AI transcript
0:00:04 for everyday life.
0:00:07 I’m Andrew Huberman and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:13 School of Medicine.
0:00:14 My guest today is Dr. Jonathan Haidt.
0:00:16 Dr. Jonathan Haidt is a social psychologist and professor at New York University.
0:00:21 He is also the author of several important best-selling books, including The Coddling
0:00:25 of the American Mind and, more recently, The Anxious Generation, How the Great Rewiring
0:00:30 of Childhood is Causing an Epidemic of Mental Illness.
0:00:33 And today we talk mainly about the anxious generation, however, it is not a purely pessimistic
0:00:39 conversation.
0:00:40 Indeed, Dr. Haidt offers several clear solutions to the mental health crisis that now exists
0:00:47 and that we have all created through the use of smartphones, in particular in kids entering
0:00:52 and transitioning through puberty.
0:00:55 In today’s episode, we discuss so-called critical or sensitive periods for social development,
0:01:00 for the development of an understanding about competition and violence, about sex, and how
0:01:05 boys and girls are impacted differently by smartphone use and the specific solutions
0:01:09 that do exist and that Dr. Haidt has created that can place boys and girls as well as young
0:01:15 adults back on the trajectory of mental health.
0:01:18 So today’s discussion is really one that brings together an understanding of neurobiology,
0:01:23 psychology, social psychology, and technology in ways that are designed to serve the most
0:01:29 critical members of our species, meaning our youth.
0:01:32 And for those that have already gone through youth, today’s discussion is also relevant
0:01:36 to you because as many of you know and perhaps have experienced, most everybody nowadays is
0:01:41 challenged in some way by smartphones, both for the utility and the ways in which they
0:01:46 can diminish our social and family interactions, academic performance, and more.
0:01:51 So thanks to Dr. Haidt, today’s discussion really is a solution-based one, and it’s
0:01:55 one that is sure to educate, inform, and inspire specific, positive action.
0:02:01 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:04 and research roles at Stanford.
0:02:06 It is, however, part of my desired effort to bring zero cost to consumer information
0:02:10 about science and science-related tools to the general public.
0:02:13 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:17 Our first sponsor is Helix Sleep.
0:02:20 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:02:24 Now, I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that sleep
0:02:28 is the foundation for mental health, physical health, and performance.
0:02:31 Now one of the key things to getting a great night’s sleep is to make sure that you sleep
0:02:35 on a mattress designed specifically for your sleep needs.
0:02:38 And that’s what Helix Sleep mattresses are designed to accomplish.
0:02:41 If you go to the Helix website and take a brief two-minute quiz, it asks you questions
0:02:45 such as, “Do you sleep on your back, your side, or your stomach?
0:02:47 Do you tend to run hot or cold during the night?”
0:02:50 Maybe you know, maybe you don’t know the answers to those questions.
0:02:52 In any case, they’ll match you to the ideal mattress for your unique sleep needs.
0:02:57 For me, that turned out to be the Dusk Helix mattress.
0:03:00 I started sleeping on a Dusk mattress about three and a half years ago, and it’s been
0:03:03 far and away the best sleep that I’ve ever had.
0:03:06 So if you’d like to try a Helix mattress designed for your unique sleep needs, you can go to
0:03:10 helixsleep.com/huberman, take that brief two-minute sleep quiz, and Helix will match you to a
0:03:15 mattress that’s ideal for your unique sleep needs.
0:03:18 Right now, Helix is offering 20% off mattresses and two free pillows.
0:03:22 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get 20% off and two free pillows.
0:03:28 Today’s episode is also brought to us by Aeropress.
0:03:31 Aeropress is like a French press, but a French press that always brews the perfect cup of
0:03:35 coffee, meaning no bitterness and excellent taste.
0:03:39 Aeropress achieves this because it uses a very short contact time between the hot water
0:03:43 and the coffee, and that short contact time also means that you can brew an excellent
0:03:47 cup of coffee very quickly.
0:03:49 The whole thing only takes about three minutes.
0:03:51 I started using an Aeropress over 10 years ago.
0:03:54 I first learned about it from a guy named Alan Adler, who’s a former Stanford engineer
0:03:58 and inventor.
0:03:59 I’m a big fan of Adler’s inventions, and when I heard he developed a coffee maker,
0:04:02 the Aeropress, I tried it and I found that indeed it makes the best possible tasting
0:04:06 cup of coffee.
0:04:07 And I’m not alone in my love of the Aeropress.
0:04:10 With over 55,000 five-star reviews, Aeropress is the best reviewed coffee press in the world.
0:04:15 I’m also excited to share that Aeropress has just released a brand new Aeropress that brews
0:04:19 and packs into its own travel tumbler.
0:04:21 This new Aeropress, called the Aeropress Go Plus, makes brewing coffee when traveling
0:04:25 incredibly easy.
0:04:27 The design is really clever.
0:04:28 The entire Aeropress unit packs really nicely into a custom Aeropress travel thermos that’s
0:04:33 small enough that it can fit into your carry-on or any form of luggage.
0:04:37 And with it, you can make an excellent cup of coffee anywhere.
0:04:40 All you need is some ground coffee and hot water.
0:04:42 Indeed, I’ve even used it on the plane in hotels, of course.
0:04:46 Basically I take it with me anywhere I need a great tasting cup of coffee.
0:04:49 And with Father’s Day coming up, it makes for a great Father’s Day gift.
0:04:52 If you’d like to try Aeropress, you can go to aeropress.com/huberman to get 20% off.
0:04:57 Aeropress currently ships in the USA, Canada, and to over 60 countries around the world.
0:05:02 Again, that’s aeropress.com/huberman.
0:05:06 Today’s episode is also brought to us by Juve.
0:05:08 Juve makes medical-grade red light therapy devices.
0:05:11 If there’s one thing I’ve consistently emphasized on this podcast, it’s the incredible impact
0:05:16 that light can have on our biology.
0:05:18 In addition to sunlight, red light and near-infrared light have been shown to have positive effects
0:05:23 on improving numerous aspects of cellar and organ health, including faster muscle recovery,
0:05:28 improved skin health and wound healing, even improvements in acne, reducing pain and inflammation,
0:05:33 improving mitochondrial function, and even improving vision itself.
0:05:36 What sets Juve lights apart, and why they’re my preferred red light therapy devices, is
0:05:41 that they use clinically proven wavelengths, meaning it uses specific wavelengths of red
0:05:45 light and near-infrared light in combination to trigger the optimal cellar adaptations.
0:05:49 Personally, I use the Juve handheld light, both at home and when I travel.
0:05:53 It’s only about the size of a sandwich, so it’s super portable and convenient to use.
0:05:57 I also have a Juve whole body panel, and I use that about three or four times per week.
0:06:01 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman.
0:06:07 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman lab listeners with up to $400
0:06:12 off select Juve products.
0:06:14 Again, that’s Juve, J-O-O-V-V dot com slash Huberman to get $400 off select Juve products.
0:06:21 And now, for my discussion with Dr. Jonathan Haidt.
0:06:23 Dr. Jonathan Haidt, welcome.
0:06:26 Thank you, Andrew.
0:06:27 I’ve been a longtime listener, I’ve developed many good habits because of you.
0:06:31 Thank you.
0:06:32 Thank you.
0:06:33 Well, you look very healthy, and I’m delighted to have you here.
0:06:36 I’m a longtime fan of your work.
0:06:38 I’ve read The Cuddling of the American Mind.
0:06:40 It’s an incredibly important book, The Anxious Generation, incredibly important book.
0:06:46 I’ll just start off with an easy question, which is, how are we doing as a species?
0:06:52 How are we doing as a species?
0:06:53 Well, as a species, as one of my friends said, “We’re going to be pretty hard to kill off.
0:06:57 We’ll be like cockroaches, and we’re pretty inventive in that way.”
0:07:01 But as a civilization, I think we might well be at a point of, there are peaks and valleys,
0:07:08 and there are some cycles in history.
0:07:11 And we may be at one of those turning points, and it’s going to be pretty unclear what happens
0:07:16 over the next five or 10 years.
0:07:19 It’s a very interesting time to be a social scientist.
0:07:21 I’ll just leave it at that.
0:07:23 I suppose we can’t point to any one factor, but we wouldn’t be sitting here today.
0:07:29 You wouldn’t have written The Anxious Generation, and it wouldn’t be having the incredible impact
0:07:33 that it’s having.
0:07:34 We’re not for the fact that smartphones have dramatically, profoundly changed the way that
0:07:41 we interact as a species.
0:07:43 In fact, a colleague of mine at Harvard, Jeff Lichtman, who’s world famous for neuroplasticity,
0:07:50 said a few years back, “This is probably the first time in human history that humans have
0:07:54 written with their thumbs,” implying that the brain representation of the thumbs is
0:07:58 probably very different in all of us than it was prior to that, because the brain is
0:08:03 an adaptive map of our experience in many ways.
0:08:07 That’s a somewhat innocuous example of the changes that have occurred, the use of the
0:08:12 digits, the thumbs to write.
0:08:16 But there’s so much more going on now as a consequence of smartphones.
0:08:19 So if you were to say the day, the date, the year in which everything changed, would it
0:08:28 be the day that most everyone had and has a smartphone somewhere around 2010, 2011, 2012,
0:08:37 or did all of this start prior?
0:08:38 Right.
0:08:39 Yeah.
0:08:40 Well, actually, if it’s okay with you, I’ll answer that by giving sort of the history, because
0:08:44 the short answer would be 2010 to 2015, but it’ll make more sense if I just sort of go
0:08:47 through how we got there.
0:08:49 So changes in technology, when you connect people more, you get roads, you get telephones,
0:08:54 these things are all great.
0:08:56 They lead to massive gains in knowledge, productivity.
0:08:58 Yes, sometimes there are disruptions, but in the history of humanity, they’ve been great.
0:09:03 The internet was that when you and I are old enough to remember, do you remember the first
0:09:06 time you saw a web browser?
0:09:07 I do.
0:09:08 And it was like, you mean, I just like, I type in a question and I get the answer.
0:09:13 I don’t have to go to the library.
0:09:14 I mean, it was miraculous.
0:09:18 And I can talk to people for free.
0:09:20 We had that by email, which was free.
0:09:22 So in general, connecting people is good, and we were all very optimistic about the internet
0:09:25 in the 1990s.
0:09:26 It was amazing.
0:09:27 And in our conversation today, I want to make it very clear, the internet is absolutely
0:09:30 amazing.
0:09:31 This is not about how the internet is bad.
0:09:34 Smartphones or the iPhone is absolutely amazing, although there are some things about it that
0:09:38 are problematic.
0:09:39 It’s really especially social media, which has changed things.
0:09:42 And so if we look at a kid, let’s take a teenager in 2010, let’s say January 2010.
0:09:51 At that point, there’s no Instagram, there’s no front-facing camera.
0:09:55 They all have mostly, they have flip phones.
0:09:57 The iPhone came out in 2007, but they don’t mostly have them.
0:10:00 So in 2010, most teenagers are using the flip phone as a tool to call each other, text each
0:10:07 other, meet up.
0:10:08 So when technology helps us achieve our goals, that’s good.
0:10:12 By 2015, everything’s different.
0:10:14 By 2015, the great majority of Americans, certainly teens, have a smartphone with a
0:10:19 front-facing camera.
0:10:21 The girls are mostly on Instagram, which was the first social media platform that you had
0:10:25 to be on a smartphone for.
0:10:27 Everything else was web-based.
0:10:28 They have high-speed internet, unlimited texting, and now it’s possible to spend 10, 15 hours
0:10:34 a day on your phone.
0:10:36 Nobody could do that with a flip phone.
0:10:38 So I point to that, it’s that five-year period, 2010 to 2015, which I’ve called the great
0:10:43 rewiring of childhood because it affects everything, everything about what children and teenagers
0:10:48 are doing.
0:10:50 I can recall in 2010, I was actually in New York City visiting friends.
0:10:54 I got my first smartphone and I recall I was up at 1.30 in the morning scrolling on this
0:11:00 thing and thinking, “This is unbelievably addicting.”
0:11:02 Nowadays, I think of it less as addicting, but almost like an OCD of sorts.
0:11:09 Here I’m not talking about clinically diagnosed OCD, but the interesting thing about OCD is
0:11:14 that the compulsions, the behaviors don’t serve to reduce the obsessions, rather they
0:11:20 exacerbate them or reinforce them.
0:11:22 In many ways, I feel like smartphone use and social media use in particular is an OCD
0:11:28 of sorts.
0:11:29 It’s not just a habit.
0:11:30 It’s not just an addiction.
0:11:32 It’s an obsessive-compulsive loop.
0:11:34 It’s already a struggle to pay attention.
0:11:38 Ancient traditions have taught techniques to improve your focus, your attention.
0:11:42 We’re easily distracted.
0:11:46 I don’t work on my phone very much because I hate to type on the phone and I’m always
0:11:51 at a computer, but even for me, sitting at my computer, as soon as the thinking gets
0:11:56 hard, as soon as I’m writing, I’ve been doing something that requires concentration, some
0:11:59 little part of my brain says, “I wonder what the weather’s going to be,” and I go check
0:12:03 the weather.
0:12:04 “Oh, did I get any email?”
0:12:05 I go check my email probably 40, 50 times a day, and I know that’s terrible.
0:12:10 The question is, “Is it a compulsion where I feel pulled, I have to check it, or something
0:12:15 bad will happen?”
0:12:16 No.
0:12:17 It’s more like, imagine trying to do your work.
0:12:21 Imagine trying to be a kid in school and you have on your desk in front of you, you have
0:12:26 your television set, your record player, a walkie talkie to talk to your friends, a
0:12:30 guitar, a painting set, all a raid in front of you, and your teacher is telling you about
0:12:34 geometry.
0:12:35 What are you going to do?
0:12:37 Probably one of these things.
0:12:39 I think the smart phone, whether it’s a flip phone, it’s a tool.
0:12:42 You pull it out if you want to talk to someone, then you put it away, but the smart phone,
0:12:46 there’s no reason to ever put it away.
0:12:48 Talk to us about the scary statistics.
0:12:51 There’s just no way around this.
0:12:53 We will talk about solutions.
0:12:54 You offer some incredible solutions in the book, actually solutions that everyone listening
0:12:59 and watching can participate in, not just by restriction.
0:13:02 We’ll talk about what that means going forward.
0:13:07 Where are we at now, and when did we start to see the trend toward diminished mental
0:13:13 health in particular in girls?
0:13:15 Feel free to hit us with the scary truth.
0:13:18 Sure.
0:13:19 Let’s imagine, in the US, we have really good statistics based on annual or biannual surveys.
0:13:24 There’s three or four big ones that allow us to see what’s happened since the ’70s.
0:13:30 What I’d like listeners to imagine is imagine a bunch of lines, maybe a line for boys, maybe
0:13:35 a line for boys, a line for girls showing the percentage that suffer from anxiety, depression,
0:13:40 or that have self-harm.
0:13:41 Those three really go together.
0:13:43 Imagine these lines.
0:13:44 They move around a little bit, but they’re actually pretty stable from the 1990s all the
0:13:47 way through 2010, even 2011.
0:13:50 There’s no sign of a problem.
0:13:51 On some measures, they’re getting actually a little bit better.
0:13:54 It’s stable and low.
0:13:56 Well, low, if there are around, say, 12%, 15% of girls qualify as having had a major
0:14:01 depression, that’s much higher than we would like.
0:14:05 That’s a problem, but it’s nothing compared to what it is today.
0:14:09 The lines are pretty flat until around 2012, and then all of a sudden, the lines for girls
0:14:15 go up like a hockey stick.
0:14:17 It’s not a subtle thing.
0:14:19 It really is.
0:14:20 There’s an elbow.
0:14:21 It’s not on a light switch in 2012.
0:14:23 That’s for the American data.
0:14:25 Internationally, you see very similar things.
0:14:27 It’s not necessarily 2012 in other countries, but the girls’ graphs are very sharp.
0:14:31 The boys are also up on depression and anxiety.
0:14:34 They’re also way up.
0:14:36 Depending on the measure, everything is in the ballpark of 50% to 150%.
0:14:40 Almost all the numbers are in that range.
0:14:43 We’re not talking 10% or 20% increases here.
0:14:45 For most things, we’re talking close to a doubling, especially for the younger girls.
0:14:50 The boys’ curves, interestingly, are smoother.
0:14:53 That is, the boys are more depressed and anxious, but it’s not 2012.
0:14:58 It actually often begins more like 2009, 2010, and then it just keeps going up gradually.
0:15:04 That’s a real clue, which we’ll come back to when we talk about the boys’ story.
0:15:08 A lot of people say, “Oh, it’s just self-report.
0:15:12 Gen Z, they’re really positive about mental health and they’re willing to talk about it.
0:15:19 It’s a good thing.”
0:15:20 The fact that we see the exact same curves, the very sharp uptick for girls in hospital
0:15:26 admissions for self-harm, psychiatric emergency department visits, and we see this in the
0:15:31 US, Canada, Australia, New Zealand, the UK, the Scandinavian countries.
0:15:37 Something happened across the developed world around 2012.
0:15:45 I mean, Twangie was the first to really raise the alarm.
0:15:47 She and I keep saying, “Well, we can’t find another candidate.
0:15:51 Nothing else fits the pattern.”
0:15:52 Oh, and there’s actually not just correlational data, there’s experimental data, too.
0:15:58 We think, of course, look, everything’s complicated.
0:16:01 Mental health is complicated.
0:16:02 If you want to understand why one person is depressed, there are going to be many stories.
0:16:06 If you want to understand why depression rates rose for girls faster than boys all over the
0:16:11 developed world, unless someone confined like some hormone-disrupting chemical that was
0:16:16 suddenly sprayed over northern Europe and the South Pacific and the US and Canada around
0:16:22 2012, there is no alternative explanation.
0:16:28 We break down smartphone use in these young girls that correlates with and maybe is causal
0:16:35 for this diminishment in mental health.
0:16:38 There are a number of different variables.
0:16:40 There’s the time spent on the phone.
0:16:44 There’s the specific content that they’re viewing, and that’s a vast discussion that
0:16:48 we’ll get into.
0:16:50 There are the social dynamics associated with being on a phone as opposed to in-person interactions,
0:16:57 and then there’s, and I can’t help myself, but as a neuroscientist who trained in the
0:17:00 biology, the visual system, there’s the effect of looking at something at about eight inches
0:17:06 to 12 inches away from you for much of the day as opposed to navigating an environment
0:17:10 the way that we had for hundreds of thousands of years prior.
0:17:14 There are a lot of features within this thing that we call smartphone use.
0:17:18 There’s also the disruption in sleep.
0:17:21 There’s additional blue light exposure.
0:17:23 There’s just so much to it.
0:17:25 If we pull all that together for the time being and put in a basket of smartphone use,
0:17:29 and maybe we’ll pull out each of those variables one by one as we go forward, what are the
0:17:34 numbers in 2012 in terms of how much time girls, maybe you can give us an age range, are spending
0:17:43 with the smartphone?
0:17:44 Was it, they got the smartphone and immediately we’re spending six to eight hours a day on
0:17:47 the thing?
0:17:48 Or has it been gradual?
0:17:49 So let’s start with the time variable.
0:17:52 Sure.
0:17:53 Okay.
0:17:54 So first, the way you put it is actually very helpful.
0:17:55 What I want listeners to imagine, let’s say that I can imagine on the left side of
0:17:59 a slide, I haven’t made this slide, I’m formulating it in my head, imagine on the left side of
0:18:03 the slide, a whole bunch of harmful changes.
0:18:07 If you’re getting less sleep, that’s bad.
0:18:08 If you’re having blue light at night, that’s bad.
0:18:10 If you’re not going out in nature, that’s bad.
0:18:12 If you are sedentary, so imagine about 15 different things, if you’re being contacted
0:18:18 by strange men around the world who want to have sex with you, that’s not good for 11,
0:18:22 12-year-old girls.
0:18:23 So there’s all these different potential harms, and then imagine all these different potential
0:18:28 effects, one of which is depression and another is anxiety and another is self-harm.
0:18:33 If there’s doing worse in school, there’s becoming more shallow, there’s conflicts with
0:18:38 yours.
0:18:39 So there’s a whole bunch, and then we want to look at the causal connections, and what
0:18:43 I’m trying to draw out is, suppose we could quantify the degree to which sheer time, just
0:18:49 spending five hours a day, does that make you more anxious automatically?
0:18:53 Well, maybe a little, but that’s probably not the main effect.
0:18:57 So there’s a gigantic multi-causal network of effects.
0:19:02 Now, I have good numbers for how much teens are using these devices and these platforms
0:19:09 today.
0:19:10 Pew, in particular, has done a great job of tracking changes in this since the 2000s.
0:19:17 What we know today from both Pew and Gallup is that young people in America are now spending
0:19:21 about five hours a day just on social media.
0:19:25 Just social media.
0:19:26 Mostly Instagram?
0:19:28 So the huge time suck is the videos.
0:19:31 So it’s actually TikTok and YouTube are counted in this analysis, they’re counted as social
0:19:35 media.
0:19:36 YouTube is marginally social media, it’s more of an information source.
0:19:40 But the point is, especially the short videos.
0:19:42 The short videos are really, really addictive because the time between action and reinforcement
0:19:47 is so quick that that, as you know, in behaviorism, that’s the key, it’s the quick reinforcement.
0:19:54 So five hours a day, it’s a little bit more than that for girls, a little less for boys.
0:19:58 Just on social media, 35 hours a week of strange stuff coming in from random weirdos on the
0:20:04 Internet.
0:20:05 Imagine letting your kid import 35 hours.
0:20:09 Then you add in everything else, video games, everything else you do on a smartphone.
0:20:14 So now we’re up to seven to 10 hours in that range a day and this is not counting school.
0:20:19 Now, of course, in school, six hours a day for a lot of kids, two or three hours of that
0:20:23 is screen time as well.
0:20:25 So that’s why I say kids used to have a play-based childhood, play is the basic thing mammals
0:20:30 do and since 2010 or 2012, our kids have a phone-based childhood and I don’t think that
0:20:36 is, it’s just incompatible with healthy human development.
0:20:40 Maybe we can back up even before 2010 and talk a bit more about the play-based childhood.
0:20:47 I heard you say last night at a terrific lecture that you gave that when we don’t trust our
0:20:53 neighbors, we are far less likely to let our kids out to play without observation or oversight
0:21:01 and that leads to a whole host of negative consequences.
0:21:04 So if we were to dial back to the history clock even further and talk about, let’s say,
0:21:11 the 1950s, ’60s and ’70s, I was born in ’75, I basically was kicked out of the house every
0:21:16 day to go play.
0:21:17 My mom would say, “Get out of the house.”
0:21:19 I now realize she wanted space, but we would go down the end of the street to the cul-de-sac
0:21:24 and we would just play and do all sorts of things, some of which were destructive, some
0:21:28 of which were good and there were a lot of dynamics that got worked out in the process.
0:21:34 My sister would go hang out with the, basically the older sisters of those boys, that’s kind
0:21:37 of how our neighborhood happened at the Arrangement, that was fortunate and they would do their thing.
0:21:44 So 1950s and ’60s, what did social dynamics look like among kids?
0:21:50 Yeah.
0:21:51 So I think what we need to do is tell this story of what happened as a tragedy in three
0:21:56 acts and the first act is the loss of community, the loss of trust in each other.
0:22:02 So if we go back to the ’50s and ’60s, but we can even go back, my parents grew up in
0:22:08 New York City in the ’30s and ’40s.
0:22:13 Kids all spontaneously organized themselves into villages.
0:22:16 Village life is, it seems to be sort of the default way of living that humans have preferred
0:22:20 for several thousand years.
0:22:25 And it’s where you know your neighbors, the kids run around, all the adults take part
0:22:30 in supervising all the kids, but nobody has to helicopter because the kids are playing,
0:22:34 they’re doing their thing.
0:22:35 If there’s a real threat, if there’s a lion or invaders, then they all come running home
0:22:39 or whatever, but kids need to be out playing with each other, especially outdoors.
0:22:45 We evolved in savannas, we evolved in different parts of the world, we’re attracted to nature.
0:22:51 So that’s the way it always was.
0:22:53 Now especially if we, in the 1950s and ’60s, America had just been through a world war
0:22:59 and the greatest way to make people trust each other, the greatest way to boost social capital
0:23:04 is a foreign attack and of course Pearl Harbor did more for American coherence than anything
0:23:09 else in history, in modern history.
0:23:11 9/11 did that too, but only for a little while and then we lost it.
0:23:16 So for a lot of reasons, people trusted their neighbors, kids were out playing, you know,
0:23:20 my parents grew up in the Depression in New York City, the kids were all out playing stickball
0:23:23 on the street or in a parking lot.
0:23:26 In the 1970s, there is a real crime wave.
0:23:29 Crime goes through the roof actually and it goes through the ’80s, that goes all the way
0:23:33 to the early ’90s.
0:23:34 Even still, you were kicked out of the house to go play.
0:23:37 Even in New York City, all kids went out to play.
0:23:40 That’s just the way it was.
0:23:42 But we’ve been to lose trust in each other for a lot of reasons.
0:23:44 Robert Putnam wrote about this in Bowling Alone, the loss of social capital.
0:23:50 Many reasons for that, the changing media environment, air conditioning and television,
0:23:54 people are not hanging out on their porch in the summertime to get away from the heat.
0:23:59 They close the door and they put on the AC and they watch TV.
0:24:02 Family sizes are shrinking.
0:24:03 There are not that many kids around.
0:24:05 So for a lot of reasons, by the ’90s is the key decade where act two of the tragedy happens
0:24:10 and that’s the loss of the play-based childhood.
0:24:12 So in America and Britain, we freaked out about child abduction and child sexual abuse.
0:24:19 Some of the scandals were real.
0:24:20 The Boy Scouts, the Catholic Church, there were cases where trusted organizations were
0:24:25 covering up abuse.
0:24:26 And I recall the abduction thing, the milk carton thing.
0:24:30 And there was a show, I think my name is Brian, about the kid who was abducted and all he
0:24:36 remembered.
0:24:37 I think it’s a true story.
0:24:38 His name was Brian.
0:24:39 He would just remind himself every night about his real name.
0:24:43 I think they found him eventually in Berkeley.
0:24:46 Not calling out Berkeley.
0:24:47 I lived in Berkeley for a long time.
0:24:48 But seemed to be the discovery of abducted kids, excuse me, in Berkeley.
0:24:55 There are a few other cases there.
0:24:56 I don’t know what that’s about.
0:24:58 In any event, I grew up thinking that you could get kidnapped.
0:25:01 Right.
0:25:02 Yeah.
0:25:03 Which is, so it’s, I mean, it’s the most terrifying possibility for any parent.
0:25:08 But when I was doing the research for the Codling American Mind, I found according to FBI statistics,
0:25:13 there’s only about 100 to 150 true kidnappings a year in our whole country.
0:25:19 Because if a child, like, who would take a child?
0:25:21 Like it’s a really difficult crime and you’re going to, you know, who would steal a child
0:25:25 from a store?
0:25:26 You know, parents are afraid if your kid goes to the next door on the grocery store, they’re
0:25:28 going to be, how are you going to take a kicking and screaming kid out of a store?
0:25:32 And yet, sorry to interrupt, but the show America’s Most Wanted, I believe, was hosted
0:25:36 by a guy whose kid was abducted and eventually found dead.
0:25:39 Exactly.
0:25:40 Adam Walsh.
0:25:41 That’s right.
0:25:42 Right.
0:25:43 So there was this propagation of this fear.
0:25:44 That’s right.
0:25:45 It happens.
0:25:46 I mean, like one of the deepest fears of any parent I can imagine is that.
0:25:48 That’s right.
0:25:49 But the point is that these crimes are extraordinarily rare.
0:25:52 It’s almost always the non-custodial parent who takes a kid.
0:25:55 It’s a family member because there’s a fight within the family.
0:25:59 So we fear the wrong things.
0:26:00 We’re terrified of kidnapping, but locking our kids up, over-protecting them has spiked
0:26:07 the suicide rate so much that the death toll is vastly higher from the extra suicides than
0:26:12 it would be if we could completely wipe out kidnapping, which again, doesn’t, but you
0:26:16 know, you know, the availability heuristic we say in psychology, if it’s visible, if
0:26:20 it comes to mind easily, then people will freak out about that.
0:26:23 And that’s why people sometimes are afraid to fly in a plane.
0:26:26 They think a car is safer.
0:26:28 So for a lot of reasons, we freak out in the ’90s.
0:26:31 We stop letting our kids out.
0:26:32 We think they must always be supervised.
0:26:34 So that’s act two of the tragedy.
0:26:37 And as that act is happening, we’re keeping our kids inside.
0:26:42 And guess what?
0:26:43 These computer things that we started getting in the ’80s, they’re getting interesting because
0:26:47 now we hook them up to the internet.
0:26:49 In the ’80s, what we’re going to do, WordStar and some primitive video games, like, but in
0:26:53 the ’90s, you get the internet.
0:26:55 And now the kids, especially the boys, the early internet, was much more of interest
0:26:58 to boys.
0:26:59 Boys would take computers apart.
0:27:00 They could build computers.
0:27:01 They would learn to program.
0:27:03 So the boys in particular, they’re okay with losing out on the outdoor play because the
0:27:07 internet is so amazing.
0:27:08 And nerddom started to become cool.
0:27:11 Yes.
0:27:12 Revenge of the nerd, Steve Jobs and Steve kind of, and I know because I grew up in Palo Alto,
0:27:16 see Steve downtown.
0:27:17 He had this, it wasn’t really like Rockstar persona, but he kind of, you know, weaved back
0:27:21 and forth.
0:27:22 It was an icon, kind of like a, you know, counterculture guy, but then he was into design
0:27:27 and computers.
0:27:28 Right.
0:27:29 But it was still really geeky.
0:27:30 Like the fonts were lame.
0:27:32 He brought beautiful fonts to it.
0:27:34 He started bringing the aesthetic forward.
0:27:36 And then of course, girls and women got involved in computers more.
0:27:40 Yes.
0:27:41 Although that really, it only really evens out once you get social media.
0:27:45 Boys are more interested in things and mechanics and systems.
0:27:49 Girls have a more evolved and elaborate mental map of social space, they’re more interested
0:27:52 in social relationships.
0:27:54 So once you get social media, that attracts the girls more.
0:27:57 And then it becomes pretty even that all, you know, all boys and girls, they’re just
0:28:00 incredibly attracted to the internet and things on the internet.
0:28:03 But that sets us up for act three, which is the great rewiring.
0:28:07 That’s the arrival of the phone based childhood that we just talked about between 2010 and
0:28:11 2015.
0:28:12 That’s when everything changes.
0:28:13 As many of you know, I’ve been taking AG1 for more than 10 years now.
0:28:17 I’m delighted that they’re sponsoring this podcast.
0:28:20 To be clear, I don’t take AG1 because they’re a sponsor, rather they are a sponsor because
0:28:24 I take AG1.
0:28:26 In fact, I take AG1 once and often twice every single day.
0:28:29 And I’ve done that since starting way back in 2012.
0:28:32 There is so much conflicting information out there nowadays about what proper nutrition
0:28:36 is.
0:28:37 But here’s what there seems to be a general consensus on.
0:28:40 Whether you’re an omnivore, a carnivore, a vegetarian or a vegan, I think it’s generally
0:28:45 agreed that you should get most of your food from unprocessed or minimally processed sources,
0:28:50 which allows you to eat enough, but not overeat, get plenty of vitamins and minerals, probiotics
0:28:55 and micronutrients that we all need for physical and mental health.
0:28:58 Now I personally am an omnivore and I strive to get most of my food from unprocessed or
0:29:03 minimally processed sources.
0:29:05 But the reason I still take AG1 once and often twice every day is that it ensures I get all
0:29:10 of those vitamins, minerals, probiotics, et cetera.
0:29:13 But it also has adaptogens to help me cope with stress.
0:29:16 It’s basically a nutritional insurance policy meant to augment not replace quality food.
0:29:21 So by drinking a serving of AG1 in the morning and again in the afternoon or evening, I cover
0:29:25 all of my foundational nutritional needs.
0:29:28 And I, like so many other people that take AG1, report feeling much better in a number
0:29:32 of important ways, such as energy levels, digestion, sleep and more.
0:29:36 So while many supplements out there are really directed towards obtaining one specific outcome,
0:29:41 AG1 is foundational nutrition designed to support all aspects of well-being related
0:29:45 to mental health and physical health.
0:29:47 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:29:54 They’ll give you five free travel packs with your order plus a year supply of vitamin D3K2.
0:29:59 Again, that’s drinkag1.com/huberman.
0:30:01 Okay, so we’ve got three acts, all of which are tragedies.
0:30:06 Yep, loss of community.
0:30:07 Right.
0:30:08 So community and trust is down.
0:30:09 That’s right.
0:30:10 And then acts two is we take away the play-based childhood because we’re so afraid because
0:30:16 we no longer trust our neighbors.
0:30:18 Then act three is as long as the kids are inside and on computers already, oh, well, now just
0:30:25 a smartphone and a tablet.
0:30:26 These are just cooler computers.
0:30:28 Nothing wrong with that, right?
0:30:30 And that’s what we thought early on.
0:30:31 In the early 2010s, we thought these things were miraculous.
0:30:33 Oh, you know, if my kids use them, maybe they’ll be the next Steve Jobs.
0:30:37 Maybe they’ll be really technically sophisticated, we thought, and it’s not true.
0:30:42 And now we’re in this third act of the tragedy.
0:30:45 You touched on some of the male/female differences.
0:30:49 Maybe you could talk about those a little bit more.
0:30:51 So you said girls tend to focus more on social dynamics, boys more on systems.
0:30:56 I’ve heard you say that the boys in general veer toward more, for lack of a better way
0:31:02 to put it, more on the spectrum type behaviors.
0:31:05 Could you elaborate on that and how it impacts online use and the particular sites that they
0:31:10 tend to gravitate towards and then on the other side for girls?
0:31:14 Yeah, one of the psychological traits that is the biggest differentiator between boys
0:31:20 and girls and between men and women, let me state clearly, that sex differences in ability
0:31:26 are generally pretty small and they’re few and far between.
0:31:30 Sex differences in interest are all over the place and they’re often very large and they’re
0:31:35 true across cultures and some are true across species.
0:31:39 It’s what you enjoy.
0:31:40 And so, and here I’m drawing on the work of Simon Baron Cohen, who’s the cousin of Sasha
0:31:45 Baron Cohen in the UK.
0:31:48 And Baron Cohen’s work on autism shows that because of prenatal testosterone changing
0:31:57 the body, changing the brain, we all start off as girls in utero after conception, but
0:32:02 then the 10th week of gestation, if there’s a Y chromosome, it triggers a little bit of
0:32:06 a testosterone, which then makes the testes develop and then that creates testosterone.
0:32:13 And all of this, the effect on the brain appears to be a shift away, a little bit away from
0:32:18 empathizing in Baron Cohen’s terms.
0:32:20 You can either be a high empathizer or you can be a high systemizer.
0:32:25 Systemizers are people who love subway maps and they pick them up quickly and they like
0:32:29 programming and they like to see how systems are related.
0:32:33 It’s possible to be high on both, but most people are more one way than the other.
0:32:38 So once you see that, now you can understand why this amazing new internet drew everybody,
0:32:46 but it drew the boys and the girls to different parts of it.
0:32:49 And so, you know, metaphor that I’ve started using these days, I actually did get this from
0:32:53 Yasha Monk has a great book called The Identity Trap and Yasha points out that a trap has to
0:32:59 have bait in it that’s attractive.
0:33:01 There has to be something that makes the creature want to go into the trap.
0:33:05 And then once they get the bait, there has to be something that prevents them from leaving.
0:33:09 That’s what a trap is.
0:33:11 And in this case, if you want to catch a girl, don’t show her like the operating system of
0:33:17 a computer, don’t show her war games.
0:33:20 Show her what Maria just said about Julia or what Julia just said about her.
0:33:26 Do you want to know?
0:33:27 Of course you want to know.
0:33:29 And now everybody does, but girls more than boys, they want to understand the social dynamics.
0:33:33 So the girls go rushing into Instagram where everyone’s posting photos of themselves, of
0:33:38 other people, of the party they were at.
0:33:40 The girls go rushing into social media in general, Instagram, Pinterest, and Tumblr
0:33:47 were the three big ones that girls went into in the early 2010s.
0:33:51 And then once they take the bait, they can’t escape because now that everyone is talking
0:33:56 on Instagram, let’s say, if you leave, you’re alone, you’re not going to talk to anyone.
0:34:01 So that’s how you trap girls, and that’s what happened to girls.
0:34:04 How do you trap boys?
0:34:05 What are the things that boys most want to do?
0:34:06 If you let them do whatever they want, what are the two things that really attract them?
0:34:09 One is war and the other is sex.
0:34:11 So if you say, do you want to watch a movie that has violence in it?
0:34:16 Or do you want to watch sports, which is play war?
0:34:19 Boys are more likely to say yes.
0:34:21 Or play a first person shooter game.
0:34:23 Exactly.
0:34:24 That’s right.
0:34:25 It’s hunting and it’s war.
0:34:28 And if you can simulate that, when I was a kid, I remember playing Seawolf.
0:34:33 You shoot torpedoes at a boat in the distance, and it was very primitive technology.
0:34:38 Even the battleship.
0:34:39 Yeah.
0:34:40 Oh, that’s right.
0:34:41 Even battleship.
0:34:42 That’s right.
0:34:43 That was a big deal.
0:34:44 Yeah.
0:34:45 That’s right.
0:34:46 Little plastic boats.
0:34:47 That’s right.
0:34:48 Yes.
0:34:49 Sinking somebody else’s battleship by intuing where the location of their ships were behind
0:34:50 a wall.
0:34:51 It was so satisfying to sing somebody’s battleship.
0:34:53 So boys really want to play at war.
0:34:55 And I really learned this when I was 30.
0:34:58 And I have a group of buddies from college, and we get together once a year.
0:35:02 And one year I hosted in Charlottesville, and we played paintball.
0:35:05 We went to a paintball place, and there were about five or seven other guys, and we divided
0:35:11 up into teams.
0:35:12 And we were divided among ourselves on the teams.
0:35:14 And it was unbelievably thrilling to work with other guys, to hunt and shoot my friends.
0:35:22 And we came out afterwards, all of us.
0:35:23 And it hurts when you get with the paintball.
0:35:26 It hurts.
0:35:27 You’re well.
0:35:28 Yeah.
0:35:29 Which is important.
0:35:30 It’s actually very important.
0:35:31 Because then you really take it seriously.
0:35:32 You really don’t want to get shot.
0:35:34 But it was absolutely thrilling.
0:35:35 It really felt like there was a room in my heart, as a man, there’s a room in my heart
0:35:39 for war that had never been opened.
0:35:42 So boys want to play at that.
0:35:44 And then the multiplayer video games, the first person shooter games, all these things
0:35:47 let them do that.
0:35:48 The other thing, of course, that boys want to do is look at naked women.
0:35:51 And so it used to be Playboy magazine.
0:35:53 Now it’s super hardcore sex with anal sex, and gang bangs, and choking, and all sorts
0:35:58 of things.
0:36:00 So the boys really get– that’s heat trap a boy.
0:36:03 Show them, let them play war games, and give them sex.
0:36:07 And once they do that, they can’t escape.
0:36:08 So interesting.
0:36:09 We did an episode long ago on sexual development, meaning how hormones influence brain development,
0:36:14 which I spent a little bit of time on for my masters.
0:36:16 And by the way, you got the biology exactly right.
0:36:20 And it’s fascinating the way that these hormones organize the brain.
0:36:25 And some people enjoy learning that it’s testosterone from the testes.
0:36:29 It’s the Y chromosome, then the testes, and then testosterone that’s converted to estrogen
0:36:34 that then actually has the organizing effects of–
0:36:36 Oh, yeah.
0:36:37 It’s weird, right?
0:36:38 It’s weird.
0:36:39 –masculinizing the brain.
0:36:40 They’re all these flips in biology, counterintuitive flips.
0:36:41 But I like to mention the flips because they normalize the idea that testosterone creates
0:36:45 maleness and estrogen creates femaleness.
0:36:48 That’s actually not true.
0:36:49 But you got the biology exactly right.
0:36:51 But I was going to add one more thing besides war, violence, and sex.
0:36:58 There seems to be an interest, my boys, in remote control frames.
0:37:05 Oh, absolutely.
0:37:06 I hadn’t had a distance.
0:37:07 Yeah.
0:37:08 Action at a distance.
0:37:09 So remote control cars.
0:37:10 I never had a remote control helicopter.
0:37:11 We would have died to get one.
0:37:12 But remote control car that we built, my dad and I built together, that was thrilling.
0:37:18 And then when we talk about girls and some of the preferences for certain activities,
0:37:23 maybe we’ll get into some others.
0:37:25 But yeah, something about remote control vehicles and vehicles generally.
0:37:30 That’s right.
0:37:31 So there’s an important psychological word called effectiveness made up by White in
0:37:36 the 1950s.
0:37:37 Effectance is the desire to be a cause.
0:37:40 I had this effect on the world.
0:37:43 And a nine-month-old infant in the crib, when he discovers, if I pull this, if I hit
0:37:50 this, a sound happens.
0:37:52 It’s thrilling.
0:37:53 You did that.
0:37:54 And this stays with us for life.
0:37:56 You want to see that the things you do have an effect.
0:37:59 And especially boys are more in the physical world, mechanical world.
0:38:05 And so shooting a gun.
0:38:06 I remember when I was a kid, I had a BB gun that I bought at a church bazaar.
0:38:09 I hid it from my mother, kept it in the closet.
0:38:11 But my best friend and I, we’d set up cans on a row and you shoot them.
0:38:14 And boom, you knock it, it’s amazing, it’s thrilling.
0:38:19 That does seem to be a sex difference.
0:38:21 Now girls, I think, and here I’m speculating, but girls seem to be more interested in having
0:38:26 an effect in the social world.
0:38:28 So everybody wants to have an effect.
0:38:31 But boys are more focused on mechanics.
0:38:32 Girls are a bit more on relationships in the social world.
0:38:35 And I’m sure Freud had a field day with this.
0:38:38 But what is the apparent, I don’t have the numbers on this, obsession of girls and horses
0:38:46 and caretaking of animals.
0:38:48 And yet there are also a lot of wonderful stories about boys taking care of dogs.
0:38:52 Like I read where the red friend grows maybe 50 times and I love dogs and I love taking
0:38:56 care of raising my dog.
0:38:58 But there seems to be something about the stereotype is girls and horses.
0:39:04 Yeah.
0:39:05 That’s right.
0:39:06 Yeah.
0:39:07 The cool part is girls, on average, are a little bit more compassionate.
0:39:11 They feel the pain of creatures more.
0:39:14 Boys are more into animal cruelty as a fun thing to do.
0:39:16 An interesting thing to do, effective.
0:39:19 So girls are more compassionate.
0:39:21 Girls tend more to want to be a veterinarian than boys do because girls love animals.
0:39:26 My daughter was desperate for a pet.
0:39:29 And we got her a leopard gecko when she was about eight or nine.
0:39:34 They’re really cool.
0:39:35 But she was crying one day because she could tell like, it’s never going to love me.
0:39:41 And she desperately wanted to–
0:39:42 You don’t know.
0:39:43 Maybe it’s the link, sir.
0:39:44 No, it’s a reptile.
0:39:45 No, it’s a reptile.
0:39:46 No, they’re not mammals.
0:39:47 They don’t have the bond.
0:39:48 And she was desperate for a dog and she begged for years for a puppy.
0:39:51 We finally got one.
0:39:52 She needed an animal with a four-in-a-brain.
0:39:53 She needed an animal.
0:39:54 Yeah.
0:39:55 She needed a mammal.
0:39:56 She needed a mammal.
0:39:57 Now, the horse thing, that’s different.
0:40:00 I’m not going to speculate on that.
0:40:01 I have heard some speculation that it’s because the musculature, it has a feeling of masculinity.
0:40:09 But I don’t know.
0:40:10 But that’s very Freudian.
0:40:11 I was wondering whether or not it was–
0:40:12 I don’t want to get too–
0:40:13 I don’t even get near that.
0:40:14 Yeah.
0:40:15 I was wondering whether or not it was something about the healthy requirement for caretaking,
0:40:20 the brushing, the cleaning, the caretaking of the animal.
0:40:24 It’s pretty elaborate when it comes to a horse.
0:40:27 My first girlfriend had a horse.
0:40:28 She spent more time with that horse than with me.
0:40:30 And the amount of care, like if the horse was coliquing, she would literally go sleep
0:40:34 with it in the morning.
0:40:36 And it seemed like she loved the amount of love that was available to give to the animal.
0:40:42 Yeah.
0:40:43 Anyway.
0:40:44 Yeah.
0:40:45 I would put that in a giant bucket called biofilia, a term that I love from E.O. Wilson.
0:40:50 Just that our species, we evolved in nature.
0:40:52 We evolved with relationships with animals.
0:40:55 And we crave it.
0:40:57 We seek it out.
0:40:58 We can fall in love with animals.
0:40:59 We have relationships.
0:41:01 So I think that’s the healthy part of life.
0:41:03 And again, it’s another area where a phone-based childhood just takes you away from all of that.
0:41:08 It’s interesting this difference between systems and relationships.
0:41:13 I was obsessed with aquaria.
0:41:15 Still am.
0:41:16 I love aquaria.
0:41:17 I love freshwater tanks, aquascaping is something I plan to get back into at some point soon.
0:41:22 But the most interesting part about it was which fish could go with which?
0:41:27 Who would eat?
0:41:28 Who?
0:41:29 The density of fish needed to be in order to maintain the ecosystem and how to not get
0:41:34 a system crash.
0:41:35 Yeah.
0:41:36 It wasn’t so much about the relationship.
0:41:37 It’s between the fish or to the fish.
0:41:38 That’s right.
0:41:39 So it’d be interesting to see if there’s a sex difference on aquariums, whether it’s
0:41:42 more a boy thing because of the interesting, complex systems.
0:41:47 But you know what I’d really like to do with you now, as long as we’re talking about these
0:41:51 developmental pathways, I’m hoping that we can talk about, let’s stay on sexual development.
0:41:58 Because this is something I just have a little section in the book.
0:42:01 In the chapter on boys, I have a section where I review the research on pornography and huge
0:42:08 amounts of study of pornography over the years.
0:42:11 But the hardcore pornography, high-resolution video, boys watching it for many boys, well,
0:42:20 a large number of boys go every day to pornography sites, often more than once a day.
0:42:28 So I’d love to hear your thoughts on how that would – how is that going to change sexual
0:42:33 development during puberty?
0:42:34 A boy who starts, let’s say, at age 12, 13, and does it for 10 years, could we expect
0:42:40 that that boy will be different when he’s 22?
0:42:43 His dating life will be different.
0:42:46 Tell me what you think is happening there in the brain and socially and hormonally.
0:42:49 Sure.
0:42:50 Absolutely.
0:42:51 And I’m not going to demonize pornography, nor am I going to celebrate it.
0:42:55 All I’ll say is that my understanding of the dopamine reinforcement system, and I like
0:43:01 to call it a reinforcement system as opposed to a reward system because people generally
0:43:04 think that dopamine and dopamine hits relate to pleasure.
0:43:08 But dopamine is more of a motivator.
0:43:10 As a neuromodulator, it creates a kind of an agitation state that puts us in a state
0:43:15 of focus and foraging to resolve some gap between how we feel and how we’d like to
0:43:19 feel by seeking things like sex, like food when we’re hungry, like warmth when we’re
0:43:24 like cool when we’re too warm.
0:43:26 It’s a universal currency of pursuit, of craving and wanting as opposed to having.
0:43:32 Dopamine does a lot more than that.
0:43:34 And other neuromodulators are involved in wanting and craving, but dopamine is central
0:43:38 to that.
0:43:40 So I think it’s not just fair to say, but it’s a ground truth that whether or not it’s
0:43:47 a drug like methamphetamine, cocaine, crack cocaine in particular, or some other drug
0:43:53 that hits the system fast and creates a big, big inflection in dopamine, that the more
0:43:59 rapid the rise in dopamine, the bigger the crash in dopamine afterwards, and the more
0:44:06 miserable you feel afterwards.
0:44:08 And the more repeat of the behavior that initiated the peak will occur, aka addiction, or at
0:44:17 least extreme habit formation, depending on how one defines those.
0:44:21 When it comes to dopamine, the other key thing to know is that dopamine in particular high
0:44:28 inflections in dopamine, big peaks in dopamine that occur without much effort, in particular
0:44:34 the kinds of effort that evolved to bring about the dopamine release, such as courting,
0:44:41 dating, learning your preferences, learning the other person’s preferences, working out
0:44:46 issues of discussion, consent, negotiation, et cetera.
0:44:52 When dopamine arrives quickly without effort, such as with amphetamine, crack cocaine,
0:44:57 or pornography, the whole reinforcement loop becomes wired to these short time scales.
0:45:03 You want something, you want it now, and you get it.
0:45:07 But over time, you get less and less of the dopamine peak, and you get more of the dopamine
0:45:11 trough that occurs.
0:45:12 You drop below baseline afterwards.
0:45:14 So all of that is a bunch of neurobiological-ish nerd speak for absolutely the ready availability
0:45:23 of pornography at a few taps on the phone.
0:45:28 No doubt triggers big dopamine.
0:45:30 The first time requires more and more investment in that behavior to get less and less of the
0:45:35 dopamine.
0:45:36 You never get back to the initial value, and you’re driven further and further down the
0:45:39 pathway of addiction.
0:45:40 There’s the loss of all the learning that the brain has evolved to learn how to evoke
0:45:49 dopamine from, I don’t want to say just mate pursuit, but it’s courtship and eventually
0:45:54 sex.
0:45:55 We know that after ejaculation, after orgasm, there’s a dramatic decrease in dopamine and
0:46:01 a huge increase in prolactin.
0:46:03 What does that do?
0:46:04 Prolactin and dopamine are essentially antagonistic to one another.
0:46:07 It creates states of quiescence, calm.
0:46:10 It’s thought to facilitate pair bonding by keeping mates near one another, smelling one
0:46:15 another, sharing pheromones.
0:46:16 In fact, there’s something called the Coolidge effect.
0:46:19 We could talk about the classic Coolidge effect.
0:46:21 They’re these effects that have to do with the inverse relationship between dopamine and
0:46:27 prolactin.
0:46:28 But with pornography, assuming that boys are masturbating to the pornography, and they
0:46:34 are doing that to the point of ejaculation, then they’re getting this kind of quiescence
0:46:39 of the system.
0:46:40 They’re feeling lethargic, relaxed, maybe depending on their age or their motivation,
0:46:45 they’re doing it again and again.
0:46:46 But neither the dopamine nor the prolactin are being devoted to anything about courtship
0:46:52 and pursuit, nor is it, in the case of prolactin, related to anything related to pair bonding.
0:46:57 They’re just sitting there with their computer in their room.
0:47:01 Of course, this occurred with pornography, as you mentioned before, classic pornography.
0:47:04 When I was growing up, if somebody had a penthouse or a Playboy magazine, they would often stash
0:47:09 it for whatever reason behind a business or something, so no one would get caught with
0:47:12 it.
0:47:13 Then you’d go there like a library.
0:47:15 It was in places where, this is getting a little weird, where people didn’t use the
0:47:19 pornography there.
0:47:20 I think they remembered it, perhaps, but they weren’t spending a ton of time with it.
0:47:25 In fact, there was an unspoken rule.
0:47:27 You didn’t take it with you.
0:47:29 This is most kids’ first exposure to pornography or their dad had a Playboy magazine or something
0:47:34 like that.
0:47:35 I hope I described the landscape of the biology well enough, but the short answer is, absolutely
0:47:41 creates major problems in the dopamine reinforcement system.
0:47:44 It’s training the dopamine reinforcement system for fast reinforcement and diminished reinforcement
0:47:50 over time, and none of it translates to the real world.
0:47:54 It’s not just the content.
0:47:56 I guess what we’re getting at here is it’s not just what they’re seeing as so extreme,
0:47:59 and that’s an issue, clearly.
0:48:02 The whole process takes minutes, and it can be repeated over and over, depending on the
0:48:08 refractory period, as opposed to real-world dating and relationships, which takes effort,
0:48:14 and it takes learning.
0:48:15 There’s hardly any learning in the use of a drug like methamphetamine or cocaine about
0:48:20 how your dopamine system works, unconscious learning.
0:48:23 There’s hardly any, if any, learning about sex and courtship in pornography, and it’s
0:48:28 also training the dopamine system, the whole motivational system around sex, to be observational
0:48:34 as opposed to participatory.
0:48:37 I hear a lot, because I’m in the wellness health space, and I’m a man.
0:48:41 Guys reach out by direct message, “Hey, listen, they’ll reach out that they’re having real
0:48:46 issues with erectile dysfunction, with anxiety,” and these things always existed, but there
0:48:52 was a learning, a communication, hopefully some slow your breathing down and communicate
0:48:57 and get back to a place where you’re more comfortable.
0:49:00 They’re not able to translate anything about their experience of sex and pleasure to the
0:49:04 real world, and as a consequence, they’re retreating into a world where they view, if
0:49:10 they’re heterosexual, the opposite sex, or if they’re homosexual, the same potential
0:49:15 partners as these distant foreign objects that they don’t understand.
0:49:19 Wow.
0:49:20 Andrew, thank you.
0:49:21 That was a really powerful and clear description of what I was trying to say in the book coming
0:49:26 just from the psychological side, which is to turn from a boy into a man, there’s a certain
0:49:34 amount of toughening and skill-building, there’s skills that have to be developed, and I’m
0:49:38 so glad to use the word courtship.
0:49:40 I use that word a lot with my students.
0:49:43 I hear almost nobody else using that word.
0:49:44 It’s such an important word, because we did evolve the ability to pair bond, at least
0:49:48 temporarily, and we do have courtship, and it has to start slowly.
0:49:53 If you jump into bed and have sex right away, there’s no chance of courtship.
0:49:56 That part is over.
0:50:00 As you were talking, I was thinking, and I want the listeners to imagine.
0:50:05 Imagine one 13-year-old boy who really wants sex, would like to have a girlfriend, but
0:50:12 he has a laptop, he has a phone, he has a porn hub.
0:50:17 He masturbates two or three times a day.
0:50:19 He’d still like to have a girlfriend, but he’s sexually satisfied because he has all
0:50:22 this amazing pornography.
0:50:26 He does this every day for 10 years until he’s 23, let’s say.
0:50:30 Then we have another boy who maybe he has a Playboy magazine, or maybe he has nothing.
0:50:36 Maybe he just has his imagination.
0:50:37 He masturbates occasionally, as boys do, but he doesn’t have the hardcore porn.
0:50:41 He doesn’t have the fast dopamine.
0:50:44 In this second boy, he puts more effort into actually having a girlfriend, and he learns
0:50:48 how to talk to girls, and he’s flirting, and one is interested in him, and then they
0:50:54 have their first kiss, because I’m remembering back when I was a teenager in my 20s, the
0:51:01 most beautiful golden days, the most memorable days of my life, it was those days when you
0:51:06 have that first kiss, and you know, oh, this is going to turn into something.
0:51:10 Everything sparkles after that.
0:51:11 Everything sparkles.
0:51:12 The point is, it’s slow, and it’s hard work, and then when you finally do have sex, it’s
0:51:19 not like, oh, dopamine crashed, get out of here.
0:51:22 As you said, it’s like a prolactin rise, you hug, you hold the girl, and at some point
0:51:31 you start thinking about marriage, you start thinking, is this the one?
0:51:35 Crazy thoughts like that, you can’t help but think that when you’re falling in love.
0:51:39 At NYU, I teach an undergrad course, and I also teach an MBA course.
0:51:42 Now, the MBAs are all on the dating apps, they’re in their late 20s, they’re all on
0:51:45 the dating apps.
0:51:46 The undergrads, some of them are on dating apps, but they’re 19, they’re mostly dating
0:51:50 in their circles.
0:51:52 And for the MBAs, I really have to work with them to see that these dating apps are cutting
0:51:58 off courtship in a lot of ways.
0:52:00 I mean, yes, you’re texting, but it’s not the same.
0:52:03 So I’m so glad you explained a lot about that.
0:52:06 One is the fast.
0:52:07 It’s the fast satisfaction that prevents you from learning, where slow hard work towards
0:52:13 a biological goal like sex or dating or marriage or love is what builds you up into a competent
0:52:19 man.
0:52:20 Who would want to hire or who would want to date, let’s put it that way, who would want
0:52:22 to date the kid who’d been masturbating three times a date of porn since he was 13?
0:52:27 So yeah.
0:52:28 Yeah.
0:52:29 And there’s all sorts of things.
0:52:30 My father’s Argentine moved to the States in the late 60s, and so I was raised in a fairly
0:52:36 traditional home from the perspective of masculine, feminine roles, and there were all these things
0:52:42 around chivalry.
0:52:43 I remember going to my first junior high school dance, my dad gave me this whole tutorial
0:52:47 about holding the door and how to, you know, it’s interesting that nowadays guys are often
0:52:53 judged in terms of their latency to respond to text messages, you know, something I’m
0:52:58 terrible at.
0:53:00 And it’s interesting that that sort of replaced chivalry, like how responsive somebody is.
0:53:06 So there’s a kind of a bleeding for it as long as we’re just being very open about the
0:53:09 past, present, and perhaps future of this stuff.
0:53:14 I remember growing up and hearing stories.
0:53:15 This wasn’t how my childhood went, but I remember my dad telling me, you know, in Argentina,
0:53:20 the young boys when they would hit puberty used to be taken to prostitutes, so they would
0:53:24 learn how to have sex.
0:53:26 I mean, that wasn’t that long ago.
0:53:28 That wasn’t my childhood.
0:53:29 And I remember thinking like, you know, is this what’s going to happen next?
0:53:33 But he was explaining that’s kind of how it went.
0:53:35 That doesn’t tend to happen anymore, as I understand.
0:53:37 I haven’t heard of it happening.
0:53:39 Right.
0:53:40 But in terms of learning courtship, learning chivalry, learning, you know, who pays, and
0:53:45 a lot of that’s changed with the, you know, the changing milieu of sex and gender dynamics.
0:53:50 But it’s all iterative.
0:53:53 It’s slow and iterative.
0:53:54 And everything about online use, as you mentioned, is it’s fast.
0:53:57 You can find anything with a keyword search.
0:53:59 Right.
0:54:00 No work.
0:54:01 That’s right.
0:54:02 The technology makes everything easier.
0:54:03 We end up talking about AI at all, which every conversation goes through at some point.
0:54:07 That’s my big fear that AI makes everything easy.
0:54:11 Now, that’s great for us adults when we have 50 things we want to do.
0:54:14 If I can give 30 of them to AI, that would be great.
0:54:17 But you know, how many servants do I want my, you know, my son is now 17.
0:54:21 When he was 10, 11, 12, how many servants would I want him to have to take care of his
0:54:25 knees?
0:54:26 Like probably zero.
0:54:27 Like zero is probably the best number.
0:54:30 But, you know, with porn for the sexual drive, with multiplayer video games for sports or
0:54:35 competition, that’s right.
0:54:38 Our kids are, they’re not, they’re not learning or developing.
0:54:41 And this is why, you know, I work in a business school.
0:54:43 I talked to a lot of people in the corporate world and I always ask them, how, how’s it
0:54:47 going with your Gen Z employees?
0:54:48 I’ve never heard a good word.
0:54:49 I’ve never heard, oh, they’re great.
0:54:51 It’s, they’re often people just surprised at how they don’t take initiative.
0:54:56 If, if, if, you know, if, if something is broken, they don’t fix it.
0:54:59 They want to be told what to do.
0:55:01 They don’t have the confidence.
0:55:02 They’re very anxious.
0:55:04 Um, so, you know, I’m not, I’m not ragging on Gen Z.
0:55:07 I’m saying we blocked their development.
0:55:10 We prevented them from having a thousand, 10, that millions of experiences of social
0:55:15 interaction, of challenge, of failure, of fear, of thrill.
0:55:18 And then when they reach the early 20s and they’re employed, employers find there’s something
0:55:23 lacking.
0:55:24 So it sounds to me like boys on smartphones or this over in this 2010 period forward are
0:55:30 getting this kind of hyper stereotypical male experience, first person shooter games, pornography.
0:55:37 Girls are getting this hyper stereotypical female experience, relational, highly relational.
0:55:43 But there are certain dynamics that are missing or certain components that are missing.
0:55:48 Um, yesterday, I heard you mentioned something very, very interesting to me, which is that
0:55:54 in both groups, it seems conflict and any kind of friction is not being resolved among
0:56:01 the participants, but there’s this sort of looking outward for some rule or policy law
0:56:07 or oversight to come in and intervene.
0:56:09 Yeah.
0:56:10 Um, could you talk a little bit about this?
0:56:11 This relates in an interesting way to cancel culture.
0:56:13 Yeah, that’s right.
0:56:14 That’s right.
0:56:15 Um, it would love to, to learn more about this.
0:56:16 Sure.
0:56:17 So aggression is a part of human nature as is cooperation.
0:56:21 And they kind of, they kind of have to go together.
0:56:23 You know, to make it in this world, you have to be able to play politics.
0:56:25 You have to have friends and allies.
0:56:27 You have to stand up for yourself.
0:56:29 Um, you have to push back sometimes, but you have to learn to bury the hatchet.
0:56:34 And you know, if you grew up with siblings, you know, you’re fighting every day and you’re
0:56:37 cooperating every day, and it’s very important practice.
0:56:40 And if you’re playing, if you’re playing sports outside with a bunch of kids in the neighborhood,
0:56:45 you’re making the rules every day.
0:56:46 And then part of the import, part of what’s important when kids are playing is the infractions.
0:56:51 It’s, it’s everybody, the play stops.
0:56:54 People come together.
0:56:55 You know, that was out of bounds.
0:56:56 No, it wasn’t.
0:56:57 You pushed me.
0:56:58 No, I didn’t.
0:56:59 And then every, you know, everybody gets practice playing judge and jury, uh, because everyone
0:57:03 wants the game to go on.
0:57:04 So they’re very motivated to, to work it out and you have to accept the judgment.
0:57:09 What are you going to do?
0:57:10 Storm off and go home to protest.
0:57:11 Then you look like a loser and you don’t get to play anymore.
0:57:13 So natural play with no adult forces the kids to learn social skills that are essential
0:57:19 for democracy.
