Author: Huberman Lab

  • Bill Eddy: How to Deal With High Conflict People

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:18 My guest today is Bill Eddy.
    0:00:23 Bill Eddy is a practicing lawyer, a professional mediator, a licensed therapist, and on the
    0:00:26 faculty of the School of Law at Pepperdine University.
    0:00:29 He is a world expert in conflict resolution.
    0:00:33 In particular, how to resolve conflicts with what are called high-conflict personalities.
    0:00:38 I should be very clear that these high-conflict personalities, as you’ll learn today, are
    0:00:41 not in a category of so-called personality disorders.
    0:00:47 Now it is the case that people with high-conflict personalities often also have borderline personality
    0:00:52 disorder, narcissistic personality disorder, or suffer from bipolar depression.
    0:00:57 However, as you’ll soon learn, people who have this high-conflict personality type could
    0:01:01 fall into any one of those three different categories, any combination of them, or none
    0:01:03 of them at all.
    0:01:06 These high-conflict personalities essentially come in two flavors.
    0:01:07 Some are very outwardly combative.
    0:01:08 They like to argue.
    0:01:13 They like to generate conflict in a way that’s very overt, very obvious.
    0:01:18 The others, which comprise about 50% of high-conflict personality types, are very passive.
    0:01:23 They play the victim, or they leverage other people, so-called negative advocates, in order
    0:01:30 to achieve their goal of creating a lot of conflict where they always appear as the victim.
    0:01:33 During today’s discussion, you’ll learn how to identify these high-conflict personality
    0:01:38 types based on some very simple questions that you can ask yourself about them.
    0:01:42 He also explains how to deal with these people in the workplace setting and relationships,
    0:01:47 and importantly, of course, how to disengage from these people, not just in the short term,
    0:01:48 but permanently.
    0:01:53 Now, across today’s discussion, you’ll realize that Bill Eddy is very sensitive both to the
    0:01:58 suffering that high-conflict personalities cause for other people, and therefore, how
    0:02:02 to identify them, avoid them, and disengage from them, but he also makes it a point not
    0:02:05 to demonize these high-conflict personality types.
    0:02:10 Instead, as a mediator, as a lawyer, and as a therapist, he is really most interested
    0:02:15 in helping people resolve their conflicts with these people and find the best, most peaceful
    0:02:18 path forward for conflict resolution.
    0:02:23 Dr. Bill Eddy is the author of several important books related to this topic and related topics,
    0:02:26 such as Five Types of People That Can Ruin Your Life.
    0:02:27 It’s an excellent book.
    0:02:30 I’ve read it, and I highly recommend it for everyone.
    0:02:35 He’s also written books about adult bullies, which are becoming increasingly common online
    0:02:40 and in real life, and about mediating conflict resolution and separations and things like
    0:02:44 divorce and in family court situations where he spent a lot of his professional career
    0:02:45 as a lawyer.
    0:02:49 At the end of today’s episode, you will have a lot of new practical tools for being able
    0:02:54 to identify these high-conflict personality types and learning how to navigate forward
    0:02:58 and, frankly, away from them in the best way possible.
    0:03:02 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:03:04 and research roles at Stanford.
    0:03:08 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost to consumer information
    0:03:11 about science and science-related tools to the general public.
    0:03:15 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:03:18 Our first sponsor is Maui Nui Venison.
    0:03:23 Maui Nui Venison is 100% wild-harvested venison from the island of Maui, and it is the most
    0:03:26 nutrient-dense and delicious red meat available.
    0:03:30 I’ve spoken before on this podcast about the fact that most of us should be consuming
    0:03:34 about one gram of quality protein per pound of body weight every day.
    0:03:39 That protein provides critical building blocks for things like muscle repair and synthesis,
    0:03:43 but it also promotes overall health, given the importance of muscle tissue as an organ.
    0:03:48 Eating enough quality protein each day is also a terrific way to stave off hunger.
    0:03:51 One of the key things, however, is to make sure that you’re getting enough quality protein
    0:03:54 without ingesting excess calories.
    0:03:59 Maui Nui Venison has an extremely high-quality protein per calorie ratio, so that getting
    0:04:03 one gram of quality protein per pound of body weight is both easy and doesn’t cause
    0:04:05 you to ingest an excess of calories.
    0:04:08 Also, Maui Nui Venison is absolutely delicious.
    0:04:12 They have venison steaks, ground venison, and venison bone broth.
    0:04:13 I personally like all of those.
    0:04:18 In fact, I probably eat a Maui Nui Venison burger pretty much every day, and occasionally
    0:04:20 I’ll swap that for a Maui Nui steak.
    0:04:24 And if you’re traveling a lot or you’re simply on the go, they have Maui Nui Venison
    0:04:29 sticks which have 10 grams of protein per stick at just 55 calories, and they’re extremely
    0:04:30 convenient.
    0:04:31 You can pretty much take them anywhere.
    0:04:37 If you’d like to try Maui Nui Venison, you can go to MauiNuiVenison.com/huberman to
    0:04:39 get 20% off your membership or first order.
    0:04:43 Again, that’s MauiNuiVenison.com/huberman.
    0:04:47 Today’s episode is also brought to us by ExpressVPN.
    0:04:52 ExpressVPN is a virtual private network that keeps your data secure and private.
    0:04:56 It does that by routing your internet activity through their servers and encrypting it so
    0:04:58 that no one can see or sell your data.
    0:05:02 Now, I’m familiar with the effects of not securing my data well enough.
    0:05:06 Several years ago, I had one of my bank accounts hacked, and it was a terrible amount of work
    0:05:09 to have that reversed and for the account to be secured.
    0:05:12 When that happened, I talked to my friends in the tech community, and what they told
    0:05:16 me was that even though you think your internet connection may be secure, oftentimes it’s
    0:05:21 not, especially if you’re using Wi-Fi networks such as those on planes and hotels and coffee
    0:05:23 shops and other public places.
    0:05:26 Surprisingly, even at home, your data might not be as secure as you think.
    0:05:30 To make sure that what I described before would never happen to me again, I started
    0:05:32 using ExpressVPN.
    0:05:35 The great thing about ExpressVPN is that I don’t even notice that it’s running since
    0:05:37 the connection it provides is so fast.
    0:05:41 I have it on my computer and on my phone, and I keep it on whenever I’m connected to
    0:05:42 the internet.
    0:05:45 With ExpressVPN, I know everything is secure.
    0:05:49 My web browsing, all my passwords, all my data, and of course anything that’s behind
    0:05:51 an account wall, like a bank account.
    0:05:54 It can’t be tracked and no one can access or steal your data, which is terrific.
    0:05:58 If you’d like to start protecting your internet activity using ExpressVPN, you can go to
    0:06:03 expressvpn.com/huberman and you can get an extra three months free.
    0:06:11 Again, that’s e-x-p-r-e-s-s-v-p-n.com/huberman to get an extra three months free.
    0:06:14 And now for my discussion with Bill Eddy.
    0:06:16 Bill Eddy, welcome.
    0:06:17 Thanks so much for having me.
    0:06:20 I’m excited to discuss this with you.
    0:06:21 I’ve read your books.
    0:06:26 I learned about them from perhaps one of the smartest people I know.
    0:06:31 She said, “You should check out this book called Five Types of People That Can Ruin
    0:06:32 Your Life.”
    0:06:36 I said, “Well, that’s an impressive title.”
    0:06:40 And I tore through the book, learned a ton.
    0:06:41 You have a number of other books.
    0:06:44 I mentioned them in my introduction.
    0:06:53 And I suppose it’s appropriate to say that you are an expert in conflict, conflict resolution,
    0:06:56 and in particular how to deal with people that are high conflict.
    0:07:04 So maybe you could just tell us what a high conflict person is, how common are these people,
    0:07:09 and how does this overlap with some of the more traditional “diagnoses” of personality
    0:07:10 disorders?
    0:07:15 Yeah, it’s fascinating because I started out as a clinical social worker working with
    0:07:20 children and families in psychiatric hospitals, outpatient clinics.
    0:07:23 But I really like conflict resolution.
    0:07:31 So I went to law school to get a law degree so I could do mediation, other conflict resolution,
    0:07:34 and I practiced family law.
    0:07:40 And when I started in family court, I noticed right away that a lot of the conflict seemed
    0:07:46 to be driven by people’s personalities rather than the legal issue.
    0:07:48 Because I was also doing mediation in my office.
    0:07:54 I go to court in the morning, do mediation in the afternoon, same exact issues.
    0:07:58 In the morning, people were stuck for two or three years.
    0:08:05 In the afternoon, two or three mediation sessions, shokans went separate ways.
    0:08:08 So in family court, a lot of people aren’t familiar with this.
    0:08:15 But since the 1980s, there’s been the use of the term high conflict families.
    0:08:22 In family court, lawyers, judges, mediators, therapists identified high conflict families
    0:08:30 as repeatedly coming to court to make decisions, as having a lot of hostility of just seeming
    0:08:38 driven in one direction, unable to be flexible, and in many ways, unable to truly have empathy
    0:08:41 for their kids so they’d fight over their kids.
    0:08:45 And so high conflict families was a term.
    0:08:50 When I became a lawyer in 1993, I was like, wait a minute, these aren’t high conflict
    0:08:51 families.
    0:08:58 These have maybe one, maybe two people with high conflict personalities or traits of personality
    0:09:05 disorders, which I knew about since 1980 and working in hospitals and outpatient clinics.
    0:09:08 Because you’re also a clinical psychologist.
    0:09:09 Clinical social work.
    0:09:10 Clinical social work.
    0:09:18 So I got a master’s in social work in 1981, then I got licensed to do therapy on my own.
    0:09:21 So I’m a licensed clinical social worker in California.
    0:09:23 I can diagnose disorders.
    0:09:26 I can do treatment without supervision.
    0:09:29 I went through that, and that’s how I became licensed.
    0:09:35 So when I came into family court, I go, this is the same patterns when I was working, say,
    0:09:43 with people in the psychiatric hospital who had addictions, depression, all these problems.
    0:09:49 And my job as the hospital social worker was to help them with their outside problems,
    0:09:50 their family problems.
    0:09:55 So I did family counseling for the patients with their job.
    0:09:59 Maybe their employer wanted to fire them because of their behavior and I tried to help keep
    0:10:01 their job.
    0:10:02 Maybe they were getting evicted.
    0:10:05 Their landlord couldn’t stand their behavior.
    0:10:10 And I’d solve one problem, and I’d go, I’ve got you into marriage counseling, and your
    0:10:15 husband or wife’s committed to working on the relationship.
    0:10:17 And I’d go, yay, I accomplished something.
    0:10:20 Next day, Bill, my landlord wants to kick me out.
    0:10:24 Okay, I’d convince their landlord to give them one more chance.
    0:10:28 Yay, Bill, my job wants to fire me.
    0:10:30 Can you help?
    0:10:35 What they have is a pattern of conflict behavior that doesn’t get resolved.
    0:10:39 And that’s the high-conflict families that I saw in family court.
    0:10:45 So that’s where that connection came from, which I would not have arrived at if I hadn’t
    0:10:48 been a therapist and also a lawyer.
    0:10:55 My understanding from reading your book is that this high-conflict personality phenotype
    0:10:58 is equally distributed between men and women.
    0:11:03 What is the percentage of people that have this high-conflict phenotype?
    0:11:08 And then maybe we can drill into a little bit of how that shows up, its different forms
    0:11:09 of expression.
    0:11:10 Yeah.
    0:11:16 Well, let me say a little bit about the difference between high-conflict personalities and personality
    0:11:23 disorders, because we have a lot of research on personality disorders, including statistics,
    0:11:24 which I’ll give you.
    0:11:29 We don’t have a lot of research on high-conflict personalities.
    0:11:37 People have talked about it, like I said, since the 1980s in family court, and my own observations
    0:11:44 with thousands of cases of high-conflict personalities is it’s pretty much men and women.
    0:11:51 My law practice, I represented pretty much 50/50 men and women, mostly custody disputes,
    0:11:53 mothers and fathers.
    0:11:56 So I got a good impression.
    0:12:02 Personality disorders, there’s a lot of research on, and I mentioned in the book some statistics,
    0:12:06 and they came from the personality disorder research.
    0:12:12 So what they found, they studied the 10 personality disorders.
    0:12:19 In the early 2000s, a big study, National Institutes of Health, the Alcoholism Subdivision
    0:12:21 of NIH.
    0:12:26 They wanted to see how prevalent personality disorders were with substance abuse, with
    0:12:32 domestic conflicts, with criminal behavior, and workplace conflicts.
    0:12:38 And so this study, they looked at all 10 personalities, came up with numbers for each.
    0:12:43 Five of them seemed prone to high-conflict behavior.
    0:12:47 So these five, I can give you statistics on.
    0:12:52 And I can give you breakdown, male and female, all from 20 years ago, big study because it
    0:12:54 hasn’t been repeated since.
    0:13:06 So basically cluster B, that’s narcissistic, borderline, anti-social, histrionic.
    0:13:10 But we see a lot of paranoid in legal disputes.
    0:13:16 And some research says paranoid personality disorder is the most likely to sue their
    0:13:20 employer of the personality disorders.
    0:13:22 So that’s gotten attention too.
    0:13:25 So here’s some numbers.
    0:13:32 First of all, narcissistic personality disorder, they found was about 6% of adults in the United
    0:13:33 States.
    0:13:43 They found the statistics on that was 38% female and 62% male.
    0:13:45 So that’s more heavily male.
    0:13:51 20 years ago, could be different now because of environmental influences.
    0:13:54 Borderline, also about 6%.
    0:14:02 This was 53% female, 47% male, almost 50/50.
    0:14:05 And that shocked the mental health world, because we’ve always thought of borderline
    0:14:08 as a female disorder.
    0:14:14 But Marshall Lannahan, the big name in treatment for borderline, says she agrees.
    0:14:16 She thinks that’s true.
    0:14:22 And I think that’s true as a family lawyer, because a lot of the men that we see engaged
    0:14:28 in domestic violence seem to have the borderline personality pattern.
    0:14:32 And the domestic violence is much more male than female.
    0:14:38 Then anti-social, it’s around 4%.
    0:14:44 And that’s about 75% male, 25% female.
    0:14:52 Ionic, it’s about 2%, and they found this is about 50/50, which, again, surprised people,
    0:14:58 because you think drama, center of attention, all of that.
    0:15:00 And this may be very much environmental influence.
    0:15:06 Our culture today teaches, especially young men, to try to get attention.
    0:15:13 Do ride your skateboard behind a car, or jump off a building, do all these dramatic things
    0:15:14 to get attention.
    0:15:15 Or social media.
    0:15:19 And social media really encouraged that.
    0:15:24 Everyone wants attention, and now you kind of have to fight for it in our culture.
    0:15:31 And so men as well as women are getting out there often in dramatic ways.
    0:15:34 So it came out about 50/50.
    0:15:44 Paranoid, it’s about 4%, came out, I think it was 57% to 43%, somewhere right around
    0:15:47 that, a little more heavily female.
    0:15:49 But not all that far apart.
    0:15:53 All together, it’s really roughly 50/50.
    0:15:54 Very interesting.
    0:16:00 And how does this high-conflict personality cut through all these personality disorder
    0:16:02 phenotypes?
    0:16:09 Because oh, and I should also ask, I could imagine that some people who are borderline
    0:16:15 perhaps are also histrionic, is that possible to fall into multiple categories?
    0:16:19 And the study actually broke down some of that.
    0:16:25 So in the research, they particularly, one that I remember, is borderline and narcissist.
    0:16:29 And it came out around 38% overlap.
    0:16:36 So people who are borderline also can often be narcissistic personality disorder.
    0:16:39 And so this is personality disorder overlap.
    0:16:42 Now there’s a whole continuum here.
    0:16:46 So many people have traits, but don’t have a disorder.
    0:16:52 The current DSM says the total personality disorder is around 10%.
    0:16:58 Now that’s taking an average of studies from around the world.
    0:17:05 The study I quoted earlier in the US said 15% have a personality disorder.
    0:17:13 So in the US, we’re seeing that’s significant, and that’s the one that said 38% overlap borderlines
    0:17:15 and narcissists.
    0:17:18 I think that it fits for me.
    0:17:23 Because when I teach lawyers, from my own experience, I can say, you have a client that
    0:17:25 comes on like a narcissist.
    0:17:30 They’re very self-centered and putting you down, saying they’re superior.
    0:17:32 Here’s some tips to deal with them.
    0:17:37 But they also may have wide mood swings, which is more associated with borderline.
    0:17:44 So you need to butter up their ego, honestly, not praise them for something that’s real
    0:17:45 that they did.
    0:17:48 But also they really need empathy.
    0:17:49 They have wide mood swings.
    0:17:53 That’s someone that needs a lot of empathy and say, wow, I can see how upset you are to
    0:17:56 have narcissists so important, and they calm down.
    0:18:04 So you have to use both sets of responses to deal with someone that has that combination.
    0:18:06 You mentioned borderline and histrionic.
    0:18:11 There’s a lot of similarities, so we see overlap with that.
    0:18:13 But I’ve seen every combination.
    0:18:19 But what I don’t know in family court is, is it the disorder or just traits?
    0:18:21 And the disorder doesn’t matter to me.
    0:18:26 Just the pattern that matters, because if I see this pattern, I know I should do that.
    0:18:27 That’s the key.
    0:18:33 I can imagine that in family court, it’s especially complicated given that some of these things,
    0:18:37 not all, but some of these have a genetic component, certainly a situational component.
    0:18:43 So you could potentially be dealing with trying to work out a situation for the benefit of
    0:18:48 children that have some of the same personality disorders as their parents.
    0:18:50 Could it be really tricky?
    0:18:55 Well, what’s interesting, and it’s very rewarding work when things can go well.
    0:19:01 When the lawyers get it, the judge gets it, everyone gets it, what’s happening, they can
    0:19:07 make orders that fit the situation and help protect children from bad behavior and help
    0:19:10 get parents some help.
    0:19:18 So like substance abuse is a bigger issue in family court than personality disorders,
    0:19:21 but almost neck and neck.
    0:19:24 We talk about substance abuse all the time openly.
    0:19:28 There’s treatment, everyone recognizes the signs.
    0:19:33 We don’t talk about personality disorders in our culture, and that’s like flying under
    0:19:34 the radar.
    0:19:36 So Ari, I’m just going to pause you for a second there.
    0:19:42 I think it’s such a key point in a very interesting paper that you sent me, which by the way,
    0:19:44 I’ll provide a link to in our show note captions.
    0:19:54 It essentially kicks off by saying that the movement toward explaining to people what
    0:19:59 alcohol, I think they now call it alcohol use disorder or alcoholism, was and is in
    0:20:05 the 1970s and 80s, was a crucial move forward for the judicial system.
    0:20:12 And I think nowadays people generally understand that addiction is not just a lack of willpower,
    0:20:17 that there are brain circuits that become hijacked by substances or behaviors that these brain
    0:20:22 circuits were designed to promote our adaptive evolution, but they can be hijacked by behaviors
    0:20:28 and substances that render people really just unable to control their their addictive behavior.
    0:20:33 I think nowadays that that box is checked, and it’s wonderful that the judicial system
    0:20:34 understands that, right?
    0:20:37 Because then it can work with that.
    0:20:43 I don’t think that the general public has yet come to the full appreciation of these
    0:20:50 personality disorders and these high conflict personalities and how pervasive they are,
    0:20:53 probably because of their prevalence, it’s just sort of all around us and in all sorts
    0:20:54 of interactions.
    0:21:03 And here’s the question, high conflict interactions tend to be quote unquote dramatic.
    0:21:08 And there tends to be a almost a reward for dramatic behavior, as you said, online, in
    0:21:12 politics, in the media, the more dramatic, the more salience, the more salience, the
    0:21:15 more people click, the more people watch.
    0:21:19 And then the algorithms are designed to look at like dwell time, which is nerd speak for
    0:21:20 how long people look at stuff.
    0:21:27 And so you could see how this stuff could be fed in the same way that for nearly 75 years
    0:21:31 leading up to the 1970s, alcohol use disorder was sort of fed by the culture.
    0:21:34 So you have your 5pm happy hour.
    0:21:38 Coming up in science, I would go to scientific meetings and it was like, okay, five o’clock
    0:21:39 hits, let’s all drink.
    0:21:42 And I always thought this is kind of crazy, especially given that there was also a lot
    0:21:46 of concern about the kinds of interactions that drinking can create in the work environment.
    0:21:48 It leads to high conflict behavior.
    0:21:49 Exactly.
    0:21:52 So anyway, I don’t want to riff too long on this, but first of all, this is just lauding
    0:21:54 the important work that you’re doing.
    0:21:59 Second, how should we think about this high conflict personality phenotype?
    0:22:06 Could we be calling people out like, hey, that’s a narcissist, hey, that’s a borderline
    0:22:08 histrionic person?
    0:22:13 Or is there a more, I guess, something that embraces a little bit more of the humanity
    0:22:15 and the real issue at hand?
    0:22:17 I think that’s what you’re trying to do.
    0:22:18 Yeah, absolutely.
    0:22:23 And you may have seen me shaking my head, no, and said, should we point this out to people?
    0:22:25 That’s the last thing you want to do.
    0:22:27 In fact, don’t do that.
    0:22:34 And the reason why is personality disorders, oh, oh, let me just quickly distinguish between
    0:22:37 personality disorders, high conflict personalities.
    0:22:41 The difference, and there’s a chart in the beginning of the book with two circles overlapping,
    0:22:44 a lot of overlap.
    0:22:49 But the main thing about personality disorders is they’re stuck in a narrow range of interpersonal
    0:22:50 behavior.
    0:22:53 So some aren’t high conflict people, some are.
    0:22:58 Something about high conflict people is that they’re preoccupied with blame, that blaming
    0:23:01 others is a big part of their life.
    0:23:07 So when you’re dealing with a high conflict person who’s blaming and has a personality
    0:23:11 disorder, you get a stuck pattern of behavior.
    0:23:15 You get high conflict personalities or high conflict people.
    0:23:19 So they’re persistent in acting that way.
    0:23:23 Once the overlap with personality disorders is they don’t reflect, they don’t change,
    0:23:26 they just keep blaming everybody out there.
    0:23:31 So recognizing that difference and similarity.
    0:23:37 So about half of people, I think, with personality disorders, and this is just my estimate, have
    0:23:40 high conflict personalities and about half don’t.
    0:23:47 I’ve worked with borderlines in the psych hospital, narcissists that don’t blame other people,
    0:23:52 narcissists that are just self-centered, and borderlines who are more frustrated with themselves
    0:23:55 than anybody else.
    0:23:57 So that’s an important distinction.
    0:24:03 You beautifully distinguish between high conflict personalities and these personality disorders.
    0:24:08 And I just want to make sure everyone hears again that about half of people with personality
    0:24:11 disorders would fall into this high conflict personality.
    0:24:16 In my estimation, I don’t have research yet.
    0:24:22 But the distinguishing feature seems to be that high conflict personalities are often
    0:24:27 or constantly casting blame on others for the difficulties of their life, essentially.
    0:24:29 And that’s why they have conflicts.
    0:24:33 That’s why they escalate instead of getting worked on and resolved.
    0:24:39 So I can imagine that the high conflict person doesn’t always appear as high conflict.
    0:24:44 In fact, this is something that you’ve alluded to many times already in this conversation
    0:24:49 and certainly in your book that sometimes these high conflict personalities come in
    0:24:54 kind of under the radar and that can be confusing to people or they can go undetected for a
    0:24:55 long time.
    0:24:56 Yeah.
    0:24:59 So part of it goes with the specific personalities.
    0:25:05 So high conflict people with borderline personality traits or histrionic personality traits are
    0:25:08 often more openly dramatic.
    0:25:16 And so they might really shock you that suddenly they start yelling, screaming, throwing things
    0:25:20 just because you’re having an average conversation, very disproportionate.
    0:25:27 But some, and it tends to be more of the anti-social personality, some narcissistic personalities
    0:25:31 can look really reasonable on the surface.
    0:25:37 And they’ve actually had a lifetime of experience at looking good, which kind of covers up all
    0:25:39 the stuff under the surface.
    0:25:43 And I think of a couple examples.
    0:25:48 So for example, and I deal sometimes with domestic violence cases.
    0:25:54 So let’s say an abuser says in court, says, “Oh, well, I was helping her because she
    0:26:00 was so upset I took her keys away and I held her down on the bed because I was afraid she
    0:26:03 would leave and get into a car crash.”
    0:26:08 Well, there may be rare occasions where that’s true, but that’s a common story that we get
    0:26:12 from domestic abusers.
    0:26:19 Or in court, I’ve seen this, where there’ll be a very reasonable person kind of explaining
    0:26:21 the situation.
    0:26:28 And their partner, more often a woman, is just emotional, is a mess, maybe even in tears.
    0:26:35 And people don’t realize about 80% of divorces in court today, people represent themselves.
    0:26:41 And so there’s these conversations and the judge is like, “Well, this guy’s being really
    0:26:43 reasonable and this woman’s a mess.
    0:26:47 I mean, I’m going to go with what he’s saying.”
    0:26:51 And so a lot of stuff slips under the radar that way.
    0:26:57 But gender-wise, it could be the reverse and a lot of relationships people get into, people
    0:27:00 make themselves look really good.
    0:27:05 And then the negative stuff comes out weeks, months, maybe a year later.
    0:27:10 So that’s why we say wait a year until you decide to commit.
    0:27:15 Because nowadays, who knows, you may have someone that really is good at covering their
    0:27:16 bad behavior.
    0:27:21 Yeah, let’s hover on that one particular point, because this is perhaps one of the most important
    0:27:23 takeaways from your work.
    0:27:28 Could you just spell out this first-year principle?
    0:27:35 And perhaps it’s useful for us to also acknowledge that, yes, there are a great many, truly great
    0:27:41 stories about people who met one weekend, two weeks later got married, and then we’re
    0:27:46 hearing the story 50 years later when they’ve got grandkids and great-grandkids, they thrived.
    0:27:53 Or people met, got engaged three months later, or in some cases got pregnant three months
    0:27:56 later, and they have this wonderful marriage and family story to tell.
    0:27:59 We hear these stories and they’re really wonderful stories, right?
    0:28:05 I mean, they sort of affirm your belief in humanity when you hear those stories.
    0:28:13 And they are powerful, but in discussing a little bit of this with you offline, you probably
    0:28:21 have witnessed more cases where people rushed and rushing to commit or to create led to
    0:28:24 more problems than it did good.
    0:28:25 Yes.
    0:28:31 And that’s many, many of the high conflict divorces that I’ve worked on as a lawyer,
    0:28:37 and before that as a therapist, and sometimes as a mediator, are in my mind kind of the
    0:28:39 bad luck stories.
    0:28:45 Got a decent person, usually my client, of course, but something happened, they got
    0:28:50 together too fast, and then all this stuff came out.
    0:28:56 And I really believe in today’s world that it is a matter of luck, and that’s why you
    0:29:02 should take a year to find out, am I, did I draw the short straw in this relationship
    0:29:09 because I’ve got this perfect-looking person, great record, all these good things.
    0:29:16 But close relationships is where personality disorders come out, interpersonal difficulty,
    0:29:20 and the high conflict behaviors, mostly close relationships.
    0:29:25 So they might, everyone might like them at work, but when you’re home alone with them,
    0:29:31 they could be really terrible, yelling, hitting, doing all of this stuff.
    0:29:38 So that’s why we say wait a year, I’ve had a lot of cases where people tell me, we just
    0:29:43 fell in love, it was beautiful and everything was wonderful for about six months.
    0:29:48 And then when I committed to get married, all this stuff started showing up.
    0:29:53 But I got married anyway because I figured, well, time and love will heal everything,
    0:29:55 only it didn’t.
    0:30:02 So in today’s world, there’s a higher risk of getting a high conflict relationship, I
    0:30:03 must say.
    0:30:08 And the description you gave is what people often tell me, they say my grandparents got
    0:30:13 married a week after they met, and they just celebrated their 60th anniversary, they’re
    0:30:16 still in love, everything’s wonderful.
    0:30:20 Your grandparents tended to know who they were marrying.
    0:30:25 In today’s world, not only don’t you know, you don’t have a history, but high conflict
    0:30:30 people have learned to cover up the full range of who they are.
    0:30:33 And they’re not bad people, and that’s something I want to emphasize.
    0:30:38 They just have a different personality, and they may have been born this way.
    0:30:46 But they don’t come with markings, they don’t come with the music like of jaws, they look
    0:30:52 good, and anybody I think is at risk of falling into a relationship like this.
    0:30:56 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:31:00 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
    0:31:02 supplement would be AG1.
    0:31:06 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
    0:31:08 nutritional supplements available.
    0:31:12 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
    0:31:18 prebiotics, and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
    0:31:19 for a demanding life.
    0:31:22 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
    0:31:27 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
    0:31:31 vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
    0:31:36 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012, and often twice a day, once in
    0:31:39 the morning or mid-morning, and again in the afternoon or evening.
    0:31:44 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system, and my gut microbiome.
    0:31:48 These are all critical to brain function, mood, physical performance, and much more.
    0:31:54 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special
    0:31:55 offer.
    0:31:58 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year supply of Vitamin
    0:31:59 D3K2.
    0:32:05 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:32:10 I definitely want to come back to this point that you made that you’re not demonizing these
    0:32:11 people.
    0:32:12 Right.
    0:32:18 You’re talking about how to behave with them or how to not behave with them in some cases
    0:32:25 in order to try and create the smoothest possible interactions in some cases.
    0:32:26 No interaction.
    0:32:31 But if we could hover still a bit more on this first-year idea, my understanding is
    0:32:41 that no getting engaged or, for that matter, married, no conceiving children, and no moving
    0:32:44 in together in year one.
    0:32:46 Are those the critical?
    0:32:52 Except for the last one, is it’s really don’t commit like getting married within the first
    0:32:53 year.
    0:32:58 Sometimes moving in together is a good way to find out what it’s like up close with
    0:32:59 this person.
    0:33:00 Yeah, you learn a lot by living with somebody.
    0:33:01 That’s right.
    0:33:02 Yeah.
    0:33:03 That’s right.
    0:33:07 And personality disorder is part of the definition as interpersonal dysfunction.
    0:33:08 And that’s close.
    0:33:10 That’s close relationships.
    0:33:15 So if you haven’t had that close relationship, you don’t see what happens when you leave
    0:33:22 your socks out or the caps off the toothpaste and some little thing is some huge storm.
    0:33:23 Or when somebody’s sleep deprived.
    0:33:27 I always say you learn a lot about somebody after a bad night’s sleep.
    0:33:29 You end them, right?
    0:33:30 Right.
    0:33:32 But the key is patterns of behavior.
    0:33:36 So one thing I want to say is everybody gets angry sometimes.
    0:33:38 That’s fine.
    0:33:40 Everybody yells sometimes.
    0:33:43 Everybody criticizes sometimes.
    0:33:48 But if they have a pattern, like their life pattern of relationship is to yell and scream
    0:33:55 and criticize and all that, whoa, this pattern is probably going to keep going.
    0:34:00 And as I mentioned earlier, I believe with personality disorders, it’s a narrower pattern
    0:34:01 of behavior.
    0:34:08 So it’s more pattern driven in several different settings, family, maybe at work when there’s
    0:34:12 close, maybe in the community when it’s close.
    0:34:21 So these are recognizable patterns, as recognizable as alcoholism and addiction once people learn.
    0:34:22 So that’s the key.
    0:34:26 Give yourself some time, see if this stuff comes to the surface.
    0:34:31 I think you’re raising a really interesting point, which is that although nowadays we have
    0:34:37 more information about people available to us by way of the internet and social media,
    0:34:40 you made the comparison with our grandparents era.
    0:34:45 I’m 49 years old, so my grandparents, actually my grandparents knew each other from the time
    0:34:48 they were like in the eighth grade.
    0:34:54 They eloped when they turned 18, boom, went and got married, I think to the dismay of
    0:34:58 one side or the other side of parents, but then we’re married more than 50 years.
    0:35:01 And grandkids, obviously, one of them, et cetera.
    0:35:06 And so you have these stories and we love these kinds of stories.
    0:35:12 But as you point out, they knew each other very, very well and had for a long time.
    0:35:17 Nowadays, one can, quote, unquote, do their research, go online and look for things.
    0:35:20 But would you argue that that’s not complete information?
    0:35:21 Right.
    0:35:23 I think it can be helpful.
    0:35:28 I tell people, Google your partner and find out if there’s some history there that may
    0:35:29 impact you.
    0:35:30 Definitely.
    0:35:32 But don’t believe that’s sufficient.
    0:35:37 What I say is that you really want to talk to is relatives and friends of this person.
    0:35:43 And what you really want to do is see them in action with relatives and friends.
    0:35:44 Relatives and friends.
    0:35:46 Yes, because that’s close relationships.
    0:35:47 That’s the key.
    0:35:50 This is all about close relationships.
    0:35:52 And that’s what catches people by surprise.
    0:35:54 They say this person looks good at work.
    0:36:01 Some people have worked together for 10 years and maybe they were in other relationships
    0:36:06 and they both got divorced, commiserated with each other, and they get together.
    0:36:08 And it’s like, we’ve known each other for 10 years.
    0:36:11 We’re going to have a great relationship.
    0:36:17 And they find out this is like a stranger almost because it’s a close relationship now.
    0:36:18 And that’s the difference.
    0:36:25 How people behave in a close relationship often triggers like personality disorder and
    0:36:26 stuff.
    0:36:33 Uninvent, fear of looking inferior, fear of being dominated, fear of not getting enough
    0:36:34 attention.
    0:36:40 The personality disorder seemed to have excessive fears in these areas.
    0:36:45 Is it fair to say that if somebody has a lot of stable friendships over long periods of
    0:36:51 time that that’s a good indication that they can maintain close relationships?
    0:36:55 But it seems to me you’d also want to know what is a close friend to that person?
    0:36:57 Do they actually spend time with them?
    0:37:03 Likewise with coworkers, because some work environments that I’ve been in are necessarily
    0:37:06 very non-personal.
    0:37:13 You don’t share much, whereas other environments, like I know the partners of everyone I work
    0:37:17 with now at the podcast, that wasn’t true for my academic colleagues.
    0:37:21 I knew some of my academic colleagues’ families, I would have dinner with them, et cetera.
    0:37:23 But some of them less so.
    0:37:26 So context matters a lot.
    0:37:30 And I’d say you mentioned the word stability, and that’s really a key.
    0:37:36 So if they have close friends they’ve had for 10, 20, 30 years, that’s a really good
    0:37:38 sign.
    0:37:43 Bad signs are I don’t want you talking to my family, they’re evil people, they’ll
    0:37:48 say terrible things about me, you can’t trust them, they’ll end up, they’ll turn on you,
    0:37:50 they’ll hate you, all this stuff.
    0:37:55 You can’t even ever talk to my, I can’t even let you know who my family is and what their
    0:37:58 emails and phone numbers are.
    0:37:59 Oh goodness.
    0:38:00 That’s a warning sign.
    0:38:01 Yeah, definite warning sign.
    0:38:05 Because everyone has conflict with family members at some level, but you would hope
    0:38:11 that one could, would feel comfortable allowing you to interact with their family.
    0:38:17 And if your family’s really difficult, introduce your partner to your family and let them see
    0:38:20 this is a difficult family and this is why I had to distance from them.
    0:38:27 Because a lot of people to be healthy do have to get some more distance, but it’s the secretiveness,
    0:38:32 it’s the, just secrets in general are not a good thing for relationships.
    0:38:39 You, that’s, that’s the biggest piece that’s missing in a way compared to 50 years ago
    0:38:46 when people knew, it was hard to have family secrets 50 years ago now, even though people
    0:38:51 may be all over the internet, you might really know their secrets.
    0:38:55 And that’s what you need to find out.
    0:38:57 What about advocates?
    0:39:04 So you know, I’m familiar with some high conflict individuals.
    0:39:08 Some are more of the combative type, others are more of the kind of, what did you call
    0:39:12 it sort of a quiet manipulative victim playing type.
    0:39:17 And both seem to be pretty good at generating advocates.
    0:39:22 I guess you called these negative advocates, people that will fight for them.
    0:39:26 By the way, this is all sounding a lot like modern politics.
    0:39:31 And maybe we’ll get into that a little bit because it is an important reflection on what
    0:39:32 we’re talking about.
    0:39:34 But what about these negative advocates?
    0:39:42 If somebody has a lot of friends or advocates that they are kind of like on their side against
    0:39:46 that are also in a blame mode, is that a red flag?
    0:39:47 Yes.
    0:39:54 What’s interesting, and I’d like to someday learn more of the neuroscience behind this.
    0:39:57 But high conflict people have heightened emotions.
    0:40:05 The cluster B personality disorders are known as dramatic, emotional, and erratic.
    0:40:11 That’s the DSM-5TR says that, the manual for mental health professionals.
    0:40:16 And so their heightened emotions are contagious.
    0:40:21 And in general, what I’ve learned about this work a lot is emotions are contagious and
    0:40:25 high conflict emotions are highly contagious.
    0:40:33 So what happens, and I see this so much as a lawyer and with other lawyers and with therapists,
    0:40:39 is the high conflict person comes into your office and says, I’ve been terribly treated
    0:40:45 by, let’s say my ex, you know, man or woman, because it happens to both, been terribly
    0:40:51 treated and you’ve got to save me, you’ve got to protect me, you’ve got to win, you’ve
    0:40:56 got to, sometimes they say you have to destroy the other party.
    0:40:59 That’s always a warning sign when their goal is to destroy the other party.
    0:41:02 It’s not a good sign.
    0:41:08 But they’re so emotional, you say, my goodness, this person’s been through so much.
    0:41:10 Now I have the emotions.
    0:41:16 And what I teach in my seminars is I understand there’s a lot to do with the amygdala, that
    0:41:23 the amygdala catches the intense fear, intense anger, that those are heightened.
    0:41:27 And so now mine’s going, oh, Billy, you’ve got to do something.
    0:41:31 I’m like, my body wants me to take action.
    0:41:38 I want to save this person from their evil co-parent, for example.
    0:41:45 And so what we see with negative advocates is they’re emotionally hooked, but uninformed.
    0:41:48 They don’t really know what’s going on.
    0:41:55 And I’ll give you an example, a court case with a high conflict person brought their
    0:41:57 whole family.
    0:42:01 And I had a case with false allegations, terrible allegations.
    0:42:07 My client happened to be the father, the mother was making false allegations of child sexual
    0:42:08 abuse.
    0:42:11 And I’ve had all types of true cases, false cases.
    0:42:17 So this is a real problem, a real issue, but there also were false allegations.
    0:42:20 In this case, that’s what was happening.
    0:42:28 So the mother brings her whole family and the judge realizes what’s going on in the case
    0:42:34 because of the evidence presented and sanctions the mother for knowingly false allegations.
    0:42:37 What does that equate to in the legal system?
    0:42:45 So my client, the father spent about $40,000 getting a psychological evaluation, having
    0:42:49 a trial, doing all of this attorney’s fees.
    0:42:55 And so the court made her pay $10,000 of his attorney’s fees and costs.
    0:42:57 So that’s what the sanction is.
    0:43:03 And there’s a code section that says knowingly false allegations of child abuse are a basis
    0:43:07 to make one party pay the other party’s fees.
    0:43:10 So she’s ordered, she never paid it, by the way.
    0:43:14 And she had no property, we weren’t able to get it because she had property and other
    0:43:16 people’s names.
    0:43:21 But the idea was that she brought her whole family there.
    0:43:26 She brought her mother, mother’s boyfriend, she brought her roommate, who was a psychology
    0:43:31 grad student, who was like encouraging her, “Oh, your daughter’s being abused.
    0:43:33 You’ve got to do something.”
    0:43:35 These were all negative advocates.
    0:43:41 And when the judge made her ruling and spelled out the information, that was very clear.
    0:43:47 I mean, we caught the mother lying, she persuaded other people to lie for her, we caught them
    0:43:48 in lies.
    0:43:53 So it was a really surprisingly open case.
    0:43:56 And the family started yelling at the judge.
    0:44:01 They said, “This is a crime and this is a shame,” and blah, blah, blah, blah.
    0:44:05 The judge said, “You take yourselves out of here immediately or I will have the bailiffs
    0:44:07 take you out.”
    0:44:11 And that they stood up and left and shouted, “This is an abomination,” or something like
    0:44:12 that.
    0:44:14 These were the negative advocates.
    0:44:17 They didn’t know what the full picture was.
    0:44:24 They believed their family member, who was a skilled liar, I believe, and this is very
    0:44:25 interesting.
    0:44:31 I got to talk to her therapist, a therapist she had, I was released to talk to her.
    0:44:36 And the therapist, it was in the open, was she has borderline personality disorder.
    0:44:39 And that was an open thing.
    0:44:44 And the therapist said, “And there’s something else.”
    0:44:51 And I said, “Antisocial personality disorder,” and she said, “I can’t say, but I wouldn’t
    0:44:52 disagree with you.”
    0:44:54 Which is effectively a yes.
    0:44:55 Yeah.
    0:44:59 And with anti-social, that’s where you get a lot of lying and stuff like that.
    0:45:04 It’s a rare case, but since I have the social work background and I’ve had many true cases
    0:45:10 of child sexual abuse, especially as a therapist, I can see the difference, whereas a lot of
    0:45:13 lawyers don’t know what to look for.
    0:45:18 But this was an exceptional case, anti-social and borderline personality disorder.
    0:45:21 She had a lot of traits.
    0:45:29 And at first, the judge was very critical of my client and us, and he had supervised contact.
    0:45:33 But the supervisor said, “This is fascinating.
    0:45:40 When the child would be exchanged, the girl would walk kind of tentatively towards the
    0:45:41 father.
    0:45:43 The mother dropped her and left.
    0:45:45 Supervisor brought her to the father.
    0:45:47 She was kind of tentative.
    0:45:49 She’d see the father and she’d look.
    0:45:50 The mother’s out of sight.
    0:45:54 She’d jump on him, laugh and have a wonderful time.”
    0:45:57 I do have one question.
    0:46:03 It’s not a litmus test question, but do you recall from the particular case you were just
    0:46:09 describing whether the relationship had started very quickly?
    0:46:13 Had they moved in together quickly, decided, excuse me, had they decided to have children
    0:46:15 together quickly, married quickly?
    0:46:23 In other words, was your client oblivious because of the rate at which he were moving?
    0:46:28 And the analogy that comes to mind is if you’re moving very fast, it’s hard to read the road
    0:46:29 signs.
    0:46:30 I think he did.
    0:46:34 And what’s interesting is they got together when they were quite young.
    0:46:37 I think maybe she was 18, he was 20, something like that.
    0:46:40 That’s pretty young by today’s standards.
    0:46:43 And so excitement knew all of that.
    0:46:45 I’m pretty sure they did.
    0:46:52 And what’s interesting is they had gotten divorced, that the issue I described was an
    0:46:59 after-divorced custody issue, but they had gotten divorced maybe four or five years into
    0:47:05 their marriage and she assaulted him and he had the scars and all of this.
    0:47:11 So he had actually custody of this girl who was eight years old when the story I just
    0:47:15 told you happened, which is also helpful because she was verbal.
    0:47:16 She could describe.
    0:47:21 She actually described how her mother coerced her to say things that weren’t true.
    0:47:28 But yeah, so they got together young, I think quick, then they got divorced, but the patterns
    0:47:29 continued.
    0:47:30 And that’s one thing we see.
    0:47:35 A lot of high-conflict divorces keep going even after the divorce.
    0:47:41 The actual divorce date is like a speed bump in the lifetime of high conflict if they have
    0:47:42 children together.
    0:47:52 Once the wait to have children with somebody, if possible, you asked about emotional contagion
    0:47:55 and you made reference to the science.
    0:48:00 If I may, I’ll just share something that might be of interest to you and to the listeners.
    0:48:06 You’re certainly right that the amygdala is a central hub for threat detection.
    0:48:10 A lot of people don’t know because it’s just not discussed enough in the popular coverage
    0:48:14 of neuroscience, is that the amygdala can learn in the sense that it’s highly prone
    0:48:18 to context-dependent plasticity.
    0:48:24 So this idea that getting emotionally charged is either negative valence, like fear or positive
    0:48:28 valence, like, “Oh, I like that,” that’s true to an extent.
    0:48:33 But over time, the brain changes to, in some cases, like the feeling of adrenaline to get
    0:48:36 an associated dopamine release with that.
    0:48:40 But a really interesting set of brain structures that aren’t discussed enough, I’ll just mention
    0:48:45 because you asked about neuroscience, I had a postdoc in my laboratory by the name of
    0:48:52 Hikyung Jung, a fantastic postdoc who was looking at emotional contagion.
    0:48:55 We were interested in human subjects, but these were animal studies.
    0:49:03 By one member of a species is observed and then mimicked by another member of the species.
    0:49:07 It’s a very powerful aspect to human and non-human behavior.
    0:49:10 And there’s a structure in the brain called the claustrum.
    0:49:14 Most people don’t know about it, which seems to be critical for this.
    0:49:18 And she did a beautiful set of experiments of showing that when animals observed other
    0:49:24 animals, either in a positive or a fear state, but in this case a fear state, they would
    0:49:29 or threatened state their own claustrum to enter a cingulate cortex circuitry and, of
    0:49:33 course, amygdala, et cetera, those would light up as if they were in the experience.
    0:49:39 But not to the same degree, but over time, what one could see was a heightening, a plasticity
    0:49:46 of these circuits so that smaller threats started to create larger internal responses.
    0:49:49 That’s both combining Hikyung’s work and other work that’s come out since.
    0:49:54 So what it says is that our brains are very tuned to the emotional states of others.
    0:49:57 This is good, empathy, for instance.
    0:50:07 But that over time, our brains change to actually require a lower stimulus to activate that
    0:50:11 kind of negative advocate part of ourselves.
    0:50:15 And so perhaps this is a good segue into a discussion about what we’re observing societally
    0:50:17 now, not just in terms of politics.
    0:50:20 But it’s one thing to be recruited to a camp.
    0:50:24 But then once you’re in the camp, it turns out, if we think about through the lens of
    0:50:30 this work, it seems that it requires less negative stuff in order to stay in that camp
    0:50:35 but want to fight more and more stridently in order to protect a cause.
    0:50:36 Does that make sense?
    0:50:38 I think exactly.
    0:50:44 And as I mentioned in my book about bullies, I think polarization really demonstrates that.
    0:50:51 So once you’re in your group and you see the other group as not only having a different
    0:50:58 point of view, but as the enemy, then your brain doesn’t need to work on it anymore.
    0:50:59 That’s case closed.
    0:51:00 They’re the enemy.
    0:51:04 The only question is, what do we do now?
    0:51:12 And the research saying that when you talk to the people in your group, rather than coming
    0:51:15 together, you move farther apart.
    0:51:22 And to me, what’s fascinating in terms of legal cases, and especially in family law,
    0:51:27 is you have, like the family I described, you have the family talking to each other.
    0:51:29 You pull a lawyer into that.
    0:51:31 The lawyer talks to them.
    0:51:38 The lawyer gets heightened anger, maybe, or commitment to save this person.
    0:51:43 And maybe you get a therapist into the picture, and they all just talk to themselves.
    0:51:45 They pull farther and farther apart.
    0:51:48 And that’s often when we have our high-conflict court case.
    0:51:53 They come back to court every six to 12 months, sometimes for years.
    0:51:58 I have cases where people have been in court like every year for eight or nine years.
    0:52:02 And these are cases where the divorce was done long ago.
    0:52:07 What people don’t realize is the worst custody disputes tend to happen after the divorce
    0:52:08 is over.
    0:52:13 And I think it’s because people are spending more and more time talking to their own team,
    0:52:16 to their own group, and that pulls them farther apart.
    0:52:22 Their view of the other side is worse and worse and worse.
    0:52:26 And that’s why I think the structure really matters.
    0:52:32 So I think politically, we have these two different universes that not necessarily talk
    0:52:36 to each other, and they really create a sense of community.
    0:52:40 People are looking for community, and they find it.
    0:52:43 But it’s fed by, I think, the media ecosystem.
    0:52:46 Everyone has their own media.
    0:52:51 And so we have these two universes talking to themselves, growing farther and farther
    0:52:53 apart.
    0:52:57 And that’s why elections don’t seem to have made a difference in any of this, because
    0:53:05 elections kind of decides who does government, but they don’t resolve the adversarial communities.
    0:53:08 And they get a lot of attention.
    0:53:15 And sad to say, I think our culture has shifted from government, that politics has about government,
    0:53:22 and the details in nitty gritty, and the values of government are what’s good for our group,
    0:53:26 good for our country, unity, citizenship.
    0:53:32 We should be together in this, that politics have shifted to entertainment.
    0:53:39 The values of entertainment are be extreme, be emotional, and entertainment is driven
    0:53:44 by drama for thousands of years.
    0:53:49 And drama is opposing us against them.
    0:53:54 And as I mentioned in the Bullies book, there’s a terrible crisis, there’s an evil villain,
    0:53:56 and there’s a superhero.
    0:54:02 And if you have someone tell that story to their community, they will love that person.
    0:54:11 But now we have two communities in politics loving themselves and hating the other, and
    0:54:13 the elections don’t resolve that.
    0:54:16 That’s a speed bump on the road to high conflict.
    0:54:20 And that’s not a good sign, and we have to find ways to bridge the gaps.
    0:54:21 And there are ways.
    0:54:24 You get people one-to-one talk to each other.
    0:54:30 There’s a lot of groups trying to say, let’s connect rather than separate.
    0:54:35 If we get too far out of balance, we’re going to have bigger and bigger high conflict problems.
    0:54:41 So the more people’s eyes are open to this pattern, the more they can say, hey, I seem
    0:54:45 to be part of this group, but I want to, you know, my neighbors think differently, I’m
    0:54:47 going to listen to them.
    0:54:51 It’s listening that’s missing.
    0:54:55 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:54:59 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:55:00 to lab testing.
    0:55:04 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:55:09 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:55:14 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:55:18 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:55:22 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
    0:55:27 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors
    0:55:28 on your results.
    0:55:33 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:55:34 of mercury in my blood.
    0:55:39 This was totally surprising to me, I had no idea prior to taking the test.
    0:55:43 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:55:48 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:55:52 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:55:57 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:56:01 and detoxification, and worked to reduce my mercury levels.
    0:56:04 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    0:56:08 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:56:12 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:56:18 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:56:22 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:56:27 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:56:31 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:56:33 access to Huberman Lab listeners.
    0:56:38 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:56:41 Today’s episode is also brought to us by David.
    0:56:44 David makes a protein bar unlike any other.
    0:56:49 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
    0:56:54 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
    0:56:58 This is 50% higher than the next closest protein bar.
    0:57:00 These bars from David also taste incredible.
    0:57:05 My favorite bar is the cake-flavored one, but then again I also like the chocolate-flavored
    0:57:06 one, and I like the berry-flavored one.
    0:57:08 Basically, I like all the flavors.
    0:57:10 They’re all incredibly delicious.
    0:57:13 Now for me personally, I try to get most of my calories from Whole Foods.
    0:57:17 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
    0:57:21 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high-quality protein source.
    0:57:26 With David, I’m able to get 28 grams of high-quality protein with the calories of a snack, which
    0:57:31 makes it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight,
    0:57:34 and it allows me to do so without taking on an excess of calories.
    0:57:36 As I mentioned before, they are incredibly delicious.
    0:57:38 In fact, they’re surprisingly delicious.
    0:57:40 Even the consistency is great.
    0:57:43 It’s more like a cookie consistency, kind of a chewy cookie consistency, which is
    0:57:46 unlike other bars which I tend to saturate on.
    0:57:49 I was never a big fan of bars until I discovered David bars.
    0:57:52 If you give them a try, you’ll know what I mean.
    0:57:55 If you’d like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
    0:58:02 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
    0:58:07 On the suggestion of my friend and former guest on this podcast, two-time guest, Rick
    0:58:12 Rubin, I started watching a documentary about the history of professional wrestling, which
    0:58:14 everyone agrees is made up.
    0:58:15 Let’s just acknowledge that.
    0:58:24 But it’s a remarkable portal into some of the things that you’re talking about, because
    0:58:28 it all hinges on being able to create emotional responses in the crowd, and just a very brief
    0:58:33 history of it, as I understand, and I’m by no means an expert, but I took notes on this
    0:58:38 documentary as I do, take notes on most everything.
    0:58:43 They used to have good guys and bad guys, good gals and bad gals, because it’s men
    0:58:48 and women’s wrestling, typically not against each other, although sometimes.
