelics, meditation, I mean now people get federal
0:57:20 grants to study this stuff and we do reductionist work to try and understand, in fact, I had
0:57:26 to disguise breathwork as respiration physiology, which we did and we did a clinical trial and
0:57:30 lo and behold, certain patterns of breathing shift your internal state and you’re sleeping
0:57:31 your anxiety.
0:57:32 It’s like a duh.
0:57:33 Who would have thought of that?
0:57:36 It’s like a giant duh, but it was scary territory for a while.
0:57:45 And now psychedelics have broken through as, I mean, I just have to say this while touching
0:57:53 my forehead and that they adjust neuromodulators, just like, but differently than certain drugs
0:57:55 that adjust neuromodulators and everyone except it.
0:58:02 So the idea of changing neuromodulators to change conscious experience and in that altered
0:58:06 experience to be able to achieve neuroplasticity is like that.
0:58:07 It’s also a big duh.
0:58:12 Of course, it works that way, but six years ago you’d get fired from the university if
0:58:19 you said, well, maybe psilocybin could be an interesting compound for depressed people.
0:58:22 And by the way, I’m not suggesting everyone run out and take a bunch of psilocybin, especially
0:58:23 if you’re depressed.
0:58:28 Yeah, and not without supervision, but if you can get somebody really good at it.
0:58:31 I’m not saying do it either, but I’m not saying don’t do it.
0:58:37 Right, and if you’re more gun shy on these things, contact a local university, they’re
0:58:39 likely doing a clinical trial on this.
0:58:42 We can provide some links to clinical trials.
0:58:44 I think the data are incredibly interesting.
0:58:51 In any case, I guess the point is that I feel like academia is kind of coming around, probably
0:58:58 due to the suffering of people in it, where then they know somebody who achieved some relief
0:59:01 through meditation or some benefits of meditation.
0:59:06 So now everyone, I think, accepts like meditation can be very useful for lowering stress and
0:59:09 altering conscious experience.
0:59:13 This is not new stuff, as everyone knows, it’s gone back thousands of years.
0:59:20 So it sounds like getting into the capital S self, the compassionate witness is step
0:59:22 number one.
0:59:26 And so I just want to make sure that we make clear how one does that.
0:59:29 Yeah, it’s not step number one is suffering.
0:59:31 We all have that.
0:59:34 You may have never felt good in your life, listener, but you have suffered.
0:59:35 That’s for sure.
0:59:37 That’s the first noble truth of Buddhism.
0:59:39 There is suffering in this life.
0:59:42 Pay attention to your suffering without fighting it.
0:59:43 Allow it to be there.
0:59:44 I did this meditation.
0:59:49 If something’s physically painful or emotionally painful, I used to say, “Let go, let go,”
0:59:50 to myself.
0:59:51 It didn’t work.
0:59:55 So one day I said, “All right, you can stay.
0:59:56 Let it stay.”
0:59:58 Just do a “let stay” meditation.
0:59:59 If there’s pain, let it stay.
1:00:01 If there’s sorrow, let it stay.
1:00:04 And as soon as I let it stay, it begins to change.
1:00:11 So first step is suffering, second step is compassionate attention to one’s suffering
1:00:13 with no resistance.
1:00:19 And the third step is to follow the compassion that is naturally being directed toward that
1:00:23 suffering until you find yourself centered in it.
1:00:24 And that is a huge relief.
1:00:27 And I’ve done this in massive physical pain.
1:00:30 I’ve done it when I just lost people I love.
1:00:36 It’s a very powerful, maybe not a panacea, but not that far from it.
1:00:43 If you can get there, you’re still suffering, but there’s a peace that holds the suffering
1:00:49 so lovingly that it no longer concerns you.
1:00:54 So on one level that you’re suffering, and on a different level which feels more real
1:01:01 to me, there’s only peace and compassion and wonder and joy.
1:01:06 And somebody asked me once if there’s a metaphysical reality, why is there suffering?
1:01:13 And I just heard coming out of my mouth because the self loves experience and is not afraid
1:01:15 to suffer.
1:01:17 It’s not afraid.
1:01:24 So then staying in that is highly motivated by the suffering you feel when you leave.
1:01:30 So to me, that’s first step, suffer, second step, pay attention to suffering, third step,
1:01:37 follow compassion to its origin, fourth step, never stop doing that.
1:01:38 And every day?
1:01:39 Every minute.
1:01:40 Yeah.
1:01:47 Yeah. This is very relevant to me. I have always wondered about, do you push back against
1:01:48 the feeling?
1:01:51 Do you live with the feeling, do you let it amplify?
1:01:59 There’s so much contradiction inside of the typical discussion of these kinds of things.
1:02:03 That’s one of the reasons I love your work so much is that you don’t tell people what
1:02:05 to do, but you provide paths.
1:02:06 Oh, so?
1:02:07 Yeah.
1:02:08 Absolutely.
1:02:09 You do.
1:02:10 Yeah.
1:02:15 I’d like to talk about two things.
1:02:17 Before I came in here, I did a little meditation.
1:02:18 Hopefully.
1:02:23 I do this before every episode, but today, it took only a minute because it came to me
1:02:29 so fast, which is the two words that popped to mind were, what’s real, what is true?
1:02:33 I mean, I think so much of what we’re talking about in so much of life is like, what’s real,
1:02:34 what’s true?
1:02:35 Yeah.
1:02:36 Yeah.
1:02:37 Certainly out in the world, but in us.
1:02:38 Yeah.
1:02:43 So, what I’m hearing is that at some level, we need to not trust our thinking, but of
1:02:48 course, there are times when we need to trust our thinking, and then, of course, we’re receiving
1:02:52 messages about what’s real, what’s not real, what’s true, what’s not true, sometimes about
1:02:53 us.
1:02:54 I mean, there’s all this childhood programming.
1:02:55 Right, right.
1:02:56 How do we start to sort through this?
1:03:01 I’m guessing that it has something to do with being in that compassionate witness place,
1:03:04 but let’s say, well, you’ve experienced in your life, I know because you’ve written and
1:03:05 talked about this.
1:03:12 And I certainly have now that by some interesting twist of fate, I’m a public-facing person.
1:03:21 People saying things about you or about me that are not true, or that are judgments that
1:03:23 don’t feel good.
1:03:27 And we are not alone in this, or you don’t have to be public-facing in order to experience
1:03:28 this.
1:03:32 People all the time are being told they are stupid, sometimes they’re being told they
1:03:35 are brilliant and they know they’re not brilliant.
1:03:37 This can go in every direction.
1:03:43 How are we supposed to hold the narratives, the voices that we hear in our head and outside
1:03:49 us in a way that really allows us to be our best essential selves?
1:03:53 Well, can I reverse it and talk about what’s true first?
1:03:59 So I remember sitting when I was 17 in the Lamont Library at Harvard contemplating ending
1:04:00 my life.
1:04:02 Like, actually ending your life.
1:04:05 Yes, yes.
1:04:12 And looking at the equally miserable scratchings that other teenagers had put in the wood there.
1:04:18 And I thought, okay, they say the truth will set you free, all right, I’ll give it a try.
1:04:23 And I just started trying to find out what was true.
1:04:29 And I read through all the works of the greatest philosophers until I got to Immanuel Kant
1:04:33 who says everything is screened through our perception so we can’t know that anything
1:04:34 is true for certain.
1:04:39 And I felt such relief, okay, I can’t intellectually know what’s true.
1:04:44 Then if it’s not true, if I can’t intellectually know something’s true because everything’s
1:04:46 subjective, what’s useful?
1:04:50 What feels like truth to the body?
1:04:58 And I was interested that, for example, polygraph machines work because the body hates to lie.
1:05:08 It starts to send up a whole bunch of activation of stress systems and puts you in fight or
1:05:11 flight and everything when you tell a lie or when you keep a secret.
1:05:19 So I just started thinking, all right, what makes my body contract and weaken?
1:05:23 And what makes my body feel peaceful, centered and grounded?
1:05:24 And you do so much work with the body.
1:05:30 I love that you’re a brain-body scientist because the body is incredibly wise.
1:05:38 So I just started letting myself test things like I was raised Mormon and very, very Mormon.
1:05:44 So Mormonism, oh boy, that doesn’t make me feel good at all.
1:05:47 It wasn’t for you.
1:05:55 And God is not a white man who lives near the planet Colob.
1:05:56 That is not true.
1:05:58 Okay, that feels better.
1:06:05 So I started following what made my body relax because my whole body, as I said a few minutes
1:06:13 ago, is far more sophisticated, has spent far more time being tinkered with by evolution
1:06:16 than my human ability to think in language.
1:06:21 So it has a response to truth or falsehood that’s more subtle and sophisticated than
1:06:24 my intellectual knowledge.
1:06:27 That’s how I made the decision to keep my son.
1:06:29 That’s how I’ve made almost all my decisions.
1:06:32 Does it make my body relax?
1:06:35 And then does the mind come to the party and make the math work?
1:06:42 Okay, Mormonism says that all the American Indians are descended from a group of Israelites
1:06:47 who came across in 600 BC in a boat to the Americas.
1:06:49 Okay, does the math work?
1:06:51 What does the genetic evidence say?
1:06:58 No, they came over the Aleutian Straits and down into the Americas.
1:07:09 When I was living in Utah, they excommunicated a DNA expert from the Mormon Church for finding
1:07:14 the data that Mormonism claims were wrong.
1:07:20 So something that makes my body relax where it’s also logically coherent.
1:07:22 That’s the first thing.
1:07:26 And then what you find is if you really pursue that, “What is true?
1:07:27 What is true?
1:07:28 What is true?”
1:07:35 Everything that makes you suffer turns out to have flaws in the logic, including, “I
1:07:37 will die.”
1:07:38 Because I can’t know.
1:07:40 I have no idea.
1:07:46 So to say that I will go out like a candle when my body dies is just as fundamentalist
1:07:50 as saying, “I’m going to go sit on a cloud and play a harp.”
1:07:51 I don’t know.
1:07:58 Nisargadatta Maharaj, one of my favorite yogis, says, “The only true assertion that
1:08:05 the mind can make is, ‘I do not know.’” But you can feel what feels right to you.
1:08:09 So that’s what ends up being real.
1:08:15 What’s left over when you eliminate all the things that feel deeply untrue to your body
1:08:17 and don’t make logical sense?
1:08:21 And some of those are things that our culture is very fond of, like everything has to be
1:08:24 measured or it’s not real.
1:08:25 Is that true?
1:08:26 Right.
1:08:33 So it sounds like challenging or sitting with doctrine and labels and stories that we’ve
1:08:36 heard and that maybe we’ve internalized and just…
1:08:38 Oh, we’ve internalized them, yeah.
1:08:39 Yeah.
1:08:43 And systematically exploring how those make us feel in our body.
1:08:44 Yeah.
1:08:48 I’d like to take a brief break and acknowledge one of our sponsors, Waking Up.
1:08:53 Waking Up is a meditation app that offers hundreds of guided meditation programs, mindfulness
1:08:55 trainings, yoga-needra sessions, and more.
1:09:00 I started practicing meditation when I was about 15 years old and it made a profound
1:09:01 impact on my life.
1:09:06 And by now, there are thousands of quality peer-reviewed studies that emphasize how useful
1:09:11 mindfulness meditation can be for improving our focus, managing stress and anxiety, improving
1:09:13 our mood, and much more.
1:09:16 In recent years, I started using the Waking Up app for my meditations because I find it
1:09:20 to be a terrific resource for allowing me to really be consistent with my meditation
1:09:22 practice.
1:09:26 Many people start a meditation practice and experience some benefits, but many people
1:09:28 also have challenges keeping up with that practice.
1:09:32 What I and so many other people love about the Waking Up app is that it has a lot of
1:09:34 different meditations to choose from.
1:09:36 And those meditations are of different durations.
1:09:40 So it makes it very easy to keep up with your meditation practice, both from the perspective
1:09:41 of novelty.
1:09:43 You never get tired of those meditations.
1:09:47 There’s always something new to explore and to learn about yourself and about the effectiveness
1:09:48 of meditation.
1:09:52 And you can always fit meditation into your schedule, even if you only have two or three
1:09:55 minutes per day in which to meditate.
1:09:59 I also really like doing yoga nidra, or what is sometimes called non-sleep deep rest, for
1:10:04 about 10 or 20 minutes, because it is a great way to restore mental and physical vigor without
1:10:08 the tiredness that some people experience when they wake up from a conventional nap.
1:10:12 If you’d like to try the Waking Up app, please go to wakingup.com/huberman, where you can
1:10:14 access a free 30-day trial.
1:10:19 Again, that’s wakingup.com/huberman to access a free 30-day trial.
1:10:26 I recall the inverse of the perfect day exercise was another one that I did, which was like,
1:10:30 let’s just call it what it was, it was like the sucky day, like the shitty day, right?
1:10:36 Or just where you’d imagine something really terrible and then how it would cause the body
1:10:43 to contract and to recognize the other side of the coin, right?
1:10:50 And just learning that relationship between the body and thought, I mean, I can say from
1:10:57 my own experience that one of the biggest mistakes I ever made was teaching myself to
1:11:00 be more resilient to certain forms of stress.
1:11:01 Really?
1:11:02 One of the worst mistakes I ever made.
1:11:03 Say more.
1:11:08 I mean, I and my lab study stress and I talk about stress relief and physiological size
1:11:14 are a great way to reduce real time stress and I stand by that.
1:11:15 So I’m not talking about that.
1:11:20 I stand by meditation and saunas and all the things that make us feel vacation, the things
1:11:21 that relax us.
1:11:27 So I’m not saying the ability to modulate stress is incredibly powerful and useful.
1:11:30 I believe that for sure.
1:11:35 But when I was a kid, I wasn’t the kid that was going to hold the firecracker till the
1:11:36 last second.
1:11:37 Right.
1:11:40 I wasn’t the kid that would do the really daring thing.
1:11:45 I had friends like that and I felt kind of sheepish about that.
1:11:47 Those friends are probably dead by now.
1:11:48 They’re not doing well.
1:11:50 They’re not doing, that’s true.
1:11:58 And I grew up in the then very parentless community of skateboarders that, a lot of
1:11:59 us were really wild.
1:12:04 We were very free, which I loved, the freedom part, but there was a lot of mayhem and craziness,
1:12:06 especially back then.
1:12:08 And it’s a beautiful culture.
1:12:14 I’m still friends with a lot of those folks, but those cultures, yeah, split off basically
1:12:19 into thirds over time, about a third debtor in jail, about a third doing incredibly well
1:12:24 personally and professionally, incredibly well, and a third like doing well, but they’re
1:12:27 not like still as ambitious about that.
1:12:31 They’re more focused on their personal lives and I hope that’s what they want to be doing.
1:12:34 So that’s kind of how it broke down.
1:12:41 But I remember as a young kid and then in that culture, learning to push myself past
1:12:45 the feeling of this is dangerous to the point where as I got older and my body eventually
1:12:50 got stronger, because back then I was always getting hurt, which is why I left that sport.
1:12:51 It wasn’t very good.
1:12:55 For the record, it wasn’t very good, good enough, but not where I wanted to be.
1:13:01 But over time, I remember when I started doing science, I realized, this is crazy, skateboarding,
1:13:04 you fall, you hurt yourself so badly, you can’t do it anymore.
1:13:05 That doesn’t happen with studying.
1:13:08 So I’ll just study until I collapse.
1:13:12 I’ll just work until I’m sick.
1:13:17 I’ll just, you know, like that person down the hall puts in 80 hours, well, then I’ll
1:13:22 do a hundred and I’m not a competitive person by nature, or even worse, you know, in my
1:13:28 mid-40s getting into like stupid stuff, like cage egg sick, great white shark diving to
1:13:33 the point where I had an air failure and this is all, you know, this whole thing.
1:13:36 And then coming back to them, like, what am I doing?
1:13:42 And what had happened is I learned to override the signals of the body and it was like, when
1:13:43 is enough enough?
1:13:46 It’s like when the reaper comes, you know?
1:13:52 And so I think that if we don’t listen to the signals that our body sends and we learned
1:13:58 to override them repeatedly and systematically, we can place ourselves into real psychological,
1:14:01 emotional and physical danger.
1:14:07 And I just like, I don’t know why I just felt like this was a need to do this in order to
1:14:08 grow up.
1:14:10 And now I try and do the exact opposite.
1:14:12 It’s like, and then I feel bad.
1:14:13 I feel kind of lazy.
1:14:19 I’m like, I’m not like running at 5 a.m. I’m like sleeping at 5 a.m. I’m doing yoga, I’m
1:14:22 doing yoga nidra at 7 a.m. because I didn’t feel I slept enough.
1:14:27 And then I have friends in the public facing, you know, health, the health space are like,
1:14:28 they push so hard.
1:14:29 I know.
1:14:30 I’m lazy.
1:14:32 And then, so it can go too far.
1:14:36 Well, we have this culture of push, push, push, produce, produce, produce.
1:14:41 One of my favorite heroes, along with Oliver Sacks, is Ian McGillchrist at Oxford.
1:14:43 I loved Batman.
1:14:47 I may someday, he may wake up someday just to find me crouched on his bed watching him
1:14:48 sleep.
1:14:57 He’s like, he’s not just a neurologist, not in a creepy way, not in a creepy way, sir.
1:15:01 But he talks about how our particular culture for the last few hundred years has veered
1:15:05 towards stuff that is preferentially favored by the left hemisphere of the brain.
1:15:10 And it has to do with grasping things and producing physical things and getting things
1:15:16 to happen, controlling them, where the right side of the brain, and of course it’s all
1:15:18 I’m oversimplifying massively.
1:15:26 But functions like meaning, synthesis, combinations of different bits of knowledge, we’re moving
1:15:28 away from those.
1:15:32 And one of my good friends is Jill Bulty-Taylor, who had, she was a Harvard neuroanatomist
1:15:35 and she had a massive left hemisphere stroke.
1:15:38 And so she suddenly, she watched her left hemisphere go off.
1:15:42 She had a brain bleed and it would pulse.
1:15:47 So her left hemisphere would be there and she’d see everything as solid and measurable
1:15:50 and verbal, and then it would go off.
1:15:56 And she was in a world where she was like a fluid the size of the universe.
1:16:01 And she would watch, she was in the shower and she watched her hand on the tiles dissolve
1:16:04 into fields of energy.
1:16:05 And you were talking about energy earlier.
1:16:12 She said, by the time her left hemisphere had shut down completely, she managed to get
1:16:13 a phone call made.
1:16:15 She couldn’t talk by the time the phone call went through.
1:16:22 She got to a hospital, took her eight years to come back to full functioning.
1:16:25 But she said, during that time, I did not know people’s names.
1:16:29 I didn’t know the word person, but boy, could I feel people’s energy.
1:16:35 And as she healed, she didn’t bother to get rid of her ability to feel people’s energy.
1:16:41 So she’s a great fan of using the whole brain, whole brain living is her latest book.
1:16:43 And it’s great.
1:16:47 But Ian McGillchrist talks about how when we don’t use the whole brain, his book, The
1:16:52 Master and His Emissary says the part of the brain that knows meaning should be the master
1:16:55 and the data collector is just the emissary.
1:17:03 But the data collector has taken over in Western society, Western educated industrialized rich
1:17:07 democratic if you want to get technical.
1:17:15 And so what you were doing to yourself was completely irrational, completely.
1:17:19 You should get the Darwin Award for taking yourself out of the gene pool.
1:17:21 It was like this stupidest thing.
1:17:22 I remember thinking like, what am I doing?
1:17:26 And of course, we used it to get virtual reality for our lab.
1:17:32 We did a bunch of things that were useful, that we transmuted into studies on stress.
1:17:37 So there was always a purpose and a story that could justify being there and one that
1:17:39 was really rooted in goodness and adventure.
1:17:40 I love adventure.
1:17:41 And I’m super curious.
1:17:43 I think it’s cool that you did that.
1:17:45 I think it’s really useful.
1:17:51 I mean, there are many situations where your ability to do that could be really useful.
1:17:53 Like a pair of scissors could be really useful.
1:17:58 But when you’re like trying to re-diper the baby, you put the scissors down.
1:18:00 It’s a tool that you can use.
1:18:01 And it’s fascinating.
1:18:06 I did martial arts for eight years and I loved pushing myself to the point where I was bruised
1:18:10 and bleeding and my doctor thought I was a victim of domestic abuse.
1:18:14 I think it’s useful and even fun.
1:18:20 But you have to know when your heart’s in it and when your heart is not in it.
1:18:27 When yourself is delighting in the adventure and when self says, “No, Andrew, peace, be
1:18:28 still.”
1:18:29 Enough.
1:18:30 Yeah.
1:18:31 Yeah.
1:18:33 I mean, that’s a perfect segue.
1:18:38 But before I move on, I want to make sure that I link back what you said because I think
1:18:42 it’s exceptionally valuable about what’s real, what’s true.
1:18:51 So to really evaluate what’s true, you need to sit or maybe one can learn to do this while
1:18:59 in motion and sense within one’s body what feels liberating, opening versus what feels
1:19:00 contracting.
1:19:01 Is that right?
1:19:02 Yeah.
1:19:07 It’s often that wherever you find the ocean, whatever it looks like, you can know it because
1:19:09 the ocean always tastes of salt.
1:19:14 And wherever you find awakening or enlightenment, no matter what it looks like, you will know
1:19:17 it because it always tastes of freedom.
1:19:22 So it’s not that you stop suffering is that you are free.
1:19:27 You are free to interact with your own suffering in a new way and that is peace.
1:19:36 So you look and it literally physically affects the body as not free, free.
1:19:40 And if anybody out there listening, go to a really rough time in your life and imagine
1:19:45 it, I mean, go to that time in your life when you were pushing yourself and you can actually
1:19:52 remember the tightness in your throat, in your back, in your, it’s contracted.
1:19:59 And then remember the best moment of your life and what was happening then and all your
1:20:02 muscles will loosen, relax and open.
1:20:04 And that is my gauge of truth.
1:20:06 Does it set me free?
1:20:08 The truth sets you free.
1:20:12 So whatever sets you free is the truth.
1:20:18 Then reality is going to start changing for you with or without psychedelics.
1:20:25 And I remember sitting in, I had this overwhelming obsession with meditation when I turned 50
1:20:30 and I just bought this place in the woods in central California and I’d go out and sprinkle
1:20:34 myself with bird seed and meditate in the forest all day while the chipmunks came and
1:20:35 the birds would land on me.
1:20:36 Nice.
1:20:38 Oh, that was amazing.
1:20:47 And about six months into really meditating for hours every day, I kind of had an experience
1:20:51 like Jill Multi-Taylor in the shower where I was in the forest with the chipmunks and
1:20:54 birds and then it was just light.
1:20:59 And it was like, it was so startling, it was like it had fallen off a cliff, like I couldn’t
1:21:05 see the ground, I couldn’t, and then everything was back.
1:21:07 And then it started happening a lot.
1:21:12 And I read in shamanic traditions, they call this experience stopping the world and it
1:21:18 can happen through the guidance of a shaman or a plant or whatever.
1:21:25 It was happening to me through meditation and in that space of light, which I stopped
1:21:35 fearing after a while, it looked as if this thing we’re doing now is a video game.
1:21:37 If you and I were sitting and playing a video game, you would choose a character, I would
1:21:41 choose a character, you’d stab me with a sword, I’d hit you with a mace and we would
1:21:46 say, you are hurting me, you are killing me, but really we’d be talking about characters
1:21:47 in a video game.
1:21:52 And then somebody would come say, let’s go get lunch and we would put it down and go
1:21:56 stop stabbing each other and be friends.
1:22:05 It feels to me as if this is more like a game than reality, the whole physical everything.
1:22:13 And I call this you, me and you call that me and I call it you.
1:22:21 And when the game stops, however that happens, there’s a level of reality as different from
1:22:25 this one as a video game is from three dimensional life.
1:22:29 There’s a world outside the cave and I don’t know what it is and I may be wrong.
1:22:30 I don’t care.
1:22:37 I’m going to mention Rick Rubin again a few years back.
1:22:42 I called him up and I said, like, Rick, you’re not going to believe this.
1:22:47 And I relayed to him a story about someone that I knew really well and this like very
1:22:52 like just kind of wild set of discoveries that someone else had unearthed about their
1:22:58 life being completely different than it had been presented and their business was a big
1:22:59 fail.
1:23:04 And all the like the whole thing just collapsed and and Rick just wrote back.
1:23:11 He said back to nature, the only truth like that’s very Rick.
1:23:14 Like that’s how he thought exactly.
1:23:20 He said he said, well, I actually, sorry, it was preceded by he said, I said, did you
1:23:21 read this?
1:23:22 Do you see this?
1:23:23 I can’t believe this.
1:23:24 And I’m like, you know, this person really well.
1:23:26 And like, I can’t like for a very long time.
1:23:32 And he just said, it’s all lies back to nature, the only truth.
1:23:37 And I just like, and that just like a tattooed in my brain because so much of what we see
1:23:39 and like and the shock and like, I can’t believe it.
1:23:43 And I think he was referring to something similar.
1:23:46 He also has said, and you’re going to get a kick out of this, I think.
1:23:48 So Rick loves professional wrestling.
1:23:52 He watches 10 hours a week of professional wrestling.
1:23:53 Why?
1:23:57 First of all, he believes that it’s the only thing that humans have created.
1:23:58 That’s real.
1:23:59 Why?
1:24:01 Because everyone agrees that it’s not real.
1:24:02 It’s fake.
1:24:04 And that he likes that no one gets hurt.
1:24:08 Actually, I mean, people actually can get hurt, but that no one’s trying to actually
1:24:09 hurt the other person.
1:24:13 They’re collaborating in this kind of Shakespearean dance that they do.
1:24:15 And you have the different characters.
1:24:18 And so I went to see professional wrestling with Rick thinking like, what am I doing here?
1:24:22 Like it was like loud and the flames and all this is like, not a scene.
1:24:26 I would normally take myself to on a Friday and it was so much fun, mostly because of
1:24:31 how delighted Rick was in seeing it and his son as well.
1:24:36 So we can distinguish or like really identify what’s true through this practice.
1:24:37 As close as we can.
1:24:38 For us.
1:24:39 We can’t ever know completely what’s true.
1:24:44 The whole, the Baconian method is except nothing until it’s proven true.
1:24:46 Well, we can’t prove anything true.
1:24:48 We could all be dreaming this.
1:24:53 So I decided that I would accept everything until I’m convinced that it’s false.
1:24:55 So I don’t really believe anything.
1:24:56 But I’m willing to.
1:24:57 Like a scientist.
1:24:58 Yeah.
1:25:01 I don’t believe anything because I can’t, nothing can be absolutely proven.
1:25:04 But I do know what’s most useful to me.
1:25:05 What makes me healthy.
1:25:11 I’ve had a really, really sick, weak body most of my life.
1:25:14 And it became a big part of my navigational system.
1:25:21 I now think I have the MCAS, Mass Cell Activation Syndrome.
1:25:23 You put out a podcast on that.
1:25:25 My daughter’s been diagnosed with it.
1:25:26 I probably have it.
1:25:30 And it’s just this weird random thing where you get symptoms in different parts of your
1:25:31 body.
1:25:32 It’s overactive immune system.
1:25:33 Yeah.
1:25:34 Yeah.
1:25:35 It’ll protect you from cancer.
1:25:36 Does it really?
1:25:41 Well, it turns out that people that run kind of more towards autoimmune conditions, like
1:25:47 people who have skin conditions that are autoimmune based have fewer skin cancers.
1:25:50 Because the immune system is combating all these invaders.
1:25:56 So there’s a, yeah, if there’s an upside, I mean, this is the basis of a lot of the
1:26:00 logic related to immunotherapies for cancers is trying to have the immune system fight off
1:26:03 these mutations that are always occurring in the background.
1:26:08 So I’m not trying to take away from the suffering it’s created, but that’s an upside.
1:26:13 Even my mother had it, and I just wish she had lived to see the diagnosis even exist.
1:26:16 But my daughter called me from England the other day, and we were talking about the fact
1:26:25 that she has that diagnosis, and she said, “I am allergic to my own goddamn emotions.”
1:26:28 And I was like, yeah, we both are.
1:26:34 And my whole journey has been really, really accelerated by the fact that if I go off-true
1:26:40 for myself emotionally, psychologically, metaphysically, whatever, I immediately get
1:26:43 physical symptoms of some kind.
1:26:49 But when I am true to myself, they all subside, and I get this unbelievable health.
1:26:54 So I’ve been told that I had five different progressive incurable diseases.
1:26:56 I don’t have any symptoms.
1:27:02 But if I allow myself to be untrue to myself, if I allow myself to get out of integrity,
1:27:07 I suffer intensely and immediately in a very real way.
1:27:10 So I don’t know what’s true, but I know what keeps me healthy.
1:27:13 And I know what feels like freedom.
1:27:20 And if I hit a thought like there is nothing to us but physical matter, and it feels like
1:27:32 tension, like when I put down my dog and I felt something go through me as she died,
1:27:39 it was like, I don’t know whether that I was feeling something that was real.
1:27:44 But that’s as close to the truth as I can get.
1:27:50 And if I see right now what’s happening to me, I’m getting into this self thing.
1:27:55 And as I’m talking about this dog, I feel that dog.
1:27:57 And I can feel, I’m going to sound crazy.
1:28:00 No, not if you’re talking about dogs and feeling.
1:28:01 I know, right?
1:28:06 Like me cry because I’m thinking about, no, because I think I can sense it.
1:28:07 I think I can sense it.
1:28:11 And forgive me if I’m like now sounding like totally crazy.
1:28:16 If anyone’s listening, like this, I will say, and I have a, I’m just going to be blunt,
1:28:20 I got a lot of training in neuroscience, I got decades of training in it.
1:28:27 And I’ll tell you the notion of energy is not mysterious at all.
1:28:30 I mean, neurons are electricity and chemical exchange.
1:28:32 And that happens locally and it happens at a distance.
1:28:33 Yeah.
1:28:38 Our phones, our electronic circuits that communicate at a distance, we are electronic circuits.
1:28:40 Why shouldn’t we communicate at a distance?
1:28:41 That’s right.
1:28:46 And the really forward thinking neuroscientists are starting to put multiple people into scanners
1:28:49 and putting people in scanners in different locations.
1:28:52 And I know it sounds like people are going, oh, no, like, what are you talking about?
1:28:54 This is like spoon bending stuff.
1:28:55 No.
1:28:59 The idea that thought and emotion at one location can impact thought and location in another
1:29:00 one.
1:29:03 The netoreception has been published in the journal Science.
1:29:06 So we’re not outside the bounds of reality.
1:29:13 We are like actually finally as a field starting to acknowledge that this stuff exists and
1:29:15 starting to poke and prod around in there.
1:29:16 But people have known about this.
1:29:23 So for you, the sensing of your dog passing or you can feel them present.
1:29:27 My dog was a physical entity, but my dog was also an energetic entity.
1:29:31 And that entity was something I could feel.
1:29:35 And this is, I don’t know how many, a couple of years later, I start talking about that
1:29:36 dog.
1:29:37 I feel it again.
1:29:42 And it is a, I have, okay, so when I was pregnant with my son, Adam, but one of the big reasons
1:29:50 I chose to keep the baby is that from the moment he was conceived, I started having experiences
1:29:56 that completely blew apart my understanding of reality.
1:30:00 My husband at the time was traveling in Asia a lot.
1:30:04 And when I would think about him, what happened a lot at night for me, I’d be like lying in
1:30:08 bed and I would think about him and it would be daytime in Asia.
1:30:13 And I would suddenly be like in a three-dimensional movie where I’d be walking down a street
1:30:19 in Japan or flying over a thunderstorm in an airplane.
1:30:23 And I’d see these very specific things, very specific.
1:30:26 And then he would call me like the next day and say, “Oh, I was walking down this street
1:30:32 in Japan and I saw this very specific banner and I flew over a thunderstorm and the lightning
1:30:34 was amazing.”
1:30:41 And I started to realize I was picking up information that he was seeing and it was testable.
1:30:44 It kept happening.
1:30:45 So what is that?
1:30:50 It would have been so non-scientific of me to say that is completely insignificant, don’t
1:30:52 pay any attention.
1:30:55 It just was too weird.
1:31:00 And so that’s when I decided I’ll believe anything until I convinced it’s false.
1:31:06 And that throws your whole mind open to understanding the universe as being far more mysterious
1:31:10 than our culture likes to say it is.
1:31:14 And yes, there’s a danger of getting woo-woo and crazy, but as I said, the map has to work
1:31:15 too.
1:31:24 And you’re just telling us how the neurophysics of energy are being tested and shown to be
1:31:25 operative.
1:31:31 It’s not woo-woo, it’s just at the outside edge of what our culture is willing to accept.
1:31:32 Yeah.
1:31:36 And the instruments we have to measure things are just not there yet.
1:31:42 But the same was said about most everything that has been clearly discovered and is rock
1:31:49 solid over the last 50-plus years, at least in neuroscience.
1:31:54 I can’t help but just briefly share when I put Costello down because I did that myself,
1:31:55 which sucked.
1:31:56 Oh!
1:31:57 Yeah.
1:31:58 But I didn’t want it.
1:32:01 I mean, so the vets, they came to the house, but it was at home and I was right there.
1:32:02 I didn’t do the injection.
1:32:03 Okay, good.
1:32:04 No, no, no.
1:32:10 Originally, I thought I would because unfortunately because of my previous job, I had to do that
1:32:11 a number of times.
1:32:12 Oh.
1:32:13 Yeah.
1:32:14 That is not an accident.
1:32:15 No.
1:32:18 So, but what was interesting is, you know, like he let out a big, like, sigh right there
1:32:19 at the end.
1:32:26 But the wildest part of it was, and I swear it sounds like I’m making this up, but at
1:32:29 the moment he went, I felt my heart heat up.
1:32:32 I thought I was going to be crushed like a broken heart.
1:32:37 And I swear it felt as if he was giving me all this energy back.
1:32:41 And it’s because I had been spending so much time, he was up in the middle of the night
1:32:42 a lot.
1:32:44 He must have had some dementia or that kind of thing.
1:32:45 And I mean, I had that dog on everything.
1:32:48 I was injecting him a testosterone for the last part.
1:32:51 Made him a lot healthier, folks.
1:32:56 Don’t let your dog breed, you know, indiscriminately, but like I’ve got my theories about, you
1:33:00 know, all this stuff at hormones and animals that a lot of the vets are aligned with me
1:33:01 on this one.
1:33:02 Talk to your vet.
1:33:06 Talk to a progressive vet.
1:33:09 You know, I had him on a bunch of different drugs, I had him, you know, he was really
1:33:10 unhappy.
1:33:12 So letting it, it was the right thing to do.
1:33:17 And I’ll stop talking about it because I’ll get too worked up, but forgive me.
1:33:23 But the, but that feeling, it was like, whoa, and I can still feel it.
1:33:26 It’s like he gave something back that now, I think enough times pass, I go get another
1:33:27 dog.
1:33:28 Yeah.
1:33:32 Like it was, it was almost like, oh, here, here’s all this resource and, and like gratitude.
1:33:34 And so these things sound kind of woo, right?
1:33:35 Yeah.
1:33:38 Like the experiment where you put me in the lab, while I go through that, sure, would
1:33:40 you see huge physiological changes?
1:33:41 Sure.
1:33:45 I don’t see the point of that kind of experiment because I think enough people have experienced
1:33:49 these kinds of things that it’s not necessary.
1:33:56 In any case, I want to talk about integrity and your book way of integrity.
1:34:03 You ran a very interesting experiment that, frankly, it’s going to sound a little scary
1:34:11 to some people and maybe, and maybe reflexive to other people, which is, I think it was
1:34:15 one year of no lying, yes.
1:34:22 But like no lying of any kind, not even to yourself, no, especially not to myself.
1:34:27 And previously on the podcast, we had my colleague, Dr. Anna Lemke, who runs our dual
1:34:28 diagnosis addiction clinic.
1:34:33 She’s done a tremendous service to the world talking about all the various kinds of
1:34:38 addiction, addiction as a disease, yes, but also something that people can overcome.
1:34:42 And one of the things that I love so much about Anna’s message, she wrote the book
1:34:43 Dopamine Nation.
1:34:44 Oh, I love that.
1:34:45 Yeah.
1:34:46 A wonderful book.
1:34:51 She talks about how recovered addicts are actually her heroes because they’ve learned
1:34:56 to navigate this internal process that most people, perhaps who aren’t addicts or don’t
1:35:00 think they are, are constantly being yanked around by these dopamine systems, but they’ve
1:35:03 learned to conquer their own dopamine system.
1:35:06 So they represent the heroes of her world.
1:35:11 And I love that model because we tend to look at addicts and think about it as like, there’s
1:35:13 all this judgment on it.
1:35:15 No, I think they’re, I think it’s amazing.
1:35:20 I think addicts are people who are hypersensitive to the suffering that they are told to accept.
1:35:25 And so they’re trying to medicate the suffering that comes from being out of integrity.
1:35:32 And the society says, you know, like I talked to people, I interviewed people for this book
1:35:39 who would go to their, this one woman went with her husband to the psychiatrist, and
1:35:43 they said, you know, she’s not happy doing the traditional wife role.
1:35:50 And they sat there and talked about what medication would enable her to fulfill this social role
1:35:52 that she just didn’t like.
1:35:56 It never occurred to anybody to say, you know, maybe don’t do it.
1:35:58 If you don’t like it that much.
1:36:04 And people are medicating themselves into a conformity with social systems that are not
1:36:05 in line with their true nature.
1:36:08 And addicts hurt.
1:36:14 And they sometimes they find a substance or they find an activity that gives them relief.
1:36:17 And so they use it because they’re in a lot of pain.
1:36:20 And one until it becomes the source of pain.
1:36:21 Yeah.
1:36:22 And it always does.
1:36:23 And it’s horrible.
1:36:27 But one addiction specialist I know says, it’s like they’re standing on a nail and trying
1:36:29 to take enough drugs to stop the pain.
1:36:32 And that is not what you need to do when you’re standing on a nail.
1:36:34 You need to take the nail out.
1:36:39 And the nail is the part of your life that you’re living that’s out of integrity with
1:36:43 your true nature because other people want you to live that way.
1:36:44 And they will force themselves.
1:36:47 They want to stay in the position of pain or fear.
1:36:48 Push past it.
1:36:49 Be stronger.
1:36:50 Yeah.
1:36:51 I’ve spent a lot of my life there.
1:36:52 I’ll confess.
1:36:57 And it’s super unpleasant and it’s always led to like shitty things.
1:37:02 But how laudable is it that you took what the culture told you was good and by God you
1:37:04 learned to do it.
1:37:08 And we tell ourselves stories like, well, if we achieve certain things then we’ll be
1:37:11 in a better position to do more for other people.
1:37:14 Like there’s the martyrdom version of it too.
1:37:17 The reason I brought up Anna was she was the first to alert me to these studies that have
1:37:22 been done about how myelination and growth of the prefrontal cortex is actually accelerated
1:37:29 when people tell the truth, especially around truths that are somewhat uncomfortable.
1:37:35 It’s a beautiful literature that’s small but starting to really emerge.
1:37:40 And the big part of the recovery from addiction is people first like acknowledging the truth
1:37:44 to themselves and then to other people.
1:37:52 And again, it’s all of that’s kind of shrouded by how we think about addicts, like sadly
1:37:57 in any major city and even small towns now you can see the bent over, like fentanyl addicts.
1:38:06 And we judge, we’re like, oh, or we say it’s so sad, but that’s just an example of how
1:38:10 far gone people can get in that particular addiction.
1:38:15 Anna offers an interesting idea, which is that the more we tell these little micro truths,
1:38:17 the more connected to reality we are.
1:38:18 Yes.
1:38:19 Yes.
1:38:22 And in the way of integrity, you talk about this experiment that you did.
1:38:25 My first integrity cleanse.
1:38:27 So an integrity cleanse.
1:38:33 So maybe you could explain what it is and it sounds incredibly scary.
1:38:36 It’s not just the telling the truth part, it’s the realizing the truth part.
1:38:37 Yeah.
1:38:38 Yeah.
1:38:41 So yes, I’m going to start with the Wu story.
1:38:45 I was very sick and at one point they rushed me into surgery, didn’t know what was wrong
1:38:46 with me.
1:38:48 I had some internal bleeding going on.
1:38:51 That’s a long story, wrote about it in another book.
1:38:57 Point is during the surgery, I regained consciousness and sat up and looked at them operating on
1:39:03 me, which was surprising because I was lying down there and so I was like very disconcerted
1:39:07 and I lay back down and I looked up between the surgical lights.
1:39:13 And between them appeared this ball of light that was much, much, much brighter than the
1:39:16 surgical lights, which are very bright.
1:39:21 And it was so beautiful.
1:39:22 You can’t describe it.
1:39:26 It’s outside the cave and I was just completely obsessed by it and then it started to grow
1:39:32 and when it touched me and it filled things, it didn’t bounce off things, it filled them.
1:39:38 Then it touched me this incredible joy and love and warmth flooded my body.
1:39:43 And I started to cry and my body was crying and the surgeons noticed these tears coming
1:39:49 out of my eyes and they freaked out because they thought that I was feeling the surgery
1:39:52 and crying was the only thing I could do about it.
1:39:58 So they were panicking and the anesthesiologist, they told them, “Bump up the medication.”
1:40:02 I’m sure because I grilled him later, “What did you give me?
1:40:03 What are the side effects?
1:40:04 What happens?
1:40:08 Can I have some more?”
1:40:15 He said afterward that when he went to increase the medication, he said a voice said to him,
1:40:16 “Don’t.”
1:40:18 She’s crying because she’s happy.
1:40:21 And he said, “I just did what it said.”
1:40:26 And he was white and shaking and he said, “Did I do the right thing?”
1:40:27 So I kind of told him a little of the story.
1:40:29 Anyway, this light was there.
1:40:30 Wild.
1:40:31 Yeah.
1:40:35 And I was just like, “Home, home, home.”
1:40:38 And it said, “Yeah, okay, so this is what you really are.
1:40:43 And you’re about to have a pretty tough time for a while.
1:40:47 But just remember, I’m always here even though you can’t see me.”
1:40:53 And so I came out of that surgery and I just thought, “I will not allow anything to my
1:40:56 life that doesn’t feel like that light.”
1:41:03 Oh, it wasn’t like it used language, but it said, “This is not the way you feel after
1:41:04 you die.
1:41:07 This is the way you’re supposed to learn to feel all the time.”
1:41:10 So in your body, out of your body, it doesn’t matter.
1:41:12 This is how you’re meant to feel.
1:41:15 And believe me, when I worked with heroin addicts, they would describe their first
1:41:20 high and it was as close to that as anything I’d heard people describe.
1:41:25 And I would say, “I believe you’re meant to feel that way and also keep your teeth.”
1:41:28 But so I didn’t tell a lie for a year.
1:41:33 I came out of it and I thought, “Well, lying is definitely not going to feel like that.
1:41:35 That light does not lie.”
1:41:36 So no lies ever.
1:41:39 Of any kind, even a little micro.
1:41:45 Like when are you going to be home and you know it’s 12 minutes and you say 10.
1:41:46 Can’t say that.
1:41:47 Say 12.
1:41:48 Do you like my outfit?
1:41:50 No, I do not.
1:41:57 I mean, I found ways to, I would sort of try to soften the truth.
1:42:00 Did it mean also telling every truth that was in your head or you would keep certain
1:42:01 things to yourself?
1:42:02 No.
1:42:05 In fact, it felt untrue to say certain things to certain people.
1:42:09 It felt invasive or offensive and that didn’t feel true.
1:42:14 Sometimes silence was the greatest truth I could tell, but I didn’t even know that
1:42:17 that was the case until I started my experiment.
1:42:22 So I did not lie for that year and I’ve done it many, many times since, but I would not
1:42:30 recommend jumping into it 100% from a life that hasn’t already been pretty examined.
1:42:36 What Anna has said, and I think in the backdrop of what you’re saying is that everybody does
1:42:41 these little micro-adjustments and you’ve said constantly, and you’ve said that this
1:42:47 is largely to smooth social interactions, that most of lying is to smooth social interactions.
1:42:51 The research shows that most people lie at least three times within 10 minutes of meeting
1:42:52 another person.
1:42:57 They lie to them and men are socially conditioned to tell lies that make them seem a little bit
1:43:01 cooler than they maybe think they are for real.
1:43:05 And women, people identified as women, are socialized to tell lies that make other people
1:43:07 feel good about themselves.
1:43:14 So it takes you in different directions, but I just wasn’t going to tell any lie at all.
1:43:21 And let me just say that that year, it’s not like, I could say I lost these things, but
1:43:27 the fact is I dropped them, I walked away from them, my religion, my, with the religion
1:43:29 went the family of origin.
1:43:35 Every friend I had growing up, because to leave Mormonism is worse than murder in that community,
1:43:39 I was cast into outer darkness.
1:43:43 My marriage realized I was gay, oops, I hadn’t figured that out at twenty-nine.
1:43:46 That came to you as a realization in that year.
1:43:47 Yeah.
1:43:48 Okay.
1:43:50 It must have been in your unconscious someplace prior.
1:43:51 Yeah.
1:43:54 There’d never been a, there’d never been a kind of like knock, knock, hey.
1:44:00 No, I was so bent on being a good person, according to my socialization, the same way
1:44:07 you were bent on being a brave, strong male, according to the skateboarding culture.
1:44:10 I would never have let that anywhere near my consciousness.
1:44:19 It had to be a series of experiences and my ex-husband was gay as well, so I’d known
1:44:24 that about him for a while, and so, and I knew he was his best self when he was his
1:44:30 gay self, so that kind of helped, but the marriage ended because of that.
1:44:32 Let’s see what else happened.
1:44:33 Oh, yeah.
1:44:38 I quit academia, so my industry, the thing I’d gone to all those years of school for,
1:44:46 my job, means of support, left my, I was living in Utah at the time, and I sort of fled for
1:44:48 the border, so I lost my home.
1:44:50 How were you feeling during this time?
1:44:52 Better and better and better.
1:44:57 Sorry, I just, I think I expected you to be like, “It was horrible.”
1:44:59 You’re like, “No, better and better.”
1:45:04 It kind of was, but not as horrible as staying in all those things.
1:45:15 And the part that intrigues me at the moment is the losing of friends, like losing of people
1:45:18 and the structures that we relied on also for safety.
1:45:19 That’s got to be hard.
1:45:29 Oh, it’s very, yeah, for parts of the psyche that are very attached to socialization and
1:45:35 attached to people that are familiar to you, it’s heartbreaking, really heartbreaking.
1:45:40 But that light gave me a full-on experience of the self.
1:45:45 And I just, I, what it told me was, it’s always there.
1:45:50 My son, who was down syndrome one day, told me after his friend’s mother died, we’re
1:45:54 coming home from the funeral, and he said, “I didn’t cry,” and I said, “It’s okay if
1:45:55 you cried.
1:45:56 Strong men cry.”
1:45:58 This is a sad time.
1:46:03 And he said, “It’s not as hard after the light comes and it opens your heart.”
1:46:08 And he can barely talk, and so it was very garbled, and I was like, “What?
1:46:10 A light came and opened your heart?”
1:46:11 He said, “Mm-hmm.”
1:46:13 I said, “Well, when did this happen?”
1:46:15 He said, “May 10th.”
1:46:17 I was like, “This year?”
1:46:18 “No.”
1:46:19 I was 13.
1:46:21 And I was like, “You’re holding out on me.”
1:46:27 So this light had appeared in his room when he was having a really hard time.
1:46:30 Kids with Down syndrome don’t have easy lives.
1:46:35 And it touched his heart, and he said, “Since then, nothing was as hard.”
1:46:37 And I said, “You know, I saw it, too.”
1:46:41 And it said to me that it’s always with us, even though we can’t see it.
1:46:44 And he said, “Oh, I can see it.”
1:46:46 And I was like, “You can?”
1:46:49 And he was like, “Yeah.”
1:46:52 He was sort of disappointed in me, and I said, “Well, where is it?
1:46:55 Is it like up there, down here in your head, in your heart?”
1:46:59 And he just looked at me, and he said, “Mom, it’s everywhere.”
1:47:04 He just sees the whole world illuminated, and I think that’s what I saw in the forest
1:47:06 when suddenly the world would just turn to light.
1:47:09 It was that light.
1:47:15 So that was the field, and as I lost each friendship, as I lost each job, as I faced
1:47:20 the fear and the heartbreak and everything, those parts of me were dissolving, and I was
1:47:24 becoming more identified with that light.
1:47:25 And that was the thing.
1:47:26 It was completely selfish.
1:47:32 I was not going back to the way I felt before I felt that light, never going back there.
1:47:37 Did you feel as if you had to accomplish certain things, degrees, et cetera, first in order
1:47:39 to allow yourself this?
1:47:42 Because I hear this a lot.
1:47:49 And in the backdrop of this entire conversation, I have one little piece of neural real estate,
1:47:54 which is devoted to the audience that is saying, “Okay, I can do this things once I have a
1:47:58 job, once I have blank, once I have the resources.”
1:48:03 But at the same time, I do want to highlight for people that everything that we’ve talked
1:48:08 about in terms of practices and things to do, you just do them.
1:48:09 There’s no purchase.
1:48:11 It’s inside of us.
1:48:18 There’s no looking to something in a package or even a program.
1:48:19 It’s all within us.
1:48:26 So it can be done at really anywhere and with any amount of resources or lack thereof.
1:48:28 But be gentle with yourself.
1:48:29 Don’t quit your job.
1:48:30 I mean, I was very violent.
1:48:32 I was quite a lot like you.
1:48:36 The way I got to Harvard was I had a part of myself called Fang that did not care what
1:48:37 hurt me.
1:48:39 I remember running in the snow.
1:48:44 I remember once I bought running shoes that were too small and all my toenails came off
1:48:46 during that run and I just kept running.
1:48:50 And I’d stop and take off another toenail and keep running.
1:48:52 I was able to be very brutal to myself.
1:48:55 Just living in Boston is brutal to me.
1:48:59 Well, you know, on the plus side, my feet were completely numb because of the cold.
1:49:00 Right.
1:49:01 Okay, there’s that.
1:49:07 So you have some, you have the capacity for extreme resilience and it perhaps took
1:49:08 you too far.
1:49:09 Yeah.
1:49:14 And I think that’s why I did, I did this massive integrity cleanse when I was at a place where
1:49:17 I was far, far away from my true self.
1:49:20 And because of that, it was a kind of violent breaking of connections.
1:49:24 So now if I’m coaching somebody, I’m like, be very gentle.
1:49:27 Take the, I call it one degree turns.
1:49:32 If you’re flying a plane and you turn one degree north every half hour, you won’t even
1:49:35 notice it’s turning, but you’ll end up someplace very different.
1:49:43 So just gently move away from what causes you to suffer, get yourself the hot cup of
1:49:50 tea in the morning to soothe your throat, listen to your own sorrow, cancel a meeting
1:49:51 because you just don’t feel like doing it.
1:49:57 You know, these are the things that bring you back to your truth and it’s always loving.
1:50:01 And it’s not loving necessarily to just say, I’m going to, I’m going to say the truth about
1:50:04 everything and I don’t care who hates me for it.
1:50:06 That was just my way.
1:50:13 And inevitably a much kinder, more generous version of ourselves emerges when we’re living
1:50:14 our truth.
1:50:17 I mean, it’s a foregone conclusion, but still we’re stating.
1:50:18 Yeah.
1:50:24 I can personally say that most of my suffering has been the consequence of the fact that
1:50:33 I am, I love, love and I’m blessed with many great friends and things of that sort.
1:50:36 Friends, partners, et cetera.
1:50:42 But I have a tendency to get into relationships quickly and ending them feels near impossible.
1:50:47 And this has caused me and, you know, and also others, too much suffering, you know.
1:50:54 And so a lot of that is the reason I raised this is that it’s about holding two truths
1:50:57 at the same time, which are feel incompatible.
1:51:03 On the one hand, really loving and caring about someone.
1:51:08 And at the same time, knowing that the loving caring thing to do is to go separate ways.
1:51:13 And it’s this relationship to loss that I sort of can’t accept or haven’t been able
1:51:14 to.
1:51:17 Like I can accept that people die.
1:51:22 All three of my academic advisors, wonderful people, suicide, cancer, cancer, like, so
1:51:28 I had to come to the conclusion pretty early on in my academic career, like, wow, like,
1:51:32 I’m the common denominator, I joke, you know, like, and it got took me a long time to realize
1:51:37 like, this might not be my fault, you know, I know, it’s crazy, like, how would that,
1:51:42 you know, but I think that it also woke me up to the idea, you know, like life as we
1:51:44 know it in this life ends.
1:51:47 And so to try and make the most of it.
1:51:56 But the idea that people would move apart, even in circumstances where death doesn’t
1:51:59 separate them to me is like, it’s so painful.
1:52:00 Yeah.
1:52:05 Was it Keats who said that of all the ways there are to lose a person, death is the kindest.
1:52:06 Like that.
1:52:07 Yeah.
1:52:08 Yeah.
1:52:11 And this has roots in all sorts of things in me, of course, but the reason I raise it
1:52:18 is that I think that when we have two incompatible truths, that’s when we feel stuck.
1:52:23 Like we love people, we want to take care of them, maybe we want them to remain in our
1:52:26 lives, but we have to, like the letting go process sucks.
1:52:29 There can’t be incompatible truths.
1:52:33 I think what happens is that you and just tell me where I’m wrong.
1:52:34 Okay.
1:52:36 I could be completely full of crap.
1:52:43 It sounds to me like you’re one of the people who have a huge heart, who sometimes confuse
1:52:50 love with self abandonment, who love so deeply that you want the joy of the, of the beloved
1:52:52 more than you want your own joy.
1:52:53 100%.
1:52:56 And that is not love.
1:52:57 That is a hostage situation.
1:52:58 Okay.
1:53:02 Like, um, there’s something I call spider love.
1:53:05 If you say to a spider, how do you feel about flies?
1:53:07 It would say, Oh, I love them.
1:53:12 And it expresses that love by immobilizing them, wrapping them up and injecting them with
1:53:15 poison and then sucking out their life force whenever it needs them.
1:53:19 And it loves those flies, yum.
1:53:22 But love always sets the beloved free.
1:53:23 Okay.
1:53:25 So there’s a consumptive love.
1:53:32 And when you are a fly and you meet a spider, um, and you give your whole self to this person
1:53:33 who goes, yum, yum, yum, yum, yum.
1:53:35 I really want that.
1:53:43 You find yourself starved of your own, uh, your own validation, your kindness to your
1:53:44 true self.
1:53:48 And you’ve given it all to the other person and that’s when it will not work.
1:53:56 You may be missing the people who aren’t looking for flies or who want to just, I’m not going
1:54:02 to extend this metaphor any further, who just want to be with you as a whole human who want
1:54:07 to know what your limitations are as well as their own who will say to you, I have a
1:54:13 new friend who, uh, I had pneumonia and I wanted to talk to her on the phone and I told my
1:54:15 assistant, I don’t care if I have pneumonia.
1:54:22 And she called, she wrote me a text and she said, do not impinge on your own health because
1:54:23 you want me to feel loved.
1:54:25 I don’t like it.
1:54:27 I want you to be healthy.
1:54:31 And I was like, well, whoo.
1:54:41 So I would examine the moment where you become so entranced with another that you stop caring
1:54:49 about yourself and try to feed your whole life to them because that’s not love.
1:54:51 It’s something our culture defines as love.
1:54:57 A lot of parents love their children that way, but you have to be able to know exactly
1:55:02 what you want to communicate to the other person and to have them say, I completely respect
1:55:03 that.
1:55:07 Or you don’t have a love situation, you have codependency.
1:55:08 That’s very useful.
1:55:09 Thank you.
1:55:11 And I know it will be very useful to many people.
1:55:18 But what is the suggestion for people that are trying to figure out what they want or
1:55:20 need or both?
1:55:25 I’ll relate it to this relationship thing because it applies across everything that
1:55:28 it’s hardest in relationships.
1:55:35 And that is, start to notice the first moment when part of you, a deep part of you knew
1:55:38 you were losing your threat, you were losing your integrity.