0:57:20 How do we make rules together?
0:57:22 Just us.
0:57:23 How do we decide how we’re going to govern ourselves?
0:57:25 What do we do when it looks like someone violated a rule?
0:57:27 Well, we’re not just going to kill them.
0:57:29 We’re not going to spell them.
0:57:30 We have to have a way of going on with the play.
0:57:33 So these are such crucial skills for social development for boys and for girls.
0:57:37 And, um, and kids always learn to work that out.
0:57:41 But what happens when the boys are growing up on video games, there are no disputes.
0:57:45 There can’t be a dispute because the game, the software basically manages everything.
0:57:50 There’s no out of bounds or anything.
0:57:53 So the play is missing a lot of the, of the, of the key skills.
0:57:58 Now, um, how are conflicts resolved?
0:58:01 Well, on social media, instead of like a conflict that two girls might have had just the two
0:58:07 of them or with like a group before, which could get worked out very, very quickly.
0:58:11 It’s somebody posts something indirect, maybe it’s indirect criticism and someone takes
0:58:15 it in a way, maybe it was intended that way, maybe it wasn’t.
0:58:18 But before you know it, it’s accelerated.
0:58:20 People are taking sides.
0:58:21 It could blow up.
0:58:22 You don’t know how big it could get.
0:58:23 It could be the whole school now gets drawn in.
0:58:25 This is terrifying.
0:58:27 So really important idea about play is what’s called low stakes mistakes.
0:58:32 So if you make a mistake while playing soccer with your friends, uh, no big deal.
0:58:37 Like, you know, it’s a foul redo, whatever it is.
0:58:41 Um, but if you make a mistake on social media, it could blow up to the point where you are
0:58:45 now a laughing stock and when a kid, when a, especially in middle school, when a kid is
0:58:50 a laughing stock, when everyone’s laughing at them, that is likely to trigger thoughts
0:58:55 even of suicide.
0:58:57 Shame makes us want to disappear and we’re putting our kids, our kids need to be immersed
0:59:01 in small groups, small groups of other kids that are stable, somewhat stable over years.
0:59:08 That’s the healthiest environment, but instead we’re mixing them in with possibly potentially
0:59:12 gigantic groups, including strangers and people who are not engaging their normal empathy
0:59:18 skills, but are being performative, judgmental, judging in order to be liked by others.
0:59:26 So it’s just an inhumane, it’s a, it’s a, it’s an inhuman world in which to raise kids.
0:59:32 And this is part of my point about the great rewiring in 2010s, American kids still had
0:59:36 a recognizable human childhood with a lot of time together with other friends, but that
0:59:41 plunges in the 2010s to the point where now childhood is largely happening alone on a
0:59:46 screen.
0:59:47 I’d like to take a brief break and acknowledge one of our sponsors, Element.
0:59:52 Element is an electrolyte drink that has everything you need.
0:59:54 That means the electrolyte, sodium, magnesium and potassium in the correct amounts and ratios
0:59:59 and nothing you don’t, which means no sugar.
1:00:02 Now I and others on this podcast have talked about the critical importance of hydration
1:00:06 for proper brain and body functioning.
1:00:07 Even a slight degree of dehydration can diminish cognitive and physical performance.
1:00:12 It’s also important that you get adequate electrolytes.
1:00:14 The electrolytes, sodium, magnesium and potassium are critical for the functioning of all the
1:00:19 cells in your body, especially your neurons, your nerve cells.
1:00:22 Drinking Element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re getting
1:00:25 adequate hydration and adequate electrolytes.
1:00:28 To make sure I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve one
1:00:32 packet of Element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning and
1:00:36 I drink that basically first thing in the morning.
1:00:39 I’ll also drink Element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m
1:00:42 doing, especially in hot days when I’m sweating a lot, losing water and electrolytes.
1:00:47 They have a bunch of different great tasting flavors of Element.
1:00:50 My favorite is the watermelon, although I confess I also like the raspberry and the
1:00:54 citrus.
1:00:55 Basically, I like all the flavors and Element has also just released a new line of canned
1:00:58 sparkling Element.
1:00:59 So these aren’t the packets you dissolve in water.
1:01:01 These are cans of Element that you crack open like any other can drink like a soda,
1:01:06 but you’re getting your hydration and your electrolytes with no sugar.
1:01:09 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement spelled lmnt.com/huberman to
1:01:15 claim a free Element sample pack with the purchase of any Element drink mix.
1:01:19 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
1:01:23 I’ll never forget in middle school being at some assembly and a kid had got down on
1:01:31 all fours behind me and someone pushed me.
1:01:33 Oh yeah.
1:01:34 I stood up and Kevin Gassman was just sitting there just cackling with his face right in
1:01:39 front of him.
1:01:40 So I hit him.
1:01:41 It turns out it wasn’t Kevin that did it.
1:01:42 And he hit me back and it was a disaster and I don’t remember how it panned out, but
1:01:45 we ended up being friends.
1:01:46 So it was kind of how things got worked out.
1:01:47 Well, that’s right.
1:01:48 Conflict and cooperation.
1:01:49 You need the two together.
1:01:50 Yeah.
1:01:51 Incredibly embarrassing both for getting pushed over and for hitting the wrong kid, but credit
1:01:54 for hitting somebody because that’s how boys work things out.
1:01:57 I’m not suggesting people do this, not suggesting violence.
1:02:00 And then both of us feeling silly and then ultimately, well, I don’t know, I made it
1:02:04 to the eighth grade somehow, right?
1:02:08 And the hierarchy among, I mostly had male friends, but the hierarchy was something that
1:02:13 was very dynamic.
1:02:16 I have a good friend who was a, he was a CEO, a commanding officer in one of the East Coast
1:02:22 SEAL team squadrons, he said the reason they’re so effective in those groups is because they
1:02:29 embrace dynamic subordination where people take over as different skill sets are required
1:02:35 and they are relentlessly hard on each other.
1:02:39 This is something they are like relentlessly hard at the level of humor, but also, I mean,
1:02:43 because it’s so high risk and high consequence, they’re just extremely hard on one another.
1:02:48 But it’s all about this dynamic subordination that sure there are leaders by virtue of who’s
1:02:53 appointed leader in certain amount of authority, but there’s this constant dynamic subordination
1:02:58 and it exists in every group of males I’ve ever been a part of.
1:03:01 And it’s wonderful and very reassuring to me because it means that you both get to potentially
1:03:07 step up, but you also get to rest when you, and trust somebody else’s skills.
1:03:11 I don’t know how it operates with girls.
1:03:13 I’ve only been, you know, born with a Y chromosome, this is all I know, but I imagine it exists
1:03:20 there too in different, but in different ways.
1:03:23 So if online, everything is fear-based where one is fearing a dog pile, like if you say
1:03:30 the wrong thing, you’re going to get dog pile, you kind of wonder why anyone participates
1:03:34 at all.
1:03:35 But it seems like people are in there, are they in there intimidated or is boldness rewarded?
1:03:41 Is it only boldness of, I guess they call, you know, slamming down to what are they called,
1:03:47 dunking on other people?
1:03:48 I mean, and here as I’m describing kids, I want to acknowledge, if you look on Twitter,
1:03:54 X, we now call it, in the academic, tech and finance community in particular, this is how
1:04:02 the men behave.
1:04:03 This is how the women behave, but it’s especially apparent that the adults are kind of acting
1:04:08 like kids and the kids are kind of acting like adults.
1:04:11 So what’s going on?
1:04:13 Are we drawn into this as well as adults and are we modeling this or is this just social
1:04:21 media pulling on these strings of deep, evolutionarily conserved wiring?
1:04:28 Yeah.
1:04:29 Well, so first, let’s not be too sort of monochromatic about social media.
1:04:37 There is a lot of humor.
1:04:39 There’s a lot of jokes.
1:04:40 There are a lot of funny cartoons and videos.
1:04:42 Yeah.
1:04:43 I’m learning.
1:04:44 So there is good stuff mixed in and even the bad stuff is entertaining in the way that
1:04:47 looking at a car crash or a dead body is entertaining, people, it draws the eye.
1:04:53 So young people are very interested and us adults, too, are very interested.
1:05:00 It draws us in, but then, yes, it certainly changes our behavior.
1:05:04 Now, actually, there’s some research on trolls.
1:05:10 Visit that whenever you go on Twitter, you become a jerk and actually know it seems more
1:05:20 that what happens is there’s a small number of men, always men, who have a personality
1:05:24 disorder.
1:05:27 They like to be jerks.
1:05:28 They like to get a reaction from people.
1:05:31 They get blocked a lot.
1:05:32 They get kicked off platforms.
1:05:33 And this small number, in a real community, probably when you were growing up, there were
1:05:38 one or two kids who were like this, and they got in trouble a lot, and they probably ended
1:05:41 up dead or in jail.
1:05:43 But online, I suppose it’s 1% of men, 1% of men are psychopaths.
1:05:47 So I suppose it’s this 2% of men, let’s say, who are jerks like this.
1:05:51 Well, online, that’s who we all see.
1:05:57 So in part, it’s that the online world super empowers extremists and jerks.
1:06:03 It’s also that in the online world, everyone is feeling performative.
1:06:07 Everyone is– even if you’re making a joke, you have to think three steps ahead.
1:06:12 How will it be misinterpreted?
1:06:14 So a metaphor that I have in my head whenever I’m online is it’s really just like being
1:06:18 on thin ice.
1:06:19 You can have fun on thin ice.
1:06:20 It’s not all bad.
1:06:22 But you’re kind of always aware that you’re in danger, whereas when you’re hanging out
1:06:26 with your buddies, you’re good friends, you feel totally safe.
1:06:31 And if you accidentally insult one of them, it’s like, sorry, you’re right, I’m sorry.
1:06:37 Even as followership increases, the ice gets thinner.
1:06:40 Yeah, that’s right.
1:06:41 That’s right.
1:06:42 The higher they go, the harder they fall.
1:06:44 And then a lot of people want to see your fall.
1:06:46 I just want to make one point, that was an interesting concept, that was something in
1:06:50 subordination.
1:06:51 Dynamic subordination.
1:06:52 Dynamic subordination.
1:06:53 Kind of like a flock of birds, is how it was described to me.
1:06:56 But I always thought in the tier one special operations community that people would spend
1:07:03 more years there, further and further.
1:07:06 That’s true too, but this idea that it’s just understood that the hierarchy evolves in real
1:07:11 time and the more people embrace that, the better performing the group is as a pack.
1:07:17 Yeah.
1:07:18 Now, the word hierarchy certainly takes on a bad name, especially in our academic circles.
1:07:23 Hierarchy is bad, and power is bad, and subordination, all these things are bad, power, inequality.
1:07:30 But I think part of what’s going on there, so I teach in a business school, and there’s
1:07:33 a huge amount of writing on leadership.
1:07:36 And I haven’t read much of it, but a key idea that I got, trying to remember the author,
1:07:42 is that the key puzzle is not why people want to be leaders, is why do they want to be followers.
1:07:47 We really need to study followership.
1:07:49 And so people are willing to follow because part of our amazing human ability is to work
1:07:55 together in groups to overcome obstacles.
1:07:57 We don’t have sharp teeth, we’re not very, well, we’re fast in long distance, but not
1:08:00 in sprints.
1:08:01 But we’re able to work together, and when we face a common threat, we very willingly
1:08:07 seed leadership to a leader, but we have to trust him.
1:08:11 And if a leader shows that he’s a narcissist, that he’s putting himself first, that he’s
1:08:14 benefiting at our expense, we don’t trust him.
1:08:17 So what you need to do, and I think this is more clear, males are more hierarchical, this
1:08:21 is true in chimpanzees as well, males are, they take to hierarchy more readily.
1:08:27 Males benefit from having practice, I don’t think it is dominance and submission.
1:08:31 I think what you said is actually more effective, it’s like any practice, like being the leader
1:08:37 of this project, and then being a follower because you grant, like, yeah, you lead us
1:08:41 on this, you take the lead on this, and then something else will reverse.
1:08:45 And if you have a young man who has a lot of that experience, that’s going to be a
1:08:49 young man that you will want to employ when he’s in his mid-20s, whereas one who never
1:08:53 had that, it’s just going to be much more difficult to work with in a business setting.
1:08:57 Yeah, the groups of boys I grew up with and men that I’ve worked with and been friends
1:09:01 with, it’s always been understood, like, this guy’s really terrific for finding stuff, and
1:09:06 this guy’s great with vehicles, and this guy’s great with girls, and this guy’s, that people
1:09:11 have different skill sets, and that the group together can really mesh.
1:09:16 But there isn’t an attempt to be something that you’re not, and you quickly find out
1:09:20 who you are by who you’re not, and you find your unique skill set, and you evolve in that
1:09:30 way by not trying to be everything to everybody, whereas I noticed with my sister and her groups
1:09:34 of friends, it’s changed over time, of course, but that there tended to be one girl that
1:09:38 was really dominant in the play session, like the whole time, the bossy one.
1:09:45 And even though some stories, kids’ books that mainly feature boys have that, I don’t
1:09:52 recall that being such a big part of my reading experience or childhood experience, like in
1:09:57 the Encyclopedia Brown books, like there was like the mean kid, but people would slot in
1:10:03 where they were most adept.
1:10:05 So it was sort of like natural tendencies to excel were complementary, and I don’t know
1:10:09 what it is for girls, but online, it seems, all of that’s erased.
1:10:15 So you’ve got these social dynamics that are very heightened being played out on social
1:10:22 media with girls, but boys and men are on there as well.
1:10:28 And most of what’s on social media is social, it’s relational.
1:10:32 So are boys and men being drawn more toward those sorts of interactions, and how well
1:10:36 are they navigating those interactions?
1:10:38 Is it common for boys to make big mistakes online and then be shunned as a consequence,
1:10:45 or is this more common in females?
1:10:48 Yeah, no, that’s a good question.
1:10:52 Life online is performative for girls, a much bigger element of the performance is perfectionism
1:10:58 about the image.
1:11:00 So girls spend a lot more time choosing a photograph, editing a photograph, making sure
1:11:04 everything’s perfect.
1:11:06 Because guys, I literally don’t notice if my socks don’t match, my wife has to tell
1:11:10 me your socks don’t match.
1:11:13 Guys just don’t notice those things as much.
1:11:15 You’re a professor after all.
1:11:16 Yes, we are.
1:11:17 But my point is that life online, it does affect all kids.
1:11:22 So fear of missing out is something that affects everybody.
1:11:25 On Snapchat you see all your friends over there, and you didn’t even know that there was something
1:11:28 going on.
1:11:29 So again, boys and girls, they’ll have similar insecurities, it’s more a question of degree.
1:11:35 So the perfectionism, the playing out the social dynamics to three steps, like girls
1:11:41 are playing three-dimensional chess about social relationships.
1:11:45 But why did he say that if he also wanted this when he knows that she knows that, and
1:11:51 guys are like, “I don’t even know what you’re saying.”
1:11:54 They’re barely playing checkers.
1:11:56 That’s right, that’s right.
1:11:57 And again, it’s the organizing effects of prenatal hormones.
1:12:02 This is not culturally taught.
1:12:04 This is what kids enjoy doing based on, I believe, and Simon Baron Cohen, I believe, believes,
1:12:10 is the prenatal organizing effects of hormones on the developing brain.
1:12:15 But on YouTube, where it’s my understanding primarily male, there’s a lot of clap-back
1:12:20 type comments.
1:12:22 I know this because I have a YouTube channel.
1:12:25 And in the old days, it seems it wasn’t that long ago, when Rogan had full-length episodes
1:12:31 on YouTube, then he didn’t, now he does again.
1:12:34 The jokes, the comment section on YouTube were like their own show.
1:12:38 It was outrageous.
1:12:40 It was so good.
1:12:41 And some of that’s coming back now that he’s…
1:12:43 Was it men showing off their cleverness?
1:12:45 Right.
1:12:46 I mean, for instance, you might be familiar with Jocko Willink, right?
1:12:50 If you had to draw a Navy SEAL, you draw Jocko, kind of looks like modern day general patent.
1:12:57 And there’s this whole category of jokes based on Jocko, who I think actually has risen to
1:13:01 prominence in the online culture because he’s sort of like the football coach that most
1:13:05 young males never had.
1:13:06 He’s a guy that’s going to tell you what to do, when to do it, do it, even though you
1:13:09 don’t want to.
1:13:11 Just do it.
1:13:12 And you trust him.
1:13:13 He’s a very trustworthy guy, as it were, and he’s a warrior, and he has all the credentials,
1:13:17 et cetera.
1:13:18 But there’s this whole category of jokes, like when Jocko was born, the doctor looked
1:13:24 at his mother and said, “It’s a man.”
1:13:27 Or when Jocko left for college, he looked at his father and said, “You’re the man of
1:13:31 the house now.”
1:13:32 Jokes like that, there are tons and tons of these, right?
1:13:35 So there’s this whole…
1:13:36 So that’s very YouTube-ish, male-type humor.
1:13:38 It’s one hit, it’s done, it gets a ton of likes, and it propagates.
1:13:43 None of this two or three chess moves down the road.
1:13:46 So it’s very clapped back sometimes, or in that case, building up Jocko, who doesn’t
1:13:50 need any more building up, but people do it anyway.
1:13:53 So things of that sort.
1:13:54 So I’m interested in the nuance here because you’re telling me that girls are killing themselves
1:14:02 more.
1:14:03 They’re depressed.
1:14:04 Well, their increase in suicide is larger.
1:14:07 Boys have a much higher suicide rate.
1:14:09 So many more boys die from suicide.
1:14:11 You can say for more violent means?
1:14:13 That’s one of the major reasons, and that’s especially true in America, where we have
1:14:16 so many guns.
1:14:17 Okay.
1:14:18 Boys tend to use a gun or a tall building or a bridge, whereas girls tend to use pills
1:14:22 or cutting their wrists, and the great majority of girls’ suicide attempts don’t lead to
1:14:26 death.
1:14:27 Yeah.
1:14:28 So are most of the issues with girls in online use, social media, it’s sort of, it’s despair.
1:14:37 It’s at home, anxious, sad about self, self-critiquing, this kind of thing.
1:14:42 I mean, you’re telling me there’s a huge, and I believe you, that there’s a tremendous
1:14:46 increase.
1:14:47 I mean, it’s a hockey stick-like function.
1:14:50 And we’re looking at essentially capturing the tip of the pyramid in terms of extreme
1:14:56 social interaction.
1:14:57 So let me, I’m not being very clear here.
1:15:02 We have these neural circuits that evolved for social interactions that are more heightened
1:15:05 in girls.
1:15:06 They’re getting much more of it faster, and the consequences are no less and probably
1:15:13 even more severe than they used to be, but it’s still shunning, shaming, self-attack and
1:15:19 anxiety, depression, et cetera.
1:15:21 In boys, the neural circuits that we’re talking about are related to sex and violence.
1:15:27 Those evolved over hundreds of thousands, not millions of years, and those are heightened.
1:15:33 So we’re sort of capturing the extremes of these neural circuit functions.
1:15:37 I’m looking at this through the lens of the neurobiologist, and this is where it seems
1:15:40 we’re running into trouble because the iceberg below all of that, the portion of the iceberg
1:15:46 below those, those peaks of behavior and interactions, none of that’s happening.
1:15:52 There isn’t the, it’s all happening faster, it’s more potent, and the consequences are
1:15:59 more severe.
1:16:00 That’s right.
1:16:01 That’s right.
1:16:02 I think there’s a good analogy here to junk food, where I’ve heard junk food or a cheeseburger
1:16:05 described as a super stimulus, and ice cream is a super duper stimulus.
1:16:10 It’s got fat.
1:16:11 It’s got sugar.
1:16:12 And a cheeseburger with a milkshake, and the milkshake has candy in it.
1:16:16 Yeah, ice cream.
1:16:17 And then you get a toy.
1:16:18 Yeah.
1:16:19 And they’re playing music.
1:16:20 I mean, that’s a dopamine bath.
1:16:22 That’s right.
1:16:23 Yeah.
1:16:24 So if we think about, if we think about life in the presence of junk food, if you raise
1:16:27 your kids with junk food, you’re going to have all kinds of metabolic problems, developmental
1:16:31 problems, obesity, all sorts of diabetes, all sorts of terrible things.
1:16:35 Now if you have a normal development, and then as an adult, you indulge in more junk food,
1:16:40 you know, it’s not good for you, but it’s very different than being raised on it.
1:16:45 The developing brain, the developing body are much more sensitive.
1:16:49 And so the way you just put it before, it’s like these evolved motives, you super satisfy
1:16:54 them with these overwhelming quick, easy hits.
1:16:58 It may not be so bad for an adult.
1:17:00 We can choose to pay for sex.
1:17:04 We can choose to eat a cheeseburger and a milkshake, but it’s very important for kids.
1:17:12 We have to see, the genes don’t have that much information in them, but they start the
1:17:16 brain developing.
1:17:17 And then the brain has to sort of find its way.
1:17:19 The neurons have to find their way, guide by local signals how to develop.
1:17:23 And then the child has to kind of find its way through its culture, getting a sense of
1:17:27 how do I behave here and who am I and how do I relate to people.
1:17:31 And it’s all a very delicate process that has to be drawn out over many, many years.
1:17:36 Everything about us develops slowly, especially compared to other animals.
1:17:40 And if you intervene in the developmental process and say, “Hey kid, you want the endpoint
1:17:44 without the journey?
1:17:45 Here you go.
1:17:46 Take it.”
1:17:47 You’re cutting off development.
1:17:49 And that’s, I think, what life, that’s what the phone based childhood is doing.
1:17:53 Well, here’s my concern.
1:17:56 There is a reality to these things we call critical or sensitive periods.
1:17:59 Yes, let’s talk about that.
1:18:01 Critical periods implies that it’s open and shut.
1:18:04 And they’re actually sensitive periods for language learning, for brain plasticity.
1:18:07 And the general contour of this is passive experience up until about age 25 dramatically
1:18:13 shapes the maps in the brain that we have of social relationships, of the visual world,
1:18:17 the auditory world.
1:18:18 I mean, there’s just so much data to support this in animals and humans.
1:18:22 Then after about age 25, you can pry open the underlying neurobiological mechanisms for
1:18:30 neuroplasticity and you can rewire your brain, but it takes a hell of a lot of effort and
1:18:34 or pharmacology to assist, which is part of what the excitement about some of the psychedelic
1:18:40 therapies are about because, and I’m not suggesting people just run out and take psychedelics,
1:18:44 but they can foster change.
1:18:45 They can foster change and they’re either neuromodulators or they stimulate the massive
1:18:49 release of neuromodulators like dopamine, serotonin, mostly serotonin and dopamine.
1:18:54 When we talk about psilocybin and MDMA, LSD, et cetera.
1:18:58 But that plasticity needs to be directed, so just taking the drug doesn’t do it on its
1:19:01 own.
1:19:02 Okay.
1:19:03 So, leaving that aside, what do we know for sure?
1:19:05 We know that as the brain progresses from age three, four, five, six, seven, there are
1:19:11 milestones that have to be met.
1:19:13 And in general, if a kid makes it to high school age or college age, regardless of whether
1:19:18 or not they go to, hopefully they do in graduate high school or college, there’s a set of milestones
1:19:26 that they have to reach.
1:19:27 The circuits are going to develop one way or another.
1:19:29 The question is, what are the thresholds under which dopamine is released?
1:19:33 Well, I would argue, and I’ll go on record saying that if a kid watches a lot of intense
1:19:40 high potency, violent porn, and that becomes his dopamine stimulus, well, then other stuff
1:19:47 probably won’t do it for him.
1:19:49 Whereas if there’s a variety of experience or more, let’s just say subtle, dare I even
1:19:54 say healthier, right, stimuli, then the system is, the dopamine system around courting and
1:20:01 sex is more varied.
1:20:03 It’s more of a, at least more of a buffet and hopefully a healthier buffet, right?
1:20:07 Yeah.
1:20:08 Yeah.
1:20:09 Again, no judgment here of different proclivities, but here we’re talking about the wiring of
1:20:12 neural circuits.
1:20:13 Same thing with food.
1:20:14 If one grows up on highly processed, very, very tasty food, for a while, fruits and vegetables
1:20:20 in their pure form, meat and fish in their plane form are boring.
1:20:23 It does not evoke the same reinforcing property.
1:20:27 And earlier, I forgot to mention why I prefer the word reinforcing as opposed to reward because
1:20:31 reward evokes this idea of the thing being the reward, but the reinforcement is a verb.
1:20:39 And so as a verb, it brings the mind to the fact that these circuits are like they’re
1:20:45 churning in the background there.
1:20:46 It’s not just about getting the thing.
1:20:48 It’s the underlying biology that gets you there.
1:20:53 And so I think that where I’m very concerned is that we’ve now got what millions and millions
1:20:58 of kids, boys and girls, whose neural circuits were wired up wrong.
1:21:04 And now there needs to be, it seems, a very active process in unwiring that or at least
1:21:11 shifting those neural circuits towards something that’s more adaptive.
1:21:15 So before we talk about what to do if you’re older, because I have the great good fortune
1:21:20 to be sitting here with you right now, I’d like to ask you to help me expand what I say
1:21:26 in the book.
1:21:27 So you gave a description of critical periods where there’s a hard beginning and end.
1:21:32 And of sensitive periods are periods in which it’s just a lot easier to learn something.
1:21:36 And if you don’t learn, so for example, phenology is one of the clearest cases, you accent.
1:21:41 So when a family moves to America from somewhere else, if you’ve got two kids in the family,
1:21:45 like one of my advisors at Penn and grad school, Henry Gleitme had a very, very heavy German
1:21:51 accent and his younger brother, two years younger, had no accent whatsoever because
1:21:56 Henry was 14 and his brother was 12 when they came to America from fleeing Nazi Germany.
1:22:01 And so there’s a sensitive period that kind of closes at puberty for language.
1:22:05 So I talked about that in the book and then I talked about a more speculative sensitive
1:22:08 period that I’ve read about, you know, a few people think this exists.
1:22:12 And I cited Japanese study of Japanese businessmen who moved to California in the 70s as Japanese
1:22:18 business were thriving.
1:22:19 And they looked at, when did the kids come to feel American?
1:22:23 And the answer was, if they came and left before age nine, nothing.
1:22:28 They went back to Japan.
1:22:29 They were totally Japanese.
1:22:30 If they came when the kid was 15, nothing.
1:22:34 The kid was already Japanese, but wasn’t going to ever feel American.
1:22:37 If they came and spent a few years between about nine and 15, then they go back to Japan.
1:22:41 Now, especially if the kid’s now 15 or 16, the kid now feels American and has trouble
1:22:46 fitting back in.
1:22:47 Puberty.
1:22:48 Well, that’s right.
1:22:49 There’s a period.
1:22:50 It’s early puberty.
1:22:51 It’s, you know, just before puberty to sort of midway through puberty seems to be a sensitive
1:22:56 period for culture learning and for identity.
1:23:00 You’re very deep sense of who you are and how you relate to people.
1:23:03 So this is speculative, but it does seem to fit a lot of interesting data.
1:23:08 And the reason why I focus on this in the book, I decided late in the process, you know,
1:23:12 I knew I had to talk about puberty.
1:23:14 I was going to have like a section on this.
1:23:15 Oh my God.
1:23:16 This is so important.
1:23:17 I need a whole chapter on puberty.
1:23:19 And I talk about initiation rights all over the world.
1:23:24 Adults think kids don’t just turn into men and women.
1:23:28 They need help.
1:23:29 They need to be given the special knowledge.
1:23:31 For boys, there’s usually ordeals more so than for girls.
1:23:35 And so I think what’s going on is we do have this sensitive period for culture learning.
1:23:38 How do you learn to become a person in your culture?
1:23:41 And you know, I was in the Boy Scouts, and Boy Scouts was created around World War One
1:23:45 as like paramilitary training, like learn virtues of, you know, self-denial and, you
1:23:49 know, brave, clean, loyal, trustworthy, revered.
1:23:52 I forgot the order all messed up, but it was a set of virtues.
1:23:55 So would you agree or what would you say about sensitive periods for this really high level
1:24:00 stuff?
1:24:01 We’re not talking vision or phenology, which are fairly low-level cognitive things.
1:24:04 We’re talking like your sense of who you are.
1:24:07 What would you think about a sensitive period for that?
1:24:10 Oh, first of all, puberty is just fascinating and under discussed, in my opinion, as a critical
1:24:16 developmental milestone.
1:24:17 It’s also the fastest rate of aging that we ever undergo.
1:24:21 Aging meaning?
1:24:22 In our life, in terms of change of the brain, in terms of rate of, I mean, there are some
1:24:29 theories that the rate of puberty and the timing of onset of puberty actually might predict
1:24:35 something about longevity.
1:24:37 Which way?
1:24:38 Early puberty is bad.
1:24:39 Early puberty might be bad, but I want to be very careful in saying that some people,
1:24:42 including myself, have a very protracted puberty.
1:24:44 So I hit puberty around 14, but I didn’t get facial hair until I was out of college.
1:24:49 So some people develop the so-called secondary sexual characteristics slowly, but I always
1:24:53 had this voice since I was a little kid, so five years old they call me froggy.
1:24:58 Now, that’s me, and everyone goes through these things differently, but puberty is the
1:25:03 most profound brain change that one can undergo.
1:25:06 Tell me more about it, because I just keep saying, well, it starts in the back of the
1:25:09 brain, but be specific.
1:25:11 What is happening to the brain during puberty that would be relevant here to a sensitive
1:25:15 period?
1:25:16 Okay, so this goes back to the biology that you accurately described earlier, which is
1:25:19 that while we’re in utero, if there’s a Y chromosome, then a bunch of genes are made,
1:25:23 like malaria inhibiting hormone.
1:25:25 The malaria ducts become inhibited.
1:25:28 The testes grow, then testosterone is secreted, and testosterone in some of its derivatives,
1:25:33 like dihydrotestosterone, organize the brain, quote-unquote “male.”
1:25:37 This is dangerous language nowadays.
1:25:39 It’s less dangerous now than it was two years ago.
1:25:41 Okay, well, we’re not talking about gender, we’re talking about biological sex here, and
1:25:44 we’re not talking about the verb sex.
1:25:46 We were talking about that earlier.
1:25:47 We’re talking about biological sex.
1:25:48 So what I’m describing here is not disputed.
1:25:53 So there are these organizing effects of hormones early on, and then there are the activating
1:25:57 effects of hormones that happen during puberty.
1:25:59 So then puberty hits, the testes start secreting testosterone.
1:26:04 If they’re fat stores on the body, they secrete estrogen.
1:26:06 Again, testosterone and estrogen working in parallel, and in males, a number of different
1:26:10 brain areas, in particular the hypothalamus, but also the forebrain and associated areas
1:26:16 undergo massive plasticity in growth, relating the-
1:26:20 Wait, the forebrain, the frontal lobe?
1:26:22 Right, the frontal lobe.
1:26:23 Oh, so one of the most profound changes in puberty that happens, especially in males,
1:26:28 but also in females, is that what we can describe the major function of the prefrontal cortex,
1:26:33 this neural real estate right behind the forebrain, it has many different subdomains involved
1:26:36 in things.
1:26:37 But one of its main functions, this was beautifully described by the guy who’s now the head neurosurgeon
1:26:42 at Neuralink, Matt McDougal, is to say to the impulse-driving actions of the hypothalamus
1:26:48 in particular.
1:26:49 This houses neurons for temperature regulation, sexual drive, hunger, aggression, so much
1:26:57 so that you can go in and stimulate certain neurons, and the ventromedial hypothalamus
1:27:00 with an electrode, and you would go into a rage.
1:27:03 Stimulate neurons also within the ventromedial hypothalamus, just nearby, and you’d want
1:27:09 to go spend some time with your wife alone.
1:27:11 Let’s just put it that way.
1:27:12 A remarkable specificity of the neuronal outputs to behavioral change and state change.
1:27:19 All of that gets set up essentially during puberty, because the neurons of the hypothalamus
1:27:23 are responsive to these hormones that are coming from the gonads.
1:27:26 In females, it’s, yes, mainly secretion of estrogen, but also testosterone.
1:27:32 The brain is changing in dramatic ways, not the least of which is the forebrain is learning
1:27:38 how to suppress impulse, and some of that gets feedback from behaviors, from parenting,
1:27:45 learning how to suppress from social reward or punishment.
1:27:47 If it doesn’t get daily practice in suppressing, if you’re able to give in to all your urges.
1:27:51 Because I’m finding, when I sit on my computer, my rule now, I have to say to myself out loud,
1:27:56 finish what you start.
1:27:58 Finish what you start.
1:27:59 No, don’t go check until you’ve done.
1:28:01 You only have two more pages to read.
1:28:02 Read those two pages, but I can’t do it.
1:28:05 This is the gradual creep of, we don’t want to make it clinical, but an adult ADHD-like
1:28:12 symptoms that we all are suffering from.
1:28:15 We’re at a buffet.
1:28:16 That’s a good example.
1:28:20 That’s one of the main things, this forebrain to hypothalamic wiring.
1:28:24 The other is, and this is not trivial, and you mentioned the context of language learning,
1:28:29 and Dr. Eddie Chang, who’s a neurosurgeon, actually chair of neurosurgery at UCSF knows
1:28:33 a lot about this, and critical periods, is that there are hormone effects on, say, thickening
1:28:37 of the vocal cords, which is why, on average, boys have deeper voices than girls and so
1:28:42 forth.
1:28:43 There’s a lot of feedback from those signals in terms of the social world, because now
1:28:47 a young boy whose voice deepens, who’s also acquiring more knowledge, is talking to other
1:28:53 people about that knowledge, and he’s being treated differently, and there’s feedback
1:28:56 in terms of his self-concept, and that’s where it gets kind of high-level abstract.
1:28:59 In girls, there’s feedback of sometimes his bodily changes, positive or negative feedback
1:29:05 from peers, other girls, and/or boys, but also knowledge.
1:29:10 She’s out there talking about, well, she’s brilliant in math, or brilliant in literature,
1:29:16 and getting the feedback, and then self-knowledge starts to accumulate, and the location of
1:29:21 identity in the brain is unclear, and it’s probably a distributed network.
1:29:25 There’s probably an emergent property of a lot of different things, so we can’t really
1:29:28 point to one area, but it’s learning impulse control, reinforcement contingencies.
1:29:33 On what time scale can I get what I want to meet certain drives, and to what extent should
1:29:38 I suppress those drives?
1:29:40 Traditionally, it was, I think, through religion and parenting and social cues that you learn,
1:29:46 well, if I want something, is it okay to do it, that there are consequences to eating
1:29:50 more or less, consequences to be, okay, so it’s super complex, but that all happens sometimes
1:29:55 in a summer.
1:29:56 This is what’s so amazing about puberty, to me, or the acquisition of facial hair in
1:30:02 a boy, suddenly he’s looked at differently.
1:30:05 People start projecting all sorts of futures on him, but we do this, I notice, I’m not
1:30:10 a child psychologist, obviously, but as soon as my niece started drawing, she’s going
1:30:17 to be an artist.
1:30:18 As soon as a boy starts building, or a girl starts, gets a math problem right, she’s going
1:30:24 to be a mathematician.
1:30:25 We project all this stuff, and there’s no question that that feeds back on identity,
1:30:30 but in terms of online use, I can’t even imagine how much of this is diminished by only showing
1:30:37 a specific part of ourselves, and I can’t even imagine how much of it is exacerbated
1:30:43 in terms of what we are rewarded for during puberty.
1:30:46 Here’s what we know in both animals and humans, which is that neuroplasticity, while it responds
1:30:50 to punishment, is exquisitely sensitive because of a runaway train from more plasticity under
1:30:56 conditions of dopamine reinforcement and reward.
1:30:59 You can imagine that the girl using the filter, the Instagram filter, who gets rewarded for
1:31:05 looking a certain way, maybe excessively thin or something, or what leads to excessively
1:31:09 thin, there’s no question that rewards drive neuroplasticity faster than punishment.
1:31:16 Makes you understand this.
1:31:17 You’re saying, suppose a girl gets on to Instagram, and she’s now consuming stuff about being
1:31:24 thin, and for some reason she finds this rewarding.
1:31:28 Are you saying that the quick dopamine circuits where she posts something and she gets likes
1:31:33 for it, are you saying that that actually will extend neuroplasticity, the fact that
1:31:38 she’s getting more rapid dopamine, that will make her more neuroplastic and her brain will
1:31:42 change more?
1:31:43 Yes, it will accelerate learning for whatever contingency led to that, whatever led to that.
1:31:49 We know this in animals and humans, even though they’re exquisitely sensitive, plasticity
1:31:54 is exquisitely sensitive to punishment, it only takes one shock learning in one corner
1:31:59 of a cage.
1:32:00 We’re getting sick at one particular restaurant that you don’t want to go back again.
1:32:04 When it comes to social dynamics, we know that reward leads to almost what I would call
1:32:11 runaway plasticity in the circuits that generated the behaviors that led to that particular
1:32:17 reward.
1:32:18 There are a number of experiments that explain this, the work of Mike Merzeneck at UCSF who
1:32:24 largely worked on adult plasticity, but showed that when you activate dopamine release in
1:32:29 the brain, fortunately both during development but also in adulthood, you essentially create
1:32:35 a window of superplasticity.
1:32:37 Okay, that’s amazing.
1:32:38 So dopamine reward, that neuromodulator is a window for superplasticity and evolutionarily
1:32:43 it makes sense.
1:32:44 Like, oh my goodness, there’s abundance here of something.
1:32:47 Time to learn something.
1:32:48 That’s right.
1:32:49 We’ve overemphasized the extent to which plasticity is driven by punishment.
1:32:53 But the neuromodulators that allow for plasticity, in particular impuberty and as adults, are
1:33:00 largely dopamine dependent and acetylcholine dependent.
1:33:04 The acetylcholine generally increases focus and broadly speaking.
1:33:08 I mean, it does a bunch of other things, controls, muscular contraction, et cetera.
1:33:12 But so what we’re basically saying here is that if a kid gets a strongly reinforcing
1:33:18 experience, I’d be willing to bet both arms that the neural circuits that help generate
1:33:26 whatever behaviors led to that experience are going to be strengthened in one trial to
1:33:33 the extent that it will be very easy to generate those behaviors again.
1:33:36 Okay.
1:33:37 Thank you.
1:33:38 This is exactly what I wanted to know, to deepen the theorizing that I do in the book.
1:33:44 So now, this is actually the perfect time for us to switch over to the four main recommendations
1:33:50 because they build exactly on what you just said.
1:33:52 They helped me explain why this is so important.
1:33:55 So I think one reason why the book seems to be doing very well and people seem to like
1:34:01 and pass it on is that it’s not just doom and gloom, it’s not just, “Oh, we’ve messed
1:34:04 up our kids.
1:34:05 Oh, these terrible devices.”
1:34:07 Rather, it’s about a vision of childhood, which is actually beautiful.
1:34:11 It’s the one that most of us older people had with the play outdoors and all that.
1:34:18 And so my analysis in the book is that the reason why I got this far is because it’s
1:34:24 a set of collective action traps.
1:34:27 Every 10-year-old needs a smartphone now because every other 10-year-old has one and
1:34:30 you don’t want to make your kid be alone.
1:34:33 So the four recommendations I have are four ways of breaking out on the trap, but the
1:34:36 first two are really about delaying and getting past this period of plasticity and you really
1:34:42 helped me see why it’s so urgent to delay until late puberty at least.
1:34:47 So here are the four norms that I think can break us out of this trap.
1:34:51 Norm number one, no smartphone before high school.
1:34:54 You can give your kid a flip phone.
1:34:56 The millennials had flip phones, they came out fine.
1:34:58 No access or no smartphone of their own.
1:35:01 Your own.
1:35:02 You can’t have your own.
1:35:03 And that would even go for an iPad if you give your kid an iPad and say, “Here, Billy,
1:35:07 this is your iPad.
1:35:08 You can keep it in your room and use it anywhere in the house and you can take it outside even,
1:35:13 although maybe no Wi-Fi, whatever.”
1:35:15 The point is the internet is an amazing thing and you can have a computer in your living
1:35:20 room or kitchen when you have young kids and they can do things on the computer, but you
1:35:24 do not want to give your child the entire internet in his or her pocket.
1:35:30 And you do not want the entire world to be able to reach your child whenever they want
1:35:34 to.
1:35:35 So it’s just insane that we’re giving children, even before puberty, a smartphone.
1:35:42 Let them have a flip phone or a simple phone, watch something like that.
1:35:44 That’s rule number one.
1:35:45 Rule number two is the most relevant to what we’re just talking about and that is no social
1:35:49 media until 16.
1:35:51 There is, I believe, no way to make social media safe for children.
1:35:56 That is, if they’re going to be entering a domain in which prestige is gained by having
1:36:00 posts that get the most likes and followers, you’re making them be brand managers.
1:36:04 You’re making them be performative.
1:36:05 This is not playful.
1:36:06 They’re going to be exposed to horrible, horrible things.
1:36:10 I now ask young people, “Is there something that you saw when you were young that you
1:36:13 really regret seeing?”
1:36:14 And a lot of them have an answer.
1:36:16 My 21-year-old doorman just told me about the gauntlet, running the gauntlet.
1:36:20 It’s a series of 20 videos.
1:36:22 It’s a challenge. Can you watch these 20 videos, which end with a Mexican drug gang dismembering
1:36:28 a person who’s alive?
1:36:30 Things like that.
1:36:31 “Yes, I’m tough enough.
1:36:32 I can do that.”
1:36:33 Really?
1:36:34 At what age do you want your kids watching people being dismembered?
1:36:37 10?
1:36:38 11?
1:36:39 Is that okay?
1:36:40 And those images are forever.
1:36:41 They’re forever.
1:36:42 That’s right.
1:36:43 That’s right.
1:36:44 I didn’t even watch the video.
1:36:45 You know what?
1:36:46 I’m sorry I said that.
1:36:47 No, we won’t provide a link.
1:36:48 No, I’ll say that trauma is defined as an adverse event that forever changes the way the brain
1:36:50 responds in ways that make people less effective in life.
1:36:53 So don’t do it to yourself.
1:36:54 I wouldn’t watch the Dahlmer movie.
1:36:56 Everyone was talking about the Dahlmer movie.
1:36:58 All I had to see was 10 seconds of the trailer to know I’ll pay money not to see that.
1:37:02 That’s right.
1:37:03 Not because I couldn’t get through it.
1:37:05 I’m sure I could force myself to, but I don’t want that in my neural real estate.
1:37:08 That’s right.
1:37:09 That’s right.
1:37:10 That’s right.
1:37:11 For obvious reasons.
1:37:12 So let’s go back to what you said about neuroplasticity.
1:37:15 Because if it’s true that puberty is a sensitive period for many higher level aspects of our
1:37:21 humanities such as identity, relationship skills, all that stuff, then you should be
1:37:26 extra careful.
1:37:27 When your kids are nine to 15 years old, you should be extra careful about what’s going
1:37:32 into their eyes and ears.
1:37:33 And instead that’s when we give up all control.
1:37:35 You know when our kids are little, they pay attention to us.
1:37:37 We read to them.
1:37:38 We have a lot of control about what our kids consume when they’re toddlers and when they’re
1:37:41 very young.
1:37:42 But as they reach middle school and high school, they’re moving away.
1:37:44 They’re seeking out other stuff.
1:37:46 And that’s exactly when you say, here, here’s your own device.
1:37:49 You want to go down a rabbit hole of eating disorder stuff?
1:37:52 You want to go down a rabbit hole of Tourette syndrome?
1:37:58 You’re going to copy people who have these symptoms?
1:38:00 So the last thing we should be doing is exposing our children in this sensitive period to socializing
1:38:06 information from random weirdos on the internet who are selected by an algorithm for the extremity
1:38:11 of their behavior and the degree to which that extremity earned them likes, which makes
1:38:15 them extra prestigious.
1:38:17 So yeah, laws that raise the age to 16 or 18, I think that’s what we need.
1:38:23 This is just not appropriate for minors.
1:38:25 Even if there’s some good stuff on it, I think it’s vastly outweighed by the bad.
1:38:29 So that’s the second norm.
1:38:31 No social media till 16.
1:38:33 The third norm is phone-free schools.
1:38:35 And again, if we expect kids to learn and learning is brain change.
1:38:40 If you’re learning something, you’re developing a skill, something about your brain has changed.
1:38:44 How about instead of learning math or reading or litter or anything else, how about if you
1:38:49 just do more phone stuff?
1:38:51 You just spend more time in school on TikTok.
1:38:53 There was just an article in The Washington and the Wall Street Journal about a teacher
1:38:57 who fought against the phones and finally gave up and quit.
1:39:00 And one of the students in his class has quoted that she used to, she’d come into class and
1:39:06 she would just go on TikTok.
1:39:07 And that’s what she would do all the class long is just watch TikTok in her desk.
1:39:12 And like, no, you should be learning, not doing more TikTok in school.
1:39:16 So it’s just insane that we let kids take the greatest distraction devices ever invented
1:39:20 into the classroom with them.
1:39:21 And I would argue that they are learning, but what they’re learning are these rapidly
1:39:26 reinforced dopamine loops that lead to diminished amounts of dopamine, not just in short periods
1:39:33 of time, but very quickly, and that inhibit other forms of learning.
1:39:37 Yeah, that’s right.
1:39:38 And the ability to pay attention to a teacher, which is not as stimulating as what you’re
1:39:43 seeing on TikTok.
1:39:44 Yeah, there’s tons of learning.
1:39:45 It’s learning of all the wrong things.
1:39:46 That’s right.
1:39:47 That’s right.
1:39:48 So that’s the third norm is phone-free schools.
1:39:51 You have to lock up the phone in the morning, either in a phone lock or a yonder pouch.
1:39:55 If the policy is you keep it in your pocket, that’s not a policy.
1:39:58 That’s just a recipe for constant conflict with the kids because they can’t help it.
1:40:01 They have to text.
1:40:02 If anyone’s texting, they have to be texting.
1:40:04 And the fourth norm is the hardest.
1:40:06 The fourth norm is far more independence, free play, and responsibility in the real
1:40:10 world because what we need to do is not just roll back the phone-based childhood and make
1:40:15 them just sit and do nothing.
1:40:17 We have to do is restore a really fun, adventurous childhood, like what you were saying.
1:40:21 You go out on your bicycle, you’re hanging out with your friends, sometimes something
1:40:24 happens.
1:40:25 And boy, you have memories.
1:40:26 I mean, exciting things happen, scary things happen, but you have memories.
1:40:31 And I worry about what boys today, I have a group of buddy, my group of friends.
1:40:36 That I, you know, we still talk about things that happened, you know, amazing things that
1:40:40 happened when we were in college or after college.
1:40:43 And I wonder what boys, young boys today are going to say, you know, you remember Fortnite
1:40:47 game 27,363 where you were trapped in that elevator shaft and I had to shoot you out?
1:40:51 No, I don’t remember that one.
1:40:53 You know, like the virtual adventures are just not going to cut it.
1:40:57 Our kids need adventure.
1:40:58 They need independence and adventure where they work out the conflicts themselves.
1:41:02 So if we do those four things, I think we can restore childhood in the real world.
1:41:08 No smartphone before high school, no social media till 16, phone free schools, more independence
1:41:13 free play and responsibility in the real world, those four things.
1:41:15 And these are things that we can all do.
1:41:17 If we work together, if we do them at the same time, if you’re the only family that’s
1:41:21 keeping your kid off of smartphone till high school and off of social media till 16, you’re
1:41:26 imposing a cost on your child and she may be lonely and she’ll say, mom, I’m left out.
1:41:30 Yeah, she might still thank you as we saw last night.
1:41:32 So one of the women said, her daughter thanked her for keeping her off, but at the time it
1:41:36 was painful for her.
1:41:37 And so my hope is by spreading these norms, no parent will ever be in that position again
1:41:43 where their kid is the only one in the class who doesn’t have a smartphone at age 10.
1:41:48 To have this fantastic list, I say fantastic because it drives us all of the neurobiology
1:41:55 that I’m aware of and because it offers solutions that it’s really based on knowing what’s
1:42:00 happened and is happening with with smartphone use.
1:42:04 There are a bunch of don’ts, but then there’s some do’s, which I, you know, I’m not again,
1:42:08 I’m not a an expert in behavioral change, but I spent a fair amount of my time talking
1:42:12 to people about what they can do for their health and well-being and not just the don’ts.
1:42:17 And I think it’s important as I understand to have replacement behaviors and also I think
1:42:22 people of all ages want to do something that feels good the first time in every time and
1:42:26 that’s good for them.
1:42:27 And then you create that reinforcement loop in a different direction.
1:42:30 You’re offering all of that in the book in here and it’s fabulous.
1:42:34 What I wonder about and would love to help in any way that I can with is, you know, if
1:42:42 you recall years ago, there was this understanding about the first six years of life being critical.
1:42:46 It was the first six years.
1:42:48 And so parents kind of overstepped it a bit and we’re playing their kids Mozart all the
1:42:51 time and things like that.
1:42:53 But what was interesting is that they were thinking about critical periods and brain
1:42:57 plasticity.
1:42:58 And so as a neurobiologist who say brain development, I was delighted.
1:43:03 It seems to me that if there was an understanding that the biology and psychology and sociology
1:43:10 points to the fact that there is a critical period, maybe not even a sensitive period,
1:43:15 but a critical period in which excessive smartphone use of a particular type is actually leading
1:43:21 to more suicides, depression, anxiety and less learning and adaptive behavior in life.
1:43:29 It seems to me that it should be almost like a law.
1:43:32 It should be implemented at the level, certainly at the national level.
1:43:36 What sorts of barriers do you think exist to that?
1:43:41 You know, obviously, I’m enthusiastic in joining your effort and I know many people
1:43:46 listening will be as well to try and implement these four things.
1:43:49 But what do you think it would really take to get people to take their children’s brains
1:43:56 and lives seriously because children can’t be left to their own self-care to that degree?
1:44:03 This is unfair, right?
1:44:04 I mean, it’s like telling a kid in a candy shop, like, hey, listen, figure it out.
1:44:09 There’s nutritious food down the street, it’s unfair, right?
1:44:12 It’s like a puppy trying to do the Westminster championship.
1:44:16 It’s like, it’s not going to happen.
1:44:20 But this is serious stuff.
1:44:21 I mean, we’re talking about the future, not just of the United States, but of the entire
1:44:24 species.
1:44:26 So what about laws?
1:44:28 What about legislature?
1:44:29 How does that work?
1:44:30 I don’t know anything about that.
1:44:31 Sure.
1:44:32 Sure.
1:44:33 Well, first, so let’s note, I could be wrong about this.
1:44:36 It might be that the phones aren’t doing this.
1:44:38 Now, I think the evidence is pretty good that it is, but let’s suppose there’s a 70% chance
1:44:42 that I’m right.
1:44:43 Let’s suppose there was only a 30% chance I was right.
1:44:46 The consequences are so severe, we should be taking action.
1:44:49 Now, what action to take?
1:44:50 I was over in the UK for the book about three weeks ago, and in the UK and the rest of Europe,
1:44:57 the first thought of everyone is ban it, ban it, ban it, government law ban.
1:45:01 And there are times when we need that, you know, cigarette smoking underage, just ban
1:45:05 it.
1:45:06 Like, you should not have kids smoking.
1:45:07 There was a lot of consideration of, should we ban the sale of smartphones to kids under
1:45:11 14?
1:45:13 And I met with the policy unit at number 10 Downing Street, and I said, now wait a second,
1:45:19 guys.
1:45:20 You know, as an American, it never even occurred to me to suggest that.
1:45:24 You need to get norms first.
1:45:27 If you pass laws that are out of phase with people’s norms, they’re going to really hate
1:45:31 you and they’re going to resent it.
1:45:33 So let’s start with a norm change first.
1:45:36 And so, so I think, I think that’s really happening.
1:45:39 So in Britain, parents are up in arms, they really are changing rapidly over there.
1:45:42 They’re a couple of months ahead of us.
1:45:44 In America, I think it’s happening right now.
1:45:46 And so if we just develop a consensus, we need to see smartphones in the hands of kids
1:45:51 as being like cigarettes in the hands of kids, like, you know, you just don’t do that.
1:45:54 You don’t do that.
1:45:55 Of course, they can be on a laptop, they can be on a computer, they can do some things
1:45:59 on your iPhone sometimes.
1:46:00 It’s not poison, but you don’t want it to be habit-forming.
1:46:04 So, so I think that for keeping smartphones out of the hands of kids, there’s no law.
1:46:10 I don’t want a law banning that, but we just need a norm.
1:46:14 Now for, for raising the age to 16, we can struggle to do that.
1:46:19 I’m doing that with my kids.
1:46:20 I’m saying no for my daughter, no Snapchat until you’re 16.
1:46:24 And she’s the only one who doesn’t have it.
1:46:25 It’s painful for her and she’s 14.
1:46:29 But my hope is that no parent again will be in that situation that in every school a lot
1:46:33 of the parents are going to say no social media till 16.
1:46:36 Now of course, the laws currently state that you have to be 13 in order to sign a contract,
1:46:41 give away your data, and make a deal with a company without your parent’s knowledge
1:46:45 or permission.
1:46:46 But Congress passed this terrible law in 1998, the Copa Child and Online Privacy Protection
1:46:53 Act.
1:46:54 It was supposed to set the age to 16, which is not, which is I think pretty reasonable,
1:46:57 but it got pushed down to 13 with no enforcement.
1:47:00 The law is written such that as long as the company doesn’t absolutely know that you’re
1:47:04 under age, they’re fine.
1:47:06 They’re not responsible.
1:47:07 13.
1:47:08 They’re motivated.
1:47:09 The companies are now, the law motivates the companies to not know how old children are.
1:47:12 There’s barely any forebrain at 13.
1:47:13 That’s right.
1:47:14 That’s right.
1:47:15 And since all you have to do, you just have to be old enough to lie about your age.
1:47:17 If you’re old enough to lie about your age, you can go anywhere on the internet because
1:47:20 there’s no enforcement.
1:47:21 So I’m saying let’s take the age of 13, which is not enforced.
1:47:25 Let’s require age verification, which is complicated, but they’re working on that in Britain.
1:47:29 They’re mandating that.
1:47:30 It’s going to happen in Britain.
1:47:31 We’ll work out the technical details.
1:47:34 So mandate age verification, then raise the age to 16.
1:47:37 That’s the one place where I think we really do need law because social media is a social
1:47:41 trap.
1:47:42 And if half the kids are on it, there’s going to be a lot of pressure on the other half
1:47:45 to join.
1:47:46 So we need to get that down to like only if 5% sneak around, they find a way on.
1:47:51 That’s fine.
1:47:53 So that’s where we definitely need law.
1:47:55 And then the play stuff, there we could use some laws.
1:47:58 So I co-founded an organization called LetGrow.
1:48:00 If you go to letgrow.org with Lenore Scanesi, we advocate for returning play to children.
1:48:06 And one of the things we’ve done is we’ve gotten laws passed in eight states that say
1:48:11 if you let your child out to play, that cannot be taken as evidence of child neglect.
1:48:16 Whereas at present, laws are ambiguous.
1:48:19 So if you send your eight-year-old out to a store, and this has happened to friends
1:48:23 of mine, and some nosy neighbor says, where’s your mother?
1:48:26 Does she know you’re out here?
1:48:27 And then they call 911.
1:48:29 And the police come because no one has seen an eight-year-old on a company since the 90s.
1:48:34 So the police come.
1:48:35 And once the police come, they’re very likely to refer it to child protective services.
1:48:39 And once your family is in the grip of child protective services, you’ve got custody battles,
1:48:43 you’ve got supervision, you’re not allowed along with children.
1:48:45 It’s crazy what happens.
1:48:47 So eight states have now said, no, no more of that.
1:48:49 This is insane.
1:48:51 So law could help to stop incentivizing helicopter parenting, to provide more spaces that are
1:48:58 safe for kids to play in, not car zones.
1:49:01 So the book has– the anxious generation at the whole fourth part of it is suggestions
1:49:05 for governments, for tech companies, for schools, and for parents.
1:49:08 There’s a lot we can do to restore a play-based childhood in the real world.
1:49:14 I realize that some of this is dependent on income for a household, et cetera.
1:49:19 But is there any protective effect of, say, summer camp or protective effect of even just
1:49:27 after-school sport, where both the kids and the parents agree, no phones on the field?
1:49:34 We’re not taping for every goal.
1:49:35 I mean, I love seeing my friends’ kids getting a three-pointer at a game or something like
1:49:41 that.
1:49:42 I delight in that on Instagram.
1:49:43 And it’s wild that my friends, given who I know them to be growing up, have these kids.
1:49:48 And the stories I could tell.
1:49:51 But in all seriousness, it’s wonderful.
1:49:53 And yet, I’m thinking they’re taking a video of their kid playing the game.
1:50:00 Wouldn’t it be wonderful if there were no phones at after-school sports events?
1:50:04 So it’s a couple of hours, three times a week or once a week, even, where at least these
1:50:10 young brains are exposed to a different kind of reinforcement learning.
1:50:14 That’s right.
1:50:15 That’s right.
1:50:16 The British have a saying, “Don’t put your daughter on the stage, Mrs. Worthington,”
1:50:21 which is a line from an old Noel Coward song.
1:50:23 And it acknowledges that especially for girls, for girls to grow up being looked at and admired
1:50:28 and commented on about their looks, it’s just really, really bad for them.
1:50:32 But to grow up always being photographed, everything you do and post it online is really
1:50:36 bad for them.
1:50:38 So yes, in response to your question, first, summer camps are magic.
1:50:41 Never send your child to a summer camp that doesn’t ban phones, because this is the best
1:50:45 chance you have for a detox.
1:50:47 And I hear this story over and over again.
1:50:50 My girl got an iPhone when she was 11.
1:50:53 She suddenly became surly, no longer the sweet, funny child she was.
1:50:56 I sent her to summer camp the next summer.
1:50:59 And lo and behold, the girl that comes back is my wonderful, sweet 11-year-old.
1:51:02 Her personality is back, and then she gets back on her phone and she becomes surly again.
1:51:06 So summer camps are the most powerful technique known for a detox, because the kid isn’t being
1:51:12 deprived.
1:51:13 They are in a bunk with other kids with no phones, and they’re joking and talking and
1:51:18 laughing and fighting and doing all those healthy things.
1:51:21 So summer camp is amazing.
1:51:23 The other thing that the evidence shows is that team sports and religion, those two things
1:51:27 are very, very protective.
1:51:28 So I would strongly urge people to encourage their kids to play team sports.
1:51:32 My kids run track, which is great, but team sports force more cooperation.
1:51:37 So there’s some evidence that team sports are even better for their mental health than
1:51:41 individual sports.
1:51:43 You don’t want super-duper, over-supervised, high pressure sports leagues.
1:51:47 I mean, that’s better than nothing.
1:51:49 But ideally, the more they play games that are more intramural, informal, the kids are
1:51:53 enforcing the rules.
1:51:55 All of that would be better.
1:51:56 Our kids are not rooted in communities anymore, but sports and religion are two things that
1:52:01 do that.
1:52:02 What about music?
1:52:03 I did an episode on music in the brain, and one of the more thrilling and interesting parts
1:52:09 to me was, and I have no musical talent whatsoever, singing or instrumental or otherwise.
1:52:14 I love listening to music, however, was that kids that grew up playing an instrument, especially
1:52:18 cooperatively with other people in a band, a duet or a quartet or band or orchestra or
1:52:25 marching band, there’s some very impressive data in terms of potential for additional
1:52:31 neuroplasticity.
1:52:32 Absolutely.
1:52:33 Brain-wide networks, those are patterns of connectivity are much more broad in kids that
1:52:39 learned an instrument and played it cooperatively than those that try and learn an instrument
1:52:44 later in life, although there’s still advantages to that.
1:52:47 I wonder if that could be added to the list.
1:52:50 Yes.
1:52:51 Playing in a band or singing in a choir, I think definitely should be.
1:52:55 For a while, I was really interested in synchrony, and synchrony has all these really powerful
1:52:59 effects.
1:53:00 There’s a wonderful book called Keeping Together in Time by William McNeill.
1:53:05 He was either he signed up or he was drafted into World War II, training at a camp in Texas.
1:53:11 They’re marching up and down with wooden guns because they don’t have real guns.
1:53:14 At first, it seemed stupid to him, but after a few days, his unit gets it.
1:53:18 When they’re like a unit, they’re like a centipede.
1:53:23 They’re imperfect, and it was like a loss of self.
1:53:26 It was ecstatic.
1:53:28 He goes off to World War II.
1:53:29 He comes back and writes about men in battle.
1:53:32 He writes, that’s a different book title.
1:53:37 Those sorts of being in sync, those experiences, we are an ultra-social species.
1:53:43 We’re much more social than dogs or chimpanzees.
1:53:45 We have this ability to keep together in time and do things synchronously.
1:53:49 All around the world, that’s what rituals used to do.
1:53:52 It’s thrilling.
1:53:56 These self-transcendent experiences that you get from singing in a choir, from playing
1:53:59 in a band.
1:54:00 I don’t have much talent either, but I did play in an informal rock band when I was
1:54:04 at UVA.
1:54:05 We called ourselves Pavlov’s Dogs.
1:54:06 We were all in the psych department.
1:54:09 The first time we got it and we were all really in sync, it was totally thrilling.
1:54:15 The more you give your kids … I have all sections actually in chapter two of the book
1:54:19 on synchrony and attunement.
1:54:23 We need to be in sync, and that’s why face-to-face interaction is so important, whereas when
1:54:28 you’re communicating on Instagram or any social media, it’s asynchronous.
1:54:32 You don’t have the automatic attunement.
1:54:37 Can I get a little new-agey speculative?
1:54:39 All right, let’s go.
1:54:40 I have a question.
1:54:43 I’ve heard you and others say that kids and probably adults nowadays are not familiar
1:54:49 with what it is to be bored.
1:54:51 There’s always an input movie on social media, YouTube.
1:54:57 There’s always word streaming at us in audio or written.
1:55:02 There’s this concept that I love from the world of mindfulness, which used to be considered
1:55:05 new-agey, but now I think every academic campus has at least a few grants focused on meditation
1:55:11 and its benefits and respiration, breathwork, and its benefits.
1:55:14 We’ve come a long way, but there’s this concept of wordlessness, of the importance of being
1:55:20 in states of wordlessness, where we’re not reading, we’re not thinking in complete sentences.