    0:58:52 In any case, there was a transition that occurred at some point where they couldn’t get more
    0:58:59 excitement and literally couldn’t get more attention to the sport by having good guys
    0:59:01 and bad guys, good gals and bad gals.
    0:59:08 So what they ended up doing was making everybody bad, and the ratings just skyrocketed.
    0:59:09 Everybody bad.
    0:59:14 The underlying premise being that both teams are cheating, and so therefore they had to
    0:59:16 behave poorly also.
    0:59:22 And it created this whole era of just bad people doing bad things, generating even greater
    0:59:24 emotional responses.
    0:59:30 And this fits very much with the neuroscience of emotion.
    0:59:33 Emotions like awe, happiness, joy, meaning, pleasure.
    0:59:38 These are powerful emotions, and I will not say, because there’s no data to support the
    0:59:45 idea that fear, anger, being threatened, et cetera, are more powerful emotions, but they
    0:59:48 tend to drive more behavior.
    0:59:49 In other words, people will do more.
    0:59:52 This is well-known in the field of behavioral economics, too.
    0:59:57 People will do more to avoid losing something than they will to gain something, sadly, but
    1:00:02 this is how our species is wired for evolutionary meaningful reasons.
    1:00:06 So the point being that I think societally and perhaps interpersonally, because the two
    1:00:13 things mimic each other at every level, individuals all the way up to culture, seem to be engaged
    1:00:20 in this increasingly amplified emotional states, and now it just seems like combat is the rule
    1:00:22 of the day.
    1:00:27 And it’s so sad, and you kind of have to wonder where it goes next, but it does seem like it
    1:00:31 rewards these high-conflict personalities because they go undetected.
    1:00:36 So now the co-worker who’s super angry about something they saw on the news and is trying
    1:00:40 to engage people or something, or create an issue around something that is this really
    1:00:41 an issue?
    1:00:44 I mean, there are some real issues in the workplace and at school, but is this really
    1:00:46 an issue?
    1:00:50 That person 10 years ago, everyone would have been like, “This is a problem person,” and
    1:00:51 would have backed away.
    1:00:58 Now it just kind of, because the mean has shifted, I think it’s no longer signal above
    1:00:59 the noise.
    1:01:01 It’s, as we say in science, within the noise.
    1:01:02 Right.
    1:01:12 So what we’re seeing is these kind of media systems, I call them, are attracted to high-conflict
    1:01:16 personalities, and high-conflict personalities are attracted to attention.
    1:01:18 They want attention.
    1:01:25 So there’s this almost marriage of media exposure and high-conflict personalities.
    1:01:30 And so that’s what pulls people together.
    1:01:34 I think everyone’s looking for community these days.
    1:01:37 And it used to be around work, like a shared task.
    1:01:43 But now we do so much of our work alone, or tiny groups, and so you get a real sense of
    1:01:44 community.
    1:01:50 People used to get it from church, or synagogue, or mosque, or whatever, and that’s weakened.
    1:01:56 And so we get that now a lot, the intense emotional community from politics.
    1:02:01 And so there’s a community for you, and there’s a community for you.
    1:02:03 So they pull themselves together.
    1:02:10 They get that, I don’t know, dopamine hit, or whatever it is, and strengthens them.
    1:02:13 So what’s happening is we’re pulling apart.
    1:02:19 But to me, the answer is exposing the patterns and understanding our brains, is recognize
    1:02:21 what’s happening.
    1:02:27 This person’s probably exaggerating when they say that those people are evil.
    1:02:31 This person’s probably exaggerating when they say those people are stupid.
    1:02:38 Whatever it is that we have to realize, okay, don’t buy that completely.
    1:02:44 And what’s fascinating to me, I don’t know how it happened, but I get text message solicitations
    1:02:50 to contribute to campaigns from conservatives and liberals.
    1:02:52 I get both.
    1:02:53 And guess what?
    1:02:56 They look like each other, and they’re like, “The end of the world is coming.
    1:03:02 You’ve got to give $10 or $100 to save the world, and the end of the world’s coming because
    1:03:03 of them.”
    1:03:04 It’s all fear-based.
    1:03:07 And it’s fear-based, but it hooks your emotions.
    1:03:12 I know this stuff, so I can go, “Okay, swipe, swipe, swipe, swipe away.”
    1:03:15 But a lot of people don’t know that this is happening.
    1:03:21 They don’t understand how emotions are contagious and how I think high-conflict emotions are
    1:03:24 more contagious.
    1:03:29 So to me, it’s educating people about these dynamics so you don’t engage so much with
    1:03:30 them.
    1:03:37 Like, I won’t watch more than half an hour of TV news, but you can have 24/7 TV news.
    1:03:50 And since 1995, 1996, when they allowed – they gave you licenses for radio and television
    1:03:53 that didn’t have to tell the other side the story.
    1:03:57 Before that, you used to – the fairness doctrine, you have to say what the other side
    1:03:58 is.
    1:04:01 You’re for a candidate, you have to hear from the other side.
    1:04:04 You didn’t have to after 1995, ’96.
    1:04:13 So we had MSNBC and Fox News slightly off-center, slightly conservative, slightly liberal.
    1:04:19 Well now we’ve had 30 years of that, much farther apart, and communities around each
    1:04:21 of these.
    1:04:28 And yet if you go, “Okay, I’m probably hearing some exaggerations here.”
    1:04:29 So I can check myself.
    1:04:33 And this person’s trying to be a hero and demonize those people.
    1:04:35 I’m not going to do that.
    1:04:39 So I’m not one for government regulation.
    1:04:42 What I want is for everyone to be able to say, “Okay, I see what’s happening.
    1:04:45 I’m not going to get my emotions hooked.”
    1:04:50 And I think to me that’s one of the goals, is for people to learn, “I don’t have to
    1:04:52 absorb the emotions.”
    1:04:57 Because that’s where the problem is, people are emotionally hooked and uninformed.
    1:05:02 What are some of the signs of a high-conflict personality?
    1:05:05 Because in an ideal world, we avoid these people.
    1:05:07 And again, we’re not trying to say that they’re bad people.
    1:05:10 Some of them are bad people, some of them aren’t.
    1:05:15 But since I’m not a clinical psychologist, you are, you can make the assessment certainly
    1:05:17 better than I can.
    1:05:24 What are some of the ways to avoid these circumstances besides the first-year rule?
    1:05:32 And then let’s talk about some ways to disentangle from these people based on their unique phenotypes.
    1:05:39 So is there a question or set of questions one should ask themselves when they are potentially
    1:05:43 dating someone, potentially becoming friends with somebody, potentially becoming coworkers
    1:05:45 with somebody, and so on?
    1:05:46 Yeah.
    1:05:51 So what’s interesting is often your gut feeling tells you something’s up here, like the person
    1:05:55 suddenly has a shocking opinion of somebody else.
    1:06:00 They say, “That person’s a total jerk, and yet you know that person, and they’re not
    1:06:01 a total jerk.”
    1:06:04 And suddenly, something’s disproportionate.
    1:06:10 I think disproportionate emotions is often a trigger.
    1:06:17 I put in a lot of my books now, what I call the web method, is pay attention to their
    1:06:22 words, your emotions, and their behavior.
    1:06:26 So starting with words, do they use a lot of blaming words?
    1:06:30 It’s all that person’s fault.
    1:06:32 Do they use all or nothing words?
    1:06:39 They seem to see things through a narrow lens, that there’s all good, there’s all bad.
    1:06:44 Unmanaged emotions, which they may or may not show, like I explained, some people are
    1:06:48 good at hiding all that, even though it drives them inside.
    1:06:54 And the extreme behaviors, do they do things 90% of people would never do?
    1:07:04 And I’ll give an example here, and this is, I won’t say the city, but there was a mayor,
    1:07:11 there was someone who was a congressperson, and they decided to run for mayor in their
    1:07:15 city, instead of flying to go to Congress.
    1:07:20 But when they were flying to go to Congress back and forth, this is in California, I’ll
    1:07:22 say that much.
    1:07:25 People can easily research this.
    1:07:30 So this person, flying back and forth, one day, one night, standing, you know, there
    1:07:36 was a line to get your bags at the airport after you got off the plane.
    1:07:39 And he was told to wait in line to get his bags.
    1:07:41 And he said, “Don’t you know who I am?”
    1:07:46 And he pushed his way to the front of the line, and had an argument with the person
    1:07:50 behind the counter, said, “Don’t you know who I am?
    1:07:52 I want my bag right now.”
    1:07:55 And she said, “You don’t have it now.
    1:07:57 You can’t have it right now.”
    1:07:59 And he pushed her and knocked her over.
    1:08:04 He shoved this airline worker behind the counter and knocked her over.
    1:08:07 This was a mayor of a major — Not yet, he wasn’t mayor yet.
    1:08:08 He was a congressperson.
    1:08:09 Sorry.
    1:08:16 Anyway, so that means he — No, no, I know some very decent congresspeople, but like,
    1:08:17 yeah.
    1:08:21 But so he’s a — Well, in any case, right, this person could be any number of different
    1:08:22 professions.
    1:08:23 Could be, yes.
    1:08:24 Yeah, this is antisocial behavior.
    1:08:27 But this is a high profile person.
    1:08:31 So this is in the — all over the news the next day.
    1:08:37 This is 20 years ago, maybe 15 years ago, something like that.
    1:08:38 Goodness.
    1:08:41 Anyway, so it’s in the newspaper the next day.
    1:08:49 The newspaper says congressmen so and so gets into physical altercation with airline worker,
    1:08:52 knocks her over.
    1:08:54 Half the people said, “That’s terrible.”
    1:08:57 And the other half the people said, “Wait, wait.
    1:08:59 He was sleep deprived.
    1:09:01 He was flying across country.
    1:09:05 You have to understand that he was stressed.”
    1:09:08 And here’s where my web method comes in.
    1:09:13 90% of people would not have done that, even if they were sleep deprived.
    1:09:18 And I fly back and forth a lot, and I’m not — I don’t do that.
    1:09:20 I would like to think 99% of people would do that.
    1:09:21 I think you’re right.
    1:09:25 99% — To get physical with an airline person over a bag.
    1:09:31 The cutting to the front of the line is egregious, the shoving the airline person is like beyond
    1:09:32 the pale.
    1:09:33 Yeah, exactly.
    1:09:37 So this is — So anyway, so he’s running for mayor.
    1:09:41 And I’m going, “This guy’s a high-conflict person.
    1:09:45 If he gets elected, he’s not going to be a very good mayor.
    1:09:50 He’s going to have a lot of trouble with the people close to him.
    1:09:51 And so, guess what happened?
    1:09:52 He gets elected.”
    1:10:00 Within, I think, it’s eight months, he is — and this is before the #MeToo movement
    1:10:06 got started, but people are reporting he’s harassing women, sexually harassing women.
    1:10:11 Women come into his office to meet with him, professional, experienced, important.
    1:10:17 And he’s like wanting to touch them a lot, inappropriately, they don’t want to be touched.
    1:10:23 Anyway, so women start complaining about him.
    1:10:24 Word kind of gets out.
    1:10:30 Yeah, this happened with a lot of different people that he’s not sexually assaulting them,
    1:10:33 but he’s treating them badly.
    1:10:35 So it cuts across domains.
    1:10:36 It’s like in —
    1:10:42 So it’s not just in the office, it’s there, but it’s also at the airport.
    1:10:46 It’s basically anytime he’s not getting what he wants, he throws a tantrum.
    1:10:51 And that’s the thing with personality disorders is a narrower range of behavior that’s repeated
    1:10:54 in a variety of settings.
    1:10:56 So he’s fitting all of that.
    1:11:00 So which personality disorder I’m not going to diagnose him, but it narrows down to one
    1:11:01 or two.
    1:11:04 So it’s not context-dependent.
    1:11:05 It is —
    1:11:06 It’s pervasive.
    1:11:08 Pervasive.
    1:11:14 And that word is in the diagnostic manual, that it’s pervasive across, I think, several
    1:11:15 settings.
    1:11:16 I think that’s the words.
    1:11:26 But let me just finish, because the end of the story is he’s also got committees and
    1:11:29 people that are supposed to accomplish things.
    1:11:30 He doesn’t want them to think.
    1:11:34 He wants them to — he wants to do the thinking and tell them what to do.
    1:11:37 So he goes around alienating a lot of people.
    1:11:40 Within eight months, he’s out of office.
    1:11:47 Because enough people were upset, and the way he got out of office is some of the heads
    1:11:53 of government told him — I think it was the city attorney or something — “If you quit
    1:11:59 now, we’ll help you with your legal expenses,” because he’s starting to get sued for some
    1:12:00 of this stuff.
    1:12:05 The city suing him will help you with your legal expenses if you quit now.
    1:12:11 And there was starting to be a petition movement for some — I don’t know the mechanics, like
    1:12:14 a special election or something to get rid of him.
    1:12:17 Anyway, within eight months, he was out of the office.
    1:12:20 And now you don’t hear about him in that city.
    1:12:25 It’s a very interesting, literally high-profile, although still anonymous based on this conversation
    1:12:27 case.
    1:12:35 I wonder if on a more subtle or typical level, the following is informative or not.
    1:12:43 I’m not looking for a validation of the example I’m about to give, but I’ve been very surprised
    1:12:52 at times how a person who I’m with for the first time out on a meal will behave towards
    1:12:54 the wait staff.
    1:12:55 Yes.
    1:13:01 Not explicitly disparaging of them, but sometimes mildly disparaging of them, or feeling as
    1:13:07 if the amount of liquid poured into their glass was somehow an indication of how the
    1:13:10 waiter felt about them or didn’t feel about them.
    1:13:11 Don’t treat me that way.
    1:13:15 Like reading into these things where you’re just thinking to yourself, “Oh, life must
    1:13:17 be really tough for you.
    1:13:20 Who’s paying attention to this stuff?”
    1:13:26 And so that’s one that I’ve noticed in people, and it’s proved informative.
    1:13:28 It’s really a useful thing to see.
    1:13:34 That’s part of what you see, their behavior and their behavior towards other people.
    1:13:36 This was a brilliant thing.
    1:13:42 I don’t remember the name of the program, but there was a guy who was head of a company,
    1:13:48 and he used to, when he was interviewing people for high-level jobs, he pretended he
    1:13:54 was a taxi driver or something, would pick them up at the airport as the taxi driver
    1:13:58 and see how they treated him as the taxi driver.
    1:14:01 And then he gets in the interview room, and he’s the guy interviewing them.
    1:14:07 And in some cases, people treated him really disrespectfully, and it’s like, “Now I know,
    1:14:09 this is not someone I want.”
    1:14:10 Clever.
    1:14:17 I made the decision to not work for somebody years ago when I was on the very different
    1:14:23 stage in my career, based on how that person treated a janitor.
    1:14:29 And it was amazing because it was one very brief interaction, and it wasn’t like this
    1:14:31 person yelled at the janitor.
    1:14:33 It was the kind of dismissiveness.
    1:14:35 And I remember, it was your web approach.
    1:14:40 It was his, I guess I had to reveal, it was his words towards the janitor.
    1:14:44 It was, “My emotional response was like, I felt like I had been kind of kicked in the
    1:14:45 stomach.”
    1:14:51 Like, “Hey, it just felt like a very, what I would call like the football play, unnecessary
    1:14:52 roughness.”
    1:14:53 Yes.
    1:14:57 It was mild from the perspective of no one got physical or called anyone names.
    1:15:00 But I remember thinking like, “Oh, that sucked.”
    1:15:05 And then their behavior was just to just go right back to what they were talking about.
    1:15:11 And I knew in that moment, I was really crestfallen because in that moment I knew, “Oh my goodness,
    1:15:14 I can’t work for this person.
    1:15:15 I think I just can’t.”
    1:15:19 And I made the decision not to, and actually their response to my deciding not to, for
    1:15:24 a variety of other reasons too, confirmed everything that I suspected in that one little
    1:15:25 interaction.
    1:15:26 Yes.
    1:15:34 But it’s interesting because we’re trained to collect data rather carefully, and we don’t
    1:15:36 want to make snap judgment.
    1:15:40 Somebody could truly be having a bad day, but in this case, it was the right decision to
    1:15:41 not work for them.
    1:15:42 Thank goodness.
    1:15:43 I thank my lucky stars.
    1:15:45 There were some really bad decisions about people in my life.
    1:15:46 That was a really good decision.
    1:15:49 I never spent a day regretting it, and I went to work for someone else who was terrific
    1:15:50 instead.
    1:15:51 Great.
    1:15:57 But as you said, these things sometimes hit at a somatic level, as opposed to some sort
    1:16:03 of, wait, some very cerebral analytic thing.
    1:16:07 It kind of hits at what must be a very primitive circuit.
    1:16:10 I can’t help the neuroscientist in me wants to say, “It’s got to be something at the level
    1:16:14 of the body where we go.”
    1:16:20 That was messed up, and you can’t really point to a specific word, and then you start to
    1:16:21 question yourself.
    1:16:22 That’s the problem.
    1:16:24 You wonder was, “Well, maybe their tone wasn’t.
    1:16:27 Maybe it’s my own perception, but I don’t know.
    1:16:29 Maybe the body doesn’t lie.
    1:16:30 Maybe it knows.”
    1:16:35 I think the body is like a first responder, and that we should pay attention to that,
    1:16:43 and especially with high-conflict personalities, especially the con artists, which is part
    1:16:48 of the antisocial personality, and the ones I’ve dealt with are very good at this, is
    1:16:53 their words are just right, and your brain is like soothed by them.
    1:16:57 You go, “This person gets it, and I’m totally comfortable.
    1:17:02 They’re charming,” all of that, and your gut goes, “Wait, they’re out of sync.
    1:17:04 I have this cold feeling.
    1:17:06 Why do I have this cold feeling?”
    1:17:17 I think that they’re aimed at your cerebral thinking, and that your guts gets it, because
    1:17:22 they’re, in a way, predatory, like antisocial tend to be predatory.
    1:17:23 Those people have dead eyes.
    1:17:24 I’ve known a few.
    1:17:25 I’ve known a few.
    1:17:30 Men and women, and their eyes are, I can only describe, and I’m a vision neuroscientist.
    1:17:34 That’s what my career has been, and those are two little pieces of brain right there,
    1:17:38 and there’s something about the deadness, and I don’t have a science to support what
    1:17:42 I’m about, to say there’s something about the deadness in their eyes.
    1:17:46 Maybe their pupils don’t change shape with levels of arousal the same way other people’s
    1:17:50 do, because we know that happens in healthy people with a healthy autonomic nervous system,
    1:17:54 but there’s something lacking.
    1:17:59 People make up all sorts of theories online, like, “I’m not a big blinker.
    1:18:03 When I’m concentrating, blinks break up my flow, and this is actually a way I can remember
    1:18:04 things.”
    1:18:06 People have these theories about blinking non-blink.
    1:18:10 The research doesn’t support any relationship between blink frequency and personality.
    1:18:12 They had this whole theory about Zuck, too.
    1:18:13 He doesn’t blink.
    1:18:14 Therefore, he’s whatever.
    1:18:15 He’s a robot.
    1:18:16 None of that holds up.
    1:18:23 What does hold up, however, is this mismatch between words and the affect that it creates
    1:18:24 in us.
    1:18:28 It’s sort of like it sounds right, but it doesn’t feel right.
    1:18:31 I wish we understood more about this at the level of science.
    1:18:33 There are a lot of theories, not a lot of tools.
    1:18:35 Someday, I think, yeah.
    1:18:36 Yeah.
    1:18:40 The tools for measuring the stuff are getting better.
    1:18:45 I wanted to ask you about other ways of just knowing if you’re interacting with a high
    1:18:50 conflict person when the cues are more subtle.
    1:18:56 Are there other things or examples of the web method that come to mind?
    1:19:02 For me, of course, dealing with court especially, there’s a lot of stuff in writing.
    1:19:09 Being able to look at what’s written and a lot of blame words, the all or nothing words.
    1:19:15 She did this, and she did that, and disparaging words, she’s stupid or whatever.
    1:19:21 Or he’s a bully, he’s this and that, which triggers for me, maybe he is, or maybe the
    1:19:25 person saying it is, but it heightens my attention.
    1:19:26 Yeah.
    1:19:31 How do you disambiguate between projection and a real thing, online now?
    1:19:38 One of the fastest ways to get a popular social media account is for somebody to give advice
    1:19:42 about how to avoid bad people.
    1:19:48 Name calling, gaslighting, narcissists, sociopaths, psychopaths, history on it.
    1:19:57 These are clinical terms that now the general public leverages to amplify community.
    1:20:02 In part, I understand from talking to people in the tech side is that social media is social.
    1:20:06 The accounts that grow fastest are the ones where you don’t need much language to convey
    1:20:12 what you’re trying to convey, like a sport or dance or an animal.
    1:20:19 Among the others that grow very quickly and therefore rewarding to people are ones where
    1:20:24 you’re recruiting these negative advocates.
    1:20:27 First of all, I want to make sure that I get this point across, and that is there’s a lot
    1:20:34 of temptation to label people with the mental disorders, the personality disorders.
    1:20:38 It’s absolutely essential that people don’t do that.
    1:20:43 If you think somebody might be a narcissist or might have borderline personality or be
    1:20:49 anti-social, keep that to yourself and adapt how you work with them to be more effective
    1:20:52 or be more cautious, whatever.
    1:20:57 But the worst thing I think is people say, “Oh, and everyone agrees that person’s a narcissist,
    1:20:59 so we kind of gang up on that person.”
    1:21:00 That’s not helpful.
    1:21:03 The goal is not rejecting people.
    1:21:10 The goal is adapting what you do to either manage the relationship, decide, “Okay, that’s
    1:21:16 not someone I’m going to get close to, but I can still work with them or have them as
    1:21:18 neighbors or whatever.”
    1:21:21 So I want to emphasize that because I think you’re right.
    1:21:24 There’s a lot of that today.
    1:21:28 People come to me with that concern and say, “Bill, you teach about personality disorders.”
    1:21:33 Yes, so people understand patterns of behavior and how to adapt your own behavior.
    1:21:40 I’m not teaching people to label other people, so that’s real important.
    1:21:46 People go to school for many years and do 3,000-plus clinical hours to learn how to do that properly.
    1:21:50 It’s like saying — it’s like diagnosing anything, right?
    1:21:57 I mean, a dermatologist might be able to help diagnose a skin patch for potential cancer,
    1:22:01 but we’re taught that we’re not supposed to do that ourselves, right?
    1:22:05 So we have to be cautious, but on the other hand, aware.
    1:22:11 And the more you’re aware of patterns, like being aware of someone with an alcohol abuse
    1:22:15 issue is to go, “Okay, I’m not going to be serving him alcohol with dinner.
    1:22:21 It’s a great person, but I’m just going to leave that out of the evening meal.”
    1:22:24 Adapt to what we do rather than judging them.
    1:22:27 And I don’t see people with personality disorders as lesser beings.
    1:22:34 I see them as having a different set of behaviors that they acquire pretty much in childhood,
    1:22:36 so I don’t hold it against them.
    1:22:41 I may dislike their patterns of behavior, but I really don’t hate people like that.
    1:22:44 I’ve been a therapist with clients like that.
    1:22:51 So I think our awareness needs to be there, so we adapt how we work with people.
    1:23:00 But I think the gut feeling is so important, and as a therapist, I was trained, pay attention
    1:23:03 to your gut because that’s going to help you with your clients.
    1:23:09 And that’s why the web method, their words, their behavior, but how I feel often gives
    1:23:12 me tips.
    1:23:17 You mentioned before, and I think it’s really important to highlight that people’s patterns
    1:23:21 of interactions across a lot of different domains, with the teachers in the school,
    1:23:27 with close family members, with the people that know them best at work, that these different
    1:23:30 types of relationships reveal a pattern.
    1:23:37 And one of the things I’m just speaking from my own experience is that I’ve tended to where
    1:23:38 I’ve gone wrong.
    1:23:44 I’ve tended to overemphasize the importance of a credential.
    1:23:52 For instance, some of my past romantic relationships have been with people who are highly educated,
    1:23:58 some less higher education, all extremely smart people, some more formal, some less
    1:23:59 formal education.
    1:24:05 But I think that I and other people sometimes will look at the CV of somebody, and of course
    1:24:12 that’s not the only indication of their values, et cetera.
    1:24:18 But to overemphasize, like, “Oh, well, they did difficult things in a difficult setting,
    1:24:22 and therefore must be a good person.”
    1:24:27 So would you say that these high-conflict personalities exist more or less in high-competition
    1:24:31 venues versus low-competition venues?
    1:24:35 I don’t want to make this about socioeconomic status, those things correlate.
    1:24:43 But all too often, we tend to do the kind of good-on-paper analysis and forget how do
    1:24:46 they actually measure up in real life.
    1:24:47 Yeah.
    1:24:53 I would say, first of all, that we see high-conflict people in every occupation, in every culture,
    1:24:57 in every community, every economic status.
    1:25:06 I don’t think there’s research on this, but I think that healthcare and higher education
    1:25:13 are two fields where there’s a slightly higher incidence of high-conflict people because
    1:25:17 there’s a higher — oh, also I would say churches.
    1:25:19 And we get consultations with churches sometimes.
    1:25:25 There’s a high tolerance for behavior that’s outside the norm.
    1:25:30 So you said higher education and healthcare in particular.
    1:25:34 And I would say, churches — Are you talking about physicians and universities?
    1:25:35 Yes.
    1:25:36 Yes.
    1:25:39 So — Students and faculty and staff?
    1:25:41 Yes, both.
    1:25:43 Administrators sometimes.
    1:25:46 And I believe it’s because of the higher tolerance.
    1:25:47 Administrators.
    1:25:48 Just kidding.
    1:25:49 I’m blessed with good administrators.
    1:25:51 We have been blessed with great administrators.
    1:25:55 But let me mention, I do a lot of consultation.
    1:26:02 And one of the things that people come to me about is people with little power bases,
    1:26:06 like department heads in universities.
    1:26:13 I remember one university I did a consultation with about a department head, and they were
    1:26:15 a medical school.
    1:26:23 And they had a high-conflict person, high up in the structure, who was really, I was
    1:26:28 told, damaging some of the students’ careers because they looked at them cross-eyed or
    1:26:29 something like that.
    1:26:33 So they wouldn’t write the kind of recommendation that they needed.
    1:26:35 And how can we deal with this person?
    1:26:40 Because they’re embedded in their position.
    1:26:42 So gave them a variety of tips.
    1:26:48 But that’s why I think people do need to have their eyes open in these fields.
    1:26:55 And I want to add, since I’m talking about occupations, we see this a little bit more
    1:26:59 in nonprofits and nonprofit administrators.
    1:27:04 Because again, nonprofits are good people doing good things.
    1:27:13 But they have this higher tolerance for administrators with bad behavior because they’re good people.
    1:27:15 And that blinds people too.
    1:27:18 Is it the assumption they’re good people or because the mission is good?
    1:27:22 The mission is good, and they’re invested in this mission, so they must be good.
    1:27:26 Do you think that’s part of what got them there?
    1:27:27 Yes.
    1:27:34 And the thing that’s so tricky is everybody’s somewhat unique, but also these are some recognizable
    1:27:38 patterns of behavior once you know to look for them.
    1:27:41 And we’re doing much more in the workplace now.
    1:27:44 And employers want to know, we want to promote this person.
    1:27:45 Is that a good or bad idea?
    1:27:48 Well, let’s look at the patterns of behavior.
    1:27:53 Because once you put them in an embedded position, things are going to be harder.
    1:27:56 I’ve been approached by city councils.
    1:28:00 They say, we’ve got somebody on our city council that’s a high conflict person.
    1:28:01 What do we do?
    1:28:03 Do we confront them?
    1:28:04 Do we publicly talk about them?
    1:28:05 All that stuff.
    1:28:08 I say, neither of those is good.
    1:28:12 Even how to manage them until they move on.
    1:28:18 And they often do, because people slowly go, we don’t like working with this person.
    1:28:22 It’s really interesting, you know, when I was a graduate student, there was a department
    1:28:28 chair in the department, big personality, like big personality.
    1:28:36 And I very quickly came to realize, also because I listened to the faculty that were under
    1:28:44 this person, that despite having this larger than life personality that you might initially
    1:28:51 place into a category of diagnosis or something, that this person was an incredibly strong
    1:28:53 advocate for the faculty.
    1:28:55 And they loved that.
    1:28:57 And he was really beloved.
    1:29:00 And I think rightfully so.
    1:29:06 And at a surface level, might have rubbed a few people the wrong way.
    1:29:10 I think as students, we were like, oh, whoa, like, you know, it was almost like I didn’t
    1:29:14 quite know how to respond to it.
    1:29:19 But you very quickly got the sense of like a real kind of paternal nature in this person.
    1:29:25 So I point this out, because sometimes these big personalities are really, truly benevolent.
    1:29:28 Now, I’m not saying he was a perfect human being.
    1:29:29 How could I know that?
    1:29:30 I don’t know that.
    1:29:33 I didn’t know him in all domains of his life, although I didn’t know his family and he seemed
    1:29:36 to have a great, strong family too.
    1:29:41 But then by contrast, I’m thinking of the person I alluded to earlier, different department,
    1:29:46 different university, who was kind of like more meek, like certainly is more of the stereotypical
    1:29:47 lab scientist.
    1:29:54 But then, you know, there was this interaction that I observed and I thought, whoa, like,
    1:29:58 that’s really dreadful, at least that’s not an environment I want to be in.
    1:30:00 So sometimes these things don’t match our initial impressions.
    1:30:08 I raise this because sometimes we think big personality, aka high conflict personality.
    1:30:15 Sometimes we think, hey, kind of quieter, nerdy type, and they’re actually quite dreadful.
    1:30:18 So it doesn’t always fit.
    1:30:22 And I think the problem with the internet, social media version of this, the typical
    1:30:27 version, because there’s some great social media, internet stuff, podcast, et cetera,
    1:30:34 is that we default to what we see and what we hear, but we don’t really have the data.
    1:30:37 And we can get manipulated that way.
    1:30:38 That’s what’s tricky.
    1:30:40 But you raise several important points.
    1:30:44 I want to respond to them all if I can remember them.
    1:30:49 The first is that this is in many ways quite nuanced.
    1:30:54 The key thing to look out for with high conflict people, a preoccupation with blaming others
    1:30:57 and not taking responsibility.
    1:31:02 So you might have a big personality that’s not a high conflict person.
    1:31:07 You might have a me, quiet person who is a high conflict person.
    1:31:12 So you can’t go by what your eyes see and your ears hear.
    1:31:14 It’s really a question of evidence.
    1:31:19 And that’s why I think maybe I got into this after I became a lawyer, that there’s no way
    1:31:26 to quickly know, although you may quickly suspect and then want to look deeper.
    1:31:31 But I want to give an example because now that I seem to have criticized department heads
    1:31:32 and…
    1:31:35 Well, I cited at least one that is really wonderful.
    1:31:37 I’ve known some other great department heads.
    1:31:41 I mean, there are some chairs that are just like these are, first of all, as a department
    1:31:44 head, sometimes there’s a slight salary increase.
    1:31:45 Usually it’s trivial.
    1:31:47 These people don’t do it for the money.
    1:31:50 I have a good friend who’s also been on this podcast who’s a chair of neurosurgery at a
    1:31:51 major department.
    1:31:58 People who they work their butts off to try and make conditions better for patients, for
    1:32:00 professors, for clinicians, for staff.
    1:32:02 I mean, I’m not just saying this.
    1:32:05 I have no incentive for saying these people don’t control my life anymore.
    1:32:11 Well, I suppose my chair of anthropology who’s a wonderful person, it does, et cetera.
    1:32:15 But the point is that there are some people that step up to the plate to lead that are
    1:32:18 really great leaders.
    1:32:20 And these are just not the people that we’re focusing on today.
    1:32:21 Right.
    1:32:27 And so the thing I want to emphasize that my favorite example is Steve Jobs.
    1:32:31 Steve Jobs, I would say, hands down was a high conflict person.
    1:32:32 Famous for it.
    1:32:37 There was a guy in Silicon Valley wrote a book, The No A-Hole Rule, and he talked about
    1:32:40 Steve Jobs in there because he knew Steve Jobs.
    1:32:42 He was in Silicon Valley.
    1:32:48 So I remember reading his biography, like 1,000 pages or whatever.
    1:32:56 And what stood out to me was that he blamed people, sometimes all or nothing thinking.
    1:33:00 They talked about his distortion.
    1:33:01 Reality distortion field.
    1:33:03 Reality distortion field.
    1:33:06 And that’s exactly what high conflict people do.
    1:33:09 All or nothing thinking, you’ve got to do this.
    1:33:10 You can do this.
    1:33:11 People say, that’s not possible.
    1:33:13 It’s physically impossible, Steve.
    1:33:15 You can’t do this.
    1:33:17 And then he would push them.
    1:33:23 And one example that stood out to me was touch screen, glass that you touch and it knows
    1:33:25 where you are.
    1:33:31 I think, and I may have it wrong, but from reading his autobiography, that he harangued
    1:33:38 a corning wear glass company, corning company, something like that, to create that.
    1:33:39 And they said, you can’t do it.
    1:33:40 It’s not physically possible.
    1:33:43 He says, do it and do it in the next 90 days.
    1:33:44 And they did.
    1:33:48 They invented this thing that they probably would not have done unless he pushed them.
    1:33:51 So high conflict person.
    1:33:53 But I don’t think he had a personality disorder.
    1:33:56 People say, oh, it’s even incredible narcissists.
    1:34:03 But personality disorder is characterized by lack of change, lack of self-awareness, lack
    1:34:10 of flexibility, and they shoot themselves in the foot and it interferes with their success.
    1:34:16 He I think was close to that, but he had enough flexibility and he picked a team that pushed
    1:34:19 back on him and he liked that.
    1:34:26 So he’s an example to me of high conflict person, probably not personality disorder,
    1:34:31 and successful because he probably had some traits of these personalities.
    1:34:37 So what I see is you totally have to look for the evidence that you can’t make an assumption.
    1:34:42 But if your gut says, maybe something’s off here, pay attention to that.
    1:34:44 But look for the facts.
    1:34:47 Talk to other people that know this person.
    1:34:55 See them in other situations because there’s incredible people like him that accomplish
    1:35:01 a lot of really good stuff that you don’t want to say, oh, we can’t have him.
    1:35:05 Apple fired him in the 1990s and he seemed to learn from that.
    1:35:07 He seemed to grow from that.
    1:35:14 People with personality disorders don’t seem to grow and change and that’s their problem.
    1:35:15 They’re stuck.
    1:35:18 High conflict people, they blame others.
    1:35:21 If they have some traits, maybe you can do a workaround.
    1:35:25 So there’s many people in position.
    1:35:30 Surgeons are one group I want to mention briefly because as a clinical social worker, I worked
    1:35:35 in hospitals and dealt with doctors a lot.
    1:35:41 As a lawyer, I’ve represented doctors in their divorces.
    1:35:45 Several I think are high conflict people, but most aren’t.
    1:35:49 And that’s why I want to say most departments aren’t high conflict people.
    1:35:56 Most surgeons aren’t high conflict people, even though they get a reputation for that.
    1:36:02 Police is another area, military is another area, probably slightly higher incidents because
    1:36:06 they’re in a position where they can dominate and control people.
    1:36:08 But most police aren’t like that.
    1:36:12 Most people in the military aren’t high conflict people.
    1:36:13 They’re professional people.
    1:36:14 They like their job.
    1:36:15 They know their job.
    1:36:16 They have empathy.
    1:36:18 They work with people.
    1:36:22 So even though some of these occupations, there’s a higher incidence.
    1:36:25 And that’s certainly true for lawyers, I think.
    1:36:29 But most people, most lawyers aren’t like that.
    1:36:34 Most lawyers I know are really committed to their work, really want to help their clients.
    1:36:40 So I want to kind of be clear that this is nuanced stuff.
    1:36:45 But when you’re hiring people, when you’re getting into a dating relationship, you want
    1:36:51 to watch more closely because it’s the close relationships where high conflict behavior
    1:36:53 comes out more.
    1:36:59 So the web method seems like a very good method as well as paying attention to and maybe getting
    1:37:03 some information from other people close to that person in different domains of their
    1:37:05 life.
    1:37:09 That seems like a very sage way to approach this.
    1:37:10 Exactly.
    1:37:15 And because when you hear from different people the same problem, then that should raise your
    1:37:16 antenna.
    1:37:22 OK, a lot of people say, yeah, but this person can be really irritable.
    1:37:25 And you go, OK, oh, they’re irritable in different settings.
    1:37:28 I’m going to think about that.
    1:37:35 What about when somebody is already involved with a high conflict person and they want
    1:37:38 to disentangle?
    1:37:40 I could imagine a couple of different scenarios.
    1:37:48 Let’s say disentangle from a professional relationship, disentangle from a personal relationship.
    1:37:51 Probably some overlap there, but slightly different.
    1:37:58 Let’s assume the high conflict person is a high conflict victim type.
    1:38:03 Then let’s compare that to if the high conflict person is more of a combative type.
    1:38:05 They will start with the combative type.
    1:38:10 So if you’re dealing with a combative, maybe even dare we say narcissistic type, I don’t
    1:38:16 know that we should diagnose, but the stereotype that comes to mind, somebody that gets angry
    1:38:25 when you don’t fulfill their expectations and blames others does not take responsibility.
    1:38:31 And it’s time you decide to like the Homer Simpson meme kind of drift back into the hedge.
    1:38:32 Is that the way to do it?
    1:38:37 Or do you lay a clear line and say, listen, I’m not going to tolerate this anymore.
    1:38:39 I’m out.
    1:38:43 It’s really somewhat dependent on the nature relationship.
    1:38:48 I do a lot of consultation, we do a lot of training with High Conflict Institute.
    1:38:52 So we get married people getting divorced.
    1:38:57 We get business partnerships where there’s one partner that they’re going, we got to
    1:38:58 deal with this.
    1:39:06 We have employees trying to get away from a high conflict supervisor, and we have supervisors
    1:39:08 trying to deal with a high conflict employee.
    1:39:13 So slightly different settings.
    1:39:19 The most common situation is going to be where somebody has a friend or a romantic partner
    1:39:23 or a business professional partner they want to get out of.
    1:39:25 So I suppose any of those.
    1:39:27 So a partner kind of relationship.
    1:39:32 Something where the person expects to hear from you on a fairly regular basis, expects
    1:39:36 things from you, could be professional things, could be personal things, but where there’s
    1:39:45 an ongoing expectation that you show up emotionally, physically, financially, whatever.
    1:39:52 So first of all, we strongly recommend against the direct hit is don’t tell the person, look,
    1:39:57 you do this, this, this, and this, and that’s terrible, and I don’t want to be, I don’t
    1:39:58 want to work with you.
    1:40:00 I don’t want to be in a relationship with you.
    1:40:06 I don’t want to be close to you because of your behavior.
    1:40:09 That high conflict people put some through the roof.
    1:40:17 They will defend themselves, and for the next months or years, they may put you in litigation.
    1:40:24 They may stalk you, depending on your relationship.
    1:40:26 They will hate you for that.
    1:40:27 They’ll blame you.
    1:40:33 They will blame you, and that fulfills their picture that it’s all your fault.
    1:40:39 Now look, you have violated the most basic thing is that you will never blame me.
    1:40:44 So don’t blame them.
    1:40:49 Second thing is, don’t blame yourself because that reinforces to them.
    1:40:54 Like if you say, you know, I just can’t, you know, I’m a sensitive person, and I just
    1:40:58 can’t, you know, keep up with you.
    1:41:05 I know I’m defective, and I know I’m no good at this, this, and this, and so, I just have
    1:41:09 to end this relationship, and I so much apologize.
    1:41:15 It’s all my fault, you know, I do everything wrong, and I’m going to go really look at
    1:41:21 myself and get some therapy, and I’m so sorry, but I just can’t, you know, keep up with
    1:41:22 you.
    1:41:28 You’re such a really good this, this, and this, and I just can’t keep up with that.
    1:41:34 Well, they’re going to blame you for that, and you’re, depending on their personality,
    1:41:37 if they tend to have borderline traits, they’re going to feel abandoned by you.
    1:41:43 They have narcissistic traits, they’re going to feel put down by you.
    1:41:46 They’re going to, because you’re supposed to see them as superior.
    1:41:51 If they have anti-social traits, they’re going to feel like, wait a minute, you know, you’re
    1:41:56 supposed to be submissive to me, and yet you’re walking away.
    1:41:59 So you don’t want to blame yourself.
    1:42:02 So you’re going to go, well, what’s left?
    1:42:10 What’s left is we aren’t a good fit, our goals have gone in different directions.
    1:42:17 I’m really ready for a career change, I want to go back to school, or, you know, I just
    1:42:22 realized I’m not ready for a committed relationship.
    1:42:26 So it’s not about you, and it’s not about them, it’s not about blame.
    1:42:29 You want to try to keep it away from blame.
    1:42:36 Now some people say it’s dishonest to not tell them everything.
    1:42:39 And let’s talk about brutal honesty.
    1:42:44 High-conflict people really love brutal honesty, and they’ll tell you, I’m just being honest.
    1:42:47 You’re stupid, or a jerk, or whatever.
    1:42:49 That’s high-conflict people.
    1:42:55 People don’t tell everybody every negative thing they think, that’s just not healthy
    1:42:57 for relationships.
    1:43:04 So it’s okay to say, you know, we seem to be going in different directions, or I have
    1:43:08 different plans, I’ve realized I want to change.
    1:43:12 So those are basic principles.
    1:43:21 The worst thing in ending a relationship, or reducing contact, is to go back and forth.
    1:43:24 The worst thing is to pour out your feelings to the person.
    1:43:31 I have this people getting divorced, and they tell it, I’m so sorry, and I love you so much.
    1:43:36 Pouring out your feelings to someone brings them closer to you.
    1:43:42 So you want to start holding back some, and the other person say, well, let’s work, let’s
    1:43:45 go to counseling, let’s do this.
    1:43:48 And if you’re not sure, go to counseling, I recommend that.
    1:43:53 But if you’re sure, just say, you know, I’m kind of not there anymore.
    1:43:57 I really need to be more on my own.
    1:44:05 So don’t go back and forth, because that really makes it raw, and sometimes pre-sages violence
    1:44:14 and divorces, is a high conflict person, especially with some of the personality disorder traits,
    1:44:19 can’t handle the opening and closing, opening and closing.
    1:44:24 But the other thing, as I say, do it in steps so the person can adjust.
    1:44:31 You might say, you know, I’m thinking about making a career change, or I’m thinking that
    1:44:38 maybe this relationship isn’t the right one for me anymore.
    1:44:42 So the person gets used to the idea this may be coming to an end.
    1:44:50 And then I’d like to move out and have more time alone to think.
    1:44:56 And then you’re at a safe distance, and you say, I’ve thought about it, and we really
    1:44:59 need to get divorced.
    1:45:03 And let’s go to a divorce mediator, I want to be amicable, you know, I don’t hate you
    1:45:10 in many ways, I still love you, but we’re just not meant to be a couple anymore.
    1:45:15 If there’s kids involved, then, you know, I really want us to have a supportive relationship
    1:45:16 for them.
    1:45:19 If there aren’t, then maybe this really is the end.
    1:45:28 But it’s step by step, so this person can adjust to the fact that you really are leaving.
    1:45:33 But not too long and not too many steps, because then their expectations are raised, oh, maybe
    1:45:36 you’re not really leaving.
    1:45:41 So these are general principles, depends a lot on the specifics.
    1:45:46 Yeah, that was very helpful in reference to the high conflict person, especially not placing
    1:45:47 blame on them.
    1:45:51 I mean, I suppose in your own mind, you can hold all the litany of reasons why they are
    1:45:58 a terrible choice, or I guess more typically, if we’re realistic, it’s not going to be
    1:45:59 all black and white.
    1:46:00 Right?
    1:46:05 I mean, one would hope that at the first sight of really egregious behavior, people are like,
    1:46:06 I’m done.
    1:46:07 But typically, it’s a mix, right?
    1:46:11 I mean, this is professionally and personally, it’s often a mix.
    1:46:18 And I’ve certainly observed this professionally, where people wanted to collect the degree
    1:46:24 or they were three years into a degree and leaving was, it’s always an option.
    1:46:26 And yet, sometimes it’s not an option.
    1:46:32 They have plans and financial obligations, and sunk cost is a real thing.
    1:46:35 People always talk about sunk cost, like, oh, that’s just sunk cost.
    1:46:36 Sunk cost is a real thing.
    1:46:41 So I think, okay, so with the high conflict person, I think you beautifully illustrated
    1:46:45 how to not blame them, not blame yourself.
    1:46:51 Internally, you can hold any reasonable understanding that you come to, but you don’t have to share
    1:46:52 all that.
    1:46:58 And that you don’t want to oscillate in any decision, but that perhaps things, some staging
    1:47:06 of the exit, not staging a theatrically rather staging meaning in stages, increments would
    1:47:07 be a better word.
    1:47:13 What about with the high conflict victim playing person?
    1:47:14 That seems like it’s a little trickier.
    1:47:19 Let me back up a minute, because I want to say there’s sometimes where you just need
    1:47:22 to get out and do it all at once.
    1:47:27 And don’t ease yourself out by serious physical or emotional risks.
    1:47:32 So you may need to get away before you hint that I no longer want to be married to you.
    1:47:40 And I’ve worked with people, consulted with them on established, you know, moving out
    1:47:45 when the other person isn’t there, they and the kids go to a safe place, they’ve got their
    1:47:51 lawyer, and then they tell this person that I’m getting divorced from you, because people
    1:47:57 get killed when they separate with certain high conflict domestic violence people.
    1:48:03 So also in the workplace, sometimes they’re going to destroy, they’re going to send emails
    1:48:09 again, be really destructive, they may, you might say, I’m going to leave in a month.
    1:48:13 And they’re so angry that they’re going to really destroy your business.
    1:48:18 This is why in the professional setting, they’re forgive the word, because it’s associated
    1:48:23 with this podcast often, but there are protocols for this in the workplace where if you have
    1:48:28 to let somebody go, there’s a sequence of steps.
    1:48:33 And sometimes it involves telling people, you know, go home, we’ll ship you your things.
    1:48:37 That’s one extreme, go home now and there’s somebody waiting to escort you out type thing.
    1:48:42 Other times it’s, you know, listen, you’re going to finish out the month, but you’re
    1:48:44 going to finish this the month out at home.
    1:48:48 Other times it’s, hey, you’re welcome to stay and continue to participate.
    1:48:51 But by ex date, that’s your final day.
    1:48:55 So there’s any number of different variations on these themes in the professional setting.
    1:48:59 And it sounds like there’s any number of different variations in the personal setting.
    1:49:00 It’s nuanced.
    1:49:07 And that’s where getting consultation and having a therapist, a lawyer, a high conflict consultant,
    1:49:11 someone that you kind of walk it through with, maybe even practice what you’re going to say
    1:49:12 with.
    1:49:15 A third party observer seems really key, right?
    1:49:16 Often.
    1:49:18 Just for peace of mind.
    1:49:19 Yes.
    1:49:20 Right.
    1:49:21 So, yeah.
    1:49:26 So mostly gradual, but sometimes fast, really depends.
    1:49:31 Now you asked about the person who plays the victim.
    1:49:37 And I would suggest that that’s very common with high conflict people, that when aggressive
    1:49:41 behavior doesn’t work, they switch to, oh, how can you do this to me?
    1:49:44 I’m so sad.
    1:49:48 And what’s interesting, the word that I didn’t come up with this, other people came up with
    1:49:57 in divorce settings, where let’s say you’re divorcing someone with high conflict personality.
    1:50:00 And they’re like, I hate you.
    1:50:04 I hate you don’t leave me kind of personality.
    1:50:10 And so, you know, I’m divorcing you and they’re like, you know, rage at you.
    1:50:12 And then no, I’m really leaving.
    1:50:15 Then they switch and beg and plead.
    1:50:22 And I’ve got cases where people say and, you know, my ex to be just seduced me and somehow
    1:50:26 I went along with it because it felt real good.
    1:50:32 And it’s back and forth from the high conflict person and they call it hoovering.
    1:50:33 They go hoovering.
    1:50:34 Where did that word come from?
    1:50:41 The hoover vacuum, what happens is they vacuum, they suck you back into the relationship.
    1:50:45 And it’s very common with some of the high conflict personalities.
    1:50:47 They can’t stand to lose you.
    1:50:51 And when rage doesn’t work, then they try to seduce you back in.
    1:50:55 And some people have allowed themselves to get back in.
    1:50:56 And that’s not good.
    1:50:58 You’ve got to be ready for that.
    1:51:02 Don’t be surprised by that and don’t give in to that if you’re sure it’s over.
    1:51:07 If you’re not sure it’s over, get couples counseling and see where it might go.
    1:51:17 I know a number of people who, let’s just say, conceived children very in close proximity
    1:51:20 to the ending of the relationship.
    1:51:24 And therefore there was no end to the relationship until several years later.
    1:51:29 I don’t know of a single case where that led to a persistence of the relationship for
    1:51:30 better or worse.
    1:51:34 So this sounds like it falls under the rubric of hoovering.
    1:51:41 People are leaving and then they end up one more time or just to try and make the pain
    1:51:44 go away type thing.
    1:51:47 And then they’re bringing more of an attachment.
    1:51:52 I mean, obviously a child is a forever tie, as they say.
    1:51:55 So yeah.
    1:52:01 I wouldn’t say it’s the majority cases for sure, but it’s a common symptom with high
    1:52:03 conflict people and you hit on it.
    1:52:06 It’s like they can’t handle the pain.
    1:52:09 And so they really bring the person back in.
    1:52:14 But if this is the direction you’re going, you need to let them start coping with the
    1:52:19 pain either step by step or if it’s dangerous all at once.
    1:52:23 But don’t go back if you can help it.
    1:52:27 These are very helpful, they’re not even tips.
    1:52:30 This is very useful information for everyone listening.
    1:52:32 I’m sure they agree.
    1:52:36 We had a guest on this podcast, Jonathan Haidt has written the book Anxious Generation,
    1:52:39 The Coddling of the American Mind.
    1:52:46 And he mentioned some statistics that younger folks, so high school and younger, have seemed
    1:52:55 to lost or are losing the capacity to arbitrate among themselves, that now more typically
    1:53:01 if there’s a conflict, and here we’re assuming not extreme conflict or anything criminal,
    1:53:07 but where there’s a conflict between two kids at school and they bring it to the authorities.
    1:53:10 When I was growing up, that was called taddling.
    1:53:15 You were called a rat and it got you semi ostracized if you did it.
    1:53:20 You learn quickly, don’t do it, either you learn directly or you learn by observation.
    1:53:22 You don’t be a tattletale.
    1:53:30 He claims that nowadays there’s more of this lack of ability to arbitrate and calling out
    1:53:33 other kids publicly or publicly.
    1:53:36 And that parents are doing it now too.
    1:53:44 And this seems worrisome in that it seems like it would foster this group segregation
    1:53:50 and cultivating through emotional contagion, you know, blaming of others and negative advocates.
    1:53:54 I mean, I don’t want to blame social media for everything because I love social media
    1:53:55 for certain things.
    1:53:59 I exist on social media for a number of things that I believe are truly benevolent.
    1:54:02 So I’d be a hypocritic if I said I didn’t like social media, I love social media for
    1:54:03 certain things.
    1:54:06 But are you concerned about this?
    1:54:08 I mean, this seems like a real issue.
    1:54:12 I mean, the profession of law exists because of a lack of ability for people to arbitrate
    1:54:15 among themselves, but that’s not what we’re talking about here.
    1:54:20 We’re not talking about people bringing in therapists or lawyers to really help mediators.
    1:54:24 We’re talking about just people going to the authorities or online and trying to create
    1:54:28 some drama for what, to what end?
    1:54:29 Yeah.
    1:54:35 I think in some ways, to some extent, that’s high conflict parents who see everything in
    1:54:42 all or nothing terms, see their kids as offended by other kids or they’re protecting their
    1:54:49 children and I am concerned about it and I also agree it isn’t just social media.
    1:54:56 In many ways, I’ve been watching this since families got smaller.
    1:55:01 So I remember growing up, most families had several kids.
    1:55:08 The divorces I do now often have one or two kids and that’s been true in many ways since
    1:55:13 the 1970s and a lot of it has to do with birth control.
    1:55:19 So don’t just blame social media, also blame birth control that when people could decide
    1:55:22 how large a family they have, they decided to have smaller families.
    1:55:28 So birth control pills came out in the ’60s and the ’70s, suddenly we started noticing
    1:55:36 people are having two kids and by the ’80s, ’90s, 2000s, a lot of people have one kid.
    1:55:43 My most high conflict divorce cases have one kid because it’s hard to share one kid.
    1:55:48 It’s a little bit easier to share two kids, it’s a lot easier to share four kids.
    1:55:53 It’s like, you can have them for the weekend, I’m not going to fight with you about that.
    1:55:55 Please, take them.
    1:56:01 And the small family, and this is, I think, structurally a lot, the small family structure
    1:56:07 is feeding parents becoming enmeshed with their kids, some parents.
    1:56:13 And so their kids become their partners, especially in these high conflict divorces.
    1:56:19 Now dad’s a bad guy, mom’s a bad woman, and the child, especially often the oldest child,
    1:56:25 now is my best friend, my kind of junior partner in the world.
    1:56:29 And that’s where you see a lot of, you start getting alienated kids, now they hate dad and
    1:56:32 mom’s perfect or they hate mom and dad’s perfect.
    1:56:39 Parental estrangement is growing like crazy as a phenomenon.
    1:56:42 We’re heading towards the holidays in a few weeks and months, and this is going to come
    1:56:43 up.
    1:56:51 I actually did an Instagram live with a really skilled therapist named Matthias Barker who
    1:56:56 specializes in, among other things, parental estrangement.
    1:57:01 It’s so common now, kids just deciding, I’m done with my parents.
    1:57:05 And it’s partly the culture is fulfilling that, that we’re now seeing everything in
    1:57:10 like opposing terms, all or nothing terms, et cetera.
    1:57:16 And the big message I want to get across with this with all parents and kids is it’s a question
    1:57:22 of skills, that the kids aren’t growing up with the skills to manage the nuances.
    1:57:29 And so we teach a lot of our skills and we teach parents, teach these to your kids in
    1:57:35 divorce, flexible thinking, teach them flexible thinking, teach them managed emotions, teach
    1:57:43 them to moderate their behavior, teach them to check themselves, wait a minute, am I doing
    1:57:47 something here rather than always you, you, you?
    1:57:52 And we developed a method, we call it new ways for families, which was designed for
    1:57:59 high conflict divorce cases for both parents to kind of learn these skills and practice
    1:58:07 either with a therapist or a coach or just watching online and typing in answers to practice
    1:58:08 these four.
    1:58:11 We call these the four big skills for life.
    1:58:17 And this is, I think, what parents need to teach their kids is you can solve that problem.
    1:58:22 Tell me what happened, okay, let’s talk about what you could say to Johnny.