1:55:43 So if you think about a relationship you had that ended poorly, where you loved the other
1:55:48 person by giving your whole self to them, which you’ve been taught is called love, even
1:55:50 though I don’t think it is called love.
1:55:59 So and then look back on the first moment that she wanted something and you abandoned
1:56:01 yourself to give it to her.
1:56:06 And it’s usually very early in the relationship, like day one.
1:56:07 Yeah.
1:56:08 It’s like, this isn’t safe.
1:56:09 Exactly.
1:56:17 And you just crushed right over that boundary, that very sensitive inner vigilance that’s
1:56:22 saying this is how we stay whole and this is how we stay in integrity.
1:56:29 So most people with a job, with a relationship, with any choice they make, they can trace
1:56:30 it back.
1:56:35 When I pick up the pieces for them years later, they’re like, oh, I knew that the first week.
1:56:38 And I stayed in there for 20 years.
1:56:43 So it’s about, as I said earlier, being really granular in your experience of your own suffering
1:56:48 and knowing that you are not here to suffer.
1:56:54 There’s this big thing that men in our society are taught that if there are love signs, like
1:57:03 I can’t remember his name, he won the Nobel Prize for Literature and I would crawl down
1:57:08 the avenue black and blue to show my love, to make you feel my love.
1:57:11 And it’s like, okay, that’s not showing me love.
1:57:14 You don’t have to hurt yourself to show me love.
1:57:21 But maybe that’s why you have to pull back six inches from your own eyes to brutalize
1:57:22 yourself for other people.
1:57:28 That martyr archetype, it’s, no, it doesn’t work.
1:57:29 Yeah.
1:57:34 It’s caused me and I think others a lot of suffering because I think what ends up happening
1:57:40 is that when we get separation from that person, then we do a little bit of self-recovery,
1:57:43 but then it’s like all fractured.
1:57:44 And repeat.
1:57:45 Yeah.
1:57:46 And repeat.
1:57:47 Right.
1:57:48 Exactly.
1:57:49 What you just described is extremely helpful.
1:57:58 I’m curious in your role as a coach to many people, how often are romantic relationships,
1:58:02 partnership type things, whatever form that takes for people?
1:58:06 How often is that like the bulk of what people struggle with, at least in terms of what they
1:58:08 bring to the table?
1:58:13 Or is it more often, I don’t like my job, I’m in the wrong life professionally, you know,
1:58:20 if you had to give us like the non-pure reviewed study, but like kind of crude breakdown.
1:58:21 Yeah.
1:58:25 I think because they identify me as a coach, they go to a therapist with relationship things,
1:58:28 but people come to me with, my life’s just not working, that feeling you’re just coming.
1:58:29 Like the whole thing.
1:58:30 Oh, great.
1:58:35 I’m not working, but in my job, I need to change my job, I need to get my purpose, I
1:58:38 need to have my life’s meaning.
1:58:43 And it always ends up ending up to be about the relationship as well.
1:58:48 You know, but anybody, anything we do that’s dysfunctional for any part of ourselves is
1:58:50 dysfunctional for every part of ourselves.
1:58:53 The way we do anything is the way we do everything.
1:58:59 So if you come in with a job issue because you’re, you know, you’ve got a horrible boss,
1:59:02 that you never complain, you’re going to end up telling me that you’re in a horrible
1:59:06 marriage with a spouse who’s awful, but you never complain.
1:59:13 The same issues come forward as a kind of gift to show us over and over, not that way.
1:59:14 No.
1:59:15 Okay.
1:59:16 See that pattern?
1:59:17 No.
1:59:18 See that pattern?
1:59:19 No.
1:59:21 Well, it’s interesting that you say that because I feel like professionally, it’s like there’s
1:59:23 like a gravitational pull.
1:59:27 Like I wanted to get into tropical fish when I was a kid and I was like tropical fish, I
1:59:33 would spend all day at the tropical fish store, then it was birds, then it was skateboarding,
1:59:36 then it was, you know, I would want to be a firefighter, like whatever eventually it
1:59:43 was neuroscience and it was podcasting, you know, it’s just like, I can’t miss.
1:59:47 When I say that, I mean, I can’t keep myself from doing what I really want.
1:59:51 I would say likewise with friendships, I’m fortunate to have a great relationship to
1:59:52 my biological family.
1:59:58 It was rock, really rocky for a lot of years, but it’s like the work has paid off and they’ve
2:00:01 done a lot of work.
2:00:04 In romantic partnership, it’s like a carve out.
2:00:05 It’s been much more challenging.
2:00:11 I’ve had some amazing partners and partnerships, like amazing, still on excellent terms with
2:00:12 many of them.
2:00:20 And then I’ve had some like really, really brutal like barbed wire and you know, I’ve
2:00:23 had to take a look at my role in that too, right?
2:00:26 So in this case, for me, it’s like a carve out.
2:00:31 I think of it as like this, like wedge shaped carve out that just seems so much more challenging.
2:00:36 But I think in talking with you today, it’s clear that it’s because of this thing of like,
2:00:42 it’s not, I’m not approaching it from the standpoint of like, I want to do this and
2:00:44 it’s good for me.
2:00:49 To be frank, whereas in the work domain, it’s like what feels good ends up being really
2:00:50 good for me.
2:00:54 Because for a while you did things that hurt you and then you realized, no, the things
2:00:55 that hurt me.
2:00:56 I’m not going to do that.
2:00:57 I’m going to do the things I like.
2:01:01 When you bring another human being into it, when it’s a romantic partnership, I think
2:01:05 you still have the pattern of I will do things that hurt me.
2:01:07 I will abandon my sense of safety.
2:01:14 I will go over my own experienced internal boundary and you just haven’t, you’ve done
2:01:19 it in other areas of your life, but this is, yeah, this is a big one for you where you
2:01:23 just haven’t applied the same wisdom you’ve learned in other areas.
2:01:29 And I would guess that it’s because you don’t feel that that’s loving to the other person.
2:01:32 If you decide you’re not going to kill animals at your job, you know, the people at your
2:01:35 lab aren’t going to be heartbroken.
2:01:41 But if you decide you don’t want to live a certain kind of life with another person,
2:01:46 that person’s heart could get broken, or at least they could feel that way, they could
2:01:48 genuinely feel pain.
2:01:53 So I think maybe that’s why it’s a cut out thing because this changing your job doesn’t
2:02:00 hurt someone, but changing your relationship pattern, somebody could get hurt.
2:02:05 And if you don’t change your pattern, someone will also get hurt.
2:02:06 Right.
2:02:08 Well, and that’s often the case, right?
2:02:13 And I think, so this notion of others getting hurt when we make the choice that’s most in
2:02:18 line with our own integrity, whether it’s relationship or family, or the decision to
2:02:22 move or leave a job, how do you sit with that?
2:02:24 I mean, how does one sit with that?
2:02:30 I mean, I think I have clearly internalized some script that says, if someone else is
2:02:34 really upset, even, you know, and obviously the right thing is often not the thing that
2:02:39 makes people feel best, et cetera, et cetera, you know, but how do you work with that?
2:02:41 So there are different ways of reframing it.
2:02:47 In one example, since you know a lot about addiction, if somebody is addicted to you
2:02:53 pleasing them, you are pleasing them and going out of your integrity to please them, to give
2:02:55 them whatever they want that pleases them.
2:03:01 Your addiction as a codependent is giving them that emotional energy, whatever they, whatever
2:03:03 gets them high.
2:03:09 And their absorption of that energy and the imbalance that results, it’s as if they are
2:03:12 getting high on you.
2:03:19 And an alcoholic, if you take away the bottle of booze, will tell you, you are hurting me.
2:03:21 This is the worst thing you could ever do to me.
2:03:25 You have no idea how much I’m suffering.
2:03:29 And the thing you have to do in an intervention is, no, it’s the alcohol that’s doing the
2:03:30 hurting.
2:03:32 You know, it’s the overgiving.
2:03:36 It’s allowing someone to consume your energy and to get high on it.
2:03:37 That is an addiction.
2:03:39 I will not let you do it.
2:03:47 I will separate from you, person to person, if you continue in your addictive pattern.
2:03:50 Doesn’t mean that we won’t be together in the great self and we’re all one self and
2:03:53 we can all love each other forever.
2:03:58 But it is not kind to feed someone’s addiction to eating your energy.
2:03:59 Does that make sense?
2:04:00 Yes.
2:04:01 It’s not.
2:04:03 You have to do some tough love.
2:04:04 Yeah.
2:04:07 The compassionate thing is to do the right thing.
2:04:08 Yeah.
2:04:09 It’s not helping you.
2:04:11 And they say, “But I want more of you.”
2:04:14 And you say, “No, no, you really don’t.
2:04:18 You want something false I was creating for you and it’s actually not me.”
2:04:21 You know, my friends who, “Why would you leave the church?
2:04:23 Now you’re lost to us.”
2:04:26 And I was like, “No, I was always a gay non-mormon.
2:04:32 You know, I was just feeding you the story that I was a straight Mormon girl, you know,
2:04:34 and I can’t feed you that anymore.
2:04:35 It’s making you sick.
2:04:36 It’s making me sick.
2:04:37 It’s not true.”
2:04:42 And some of them I never saw again.
2:04:47 And some of them came around years later and said, “Oh, I figured it out.”
2:04:52 And some probably still are really happy and think I’m going to hell.
2:04:57 Sorry I did laugh at that, but I did.
2:04:58 I don’t know.
2:05:00 I find it hilarious.
2:05:02 I mean, sorry.
2:05:03 Not sorry.
2:05:07 I was, I just, nothing to do but laugh there.
2:05:08 Goodness.
2:05:15 Yeah, I think this notion of things ending because we realized that we were telling lies.
2:05:16 Yeah.
2:05:18 And gosh, it even hurts to say.
2:05:19 Yeah.
2:05:25 You know, it’s like, because we weren’t trying to tell lies, we didn’t know we were telling
2:05:26 lies.
2:05:27 Yeah.
2:05:28 It’s an innocent mistake.
2:05:36 To me, that often grows from what I think of as empathy, probably not, certainly not
2:05:41 the best form of empathy, but I think that there’s a human phenotype that I’m familiar
2:05:49 with where we feel other people’s emotions, which I think is healthy, can be healthy.
2:05:55 And we love seeing people enjoy and we delight in it.
2:05:58 So it feels good to us to feed this addiction.
2:06:00 Oh, I know the feeling.
2:06:03 It’s not like, it’s like, oh, here I am, martyrdom, like I’m bleeding out, bleeding
2:06:07 out, bleeding out, but it’s not in line with this essential self.
2:06:10 And here, I guess the little vignette that’s related to this is that I do think there’s
2:06:17 one very healthy form of this, which is, I believe, at least for me, with a dog.
2:06:25 I like other animals too, but with a dog, when we love them, we are seamlessly attached
2:06:27 to their love of us.
2:06:30 And so loving them and empathizing with them means like double the love.
2:06:34 Like we love them and we can feel their love and it’s like a perfect, it just feels like
2:06:36 a perfect circle.
2:06:42 And with people, that can happen too, I imagine, I felt that a few times, I certainly feel
2:06:46 that in my friendships, I feel that with my sister.
2:06:49 And I’ve felt it in a few of my romantic relationships.
2:06:55 But the empathy for the other’s pleasure can go too far.
2:07:00 And then when we “lose” ourselves, I think it’s because there’s a component of ourselves
2:07:05 that’s not attached to the part that still has our own needs.
2:07:06 Does that resonate?
2:07:07 Oh, totally.
2:07:08 Yeah.
2:07:09 Here’s the thing.
2:07:12 You don’t expect your dog to pretend it’s not a dog.
2:07:18 You don’t expect your dog to stop loving walks and chasing a ball and just being a dog.
2:07:20 And when it’s tired, it’ll go to sleep.
2:07:27 But often when we fall in love, we try to make ourselves not who we are and try to become
2:07:32 the person that will make the other maximally thrilled with us.
2:07:34 And I know exactly what you’re talking about.
2:07:41 I have thrown, like I love to give money to people, to make them happy.
2:07:47 And then it never works, well, it works out only in cases where it feels true in my heart.
2:07:52 If I overgive because someone’s there saying, “I need,” and it doesn’t feel good in the
2:07:55 giving, I am not being a dog.
2:07:58 A dog would say, “No, this is where my limits are.
2:08:00 I’m going to go lie down on the floor and sleep.”
2:08:05 But I will get an extra job to give money to people that I don’t want to give money to
2:08:07 after the first little while.
2:08:11 So we bend ourselves out of our true being.
2:08:15 And I think the reason we love dogs so much is that they love, but they love truly.
2:08:16 They love honestly.
2:08:20 They don’t pretend to be something they’re not.
2:08:26 They don’t have the empathy that says, “If your leg is broken, I will break my own leg
2:08:31 and lie down next to you so that I feel exactly the same pain you’re feeling.”
2:08:35 It is not empathy to feel everything the other person is feeling.
2:08:40 If they then take the broken leg example, if you got hit by a car, you’re lying there
2:08:41 screaming in anguish.
2:08:47 And I felt your feeling so strongly that I couldn’t cope and I fell down in a faint.
2:08:55 I had a client once who has passed away now, so I’ll tell this anecdote.
2:08:57 Her husband was like you.
2:08:58 He would give himself away.
2:09:02 And she gladly consumed all his life energy.
2:09:07 And one day he had a heart attack, a near fatal heart attack.
2:09:12 And she called me and said, “I couldn’t get him to take care of my needs while he was
2:09:13 having this heart attack.
2:09:15 He just had it.”
2:09:18 And I was like, “Yeah, he couldn’t help that.”
2:09:20 And she said, “Well, I told him.
2:09:22 He said, “I can’t be there for you right now.
2:09:23 I’m having a heart attack.”
2:09:29 And she said, “You’re not the one whose husband may be dying from a heart attack.”
2:09:37 She was so into consuming his energy that she actually said that with a straight face.
2:09:39 She was expecting him to give empathy.
2:09:40 That’s not empathy.
2:09:42 That’s selling yourself out.
2:09:44 Empathy acknowledges self-other awareness.
2:09:47 There are four components to real empathy.
2:09:48 Self-other awareness.
2:09:49 “I am not you.”
2:09:54 As Byron Katie, one of my favorite spiritual teachers says, “My favorite thing about separate
2:09:56 bodies is that when you hurt, I don’t.
2:09:57 It’s not my turn.”
2:09:58 So good.
2:09:59 So good.
2:10:00 Yeah.
2:10:04 Another one is emotion regulation.
2:10:08 When you see something that’s horrific and you can like, “This is where you can use your
2:10:10 skills dealing with your emotions.
2:10:11 You bring it down.”
2:10:12 Okay.
2:10:14 I’m a surgeon.
2:10:16 I’m dealing with a horrible ER accident.
2:10:18 I can’t feel that.
2:10:19 I have to get to work.
2:10:20 So that’s emotion regulation.
2:10:23 You can do that.
2:10:29 Self-other awareness, emotion regulation, are two other components, but those are the two
2:10:33 that I think we really need to focus on.
2:10:36 If you hurt, it’s not my turn.
2:10:41 And when you’re hurting and I start to hurt too much because you’re hurting, I can bring
2:10:48 myself back into my own body, relax, and be contented in my own skin so that I can be
2:10:50 present for you.
2:10:51 So here’s the thing I love.
2:10:57 It’s a short quote from a poem by Hafiz, who was a 13th century Persian poet.
2:10:59 It’s so simple.
2:11:00 Remember it though.
2:11:06 “Troubled, then stay with me, for I am not.”
2:11:07 I love that.
2:11:08 Yeah.
2:11:11 That’s being yourself in a relationship.
2:11:16 “Then stay with me, for I am not, but I’m really, really unhappy.”
2:11:20 I see that, and I’m not unhappy, but I really, really want to be together.
2:11:26 I really see that that’s how you feel, and I don’t want it.
2:11:33 It’s so interesting because I feel like in the domain of work and with my friends, and
2:11:41 largely with family, giving feels great, and then people are sated, and then they go on
2:11:42 their way.
2:11:50 But I noticed a contrast with romantic partnerships when, as I’ve said, I maintain good relationships
2:11:52 with a couple of girlfriends that I had.
2:11:54 In some cases, I’m good friends with their husbands.
2:11:59 They actually just came and visited with their sister and her kid recently, and on just great
2:12:00 platonic terms.
2:12:07 But for years, I didn’t worry about them, but I felt like I could still feel the energetic
2:12:10 pull, even though they weren’t asking for anything.
2:12:15 And then when I attended their wedding, this particular person’s wedding, I was like, “Oh,”
2:12:20 I was like, “My work is done,” and I got to enjoy and still get to enjoy the friendship
2:12:23 with the whole family.
2:12:28 But it really showed me how much, so much of the relationship had been about trying to
2:12:30 make sure the other person was okay.
2:12:35 You make it your job to make them happy, and it is never your job to make another person
2:12:36 happy.
2:12:39 You cannot do it.
2:12:42 Happiness is an inside job.
2:12:44 You cannot make another person happy.
2:12:50 You can’t go far enough into someone else’s sadness to make them happy.
2:12:54 You can’t go far enough into their sickness to make them well.
2:13:00 You have to get out of your own sadness and your own sickness, and then stay in your integrity
2:13:06 with love for them, and model what it is to be in your own skin, which is the only one
2:13:08 you’re ever going to have.
2:13:18 My oldest child as a teenager, I was so over-involved in everything, and they gave me a song called
2:13:24 “Let Me Fall” by a man who had fallen from a tree, and then he broke his spine, he was
2:13:30 a paraplegic, and he just says, “The one I will become will catch me.
2:13:33 Don’t catch me anymore.”
2:13:39 And it was so hard as a parent to let my child suffer the slings and arrows about rageous
2:13:48 fortune, and what they were telling me, they then pronounced, was that, “This is my life,
2:13:53 and my suffering is my birthright, and I am here to figure it out as I go, and you are
2:14:00 not loving me when you shove yourself into my affairs to try to take away my suffering.
2:14:01 Let me fall.”
2:14:05 What a mature and generous thing for them to say.
2:14:08 Yeah, they are extraordinary.
2:14:09 It sounds like it.
2:14:11 This is your oldest.
2:14:14 The contrast, and I think what drives a lot of, what we’re really talking about here is
2:14:15 codependency.
2:14:16 Oh, yes.
2:14:17 Yeah.
2:14:22 For those that don’t know, we haven’t caught on, right, exactly.
2:14:28 Is that sometimes when we cut people off, or we just say, “Hey, I can give, but only
2:14:33 to this point,” or you can get this aspect of me, but not these other aspects, especially
2:14:37 if they’ve been receiving them before, they get…
2:14:38 Oh, yes.
2:14:39 …pissed.
2:14:40 I mean, this is…
2:14:49 And it’s unclear, especially if the relationship had been different up until then, that that’s
2:14:51 why it sometimes feels unfair to do.
2:14:56 It’s like, it’s one thing to invite someone over for a drink, then to discover that they’re
2:15:03 an alcoholic, continue to fill their glass, enjoy the exchange, and then one day realize
2:15:05 they’re an alcoholic.
2:15:06 And I guess that term isn’t used anymore.
2:15:10 I’ve been told by many audience members, “Forgive me, it’s alcohol use disorder.”
2:15:11 I said that too.
2:15:12 I’m sorry.
2:15:13 No, quite all right.
2:15:19 I think that field of addiction medicine is nascent enough that we’re still making the
2:15:20 transition.
2:15:23 And I don’t say this, by the way, for political correctness, I’m not a politically correct
2:15:24 person.
2:15:28 It’s just, I’ve had to learn to reframe these things for the specific purpose of trying
2:15:32 to be more, to bring more people into the conversation.
2:15:38 So, I like the sound of, I don’t like the idea, but the words alcohol use disorder,
2:15:41 the disorder piece is also controversial.
2:15:44 But what I love is that as soon as we start to name things and rename things, we’re all
2:15:47 talking about those things, and then there’s no way out of the conversation.
2:15:53 So, that’s my kind of jujitsu-ing out of the, so that means we have to talk about it, just
2:15:59 like autism spectrum disorder or autism or neurotypical, atypical, guess what folks?
2:16:02 Now we’re all talking about it, and it needs to be talked about.
2:16:07 So, in any case, at some point, there’s the idea like, “I’m cutting you off,” and the
2:16:10 person says, “But this is what we do.
2:16:13 This is the kind of promise that you made.”
2:16:19 And so, then we find ourselves in like the other scripts of like, “Well, now I’m like
2:16:24 being bad, I’m doing the right thing, but I’m breaking a promise,” which we’re told
2:16:27 from like the time we’re little, like you don’t do.
2:16:31 But only in the eyes of the other person, if you come back into your own integrity,
2:16:34 okay, is, “Did I promise to always give more than I can?”
2:16:37 Well, I did by my actions.
2:16:39 I established a precedent, isn’t that a promise?
2:16:43 They say it’s a promise, no.
2:16:45 Or if I did make a promise, I was in error.
2:16:47 I apologize, I made a mistake.
2:16:50 I promised something I couldn’t really give.
2:16:53 Have you heard the term “extinction burst”?
2:16:57 In the notion of galaxies developing or something like that?
2:16:59 No, it’s when pigeons are, well-
2:17:00 Awesome.
2:17:01 I am way off.
2:17:02 The galactic pigeons.
2:17:06 I’m like trying to be Elon Musk here, and you’re like, “No, it’s about pigeons.
2:17:07 Cool.”
2:17:08 It’s about any animal.
2:17:09 I love pigeons.
2:17:10 I even have a pigeon tattoo.
2:17:11 I love pigeons.
2:17:12 Yeah, I do.
2:17:14 I love all the animals.
2:17:21 Anyway, if you give pigeons, they peck a lever and they get a pellet at, you know, unpredictable
2:17:24 intervals, which is highly motivating.
2:17:27 It’s the most highly motivating thing they can do.
2:17:33 So, and then if the pellets stop coming, the pigeons go, “Bananas, just peck, peck, peck,
2:17:34 peck, peck, peck.”
2:17:36 They peck it a lot more.
2:17:38 They peck it angrily.
2:17:44 They insist that the researchers promise them those pellets, and then they just give up
2:17:47 and go away because the pellets stop coming.
2:17:52 When you have been giving too much and you realize that and you say to stay in my integrity,
2:17:57 I have to pull back and care for myself, and that’s where I stop.
2:18:01 The other person will put on an extinction burst for sure.
2:18:06 Your job is to stay inside your integrity until they stop pecking, and they’ll be much
2:18:07 more healthy.
2:18:12 I had a golden retriever once who would just come and bark to be petted.
2:18:19 Big, huge dog, but he was young, and it was so annoying, and we had to get a dog behaviorist
2:18:24 to come in because he was just barking at everybody constantly to be petted.
2:18:28 She said, “When he does that, get up, walk across the room, go into another room and
2:18:30 shut the door in his face.”
2:18:33 We were like, “That would be cruel.”
2:18:34 She’s like, “It’s not cruel.
2:18:35 He’ll understand it.”
2:18:41 I’ll never forget watching him bark at someone and they got up, walked out, shut the door
2:18:42 in his face.
2:18:46 He stood by the door and he went over and lay down.
2:18:47 He was like, “All right.
2:18:48 Well, that didn’t work.”
2:18:53 That’s ultimately what happens when you stay inside your integrity and don’t let people
2:18:55 play with you that way.
2:18:57 They’ll want to tug you around.
2:18:58 Yeah.
2:19:04 Yeah, it’s interesting because with work, it’s like I love learning, organizing information,
2:19:06 having conversations like this and sharing them with the world.
2:19:09 It feels kind of like the relationship to a dog.
2:19:13 It’s like this reciprocity, and if people don’t like it, okay.
2:19:17 If you like it, great, and if you love it, even better, but I would be doing it anyway.
2:19:18 Yes.
2:19:19 I would be doing it anyway.
2:19:23 There’s no feeling of loss.
2:19:26 There’s no metabolizing of self at any of that.
2:19:27 Yeah, I know.
2:19:32 And I call it, in the book that I just wrote called Beyond Anxiety, I talk about when people
2:19:39 like you live that way from their joy, they begin to create economic ecosystems.
2:19:47 You create so much value that in multiple ways, people start to, you can get streams
2:19:48 of income.
2:19:49 And people pay me to do this.
2:19:50 And I still can’t believe it.
2:19:54 I come in here and I talk to my producer who’s also my business partner and my closest
2:19:58 friend, Rob, and I’m like, “I can’t believe they pay us to do this.
2:19:59 I can’t believe it.”
2:20:02 And that’s also how I felt about science the first time I looked down the microscope and
2:20:07 saw a slice of a particular brain area called the dorsal lateral geniculate nucleus, and
2:20:08 we had labeled this, right?
2:20:12 And I turned to Barbara Chapman, my graduate advisor there, and I was like, “This is amazing.”
2:20:14 And her response was so funny.
2:20:18 She was also Harvard-trained Radcliffe, to be specific, and she said, “Yeah, brains
2:20:19 are really cool.
2:20:21 They’re kind of like little walnuts.”
2:20:25 And I was like, “So, Barbara, the smartest people I ever met.”
2:20:30 And I was like, and I thought, and then I looked around her lab, I was doing rotations
2:20:33 where you get to sample different labs and you hope they’ll take you.
2:20:37 And she had green counters in her lab instead of black counters.
2:20:44 And she had pictures of mushrooms, and she had this picture of a cat coming out of a
2:20:46 farm silo.
2:20:49 And I thought, “I really like this lady.
2:20:52 I want to do my PhD here.”
2:20:57 And I had already committed to another lab, and I started sneaking into her laboratory
2:20:58 at night to do experiments.
2:21:00 Did you break the heart of the other lab?
2:21:01 She got over it.
2:21:05 So in the professional domain, I’m a completely different animal when it comes to these things.
2:21:09 I walked into the other woman’s lab, and she’s done tremendously well without me, so I just
2:21:12 said, “Listen, I’m going to join this other lab.”
2:21:15 But I have no trouble doing that in the work domain.
2:21:16 None.
2:21:20 It’s like, when I started the podcast, sure, there were these voices in my head, “Where
2:21:21 are my colleagues going to think this and that?”
2:21:25 And I was like, “Nah, I hope they’re living their best life.
2:21:26 I’m going to live mine.”
2:21:30 And I see them, and some love it, some hate it, and some really, I can tell.
2:21:33 I hear the judgments, and I also hear the, “I love it.”
2:21:38 That kind of thing, it’s a mix because public facing anything is going to evoke different
2:21:40 responses from people.
2:21:44 But I’m sort of like, “You do you, I’ll do me, and we’ll both be good.”
2:21:48 We live in this weird economy where you’re supposed to get a job, and it’s all based
2:21:50 on factory work.
2:21:54 You’re supposed to go to a place and do something you don’t really like to get your little
2:21:56 allowance, and then you go home.
2:22:00 And that has only existed for the last couple of hundred years since the Industrial Revolution.
2:22:05 Before that, people existed for hundreds of thousands of years doing what?
2:22:10 Doing fishing, gardening, weaving, singing songs, telling stories.
2:22:13 Doing the things that we do as hobbies.
2:22:19 But we have this weird mindset that says, “No, if I do things that bring me joy like
2:22:24 a hobby does, the things that people have been doing for hundreds of thousands of years,
2:22:29 if I just put my joy out there and see what I can do with the wild new creations of our
2:22:31 particular time.
2:22:35 If I don’t do the job, I’m being weird somehow, and it won’t work.
2:22:40 But what I’m seeing is the economic structures of this society are all being fractured, they’re
2:22:42 falling apart around us.
2:22:44 And it’s people who are afraid.
2:22:52 I used to watch this video of a tsunami that hit Sendai, Japan in 2011, I think it was.
2:22:58 This wave comes in and it eats a city in six minutes, this one wave, and you watch the whole
2:23:02 city be ripped to shreds in six minutes.
2:23:07 And people are running into the buildings, and then the buildings start to collapse,
2:23:09 and you know there are people in there.
2:23:13 And I watched this, and I thought, “There is so much change in our culture, it’s like
2:23:15 that wave has hit us.”
2:23:21 And then accidentally, I hit something in YouTube or whatever, and it switched to Mike
2:23:26 Parsons surfing one of the biggest waves ever filmed, it was a rogue wave, and it went up
2:23:37 like 70 feet, and the camera pulls back, and here’s this naked man on a board with a wave
2:23:41 that is like the wrath of God, and he’s this tiny little figure.
2:23:46 The wave is seven stories tall, and he comes riding down the face of that, and it breaks
2:23:48 over him, and you think, “Oh, he’s dead.”
2:23:53 And then he shoots out of the spray, just like shouting.
2:23:55 And I thought, “Those are the choices we have right now.
2:24:00 We can run into the institutions that we think will keep us safe, and change will crush us
2:24:07 and drown us and kill us, or we can deal with the fact that there’s a huge wave of change
2:24:12 in our society right now, and everything’s changing at an accelerating rate, and we can
2:24:19 risk running out naked and just with our joy, and just balance on our joy, and let the wave
2:24:21 take us for a ride.
2:24:25 You’re surfing.
2:24:30 You are an example to the world of someone who is balanced in his joy, except in relationships,
2:24:31 but you’ll get over that.
2:24:32 Anyway.
2:24:33 Just taking some work.
2:24:34 Just taking some work.
2:24:37 There’s a woman hanging on to the end of your surfboard.
2:24:38 It’s not going to.
2:24:44 Unfortunately, it’s a lot more complicated than that, but I am seeing a portal toward,
2:24:51 I guess what you’re calling, like, true integrity, where in the back of my mind, I have this
2:24:57 very vestigial understanding of what all of that relationship stuff actually looks like
2:25:01 when it, and feels like when it’s right for me.
2:25:06 I just, I think it’s not going to look like the way I try to script it out.
2:25:11 Do an ideal day with that relationship, and it could be the weirdest thing you’ve ever
2:25:12 heard of.
2:25:13 It will work.
2:25:17 I promise you, I have a very weird relationship life.
2:25:18 That’s reassuring to me.
2:25:20 I can’t believe I’m going to say this on this podcast.
2:25:21 So I have two partners.
2:25:22 Your partner’s awesome.
2:25:25 Oh, I met, well, one, I just met one of them.
2:25:31 One was the very first relationship I ever had with a woman that was 20 some years ago.
2:25:37 And then I was living on my ranch and meditating all day, and my partner, Karen, came to me
2:25:44 and this Australian poet, Rowan, was staying on our ranch with some other people.
2:25:50 And Karen sat me down, she said, “Artie, I have to tell you, I’m having very strong,
2:25:53 I don’t know, maybe maternal feelings toward Rowan.”
2:25:55 I was like, “No, they’re not maternal.
2:25:57 I’m not getting a maternal energy.”
2:26:01 And I got hit by this blast of joy, joy, joy.
2:26:03 It was like that white light thing.
2:26:06 It was like, and I said, “You’re in love with her.
2:26:07 This is amazing.
2:26:09 Tell her to come in.
2:26:10 I’ll go to the guest room.
2:26:11 You guys couldn’t have that.”
2:26:14 It was just like, “Happy, happy, happy.”
2:26:18 And I looked for jealousy, and I looked for, I was like, “This isn’t supposed to work
2:26:19 this way.”
2:26:26 So Rowan came up, and we all sat around talking, and we sat around talking a lot more.
2:26:30 And we all sat on the same couch talking, going, “This isn’t weird, is it?”
2:26:34 And after a couple of weeks, we realized everybody was in love with everybody and we couldn’t
2:26:36 live without each other.
2:26:37 And so that’s how you exist?
2:26:39 That was eight years ago.
2:26:44 And we have a three-year-old named Lila who’s delightful.
2:26:52 And we call it feeling good by looking weird, and you can cut it out on the podcast if it’s
2:26:53 too hard.
2:26:54 No.
2:26:56 We have no master, no overlord.
2:26:57 Are you kidding me?
2:27:01 I mean, what we’re not, I mean, what we’re talking about here is love, first of all.
2:27:07 Like, I mean, let’s just be, you know, of all the things to cut out of a podcast, we’re
2:27:08 not going to cut love out of a podcast.
2:27:12 Oh, I love that about this podcast because a lot of people would.
2:27:15 Yeah, well, not me.
2:27:21 And for people that, like, bulk at that or it creates internal friction in them, then
2:27:25 I just invite you to, I don’t know, visit your compassionate witness self, see if it’s
2:27:31 still there and if it’s still there, then, you know, hey, I actually believe that humans,
2:27:36 partially based on developmental wiring, like experiences, but also just differences in
2:27:37 wiring.
2:27:44 I could just fundamentally believe in this, you know, I mean, my, one of my closest friends,
2:27:48 my third postdoc, my third advisor, who is my postdoc advisor at Stanford is the, now
2:27:51 unfortunately he died of pancreatic cancer, is the late Ben Barris.
2:28:00 He was born an identical twin girl, then went up through medical school, living as a woman,
2:28:06 graduate school as a woman, and then transitioned to Ben.
2:28:07 Pretty late in life.
2:28:08 So I only met Ben.
2:28:14 Ben was a close friend and then unfortunately had probably because he had the BRCA2 mutation,
2:28:18 died of multiple cancers, but that initiated by pancreatic cancer.
2:28:22 First transgender member of the National Academy of Sciences.
2:28:24 I wrote his obituary for the journal Nature.
2:28:32 We were very, very close and just an amazing, very quirky dude, you know, and didn’t have
2:28:37 a romantic partner at least not at the time when he passed or in the time that I knew
2:28:40 him to my knowledge.
2:28:46 And you know, Ben used to say, like, there are components of our wiring that are ubiquitous,
2:28:49 the parts that control breathing, you know, the parts that control heart, and then there
2:28:53 are parts of our wiring that are just different.
2:28:57 And to me as a scientist, like it makes perfect sense, like the notion that any of that would
2:29:03 be controversial is like what, like it doesn’t make any sense whatsoever that one would like
2:29:06 not believe that people have differences in wiring because most people want to believe
2:29:10 in differences in wiring when it’s like convenient for them for themselves.
2:29:15 So I really appreciate that that you’re sharing this and because yeah, every which version
2:29:16 works.
2:29:20 And I also learned from my graduate advisor, Barbara Chapman, she used to say tolerance
2:29:21 has to go both ways.
2:29:27 So I also like love and applaud like the whatever traditional nuclear family is still called
2:29:28 that.
2:29:29 Oh my gosh.
2:29:30 Yes.
2:29:31 You know, so.
2:29:35 But I would love you to really sit down, get incredibly authentic with yourself and say,
2:29:41 honestly, if I had the perfect romantic life, what would it look like and be what you will
2:29:43 call very selfish?
2:29:46 What I will call very much in your integrity.
2:29:50 Don’t tell yourself any lies about what you really want.
2:29:53 Yeah, it’s very strange.
2:29:58 But both Karen and I felt like there was a tremendous absence before in a couple of years
2:30:01 before a row came into our life.
2:30:06 And we’re just, it’s like we’re a three legged stool, two legged stools do not make sense
2:30:07 to us.
2:30:09 They fall down.
2:30:20 Whatever comes into your vision of joy, whatever makes you feel free, write it down and read
2:30:21 it often.
2:30:27 And when you get into a relationship, read it even more often, and let the other person
2:30:28 read it.
2:30:29 Totally.
2:30:32 That would be that I can do as difficult as it is to have certain conversations.
2:30:35 I could certainly write things down and just like slide it down below.
2:30:37 Here’s what I’m after.
2:30:41 Don’t let me do the things in column B. It won’t end well.
2:30:43 I love it.
2:30:44 And I really appreciate that you shared that.
2:30:46 And I know people listening will as well.
2:30:47 I hope so.
2:30:48 It’s not.
2:30:52 I read a book by Samantha Irby, a wonderful comedian, and she says, “Here’s what you
2:30:53 say.
2:30:57 When people tell you that you’re horrible and you’re doing something awful, you say,
2:31:00 “I like it.”
2:31:06 Well, one of the reasons I oriented very young towards and still love punk rock music, like
2:31:10 that genre, is because to me, it could be wrong.
2:31:15 Maybe classical music being an exception, but to me, it’s the only genre of music where
2:31:19 all the versions of self and emotions are welcome.
2:31:21 There’s angry music.
2:31:23 There’s political music.
2:31:25 There’s sad music.
2:31:30 There’s music about friendship and camaraderie, about loss.
2:31:33 And you look at the community, I’m really into this stuff.
2:31:38 So look at the community like that my good friend Tim Armstrong has created around certain
2:31:39 bands.
2:31:42 He’s going to be on the Mount Rushmore punk rocker, the great Joe Strummer from The
2:31:43 Clash.
2:31:44 Political music.
2:31:45 Yeah, yeah.
2:31:51 It’s Laura Jane Grace, one of the first outwardly facing transgendered people in the punk rock
2:31:55 community and does amazing music against me.
2:31:58 And then Laura Jane Grace, I’m like, “She’s a hero of mine.
2:31:59 One of my short list of hero.
2:32:04 I love, love, love what she’s done at so many levels.”
2:32:11 And there’s this tapestry of all the different humans and human experiences in a kind of
2:32:12 single genre.
2:32:13 Yeah.
2:32:16 There’s so much about other genres of music, but I don’t see that.
2:32:17 I don’t see that.
2:32:21 Maybe across the totality of rock and roll or whatever.
2:32:27 And so if ever there was a sector of life that’s all-inclusive, it’s that.
2:32:30 But not because it’s loud, it’s fast, and it’s anti.
2:32:33 It’s like so much of it is pro-social.
2:32:35 So I think there’s a big misunderstanding around that.
2:32:39 So that ethos is something that’s always resonated.
2:32:42 And I feel the same way about relationships.
2:32:43 We’re on social media.
2:32:48 One of the reasons I can go on social media and not have it spike my cortisol constantly
2:32:49 is I’m there and I’m like, “Okay.
2:32:52 There’s some mentally healthy people here, some mentally unhealthy people here.
2:32:53 People are here to fight.
2:32:54 People are here to love.
2:32:56 People are here to find partners.
2:32:57 People are here to flirt.
2:32:58 And you know what?
2:33:02 People are here to attack me like, “Cool, I’m glad I’m giving you a purpose for your morning.”
2:33:03 That kind of thing.
2:33:08 I try and just approach it all that way where you just made all of this very clear in a much
2:33:12 more succinct way where you just said like, “Great.
2:33:13 I like it.”
2:33:14 Yeah.
2:33:15 “I like it.”
2:33:16 It’s awesome.
2:33:17 Yeah.
2:33:18 Yours with a real genuine sense of joy.
2:33:19 Yeah.
2:33:21 Like no like, “Well, I like it.”
2:33:23 There’s no friction in that statement.
2:33:24 It’s just, “I like it.”
2:33:25 Yeah.
2:33:26 “I really like it.
2:33:27 I like it a lot.”
2:33:31 I love that you like it a lot and that you can say it that way.
2:33:37 Who can’t, like if it’s all love, nobody can really, you can out love almost anything.
2:33:38 You’re furious at me.
2:33:39 “I like it.
2:33:41 I just out loved you.”
2:33:45 And I think that’s why Jesus, you know, charity never faileth.
2:33:48 It’s not that you’re going to win everything if you are a loving person.
2:33:52 It’s that no matter what happens, it’s like that self.
2:33:55 You’re suffering, you’re pain, you’re codependency, whatever.
2:33:57 It loves it all.
2:33:58 Bring it.
2:33:59 It loves it all.
2:34:03 And that means that no matter what you come at me with, I can hold that in a field of love.
2:34:05 And my experience is love.
2:34:08 What was the quote from Jesus?
2:34:13 I just don’t know if it’s from Jesus, but in, I think it’s in Paul, says, “Charity never
2:34:14 faileth.”
2:34:19 You know, love never fails and it’s because I can say, “I hate myself.”
2:34:22 Yes, but I love the part of me that hates myself.
2:34:24 Just out loved you.
2:34:26 Were you all, well, of course the answer is going to be yes.
2:34:31 I was going to ask, were you always like this, meaning that you could hold this position
2:34:36 on the balance beam and then I feel like you’ve taken this balance beam and like created
2:34:42 this big mesa for others to stand on, because it’s a really stable place to be once you’re
2:34:43 there.
2:34:51 But getting to this place of like essential self and the path to integrity, I mean, can
2:34:54 I just say it the way I feel it?
2:34:55 It’s fucking difficult.
2:34:56 Yeah.
2:34:59 That’s what I was about to use that same word.
2:35:07 I think in order to be, to become stable, I always say that the raw material for any
2:35:10 good experience is its opposite.
2:35:12 So I was messed.
2:35:15 I was effed up beyond belief.
2:35:21 There’s snafu, these are both military terms, snafu means situation normal all fucked up.
2:35:24 Fubar means fucked up beyond all recognition.
2:35:28 I was fubar.
2:35:36 Now I occasionally get snafu, but I was so fubar that the suffering was so intense that
2:35:42 when I learned to come home, the contrast was very sharp.
2:35:49 And I never, ever want to, I never want to leave the consciousness that that light is
2:35:53 always with us and we can feel it if we’re honest.
2:35:54 And that’s all we have to do.
2:35:55 Be honest.
2:35:56 And there it is.
2:35:57 Boom.
2:36:05 I feel like it starts with the scope of self, like we have to do this for ourselves before
2:36:09 we can do this with and for other people.
2:36:16 And then at some point the fantasy in my mind, right, like it sounds like my mother, my mother,
2:36:22 from the youngest age I can remember in myself was talking about like trying to heal the world.
2:36:25 And I’ve seen the toll it’s taken on her, like she’ll call sometimes and be like, how
2:36:26 is it going?
2:36:27 And everything will have happened in the news.
2:36:31 Like I can just tell like it, it really wears on her.
2:36:38 And it’s hard for me to hear and see because I’ve, you know, like, I feel it too.
2:36:44 It’s like goodness, like do you feel like there’s hope for our species?
2:36:49 I mean, I’m trying to not throw the whole, the whole problems of the world at you.
2:36:53 But like, like, I mean, like what, I’m almost 50.
2:36:59 I feel like at this point I’ve seen enough to be like, there’s so much goodness in people.
2:37:04 But there’s also like the capacity for so much like misunderstanding bad, you got the
2:37:08 developmental wiring, you got the hurt people, hurt people, we’re all, everyone’s doing
2:37:12 the best they can, everyone wants safety and acceptance and they’re just trying to find
2:37:13 it this way.
2:37:16 And like, and then there are your truly bad actors because they’re either miswired or
2:37:20 whatever and they’re like creating havoc.
2:37:27 Is there any real hope for like a different version of things that’s persistent?
2:37:33 The first time I remember worrying about this, I was four and I’m 10 years older than you
2:37:34 are.
2:37:39 But I knew at four that I was here to try to help with something.
2:37:44 And as I grew up, it just wouldn’t go away, this feeling that I was supposed to help with
2:37:45 something.
2:37:50 In my teens, it became, I need to help change the way people think, I don’t know.
2:37:56 And then I started noticing other people who seemed to be like me and I’d be like, I think
2:37:58 they’re on the same team I’m on.
2:37:59 And I was like, what team?
2:38:01 What am I talking about?
2:38:06 And it all came to a head when I was in South Africa in the wilderness and I had a dream
2:38:10 that my ancestors were coming to visit me and I thought it was funny.
2:38:15 So I told it to some friends from the Shandong tribe who reacted like this.
2:38:16 And then they ran.
2:38:18 And I was like, what did I do wrong?
2:38:22 And later that night, we’re all sitting around the fire, there are lions running, they bring
2:38:27 this little woman from Mozambique and she’s the Sangoma, she’s a shaman.
2:38:30 And she did her divinatory system, which is she threw the bones for me.
2:38:36 Because if you had dream, I had, you have to see a Sangoma right away or bad things
2:38:38 will happen.
2:38:42 So she said stuff about me that was true, but she could have Googled it, you know.
2:38:47 And it was weird when she looked at me, I felt like these ice needles going through me.
2:38:50 It was not cute, but it was very intense.
2:38:56 And what she said was, there are people being born to be healers all over the world just
2:38:59 like there are in the traditional tribes.
2:39:03 You need to go find them and tell them what they’re here to do.
2:39:08 They’re here to heal the world and they need the wisdom that the traditional people had
2:39:10 and they need their technology.
2:39:15 And it was so interesting because she was like, she acted very frightened and confused
2:39:16 by what she was saying to me.
2:39:21 She had to get a group of people behind her who would chant, we agree, we agree, because
2:39:24 she was freaked out.
2:39:32 But I think that in every traditional group of 100 to 150 people, there were a few healers
2:39:37 that were recognized by the elders as people who were highly sensitive.
2:39:38 They were interested in nature and science.
2:39:40 They were interested in animals.
2:39:42 They were interested in the mystery.
2:39:44 They were interested in the arts.
2:39:52 They were performers, but they were also very introverted and thinky-thinky.
2:39:57 It’s an archetype of healing, of medicine person.
2:40:04 The coaches I coach, I call it wayfinders, which is a term from an anthropologist.
2:40:09 If you’re born in that archetype, if you have that phenotype, I believe it’s a phenotype
2:40:14 and I believe it crops up in every 100 to 150 people several times.
2:40:19 And our culture has no word for it and no path for it.
2:40:24 But if we are going to save the world, we will draw on whatever was born into us that
2:40:26 makes us want to heal things.
2:40:34 And we will use the technologies we’ve developed and we will use our joy and our refusal to
2:40:36 participate in the nonsense of our culture.
2:40:44 And we will hold firm and we will try to change the way humanity lives on this planet.
2:40:49 And I don’t know which way it’s going to go, but I’m in the game.
2:40:52 And I kind of think you are, too.
2:40:54 I’m feeling I am, too.
2:41:03 And I’m certain that I’m in it thanks to you and seriously, in large part, I’ve told the
2:41:09 story earlier that the path I’m on and the fact that anyone’s listening to this and watching
2:41:16 it is the consequence of having read your books and done the exercises and will continue
2:41:17 to do them.
2:41:25 So I must say there really aren’t words to express how much this means to me that you
2:41:32 would come here, take the time to share with us your wisdom, and to delve into some topics
2:41:35 that are of particular interest to me, because I like everyone else.
2:41:40 I’m a work in progress who’s curious about the best ways to move forward.
2:41:48 And every time you speak, and just when you show up someplace, it’s an incredible thing.
2:41:56 Everybody learns, everybody gets better, and everyone walks away with tools and empowerment.
2:42:00 And I just want to say thank you so much.
2:42:02 There’s really not a whole lot else.
2:42:03 Sam, to you.
2:42:07 You’re just looking in the mirror.
2:42:08 Thank you.
2:42:09 Thank you.
2:42:11 I might be the only podcast to ever end in tears.
2:42:12 Thank you so much.
2:42:16 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Martha Beck.
2:42:20 I hope you found it to be as informative and as meaningful as I did.
2:42:24 To learn more about her work and to find links to her many excellent books, please see the
2:42:27 links in the show note captions.
2:42:31 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:42:33 That’s a terrific zero-cost way to support us.
2:42:38 In addition, please be sure to follow the podcast on both Spotify and Apple, and on both
2:42:41 Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
2:42:46 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:42:48 That’s the best way to support this podcast.
2:42:52 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
2:42:56 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comment section
2:42:57 on YouTube.
2:42:59 I do read all the comments.
2:43:01 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:43:03 It’s my very first book.
2:43:07 It’s entitled “Protocols, An Operating Manual for the Human Body.”
2:43:09 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
2:43:13 on more than 30 years of research and experience.
2:43:19 It covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols related
2:43:21 to focus and motivation.
2:43:26 Of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:43:30 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
2:43:32 There you can find links to various vendors.
2:43:34 You can pick the one that you like best.
2:43:39 Again, the book is called “Protocols, An Operating Manual for the Human Body.”
2:43:43 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
2:43:44 platforms.
2:43:49 So that’s Instagram, Twitter, now known as X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
2:43:53 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlap
2:43:57 with the contents of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the contents
2:43:59 of the Huberman Lab podcast.
2:44:03 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:44:07 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network newsletter
2:44:11 is a zero-cost monthly newsletter that includes what we call protocols, which are brief one
2:44:18 to three-page PDFs that cover things such as neuroplasticity and learning, dopamine optimization,
2:44:21 how to get better sleep, things like deliberate cold exposure.
2:44:23 We have a foundational fitness protocol.
2:44:27 We have a protocol all about habit-forming and much more.
2:44:32 To sign up, again, at completely zero cost, you simply go to HubermanLab.com, go to the
2:44:36 menu function in the corner, scroll down to newsletter, and you provide your email.
2:44:40 I should point out that we do not share your email with anybody.
2:44:44 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Martha Beck.
2:44:48 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
2:44:52 [music]
2:44:55 (upbeat music)
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Martha Beck.
Tiến sĩ Martha Beck đã hoàn thành chương trình cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ tại Đại học Harvard. Bà cũng được coi là một trong những chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực phát triển cá nhân, với nhiều cuốn sách bán chạy, bao gồm cuốn sách sắp phát hành của bà “Vượt Qua Lo Âu – Tò Mò, Sáng Tạo và Tìm Kiếm Mục Đích Cuộc Đời Của Bạn.”
Tôi phải nói rằng cuộc thảo luận hôm nay thực sự là một điều đặc biệt. Tôi đã lâu được hưởng lợi từ những bài giảng của Martha, và tôi đảm bảo với bạn rằng trong tập hôm nay, bạn sẽ được hưởng lợi từ những bài giảng của Martha.
Bà mô tả, và chúng ta khám phá, những thực hành trong thời gian thực sẽ cho phép bạn thực sự hiểu điều gì là quan trọng nhất đối với bạn và điều gì bạn nên dành thời gian theo đuổi.
Bạn sẽ nghe một cuộc thảo luận phong phú về cách định hình những suy nghĩ và cảm xúc xung quanh bất kỳ chủ đề nào, bao gồm cả những điểm đau trong cuộc sống, cũng như các mục tiêu và những điều mà bạn đang theo đuổi.
Bạn cũng sẽ học cách xác định chính xác điều gì là thiết yếu nhất đối với bạn và thực sự cách khám phá điều mà Tiến sĩ Martha Beck gọi là bản thân thiết yếu của bạn, những khao khát sâu sắc mà chỉ có bạn và lịch sử của bạn mới có, và điều gì sẽ làm cho cuộc sống của bạn trở nên viên mãn nhất.
Đến cuối tập hôm nay, bạn sẽ được trang bị kiến thức trí tuệ và thực tiễn mới, và bạn sẽ có thể áp dụng lập trường tốt nhất cho bạn khi bạn tiến bước trong cuộc sống.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin miễn phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng.
Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ cho podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng tôi là BetterHelp.
BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến.
Bây giờ, tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm.
Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn.
Đó là một điều kiện để được phép ở lại trường trung học, nhưng rất nhanh chóng tôi nhận ra rằng việc tham gia liệu pháp thường xuyên là cực kỳ quan trọng cho sức khỏe tổng thể của chúng ta.
Về cơ bản, có ba điều cần thiết cho một liệu pháp tuyệt vời.
Đầu tiên, bạn cần có mối quan hệ tốt với nhà trị liệu, vì vậy bạn cần cảm thấy thoải mái với người đó.
Bạn cần có thể tin tưởng họ và nói chuyện với họ về tất cả những vấn đề liên quan đến bạn.
Thứ hai, và đây là điều mà mọi người thường nghĩ đến khi họ nghĩ về một nhà trị liệu tuyệt vời, nhà trị liệu đó cần cung cấp cho bạn sự hỗ trợ dưới hình thức hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng.
Và thứ ba, liệu pháp xuất sắc phải cung cấp những hiểu biết rất hữu ích, những hiểu biết mà bạn có thể áp dụng để trở nên tốt hơn, không chỉ trong cuộc sống cảm xúc của bạn, trong cuộc sống quan hệ của bạn, mà còn trong mối quan hệ với chính bản thân bạn.
BetterHelp giúp bạn dễ dàng tìm thấy một nhà trị liệu xuất sắc cho bạn, người mà bạn có thể đồng cảm, có mối quan hệ tốt và có thể mang lại cho bạn ba lợi ích thiết yếu của liệu pháp.
Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn.
Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Helix Sleep.
Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về việc có một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Dành cho bạn.
Nếu bạn truy cập vào trang web Helix, bạn có thể làm một bài kiểm tra ngắn trong hai phút và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như: “Bạn ngủ ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp? Bạn có thường cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm không?” Những câu hỏi như vậy. Bạn có biết câu trả lời cho những câu hỏi đó không? Có thể bạn không biết. Dù sao đi nữa, Helix sẽ giúp bạn tìm ra chiếc đệm lý tưởng cho bạn. Đối với tôi, chiếc đệm lý tưởng đó là Dusk Mattress, D-U-S-K. Tôi đã ngủ trên chiếc đệm Dusk này hơn bốn năm và giấc ngủ của tôi thật sự tuyệt vời. Nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập helixsleep.com/huberman. Hãy làm bài kiểm tra giấc ngủ ngắn trong hai phút và Helix sẽ giúp bạn tìm ra một chiếc đệm được tùy chỉnh theo nhu cầu giấc ngủ độc đáo của bạn. Hiện tại, Helix đang giảm giá tới 25% cho các loại đệm và tặng hai gối miễn phí. Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá 25% và hai gối miễn phí. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Element. Element là một loại đồ uống điện giải có đầy đủ những gì bạn cần và không có gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magie và kali ở tỷ lệ chính xác nhưng không có đường. Bây giờ, việc cung cấp đủ nước là rất quan trọng cho sự hoạt động tối ưu của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn. Điều này đặc biệt đúng với các nơ-ron, các tế bào thần kinh. Trên thực tế, chúng ta biết rằng ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm cả hiệu suất nhận thức và thể chất. Vì vậy, để đảm bảo rằng tôi nhận đủ nước và điện giải, tôi thường hòa tan một gói element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi mới thức dậy vào buổi sáng và tôi uống hoặc nhâm nhi trong nửa giờ đầu tiên của ngày. Sau đó, tôi cũng cố gắng uống thêm một gói element hòa tan trong một lượng nước tương đương, tức là 16 đến 32 ounce, vào một thời điểm khác trong ngày và có thể thậm chí là gói thứ ba nếu tôi tập thể dục và/hoặc ra nhiều mồ hôi. Tôi nên đề cập rằng element có vị thật sự rất ngon.
Hương vị yêu thích của tôi là dưa hấu, mặc dù tôi cũng thú nhận rằng tôi thích hương vị mâm xôi và hương vị cam chanh. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể vào drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu Element miễn phí khi mua bất kỳ gói pha chế Element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu miễn phí. Và bây giờ là cuộc trò chuyện của tôi với Tiến sĩ Martha Beck. Chào mừng. Ôi, thật tuyệt khi được ở đây, Andrew. Cảm ơn bạn. Tôi rất hào hứng. Tôi không biết làm thế nào để truyền đạt cho những người đang nghe và xem biết tôi hào hứng như thế nào. Tôi có rất ít người hùng trong cuộc sống, nhưng bạn là một trong số đó. Điều đó là sự thật. Điều đó không hợp lý. Điều đó là sự thật. Tôi sẽ không liệt kê tất cả họ, nhưng bạn, người vĩ đại Oliver Sacks, là một trong những người đã thực sự ảnh hưởng rất nhiều đến tôi về những điều tôi làm, cách tôi cố gắng suy nghĩ, cách tôi cố gắng không suy nghĩ vào những lúc nhất định, và câu chuyện cuộc đời của bạn thật tuyệt vời. Chúng ta có rất nhiều điều để bàn hôm nay, vì vậy tôi sẽ không dành thêm thời gian để nói về lý do tại sao tôi cảm thấy như vậy, vì điều đó sẽ trở nên rõ ràng trong cuộc thảo luận của chúng ta. Nhưng tôi muốn nói rằng bạn thực sự đã đi trước thời đại của mình. Ý tôi là, bạn có ba bằng cấp từ Harvard. Bạn có những chứng chỉ học thuật này, và bạn là một trong những người đầu tiên công khai về mối liên hệ giữa tâm trí và cơ thể theo cách mà chúng ta có thể thực hiện, điều mà đôi khi chúng ta gọi là và trong và xung quanh podcast này, các giao thức. Và bạn đã cung cấp một số thực hành đã thực sự biến đổi cuộc sống của tôi và cuộc sống của những người khác. Tôi đã tiếp thu chúng qua việc đọc sách của bạn, và đó không phải là một quảng cáo sách tiêu chuẩn, nhưng tất cả sách của bạn đều đã mang lại sự chuyển biến cho tôi. Một trong những bài tập đã có tác động sâu sắc đến cuộc sống của tôi là bài tập ngày hoàn hảo. Ôi, đúng rồi. Và khi tôi lần đầu tiên đọc về nó, tôi đã nghĩ, bạn biết đấy, điều này có thể là gì?