1:55:24 We’re not taking in sensory information, and we, under those conditions, are able to actually
1:55:32 register how we feel about things, that we become better tuned to sense our environment
1:55:38 and input when it comes.
1:55:40 I wonder, because my experience of social media has been whether or not kids are on
1:55:48 Instagram, Snapchat, et cetera, and they’re doing it out of whatever, compulsion, habit,
1:55:52 addiction, whatever you want to call it, but I’m not sure it feels good to them.
1:55:57 I’m not sure it does.
1:55:58 I’m not sure it’s like the ice cream that tastes delicious.
1:56:01 I think it might start that way, and occasionally they’re jackpots, but that in large part adults,
1:56:10 but since we’re talking about kids, let’s talk about kids in this very critical, sensitive
1:56:14 period of life are not feeling good, and they might not even know they’re not feeling good.
1:56:21 They’re just compulsively, and there I’m using the term loosely, not clinically, compulsively
1:56:25 engaging.
1:56:26 I wonder whether or not there’s some benefit to kids not just being bored for experiencing
1:56:32 boredom’s sake, but learning to actually be a better sensor of what they like and don’t
1:56:38 like, because when I talk to my niece or I talk to other young people now, they seem
1:56:44 to be becoming increasingly aware of how much some of the online stuff sucks.
1:56:50 That’s the language.
1:56:51 They’re not like, “Oh, it’s awesome.
1:56:52 Don’t take it away from me.”
1:56:53 They’re like, “I don’t want to miss out,” but it’s also painful to them.
1:56:57 It’s like they’re drinking from a fire hose of nails, and then every once in a while there’s
1:57:01 something that tastes good.
1:57:03 It’s not like they’re like, “This is so cool, and that’s so cool,” but of course, if you
1:57:05 give them a really cool video of an animal thing or a social dynamics thing or a war
1:57:10 game or whatever, they’ll get excited, but I don’t get the impression that they’re like,
1:57:14 “This is awesome.”
1:57:16 It’s more like, “This has me by the short hairs.
1:57:19 It’s got me scruffed, and I’m just doing it, and I don’t know how to stop.”
1:57:23 I think that’s absolutely.
1:57:25 That’s certainly the way that boys reach out, guys, young guys typically reach out about
1:57:31 their porn addictions.
1:57:33 I hear about this thousands of messages, “Help me get over this,” so I refer them to our
1:57:38 episode on addiction by Dr. Anna Lemke from Stanford.
1:57:40 Oh, I love her, yeah.
1:57:41 Yeah, she’s amazing.
1:57:42 Oh, yeah, this is not that episode.
1:57:43 Yeah, she’s spectacular.
1:57:46 It’s just that they’re desperate.
1:57:48 They’re desperate.
1:57:49 I don’t see it as all pleasure.
1:57:50 I see it as mostly pain.
1:57:52 No, that’s right.
1:57:53 That’s right.
1:57:54 So there’s a lot going on here.
1:57:55 For some of them, they are addicted, and they feel bad for the reasons you were talking
1:58:00 about dopamine overshoot, or they feel bad when they’re not doing the addictive activity.
1:58:05 So they are compulsively using it, just like a gambler.
1:58:09 If you’re addicted to slot machines, your life sucks.
1:58:11 You’ve spent all your family’s money.
1:58:13 You’re ashamed of what happened.
1:58:14 You feel terrible.
1:58:15 “Oh, but if I just get back into the zone on the slot machine, I feel good for that two
1:58:19 or three hours.”
1:58:20 Yeah, that’s the most dangerous addiction, because as it’s been described to me, I’m
1:58:23 fortunately not a gambling addict, excuse me.
1:58:27 The gambler really does believe that the next one could change everything.
1:58:32 Right.
1:58:33 It’s going to cause motivated reasoning.
1:58:34 It’s going to cause hopefulness that is dashed.
1:58:37 So for some of them, it is a kind of self-medication.
1:58:41 As soon as the boys move their social lives onto video games and porn, and the girls move
1:58:46 their social lives onto social media, both sexes got really lonely.
1:58:51 They’re getting lots of cheap and easy stimulation, but it’s not satisfying.
1:58:55 So what do they do now that they’re lonely and anxious?
1:58:58 Well, sometimes they do more of it.
1:59:00 So some of it is driven by that feedback cycle, that they’re now uncomfortable, so they need
1:59:05 more of it.
1:59:06 But the other part is the compulsion to consume, because everyone else’s may have to keep up.
1:59:11 And so my students at NYU, I asked them, “Okay, some of you are spending four, five, six hours
1:59:16 a day on social media.
1:59:18 Why don’t you quit?”
1:59:19 “Oh, I can’t, because I have to know what everyone’s talking about.
1:59:23 I have to see the latest video.
1:59:24 I have to keep up with it.”
1:59:26 And since I can’t deal with my email and my text, those two combined, that’s more than
1:59:31 I can handle in a day.
1:59:32 I can’t stand it.
1:59:34 I can’t imagine having five platforms in addition.
1:59:37 I don’t know the exact number, but very few of my students are on a single platform.
1:59:40 Most of them are on two or three regularly, plus email and texting and Snapchat.
1:59:46 So it is kind of like, imagine, food is great, but imagine always having to eat.
1:59:51 You have to always be eating.
1:59:53 Our system can’t handle that.
1:59:55 Imagine a plant always in a shower.
1:59:58 It’s always like, “No, you need times of taking in and times of digesting or processing.”
2:00:05 One of the most valuable, I’ll tell you two of the most valuable exercises that we do
2:00:09 in my flourishing class at NYU, the first is a prerequisite to everything else is they
2:00:14 have to regain control of their attention.
2:00:16 And once they understand that they’ve given away almost all of their attention, any moment
2:00:21 that isn’t taken up by a teacher or something, it’s the phone for a lot of them because there’s
2:00:27 so much to process.
2:00:28 They have so many direct messages, so many group texts.
2:00:31 They have to always be processing or they feel like they’re being left behind.
2:00:35 They’re not participating.
2:00:37 So make them see you’ve got to regain control of your attention.
2:00:39 You’ve got to shut off almost all notifications.
2:00:41 You leave on Uber because you want Uber to interrupt you to say the car is three minutes
2:00:45 away.
2:00:46 That’s good.
2:00:47 But how many of the companies is it that important that they interrupt you?
2:00:52 Very, very few.
2:00:53 So shut off almost all your notifications.
2:00:54 Get social media off your phone.
2:00:55 If you need to use it, you can use it on your computer, but don’t always have it said.
2:00:59 At NYU, in any elevator, as students get on the elevator, the phone comes out because
2:01:04 that’s like 30 seconds and it’s awkward.
2:01:06 Take the phone out.
2:01:07 Scroll.
2:01:08 I would argue the professors too.
2:01:09 Yeah.
2:01:10 That’s true.
2:01:11 We do.
2:01:12 Not you.
2:01:13 I’ve spent time with you in an elevator yet.
2:01:14 No, we do.
2:01:15 We do, but it’s less.
2:01:16 Yeah.
2:01:17 Yeah.
2:01:18 And then the other one that I did that is really memorable, and I talk about this in
2:01:24 the book, is an all walk.
2:01:26 And I got this idea.
2:01:28 My friend, Dacher Keltner, he and I did research on all long ago and he really continued it.
2:01:31 He wrote this amazing book called All.
2:01:34 And there was great episode if you just Google Keltner and Tippet.
2:01:40 So with Krista Tippet, he did this great discussion.
2:01:42 He talks about how he used all walks to help him process his brother’s early death from
2:01:47 cancer and just walking in a beautiful environment, walk a little more slowly than usual.
2:01:53 Don’t have anything in your ears.
2:01:56 Don’t be listening to music.
2:01:57 Don’t even bring your phone and just notice.
2:02:00 And it’s magical.
2:02:01 It’s amazing what happens when you do that.
2:02:04 And for a lot of my students, they’ve never done that because they have to take in so
2:02:08 much stuff.
2:02:09 If I’m going from point A to point B, of course, I’m going to be listening to a podcast or
2:02:13 scrolling on my phone while I’m walking.
2:02:16 And a lot of them, they really had these transformative experiences.
2:02:19 You know, we’re right on Washington Square Park at NYU.
2:02:21 We’re built around Washington Square Park, which is a gorgeous, gorgeous park.
2:02:24 It’s really one of the most beautiful in America, certainly one of the most beautiful
2:02:27 urban parks, I’d say.
2:02:29 And the students who did their all walk through the park, a lot of them had these just amazing
2:02:33 experiences.
2:02:34 It’s almost like their heart is opening.
2:02:37 They feel more love for people.
2:02:39 They, their anxiety goes down.
2:02:41 And so ever since they, and so I did that myself, when I signed it, I did it too.
2:02:45 And I had that sort of experience.
2:02:47 So now, you know, I love my AirPods, they’re amazingly convenient, but I listened to them
2:02:52 a lot less now.
2:02:53 Like when I’m walking in New York City, I often just, just nothing, just nothing.
2:02:56 Just look, process, think.
2:02:58 So yes, I think young people are taking in way too much stuff.
2:03:02 Total quantity of bytes is just, you know, 10 times what it should be.
2:03:05 And they don’t have time to process.
2:03:06 They don’t have time to develop an interior life, to think things through.
2:03:11 So we just got to cut it, cut it way back.
2:03:14 If I step back from everything that you’ve said thus far and is in your book, it seems
2:03:19 as if until 2012 or so, what was rewarded in youth set us up for a more adaptive adulthood.
2:03:30 But now everything that’s being rewarded in youth, except from schools and teachers and
2:03:36 parents, but what’s, you know, being rewarded on a moment-to-moment basis for the majority
2:03:41 of the waking life of these young people is maladaptive.
2:03:46 Yes, that’s right.
2:03:47 I mean, it’s so stark.
2:03:49 That’s right.
2:03:50 Think about it this way.
2:03:52 Imagine that your children are having a life out in the real world, they’re having adventures,
2:03:55 they’re doing things, they’re building forts in the forest, they’re doing all sorts of things.
2:03:59 And then one day, you know, a casino opens up nearby and it welcomes all the kids.
2:04:04 And that’s where they spend all their time is in a casino.
2:04:06 And they’re in the care of a company that is trying to extract as much money as it can
2:04:10 from them.
2:04:11 And that’s what they do eight or 10 hours a day.
2:04:13 It’s an abomination to think that a casino could own our children’s childhood.
2:04:17 What if it wasn’t a casino?
2:04:18 What if it was a brothel for the boys?
2:04:19 Would be more of interest, let’s say.
2:04:21 Like again, inconceivable that we would let that happen.
2:04:24 What we’ve done is we’ve said, well, what if it’s Snapchat?
2:04:27 What if it’s Instagram?
2:04:28 What if it’s Facebook?
2:04:29 Well, not so much Facebook.
2:04:30 What if it’s TikTok?
2:04:32 These companies, these are some of the largest and most powerful companies in the world.
2:04:36 They essentially own our children’s childhood.
2:04:38 This is where childhood is taking place on a few giant, for-profit platforms that use
2:04:42 an advertising-based business model.
2:04:44 So they are motivated, like the casino, to keep them in.
2:04:47 Don’t have a clock.
2:04:48 Don’t let them see what time it is.
2:04:50 Keep them in.
2:04:51 Don’t let them click over to a link to another site.
2:04:53 Keep them in.
2:04:55 We somehow have ceded our children’s childhood to giant companies that have shown that they
2:05:00 don’t really care about our kids’ welfare.
2:05:03 They care much more about profitability and they care about their customers, who are the
2:05:07 advertisers.
2:05:08 And these companies have been granted a special writ from the king.
2:05:13 Congress said in section 230 of the Communications Decency Act in 1996, I think it was, Congress
2:05:20 said, “Oh, and nobody can sue you.
2:05:22 Nobody can sue you for what you showed to their kids.”
2:05:25 There was a reason for that, that you don’t want AOL to be responsible for everything
2:05:28 anyone posts.
2:05:29 But it’s been so broadly interpreted that so far, any attempt to regulate social media
2:05:33 or any attempt to sue them is seen as like, “No, no.”
2:05:36 So it’s just, we somehow slipped into this, and once you see it that way, that it says,
2:05:42 “Though our kids are being raised in Hera’s casino,” like, “No, we’ve got to stop this.”
2:05:49 Last year, I had the opportunity to speak to some of the groups at these companies that
2:05:54 are assigned to controlling the well-being of the young people that use their platforms.
2:06:01 And the major emphasis was on the type of content.
2:06:04 So protecting them against child predators, protecting them against pornography.
2:06:09 But as you recall, at the beginning of the conversation, we broke things down into variables
2:06:12 of time-specific content dynamics and maybe the visual interface itself.
2:06:16 I think for sake of today’s discussion, the visual interface is probably the least interesting.
2:06:20 But I can just tell you, looking at things up close, a lot not good.
2:06:24 The eyeball lengthens, you become nearsighted, which is why spending two hours outside, even
2:06:29 if on a tablet has been shown to offset myopia and thousands of people, children.
2:06:34 Anyway, there’s that piece.
2:06:36 But the time piece is interesting, right?
2:06:39 Maybe limiting the total amount of time on social media.
2:06:43 Obviously the content issue is, it only takes one exposure to a video of the sort that you
2:06:47 described, the gauntlet, “I never want to see it,” whatever has to be done to my phone
2:06:51 so that I never see it.
2:06:53 Please let me know.
2:06:56 But it just seems as if this has been allowed to, it’s almost like an IV drip of glucose
2:07:03 or something happening in the background.
2:07:05 We’re saying, okay, just stay rigged up to the glucose drip.
2:07:09 And then we wonder why we’re up with, let’s just say, cognitively obese children.
2:07:14 Yeah, that’s right.
2:07:16 Whenever there’s new media, the public’s emphasis is always on the content.
2:07:21 And so with television, the emphasis was, violence on TV, is this going to make them
2:07:26 violent?
2:07:27 And it turns out, not really, watching violence on TV doesn’t really make you violent.
2:07:31 And video games, these violent video games, these first person shooter games, are these
2:07:34 going to make our kids into killers?
2:07:36 And there was a lot of research on that.
2:07:37 It looks like, no, it doesn’t really do that.
2:07:40 And so many researchers then say, see, it’s just a moral panic, it’s okay.
2:07:44 But that’s focusing on the content.
2:07:47 And this was the great lesson from Marshall McLuhan and Neil Postman and all these great
2:07:50 media theorists in the 20th century.
2:07:53 McLuhan said the medium is the message.
2:07:55 Don’t focus so much on the content of television.
2:07:58 Focus on the transformation of human life when the television becomes the family hearth
2:08:03 and people sit around watching it.
2:08:05 Now from our vantage point today, that’s pretty darn social.
2:08:08 They’re sitting with their family members together, having an experience.
2:08:12 But McLuhan’s point was, that’s the transformative thing, what the technology does.
2:08:17 It’s not the content.
2:08:18 And so in the same way, a life on social media in some ways is like television, you’re watching
2:08:23 stuff.
2:08:24 But it’s much more behaviorist.
2:08:25 With television, you didn’t have the constant, I do something I’m rewarded, I do something
2:08:29 I’m rewarded.
2:08:30 So social media is much, much more addictive than television ever was.
2:08:34 That’s one aspect of the, television’s not performative.
2:08:37 It doesn’t make you live your life in front of a camera.
2:08:41 You’re not in front of a camera.
2:08:42 You’re a passive recipient.
2:08:43 Whereas social media puts our kids in front of a camera.
2:08:48 So in all these ways, we get distracted and this is the way, in those Senate hearings,
2:08:53 it was all focused on content.
2:08:56 Can’t we reduce the number of beheading videos and the child pornography?
2:09:01 Suppose we, can’t we reduce that by 90% when that’d be great?
2:09:04 Senator, we have the world leading technology in doing this.
2:09:08 Yes, that would be nice for our kids to see less hardcore porn and less violent videos.
2:09:13 That’d be nice.
2:09:14 But if we could make Instagram just be happy girls living beautiful lives and our daughters
2:09:20 were to watch eight hours a day of this, is that good for them?
2:09:23 Hell no.
2:09:25 So you know, it is important to clean up the content, but for kids going through puberty,
2:09:29 I think the only real answer is just delay, just don’t let them do that.
2:09:34 How much of the issue here is modeling of what adults are doing and, you know, and how
2:09:39 terrible our, or good our adults at modulating their behavior.
2:09:45 I say modulating because, you know, I see a lot of parents videotaping everything that
2:09:51 they’re, you know, on the phone all the time in line at the store while their kids are
2:09:56 around, you know, and one of the reasons I think parents like devices so much is that
2:10:00 it’s a terrific low-cost, zero-cost babysitter.
2:10:04 It allows them to then go be on their phones or do other things.
2:10:07 Yeah.
2:10:08 So young children are sometimes copying their parents.
2:10:11 Young children are looking for things to copy and, you know, and so, I mean, I’ve got some
2:10:16 slides in my regular book lecture of toy iPhones that we give to toddlers so that they can
2:10:22 be just like mommy and daddy.
2:10:25 For little kids, I think it might matter.
2:10:27 For teenagers, you know, I’m very often asked that question because, and I think it’s because
2:10:31 parents, they feel a little guilty, like they know that they’re modeling bad behavior and
2:10:34 they’re worried, like, is this setting up my kid for doing that?
2:10:36 And I can’t say for sure, but my intuition as a social psychologist is not really, not
2:10:40 very much.
2:10:41 And the reason is because, you know, while your kids once looked up to you and they once
2:10:45 copied you, like, by the time they’re 12, 13, 14, you know, if I pick up, if I start
2:10:49 reading, you know, the Economist magazine, or if I start knitting or whatever, that’s
2:10:54 not going to make my 14-year-old daughter want to do those things because I’m doing
2:10:58 them.
2:10:59 She is completely focused on what her peer group thinks of her.
2:11:02 Of course she is.
2:11:04 That’s the nature of teenage work.
2:11:05 They’re moving away from the family and they’re trying to make their way on their own in a
2:11:08 peer group.
2:11:09 Lisa DeMora is great on these issues.
2:11:13 So I don’t, you know, it’ll be nice if parents could improve their phone habits and boy, phones
2:11:18 at the table, that’s an important place.
2:11:20 That is a very, very important place.
2:11:22 Get across the idea that when we’re eating, we’re with each other.
2:11:27 We’re looking at each other and we’re tasting our food.
2:11:29 We’re experiencing the food.
2:11:30 It’s going to be there.
2:11:35 Modeling collective behaviors like a meal, I think that is actually very, very valuable.
2:11:37 But if it’s just that, you know, you’re often multitasking.
2:11:39 You’re often on your phone.
2:11:40 Yeah, you know, be nice if you didn’t, but that’s not going to push your kid over into
2:11:44 phone addiction.
2:11:45 So the list of four things that you provided are terrific.
2:11:49 They are somewhat enforcement focused.
2:11:53 As I recall, maybe this is not true, but as I recall, one of the ways that media was effective
2:12:01 in getting kids to stop smoking was to pit them against these wealthy old white men who
2:12:09 were in rooms filled with smoke, writhing their hands together, cackling about the amount
2:12:13 of money they were making, stealing the health of young people, whereas telling teenagers
2:12:19 that smoking was bad for them did very little.
2:12:22 So is there a way to create a rebellion of sorts against the smartphone because kids
2:12:28 love to rebel?
2:12:29 Teens love to rebel.
2:12:30 Not, but first of all, they don’t anymore.
2:12:32 Oh no.
2:12:33 Really?
2:12:34 Well, they’re just much more passive.
2:12:37 I don’t think they’re authority focused.
2:12:40 They’re not as rebellious as they used to be.
2:12:42 That’s disappointing.
2:12:43 Yeah.
2:12:44 Now, of course, now we’d have to pit them against a group of young white men who are
2:12:47 owning the social media companies, I suppose.
2:12:50 But this addiction is very different from tobacco or anything else.
2:12:55 Tobacco is biologically addictive, and you can’t get an entire high school addicted
2:13:00 biologically.
2:13:01 At least, it didn’t happen.
2:13:04 In the peak year of smoking was 1997, 37% of American high school students smoked, two
2:13:09 thirds didn’t.
2:13:11 But with social media, you couldn’t have that.
2:13:13 You couldn’t have just a third.
2:13:15 It’s either none or everybody, and it’s everybody, and it happens in middle school.
2:13:19 So the dynamics of a social media addiction, it’s a social addiction more than a biochemical
2:13:26 like nicotine or cocaine type addiction.
2:13:30 So I think the way to break out isn’t, hey, these people are exploiting you.
2:13:33 That might be helpful.
2:13:34 We should definitely study that.
2:13:36 I think the way to break out is, okay, look, you guys actually, you can see what this is
2:13:40 doing to you.
2:13:41 You mostly agree that this is wasting your time, it’s garbage.
2:13:45 You want to weigh out, but you just feel like you can’t.
2:13:48 There’s such resignation.
2:13:50 But look, the cool kids over there, they have flip phones, and they’re out like every day
2:13:55 after school.
2:13:56 They’re like, they’re doing stuff.
2:13:58 They’re down at, they’re in the mall, they’re getting pizza.
2:14:02 They’re building a fort, whatever, depending on the age.
2:14:06 So I think the way out is to give kids an exciting childhood.
2:14:10 Kids are so lonely now, and they don’t have much in the way of adventure.
2:14:14 They don’t have much in the way of thrills.
2:14:17 I live in New York City.
2:14:19 I would bring my kids out to Coney Island when they were nine, 10 years old, bring
2:14:24 them out.
2:14:25 And then I would just say, I’m just going to sit here.
2:14:26 You guys run around.
2:14:27 You guys go have fun.
2:14:28 I’m not going to be with you.
2:14:29 Yeah, there’s a chance you’ll get kidnapped or struck by lightning, although lightning
2:14:33 is more likely.
2:14:35 And then once they were in more, like 13, now they can actually take the subway out to Coney
2:14:41 Island with a friend.
2:14:42 So that’s cool.
2:14:45 I think that’s the way to do it.
2:14:46 Don’t make it like, we’re going to take away all this stuff from you.
2:14:49 Ha, ha, ha.
2:14:50 Now you have nothing to do.
2:14:52 Make it more like, I’m not trying to hurt you here.
2:14:55 I want you to have fun the way I did and the way your grandparents did.
2:14:59 We all had human childhoods full of adventure.
2:15:01 I want that for you.
2:15:03 And I think most Gen Z will embrace that.
2:15:06 They just don’t want to do it alone.
2:15:07 So the key is, if you’re listening to this podcast, and if you have kids that are in
2:15:12 elementary and middle school, be sure to talk with the parents of your kid’s friends.
2:15:17 So if you want to make some changes in your phone policies, if four families do it together,
2:15:22 now your kid’s not going to feel left out or deprived.
2:15:24 And be sure to give them something.
2:15:26 Give them.
2:15:27 Say, here, you know what, how about every Friday, let’s call it Free Play Friday.
2:15:32 No piano lessons on Friday, no nothing on Friday.
2:15:34 Fridays you all get together.
2:15:35 You can start at anyone’s house, go out, do what you want.
2:15:38 We’ll give you more allowance or we’ll give you money to spend.
2:15:42 You go have experiences.
2:15:44 Then it’s fun.
2:15:45 It’s not deprivation.
2:15:46 I love the trust in kids to sort things out and to be safe enough.
2:15:53 At least the statistics say that they’re more likely to thrive under those conditions than
2:15:57 to be kidnapped or have something terrible happen.
2:16:00 I like it also because it merges your previous book, Coddling of the American Mind with the
2:16:06 current book, The Anxious Generation.
2:16:09 I have a bunch of other questions, but I think the most important one at this stage is, how
2:16:15 optimistic or pessimistic are you about the changes that you’re hoping for?
2:16:21 And then the second question is, how can we all help?
2:16:24 I mean, you mentioned these four action items, no smartphone before high school, no social
2:16:28 media until 16, phone free schools, and to foster this exploration and independence.
2:16:35 And we will propagate those four things as far and wide as we can.
2:16:38 But I think everybody, parents and kids, I’m sure as well, want to know what can we do?
2:16:45 So optimism scale, zero being like you’re doing this as a last-ditch effort, but it’s
2:16:51 hopeless.
2:16:52 Well, you wouldn’t be here if you thought it was hopeless.
2:16:53 So one to 10, one being just a sliver of hope, 10 being, you know, we got this same way we
2:16:58 got other stuff.
2:16:59 Yeah, I’m a 10.
2:17:00 You’re a 10.
2:17:01 10.0.
2:17:02 Yeah.
2:17:03 And the reason is because I’ve never seen a situation like this.
2:17:06 I’ve been involved in a lot of efforts to change attitudes.
2:17:09 I ran a gun control group in college when I was 20, and that was impossible.
2:17:14 And I’ve been involved in political campaigns.
2:17:16 You’re trying to persuade people and you can’t get their attention and how do you message
2:17:21 them?
2:17:22 And it’s really hard.
2:17:23 That’s the way anybody involved in social change has experienced that, that’s most things.
2:17:27 This is like, you drop a spark and everything goes, everything, it just goes everywhere.
2:17:32 So all over the world, all over the developed world, family life has become a fight over
2:17:37 screen time.
2:17:38 Almost every parent of a kid over two recognizes this.
2:17:42 We all hate it.
2:17:43 We’re sick of it.
2:17:44 And we’ve just been confused.
2:17:45 The only real pushback I’ve gotten, I’ve gotten two guys.
2:17:47 One is I am in a normal academic debate with about seven or eight researchers who say there’s
2:17:51 not evidence of causality.
2:17:53 I believe there is, we’re marshalling evidence against each other.
2:17:58 But by and large, almost everyone seems persuaded because they already knew this.
2:18:03 They already thought it.
2:18:04 They already saw it.
2:18:05 And what I’ve done with the book is just given them some psychological concepts and some
2:18:09 clear labels and a way out.
2:18:12 And I’m so confident in part because the revolution started in Britain in February.
2:18:16 Yes, they drew on some of my older articles, but this was before my book came out.
2:18:22 Parents are self organizing.
2:18:23 In Britain, the government is acting.
2:18:24 They actually have a functioning legislature in Britain and the government has led efforts
2:18:29 to pass laws as well.
2:18:31 So I know it’s working in Britain.
2:18:34 And I see it happening here now at a massive scale.
2:18:38 The point of the book is collective action.
2:18:40 And parents all over the country are heeding that.
2:18:43 They’re forming reading groups.
2:18:44 They’re going in in a group to talk with the principal, the principals and teachers.
2:18:48 They all hate the phones.
2:18:49 It makes their lives impossible.
2:18:50 They want a phone free school, but they were afraid of the few parents who freak out if
2:18:55 they can’t text their child during class.
2:18:58 If the schools are overwhelmed by parents saying, please lock up the phones.
2:19:01 Please let my child have six hours a day when she can listen to the teacher instead of do
2:19:05 more TikTok.
2:19:07 So I’m very, very confident that childhood is going to look very different within two
2:19:14 years.
2:19:15 I don’t mean that it won’t be seven year olds on phones, but in the same way that we flipped
2:19:20 on smoking, we used to think it was okay to smoke in an airplane.
2:19:23 We used to think it was okay to smoke in restaurants, it was okay to smoke everywhere
2:19:26 we thought.
2:19:27 And now we don’t.
2:19:28 We don’t think that anymore.
2:19:29 That took a long time to change, but it did change.
2:19:32 I think because of the public disgust with seeing children just spending their childhood
2:19:38 looking at a screen, and because of the public disgust with what we’ve heard about META and
2:19:42 TikTok and a few of the other companies, I think within two years it’s going to be widespread.
2:19:47 There’ll be a norm that you just don’t give kids social media in particular.
2:19:52 I mean, iPads are complicated because you want kids to watch movies is okay, stories
2:19:56 are good.
2:19:57 I’m not saying the iPad is a terrible thing, but our attitudes about this are going to
2:20:01 change radically.
2:20:03 And I think the great majority of schools are going to be phone free within two years.
2:20:08 And we’re going to see, we’re already seeing more kids outside.
2:20:12 Every day I get emails from grateful parents saying, “Because of your book, my six-year-old,
2:20:18 he wanted to ride his bicycle down to the end of our cul-de-sac.
2:20:21 He wanted to ride down, circle, and come back.”
2:20:24 And I never would let him because I was afraid that what would the neighbors say.
2:20:28 But once I read your book, I decided to let him.
2:20:30 And he was so ecstatic, he kept doing it and doing it, and now he’s going further and he
2:20:33 rides to his friend’s houses.
2:20:35 So people in her neighborhood, now they’re seeing a kid on a bicycle.
2:20:39 And if, suppose there were 10 kids doing it, well, now it’s normal.
2:20:43 So we can re-normalize human childhood in the real world, where our kids get the chance
2:20:49 to have independent adventures and learn how to be self-supervising adults ultimately.
2:20:56 We can do this.
2:20:57 Okay.
2:20:58 So you’re a 10 out of 10 on the optimism scale.
2:21:01 What can we do to facilitate and accelerate this whole process?
2:21:08 So once we understand that this is a collective action problem, that we’re all stuck in this
2:21:12 because everyone else is stuck and we can’t leave if we’re the only ones.
2:21:16 Once we understand that, now you see the key is collective action.
2:21:20 So talk to your friends about this.
2:21:24 Talk about the book with them.
2:21:25 You don’t have to buy the book.
2:21:26 Just go to anxiousgeneration.com.
2:21:27 We have all kinds of resources.
2:21:30 I have talks where I’ve summarized the book in videos.
2:21:34 Talk about it with your friends.
2:21:36 Talk about it with your family.
2:21:38 Talk about it with other parents at the school.
2:21:40 If you’re on social media, social media is great for adults who want to pursue projects.
2:21:45 I just don’t think it’s good for kids to be pursued by the social media companies.
2:21:49 But if you’re on Instagram in particular, that’s where a lot of parents are, especially
2:21:53 mothers.
2:21:54 Talk about these issues.
2:21:55 Say you’re going to let your kid have some free-range childhood.
2:21:58 You’re going to try to do these four norms.
2:22:00 And then if you’re able, I hope that you’ll support the projects.
2:22:04 If you go to anxiousgeneration.com, there’s a donate button.
2:22:07 And while you have it set up so that people can donate into a research account for me,
2:22:11 and that’s what I use to pay my small staff.
2:22:14 I have about four or five people working for me, and I hope to grow that to 10.
2:22:16 I hope people donate to me at anxiousgeneration.com.
2:22:21 Or to LetGrow, this wonderful organization that advocates for giving play back and independence
2:22:26 back to kids.
2:22:27 LetGrow.org.
2:22:30 And if you know influential people, if you know state legislators, not a lot of—oh,
2:22:36 in Congress, there is a very important bill, COSA, the Kids’ Online Safety Act.
2:22:40 Contact your legislators about that.
2:22:41 Say you support COSA.
2:22:43 It could be coming up for a vote very, very soon.
2:22:45 This is the one piece that really could get through the U.S. Congress.
2:22:47 Beyond the Congress, a lot of states are acting, which is very, very exciting.
2:22:51 So make your views known to your state legislators if you know them, or the mayor or governor
2:22:54 if you know them.
2:22:56 This is a collective action trap.
2:22:58 The only way out is together.
2:23:00 So if we act together, we can break this.
2:23:02 Terrific.
2:23:03 And we’ll put links to all of those things you just mentioned in the show note captions.
2:23:08 Jonathan, you’re bringing the humanity back.
2:23:13 It’s remarkable.
2:23:14 And as a fellow academic, I have to say your depth of scholarship in terms of developing
2:23:22 and researching these ideas, but also the vigor and the mission that you have around
2:23:29 doing good and making sure that it happens soon as opposed to waiting another 10 years
2:23:33 and seeing just how bad this can get is really inspiring.
2:23:38 I feel it.
2:23:39 I know for sure that people listening and watching feel it.
2:23:43 And so I want to thank you for doing this work.
2:23:46 Again, I loved Coddling in the American Mind because it just woke me up to how much things
2:23:50 had changed and we’re changing and it’s such an important book and the anxious generation
2:23:55 is truly an important book and I don’t say that lightly.
2:23:59 It’s mission driven, goal driven, and it has actionable items that I’m certain many people
2:24:04 listening to this are going to partake in.
2:24:07 So on behalf of the listeners and viewers and also myself, but also the positive change
2:24:13 to calm.
2:24:14 I just want to say thank you for taking the time out of your very busy schedule.
2:24:17 You’re still a professor.
2:24:18 You’re also a public facing health science educator like you.
2:24:22 Yeah.
2:24:23 So I feel like kinship there for coming here and speaking with us today and we’ll provide
2:24:28 links to the books and to these other resources in the show note captions and we’d love to
2:24:33 have you back again, hopefully in the not too distant future so that we can review all the
2:24:37 progress that you’ve stimulated.
2:24:39 So thank you so much.
2:24:40 Thanks so much, Andrew.
2:24:41 And thanks for all the work that you do to bring to make science cool and interesting.
2:24:46 I really appreciate your work and I’m very grateful to you for having me on.
2:24:51 It’s been a pleasure.
2:24:52 Thank you.
2:24:53 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Jonathan Haidt.
2:24:56 To learn more about Endor to support Dr. Haidt’s work and to find a link to his important
2:25:01 new book The Anxious Generation, How the Great Rewiring of Childhood is Causing an Epidemic
2:25:06 of Mental Illness, please see the links in the show note captions.
2:25:10 And if you’re learning from Endor and joining this podcast, please subscribe to our YouTube
2:25:13 channel.
2:25:14 And also subscribe to the podcast by following on both Spotify and Apple.
2:25:19 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five star review.
2:25:23 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:25:27 That’s the best way to support this podcast.
2:25:29 If you have questions for me or comments about the podcast, or you have guests or topics
2:25:33 that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comment
2:25:37 section on YouTube.
2:25:38 I do read all the comments.
2:25:40 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
2:25:44 platforms.
2:25:45 So that’s Instagram, Twitter, now known as X, LinkedIn, Threads and Facebook.
2:25:50 And on all those platforms, I cover science and science based tools, some of which overlap
2:25:54 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
2:25:58 on the Huberman Lab podcast.
2:26:00 So again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:26:03 And if you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, the neural network
2:26:07 newsletter is a zero cost monthly newsletter that provides Huberman Lab podcast summaries,
2:26:12 as well as protocols in the form of brief one to three page PDFs with everything from
2:26:18 neuroplasticity and learning to how to optimize your sleep or optimize your dopamine.
2:26:22 We have protocols for deliberate cold exposure and deliberate heat exposure.
2:26:25 We have a foundational fitness protocol that spells out resistance training and cardiovascular
2:26:30 training in detail, all of which is available at zero cost.
2:26:33 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab, scroll down to newsletter and provide
2:26:38 your email.
2:26:39 And I should point out that we do not share your email with anybody.
2:26:42 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Jonathan Haidt.
2:26:46 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
2:26:50 [MUSIC]
Tôi là Andrew Huberman, giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Jonathan Haidt.
Tiến sĩ Jonathan Haidt là một nhà tâm lý học xã hội và giáo sư tại Đại học New York. Ông cũng là tác giả của một số cuốn sách bán chạy quan trọng, bao gồm “The Coddling of the American Mind” và gần đây nhất là “The Anxious Generation: How the Great Rewiring of Childhood is Causing an Epidemic of Mental Illness”.
Hôm nay, chúng tôi chủ yếu nói về thế hệ lo âu, tuy nhiên, đây không phải là một cuộc trò chuyện hoàn toàn bi quan. Thực tế, Tiến sĩ Haidt đưa ra một số giải pháp rõ ràng cho cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần hiện nay mà chúng ta đã tạo ra thông qua việc sử dụng điện thoại thông minh, đặc biệt là ở trẻ em trong giai đoạn dậy thì.
Trong tập hôm nay, chúng tôi thảo luận về những giai đoạn được gọi là quan trọng hoặc nhạy cảm cho sự phát triển xã hội, cho sự phát triển hiểu biết về cạnh tranh và bạo lực, về giới tính, và cách mà con trai và con gái bị ảnh hưởng khác nhau bởi việc sử dụng điện thoại thông minh cũng như những giải pháp cụ thể có thể tồn tại và mà Tiến sĩ Haidt đã tạo ra để đưa con trai, con gái cũng như thanh niên trở lại con đường sức khỏe tâm thần.
Vì vậy, cuộc thảo luận hôm nay thực sự là một cuộc đối thoại kết hợp giữa hiểu biết về sinh học thần kinh, tâm lý học, tâm lý học xã hội và công nghệ theo cách phục vụ cho những thành viên quan trọng nhất của loài người, tức là thanh thiếu niên.
Và đối với những người đã trải qua tuổi trẻ, cuộc thảo luận hôm nay cũng liên quan đến bạn vì như nhiều người trong số các bạn đã biết và có thể đã trải nghiệm, hầu hết mọi người ngày nay đều gặp phải những thách thức nào đó từ điện thoại thông minh, cả về tính hữu ích và những cách mà chúng có thể làm giảm tương tác xã hội và gia đình, hiệu suất học tập, và nhiều hơn nữa.
Vì vậy, cảm ơn Tiến sĩ Haidt, cuộc thảo luận hôm nay thực sự là một cuộc thảo luận dựa trên giải pháp, và nó…
một cái chắc chắn sẽ giáo dục, thông tin và truyền cảm hứng cho hành động tích cực cụ thể. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong nỗ lực của tôi nhằm mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng. Để phù hợp với chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ cho podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là Helix Sleep. Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Tôi đã nói rất nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về thực tế rằng giấc ngủ là nền tảng cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Một trong những yếu tố chính để có một giấc ngủ tuyệt vời là đảm bảo rằng bạn ngủ trên một chiếc đệm được thiết kế đặc biệt cho nhu cầu ngủ của bạn. Và đó là điều mà đệm Helix Sleep được thiết kế để đạt được. Nếu bạn truy cập vào trang web Helix và làm một bài kiểm tra ngắn hai phút, nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như: “Bạn ngủ ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp? Bạn có thường cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm không?” Có thể bạn biết, có thể bạn không biết câu trả lời cho những câu hỏi đó. Trong mọi trường hợp, họ sẽ ghép bạn với chiếc đệm lý tưởng cho nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Đối với tôi, điều đó hóa ra là chiếc đệm Dusk Helix. Tôi bắt đầu ngủ trên một chiếc đệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước, và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có. Vì vậy, nếu bạn muốn thử một chiếc đệm Helix được thiết kế cho nhu cầu ngủ độc đáo của bạn, bạn có thể truy cập helixsleep.com/huberman, làm bài kiểm tra giấc ngủ ngắn hai phút, và Helix sẽ ghép bạn với một chiếc đệm lý tưởng cho nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Hiện tại, Helix đang cung cấp giảm giá 20% cho các loại đệm và hai chiếc gối miễn phí. Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá 20% và hai chiếc gối miễn phí. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Aeropress. Aeropress giống như một chiếc phin cà phê Pháp, nhưng là một chiếc phin cà phê Pháp luôn pha được một tách cà phê hoàn hảo.
cà phê, có nghĩa là không đắng và hương vị tuyệt vời. Aeropress đạt được điều này vì nó sử dụng thời gian tiếp xúc rất ngắn giữa nước nóng và cà phê, và thời gian tiếp xúc ngắn đó cũng có nghĩa là bạn có thể pha một tách cà phê tuyệt vời rất nhanh chóng. Tất cả chỉ mất khoảng ba phút. Tôi bắt đầu sử dụng Aeropress hơn 10 năm trước. Tôi lần đầu tiên biết về nó từ một người tên là Alan Adler, một kỹ sư cũ của Stanford và là một nhà phát minh. Tôi là một fan lớn của những phát minh của Adler, và khi tôi nghe nói ông ấy phát triển một máy pha cà phê, Aeropress, tôi đã thử và thấy rằng thực sự nó tạo ra tách cà phê có hương vị tốt nhất có thể. Và tôi không phải là người duy nhất yêu thích Aeropress. Với hơn 55.000 đánh giá năm sao, Aeropress là máy pha cà phê được đánh giá cao nhất trên thế giới. Tôi cũng rất vui mừng khi chia sẻ rằng Aeropress vừa mới phát hành một phiên bản Aeropress hoàn toàn mới có thể pha và đóng gói vào cốc du lịch của riêng nó. Aeropress mới này, được gọi là Aeropress Go Plus, làm cho việc pha cà phê khi đi du lịch trở nên cực kỳ dễ dàng. Thiết kế thực sự rất thông minh. Toàn bộ đơn vị Aeropress gói gọn rất đẹp vào một bình giữ nhiệt du lịch Aeropress tùy chỉnh nhỏ gọn đủ để vừa vào hành lý xách tay hoặc bất kỳ hình thức hành lý nào. Và với nó, bạn có thể pha một tách cà phê tuyệt vời ở bất kỳ đâu. Tất cả những gì bạn cần là một ít cà phê xay và nước nóng. Thực sự, tôi thậm chí đã sử dụng nó trên máy bay trong các khách sạn, tất nhiên. Về cơ bản, tôi mang nó theo bên mình bất cứ nơi nào tôi cần một tách cà phê ngon. Và với Ngày của Cha sắp tới, nó là một món quà tuyệt vời cho Ngày của Cha. Nếu bạn muốn thử Aeropress, bạn có thể truy cập aeropress.com/huberman để nhận 20% giảm giá. Aeropress hiện đang vận chuyển tại Mỹ, Canada và hơn 60 quốc gia trên thế giới. Một lần nữa, đó là aeropress.com/huberman. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Juve. Juve sản xuất các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ đạt tiêu chuẩn y tế. Nếu có một điều tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này, đó là tác động đáng kinh ngạc mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta.
Ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần đã được chứng minh là có tác động tích cực đến việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm phục hồi cơ bắp nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và chữa lành vết thương, thậm chí cải thiện mụn, giảm đau và viêm, cải thiện chức năng ti thể, và thậm chí cải thiện thị lực.
Điều làm cho đèn Juve nổi bật, và lý do chúng là thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ mà tôi ưa chuộng, là chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, có nghĩa là nó sử dụng các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần kết hợp để kích thích các thích nghi tế bào tối ưu.
Cá nhân tôi sử dụng đèn cầm tay Juve, cả ở nhà và khi tôi đi du lịch. Nó chỉ khoảng kích thước của một chiếc bánh sandwich, vì vậy rất dễ mang theo và tiện lợi khi sử dụng. Tôi cũng có một bảng toàn thân Juve, và tôi sử dụng nó khoảng ba hoặc bốn lần mỗi tuần.
Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập Juve, được đánh vần là J-O-O-V-V dot com slash Huberman. Juve đang cung cấp một ưu đãi giảm giá độc quyền cho tất cả người nghe của phòng thí nghiệm Huberman với mức giảm lên đến 400 đô la cho các sản phẩm Juve chọn lọc. Một lần nữa, đó là Juve, J-O-O-V-V dot com slash Huberman để nhận giảm giá 400 đô la cho các sản phẩm Juve chọn lọc.
Và bây giờ, cho cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Jonathan Haidt.
Tiến sĩ Jonathan Haidt, chào mừng bạn.
Cảm ơn bạn, Andrew. Tôi đã là một người nghe lâu năm, tôi đã phát triển nhiều thói quen tốt nhờ bạn. Cảm ơn bạn.
Bạn trông rất khỏe mạnh, và tôi rất vui khi có bạn ở đây. Tôi là một fan hâm mộ lâu năm của công việc của bạn. Tôi đã đọc “The Cuddling of the American Mind”. Đó là một cuốn sách vô cùng quan trọng, “The Anxious Generation”, cũng là một cuốn sách vô cùng quan trọng.
Tôi sẽ bắt đầu với một câu hỏi dễ, đó là, chúng ta đang làm gì như một loài? Chúng ta đang làm gì như một loài?
Chà, như một loài, như một trong những người bạn của tôi đã nói, “Chúng ta sẽ rất khó để bị tiêu diệt. Chúng ta sẽ giống như gián, và chúng ta khá sáng tạo theo cách đó.” Nhưng như một nền văn minh, tôi nghĩ chúng ta có thể đang ở một thời điểm mà có những đỉnh cao và thung lũng, và có một số chu kỳ trong lịch sử.
Và có thể chúng ta đang ở một trong những bước ngoặt đó, và sẽ rất khó để xác định điều gì sẽ xảy ra trong năm năm hoặc mười năm tới. Đây là một thời điểm rất thú vị để trở thành một nhà khoa học xã hội. Tôi chỉ muốn để lại điều đó. Tôi nghĩ rằng chúng ta không thể chỉ ra một yếu tố nào đó, nhưng nếu không có những yếu tố đó, chúng ta sẽ không ngồi đây hôm nay. Bạn sẽ không viết cuốn “Thế hệ lo âu”, và nó sẽ không có ảnh hưởng to lớn như hiện nay. Nếu không có thực tế là smartphone đã thay đổi một cách sâu sắc cách mà chúng ta tương tác với nhau như một loài. Thực tế, một đồng nghiệp của tôi ở Harvard, Jeff Lichtman, người nổi tiếng thế giới về tính dẻo của não, đã nói cách đây vài năm, “Đây có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại mà con người viết bằng ngón tay cái của mình,” ngụ ý rằng cách não bộ đại diện cho ngón tay cái có lẽ rất khác ở tất cả chúng ta so với trước đó, vì não bộ là một bản đồ thích ứng của trải nghiệm của chúng ta theo nhiều cách. Đó là một ví dụ khá vô hại về những thay đổi đã xảy ra, việc sử dụng các ngón tay, ngón tay cái để viết. Nhưng còn rất nhiều điều khác đang diễn ra bây giờ như một hệ quả của smartphone. Vậy nếu bạn phải chỉ ra ngày, tháng, năm mà mọi thứ thay đổi, có phải là ngày mà hầu hết mọi người có và đang có một chiếc smartphone vào khoảng năm 2010, 2011, 2012, hay tất cả những điều này đã bắt đầu trước đó? Đúng vậy. Thực ra, nếu bạn không phiền, tôi sẽ trả lời câu hỏi đó bằng cách cung cấp một chút lịch sử, vì câu trả lời ngắn gọn sẽ là từ 2010 đến 2015, nhưng sẽ hợp lý hơn nếu tôi chỉ đi qua cách mà chúng ta đã đến đó. Vì vậy, những thay đổi trong công nghệ, khi bạn kết nối mọi người nhiều hơn, bạn có đường xá, bạn có điện thoại, tất cả những thứ này đều tuyệt vời. Chúng dẫn đến những lợi ích to lớn về kiến thức, năng suất. Đúng, đôi khi có những gián đoạn, nhưng trong lịch sử nhân loại, chúng đã mang lại nhiều điều tốt đẹp. Internet đã là như vậy khi bạn và tôi đủ lớn để nhớ, bạn có nhớ lần đầu tiên bạn thấy một trình duyệt web không? Tôi thì có.
Và nó giống như, bạn có nghĩa là, tôi chỉ cần gõ một câu hỏi và tôi nhận được câu trả lời.
Tôi không cần phải đến thư viện.
Ý tôi là, điều đó thật kỳ diệu.
Và tôi có thể trò chuyện với mọi người miễn phí.
Chúng tôi đã có điều đó qua email, điều đó miễn phí.
Vì vậy, nhìn chung, việc kết nối mọi người là tốt, và tất cả chúng tôi đều rất lạc quan về internet vào những năm 1990.
Thật tuyệt vời.
Và trong cuộc trò chuyện hôm nay, tôi muốn làm rõ rằng, internet thực sự tuyệt vời.
Điều này không phải về việc internet xấu.
Smartphone hay iPhone thực sự tuyệt vời, mặc dù có một số điều về nó là vấn đề.
Đặc biệt là mạng xã hội, đã thay đổi mọi thứ.
Và nếu chúng ta nhìn vào một đứa trẻ, hãy lấy một thanh thiếu niên vào năm 2010, giả sử tháng 1 năm 2010.
Vào thời điểm đó, không có Instagram, không có camera trước.
Chúng chủ yếu sử dụng điện thoại gập.
iPhone ra mắt vào năm 2007, nhưng họ chủ yếu không có nó.
Vì vậy, vào năm 2010, hầu hết thanh thiếu niên sử dụng điện thoại gập như một công cụ để gọi cho nhau, nhắn tin cho nhau, gặp gỡ nhau.
Vì vậy, khi công nghệ giúp chúng ta đạt được mục tiêu, đó là điều tốt.
Đến năm 2015, mọi thứ đã khác.
Đến năm 2015, phần lớn người Mỹ, chắc chắn là thanh thiếu niên, đã có một chiếc smartphone với camera trước.
Các cô gái chủ yếu sử dụng Instagram, nền tảng mạng xã hội đầu tiên mà bạn phải sử dụng trên smartphone.
Tất cả những thứ khác đều dựa trên web.
Họ có internet tốc độ cao, nhắn tin không giới hạn, và bây giờ có thể dành 10, 15 giờ mỗi ngày trên điện thoại của mình.
Không ai có thể làm điều đó với điện thoại gập.
Vì vậy, tôi chỉ ra rằng, đó là khoảng thời gian năm năm, từ 2010 đến 2015, mà tôi đã gọi là sự tái cấu trúc lớn của tuổi thơ vì nó ảnh hưởng đến mọi thứ, mọi thứ về những gì trẻ em và thanh thiếu niên đang làm.
Tôi nhớ vào năm 2010, tôi thực sự đã ở New York City thăm bạn bè.
Tôi đã có chiếc smartphone đầu tiên của mình và tôi nhớ rằng tôi đã thức dậy lúc 1:30 sáng và cuộn trên cái này và nghĩ, “Điều này thật sự gây nghiện không thể tin được.”
Ngày nay, tôi nghĩ về nó ít hơn như một sự nghiện ngập, mà gần như giống như một dạng OCD nào đó. Ở đây, tôi không nói về OCD được chẩn đoán lâm sàng, nhưng điều thú vị về OCD là những cơn cưỡng chế, những hành vi không giúp giảm bớt những nỗi ám ảnh, mà ngược lại, chúng làm trầm trọng thêm hoặc củng cố chúng.
Theo nhiều cách, tôi cảm thấy việc sử dụng smartphone và đặc biệt là mạng xã hội giống như một dạng OCD. Nó không chỉ là một thói quen. Nó không chỉ là một sự nghiện. Nó là một vòng lặp cưỡng chế-ám ảnh.
Thật khó khăn để tập trung. Các truyền thống cổ xưa đã dạy những kỹ thuật để cải thiện sự tập trung, sự chú ý của bạn. Chúng ta dễ dàng bị phân tâm. Tôi không làm việc trên điện thoại nhiều vì tôi ghét phải gõ trên điện thoại và tôi luôn ở bên máy tính, nhưng ngay cả với tôi, khi ngồi ở máy tính, ngay khi việc suy nghĩ trở nên khó khăn, ngay khi tôi đang viết, tôi đã làm một việc gì đó cần sự tập trung, một phần nhỏ trong não tôi nói: “Tôi tự hỏi thời tiết sẽ như thế nào,” và tôi đi kiểm tra thời tiết. “Ôi, có email nào không nhỉ?” Tôi kiểm tra email của mình có lẽ 40, 50 lần một ngày, và tôi biết điều đó thật tồi tệ.
Câu hỏi là, “Đó có phải là một cơn cưỡng chế mà tôi cảm thấy bị kéo, tôi phải kiểm tra, nếu không sẽ có điều gì xấu xảy ra?” Không. Nó giống như, hãy tưởng tượng bạn đang cố gắng làm việc. Hãy tưởng tượng bạn là một đứa trẻ ở trường và trên bàn của bạn, trước mặt bạn, có chiếc tivi, máy hát đĩa, một chiếc bộ đàm để nói chuyện với bạn bè, một cây guitar, một bộ tranh, tất cả đều nằm trước mặt bạn, và giáo viên của bạn đang nói về hình học. Bạn sẽ làm gì? Có lẽ là một trong những thứ đó.
Tôi nghĩ smartphone, dù là điện thoại gập hay không, nó là một công cụ. Bạn lấy nó ra nếu bạn muốn nói chuyện với ai đó, rồi bạn cất đi, nhưng smartphone thì không có lý do gì để cất đi. Hãy nói với chúng tôi về những thống kê đáng sợ. Không có cách nào để tránh điều này. Chúng ta sẽ nói về các giải pháp. Bạn đã đưa ra một số giải pháp tuyệt vời trong cuốn sách, thực sự là những giải pháp mà mọi người đang lắng nghe.
và việc theo dõi có thể tham gia, không chỉ bằng cách hạn chế.
Chúng ta sẽ nói về điều đó có nghĩa là gì trong tương lai.
Chúng ta đang ở đâu bây giờ, và khi nào chúng ta bắt đầu thấy xu hướng sức khỏe tâm thần giảm sút, đặc biệt là ở các cô gái?
Hãy thoải mái cho chúng tôi biết sự thật đáng sợ.
Chắc chắn rồi.
Hãy tưởng tượng, ở Mỹ, chúng ta có những thống kê rất tốt dựa trên các cuộc khảo sát hàng năm hoặc hai năm một lần.
Có ba hoặc bốn cuộc khảo sát lớn cho phép chúng ta thấy điều gì đã xảy ra kể từ những năm 70.
Điều tôi muốn người nghe tưởng tượng là hãy tưởng tượng một loạt các đường, có thể là một đường cho các cậu bé, có thể là một đường cho các cô gái cho thấy tỷ lệ phần trăm những người bị lo âu, trầm cảm, hoặc tự làm hại bản thân.
Ba điều này thực sự liên quan chặt chẽ với nhau.
Hãy tưởng tượng những đường này.
Chúng di chuyển một chút, nhưng thực sự khá ổn định từ những năm 1990 cho đến năm 2010, thậm chí là 2011.
Không có dấu hiệu nào cho thấy có vấn đề.
Trên một số tiêu chí, chúng thực sự đang cải thiện một chút.
Nó ổn định và thấp.
Chà, thấp, nếu có khoảng 12%, 15% các cô gái đủ điều kiện được coi là đã từng bị trầm cảm nặng, thì con số đó cao hơn nhiều so với mong muốn của chúng ta.
Đó là một vấn đề, nhưng không thấm vào đâu so với những gì đang xảy ra ngày nay.
Các đường biểu đồ khá phẳng cho đến khoảng năm 2012, và sau đó đột nhiên, các đường cho các cô gái tăng lên như một cây gậy khúc côn cầu.
Đó không phải là một điều tinh tế.
Thực sự là như vậy.
Có một điểm gãy.
Nó không giống như một công tắc đèn vào năm 2012.
Đó là dữ liệu của Mỹ.
Quốc tế, bạn cũng thấy những điều rất tương tự.
Không nhất thiết là năm 2012 ở các quốc gia khác, nhưng các biểu đồ của các cô gái rất sắc nét.
Các cậu bé cũng tăng lên về trầm cảm và lo âu.
Chúng cũng tăng lên rất nhiều.
Tùy thuộc vào tiêu chí, mọi thứ đều nằm trong khoảng từ 50% đến 150%.
Gần như tất cả các con số đều nằm trong khoảng đó.
Chúng ta không nói về việc tăng 10% hay 20% ở đây.
Đối với hầu hết mọi thứ, chúng ta đang nói về gần như gấp đôi, đặc biệt là đối với các cô gái trẻ hơn.
Các đường cong của các cậu bé, thú vị là, mượt mà hơn.
Tức là, các cậu bé đang bị trầm cảm và lo âu nhiều hơn, nhưng không phải là năm 2012.
Thực ra, nó thường bắt đầu giống như năm 2009, 2010, và sau đó nó cứ từ từ tăng lên. Đó là một manh mối thực sự, mà chúng ta sẽ quay lại khi nói về câu chuyện của các cậu bé. Nhiều người nói, “Ôi, chỉ là tự báo cáo thôi.” Thế hệ Gen Z, họ thực sự tích cực về sức khỏe tâm thần và họ sẵn sàng nói về điều đó. Đó là một điều tốt.
Thực tế là chúng ta thấy những đường cong giống hệt nhau, sự gia tăng rất mạnh mẽ ở các cô gái trong số lượng nhập viện vì tự làm hại bản thân, các chuyến thăm phòng cấp cứu tâm thần, và chúng ta thấy điều này ở Mỹ, Canada, Úc, New Zealand, Vương quốc Anh, và các nước Bắc Âu. Có điều gì đó đã xảy ra trên toàn thế giới phát triển vào khoảng năm 2012. Ý tôi là, Twangie là người đầu tiên thực sự gióng lên hồi chuông cảnh báo. Cô ấy và tôi cứ nói, “Chà, chúng tôi không thể tìm thấy ứng cử viên nào khác. Không có gì khác phù hợp với mô hình này.”
Ôi, và thực sự không chỉ có dữ liệu tương quan, mà còn có dữ liệu thực nghiệm nữa. Chúng tôi nghĩ, tất nhiên, mọi thứ đều phức tạp. Sức khỏe tâm thần là phức tạp. Nếu bạn muốn hiểu tại sao một người lại bị trầm cảm, sẽ có rất nhiều câu chuyện. Nếu bạn muốn hiểu tại sao tỷ lệ trầm cảm tăng lên ở các cô gái nhanh hơn các cậu bé trên toàn thế giới phát triển, trừ khi có ai đó xác định một loại hóa chất gây rối loạn hormone nào đó đã được phun xịt đột ngột ở Bắc Âu và Nam Thái Bình Dương cũng như ở Mỹ và Canada vào khoảng năm 2012, thì không có lời giải thích nào khác.
Chúng tôi phân tích việc sử dụng điện thoại thông minh ở những cô gái trẻ này, điều này tương quan và có thể là nguyên nhân cho sự suy giảm sức khỏe tâm thần. Có một số biến số khác nhau. Có thời gian dành cho điện thoại. Có nội dung cụ thể mà họ đang xem, và đó là một cuộc thảo luận rộng lớn mà chúng tôi sẽ đi vào. Có các động lực xã hội liên quan đến việc sử dụng điện thoại so với các tương tác trực tiếp, và sau đó có, và tôi không thể kiềm chế bản thân, nhưng với tư cách là một nhà thần kinh học đã được đào tạo trong sinh học, hệ thống thị giác, có tác động của việc nhìn vào một thứ ở khoảng cách khoảng tám inch.
đến 12 inch cách bạn trong suốt cả ngày thay vì điều hướng một môi trường như cách mà chúng ta đã làm trong hàng trăm ngàn năm trước đây. Có rất nhiều đặc điểm trong cái mà chúng ta gọi là việc sử dụng smartphone. Cũng có sự gián đoạn trong giấc ngủ. Có thêm sự tiếp xúc với ánh sáng xanh. Có rất nhiều điều liên quan đến nó. Nếu chúng ta tập hợp tất cả những điều đó lại trong một thời điểm và đặt vào một giỏ gọi là việc sử dụng smartphone, và có thể chúng ta sẽ rút ra từng biến số một cách tuần tự khi tiến về phía trước, thì con số vào năm 2012 về việc các cô gái, có thể bạn có thể cho chúng tôi một khoảng độ tuổi, đã dành bao nhiêu thời gian với smartphone? Họ có phải là những người đã có smartphone và ngay lập tức dành từ sáu đến tám giờ mỗi ngày cho nó không? Hay đó là một quá trình dần dần? Vậy hãy bắt đầu với biến số thời gian. Chắc chắn rồi. Được rồi. Đầu tiên, cách bạn diễn đạt thực sự rất hữu ích. Điều tôi muốn người nghe tưởng tượng, hãy tưởng tượng bên trái của một slide, tôi chưa làm slide này, tôi đang hình dung nó trong đầu, hãy tưởng tượng bên trái của slide là một loạt các thay đổi có hại. Nếu bạn ngủ ít hơn, điều đó là xấu. Nếu bạn tiếp xúc với ánh sáng xanh vào ban đêm, điều đó là xấu. Nếu bạn không ra ngoài thiên nhiên, điều đó là xấu. Nếu bạn ít vận động, hãy tưởng tượng khoảng 15 điều khác nhau, nếu bạn bị liên lạc bởi những người đàn ông lạ trên khắp thế giới muốn quan hệ tình dục với bạn, điều đó không tốt cho các cô gái 11, 12 tuổi. Vì vậy, có rất nhiều mối nguy hại tiềm ẩn khác nhau, và sau đó hãy tưởng tượng tất cả những tác động tiềm ẩn khác nhau, một trong số đó là trầm cảm và một cái khác là lo âu và một cái khác nữa là tự làm hại bản thân. Nếu có việc học kém hơn, có việc trở nên nông cạn hơn, có xung đột với bạn bè. Vì vậy, có rất nhiều điều, và sau đó chúng ta muốn xem xét các mối liên hệ nguyên nhân, và điều tôi đang cố gắng chỉ ra là, giả sử chúng ta có thể định lượng mức độ mà chỉ đơn giản là dành năm giờ mỗi ngày, điều đó có làm bạn lo âu hơn một cách tự động không?
Chà, có thể một chút, nhưng có lẽ đó không phải là tác động chính.
Vậy là có một mạng lưới tác động đa nguyên nhân khổng lồ.
Bây giờ, tôi có số liệu tốt về việc thanh thiếu niên đang sử dụng những thiết bị và nền tảng này như thế nào ngày nay.
Pew, đặc biệt, đã làm rất tốt việc theo dõi sự thay đổi trong vấn đề này kể từ những năm 2000.
Những gì chúng ta biết ngày nay từ cả Pew và Gallup là giới trẻ ở Mỹ hiện đang dành khoảng năm giờ mỗi ngày chỉ cho mạng xã hội.
Chỉ mạng xã hội thôi.
Chủ yếu là Instagram?
Vậy nên, thời gian khổng lồ bị tiêu tốn là do video.
Thực tế là TikTok và YouTube được tính vào phân tích này, chúng được coi là mạng xã hội.
YouTube thì chỉ là mạng xã hội một phần, nó nhiều hơn là một nguồn thông tin.
Nhưng điểm quan trọng là, đặc biệt là những video ngắn.
Những video ngắn thực sự rất gây nghiện vì thời gian giữa hành động và sự củng cố là rất nhanh, và như bạn biết, trong hành vi học, đó là chìa khóa, đó là sự củng cố nhanh chóng.
Vậy là năm giờ mỗi ngày, một chút nhiều hơn cho các cô gái, một chút ít hơn cho các chàng trai.
Chỉ trên mạng xã hội, 35 giờ mỗi tuần với những thứ kỳ lạ đến từ những người lạ trên Internet.