    1:58:28 And we teach skills we call ear statements, empathy, attention and respect, a statement
    1:58:30 that shows that.
    1:58:35 And so we teach parents, teach your child, you know, your best friend who just broke
    1:58:41 up with you might be feeling hurt about something, maybe something they said, what can you do?
    1:58:47 So we encourage kids to help their kids manage the situation.
    1:58:50 And we encourage them to manage their relationship with the other parent.
    1:58:59 They come back from a visitation or access from a weekend, let’s say with dad.
    1:59:02 And child says, you know, dad didn’t look at my drawing.
    1:59:05 I drew a picture and dad didn’t look at my drawing.
    1:59:08 High conflict parents was, oh, your dad’s a jerk.
    1:59:11 You know, I always hated that about him.
    1:59:14 A reasonable parent says, oh, that’s sad.
    1:59:16 Well, you know what?
    1:59:23 Next time, if he doesn’t look at the picture right away, maybe wait an hour and then show
    1:59:24 him the picture again.
    1:59:27 Maybe he got busy, maybe this or that.
    1:59:33 Teach your child to manage the relationship even with the other parent.
    1:59:37 And those parents don’t have high conflict divorces.
    1:59:39 High conflict divorces have the other.
    1:59:40 Your dad’s a jerk.
    1:59:44 You know, forget about him, he’ll never pay attention to you.
    1:59:52 And that’s when you see parents estranged or alienated, the kids alienated from the parents.
    1:59:56 So you think that with increasing number of siblings, kids learn how to work things out
    1:59:57 among themselves?
    1:59:58 Yeah.
    2:00:01 That’s another big part of it is you have to find out how to share.
    2:00:04 So I had three siblings and we grew up and it’s fascinating.
    2:00:07 You had one of three or you had three others?
    2:00:08 I’m one of four.
    2:00:09 So I have three others.
    2:00:10 That’s a good size kit.
    2:00:13 A brother, two sisters, so four.
    2:00:18 And what’s fascinating for me, and I think it helped shape my personality and approach
    2:00:20 the life, is we grew up without television.
    2:00:23 We didn’t have something to watch after school.
    2:00:25 We had to deal with each other.
    2:00:31 So you know, we might play kickball in the backyard or we might read or something or
    2:00:36 another, but we had to learn conflict resolution with each other.
    2:00:39 And our parents were like, you know, you go talk to your brother, Bill, I don’t have time
    2:00:42 to hear your complaint.
    2:00:49 And so structurally, it’s shocking going from that to doing people’s divorces with one or
    2:00:55 two children, and even two is better than just one, because they do learn to share.
    2:01:00 But parents, parents feel so guilty today, and that’s our culture is really not fair
    2:01:04 to parents, I think.
    2:01:08 To know that, you know, teacher child ways to deal with it themselves.
    2:01:14 I’ll say, I have one sibling, we get along terrifically well, we’re exceedingly close.
    2:01:20 But I can recall when we were kids, if we were getting into the scrap, my mom or dad would
    2:01:24 say, just sort it out among yourselves, just don’t get any blood on the carpet.
    2:01:25 It was like that.
    2:01:26 Right.
    2:01:27 It was like that.
    2:01:31 But then again, my mom’s from New Jersey, and so it’s like a different style, right?
    2:01:34 Anyone from New Jersey will understand that was a joke.
    2:01:37 But the point being that we learned pretty quickly how to sort things out.
    2:01:41 My sister and I have had a few conflicts over the years, but we get along terrifically well.
    2:01:45 We vacation together for our birthdays every year.
    2:01:49 But both of us had a lot of friends in the neighborhood.
    2:01:52 I grew up in a neighborhood with a lot of boys my age.
    2:01:55 We grew up in a neighborhood with a lot of girls her age.
    2:02:00 And so I quickly learned in that big pack of boys, and then I entered sports and got
    2:02:04 involved in things where it was like big packs of boys, like that’s just kind of how it worked
    2:02:05 out.
    2:02:11 And eventually young men and then men that, you know, you couldn’t say certain things
    2:02:14 or it was going to mean trouble.
    2:02:17 Yeah, you get punched in the face if you say that to me.
    2:02:18 Right.
    2:02:19 But nowadays that would be considered like, oh goodness.
    2:02:22 And then, you know, like, wait, obviously not a proponent for violence, but you learned,
    2:02:26 I probably learned at 14 that there were certain things you didn’t say to friends that you get
    2:02:28 into the scrap with them.
    2:02:30 And then you’d remain friends.
    2:02:35 And so we arbitrated among each other, but also just had a share how to, you know, we
    2:02:40 would, I don’t recommend this because I’ll, well, whatever, we used to do these like dirt
    2:02:46 clawed wars where you throw dirt at each other’s heads, like, you know, and occasionally someone
    2:02:49 would throw a rock and cut some kid.
    2:02:53 And then, but that kid who threw the rock would get in trouble with us.
    2:02:55 It’s not like we turn him into his parents.
    2:02:58 You just kind of knew like he plays dirty and then he wouldn’t play dirty again.
    2:03:00 Or if he did, then he kind of knew it.
    2:03:05 Like you got, there was just sort of an understanding of, of how people sort it out in groups.
    2:03:10 And this stuff harkens back to primitive circuitry that’s present in all old world primates,
    2:03:11 right?
    2:03:12 chimpanzees in particular.
    2:03:15 I always tell people if you want a really good watch and you want to learn about human
    2:03:19 behavior, watch “Chimp Empire,” the Netflix series.
    2:03:24 Because it’s basically the, the, it’s the, it’s the core circuitry of the primate brain
    2:03:30 in action, how people team up, how they cooperate, how they then, all the human behaviors pretty
    2:03:33 much are there except the technology development.
    2:03:37 Those chimps aren’t building rockets and electric cars, but they’re engaging in all the sorts
    2:03:43 of behaviors, both hierarchical and non-hierarchical romantic and professional, so to speak.
    2:03:50 Just have professions too, to, to bring about cooperative and non-cooperative behavior and
    2:03:51 sort it out.
    2:03:52 It’s fascinating.
    2:03:54 Then the chimps are our closest relative, I think.
    2:03:55 Yeah.
    2:03:58 As far as I know, I mean, I have friends who are like really into the genomics of all this
    2:03:59 stuff.
    2:04:00 So I want to be careful.
    2:04:02 That’s getting, but I believe so.
    2:04:03 They are old world primates.
    2:04:05 We are old world primates.
    2:04:08 So there’s, there’s a common lineage there for sure.
    2:04:09 Yeah.
    2:04:10 Yeah.
    2:04:15 I want to really reinforce what you’re saying is about the community of learning and kids
    2:04:18 growing up in the community of learning.
    2:04:24 And it, I think it plays a role with, with bullies because what happens is that the community
    2:04:30 of kids figures out who’s bullies and confronts them with their behavior.
    2:04:35 And people ask me, well, are adult bullies, because my book is about adult bullies, were
    2:04:37 they bullies as kids?
    2:04:43 And I’ll say, it seems to be pretty universally, they were as kids, but most kids try bullying
    2:04:48 at least once and they grow out of it because they get feedback.
    2:04:50 They learn that’s not going to work.
    2:04:52 You’re not going to have friends.
    2:04:54 I’m not going to be around.
    2:05:01 So bullies learn to either change their behavior or to live on the fringe of the group if they
    2:05:03 don’t change their behavior.
    2:05:10 And so part of why we’re seeing more adult bullies today, I think, is because they used
    2:05:15 to be on the fringe because, or they, they learned how to get along.
    2:05:20 But if they’re on the fringe, because nobody liked them and they didn’t change their behavior,
    2:05:25 what we’re seeing today is bullies are finding each other.
    2:05:29 And this is one of the negatives of social media, I think.
    2:05:33 And I agree, there’s a lot of good things, but this is one of the surprising things when
    2:05:35 I researched my book.
    2:05:38 Bullies are finding a group for themselves.
    2:05:44 And instead of the group teaching them not to be a bully, the group reinforces being
    2:05:45 a bully.
    2:05:51 So as you were justified in doing that, and one of the shocking things is to find that
    2:05:58 school shooters have a support system online, really, that they seem to, some of the research
    2:06:01 says they always have a social media group.
    2:06:08 They have peers that they’re trying to somewhat impress and that may actually add them on.
    2:06:13 And if they track down, they find these folks have, and I think they should look for that,
    2:06:19 find out who they’ve been talking to, who they communicate with.
    2:06:24 And so what I think we’re seeing is bullies are reinforcing their bad behavior rather
    2:06:31 than social pressure for them to learn good behavior, which is, for me, I’ve done a lot
    2:06:33 of group therapy.
    2:06:39 I’ve treated people that go to Alcoholics Anonymous, Narcotics Anonymous, and the group
    2:06:43 reinforces and teaches them good behavior.
    2:06:47 But bullies are finding other bullies and reinforcing their bad behavior.
    2:06:53 And that’s an issue we have to address, especially with young men, is that we have to get on top
    2:07:00 of that and redirect them into socially pro-social activities.
    2:07:02 And most people don’t realize that.
    2:07:03 I didn’t realize that.
    2:07:07 Now, that comes as a real surprise to me as well.
    2:07:11 Are there female bullies and male bullies online?
    2:07:14 Or is it more typical that there are groups of male bullies online?
    2:07:18 I haven’t heard about female bullies finding each other.
    2:07:22 Well, actually, I should take that back.
    2:07:28 And this gets into a sensitive area about personality disorders.
    2:07:35 But borderline personality disorder is one of the more treatable personality disorders,
    2:07:42 and people become aware that they have this disorder a lot from internet information.
    2:07:45 But what seems to happen, there’s a couple stages for them.
    2:07:50 They become aware before they change their behavior.
    2:07:56 And like DBT, Dialectical Behavior Therapy, is a really good treatment for that.
    2:08:04 But therapists– and my wife is a DBT therapist– said that they become aware of it before they
    2:08:05 change their behavior.
    2:08:12 So they do self-sabotaging things, even though they shouldn’t– I know I shouldn’t do this,
    2:08:15 but– and then finally they learn to change their behavior.
    2:08:21 Well, some people are discovering their borderline and finding other people online and reinforcing
    2:08:24 their borderline view of the world.
    2:08:27 There’s evil people and good people.
    2:08:33 And occasionally they write reviews of my books and say, hell, awful a person I am because
    2:08:39 I talk about personality disorders, even though I say don’t identify anybody, and I believe
    2:08:44 personality disorders, in most cases, could be helped if they’re open to that.
    2:08:50 So I think there’s some degree of, say, female people with that personality finding each
    2:08:54 other and reinforcing that behavior.
    2:09:01 But what I read was– and I cited in my book in the– I’m trying to remember– I don’t
    2:09:08 remember which chapter, but that some researcher at university said, look for their social
    2:09:15 media connections, and you’ll find that there was a reinforcement of this behavior rather
    2:09:17 than people saying, hey, you can’t do that.
    2:09:19 You’ve got to cut it out.
    2:09:24 One of the best pieces of advice a colleague ever gave me was when I started teaching in
    2:09:25 the university to undergraduates.
    2:09:30 This was prior to my arriving at Stanford where I am now.
    2:09:35 I had this big class and this colleague who’s a neuroscientist, a very esteemed neuroscientist,
    2:09:37 and also trained as a psychiatrist.
    2:09:38 He’s an MD.
    2:09:44 He said, just remember the statistics on very psychiatric and personality disorders.
    2:09:47 You’ve got 1% of the population is schizophrenic.
    2:09:51 You’ve got 10% at any time that’s probably experiencing major depression.
    2:09:52 You’ve got borderline.
    2:09:53 You’ve got it.
    2:09:59 And he said, so when you look out on your classroom, just understand that it’s a not necessarily
    2:10:04 representative population, but that those challenges– he posed in the right way.
    2:10:05 He was patient-oriented.
    2:10:09 Those challenges are present in that population.
    2:10:13 I mention this now because it’s something to keep in mind anytime one goes onto social
    2:10:16 media and reads comments.
    2:10:21 You have to run those comments through the filter of what we know about the frequency
    2:10:27 of those challenges for people, which is not to say that every negative comment is coming
    2:10:34 from somebody that’s borderline or sociopathic, but there’s a high probability that if somebody
    2:10:42 is continuously doing that, especially in the blame game-type scenario, that that’s
    2:10:43 what’s going on there.
    2:10:50 Something I want to fit in here, and that is that we need to understand that people
    2:10:53 with personality disorders didn’t choose to have them.
    2:11:02 And so I have a lot of compassion for people like that, and so I have a lot of students
    2:11:05 over the years, and they write reflective journals.
    2:11:09 And occasionally, they put in their journal– I’ve been diagnosed with borderline personality
    2:11:16 disorder– and I remember this one woman said, “So when you talked about borderline personality
    2:11:22 disorder, it was a little uncomfortable for me, but I found it helpful.”
    2:11:27 And she was actually one of the better students in the class, and so she had that level of
    2:11:35 awareness, but she was still working on herself to manage the emotional rollercoaster and
    2:11:36 such.
    2:11:42 And so what’s important to me is some people with borderline personality disorder may be
    2:11:47 angry with me because I talk about it because they’re early stage with this, but other people
    2:11:49 say, “Thank you, Bill.
    2:11:51 That was helpful.”
    2:11:53 And so there’s kind of a range there.
    2:12:00 But I also want to say three basic reasons I think people develop personality disorders.
    2:12:08 The first is genetic tendencies, and various researchers say like 20% to 80% may be the
    2:12:14 genetic tendency, depending on the person, that early childhood first five years of life
    2:12:23 may be attachment difficulties, may be a driving factor, but also cultural environment.
    2:12:30 Some people say the researcher in San Diego wrote the Narcissism Epidemic, and she says
    2:12:40 from her research that the decade you’re born in influences your personality development
    2:12:41 as much as your family.
    2:12:42 Fascinating.
    2:12:47 I don’t agree with that because she’s not a therapist and looked at the mental health.
    2:12:51 She looked at big surveys, college students especially.
    2:12:56 But I think that’s more significant than we realized and more significant than I used
    2:12:57 to think.
    2:13:04 And so part of what you’re saying is today’s culture is reinforcing not taking responsibility,
    2:13:09 whereas in the past you had to solve problems yourself.
    2:13:18 On the positive side, it seems that even though family structures have changed quite a lot,
    2:13:24 even though culture is changing quite a lot, there’s this wonderful feature of social
    2:13:30 media on the internet now, which is what we’re doing right now, which is the opportunity
    2:13:34 for experts like yourself to come on and educate.
    2:13:40 And I think that as we started off talking about, it’s probably about 90% of people do
    2:13:45 not fall into this high conflict personality category.
    2:13:48 And what we’re talking about, what you’re educating us on is how to interact with this
    2:13:55 10% in a way that brings about more functionality for everybody, more effective, professional,
    2:13:59 personal, familial interactions for everyone.
    2:14:03 It’s not about just ostracizing those with challenges.
    2:14:16 So keeping with that, what should most people do if they are feeling frustrated with someone
    2:14:21 that they feel, well, for instance, the 80% of your problems come from 20% of people.
    2:14:25 In this case, I guess we’re saying 90% of problems come from these 10% of people.
    2:14:32 But really it behooves us all to try and figure out how best to interact with others.
    2:14:36 And so you’ve spelled out a number of ways that we can do that today.
    2:14:42 If you were to highlight, I never want to pressure, but highlight one or two things
    2:14:46 to just keep in mind as one moves through the world.
    2:14:50 The web tool seems especially effective.
    2:14:54 Is there anything else that you recommend that we just hold in mind as we navigate forward?
    2:14:57 Because it’s quite a landscape out there.
    2:14:59 Yeah, several things.
    2:15:02 And I can be brief with each of them.
    2:15:05 First there’s what I call the four forget about it.
    2:15:10 Is forget about trying to give the person insight into how they’re behaving.
    2:15:12 That blows up the person.
    2:15:17 Just like I said, don’t blame them for you ending the relationship.
    2:15:20 So just forget about giving them insight.
    2:15:23 Instead, talk about what we can do now.
    2:15:25 Talk about options.
    2:15:29 Talk about don’t go inward with them, go outward with them.
    2:15:33 When you go inward, you escalate their defensiveness.
    2:15:35 So don’t try to give them insight into themselves.
    2:15:40 And a lot of people say, how can I make him see that what he’s doing is so wrong?
    2:15:47 Or how can I make her understand that she’s creating the problem we’re trying to solve?
    2:15:48 Just forget about that.
    2:15:50 Talk about, okay, here’s what our options are.
    2:15:53 Let’s talk about what to do.
    2:15:56 Second is don’t emphasize the past.
    2:16:01 And people argue forever with high conflict people about the past, and you never resolve
    2:16:03 the past with a high conflict person.
    2:16:07 And I’ll tell you in a minute why that may be.
    2:16:10 Focus on what to do now and the future.
    2:16:13 Future focus, not past focus.
    2:16:19 Maybe need some information to understand a problem, but then emphasize the future.
    2:16:22 The third is don’t focus on emotions.
    2:16:28 And especially don’t yell at them, don’t burst into tears, don’t tell them how frustrating
    2:16:31 they are, all of that.
    2:16:36 And this is what I’m going to tell you now is a theory that I hope someone figures out.
    2:16:42 And that is people with personality disorders and high conflict personalities don’t seem
    2:16:47 to go through the five stages of the grieving and healing process.
    2:16:53 Denial, anger, bargaining, depression, sadness, and acceptance.
    2:16:57 They seem to get stuck at denial and anger.
    2:17:00 So what happens is they don’t resolve things.
    2:17:03 They don’t quotes get over things.
    2:17:04 They don’t get over the divorce.
    2:17:06 They don’t get over the job loss.
    2:17:11 They don’t get over having to sell their house because they couldn’t pay the mortgage.
    2:17:17 They don’t experience the normal human healing and grieving process.
    2:17:19 So they’re stuck.
    2:17:23 And so a lot of situations with them turn to anger.
    2:17:26 They’re angry, but they’re not resolved.
    2:17:33 So high conflict people are constantly talking about the past and how aggrieved they are.
    2:17:35 They shouldn’t have done that to me.
    2:17:37 I was right to have done this.
    2:17:42 When people start noticing, when I say that like students in my class say, “Oh, yeah.
    2:17:43 That’s what I see.”
    2:17:46 They keep repeating themselves.
    2:17:49 And they go to as many people as they can and tell the story.
    2:17:55 I believe they’re trying to grieve and heal, but they don’t have the mechanism.
    2:17:56 And I don’t know exactly why.
    2:18:02 So I’m hoping someday neuroscience will figure out what connection is missing and can we
    2:18:06 give people that so that they can grieve and heal.
    2:18:12 But what that means is if you focus on emotions, you’re focusing on an area that’s unresolved
    2:18:15 and has a lot of hurt.
    2:18:18 And so if you say, “Well, how do you feel about that?”
    2:18:20 They almost always say, “I feel terrible.”
    2:18:27 I suggest not saying how you’re doing today because the answer I get is terrible.
    2:18:28 You know what she did yesterday.
    2:18:31 You know what he did last week.
    2:18:39 So instead, do small talk, do it about anything except about how are you feeling today?
    2:18:41 So don’t ask how you’re feeling.
    2:18:45 Focus on thinking and doing.
    2:18:52 And an example I teach lawyers and mediators is don’t say how do you feel about that proposal.
    2:18:54 Say what do you think about that?
    2:18:55 Could you picture doing that?
    2:18:56 How could you do that?
    2:18:58 How could that work for you?
    2:19:01 Because if you focus, how do you feel?
    2:19:03 I feel insulted.
    2:19:04 I feel abandoned.
    2:19:06 And then they drown in that.
    2:19:09 And next thing you know, you’ve lost them.
    2:19:12 So avoid emotions.
    2:19:14 Don’t focus on emotions.
    2:19:16 But acknowledge emotions.
    2:19:18 Say I can see your frustration.
    2:19:21 Now, here’s how I can help you today.
    2:19:24 The fourth is don’t use names.
    2:19:26 Don’t label people.
    2:19:28 Don’t say you’re a high conflict person.
    2:19:31 And lawyers do that to motivate their clients.
    2:19:33 That doesn’t work.
    2:19:35 Don’t say you have a personality disorder.
    2:19:37 You may be wrong.
    2:19:39 And that never motivates anybody.
    2:19:41 So that’s the four, forget about it.
    2:19:45 So that’s key stuff for people to avoid.
    2:19:46 So that was a long answer.
    2:19:50 But when you’re ready, I have four simple tips for things to do.
    2:19:53 That was a great answer.
    2:19:55 I would love to hear the four simple tips for people
    2:19:56 to pay attention to.
    2:20:00 OK, I’m so glad you asked that question.
    2:20:03 So we have what I call the CARS method.
    2:20:06 And we’ve actually trademarked this CARS method–
    2:20:12 connecting, analyzing, responding, and setting limits.
    2:20:14 First is connect with the person.
    2:20:16 So someone’s angry with you, or you’re
    2:20:19 trying to help somebody with their problem.
    2:20:22 Is connect with them by giving them
    2:20:27 a statement that shows empathy, attention, and/or respect.
    2:20:31 You know, I can see how hard this is.
    2:20:33 I see your disappointment.
    2:20:35 I hear your frustration.
    2:20:37 I can understand.
    2:20:41 By saying I can, I’m showing I see them as an equal rather
    2:20:43 than looking down on them.
    2:20:48 So that’s the empathy rather than sympathy.
    2:20:50 Pay attention, say, I’ll pay attention.
    2:20:51 Tell me more.
    2:20:56 I want to understand your situation, and listen to some.
    2:20:59 And so what I see all the time is people
    2:21:04 say, it’s like, oh, good, because I’m going to listen to them.
    2:21:05 They don’t have to prove–
    2:21:08 they don’t have to fight to get my attention.
    2:21:10 And high conflict people often are
    2:21:12 fighting to get attention because they’ve
    2:21:14 turned everybody off.
    2:21:17 And that’s why I teach lawyers and therapists that they’re
    2:21:19 going to come to you as much as anything else
    2:21:21 to get your attention.
    2:21:24 So let them tell their story, listen to them,
    2:21:27 acknowledge the emotion.
    2:21:29 So empathy, attention, and respect.
    2:21:32 Find something you respect about them.
    2:21:34 They respect the kind of work they do.
    2:21:39 You respect their relationship with their son or daughter.
    2:21:44 Or you respect their commitment to resolving this dispute.
    2:21:46 So use those words.
    2:21:48 And what’s fascinating is I teach this
    2:21:50 to people who I consult with.
    2:21:53 And then they come back and say, I did that.
    2:21:54 And it really worked.
    2:21:56 The person calmed down.
    2:22:01 I had one woman who said, my boss was giving me a hard time.
    2:22:06 And so I’d run into my office to try not to interact with her.
    2:22:08 And I said, next time, especially like Monday morning
    2:22:12 or something, is go up to her and say,
    2:22:13 how was your weekend?
    2:22:17 And say, or say, I appreciated the presentation
    2:22:18 you gave last week.
    2:22:21 Give her some empathy, attention, and/or respect.
    2:22:23 You don’t have to do all three of these.
    2:22:28 Just any one of these often calms the relationship.
    2:22:31 And I remember checking back with this woman a month later
    2:22:33 and says, guess what, Bill?
    2:22:35 Now I’m her favorite employee.
    2:22:37 But she’s picking on somebody else,
    2:22:40 so I gave somebody else your book.
    2:22:44 But the idea is connect with people.
    2:22:47 So empathy, attention, and respect.
    2:22:50 And ear statements, we call it.
    2:22:53 And people say they really remember that because you
    2:22:56 can use that with anybody, anywhere, even with your kids.
    2:22:58 Genuine respect, right?
    2:23:00 Jenny, this all has to be honest.
    2:23:01 Yeah, you’re not puffing them up.
    2:23:02 Yes.
    2:23:04 Think about that.
    2:23:07 Now, if you don’t respect them and you
    2:23:09 don’t have empathy for them, tell them
    2:23:12 you’ll pay attention and listen.
    2:23:15 And often, you’ll start developing some empathy
    2:23:17 or respect for them.
    2:23:20 But you can always pay attention and listen.
    2:23:22 So that’s connecting.
    2:23:26 The second area– and these aren’t exactly steps,
    2:23:28 but these are four areas high conflict people
    2:23:30 have difficulty.
    2:23:33 The second is emotions kind of cloud their thinking.
    2:23:35 So we want to help them think.
    2:23:38 So you want to move to analyzing.
    2:23:41 Give them a way to think.
    2:23:43 So you’re kind of calming the emotions,
    2:23:46 and now you’re saying, let’s think about this.
    2:23:50 So present problems as a choice.
    2:23:54 You could do this now or do this tomorrow.
    2:23:56 Or here’s the options I see.
    2:23:59 There’s three ways you could approach this problem.
    2:24:01 So you’re getting people thinking about the problem
    2:24:03 rather than reacting.
    2:24:06 And when you give a choice, it kind of forces them
    2:24:09 into logical problem solving.
    2:24:13 So one way you can do this is, especially
    2:24:15 if you have a professional relationship,
    2:24:18 like employer, employee, therapist, client,
    2:24:21 stuff like that, is have them write a list.
    2:24:23 They’re talking to you, saying, this is wrong,
    2:24:25 and that’s wrong, and that’s wrong.
    2:24:29 And you say, whoa, whoa, whoa, write a list of these problems.
    2:24:32 So you get a clearer picture.
    2:24:35 When you write a list, you calm down.
    2:24:37 And I’ve had this over and over again.
    2:24:41 Angry people, when they’re writing a list, calm down.
    2:24:42 They start thinking about it.
    2:24:45 I’ve done this with a doctor once,
    2:24:47 and he was having trouble with the nurses.
    2:24:49 And it was like, they’re doing everything wrong.
    2:24:53 All right, write a list of all the things they’re doing wrong.
    2:24:54 And pretty soon, you start thinking,
    2:24:56 you know, there’s this other thing they do,
    2:24:59 but it’s not so bad, actually.
    2:25:02 And I want them to do this on the left-hand side of the page.
    2:25:04 Because on the right-hand page side,
    2:25:08 we’re going to start looking at what are possible solutions.
    2:25:10 And you really calm people down.
    2:25:11 I’ve done this as a meteor.
    2:25:16 I’ve had both people, OK, I want you to write two lists,
    2:25:17 like business partners.
    2:25:20 Now, say you’re trying to decide whether to split up
    2:25:22 or keep the business partnership.
    2:25:25 So I want you both to write a list.
    2:25:27 What you would do if you split up,
    2:25:31 wind down the partnership, the steps you’d have to take,
    2:25:33 and another list, what the steps would
    2:25:37 be if you could make it work between you.
    2:25:40 So let’s meet in a week, and we’ll look at your list.
    2:25:43 Come back a week later, they say, you know what?
    2:25:44 We both wrote our list.
    2:25:48 We immediately called each other and realized
    2:25:50 we should terminate the partnership.
    2:25:54 But we have one last big project we want to do together.
    2:25:58 And we realize now we can go our separate ways in peace.
    2:26:00 We really have different goals.
    2:26:01 It’s not hurtful.
    2:26:03 It’s not hurtful.
    2:26:06 This was two women who worked together.
    2:26:08 And so writing a list helps.
    2:26:13 This is all under analyzing, the A of the chorus method.
    2:26:15 Having the person make a proposal.
    2:26:17 Say, make me a proposal.
    2:26:20 I tell managers, as soon as you can,
    2:26:26 tell your employees that now that I’m your manager,
    2:26:28 whenever you bring me a problem–
    2:26:31 and I want you to bring me problems when they’re small,
    2:26:35 because conflicts that are small, much easier to resolve–
    2:26:37 always bring a solution to the problem.
    2:26:39 I want to hear your proposed solution,
    2:26:42 because you know the problem better than I do.
    2:26:44 You’re getting them to think.
    2:26:47 So high conflict people, I believe,
    2:26:49 have a bandwidth for problem solving.
    2:26:54 And some are brilliant heads of companies, inventors,
    2:26:55 all that stuff.
    2:26:57 They get a big bandwidth for conflict,
    2:27:00 but they also have a bandwidth for problem solving.
    2:27:03 You want to aim at that and bring that out.
    2:27:05 So that’s analyzing.
    2:27:08 R is for responding.
    2:27:12 High conflict people, because they blame so much,
    2:27:13 are always saying, you should have done this.
    2:27:16 You didn’t do that.
    2:27:19 Our tendency is to argue with high conflict people.
    2:27:21 And that’s a forget about it.
    2:27:22 You’re trying to give them insight.
    2:27:23 It’s not going to work.
    2:27:28 So instead, give them what we call a biff response.
    2:27:32 That’s brief, informative, just straight information.
    2:27:33 Don’t tell them you’re wrong.
    2:27:37 Just tell them what the information is.
    2:27:39 And do it in a friendly manner.
    2:27:40 And have it be firm.
    2:27:43 Have it end the discussion.
    2:27:46 Most commonly, biff responses are in writing.
    2:27:50 And we teach this as an email method.
    2:27:53 And we estimate there’s about a million people doing biff now,
    2:27:56 because we taught it to about half a million people–
    2:27:59 professionals and individuals.
    2:28:01 We’ve got four little biff books.
    2:28:02 We’ve got videos.
    2:28:04 So it’s brief, informative, friendly.
    2:28:05 And firm.
    2:28:05 Firm.
    2:28:07 And those four things.
    2:28:09 Friendly is immaterial.
    2:28:11 Well, a touch of friendliness.
    2:28:16 So what I say, like, someone writes to you and say,
    2:28:18 you’re doing everything wrong.
    2:28:19 And you’re right back.
    2:28:22 And you say, thank you for telling me your concerns.
    2:28:24 Here’s some information you may not– like, say someone tells me,
    2:28:27 Bill, your methods are never going to work.
    2:28:30 And I get instantly defensive.
    2:28:33 And so thank you for telling me your concerns.
    2:28:36 You may not be aware, but about a million people
    2:28:39 are using this method now.
    2:28:42 And I wish you well.
    2:28:43 Something like that.
    2:28:46 So a touch of friendliness doesn’t have to be a lot.
    2:28:49 And firm doesn’t mean harsh.
    2:28:53 It just means try to end the hostile conversation.
    2:28:59 So don’t respond to their distortions, maybe even,
    2:29:03 when they say you’ve done this, or misinformation,
    2:29:04 or hostility.
    2:29:07 It’s just give them a biff response.
    2:29:13 And I tell that sometimes to business owners,
    2:29:17 sometimes public figures, is they might say,
    2:29:19 like, politicians sometimes.
    2:29:21 Terrible things are said about them.
    2:29:23 And they go, but they’re not true.
    2:29:25 And they’re going to go, well, I’m
    2:29:28 going to ignore that, because no one will believe that.
    2:29:30 But then people believe it.
    2:29:36 A great example, Domino’s Pizza about 10 years ago.
    2:29:37 This is a great story.
    2:29:37 I love it.
    2:29:41 And I also eat Domino’s Pizza.
    2:29:43 I won’t get into the details, but somebody
    2:29:47 said something that grossed people out,
    2:29:49 and their stock just dropped.
    2:29:53 Two employees did something to the pizza.
    2:29:56 Within– so first, we’re going to ignore that.
    2:29:58 Everyone’s going to realize that was a dumb thing.
    2:30:01 Two employees did.
    2:30:04 Well, their stock dropped, like 10% or something like that.
    2:30:07 So two days later, the head of Domino’s Pizza
    2:30:12 puts out a 90-second video.
    2:30:13 And it gets spread around.
    2:30:16 And what he says is, two former employees
    2:30:20 did this gross thing, and that doesn’t represent us.
    2:30:22 And most important to us is our customers
    2:30:24 were totally dedicated to you.
    2:30:26 This is never going to happen again.
    2:30:29 We’ve done everything to blah, blah, blah, blah, blah.
    2:30:31 So they bounced right back.
    2:30:35 And in my mind, 90-second video didn’t do a 20-minute
    2:30:36 explanation of how we do this.
    2:30:39 That just 90-second video.
    2:30:43 Head of the company put it out there, bounced right back.
    2:30:45 And to me, that was a biff response,
    2:30:47 even though we never heard of it.
    2:30:51 Brief, informative, friendly, and firm.
    2:30:54 So that’s car, C-A-R.
    2:30:56 That’s R. That’s the responding.
    2:30:58 What’s S?
    2:31:00 The S is setting limits.
    2:31:03 And this may be the most important with high-conflict
    2:31:06 people, because one of the biggest problems
    2:31:08 is they don’t stop themselves.
    2:31:12 They keep going in areas where most people stop themselves.
    2:31:13 They keep talking.
    2:31:15 They talk a lot.
    2:31:18 They create a problem and keep creating the problem.
    2:31:20 They don’t stop.
    2:31:25 And so people around them have to stop them.
    2:31:28 And we’re not used to stopping other people’s behavior.
    2:31:31 Most people manage themselves.
    2:31:35 And part of writing my books is I believe today
    2:31:37 that we have more high-conflict behavior,
    2:31:40 and everyone needs to learn skills
    2:31:45 to set limits on bullies, on high-conflict people’s behavior.
    2:31:46 It’s all about behavior.
    2:31:50 They’re not bad people, but they don’t have the self-restraint.
    2:31:56 So setting limits and key things here, don’t blame them.
    2:31:58 Don’t blame yourself.
    2:31:59 Say there’s a policy.
    2:32:00 There’s a rule.
    2:32:02 There’s a wall.
    2:32:07 How it looks to people is do this instead of doing that.
    2:32:09 So that behavior.
    2:32:11 And if you keep doing that behavior,
    2:32:14 here’s what the consequence is.
    2:32:18 So I have a method I call slick.
    2:32:19 So everything I’ve got initiative.
    2:32:20 You’ve got a lot of acronyms.
    2:32:21 That’s all right.
    2:32:22 Scientists have acronyms.
    2:32:24 Military science, and apparently you’re a lady.
    2:32:27 High-conflict methods.
    2:32:32 So slick is setting limits and imposing consequences.
    2:32:36 So with high-conflict people, you might set the limit.
    2:32:40 Like you say, I’ll give an example as a lawyer.
    2:32:44 I represent a woman, victim of domestic violence.
    2:32:47 Her ex-husband, Tabi, didn’t have a lawyer.
    2:32:49 So that means he’s allowed to talk to me.
    2:32:53 I have to talk to him, negotiate, solve problems.
    2:32:56 So he calls me up and he says, we’ve
    2:32:57 got to solve this problem.
    2:33:00 You tell that blankety-blank-blank wife of mine.
    2:33:01 I said, hold on.
    2:33:04 You can’t talk about my client that way.
    2:33:07 He said, I’ll talk about her any way I want to.
    2:33:10 She’s a blankety-blank-blank or whatever.
    2:33:12 So he didn’t respect my limit at all.
    2:33:15 So then I said, if you keep talking like that,
    2:33:17 I’m going to hang up.
    2:33:19 And so it’s up to you.
    2:33:21 He says, I’ll talk about her any way I want.
    2:33:22 Keeps talking like that.
    2:33:25 I said, OK, you’ve chosen for me to hang up.
    2:33:26 I’m hanging up now.
    2:33:30 Call me when you’re ready to be civil.
    2:33:32 End the call.
    2:33:34 Next morning, he calls me back.
    2:33:38 He says, Mr. Reddy, we have to solve this problem.
    2:33:41 My blankety-blank-blank wife and I say, hang on.
    2:33:44 Remember, I’m going to hang up if you talk like that.
    2:33:46 He says, oh, no, no, no, don’t hang up.
    2:33:48 We have to solve this problem.
    2:33:51 I’ll try not to say those words.
    2:33:54 And he doesn’t say those words.
    2:33:56 We get to address the problem.
    2:34:02 So the consequence is what stopped him, not the limit.
    2:34:05 And I think it’s a brain thing that they’re
    2:34:07 so absorbed in the emotions of the moment
    2:34:11 that they can’t picture that their behavior has a consequence.
    2:34:13 So if the people around them point out,
    2:34:14 there’s a consequence.
    2:34:16 If you do that, it’s kind of a jolt to them.
    2:34:19 Oh, I don’t want that consequence.
    2:34:22 And so with high-conflict people,
    2:34:24 you often have to tell them the consequence
    2:34:30 when you set the limit and be ready to impose the consequence.
    2:34:33 So that’s setting limits, imposing consequences.
    2:34:37 They have to go together with high-conflict people.
    2:34:37 I love it.
    2:34:40 And I know that those listening and watching
    2:34:41 really appreciate this.
    2:34:44 I mean, these are incredibly valuable tools.
    2:34:45 I mean, I can say from my own life,
    2:34:49 and I know observing the experiences of others
    2:34:53 and what people have shared with me that here,
    2:34:56 I have to be careful because I don’t want to place blame.
    2:35:00 Let me phrase this correctly, that the ability
    2:35:04 to navigate interactions with high-conflict personalities
    2:35:08 well can lead to a dramatic improvement in people’s lives,
    2:35:10 both for the non-high-conflict personalities
    2:35:12 and the high-conflict personalities.
    2:35:15 And that a failure to do that does exactly the opposite.
    2:35:19 So look, I really want to thank you
    2:35:24 for doing the work that you do as a lawyer, as a therapist.
    2:35:28 The research that you’ve done, you’re incredibly well researched
    2:35:29 and thorough.
    2:35:31 You’ve sent me papers in advance of this,
    2:35:33 in addition to having written all these books that we’ll
    2:35:35 provide links to in the show note captions.
    2:35:36 I’ve read several of them, but I plan
    2:35:37 to read the others as well.
    2:35:42 You have a book specifically on relationships.
    2:35:45 You have books on bullies.
    2:35:48 You have a book about five types of people
    2:35:51 that can ruin your life, and several others as well.
    2:35:54 So we’ll put links to those as well as some other resources
    2:35:55 related to your work.
    2:35:59 And also just want to thank you for being a contributor
    2:36:00 to public education.
    2:36:02 I mean, that’s what this podcast is.
    2:36:05 People listen to this podcast in hopes of gleaning information
    2:36:06 that they can really apply and that they
    2:36:08 can pass on to others.
    2:36:10 And you’re doing incredible work.
    2:36:13 You’re also teaching in the university system later today.
    2:36:15 So you’re quite, quite busy.
    2:36:17 And we’re deeply appreciative that you took the time
    2:36:19 to come educate us.
    2:36:22 So on behalf of myself and everyone listening and watching,
    2:36:24 I just want to extend a deep gratitude.
    2:36:24 Thank you.
    2:36:26 You’re trying to make the world a better place,
    2:36:28 and you are making the world a better place.
    2:36:29 Thank you so much.
    2:36:32 I appreciate the chance to speak with you and get this out.
    2:36:33 Great.
    2:36:37 Come back again and tell us more about bullies and the rest.
    2:36:38 There’s a lot more to cover.
    2:36:40 We’d love to have you back.
    2:36:41 Thank you for joining me for today’s discussion
    2:36:43 with Bill Eddy.
    2:36:46 I hope you found it to be as interesting and practically
    2:36:47 informative as I did.
    2:36:49 To learn more about Bill Eddy’s work
    2:36:51 and to find links to his various books,
    2:36:53 please see the show note captions.
    2:36:55 If you’re learning from and/or enjoying this podcast,
    2:36:57 please subscribe to our YouTube channel.
    2:36:59 That’s a terrific zero-cost way to support us.
    2:37:02 In addition, please subscribe to the podcast
    2:37:03 on both Spotify and Apple.
    2:37:05 And on both Spotify and Apple, you
    2:37:07 can leave us up to a five-star review.
    2:37:09 Please check out the sponsors mentioned at the beginning
    2:37:11 and throughout today’s episode.
    2:37:13 That’s the best way to support this podcast.
    2:37:16 If you have questions for me or comments about the podcast
    2:37:18 or guests or topics that you’d like me to consider
    2:37:20 for the Huberman Lab podcast, please
    2:37:22 put those in the comments section on YouTube.
    2:37:23 I do read all the comments.
    2:37:25 For those of you that haven’t heard,
    2:37:26 I have a new book coming out.
    2:37:27 It’s my very first book.
    2:37:30 It’s entitled “Protocols– An Operating Manual
    2:37:31 for the Human Body.”
    2:37:33 This is a book that I’ve been working on for more than five
    2:37:36 years, and that’s based on more than 30 years of research
    2:37:37 and experience.
    2:37:40 And it covers protocols for everything from sleep
    2:37:44 to exercise to stress control protocols related
    2:37:45 to focus and motivation.
    2:37:48 And of course, I provide the scientific substantiation
    2:37:51 for the protocols that are included.
    2:37:54 The book is now available by pre-sale at protocolsbook.com.
    2:37:57 There you can find links to various vendors.
    2:37:59 You can pick the one that you like best.
    2:38:00 Again, the book is called “Protocalls–
    2:38:03 An Operating Manual for the Human Body.”
    2:38:05 If you’re not already following me on social media,
    2:38:08 I am Huberman Lab on all social media platforms.
    2:38:10 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter,
    2:38:12 Threads, Facebook, and LinkedIn.
    2:38:15 And on all those platforms, I discuss science and science
    2:38:17 related tools, some of which overlaps with the content
    2:38:20 of the Huberman Lab podcast, but much of which
    2:38:22 is distinct from the content on the Huberman Lab podcast.
    2:38:25 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    2:38:27 If you haven’t already subscribed to our neural network
    2:38:29 newsletter, our neural network newsletter
    2:38:32 is a zero-cost monthly newsletter that
    2:38:34 includes podcast summaries as well as protocols
    2:38:37 in the form of brief one to three page PDFs.
    2:38:40 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity
    2:38:44 and learning, optimizing dopamine, improving your sleep,
    2:38:46 deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
    2:38:48 We have a foundational fitness protocol
    2:38:50 that describes a template routine that
    2:38:53 includes cardiovascular training and resistance training
    2:38:55 with sets and reps all backed by science,
    2:38:57 and all of which, again, is completely zero-cost.
    2:39:00 To subscribe, simply go to hubermanlab.com,
    2:39:03 go to the menu tab up in the upper right corner,
    2:39:05 scroll down a newsletter, and provide your email.
    2:39:07 And I should emphasize that we do not share your email
    2:39:08 with anybody.
    2:39:11 Thank you once again for joining me for today’s discussion
    2:39:12 with Bill Eddy.
    2:39:14 And last, but certainly not least,
    2:39:17 thank you for your interest in science.
    2:39:19 (upbeat music)
    2:39:22 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh lý thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford. Khách mời hôm nay của tôi là Bill Eddy. Bill Eddy là một luật sư đang hành nghề, một người hòa giải chuyên nghiệp, một nhà trị liệu có giấy phép, và là giảng viên tại Trường Luật của Đại học Pepperdine. Ông là một chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực giải quyết xung đột, đặc biệt là cách giải quyết xung đột với những người có tính cách xung đột cao. Tôi muốn làm rõ rằng những người có tính cách xung đột cao này, như bạn sẽ học hôm nay, không thuộc vào danh mục các rối loạn nhân cách được gọi là. Tuy nhiên, thực tế là những người có tính cách xung đột cao thường cũng mắc rối loạn nhân cách biên giới, rối loạn nhân cách tự mãn, hoặc bị trầm cảm lưỡng cực. Tuy nhiên, như bạn sẽ sớm biết, những người có kiểu tính cách xung đột cao này có thể rơi vào bất kỳ một trong ba danh mục khác nhau đó, bất kỳ sự kết hợp nào trong số chúng, hoặc không thuộc vào bất kỳ danh mục nào cả. Những tính cách xung đột cao này chủ yếu có hai dạng. Một số người rất thích tranh cãi. Họ thích tranh luận. Họ thích tạo ra xung đột một cách rất công khai, rất rõ ràng. Những người khác, chiếm khoảng 50% các kiểu tính cách xung đột cao, thì rất thụ động. Họ đóng vai nạn nhân, hoặc họ lợi dụng những người khác, được gọi là những người ủng hộ tiêu cực, để đạt được mục tiêu tạo ra nhiều xung đột trong đó họ luôn xuất hiện như nạn nhân. Trong cuộc thảo luận hôm nay, bạn sẽ học cách nhận diện những kiểu tính cách xung đột cao này dựa trên một số câu hỏi rất đơn giản mà bạn có thể tự hỏi về họ. Ông cũng giải thích cách xử lý những người này trong môi trường làm việc và các mối quan hệ, và quan trọng, tất nhiên, là cách để thoát khỏi những người này, không chỉ trong ngắn hạn mà còn vĩnh viễn.
    Bây giờ, trong cuộc thảo luận hôm nay, bạn sẽ nhận ra rằng Bill Eddy rất nhạy cảm với nỗi khổ mà những người có tính cách xung đột cao gây ra cho người khác, và do đó, cách nhận diện họ, tránh xa họ và rút lui khỏi họ. Tuy nhiên, ông cũng nhấn mạnh rằng không nên biến những kiểu tính cách xung đột cao này thành quỷ dữ. Thay vào đó, với tư cách là một người hòa giải, một luật sư và một nhà trị liệu, ông thực sự quan tâm nhất đến việc giúp mọi người giải quyết xung đột với những người này và tìm ra con đường tốt nhất, hòa bình nhất để giải quyết xung đột.
    Tiến sĩ Bill Eddy là tác giả của nhiều cuốn sách quan trọng liên quan đến chủ đề này và các chủ đề liên quan, chẳng hạn như “Năm loại người có thể phá hủy cuộc sống của bạn”. Đó là một cuốn sách xuất sắc. Tôi đã đọc nó và tôi rất khuyến nghị nó cho mọi người. Ông cũng đã viết sách về những kẻ bắt nạt người lớn, điều này đang trở nên ngày càng phổ biến trên mạng và trong đời thực, cũng như về việc hòa giải giải quyết xung đột và các vấn đề như ly hôn và trong các tình huống tại tòa án gia đình, nơi ông đã dành nhiều thời gian trong sự nghiệp chuyên môn của mình với tư cách là một luật sư.
    Vào cuối tập hôm nay, bạn sẽ có nhiều công cụ thực tiễn mới để có thể nhận diện những kiểu tính cách xung đột cao này và học cách điều hướng tiến về phía trước và, thành thật mà nói, tránh xa họ theo cách tốt nhất có thể. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin miễn phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng tôi là Maui Nui Venison. Maui Nui Venison là thịt nai 100% được thu hoạch từ hoang dã trên đảo Maui, và đây là loại thịt đỏ giàu dinh dưỡng và ngon miệng nhất có sẵn. Tôi đã nói trước đây trên podcast này về việc hầu hết chúng ta nên tiêu thụ khoảng một gram protein chất lượng cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày.
    Protein cung cấp các khối xây dựng quan trọng cho những thứ như sửa chữa và tổng hợp cơ bắp, nhưng nó cũng thúc đẩy sức khỏe tổng thể, vì tầm quan trọng của mô cơ như một cơ quan. Ăn đủ protein chất lượng mỗi ngày cũng là một cách tuyệt vời để ngăn chặn cơn đói. Một trong những điều quan trọng là đảm bảo rằng bạn nhận đủ protein chất lượng mà không tiêu thụ quá nhiều calo. Thịt nai Maui Nui có tỷ lệ protein chất lượng cao trên mỗi calo cực kỳ tốt, vì vậy việc nhận một gram protein chất lượng cho mỗi pound trọng lượng cơ thể là cả dễ dàng và không khiến bạn tiêu thụ quá nhiều calo. Hơn nữa, thịt nai Maui Nui thực sự rất ngon. Họ có bít tết nai, thịt nai xay và nước dùng xương nai. Cá nhân tôi thích tất cả những món đó. Thực tế, tôi có thể ăn một chiếc burger thịt nai Maui Nui gần như mỗi ngày, và thỉnh thoảng tôi sẽ đổi sang một miếng bít tết Maui Nui. Và nếu bạn thường xuyên di chuyển hoặc chỉ đơn giản là bận rộn, họ có những thanh thịt nai Maui Nui với 10 gram protein mỗi thanh chỉ với 55 calo, và chúng cực kỳ tiện lợi. Bạn có thể mang chúng đi bất cứ đâu. Nếu bạn muốn thử thịt nai Maui Nui, bạn có thể truy cập MauiNuiVenison.com/huberman để nhận 20% giảm giá cho thành viên hoặc đơn hàng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là MauiNuiVenison.com/huberman. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi ExpressVPN. ExpressVPN là một mạng riêng ảo giúp bảo vệ dữ liệu của bạn an toàn và riêng tư. Nó làm điều đó bằng cách định tuyến hoạt động internet của bạn qua các máy chủ của họ và mã hóa nó để không ai có thể nhìn thấy hoặc bán dữ liệu của bạn. Bây giờ, tôi quen thuộc với những tác động của việc không bảo vệ dữ liệu của mình đủ tốt. Vài năm trước, một trong những tài khoản ngân hàng của tôi đã bị hack, và đó là một khối lượng công việc khủng khiếp để khôi phục lại và bảo đảm tài khoản đó. Khi điều đó xảy ra, tôi đã nói chuyện với bạn bè trong cộng đồng công nghệ, và những gì họ nói với tôi là ngay cả khi bạn nghĩ rằng kết nối internet của bạn có thể an toàn, thường thì nó không phải vậy.
    không, đặc biệt nếu bạn đang sử dụng các mạng Wi-Fi như trên máy bay, khách sạn, quán cà phê và những nơi công cộng khác.
    Thật bất ngờ, ngay cả ở nhà, dữ liệu của bạn có thể không an toàn như bạn nghĩ.
    Để đảm bảo rằng những gì tôi đã mô tả trước đây sẽ không bao giờ xảy ra với tôi nữa, tôi đã bắt đầu sử dụng ExpressVPN.
    Điều tuyệt vời về ExpressVPN là tôi thậm chí không nhận ra nó đang hoạt động vì kết nối mà nó cung cấp rất nhanh.
    Tôi có nó trên máy tính và điện thoại của mình, và tôi giữ nó hoạt động bất cứ khi nào tôi kết nối với internet.
    Với ExpressVPN, tôi biết mọi thứ đều an toàn.
    Lướt web của tôi, tất cả mật khẩu của tôi, tất cả dữ liệu của tôi, và tất nhiên bất cứ điều gì nằm sau một bức tường tài khoản, như tài khoản ngân hàng.
    Nó không thể bị theo dõi và không ai có thể truy cập hoặc đánh cắp dữ liệu của bạn, điều này thật tuyệt vời.
    Nếu bạn muốn bắt đầu bảo vệ hoạt động internet của mình bằng cách sử dụng ExpressVPN, bạn có thể truy cập expressvpn.com/huberman và bạn có thể nhận thêm ba tháng miễn phí.
    Một lần nữa, đó là e-x-p-r-e-s-s-v-p-n.com/huberman để nhận thêm ba tháng miễn phí.
    Và bây giờ là phần thảo luận của tôi với Bill Eddy.
    Bill Eddy, chào mừng bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
    Tôi rất hào hứng để thảo luận điều này với bạn.
    Tôi đã đọc sách của bạn.
    Tôi biết về chúng từ một trong những người thông minh nhất mà tôi biết.
    Cô ấy nói, “Bạn nên xem cuốn sách có tên là Năm loại người có thể phá hủy cuộc sống của bạn.”
    Tôi đã nói, “Chà, đó là một tiêu đề ấn tượng.”
    Và tôi đã đọc cuốn sách đó rất nhanh, học được rất nhiều điều.
    Bạn có một số cuốn sách khác.
    Tôi đã đề cập đến chúng trong phần giới thiệu của mình.
    Và tôi nghĩ rằng thật phù hợp khi nói rằng bạn là một chuyên gia về xung đột, giải quyết xung đột, và đặc biệt là cách đối phó với những người có xung đột cao.
    Vì vậy, có thể bạn có thể cho chúng tôi biết một người có xung đột cao là gì, những người này phổ biến như thế nào, và điều này chồng chéo với một số “chẩn đoán” truyền thống về rối loạn nhân cách như thế nào?
    Vâng, thật thú vị vì tôi bắt đầu như một nhân viên xã hội lâm sàng làm việc với…
    trẻ em và gia đình trong bệnh viện tâm thần, phòng khám ngoại trú. Nhưng tôi thực sự thích giải quyết xung đột. Vì vậy, tôi đã học luật để có được bằng luật để có thể làm trung gian, giải quyết xung đột khác, và tôi đã thực hành luật gia đình. Khi tôi bắt đầu làm việc tại tòa án gia đình, tôi ngay lập tức nhận thấy rằng nhiều xung đột dường như xuất phát từ tính cách của mọi người hơn là vấn đề pháp lý. Bởi vì tôi cũng đang làm trung gian tại văn phòng của mình. Tôi đến tòa vào buổi sáng, làm trung gian vào buổi chiều, cùng một vấn đề chính xác. Vào buổi sáng, mọi người đã mắc kẹt trong hai hoặc ba năm. Vào buổi chiều, chỉ cần hai hoặc ba phiên hòa giải, các bên đã đi theo hướng riêng. Vì vậy, trong tòa án gia đình, nhiều người không quen thuộc với điều này. Nhưng kể từ những năm 1980, đã có việc sử dụng thuật ngữ gia đình xung đột cao. Trong tòa án gia đình, các luật sư, thẩm phán, người hòa giải, nhà trị liệu đã xác định gia đình xung đột cao là những gia đình thường xuyên đến tòa để đưa ra quyết định, có nhiều thù địch và dường như chỉ đi theo một hướng, không thể linh hoạt, và theo nhiều cách, không thể thực sự có sự đồng cảm với con cái của họ nên họ đã tranh cãi về con cái của mình. Và vì vậy, gia đình xung đột cao là một thuật ngữ. Khi tôi trở thành luật sư vào năm 1993, tôi đã nghĩ, khoan đã, đây không phải là gia đình xung đột cao. Có thể chỉ có một hoặc hai người có tính cách xung đột cao hoặc đặc điểm của rối loạn nhân cách, điều mà tôi đã biết từ năm 1980 khi làm việc trong bệnh viện và phòng khám ngoại trú. Bởi vì bạn cũng là một nhà tâm lý học lâm sàng. Công tác xã hội lâm sàng. Công tác xã hội lâm sàng. Tôi đã có bằng thạc sĩ về công tác xã hội vào năm 1981, sau đó tôi đã được cấp phép để thực hiện trị liệu một mình. Vì vậy, tôi là một nhân viên xã hội lâm sàng có giấy phép ở California. Tôi có thể chẩn đoán rối loạn. Tôi có thể thực hiện điều trị mà không cần giám sát. Tôi đã trải qua điều đó, và đó là cách tôi có được giấy phép. Vì vậy, khi tôi vào tòa án gia đình, tôi nói, đây là những mẫu hình giống nhau khi tôi làm việc, chẳng hạn như…
    với những người trong bệnh viện tâm thần có nghiện ngập, trầm cảm, và tất cả những vấn đề này.
    Công việc của tôi với tư cách là nhân viên xã hội của bệnh viện là giúp họ giải quyết những vấn đề bên ngoài,
    những vấn đề gia đình của họ.
    Vì vậy, tôi đã thực hiện tư vấn gia đình cho các bệnh nhân liên quan đến công việc của họ.
    Có thể nhà tuyển dụng của họ muốn sa thải họ vì hành vi của họ và tôi đã cố gắng giúp họ giữ lại công việc.
    Có thể họ đang bị đuổi ra khỏi nhà.
    Chủ nhà của họ không thể chịu đựng được hành vi của họ.
    Và tôi giải quyết một vấn đề, và tôi nói, tôi đã đưa bạn vào tư vấn hôn nhân, và chồng hoặc vợ của bạn cam kết làm việc để cải thiện mối quan hệ.
    Và tôi cảm thấy vui mừng, tôi đã đạt được điều gì đó.
    Ngày hôm sau, Bill, chủ nhà của tôi muốn đuổi tôi ra ngoài.
    Được rồi, tôi sẽ thuyết phục chủ nhà của họ cho họ thêm một cơ hội nữa.
    Vui quá, Bill, công việc của tôi muốn sa thải tôi.
    Bạn có thể giúp không?
    Những gì họ có là một mẫu hành vi xung đột không được giải quyết.
    Và đó là những gia đình có xung đột cao mà tôi đã thấy trong tòa án gia đình.
    Vì vậy, đó là nơi mà mối liên hệ đó xuất phát, mà tôi sẽ không thể nhận ra nếu tôi không phải là một nhà trị liệu và cũng là một luật sư.
    Hiểu biết của tôi từ việc đọc cuốn sách của bạn là kiểu hình tính cách xung đột cao này được phân bổ đều giữa nam và nữ.
    Tỷ lệ phần trăm của những người có kiểu hình xung đột cao này là bao nhiêu?
    Và sau đó có thể chúng ta có thể đi sâu vào một chút về cách mà nó thể hiện, những hình thức biểu hiện khác nhau của nó.
    Vâng.
    Hãy để tôi nói một chút về sự khác biệt giữa những tính cách xung đột cao và rối loạn nhân cách, vì chúng tôi có rất nhiều nghiên cứu về rối loạn nhân cách, bao gồm cả thống kê, mà tôi sẽ cung cấp cho bạn.
    Chúng tôi không có nhiều nghiên cứu về những tính cách xung đột cao.
    Mọi người đã nói về nó, như tôi đã nói, từ những năm 1980 trong tòa án gia đình, và những quan sát của riêng tôi với hàng ngàn trường hợp tính cách xung đột cao cho thấy nó khá đồng đều giữa nam và nữ.
    Trong thực hành luật của tôi, tôi đại diện cho khoảng 50/50 nam và nữ, chủ yếu là tranh chấp quyền nuôi con, mẹ và cha.
    Vì vậy, tôi đã có ấn tượng tốt. Rối loạn nhân cách, có rất nhiều nghiên cứu về vấn đề này, và tôi đã đề cập trong cuốn sách một số thống kê, và chúng đến từ nghiên cứu về rối loạn nhân cách. Họ đã nghiên cứu 10 rối loạn nhân cách. Vào đầu những năm 2000, một nghiên cứu lớn của Viện Quốc gia về Sức khỏe (NIH), Bộ phận Nghiên cứu về Nghiện rượu của NIH. Họ muốn xem mức độ phổ biến của các rối loạn nhân cách liên quan đến lạm dụng chất, xung đột gia đình, hành vi phạm tội và xung đột tại nơi làm việc. Trong nghiên cứu này, họ đã xem xét tất cả 10 loại nhân cách và đưa ra số liệu cho từng loại. Năm loại trong số đó có vẻ dễ bị xung đột cao. Vì vậy, tôi có thể cung cấp cho bạn thống kê về năm loại này. Và tôi có thể cung cấp cho bạn phân tích theo giới tính, nam và nữ, tất cả đều từ 20 năm trước, một nghiên cứu lớn vì nó chưa được lặp lại kể từ đó. Về cơ bản, nhóm B, đó là rối loạn nhân cách tự mãn, rối loạn nhân cách biên giới, rối loạn nhân cách chống đối xã hội và rối loạn nhân cách kịch tính. Nhưng chúng ta thấy rất nhiều rối loạn nhân cách hoang tưởng trong các tranh chấp pháp lý. Một số nghiên cứu cho rằng rối loạn nhân cách hoang tưởng có khả năng cao nhất sẽ kiện chủ lao động của họ trong số các rối loạn nhân cách. Vì vậy, điều đó cũng đã thu hút sự chú ý. Đây là một số con số. Trước hết, rối loạn nhân cách tự mãn, họ phát hiện ra rằng khoảng 6% người lớn ở Hoa Kỳ mắc phải. Họ phát hiện ra rằng thống kê về điều đó là 38% nữ và 62% nam. Vì vậy, điều đó có phần nghiêng về nam giới hơn. 20 năm trước, có thể bây giờ đã khác do ảnh hưởng của môi trường. Rối loạn nhân cách biên giới, cũng khoảng 6%. Điều này là 53% nữ, 47% nam, gần như 50/50. Và điều đó đã gây sốc cho thế giới sức khỏe tâm thần, vì chúng ta luôn nghĩ rằng rối loạn biên giới là một rối loạn của nữ giới. Nhưng Marshall Lannahan, một cái tên lớn trong điều trị rối loạn biên giới, nói rằng cô ấy đồng ý. Cô ấy nghĩ rằng điều đó là đúng. Và tôi cũng nghĩ điều đó là đúng với tư cách là một luật sư gia đình, vì nhiều người đàn ông mà chúng tôi thấy tham gia vào bạo lực gia đình dường như có mẫu nhân cách biên giới. Và bạo lực gia đình chủ yếu là nam giới hơn nữ giới. Sau đó, rối loạn chống đối xã hội, khoảng 4%. Và đó là khoảng 75% nam, 25% nữ.