Và như tôi nhớ, nó liên quan đến việc dành một chút thời gian, có thể là 10 phút, có thể là 30 phút, và chỉ cần ngồi hoặc nằm xuống, nhắm mắt lại, và chỉ tưởng tượng mà không có giới hạn về một ngày hoàn hảo của mình. Và điều kỳ diệu về bài tập này là một số, không phải tất cả, nhưng một số điều mà tôi tưởng tượng trong bài tập đó đã một cách kỳ diệu trở thành hiện thực. Nó hiệu quả. Tôi không biết tại sao hay như thế nào mà nó hiệu quả, nhưng tôi đã từng có người gửi cho tôi một bưu thiếp. Đây là thời gian tôi đã làm những điều này. Bây giờ là email và tin nhắn mà tôi nói, “Được rồi, chúng ta vừa thực hiện ngày lý tưởng của bạn. Bạn đã ghi lại tất cả. Bây giờ hãy gửi cho tôi một thông báo khi ngày đó xảy ra,” và tôi nhận được rất nhiều thông báo. Được rồi. Vậy thì, tôi đang gửi cho bạn một thông báo ngay bây giờ. Đây là vào cuối bài tập đó, và tôi đã thực hiện nó nhiều lần. Ừ-huh. Tôi làm điều đó mọi lúc. Được rồi. Thật tốt khi biết điều đó. Tôi muốn biết về tần suất ở đó, bạn biết đấy, tôi rất muốn ngồi xuống và nói chuyện với Martha Beck, điều mà tôi sẽ không làm. Vì vậy, tôi đang ở trong một khoảnh khắc “hãy đánh tôi” ngay bây giờ. Điều này thật tuyệt. Nó thật kỳ diệu. Nó giống như thực tế đang tự dệt lại với chính nó. Và tôi đã nghe podcast của bạn, và tôi nghĩ, “Người đó thật tuyệt, và đây tôi đây.” Tôi không nghĩ, tôi bị xúc động bởi điều đó. Vậy hãy nói về bài tập này một chút. Tuyệt. Vâng. Rõ ràng, chúng ta có thể đưa ra những giải thích khoa học về lý do tại sao nó lại hiệu quả. Bạn biết đấy, não bộ là một cỗ máy dự đoán. Bạn biết đấy, một khi nó hiểu rằng điều gì đó có thể xảy ra, có thể nó sẽ tìm kiếm những con đường cho điều đó một cách vô thức, chúng ta có thể tạo ra một câu chuyện hoàn chỉnh xung quanh điều đó. Nhưng chỉ vì lợi ích của những người đang lắng nghe, bài tập này là gì? Bạn sẽ gợi ý ai đó thử nó như thế nào? Vậy điều đầu tiên là bạn không tạo ra một điều gì đó. Tôi đã từng, mọi người luôn nói với tôi rằng họ sẽ tưởng tượng một ngày mà họ thức dậy trong một căn phòng trắng với ga trải giường trắng và cửa sổ có rèm trắng, và sau đó họ sẽ mặc đồ trắng và lang thang xung quanh.
Và cuối cùng tôi nhận ra rằng những người này chỉ đơn giản là mệt mỏi, và họ không thể thể hiện bất cứ điều gì ngoài một sự trống rỗng mà tôi cuối cùng nhận ra có nghĩa là họ đã cố gắng quá sức.
Vì vậy, tôi đã ngừng làm điều này với mọi người cho đến khi họ được nghỉ ngơi đầy đủ.
Sau đó, bạn không tạo ra nó.
Bạn thấy nó xảy ra.
Đó là điều quan trọng.
Bạn cho phép nó vào tâm trí của bạn, không phải như thể bạn đang với tới bằng trí tưởng tượng của mình, mà chỉ như thể nó xuất hiện.
Vì vậy, tôi hướng dẫn mọi người qua điều đó.
Điều đầu tiên là, bạn thức dậy vào buổi sáng.
Bạn hoàn toàn được làm mới bởi một giấc ngủ tuyệt đẹp.
Trong trí tưởng tượng của bạn, đừng mở mắt, nhưng hãy lắng nghe.
Bạn nghe thấy gì?
Vì vậy, bạn không tạo ra nó.
Bạn lắng nghe nó.
Bạn nghe thấy gì?
Đối với tôi, điều đầu tiên tôi nghe thấy là cảm nhận cơ thể mình thoải mái như thế nào trên giường.
Một điều mà tôi không làm đủ.
Còn âm thanh của ai đó hoặc hơi thở của ai đó thì sao?
Vâng, có ai đó bên cạnh tôi đang thở, và họ vẫn đang ngủ.
Ah, thật tuyệt.
Có một con chó đang thở ở chân giường không?
Ôi, đó là chú bulldog Costello của tôi đang ngáy.
Tôi sẽ sớm có một con chó khác, vì vậy tôi muốn một con chó thở ít ngáy hơn Costello.
Mặc dù tôi phải nói rằng, tôi nhớ những tiếng ngáy sâu của nó.
Trong những phiên bản đầu tiên của podcast này, những tập đầu tiên, chúng tôi đã để nó trong phòng ngáy.
Nhân tiện, nước mắt của tôi, đây thực sự là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tôi đã nói ở đầu podcast, tôi đã nói, “Nghe này, tôi có một chú bulldog.
Nó đang tiến gần đến cuối đời, vì vậy chúng tôi sẽ giữ nó trong phòng.”
Và vì vậy khi bạn nghe thấy hơi thở đó ở nền, tiếng ngáy, hãy gọi nó là gì đi nữa, nó đang ở đây, xin lỗi, không xin lỗi.
Vì vậy, nói chung, có một chút hơi thở của bulldog.
Bạn có thể có bao nhiêu con chó trong phòng tùy thích.
Chỉ cần lắng nghe, và có thể bạn nghe thấy chim ngoài trời.
Có thể bạn nghe thấy đại dương.
Có thể bạn nghe thấy gió.
Có thể bạn nghe thấy mọi người nói chuyện hoặc tiếng ồn của giao thông.
Chỉ cần lắng nghe trong một phút cho đến khi bạn chắc chắn rằng bạn đã nghe tất cả những gì cần nghe.
Ừ, tôi thích âm thanh của trẻ con chơi đùa.
Ah, thật ngọt ngào.
Được rồi, hãy ngửi không khí.
Nó như thế nào?
Nó ẩm ướt bao nhiêu?
Nhiệt độ là bao nhiêu?
Bạn biết đấy, tôi là một người California trong tâm hồn, tôi thích thời tiết khoảng 70 và 80 độ.
Không quá ẩm ướt, và thật kỳ lạ khi nó không nhảy vào, nhưng có điều gì đó về âm thanh của máy bay bay qua luôn làm tôi cảm thấy chán nản.
Có lẽ đó là một sự liên tưởng nào đó từ một thời điểm nào đó, kiểu như “Tôi không thích điều đó.”
Được rồi, không có máy bay.
Vậy thì chim, tiếng chim hót, ai mà không thích tiếng chim hót?
Và nhân tiện, cho các thính giả của chúng ta, đây không phải là một ngày kỳ diệu mà bạn sẽ không bao giờ sống lại.
Đây là một ngày bình thường, nhưng cuộc sống của bạn bây giờ là hoàn hảo.
Vì vậy, đó là một ngày bình thường, nhưng trong cuộc sống hoàn hảo của bạn.
Chúng ta sẽ đặt nó ra ba năm, năm năm, bất cứ điều gì giúp bạn cho phép cuộc sống lý tưởng của bạn có thể hình thành trong khoảng thời gian đó.
Bạn sẽ nhận thấy khi bạn làm điều này nhiều lần, thời gian cần thiết để điều đó xảy ra trở nên ngắn hơn rất nhiều.
Dù sao, bạn dậy, nhìn xung quanh, bạn ngồi dậy trên giường, nhìn xung quanh, ai bên cạnh bạn?
Chó của bạn trông như thế nào?
Căn phòng trông như thế nào?
Ừ, đó là người bạn đời của tôi bên cạnh tôi.
Chó của tôi là, bạn biết đấy, tôi đã nói với bản thân rằng tôi sẽ không nuôi một chú bulldog nào nữa, nhưng tôi nghĩ tôi sẽ nuôi một chú bulldog nữa.
Chúng là tuyệt nhất.
Ừ.
Chúng giống như bản chất của hiệu suất trao đổi chất, có nghĩa là chúng làm càng ít càng tốt, và trải nghiệm càng nhiều niềm vui càng tốt.
Chúng là những người theo chủ nghĩa khoái lạc khi thực sự cần thiết.
Bạn cần một người theo chủ nghĩa khoái lạc khôn ngoan trong cuộc sống của bạn.
Đúng vậy.
Và chúng có khả năng bảo vệ nếu cần, nhưng thật lòng tôi không quan tâm đến điều đó.
Bạn biết đấy, tất cả những thứ đó, như tất cả những thứ đó, như những chú bulldog của tôi, tôi không quan tâm đến bất kỳ điều gì trong số đó.
Có điều gì đó nói với tôi rằng bạn có thể tự bảo vệ mình khá tốt.
Ừ, tôi ổn ở đó.
Vậy tôi sẽ nhìn quanh căn phòng.
Màu của các bức tường là gì?
Có bức tranh nào treo ở đó không, nếu có?
Vâng, tôi là một fan của Wyeth, fan của Andrew Wyeth.
Cái nào?
Andrew hay NC?
Gần đây, tôi thấy một chú thích, không biết điều này có đúng không, vì đó là một bài đăng trên Instagram, về người phụ nữ trong cánh đồng.
Ôi.
Hình ảnh.
Thế giới của Christina.
Đúng rồi.
Tôi không biết tên của nó.
Cảm ơn bạn.
Vậy, đây là một người hàng xóm của họ, người có tình trạng thần kinh thoái hóa, và thay vì sử dụng xe lăn, cô ấy đã kiên quyết bò đi khắp nơi.
Và vì vậy, hình ảnh đó thực sự là cô ấy đang bò ra cánh đồng, vui vẻ để tận hưởng thiên nhiên.
Bởi vì ấn tượng của tôi về bức tranh trước đó là vì cô ấy ngồi ở đó, trong tâm trí tôi đã hình dung rằng có một chút tuyệt vọng nào đó để trở về nhà, nhưng thực sự không phải vậy.
Hóa ra, đây là một người phụ nữ thích di chuyển bằng chính khả năng của mình, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải bò để tận hưởng thiên nhiên.
Đúng vậy.
Đó là một bức tranh tuyệt vời.
Đó là một bức tranh tuyệt vời.
Vậy, nó đang ở trên tường kia.
Đúng rồi.
Có thể không phải là bản gốc, mặc dù điều đó sẽ thật tuyệt.
Tại sao không?
Đó là cuộc sống hoàn hảo của bạn.
Rồi tôi sẽ tỉnh dậy ở Met.
Và cũng hãy chú ý rằng bạn đang tạo ra một chủ đề, đó là, chủ đề là, tôi sẽ ra ngoài với chính mình, và tôi sẽ vươn tới và cố gắng cho những điều.
Và tôi không ở đây để được giúp đỡ.
Tôi ở đây để làm những điều khó khăn và làm chúng vì niềm vui.
Vậy đó là điều mà bức tranh đó thể hiện, biểu tượng mạnh mẽ của bạn.
Vậy hãy ra khỏi giường và đối tác của bạn vẫn đang ngủ, con chó vẫn đang ngủ.
Đi nhìn ra cửa sổ.
Bạn đang ở đâu?
Và bạn có thể ở bất cứ đâu.
Tôi là bầu trời trên núi.
Dù tôi yêu California đến mức nào, tôi đã nhận ra rằng tôi vừa mới ra Boulder, Colorado lần đầu tiên trong một tuần, chỉ có một mình.
Và tôi đã yêu nơi đó.
Vậy nên tôi ở trên núi, Colorado, cảm thấy đúng với tôi.
Và có nước.
Như một con sông.
Họ có những con sông tuyệt vời ở đó.
Những dòng suối nhỏ.
Tôi thích những dòng suối nhỏ mà họ có ở đó vì những con sông thì ồn ào quá.
Những con sông thật sự rất ồn ào khi chúng bắt đầu chảy.
Và đúng vậy.
Vậy bạn đang nghĩ đến một thị trấn nhỏ, một thành phố, hay bạn chỉ sống một mình trên núi?
Chắc chắn là thị trấn nhỏ.
Tôi không thể quá cô lập.
Nếu tôi sống ở thành phố, tôi sẽ sống ở Manhattan.
Cảm giác như là tất cả hoặc không có gì.
Vâng.
Vì vậy, nếu tôi muốn ở trong thiên nhiên, tôi muốn ở trong thiên nhiên.
Vậy là một thị trấn nhỏ.
Đẹp quá.
Chỉ cần nhìn xung quanh, ngửi không khí thông và aspen.
Và sau đó bạn vào phòng tắm hoàn hảo của mình và mọi thứ thật đẹp.
Bạn có thể mô tả rất nhiều nếu bạn muốn, nhưng tôi sẽ nhanh chóng vượt qua điều đó để đến những phần thú vị.
Vì vậy, bạn nhìn vào gương, cơ thể bạn thật sự hoàn hảo.
Tất nhiên, trong trường hợp của bạn, điều đó không phải là một điều đáng khao khát.
Bạn đã ở đó rồi, nhưng hãy làm cho nó thậm chí còn tốt hơn.
Đối với tôi, điều đó có nghĩa là có đôi mắt sáng.
Những người nghe podcast này biết rằng tôi đã học về thần kinh học, nghiên cứu nhiều thứ, nhưng hệ thống thị giác, và hai phần nhỏ ở phía trước của hộp sọ chúng ta là những phần của não bộ.
Đó là những phần duy nhất của não bộ nằm ngoài hộp sọ của chúng ta, và đúng vậy, chúng có thể là cửa sổ dẫn đến tâm hồn nếu mọi người muốn gọi chúng như vậy, nhưng đối với tôi, chỉ cần cảm thấy đôi mắt của tôi trong sáng, và có một tông màu nhất định hay điều gì đó mà tôi cảm thấy, được rồi, tôi đã hoàn toàn ở đó.
Thực sự có một sự rõ ràng.
Tôi đã thấy điều đó.
Tôi không biết bạn đã làm việc với những người đang hấp hối hoặc những người thực sự ốm yếu chưa.
Đôi khi bạn sẽ thấy sự thay đổi trong độ trong suốt của đôi mắt họ.
Thực sự dường như có một sự rực rỡ phát ra từ đôi mắt hoặc tập trung xung quanh đôi mắt.
Đó là điều tôi đang nghĩ khi bạn nói.
Vâng, và tôi nghĩ rằng đó là các nhà Phật giáo đã nói về, bạn biết đấy, đó là người có đôi mắt ở mức độ ngang bằng với làn da của họ, giống như ngay ở đó thay vì bị chìm vào trong đôi mắt của họ, bạn biết đấy.
Và sau đó, tất nhiên, một số người thì rất nghiêng về phía trước.
Nhưng toàn bộ điều này, và tôi cũng tình cờ làm việc ở giao điểm giữa hệ thống thị giác và hệ thống tự động, bạn biết đấy, vì vậy, bạn biết đấy, căng thẳng hay bình tĩnh. Và tôi nghĩ điều đó đang đề cập đến, và tôi đang suy đoán ở đây, là nơi mà chúng ta tỉnh táo nhưng bình tĩnh. Vì vậy, chúng ta hiện diện tỉnh táo nhưng bình tĩnh. Và tất nhiên điều đó kiểm soát kích thước đồng tử và tất cả những thứ này, tôi tin rằng đã được hiểu trong các truyền thống khác và các truyền thống cổ xưa thông qua một loại thiên tài vô thức, nơi họ nhận ra tất cả các biểu tượng được tích hợp, bạn biết đấy, sự rõ ràng của đôi mắt và mức độ của làn da và, bạn biết đấy, và tất nhiên chúng ta có thể đo lường những thứ này trong phòng thí nghiệm, nhưng đó chỉ là cô lập các biến số. Vì vậy, đối với tôi, đó là, bạn biết đấy, nhìn vào gương và nói, “Được rồi, đôi mắt của tôi rõ ràng.” Điều này thật thú vị vì bạn tôi, Liz Gilbert, nổi tiếng với cuốn “Ăn, Cầu nguyện, Yêu thương”, cô ấy đã viết một điều gì đó trước khi nổi tiếng, nơi cô ấy hóa trang thành một người đàn ông trong một tuần và đi lang thang xung quanh, và cô ấy cao và vai rộng và có, bạn biết đấy, cằm tuyệt vời. Vì vậy, cô ấy có thể trông giống như nam giới. Và cô ấy đã tự chuẩn bị cho mình như một người đàn ông và họ đã giả bộ một bộ râu và mọi thứ. Sau đó, cô ấy đã mời bạn bè đến và một người bạn nam đã nói với cô ấy, “Không, Liz, hãy lùi lại sáu inch khỏi đôi mắt của chính mình.” Và cô ấy đã làm như vậy. Sau đó, anh ấy nói, “Bây giờ bạn trông giống như một người đàn ông.” Thú vị. Và cô ấy đã đi lang thang theo cách đó và cô ấy nói đó là tuần cô ấy cảm thấy cô đơn và buồn bã nhất mà cô ấy từng trải qua. Như, vâng, mọi người đã tôn trọng cô ấy hơn theo một số cách nhất định, nhưng cô ấy nói, “Khi họ bảo tôi lùi lại khỏi đôi mắt của chính mình, giống như linh hồn tôi trở nên mờ nhạt.” Và điều đó thật sự, thật sự thú vị khi bạn nói khoảng cách chính xác đó. Đó giống như một sự rút lui khỏi tính nhân văn của chúng ta. Thật hấp dẫn. Ý tôi là, tôi không bao giờ nhớ là khi còn nhỏ, bạn biết đấy, bố mẹ tôi hay bất kỳ ai nói với tôi về việc đặt tầm nhìn của mình ở đâu, bạn biết đấy, và tôi có lẽ có lỗi trong việc, bạn biết đấy,
Một cách diễn đạt, cảm xúc, và bộc lộ hơn chắc chắn so với hình mẫu nam truyền thống.
Đúng, đúng.
Như, nếu tôi yêu điều gì đó, mọi người sẽ nghe về điều đó và tôi không ngại về việc nghĩ đến Costello hay người hướng dẫn sau đại học của tôi hoặc những người tôi yêu như, “Ôi, thật tuyệt,” và tôi thấy thoải mái với điều đó.
Nhưng tôi nghĩ, để đảo ngược điều đó, bạn có nghĩ rằng đó là một điều thực sự do sự điều kiện văn hóa mà nam giới và nữ giới có xu hướng trở nên, tôi không biết, không có ngôn ngữ cho điều này?
Tôi có hai ví dụ, bạn và Liz Gilbert.
Nhưng tôi nghĩ thật thú vị khi bạn nói rằng, ánh mắt của bạn và ý tưởng rằng đôi mắt là phần não của chúng ta đang thể hiện, thật hấp dẫn khi cô ấy cũng có trải nghiệm đó.
Vì vậy, tôi rất muốn, từ bây giờ tôi sẽ hỏi mọi người, nếu bạn được xác định là nam, bạn có cảm thấy bạn phải rút lại sự sống động của mình khỏi thế giới không?
Và tôi nghi ngờ điều đó là đúng.
Tôi nghi ngờ điều đó là đúng chỉ từ việc tương tác với mọi người và hỏi phụ nữ nếu họ, tôi nghĩ rằng việc ở ngay trên bề mặt cuộc sống của bạn và trong ánh mắt của bạn là dễ bị tổn thương hơn, nhưng cũng có một sự nhạy cảm với thế giới khi bạn hoàn toàn hiện diện mà tôi biết tôi đã phải đóng lại, như khi tôi ở Ivy League, tôi đã phải rút lại bản thân và chìm xuống, và đó là một môi trường thường thấy ở nam giới.
Tôi nghĩ đó là về vật chất và chinh phục và tư duy đối kháng cũng như giới tính.
Rất chiến thuật.
Vâng.
Vâng.
Nó giống như việc lấy những gì ở ngoài kia và giữ nó lại.
Thực ra tôi có thể làm điều đó.
Tôi biết cách làm điều này.
Bạn vừa làm điều đó.
Vâng, tôi biết cách làm điều này.
Nó giống như có thể nhìn thấy.
Vâng, có lẽ tôi vừa học cách làm điều đó, vì tôi cảm thấy thoải mái trong nhiều môi trường khác nhau.
Đúng.
Chắc chắn có những môi trường mà tôi không muốn tìm thấy mình ở đó một lần nữa hoặc trong tương lai lần đầu tiên.
Nhưng vâng, tôi rất, rất nhận thức được sự thay đổi rõ rệt trong trạng thái nội tâm đi kèm với điều đó.
Vâng.
Thật thú vị khi bạn vừa làm điều đó.
Wow.
Vấn đề tôi đang gặp phải bây giờ là tôi có, và tôi trích dẫn, “một hệ thống chú ý dựa trên sở thích.”
Tôi thích điều đó.
ADHD, có nghĩa là tôi chú ý đến những điều mà tôi quan tâm, điều đó có nghĩa là tôi thực sự theo dõi những con sóc ra khỏi các cuộc họp kinh doanh.
Nhưng tôi có giấy và bút ở đây và không sao cả vì nghệ thuật của việc podcast, theo ý kiến của tôi, là chúng ta có thể xoay một vài cái đĩa khác nhau và quay lại với chúng, vì nó giống như một cuộc trò chuyện.
Nếu không, chúng ta có thể cũng giống như đang tham gia một chương trình truyền thông truyền thống được sản xuất cao và đó không phải là điều mà chúng ta đang làm.
Chắc chắn.
Tôi hiểu.
Vậy, chúng ta quay lại.
Tôi nhìn vào gương và tôi thấy…
Vâng.
Bạn đang hiện diện, người bạn.
Tôi rõ ràng và hiện diện.
Cảnh giác.
Được rồi.
Và tất nhiên, đối với những ai đang nghe, các bạn nên thực hiện bài tập này cho chính mình.
Đúng không?
Vâng.
Được rồi.
Và bây giờ bạn đi đến tủ quần áo của mình và bạn sẽ mặc đồ.
Mở tủ quần áo của bạn, đó là tủ quần áo của những bộ trang phục mà bạn có trong cuộc sống lý tưởng của mình.
Và chỉ cần nhìn vào những bộ trang phục khác nhau mà bạn có, những cái khác nhau…
Có bao nhiêu loại giày?
Thật buồn cười vì tôi chắc chắn có tủ quần áo lý tưởng của mình, rất ít ỏi.
Tôi luôn sở hữu khoảng 20 chiếc áo sơ mi đen có nút cho mục đích công việc.
Tôi thích áo phông siêu mềm và vì tôi có thân hình ngắn và tay dài, chúng phải vừa vặn và vì vậy, tôi tìm những cái vừa vặn, thật là một cơn ác mộng khi cố gắng tìm chúng.
Nhưng một khi tôi có được chúng, tôi rất yêu thích chúng vì tôi luôn có khoảng hai chiếc thắt lưng.
Một chiếc đồng hồ, quần jeans đen, những chiếc quần short mà tôi thích, tôi bị trêu chọc vì mặc quần short của bưu tá, nhưng thực ra chúng là những chiếc quần short mua ở Costco…
Hoặc như những chiếc quần short của người giao hàng mua ở Kmart, chúng vừa vặn nhất với tôi và tôi luôn mặc Adidas.
Vâng.
Tôi cảm thấy hài lòng ở đó.
Không có giày tây?
Không.
Tôi có giày da đúng chuẩn.
Tôi có một bộ suit.
Thực ra tôi sở hữu một bộ tuxedo.
Ôi trời.
Tôi sở hữu những thứ đó và tôi thích cái tủ quần áo của mình.
Tôi luôn thích nó.
Ở trong đó cảm thấy rất an toàn.
Tôi thích nó và tôi luôn giữ một vài bức ảnh của những người mà tôi yêu trong tủ quần áo của mình.
Ôi thật ngọt ngào.
Vậy những bức ảnh đó là của ai?
Bạn có thấy bức ảnh nào mà bạn không nhận ra vào lúc này không?
Đó là chị gái tôi.
Đó là ông tôi và tôi nghĩ chỉ có vậy thôi.
Đúng vậy.
Đừng nghĩ quá nhiều.
Xin lỗi bố mẹ tôi.
Đúng vậy.
Xin lỗi bố mẹ tôi.
Tất cả những người khác.
Người yêu.
Xin lỗi bố mẹ tôi và bất kỳ ai khác.
Chỉ cần tha thứ cho tôi.
Được rồi.
Đúng vậy.
Được rồi.
Vậy thì bạn trải qua cả ngày và tôi có thể dành ít nhất một giờ để đi qua điều này với ai đó.
Và điều quan trọng là bạn làm một điều mà tôi gọi là ba cái kết.
Bạn nhận thấy những gì xuất hiện trong lĩnh vực tưởng tượng của bạn, nhưng bạn không cố gắng quá sức để nhìn thấy nó một cách cụ thể.
Và sau đó khi bạn đi qua, bạn sẽ thu hẹp lại những gì có thể là.
Và nếu tên của thứ đó xuất hiện, bạn có thể đặt tên cho nó.
Nhưng ví dụ, trong một trong những ngày lý tưởng của tôi, tôi đã viết những đoạn văn ngắn và tôi đã tương tác với mọi người rất thường xuyên về điều đó và tôi thậm chí không thể tưởng tượng được đó là loại công việc gì.
Và một biên tập viên ở Manhattan đã làm rơi một bản thảo mà tôi đã viết và cô ấy là biên tập viên của một tạp chí phụ nữ.
Và cô ấy đã gọi cho tôi và hỏi tôi có muốn làm một cây bút không.
Và tôi đã nói, được rồi, đây là một cây bút cho tạp chí trong khoảng 20 năm.
Và đó chính xác là những gì có trong ngày lý tưởng, nhưng tôi đã không đặt tên cho nó.
Tôi không biết rằng bạn có thể sống ở Phoenix và làm cây bút cho các tạp chí ở New York.
Vì vậy, hãy chú ý đến những gì bạn đang làm.
Bạn mặc chiếc áo phông rất thoải mái, quần jeans đen rất ngầu.
Chiếc đồng hồ của bạn, thắt lưng của bạn, đôi Adidas của bạn, và bạn đi làm điều gì đó thật vui vẻ với những người mà bạn thực sự yêu thích ở một nơi mà bạn thực sự thích.
Vâng, phần công việc trong cuộc sống của tôi, nói một cách chính xác, công việc giống như việc đọc và dạy học và nói về những thứ trên internet, đó là podcasting.
Nhưng điều tôi nghĩ đến là tôi muốn làm việc với bể cá của mình cùng với các con của tôi.
Ôi, đúng rồi.
Thấy không, tôi đã bỏ qua một điều.
Bạn nên xuống ăn sáng và xem liệu bạn có một gia đình hay không.
Tôi có.
Tôi luôn muốn có con và cố gắng sắp xếp thời gian cho điều đó một cách đúng đắn và với người phù hợp.
Vì vậy, đúng vậy, tôi thích chăm sóc bể cá của mình.
Tôi đã nuôi bể cá từ khi còn nhỏ.
Tôi đã không có một bể nào trong vài năm qua, nhưng tôi luôn thiết lập bể cá cho người khác.
Thật thú vị.
Tôi luôn nghĩ, trong cuộc sống thực, tôi sẽ xem ai đó, tôi sẽ đặt một bể cá ở đó.
Tôi không biết.
Hệ thống phân loại dựa trên sở thích của tôi vừa nói, ôi, thật sao, bạn làm điều đó cho người khác?
Ôi, đúng vậy.
Tôi sẽ xuất hiện và tôi sẽ hỏi, bạn có cho tôi làm không và sau đó tôi sẽ thiết lập nó và tôi thích thiết lập bể cá.
Giống như, ai biết được.
Vậy các con của bạn đang giúp bạn, có bao nhiêu đứa trẻ?
Thực tế thì?
Không.
Trong trí tưởng tượng của bạn.
Hai.
Bạn có thể có 20 nếu bạn muốn.
Hai.
Không hiểu sao tôi đã bị ám ảnh với những con số một thời gian, nhưng tôi đã nghĩ khoảng năm hoặc gì đó.
Không, hai.
Bạn không bao giờ biết.
Điều đó có thể xảy ra.
Đúng vậy.
Điều quan trọng về bài tập này là bạn không nên suy nghĩ một cách hợp lý về nó.
Bạn không nghĩ điều gì là khả thi và điều gì là có thể, bạn chỉ cần xem ai có mặt.
Đúng vậy.
Hai cảm thấy ổn.
Đúng vậy.
Hai cảm thấy ổn.
Và đúng là có rất nhiều sự sống trong một bể cá.
Có cây cối, có thức ăn, có cách mà cá tương tác với nhau, ai đang đuổi ai, ai đang gặm, ai đang trốn, ai là kẻ thống trị, ai thì đang hơi bướng bỉnh và như, bạn biết đấy, tôi chắc chắn đã xem bộ phim Đi Tìm Nemo, đặc biệt là phần hai, khoảng 12 lần.
Tuyệt vời.
Khoảng 12 lần.
Thật điên rồ.
Khi là một người lớn.
Không điên rồ đâu.
Điều này thật tuyệt vời.
Thật tốt.
Tôi chỉ yêu thích những tính cách.
Ý tôi là, bất kỳ bộ phim nào mà Willem Dafoe lồng ghép giọng nói của một con cá, bạn sẽ nghĩ, được rồi.
Như vậy, được rồi, chúng ta, chúng ta chăm sóc các bể cá, điều này thật tuyệt, thật là một niềm vui lớn.
Và đối với tôi, điều tuyệt vời là được đến đây và ngồi xuống với bạn, cùng trò chuyện với những người này và đội ngũ của tôi, và chia sẻ những gì tôi biết là thực sự tuyệt vời, hữu ích, như là những thực hành thực sự có ích.
Tuyệt vời.
Như vậy đó.
Bạn rất gần với ý tưởng của mình ngay bây giờ.
Nhưng, như bạn đã nói, tôi không biết các cơ chế được đưa vào hoạt động như thế nào, chắc chắn là sự chú ý có hướng.
Bây giờ bạn giống như một quả tên lửa dẫn đường biết mục tiêu của mình ở đâu hoặc ít nhất là mục tiêu trông như thế nào.
Và chúng ta đều đưa ra vô số quyết định mỗi ngày và bạn có thể nghĩ về điều đó như là rất nhiều lý do nhỏ phân nhánh ra.
Và nếu bạn có điều này trong tâm trí một cách rõ ràng, bạn sẽ chọn lựa chọn dẫn đến nó.
Đó là điều tôi nói với mọi người.
Nó hợp lý, sự chú ý có hướng, ngoại trừ trong nhiều trường hợp, tôi phải nói rằng, một phép màu xảy ra.
Bạn biết đấy, bộ phim hoạt hình yêu thích của tôi là một phương trình vật lý với hai nhà vật lý và có rất nhiều ký hiệu ở cả hai bên của bảng.
Ở giữa, trong dấu ngoặc, nó ghi, một phép màu xảy ra.
Tôi rất thích điều đó.
Bố tôi là một nhà vật lý lý thuyết, vì vậy ông sẽ, nhưng ông sẽ rất thích điều đó.
Như nhiều bạn đã biết, tôi đã sử dụng AG1 hơn 10 năm nay, vì vậy tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast này.
Để rõ ràng, tôi không sử dụng AG1 vì họ là nhà tài trợ, mà họ là nhà tài trợ vì tôi sử dụng AG1.
Thực tế, tôi sử dụng AG1 một lần và thường là hai lần mỗi ngày.
Và tôi đã làm điều đó kể từ khi bắt đầu vào năm 2012.
Hiện nay có rất nhiều thông tin trái ngược về dinh dưỡng đúng cách.
Nhưng đây là điều mà dường như có sự đồng thuận chung.
Dù bạn là người ăn tạp, ăn thịt, ăn chay hay thuần chay, tôi nghĩ rằng mọi người đều đồng ý rằng bạn nên lấy phần lớn thực phẩm của mình từ các nguồn chưa qua chế biến hoặc chế biến tối thiểu, điều này cho phép bạn ăn đủ nhưng không ăn quá nhiều, nhận đủ vitamin và khoáng chất, probiotics.
và các vi chất dinh dưỡng mà chúng ta đều cần cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Bản thân tôi là một người ăn tạp và tôi cố gắng lấy phần lớn thực phẩm của mình từ các nguồn chưa qua chế biến hoặc chế biến tối thiểu.
Nhưng lý do tôi vẫn uống AG1 một lần và thường là hai lần mỗi ngày là vì nó đảm bảo tôi nhận được tất cả các vitamin, khoáng chất, probiotics, v.v.
Ngoài ra, nó còn có các adaptogen giúp tôi đối phó với căng thẳng.
Nó cơ bản là một chính sách bảo hiểm dinh dưỡng nhằm bổ sung chứ không thay thế thực phẩm chất lượng.
Vì vậy, bằng cách uống một khẩu phần AG1 vào buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi đã đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của mình.
Và tôi, giống như rất nhiều người khác sử dụng AG1, báo cáo cảm thấy tốt hơn rất nhiều ở một số khía cạnh quan trọng, chẳng hạn như mức năng lượng, tiêu hóa, giấc ngủ và nhiều hơn nữa.
Vì vậy, trong khi nhiều thực phẩm bổ sung ngoài kia thực sự hướng tới việc đạt được một kết quả cụ thể nào đó, AG1 là dinh dưỡng cơ bản được thiết kế để hỗ trợ tất cả các khía cạnh của sức khỏe liên quan đến sức khỏe tinh thần và sức khỏe thể chất.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
Họ sẽ tặng bạn năm gói du lịch miễn phí với đơn hàng của bạn cộng với một năm cung cấp vitamin D3 K2.
Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman.
Có một điều gì đó hiện lên trong tâm trí tôi.
Ý tôi là, có rất nhiều điều nhỏ bé cũng góp phần vào ngày hoàn hảo của tôi mà chúng ta không cần phải đi vào từng chi tiết, nhưng như việc tập thể dục và toàn bộ vấn đề.
Nhưng tôi chỉ muốn có thể đề cập đến một điểm tương phản mà là một trong những lý do tại sao tôi thực hiện thực hành này ngay từ đầu là vì trong cuộc sống thực, tôi đã thức dậy và đôi khi vẫn thức dậy với một sự căng thẳng tiềm ẩn như có điều gì đó không đúng.
Tôi không cảm thấy tốt.
Tôi không lo lắng, tôi không như vậy, nhưng như có điều gì đó không đúng.
Và tôi đã trải qua nhiều năm kiểu như cắn xé và gãi vào những điều khác nhau mà tôi nhanh chóng phát hiện ra rằng việc ra ngoài uống vài ly với mọi người khiến tôi cảm thấy tồi tệ hơn.
Tôi không phán xét những người uống rượu, tôi chỉ nghĩ rằng tôi không thích điều này, nhưng sự bất an này, giống như một sự bồn chồn đã sống bên trong tôi quá lâu và vẫn có thể nổi lên như một tín hiệu rằng cuộc sống này không phải là đúng đắn. Và vào thời điểm đó, tại một phòng thí nghiệm, với các khoản tài trợ, chúng tôi đang công bố các bài báo, tất cả những điều mà tôi yêu thích và tôi yêu quí con đường mà tôi đã đi để đến đó và những người đã có mặt trong cuộc đời tôi. Nhưng tôi chỉ biết, tôi có thể nói rằng có điều gì đó không đúng và tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi. Lý do tôi kể điều này là vì tôi cảm thấy vô cùng tội lỗi, như tôi sở hữu một ngôi nhà, tôi đang ở giữa độ tuổi 30 và đó không phải là một ngôi nhà đắt tiền, chắc chắn không phải theo tiêu chuẩn ngày nay, nhưng tôi đã có thể mua một ngôi nhà tự mình. Tôi có một chú chó, tôi có những người trong cuộc đời mình, nhưng cảm giác như thế này, gần như là một bánh răng đang kêu kẹt. Và đó là động lực để khám phá ngày hoàn hảo này. Cuộc sống của tôi bây giờ trông hoàn toàn khác. Và nó còn xa mới được gọi là “hoàn hảo”, có nghĩa là vẫn còn nhiều việc phải làm trong nhiều lĩnh vực, rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy như con đường đang đi là đúng. Vâng. Và tôi thực sự tin rằng nguồn gốc của tất cả công việc của tôi, tôi đang theo học tiến sĩ tại Harvard, tôi đã có bằng cử nhân ở đó, tôi đã ở đó từ khi tôi 17 tuổi. Và giữa chừng tiến sĩ, trong thời gian đó tôi đã kết hôn, có một đứa con. Đứa con thứ hai của tôi được chẩn đoán trước sinh mắc hội chứng Down và tôi đã mang thai được gần sáu tháng và tôi chỉ có khoảng hai tuần để đưa ra quyết định và tôi rất ủng hộ quyền lựa chọn và tôi sẽ không, một lần nữa, không bao giờ phán xét bất kỳ ai đã đưa ra quyết định khác, nhưng tôi không thể làm điều đó. Tôi đã gắn bó với nó rồi và tôi cứ tự hỏi, điều gì làm cho một cuộc sống con người đáng sống? Bởi vì các bác sĩ tại Phòng khám Y tế Harvard và tất cả các cố vấn của tôi đã nói với tôi, bạn phải, ít nhất là, đưa đứa trẻ này vào viện ngay khi nó ra đời. Đưa vào viện. Ồ vâng, chắc chắn rồi. Họ nói, bạn đang vứt bỏ sự nghiệp của mình.
Người đứng đầu ủy ban sản khoa, có năm bác sĩ sản khoa và người đứng đầu đã vào và tôi đang ngồi trên giường trong chiếc khăn bệnh viện nhỏ của mình và ông ấy nói, đây giống như một khối u ung thư, bạn phải để chúng tôi lấy nó ra. Nó sẽ hủy hoại cuộc sống của bạn. Và tôi chỉ nhìn ông ấy và tôi đã có một trải nghiệm kỳ lạ, tôi nhìn vào gương mặt rất đáng sợ của ông ấy và tôi thì trẻ trung, trần truồng và mang thai và đột nhiên tôi cảm thấy như mình có thể thấy hai gương mặt trên ông ấy. Một là bác sĩ rất nghiêm khắc và hiểu biết, còn gương mặt kia là một đứa trẻ sợ hãi, rất sợ hãi. Và điều đó thật nổi bật đến nỗi tôi bắt đầu nhìn ông ấy một cách kỳ lạ. Tôi chắc chắn ông ấy nghĩ tôi hoàn toàn điên rồ. Nhưng tôi nhìn ông ấy và tôi nghĩ, bạn sợ hãi, bạn sợ đứa trẻ này. Và tôi nhận ra, đó là lúc tôi nhận ra rằng nhiều người không vào Harvard vì họ biết họ thông minh. Họ vào đó vì họ sợ họ ngu ngốc. Và điều đó có lẽ cũng đúng với nhiều cơ sở giáo dục đại học khác. Và tôi nghĩ ông ấy sợ hãi, trong dấu ngoặc kép, đứa trẻ ngu ngốc bên trong tôi vì ông ấy sợ hãi đứa trẻ ngu ngốc bên trong ông ấy. Ông ấy rất sợ trở thành người mà ông ấy đã cố gắng rất nhiều để không trở thành. Ông ấy sợ trở thành như con trai tôi và ông ấy nghĩ rằng điều đó nên bị vứt bỏ. Và đó là lúc tôi nói, tôi sẽ không đưa ra quyết định dựa trên áp lực xã hội. Tôi phải làm điều gì đó từ một nơi rất, rất sâu bên trong. Và vì vậy tôi đã giữ điều đó, ý tôi là, hiện giờ ông ấy đang ở nhà, bạn biết đấy, chúng tôi đang có một khoảng thời gian tuyệt vời. Adam, đúng không? Adam, con trai tôi, Adam. Tôi chỉ biết tên của cậu ấy qua những cuốn sách của bạn, tất nhiên. Nhưng tôi cảm thấy như mình biết cậu ấy một chút vì tôi yêu câu chuyện về việc cậu ấy đã đi tiểu lên bác sĩ. Vâng. Và điều đầu tiên tôi làm trong cuộc đời này là bác sĩ đã kéo cậu ấy ra khỏi cơ thể tôi. Và tôi thấy một dòng nước tiểu bay thẳng vào mặt bác sĩ và tôi cảm thấy rất tự hào về đứa trẻ của mình vào khoảnh khắc đó. Tôi đã nghĩ nếu chỉ tôi nghĩ đến việc làm như vậy.
Tôi chỉ muốn, vì không có cách nào tốt hơn để diễn đạt, nhấn mạnh vào hai điều.
Trước hết, tôi tự hỏi liệu chúng ta có nên suy đoán hay không, không cần thiết.
Nhưng nếu bài tập “ngày hoàn hảo” thực sự là về việc tiếp cận tiềm thức.
Đó là lý do tại sao tôi đã kể một câu chuyện dài, rằng khi tôi phải đưa ra quyết định đó, đó là lần đầu tiên tôi bỏ mọi thứ có ý thức và logic ra khỏi tâm trí và đến từ một nơi mà tôi tin rằng đó là một phần của bộ máy thần kinh của chúng ta, nhưng các cấu trúc nhận thức thì, bạn biết đấy, chức năng nhận thức chỉ là một phần rất nhỏ trong những gì toàn bộ hệ thần kinh của chúng ta có thể phát hiện và cho chúng ta biết.
Và lần đầu tiên, tôi đã đưa ra quyết định từ từng tế bào trong cơ thể mình, thay vì chỉ từ, bạn biết đấy, vỏ não mới của tôi.
Và tôi nhận ra rằng cuộc sống của tôi không có nghĩa là phải giống như cuộc sống của anh ấy.
Và người ở giường bên cạnh, cuộc sống của họ cũng không có nghĩa là phải giống như của tôi.
Nhưng tất cả chúng ta đều có điều này được lập trình vào trong chúng ta bằng cách nào đó.
Và khi chúng ta bắt đầu rời bỏ điều đó, trong cuốn sách gần đây nhất của tôi, tôi gọi đó là rời bỏ sự toàn vẹn của chúng ta, vì để có sự toàn vẹn chỉ có nghĩa là trở thành một thứ duy nhất.
Nó không có bất kỳ ý nghĩa đạo đức nào trong nguyên bản, như tiếng Latin, nó chỉ có nghĩa là số nguyên.
Một thứ duy nhất.
Vì vậy, nếu chúng ta, chúng ta được sinh ra với việc biết mình là ai, nhưng vào một thời điểm nào đó, thường không lâu sau khi sinh, chúng ta bị xã hội hóa để không thể diễn đạt chính xác những gì sự thật của chính chúng ta đang nói với chúng ta, chúng ta, chúng ta bị xã hội hóa để hành xử theo những cách làm hài lòng người khác.
Rất đơn giản.
Và như bạn đang mô tả, tôi đã có một cuộc sống tuyệt vời, tôi có một phòng thí nghiệm, tôi có một con chó, tôi có một ngôi nhà.
Tất cả những thứ đó đều là những thứ được xã hội công nhận cho thấy cuộc sống của bạn đang hoạt động, nhưng chúng không liên quan gì đến số phận cá nhân của bạn.
Đúng vậy.
Và trong trường hợp của tôi, một lần nữa, tôi yêu, và tôi vẫn yêu việc làm khoa học.
Ý tôi là, phòng thí nghiệm của tôi chắc chắn đã thu nhỏ lại, tôi, mọi người, tôi đã đảm bảo rằng mọi người được đặt vào các công việc và vị trí giảng viên, v.v.
Vẫn tham gia vào một số thử nghiệm lâm sàng, nhưng, bạn biết đấy, một điều mà tôi cảm thấy đau lòng về việc…
Công việc của tôi, tôi vừa mới thổ lộ điều này, khiến tôi cảm thấy nghẹn lại một chút, là tôi đã yêu động vật từ khi còn nhỏ. Tôi có ăn thịt. Tôi ăn thịt từ những nguồn bền vững, nhưng, bạn biết đấy, không phải tất cả, nhưng rất nhiều công việc mà tôi đã làm trong phòng thí nghiệm của mình là trên động vật. Và vào một thời điểm nào đó, khoảng giữa vị trí đầu tiên của tôi, tôi nhận ra rằng tôi không thích điều này. Chúng ta có thể nói cả ngày về nghiên cứu động vật, nhưng tôi đã quyết định làm việc với con người thay vì vì họ có thể đồng ý và tự chăm sóc bản thân. Nhưng bạn biết đấy, có một số điểm đau, nhưng tôi nghĩ rằng tiềm thức của tôi đang kéo tôi lại. Đúng vậy. Như thế này không tốt. Điều này không tốt. Và đối với tôi, tôi thực sự nghĩ rằng tâm trí có ý thức và tâm trí logic, như bạn đã đề cập, rất mang tính chiến thuật. Một phần của vấn đề là nó hoạt động rất tốt, hoạt động trong dấu ngoặc kép, để thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước dựa trên các chỉ số liên quan đến điều đó. Nhưng tôi có nghĩa là, có rất ít người mà tôi biết thực sự hòa hợp với, tôi đoán là cái mà bạn gọi là bản thể thiết yếu của họ. Một người mà tôi may mắn là bạn tốt, anh ấy tình cờ nổi tiếng, vì thiếu từ tốt hơn, người mà cộng hưởng với rất nhiều điều chúng ta đang thảo luận là Rick Rubin vĩ đại. Anh ấy là một nhà sản xuất, đã sản xuất đủ loại nhạc khác nhau và một điều rất thú vị về Rick, tôi đã dành rất nhiều thời gian với Rick, và chúng tôi giao tiếp mọi lúc, và một điều rất thú vị về anh ấy là anh ấy có khả năng quan sát tuyệt vời. Anh ấy thực sự có thể cảm nhận được năng lượng của một nghệ sĩ âm nhạc hoặc, và anh ấy cũng đã sản xuất những thứ khác. Anh ấy làm phim tài liệu tuyệt vời, có podcast tuyệt vời của riêng mình, nhưng anh ấy không bị cuốn vào đó. Và tôi muốn nói với bạn về điều này vì tôi, bạn biết đấy, tôi nghĩ đối với những người rất nhạy cảm, rất có cảm giác hoặc thực sự kết nối với điều đó, khả năng cảm nhận âm nhạc,
Cảm nhận cảm xúc của người khác, thực sự, đó là một cuộc sống đẹp, để nếm thức ăn. Nhưng có một ngưỡng mà qua đó chúng ta có phần mất mình trong trải nghiệm của người khác và những gì đang diễn ra. Đúng vậy. Và bạn đi đến sát ranh giới đó và thực sự nhìn thấy nó và tận hưởng nó, nhưng nó không hấp thụ anh ấy theo cách mà anh ấy có một nơi để trở về, đó là bên trong anh ấy. Và lý do tôi phát hiện ra điều này là tôi đã nói, chờ đã, bạn không uống rượu. Anh ấy nói, không. Tôi nói, không dùng ma túy. Anh ấy nói, không. Không phán xét điều đó, nhưng anh ấy không làm. Tôi hỏi, bạn đã từng làm chưa? Anh ấy nói, không. Và tôi nói, ai đó lớn lên qua âm nhạc và không bao giờ uống một ngụm rượu nào, vào đại học và không bao giờ uống một ngụm rượu nào, thử bất kỳ loại ma túy nào. Và một lần nữa, bạn biết đấy, tôi không phán xét. Tôi đã nói về các chất gây ảo giác trong podcast này. Tôi đã nói về mối quan hệ của riêng tôi với những điều mà tôi nghĩ là những thử nghiệm lâm sàng rất thú vị và những thứ tương tự. Tôi nghĩ có tiềm năng to lớn ở đó. Tôi đồng ý. Nhưng điều gì để có thể trải nghiệm cuộc sống theo cách phong phú nhất, nhưng đảm bảo rằng chúng ta không bị lạc trong cảm xúc hoặc suy nghĩ. Nó giống như khả năng di chuyển qua lại dường như là định nghĩa tốt nhất về một cuộc sống tuyệt vời, theo ý kiến của tôi, vì chúng ta cần làm những điều mỗi ngày. Tôi sẽ nói rằng bạn thậm chí không cần phải đi qua lại. Bạn có thể làm tất cả cùng một lúc. Bạn có thể cảm nhận, bạn có thể suy nghĩ, và bạn có thể ở trong ghế lái xe mà không bị choáng ngợp, cả về mặt trí tuệ lẫn cảm xúc. Nhưng tôi nghĩ điều này có nhiều liên quan đến việc bạn đang nói về các phương pháp thiền của phương Đông. Có một bài tập nhỏ mà tôi thích làm với mọi người khi họ đang gặp khó khăn với một thói quen xấu. Tôi sẽ nói, hãy tưởng tượng phần của bạn luôn làm điều xấu, như hút thuốc 20 gói mỗi ngày hoặc bất cứ điều gì. Hãy tưởng tượng họ như một điều hoang dã trong tay trái của bạn. Và sau đó hãy tưởng tượng phần của bạn ghét họ và nói, hãy ngừng hút thuốc trong tay phải của bạn.
và nhìn vào họ và bắt đầu thấy rằng cả hai đều có ý tốt.
Cả hai đều mệt mỏi và bạn có thể chúc phúc cho cả hai.
Vậy phần đứa trẻ hoang dã không phải là suy nghĩ, chỉ là cảm nhận.
Phần kiểm soát không phải là cảm nhận, chỉ là suy nghĩ.
Và nếu tôi có thể khiến mọi người, và tôi đã để họ giơ tay ra vì tôi biết điều đó sẽ kích hoạt cả hai bên của bộ não họ.
Và sau đó tôi để họ chúc phúc cho những người này, có thể là tốt, có thể là hạnh phúc, khi họ có thể cảm nhận lòng từ bi cho cả hai bên của chính mình, thì tôi hỏi họ, vậy bạn là ai?
Và những gì họ trở thành là một nhân chứng từ bi, không phải là suy nghĩ, và không phải là cảm nhận theo cách mà chúng ta, không phải là cảm xúc, từ cảm xúc có nghĩa là chuyển động, xáo trộn.
Phần này của con người không bao giờ bị xáo trộn hay di chuyển, nó hoàn toàn tĩnh lặng và hoàn toàn bình yên và hoàn toàn từ bi.
Nó giống như người cha tối thượng.
Vâng.
Đúng vậy.
Và Dick Schwartz, người đã phát triển mô hình lý thuyết hệ thống gia đình nội tâm, tôi không biết liệu bạn đã có ông ấy trên chương trình chưa.
Chưa, nhưng tôi đang tìm hiểu thêm về các mô hình hệ thống gia đình nội tâm.
Nó rất mạnh mẽ.
Tôi đã biết về điều này lần đầu tiên trong bối cảnh thăm một trung tâm chữa lành chấn thương.
Thật tuyệt.
Và bây giờ mọi người đang áp dụng điều này cho cả nghiện ngập.
Vâng.
Tôi sẽ lấy tên ông ấy từ bạn sau.
Vâng.
Richard Schwartz.
Dù sao thì, tôi đã nói chuyện với ông ấy và ông ấy nói, “Có một phần này.
Chúng ta đều có những phần khác nhau.
Có một phần của bạn cảm thấy như một đứa trẻ nhỏ và muốn cuộn tròn trong giường.
Có một phần của bạn muốn đi cai trị thế giới, bất kể các phần của bạn là gì.”
Vì vậy, ông ấy nói chuyện với mọi người về những phần khác nhau này.
Và đôi khi họ nói, “Ôi, tôi vừa gặp phải…”
Có một người ở đây rất tĩnh lặng, rất lớn, rất tốt bụng, và ông ấy gọi mình với chữ S viết hoa.
Và ông ấy nói sau hàng ngàn bệnh nhân, ông ấy sẽ hỏi, “Phần nào của bạn là phần đó?”
Ông ấy sẽ nói, “Ôi, đây không phải là một phần như những phần khác.
Đây là tôi.
Đây là tôi.”
Và anh ấy tin rằng đó chỉ là một cái tôi thống nhất.
Còn đối với tôi, nếu tôi không tìm và khóa chặt vào cái tôi đó, tôi sẽ ngay lập tức bị cuốn trôi bởi những cảm xúc trong đầu mình, giống như trong cơn gió bão mạnh.
Vì vậy, tôi phải rất không bị chao đảo, mà phải trung tâm và xác định với cái tôi này trước khi tôi có thể rời khỏi nhà.
Bạn làm thế nào để thực hiện điều đó?
Một trong những lý do tôi hỏi điều này là vì tôi nghĩ rằng mọi người, bao gồm cả bản thân tôi, sẽ tốt hơn nếu có thể tiếp cận được cái tôi nhân ái này, nhưng cũng vì có rất nhiều người hiện nay đang sử dụng mạng xã hội, nơi mà bạn gần như có thể cảm thấy mình bị kéo xuống những quỹ đạo này, giống như lực hấp dẫn của một trận chiến hay một video hoặc thậm chí là một điều gì đó thú vị, nhưng rồi bạn nhận ra rằng đã hai giờ trôi qua và bạn đã tiêu tốn quá nhiều thời gian mà không sáng tạo được gì.
Nó giống như thức ăn nhanh.
Nó có vị ngon, nhưng rồi bạn cảm thấy như vậy.
Nó không đi đến đâu cả.
Cái này thì không đi đến đâu cả.
Vậy bạn có một thực hành nào đó để đảm bảo rằng bạn ở trong trạng thái đó không?
Tôi có.
Và nó được gọi là đau khổ.
Nó rất đáng tin cậy.
Đừng nói dối.
Điều đó làm tôi cười.
Xin lỗi tôi.
Người bạn tốt nhất của tôi, đau khổ, tôi có một mối quan hệ yêu ghét sâu sắc với đau khổ.
Nếu tôi, chẳng hạn, tôi gần như không thể nhìn vào Instagram vì tôi sẽ xem một con khỉ cho một con mèo con bú và sau đó tôi sẽ bị cuốn vào cái hố thỏ đó rất sâu.
Bạn và tôi đều như vậy.
Và sau tám giờ, tôi, nhưng tôi sẽ bắt đầu cảm thấy đau khổ.
Tôi sẽ bắt đầu cảm thấy cơ thể bị chèn ép.
Mắt tôi sẽ bắt đầu đau và chảy nước và tôi sẽ bắt đầu cảm nhận những gì bạn đã nói, sự ma sát của bánh răng không đúng.
Cỗ máy không, nó không có tính toàn vẹn cấu trúc.
Nó giống như khi xe của bạn bắt đầu phát ra âm thanh lạ và bạn nghĩ, tôi không nên bỏ qua điều đó.
Và nó luôn cảm thấy như sự khó chịu, căng thẳng, lo âu, tức giận, bất kỳ điều gì trong số đó.
Và thực hành trong cuộc sống của tôi là nhận biết những cảm giác đó một cách tinh tế và chi tiết hơn.