Hãy tưởng tượng để cho con bạn tiếp nhận 35 giờ.
Sau đó bạn cộng thêm mọi thứ khác, trò chơi điện tử, mọi thứ khác mà bạn làm trên một chiếc smartphone.
Vậy là bây giờ chúng ta đã lên tới khoảng bảy đến mười giờ mỗi ngày và điều này không tính đến trường học.
Bây giờ, tất nhiên, ở trường, sáu giờ mỗi ngày đối với nhiều trẻ em, hai hoặc ba giờ trong số đó cũng là thời gian sử dụng màn hình.
Vì vậy, đó là lý do tôi nói rằng trẻ em từng có một tuổi thơ dựa trên chơi, chơi là điều cơ bản mà động vật có vú làm và kể từ năm 2010 hoặc 2012, trẻ em của chúng ta đã có một tuổi thơ dựa trên điện thoại và tôi không nghĩ rằng điều đó, nó chỉ không tương thích với sự phát triển lành mạnh của con người.
Có thể chúng ta có thể quay ngược lại trước năm 2010 và nói thêm một chút về tuổi thơ dựa trên chơi.
Tôi đã nghe bạn nói tối qua trong một bài giảng tuyệt vời mà bạn đã trình bày rằng khi chúng ta không tin tưởng hàng xóm của mình, chúng ta ít có khả năng để cho con cái ra ngoài chơi mà không có sự quan sát hoặc giám sát.
và điều đó dẫn đến một loạt các hậu quả tiêu cực.
Vì vậy, nếu chúng ta quay ngược lại lịch sử xa hơn và nói về, giả sử,
những năm 1950, 1960 và 1970, tôi sinh năm 1975, tôi cơ bản bị đuổi ra khỏi nhà mỗi
ngày để đi chơi.
Mẹ tôi thường nói, “Ra khỏi nhà đi.”
Giờ đây, tôi nhận ra bà muốn có không gian riêng, nhưng chúng tôi sẽ đi xuống cuối con phố đến khu vực cul-de-sac
và chỉ chơi đùa và làm đủ loại hoạt động, một số trong đó có tính phá hoại, một số thì tốt và có rất nhiều động lực đã được giải quyết trong quá trình đó.
Chị gái tôi sẽ đi chơi với, cơ bản là những chị gái lớn hơn của những cậu bé đó, đó là cách mà khu phố của chúng tôi diễn ra, điều đó thật may mắn và họ sẽ làm những điều của riêng họ.
Vậy những năm 1950 và 1960, động lực xã hội giữa trẻ em trông như thế nào?
Vâng.
Tôi nghĩ điều chúng ta cần làm là kể câu chuyện về những gì đã xảy ra như một bi kịch trong ba hành động và hành động đầu tiên là sự mất mát của cộng đồng, sự mất niềm tin vào nhau.
Vì vậy, nếu chúng ta quay lại những năm 1950 và 1960, nhưng chúng ta có thể quay ngược lại, cha mẹ tôi lớn lên ở
New York City vào những năm 1930 và 1940.
Trẻ em tự tổ chức thành các làng.
Cuộc sống làng quê dường như là cách sống mặc định mà con người đã ưa chuộng trong hàng ngàn năm.
Và đó là nơi bạn biết hàng xóm của mình, trẻ em chạy quanh, tất cả người lớn tham gia giám sát tất cả trẻ em, nhưng không ai cần phải can thiệp vì trẻ em đang chơi, chúng đang làm điều của riêng mình.
Nếu có một mối đe dọa thực sự, nếu có sư tử hoặc kẻ xâm lược, thì tất cả sẽ chạy về nhà
hoặc bất cứ điều gì, nhưng trẻ em cần phải ra ngoài chơi với nhau, đặc biệt là ngoài trời.
Chúng ta đã tiến hóa trong các đồng cỏ, chúng ta đã tiến hóa ở những nơi khác nhau trên thế giới, chúng ta bị thu hút bởi thiên nhiên.
Vì vậy, đó là cách mà mọi thứ luôn diễn ra.
Giờ đây, đặc biệt nếu chúng ta nhìn vào những năm 1950 và 1960, nước Mỹ vừa trải qua một cuộc chiến tranh thế giới
và cách tốt nhất để khiến mọi người tin tưởng lẫn nhau, cách tốt nhất để tăng cường vốn xã hội
là một cuộc tấn công từ nước ngoài và tất nhiên, Trân Châu Cảng đã làm nhiều hơn cho sự gắn kết của người Mỹ so với bất kỳ điều gì khác trong lịch sử, trong lịch sử hiện đại. Ngày 11 tháng 9 cũng đã làm điều đó, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn và sau đó chúng ta đã mất đi điều đó. Vì nhiều lý do, mọi người tin tưởng vào hàng xóm của họ, trẻ em thì ra ngoài chơi, bạn biết đấy, cha mẹ tôi lớn lên trong thời kỳ Đại Suy Thoái ở New York City, bọn trẻ thì ra ngoài chơi bóng chày trên đường phố hoặc trong bãi đậu xe. Vào những năm 1970, có một làn sóng tội phạm thực sự. Tội phạm gia tăng thực sự và kéo dài đến những năm 80, và tiếp tục cho đến đầu những năm 90. Thậm chí vẫn vậy, bạn bị đuổi ra khỏi nhà để đi chơi. Ngay cả ở New York City, tất cả trẻ em đều ra ngoài chơi. Đó là cách mà mọi thứ diễn ra. Nhưng chúng ta đã bắt đầu mất niềm tin vào nhau vì nhiều lý do. Robert Putnam đã viết về điều này trong cuốn sách Bowling Alone, sự mất mát của vốn xã hội. Có nhiều lý do cho điều đó, môi trường truyền thông thay đổi, điều hòa không khí và truyền hình, mọi người không còn ngồi trên hiên nhà vào mùa hè để tránh cái nóng. Họ đóng cửa và bật điều hòa, và xem TV. Quy mô gia đình đang thu hẹp. Không có nhiều trẻ em xung quanh. Vì nhiều lý do, vào những năm 90 là thập kỷ then chốt nơi phần hai của bi kịch xảy ra và đó là sự mất mát của tuổi thơ dựa trên trò chơi. Vì vậy, ở Mỹ và Anh, chúng tôi đã hoảng sợ về việc bắt cóc trẻ em và lạm dụng tình dục trẻ em. Một số vụ bê bối là có thật. Hướng đạo sinh, Giáo hội Công giáo, đã có những trường hợp mà các tổ chức đáng tin cậy đã che giấu hành vi lạm dụng. Và tôi nhớ về vụ bắt cóc, vụ hộp sữa. Và đã có một chương trình, tôi nghĩ tên là Brian, về đứa trẻ bị bắt cóc và tất cả những gì nó nhớ. Tôi nghĩ đó là một câu chuyện có thật. Tên của cậu ấy là Brian. Cậu ấy đã tự nhắc nhở mình mỗi đêm về tên thật của mình. Tôi nghĩ họ đã tìm thấy cậu ấy cuối cùng ở Berkeley. Không phải chỉ trích Berkeley. Tôi đã sống ở Berkeley một thời gian dài. Nhưng dường như có sự phát hiện về những đứa trẻ bị bắt cóc, xin lỗi, ở Berkeley. Còn một vài trường hợp khác ở đó.
Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì.
Dù sao đi nữa, tôi lớn lên với suy nghĩ rằng có thể bị bắt cóc.
Đúng vậy.
Đúng.
Đó là, tôi có nghĩa là, đó là khả năng đáng sợ nhất đối với bất kỳ bậc phụ huynh nào.
Nhưng khi tôi nghiên cứu cho cuốn “Codling American Mind”, tôi phát hiện theo thống kê của FBI, chỉ có khoảng 100 đến 150 vụ bắt cóc thực sự mỗi năm trên toàn quốc.
Bởi vì nếu một đứa trẻ, như, ai sẽ bắt cóc một đứa trẻ? Đó là một tội ác rất khó khăn và bạn sẽ, bạn biết đấy, ai sẽ đánh cắp một đứa trẻ từ một cửa hàng?
Bạn biết đấy, các bậc phụ huynh lo lắng nếu con bạn đi qua cửa hàng tạp hóa bên cạnh, họ sẽ, làm thế nào bạn có thể đưa một đứa trẻ đang la hét và khóc ra khỏi cửa hàng?
Và tuy nhiên, xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng chương trình “America’s Most Wanted”, tôi tin rằng, được dẫn dắt bởi một người có đứa con bị bắt cóc và cuối cùng được tìm thấy đã chết.
Chính xác. Adam Walsh. Đúng vậy.
Vì vậy, có sự lan truyền của nỗi sợ này.
Đúng vậy. Nó xảy ra. Tôi có nghĩa là, một trong những nỗi sợ sâu sắc nhất của bất kỳ bậc phụ huynh nào mà tôi có thể tưởng tượng là điều đó.
Đúng vậy. Nhưng điểm mấu chốt là những tội ác này cực kỳ hiếm.
Hầu như luôn luôn là cha mẹ không có quyền nuôi dưỡng người đã đưa một đứa trẻ đi. Đó là một thành viên trong gia đình vì có một cuộc cãi vã trong gia đình.
Vì vậy, chúng ta sợ những điều sai lầm. Chúng ta sợ hãi về việc bị bắt cóc, nhưng việc nhốt con cái của chúng ta, bảo vệ chúng quá mức đã làm tăng tỷ lệ tự tử đến mức mà số người chết cao hơn rất nhiều từ những vụ tự tử thêm vào so với nếu chúng ta có thể hoàn toàn xóa bỏ việc bắt cóc, điều mà một lần nữa, không thể, nhưng bạn biết đấy, bạn biết, quy tắc khả dụng mà chúng ta nói trong tâm lý học, nếu nó rõ ràng, nếu nó dễ dàng xuất hiện trong tâm trí, thì mọi người sẽ hoảng sợ về điều đó. Và đó là lý do tại sao đôi khi mọi người sợ bay trên máy bay. Họ nghĩ rằng đi xe ô tô an toàn hơn.
Vì nhiều lý do, chúng ta đã hoảng sợ vào những năm 90. Chúng ta ngừng cho phép con cái ra ngoài. Chúng ta nghĩ rằng chúng phải luôn được giám sát.
Vì vậy, đó là hành động thứ hai của bi kịch. Và khi hành động đó đang diễn ra, chúng ta giữ con cái của mình ở trong nhà. Và đoán xem?
Những thứ máy tính mà chúng ta bắt đầu có vào những năm 80, giờ đây trở nên thú vị hơn vì chúng ta kết nối chúng với internet.
Trong những năm 80, những gì chúng ta có thể làm là WordStar và một số trò chơi video nguyên thủy, nhưng đến những năm 90, bạn có internet.
Và bây giờ, những đứa trẻ, đặc biệt là các cậu bé, internet thời kỳ đầu rất thu hút các cậu bé.
Các cậu bé sẽ tháo rời máy tính.
Chúng có thể tự lắp ráp máy tính.
Chúng sẽ học lập trình.
Vì vậy, đặc biệt là các cậu bé, chúng không ngại việc mất đi thời gian chơi ngoài trời vì internet thật tuyệt vời.
Và thế giới của những người đam mê bắt đầu trở nên ngầu.
Đúng vậy.
Sự phục hưng của những người đam mê, Steve Jobs và Steve kiểu kiểu như vậy, và tôi biết điều đó vì tôi lớn lên ở Palo Alto, thấy Steve ở trung tâm thành phố.
Ông có một hình ảnh không thực sự giống như một Rockstar, nhưng ông kiểu như, bạn biết đấy, đi qua lại.
Ông là một biểu tượng, kiểu như một người phản văn hóa, nhưng sau đó ông lại đam mê thiết kế và máy tính.
Đúng vậy.
Nhưng nó vẫn rất ngớ ngẩn.
Như kiểu phông chữ thì thật tệ.
Ông đã mang đến những phông chữ đẹp.
Ông bắt đầu đưa thẩm mỹ lên phía trước.
Và rồi tất nhiên, các cô gái và phụ nữ cũng tham gia vào máy tính nhiều hơn.
Đúng vậy.
Mặc dù thực sự, điều đó chỉ thực sự cân bằng khi bạn có mạng xã hội.
Các cậu bé thường quan tâm đến những thứ và cơ khí và hệ thống.
Các cô gái có một bản đồ tư duy phát triển và tinh vi hơn về không gian xã hội, chúng quan tâm nhiều hơn đến các mối quan hệ xã hội.
Vì vậy, khi bạn có mạng xã hội, điều đó thu hút các cô gái nhiều hơn.
Và sau đó, mọi thứ trở nên khá cân bằng, rằng tất cả, bạn biết đấy, tất cả các cậu bé và cô gái, họ đều bị thu hút mạnh mẽ bởi internet và những thứ trên internet.
Nhưng điều đó chuẩn bị cho chúng ta cho hành động ba, đó là sự tái cấu trúc vĩ đại.
Đó là sự xuất hiện của tuổi thơ dựa trên điện thoại mà chúng ta vừa nói đến giữa năm 2010 và 2015.
Đó là khi mọi thứ thay đổi.
Như nhiều bạn đã biết, tôi đã sử dụng AG1 hơn 10 năm nay.
Tôi rất vui vì họ tài trợ cho podcast này.
Để rõ ràng, tôi không dùng AG1 vì họ là nhà tài trợ, mà họ là nhà tài trợ vì…
Tôi uống AG1.
Thực tế, tôi uống AG1 một lần và thường là hai lần mỗi ngày.
Và tôi đã làm điều đó kể từ khi bắt đầu vào năm 2012.
Hiện nay có rất nhiều thông tin mâu thuẫn về dinh dưỡng đúng cách.
Nhưng có một điều mà dường như có sự đồng thuận chung.
Dù bạn là người ăn tạp, ăn thịt, ăn chay hay thuần chay, tôi nghĩ mọi người đều đồng ý rằng bạn nên lấy phần lớn thực phẩm từ các nguồn chưa qua chế biến hoặc chế biến tối thiểu, điều này cho phép bạn ăn đủ nhưng không ăn quá nhiều, nhận đủ vitamin và khoáng chất, probiotics và vi chất dinh dưỡng mà tất cả chúng ta cần cho sức khỏe thể chất và tinh thần.
Bản thân tôi là người ăn tạp và tôi cố gắng lấy phần lớn thực phẩm từ các nguồn chưa qua chế biến hoặc chế biến tối thiểu.
Nhưng lý do tôi vẫn uống AG1 một lần và thường là hai lần mỗi ngày là vì nó đảm bảo tôi nhận đủ tất cả các vitamin, khoáng chất, probiotics, v.v.
Nó cũng có các adaptogen để giúp tôi đối phó với căng thẳng.
Nó cơ bản là một chính sách bảo hiểm dinh dưỡng nhằm bổ sung chứ không thay thế thực phẩm chất lượng.
Vì vậy, bằng cách uống một phần AG1 vào buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc tối, tôi đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của mình.
Và tôi, giống như nhiều người khác uống AG1, báo cáo rằng cảm thấy tốt hơn rất nhiều ở nhiều khía cạnh quan trọng, chẳng hạn như mức năng lượng, tiêu hóa, giấc ngủ và nhiều hơn nữa.
Vì vậy, trong khi nhiều loại thực phẩm bổ sung hiện có thực sự hướng tới việc đạt được một kết quả cụ thể, AG1 là dinh dưỡng cơ bản được thiết kế để hỗ trợ tất cả các khía cạnh của sức khỏe liên quan đến sức khỏe tâm thần và thể chất.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
Họ sẽ tặng bạn năm gói du lịch miễn phí với đơn hàng của bạn cộng với một năm cung cấp vitamin D3K2.
Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman.
Được rồi, vậy là chúng ta có ba hành động, tất cả đều là bi kịch.
Đúng, mất mát cộng đồng.
Đúng vậy.
Và hành động thứ hai là chúng ta lấy đi tuổi thơ dựa trên trò chơi vì chúng ta quá sợ hãi vì…
Chúng tôi không còn tin tưởng vào hàng xóm của mình nữa.
Và rồi, hành động thứ ba diễn ra khi bọn trẻ đã ở trong nhà và đang sử dụng máy tính, ôi, giờ chỉ cần một chiếc smartphone và một chiếc tablet.
Đây chỉ là những chiếc máy tính “cool” hơn.
Không có gì sai với điều đó, đúng không?
Và đó là điều mà chúng tôi đã nghĩ vào những năm đầu thập kỷ 2010.
Chúng tôi nghĩ những thứ này thật kỳ diệu.
Ôi, bạn biết đấy, nếu bọn trẻ của tôi sử dụng chúng, có thể chúng sẽ trở thành Steve Jobs tiếp theo.
Có thể chúng sẽ thực sự tinh vi về kỹ thuật, chúng tôi đã nghĩ như vậy, nhưng điều đó không đúng.
Và bây giờ chúng ta đang ở trong hành động thứ ba của bi kịch này.
Bạn đã đề cập đến một số sự khác biệt giữa nam và nữ.
Có lẽ bạn có thể nói thêm về những điều đó một chút nữa.
Vì vậy, bạn đã nói rằng các cô gái có xu hướng tập trung nhiều hơn vào động lực xã hội, còn các cậu bé thì tập trung nhiều hơn vào hệ thống.
Tôi đã nghe bạn nói rằng các cậu bé nói chung có xu hướng nghiêng về những hành vi kiểu “trên phổ” hơn, nếu không có cách nào khác để diễn đạt.
Bạn có thể giải thích thêm về điều đó và cách nó ảnh hưởng đến việc sử dụng trực tuyến và các trang web mà họ có xu hướng thu hút, và sau đó là phía bên kia cho các cô gái?
Vâng, một trong những đặc điểm tâm lý lớn nhất phân biệt giữa các cậu bé và các cô gái, cũng như giữa đàn ông và phụ nữ, cho phép tôi nói rõ rằng sự khác biệt giới tính về khả năng thường là khá nhỏ và hiếm khi xảy ra.
Sự khác biệt giới tính về sở thích thì rất đa dạng và thường rất lớn, và chúng đúng ở nhiều nền văn hóa và một số còn đúng ở nhiều loài.
Đó là những gì bạn thích.
Và vì vậy, ở đây tôi đang dựa vào công trình của Simon Baron Cohen, người là anh họ của Sasha Baron Cohen ở Vương quốc Anh.
Công trình của Baron Cohen về tự kỷ cho thấy rằng do testosterone trước sinh thay đổi cơ thể, thay đổi não bộ, chúng ta đều bắt đầu như những cô gái trong tử cung sau khi thụ thai, nhưng sau tuần thứ 10 của thai kỳ, nếu có một nhiễm sắc thể Y, nó kích hoạt một chút testosterone, điều này sau đó làm cho tinh hoàn phát triển và sau đó tạo ra testosterone.
Và tất cả những điều này, tác động lên não dường như là một sự chuyển dịch, một chút ra xa khỏi việc đồng cảm theo cách mà Baron Cohen đã nói.
Bạn có thể là một người có khả năng đồng cảm cao hoặc bạn có thể là một người có khả năng hệ thống hóa cao. Những người hệ thống hóa là những người yêu thích bản đồ tàu điện ngầm, họ tiếp thu nhanh chóng và họ thích lập trình, họ thích thấy cách mà các hệ thống liên quan đến nhau. Có thể có người cao cả hai, nhưng hầu hết mọi người thường nghiêng về một bên hơn.
Vì vậy, khi bạn nhận ra điều đó, bạn có thể hiểu tại sao internet tuyệt vời mới này thu hút mọi người, nhưng nó thu hút các chàng trai và các cô gái đến những phần khác nhau của nó. Và vì vậy, một phép ẩn dụ mà tôi đã bắt đầu sử dụng gần đây, thực ra tôi đã lấy từ Yasha Monk, người có một cuốn sách tuyệt vời mang tên “Cạm Bẫy Danh Tính” và Yasha chỉ ra rằng một cái bẫy phải có mồi hấp dẫn bên trong. Phải có điều gì đó khiến sinh vật muốn vào trong cái bẫy. Và sau khi chúng lấy được mồi, phải có điều gì đó ngăn cản chúng rời đi. Đó chính là bản chất của một cái bẫy.
Và trong trường hợp này, nếu bạn muốn bắt một cô gái, đừng cho cô ấy thấy hệ điều hành của một chiếc máy tính, đừng cho cô ấy xem những trò chơi chiến tranh. Hãy cho cô ấy biết những gì Maria vừa nói về Julia hoặc những gì Julia vừa nói về cô ấy. Bạn có muốn biết không? Tất nhiên là bạn muốn biết. Và bây giờ mọi người đều muốn, nhưng các cô gái hơn các chàng trai, họ muốn hiểu các động lực xã hội. Vì vậy, các cô gái lao vào Instagram nơi mọi người đang đăng tải những bức ảnh của chính họ, của những người khác, của bữa tiệc mà họ đã tham dự. Các cô gái lao vào mạng xã hội nói chung, Instagram, Pinterest và Tumblr là ba nền tảng lớn mà các cô gái đã tham gia vào đầu những năm 2010. Và sau khi họ đã lấy được mồi, họ không thể thoát ra vì bây giờ mọi người đang nói chuyện trên Instagram, giả sử, nếu bạn rời đi, bạn sẽ cô đơn, bạn sẽ không nói chuyện với ai cả.
Đó là cách bạn bẫy các cô gái, và đó là những gì đã xảy ra với các cô gái. Còn làm thế nào để bẫy các chàng trai? Những điều gì mà các chàng trai muốn làm nhất? Nếu bạn để họ làm bất cứ điều gì họ muốn, hai điều gì thực sự thu hút họ? Một là chiến tranh và điều kia là tình dục. Vì vậy, nếu bạn nói, bạn có muốn xem một bộ phim có bạo lực trong đó không?
Hoặc bạn có muốn xem thể thao, mà thực chất là chơi chiến tranh?
Con trai có xu hướng nói “có”.
Hoặc chơi một trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất.
Chính xác.
Đúng vậy.
Đó là săn bắn và đó là chiến tranh.
Và nếu bạn có thể mô phỏng điều đó, khi tôi còn nhỏ, tôi nhớ đã chơi Seawolf.
Bạn bắn ngư lôi vào một chiếc thuyền ở xa, và công nghệ lúc đó rất nguyên thủy.
Ngay cả tàu chiến.
Đúng vậy.
Ôi, đúng rồi.
Ngay cả tàu chiến.
Đúng vậy.
Đó là một điều lớn lao.
Đúng vậy.
Những chiếc thuyền nhựa nhỏ.
Đúng vậy.
Có cảm giác thật thỏa mãn khi đánh chìm tàu chiến của người khác bằng cách đoán vị trí của tàu họ ở phía sau một bức tường.
Vì vậy, con trai thực sự muốn chơi trò chiến tranh.
Và tôi thực sự đã học được điều này khi tôi 30 tuổi.
Tôi có một nhóm bạn từ đại học, và chúng tôi gặp nhau một lần mỗi năm.
Một năm tôi tổ chức ở Charlottesville, và chúng tôi đã chơi paintball.
Chúng tôi đã đến một nơi chơi paintball, và có khoảng năm hoặc bảy người khác, và chúng tôi chia thành các đội.
Và chúng tôi đã chia nhau vào các đội.
Thật sự hồi hộp khi làm việc với những người khác, để săn lùng và bắn bạn bè của mình.
Và sau đó chúng tôi đã ra ngoài, tất cả chúng tôi.
Nó đau khi bạn bị bắn bằng viên bi sơn.
Nó đau.
Đúng vậy.
Điều đó rất quan trọng.
Thực sự rất quan trọng.
Bởi vì sau đó bạn thực sự nghiêm túc.
Bạn thực sự không muốn bị bắn.
Nhưng thật sự hồi hộp.
Thật sự cảm thấy như có một căn phòng trong trái tim tôi, với tư cách là một người đàn ông, có một căn phòng trong trái tim tôi dành cho chiến tranh mà chưa bao giờ được mở ra.
Vì vậy, con trai muốn chơi điều đó.
Và sau đó là các trò chơi video nhiều người chơi, các trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất, tất cả những điều này cho phép họ làm điều đó.
Điều khác, tất nhiên, mà con trai muốn làm là nhìn phụ nữ khỏa thân.
Và trước đây là tạp chí Playboy.
Bây giờ là sex cực kỳ hardcore với sex anal, và gangbang, và bóp cổ, và đủ loại thứ khác.
Vì vậy, con trai thực sự bị cuốn hút – đó là cái bẫy nhiệt đối với một cậu bé.
Cho họ chơi trò chơi chiến tranh, và cho họ sex.
Và một khi họ làm điều đó, họ không thể thoát ra.
Thật thú vị.
Chúng tôi đã thực hiện một tập cách đây khá lâu về sự phát triển giới tính, có nghĩa là cách mà hormone ảnh hưởng đến sự phát triển của não, mà tôi đã dành một chút thời gian cho luận văn thạc sĩ của mình.
Và nhân tiện, bạn đã nắm đúng sinh học.
Thật thú vị cách mà những hormone này tổ chức não bộ.
Và một số người thích tìm hiểu rằng đó là testosterone từ tinh hoàn.
Đó là nhiễm sắc thể Y, sau đó là tinh hoàn, và sau đó là testosterone được chuyển đổi thành estrogen, mà thực sự có tác động tổ chức đến–
Ôi, đúng vậy.
Thật kỳ lạ, đúng không?
Thật kỳ lạ.
–đến việc làm nam hóa não bộ.
Có rất nhiều sự đảo ngược trong sinh học, những sự đảo ngược ngược lại với trực giác.
Nhưng tôi thích đề cập đến những sự đảo ngược này vì chúng làm cho ý tưởng rằng testosterone tạo ra nam tính và estrogen tạo ra nữ tính trở nên bình thường.
Thực tế thì điều đó không đúng.
Nhưng bạn đã nắm đúng sinh học.
Tuy nhiên, tôi muốn thêm một điều nữa ngoài chiến tranh, bạo lực và tình dục.
Dường như có một sự quan tâm, các cậu bé của tôi, đến những khung điều khiển từ xa.
Ôi, chắc chắn rồi.
Tôi chưa từng có khoảng cách.
Đúng vậy.
Hành động từ xa.
Vì vậy, xe điều khiển từ xa.
Tôi chưa bao giờ có một chiếc trực thăng điều khiển từ xa.
Chúng tôi đã rất muốn có một chiếc.
Nhưng chiếc xe điều khiển từ xa mà tôi và bố tôi cùng xây dựng, thật là hồi hộp.
Và khi chúng tôi nói về các cô gái và một số sở thích cho những hoạt động nhất định, có thể chúng tôi sẽ đi vào một số điều khác.
Nhưng đúng vậy, có điều gì đó về các phương tiện điều khiển từ xa và các phương tiện nói chung.
Đúng vậy.
Vì vậy, có một từ tâm lý quan trọng gọi là hiệu quả được tạo ra bởi White vào những năm 1950.
Hiệu quả là mong muốn trở thành một nguyên nhân.
Tôi đã có tác động này đến thế giới.
Và một đứa trẻ chín tháng tuổi trong nôi, khi nó phát hiện ra, nếu tôi kéo cái này, nếu tôi đánh cái này, thì sẽ có âm thanh xảy ra.
Thật hồi hộp.
Bạn đã làm điều đó.
Và điều này sẽ theo chúng ta suốt đời.
Bạn muốn thấy rằng những gì bạn làm có tác động.
Và đặc biệt là các cậu bé thường có xu hướng ở trong thế giới vật lý, thế giới cơ khí.
Vì vậy, việc bắn súng.
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, tôi đã có một khẩu súng BB mà tôi mua ở một phiên chợ của nhà thờ.
Tôi đã giấu điều đó khỏi mẹ mình, giữ nó trong tủ quần áo. Nhưng bạn thân nhất của tôi và tôi đã xếp những chiếc lon thành hàng và bạn bắn chúng. Và bùm, bạn đánh trúng, thật tuyệt vời, thật hồi hộp. Dường như có sự khác biệt giới tính ở đây. Bây giờ, tôi nghĩ rằng các cô gái, và ở đây tôi đang suy đoán, nhưng các cô gái có vẻ quan tâm hơn đến việc tạo ra ảnh hưởng trong thế giới xã hội. Ai cũng muốn tạo ra ảnh hưởng. Nhưng các cậu bé lại tập trung hơn vào cơ chế. Các cô gái có phần chú trọng hơn đến các mối quan hệ trong thế giới xã hội. Và tôi chắc rằng Freud đã có một ngày thú vị với điều này. Nhưng có một điều rõ ràng, tôi không có số liệu về điều này, đó là sự ám ảnh của các cô gái với ngựa và việc chăm sóc động vật. Thế nhưng cũng có rất nhiều câu chuyện tuyệt vời về các cậu bé chăm sóc chó. Như tôi đã đọc về người bạn đỏ lớn lên có thể gấp 50 lần và tôi yêu chó và tôi thích chăm sóc chó của mình. Nhưng dường như có điều gì đó về khuôn mẫu là các cô gái và ngựa. Đúng vậy. Phần thú vị là các cô gái, trung bình, có phần từ bi hơn một chút. Họ cảm nhận nỗi đau của các sinh vật nhiều hơn. Các cậu bé có vẻ thích sự tàn ác đối với động vật như một điều thú vị để làm. Một điều thú vị để làm, hiệu quả. Vì vậy, các cô gái có phần từ bi hơn. Các cô gái có xu hướng muốn trở thành bác sĩ thú y hơn các cậu bé vì các cô gái yêu động vật. Con gái tôi đã rất khao khát có một con thú cưng. Và chúng tôi đã mua cho cô ấy một con tắc kè hoa khi cô ấy khoảng tám hoặc chín tuổi. Chúng thực sự rất tuyệt. Nhưng một ngày nọ, cô ấy đã khóc vì cô ấy cảm thấy như, nó sẽ không bao giờ yêu tôi. Và cô ấy khao khát muốn có một con… Bạn không biết. Có thể đó là liên kết, thưa ngài. Không, đó là một loài bò sát. Không, đó là một loài bò sát. Không, chúng không phải là động vật có vú. Chúng không có mối liên kết. Và cô ấy đã khao khát có một con chó và đã cầu xin trong nhiều năm để có một chú cún. Cuối cùng chúng tôi cũng có một con. Cô ấy cần một con vật có bộ não bốn chân. Cô ấy cần một con vật. Đúng vậy. Cô ấy cần một động vật có vú. Cô ấy cần một động vật có vú. Còn về ngựa, đó là một chuyện khác. Tôi sẽ không suy đoán về điều đó.
Tôi đã nghe một số suy đoán rằng điều đó là do cơ bắp, nó mang lại cảm giác nam tính. Nhưng tôi không biết. Nhưng điều đó rất Freudian. Tôi đang tự hỏi liệu có phải là– Tôi không muốn đi quá sâu– Tôi thậm chí không muốn lại gần điều đó. Vâng. Tôi đang tự hỏi liệu có điều gì đó liên quan đến yêu cầu chăm sóc sức khỏe, việc chải chuốt, dọn dẹp, chăm sóc cho động vật. Điều đó khá phức tạp khi nói đến một con ngựa. Bạn gái đầu tiên của tôi có một con ngựa. Cô ấy dành nhiều thời gian với con ngựa đó hơn là với tôi. Và số lượng chăm sóc, như khi con ngựa bị đau bụng, cô ấy thực sự sẽ ngủ cùng nó vào buổi sáng. Và có vẻ như cô ấy yêu thích lượng tình yêu mà cô ấy có thể dành cho động vật. Vâng. Dù sao thì. Tôi sẽ đặt điều đó vào một cái thùng lớn gọi là biofilia, một thuật ngữ mà tôi rất thích từ E.O. Wilson. Chỉ đơn giản là loài của chúng ta, chúng ta đã tiến hóa trong tự nhiên. Chúng ta đã tiến hóa với các mối quan hệ với động vật. Và chúng ta khao khát điều đó. Chúng ta tìm kiếm nó. Chúng ta có thể yêu động vật. Chúng ta có các mối quan hệ. Vì vậy, tôi nghĩ đó là phần lành mạnh của cuộc sống. Và một lần nữa, đó là một lĩnh vực khác mà một tuổi thơ dựa trên điện thoại chỉ đưa bạn ra khỏi tất cả những điều đó. Thật thú vị khi thấy sự khác biệt giữa hệ thống và mối quan hệ. Tôi đã bị ám ảnh với bể cá. Vẫn vậy. Tôi yêu bể cá. Tôi yêu bể nước ngọt, việc tạo cảnh trong bể cá là điều tôi dự định sẽ quay lại vào một thời điểm nào đó sớm. Nhưng phần thú vị nhất về nó là cá nào có thể sống chung với cá nào? Ai sẽ ăn ai? Mật độ cá cần phải có để duy trì hệ sinh thái và cách để không bị sập hệ thống. Vâng. Nó không phải là về mối quan hệ. Nó giữa các con cá hoặc với các con cá. Đúng vậy. Vì vậy, sẽ thật thú vị để xem có sự khác biệt giới tính nào trong bể cá hay không, liệu đó có phải là điều của con trai hơn vì những hệ thống thú vị, phức tạp. Nhưng bạn biết điều tôi thực sự muốn làm với bạn bây giờ, miễn là chúng ta đang nói về những con đường phát triển này, tôi hy vọng rằng chúng ta có thể nói về, hãy ở lại với sự phát triển giới tính.
Bởi vì đây là một phần nhỏ trong cuốn sách của tôi. Trong chương nói về các cậu bé, tôi có một phần mà tôi xem xét nghiên cứu về khiêu dâm và một lượng lớn nghiên cứu về khiêu dâm trong suốt nhiều năm qua. Nhưng khiêu dâm cứng, video độ phân giải cao, các cậu bé xem nó, thì có rất nhiều cậu bé, một số lượng lớn cậu bé truy cập vào các trang web khiêu dâm mỗi ngày, thường là nhiều hơn một lần trong ngày. Vì vậy, tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn về việc điều đó sẽ – điều đó sẽ thay đổi sự phát triển tình dục trong thời kỳ dậy thì như thế nào? Một cậu bé bắt đầu, giả sử, ở độ tuổi 12, 13, và làm điều đó trong 10 năm, liệu chúng ta có thể mong đợi rằng cậu bé đó sẽ khác khi cậu ấy 22 tuổi không? Cuộc sống hẹn hò của cậu ấy sẽ khác. Hãy cho tôi biết bạn nghĩ điều gì đang xảy ra trong não bộ, xã hội và hormone. Chắc chắn rồi. Hoàn toàn đồng ý. Và tôi sẽ không lên án khiêu dâm, cũng như tôi sẽ không ca ngợi nó. Tất cả những gì tôi sẽ nói là hiểu biết của tôi về hệ thống củng cố dopamine, và tôi thích gọi nó là hệ thống củng cố thay vì hệ thống thưởng vì mọi người thường nghĩ rằng dopamine và những cú đánh dopamine liên quan đến khoái cảm. Nhưng dopamine nhiều hơn là một động lực. Như một chất điều chỉnh thần kinh, nó tạo ra một trạng thái kích thích khiến chúng ta tập trung và tìm kiếm để giải quyết một khoảng cách giữa cách chúng ta cảm thấy và cách chúng ta muốn cảm thấy bằng cách tìm kiếm những thứ như tình dục, như thức ăn khi chúng ta đói, như sự ấm áp khi chúng ta cảm thấy lạnh khi quá nóng. Nó là một loại tiền tệ phổ quát của sự theo đuổi, của khao khát và muốn thay vì có được. Dopamine làm nhiều hơn thế. Và các chất điều chỉnh thần kinh khác cũng tham gia vào việc muốn và khao khát, nhưng dopamine là trung tâm trong điều đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng không chỉ công bằng để nói, mà đó là một sự thật cơ bản rằng dù đó có phải là một loại thuốc như methamphetamine, cocaine, crack cocaine đặc biệt, hay một loại thuốc khác tác động nhanh đến hệ thống và tạo ra một cú sốc lớn trong dopamine, thì càng nhanh chóng sự gia tăng dopamine, cú sốc sau đó càng lớn và bạn sẽ cảm thấy miserable hơn sau đó.
Và càng nhiều lần hành vi khởi đầu đỉnh cao đó xảy ra, tức là nghiện, hoặc ít nhất là hình thành thói quen cực đoan, tùy thuộc vào cách mà người ta định nghĩa những điều đó.
Khi nói đến dopamine, điều quan trọng khác cần biết là dopamine, đặc biệt là những đỉnh cao mạnh mẽ trong dopamine, những đỉnh cao lớn trong dopamine xảy ra mà không cần nhiều nỗ lực, đặc biệt là những loại nỗ lực đã tiến hóa để tạo ra sự giải phóng dopamine, chẳng hạn như tán tỉnh, hẹn hò, tìm hiểu sở thích của bạn, tìm hiểu sở thích của người khác, giải quyết các vấn đề thảo luận, đồng thuận, thương lượng, v.v.
Khi dopamine đến nhanh chóng mà không cần nỗ lực, chẳng hạn như với amphetamine, cocaine crack, hoặc khiêu dâm, toàn bộ vòng lặp củng cố trở nên gắn liền với những khoảng thời gian ngắn này. Bạn muốn một thứ gì đó, bạn muốn ngay bây giờ, và bạn có được nó.
Nhưng theo thời gian, bạn nhận được ít và ít đỉnh cao dopamine hơn, và bạn nhận được nhiều hơn những đáy dopamine xảy ra. Bạn giảm xuống dưới mức cơ bản sau đó.
Vì vậy, tất cả những điều đó là một loạt những thuật ngữ sinh học thần kinh cho sự sẵn có tuyệt đối của khiêu dâm chỉ với vài cú chạm trên điện thoại. Không nghi ngờ gì nữa, điều đó kích thích một lượng lớn dopamine. Lần đầu tiên yêu cầu nhiều và nhiều hơn nữa sự đầu tư vào hành vi đó để nhận được ít và ít dopamine hơn. Bạn không bao giờ quay trở lại giá trị ban đầu, và bạn bị đẩy xa hơn và xa hơn trên con đường nghiện.
Có sự mất mát của tất cả những gì mà não đã tiến hóa để học cách kích thích dopamine từ, tôi không muốn nói chỉ là theo đuổi bạn tình, mà là tán tỉnh và cuối cùng là quan hệ tình dục. Chúng ta biết rằng sau khi xuất tinh, sau khi đạt cực khoái, có sự giảm mạnh trong dopamine và sự tăng lớn trong prolactin.
Điều đó có tác dụng gì? Prolactin và dopamine về cơ bản là đối kháng với nhau. Nó tạo ra trạng thái yên tĩnh, bình tĩnh. Nó được cho là giúp tạo ra sự gắn bó giữa các cặp đôi bằng cách giữ cho bạn tình gần nhau, ngửi nhau, chia sẻ pheromone.
Thực tế, có một cái gọi là hiệu ứng Coolidge. Chúng ta có thể nói về hiệu ứng Coolidge cổ điển.
Chúng có những tác động liên quan đến mối quan hệ nghịch đảo giữa dopamine và prolactin. Nhưng với khiêu dâm, giả sử rằng các cậu bé đang thủ dâm với khiêu dâm, và họ làm điều đó đến mức xuất tinh, thì họ đang trải qua một loại trạng thái tĩnh lặng của hệ thống. Họ cảm thấy uể oải, thư giãn, có thể tùy thuộc vào độ tuổi hoặc động lực của họ, họ làm điều đó lặp đi lặp lại. Nhưng cả dopamine lẫn prolactin đều không được dành cho bất cứ điều gì liên quan đến việc tán tỉnh và theo đuổi, cũng như trong trường hợp của prolactin, không liên quan đến bất cứ điều gì liên quan đến việc gắn bó với cặp đôi. Họ chỉ ngồi đó với máy tính trong phòng của mình. Tất nhiên, điều này xảy ra với khiêu dâm, như bạn đã đề cập trước đó, khiêu dâm cổ điển. Khi tôi lớn lên, nếu ai đó có một tạp chí Penthouse hoặc Playboy, họ thường giấu nó vì lý do nào đó sau một doanh nghiệp nào đó, để không ai bị bắt gặp với nó. Sau đó, bạn sẽ đến đó như một thư viện. Nó ở những nơi mà, điều này có vẻ hơi kỳ quặc, nơi mọi người không sử dụng khiêu dâm ở đó. Tôi nghĩ họ có thể nhớ đến nó, nhưng họ không dành quá nhiều thời gian cho nó. Thực tế, có một quy tắc ngầm. Bạn không mang nó đi. Đây là lần tiếp xúc đầu tiên của hầu hết trẻ em với khiêu dâm hoặc bố họ có một tạp chí Playboy hoặc điều gì đó tương tự. Tôi hy vọng tôi đã mô tả đủ rõ về bối cảnh sinh học, nhưng câu trả lời ngắn gọn là, nó hoàn toàn tạo ra những vấn đề lớn trong hệ thống củng cố dopamine. Nó đang huấn luyện hệ thống củng cố dopamine cho sự củng cố nhanh chóng và sự củng cố giảm dần theo thời gian, và không có gì trong số đó chuyển sang thế giới thực. Không chỉ là nội dung. Tôi đoán điều chúng ta đang đề cập ở đây là không chỉ là những gì họ thấy quá cực đoan, và đó rõ ràng là một vấn đề. Toàn bộ quá trình chỉ mất vài phút, và nó có thể được lặp lại nhiều lần, tùy thuộc vào thời gian phục hồi, trái ngược với việc hẹn hò và các mối quan hệ trong thế giới thực, điều này đòi hỏi nỗ lực và cần phải học hỏi.
Hầu như không có sự học hỏi nào trong việc sử dụng các loại thuốc như methamphetamine hay cocaine về cách hệ thống dopamine của bạn hoạt động, đó là sự học hỏi vô thức. Hầu như không có, nếu có, sự học hỏi nào về tình dục và sự tán tỉnh trong phim khiêu dâm, và nó cũng đang đào tạo hệ thống dopamine, toàn bộ hệ thống động lực xung quanh tình dục, trở nên quan sát thay vì tham gia.
Tôi nghe rất nhiều, vì tôi đang ở trong lĩnh vực sức khỏe và tôi là một người đàn ông. Các chàng trai thường nhắn tin trực tiếp, “Này, nghe này, họ liên lạc rằng họ đang gặp vấn đề thực sự với rối loạn cương dương, với lo âu,” và những điều này luôn tồn tại, nhưng có một sự học hỏi, một sự giao tiếp, hy vọng là làm chậm nhịp thở của bạn và giao tiếp để quay trở lại một nơi mà bạn cảm thấy thoải mái hơn. Họ không thể chuyển tải bất kỳ điều gì về trải nghiệm tình dục và khoái cảm của họ vào thế giới thực, và do đó, họ đang rút lui vào một thế giới mà họ nhìn nhận, nếu họ là người dị tính, giới tính đối diện, hoặc nếu họ là người đồng tính, những đối tác tiềm năng giống nhau như những vật thể xa lạ mà họ không hiểu.
Wow. Andrew, cảm ơn bạn. Đó là một mô tả rất mạnh mẽ và rõ ràng về những gì tôi đang cố gắng nói trong cuốn sách, chỉ từ khía cạnh tâm lý, đó là để chuyển từ một cậu bé thành một người đàn ông, có một lượng nhất định về việc rèn luyện và xây dựng kỹ năng, có những kỹ năng cần phải phát triển, và tôi rất vui khi sử dụng từ “tán tỉnh”. Tôi sử dụng từ đó rất nhiều với sinh viên của mình. Tôi hầu như không nghe thấy ai khác sử dụng từ đó. Đó là một từ rất quan trọng, vì chúng ta đã phát triển khả năng gắn bó, ít nhất là tạm thời, và chúng ta có tán tỉnh, và nó phải bắt đầu từ từ. Nếu bạn nhảy vào giường và quan hệ tình dục ngay lập tức, thì không có cơ hội nào cho sự tán tỉnh. Phần đó đã kết thúc.
Khi bạn đang nói, tôi đang nghĩ, và tôi muốn người nghe tưởng tượng. Hãy tưởng tượng một cậu bé 13 tuổi thật sự muốn có quan hệ tình dục, muốn có một cô bạn gái, nhưng cậu ấy có một chiếc laptop, một chiếc điện thoại, và một trang web khiêu dâm.
Anh ấy thủ dâm hai hoặc ba lần một ngày. Anh ấy vẫn muốn có một cô bạn gái, nhưng anh ấy cảm thấy thỏa mãn về mặt tình dục vì có tất cả những video khiêu dâm tuyệt vời này. Anh ấy làm điều này mỗi ngày trong suốt 10 năm cho đến khi anh ấy 23 tuổi, giả sử như vậy.
Sau đó, chúng ta có một cậu bé khác, có thể cậu ấy có một tạp chí Playboy, hoặc có thể cậu ấy không có gì cả. Có thể cậu ấy chỉ có trí tưởng tượng của mình. Cậu ấy thỉnh thoảng thủ dâm, như những cậu bé khác, nhưng cậu ấy không có phim khiêu dâm cứng. Cậu ấy không có dopamine nhanh chóng.
Cậu bé thứ hai này nỗ lực nhiều hơn để thực sự có một cô bạn gái, và cậu ấy học cách nói chuyện với các cô gái, cậu ấy tán tỉnh, và một cô gái bắt đầu quan tâm đến cậu ấy, và sau đó họ có nụ hôn đầu tiên, vì tôi nhớ lại khi tôi còn là một thiếu niên trong độ tuổi 20, những ngày đẹp nhất, những ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi, đó là những ngày khi bạn có nụ hôn đầu tiên, và bạn biết, ôi, điều này sẽ trở thành một cái gì đó. Mọi thứ đều lấp lánh sau đó. Mọi thứ đều lấp lánh.
Điểm mấu chốt là, nó chậm và cần nhiều công sức, và khi bạn cuối cùng có quan hệ tình dục, không phải là, ôi, dopamine giảm, hãy ra khỏi đây. Như bạn đã nói, đó giống như sự gia tăng prolactin, bạn ôm, bạn giữ cô gái, và vào một thời điểm nào đó, bạn bắt đầu nghĩ về hôn nhân, bạn bắt đầu nghĩ, liệu đây có phải là người đó không? Những suy nghĩ điên rồ như vậy, bạn không thể không nghĩ về điều đó khi bạn đang yêu.
Tại NYU, tôi dạy một khóa học đại học, và tôi cũng dạy một khóa học MBA. Bây giờ, các sinh viên MBA đều sử dụng ứng dụng hẹn hò, họ ở độ tuổi cuối 20, họ đều sử dụng ứng dụng hẹn hò. Các sinh viên đại học, một số trong số họ sử dụng ứng dụng hẹn hò, nhưng họ 19 tuổi, họ chủ yếu hẹn hò trong các vòng bạn bè của mình.
Và đối với các sinh viên MBA, tôi thực sự phải làm việc với họ để thấy rằng những ứng dụng hẹn hò này đang cắt đứt sự tán tỉnh theo nhiều cách. Ý tôi là, vâng, bạn đang nhắn tin, nhưng nó không giống nhau. Vì vậy, tôi rất vui vì bạn đã giải thích nhiều điều về điều đó. Một là sự nhanh chóng. Đó là sự thỏa mãn nhanh chóng khiến bạn không thể học hỏi, trong khi công sức chậm rãi hướng tới…
Một mục tiêu sinh học như tình dục, hẹn hò, hôn nhân hay tình yêu là điều xây dựng bạn trở thành một người đàn ông có năng lực. Ai lại muốn thuê hoặc ai lại muốn hẹn hò, hãy nói theo cách đó, ai lại muốn hẹn hò với một cậu bé đã thủ dâm ba lần một ngày với phim khiêu dâm từ khi mới 13 tuổi? Vậy nên, đúng vậy. Có rất nhiều điều. Cha tôi là người Argentina, chuyển đến Mỹ vào cuối những năm 60, vì vậy tôi được nuôi dưỡng trong một gia đình khá truyền thống từ góc độ vai trò nam tính và nữ tính, và có rất nhiều điều liên quan đến sự hào hiệp. Tôi nhớ lần đầu tiên đi dự tiệc khiêu vũ ở trường trung học cơ sở, cha tôi đã dạy tôi rất nhiều về việc giữ cửa và cách, bạn biết đấy, thật thú vị khi ngày nay các chàng trai thường bị đánh giá dựa trên độ trễ phản hồi tin nhắn, bạn biết đấy, điều mà tôi rất tệ. Và thật thú vị khi điều đó đã thay thế sự hào hiệp, như cách mà ai đó phản hồi. Vì vậy, có một loại sự chuyển tiếp cho điều đó miễn là chúng ta chỉ cần rất cởi mở về quá khứ, hiện tại và có thể là tương lai của những điều này. Tôi nhớ khi lớn lên và nghe những câu chuyện. Đây không phải là cách mà tuổi thơ của tôi diễn ra, nhưng tôi nhớ cha tôi đã nói với tôi, bạn biết đấy, ở Argentina, những cậu bé trẻ tuổi khi bước vào tuổi dậy thì thường được đưa đến gái mại dâm, để họ học cách quan hệ tình dục. Ý tôi là, điều đó không phải là quá lâu trước đây. Đó không phải là tuổi thơ của tôi. Và tôi nhớ đã nghĩ rằng, bạn biết đấy, liệu đây có phải là điều sẽ xảy ra tiếp theo không? Nhưng ông ấy đã giải thích rằng đó là cách mà mọi thứ diễn ra. Điều đó không còn xảy ra nữa, theo như tôi hiểu. Tôi chưa nghe thấy điều đó xảy ra. Đúng không? Nhưng về việc học cách tán tỉnh, học sự hào hiệp, học ai là người trả tiền, và nhiều điều trong số đó đã thay đổi với sự thay đổi của môi trường tình dục và động lực giới tính. Nhưng tất cả đều là một quá trình lặp đi lặp lại. Nó chậm và lặp đi lặp lại. Và mọi thứ về việc sử dụng trực tuyến, như bạn đã đề cập, là nó nhanh. Bạn có thể tìm thấy bất cứ điều gì chỉ với một tìm kiếm từ khóa. Đúng vậy. Công nghệ làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
Chúng ta cuối cùng cũng nói về AI, điều mà mọi cuộc trò chuyện đều đi qua ở một thời điểm nào đó. Đó là nỗi lo lớn của tôi rằng AI làm mọi thứ trở nên dễ dàng. Điều này thì tuyệt vời cho chúng ta, những người lớn khi có 50 việc muốn làm. Nếu tôi có thể giao 30 trong số đó cho AI, thì thật tuyệt. Nhưng bạn biết đấy, tôi muốn con trai tôi, giờ đã 17 tuổi, có bao nhiêu người phục vụ để chăm sóc cho những nhu cầu của nó? Có lẽ là không có ai. Không có ai có lẽ là con số tốt nhất. Nhưng, bạn biết đấy, với khiêu dâm cho nhu cầu tình dục, với trò chơi video nhiều người chơi cho thể thao hoặc cạnh tranh, đúng vậy. Con cái của chúng ta, chúng không học hỏi hay phát triển. Và đó là lý do tại sao, bạn biết đấy, tôi làm việc trong một trường kinh doanh. Tôi nói chuyện với rất nhiều người trong thế giới doanh nghiệp và tôi luôn hỏi họ, tình hình thế nào với những nhân viên thế hệ Z của bạn? Tôi chưa bao giờ nghe được một lời tốt đẹp nào. Tôi chưa bao giờ nghe ai nói, ôi, họ thật tuyệt. Thường thì họ chỉ ngạc nhiên về việc họ không tự giác. Nếu, nếu, bạn biết đấy, nếu có điều gì đó bị hỏng, họ không sửa nó. Họ muốn được chỉ dẫn phải làm gì. Họ không có sự tự tin. Họ rất lo lắng. Um, vì vậy, bạn biết đấy, tôi không chê bai thế hệ Z. Tôi chỉ nói rằng chúng ta đã cản trở sự phát triển của họ. Chúng ta đã ngăn cản họ có hàng ngàn, hàng triệu trải nghiệm về tương tác xã hội, thử thách, thất bại, sợ hãi, và cảm giác hồi hộp. Và rồi khi họ bước vào đầu tuổi 20 và được tuyển dụng, các nhà tuyển dụng nhận thấy có điều gì đó thiếu hụt. Vì vậy, có vẻ như những cậu bé sử dụng smartphone trong khoảng thời gian từ 2010 trở đi đang có được trải nghiệm nam tính theo kiểu cực đoan, với các trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất, khiêu dâm. Còn các cô gái thì đang có được trải nghiệm nữ tính theo kiểu cực đoan, rất nhiều mối quan hệ. Nhưng có những động lực nhất định hoặc những thành phần nhất định đang thiếu. Um, hôm qua, tôi nghe bạn đề cập đến một điều gì đó rất, rất thú vị với tôi, đó là…
Trong cả hai nhóm, có vẻ như xung đột và bất kỳ loại ma sát nào cũng không được giải quyết giữa các thành viên tham gia, nhưng có một kiểu tìm kiếm bên ngoài về một quy tắc, chính sách, luật pháp hoặc sự giám sát nào đó để can thiệp vào.
Đúng vậy.
Bạn có thể nói một chút về điều này không?
Điều này liên quan một cách thú vị đến văn hóa hủy bỏ.
Đúng vậy.
Tôi rất muốn tìm hiểu thêm về điều này.
Chắc chắn rồi.
Sự hung hăng là một phần của bản chất con người cũng như sự hợp tác. Và chúng phải đi đôi với nhau. Bạn biết đấy, để tồn tại trong thế giới này, bạn phải biết chơi chính trị. Bạn phải có bạn bè và đồng minh. Bạn phải đứng lên vì bản thân mình.
Bạn đôi khi phải phản kháng, nhưng bạn cũng phải học cách chôn vùi mâu thuẫn. Và nếu bạn lớn lên cùng với anh chị em, bạn biết rằng bạn sẽ đánh nhau mỗi ngày và hợp tác mỗi ngày, và đó là một bài tập rất quan trọng. Nếu bạn chơi thể thao ngoài trời với một nhóm trẻ em trong khu phố, bạn đang tạo ra quy tắc mỗi ngày.
Và một phần quan trọng khi trẻ em chơi là các vi phạm. Tất cả mọi người, trò chơi dừng lại. Mọi người tập hợp lại. Bạn biết đấy, đó là ngoài giới hạn. Không, không phải. Bạn đã đẩy tôi. Không, tôi không. Và sau đó, mọi người đều có cơ hội thực hành làm thẩm phán và bồi thẩm đoàn, vì mọi người đều muốn trò chơi tiếp tục. Vì vậy, họ rất có động lực để giải quyết vấn đề và bạn phải chấp nhận phán quyết. Bạn sẽ làm gì? Nổi giận và về nhà để phản đối? Thì bạn sẽ trông như một kẻ thua cuộc và không được chơi nữa.
Vì vậy, việc chơi tự nhiên mà không có người lớn buộc trẻ em phải học các kỹ năng xã hội cần thiết cho nền dân chủ. Chúng ta làm thế nào để cùng nhau tạo ra quy tắc? Chỉ có chúng ta. Chúng ta quyết định như thế nào để tự quản lý? Chúng ta sẽ làm gì khi có vẻ như ai đó đã vi phạm quy tắc? Chà, chúng ta sẽ không chỉ giết họ. Chúng ta sẽ không trừng phạt họ. Chúng ta phải có cách để tiếp tục trò chơi.
Đây là những kỹ năng cực kỳ quan trọng cho sự phát triển xã hội của cả con trai và con gái. Trẻ em luôn học cách giải quyết những vấn đề đó. Nhưng điều gì xảy ra khi các cậu bé lớn lên với video game, nơi không có tranh chấp? Không thể có tranh chấp vì trò chơi, phần mềm cơ bản quản lý mọi thứ. Không có giới hạn nào cả. Vì vậy, trò chơi thiếu rất nhiều kỹ năng quan trọng.
Bây giờ, các xung đột được giải quyết như thế nào? Trên mạng xã hội, thay vì một xung đột mà hai cô gái có thể đã có chỉ giữa hai người họ hoặc với một nhóm trước đây, điều có thể được giải quyết rất nhanh chóng, thì giờ đây có ai đó đăng một cái gì đó gián tiếp, có thể là chỉ trích gián tiếp và ai đó tiếp nhận nó theo một cách nào đó, có thể là theo cách mà nó được dự định, có thể không. Nhưng trước khi bạn biết điều đó, mọi thứ đã trở nên căng thẳng. Mọi người bắt đầu đứng về phía này hay phía kia. Nó có thể bùng nổ. Bạn không biết nó có thể lớn đến mức nào. Có thể cả trường học sẽ bị cuốn vào. Điều này thật đáng sợ.
Một ý tưởng rất quan trọng về trò chơi là những sai lầm có rủi ro thấp. Nếu bạn mắc sai lầm khi chơi bóng đá với bạn bè, thì không có gì to tát. Bạn biết đấy, đó là một lỗi, làm lại, bất cứ điều gì. Nhưng nếu bạn mắc sai lầm trên mạng xã hội, nó có thể bùng nổ đến mức bạn trở thành trò cười và khi một đứa trẻ, đặc biệt là ở trường trung học, trở thành trò cười, khi mọi người đều cười nhạo chúng, điều đó có khả năng kích thích những suy nghĩ thậm chí về tự tử. Sự xấu hổ khiến chúng ta muốn biến mất và chúng ta đang đặt con cái của mình vào những tình huống như vậy. Con cái của chúng ta cần được hòa mình vào những nhóm nhỏ, những nhóm nhỏ của những đứa trẻ khác có sự ổn định, tương đối ổn định qua nhiều năm. Đó là môi trường lành mạnh nhất, nhưng thay vào đó, chúng ta đang trộn lẫn chúng với những nhóm có thể rất lớn, bao gồm cả những người lạ và những người không thể hiện sự đồng cảm bình thường của họ, mà đang thể hiện, phán xét để được người khác yêu thích. Vì vậy, đó là một thế giới vô nhân đạo, một thế giới không nhân đạo để nuôi dạy trẻ em.
Và đây là một phần trong quan điểm của tôi về sự thay đổi lớn trong thập kỷ 2010, trẻ em Mỹ vẫn có một tuổi thơ con người dễ nhận biết với nhiều thời gian bên bạn bè, nhưng điều đó đã giảm sút trong thập kỷ 2010 đến mức giờ đây tuổi thơ chủ yếu diễn ra một mình trên màn hình.
Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali ở đúng lượng và tỷ lệ, và không có gì bạn không cần, tức là không có đường.
Bây giờ, tôi và những người khác trong podcast này đã nói về tầm quan trọng thiết yếu của việc cung cấp đủ nước cho chức năng não bộ và cơ thể. Ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Cũng rất quan trọng để bạn nhận được đủ điện giải. Các điện giải, natri, magiê và kali là rất quan trọng cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các nơ-ron, các tế bào thần kinh của bạn.
Uống Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ nước và đủ điện giải. Để chắc chắn rằng tôi đang nhận đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống nó ngay lập tức vào buổi sáng. Tôi cũng sẽ uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều, mất nước và điện giải.
Họ có rất nhiều hương vị khác nhau ngon miệng của Element. Hương vị yêu thích của tôi là dưa hấu, mặc dù tôi thú nhận tôi cũng thích hương vị mâm xôi và cam chanh. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị và Element cũng vừa phát hành một dòng sản phẩm mới là Element có ga trong lon. Vì vậy, đây không phải là những gói mà bạn hòa tan trong nước. Đây là những lon Element mà bạn mở ra như bất kỳ loại đồ uống đóng lon nào khác như soda, nhưng bạn đang nhận được nước và điện giải mà không có đường.
Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu Element miễn phí khi mua bất kỳ loại bột uống Element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
Tôi sẽ không bao giờ quên thời trung học, khi tôi tham gia một buổi họp và một đứa trẻ đã quỳ xuống sau lưng tôi, rồi có ai đó đã đẩy tôi. Ồ, đúng vậy. Tôi đứng dậy và Kevin Gassman đang ngồi đó cười khúc khích với khuôn mặt ngay trước mặt anh ta. Vì vậy, tôi đã đánh anh ta. Hóa ra không phải Kevin đã làm điều đó. Và anh ta đã đánh lại tôi, và đó là một thảm họa, tôi không nhớ mọi chuyện diễn ra như thế nào, nhưng cuối cùng chúng tôi đã trở thành bạn bè. Vậy là mọi thứ đã được giải quyết theo cách đó.
Đúng vậy. Xung đột và hợp tác. Bạn cần cả hai điều này. Ừ. Thật sự xấu hổ khi bị đẩy ngã và khi đánh nhầm người, nhưng cũng phải công nhận rằng việc đánh nhau là cách mà các cậu bé giải quyết vấn đề. Tôi không khuyên mọi người làm điều này, không khuyến khích bạo lực. Sau đó, cả hai chúng tôi đều cảm thấy ngớ ngẩn và cuối cùng, ừ, tôi không biết, nhưng tôi đã vượt qua được lớp tám bằng cách nào đó, đúng không? Và thứ bậc giữa tôi chủ yếu có bạn bè là nam, nhưng thứ bậc đó là điều rất linh hoạt. Tôi có một người bạn tốt, anh ấy là Giám đốc điều hành, một sĩ quan chỉ huy trong một trong những đội SEAL ở bờ Đông, anh ấy nói lý do họ hiệu quả trong những nhóm đó là vì họ chấp nhận sự phụ thuộc động, nơi mọi người đảm nhận vai trò khi các kỹ năng khác nhau được yêu cầu và họ rất khắt khe với nhau. Đây là điều mà họ rất khắt khe ở mức độ hài hước, nhưng cũng vì đây là môi trường có rủi ro cao và hậu quả lớn, họ cực kỳ khắt khe với nhau. Nhưng tất cả đều xoay quanh sự phụ thuộc động này, chắc chắn có những người lãnh đạo bởi vì ai đó được bổ nhiệm làm lãnh đạo với một số quyền hạn nhất định, nhưng có sự phụ thuộc động liên tục và điều này tồn tại trong mọi nhóm nam mà tôi từng tham gia.
Và điều đó thật tuyệt vời và rất an tâm đối với tôi vì điều đó có nghĩa là cả hai bạn đều có thể bước lên, nhưng bạn cũng có thể nghỉ ngơi khi bạn cần và tin tưởng vào kỹ năng của người khác. Tôi không biết điều đó hoạt động như thế nào với các cô gái. Tôi chỉ biết rằng mình được sinh ra với nhiễm sắc thể Y, đây là tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi tưởng tượng rằng nó cũng tồn tại ở đó, nhưng theo những cách khác nhau.