    Ionic, khoảng 2%, và họ phát hiện ra rằng tỷ lệ này là khoảng 50/50, điều này lại khiến mọi người ngạc nhiên, vì bạn nghĩ rằng kịch tính, tâm điểm chú ý, tất cả những điều đó. Và điều này có thể rất nhiều do ảnh hưởng từ môi trường. Văn hóa của chúng ta ngày nay dạy, đặc biệt là những người đàn ông trẻ, cố gắng thu hút sự chú ý. Hãy đi xe ván trượt sau một chiếc xe hơi, hoặc nhảy từ một tòa nhà, làm tất cả những điều kịch tính này để thu hút sự chú ý. Hoặc mạng xã hội. Và mạng xã hội thực sự khuyến khích điều đó. Ai cũng muốn có sự chú ý, và bây giờ bạn phải chiến đấu cho điều đó trong văn hóa của chúng ta. Vì vậy, cả nam giới và nữ giới đều thường xuất hiện theo những cách kịch tính. Vì vậy, tỷ lệ này ra khoảng 50/50. Rối loạn lo âu, khoảng 4%, tôi nghĩ là 57% so với 43%, một chút thiên về nữ giới. Nhưng không quá xa nhau. Tất cả lại, thực sự là khoảng 50/50. Rất thú vị. Và làm thế nào mà tính cách xung đột cao này cắt ngang qua tất cả các kiểu rối loạn nhân cách này? Bởi vì ôi, và tôi cũng nên hỏi, tôi có thể tưởng tượng rằng một số người có tính cách giới hạn có thể cũng có tính cách kịch tính, điều đó có khả thi không khi rơi vào nhiều loại? Và nghiên cứu thực sự đã phân tích một số điều đó. Trong nghiên cứu, họ đặc biệt, một điều mà tôi nhớ, là rối loạn giới hạn và rối loạn nhân cách tự mãn. Và tỷ lệ trùng lặp khoảng 38%. Vì vậy, những người có tính cách giới hạn cũng thường có thể mắc rối loạn nhân cách tự mãn. Và đây là sự trùng lặp của rối loạn nhân cách. Bây giờ có một toàn bộ chuỗi ở đây. Nhiều người có những đặc điểm, nhưng không có rối loạn. DSM hiện tại cho biết tổng số rối loạn nhân cách khoảng 10%. Bây giờ điều này lấy trung bình từ các nghiên cứu trên toàn thế giới. Nghiên cứu mà tôi đã trích dẫn trước đó ở Mỹ cho biết 15% có rối loạn nhân cách. Vì vậy, ở Mỹ, chúng ta thấy điều đó là đáng kể, và đó là nghiên cứu đã nói rằng 38% trùng lặp giữa những người có tính cách giới hạn và những người tự mãn. Tôi nghĩ rằng điều này phù hợp với tôi. Bởi vì khi tôi dạy cho các luật sư, từ kinh nghiệm của chính mình, tôi có thể nói, bạn có một khách hàng đến với bạn như một người tự mãn.
    Họ rất tự mãn và thường hạ thấp bạn, nói rằng họ vượt trội hơn. Dưới đây là một số mẹo để đối phó với họ. Nhưng họ cũng có thể có những thay đổi tâm trạng mạnh mẽ, điều này thường liên quan đến rối loạn nhân cách biên giới. Vì vậy, bạn cần phải nâng niu cái tôi của họ, một cách chân thành, không phải khen ngợi họ vì điều gì đó thực sự mà họ đã làm. Nhưng họ cũng thực sự cần sự đồng cảm. Họ có những thay đổi tâm trạng lớn. Đó là những người cần rất nhiều sự đồng cảm và nói, wow, tôi có thể thấy bạn đang rất bực bội vì có những người tự mãn quan trọng như vậy, và họ sẽ bình tĩnh lại. Vì vậy, bạn phải sử dụng cả hai kiểu phản ứng để đối phó với người có sự kết hợp đó. Bạn đã đề cập đến rối loạn biên giới và rối loạn nhân cách kịch tính. Có rất nhiều điểm tương đồng, vì vậy chúng ta thấy sự chồng chéo với điều đó. Nhưng tôi đã thấy mọi sự kết hợp. Nhưng điều tôi không biết trong tòa án gia đình là, liệu đó có phải là rối loạn hay chỉ là những đặc điểm? Và rối loạn không quan trọng với tôi. Chỉ có mẫu hình mới quan trọng, vì nếu tôi thấy mẫu hình này, tôi biết tôi nên làm gì. Đó là chìa khóa. Tôi có thể tưởng tượng rằng trong tòa án gia đình, điều này đặc biệt phức tạp vì một số điều này, không phải tất cả, nhưng một số trong số này có yếu tố di truyền, chắc chắn có yếu tố tình huống. Vì vậy, bạn có thể đang cố gắng giải quyết một tình huống vì lợi ích của những đứa trẻ có một số rối loạn nhân cách giống như cha mẹ của chúng. Điều đó có thể thực sự khó khăn? Điều thú vị là, và đó là công việc rất bổ ích khi mọi thứ có thể diễn ra tốt đẹp. Khi các luật sư hiểu, thẩm phán hiểu, mọi người hiểu điều gì đang xảy ra, họ có thể đưa ra các lệnh phù hợp với tình huống và giúp bảo vệ trẻ em khỏi hành vi xấu và giúp cha mẹ nhận được sự giúp đỡ. Vì vậy, lạm dụng chất gây nghiện là một vấn đề lớn hơn trong tòa án gia đình so với rối loạn nhân cách, nhưng gần như ngang nhau. Chúng ta thường nói về lạm dụng chất gây nghiện một cách công khai. Có điều trị, mọi người đều nhận ra các dấu hiệu. Chúng ta không nói về rối loạn nhân cách trong văn hóa của chúng ta, và điều đó giống như đang hoạt động dưới radar. Vì vậy, Ari, tôi chỉ muốn tạm dừng bạn một chút ở đây.
    Tôi nghĩ đây là một điểm quan trọng trong một bài báo rất thú vị mà bạn đã gửi cho tôi, mà nhân tiện, tôi sẽ cung cấp liên kết trong phần ghi chú của chương trình. Nó bắt đầu bằng việc nói rằng việc giải thích cho mọi người về rượu, mà tôi nghĩ bây giờ họ gọi là rối loạn sử dụng rượu hoặc nghiện rượu, đã và đang là một bước tiến quan trọng cho hệ thống tư pháp trong những năm 1970 và 1980. Và tôi nghĩ ngày nay mọi người thường hiểu rằng nghiện không chỉ đơn thuần là thiếu ý chí, mà có những mạch não bị chiếm đoạt bởi các chất hoặc hành vi mà những mạch não này được thiết kế để thúc đẩy sự tiến hóa thích nghi của chúng ta, nhưng chúng có thể bị chiếm đoạt bởi những hành vi và chất làm cho con người thực sự không thể kiểm soát hành vi nghiện của họ. Tôi nghĩ ngày nay điều đó đã được công nhận, và thật tuyệt vời khi hệ thống tư pháp hiểu điều đó, đúng không? Bởi vì sau đó nó có thể làm việc với điều đó. Tôi không nghĩ rằng công chúng nói chung đã hoàn toàn nhận thức được những rối loạn nhân cách này và những nhân cách xung đột cao này và sự phổ biến của chúng, có lẽ vì sự phổ biến của chúng, nó giống như ở xung quanh chúng ta và trong mọi loại tương tác. Và đây là câu hỏi, các tương tác xung đột cao có xu hướng được gọi là “kịch tính”. Và có một phần thưởng gần như cho hành vi kịch tính, như bạn đã nói, trực tuyến, trong chính trị, trong truyền thông, càng kịch tính, càng nổi bật, càng nổi bật, càng nhiều người nhấp chuột, càng nhiều người xem. Và sau đó các thuật toán được thiết kế để xem thời gian lưu lại, mà là cách nói của giới công nghệ cho việc mọi người nhìn vào những thứ trong bao lâu. Và vì vậy bạn có thể thấy cách mà những thứ này có thể được nuôi dưỡng theo cách tương tự như trong gần 75 năm trước những năm 1970, rối loạn sử dụng rượu đã được nuôi dưỡng bởi văn hóa. Vì vậy, bạn có giờ hạnh phúc lúc 5 giờ chiều. Trong các cuộc họp khoa học, tôi sẽ tham dự các cuộc họp khoa học và nó giống như, được rồi, khi đồng hồ điểm 5 giờ, hãy cùng nhau uống.
    Và tôi luôn nghĩ rằng điều này thật điên rồ, đặc biệt là khi có rất nhiều lo ngại về những loại tương tác mà việc uống rượu có thể tạo ra trong môi trường làm việc. Nó dẫn đến hành vi xung đột cao. Chính xác. Dù sao đi nữa, tôi không muốn nói quá lâu về điều này, nhưng trước tiên, đây chỉ là để ca ngợi công việc quan trọng mà bạn đang làm. Thứ hai, chúng ta nên nghĩ về kiểu nhân cách xung đột cao này như thế nào? Chúng ta có thể chỉ trích mọi người như, “Này, đó là một người có tính cách tự mãn,” hay “Này, đó là một người có tính cách rối loạn biên giới”? Hay có một cách tiếp cận nào đó, tôi đoán, ôm trọn hơn một chút về nhân tính và vấn đề thực sự đang diễn ra? Tôi nghĩ đó là điều bạn đang cố gắng làm. Đúng vậy, hoàn toàn đúng. Và bạn có thể đã thấy tôi lắc đầu, không, và nói, liệu chúng ta có nên chỉ ra điều này cho mọi người không? Đó là điều cuối cùng bạn muốn làm. Thực tế, đừng làm vậy. Và lý do là các rối loạn nhân cách, ôi, ôi, để tôi nhanh chóng phân biệt giữa các rối loạn nhân cách và nhân cách xung đột cao. Sự khác biệt, và có một biểu đồ ở đầu cuốn sách với hai vòng tròn chồng lên nhau, có nhiều sự chồng chéo. Nhưng điều chính về các rối loạn nhân cách là họ bị mắc kẹt trong một phạm vi hẹp của hành vi giao tiếp. Vì vậy, một số người không phải là người có xung đột cao, một số thì có. Một điều gì đó về những người có xung đột cao là họ luôn ám ảnh với việc đổ lỗi, việc đổ lỗi cho người khác là một phần lớn trong cuộc sống của họ. Vì vậy, khi bạn đối phó với một người có xung đột cao đang đổ lỗi và có rối loạn nhân cách, bạn sẽ gặp phải một mô hình hành vi bị mắc kẹt. Bạn sẽ có những nhân cách xung đột cao hoặc những người có xung đột cao. Họ kiên trì hành động theo cách đó. Khi sự chồng chéo với các rối loạn nhân cách là họ không tự phản ánh, họ không thay đổi, họ chỉ tiếp tục đổ lỗi cho mọi người xung quanh. Vì vậy, nhận ra sự khác biệt và sự tương đồng đó. Khoảng một nửa số người, tôi nghĩ, có rối loạn nhân cách, và đây chỉ là ước tính của tôi, có nhân cách xung đột cao và khoảng một nửa thì không.
    Tôi đã làm việc với những người có rối loạn nhân cách biên giới trong bệnh viện tâm thần, những người có tính cách tự mãn mà không đổ lỗi cho người khác, những người tự mãn chỉ chú trọng vào bản thân, và những người có rối loạn nhân cách biên giới thường thất vọng với chính mình hơn là với bất kỳ ai khác. Vì vậy, đó là một sự phân biệt quan trọng. Bạn đã phân biệt một cách tuyệt vời giữa những cá nhân có xung đột cao và những rối loạn nhân cách này. Và tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mọi người nghe lại rằng khoảng một nửa số người có rối loạn nhân cách sẽ rơi vào nhóm cá nhân có xung đột cao này. Theo ước tính của tôi, tôi chưa có nghiên cứu cụ thể. Nhưng đặc điểm phân biệt dường như là những cá nhân có xung đột cao thường hoặc liên tục đổ lỗi cho người khác về những khó khăn trong cuộc sống của họ, về cơ bản là như vậy. Và đó là lý do tại sao họ có xung đột. Đó là lý do tại sao họ leo thang thay vì được giải quyết và làm việc. Vì vậy, tôi có thể tưởng tượng rằng người có xung đột cao không phải lúc nào cũng xuất hiện như vậy. Thực tế, đây là điều mà bạn đã đề cập nhiều lần trong cuộc trò chuyện này và chắc chắn trong cuốn sách của bạn rằng đôi khi những cá nhân có xung đột cao này xuất hiện một cách kín đáo và điều đó có thể gây nhầm lẫn cho mọi người hoặc họ có thể không bị phát hiện trong một thời gian dài. Vâng. Vì vậy, một phần của điều này liên quan đến những tính cách cụ thể. Những người có xung đột cao với các đặc điểm nhân cách biên giới hoặc các đặc điểm nhân cách kịch tính thường biểu hiện một cách công khai hơn. Và vì vậy, họ có thể khiến bạn thực sự sốc khi đột nhiên họ bắt đầu la hét, gào thét, ném đồ vật chỉ vì bạn đang có một cuộc trò chuyện bình thường, rất không tương xứng. Nhưng một số người, và thường là những người có tính cách chống xã hội, một số tính cách tự mãn có thể trông rất hợp lý bề ngoài. Và họ thực sự đã có một cuộc đời kinh nghiệm để trông có vẻ tốt, điều này che giấu tất cả những thứ bên dưới bề mặt. Và tôi nghĩ đến một vài ví dụ. Ví dụ, tôi đôi khi xử lý các trường hợp bạo lực gia đình.
    Vậy hãy nói rằng một kẻ bạo hành nói trong phiên tòa, “Ôi, tôi đã giúp cô ấy vì cô ấy quá buồn, tôi đã lấy chìa khóa của cô ấy và giữ cô ấy lại trên giường vì tôi sợ cô ấy sẽ bỏ đi và gặp tai nạn xe hơi.” Thực ra, có thể có những trường hợp hiếm hoi mà điều đó là đúng, nhưng đó là một câu chuyện phổ biến mà chúng tôi nhận được từ những kẻ bạo hành gia đình.
    Hoặc trong phiên tòa, tôi đã thấy điều này, có một người rất hợp lý đang giải thích tình huống. Và đối tác của họ, thường là một người phụ nữ, thì chỉ đang cảm xúc, rối bời, có thể thậm chí đang khóc. Và mọi người không nhận ra rằng khoảng 80% các vụ ly hôn trong phiên tòa ngày nay, mọi người tự đại diện cho chính mình. Và vì vậy có những cuộc trò chuyện này và thẩm phán thì nói, “Chà, người đàn ông này đang rất hợp lý và người phụ nữ này thì rối bời. Ý tôi là, tôi sẽ đồng ý với những gì anh ta nói.” Và vì vậy, nhiều thứ trượt qua dưới radar theo cách đó.
    Nhưng về giới tính, có thể điều đó đảo ngược và trong nhiều mối quan hệ mà mọi người tham gia, mọi người làm cho mình trông thật tốt. Và sau đó, những điều tiêu cực xuất hiện sau vài tuần, vài tháng, có thể là một năm sau. Đó là lý do tại sao chúng tôi nói hãy chờ một năm trước khi bạn quyết định cam kết. Bởi vì ngày nay, ai biết được, bạn có thể có một người thực sự giỏi trong việc che giấu hành vi xấu của họ.
    Vâng, hãy tập trung vào một điểm cụ thể đó, vì đây có thể là một trong những bài học quan trọng nhất từ công việc của bạn. Bạn có thể giải thích rõ nguyên tắc năm đầu tiên này không? Và có lẽ cũng hữu ích cho chúng ta khi thừa nhận rằng, vâng, có rất nhiều câu chuyện tuyệt vời về những người gặp nhau vào một cuối tuần, hai tuần sau kết hôn, và sau đó chúng ta nghe câu chuyện 50 năm sau khi họ có cháu và chắt, họ đã phát triển. Hoặc những người gặp nhau, đính hôn ba tháng sau, hoặc trong một số trường hợp có thai ba tháng sau, và họ có một câu chuyện hôn nhân và gia đình tuyệt vời để kể. Chúng ta nghe những câu chuyện này và chúng thực sự là những câu chuyện tuyệt vời, đúng không? Ý tôi là, chúng như khẳng định niềm tin của bạn vào nhân loại khi bạn nghe những câu chuyện đó.
    Và họ rất mạnh mẽ, nhưng khi thảo luận một chút về điều này với bạn ngoài lề, có lẽ bạn đã chứng kiến nhiều trường hợp mà mọi người vội vàng và sự vội vàng đó dẫn đến việc cam kết hoặc tạo ra nhiều vấn đề hơn là điều tốt đẹp.
    Đúng vậy.
    Và đó là nhiều, nhiều vụ ly hôn xung đột cao mà tôi đã làm việc với tư cách là luật sư, và trước đó là một nhà trị liệu, và đôi khi là một người hòa giải, trong tâm trí tôi, đó là những câu chuyện xui xẻo.
    Có một người tốt, thường là khách hàng của tôi, tất nhiên, nhưng có điều gì đó đã xảy ra, họ đã đến với nhau quá nhanh, và rồi tất cả những điều này xuất hiện.
    Và tôi thực sự tin rằng trong thế giới ngày nay, đó là một vấn đề của may mắn, và đó là lý do tại sao bạn nên dành một năm để tìm hiểu, liệu tôi có rút được que ngắn trong mối quan hệ này không, vì tôi có một người trông hoàn hảo, lý lịch tuyệt vời, tất cả những điều tốt đẹp này.
    Nhưng các mối quan hệ gần gũi là nơi mà các rối loạn nhân cách xuất hiện, khó khăn trong quan hệ, và các hành vi xung đột cao, chủ yếu là trong các mối quan hệ gần gũi.
    Vì vậy, mọi người có thể thích họ ở nơi làm việc, nhưng khi bạn ở nhà một mình với họ, họ có thể thực sự tồi tệ, la hét, đánh đập, làm tất cả những điều này.
    Đó là lý do tại sao chúng tôi nói hãy chờ một năm, tôi đã có rất nhiều trường hợp mà mọi người nói với tôi, chúng tôi vừa mới yêu nhau, mọi thứ thật đẹp và tuyệt vời trong khoảng sáu tháng.
    Và rồi khi tôi cam kết kết hôn, tất cả những điều này bắt đầu xuất hiện.
    Nhưng tôi vẫn kết hôn vì tôi nghĩ, thời gian và tình yêu sẽ chữa lành mọi thứ, chỉ có điều là không.
    Vì vậy, trong thế giới ngày nay, có một rủi ro cao hơn trong việc có một mối quan hệ xung đột cao, tôi phải nói như vậy.
    Và mô tả mà bạn đưa ra là điều mà mọi người thường nói với tôi, họ nói ông bà tôi kết hôn một tuần sau khi gặp nhau, và họ vừa kỷ niệm kỷ niệm 60 năm, họ vẫn yêu nhau, mọi thứ thật tuyệt vời.
    Ông bà của bạn có xu hướng biết họ đang kết hôn với ai.
    Trong thế giới ngày nay, không chỉ bạn không biết, bạn còn không có một lịch sử, nhưng xung đột cao.
    Con người đã học cách che giấu toàn bộ bản thân của họ. Và họ không phải là những người xấu, và đó là điều tôi muốn nhấn mạnh. Họ chỉ có một tính cách khác, và có thể họ đã sinh ra như vậy. Nhưng họ không có dấu hiệu gì, họ không đi kèm với âm nhạc như trong phim “Jaws”, họ trông rất tốt, và tôi nghĩ bất kỳ ai cũng có nguy cơ rơi vào một mối quan hệ như thế này.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm bổ sung, thì đó sẽ là AG1. Lý do là AG1 là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cơ bản có chất lượng cao nhất và hoàn chỉnh nhất hiện có. Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào trong chế độ ăn uống của bạn và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đầy thử thách.
    Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thực phẩm của mình, thì rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã dùng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012, và thường là hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng, và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối. Khi tôi làm như vậy, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Tôi chắc chắn muốn quay lại điểm mà bạn đã đề cập rằng bạn không đang quỷ hóa những người này. Đúng vậy. Bạn đang nói về cách cư xử với họ hoặc cách không cư xử với họ trong một số trường hợp.
    để cố gắng tạo ra những tương tác suôn sẻ nhất có thể trong một số trường hợp.
    Không có tương tác.
    Nhưng nếu chúng ta có thể nói thêm một chút về ý tưởng năm đầu tiên này, hiểu biết của tôi là
    không có việc đính hôn hay, nói cho đúng, kết hôn, không có việc sinh con, và không có việc sống chung
    trong năm đầu tiên.
    Đó có phải là điều quan trọng không?
    Ngoại trừ điều cuối cùng, thực sự là không cam kết như kết hôn trong năm đầu tiên.
    Đôi khi sống chung là một cách tốt để tìm hiểu cuộc sống gần gũi với
    người này như thế nào.
    Đúng vậy, bạn học được rất nhiều khi sống cùng ai đó.
    Đúng rồi.
    Đúng vậy.
    Và rối loạn nhân cách là một phần của định nghĩa về sự rối loạn trong quan hệ.
    Và đó là những mối quan hệ gần gũi.
    Vì vậy, nếu bạn chưa có mối quan hệ gần gũi đó, bạn sẽ không thấy điều gì xảy ra khi bạn để
    socks ra ngoài hoặc nắp kem đánh răng không đậy lại và một điều nhỏ bé nào đó trở thành cơn bão lớn.
    Hoặc khi ai đó thiếu ngủ.
    Tôi luôn nói bạn học được rất nhiều về ai đó sau một đêm ngủ không ngon.
    Bạn kết thúc họ, đúng không?
    Đúng.
    Nhưng chìa khóa là các mẫu hành vi.
    Vì vậy, một điều tôi muốn nói là mọi người đều tức giận đôi khi.
    Điều đó không sao cả.
    Mọi người đều la hét đôi khi.
    Mọi người đều chỉ trích đôi khi.
    Nhưng nếu họ có một mẫu, như mẫu cuộc sống của họ trong mối quan hệ là la hét và chỉ trích
    và tất cả những điều đó, ôi, mẫu này có lẽ sẽ tiếp tục.
    Và như tôi đã đề cập trước đó, tôi tin rằng với các rối loạn nhân cách, đó là một mẫu hành vi hẹp hơn.
    Vì vậy, nó được điều khiển bởi mẫu trong nhiều bối cảnh khác nhau, gia đình, có thể ở nơi làm việc khi có
    mối quan hệ gần gũi, có thể trong cộng đồng khi có sự gần gũi.
    Vì vậy, đây là những mẫu dễ nhận biết, dễ nhận biết như nghiện rượu và nghiện khi mọi người học được.
    Vì vậy, đó là chìa khóa.
    Hãy cho bản thân một chút thời gian, xem liệu những điều này có nổi lên hay không.
    Tôi nghĩ bạn đang nêu ra một điểm rất thú vị, đó là mặc dù ngày nay chúng ta có
    Thông tin về mọi người có sẵn cho chúng ta thông qua internet và mạng xã hội, bạn đã so sánh với thời đại của ông bà chúng ta. Tôi 49 tuổi, vì vậy ông bà tôi thực sự đã quen biết nhau từ khi họ còn học lớp tám. Họ đã bỏ trốn khi tròn 18 tuổi, lập tức đi kết hôn, tôi nghĩ điều này khiến một bên hoặc bên kia của cha mẹ không hài lòng, nhưng sau đó họ đã sống với nhau hơn 50 năm. Và có cháu chắt, rõ ràng, một trong số họ, v.v. Và vì vậy bạn có những câu chuyện này và chúng tôi yêu thích những loại câu chuyện như vậy. Nhưng như bạn đã chỉ ra, họ đã biết nhau rất, rất rõ và đã lâu. Ngày nay, người ta có thể, nói một cách nào đó, “nghiên cứu”, lên mạng và tìm kiếm thông tin. Nhưng bạn có cho rằng đó không phải là thông tin đầy đủ không? Đúng. Tôi nghĩ điều đó có thể hữu ích. Tôi nói với mọi người, hãy tìm kiếm thông tin về đối tác của bạn trên Google và tìm hiểu xem có lịch sử nào đó có thể ảnh hưởng đến bạn không. Chắc chắn rồi. Nhưng đừng tin rằng điều đó là đủ. Điều tôi muốn nói là bạn thực sự nên nói chuyện với người thân và bạn bè của người này. Và điều bạn thực sự muốn làm là xem họ hành động với người thân và bạn bè. Người thân và bạn bè. Đúng vậy, vì đó là những mối quan hệ gần gũi. Đó là chìa khóa. Tất cả đều liên quan đến những mối quan hệ gần gũi. Và đó là điều khiến mọi người ngạc nhiên. Họ nói rằng người này trông tốt ở nơi làm việc. Một số người đã làm việc cùng nhau trong 10 năm và có thể họ đã ở trong những mối quan hệ khác và cả hai đều ly hôn, đồng cảm với nhau, và họ đến với nhau. Và họ nghĩ, “Chúng tôi đã biết nhau 10 năm. Chúng tôi sẽ có một mối quan hệ tuyệt vời.” Và họ phát hiện ra rằng người này gần như là một người lạ vì giờ đây đó là một mối quan hệ gần gũi. Và đó là sự khác biệt. Cách mọi người hành xử trong một mối quan hệ gần gũi thường kích hoạt những rối loạn nhân cách và những thứ tương tự. Nỗi sợ hãi về việc bị coi thường, nỗi sợ bị áp đảo, nỗi sợ không nhận được đủ sự chú ý.
    Rối loạn nhân cách dường như có những nỗi sợ hãi quá mức trong những lĩnh vực này. Liệu có công bằng khi nói rằng nếu một người có nhiều tình bạn ổn định trong thời gian dài thì đó là dấu hiệu tốt cho thấy họ có thể duy trì các mối quan hệ gần gũi không? Nhưng theo tôi, bạn cũng muốn biết một người bạn thân là gì đối với người đó? Họ có thực sự dành thời gian cho nhau không? Tương tự với đồng nghiệp, vì một số môi trường làm việc mà tôi đã trải qua thường rất không cá nhân. Bạn không chia sẻ nhiều, trong khi ở những môi trường khác, như tôi biết các đối tác của mọi người mà tôi làm việc cùng ở podcast, điều đó không đúng với các đồng nghiệp học thuật của tôi. Tôi biết một số gia đình của các đồng nghiệp học thuật, tôi đã ăn tối với họ, v.v. Nhưng một số thì ít hơn. Vì vậy, bối cảnh rất quan trọng. Và tôi sẽ nói rằng bạn đã đề cập đến từ “ổn định”, và đó thực sự là một yếu tố then chốt. Vì nếu họ có những người bạn thân mà họ đã có trong 10, 20, 30 năm, đó là một dấu hiệu rất tốt. Những dấu hiệu xấu là “Tôi không muốn bạn nói chuyện với gia đình tôi, họ là những người xấu, họ sẽ nói những điều tồi tệ về tôi, bạn không thể tin tưởng họ, họ sẽ quay lưng lại với bạn, họ sẽ ghét bạn, tất cả những điều đó.” Bạn thậm chí không thể nói với tôi, tôi không thể cho bạn biết gia đình tôi là ai và email cũng như số điện thoại của họ. Ôi trời ơi. Đó là một dấu hiệu cảnh báo. Vâng, đó là một dấu hiệu cảnh báo rõ ràng. Bởi vì mọi người đều có xung đột với các thành viên trong gia đình ở một mức độ nào đó, nhưng bạn sẽ hy vọng rằng một người có thể cảm thấy thoải mái khi cho phép bạn tương tác với gia đình họ. Và nếu gia đình bạn thực sự khó khăn, hãy giới thiệu đối tác của bạn với gia đình bạn và để họ thấy rằng đây là một gia đình khó khăn và đây là lý do tại sao tôi phải giữ khoảng cách với họ. Bởi vì nhiều người để khỏe mạnh thực sự phải giữ một khoảng cách nhất định, nhưng sự bí mật, chỉ cần những bí mật nói chung không phải là điều tốt cho các mối quan hệ. Đó là, đó là phần lớn nhất đang thiếu so với 50 năm trước.
    Khi mọi người biết, thật khó để có những bí mật gia đình 50 năm trước, bây giờ, mặc dù mọi người có thể ở khắp nơi trên internet, bạn có thể thực sự biết những bí mật của họ. Và đó là điều bạn cần tìm hiểu. Còn về những người ủng hộ thì sao? Bạn biết đấy, tôi quen thuộc với một số cá nhân có xung đột cao. Một số thì có tính chiến đấu hơn, trong khi những người khác thì giống như kiểu, bạn gọi nó là gì nhỉ, kiểu nạn nhân thầm lặng, thao túng. Và cả hai dường như đều khá giỏi trong việc tạo ra những người ủng hộ. Tôi đoán bạn gọi những người này là những người ủng hộ tiêu cực, những người sẽ chiến đấu cho họ. Nhân tiện, tất cả những điều này nghe có vẻ giống như chính trị hiện đại. Có thể chúng ta sẽ đề cập đến điều đó một chút vì nó là một phản ánh quan trọng về những gì chúng ta đang nói đến. Nhưng còn về những người ủng hộ tiêu cực thì sao? Nếu ai đó có rất nhiều bạn bè hoặc người ủng hộ mà họ giống như đứng về phía họ chống lại những người khác và cũng đang ở trong trạng thái đổ lỗi, thì đó có phải là một dấu hiệu đỏ không? Có. Điều thú vị là, và tôi muốn một ngày nào đó tìm hiểu thêm về khoa học thần kinh đằng sau điều này. Nhưng những người có xung đột cao có cảm xúc tăng cao. Các rối loạn nhân cách loại B được biết đến với tính cách kịch tính, cảm xúc và thất thường. DSM-5TR đã nói như vậy, sách hướng dẫn cho các chuyên gia sức khỏe tâm thần. Vì vậy, cảm xúc tăng cao của họ là lây lan. Và nhìn chung, những gì tôi đã học được về công việc này rất nhiều là cảm xúc là lây lan và cảm xúc xung đột cao thì cực kỳ lây lan. Vậy điều gì xảy ra, và tôi thấy điều này rất nhiều với tư cách là một luật sư và với các luật sư khác và với các nhà trị liệu, là người có xung đột cao đến văn phòng của bạn và nói, tôi đã bị đối xử tệ hại bởi, giả sử, người yêu cũ của tôi, bạn biết đấy, nam hay nữ, vì điều này xảy ra với cả hai, bị đối xử tệ hại và bạn phải cứu tôi, bạn phải bảo vệ tôi, bạn phải thắng, bạn phải, đôi khi họ nói bạn phải tiêu diệt bên kia. Đó luôn là một dấu hiệu cảnh báo khi mục tiêu của họ là tiêu diệt bên kia. Đó không phải là một dấu hiệu tốt.
    Nhưng họ cảm xúc quá, bạn nói, ôi trời, người này đã trải qua rất nhiều điều.
    Bây giờ tôi có những cảm xúc đó.
    Và những gì tôi dạy trong các buổi hội thảo của mình là tôi hiểu rằng có rất nhiều điều liên quan đến amygdala, rằng amygdala bắt giữ nỗi sợ hãi mãnh liệt, cơn giận dữ mãnh liệt, rằng những điều đó được khuếch đại.
    Và bây giờ amygdala của tôi đang hoạt động, ôi Billy, bạn phải làm gì đó.
    Tôi cảm thấy cơ thể mình muốn hành động.
    Tôi muốn cứu người này khỏi người đồng nuôi ác độc của họ, chẳng hạn.
    Và những gì chúng ta thấy với những người bênh vực tiêu cực là họ bị cuốn vào cảm xúc, nhưng không được thông tin.
    Họ thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra.
    Và tôi sẽ đưa ra một ví dụ, một vụ án với một người có xung đột cao đã đưa cả gia đình họ đến.
    Và tôi đã có một vụ án với những cáo buộc sai lệch, những cáo buộc khủng khiếp.
    Khách hàng của tôi tình cờ là người cha, người mẹ đã đưa ra những cáo buộc sai lệch về lạm dụng tình dục trẻ em.
    Và tôi đã gặp đủ loại vụ án thật và giả.
    Vì vậy, đây là một vấn đề thực sự, một vấn đề thực sự, nhưng cũng có những cáo buộc sai lệch.
    Trong trường hợp này, đó là những gì đã xảy ra.
    Người mẹ đưa cả gia đình mình đến và thẩm phán nhận ra điều gì đang xảy ra trong vụ án nhờ vào các bằng chứng được trình bày và đã xử phạt người mẹ vì đã biết rõ những cáo buộc sai lệch.
    Điều đó tương đương với gì trong hệ thống pháp luật?
    Vì vậy, khách hàng của tôi, người cha đã chi khoảng 40.000 đô la để thực hiện một cuộc đánh giá tâm lý, tham gia một phiên tòa, làm tất cả các khoản phí luật sư này.
    Và vì vậy, tòa án đã buộc cô ấy phải trả 10.000 đô la phí luật sư và chi phí của ông ấy.
    Vì vậy, đó là hình phạt.
    Và có một điều khoản quy định rằng những cáo buộc sai lệch về lạm dụng trẻ em là cơ sở để buộc một bên phải trả phí cho bên kia.
    Vì vậy, cô ấy đã bị ra lệnh, cô ấy chưa bao giờ trả, nhân tiện.
    Và cô ấy không có tài sản, chúng tôi đã không thể lấy được vì cô ấy có tài sản đứng tên người khác.
    Nhưng ý tưởng là cô ấy đã đưa cả gia đình mình đến đó.
    Cô ấy đã đưa mẹ mình, bạn trai của mẹ, cô ấy đã đưa bạn cùng phòng của mình, người mà là một nhà tâm lý học.
    Sinh viên cao học, người đã khuyến khích cô ấy, “Ôi, con gái của bạn đang bị lạm dụng. Bạn phải làm gì đó.” Đây đều là những người ủng hộ tiêu cực. Và khi thẩm phán đưa ra phán quyết và nêu rõ thông tin, điều đó rất rõ ràng. Ý tôi là, chúng tôi đã bắt gặp người mẹ nói dối, cô ta đã thuyết phục những người khác nói dối cho cô ta, chúng tôi đã bắt gặp họ trong những lời nói dối. Vì vậy, đây thực sự là một vụ án bất ngờ rõ ràng. Và gia đình đã bắt đầu la hét vào thẩm phán. Họ nói, “Đây là một tội ác và đây là một sự xấu hổ,” và bla, bla, bla, bla. Thẩm phán nói, “Các bạn hãy rời khỏi đây ngay lập tức hoặc tôi sẽ cho nhân viên an ninh đưa các bạn ra.” Và họ đã đứng dậy và rời đi và la hét, “Đây là một sự ghê tởm,” hoặc điều gì đó như vậy. Đây là những người ủng hộ tiêu cực. Họ không biết bức tranh toàn cảnh. Họ tin vào thành viên trong gia đình của họ, người mà tôi tin là một kẻ nói dối có kỹ năng, và điều này rất thú vị. Tôi đã có cơ hội nói chuyện với nhà trị liệu của cô ấy, một nhà trị liệu mà cô ấy đã có, tôi được phép nói chuyện với cô ấy. Và nhà trị liệu, điều đó là công khai, đã nói rằng cô ấy mắc chứng rối loạn nhân cách biên giới. Và đó là một điều công khai. Và nhà trị liệu nói, “Còn một điều nữa.” Và tôi đã nói, “Rối loạn nhân cách chống xã hội,” và cô ấy đã nói, “Tôi không thể nói, nhưng tôi sẽ không phản đối bạn.” Điều này thực sự là một cái gật đầu. Vâng. Và với rối loạn chống xã hội, đó là nơi bạn có rất nhiều lời nói dối và những thứ như vậy. Đây là một trường hợp hiếm, nhưng vì tôi có nền tảng công tác xã hội và tôi đã có nhiều trường hợp thực sự về lạm dụng tình dục trẻ em, đặc biệt là với tư cách là một nhà trị liệu, tôi có thể thấy sự khác biệt, trong khi nhiều luật sư không biết phải tìm kiếm điều gì. Nhưng đây là một trường hợp đặc biệt, rối loạn chống xã hội và rối loạn nhân cách biên giới. Cô ấy có rất nhiều đặc điểm. Và lúc đầu, thẩm phán rất chỉ trích khách hàng của tôi và chúng tôi, và ông đã giám sát việc tiếp xúc. Nhưng người giám sát đã nói, “Điều này thật thú vị. Khi đứa trẻ được trao đổi, cô gái sẽ đi về phía cha một cách khá dè dặt. Người mẹ đã bỏ rơi cô ấy và rời đi.
    Người giám sát đã đưa cô ấy đến gặp cha. Cô ấy có vẻ hơi do dự. Cô ấy nhìn cha và quan sát. Mẹ thì không có ở đó. Cô ấy nhảy vào lòng cha, cười và có một khoảng thời gian tuyệt vời.”
    Tôi có một câu hỏi. Đây không phải là một câu hỏi kiểm tra, nhưng bạn có nhớ từ trường hợp cụ thể mà bạn vừa mô tả rằng mối quan hệ đã bắt đầu rất nhanh chóng không? Họ có chuyển vào sống chung nhanh chóng không, quyết định, xin lỗi, họ có quyết định có con với nhau nhanh chóng không, kết hôn nhanh chóng không? Nói cách khác, liệu khách hàng của bạn có mù quáng vì tốc độ mà họ đang tiến triển không? Và phép ẩn dụ mà tôi nghĩ đến là nếu bạn di chuyển rất nhanh, thì khó mà đọc được các biển báo đường.
    Tôi nghĩ là có. Và điều thú vị là họ đã đến với nhau khi còn khá trẻ. Tôi nghĩ có thể cô ấy 18 tuổi, còn anh ấy 20 tuổi, đại loại như vậy. Điều đó khá trẻ theo tiêu chuẩn ngày nay. Và vì vậy, sự phấn khích đã biết tất cả điều đó. Tôi khá chắc chắn là họ đã làm vậy. Và điều thú vị là họ đã ly hôn, vấn đề tôi mô tả là một vấn đề giành quyền nuôi con sau ly hôn, nhưng họ đã ly hôn có thể khoảng bốn hoặc năm năm sau khi kết hôn và cô ấy đã tấn công anh ấy và anh ấy có những vết sẹo và tất cả những điều đó. Vì vậy, anh ấy thực sự đã có quyền nuôi cô gái này, người đã tám tuổi khi câu chuyện tôi vừa kể xảy ra, điều này cũng hữu ích vì cô ấy có thể nói. Cô ấy thực sự đã mô tả cách mẹ cô ấy ép cô ấy nói những điều không đúng sự thật. Nhưng vâng, họ đã đến với nhau khi còn trẻ, tôi nghĩ là nhanh, rồi họ đã ly hôn, nhưng các mô hình vẫn tiếp tục. Và đó là một điều mà chúng tôi thấy. Nhiều cuộc ly hôn có xung đột cao vẫn tiếp tục ngay cả sau khi ly hôn. Ngày ly hôn thực tế giống như một gờ giảm tốc trong suốt cuộc đời của những cuộc xung đột cao nếu họ có con với nhau. Một khi đã chờ đợi để có con với ai đó, nếu có thể, bạn đã hỏi về sự lây lan cảm xúc và bạn đã đề cập đến khoa học. Nếu tôi có thể, tôi sẽ chia sẻ một điều gì đó có thể sẽ thú vị với bạn và với các thính giả.
    Bạn chắc chắn đúng rằng amygdala là một trung tâm chính trong việc phát hiện mối đe dọa. Nhiều người không biết điều này vì nó không được thảo luận đủ trong các bài viết phổ biến về khoa học thần kinh, đó là amygdala có khả năng học hỏi theo nghĩa là nó rất dễ bị ảnh hưởng bởi tính linh hoạt phụ thuộc vào ngữ cảnh. Ý tưởng rằng việc trở nên cảm xúc mãnh liệt có thể là tiêu cực, như sợ hãi, hoặc tích cực, như “Ôi, tôi thích điều đó,” đúng đến một mức độ nào đó. Nhưng theo thời gian, não bộ thay đổi để, trong một số trường hợp, cảm giác adrenaline có thể tạo ra sự phóng thích dopamine liên quan đến điều đó.
    Nhưng có một tập hợp cấu trúc não rất thú vị mà không được thảo luận đủ, tôi chỉ muốn đề cập vì bạn đã hỏi về khoa học thần kinh. Tôi có một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trong phòng thí nghiệm của mình tên là Hikyung Jung, một nghiên cứu sinh tuyệt vời đang nghiên cứu về sự lây lan cảm xúc. Chúng tôi quan tâm đến các đối tượng con người, nhưng những nghiên cứu này là trên động vật. Một thành viên của một loài được quan sát và sau đó được bắt chước bởi một thành viên khác của loài đó. Đây là một khía cạnh rất mạnh mẽ trong hành vi của con người và động vật không phải con người.
    Và có một cấu trúc trong não được gọi là claustrum. Hầu hết mọi người không biết về nó, nhưng nó dường như rất quan trọng cho điều này. Cô ấy đã thực hiện một loạt thí nghiệm tuyệt vời cho thấy rằng khi động vật quan sát các động vật khác, dù trong trạng thái tích cực hay trạng thái sợ hãi, nhưng trong trường hợp này là trạng thái sợ hãi, chúng sẽ kích hoạt claustrum của chính mình để tham gia vào mạch cingulate cortex và, tất nhiên, amygdala, v.v., những vùng này sẽ sáng lên như thể chúng đang trải nghiệm điều đó. Nhưng không ở mức độ tương tự, nhưng theo thời gian, điều mà người ta có thể thấy là sự gia tăng, một tính linh hoạt của những mạch này để những mối đe dọa nhỏ hơn bắt đầu tạo ra những phản ứng nội tâm lớn hơn. Điều này kết hợp cả công trình của Hikyung và các công trình khác đã được công bố kể từ đó.
    Vì vậy, điều này cho thấy rằng não bộ của chúng ta rất nhạy cảm với trạng thái cảm xúc của người khác. Điều này là tốt, chẳng hạn như sự đồng cảm.
    Nhưng theo thời gian, não bộ của chúng ta thay đổi và thực sự cần ít kích thích hơn để kích hoạt phần tiêu cực trong chính mình.
    Và có lẽ đây là một cách tốt để chuyển sang thảo luận về những gì chúng ta đang quan sát trong xã hội hiện nay, không chỉ về mặt chính trị.
    Nhưng việc được tuyển vào một nhóm là một chuyện. Nhưng một khi bạn đã ở trong nhóm, nếu chúng ta suy nghĩ qua lăng kính của công việc này, có vẻ như nó yêu cầu ít điều tiêu cực hơn để ở lại trong nhóm đó nhưng lại muốn chiến đấu ngày càng mạnh mẽ hơn để bảo vệ một lý do.
    Điều đó có hợp lý không?
    Tôi nghĩ là hoàn toàn hợp lý. Và như tôi đã đề cập trong cuốn sách của mình về những kẻ bắt nạt, tôi nghĩ sự phân cực thực sự thể hiện điều đó.
    Vì vậy, một khi bạn ở trong nhóm của mình và bạn thấy nhóm khác không chỉ có quan điểm khác mà còn là kẻ thù, thì não bộ của bạn không cần phải làm việc về điều đó nữa. Vụ việc đã khép lại. Họ là kẻ thù. Câu hỏi duy nhất là, chúng ta sẽ làm gì bây giờ?
    Và nghiên cứu cho thấy rằng khi bạn nói chuyện với những người trong nhóm của bạn, thay vì cùng nhau, bạn lại càng xa cách hơn.
    Và đối với tôi, điều thú vị trong các vụ án pháp lý, đặc biệt là trong luật gia đình, là bạn có, như gia đình mà tôi đã mô tả, bạn có gia đình nói chuyện với nhau. Bạn kéo một luật sư vào đó. Luật sư nói chuyện với họ. Luật sư có thể nhận được sự tức giận cao độ, hoặc cam kết để cứu người này.
    Và có thể bạn đưa một nhà trị liệu vào bức tranh, và họ chỉ nói chuyện với nhau. Họ càng ngày càng xa cách hơn.
    Và đó thường là lúc chúng ta có vụ án tòa án xung đột cao. Họ trở lại tòa án mỗi sáu đến mười hai tháng, đôi khi kéo dài nhiều năm.
    Tôi có những vụ án mà mọi người đã ở tòa án như mỗi năm trong tám hoặc chín năm. Và đây là những vụ án mà việc ly hôn đã được thực hiện từ lâu.
    Điều mà mọi người không nhận ra là những tranh chấp quyền nuôi con tồi tệ nhất thường xảy ra sau khi ly hôn đã xong.
    Và tôi nghĩ điều đó là vì mọi người đang dành nhiều thời gian hơn để nói chuyện với đội của họ.
    đến nhóm của riêng họ, và điều đó khiến họ càng xa nhau hơn.
    Cái nhìn của họ về phía bên kia ngày càng tồi tệ hơn.
    Và đó là lý do tại sao tôi nghĩ cấu trúc thực sự quan trọng.
    Vì vậy, tôi nghĩ về mặt chính trị, chúng ta có hai vũ trụ khác nhau mà không nhất thiết phải nói chuyện với nhau, và chúng thực sự tạo ra một cảm giác cộng đồng.
    Mọi người đang tìm kiếm cộng đồng, và họ tìm thấy nó.
    Nhưng tôi nghĩ điều đó được nuôi dưỡng bởi hệ sinh thái truyền thông.
    Mọi người đều có phương tiện truyền thông riêng của họ.
    Và vì vậy chúng ta có hai vũ trụ nói chuyện với chính mình, ngày càng xa nhau hơn.
    Và đó là lý do tại sao các cuộc bầu cử dường như không tạo ra sự khác biệt nào trong tất cả những điều này, vì các cuộc bầu cử quyết định ai sẽ làm chính phủ, nhưng chúng không giải quyết được các cộng đồng đối kháng.
    Và chúng thu hút rất nhiều sự chú ý.
    Và thật buồn khi nói rằng, tôi nghĩ văn hóa của chúng ta đã chuyển từ chính phủ, rằng chính trị liên quan đến chính phủ, và các chi tiết cụ thể, và các giá trị của chính phủ là điều gì đó tốt cho nhóm của chúng ta, tốt cho đất nước của chúng ta, sự đoàn kết, quyền công dân.
    Chúng ta nên cùng nhau trong điều này, rằng chính trị đã chuyển sang giải trí.
    Các giá trị của giải trí là phải cực đoan, phải cảm xúc, và giải trí được thúc đẩy bởi kịch tính trong hàng ngàn năm.
    Và kịch tính là sự đối kháng giữa chúng ta và họ.
    Và như tôi đã đề cập trong cuốn sách về những kẻ bắt nạt, có một cuộc khủng hoảng khủng khiếp, có một nhân vật phản diện xấu xa, và có một siêu anh hùng.
    Và nếu bạn có ai đó kể câu chuyện đó cho cộng đồng của họ, họ sẽ yêu thích người đó.
    Nhưng bây giờ chúng ta có hai cộng đồng trong chính trị yêu bản thân và ghét bên kia, và các cuộc bầu cử không giải quyết điều đó.
    Đó là một chướng ngại vật trên con đường đến xung đột cao.
    Và đó không phải là một dấu hiệu tốt, và chúng ta phải tìm cách để thu hẹp khoảng cách.
    Và có những cách.
    Bạn có thể để mọi người nói chuyện với nhau một cách trực tiếp.
    Có rất nhiều nhóm đang cố gắng nói, hãy kết nối thay vì chia rẽ.
    Nếu chúng ta mất cân bằng quá xa, chúng ta sẽ gặp phải những vấn đề xung đột lớn hơn và lớn hơn.
    Vì vậy, càng nhiều người nhận thức được mô hình này, họ càng có thể nói rằng, “Này, tôi dường như là một phần của nhóm này, nhưng tôi muốn, bạn hàng xóm của tôi nghĩ khác, tôi sẽ lắng nghe họ.”
    Điều đang thiếu là sự lắng nghe.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
    Gần đây, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm một phương pháp toàn diện nhất cho việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
    Mặc dù tôi đã là một người hâm mộ việc xét nghiệm máu từ lâu, nhưng tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều hòa hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, cũng như các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên của tôi với Function, tôi đã phát hiện ra rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu.
    Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi, tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
    Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
    Xét nghiệm trong phòng thí nghiệm toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện nó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém.
    Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là thực hiện xét nghiệm, cũng như sự toàn diện và tính khả thi của các xét nghiệm, đến nỗi gần đây tôi đã…
    tôi đã tham gia vào hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast này. Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe Huberman Lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để nhận quyền truy cập sớm vào Function.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi David. David sản xuất một loại thanh protein không giống bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất. Những thanh này của David cũng có hương vị tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là loại vị bánh, nhưng tôi cũng thích loại vị sô cô la và loại vị berry. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Tất cả đều rất ngon.
    Đối với tôi, tôi cố gắng lấy hầu hết calo từ thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng, hoặc khi tôi xa nhà, hoặc khi tôi chỉ tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh chóng vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein chất lượng cao với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể, và cho phép tôi làm điều đó mà không phải tiêu thụ quá nhiều calo. Như tôi đã đề cập trước đó, chúng rất ngon. Thực tế, chúng ngon đến bất ngờ. Ngay cả độ đồng nhất cũng tuyệt vời. Nó giống như độ đồng nhất của một chiếc bánh quy, kiểu như một chiếc bánh quy dai, điều này khác với những thanh khác mà tôi thường cảm thấy ngán. Tôi chưa bao giờ là một fan lớn của các thanh cho đến khi tôi phát hiện ra thanh của David. Nếu bạn thử chúng, bạn sẽ hiểu tôi có ý gì.
    Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Theo gợi ý của người bạn và cựu khách mời của podcast này, khách mời hai lần, Rick.
    Rubin, tôi đã bắt đầu xem một bộ phim tài liệu về lịch sử của đấu vật chuyên nghiệp, mà mọi người đều đồng ý rằng nó là giả tưởng. Hãy thừa nhận điều đó. Nhưng đó là một cánh cửa đáng chú ý vào một số điều mà bạn đang nói đến, vì tất cả đều phụ thuộc vào khả năng tạo ra phản ứng cảm xúc trong đám đông, và chỉ một lịch sử rất ngắn gọn về nó, như tôi hiểu, và tôi không phải là một chuyên gia, nhưng tôi đã ghi chú về bộ phim tài liệu này như tôi thường làm, ghi chú về hầu hết mọi thứ.
    Họ thường có những nhân vật tốt và xấu, những cô gái tốt và xấu, vì đây là đấu vật của nam và nữ, thường không đấu với nhau, mặc dù đôi khi có. Dù sao đi nữa, đã có một sự chuyển đổi xảy ra vào một thời điểm nào đó khi họ không thể tạo ra thêm sự phấn khích và thực sự không thể thu hút thêm sự chú ý đến môn thể thao này bằng cách có những nhân vật tốt và xấu, những cô gái tốt và xấu.
    Vì vậy, điều họ cuối cùng đã làm là biến mọi người thành xấu, và tỷ suất người xem đã tăng vọt. Mọi người đều xấu. Tiền đề cơ bản là cả hai đội đều gian lận, và vì vậy họ cũng phải cư xử không tốt. Và điều này đã tạo ra một kỷ nguyên hoàn toàn của những người xấu làm những điều xấu, tạo ra những phản ứng cảm xúc mạnh mẽ hơn nữa.
    Và điều này rất phù hợp với khoa học thần kinh về cảm xúc. Những cảm xúc như sự kinh ngạc, hạnh phúc, niềm vui, ý nghĩa, sự thích thú. Đây là những cảm xúc mạnh mẽ, và tôi sẽ không nói, vì không có dữ liệu nào hỗ trợ ý tưởng rằng sợ hãi, tức giận, bị đe dọa, v.v., là những cảm xúc mạnh mẽ hơn, nhưng chúng có xu hướng thúc đẩy nhiều hành vi hơn. Nói cách khác, mọi người sẽ làm nhiều hơn. Điều này cũng được biết đến trong lĩnh vực kinh tế hành vi.
    Mọi người sẽ làm nhiều hơn để tránh mất mát một cái gì đó hơn là để đạt được một cái gì đó, thật buồn, nhưng đây là cách mà loài người của chúng ta được lập trình vì những lý do có ý nghĩa tiến hóa. Vì vậy, điểm mấu chốt là tôi nghĩ rằng về mặt xã hội và có thể là giữa các cá nhân, vì hai điều này mô phỏng lẫn nhau ở mọi cấp độ, từ cá nhân cho đến văn hóa, dường như đang tham gia.
    Trong những trạng thái cảm xúc ngày càng gia tăng này, và giờ đây dường như xung đột là quy tắc của ngày hôm nay. Thật buồn, và bạn có thể tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng có vẻ như điều này thưởng cho những cá nhân có xung đột cao vì họ không bị phát hiện.
    Vì vậy, bây giờ có một đồng nghiệp rất tức giận về điều gì đó họ thấy trên tin tức và đang cố gắng thu hút mọi người hoặc tạo ra một vấn đề xung quanh điều gì đó mà thực sự có phải là một vấn đề không? Ý tôi là, có một số vấn đề thực sự trong nơi làm việc và ở trường học, nhưng điều này có thực sự là một vấn đề không?
    Người đó cách đây 10 năm, mọi người sẽ nghĩ rằng, “Đây là một người có vấn đề,” và sẽ lùi lại. Bây giờ thì dường như, vì tiêu chuẩn đã thay đổi, tôi nghĩ rằng nó không còn là tín hiệu nổi bật giữa tiếng ồn nữa. Nó, như chúng ta nói trong khoa học, nằm trong tiếng ồn.
    Đúng vậy. Những gì chúng ta thấy là những hệ thống truyền thông này, tôi gọi chúng như vậy, bị thu hút bởi những cá nhân có xung đột cao, và những cá nhân có xung đột cao lại bị thu hút bởi sự chú ý. Họ muốn được chú ý. Vì vậy, có một sự kết hợp gần như giữa sự phơi bày truyền thông và những cá nhân có xung đột cao. Và đó là điều kéo mọi người lại với nhau.
    Tôi nghĩ rằng mọi người đang tìm kiếm cộng đồng trong những ngày này. Và trước đây, nó thường xoay quanh công việc, như một nhiệm vụ chung. Nhưng bây giờ chúng ta làm rất nhiều công việc một mình, hoặc trong những nhóm nhỏ, và vì vậy bạn có được cảm giác thực sự về cộng đồng.
    Mọi người trước đây nhận được điều đó từ nhà thờ, hoặc hội đường, hoặc nhà thờ Hồi giáo, hoặc bất cứ điều gì, và điều đó đã yếu đi. Và vì vậy, bây giờ chúng ta nhận được điều đó rất nhiều, cộng đồng cảm xúc mãnh liệt từ chính trị. Và vì vậy có một cộng đồng cho bạn, và có một cộng đồng cho bạn.
    Vì vậy, họ tự kéo nhau lại. Họ nhận được cái gì đó, tôi không biết, một cú sốc dopamine, hoặc bất cứ điều gì, và điều đó làm họ mạnh mẽ hơn.
    Vì vậy, điều đang xảy ra là chúng ta đang tách ra. Nhưng đối với tôi, câu trả lời là phơi bày các mẫu và hiểu về bộ não của chúng ta, nhận ra những gì đang xảy ra. Người này có lẽ đang ph exag hóa khi họ nói rằng những người đó là xấu xa.
    Người này có lẽ đang phóng đại khi họ nói rằng những người đó ngu ngốc. Dù là gì đi nữa, chúng ta cần nhận ra rằng, được rồi, đừng hoàn toàn tin vào điều đó. Điều khiến tôi thấy thú vị là, tôi không biết điều đó xảy ra như thế nào, nhưng tôi nhận được tin nhắn yêu cầu đóng góp cho các chiến dịch từ cả những người bảo thủ và tự do. Tôi nhận được cả hai. Và đoán xem? Chúng trông giống nhau, và chúng nói rằng, “Ngày tận thế đang đến. Bạn phải đóng góp 10 đô la hoặc 100 đô la để cứu thế giới, và ngày tận thế đang đến vì họ.” Tất cả đều dựa trên nỗi sợ hãi. Và nó dựa trên nỗi sợ hãi, nhưng nó lại gắn kết với cảm xúc của bạn. Tôi biết những điều này, vì vậy tôi có thể nói, “Được rồi, vuốt, vuốt, vuốt, vuốt đi.” Nhưng nhiều người không biết rằng điều này đang xảy ra. Họ không hiểu cảm xúc có thể lây lan như thế nào và tôi nghĩ rằng những cảm xúc xung đột cao thì càng dễ lây lan hơn. Vì vậy, đối với tôi, điều quan trọng là giáo dục mọi người về những động lực này để bạn không bị cuốn vào chúng quá nhiều. Như tôi sẽ không xem tin tức truyền hình quá nửa giờ, nhưng bạn có thể có tin tức truyền hình 24/7. Và kể từ năm 1995, 1996, khi họ cho phép – họ cấp giấy phép cho đài phát thanh và truyền hình mà không cần phải nói về phía bên kia của câu chuyện. Trước đó, bạn phải – theo quy tắc công bằng, bạn phải nói về phía bên kia. Nếu bạn ủng hộ một ứng cử viên, bạn phải nghe từ phía bên kia. Bạn không cần phải làm điều đó sau năm 1995, ’96. Vì vậy, chúng ta đã có MSNBC và Fox News hơi lệch về phía bên, hơi bảo thủ, hơi tự do. Giờ đây, chúng ta đã có 30 năm như vậy, xa hơn rất nhiều, và các cộng đồng xung quanh mỗi bên. Và nếu bạn nói, “Được rồi, có lẽ tôi đang nghe một số điều phóng đại ở đây.” Vậy nên tôi có thể tự kiểm tra bản thân. Và người này đang cố gắng trở thành một người hùng và biến những người đó thành quái vật. Tôi sẽ không làm điều đó. Vì vậy, tôi không ủng hộ việc quản lý của chính phủ. Điều tôi muốn là mọi người có thể nói, “Được rồi, tôi thấy điều gì đang xảy ra. Tôi sẽ không để cảm xúc của mình bị cuốn vào.” Và tôi nghĩ đối với tôi, đó là một trong những mục tiêu, là để mọi người học được, “Tôi không cần phải…”
    “Thấm nhuần cảm xúc.”
    Bởi vì đó là nơi vấn đề nằm, mọi người bị mắc kẹt về mặt cảm xúc và không được thông tin đầy đủ.
    Một số dấu hiệu của một tính cách xung đột cao là gì?
    Bởi vì trong một thế giới lý tưởng, chúng ta tránh xa những người này.
    Và một lần nữa, chúng tôi không cố gắng nói rằng họ là những người xấu.
    Một số người trong số họ là người xấu, một số người thì không.
    Nhưng vì tôi không phải là một nhà tâm lý học lâm sàng, còn bạn thì có, bạn chắc chắn có thể đưa ra đánh giá tốt hơn tôi.
    Có những cách nào để tránh những tình huống này ngoài quy tắc năm đầu tiên?
    Và sau đó hãy nói về một số cách để thoát khỏi những người này dựa trên kiểu hình độc đáo của họ.
    Vậy có câu hỏi hoặc tập hợp câu hỏi nào mà một người nên tự hỏi khi họ có khả năng hẹn hò với ai đó, có khả năng trở thành bạn bè với ai đó, có khả năng trở thành đồng nghiệp với ai đó, và vân vân?
    Vâng.
    Điều thú vị là thường thì cảm giác trực giác của bạn cho bạn biết có điều gì đó không ổn ở đây, như người đó đột nhiên có một ý kiến gây sốc về người khác.
    Họ nói, “Người đó thật sự là một kẻ ngốc, và bạn biết rằng người đó không phải là một kẻ ngốc.”
    Và đột nhiên, điều gì đó trở nên không tương xứng.
    Tôi nghĩ rằng cảm xúc không tương xứng thường là một yếu tố kích thích.
    Tôi đã đưa vào nhiều cuốn sách của mình bây giờ, cái mà tôi gọi là phương pháp mạng, là chú ý đến lời nói của họ, cảm xúc của bạn và hành vi của họ.
    Vì vậy, bắt đầu với lời nói, họ có sử dụng nhiều từ đổ lỗi không?
    Tất cả đều là lỗi của người đó.
    Họ có sử dụng những từ tất cả hoặc không có không?
    Họ dường như nhìn mọi thứ qua một ống kính hẹp, rằng có tất cả tốt, có tất cả xấu.
    Cảm xúc không được quản lý, mà họ có thể hoặc không thể thể hiện, như tôi đã giải thích, một số người giỏi trong việc che giấu tất cả điều đó, mặc dù điều đó khiến họ khổ sở bên trong.
    Và những hành vi cực đoan, họ có làm những điều mà 90% mọi người sẽ không bao giờ làm không?
    Và tôi sẽ đưa ra một ví dụ ở đây, và tôi sẽ không nói tên thành phố, nhưng có một thị trưởng, có một người là đại biểu quốc hội, và họ đã quyết định tranh cử làm thị trưởng ở thành phố của họ, thay vì bay đi để tham gia quốc hội.
    Nhưng khi họ bay đi bay về để tham dự Quốc hội, điều này diễn ra ở California, tôi sẽ nói như vậy. Mọi người có thể dễ dàng tìm kiếm thông tin này.
    Vì vậy, người này, bay đi bay về, một ngày, một đêm, đứng, bạn biết đấy, có một hàng để lấy hành lý ở sân bay sau khi bạn xuống máy bay. Và anh ta được bảo chờ trong hàng để lấy hành lý của mình.
    Và anh ta nói, “Bạn không biết tôi là ai sao?” Và anh ta đã chen lên phía trước hàng, và đã cãi nhau với người đứng sau quầy, nói, “Bạn không biết tôi là ai sao? Tôi muốn lấy hành lý của tôi ngay bây giờ.”
    Và cô ấy nói, “Bạn không có nó bây giờ. Bạn không thể có nó ngay bây giờ.” Và anh ta đã đẩy cô ấy và làm cô ấy ngã. Anh ta đã đẩy nhân viên hàng không này ra sau quầy và làm cô ấy ngã.
    Đây là một thị trưởng của một thành phố lớn — Chưa, anh ta chưa phải là thị trưởng. Anh ta là một thành viên Quốc hội. Xin lỗi.
    Dù sao, điều đó có nghĩa là anh ta — Không, không, tôi biết một số thành viên Quốc hội rất đàng hoàng, nhưng như vậy, vâng. Nhưng vì vậy, anh ta là một — Vâng, trong bất kỳ trường hợp nào, người này có thể là bất kỳ nghề nghiệp nào khác nhau. Có thể, vâng.
    Đúng vậy, đây là hành vi chống xã hội. Nhưng đây là một người nổi tiếng. Vì vậy, điều này đã xuất hiện trên tất cả các phương tiện truyền thông ngày hôm sau. Đây là 20 năm trước, có thể 15 năm trước, gì đó như vậy. Trời ơi.
    Dù sao, nó đã có trên báo ngày hôm sau. Tờ báo nói rằng một thành viên Quốc hội nào đó đã có xô xát thể chất với nhân viên hàng không, làm cô ấy ngã. Một nửa số người nói, “Thật tồi tệ.” Và nửa còn lại nói, “Chờ đã, chờ đã. Anh ta đã thiếu ngủ. Anh ta đã bay qua cả nước. Bạn phải hiểu rằng anh ta đã bị căng thẳng.”
    Và đây là lúc phương pháp của tôi xuất hiện. 90% mọi người sẽ không làm như vậy, ngay cả khi họ thiếu ngủ. Và tôi bay đi bay về rất nhiều, và tôi không — tôi không làm như vậy. Tôi muốn nghĩ rằng 99% mọi người sẽ không làm như vậy. Tôi nghĩ bạn đúng. 99% — Để có hành động thể chất với một nhân viên hàng không vì một chiếc túi.
    Việc cắt hàng ở phía trước là điều không thể chấp nhận, việc xô đẩy nhân viên hàng không thì thật sự quá đáng.
    Đúng vậy, chính xác.
    Vậy là — Dù sao đi nữa, anh ta đang chạy đua cho chức thị trưởng.
    Và tôi nghĩ, “Người này là một người có xung đột cao.
    Nếu anh ta được bầu, anh ta sẽ không phải là một thị trưởng tốt.
    Anh ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối với những người xung quanh mình.
    Và rồi, bạn đoán xem chuyện gì xảy ra?
    Anh ta được bầu.”
    Trong vòng, tôi nghĩ, là tám tháng, anh ta — và đây là trước khi phong trào #MeToo bắt đầu, nhưng mọi người đang báo cáo rằng anh ta quấy rối phụ nữ, quấy rối tình dục phụ nữ.
    Phụ nữ vào văn phòng của anh ta để gặp gỡ, những người chuyên nghiệp, có kinh nghiệm, quan trọng.
    Và anh ta thì muốn chạm vào họ rất nhiều, một cách không thích hợp, họ không muốn bị chạm vào.
    Dù sao đi nữa, phụ nữ bắt đầu phàn nàn về anh ta.
    Tin tức bắt đầu lan ra.
    Vâng, điều này đã xảy ra với nhiều người khác nhau mà anh ta không tấn công tình dục họ, nhưng anh ta đang đối xử tệ với họ.
    Vì vậy, nó cắt ngang qua nhiều lĩnh vực.
    Nó không chỉ diễn ra trong văn phòng, mà còn ở sân bay.
    Nó cơ bản là bất cứ khi nào anh ta không có được điều mình muốn, anh ta sẽ nổi cơn thịnh nộ.
    Và đó là điều với các rối loạn nhân cách là một phạm vi hành vi hẹp hơn được lặp lại trong nhiều bối cảnh khác nhau.
    Vì vậy, anh ta phù hợp với tất cả điều đó.
    Vậy rối loạn nhân cách nào tôi sẽ không chẩn đoán cho anh ta, nhưng nó thu hẹp lại còn một hoặc hai.
    Vì vậy, nó không phụ thuộc vào bối cảnh.
    Nó là —
    Nó là phổ biến.
    Phổ biến.
    Và từ đó có trong cẩm nang chẩn đoán, rằng nó phổ biến ở, tôi nghĩ, một vài bối cảnh.
    Tôi nghĩ đó là những từ.
    Nhưng hãy để tôi kết thúc, vì phần cuối của câu chuyện là anh ta cũng có các ủy ban và những người mà đáng lẽ phải hoàn thành công việc.
    Anh ta không muốn họ suy nghĩ.
    Anh ta muốn — anh ta muốn làm việc suy nghĩ và chỉ cho họ phải làm gì.
    Vì vậy, anh ta đi quanh làm xa lánh nhiều người.
    Trong vòng tám tháng, anh ta đã ra khỏi văn phòng.
    Bởi vì có đủ người cảm thấy không hài lòng, và cách mà ông ấy rời khỏi văn phòng là một số lãnh đạo chính phủ đã nói với ông ấy – tôi nghĩ đó là luật sư thành phố hoặc gì đó – “Nếu ông từ chức ngay bây giờ, chúng tôi sẽ giúp ông với các chi phí pháp lý của ông,” vì ông ấy bắt đầu bị kiện vì một số vấn đề này. Thành phố kiện ông ấy sẽ giúp ông với các chi phí pháp lý nếu ông từ chức ngay bây giờ. Và đã bắt đầu có một phong trào kiến nghị cho một số – tôi không biết cơ chế, như một cuộc bầu cử đặc biệt hay gì đó để loại bỏ ông ấy. Dù sao, trong vòng tám tháng, ông ấy đã rời khỏi văn phòng. Và bây giờ bạn không nghe thấy về ông ấy trong thành phố đó. Đây là một trường hợp rất thú vị, thực sự nổi bật, mặc dù vẫn còn ẩn danh dựa trên cuộc trò chuyện này. Tôi tự hỏi liệu ở một mức độ tinh tế hoặc điển hình hơn, điều sau đây có thông tin hay không. Tôi không tìm kiếm sự xác nhận cho ví dụ mà tôi sắp đưa ra, nhưng tôi đã rất ngạc nhiên đôi khi về cách mà một người mà tôi gặp lần đầu tiên khi đi ăn sẽ cư xử với nhân viên phục vụ. Đúng vậy. Không một cách rõ ràng là coi thường họ, nhưng đôi khi có phần coi thường nhẹ nhàng, hoặc cảm thấy như lượng chất lỏng được đổ vào ly của họ như một cách nào đó là chỉ dấu về cảm xúc của người phục vụ đối với họ hoặc không. Đừng đối xử với tôi như vậy. Như việc đọc vào những điều này, nơi bạn chỉ nghĩ trong đầu, “Ôi, cuộc sống chắc hẳn rất khó khăn cho bạn. Ai đang chú ý đến những điều này?” Và đó là một điều mà tôi đã nhận thấy ở mọi người, và nó đã chứng minh là thông tin. Thật sự là một điều hữu ích để thấy. Đó là một phần của những gì bạn thấy, hành vi của họ và hành vi của họ đối với những người khác. Đây là một điều tuyệt vời. Tôi không nhớ tên chương trình, nhưng có một người đứng đầu một công ty, và khi ông ấy phỏng vấn những người cho các công việc cấp cao, ông ấy giả vờ là một tài xế taxi hoặc gì đó, sẽ đón họ tại sân bay như một tài xế taxi và xem họ cư xử với ông ấy như một tài xế taxi.
    Và rồi anh ấy vào phòng phỏng vấn, và anh ấy là người phỏng vấn họ.
    Trong một số trường hợp, mọi người đã đối xử với anh ấy rất thiếu tôn trọng, và tôi nghĩ, “Bây giờ tôi biết, đây không phải là người mà tôi muốn làm việc cùng.”
    Thông minh.
    Tôi đã quyết định không làm việc cho ai đó nhiều năm trước khi tôi ở một giai đoạn rất khác trong sự nghiệp của mình, dựa trên cách mà người đó đối xử với một người dọn dẹp.
    Và thật tuyệt vời vì đó chỉ là một tương tác rất ngắn, và không phải là người này đã la mắng người dọn dẹp.
    Đó là kiểu sự khinh thường.
    Và tôi nhớ, đó là cách tiếp cận của bạn trên web.
    Đó là những lời của anh ấy đối với người dọn dẹp.
    Nó là, “Phản ứng cảm xúc của tôi giống như, tôi cảm thấy như mình bị đá vào bụng.”
    Giống như, “Này, nó chỉ cảm thấy như một pha bóng, tôi sẽ gọi là sự thô bạo không cần thiết.”
    Vâng.
    Nó nhẹ nhàng từ góc độ không ai bị đánh đập hay gọi ai đó bằng những cái tên.
    Nhưng tôi nhớ đã nghĩ, “Ôi, điều đó thật tệ.”
    Và sau đó, hành vi của họ chỉ là quay lại những gì họ đang nói.
    Và tôi biết trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm thấy thất vọng vì trong khoảnh khắc đó tôi biết, “Ôi trời ơi, tôi không thể làm việc cho người này.
    Tôi nghĩ tôi không thể.”
    Và tôi đã quyết định không làm, và thực sự phản ứng của họ đối với quyết định không làm của tôi, vì nhiều lý do khác nữa, đã xác nhận mọi thứ mà tôi nghi ngờ trong một tương tác nhỏ đó.
    Vâng.
    Nhưng thật thú vị vì chúng ta được đào tạo để thu thập dữ liệu một cách cẩn thận, và chúng ta không muốn đưa ra những phán đoán vội vàng.
    Có thể ai đó thực sự đang có một ngày tồi tệ, nhưng trong trường hợp này, đó là quyết định đúng đắn để không làm việc cho họ.
    Cảm ơn Chúa.
    Tôi cảm ơn những vì sao may mắn của mình.
    Có một số quyết định thực sự tồi tệ về con người trong cuộc đời tôi.
    Đó là một quyết định thực sự tốt.
    Tôi chưa bao giờ dành một ngày để hối tiếc về điều đó, và tôi đã đi làm cho một người khác tuyệt vời hơn.
    Tuyệt vời.
    Nhưng như bạn đã nói, những điều này đôi khi tác động ở mức độ thân thể, thay vì một loại gì đó.
    Của, chờ đã, một điều gì đó rất phân tích và trí tuệ. Nó như thể chạm vào một mạch rất nguyên thủy. Tôi không thể không nghĩ rằng nhà thần kinh học trong tôi muốn nói, “Chắc chắn phải có điều gì đó ở cấp độ cơ thể nơi chúng ta đi.” Điều đó thật rối rắm, và bạn không thể chỉ ra một từ cụ thể, và sau đó bạn bắt đầu tự hỏi bản thân. Đó là vấn đề. Bạn tự hỏi, “Chà, có thể là giọng điệu của họ không đúng. Có thể đó là nhận thức của riêng tôi, nhưng tôi không biết. Có thể cơ thể không nói dối. Có thể nó biết.” Tôi nghĩ cơ thể giống như một người phản ứng đầu tiên, và chúng ta nên chú ý đến điều đó, đặc biệt là với những tính cách xung đột cao, đặc biệt là những kẻ lừa đảo, mà là một phần của tính cách chống xã hội, và những người tôi đã gặp rất giỏi trong việc này, là lời nói của họ rất đúng, và bộ não của bạn như được xoa dịu bởi chúng. Bạn nghĩ, “Người này hiểu, và tôi hoàn toàn thoải mái. Họ quyến rũ,” tất cả những điều đó, và ruột của bạn nói, “Chờ đã, họ không đồng điệu. Tôi có cảm giác lạnh lẽo này. Tại sao tôi lại có cảm giác lạnh lẽo này?” Tôi nghĩ rằng họ nhắm đến suy nghĩ trí tuệ của bạn, và ruột của bạn hiểu, vì họ, theo một cách nào đó, có tính săn mồi, giống như những người chống xã hội thường có tính săn mồi. Những người đó có đôi mắt chết. Tôi đã biết một vài người. Tôi đã biết một vài người. Cả nam và nữ, và đôi mắt của họ, tôi chỉ có thể mô tả, và tôi là một nhà thần kinh học về thị giác. Đó là sự nghiệp của tôi, và đó là hai mảnh nhỏ của não ngay đó, và có điều gì đó về sự chết chóc, và tôi không có khoa học để hỗ trợ những gì tôi sắp nói, để nói rằng có điều gì đó về sự chết chóc trong đôi mắt của họ. Có thể đồng tử của họ không thay đổi hình dạng với mức độ kích thích giống như cách mà những người khác làm, vì chúng ta biết điều đó xảy ra ở những người khỏe mạnh với hệ thần kinh tự động khỏe mạnh, nhưng có điều gì đó thiếu thốn. Mọi người tạo ra đủ loại lý thuyết trên mạng, như, “Tôi không phải là người chớp mắt nhiều. Khi tôi tập trung, việc chớp mắt làm gián đoạn dòng chảy của tôi, và đây thực sự là một cách tôi có thể nhớ mọi thứ.”
    Mọi người có những lý thuyết về việc nháy mắt và không nháy mắt. Nghiên cứu không hỗ trợ bất kỳ mối quan hệ nào giữa tần suất nháy mắt và tính cách. Họ cũng có một lý thuyết toàn diện về Zuck. Anh ấy không nháy mắt. Do đó, anh ấy là cái gì đó. Anh ấy là một con robot. Không có điều nào trong số đó đứng vững. Tuy nhiên, điều mà chúng ta có thể thấy rõ là sự không khớp giữa lời nói và cảm xúc mà nó tạo ra trong chúng ta. Nó giống như nghe có vẻ đúng, nhưng lại không cảm thấy đúng. Tôi ước gì chúng ta hiểu rõ hơn về điều này ở cấp độ khoa học. Có rất nhiều lý thuyết, nhưng không có nhiều công cụ. Một ngày nào đó, tôi nghĩ, vâng. Vâng. Các công cụ để đo lường những thứ này đang ngày càng tốt hơn. Tôi muốn hỏi bạn về những cách khác để biết nếu bạn đang tương tác với một người có xung đột cao khi các tín hiệu tinh tế hơn. Có những điều khác hoặc ví dụ về phương pháp web nào đó mà bạn nghĩ đến không? Đối với tôi, tất nhiên, khi xử lý các vụ án, đặc biệt là ở tòa án, có rất nhiều thứ được viết ra. Có thể nhìn vào những gì được viết và rất nhiều từ ngữ đổ lỗi, những từ ngữ tất cả hoặc không có gì. Cô ấy đã làm điều này, và cô ấy đã làm điều đó, và những từ ngữ miệt thị, cô ấy ngu ngốc hoặc gì đó. Hoặc anh ấy là một kẻ bắt nạt, anh ấy là cái này và cái kia, điều đó khiến tôi chú ý hơn. Vâng. Làm thế nào để bạn phân biệt giữa việc chiếu rọi và một điều thực sự, bây giờ trực tuyến? Một trong những cách nhanh nhất để có được một tài khoản mạng xã hội phổ biến là ai đó đưa ra lời khuyên về cách tránh những người xấu. Gọi tên, thao túng tâm lý, những kẻ narcissist, xã hội bệnh hoạn, tâm thần phân liệt, lịch sử về điều đó. Đây là những thuật ngữ lâm sàng mà giờ đây công chúng đang sử dụng để khuếch đại cộng đồng. Một phần, tôi hiểu từ việc nói chuyện với những người ở lĩnh vực công nghệ rằng mạng xã hội là xã hội. Những tài khoản phát triển nhanh nhất là những tài khoản mà bạn không cần nhiều ngôn ngữ để truyền đạt những gì bạn đang cố gắng truyền đạt, như thể thao, khiêu vũ hoặc động vật. Trong số những tài khoản khác phát triển rất nhanh và do đó mang lại phần thưởng cho mọi người là những tài khoản mà…
    Bạn đang tuyển dụng những người phản đối tiêu cực này. Trước hết, tôi muốn đảm bảo rằng tôi truyền đạt được điểm này, đó là có rất nhiều cám dỗ để gán nhãn cho mọi người với các rối loạn tâm thần, các rối loạn nhân cách. Điều quan trọng là mọi người không nên làm như vậy. Nếu bạn nghĩ rằng ai đó có thể là người có tính cách tự mãn hoặc có thể có rối loạn nhân cách biên giới hoặc chống đối xã hội, hãy giữ điều đó cho riêng bạn và điều chỉnh cách bạn làm việc với họ để hiệu quả hơn hoặc thận trọng hơn, bất cứ điều gì. Nhưng điều tồi tệ nhất mà tôi nghĩ là mọi người nói, “Ôi, và mọi người đều đồng ý rằng người đó là người có tính cách tự mãn, vì vậy chúng ta cùng nhau chống lại người đó.” Điều đó không có ích gì. Mục tiêu không phải là từ chối mọi người. Mục tiêu là điều chỉnh những gì bạn làm để quản lý mối quan hệ, quyết định, “Được rồi, đó không phải là người mà tôi sẽ gần gũi, nhưng tôi vẫn có thể làm việc với họ hoặc có họ làm hàng xóm hoặc bất cứ điều gì.” Vì vậy, tôi muốn nhấn mạnh điều đó vì tôi nghĩ bạn đúng. Có rất nhiều điều như vậy ngày nay. Mọi người đến với tôi với mối quan tâm đó và nói, “Bill, bạn dạy về các rối loạn nhân cách.” Vâng, để mọi người hiểu các mẫu hành vi và cách điều chỉnh hành vi của chính mình. Tôi không dạy mọi người gán nhãn cho người khác, vì vậy điều đó rất quan trọng. Mọi người đi học nhiều năm và thực hiện hơn 3.000 giờ lâm sàng để học cách làm điều đó đúng cách. Nó giống như việc chẩn đoán bất cứ điều gì, đúng không? Ý tôi là, một bác sĩ da liễu có thể giúp chẩn đoán một mảng da có khả năng ung thư, nhưng chúng ta được dạy rằng chúng ta không nên tự làm điều đó, đúng không? Vì vậy, chúng ta phải thận trọng, nhưng mặt khác, phải nhận thức. Và càng nhận thức nhiều về các mẫu, như việc nhận thức về một người có vấn đề lạm dụng rượu là để nói, “Được rồi, tôi sẽ không phục vụ anh ta rượu trong bữa tối. Anh ấy là một người tuyệt vời, nhưng tôi sẽ bỏ điều đó ra khỏi bữa tối.” Điều chỉnh những gì chúng ta làm thay vì đánh giá họ. Và tôi không coi những người có rối loạn nhân cách là những sinh vật thấp kém hơn.