Cấp độ để khi tôi không còn đúng nữa, tôi có thể dừng lại và nói, được rồi, ôi, ra khỏi sự chính trực. Được rồi. Bây giờ tôi đang rơi vào lo âu vì một người bị chia rẽ luôn cảm thấy lo lắng. Để thoát khỏi điều đó, từ lo âu và trở lại với sự thật, tôi sử dụng cơ thể, ngồi thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, làm tất cả những điều mà tôi chắc chắn bạn cũng làm khi thiền. Sau đó, tôi chìm vào phần bản thân mà tôi vừa cố gắng kéo lên cho mọi người với bài tập hai tay. Và tôi tin rằng, bạn có thể cho tôi biết sự thật về điều này, tôi tin rằng tôi đã lập trình một mạch lo lắng rất mạnh mẽ trong não của mình, rằng, ôi, đau khổ, tìm bản thân với chữ S viết hoa. Và tôi đã làm điều đó hàng nghìn lần đến nỗi tôi nghĩ tôi có một mạch dây thần kinh được myelin hóa cao mà chỉ cần đi đến đó. Và sau đó, bất kể điều gì đang xảy ra, tôi thường có thể tìm thấy nó, cảm nhận nó, và đó là một cảm giác tuyệt vời. Nó giống như trở về nhà hoàn toàn lặp đi lặp lại. Và bây giờ khi tôi thực hiện một ngày lý tưởng, mọi thứ khác chỉ là phụ thuộc. Chìa khóa là tôi đang ở trong bản thân đó. Vì vậy, trạng thái là điều quan trọng. Vâng. Nó thật sự, nó có rất nhiều niềm vui trong thế giới này. Và vì vậy bạn có thể đi lang thang trong trạng thái đó. Ồ vâng. Chắc chắn rồi. Bạn có thể, để chắc chắn tôi hiểu, giả sử tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi cảm thấy không ổn hoặc có điều gì đó kích thích tôi hoặc tôi không biết, chỉ là tôi cảm thấy không đúng. Bạn lấy cảm giác đau khổ đó và bạn không sợ nó. Bạn không khuếch đại nó. Bạn chỉ chú ý đến nó. Bạn chú ý đến nó. Và đây là điều quan trọng. Điều này có trong cuốn sách mới của tôi. Tôi đã giữ điều này bí mật vì nó nghe có vẻ ngớ ngẩn và tôi nghĩ điều này sẽ không bao giờ được đưa vào Ivy League. Nhưng có một điều tôi gọi là KIST, K-I-S-T, và nó đại diện cho cuộc trò chuyện nội tâm tử tế. Vậy bạn gọi bản thân mình là gì khi bạn nghĩ về bản thân? Andrew, Andy, bạn gọi bản thân mình là gì? Bạn. Được rồi. Vì vậy, bạn sẽ ngồi đó và bạn không cảm thấy tốt, bạn không cảm thấy đúng.
Điều đầu tiên bạn cần làm là cho phép bản thân cảm nhận mọi cảm giác mà không chống lại, không hạn chế nó.
Mọi người thường nói với tôi về việc giảm lo âu của họ và tôi nói, “Bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi nói rằng tôi sẽ làm bạn thất vọng?”
Đó không phải là một điều dễ nghe.
Nếu tôi nói rằng tôi ở đây để hiểu bạn và quan tâm đến bạn, thì sẽ tốt hơn.
Vì vậy, hãy cho phép bản thân cảm nhận tất cả nỗi đau khổ và sau đó bắt đầu nói những điều tốt đẹp với người đang chịu đựng.
Ngay cả khi đó chỉ là một nỗi đau nhỏ, hãy hỏi, “Bạn thế nào? Bạn có ổn không? Không tốt lắm?”
Được rồi.
Vậy là có một chút lo âu.
“Ôi, xoang của bạn cũng bị tắc.
Hãy xem nào.
Chúng ta có thể làm gì cho bạn?
Chà, hãy cho bạn một đồ uống nóng và một cuộc gọi với một người bạn tốt hoặc một cuốn sách hay gì đó.”
Và bạn chỉ cần chủ động làm người chăm sóc cho chính mình từ khoảnh khắc bạn tỉnh dậy vào buổi sáng.
Và điều đó làm cho bạn trở nên đầy lòng từ bi với những người khác vì bạn không đang chiến đấu với nỗi đau trong chính mình.
Đúng vậy.
Những người đang đau khổ thường hay kích động và cáu kỉnh, vì vậy đó là điều ngược lại.
Đúng vậy.
Và theo một cách nào đó, những từ như tự làm cha mẹ lại xuất hiện trong tâm trí tôi vì nhiều điều này liên quan đến việc học cách làm cha mẹ cho chính mình từ bên trong.
Và tôi thực sự nghĩ rằng hầu hết, chúng ta nghe về những vấn đề của đứa trẻ bên trong và tôi nghĩ rằng công việc với đứa trẻ bên trong rất thú vị.
Tôi cũng nghĩ rằng, với tư cách là một nhà sinh học đã dành phần đầu sự nghiệp của mình cho sinh học thần kinh phát triển, thì những thứ thần kinh tương tự được tái sử dụng trong tuổi trưởng thành.
Đó là điều mà có vẻ hiển nhiên nhưng chúng ta thường bỏ qua.
Đúng vậy.
Tôi nghĩ, “Tôi có một số người lớn bên trong ở đây cũng không hạnh phúc.”
Đúng vậy.
Nhưng khái niệm rằng những mối gắn bó của chúng ta khi còn nhỏ như thế nào đó mà những mạch thần kinh đó được để sang một bên để chúng ta có thể hình thành những mối gắn bó trưởng thành hơn, thì giống như, “Không, điều đó thật điên rồ. Chúng ta đã tái sử dụng chúng.”
Chắc chắn rồi.
Vì vậy, chúng ta đang làm việc trong một bối cảnh của người lớn với các thuật toán dựa trên trẻ em và tùy thuộc vào cách…
Thời thơ ấu có thể là một trải nghiệm tuyệt vời, tầm thường hoặc hoàn toàn thảm họa, thường thì nó là sự kết hợp của cả ba.
Bác sĩ sản khoa ở Harvard, tôi sẽ cược đồng xu cuối cùng của mình rằng ông ấy vẫn đang làm việc với những mạch điện mà ông ấy đã sử dụng khi mới năm tuổi và chúng khá đáng sợ.
Vì vậy, đúng là chúng ta đều có nhiều nguyên nhân gây ra đau khổ, nhưng chúng ta cũng có, tôi sẽ không thực sự gọi đó là việc nuôi dạy bên trong vì điều đó về cơ bản ngụ ý rằng chỉ có cha mẹ mới mang lại điều đó cho trẻ em. Tôi nghĩ đó chỉ là bản chất con người.
Nếu bạn thực sự nhân đạo, nếu bạn thực sự ở trong trạng thái tự thân với chữ S viết hoa, thì không có gì trong bạn muốn gây ra đau khổ cho bất kỳ sinh linh nào khác và không có gì trong bạn không muốn giúp giảm bớt đau khổ của toàn thế giới.
Vì vậy, một lần nữa, bây giờ tôi đang vào một loại mô thức Á Đông, có một lời cầu nguyện của Bồ Tát rằng, miễn là không gian còn tồn tại và miễn là chúng sinh còn hiện hữu, xin cho tôi cũng được tồn tại để tôi có thể chữa lành bằng trái tim mình những nỗi khổ của thế giới.
Và phần đó của chúng ta có trong mọi người, và nếu chúng ta trở thành những người như vậy, thì không chỉ có cha mẹ đối xử tốt với trẻ em, mà sẽ là con người đối xử tốt với nhau, với trái đất và tất cả các sinh linh khác, và chúng ta có thể thực sự vượt qua thế kỷ này.
Không, hiện tại có vẻ hơi mờ mịt.
Ý tôi là mọi thứ đang căng thẳng.
Nghe có vẻ như mọi thứ bắt đầu từ tình yêu bản thân, lòng từ bi, chỉ từ nơi của người chứng kiến đầy lòng từ bi, tự thân với chữ S viết hoa, xin lỗi, chúng ta mới có thể là phiên bản tốt nhất của mình cho người khác?
Tôi tin rằng đó thực sự là phần duy nhất trong chúng ta là thật.
Tôi đã nói một chút trước đó về những người đang chết, họ bỏ qua sự giả dối, họ không cần sự giả dối của việc thuộc về thế giới vật chất hay cơ thể vật chất nữa và ánh sáng đó bắt đầu tụ lại trong đôi mắt họ và đó không phải là điều mới mẻ, đó là những gì họ đã mang theo khi đến đây.
Nếu bạn đã nhìn vào đôi mắt của một đứa trẻ nhỏ, một em bé, bạn sẽ thấy điều tương tự và chỉ khi mọi người chết, họ mới bỏ xuống mọi thứ khác trừ khi, như Eckhart…
Họ đã nói với chúng tôi rằng, bạn chết trước khi bạn chết và học rằng không có cái chết nào vì cái tôi đó không cảm nhận được vật chất, nó cảm nhận được siêu hình. Nếu bạn muốn, hãy cùng đào sâu vào điều này một chút nữa vì đây là một khái niệm cao cấp nhưng đồng thời cũng cơ bản và trừu tượng, và không thường xuyên trong podcast này chúng ta nói về các khái niệm trừu tượng. Chúng ta có lẽ không làm điều đó đủ, chúng ta thích nói về các giao thức, bạn nhận được ánh sáng mặt trời vào những ngày rõ ràng. Tôi cũng thích những thứ đó nhưng như có lẽ mọi người đã nhận ra đến giờ, tôi nghĩ một cuộc sống tuyệt vời là kết nối càng nhiều thứ càng tốt, ít nhất là đối với tôi, và nhìn thấy sự giao thoa trong biểu đồ Venn. Đó là phần duy nhất của chúng ta là thực, có nghĩa là những phần khác chỉ là điều kiện. Những phần khác là tạm thời, chúng sẽ biến mất, mọi thứ, như Shakespeare đã nói, mọi thứ sẽ chỉ biến mất và không để lại dấu vết nào. Chúng ta là những thứ mà giấc mơ được tạo ra từ đó. Có một trải nghiệm mà mọi người trên khắp thế giới ở các nền văn hóa khác nhau vào những thời điểm khác nhau đều cảm thấy như họ đã tỉnh dậy từ một giấc mơ. Plato đã làm điều đó với phép ẩn dụ về cái hang của ông. Ông đã nói, hãy tưởng tượng rằng tất cả chúng ta đều sống bị xích trong một cái hang và có một ngọn lửa phía sau chúng ta và chúng ta thấy những cái bóng trên tường và đó là điều chúng ta gọi là thực tại, và rồi có ai đó ra khỏi cái hang và đi ra ngoài và thấy thế giới ba chiều nơi mọi thứ sáng sủa và di động và quay lại và nói với mọi người, những cái bóng trên tường là thật, chúng là những cái bóng thật nhưng chúng không phải là thực tại tối thượng, bạn nên ra ngoài và Plato đã nói mọi người sẽ nói ông điên. Và đó là điều mà học thuật nói bây giờ, bạn điên. Nếu bạn đã từng có một trải nghiệm mà bạn cảm thấy có điều gì đó thực hơn bản thân vật lý của bạn, bạn điên, như đọc Plato. Thật thú vị vì vài năm trước, rất nhiều khái niệm mà tôi bị cuốn hút, như làm việc với hơi thở, chất gây ảo giác, thiền, ý tôi là bây giờ mọi người nhận được sự chấp thuận của liên bang.
các khoản tài trợ để nghiên cứu những thứ này và chúng tôi thực hiện công việc giảm thiểu để cố gắng hiểu, thực tế là tôi đã phải ngụy trang việc thở như là sinh lý hô hấp, điều mà chúng tôi đã làm và chúng tôi đã thực hiện một thử nghiệm lâm sàng và thật bất ngờ, một số kiểu thở nhất định có thể thay đổi trạng thái bên trong của bạn và giúp bạn ngủ ngon hơn, giảm lo âu. Thật là hiển nhiên. Ai mà nghĩ ra điều đó chứ? Thật sự là một điều hiển nhiên lớn, nhưng đó là một lĩnh vực đáng sợ trong một thời gian. Và bây giờ, các chất gây ảo giác đã được công nhận, tôi chỉ cần nói điều này trong khi chạm vào trán mình rằng chúng điều chỉnh các chất điều biến thần kinh, giống như, nhưng khác với một số loại thuốc điều chỉnh các chất điều biến thần kinh và mọi người đều chấp nhận điều đó. Vì vậy, ý tưởng thay đổi các chất điều biến thần kinh để thay đổi trải nghiệm ý thức và trong trải nghiệm thay đổi đó để có thể đạt được tính dẻo não là như vậy. Nó cũng là một điều hiển nhiên lớn. Tất nhiên, nó hoạt động theo cách đó, nhưng cách đây sáu năm, bạn sẽ bị sa thải khỏi trường đại học nếu bạn nói, ồ, có thể psilocybin có thể là một hợp chất thú vị cho những người bị trầm cảm. Và nhân tiện, tôi không đề nghị mọi người chạy ra ngoài và dùng một đống psilocybin, đặc biệt là nếu bạn đang bị trầm cảm. Vâng, và không nên làm điều đó mà không có sự giám sát, nhưng nếu bạn có thể tìm được ai đó thực sự giỏi về điều đó. Tôi không nói là hãy làm điều đó, nhưng tôi cũng không nói là đừng làm điều đó. Đúng vậy, và nếu bạn cảm thấy e ngại về những điều này, hãy liên hệ với một trường đại học địa phương, họ có thể đang thực hiện một thử nghiệm lâm sàng về điều này. Chúng tôi có thể cung cấp một số liên kết đến các thử nghiệm lâm sàng. Tôi nghĩ rằng dữ liệu rất thú vị. Dù sao đi nữa, tôi đoán điểm chính là tôi cảm thấy như học thuật đang dần thay đổi, có lẽ do nỗi khổ của những người trong đó, nơi mà họ biết ai đó đã đạt được một số sự giảm nhẹ thông qua thiền hoặc một số lợi ích của thiền. Vì vậy, bây giờ mọi người, tôi nghĩ, đều chấp nhận rằng thiền có thể rất hữu ích trong việc giảm căng thẳng và thay đổi trải nghiệm ý thức. Đây không phải là những điều mới, như mọi người đều biết, nó đã tồn tại hàng ngàn năm.
Vì vậy, có vẻ như việc bước vào cái tôi lớn S, người chứng kiến đầy lòng từ bi là bước đầu tiên.
Và tôi chỉ muốn đảm bảo rằng chúng ta làm rõ cách thực hiện điều đó.
Đúng, bước đầu tiên không phải là đau khổ. Chúng ta đều có điều đó.
Có thể bạn chưa bao giờ cảm thấy tốt trong đời, người nghe, nhưng bạn đã chịu đựng.
Điều đó là chắc chắn.
Đó là chân lý cao quý đầu tiên của Phật giáo.
Có đau khổ trong cuộc sống này.
Hãy chú ý đến nỗi đau của bạn mà không chống lại nó.
Hãy để nó tồn tại.
Tôi đã thực hiện thiền này.
Nếu có điều gì đó đau đớn về thể xác hoặc đau buồn về cảm xúc, tôi thường nói với bản thân, “Hãy buông bỏ, hãy buông bỏ.”
Nhưng điều đó không hiệu quả.
Vì vậy, một ngày nọ, tôi nói, “Được rồi, bạn có thể ở lại. Hãy để nó ở lại.”
Chỉ cần thực hiện một thiền “hãy ở lại.”
Nếu có đau đớn, hãy để nó ở lại.
Nếu có nỗi buồn, hãy để nó ở lại.
Và ngay khi tôi để nó ở lại, nó bắt đầu thay đổi.
Vì vậy, bước đầu tiên là đau khổ, bước thứ hai là chú ý từ bi đến nỗi đau của chính mình mà không kháng cự.
Và bước thứ ba là theo dõi lòng từ bi tự nhiên đang hướng về nỗi đau đó cho đến khi bạn tìm thấy mình trung tâm trong nó.
Và đó là một sự nhẹ nhõm lớn.
Tôi đã làm điều này trong cơn đau thể xác mãnh liệt.
Tôi đã làm điều này khi tôi vừa mất những người tôi yêu.
Đó là một điều rất mạnh mẽ, có thể không phải là thuốc chữa bách bệnh, nhưng cũng không xa lắm.
Nếu bạn có thể đến đó, bạn vẫn đang chịu đựng, nhưng có một sự bình yên ôm ấp nỗi đau một cách đầy yêu thương đến mức nó không còn làm bạn lo lắng.
Vì vậy, ở một cấp độ nào đó, bạn đang chịu đựng, và ở một cấp độ khác mà tôi cảm thấy thực hơn, chỉ có bình yên, lòng từ bi, sự kỳ diệu và niềm vui.
Và có người đã hỏi tôi một lần rằng nếu có một thực tại siêu hình, tại sao lại có đau khổ?
Và tôi chỉ nghe thấy từ miệng mình rằng vì cái tôi yêu trải nghiệm và không sợ chịu đựng.
Nó không sợ.
Vì vậy, việc ở lại trong điều đó được thúc đẩy mạnh mẽ bởi nỗi đau bạn cảm thấy khi bạn rời bỏ.
Vì vậy, đối với tôi, bước đầu tiên là chịu đựng, bước thứ hai là chú ý đến nỗi đau, bước thứ ba,
Theo lòng từ bi đến nguồn gốc của nó, bước thứ tư, đừng bao giờ ngừng làm điều đó.
Và mỗi ngày thì sao?
Mỗi phút.
Vâng.
Đúng vậy. Điều này rất liên quan đến tôi. Tôi luôn tự hỏi, bạn có chống lại cảm giác đó không?
Bạn có sống với cảm giác đó không, hay bạn để nó khuếch đại?
Có rất nhiều mâu thuẫn bên trong cuộc thảo luận điển hình về những điều này.
Đó là một trong những lý do tôi yêu công việc của bạn đến vậy, vì bạn không bảo mọi người phải làm gì, mà bạn cung cấp những con đường.
Ồ, vậy sao?
Vâng.
Chắc chắn rồi.
Bạn làm điều đó.
Vâng.
Tôi muốn nói về hai điều.
Trước khi tôi vào đây, tôi đã thực hiện một chút thiền.
Hy vọng là vậy.
Tôi làm điều này trước mỗi tập, nhưng hôm nay, chỉ mất một phút vì nó đến với tôi rất nhanh, đó là hai từ xuất hiện trong tâm trí tôi là, cái gì là thật, cái gì là đúng?
Ý tôi là, tôi nghĩ rằng rất nhiều điều chúng ta đang nói đến trong cuộc sống là, cái gì là thật, cái gì là đúng?
Vâng.
Chắc chắn là bên ngoài thế giới, nhưng trong chúng ta.
Vâng.
Vậy, điều tôi nghe được là ở một mức độ nào đó, chúng ta cần không tin tưởng vào suy nghĩ của mình, nhưng tất nhiên, có những lúc chúng ta cần tin tưởng vào suy nghĩ của mình, và rồi, tất nhiên, chúng ta nhận được những thông điệp về cái gì là thật, cái gì không thật, cái gì là đúng, cái gì không đúng, đôi khi về chính chúng ta.
Ý tôi là, có tất cả những chương trình từ thời thơ ấu.
Đúng, đúng.
Chúng ta bắt đầu phân loại điều này như thế nào?
Tôi đoán rằng nó có liên quan đến việc ở trong trạng thái chứng kiến từ bi đó, nhưng hãy nói rằng, bạn đã trải nghiệm điều gì trong cuộc sống của bạn, tôi biết vì bạn đã viết và nói về điều này.
Và tôi chắc chắn rằng bây giờ, bằng một sự xoay chuyển thú vị của số phận, tôi là một người công khai.
Mọi người nói những điều về bạn hoặc về tôi mà không đúng, hoặc đó là những phán xét mà không cảm thấy tốt.
Và chúng ta không đơn độc trong điều này, hoặc bạn không cần phải công khai để trải nghiệm điều này.
Mọi người thường xuyên bị nói rằng họ ngu ngốc, đôi khi họ được nói rằng họ xuất sắc và họ biết rằng họ không xuất sắc.
Điều này có thể đi theo mọi hướng.
Chúng ta phải giữ những câu chuyện, những tiếng nói mà chúng ta nghe trong đầu và bên ngoài
mình theo cách nào để thực sự cho phép chúng ta trở thành bản thân tốt nhất của mình?
Vậy, tôi có thể đảo ngược lại và nói về điều gì là sự thật trước không?
Tôi nhớ khi tôi 17 tuổi, tôi đã ngồi trong Thư viện Lamont tại Harvard và suy nghĩ về việc kết thúc
cuộc đời mình.
Thực sự là kết thúc cuộc đời của bạn.
Đúng, đúng.
Và nhìn vào những dòng chữ tồi tệ mà những thanh thiếu niên khác đã viết lên gỗ ở đó.
Và tôi nghĩ, được rồi, họ nói sự thật sẽ giải phóng bạn, được rồi, tôi sẽ thử.
Và tôi bắt đầu cố gắng tìm hiểu điều gì là sự thật.
Và tôi đã đọc tất cả các tác phẩm của những triết gia vĩ đại nhất cho đến khi tôi đến với Immanuel Kant
người nói rằng mọi thứ đều được lọc qua nhận thức của chúng ta nên chúng ta không thể biết chắc chắn rằng điều gì
là đúng.
Và tôi cảm thấy nhẹ nhõm, được rồi, tôi không thể biết một cách trí tuệ điều gì là đúng.
Vậy nếu nó không đúng, nếu tôi không thể biết một cách trí tuệ điều gì là đúng vì mọi thứ đều mang tính chủ quan, thì điều gì là hữu ích?
Điều gì cảm thấy như sự thật đối với cơ thể?
Và tôi thấy thú vị rằng, ví dụ, máy phát hiện nói dối hoạt động vì cơ thể ghét phải nói dối.
Nó bắt đầu kích hoạt một loạt hệ thống căng thẳng và đưa bạn vào trạng thái chiến đấu hoặc bỏ chạy khi bạn nói dối hoặc khi bạn giữ bí mật.
Vì vậy, tôi bắt đầu suy nghĩ, được rồi, điều gì khiến cơ thể tôi co lại và yếu đi?
Và điều gì khiến cơ thể tôi cảm thấy bình yên, tập trung và vững vàng?
Và bạn làm rất nhiều công việc với cơ thể.
Tôi thích rằng bạn là một nhà khoa học về não và cơ thể vì cơ thể rất thông minh.
Vì vậy, tôi bắt đầu để bản thân thử nghiệm những điều như tôi được nuôi dạy trong cộng đồng Mormon và rất, rất Mormon.
Vì vậy, Mormonism, ôi trời, điều đó không khiến tôi cảm thấy tốt chút nào.
Nó không dành cho bạn.
Và Chúa không phải là một người đàn ông da trắng sống gần hành tinh Colob.
Điều đó không đúng.
Được rồi, điều đó cảm thấy tốt hơn.
Vì vậy, tôi bắt đầu theo dõi những gì khiến cơ thể tôi thư giãn vì toàn bộ cơ thể tôi, như tôi đã nói cách đây vài phút.
Cách đây không lâu, nó tinh vi hơn rất nhiều, đã trải qua nhiều thời gian hơn để được điều chỉnh bởi sự tiến hóa so với khả năng suy nghĩ bằng ngôn ngữ của con người tôi. Vì vậy, nó có một phản ứng với sự thật hoặc giả dối tinh tế và tinh vi hơn kiến thức trí tuệ của tôi. Đó là cách tôi quyết định giữ con trai mình. Đó là cách tôi đã đưa ra hầu hết mọi quyết định của mình. Liệu điều đó có làm cơ thể tôi thư giãn không? Và sau đó, liệu tâm trí có tham gia vào và làm cho toán học hoạt động không? Được rồi, Mormon giáo nói rằng tất cả người Mỹ bản địa đều là hậu duệ của một nhóm người Israel đã đến đây vào năm 600 trước Công nguyên bằng thuyền đến châu Mỹ. Được rồi, liệu toán học có hợp lý không? Bằng chứng di truyền nói gì? Không, họ đã đến qua eo biển Aleut và xuống châu Mỹ. Khi tôi sống ở Utah, họ đã khai trừ một chuyên gia DNA khỏi Giáo hội Mormon vì đã tìm ra dữ liệu mà Mormon giáo tuyên bố là sai. Vì vậy, điều gì khiến cơ thể tôi thư giãn mà cũng hợp lý về mặt logic. Đó là điều đầu tiên. Và sau đó, bạn sẽ thấy nếu bạn thực sự theo đuổi điều đó, “Điều gì là sự thật? Điều gì là sự thật? Điều gì là sự thật?” Mọi thứ khiến bạn đau khổ hóa ra đều có những thiếu sót trong logic, bao gồm cả, “Tôi sẽ chết.” Bởi vì tôi không thể biết. Tôi không có ý tưởng nào. Vì vậy, việc nói rằng tôi sẽ ra đi như một ngọn nến khi cơ thể tôi chết cũng cực kỳ cực đoan như việc nói, “Tôi sẽ ngồi trên một đám mây và chơi đàn hạc.” Tôi không biết. Nisargadatta Maharaj, một trong những yogi yêu thích của tôi, nói, “Khẳng định duy nhất đúng mà tâm trí có thể đưa ra là, ‘Tôi không biết.’” Nhưng bạn có thể cảm nhận điều gì là đúng với bạn. Vì vậy, đó là điều cuối cùng trở thành thực tế. Còn lại điều gì khi bạn loại bỏ tất cả những điều cảm thấy sâu sắc không đúng với cơ thể bạn và không hợp lý về mặt logic? Và một số điều đó là những điều mà văn hóa của chúng ta rất thích, như mọi thứ phải được đo lường hoặc nó không có thực. Điều đó có đúng không? Đúng. Vì vậy, có vẻ như đang thách thức hoặc ngồi với giáo lý và nhãn mác và những câu chuyện mà chúng ta đã nghe và có thể chúng ta đã nội tâm hóa và chỉ…
Ôi, chúng ta đã nội tâm hóa chúng, đúng không?
Đúng vậy.
Và khám phá một cách có hệ thống cách mà những điều đó khiến chúng ta cảm thấy trong cơ thể.
Đúng vậy.
Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Waking Up.
Waking Up là một ứng dụng thiền cung cấp hàng trăm chương trình thiền có hướng dẫn, các khóa đào tạo chánh niệm, các buổi yoga nidra và nhiều hơn nữa.
Tôi bắt đầu thực hành thiền khi tôi khoảng 15 tuổi và nó đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của tôi.
Đến bây giờ, đã có hàng nghìn nghiên cứu chất lượng được đánh giá ngang hàng nhấn mạnh sự hữu ích của thiền chánh niệm trong việc cải thiện sự tập trung, quản lý căng thẳng và lo âu, cải thiện tâm trạng của chúng ta và nhiều điều khác.
Trong những năm gần đây, tôi đã bắt đầu sử dụng ứng dụng Waking Up cho các buổi thiền của mình vì tôi thấy nó là một nguồn tài nguyên tuyệt vời giúp tôi thực sự duy trì sự nhất quán trong thực hành thiền.
Nhiều người bắt đầu thực hành thiền và trải nghiệm một số lợi ích, nhưng nhiều người cũng gặp khó khăn trong việc duy trì thực hành đó.
Điều mà tôi và rất nhiều người khác yêu thích về ứng dụng Waking Up là nó có rất nhiều thiền khác nhau để lựa chọn.
Và những buổi thiền đó có độ dài khác nhau.
Vì vậy, điều đó làm cho việc duy trì thực hành thiền của bạn trở nên rất dễ dàng, cả từ góc độ mới mẻ.
Bạn không bao giờ cảm thấy chán với những buổi thiền đó.
Luôn có điều gì đó mới mẻ để khám phá và học hỏi về bản thân cũng như về hiệu quả của thiền.
Và bạn luôn có thể sắp xếp thiền vào lịch trình của mình, ngay cả khi bạn chỉ có hai hoặc ba phút mỗi ngày để thiền.
Tôi cũng rất thích thực hiện yoga nidra, hay còn được gọi là nghỉ ngơi sâu không ngủ, trong khoảng 10 hoặc 20 phút, vì đây là một cách tuyệt vời để phục hồi sức sống tinh thần và thể chất mà không cảm thấy mệt mỏi như một số người trải nghiệm khi họ tỉnh dậy từ một giấc ngủ ngắn thông thường.
Nếu bạn muốn thử ứng dụng Waking Up, hãy truy cập vào wakingup.com/huberman, nơi bạn có thể truy cập dùng thử miễn phí trong 30 ngày.
Một lần nữa, đó là wakingup.com/huberman để truy cập vào bản dùng thử miễn phí 30 ngày.
Tôi nhớ rằng bài tập ngược lại với bài tập ngày hoàn hảo là một bài tập khác mà tôi đã thực hiện, mà hãy gọi nó là gì đi nữa, đó là ngày tệ hại, như một ngày tồi tệ, đúng không?
Hoặc chỉ là nơi mà bạn tưởng tượng ra điều gì đó thực sự khủng khiếp và sau đó nó sẽ khiến cơ thể co lại và nhận ra mặt khác của đồng xu, đúng không?
Và chỉ việc học mối quan hệ giữa cơ thể và suy nghĩ, tôi có thể nói từ kinh nghiệm của riêng mình rằng một trong những sai lầm lớn nhất mà tôi từng mắc phải là tự dạy mình trở nên kiên cường hơn với một số hình thức căng thẳng.
Thật sao?
Một trong những sai lầm tồi tệ nhất mà tôi từng mắc phải.
Nói thêm đi.
Ý tôi là, tôi và phòng thí nghiệm của tôi nghiên cứu về căng thẳng và tôi nói về việc giảm căng thẳng và kích thước sinh lý là một cách tuyệt vời để giảm căng thẳng trong thời gian thực và tôi vẫn đứng vững với điều đó.
Vì vậy, tôi không nói về điều đó.
Tôi vẫn ủng hộ thiền định và xông hơi và tất cả những điều làm cho chúng ta cảm thấy như đang đi nghỉ, những điều giúp chúng ta thư giãn.
Vì vậy, tôi không nói rằng khả năng điều chỉnh căng thẳng là cực kỳ mạnh mẽ và hữu ích.
Tôi tin điều đó chắc chắn.
Nhưng khi tôi còn nhỏ, tôi không phải là đứa trẻ sẽ giữ pháo cho đến giây cuối cùng.
Đúng vậy.
Tôi không phải là đứa trẻ sẽ làm điều gì đó thực sự liều lĩnh.
Tôi có những người bạn như vậy và tôi cảm thấy hơi ngại ngùng về điều đó.
Những người bạn đó có lẽ đã chết rồi.
Họ không làm tốt.
Họ không làm tốt, điều đó đúng.
Và tôi lớn lên trong cộng đồng những người trượt ván không có cha mẹ lúc bấy giờ, mà nhiều người trong chúng tôi thực sự hoang dã.
Chúng tôi rất tự do, điều đó tôi yêu thích, phần tự do, nhưng có rất nhiều hỗn loạn và điên rồ, đặc biệt là vào thời điểm đó.
Và đó là một nền văn hóa đẹp.
Tôi vẫn là bạn với nhiều người trong số đó, nhưng những nền văn hóa đó, vâng, về cơ bản đã chia thành ba phần theo thời gian, khoảng một phần ba thì đang ở trong tù, khoảng một phần ba thì đang làm rất tốt cả về cá nhân lẫn nghề nghiệp, làm rất tốt, và một phần ba thì đang làm tốt, nhưng họ không còn tham vọng như trước nữa.
Họ tập trung nhiều hơn vào cuộc sống cá nhân của mình và tôi hy vọng đó là điều họ muốn làm.
Đó là cách mà mọi thứ diễn ra.
Nhưng tôi nhớ khi còn nhỏ và trong văn hóa đó, tôi đã học cách vượt qua cảm giác rằng điều này là nguy hiểm đến mức khi tôi lớn lên và cơ thể tôi cuối cùng trở nên mạnh mẽ hơn, vì hồi đó tôi luôn bị thương, đó là lý do tôi rời bỏ môn thể thao đó.
Nó không tốt lắm.
Để ghi nhận, nó không tốt lắm, đủ tốt, nhưng không phải nơi tôi muốn ở.
Nhưng theo thời gian, tôi nhớ khi tôi bắt đầu học khoa học, tôi nhận ra, điều này thật điên rồ, trượt ván, bạn ngã, bạn làm mình bị thương rất nặng, bạn không thể làm điều đó nữa.
Điều đó không xảy ra với việc học.
Vì vậy, tôi sẽ chỉ học cho đến khi tôi ngã quỵ.
Tôi sẽ chỉ làm việc cho đến khi tôi ốm.
Tôi sẽ chỉ, bạn biết đấy, như người ở cuối hành lang làm việc 80 giờ, thì tôi sẽ làm 100 giờ và tôi không phải là người cạnh tranh theo bản chất, hoặc tệ hơn, bạn biết đấy, trong độ tuổi giữa 40 của tôi, tham gia vào những thứ ngu ngốc, như lặn với cá mập trắng lớn đến mức tôi gặp sự cố về không khí và tất cả những điều này, bạn biết đấy, toàn bộ chuyện này.
Và rồi quay lại với họ, như kiểu, tôi đang làm gì vậy?
Và điều đã xảy ra là tôi đã học cách vượt qua các tín hiệu của cơ thể và giống như, khi nào thì đủ là đủ?
Giống như khi thần chết đến, bạn biết không?
Và vì vậy tôi nghĩ rằng nếu chúng ta không lắng nghe các tín hiệu mà cơ thể gửi đi và chúng ta học cách vượt qua chúng một cách lặp đi lặp lại và có hệ thống, chúng ta có thể đặt mình vào tình huống nguy hiểm thực sự về tâm lý, cảm xúc và thể chất.
Và tôi chỉ cảm thấy, tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy như đây là một điều cần làm để trưởng thành.
Và bây giờ tôi cố gắng làm điều ngược lại.
Giống như, và rồi tôi cảm thấy tồi tệ.
Tôi cảm thấy hơi lười biếng.
Tôi không chạy lúc 5 giờ sáng, tôi đang ngủ lúc 5 giờ sáng.
Tôi đang tập yoga, tôi đang tập yoga nidra lúc 7 giờ sáng vì tôi cảm thấy mình không ngủ đủ.
Và rồi tôi có những người bạn trong lĩnh vực sức khỏe công cộng, bạn biết đấy, trong lĩnh vực sức khỏe, họ nói rằng,
Họ đẩy mạnh quá mức.
Tôi biết.
Tôi lười biếng.
Và rồi, nó có thể đi quá xa.
Chà, chúng ta có một nền văn hóa đẩy mạnh, sản xuất, sản xuất.
Một trong những người hùng tôi yêu thích, bên cạnh Oliver Sacks, là Ian McGillchrist tại Oxford.
Tôi rất thích Batman.
Có thể một ngày nào đó, anh ấy sẽ tỉnh dậy chỉ để thấy tôi ngồi co ro trên giường của anh ấy và nhìn anh ấy ngủ.
Anh ấy không chỉ là một nhà thần kinh học, không theo cách kỳ quặc, không theo cách kỳ quặc, thưa ngài.
Nhưng anh ấy nói về cách mà nền văn hóa của chúng ta trong vài trăm năm qua đã nghiêng về những thứ được bán ưu tiên bởi bán cầu não trái.
Và điều đó liên quan đến việc nắm bắt mọi thứ và sản xuất những thứ vật chất và khiến mọi thứ xảy ra, kiểm soát chúng, trong khi bên phải của não, và tất nhiên, tôi đang đơn giản hóa quá mức.
Nhưng nó hoạt động như ý nghĩa, tổng hợp, sự kết hợp của các mảnh kiến thức khác nhau, chúng ta đang dần rời xa những điều đó.
Và một trong những người bạn tốt của tôi là Jill Bolte Taylor, cô ấy là một nhà giải phẫu thần kinh tại Harvard và cô ấy đã bị đột quỵ bán cầu não trái nghiêm trọng.
Và vì vậy cô ấy đột nhiên thấy bán cầu não trái của mình tắt ngúm.
Cô ấy đã bị chảy máu não và nó sẽ đập.
Vì vậy, bán cầu não trái của cô ấy sẽ ở đó và cô ấy thấy mọi thứ như là vững chắc và có thể đo lường được và bằng lời nói, và rồi nó sẽ tắt.
Và cô ấy ở trong một thế giới mà cô ấy như một dòng chảy có kích thước của vũ trụ.
Và cô ấy đã quan sát, cô ấy đang tắm và cô ấy thấy tay mình trên gạch tan ra thành những cánh đồng năng lượng.
Và bạn đã nói về năng lượng trước đó.
Cô ấy nói, vào thời điểm bán cầu não trái của cô ấy hoàn toàn tắt, cô ấy đã cố gắng thực hiện một cuộc gọi điện thoại.
Cô ấy không thể nói vào thời điểm cuộc gọi được thực hiện.
Cô ấy đã đến bệnh viện, mất tám năm để trở lại chức năng đầy đủ.
Nhưng cô ấy nói, trong thời gian đó, tôi không biết tên của mọi người.
Tôi không biết từ “người”, nhưng ôi, tôi có thể cảm nhận được năng lượng của mọi người.
Và khi cô ấy hồi phục, cô ấy không bận tâm đến việc loại bỏ khả năng cảm nhận năng lượng của mọi người.
Vì vậy, cô ấy là một fan lớn của việc sử dụng toàn bộ não, sống với toàn bộ não là cuốn sách mới nhất của cô ấy.
Và nó thật tuyệt.
Nhưng Ian McGillchrist nói về việc khi chúng ta không sử dụng toàn bộ não, cuốn sách của ông, “Người Thầy và Người Sứ Giả” nói rằng phần não biết ý nghĩa nên là người thầy và người thu thập dữ liệu chỉ là người sứ giả.
Nhưng người thu thập dữ liệu đã chiếm ưu thế trong xã hội phương Tây, những người được giáo dục phương Tây, công nghiệp hóa, giàu có, dân chủ nếu bạn muốn nói một cách kỹ thuật.
Và những gì bạn đang làm với bản thân mình là hoàn toàn phi lý, hoàn toàn.
Bạn nên nhận giải thưởng Darwin vì đã loại bỏ bản thân khỏi nguồn gen.
Đó là điều ngu ngốc nhất.
Tôi nhớ đã nghĩ, “Mình đang làm gì vậy?”
Và tất nhiên, chúng tôi đã sử dụng nó để có thực tế ảo cho phòng thí nghiệm của mình.
Chúng tôi đã làm một loạt những điều hữu ích, mà chúng tôi đã chuyển hóa thành các nghiên cứu về căng thẳng.
Vì vậy, luôn có một mục đích và một câu chuyện có thể biện minh cho việc có mặt ở đó và một câu chuyện thực sự gắn liền với điều tốt đẹp và cuộc phiêu lưu.
Tôi yêu thích cuộc phiêu lưu.
Và tôi rất tò mò.
Tôi nghĩ thật tuyệt khi bạn đã làm điều đó.
Tôi nghĩ nó thực sự hữu ích.
Ý tôi là, có nhiều tình huống mà khả năng của bạn để làm điều đó có thể rất hữu ích.
Giống như một cái kéo có thể rất hữu ích.
Nhưng khi bạn đang cố gắng thay tã cho em bé, bạn đặt cái kéo xuống.
Đó là một công cụ mà bạn có thể sử dụng.
Và nó thật hấp dẫn.
Tôi đã tập võ trong tám năm và tôi thích việc đẩy bản thân đến mức bị bầm tím và chảy máu và bác sĩ của tôi nghĩ rằng tôi là nạn nhân của bạo lực gia đình.
Tôi nghĩ điều đó hữu ích và thậm chí còn thú vị.
Nhưng bạn phải biết khi nào trái tim bạn đang tham gia và khi nào trái tim bạn không tham gia.
Khi bản thân bạn đang tận hưởng cuộc phiêu lưu và khi bản thân nói, “Không, Andrew, hãy bình tĩnh.”
Đủ rồi.
Vâng.
Vâng.
Ý tôi là, đó là một sự chuyển tiếp hoàn hảo.
Nhưng trước khi tôi tiếp tục, tôi muốn chắc chắn rằng tôi liên kết lại những gì bạn đã nói vì tôi nghĩ…
Nó thực sự quý giá về những gì là thật, những gì là đúng.
Vì vậy, để thực sự đánh giá những gì là đúng, bạn cần ngồi lại hoặc có thể một người có thể học cách làm điều này trong khi di chuyển và cảm nhận trong cơ thể mình điều gì cảm thấy giải phóng, mở ra so với điều gì cảm thấy co lại.
Có đúng không?
Vâng.
Thường thì bất cứ nơi nào bạn tìm thấy đại dương, bất kể nó trông như thế nào, bạn có thể biết nó vì đại dương luôn có vị mặn.
Và bất cứ nơi nào bạn tìm thấy sự thức tỉnh hoặc giác ngộ, bất kể nó trông như thế nào, bạn sẽ biết nó vì nó luôn có vị tự do.
Vì vậy, không phải là bạn ngừng chịu đựng mà là bạn tự do.
Bạn tự do tương tác với nỗi đau của chính mình theo một cách mới và đó là hòa bình.
Vì vậy, bạn nhìn và nó thực sự ảnh hưởng đến cơ thể theo cách không tự do, tự do.
Và nếu có ai đó đang nghe, hãy nhớ lại một thời điểm thực sự khó khăn trong cuộc sống của bạn và tưởng tượng nó, tôi có nghĩa là, hãy quay lại thời điểm đó trong cuộc sống của bạn khi bạn đang cố gắng hết sức và bạn thực sự có thể nhớ lại sự chặt chẽ trong cổ họng, trong lưng của bạn, nó co lại.
Và sau đó hãy nhớ lại khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời bạn và những gì đã xảy ra lúc đó và tất cả các cơ của bạn sẽ thả lỏng, thư giãn và mở ra.
Và đó là thước đo sự thật của tôi.
Nó có giúp tôi tự do không?
Sự thật giúp bạn tự do.
Vì vậy, bất cứ điều gì giúp bạn tự do chính là sự thật.
Sau đó, thực tại sẽ bắt đầu thay đổi đối với bạn với hoặc không có chất gây ảo giác.
Và tôi nhớ mình đã ngồi, tôi đã có một nỗi ám ảnh mạnh mẽ với thiền khi tôi bước sang tuổi 50 và tôi vừa mua một nơi ở trong rừng ở California trung tâm và tôi sẽ ra ngoài và rắc hạt cho chim lên người và thiền trong rừng cả ngày trong khi những con sóc chuột đến và những con chim đậu trên tôi.
Tuyệt vời.
Ôi, điều đó thật tuyệt vời.
Và khoảng sáu tháng vào việc thực sự thiền hàng giờ mỗi ngày, tôi đã có một trải nghiệm giống như Jill Multi-Taylor trong phòng tắm, nơi tôi ở trong rừng với những con sóc chuột và những con chim và sau đó chỉ có ánh sáng.
Và nó giống như, nó thật sự gây sốc, giống như nó đã rơi xuống một vách đá, giống như tôi không thể…
Tôi không thể nhìn thấy mặt đất, và rồi mọi thứ lại trở về như cũ.
Và rồi điều đó bắt đầu xảy ra rất nhiều.
Tôi đã đọc trong các truyền thống shaman, họ gọi trải nghiệm này là dừng thế giới và nó có thể xảy ra thông qua sự hướng dẫn của một shaman hoặc một loại cây nào đó.
Nó đang xảy ra với tôi qua thiền định và trong không gian ánh sáng đó, mà tôi đã ngừng sợ hãi sau một thời gian, nó trông giống như điều chúng ta đang làm bây giờ là một trò chơi video.
Nếu bạn và tôi đang ngồi chơi một trò chơi video, bạn sẽ chọn một nhân vật, tôi sẽ chọn một nhân vật, bạn sẽ đâm tôi bằng một thanh kiếm, tôi sẽ đánh bạn bằng một cái búa và chúng ta sẽ nói, bạn đang làm tôi đau, bạn đang giết tôi, nhưng thực sự chúng ta đang nói về các nhân vật trong một trò chơi video.
Và rồi có ai đó đến nói, hãy đi ăn trưa và chúng ta sẽ đặt nó xuống và ngừng đâm nhau và trở thành bạn bè.
Tôi cảm thấy như điều này giống như một trò chơi hơn là thực tế, toàn bộ mọi thứ vật lý.
Và tôi gọi điều này là bạn, tôi và bạn gọi điều đó là tôi và tôi gọi nó là bạn.
Và khi trò chơi dừng lại, dù điều đó xảy ra như thế nào, có một cấp độ thực tế khác biệt với cấp độ này như một trò chơi video khác với cuộc sống ba chiều.
Có một thế giới bên ngoài cái hang và tôi không biết đó là gì và tôi có thể đã sai.
Tôi không quan tâm.
Tôi sẽ nhắc đến Rick Rubin một lần nữa, vài năm trước.
Tôi đã gọi cho anh ấy và nói, như, Rick, bạn sẽ không tin điều này.
Và tôi đã kể cho anh ấy một câu chuyện về một người mà tôi biết rất rõ và một loạt những khám phá khá hoang dã mà một người khác đã phát hiện ra về cuộc sống của họ hoàn toàn khác với những gì đã được trình bày và doanh nghiệp của họ đã thất bại lớn.
Và tất cả mọi thứ như toàn bộ sự việc đã sụp đổ và Rick chỉ viết lại.
Anh ấy nói trở về với thiên nhiên, sự thật duy nhất như vậy rất giống với Rick.
Đó là cách anh ấy nghĩ chính xác.
Anh ấy nói, ồ, thực ra, xin lỗi, điều đó đã được nói trước đó, anh ấy nói, tôi đã hỏi, bạn đã đọc điều này chưa? Bạn có thấy điều này không? Tôi không thể tin điều này.
Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi biết người này rất rõ.
Và như vậy, tôi không thể như vậy trong một thời gian rất dài.
Và anh ấy chỉ nói, tất cả đều là dối trá, trở về với tự nhiên, đó là sự thật duy nhất.
Và tôi chỉ như vậy, và điều đó như một hình xăm trong não tôi vì rất nhiều điều chúng ta thấy
và như vậy và sự sốc và như, tôi không thể tin được.
Và tôi nghĩ anh ấy đang đề cập đến điều gì đó tương tự.
Anh ấy cũng đã nói, và bạn sẽ thấy thú vị về điều này, tôi nghĩ vậy.
Rick rất thích đấu vật chuyên nghiệp.
Anh ấy xem 10 giờ mỗi tuần đấu vật chuyên nghiệp.
Tại sao?
Trước hết, anh ấy tin rằng đó là điều duy nhất mà con người đã tạo ra.
Là thật.
Tại sao?
Bởi vì mọi người đều đồng ý rằng nó không thật.
Nó giả.
Và anh ấy thích rằng không ai bị thương.
Thực ra, ý tôi là, mọi người thực sự có thể bị thương, nhưng không ai cố gắng thực sự
làm tổn thương người khác.
Họ đang hợp tác trong một điệu nhảy kiểu Shakespeare mà họ thực hiện.
Và bạn có những nhân vật khác nhau.
Và vì vậy, tôi đã đi xem đấu vật chuyên nghiệp với Rick, nghĩ rằng, tôi đang làm gì ở đây?
Nó ồn ào và có lửa và tất cả những điều này như, không phải là một cảnh
mà tôi thường đưa mình đến vào một ngày thứ Sáu và thật sự rất vui, chủ yếu là vì
sự hào hứng của Rick khi xem nó và cả con trai của anh ấy nữa.
Vì vậy, chúng ta có thể phân biệt hoặc như thật sự xác định điều gì là đúng qua thực hành này.
Càng gần càng tốt.
Đối với chúng ta.
Chúng ta không bao giờ có thể biết hoàn toàn điều gì là đúng.
Toàn bộ phương pháp Baconian là không chấp nhận điều gì cho đến khi nó được chứng minh là đúng.
Chà, chúng ta không thể chứng minh bất cứ điều gì là đúng.
Tất cả chúng ta có thể đang mơ về điều này.
Vì vậy, tôi quyết định rằng tôi sẽ chấp nhận mọi thứ cho đến khi tôi được thuyết phục rằng nó sai.
Vì vậy, tôi không thực sự tin vào bất cứ điều gì.
Nhưng tôi sẵn lòng.
Như một nhà khoa học.
Vâng.
Tôi không tin vào bất cứ điều gì vì tôi không thể, không có gì có thể được chứng minh một cách tuyệt đối.
Nhưng tôi biết điều gì là hữu ích nhất cho tôi.
Điều gì khiến tôi khỏe mạnh.
Tôi đã có một cơ thể rất, rất yếu ớt và bệnh tật hầu hết cuộc đời mình.
Và điều đó đã trở thành một phần lớn trong hệ thống định hướng của tôi.
Tôi giờ đây nghĩ rằng tôi có MCAS, Hội chứng Kích hoạt Tế bào Mast.
Bạn đã phát hành một podcast về điều đó.
Con gái tôi đã được chẩn đoán mắc bệnh này.
Có lẽ tôi cũng mắc bệnh này.
Và đó chỉ là một điều kỳ lạ ngẫu nhiên, nơi bạn có triệu chứng ở những phần khác nhau của cơ thể.
Đó là một hệ thống miễn dịch hoạt động quá mức.
Đúng vậy.
Nó sẽ bảo vệ bạn khỏi ung thư.
Thật vậy sao?
Thực tế là những người có xu hướng mắc các bệnh tự miễn, như những người có các tình trạng da liên quan đến tự miễn, thì lại có ít ung thư da hơn.
Bởi vì hệ thống miễn dịch đang chống lại tất cả những kẻ xâm nhập này.
Vì vậy, nếu có điều gì tích cực, tôi có nghĩa là, đây là cơ sở của nhiều lý luận liên quan đến liệu pháp miễn dịch cho ung thư, là cố gắng để hệ thống miễn dịch chống lại những đột biến luôn xảy ra ở nền tảng.
Vì vậy, tôi không cố gắng làm giảm bớt nỗi đau mà nó đã gây ra, nhưng đó là một điều tích cực.
Ngay cả mẹ tôi cũng đã mắc bệnh này, và tôi chỉ ước bà đã sống để thấy chẩn đoán này thậm chí tồn tại.
Nhưng con gái tôi đã gọi cho tôi từ Anh cách đây vài hôm, và chúng tôi đã nói về việc cô ấy có chẩn đoán đó, và cô ấy nói, “Tôi bị dị ứng với chính cảm xúc của mình.”
Và tôi đã nghĩ, đúng vậy, cả hai chúng tôi đều như vậy.
Toàn bộ hành trình của tôi thực sự đã được tăng tốc bởi thực tế là nếu tôi không trung thực với bản thân về mặt cảm xúc, tâm lý, siêu hình, bất cứ điều gì, tôi ngay lập tức có triệu chứng thể chất nào đó.
Nhưng khi tôi trung thực với bản thân, tất cả chúng đều giảm bớt, và tôi có sức khỏe không thể tin được.
Vì vậy, tôi đã được nói rằng tôi có năm loại bệnh tiến triển không thể chữa khỏi khác nhau.
Tôi không có triệu chứng nào.
Nhưng nếu tôi cho phép mình không trung thực với bản thân, nếu tôi cho phép mình ra khỏi sự chính trực, tôi sẽ chịu đựng một cách mãnh liệt và ngay lập tức theo một cách rất thực.
Vì vậy, tôi không biết điều gì là đúng, nhưng tôi biết điều gì giữ cho tôi khỏe mạnh.
Và tôi biết điều gì cảm thấy như tự do.
Và nếu tôi nghĩ rằng không có gì ngoài vật chất, và cảm giác đó như thế nào…
Cảm giác căng thẳng, như khi tôi phải đưa chú chó của mình đi, và tôi cảm thấy có điều gì đó đi qua tôi khi nó chết, giống như, tôi không biết liệu tôi có đang cảm nhận điều gì đó thật sự hay không. Nhưng đó là điều gần nhất với sự thật mà tôi có thể nói. Và nếu bây giờ tôi nhìn thấy điều gì đang xảy ra với mình, tôi đang đi vào cái tôi. Và khi tôi nói về chú chó này, tôi cảm thấy chú chó đó. Và tôi có thể cảm nhận, tôi sẽ nghe có vẻ điên rồ. Không, không nếu bạn đang nói về chó và cảm nhận. Tôi biết, đúng không? Như tôi khóc vì tôi đang nghĩ về, không, vì tôi nghĩ tôi có thể cảm nhận được nó. Tôi nghĩ tôi có thể cảm nhận được nó. Và xin hãy tha lỗi cho tôi nếu bây giờ tôi nghe có vẻ hoàn toàn điên rồ. Nếu có ai đó đang nghe, như thế này, tôi sẽ nói, và tôi có một, tôi chỉ muốn nói thẳng, tôi đã có rất nhiều đào tạo về thần kinh học, tôi đã có hàng thập kỷ đào tạo trong lĩnh vực này. Và tôi sẽ nói với bạn rằng khái niệm năng lượng không hề bí ẩn chút nào. Ý tôi là, nơ-ron là điện và sự trao đổi hóa học. Và điều đó xảy ra cục bộ và nó xảy ra ở khoảng cách. Đúng vậy. Điện thoại của chúng ta, các mạch điện tử của chúng ta giao tiếp ở khoảng cách, chúng ta là các mạch điện tử. Tại sao chúng ta không nên giao tiếp ở khoảng cách? Đúng vậy. Và những nhà khoa học thần kinh tư duy tiến bộ thực sự đang bắt đầu đưa nhiều người vào máy quét và đưa người vào máy quét ở những vị trí khác nhau. Và tôi biết điều này nghe có vẻ như mọi người đang nói, ôi không, bạn đang nói gì vậy? Đây giống như những thứ uốn thìa. Không. Ý tưởng rằng suy nghĩ và cảm xúc ở một vị trí có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ và cảm xúc ở một vị trí khác. Khái niệm cảm nhận từ xa đã được công bố trên tạp chí Science. Vì vậy, chúng ta không nằm ngoài ranh giới của thực tế. Chúng ta thực sự cuối cùng như một lĩnh vực bắt đầu thừa nhận rằng những thứ này tồn tại và bắt đầu khám phá và tìm hiểu về chúng. Nhưng mọi người đã biết về điều này. Vì vậy, đối với bạn, việc cảm nhận chú chó của bạn ra đi hoặc bạn có thể cảm thấy chúng hiện diện. Chú chó của tôi là một thực thể vật lý, nhưng chú chó của tôi cũng là một thực thể năng lượng. Và thực thể đó là điều tôi có thể cảm nhận.
Và đây là, tôi không biết bao nhiêu, một vài năm sau, tôi bắt đầu nói về con chó đó.
Tôi cảm nhận lại điều đó.
Và đó là, tôi có, được rồi, khi tôi mang thai con trai của mình, Adam, nhưng một trong những lý do lớn mà tôi chọn giữ lại đứa bé là từ khoảnh khắc nó được thụ thai, tôi bắt đầu có những trải nghiệm hoàn toàn làm tan vỡ hiểu biết của tôi về thực tại.
Chồng tôi lúc đó thường xuyên đi công tác ở châu Á.
Và khi tôi nghĩ về anh ấy, điều này thường xảy ra vào ban đêm với tôi, tôi sẽ nằm trên giường và nghĩ về anh ấy, và sẽ là ban ngày ở châu Á.
Và tôi đột nhiên như đang ở trong một bộ phim ba chiều, nơi tôi đi bộ trên một con phố ở Nhật Bản hoặc bay qua một cơn bão sấm sét trên máy bay.
Và tôi thấy những điều rất cụ thể, rất cụ thể.
Và sau đó anh ấy sẽ gọi cho tôi như ngày hôm sau và nói: “Ôi, tôi đã đi bộ trên con phố này ở Nhật Bản và tôi thấy một biểu ngữ rất cụ thể và tôi đã bay qua một cơn bão sấm sét và sét thì thật tuyệt vời.”
Và tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đang thu thập thông tin mà anh ấy đang thấy và điều đó có thể kiểm chứng.
Nó cứ tiếp diễn.
Vậy điều đó là gì?
Sẽ thật phi khoa học nếu tôi nói rằng điều đó hoàn toàn không quan trọng, đừng chú ý đến nó.
Nó thật sự quá kỳ lạ.
Và đó là lúc tôi quyết định rằng tôi sẽ tin vào bất cứ điều gì cho đến khi tôi thuyết phục rằng nó sai.
Và điều đó mở rộng tâm trí của bạn để hiểu vũ trụ là điều gì đó bí ẩn hơn nhiều so với những gì văn hóa của chúng ta thích nói.