Vì vậy, nếu trên mạng, mọi thứ đều dựa trên nỗi sợ hãi, nơi mà ai đó sợ bị tấn công, như nếu bạn nói sai điều gì đó, bạn sẽ bị tấn công, bạn sẽ tự hỏi tại sao ai đó lại tham gia vào đó. Nhưng có vẻ như mọi người ở đó, họ có bị đe dọa không hay là sự táo bạo được thưởng? Có phải chỉ là sự táo bạo của việc, tôi đoán họ gọi là, hạ bệ người khác? Ý tôi là, và ở đây khi tôi mô tả về trẻ em, tôi muốn thừa nhận rằng, nếu bạn nhìn trên Twitter, hay X, như chúng ta giờ gọi, trong cộng đồng học thuật, công nghệ và tài chính đặc biệt, đây là cách mà đàn ông hành xử. Đây là cách mà phụ nữ hành xử, nhưng đặc biệt rõ ràng rằng người lớn đang hành động như trẻ con và trẻ con thì đang hành động như người lớn. Vậy điều gì đang diễn ra? Chúng ta có bị cuốn vào điều này như những người lớn không và chúng ta có đang mô phỏng điều này không hay chỉ là mạng xã hội đang kéo những sợi dây sâu thẳm, được bảo tồn qua tiến hóa?
Vâng. Vậy trước tiên, đừng quá đơn điệu về mạng xã hội. Có rất nhiều sự hài hước. Có rất nhiều trò đùa. Có rất nhiều hoạt hình và video hài hước. Vâng. Tôi đang học hỏi. Vậy có những điều tốt đẹp được pha trộn vào và ngay cả những điều xấu cũng mang tính giải trí theo cách mà nhìn vào một vụ tai nạn xe hơi hoặc một xác chết cũng mang tính giải trí, nó thu hút ánh mắt. Vì vậy, những người trẻ tuổi rất quan tâm và chúng tôi, những người lớn, cũng rất quan tâm. Nó thu hút chúng tôi, nhưng sau đó, vâng, nó chắc chắn thay đổi hành vi của chúng tôi. Thực ra, có một số nghiên cứu về những kẻ troll. Hãy ghé thăm điều đó bất cứ khi nào bạn vào Twitter, bạn trở thành một kẻ ngốc và thực sự có vẻ như…
Điều xảy ra là có một số ít đàn ông, luôn là đàn ông, có rối loạn nhân cách. Họ thích làm người khó chịu. Họ thích nhận phản ứng từ mọi người. Họ thường bị chặn. Họ bị đuổi khỏi các nền tảng. Và số ít này, trong một cộng đồng thực sự, có lẽ khi bạn lớn lên, có một hoặc hai đứa trẻ như vậy, và chúng thường gặp rắc rối, và có lẽ cuối cùng chúng đã chết hoặc vào tù. Nhưng trên mạng, tôi đoán có khoảng 1% đàn ông, 1% đàn ông là tâm thần. Vì vậy, tôi đoán có khoảng 2% đàn ông, hãy nói như vậy, là những người khó chịu như thế này. Vâng, trên mạng, đó là những gì mà tất cả chúng ta đều thấy. Vì vậy, một phần, đó là thế giới trực tuyến đã siêu quyền lực hóa những kẻ cực đoan và những người khó chịu. Nó cũng là vì trong thế giới trực tuyến, mọi người đều cảm thấy phải thể hiện. Mọi người đều – ngay cả khi bạn đang đùa, bạn phải nghĩ trước ba bước. Nó sẽ bị hiểu sai như thế nào? Vì vậy, một phép ẩn dụ mà tôi có trong đầu mỗi khi tôi trực tuyến là nó thực sự giống như đang đứng trên băng mỏng. Bạn có thể vui vẻ trên băng mỏng. Không phải tất cả đều xấu. Nhưng bạn luôn cảm thấy rằng mình đang gặp nguy hiểm, trong khi khi bạn ở bên những người bạn thân, bạn cảm thấy hoàn toàn an toàn. Và nếu bạn vô tình xúc phạm một trong số họ, thì giống như, xin lỗi, bạn đúng, tôi xin lỗi. Ngay cả khi số lượng người theo dõi tăng lên, băng càng trở nên mỏng hơn. Vâng, đúng vậy. Càng lên cao, họ càng ngã mạnh. Và sau đó, nhiều người muốn thấy bạn ngã. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh một điểm, đó là một khái niệm thú vị, đó là điều gì đó trong sự phụ thuộc. Phụ thuộc động. Phụ thuộc động. Giống như một đàn chim, đó là cách nó được mô tả với tôi. Nhưng tôi luôn nghĩ rằng trong cộng đồng đặc nhiệm cấp một, mọi người sẽ ở lại đó nhiều năm hơn, ngày càng xa hơn. Điều đó cũng đúng, nhưng ý tưởng rằng nó chỉ được hiểu rằng hệ thống phân cấp phát triển theo thời gian thực và càng nhiều người chấp nhận điều đó, nhóm càng hoạt động tốt hơn như một bầy. Vâng.
Bây giờ, từ “hệ thống thứ bậc” chắc chắn mang một ý nghĩa tiêu cực, đặc biệt trong các vòng tròn học thuật của chúng ta. Hệ thống thứ bậc là xấu, quyền lực là xấu, sự phục tùng, tất cả những điều này đều xấu, quyền lực, bất bình đẳng. Nhưng tôi nghĩ một phần của vấn đề ở đây, vì tôi dạy ở một trường kinh doanh, và có rất nhiều tài liệu viết về lãnh đạo. Tôi không đọc nhiều về nó, nhưng một ý tưởng chính mà tôi nhớ, cố gắng nhớ tác giả, là câu hỏi chính không phải là tại sao mọi người muốn trở thành lãnh đạo, mà là tại sao họ muốn trở thành người theo. Chúng ta thực sự cần nghiên cứu về sự theo dõi. Và vì vậy, mọi người sẵn sàng theo vì một phần khả năng tuyệt vời của con người là làm việc cùng nhau trong các nhóm để vượt qua những trở ngại. Chúng ta không có răng sắc nhọn, chúng ta không thực sự, à, chúng ta nhanh trong khoảng cách dài, nhưng không phải trong những cú nước rút. Nhưng chúng ta có khả năng làm việc cùng nhau, và khi chúng ta đối mặt với một mối đe dọa chung, chúng ta rất sẵn lòng nhường quyền lãnh đạo cho một người lãnh đạo, nhưng chúng ta phải tin tưởng anh ta. Và nếu một người lãnh đạo cho thấy rằng anh ta là một kẻ tự mãn, rằng anh ta đặt bản thân lên hàng đầu, rằng anh ta hưởng lợi trên sự thiệt hại của chúng ta, chúng ta sẽ không tin tưởng anh ta. Vậy nên những gì bạn cần làm, và tôi nghĩ điều này rõ ràng hơn, nam giới thường có xu hướng theo hệ thống thứ bậc hơn, điều này cũng đúng với tinh tinh, nam giới, họ dễ dàng chấp nhận hệ thống thứ bậc hơn. Nam giới hưởng lợi từ việc có kinh nghiệm, tôi không nghĩ đó là sự thống trị và phục tùng. Tôi nghĩ những gì bạn nói thực sự hiệu quả hơn, giống như bất kỳ kinh nghiệm nào, như việc là lãnh đạo của dự án này, và sau đó là một người theo, vì bạn cho phép, như, vâng, bạn dẫn dắt chúng tôi trong việc này, bạn dẫn đầu trong việc này, và sau đó một điều gì đó khác sẽ đảo ngược. Và nếu bạn có một chàng trai trẻ có nhiều kinh nghiệm đó, đó sẽ là một chàng trai mà bạn sẽ muốn thuê khi anh ta ở độ tuổi giữa 20, trong khi một người chưa bao giờ có điều đó, sẽ khó làm việc hơn trong một môi trường kinh doanh. Vâng, những nhóm bạn trai mà tôi lớn lên cùng và những người đàn ông mà tôi đã làm việc và kết bạn, luôn được hiểu rằng, như, người này thực sự tuyệt vời trong việc tìm kiếm đồ vật, và…
Chàng trai này rất giỏi với xe cộ, và chàng trai kia rất giỏi với các cô gái, và chàng trai này, mọi người có những bộ kỹ năng khác nhau, và khi nhóm lại với nhau, họ thực sự có thể hòa hợp. Nhưng không có nỗ lực để trở thành điều mà bạn không phải, và bạn nhanh chóng nhận ra bạn là ai qua việc bạn không phải là ai, và bạn tìm thấy bộ kỹ năng độc đáo của mình, và bạn phát triển theo cách đó bằng cách không cố gắng trở thành mọi thứ cho mọi người, trong khi tôi nhận thấy với em gái tôi và nhóm bạn của cô ấy, điều đó đã thay đổi theo thời gian, tất nhiên, nhưng thường có một cô gái thực sự thống trị trong các buổi chơi, như là cô bé chỉ huy. Và ngay cả khi một số câu chuyện, sách trẻ em chủ yếu có các cậu bé, có điều đó, tôi không nhớ điều đó là một phần lớn trong trải nghiệm đọc của tôi hay trải nghiệm thời thơ ấu của tôi, như trong các cuốn sách Encyclopedia Brown, có một đứa trẻ xấu tính, nhưng mọi người sẽ tự xếp vào vị trí mà họ có khả năng nhất. Vì vậy, đó giống như là những xu hướng tự nhiên để xuất sắc bổ sung cho nhau, và tôi không biết điều gì xảy ra với các cô gái, nhưng trên mạng, dường như tất cả điều đó đã bị xóa bỏ. Vì vậy, bạn có những động lực xã hội rất mạnh mẽ đang diễn ra trên mạng xã hội với các cô gái, nhưng các cậu bé và đàn ông cũng có mặt ở đó. Và hầu hết những gì có trên mạng xã hội là xã hội, là mối quan hệ. Vậy các cậu bé và đàn ông có bị thu hút nhiều hơn vào những loại tương tác đó không, và họ điều hướng những tương tác đó tốt như thế nào? Có phải là điều phổ biến cho các cậu bé mắc sai lầm lớn trên mạng và sau đó bị xa lánh như một hệ quả, hay điều này phổ biến hơn ở các cô gái? Vâng, đó là một câu hỏi hay. Cuộc sống trực tuyến là một màn trình diễn đối với các cô gái, một yếu tố lớn hơn nhiều của màn trình diễn là chủ nghĩa hoàn hảo về hình ảnh. Vì vậy, các cô gái dành nhiều thời gian hơn để chọn một bức ảnh, chỉnh sửa một bức ảnh, đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo. Bởi vì các chàng trai, tôi thực sự không nhận ra nếu tất cả các đôi tất của tôi không cùng màu, vợ tôi phải nói với tôi rằng đôi tất của bạn không cùng màu. Các chàng trai chỉ không nhận ra những điều đó nhiều như vậy. Bạn là một giáo sư mà. Vâng, đúng vậy.
Nhưng điều tôi muốn nói là cuộc sống trực tuyến, nó ảnh hưởng đến tất cả trẻ em.
Vì vậy, nỗi sợ bỏ lỡ là điều ảnh hưởng đến mọi người.
Trên Snapchat, bạn thấy tất cả bạn bè của bạn ở đó, và bạn thậm chí không biết rằng có điều gì đang diễn ra.
Vì vậy, một lần nữa, các cậu bé và cô bé, họ sẽ có những sự không tự tin tương tự, chỉ là vấn đề về mức độ.
Vì vậy, chủ nghĩa hoàn hảo, việc thể hiện các động lực xã hội theo ba bước, như các cô gái đang chơi cờ ba chiều về các mối quan hệ xã hội.
Nhưng tại sao anh ấy lại nói như vậy nếu anh ấy cũng muốn điều này khi anh ấy biết rằng cô ấy biết điều đó, và các chàng trai thì như, “Tôi thậm chí không biết bạn đang nói gì.”
Họ chỉ đang chơi cờ đen.
Đúng vậy, đúng vậy.
Và một lần nữa, đó là những ảnh hưởng tổ chức của hormone trước sinh.
Điều này không phải là điều được dạy theo văn hóa.
Đây là những gì trẻ em thích làm dựa trên, tôi tin, và Simon Baron Cohen, tôi tin, cũng tin, là những ảnh hưởng tổ chức trước sinh của hormone lên não bộ đang phát triển.
Nhưng trên YouTube, nơi mà theo hiểu biết của tôi chủ yếu là nam giới, có rất nhiều bình luận kiểu phản biện.
Tôi biết điều này vì tôi có một kênh YouTube.
Và trong những ngày xưa, có vẻ như không lâu lắm, khi Rogan có các tập dài trên YouTube, thì sau đó anh ấy không có, giờ thì anh ấy lại có.
Những câu đùa, phần bình luận trên YouTube giống như một chương trình riêng của họ.
Nó thật đáng kinh ngạc.
Nó thật tuyệt vời.
Và một số điều đó đang trở lại bây giờ khi anh ấy…
Có phải là đàn ông đang khoe khoang sự thông minh của họ không?
Đúng vậy.
Ý tôi là, chẳng hạn, bạn có thể quen thuộc với Jocko Willink, đúng không?
Nếu bạn phải vẽ một Navy SEAL, bạn sẽ vẽ Jocko, trông giống như một tướng quân hiện đại.
Và có một loại trò đùa dựa trên Jocko, người mà tôi nghĩ thực sự đã nổi lên trong văn hóa trực tuyến vì anh ấy giống như huấn luyện viên bóng đá mà hầu hết các chàng trai trẻ không bao giờ có.
Anh ấy là người sẽ nói cho bạn biết phải làm gì, khi nào thì làm, làm đi, ngay cả khi bạn không muốn.
Chỉ cần làm đi.
Và bạn tin tưởng anh ấy.
Anh ấy là một người rất đáng tin cậy, như người ta thường nói, và anh ấy là một chiến binh, và anh ấy có tất cả các chứng chỉ, v.v. Nhưng có một loại trò đùa, như khi Jocko ra đời, bác sĩ nhìn mẹ anh ấy và nói, “Đó là một cậu bé.” Hoặc khi Jocko rời nhà đi học đại học, anh ấy nhìn cha mình và nói, “Bây giờ cha là người đàn ông trong nhà.” Những trò đùa như vậy, có rất nhiều, đúng không? Thế nên có một… Điều đó rất giống với phong cách hài hước của YouTube, kiểu nam giới. Nó là một cú đánh, xong ngay, nhận được rất nhiều lượt thích, và nó lan truyền. Không có chuyện hai hoặc ba nước cờ sau đó. Thế nên đôi khi nó rất phản ứng lại, hoặc trong trường hợp này, xây dựng Jocko, người không cần phải được xây dựng thêm, nhưng mọi người vẫn làm vậy. Những điều như thế. Tôi quan tâm đến sự tinh tế ở đây vì bạn đang nói với tôi rằng các cô gái đang tự sát nhiều hơn. Họ bị trầm cảm. Vâng, tỷ lệ tự sát của họ tăng lên nhiều hơn. Con trai có tỷ lệ tự sát cao hơn rất nhiều. Nhiều cậu bé chết vì tự sát hơn. Bạn có thể nói rằng họ sử dụng phương tiện bạo lực hơn? Đó là một trong những lý do chính, và điều đó đặc biệt đúng ở Mỹ, nơi có rất nhiều súng. Được rồi. Con trai thường sử dụng súng hoặc một tòa nhà cao tầng hoặc một cây cầu, trong khi con gái thường sử dụng thuốc hoặc cắt tay, và phần lớn các vụ tự sát của các cô gái không dẫn đến cái chết. Vâng. Vậy hầu hết các vấn đề của các cô gái trong việc sử dụng trực tuyến, mạng xã hội, nó giống như, đó là sự tuyệt vọng. Nó diễn ra ở nhà, lo âu, buồn về bản thân, tự phê bình, kiểu như vậy. Ý tôi là, bạn đang nói với tôi rằng có một sự gia tăng lớn, và tôi tin bạn, rằng có một sự gia tăng to lớn. Ý tôi là, nó giống như một hàm hình gậy hockey. Và chúng ta đang nhìn vào việc nắm bắt phần đỉnh của kim tự tháp về tương tác xã hội cực đoan. Vậy hãy để tôi, tôi không rõ ràng lắm ở đây. Chúng ta có những mạch thần kinh đã tiến hóa cho các tương tác xã hội mà ở đó các cô gái có sự nhạy cảm hơn. Họ nhận được nhiều hơn, nhanh hơn, và hậu quả không kém phần nghiêm trọng và có thể còn hơn thế.
nghiêm trọng hơn so với trước đây, nhưng vẫn là sự xa lánh, xấu hổ, tự tấn công và
lo âu, trầm cảm, v.v.
Ở các bé trai, các mạch thần kinh mà chúng ta đang nói đến liên quan đến tình dục và bạo lực.
Những điều này đã phát triển qua hàng trăm ngàn, không phải hàng triệu năm, và chúng đang gia tăng.
Vì vậy, chúng ta đang nắm bắt những cực đoan của các chức năng mạch thần kinh này.
Tôi nhìn nhận điều này qua lăng kính của một nhà thần kinh sinh học, và đây là nơi mà có vẻ như
chúng ta đang gặp rắc rối vì tảng băng chìm bên dưới tất cả những điều đó, phần tảng băng
dưới những đỉnh cao của hành vi và tương tác, không có điều gì đang xảy ra.
Tất cả đều diễn ra nhanh hơn, mạnh mẽ hơn, và hậu quả thì nghiêm trọng hơn.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Tôi nghĩ có một phép ẩn dụ tốt ở đây về thực phẩm không lành mạnh, nơi tôi đã nghe thực phẩm không lành mạnh hoặc một chiếc bánh hamburger được mô tả là một siêu kích thích, và kem là một siêu siêu kích thích.
Nó có chất béo.
Nó có đường.
Và một chiếc bánh hamburger với một ly sữa lắc, và ly sữa lắc có kẹo trong đó.
Đúng, kem.
Và sau đó bạn có một món đồ chơi.
Đúng.
Và chúng đang phát nhạc.
Ý tôi là, đó là một bồn tắm dopamine.
Đúng vậy.
Vì vậy, nếu chúng ta nghĩ về, nếu chúng ta nghĩ về cuộc sống trong sự hiện diện của thực phẩm không lành mạnh, nếu bạn nuôi dạy con cái của bạn bằng thực phẩm không lành mạnh, bạn sẽ gặp phải đủ loại vấn đề chuyển hóa, vấn đề phát triển, béo phì, đủ loại bệnh tiểu đường, đủ loại điều tồi tệ.
Bây giờ nếu bạn có một sự phát triển bình thường, và sau đó khi trưởng thành, bạn indulges vào nhiều thực phẩm không lành mạnh hơn, bạn biết đấy, nó không tốt cho bạn, nhưng nó rất khác so với việc lớn lên với nó.
Não bộ đang phát triển, cơ thể đang phát triển nhạy cảm hơn nhiều.
Và vì vậy cách bạn vừa nói trước đó, giống như những động lực đã tiến hóa này, bạn thỏa mãn chúng một cách siêu mãnh liệt với những cú đánh nhanh chóng, dễ dàng này.
Có thể không quá tồi tệ cho một người lớn.
Chúng ta có thể chọn trả tiền cho tình dục.
Chúng ta có thể chọn ăn một chiếc bánh hamburger và một ly sữa lắc, nhưng điều này rất quan trọng đối với trẻ em.
Chúng ta phải xem xét, gen không chứa nhiều thông tin, nhưng chúng bắt đầu quá trình phát triển của não bộ. Sau đó, não bộ phải tìm ra con đường của nó. Các nơ-ron phải tìm ra con đường của mình, được hướng dẫn bởi các tín hiệu địa phương về cách phát triển. Và sau đó, đứa trẻ phải tìm ra cách của nó trong văn hóa, cảm nhận cách cư xử ở đây, tôi là ai và tôi liên hệ với mọi người như thế nào. Tất cả đều là một quá trình rất tinh tế cần phải kéo dài qua nhiều năm. Mọi thứ về chúng ta phát triển chậm rãi, đặc biệt là so với các loài động vật khác. Và nếu bạn can thiệp vào quá trình phát triển và nói: “Này, đứa trẻ, bạn muốn đạt được mục tiêu mà không cần hành trình? Đây, hãy lấy nó.” Bạn đang cắt đứt sự phát triển. Và đó, tôi nghĩ, là điều mà cuộc sống, đó là điều mà tuổi thơ dựa vào điện thoại đang làm.
Vậy, đây là mối quan tâm của tôi. Có một thực tế về những điều mà chúng ta gọi là giai đoạn nhạy cảm hoặc giai đoạn quan trọng. Vâng, hãy nói về điều đó. Giai đoạn quan trọng ngụ ý rằng nó mở và đóng. Thực tế có những giai đoạn nhạy cảm cho việc học ngôn ngữ, cho tính dẻo của não bộ. Và hình dạng chung của điều này là trải nghiệm thụ động cho đến khoảng 25 tuổi sẽ hình thành mạnh mẽ các bản đồ trong não bộ mà chúng ta có về các mối quan hệ xã hội, về thế giới thị giác, thế giới thính giác. Tôi có nghĩa là có rất nhiều dữ liệu hỗ trợ điều này ở động vật và con người. Sau khoảng 25 tuổi, bạn có thể mở ra các cơ chế sinh học thần kinh cơ bản cho tính dẻo của não bộ và bạn có thể tái cấu trúc não của mình, nhưng điều đó đòi hỏi rất nhiều nỗ lực và/hoặc dược phẩm hỗ trợ, điều này là một phần của sự phấn khích về một số liệu pháp tâm lý vì, và tôi không gợi ý mọi người chỉ cần chạy ra ngoài và dùng các chất tâm lý, nhưng chúng có thể thúc đẩy sự thay đổi. Chúng có thể thúc đẩy sự thay đổi và chúng là các chất điều chỉnh thần kinh hoặc chúng kích thích sự giải phóng lớn các chất điều chỉnh thần kinh như dopamine, serotonin, chủ yếu là serotonin và dopamine. Khi chúng ta nói về psilocybin và MDMA, LSD, v.v.
Nhưng tính linh hoạt đó cần phải được định hướng, vì vậy chỉ việc sử dụng thuốc không đủ để đạt được điều đó.
Được rồi.
Vậy, bỏ qua điều đó, chúng ta biết chắc chắn điều gì?
Chúng ta biết rằng khi não phát triển từ ba, bốn, năm, sáu, bảy tuổi, có những cột mốc cần phải đạt được.
Và nói chung, nếu một đứa trẻ đến được tuổi trung học hoặc đại học, bất kể chúng có đi học hay không, hy vọng là chúng sẽ tốt nghiệp trung học hoặc đại học, thì có một tập hợp các cột mốc mà chúng phải đạt được.
Các mạch thần kinh sẽ phát triển theo một cách nào đó. Câu hỏi là, đâu là ngưỡng mà dopamine được giải phóng?
Chà, tôi sẽ lập luận, và tôi sẽ ghi nhận rằng nếu một đứa trẻ xem nhiều phim khiêu dâm bạo lực mạnh mẽ, và điều đó trở thành kích thích dopamine của nó, thì những thứ khác có lẽ sẽ không đủ hấp dẫn với nó.
Trong khi nếu có nhiều trải nghiệm khác nhau hoặc nói một cách tinh tế hơn, dám nói là lành mạnh hơn, đúng không, thì hệ thống dopamine liên quan đến việc tán tỉnh và tình dục sẽ đa dạng hơn. Nó giống như một bữa tiệc buffet, ít nhất là một bữa tiệc buffet lành mạnh hơn, đúng không?
Vâng.
Một lần nữa, không có sự phán xét ở đây về những sở thích khác nhau, nhưng ở đây chúng ta đang nói về việc kết nối của các mạch thần kinh.
Cũng giống như với thực phẩm. Nếu một người lớn lên với thực phẩm chế biến sẵn, rất ngon, thì trong một thời gian, trái cây và rau củ ở dạng nguyên chất, thịt và cá ở dạng đơn giản sẽ trở nên nhàm chán. Nó không gợi lên cùng một tính chất củng cố.
Và trước đó, tôi quên đề cập lý do tại sao tôi thích từ củng cố hơn là phần thưởng, vì phần thưởng gợi lên ý tưởng rằng thứ đó là phần thưởng, nhưng củng cố là một động từ.
Và vì là một động từ, nó đưa tâm trí đến thực tế rằng những mạch này như đang hoạt động ở phía sau. Không chỉ đơn giản là nhận được thứ đó. Nó là sinh học cơ bản đưa bạn đến đó.
Và vì vậy, tôi nghĩ rằng điều mà tôi rất lo ngại là chúng ta hiện có hàng triệu và hàng triệu…
của trẻ em, cả trai lẫn gái, những người có các mạch thần kinh được kết nối sai.
Và bây giờ dường như cần phải có một quá trình rất tích cực để tháo gỡ điều đó hoặc ít nhất là
chuyển các mạch thần kinh đó về phía điều gì đó thích nghi hơn.
Vì vậy, trước khi chúng ta nói về những gì cần làm nếu bạn lớn tuổi hơn, vì tôi có may mắn lớn
khi được ngồi đây với bạn ngay bây giờ, tôi muốn hỏi bạn giúp tôi mở rộng những gì tôi nói
trong cuốn sách.
Bạn đã đưa ra một mô tả về các giai đoạn quan trọng, nơi có một khởi đầu và kết thúc rõ ràng.
Và các giai đoạn nhạy cảm là những khoảng thời gian mà việc học một cái gì đó trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Và nếu bạn không học, ví dụ, hiện tượng học là một trong những trường hợp rõ ràng nhất, bạn nhấn mạnh.
Vì vậy, khi một gia đình chuyển đến Mỹ từ nơi khác, nếu bạn có hai đứa trẻ trong gia đình, như một trong những
cố vấn của tôi tại Penn và trường cao học, Henry Gleitme, có một giọng Đức rất nặng và em trai của
anh, nhỏ hơn hai tuổi, thì không có giọng gì cả vì Henry 14 tuổi và em trai anh 12 tuổi khi họ đến
Mỹ để trốn chạy khỏi Đức Quốc xã.
Và vì vậy có một giai đoạn nhạy cảm mà gần như đóng lại ở tuổi dậy thì đối với ngôn ngữ.
Vì vậy, tôi đã nói về điều đó trong cuốn sách và sau đó tôi đã nói về một giai đoạn nhạy cảm
có tính chất suy đoán hơn mà tôi đã đọc về, bạn biết đấy, một vài người nghĩ rằng điều này tồn tại.
Và tôi đã trích dẫn một nghiên cứu của Nhật Bản về những doanh nhân Nhật Bản đã chuyển đến California
vào những năm 70 khi các doanh nghiệp Nhật Bản đang phát triển.
Và họ đã nhìn vào, khi nào thì những đứa trẻ cảm thấy là người Mỹ?
Và câu trả lời là, nếu chúng đến và rời đi trước 9 tuổi, thì không có gì.
Chúng trở về Nhật Bản. Chúng hoàn toàn là người Nhật.
Nếu chúng đến khi đứa trẻ 15 tuổi, thì cũng không có gì.
Đứa trẻ đã là người Nhật, nhưng sẽ không bao giờ cảm thấy là người Mỹ.
Nếu chúng đến và dành vài năm từ khoảng 9 đến 15 tuổi, thì chúng trở về Nhật Bản.
Bây giờ, đặc biệt nếu đứa trẻ hiện 15 hoặc 16 tuổi, đứa trẻ giờ cảm thấy là người Mỹ và gặp khó khăn
trong việc hòa nhập lại.
Tuổi dậy thì.
Vâng, đúng vậy. Có một khoảng thời gian. Đó là tuổi dậy thì sớm.
Thời kỳ trước tuổi dậy thì cho đến giữa tuổi dậy thì dường như là một giai đoạn nhạy cảm cho việc học văn hóa và cho bản sắc. Bạn có một cảm nhận sâu sắc về bản thân và cách bạn liên hệ với mọi người. Đây là một điều suy đoán, nhưng dường như nó phù hợp với nhiều dữ liệu thú vị. Và lý do tôi tập trung vào điều này trong cuốn sách là vì tôi đã quyết định muộn trong quá trình viết, bạn biết đấy, tôi biết tôi phải nói về tuổi dậy thì. Tôi đã định có một phần về điều này. Ôi trời, điều này quan trọng quá. Tôi cần một chương hoàn toàn về tuổi dậy thì. Và tôi nói về các nghi lễ khởi đầu trên khắp thế giới. Người lớn nghĩ rằng trẻ em không chỉ đơn giản trở thành đàn ông và phụ nữ. Họ cần sự giúp đỡ. Họ cần được trao cho những kiến thức đặc biệt. Đối với các cậu bé, thường có những thử thách nhiều hơn so với các cô gái. Và vì vậy, tôi nghĩ điều đang diễn ra là chúng ta có giai đoạn nhạy cảm này cho việc học văn hóa. Làm thế nào bạn học để trở thành một người trong văn hóa của bạn? Và bạn biết đấy, tôi đã tham gia vào Hướng đạo sinh, và Hướng đạo sinh được thành lập vào khoảng Thế chiến thứ nhất như một hình thức huấn luyện bán quân sự, như học các đức tính về sự tự kiềm chế và, bạn biết đấy, dũng cảm, sạch sẽ, trung thành, đáng tin cậy, được tôn trọng. Tôi quên thứ tự, tất cả đều bị lộn xộn, nhưng đó là một tập hợp các đức tính. Vậy bạn có đồng ý không, hoặc bạn sẽ nói gì về các giai đoạn nhạy cảm cho những vấn đề rất cao cấp này? Chúng ta không đang nói về thị giác hay hiện tượng học, mà là những điều khá cơ bản trong nhận thức. Chúng ta đang nói về cảm giác của bạn về bản thân. Bạn nghĩ gì về một giai đoạn nhạy cảm cho điều đó? Ôi, trước hết, tuổi dậy thì thật sự rất thú vị và chưa được thảo luận nhiều, theo ý kiến của tôi, như một cột mốc phát triển quan trọng. Nó cũng là giai đoạn nhanh nhất mà chúng ta trải qua trong quá trình lão hóa. Lão hóa có nghĩa là gì? Trong cuộc sống của chúng ta, về sự thay đổi của não bộ, về tốc độ, ý tôi là, có một số lý thuyết cho rằng tốc độ dậy thì và thời điểm bắt đầu dậy thì thực sự có thể dự đoán điều gì đó về tuổi thọ. Theo hướng nào? Tuổi dậy thì sớm thì không tốt. Tuổi dậy thì sớm có thể không tốt, nhưng tôi muốn rất cẩn thận khi nói rằng một số người,
Bao gồm cả bản thân tôi, có một giai đoạn dậy thì kéo dài.
Tôi bắt đầu dậy thì khoảng 14 tuổi, nhưng tôi không có lông mặt cho đến khi ra trường đại học.
Vì vậy, một số người phát triển những đặc điểm giới tính thứ cấp một cách chậm chạp, nhưng tôi luôn có giọng nói này từ khi còn nhỏ, vì vậy khi tôi năm tuổi, mọi người gọi tôi là “ếch”.
Bây giờ, đó là tôi, và mỗi người trải qua những điều này một cách khác nhau, nhưng dậy thì là sự thay đổi não bộ sâu sắc nhất mà một người có thể trải qua.
Hãy cho tôi biết thêm về điều đó, vì tôi cứ nói, ừ, nó bắt đầu ở phía sau của não, nhưng hãy cụ thể hơn.
Điều gì đang xảy ra với não bộ trong thời kỳ dậy thì mà sẽ liên quan đến một giai đoạn nhạy cảm ở đây?
Được rồi, điều này trở lại với sinh học mà bạn đã mô tả chính xác trước đó, đó là khi chúng ta ở trong bụng mẹ, nếu có một nhiễm sắc thể Y, thì một loạt các gen được tạo ra, như hormone ức chế sốt rét.
Các ống dẫn sốt rét trở nên bị ức chế.
Các tinh hoàn phát triển, sau đó testosterone được tiết ra, và testosterone cùng với một số dẫn xuất của nó, như dihydrotestosterone, tổ chức não bộ, theo cách gọi là “nam”.
Ngôn ngữ này hiện nay rất nguy hiểm.
Nó ít nguy hiểm hơn bây giờ so với hai năm trước.
Được rồi, chúng ta không đang nói về giới tính, chúng ta đang nói về giới tính sinh học ở đây, và chúng ta không đang nói về động từ “sex”.
Chúng ta đã nói về điều đó trước đây.
Chúng ta đang nói về giới tính sinh học.
Vì vậy, những gì tôi đang mô tả ở đây không bị tranh cãi.
Có những tác động tổ chức của hormone từ sớm, và sau đó có những tác động kích hoạt của hormone xảy ra trong thời kỳ dậy thì.
Vì vậy, khi dậy thì đến, các tinh hoàn bắt đầu tiết ra testosterone.
Nếu có các kho mỡ trên cơ thể, chúng tiết ra estrogen.
Một lần nữa, testosterone và estrogen hoạt động song song, và ở nam giới, một số vùng não khác nhau, đặc biệt là vùng dưới đồi, nhưng cũng bao gồm vỏ não trước và các vùng liên quan trải qua sự dẻo dai và phát triển mạnh mẽ, liên quan đến-
Chờ đã, vỏ não trước, thùy trán?
Đúng, thùy trán.
Ôi, một trong những thay đổi sâu sắc nhất trong tuổi dậy thì, đặc biệt ở nam giới, nhưng cũng ở nữ giới, là chức năng chính của vỏ não trước, khu vực thần kinh ngay sau não trước, có nhiều tiểu vùng khác nhau liên quan đến nhiều vấn đề. Nhưng một trong những chức năng chính của nó, được mô tả rất đẹp bởi người hiện đang là bác sĩ phẫu thuật thần kinh trưởng của Neuralink, Matt McDougal, là nói về các hành động do xung động của vùng dưới đồi, đặc biệt. Vùng này chứa các tế bào thần kinh cho việc điều chỉnh nhiệt độ, ham muốn tình dục, cơn đói, sự hung hăng, đến mức bạn có thể kích thích một số tế bào thần kinh nhất định trong vùng dưới đồi bụng giữa bằng một điện cực, và bạn sẽ rơi vào cơn giận dữ. Kích thích các tế bào thần kinh cũng trong vùng dưới đồi bụng giữa, ngay gần đó, và bạn sẽ muốn dành thời gian một mình với vợ. Hãy nói như vậy. Một sự đặc hiệu đáng chú ý của các đầu ra thần kinh đối với sự thay đổi hành vi và trạng thái. Tất cả những điều đó được thiết lập chủ yếu trong tuổi dậy thì, vì các tế bào thần kinh của vùng dưới đồi nhạy cảm với các hormone đến từ tuyến sinh dục. Ở nữ giới, chủ yếu là sự tiết estrogen, nhưng cũng có testosterone. Não bộ đang thay đổi theo những cách đáng kể, không ít trong số đó là não trước đang học cách kiềm chế xung động, và một phần trong đó nhận phản hồi từ hành vi, từ việc làm cha mẹ, học cách kiềm chế từ phần thưởng hoặc hình phạt xã hội. Nếu không được thực hành hàng ngày trong việc kiềm chế, nếu bạn có thể dễ dàng nhượng bộ tất cả các ham muốn của mình. Bởi vì tôi nhận thấy, khi tôi ngồi trên máy tính, quy tắc của tôi bây giờ là tôi phải nói với bản thân mình một cách rõ ràng, hoàn thành những gì bạn bắt đầu. Hoàn thành những gì bạn bắt đầu. Không, đừng đi kiểm tra cho đến khi bạn đã làm xong. Bạn chỉ còn hai trang nữa để đọc. Đọc hai trang đó, nhưng tôi không thể làm được. Đây là sự xâm nhập dần dần của, chúng ta không muốn làm cho nó trở nên lâm sàng, nhưng các triệu chứng giống như ADHD ở người lớn mà tất cả chúng ta đều đang phải chịu đựng. Chúng ta đang ở một bữa tiệc buffet. Đó là một ví dụ tốt.
Đó là một trong những điều chính, sự kết nối giữa vỏ não và vùng dưới đồi. Điều khác là, và điều này không hề đơn giản, bạn đã đề cập đến bối cảnh học ngôn ngữ, và Tiến sĩ Eddie Chang, một bác sĩ phẫu thuật thần kinh, hiện là chủ tịch khoa phẫu thuật thần kinh tại UCSF, biết rất nhiều về điều này, và các giai đoạn quan trọng, là có tác động của hormone đến, chẳng hạn như sự dày lên của dây thanh âm, đó là lý do tại sao, trung bình, con trai có giọng nói trầm hơn con gái và vân vân.
Có rất nhiều phản hồi từ những tín hiệu đó liên quan đến thế giới xã hội, bởi vì bây giờ một cậu bé trẻ tuổi có giọng nói trầm hơn, người cũng đang tiếp thu nhiều kiến thức hơn, đang nói chuyện với những người khác về kiến thức đó, và cậu ấy được đối xử khác đi, và có phản hồi liên quan đến khái niệm về bản thân của cậu ấy, và đó là nơi mà mọi thứ trở nên trừu tượng ở mức cao. Ở các cô gái, có phản hồi từ những thay đổi cơ thể của cậu ấy, phản hồi tích cực hoặc tiêu cực từ bạn bè, các cô gái khác, và/hoặc các cậu bé, nhưng cũng có kiến thức.
Cô ấy đang nói về việc, ồ, cô ấy xuất sắc trong toán học, hoặc xuất sắc trong văn học, và nhận được phản hồi, và sau đó kiến thức về bản thân bắt đầu tích lũy, và vị trí của danh tính trong não thì không rõ ràng, và có lẽ đó là một mạng lưới phân tán. Có lẽ có một thuộc tính nổi lên từ rất nhiều điều khác nhau, vì vậy chúng ta không thể chỉ chỉ vào một khu vực, nhưng đó là việc học kiểm soát xung động, các điều kiện củng cố. Trong khoảng thời gian nào tôi có thể đạt được những gì tôi muốn để đáp ứng một số động lực nhất định, và đến mức độ nào tôi nên kiềm chế những động lực đó?
Truyền thống, tôi nghĩ, thông qua tôn giáo và việc nuôi dạy con cái và các tín hiệu xã hội mà bạn học được, ồ, nếu tôi muốn điều gì đó, thì có ổn không khi làm điều đó, rằng có những hậu quả khi ăn nhiều hơn hoặc ít hơn, hậu quả để trở thành, ồ, điều đó thật phức tạp, nhưng tất cả những điều đó đôi khi xảy ra trong một mùa hè. Điều này thật tuyệt vời về tuổi dậy thì, theo tôi, hoặc sự xuất hiện của râu trên mặt một cậu bé, đột nhiên cậu ấy được nhìn nhận khác đi. Mọi người bắt đầu dự đoán đủ loại tương lai cho cậu ấy, nhưng tôi nhận thấy rằng chúng ta cũng làm điều này, tôi không…
một nhà tâm lý học trẻ em, rõ ràng, nhưng ngay khi cháu gái tôi bắt đầu vẽ, cô bé sẽ trở thành một nghệ sĩ. Ngay khi một cậu bé bắt đầu xây dựng, hoặc một cô gái giải đúng một bài toán, cô ấy sẽ trở thành một nhà toán học. Chúng ta dự đoán tất cả những điều này, và không có gì nghi ngờ rằng điều đó ảnh hưởng đến danh tính, nhưng về việc sử dụng trực tuyến, tôi không thể tưởng tượng được bao nhiêu điều này bị giảm thiểu chỉ bằng cách thể hiện một phần cụ thể của bản thân, và tôi cũng không thể tưởng tượng được bao nhiêu điều trong số đó bị trầm trọng thêm về những gì chúng ta được thưởng trong thời kỳ dậy thì. Đây là những gì chúng ta biết ở cả động vật và con người, đó là tính dẻo dai thần kinh, mặc dù nó phản ứng với hình phạt, nhưng lại rất nhạy cảm vì một chiếc tàu lửa mất kiểm soát từ việc có nhiều tính dẻo dai hơn dưới các điều kiện củng cố dopamine và phần thưởng. Bạn có thể tưởng tượng rằng cô gái sử dụng bộ lọc, bộ lọc Instagram, người nhận được phần thưởng vì trông theo một cách nhất định, có thể là quá gầy hoặc một cái gì đó, hoặc điều gì dẫn đến việc quá gầy, không có gì nghi ngờ rằng phần thưởng thúc đẩy tính dẻo dai thần kinh nhanh hơn hình phạt. Điều này giúp bạn hiểu điều này. Bạn đang nói, giả sử một cô gái vào Instagram, và bây giờ cô ấy đang tiêu thụ những thứ về việc gầy, và vì một lý do nào đó, cô ấy thấy điều này là phần thưởng. Bạn có đang nói rằng các mạch dopamine nhanh chóng, nơi cô ấy đăng một cái gì đó và nhận được lượt thích cho nó, bạn có đang nói rằng điều đó thực sự sẽ mở rộng tính dẻo dai thần kinh, thực tế là cô ấy nhận được dopamine nhanh hơn, điều đó sẽ làm cho cô ấy có tính dẻo dai thần kinh hơn và não của cô ấy sẽ thay đổi nhiều hơn? Vâng, nó sẽ tăng tốc độ học tập cho bất kỳ điều kiện nào dẫn đến điều đó, bất kỳ điều gì dẫn đến điều đó. Chúng ta biết điều này ở động vật và con người, mặc dù chúng rất nhạy cảm, tính dẻo dai rất nhạy cảm với hình phạt, chỉ cần một lần học từ một cú sốc ở một góc của chuồng. Chúng ta bị ốm ở một nhà hàng cụ thể mà bạn không muốn quay lại nữa. Khi nói đến động lực xã hội, chúng ta biết rằng phần thưởng dẫn đến gần như những gì tôi sẽ gọi là…
sự linh hoạt chạy trốn trong các mạch thần kinh đã tạo ra những hành vi dẫn đến phần thưởng cụ thể đó.
Có một số thí nghiệm giải thích điều này, công trình của Mike Merzenich tại UCSF, người chủ yếu làm việc về sự linh hoạt ở người lớn, nhưng đã chỉ ra rằng khi bạn kích hoạt sự giải phóng dopamine trong não, thật may mắn là cả trong quá trình phát triển và cả ở tuổi trưởng thành, bạn về cơ bản tạo ra một cửa sổ siêu linh hoạt.
Được rồi, điều đó thật tuyệt vời.
Vậy phần thưởng dopamine, chất điều biến thần kinh đó là một cửa sổ cho sự siêu linh hoạt và về mặt tiến hóa, điều đó có lý.
Như, ôi trời ơi, có sự phong phú ở đây của một cái gì đó.
Đến lúc học hỏi điều gì đó.
Đúng vậy.
Chúng ta đã nhấn mạnh quá mức về mức độ mà sự linh hoạt bị thúc đẩy bởi hình phạt.
Nhưng các chất điều biến thần kinh cho phép sự linh hoạt, đặc biệt là trong tuổi dậy thì và khi trưởng thành, chủ yếu phụ thuộc vào dopamine và acetylcholine.
Acetylcholine thường tăng cường sự tập trung và nói chung.
Ý tôi là, nó thực hiện một loạt các chức năng khác, kiểm soát co cơ, v.v.
Nhưng điều chúng tôi đang nói ở đây là nếu một đứa trẻ có một trải nghiệm củng cố mạnh mẽ, tôi sẵn sàng cá cả hai tay rằng các mạch thần kinh giúp tạo ra bất kỳ hành vi nào dẫn đến trải nghiệm đó sẽ được củng cố chỉ trong một lần thử đến mức mà sẽ rất dễ dàng để tạo ra những hành vi đó một lần nữa.
Được rồi.
Cảm ơn bạn.
Đây chính xác là điều tôi muốn biết, để làm sâu sắc thêm những lý thuyết mà tôi đang thực hiện trong cuốn sách.
Vì vậy, bây giờ, đây thực sự là thời điểm hoàn hảo để chúng ta chuyển sang bốn khuyến nghị chính vì chúng xây dựng chính xác trên những gì bạn vừa nói.
Chúng đã giúp tôi giải thích tại sao điều này lại quan trọng như vậy.
Vì vậy, tôi nghĩ một lý do tại sao cuốn sách dường như đang hoạt động rất tốt và mọi người dường như thích và truyền bá nó là vì nó không chỉ là những điều bi quan, không chỉ là, “Ôi, chúng ta đã làm hỏng con cái của mình.
Ôi, những thiết bị khủng khiếp này.”
Thay vào đó, nó nói về một tầm nhìn về tuổi thơ, thực sự đẹp đẽ.
Đó là điều mà hầu hết chúng ta, những người lớn tuổi, đã trải qua với việc chơi ngoài trời và tất cả những điều đó. Và vì vậy, phân tích của tôi trong cuốn sách là lý do tại sao tôi đã đi xa đến vậy là vì đó là một tập hợp các cái bẫy hành động tập thể. Mỗi đứa trẻ 10 tuổi bây giờ cần một chiếc smartphone vì mọi đứa trẻ 10 tuổi khác đều có một cái và bạn không muốn khiến con bạn cảm thấy cô đơn.
Vì vậy, bốn khuyến nghị mà tôi có là bốn cách để thoát khỏi cái bẫy này, nhưng hai cái đầu tiên thực sự liên quan đến việc trì hoãn và vượt qua giai đoạn dẻo dai này, và bạn thực sự đã giúp tôi thấy tại sao việc trì hoãn cho đến ít nhất là tuổi dậy thì muộn lại cấp bách đến vậy.
Dưới đây là bốn quy tắc mà tôi nghĩ có thể giúp chúng ta thoát khỏi cái bẫy này. Quy tắc số một, không cho smartphone trước khi vào trung học. Bạn có thể cho con bạn một chiếc điện thoại gập. Thế hệ millennials đã sử dụng điện thoại gập và họ đã ổn. Không có quyền truy cập hoặc không có smartphone riêng. Bạn không thể có cái riêng của mình. Và điều đó cũng áp dụng cho iPad nếu bạn cho con bạn một chiếc iPad và nói, “Đây, Billy, đây là iPad của con. Con có thể để nó trong phòng và sử dụng ở bất kỳ đâu trong nhà và thậm chí có thể mang ra ngoài, mặc dù có thể không có Wi-Fi, không sao.”
Điều quan trọng là internet là một điều tuyệt vời và bạn có thể có một chiếc máy tính trong phòng khách hoặc bếp khi bạn có những đứa trẻ nhỏ và chúng có thể làm nhiều việc trên máy tính, nhưng bạn không muốn cho con bạn toàn bộ internet trong túi của chúng. Và bạn không muốn toàn bộ thế giới có thể tiếp cận con bạn bất cứ khi nào họ muốn.
Vì vậy, thật điên rồ khi chúng ta cho trẻ em, thậm chí trước tuổi dậy thì, một chiếc smartphone. Hãy để chúng có một chiếc điện thoại gập hoặc một chiếc điện thoại đơn giản, xem một cái gì đó như vậy. Đó là quy tắc số một.
Quy tắc số hai là quy tắc liên quan nhất đến những gì chúng ta vừa nói và đó là không có mạng xã hội cho đến 16 tuổi. Tôi tin rằng không có cách nào để làm cho mạng xã hội an toàn cho trẻ em. Nghĩa là, nếu chúng sẽ bước vào một lĩnh vực mà uy tín được tạo ra bằng cách có những bài đăng nhận được nhiều lượt thích và người theo dõi nhất, bạn đang khiến chúng trở thành những người quản lý thương hiệu.
Bạn đang khiến họ phải thể hiện.
Điều này không phải là vui chơi.
Chúng sẽ phải đối mặt với những điều khủng khiếp, khủng khiếp.
Tôi bây giờ hỏi những người trẻ tuổi, “Có điều gì bạn đã thấy khi còn nhỏ mà bạn thực sự hối tiếc khi thấy không?”
Và nhiều người trong số họ có câu trả lời.
Người bảo vệ 21 tuổi của tôi vừa nói với tôi về “gauntlet”, chạy qua gauntlet.
Đó là một loạt 20 video.
Đó là một thử thách. Bạn có thể xem 20 video này không, kết thúc bằng hình ảnh một băng nhóm ma túy Mexico xẻ thịt một người còn sống?
Những thứ như vậy.
“Vâng, tôi đủ mạnh mẽ. Tôi có thể làm điều đó.”
Thực sự sao?
Ở độ tuổi nào bạn muốn con bạn xem những người bị xẻ thịt?
10?
11?
Điều đó có ổn không?
Và những hình ảnh đó sẽ mãi mãi.
Chúng sẽ mãi mãi.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Tôi thậm chí không xem video.
Bạn biết không? Tôi xin lỗi vì đã nói điều đó.
Không, chúng tôi sẽ không cung cấp liên kết.
Không, tôi sẽ nói rằng chấn thương được định nghĩa là một sự kiện bất lợi mà thay đổi vĩnh viễn cách não bộ phản ứng theo những cách khiến con người kém hiệu quả hơn trong cuộc sống.
Vì vậy, đừng làm điều đó với chính mình.
Tôi sẽ không xem bộ phim về Dahmer.
Mọi người đều nói về bộ phim Dahmer.
Tất cả những gì tôi cần làm là xem 10 giây của đoạn trailer để biết rằng tôi sẽ trả tiền để không xem điều đó.
Đúng vậy.
Không phải vì tôi không thể vượt qua nó.
Tôi chắc chắn có thể ép mình làm điều đó, nhưng tôi không muốn điều đó trong không gian thần kinh của mình.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Vì những lý do rõ ràng.
Vậy hãy quay lại với những gì bạn đã nói về tính dẻo dai của não.
Bởi vì nếu đúng là tuổi dậy thì là một giai đoạn nhạy cảm cho nhiều khía cạnh cao hơn của nhân loại chúng ta như danh tính, kỹ năng quan hệ, tất cả những thứ đó, thì bạn nên cẩn thận hơn.
Khi con bạn từ 9 đến 15 tuổi, bạn nên cẩn thận hơn về những gì vào mắt và tai của chúng.
Và thay vào đó, đó là lúc chúng ta từ bỏ mọi quyền kiểm soát.
Bạn biết đấy, khi con chúng ta còn nhỏ, chúng chú ý đến chúng ta.
Chúng ta đọc sách cho chúng.
Chúng ta có rất nhiều quyền kiểm soát về những gì con cái chúng ta tiêu thụ khi chúng còn là trẻ nhỏ và khi chúng còn rất nhỏ.
Nhưng khi các em bước vào trung học cơ sở và trung học phổ thông, các em bắt đầu xa rời. Các em tìm kiếm những thứ khác. Và đó chính xác là lúc bạn nói, đây, đây là thiết bị của riêng bạn. Bạn muốn lún sâu vào những vấn đề liên quan đến rối loạn ăn uống? Bạn muốn tìm hiểu về hội chứng Tourette? Bạn sẽ bắt chước những người có những triệu chứng này? Vì vậy, điều cuối cùng chúng ta nên làm là để cho trẻ em trong giai đoạn nhạy cảm này tiếp xúc với thông tin xã hội từ những người lạ ngẫu nhiên trên internet, những người được chọn bởi một thuật toán dựa trên mức độ cực đoan của hành vi của họ và mức độ mà sự cực đoan đó đã mang lại cho họ những lượt thích, điều này khiến họ trở nên nổi bật hơn. Vì vậy, đúng, những luật nâng độ tuổi lên 16 hoặc 18, tôi nghĩ đó là điều chúng ta cần. Điều này thực sự không phù hợp với trẻ vị thành niên. Ngay cả khi có một số nội dung tốt, tôi nghĩ rằng nó bị vượt xa bởi những điều xấu. Vì vậy, đó là quy tắc thứ hai. Không sử dụng mạng xã hội cho đến khi 16 tuổi. Quy tắc thứ ba là trường học không có điện thoại. Và một lần nữa, nếu chúng ta mong đợi trẻ em học hỏi và việc học là sự thay đổi trong não bộ. Nếu bạn đang học điều gì đó, bạn đang phát triển một kỹ năng, một điều gì đó trong não bạn đã thay đổi. Thay vì học toán, đọc sách hay bất cứ điều gì khác, sao bạn không dành nhiều thời gian hơn cho việc sử dụng điện thoại? Bạn chỉ dành nhiều thời gian hơn ở trường để xem TikTok. Vừa có một bài báo trên The Washington và Wall Street Journal về một giáo viên đã chống lại điện thoại và cuối cùng đã từ bỏ và nghỉ việc. Một trong những học sinh trong lớp của ông đã nói rằng cô ấy thường vào lớp và chỉ xem TikTok. Và đó là điều cô ấy đã làm suốt cả tiết học, chỉ ngồi xem TikTok ở bàn của mình. Và không, bạn nên học, không phải làm thêm TikTok ở trường. Thật điên rồ khi chúng ta để trẻ em mang theo những thiết bị gây phân tâm lớn nhất từng được phát minh vào lớp học cùng với chúng. Và tôi sẽ lập luận rằng chúng đang học, nhưng những gì chúng đang học là những vòng lặp dopamine được củng cố nhanh chóng dẫn đến lượng dopamine giảm sút, không chỉ trong những khoảng thời gian ngắn.
thời gian, nhưng rất nhanh chóng, và điều đó cản trở các hình thức học tập khác.
Đúng vậy.
Và khả năng chú ý vào một giáo viên, điều này không hấp dẫn bằng những gì bạn thấy trên TikTok.
Đúng, có rất nhiều hình thức học tập.
Đó là học những điều sai lầm.
Đúng vậy.
Vậy nên quy tắc thứ ba là trường học không có điện thoại.
Bạn phải khóa điện thoại vào buổi sáng, hoặc trong một chiếc khóa điện thoại hoặc một túi yonder.
Nếu chính sách là bạn giữ nó trong túi, thì đó không phải là chính sách.
Đó chỉ là công thức cho những xung đột liên tục với trẻ em vì chúng không thể giúp được.
Chúng phải nhắn tin.
Nếu có ai đó nhắn tin, chúng phải nhắn tin.
Và quy tắc thứ tư là quy tắc khó nhất.
Quy tắc thứ tư là cần nhiều sự độc lập hơn, chơi tự do và trách nhiệm trong thế giới thực vì điều chúng ta cần làm không chỉ là quay ngược lại thời thơ ấu dựa trên điện thoại và khiến chúng chỉ ngồi đó làm không có gì.
Chúng ta phải phục hồi một thời thơ ấu thật sự vui vẻ, phiêu lưu, như những gì bạn đã nói.
Bạn đi ra ngoài trên chiếc xe đạp của mình, bạn đang chơi với bạn bè, đôi khi có điều gì đó xảy ra.
Và ôi, bạn có những kỷ niệm.
Ý tôi là, những điều thú vị xảy ra, những điều đáng sợ xảy ra, nhưng bạn có những kỷ niệm.
Và tôi lo lắng về những cậu bé ngày nay, tôi có một nhóm bạn, nhóm bạn của tôi.
Chúng tôi vẫn nói về những điều đã xảy ra, những điều tuyệt vời đã xảy ra khi chúng tôi còn học đại học hoặc sau khi tốt nghiệp.
Và tôi tự hỏi những cậu bé trẻ ngày nay sẽ nói gì, bạn biết không, bạn còn nhớ trò chơi Fortnite số 27,363 khi bạn bị mắc kẹt trong cái thang máy và tôi phải bắn bạn ra không?
Không, tôi không nhớ cái đó.
Bạn biết đấy, những cuộc phiêu lưu ảo sẽ không đủ.
Con cái chúng ta cần những cuộc phiêu lưu.
Chúng cần sự độc lập và phiêu lưu nơi chúng tự giải quyết các xung đột.
Vì vậy, nếu chúng ta làm bốn điều đó, tôi nghĩ chúng ta có thể phục hồi thời thơ ấu trong thế giới thực.
Không có smartphone trước khi vào trung học, không có mạng xã hội cho đến 16 tuổi, trường học không có điện thoại, nhiều sự độc lập hơn.
Chơi tự do và trách nhiệm trong thế giới thực, bốn điều đó.
Và đây là những điều mà tất cả chúng ta đều có thể làm.
Nếu chúng ta làm việc cùng nhau, nếu chúng ta thực hiện chúng cùng một lúc, nếu bạn là gia đình duy nhất giữ cho con bạn không sử dụng smartphone cho đến khi vào trung học và không sử dụng mạng xã hội cho đến khi 16 tuổi, bạn đang đặt gánh nặng lên con bạn và cô ấy có thể cảm thấy cô đơn và sẽ nói, mẹ ơi, con bị bỏ rơi.
Vâng, cô ấy có thể vẫn cảm ơn bạn như chúng ta đã thấy tối qua.
Một trong những người phụ nữ đã nói, con gái của cô ấy cảm ơn cô vì đã giữ cho cô bé không sử dụng smartphone, nhưng vào thời điểm đó, điều đó thật đau đớn với cô.
Và hy vọng của tôi là bằng cách lan tỏa những chuẩn mực này, không bậc phụ huynh nào sẽ phải ở trong tình huống đó nữa, nơi mà con của họ là người duy nhất trong lớp không có smartphone ở tuổi 10.
Để có được danh sách tuyệt vời này, tôi nói là tuyệt vời vì nó dẫn dắt chúng ta tất cả về thần kinh sinh học mà tôi biết và vì nó cung cấp các giải pháp thực sự dựa trên việc hiểu những gì đã xảy ra và đang xảy ra với việc sử dụng smartphone.
Có rất nhiều điều không nên làm, nhưng sau đó có một số điều nên làm, mà tôi, bạn biết đấy, tôi không phải là chuyên gia về thay đổi hành vi, nhưng tôi đã dành một khoảng thời gian đáng kể để nói chuyện với mọi người về những gì họ có thể làm cho sức khỏe và sự an lành của họ, không chỉ là những điều không nên làm.
Và tôi nghĩ điều quan trọng là như tôi hiểu, có những hành vi thay thế và tôi cũng nghĩ rằng mọi người ở mọi lứa tuổi đều muốn làm điều gì đó mà cảm thấy tốt ngay từ lần đầu tiên và mỗi lần sau đó và điều đó có lợi cho họ.
Và sau đó bạn tạo ra vòng lặp củng cố theo một hướng khác.
Bạn đang cung cấp tất cả những điều đó trong cuốn sách này và thật tuyệt vời.
Điều tôi tự hỏi và muốn giúp đỡ theo bất kỳ cách nào tôi có thể là, bạn biết đấy, nếu bạn nhớ cách đây nhiều năm, có sự hiểu biết về sáu năm đầu đời là rất quan trọng.
Đó là sáu năm đầu tiên.
Và vì vậy, các bậc phụ huynh đã hơi quá tay một chút và cho con họ nghe Mozart suốt thời gian và những điều tương tự.
Nhưng điều thú vị là họ đã nghĩ về các giai đoạn quan trọng và tính linh hoạt của não bộ.
Và vì vậy, với tư cách là một nhà thần kinh sinh học nghiên cứu sự phát triển của não, tôi rất vui mừng.
Có vẻ như nếu có sự hiểu biết rằng sinh học, tâm lý học và xã hội học chỉ ra rằng có một khoảng thời gian quan trọng, có thể không chỉ là một khoảng thời gian nhạy cảm, mà là một khoảng thời gian quan trọng mà việc sử dụng điện thoại thông minh quá mức của một loại cụ thể thực sự dẫn đến nhiều vụ tự tử hơn, trầm cảm, lo âu và ít khả năng học hỏi và hành vi thích ứng trong cuộc sống.
Có vẻ như điều này nên được coi như một luật.
Nó nên được thực hiện ở cấp độ, chắc chắn là ở cấp độ quốc gia.
Bạn nghĩ có những rào cản nào đối với điều đó?
Bạn biết đấy, rõ ràng là tôi rất hào hứng tham gia vào nỗ lực của bạn và tôi biết nhiều người đang lắng nghe cũng sẽ như vậy để cố gắng thực hiện bốn điều này.
Nhưng bạn nghĩ rằng thực sự cần gì để khiến mọi người coi trọng bộ não và cuộc sống của trẻ em của họ, vì trẻ em không thể tự chăm sóc bản thân đến mức đó?
Điều này thật không công bằng, đúng không?
Ý tôi là, nó giống như việc nói với một đứa trẻ trong cửa hàng kẹo, như, này, nghe này, tự tìm hiểu đi. Có thực phẩm dinh dưỡng ở phía cuối phố, thật không công bằng, đúng không?
Nó giống như một chú cún cố gắng tham gia giải vô địch Westminster.
Nó sẽ không xảy ra.
Nhưng đây là những vấn đề nghiêm trọng.
Ý tôi là, chúng ta đang nói về tương lai, không chỉ của Hoa Kỳ, mà của toàn bộ loài.
Vậy còn luật pháp thì sao? Còn lập pháp thì sao? Nó hoạt động như thế nào?
Tôi không biết gì về điều đó.
Chắc chắn rồi.
Đầu tiên, hãy lưu ý rằng tôi có thể sai về điều này. Có thể rằng điện thoại không gây ra điều này.
Bây giờ, tôi nghĩ rằng bằng chứng khá tốt rằng nó có, nhưng hãy giả sử có 70% khả năng tôi đúng.
Hãy giả sử chỉ có 30% khả năng tôi đúng.
Hậu quả là rất nghiêm trọng, chúng ta nên hành động.
Bây giờ, hành động gì?
Tôi đã ở Vương quốc Anh để quảng bá cuốn sách khoảng ba tuần trước, và ở Vương quốc Anh và phần còn lại của châu Âu, suy nghĩ đầu tiên của mọi người là cấm nó, cấm nó, cấm nó, cấm bằng luật của chính phủ.
Và có những lúc chúng ta cần điều đó, bạn biết đấy, việc hút thuốc lá khi chưa đủ tuổi, chỉ cần cấm nó lại.
Như là, bạn không nên để trẻ em hút thuốc.
Đã có rất nhiều cân nhắc về việc liệu chúng ta có nên cấm bán điện thoại thông minh cho trẻ em dưới 14 tuổi không?
Và tôi đã gặp gỡ với đơn vị chính sách tại số 10 phố Downing, và tôi đã nói, khoan đã, các bạn.
Bạn biết đấy, với tư cách là một người Mỹ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đề xuất điều đó.
Bạn cần phải có những chuẩn mực trước.