    Tôi thấy họ có một bộ hành vi khác mà họ hình thành chủ yếu từ khi còn nhỏ, vì vậy tôi không trách họ. Tôi có thể không thích những mẫu hành vi của họ, nhưng tôi thực sự không ghét những người như vậy. Tôi đã từng là một nhà trị liệu với những khách hàng như vậy. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nhận thức của chúng ta cần phải có, để chúng ta điều chỉnh cách làm việc với mọi người. Nhưng tôi nghĩ rằng cảm giác trực giác là rất quan trọng, và với tư cách là một nhà trị liệu, tôi đã được đào tạo để chú ý đến trực giác của mình vì điều đó sẽ giúp tôi với các khách hàng của mình. Và đó là lý do tại sao phương pháp web, từ ngữ của họ, hành vi của họ, nhưng cách tôi cảm thấy thường cho tôi những gợi ý. Bạn đã đề cập trước đó, và tôi nghĩ rằng điều quan trọng là phải nhấn mạnh rằng các mẫu tương tác của mọi người trong nhiều lĩnh vực khác nhau, với giáo viên ở trường, với các thành viên trong gia đình gần gũi, với những người biết họ tốt nhất tại nơi làm việc, rằng những loại mối quan hệ khác nhau này tiết lộ một mẫu hình. Và một trong những điều tôi chỉ nói từ kinh nghiệm của riêng mình là tôi đã có xu hướng sai lầm. Tôi đã có xu hướng nhấn mạnh quá mức tầm quan trọng của một chứng chỉ. Ví dụ, một số mối quan hệ tình cảm trong quá khứ của tôi đã với những người có trình độ học vấn cao, một số ít có trình độ học vấn thấp hơn, tất cả đều là những người rất thông minh, một số có giáo dục chính thức hơn, một số ít chính thức hơn. Nhưng tôi nghĩ rằng tôi và những người khác đôi khi sẽ nhìn vào CV của ai đó, và tất nhiên đó không phải là chỉ số duy nhất về giá trị của họ, v.v. Nhưng để nhấn mạnh quá mức, như, “Ôi, họ đã làm những điều khó khăn trong một môi trường khó khăn, và do đó chắc chắn họ phải là người tốt.” Vậy bạn có nói rằng những tính cách xung đột cao này tồn tại nhiều hơn hoặc ít hơn trong những môi trường cạnh tranh cao so với những môi trường cạnh tranh thấp không? Tôi không muốn làm điều này về tình trạng kinh tế xã hội, những điều đó có tương quan. Nhưng quá thường xuyên, chúng ta có xu hướng thực hiện loại phân tích tốt trên giấy tờ và quên rằng họ thực sự đo lường như thế nào trong cuộc sống thực. Vâng.
    Trước hết, tôi muốn nói rằng chúng ta thấy những người có xung đột cao trong mọi nghề nghiệp, trong mọi nền văn hóa, trong mọi cộng đồng và mọi tầng lớp kinh tế. Tôi không nghĩ có nghiên cứu nào về điều này, nhưng tôi nghĩ rằng lĩnh vực chăm sóc sức khỏe và giáo dục đại học là hai lĩnh vực có tỷ lệ người có xung đột cao hơi cao hơn một chút, vì có một mức độ – ồ, tôi cũng muốn nói đến các nhà thờ. Và chúng tôi đôi khi nhận được tư vấn từ các nhà thờ. Có một sự khoan dung cao đối với những hành vi không nằm trong chuẩn mực. Vậy bạn đã nói về giáo dục đại học và chăm sóc sức khỏe đặc biệt. Và tôi muốn nói đến các nhà thờ – Bạn đang nói về các bác sĩ và các trường đại học? Đúng vậy. Đúng vậy. Vậy – Sinh viên và giảng viên và nhân viên? Đúng, cả hai. Đôi khi là các nhà quản lý. Và tôi tin rằng đó là vì sự khoan dung cao hơn. Các nhà quản lý. Đùa thôi. Tôi may mắn có những nhà quản lý tốt. Chúng tôi đã được ban phước với những nhà quản lý tuyệt vời. Nhưng cho phép tôi đề cập, tôi thực hiện rất nhiều tư vấn. Và một trong những điều mà mọi người đến với tôi là về những người có ít quyền lực, như các trưởng khoa trong các trường đại học. Tôi nhớ một trường đại học mà tôi đã tư vấn về một trưởng khoa, và họ là một trường y. Họ có một người có xung đột cao, ở vị trí cao trong cấu trúc, người mà tôi được cho biết là đã gây hại cho sự nghiệp của một số sinh viên vì họ nhìn họ bằng ánh mắt không thiện cảm hoặc điều gì đó tương tự. Vì vậy, họ sẽ không viết những loại thư giới thiệu mà sinh viên cần. Và làm thế nào chúng ta có thể xử lý với người này? Bởi vì họ đã gắn bó với vị trí của mình. Vì vậy, tôi đã đưa cho họ một loạt các mẹo. Nhưng đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng mọi người cần phải mở mắt trong những lĩnh vực này. Và tôi muốn thêm rằng, vì tôi đang nói về nghề nghiệp, chúng ta thấy điều này nhiều hơn một chút trong các tổ chức phi lợi nhuận và các nhà quản lý phi lợi nhuận. Bởi vì một lần nữa, các tổ chức phi lợi nhuận là những người tốt đang làm những điều tốt. Nhưng họ có sự khoan dung cao hơn đối với các nhà quản lý có hành vi xấu vì họ là những người tốt. Và điều đó cũng làm mờ mắt mọi người.
    Có phải là giả định rằng họ là những người tốt hay vì sứ mệnh là tốt?
    Sứ mệnh là tốt, và họ đã đầu tư vào sứ mệnh này, vì vậy họ phải là những người tốt.
    Bạn có nghĩ đó là một phần lý do khiến họ đến được đó không?
    Có.
    Và điều mà rất khó khăn là mọi người đều có phần độc đáo, nhưng cũng có những mẫu hành vi dễ nhận biết khi bạn biết để tìm kiếm chúng.
    Và chúng ta đang làm nhiều hơn trong môi trường làm việc bây giờ.
    Và các nhà tuyển dụng muốn biết, chúng tôi muốn thăng chức cho người này.
    Đó có phải là một ý tưởng tốt hay xấu?
    Chà, hãy xem xét các mẫu hành vi.
    Bởi vì một khi bạn đặt họ vào một vị trí cố định, mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn.
    Tôi đã được tiếp cận bởi các hội đồng thành phố.
    Họ nói, chúng tôi có một người trong hội đồng thành phố của chúng tôi là một người có xung đột cao.
    Chúng tôi phải làm gì?
    Chúng tôi có nên đối mặt với họ không?
    Chúng tôi có nên nói công khai về họ không?
    Tất cả những điều đó.
    Tôi nói, không cái nào trong số đó là tốt.
    Ngay cả cách quản lý họ cho đến khi họ rời đi.
    Và họ thường làm vậy, vì mọi người từ từ cảm thấy, chúng tôi không thích làm việc với người này.
    Thật thú vị, bạn biết đấy, khi tôi là sinh viên sau đại học, có một trưởng khoa trong bộ phận, một nhân cách lớn, như một nhân cách lớn.
    Và tôi rất nhanh chóng nhận ra, cũng vì tôi đã lắng nghe các giảng viên dưới quyền người này, rằng mặc dù có một nhân cách lớn hơn cuộc sống mà bạn có thể ban đầu phân loại vào một chẩn đoán nào đó, nhưng người này thực sự là một người ủng hộ mạnh mẽ cho các giảng viên.
    Và họ rất yêu thích điều đó.
    Và ông ấy thực sự được yêu mến.
    Và tôi nghĩ là đúng lý do.
    Và ở một mức độ bề mặt, có thể đã làm một vài người khó chịu.
    Tôi nghĩ là chúng tôi, với tư cách là sinh viên, đã cảm thấy, ôi, như, bạn biết đấy, gần như tôi không biết phải phản ứng như thế nào.
    Nhưng bạn rất nhanh chóng cảm nhận được một bản chất như kiểu cha mẹ thực sự trong người này.
    Tôi chỉ ra điều này, vì đôi khi những nhân cách lớn này thực sự, thật sự là từ bi.
    Bây giờ, tôi không nói rằng ông ấy là một con người hoàn hảo.
    Làm sao tôi có thể biết điều đó?
    Tôi không biết điều đó.
    Tôi không biết anh ấy trong tất cả các lĩnh vực của cuộc sống, mặc dù tôi không biết gia đình của anh ấy và có vẻ như anh ấy cũng có một gia đình tuyệt vời, mạnh mẽ.
    Nhưng ngược lại, tôi đang nghĩ đến người mà tôi đã đề cập trước đó, thuộc bộ phận khác, trường đại học khác, người mà có vẻ như nhút nhát hơn, chắc chắn là kiểu nhà khoa học trong phòng thí nghiệm điển hình.
    Nhưng sau đó, bạn biết đấy, có một tương tác mà tôi quan sát được và tôi nghĩ, ôi, điều đó thật tồi tệ, ít nhất đó không phải là môi trường mà tôi muốn ở trong.
    Vì vậy, đôi khi những điều này không khớp với ấn tượng ban đầu của chúng ta.
    Tôi đề cập đến điều này vì đôi khi chúng ta nghĩ đến những người có tính cách lớn, tức là tính cách xung đột cao.
    Đôi khi chúng ta nghĩ, ồ, kiểu người trầm lặng, mọt sách, và thực ra họ lại khá tồi tệ.
    Vì vậy, điều đó không phải lúc nào cũng đúng.
    Và tôi nghĩ rằng vấn đề với internet, phiên bản truyền thông xã hội của điều này, phiên bản điển hình, vì có một số nội dung truyền thông xã hội, internet tuyệt vời, podcast, v.v., là chúng ta thường mặc định vào những gì chúng ta thấy và những gì chúng ta nghe, nhưng chúng ta không thực sự có dữ liệu.
    Và chúng ta có thể bị thao túng theo cách đó.
    Đó là điều khó khăn.
    Nhưng bạn đã nêu ra một số điểm quan trọng.
    Tôi muốn phản hồi tất cả nếu tôi có thể nhớ được.
    Điều đầu tiên là điều này theo nhiều cách là khá tinh vi.
    Điều quan trọng cần chú ý với những người có tính cách xung đột cao là sự ám ảnh với việc đổ lỗi cho người khác và không nhận trách nhiệm.
    Vì vậy, bạn có thể có một tính cách lớn mà không phải là người có tính cách xung đột cao.
    Bạn có thể có một người trầm lặng, nhưng lại là người có tính cách xung đột cao.
    Vì vậy, bạn không thể chỉ dựa vào những gì mắt bạn thấy và tai bạn nghe.
    Thực sự đó là một câu hỏi về bằng chứng.
    Và đó là lý do tại sao tôi nghĩ có thể tôi đã bước vào điều này sau khi tôi trở thành luật sư, rằng không có cách nào để biết nhanh chóng, mặc dù bạn có thể nghi ngờ nhanh chóng và sau đó muốn tìm hiểu sâu hơn.
    Nhưng tôi muốn đưa ra một ví dụ vì bây giờ tôi có vẻ như đã chỉ trích các trưởng bộ phận và…
    Chà, tôi đã trích dẫn ít nhất một người thật sự tuyệt vời.
    Tôi đã biết một số trưởng khoa tuyệt vời khác. Ý tôi là, có những người lãnh đạo khoa mà thực sự, trước hết, với tư cách là trưởng khoa, đôi khi có một chút tăng lương. Thông thường thì điều đó không đáng kể. Những người này không làm việc vì tiền. Tôi có một người bạn tốt, cũng đã tham gia podcast này, là trưởng khoa phẫu thuật thần kinh tại một khoa lớn. Những người này làm việc rất chăm chỉ để cố gắng cải thiện điều kiện cho bệnh nhân, cho giảng viên, cho bác sĩ lâm sàng, cho nhân viên. Ý tôi là, tôi không chỉ nói suông. Tôi không có động cơ gì để nói những điều này, những người này không còn kiểm soát cuộc sống của tôi nữa. Chà, tôi đoán trưởng khoa nhân chủng học của tôi, người mà là một người tuyệt vời, có ảnh hưởng đến tôi, v.v. Nhưng điều quan trọng là có một số người sẵn sàng đứng ra lãnh đạo và họ thực sự là những nhà lãnh đạo tuyệt vời. Và những người này không phải là những người mà chúng ta đang tập trung vào hôm nay. Đúng vậy. Và điều tôi muốn nhấn mạnh là ví dụ yêu thích của tôi là Steve Jobs. Steve Jobs, tôi sẽ nói, là một người có xung đột cao. Nổi tiếng vì điều đó. Có một người ở Silicon Valley đã viết một cuốn sách, “Quy tắc không có kẻ ngốc”, và anh ta đã nói về Steve Jobs trong đó vì anh ta biết Steve Jobs. Anh ta ở Silicon Valley. Vì vậy, tôi nhớ đã đọc tiểu sử của ông ấy, khoảng 1.000 trang hay gì đó. Và điều nổi bật với tôi là ông ấy thường đổ lỗi cho mọi người, đôi khi là tư duy tất cả hoặc không có gì. Họ đã nói về sự bóp méo của ông ấy. Lĩnh vực bóp méo thực tế. Lĩnh vực bóp méo thực tế. Và đó chính xác là những gì mà những người có xung đột cao làm. Tư duy tất cả hoặc không có gì, bạn phải làm điều này. Bạn có thể làm điều này. Mọi người nói, điều đó không thể. Điều đó về mặt vật lý là không thể, Steve. Bạn không thể làm điều này. Và sau đó ông ấy sẽ thúc ép họ. Một ví dụ nổi bật với tôi là màn hình cảm ứng, kính mà bạn chạm vào và nó biết bạn ở đâu. Tôi nghĩ, và có thể tôi đã nhầm, nhưng từ việc đọc tự truyện của ông ấy, rằng ông ấy đã thúc giục một công ty kính Corning, công ty Corning, gì đó, để tạo ra điều đó. Và họ đã nói, bạn không thể làm điều đó.
    Điều đó về mặt thể chất là không thể.
    Ông ấy nói, hãy làm điều đó và hãy làm trong 90 ngày tới.
    Và họ đã làm.
    Họ đã phát minh ra điều này mà có lẽ họ sẽ không làm nếu ông ấy không thúc đẩy họ.
    Vậy là một người có xung đột cao.
    Nhưng tôi không nghĩ ông ấy có rối loạn nhân cách.
    Mọi người nói, ôi, thậm chí là những kẻ tự mãn đáng kinh ngạc.
    Nhưng rối loạn nhân cách được đặc trưng bởi sự thiếu thay đổi, thiếu nhận thức về bản thân, thiếu linh hoạt, và họ tự bắn vào chân mình và điều đó cản trở thành công của họ.
    Tôi nghĩ ông ấy gần với điều đó, nhưng ông ấy có đủ sự linh hoạt và ông ấy đã chọn một đội ngũ mà đã phản biện lại ông ấy và ông ấy thích điều đó.
    Vì vậy, ông ấy là một ví dụ cho tôi về người có xung đột cao, có lẽ không phải rối loạn nhân cách, và thành công vì ông ấy có lẽ có một số đặc điểm của những nhân cách này.
    Vì vậy, điều tôi thấy là bạn hoàn toàn phải tìm kiếm bằng chứng mà bạn không thể đưa ra giả định.
    Nhưng nếu trực giác của bạn nói, có thể có điều gì đó không ổn ở đây, hãy chú ý đến điều đó.
    Nhưng hãy tìm kiếm sự thật.
    Nói chuyện với những người khác biết về người này.
    Thấy họ trong những tình huống khác nhau vì có những người tuyệt vời như ông ấy đạt được rất nhiều điều tốt đẹp mà bạn không muốn nói, ôi, chúng ta không thể có ông ấy.
    Apple đã sa thải ông ấy vào những năm 1990 và ông ấy dường như đã học hỏi từ điều đó.
    Ông ấy dường như đã phát triển từ điều đó.
    Những người có rối loạn nhân cách dường như không phát triển và thay đổi và đó là vấn đề của họ.
    Họ bị mắc kẹt.
    Những người có xung đột cao, họ đổ lỗi cho người khác.
    Nếu họ có một số đặc điểm, có thể bạn có thể tìm cách giải quyết.
    Vì vậy, có nhiều người trong vị trí này.
    Các bác sĩ phẫu thuật là một nhóm tôi muốn đề cập ngắn gọn vì với tư cách là một nhân viên xã hội lâm sàng, tôi đã làm việc trong bệnh viện và thường xuyên tiếp xúc với các bác sĩ.
    Với tư cách là một luật sư, tôi đã đại diện cho các bác sĩ trong các vụ ly hôn của họ.
    Một số tôi nghĩ là những người có xung đột cao, nhưng hầu hết thì không.
    Và đó là lý do tôi muốn nói rằng hầu hết các khoa không phải là những người có xung đột cao.
    Hầu hết các bác sĩ phẫu thuật không phải là những người có xung đột cao, mặc dù họ có được tiếng tăm như vậy.
    Cảnh sát là một lĩnh vực, quân đội là một lĩnh vực khác, có lẽ có nhiều sự cố hơn một chút vì họ ở trong vị trí có thể thống trị và kiểm soát mọi người. Nhưng hầu hết cảnh sát không như vậy. Hầu hết những người trong quân đội không phải là những người có xung đột cao. Họ là những người chuyên nghiệp. Họ thích công việc của mình. Họ biết công việc của mình. Họ có sự đồng cảm. Họ làm việc với mọi người. Vì vậy, mặc dù một số nghề này có tỷ lệ sự cố cao hơn. Và điều đó chắc chắn đúng với luật sư, tôi nghĩ vậy. Nhưng hầu hết mọi người, hầu hết luật sư không như vậy. Hầu hết luật sư mà tôi biết thực sự cam kết với công việc của họ, thực sự muốn giúp đỡ khách hàng của họ. Vì vậy, tôi muốn làm rõ rằng đây là những vấn đề phức tạp. Nhưng khi bạn tuyển dụng người, khi bạn bắt đầu một mối quan hệ hẹn hò, bạn muốn theo dõi kỹ lưỡng hơn vì chính những mối quan hệ gần gũi là nơi hành vi xung đột cao xuất hiện nhiều hơn. Vì vậy, phương pháp web có vẻ là một phương pháp rất tốt cũng như chú ý và có thể thu thập một số thông tin từ những người khác gần gũi với người đó trong các lĩnh vực khác nhau của cuộc sống của họ. Điều đó có vẻ là một cách tiếp cận rất khôn ngoan. Chính xác. Và vì khi bạn nghe từ nhiều người khác nhau về cùng một vấn đề, thì điều đó nên nâng cao cảnh giác của bạn. Được rồi, nhiều người nói, vâng, nhưng người này có thể rất dễ cáu kỉnh. Và bạn nghĩ, được rồi, ôi, họ cáu kỉnh trong nhiều tình huống khác nhau. Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó. Còn khi ai đó đã liên quan đến một người có xung đột cao và họ muốn tách ra thì sao? Tôi có thể tưởng tượng một vài kịch bản khác nhau. Giả sử tách ra từ một mối quan hệ chuyên nghiệp, tách ra từ một mối quan hệ cá nhân. Có lẽ có một số sự chồng chéo ở đó, nhưng hơi khác nhau một chút. Giả sử người có xung đột cao là một kiểu nạn nhân có xung đột cao. Sau đó, hãy so sánh điều đó với việc người có xung đột cao là kiểu người hay tranh cãi hơn. Họ sẽ bắt đầu với kiểu người hay tranh cãi.
    Nếu bạn đang phải đối phó với một người có tính cách chiến đấu, có thể thậm chí là người có tính cách tự mãn, tôi không biết chúng ta có nên chẩn đoán hay không, nhưng hình mẫu mà tôi nghĩ đến là một người dễ nổi giận khi bạn không đáp ứng được kỳ vọng của họ và đổ lỗi cho người khác mà không nhận trách nhiệm. Và đã đến lúc bạn quyết định giống như meme Homer Simpson, lùi lại vào bụi rậm. Đó có phải là cách để làm điều đó không? Hay bạn vạch ra một ranh giới rõ ràng và nói, nghe này, tôi sẽ không chịu đựng điều này nữa. Tôi sẽ rời đi. Điều này thực sự phụ thuộc vào bản chất của mối quan hệ. Tôi thực hiện nhiều tư vấn, chúng tôi thực hiện nhiều đào tạo với Viện Xung đột Cao. Vì vậy, chúng tôi gặp những người đã kết hôn đang ly hôn. Chúng tôi gặp các đối tác kinh doanh mà có một đối tác đang nói rằng, chúng ta phải giải quyết điều này. Chúng tôi có nhân viên đang cố gắng thoát khỏi một người giám sát có xung đột cao, và chúng tôi có những người giám sát đang cố gắng đối phó với một nhân viên có xung đột cao. Vì vậy, có những tình huống hơi khác nhau. Tình huống phổ biến nhất sẽ là khi ai đó có một người bạn hoặc một đối tác tình cảm hoặc một đối tác chuyên nghiệp mà họ muốn thoát ra. Vì vậy, tôi nghĩ bất kỳ điều nào trong số đó. Một mối quan hệ kiểu đối tác. Một điều gì đó mà người đó mong đợi được nghe từ bạn một cách khá thường xuyên, mong đợi điều gì đó từ bạn, có thể là những điều chuyên nghiệp, có thể là những điều cá nhân, nhưng nơi có một kỳ vọng liên tục rằng bạn sẽ xuất hiện về mặt cảm xúc, thể chất, tài chính, bất cứ điều gì. Vì vậy, trước tiên, chúng tôi rất khuyến nghị không nên tấn công trực tiếp, đừng nói với người đó, nhìn này, bạn làm điều này, điều này, điều này và điều này, và đó là điều tồi tệ, và tôi không muốn, tôi không muốn làm việc với bạn. Tôi không muốn ở trong một mối quan hệ với bạn. Tôi không muốn gần gũi với bạn vì hành vi của bạn. Những người có xung đột cao sẽ đưa bạn lên tận mây xanh. Họ sẽ tự vệ, và trong vài tháng hoặc năm tiếp theo, họ có thể đưa bạn vào kiện tụng. Họ có thể theo dõi bạn, tùy thuộc vào mối quan hệ của bạn. Họ sẽ ghét bạn vì điều đó.
    Họ sẽ đổ lỗi cho bạn.
    Họ sẽ đổ lỗi cho bạn, và điều đó làm cho họ cảm thấy rằng mọi thứ đều là lỗi của bạn.
    Bây giờ hãy nhìn xem, bạn đã vi phạm điều cơ bản nhất là bạn sẽ không bao giờ đổ lỗi cho tôi.
    Vì vậy, đừng đổ lỗi cho họ.
    Điều thứ hai là, đừng đổ lỗi cho chính mình vì điều đó sẽ củng cố cho họ.
    Như nếu bạn nói, bạn biết đấy, tôi chỉ không thể, bạn biết đấy, tôi là một người nhạy cảm, và tôi chỉ không thể, bạn biết đấy, theo kịp với bạn.
    Tôi biết tôi có vấn đề, và tôi biết tôi không giỏi trong cái này, cái này, và cái này, vì vậy, tôi chỉ phải chấm dứt mối quan hệ này, và tôi rất xin lỗi.
    Tất cả đều là lỗi của tôi, bạn biết đấy, tôi làm mọi thứ sai, và tôi sẽ thực sự nhìn nhận lại bản thân và tìm kiếm một liệu pháp, và tôi rất xin lỗi, nhưng tôi chỉ không thể, bạn biết đấy, theo kịp với bạn.
    Bạn thật sự giỏi trong cái này, cái này, và cái này, và tôi chỉ không thể theo kịp điều đó.
    Chà, họ sẽ đổ lỗi cho bạn vì điều đó, và tùy thuộc vào tính cách của họ, nếu họ có xu hướng có những đặc điểm ranh giới, họ sẽ cảm thấy bị bạn bỏ rơi.
    Nếu họ có những đặc điểm tự mãn, họ sẽ cảm thấy bị bạn hạ thấp.
    Họ sẽ cảm thấy như bạn phải nhìn nhận họ là người vượt trội.
    Nếu họ có những đặc điểm chống xã hội, họ sẽ cảm thấy như, khoan đã, bạn biết đấy, bạn phải phục tùng tôi, và thế mà bạn lại bỏ đi.
    Vì vậy, bạn không muốn đổ lỗi cho chính mình.
    Vậy thì bạn sẽ nói, còn lại gì?
    Còn lại là chúng ta không hợp nhau, mục tiêu của chúng ta đã đi theo những hướng khác nhau.
    Tôi thực sự sẵn sàng cho một sự thay đổi nghề nghiệp, tôi muốn quay lại trường học, hoặc, bạn biết đấy, tôi vừa nhận ra tôi không sẵn sàng cho một mối quan hệ cam kết.
    Vì vậy, không phải về bạn, và không phải về họ, không phải về việc đổ lỗi.
    Bạn muốn cố gắng giữ cho nó không liên quan đến việc đổ lỗi.
    Bây giờ một số người nói rằng không nói cho họ mọi thứ là không trung thực.
    Và hãy nói về sự trung thực tàn nhẫn.
    Những người có xung đột cao thực sự thích sự trung thực tàn nhẫn, và họ sẽ nói với bạn, tôi chỉ đang thành thật.
    Bạn ngu ngốc, hoặc là một kẻ ngốc, hoặc bất cứ điều gì.
    Đó là những người có xung đột cao.
    Mọi người không nói với tất cả mọi người mọi điều tiêu cực mà họ nghĩ, điều đó thật sự không tốt cho các mối quan hệ. Vì vậy, thật bình thường khi nói rằng, bạn biết đấy, chúng ta có vẻ đang đi theo những hướng khác nhau, hoặc tôi có những kế hoạch khác, tôi nhận ra rằng tôi muốn thay đổi. Đó là những nguyên tắc cơ bản.
    Điều tồi tệ nhất khi kết thúc một mối quan hệ, hoặc giảm bớt liên lạc, là việc đi qua đi lại. Điều tồi tệ nhất là trút bầu tâm sự với người đó. Tôi có những người đang ly hôn, và họ nói, tôi rất tiếc, và tôi yêu bạn rất nhiều. Việc trút bầu tâm sự với ai đó khiến họ gần gũi hơn với bạn. Vì vậy, bạn muốn bắt đầu kiềm chế một chút, và người kia nói, tốt, hãy cùng làm việc, hãy đi tư vấn, hãy làm điều này.
    Và nếu bạn không chắc chắn, hãy đi tư vấn, tôi khuyên bạn nên làm vậy. Nhưng nếu bạn chắc chắn, hãy nói, bạn biết đấy, tôi không còn ở đó nữa. Tôi thực sự cần phải tự lập hơn. Vì vậy, đừng đi qua đi lại, vì điều đó thực sự làm cho mọi thứ trở nên căng thẳng, và đôi khi báo hiệu bạo lực và ly hôn, là một người có xung đột cao, đặc biệt với một số đặc điểm rối loạn nhân cách, không thể xử lý việc mở ra và đóng lại, mở ra và đóng lại.
    Nhưng điều khác, như tôi đã nói, hãy làm từng bước để người đó có thể điều chỉnh. Bạn có thể nói, bạn biết đấy, tôi đang nghĩ về việc thay đổi nghề nghiệp, hoặc tôi đang nghĩ rằng có thể mối quan hệ này không còn phù hợp với tôi nữa. Vì vậy, người đó sẽ quen với ý tưởng rằng điều này có thể sắp kết thúc. Và sau đó, tôi muốn chuyển ra ngoài và có nhiều thời gian hơn để suy nghĩ một mình.
    Và sau đó bạn ở một khoảng cách an toàn, và bạn nói, tôi đã suy nghĩ về điều đó, và chúng ta thực sự cần phải ly hôn. Và hãy đến một người hòa giải ly hôn, tôi muốn mọi thứ diễn ra một cách hòa bình, bạn biết đấy, tôi không ghét bạn theo nhiều cách, tôi vẫn yêu bạn, nhưng chúng ta không còn là một cặp đôi nữa. Nếu có trẻ em liên quan, thì bạn biết đấy, tôi thực sự muốn chúng ta có một mối quan hệ hỗ trợ cho chúng. Nếu không có trẻ em, thì có lẽ đây thực sự là cái kết.
    Nhưng đó là từng bước một, để người này có thể điều chỉnh với thực tế rằng bạn thực sự đang rời đi. Nhưng không quá lâu và không quá nhiều bước, vì nếu không, kỳ vọng của họ sẽ tăng lên, ôi, có thể bạn thực sự không rời đi. Vì vậy, đây là những nguyên tắc chung, phụ thuộc nhiều vào các chi tiết cụ thể. Vâng, điều đó rất hữu ích khi nói về người có xung đột cao, đặc biệt là không đổ lỗi cho họ. Ý tôi là, tôi nghĩ trong tâm trí của bạn, bạn có thể giữ tất cả những lý do hợp lý về việc tại sao họ là một sự lựa chọn tồi tệ, hoặc tôi đoán thường thì, nếu chúng ta thực tế, nó sẽ không hoàn toàn trắng đen. Đúng không? Ý tôi là, người ta hy vọng rằng khi thấy hành vi thực sự tồi tệ, mọi người sẽ nói, tôi đã xong. Nhưng thường thì, đó là một sự pha trộn, đúng không? Ý tôi là, điều này cả về mặt chuyên nghiệp và cá nhân, thường là một sự pha trộn. Và tôi chắc chắn đã quan sát điều này trong công việc, nơi mọi người muốn lấy bằng cấp hoặc họ đã học được ba năm và việc rời đi luôn là một lựa chọn. Và tuy nhiên, đôi khi đó không phải là một lựa chọn. Họ có kế hoạch và nghĩa vụ tài chính, và chi phí chìm là một điều có thật. Mọi người luôn nói về chi phí chìm, như, ôi, đó chỉ là chi phí chìm. Chi phí chìm là một điều có thật. Vì vậy, tôi nghĩ, được rồi, với người có xung đột cao, tôi nghĩ bạn đã minh họa rất đẹp cách không đổ lỗi cho họ, không đổ lỗi cho chính mình. Bên trong, bạn có thể giữ bất kỳ hiểu biết hợp lý nào mà bạn đạt được, nhưng bạn không cần phải chia sẻ tất cả điều đó. Và bạn không muốn dao động trong bất kỳ quyết định nào, nhưng có lẽ có một số giai đoạn của việc rời đi, không phải là dàn dựng một cách kịch tính mà là dàn dựng có nghĩa là theo từng giai đoạn, từng bước sẽ là từ tốt hơn. Còn với người đóng vai nạn nhân có xung đột cao thì sao? Điều đó có vẻ hơi phức tạp hơn. Hãy để tôi quay lại một chút, vì tôi muốn nói rằng đôi khi bạn chỉ cần ra ngoài và làm tất cả cùng một lúc. Và đừng từ từ rời đi bằng cách gây ra những rủi ro nghiêm trọng về thể chất hoặc cảm xúc.
    Vì vậy, bạn có thể cần phải rời đi trước khi bạn gợi ý rằng tôi không còn muốn kết hôn với bạn nữa. Và tôi đã làm việc với nhiều người, tư vấn cho họ về việc chuyển ra ngoài, bạn biết đấy, khi người kia không có ở đó, họ và bọn trẻ sẽ đến một nơi an toàn, họ đã có luật sư của mình, và sau đó họ thông báo cho người kia rằng tôi sẽ ly hôn với bạn, vì có những người bị giết khi họ tách ra khỏi những người có xung đột cao trong bạo lực gia đình.
    Vì vậy, trong môi trường làm việc, đôi khi họ sẽ phá hoại, họ sẽ gửi email, lại trở nên rất phá hoại, họ có thể, bạn có thể nói, tôi sẽ rời đi trong một tháng. Và họ tức giận đến mức sẽ thực sự phá hoại doanh nghiệp của bạn. Đây là lý do tại sao trong môi trường chuyên nghiệp, xin lỗi vì từ này, vì nó thường liên quan đến podcast này, nhưng có các quy trình cho điều này trong nơi làm việc, nơi nếu bạn phải cho ai đó ra đi, có một chuỗi các bước.
    Và đôi khi nó liên quan đến việc nói với mọi người, bạn biết đấy, hãy về nhà, chúng tôi sẽ gửi đồ của bạn. Đó là một trường hợp cực đoan, hãy về nhà ngay bây giờ và có ai đó đang chờ để hộ tống bạn ra ngoài. Những lúc khác thì, bạn biết đấy, hãy lắng nghe, bạn sẽ hoàn thành tháng này, nhưng bạn sẽ hoàn thành tháng này ở nhà. Những lúc khác thì, chào bạn, bạn có thể ở lại và tiếp tục tham gia. Nhưng đến ngày kết thúc, đó là ngày cuối cùng của bạn.
    Vì vậy, có rất nhiều biến thể khác nhau về những chủ đề này trong môi trường chuyên nghiệp. Và có vẻ như có rất nhiều biến thể khác nhau trong môi trường cá nhân. Nó rất tinh tế. Và đó là lý do tại sao việc nhận tư vấn và có một nhà trị liệu, một luật sư, một tư vấn viên xung đột cao, ai đó mà bạn có thể cùng nhau thảo luận, thậm chí có thể thực hành những gì bạn sẽ nói. Một người quan sát bên thứ ba dường như rất quan trọng, đúng không? Thường thì. Chỉ để có tâm trí bình yên. Vâng. Đúng vậy.
    Vì vậy, chủ yếu là dần dần, nhưng đôi khi nhanh chóng, thực sự phụ thuộc. Bây giờ bạn đã hỏi về người đóng vai nạn nhân.
    Và tôi muốn gợi ý rằng điều này rất phổ biến với những người có tính cách xung đột cao, khi hành vi hung hăng không hiệu quả, họ sẽ chuyển sang, ôi, làm sao bạn có thể làm điều này với tôi? Tôi thật buồn. Và điều thú vị là, từ mà tôi không nghĩ ra, mà người khác đã nghĩ ra trong các tình huống ly hôn, nơi mà giả sử bạn đang ly hôn với một người có tính cách xung đột cao. Họ nói, tôi ghét bạn. Tôi ghét bạn, đừng rời bỏ tôi kiểu như vậy. Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi đang ly hôn với bạn và họ như kiểu, bạn biết đấy, tức giận với bạn. Và rồi không, tôi thực sự sẽ rời đi. Sau đó họ chuyển sang cầu xin và nài nỉ. Và tôi đã có những trường hợp mà người ta nói và, bạn biết đấy, người yêu cũ của tôi vừa quyến rũ tôi và bằng cách nào đó tôi đã đồng ý vì điều đó cảm thấy rất tốt. Và nó cứ qua lại từ người có tính cách xung đột cao và họ gọi đó là hoovering. Họ đi hoovering. Từ đó đến từ đâu? Máy hút bụi hoover, điều xảy ra là họ hút bạn trở lại vào mối quan hệ. Và điều này rất phổ biến với một số tính cách xung đột cao. Họ không thể chịu được việc mất bạn. Và khi cơn giận không hiệu quả, họ sẽ cố gắng quyến rũ bạn trở lại. Và một số người đã cho phép mình quay lại. Và điều đó không tốt. Bạn phải sẵn sàng cho điều đó. Đừng ngạc nhiên về điều đó và đừng nhượng bộ nếu bạn chắc chắn rằng mọi thứ đã kết thúc. Nếu bạn không chắc chắn rằng mọi thứ đã kết thúc, hãy tìm tư vấn cặp đôi và xem mọi thứ có thể đi đến đâu. Tôi biết một số người, hãy cứ nói rằng, đã có con rất gần với thời điểm kết thúc mối quan hệ. Và vì vậy không có sự kết thúc nào cho mối quan hệ cho đến nhiều năm sau đó. Tôi không biết một trường hợp nào mà điều đó dẫn đến sự duy trì của mối quan hệ, dù tốt hay xấu. Vì vậy, điều này nghe có vẻ như thuộc về khái niệm hoovering. Người ta rời đi và rồi họ lại quay lại một lần nữa hoặc chỉ để cố gắng làm cho nỗi đau biến mất. Và sau đó họ mang theo nhiều sự gắn bó hơn. Ý tôi là, rõ ràng một đứa trẻ là một mối liên kết vĩnh viễn, như họ nói. Vậy nên, đúng vậy.
    Tôi không nói rằng đây là trường hợp của đa số, nhưng đây là một triệu chứng phổ biến ở những người có xung đột cao và bạn đã đề cập đến điều đó. Giống như họ không thể chịu đựng được nỗi đau. Và vì vậy, họ thực sự kéo người khác vào. Nhưng nếu đây là hướng đi của bạn, bạn cần để họ bắt đầu đối phó với nỗi đau, có thể từng bước một hoặc nếu nó nguy hiểm thì hãy làm tất cả một lần. Nhưng đừng quay lại nếu bạn có thể tránh được. Những điều này rất hữu ích, chúng không chỉ là những mẹo. Đây là thông tin rất hữu ích cho tất cả mọi người đang lắng nghe. Tôi chắc chắn họ đồng ý. Chúng tôi đã có một vị khách trong podcast này, Jonathan Haidt, người đã viết cuốn sách “Thế hệ lo âu, Sự nuông chiều tâm trí Mỹ”. Và ông ấy đã đề cập đến một số thống kê rằng những người trẻ tuổi, tức là học sinh trung học và những người trẻ hơn, dường như đã mất hoặc đang mất khả năng phân xử giữa họ với nhau, rằng bây giờ thường thì nếu có xung đột, và ở đây chúng ta giả định không phải là xung đột cực đoan hay bất cứ điều gì phạm pháp, mà là khi có xung đột giữa hai đứa trẻ ở trường và chúng đưa vấn đề đó đến các cơ quan chức năng. Khi tôi lớn lên, điều đó được gọi là mách lẻo. Bạn sẽ bị gọi là chuột và điều đó khiến bạn bị tẩy chay một phần nếu bạn làm như vậy. Bạn học nhanh chóng, đừng làm điều đó, hoặc bạn học trực tiếp hoặc bạn học qua quan sát. Bạn không nên là người mách lẻo. Ông ấy khẳng định rằng ngày nay có nhiều sự thiếu khả năng này trong việc phân xử và việc chỉ trích những đứa trẻ khác một cách công khai. Và các bậc phụ huynh cũng đang làm điều đó bây giờ. Và điều này có vẻ đáng lo ngại vì nó dường như sẽ thúc đẩy sự phân chia nhóm này và nuôi dưỡng thông qua sự lây lan cảm xúc, bạn biết đấy, việc đổ lỗi cho người khác và những người ủng hộ tiêu cực. Ý tôi là, tôi không muốn đổ lỗi cho mạng xã hội về mọi thứ vì tôi yêu mạng xã hội cho một số điều. Tôi tồn tại trên mạng xã hội vì một số điều mà tôi tin là thực sự có lợi. Vì vậy, tôi sẽ là một kẻ đạo đức giả nếu tôi nói rằng tôi không thích mạng xã hội, tôi yêu mạng xã hội vì một số điều. Nhưng bạn có lo lắng về điều này không? Ý tôi là, điều này có vẻ như là một vấn đề thực sự.
    Ý tôi là, nghề luật tồn tại vì sự thiếu khả năng của mọi người trong việc trọng tài giữa họ với nhau, nhưng đó không phải là điều chúng ta đang nói đến ở đây. Chúng ta không nói về việc mọi người mang đến các nhà trị liệu hoặc luật sư để thực sự giúp đỡ các nhà hòa giải. Chúng ta đang nói về việc chỉ có những người đi đến các cơ quan chức năng hoặc trực tuyến và cố gắng tạo ra một số kịch tính cho cái gì, với mục đích gì? Vâng. Tôi nghĩ ở một số khía cạnh, đó là những bậc phụ huynh có xung đột cao, những người nhìn mọi thứ theo kiểu tất cả hoặc không có gì, thấy con cái họ bị xúc phạm bởi những đứa trẻ khác hoặc họ đang bảo vệ con cái của mình và tôi lo lắng về điều đó và tôi cũng đồng ý rằng không chỉ có mạng xã hội. Theo nhiều cách, tôi đã theo dõi điều này kể từ khi các gia đình trở nên nhỏ hơn. Vì vậy, tôi nhớ khi lớn lên, hầu hết các gia đình có vài đứa trẻ. Các vụ ly hôn mà tôi xử lý bây giờ thường có một hoặc hai đứa trẻ và điều đó đã đúng theo nhiều cách kể từ những năm 1970 và nhiều điều liên quan đến kiểm soát sinh sản. Vì vậy, đừng chỉ đổ lỗi cho mạng xã hội, cũng hãy đổ lỗi cho kiểm soát sinh sản rằng khi mọi người có thể quyết định quy mô gia đình của họ, họ đã quyết định có những gia đình nhỏ hơn. Vì vậy, thuốc tránh thai ra đời vào những năm 60 và 70, đột nhiên chúng ta bắt đầu nhận thấy mọi người có hai đứa trẻ và đến những năm 80, 90, 2000, nhiều người chỉ có một đứa trẻ. Những vụ ly hôn có xung đột cao nhất của tôi thường có một đứa trẻ vì thật khó để chia sẻ một đứa trẻ. Dễ hơn một chút để chia sẻ hai đứa trẻ, dễ hơn rất nhiều để chia sẻ bốn đứa trẻ. Giống như, bạn có thể giữ chúng vào cuối tuần, tôi sẽ không tranh cãi với bạn về điều đó. Xin vui lòng, hãy giữ chúng. Và gia đình nhỏ, và đây là, tôi nghĩ, về cấu trúc rất nhiều, cấu trúc gia đình nhỏ đang khiến các bậc phụ huynh trở nên gắn bó với con cái của họ, một số bậc phụ huynh. Và vì vậy, con cái của họ trở thành những người bạn đồng hành của họ, đặc biệt là trong những vụ ly hôn có xung đột cao này. Bây giờ bố là người xấu, mẹ là người phụ nữ xấu, và đứa trẻ, đặc biệt thường là đứa trẻ lớn nhất, bây giờ là bạn thân nhất của tôi, là đối tác nhỏ của tôi trong thế giới.
    Và đó là nơi bạn thấy rất nhiều, bạn bắt đầu có những đứa trẻ bị xa lánh, giờ chúng ghét bố và mẹ thì hoàn hảo hoặc chúng ghét mẹ và bố thì hoàn hảo. Sự xa lánh cha mẹ đang gia tăng như một hiện tượng. Chúng ta đang tiến tới kỳ nghỉ trong vài tuần và tháng tới, và điều này sẽ xuất hiện. Tôi thực sự đã làm một buổi phát trực tiếp trên Instagram với một nhà trị liệu rất tài năng tên là Matthias Barker, người chuyên về, trong số những thứ khác, sự xa lánh cha mẹ. Điều này bây giờ rất phổ biến, trẻ em chỉ quyết định, tôi không muốn cha mẹ nữa. Và một phần là văn hóa đang thúc đẩy điều đó, rằng chúng ta hiện đang thấy mọi thứ theo những thuật ngữ đối lập, tất cả hoặc không có gì, v.v. Và thông điệp lớn mà tôi muốn truyền đạt với tất cả các bậc phụ huynh và trẻ em là đây là một vấn đề về kỹ năng, rằng trẻ em không lớn lên với những kỹ năng để quản lý những sắc thái. Vì vậy, chúng tôi dạy rất nhiều kỹ năng của mình và chúng tôi dạy cha mẹ, hãy dạy những điều này cho con bạn trong trường hợp ly hôn, tư duy linh hoạt, dạy chúng tư duy linh hoạt, dạy chúng quản lý cảm xúc, dạy chúng điều chỉnh hành vi của mình, dạy chúng tự kiểm tra, chờ một chút, tôi có đang làm điều gì ở đây không thay vì luôn chỉ trích bạn, bạn, bạn? Và chúng tôi đã phát triển một phương pháp, chúng tôi gọi là những cách mới cho gia đình, được thiết kế cho các trường hợp ly hôn có xung đột cao để cả hai cha mẹ có thể học những kỹ năng này và thực hành, hoặc với một nhà trị liệu, hoặc một huấn luyện viên, hoặc chỉ cần xem trực tuyến và gõ câu trả lời để thực hành bốn điều này. Chúng tôi gọi đây là bốn kỹ năng lớn cho cuộc sống. Và đây là điều mà tôi nghĩ các bậc phụ huynh cần dạy con cái của họ là bạn có thể giải quyết vấn đề đó. Hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, được rồi, hãy nói về những gì bạn có thể nói với Johnny. Và chúng tôi dạy những kỹ năng mà chúng tôi gọi là các câu nói “tai”, sự đồng cảm, sự chú ý và sự tôn trọng, một câu nói thể hiện điều đó. Và vì vậy, chúng tôi dạy cha mẹ, hãy dạy con bạn, bạn thân nhất của bạn vừa mới chia tay với bạn có thể đang cảm thấy tổn thương về điều gì đó, có thể là điều gì đó mà họ đã nói, bạn có thể làm gì?
    Vì vậy, chúng tôi khuyến khích trẻ em giúp các con của họ quản lý tình huống.
    Và chúng tôi khuyến khích họ quản lý mối quan hệ với cha mẹ còn lại.
    Khi trẻ trở về từ một buổi thăm hoặc gặp gỡ vào cuối tuần, giả sử với bố.
    Và đứa trẻ nói, bạn biết đấy, bố không nhìn bức tranh của con.
    Con đã vẽ một bức tranh và bố không nhìn bức tranh của con.
    Cha mẹ có xung đột cao sẽ nói, ôi, bố của con thật tệ.
    Bạn biết đấy, tôi luôn ghét điều đó ở ông ấy.
    Một người cha mẹ hợp lý sẽ nói, ôi, thật buồn.
    Chà, bạn biết không? Lần sau, nếu ông ấy không nhìn bức tranh ngay lập tức, có lẽ hãy đợi một giờ và sau đó cho ông ấy xem bức tranh một lần nữa.
    Có thể ông ấy bận rộn, có thể là cái này cái kia.
    Dạy con bạn cách quản lý mối quan hệ ngay cả với cha mẹ còn lại.
    Và những bậc cha mẹ đó không có cuộc ly hôn xung đột cao.
    Cuộc ly hôn xung đột cao có những điều khác.
    Bố của con thật tệ.
    Bạn biết đấy, quên ông ấy đi, ông ấy sẽ không bao giờ chú ý đến con.
    Và đó là lúc bạn thấy cha mẹ xa cách hoặc bị tách biệt, những đứa trẻ bị tách biệt khỏi cha mẹ.
    Vậy bạn nghĩ rằng với số lượng anh chị em ngày càng tăng, trẻ em sẽ học cách giải quyết vấn đề với nhau không?
    Có.
    Đó là một phần lớn khác của vấn đề là bạn phải tìm ra cách chia sẻ.
    Tôi có ba anh chị em và chúng tôi lớn lên và thật thú vị.
    Bạn là một trong ba hay bạn có ba người khác?
    Tôi là một trong bốn.
    Vì vậy, tôi có ba người khác.
    Đó là một nhóm tốt.
    Một anh trai, hai chị gái, vì vậy là bốn.
    Và điều thú vị đối với tôi, và tôi nghĩ điều đó đã giúp hình thành tính cách và cách tiếp cận cuộc sống của tôi, là chúng tôi lớn lên mà không có tivi.
    Chúng tôi không có gì để xem sau giờ học.
    Chúng tôi phải đối phó với nhau.
    Vì vậy, bạn biết đấy, chúng tôi có thể chơi bóng đá trong sân sau hoặc chúng tôi có thể đọc sách hoặc làm cái gì đó khác, nhưng chúng tôi phải học cách giải quyết xung đột với nhau.
    Và cha mẹ chúng tôi thì như thế này, bạn biết đấy, bạn hãy đi nói chuyện với anh trai của bạn, Bill, tôi không có thời gian để nghe phàn nàn của bạn.
    Và vì vậy, về mặt cấu trúc, thật sốc khi chuyển từ điều đó sang việc giải quyết ly hôn của mọi người với một hoặc…
    Hai đứa trẻ, và thậm chí hai đứa còn tốt hơn chỉ một, vì chúng học cách chia sẻ. Nhưng các bậc phụ huynh, họ cảm thấy rất tội lỗi ngày nay, và văn hóa của chúng ta thực sự không công bằng với các bậc phụ huynh, tôi nghĩ vậy. Để biết rằng, bạn biết đấy, giáo viên dạy trẻ cách tự xử lý vấn đề. Tôi sẽ nói, tôi có một người anh chị em, chúng tôi hòa thuận với nhau rất tốt, chúng tôi cực kỳ gần gũi. Nhưng tôi có thể nhớ khi chúng tôi còn nhỏ, nếu chúng tôi cãi nhau, mẹ hoặc bố tôi sẽ nói, chỉ cần tự giải quyết với nhau thôi, đừng để máu dính lên thảm. Nó đã như vậy. Đúng vậy. Nó đã như vậy. Nhưng mà mẹ tôi đến từ New Jersey, nên đó là một phong cách khác, đúng không? Ai đó từ New Jersey sẽ hiểu rằng đó là một câu đùa. Nhưng điểm chính là chúng tôi học cách giải quyết mọi thứ khá nhanh chóng. Chị gái tôi và tôi đã có một vài xung đột trong suốt những năm qua, nhưng chúng tôi hòa thuận với nhau rất tốt. Chúng tôi đi nghỉ cùng nhau vào mỗi dịp sinh nhật hàng năm. Nhưng cả hai chúng tôi đều có rất nhiều bạn bè trong khu phố. Tôi lớn lên trong một khu phố có nhiều cậu bé cùng tuổi. Chúng tôi lớn lên trong một khu phố có nhiều cô gái cùng tuổi với chị ấy. Và vì vậy tôi nhanh chóng học được trong đám đông lớn của những cậu bé, rồi tôi tham gia thể thao và tham gia vào những thứ mà có những đám đông lớn của những cậu bé, như vậy là cách mọi thứ diễn ra. Và cuối cùng là những chàng trai trẻ và rồi những người đàn ông mà bạn biết, bạn không thể nói những điều nhất định hoặc điều đó sẽ gây rắc rối. Vâng, bạn sẽ bị đấm vào mặt nếu bạn nói điều đó với tôi. Đúng vậy. Nhưng ngày nay điều đó sẽ được coi là, ôi trời ơi. Và rồi, bạn biết đấy, như, chờ đã, rõ ràng không phải là người ủng hộ bạo lực, nhưng bạn đã học, tôi có lẽ đã học được khi 14 tuổi rằng có những điều nhất định bạn không nên nói với bạn bè mà bạn có xung đột với họ. Và rồi bạn sẽ vẫn là bạn bè. Và vì vậy chúng tôi đã hòa giải với nhau, nhưng cũng chỉ cần chia sẻ cách để, bạn biết đấy, chúng tôi đã, tôi không khuyên bạn nên làm điều này vì tôi sẽ, à, dù sao đi nữa, chúng tôi đã từng làm những điều như vậy.
    Cuộc chiến ném đất vào đầu nhau, bạn biết đấy, và thỉnh thoảng có ai đó ném đá và làm bị thương một đứa trẻ. Nhưng đứa trẻ ném đá đó sẽ bị chúng tôi phạt. Không phải là chúng tôi báo cho phụ huynh của nó. Bạn chỉ biết rằng nó chơi không đẹp và rồi nó sẽ không chơi như vậy nữa. Hoặc nếu nó làm vậy, thì nó cũng biết điều đó. Có một sự hiểu biết nhất định về cách mọi người giải quyết vấn đề trong nhóm. Những điều này gợi nhớ đến các mạch nguyên thủy có ở tất cả các loài linh trưởng cổ đại, đúng không? Đặc biệt là tinh tinh. Tôi luôn nói với mọi người rằng nếu bạn muốn có một cái nhìn thật tốt và muốn tìm hiểu về hành vi con người, hãy xem “Chimp Empire,” bộ phim truyền hình trên Netflix. Bởi vì nó cơ bản là, nó là mạch chính của bộ não linh trưởng đang hoạt động, cách mà mọi người hợp tác, cách họ làm việc cùng nhau, tất cả các hành vi của con người đều có ở đó, ngoại trừ sự phát triển công nghệ. Những con tinh tinh đó không xây dựng tên lửa hay xe điện, nhưng chúng tham gia vào tất cả các loại hành vi, cả theo cấp bậc và không theo cấp bậc, cả lãng mạn và chuyên nghiệp, nếu có thể nói như vậy. Chúng cũng có những nghề nghiệp để tạo ra hành vi hợp tác và không hợp tác và giải quyết vấn đề. Thật thú vị. Rồi thì tinh tinh là họ hàng gần nhất của chúng ta, tôi nghĩ vậy. Vâng. Theo như tôi biết, tôi có những người bạn rất quan tâm đến di truyền học của tất cả những điều này. Vì vậy, tôi muốn cẩn thận. Điều đó đang đi vào chi tiết, nhưng tôi tin là như vậy. Chúng là linh trưởng cổ đại. Chúng ta là linh trưởng cổ đại. Vì vậy, chắc chắn có một dòng dõi chung ở đó. Vâng. Vâng. Tôi muốn nhấn mạnh điều bạn đang nói về cộng đồng học tập và trẻ em lớn lên trong cộng đồng học tập. Và tôi nghĩ điều đó có vai trò với những kẻ bắt nạt, bởi vì điều xảy ra là cộng đồng trẻ em nhận ra ai là kẻ bắt nạt và đối mặt với họ về hành vi của họ.
    Và mọi người hỏi tôi, liệu những kẻ bắt nạt người lớn, vì cuốn sách của tôi nói về những kẻ bắt nạt người lớn, có phải chúng đã từng là kẻ bắt nạt khi còn nhỏ không? Và tôi sẽ nói, dường như điều này khá phổ biến, chúng đã từng như vậy khi còn nhỏ, nhưng hầu hết trẻ em đều thử bắt nạt ít nhất một lần và chúng sẽ vượt qua điều đó vì chúng nhận được phản hồi. Chúng học rằng điều đó sẽ không hiệu quả. Bạn sẽ không có bạn bè. Tôi sẽ không ở bên bạn. Vì vậy, những kẻ bắt nạt học cách thay đổi hành vi của mình hoặc sống ở rìa của nhóm nếu chúng không thay đổi hành vi. Và một phần lý do tại sao chúng ta thấy nhiều kẻ bắt nạt người lớn ngày nay, tôi nghĩ, là vì chúng từng ở rìa, hoặc chúng đã học cách hòa hợp. Nhưng nếu chúng ở rìa, vì không ai thích chúng và chúng không thay đổi hành vi, điều mà chúng ta thấy ngày nay là những kẻ bắt nạt đang tìm thấy nhau. Và đây là một trong những điều tiêu cực của mạng xã hội, tôi nghĩ vậy. Và tôi đồng ý, có rất nhiều điều tốt, nhưng đây là một trong những điều bất ngờ khi tôi nghiên cứu cuốn sách của mình. Những kẻ bắt nạt đang tìm thấy một nhóm cho riêng mình. Và thay vì nhóm dạy chúng không trở thành kẻ bắt nạt, nhóm lại củng cố việc trở thành kẻ bắt nạt. Vì vậy, khi bạn được biện minh cho việc đó, một trong những điều gây sốc là phát hiện rằng những kẻ xả súng ở trường có một hệ thống hỗ trợ trực tuyến, thực sự, mà dường như, một số nghiên cứu cho biết chúng luôn có một nhóm trên mạng xã hội. Chúng có những người bạn cùng trang lứa mà chúng đang cố gắng gây ấn tượng và điều đó có thể thực sự khiến chúng được chấp nhận. Và nếu họ lần theo dấu vết, họ sẽ thấy những người này có, và tôi nghĩ họ nên tìm kiếm điều đó, tìm hiểu xem họ đã nói chuyện với ai, ai là người họ giao tiếp. Và vì vậy, điều mà tôi nghĩ chúng ta đang thấy là những kẻ bắt nạt đang củng cố hành vi xấu của mình thay vì áp lực xã hội để họ học hành vi tốt, điều này, đối với tôi, tôi đã tham gia rất nhiều liệu pháp nhóm. Tôi đã điều trị cho những người tham gia Alcoholics Anonymous, Narcotics Anonymous, và nhóm củng cố và dạy họ hành vi tốt.
    Nhưng những kẻ bắt nạt đang tìm kiếm những kẻ bắt nạt khác và củng cố hành vi xấu của họ. Và đó là một vấn đề mà chúng ta phải giải quyết, đặc biệt là với những người đàn ông trẻ, là chúng ta phải kiểm soát điều đó và hướng họ vào những hoạt động xã hội tích cực. Và hầu hết mọi người không nhận ra điều đó. Tôi cũng không nhận ra điều đó. Bây giờ, điều đó thực sự gây bất ngờ cho tôi. Có phải có những kẻ bắt nạt nữ và kẻ bắt nạt nam trên mạng không? Hay có vẻ như thường có những nhóm kẻ bắt nạt nam trên mạng? Tôi chưa nghe nói về việc những kẻ bắt nạt nữ tìm thấy nhau. Thực ra, tôi nên rút lại điều đó. Và điều này liên quan đến một lĩnh vực nhạy cảm về rối loạn nhân cách. Nhưng rối loạn nhân cách ranh giới là một trong những rối loạn nhân cách dễ điều trị hơn, và mọi người nhận thức được rằng họ có rối loạn này rất nhiều từ thông tin trên internet. Nhưng điều có vẻ xảy ra là có một vài giai đoạn đối với họ. Họ nhận thức được trước khi thay đổi hành vi của mình. Và như DBT, Liệu pháp Hành vi Biện chứng, là một phương pháp điều trị rất tốt cho điều đó. Nhưng các nhà trị liệu – và vợ tôi là một nhà trị liệu DBT – nói rằng họ nhận thức được điều đó trước khi họ thay đổi hành vi của mình. Vì vậy, họ thực hiện những hành động tự phá hoại, mặc dù họ không nên – tôi biết tôi không nên làm điều này, nhưng – và cuối cùng họ học cách thay đổi hành vi của mình. Một số người đang phát hiện ra rối loạn ranh giới của họ và tìm thấy những người khác trên mạng và củng cố quan điểm ranh giới của họ về thế giới. Có những người xấu và những người tốt. Và thỉnh thoảng họ viết đánh giá về những cuốn sách của tôi và nói rằng, thật tồi tệ khi tôi là người như vậy vì tôi nói về rối loạn nhân cách, mặc dù tôi nói không xác định bất kỳ ai, và tôi tin rằng rối loạn nhân cách, trong hầu hết các trường hợp, có thể được giúp đỡ nếu họ cởi mở với điều đó. Vì vậy, tôi nghĩ có một mức độ nào đó, nói rằng, những người phụ nữ có rối loạn nhân cách đó tìm thấy nhau và củng cố hành vi đó. Nhưng những gì tôi đọc được là – và tôi đã trích dẫn trong cuốn sách của mình trong – tôi đang cố gắng nhớ – tôi không…
    Tôi không nhớ chương nào, nhưng có một nhà nghiên cứu tại trường đại học đã nói rằng, hãy tìm kiếm các kết nối trên mạng xã hội của họ, và bạn sẽ thấy rằng có sự củng cố hành vi này hơn là mọi người nói, “Này, bạn không thể làm như vậy. Bạn phải dừng lại.” Một trong những lời khuyên tốt nhất mà một đồng nghiệp từng cho tôi là khi tôi bắt đầu giảng dạy cho sinh viên đại học. Điều này xảy ra trước khi tôi đến Stanford, nơi tôi đang làm việc hiện tại. Tôi có một lớp học lớn và đồng nghiệp này là một nhà thần kinh học, một nhà thần kinh học rất được kính trọng, và cũng được đào tạo như một bác sĩ tâm thần. Ông ấy là bác sĩ y khoa. Ông ấy nói, “Chỉ cần nhớ rằng thống kê về các rối loạn tâm thần và nhân cách rất quan trọng. Bạn có 1% dân số là người bị tâm thần phân liệt. Bạn có 10% vào bất kỳ thời điểm nào có thể đang trải qua trầm cảm nặng. Bạn có rối loạn nhân cách biên giới. Bạn có nó.” Và ông ấy nói, “Vì vậy, khi bạn nhìn ra lớp học của mình, hãy hiểu rằng đó không nhất thiết là một dân số đại diện, nhưng những thách thức đó – ông ấy đã đặt ra theo cách đúng đắn. Ông ấy rất chú trọng đến bệnh nhân. Những thách thức đó hiện diện trong dân số đó.” Tôi đề cập đến điều này bây giờ vì đó là điều cần ghi nhớ bất cứ khi nào ai đó lên mạng xã hội và đọc các bình luận. Bạn phải lọc những bình luận đó qua lăng kính của những gì chúng ta biết về tần suất của những thách thức đó đối với mọi người, điều này không có nghĩa là mỗi bình luận tiêu cực đều đến từ một người có rối loạn nhân cách biên giới hoặc tâm thần xã hội, nhưng có khả năng cao rằng nếu ai đó liên tục làm như vậy, đặc biệt trong kịch bản đổ lỗi, thì đó chính là điều đang xảy ra. Có một điều tôi muốn thêm vào đây, đó là chúng ta cần hiểu rằng những người có rối loạn nhân cách không chọn để có chúng. Và vì vậy, tôi có rất nhiều lòng trắc ẩn cho những người như vậy, và tôi đã có rất nhiều sinh viên trong suốt những năm qua, và họ viết nhật ký phản ánh. Và thỉnh thoảng, họ ghi vào nhật ký của mình – “Tôi đã được chẩn đoán mắc rối loạn nhân cách biên giới.”
    Rối loạn – và tôi nhớ có một người phụ nữ đã nói, “Khi bạn nói về rối loạn nhân cách biên giới, tôi cảm thấy hơi không thoải mái, nhưng tôi thấy điều đó hữu ích.” Cô ấy thực sự là một trong những sinh viên tốt hơn trong lớp, vì vậy cô ấy có mức độ nhận thức đó, nhưng cô ấy vẫn đang làm việc để quản lý cảm xúc của mình và những điều tương tự.
    Và điều quan trọng đối với tôi là một số người mắc rối loạn nhân cách biên giới có thể tức giận với tôi vì tôi nói về nó, vì họ đang ở giai đoạn đầu với điều này, nhưng những người khác lại nói, “Cảm ơn bạn, Bill. Điều đó thật hữu ích.” Và vì vậy có một khoảng cách ở đó.
    Nhưng tôi cũng muốn nói về ba lý do cơ bản mà tôi nghĩ rằng mọi người phát triển rối loạn nhân cách. Lý do đầu tiên là xu hướng di truyền, và nhiều nhà nghiên cứu cho rằng khoảng 20% đến 80% có thể là xu hướng di truyền, tùy thuộc vào từng người, rằng những năm đầu đời, năm năm đầu tiên của cuộc sống có thể gặp khó khăn trong việc gắn bó, có thể là yếu tố thúc đẩy, nhưng cũng có môi trường văn hóa. Một số người nói rằng nhà nghiên cứu ở San Diego đã viết cuốn “Dịch bệnh Tự mãn,” và cô ấy nói từ nghiên cứu của mình rằng thập kỷ bạn sinh ra ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách của bạn nhiều như gia đình bạn.
    Thú vị. Tôi không đồng ý với điều đó vì cô ấy không phải là một nhà trị liệu và không nhìn vào sức khỏe tâm thần. Cô ấy đã xem xét các cuộc khảo sát lớn, đặc biệt là sinh viên đại học. Nhưng tôi nghĩ điều đó quan trọng hơn chúng ta nhận ra và quan trọng hơn những gì tôi từng nghĩ.
    Và vì vậy, một phần những gì bạn đang nói là văn hóa ngày nay đang củng cố việc không chịu trách nhiệm, trong khi trong quá khứ bạn phải tự giải quyết vấn đề. Về mặt tích cực, có vẻ như mặc dù cấu trúc gia đình đã thay đổi khá nhiều, mặc dù văn hóa đang thay đổi khá nhiều, nhưng có một đặc điểm tuyệt vời của mạng xã hội trên internet bây giờ, đó là những gì chúng ta đang làm ngay bây giờ, đó là cơ hội cho các chuyên gia như bạn tham gia và giáo dục.
    Và tôi nghĩ rằng, như chúng ta đã bắt đầu nói, có lẽ khoảng 90% mọi người không rơi vào danh mục tính cách xung đột cao này. Những gì chúng ta đang nói, những gì bạn đang giáo dục cho chúng tôi là cách tương tác với 10% còn lại theo cách mang lại sự chức năng tốt hơn cho mọi người, những tương tác hiệu quả hơn, chuyên nghiệp hơn, cá nhân hơn và gia đình hơn cho tất cả mọi người. Không phải chỉ là loại bỏ những người có vấn đề.
    Vì vậy, theo đó, hầu hết mọi người nên làm gì nếu họ cảm thấy thất vọng với ai đó mà họ cảm thấy, ví dụ, 80% vấn đề của bạn đến từ 20% người? Trong trường hợp này, tôi đoán chúng ta đang nói rằng 90% vấn đề đến từ 10% người này. Nhưng thực sự, tất cả chúng ta đều cần cố gắng tìm ra cách tốt nhất để tương tác với người khác. Và bạn đã chỉ ra một số cách mà chúng ta có thể làm điều đó hôm nay.
    Nếu bạn phải nhấn mạnh, tôi không muốn gây áp lực, nhưng hãy nhấn mạnh một hoặc hai điều để giữ trong tâm trí khi chúng ta di chuyển qua thế giới. Công cụ trên web có vẻ đặc biệt hiệu quả. Có điều gì khác mà bạn khuyên chúng tôi nên ghi nhớ khi chúng ta tiến lên không? Bởi vì bên ngoài có một bối cảnh khá phức tạp.
    Vâng, có vài điều. Và tôi có thể ngắn gọn với từng điều. Đầu tiên là điều tôi gọi là bốn điều quên đi. Đó là quên việc cố gắng cung cấp cho người đó cái nhìn sâu sắc về cách họ đang hành xử. Điều đó chỉ làm cho người đó nổi giận. Giống như tôi đã nói, đừng đổ lỗi cho họ vì bạn đã chấm dứt mối quan hệ. Vì vậy, hãy quên việc cung cấp cho họ cái nhìn sâu sắc. Thay vào đó, hãy nói về những gì chúng ta có thể làm ngay bây giờ. Nói về các lựa chọn. Nói về việc đừng đi vào bên trong với họ, hãy đi ra bên ngoài với họ. Khi bạn đi vào bên trong, bạn làm tăng tính phòng thủ của họ. Vì vậy, đừng cố gắng cung cấp cho họ cái nhìn sâu sắc về chính họ. Và nhiều người nói, làm thế nào tôi có thể làm cho anh ấy thấy rằng những gì anh ấy đang làm là sai trái đến mức nào? Hoặc làm thế nào tôi có thể làm cho cô ấy hiểu rằng cô ấy đang tạo ra vấn đề mà chúng tôi đang cố gắng giải quyết? Hãy quên điều đó đi. Hãy nói về, được rồi, đây là những lựa chọn của chúng ta.
    Hãy nói về những gì cần làm.
    Thứ hai là đừng nhấn mạnh vào quá khứ.
    Và mọi người tranh cãi mãi mãi với những người có xung đột cao về quá khứ, và bạn sẽ không bao giờ giải quyết được quá khứ với một người có xung đột cao.
    Và tôi sẽ cho bạn biết ngay bây giờ tại sao điều đó có thể xảy ra.
    Hãy tập trung vào những gì cần làm ngay bây giờ và tương lai.
    Tập trung vào tương lai, không phải quá khứ.
    Có thể cần một số thông tin để hiểu một vấn đề, nhưng sau đó hãy nhấn mạnh vào tương lai.
    Thứ ba là đừng tập trung vào cảm xúc.
    Và đặc biệt là đừng la hét với họ, đừng bật khóc, đừng nói với họ rằng họ thật sự gây khó chịu, tất cả những điều đó.
    Và đây là điều tôi sẽ nói với bạn bây giờ là một lý thuyết mà tôi hy vọng ai đó sẽ tìm ra.
    Đó là những người có rối loạn nhân cách và tính cách xung đột cao dường như không trải qua năm giai đoạn của quá trình đau buồn và chữa lành.
    Phủ nhận, tức giận, mặc cả, trầm cảm, buồn bã và chấp nhận.
    Họ dường như bị mắc kẹt ở giai đoạn phủ nhận và tức giận.
    Vì vậy, điều xảy ra là họ không giải quyết được vấn đề.
    Họ không “vượt qua” được mọi thứ.
    Họ không vượt qua được cuộc ly hôn.
    Họ không vượt qua được việc mất việc.
    Họ không vượt qua được việc phải bán nhà vì không thể trả được khoản vay thế chấp.
    Họ không trải qua quá trình chữa lành và đau buồn bình thường của con người.
    Vì vậy, họ bị mắc kẹt.
    Và rất nhiều tình huống với họ chuyển thành tức giận.
    Họ tức giận, nhưng họ không được giải quyết.
    Vì vậy, những người có xung đột cao liên tục nói về quá khứ và họ bị tổn thương như thế nào.
    Họ không nên làm như vậy với tôi.
    Tôi đã đúng khi làm điều này.
    Khi mọi người bắt đầu nhận thấy, khi tôi nói điều đó, như những sinh viên trong lớp của tôi nói, “Ôi, đúng rồi. Đó là những gì tôi thấy.”
    Họ cứ lặp đi lặp lại.
    Và họ kể câu chuyện cho càng nhiều người càng tốt.
    Tôi tin rằng họ đang cố gắng để đau buồn và chữa lành, nhưng họ không có cơ chế.
    Và tôi không biết chính xác tại sao.
    Vì vậy, tôi hy vọng một ngày nào đó khoa học thần kinh sẽ tìm ra kết nối nào bị thiếu và liệu chúng ta có thể cung cấp cho mọi người điều đó để họ có thể đau buồn và chữa lành.
    Nhưng điều đó có nghĩa là nếu bạn tập trung vào cảm xúc, bạn đang tập trung vào một lĩnh vực chưa được giải quyết và có nhiều tổn thương. Và nếu bạn hỏi, “Bạn cảm thấy thế nào về điều đó?” Họ gần như luôn trả lời, “Tôi cảm thấy khủng khiếp.” Tôi gợi ý không nên hỏi bạn cảm thấy thế nào hôm nay vì câu trả lời tôi nhận được thường là khủng khiếp. Bạn biết cô ấy đã làm gì hôm qua. Bạn biết anh ấy đã làm gì tuần trước. Vì vậy, thay vào đó, hãy nói chuyện phiếm, hãy nói về bất cứ điều gì ngoại trừ việc bạn cảm thấy thế nào hôm nay? Vì vậy, đừng hỏi bạn cảm thấy thế nào. Tập trung vào suy nghĩ và hành động. Một ví dụ mà tôi dạy cho các luật sư và người hòa giải là đừng hỏi bạn cảm thấy thế nào về đề xuất đó. Hãy hỏi bạn nghĩ gì về điều đó? Bạn có thể hình dung làm điều đó không? Bạn có thể làm điều đó như thế nào? Điều đó có thể hoạt động như thế nào cho bạn? Bởi vì nếu bạn tập trung vào việc bạn cảm thấy thế nào? Tôi cảm thấy bị xúc phạm. Tôi cảm thấy bị bỏ rơi. Và sau đó họ chìm đắm trong đó. Và điều tiếp theo bạn biết, bạn đã mất họ. Vì vậy, hãy tránh cảm xúc. Đừng tập trung vào cảm xúc. Nhưng hãy công nhận cảm xúc. Hãy nói tôi có thể thấy sự thất vọng của bạn. Bây giờ, đây là cách tôi có thể giúp bạn hôm nay. Thứ tư là đừng sử dụng tên. Đừng gán nhãn cho mọi người. Đừng nói bạn là một người có xung đột cao. Và các luật sư thường làm điều đó để động viên khách hàng của họ. Điều đó không hiệu quả. Đừng nói bạn có rối loạn nhân cách. Bạn có thể đã sai. Và điều đó không bao giờ động viên ai cả. Vì vậy, đó là bốn điều, hãy quên nó đi. Đó là những điều quan trọng mà mọi người nên tránh. Đó là một câu trả lời dài. Nhưng khi bạn sẵn sàng, tôi có bốn mẹo đơn giản để thực hiện. Đó là một câu trả lời tuyệt vời. Tôi rất muốn nghe bốn mẹo đơn giản mà mọi người nên chú ý đến. Được rồi, tôi rất vui vì bạn đã hỏi câu hỏi đó. Vì vậy, chúng ta có cái mà tôi gọi là phương pháp CARS. Và chúng tôi thực sự đã đăng ký thương hiệu phương pháp CARS này – kết nối, phân tích, phản hồi và đặt giới hạn. Đầu tiên là kết nối với người đó. Nếu ai đó đang tức giận với bạn, hoặc bạn đang cố gắng giúp ai đó với vấn đề của họ. Hãy kết nối với họ bằng cách đưa ra một câu nói thể hiện sự đồng cảm, chú ý và/hoặc tôn trọng.
    Bạn biết đấy, tôi có thể thấy điều này khó khăn như thế nào.
    Tôi thấy sự thất vọng của bạn.
    Tôi nghe thấy sự bực bội của bạn.
    Tôi có thể hiểu.
    Khi tôi nói tôi có thể, tôi đang thể hiện rằng tôi coi họ là bình đẳng thay vì nhìn xuống họ.
    Đó là sự đồng cảm chứ không phải là sự thương hại.
    Hãy chú ý, nói rằng, tôi sẽ chú ý.
    Hãy cho tôi biết thêm.
    Tôi muốn hiểu tình huống của bạn và lắng nghe một chút.
    Và điều mà tôi thấy mọi lúc là mọi người nói, ôi, tốt quá, vì tôi sẽ lắng nghe họ.
    Họ không cần phải chứng minh—họ không cần phải chiến đấu để có được sự chú ý của tôi.
    Và những người có xung đột cao thường phải chiến đấu để có được sự chú ý vì họ đã làm mọi người chán ghét.
    Và đó là lý do tại sao tôi dạy các luật sư và nhà trị liệu rằng họ sẽ đến với bạn cũng như bất cứ điều gì khác để có được sự chú ý của bạn.
    Vì vậy, hãy để họ kể câu chuyện của họ, lắng nghe họ, công nhận cảm xúc.
    Vì vậy, sự đồng cảm, sự chú ý và sự tôn trọng.
    Tìm một điều gì đó mà bạn tôn trọng về họ.
    Họ tôn trọng loại công việc mà họ làm.
    Bạn tôn trọng mối quan hệ của họ với con trai hoặc con gái của họ.
    Hoặc bạn tôn trọng cam kết của họ trong việc giải quyết tranh chấp này.
    Vì vậy, hãy sử dụng những từ đó.
    Và điều thú vị là tôi dạy điều này cho những người mà tôi tư vấn.
    Và sau đó họ quay lại và nói, tôi đã làm điều đó.
    Và nó thực sự hiệu quả.
    Người đó đã bình tĩnh lại.
    Tôi có một người phụ nữ đã nói, sếp của tôi đang làm khó tôi.
    Và vì vậy tôi đã chạy vào văn phòng của mình để cố gắng không tương tác với cô ấy.
    Và tôi đã nói, lần tới, đặc biệt là vào sáng thứ Hai hoặc gì đó, hãy đến gần cô ấy và nói, cuối tuần của bạn thế nào?
    Và nói, hoặc nói, tôi đánh giá cao bài thuyết trình mà bạn đã đưa ra tuần trước.
    Hãy cho cô ấy một chút đồng cảm, sự chú ý và/hoặc sự tôn trọng.
    Bạn không cần phải làm cả ba điều này.
    Chỉ cần bất kỳ một điều nào trong số này thường sẽ làm dịu mối quan hệ.
    Và tôi nhớ đã kiểm tra lại với người phụ nữ này một tháng sau và nói, đoán xem, Bill?
    Bây giờ tôi là nhân viên yêu thích của cô ấy.
    Nhưng cô ấy đang bắt nạt người khác, vì vậy tôi đã đưa cho người khác cuốn sách của bạn.
    Nhưng ý tưởng là kết nối với mọi người.
    Vì vậy, sự đồng cảm, sự chú ý và sự tôn trọng.
    Và chúng tôi gọi đó là những tuyên bố từ tai.
    Và mọi người nói rằng họ thực sự nhớ điều đó vì bạn có thể sử dụng điều đó với bất kỳ ai, ở bất kỳ đâu, ngay cả với con cái của bạn.
    Sự tôn trọng chân thành, đúng không?
    Jenny, tất cả những điều này phải thật lòng.
    Ừ, bạn không thổi phồng họ lên.
    Đúng vậy.
    Hãy suy nghĩ về điều đó.
    Bây giờ, nếu bạn không tôn trọng họ và bạn không có sự đồng cảm với họ, hãy nói với họ rằng bạn sẽ chú ý và lắng nghe.
    Và thường thì, bạn sẽ bắt đầu phát triển một chút sự đồng cảm hoặc tôn trọng đối với họ.
    Nhưng bạn luôn có thể chú ý và lắng nghe.
    Vì vậy, đó là sự kết nối.
    Lĩnh vực thứ hai – và đây không hoàn toàn là các bước, nhưng đây là bốn lĩnh vực mà những người có xung đột cao gặp khó khăn.
    Lĩnh vực thứ hai là cảm xúc làm mờ đi suy nghĩ của họ.
    Vì vậy, chúng ta muốn giúp họ suy nghĩ.
    Bạn muốn chuyển sang phân tích.
    Cho họ một cách để suy nghĩ.
    Vì vậy, bạn đang làm dịu cảm xúc, và bây giờ bạn đang nói, hãy suy nghĩ về điều này.
    Vì vậy, hãy trình bày các vấn đề như một sự lựa chọn.
    Bạn có thể làm điều này ngay bây giờ hoặc làm điều này vào ngày mai.
    Hoặc đây là những lựa chọn mà tôi thấy.
    Có ba cách bạn có thể tiếp cận vấn đề này.
    Vì vậy, bạn đang khiến mọi người suy nghĩ về vấn đề thay vì phản ứng.
    Và khi bạn đưa ra một sự lựa chọn, nó buộc họ phải giải quyết vấn đề một cách logic.
    Vì vậy, một cách bạn có thể làm điều này là, đặc biệt nếu bạn có một mối quan hệ chuyên nghiệp, như nhà tuyển dụng, nhân viên, nhà trị liệu, khách hàng, những thứ như vậy, là hãy để họ viết một danh sách.
    Họ đang nói chuyện với bạn, nói rằng, cái này sai, và cái kia sai, và cái đó sai.
    Và bạn nói, khoan đã, khoan đã, hãy viết một danh sách những vấn đề này.
    Vì vậy, bạn có được một bức tranh rõ ràng hơn.
    Khi bạn viết một danh sách, bạn sẽ bình tĩnh lại.
    Và tôi đã thấy điều này lặp đi lặp lại.
    Những người tức giận, khi họ viết một danh sách, sẽ bình tĩnh lại.
    Họ bắt đầu suy nghĩ về nó.
    Tôi đã làm điều này với một bác sĩ một lần, và ông ấy đang gặp khó khăn với các y tá.
    Và ông ấy nói rằng, họ đang làm mọi thứ sai.
    Được rồi, hãy viết một danh sách tất cả những điều họ đang làm sai.
    Và chẳng bao lâu, bạn bắt đầu nghĩ, bạn biết đấy, có điều khác mà họ làm,
    Nhưng thực ra thì cũng không tệ lắm.
    Và tôi muốn họ làm điều này ở bên trái của trang.
    Bởi vì ở bên phải của trang,
    chúng ta sẽ bắt đầu xem xét những giải pháp có thể.
    Và bạn thực sự làm cho mọi người bình tĩnh lại.
    Tôi đã làm điều này như một nhà môi giới.
    Tôi đã có cả hai người, được rồi, tôi muốn bạn viết hai danh sách,
    như những đối tác kinh doanh.
    Bây giờ, giả sử bạn đang cố gắng quyết định xem có nên chia tay
    hay giữ lại mối quan hệ đối tác kinh doanh.
    Vì vậy, tôi muốn cả hai bạn viết một danh sách.
    Những gì bạn sẽ làm nếu bạn chia tay,
    giải thể mối quan hệ đối tác, các bước bạn sẽ phải thực hiện,
    và một danh sách khác, các bước sẽ là gì
    nếu bạn có thể làm cho nó hoạt động giữa hai bạn.
    Vậy hãy gặp nhau sau một tuần, và chúng ta sẽ xem danh sách của bạn.
    Quay lại sau một tuần, họ nói, bạn biết không?
    Chúng tôi đều đã viết danh sách của mình.
    Chúng tôi ngay lập tức gọi cho nhau và nhận ra
    rằng chúng tôi nên chấm dứt mối quan hệ đối tác.
    Nhưng chúng tôi có một dự án lớn cuối cùng mà chúng tôi muốn thực hiện cùng nhau.
    Và giờ đây chúng tôi nhận ra rằng chúng tôi có thể đi theo con đường riêng của mình trong hòa bình.
    Chúng tôi thực sự có những mục tiêu khác nhau.