Và đúng, có một nguy cơ trở nên mơ hồ và điên rồ, nhưng như tôi đã nói, bản đồ cũng phải hoạt động.
Và bạn đang chỉ cho chúng tôi cách mà vật lý thần kinh của năng lượng đang được kiểm tra và cho thấy là có hiệu lực.
Đó không phải là điều mơ hồ, chỉ là ở rìa ngoài của những gì văn hóa của chúng ta sẵn sàng chấp nhận.
Đúng vậy.
Và các công cụ mà chúng ta có để đo lường mọi thứ vẫn chưa có ở đó.
Nhưng điều tương tự cũng đã được nói về hầu hết mọi thứ đã được phát hiện rõ ràng và rất vững chắc trong hơn 50 năm qua, ít nhất là trong lĩnh vực thần kinh học.
Tôi không thể không chia sẻ một cách ngắn gọn về việc tôi đã phải cho Costello ra đi, vì tôi đã tự mình làm điều đó, điều này thật tệ.
Ôi!
Vâng.
Nhưng tôi không muốn điều đó.
Ý tôi là, các bác sĩ thú y đã đến nhà, nhưng đó là ở nhà và tôi đã ở ngay đó.
Tôi không thực hiện mũi tiêm.
Được rồi, tốt.
Không, không, không.
Ban đầu, tôi nghĩ tôi sẽ làm vì thật không may, do công việc trước đây của tôi, tôi đã phải làm điều đó nhiều lần.
Ôi.
Vâng.
Điều đó không phải là một tai nạn.
Không.
Nhưng điều thú vị là, bạn biết đấy, như là anh ấy đã thở ra một hơi thật lớn ngay lúc cuối.
Nhưng phần hoang dã nhất là, và tôi thề rằng nghe có vẻ như tôi đang bịa ra, nhưng vào khoảnh khắc anh ấy đi, tôi cảm thấy trái tim mình nóng lên.
Tôi nghĩ tôi sẽ bị nghiền nát như một trái tim tan vỡ.
Và tôi thề rằng cảm giác như thể anh ấy đang trả lại cho tôi tất cả năng lượng này.
Và đó là vì tôi đã dành rất nhiều thời gian, anh ấy thường thức dậy giữa đêm.
Có lẽ anh ấy đã bị mất trí nhớ hoặc điều gì đó tương tự.
Và ý tôi là, tôi đã chăm sóc cho chú chó đó rất nhiều.
Tôi đã tiêm testosterone cho anh ấy trong giai đoạn cuối.
Điều đó đã làm cho anh ấy khỏe mạnh hơn rất nhiều, mọi người ạ.
Đừng để chó của bạn sinh sản một cách bừa bãi, bạn biết đấy, nhưng tôi có lý thuyết của riêng mình về tất cả những thứ này liên quan đến hormone và động vật mà nhiều bác sĩ thú y cũng đồng ý với tôi về điều này.
Hãy nói chuyện với bác sĩ thú y của bạn.
Nói chuyện với một bác sĩ thú y tiến bộ.
Bạn biết đấy, tôi đã cho anh ấy dùng một loạt các loại thuốc khác nhau, tôi đã thấy anh ấy, bạn biết đấy, anh ấy thực sự không hạnh phúc.
Vì vậy, việc cho anh ấy ra đi là điều đúng đắn để làm.
Và tôi sẽ ngừng nói về điều đó vì tôi sẽ quá xúc động, nhưng hãy tha lỗi cho tôi.
Nhưng cảm giác đó, nó như là, ôi, và tôi vẫn có thể cảm nhận được.
Nó như thể anh ấy đã trả lại điều gì đó mà bây giờ, tôi nghĩ đủ thời gian đã trôi qua, tôi sẽ đi lấy một chú chó khác.
Vâng.
Nó như thể, ôi, đây, đây là tất cả tài nguyên này và, và như lòng biết ơn.
Và những điều này nghe có vẻ hơi kỳ quặc, đúng không?
Vâng.
Như thí nghiệm mà bạn đưa tôi vào phòng thí nghiệm, trong khi tôi trải qua điều đó, chắc chắn, bạn có thấy những thay đổi sinh lý lớn không?
Chắc chắn rồi.
Tôi không thấy lý do của loại thí nghiệm đó vì tôi nghĩ rằng đã có đủ người trải nghiệm những điều như vậy, nên nó không cần thiết.
Dù sao đi nữa, tôi muốn nói về sự chính trực và cuốn sách của bạn về sự chính trực.
Bạn đã thực hiện một thí nghiệm rất thú vị mà, thành thật mà nói, có thể nghe có vẻ hơi đáng sợ đối với một số người và có thể, có thể phản ứng lại với những người khác, đó là, tôi nghĩ đó là một năm không nói dối, đúng không?
Nhưng không nói dối dưới bất kỳ hình thức nào, không ngay cả với bản thân mình, không, đặc biệt là không với bản thân mình.
Trước đây trên podcast, chúng tôi đã có đồng nghiệp của tôi, Tiến sĩ Anna Lemke, người điều hành phòng khám điều trị nghiện kép của chúng tôi.
Cô ấy đã làm một dịch vụ to lớn cho thế giới khi nói về tất cả các loại nghiện khác nhau, nghiện như một căn bệnh, đúng, nhưng cũng là điều mà mọi người có thể vượt qua.
Và một trong những điều tôi yêu thích nhất về thông điệp của Anna, cô ấy đã viết cuốn sách “Dopamine Nation”.
Ôi, tôi yêu cuốn sách đó.
Vâng.
Một cuốn sách tuyệt vời.
Cô ấy nói về việc những người nghiện đã phục hồi thực sự là những người hùng của cô ấy vì họ đã học cách điều hướng quá trình nội tâm này mà hầu hết mọi người, có lẽ những người không phải là nghiện hoặc không nghĩ rằng họ là, đang liên tục bị kéo đi bởi các hệ thống dopamine này, nhưng họ đã học cách chinh phục hệ thống dopamine của chính mình.
Vì vậy, họ đại diện cho những người hùng trong thế giới của cô ấy.
Và tôi yêu thích mô hình đó vì chúng ta thường nhìn vào những người nghiện và nghĩ về nó như thể có rất nhiều sự phán xét về điều đó.
Không, tôi nghĩ họ, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời.
Tôi nghĩ những người nghiện là những người nhạy cảm quá mức với nỗi đau mà họ được bảo phải chấp nhận.
Và vì vậy, họ đang cố gắng điều trị nỗi đau đến từ việc không sống đúng với chính mình.
Và xã hội nói, bạn biết đấy, như tôi đã nói chuyện với mọi người, tôi đã phỏng vấn mọi người cho cuốn sách này, có một người phụ nữ đã đi cùng chồng đến bác sĩ tâm thần, và họ đã nói, bạn biết đấy, cô ấy không hạnh phúc khi làm vai trò của một người vợ truyền thống.
Và họ ngồi đó và nói về loại thuốc nào sẽ giúp cô ấy thực hiện vai trò xã hội mà cô ấy thực sự không thích. Không ai nghĩ đến việc nói, bạn biết đấy, có thể đừng làm điều đó. Nếu bạn không thích nó đến vậy. Và mọi người đang tự dùng thuốc để phù hợp với các hệ thống xã hội không tương thích với bản chất thật của họ. Và những người nghiện thì đau đớn. Đôi khi họ tìm thấy một chất hoặc một hoạt động nào đó mang lại cho họ sự giải tỏa. Và vì vậy họ sử dụng nó vì họ đang chịu đựng rất nhiều nỗi đau. Và một khi nó trở thành nguồn gốc của nỗi đau. Đúng vậy. Và điều đó luôn xảy ra. Và thật khủng khiếp. Nhưng một chuyên gia về nghiện mà tôi biết nói, giống như họ đang đứng trên một cái đinh và cố gắng uống đủ thuốc để ngăn cơn đau. Và đó không phải là điều bạn cần làm khi bạn đang đứng trên một cái đinh. Bạn cần phải lấy cái đinh ra. Và cái đinh là phần trong cuộc sống của bạn mà bạn đang sống không phù hợp với bản chất thật của bạn vì người khác muốn bạn sống như vậy. Và họ sẽ ép buộc bản thân. Họ muốn ở lại trong tình trạng đau đớn hoặc sợ hãi. Vượt qua nó. Mạnh mẽ hơn. Đúng vậy. Tôi đã dành rất nhiều thời gian trong cuộc đời mình ở đó. Tôi sẽ thú nhận. Và điều đó rất khó chịu và luôn dẫn đến những điều tồi tệ. Nhưng thật đáng khen ngợi khi bạn đã tiếp nhận những gì văn hóa nói rằng tốt và bằng mọi giá bạn đã học cách làm điều đó. Và chúng ta tự kể cho mình những câu chuyện như, nếu chúng ta đạt được những điều nhất định thì chúng ta sẽ ở trong vị trí tốt hơn để làm nhiều hơn cho người khác. Giống như có cả phiên bản tử đạo của điều đó nữa. Lý do tôi nhắc đến Anna là vì cô ấy là người đầu tiên cảnh báo tôi về những nghiên cứu đã được thực hiện về cách mà quá trình myelination và sự phát triển của vỏ não trước trán thực sự được tăng tốc khi mọi người nói sự thật, đặc biệt là về những sự thật có phần không thoải mái. Đó là một tài liệu đẹp, tuy nhỏ nhưng đang bắt đầu thực sự nổi bật. Và phần lớn trong việc phục hồi từ nghiện là mọi người trước tiên phải thừa nhận sự thật.
cho chính mình và sau đó cho những người khác.
Và lại một lần nữa, tất cả những điều đó đều bị che khuất bởi cách chúng ta nghĩ về những người nghiện, thật buồn là ở bất kỳ thành phố lớn nào và thậm chí cả những thị trấn nhỏ bây giờ, bạn có thể thấy những người nghiện fentanyl đang khom lưng.
Và chúng ta phán xét, chúng ta nói, ôi, thật buồn, nhưng đó chỉ là một ví dụ về việc con người có thể đi xa đến mức nào trong cơn nghiện đó.
Anna đưa ra một ý tưởng thú vị, đó là càng nhiều chúng ta nói về những sự thật nhỏ bé này, chúng ta càng kết nối với thực tế nhiều hơn.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Và trong cách của sự chính trực, bạn nói về thí nghiệm mà bạn đã thực hiện.
Cuộc thanh lọc chính trực đầu tiên của tôi.
Vì vậy, một cuộc thanh lọc chính trực. Có lẽ bạn có thể giải thích nó là gì và nghe có vẻ vô cùng đáng sợ.
Nó không chỉ là phần nói sự thật, mà còn là phần nhận ra sự thật.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Vì vậy, vâng, tôi sẽ bắt đầu với câu chuyện của Wu.
Tôi đã rất ốm và vào một thời điểm nào đó, họ đã đưa tôi vào phẫu thuật gấp, không biết điều gì sai với tôi.
Tôi đã bị chảy máu nội bộ.
Đó là một câu chuyện dài, tôi đã viết về nó trong một cuốn sách khác.
Điều quan trọng là trong quá trình phẫu thuật, tôi đã hồi phục ý thức và ngồi dậy nhìn họ phẫu thuật cho tôi, điều này thật bất ngờ vì tôi đang nằm ở đó và tôi cảm thấy rất bối rối, vì vậy tôi đã nằm xuống lại và nhìn lên giữa các đèn phẫu thuật.
Và giữa chúng xuất hiện một quả cầu ánh sáng sáng hơn rất nhiều so với các đèn phẫu thuật, mà rất sáng.
Và nó thật đẹp.
Bạn không thể mô tả nó.
Nó ở bên ngoài hang động và tôi đã hoàn toàn bị ám ảnh bởi nó và sau đó nó bắt đầu lớn lên và khi nó chạm vào tôi và nó làm đầy mọi thứ, nó không bật ra khỏi mọi thứ, mà làm đầy chúng.
Sau đó, nó chạm vào tôi, một niềm vui và tình yêu và sự ấm áp tuyệt vời tràn ngập cơ thể tôi.
Và tôi bắt đầu khóc và cơ thể tôi đang khóc và các bác sĩ phẫu thuật nhận thấy những giọt nước mắt chảy ra từ mắt tôi và họ hoảng sợ vì họ nghĩ rằng tôi đang cảm thấy cơn phẫu thuật và khóc là điều duy nhất tôi có thể làm về điều đó.
Họ đã hoảng loạn và bác sĩ gây mê đã nói với họ, “Tăng liều thuốc lên.” Tôi chắc chắn vì tôi đã chất vấn anh ấy sau đó, “Bạn đã cho tôi cái gì? Tác dụng phụ là gì? Điều gì sẽ xảy ra? Tôi có thể có thêm một chút không?” Anh ấy nói rằng khi anh ấy đi tăng liều thuốc, một giọng nói đã nói với anh ấy, “Đừng.” Cô ấy khóc vì hạnh phúc. Và anh ấy nói, “Tôi chỉ làm theo những gì nó nói.” Anh ấy tái mét và run rẩy và nói, “Tôi đã làm đúng chưa?” Vì vậy, tôi đã kể cho anh ấy một chút về câu chuyện. Dù sao thì, ánh sáng đó đã hiện diện. Thật kỳ diệu. Vâng. Và tôi chỉ nghĩ, “Nhà, nhà, nhà.” Và nó nói, “Vâng, được rồi, đây là những gì bạn thực sự là. Và bạn sắp phải trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Nhưng hãy nhớ, tôi luôn ở đây mặc dù bạn không thể thấy tôi.” Và vì vậy tôi đã ra khỏi ca phẫu thuật đó và tôi chỉ nghĩ, “Tôi sẽ không cho phép bất cứ điều gì vào cuộc sống của mình mà không cảm thấy như ánh sáng đó.” Oh, nó không sử dụng ngôn ngữ, nhưng nó đã nói, “Đây không phải là cách bạn cảm thấy sau khi bạn chết. Đây là cách bạn nên học để cảm thấy mọi lúc.” Vì vậy, trong cơ thể của bạn, ra khỏi cơ thể của bạn, không quan trọng. Đây là cách bạn được định sẵn để cảm thấy. Và hãy tin tôi, khi tôi làm việc với những người nghiện heroin, họ sẽ mô tả cảm giác phê đầu tiên của họ và nó gần giống như điều mà tôi đã nghe mọi người mô tả. Và tôi sẽ nói, “Tôi tin rằng bạn được định sẵn để cảm thấy như vậy và cũng giữ được hàm răng của mình.” Nhưng tôi đã không nói dối trong một năm. Tôi đã ra khỏi đó và tôi nghĩ, “Chà, nói dối chắc chắn sẽ không cảm thấy như vậy. Ánh sáng đó không nói dối.” Vì vậy, không bao giờ nói dối. Dù là bất kỳ loại nào, ngay cả một chút nhỏ. Như khi nào bạn sẽ về nhà và bạn biết là 12 phút và bạn nói 10. Không thể nói như vậy. Nói 12. Bạn có thích trang phục của tôi không? Không, tôi không thích. Ý tôi là, tôi đã tìm ra cách để, tôi sẽ cố gắng làm dịu sự thật. Điều đó có nghĩa là cũng nói mọi sự thật trong đầu bạn hay bạn sẽ giữ lại một số điều cho riêng mình? Không.
Thực tế, cảm giác không đúng khi nói những điều nhất định với những người nhất định. Nó cảm thấy xâm phạm hoặc xúc phạm và điều đó không cảm thấy đúng. Đôi khi, sự im lặng là sự thật lớn nhất mà tôi có thể nói, nhưng tôi thậm chí còn không biết rằng đó là trường hợp cho đến khi tôi bắt đầu thí nghiệm của mình. Vì vậy, tôi đã không nói dối trong năm đó và tôi đã làm điều đó nhiều, nhiều lần kể từ đó, nhưng tôi sẽ không khuyên bạn nên nhảy vào 100% từ một cuộc sống mà chưa được xem xét kỹ lưỡng. Những gì Anna đã nói, và tôi nghĩ trong bối cảnh những gì bạn đang nói là mọi người đều thực hiện những điều chỉnh nhỏ này và bạn đã nói liên tục, và bạn đã nói rằng điều này chủ yếu là để làm mượt các tương tác xã hội, rằng hầu hết việc nói dối là để làm mượt các tương tác xã hội. Nghiên cứu cho thấy hầu hết mọi người nói dối ít nhất ba lần trong vòng 10 phút gặp gỡ một người khác. Họ nói dối với họ và đàn ông được xã hội hóa để nói dối khiến họ có vẻ hơi ngầu hơn so với những gì họ có thể nghĩ là thực sự. Còn phụ nữ, những người được xác định là phụ nữ, được xã hội hóa để nói dối khiến người khác cảm thấy tốt về bản thân. Vì vậy, nó dẫn bạn đi theo những hướng khác nhau, nhưng tôi chỉ không định nói dối chút nào. Và hãy để tôi nói rằng năm đó, không phải là, tôi có thể nói tôi đã mất những điều này, nhưng thực tế là tôi đã bỏ chúng, tôi đã rời xa chúng, tôn giáo của tôi, với tôn giáo đi kèm là gia đình gốc. Mọi người bạn mà tôi có khi lớn lên, vì việc rời bỏ Mormonism tồi tệ hơn cả giết người trong cộng đồng đó, tôi đã bị đẩy vào bóng tối. Cuộc hôn nhân của tôi nhận ra tôi là người đồng tính, ôi, tôi đã không nhận ra điều đó khi hai mươi chín tuổi. Điều đó đến với bạn như một sự nhận thức trong năm đó. Vâng. Được rồi. Chắc hẳn nó đã ở đâu đó trong tiềm thức của bạn trước đó. Vâng. Chưa bao giờ có một cái gì đó như kiểu gõ cửa, chào. Không, tôi đã rất quyết tâm trở thành một người tốt, theo cách xã hội hóa của tôi, cũng giống như bạn đã quyết tâm trở thành một nam giới dũng cảm, mạnh mẽ, theo văn hóa trượt ván.
Tôi sẽ không bao giờ để điều đó gần gũi với ý thức của mình.
Đó phải là một chuỗi trải nghiệm và chồng cũ của tôi cũng là người đồng tính, vì vậy tôi đã biết điều đó về anh ấy một thời gian rồi, và tôi biết anh ấy là phiên bản tốt nhất của mình khi anh ấy là chính mình, vì vậy điều đó đã phần nào giúp đỡ, nhưng cuộc hôn nhân đã kết thúc vì điều đó.
Hãy xem còn điều gì khác xảy ra.
Ôi, đúng rồi.
Tôi đã từ bỏ học thuật, vì ngành nghề của tôi, điều mà tôi đã học trong suốt những năm qua, công việc của tôi, phương tiện hỗ trợ, tôi đã rời khỏi, tôi đang sống ở Utah vào thời điểm đó, và tôi đã chạy trốn ra biên giới, vì vậy tôi đã mất nhà.
Bạn cảm thấy thế nào trong thời gian này?
Càng ngày càng tốt hơn.
Xin lỗi, tôi chỉ nghĩ rằng tôi mong bạn sẽ nói, “Thật khủng khiếp.”
Bạn thì nói, “Không, càng ngày càng tốt hơn.”
Thực sự là như vậy, nhưng không khủng khiếp như việc ở lại tất cả những điều đó.
Và phần mà hiện tại khiến tôi thấy thú vị là việc mất bạn bè, như việc mất đi những người và các cấu trúc mà chúng ta dựa vào để có sự an toàn.
Điều đó chắc chắn là khó khăn.
Ôi, rất khó, đối với những phần của tâm lý rất gắn bó với việc xã hội hóa và gắn bó với những người quen thuộc với bạn, thật sự là đau lòng, thật sự đau lòng.
Nhưng ánh sáng đó đã cho tôi một trải nghiệm đầy đủ về bản thân.
Và tôi chỉ, điều mà nó nói với tôi là, nó luôn ở đó.
Con trai tôi, người mắc hội chứng Down, một ngày nọ, đã nói với tôi sau khi mẹ của bạn anh ấy qua đời, chúng tôi đang trên đường về nhà từ đám tang, và anh ấy nói, “Con không khóc,” và tôi nói, “Không sao nếu con khóc.
Những người đàn ông mạnh mẽ cũng khóc.”
Đây là một thời gian buồn.
Và anh ấy nói, “Nó không khó khăn như vậy sau khi ánh sáng đến và mở trái tim của con.”
Và anh ấy gần như không thể nói, vì vậy điều đó rất khó hiểu, và tôi đã hỏi, “Gì cơ?
Một ánh sáng đã đến và mở trái tim của con?”
Anh ấy nói, “Ừm-hmm.”
Tôi hỏi, “Vậy, khi nào điều này xảy ra?”
Anh ấy nói, “Ngày 10 tháng 5.”
Tôi hỏi, “Năm nay?”
“Không.”
Tôi 13 tuổi.
Và tôi nói, “Con đang giữ bí mật với mẹ.”
Vậy ánh sáng này đã xuất hiện trong phòng của anh ấy khi anh ấy đang trải qua thời gian rất khó khăn.
Trẻ em mắc hội chứng Down không có cuộc sống dễ dàng.
Và nó chạm đến trái tim của anh ấy, và anh ấy nói, “Kể từ đó, không có gì là khó khăn như vậy.”
Và tôi nói, “Bạn biết không, tôi cũng đã thấy điều đó.”
Và nó nói với tôi rằng nó luôn ở bên chúng ta, mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy nó.
Và anh ấy nói, “Ôi, tôi có thể nhìn thấy nó.”
Và tôi đã hỏi, “Bạn có thể à?”
Và anh ấy nói, “Có.”
Anh ấy có vẻ thất vọng về tôi, và tôi hỏi, “Vậy nó ở đâu? Nó có phải ở trên kia, ở dưới đây trong đầu bạn, trong trái tim bạn không?”
Và anh ấy chỉ nhìn tôi, và anh ấy nói, “Mẹ ơi, nó ở khắp mọi nơi.”
Anh ấy chỉ thấy toàn bộ thế giới được chiếu sáng, và tôi nghĩ đó là điều tôi đã thấy trong rừng khi đột nhiên thế giới chỉ biến thành ánh sáng.
Đó chính là ánh sáng đó.
Vậy đó là cánh đồng, và khi tôi mất mỗi tình bạn, khi tôi mất mỗi công việc, khi tôi đối mặt với nỗi sợ hãi và nỗi đau lòng và mọi thứ, những phần của tôi đang tan biến, và tôi trở nên gắn bó hơn với ánh sáng đó.
Và đó chính là điều.
Nó hoàn toàn ích kỷ.
Tôi không quay trở lại cách tôi cảm thấy trước khi tôi cảm nhận được ánh sáng đó, không bao giờ quay lại đó.
Bạn có cảm thấy như thể bạn phải hoàn thành một số điều nhất định, bằng cấp, v.v., trước để cho phép bản thân mình điều này không?
Bởi vì tôi nghe điều này rất nhiều.
Và trong bối cảnh của toàn bộ cuộc trò chuyện này, tôi có một mảnh nhỏ của không gian thần kinh, mà được dành cho khán giả đang nói, “Được rồi, tôi có thể làm những điều này khi tôi có một công việc, khi tôi có cái này, khi tôi có nguồn lực.”
Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng muốn nhấn mạnh với mọi người rằng mọi thứ mà chúng ta đã nói về các thực hành và những điều cần làm, bạn chỉ cần làm chúng.
Không cần phải mua sắm gì cả.
Nó ở bên trong chúng ta.
Không cần phải tìm kiếm điều gì trong một gói hoặc thậm chí một chương trình.
Tất cả đều ở bên trong chúng ta.
Vì vậy, nó có thể được thực hiện ở bất kỳ đâu và với bất kỳ số lượng nguồn lực nào hoặc thậm chí là thiếu thốn.
Nhưng hãy nhẹ nhàng với bản thân.
Đừng bỏ việc.
Ý tôi là, tôi đã rất bạo lực.
Tôi cũng giống như bạn rất nhiều.
Cách tôi vào Harvard là tôi có một phần của bản thân gọi là Fang không quan tâm đến những gì làm tổn thương tôi.
Tôi nhớ đã chạy trong tuyết.
Tôi nhớ có lần tôi đã mua một đôi giày chạy bộ quá chật và tất cả các móng chân của tôi đã rụng trong lúc chạy, nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy. Tôi dừng lại, tháo một móng chân khác và tiếp tục chạy. Tôi đã có thể rất tàn nhẫn với bản thân mình. Chỉ việc sống ở Boston đã là một điều tàn nhẫn đối với tôi. Về mặt tích cực, chân tôi hoàn toàn tê cóng vì lạnh. Đúng vậy. Thế nên bạn có khả năng chịu đựng cực kỳ mạnh mẽ và có lẽ điều đó đã đưa bạn đi quá xa. Đúng vậy. Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi đã thực hiện một cuộc thanh lọc lớn về sự chính trực khi tôi ở một nơi mà tôi rất xa rời bản thân thật sự của mình. Và vì điều đó, nó đã trở thành một sự đứt gãy kết nối một cách bạo lực. Bây giờ nếu tôi đang huấn luyện ai đó, tôi sẽ nói, hãy rất nhẹ nhàng. Hãy thực hiện những bước chuyển một độ. Nếu bạn đang lái máy bay và bạn quay một độ về phía bắc mỗi nửa giờ, bạn sẽ không nhận ra rằng nó đang quay, nhưng bạn sẽ đến một nơi rất khác. Vì vậy, hãy nhẹ nhàng rời xa những gì khiến bạn đau khổ, hãy tự thưởng cho mình một tách trà nóng vào buổi sáng để làm dịu cổ họng, lắng nghe nỗi buồn của chính mình, hủy một cuộc họp vì bạn không muốn làm điều đó. Bạn biết đấy, đây là những điều đưa bạn trở lại với sự thật của mình và nó luôn là tình yêu. Và không nhất thiết phải yêu thương chỉ bằng cách nói, tôi sẽ nói sự thật về mọi thứ và tôi không quan tâm ai ghét tôi vì điều đó. Đó chỉ là cách của tôi. Và không thể tránh khỏi, một phiên bản tốt bụng và hào phóng hơn của chính chúng ta sẽ xuất hiện khi chúng ta sống thật với bản thân. Ý tôi là, đó là một kết luận hiển nhiên, nhưng vẫn đáng để nói. Đúng vậy. Tôi có thể nói rằng hầu hết nỗi đau của tôi là hệ quả của việc tôi yêu, yêu thương và tôi được ban phước với nhiều người bạn tuyệt vời và những điều tương tự. Bạn bè, đối tác, v.v. Nhưng tôi có xu hướng nhanh chóng bước vào các mối quan hệ và việc kết thúc chúng cảm thấy gần như không thể. Và điều này đã gây ra quá nhiều nỗi đau cho tôi và, bạn biết đấy, cũng cho người khác.
Và vì vậy, nhiều điều trong số đó là lý do tôi đề cập đến điều này là vì nó liên quan đến việc giữ hai sự thật cùng một lúc, mà có vẻ như không tương thích. Một mặt, thực sự yêu thương và quan tâm đến ai đó. Và cùng lúc đó, biết rằng điều yêu thương và quan tâm cần làm là đi theo những con đường riêng. Và mối quan hệ với sự mất mát này mà tôi không thể chấp nhận hoặc chưa thể chấp nhận. Như tôi có thể chấp nhận rằng mọi người sẽ chết. Tất cả ba người cố vấn học thuật của tôi, những người tuyệt vời, đều đã tự tử, mắc bệnh ung thư, ung thư, như vậy, tôi đã phải đi đến kết luận khá sớm trong sự nghiệp học thuật của mình, như, wow, như, tôi là yếu tố chung, tôi đùa, bạn biết đấy, và tôi đã mất một thời gian dài để nhận ra rằng, điều này có thể không phải là lỗi của tôi, bạn biết đấy, tôi biết, thật điên rồ, như, điều đó, bạn biết đấy, nhưng tôi nghĩ rằng điều này cũng đã đánh thức tôi về ý tưởng, bạn biết đấy, như cuộc sống mà chúng ta biết trong cuộc đời này sẽ kết thúc. Và vì vậy, cố gắng tận dụng tối đa nó. Nhưng ý tưởng rằng mọi người sẽ tách ra, ngay cả trong những hoàn cảnh mà cái chết không tách họ ra, đối với tôi thật là đau đớn. Vâng. Có phải Keats đã nói rằng trong tất cả các cách để mất một người, cái chết là cách nhân từ nhất. Như vậy. Vâng. Và điều này có nguồn gốc từ nhiều thứ trong tôi, tất nhiên, nhưng lý do tôi đề cập đến điều này là vì tôi nghĩ rằng khi chúng ta có hai sự thật không tương thích, đó là khi chúng ta cảm thấy bị mắc kẹt. Như chúng ta yêu thương mọi người, chúng ta muốn chăm sóc họ, có thể chúng ta muốn họ vẫn ở trong cuộc sống của chúng ta, nhưng chúng ta phải, như quá trình buông bỏ thật khó khăn. Không thể có những sự thật không tương thích. Tôi nghĩ điều xảy ra là bạn và chỉ cho tôi biết tôi sai ở đâu. Được rồi. Tôi có thể hoàn toàn sai lầm. Nó nghe có vẻ như bạn là một trong những người có trái tim lớn, đôi khi nhầm lẫn tình yêu với việc từ bỏ bản thân, yêu sâu sắc đến mức bạn muốn niềm vui của người mình yêu hơn cả niềm vui của chính mình. 100%. Và đó không phải là tình yêu. Đó là một tình huống con tin. Được rồi. Như, um, có một điều tôi gọi là tình yêu nhện.
Nếu bạn hỏi một con nhện, bạn cảm thấy thế nào về ruồi?
Nó sẽ nói, Ồ, tôi yêu chúng.
Và nó thể hiện tình yêu đó bằng cách làm cho chúng bất động, quấn chúng lại và tiêm cho chúng
chất độc, rồi hút lấy sinh lực của chúng mỗi khi nó cần.
Và nó yêu những con ruồi đó, ngon quá.
Nhưng tình yêu luôn để cho người được yêu được tự do.
Được rồi.
Vậy có một tình yêu tiêu thụ.
Và khi bạn là một con ruồi và bạn gặp một con nhện, um, và bạn dành toàn bộ bản thân cho người này
người mà nói, ngon, ngon, ngon, ngon, ngon.
Tôi thực sự muốn điều đó.
Bạn sẽ thấy mình thiếu thốn sự công nhận của chính mình, uh, sự tử tế với bản thân thật sự của bạn.
Và bạn đã cho tất cả cho người khác và đó là lúc nó sẽ không hoạt động.
Bạn có thể đang nhớ đến những người không tìm kiếm ruồi hoặc những người chỉ muốn, tôi sẽ không
mở rộng phép ẩn dụ này thêm nữa, những người chỉ muốn ở bên bạn như một con người toàn diện, những người muốn biết giới hạn của bạn cũng như của chính họ, những người sẽ nói với bạn, tôi có một
người bạn mới, người mà, uh, tôi đã bị viêm phổi và tôi muốn nói chuyện với cô ấy qua điện thoại và tôi đã nói với trợ lý của mình, tôi không quan tâm nếu tôi bị viêm phổi.
Và cô ấy đã gọi, cô ấy đã viết cho tôi một tin nhắn và cô ấy nói, đừng làm tổn hại đến sức khỏe của chính mình chỉ vì bạn muốn tôi cảm thấy được yêu.
Tôi không thích điều đó.
Tôi muốn bạn khỏe mạnh.
Và tôi đã nghĩ, ồ, thật tuyệt.
Vì vậy, tôi sẽ xem xét khoảnh khắc mà bạn trở nên mê mẩn với người khác đến mức bạn ngừng quan tâm đến bản thân và cố gắng nuôi sống cả cuộc đời của mình cho họ vì đó không phải là tình yêu.
Đó là điều mà văn hóa của chúng ta định nghĩa là tình yêu.
Nhiều bậc phụ huynh yêu con cái theo cách đó, nhưng bạn phải biết chính xác
những gì bạn muốn truyền đạt cho người khác và để họ nói, tôi hoàn toàn tôn trọng điều đó.
Hoặc bạn không có một tình yêu thực sự, bạn có sự phụ thuộc lẫn nhau.
Điều đó rất hữu ích.
Cảm ơn bạn.
Và tôi biết điều đó sẽ rất hữu ích cho nhiều người.
Nhưng có gợi ý nào cho những người đang cố gắng tìm hiểu những gì họ muốn hoặc cần hoặc cả hai không?
Tôi sẽ liên hệ điều này với vấn đề mối quan hệ vì nó áp dụng cho mọi thứ mà điều khó khăn nhất là trong các mối quan hệ. Và đó là, hãy bắt đầu nhận ra khoảnh khắc đầu tiên khi một phần sâu thẳm trong bạn biết rằng bạn đang mất đi sự kết nối, bạn đang mất đi tính toàn vẹn của mình.
Vì vậy, nếu bạn nghĩ về một mối quan hệ mà bạn đã có và kết thúc không tốt, nơi bạn yêu người kia bằng cách trao toàn bộ bản thân cho họ, điều mà bạn đã được dạy gọi là tình yêu, mặc dù tôi không nghĩ đó là tình yêu.
Và sau đó hãy nhìn lại khoảnh khắc đầu tiên mà cô ấy muốn điều gì đó và bạn đã từ bỏ bản thân mình để trao nó cho cô ấy. Và thường thì điều này xảy ra rất sớm trong mối quan hệ, như ngày đầu tiên.
Đúng vậy. Nó giống như, điều này không an toàn. Chính xác. Và bạn đã vượt qua ranh giới đó, cái cảnh giác nhạy cảm bên trong đang nói rằng đây là cách chúng ta giữ được sự toàn vẹn và đây là cách chúng ta giữ được tính toàn vẹn của mình.
Vì vậy, hầu hết mọi người với một công việc, với một mối quan hệ, với bất kỳ lựa chọn nào họ đưa ra, họ có thể truy ngược lại. Khi tôi thu dọn những mảnh vỡ cho họ nhiều năm sau đó, họ sẽ nói, ôi, tôi đã biết điều đó từ tuần đầu tiên. Và tôi đã ở lại đó suốt 20 năm.
Vì vậy, như tôi đã nói trước đó, điều quan trọng là phải thật chi tiết trong trải nghiệm nỗi đau của chính bạn và biết rằng bạn không ở đây để chịu đựng. Có một điều lớn lao mà đàn ông trong xã hội của chúng ta được dạy rằng nếu có dấu hiệu tình yêu, như tôi không thể nhớ tên của anh ấy, người đã đoạt Giải Nobel Văn học và tôi sẽ bò xuống đại lộ với những vết bầm tím để thể hiện tình yêu của mình, để khiến bạn cảm nhận được tình yêu của tôi.
Và điều đó giống như, được rồi, điều đó không cho tôi thấy tình yêu. Bạn không cần phải làm tổn thương bản thân để thể hiện tình yêu với tôi. Nhưng có thể đó là lý do tại sao bạn phải lùi lại sáu inch từ chính đôi mắt của mình để làm tổn thương bản thân vì người khác. Hình mẫu của kẻ tử vì đạo, không, điều đó không hiệu quả.
Đúng vậy. Nó đã gây ra cho tôi và tôi nghĩ là cho người khác rất nhiều nỗi đau vì tôi nghĩ điều cuối cùng xảy ra là khi chúng ta tách biệt khỏi người đó, sau đó chúng ta làm một chút phục hồi bản thân,
Nhưng sau đó mọi thứ lại như bị vỡ vụn.
Và lặp lại.
Đúng vậy.
Và lặp lại.
Đúng rồi.
Chính xác.
Những gì bạn vừa mô tả thật sự rất hữu ích.
Tôi tò mò về vai trò của bạn như một huấn luyện viên cho nhiều người, mối quan hệ lãng mạn, những thứ kiểu như đối tác, bất kể hình thức nào mà nó thể hiện với mọi người, thường thì đó có phải là phần lớn những gì mọi người gặp khó khăn không, ít nhất là về những gì họ mang đến bàn?
Hay thường hơn, tôi không thích công việc của mình, tôi đang sống sai cuộc đời về mặt nghề nghiệp, bạn biết đấy, nếu bạn phải cho chúng tôi một cái nhìn tổng quát không phải từ nghiên cứu đã được xem xét, mà kiểu như phân tích thô sơ.
Đúng vậy.
Tôi nghĩ vì họ xác định tôi là một huấn luyện viên, họ sẽ đến gặp một nhà trị liệu về những vấn đề liên quan đến mối quan hệ, nhưng mọi người đến với tôi với cảm giác, cuộc sống của tôi không hoạt động, cảm giác mà bạn chỉ đang đến.
Như toàn bộ vấn đề.
Ôi, tuyệt quá.
Tôi không hoạt động, nhưng trong công việc của mình, tôi cần thay đổi công việc, tôi cần tìm ra mục đích của mình, tôi cần có ý nghĩa trong cuộc sống.
Và cuối cùng, nó luôn quay về vấn đề mối quan hệ.
Bạn biết đấy, nhưng bất cứ điều gì chúng ta làm mà không hiệu quả cho bất kỳ phần nào của bản thân thì cũng không hiệu quả cho mọi phần của bản thân.
Cách chúng ta làm bất cứ điều gì là cách chúng ta làm mọi thứ.
Vì vậy, nếu bạn đến với một vấn đề công việc vì bạn, bạn biết đấy, bạn có một ông sếp khủng khiếp, mà bạn không bao giờ phàn nàn, bạn sẽ kết thúc bằng việc nói với tôi rằng bạn đang trong một cuộc hôn nhân khủng khiếp với một người bạn đời tồi tệ, nhưng bạn không bao giờ phàn nàn.
Những vấn đề tương tự xuất hiện như một món quà để cho chúng ta thấy đi thấy lại, không phải theo cách đó.
Không.
Được rồi.
Thấy cái mẫu đó không?
Không.
Thấy cái mẫu đó không?
Không.
Chà, thật thú vị khi bạn nói điều đó vì tôi cảm thấy như về mặt nghề nghiệp, có một lực hấp dẫn.
Như tôi đã muốn tham gia vào việc nuôi cá nhiệt đới khi còn nhỏ và tôi đã như cá nhiệt đới, tôi sẽ dành cả ngày ở cửa hàng cá nhiệt đới, sau đó là chim, rồi là trượt ván, rồi là, bạn biết đấy, tôi muốn trở thành lính cứu hỏa, kiểu như bất cứ điều gì cuối cùng nó…
Tôi đã học về thần kinh học và podcasting, bạn biết đấy, thật sự là không thể bỏ lỡ. Khi tôi nói điều đó, tôi có nghĩa là tôi không thể ngăn bản thân mình làm những gì tôi thực sự muốn. Tôi cũng cảm thấy như vậy với các mối quan hệ bạn bè, tôi thật may mắn khi có một mối quan hệ tốt với gia đình sinh học của mình. Nó đã rất khó khăn trong nhiều năm, nhưng như thể công sức đã được đền đáp và họ đã làm rất nhiều việc. Trong mối quan hệ lãng mạn, nó giống như một sự cắt ra. Nó đã khó khăn hơn nhiều. Tôi đã có một số đối tác và mối quan hệ tuyệt vời, như những điều tuyệt vời, vẫn giữ mối quan hệ tốt với nhiều người trong số họ. Và sau đó, tôi cũng đã trải qua một số mối quan hệ thực sự tồi tệ, như dây thép gai, và bạn biết đấy, tôi đã phải nhìn nhận vai trò của mình trong đó nữa, đúng không? Vì vậy, trong trường hợp này, đối với tôi, nó giống như một sự cắt ra. Tôi nghĩ về nó như một sự cắt ra hình chóp, dường như khó khăn hơn nhiều. Nhưng tôi nghĩ khi nói chuyện với bạn hôm nay, rõ ràng là vì điều này, như thể, tôi không tiếp cận nó từ quan điểm là tôi muốn làm điều này và nó tốt cho tôi. Nói thẳng ra, trong lĩnh vực công việc, cảm giác tốt cuối cùng lại thực sự tốt cho tôi. Bởi vì một thời gian, bạn đã làm những điều làm tổn thương bản thân và sau đó bạn nhận ra, không, những điều làm tổn thương tôi. Tôi sẽ không làm điều đó. Tôi sẽ làm những điều tôi thích. Khi bạn đưa một con người khác vào đó, khi đó là một mối quan hệ lãng mạn, tôi nghĩ bạn vẫn giữ nguyên mẫu hình là tôi sẽ làm những điều làm tổn thương tôi. Tôi sẽ từ bỏ cảm giác an toàn của mình. Tôi sẽ vượt qua ranh giới nội tâm mà tôi đã trải nghiệm và bạn chỉ chưa, bạn đã làm điều đó ở những lĩnh vực khác trong cuộc sống của bạn, nhưng đây, vâng, đây là một điều lớn đối với bạn mà bạn chỉ chưa áp dụng cùng một sự khôn ngoan mà bạn đã học được ở những lĩnh vực khác. Và tôi đoán rằng điều đó là vì bạn không cảm thấy rằng điều đó là yêu thương đối với người khác. Nếu bạn quyết định rằng bạn sẽ không giết động vật tại công việc của mình, bạn biết đấy, những người trong phòng thí nghiệm của bạn sẽ không bị tổn thương.
Nhưng nếu bạn quyết định rằng bạn không muốn sống một kiểu cuộc sống nào đó với một người khác, thì trái tim của người đó có thể bị tổn thương, hoặc ít nhất họ có thể cảm thấy như vậy, họ có thể thực sự cảm thấy đau đớn.
Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ đó là lý do tại sao điều này lại trở thành một vấn đề nghiêm trọng, vì việc thay đổi công việc của bạn không làm tổn thương ai cả, nhưng việc thay đổi mẫu quan hệ của bạn thì có thể khiến ai đó bị tổn thương. Và nếu bạn không thay đổi mẫu của mình, thì cũng sẽ có người bị tổn thương.
Đúng vậy.
Và đó thường là trường hợp, đúng không?
Và tôi nghĩ, vì vậy, khái niệm về việc người khác bị tổn thương khi chúng ta đưa ra quyết định phù hợp nhất với sự chính trực của chính mình, cho dù đó là mối quan hệ hay gia đình, hoặc quyết định chuyển đi hoặc rời bỏ công việc, bạn sẽ xử lý điều đó như thế nào?
Ý tôi là, một người sẽ xử lý điều đó như thế nào?
Tôi nghĩ tôi đã rõ ràng nội tâm hóa một kịch bản nào đó nói rằng, nếu người khác thực sự khó chịu, ngay cả khi, bạn biết đấy, và rõ ràng điều đúng đắn thường không phải là điều khiến mọi người cảm thấy tốt nhất, v.v., bạn biết đấy, nhưng bạn sẽ làm thế nào với điều đó?
Vì vậy, có nhiều cách để định hình lại điều đó.
Trong một ví dụ, vì bạn biết rất nhiều về nghiện, nếu ai đó nghiện việc bạn làm họ hài lòng, bạn đang làm họ hài lòng và đi ra ngoài sự chính trực của mình để làm họ hài lòng, để cho họ bất cứ điều gì họ muốn mà khiến họ hài lòng.
Nghiện của bạn như một người phụ thuộc là cung cấp cho họ năng lượng cảm xúc, bất cứ điều gì khiến họ, bất cứ điều gì khiến họ phấn khích.
Và việc họ hấp thụ năng lượng đó và sự mất cân bằng mà nó gây ra, giống như họ đang phấn khích vì bạn.
Và một người nghiện rượu, nếu bạn lấy đi chai rượu, sẽ nói với bạn, bạn đang làm tôi tổn thương. Đây là điều tồi tệ nhất mà bạn có thể làm với tôi. Bạn không có ý tưởng về việc tôi đang chịu đựng nhiều như thế nào.
Và điều bạn phải làm trong một can thiệp là, không, chính rượu đang gây tổn thương.
Bạn biết đấy, đó là việc cho đi quá nhiều.
Đó là cho phép ai đó tiêu thụ năng lượng của bạn và phấn khích với nó.
Đó là một sự nghiện.
Tôi sẽ tách rời khỏi bạn, từng người một, nếu bạn tiếp tục trong thói quen nghiện ngập của mình.
Điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ không ở bên nhau trong cái tôi lớn lao và chúng ta đều là một cái tôi và
chúng ta có thể yêu thương nhau mãi mãi.
Nhưng thật không tốt khi nuôi dưỡng sự nghiện ngập của ai đó bằng cách tiêu hao năng lượng của bạn.
Điều đó có hợp lý không?
Có.
Nó không hợp lý.
Bạn phải thực hiện một chút tình yêu cứng rắn.
Vâng.
Điều nhân ái là làm điều đúng đắn.
Vâng.
Điều đó không giúp ích gì cho bạn.
Và họ nói, “Nhưng tôi muốn có nhiều bạn hơn.”
Và bạn nói, “Không, không, bạn thực sự không muốn đâu.
Bạn muốn một thứ giả dối mà tôi đã tạo ra cho bạn và thực sự đó không phải là tôi.”
Bạn biết đấy, những người bạn của tôi, “Tại sao bạn lại rời khỏi nhà thờ?
Giờ bạn đã mất đi với chúng tôi.”
Và tôi đã nói, “Không, tôi luôn là một người đồng tính không phải Mormon.
Bạn biết đấy, tôi chỉ đang nuôi dưỡng câu chuyện rằng tôi là một cô gái Mormon thẳng, bạn biết đấy,
và tôi không thể nuôi dưỡng điều đó cho bạn nữa.
Nó khiến bạn bị bệnh.
Nó khiến tôi bị bệnh.
Nó không đúng.”
Và một số người trong số họ tôi không bao giờ gặp lại.
Và một số người đã quay lại nhiều năm sau và nói, “Ôi, tôi đã hiểu ra.”
Và một số có lẽ vẫn rất hạnh phúc và nghĩ rằng tôi sẽ xuống địa ngục.
Xin lỗi, tôi đã cười về điều đó, nhưng tôi đã làm vậy.
Tôi không biết.
Tôi thấy điều đó thật hài hước.
Ý tôi là, xin lỗi.
Không xin lỗi.
Tôi chỉ, không có gì khác ngoài việc cười ở đó.
Ôi trời.
Vâng, tôi nghĩ rằng khái niệm về việc mọi thứ kết thúc vì chúng ta nhận ra rằng chúng ta đang nói dối.
Vâng.
Và ôi, thậm chí nó còn đau khi nói ra.
Vâng.
Bạn biết đấy, giống như, vì chúng tôi không cố gắng nói dối, chúng tôi không biết rằng chúng tôi đang nói dối.
Vâng.
Đó là một sai lầm vô tội.
Đối với tôi, điều đó thường phát sinh từ cái mà tôi nghĩ là sự đồng cảm, có lẽ không phải, chắc chắn không phải
hình thức tốt nhất của sự đồng cảm, nhưng tôi nghĩ rằng có một kiểu hình thái con người mà tôi quen thuộc
nơi chúng tôi cảm nhận được cảm xúc của người khác, điều mà tôi nghĩ là lành mạnh, có thể là lành mạnh.
Và chúng tôi thích thấy mọi người tận hưởng và chúng tôi thích thú với điều đó.
Vì vậy, nó mang lại cảm giác tốt cho chúng tôi khi nuôi dưỡng sự nghiện ngập này.
Ôi, tôi biết cảm giác đó.
Không phải là, mà là, ôi, đây tôi đây, sự hy sinh, như tôi đang chảy máu, chảy máu, chảy máu, nhưng điều đó không phù hợp với bản thể thiết yếu của tôi. Và ở đây, tôi đoán rằng đoạn ngắn liên quan đến điều này là tôi thực sự nghĩ rằng có một hình thức rất lành mạnh của điều này, đó là, tôi tin, ít nhất đối với tôi, với một con chó. Tôi cũng thích các loài động vật khác, nhưng với một con chó, khi chúng ta yêu chúng, chúng ta gắn bó một cách liền mạch với tình yêu của chúng dành cho chúng ta. Vì vậy, yêu chúng và đồng cảm với chúng có nghĩa là gấp đôi tình yêu. Như chúng ta yêu chúng và chúng ta có thể cảm nhận được tình yêu của chúng và đó như một vòng tròn hoàn hảo. Và với con người, điều đó cũng có thể xảy ra, tôi tưởng tượng, tôi đã cảm nhận điều đó vài lần, tôi chắc chắn cảm thấy điều đó trong những tình bạn của tôi, tôi cảm thấy điều đó với chị gái của tôi. Và tôi đã cảm nhận điều đó trong một vài mối quan hệ lãng mạn của tôi. Nhưng sự đồng cảm với niềm vui của người khác có thể đi quá xa. Và khi chúng ta “mất” chính mình, tôi nghĩ đó là vì có một phần của chúng ta không gắn bó với phần vẫn còn có nhu cầu của chính mình. Điều đó có gây tiếng vang không? Ôi, hoàn toàn. Vâng. Đây là vấn đề. Bạn không mong đợi con chó của bạn giả vờ không phải là một con chó. Bạn không mong đợi con chó của bạn ngừng yêu thích đi dạo và chạy theo một quả bóng và chỉ đơn giản là làm một con chó. Và khi nó mệt, nó sẽ đi ngủ. Nhưng thường thì khi chúng ta yêu, chúng ta cố gắng làm cho bản thân không phải là chính mình và cố gắng trở thành người mà người khác sẽ cảm thấy hào hứng nhất với chúng ta. Và tôi biết chính xác bạn đang nói về điều gì. Tôi đã từng, như tôi thích cho tiền người khác, để làm họ hạnh phúc. Và sau đó điều đó không bao giờ hiệu quả, chỉ hiệu quả trong những trường hợp mà nó cảm thấy đúng trong trái tim tôi. Nếu tôi cho đi quá nhiều vì có ai đó nói, “Tôi cần,” và điều đó không cảm thấy tốt trong việc cho đi, tôi không phải là một con chó. Một con chó sẽ nói, “Không, đây là giới hạn của tôi. Tôi sẽ nằm xuống sàn và ngủ.” Nhưng tôi sẽ nhận một công việc thêm để cho tiền người mà tôi không muốn cho tiền sau một thời gian ngắn.
Vì vậy, chúng ta đã bẻ cong bản thân ra khỏi bản thể thật sự của mình.
Và tôi nghĩ lý do chúng ta yêu chó đến vậy là vì chúng yêu, nhưng chúng yêu một cách chân thật.
Chúng yêu một cách thành thật.
Chúng không giả vờ là điều gì đó mà chúng không phải.
Chúng không có sự đồng cảm nói rằng, “Nếu chân của bạn bị gãy, tôi sẽ gãy chân của mình và nằm cạnh bạn để tôi cảm thấy chính xác nỗi đau mà bạn đang trải qua.”
Đó không phải là sự đồng cảm khi cảm thấy mọi thứ mà người khác đang cảm nhận.
Nếu họ lấy ví dụ về chân gãy, nếu bạn bị một chiếc xe đâm, bạn đang nằm đó la hét trong đau đớn.
Và tôi cảm nhận cảm giác của bạn mạnh mẽ đến mức tôi không thể chịu đựng được và tôi ngã quỵ.
Tôi đã từng có một khách hàng, giờ đã qua đời, nên tôi sẽ kể câu chuyện này.
Chồng cô ấy giống như bạn.
Anh ấy sẽ hy sinh bản thân mình.
Và cô ấy vui vẻ tiêu thụ toàn bộ năng lượng sống của anh ấy.
Và một ngày, anh ấy bị đau tim, một cơn đau tim gần như chết người.
Cô ấy đã gọi cho tôi và nói, “Tôi không thể khiến anh ấy chăm sóc nhu cầu của tôi trong khi anh ấy đang bị đau tim.
Anh ấy chỉ bị như vậy.”
Và tôi đã nói, “Ừ, anh ấy không thể làm gì khác.”
Cô ấy nói, “Chà, tôi đã nói với anh ấy.
Anh ấy nói, ‘Tôi không thể ở bên bạn ngay bây giờ.
Tôi đang bị đau tim.’”
Và cô ấy nói, “Bạn không phải là người có chồng có thể chết vì cơn đau tim.”
Cô ấy đã quá say mê việc tiêu thụ năng lượng của anh ấy đến mức thực sự nói điều đó với một khuôn mặt thẳng thắn.
Cô ấy đã mong đợi anh ấy thể hiện sự đồng cảm.
Đó không phải là sự đồng cảm.
Đó là việc bán rẻ bản thân.
Sự đồng cảm công nhận sự nhận thức về bản thân và người khác.
Có bốn thành phần của sự đồng cảm thực sự.
Nhận thức về bản thân và người khác.
“Tôi không phải là bạn.”
Như Byron Katie, một trong những giáo viên tâm linh yêu thích của tôi nói, “Điều tôi thích nhất về những cơ thể riêng biệt là khi bạn bị đau, tôi không bị.
Không phải là lượt của tôi.”
Thật tuyệt.
Thật tuyệt.
Ừ.
Một điều nữa là điều chỉnh cảm xúc.
Khi bạn thấy điều gì đó khủng khiếp và bạn có thể như, “Đây là lúc bạn có thể sử dụng kỹ năng của mình để xử lý cảm xúc của mình.
Bạn hạ nó xuống.”
Được rồi.
Tôi là một bác sĩ phẫu thuật.
Tôi đang xử lý một vụ tai nạn khủng khiếp ở phòng cấp cứu.
Tôi không cảm nhận được điều đó.
Tôi phải đi làm.
Vậy đó là điều chỉnh cảm xúc.
Bạn có thể làm điều đó.
Nhận thức về bản thân và người khác, điều chỉnh cảm xúc, là hai thành phần khác, nhưng đó là hai điều mà tôi nghĩ chúng ta thực sự cần tập trung vào.
Nếu bạn đau, thì không phải là lượt của tôi.
Và khi bạn đang đau và tôi bắt đầu cảm thấy đau quá nhiều vì bạn đang đau, tôi có thể đưa mình trở lại cơ thể của mình, thư giãn và cảm thấy hài lòng trong chính làn da của mình để tôi có thể hiện diện cho bạn.
Vậy đây là điều tôi yêu thích.
Đó là một câu trích ngắn từ một bài thơ của Hafiz, một nhà thơ Ba Tư thế kỷ 13.
Nó thật đơn giản.
Nhớ lấy nhé.
“Lo lắng, thì hãy ở lại với tôi, vì tôi thì không.”
Tôi thích điều đó.
Vâng.
Đó là việc là chính mình trong một mối quan hệ.
“Thì hãy ở lại với tôi, vì tôi thì không, nhưng tôi thực sự, thực sự không hạnh phúc.”
Tôi thấy điều đó, và tôi không không hạnh phúc, nhưng tôi thực sự, thực sự muốn ở bên nhau.
Tôi thực sự thấy rằng đó là cách bạn cảm nhận, và tôi không muốn điều đó.
Thật thú vị vì tôi cảm thấy trong lĩnh vực công việc và với bạn bè của mình, và chủ yếu là với gia đình, việc cho đi cảm thấy tuyệt vời, và sau đó mọi người cảm thấy đủ, và rồi họ tiếp tục con đường của mình.
Nhưng tôi nhận thấy một sự tương phản với các mối quan hệ lãng mạn khi, như tôi đã nói, tôi duy trì mối quan hệ tốt với một vài người bạn gái mà tôi đã có.
Trong một số trường hợp, tôi là bạn tốt với chồng của họ.
Họ thực sự vừa đến thăm cùng với chị gái và con của họ gần đây, và trên những điều khoản hoàn toàn bạn bè.
Nhưng trong nhiều năm, tôi không lo lắng về họ, nhưng tôi cảm thấy rằng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự kéo năng lượng, mặc dù họ không yêu cầu gì.
Và khi tôi tham dự đám cưới của họ, đám cưới của một người cụ thể, tôi đã nghĩ, “Ôi,” tôi đã nghĩ, “Công việc của tôi đã xong,” và tôi đã được thưởng thức và vẫn được thưởng thức tình bạn với cả gia đình.
Nhưng nó thực sự cho tôi thấy rằng rất nhiều trong mối quan hệ đã liên quan đến việc cố gắng đảm bảo rằng người khác ổn.