Nếu bạn ban hành những luật lệ không phù hợp với chuẩn mực của mọi người, họ sẽ thực sự ghét bạn và sẽ cảm thấy tức giận.
Vì vậy, hãy bắt đầu với việc thay đổi chuẩn mực trước.
Và vì vậy, tôi nghĩ rằng điều đó thực sự đang diễn ra.
Ở Anh, các bậc phụ huynh đang rất phẫn nộ, họ thực sự đang thay đổi nhanh chóng ở đó.
Họ đang đi trước chúng ta vài tháng.
Ở Mỹ, tôi nghĩ điều đó đang diễn ra ngay bây giờ.
Và vì vậy, nếu chúng ta chỉ cần phát triển một sự đồng thuận, chúng ta cần xem điện thoại thông minh trong tay trẻ em giống như thuốc lá trong tay trẻ em, như là, bạn biết đấy, bạn không nên làm điều đó.
Bạn không nên làm điều đó.
Tất nhiên, họ có thể sử dụng laptop, họ có thể sử dụng máy tính, họ có thể làm một số việc trên iPhone của bạn đôi khi.
Nó không phải là độc, nhưng bạn không muốn nó trở thành thói quen.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng để giữ điện thoại thông minh ra khỏi tay trẻ em, không cần luật.
Tôi không muốn có một luật cấm điều đó, nhưng chúng ta chỉ cần một chuẩn mực.
Còn về việc nâng độ tuổi lên 16, chúng ta có thể phải đấu tranh để làm điều đó.
Tôi đang làm điều đó với các con của tôi.
Tôi nói không với con gái tôi, không có Snapchat cho đến khi bạn 16 tuổi.
Và cô ấy là người duy nhất không có nó.
Điều đó thật đau đớn cho cô ấy và cô ấy 14 tuổi.
Nhưng hy vọng của tôi là không bậc phụ huynh nào sẽ lại rơi vào tình huống đó, rằng ở mỗi trường học, nhiều bậc phụ huynh sẽ nói không với mạng xã hội cho đến khi 16 tuổi.
Tất nhiên, các luật hiện tại quy định rằng bạn phải đủ 13 tuổi để ký hợp đồng, cho phép sử dụng dữ liệu của bạn và thực hiện giao dịch với một công ty mà không có sự biết đến hoặc cho phép của cha mẹ.
Nhưng Quốc hội đã thông qua một luật tồi tệ vào năm 1998, Đạo luật Bảo vệ Quyền riêng tư Trẻ em và Trực tuyến (Copa).
Nó lẽ ra phải đặt độ tuổi là 16, điều này không phải, mà tôi nghĩ là khá hợp lý, nhưng nó đã bị giảm xuống còn 13 mà không có sự thực thi nào. Luật được viết sao cho miễn là công ty không hoàn toàn biết rằng bạn dưới tuổi, thì họ không gặp vấn đề gì. Họ không chịu trách nhiệm. 13. Họ có động lực. Các công ty hiện nay, luật này khuyến khích các công ty không biết trẻ em bao nhiêu tuổi. Ở tuổi 13, hầu như không có khả năng suy nghĩ xa. Đúng vậy. Đúng vậy. Và vì tất cả những gì bạn phải làm là đủ tuổi để nói dối về tuổi của mình. Nếu bạn đủ tuổi để nói dối về tuổi của mình, bạn có thể đi bất cứ đâu trên internet vì không có sự thực thi. Vì vậy, tôi nói hãy lấy độ tuổi 13, điều này không được thực thi. Hãy yêu cầu xác minh độ tuổi, điều này phức tạp, nhưng họ đang làm việc về vấn đề đó ở Anh. Họ đang yêu cầu điều đó. Nó sẽ xảy ra ở Anh. Chúng tôi sẽ làm việc để giải quyết các chi tiết kỹ thuật. Vì vậy, yêu cầu xác minh độ tuổi, sau đó nâng độ tuổi lên 16. Đó là nơi mà tôi nghĩ chúng ta thực sự cần luật vì mạng xã hội là một cái bẫy xã hội. Và nếu một nửa số trẻ em tham gia, sẽ có rất nhiều áp lực lên nửa còn lại để tham gia. Vì vậy, chúng ta cần giảm điều đó xuống chỉ còn 5% lén lút tìm cách tham gia. Điều đó là ổn. Đó là nơi mà chúng ta chắc chắn cần luật. Và sau đó là những vấn đề về chơi đùa, ở đó chúng ta có thể sử dụng một số luật. Tôi đã đồng sáng lập một tổ chức có tên là LetGrow. Nếu bạn vào letgrow.org với Lenore Scanesi, chúng tôi vận động cho việc trả lại quyền chơi cho trẻ em. Và một trong những điều chúng tôi đã làm là đã có được các luật được thông qua ở tám tiểu bang nói rằng nếu bạn để con bạn ra ngoài chơi, điều đó không thể được coi là bằng chứng của sự bỏ bê trẻ em. Trong khi hiện tại, các luật còn mơ hồ. Vì vậy, nếu bạn gửi đứa trẻ 8 tuổi của mình ra cửa hàng, và điều này đã xảy ra với những người bạn của tôi, và một người hàng xóm tò mò nói: “Mẹ bạn đâu? Bà ấy có biết bạn đang ở đây không?” Và sau đó họ gọi 911. Và cảnh sát đến vì không ai thấy một đứa trẻ 8 tuổi ở ngoài đường kể từ những năm 90. Vì vậy, cảnh sát đến.
Và một khi cảnh sát đến, họ rất có khả năng sẽ chuyển vụ việc đến dịch vụ bảo vệ trẻ em.
Và khi gia đình bạn rơi vào tay dịch vụ bảo vệ trẻ em, bạn sẽ phải đối mặt với những cuộc chiến giành quyền nuôi con, bạn sẽ phải chịu sự giám sát, bạn không được phép ở bên trẻ em.
Thật điên rồ những gì xảy ra.
Vì vậy, tám tiểu bang hiện đã nói rằng, không, không còn điều đó nữa. Điều này thật điên rồ.
Luật pháp có thể giúp ngăn chặn việc khuyến khích cha mẹ can thiệp quá mức, để cung cấp nhiều không gian an toàn hơn cho trẻ em chơi, không phải là khu vực xe cộ.
Cuốn sách có – thế hệ lo âu, phần thứ tư của nó là những gợi ý cho chính phủ, cho các công ty công nghệ, cho trường học và cho cha mẹ.
Có rất nhiều điều chúng ta có thể làm để khôi phục một tuổi thơ dựa trên chơi đùa trong thế giới thực.
Tôi nhận ra rằng một số điều này phụ thuộc vào thu nhập của hộ gia đình, v.v.
Nhưng có hiệu ứng bảo vệ nào không, chẳng hạn như trại hè hoặc hiệu ứng bảo vệ chỉ từ thể thao sau giờ học, nơi cả trẻ em và cha mẹ đều đồng ý, không có điện thoại trên sân?
Chúng tôi không ghi hình cho mỗi bàn thắng.
Ý tôi là, tôi thích thấy con cái của bạn bè mình ghi điểm ba điểm trong một trận đấu hoặc điều gì đó tương tự.
Tôi rất thích điều đó trên Instagram.
Và thật kỳ diệu khi bạn bè tôi, với những gì tôi biết về họ khi lớn lên, lại có những đứa trẻ này.
Và những câu chuyện tôi có thể kể.
Nhưng nghiêm túc mà nói, điều đó thật tuyệt vời.
Và tuy nhiên, tôi đang nghĩ rằng họ đang quay video con của họ chơi trong trận đấu.
Liệu có phải sẽ thật tuyệt nếu không có điện thoại tại các sự kiện thể thao sau giờ học?
Vì vậy, đó là một vài giờ, ba lần một tuần hoặc một lần một tuần, ít nhất những bộ não trẻ này được tiếp xúc với một loại học tập củng cố khác.
Đúng vậy.
Người Anh có một câu nói, “Đừng cho con gái bạn lên sân khấu, bà Worthington,” đó là một câu trong một bài hát cũ của Noel Coward.
Và nó thừa nhận rằng đặc biệt đối với các cô gái, việc lớn lên được nhìn nhận, ngưỡng mộ và bình luận về ngoại hình của họ thật sự rất tệ cho họ.
Nhưng việc lớn lên luôn bị chụp ảnh, mọi thứ bạn làm và đăng lên mạng thực sự không tốt cho chúng.
Vì vậy, vâng, để trả lời câu hỏi của bạn, trước tiên, trại hè là điều kỳ diệu.
Đừng bao giờ gửi con bạn đến một trại hè không cấm điện thoại, vì đây là cơ hội tốt nhất để detox.
Và tôi nghe câu chuyện này lặp đi lặp lại.
Con gái tôi có một chiếc iPhone khi cô ấy 11 tuổi.
Cô ấy đột nhiên trở nên cáu kỉnh, không còn là đứa trẻ ngọt ngào, hài hước như trước nữa.
Tôi đã gửi cô ấy đến trại hè vào mùa hè tiếp theo.
Và thật bất ngờ, cô gái trở về là đứa trẻ 11 tuổi tuyệt vời, ngọt ngào của tôi.
Tính cách của cô ấy đã trở lại, và rồi cô ấy lại cầm điện thoại và trở nên cáu kỉnh một lần nữa.
Vì vậy, trại hè là kỹ thuật mạnh mẽ nhất được biết đến để detox, vì đứa trẻ không bị tước đoạt.
Chúng ở trong một giường với những đứa trẻ khác không có điện thoại, và chúng đang đùa giỡn, trò chuyện, cười đùa và tranh luận và làm tất cả những điều lành mạnh đó.
Vì vậy, trại hè thật tuyệt vời.
Một điều khác mà bằng chứng cho thấy là thể thao đồng đội và tôn giáo, hai điều này rất, rất bảo vệ.
Vì vậy, tôi rất khuyến khích mọi người khuyến khích con cái họ chơi thể thao đồng đội.
Con tôi chạy điền kinh, điều đó rất tuyệt, nhưng thể thao đồng đội buộc phải hợp tác nhiều hơn.
Có một số bằng chứng cho thấy thể thao đồng đội thậm chí còn tốt hơn cho sức khỏe tâm thần của chúng hơn thể thao cá nhân.
Bạn không muốn những giải thể thao bị giám sát quá mức, áp lực cao.
Ý tôi là, điều đó tốt hơn là không có gì.
Nhưng lý tưởng nhất, càng nhiều trò chơi mà chúng chơi mang tính nội bộ, không chính thức, thì trẻ em càng tự thực thi các quy tắc.
Tất cả những điều đó sẽ tốt hơn.
Con cái chúng ta không còn gắn bó với cộng đồng nữa, nhưng thể thao và tôn giáo là hai điều làm được điều đó.
Còn âm nhạc thì sao?
Tôi đã thực hiện một tập về âm nhạc trong não, và một trong những phần thú vị và hấp dẫn nhất đối với tôi là, và tôi không có tài năng âm nhạc nào cả, hát hay chơi nhạc cụ hay bất kỳ hình thức nào khác.
Tuy nhiên, tôi rất thích nghe nhạc, nhưng điều thú vị là những đứa trẻ lớn lên chơi một nhạc cụ, đặc biệt…
Hợp tác với những người khác trong một ban nhạc, một bộ đôi hoặc một bộ tứ, hoặc dàn nhạc hay ban nhạc diễu hành, có một số dữ liệu rất ấn tượng về tiềm năng cho sự neuroplasticity bổ sung.
Chắc chắn rồi.
Các mạng lưới não rộng lớn, những mẫu kết nối này rộng hơn nhiều ở trẻ em học một nhạc cụ và chơi nó một cách hợp tác so với những người cố gắng học một nhạc cụ muộn hơn trong cuộc đời, mặc dù vẫn có những lợi thế cho điều đó.
Tôi tự hỏi liệu điều đó có thể được thêm vào danh sách không.
Có.
Chơi trong một ban nhạc hoặc hát trong một dàn hợp xướng, tôi nghĩ chắc chắn nên được đưa vào.
Trong một thời gian, tôi thực sự quan tâm đến sự đồng bộ, và sự đồng bộ có tất cả những tác động mạnh mẽ này.
Có một cuốn sách tuyệt vời mang tên “Giữ Cùng Nhau Trong Thời Gian” của William McNeill.
Ông ấy đã đăng ký hoặc bị gọi nhập ngũ vào Thế chiến II, huấn luyện tại một trại ở Texas.
Họ đang diễu hành lên xuống với những khẩu súng gỗ vì họ không có súng thật.
Ban đầu, điều đó có vẻ ngu ngốc với ông, nhưng sau vài ngày, đơn vị của ông đã hiểu.
Khi họ như một đơn vị, họ giống như một con rết.
Họ không hoàn hảo, và đó giống như một sự mất mát bản thân.
Đó là một cảm giác hưng phấn.
Ông đi tham gia Thế chiến II.
Ông trở về và viết về những người đàn ông trong trận chiến.
Ông viết, đó là một tiêu đề sách khác.
Những trải nghiệm đồng bộ như vậy, chúng ta là một loài siêu xã hội.
Chúng ta cần phải đồng bộ, và đó là lý do tại sao sự tương tác trực tiếp lại quan trọng đến vậy, trong khi khi bạn giao tiếp trên Instagram hoặc bất kỳ mạng xã hội nào, thì đó là giao tiếp không đồng bộ. Bạn không có sự đồng điệu tự động.
Tôi có thể nói một chút về những điều mới mẻ không? Được rồi, hãy bắt đầu.
Tôi có một câu hỏi. Tôi đã nghe bạn và những người khác nói rằng trẻ em và có lẽ cả người lớn ngày nay không quen với cảm giác chán nản. Luôn có một bộ phim đầu vào trên mạng xã hội, YouTube. Luôn có những từ ngữ đang chảy vào chúng ta dưới dạng âm thanh hoặc viết. Có một khái niệm mà tôi rất thích từ thế giới của sự chánh niệm, mà trước đây từng được coi là mới mẻ, nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng mỗi khuôn viên học thuật đều có ít nhất một vài khoản tài trợ tập trung vào thiền và những lợi ích của nó, cũng như hít thở, và những lợi ích của nó.
Chúng ta đã tiến xa, nhưng có một khái niệm về sự im lặng từ ngữ, về tầm quan trọng của việc ở trong trạng thái không có từ ngữ, nơi mà chúng ta không đọc, không suy nghĩ bằng những câu hoàn chỉnh. Chúng ta không tiếp nhận thông tin cảm giác, và trong những điều kiện đó, chúng ta có thể thực sự nhận biết cảm giác của mình về mọi thứ, rằng chúng ta trở nên nhạy bén hơn để cảm nhận môi trường xung quanh và những đầu vào khi chúng đến.
Tôi tự hỏi, vì trải nghiệm của tôi về mạng xã hội là liệu trẻ em có đang sử dụng Instagram, Snapchat, v.v., và chúng đang làm điều đó vì bất kỳ lý do nào, như sự ép buộc, thói quen, nghiện, hoặc bất cứ điều gì bạn muốn gọi, nhưng tôi không chắc rằng điều đó mang lại cảm giác tốt cho chúng. Tôi không chắc rằng nó giống như kem mà có vị ngon tuyệt. Tôi nghĩ rằng có thể nó bắt đầu như vậy, và thỉnh thoảng có những khoảnh khắc may mắn, nhưng phần lớn người lớn, nhưng vì chúng ta đang nói về trẻ em, hãy nói về trẻ em trong giai đoạn rất quan trọng và nhạy cảm này của cuộc đời, không cảm thấy tốt, và chúng có thể thậm chí không biết rằng chúng không cảm thấy tốt. Chúng chỉ đang tham gia một cách cưỡng bức, và ở đây tôi đang sử dụng thuật ngữ một cách lỏng lẻo, không phải về mặt lâm sàng, tham gia một cách cưỡng bức.
Tôi tự hỏi liệu có lợi ích nào cho trẻ em không chỉ đơn giản là cảm thấy chán nản để trải nghiệm…
Vì sự nhàm chán, nhưng học cách thực sự trở thành một người nhạy bén hơn về những gì họ thích và không thích, bởi vì khi tôi nói chuyện với cháu gái của mình hoặc nói chuyện với những người trẻ khác bây giờ, họ dường như ngày càng nhận thức rõ hơn về việc một số thứ trực tuyến thật sự tệ hại. Đó là ngôn ngữ. Họ không nói, “Ôi, thật tuyệt. Đừng lấy nó đi khỏi tôi.” Họ nói, “Tôi không muốn bỏ lỡ,” nhưng điều đó cũng đau đớn với họ. Giống như họ đang uống từ một vòi nước phun đầy đinh, và thỉnh thoảng có một thứ gì đó ngon miệng. Không phải họ nói, “Điều này thật tuyệt, và điều kia cũng thật tuyệt,” nhưng tất nhiên, nếu bạn cho họ một video thật sự thú vị về động vật hay một thứ gì đó về động lực xã hội hay một trò chơi chiến tranh hay bất cứ điều gì, họ sẽ phấn khích, nhưng tôi không có cảm giác rằng họ nói, “Điều này thật tuyệt.” Nó giống như, “Điều này đang kiểm soát tôi. Nó đã nắm lấy tôi, và tôi chỉ đang làm điều đó, và tôi không biết làm thế nào để dừng lại.” Tôi nghĩ điều đó là hoàn toàn đúng. Đó chắc chắn là cách mà các chàng trai, những chàng trai trẻ thường tiếp cận về những cơn nghiện khiêu dâm của họ. Tôi nghe hàng ngàn tin nhắn, “Giúp tôi vượt qua điều này,” vì vậy tôi giới thiệu họ đến tập phim của chúng tôi về nghiện của Tiến sĩ Anna Lemke từ Stanford. Ôi, tôi rất thích cô ấy, vâng. Vâng, cô ấy thật tuyệt vời. Ôi, vâng, đây không phải là tập phim đó. Vâng, cô ấy thật xuất sắc. Chỉ là họ đang tuyệt vọng. Họ tuyệt vọng. Tôi không thấy điều này chỉ là niềm vui. Tôi thấy nó chủ yếu là nỗi đau. Không, đúng rồi. Đúng rồi. Vậy có rất nhiều điều đang diễn ra ở đây. Đối với một số người trong số họ, họ đang nghiện, và họ cảm thấy tồi tệ vì những lý do mà bạn đã nói về việc tăng dopamine, hoặc họ cảm thấy tồi tệ khi không thực hiện hoạt động gây nghiện. Vì vậy, họ đang sử dụng một cách cưỡng bức, giống như một người đánh bạc. Nếu bạn nghiện máy đánh bạc, cuộc sống của bạn thật tồi tệ. Bạn đã tiêu hết tiền của gia đình. Bạn cảm thấy xấu hổ về những gì đã xảy ra. Bạn cảm thấy khủng khiếp. “Ôi, nhưng nếu tôi chỉ quay lại vào vùng cảm giác trên máy đánh bạc, tôi sẽ cảm thấy tốt trong hai hoặc ba giờ.”
Vâng, đó là cơn nghiện nguy hiểm nhất, bởi vì như tôi đã được mô tả, tôi may mắn không phải là một người nghiện cờ bạc, xin lỗi. Người chơi thực sự tin rằng ván bài tiếp theo có thể thay đổi mọi thứ. Đúng vậy. Nó sẽ gây ra lý luận có động cơ. Nó sẽ tạo ra hy vọng nhưng lại bị dập tắt. Vì vậy, đối với một số người, đó là một hình thức tự điều trị. Ngay khi các cậu bé chuyển cuộc sống xã hội của mình sang video game và phim khiêu dâm, và các cô gái chuyển cuộc sống xã hội của mình sang mạng xã hội, cả hai giới đều cảm thấy rất cô đơn. Họ nhận được nhiều kích thích rẻ tiền và dễ dàng, nhưng không cảm thấy thỏa mãn. Vậy họ làm gì khi cảm thấy cô đơn và lo lắng? Đôi khi họ lại làm nhiều hơn. Một phần trong số đó được thúc đẩy bởi chu trình phản hồi, rằng họ hiện đang cảm thấy không thoải mái, vì vậy họ cần nhiều hơn. Nhưng phần khác là sự ép buộc tiêu thụ, vì mọi người khác cũng phải theo kịp. Và vì vậy, tôi đã hỏi sinh viên của mình tại NYU, “Được rồi, một số bạn đang dành bốn, năm, sáu giờ mỗi ngày trên mạng xã hội. Tại sao không bỏ nó đi?” “Ôi, tôi không thể, vì tôi phải biết mọi người đang nói gì. Tôi phải xem video mới nhất. Tôi phải theo kịp.” Và vì tôi không thể xử lý email và tin nhắn của mình, hai thứ đó kết hợp lại, nhiều hơn những gì tôi có thể xử lý trong một ngày. Tôi không thể chịu đựng được. Tôi không thể tưởng tượng có năm nền tảng thêm vào nữa. Tôi không biết con số chính xác, nhưng rất ít sinh viên của tôi chỉ sử dụng một nền tảng. Hầu hết họ sử dụng hai hoặc ba nền tảng thường xuyên, cộng với email, tin nhắn và Snapchat. Vì vậy, nó giống như, hãy tưởng tượng, thực phẩm rất tuyệt, nhưng hãy tưởng tượng bạn luôn phải ăn. Bạn phải luôn luôn ăn. Hệ thống của chúng ta không thể xử lý điều đó. Hãy tưởng tượng một cây luôn ở trong vòi sen. Nó luôn như, “Không, bạn cần có thời gian để tiếp nhận và thời gian để tiêu hóa hoặc xử lý.” Một trong những bài tập quý giá nhất, tôi sẽ nói với bạn hai bài tập quý giá nhất mà chúng tôi thực hiện trong lớp học phát triển của tôi tại NYU, bài đầu tiên là điều kiện tiên quyết cho mọi thứ khác là họ phải lấy lại quyền kiểm soát sự chú ý của mình.
Và một khi họ nhận ra rằng họ đã dành gần như toàn bộ sự chú ý của mình, bất kỳ khoảnh khắc nào không bị chiếm bởi giáo viên hoặc điều gì đó, thì đối với nhiều người trong số họ, đó là điện thoại vì có quá nhiều thứ để xử lý. Họ có rất nhiều tin nhắn trực tiếp, rất nhiều tin nhắn nhóm. Họ luôn phải xử lý hoặc họ cảm thấy như mình bị bỏ lại phía sau. Họ không tham gia. Vì vậy, hãy làm cho họ nhận ra rằng bạn phải lấy lại quyền kiểm soát sự chú ý của mình. Bạn phải tắt hầu hết tất cả thông báo. Bạn để lại Uber vì bạn muốn Uber thông báo cho bạn rằng xe đang đến trong ba phút. Điều đó là tốt. Nhưng có bao nhiêu công ty thực sự quan trọng đến mức họ phải làm gián đoạn bạn? Rất, rất ít. Vì vậy, hãy tắt hầu hết tất cả thông báo của bạn. Hãy gỡ bỏ mạng xã hội khỏi điện thoại của bạn. Nếu bạn cần sử dụng nó, bạn có thể sử dụng trên máy tính của mình, nhưng đừng luôn để nó ở đó. Tại NYU, trong bất kỳ thang máy nào, khi sinh viên bước vào thang máy, điện thoại sẽ được lấy ra vì đó là khoảng thời gian 30 giây và nó thật ngượng ngùng. Lấy điện thoại ra. Cuộn xuống. Tôi cũng sẽ lập luận rằng các giáo sư cũng vậy. Đúng vậy. Chúng tôi có. Không phải bạn. Tôi chưa từng ở trong thang máy với bạn. Không, chúng tôi có. Chúng tôi có, nhưng ít hơn. Đúng vậy. Và một điều khác mà tôi đã làm và thật đáng nhớ, và tôi đã nói về điều này trong cuốn sách, đó là đi bộ cùng nhau. Và tôi có ý tưởng này từ người bạn của tôi, Dacher Keltner, anh ấy và tôi đã nghiên cứu về việc đi bộ cùng nhau từ lâu và anh ấy thực sự đã tiếp tục nó. Anh ấy đã viết một cuốn sách tuyệt vời có tên là “All”. Và có một tập tuyệt vời nếu bạn chỉ cần tìm kiếm Keltner và Tippet. Vì vậy, với Krista Tippet, anh ấy đã có một cuộc thảo luận tuyệt vời. Anh ấy nói về cách anh ấy đã sử dụng những cuộc đi bộ cùng nhau để giúp anh ấy xử lý cái chết sớm của anh trai mình do ung thư và chỉ cần đi bộ trong một môi trường đẹp, đi chậm hơn một chút so với bình thường. Đừng có gì trong tai của bạn. Đừng nghe nhạc. Đừng mang theo điện thoại và chỉ cần chú ý. Và thật kỳ diệu. Thật tuyệt vời những gì xảy ra khi bạn làm điều đó. Và đối với nhiều sinh viên của tôi, họ chưa bao giờ làm điều đó vì họ phải tiếp nhận quá nhiều thứ.
Nếu tôi đi từ điểm A đến điểm B, tất nhiên, tôi sẽ nghe podcast hoặc lướt điện thoại trong khi đi bộ.
Và rất nhiều người trong số họ thực sự đã có những trải nghiệm chuyển đổi.
Bạn biết đấy, chúng tôi ngay tại Công viên Washington Square ở NYU.
Chúng tôi được xây dựng xung quanh Công viên Washington Square, một công viên thật sự đẹp đẽ.
Nó thực sự là một trong những công viên đẹp nhất ở Mỹ, chắc chắn là một trong những công viên đô thị đẹp nhất, tôi sẽ nói vậy.
Và những sinh viên đã đi bộ qua công viên, nhiều người trong số họ đã có những trải nghiệm tuyệt vời.
Nó gần như như thể trái tim của họ đang mở ra.
Họ cảm thấy nhiều tình yêu hơn cho mọi người.
Cảm giác lo âu của họ giảm đi.
Và kể từ đó, tôi cũng đã làm như vậy, khi tôi ký tên, tôi cũng đã làm điều đó.
Và tôi đã có trải nghiệm như vậy.
Vì vậy, bây giờ, bạn biết đấy, tôi yêu AirPods của mình, chúng thật sự tiện lợi, nhưng tôi nghe chúng ít hơn bây giờ.
Khi tôi đi bộ ở New York City, tôi thường chỉ, chỉ là không có gì, chỉ là không có gì.
Chỉ nhìn, xử lý, suy nghĩ.
Vì vậy, đúng vậy, tôi nghĩ rằng giới trẻ đang tiếp nhận quá nhiều thứ.
Tổng số byte thực sự là, bạn biết đấy, gấp 10 lần so với những gì nó nên có.
Và họ không có thời gian để xử lý.
Họ không có thời gian để phát triển một cuộc sống nội tâm, để suy nghĩ mọi thứ.
Vì vậy, chúng ta chỉ cần cắt giảm, cắt giảm thật nhiều.
Nếu tôi lùi lại từ mọi thứ mà bạn đã nói cho đến nay và có trong cuốn sách của bạn, có vẻ như cho đến năm 2012 hoặc khoảng đó, những gì được thưởng trong tuổi trẻ đã chuẩn bị cho chúng ta một cuộc sống trưởng thành thích ứng hơn.
Nhưng bây giờ mọi thứ đang được thưởng trong tuổi trẻ, ngoại trừ từ trường học, giáo viên và cha mẹ, nhưng những gì, bạn biết đấy, đang được thưởng theo từng khoảnh khắc trong phần lớn cuộc sống tỉnh táo của những người trẻ tuổi này là không thích ứng.
Đúng vậy, đúng vậy.
Tôi có nghĩa là, điều đó thật rõ ràng.
Hãy nghĩ về nó theo cách này.
Hãy tưởng tượng rằng con cái của bạn đang có một cuộc sống ngoài thế giới thực, chúng đang có những cuộc phiêu lưu, chúng đang làm những điều, chúng đang xây dựng những pháo đài trong rừng, chúng đang làm đủ mọi thứ.
Và rồi một ngày, bạn biết đấy, một sòng bạc mở cửa gần đó và nó chào đón tất cả trẻ em. Và đó là nơi mà chúng dành toàn bộ thời gian của mình, ở trong một sòng bạc. Chúng đang ở trong sự chăm sóc của một công ty đang cố gắng khai thác càng nhiều tiền càng tốt từ chúng. Và đó là những gì chúng làm trong 8 hoặc 10 giờ mỗi ngày. Thật là một điều ghê tởm khi nghĩ rằng một sòng bạc có thể sở hữu tuổi thơ của con cái chúng ta. Nếu không phải là một sòng bạc thì sao? Nếu đó là một nhà thổ cho các cậu bé? Có lẽ sẽ thú vị hơn, hãy nói như vậy. Một lần nữa, thật không thể tưởng tượng nổi rằng chúng ta lại để điều đó xảy ra. Những gì chúng ta đã làm là nói, ồ, nếu đó là Snapchat thì sao? Nếu đó là Instagram thì sao? Nếu đó là Facebook thì sao? À, không phải Facebook lắm. Nếu đó là TikTok thì sao? Những công ty này, đây là một trong những công ty lớn nhất và quyền lực nhất trên thế giới. Chúng về cơ bản sở hữu tuổi thơ của con cái chúng ta. Đây là nơi tuổi thơ đang diễn ra trên một vài nền tảng khổng lồ, vì lợi nhuận, sử dụng mô hình kinh doanh dựa trên quảng cáo. Vì vậy, chúng có động lực, giống như sòng bạc, để giữ chúng lại. Đừng để có đồng hồ. Đừng để chúng thấy thời gian. Giữ chúng lại. Đừng để chúng nhấp vào một liên kết đến trang khác. Giữ chúng lại. Chúng ta bằng cách nào đó đã nhượng bộ tuổi thơ của con cái mình cho những công ty khổng lồ đã cho thấy rằng họ không thực sự quan tâm đến phúc lợi của trẻ em. Họ quan tâm nhiều hơn đến lợi nhuận và họ quan tâm đến khách hàng của họ, đó là những nhà quảng cáo. Và những công ty này đã được cấp một sắc lệnh đặc biệt từ vua. Quốc hội đã nói trong điều 230 của Đạo luật Đạo đức Truyền thông năm 1996, tôi nghĩ là vậy, Quốc hội đã nói, “Ôi, và không ai có thể kiện bạn. Không ai có thể kiện bạn vì những gì bạn đã cho trẻ em của họ xem.” Có lý do cho điều đó, rằng bạn không muốn AOL phải chịu trách nhiệm cho mọi thứ mà ai đó đăng tải. Nhưng nó đã được diễn giải quá rộng rãi đến mức cho đến nay, bất kỳ nỗ lực nào để quản lý mạng xã hội hoặc bất kỳ nỗ lực nào để kiện họ đều được xem như, “Không, không.” Vì vậy, chúng ta đã bằng cách nào đó trượt vào điều này, và một khi bạn nhìn nhận nó theo cách đó, nó nói rằng,
“Mặc dù bọn trẻ của chúng ta đang lớn lên trong sòng bạc của Hera,” kiểu như, “Không, chúng ta phải dừng lại.”
Năm ngoái, tôi đã có cơ hội nói chuyện với một số nhóm tại những công ty này, những người được giao nhiệm vụ kiểm soát sự an toàn của những người trẻ tuổi sử dụng nền tảng của họ.
Và trọng tâm chính là loại nội dung.
Vì vậy, bảo vệ họ khỏi những kẻ xâm hại trẻ em, bảo vệ họ khỏi khiêu dâm.
Nhưng như bạn nhớ, ở đầu cuộc trò chuyện, chúng tôi đã phân tích mọi thứ thành các biến động nội dung theo thời gian và có thể là giao diện hình ảnh.
Tôi nghĩ rằng vì lợi ích của cuộc thảo luận hôm nay, giao diện hình ảnh có lẽ là phần ít thú vị nhất.
Nhưng tôi có thể nói với bạn, nhìn mọi thứ gần lại, có rất nhiều điều không tốt.
Mắt trở nên dài hơn, bạn trở nên cận thị, đó là lý do tại sao việc dành hai giờ ngoài trời, ngay cả khi sử dụng máy tính bảng, đã được chứng minh là có thể làm giảm cận thị ở hàng ngàn người, trẻ em.
Dù sao, có điều đó.
Nhưng phần thời gian thì thú vị, đúng không?
Có thể giới hạn tổng thời gian sử dụng mạng xã hội.
Rõ ràng vấn đề nội dung là, chỉ cần một lần tiếp xúc với một video kiểu như bạn đã mô tả, thử thách, “Tôi không bao giờ muốn thấy nó,” bất cứ điều gì cần phải làm với điện thoại của tôi để tôi không bao giờ thấy nó.
Xin hãy cho tôi biết.
Nhưng có vẻ như điều này đã được cho phép xảy ra, gần như là một giọt glucose hoặc điều gì đó đang diễn ra trong nền.
Chúng ta đang nói, được rồi, chỉ cần giữ kết nối với giọt glucose.
Và rồi chúng ta tự hỏi tại sao chúng ta lại có những đứa trẻ, hãy cứ nói là, béo phì về mặt nhận thức.
Đúng vậy.
Mỗi khi có phương tiện truyền thông mới, sự chú ý của công chúng luôn tập trung vào nội dung.
Và với truyền hình, trọng tâm là, bạo lực trên TV, điều này có khiến chúng trở nên bạo lực không?
Và hóa ra, không thật sự, xem bạo lực trên TV không thực sự khiến bạn trở nên bạo lực.
Và video game, những trò chơi video bạo lực này, những trò chơi bắn súng từ góc nhìn thứ nhất, liệu có khiến bọn trẻ của chúng ta trở thành kẻ giết người không?
Và đã có rất nhiều nghiên cứu về điều đó.
Có vẻ như, không, thực sự thì nó không như vậy.
Và rất nhiều nhà nghiên cứu nói rằng, xem đi, đó chỉ là một cơn hoảng loạn về đạo đức, không sao cả.
Nhưng điều đó chỉ tập trung vào nội dung.
Và đây là bài học lớn từ Marshall McLuhan, Neil Postman và tất cả các nhà lý thuyết truyền thông vĩ đại trong thế kỷ 20.
McLuhan đã nói rằng phương tiện là thông điệp.
Đừng tập trung quá nhiều vào nội dung của truyền hình.
Hãy tập trung vào sự chuyển biến của cuộc sống con người khi truyền hình trở thành lò sưởi của gia đình và mọi người ngồi quanh xem nó.
Bây giờ từ góc nhìn của chúng ta hôm nay, điều đó thực sự rất xã hội.
Họ đang ngồi cùng với các thành viên trong gia đình, có một trải nghiệm.
Nhưng điểm của McLuhan là, đó là điều biến đổi, điều mà công nghệ làm.
Không phải là nội dung.
Và theo cách tương tự, cuộc sống trên mạng xã hội ở một số khía cạnh giống như truyền hình, bạn đang xem những thứ.
Nhưng nó mang tính hành vi nhiều hơn.
Với truyền hình, bạn không có sự liên tục, tôi làm điều gì đó thì tôi được thưởng, tôi làm điều gì đó thì tôi được thưởng.
Vì vậy, mạng xã hội thì gây nghiện hơn rất nhiều so với truyền hình trước đây.
Đó là một khía cạnh của việc truyền hình không mang tính biểu diễn.
Nó không khiến bạn sống cuộc sống của mình trước ống kính.
Bạn không đứng trước ống kính.
Bạn là một người nhận thụ thụ động.
Trong khi đó, mạng xã hội đặt trẻ em của chúng ta trước ống kính.
Vì vậy, theo tất cả những cách này, chúng ta bị phân tâm và đây là cách mà trong các phiên điều trần của Thượng viện, tất cả đều tập trung vào nội dung.
Chúng ta không thể giảm số lượng video chặt đầu và khiêu dâm trẻ em sao?
Giả sử chúng ta có thể giảm điều đó xuống 90% thì thật tuyệt phải không?
Thượng nghị sĩ, chúng tôi có công nghệ hàng đầu thế giới trong việc này.
Vâng, điều đó sẽ tốt cho trẻ em của chúng tôi khi thấy ít khiêu dâm cứng và ít video bạo lực hơn.
Điều đó sẽ tốt.
Nhưng nếu chúng ta có thể làm cho Instagram chỉ có những cô gái hạnh phúc sống cuộc sống đẹp đẽ và các con gái của chúng ta xem điều đó tám giờ mỗi ngày, thì điều đó có tốt cho chúng không?
Chắc chắn là không.
Vì vậy, bạn biết đấy, việc dọn dẹp nội dung là quan trọng, nhưng đối với trẻ em đang trải qua giai đoạn dậy thì,
Tôi nghĩ câu trả lời thực sự duy nhất là chỉ cần trì hoãn, đừng để họ làm điều đó. Vấn đề ở đây là việc mô phỏng những gì người lớn đang làm và, bạn biết đấy, người lớn của chúng ta có khả năng điều chỉnh hành vi của họ tệ đến mức nào hoặc tốt đến mức nào. Tôi nói “điều chỉnh” vì, bạn biết đấy, tôi thấy rất nhiều bậc phụ huynh quay video mọi thứ mà họ đang làm, bạn biết đấy, họ luôn sử dụng điện thoại khi đứng xếp hàng ở cửa hàng trong khi con cái họ ở xung quanh. Một trong những lý do mà tôi nghĩ các bậc phụ huynh thích thiết bị như vậy là vì nó là một người giữ trẻ tuyệt vời với chi phí thấp hoặc không tốn kém. Nó cho phép họ có thể sử dụng điện thoại hoặc làm những việc khác.
Vì vậy, trẻ nhỏ đôi khi bắt chước cha mẹ của chúng. Trẻ nhỏ đang tìm kiếm những thứ để bắt chước và, bạn biết đấy, tôi có một số slide trong bài giảng sách thường lệ của mình về những chiếc iPhone đồ chơi mà chúng tôi đưa cho trẻ nhỏ để chúng có thể giống như mẹ và bố. Đối với trẻ nhỏ, tôi nghĩ điều đó có thể quan trọng. Đối với thanh thiếu niên, bạn biết đấy, tôi thường xuyên được hỏi câu hỏi đó vì, và tôi nghĩ đó là vì các bậc phụ huynh cảm thấy hơi có lỗi, như họ biết rằng họ đang mô phỏng hành vi xấu và họ lo lắng, liệu điều này có làm cho con cái họ cũng làm như vậy không? Và tôi không thể nói chắc chắn, nhưng trực giác của tôi với tư cách là một nhà tâm lý học xã hội là không thực sự, không nhiều lắm.
Và lý do là vì, bạn biết đấy, trong khi con cái bạn từng ngưỡng mộ bạn và từng bắt chước bạn, thì đến khi chúng 12, 13, 14 tuổi, bạn biết đấy, nếu tôi bắt đầu đọc tạp chí Economist, hoặc nếu tôi bắt đầu đan len hay bất cứ điều gì, điều đó sẽ không khiến con gái 14 tuổi của tôi muốn làm những điều đó chỉ vì tôi đang làm. Cô ấy hoàn toàn tập trung vào những gì nhóm bạn của cô ấy nghĩ về cô ấy. Dĩ nhiên là như vậy. Đó là bản chất của tuổi teen. Chúng đang tách rời khỏi gia đình và cố gắng tự lập trong một nhóm bạn. Lisa DeMora rất giỏi về những vấn đề này. Vì vậy, tôi không biết, sẽ thật tuyệt nếu các bậc phụ huynh có thể cải thiện thói quen sử dụng điện thoại của họ và ôi, điện thoại…
Tại bàn ăn, đó là một nơi rất quan trọng.
Đó thực sự là một nơi rất, rất quan trọng.
Hãy truyền đạt ý tưởng rằng khi chúng ta ăn, chúng ta đang ở bên nhau.
Chúng ta nhìn nhau và nếm thức ăn của mình.
Chúng ta đang trải nghiệm món ăn.
Nó sẽ luôn có mặt ở đó.
Mô phỏng những hành vi tập thể như một bữa ăn, tôi nghĩ điều đó thực sự rất, rất có giá trị.
Nhưng nếu chỉ có vậy, bạn biết đấy, bạn thường xuyên làm nhiều việc cùng lúc.
Bạn thường xuyên sử dụng điện thoại.
Vâng, bạn biết đấy, sẽ thật tốt nếu bạn không làm vậy, nhưng điều đó sẽ không khiến con bạn nghiện điện thoại.
Vì vậy, danh sách bốn điều mà bạn cung cấp là tuyệt vời.
Chúng có phần tập trung vào việc thực thi.
Theo như tôi nhớ, có thể điều này không đúng, nhưng theo như tôi nhớ, một trong những cách mà truyền thông có hiệu quả trong việc khiến trẻ em ngừng hút thuốc là đặt họ đối đầu với những người đàn ông da trắng giàu có, ngồi trong những căn phòng đầy khói, xoắn tay lại với nhau, cười cợt về số tiền họ kiếm được, đánh cắp sức khỏe của những người trẻ tuổi, trong khi việc nói với thanh thiếu niên rằng hút thuốc là xấu cho họ thì không có tác dụng nhiều.
Vậy có cách nào để tạo ra một cuộc nổi loạn nào đó chống lại điện thoại thông minh không, vì trẻ em thích nổi loạn?
Thanh thiếu niên thích nổi loạn.
Không, nhưng trước hết, họ không còn như vậy nữa.
Ôi không.
Thật sao?
Chà, họ chỉ trở nên thụ động hơn nhiều.
Tôi không nghĩ họ tập trung vào quyền lực.
Họ không nổi loạn như trước đây.
Thật thất vọng.
Vâng.
Bây giờ, tất nhiên, chúng ta sẽ phải đặt họ đối đầu với một nhóm những người đàn ông da trắng trẻ tuổi sở hữu các công ty truyền thông xã hội, tôi đoán vậy.
Nhưng sự nghiện này rất khác so với thuốc lá hay bất cứ thứ gì khác.
Thuốc lá có tính chất gây nghiện sinh học, và bạn không thể khiến toàn bộ một trường trung học bị nghiện sinh học.
Ít nhất, điều đó chưa từng xảy ra.
Năm cao điểm của việc hút thuốc là năm 1997, 37% học sinh trung học Mỹ hút thuốc, hai phần ba không hút.
Nhưng với truyền thông xã hội, bạn không thể có điều đó.
Bạn không thể chỉ có một phần ba.
Nó hoặc là không có ai hoặc là tất cả mọi người, và đó là tất cả mọi người, và điều đó xảy ra ở trường trung học cơ sở.
Vì vậy, động lực của sự nghiện mạng xã hội, đó là một sự nghiện xã hội hơn là một sự nghiện sinh hóa như nicotine hay cocaine. Tôi nghĩ rằng cách để thoát ra không phải là, “Này, những người này đang lợi dụng bạn.” Điều đó có thể hữu ích. Chúng ta chắc chắn nên nghiên cứu điều đó. Tôi nghĩ rằng cách để thoát ra là, “Được rồi, nhìn này, các bạn thực sự có thể thấy điều này đang làm gì với bạn. Các bạn hầu như đều đồng ý rằng điều này đang lãng phí thời gian của bạn, nó thật vô nghĩa. Các bạn muốn ra ngoài, nhưng các bạn chỉ cảm thấy như không thể.” Có một sự từ bỏ lớn. Nhưng nhìn kìa, những đứa trẻ ngầu ở đó, chúng có điện thoại gập, và chúng ra ngoài mỗi ngày sau giờ học. Chúng đang làm những thứ. Chúng ở trong trung tâm thương mại, đang ăn pizza. Chúng đang xây dựng một pháo đài, tùy thuộc vào độ tuổi. Vì vậy, tôi nghĩ rằng cách để thoát ra là mang đến cho trẻ em một tuổi thơ thú vị. Trẻ em bây giờ rất cô đơn, và chúng không có nhiều cuộc phiêu lưu. Chúng không có nhiều điều thú vị. Tôi sống ở New York City. Tôi đã đưa con tôi đến Coney Island khi chúng chín, mười tuổi, đưa chúng ra ngoài. Và sau đó tôi chỉ nói, “Tôi sẽ ngồi đây. Các bạn cứ chạy nhảy. Các bạn cứ vui chơi. Tôi sẽ không ở bên các bạn.” Vâng, có khả năng các bạn sẽ bị bắt cóc hoặc bị sét đánh, mặc dù bị sét đánh có khả năng cao hơn. Và sau đó, khi chúng lớn hơn, khoảng 13 tuổi, giờ chúng có thể đi tàu điện ngầm đến Coney Island với một người bạn. Thật tuyệt. Tôi nghĩ đó là cách để làm điều đó. Đừng làm như, “Chúng tôi sẽ lấy đi tất cả những thứ này từ bạn. Ha, ha, ha. Giờ bạn không có gì để làm.” Hãy làm cho nó giống như, “Tôi không cố gắng làm tổn thương bạn ở đây. Tôi muốn bạn vui vẻ như tôi đã từng và như ông bà bạn đã từng. Tất cả chúng ta đều có một tuổi thơ đầy phiêu lưu.” Tôi muốn điều đó cho bạn. Và tôi nghĩ hầu hết thế hệ Gen Z sẽ chấp nhận điều đó. Họ chỉ không muốn làm điều đó một mình. Vì vậy, chìa khóa là, nếu bạn đang nghe podcast này, và nếu bạn có con đang ở trong…
trường tiểu học và trung học cơ sở, hãy chắc chắn nói chuyện với phụ huynh của những người bạn của con bạn.
Vì vậy, nếu bạn muốn thay đổi một số chính sách về điện thoại, nếu bốn gia đình cùng thực hiện,
thì con bạn sẽ không cảm thấy bị bỏ rơi hay thiếu thốn.
Và hãy chắc chắn cho chúng một cái gì đó.
Cho chúng.
Nói rằng, đây, bạn biết không, sao không gọi mỗi thứ Sáu là Ngày Chơi Tự Do.
Không có bài học piano vào thứ Sáu, không có gì cả vào thứ Sáu.
Vào thứ Sáu, tất cả các bạn sẽ tụ tập lại với nhau.
Bạn có thể bắt đầu tại nhà của bất kỳ ai, ra ngoài, làm những gì bạn muốn.
Chúng tôi sẽ cho bạn thêm tiền tiêu vặt hoặc chúng tôi sẽ cho bạn tiền để chi tiêu.
Bạn hãy đi trải nghiệm.
Sau đó, nó sẽ vui vẻ.
Đó không phải là sự thiếu thốn.
Tôi yêu sự tin tưởng vào trẻ em để tự giải quyết mọi thứ và đủ an toàn.
Ít nhất thì các thống kê cho thấy rằng chúng có khả năng phát triển tốt hơn trong những điều kiện đó hơn là bị bắt cóc hoặc gặp phải điều gì đó khủng khiếp.
Tôi cũng thích điều này vì nó kết hợp cuốn sách trước của bạn, “Nuông chiều tâm trí người Mỹ” với cuốn sách hiện tại, “Thế hệ lo âu”.
Tôi có một số câu hỏi khác, nhưng tôi nghĩ câu hỏi quan trọng nhất ở giai đoạn này là, bạn cảm thấy lạc quan hay bi quan về những thay đổi mà bạn hy vọng?
Và câu hỏi thứ hai là, tất cả chúng ta có thể giúp gì?
Ý tôi là, bạn đã đề cập đến bốn hành động này, không có điện thoại thông minh trước trung học, không có mạng xã hội cho đến 16 tuổi, trường học không có điện thoại, và khuyến khích sự khám phá và độc lập.
Chúng tôi sẽ truyền bá bốn điều này xa và rộng nhất có thể.
Nhưng tôi nghĩ mọi người, cả phụ huynh và trẻ em, chắc chắn cũng muốn biết chúng ta có thể làm gì?
Vì vậy, thang đo lạc quan, 0 là như bạn đang làm điều này như một nỗ lực cuối cùng, nhưng không có hy vọng.
Chà, bạn sẽ không ở đây nếu bạn nghĩ rằng điều đó là vô vọng.
Vì vậy, từ 1 đến 10, 1 là chỉ một chút hy vọng, 10 là, bạn biết đấy, chúng ta có thể làm được như cách chúng ta đã làm với những thứ khác.
Vâng, tôi là 10.
Bạn là 10.
10.0.
Và lý do là vì tôi chưa bao giờ thấy một tình huống như thế này.
Tôi đã tham gia vào nhiều nỗ lực để thay đổi thái độ.
Tôi đã điều hành một nhóm kiểm soát súng ở trường đại học khi tôi 20 tuổi, và điều đó là không thể.
Tôi đã tham gia vào các chiến dịch chính trị.
Bạn đang cố gắng thuyết phục mọi người và không thể thu hút sự chú ý của họ, và bạn sẽ truyền đạt thông điệp như thế nào?
Và điều đó thật sự khó khăn.
Đó là cách mà bất kỳ ai tham gia vào sự thay đổi xã hội đều đã trải nghiệm, đó là hầu hết mọi thứ.
Nó giống như, bạn thả một tia lửa và mọi thứ bùng nổ, mọi thứ, nó chỉ lan tỏa khắp nơi.
Vì vậy, trên toàn thế giới, trên toàn thế giới phát triển, đời sống gia đình đã trở thành một cuộc chiến về thời gian sử dụng màn hình.
Hầu hết mọi phụ huynh có con trên hai tuổi đều nhận ra điều này.
Chúng ta đều ghét điều đó.
Chúng ta đã chán ngấy với nó.
Và chúng ta chỉ cảm thấy bối rối.
Sự phản đối duy nhất mà tôi nhận được, tôi đã gặp hai người.
Một người là tôi đang tham gia vào một cuộc tranh luận học thuật bình thường với khoảng bảy hoặc tám nhà nghiên cứu nói rằng không có bằng chứng về mối quan hệ nguyên nhân.
Tôi tin rằng có, chúng tôi đang tập hợp bằng chứng chống lại nhau.
Nhưng nhìn chung, hầu hết mọi người dường như đã bị thuyết phục vì họ đã biết điều này.
Họ đã nghĩ như vậy.
Họ đã thấy điều đó.
Và những gì tôi đã làm với cuốn sách là chỉ cho họ một số khái niệm tâm lý và một số nhãn rõ ràng và một lối thoát.
Và tôi rất tự tin một phần vì cuộc cách mạng bắt đầu ở Anh vào tháng Hai.
Vâng, họ đã dựa vào một số bài viết cũ của tôi, nhưng điều này xảy ra trước khi cuốn sách của tôi được phát hành.
Các bậc phụ huynh đang tự tổ chức.
Tại Anh, chính phủ đang hành động.
Họ thực sự có một cơ quan lập pháp hoạt động ở Anh và chính phủ đã dẫn đầu các nỗ lực để thông qua luật pháp.
Vì vậy, tôi biết điều đó đang hoạt động ở Anh.
Và tôi thấy điều đó đang diễn ra ở đây bây giờ với quy mô lớn.
Điểm chính của cuốn sách là hành động tập thể.
Và các bậc phụ huynh trên khắp đất nước đang lắng nghe điều đó.
Họ đang thành lập các nhóm đọc sách.
Họ đang cùng nhau đến nói chuyện với hiệu trưởng, các hiệu trưởng và giáo viên.
Tất cả họ đều ghét điện thoại.
Nó làm cho cuộc sống của họ trở nên không thể.
Họ muốn một trường học không có điện thoại, nhưng họ sợ những phụ huynh ít ỏi sẽ hoảng sợ nếu họ không thể nhắn tin cho con mình trong giờ học.
Nếu các trường học bị quá tải bởi các bậc phụ huynh nói rằng, xin hãy cất điện thoại đi. Xin hãy để con tôi có sáu giờ mỗi ngày để có thể lắng nghe giáo viên thay vì làm thêm TikTok. Vì vậy, tôi rất, rất tự tin rằng tuổi thơ sẽ trông rất khác trong vòng hai năm tới. Tôi không có ý nói rằng sẽ không có những đứa trẻ bảy tuổi sử dụng điện thoại, nhưng theo cách mà chúng ta đã thay đổi quan điểm về việc hút thuốc, trước đây chúng ta từng nghĩ rằng việc hút thuốc trên máy bay là bình thường. Chúng ta từng nghĩ rằng việc hút thuốc trong nhà hàng là chấp nhận được, và rằng hút thuốc ở bất cứ đâu là điều bình thường. Và bây giờ thì không. Chúng ta không nghĩ như vậy nữa. Điều đó đã mất một thời gian dài để thay đổi, nhưng nó đã thay đổi. Tôi nghĩ rằng sự ghê tởm của công chúng khi thấy trẻ em chỉ dành tuổi thơ của mình để nhìn vào màn hình, và vì sự ghê tởm của công chúng với những gì chúng ta đã nghe về META và TikTok cùng một vài công ty khác, tôi nghĩ rằng trong vòng hai năm tới, điều này sẽ trở nên phổ biến. Sẽ có một quy chuẩn rằng bạn không nên cho trẻ em sử dụng mạng xã hội, đặc biệt là. Ý tôi là, iPad thì phức tạp vì bạn muốn trẻ em xem phim thì cũng được, đọc truyện thì cũng tốt. Tôi không nói rằng iPad là một điều tồi tệ, nhưng thái độ của chúng ta về điều này sẽ thay đổi một cách triệt để. Và tôi nghĩ rằng phần lớn các trường học sẽ không có điện thoại trong vòng hai năm tới. Và chúng ta sẽ thấy, chúng ta đã thấy nhiều trẻ em ra ngoài hơn. Mỗi ngày tôi nhận được email từ các bậc phụ huynh biết ơn nói rằng, “Nhờ cuốn sách của bạn, con trai tôi sáu tuổi, nó muốn đạp xe xuống cuối con đường cụt của chúng tôi. Nó muốn đạp xuống, vòng lại và quay về.” Và tôi chưa bao giờ cho phép nó vì tôi sợ rằng hàng xóm sẽ nói gì. Nhưng khi tôi đọc cuốn sách của bạn, tôi quyết định cho phép nó. Và nó đã rất phấn khích, nó cứ làm đi làm lại, và bây giờ nó đi xa hơn và đạp xe đến nhà bạn bè. Vì vậy, mọi người trong khu phố của nó, bây giờ họ đang thấy một đứa trẻ trên chiếc xe đạp. Và nếu, giả sử có 10 đứa trẻ làm như vậy, thì bây giờ điều đó trở nên bình thường.
Vì vậy, chúng ta có thể tái định hình lại tuổi thơ của con người trong thế giới thực, nơi mà những đứa trẻ của chúng ta có cơ hội để có những cuộc phiêu lưu độc lập và học cách trở thành những người lớn tự giám sát cuối cùng. Chúng ta có thể làm điều này. Được rồi. Vậy bạn đang ở mức 10 trên thang điểm lạc quan. Chúng ta có thể làm gì để tạo điều kiện và thúc đẩy toàn bộ quá trình này?
Một khi chúng ta hiểu rằng đây là một vấn đề hành động tập thể, rằng tất cả chúng ta đều bị mắc kẹt trong điều này vì mọi người khác cũng bị mắc kẹt và chúng ta không thể rời đi nếu chỉ có một mình. Khi chúng ta hiểu điều đó, bây giờ bạn thấy rằng chìa khóa là hành động tập thể. Hãy nói chuyện với bạn bè của bạn về điều này. Hãy thảo luận về cuốn sách với họ. Bạn không cần phải mua cuốn sách. Chỉ cần truy cập anxiousgeneration.com. Chúng tôi có đủ loại tài nguyên. Tôi có những bài nói chuyện mà tôi đã tóm tắt cuốn sách trong các video. Hãy nói về nó với bạn bè của bạn. Nói về nó với gia đình của bạn. Nói về nó với những bậc phụ huynh khác ở trường. Nếu bạn sử dụng mạng xã hội, mạng xã hội rất tốt cho những người lớn muốn theo đuổi các dự án. Tôi chỉ không nghĩ rằng nó tốt cho trẻ em khi bị các công ty mạng xã hội theo đuổi. Nhưng nếu bạn đang sử dụng Instagram đặc biệt, đó là nơi mà nhiều bậc phụ huynh, đặc biệt là các bà mẹ, đang có mặt. Hãy thảo luận về những vấn đề này. Nói rằng bạn sẽ để con bạn có một tuổi thơ tự do. Bạn sẽ cố gắng thực hiện bốn quy tắc này. Và nếu bạn có khả năng, tôi hy vọng bạn sẽ hỗ trợ các dự án. Nếu bạn truy cập anxiousgeneration.com, có một nút quyên góp. Và trong khi bạn thiết lập để mọi người có thể quyên góp vào một tài khoản nghiên cứu cho tôi, đó là những gì tôi sử dụng để trả cho đội ngũ nhỏ của mình. Tôi có khoảng bốn hoặc năm người làm việc cho tôi, và tôi hy vọng sẽ phát triển lên 10. Tôi hy vọng mọi người sẽ quyên góp cho tôi tại anxiousgeneration.com. Hoặc cho LetGrow, tổ chức tuyệt vời này ủng hộ việc trả lại trò chơi và sự độc lập cho trẻ em. LetGrow.org. Và nếu bạn biết những người có ảnh hưởng, nếu bạn biết các nhà lập pháp tiểu bang, không có nhiều—ồ, trong Quốc hội, có một dự luật rất quan trọng, COSA, Đạo luật An toàn Trực tuyến cho Trẻ em. Hãy liên hệ với các nhà lập pháp của bạn về điều đó.
Nói rằng bạn ủng hộ COSA.
Có thể nó sẽ sớm được đưa ra bỏ phiếu.
Đây là một phần mà thực sự có thể được thông qua tại Quốc hội Hoa Kỳ.
Ngoài Quốc hội, nhiều tiểu bang đang hành động, điều này thật sự rất thú vị.
Vì vậy, hãy cho các nhà lập pháp tiểu bang của bạn biết quan điểm của bạn nếu bạn biết họ, hoặc thị trưởng hoặc thống đốc nếu bạn biết họ.
Đây là một cái bẫy hành động tập thể.
Cách duy nhất để thoát ra là cùng nhau.
Vì vậy, nếu chúng ta hành động cùng nhau, chúng ta có thể phá vỡ điều này.
Tuyệt vời.
Và chúng tôi sẽ đưa liên kết đến tất cả những điều bạn vừa đề cập trong phần ghi chú chương trình.
Jonathan, bạn đang mang lại tính nhân văn trở lại.
Thật đáng kinh ngạc.
Và với tư cách là một học giả, tôi phải nói rằng độ sâu của nghiên cứu của bạn về việc phát triển và nghiên cứu những ý tưởng này, cũng như sức sống và sứ mệnh mà bạn có xung quanh việc làm điều tốt và đảm bảo rằng điều đó xảy ra sớm thay vì chờ đợi thêm 10 năm nữa và xem điều này có thể tồi tệ đến mức nào thật sự rất truyền cảm hứng.
Tôi cảm nhận được điều đó.
Tôi biết chắc chắn rằng những người đang nghe và xem cũng cảm nhận được điều đó.
Vì vậy, tôi muốn cảm ơn bạn vì đã thực hiện công việc này.
Một lần nữa, tôi rất thích cuốn “Coddling in the American Mind” vì nó đã đánh thức tôi về việc mọi thứ đã thay đổi và đang thay đổi nhiều như thế nào và đó là một cuốn sách rất quan trọng, và “The Anxious Generation” thực sự là một cuốn sách quan trọng và tôi không nói điều đó một cách nhẹ nhàng.
Nó có sứ mệnh rõ ràng, mục tiêu rõ ràng và có những điểm hành động mà tôi chắc chắn nhiều người đang nghe điều này sẽ tham gia.
Vì vậy, thay mặt cho những người nghe và xem, cũng như bản thân tôi, và cũng là sự thay đổi tích cực để bình tĩnh lại.
Tôi chỉ muốn nói cảm ơn bạn đã dành thời gian từ lịch trình rất bận rộn của bạn.
Bạn vẫn là một giáo sư.
Bạn cũng là một nhà giáo dục khoa học sức khỏe công cộng như bạn.
Vâng.
Vì vậy, tôi cảm thấy có sự đồng cảm ở đó khi bạn đến đây và nói chuyện với chúng tôi hôm nay và chúng tôi sẽ cung cấp liên kết đến các cuốn sách và các tài nguyên khác trong phần ghi chú chương trình và chúng tôi rất muốn mời bạn quay lại một lần nữa, hy vọng không xa trong tương lai để chúng ta có thể xem xét tất cả những tiến bộ mà bạn đã kích thích.
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Cảm ơn rất nhiều, Andrew.
Và cảm ơn vì tất cả những công việc mà bạn làm để làm cho khoa học trở nên thú vị và hấp dẫn.
Tôi thật sự trân trọng công việc của bạn và tôi rất biết ơn bạn đã mời tôi tham gia.
Thật là một niềm vui.
Cảm ơn bạn.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Jonathan Haidt.
Để tìm hiểu thêm về Endor, hỗ trợ công việc của Tiến sĩ Haidt và tìm liên kết đến cuốn sách mới quan trọng của ông, “Thế hệ lo âu: Cách mà sự tái cấu trúc lớn của tuổi thơ đang gây ra một dịch bệnh về bệnh tâm thần”, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú chương trình.
Và nếu bạn đang học hỏi từ Endor và tham gia vào podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Cũng hãy đăng ký podcast bằng cách theo dõi trên cả Spotify và Apple.
Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
Xin vui lòng cũng kiểm tra các nhà tài trợ đã được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast, hoặc bạn có khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi đọc tất cả các bình luận.
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đó là Instagram, Twitter, giờ được gọi là X, LinkedIn, Threads và Facebook.
Trên tất cả các nền tảng đó, tôi đề cập đến khoa học và các công cụ dựa trên khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab.
Vì vậy, một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron là một bản tin hàng tháng không tốn phí, cung cấp tóm tắt podcast Huberman Lab, cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang với mọi thứ từ khả năng thay đổi của não và học tập đến cách tối ưu hóa giấc ngủ hoặc tối ưu hóa dopamine.
Chúng tôi có các giao thức cho việc tiếp xúc với lạnh có chủ đích và tiếp xúc với nhiệt có chủ đích.
Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản nêu rõ chi tiết về tập luyện sức đề kháng và tập luyện tim mạch, tất cả đều có sẵn miễn phí.
Bạn chỉ cần truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống phần bản tin và cung cấp email của bạn.
Và tôi nên chỉ ra rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Jonathan Haidt.