    Điều đó không gây tổn thương.
    Điều đó không gây tổn thương.
    Đây là hai người phụ nữ đã làm việc cùng nhau.
    Và việc viết danh sách giúp ích.
    Tất cả điều này nằm trong phần phân tích, A của phương pháp chorus.
    Khiến người đó đưa ra một đề xuất.
    Nói, hãy đưa cho tôi một đề xuất.
    Tôi nói với các quản lý, ngay khi bạn có thể,
    hãy nói với nhân viên của bạn rằng giờ đây tôi là quản lý của bạn,
    bất cứ khi nào bạn mang đến cho tôi một vấn đề–
    và tôi muốn bạn mang đến cho tôi những vấn đề khi chúng còn nhỏ,
    bởi vì các xung đột nhỏ, dễ giải quyết hơn rất nhiều–
    luôn luôn mang theo một giải pháp cho vấn đề.
    Tôi muốn nghe giải pháp mà bạn đề xuất,
    bởi vì bạn hiểu vấn đề tốt hơn tôi.
    Bạn đang khiến họ suy nghĩ.
    Vì vậy, những người có xung đột cao, tôi tin rằng,
    có khả năng giải quyết vấn đề.
    Và một số là những người lãnh đạo xuất sắc của các công ty, những nhà phát minh,
    tất cả những thứ đó.
    Họ có khả năng lớn về xung đột,
    nhưng họ cũng có khả năng giải quyết vấn đề.
    Bạn muốn nhắm đến điều đó và phát huy nó.
    Vì vậy, đó là phân tích.
    R là để phản hồi.
    Những người có xung đột cao, vì họ thường đổ lỗi rất nhiều, luôn nói rằng bạn nên làm điều này. Bạn đã không làm điều đó. Xu hướng của chúng ta là tranh cãi với những người có xung đột cao. Và đó là điều cần quên đi. Bạn đang cố gắng cung cấp cho họ cái nhìn sâu sắc. Nhưng điều đó sẽ không hiệu quả. Thay vào đó, hãy cung cấp cho họ cái mà chúng ta gọi là phản hồi biff. Đó là ngắn gọn, thông tin, chỉ là thông tin thẳng thắn. Đừng nói với họ rằng họ sai. Chỉ cần cho họ biết thông tin là gì. Và hãy làm điều đó một cách thân thiện. Và hãy giữ vững lập trường. Hãy để nó kết thúc cuộc thảo luận. Phản hồi biff thường là bằng văn bản. Và chúng tôi dạy điều này như một phương pháp qua email. Chúng tôi ước tính có khoảng một triệu người đang sử dụng phản hồi biff bây giờ, vì chúng tôi đã dạy cho khoảng nửa triệu người – cả chuyên gia và cá nhân. Chúng tôi có bốn cuốn sách biff nhỏ. Chúng tôi có video. Vì vậy, nó ngắn gọn, thông tin, thân thiện. Và kiên quyết. Kiên quyết. Và bốn điều đó. Thân thiện không quan trọng lắm. À, một chút thân thiện. Vì vậy, tôi nói, như là, ai đó viết cho bạn và nói, bạn đang làm mọi thứ sai. Và bạn phản hồi ngay lập tức. Và bạn nói, cảm ơn bạn đã cho tôi biết những mối quan tâm của bạn. Đây là một số thông tin mà bạn có thể không biết – như, giả sử ai đó nói với tôi, Bill, phương pháp của bạn sẽ không bao giờ hiệu quả. Và tôi ngay lập tức cảm thấy phòng thủ. Và vì vậy, cảm ơn bạn đã cho tôi biết những mối quan tâm của bạn. Bạn có thể không nhận ra, nhưng khoảng một triệu người đang sử dụng phương pháp này bây giờ. Và tôi chúc bạn mọi điều tốt đẹp. Một điều gì đó như vậy. Vì vậy, một chút thân thiện không cần phải nhiều. Và kiên quyết không có nghĩa là khắc nghiệt. Nó chỉ có nghĩa là cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện thù địch. Vì vậy, đừng phản ứng với những sự xuyên tạc của họ, có thể thậm chí, khi họ nói bạn đã làm điều này, hoặc thông tin sai lệch, hoặc thù địch. Chỉ cần cung cấp cho họ một phản hồi biff. Và tôi đôi khi nói điều đó với các chủ doanh nghiệp, đôi khi là những người nổi tiếng, họ có thể nói, như, các chính trị gia đôi khi. Những điều tồi tệ được nói về họ. Và họ nói, nhưng điều đó không đúng. Và họ sẽ nói, tốt, tôi…
    Tôi sẽ bỏ qua điều đó, vì không ai sẽ tin vào điều đó. Nhưng rồi mọi người lại tin. Một ví dụ tuyệt vời, Domino’s Pizza khoảng 10 năm trước. Đây là một câu chuyện tuyệt vời. Tôi rất thích nó. Và tôi cũng ăn pizza của Domino’s. Tôi sẽ không đi vào chi tiết, nhưng có ai đó đã nói điều gì đó khiến mọi người cảm thấy ghê tởm, và cổ phiếu của họ đã giảm. Hai nhân viên đã làm điều gì đó với pizza. Trong vòng – trước tiên, chúng ta sẽ bỏ qua điều đó. Mọi người sẽ nhận ra đó là một điều ngớ ngẩn. Hai nhân viên đã làm. Vâng, cổ phiếu của họ đã giảm, khoảng 10% hay gì đó. Hai ngày sau, giám đốc của Domino’s Pizza đã phát hành một video dài 90 giây. Và nó đã được lan truyền. Và những gì ông ấy nói là, hai nhân viên cũ đã làm điều ghê tởm này, và điều đó không đại diện cho chúng tôi. Và điều quan trọng nhất đối với chúng tôi là khách hàng của chúng tôi hoàn toàn tận tâm với bạn. Điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Chúng tôi đã làm mọi thứ để blah, blah, blah, blah, blah. Vì vậy, họ đã phục hồi ngay lập tức. Và trong tâm trí tôi, video dài 90 giây không phải là một lời giải thích dài 20 phút về cách chúng tôi làm điều này. Đó chỉ là video dài 90 giây. Giám đốc công ty đã đưa nó ra, phục hồi ngay lập tức. Và đối với tôi, đó là một phản ứng nhanh chóng, mặc dù chúng tôi chưa bao giờ nghe về nó. Ngắn gọn, thông tin, thân thiện và kiên quyết. Vì vậy, đó là CAR, C-A-R. Đó là R. Đó là phản hồi. Còn S thì sao? S là thiết lập giới hạn. Và điều này có thể là quan trọng nhất với những người có xung đột cao, vì một trong những vấn đề lớn nhất là họ không tự dừng lại. Họ tiếp tục đi vào những lĩnh vực mà hầu hết mọi người dừng lại. Họ tiếp tục nói. Họ nói rất nhiều. Họ tạo ra một vấn đề và tiếp tục tạo ra vấn đề. Họ không dừng lại. Và vì vậy, những người xung quanh họ phải dừng họ lại. Và chúng ta không quen với việc dừng hành vi của người khác. Hầu hết mọi người tự quản lý bản thân. Và một phần trong việc viết sách của tôi là tôi tin rằng ngày nay chúng ta có nhiều hành vi xung đột cao hơn, và mọi người cần học các kỹ năng để thiết lập giới hạn với những kẻ bắt nạt, với hành vi của những người có xung đột cao. Tất cả đều liên quan đến hành vi.
    Họ không phải là những người xấu, nhưng họ không có khả năng tự kiềm chế.
    Vì vậy, việc đặt ra giới hạn và những điều quan trọng ở đây, đừng đổ lỗi cho họ.
    Đừng đổ lỗi cho chính mình.
    Hãy nói rằng có một chính sách.
    Có một quy tắc.
    Có một bức tường.
    Cách mà mọi người nhìn nhận là làm điều này thay vì làm điều kia.
    Vì vậy, hành vi đó.
    Và nếu bạn tiếp tục hành vi đó,
    đây là hậu quả.
    Vì vậy, tôi có một phương pháp mà tôi gọi là slick.
    Tất cả những gì tôi có là sáng kiến.
    Bạn có rất nhiều từ viết tắt.
    Không sao cả.
    Các nhà khoa học có từ viết tắt.
    Khoa học quân sự, và rõ ràng bạn là một phụ nữ.
    Phương pháp xung đột cao.
    Vì vậy, slick là việc đặt ra giới hạn và áp đặt hậu quả.
    Với những người xung đột cao, bạn có thể đặt ra giới hạn.
    Như bạn nói, tôi sẽ đưa ra một ví dụ với tư cách là một luật sư.
    Tôi đại diện cho một người phụ nữ, nạn nhân của bạo lực gia đình.
    Chồng cũ của cô ấy, Tabi, không có luật sư.
    Vì vậy, điều đó có nghĩa là anh ta được phép nói chuyện với tôi.
    Tôi phải nói chuyện với anh ta, thương lượng, giải quyết vấn đề.
    Vì vậy, anh ta gọi cho tôi và nói, chúng ta phải giải quyết vấn đề này.
    Bạn hãy nói với cái bà vợ blankety-blank-blank của tôi.
    Tôi nói, chờ đã.
    Bạn không thể nói về khách hàng của tôi theo cách đó.
    Anh ta nói, tôi sẽ nói về cô ấy theo cách tôi muốn.
    Cô ấy là một blankety-blank-blank hay gì đó.
    Vì vậy, anh ta hoàn toàn không tôn trọng giới hạn của tôi.
    Vì vậy, tôi nói, nếu bạn tiếp tục nói như vậy, tôi sẽ cúp máy.
    Và vì vậy, đó là tùy thuộc vào bạn.
    Anh ta nói, tôi sẽ nói về cô ấy theo cách tôi muốn.
    Tiếp tục nói như vậy.
    Tôi nói, OK, bạn đã chọn cho tôi cúp máy.
    Tôi sẽ cúp máy ngay bây giờ.
    Gọi cho tôi khi bạn sẵn sàng để cư xử lịch sự.
    Kết thúc cuộc gọi.
    Sáng hôm sau, anh ta gọi lại cho tôi.
    Anh ta nói, ông Reddy, chúng ta phải giải quyết vấn đề này.
    Cái bà blankety-blank-blank vợ tôi và tôi nói, chờ đã.
    Nhớ rằng, tôi sẽ cúp máy nếu bạn nói như vậy.
    Anh ta nói, ôi không, không, không, đừng cúp máy.
    Chúng ta phải giải quyết vấn đề này.
    Tôi sẽ cố gắng không nói những từ đó.
    Và anh ta không nói những từ đó.
    Chúng tôi bắt đầu giải quyết vấn đề.
    Vì vậy, hậu quả là điều đã ngăn anh ta lại, chứ không phải giới hạn.
    Và tôi nghĩ đó là một vấn đề về não mà họ…
    đến mức cảm xúc của khoảnh khắc
    mà họ không thể hình dung rằng hành vi của họ có hậu quả.
    Vì vậy, nếu những người xung quanh họ chỉ ra,
    thì có một hậu quả.
    Nếu bạn làm điều đó, đó là một cú sốc đối với họ.
    Ôi, tôi không muốn có hậu quả đó.
    Và vì vậy, với những người có xung đột cao,
    bạn thường phải nói cho họ biết hậu quả
    khi bạn đặt ra giới hạn và sẵn sàng thực thi hậu quả.
    Vì vậy, đó là việc đặt ra giới hạn, thực thi hậu quả.
    Chúng phải đi đôi với nhau đối với những người có xung đột cao.
    Tôi rất thích điều đó.
    Và tôi biết rằng những người đang lắng nghe và xem
    thực sự đánh giá cao điều này.
    Ý tôi là, đây là những công cụ vô cùng quý giá.
    Tôi có thể nói từ cuộc sống của chính mình,
    và tôi biết quan sát những trải nghiệm của người khác
    và những gì mọi người đã chia sẻ với tôi rằng ở đây,
    tôi phải cẩn thận vì tôi không muốn đổ lỗi.
    Hãy để tôi diễn đạt điều này một cách chính xác, rằng khả năng
    điều hướng các tương tác với những nhân cách có xung đột cao
    tốt có thể dẫn đến sự cải thiện đáng kể trong cuộc sống của mọi người,
    cả cho những nhân cách không có xung đột cao
    và những nhân cách có xung đột cao.
    Và việc không làm được điều đó sẽ dẫn đến điều ngược lại.
    Vì vậy, nhìn xem, tôi thực sự muốn cảm ơn bạn
    vì đã thực hiện công việc mà bạn làm với tư cách là một luật sư, một nhà trị liệu.
    Nghiên cứu mà bạn đã thực hiện, bạn đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng
    và toàn diện.
    Bạn đã gửi cho tôi các tài liệu trước đó,
    ngoài việc đã viết tất cả những cuốn sách này mà chúng tôi sẽ
    cung cấp liên kết trong phần ghi chú của chương trình.
    Tôi đã đọc một vài cuốn trong số đó, nhưng tôi dự định
    đọc những cuốn khác nữa.
    Bạn có một cuốn sách cụ thể về các mối quan hệ.
    Bạn có những cuốn sách về những kẻ bắt nạt.
    Bạn có một cuốn sách về năm loại người
    có thể phá hủy cuộc sống của bạn, và một số cuốn khác nữa.
    Vì vậy, chúng tôi sẽ đặt liên kết đến những cuốn đó cũng như một số tài nguyên khác
    liên quan đến công việc của bạn.
    Và tôi cũng muốn cảm ơn bạn vì đã là một người đóng góp
    cho giáo dục công cộng.
    Ý tôi là, đó chính là điều mà podcast này mang lại.
    Mọi người nghe podcast này với hy vọng thu thập thông tin.
    rằng họ có thể thực sự áp dụng và truyền đạt cho người khác.
    Và bạn đang làm một công việc tuyệt vời.
    Bạn cũng sẽ giảng dạy trong hệ thống đại học vào cuối ngày hôm nay.
    Vì vậy, bạn khá bận rộn.
    Chúng tôi rất cảm kích vì bạn đã dành thời gian để đến giáo dục chúng tôi.
    Vì vậy, thay mặt cho bản thân tôi và tất cả mọi người đang lắng nghe và theo dõi,
    tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc.
    Cảm ơn bạn.
    Bạn đang cố gắng làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn,
    và bạn đang làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Tôi trân trọng cơ hội được nói chuyện với bạn và truyền tải điều này.
    Tuyệt vời.
    Hãy quay lại và cho chúng tôi biết thêm về những kẻ bắt nạt và những vấn đề khác.
    Còn rất nhiều điều để khám phá.
    Chúng tôi rất muốn có bạn trở lại.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Bill Eddy.
    Tôi hy vọng bạn thấy nó thú vị và thực tiễn như tôi đã thấy.
    Để tìm hiểu thêm về công việc của Bill Eddy
    và để tìm liên kết đến các cuốn sách khác nhau của ông,
    xin vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này,
    xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
    Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để hỗ trợ chúng tôi.
    Ngoài ra, xin vui lòng đăng ký podcast
    trên cả Spotify và Apple.
    Và trên cả Spotify và Apple, bạn
    có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu
    và trong suốt tập hôm nay.
    Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
    Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast
    hoặc khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét
    cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng
    để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube.
    Tôi đọc tất cả các bình luận.
    Đối với những ai chưa nghe,
    tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
    Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
    Nó có tựa đề “Protocols– An Operating Manual
    for the Human Body.”
    Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm
    năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu
    và kinh nghiệm.
    Và nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ.
    để thực hiện các quy trình kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực.
    Và tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các quy trình được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com.
    Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau.
    Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
    Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocalls– Hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người.”
    Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Vì vậy, đó là Instagram, X, trước đây được gọi là Twitter,
    Threads, Facebook và LinkedIn.
    Và trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn là khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab.
    Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội.
    Nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các quy trình dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
    Các PDF quy trình đó liên quan đến các vấn đề như tính dẻo của nơ-ron và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ của bạn, tiếp xúc lạnh có chủ đích, tiếp xúc nhiệt có chủ đích.
    Chúng tôi có một quy trình thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện kháng lực với các hiệp và số lần, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học, và tất cả đều hoàn toàn không tốn phí.
    Để đăng ký, chỉ cần truy cập hubermanlab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
    Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Bill Eddy.
    Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    (music)
    (music)
    歡迎來到 Huberman Lab Podcast,我們在這裡討論科學及基於科學的工具,以應用於日常生活中。我是安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman),我是在斯坦福醫學院教授神經生物學和眼科的教授。今天的來賓是比爾·艾迪(Bill Eddy)。
    比爾·艾迪是一名執業律師、專業調解員、持牌治療師,並且是佩珀代因大學法學院的教職員。他是衝突解決方面的世界專家,特別是如何處理所謂的高衝突人格。我要非常清楚地指出,這些高衝突人格,正如你今天將學到的,並不屬於所謂人格障礙的類別。實際上,高衝突人格的人士通常也可能有邊緣型人格障礙、人格自戀障礙,或患有雙相抑鬱症。然而,正如你不久後會學到的,擁有這種類型的人可能會落入上述三個不同類別中的任何一個,可能是它們的任意組合,或者完全不屬於這些類別。
    這些高衝突人格基本上有兩種特徵。第一種是非常外向的好鬥型。他們喜歡爭論,傾向以非常明顯的方式製造衝突。第二種,約佔高衝突人格類型的50%,則是非常被動的。他們扮演受害者,或利用所謂的消極倡導者來達成他們製造大量衝突的目標,而他們始終看起來都是受害者。
    在今天的討論中,你將學到如何根據一些非常簡單的問題來識別這些高衝突人格類型。他還解釋了如何在工作場所和人際關係中處理這些人,重要的是,當然還包括如何從這些人中脫離,不僅是短期內,而是永久地。
    在今天的討論中,你會意識到比爾·艾迪對高衝突人格所造成的他人痛苦非常敏感,因此他會幫助人們識別他們、避免他們和脫離他們,但他也會特別強調不去妖魔化這些高衝突人格類型。相反,作為調解員、律師和治療師,他真正最感興趣的是幫助人們與這些人解決衝突,為衝突解決找到最佳、最和平的前進道路。
    比爾·艾迪博士是幾本與此主題及相關主題的重要書籍的作者,例如《五種能毀掉你生活的人》。這是一本極好的書,我已經讀過,並強烈推薦給大家。他還寫了關於成人霸凌者的書,這在網上和現實生活中變得越來越常見,以及有關調解衝突解決和分離的書,還有離婚和家庭法庭的情況,他在這些方面作為律師度過了他的專業生涯。
    在今天的集數結尾,你將擁有許多新實用工具,以識別這些高衝突人格類型,並學習如何以最佳方式向前推進,坦率地說,遠離他們。
    在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。不過,它是我希望和努力帶給大眾零成本的消費者科學及其相關工具信息的一部分。為了保持這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是毛伊努伊鹿肉(Maui Nui Venison)。毛伊努伊鹿肉是來自毛伊島的100%野生鹿肉,是最富含營養和美味的紅肉。
    我之前在這個播客中提到過,大多數人每天應該攝取大約每磅體重1克的高品質蛋白質。這些蛋白質提供肌肉修復和合成的關鍵組成部分,但考慮到肌肉組織作為器官的重要性,它們也促進整體健康。每天攝取足夠的高品質蛋白質也是一種有效的控制飢餓的方法。
    不過,關鍵的一點是,確保獲取足夠的高品質蛋白質而不攝入過多的卡路里。毛伊努伊鹿肉每卡路里的高品質蛋白質比例極高,因此獲取每磅體重1克的高品質蛋白質既容易又不會造成過量的卡路里攝入。毛伊努伊鹿肉也非常美味,他們有鹿肉牛排、鹿肉絞肉和鹿骨高湯。我個人喜歡這些。事實上,我幾乎每天都吃毛伊努伊鹿肉漢堡,偶爾會換成毛伊努伊的牛排。如果你經常旅行或者只是忙碌,他們還有毛伊努伊鹿肉條,每條含10克蛋白質,只有55卡路里,並且非常方便,幾乎可以帶到任何地方。
    如果你想嘗試毛伊努伊鹿肉,可以訪問 MauiNuiVenison.com/huberman 獲得你的會員或首次訂單20%的折扣。再次強調,這是 MauiNuiVenison.com/huberman。
    今天的集數還由 ExpressVPN 贊助。ExpressVPN 是一種虛擬私人網絡,能保障你的數據安全和隱私。它通過將你的互聯網活動路由到他們的伺服器並進行加密,這樣沒有人能看到或出售你的數據。
    我對未能足夠保護我的數據的影響很熟悉。幾年前,我的一個銀行賬戶被黑,那是一個可怕的經歷,需花費大量工作來恢復並確保該賬戶的安全。當那件事發生時,我與我在科技領域的朋友交談,他們告訴我,儘管你可能認為你的互聯網連接是安全的,但實際上,特別是在使用飛機、酒店、咖啡館及其他公共場所的 Wi-Fi 網絡時,它通常並不安全。
    驚人的是,甚至在家中,你的數據可能並不像你想的那麼安全。為了確保我之前描述的情況不會再次發生,我開始使用 ExpressVPN。使用 ExpressVPN 的一個好處是,我根本沒有注意到它正在運行,因為它提供的連接速度非常快。我在電腦和手機上都安裝了它,並在連接到互聯網時始終保持開啟。使用 ExpressVPN,我知道一切都是安全的。我的網頁瀏覽、所有的密碼、所有的數據,當然還有任何隱私帳號後面的內容,比如銀行帳戶。這些都無法被追蹤,沒有人可以訪問或盜取你的數據,這真是太棒了。如果你想開始使用 ExpressVPN 來保護你的網絡活動,可以前往 expressvpn.com/huberman,並且你可以獲得額外三個月的免費服務。再次強調,網址是 e-x-p-r-e-s-s-v-p-n.com/huberman,可以獲得額外三個月的免費服務。現在讓我們來聽聽我和比爾·埃迪的討論。比爾·埃迪,歡迎你。非常感謝你的邀請。我很高興能和你討論這個話題。我讀過你的書。聽說這本書是我認識的一位非常聰明的人推薦給我的。她說:「你應該看看這本書,叫做《可以毀掉你生活的五種人》。」我說:「哇,這個標題真讓人印象深刻。」我迅速讀完了這本書,學到很多東西。你還有其他幾本書,我在介紹中提到過。可以說,你是一位專門研究衝突、衝突解決,以及如何應對高衝突人員的專家。那麼,你能告訴我們什麼是高衝突人員嗎?這類人有多常見?它與一些更傳統的「人格障礙」診斷有什麼重疊?是的,這非常有趣,因為我最初是一名臨床社會工作者,在精神病院和門診診所中與兒童和家庭打交道。但我非常喜歡衝突解決。因此我去讀法學院獲得法學學位,以便能夠從事調解和其他衝突解決的工作,並且我還從事家庭法的實踐。當我開始在家庭法庭工作時,我立即發現很多衝突似乎是由人們的個性驅動,而不是法律問題。因為我還在我的辦公室進行調解。我早上到法庭,下午進行調解,面臨的問題完全相同。早上,人們可能拖延了兩三年;而下午只需進行兩三次調解會議,雙方就能各自分開。因此,在家庭法庭上,很多人對此並不熟悉。但自1980年代以來,出現了「高衝突家庭」的術語。在家庭法庭中,律師、法官、調解員、治療師識別出高衝突家庭經常來法庭做決策,並且有很多敵意,就好像只朝著一個方向推進,無法彈性,也在許多方面無法真正對孩子產生同理心,因此他們會為了孩子而爭吵。因此,高衝突家庭就成了一個術語。當我在1993年成為律師時,我心想,等等,這些並不是高衝突家庭。這裡面可能只有一兩個人具有高衝突的人格特徵或人格障礙的特徵,而這些我自1980年以來在醫院和門診診所的工作中就已經知道了。因為你也是一位臨床心理學家。臨床社會工作者。臨床社會工作者。所以我在1981年獲得社會工作碩士學位,然後我獲得了獨立治療的執照。所以我在加州是一名持牌臨床社會工作者。我可以診斷障礙。我可以在不需要監督的情況下進行治療。我經歷過這些,這樣我就獲得了執照。所以當我進入家庭法庭時,我就發現這些模式與我以前在精神病院工作時的模式是相同的,例如,我與有成癮、抑鬱等問題的人打交道。作為醫院社會工作者,我的工作是幫助他們解決外部問題和家庭問題。因此我為患者的家庭提供輔導,也就是說,幫助他們面對工作上的問題。也許雇主因為他們的行為想要解僱他們,我會試著幫助他們保住工作。也許他們面臨被驅逐的情況,房東無法忍受他們的行為。我解決一個問題後,會說,我已經幫你進入婚姻輔導,你的丈夫或妻子承諾解決這段關係。於是我就會說,太好了,我完成了一些事情。第二天,比爾,我的房東想要把我趕出去。好的,我會說服他們的房東再給他們一次機會。太好了,比爾,我的工作想要解僱我。你能幫忙嗎?他們面臨著一種無法解決的衝突行為模式。這就是我在家庭法庭中看到的高衝突家庭。因此,這就是我能夠建立聯繫的地方,如果我不是一名治療師和律師,我不會想到這一點。我從讀你的書中了解到,這種高衝突人格表型在男性和女性之間的分佈是相等的。擁有這種高衝突表型的人有多少百分比?然後也許我們可以進一步探討一下這種現象的表現形式。是的。好吧,讓我先談談高衝突人格和人格障礙之間的區別,因為我們對人格障礙有很多研究,包括統計數據,接下來我會告訴你。我們對高衝突人格的研究並不多。人們自1980年代以來就開始討論這個問題,尤其是在家庭法庭中,我自己的觀察中有關數千個高衝突人格案件的觀察結果是,這幾乎是相同的,男女都有。我在法律實踐中,基本上男女各佔50/50,主要是監護權爭議,涉及母親和父親。所以我有很好的印象。對人格障礙有很多研究,我在書中提到的某些統計數據也來自對人格障礙的研究。他們對十種人格障礙進行了研究。
    在2000年代初期,國家衛生研究院(National Institutes of Health)進行了一項大型研究,研究主題為酗酒的分支。他們想要了解人格障礙在物質濫用、家庭衝突、犯罪行為以及職場衝突中的普遍性。因此這項研究調查了所有10種人格,為每一種人格提供了數據。其中五種似乎容易產生高衝突行為。我可以提供這五種人格的統計數據,並且給出男性和女性的區分,這些資料來自20年前的一項大型研究,因為此研究自那以後並未重複。
    基本上,這五種人格屬於B類群,包括自戀型、邊緣型、反社會型和戲劇型人格障礙。不過,在法律爭議中,我們也見到了許多偏執型人格。部分研究指出,在所有人格障礙中,偏執型人格障礙是最可能起訴雇主的。因此這也引起了關注。以下是一些數據。
    首先,自戀型人格障礙的比例在美國成人中約為6%。其中,女性佔38%,男性佔62%。這顯示出男性比例更高。20年前的數據可能會因環境影響而有所不同。邊緣型人格障礙的比例同樣約為6%。這當中53%為女性,47%為男性,幾乎是50/50。這驚訝了心理健康界,因為我們一直認為邊緣型人格障礙是一種女性障礙。然而,Marshall Lannahan——邊緣型治療領域的知名人物,表示她同意這一觀點,她認為這是真的。作為一名家庭律師,我也認為這是真的,因為我們所見到的許多涉及家庭暴力的男性似乎都擁有邊緣型人格特徵。而家庭暴力中男性的比例遠遠高於女性。
    至於反社會型人格,比例約為4%,男性佔75%,女性佔25%。戲劇型人格的比例約為2%,而且這發現男女比例約為50/50,這再次讓人驚訝,因為人們通常會認為戲劇型人格是以戲劇性為特徵的。然而,這可能非常受到環境影響。當今文化教導,特別是年輕男性,試圖吸引注意力。像是溜滑板跟在車後面,或從建築物上跳下來,做這些戲劇性的事情來獲取注意。社交媒體也是如此,社交媒體實際上促進了這種行為。每個人都想獲得注意,如今在我們的文化中,似乎必須為此而競爭。因此,男性和女性都以戲劇性的方式展現自己。結果是男女比例約為50/50。
    偏執型人格的比例約為4%,其數據是57%女性和43%男性,女性比例稍稍偏高,但差距不算大。綜合來看,結果大致上是50/50,這非常有趣。那麼,這種高衝突人格是如何跨越所有這些人格障礙表型的呢?我也想問一問,我能想像一些邊緣型人格的人可能也是戲劇型的,這是否可能會落入多重類別呢?而這項研究實際上也解析了一部分這些問題。在研究中,我特別記得一點是邊緣型和自戀型的人格,兩者之間約有38%的重疊。因此,邊緣型的個體往往也可能具有自戀型人格障礙。這就是人格障礙的重疊。
    這裡有一個完整的連續體。許多人擁有特徵,但不具有人格障礙。目前的DSM(診斷與統計手冊)指出,總的人格障礙約為10%。這個數字是取自全球的平均研究。我之前引用的美國研究說15%的人有某種人格障礙。因此在美國,我們看到這是一個重要的數字,而這項研究也提到邊緣型與自戀型之間有38%的重疊。我認為這很符合我的經驗。因為當我教律師時,根據我自己的經驗,我可以說,你會遇到一個看起來像自戀型的客戶。他們非常以自我為中心,並且貶低你,聲稱自己優於他人。針對這些客戶,這裡有一些應對的建議。但他們也可能有情緒波動,這更多地與邊緣型有關。因此,面對這樣的客戶,你需要面對他們的自我,誠實地讚美一些他們真正做的事情。同時他們也真的需要同理心。他們情緒波動很大。對於這樣的人,很多同理心是必要的,並且說道:哇,我能理解你因為自戀型的事情而感到多麼不安,這可以讓他們冷靜下來。因此,面對擁有這種組合的人,你需要使用兩套應對方式。
    你提到邊緣型和戲劇型,有很多相似之處,因此我們會看到它們之間的重疊。但我見過每一種組合。然而,在家庭法庭中,我所無法確定的是,問題是人格障礙還是只是特徵?對我來說,人格障礙並不重要。只有模式才重要,因為如果我看到了這樣的模式,我就知道我應該怎麼做。這是關鍵。
    我能想像,在家庭法庭中,事情會尤為複雜,因為其中一些問題,不是所有的,但有一些確實具有遺傳成分,當然也有情境成分。因此,你可能在為擁有與其父母相同人格障礙的孩子們的利益而努力解決情況。這會不會真的很棘手?有趣的是,當一切都能順利進行時,這項工作其實是非常有意義的。當律師們理解了,法官也理解了,大家都明白發生了什麼,他們可以作出適合情況的命令,幫助保護孩子免受不當行為的影響,並幫助父母獲得一些幫助。因此,物質濫用在家庭法庭中是一個大問題,甚至比人格障礙還要嚴重,但幾乎不相上下。我們經常公開討論物質濫用。人們都認識到其徵兆,並有針對性的治療。我們的文化中不會討論人格障礙,這似乎是潛在的問題。
    所以,Ari,我打算暫停一下。我認為這是一個非常關鍵的觀點,而且是你給我發的很有趣的論文中的一個重點,順便提一下,我會在我們節目的註解中提供鏈接。
    這段文字的大意是關於1970年代和80年代對酒精使用障礙或酗酒問題的法律系統的認識進步,並探討高衝突型人格的特徵及其如何影響社會互動。以下是翻譯:
    這基本上是從說明向人們解釋酒精的運動開始的,我想他們現在稱之為酒精使用障礙或酗酒,在70年代和80年代,這對司法系統來說是一個重要的進步。我認為如今人們普遍理解成癮不僅僅是意志力不足,還有一些大腦回路被物質或行為劫持,這些大腦回路本來是為了促進我們的適應性演化設計的,但它們可以被行為和物質劫持,導致人們實際上無法控制他們的成癮行為。我認為如今這一點已經得到認可,這真是太好了,因為這樣司法系統可以基於此進行工作。我認為大眾尚未完全欣賞這些人格障礙和這些高衝突的人格,以及它們的普遍性,這可能是因為它們的普遍存在,圍繞著我們,存在於各種互動中。
    這裡有個問題,高衝突互動往往被描述為戲劇性的。戲劇性行為往往會得到某種獎勵,正如你所說,無論是在網絡上、政治上還是媒體中,越是戲劇化,就越引人注目,越引人注目,點擊的人就越多,觀看的人也越多。而且算法會考慮停留時間,這是術語,用來指人們看某些東西多長時間。因此,你可以看到這些東西如何被推廣,就像在1970年代之前將近75年,酒精使用障礙就是這樣被文化推廣的。
    你有5點鐘的快樂時光。我去科學會議時,到了五點鐘,大家都說:好,該喝酒了。我一直覺得這有點瘋狂,特別是考慮到對飲酒在工作環境中可能造成的互動會有很多擔憂。這會導致高衝突行為。沒錯。所以不管怎樣,我不想在這方面說得太多,但首先,這只是讚美你所做的重要工作。第二,我們該如何看待這種高衝突人格表型?我們可以讓人們知道,嘿,那是自戀者,嘿,那是邊緣型戲劇性人格嗎?還是有更具人性化的、更能觸及當前真正問題的方式?我想這就是你所想要做到的。
    是的,絕對如此。你可能看到我搖頭說不,應該讓人們意識到這一點嗎?這是最後一件你想做的事。事實上,不要這樣做。原因是人格障礙,哦,哦,讓我快速區分人格障礙和高衝突人格。區別在於,書的開頭有一幅有兩個重疊圓的圖表,重疊的地方很多。但是人格障礙的主要特徵是它們困在狹窄的人際行為範圍內。有些人不是高衝突型的人,有些人是。高衝突型人格的一個特點是他們專注於責備,責怪他人成為他們生活中很大一部分。因此,當你面對一個高衝突、不負責任且有人格障礙的人時,你會陷入固定的行為模式。你會遇到高衝突的人格或高衝突的人。因此,他們在行為上持續這樣一段時間。
    至於與人格障礙的重疊,他們不會反思,不會改變,只會繼續責怪外部的每個人。所以要認識到這種不同和相似之處。我認為半數擁有人格障礙的人,這只是我的估算,有高衝突人格,半數則沒有。我在精神病院工作的邊緣型患者,自戀者並不責怪其他人,自戀者只是以自我為中心,而邊緣型則更多地對自己感到沮喪,而不是對任何其他人。這是一個重要的區別。你很完美地區分了高衝突人格和這些人格障礙。我只是想再次確保每個人都聽到,有關於人格障礙的約一半會落入高衝突人格。在我估算中,我尚未獲得研究結果。但顯著的特徵似乎是,高衝突人格往往或始終將責任推給他人,為他們生活中的困難負責,這就是為什麼他們會發生衝突,這就是為什麼他們會升級,而不是努力解決和化解。
    所以我可以想像,高衝突的人並不總是顯得高衝突。事實上,這是你在這次對話中已經多次提到的,顯然在你的書中,這種高衝突人格有時會低調出現,這可能會讓人困惑,或者他們可以在很長時間內未被注意到。是的。
    所以其中一部分與具體的人格有關。因此,具有邊緣型人格特徵或戲劇性人格特徵的高衝突者常常更加公開地戲劇化。因此,他們可能會讓你非常震驚,突然開始大叫、尖叫和擲東西,僅僅因為你們正在進行一場普通的對話,這是非常不成比例的。但某些人格,趨向於反社會人格或某些自戀人格,可能在表面上看起來非常合理。實際上,他們一生都在努力展現良好形象,這掩蓋了表面之下的所有問題。我想到幾個例子。例如,我有時處理家庭暴力案件。假設一名施暴者在法庭上說:“哦,我是在幫助她,因為她太沮喪了,我把她的鑰匙拿走了,我把她按在床上,因為我擔心她會離開並發生車禍。”
    好的,這種情況可能偶爾會發生,但這是家暴受害者常常會說的故事。在法庭上,我也見過這種情況,會有一個理性的人在解釋情況,而他的伴侶,通常是女性,則情緒失控,亂成一團,甚至可能在哭泣。而人們並不知道,如今約有80%的離婚案中,當事人是自行辯護的。因此在這種情況下,法官可能會說:「這個人很理性,而這位女士卻一團亂。我想我會支持他的說法。」因此,很多事情就在這樣的情況下悄然發生。但從性別的角度來看,也可能是相反的情況,許多伴侶的相處中,人們會讓自己看起來非常好。而那些負面的事情往往會在幾周、幾個月,甚至一年後顯露出來。這就是為什麼我們建議等待一年再決定承諾。因為在如今的世界,誰知道呢,您可能會遇到一個在掩飾不良行為方面非常高超的人。
    對於這一點,我們能否更深入地探討,因為這可能是您工作中最重要的收穫之一。您能否具體說明這個“第一年原則”?或許承認一下,確實有許多美好的故事,講述人們在一個週末認識,兩週後結婚,之後50年後,有了孫子和曾孫,生活得很好。或有人三個月後訂婚,或者在某些情況下,三個月後懷孕,並且有一個美好的婚姻和家庭故事可以講。我們聽到這些故事,真的很美好,對吧?我意思是,聽到這些故事時,仿佛驗證了您對人性的信念。這些故事確實很有力量,但在與您私下討論這些事情時,您也許看到了更多案例,發現急於承諾或建立關係導致的問題,比帶來的好處要多得多。
    是的。這就是我作為律師所處理的許多高衝突離婚案例,我之前也是一名治療師,有時候擔任調解員,在我看來,這些都是一些壞運氣的故事。遇到一位不錯的人,通常是我的客戶,但由於某些原因,他們太快在一起,然後所有問題就隨之而來。我真的相信在當今社會,這是一種運氣的問題,這就是為什麼您應該花一年時間來了解:我是否在這段關係中抽到了短籤,因為我有一個看起來完美的人,擁有很好的背景,很多優點。但近距離的關係是性格障礙顯現的地方,人際交往的困難,和高衝突行為,大多發生在密切的關係中。因此,他們在工作中可能很受歡迎,但當你獨處時,情況可能很糟糕,可能會大吼大叫,甚至毆打,各種不好的行為都可能出現。因此,這就是為什麼我建議等一年,我處理過很多案例,人們告訴我,我們只是愛上了,一切都很美好,前六個月都是如此。但當我決定結婚時,所有問題開始出現了。不過我還是結婚了,因為我想,時間和愛能修復一切,結果並沒有。
    所以在當今社會,我必須說,高衝突關係的風險更高。您所描述的情況,人們常常告訴我,他們的祖父母在認識一週後結婚,剛慶祝了60周年紀念,他們依然相愛,一切都很好。您的祖父母在結婚前通常知道他們要娶的是誰。在今天的世界,人們不僅不知道,沒有歷史背景,高衝突的人也學會了掩蓋他們的真實面貌。他們並不是壞人,這是我想強調的。他們只是性格有所不同,可能天生就是這樣。但他們並沒有標記,並不像《大白鯊》的音樂那樣出現,他們看起來很好,我認為任何人都有可能陷入這種關係。
    我想稍作休息,感謝我們的贊助商AG1。目前,許多人聽到我說,如果我只能選擇一種補充劑,那就是AG1。這是因為AG1是最高品質和最完整的基礎營養補充劑,這意味著它不僅含有維生素和礦物質,還有益生菌、益生元和適應原,以彌補您飲食中的任何缺口,並為需要支持的生活提供幫助。對我來說,即使我大多數食物攝入都是整食和最少加工食品,但很難僅通過食物獲得足夠的水果和蔬菜、維生素和礦物質、微量元素和適應原。出於這種原因,自2012年以來,我每天都在服用AG1,通常一天兩次,早上或上午中,下午或晚上再次服用。這樣做顯著增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。這些都是維持大腦功能、情緒、身體表現等的關鍵。如果您想嘗試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman以獲取他們的特別優惠。目前,他們正在贈送五個免費旅行包,還有一年的D3K2維生素供應。
    再一次,這是drinkag1.com/huberman以獲得特別優惠的網址。我確實想回到您提到的那一點,您並不是在妖魔化這些人。對。您是談論如何與他們相處,或者在某些情況下如何避免與他們相處,以便在某些情況下創造最順暢的互動。還是沒有互動。但如果我們能再深入探討一下這個第一年的想法,我的理解是,在第一年內,沒有訂婚,或者結婚,也沒有生育孩子,和搬在一起。
    那些是重要的嗎?除了最後一個,真的不要在第一年內結婚。有時候同居是一個很好的方式,可以近距離了解這個人。是的,和某人住在一起的過程中你會學到很多東西。沒錯。是的。沒錯。人格障礙是一種人際功能障礙的定義的一部分。而這是親密的關係。所以如果你沒有經歷過那樣的親密關係,你就不會知道當你把襪子亂丟或洗牙膏蓋子沒蓋好時,這些小事可能引發巨大的風暴。或者當某人缺乏睡眠時。我總是說,經過一個糟糕的夜晚,對某人會有很多了解。你明白我的意思嗎?對。關鍵在於行為模式。我想說的是,每個人有時候都會生氣。這是可以的。每個人有時候都會大聲叫喊。每個人有時候都會批評。但如果他們有一種模式,比如他們的關係生活模式是大叫大嚷、批評等等,哇,這種模式可能會繼續下去。正如我之前提到的,我相信人格障礙的行為模式較窄。因此在幾個不同的環境中,如家庭、工作中的近距離關係,或者社區中的親密關係,都是以模式驅動的。所以這些都是可識別的模式,學習到的像酗酒和成癮一樣明顯。所以這才是關鍵。給自己一些時間,看看這些問題是否顯現出來。我認為你提出了一個非常有趣的觀點,雖然現在我們有更多的信息可以通過互聯網和社交媒體獲取,但你和我們祖父母那一代人作了比較。我49歲,所以我的祖父母實際上是從八年級開始就認識彼此。當他們18歲時私奔,啪的一聲結婚,這可能讓某一方的父母感到失望,但他們結婚超過50年。顯然有孫子等等。因此你有這些故事,我們都喜歡這類故事。但正如你指出的,他們彼此了解得非常非常透徹,並且認識了很長一段時間。如今,有人可以所謂的「做一些研究」,上網查看資料。你會不會認為這不是真正完整的信息?對。我認為這是有幫助的。我告訴人們,谷歌一下你的伴侶,看看是否有一些歷史可能會影響你。絕對是。但不要相信這就足夠了。我所說的是,你真的想要談的人是這個人的親戚和朋友。你真正想看到的是他們和親戚及朋友之間的互動。親戚和朋友。是的,因為這是親密的關係。這才是關鍵。這一切都是關於親密的關係。而這正是讓人驚訝的地方。他們會說這個人在工作中表現良好。有些人一起工作了10年,可能之前有其他關係,都離婚了,相互同情,於是他們走到了一起。然後他們發現這就像幾乎陌生人一樣,因為現在是親密的關係。而這就是區別。人們在親密關係中的行為往往會引發人物障礙等問題。不安、恐懼顯得不如人、對被支配的恐懼、對得不到足夠關注的恐懼。人格障礙似乎在這些方面存在過度的恐懼。那麼說如果某人在長時間內有很多穩定的友誼,這是否是一個好的指標,表明他們能夠維持親密的關係?但我覺得你還是想知道那個人心中什麼是好朋友?他們實際上和朋友花時間嗎?對於同事也是如此,因為我曾經待過的一些工作環境本身就非常不個人化。你不會分享很多,而其他環境,比如我現在播客的同事伴侶,我對他們的一切都很了解,這在我的學術同事中並不成立。我知道我的某些學術同事的家庭,我會和他們共進晚餐等。但有些人則不太如此。所以情境非常重要。你提到穩定這個詞,這確實是一個關鍵。因此,如果他們有10、20、30年的好友,這是一個非常好的跡象。壞的跡象是我不想讓你和我的家人交流,他們是壞人,他們會說我糟糕的事情,你不能相信他們,他們最終會反過來,會恨你,這些都是。你甚至不能和我說我的家人是誰,以及他們的電子郵件和電話號碼是什麼。哦,天啊。這是一個警告信號。是的,絕對是警告信號。因為每個人與家庭成員在某個層面上都有衝突,但你希望能夠讓對方舒適地與他們的家人互動。如果你的家人真的很困難,那麼就應該讓你的伴侶見見你的家庭,讓他們知道這是一個困難的家庭,這就是為什麼我不得不與他們保持距離。因為許多人為了自己的健康確實需要保持一些距離,但秘密性,秘密本身對關係並不是一件好事。這在某種程度上是過去50年來的最大失落,因為人們知道,50年前,家族秘密很難存在,而現在即使人們可能在互聯網上無處不在,你可能真的知道他們的秘密。而這正是你需要找到的。那麼倡導者呢?你知道,我對一些高衝突的個體有所了解。有些人是比較好鬥的類型,而其他人則更像是你所說的那種安靜的操控型受害者。
    以下是文本的繁體中文翻譯:
    而且這兩者似乎都相當擅長招募支持者。
    我想你所說的這些是負面支持者,會為他們辯護的人。
    順便提一下,這聽起來很像現代政治。
    也許我們稍後會進入這個話題,因為它對我們正在討論的內容有重要的反思。
    那負面支持者怎麼辦?
    如果某人有很多朋友或支持者,他們可能與之同舟共濟,但也在指責模式中,這是否是一個紅旗?
    是的。
    有趣的是,我想有一天能更深入了解這背後的神經科學。
    但高衝突的人情緒高度敏感。
    根據《精神疾病診斷與統計手冊第5版修訂本》,B類人格障礙被稱為戲劇性、情緒化和不穩定。
    他們的情緒敏感性是具有傳染性的。
    一般而言,我在這方面的學習發現,情緒是有傳染性的,而高衝突情緒的傳染性特別強。
    那麼發生了什麼,我在作為律師的經歷中看到的,還有其他律師和治療師,情況是高衝突的人走進你的辦公室,說,我被我的前伴侶(無論是男是女)對待得非常糟糕,你必須拯救我,你必須保護我,你必須贏,你必須有時他們會說你必須摧毀對方。
    當他們的目標是摧毀另一方時,這總是一個警告信號,這不是一個好兆頭。
    但他們情緒這麼激動,所以你會說,天哪,這個人經歷了這麼多。
    現在我也變得情緒化了。
    我在我的研討會上教授的是,我了解到這與杏仁核有很大關係,杏仁核會捕捉到強烈的恐懼和憤怒,這些情緒都是高漲的。
    於是現在我的情緒也變得強烈,哦,比利,你必須做點什麼。
    我覺得我的身體想要行動。
    例如,我想要拯救這個人,免於他們的邪惡共同養育者。
    因此,我們所見的負面支持者是,他們在情感上受到牽引,但缺乏信息。
    他們並不真正知道發生了什麼。
    我給你一個例子,有一個法庭案件,高衝突的人帶著他們整個家庭來。
    我有一個案件涉及虛假的指控,糟糕的指控。
    我的客戶恰好是父親,母親對他提出了虛假的兒童性虐待指控。
    我曾經處理過各種真實和虛假的案件。
    這是一個真實的問題,也是一個重大問題,但這裡也有虛假的指控。
    在這個案件中,這正是發生的事情。
    所以母親帶著她的全家,法官因為所呈現的證據意識到案件的情況,並對母親因故意虛假指控而處以懲罰。
    在法律系統中這意味著什麼呢?
    我的客戶,父親花了大約40,000美元進行心理評估,進行審判,支付所有這些律師費用。
    因此,法院讓她支付了他10,000美元的律師費用和成本。
    這就是這次懲罰的意義。
    法律條文規定,故意虛假的兒童虐待指控是使一方支付對方費用的基礎。
    所以她被命令支付,順便說一下,她從來沒有支付過。
    她沒有財產,我們無法獲得因為她的財產在其他人名下。
    但問題是她帶著全家來到那裡。
    她帶了她的母親,母親的男友,還有她的室友,這是一名心理學研究生,一直在鼓勵她,「哦,你的女兒遭到虐待了。你必須做點什麼。」
    這些都是負面支持者。
    當法官作出裁決並說明情況時,非常清楚。
    我的意思是,我們抓到了母親在撒謊,她說服其他人為她撒謊,我們抓住了他們的謊言。
    所以這是一個非常出乎意料的公開案件。
    而這家開始對法官大喊大叫。
    他們說,「這是一個罪行,這是一種羞恥」,等等等等。
    法官說,「你們馬上自己離開這裡,否則我會讓法警把你們帶走。」
    於是他們站起來離開並高喊,「這是可憐的」,或類似的話。
    這些都是負面支持者。
    他們不知道完整的情況。
    他們相信他們的家庭成員,我相信她是一位能幹的說謊者,這非常有趣。
    我得與她的治療師交談,她的治療師,我被允許與她交談。
    那位治療師公開表示,她患有邊緣人格障礙。
    這是一件公開的事情。
    那位治療師說,「還有其他問題。」
    我問,「反社會人格障礙?」,她說,「我不能說,但我不會不同意你。」
    這實際上是肯定的。
    是的。
    而反社會人格障礙者經常會有很多說謊等行為。
    這是罕見的情況,但由於我有社會工作背景,並且作為治療師我處理過許多兒童性虐待的真實案例,我能看出其中的區別,而許多律師則不知道該注意什麼。
    但這是一個例外情況,同時也涉及反社會和邊緣人格障礙。
    她有很多特徵。
    起初,法官對我的客戶和我們非常批評,他對接觸採取了監督措施。
    但監督者說,「這太有趣了。
    當孩子被交接時,小女孩會有些猶豫地走向父親。
    母親放下她就走。
    監督者把她帶給父親。
    她有點猶豫,她看到父親就會觀望。
    母親已經不在視線內了。
    她就會跳到他身上,大笑著玩得很開心。」
    我有一個問題。
    這不是一個試金石問題,但你還記得你剛才描述的特定案例中,這段關係是否發展得非常迅速嗎?他們很快就同居了嗎?決定要一起生孩子的決定,是不是也很快?結婚是否很快?換句話說,你的客戶是否因為他們的進展速度而對周遭一切毫無察覺?我腦海中浮現的比喻是,如果你移動得非常快,很難看清路標。我想他確實如此。而有趣的是,他們年紀相當輕就走在一起。我想她當時可能18歲,他20歲,類似這樣。以今天的標準來看這是相當年輕的。因此,刺激感知到了一切。我很肯定他們是這樣的。而有趣的是,他們已經離婚,我描述的問題是一個離婚後的監護權問題,但他們可能是在婚姻四五年後才離婚,她襲擊了他,留下了傷疤和所有這些。所以在我剛才告訴你的故事發生時,他實際上是這個八歲女孩的監護人,這也很有幫助,因為她能表達自己的感受。她實際上描述了她的母親如何逼她說一些不實的話。所以,是的,他們年輕時在一起,我想是很快,然後他們離婚,但這個模式一直持續下去。這是我們看到的一件事。許多高衝突的離婚在離婚後繼續進行。實際的離婚日期在高衝突的生命周期中就像一個減速帶,如果他們有孩子。當然,如果可以談論有孩子的事時,你提到了情感傳染並提到科學。如果可以的話,我想分享一些可能對你和聽眾感興趣的事情。你當然是對的,杏仁核是威脅檢測的中心樞紐。很多人不知道,因為在神經科學的流行報導中並沒有充分討論的,就是杏仁核可以學習,在某種意義上它是高度易受情境依賴性可塑性的影響。因此,讓情感充沛的感受無論是負面情緒,比如恐懼,還是正面情緒,比如「哦,我喜歡這個」,在某種程度上這是正確的。但隨著時間的推移,大腦有時會改變,使得像腎上腺素的感受與多巴胺的釋放產生聯繫。但是,有一些非常有趣的大腦結構卻沒有被充分討論,我只想提一下,因為你詢問了神經科學。我在我的實驗室中有一位名叫鄭熙炯的博士後研究員,她是一位出色的博士後,專注於情感傳染。我們關心的是人類受試者,但這些是動物研究。由一個物種的成員被觀察並被另一個成員模仿的過程。這是人類和非人類行為中一個非常強大的方面。而大腦中有一個結構叫做「閉膜」,大多數人對此並不熟悉,這似乎對此非常重要。她做了一組漂亮的實驗,顯示當動物觀察其他動物時,無論是在積極的狀態還是恐懼狀態,在這個案例中是恐懼狀態,它們的閉膜會進入扣帶皮層電路,當然還有杏仁核等等,這些會被激活,好像它們處於相同的經歷中。但並不是以相同的程度,但隨著時間的推移,一個人可以看到的是這些電路的可塑性的增強,使得較小的威脅開始引起更大的內部反應。這結合了鄭熙炯的工作以及之後出現的其他研究。因此,這告訴我們我們的大腦非常敏感於他人的情感狀態。這是好的,例如同理心。但隨著時間的推移,我們的大腦變化,需要較低的刺激來激活我們這一部分的負面反應。因此,也許這為我們現在社會觀察的討論提供了一個好的開端,不僅僅是政治方面。但被招募進入一個陣營是一回事。但一旦你進入這個陣營,透過這項工作的視角,我們會覺得在那個陣營中保持的要求似乎需要更少的負面事物,卻越來越想要更激烈地去捍衛一個原因。這樣理解嗎?我覺得完全正確。正如我在我的書中提到的有關霸凌者的部分,我認為兩極化確實體現了這一點。一旦你在你的團體中,並且你看到另一個團體不僅僅是有不同的觀點,而是成為了敵人,那麼你的大腦就不必再思考它。這就是事情的真相。他們是敵人。唯一的問題是,我們現在該怎麼做?研究指出,當你與你的團體中的人交談時,結果不是走得更近,而是越來越遠。在法律案件,尤其是家庭法方面,對我來說,最令人著迷的是,你有像我描述的那個家庭,他們在互相交流。你插入一位律師進去。律師與他們交談。律師可能會引起更大的憤怒,或者也許是拯救這個人的承諾。也許你還會找一名治療師進入畫面,他們都只是在彼此交流。彼此間的距離越來越遠。而這通常是我們會看到高衝突法院案件的時候。他們每六到十二個月回到法院,有時長達數年。我有案件已經在法院每年進行八九年了。而且這些都是已經很久以前就完成的離婚案件。人們未意識到的是,最糟糕的監護權爭議往往發生在離婚結束之後。我認為這是因為人們花越來越多的時間與他們自己的團隊、自己的群體交談,這使得他們彼此的距離越來越大。他們對另一方的看法變得越來越惡化。因此,我認為這種結構真的很重要。
    所以我認為在政治上,我們有這兩個不同的宇宙,並不一定彼此交流,這真的創造了一種社群感。人們在尋找社群,而他們找到了。但我認為這是由媒體生態系統所滋養的。每個人都有自己的媒體。因此,我們有這兩個宇宙各自交談,越來越遠。這就是為什麼選舉似乎對這一切沒有造成影響,因為選舉決定了誰來執行政府,但並沒有解決對立的社群。而且這些社群獲得了大量的關注。可悲的是,我認為我們的文化已經從政府轉移過來了,政治與政府有關,與細節和瑣事有關,政府的價值觀是對我們的團體、我們的國家有利的,團結、公民性。我們應該在這方面團結一致,但政治卻轉向了娛樂。娛樂的價值觀是極端、情緒化,而娛樂是由戲劇驅動的,持續了幾千年。而戲劇是對抗“我們”和“他們”。正如我在《欺凌者》一書中提到的,會有可怕的危機,會有邪惡的反派以及超級英雄。如果你有某人向他們的社群講述這個故事,他們會喜歡那個人。但現在我們在政治上有兩個社群彼此相愛,卻對另一方心懷敵意,而選舉無法解決這一點。這是一個通往高度衝突的路上的減速帶。這不是一個好跡象,我們必須找到彌補這些鴻溝的方法。而且確實有一些方法。讓人們一對一彼此交談。有很多團體嘗試說:「讓我們聯結而不是分裂」。如果我們過度失衡,我們會面臨越來越嚴重的高衝突問題。因此,人們越多地意識到這個模式,他們就越能說:「嘿,我似乎是這個群體的一部分,但我希望聽聽,我的鄰居有不同的想法,我會傾聽他們。」傾聽是缺失的。我想稍微停下來,感謝我們的一位贊助商Function。最近,我成為了Function的會員,尋找最全面的實驗室測試方案。雖然我一直是血液檢測的粉絲,但我真的想找到一個更深入的計劃來分析血液、尿液和唾液,以全面了解我的心臟健康、荷爾蒙狀況、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀況以及其他對我整體健康與活力至關重要的領域。Function不僅提供超過一百種關鍵於身心健康的生物標誌物的測試,還分析這些結果並提供醫生的見解。例如,在我與Function的第一次測試中,我發現我的血液中汞的濃度過高。這完全讓我感到驚訝,在參加測試之前我完全不知道。Function不僅幫我檢測到這一點,還提供了關於如何最好地降低這些汞濃度的醫生建議,包括限制我的吞拿魚攝入量,因為我之前吃了很多吞拿魚,並努力多吃一些綠葉蔬菜,同時補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都有助於支持谷胱甘肽的生成和排毒,並幫助降低我的汞濃度。像這樣的綜合實驗室測試對健康是非常重要的,雖然我已經做了很多年,但我一直覺得這過於複雜且費用昂貴。我對Function的印象非常深刻,無論是在使用的方便性方面,也就是完成測試以及測試的全面性和可行性方面,因此我最近加入了他們的顧問委員會,我非常高興他們贊助了這個播客。如果你想嘗試Function,可以前往functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的候補名單,但他們正為Huberman Lab的聽眾提供提前接入機會。再次重申,是functionhealth.com/huberman,讓你提前接入Function。今天的節目還得到了David的贊助。David製造的蛋白棒與其他蛋白棒不同。它含有28克蛋白質,僅有150卡路里,且零克糖。沒錯,28克蛋白質,且75%的熱量來自蛋白質。這比下一個最接近的蛋白棒高出50%。David的這些蛋白棒味道驚人。我最喜歡的是蛋糕口味的,但我也喜歡巧克力口味,還有莓果口味。基本上,我喜歡所有味道。它們非常美味。對我而言,我儘量從全食物中獲得大部分熱量。然而,當我趕時間,或不在家,或者只是想要一個快速的下午小吃時,我經常會尋找高品質的蛋白質來源。使用David,我能以小吃的熱量獲得28克高品質的蛋白質,這使我很容易達到我的蛋白質目標,即每磅體重獲得一克蛋白質,並且可以在不攝入過多熱量的情況下做到這一點。正如我之前提到的,它們非常美味。其實,它們令人驚訝地好吃。即使是口感也很棒。這更像是餅乾的質地,有點像咀嚼酥餅的質感,這與其他我通常會感到厭膩的棒子不同。我以前對棒子並不是很感興趣,直到我發現David的蛋白棒。如果你給它們一個機會,你就會知道我在說什麼。如果你想嘗試David,可以訪問davidprotein.com/huberman。再次提醒,連結是davidprotein.com/huberman。根據我朋友及本播客的前嘉賓、兩次嘉賓Rick Rubin的建議,我開始觀看一部關於專業摔角歷史的紀錄片,眾所周知,這部紀錄片是編造的。讓我們先承認這一點。
    但這是一個引人注目的入口,讓人了解你所談論的一些事情,因為這一切都取決於能否在觀眾中產生情感反應。根據我的理解(我並不專家),我在觀看這部紀錄片時做了筆記,就像我對大多數事物那樣做筆記。過去,他們通常有正派和壞蛋,正派女性和壞蛋女性,因為它涉及男女摔跤,通常不是互相對抗,雖然有時會有。
    無論如何,在某個時候經歷了一次轉變,他們無法再用正派和壞蛋、正派女性和壞蛋女性來獲得更多的興奮,或者字面上說,無法再吸引更多的注意力。因此,他們所做的就是讓每個人都變成壞人,收視率開始飆升。大家都是壞人。基本前提是兩隊都在作弊,因此他們也必須行為不端。這創造了一個整個時代,人們只是在做壞事,產生了更大的情感反應。這與情感的神經科學很吻合。情感如敬畏、幸福、喜悅、意義和快樂。這些都是強烈的情感,我不會說恐懼、憤怒、受到威脅等情感更強烈,因為沒有數據支持這一觀點,但它們趨向於驅動人們的行為。換句話說,人們會做更多的事情。這在行為經濟學領域也是眾所周知的。人們為了避免失去某樣東西所做的努力,通常要超過他們為了獲得某樣東西所做的努力;可悲的是,但這是我們這個物種因進化而有意義的原因所造成的。
    因此,我認為在社會層面上,甚至可能在個人層面上,因為這兩者在每一層面上都彼此模仿,從個人到文化,似乎都在參與這種不斷加劇的情感狀態,現在看起來衝突已經成為常態。這是非常悲哀的,你不禁要想接下來會怎樣,但這確實似乎獎勵了這些高度衝突的人格,因為他們未被察覺。因此,那位對新聞報導感到非常憤怒的同事,試圖讓人們參與某件事情,或者在某個是否真的是問題的問題上創造出事件?我意思是,工作場所以及學校確實存在一些真實的問題,但這真的成為問題了嗎?十年前,那個人會被大家認為「這是有問題的人」,並且會避開。現在,這有點因為平均情況已經改變,我認為不再是超越噪音的信號。正如我們在科學中所說,這已經成為噪音之中的一部分。
    所以我們所看到的是這些我稱之為媒體系統的東西被高度衝突的人格所吸引,而高度衝突的人格又被注意力所吸引。他們想要注意力。因此,這幾乎形成了一種媒體曝光和高度衝突人格之間的結合。這就是將人們聚集在一起的原因。我認為現在每個人都在尋找社區,以前這是圍繞工作,像是一項共享任務。但現在我們很多工作獨自完成,或者在小群體中進行,因此你獲得了一種真正的社區感。人們曾經從教堂、猶太教堂、清真寺或其他任何地方獲得這種社區感,但這種感覺減弱了。所以現在我們在政治中獲得了大量的強烈情感社區。於是,你有一個社區,他也有一個社區。所以他們將自己聚集在一起。他們感受到那種,我不知道,可能是多巴胺的刺激,或者其他什麼,並強化了他們。因此發生的事情是我們正在分裂。但對我來說,答案是揭示這些模式,理解我們的腦袋,認識到正在發生的事情。這個人可能在誇大,他們所說的那些人是邪惡的。這個人可能在誇大,他們所說的那些人是愚蠢的。不論是什麼,我們必須意識到,好的,不要完全相信那個。對我來說,最吸引人的部分是,我不知道這是怎麼發生的,但我收到來自保守派和自由派的捐款邀請簡訊。我兩方面的都有。你知道嗎?他們看起來彼此相似,都是「世界末日快到了,你必須捐10美元或100美元來拯救世界,而世界末日即將因為他們而來。」這一切都是基於恐懼的。這是一種基於恐懼的方式,但卻勾起你的情感。我知道這些東西,所以我可以說「好的,滑過去,滑過去,滑過去,滑過去。」但很多人不知道這種情況的存在。他們不理解情感是如何具傳染性的,而我認為,高衝突情感可能更具傳染性。因此,對我來說,就是教育人們關於這些動態,以便你不會過於參與其中。比如,我不會看超過半小時的電視新聞,但你可以有24/7的電視新聞。自1995、1996年以來,他們允許——他們給予你廣播和電視的許可,無需告訴另一方故事。在那之前,你必須——公平原則,你必須說另一方的觀點。你支持某個候選人,你必須聽取另一方的聲音。1995、1996年之後你就不必這樣了。所以我們有了MSNBC和稍微保守一點的福克斯新聞,稍微自由一點的。現在,我們經歷了30年的這一切,彼此之間越來越分離,每個社群環繞著他們的观点。儘管如此,如果你說「好的,我可能聽到了一些誇張的說法。」那樣我就可以自我檢查,而這個人正在試圖成為英雄,並將那些人妖魔化。我不會這樣做。因此,我並不支持政府的規範。我希望每個人都能說「好的,我看到了正在發生的事情。我不會讓我的情感被勾引。」我認為對我來說,這是一個目標,就是讓人們得以學習「我不必吸收那些情感。」因為問題就在於,人們的情感被勾引,且不知情。高衝突人格的跡象有哪些?因為在理想的世界裡,我們會避免這些人。
    再一次,我們不是想說他們是壞人。
    有些人確實是壞人,有些人則不是。
    但因為我不是臨床心理學家,而你是,所以你能做的評估肯定比我更好。
    除了第一年規則之外,還有什麼方法可以避免這些情況?
    然後我們來談談根據這些人的獨特表型如何與他們脫離關係。
    那麼,當一個人潛在地與某人約會、潛在地與某人成為朋友或潛在地與某人成為同事時,應該問自己什麼問題呢?
    是的。
    有趣的是,通常你的直覺會告訴你這裡有些不對勁,比如那個人對其他人突然有一個令人震驚的看法。
    他們說:“那個人真是個混蛋,而你卻知道那個人,他並不是個混蛋。”
    一下子就感覺不成比例。
    我認為不成比例的情緒經常是一個觸發因素。
    我在我的許多書中提到的“網絡方法”就是注意他們的話語、你的情緒和他們的行為。
    從話語開始,他們是否使用了很多責備的話?
    “這完全是那個人的錯。”
    他們是否使用全有或全無的詞彙?
    他們似乎將事情看得很狹隘,完全是好的或完全是壞的。
    無法控制的情緒,他們可能會顯示出來,也可能不會,就像我解釋的,有些人擅長隱藏這一切,儘管它內心卻驅使著他們。
    極端行為,他們是否做一些90%的人永遠不會做的事情?
    我舉個例子說,這我不會說出城市的名字,但有一位市長,有一位國會議員,他們決定參選市長,而不是飛去國會。
    但當他們來回飛往國會的時候,這是在加利福尼亞,我可以說這一點。
    人們可以很容易地調查這件事。
    所以這個人來回飛往某地,有一天,一個晚上,在機場的提取行李的隊伍中,他被告知要排隊等候取行李。
    他說,“你不知道我誰嗎?”
    然後他擠到隊伍的最前面,跟櫃檯的人吵了起來,說:“你不知道我誰嗎?我現在就要我的行李。”
    她說,“你現在沒有行李。你現在不能擁有它。”
    他推了她一下,將她撞倒了。
    他把這個機場工作人員推到櫃檯後面,將她撞倒了。
    當時的他是一位主要城市的市長——不是,他還不是市長。他還是一名國會議員。
    抱歉。
    不過,他——不,我認識一些非常正派的國會議員,但是的。
    那麼,他是——在任何情況下,這個人可以是很多不同的職業。
    可以是的,對。
    是的,這是反社會行為。
    但這是一位高知名度的人物。
    所以這一事件次日便成為新聞。
    這是20年前,可能15年前,之類的。
    天哪。
    反正,第二天便登上報紙。
    報紙報導某位國會議員與機場工作人員發生肢體衝突,將她撞倒。
    一半的人說:“這太可怕了。”
    而另一半的人則說:“等等,他是缺乏睡眠。他在全國范圍內飛行。你得理解他受到壓力。”
    這就是我的網絡方法起作用的地方。
    90%的人即便缺乏睡眠也不會那樣做。
    而且我經常來回飛行,而我並不——我不會那樣做。
    我希望99%的人不會那樣做。
    我想你說得對。
    99%——因為一個行李與機場工作人員發生肢體衝突。
    插隊是極其令人震驚的,推撞機場工作人員則更是不可容忍。
    是的,沒錯。
    所以他正在競選市長。
    我在想,“這個人是一個高衝突的人。如果他當選,他將不是一位很好的市長。他將和他身邊的人有很多麻煩。”
    那麼,猜怎麼著?
    他當選了。
    在我認為的八個月內——這是在#MeToo運動開始之前,但人們報導他在騷擾女性,性騷擾女性。
    女性進入他的辦公室與他會面,專業、經驗豐富、重要的人。
    而他卻想要不當地觸碰她們,她們並不想被觸摸。
    無論如何,女性開始對他提出投訴。
    消息逐漸傳開。
    是的,就這樣發生在許多不同的人身上,他並沒有性侵她們,但他卻惡劣對待她們。
    所以這跨越了多個領域。
    不僅僅是在辦公室,也發生在機場。
    基本上,每當他不獲得他所想要的東西,他就會發脾氣。
    這就是人格障礙的特點,就是在多種環境中重複表現出較狹隘的行為。
    所以他符合所有這些特徵。
    至於他是哪種人格障礙,我不會給他診斷,但可以縮小到一兩種。
    這並不是依賴於上下文。
    這是——
    這是普遍存在的。
    普遍存在。
    那個字是在診斷手冊中的,代表它在我認為的幾種環境中都是普遍存在的。
    我想就是這個意思。
    但讓我結束這個故事,因為故事的結尾是他還有委員會和一些應該完成事情的人。
    他不希望他們思考。
    他想讓他們——他想自己思考並告訴他們該做什麼。
    所以他在周圍疏離了很多人。
    在八個月內,他便下台了。
    因為有足夠多的人感到不滿,而他下台的方式是一些政府首腦告訴他——我想是市檢察官還是什麼——“如果你現在辭職,我們將幫助你解決法律費用,”因為他開始因某些事情被起訴了。
    市政府控告他,如果你現在辭職,將幫助你解決法律費用。
    在某些方面,開始有一個請願運動——我不太了解具體程序,比如說特別選舉之類的,目的是為了讓他下臺。不管怎樣,在八個月內,他就離開了辦公室。現在在那座城市裡你聽不到他的消息。這是一個非常有趣、字面上來說是高調的案例,儘管根據這次對話仍然是匿名的。我想知道在更微妙或典型的層面上,以下的情況是否具有啟發性。我並不尋求我即將舉的例子的認可,但我時常驚訝於第一次和我共進晚餐的人對服務員的行為。是的。他們並不是明確地貶低服務員,但有時卻是輕微的貶損,或者感覺他們玻璃裡倒的液體的數量好像是服務生對他們的態度的某種指標。不要這樣對我。就像對這些事情進行解讀,你會心裡想,「哦,你的生活一定很艱難。誰在注意這些事情?」而這是我在很多人身上注意到的,也的確很有啟發性。這是一個很有用的觀察。這正是你所看到的,他們的行為以及他們對其他人的行為。這是一個很妙的事。我不記得那個節目的名稱,但有一位公司負責人,在他面試高階職位的時候,他假裝自己是一名出租車司機,會在機場接他們,看看他們如何對待他這名出租車司機。然後他進入面試室,他就是面試他們的人。在某些情況下,人們對他非常不尊重,這樣一來,「現在我知道,我不想要這個人。」真聰明。我幾年前在職業生涯的另一個階段做了一個決定,不為某人工作,這一切都是基於那個人對一名清潔工的態度。這令人驚訝,因為這只是一次非常簡短的互動,並不是這個人對清潔工大喊大叫,而是那種輕蔑的態度。我記得,那是你所謂的網絡方式。那是他的,我想我得揭示,這是他對清潔工的話。他的表達是,「我的情感反應就是,我感覺就像被踢了一樣。」就像,「嘿,這感覺就像是我所稱之的足球比賽中的不必要的粗暴行為。」是的。從沒有人對任何人施暴或叫罵的角度來看,這是輕微的。但我仍然記得當時的想法,「哦,那真糟糕。」然後他們的行為卻只是繼續談自己原本正在討論的事情。在那一刻我感到非常失落,因為我知道,「哦我的天,我不能為這個人工作。我想我真的無法。」於是我決定不這麼做,實際上他們對我決定不這麼做的反應,使我懷疑的所有事情在那次微小的互動中得到了驗證。是的。但有趣的是,我們被訓練得非常仔細地收集數據,並且我們不想做出草率的判斷。某人可能真的遇到了壞日子,但在這個情況下,決定不為他們工作是正確的。謝天謝地。我感謝我的好運。我的生活中有一些對人的糟糕判斷。這是一個非常好的決定。我從未後悔過,並且我去為其他一位非常出色的人工作。非常好。但正如你所說,這些事情有時對我們來說在身體的層面上影響很大,而不是某種等候、非常理智的分析。這種感覺有點像必須是某種原始的電路。我忍不住想作為神經科學家的我想說,「這必須是身體層面上的某種東西」。這是混亂的,而你無法真的指出一個具體的詞,然後你開始質疑自己。那就是問題所在。你想,「那麼,也許他們的語氣並沒有。也許是我自己的感知,但我不知道。也許身體不會說謊。也許它知道。」我認為身體像是一個首輪反應者,我們應該注意到這一點,尤其是對於高衝突的人格,尤其是騙子,這是反社會人格的一部分,而我接觸到的那些人非常擅長這一點,他們的話語恰到好處,而你的大腦卻被它們所安撫。你會想,「這個人明白了,我感到完全舒適。他們很迷人。」所有這一切,你的直覺卻告訴你,「等等,他們的步伐不對。我有一種寒冷的感覺。為什麼我有這種寒冷的感覺?」我認為他們的目標是針對你的思維,而你的直覺會感受到,因為他們在某種程度上是掠食性的,像反社會者往往是掠食性的。這些人有死寂的眼睛。我見過幾個。我見過幾個。無論男女,我只能用一種方式描述,我是一名視覺神經科學家。這就是我的職業,而這是兩小塊大腦的存在,關於那種死寂的東西,我並沒有科學依據來支持我將要說的,關於他們眼中的死寂。也許他們的瞳孔隨著覺醒的程度不會改變形狀,就像其他人的一樣,因為我們知道健康人具有健康的自主神經系統的情況下會發生,但有某種東西缺乏。人們在網上提出了各種理論,比如「我不是一個經常眨眼的人。當我專注時,眨眼會打斷我的思緒,這實際上是一種我記住事物的方式。」人們對不眨眼的眨眼有這些理論。研究並不支持眨眼頻率與人格之間有任何關係。他們還對扎克伯格有這種理論。他不眨眼,因此,他是什麼。 他是機器人。這些都經不起考驗。然而,能夠經受住考驗的是言辭與它在我們心中產生的情感之間的這種不匹配。
    這有點像聽起來對,但感覺不對。我希望我們能在科學層面上更多地理解這一切。有很多理論,但工具卻不多。總有一天,我想,對。對。用來測量這些東西的工具越來越好。我想問你,在與高衝突者互動時,當線索較微妙時,有沒有其他方法可以幫助我們判斷。你想到的還有其他的東西或網絡方法的例子嗎?對我來說,特別是處理法庭的事物時,很多東西都是書面上的。能夠查看書面材料中的許多責備性詞語、全或無的詞語。她這樣做,然後她那樣做,還有貶損的詞語,她很愚蠢或其他的。或者他是個霸凌者,他這樣那樣,這讓我感到觸發,或許他是,或者可能說這些話的人是,但這引起了我的注意。對。你如何辨別投射和真實情況之間的區別,現在在線上?獲得一個受歡迎社交媒體賬號的最快方法之一,就是提供如何避免壞人的建議。名字叫罵、燃氣燈、社會性格缺陷、自戀者、精神病患者,這些都是臨床術語,現在一般公眾用來擴大社區。在某種程度上,我了解的是,社交媒體就是社交。增長最快的賬號是那些你不需要太多語言就能傳達你想表達的東西,比如運動、舞蹈或動物。其他快速增長並因此對人們有吸引力的賬號則是那些招募這些負面倡導者的賬號。首先,我想強調這一點,那就是我們有很多誘惑去標籤那些有心理障礙、人格障礙的人。這樣做是绝对必要的,不可以。 如果你認為某人可能是自戀者或可能有邊緣性人格或反社會性,請將這一點保留給自己,並調整你與他們的相處方式,使自己更有效或更謹慎,無論如何。但我認為最糟糕的事情是人們說:“哦,每個人都同意那個人是自戀者,所以我們就在某種程度上圍攻那個人。”這樣做是沒有幫助的。目標不是拒絕人。目標是調整你所做的事情,以便管理關係,決定:“好吧,那不是我會親近的人,但我仍然可以與他們一起工作或將他們作為鄰居或其他。”所以我想強調這一點,因為我認為你是對的。今天有很多這樣的情況。人們來找我,帶著這種擔憂,說:“比爾,你教關於人格障礙的知識。” 是的,所以人們理解行為模式以及如何調整自己的行為。我不教人給其他人貼標籤,所以這非常重要。人們要花很多年上學,並做3000多小時的臨床實習來學習如何正確地做到這一點。這就像說——這就像診斷任何事情,對吧? 我的意思是,皮膚科醫生可能能幫助診斷潛在的癌症皮膚斑,但我們被告知不該自己去這麼做,對吧? 所以我們必須小心,但另一方面,也要保持警覺。越是意識到模式,比如意識到某人有酗酒問題,就應該說:“好吧,我晚上不會給他喝酒。這是一個很棒的人,但我只是會把這件事從晚餐中剔除。” 適應我們所做的事情,而不是評價他們。我不把人格障礙者看作劣等生物。我將他們視為在幼年時期習得的不同一套行為,所以我不會因此而反對他們。 我可能不喜歡他們的行為模式,但我真的不仇恨這樣的人。我曾經和這樣的客戶當過治療師。所以我認為我們的意識需要存在,這樣我們才能調整我們與他們的相處方式。但我認為直覺感覺非常重要,作為一名治療師,我被訓練要注意自己的直覺,因為這會幫助你與客戶處理問題。這就是為什麼網絡方法,他們的話語、他們的行為,以及我的感受,經常給我一些提示。你之前提到過,我認為強調人們在許多不同領域的互動模式是非常重要的,例如在學校與老師、與密切的家人、以及在工作中與最了解他們的人之間,這些不同類型的關係揭示了一種模式。 我根據自己的經驗可以說,我經常會發現自己走錯了路。我往往過於強調證書的重要性。例如,我過去的一些浪漫關係對象都是受過高等教育的,有些則受教育程度較低,所有人都非常聰明,有些受的教育較正式,有些則不那么正式。但我認為我和其他人有時會查看某人的履歷,當然這並不是他們價值觀等的唯一指標。但過分強調,比如說,“哦,他們在困難的環境中做了艱難的事情,因此必定是好人。”那麼你會說這些高衝突人格是否更多的存在於高競爭場景中,而不是低競爭場景中?我不想讓這成為社會經濟地位的問題,那些東西是相關的。但我們經常會做那種看起來不錯的分析,卻忘記了他們在現實生活中如何實際表現。對。我想說的是,我們在每一個職業、每一種文化、每一個社區、每一個經濟地位中都看到了高衝突的人。我認為這方面沒有研究,但我認為醫療保健和高等教育是出現高衝突人士的兩個領域,因為它們的 — 哦,我還想說教會。有時我們會接獲來自教會的諮詢。對於那些不合常規的行為有很高的容忍度。
    你提到高等教育和醫療保健,尤其是這兩個領域。
    我想問,教會的部分——你是在談論醫生和大學嗎?
    是的。
    是的。
    那麼——學生和教職員工嗎?
    是的,兩者都有。
    有時候還包括管理者。
    我相信這是因為他們的包容度較高。
    管理者。
    開玩笑的。
    我很幸運有好的管理者。
    我們一直受到出色管理者的祝福。
    不過讓我提到,我進行了很多諮詢。
    人們找到我的原因之一是那些擁有少量權力基礎的人,
    比如大學的系主任。
    我記得有一所大學我曾經進行過有關系主任的諮詢,那是一所醫學院。
    他們在組織中有一位高衝突的成員,地位很高,我被告知,
    他對某些學生的職業生涯造成了損害,因為他們對他們有些不屑。
    因此他們無法寫出他們需要的推薦信。
    我們該如何處理這個人?
    因為他們根植於自己的職位中。
    所以給了他們一些建議。
    但這就是我認為人們在這些領域中需要睜大眼睛的原因。
    而我想補充的是,既然我談到了職業,我們在非營利組織及非營利管理者中更常見到這種情況。
    因為非營利組織的人都是好人,做著好事。
    但是,他們對於行為不端的管理者包容度較高,因為他們是好人。
    這也會使人們失去判斷。
    這是因為假設他們是好人,還是因為使命很好?
    使命很好,而他們對這一使命深感投入,因此他們一定是好人。
    你認為這是讓他們走到這裡的一部分原因嗎?
    是的。
    而且事情的棘手之處在於,每個人都有些獨特之處,但一旦知道要尋找這些行為,就會看到一些可識別的行為模式。
    我們現在在工作場所做得更多。
    雇主想知道,我們想要提拔這個人,這是好主意還是壞主意?
    那麼,讓我們看看行為模式。
    因為一旦將他們放在一個根植的職位,事情會變得更困難。
    市議會來找過我。
    他們說,我們的市議會裡有一個高衝突的人,我們該怎麼辦?
    我們是否應該對抗他們?
    我們是否應該公開談論他們?
    所有這些問題。
    我說,這兩者都不是好主意。
    甚至管理他們,直到他們離開。
    而他們往往會這樣,因為人們會慢慢地說,我們不喜歡和這個人一起工作。
    有趣的是,當我還是研究生的時候,部門裡有一位系主任,個性非常強勢,真的很有個性。
    我很快就意識到,因為我聽取了在這位系主任手下的教職工的意見,儘管他有這種超凡的個性,有時可能會被歸類為某種診斷,但這個人其實是教職工的堅定支持者。
    他們非常喜愛他。
    而他也真的受人愛戴,我認為這是合理的。
    在表面上,可能會讓一些人感到不快。
    作為學生的我,當時感到,哦,哇,這有點讓人困惑,我几乎不知道該如何回應。
    但你很快就會感受到這個人有一種真正的父性特質。
    我提到這一點,因為有時這些強勢個性的人其實真的很仁慈。
    現在,我並不是說他是完美的人。
    我怎麼能知道呢?
    我不曉得。
    我不了解他的所有生活領域,雖然我知道他家庭的情況,他似乎也有一個非常堅強的家庭。
    但相對而言,我想到的是我之前提到的那個人,來自不同的部門,不同的大學,他的性格比較溫順,確實更符合典型的實驗室科學家的形象。
    但是,我曾觀察到一次互動,我覺得,哇,這真是可怕,至少這不是我想要的環境。
    所以有時候,這些事情並不符合我們的初步印象。
    我提到這些,是因為有時我們會想到大個性,也就是高衝突個性。
    有時我們認為,嘿,像是比較安靜、宅的類型,但他們實際上非常可怕。
    所以這些不一定符合。
    我認為互聯網、社交媒體的版本問題在於,典型的版本,因為有些偉大的社交媒體、互聯網資料、播客等等,讓我們沉溺於我們所見及所聽的,但我們並沒有真正掌握數據。
    這樣我們可能會被操控。
    這就是棘手之處。
    但你提出了幾個重要的觀點。
    如果我能記住所有點的話,我想回應它們。
    第一點是,這在許多方面都是非常微妙的。
    需要注意的關鍵點是高衝突的人對於指責他人和不承擔責任的過度關注。
    所以你可能會有一個大個性,但並不是高衝突的人。
    你也可能會有一個安靜的人,但他卻是高衝突的人。
    所以你不能僅僅依賴眼睛所見或耳朵所聞。
    這真的要看證據。
    這就是為什麼我認為或許在我成為律師後,我開始了解這些,因為沒有辦法迅速知道,儘管你可能會迅速懷疑,然後想要更深入地了解。
    但我想舉個例子,因為現在我似乎批評了系主任。
    好吧,我至少提到了其中一位真的很棒的。
    我也認識一些其他出色的系主任。
    我的意思是,有些系主任就是這樣,首先,作為系主任,有時會有微小的薪水增加。
    通常這種增加微不足道。
    這些人並不是為了錢而做這些工作。
    我有一位好朋友,他也曾參加過這個播客,他是某主要科系的神經外科主任。
    他們努力工作,試圖改善病人、教授、臨床醫生和員工的條件。
    我不是在單單說這些。
    我沒有動機去說這些人不再控制我的生活。好吧,我想我的人類學系主任是一個很棒的人,他有影響力等等。但重點是,有些人會站出來領導,成為真正偉大的領導者。而這些人恰恰不是我們今天關注的對象。對。所以我想強調的是,我最喜歡的例子就是史蒂夫·喬布斯。史蒂夫·喬布斯,我可以毫不猶豫地說,是一個高衝突的人,因為這是眾所周知的。在矽谷有個家伙寫了一本書,叫做《不做混蛋的規則》,他在裡面談到史蒂夫·喬布斯,因為他認識史蒂夫·喬布斯,他就在矽谷。我記得我讀過他的傳記,大約有一千頁還是什麼的。讓我印象深刻的是,他有時會責怪別人,採用全有或全無的思維。他們談到了他的扭曲現實感場。這正是高衝突者所做的。全有或全無的思維,你必須這樣做。你不能這樣做。人們說,這不可能。史蒂夫,這在物理上是不可能的。你不能這樣做。然後他就逼迫他們。而讓我印象深刻的一個例子是觸摸屏,觸摸一下玻璃它就知道你在哪裡。我想,基於我讀他的自傳,或許我記錯了,但他曾經迫使康寧玻璃公司創造這個。他們說,你不能做到的。這在物理上是不可能的。他說,做吧,在接下來的90天內完成。他們做到了。他們發明了這種東西,可能如果沒有他的推動,他們根本不會去做。所以他是一個高衝突的人。但我不認為他有性格障礙。人們說,哦,他甚至是了一個不可思議的自戀者。但是性格障礙的特徵是缺乏改變,缺乏自我意識,缺乏靈活性,並且自食其果,妨礙了自己的成功。我覺得他接近於此,但他有足夠的靈活性,而且他選擇了團隊來反駁他,而他喜歡這種反饋。因此,對我來說,他是一個高衝突的人,可能不是性格障礙的人,並且因為他可能擁有某些這些性格的特徵而取得成功。
    因此,我所看到的是,你完全需要尋找證據,不能做出假設。但如果你的直覺告訴你,這裡或許有些問題,請注意這一點。但要尋找事實。與其他了解這個人的人交談。在其他情況下觀察他們,因為有像他這樣的不可思議的人達成了很多非常好的成就,而你不想說,哦,我們不能有他。蘋果在1990年代將他解雇了,他似乎從中學到了一些東西。他似乎從中成長了。擁有性格障礙的人似乎不會成長或改變,這就是他們的問題。他們被困住了。高衝突的人會責怪他人。如果他們有一些特徵,也許你可以找到解決辦法。因此,很多人處於高壓的環境中。我想提到外科醫生這個群體,因為作為臨床社會工作者,我曾在醫院工作,經常接觸醫生。作為一名律師,我曾代表醫生處理離婚問題。我覺得有幾位醫生是高衝突的人,但大多數不是。這就是我想說大多數科系不是高衝突的人。大多數外科醫生也不是高衝突的人,儘管他們得到了這樣的名聲。警察和軍隊是另一個領域,由於他們能夠主導和控制他人,可能有稍高的發生率。但大多數警察不是那樣的。大多數軍隊中的人也不是高衝突的人。他們是專業人士。他們喜歡自己的工作。他們知道自己的工作。他們有同理心。他們與人合作。因此,即使某些職業中的高發生率,這對律師來說肯定是正確的。但我認為大多數人,大多數律師不是那樣的。我認識的大多數律師都是非常致力於他們的工作,非常想幫助他們的客戶。
    因此,我想清楚表達這一點,這是有層次的東西。但是當你在聘用人員,或進入約會關係時,你需要更加小心,因為高衝突行為更多地出現在親密關係中。因此,網絡方法似乎是一種非常好的方法,並且可能需要關注並從這個人在生活不同領域的其他人那裡獲取一些信息。這似乎是一種非常明智的方法。正是如此。因為當你從不同的人那裡聽到同樣的問題時,那應該會讓你小心。好吧,很多人會說,對,但這個人可能非常易怒。然後你會想到,哦,他們在不同的環境中都很易怒。我會考慮這一點。那麼,當某人已經與高衝突的人有關聯並且想要脫離這種關係時會怎樣?我可以想像幾種不同的情境。假設與專業關係的脫離,或者與個人關係的脫離。可能會有一些重疊,但稍有不同。假設高衝突的人是高衝突的受害者類型,那麼我們來比較一下如果高衝突的人是更具對抗性的類型。我們先從對抗性類型開始。因此,當你面對一個對抗性的,甚至可以說是自戀型的人時,我不確定我們是否應該進行診斷,但一般讓人想起的刻板印象,當你無法滿足他們的期望時,他們會生氣並怪罪他人,而不承擔責任。在你決定像霍默·辛普森那樣「退回到樹籬中」的時候,這是正確的做法嗎?還是你應該劃出一條明確的界限並說,聽著,我不再容忍這種行為了。我退出。這真的有點依賴於關係的性質。我做了很多諮詢,我們與高衝突研究所進行了很多培訓。
    所以我們看到結婚的人正在離婚。我們有商業夥伴關係,其中一位夥伴正在退去,我們必須處理這個問題。我們有員工試圖逃離高衝突的上司,也有上司試圖應對高衝突的員工。因此,這些情況稍有不同。最常見的情況是,有人有朋友、愛人或商業夥伴,希望脫離這段關係。因此,我想任何這些都可以算在內。這是一種夥伴關係,人們預期會從你那裡定期聽到消息,對你有期望,可能是專業的,也可能是個人的期望,但有一種持續的期望,希望你在情感上、身體上、財務上等方面出現。因此,首先,我們強烈建議不要直截了當地告訴對方,「你必須這樣那樣做,這樣是不好的,我不想和你合作。我不想和你有關係,我不想親近你,因為你的行為。」這會讓高衝突的人非常生氣。他們會為自己辯護,接下來的幾個月或幾年,他們可能會將你告上法庭。根據你們的關係,他們甚至可能會跟蹤你。他們會因此而憎恨你,指責你。他們會指責你,而這會滿足他們心中「都是你的錯」的觀念。現在,看,你違反了最基本的一個原則,那就是你永遠不會責怪我。因此,不要責怪他們。
    第二件事情是,不要責怪自己,因為那會強化他們的觀點。比如如果你說,「你知道,我就是沒有辦法,我是一個敏感的人,我無法跟上你的步伐。我知道我有缺陷,我知道我在這方面、那方面、這方面都做不好,因此,我必須結束這段關係,我非常抱歉。這都是我的錯,你知道,我什麼事都做錯了,而我會認真檢討自己,接受心理治療,我非常抱歉,但我就是無法跟上你。你在這方面、那方面和這方面真的都很好,而我就是跟不上。」那麼,他們會為此責怪你,根據他們的性格,如果他們有邊緣性特徵,他們會感到被你拋棄。如果他們有自戀特徵,他們會感到被你輕視。因為你應該將他們視為優越者。如果他們有反社會特徵,他們會覺得,「等一下,你應該對我順從,結果你卻選擇離開。」所以你不想責怪自己。
    那麼,剩下的就是什麼呢?剩下的是我們不合適,我們的目標已經朝著不同的方向走。我真的準備好了換個職業,我想回去上學,或者,你知道,我剛意識到我並不準備進入一段投入的關係。所以這不是關於你,也不是關於他們,也不是關於責怪。你想要試著保持遠離責怪。
    現在有些人會說,沒有告訴他們一切是不誠實的。我們來談談殘酷誠實。高衝突的人真的很喜歡殘酷的誠實,他們會告訴你,「我只是在說實話。」你真笨,或者是混蛋,或其他。這就是高衝突的人。人們不會把自己心中每一個負面想法都告訴每個人,這對於關係而言並不健康。因此,可以說,你知道,我們似乎在朝著不同的方向發展,或者我有不同的計劃,我意識到我想要改變。
    這些都是基本原則。結束一段關係或減少接觸的最糟糕事情就是來回反復。最糟糕的事情是對那人傾訴你的感受。我有一些人正在離婚,他們告訴我,「我太抱歉了,我很愛你。」把自己的感受傾訴給某人會讓他們更靠近你。因此,你想開始稍微克制一些,對方可能會說,「好吧,那我們來努力吧,去看輔導,來做這件事。」如果你不確定,可以去輔導,我建議這樣。但如果你肯定,只要說,「你知道,我有點不再那樣了。我真的需要更獨立一些。」
    所以不要來回反復,因為這真的會讓事情變得非常激烈,有時預示著暴力和離婚的高衝突人,尤其是那些有些人格障礙特徵的人,無法處理這種開關的來回。但另外一件事,正如我所說,應該一步一步地進行,這樣對方才能適應。你可以說,「你知道,我正在考慮換一個職業,或者我覺得這段關係可能已經不適合我了。」這樣對方就能習慣這個結束的想法。
    然後我想搬出去,擁有更多獨處的時間來思考。然後你們保持安全的距離,然後你可以說,「我想過了,我們真的需要離婚。讓我們去找一位離婚調解員,我想和平地解決這件事,你知道,我並不仇恨你,某種程度上,我仍然愛著你,但我們只是不再適合成為伴侶。」如果有孩子,則,「我真的希望我們能給孩子一個支持的關係。如果沒有,這可能真的是結局。」但這是一步一步的,這樣對方才能適應你真的要離開的事實。但不要拖得太久,也不要步驟太多,因為那樣他們的期望會提高,「哦,也許你真的不會離開。」
    所以這些是一般的原則,具體情況還是要根據具體情況來判斷。是的,對於高衝突的人,尤其是不給他們責罵,這一點非常有幫助。我想,我想在你心中,你可以列出所有他們為什麼是個糟糕選擇的理由,或者更典型地說,如果我們認真對待這件事,它不會僅僅是非黑即白的,對吧?我的意思是,希望在第一次看到真是過分的行為時,人們就會想,「我結束了。」
    但通常來說,這是一種混合,對吧?
    我的意思是,從專業和個人來看,這通常是一種混合。
    我在專業上確實觀察到過這種情況,有些人想要獲得學位,或者他們已經讀了三年學位,離開總是一種選擇。
    而有時候,這並不是一個選擇。
    他們有計劃和財務責任,而沉沒成本是一個真實存在的問題。
    人們總是談論沉沒成本,像是,“哦,那只是沉沒成本。”
    沉沒成本確實是一個真實的問題。
    所以我認為,面對高衝突的人時,我覺得你漂亮地展示了如何不指責他們,也不指責自己。
    在內心中,你可以持有任何合理的理解,但是你不必將這一切分享出來。
    而且你不想在任何決定中搖擺不定,但或許事情需要分階段地進行,意思是逐步進行可能是更好的詞彙。
    那麼面對高衝突受害者的角色呢?這似乎稍微棘手一些。
    讓我退一步,因為我想說有時候你就是需要立刻脫身,一口氣全部解決。
    而不要因為嚴重的身體或情感風險而減少自己的風險。
    所以你可能需要在暗示我不再想和你結婚之前先逃離。
    我曾與人合作,諮詢他們關於已經確定的,當對方不在時搬出的事宜,他和孩子們去一個安全的地方,他們有律師,然後告訴這個人我將和你離婚,因為與某些高衝突的家庭暴力者分開時,人們可能會喪命。
    所以在職場中,有時他們會毀掉一切,會再次發送電子郵件,變得非常具有破壞性,你可能會說,我將在一個月內離開。
    而他們非常憤怒,會真的摧毀你的業務。
    這就是為什麼在專業環境中,有時需要使用某個詞,因為這與這個播客有關,但在職場上有相關的協議,如果你必須讓某人離開,則會有一系列的步驟。
    有時這涉及告訴人們,“你知道,回家吧,我們會把你的東西送給你。”這是一個極端情況,現在就回家,然後會有人在那等著帶你出去。
    有時則是,“你知道,聽著,你將會完成這個月,但你會在家裡完成。”
    其他時候是,“嘿,你歡迎留下來繼續參與。但到最後的那天,就是你的最後一天。”
    所以在專業環境中,這些主題有很多不同的變種。
    而且在個人環境中,也似乎有很多不同的變種。
    這是微妙的。
    這就是為什麼獲取諮詢和有一位治療師、律師、高衝突顧問、某種和你共同經歷的人是非常關鍵的,甚至有可能練習你要說的話。
    一位第三方觀察者似乎真的很關鍵,對吧?
    通常。
    只是為了心理上平靜。
    是的。
    對。
    所以,是的。
    因此通常是逐步的,但有時是快速的,真的取決於情況。
    你問到的是扮演受害者的人。
    我建議這在高衝突人中非常普遍,當攻擊性行為無法奏效時,他們會轉向,“哦,你怎麼能這麼對我?我好傷心。”
    有趣的是,我並不是提出這個詞,其他人在離婚的情境中提出的,假設你正在和一個高衝突人格的人離婚。
    而他們會說,“我恨你。我恨你,不要離開我。”這樣的個性。
    所以你知道,我在和你離婚,他們卻對你抱有怒火。
    然後不,我真的會離開。
    接著他們轉變為乞求與懇求的狀態。
    我遇到過這樣的案例,有人說,“你知道,我的前任誘惑了我,不知怎麼就接受了,因為那感覺很好。”
    在高衝突的人的這場拉鋸中,他們稱之為「吸塵」。
    他們去「吸塵」。
    那個詞來自哪裡?
    吸塵器,所發生的事情是,他們會吸回你進入關係。
    而這是一些高衝突人格中非常普遍的現象。
    他們無法忍受失去你。
    當憤怒沒有奏效時,他們會試圖誘回你。
    有些人讓自己回到了這種情況。
    而這樣並不好。
    你必須準備好。
    不要對此感到驚訝,並且如果你確定已經結束了,就不要屈服於這一切。
    如果你不確定結束了,那麼就去尋求伴侶諮詢,看看未來可能會有什麼樣的發展。
    我知道一些人,讓我們說,在關係結束後非常接近的時間內懷上了孩子。
    因此,直到幾年後才結束這段關係。
    我不知道有一個單獨的案例,這導致了關係持續的狀態,不論是好是壞。
    所以這聽起來像是屬於“吸塵”的範疇。
    人們正在離開,然後最終又回來一次,或者只是想讓痛苦消失。
    然後他們會帶來更多的依附。
    我 mean,顯然,孩子是一種永恆的聯繫,正如他們所說。
    所以,是的。
    我不會說這是絕大多數案例,但它在高衝突的人中是一種常見症狀,而你也觸及了這一點。
    就像他們無法承受痛苦。
    所以他們真的會把那個人拉回來。
    但是如果你朝著這個方向前進,你需要讓他們開始面對痛苦,無論是逐步進行還是如果情況危險就一次性解決。
    但如果可以的話不要回去。
    這些建議非常有幫助,它們甚至不是建議。
    這對所有聽眾來說是非常有用的信息。
    我相信他們會同意。
    我們曾邀請過一位嘉賓,喬納森·海特,他寫過《焦慮世代:美國心智的過度呵護》的書。
    他提到一些統計數據指出,年輕人,尤其是高中及以下的孩童,似乎失去了或正在失去彼此之間調解的能力。現在通常如果學校裡有衝突,假設這不是極端衝突或任何犯罪行為,兩個孩子之間的衝突會帶到當局。當我成長時,這被稱為告狀。如果你這樣做,你會被稱作叛徒,並會因此受到一定程度的孤立。你會很快學會,不要這麼做,無論是直接學習還是透過觀察學習。你不應該是個愛告狀的人。
    他聲稱,如今這種缺乏調解能力的現象越來越普遍,孩子們會公開揭發其他孩子的行為。而且,父母也開始這樣做。我對此感到擔憂,因為這似乎會促進群體之間的隔離,並透過情緒傳染,導致指責他人和負面影響的情形。我並不想把所有問題都歸咎於社交媒體,因為我對某些方面的社交媒體是非常喜愛的。我在社交媒體上存在的原因有很多,我相信這是出於善意。因此,如果我說我不喜歡社交媒體,那麼我就是個偽君子,我對某些方面的社交媒體是非常熱愛的。
    但你對此感到擔憂嗎?這似乎確實是一個現實的問題。法律專業的存在正是因為人們缺乏自我調解的能力,但我們現在談論的並不是這個。我們不是談論人們引入治療師或律師來幫助調解的情形。我們在談論人們單純地去當局或線上,試圖為了什麼,製造一些戲劇?
    是的,我認為在某些方面,這在某種程度上與高衝突的父母有關,他們以全有或全無的方式看待一切,認為他們的孩子因為其他孩子而受到冒犯,或是他們在保護自己的孩子,這讓我擔心,我也同意這不僅僅是社交媒體的問題。在許多方面,自從家庭變小以來,我就一直在觀察這一現象。因此我記得我成長時,大多數家庭都會有幾個孩子。如今我處理的離婚案件通常只有一兩個孩子,自1970年代以來,這在許多方面都是如此,這也源於避孕措施的普及。所以不要僅僅責怪社交媒體,還要責怪避孕措施,因為當人們能決定家庭大小時,他們選擇了小家庭。
    避孕藥是在1960年代和1970年代問世的,突然我們開始注意到人們只有兩個孩子,而到了1980年代、1990年代、2000年代,許多人只有一個孩子。我的高衝突離婚案件通常只有一個孩子,因為分享一個孩子是很困難的。分享兩個孩子會容易一些,分享四個孩子就更容易了。有點像,你可以周末帶他們,我不會為了這事和你爭吵。請,帶走他們。
    而小家庭結構在某種程度上促使某些父母與他們的孩子過於糾纏。因此,他們的孩子變成了他們的夥伴,特別是在這些高衝突的離婚中。現在爸爸是壞人,媽媽是壞女人,孩子,特別是經常是老大的孩子,現在變成了我的好朋友,我的“小夥伴”。這就是你看到的一種情況,開始出現被疏離的孩子,現在他們恨爸爸,媽媽是完美的;或者恨媽媽,爸爸是完美的。父母的疏離現象正在迅速增長。我們即將迎來假期,幾周或幾個月後這會浮現出來。
    我曾經與一位非常有技術的治療師馬提亞斯·巴克(Matthias Barker)進行了一次Instagram直播,他專注於父母的疏離等多方面的問題。這種情況現在非常普遍,孩子們只是決定,我不想和我的父母再有任何關係。而這部分文化也支持了這一現象,我們現在看到的一切都像是相對立的說法,只有全有或全無的情況等等。我想傳達給所有父母和孩子的重要信息是,這是一個技能問題,孩子們沒有學到管理微妙之處的技能。
    因此,我們教了很多技能,也教父母,在離婚中教孩子們彈性思維,教他們彈性思考,教他們管理情緒,教他們調節自己的行為,教他們檢查自己,等一下,我是不是在做什麼事情,而不是總是指責你、你、你?我們開發了一種方法,我們稱之為「家庭新方法」,這是為高衝突的離婚案件而設計的,幫助兩位父母學習這些技能,無論是和治療師、教練練習,還是在線觀看並填寫答案來練習這四項技能。
    我們稱這些為「生命中的四大技能」。我認為,父母需要教導他們的孩子,你可以解決那個問題。告訴我發生了什麼,好的,我們來談談你可以怎麼對約翰尼說。然後我們教導的技能,我們稱之為「耳朵陳述」,就是同理心、關注和尊重,這是一種能體現這些品質的陳述。因此,我們教父母,教導你的孩子,你知道的,你最好的朋友可能因為某些事而感到受傷,也許是他們所說的話,你能怎麼做?所以我們鼓勵孩子們幫助他們管理這一情況。我們鼓勵孩子們與另一位父母的關係管理。
    他們從父親那裡度過一個周末的探視或接送回來,孩子說,爸爸沒有看我的畫。我畫了一幅畫,但爸爸未曾看過。高衝突的父母會說,哦,你爸爸真是個混蛋。你知道嗎,我總是討厭他這一點。一位理性的父母會說,哦,真可憐。我告訴你,下一次他如果沒有立刻看那幅畫,或許等一小時再讓他看看畫。也許他忙著,或許…教你的孩子即便是與另一位父母的關係也要妥善管理。而這些父母並未經歷高衝突的離婚。
    高衝突的離婚有另外一面。
    你爸爸真是個混蛋。
    你知道,別理他,他永遠不會關心你。
    這就是你看到父母疏遠或疏離的時候,孩子們也跟父母疏離。
    所以你認為隨著兄弟姐妹數量的增加,孩子們學會了如何彼此解決問題?
    是的。
    這是另一個重要的部分,你必須學會如何分享。
    我有三個兄弟姐妹,我們一起長大,這真是令人著迷。
    你是三個中的一個,還是你有三個其他的兄弟姐妹?
    我是四個中的一個。
    所以我有三個其他的。
    這是一個不錯的家庭規模。
    一個哥哥,兩個姐妹,所以是四個。
    對我來說最令人著迷的是,我想這也幫助塑造了我的個性和生活方式,我們在沒有電視的環境中長大。
    我們放學後沒有什麼可以看的東西。
    我們必須互相相處。
    你知道,我們可能會在後院踢球,或者我們可能會讀書或做其他事情,但我們必須學會與彼此解決衝突。
    而我們的父母就像,你知道的,你去跟你的哥哥比爾談談,我沒時間聽你抱怨。
    所以從這樣的結構,忽然轉到處理只有一兩個孩子的離婚,這真是令人震驚,甚至兩個孩子比一個孩子要好,因為他們學會了分享。
    但是今天的父母感到非常內疚,我想我們的文化真的對父母不公平。
    要知道,教師是一種讓孩子們自己解決問題的方式。
    我會說,我有一個兄弟姐妹,我們相處得非常好,我們非常親密。
    但我可以記得當我們還是孩子的時候,如果我們起了衝突,媽媽或爸爸會說,自己解決吧,只要不要把地毯弄髒就好。
    就是這樣。
    對。
    就是這樣。
    但另一方面,我媽媽來自新澤西州,所以這是種不同的風格,對吧?
    任何來自新澤西的人都會理解那是一個玩笑。
    但重點是我們學得很快,如何解決問題。
    我和我姐姐這些年也有幾次衝突,但我們相處得很好。
    我們每年都會一起度假慶祝生日。
    但我們兩個在社區裡都有很多朋友。
    我在一個有很多和我年齡相仿的男孩的社區長大。
    我們在有很多她同年齡女孩的社區長大。
    所以我很快就在那群男孩中學會了東西,然後我參加了運動,參加了一些大型男孩活動,這就是事情的運行方式。
    最終會變成年輕男性和成年男性,你知道,有些事情是不能隨便說的,否則會有麻煩。
    對,你如果對我這麼說我就會打你。
    對。
    但現在這會被認為是,哦天哪。
    然後,你知道,像,等等,顯然我不是暴力的支持者,但你會學到,我大約在14歲時學會了有一些事情是不能對朋友說的,否則你們會發生衝突。
    然後你們會繼續做朋友。
    所以我們在彼此之間進行仲裁,但也一起學會分享,知道,你知道,嗯,我不建議這樣,因為我,嗯,不管怎樣,我們曾經會進行一些像是扔泥巴的戰爭,向彼此的頭上扔泥土,像,你知道,偶爾會有人扔石頭傷到某個小孩。
    但那個扔石頭的小孩會被我們罰。
    並不是說我們把他交給他的父母。
    你只是會知道他在玩弄規則,然後他不會再這樣做。
    或者如果他做了,他也知道這點。
    就像你知道,在小組中,大家彼此之間有種默契,知道怎麼解決問題。
    這些東西追溯到所有舊世界的靈長類動物的原始電路,對吧?
    特別是黑猩猩。
    我總是告訴人們,如果你想要真正的好戲,想學習人類行為,就來看Netflix的《黑猩猩帝國》。
    因為這基本上就是靈長類大腦的核心電路在運作,人們如何合作,導航,幾乎所有人類行為都存在,只是缺少技術發展。
    那些黑猩猩不會在造火箭或者電動車,但他們有各種行為,包括層級的和非層級的,浪漫的和專業的,這麼講。
    同樣也有提高合作和非合作行為的行業和分歧。
    這真是令人著迷。
    那麼黑猩猩是我們最近的親戚,我想。
    是的。
    據我所知,我有一些朋友真的對這些基因組學非常感興趣。
    所以我想小心一點。
    但我相信是這樣。
    他們是舊世界的靈長類動物。
    我們也是舊世界的靈長類動物。
    所以肯定有共同的血脈。
    是的。
    是的。
    我想強調你所說的是關於學習社區和孩子們在學習社區中成長的重要性。
    我認為這和霸凌有關,因為發生的事情是孩子們的社區會找到誰是霸凌者並且面對他們的行為。
    人們問我,成年霸凌者,因為我的書是關於成年霸凌者,他們小時候是霸凌者嗎?
    我會說,這似乎普遍存在,他們在小時候是的,但大多數孩子至少會嘗試霸凌一次,然後他們會成長出來,因為他們得到回饋。
    他們了解到這樣做沒用。
    你不會有朋友。
    我不會在旁邊。
    所以霸凌者學會要麼改變行為,要麼如果他們不改變行為,就住在團體的邊緣。
    所以我認為我們今天看到讓成年霸凌者增多的部分原因是他們以前都在邊緣,因為他們學會了如何相處。
    但如果他們在邊緣,因為沒有人喜歡他們而且他們不改變行為,現在我們看到的是霸凌者找到彼此。
    而這是我認為社交媒體的一個負面影響。
    我同意,有很多好事存在,但這是我在研究我的書時發現的一件令人驚訝的事情。霸凌者正在為自己找到一個團體,而這個團體不僅沒有教會他們不要成為霸凌者,反而強化了他們的霸凌行為。因此,您在這方面所做的行為是合理的,其中一個令人震驚的發現是,校園槍手真的在網上有一個支持系統,研究顯示他們似乎總是有一個社交媒體團體。他們有同儕想要在某種程度上取悅,這可能也使他們獲得支持。如果能追蹤到,他們會發現這些人有,而我認為他們應該尋找這些資訊,了解他們與誰交談、與誰溝通。因此,我認為我們所看到的是,霸凌者正在強化他們的壞行為,而不是受到社會壓力去學習好行為。對我來說,我做過很多團體治療。我曾治療過參加匿名戒酒會和毒品戒斷會的人,這些團體強化並教導他們良好的行為。但霸凌者正在找到其他霸凌者,並強化他們的壞行為。這是一個我們必須面對的問題,特別是對年輕男性來說,我們必須重視這個問題,並將他們引導到有助於社會的活動中。而大多數人並沒有意識到這一點。我也沒有意識到。這對我來說也真的是一個驚喜。網上有女性霸凌者和男性霸凌者嗎?還是更典型的是有男性霸凌者的團體?我並沒有聽說女性霸凌者找到彼此。嗯,其實,我應該收回這句話。這觸及了一個有關人格障礙的敏感話題。但是邊緣性人格障礙是幾種更可治療的人格障礙之一,人們往往通過互聯網信息意識到自己有這種障礙。不過,似乎會發生幾個階段。在改變行為之前,他們會先意識到自己的障礙。而像辯證行為療法(DBT)這樣的治療對此非常有效。但治療師——我太太是DBT治療師——說他們在改變行為之前會先意識到,因此他們會自我破壞,儘管他們不應該這樣做——我知道我不應該這樣做,但——最後他們終於學會了改變自己的行為。嗯,有些人正在發現他們的邊緣性,並在線上找到其他人,強化他們對世界的邊緣觀。這裡有邪惡的人和善良的人。偶爾他們會寫一些評論來評價我的書,說我是一個多麼可怕的人,因為我談到了人格障礙,儘管我說過不應指認任何人,而我相信在大多數情況下,如果他們心態開放的人格障礙是可以得到幫助的。因此,我認為,某種程度上說,女性與這種人格特質的人在尋找彼此,並強化這種行為。但我在我的書中提到的一位研究者在某個大學說過,要關注他們的社交媒體聯繫,您會發現這種行為得到強化,而不是有人告訴他們「嘿,你不能這樣做,你必須改正它」。 一位同事給我的最好的建議之一是,當我開始在大學裡教本科生時。這是在我來到現在的斯坦福之前。我上了一個大班級,一位同事是一位神經科學家,非常著名的神經科學家,還有精神科醫師的訓練。他是一位醫生。他說,只需記住關於精神病和人格障礙的統計數字。你有1%的人口是精神分裂症。你有10%的人可能隨時經歷重度抑鬱。你有邊緣性,你擁有它。他說,當你看著你的教室時,理解這不一定是代表整個社會,但這些挑戰以正確的方式呈現出來。他是以病人為中心的那些挑戰在那個人群中確實存在。今天我提到這一點是因為這在任何人進入社交媒體並閱讀評論時,都需要時刻銘記。你必須通過我們對那些挑戰頻率的了解來篩選這些評論,這並不是說每一條負面評論都是來自邊緣人或反社會者,但如果有人不斷這樣做,特別是在責備的情境中,那很有可能就是如此。我想在此補充的是,我們需要理解擁有人格障礙的人並沒有選擇擁有它們。因此,我對這些人有很多同情,也因此我在這些年裡有很多學生,他們寫反思日誌。有時,他們會在日誌中寫道——我被診斷為邊緣性人格障礙——我還記得有一位女性說,「當你談到邊緣性人格障礙時,我感到有點不自在,但我發現這對我有幫助。」她實際上是班上表現比較好的學生之一,因此她具備了那種意識,但她仍然在努力管理自己的情緒過山車等。因此,對我來說重要的是,某些邊緣性人格障礙的人可能會因為我談論這個而對我感到憤怒,因為他們對此的認識還處於早期階段,但其他人則說,「謝謝你,比爾。這很有幫助。」所以這其中的範圍還是蠻大的。不過,我也想說我認為人們為什麼會發展出人格障礙的三個基本原因。第一是遺傳傾向,各種研究者指出,可能有20%到80%的遺傳傾向,具體取決於個人,早期嬰兒期五年可能存在附著困難,可能是驅動因素,同時還有文化環境。
    有些人說,聖地牙哥的研究者寫了《自戀症疫情》,而她在自己的研究中提到,出生的年代對個性發展的影響與家庭一樣重要。這很有趣。我不同意這一點,因為她不是治療師,也沒有研究心理健康。她主要看的是大型調查,尤其是大學學生。但我認為這比我們意識到的更重要,也比我以前的想法更重要。所以,你所說的部分,當今的文化正在加強不承擔責任的心態,而在過去,你必須自己解決問題。
    從積極的角度看,雖然家庭結構變化很大,文化也在不斷改變,但現在互聯網上的社交媒體具有一個很棒的特性,那就是像您這樣的專家能夠出來教育大家。我認為,正如我們開始時談到的,也許大約90%的人並不屬於高衝突人格類別。而我們所談論的,您教導我們的是如何與這10%的人互動,這樣能促進更多的功能性,使每個人的專業、人際和家庭互動更加有效。不僅僅是將面臨挑戰的人排斥在外。
    所以,鑑於此,如果大多數人對某人感到沮喪,例如,您問題的80%來自20%的人。在這種情況下,我們可以說90%的問題來自這10%的人。但我們都應該努力找出與他人互動的最佳方式。因此,您今天提出了多種方法。如果您要特別強調一兩個需要記住的方面,以便在這個世界中前進,您會選擇哪些?這個網絡工具似乎特別有效。還有其他什麼建議是我們在前進過程中應記住的嗎?因為外面的局勢非常複雜。
    是的,有幾件事情。我可以簡要說明每一件。首先,我稱之為「忘記四件事」。就是忘記試圖讓那個人理解他們的行為。這會激怒他們。就像我說的,不要責怪他們結束這段關係。因此,只需忘記給他們洞察力。相反,談談我們現在可以做什麼。談談選擇。談談不要與他們內化,要與他們外化。當你內化時,你會激化他們的防備心理。因此,不要試圖讓他們意識到自己。
    很多人會說,我該怎麼讓他明白他做的事情是多麼錯誤?或者我該怎麼讓她理解她正在創造我們試圖解決的問題?只需忘記這一切。談論好吧,我們的選擇是什麼。讓我們談談該怎麼做。
    其次,不要強調過去。人們永遠對高衝突的人爭論過去,而你永遠無法與高衝突的人解決過去。稍後我會告訴你為什麼會這樣。專注於現在和未來。前瞻性思考,而不是過去的思考。可能需要一些資料來理解問題,但隨後要強調未來。
    第三,不要專注於情緒。特別是不要對他們大喊大叫,不要流淚,不要告訴他們讓你多沮喪,所有這些都不要。而我接下來要告訴你的是一個理論,我希望有一天有人會搞清楚,那就是具有人格障礙和高衝突人格的人似乎並不會經歷悲傷和療癒過程的五個階段──否認、憤怒、討價還價、沮喪和接受。他們似乎會困在否認和憤怒的階段。因此,發生的事情是他們無法解決問題。他們並不會「克服」事情。他們無法克服離婚。無法克服失業。無法克服因無法支付房貸而必須賣掉房子的事。他們並沒有經歷正常的人類療癒和哀悼過程。因此,他們被困住了。他們與之相關的許多情況都會轉化為憤怒。他們生氣,但卻未解決。
    所以高衝突的人經常談論過去和他們受到的委屈。他們不應該這樣對我。我這樣做是正確的。當人們開始注意到時,特別是我的課堂上的學生會說,「哦,是的。我看到了。」他們不斷重複自己。他們會找到盡可能多的人講述自己的故事。我相信他們是在努力哀悼和療癒,但他們沒有機制。我不知道具體原因是什麼。因此,我希望有一天神經科學能搞清楚缺少了什麼聯繫,我們是否能給予人們這些,以便他們能夠哀悼和療癒。但這意味著如果你專注於情緒,你就專注於一個未解決的領域,這個領域有很多傷痛。因此,如果你說,「那你對此有什麼感覺?」他們幾乎總是會說,「我感覺糟透了。」我建議不要說你今天怎麼樣,因為我得到的答案是糟透了。你知道她昨天做了什麼。你知道他上週做了什麼。所以,取而代之的話,進行一些小談話,談論除了你今天感覺怎麼樣之外的任何事情。所以不要問你今天感覺怎麼樣。專注於思考和行動。一個我教律師和調解人的例子是,不要問他們對於那個提案有什麼感覺。問他們對此有什麼看法?你能想像做到這一點嗎?你怎麼能做到這一點?這對你來說能如何運作?因為如果你專注於「你感覺怎麼樣?」那麼我感覺被侮辱了。我感覺被遺棄了。然後他們會淹沒在這些情緒中。接下來你會發現,你已經失去了他們。因此,要避免情緒。不要專注於情緒,但要承認情緒。說我能看到你的沮喪。現在,這是我今天能幫助你的方式。
    第四,不要使用名字。不用標籤人。不說你是一個高衝突的人。
    律師這麼做是為了激勵他們的客戶。這樣並不管用。不要說你有個性障礙。你可能是錯的。這從來無法激勵任何人。因此,這就是四種,忘掉它吧。這是人們需要避免的關鍵事項。所以這是一個冗長的回答。但當你準備好時,我有四個簡單的小提示可以分享。這是一個很好的回答。我很想聽聽人們應該注意的四個簡單提示。好吧,我很高興你問了這個問題。我們有一種我稱之為CARS方法。我們已經為這個CARS方法註冊了商標——連結、分析、回應和設限。首先是與對方建立連結。如果某人對你生氣,或者你試圖幫助某人解決他們的問題,就要通過給予他們一個能表達同理心、關注和/或尊重的陳述來連結。你知道,我能看出這有多困難。我看到你的失望。我聽到你的挫折。我能理解。通過說“我能”,我表明我把他們視為平等,而不是居高臨下。因此,這是同理心,而不是同情心。保持關注,說:“我會注意的,告訴我更多。”我想了解你的情況,並傾聽他們的一些話。我經常看到人們這麼說——像是,哦,太好了,因為我將會傾聽他們。他們不必證明什麼——他們不必為了獲得我的注意而戰鬥。高衝突的人通常是在爭取注意,因為他們已經讓所有人都對他們關閉了大門。這就是為什麼我教律師和治療師,他們將會來找你,與其他事情一樣,來獲得你的注意。讓他們講述自己的故事,傾聽他們,承認他們的情感。因此,同理心、關注和尊重。找到你尊重他們的某些方面。他們對自己工作的尊重。你尊重他們與兒子或女兒之間的關係。或者你尊重他們解決這個爭端的承諾。所以使用這些詞語。令人著迷的是,我把這教給我諮詢的人,然後他們回來說,我這麼做了,結果真的有效。那個人冷靜下來了。我曾經有一位女士說,她的老闆讓她很難過。因此,她會跑進辦公室試著不和她互動。我說,下次,特別是像星期一早上這樣的時候,去找她,說:“你的週末過得怎麼樣?”或者說:“我很欣賞你上週的演講。”給她一些同理心、關注和/或尊重。你不需要做這三件事中的所有一件。僅僅做其中任何一件通常就能平靜關係。我記得一個月後再次與這位女士核對,說:“猜猜怎麼著,Bill?現在我成為了她最喜愛的員工。”但她又在挑剔別人,所以我把你的書給了其他人。但重點是和人連結。因此,同理心、關注和尊重。我們稱之為耳語陳述。人們說他們真地記得這一點,因為你可以在任何地方用這個方法,甚至對你的孩子。真誠的尊重,對吧?Jenny,這一切都必須是真實的。是啊,你不是在誇大他們。是的。想想這一點。現在,如果你不尊重他們,且對他們沒有同理心,告訴他們你會關注並傾聽。而且通常,你會開始對他們產生一些同理心或尊重。但你總是可以保持關注並傾聽。這就是連結。第二個領域——這些並不完全是步驟,但這是高衝突人士所面臨的四個難題。第二是情緒模糊了他們的思維。所以我們想幫助他們思考。因此,你想轉向分析。給他們一種思考的方式。這樣你就有點冷靜下情緒,現在你正在說:“讓我們考慮一下這個。”將問題呈現為選擇。你現在可以這麼做或明天這麼做。或者這是我看到的選項。有三種方法你可以處理這個問題。這樣你讓人們開始思考問題,而不是反應。當你給出選擇時,它會迫使他們進入邏輯問題解決。因此,你可以這樣做,特別是如果你有一種專業關係,比如雇主、雇員、治療師、客戶等等,讓他們寫一個清單。他們在和你說:“這個錯了,那個也錯了,還有那個錯了。”你就說:“等一下,等一下,寫下這些問題的清單。”這樣你能得到一個更清晰的圖像。當你寫清單時,你會冷靜下來。我多次遇到這樣的情況。憤怒的人在寫清單時會冷靜下來。他們開始思考。我曾經與一位醫生這樣做過,他與護士相處有困難。他覺得他們做的都是錯的。好吧,寫下一份他們做錯的所有事情的清單。很快,你就開始思考,你知道,還有其他事情他們做的還不算那麼糟糕。然後我想讓他們在頁面的左邊寫這些。因為在右邊的頁面上,我們將開始查看可能的解決方案。這樣你就能真正讓人冷靜下來。我這樣用作調解人。我讓兩個人——好吧,我想讓你寫兩個清單,比如商業夥伴。現在,假設你們正試圖決定是分開還是繼續合作。好吧,我想你們都寫一個清單。如果你們分開,終止合作的步驟,以及如果你們可以繼續合作的步驟。所以我們一周後見面,我們將查看你們的清單。一周後回來,他們說,你知道嗎?我們都寫了清單。我們立刻給彼此打了電話,意識到應該終止合作。但還有一個最後的大項目我們想一起做。我們現在意識到可以和平地走自己的路。我們真的有不同的目標。這並不傷人。這並不傷人。這是兩位女性的合作。因此寫清單真的有幫助。
    這一切都是在分析,合唱法則中的 A。
    讓對方提出一個建議。
    比如說,給我一個建議。
    我告訴經理們,儘快告訴你的員工,現在我是你們的經理,
    每當你們帶給我一個問題——
    我希望你們在小問題出現時就帶給我,
    因為小衝突,解決起來要容易得多——
    總是要帶來問題的解決方案。
    我想聽聽你們提出的解決方案,
    因為你們比我更了解問題。
    你們讓他們思考。
    所以我相信,高衝突的人具有解決問題的能力。
    有些人是出色的公司負責人、發明家,
    所有這些。
    他們對衝突的容忍度很大,
    但他們也有解決問題的能力。
    你要瞄準這一點,把它引導出來。
    這就是分析。
    R 是回應。
    高衝突的人,由於總是責怪別人,
    總是說,你應該這樣做。
    你沒有那樣做。
    我們的傾向是和高衝突的人爭辯。
    這是完全不必要的。
    你想要給他們洞察,
    這不會起作用。
    因此,相反,給他們一個我們所謂的 biff 回應。
    這是簡短、具體的,僅僅是直白的信息。
    不要告訴他們你錯了。
    只告訴他們信息是什麼。
    以友好的方式表達。
    並且要堅定。
    讓它結束討論。
    最常見的,biff 回應是以書面形式發出。
    我們教這種方法作為電子郵件方式。
    我們估計現在大約有一百萬人在使用 biff,
    因為我們教過大約五十萬人——
    專業人士和個人。
    我們有四本小 biff 書。
    我們有視頻。
    所以它簡短、具體、友好。
    並且堅定。
    堅定。
    這四件事。
    友好並不重要。
    好吧,稍微友好一點。
    所以我會說,比如說,有人寫信給你,說,
    你做的一切都是錯的。
    而你立刻回覆。
    你說,謝謝你告訴我你的顧慮。
    這裡有一些你可能不知道的信息——
    比如說,有人告訴我,
    比爾,你的方法永遠不會有效。
    我立刻變得防禦。
    所以謝謝你告訴我你的顧慮。
    你可能不知道,但大約有一百萬人
    現在正在使用這種方法。
    我祝你好運。
    類似這樣。
    所以一點友好不需要很多。
    而堅定並不意味著苛刻。
    這只是意味著努力結束敵對的對話。
    所以,當他們說你做了這個,或者提供錯誤信息,
    或表現出敵意時,可能都不必去反駁他們的扭曲。
    只需要給他們一個 biff 回應。
    我有時告訴企業主,有時告訴公眾人物,他們可能會說,
    像政治家有時說的那樣。
    有關他們的可怕事情被說出。
    而他們會說,但那不是真的。
    他們會說,嗯,我要忽略這點,因為沒有人會相信。
    但然後人人都相信。
    一個很好的例子是,大約十年前的 Domino’s Pizza。
    這是一個很好的故事。
    我喜歡它。
    我也常常吃 Domino’s Pizza。
    我不打算深入細節,但某人
    說了一些讓人感到噁心的話,
    然後他們的股價就下跌了。
    兩個員工對比薩做了些什麼。
    所以首先,我們要忽視那個。
    每個人都會意識到那是一個愚蠢的行為。
    兩個員工做了的事。
    他們的股價下跌了,大約是 10% 或類似的。
    所以兩天後,Domino’s Pizza 的負責人
    發布了一段 90 秒的視頻。
    它被廣泛傳播。
    他所說的就是,兩位前員工
    做了這件令人作噁的事情,但這不代表我們。
    對我們來說,最重要的是我們的客戶
    對你們是完全投入的。
    這種事絕對不會再發生。
    我們已經做了一切的 blah, blah, blah, blah, blah。
    所以他們迅速反彈了回來。
    在我看來,這段 90 秒的視頻並不是 20 分鐘
    的詳細解釋我們是如何做這件事的。
    那只是一段 90 秒的視頻。
    公司負責人把它發了出去,迅速反彈回來。
    在我看來,那就是一個 biff 回應,
    即使我們從未聽說過它。
    簡短、具體、友好和堅定。
    這就是 CAR,C-A-R。
    這就是 R。這是回應。
    那 S 是什麼呢?
    S 是設定界限。
    這在面對高衝突的人時可能是最重要的,
    因為最大的問題之一
    是他們無法自我制止。
    他們繼續在大多數人會自我制止的地方繼續行為。
    他們不斷說話。
    他們說了很多話。
    他們創造問題,並持續創造問題。
    他們不會停下來。
    所以他們周圍的人必須制止他們。
    我們並不習慣阻止別人的行為。
    大多數人管理自己。
    而我寫書的一部分原因是,我相信今天
    我們有更多的高衝突行為,
    每個人都需要學會設定界限的技巧
    對於霸凌者,對於高衝突人員的行為。
    這一切都關乎行為。
    他們不是壞人,但他們缺乏自我克制。
    所以設定界限,這裡的關鍵是,
    不要責怪他們。
    也不要責怪自己。
    說有一項政策。
    有一條規則。
    有一道牆。
    對人們來說,看起來是這樣做,而不是那樣做。
    所以那種行為。
    如果你繼續這種行為,
    那麼後果就是這樣。
    所以我有一種方法叫作 slick。
    所以我所擁有的一切都是有主動性。
    你有很多縮寫。
    沒關係。
    科學家有縮寫。
    軍事科學,顯然你是位女士。
    高衝突的方法。
    所以 slick 是設定界限和施加後果。
    所以對於高衝突的人,你可能會設定界限。
    比如說,我會作為律師舉例。
    我代表一位女性,家庭暴力的受害者。
    她的前夫,Tabi,沒有律師。
    所以這意味著他可以跟我說話。
    我必須和他對話,談判,解決問題。
    所以他給我打了電話,說,我們必須解決這個問題。
    你告訴那個空殼老婆。
    我說,等一下。
    你不能那樣談論我的當事人。
    他說,我想怎麼說就怎麼說。
    她是個空殼老婆,或者其他什麼的。
    所以他根本不尊重我的界限。
    我就說,如果你還這樣說下去,
    我就要掛電話了。
    所以這要看你自己。
    他說,我想怎麼說她就怎麼說。
    還不停這樣說。
    我說,好吧,你讓我決定要掛電話了。
    我現在就要掛電話。
    等你準備好可以好好說話時再打給我。
    然後就掛了電話。
    第二天早上,他又給我打來。
    他說,雷迪先生,我們必須解決這個問題。
    我這位該死的妻子,我就說,等一下。
    記得,如果你這樣說話,我就要掛電話了。
    他說,哦,不,不,不,要掛電話可不行。
    我們必須解決這個問題。
    我會努力不說那些話。
    於是他真的沒有再說那些話。
    我們開始處理問題。
    所以,讓他停止的是後果,而不是界限。
    我認為這是一種大腦的事情,他們
    太沉浸在當下的情緒中
    以至於無法想像他們的行為會有後果。
    所以如果他們周圍的人指出,
    這是有後果的。
    如果你這樣做,對他們來說會是一種震撼。
    哦,我不想要那個後果。
    所以對於高衝突的人來說,
    你經常必須告訴他們後果,
    在設定界限時做好準備去施加後果。
    這就是設定界限、施加後果。
    對於高衝突的人,這兩者必須一起進行。
    我喜歡這一點。
    我知道聆聽和觀看的人
    真的很感激這些。
    我的意思是,這些工具真的非常寶貴。
    我可以從自己的生活中說,
    也從觀察其他人的經歷中得知
    人們分享給我的事情,在這裡,
    我必須小心因為我不想怪罪任何人。
    讓我這樣表達,與高衝突個性良好互動的能力
    可以在人的生活中帶來戲劇性的改善,
    對於非高衝突個性
    和高衝突個性都是如此。
    而未能做到這一點正好相反。
    所以看看,我真的想感謝你
    作為律師、治療師所做的工作。
    你所做的研究,做得非常透徹。
    你在這之前已經發送了幾篇論文給我,
    還有你所寫的這些書,我們將
    在節目的註釋中提供連結。
    我已經讀過幾本,但我計劃
    也閱讀其他的。
    你有一本專門關於關係的書。
    你有關於霸凌者的書。
    你有一本書講述五種可以毀壞你生活的人,還有幾本其他的。
    所以我們會提供這些以及一些其他
    與你工作相關的資源的連結。
    還有,我也想感謝你成為
    公共教育的貢獻者。
    我的意思是,這就是這個播客的目的。
    人們收聽這個播客希望獲得資訊,
    這些資訊可以真正應用並傳遞給他人。
    而你正在做的工作真是令人讚嘆。
    你今天下午還要在大學系統裡授課。
    所以你非常忙碌。
    我們非常感激你抽出時間
    來教育我們。
    所以我代表我自己和所有聆聽及觀看的人,
    想表達衷心的感謝。
    謝謝你。
    你在努力讓世界變得更好,
    而你確實在讓世界變得更好。
    非常感謝你。
    我感激能有這個機會和你談話並分享這些。
    太好了。
    再回來告訴我們更多有關霸凌者的事
    和其他的。
    還有很多內容可以討論。
    我們非常希望你能再次回來。
    謝謝你今天與比爾·艾迪的討論。
    我希望你覺得這和我一樣有趣
    且實用。
    要了解更多關於比爾·艾迪的工作
    以及找到他各種書籍的連結,
    請查看節目的註釋。
    如果你從這個播客中學到東西和/或享受
    這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。
    這是一個很棒的零成本支持我們的方式。
    此外,請在Spotify和Apple上訂閱播客。
    在Spotify和Apple上,你
    可以給我們留下五星評價。
    請查看在今天的節目開始和中間提到的贊助商。
    這是支持這個播客的最佳方式。
    如果你對我有問題或對播客有評論
    或者是你想讓我考慮的主持人實驗室播客的
    主題,請在YouTube的評論區留言。
    我會閱讀所有評論。
    對於還沒聽說的人,我有一本新書即將出版。
    這是我第一本書。
    書名為《協議——人體操作手冊》。
    這是一本我已經工作了五年以上的書,
    基於30多年來的研究
    和經驗。
    它涵蓋了從睡眠
    到運動到與專注和動機相關的壓力控制協議
    的一切。
    當然,我會提供所包含的所有協議的科學依據。
    該書現在可通過預購在protocolsbook.com獲得。
    在那裡你可以找到各種供應商的連結。
    你可以選擇你最喜歡的供應商。
    再次書名是《協議——人體操作手冊》。
    如果你還沒有在社交媒體上關注我,
    我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。
    那就是Instagram、X(前身為Twitter)、Threads、Facebook和LinkedIn。
    在所有這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,
    其中一些與Huberman Lab播客的內容重疊,
    但其中許多則與Huberman Lab播客的內容不同。
    再次重申,我在所有社交媒體渠道上都是Huberman Lab。
    如果你還沒有訂閱我們的神經網絡
    電子報,我們的神經網絡電子報
    是一個零成本的每月電子報,
    包括播客摘要和協議
    以簡短的一到三頁PDF形式呈現。
    這些協議PDF涵蓋的內容包括神經可塑性
    和學習,優化多巴胺,改善睡眠,
    有意識的冷暴露,有意識的熱暴露。
    我們擁有一個基礎健身方案,描述了一個模板例行活動,其中包括心血管訓練和阻力訓練,包含科學支持的組數和次數,而這一切,毫無例外,都是完全免費的。要訂閱,只需訪問 hubermanlab.com,點擊右上角的選單標籤,向下滾動到通訊,並提供您的電子郵件。我應該強調,我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您參加我今天與比爾·艾迪的討論。最後,但絕對不是最不重要的,感謝您對科學的興趣。
    (音樂)
    (音樂)