Bạn biến nó thành công việc của mình để làm cho họ hạnh phúc, và đó không bao giờ là công việc của bạn để làm cho người khác hạnh phúc.
Bạn không thể làm điều đó.
Hạnh phúc là một công việc từ bên trong.
Bạn không thể làm cho người khác hạnh phúc.
Bạn không thể đi sâu vào nỗi buồn của người khác để làm họ hạnh phúc.
Bạn không thể đi sâu vào bệnh tật của họ để làm họ khỏe lại.
Bạn phải thoát ra khỏi nỗi buồn và bệnh tật của chính mình, và sau đó giữ vững sự chính trực của mình với tình yêu dành cho họ, và làm gương cho họ thấy cảm giác sống trong chính cơ thể của bạn, đó là cơ thể duy nhất mà bạn sẽ có.
Khi con lớn nhất của tôi còn là một thiếu niên, tôi đã tham gia quá nhiều vào mọi thứ, và chúng đã tặng tôi một bài hát có tên là “Let Me Fall” của một người đàn ông đã ngã từ cây xuống, và sau đó anh ta bị gãy cột sống, trở thành người tàn tật, và anh ta chỉ nói, “Người mà tôi sẽ trở thành sẽ đỡ tôi. Đừng đỡ tôi nữa.”
Và thật khó khăn với tôi với tư cách là một bậc phụ huynh khi để con tôi phải chịu đựng những đau khổ từ số phận tồi tệ, và những gì chúng nói với tôi, sau đó chúng tuyên bố, là “Đây là cuộc sống của tôi, và nỗi đau của tôi là quyền sinh ra của tôi, và tôi ở đây để tìm ra cách giải quyết khi tôi tiến bước, và bạn không yêu tôi khi bạn chen vào công việc của tôi để cố gắng lấy đi nỗi đau của tôi. Hãy để tôi ngã.”
Thật là một điều trưởng thành và hào phóng khi chúng nói như vậy.
Vâng, chúng thật phi thường.
Nghe có vẻ như vậy.
Đây là con lớn nhất của bạn.
Sự tương phản, và tôi nghĩ điều gì thúc đẩy rất nhiều, điều mà chúng ta đang thực sự nói đến ở đây là sự phụ thuộc lẫn nhau.
Ôi, đúng vậy.
Vâng.
Đối với những người không biết, chúng ta chưa nhận ra, đúng không, chính xác.
Là đôi khi khi chúng ta cắt đứt mối quan hệ với người khác, hoặc chỉ nói, “Này, tôi có thể cho đi, nhưng chỉ đến mức này,” hoặc bạn có thể nhận được khía cạnh này của tôi, nhưng không phải những khía cạnh khác, đặc biệt nếu họ đã nhận được chúng trước đó, họ sẽ…
Ôi, đúng vậy.
…tức giận.
Ý tôi là, điều này…
Và không rõ ràng, đặc biệt nếu mối quan hệ đã khác cho đến lúc đó, đó là lý do tại sao đôi khi cảm thấy không công bằng khi làm như vậy.
Giống như, một điều là mời ai đó đến uống một ly, rồi phát hiện ra rằng họ là một người nghiện rượu, tiếp tục rót đầy ly của họ, tận hưởng cuộc trao đổi, và rồi một ngày nào đó nhận ra…
Họ là người nghiện rượu.
Và tôi đoán rằng thuật ngữ đó không còn được sử dụng nữa.
Nhiều thành viên trong khán giả đã nói với tôi, “Xin lỗi, đó là rối loạn sử dụng rượu.”
Tôi cũng đã nói như vậy.
Tôi xin lỗi.
Không, không sao cả.
Tôi nghĩ rằng lĩnh vực y học về nghiện còn mới mẻ đến nỗi chúng ta vẫn đang trong quá trình chuyển đổi.
Và tôi không nói điều này vì tính chính trị đúng đắn, tôi không phải là một người chính trị đúng đắn.
Chỉ là, tôi đã phải học cách định hình lại những điều này với mục đích cụ thể là cố gắng thu hút nhiều người hơn vào cuộc trò chuyện.
Vì vậy, tôi thích âm thanh của, tôi không thích ý tưởng, nhưng từ “rối loạn sử dụng rượu”, phần “rối loạn” cũng gây tranh cãi.
Nhưng điều tôi yêu thích là ngay khi chúng ta bắt đầu đặt tên và đổi tên những thứ đó, tất cả chúng ta đều đang nói về những điều đó, và sau đó không có cách nào thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Vì vậy, đó là cách tôi “jujitsu” ra khỏi, điều đó có nghĩa là chúng ta phải nói về nó, giống như rối loạn phổ tự kỷ hoặc tự kỷ hoặc điển hình thần kinh, không điển hình, đoán xem mọi người?
Bây giờ tất cả chúng ta đều đang nói về nó, và nó cần được nói đến.
Vì vậy, trong bất kỳ trường hợp nào, vào một thời điểm nào đó, có ý tưởng như, “Tôi sẽ cắt đứt bạn,” và người đó nói, “Nhưng đây là những gì chúng ta làm. Đây là loại lời hứa mà bạn đã đưa ra.”
Và vì vậy, chúng ta thấy mình trong những kịch bản khác như, “Chà, bây giờ tôi như đang xấu, tôi đang làm điều đúng đắn, nhưng tôi đang phá vỡ một lời hứa,” mà chúng ta được dạy từ khi còn nhỏ, như bạn không làm.
Nhưng chỉ trong mắt của người khác, nếu bạn trở lại với sự chính trực của chính mình, được không, là, “Liệu tôi có hứa sẽ luôn cho nhiều hơn những gì tôi có thể không?”
Chà, tôi đã làm điều đó bằng hành động của mình.
Tôi đã thiết lập một tiền lệ, không phải đó là một lời hứa sao?
Họ nói đó là một lời hứa, không.
Hoặc nếu tôi đã hứa, tôi đã sai.
Tôi xin lỗi, tôi đã mắc sai lầm.
Tôi đã hứa điều gì đó mà tôi thực sự không thể cho.
Bạn đã nghe thuật ngữ “bùng nổ tuyệt chủng” chưa?
Trong khái niệm về các thiên hà phát triển hoặc điều gì đó như vậy?
Không, đó là khi những con bồ câu, ừm-
Tuyệt vời.
Tôi hoàn toàn lạc lối.
Những chú bồ câu vũ trụ.
Tôi như đang cố gắng trở thành Elon Musk ở đây, và bạn thì như, “Không, nó về bồ câu.”
Ngầu.
Nó về bất kỳ loài động vật nào.
Tôi yêu bồ câu.
Tôi thậm chí có một hình xăm bồ câu.
Tôi yêu bồ câu.
Vâng, tôi có.
Tôi yêu tất cả các loài động vật.
Dù sao, nếu bạn cho bồ câu ăn, chúng sẽ mổ vào một cái cần gạt và nhận được một viên thức ăn vào những khoảng thời gian không thể đoán trước, điều này rất kích thích.
Đó là điều kích thích nhất mà chúng có thể làm.
Vì vậy, nếu những viên thức ăn ngừng lại, bồ câu sẽ trở nên “điên cuồng, chỉ mổ, mổ, mổ, mổ, mổ.”
Chúng sẽ mổ nhiều hơn.
Chúng mổ một cách tức giận.
Chúng khăng khăng yêu cầu các nhà nghiên cứu hứa với chúng về những viên thức ăn đó, và sau đó chúng chỉ bỏ cuộc và đi mất vì những viên thức ăn đã ngừng lại.
Khi bạn đã cho đi quá nhiều và bạn nhận ra điều đó và bạn nói rằng để giữ vững sự chính trực của mình, tôi phải lùi lại và chăm sóc bản thân, và đó là nơi tôi dừng lại.
Người kia chắc chắn sẽ có một cơn bùng nổ tuyệt chủng.
Công việc của bạn là giữ vững sự chính trực của mình cho đến khi họ ngừng mổ, và họ sẽ khỏe mạnh hơn nhiều.
Tôi đã từng có một chú chó golden retriever, nó chỉ đến và sủa để được vuốt ve.
Một con chó lớn, nhưng nó còn trẻ, và điều đó thật phiền phức, và chúng tôi đã phải gọi một chuyên gia hành vi chó đến vì nó cứ sủa vào mặt mọi người để được vuốt ve.
Cô ấy nói, “Khi nó làm vậy, hãy đứng dậy, đi qua phòng, vào một phòng khác và đóng cửa trước mặt nó.”
Chúng tôi đã nghĩ, “Điều đó sẽ thật tàn nhẫn.”
Cô ấy nói, “Đó không phải là tàn nhẫn. Nó sẽ hiểu.”
Tôi sẽ không bao giờ quên khi thấy nó sủa vào ai đó và họ đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa trước mặt nó.
Nó đứng bên cửa và sau đó đi qua nằm xuống.
Nó như, “Được rồi. Chà, điều đó không hiệu quả.”
Đó cuối cùng là điều xảy ra khi bạn giữ vững sự chính trực của mình và không để mọi người chơi đùa với bạn theo cách đó.
Họ sẽ muốn kéo bạn đi.
Vâng.
Vâng, thật thú vị vì với công việc, tôi yêu việc học hỏi, tổ chức thông tin,
Có những cuộc trò chuyện như thế này và chia sẻ chúng với thế giới.
Nó cảm giác giống như mối quan hệ với một con chó.
Nó giống như sự tương tác qua lại, và nếu mọi người không thích, thì cũng không sao.
Nếu bạn thích, thì tuyệt, và nếu bạn yêu thích, thì càng tốt, nhưng tôi vẫn sẽ làm điều đó.
Vâng.
Tôi vẫn sẽ làm điều đó.
Không có cảm giác mất mát.
Không có sự tiêu hóa bản thân trong bất kỳ điều gì đó.
Vâng, tôi biết.
Và tôi gọi nó là, trong cuốn sách mà tôi vừa viết có tên là “Vượt Qua Lo Âu”, tôi nói về khi mọi người như bạn sống theo cách đó từ niềm vui của họ, họ bắt đầu tạo ra các hệ sinh thái kinh tế.
Bạn tạo ra rất nhiều giá trị mà theo nhiều cách, mọi người bắt đầu, bạn có thể có các dòng thu nhập.
Và mọi người trả tiền cho tôi để làm điều này.
Và tôi vẫn không thể tin được.
Tôi vào đây và nói chuyện với nhà sản xuất của mình, người cũng là đối tác kinh doanh và bạn thân nhất của tôi, Rob, và tôi nói, “Tôi không thể tin rằng họ trả tiền cho chúng tôi để làm điều này.
Tôi không thể tin được.”
Và đó cũng là cảm giác của tôi về khoa học lần đầu tiên tôi nhìn qua kính hiển vi và thấy một lát cắt của một khu vực não nhất định gọi là nhân gối bên ngoài, và chúng tôi đã gán nhãn cho nó, đúng không?
Và tôi quay sang Barbara Chapman, người hướng dẫn sau đại học của tôi ở đó, và tôi nói, “Điều này thật tuyệt.”
Và phản ứng của cô ấy thật buồn cười.
Cô ấy cũng được đào tạo tại Harvard, cụ thể là Radcliffe, và cô ấy nói, “Vâng, não thật sự rất thú vị.
Chúng giống như những quả óc chó nhỏ.”
Và tôi đã nói, “Vậy, Barbara, những người thông minh nhất mà tôi từng gặp.”
Và tôi đã nghĩ, và sau đó tôi nhìn quanh phòng thí nghiệm của cô ấy, tôi đang làm các vòng quay nơi bạn có thể thử nghiệm các phòng thí nghiệm khác nhau và hy vọng họ sẽ nhận bạn.
Và cô ấy có những cái bàn màu xanh trong phòng thí nghiệm thay vì bàn màu đen.
Và cô ấy có những bức tranh về nấm, và cô ấy có bức tranh một con mèo đang ra khỏi một cái silo nông trại.
Và tôi đã nghĩ, “Tôi thực sự thích người phụ nữ này.
Tôi muốn làm tiến sĩ ở đây.”
Và tôi đã cam kết với một phòng thí nghiệm khác, và tôi bắt đầu lén lút vào phòng thí nghiệm của cô ấy vào ban đêm để thực hiện các thí nghiệm.
Bạn đã làm tan vỡ trái tim của phòng thí nghiệm khác chưa?
Cô ấy đã vượt qua rồi.
Vì vậy, trong lĩnh vực chuyên môn, tôi là một người hoàn toàn khác khi nói đến những điều này.
Tôi đã bước vào phòng thí nghiệm của người phụ nữ khác, và cô ấy đã làm rất tốt mà không có tôi, vì vậy tôi chỉ nói, “Nghe này, tôi sẽ tham gia phòng thí nghiệm khác.”
Nhưng tôi không gặp khó khăn gì khi làm điều đó trong lĩnh vực công việc.
Không có gì cả.
Giống như khi tôi bắt đầu podcast, chắc chắn có những tiếng nói trong đầu tôi, “Các đồng nghiệp của tôi sẽ nghĩ gì về điều này và điều kia?”
Và tôi đã nghĩ, “Không, tôi hy vọng họ đang sống cuộc sống tốt nhất của họ.
Tôi sẽ sống cuộc sống của mình.”
Và tôi thấy họ, một số thích điều đó, một số ghét điều đó, và một số thực sự, tôi có thể cảm nhận được.
Tôi nghe thấy những phán xét, và tôi cũng nghe thấy, “Tôi thích điều đó.”
Kiểu như vậy, nó là sự pha trộn vì bất cứ điều gì công khai đều sẽ gợi lên những phản ứng khác nhau từ mọi người.
Nhưng tôi kiểu như, “Bạn làm những gì bạn muốn, tôi sẽ làm những gì tôi muốn, và cả hai chúng ta đều ổn.”
Chúng ta sống trong một nền kinh tế kỳ lạ nơi bạn được cho là phải có một công việc, và tất cả đều dựa trên công việc nhà máy.
Bạn được cho là phải đến một nơi và làm điều gì đó mà bạn không thực sự thích để nhận chút tiền tiêu vặt, rồi sau đó bạn về nhà.
Và điều đó chỉ tồn tại trong vài trăm năm qua kể từ Cách mạng Công nghiệp.
Trước đó, con người đã tồn tại hàng trăm ngàn năm làm gì?
Làm nghề đánh cá, làm vườn, dệt vải, hát những bài hát, kể chuyện.
Làm những điều mà chúng ta làm như sở thích.
Nhưng chúng ta có một tư duy kỳ lạ nói rằng, “Không, nếu tôi làm những điều mang lại niềm vui cho tôi như sở thích, những điều mà mọi người đã làm hàng trăm ngàn năm, nếu tôi chỉ đưa niềm vui của mình ra ngoài và xem tôi có thể làm gì với những sáng tạo mới mẻ của thời đại chúng ta.
Nếu tôi không làm công việc, tôi đang trở nên kỳ quặc theo cách nào đó, và điều đó sẽ không hiệu quả.
Nhưng những gì tôi thấy là các cấu trúc kinh tế của xã hội này đang bị phá vỡ, chúng đang sụp đổ xung quanh chúng ta.
Và đó là những người đang sợ hãi.
Tôi từng xem một video về trận sóng thần đã tấn công Sendai, Nhật Bản vào năm 2011, tôi nghĩ là vậy. Cơn sóng này ập đến và nuốt chửng một thành phố chỉ trong sáu phút, chỉ một cơn sóng này, và bạn chứng kiến toàn bộ thành phố bị xé nát trong sáu phút.
Và mọi người đang chạy vào các tòa nhà, rồi các tòa nhà bắt đầu sụp đổ, và bạn biết rằng có người ở trong đó. Tôi đã xem điều này và nghĩ, “Có quá nhiều thay đổi trong văn hóa của chúng ta, giống như cơn sóng đó đã tấn công chúng ta.”
Rồi tình cờ, tôi đã nhấn vào một cái gì đó trên YouTube hay gì đó, và nó chuyển sang hình ảnh Mike Parsons lướt sóng một trong những cơn sóng lớn nhất từng được ghi hình, đó là một cơn sóng bất thường, và nó cao khoảng 70 feet, và camera quay lại, và đây là một người đàn ông khỏa thân trên ván lướt với một cơn sóng như cơn thịnh nộ của Chúa, và anh ấy là một hình dáng nhỏ bé.
Cơn sóng cao bảy tầng, và anh ấy lướt xuống mặt sóng đó, và nó vỡ ra trên anh ấy, và bạn nghĩ, “Ôi, anh ấy chết rồi.” Rồi anh ấy phóng ra khỏi làn nước, như thể đang hét lên.
Và tôi nghĩ, “Đó là những lựa chọn mà chúng ta có ngay bây giờ. Chúng ta có thể chạy vào những tổ chức mà chúng ta nghĩ sẽ giữ cho chúng ta an toàn, và sự thay đổi sẽ nghiền nát chúng ta, nhấn chìm chúng ta và giết chết chúng ta, hoặc chúng ta có thể đối diện với thực tế rằng có một cơn sóng thay đổi lớn trong xã hội của chúng ta ngay bây giờ, và mọi thứ đang thay đổi với tốc độ gia tăng, và chúng ta có thể mạo hiểm chạy ra ngoài khỏa thân chỉ với niềm vui của mình, và chỉ cần giữ thăng bằng trên niềm vui của chúng ta, và để cơn sóng đưa chúng ta đi một chuyến.
Bạn đang lướt sóng. Bạn là một ví dụ cho thế giới về một người có sự cân bằng trong niềm vui của mình, ngoại trừ trong các mối quan hệ, nhưng bạn sẽ vượt qua điều đó. Dù sao đi nữa. Chỉ cần làm một chút công việc.
Có một người phụ nữ đang bám vào cuối ván lướt sóng của bạn. Nó sẽ không ổn đâu. Thật không may, mọi thứ phức tạp hơn nhiều so với vậy, nhưng tôi đang thấy một cánh cổng hướng tới, tôi đoán là điều mà bạn gọi là, như, sự chính trực thực sự, nơi trong sâu thẳm tâm trí tôi, tôi có một hiểu biết rất mơ hồ về tất cả những gì liên quan đến mối quan hệ thực sự trông như thế nào.
Khi nó xảy ra, và cảm giác như khi nào thì đúng với tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng nó sẽ không giống như cách tôi cố gắng viết ra. Hãy tưởng tượng một ngày lý tưởng với mối quan hệ đó, và có thể đó là điều kỳ lạ nhất mà bạn từng nghe. Nó sẽ hoạt động. Tôi hứa với bạn, tôi có một cuộc sống tình cảm rất kỳ lạ. Điều đó làm tôi cảm thấy yên tâm. Tôi không thể tin rằng tôi sẽ nói điều này trên podcast này. Vì vậy, tôi có hai người bạn đời. Người bạn đời của bạn thật tuyệt vời. Ồ, tôi đã gặp, à, một trong số họ. Một người là mối quan hệ đầu tiên mà tôi từng có với một người phụ nữ cách đây hơn 20 năm. Và sau đó tôi sống trên trang trại của mình và thiền cả ngày, và bạn đời của tôi, Karen, đã đến với tôi, và nhà thơ người Úc, Rowan, đang ở lại trang trại của chúng tôi cùng với một số người khác. Karen đã ngồi xuống với tôi, cô ấy nói, “Artie, tôi phải nói với bạn, tôi đang có những cảm xúc rất mạnh, tôi không biết, có thể là cảm giác mẹ đối với Rowan.” Tôi đã nói, “Không, đó không phải là cảm giác mẹ. Tôi không cảm nhận được năng lượng mẹ.” Và tôi đã bị một cơn bùng nổ niềm vui đánh trúng, niềm vui, niềm vui. Nó giống như ánh sáng trắng. Tôi đã nói, “Bạn đang yêu cô ấy. Điều này thật tuyệt vời. Nói với cô ấy vào đây. Tôi sẽ đi vào phòng khách. Các bạn không thể có điều đó.” Nó chỉ giống như, “Hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc.” Và tôi đã tìm kiếm sự ghen tị, và tôi đã nghĩ, “Điều này không nên hoạt động theo cách này.” Vì vậy, Rowan đã đến, và chúng tôi đã ngồi lại nói chuyện, và chúng tôi đã ngồi lại nói chuyện nhiều hơn. Và tất cả chúng tôi đã ngồi trên cùng một chiếc ghế sofa nói chuyện, và nói, “Điều này không kỳ lạ, phải không?” Và sau vài tuần, chúng tôi nhận ra mọi người đều yêu nhau và chúng tôi không thể sống thiếu nhau. Và đó là cách bạn tồn tại? Đó là cách đây tám năm. Và chúng tôi có một cô con gái ba tuổi tên là Lila, rất đáng yêu. Chúng tôi gọi đó là cảm giác tốt khi nhìn có vẻ kỳ lạ, và bạn có thể cắt bỏ điều đó trong podcast nếu nó quá khó. Không. Chúng tôi không có bậc thầy, không có người thống trị. Bạn đang đùa tôi à? Ý tôi là, điều mà chúng tôi đang nói ở đây trước hết là tình yêu.
Như, ý tôi là, hãy cứ thẳng thắn, trong tất cả những điều cần cắt bỏ khỏi một podcast, chúng ta sẽ không cắt bỏ tình yêu ra khỏi podcast.
Ôi, tôi rất thích điều đó ở podcast này vì nhiều người sẽ làm như vậy.
Vâng, nhưng không phải tôi.
Và đối với những người mà, như, cảm thấy khó chịu với điều đó hoặc điều đó tạo ra sự va chạm nội tâm trong họ, thì tôi chỉ mời bạn, tôi không biết, hãy ghé thăm bản thân nhân ái của bạn, xem liệu nó vẫn còn đó không và nếu nó vẫn còn đó, thì, bạn biết đấy, tôi thực sự tin rằng con người, một phần dựa trên cấu trúc phát triển, như là những trải nghiệm, nhưng cũng chỉ là sự khác biệt trong cấu trúc.
Tôi có thể hoàn toàn tin vào điều này, bạn biết đấy, một trong những người bạn thân nhất của tôi, người hướng dẫn sau tiến sĩ thứ ba của tôi, người đã hướng dẫn tôi sau tiến sĩ tại Stanford, là, giờ thì không may ông đã qua đời vì ung thư tụy, là cố Ben Barris.
Ông sinh ra là một cặp song sinh giống hệt nhau, sau đó học y khoa, sống như một người phụ nữ, học cao học như một người phụ nữ, và rồi đã chuyển giới thành Ben.
Khá muộn trong cuộc đời.
Vì vậy, tôi chỉ gặp Ben. Ben là một người bạn thân và không may đã qua đời, có lẽ vì ông có đột biến BRCA2, đã chết vì nhiều loại ung thư, nhưng khởi đầu là do ung thư tụy.
Ông là thành viên chuyển giới đầu tiên của Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia.
Tôi đã viết cáo phó cho ông cho tạp chí Nature.
Chúng tôi rất, rất thân thiết và ông là một người rất kỳ quặc, bạn biết đấy, và không có một người bạn đời lãng mạn, ít nhất là không vào thời điểm ông qua đời hoặc trong thời gian tôi biết ông, theo như tôi biết.
Và bạn biết đấy, Ben thường nói, như, có những thành phần trong cấu trúc của chúng ta là phổ quát, những phần điều khiển hô hấp, bạn biết đấy, những phần điều khiển tim, và sau đó có những phần trong cấu trúc của chúng ta chỉ khác nhau.
Và đối với tôi, với tư cách là một nhà khoa học, điều đó hoàn toàn hợp lý, như là khái niệm rằng bất kỳ điều nào trong số đó lại gây tranh cãi thì như thế nào, như là, điều đó không có bất kỳ ý nghĩa nào cả rằng một người lại như vậy.
Tôi không tin rằng mọi người có sự khác biệt trong cách suy nghĩ vì hầu hết mọi người muốn tin vào sự khác biệt đó khi điều đó thuận tiện cho họ. Vì vậy, tôi thực sự đánh giá cao việc bạn chia sẻ điều này, và bởi vì, vâng, mọi phiên bản đều có giá trị.
Tôi cũng đã học được từ người hướng dẫn sau đại học của tôi, Barbara Chapman, bà ấy thường nói rằng sự khoan dung phải đến từ cả hai phía. Vì vậy, tôi cũng rất yêu thích và tán dương bất kỳ hình thức gia đình truyền thống nào, nếu vẫn còn được gọi như vậy. Ôi trời ơi. Vâng, bạn biết đấy.
Nhưng tôi muốn bạn thật sự ngồi xuống, trở nên chân thật với chính mình và nói rằng, thành thật mà nói, nếu tôi có một cuộc sống lãng mạn hoàn hảo, nó sẽ trông như thế nào và hãy gọi điều đó là rất ích kỷ? Cái mà tôi sẽ gọi là rất đúng với bản thân bạn. Đừng nói dối bản thân về những gì bạn thực sự muốn.
Vâng, điều đó thật kỳ lạ. Nhưng cả Karen và tôi đều cảm thấy có một sự thiếu vắng to lớn trước đây, trong vài năm trước khi Row xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy như mình là một cái ghế ba chân, còn cái ghế hai chân thì không có ý nghĩa với chúng tôi. Nó sẽ bị ngã.
Bất cứ điều gì xuất hiện trong tầm nhìn của bạn về niềm vui, bất cứ điều gì khiến bạn cảm thấy tự do, hãy viết nó ra và đọc nó thường xuyên. Và khi bạn bước vào một mối quan hệ, hãy đọc nó thường xuyên hơn nữa, và để người khác cũng đọc nó.
Hoàn toàn. Điều đó sẽ là điều tôi có thể làm, dù có khó khăn đến đâu khi phải có những cuộc trò chuyện nhất định. Tôi chắc chắn có thể viết mọi thứ xuống và chỉ cần đưa nó xuống dưới. Đây là những gì tôi đang tìm kiếm. Đừng để tôi làm những điều trong cột B. Nó sẽ không kết thúc tốt đẹp.
Tôi thích điều đó. Và tôi thực sự đánh giá cao việc bạn đã chia sẻ điều đó. Và tôi biết những người đang lắng nghe cũng sẽ như vậy. Tôi hy vọng vậy.
Đó không phải là. Tôi đã đọc một cuốn sách của Samantha Irby, một nữ diễn viên hài tuyệt vời, và cô ấy nói: “Đây là những gì bạn nói. Khi mọi người nói với bạn rằng bạn thật khủng khiếp và bạn đang làm điều gì đó tồi tệ, bạn nói, ‘Tôi thích điều đó.’” Vâng, một trong những lý do tôi đã định hướng rất sớm và vẫn yêu thích nhạc punk rock, như thể loại đó, là vì đối với tôi, nó có thể sai.
Có thể nhạc cổ điển là một ngoại lệ, nhưng đối với tôi, đó là thể loại âm nhạc duy nhất mà tất cả các phiên bản của bản thân và cảm xúc đều được chào đón.
Có nhạc giận dữ.
Có nhạc chính trị.
Có nhạc buồn.
Có nhạc về tình bạn và tình đồng đội, về sự mất mát.
Và bạn nhìn vào cộng đồng, tôi thực sự thích những thứ này.
Vì vậy, hãy nhìn vào cộng đồng mà người bạn tốt của tôi, Tim Armstrong, đã tạo ra xung quanh một số ban nhạc nhất định.
Ông ấy sẽ nằm trong danh sách những người punk rock vĩ đại như Joe Strummer từ The Clash.
Nhạc chính trị.
Vâng, vâng.
Đó là Laura Jane Grace, một trong những người chuyển giới công khai đầu tiên trong cộng đồng punk rock và tạo ra những bản nhạc tuyệt vời chống lại tôi.
Và rồi Laura Jane Grace, tôi nghĩ, “Cô ấy là một người hùng của tôi.
Một trong những người hùng trong danh sách ngắn của tôi.
Tôi yêu, yêu, yêu những gì cô ấy đã làm ở nhiều cấp độ.”
Và có một bức tranh tổng thể về tất cả những con người khác nhau và những trải nghiệm con người trong một thể loại đơn lẻ.
Vâng.
Có rất nhiều điều về các thể loại âm nhạc khác, nhưng tôi không thấy điều đó.
Tôi không thấy điều đó.
Có thể trong toàn bộ thể loại rock and roll hoặc bất cứ điều gì.
Và vì vậy, nếu có một lĩnh vực nào trong cuộc sống mà bao gồm tất cả, thì đó chính là lĩnh vực đó.
Nhưng không phải vì nó ồn ào, nhanh chóng và chống đối.
Nó giống như rất nhiều điều trong đó là pro-social.
Vì vậy, tôi nghĩ có một sự hiểu lầm lớn xung quanh điều đó.
Vì vậy, tinh thần đó là điều luôn vang vọng.
Và tôi cảm thấy giống như vậy về các mối quan hệ.
Chúng ta đang ở trên mạng xã hội.
Một trong những lý do tôi có thể lên mạng xã hội mà không bị tăng cortisol liên tục là tôi ở đó và tôi nghĩ, “Được rồi.
Có một số người khỏe mạnh về tinh thần ở đây, một số người không khỏe mạnh về tinh thần ở đây.
Mọi người ở đây để chiến đấu.
Mọi người ở đây để yêu thương.
Mọi người ở đây để tìm kiếm bạn đời.
Mọi người ở đây để tán tỉnh.
Và bạn biết không?
Mọi người ở đây để tấn công tôi như, “Thật tuyệt, tôi vui vì tôi đang mang lại cho bạn một mục đích cho buổi sáng của bạn.”
Kiểu như vậy.
Tôi cố gắng tiếp cận mọi thứ theo cách mà bạn đã làm cho tất cả trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, ngắn gọn hơn, nơi bạn chỉ nói: “Tuyệt vời. Tôi thích điều đó.” Đúng vậy. “Tôi thích điều đó.” Thật tuyệt vời. Đúng vậy. Bạn với một cảm giác vui vẻ thật sự. Đúng vậy. Không có như, “Chà, tôi thích điều đó.” Không có sự cản trở nào trong câu nói đó. Chỉ đơn giản là, “Tôi thích điều đó.” Đúng vậy. “Tôi thực sự thích điều đó. Tôi rất thích điều đó.” Tôi yêu việc bạn thích điều đó rất nhiều và bạn có thể nói theo cách đó. Ai không thể, nếu tất cả đều là tình yêu, không ai thực sự có thể, bạn có thể yêu nhiều hơn gần như bất cứ điều gì. Bạn đang tức giận với tôi. “Tôi thích điều đó. Tôi chỉ yêu nhiều hơn bạn.” Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao Chúa Giê-su, bạn biết đấy, tình yêu không bao giờ thất bại. Không phải là bạn sẽ thắng mọi thứ nếu bạn là một người yêu thương. Mà là bất kể điều gì xảy ra, nó giống như cái tôi. Bạn đang chịu đựng, bạn đang đau khổ, bạn đang phụ thuộc, bất cứ điều gì. Nó yêu tất cả. Mang nó đến đi. Nó yêu tất cả. Và điều đó có nghĩa là bất kể điều gì bạn đến với tôi, tôi có thể giữ điều đó trong một lĩnh vực tình yêu. Và trải nghiệm của tôi là tình yêu. Câu trích dẫn từ Chúa Giê-su là gì? Tôi chỉ không biết liệu nó có phải từ Chúa Giê-su không, nhưng tôi nghĩ nó ở trong thư của Phao-lô, nói rằng, “Tình yêu không bao giờ thất bại.” Bạn biết đấy, tình yêu không bao giờ thất bại và đó là bởi vì tôi có thể nói, “Tôi ghét bản thân mình.” Vâng, nhưng tôi yêu phần của tôi ghét bản thân mình. Chỉ yêu nhiều hơn bạn. Bạn có luôn như vậy không, có nghĩa là bạn có thể giữ vị trí này trên thanh thăng bằng và sau đó tôi cảm thấy bạn đã lấy thanh thăng bằng này và tạo ra một cái mesa lớn cho người khác đứng trên, vì đó là một nơi rất ổn định khi bạn ở đó. Nhưng để đến được nơi như cái tôi thiết yếu và con đường đến sự chính trực, tôi có thể nói theo cách tôi cảm nhận không? Thật sự rất khó khăn. Đúng vậy. Đó là điều tôi sắp dùng từ đó. Tôi nghĩ để trở nên ổn định, tôi luôn nói rằng nguyên liệu thô cho bất kỳ trải nghiệm tốt nào là điều ngược lại của nó. Vì vậy, tôi đã bị rối.
Tôi đã bị tổn thương đến mức không thể tin được.
Có một thuật ngữ quân sự gọi là snafu, có nghĩa là tình huống bình thường nhưng mọi thứ đều bị rối loạn.
Fubar có nghĩa là bị hỏng đến mức không thể nhận ra.
Tôi đã ở trong tình trạng fubar.
Bây giờ thỉnh thoảng tôi có những tình huống snafu, nhưng tôi đã fubar đến mức nỗi đau thật sự rất dữ dội, đến nỗi khi tôi học cách trở về nhà, sự tương phản thật sự rất rõ ràng.
Và tôi không bao giờ, không bao giờ muốn, tôi không bao giờ muốn rời bỏ ý thức rằng ánh sáng đó luôn ở bên chúng ta và chúng ta có thể cảm nhận được nếu chúng ta thành thật.
Và đó là tất cả những gì chúng ta cần làm.
Hãy thành thật.
Và ở đó, nó sẽ xuất hiện.
Bùm.
Tôi cảm thấy mọi thứ bắt đầu từ phạm vi của bản thân, như thể chúng ta phải làm điều này cho chính mình trước khi có thể làm điều này với và cho người khác.
Và rồi đến một lúc nào đó, trong tâm trí tôi, đúng vậy, nó giống như mẹ tôi, mẹ tôi, từ khi còn nhỏ mà tôi có thể nhớ, đã nói về việc cố gắng chữa lành thế giới.
Và tôi đã thấy cái giá mà điều đó đã gây ra cho bà, như bà sẽ gọi đôi khi và hỏi, mọi thứ thế nào?
Và mọi thứ sẽ xảy ra trên tin tức.
Tôi có thể cảm nhận được rằng điều đó thực sự làm bà mệt mỏi.
Và thật khó cho tôi khi nghe và thấy điều đó vì tôi cũng cảm thấy như vậy.
Giống như, ôi trời, bạn có cảm thấy có hy vọng cho loài người của chúng ta không?
Ý tôi là, tôi đang cố gắng không ném toàn bộ vấn đề của thế giới vào bạn.
Nhưng như, như, ý tôi là, tôi gần 50 tuổi.
Tôi cảm thấy ở thời điểm này tôi đã thấy đủ để nói rằng có rất nhiều điều tốt đẹp trong con người.
Nhưng cũng có khả năng cho rất nhiều sự hiểu lầm, xấu xa, bạn có sự phát triển không đúng, bạn có những người bị tổn thương, tổn thương người khác, tất cả mọi người đều đang cố gắng hết sức, mọi người đều muốn an toàn và được chấp nhận và họ chỉ đang cố gắng tìm kiếm điều đó theo cách này.
Và rồi có những kẻ xấu thực sự vì họ hoặc là bị sai lệch hoặc là gì đó và họ đang tạo ra sự hỗn loạn.
Có hy vọng thực sự nào cho một phiên bản khác của mọi thứ mà có thể tồn tại không?
Lần đầu tiên tôi nhớ mình lo lắng về điều này, tôi mới bốn tuổi và tôi lớn hơn bạn mười tuổi. Nhưng tôi đã biết từ bốn tuổi rằng tôi ở đây để cố gắng giúp đỡ điều gì đó. Khi lớn lên, cảm giác này không bao giờ biến mất, cảm giác rằng tôi có nhiệm vụ giúp đỡ điều gì đó. Trong tuổi teen, nó trở thành, tôi cần giúp thay đổi cách mọi người suy nghĩ, tôi không biết. Và rồi tôi bắt đầu nhận thấy những người khác dường như giống như tôi và tôi nghĩ, tôi nghĩ họ ở cùng một đội với tôi. Và tôi đã tự hỏi, đội nào? Tôi đang nói về cái gì? Tất cả mọi thứ lên đến đỉnh điểm khi tôi ở Nam Phi trong vùng hoang dã và tôi có một giấc mơ rằng tổ tiên của tôi đang đến thăm tôi và tôi nghĩ điều đó thật buồn cười. Vì vậy, tôi đã kể cho một số bạn bè từ bộ tộc Shandong và họ đã phản ứng như thế này. Rồi họ chạy đi. Và tôi đã tự hỏi, tôi đã làm sai điều gì? Và tối hôm đó, chúng tôi đều ngồi quanh lửa, có những con sư tử chạy xung quanh, họ đưa một người phụ nữ nhỏ từ Mozambique đến và cô ấy là Sangoma, cô ấy là một thầy thuốc. Cô ấy đã thực hiện hệ thống tiên tri của mình, tức là cô ấy đã ném xương cho tôi. Bởi vì nếu bạn có giấc mơ, tôi đã có, bạn phải gặp một Sangoma ngay lập tức hoặc những điều xấu sẽ xảy ra. Vì vậy, cô ấy đã nói những điều về tôi mà đúng, nhưng cô ấy có thể đã tìm kiếm trên Google, bạn biết đấy. Và thật kỳ lạ khi cô ấy nhìn tôi, tôi cảm thấy như những mũi kim băng xuyên qua tôi. Nó không dễ thương, nhưng rất mãnh liệt. Và những gì cô ấy nói là, có những người đang được sinh ra để trở thành người chữa lành trên khắp thế giới cũng giống như trong các bộ tộc truyền thống. Bạn cần đi tìm họ và nói cho họ biết họ ở đây để làm gì. Họ ở đây để chữa lành thế giới và họ cần sự khôn ngoan mà những người truyền thống có và họ cần công nghệ của họ. Và thật thú vị vì cô ấy có vẻ rất sợ hãi và bối rối bởi những gì cô ấy đang nói với tôi. Cô ấy phải có một nhóm người đứng sau cô ấy để cùng tụng, chúng tôi đồng ý, chúng tôi đồng ý, vì cô ấy đã rất hoảng sợ.
Nhưng tôi nghĩ rằng trong mỗi nhóm truyền thống từ 100 đến 150 người, có một vài người chữa bệnh được các bậc cao niên công nhận là những người rất nhạy cảm. Họ quan tâm đến thiên nhiên và khoa học. Họ quan tâm đến động vật. Họ quan tâm đến những điều huyền bí. Họ quan tâm đến nghệ thuật. Họ là những người biểu diễn, nhưng cũng rất hướng nội và suy nghĩ nhiều. Đó là một hình mẫu của sự chữa lành, của người làm thuốc. Những người mà tôi huấn luyện, tôi gọi là những người tìm đường, đó là một thuật ngữ từ một nhà nhân chủng học. Nếu bạn sinh ra trong hình mẫu đó, nếu bạn có kiểu hình đó, tôi tin rằng đó là một kiểu hình và tôi tin rằng nó xuất hiện trong mỗi 100 đến 150 người nhiều lần. Và văn hóa của chúng ta không có từ nào cho điều đó và không có con đường nào cho điều đó. Nhưng nếu chúng ta muốn cứu thế giới, chúng ta sẽ dựa vào bất cứ điều gì đã được sinh ra trong chúng ta khiến chúng ta muốn chữa lành mọi thứ. Và chúng ta sẽ sử dụng những công nghệ mà chúng ta đã phát triển và chúng ta sẽ sử dụng niềm vui của mình và sự từ chối tham gia vào những điều vô nghĩa của văn hóa chúng ta. Và chúng ta sẽ giữ vững lập trường và cố gắng thay đổi cách mà nhân loại sống trên hành tinh này. Và tôi không biết điều đó sẽ đi theo hướng nào, nhưng tôi đang tham gia vào trò chơi. Và tôi nghĩ bạn cũng vậy. Tôi cảm thấy mình cũng vậy. Và tôi chắc chắn rằng tôi có mặt ở đây nhờ bạn và thực sự, phần lớn, tôi đã kể câu chuyện trước đó rằng con đường tôi đang đi và thực tế là có ai đó đang lắng nghe điều này và xem nó là hệ quả của việc đã đọc sách của bạn và thực hiện các bài tập và sẽ tiếp tục làm như vậy. Vì vậy, tôi phải nói rằng thật sự không có từ nào để diễn tả điều này có ý nghĩa với tôi như thế nào khi bạn đến đây, dành thời gian chia sẻ với chúng tôi sự khôn ngoan của bạn, và đi sâu vào một số chủ đề mà tôi đặc biệt quan tâm, vì tôi như mọi người khác. Tôi là một công trình đang trong quá trình hoàn thiện, người đang tò mò về những cách tốt nhất để tiến lên. Và mỗi lần bạn nói, và chỉ cần bạn xuất hiện ở đâu đó, đó là một điều tuyệt vời.
Mọi người đều học hỏi, mọi người đều trở nên tốt hơn, và mọi người đều ra về với những công cụ và sự trao quyền.
Và tôi chỉ muốn nói cảm ơn rất nhiều.
Thực sự không còn gì nhiều hơn thế.
Sam, dành cho bạn.
Bạn chỉ đang nhìn vào gương.
Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn.
Có lẽ tôi là podcast duy nhất kết thúc bằng nước mắt.
Cảm ơn rất nhiều.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Martha Beck.
Tôi hy vọng bạn thấy nó cũng bổ ích và có ý nghĩa như tôi đã thấy.
Để tìm hiểu thêm về công việc của bà ấy và để tìm các liên kết đến nhiều cuốn sách tuyệt vời của bà ấy, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi và/hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời không tốn phí để ủng hộ chúng tôi.
Ngoài ra, xin hãy chắc chắn theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
Xin cũng hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại những điều đó trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi có đọc tất cả các bình luận.
Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tựa đề “Protocols, An Operating Manual for the Human Body.”
Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực.
Tất nhiên, tôi cung cấp các chứng minh khoa học cho các giao thức được bao gồm.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com.
Tại đó, bạn có thể tìm các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau.
Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên “Protocols, An Operating Manual for the Human Body.”
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đó là Instagram, Twitter, giờ được gọi là X, Threads, Facebook và LinkedIn.
Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn thì khác biệt với nội dung của podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm những gì chúng tôi gọi là các giao thức, đó là những tài liệu PDF ngắn từ một đến ba trang, đề cập đến những vấn đề như tính dẻo của não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cách có giấc ngủ tốt hơn, những điều như tiếp xúc với lạnh có chủ đích.
Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản.
Chúng tôi có một giao thức hoàn toàn về việc hình thành thói quen và nhiều hơn nữa.
Để đăng ký, một lần nữa, hoàn toàn không tốn phí, bạn chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào chức năng menu ở góc, cuộn xuống bản tin, và cung cấp email của bạn.
Tôi nên chỉ ra rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Martha Beck.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
[music]
(music vui tươi)
我最喜歡的口味是西瓜,雖然我也承認我喜歡覆盆子口味和柑橘口味。基本上,我喜歡所有的口味。如果你想試試 Element,你可以去 drinkelement.com/huberman,以購買任何 Element 飲品混合包來索取一個免費的 Element 樣品包。再一次,請到 drinkelement.com/huberman 索取免費樣品包。現在讓我們開始跟瑪莎·貝克博士的討論。歡迎你。哦,能和你在一起真好,安德魯。謝謝。我非常興奮。我不知道該如何向聽眾和觀眾傳達我有多興奮。我人生中的英雄不多,但你是其中之一。這是真的。這無法理解。這是真的。我不會一一列舉,但你和偉大的奧利弗·薩克斯都是在我生活中對我影響深遠的人,影響了我所做的事情,我思考的方式,以及有時候我嘗試不去思考的方式,而你的生活故事是令人敬畏的。所以今天我們有很多話題要討論,我不會花更多時間談論為什麼我會這樣感受,因為這會在我們的討論中顯現出來。但我想說,你真的走在時代的前面。我是說,你從哈佛獲得了三個學位。你擁有這些學術資歷,然而你卻是第一批公開談論心身聯結的人之一,以一種具體化的方式,我們有時稱之為在這個播客中提到的協議。你提供了一些實踐,這些實踐絕對改變了我的生活和他人的生活。我通過閱讀你的書籍獲得了這些,而這不是標準的書籍廣告,但你所有的書對我來說都是變革性的。對我生活影響深遠的其中一個練習是完美的一天練習。哦,是的。當我第一次讀到它時,我想,這到底是什麼?據我回憶,它涉及花一點時間,可能是十分鐘,可能是三十分鐘,坐下或躺下,閉上眼睛,想像一下沒有限制的完美一天。這個練習的令人驚訝之處在於,我在練習中想像的幾件事情,並非所有,但幾件,驚人地變成了現實。這是有效的。我不知道它是如何運作的,但我以前會讓人們給我寄明信片。這就是我做這些事情的時間之長。現在是透過電子郵件和簡訊,我會說,”好的,我們剛剛做過你的理想一天。你已經寫下來了。現在當那一天到來時給我發通知,”而我收到很多通知。好吧。好吧,我現在給你發一個通知。這是在那個練習的結尾,我最後做了好幾次。嗯。我要知道那個頻率,你知道,我很想坐下來和瑪莎·貝克談談,我會做些什麼。所以我現在正處於一個觸摸我的時刻。這太棒了。太神奇了。好像現實在自我交織。我聽過你的播客,想著,”那個人真的很酷,而我在這裡。”我對此感動了。所以我們先來談談這個練習。酷。是的。很明顯,我們可以提出科學解釋為什麼這會有效。你知道,大腦是一個預測機器。一旦它理解到某件事情可能是可能的,也許它會無意識地尋找那種途徑,我們可以圍繞這個構建一整套敘述。但只是為了聆聽的那些人,這個練習是什麼?你會建議某人如何嘗試它?首先,不要編造什麼。我以前,人們總是告訴我他們會編一個每天早上醒來,身處白色房間,白色床單,窗戶上掛著白色窗簾,然後穿上白色衣服,漂浮四周的日子。我最終意識到,這些人只是疲倦,無法投射任何東西,只能展現一種我最終意識到的空白感,這代表著他們已經過度疲勞。所以我不再和那些人一起做這件事,直到他們好好休息。而且你不需要編造它。你看到它的發生。這是關鍵。你讓它進入你的心中,而不是好像你在用想像力去達成,只是像它自然而然出現那樣。所以我引導人們進行這個練習。第一件事是,你早晨醒來。你被美好的睡眠徹底刷新。在你的想像中,不要睜開眼睛,但要傾聽。你聽到什麼?所以你不編造。你傾聽它。你聽到什麼?對我來說,第一件我聽到的事情就是感受到自己的身體在床上的舒適。這是我不夠做的事情。那麼,是否能聽到某人或某人的呼吸?是的,旁邊有一個人正在呼吸,他們還在睡覺。啊,真可愛。床腳旁邊有隻狗在呼吸嗎?哦,正是我的鬥牛犬科斯特洛在打鼾。我不久就會再養一隻狗,所以我希望有隻比科斯特洛打鼾聲小的狗。雖然我必須說,我很想念他的深沉打鼾。在這個播客的早期版本,早期的集數中,我們讓他在房間裡打鼾。順帶一提,我眼中的淚水,這確實是喜悅的淚水。我在播客開頭說過,我說,”聽著,我有一隻鬥牛犬。他正在靠近生命的盡頭,所以我們會讓他留在房間裡。”所以當你聽到背景中的呼吸聲,那打鼾,讓我們稱之為它,他在這裡,對不起,不好意思。所以總之,是的,還有一些鬥牛犬的呼吸。你可以在房間裡放入你想要的任何數量的狗。只是傾聽,可能你能聽到外面有小鳥在叫。也許你聽到海洋的聲音。也許你聽到風的聲音。也許你聽到人們在交談或交通的噪音。靜靜地聆聽一分鐘,直到你相當確定你已經聽到了所有需要聽的東西。是的,我喜歡孩子們玩的聲音。啊,真甜。
好的,聞聞空氣。
感覺怎麼樣?
濕度有多高?
氣溫是多少?
你知道,我的內心是加州人,我喜歡七十到八十度的天氣。
不太潮濕,而且奇怪的是,它不會突然變化,但有一些關於飛機飛過的聲音總是讓我感到沮喪。
這一定是某種與鸚鵡相關的聯想,像是「我不喜歡這樣」。
好吧,沒有飛機。
那麼鳥,鳥兒在 chirping,誰不喜歡鳥兒 chirping?
順便說一下,對於我們的聽眾來說,這不是一天神奇的日子,你永遠不會再經歷。
這是一個典型的日子,但你的生活現在完美無缺。
所以這是一個普通的日子,但在你完美的生活中。
那麼,我們會把這放到三年、五年,無論什麼讓你相信你的理想生活可以在那段時間內形成。
你會發現,當你多次這樣做時,實現所需的時間會變得短很多。
無論如何,你起床,四處看看,你坐在床上,四處張望,誰在你身邊?
狗狗看起來怎麼樣?
房間看起來怎麼樣?
對,我的伴侶在我旁邊。
我的狗狗,你知道,我告訴過自己不會再養另一隻鬥牛犬,但我想我會再養一隻鬥牛犬。
它們真的是最棒的。
是的。
它們就像新陳代謝的精髓,意味著它們儘量做得少,並體驗到儘可能多的快樂。
它們在真正的意義上是享樂主義者。
你需要生活中有一個明智的享樂主義者。
對。
而且如果有需要的話,它們是有能力去保護的,但我老實說不在乎那些。
你知道,所有那些東西,就像我的鬥牛犬,我對那些都不在乎。
有什麼告訴我,你自己能保護自己。
好吧,我在這方面很好。
所以我會四處看看房間。
牆壁是什麼顏色?
有什麼畫掛在那裡嗎?
是的,我是一個 Wyeth 的粉絲,安德魯·懷斯的粉絲。
哪一位?
安德魯還是 NC?
好吧,最近我看到一個標題,我不知道這是否真實,因為那是Instagram的一個帖子,說的是田野中的女人。
哦。
那個畫面。
克里斯蒂娜的世界。
對,沒錯。
謝謝。
所以,這是他們的一位鄰居,她有退行性神經病,而與其使用某種輪椅,她堅持爬到處走。
因此,那幅畫的圖像其實是她爬到田野裡,快樂地享受田野。
因為我之前對這幅畫的印象是,由於她坐在那裡,我在腦海中投射出了一種絕望感或什麼東西想回到房子,但實際上並非如此。
事實證明,這是一位寧願用自己的意志行動的女性,即使這意味著爬行去享受自然。
是啊。
這是一幅宏偉的畫作。
這是一幅宏偉的畫作。
所以,它就在那裡的牆上。
是的。
也許不是原作,雖然那會很棒。
為什麼不呢?
這是你的完美生活。
然後我在大都會博物館醒來。
還有,請注意你正在創造的一個主題,就是,這個主題是,我將做我自己,並努力追求事物。
我不來這裡是為了被幫助。
我來這裡是為了做艱難的事情,並享受這個過程。
所以那幅畫就是,強烈象徵著你是誰。
所以你下床,你的伴侶仍在睡覺,狗也在睡覺。
去看看窗外。
你在哪裡?
你可以在任何地方。
我是山的天空。
儘管我愛加州,我意識到我最近第一次獨自去了科羅拉多州的博爾德,待了一周。
我愛上了那裡。
所以我在科羅拉多的山中,這對我來說感覺對。
而且有水。
就像一條河。
他們那裡有很棒的河流。
我喜歡那裡的小溪,因為河流都非常吵。
當河流湧動時,真的很吵。
是的。
那麼你是在看一個小鎮,一個城市,還是你只是住在山裡?
絕對是小鎮。
我不能太孤獨。
如果我要進入城市,那麼我就會在曼哈頓。
就像全有還是全無。
是的。
所以如果我要在大自然中,我想在大自然中。
所以一個小鎮。
美麗的地方。
所以看看四周,聞聞松樹、白楊樹的空氣。
然後你走進你的完美浴室,一切都美麗無比。
如果你想,你可以詳細描述,但我會快速通過這部分,直接到有趣的部分。
所以你在鏡子裡看了自己一眼,你的身體絕對完美。
當然,對你來說,這不是一個追求的目標。
你已經在那裡了,但讓它變得更好。
對我來說,這意味著眼睛明亮。
聆聽這個播客的人都知道我在神經科學領域學習過一系列的事情,但視覺系統,以及這兩個在我們顱骨前方的小部分是我們大腦的一部分。
這是我們大腦中唯一位於顱骨外的部分,並且,它們,沒錯,可能是靈魂的窗戶,如果人們想這樣稱呼,但對我來說,感覺就是我的眼睛清澈,還有某種色調或某種感覺讓我覺得,「好的,我完全在那裡」。
嗯,確實存在一種清晰度。
我見過了。
我不知道你是否和臨終的或重病的人工作過。
有時你會看到他們眼睛透明度的變化。
眼睛中似乎散發著光彩或是圍繞在眼球周圍。
這是我在想的。
是的,我想是佛教徒說過,您知道的,某人在他們的眼睛與皮膚平行的層次上,就像就在那裡,而不是凹回到眼睛裡,您知道。
當然,有些人是非常向前傾的。
但整體來說,我也碰巧在視覺系統和自主神經系統之間的交集工作,您知道,所以,壓力或平靜。
我想這指的是我們的狀態,這是一種猜測,就是我們保持警覺卻又平靜。因此,我們是當下的警覺,但又平靜。當然,這會影響瞳孔的大小,我相信這些東西在其他傳統和古老的文化中已經被理解,透過一種潛意識的天才,他們認識到所有象徵的整合,例如眼睛的清晰度和皮膚的狀態等等。當然,我們可以在實驗室中測量這些,但這僅僅是將變量孤立起來。對我來說,比如說,看著鏡子,想著「好吧,我的眼睛是清澈的。」這真有趣,因為我的朋友莉茲·吉爾伯特,《吃、禱、愛》中的名人,在她成名之前寫過一些東西,講的是她打扮成男人一周並四處走的經歷。她身材高大肩寬,臉型也很好,所以她看起來可以像個男性。她全身打扮成男性,還假裝有鬍鬚等等。然後她的朋友們來了,一位男性朋友對她說:「不,莉茲,離你的眼睛退開六英寸。」她照做了。然後他說:「現在你看起來像個男人。」這很有趣。她就這樣四處走,她說那是她經歷過的最孤獨、最悲傷的一周。是的,人們在某些方面對她表現出了更多的尊重,但她說:「當他們告訴我從自己的眼睛退後時,感覺就像我的靈魂變得昏暗了。」這真是相當有趣,你會說這樣的距離,這就像是我們人性的一種收縮。這非常吸引人。我不記得在小時候,有誰告訴我該怎麼放置視線,我可能在表達上更情感化或熱情,遠超過傳統男性的刻板印象。對,對。如果我喜歡某樣東西,人們一定會聽說,並且我對於思念科斯特羅或我的研究指導或我所愛的人並不害羞:「哦,那太好了!」我對此感到滿意。但我在想,反過來說,你覺得這是一個真實的現象,文化上的條件造成了男女傾向於表現出更不同的特質?我有的樣本只有兩個,你和莉茲·吉爾伯特。但我認為你說的這一點非常有趣,你的前景和眼睛,以及眼睛是我們大腦顯現的一部分的想法,這也讓我感到驚奇,她也有這樣的經驗。現在我想從現在開始詢問人們,如果你被認定為男性,或自我認同為男性,你是否感覺必須從世界中收回自己的活力?我懷疑這是真的。我懷疑這是真的,因為與人互動的經驗以及詢問女性,我覺得在生活和眼睛的表面上會更脆弱,但當你全然在場時,世界也會有更多的感官魅力,我知道我得關閉這種感受,就像在常春藤聯盟的時候,我得把自己退後和沉下去,而那通常是男性的環境。我覺得這與物質主義、征服和對立思維有關,並不僅僅關於性別。非常有戰術性。是的。這就像是把外面的東西拿過來,然後保留在心中。我實際上可以做到這一點,我知道怎麼做。你剛剛做到了。是的,我知道怎麼做。它是可見的。對,我可能剛學會怎麼做,因為我在很多不同的環境中都感到自在。對。確實有些環境是我不想再遇到的,無論是再也不想回去,還是第一次接觸。但是的,我非常清楚那種伴隨著這種狀態的內部變化。是的。你剛才這樣做真是太有趣了。哇。好吧。我現在面臨的問題是,我有「興趣導向的注意力系統。」我喜歡這一點。注意力缺陷多動症(ADHD),這意味著我會關注我感興趣的事情,這也意味著我真的會在商務會議上跟隨松鼠而去。但我手邊有紙和筆,這沒關係,因為在我看來,播客的藝術在於我們可以轉換幾個不同的話題,然後再回到它們,就像對話一樣。否則,我們何必參加一個高度製作的傳統媒體節目,這可不是我們要的東西。當然,我明白了。那麼,我們回來了。我看著鏡子,我看到……對。你在這裡,兄弟。我清晰而在場。警覺。好的。當然,對於聽眾來說,你們應該都在做這個練習,對吧?是的。好的。現在你去你的衣櫥,你要去穿衣服。打開你的衣櫥,這是你理想生活中的衣物衣櫥。只需看看你擁有的不同服裝,不同……有多少種類的鞋子?這實在太有趣了,因為我確實擁有我理想的衣櫥,而它非常簡約。我一直擁有20件左右的這些黑色扣衫,主要是為了工作。我喜歡超柔軟的T恤,因為我有短的上身和長的手臂,所以它們必須合適,因此,找到合適的款式是一場噩夢。但一旦我找到它們,我就會喜愛它們,因為我總是擁有兩條皮帶或更多。一隻手錶,黑色牛仔褲,我喜歡的短褲,我曾經被取笑穿郵差短褲,但它們其實是從好市多購買的……或者像基馬特購買的郵差短褲,對我來說最合適,我總是穿阿迪達斯。對。我在這裡很滿意。沒有正式鞋子嗎?沒有。我有合適的皮鞋。我有一套西裝。我實際上擁有一套燕尾服。哦,我的天。我擁有那些東西,我喜歡我的衣櫥。我一直都喜歡它。感覺在裡面非常安全。我喜歡這個,然後我一直在衣櫥裡保留幾張我所愛的人的照片。哦,好可愛。
那麼,這些照片是誰的?