Và cuối cùng nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
[MUSIC]
我是安德魯·霍博曼(Andrew Huberman),目前是斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
今天的嘉賓是喬納森·海特博士(Dr. Jonathan Haidt)。
喬納森·海特博士是一位社會心理學家,並在紐約大學擔任教授。
他還是幾本重要暢銷書的作者,包括《美國心靈的溺愛》(The Coddling of the American Mind),以及最近的《焦慮的一代:兒童的大重接線如何造成心理疾病的流行》(The Anxious Generation, How the Great Rewiring of Childhood is Causing an Epidemic of Mental Illness)。
今天我們主要討論焦慮的一代,然而這並不是一場純粹悲觀的對話。
其實,海特博士提供了幾個針對當前心理健康危機的明確解決方案,而這些危機是我們通過使用智能手機所共同創造的,特別是在孩子們進入和過渡青春期的過程中。
在今天的集數中,我們討論了所謂的社會發展的關鍵或敏感期,關於對競爭和暴力的理解,性別,以及男孩和女孩如何受到智能手機使用的不同影響,以及現存的具體解決方案,海特博士所創造的可以使男孩、女孩及年輕成年人重新回到心理健康的軌道上。
因此,今天的討論實際上結合了神經生物學、心理學、社會心理學和技術的理解,旨在服務我們這個物種中最關鍵的成員,即我們的青少年。
對於那些已經度過青少年階段的人來說,今天的討論同樣對你們相關,因為你們中的許多人都知道甚至可能經歷過,如今幾乎每個人都在某些方面受到智能手機的挑戰,無論是其便利性還是它們如何減少我們的社交和家庭互動、學業表現等等。
因此,感謝海特博士,今天的討論真的是一場以解決方案為導向的對話,並且肯定會教育、告知並激發具體的積極行動。
在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。
然而,這是我希望以零成本向公眾提供有關科學和科學相關工具資訊的努力的一部分。
遵循這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。
我們的第一位贊助商是Helix Sleep。
Helix Sleep生產根據您的獨特睡眠需求量身定制的床墊和枕頭。
我之前在這個和其他播客中多次提到,睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。
現在,獲得良好睡眠的關鍵之一是確保您在為您的睡眠需求專門設計的床墊上入睡。
這就是Helix Sleep床墊所要完成的。
如果您訪問Helix網站並填寫一個簡短的兩分鐘測驗,它會問您一些問題,例如「您是仰睡、側睡還是趴睡?」「在夜間,您通常是熱還是冷?」也許您知道,或許您不知道這些問題的答案。
無論如何,他們會幫您匹配適合您獨特睡眠需求的理想床墊。
對我來說,這個床墊是Dusk Helix床墊。
我大約在三年半前開始使用Dusk床墊,這是我有過的最佳睡眠體驗。
所以,如果您想嘗試一款根據您的獨特睡眠需求設計的Helix床墊,您可以訪問helixsleep.com/huberman,參加那個簡短的兩分鐘睡眠測驗,Helix會幫您匹配到適合您獨特睡眠需求的床墊。
現在,Helix正在提供床墊20%的折扣和兩個免費的枕頭。
再一次,那是helixsleep.com/huberman獲得20%折扣和兩個免費的枕頭。
今天的集數也由Aeropress贊助。
Aeropress就像法式濾壓咖啡壺,但它總是能沖泡出完美的咖啡,即無苦味且口感卓越。
Aeropress之所以能做到這一點,是因為它在熱水和咖啡之間的接觸時間非常短,這短暫的接觸時間也意味著您可以非常迅速地沖泡一杯出色的咖啡。
整個過程大約只需三分鐘。
我10多年前開始使用Aeropress。
我第一次聽說它是從一位名叫艾倫·阿德勒(Alan Adler)的前斯坦福工程師和發明家那裡得知的。
我非常喜歡阿德勒的發明,當我聽說他研發了一款咖啡機Aeropress時,我試了試,發現它確實能沖泡出最佳口感的咖啡。
而且我對Aeropress的喜愛並不孤單。
擁有超過55,000條五星評價的Aeropress是世界上評價最高的咖啡壺。
我還很高興地分享,Aeropress剛剛發布了一個全新的Aeropress,能夠在自帶的旅行杯中沖泡和裝載咖啡。
這款新Aeropress被稱為Aeropress Go Plus,使旅行時沖泡咖啡變得非常容易。
設計非常巧妙。
整個Aeropress單元能非常緊湊地收納到一個定制的Aeropress旅行保溫瓶中,這個保溫瓶小到足以放進您的隨身行李或任何行李中。
有了它,您可以在任何地方沖泡出卓越的咖啡。
您所需的只是一些磨好的咖啡和熱水。
事實上,我甚至在飛機和酒店中使用過,當然了。
基本上,我把它帶到任何我需要一杯美味咖啡的地方。
在父親節即將來臨之際,這也是一個很好的父親節禮物。
如果您想試試Aeropress,您可以訪問aeropress.com/huberman獲得20%折扣。
Aeropress目前在美國、加拿大以及全球60多個國家進行運送。
再次強調,那是aeropress.com/huberman。
今天的集數也由Juve贊助。
Juve生產醫療級的紅光療法設備。
如果有一件事我在這個播客中一致強調,那就是光對我們生物的驚人影響。
除了陽光之外,紅光和近紅外光已被證明對改善細胞和器官健康的多個方面有正面影響,包括加快肌肉恢復、改善皮膚健康和傷口癒合,甚至改善青春痘,減少疼痛和炎症,改善線粒體功能,甚至改善視力。
Juve 燈具之所以與眾不同,我也選擇它們作為我首選的紅光療法裝置,是因為它們使用臨床證實的波長,這意味著它們結合了特定的紅光和近紅外光波長,以觸發最佳的細胞適應。我個人使用的是 Juve 手持燈,無論在家中還是旅行時。我這個大小差不多只有三明治的尺碼,因此非常便於攜帶和使用。我還擁有一個 Juve 全身面板,每週使用大約三到四次。
如果你想試試 Juve,可以訪問 Juve,網址是 J-O-O-V-V dot com slash Huberman。Juve 為所有 Huberman 實驗室的聽眾提供高達 400 美元的獨家折扣,適用於選定的 Juve 產品。
再次重申,網址是 Juve,J-O-O-V-V dot com slash Huberman,來獲得選定 Juve 產品 400 美元的折扣。
現在,讓我們開始我和喬納森·海特博士的討論。喬納森·海特博士,歡迎你。謝謝,安德魯。我是你長期的聽眾,因為你我培養了許多良好的習慣。謝謝你。
你看起來非常健康,我很高興你能來這裡。我是你工作的長期粉絲。我讀過《美國心智的擁抱》,這是一本極為重要的書,《焦慮一代》也是極為重要的書。我會先問一個簡單的問題,那就是,我們作為一個物種的情況怎麼樣?
作為一個物種,我的朋友之一曾經說過:“我們幾乎不可能被消滅。就像蟑螂一樣,在這一點上我們相當有創造力。”但作為一個文明,我認為我們可能正處於一個轉折點,歷史中有高峰和低谷,也有一些循環。我們可能正處於這樣的一個轉折點,未來五到十年會發生什麼將會非常不明朗。對於社會科學家來說,這是一個非常有趣的時期。我就先這樣說吧。
我覺得我們不能指向單一的因素,但如果沒有智慧型手機,今天我們不會坐在這裡。你不會寫《焦慮一代》,而這本書的影響力也不會這麼驚人。事實上,我在哈佛的同事傑夫·利赫特曼,他因神經可塑性而聞名,幾年前說過:“這可能是人類歷史上人們第一次用拇指書寫,”這暗示著我們每個人拇指的大腦表徵可能與此之前有很大的不同,因為大腦在很多方面是我們經驗的適應圖。
這是一個稍微無害的例子,關於發生的變化,使用手指,拇指書寫。但隨著智慧型手機的出現,還有更多的事情在發生。如果你要說一個日子、一個日期、一個年份,整個局面發生了轉變,那會是大多數人擁有智慧型手機的哪一天,約在2010年、2011年或2012年,還是這一切在那之前就已經開始了?
好的。其實,如果你不介意,我想通過講述歷史來回答這個問題,因為簡短的答案應該是2010年至2015年,但如果我仔細說明我們是怎麼到這一步的,你會更明白。所以,在技術發展過程中,當人們聯繫得更多時,你會得到道路、電話,這些都是很棒的。它們導致了知識和生產力的巨大提升。是的,偶爾會有一些干擾,但在人類歷史上,它們大體上都是好的。
互聯網亦是如此,你我都記得第一次看到網頁瀏覽器的情景,你還記得嗎?我記得,那就像,哇,我只需輸入一個問題就能獲得答案,我不需要去圖書館,這真是奇蹟。我可以免費與人交談,我們通過電子郵件已經可以做到這一點了。所以一般而言,人們之間的聯繫是好的,我們在1990年代對互聯網都抱有很好的期待。
今天的對話中,我想要非常清楚地表達,互聯網確實是非常驚人的。智慧型手機或iPhone絕對是驚人的,不過它們的某些特性確實存在問題,尤其是社交媒體,這改變了許多事情。
如果我們看看2010年1月的一個孩子,以一名青少年為例,那時沒有Instagram,沒有前置攝像頭,他們基本上都是在使用摺疊手機。iPhone在2007年推出,但當時大多數人還不擁有它。因此在2010年,大多數青少年使用摺疊手機來互相通話、發短信、約見面。
當技術幫助我們達成目標時,這是好的。但到了2015年,一切都變了。到2015年,絕大多數美國人,當然,包括青少年,都擁有具有前置攝像頭的智慧型手機。女孩們大多數都在Instagram上,這是第一個你必須使用智慧型手機才能使用的社交媒體平台。其他平台大多是基於網頁的。他們擁有高速互聯網和無限的短信服務,現在可以在手機上花費10到15個小時的時間。沒有人能用摺疊手機做到這一點。所以我指的是這個五年期間,即2010年至2015年,我稱之為兒童時期的巨大重塑,因為它影響了孩子和青少年所做的一切。我記得在2010年,我實際上是在紐約市拜訪朋友時,我獲得了我的第一部智慧型手機,我記得我在凌晨1:30還在刷這個東西,心想:“這真是令人難以置信的上癮。”如今,我覺得這不如說是上癮,更像是某種強迫症。
這裡我並不是在談論臨床診斷的強迫症,但強迫症有趣的是,這些強迫行為並不會減少其強迫思維,反而會使它們加劇或強化。
在許多方面,我覺得智能手機的使用,尤其是社交媒體的使用,像是一種強迫症。這不僅僅是一個習慣,也不僅僅是一種上癮,而是一個強迫-強迫的循環。專注本身就已經是一場鬥爭。古老的傳統教導了改善專注力和注意力的技巧。我們很容易分心。
我不常在手機上工作,因為我討厭在手機上打字,而且我總是在電腦前,但即使對我來說,坐在電腦前,當思考變得困難,當我開始寫作,需要集中注意力的時候,我的大腦總有一小部分會說:“我想知道今天的天氣如何”,然後我去查看天氣。“哦,我有沒有收到電子郵件?”我大約每天檢查我的電子郵件40到50次,我知道這樣不好。
問題是,“這是一種強迫行為嗎?我感到被迫去查看,否則就會發生糟糕的事情?”不,這更像是,想像一下你正在工作。想像你是一個在學校的孩子,桌子上擺著電視機、唱片播放器、可以和朋友通話的對講機、一把吉他、畫畫的工具,這些都擺在你面前,而老師正在告訴你幾何學。那你會怎麼做?可能會去做這些事情中的一件。
我認為智能手機,不論是翻蓋手機,它是一種工具。你如果想和別人通話,就拿出來,但最後你會把它放回去,而智能手機的話,卻沒有理由要把它放回去。
讓我們談談可怕的統計數據。這是無法避免的。我們將會談論解決方案。你在書中提供了一些非凡的解決方案,實際上所有聆聽和觀看的人都可以參與,不僅僅是通過限制。我們現在的情況如何?什麼時候開始看到女性心理健康特別下降的趨勢?隨意告訴我們那些可怕的真相。
當然。讓我們假設,在美國,我們有非常好的統計數據,這些數據基於每年或每半年進行的調查。有三到四個重要的調查可以讓我們看到自1970年代以來發生了什麼。我希望聽眾能想像一些曲線,也許是一條針對男孩的曲線,也許是一條針對女孩的曲線,顯示出遭受焦慮、抑鬱或自我傷害的百分比。這三者是密切相關的。
想像這些曲線。它們可能小幅波動,但自1990年代到2010年、甚至2011年之間,它們其實相當穩定。沒有問題的跡象。在某些指標上,它們甚至有所改善。它們是穩定而偏低的。好吧,當大約12%到15%的女孩符合重大抑鬱症的標準時,這要比我們希望的高得多。這是一個問題,但與今天相比算不了什麼。
在2012年前後,這些曲線相對平坦,然後突然之間,女孩的曲線像曲棍球棒一樣上升。這不是一個微妙的變化。真的不是。曲線上有一個彎曲的角度。這不是在2012年那種輕微的變化。這是針對美國的數據。
在國際上,您會看到非常相似的情況。其他國家不一定是2012年,但女孩的曲線非常陡峭。男孩在抑鬱和焦慮方面也上升了。他們的數值也大幅上升。根據不同的指標,幾乎所有數據都接近50%到150%的範圍。這裡我們談論的根本不是10%或20%的增長。對於大多數項目來說,我們談論的是接近翻倍的增長,尤其是年輕女孩的情況。
有趣的是,男孩的曲線變化比較平滑。也就是說,男孩更抑鬱和焦慮,但這種上升的趨勢不是在2012年發生的。它通常是在2009年或2010年開始,然後就逐漸上升。這是一個真正的線索,當我們談論男孩的故事時會再回到這個話題。
許多人說:“哦,這只是自我報告。Z世代對心理健康非常正面,並願意談論這個問題。這是件好事。” 事實上,我們看到了相同的曲線,女孩的自我傷害住院率、精神科急診部就診的急性上升,我們在美國、加拿大、澳大利亞、新西蘭、英國以及斯堪的納維亞國家都看到了這一點。在2012年左右,發展中世界發生了一些事情。
我指的是Twangie首次真正發出警報。她和我總是說,“哦,我們找不到其他的候選者。沒有其他東西符合這種模式。”而且實際上不僅僅是相關數據,還有實驗數據。我們認為,當然,這一切都很複雜。心理健康是複雜的。如果你想理解為什麼一個人會抑鬱,會有許多故事。如果你想理解為什麼整個發達世界中女孩的抑鬱率增長速度超過男孩,除非有人局限於某種激素干擾化學物質,突然在2012年左右噴灑在北歐及南太平洋及美國和加拿大,否則沒有其他解釋了。
我們分析這些年輕女孩的數位智能手機使用情況,這與心理健康的下降存在相關性,甚至可能是原因。有許多不同的變數。包括在電話上花費的時間、她們正在觀看的具體內容,這是一個龐大的討論,我們隨後會深入探討。還有與使用手機相對於面對面互動的社交動態,然後,作為一名受過生物學、視覺系統訓練的神經科學家,我無法不提到的就是,整天看著距離自己大約八到十二英寸的東西,與我們在幾十萬年前所經歷的環境有所不同。
在我們所稱的智慧型手機使用中有很多功能。
還有睡眠的干擾。
額外的藍光暴露。
這一切真的有太多內容了。
如果我們暫且將所有這些因素整理在一起,並放進智慧型手機使用的範疇中,或許隨著我們的進行,我們會一一抽出那些變數,2012年女孩們裝上智慧型手機後,花在這上面的時間數據是什麼呢?有沒有可能她們一開始就每天花六到八小時在這上面?還是逐漸增加的?
那我們先來討論時間這個變數吧。
當然。
好的。首先,你這樣表述對我來說非常有幫助。我希望聽眾能想像一下,假設我可以在幻燈片的左邊想像一大堆有害的變化。如果你睡得少,那是壞事。如果晚上接觸到藍光,那也是壞事。如果你不出去親近大自然,那也不好。如果你久坐不動,想想大約15個不同的因素;如果有陌生男人在世界各地聯繫你想和你發生性關係,對11或12歲的女孩來說那是很糟的。因此有這麼多不同的潛在危害,然後再想想這些不同的潛在影響,其中一項是抑鬱症,另一項是焦慮,還有自我傷害。如果學校成績變差,變得更加淺薄,與同齡人發生衝突。因此,這裡有一大堆,我們想要查看因果關係,而我試圖引出的是,假設我們能量化花在上面時間的程度,單單每天花五小時,是否會讓你自動變得更焦慮?這麼說來,或許會有一點,但那可能不是主要因素。因此,有一個龐大的多因素效果網絡。
現在,我有很好的數據顯示青少年目前在使用這些設備和平台的時間。皮尤研究中心(Pew)特別在追蹤自2000年代以來的變化方面做得很出色。根據皮尤和蓋洛普的數據,我們知道美國的年輕人現在每天花大約五小時在社交媒體上。僅僅是社交媒體。大部分是Instagram嗎?
所以最大的時間消耗來自於視頻。其實TikTok和YouTube也算在這個分析中,它們被認為是社交媒體。YouTube在某種程度上是社交媒體,它也更多地充當信息來源。但重點是,特別是短視頻。短視頻真的非常上癮,因為行動和強化之間的時間非常短,這正是你知道的,行為主義中關鍵在於快速的強化。所以,每天五小時,女生稍微多一點,男生則稍微少一點。僅僅是在社交媒體上,每週從隨機的有趣的網絡人士那裡接觸到35小時的奇怪內容。想像一下讓你的孩子接觸35小時。然後再加上其他一切,電子遊戲以及在智慧型手機上做的所有其他事情。現在我們每天上升到七到十個小時的範圍,這還不包括學校。在學校中,許多孩子每天花六小時,當中兩到三小時也是在屏幕前度過的。所以我說孩子們以前有一個基於遊戲的童年,玩是哺乳動物的基本活動,自2010或2012年以來,我們的孩子已經有了一個基於手機的童年,而我不認為這與健康人類發展相容。或許我們可以在2010年之前再往回推,聊聊更關於基於遊戲的童年。我聽你昨晚在一次精彩的講座中提到,當我們不信任鄰居時,我們就不太可能讓孩子在沒有觀察或監督的情況下出門玩耍,而這會導致一系列負面後果。如果我們更早地回溯歷史時鐘,談談1950年代、60年代和70年代,我是1975年出生的,基本上每天都被踢出家門去玩。我的媽媽會說,“出去玩。”我現在意識到她希望有自己的空間,但我們會跑到街的盡頭的小區,隨意玩耍,做各種事情,有些是破壞性的,有些是好的,並且在這個過程中有許多動態得以展現。我的姐姐會和那些男孩的姐姐們一起出去玩,我們的社區基本上是這樣運作的,這很幸運。他們會做自己的事情。
那麼在1950和60年代,孩子們之間的社會動態是怎樣的呢?
是的。所以我認為我們需要講述這個悲劇的三幕故事,第一幕是社區的喪失,彼此之間信任的喪失。如果我們回到50年代和60年代,但我們甚至可以追溯到,我的父母在30年代和40年代的紐約市長大。孩子們自發地組織成村莊。村莊生活似乎是人類幾千年以來偏好的生活方式。在那裡,你認識你的鄰居,孩子們在周圍玩,所有成年人都參與監督所有孩子,但沒有人需要像直升機一樣隨時在旁邊,因為孩子們在玩耍,他們在做自己的事情。如果有真正的威脅,例如獅子或入侵者,他們會跑回家,但孩子們需要在外面和彼此一起玩,特別是在戶外。我們在稀樹草原進化過,在世界的不同地方進化,我們對大自然有吸引力。
所以這就是一直以來的情況。特別是如果我們看看1950和60年代,美國剛經歷過一場世界大戰,建立彼此信任的最好方法,提升社會資本的最佳方式就是外來攻擊,當然珍珠港事件為美國的凝聚力做出了比現代歷史上任何其他事情更多的貢獻。9/11也有這種效果,但只是短暫的,然後我們又失去了它。
出於許多原因,人們信任他們的鄰居,孩子們出門玩耍。我的父母在紐約市經歷了大蕭條,當時孩子們都在街上或停車場裡打棍球。
在1970年代,真正的犯罪浪潮來臨。犯罪率實際上飆升,並延續到80年代,直到90年代初。即便如此,你仍然會被踢出家門去玩。即使在紐約市,所有孩子都會出門玩耍。這就是當時的情況。
但出於許多原因,我們開始失去對彼此的信任。羅伯特·普特南在《獨自打保齡球》中寫到了這一點,談到了社會資本的喪失。原因有很多,媒體環境的變化、空調和電視,使得人們在夏天不再在門廊上消磨時間以逃避炎熱。他們關上門,開上空調,坐在家裡看電視。
家庭規模不斷縮小,周圍的孩子也不多。因此,出於許多原因,90年代成為了悲劇的第二幕,這一幕是基於遊戲的童年喪失。在美國和英國,我們對於兒童綁架和性虐待感到恐慌。一些醜聞確實發生過。童子軍、天主教會之類的信任機構掩蓋虐待事件。
我記得有一個綁架案件,就是牛奶盒子的事件。還有一個節目,我記得我叫布萊恩,講述一個被綁架的孩子,他只記得他的真名。我想那是一個真實的故事。他的名字叫布萊恩。他每晚提醒自己他的真名。我想他最後在伯克利找到了。不是在指責伯克利,我在那裡住了很久。但似乎在伯克利發現了一些被綁架的孩子,對不起,我不太知道那是怎麼回事。
總之,我長大後認為你有可能被綁架。對。對於任何父母來說,這都是最可怕的可能性。但我在為《美國心智的操控》進行研究的時候,根據FBI的統計,我發現全國每年只有大約100到150起真正的綁架案。因為如果一個孩子被綁架,誰會帶走孩子呢?這是一種非常困難的罪行,你知道,誰會從商店裡偷走一個孩子?父母擔心如果你的小孩去商店隔壁,怎麼才能把一個踢打和尖叫的孩子從商店裡帶出來?
然而,抱歉插嘴,但我相信《美國最想要的人》這個節目是由一位小孩被綁架並最終發現已經死亡的男人主持的。沒錯,亞當·沃爾什。對。這樣就促進了這種恐懼的蔓延。對,這種情況確實存在。我能想像,任何父母最深層的恐懼之一就是這一點。對。
但是問題是,這些犯罪極其罕見。幾乎總是由非監護父母帶走孩子。是家庭成員,因為家庭內部有爭執。所以我們對錯誤的事情感到恐懼。我們對綁架感到恐懼,但把孩子鎖起來,過度保護他們,導致自殺率大幅上升,自殺造成的死亡人數遠高於如果我們能完全消除綁架的話,雖然這並不可能,但你知道,我們在心理學上稱之為可得性啟發,若某事顯眼,容易想起,人們就會對此感到恐慌。這就是為什麼人們有時害怕飛機。他們認為汽車更安全。
所以出於許多原因,我們在90年代感到恐慌。我們不再讓孩子外出。我們認為他們必須時刻受到監督。這就是悲劇的第二幕。在這一幕發生的同時,我們把孩子們留在室內。猜猜怎麼著?我們在80年代開始接觸的那些計算機變得有趣起來,因為現在它們可以連接上網。在80年代,我們能做的只有WordStar和一些原始的電子遊戲,但在90年代,互聯網出現了。
現在孩子們,尤其是男孩,對早期的互聯網特別感興趣。男孩們會拆解計算機,能自己組裝計算機,學會編程。因此,男孩們尤其很不在乎失去戶外玩耍的機會,因為互聯網實在太令人驚訝了。冷門的事物開始變得酷炫。
是的,向宅男復仇,史蒂夫·喬布斯和史蒂夫這種……我知道,因為我在帕洛阿爾托長大,看到史蒂夫在市中心。他的形象不完全是搖滾明星,但他有一種來回穿梭的氣質。像是一個偶像,算是一個反文化的代表,但他又喜愛設計和計算機。對。
但這依然是很書呆子的事。字體很難看。他把美麗的字體帶到了其中,開始提升美學。然後當然,女孩和女性開始更多地參與計算機領域。雖然這種情況真的只有在社交媒體出現後才會真的趨於平衡。男孩對事物、機械和系統更感興趣;女孩對社交空間有更為成熟和細緻的心理地圖,更關心社會關係。
所以一旦出現社交媒體,那會吸引女孩更多。然後幾乎所有男孩和女孩都對互聯網及其內容產生了巨大的吸引力。但這使我們為第三幕做好了準備,那就是偉大的重接連接。這是我們剛討論的基於手機的童年,發生在2010到2015年之間。這就是一切改變的時候。如許多人所知,我已經服用AG1超過10年了。我很高興他們贊助這個播客。說明一下,我之所以服用AG1並不是因為他們是贊助商,而是因為他們是贊助商,我才服用AG1。事實上,我每天都服用AG1,一般是一次,經常是兩次,自2012年開始以來一直如此。
當今有關正確營養的資訊充斥著矛盾的聲音。但有一點看來是大家的共識。無論你是雜食者、肉食者、素食者還是純素者,我想普遍認同的觀點是,你應該從未加工或最少加工的食物來源獲取大部分飲食,這樣不僅可以確保你攝取足夠的食物而不會過量,還能獲得充足的維生素、礦物質、益生菌和我們每個人都需要的微量營養素,這對身心健康都是必要的。
我個人是雜食者,努力從未加工或最少加工的食物來源中獲取大部分飲食。但我仍然每天服用AG1,通常是一次甚至兩次,原因是它可以確保我獲得所有這些維生素、礦物質、益生菌等等。此外,AG1還含有適應原,可以幫助我應對壓力。基本上,它是一種營養保險,以增強而不是取代高質量食物。因此,早上和下午或晚上各喝一次AG1,我就能滿足所有基礎的營養需求。就像許多其他服用AG1的人一樣,我報告說在多個重要方面感覺好多了,例如能量水平、消化、睡眠等。
雖然現有的許多補充劑實際上是針對獲得特定結果,但AG1是旨在支持心智健康和身體健康各個方面的基礎營養。如果你想試一下AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman以獲取特別優惠。他們會隨你的訂單提供五包免費旅行包,還有一年的維生素D3K2供應。再次提醒,網址是drinkag1.com/huberman。
好了,我們有三個幕,每一幕都是悲劇。沒錯,社區的喪失。對,社區和信任度降低。正是如此。第二幕是,我們剝奪了以遊戲為基礎的童年,因為我們感到恐懼,因為我們不再信任鄰居。那麼第三幕是,既然孩子們已經在室內和使用電腦,那麼就給他們一部智能手機和一個平板電腦。這些只是更酷的電腦,對吧?這就是我們早期的想法。在2010年代初,我們認為這些東西是奇蹟。哦,你知道,如果我的孩子使用它們,也許他們會成為下一個史蒂夫·喬布斯。也許他們會變得真的很有技術,但這並不是事實。現在我們已經進入了悲劇的第三幕。
你提到了某些男女性別差異。也許你能談談這些方面。你提到女孩通常更關注社交動態,而男孩則更多關注系統。我聽過你說過,男孩一般會偏向於某些行為模式,或許可以表達為某種光譜上的行為。你能詳細說明一下這一點,以及它如何影響在線使用,尤其是男孩和女孩傾向於的特定網站?
是的,男孩和女孩之間,以及男性和女性之間最大的心理特徵差異之一,讓我明確說明,性別在能力上的差異通常是相對較小的,並且非常少見。在興趣上則存在各種各樣的差異,這些差異通常很大,在文化上都有所體現,某些則在物種之間也成立。這是關於你喜歡什麼。因此,在這裡我借鑑了西蒙·巴倫·科恩的研究,他是英國薩莎·巴倫·科恩的堂兄。巴倫·科恩關於自閉症的研究表明,由於產前睾酮的變化,改變了身體和大腦,我們在受孕後的子宮中最開始都是女孩,但到了懷孕第十週,如果有Y染色體出現,會啟動少量睾酮,這會促使睾丸發育,然後會產生睾酮。所有這些對大腦的影響似乎是向巴倫·科恩所說的「共情」略微偏離。你可以是高共情者,也可以是高系統化者。系統化者是那些喜歡地鐵地圖並且能迅速理解它們,喜歡編程並且喜歡看到系統如何互相關聯的人。有可能兩者都表現良好,但大多數人在其中一種上更為突出。
一旦你了解這一點,現在你就可以明白這個驚人的新互聯網吸引了每個人,但卻讓男孩和女孩吸引到了不同的區域。所以,我最近開始使用的一個隱喻,實際上是從雅莎·孟克那裡得到的,他有一本書叫《身份陷阱》,雅莎指出,一個陷阱必須有吸引人的誘餌。必須有一些讓生物想要進入陷阱的東西。然後一旦他們獲得誘餌,就必須有某種東西阻止他們離開。這就是陷阱的定義。在這種情況下,如果你想抓住一個女孩,就不要給她看電腦的操作系統,不要讓她看戰爭遊戲。展示給她的應該是瑪莉亞剛剛說的朱莉亞的話,或者朱莉亞剛剛說的關於她的事情。你想知道嗎?當然你想知道。現在每個人都想知道,但女孩的需求更甚於男孩,她們想理解社交動態。因此,女孩們蜂擁進入Instagram,因為每個人都在發佈自己的照片、他人的照片以及他們參加的派對的照片。女孩們總是在總體上滲透社交媒體,Instagram、Pinterest和Tumblr是在2010年代初女孩子們進入的三個主要平台。然後,一旦她們陷入其中,就無法逃脫,因為現在每個人在Instagram上都在交談,如果你離開了,你就孤單了,無法和任何人交談。這就是如何誘捕女孩的,而這正是女孩們所經歷的事情。
那麼,如何誘捕男孩呢?男孩最想做的事情是什麼?如果你讓他們做他們想做的事情,有哪兩樣東西真正吸引他們?一個是戰爭,另一個是性。因此,如果你問他們,你想觀看一部有暴力的電影嗎?或者你想觀看體育比賽,這實際上是玩戰爭?男孩們更可能會回答是。或者玩第一人稱射擊遊戲。正是如此。
狩獵和戰爭。
如果你能模擬這一點,當我還是個孩子的時候,我記得玩過《海狼》。
你向遠處的一艘船發射魚雷,這技術非常原始。
連戰艦都是如此。
對的。
哦,沒錯。
連《戰艦》也是。
對的。
那是件大事。
對的。
小塑料船。
對的。
是的。
通過直覺猜測別人的艦船在牆後的所在位置而擊沉他人的戰艦,真是令人滿意。
所以男孩們真的想玩戰爭。
我在30歲的時候真的意識到這一點。 我和一群大學的朋友,每年聚會一次。
有一年我在夏洛茨維爾舉辦,我們玩了彩彈槍。
我們去了一個彩彈場,還有大約五到七個其他人,我們分成了隊伍。
我們在隊伍之間各自分配。
與其他人合作狩獵和射擊我的朋友是無法比擬的刺激。
最後我們都出來了。
彩彈會讓你受傷。
真的很痛。
但是這很重要。
這實際上非常重要。
因為那樣你真的會認真對待它。
你真的不想被擊中。
但這真是令人心跳加速。
我真的感受到作為一名男性,心中有個未曾打開的房間,專為戰爭而設。
所以男孩們想要參與這種事。
然後多人視頻遊戲,第一人稱射擊遊戲,所有這些東西讓他們得以實現。
當然,男孩們還想看裸體女性。
以前是《花花公子》雜誌,現在是超硬核的性行為,包括肛交和性派對、窒息等等。
所以男孩們的確會這樣——這是吸引男孩的熱點。
讓他們玩戰爭遊戲,給他們性。
一旦他們這樣做,就無法逃脫了。
非常有趣。
我們之前拍過一集關於性發展的節目,意味著荷爾蒙如何影響大腦發展,這是我在碩士期間花了一些時間研究的。
順便說一句,你對生物學的理解完全正確。
這些荷爾蒙組織大腦的方式真是引人入勝。
有些人會享受學習,這是來自睪丸的睪酮。
是Y染色體,然後是睪丸,然後是轉化為雌激素的睪酮,這樣實際上具有組織效應。
哦,是啊。
這很奇怪,對吧?
這很奇怪。
--使大腦男性化。
生物學中有很多反常的轉變。
但我喜歡提到這些轉變,因為它們使得睪酮創造男性特質和雌激素創造女性特質的概念正常化。
這其實不是正確的。
但你對生物學的理解完全正確。
我還想補充一點,除了戰爭、暴力和性之外,我的男孩似乎對遙控器心懷興趣。
哦,絕對如此。
我沒有經歷過距離。
對。
遠距離的行動。
所以遙控汽車。
我從來沒有擁有過遙控直升機。
我們會為得到一個而瘋狂。
但是我和我爸爸一起製作過的遙控汽車,實在是太刺激了。
然後當我們談到女孩和某些活動的偏好時,也許我們會深入探討其他方面。
但對於遙控車輛和一般車輛有一些特殊的東西。
是的。
有一個重要的心理學詞彙,叫做效能,這是1950年代由懷特提出的。
效能就是渴望成為一個原因。
我對這個世界有影響。
當一個九個月大的嬰兒在嬰兒床上,當他發現 如果我拉這個,如果我敲這個,會發出聲音,這真是令人振奮。
你做到了。
而這會伴隨我們一生。
你想要看到你所做的事情有影響。
而且特別是男孩在物理世界和機械世界中更為關注。
因此,開槍是一個很好的例子。我記得我小時候,有一把在教堂義賣上買的BB槍。
我把它藏在母親的周圍,放在衣櫃裡。
但我和我最好的朋友會把罐子排成一排,然後射擊它們。
砰,當你擊中它時,太神奇了,太刺激了。
這似乎確實存在性別差異。
現在女孩,我想這裡是我的推測,似乎更對社會世界有影響感興趣。
所以每個人都想要產生影響。
但男孩更專注於機械。
女孩則更多地聚焦於社會世界中的關係。
我相信弗洛伊德在這方面會高興地探討這個問題。
但女生和馬匹及照顧動物的顯著痴迷,我沒有確切的數據。
然而,與此同時,也有很多精彩的故事關於男孩照顧狗狗。
比如我讀過的《紅豬壺》,可能是50倍,還有我愛狗和喜歡照顧我的狗。
但似乎有某種刻板印象,那就是女孩與馬匹。
是的。
對的。
好的一部分是,總的來說,女孩的同情心略為強烈。
她們感受到生物的痛苦更多。
男孩則似乎對動物的殘忍更感興趣。
一種有趣的事情,能夠有效地進行的。
因此,女孩更有同情心。
女孩在成為獸醫方面的傾向比男孩強,因為女孩愛動物。
我女兒十分享受有寵物。
當她大約八或九歲時,我們給她買了一隻豹蜥,非常酷。
但有一天她哭了,因為她能感受到,”牠永遠不會愛我”。
她渴望──
這可不知道。
也許是連結。先生。
不,這是一種爬行動物。
不,它們不是哺乳動物。
它們沒有那樣的情感聯結。
而她也非常渴望得到一隻狗,求了好幾年要小狗。
我們最終得到了一隻。
她需要一種具有四腦的動物。
是的。
她需要一種動物。
現在,馬的事情就不同了。
我不打算妄加猜測。
我聽過一些推測,認為這是因為肌肉結構,感覺到一種男性氣質。
但是我不知道。
這太弗洛伊德主義了。
我想知道這是否是——
我不想過多探討。我不想靠近這個。
我在想,這是否與照顧的健康要求有關,像是為動物刷毛、清理和護理等。對於馬來說,這相當繁複。我的第一任女友有一匹馬。她與那匹馬在一起的時間比和我在一起的時間還要多。照顧的程度很高,如果馬有腸絞痛,她會真的和馬一起睡在早上。看起來她很愛能夠給予動物的那份愛。嗯,總之。我會把這放進一個稱為生物熱愛(biofilia)的巨大桶子裡,這是我從E.O. Wilson那裡學到的一個我很喜愛的術語。因為我們這個物種是在自然界中進化而來的。我們與動物建立了關係。我們渴望這種關係。我們尋求它。我們可以愛上動物。我們有關係。所以我認為這是生活中健康的一部分。而且,再次強調,這是另一個手機主導的童年讓你遠離所有這一切的領域。這有趣地反映了系統與關係之間的差異。我對水族箱著迷過,現在還是。我愛水族箱,愛淡水魚缸,水景造景是我計畫在不久的將來再次投入的事。但最有趣的部分是,哪些魚可以和哪些魚一起生活?誰會吃誰?魚類的密度需要達到多少,才能維持生態系統,如何避免系統崩潰。對,我認為這與魚之間的關係並沒有太大關係。所以,看看水族箱中是否存在性別差異會很有趣,是不是更偏向男孩的事情,因為其中有許多有趣、複雜的系統。不過,既然我們在談論這些發展路徑,我希望我們可以繼續談談性發展。因為這在書中的一小部分,我在講述男孩的章節中有一段,我回顧了過去幾年研究色情的相關研究。而這些硬核色情、高解析度影片,很多男孩每天都會上色情網站,通常一天不止一次。所以,我很想聽聽你對這將如何改變青春期的性發展的看法。假設一個男孩從12歲、13歲開始,持續10年,我們能預期那男孩在22歲時會有所不同嗎?他的約會生活會不同。告訴我你認為在大腦、社會及荷爾蒙方面發生了什麼。
當然,絕對可以。我不會妖魔化色情,也不會慶祝它。我只會說,我對多巴胺強化系統的理解,我更喜歡稱它為強化系統,而不是獎勵系統,因為人們通常認為多巴胺和多巴胺激增與快樂有關。但多巴胺更像是一種動機者。作為一種神經調節劑,它會創造出一種激動狀態,使我們專注於尋找,以解決我們的感受和我們想要的感受之間的差距,像是尋找性、食物當我們飢餓時、當我們太熱時尋找涼爽。這是一種對追求、渴望和想要的普遍性貨幣,而非擁有。多巴胺的作用遠不止於此。還有其他神經調節劑也參與了渴望和渴求的過程,但多巴胺在其中扮演著核心角色。因此,我認為不僅公平地說,這是一個事實,無論是像苯丙胺、可卡因,特別是毒品等快速進入系統並造成多巴胺急劇波動的藥物,越快的多巴胺上升,隨後的多巴胺崩潰就會越大,而你隨後感覺就會越糟。啟動頂峰行為的重複會發生,也就是所謂的成癮,或至少是極端的習慣形成,這取決於你如何定義這些情況。談到多巴胺,另一個重要的知道是,多巴胺,尤其是高波動的多巴胺,沒有太多努力就會出現,因此我們會將其與能夠促進多巴胺釋放的努力(例如求愛、約會、了解自己的喜好、了解他人的喜好、處理討論問題、同意、協商等)相聯繫。當多巴胺迅速到來而沒有努力時,比如與苯丙胺、可卡因或色情相關,整個強化回路就會與這些短時間時間範圍結合在一起。你想要某樣東西,你想要它現在,而你得到了它。但隨著時間的推移,你獲得的多巴胺頂峰會越來越少,而你獲得的多巴胺低谷則越來越多,你會掉到基線以下。因此,所有這些都是一些神經生物學術語,解釋了幾次在電話上點擊即可輕鬆獲得色情的情況。毫無疑問,這會引發大量的多巴胺。第一次需要越來越多的行為投入以獲得越來越少的多巴胺。你永遠無法回到最初的價值,你被推向越來越深的成癮道路。所有這個過程會使大腦失去那些通過學習而進化出來的獲取多巴胺的能力,而不僅僅是追求伴侶,而是在求愛和最終的交配。我們知道,在射精和高潮之後,多巴胺會劇烈下降,而催乳激素會急劇上升。這會產生什麼效果呢?催乳激素和多巴胺本質上是相互對立的。它會造成平靜、安靜的狀態。人們認為這有助於對伴侶的依戀,因為使伴侶相互靠近、互相嗅聞、分享費洛蒙的狀態。事實上,有一種叫做庫立奇效應(Coolidge effect)的現象。我們可以談論一下經典的庫立奇效應,它們與多巴胺和催乳激素之間的反向關係有關。
但談到色情問題,假設男孩們正在以色情為自慰,並且他們是做到射精的那種,那麼他們就會獲得系統的一種靜止狀態。他們感到 lethargic(無精打采)、放鬆,可能根據他們的年齡或動機,他們重覆這一行為。然而,無論是多巴胺還是催乳素,對於追求和追求對象的事物都沒有發揮作用,對於催乳素而言,更是與任何有關配對的事物無關。他們只是坐在房間裡的電腦前。當然,這種情況發生在色情內容上,正如你之前提到的,經典色情。在我長大的時候,如果有人擁有《頂樓》或《花花公子》雜誌,通常會把它偷偷藏在某個商業雜誌後面,這樣就不會被發現。然後你可以像在圖書館一樣去那裡。那裡有些地方,這聽上去有點奇怪,人們不會在那裡使用色情內容。我想他們可能會記得,但不會花太多時間在上面。事實上,這有一個不成文的規則。你不能把它帶走。這對大多數孩子來說是首次接觸色情,或者他們的父親擁有一本《花花公子》之類的雜誌。我希望我對生物學的景觀描述得夠清楚,但簡短的回答是,這絕對會在多巴胺強化系統中造成重大問題。它訓練多巴胺強化系統進行快速增強,隨著時間的推移增強減少,且這些都無法轉化為現實世界。這不僅僅是內容。我想我們要指出的是,這不僅僅是他們看到的內容極端,這顯然是一個問題。整個過程只需幾分鐘,根據 refractory period(不應期),可以一再重複,而現實世界的約會和關係則需要付出努力,需要學習。在使用像甲基苯丙胺或可卡因這樣的毒品時,幾乎沒有任何關於你多巴胺系統運作的學習,無意識的學習。在色情中幾乎沒有對於性和約會的學習,這也是在訓練多巴胺系統,以及圍繞性欲的整個動機系統,讓它變得觀察而非參與。我聽到很多,因為我在健康與福利的領域工作,而且我是個男性。男性會透過直接信息來聯繫我,“嘿,聽著,他們會聯繫我說他們在勃起功能障礙和焦慮方面遇到真正的問題。”這些問題一直存在,但我們曾有學習、溝通,希望能夠慢下呼吸,進行交流,回到一個更舒適的地方。他們無法將任何有關性和快樂的經歷與現實世界轉化,因此他們退回到一個他們將異性(如果是異性戀)或同性潛在伴侶(如果是同性戀者)視為他們不理解的遙遠陌生物的世界。哇。安德魯,謝謝你。這是一次非常有力和清晰的描述,正是我在書中試圖表達的心理側面,即從男孩轉變為男人的過程中,需要一定的堅韌和技能培養,必須發展某些技能,我非常高興能使用“約會”這個詞。我在與我的學生交流時經常使用這個詞。而我幾乎聽不到其他人使用這個詞。這是一個如此重要的詞,因為我們確實進化出了配對的能力,至少是暫時的,而我們也確實有約會,這必須慢慢開始。如果你一開始就跳到床上並立即發生性行為,那就沒有約會的可能性。那部分結束了。在你談論的過程中,我在想,我希望聽眾能夠想象。想象一個13歲的男孩,他真的想要性,希望能擁有女友,但他有一台筆記本電腦,有一部電話,還有色情網站。他每天自慰兩到三次。他仍然想擁有女友,但由於有了這些驚人的色情內容,他在性上得到了滿足。他這樣做每天持續10年,直到23歲,假設是這樣。然後我們有另一個男孩,他也許只有一本《花花公子》雜誌,或者根本沒有什麼,可能只有他的想象。他偶爾自慰,就像男孩們一樣,但他沒有極端色情內容。他沒有快速的多巴胺。在這第二個男孩身上,他更努力地去實際擁有一個女友,他學會了如何與女孩交談,並開始調情,有一個女孩對他感興趣,然後他們有了第一次的親吻,因為我仍然記得我在青少年時期和20歲時,那些美麗的金色歲月,生活中最難忘的日子,就是那些有第一次親吻的日子,然後你知道,哦,這將會變成某種東西。之後,一切都在閃耀。一切都在閃耀。重點是,這是個緩慢的過程,並且需要艱苦的工作,然後當你終於有了性行為,並不是說,哦,多巴胺崩潰了,走開。正如你所說,這就像催乳素上升,你擁抱,抱著女生,在某個時候你開始考慮結婚,你開始思考,這個人是不是那個對的人?像這樣的瘋狂想法,當你戀愛時你無法避免思想的。 在紐約大學,我教授本科生課程,也教授MBA課程。現在,MBA的學生都在使用約會應用,他們大約都快30了,都在使用約會應用。本科生中,有些人在使用約會應用,但他們19歲,主要在自己的圈子內約會。對於MBA的學生,我真的必須和他們一起研究這些約會應用在很多方面切斷了約會的過程。意思是,是的,你們在發信息,但這不是一回事。因此,我很高興你解釋了很多關於這一點的內容。一方面是快速。正是這種迅速滿足的方式阻礙了你學習,而朝向生物學目標,比如性、約會、婚姻或愛情的緩慢艱苦工作,能讓你成為一個稱職的男人。
誰會想要雇用,或者換句話說,誰會想要約會一個自十三歲以來每次約會都會觀看三次色情片的孩子呢?所以是的。是的。還有各種各樣的事情。我的父親是阿根廷人,60年代末移居美國,因此我在一個相對傳統的家庭中長大,從男性和女性的角色角度來看,周圍也有關於騎士精神的各種觀念。我記得第一次參加初中舞會時,爸爸給我講述了有關開門的整個教程,還有,就是現在的男孩經常因為回覆短信的延遲而受到評價,這一點我做得很糟糕。有趣的是,這似乎取代了騎士精神,變成了人們對反應速度的評價。因此,若我們能夠非常坦誠地談論這些問題的過去、現在以及未來,這是個不錯的過程。我記得在成長過程中聽到一些故事,這不是我的童年,但我記得我爸爸告訴我,在阿根廷,小男孩進入青春期時,通常會被帶去找妓女,讓他們學習如何發生性行為。我是說,那也不是很久以前的事情,那並不是我的童年。我記得我在想:這會是接下來要發生的事嗎?但他解釋說,這就是當時的情況。據我了解,如今這種情況已經不太會發生了。我沒有聽說過。對於戀愛學習、騎士精神學習,以及誰該支付等問題,許多事情隨著性別和性動態的變化而改變了。但所有這一切都是一個循環,緩慢而持續地進展。而你提到的在線使用一切都是快速的,你可以用關鍵字搜索找到任何東西。對,這就是對的。科技讓一切變得更容易。我們是否會談論人工智慧呢?無論每次談話到某個時候都會提到。這是我最大的擔憂,人工智慧讓一切變得輕而易舉。這對於我們這些成年人來說很好,因為我們有50件事情想要做。如果我能把其中30件交給人工智慧,那就太好了。但你知道,我希望我兒子現在17歲,他在10、11、12歲時,我希望他有多少個僕人來照顧他的需求?大概零。零可能是最好的數字。但是,從色情片的性驅動、到多人視頻遊戲的體育和競爭,我們的孩子們並沒有在學習或發展。這就是為什麼,我在商學院工作。我與許多企業界的人交談,我總是問他們,與你們的Z世代員工相處得怎麼樣?我從來沒有聽到過任何好話。我從來沒有聽過「哦,他們很好。」的話,反而經常是驚訝於他們缺乏主動性。如果什麼東西壞了,他們不會去修理。他們希望被告知該做什麼。他們沒有自信,十分焦慮。因此,我並不是在批評Z世代,我是在說我們阻礙了他們的發展。我們阻止了他們獲得一千、十萬,甚至數百萬的社會互動、挑戰、失敗、恐懼、刺激的經歷。當他們到了20歲出頭開始工作時,雇主們會發現他們缺乏某些東西。因此,聽起來像是從2010年這段時間以來,使用智能手機的男孩正在獲得一種過度刻板印象的男性經歷,例如第一人稱射擊遊戲和色情。而女孩們則在獲得這種高度關聯的女性經歷。但是有某些動態或者某些組成部分是缺失的。昨天,我聽你提到一件對我來說非常有趣的事情,就是在這兩組中,似乎參與者之間的衝突和任何摩擦都沒有得到解決,而是有一種向外尋求某種規則、政策、法律或者監管的情況出現,來介入。是的。你能談談這一點嗎?這與取消文化有著有趣的關聯。是的,沒錯。這一點我非常想了解。當然。那麼,攻擊性是人類本性的一部分,合作性也是,因此這兩者必須結合在一起。你知道,要在這個世界立足,必須能夠打好政治關係,必須有朋友和盟友,必須能夠為自己挺身而出。有時需要堅持反擊,但你也需要學會放下仇恨。如果你有兄弟姐妹的話,你知道,從小到大你每天都在打鬥,每天都在合作,這是非常重要的練習。如果你和一群鄰居的孩子們在外面玩運動,你們每天都在制定規則。在孩子們玩耍的過程中,違規是非常重要的一部分。每當遊戲停止,大家就會聚在一起:「那是越界了嗎?」不,沒有。你推了我。不,我沒有。然後每個人都有機會練習當法官和陪審團,因為大家都希望遊戲能繼續。因此,他們非常有動力去解決問題,而你必須接受判決。你能怎麼做?發怒後回家抗議?那樣你就會看起來像個失敗者,然後就再也不能參加遊戲了。因此,自然的玩耍不需要成人介入,迫使孩子們學習對於民主至關重要的社交技能。我們如何共同制定規則?就我們自己而言。我們如何決定如何自我管理?如果看起來有某人違反了規則,我們該怎麼辦?我們不是要殺了他們,我們不會懲罰他們,我們必須有一種繼續遊戲的方法。因此,這些對於男孩和女孩的社會發展都是非常關鍵的技能,並且,孩子們總是學會解決這些問題。但是,如果男孩們在玩視頻遊戲長大,就沒有爭議了。
以下是該段文字的繁體中文翻譯:
不能有爭議,因為這個遊戲、這個軟體基本上管理了所有事情。
沒有界外球或其他問題。
所以這場比賽缺少了許多關鍵技能。
那麼,衝突是如何解決的呢?
在社交媒體上,與其說是一個兩個女孩之間的衝突,像之前這樣的衝突可以非常快地解決,
不如說是有人發了些間接的東西,也許是間接的批評,而有人以某種方式解讀了它,可能是有意這樣,可能也不是。
但不知不覺中,事情變得加劇了,人們開始選邊站。
事情可能會失控,你不知道會擴大到何種程度,可能整個學校都會被捲入。
這真令人恐懼。
所以,關於遊戲一個非常重要的概念是所謂的低風險錯誤。
比如說,如果你在和朋友踢足球時犯了錯,沒什麼大不了的,像是犯規重踢,無論是什麼。
但如果你在社交媒體上犯了錯,可能會擴大到你現在成為眾人嘲笑的對象,尤其是在中學的孩子,當他們成為嘲笑對象時,當每個人都在笑他們時,這很可能會觸發甚至自殺的念頭。
羞愧讓我們想要消失,我們正在把孩子們放在需要沉浸在小組中的環境裡,與其他穩定的小組孩子們一起,這才是最健康的環境,但相反的是,我們卻把他們放進可能潛在的龐大群體中,包括陌生人,以及那些不展現正常同理心技能的人,他們的行為是表現性的、評價性的,為了獲得他人的喜愛。
這是一個不人道的世界,讓孩子們在這裡成長。
這也是我關於2010年代大重啟的觀點,當時美國的孩子們依然擁有可辨識的人類童年,與其他朋友有大量的共處時間,但在2010年代這一切急劇下降,童年在很大程度上是在螢幕上孤獨地發生的。
我想暫時休息一下,感謝我們的一位贊助商 Element。
Element是一款電解質飲品,擁有你所需的一切。
這意味著電解質,鈉、鎂和鉀按正確的數量和比例,沒有你不需要的東西,也就是沒有糖。
我和這個播客的其他人都談到過保持水分對於正常的腦部和身體運作的重要性。
即使是輕微的脫水也會減少認知和身體表現。
獲得足夠的電解質也很重要。
鈉、鎂和鉀這些電解質對你身體內所有細胞的正常運作至關重要,尤其是神經元,神經細胞。
飲用Element溶解在水中使得確保你獲得充足的水分和電解質變得非常容易。
為了確保我獲得足夠的水分和電解質,每天早上我醒來時會把一包Element溶於大約16到32盎司的水中,基本上在早晨的第一件事就是喝這個。
我也會在進行任何體育活動時喝Element,特別是在炎熱的日子裡,當我出汗很多,失去水分和電解質的時候。
Element有許多不同的美味口味,我最喜歡的是西瓜,雖然我承認我也喜歡覆盆子和柑橘。
基本上,我喜歡所有的口味,Element最近也推出了一條新的罐裝氣泡Element。
所以這些不是你溶於水中的包裝,而是一罐一罐的Element,就像其他汽水飲料一樣開罐,你喝下去卻不含糖,還能獲得水分和電解質。
如果你想嘗試Element,你可以訪問 drinkelement,拼寫為 lmnt.com/huberman,隨著購買的任何Element飲品混合包索取免費Element樣品包。
再說一次,是 drinkelement.com/huberman以獲取免費樣品包。
我永遠不會忘記在中學時在某個集會上,有個孩子在我身後趴下,然後有人推了我。
哦,我站起來後,凱文·蓋斯曼就坐在那裡,面前笑得不可開交。
所以我打了他一拳,結果發現並不是凱文做的。
然後他也還擊,那一切就變得一團糟,我不記得結果怎麼了,但我們最終成為了朋友。
所以這就是事情的解決方式。
對了,衝突和合作,你需要二者結合在一起。
非常尷尬,不論是被推倒還是打錯了人,但歸功於打了一個人,因為這就是男孩解決問題的方式。
我不是在建議人們這樣做,也不是在提倡暴力,然後我們兩個都覺得很笨,最終,我也不知道,我不知怎麼地到了八年級,對吧?
而在我大多數男性朋友之間的等級制度上,這是動態的。
我有一位好朋友,他是東海岸海豹突擊隊的一名指揮官,他說他們在那些小組中如此高效的原因是,他們接受動態服從,當需要不同技能時,會有不同的人出頭,並且他們對彼此的要求是無比嚴厲的。
他們在幽默層面上對彼此都非常嚴格,但這是因為事情的風險和後果都很高,他們對彼此的要求非常高。
但這一切都關於這種動態的服從,當然有某些被任命為領導者的人,但在每個男性群體中都存在這種不斷變化的服從。
在我參與過的每個男性小組中都是如此。
這讓我感到驚奇和非常安慰,因為這意味著你可以在某些時候站出來,而在其他時候則可以依賴他人的技能。
我不知道這在女孩之間如何運作。
我只知道自己天生有一條Y染色體,這就是我所知道的,但我想像這種現象在其他地方也存在,只是表現形式不同。因此,如果在線上,所有東西都是基於恐懼的,當一個人害怕被群起而攻之,比如如果你說錯了話,就會被大家圍攻,你就不禁想知道為什麼還有人參與其中。
但看起來人們參與進去,是因為他們受到威脅,還是因為大膽會受到獎勵?是不是只有那些,嗯,我想他們稱之為——對其他人進行“灌水”攻擊的果敢?我的意思是,在我描述孩子們的時候,我想提到,如果你在推特(現在我們稱之為X)上觀察,特別是在學術界、科技界和金融界,這裡的男性行為就是這樣。女性也是這樣行為,但特別明顯的是,成年人有點像孩子,而孩子則有點像成年人。那麼,這是怎麼回事?成人是否也被吸引進來,並且我們是在模仿這一現象,還是這只是社交媒體在撥動一些深層次的、在進化上經過保留的線路呢?
是的,那麼首先,讓我們不要對社交媒體的看法過於單一。這裡有很多幽默,有很多笑話,也有很多搞笑的卡通和視頻。對,我在學習,所以這裡混合了好東西,即使是壞的東西,也以某種方式娛樂了人,就像觀看車禍或死亡一樣,人們會被吸引。年輕人非常感興趣,我們成年人也是非常感興趣。這吸引著我們,但隨之而來的,是的,它確實改變了我們的行為。
其實,針對網路流氓的研究也有一些。當你進入推特時,你會變得粗魯,實際上似乎更多的是發生了少數男性(總是男性)有某種人格障礙。他們喜歡當混蛋,喜歡引起別人的反應。他們經常被封鎖,經常被踢出平台。這少數人在真實社區中,當你成長的時候,可能會有一兩個這樣的孩子,他們經常惹麻煩,最終可能結局不好,要麼死掉,要麼入獄。但在線上,我想可能是百分之一的男性,一小部分男性是精神病患者。那麼,我想這樣的男性大約占2%。在網上,這就是我們所看到的所有人。
因此,部分原因是在線世界大大賦予了極端者和混蛋權力。更重要的是,在在線世界中,每個人都感到需要表現,即使你只是在開玩笑,你也必須三步先想,這會怎麼被誤解?所以我腦海中的一個比喻是,上網就像在薄冰上。你可以在薄冰上玩得很開心,但你總是意識到自己處於險境,而當你和好友一起時,你會感到完全安全。如果不小心冒犯了他們,會說:“抱歉,你說得對,我很抱歉。”即使隨著關注度的增加,冰面會變得更薄。
是的,沒錯,沒錯。它們升得越高,摔得越慘。然後很多人想看你的摔倒。我想指出一點,這是一個有趣的概念,我聽過一個有關於“動態下屬關係”的説明。動態下屬關係。就像一群鳥,這樣向我描述過。但我一直認為在一級特種作戰社群中,人員會待得更久,進一步進入。這也沒錯,但這一想法就是自然而然地理解到,階層會在實時中進化,越多人接受這一點,團隊作為一個整體的表現會越好。
是的,現在,“階層”這個詞在我們的學術圈中常常被視為壞名聲。階層是壞的,權力是壞的,隸屬關係,這些都是壞的,權力和不平等都是壞的。但我認為部分原因是,我在商學院教書,對於領導力有大量的寫作。我沒讀過很多,但有一個關鍵的觀點我明白,嘗試回憶作者,就是關鍵的謎題不是為什麼人們想成為領導者,而是為什麼他們想成為跟隨者。我們真的需要研究跟隨。人們願意跟隨,因為我們卓越的人類能力之一就是組織協作,共同克服困難。我們沒有鋒利的牙齒,我們不怎麼強壯,快的時候是長跑,而不是短距離。但我們能夠協同工作,當面臨共同的威脅時,我們很自願地把領導權讓給領導者,但我們必須信任他。如果一位領導者表現出自戀,將自己放在首位,在我們的損失中獲利,我們就不會信任他。
所以你需要做到的,我認為更明顯的是,男性更傾向於階層,這在黑猩猩中也是如此,男性更容易接受階層。男性從中獲益,這不是支配和從屬,我覺得你說得更有效,是任何經驗的實踐,就像是帶領這個項目,然後充當跟隨者,因為你允許,像“是的,讓你帶領我們這方面,然後其他事情則由反手出擊。如果你有一位年輕男性擁有這樣的經歷,當他進入二十多歲,他將會成為你想聘用的人,而如果他從未經歷過這種情況,那麼他在商業環境中將會更加難以相處。
是的,我長大時的男孩團體和我工作、交朋友的男性,一直都明白:“嘿,這個人在找東西方面很出色,而這個人擅長車輛,這個人擅長與女生交往。”人們擁有不同的技能,而團體在一起真的可以很好地融合。
但沒有嘗試去成為你不是的樣子,你很快就會發現自己是誰,透過你不是什麼來找到自己,並找到你獨特的技能組合,並以不試圖對每個人都做到完美的方式來進化。我注意到我的姐姐及她的朋友群體,隨著時間的推移,這種情況變得不同,但往往在遊戲時段中,會有一個特別強勢的女孩,一直在主導著,她就是那個愛發號施令的女孩。雖然一些故事,主要以男孩為主的兒童書籍中也有這樣的角色,但我不記得這曾是我閱讀經歷或童年經歷中的重要部分,例如在《布朗百科全書》裡,裡面的壞小孩,但人們會根據他們最擅長的地方來插入角色。所以,這就像是自然的傾向發揮優勢的互補,而我不知道這對女孩來說是什麼,但在網上,似乎這一切都被抹去了。
所以在社交媒體上,這些社會動態在女孩中有著非常強烈的表現,但男孩和男性也在其中。而社交媒體上的大多數東西都是社交的,都是關係性的。所以男孩和男人是否更容易被吸引到這些互動中,他們在這些互動中又能多好地應對呢?男孩是否常常在網上犯下大錯而受到排斥,還是這在女性中更為常見?