    In this episode, my guest is Bill Eddy, a lawyer, licensed therapist, professional mediator, and faculty member at the Pepperdine University School of Law. He specializes in identifying, reducing friction with, and disentangling from high-conflict individuals. We explain how high-conflict personalities differ from personality disorders and examine the cycles of blame and drama that cause persistent conflict in their relationships.

    We discuss how to quickly recognize high-conflict individuals based on specific criteria and behaviors, helping listeners learn to spot their less obvious tactics. You’ll also learn how to disengage from them with minimal friction and understand the methods they use to draw people back in or keep conflict alive.

    Additionally, we cover effective communication strategies for mediating situations involving high-conflict individuals, emphasizing empathy and problem-solving approaches. This episode equips listeners with tools to navigate conflict in various contexts, promoting resolutions that benefit all parties involved.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    Maui Nui Venison: https://mauinuivenison.com/huberman

    ExpressVPN: https://expressvpn.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    David Protein: https://davidprotein.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Bill Eddy

    00:02:58 Sponsors: Maui Nui & ExpressVPN

    00:06:41 High-Conflict Families, High-Conflict Individuals & Patterns

    00:10:48 Personality Disorders, Prevalence & Overlap

    00:18:28 High-Conflict Personality vs. Personality Disorders, Blame

    00:24:33 High-Conflict Individuals, Tool: First-Year Rule & Commitment

    00:30:53 Sponsor: AG1

    00:32:05 Relationship Stability, Tool: Vetting Potential Partners

    00:38:54 Heightened Emotions, Negative Advocates, Divorce

    00:47:50 Brain, Plasticity & Fear; Bullies, Polarization

    00:54:51 Sponsors: Function & David

    00:58:00 Emotions, Media, Politics

    01:04:57 Tool: WEB Method, Identify High-Conflict Individuals

    01:12:20 Body Cues, Identify High-Conflict Individuals

    01:18:40 Tool: Don’t Label & Empathy; Adapting Your Behavior

    01:23:12 High Conflict Personalities & Occupations

    01:28:18 Big Personalities: Evidence vs Assumptions

    01:37:27 Tool: Leaving a Combative High-Conflict Individual, Blame, Gradual Exit

    01:45:41 Exiting a High Conflict Relationship & Timing

    01:49:27 Tool: Disentangling from a Victim High-Conflict Individual, “Hoovering”

    01:52:32 High Conflict Divorce, Small Families & Parental Estrangement

    01:57:01 Tool: Managing Emotions & Relationships, EAR Statements

    01:59:52 Large Families & Conflict Resolution

    02:04:11 Bullies & Online Social Groups

    02:09:18 Personality Disorders, Causes, Culture

    02:13:09 Tool: 4 “Fuhgeddaboudits”, Topics to Avoid in High Conflict Resolution

    02:19:50 Tool: CARS Method, Connecting & EAR Statements, Analyzing

    02:27:03 Tool: CARS Method, Responding & BIFF Response, Setting Limits & SLIC

    02:36:40 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • The Effects of Microplastics on Your Health & How to Reduce Them