你現在看到有任何不認識的照片嗎?
是我姐姐的。
是我祖父的,然後我想就這樣。
對。
別想得太多。
對不起我的父母。
對。
對不起我的父母。
還有其他人。
愛人。
對不起我的父母和其他任何人。
請原諒我。
好吧。
對。
好吧。
然後你整天都在經歷這個,我可以花至少一個小時和某人一起討論這些。
重要的是,你要做一些我稱為“三個結尾”的事情。
你注意到進入你想像領域的東西,但你不會過於努力地去具體看到它。
然後當你走過去時,你會縮小它可能是什麼。
如果那件事的名稱出現,你就可以給它命名。
舉例來說,在我理想的一天中,我正在寫一些短篇文章,而且我很頻繁地與人互動,但我甚至無法想像那是什麼樣的工作。
曼哈頓的一位編輯打翻了我寫的手稿,她是一本女性雜誌的編輯。
她打電話給我,邀請我成為專欄作家。
我當時想,好吧,這本來就是我做了20年的雜誌專欄作家。
這正是我理想中的一天,但我沒有給它命名。
我不知道住在菲尼克斯卻能夠成為紐約雜誌的專欄作家。
所以注意你在做什麼。
你穿上非常舒適的 T 恤,穿著超酷的黑色牛仔褲。
你的手錶、腰帶、阿迪達斯鞋,你去和你真正喜愛的人在你真正喜歡的地方做一些非常有趣的事情。
好吧,我的生活中的工作部分,所謂的工作,就像在網上閱讀、教學和談論東西,這就是播客。
但我閃過的想法是,我想和我的孩子一起養我的魚缸。
哦,是的。
現在我跳過了一點。
你應該下樓吃早餐,看看你是否有家人。
我有。
我一直想要孩子,並試著正確地掌握時間,選對人。
所以,是的,我喜歡照顧我的魚缸。
我從小就一直在養魚缸。
幾年來我沒有一個了,但我喜歡,我始終在為其他人設置魚缸。
這有點有趣。
我在現實中總是這樣玩,我就會說,我想把魚缸放在那裡。
我不知道。
基於興趣的分歧系統就這樣運作,哦,你真的為其他人做這個嗎?
哦,是的。
我會出現,然後我會問你願不願意,然後我會設置它,我喜歡設置魚缸。
這就像,誰知道呢。
那麼你的孩子們在幫助你,有多少個孩子?
現實中?
沒有。
在你的想像中。
兩個。
如果你想要,可以有20個。
兩個。
出於某種原因,我一度對數字著迷,但我當時想的是五個或什麼的。
不,兩個。
你永遠不知道。
這可能會發生。
是的。
這個練習中的重要之處在於,你不必對它變得合乎邏輯。
你不必考慮什麼是可管理的,什麼是可能的,而只是看看誰在那裡。
是的。
兩個感覺不錯。
是的。
兩個感覺不錯。
而且,魚缸裡有如此多的生命。
有植物、有食物、魚之間的互動,誰在追逐誰,誰在啃食,誰在躲藏,誰在主導,誰在胡鬧,然後,你知道的,我肯定看過《海底總動員》,特別是第二部,大概至少12次。
太棒了。
至少12次。
這太瘋狂了。
作為一個成年人。
這並不瘋狂。
這太美好了。
我就是喜歡那些角色。
我的意思是,任何一部有威爾·達福聲音的魚的電影,你就會想,好的。
所以,好的,我們照顧魚缸,這是美好的,是令人愉快的。
然後對我來說,接下來就是坐在這裡,和你們一起,與這些人和我的團隊一起,分享我認為真正酷的、真正有用的實踐。
太棒了。
就是這樣。
所以你非常接近當下的想法。
但是,正如你所說的,我不知道會發生哪些機制,肯定是 directed attention(有針對性的注意力)。
你現在就像一枚導彈,知道自己的目標是什麼,或者至少目標看起來是什麼。
我們每天都做無數決策,你可以將其視為許多小的“為什麼”在分岔。
如果你心中對此非常清楚,你將選擇導向它的選項。
這就是我告訴別人的。
這是合乎邏輯的、有方向的注意力,不過在許多情況下,我必須說,奇蹟會發生。
你知道我最喜歡的卡通是這個物理方程式,上面有兩位物理學家,黑板兩側都是這些符號。
中間用括弧寫著“奇蹟發生了”。
我太喜歡這個了。
我爸爸是一位理論物理學家,他會很高興看到這個。
你們很多人都知道,我已經服用 AG1 超過 10 年了,因此我很高興他們贊助了這個播客。
為了澄清,我不是因為他們是贊助商才服用 AG1,而是他們是贊助商因為我服用 AG1。
實際上,我每天都會服用 AG1 一次,經常是兩次。
自從2012年開始我就是這樣的。
現在,關於什麼是正確營養的資訊已經如此矛盾。
但是這裡似乎有一種普遍共識。
無論你是雜食者、肉食者、素食者還是純素食者,我想一般認為你應該大部分食物來自未經加工或最少加工的來源,這樣可以讓你吃得足夠但又不會過度攝取,獲得足夠的維生素和礦物質、益生菌以及我們所有人都需要的微量營養素,以促進身體和心理健康。
現在,我個人是個雜食者,我努力讓我的食物大部分來自未經加工或最少加工的來源。
但是我每天仍然服用 AG1 一次甚至兩次的原因是,它確保我獲得所有這些維生素、礦物質、益生菌等等。
但它也含有適應原,可以幫助我應對壓力。
這基本上是一種營養保險,旨在增強而不是取代高品質的食物。
因此,早上喝一份AG1,下午或晚上再喝一次,我就能滿足所有基本的營養需求。
而我,和許多服用AG1的人一樣,報告說在能量水平、消化、睡眠等多個重要方面感到好得多。
所以,雖然市場上有許多補充劑實際上是針對獲得特定的結果,
但AG1是一種基礎營養,旨在支持與心理健康和身體健康相關的所有福祉方面。
如果您想嘗試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman來獲取特別優惠。
他們會在您的訂單中提供五包免費的旅行包以及一年的維他命D3 K2供應。
再次重申,網站是drinkag1.com/huberman。
我想起了一些事情。
我想說,還有一些小事情也是我完美一天的一部分,我們不需要詳細說明,但例如鍛鍊等等。
但我只是想提到一個對比的點,這也是我當初進行這個實踐的原因之一,
就是在現實生活中,我經常醒來,有時候現在仍然會醒來,心中有種潛在的緊張感,總覺得不對勁。
我感覺不好。
我不是焦慮,不是那種感覺,但就是有種不對勁。
我經歷了好幾年,對不同的事物感到心煩意亂,我很快發現,
和人出去喝酒讓我感覺更糟。
我不會評判喝酒的人,完全不會,我只是覺得這種感覺不對,但這種不安感,
就像在我心中沉積了很久的不安,仍然會浮現出來,向我發出信號,這不是我想要的生活。
而那個時候,我在實驗室中,拿著資助,我們正在發表論文,
所有這些我喜歡做的事情,我喜歡我所走的這條路,以及我生活中的人。
但我只是知道,我可以說,有些地方不對,我感到非常內疚。
我之所以講這個,是因為我感到非常內疚,我擁有一個家,當時我已經三十多歲,
這並不是一個昂貴的家,當然按照今天的標準來看更不算昂貴,但我能夠自己買得起一個家。
我有自己的狗,生活中有些人,但我就覺得這就像一個齒輪在磨損。
而這正是探索完美一天的動力。
我現在的生活看起來完全不同了。
而且遠非所謂的“完美”,意味著在很多領域還有很多工作要做,但我覺得方向是正確的。
是的。
我真的相信我所有工作的根源,我在哈佛攻讀博士學位,
我在那裡獲得了學士學位,自17歲以來就在那裡。
在我攻讀博士學位的過程中,那段時間我結婚了,生了孩子。
我的第二個孩子在產前診斷中被檢測出有唐氏綜合症,當時懷孕快六個月了,我只有兩週來做決定,
而我在政治上非常支持選擇權,我不會評判任何做出其他決定的人,但我無法這樣做。
我已經有點與他建立了聯繫,我不斷問自己,什麼使一個人的生命值得活著?
因為哈佛醫學診所的醫生和我的所有顧問告訴我,你至少得在孩子出生的時候就把他送入機構。
送入機構。
哦,是的,肯定的。
他們說,你在浪費你的職業生涯。
婦產科委員會的負責人,有五位婦產科醫生,首席醫生進來了,我坐在小醫院的床上,
他說,這就像一個癌腫瘤,你得讓我們把它拿掉。
這將毀掉你的生活。
我只是看著他,我經歷了一種奇怪的感覺,我看著這個非常令人畏懼的家伙,
而我正好年輕、赤裸且懷孕,突然間我感覺自己能看到他的兩張面孔。
一張是非常嚴肅、專業的醫生,另一張則是驚恐的孩子,感到恐懼。
這種對比讓我有些驚訝,我開始奇怪地看著他。
我肯定他以為我完全瘋了。
但我看著他,心想,你在害怕,你在害怕這個孩子。
我意識到,這是我意識到很多人之所以去哈佛,並不是因為他們知道自己聰明。
他們去那裡是因為他們害怕自己愚蠢。
這對很多高等教育機構來說都可能是事實。
我想,他在害怕那個“愚蠢的小男孩”在我裡面,因為他害怕自己裡面的那個“愚蠢的小男孩”。
他害怕成為他努力不想成為的那個人。
他害怕自己像我的兒子,而他認為這應該被拋棄。
而這正是我說出,我不會根據社會壓力做出決策的時刻。
我必須從我內心深處做出某種選擇。
所以我一直保持著這一點,我的孩子現在在家,你知道,我們度過了美好的時光。
亞當,是吧?
亞當,我的兒子亞當。
我當然只通過你的書知道他的名字。
但我覺得我對他有些了解,因為我喜歡他在醫生身上尿尿的故事。
是的。
而我在人生中第一次做的事情就是醫生把他從我身體裡拉出來。
我看到那股尿流直接噴到醫生的臉上,當時我對我的孩子感到無比自豪。
我想,如果我能想到這一招就好了。
我想只是想,用更好的方式表達,重點強調兩件事情。
首先,我在想,如果我們要推測,則沒有必要。
但如果完美一天的練習真的與進入潛意識有關。
這就是我為什麼講那麼長的故事,當我必須做出那個決定時,這是我第一次把所有意識和邏輯的思考從我的心中拋開,並來自一個地方,我相信那是我們神經系統的一部分,但認知結構只是……你知道,認知功能只是我們整個神經系統所能檢測和告訴我們的微小一部分。
而這是我第一次從我身體的每一個細胞做出決定,而不僅僅是透過我的大腦皮層。
我意識到我的生活並不應該像他的生活那樣。
而隔壁床上的那個人,他的生活也不應該像我的。
但是我們不知何故都有這種程式化的東西。
當我們開始脫離它時,在我最後一本書中,我稱之為「失去完整性」,因為保持完整性僅意味著成為一個整體。
在原來的拉丁語中,它並沒有任何道德上的暗示,它只意味著整數。
一種東西。
因此,如果我們出生時就知道自己是誰,但在某個時刻,通常是在出生不久之後,我們就被社會化,遠離了表達我們內心真實想法的能力,我們開始被社會化去以讓其他人高興的方式行為。
非常簡單。
正如你所描述的,我過著美好的生活,我有一個實驗室,我有一隻狗,我有一棟房子。
這些都是被社會認可的項目,表明你的生活在運行,但它們跟你的個人命運沒有任何關係。
對。
而就我而言,再次強調,我熱愛,並且仍然熱愛做科學。
我的實驗室的確縮小了,我確保每個人都能找到工作,獲得教職等。
仍然參與一些臨床試驗,但你知道,有一件事情讓我對這項工作感到痛心,讓我喉嚨有些緊,是我從小就愛護動物。
我吃肉。
我吃來自可持續來源的肉,但你知道,不是所有,但我在實驗室裡做的很多工作都是在動物身上進行的。
在某個時刻,大約在我第一份工作的中途,我意識到我不喜歡這樣。
我們可以整天聊動物研究,但在動物研究上,我選擇改為研究人類,因為他們可以同意,而且他們可以自我照顧。
但你知道,那裡有一些痛點,但我認為我無意識在拉扯著我。
是的。
就像這樣不太好。
這不太好。
對我來說,我真的認為意識心智和邏輯心智,如你所提到的,它非常戰術性。
而問題的一部分在於,它在指標相關方面推進我們的效果非常好,這裡的「好」是有引號的。
但我認識的真正與他們的,我想你所稱的「本質自我」對齊的人非常少。
我有幸成為好友的一位,他在某種程度上是名人,用不著更好的詞,與我們討論的許多内容都很契合,他就是偉大的瑞克·魯賓。
他是一名製作人,他創作了各種不同類型的音樂,而瑞克的一個非常有趣的地方是,我和瑞克共度了很多時光,我們時常交流,而他最有趣的一點是,他擁有驚人的觀察能力。
他真的能感受到音樂藝術家的能量,或者他還製作過其他的東西。
他製作了很棒的紀錄片,也有自己的優秀播客,但他並不會被這些所吸收。
我想和你談談這個,因為,我想對於那些非常感性、非常有知覺或真正與那些相連的人來說,能夠感覺音樂、感受別人的情感,這真的很美好,還能品嚐食物。
但是有一個門檻,超過那個門檻,我們在他人的經歷中會迷失自己。在發生的事情中。
是的。
你走到那條線前,真的看到了並享受它,但這不會以某種方式吞噬他,讓他有一個可以返回的內心空間。
我之所以發現這一點,是因為我對他說,等等,你不喝酒。
他說,不。
我問:不吸毒嗎?
他說,不。
不會評判,但他不這樣做。
我問:你曾經這樣做過嗎?
他說,不。
我說:誰是從音樂中出來,卻從未喝過一口酒,上大學時從未喝過一口酒,嘗試過任何毒品。
再說一次,我不評判。
我在這個播客上談過迷幻藥。
我談過我與這些我認為非常有趣的臨床試驗之間的關係。
我認為這裡潛力巨大。
我同意。
但能夠以最豐富的方式經歷生活的意義是什麼,同時又確保我們不會在感覺或思想中迷失。
能夠來回移動似乎是我認為美好生活的最佳定義,因為我們需要每天都有行動。
我想說你甚至不必來回移動。
你可以一次完成所有事情。
你可以感覺,可以思考,也可以保持在駕駛座上,而不會被情感或理性壓倒。
但我認為這與你談論的亞洲東方如冥想實踐有很大關係。
我有一個我喜歡與人一起做的小練習,如果他們正在掙扎於一個壞習慣。
我會說,想像你中總是做壞事的一部分,就像每天抽20包香煙或其他的。
想像他們在你左手中,然後想像你討厭他們並要求他們停止抽煙的一部分存在你右手中,看看他們,開始看到它們都是出於好意。
它們都很疲憊,你可以祝他們都好。
所以那個野性小孩的部分並不在思考,只是在感受。
而控制的部分不在感受,只是在思考。
如果我能讓人們這樣,並且我讓他們把手伸出來,因為我知道這會激活他們大腦的兩側。
然後我讓他們祝福這些人,或許是美好,或許是快樂,當他們能夠感覺到自己內心兩方的同情時,我就會問他們,那麼你是誰呢?
他們變成了一個有同情心的見證者,這不是思考,也不是我們所說的感覺,這不是情緒,情緒這個詞的意思是運動、擾動。這部分的存在從來不會被打擾或移動,它是完全靜止的,完全平靜的,絕對有同情心。
就像終極的父母。
是的。
確實如此。
迪克·施瓦茨(Dick Schwartz)提出了內部家庭系統理論模型,我不知道你是否曾在節目中邀請過他。
沒有,但我正在學習更多關於內部家庭系統模型的知識。
這非常強大。
我第一次在訪問一個創傷療癒中心的背景下了解到這個。
那太好了。
然後現在人們也將這個應用於成癮問題。
是的。
我稍後會從你那裡獲得他的名字。
是的。
理查德·施瓦茨(Richard Schwartz)。
無論如何,我和他交談過,他說:“有這一部分。我們都有不同的部分。你有一部分感覺像個小孩,想要蜷縮在床上。還有一部分想要去統治世界,無論你的部分是什麼。”
所以他與人們談論這些不同的部分。
然後有時他們會說:“哦,我剛剛碰到了……”
這裡有一個人,靜止不動,非常龐大,非常仁慈,他稱自己為S(大寫的S)。他經過數千名患者後會說:“那是你身上的哪一部分?”
他會說:“哦,這不是和其他部分一樣的部分。這就是我。這就是我。”
他相信這只是獨一無二的自我。
對我來說,如果我沒有找到並鎖定這個自我,我就會立即被我腦中的情緒所吞沒,就像在狂風之中。
所以在我甚至能離開家之前,我必須非常不僅僅是圍繞,而是以這個自我為中心,並識別自己。
你是怎麼做到的?
我之所以問這個問題,是因為我認為每個人,包括我自己,都應該能夠接觸到這個充滿同情的見證自我。此外,現在許多人都在社交媒體上,也可以幾乎感覺到自己被拉進這些軌道,如同在戰鬥、視頻或甚至是一些愉快事物的引力,但你卻發現兩個小時過去了,而你在某種意義上是過度消耗而缺乏創造。
這就像快餐。
味道美味,但然後你會有那種感覺。
它沒有任何結果。
這種事情感覺上似乎沒有結果。
所以你有什麼練習來確保自己在那個地方嗎?
我有。
而且這叫做痛苦。
這是非常可靠的。
別撒謊。
那讓我笑了。
原諒我。
我和痛苦有著深刻的愛恨關係。
例如,如果我幾乎無法直視Instagram,因為我會看到一隻猴子在給小貓哺乳,然後我就會跌入那個兔子洞。
你我殊途同歸。
然後八個小時後,我,但我開始感到痛苦。
我會開始身體感到壓迫。
我的眼睛開始感到疼痛和流淚,我會開始感受到你所說的,機器的運轉是錯誤的。
機器的結構完好無損。
就像你的車開始發出奇怪的聲音,你會覺得,我不應該忽視那個。
而且那總是感覺像是不適、緊張、焦慮、憤怒,這些任何事情。
然後我的生活練習就是在更細膩和更微觀的層面上注意那些感覺,這樣當我偏離真實的時候,我可以停下來說,好吧,哇,這是出問題了。
好吧。
現在我進入焦慮,因為一個分裂的人總是焦慮的。
所以為了擺脫焦慮,回到真實,我使用身體,坐回來,調整我的脊椎,深呼吸,做所有我知道你在冥想時會做的事情。
然後我沉入我剛剛試著用兩手練習提醒人們的部分自我裡。
我相信,你可能能告訴我這個的真相,我相信我在腦中建立了一個非常強大的高應激迴路,當我出現痛苦時,會告訴我找到那個大寫S的自我。我已經這樣做了幾千次,我想我擁有一個高度髓鞘化的迴路,只要我去到那裡。
然後無論發生什麼情況,我通常都能找到它,感受它,那是一種精緻的感受。
就像不斷地回到家一樣。
現在當我進入理想的一天時,其他一切都變得不重要。
關鍵是我在那個自我中。
所以這種狀態才是關鍵。
是的。
在這個世界上會有如此多的樂趣。
所以你可以在這種狀態下四處走動。
哦,對。
當然可以,為了確保我理解,用你的話說,假設我早上醒來,正感到不適或被某些事情觸發,或我不知道,就像我有些不在狀態。
你接受那種痛苦的感覺,而不是害怕它。
你不放大它。
你只是稍微注意到它。
你專注於它。
這裡有一個關鍵的事情。
這在我的新書中。
我之前保留這個秘密,因為它聽起來太傻了,我想這不會進入常春藤聯盟。
但有些東西我稱之為KIST,K-I-S-T,代表善良的內部自我對話。
那麼當你想著你自己的時候,你稱自己為什麼?
安德魯,安迪,你叫自己什麼?
你。
好吧。
所以你坐在那裡,感覺不好,不對勁。
你首先要做的就是允許自己記錄每一種感覺,而不去抗拒,不去限制它。
人們跟我談論減少他們的焦慮,我會說:“如果我告訴你我要讓你平靜下來,你感覺怎麼樣?”
這不是一句好話。
如果我告訴你我在這裡是為了理解你和關心你,好得多。
所以只需讓自己感受所有的痛苦,然後開始對那位正在痛苦的人說一些善良的話。
即使只是微小的痛苦,去問:“你好嗎?過得怎麼樣?不太好?” 好吧,這樣就會有一些焦慮。“哦,你的鼻竇也堵了。讓我們看看,能為你做些什麼呢?好吧,我們給你一杯熱飲,或者打個電話給好朋友,或者看本書之類的。” 然後你從早上醒來的那一刻開始,主動地扮演自己的照顧者。這樣做的結果是你會對他人更加富有同情心,因為你不再與自身的痛苦作鬥爭。是的,痛苦中的人通常會感到煩躁和不快,而這是一種對立的情況。是的。是的。而在某種意義上,自我養育這個詞在我腦中不斷浮現,因為許多這些事情都是在學習從內心去養育自己。我確實認為我們聽到內在小孩的概念,而內在小孩的工作非常有趣。我也認為,作為一名在早期職業生涯中專注於發展神經生物學的生物學家,成人期也是重用相同的神經機制。這是一個明顯的事實,但我們卻常常忽視它。對。我心想:“我這裡也有一些不太快樂的內在成年人。”對,對。然而,當我們年幼時的依附關係,似乎這些神經迴路被搁置,讓我們可以形成更成熟的成人依附關係,這樣的想法簡直是瘋狂的。我們是把它們重新用於別的地方。絕對如此。因此,我們是在一個成人的格局中,用童年的算法,而根據童年經歷的不同,這可能極其壯觀,或只是一般,或完全是災難,通常這是個組合。那位哈佛的婦產科醫生,我敢打賭,他仍在使用他五歲時的那些神經迴路,而那些回憶相當可怕。所以,是的,我們都有多重的痛苦來源,但我們也不能真的稱之為內在養育,因為這樣基本上意味著只有父母才能把這些給予孩子。我認為這只是一種人性。如果你是真正的人道主義者,如果你真的處於自我(大寫的S)的狀態中,你內心裡沒有任何事物會想要對其他生物造成痛苦,且你内心也沒有任何事物不想要幫助減輕整個世界的痛苦。因此,再次回到一種亞洲的模式,這有一個菩薩的祈禱,內容是:只要空間長存,眾生存在,我也希望能永遠住在這裡,用我的心靈醫治世界的苦難。這部分存在於每個人之中,如果我們成為這樣的人,那不僅僅是父母對孩子好,而是人類彼此友善,還有對地球和所有其他生物友善,甚至我們或許能夠活到下個世紀。現在看起來有點不妙。我是說,事態緊張。這聽起來似乎是從自愛和同情開始,只有從那種充滿同情的見證者的地方,才能在(大寫的S)自我中為他人做到最好嗎?我相信這實際上是我們唯一真實的部分。我剛才談到那些正在臨終的人,他們放下了偽裝,不需要再屬於物質世界或物質身體的偽裝,然後那種光輝開始在他們的眼中聚集,這不是新的,這是他們出生時所擁有的。如果你看過小孩的眼睛,一個小寶寶,你能看到同樣的東西,只有當人們去世時,他們才放下其他一切,除非正如艾克哈特告訴我們的,你在死之前就已經死去並學會了沒有死亡的道理,因為那種自我並不感覺到物質的,而是感覺到形而上的。如果可以的話,讓我們更深入探討一下,因為這是一個高層次的但同時是基本的、抽象的概念,而在這個播客中,我們並不經常談論抽象概念。我們可能做得不夠,我喜歡談論協議,你在晴天能獲得陽光。我也喜歡這些東西,但大概大家到現在已經意識到,我認為美好的人生就是盡量橋接許多事情,至少對我來說是這樣,並看到維恩圖中的重疊。這是我們唯一真實的部分,意味著其他部分只是受條件影響的。其他部分是無常的,它們會消失,一切,正如莎士比亞所說,將消失,什麼痕跡都不留。 我們是夢境的產物。 在世界各地,不同文化和不同時期,個體都有一種共同的體驗,他們開始說他們感覺好像從夢中醒來。柏拉圖用他的洞穴比喻來表達這一點。他說,想像我們都在洞穴裡被鎖鏈束縛,後面有一個火,我們在牆上看到影子,那就是我們所稱之為的現實,然後有人走出洞穴,外面看到這個立體的世界,所有的事物都明亮而活躍,回來告訴大家,牆上的影子是真實的,它們是實際的影子,但它們不是終極的現實,你應該出來看看,柏拉圖說每個人都會說他瘋了。現在學術界也是這樣說的,你瘋了。如果你曾經有過感覺到比你身體更真實的存在,那你就瘋了,像是讀一下柏拉圖。這很有趣,因為幾年前,我對許多概念感到著迷,例如呼吸工作、迷幻藥、冥想,現在人們獲得聯邦撥款來研究這些東西,我們進行還原主義的工作來試圖了解,實際上,我不得不將呼吸工作偽裝成呼吸生理學,我們做了,並進行了臨床試驗,結果發現某些呼吸模式會改變你的內在狀態,並改善你的睡眠和焦慮。這就像一個理所當然的事情。誰會想到呢?這像是個巨大的理所當然,但這段過程一度是很可怕的領域。
現在,迷幻藥物已經突破了,我的意思是,我必須在觸碰額頭的同時說這一點,它們調節神經調節物質,這和某些調節神經調節物質的藥物不同,但是大家都接受這一點。因此,改變神經調節物質以改變意識體驗這個想法,以及在這種改變的體驗中能夠實現神經可塑性,聽起來就是這樣。這也是一道大哆嗦。當然,它是這樣運作的,但在六年前,如果你說「也許裸蓋菇能成為一種有趣的化合物,用於抑鬱症患者」,你會被大學開除。順便說一下,我不是在建議每個人都去大量服用裸蓋菇,尤其是如果你正處於抑鬱之中。是的,並且不應該沒有監督,但如果你能找到真正擅長的人。我也不是說就這樣做,但我也不是說不要這樣做。好吧,如果你對這些事情更加謹慎,聯繫當地大學,他們很可能正在進行這方面的臨床試驗。我們可以提供一些臨床試驗的鏈接。我認為這些數據非常有趣。無論如何,我的意思是,我覺得學術界正在慢慢轉變,可能是因為裡面人們的痛苦,他們知道一些通過冥想或冥想的一些好處而獲得了一些緩解的人。因此現在我覺得每個人都接受了,冥想可以非常有助於減少壓力和改變意識體驗。這不是新鮮事,顯然,這已經有幾千年了。因此,聽起來進入大寫的自我,充滿同情的見證者是第一步。所以我想確保我們能夠清楚如何做到這一點。是的,第一步不是痛苦。我們都有這一點。聽眾,你可能一生中從未感覺良好,但你肯定經歷過痛苦。這是毫無疑問的。這是佛教的第一個真理。這個世界上有痛苦。注意你的痛苦,而不是與之鬥爭。允許它存在。我做了這個冥想。如果某種身體上的痛苦或情感上的痛苦,我曾經告訴自己,「放下,放下。」這不起作用。因此有一天我說,「好吧,你可以留下來。讓它留下來。」只要進行一個「讓它留下」的冥想。如果有痛苦,讓它留下。如果有悲傷,讓它留下。當我一讓它留下,它就開始改變。因此,第一步是痛苦,第二步是對自己痛苦的同情關注而不抵抗。第三步是跟隨自然指向那種痛苦的同情,直到你發現自己在其中而感到中心。這是一種巨大的解脫。我在極其劇烈的身體痛苦中做過這個。當我失去我所愛的人時,我也這樣做過。這是一種非常強大的,或許不是萬能藥,但也不會太遠。如果你能做到,雖然你仍然在痛苦,但有一種平靜懷抱著那種痛苦,如此慈愛,以至於它不再困擾你。因此,在某種程度上你在痛苦,而在另一個層次上,對我來說感覺更真實的,只有平靜、同情、驚奇和喜悅。有一次,有人問我如果有一個形而上學的現實,為什麼會有痛苦?我聽到我嘴裡冒出來的是因為自我熱愛經驗,並不害怕受苦。它不害怕。因此,待在那裡很大程度上受你離開時所感受到的痛苦驅動。因此對我來說,第一步是受苦,第二步是關注痛苦,第三步是跟隨同情直到它的起源,第四步是永遠不要停止這樣做。每天?每分鐘。是的。是的。這對我非常相關。我一直在反思,你會對感覺抵抗嗎?你會與感覺相處,讓它放大嗎?在對這類事情的典型討論中存在著如此多的矛盾。這也是我為什麼如此喜愛你的工作之一,因為你不告訴人們該怎麼做,但提供了路徑。哦,那麼?是的。完全正確。你確實這樣做。是的。我想談兩件事。在我來這裡之前,我做了一點冥想。希望如此。我在每一集之前都這樣做,但今天,因為它來得如此快,只花了一分鐘,那兩個詞在腦海中跳出來的是,什麼是真實,什麼是事實?我的意思是,我認為我們在生活中談論的很多東西都是關於,什麼是真,什麼是實際的?是的。是的。確實在世界上,但也在我們內心。是的。因此,我聽到的是,在某種程度上,我們需要不信任我們的思維,但當然,有時候我們需要信任我們的思維,而當然,我們正在接收關於什麼是真實,什麼不是,什麼是真的,什麼不是真的,有時是關於我們的消息。我是說,所有這些童年編程。對吧,對吧。我們該如何開始理清這些?我猜這與處於那個充滿同情的見證者的位置有關,但假設,你在生活中經歷過的,我知道因為你寫過和談過這個。而現在我無意中變成了一個公眾面對的人。有些人對你或我說的不真實的話,或者是那些聽起來不好的評價。我們並不孤單,或者你不必面對公眾才能經歷這些。人們經常被告訴他們是愚蠢的,有時他們被告訴他們是聰明的,而他們知道自己並不聰明。這可以朝著任何方向發展。我們應該如何保持這些敘事,聽到的聲音,不論是在我們腦海中還是在外界,以一種真正能夠讓我們成為我們最本質的自我的方式?嗯,我可以先講講真相嗎?所以我記得17歲時坐在哈佛大學的蘭蒙特圖書館,思考結束我的生命。實際上是結束你的生命。是的,是的。看著其他青少年在那裡刻下的同樣痛苦的字跡。
我想,好的,他們說真理會讓你自由,好吧,我試試看。
於是我開始嘗試找出什麼是真實的。
我讀過所有偉大哲學家的著作,直到我讀到康德,他說一切都經過我們的感知篩選,因此我們無法確定任何事物是真實的。
我感到如釋重負,好的,我無法在智力上知道什麼是真實的。
那麼,如果這不是真的,如果我無法在智力上知道某事是真實的,因為一切都是主觀的,那麼什麼是有用的呢?
對身體來說,什麼感覺像是真理?
我對多導管儀器的運作感到好奇,因為身體討厭撒謊。
當你說謊或保持秘密時,身體會開始激活一大堆壓力系統,讓你進入戰鬥或逃跑狀態。
所以我開始思考,好的,什麼會讓我的身體收縮和虛弱?
什麼會讓我的身體感到平靜、集中和扎根?
你在身體方面做了很多工作。
我喜歡你是一名腦體科學家,因為身體非常智慧。
所以我就開始讓自己去測試事情,例如,我是摩門教徒,並且非常非常摩門教徒。
所以摩門教,哦,這讓我一點也不舒服。
這不適合你。
而上帝不是生活在科洛布星附近的白人。
這不是真的。
好的,那感覺好多了。
於是我開始跟隨那些讓我的身體放鬆的東西,因為正如我幾分鐘前所說,我的整個身體比我的人類語言思考能力更加複雜,花費了更多時間被進化調整。
因此,身體對真實或虛假有著比我的智力知識更微妙和精緻的反應。
這就是我決定留住我的兒子的原因。
這也是我幾乎所有決策的依據。
這是否讓我的身體放鬆?
然後心智來參與進來,讓數學成立?
好的,摩門教認為所有美洲印第安人都是從一組以色列人後裔演變而來的,他們在公元前600年乘船來到美洲。
好的,這數學成立嗎?
基因證據說什麼?
不,他們是通過阿留申海峽來到美洲的。
當我生活在猶他州時,摩門教會因為發現摩門教主張的數據是錯誤的而將一位DNA專家開除。
所以那些讓我的身體放鬆並且在邏輯上也一致的東西。這是第一件事。
然後你會發現如果你真的追尋那個,“什麼是真實的?
什麼是真實的?
什麼是真實的?”
所有讓你痛苦的事情最終都暴露了邏輯上的缺陷,包括“我會死”。
因為我不知道。
我完全不知。
所以,當我的身體死去時說我會像蠟燭一樣熄滅,與說“我要去雲端坐著彈豎琴”一樣原教旨主義。
我不知道。
尼薩嘉達·馬哈拉吉,我最喜愛的瑜伽士之一,說:“心智唯一能做出的真正斷言是:‘我不知道。’”但你可以感覺到對你來說什麼是正確的。
所以這就是最終成為現實的東西。
當你排除所有對你的身體感覺非常不真實且不合邏輯的東西後,剩下的是什麼?
其中一些是我們文化非常喜愛的事物,比如一切都必須測量,否則就不真實。
那是真的嗎?
對。
所以這聽起來像是挑戰或坐下來思考我們所聽到的教義、標籤和故事,或許我們已經內化了,就……
哦,我們已經內化了,是的。
是的。
並系統性地探索那些在身體中讓我們感受到的影響。
是的。
我想稍作休息,感謝我們的一位贊助商,Waking Up。
Waking Up是一個冥想應用程式,提供數百個引導冥想程序、正念訓練、瑜伽冥想課程等。
我在大約15歲時開始練習冥想,這對我的生活產生了深遠的影響。
到現在為止,有成千上萬的品質經過評審的研究強調正念冥想對改善我們的專注力、管理壓力與焦慮、提升情緒等方面是多麼有用。
近年來,我開始使用Waking Up應用程式進行冥想,因為我認為這是一個極好的資源,可以讓我在冥想練習中保持一致性。
許多人開始冥想練習並體驗一些好處,但許多人也會面臨持之以恆的挑戰。
我和許多其他人喜歡Waking Up應用程式的原因是,它有很多不同的冥想可供選擇。
這些冥想的時間長度各異。
因此,從新穎性來看,這非常容易保持冥想練習。你永遠不會厭倦那些冥想。
總是有新東西可供探索,並學習關於自己和冥想的有效性。
即使你每天只有兩或三分鐘的時間可用來冥想,你總是可以把冥想摺合進你的日程中。
我也非常喜歡做瑜伽冥想,或有時稱為非睡眠深度休息,大約10到20分鐘,因為這是一種在不感到疲憊的情況下恢復心理和生理活力的好方法,而一些人覺得從傳統小憩中醒來後會感到疲倦。
如果你想試一試Waking Up應用程式,請訪問wakingup.com/huberman,您可以獲得免費的30天試用。
再次提醒,請訪問wakingup.com/huberman以獲取免費的30天試用。
我記得完美日子練習的反面是我做的另一個練習,可以稱之為糟糕的一天,或者更直接地說,就是糟糕的一天,對吧?或者你想像一些非常可怕的事情,然後它如何使身體收縮,讓你認識到事情的另一面,對嗎?而且學習身體和思想之間的關係,我可以從我自己的經驗中說, 我曾經犯過的最大的錯誤之一就是教自己對某些壓力形式變得更加有韌性。
真的嗎?這是我曾經犯過的最糟糕的錯誤之一。
多說些。我和我的實驗室研究壓力,我談論壓力緩解和生理大小是減少實時壓力的好方法,我堅信這一點。所以我不是在談論那一點。我支持冥想、桑拿和所有讓我們感覺像度假、讓我們放鬆的事物。因此,我不是說調節壓力的能力是非常強大且有用的,我確實這麼相信。但是小時候我不是那種會在最後一刻才放煙火的小孩。對。我不是那種會做非常大膽的事情的小孩。我有那樣的朋友,但我對此感到有些羞愧。那些朋友現在可能都已經死了。他們過得不好,這是真的。
我在當時非常缺乏父母的滑板文化中長大,很多人非常狂野。我們非常自由,我喜歡這種自由的部分,但當時的氛圍非常混亂和瘋狂。那是一種美麗的文化。我仍然和很多那時的朋友保持聯繫,但這些文化隨著時間的推移基本上分成三個部分,大約三分之一的人因欠債而入獄,三分之一的人在個人和職業上都非常成功,表現得極其出色,還有三分之一的人過得不錯,但對於那樣的野心不再如故。他們更專注於自己的個人生活,希望這是他們想要的生活。這大概就是它的分佈。
但我記得在小時候,然後在那種文化中學習著如何推動自己超越「這是危險的」的感覺。隨著我長大,我的身體最終變得更強壯,因為當時我經常受傷,這也是我離開那項運動的原因。那並不好。為了記錄起見,那並不好,夠用,但不是我想要的。但是隨著時間的推移,我記得當我開始學習科學時,我意識到,這真是瘋狂,滑板運動,當你摔倒,受傷得很厲害,你無法再繼續。這在學習中不會發生。
所以我就會一直學習到倒下。我會一直工作到生病。你知道的,像走廊那邊的人加班80小時,那我就增加到100小時,而我本質上並不是一個好競爭者,或者更糟糕的是,你知道的,在我四十多歲的時候去做一些愚蠢的事情,比如笼子裡的籠蛋病、白鯊潛水,直到我遭遇空氣故障,這一切都是,你知道的,整個過程。然後回過頭來想,我在做什麼?
結果發生的是,我學會了覆蓋身體的信號,似乎「夠了」是什麼時候才能夠過去。就像收割者來的時候,你知道嗎?所以我認為,如果我們不聽從身體發出的信號,而我們學會了反覆且系統地忽視它們,我們可能會將自己置於真正的心理、情緒和身體危險中。我不知道為什麼我只是覺得這是成長的必要因素。而現在我努力去做完全相反的事情。這樣的話,我會感到不好。我覺得自己有點懶,我發現我並沒有在早上五點跑步,而是七點做瑜伽、瑜伽尼德拉,因為我沒睡夠。
然後我有一些朋友在公共健康領域工作,他們推得非常辛苦。我知道。我很懶。因此,這樣的話可能會走得太遠。我們的文化就是這樣,推、推、推,生產、生產、生產。
我最喜愛的英雄之一是奧利弗·薩克斯(Oliver Sacks)和牛津的伊恩·麥基爾克里斯特(Ian McGilchrist)。我喜歡蝙蝠俠。我可能有一天會讓他醒來,發現我蹲在他的床上看著他睡覺。他不僅僅是一位神經學家,這並不是以一種可怕的方式,而是他談論我們這特定文化在過去幾百年中是如何偏向大腦左半球所偏好的東西。這與掌握事物、產生實體東西以及控制事物有關,而大腦的右半球,當然,我在這裡是極度簡化。但它的功能像是意義、綜合、不同知識片段的結合,我們正在逐漸遠離這些。
我的一位好朋友是吉爾·布爾蒂·泰勒(Jill Bolte Taylor),她曾是哈佛的神經解剖學家,她曾經中過一場左半球的大中風。於是她突然看著她的左半球關掉了。她的腦中出血,並且會脈動。她的左半球在時會出現一種固體的、可測量的、用語言表達的現象,然後它就關了。她進入了一個她就像宇宙大小的流體的世界。她在淋浴時看著她的手在瓷磚上消融成能量場。你剛才提到的能量。
她說,等到她的左半球完全關閉的時候,她設法打了一通電話。在通話中她已經不能說話了。她到了醫院,花了她八年的時間才恢復完全的功能。但是她說,在那段時間內,我不知道人們的名字。我不認識「人」這個詞,但我能感受到人們的能量。在她康復的過程中,她並沒有努力去擺脫感知人們能量的能力。
所以她是大腦全用的熱愛者,她的最新書籍是《全腦生活》。這本書很棒。但伊恩·麥基爾克里斯談到,當我們不使用整個大腦時,他的書《大師與他的使者》指出,知道意義的大腦部分應該是主導,而數據收集者只是使者。然而,在西方社會中,數據收集者已經掌控了一切,這是西方教育下的工業化、富裕、民主社會,假如你想技術性地說。你所做的事情完全不理性,完全不理性。你應該獲得達爾文獎,因為你把自己從基因池中除名。這真是個笨蛋的事。我記得我在想,我到底在做什麼?當然,我們用了那個做我們實驗室的虛擬現實。我們做了一些有用的事情,轉化成壓力研究。所以總是有一個目的和故事可以為我們的存在辯護,且這個故事根植於善良和冒險中。我熱愛冒險。我非常好奇。我覺得你這樣做很酷,真的很有用。我是說,在許多情況下,你這種能力會非常有用。像一把剪刀就可能非常有用。但當你在嘗試給嬰兒換尿布時,你會把剪刀放下。這是一個可以使用的工具。而且這很迷人。我練了八年的武術,我喜歡把自己推到瘀傷流血的地步,我的醫生還以為我是家庭暴力的受害者。我覺得這有用,甚至有趣。但你必須知道什麼時候你的心在其中,什麼時候你的心不在其中。自己在冒險中欣喜若狂,和自我說,“不,安德魯,安靜,平靜。”夠了。是的。是的。我是說,這是一個完美的轉接。但在我繼續之前,我想確保我把你所說的連結回來,因為我覺得你對什麼是真實的、什麼是真實的,這點非常有價值。因此,為了真正評估什麼是事實,你需要靜坐,或者也許人在運動中學會這樣做,並感知身體內部是什麼感覺是解放的,開放的,與什麼感覺是收縮的。對嗎?是的。通常無論你找到海洋,它看起來怎樣,你都可以知道,因為海洋總是有鹽的味道。而無論你找到覺醒或啟蒙,它看起來怎樣,你都會知道,因為它總是有自由的味道。所以,並不是說你停止了受苦,而是你是自由的。你可以以新的方式與自己的痛苦互動,這就是平靜。所以你看,它實際上有身體上的影響,讓身體感覺到不是自由的,和自由的。如果在那裡有誰在聽,回想一下你生活中非常艱難的時刻,想像一下,進入那段時光,當你在努力推動自己時,你可以真正記得喉嚨、背部的緊繃,它是收縮的。然後記住你生命中最美好的時刻,發生了什麼事情,然後你的所有肌肉都會放鬆、放開,那是我衡量真理的標準。它是否讓我自由?真相使你自由。所以無論什麼使你自由就是事實。然後現實將開始因你而變化,無論你是否使用迷幻藥。我記得在50歲的時候,我對冥想有著強烈的迷戀,我剛在加州中部的森林裡買了一個地方,我會出去撒鳥食,整天在森林裡冥想,松鼠和鳥兒會落在我身上。真好。哦,那真是太棒了。大約六個月後,每天冥想數小時,我有了一次像朱莉·摩爾蒂·泰勒在浴室中的經歷,我在森林裡和松鼠、鳥兒在一起,然後就是光。那是如此驚人,像是從懸崖掉下來,我無法看到地面,無法,然後一切又回來了。然後這種體驗開始發生得越來越多。我在薩滿傳統中讀到,他們稱這個經歷為“停止世界”,它可以通過薩滿或植物或其他方式引導發生。它是通過冥想在我身上發生的,在那個光的空間裡,我在一段時間後不再畏懼,看起來就像我們現在做的事情是一個視頻遊戲。如果你我坐著玩一個視頻遊戲,你會選擇一個角色,我會選擇一個角色,你會用劍刺我,我會用錘子打你,我們會說,你在傷害我,你在殺我,但其實我們是在談論視頻遊戲中的角色。然後會有人來說,我們去吃午餐吧,我們會放下它,停下來不再互相刺殺,成為朋友。在我看來,這更像是一個遊戲而不是現實,整個物理世界都是如此。我叫這個你,我叫那個我,而你叫它我。在遊戲停止的時候,無論這怎麼發生,存在著一個不同於這個的現實,像視頻遊戲與三維生活之間的差異。洞穴外有一個世界,我不知道那是什麼,我可能是錯的。我不在乎。在幾年前,我又想提到瑞克·魯賓。我打電話給他,我說,瑞克,你不會相信這件事。我向他講述了一個我非常了解的人的故事,以及某人在他們的生活中發現的一堆驚人發現,這完全不同於之前的呈現,他們的生意大失敗。整個事情就那樣崩潰了,而瑞克只是回覆他說。
他只是說,這一切都是謊言,回歸自然才是真相。我就像,這句話如同刺青一樣刻在我的腦海裡,因為我們所見到的很多東西,像是震驚,我無法相信。而我認為他在指某些類似的事情。他也曾說過——你會覺得好笑的,我想。所以瑞克非常喜歡職業摔角。他每週觀看10小時的職業摔角。為什麼?首先,他相信這是人類所創造的唯一真實的東西。為什麼?因為每個人都同意這不是真實的。這是假的。而他喜歡的是,沒有人會受傷。其實,我的意思是,人們確實可能會受傷,但沒有人想要真的傷害對方。他們在進行一種莎士比亞式的舞蹈合作。而且裡面有不同的角色。所以我和瑞克一起去看職業摔角,心裡想著,我在這裡做什麼?那個場面嘈雜,有火焰,這不是我通常會在週五自己去的地方,但這實在太有趣了,主要是因為瑞克和他的兒子看到這些的歡樂。所以我們能夠通過這個實踐來區分或真正識別什麼是真實的。盡可能接近我們的真實。我們永遠無法完全知道什麼是真實的。整個培根主義的方法就是在被證明為真之前不接受任何東西。好吧,我們無法證明任何東西是真的。我們可能都在做夢。因此,我決定我會接受一切,直到我相信它是錯的。所以我其實不相信任何東西,但我是願意的。就像科學家一樣。是的。我不相信任何東西,因為我不能,沒有任何東西可以被完全證明。但我知道什麼對我最有用。什麼讓我健康。我一生中大部分時間都有一個非常虛弱、病態的身體。這成為了我導航系統中的一個重要部分。我現在認為我有MCAS(肥大細胞活化綜合症)。你做了一期播客討論這個。我女兒被診斷出了這個。我可能也有。這只是一種奇怪而隨機的情況,你會在身體的不同部位出現症狀。這是過度活躍的免疫系統。對。是的。它可以保護你免受癌症的侵害。真的嗎?嗯,事實上,走向自身免疫疾病的人,像是有自身免疫性皮膚病的人,癌症發生的幾率更少。因為免疫系統在抗擊所有這些入侵者。因此,如果有任何好處,我的意思是這是與癌症免疫療法相關的許多邏輯的基礎,試圖讓免疫系統抵抗這些總是在背景中發生的突變。所以我不是想從它造成的痛苦中抽離,但這是一個好處。甚至我母親也有過這個病,我只是希望她活著看到這個診斷的存在。但我女兒前幾天從英國打電話給我,我們聊到了她有這個診斷的事,她說:「我對我自己他媽的情緒過敏。」我當時覺得,是的,我們都是。而我的整個旅程實際上因為如果我在情感上、心理上、形而上學上不真實,無論是哪一方面,我立刻會產生某種身體症狀而加速。但當我對自己真實時,那些症狀都會緩解,我會感受到難以置信的健康。因此我被告知我有五種不同的漸進性無法治癒的疾病。我沒有任何症狀。但如果我讓自己對自己不真,讓自己失去誠信,我會在一種非常真實的方式中強烈地受苦。所以我不知道什麼是真的,但我知道什麼能讓我健康。而我知道什麼感覺像自由。如果我遇到一個想法,像是我們什麼都不是,只有物質,而它感覺像緊張,就像我安葬我的狗時,我感覺到什麼東西穿過我當她死去時,這就像,我不知道那是否真實。但這是我能夠接近真相的程度。如果我現在看到我所經歷的,我正在進入這個自我狀態。當我談論這隻狗時,我感受到那隻狗。而我可以感覺,我知道這聽起來瘋狂。不是的,如果你在談論狗和感覺。對吧?就像我會哭,因為我在想,不,因為我覺得我能感知到它。我覺得我能感知到它。對不起,如果我現在聽起來完全瘋狂。如果有任何人在聽,我會說,我將直言不諱,我在神經科學上接受了很多訓練,我已經培訓了幾十年。我告訴你,能量的概念根本不神秘。我的意思是,神經元是電和化學交換。這種情況是在本地發生的,也是在遠距離發生的。是的。我們的手機,我們的電子電路能夠在遠距離進行交流,我們就是電子電路。我們為什麼不應該在遠距離交流呢?對。那些前瞻性思考的神經科學家開始將多個人放進掃描儀,並在不同地點放進掃描儀。我知道這聽起來就像人們在想,噢,不,你在說什麼?這就像是勺子彎曲的東西。不。想法和情感在一個地方可以影響另一個地方的想法和情感的想法,已經發表在《科學》雜誌上。所以我們並不超出現實的範疇。我們作為一個領域,終於開始承認這些東西的存在,並開始探索。但是人們早就知道這些。所以對你來說,感知你的狗過世或你可以感受到它們的存在。我的小狗是一個物理實體,但我的小狗也是一個能量實體。而那個實體是我能感受到的。這是,我不知道有多少年後,我開始談論那個狗。我再次感受到它。
這是一段非常感人的故事。我在懷孕期間,選擇保留小孩的原因之一是從他被受孕的那一刻起,我開始有了一些完全顛覆我對現實理解的經歷。當時我的丈夫經常在亞洲旅行,而我在夜裡躺在床上思念他的時候,會奇妙地進入一種三維的電影世界,仿佛我在日本的街道上行走,或是搭飛機飛越雷陣雨。我見到了非常具體的景象,然後他隔天會打電話跟我說:“哦,我在日本的那條街上走,我看到了一個很特別的橫幅,我在雷陣雨上空飛過,閃電真是驚人。”我開始意識到,我在接收他所見到的信息,而且這是可以驗證的。這種事一再發生。
那是什麼呢?如果我說這完全無足輕重,不要在意,那就太不科學了。這太奇怪了。因此,我決定我會相信任何事情,直到我相信它是錯的。這讓我整個思想開放,可以去理解宇宙比我們文化所說的更神秘。當然,這樣做有讓人迷失和瘋狂的風險,但就像我所說的,地圖也必須有效。而你告訴我們的是,能量的神經物理學正在被測試並且顯示出其運作,這不是迷信,只是在我們文化願意接受的最前沿。是的,我們的測量儀器尚未完善,但在過去的50多年裡,幾乎所有已被清楚發現並且穩固的東西,尤其是在神經科學領域,都是如此。
我不禁想分享一下我和Costello的故事,因為這是我親自經歷的,真的很痛苦。哦!是的。我不想這樣。獸醫們是來到我家,我就在那裡。我沒有進行注射。好吧,沒有,沒有,沒有。起初我以為我會這樣做,但不幸的是,因為我之前的工作,我不得不這樣做好幾次。哦。那不是意外。不是。因此,令人有趣的是,他在最後的時刻發出了一聲大嘆息。但最瘋狂的部分是,我發誓聽起來像是我在編造,但在他走的那一瞬間,我感到我的心在發熱。我以為我會被這種心碎感壓垮。我發誓感覺就像他把所有的能量都還給了我。因為我花了很多時間在他身邊,他經常在半夜醒來,他可能是有些癡呆之類的。我一直在給這隻狗注射睾酮,使他變得更健康。不要讓你的狗隨意繁殖,但我對這些激素和動物的理論有我的看法,很多獸醫也和我一致。和你的獸醫交談,和進步的獸醫交談。我給他用了很多不同的藥物,他真的不開心。因此,讓他解脫是正確的選擇。我會停止談論這個話題,因為我會變得過於激動,請原諒我。但那種感覺,真的是“哇”,我至今仍能感受到。就像他還給了我一些東西,現在,我認為時間過去得夠久,我會去再找一隻狗。是的。
這幾乎像是,“哦,這是所有的資源,還有感激。”這些事情聽起來有點迷信,對嗎?是的。就像那個實驗,把我放在實驗室裡,當我經歷那時,確定可能會看到巨大的生理變化?當然。我不覺得那種實驗有意義,因為我認為足夠多的人已經經歷過這些事情,所以不必要。無論如何,我想談談誠信和你的書《誠信之道》。你進行了一個非常有趣的實驗,坦白說,這對某些人來說可能聽起來有點可怕,對另一部分人可能會形成反射,這是我認為為期一年的不說謊,是的。但是完全不說謊,甚至對自己也不,尤其是對自己。在之前的播客中,我的同事安娜·倫克博士,她運營著我們的雙重診斷癮癖診所,她為全世界做了巨大的貢獻,談到了各種成癮的情況,成癮被視為一種疾病,是的,但也是人們可以克服的事情。我非常喜歡安娜的訊息,她寫過一本書《多巴胺國度》。哦,我喜歡那本書。是的,真是一本美好的書。她談到恢復的成癮者實際上是她的英雄,因為他們已經學會導航這個內在的過程,而大多數人,或許對於那些不成癮或不認為自己是的人,總是被這些多巴胺系統牽著鼻子走,但他們學會征服自己的多巴胺系統。因此,他們代表著她世界的英雄。我喜歡這種模式,因為我們往往看待成癮者時,會帶著評判的眼光。不,我認為他們是驚人的。我認為成癮者是對於他們被告知要接受的痛苦過於敏感的人。他們試圖藉由藥物來緩解來自不誠實的痛苦。而社會則告訴他們,像我和這本書裡的人交談時,這位女士和她的丈夫去看精神科醫生,他們說,“你知道,她對傳統妻子的角色不快樂。”他們坐下來討論用什麼藥物可以讓她滿足這個她根本不喜歡的社會角色。沒有人想到要說,“你知道,或許不這樣做會更好。”
如果你不那麼喜歡它。
人們正在用藥物來使自己符合與他們真實本性不相符的社會體系。
而成癮者會受傷。
而且有時候,他們會找到一種物質或活動,給他們帶來解脫。
所以他們使用它,因為他們感到非常痛苦。
直到它成為痛苦的來源。
是的。
而且它總是會這樣。
這很可怕。
但我認識的一位成癮專家說,這就像是他們站在釘子上,試著服用足夠的藥物來止痛。
而這不是你在釘子上時需要做的事。
你需要把釘子拔掉。
而那根釘子就是你生活中與你真實本性不一致的部分,因為其他人希望你這樣生活。
他們會迫使自己。
他們想要保持在痛苦或恐懼的狀態。
要超越它。
要更強大。
是的。
我在那裡度過了我生活中的大部分時間。
我必須承認。
這實在令人不快,並且總是會導致一些糟糕的事情。
但你能接受你所學到的、文化告訴你是好的東西,真是值得讚揚,天啊,你學會了如何去做。
我們告訴自己一些故事,就像,如果我們實現了某些事情,那麼我們將能夠在更好的位置上為其他人做更多的事情。
就像這裡也有殉道者的版本。
我提到安娜的原因是,她是第一個提醒我這些研究的人,這些研究顯示出當人們說出真相時,尤其是在那些有點不舒服的真相周圍,髓鞘化和前額葉皮質的生長其實是加速的。
這是一個美麗的文獻,雖然數量不多,但正在逐漸浮現。
而戒毒恢復的主要部分是,人們首先需要向自己承認真相,然後再向其他人承認。
而這一切都被我們對成癮者的看法所籠罩,例如可悲的是,在任何大城市甚至小鎮上,你都可以看到彎腰的芬太尼成癮者。
我們評價他們,我們會說,“哦”或是說“真是可悲”,但這只是人們在特定成癮中可以陷入的程度。
安娜提出了一個有趣的觀點,那就是我們越多地說出這些小的微觀真相,我們與現實的聯繫就越強。
是的。
在誠信之道中,你談到了你所做的這個實驗。
我的第一次誠信清理。
所以誠信清理。
也許你可以解釋一下這是什麼,聽起來非常可怕。
這不僅僅是說出真相的部分,還有認識真相的部分。
是的。
是的。
所以是的,我要從吳的故事開始。
我當時病得很重,一度被緊急送進手術室,根本不知道我身上發生了什麼。
我有一些內部出血的情況。
這是一個長故事,我在另一部書中寫過。
要點是在手術過程中,我恢復了意識,坐起來看著他們在給我做手術,這很讓人驚訝,因為我躺在那裡,所以我感到非常不安,然後我又躺下,抬頭看到手術燈之間出現了一個光球,這個光球比手術燈亮得多、亮得多、亮得多,而手術燈本身就非常亮。
它太美了。
無法形容。
那是在洞外,我完全被它所吸引,然後它開始增長,當它觸碰到我並充滿了事物時,它不是彈開,而是充滿了它們。
然後它觸碰我,這種難以置信的喜悅、愛和溫暖充滿了我的全身。
我開始哭泣,我的身體在哭泣,而外科醫生注意到我的眼中流出了淚水,他們驚慌失措,因為他們以為我正在感受手術,而哭泣是我能做的唯一反應。
所以他們感到恐慌,麻醉醫生告訴他們,“增加藥物劑量”。
我相信因為我後來逼問他,“你給了我什麼?副作用是什麼?發生了什麼?我可以再要一些嗎?”