是的,這是一個好問題。網上的生活對女孩來說是表演性的,這一表演中的一個更大元素是對形象的完美主義。因此,女孩花了更多時間來選擇照片、編輯照片、確保一切都完美無缺。因為男孩,我甚至不會注意到我的襪子不匹配,我的妻子得告訴我你的襪子不匹配。男孩通常不太注意這些事,你畢竟是一位教授。
是的,我們是。但我的觀點是,網上的生活確實影響著所有孩子。因此,害怕錯過是一種影響每個人的東西。在Snapchat上,你會看到所有的朋友都在那邊,而你甚至不知道那邊發生了一些事情。所以,男孩和女孩會有相似的不安全感,這問題的根本在於程度。因此,完美主義,社會動態的三步驟演繹,像女孩們是在下三維棋,關於社交關係。但為什麼他會這樣說,假如他也想這樣,當他知道她知道的時候,男孩卻會說,“我甚至不知道你在說什麼。”他們幾乎只是在下跳棋。
沒錯,沒錯。而且,再說一次,這是產前激素的組織效應。這並不是文化上教導的。這是我相信以及西蒙·巴倫·科恩(Simon Baron-Cohen)相信的,基於激素對發展大腦的產前組織效應,孩子們就喜歡這樣做。但在YouTube上,我的理解是男性為主,這裡有很多反擊型評論。我知道這一點,是因為我有一個YouTube頻道。在過去的日子裡,似乎不久之前,當羅根在YouTube上有完整的節目時,他後來沒有了,但現在又恢復了。那些笑話,YouTube上的評論區像是一個自己的秀。實在是太搞笑了。有些東西現在又回來了。
這是男性在炫耀他們的聰明才智嗎?對。我是說,例如,你可能熟悉Jocko Willink,對吧?如果讓你畫一個海豹突擊隊員,你就會畫Jocko,看起來有點像現代的巴頓將軍。針對Jocko有這種類型的笑話,我認為他在網絡文化中實際上是因為他有如大多數年輕男性從未擁有的足球教練,他是一個會告訴你該做什麼、何時做的人,即使你不想做,也要去做。並且你會信任他。他是一個非常可靠的人,算是戰士,並且有各種資格等等。
但是有一整類笑話,比如當Jocko出生時,醫生對他的母親說:“是一個男孩。”或者當Jocko上大學時,他對他的父親說:“你現在是這個家的男人。”這些笑話有成千上萬的對吧?所以這整個…這真的是非常YouTube式的男性幽默。一擊即中,結束了,獲得大量喜歡,然後傳播。根本沒有兩三步棋的考量。所以這些東西往往是非常強烈的反擊,或者在那種情況下,提升Jocko,雖然他已經不再需要更多的提升,但人們依然這麼做。
所以我對這裡的細微差別很感興趣,因為你告訴我女孩們正在自殺,感到沮喪。嗯,她們的自殺增加幅度更大。男孩的自殺率則高得多。男孩自殺的人數多得多。可以說是更暴力的方式嗎?那是主要的原因之一,尤其是在美國,我們有如此多的槍支。好的。男孩傾向於使用槍支或高樓或橋樑,而女孩則傾向於使用藥物或割腕,而絕大多數女孩的自殺嘗試不會導致死亡。
是的。所以在女孩的網上使用、社交媒體方面的大多數問題,都與絕望有關。在家裡焦慮,對自我感到悲傷,自我批評,這類事情。我是說,你告訴我這裡有一個巨大的增長,我相信你,這是一個巨大的增加。我的意思是,這就像曲棍球棍的功能。而我們實際上是在捕捉極端社會互動的金字塔尖。
所以讓我…我沒有很清楚地表達。 我們有這些神經迴路,這些迴路是為了社會互動演化的,在女孩中更加明顯。她們以更快的速度獲得了更多,而其後果也不再比過去少,甚至可能更加嚴重,但仍然是被排斥、羞辱、自我攻擊和焦慮、抑鬱等等。而在男孩中,我們所談論的神經迴路與性愛和暴力有關。這些是幾十萬年,而不是幾百萬年前演化而來的,這些是被加強的。
所以我們有點在捕捉這些神經回路功能的極端情況。
我從神經生物學家的角度來看這些問題,正因如此,我們似乎遇到了麻煩,因為所有這些之下的冰山,處於那些行為和互動的峰值之下的那部分冰山,什麼都不存在。
所有這一切都是在更快地發生,它更強烈,後果也更加嚴重。
沒錯。
沒錯。
我認為這裡有一個很好的比喻是垃圾食物,我聽過垃圾食物或起司漢堡被形容為一種超刺激,而冰淇淋是超級刺激。
它有脂肪,有糖。
以及一份起司漢堡搭配奶昔,奶昔裡面還有糖果。
是的,冰淇淋。
然後你還得到了玩具。
是的。
他們在播放音樂。
我想這就是多巴胺的沐浴。
沒錯。
是的。
所以如果我們考慮在垃圾食物的存在下的生活,如果你用垃圾食物撫養你的孩子,你會遇到各種代謝問題、發展問題、肥胖、各種糖尿病,真是一些可怕的結果。
現在,如果你有正常的發展,然後作為成年人,你沉迷於更多的垃圾食物,雖然這對你不好,但這和在垃圾食物中長大是非常不同的。
發展中的大腦、發展中的身體更敏感。
因此,你之前表達的方式就像這些進化的動機,當你用這些壓倒性的快速、輕鬆的刺激來滿足它們時。
對成年人來說可能還不算太糟。
我們可以選擇支付性交的費用。我們可以選擇吃起司漢堡和奶昔,但對兒童來說這是非常重要的。
我們必須明白,基因裡面不含太多的信息,但它們啟動了大腦的發展。
然後大腦必須某種程度上找到它的道路。神經元必須根據局部信號的指引來發展。
然後孩子必須在其文化中找到自己的道路,了解我在這裡應該怎麼表現,我是誰,我怎樣與人相處。
這是一個非常嬌嫩的過程,必須在很多年中慢慢展開。
我們的一切發展得非常緩慢,尤其是與其他動物相比。
如果你介入這一發展過程,並說:“嘿孩子,你想直接得到結果而不經歷過程嗎?給你,拿去。”
你就切斷了發展。
我認為這正是手機導向的童年所造成的。
這是我擔心的地方。
這些我們稱之為關鍵或敏感期的現實存在。
是的,我們來談談這個。
關鍵期意味著它是開放和關閉的。而實際上是語言學習和大腦可塑性的敏感期。
這一整體的輪廓是,被動的經驗直到25歲左右,會劇烈地形塑我們大腦中對社交關係、視覺世界、聽覺世界的地圖。
在動物和人類中有太多數據來支持這一點。
然後在25歲之後,你可以撬開底層的神經生物學機制以進行神經可塑性重組,但這需要大量的努力或者藥物來輔助,這也是一些迷幻療法所帶來的興奮部分,因為,我並不建議人們隨便去吃迷幻藥,但它們可以促進變化。
它們可以促進變化,並且它們要麼是神經調節劑,要麼刺激大量神經調節劑的釋放,比如多巴胺、血清素,主要是血清素和多巴胺。
當我們談論裸蓋菇和MDMA、LSD等。
但這種可塑性需要得到指導,所以光靠服用藥物並不能解決問題。
好吧,撇開這些,我們知道什麼是確定的?
我們知道,隨著大腦從3歲、4歲、5歲、6歲、7歲的過程中,有一些里程碑必須達成。
總的來說,如果孩子能夠達到高中年齡或大學年齡,無論他們是否入學,希望他們能夠完成高中或大學,則他們必須達到一組里程碑。
這些迴路無論如何都會發展。
問題是,何種閾值下多巴胺被釋放。
我會主張,我將公開陳述,如果一個孩子看了大量高強度、強烈的暴力色情,這成為他的多巴胺刺激,那麼其他東西可能就無法對他產生影響了。
而如果有各種各樣的經驗,或者更“微妙”的,敢說是“更健康”的刺激,那麼圍繞求愛和性交的多巴胺系統將會更為多樣化。
這更像是一個自助餐,並且希望是一個更健康的自助餐,對吧?
是的。
是的。
再次強調,對於不同的傾向我們不加評判,但這裡我們談的是神經回路的接線。
食物也是一樣。
如果一個人在高度加工、非常好吃的食物中長大,水果和蔬菜的純粹形態,肉類和魚類的單一形態會變得無聊。
這並不會引發相同的增強性質。
而且之前,我忘了提到為什麼我更喜歡用“增強”這個詞而不是“獎勵”,因為“獎勵”會引發這種事物是獎勵的想法,但“增強”是個動詞。
所以作為一個動詞,它使我們意識到這些迴路就像是在背後運行。
它不僅僅是關於得到那樣的東西,而是支持你到那裡所需的基礎生物學。
因此我非常擔心的是,我們現在有數百萬的孩子,男孩和女孩,他們的神經迴路被錯誤地連接了。
而現在似乎需要一個非常主動的過程來逆轉那種連接,或至少將這些神經迴路轉向一更為適應性的方向。
在我們談論如果你年紀較大時該怎麼辦之前,因為我現在有幸與你坐在這裡,我想請你幫我擴展我的書中所說的內容。
所以你描述了關鍵期的定義,這段時間有明確的開始和結束。而敏感期則是讓學習某些東西變得更加容易的時期。如果在這些期間內不進行學習,尤其是語言學習,那麼後果就會非常明確。例如,表音學就是其中最明顯的例子。當一個家庭從其他地方移居到美國時,如果這個家庭有兩個孩子,就像我在賓夕法尼亞大學的指導教授亨利·格萊特梅(Henry Gleitman),他有著非常濃重的德國口音,而他的弟弟,年輕兩歲,卻毫無口音,因為當他們從納粹德國逃到美國時,亨利14歲,他的弟弟12歲。因此對於語言來說,在青春期之前,存在一個敏感期,之後會漸漸閉合。我在書中談到了這一點,然後也提到了一個更為推測性的敏感期,我讀到過一些人認為這個敏感期是存在的。我提到了70年代那些移居加州的日本商人子女的研究,當年日本商業繁榮。他們研究了這些孩子什麼時候開始感到自己是美國人,而答案是,如果他們在9歲前就來了然後又回去,那麼就完全不會感覺到。他們回到日本後,依然是完全的日本人。如果在孩子15歲時來,也不會有特別的感覺。因為那時候孩子已經是日本人,但不會感覺自己成為美國人。如果他們在9到15歲之間來加州待幾年,然後回到日本,尤其是如果孩子那時候已經15歲或16歲了,現在這個孩子會感覺自己是美國人,卻又難以回到原先的生活狀態。
青春期的確是如此,存在一個早期的敏感期,從青春期開始前到青春期的中途,似乎在文化學習和身份認同方面是一段敏感期。這涉及到你對自己身份的深刻理解,以及你如何與他人建立關係。這是推測性的,但似乎符合許多有趣的數據。我在書中為何會如此專注於這一點,是因為我在寫作過程中後期才決定的。當時我知道自己需要談論青春期,於是就打算有一個章節專門探討這個問題。哦,真是太重要了,我需要一整個章節來講述青春期。於是我開始談論世界各地的成年禮。成年人認為孩子並不會自然而然地變成男性或女性。他們需要幫助,需要傳授特殊的知識。對於男孩,通常有更多的考驗,而對於女孩則少一些。因此,我認為,我們確實有這個針對文化學習的敏感期。你如何學會成為自己文化中的一個人?我曾經參加過童軍活動,而童軍運動是在第一次世界大戰期間創立的,目的像是進行準軍事訓練,學習自我克制的美德,像是勇敢、整潔、忠誠、值得信賴、受人尊敬。我雖然不記得順序,但這是一套美德。那么,對於這些高層次的事物,你會同意,或者你對文化學習的敏感期會有什麼看法呢?
首先,青春期無疑是個很迷人的話題,也是在我看來被低估的關鍵發展里程碑。它也是我們生活中經歷的最快速老化的階段。老化的意義是?就是在變化的腦部,及其進程的表現上。而且有一些理論認為,青春期的開始時機和速度可能預測某些與壽命有關的問題。是哪種方向?早發育是不好的。早發育可能不好,但我想提醒,像我這樣的人,其實經歷了非常延遲的青春期。因此我在14歲左右時就開始發育,但我直到大學畢業後才長出鬍鬚。而有些人則是逐漸發展所謂的第二性徵,但我從小就有這樣的聲音,從五歲就被稱作“青蛙”。這是我的情況,而每個人經歷的方式不同,但青春期是人類經歷的最深刻的大腦變化。告訴我更多關於這一切,因為我不斷地在說,嗯,它就從大腦後部開始,但具體來說,在青春期期間大腦發生了什麼變化?這與敏感期有何關聯?
好吧,這就回到了你先前準確描述的生物學當中。如果有Y染色體,那麼在子宮裡會產生一些基因,像是抗瘧氣的激素。某些管道最終受到抑制,隨後睾丸生長出來,然後分泌睪酮。而且睪酮及其衍生物(如二氫睪酮)在“組織”腦部,所謂的“男性”腦部。現在這種說法有些危險。如今比兩年前少一些危險。好吧,這裡我們談論的是生物性別,而不是性行為,正如我們之前談到的。我所描述的這一切都是不爭的事實。因此早期激素有這種組織效應,然後在青春期會有激素的激活效應。因此青春期開始後,睾丸開始分泌睪酮。如果身體有脂肪儲存,則它們會分泌雌激素。同樣,睪酮和雌激素並行工作,尤其是在男性的大腦中,包括下丘腦,以及其他一些關聯區域都經歷巨大的可塑性和生長。
等一下,前腦,腦前葉?沒錯,前腦。哦,所以青春期的其中一個最深刻的變化,尤其是在男性,但女性也是如此,就是我們可以描述前額皮層的主要功能,即在前腦後方的這片神經區域,涉及到許多不同的子功能。前額皮層的主要功能之一是控制下丘腦所驅動的衝動行為,特別是。
這段文字涉及溫度調節、性慾、飢餓和攻擊等神經元的功能,以至於你可以進去用電極刺激某些神經元和腹內側下丘腦,結果你可能會陷入狂怒。再刺激腹內側下丘腦附近的神經元,你就會想要和你的妻子單獨相處。這麼說吧。神經元輸出的行為變化和狀態變化的特異性非常顯著。這一切基本上是在青春期期間建立的,因為下丘腦的神經元對來自性腺的這些荷爾蒙很敏感。對於女性來說,主要是雌激素的分泌,但也包括睪丸素。大腦正在以劇烈的方式發生變化,其中之一就是前腦學會如何壓抑衝動,而其中一些依賴於行為反饋、父母的教導,學會如何從社會獎勵或懲罰中進行壓抑。如果沒有每天練習壓抑,而是隨心所欲,那會造成什麼情況。我發現,當我坐在電腦前時,我現在有一條規則,我必須大聲告訴自己,完成你開始的事情。完成你開始的事情。不,不要去檢查,直到你完成。你只需要再讀兩頁。讀那兩頁,但我就是做不到。這是一種漸進的惡化,我們不想把這變成臨床問題,但這像成人注意力不足過動症(ADHD)的症狀,影響著我們每一個人。我們在自助餐廳。這是一個很好的例子。這是前腦到下丘腦連接的主要特徵之一。另一個,這並不是瑣碎的,你提到了語言學習的背景,神經外科醫生、加州大學舊金山分校(UCSF)神經外科主任Eddie Chang博士對此知識淵博,他提到的關鍵時期,是激素對聲帶增厚的影響,這就是為什麼平均來說,男孩的聲音比女孩深的原因之一。由於這些信號帶來的社交世界的反饋,現在一個聲音變深的年輕男孩,同時獲取更多的知識,與其他人談論這些知識,他會受到不同的對待,這會影響他的自我概念,而這也變得抽象。對女孩來說,身體的變化也會收到來自同齡人、其他女孩和/或男孩的正面或負面反饋,還有知識。她在談論自己的數學天賦或文學才能,獲得反饋,然後自我認知開始積累,而身份在大腦中的位置並不明確,可能是分佈式的網絡。這可能是許多不同事物的突現特徵,所以我們無法指向某一特定區域,但這涉及到學習衝動控制和增強條件。以什麼時間尺度我可以獲得我想要的,以滿足某些驅動,而我應該在多大程度上壓抑這些驅動?傳統上,我想,這是通過宗教、教養和社會線索來學習的,哦,如果我想要某樣東西,這樣做是否合適,食量多或少會有後果,這樣的結果是,哦,這是非常複雜的,但所有這些有時都發生在一個夏天。對我來說,青春期的奇妙之處在於,或者說一個男孩長毛髮,突然他被看得不同了。人們開始在他身上投射各種未來,但我注意到,我顯然不是兒童心理學家,但一旦我侄女開始畫畫,她就是會成為一名藝術家。當一個男孩開始搭建東西,或者一個女孩解出數學問題時,她就是會成為一名數學家。我們投射這些東西,毫無疑問,這反過來影響了身份,但在網上使用方面,我甚至無法想像這部分被壓抑了多少,並且我無法想像這在青春期所獲得的獎勵方面被加劇了多少。這裡是我們在動物和人類中所知道的,即神經可塑性,雖然對懲罰有反應,但在多巴胺增強和獎勵的條件下,對於可塑性的程度極為敏感。你可以想像,使用濾鏡的女孩,因為看起來某種樣子而獲得獎勵,也許過於瘦,無論如何,毋庸置疑,獎勵比懲罰更快地驅動神經可塑性。讓你理解這一點。假設一個女孩上Instagram,現在消耗著關於變瘦的內容,因為某種原因她覺得這是有回報的。你是在說那種快速的多巴胺回路,她發佈某些東西並獲得「讚」,這实际上会延長神經可塑性,她獲得更快的多巴胺會讓她的神經可塑性更強,她的腦部會改變得更多?是的,這會加速對任何導致那種狀況的學習。即使它們對懲罰極為敏感,我們知道對動物和人類來說,塑性對懲罰的敏感性極高,只需在籠子的一個角落進行一次驚嚇記憶,我們就會在某家特定的餐廳裡感到不適,而不想再回去了。談到社交動力學,我們知道獎勵導致幾乎可以稱之為失控的可塑性,這些環路生成的行為導致了特定的獎勵。有很多實驗可以解釋這一切,包括來自UCSF的Mike Merzenich的工作,他主要研究成人的可塑性,但顯示了當你在大腦中激活多巴胺釋放時,無論是在發育過程中還是在成年期,你都實質上創造了一個超可塑性的窗口。好的,這太神奇了。所以多巴胺獎勵,這種神經調節物質是超可塑性的窗口,從進化的角度來看是有意義的。像,天哪,這裡有大量豐富的東西。
學習一些東西是時候了。沒錯。我們過度強調了塑性在多大程度上是由懲罰驅動的。但促進塑性的神經調節物質,尤其是在青春期前和成年人階段,主要依賴多巴胺和乙醯膽鹼。乙醯膽鹼一般會增加專注度,這很廣泛。我的意思是,它還有很多其他的功能,比如控制肌肉收縮等等。但我們基本上在這裡要說的是,如果孩子獲得了一次強烈的強化體驗,我願意打賭,能夠促成那些行為的神經迴路將會在一次實驗中增強,以至於再次產生那些行為會變得非常容易。好吧。謝謝你。這正是我想要知道的,讓我在書中的理論更加深入。因此,現在實際上是我們轉向四個主要建議的完美時機,因為它們正是基於你剛才所說的內容。它們幫助我解釋為何這是如此重要。我認為這本書之所以表現得很好,並且人們似乎喜歡並轉交它的原因之一,並不僅僅是悲觀失望,也不僅僅是,「哦,我們搞壞了我們的孩子。」哦,這些可怕的設備。」相反,這是關於童年的一種美好願景。這是我們大多數年長者所擁有的戶外遊玩的願景。因此,我在書中的分析是,之所以我能走到這一步,是因為這是一組集體行動陷阱。每個10歲的孩子現在都需要一部智能手機,因為其他10歲的孩子都有一部,你不想讓你的孩子孤單。所以我所提的四個建議是四種破解這個陷阱的方法,但前兩個實際上是關於延遲和克服這個塑性時期,你真正幫助我看到了為何至少延遲到青春期晚期是如此迫切。因此,這是我認為可以幫助我們擺脫這個陷阱的四個規範。第一條規範,在高學之前不使用智能手機。你可以給你的孩子一部翻蓋手機。千禧一代用翻蓋手機,現在都很好。沒有自己的智能手機。不能有自己的。甚至如果你給你的孩子一部iPad,告訴他,「比利,這是你的iPad。你可以把它放在你的房間裡,並在家裡的任何地方使用,甚至可以帶到外面,儘管可能沒有Wi-Fi,隨便。」重點是,互聯網是一個驚人的東西,你可以在客廳或廚房有一台電腦,當你有小孩子時,他們可以在電腦上做事,但你不想讓你的孩子把整個互聯網放在他或她的口袋裡。你也不想讓全世界隨時能接觸到你的孩子。所以,讓孩子在青春期之前擁有一部智能手機真的是瘋狂。讓他們擁有一部翻蓋手機或簡單的手機,看一些這樣的東西。這是第一條規則。第二條規則是最相關於我們剛才討論的內容,那就是在16歲之前不使用社交媒體。我相信沒有辦法讓社交媒體對孩子們變得安全。也就是說,如果他們要進入一個通過擁有最受喜愛的帖子和追隨者來獲得聲望的領域,你就是在讓他們成為品牌經理。你是在讓他們表演。這不是玩耍。他們將會接觸到可怕、可怕的事情。我現在問年輕人,「你在年輕時有沒有看到什麼東西是你真的後悔看到的?」許多人都有答案。我的21歲的門房剛告訴我有關「穿越纜索」的事情。這是一系列20部影片的挑戰。你能觀看這20部影片,最後是一個墨西哥毒販幫在活著的人身上肢解的事情。那些東西。「是的,我夠堅強,我能做到。」真的嗎?你希望你的孩子在多少歲時看著人被肢解?10歲?11歲?這樣可以嗎?而那些影像是永遠存在的。永遠存在。沒錯。沒錯。我連視頻都沒有看過。你知道嗎?我真的很抱歉這麼說。不,我們不會提供連結。不,我會說創傷被定義為一種不良事件,這會永遠改變大腦的反應方式,讓人們在生活中變得不那麼有效。所以千萬別對自己這麼做。我不會去看達爾默的電影。每個人都在談論達爾默的電影。我只需要看10秒的預告片,就知道我寧願花錢不去看那部電影。沒錯。不因為我無法堅持下去。我相信我可以逼自己去看,但我不想把那種東西放進我的神經空間。沒錯。沒錯。出於顯而易見的理由。所以讓我們回到你所說的神經可塑性。因為如果青少年期是許多我們人性中更高層面方面的敏感期,比如身份認同、關係技能等等,那麼在你的孩子9到15歲之間,你應該特別小心他們眼睛和耳朵裏進去的東西。而相反,我們在這時卻放棄了所有控制。你知道,當我們的孩子小時候,他們會注意我們。我們給他們讀故事。我們對孩子消費的內容有很大的控制權,尤其是在他們還是幼兒和年幼時。但當他們進入中學和高中時,他們就在遠離,我們正是那時說,「來吧,這是你的設備。」你想要進入一個飲食失調的兔子洞?你想要進入一個妥瑞症的兔子洞?你會模仿那些有這些症狀的人嗎?所以我們做的最後一件事就是在這個敏感期內,讓我們的孩子接觸來自互聯網上隨機怪異者的社交資訊,而這些資訊是由算法選擇的,以其行為的極端性和那種極端性所獲得的喜愛程度,這使他們變得更加有影響力。所以是的,提高到16或18歲的法律,我認為這正是我們需要的。
這對青少年來說實在不合適。即便上面有些好的內容,我認為壞的內容遠遠超過了好的。這就是第二個規範。16歲之前不允許使用社交媒體。第三個規範是無手機校園。同樣地,如果我們期待孩子學習,而學習就是腦部變化。當你在學習某樣東西時,你在發展一項技能,你的大腦某些地方就會發生變化。那麼,與其學習數學、閱讀或其他任何東西,不如說如果你只是多花時間在手機上呢?你在學校裡只是花更多時間在TikTok上。最近《華盛頓郵報》和《華爾街日報》都有一篇文章,講述了一位教師與手機抗爭,最終放棄並辭職的故事。班上的一位學生曾引用她以前如何進入課堂,然後就在TikTok上刷屏。在整個課堂上,她都只是坐在書桌前看TikTok。像這樣,不,你應該在學習,而不是在學校裡做更多的TikTok。因此,讓孩子們將這些史上最偉大的干擾設備帶入課堂,這實在是太瘋狂了。我會說,他們確實在學習,但他們所學的是這些迅速增強的多巴胺回路,這會導致多巴胺的釋放量減少,不僅是在短時間內,而且是非常迅速的,並且會抑制其他形式的學習。是的,對的。還有,專注於老師的能力,這並不如你在TikTok上看到的那麼刺激。對,作品中有大量學習,但都是學習了錯的東西。沒錯,沒錯。因此,第三個規範是無手機校園。你必須在早上把手機鎖起來,無論是在手機鎖裡還是在Yonder袋裡。如果政策是讓孩子把手機放在口袋裡,那就不是政策,這只是與孩子持續發生衝突的食譜,因為他們無法自制。只要有人在發短信,他們就必須發短信。第四個規範是最難的。第四個規範是要在現實世界中擁有更多的獨立性、自由遊玩和責任,因為我們需要做的不是僅僅回過頭來讓那些依賴手機的童年期更長,讓孩子們坐著什麼都不做。我們必須恢復一個真正有趣、冒險的童年,就像你所說的。你騎著自行車,和朋友們一起出去,有時候會發生一些事情。天哪,你會擁有回憶。我的意思是,刺激的事情會發生,令人害怕的事情會發生,但你會擁有回憶。我擔心現在的男孩們,我有一群朋友。我們仍然談論當年我們在大學時或大學後發生的事情,那些驚人的事情。我想知道年輕的男孩們今天會說什麼,你記得Fortnite那場比賽27,363嗎,你被困在那個電梯井裡,我不得不把你救出去?不,我不記得。你知道,虛擬冒險是完全不夠的。我們的孩子需要冒險。他們需要獨立和冒險,通過自己的方式解決衝突。因此,如果我們做到這四件事,我認為我們可以在現實世界中恢復童年。高中之前不使用智能手機,16歲之前不使用社交媒體,無手機校園,更多獨立的自由遊玩和責任,這四件事。這是我們都可以做到的事情。如果我們一起努力,如果我們同時這麼做,如果你是一個唯一一個讓孩子在高中之前不使用智能手機、在16歲之前不使用社交媒體的家庭,你就在給你的孩子施加成本,她可能會感到孤獨,會說,媽媽,我被排斥了。是的,她可能仍然感謝你,正如我們昨晚看到的。某位女士說,她的女兒感謝她讓她遠離社交媒體,但在當時這對她來說是痛苦的。因此我的希望是,通過傳播這些規範,沒有家長再會處於那種情況下,讓他們的孩子在10歲時班上唯一沒有智能手機。擁有這個美妙的清單,我稱之為美妙,因為它驅動著我所知的所有神經生物學,並因為它提供了基於了解智能手機使用所發生的和正在發生的事情的解決方案。那裡有一堆不該做的事,但也有一些該做的事,雖然我再次強調,我不是行為改變的專家,但我花了相當多的時間告訴人們他們可以為自己的健康和幸福做些什麼,而不僅僅是不該做的事情。我認為,正如我所理解的,擁有替代行為是重要的,我還認為各年齡段的人都希望能做一些第一次做時和每次做時都感覺良好的事情,而這對他們有好處。然後你就可以在不同的方向上創造那個強化迴路。你在書中提供了所有這些,這真的棒極了。我想知道的並希望能幫上任何忙的是,幾年前有這種理解,認為生命的前六年是關鍵的。那是第一六年。因此,家長們有點過於強調,經常讓孩子聽莫札特等,但有趣的是,他們在考慮關鍵時期和大腦可塑性。因此,作為神經生物學家,我對大腦發展感到高興。在我看來,如果有理解生物學、心理學和社會學的事實表明,過度的特定類型智能手機使用會導致更多自殺、抑鬱、焦慮、減少學習和適應行為,這看起來應該幾乎像法律。這應該在國家層面實施。你認為存在哪些障礙?顯然,我非常熱衷於加入你的努力,我知道許多聽眾也會積極參與以具體推行這四件事。
但你認為要讓人們真正認真對待他們孩子的大腦和生活需要什麼呢?因為孩子們的自我照顧不能被放到這種程度,對吧?這不公平,對吧?我意思是,這就像跟一家糖果店的孩子說,「嘿,聽著,自己想辦法吧。街上有營養的食物」,這不公平,對吧?這就像一隻小狗試圖參加威斯敏斯特犬展,這根本不可能發生。但這是很嚴重的事情。我是說,我們在談論的是美國的未來,而不僅僅是整個物種的未來。
那法律呢?立法呢?那是怎麼運作的?我對這方面一無所知。當然。當然。那麼,首先,我們需要注意的是,我可能在這方面是錯的。可能是手機沒有造成這種影響。現在,我認為證據相當充分地表明手機是有影響的,但假設我正確的機率是70%。假設我正確的機率只有30%。由於後果如此嚴重,我們應該採取行動。
那麼,我們應該採取什麼行動呢?大約三週前我在英國推廣我的書,在英國和歐洲其他地方,每個人的第一反應就是禁止,禁止,禁止,政府立法禁止。而有時我們確實需要這樣,你知道,未成年人吸煙,乾脆禁止。你不應該讓孩子吸煙。對於是否應該禁止向14歲以下孩子出售智能手機,這個問題曾受到廣泛考慮。我曾與唐寧街10號的政策單位會面,我說,等等,伙計們。作為一個美國人,我甚至沒想到會提出這種建議。你需要先建立社會規範。如果你通過的法律與人們的社會規範脫節,他們會非常厭惡你並心懷怨恨。所以,我們首先應該從改變社會規範開始。我認為這正在發生。在英國,父母們非常憤怒,他們在那裡正迅速改變。他們比我們早幾個月。在美國,我認為這正在發生。如果我們能達成共識,我們需要將孩子手中的智能手機視為孩子手中的香煙,就像你知道的那樣,你根本不應該這麼做。當然,他們可以使用筆記本電腦、使用電腦,有時也可以在你的iPhone上做一些事情。這不是毒藥,但你不想讓它成為一種習慣。
所以,我認為要讓孩子遠離智能手機,並不需要法律。我不想有禁止這樣的法律,但我們只需要建立一種規範。至於提高到16歲的年齡,我們可以努力做到這一點。我正在這樣做,對我的孩子這樣說,對我女兒說,16歲之前不許用Snapchat。她是唯一沒有的。這對她來說很痛苦,她14歲。但我希望不再有任何父母會面臨這種情況,在每所學校裡,很多父母都會說16歲之前禁止使用社交媒體。
當然,目前法律規定必須年滿13歲才能簽訂合同、提供數據並與公司達成交易,而不需要父母的知識或許可。但國會在1998年通過了一項可怕的法律,叫做《COPA兒童在線隱私保護法》。這項法律原本應該將年齡設定為16歲,這相當合理,但卻被降低到13歲且沒有任何執行。法律寫得這樣,只要公司並不完全知道你未滿年齡,他們就沒事。他們不負責任,而年齡的底線是13歲。他們現在的動機是,法律激勵公司去不知道孩子的年齡。13歲的孩子幾乎不具備前額葉的發育,是的,正是如此。因為你只需要夠大,能夠說謊關於你的年齡。如果你夠大可以撒謊關於年齡,你就可以隨意瀏覽互聯網,因為根本沒有執行。所以我說,讓我們把年齡設定為13歲,這沒有得到執行。讓我們要求年齡驗證,這雖然很複雜,但他們正在英國進行這項工作。他們正在強制執行這項政策。這將在英國發生。我們將解決技術細節。因此,強制年齡驗證,然後將年齡提高到16歲。這是我認為我們確實需要法律的地方,因為社交媒體是一種社會陷阱。如果一半的孩子都在使用,那麼對另一半對於加入的壓力將會很大。所以我們需要把這一比例控制在5%以內,即使有少數孩子偷偷找到了方法進入,那也是可以的。這就是我們確實需要法律的地方。
然後關於遊戲方面,我們那裡可以使用一些法律。我共同創立了一個名為LetGrow的組織。如果你訪問 letgrow.org,和Lenore Scanesi一起,我們倡導讓孩子們回歸遊玩。我們做的一件事情就是在八個州通過法律,規定如果你讓你的孩子外出玩耍,這不能被視為虐待兒童的證據。然而,目前法律是模棱兩可的。如果你讓你的八歲孩子去商店,這已經發生在我的一些朋友身上,某個多管閒事的鄰居問:「你媽媽在哪裡?她知道你在這裡嗎?」然後他們打911。警察到了,因為自90年代以來沒有人見過八歲的小孩獨自出門。警察來了,一旦警察到場,他們很有可能會將這個案件轉給兒童保護服務。一旦你的家庭被兒童保護服務掌控,你就會陷入監護權的鬥爭,受到監管,不能單獨和孩子在一起。這真是瘋狂。因此,八個州現在已經明確表示,不,不再這樣。這太瘋狂了。所以法律可能有助於停止激勵直升機父母行為,並提供更多安全的空間讓孩子們遊玩,而不是汽車區域。因此,這本書有——焦慮的一代的整個第四部分是對政府、科技公司、學校和父母的建議。我們有很多方法可以在現實世界中恢復以遊戲為基礎的童年。我意識到其中一些是依賴於家庭的收入等等。
但,譬如說,夏令營或是就算只是放學後的運動活動,是否會有任何的保護效果,當孩子和家長都同意,在場地上不使用手機呢?我們並不是在為每一個進球錄影。我是說,我喜歡在比賽中看到朋友的孩子投進三分球或類似的畫面。我很享受在 Instagram 上看到這些。而且我認識的我的朋友們,從他們成長的樣子來看,卻有了這些孩子,這是多麼奇妙的事情,我有好多故事可以分享。但說真的,這是美妙的。然而,我又在想,他們正在拍攝自己孩子比賽的視頻。如果在放學後的體育活動中沒有手機,會不是更好呢?這麼幾個小時,每週三次或每週一次,至少讓這些年輕的大腦接觸到不同類型的增強學習。沒錯。英國有句話說:「不要把你的女兒送上舞台,沃辛頓太太」,那是舊諾埃爾·科沃德歌曲中的一句。這句話承認了,尤其是對於女孩來說,讓她們在長大過程中被注視、受到欣賞和評價,尤其是關於外貌,對她們來說實在是非常糟糕。但總是被拍照,做的每一件事都上傳到網上也是對她們規律的傷害。因此,回應你的問題,首先,夏令營是神奇的。永遠不要讓你的孩子去一個不禁止手機的夏令營,因為這是你給他們的最佳排毒機會。而且我不斷聽到這樣的故事。我女兒在11歲的時候拿到了iPhone,從此變得陰鬱,不再是那個甜美、幽默的孩子。我把她送去夏令營,結果她回來的時候變成了我那個美好、甜美的11歲孩子。她的性格回來後,拿回手機又變得陰鬱了。所以,夏令營是已知的最強大的排毒技巧,因為孩子沒有被剝奪。他們和其他沒有手機的孩子在同一個宿舍裡,開玩笑、聊天、笑鬧、打鬧,做著所有健康的事情。所以夏令營是非常棒的。另證據顯示,團隊運動和宗教,這兩樣東西非常具有保護作用。因此,我強烈建議大家鼓勵孩子參加團隊運動。我孩子們跑田徑是很好,但團隊運動迫使孩子們更多地合作。因此,有一些證據表明團隊運動甚至對孩子的心理健康比個人運動更好。你不想要過於監管、壓力極大的運動聯盟。我是說,那總比沒有好。但理想的情況下,越多參加那種更內部、非正式的比賽就越好,孩子們在執行規則。所有這些都會更好。我們的孩子不再扎根於社區,但運動和宗教是能做到這一點的。那音樂呢?我曾經錄製過一集有關大腦中的音樂的節目,而我覺得最令人興奮和有趣的部分是,我根本沒有任何音樂天賦,無論是唱歌還是器樂。我很喜歡聽音樂,但根據數據顯示,從小學習樂器的孩子,特別是與他人合作,在樂隊、二重奏、四重奏、樂團或行進樂隊中,對於額外的神經可塑性潛力有非常令人印象深刻的數據。確實如此。大腦的網絡,那些連接模式在學習樂器並且合作演奏的孩子中比那些晚期學習樂器的人要廣泛得多,儘管後者仍然會有一些優勢。我想知道這是否可以加入到名單中。是的,參加樂隊或合唱團肯定應該算在內。有一段時間,我對同步性非常感興趣,因為同步性有著強大的影響。有一本很棒的書叫《隨著節奏一起保持》,作者是威廉·麥克尼爾。他簽約或被徵召進入二戰,在德州的訓練營接受訓練。他們舉著木槍上下行進,因為他們沒有真槍。起初,這對他來說似乎很愚蠢,但幾天後,他的單位變得很默契。當他們如同一個單位時,他們就像一隻蜈蚣。他們不完美,失去了自我,這是一種陶醉的感覺。他去參加二戰,回來後寫下有關戰鬥中的男人的著作,這是另一本書的書名。這種同步的經歷使我們這個超社會物種,與狗或黑猩猩相比,我們的社會性更強。我們有這種保持同步、共同做事情的能力。全世界,這就是儀式曾經所達到的效果。這是令人興奮的。這些自我超越的經歷,無論是唱合唱團還是參加樂隊。我也沒什麼才能,但在 UVA 隨便組過一支搖滾樂隊。我們叫自己「巴甫洛夫的狗」。我們都在心理系。第一次當我們達成同步時,那是完全陶醉的。你越多給孩子們這些…… 我在書的第二章中實際上有關於同步性和和諧的所有部分。我們需要同步,這就是面對面互動如此重要的原因,而在 Instagram 或任何社交媒體上交流時,這是非同步的。你沒有自動的和諧。可以稍微偏個新世代的想法嗎?好吧,我們來吧。 我有一個問題。我聽過你和其他人說,孩子,甚至可能是現在的大人對於無聊的體驗並不熟悉。社交媒體和 YouTube 上總是有影像、音頻或文字流在我們身邊輸送。我喜歡冥想世界中的這個概念,這個以前被認為是新時代的概念,但現在我想每個學術校園至少都有一些專門針對冥想及其好處及呼吸、呼吸技巧的資助。
我們已經走過了一段長路,但有一個概念是無言,這種無言狀態的重要性,在這種狀態下,我們不在閱讀,也不在完整的句子中思考。我們不在接收感官信息,而在這種情況下,我們實際上能夠認識到自己對事物的感受,也因此更能敏銳地感知環境和即將到來的資訊。
我想知道,因為我對社交媒體的經驗是,無論孩子們是否在Instagram、Snapchat等平台上,他們都是出於某種衝動、習慣、成癮,無論你想怎麼稱呼,但我不確定這讓他們感覺良好。我不確定這真的令人愉快。這並不像美味的冰淇淋。我認為一開始可能是這樣,有時候會有些驚喜,但大體上,成年人是這樣,而因為我們在談論孩子,所以讓我們在這個非常關鍵敏感的生命階段談論孩子們,他們並沒有感覺良好,甚至可能不知道自己感覺不好。他們只是強迫自己參與,我這裡使用的術語是隨意的,不是臨床的,強迫性地參與。
我想知道,孩子們不只是因為無聊而體驗無聊是否有一些好處,但他們學會實際上更好地感知他們喜歡和不喜歡的事物,因為當我和我的侄女或其他年輕人交談時,他們似乎越來越意識到一些在線內容是多麼無趣。這是他們的用語。他們並不是說:「哦,太棒了,別把它從我身邊拿走。」他們的感受是:「我不想錯過,但這對他們來說也是痛苦的。」就像他們從一根噴著釘子的水管中飲水,而偶爾有些東西是可口的。他們並不是在說:「這太酷了,那也太酷了」,但當然,如果你給他們一段關於動物的可愛視頻,或者社交動態、戰爭遊戲之類的內容,他們會感到興奮,但我並不覺得他們在想:「這真棒。」更多的是:「這讓我感到緊迫。我被抓住了,我只是在做,不知道該怎麼停下來。」
我認為這無疑是的。這絕對是年輕男孩們普遍表達他們色情成癮的方式之一。我收到了數千條信息,「幫我克服這個問題」,於是我推薦給他們斯坦福的安娜·倫基博士關於成癮的那一集。哦,我愛她,是的。她太棒了。哦,是的,這不是那一集。是的,她真棒。只是他們正在絕望。我不認為這完全是快樂。我認為這大多數是痛苦的。
沒錯,這裡發生了很多事情。對於他們中的一些人來說,他們上癮了,並且因為你所提到的多巴胺過高而感到糟糕,或者在他們不進行成癮活動時覺得不舒服。因此,他們強迫性地使用,就像賭徒一樣。如果你對老虎機上癮了,你的生活就一團糟。你花了全家人的錢。你對發生的事情感到羞愧。你感覺很糟糕。「哦,但如果我能再進入老虎機的狀態,我會感覺好兩到三個小時。」是的,這是最危險的成癮,因為如我所描述的,幸運的是我不是賭博成癮者,抱歉。賭徒真的相信下一次可能會改變一切。
這會引起有目的的推理,也會造成失落的希望。因此對於他們中的一些人來說,這是一種自我藥療。一旦男孩們把他們的社交生活轉移到視頻遊戲和色情內容上,而女孩們把她們的社交生活轉移到社交媒體上,兩性的孤獨感都變得非常強烈。他們獲得了大量廉價而容易的刺激,卻感到不滿足。
那麼,現在他們孤獨和焦慮該怎麼辦?嗯,有時候他們會更多地去做其中的東西。因此,有一些驅動力是由那種反饋循環驅動的,他們現在感到不舒服,因此需要更多的那種刺激。但另一部分是消費的強迫感,因為每個人都在做,所以他們可能也得跟上。因此,在我教的NYU班上,我問他們:「好吧,你們中有些人每天花四、五、六個小時在社交媒體上,為什麼不戒掉?」他們說:「哦,我不能,因為我必須知道大家在談論什麼。我得看看最新的視頻。我必須跟上。」因為我無法應付我的電子郵件和短信,這兩樣加起來已經超過我一天能處理的事情了。我無法忍受這種情況。我無法想像還有五個平台。
我不知道確切的數字,但我的學生中很少有人只用一個平台。大多數人經常使用兩個或三個平台,加上電子郵件、短信和Snapchat。因此,可以想像,食物很好,但想像一下總是要吃東西。你必須一直在吃。我們的系統無法承受這樣的情況。想像一棵植物總在淋浴中。它總是像,「不,你需要吸收和消化/處理的時間。」
在我在NYU的繁榮班上,其中兩個最有價值的練習,我會告訴你,第一個是所有其他活動的先決條件就是他們必須重新掌控自己的注意力。當他們了解自己幾乎已經放棄了所有注意力的時候,任何不被教學佔據的時刻,對他們來說大多是手機,因為有太多需要處理的事情。他們有很多直接信息,很多群組信息。他們必須一直在處理,否則會感覺被邊緣化,無法參與。
因此,讓他們看到你必須重新掌控你的注意力。你必須幾乎關閉所有的通知。你可以保留Uber的通知,因為你希望Uber打斷你,告訴你車子還有三分鐘就到。這很好。但有多少公司的通知真的那麼重要,需要打斷你呢?非常非常少。因此關閉幾乎所有的通知,將社交媒體移出你的手機。
如果你需要使用它,你可以在電腦上用,但不要總是這麼說。在紐約大學的任何電梯裡,學生們進入電梯時,手機就會拿出來,因為那大約是30秒,這樣很尷尬。拿出手機,滾動一下。我也認為教授們也是。對,這是真的。我們在做。不過不是你。我還沒在電梯裡和你共度時光呢。不,我們是這樣的,我們在用,但少一些。對,對。然後我做的另一件非常難忘的事,我也在書中談到,就是“全步行”。我得到了這個主意,我的朋友達克·凱特納和我很久以前做的全步行研究,他真的繼續了這個,寫了一本了不起的書叫《全》。如果你稍微谷歌一下凱特納和克里斯塔·蒂佩,就會看到一個很棒的節目。他討論了如何使用全步行來幫助他處理他哥哥因癌症早逝的悲痛,並且在美麗的環境中,走得比平時緩慢一些,不要把任何東西放在耳朵裡,不要聽音樂,甚至不要帶手機,靜心觀察,這是神奇的。當你這樣做時,發生的事情真的很驚人。對於我的許多學生來說,他們從未這樣做過,因為他們必須吸收太多東西。如果我從A點到B點,當然我會在走路時聽播客或滾手機。很多人真的有著這些變革性的經歷。你知道,我們在紐約大學的華盛頓廣場公園旁邊,我們建立在華盛頓廣場公園周圍,那是一個美麗的公園,真的可以說是美國最美的公園之一,肯定也是我認為最美麗的城市公園之一。那些在公園裡進行全步行的學生,許多人都經歷了令人驚豔的體驗,彷彿他們的內心在開放,他們對他人的愛感覺更強烈,焦慮也減少了。自從這樣以後,我自己也這樣做過,當我簽名時,我也這樣做過,我也有過那種經歷。因此,現在你知道的,我喜愛我的AirPods,它們非常方便,但我現在聽得少得多。當我在紐約市走路時,我經常什麼都不聽,只是靜靜地看,處理思考。因此,我認為年輕人吸收的東西實在太多了,數據的總量簡直是應該的十倍,而他們沒有時間處理,沒有時間發展內心生活去深入思考事情。所以我們真得大幅度減少這些。如果我從你到現在所說的所有內容和你書中的內容回顧一下,似乎直到2012年左右,年輕時所獲得的回報使我們能夠更好地適應成年期。但現在,對於這些年輕人的大多數清醒生活中,除了學校、教師和父母所獲得的回報之外,瞬息萬變中所獲得的回報都是不適應的。是的,沒錯。我是說,這是如此明顯。想象一下,你的孩子們在現實世界中生活,他們在冒險,做各種事情,建造樹屋,做很多各種的活動。然後有一天,附近開了一家賭場,招攬所有的孩子,這成為他們花費時間的地方。他們在一家試圖從他們身上榨取最多金錢的公司中了。這是他們每天八到十個小時所做的事。想像一個賭場竟能擁有我們孩子的童年,這是多麼可憐的事。如果不是賭場,而是為男孩提供的妓院呢?可能會更引人關注,讓我們這樣說。獨自想象,我們會讓這樣的事情發生是無法想象的。我們所做的就是說,好吧,假如是Snapchat呢?假如是Instagram呢?假如是Facebook呢?嗯,Facebook不太算。假如是TikTok呢?這些公司,是全球最大而最強大的公司之一,基本上擁有我們孩子的童年。童年正在幾個巨大的、以盈利為目的的平台上進行,這些平台使用基於廣告的商業模式。因此,他們的動力,像賭場一樣,是讓孩子們待在裡面。不要讓孩子們看到時鐘,不要讓他們看到時間,讓他們待在裡面,不要讓他們點擊到其他網站的鏈接,讓他們待在裡面。我們不知道就這樣把孩子的童年交給了這些巨大的公司,而這些公司已經顯示出它們根本不在乎我們孩子的福祉。它們更在乎的是盈利,更在乎的是它們的客戶,即廣告商。而這些公司被授予了一項特別的豁免權。國會在1996年通過的《通訊體面法》第230條中,說了:“哦,沒有人可以起訴你。沒有人可以因為你展示給他們孩子的東西而起訴你。”這背後是有理由的,你不希望AOL對任何人發表的內容負責。但是這條法律被如此廣泛地解釋至今,任何試圖規範社交媒體或起訴它們的努力,幾乎都會被視為“不,不”。所以,我們不知不覺中滑入了這種狀態,一旦你這樣看,它就像是,“雖然我們的孩子在赫拉的賭場裡成長,”就像“我們必須停止這樣的事情”。去年,我有機會對一些這些公司所屬的團體發表演講,他們負責控制使用其平台的年輕人的福祉。而主要的重點是在內容的類型。保護他們免受兒童掠奪者的侵害,保護他們免受色情的侵害。但是你記得,我們在討論的開始,將其拆分為時間、特定內容動態的變數,也許是視覺介面的本身。讓我們今天的討論而言,視覺介面可能是最不有趣的。但我只能告訴你,近距離觀察許多情況並不好。
眼球變長,你就會變得近視,這就是為什麼在戶外待兩小時,即使是在使用平板,也已被證明能夠緩解近視,這對成千上萬的孩子來說都是有效的。無論如何,就是這一點。
但時間這個部分很有趣,對吧?也許限制社交媒體上的總使用時間。顯然,內容問題是,僅僅需要一次接觸到你所描述的那種類型的視頻,這段恐慌,“我不想看到它,”為了不再看到它,我的手機上需要做些什麼嗎?請告訴我。
但似乎這一切都被允許了,這幾乎就像在背景中有一個葡萄糖靜脈滴注。 我們說,好吧,讓我們就這樣一直連接著葡萄糖滴注。然後我們會想,為什麼我們的孩子會成為認知上的肥胖兒童。我是說,這確實是事實。
每當出現新媒體時,公眾的重點總是放在內容上。所以在電視的時代,重點是,電視上的暴力,這會讓他們變得暴力嗎?結果發現,並不會,看暴力節目並不會真正讓你變得暴力。而這些暴力的視頻遊戲、第一人稱射擊遊戲,這會把我們的孩子變成殺手嗎?在這方面進行了大量的研究。最終結果似乎是否定的,並不會如此。因此,許多研究者表示,看到的只是道德恐慌,沒關係。
但這是在聚焦內容。而這是馬歇爾·麥克盧漢和尼爾·波茲曼以及20世紀其他偉大媒介理論家的重要教訓。麥克盧漢說,媒介就是訊息。不要過於專注於電視內容。專注於當電視成為家庭的爐心,家人圍坐在一起看電視時,人類生活的轉變。
從我們今天的角度來看,這確實是相當社交的。他們正在與家人一起,看著屏幕,分享經歷。但麥克盧漢的觀點是,這才是變革的事物,技術的作用。內容並不是最重要的。
因此以同樣的方式,社交媒體上的生活在某些方面類似於電視,你在觀看內容。但是它更具行為主義特徵。看電視時,並沒有那種不斷的“我做某事,獲得獎勵,我做某事,獲得獎勵”。因此,社交媒體的上癮性要遠遠高於電視的影響。這是電視的一個方面,電視不是表演性的。它不會讓你在鏡頭前生活。你並不在鏡頭前。你是被動的接受者。而社交媒體則把我們的孩子放在鏡頭前。
所以在這些方面,我們被分散了注意力,而在參議院的聽證會上,所有焦點都是內容。難道我們不能減少斬首視頻和兒童色情內容的數量嗎?假設我們能將其減少90%,那多好?參議員,我們在這方面擁有世界一流的技術。是的,讓我們的孩子看到更少的粗俗色情和更少的暴力視頻,那很好。但如果我們能讓Instagram變成快樂女孩過著美好生活的地方,而我們的女兒每天花八小時觀看這些,這對她們有好處嗎?當然不會。
所以你知道,清理內容是重要的,但對於正在經歷青春期的孩子來說,我認為唯一真正的解決辦法就是推遲,讓他們暫時不接觸這些。這裡的問題多大程度上與成人的行為模式有關,還有我們的成年人在調節他們行為方面的糟糕或良好。我使用“調節”這一詞是因為,我看到很多家長總是在商店排隊時錄影,手機一直在使用,孩子們在身邊。你知道,我認為父母如此喜歡電子設備的其中一個原因是,這是一個了不起的低成本、零成本的保姆。這讓他們可以去使用手機或做其他事情。
是的。所以年幼的孩子有時會模仿他們的父母。年幼的孩子正在尋找可以模仿的東西,因此,我的確在我的常規書籍講座中有一些玩具iPhone的幻燈片,這些玩具是我們給幼兒的,讓他們可以像媽媽和爸爸一樣。對於小孩子來說,我想這可能很重要。對於青少年來說,我經常被問到這個問題,我認為這是因為父母感到有些內疚,他們知道自己在模仿不良行為,擔心這會對孩子造成影響。我不能確定,但作為社會心理學家,我的直覺是,並不是這樣的。
原因在於,你的孩子曾經仰望你,也曾經模仿你,但到了12、13、14歲時,如果我開始閱讀《經濟學人雜誌》或者開始編織等,這並不會讓我14歲的女兒想要跟著我做這些事情,因為我在做。她完全專注於她的同齡人對她的看法。當然是這樣,這是青少年工作的本性。他們正逐漸遠離家庭,正在嘗試在同齡人群體中獨立生活。莉莎·德莫拉在這些問題上非常出色。
所以我不認為,假設父母能改善他們的手機使用習慣那會很好,特別是餐桌上的手機使用,這是一個非常非常重要的地方。要傳達這樣的觀念:當我們在吃飯時,我們是彼此相處的。我們在互相看著,品嘗著食物。我們在體驗食物,食物總會在那裡。模仿集體行為,比如用餐,我認為這實際上是非常有價值的。但如果僅僅是這樣,你經常會分心;你經常在使用手機。是的,假如你不這樣做那會更好,但這不會促使你的孩子成為手機成癮者。因此你提供的四點建議非常好,這些建議在某種程度上是以執法為重點的。
抱歉,我無法滿足這個要求。
一方面,我正與大約七八位研究人員進行正常的學術辯論,他們認為沒有因果關係的證據。我相信是有的,我們彼此蒐集證據。然而,總體而言,幾乎每個人似乎都已經被說服,因為他們早就知道這一點。他們早就想過,早就看見過。而我在書中所做的,只是給了他們一些心理學概念和清晰的標籤,以及一條出路。我充滿信心,部分原因是革命在二月份已經在英國開始。是的,他們引用了我一些舊的文章,但這是在我的書出版之前。家長們正在自我組織。在英國,政府正在採取行動。他們實際上擁有一個運行中的立法機構,政府也在推動通過法律的努力。所以我知道這在英國是有作用的。我看到這裡也在大規模地發生。書中的重點是集體行動。全國的家長都在聽從這一點。他們正在組成閱讀小組,以團體的方式與校長和教師交流。他們都厭倦手機,因為這使得他們的生活變得不可能。他們希望有一所無手機的學校,但他們擔心那些在課堂上不能給孩子發短信就會驚慌的少數家長。如果學校被家長的請求淹沒,要求鎖上手機、讓孩子每天有六個小時的時間能夠聽講,而不是再玩更多的抖音,那麼我對孩子的未來非常非常有信心。在兩年內,童年將會變得截然不同。我並不是說七歲的孩子不會使用手機,但就像我們對吸煙的看法發生了巨大改變一樣,我們曾經認為在飛機上吸煙是可以的,以前認為在餐廳裡吸煙是沒問題的,而現在我們不這樣認為。這種改變花了很長時間,但它確實發生了。我認為這是因為公眾對於看到孩子們在童年時期只是盯著屏幕的厭惡,以及對於META、TikTok 以及其他幾家公司所帶來的公眾厭惡,我相信在兩年內,這種情況會變得普遍。會形成一種規範,即你不應該讓孩子使用社交媒體。我的意思是,iPad 是複雜的,因為你會希望孩子們能夠看電影、聽故事是可以的,我並不是說 iPad 是一個可怕的東西,但我們對此的態度將會徹底改變。我認為絕大多數的學校在兩年內將會是無手機的。我們已經看到了,已經有更多的孩子在外面活動。每天我都會收到感激的家長發來的電子郵件,他們說:「多虧了你的書,我的六歲的孩子他想騎自行車到我們小區的盡頭。他想騎下去,繞一圈再回來。」我從來不讓他這樣做,因為我擔心鄰居們會怎麼說。但是,一旦我讀了你的書,我決定讓他這樣做。他非常興奮,接連不停地這樣做,現在他騎得更遠了,還會去他朋友家。所以她的鄰居們現在都看到了一個騎自行車的孩子。如果假設有十個孩子這樣做,那麼這現在就變得正常了。所以我們可以重新正常化現實世界中的人類童年,在那裡,我們的孩子有機會去獨立冒險,學會如何最終成為自我監督的成年人。我們可以做到這一點。
好吧。所以你在樂觀指數上得了滿分10分。我們可以怎樣促進和加速這整個過程?一旦我們明白這是一個集體行動問題,我們都陷入其中,因為每個人都陷入其中,如果我們是唯一無法脫出的那個人,一旦我們理解了這一點,你就會看到關鍵在於集體行動。所以與你的朋友談談這個問題。與他們討論這本書。你不必購買這本書,只需訪問 anxiousgeneration.com。我們有各種資源。我有演講,總結了書中的內容以視頻形式。與你的朋友、家人、學校的其他家長一起討論這些問題。如果你在社交媒體上,社交媒體對於想要追求項目的成年人來說是很好的。我只是不認為這對於兒童來說是好的,因為他們受到社交媒體公司的追逐。但如果你特別是在 Instagram 上,那裡有很多家長,特別是母親。談談這些問題。說你要讓你的孩子享有一些自由的童年。你會嘗試遵循這四個規範。如果你能夠,希望你能支持這些項目。如果你訪問 anxiousgeneration.com,會有一個捐款按鈕。你已經設置了讓人們可以為我捐款的研究帳戶,這是我用來支付我小團隊的費用。我大約有四五個人在為我工作,我希望能夠增長到十個。我希望人們能通過 anxiousgeneration.com 向我捐款,或者支持 LetGrow 這個了不起的組織,倡導將遊戲和獨立回饋給孩子。LetGrow.org。如果你知道有影響力的人,知道一些州立法機構的成員,國會中有一項很重要的法案,COSA,即《兒童在線安全法》。聯繫你的立法部門,表示你支持 COSA。這可能很快就會進入投票環節。這是唯一一個可以在美國國會通過的法案。更重要的是,許多州正在採取行動,這是非常令人振奮的。如果你認識他們,讓你的州立法部門、甚至市長或州長知道你的看法,這是一個集體行動的陷阱。唯一的出路就是一起行動。如果我們共同努力,我們就能打破這一困境。太好了。我們將在節目附註中放上你提到的所有鏈接。喬納森,你正在帶回人性,這真是了不起。
作為一位學術界的同仁,我必須說您在發展和研究這些想法方面的學術深度,以及您在推動正義和確保這些事情能迅速實現的熱情與使命感,真的是非常鼓舞人心。我能感受到這一點。我可以肯定地說,正在收聽和觀看的人也感受到了這一點。因此,我想感謝您所做的這項工作。
再次,我非常喜歡《美國心靈的過度呵護》,因為這本書讓我意識到事情已經有多大的變化,而且還在持續變化,這是一本非常重要的書,而《焦慮的一代》也確實是一部重要的著作,我並不輕言这个评价。這本書是以使命為導向、以目標為導向,並且具有可操作的項目,我相信許多正在收聽的人都會參與其中。因此,代表聆聽者和觀眾以及我自己,還有那種積極變化的平靜,我只是想說感謝您撥冗接受訪談。您仍然是一位教授,您也是一位面向公眾的健康科學教育者,就像您所說的那樣。所以我感受到某種親切感,感謝您今天來到這裡與我們交談,我們將在節目筆記中提供書籍連結及其他資源,我們希望您能再次回來,希望不會太遙遠,這樣我們可以回顧您所促進的所有進展。所以非常感謝您。
非常感謝您,安德魯,還有感謝您所做的所有工作,讓科學變得酷且有趣。我很感激您的工作,對於邀請我來這裡,我非常感激。這真是一種愉悅。謝謝您。
感謝您加入我與喬納森·海特博士的討論。如需了解更多關於 Endor 的資訊、支持海特博士的工作及找到他的重要新書《焦慮的一代:童年被大改造所導致的心理疾病流行》的連結,請查看節目筆記中的連結。如果您喜歡 Endor 的內容並收聽這個播客,請訂閱我們的 YouTube 頻道。此外,也請在 Spotify 和 Apple 上訂閱這個播客。在 Spotify 和 Apple 上,您還可以給我們留下最高五顆星的評價。請查看在今天這一集的開頭和整體中提及的贊助商,這是支持這個播客的最佳方式。
如果您有問題或對這個播客的意見,或者您有來賓或主題想讓我考慮在 Huberman Lab 播客中討論,請在 YouTube 的評論區留下這些內容。我會查看所有評論。如果您尚未在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab,包括 Instagram、Twitter(現稱 X)、LinkedIn、Threads 和 Facebook。在所有這些平台上,我都會講解科學及基於科學的工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但很多內容與 Huberman Lab 播客的內容是不同的。因此,再次強調,在所有社交媒體平台上請查找 Huberman Lab。
如果您還沒有訂閱我們的神經網路通訊,神經網路通訊是一份無需花費的每月通訊,涵蓋 Huberman Lab 播客的總結以及簡短的一至三頁 PDF 格式的相關方案,內容從神經可塑性與學習到如何優化您的睡眠或多巴胺。我們還有針對自願冷暴露和自願熱暴露的方案,以及詳細解釋抗阻力訓練和心血管訓練的基本健身方案,這些均可免費獲得。您只需訪問 HubermanLab.com,進入菜單選項,向下滾動至通訊並提供您的電子郵件。我應該指出,我們不會與任何人分享您的電子郵件。
再次感謝您加入我與喬納森·海特博士的討論。最後但同樣重要的,感謝您對科學的關注。
In this episode, my guest is Dr. Jonathan Haidt, Ph.D., professor of social psychology at New York University and bestselling author on how technology and culture impact the psychology and health of kids, teens, and adults. We discuss the dramatic rise of suicide, depression, and anxiety as a result of replacing a play-based childhood with smartphones, social media, and video games.
He explains how a screen-filled childhood leads to challenges in psychological development that negatively impact learning, resilience, identity, cooperation, and conflict resolution — all of which are crucial skills for future adult relationships and career success. We also discuss how phones and social media impact boys and girls differently and the underlying neurobiological mechanisms of how smartphones alter basic brain plasticity and function.
Dr. Haidt explains his four recommendations for healthier smartphone use in kids, and we discuss how to restore childhood independence and play in the current generation.
This is an important topic for everyone, young or old, parents and teachers, students and families, to be aware of in order to understand the potential mental health toll of smartphone use and to apply tools to foster skill-building and reestablish healthy norms for our kids.
For show notes, including referenced articles and additional resources, please visit hubermanlab.com.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman
AeroPress: https://aeropress.com/huberman
Joovv: https://joovv.com/huberman
LMNT: https://drinklmnt.com/huberman
Timestamps
00:00:00 Dr. Jonathan Haidt
00:02:01 Sponsors: Helix Sleep, AeroPress & Joovv
00:06:23 Great Rewiring of Childhood: Technology, Smartphones & Social Media
00:12:48 Mental Health Trends: Boys, Girls & Smartphones
00:16:26 Smartphone Usage, Play-Based to Phone-Based Childhood
00:20:40 The Tragedy of Losing Play-Based Childhood
00:28:13 Sponsor: AG1
00:30:02 Girls vs. Boys, Interests & Trapping Kids
00:37:31 “Effectance,” Systems & Relationships, Animals
00:41:47 Boys Sexual Development, Dopamine Reinforcement & Pornography
00:49:19 Boys, Courtship, Chivalry & Technology; Gen Z Development
00:55:24 Play & Low-Stakes Mistakes, Video Games & Social Media, Conflict Resolution
00:59:48 Sponsor: LMNT
01:01:23 Social Media, Trolls, Performance
01:06:47 Dynamic Subordination, Hierarchy, Boys
01:10:15 Girls & Perfectionism, Social Media & Performance
01:14:00 Phone-Based Childhood & Brain Development, Critical Periods
01:21:15 Puberty & Sensitive Periods, Culture & Identity
01:23:55 Brain Development & Puberty; Identity; Social Media, Learning & Reward
01:33:37 Tool: 4 Recommendations for Smartphone Use in Kids
01:41:48 Changing Childhood Norms, Policies & Legislature
01:49:13 Summer Camp, Team Sports, Religion, Music
01:54:36 Boredom, Addiction & Smartphones; Tool: “Awe Walks”
02:03:14 Casino Analogy & Ceding Childhood; Social Media Content
02:09:33 Adult Behavior; Tool: Meals & Phones
02:11:45 Regaining Childhood Independence; Tool: Family Groups & Phones
02:16:09 Screens & Future Optimism, Collective Action, KOSA Bill
02:24:52 Zero-Cost Support, Spotify & Apple Reviews, YouTube Feedback, Social Media, Neural Network Newsletter