他事後說,當他要增加藥物劑量時,聽到一個聲音告訴他,“不要。”
“她在哭是因為她很幸福。”
他說,“我只是照做了。”
他臉色蒼白、驚慌,並問,“我這樣做對嗎?”
於是我告訴他了一些故事。
不管怎樣,這道光存在著。
真瘋狂。
是的。
我只想說,“回家,回家,回家。”
它說,“是的,好吧,這就是你真正的是什麼。
而且你即將經歷一段艱難的時光。
但只要記住,即使你看不見我,我也永遠在這裡。”
於是我從那次手術中出來,心裡想,“我不會讓任何不感覺像那道光的東西進入我的生活。”
哦,它並沒有用語言表達,但它說,“這不是死後的感覺。
這是你應該全天候學會感受的方式。”
所以無論是在你身體裡還是身體外面,這都無所謂。
這就是你應該感受的方式。
相信我,當我與海洛因成癮者合作時,他們會描述他們第一次嗨的感覺,這與我聽過的任何人所描述的都非常接近。
我會說,“我相信你應該這樣感覺,而且還要保留你的牙齒。”
所以我一年沒有說謊。
我從中出來,想,“好吧,撒謊絕對不會有那種感覺。
那道光不會撒謊。”
所以再也不撒謊。
任何形式的謊言,甚至是微小的謊言。
比如你什麼時候會到家,你知道是12分鐘,你卻說10分鐘。
不能這麼說。
說12分鐘。
你喜歡我的衣服嗎?
不,我不喜歡。
我的意思是,我找到了方法,我會試著稍微柔化真相。
那是不是也意味著要向每個在你腦海中的人說出所有的真相,或者你會對某些事情保留在心中?
不。
事實上,對某些人說某些事情會讓我覺得不真實。
這感覺侵入或冒犯,這並不真實。
有時沉默是我能說出的最偉大的真相,但我甚至不知道這種情況,直到我開始我的實驗。
所以我並沒有在那一年撒謊,並且自那時以來我已經這樣做了很多很多次,但我不會建議從一個尚未真正檢視過的生活中,100%地投入進去。安娜所說的,以及我認為在你所說的背景下,是每個人都在進行這些小的微調,而你一直在說,這在很大程度上是為了平滑社交互動,大多數撒謊的原因都是為了平滑社交互動。研究顯示,大多數人在遇見另一個人的10分鐘內至少會撒謊三次。他們對他們撒謊,而男性在社會上被塑造成撒謊,讓自己看起來比他們實際上更酷一些。女性,或被認定為女性的人,則被社會化成撒謊讓其他人對自己感到良好。因此,這讓你走向了不同的方向,但我就是不會對任何人撒謊。讓我說明的是,那一年,我並不是說我失去了這些東西,而是事實上我拋棄了它們,離開了它們,我的宗教,隨著宗教,還有我的原生家庭。因為在那個社區中,脫離摩門教比謀殺更糟糕,我被拋入了外面的黑暗中。我成婚時意識到我是同性戀,哦,我在二十九歲時還沒有意識到這一點。這在那一年間變得明朗。是的。好吧。這必須在你的無意識中有某個地方。是的。從來沒有過,從來沒有過一種像是敲門的聲音,嘿。不是,我是如此堅持做一個好人,根據我的社會化,同樣的方式你也堅持做一個勇敢、強壯的男性,根據滑板文化。我根本不會讓那個進入我的意識。這必須是一系列的經歷,而我的前夫也是同性戀,所以我對他這方面的情況已經知道了一段時間,因此,我知道他在做他的同性戀自我的時候是最好的自己,這有點幫助,但婚姻正是因為這個原因結束的。讓我們看看還發生了什麼。哦,是的。我退出了學術界,所以我的行業,我為此上了這麼多年學校的東西,我的工作,生計的來源,離開了我的家,我當時住在猶他州,我有點逃到了邊界,所以我失去了我的家。在這段時間裡你感覺怎麼樣?越來越好、越來越好、越來越好。抱歉,我只是,我想我期待你會說,“這太可怕了。”你卻說,“不,更好更好。”事實上是這樣,但沒有待在那一切中的可怕。我現在感興趣的部分是失去朋友,像失去人際關係和我們也依靠其來獲得安全的結構。這一定很難。哦,這非常困難,對於那些非常依賴社會化、依賴熟悉人的心理部分來說,這是令人心碎的,真的讓人心碎。但是,那道光給了我充分的自我體驗。我只是,我從中了解到,光始終與我們同在。我的兒子,有唐氏綜合症的那天,在他的朋友的母親去世後告訴我,我們正在從葬禮回家,他說:“我沒有哭。”我說:“如果你哭了,也沒關係,強壯的男人會哭。”這是一段悲傷的時光。他說:“在光來之後,就不那麼艱難了,因為它打開了你的心。”他幾乎說不清話,所以他說得很含糊,我想:“什麼?一道光來了,打開了你的心?”他說:“嗯哼。”我說:“那這是什麼時候發生的?”他說:“5月10日。”我說:“這一年?”“不。”我當時13歲。我說:“你對我隱瞞了什麼。”所以這道光在他難捱的時候出現在他的房間裡。唐氏綜合症的孩子生活並不容易。它觸動了他的心,他說:“自那以後,沒有什麼是那麼艱難的。”我說:“你知道,我也看到了。”它告訴我,這光總是在我們身邊,即使我們看不見它。他說:“哦,我能看到它。”我驚訝地問:“你能?”他說:“是的。”他對我有些失望,我說:“那它在哪裡?是在那邊還是這裡,在你的頭腦裡,還是在你的心裡?”他只是看著我,然後說:“媽媽,它無處不在。”他看到整個世界都被照亮,我想這就是我在森林中看到的,當突然間世界變成光的時候。就是那道光。因此,這就是那個領域,當我失去每一段友誼,失去每一份工作,面對恐懼和心碎,以及一切,那些部分的我正在溶解,而我越來越認同於那道光。而這就是重點。這是完全自私的。我不會回到我感受到那道光之前的樣子,我永遠不會回去。你是否感覺需要先完成某些事情、獲得學位等,才能允許自己這樣做?因為我經常聽到這個。在整個對話的背景下,我有一小塊神經土地,專門用於告訴那些說“好吧,我可以在有了工作之後,當我有了空白,當我有了資源后再這樣做的人。”但同時,我也想強調的是,關於我們談論的所有實踐和要做的事情,你只需去做它們。沒有購買的必要。它就在我們內心深處。沒有必要尋找某種包裝或甚至程序。所有的一切都在我們內心。因此這可以在任何地方進行,無論資源有多少或缺乏多少。但請對自己溫柔。不要辭掉工作。我是說,我非常激進。我很像你。我到哈佛的方式是,我有一部分自我叫做Fang,它並不在乎什麼傷害了我。我記得我在雪中奔跑。我記得有一次我買了太小的跑鞋,在那次跑步中我的所有指甲都掉了,但我仍然繼續跑。我會停下來再拔掉一個指甲,然後繼續跑。我能對自己非常殘忍。只是在波士頓生活對我來說令人窒息。
好吧,你知道,從積極的方面來看,我的雙腳因為寒冷而完全麻木。
對。好的,有這點。
所以你有一定的、極大的韌性,但這或許讓你付出了過高的代價。
是的。
我想這就是為什麼當我處於一個遠離真我的地方時,我進行了一次巨大的誠實清理。
因為這樣,我經歷了一種劇烈的連結斷裂。
所以現在如果我在指導某人時,我會說,要非常溫柔。
採取我所稱的“一度轉向”。
如果你在駕駛飛機,每半小時向北轉一度,你甚至不會注意到它在轉,但最終你會到達一個非常不同的地方。
所以只需輕輕地遠離讓你痛苦的事物,早上給自己準備一杯熱茶來舒緩你的喉嚨,傾聽自己的悲傷,取消一個會議,因為你實在不想去。
這些事情會讓你回到自己的真實,這總是充滿愛的。
而僅僅說“我要說出所有事情的真相,我不在乎誰因此討厭我”未必是愛。
那只是我的方式。
而且當我們活出自己的真實時,必然會出現一個更加善良、更慷慨的自我。
我的意思是,這是一個不言而喻的結論,但仍然值得陳述。
是的。
我可以個人說,我的大部分痛苦都源於我愛著愛,並且很幸運有許多偉大的朋友和伴侶等。
但是我有時傾向於快速進入關係,而結束它們幾乎感覺不可能。
這讓我以及其他人都遭受了太多的痛苦,知道嗎?
因此,我提出這一點的原因是,這與同時持有兩個看似不兼容的真相有關。
一方面,真的非常愛和關心某人。
同時知道,對於彼此最好的做法是各自分開。
而我無法接受或一直無法接受的,就是對失去的這種關係。
就像我可以接受人會死。
我的三位學術導師,都是很棒的人,因自殺、癌症、癌症去世,所以在我的學術生涯初期,我不得不得出一個結論,哇,像是我就是共同的因素,我開玩笑說,你知道,就花了我很長的時間才意識到這可能不是我的錯,你知道,這聽起來瘋狂,那怎麼會這樣, 但我也認識到,這讓我覺醒到這個想法, 你知道,生活如我們所知的生活會結束。
所以,要力求充分利用它。
但是,即使在死亡不會把人們分開的情況下,人們會彼此分開的想法對我來說是如此痛苦。
是啊。
是基茲說過的,在所有失去一個人的方式中,死亡是最仁慈的。就是這樣。
是的。
這在我身上當然有各種根源,但我提到這一點的原因是,我認為當我們擁有兩個不相容的真相時,這正是我們感到困在其中的時候。
我們愛著人,我們想照顧他們,也許我們希望他們留在我們的生命中,但我們必須放手的過程真是太糟糕了。
不可能存在不相容的真相。
我認為發生的事情是,你告訴我我錯了的地方在哪裡。
好的。
我可能完全是錯的。
在我聽起來,你是一個心中充滿愛的人,有時會把愛與自我放棄混淆,愛得如此深沉,以至於你更希望所愛之人的快樂而不是自己的快樂。
百分之百。
這不是愛。
這是一種人質情況。
好的。
有些我稱之為“蜘蛛之愛”的東西。如果你問一隻蜘蛛,你對蒼蠅的感受如何?它會說,“哦,我愛它們。”
它通過使它們無法動彈、包裹它們並注入毒液,然後在需要的時候吸走它們的生命力來表達這份愛。
它真的愛那些蒼蠅,嗯。
但愛總是要讓所愛的人自由。
所以,這是一種消耗性的愛。
當你是一隻蒼蠅,遇到一隻蜘蛛,並且你將自己的整個自我給了這個人,而這個人卻說,唔,唔,唔,唔,唔。我真的想要那個。
你會發現自己失去了自己的驗證、對真實自我的善良。
而你把所有東西都給了對方,這時它就不會有效。
你可能會錯過那些不尋求蒼蠅,或者只想,我不會進一步延展這個隱喻,只想作為一個完整的人和你在一起,想知道你的限制以及他們自己的限制的人,會對你說,我有一位新朋友,她,我得了肺炎,想在電話中和她聊天,於是我告訴我的助手,我不在乎我得了肺炎。
而她發來的短信則是,不要因為想讓我感到被愛而損害自己的健康。
我不喜歡。我希望你健康。
我當時想,哇。
所以我會檢視那一刻,你變得如此著迷於他人,以至於你不再關心自己,試圖把整個生命都獻給他們,因為那不是愛。
這是我們文化所定義的愛。
許多父母以這種方式愛他們的孩子,但你必須能夠確切知道你想傳達的東西,並讓對方說,我完全尊重這一點。
否則,你就不是在經歷一場愛的狀況,而是依賴性關係。
這非常有用。謝謝。
我知道這對許多人都會非常有用。
但對於那些試圖弄清楚自己想要什麼或需要什麼或者兩者的人,有什麼建議?
我會將其與關係聯繫起來,因為這在每件事上都適用,特別是在關係中是最困難的。
那就是,開始注意那一刻,當你內心深處的一部分知道你正在失去你的威脅,你正在失去你的完整性。
如果你回想一下曾經結束得不太好的關係,那段關係中你全心全意地愛著對方,這種愛的表現被稱為愛,即使我認為這並不算是愛。然後回想一下她想要某樣東西的第一刻,而你卻放棄了自己來滿足她的需求。通常這是在關係中非常早的時刻,就像第一天一樣。是的,這不安全。正是如此,你毫不猶豫地跨越了那個邊界,越過了那股非常敏感的內心警覺,告訴自己這樣才能保持完整,才能保持誠信。因此大多數人在工作、關係或任何他們做出的選擇中,能夠追溯到這一點。當我多年後幫助他們開始重建生活時,他們會說,哦,我在第一周就知道了。而我卻堅持了20年。所以,就像我之前所說的那樣,仔細體察自己的痛苦,明白自己並不是來這個世界上苦受折磨的。
在我們的社會中,有一個很大的觀念就是男人被教導如果有愛的表現,例如,一位曾獲得文學諾貝爾獎的作者說過,他會不顧一切地表達自己的愛。這樣的做法讓我無法感受到愛。你不需要傷害自己來讓我感到被愛。但是也許這就是為什麼你需要將自己的視線退六英寸,為他人而苛責自己。那種殉道者的原型,不,它不起作用。這對我以及我想更多的人造成了很多痛苦,因為我覺得當我們與那個人分開時,我們會進行一些自我修復,但結果總是支離破碎,然後又重複。是的,不斷重複。對,沒錯。
你剛才描述的情況非常有幫助。我好奇你作為教練的角色中,浪漫關係、伴侶關係等,這對人們的重要性到底有多高?人們來到你這裡的情況下,通常會說我不喜歡我的工作,我生活在錯誤的職業中。如果你要給我們一個非正式的、粗略的分析,會是什麼樣的情況?是的。我認為因為人們把我視為教練,所以他們會去找對於關係方面的心理治療師,但人們會來找我,是因為他們覺得生活無法運行,這種無法運行的感覺一直籠罩著他們,整體的問題。他們會說,哦,太好了,我的工作不如意,我需要改變我的工作,我需要找到自己的目的,需要得到生活的意義。最終這些問題都會回歸到關係上。你知道,任何我們在某個部分的功能失調都是我們整體失調的表現。我們做事情的方式就是我們做一切事情的方式。
所以,如果你因為工作問題而進來,因為你有一個糟糕的老闆,你從不抱怨,那麼最終你會告訴我,你在一段令人難以忍受的婚姻中,配偶也相當糟糕,但你也從不抱怨。相同的問題以一種禮物的形式出現,不斷向我們展示,這樣不行。不,看看這個模式?不。看看這個模式?不。你這麼說真的很有趣,因為我覺得在專業生活中,似乎有一種引力般的吸引力。比如我小的時候想接觸熱帶魚,我會整天泡在熱帶魚商店,然後是鳥,接著是滑板運動,再到消防員,最後是神經科學,然後是播客。就像,我無法錯過。我的意思是,我無法抑制自己去做我真正想做的事。
我想在友誼方面也是如此,我很幸運能夠與我的生物家庭保持良好的關係。多年來這段關係非常艱難,但現在努力有了回報,而他們也做了很多努力。在浪漫伴侶關係上,這就變得更加棘手。我有一些驚人的伴侶和伙伴關係,至今與他們仍然保持著良好的關係,但也有一些非常殘酷的經歷,就像是刺眼的鐵絲那樣,我也必須反思我在其中的角色,是吧?所以對我來說,在這方面就像是一種凹陷。我將其視為這種看似挑戰更大的楔形凹陷。但是我覺得與你今天交談,明確的是,這是因為我不是從“我想這樣做,這對我有好處”的角度來看待的。坦白說,而在工作領域,感覺好的東西最終也對我有益。因為在這段時期,你做了些傷害自己的事情,然後你意識到,這些傷害我的事我不會做了。我會做我喜歡的事。
當你再帶入另一個人,比如在浪漫伴侶關係中,我覺得你仍然會重複那種“我會做傷害自己的事。我會放棄我的安全感。我會越過自己的經歷內部邊界”的模式,而你只是在生活的其他領域已經這樣做過,但在這方面,這對你來說還是個大難題,你就是沒有在其他領域運用你所學到的智慧。我猜這是因為你不覺得這樣做是給對方愛的表現。如果你決定不在工作中殺戮動物,你知道,你實驗室裡的人不會感到心碎。然而如果你決定不想與某個人過某種生活,那個人的心會受到傷害,至少他們可能會感受到那樣的痛苦,他們可能會真正感到痛苦。
所以我想這可能就是為什麼這是一種切割的方式,因為改變你的工作不會傷害到任何人,但改變你的關係模式,可能會讓人受傷。如果你不改變你的模式,某人也會受到傷害。對吧。嗯,這常常是這樣的,對吧?我想,這種在我們做出最符合自己誠信的選擇時,其他人會受到傷害的觀念,無論是人際關係、家庭,還是搬家或離職的決定,你怎麼看待這一點?我的意思是,怎樣的一個人去面對這個呢?我認為我明顯地內化了某種說法,說:如果有人真的很不高興,即使,顯而易見,正確的事情往往不是讓人感覺最好的事情等等,但你該怎麼處理呢?有不同的方式來重新構架這個問題。在一個例子中,因為你對成癮有很多了解,如果某人對你有依賴,依賴滿足他們而讓他們高興,你會迎合他們,並且違背自己的誠信去迎合他們,給他們任何滿足他們的東西。你的依賴作為一個共依賴者,就是給予他們那種情感能量,無論是什麼,讓他們感到高興。當他們吸收這種能量並導致不平衡時,就好像他們在你身上感受到快感。一個酗酒者,如果你把酒瓶拿走,會告訴你,你在傷害我。這是你能對我做的最糟糕的事情。你根本不知道我有多痛苦。在介入中你必須做的事情是,不,是酒在傷害你。你知道,是這種過度付出。是允許某人消耗你的能量並在上面感到快樂。這就是一種上癮。我不會讓你這樣做。如果你繼續你的上癮模式,我將與你隔離,個人對個人。這並不意味著我們不會在更偉大的自我中相互存在,我們都是一個自我,我們可以永遠相愛。但餵養某人的對你能量的上癮是不友善的。這樣說有道理嗎?是的。這是不對的。你必須施加一些嚴厲的愛。是的。富有同情心的事情是做正確的事。是的。這不會幫助你。他們會說:“但我想要更多的你。”而你會說:“不,不,你真的不想。你想要的是一種我為你創造的虛假的東西,實際上那不是我。”你知道,我的朋友們會問:“你為什麼要離開教會?現在你對我們失去了。”而我會說:“不,我一直都是一個同性戀的非摩門教徒。你知道,我只是在餵養你們我是一個異性戀摩門女孩的故事,而我不能再餵養你們這個了。這讓你們不適。這讓我不舒服。這不是真實的。”而其中一些人我再也沒見過。有些人在幾年後回來,說:“哦,我明白了。”還有一些人可能仍然很高興,認為我會下地獄。抱歉我對此笑了,但我確實笑了。我不知道。我覺得這很可笑。我的意思是,抱歉。並不抱歉。我只是,無能為力,只能在那裡笑。天哪。是的,我認為這種事情結束了,因為我們意識到我們在講謊話。是的。天啊,說出來都覺得痛。是的。你知道,就像,我們不是故意在撒謊,我們不知道我們在撒謊。是的。這是一個無辜的錯誤。對我來說,這往往源自我所認為的同情,也許不是,當然不是最好的同情形式,但我認為有一種人類表型,我很熟悉,我們感受他人的情緒,我認為這是健康的,可以是健康的。我們喜歡看到別人享受,我們為此感到高興。因此,餵養這種上癮對我們來說感覺很好。哦,我知道那種感覺。並不是像,哦,我在這裡,殉道,我在流血,流血,但這並不符合我的本質自我。這裡,我想這個小插曲與此相關,我確實認為這有一種非常健康的形式,那就是,我相信,對我來說,與狗在一起。我也喜歡其他動物,但與狗在一起,當我們愛牠們時,我們與牠們對我們的愛無縫相連。因此,愛牠們和同情牠們意味著雙倍的愛。我們愛牠們,我們可以感受到牠們的愛,這就像一個完美的,感覺像完美的圓圈。對於人,我想這也可以發生,我想,我在我的友誼中感到過幾次,與我的姐姐也有這種感覺。我也在幾段浪漫關係中感受到過。但是,對他人快樂的同情可以過度。而當我們“迷失”自己時,我認為是因為我們自己的一部分並沒有與仍然有自己需求的那部分相連。這有共鳴嗎?哦,完全是。是的。事情是這樣的。你不會期待你的狗假裝它不是狗。你不會期待你的狗停止喜歡散步和追球,並只是做一隻狗。當牠累的時候,牠會去睡覺。但當我們戀愛時,我們往往試圖讓自己不成為自己,並試圖成為會讓對方最滿意的人。我完全知道你在說什麼。我喜歡給人錢,讓他們快樂,然後這根本不起作用,好吧,只有在那種感覺在我心中是真實的情況下才會有效。如果我因為某人在那裡說“我需要”,而過度付出,而在這種給予中並不感覺良好,我就沒有做一隻狗。一隻狗會說:“不,這是我的界限。我會躺在地上睡覺。”但我會找一份額外的工作來給那些我不想給錢的人,這樣做之後不久,我就會感到厭倦。所以我們使自己偏離真正的自我。我認為我們這麼愛狗的原因是,牠們愛得真誠。牠們愛得誠實。牠們不會假裝自己是與眾不同的存在。
他們沒有那種同理心,能夠說:“如果你腿斷了,我會把自己的腿也打斷,躺在你旁邊,讓我感受到你正在承受的疼痛。” 感同身受並不是感受到對方所有的情緒。如果以斷腿為例,如果你被車撞了,正躺在那裡痛苦地尖叫。我感受到你那強烈的情感,以至於我無法應對,結果暈倒了。我曾有一位客戶,如今已經去世了,我來講這個小故事。她的丈夫就像你一樣。他會毫無保留地給予自己。而她則樂意消耗他所有的生命能量。有一天,他心臟病發作,差點致命。她給我打電話,說:“在他心臟病發作的時候,我無法讓他照顧我的需求。他就是這樣的。” 我回應道:“是啊,他無法控制這一點。” 她說:“好吧,我告訴他。他說:‘我現在無法陪在你身邊,我正在心臟病發作。’” 她說:“你不是那個可能因心臟病發作而死去的人。” 她如此沉浸於消耗他的能量,結果竟然面不改色地這麼說。她期待他能給予同理心。然而,這並不是同理心,而是自我出賣。同理心承認自我與他者之間的意識。真正的同理心有四個要素。自我與他者的意識。“我不是你。” 就如我最喜歡的靈性導師拜倫·凱蒂所說:“我最喜歡的分離身體的一件事是,當你受傷時,我不會受傷。這不是我的回合。” 太好了。非常好。另一個要素是情緒調節。當你看到一些可怕的事物時,你可以說:“這是你可以運用你的情緒處理技能的地方。你把情緒降低。” 好的。我是一名外科醫生。我面對一場可怕的急診事故。我不能感受到這些。我必須開始工作。所以這就是情緒調節。你可以做到這一點。自我與他者的意識、情緒調節是另外兩個要素,但我認為我們真正需要關注的是這兩個。如果你受傷,這不是我的回合。而當你受傷時,我開始感受到過多的痛苦,因為你在受傷,我可以把自己帶回到自己的身體裡,放鬆,並在自己的肌膚裡感到滿足,使我能夠在你身邊。這是我喜歡的東西。這是一首13世紀波斯詩人哈菲茲的詩裡的一句簡短引言。這是如此簡單。要記住。“困擾的時候,就留在我身邊,因為我並不困擾。” 我愛這句話。是的。這是在一段關係中做自己。“那麼,留在我身邊,因為我並不困擾,但我真的非常不快樂。” 我看到了這一點,我並不不快樂,但我真的很想在一起。我真的看到你這樣感受,而我不想這樣。這真有趣,因為我覺得在工作領域以及和我的朋友們,尤其是和家人之間,給予的感覺很好,人們滿足後就會各自離去。但我注意到在浪漫夥伴關係中的對比,正如我所說,我與幾位女友保持良好的關係。在某些情況下,我與她們的丈夫也成為好朋友。他們最近實際上來拜訪我和她的妹妹及她的孩子,這是非常好的柏拉圖式關係。多年前,我不擔心他們,卻感覺能夠感受到能量的牽引,即使他們並未請求任何東西。當我參加她的婚禮時,對於這位特定的人的婚禮,我心想:“哦。”我心裡想,“我的工作完成了。”而我能享受與整個家庭的友誼。這真的讓我看到了這段關係多麼多都是在嘗試確保對方的安好。你把這當作你的工作,讓他們快樂,而讓另一個人快樂永遠不是你的工作。你無法做到。快樂是一項內在的工作。你無法讓另一個人快樂。你無法深入到他人的悲傷中,使他們快樂。你無法深入到他們的疾病中,使他們健康。你必須走出自己的悲傷和疾病,然後保持對他們的愛與自我誠實,並示範如何在自己的肌膚裡生活,這是你唯一擁有的。我的長子在青少年時期,我過度參與了一切,他們給了我一首歌,名為《讓我墮落》,講的是一位從樹上摔下來的人,然後他摔傷了脊椎,成為一名癱瘓者,他只是說:“我將成為的那個人會捕捉我。不再捕捉我。” 作為一位父母,讓我的孩子承受命運的鞭撻是如此艱難,他們告訴我那句話:“這是我的生活,我的痛苦是我的出生權,我要在這個過程中自己摸索,而當你把自己插入我的事務中,試圖消除我的痛苦時,你並不是在愛我。讓我墮落。” 這是多麼成熟而慷慨的話啊。是的,他們真了不起。聽起來是的。這是你最大的孩子。對比,我認為驅動很多事情的,就是我們在這裡真正討論的共依賴。哦,是的。是的。對那些還不了解的人,不知道怎麼辦,對,有時候當我們切斷與他人的聯繫,或我們只是說:“嘿,我可以給予,但只有到這個程度,”或者你可以得到我這一方面,但而不是其他這些方面,特別是如果他們之前一直在接受這些,他們會… 哦,是的。 …生氣。我的意思是,這是… 而且特別不清楚,尤其是如果關係在那之前一直是不同的,這就是為什麼有時候這樣做感覺不公平。這就像邀請某人來喝酒,卻發現他們是個酗酒者,繼續為他們的酒杯添酒,享受交流,然後某一天意識到他們是個酗酒者。我想這個術語現在已經不再使用了。許多觀眾告訴我:“對不起,這是酒精使用障礙。” 我也這樣說過。對不起。完全沒關係。
我認為成癮醫學這個領域仍然處於初始階段,我們仍在進行轉變。而且,順便說一句,我並不是在講政治正確,我並不是一個政治正確的人。這只是因為我不得不學會重新框架這些事情,目的是為了試圖讓更多人參與對話。
所以,我喜歡「酒精使用障礙」這個詞的聲音,雖然我不喜歡這個概念;「障礙」這部分也是有爭議的。但是,我所熱愛的是,當我們開始命名和重新命名事物時,我們都在談論這些事物,這樣就無法避免進入這個對話。因此,這是我在這方面的一種「摔跤」,所以這意味著我們必須談論它,就像自閉症譜系障礙、自閉症或神經典型、非典型一樣,嘿,伙計們?現在我們都在談論它,而且這是需要被討論的。
所以,無論如何,在某個時刻,會有這樣的想法:「我不再支持你了」,然後那個人會說:「但是這就是我們所做的。這是你所做的承諾。」因此,我們就會發現自己進入了另一種劇本:「好吧,現在我像是在做壞事,我在做正確的事情,但我卻違背了一個承諾」,而這些是從小被教導的,「你可不能這樣做。」但在另一個人的眼中,如果你回到你自己的正直中,好的,關鍵是:「我是否承諾過永遠給予超過我所能的東西?」嗯,我的行為確實如此。我設立了一個先例,難道這不是一個承諾嗎?他們說這是承諾,不,或者如果我確實做出了承諾,那是我的錯。我道歉,我犯了一個錯誤。我承諾了一些我真的無法給予的東西。
你聽過「滅絕爆發」這個詞嗎?是在講星系發展或類似的東西嗎?不,這是指鴿子的,嗯——太好了。我真是離題太遠了。銀河鴿子。我像是在這裡努力成為埃隆·馬斯克,而你卻說:「不,這是關於鴿子的。酷。」這跟任何動物都有關係。我愛鴿子。我甚至有一個鴿子的紋身。我愛鴿子。是的,我愛所有的動物。
無論如何,如果你給鴿子,它們就會啄擊一個杠杆,然後在不確定的間隔獲得一顆顆粒,這是非常有動力的。這是它們能做的最有動力的事情。所以,然後如果顆粒停止出現,鴿子就會變得「瘋狂」,不停地啄啄啄啄啄。它們啄得更加猛烈。它們堅持要求研究人員允諾給它們那些顆粒,然後就放棄不再搭理了,因為顆粒停止出現了。
當你給得太多,而你意識到這一點,然後你說為了保持我的正直,我必須收回並照顧自己,這就是我停止的地方。另一個人肯定會上演一場滅絕爆發。你的工作是保持在你的正直之內,直到他們停止啄擊,而他們會變得更加健康。
我曾經有一隻金獵犬,它總是來叫著要人摸。牠是一隻大狗,但牠還年輕,這真是太煩人了,我們不得不請一位狗行為專家過來,因為牠不斷對每個人叫著要被撫摸。她說:「當牠這樣做時,站起來,走過房間,進入另一個房間,然後把門關在牠的面前。」我們當時想:「這樣太殘忍了。」她說:「這不是殘忍。牠會理解的。」
我永遠不會忘記看到牠對某個人叫,然後那個人站起來,走出去,關上了牠的門。他就在門邊站著,然後去躺下。他就像「好吧,這樣不行。」當你保持在自己的正直裡,而不讓人們以那種方式和你玩耍時,最終就會發生這種情況。他們會想把你拉扯過來。
是的。是的,這是有趣的,因為在工作上,我喜歡學習、整理信息、進行像這樣的對話並與全世界分享。這有點像和狗之間的關係。這是一種互惠的關係,如果人們不喜歡,那就算了。如果你喜歡,那很好,如果你熱愛,更好,但我無論如何都會這樣做。
是的。我無論如何都會這樣做。沒有任何失落感。沒有自我代謝的過程。在這方面我知道。而在我剛寫的名為《超越焦慮》的書中,我談到當像你這樣的人以快樂生活時,他們開始創造經濟生態系統。你創造了如此多的價值,以多種方式,人們開始能夠獲得收入來源。人們支付我做這個事情。我仍然無法相信。我來到這裡,與我的製作人兼商業夥伴、也是我最親密的朋友羅伯交談,我說:「我無法相信他們支付我們做這個。我無法相信。」
這也是我第一次往顯微鏡裡看,看到一片特定的大腦區域,稱為背外側膝狀核時的感受,我們已經標記過這個,對吧?我轉向巴巴拉·查普曼,當時我的研究生導師,說:「這太驚人了。」她的反應非常有趣。她也是哈佛訓練的(特指拉德克利夫),她說:「是的,大腦真的很酷。它們就像小胡桃。」我想:「所以,巴巴拉,這是我見過的最聰明的人。」我想著,然後我看著她的實驗室,當時我正在進行旋轉實習,能夠採樣不同的實驗室,希望他們能接受我。而她的實驗室裡有綠色的檯面而不是黑色的檯面。她的實驗室裡有蘑菇的照片,還有一張貓從農場筒倉裡出來的照片。我想:「我真的喜歡這位女士。我想在這裡攻讀博士學位。」我當時已經承諾去另一個實驗室,並開始晚上偷偷進入她的實驗室進行實驗。
你傷了那個實驗室的心嗎?她已經克服了。總之,在專業領域,當談到這些事情時,我是一種完全不同的動物。
我走進另一位女性的實驗室,她在我不在的情況下表現得非常出色,所以我只是說:“聽著,我要加入這個其他的實驗室。” 但在工作領域我對此毫無困難。 一點都沒有。 就像當我開始播客時,當然,我腦海中有這些聲音:“我的同事會怎麼想這個那個?” 而我想,“不,我希望他們能過上最好的生活。 我要過我的生活。” 我看到他們,有些人喜歡,有些人討厭,還有些人我能感受到。 我聽到判斷的聲音,也聽到“我喜歡”的聲音。 這種情況是一種混合,因為任何面向公眾的事物都會引發人們不同的反應。 但我有點像,“你做你的,我做我的,我們都會很好。” 我們生活在這個奇怪的經濟中,似乎你應該找到一份工作,而這一切都是基於工廠工作。 你應該去一個地方做一些你並不真的喜歡的事情來獲得你的小津貼,然後回家。 而這種情況僅僅存在於幾百年之前的工業革命之後。 在那之前,人類存在了幾十萬年在做什麼呢? 在釣魚、園藝、織布、唱歌、講故事。 做那些我們作為愛好所做的事情。 但我們有這種奇怪的心態,告訴自己:“不,如果我做一些帶來快樂的事情,就像愛好一樣,這是幾十萬年來人們一直在做的事情,如果我把我的快樂展示出來,看看我能用我們這個特定時代的狂野新創造做些什麼。 如果我不去工作,我就是奇怪的,這樣是行不通的。 但我看到的是,這個社會的經濟結構都在破裂,它們在我們周圍崩潰。 而那些感到害怕的人。 我以前看過一段視頻,是關於2011年襲擊日本仙台的海嘯,我想是那一年。 這波浪在六分鐘內吞噬了一座城市,這一波浪,並且你目睹整個城市在六分鐘內被撕成碎片。 人們衝進建築物,然後建築物開始倒塌,你知道裡面有人。 我觀看了這一幕,心想:“我們的文化正在經歷如此多的變化,就好像這波浪撲向了我們。” 然後不小心,我在YouTube上點到一個視頻,切換到了麥克·帕森斯在衝浪世界上記錄的最大波浪之一,那是一個奇襲浪,波浪高達70英尺,鏡頭拉回,看到這位赤裸的男人站在板上,對著如同上帝的憤怒的波浪,他是一個微小的身影。 那波浪有七層樓高,他駕馭著這波浪的面,波浪在他身上打破,你想,“哦,他死定了。” 然後他從浪花中衝出來,像是在呼喊。 我想,“這就是我們目前面臨的選擇。 我們可以衝進我們認為能讓我們安全的機構,而變化會壓垮我們,淹沒我們,殺死我們,或者我們可以面對這個事實:現在我們的社會中有一波巨大的變化,一切都在加速改變,我們可以冒險赤裸地奔跑,僅僅依靠我們的快樂,並在快樂上保持平衡,讓浪潮帶我們去冒險。 你在衝浪。 你是這個世界上能夠在快樂中保持平衡的典範,只是在關係方面,但你會克服這一點。 無論如何。 只是稍微忙碌一下。 只是稍微忙碌一下。 有一位女性抓著你的衝浪板的尾端。 這是不可能的。 不幸的是,這比這要複雜得多,但我看到了一個通往,嗯,我想你所說的,真正的誠信的通道,在我心底,我對所有那些關於關係的東西有著非常殘餘的理解,當這些關係對我來說是正確的時候,它看起來是什麼樣子,感覺是什麼樣子。 我只是不認為它會像我嘗試描繪的那樣。 與那段關係度過理想的一天,這可能是你聽過的最奇怪的事情。 這會有效的。 我向你保證,我的關係生活非常奇怪。 這讓我感到欣慰。 我無法相信我將在這個播客上說這些。 所以我有兩位伴侶。 你的伴侶太棒了。 哦,我認識了,嗯,我剛認識了其中一位。 一位是我和女性的第一段關係,大約二十年前。 然後我住在我的牧場上,整天冥想,我的伴侶凱倫來找我,而這位名叫羅文的澳大利亞詩人與其他人一起住在我們的牧場上。 凱倫找我坐下,她說:“阿爾蒂,我必須告訴你,我對羅文有非常強烈的、我不知道,也許是母性的情感。” 我說:“不,這不是母性。 我沒有感受到母性能量。” 然後我被這股快樂沖擊到了,快樂,快樂,快樂。 就像那種白光的事情。 就像,我說:“你愛上了她。 真令人驚奇。 告訴她進來。 我會去客房。 你們可以有那樣的關係。” 就像,“快樂,快樂,快樂。” 我尋找嫉妒,尋找,我想:“這不應該這樣運作。” 所以羅文來了,我們坐下來聊天,我們坐下來多聊了一會兒。 我們都坐在同一張沙發上聊天,想著,“這不奇怪,是嗎?” 幾周後,我們意識到大家都愛上了彼此,無法沒有對方。 所以這就是你們的存在方式? 那是八年前。 我們有一個名叫莉拉的三歲女兒,很可愛。 我們稱之為“透過見怪覺好”。 這個可以在播客中刪掉,如果太困難的話。 不。 我們沒有主人,沒有統治者。 你在開玩笑嗎? 我的意思是,我們在這裡談論的,不是,我的意思是,我們在這裡談論的是愛,首先。 就是,讓我們坦率地說,在播客中沒有什麼比愛更值得刪除的東西了。 哦,我喜歡這個播客,因為很多人會這樣做。 是的,嗯,不是我。
對於那些感到抗拒或在內心產生摩擦的人,我邀請你去探訪一下你內心的慈悲見證者,自問它是否仍然存在。如果仍然存在,那麼你知道,我其實相信人類在某種程度上是基於發展上的連結,就像經歷一樣,但也只是因為連結的差異。我可以從根本上相信這一點,比如說,我的一位親密朋友,我的第三位博士後指導老師,曾在史丹佛擔任我的博士後指導老師的已故本·巴里斯。很不幸,他因為患上胰腺癌而去世。他出生時是同卵雙胞胎的女孩,然後以女性的身份完成醫學院,接著又在研究所時以女性身份生活,後來才轉變為本。這轉變來得相當晚。因此,我與本相識不久。本是一位親密的朋友,而不幸的是,他因為有BRCA2突變,死於多種癌症,而這一切是由胰腺癌引發的。他是美國國家科學院第一位跨性別成員。我為《自然》期刊撰寫了他的訃聞。我們非常非常親近,他是一位非常奇特、了不起的家伙,當時至少在我認識他的時候,他並沒有一位浪漫伴侶,至少我所知是如此。而你知道,本曾說過,我們的連結中有一些部分是普遍存在的,比如控制呼吸的部分、控制心臟的部分,但也有一些部分是不同的。對我這個科學家來說,這一切都是非常有道理的,任何人對於這些事情持有爭議的觀點都讓我感到詫異,因為這根本不合理,沒有人會不相信人們之間在連結上存在差異,因為大多數人當他們需要的時候,會想要相信這些差異。因此,我非常感謝你分享這些,因為是的,任何版本都是可以的。我從我的研究生導師芭芭拉·查普曼那裡學到的一點是,寬容必須雙方都存在。所以我也喜歡並讚賞傳統核家庭——不管現在叫它什麼。哦,天啊,是的。所以我希望你真的能坐下來,誠實地對自己說,如果我擁有完美的浪漫生活,那會是什麼樣子?這樣做或許會被稱為自私,但我會稱之為毫不妥協地保持自己的完整。不對自己撒謊,關於你真正想要的東西。是的,這是非常奇特的。但凱倫和我都感覺到,在過去幾年裡,直到羅進入我們的生活之前,有著巨大的缺失。我們就像一個三條腿的凳子,兩條腿的凳子對我們來說是沒有意義的,它們會倒下。不論是什麼進入你的快樂視野,任何讓你感到自由的東西,都寫下來並經常閱讀。當你進入一段關係時,更要經常閱讀它,並讓另一個人也讀。完全是的。即便某些對話很困難,但我確實可以把事情寫下來,只需輕輕滑過去。這就是我所追求的。不要讓我做B欄中的事情,這不會有好結果。我喜歡這一點。我真的很感謝你分享這些。我知道聽眾們也會感激。我希望如此。這不是。我讀過薩曼莎·厄比的一本書,她是一位出色的喜劇演員,她說:「這是你該說的。當人們告訴你你很可怕,正在做一些糟糕的事情時,你可以說:‘我喜歡。’」好吧,我年輕時就朝著這方面發展並仍然喜愛龐克搖滾音樂的原因之一,是因為對我來說,它可能是錯誤的。也許古典音樂是個例外,但對我來說,它是唯一接受各種自我和情感的音樂類型。有憤怒的音樂,有政治音樂,有悲傷的音樂,還有關於友誼和兄弟情誼以及失落的音樂。看看社區,我真的對這些東西很著迷。看看我好朋友蒂姆·阿姆斯特朗圍繞某些樂隊創造的社區。他將成為龐克搖滾歷史上的巨星之一,偉大的喬·斯特拉默來自衝突樂隊。政治音樂。是的,是的。勞拉·簡·格雷斯是龐克搖滾社區中第一位公然跨性別的人之一,並且做著令人驚艷的音樂。然後勞拉·簡·格雷斯,我想,「她是我的英雄。我心目中英雄的短名單之一。我愛她在這麼多層面上所做的事情。」而且有如同一個單一類型的編織,所有不同人類和人類經歷的拼圖。是的。還有許多其他音樂類型的內容,但我不這麼看。我不這麼看。也許在搖滾樂或其他任何形式的總體性中。但如果生活中有任何一個包羅萬象的領域,那就是這個。但並不是因為它吵鬧、快速且反抗。這很大程度上是親社會的。因此,對於此事有一個很大的誤解。所以,這種精神一直與我共鳴。我對於人際關係感受也一樣。我們在社交媒體上。我可以在社交媒體上不讓自己皮質醇爆表的原因之一是,我在那裡,我想,「好吧,這裡有一些心理健康的人,這裡有一些心理不健康的人。人們來這裡是為了爭吵。人們來這裡是為了愛。人們來這裡是為了尋找伴侶。人們來這裡是為了調情。你知道嗎?人們來這裡是為了攻擊我,像是‘酷,我很高興能讓你今天早上的生活有個目的。’這種感覺。我試著以這種方式去接觸所有這些內容,而你剛才以更簡潔的方式將所有內容說得非常清楚,你只是說:‘太好了。我喜歡。’是的。‘我喜歡。’太棒了。是的。你真誠而愉悅。是的。就像沒有‘嗯,我喜歡’這種感覺。那句話裡沒有摩擦。只是‘我喜歡。’是的。‘我真的喜歡。我非常喜歡。’
“
我喜歡你如此喜歡它,以及你能這樣表達。
誰不能呢?如果一切都是愛,那麼沒有人真的可以,你幾乎可以超越任何事物的愛。
你對我感到憤怒。
“我喜歡它。
我只是超越了你對我的愛。”
我想這就是為什麼耶穌,你知道,慈善永不失敗。
並不是說如果你是一個有愛心的人就會贏得一切。
而是無論發生什麼事情,這就像那份自我。
你正在受苦,你的痛苦,你的共依賴,無論如何。
它愛一切。
帶來吧。
它愛一切。
這意味著無論你對我提出什麼,我都可以在愛的領域中承受它。
而我所經歷的就是愛。
耶穌有句名言是什麼?
我不確定這是否來自耶穌,但我想这是保罗所说的:“慈善永不失敗。”
你知道,愛永遠不會失敗,因為我可以說:“我恨我自己。”
是的,但我愛那部分恨我的自己。
只是超越了你對我的愛。
你們都是,那麼,當然回答會是肯定的。
我本來想問,你一直都是這樣嗎?意思是你能在平衡木上保持這個位置,然後我覺得你把這個平衡木變成了一個大的高原,讓其他人可以站上去,因為一旦你到那裡,就會成為一個非常穩定的地方。
但到達這個像是基本自我和正直之路的地方,我是說,我可以只是用我感覺的方式來表達嗎?
這真的很難。
是的。
我本來想使用那個詞。
我覺得為了要變得穩定,我總是說任何良好經歷的原材料是它的對立面。
所以我曾經混亂不堪。
我真是糟糕到令我難以置信。
有位軍事術語叫做“snafu”,意思是“正常情況下完全混亂”。還有“fubar”,這意味著糟糕到無法辨認。
我是fubar。
現在我偶爾會遇到snafu,但我當時的狀況太糟糕,痛苦如此強烈,當我學會回家的時候,對比非常明顯。
我永遠都不想,我不想離開那種意識,因為那道光永遠與我們同在,如果我們誠實的話可以感受到它。
我們要做的就是誠實。
就這樣。
噠。
我覺得這從自我的範疇開始,像是我們必須為自己做這件事,然後才能為其他人做這件事。
然後在某個時候,我腦海中的幻想,聽起來就像是我母親,我母親,從我記憶中的最早年齡開始就在談論嘗試治癒世界。
我看到了這對她造成的影響,她有時會打電話來問:“怎麼樣了?”
此時的新聞中發生了所有事。
我能明白她的感受。
這對我來說很難聽和看,因為我,你知道,我也感覺到了。
像是善良的,你覺得我們的物種有希望嗎?
我的意思是,我試著不把整個世界問題都甩給你。
但像是,我的意思是,我快50了。
我覺得在這個時候我已經看到了足夠多的事情,可以說,人們中有這麼多善良。
但也有太多的誤解、壞事,你擁有發展的脈絡,受傷的人會傷害人,大家都在盡力而為,每個人都渴望安全和被接受,他們只是試圖以這種方式找到。
還有一些真正的壞人,因為他們要麼接線錯誤,要麼其他原因,他們正在造成混亂。
是否存在任何對於持久的不同版本的真正希望?
我第一次記得擔心這個的時候,我四歲,而我比你大十歲。
但我四歲的時候已經知道我在這裡是要嘗試幫助某件事。
隨著我長大,這種感覺一直不會消失,讓我覺得我應該幫助某件事。
在我的青少年時期,它變成了,我需要改變別人思考的方式,我不知道。
然後我開始注意到其他看起來像我的人,我會想,我覺得他們在我所在的同一隊伍中。
我當時會想,什麼隊伍?我在說什麼?
一切在我南非的野外之旅中達到了高潮,我做了一個夢,我的祖先來訪問我,我覺得這很有趣。
所以我告訴一些來自山東部落的朋友們,他們的反應是這樣的。
然後他們跑掉了。
我心想,我做錯了什麼?
那天晚上,我們圍坐在火堆旁,獅子正在奔跑,她們帶來了一位來自莫桑比克的小女人,她是Sangoma,她是一位薩滿。
她使用她的占卜系統,即她為我擲骨頭。
因為如果你有夢,我有,你必須立即見到Sangoma,否則會發生壞事。
所以她說了一些關於我的事情是真的,但她也許可以用谷歌查找到。
當她盯著我的時候,感覺有一種冰針穿過我。
那並不好,但非常強烈。
她所說的是,世界各地正在出生的治療師就像在傳統部落裡一樣。
你需要去找他們,告訴他們他們來這裡是為了做什麼。
他們來這裡是為了治癒世界,他們需要傳統人民的智慧,還有他們的技術。
很有趣的是,她在說這些時表現得非常害怕和困惑。
她必須找一群人在她背後一起誦念:“我們同意,我們同意”,因為她感到驚慌。
但我覺得在每個傳統的100到150人的群體中,有幾位治療師被長者認可為高度敏感的人。
他們對自然和科學感興趣。
他們對動物感興趣。
他們對神秘事物感興趣。
他們對藝術感興趣。
他們是表演者,但也非常內向,善於思考。
這是一個治療的原型,醫療人員的原型。
教練的對象我稱之為「尋路者」,這是一個來自人類學家的術語。如果你天生屬於這種原型,如果你擁有這種表型,我相信這是一種表型,而且我相信這在每100到150人之中會多次出現。而我們的文化對此沒有詞彙,也沒有道路。但如果我們要拯救世界,我們會依靠內心的本能,這種本能使我們渴望去治癒事物。我們將運用我們所發展的技術,把我們的喜悅和拒絕參與我們文化中的無稽之談結合起來。我們會堅持不懈,努力改變人類在這個星球上的生活方式。我不知道未來會如何發展,但我參與其中。我也覺得你也是。我感覺到我也是。因你而使我肯定自己在其中,實際上很大一部分是因為我之前提到過的,現在聽到這些和觀看這些背後,是我閱讀了你的書籍和完成了這些練習,並將持續進行它們。因此,我必須說,真沒有多少詞彙可以表達你來到這裡,花時間與我們分享你的智慧,深入探討一些我特別感興趣的主題,這對我來說意味著多麼的重要,因為就像其他人一樣。我是個正在進步中的工作,對最好的前進方法充滿好奇。每當你講話,甚至只要你出現在某個地方,都是一件了不起的事情。每個人都在學習,每個人都變得更好,大家都能帶著工具和能力離開。我只想說,非常感謝你。真的沒多少其他的。山姆,這對你來說就像在照鏡子。謝謝你。謝謝你。我可能是唯一一個會以眼淚結束的播客。非常感謝你。感謝你參加今天與瑪莎·貝克博士的討論。我希望你覺得這次交流和我一樣充滿信息和意義。要了解更多關於她的工作以及找到她眾多優秀書籍的鏈接,請查看節目註解中的鏈接。如果你從這個播客中獲益或享受,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一個零成本的好方法來支持我們。此外,請務必在Spotify和Apple上關注這個播客,在這兩個平台上,你可以給我們留下最高五顆星的評論。請也查看在今天節目開始和過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方法。如果你有問題或者對這個播客或嘉賓或希望我考慮的主題有任何評論,請在YouTube的評論區留下你的意見。我會閱讀所有的評論。對於還不知道的人來說,我將出版一本新書。這是我的第一本書,名為《協議:人體操作手冊》。這是我花了五年多時間撰寫的書,基於超過30年的研究和經驗。該書涵蓋了從睡眠到運動到與焦點和動力相關的壓力控制協議的所有內容。當然,我提供了所包含協議的科學依據。該書目前可以通過預售在protocallsbook.com獲得。在那裡,你可以找到各個供應商的鏈接,可以選擇你最喜歡的那一個。同樣,這本書名為《協議:人體操作手冊》。如果你還沒在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。所以包括Instagram、Twitter(現在稱為X)、Threads、Facebook和LinkedIn。在所有這些平台上,我會討論科學和與科學相關的工具,其中一些與Huberman Lab播客的內容有重疊,但許多則與Huberman Lab播客的內容不同。同樣,請在所有社交媒體平台上關注Huberman Lab。如果你還沒訂閱我們的神經網絡電子報,我們的神經網絡電子報是一個零成本的每月電子報,包括我們所稱的協議,這些是涵蓋神經可塑性、學習、多巴胺優化、如何改善睡眠、故意的冷暴露等主題的簡短一到三頁的PDF。我們有基本的健身協議,還有關於習慣養成的協議等等。要註冊,再次提醒,一切完全免費,你只需訪問HubermanLab.com,進入角落的菜單功能,向下滾動到電子報,提供你的電子郵件。我必須指出,我們不會與任何人分享你的電子郵件。再次感謝你參加今天的討論,與瑪莎·貝克博士。最後但同樣重要的是,感謝你對科學的興趣。
[音樂]
(輕快音樂)
In this episode, my guest is Dr. Martha Beck, Ph.D., a Harvard-trained sociologist, bestselling author, and one of the world’s foremost experts on personal exploration and development.
Dr. Beck shares specific frameworks and practices to tap into your unique and deepest desires, core truths, and best life direction—all elements that comprise your authentic self. She also explains how to align your work and relationships of all kinds with your true self and how to embrace the discomfort and process of leaving unhealthy relationships.
We discuss how to deal with negative thoughts and emotions, grapple with societal norms, and improve body awareness to gauge your inner truth. We also discuss codependency and self-abandonment – and how to exit and recover from these experiences.
By the end of the episode, you will have learned numerous practical tools to access your best self and live a richly fulfilling life.
Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman
Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman
LMNT: https://drinklmnt.com/huberman
Waking Up: https://wakingup.com/huberman
Timestamps
00:00:00 Dr. Martha Beck
00:01:34 Sponsors: BetterHelp, Helix Sleep & LMNT
00:05:34 Tool: Perfect Day Exercise
00:15:31 “Clear Eyed”, Male vs. Female
00:23:31 Family & Work; Directed Attention & Miracles
00:30:21 Sponsor: AG1
00:32:10 Unease, Restlessness & Guilt; Life Worth, Fear
00:37:22 Accessing the Subconscious; Compassionate Witness Self
00:46:16 Finding Self, Suffering, Anxiety; Tool: “KIST”, Self-Parenting
00:54:01 Self, Radiance, Death; Awakening
00:59:14 Suffering & Compassionate Attention
01:02:10 Challenging Internal Thoughts, Understanding Truth, Body & Mind;
01:08:44 Sponsor: Waking Up
01:10:20 Western Society & Pressure
01:18:30 Tool: Sensing Truth in Body; Meditation, “Stopping the World”
01:25:02 Energy, Magnetoreception, Pet’s Death
01:33:49 Lying to Ourselves, Addiction
01:38:18 Tool: “Integrity Cleanse”, Lies; The Light
01:47:32 Relationship with Loss; Love, Self-Abandonment & Codependency
01:55:10 Romantic Relationships; Jobs & Family
02:02:06 Hurting Others, Relationship Imbalance
02:06:55 Tool: True Empathy
02:11:26 “Happiness is an Inside Job”, Codependency
02:18:58 Live Your Joy, Western Society
02:24:41 Relationships, Love & Integrity, “Feeling Good By Looking Weird”
02:30:42 “I Like It!”, Punk Rock Music, Love
02:34:24 Honesty & Essential Self; Helping People & Healers
02:42:12 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter
Leave a Reply