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:19 Today we are discussing microplastics.
    0:00:23 Microplastics are an extremely interesting and important topic that everyone should know
    0:00:24 about.
    0:00:28 And the reason is, microplastics are indeed everywhere.
    0:00:29 They’re in the air.
    0:00:31 They are in beverages we consume.
    0:00:34 They are lining the inside of soup cans.
    0:00:40 They are lining the inside of paper cups made to hold hot water, coffee, and tea.
    0:00:46 And there are a lot of animal data, and indeed some human data, showing that microplastics,
    0:00:52 which consist of particles of different sizes, can be very detrimental to our health.
    0:00:58 At the same time, it’s important to realize that as of now, we don’t have any causal data
    0:01:01 linking microplastics to specific human diseases.
    0:01:05 That said, there’s a lot of correlative data, and today we are going to review those correlative
    0:01:10 data, and most importantly, we are going to discuss the various things that we can each
    0:01:17 and all do to limit our exposure to microplastics, or at least to facilitate the removal of microplastics
    0:01:18 from our body.
    0:01:24 Because, as we’ll soon discuss, you have microplastics in essentially every organ and
    0:01:26 tissue of your body right now.
    0:01:29 And you are constantly being bombarded with microplastics.
    0:01:34 So the challenge for me, and indeed for you as well, is to frame this topic of microplastics
    0:01:35 accurately.
    0:01:40 It’s important that we understand they are out there, they are in us, and indeed they
    0:01:43 can cause serious issues for our health.
    0:01:46 However, we also need to take agency.
    0:01:51 We need to understand how we can limit what’s called the bioaccumulation of microplastics
    0:01:52 in our organs and tissues.
    0:01:54 And I don’t want to be alarmist.
    0:01:59 This episode is not about getting you to be petrified or about developing some sort of
    0:02:02 hypochondriacis about microplastics.
    0:02:07 It’s designed to inform you about what they are, where they exist, where they exist in
    0:02:12 particularly high amounts, and the things that you can do to limit their impact on your
    0:02:14 biology.
    0:02:19 Because I think it’s fair to say that we are not going to rid the earth of microplastics.
    0:02:20 They are just too pervasive.
    0:02:24 Now the one caveat is that there are certain populations of people, in particular people
    0:02:29 that are pregnant, or people that have young children and those young children themselves,
    0:02:33 that should really strive to limit their exposure to microplastics.
    0:02:36 So by the end of today’s episode, you can be confident that you’ll understand a lot
    0:02:41 about what microplastics are, the impact that they are currently having, some of the potential
    0:02:44 impact that people are starting to investigate, and ways that you can limit their negative
    0:02:47 impact on your brain and bodily health.
    0:02:50 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:52 and research roles at Stanford.
    0:02:56 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:59 about science and science-related tools to the general public.
    0:03:03 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:03:05 Our first sponsor is Element.
    0:03:09 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    0:03:14 That means the electrolytes, sodium, magnesium, and potassium, in the correct ratios, but
    0:03:15 no sugar.
    0:03:19 Now, I and others on the podcast have talked a lot about the critical importance of hydration
    0:03:22 for proper brain and bodily function.
    0:03:26 It shows that even a slight degree of dehydration can really diminish cognitive and physical
    0:03:27 performance.
    0:03:31 It’s also important that you get adequate electrolytes in order for your body and brain
    0:03:32 to function at their best.
    0:03:36 The electrolytes, sodium, magnesium, and potassium are critical for the functioning of all the
    0:03:39 cells in your body, especially your neurons or nerve cells.
    0:03:43 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve one
    0:03:47 packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning, and
    0:03:49 I drink that basically first thing in the morning.
    0:03:53 I also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m doing,
    0:03:58 especially on hot days if I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
    0:04:00 Element has a lot of different great tasting flavors of element.
    0:04:04 My favorite is the watermelon, although I also confess I like the raspberry and the
    0:04:05 citrus.
    0:04:07 Basically, I like all the flavors of element.
    0:04:14 If you’d like to try element, you can go to drinkelement.com/huberman, spelled drinklmnt.com/huberman,
    0:04:18 to claim a free element sample pack with the purchase of any element drink mix.
    0:04:23 Again, that’s drinkelement.com/huberman, to claim a free sample pack.
    0:04:26 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
    0:04:30 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
    0:04:31 online.
    0:04:34 Now, I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
    0:04:36 Initially, I didn’t have a choice.
    0:04:39 It was a condition of being allowed to stay in high school, but pretty soon I realized
    0:04:43 that therapy is an extremely important component to overall health.
    0:04:47 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise,
    0:04:52 including cardiovascular exercise and resistance training exercise, which of course I also
    0:04:53 do every week.
    0:04:56 Now, there are essentially three things that great therapy provides.
    0:05:00 First, it provides a good rapport with somebody that you can really trust and talk to about
    0:05:03 any and all issues that concern you.
    0:05:07 Second of all, great therapy provides support in the form of emotional support, but also
    0:05:10 directed guidance, the dos and the not to dos.
    0:05:14 And third, expert therapy can help you arrive at useful insights that you would not have
    0:05:18 arrived at otherwise, insights that allow you to do better, not just in your emotional
    0:05:22 life, in your relationship life, but also the relationship to yourself and your professional
    0:05:24 life and all sorts of career goals.
    0:05:28 With BetterHelp, they make it very easy to find an expert therapist with whom you can
    0:05:31 really resonate with and provide you with these three benefits that I described.
    0:05:37 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
    0:05:40 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
    0:05:43 Okay, let’s talk about microplastics.
    0:05:45 What are microplastics?
    0:05:49 Microplastics, as the name suggests, are little itty-bitty bits of plastic.
    0:05:50 How itty-bitty?
    0:05:57 Well, microplastics range in size from one micron, which is one 1/1000th of a millimeter,
    0:05:59 all the way up to five millimeters in diameter.
    0:06:04 Okay, so anything in that size range is considered a microplastic.
    0:06:09 Anything smaller than that, so anything smaller than one micron in diameter, one 1/1000th of
    0:06:13 a millimeter in diameter, is considered a nanoplastic.
    0:06:17 And indeed, there are lots of microplastics floating around in the air.
    0:06:20 There are lots of nanoplastics floating around in the air.
    0:06:22 There’s lots of both of those things in the ocean.
    0:06:25 There are a lot of those things in food, especially packaged food.
    0:06:28 There are a lot of those things lining cups.
    0:06:34 There are a lot of those things in everything that we consume, essentially.
    0:06:38 So what does it mean to have all these microplastics and nanoplastics floating around in our environment
    0:06:41 and going into our body through fluids and foods, et cetera?
    0:06:47 Well, there is some serious concern because these microplastics potentially can disrupt
    0:06:52 cellular health, organ health, and could potentially lead to certain forms of disease.
    0:06:55 We’ll talk about the ways they could potentially do that.
    0:07:00 However, I want to also emphasize that your body is incredibly good at dealing with foreign
    0:07:01 invaders.
    0:07:03 It’s very good at getting rid of stuff that isn’t good for it.
    0:07:07 However, microplastics and nanoplastics have been shown to lodge within specific tissues
    0:07:10 and stay there for long periods of time.
    0:07:13 So you’ll notice during today’s episode, I’m going to go back and forth between the
    0:07:18 stuff that’s really scary and then reassuring you that we’re not sure whether or not we
    0:07:22 need to be that scared about these microplastics and nanoplastics yet.
    0:07:26 What I want to do is give you the evidence so you can decide how much effort you put
    0:07:31 into limiting your exposure to these microplastics and nanoplastics and how much effort you put
    0:07:33 into trying to rid your body of them.
    0:07:38 I’m not here to paint the picture one way or the other because, frankly, the data just
    0:07:43 don’t line up with one argument or the other, that they’re extremely dangerous or that they’re
    0:07:44 nothing to worry about.
    0:07:48 Let me give you an example of something that you might have heard in the media and on recent
    0:07:52 podcasts out there that’s very scary.
    0:07:55 The argument based on what seemed to be a pretty high quality publication that you may
    0:08:02 have heard is that every single week, we ingest up to a credit card’s worth of microplastics
    0:08:03 and nanoplastics.
    0:08:06 You might have seen that in headlines and in other podcasts.
    0:08:09 And indeed, there was a paper arguing that.
    0:08:14 However, a more recent paper looked at the quantitative analysis they used, used a different
    0:08:18 quantitative analysis, and claimed that they vastly overestimated the amount of plastic
    0:08:20 that we ingest every week.
    0:08:23 What do I mean by vastly overestimated?
    0:08:28 This newer analysis of the same data claims that the credit card’s worth of plastic that
    0:08:33 it was argued we consume every week, well, that was an overestimate by a million fold.
    0:08:40 And in fact, it would take 23,000 years to consume enough plastic to lead to that credit
    0:08:43 card’s worth of plastic in our bodies.
    0:08:48 So now we have very discrepant data, or rather we have very discrepant analyses of the same
    0:08:49 data.
    0:08:52 So you’re starting to get a picture of just how confusing this whole field is, but we’re
    0:08:58 going to parse it a little bit further by saying that it’s also very clear that microplastics
    0:09:01 and nanoplastics are everywhere.
    0:09:03 They’re just everywhere you look.
    0:09:09 In fact, if I were a PhD advisor for somebody in toxicology or a PhD advisor for somebody
    0:09:15 in environmental science, and they needed to have a surefire publication, I’d probably
    0:09:19 suggest that they work on microplastics and go out there and try and find yet another source
    0:09:24 of microplastics and use a better analysis, for instance, okay, doing a graduate thesis
    0:09:28 isn’t just about getting a publication, but what I’m trying to refer to here is that wherever
    0:09:31 people look for microplastics, they find them.
    0:09:35 This is true in our environment, and this is true in food, this is true in water, and
    0:09:38 this is also true for our tissues.
    0:09:43 So in the last couple of years, there’s been an explosion in the number of scientific studies
    0:09:48 exploring which tissues of the human body, so not just animal models, but the human body
    0:09:50 contain microplastics and nanoplastics.
    0:09:55 Okay, so by examining postmortem tissues, that is tissues from people who are deceased,
    0:10:01 it’s been discovered that there are microplastics and nanoplastics lodged in the brain, so if
    0:10:08 you take the brain of a deceased adult human, what you find is that they have about 0.5%
    0:10:15 of the total weight of the brain from microplastics, so this is about a teaspoon of salt or sugars
    0:10:20 worth of microplastics, might not seem like much, but if you think about how little neurons
    0:10:24 are, a typical neuron will have a cell body, this is the area that contains the nucleus
    0:10:29 with all the DNA and so forth, that cell bodies of neurons vary in size tremendously, they
    0:10:35 can be as small as five to eight microns across to as much as, gosh, I’ve seen some neurons
    0:10:43 down the microscope that are 50 microns, I’ve seen some that are 100 microns across, it
    0:10:45 depends where you look in the nervous system.
    0:10:52 So if you start to think about a half teaspoon of powder of microplastics and nanoplastics,
    0:10:56 that’s a lot of microplastics and nanoplastics that could be distributed in lots of different
    0:11:00 places in the brain, and a little bit later, we’ll talk about what the potential impact
    0:11:05 is of these microplastics and nanoplastics on the function of particular types of neurons
    0:11:10 that may impact things like neurodevelopmental trajectories, the argument has been made,
    0:11:15 I’m not making this argument, but the argument has been made that microplastics and nanoplastics
    0:11:19 may correlate with things like autism, may correlate with things like attention deficit
    0:11:21 hyperactivity disorder.
    0:11:25 I don’t actually believe that the data there are strong enough to make those arguments
    0:11:26 at all.
    0:11:31 However, I will tell you that the presence of microplastics and nanoplastics in the brains
    0:11:35 that is postmortem tissue, so to see people taking the brain, chopping up the brain, looking
    0:11:40 at down the microscope and seeing microplastics and then quantifying the amount of microplastics
    0:11:44 in different compartments of the brain and distributed across the brain, that is concerning
    0:11:49 to me in the sense that there’s enough of it in there and the function of neurons in
    0:11:55 the nervous system is precise enough that you could imagine, given that these microplastics
    0:11:59 and nanoplastics are lodged in particular categories of neurons that do in fact impact
    0:12:06 things like reward and motivation, things like movement, etc., that they could be impacting
    0:12:10 the function of the nervous system, but there’s no direct causal relationship, at least not
    0:12:11 in humans.
    0:12:14 There’s some interesting data in animal models, we’ll get back to that a little bit later.
    0:12:19 So there’s microplastics and nanoplastics in brain, you’ll find microplastics and nanoplastics
    0:12:23 in other tissues that have a blood organ barrier.
    0:12:24 What do I mean by that?
    0:12:29 Well, the brain is encapsulated in the so-called BBB, the blood brain barrier, and that’s
    0:12:34 because your brain tissue, because it doesn’t turn over across the lifespan, you don’t produce
    0:12:35 many new neurons.
    0:12:38 There are few places you produce new neurons like the olfactory bulb, the dentate gyrus
    0:12:42 of the hippocampus, a few places, but these are far and few between.
    0:12:45 Most of your brain tissue that you’re born with is the brain tissue that you’re going
    0:12:48 to die with, provided you don’t lose that brain tissue through the course of your lifespan
    0:12:50 through a head injury or something like that.
    0:12:55 The neurons you have when you are born actually are far more numerous than the neurons you
    0:12:57 have at the time when you die.
    0:13:01 This is important and it’s one of the reasons we have a blood brain barrier.
    0:13:02 Nature is very smart.
    0:13:06 It designed a barrier so that molecules that might be dangerous to the brain can’t enter
    0:13:09 the brain and that’s what the BBB is for.
    0:13:14 Microplastics and nanoplastics are making it from the bloodstream into the brain.
    0:13:18 This is what I mean when I say they can cross the blood brain barrier.
    0:13:21 And if we take a step back and we ask ourselves, “What are some other tissues in the body
    0:13:24 that have a very robust barrier from the blood?”
    0:13:27 Because a lot of things get into the blood and that’s not necessarily good, but it’s
    0:13:30 not necessarily bad if you can excrete those things, right?
    0:13:36 We have a lot of detoxification mechanisms that include our liver detoxification, etc.
    0:13:39 But if these particles are getting from the blood into the brain, what are some other
    0:13:43 tissues that they’re getting into that have these thick barriers or these very stringent
    0:13:45 barriers?
    0:13:50 As you can imagine, two other tissues that have very stringent blood to organ barriers
    0:13:52 are the blood testicular barrier.
    0:13:53 Why would that be?
    0:13:54 Okay, why would you protect brain?
    0:13:55 Well, it can’t renew.
    0:13:58 You don’t want those neurons to get contaminated with things.
    0:14:01 So you put a BBB in, a blood brain barrier.
    0:14:03 You also put a blood testicular barrier in males.
    0:14:04 Why?
    0:14:06 Well, that’s where the DNA are.
    0:14:07 That’s where the so-called germ cells are.
    0:14:11 So you don’t want things getting into the testicle and mutating the DNA there because
    0:14:14 then those mutated DNA could be passed on to offspring.
    0:14:16 Notice what?
    0:14:19 Microplastics and nanoplastics can cross the blood testicular barrier.
    0:14:24 And in fact, there was a lot of press this last year about microplastics and nanoplastics
    0:14:30 being present in every human testicle that was analyzed in, or I should say from, postmortem
    0:14:31 tissue.
    0:14:34 Likewise, there’s a blood follicle barrier in females.
    0:14:36 This is where the eggs come from.
    0:14:42 And microplastics and nanoplastics can cross the blood follicular barrier.
    0:14:44 So this is why people are starting to get concerned, right?
    0:14:48 I suppose we shouldn’t be so surprised that we’re inhaling microplastics given that they
    0:14:49 are everywhere.
    0:14:52 I should mention that, you know, there wasn’t much plastic around or in use prior to the
    0:14:53 1950s.
    0:14:58 If any of you have ever seen the movie The Graduate with Dustin Hoffman, this is the
    0:15:03 only time you’ll see somebody driving eastward across the Bay Bridge, all right, from San
    0:15:05 Francisco, toward Berkeley on the top deck.
    0:15:06 It actually runs in the other direction.
    0:15:07 They shut down the Bay Bridge.
    0:15:08 That’s in The Graduate.
    0:15:11 And the other thing that’s in The Graduate is this famous scene, if you’re old enough
    0:15:16 like me to remember the movie The Graduate, Dustin Hoffman’s lying in the pool.
    0:15:18 It’s after his graduation.
    0:15:19 He’s lying in the pool.
    0:15:20 He doesn’t really know what he’s going to do with his life.
    0:15:24 And this guy comes up to him and he says, “You know, the future is plastics.”
    0:15:27 And it became this kind of famous line or pseudo-famous line.
    0:15:31 Now that movie takes place at a time when plastics were really booming as an industry.
    0:15:36 And indeed, polyethylene, polyurethane, these plastic materials were developed because they
    0:15:37 were very durable.
    0:15:38 They were long lasting.
    0:15:40 In fact, they are not biodegradable.
    0:15:46 They’re not broken down very easily if at all and certainly not within biological tissues.
    0:15:52 These plastics went from essentially non-existent in the 1940s and prior to in pretty much everything
    0:15:57 involved in manufacturing, okay, even in different aspects of surgical implants and things of
    0:15:58 that sort.
    0:15:59 So plastics are indeed everywhere.
    0:16:02 And that started in the 1950s, hence that line from The Graduate.
    0:16:07 So it’s not surprising that microplastics and nanoplastics would get into our body, right?
    0:16:11 If they’re everywhere in our environment and we’re inhaling them all day, then of course
    0:16:15 they’ll get into our lungs and then they’re small enough they can get into our bloodstream.
    0:16:18 But as I mentioned, the body has these cleansing systems or these detoxification systems to
    0:16:24 remove things, but they’re not removing the microplastics, or at least not all of them,
    0:16:27 from brain, testicle, and follicle.
    0:16:32 And I should point out that microplastics and nanoplastics are also found in all the
    0:16:33 other tissues of the body.
    0:16:37 In fact, I don’t think there’s a single investigation of human tissue or animal tissue
    0:16:41 for microplastics or nanoplastics where they didn’t get a positive result, meaning where
    0:16:42 they didn’t find them in the tissue.
    0:16:46 You can find them in not just the upper lungs, but in the lower lungs, so they’re getting
    0:16:47 deposited in the lower lungs.
    0:16:50 You can find them in the bloodstream from a blood draw.
    0:16:55 You can find them in human placenta and you can find them in what’s called the meconium,
    0:16:58 which is the first stool that a baby takes.
    0:17:04 This is typically taken within the, or the stool is given, given, taken.
    0:17:05 It’s taken by the doctor.
    0:17:06 It’s actually analyzed for various things.
    0:17:08 It contains bile and a bunch of other things.
    0:17:12 It’s actually an important indicator of the health of the child.
    0:17:18 It turns out that this first stool that happens in the first 24 hours or so after birth, when
    0:17:23 that’s been analyzed for microplastics, there too you find microplastics and nanoplastics.
    0:17:28 And that’s really got people concerned because what this means is that microplastics and
    0:17:32 nanoplastics that mothers are ingesting or that they somehow have lodged in their bodies
    0:17:35 are making their way to the fetus.
    0:17:38 Now you could say, well, is it really a problem?
    0:17:44 Well, a few years ago, it was at least concerning enough that BPAs, and we’ll talk more about
    0:17:48 BPAs, bisphenol A, which is a component of microplastics.
    0:17:50 This is a known endocrine disruptor.
    0:17:53 It disrupts certain estrogen-like pathways.
    0:17:55 We’ll get into this in a few minutes.
    0:18:03 BPAs were banned from sippy cups in kids and from any food containers for young kids.
    0:18:08 So the FDA in the United States, and there are European countries as well, had enough
    0:18:13 date on this or enough concern about this to say, listen, we are going to make it illegal
    0:18:22 to have BPA-lined sippy cups or food containers for young kids, in part because the BPA is
    0:18:25 correlated with microplastics and nanoplastics.
    0:18:31 So what I’m saying here is that the government has taken pretty avid measures to restrict
    0:18:37 the amount of BPA exposure through microplastics and nanoplastics to young kids, and yet the
    0:18:41 fetus clearly is being exposed to microplastics and nanoplastics.
    0:18:45 This is why at the beginning I mentioned if you are pregnant or if you have young kids
    0:18:49 or if you are a young kid, you want to go out of your way to limit your exposure to
    0:18:54 these microplastics and nanoplastics, but if you’re an older adult, you probably want
    0:18:57 to do the same and we’ll talk about ways that you can do that.
    0:19:01 So I could go on and on about the various tissues besides placenta, in your bloodstream
    0:19:04 brain testes, follicle lower lungs.
    0:19:06 You can find nanoplastics in the liver.
    0:19:10 You can find microplastics and nanoplastics in pretty much every tissue that you look
    0:19:11 for them.
    0:19:15 The real question is how detrimental are these microplastics and nanoplastics?
    0:19:19 And then of course we can talk about where they’re coming from specifically in ways that
    0:19:21 you can control and limit.
    0:19:26 And when I say control and limit, what we’re really talking about here is yes, trying to
    0:19:28 limit your exposure to these things.
    0:19:31 If I were to rattle off the different sources of microplastics and nanoplastics, you would
    0:19:36 go wide-eyed and you would probably also just say, “Okay, I surrender.
    0:19:37 They’re truly everywhere.
    0:19:38 In fact, I’ll do that.
    0:19:39 Okay.
    0:19:40 I can’t help but do that.”
    0:19:45 But keep in mind, you do have some control in terms of the end result of these microplastics
    0:19:47 and nanoplastics on your health.
    0:19:53 So here I go, plastic bags, storage containers, bottle caps, rope gear strapping, utensils,
    0:19:57 cups, floats, coolers, containers, rope, fishing nets, textiles, sorry, I’m not laughing because
    0:19:58 it’s funny.
    0:19:59 I’m laughing because it’s just pretty much everywhere.
    0:20:05 Latex paint, coatings, medical devices, automotive parts, tires on the road, degrading, giving
    0:20:12 off little microplastics into the air, microplastics raining down from the sky, literally.
    0:20:17 White film containers, laminated safety glass, car windshield, oh great, even the car windshield.
    0:20:23 Drinking bottles, textile fibers, resin paints, varnish, construction, automotive parts.
    0:20:27 Okay, so basically everywhere, these things are everywhere.
    0:20:29 So what are we to do?
    0:20:37 Well, what we are to do is to limit the long-term accumulation of microplastics and nanoplastics
    0:20:38 in our system.
    0:20:43 There are ways that we can limit their introduction to our system, but as long as you’re breathing,
    0:20:48 as long as you’re walking around, as long as you’re near a road, you are exposed to
    0:20:49 microplastics.
    0:20:55 So until there’s a huge movement to make better tires that don’t degrade as quickly or to
    0:20:59 create filters in our home environments that remove the microplastics, which frankly I
    0:21:03 think both of those things are not reasonable expectations, at least not in this lifetime.
    0:21:08 Well, until then, what you can do is you can try and limit their entry and accumulation
    0:21:09 into your body.
    0:21:13 So rather than list off all the ways that you can limit so-called bioaccumulation of
    0:21:17 microplastics and nanoplastics at the beginning or at the end of today’s episode, I’m going
    0:21:22 to intersperse them at times that are relevant to what I just discussed about how microplastics
    0:21:24 get into our system and the tissues they are lodged in.
    0:21:29 So I’ll tell you right now that a few ways that you can really do yourself a service
    0:21:35 in limiting your exposure to microplastics is to limit your consumption of water from
    0:21:37 plastic bottles.
    0:21:40 That might seem kind of obvious, but check out these data.
    0:21:43 This is pretty wild.
    0:21:50 There was an analysis of the number of microplastic and nanoplastic particles in bottled water,
    0:21:56 and it was estimated that there were about 30,000 of these particles per liter of water.
    0:21:59 And those data stood for quite a long time.
    0:22:04 Then imaging techniques for measuring the number of these different particles, in particular
    0:22:09 the really small nanoparticles, the ones that are less than one micron in diameter, the imaging
    0:22:11 tools for those improved.
    0:22:14 And I’ll explain a little bit about that in a moment.
    0:22:18 And there was a paper published in the Proscenes in the National Academy of Sciences in 2024
    0:22:24 that showed that the amount of nanoplastic in particular, but microplastic and nanoplastics
    0:22:32 that are present in bottled water was actually vastly underestimated in that previous study.
    0:22:36 Other than 30,000 particles per liter, the reanalysis with better methods showed that
    0:22:43 it was anywhere from 110 all the way up to 400,000 particles per liter.
    0:22:47 And the average was 240,000 particles per liter.
    0:22:51 So that means that the amount of microplastics and nanoplastics in bottled water is actually
    0:22:55 much, much higher than we initially thought.
    0:23:00 And a very simple way to limit your exposure to microplastics and nanoplastics is to avoid
    0:23:05 drinking water from plastic bottles, in particular, plastic bottles that have been heated up.
    0:23:08 Now, you might say, well, I don’t heat up my plastic water bottles, right, but you don’t
    0:23:12 know what happened to those plastic water bottles en route to the store you bought them
    0:23:15 at or en route to your refrigerator, right?
    0:23:17 They could have sat in the back of a hot truck.
    0:23:21 They could have sat in the back of a loading dock, any number of different things.
    0:23:25 Now this is not to say that if you drink the occasional water out of a plastic bottle that
    0:23:29 you’re going to harm your health, I’m absolutely not saying that.
    0:23:34 However, it’s pretty clear that there’s a lot of microplastics and nanoplastics that
    0:23:39 are completely avoidable, at least avoidable in terms of your ingestion of them in plastic
    0:23:40 water bottles.
    0:23:44 So it makes sense to me why you would want to avoid those also as a consumable and that’s
    0:23:45 not very reusable.
    0:23:49 I suppose you could reuse those plastic bottles, but most people don’t, at least they don’t
    0:23:50 use them for very long.
    0:23:52 They get pretty flimsy pretty quickly.
    0:23:58 You’re much better off having either a stainless steel bottle or some sort of ceramic mug or
    0:24:04 using glass or using some other vessel for water that is reusable.
    0:24:06 And of course that is not made of plastic.
    0:24:10 And then of course the question arises, how much microplastic and nanoplastic is in tap
    0:24:11 water?
    0:24:13 And it turns out there’s quite a lot of it.
    0:24:17 Now it varies according to location, but there are ways that you can get those microplastics
    0:24:20 and nanoplastics out of your tap water.
    0:24:24 The best way turns out to be a little bit expensive admittedly and that’s to use a reverse osmosis
    0:24:25 filter.
    0:24:29 So reverse osmosis filters will get rid of all the microplastics and nanoplastics.
    0:24:33 Of course it will also remove some key minerals from the water.
    0:24:35 So you’ll have to remineralize that water.
    0:24:41 If one looks at the price of reverse osmosis filtration systems, they’re not cheap.
    0:24:46 They can range anywhere from $300 to $500 or even $600 for a home unit.
    0:24:48 And many of those units will remineralize the water.
    0:24:52 So basically it takes the water, cleans out the microplastics, nanoplastics and a bunch
    0:24:54 of other bad stuff that you don’t want.
    0:24:58 And then it’s going to remineralize the water so that you’re getting enough minerals in
    0:24:59 your water.
    0:25:03 Now, if you look at the cost of a reverse osmosis filter, I like you, kind of go a little
    0:25:06 wide eyed like, “That’s a lot of money for water.”
    0:25:11 But if one thinks about the total amount of money one spends in a given year on plastic
    0:25:17 bottled water that we consume and then throw away essentially the bottles or even bottled
    0:25:21 water from glass bottles, in the habit of trying to drink water from glass bottles.
    0:25:24 And when you go out and you buy those, you feel better that you’re not consuming a lot
    0:25:29 of microplastics and nanoplastics, but they are very expensive.
    0:25:32 So the costs probably line up pretty well.
    0:25:36 And when I did that analysis, I realized, well, actually the home reverse osmosis filter
    0:25:41 with remineralization actually will save on costs provided that one is good about filling
    0:25:45 glass bottles or stainless steel bottles with that water and making sure that, you know,
    0:25:47 when you leave the house to take those bottles with you.
    0:25:53 Again, I don’t think it’s possible for everyone to avoid all consumption of water from plastic
    0:25:54 bottles.
    0:25:55 That’s just not reasonable to expect.
    0:25:56 Right?
    0:25:58 You don’t want to be that person that’s carrying around water everywhere you go to friends houses
    0:26:00 at dinner, et cetera.
    0:26:05 I don’t think we need to be that concerned about the amount of microplastic and nanoplastic
    0:26:06 in water sources.
    0:26:09 And certainly you wouldn’t want to avoid drinking water from plastic bottles to the point where
    0:26:11 you dehydrate yourself or put yourself at risk.
    0:26:13 I’m not trying to create that kind of concern here.
    0:26:17 What I’m trying to say is if you are concerned about microplastics and nanoplastics and you
    0:26:21 really want to limit your exposure, one of the best ways to do that is to limit your
    0:26:25 consumption of water from plastic bottles and because microplastics and nanoplastics
    0:26:29 are present in tap water, you’re going to need some way to remove those microplastics
    0:26:32 and nanoplastics from your tap water if you’re very concerned about them.
    0:26:34 I’m not here to say everyone should do this.
    0:26:38 I’m certainly not saying that saying that if you are concerned about microplastics and
    0:26:42 nanoplastics, and we’ll talk about some of the reasons one might want to be concerned
    0:26:49 about them, well then installing a reverse osmosis filtration system on your home water
    0:26:55 might be a good idea and it’s likely to save you costs if you look at it in comparison to
    0:26:57 buying disposable bottles of water.
    0:27:02 Now there are a lot of other ways besides drinking water from plastic bottles that microplastics
    0:27:05 and nanoplastics make their way into our system.
    0:27:09 And I can list off many of them, but I’m trying to create a hierarchy here of the things that
    0:27:15 are potentially the major sources and the ones that we can most easily avoid and that
    0:27:18 are likely to save us costs overall.
    0:27:22 So one thing that’s very clear is that there’s a lot of microplastics and nanoplastics and
    0:27:23 sea salt.
    0:27:24 Who would have thought?
    0:27:28 But then you think about it and it’s like, well, this stuff is getting out into the ocean.
    0:27:30 There’s a lot of plastic in the ocean.
    0:27:33 It’s a super depressing scene when one sees the pictures of all the plastic floating out
    0:27:34 there.
    0:27:37 In fact, there’s a book that I read in preparation for this episode.
    0:27:41 Gosh, it was so depressing, but important for me to read.
    0:27:42 Maybe you want to read it as well.
    0:27:46 It’s quite good, although it will be a bit of a downer.
    0:27:48 The title of the book is a poison like no other.
    0:27:54 How microplastics corrupted our planet and our bodies by Matt Simon and I listened to
    0:27:59 this book and gosh, it really convinces you that there’s microplastics everywhere, both
    0:28:02 on land in the air and in the ocean, unfortunately.
    0:28:05 And of course, sea salt comes from the ocean.
    0:28:09 So a simple solution to this is if you’re going to use salt and I’m a big fan of salt,
    0:28:13 not overdoing it, but salt has its role, right?
    0:28:17 It’s a wonderful substance, both for sake of taste and for sake of health.
    0:28:21 I did an episode about salt, again, don’t over consume salt.
    0:28:22 Don’t blast your blood pressure.
    0:28:27 Don’t blow gasket, but many people would do well to have a little bit more salt, especially
    0:28:32 if you’re eating a really clean diet, especially if you’re hydrating very well.
    0:28:38 Focus on something like pink Himalayan salt or salt that comes from a non marine source.
    0:28:39 Okay.
    0:28:41 It’s very simple to do.
    0:28:42 It’s some of the best salt out there.
    0:28:47 It’s not terribly expensive and you would do well to avoid sea salt and get your salt
    0:28:48 from those other sources.
    0:28:52 In doing so, you’re going to lower your exposure to microplastics and nanoplastics.
    0:28:57 There’s some pretty scary pictures of sea salt under the microscope and all the little
    0:28:59 bits of plastic that are in there.
    0:29:02 You only have to see those pictures once or just hear it from me to make the shift to
    0:29:05 Himalayan sea salt and the pink salt is pretty.
    0:29:06 It looks nice.
    0:29:07 It tastes great.
    0:29:10 So that’s an easy, very low cost shift that you can make.
    0:29:14 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:29:19 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
    0:29:24 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs and it tastes great.
    0:29:30 I’ve been drinking AG1 since 2012 and I started doing that at a time when my budget for supplements
    0:29:31 was really limited.
    0:29:35 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement and I’m so glad
    0:29:37 that I made that supplement, AG1.
    0:29:42 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
    0:29:46 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
    0:29:50 and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
    0:29:54 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day, I
    0:29:57 sleep well at night and keep my immune system strong.
    0:30:01 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health, my
    0:30:05 mental health and my performance, both cognitive and physical, are better.
    0:30:09 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
    0:30:10 difference.
    0:30:14 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:30:18 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means a serving in the morning
    0:30:22 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
    0:30:24 and more mental energy.
    0:30:30 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:30:35 Right now they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin D3K2.
    0:30:40 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:30:44 Okay, so we’ve talked about bottled watered sources and filtering your water, we talked
    0:30:45 about sea salt.
    0:30:50 Another major source of these microplastics that was very surprising to me is from the
    0:30:53 lining of canned soup.
    0:30:57 I don’t think I’m ever going to eat canned soup again unless I absolutely need to.
    0:31:03 Sorry canned soup companies, but there was a study, the study was entitled, canned soup
    0:31:07 consumption and urinary bisphenol A, a randomized crossover trial.
    0:31:12 I’ll describe a little bit more about what bisphenol A is a little bit later, but bisphenol
    0:31:14 A is a known endocrine disruptor.
    0:31:20 It mimics estrogen in ways that can activate or block estrogenic pathways.
    0:31:25 So it messes up hormone pathways, either by activating them or blocking them.
    0:31:30 It can also bind to androgen receptors potentially and cause some issues there.
    0:31:34 Bisphenol A or BPA is not a good thing.
    0:31:39 Turns out there’s lots of it in the lining of soup cans.
    0:31:43 The reason is soup tends to be a little bit fatty.
    0:31:47 So even if you get the nonfat soup, it tends to have some lipid in there and it also has
    0:31:49 some acidity to it.
    0:31:54 And the lining helps maintain the flavor and the freshness of the soup in those cans.
    0:31:57 In this study, what they did is they gave people either fresh soup or canned soup for
    0:31:59 five days.
    0:32:02 Then they did a so-called two-day washout where they took a break from soup and then
    0:32:04 they reversed the conditions.
    0:32:09 I’ll cut to the chase here because the conclusion of this study is wild.
    0:32:14 What they found was that consumption of one serving of canned soup daily over the course
    0:32:19 of five days, here I’m quoting by the way, was associated with more than a thousand percent
    0:32:25 increase in urinary BPA and bisphenol A. Now that’s urinary BPA, so people are excreting
    0:32:26 it.
    0:32:27 I want to emphasize that.
    0:32:31 But a thousandfold increase in BPA from canned soup, I don’t know.
    0:32:34 I’m not alarmist, but I only have to read this once.
    0:32:36 Think about my love of canned soup.
    0:32:37 Not that great.
    0:32:38 Done.
    0:32:42 I need some canned soup again unless I’m absolutely starving and I need some soup very, very badly.
    0:32:50 My suggestion would be unless you have a powerful reason to consume canned soup, don’t consume
    0:32:51 canned soup.
    0:32:56 The one caveat being that if you can find canned soup that does not have any BPA, that
    0:33:01 is it says no BPAs on the container, well then go at it.
    0:33:05 Have as much canned soup as you want, but I should be very clear that a lot of canned
    0:33:11 products now say no BPA, but they contain other endocrine disruptors and the amount
    0:33:15 of microplastics and nanoplastics in those soups is still unknown.
    0:33:21 So part of my hidden motivation of this episode and perhaps the motivation of other podcasters
    0:33:24 in the health space that are talking about microplastics now, and by the way, Dr. Rhonda
    0:33:29 Patrick did a really wonderful podcast about microplastics just recently.
    0:33:30 We didn’t coordinate.
    0:33:32 That’s why we both ended up doing it roughly at the same time.
    0:33:34 We talked about it afterwards and chuckled about that.
    0:33:39 I guess we’re both interested in some of the same themes, of course.
    0:33:44 One of the perhaps hidden agendas is that some of these food manufacturing companies
    0:33:48 and beverage manufacturing companies will start to include more thorough descriptions
    0:33:54 on their labeling of what is and is not contained in the various products such as canned soup
    0:33:55 and water, et cetera.
    0:34:00 Not just no BPAs, but hopefully some of the other things that are problematic that we’ll
    0:34:05 talk about in a moment, such as BPS, which is another endocrine disruptor.
    0:34:08 So if you see no BPAs, sometimes there’s still BPS in there.
    0:34:09 Okay.
    0:34:13 We’ll talk about BPS as well as phthalates, which are something that make plastic and
    0:34:16 other containers more durable and more flexible.
    0:34:20 And phthalates have been discussed by people like Dr. Shayna Swan, who will soon be a guest
    0:34:25 on this podcast and has shown up on other podcasts talking about how phthalates are
    0:34:30 known endocrine disruptors in development and likely in adulthood as well.
    0:34:35 So I guess my push for you to never consume canned soup again might be a little bit harsh.
    0:34:37 That’s just my decision.
    0:34:38 Here’s what I’ll do.
    0:34:40 I’ll make a bargain with the canned soup companies.
    0:34:45 If you all start putting a more thorough description about what is and is not contained
    0:34:51 in those soup cans, not just no BPA, but is there truly also no BPS?
    0:34:53 Are there no phthalates, et cetera?
    0:34:55 Then maybe I’ll make the move back to canned soup.
    0:34:59 And of course, most of you have probably heard that you’re not supposed to microwave plastic
    0:35:00 containers.
    0:35:03 Now you’ll see microwave safe on a number of different containers.
    0:35:06 That just means that it’s not going to melt in the microwave.
    0:35:11 It does not mean that you aren’t being exposed to microplastics and nanoplastics and BPAs,
    0:35:12 BPS, phthalates, et cetera.
    0:35:17 So in general, it’s a good idea to avoid putting any kind of plastic into the microwave, at
    0:35:20 least if you’re going to microwave food and then consume that food.
    0:35:26 The other surprising, at least to me, source of BPAs and BPSs, so these endocrine disruptors
    0:35:32 and microplastics and nanoplastics, that’s very robust, is paper cups, goodness gracious.
    0:35:36 I would have thought paper cups are safe, but you know those paper cups that you put
    0:35:38 hot liquids into and they often have a plastic lid?
    0:35:42 Well, even if they don’t have a plastic lid on them, the lining of the paper cup, which
    0:35:48 makes those cups durable when you put hot liquids in there, like hot coffee or hot tea, well,
    0:35:53 that contains typically, unless it says no BPA and no BPS, it contains lots of BPA and
    0:35:56 BPSs, microplastics, nanoplastics.
    0:36:00 And so putting hot liquids in there, actually there was an analysis that showed that if
    0:36:05 liquid that’s heated up to 100 degrees Fahrenheit is put in those containers, it starts to leech
    0:36:12 out, it starts to pull those microplastics, nanoplastics, BPAs and BPS from the cup linings.
    0:36:15 So the other day I went across the street and bought a cup of coffee, of course they sold
    0:36:19 it to me in a paper cup and I thought, oh goodness, I forgot to bring my mug and my travel
    0:36:22 mug, my stainless steel mug or my ceramic mug.
    0:36:23 Did I not purchase the coffee?
    0:36:25 No, I’d already ordered the coffee.
    0:36:26 I didn’t walk back.
    0:36:29 What I did is as soon as I got back, I took the coffee and I poured it into a ceramic
    0:36:30 mug.
    0:36:31 So I’m not extremist.
    0:36:34 I’m not somebody who’s going to completely avoid these things, but in the future I’ll
    0:36:36 try and remember to bring my mug over.
    0:36:38 Some places even give you a little discount on your coffee.
    0:36:41 So again, these are cost-saving approaches.
    0:36:44 You’re certainly limiting or reducing the amount of waste that you’re creating in the
    0:36:48 world so that can only be a good thing, okay?
    0:36:53 And the plastic lids, probably a good idea to avoid drinking through those plastic lids
    0:36:54 too often.
    0:36:58 Again, I want to emphasize I’m not one of these people that’s going to freak out about
    0:37:00 drinking a hot liquid through a plastic lid.
    0:37:03 These microplastics and nanoplastics are everywhere.
    0:37:04 We’re consuming them all the time.
    0:37:08 We can remove them from our body and later we’ll talk about ways that you can accelerate
    0:37:12 or increase the amount of removal of them from your body.
    0:37:16 But if we’re just a little bit more conscious about how they get into our body and we’re
    0:37:20 a little bit more conscious about the elevated costs and the elevated amount of trash that’s
    0:37:25 going to recycle into landfill and so on, probably a good idea to just bring your mug
    0:37:30 with you, your travel mug with you, try and make those mugs and travel mugs ceramic, stainless
    0:37:34 steel or some other vessel that doesn’t contain BPAs or BPSs.
    0:37:39 Before we move on to talk about what happens when microplastics and nanoplastics make it
    0:37:44 into, say, the testicle or the brain, like what the consequences of that is and are,
    0:37:49 I want to just briefly return to something that I flew past a while ago and that’s the
    0:37:53 analysis of microplastics and nanoplastic particles that are in bottled water.
    0:37:57 Remember initially it was thought to be 30,000 particles per liter, then later it was discovered
    0:38:03 using better techniques that it’s actually more like 240,000 on average particles per
    0:38:04 liter.
    0:38:08 How did that huge discrepancy and data arise?
    0:38:13 I realize this is not a data analysis discussion, but I want to talk about this just briefly
    0:38:18 because it illustrates for you something really important about science, which is as tools
    0:38:22 for measurement get better, so does our understanding about what’s going on in our brains and bodies
    0:38:26 and it’s a very simple and kind of cool thing related to light.
    0:38:31 So you could imagine that the first paper was looking under the microscope at a drop
    0:38:38 of water taken from a bottle that was plastic and then imaged the number of little plastic
    0:38:39 particles in there.
    0:38:42 You’d say, well, there’s a particle and there’s a particle and there’s a particle and there
    0:38:45 are tools that can count those particles.
    0:38:49 Well, what if you have two particles that are really close together, right?
    0:38:53 If you recall, microplastics are anywhere from one micron in diameter all the way up
    0:39:00 to five millimeters in diameter, but nanoplastics are less than one micron in diameter.
    0:39:04 So how do you know that when you see a clump of stuff under the microscope in that drop
    0:39:12 of water that you’re looking at one big piece of plastic versus thousands and thousands
    0:39:17 of little pieces of nanoplastic or even just much smaller pieces of microplastic?
    0:39:20 Well, it has to do with what’s called the point spread function and I don’t really want
    0:39:24 to get into this in too much detail, but basically when you shine light on something, you get
    0:39:27 kind of a little hill of light, if you will.
    0:39:31 There’s a peak at the center and then it drops off with distance.
    0:39:37 The reason why the numbers jumped from 30,000 to 240,000 is not because the researchers
    0:39:40 got much better, it’s because the tools got much better.
    0:39:43 There are new imaging techniques and I’ll put a reference to this for those of you that
    0:39:48 are into this kind of stuff entitled Rapid Single Particle Chemical Imaging of Nanoplastics
    0:39:53 by SRS Microscopy, pretty nerdy stuff, but it’s fun if you’re interested in light and
    0:39:58 how light can illuminate things and show detail or not detail, but basically what we’re realizing
    0:40:02 is that there are a lot more particles of plastic in different tissues, in different
    0:40:06 things that we’re ingesting, et cetera, because we’re getting better and better ways of separating
    0:40:11 those clumps of light into lots of little clumps of light and realizing, oh, that looked
    0:40:13 like one particle, right?
    0:40:18 Remember it’s particles per liter, it’s not one particle, it’s 10,000 particles.
    0:40:22 Now, you might say, okay, well, what’s the difference between a bunch of little particles
    0:40:23 and one big particle?
    0:40:25 Ah, there’s a big difference.
    0:40:27 What’s the big difference?
    0:40:32 Little particles can make it across barriers that big particles can’t.
    0:40:37 These little nanoparticles of plastic are especially concerning because those are the
    0:40:42 ones that you find in greatest abundance, or I should say, among the plastics that you
    0:40:47 find in different tissues, the ones that are in greatest abundance in the brain, the testes
    0:40:51 and the follicle, again, these tissues that nature and evolution have gone out of their
    0:40:55 way to protect with these very stringent barriers like the blood brain barrier, like the blood
    0:40:58 testicular barrier, like the blood follicle barrier.
    0:41:01 Those are the ones that are getting across because they’re very, very small.
    0:41:05 They can sneak through the little holes in those biological fences.
    0:41:08 They’re getting deposited in those tissues, brain, testicle and follicle, and they’re
    0:41:14 staying there at least until people die, which in the case of the analysis of postmortem
    0:41:17 tissue is many, many decades later, okay?
    0:41:21 So I’m not just raising this discussion about ways to disambiguate large particles from
    0:41:24 small particles just to be nerdy and technical.
    0:41:28 It turns out to be a really important issue with real biological implications.
    0:41:29 Okay.
    0:41:35 So lots of itty-bitty little pieces of plastic getting their way into tissues like brain,
    0:41:39 follicle, testes, liver, lung, et cetera.
    0:41:41 What are some of the implications of this?
    0:41:46 Now, there are a lot of animal data, data in fish, data in mice, et cetera, that have
    0:41:51 explored how microplastics and nanoplastics can disrupt any number of different biological
    0:41:58 functions, but it’s probably worth looking at how nanoplastic and microplastic accumulation
    0:42:03 in specific tissues is correlated with specific health detriments in humans, even though the
    0:42:05 data are correlative, right?
    0:42:09 It’s much harder to get causal data from human studies because the animal studies, frankly,
    0:42:15 are hard to translate to humans in this case in particular because a lot of the features
    0:42:20 of animal biology while similar to human biology, humans are animals, but you get the point,
    0:42:24 they don’t correspond so easily when looking at microplastics and nanoplastics for the
    0:42:25 following reason.
    0:42:29 Let’s say you have a little fish, that fish is a couple centimeters long, and it turns
    0:42:36 out there’s, I don’t know, about an aspirin’s size of microplastics and nanoplastics in
    0:42:39 that fish when that fish is analyzed postmortem.
    0:42:42 You’d say, okay, well, that’s kind of a lot, right?
    0:42:49 An aspirin’s worth or an aspirin size batch of microplastics and nanoplastics in that
    0:42:53 little fish, and then you look in humans and you realize, okay, well, there’s more microplastics
    0:42:55 and nanoplastics, but not that much more.
    0:42:58 How much of a detriment is there really going to be?
    0:43:01 Can you look at the study in the fish, seeing, for instance, and this has been demonstrated
    0:43:06 that you have disruption in neurological pathways, the formation of those pathways, like brain
    0:43:09 development is altered, reproductive function is altered, et cetera?
    0:43:10 It’s hard to translate.
    0:43:13 We don’t really know what it means in terms of humans, so we’ll turn to the correlative
    0:43:18 data in humans, and I’ll look to the strongest data, at least that I could find out there,
    0:43:21 and there are kind of three major cases that I think are worth highlighting.
    0:43:24 The first one is that there was a study done in humans.
    0:43:28 This was published in 2021, it was published in the Journal of Environmental Science and
    0:43:34 Technology that found much higher levels of microplastics in the stool samples of people
    0:43:38 that were diagnosed with irritable bowel syndrome, okay?
    0:43:42 Irritable bowel syndrome is very disruptive to people’s well-being.
    0:43:45 There isn’t an obvious cure for irritable bowel syndrome, although some people find relief
    0:43:50 by improving their gut microbiota, by limiting body-wide and gut inflammation through any
    0:43:54 number of different things, improving sleep and eating a low-inflammation diet, et cetera.
    0:43:58 This is something that I’ll probably cover in a future episode of the Huberman Lab podcast,
    0:44:01 gastrointestinal challenges, that is.
    0:44:07 So I want to be very clear, there was no direct causation established, but it was clear that
    0:44:14 there were higher levels of microplastics found in the stool tissue coming from people who
    0:44:19 had irritable bowel syndrome than in individuals who did not have irritable bowel syndrome.
    0:44:23 And while no study is perfect, they included a number of important controls in the experiment
    0:44:26 to control for age range and some other features.
    0:44:32 So it’s reasonable to assume that the accumulation of microplastics in the gut or somewhere along
    0:44:38 the GI tract had somehow led to or related to irritable bowel syndrome.
    0:44:41 Okay, now you could also imagine the reverse.
    0:44:42 This is very important to understand.
    0:44:46 You could also imagine that people who had irritable bowel syndrome perhaps are less
    0:44:52 good at filtering microplastics and nanoplastics from the food and liquids they consume than
    0:44:54 are people who don’t have irritable bowel syndrome.
    0:44:58 So the causality, if it exists at all, could run in either direction or both.
    0:45:00 Nonetheless, I think it’s an interesting study.
    0:45:04 And if you’re somebody who suffers from gastrointestinal distress, such as irritable bowel syndrome
    0:45:07 or otherwise, I think you’d be wise.
    0:45:11 Indeed, all people would be wise, but I think you’d be especially wise to take into consideration
    0:45:15 some of the to-dos and not-to-dos that I’m covering during today’s episode, such as avoiding
    0:45:19 consuming water from plastic bottles, some of the stuff we talked about earlier, avoiding
    0:45:25 canned soup and other BPA, BPS containing containers and things of that sort or things
    0:45:27 that come from those containers.
    0:45:32 The other area where there was some really interesting correlative data relates to reproductive
    0:45:34 function and hormone health.
    0:45:38 And this is where we can start to get into a bit more detail about BPAs and BPSs and
    0:45:44 phthalates and some of their roles in disrupting endocrine, that is hormone pathways.
    0:45:49 So there’s a study I’ll put a link to in the show note captions that’s entitled “Uranary
    0:45:53 Phthalate Metabolites Are Associated With Decreased Serum Testosterone.”
    0:45:57 So that’s in blood in men, women, and children.
    0:45:59 This is an interesting study for a number of reasons.
    0:46:04 First of all, it emphasizes something that everybody should know, which is that testosterone
    0:46:08 plays key roles in men, women, and kids.
    0:46:11 It is not the case that testosterone is just present in men and boys.
    0:46:15 It’s also present in women and girls, and it plays an important role in everybody.
    0:46:19 Okay, it’s involved, of course, in some of the things that we normally associate with
    0:46:23 testosterone, such as muscle mass, bone density, strength, et cetera.
    0:46:26 But testosterone can be converted to estrogen.
    0:46:28 Testosterone is involved in libido in both men and women.
    0:46:32 It’s involved in brain development in boys and girls, in genitalia development, and
    0:46:33 on and on.
    0:46:39 So it’s an important hormone, and it was clear from this study that elevated levels
    0:46:45 of phthalates, that is phthalate metabolites, are associated with lower testosterone levels
    0:46:47 in all those populations.
    0:46:50 They point out, quote, that the strongest and most consistent inverse relationships between
    0:46:55 level phthalates and testosterone, that is elevated phthalate metabolites, lower testosterone,
    0:46:58 were found among women ages 40 to 60 years.
    0:46:59 This is very important.
    0:47:05 We saw the episode that we did with Dr. Mary Claire Haver on perimenopause menopause.
    0:47:10 She emphasized that perimenopause menopause, which typically sets in somewhere between
    0:47:13 one’s late 40s and 60s.
    0:47:16 Okay, there’s a huge variation there, sometimes as early as one’s 30s.
    0:47:24 That would be early, however, more often in one’s 40s and 50s, sometimes as late as 60s.
    0:47:29 Phthalose reductions in estrogen, but also in testosterone, and this has major implications
    0:47:35 for creating less feelings of vigor, lowered libido, less recovery from exercise, and other
    0:47:37 life stressors and things of that sort.
    0:47:42 Now the study also interestingly shows that in, quote, adult men, the only significant
    0:47:46 or suggestive inverse association between phthalate metabolites and testosterone were
    0:47:49 observed among men 40 to 60 years old.
    0:47:51 Now there are a number of different ways that we could interpret those data.
    0:47:56 One is that men younger than 40 have high enough levels of testosterone that, or the
    0:48:01 ranges of testosterone are great enough in that sample of younger than 40 years old that
    0:48:07 somehow that was able to swamp out any reductions in testosterone that were caused by phthalate
    0:48:13 metabolites or rather that once men get from 40 to 60 years old, that there’s somehow a
    0:48:18 vulnerability of the testosterone pathways to phthalates or, and none of these are mutually
    0:48:23 exclusive of course, that the phthalates had built up in those men’s system over a number
    0:48:28 of years and then were having their major effects on those men between 40 and 60 years
    0:48:29 old.
    0:48:32 I do find it interesting that the major effects were observed in both men and women 40 to 60
    0:48:36 years old and the interpretation of those data that makes the most sense to me at least
    0:48:41 is that there’s a cumulative effect of these phthalates over time that reveals itself at
    0:48:46 least statistically in men and women once they reach 40 to 60 years.
    0:48:48 So what are these phthalates?
    0:48:53 Well, these phthalates are things that are included in plastics that house liquids and
    0:48:59 foods that we eat or that we cook with or that simply exist in our environment and are
    0:49:02 getting broken down and that we’re inhaling and then are making their way across the blood
    0:49:07 testes barrier, follicle barrier or into any number of other tissues.
    0:49:11 Those phthalates are there of course to make plastic more flexible and durable but they
    0:49:12 are known endocrine disruptors.
    0:49:19 Dr. Shana Swan has done beautiful work showing that young animals and potentially humans
    0:49:25 who are exposed to phthalates from things like pesticides in particular can actually
    0:49:32 have a fairly major disruption in what’s called the inogenital distance, okay, withhold your
    0:49:33 chuckles.
    0:49:38 The distance between the penis and the anus in people that have been exposed to phthalates
    0:49:41 or mothers of boys that have been exposed to phthalates, those boys are born with a
    0:49:47 shorter penile to anal distance, okay, typically it’s of a certain distance and there’s a
    0:49:54 correlation with reduced inogenital distance that is a external marker, okay, it’s not
    0:49:57 that that itself is necessarily a bad thing.
    0:50:00 That’s not what we’re saying here but that’s an external marker that can be measured in
    0:50:05 mice and there are some studies that are exploring that in humans as well that correlates with
    0:50:10 a number of other things including lower sperm counts, reduced sperm motility and things
    0:50:11 of that sort.
    0:50:16 Sometimes the bisphenol A and BPS are known endocrine disruptors.
    0:50:18 I talked about this a little bit earlier.
    0:50:22 They’re known to bind to estrogen receptors so they mimic estrogen.
    0:50:27 Sometimes they activate those estrogen receptor dependent pathways so they literally mimic
    0:50:29 estrogen.
    0:50:34 Sometimes they block those estrogen receptors so the estrogen cannot have the normal role
    0:50:38 of docking in those receptors and causing their normal functions and BPA and to some
    0:50:43 extent BPS and potentially phthalates can dock to androgen receptors as well.
    0:50:46 Sometimes referred to as testosterone receptors, androgen receptors.
    0:50:51 So the point is that BPAs, BPSs and phthalates are not good for endocrine function and they
    0:50:57 are present in basically all plastics unless it says no BPA or all phthalates removed.
    0:51:02 They’re present in herbicides, et cetera and they’re of real concern and it’s very
    0:51:07 clear as I mentioned earlier that you can detect microplastics in human testes and I
    0:51:12 didn’t mention this earlier end in semen and it is now very clear that that’s correlated
    0:51:16 with reduced sperm counts and lower sperm motility.
    0:51:20 Now I also want to be very clear, remember I’m not an alarmist, I want to be clear that
    0:51:25 just because sperm counts are significantly lower in people that have a certain amount
    0:51:30 of microplastics and nanoplastics potentially in their testes or that they’ve been exposed
    0:51:33 to does not necessarily mean that they’re infertile.
    0:51:37 It is true that total sperm count and sperm motility, forward motility being an important
    0:51:44 indicator of sperm health are correlated with one’s ability to fertilize an egg.
    0:51:49 This was covered in a quite long but quite detailed episode that I did about fertility
    0:51:53 in both males and females, their number of things one can do to increase sperm counts
    0:51:57 or to at least limit sperm count depletion, their number of things that one can do to
    0:51:58 improve sperm motility.
    0:52:01 I encourage you to check out that episode, I’ll provide a link to it in the show note
    0:52:05 captions, in fact I’ll link to the specific timestamp in the show note captions that gets
    0:52:07 to those particular strategies.
    0:52:12 But the point here is that microplastics and nanoplastics are found in human testes and
    0:52:17 that’s correlated with reductions in sperm count and reductions in sperm motility.
    0:52:21 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:52:25 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:52:26 to lab testing.
    0:52:30 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:52:34 for analyzing blood, urine and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:52:40 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:52:44 status and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:52:47 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
    0:52:53 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors
    0:52:54 on your results.
    0:52:58 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:53:00 of mercury in my blood.
    0:53:04 This was totally surprising to me, I had no idea prior to taking the test.
    0:53:08 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor informed insights on
    0:53:13 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:53:17 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:53:22 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:53:27 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:53:30 Productive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been doing it
    0:53:34 for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:53:38 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:53:44 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:53:47 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:53:52 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:53:56 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:53:58 access to Huberman lab listeners.
    0:54:04 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:54:07 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
    0:54:10 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
    0:54:14 I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need for us to get adequate
    0:54:17 amounts of quality sleep each night.
    0:54:20 That’s truly the foundation of all mental health, physical health, and performance.
    0:54:24 One of the best ways to ensure that you get a great night’s sleep is to control the temperature
    0:54:28 of your sleeping environment, and that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your
    0:54:32 body temperature actually has to drop by about 1 to 3 degrees, and in order to wake up feeling
    0:54:38 refreshed and energized, your body temperature actually has to increase about 1 to 3 degrees.
    0:54:41 Eight Sleep makes it incredibly easy to control the temperature of your sleeping environment
    0:54:45 by allowing you to control the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
    0:54:46 and end of the night.
    0:54:49 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for nearly four years now, and it has
    0:54:52 completely transformed and improved the quality of my sleep.
    0:54:57 Eight Sleep has now launched their newest generation of the Pod Cover, the Pod 4 Ultra.
    0:55:03 The Pod 4 Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking technology,
    0:55:07 and even has snoring detection that will automatically lift your head a few degrees to improve your
    0:55:09 airflow and stop your snoring.
    0:55:13 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, go to eightsleep.com/huberman to save
    0:55:17 up to $350 off their Pod 4 Ultra.
    0:55:22 Eight Sleep currently ships in the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
    0:55:25 Again, that’s eightsleep.com/huberman.
    0:55:29 Another study that got people’s attention that I think is worth mentioning, which relates
    0:55:33 to microplastics, nanoplastics, and cardiovascular disease.
    0:55:36 This was a study published in the New England Journal of Medicine in 2024.
    0:55:40 So this is a fabulously good journal.
    0:55:46 And what it found was that polyethylene, which is a component of many plastics out there,
    0:55:52 were detected in the carotid artery plaques of, in this case, 150 patients, which is approximately
    0:55:55 58% of the ones that were included in the study.
    0:55:58 And they also found using a technique called electron microscopy.
    0:56:01 Today’s fun, because we get to talk about different types of microscopy.
    0:56:05 Electron microscopy allows you to look at things that are smaller than a micron.
    0:56:09 You can look all the way down into the nanometer range, right?
    0:56:13 You can start breaking up that one-one-thousandth of a millimeter into nanometers, and you can
    0:56:17 start to see things that are really, really small.
    0:56:21 And in this study, electron microscopy showed that there were these jagged-edge foreign
    0:56:29 particles among the plaque macrophages of these cardiovascular plaques, okay?
    0:56:31 Macrophages are part of the immune system.
    0:56:33 These are cells that go in and try and eat things up.
    0:56:34 They’re kind of like little ambulances.
    0:56:39 Later, we’re going to talk about microglia, which are the brain’s resident microphages
    0:56:42 or microfages, depending on where you live and how you like to pronounce it.
    0:56:47 The point here is that when using a technique like electron microscopy that allows you to
    0:56:51 look at really, really small stuff, it was very clear that the plaques that form these,
    0:56:54 you know, basically occlusions within the arteries, these are not good.
    0:56:58 This is one of the reasons you want to eat properly and do cardiovascular exercise and
    0:57:01 take great care of yourself, et cetera.
    0:57:06 Electron microscopy made very clear that there were little plastic foreign jagged particles
    0:57:07 deposited in some of these plaques.
    0:57:09 Now, were they the cause of these plaques?
    0:57:14 Maybe they contribute to some of the occlusion caused by those plaques, unclear.
    0:57:20 But it’s reasonable to assume that they form part of the physical substrate that could
    0:57:24 occlude blood flow through these arteries, which of course leads to cardiovascular events,
    0:57:26 which of course are not good.
    0:57:28 So I’ll put a link to this study in the show note captions.
    0:57:32 Again, these are correlative studies in humans.
    0:57:33 Correlative studies are only that.
    0:57:35 They’re just correlative.
    0:57:38 But I’m trying to provide a patchwork of things that suggests that it would indeed be a good
    0:57:44 idea to try and limit your ingestion or at least facilitate the removal of microplastics
    0:57:47 and nanoplastics from your system.
    0:57:51 Another reason to do that relates to the so-called PFASs, okay?
    0:57:55 These are a group of chemicals sometimes referred to as the quote unquote forever chemicals,
    0:57:59 because they are very long standing once they get into your system.
    0:58:03 These things have names other than PFAS, which is an acronym.
    0:58:08 Things like perfluor alcohol, things like polyfluor alcohol, I don’t know how good my
    0:58:13 pronunciation of those is, but if you look up the PFASs, as you’ll see that these things
    0:58:17 are known to cause liver damage, they can damage the immune system.
    0:58:21 They are considered forever chemicals because they are not broken down.
    0:58:23 They last forever.
    0:58:27 Then again, some of the other components of microplastics and nanoplastics are also known
    0:58:28 to last forever.
    0:58:33 So you’re starting to get a picture of these little tiny bits of plastic, some tinier than
    0:58:36 others, depositing themselves in our tissues.
    0:58:38 They’re everywhere out there.
    0:58:42 They are most prominent in certain sources, but they’re going to get into our system.
    0:58:44 Now does that mean that we can’t get rid of them?
    0:58:45 No.
    0:58:46 We absolutely can get rid of them.
    0:58:50 In fact, we have a number of different ways that we get rid of toxins and foreign invaders
    0:58:51 in our body.
    0:58:53 Some of those include the immune system, right?
    0:58:57 Even if you have just some sort of foreign object like a splinter, your immune system
    0:58:58 has a reaction to that.
    0:59:01 Typically, you get some pus around, it’s an inflammation, and that pus and inflammation
    0:59:06 is part of the process of isolating that foreign intruder, that splinter, and then eventually
    0:59:10 creating some tissues that extrude it or allow you to extrude it.
    0:59:14 You of course also have what’s called your adaptive immune system, which doesn’t just
    0:59:19 react to the presence of something foreign, but creates antibodies, which can combat that
    0:59:20 and so on and so forth.
    0:59:25 So your body has these, frankly, miraculous ways of dealing with foreign intruders of
    0:59:31 different sorts, but it does seem that microplastics and nanoplastics can deposit themselves in
    0:59:33 their tissues and stay there.
    0:59:35 Does that mean that you don’t have any chance of getting them out?
    0:59:36 No.
    0:59:38 You have a liver.
    0:59:42 Your liver, yes, contains microplastics and nanoplastics, very likely if you’ve been alive
    0:59:47 for any amount of time, but it also has what’s called phase one and phase two detoxification
    0:59:52 processes that allow you to break down and get rid of certain foreign products, including
    0:59:54 microplastics and nanoplastics.
    0:59:58 So let’s talk about liver detoxification and some of the things that can facilitate liver
    1:00:01 detoxification that you actually have control over.
    1:00:02 Okay.
    1:00:05 So let’s talk about liver detoxification.
    1:00:06 The liver is such a cool organ.
    1:00:08 It does so many cool things.
    1:00:11 It’s not just about detoxification, by the way.
    1:00:14 It does all sorts of things related to blood clotting.
    1:00:16 It’s just an amazing, amazing organ.
    1:00:20 We should probably do an entire episode about the liver and not just eating liver.
    1:00:21 I’m not a fan of eating liver.
    1:00:27 I do it every once in a while because I’m told it’s nutritious, but let’s talk about
    1:00:29 the living functioning liver.
    1:00:33 There are two types of liver detoxification processes.
    1:00:34 Okay.
    1:00:35 This is not about detoxing your liver.
    1:00:36 Okay.
    1:00:37 You may hear about detoxing your liver.
    1:00:42 That’s a whole other discussion that I don’t want to get into, at least not here.
    1:00:43 There’s type one and type two liver detoxification.
    1:00:44 Okay.
    1:00:49 There’s type one, so-called phase one liver detoxification is also called the oxidation
    1:00:50 phase.
    1:00:52 It involves something called cytochrome P450 enzymes.
    1:00:53 Okay.
    1:00:57 So enzymes are involved in the breakdown of different things.
    1:01:02 It converts toxins into less harmful components that ideally are excreted from the body.
    1:01:03 Okay.
    1:01:06 Type two or phase two liver detoxification.
    1:01:09 Again, this is not detoxification of your liver.
    1:01:15 This is detoxification by your liver is also called the conjugation phase of detoxification.
    1:01:19 It involves enzymes that attach molecules to toxins.
    1:01:20 Okay.
    1:01:26 It makes those toxins water soluble and easier to excrete from the body in the form of urine.
    1:01:27 Okay.
    1:01:30 It neutralizes reactive intermediates from phase one.
    1:01:31 Okay.
    1:01:36 Phase two detoxification work together during phase two of liver control detoxification is
    1:01:42 where toxins are broken down and those broken down components are prepared to be removed
    1:01:43 from the body.
    1:01:44 Okay.
    1:01:51 It is thought that the liver plays a primary role in the removal of microplastics and nanoplastics,
    1:01:56 BPAs and BPSs and by the way, I realized I didn’t say this earlier and I should have.
    1:02:02 These BPAs and BPSs are sometimes chemical components within the microplastics and nanoplastics.
    1:02:06 They sometimes attach themselves to the microplastics and nanoplastics.
    1:02:07 I should have said that earlier.
    1:02:08 Forgive me.
    1:02:14 The microplastics and nanoplastics can act as what are called vectors or carriers of things
    1:02:18 like BPAs, BPSs, phthalates and forever chemicals.
    1:02:19 Okay.
    1:02:20 I should have mentioned that earlier.
    1:02:26 So type two, that is phase two of liver control detoxification is where these toxins that
    1:02:32 are in the body and potentially these microplastics themselves and nanoplastics themselves are
    1:02:36 not necessarily broken down because some of those things can’t be broken down, but where
    1:02:38 they are prepared to be excreted from the body.
    1:02:43 And we have some degree of control over phase two of liver controlled detoxification.
    1:02:49 Again, I’m calling it liver controlled detoxification so that this doesn’t get misconstrued as
    1:02:54 detoxing your liver, which frankly is a very controversial topic and may not be possible
    1:02:55 at all.
    1:02:58 Although simply by saying that I’m probably going to get attacked, but here we’re just
    1:03:02 talking about your liver’s ability to break down and remove things from your body that
    1:03:05 you frankly don’t want in your body.
    1:03:10 One way that you can enhance phase two liver control detoxification processes is by increasing
    1:03:15 your intake of something called sulforaphane, which is present in cruciferous vegetables
    1:03:18 such as broccoli and cauliflower.
    1:03:24 Now is there enough sulforaphane in cruciferous vegetables such that you could eat reasonable
    1:03:28 amounts that you wouldn’t have to overeat cruciferous vegetables in order to get this
    1:03:32 enhancement of phase two liver detoxification processes?
    1:03:33 Potentially yes.
    1:03:36 The animal studies that were carried out, so this would be in rodents like rats, used
    1:03:41 supplemented sulforaphane at dosages that were comparable to the amounts of sulforaphane
    1:03:48 that a human might ingest from a large serving of broccoli or a large serving of cauliflower.
    1:03:53 So this could be a few cups of raw broccoli or raw cauliflower, although frankly, if you’re
    1:03:56 like me, that basically translates to gastrointestinal distress.
    1:04:00 I can’t tell you how many times I’ve gone to a party and there’s some like, you know,
    1:04:03 broccoli and cauliflower or maybe with some dip or something like that.
    1:04:06 I usually avoid the dip because I’m not really into dips, but we’ll have a few pieces of
    1:04:08 broccoli and boy, does that disrupt my gut?
    1:04:10 I don’t know about you.
    1:04:11 And most things don’t disrupt my gut.
    1:04:14 That’s not something that I struggle with.
    1:04:17 I prefer to cook broccoli and to cook cauliflower.
    1:04:22 If you cook broccoli and cauliflower lightly, okay, so you don’t just, you know, turn into
    1:04:23 a complete mash.
    1:04:27 You don’t boil it such that a lot of the nutrients are leached out into the water around it.
    1:04:31 So if you do sort of a light boil or a steam or something like that, or you pan, pan cook
    1:04:35 it, maybe in some olive oil, this is making me hungry by the way, you’ll still maintain
    1:04:40 the sulforaphane in those cruciferous vegetables, meaning it’ll still be beneficial to you.
    1:04:43 Now some people, including me, don’t tend to eat that many cruciferous vegetables.
    1:04:44 I don’t know why.
    1:04:47 I just somehow don’t make it a point to shop for them enough.
    1:04:49 I ought to.
    1:04:54 For people like me, or perhaps you’re in the same boat, you can supplement with sulforaphane.
    1:04:58 And what you’ll find is that it’s sold by various companies and it’s available at a
    1:05:00 quite wide range of dosages.
    1:05:04 You’ll see, for instance, two products similarly priced.
    1:05:07 One product will contain 50 milligrams of sulforaphane.
    1:05:11 The other product will contain 225 milligrams of sulforaphane.
    1:05:16 Now if you go to what I consider a really excellent website for thinking about and evaluating
    1:05:20 this kind of stuff, which is examine.com, I’ve talked a lot about this site on the podcast
    1:05:22 before.
    1:05:28 On examine.com, they talk about the translation of the rodent studies to humans, and here’s
    1:05:29 what they say.
    1:05:36 They say supplementation of 0.1 to 0.5 milligrams per kilogram of sulforaphane in rats has been
    1:05:39 noted to be bioactive, just bioactive.
    1:05:44 They’re not getting specifically at removal of microplastics or nanoplastics.
    1:05:48 And they translate that to a human dose of, okay, if you’re a 150-pound person, then that’s
    1:05:54 going to be anywhere from 1.1 to 5.5 milligrams for that 150-pound person.
    1:05:57 If you’re a 200-pound person, that’s approximately my weight.
    1:06:02 I think right now I’m sitting somewhere around 215, so about 100 kilograms, 215, I don’t
    1:06:03 know, somewhere in there.
    1:06:05 I’ve been stood on a scale in a while.
    1:06:09 It’s 1.5 to 7.2 milligrams for a 200-pound person.
    1:06:14 Now then you think about the typical dosages that are found in supplements of 50 milligrams
    1:06:19 per serving versus 225 milligrams per serving, and in either case, you realize that that’s
    1:06:22 much, much higher than what’s being discussed here.
    1:06:29 So what that says to me is that I would probably go with the lower dosage, although, according
    1:06:33 to examine.com, they say, quote, “These low quantities are likely attainable through
    1:06:36 Rob Broccoli or cruciferous vegetable products,” so that’s great.
    1:06:40 What this means is that you don’t need to supplement with sulforaphane if you’re willing
    1:06:41 to eat Rob Broccoli.
    1:06:46 They’re specifically saying Rob Broccoli or other cruciferous vegetable products, while
    1:06:49 higher dosages may be further beneficial.
    1:06:51 So this is still a bit of a vague space.
    1:06:54 I realize there’s some discrepancies in what I’m describing here.
    1:06:57 I said you could lightly cook the broccoli or cauliflower.
    1:07:03 That’s my read and understanding of sulforaphane, that it’s not broken down at low temperatures,
    1:07:06 but perhaps you just decide to eat it raw if you can bear it.
    1:07:08 I can’t, so I don’t.
    1:07:14 You could supplement it if you choose what dosage, well, that depends on your weight,
    1:07:18 and it seems that in any case, most supplements are going to more than cover the amount of
    1:07:23 sulforaphane that’s described here, translated from the rat studies.
    1:07:29 So in my case, after researching this episode, I opted to start taking 50 milligrams, 50
    1:07:33 milligrams of sulforaphane per day, and see how that goes.
    1:07:38 I guess it’s fair to say that I’m sufficiently concerned about microplastics and nanoplastics,
    1:07:40 given that I’m 49 years old.
    1:07:43 All my biomarkers seem fine, but hey, I’m always interested in doing something for my
    1:07:46 health or to promote my health, that is, if I can.
    1:07:52 And it’s pretty clear to me that if one’s thinking about liver control detoxification,
    1:07:59 both for sake of offsetting or removing BPAs, BPSs, but also other potentially toxic metabolites
    1:08:04 from microplastics and nanoplastics and other environmental factors that taking 50 milligrams
    1:08:08 of sulforaphane per day, perhaps can be beneficial.
    1:08:10 So I don’t think it’s necessary for everybody.
    1:08:14 In fact, I think everybody should probably be getting some cruciferous vegetables in
    1:08:17 their diet anyway, at least once a week or a couple times a week.
    1:08:20 So if you’re not interested in supplementing, that would be the route to go.
    1:08:24 If you are interested in supplementing, I’ll provide a link to this particular location
    1:08:29 in the examine.com page so that you can translate some of these dosages to your potential sources
    1:08:32 of supplemental forms of sulforaphane.
    1:08:38 The other way that microplastics and nanoplastics can be excreted from the body is in the bowel.
    1:08:43 And one way to potentially increase the amount of microplastics and nanoplastics, BPAs, BPSs,
    1:08:49 phthalates, and forever chemicals, those PFASs from your body is to make sure that you’re
    1:08:51 getting enough dietary fiber.
    1:08:56 Now, most people can do that simply by eating a fair amount of fruits and vegetables, which
    1:08:57 I always make a point to do.
    1:08:59 I also ingest starches, okay?
    1:09:00 So I’m not pure carnivore.
    1:09:05 I think it’s like rice, like oatmeal, I like fresh pastas, although it’s mainly rice and
    1:09:09 oatmeal for me these days in terms of starches, plenty of fruits and vegetables.
    1:09:11 That’s something that I just really make it a point to do.
    1:09:13 Why is fiber good at doing this?
    1:09:16 Well, it can bind lipophilic molecules, okay?
    1:09:21 It can bind molecules that are able to cross cell membranes.
    1:09:26 And earlier we were talking about the fact that BPA and BPSs mimic estrogen and combined
    1:09:30 estrogen receptors and potentially to androgen receptors as well.
    1:09:36 Keep in mind that one of the reasons why those so-called steroid hormone pathways, I know
    1:09:39 people hear the word steroid and they think performance enhancing steroids, but no, turns
    1:09:44 out that testosterone and estrogen are both steroid hormones.
    1:09:47 One of the reasons those are interesting is that because of their structure, they’re able
    1:09:52 to bind cell surface receptors and have effects on those cells.
    1:09:56 And they are also able to pass through the hormones, okay, here I’m not talking about
    1:10:02 BPAs and BPSs, but the hormones testosterone and estrogen can actually get to the nucleus
    1:10:07 of cells and can control gene expression.
    1:10:12 These steroid hormones, testosterone and estrogen work in a very coordinated fashion to create
    1:10:16 what we call secondary sex characteristics, which are the characteristics of the external
    1:10:23 body and brain changes and internal changes all over the place, right, ovaries, testes,
    1:10:26 et cetera, that are what underlie what we call puberty.
    1:10:31 And that’s because these molecules can actually control gene expression.
    1:10:35 So when we talk about these molecules like BPAs and BPSs impacting these pathways like
    1:10:39 estrogen and androgen pathways, this is serious stuff because what you’re doing is you’re
    1:10:44 potentially activating or blocking pathways that are involved, not just in the function
    1:10:48 of those cells, but actually the genes that those particular cells express.
    1:10:53 And this is particularly concerning for any kind of hormone dependent cancers, right?
    1:10:57 It’s perhaps not surprising to you based on what you now know about how hormones work
    1:11:02 with gene expression, et cetera, that many tissues that turnover cells a lot, such as
    1:11:08 the testes, right, producing sperm pretty much throughout the lifespan, the follicle
    1:11:14 and eggs, right, breast tissue, right, these are common sites of cancer, okay, there are
    1:11:18 other cancers that can form of course in other tissues like the pancreas and brain, et cetera,
    1:11:23 but tissues that turnover quite a bit because of the involvement of the cell cycle and because
    1:11:27 cancer is among other things, a dysregulation of the cell cycle and an overproduction of
    1:11:29 cells that we call tumors.
    1:11:34 Those are pathways that are particularly vulnerable to endocrine or hormone disruption.
    1:11:38 And this is why there’s additional concern about microplastics and nanoplastics, perhaps
    1:11:44 increasing cancer rates in particular in tissues like the ovary in particular, the testes in
    1:11:48 particular, any tissue where there’s a lot of cellular turnover.
    1:11:54 So the point here is that eating broccoli, eating cauliflower, potentially supplementing
    1:11:57 with sulforaphane, here I’m summarizing a bit what I talked about earlier, avoiding
    1:12:03 drinking water from plastic bottles, maybe getting a reverse osmosis filter, avoiding
    1:12:08 those diabolical canned soups, I had no idea about these canned soups, or ensuring that
    1:12:11 the canned soups that you’re eating are safe in the ways that we discussed earlier, avoiding
    1:12:16 sea salts, avoiding, I’m throwing a few other things in here that I haven’t mentioned yet,
    1:12:21 avoiding nonstick pans, trying to cook mainly with cast iron or ceramic and making sure
    1:12:24 that those are BPA, BPS and PFAS free.
    1:12:28 Just look at the packaging, do a little bit of homework there and get this one.
    1:12:33 This is a really surprising one, or at least was surprising to me, carbonated water, mineral
    1:12:34 waters.
    1:12:38 A few years ago, there was an analysis of different popular forms of carbonate water
    1:12:42 which is sold in glass containers.
    1:12:50 It turned out that Topochico, which I happened, past tense, happened to love, Topochico had
    1:12:56 9.76 particles per trillion of these PFAS, these forever chemicals.
    1:13:05 That was an analysis done in 2020, Perrier 1.1, San Pellegrino 0.31.
    1:13:14 We’re comparing 9.76 versus 1.1 versus 0.31, which tells me I’m avoiding Topochico, I might
    1:13:19 even avoid Perrier, I’ll probably drink San Pellegrino, I’ll probably buy a Perrier and
    1:13:23 drink a Perrier every once in a while, I’m not crazy about carbonated water.
    1:13:28 By the way, this was an analysis by Consumer Reports, and it caught some attention such
    1:13:34 that the Coca-Cola company, which makes Topochico, said that they were going to fix this problem,
    1:13:38 and they claimed, I don’t know if they’ve done this, I don’t want to get the folks at
    1:13:44 Coca-Cola angry with me, Coca-Cola claimed that by 2023 they were going to cut the amount
    1:13:50 of these particles in half, but that would still make them 4.5 parts per trillion, still
    1:13:53 much higher, at least four times higher than any of the other brands.
    1:13:58 So I have to be direct, I’m just speaking from my own experience and choices, until
    1:14:06 I see data that Topochico has reduced the amount of these foreign contaminants to basically
    1:14:07 less than 0.31.
    1:14:12 I’m going with San Pellegrino or Perrier, I don’t tend to drink a lot of mineral water,
    1:14:16 but given that you’re ordering it in the glass, in a glass container that is, given that these
    1:14:21 things are not particularly cheap, and that you have choices, you could either decide
    1:14:26 to avoid carbonated water altogether, or if you’re going to be smart about it, you probably
    1:14:30 want to avoid the ones that contain more of these foreign contaminants, because of their
    1:14:34 ability to get lodged in different tissues in your body, so that was very surprising
    1:14:40 to me that you would have these forever chemicals in carbonated water, what it tells us is that
    1:14:48 the water going into those products contains either microplastics, nanoplastics, PFAS from
    1:14:53 other sources or something, and so I think that we should all be aware of this.
    1:14:57 If you’re going to drink carbonated water, probably going with a Perrier or San Pellegrino
    1:15:01 would be better than going with Topochico, because even though they’ve halved the amount
    1:15:04 of these forever chemicals in there, it’s still quite high.
    1:15:10 Okay, so I’ve mentioned some to-dos to reduce your microplastic, nanoplastic, PPA, BPS, and
    1:15:16 PFAS exposure, such as ingesting cruciferous vegetables, potentially supplemented with
    1:15:20 sulforaphane, trying to avoid drinking out of plastic water bottles, there are a few
    1:15:21 other things.
    1:15:27 I’ll just list off here, keep it relatively short, talked about making sure you’re getting
    1:15:32 enough dietary fiber, I talked before about using a glass or steel vessel and reverse
    1:15:37 osmosis water, using Himalayan salt, avoiding sea salt.
    1:15:41 The other thing that you can do, oh, and I mentioned using cast iron and ceramic as opposed
    1:15:46 to nonstick cookware whenever you can, and if you’re going to microwave food, making
    1:15:51 sure that you’re doing that on plates or in containers that does not or do not contain
    1:15:55 plastic of any kind, even if it says microwave safe.
    1:15:58 The other thing is to sweat.
    1:16:05 We vastly underestimate or downgrade the power of sweating.
    1:16:06 Sweating is an incredible mechanism.
    1:16:11 Now, I realized that as soon as somebody says, “Sweating is a great way to remove toxins
    1:16:15 from the body,” that a bunch of people out there get really inflamed, pun intended.
    1:16:16 I’m not saying that.
    1:16:21 What I am saying is that there are a number of different ways for foreign products to
    1:16:27 leave the body, including urine, feces, but including sweat.
    1:16:29 I’m not saying that’s going to detox you completely.
    1:16:31 That’s not what I’m saying.
    1:16:32 I don’t fall into that camp.
    1:16:38 However, there are a number of beneficial aspects to sweating, and also there are a number
    1:16:40 of beneficial aspects to doing the things that make you sweat.
    1:16:45 I’ve done entire episodes about deliberate heat exposure, so things like sauna done anywhere
    1:16:50 from once a week to four times a week, pretty impressive data in terms of reducing all-cause
    1:16:53 mortality, improving cardiovascular function.
    1:16:55 It’s also, for most people, pretty pleasant to sit in a sauna.
    1:17:00 If you don’t have access to a sauna, taking a hot bath, not so hot that you burn yourself,
    1:17:04 but a hot bath that also will activate some of these same pathways.
    1:17:08 Things like hot yoga, things like going out for a run in a hoodie.
    1:17:14 Trying to get your body to sweat pretty robustly at least once a week is a good idea for all
    1:17:17 sorts of reasons, also just your ability to thermoregulate.
    1:17:20 By the way, for those of you that don’t sweat much, sweating is actually something that you
    1:17:21 can get better at.
    1:17:22 That’s right.
    1:17:25 You can get better at sweating by what?
    1:17:28 By sweating, by exposing yourself in safe ways to heat.
    1:17:31 I talk about that in the deliberate heat exposure episode.
    1:17:33 We also have a newsletter on deliberate heat exposure.
    1:17:40 I’ll put links to those in the show note captions, and those explain safe ways to encourage sweating.
    1:17:41 Why am I talking about this?
    1:17:46 Well, sweating may help remove some of the things that are attached to microplastics
    1:17:48 and nanoplastics that can act as endocrine disruptors.
    1:17:52 It’s very, very unlikely that the microplastics and nanoplastics would actually be removed
    1:17:54 as whole particles in sweat.
    1:17:57 I think that’s very unlikely, frankly.
    1:18:01 What’s more likely is that the microplastics and nanoplastics aren’t really getting removed
    1:18:04 from or broken down within our body at all.
    1:18:07 They’re getting lodged in these different tissues, but the stuff that’s on them and
    1:18:13 in them is potentially causing some of the biological harms that we’ve talked about.
    1:18:17 Removing those more robustly is what sweating is about.
    1:18:21 That’s what consuming cruciferous vegetables is about, and so on and so forth.
    1:18:23 Those are a few more to-dos.
    1:18:29 The other two don’ts, or I should say don’ts, are things like avoiding consumption of packaged
    1:18:31 food or food that’s packaged in plastic.
    1:18:33 This is tough to do.
    1:18:34 I love berries, for instance.
    1:18:35 I love blueberries.
    1:18:37 I’m what you call a drive-by blueberry eater.
    1:18:41 If there’s blueberries in a bowl, I just kind of like sweep them up by the fistful.
    1:18:44 So if there are blueberries on the counter, you’re probably not getting very many.
    1:18:47 I’m getting most of them.
    1:18:51 I love blueberries, but I noticed that I was starting to accumulate, and of course I recycled
    1:18:55 those blueberry containers that are those plastic containers.
    1:19:00 One way that you can avoid plastic packaging is go to farmers markets, bring your own bags,
    1:19:01 bring your own baskets.
    1:19:03 I love that at the farmers markets, they have those cardboard containers.
    1:19:06 Of course, some of you may be shouting, “Wait, but those are colored green, and the coloration
    1:19:11 is a problem,” and they have the microfibers with the — true, but probably better than
    1:19:16 plastic containers that they use now in the grocery store for pretty much every fruit and
    1:19:17 vegetable.
    1:19:22 So the solution is either at the farmers markets or trying to bring your own bags to the grocery
    1:19:23 store.
    1:19:27 I know this is starting to sound kind of hippie-dippy, but these little things make a big difference
    1:19:28 over time.
    1:19:29 You’re reducing your plastic waste.
    1:19:33 You’re reducing the amount of plastic exposure of the fruits and vegetables you eat.
    1:19:36 This can correspond to a real difference in the number of microplastics and nanoplastics
    1:19:40 and the bad stuff that comes with them that you ingest.
    1:19:45 And again, most of the time, these things are going to save you cost as opposed to introduce
    1:19:46 new costs.
    1:19:52 The other don’ts that we haven’t talked so much about are to reduce the number of clothes
    1:19:53 that you purchase.
    1:19:55 I know this might seem like, “Oh, my God, where’s this all going?”
    1:19:59 But it turns out that one of the major sources of microplastics and nanoplastics are the
    1:20:05 microfibers on clothing that come off in washing machines that then get distributed into the
    1:20:09 oceans through the water or that escape into the air.
    1:20:11 There are a number of ways that you can trap those.
    1:20:14 There are the things like the guppy bag that you can, I love the name, the guppy bag that
    1:20:16 you can buy at pretty low cost.
    1:20:19 You can find those easily online that will trap some of that stuff.
    1:20:22 There are filters that you can put within specific washing machines.
    1:20:26 Some places actually require this now and that capture those microfibers.
    1:20:29 These microfibers, when I first heard about them, I thought, “Oh, goodness, we’re really
    1:20:31 talking about microfibers in clothing.”
    1:20:33 Well, just, I don’t know, we’re 100% cotton clothing.
    1:20:38 But then you find out, because I read this book, this scary book, and it was scary.
    1:20:43 It does kind of bum you out when you start reading this stuff that when you read a poison
    1:20:47 like no other, how microplastics corrupted our planet and our bodies, you find out that
    1:20:52 so much of the waste that exists in landfills is clothing that people have discarded and
    1:20:54 there was nothing wrong with that clothing.
    1:20:58 The clothing has dyes, it has little microfibers, the stuff gets into the environment, gets
    1:21:00 into the oceans.
    1:21:03 Here’s the simple solution to all this.
    1:21:08 It turns out that we replace far more clothing than we need to.
    1:21:14 This is actually a great relief to me because I love few things more in terms of clothing,
    1:21:15 anyway.
    1:21:19 The feeling of a t-shirt that I’ve worn many, many times and it’s really, really soft and
    1:21:20 kind of worn down.
    1:21:24 That kind of distressed look t-shirt, even though that might be fashionable to some people,
    1:21:25 to some people it’s not.
    1:21:30 I love the feeling of a really worn down soft t-shirt, even the ones that have a little
    1:21:34 bit of jagged toothing along the collar.
    1:21:35 Some people might loathe that.
    1:21:39 They only want the pristine t-shirt that is super crisp.
    1:21:40 That’s not me.
    1:21:44 I know I own a few of these black button down shirts and indeed the same ones, I use them
    1:21:45 over and over again.
    1:21:49 I do own a fair number of them, but I use the same ones over and over again.
    1:21:52 I think that’s in keeping with this other recommendation, which this book, A Poison Like
    1:21:57 No Other, said could make a major dent in the amount of microplastics and nanoplastics
    1:22:01 that are out there in the environment that we end up ingesting and that the other animals
    1:22:06 on the planet who are so very important end up ingesting and potentially suffering from.
    1:22:11 That’s to simply not buy or replace so much of our clothing, but to reuse our clothing.
    1:22:15 Now, the argument has been made and they counter in the book.
    1:22:18 Well, then you’re just going to wash the same clothing over and over.
    1:22:22 You’re going to break down those microfibers and introduce those dyes and things into the
    1:22:27 ocean, et cetera, into the air, but it turns out that when you reuse the same clothing
    1:22:32 and wash it over and over again, you actually see a diminishment in the amount of microfibers
    1:22:36 and the amount of dyes and things that you extract from those clothing over time.
    1:22:41 So now, in some odd way, we’re talking about clothing purchases or non-purchases in this
    1:22:46 case on the Huberman Lab Podcast, but in researching this episode, I discovered that
    1:22:52 these are a major source, if not the major source of microplastic and nanoplastic particles
    1:22:56 in the environment and landfills, ocean air, et cetera.
    1:23:01 So while none of us, I believe none of us are going to go out there and create a tire that
    1:23:05 doesn’t degrade as quickly as current tires, most of us don’t have the capacity to do that.
    1:23:06 Let’s face it.
    1:23:10 We got to get around in vehicles, all those tires breaking down, not a whole lot we can
    1:23:11 do about that.
    1:23:16 We’re inhaling all that stuff, but we can make the decision to use the clothing that
    1:23:18 we’ve got for longer periods of time.
    1:23:22 Is it really necessary to keep buying more and more clothes and replacing the old clothes,
    1:23:25 throwing out the old clothes or even donating those old clothes?
    1:23:26 Who knows?
    1:23:31 I’m all for donating clothing after you’re done with it, but now I have justification for
    1:23:36 just keeping the t-shirts that I have, making them softer and softer and softer over time.
    1:23:41 And I should mention that, of course, when you wear clothing that is shedding these microfiber
    1:23:48 particles, you’re ingesting or rather, you’re inhaling more typically the microfibers and
    1:23:53 the microplastics and the nanoplastics and all the bad goodies that go with them.
    1:23:57 As I say that, I think we need to be fair about what that means and what it doesn’t mean.
    1:24:01 I personally just don’t see myself going around and looking at labels, finding only 100% cotton
    1:24:06 with no microfiber shedding, no dyes, et cetera.
    1:24:09 I mean, there are a lot of things that are now introduced to even 100% cotton clothing
    1:24:12 that make them a little bit more water and stain resistant.
    1:24:16 It’s very, very difficult to find such sources of clothing.
    1:24:20 I know they’re out there, but they’re very difficult to find and they’re quite costly
    1:24:21 in many cases.
    1:24:24 If you happen to know of some true low-cost versions of those things, please put those
    1:24:29 in the comment section on YouTube, but I think we have to be realistic here.
    1:24:31 Plastics were introduced in the 1950s.
    1:24:33 They are everywhere.
    1:24:34 They are in our clothing.
    1:24:35 They are in tires.
    1:24:36 They are in medical devices.
    1:24:38 They’re just everywhere.
    1:24:42 The point of this discussion today is not to try and eliminate plastics.
    1:24:43 I don’t think that’s reasonable.
    1:24:47 I don’t even think that would be useful relative to the incredibly powerful use of plastics
    1:24:50 in just about every industry.
    1:24:52 There’s always a trade-off with these sorts of things.
    1:24:53 I acknowledge that.
    1:24:58 What I’m talking about is trying to limit your exposure and trying to buffer yourself
    1:25:03 against this bioaccumulation in ways that can protect your endocrine system, protect
    1:25:07 your brain, protect your cardiovascular system, protect your liver, protect the organs and
    1:25:12 tissue systems of your body so that you can thrive as much as possible.
    1:25:15 There are some other not-to-dos or things to avoid.
    1:25:18 Microwave popcorn turns out to be a major source of these things.
    1:25:24 Basically any bag or container can bag or plastic that has a lining that prevents oily
    1:25:28 stuff from staining it and getting through, such as microwave popcorn, very likely is
    1:25:33 a source or I should say a rich source of microplastics, nanoplastics, and endocrine disruptors.
    1:25:36 Does that mean that if you have some microwave popcorn every once in a while that’s going
    1:25:40 to screw up your estrogen or testosterone system and make you infertile, no, I don’t
    1:25:41 believe that.
    1:25:47 These things are all a matter of dosage, exposure over time, and so on.
    1:25:51 Toothpaste and plastic tubing, another rich source of microplastics, nanoplastics that
    1:25:53 people ingest, of course, because you’re putting it in your mouth.
    1:25:57 When I did the oral health episode, I talked about some tooth tablets.
    1:25:58 I’ve become quite fond of these.
    1:26:02 I have no financial relationship to the company that makes these, but these are tooth tablets
    1:26:07 that include something called hydroxyapatite, which is great for the remineralization of
    1:26:10 teeth because it turns out your teeth can fill in little cavities that start to form
    1:26:11 and overall tooth health.
    1:26:15 It’s also great for travel because first of all, these things come in a glass jar, so
    1:26:16 no plastic.
    1:26:19 You take the tooth tablets and you just chew them up and then you brush your teeth.
    1:26:23 It’s great because you don’t have to worry about how many ounces is going through the
    1:26:29 screening process at the airport because it’s not a liquid, it’s not a paste, it’s a tablet,
    1:26:30 they’re super convenient.
    1:26:31 I love those.
    1:26:33 I’ve got a link to those in the show note captions, even though I have no relationship
    1:26:34 to the company.
    1:26:37 I’m just a big fan of that sort of thing, the convenience and the fact that it’s housed
    1:26:39 in glass.
    1:26:44 But as I say all this stuff, avoiding drinking out of plastic.
    1:26:47 Don’t turn over your clothing so much.
    1:26:53 Wash your clothes, but don’t purchase and throw away clothing too much or more than is necessary.
    1:26:55 Avoiding sea salt, these kinds of things.
    1:27:01 These are all just choices for you in the buffet of options of ways to reduce your microplastic
    1:27:08 nanoplastic ingestion and exposure and the bio accumulation of those things over time
    1:27:12 and to increase in the case of things like sulforaphane and sweating, et cetera, and to
    1:27:16 increase the detoxification and removal of some of the more harmful products attached
    1:27:20 to or within these microplastics and nanoplastics.
    1:27:26 I certainly don’t expect anyone, including myself, to start living a life free of microplastics
    1:27:27 and nanoplastics.
    1:27:29 To do that, you’d probably have to leave planet Earth.
    1:27:33 I know certain people are developing plans to enable us to do that, even if we’re not
    1:27:34 astronauts.
    1:27:38 And frankly, when you get out to Mars or you get it into outer space, those microplastics
    1:27:43 and nanoplastics, based on everything I’ve learned and how incredibly sneaky, small and
    1:27:47 pervasive they are, well, they’re probably in outer space as well.
    1:27:52 Now the final thing I want to touch on is the potential role of microplastics and nanoplastics,
    1:27:56 BPAs, BPSs, and forever chemicals on the developing brain.
    1:28:01 And this is an area that I’m very familiar with because much of my career, I’ve focused
    1:28:03 on brain development, neural development.
    1:28:10 And one can find a lot of papers out there about the potential neurotoxicity of micro
    1:28:15 and nanoplastics, certainly the established neurotoxicity of microplastics and nanoplastics
    1:28:22 and animal models and the potential neurotoxicity of those things in human tissues.
    1:28:26 Now of course, because this animal literature and some correlative human literature have
    1:28:32 been out there for a while, the media and some people in particular have become concerned
    1:28:37 about and have mentioned the potential role of microplastics and nanoplastics and the bad
    1:28:43 goodies that attach to them or come from them in potentially causing neurodevelopmental
    1:28:47 disorders such as autism and ADHD.
    1:28:49 I want to be very clear.
    1:28:50 I went into this literature.
    1:28:51 I read this review.
    1:28:52 It’s a quite nice review.
    1:28:57 The plastic brain neurotoxicity of micro and nanoplastics.
    1:29:02 And sure, there’s a lot of animal literature showing, for instance, that there’s a disruption
    1:29:06 in certain enzymatic pathways within neurons, in particular, and this is the one that intrigues
    1:29:09 me the most, a disruption in what’s called acetylcholine esterase.
    1:29:15 Acetylcholine is a neuromodulator involved in neuroplasticity, in attention, among other
    1:29:20 things, levels of alertness, a number of things, including control of the so-called neuromuscular
    1:29:25 junctions that allow for us to move our limbs.
    1:29:29 Acetylcholine esterase is involved in the degradation, the breakdown of acetylcholine
    1:29:30 in the synapse.
    1:29:34 So neurons release acetylcholine into the synapse where it can have an effect on muscle or can
    1:29:39 have an effect on other neurons, if we’re talking about within the brain, and indeed,
    1:29:43 there’s a fair amount of evidence showing that microplastics and nanoplastics are correlated
    1:29:48 with reductions in or just changes in acetylcholine esterase activity.
    1:29:52 Now it is true that where acetylcholine is released in the brain, it can impinge on dopamine
    1:29:58 circuits that are involved in reward pathways and movement, but I want to be clear.
    1:30:04 People have taken some of those findings, translated them to the correlative data in humans, and
    1:30:09 have started to link the presence of microplastics and nanoplastics, in their words, not mine,
    1:30:14 in their words, to neurodevelopmental disorders such as autism and ADHD.
    1:30:19 And while there is some evidence that some of the behavioral components or cognitive
    1:30:27 components of autism and ADHD may increase in line with increases in microplastic or
    1:30:32 nanoplastic exposure, the data there are still, in my opinion, very, very weak.
    1:30:37 So in my opinion, it’s far too early to conclude that microplastics and nanoplastics have any
    1:30:43 role and certainly not a causal role in the development of autism or ADHD or other neurodevelopmental
    1:30:44 disorders.
    1:30:50 That said, the presence of microplastics and nanoplastics in placenta and in that first
    1:30:54 stool from babies, which shows us that those microplastics and nanoplastics are getting
    1:30:59 into the developing fetus, well, that does, I think, raise level of concern, and it certainly
    1:31:04 should motivate pregnant women as well as people who have newborn kids or are going
    1:31:09 to have kids to look around their home environment, think about the things they’re putting into
    1:31:13 their body or the vessels they’re using to ingest liquids, to ingest foods, and to start
    1:31:20 limiting microplastic and nanoplastic exposure, certainly during but also perhaps before pregnancy
    1:31:23 and after pregnancy when one is breastfeeding.
    1:31:27 So the point here is that we can’t draw a direct relationship between microplastics and
    1:31:29 nanoplastics and neurodevelopmental disorders.
    1:31:32 I don’t think it would be appropriate at all to do that.
    1:31:38 However, given that microplastics and nanoplastics have these issues both from their own breakdown,
    1:31:42 their presence, their own structural presence can be a problem, the chemicals within them
    1:31:47 can be a problem, the chemicals that attach to them can be a problem potentially.
    1:31:54 I think learning to limit our exposure throughout our lifespan, learning to reduce the bioaccumulation
    1:31:58 through detoxification and excretion pathways using the various approaches that we talked
    1:32:03 about, and certainly to pay extra attention to those things around the time of, meaning
    1:32:09 before, during, and after pregnancy is especially important because we just don’t know all the
    1:32:13 things that these chemicals and these plastics are doing, but none of them seem to be very
    1:32:19 good, at least not in terms of the ways that they impact our brain and bodily tissues.
    1:32:23 Okay, so today we’ve talked a lot about microplastics.
    1:32:27 What they are, where they’re found, how they get into our body, where they get lodged within
    1:32:33 our body, what they potentially do in our body, none of which is good.
    1:32:36 Some might be innocuous, some might be bad, none of which, at least as far as I know,
    1:32:45 is good, and some ways, both through some to-dos and some to-avoids, that we can increase our
    1:32:51 excretion or our breakdown and removal of the bad stuff on and in microplastics and
    1:32:58 nanoplastics, and I realized that even though we covered a lot of things, we also just scratched
    1:32:59 the surface.
    1:33:05 For instance, we know that receipts are rich sources of BPAs, okay?
    1:33:11 So if you are somebody who handles receipts a lot for your job, probably best to use nitrile
    1:33:16 gloves, okay, not latex gloves, but nitrile gloves, those are going to protect your hands.
    1:33:20 If you’re somebody who purchases things, maybe just say, “No thanks, I’ll take the electronic
    1:33:21 receipt or no receipt.”
    1:33:25 Okay, however, we need to be reasonable here as well.
    1:33:28 Does this mean that if you touch a receipt that you’re going to screw up your testosterone
    1:33:29 or estrogen?
    1:33:33 No, but you probably don’t want to be rubbing those receipts, and it’s very clear that
    1:33:37 if you use sunscreen or lotions of any kind on your hands, you handle receipts, it can
    1:33:40 increase the access of those BPAs to your bloodstream.
    1:33:43 If you’re somebody who handles receipts a lot, well then, probably best to use those
    1:33:44 nitrile gloves.
    1:33:50 The point here is that there are a lot of different sources of these BPAs, BPSs, PFAS,
    1:33:52 so-called forever chemicals, microplastics, nanoplastics.
    1:33:54 I also would just encourage you to do your research.
    1:33:57 Look at the cans that you drink from.
    1:33:59 Ensure that they don’t include BPAs.
    1:34:02 Look at the different things that you cook within your kitchen.
    1:34:06 Try and cook from cast iron or ceramic, and if you don’t, look at the other pans and cans
    1:34:11 and things in your environment and see what your likely exposure to these BPAs, BPSs and
    1:34:15 forever chemicals is and make choices accordingly.
    1:34:18 That’s what today’s episode and frankly, this podcast is about.
    1:34:22 It’s about you being informed and making the best choices for your mental health and physical
    1:34:23 health.
    1:34:26 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube
    1:34:27 channel.
    1:34:29 That’s a terrific zero-cost way to support us.
    1:34:34 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple, and on both Spotify
    1:34:37 and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    1:34:41 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    1:34:43 That’s the best way to support this podcast.
    1:34:47 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
    1:34:51 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
    1:34:52 on YouTube.
    1:34:53 I do read all the comments.
    1:34:56 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    1:34:57 It’s my very first book.
    1:35:01 It’s entitled Protocols, an operating manual for the human body.
    1:35:04 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based
    1:35:07 on more than 30 years of research and experience.
    1:35:13 It covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols related
    1:35:15 to focus and motivation.
    1:35:21 Of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    1:35:25 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    1:35:27 There you can find links to various vendors.
    1:35:29 You can pick the one that you like best.
    1:35:33 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
    1:35:37 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    1:35:38 platforms.
    1:35:42 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
    1:35:47 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    1:35:51 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    1:35:52 on the Huberman Lab podcast.
    1:35:55 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    1:35:59 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network newsletter
    1:36:04 is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as protocols in
    1:36:07 the form of brief one to three page PDFs.
    1:36:13 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning, optimizing dopamine, improving
    1:36:16 your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
    1:36:21 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine that includes
    1:36:25 cardiovascular training and resistance training with sets and reps all backed by science and
    1:36:28 all of which, again, is completely zero cost.
    1:36:33 To subscribe, simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab up in the upper right corner,
    1:36:35 scroll down a newsletter and provide your email.
    1:36:38 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
    1:36:44 Thank you once again for joining me for today’s discussion all about microplastics and nanoplastics.
    1:36:48 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    1:36:53 [MUSIC]
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về vi nhựa. Vi nhựa là một chủ đề cực kỳ thú vị và quan trọng mà mọi người đều nên biết đến. Lý do là, vi nhựa thực sự có mặt ở khắp mọi nơi. Chúng có trong không khí. Chúng có trong các loại đồ uống mà chúng ta tiêu thụ. Chúng nằm bên trong các hộp súp. Chúng nằm bên trong các cốc giấy được thiết kế để chứa nước nóng, cà phê và trà. Và có rất nhiều dữ liệu từ động vật, và thực sự một số dữ liệu từ con người, cho thấy rằng vi nhựa, bao gồm các hạt có kích thước khác nhau, có thể gây hại rất lớn cho sức khỏe của chúng ta.
    Cùng lúc đó, điều quan trọng là nhận ra rằng cho đến nay, chúng ta chưa có bất kỳ dữ liệu nguyên nhân nào liên kết vi nhựa với các bệnh lý cụ thể ở người. Tuy nhiên, có rất nhiều dữ liệu tương quan, và hôm nay chúng ta sẽ xem xét những dữ liệu tương quan đó, và quan trọng nhất, chúng ta sẽ thảo luận về những điều khác nhau mà mỗi người trong chúng ta có thể làm để hạn chế sự tiếp xúc với vi nhựa, hoặc ít nhất là để tạo điều kiện cho việc loại bỏ vi nhựa khỏi cơ thể.
    Bởi vì, như chúng ta sẽ sớm thảo luận, bạn có vi nhựa trong hầu như mọi cơ quan và mô trong cơ thể bạn ngay bây giờ. Và bạn đang liên tục bị tấn công bởi vi nhựa. Vì vậy, thách thức đối với tôi, và thực sự cũng là đối với bạn, là định hình chính xác chủ đề vi nhựa này. Điều quan trọng là chúng ta phải hiểu rằng chúng có ở ngoài kia, chúng có trong chúng ta, và thực sự chúng có thể gây ra những vấn đề nghiêm trọng cho sức khỏe của chúng ta.
    Tuy nhiên, chúng ta cũng cần phải hành động. Chúng ta cần hiểu cách mà chúng ta có thể hạn chế cái gọi là sự tích lũy sinh học của vi nhựa trong các cơ quan và mô của chúng ta. Và tôi không muốn gây hoang mang. Tập này không phải là để khiến bạn cảm thấy sợ hãi hoặc phát triển một loại bệnh tâm lý nào đó về vi nhựa.
    Nó được thiết kế để thông báo cho bạn về những gì chúng là, nơi chúng tồn tại, nơi chúng tồn tại với số lượng đặc biệt cao, và những điều bạn có thể làm để hạn chế tác động của chúng đối với sinh học của bạn.
    Bởi vì tôi nghĩ rằng có thể nói một cách công bằng rằng chúng ta sẽ không thể loại bỏ vi nhựa khỏi trái đất. Chúng quá phổ biến.
    Bây giờ, một điều cần lưu ý là có một số nhóm người, đặc biệt là những người đang mang thai, hoặc những người có trẻ nhỏ và chính những trẻ nhỏ đó, nên thực sự cố gắng hạn chế sự tiếp xúc của họ với vi nhựa.
    Vì vậy, vào cuối tập hôm nay, bạn có thể tự tin rằng bạn sẽ hiểu rất nhiều về vi nhựa là gì, tác động mà chúng đang gây ra, một số tác động tiềm năng mà mọi người đang bắt đầu điều tra, và những cách mà bạn có thể hạn chế tác động tiêu cực của chúng đối với sức khỏe não bộ và cơ thể của bạn.
    Trước khi bạn bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học mà không tốn phí cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là Element.
    Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali, với tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường.
    Bây giờ, tôi và những người khác trong podcast đã nói rất nhiều về tầm quan trọng thiết yếu của việc cung cấp đủ nước để đảm bảo chức năng não bộ và cơ thể đúng cách. Nó cho thấy rằng ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm đáng kể hiệu suất nhận thức và thể chất.
    Cũng quan trọng là bạn cần có đủ điện giải để cơ thể và não bộ của bạn hoạt động tốt nhất. Các điện giải, natri, magiê và kali là rất quan trọng cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh.
    Để đảm bảo rằng tôi nhận được đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng, và tôi uống ngay từ đầu ngày. Tôi cũng uống element hòa tan trong nước trong bất kỳ hoạt động thể chất nào mà tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cùng điện giải. Element có nhiều hương vị khác nhau rất ngon. Hương vị yêu thích của tôi là dưa hấu, mặc dù tôi cũng thú nhận rằng tôi thích hương vị mâm xôi và hương chanh. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị của element. Nếu bạn muốn thử element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman, được viết là drinklmnt.com/huberman, để nhận một gói mẫu element miễn phí khi mua bất kỳ gói pha chế element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman, để nhận gói mẫu miễn phí. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi BetterHelp. BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến. Bây giờ, tôi đã thực hiện liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm. Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn. Đó là điều kiện để được phép ở lại trường trung học, nhưng rất nhanh chóng tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng cho sức khỏe tổng thể. Thực tế, tôi coi việc thực hiện liệu pháp thường xuyên quan trọng như việc tập thể dục thường xuyên, bao gồm cả tập thể dục tim mạch và tập luyện sức đề kháng, mà tất nhiên tôi cũng thực hiện mỗi tuần. Bây giờ, về cơ bản có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp. Thứ nhất, nó cung cấp một mối quan hệ tốt với ai đó mà bạn có thể thực sự tin tưởng và nói chuyện về bất kỳ vấn đề nào mà bạn quan tâm. Thứ hai, liệu pháp tuyệt vời cung cấp hỗ trợ dưới hình thức hỗ trợ cảm xúc, nhưng cũng có hướng dẫn cụ thể, những điều nên làm và không nên làm. Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể giúp bạn đạt được những hiểu biết hữu ích mà bạn sẽ không đạt được nếu không có, những hiểu biết cho phép bạn làm tốt hơn, không chỉ trong cảm xúc của bạn.
    cuộc sống, trong cuộc sống mối quan hệ của bạn, nhưng cũng là mối quan hệ với chính bản thân bạn và cuộc sống nghề nghiệp của bạn cùng với tất cả các mục tiêu sự nghiệp khác nhau. Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn thực sự có thể kết nối rất dễ dàng và cung cấp cho bạn ba lợi ích mà tôi đã mô tả. Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
    Được rồi, hãy nói về vi nhựa. Vi nhựa là gì? Vi nhựa, như tên gọi gợi ý, là những mảnh nhựa rất nhỏ. Nhỏ đến mức nào? Thực ra, vi nhựa có kích thước từ một micron, tức là một phần nghìn của milimét, cho đến năm milimét đường kính. Vậy nên, bất cứ thứ gì trong khoảng kích thước đó được coi là vi nhựa. Bất cứ thứ gì nhỏ hơn, tức là bất cứ thứ gì nhỏ hơn một micron đường kính, một phần nghìn của milimét đường kính, được coi là nano nhựa. Và thực sự, có rất nhiều vi nhựa đang trôi nổi trong không khí. Có rất nhiều nano nhựa cũng đang trôi nổi trong không khí. Có rất nhiều cả hai loại này trong đại dương. Có rất nhiều thứ đó trong thực phẩm, đặc biệt là thực phẩm đóng gói. Có rất nhiều thứ đó trong các cốc. Có rất nhiều thứ đó trong mọi thứ mà chúng ta tiêu thụ, về cơ bản. Vậy điều đó có nghĩa là gì khi có tất cả những vi nhựa và nano nhựa đang trôi nổi trong môi trường của chúng ta và đi vào cơ thể chúng ta qua chất lỏng và thực phẩm, v.v.? Thực sự có một mối quan tâm nghiêm trọng vì những vi nhựa này có thể gây rối loạn sức khỏe tế bào, sức khỏe cơ quan và có thể dẫn đến một số dạng bệnh tật. Chúng ta sẽ nói về những cách mà chúng có thể làm điều đó. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhấn mạnh rằng cơ thể bạn cực kỳ giỏi trong việc đối phó với những kẻ xâm lược bên ngoài. Nó rất giỏi trong việc loại bỏ những thứ không tốt cho nó. Tuy nhiên, vi nhựa và nano nhựa đã được chứng minh là có thể mắc kẹt trong các mô cụ thể.
    và ở lại đó trong thời gian dài.
    Vì vậy, bạn sẽ nhận thấy trong tập hôm nay, tôi sẽ đi qua lại giữa những thông tin thực sự đáng sợ và sau đó là việc trấn an bạn rằng chúng ta vẫn chưa chắc liệu có cần phải lo lắng quá về những vi nhựa và nano nhựa này hay không.
    Điều tôi muốn làm là cung cấp cho bạn bằng chứng để bạn có thể quyết định mức độ nỗ lực mà bạn bỏ ra để hạn chế sự tiếp xúc với những vi nhựa và nano nhựa này, cũng như mức độ nỗ lực mà bạn dành cho việc cố gắng loại bỏ chúng khỏi cơ thể.
    Tôi không ở đây để vẽ ra một bức tranh theo một cách nào đó, vì thực sự, dữ liệu không ủng hộ cho một lập luận nào, rằng chúng cực kỳ nguy hiểm hay rằng chúng không có gì đáng lo ngại.
    Hãy để tôi đưa ra một ví dụ về điều mà bạn có thể đã nghe trên phương tiện truyền thông và trong các podcast gần đây, điều này rất đáng sợ.
    Lập luận dựa trên một ấn phẩm có vẻ khá chất lượng mà bạn có thể đã nghe nói là mỗi tuần, chúng ta tiêu thụ một lượng vi nhựa và nano nhựa tương đương với một thẻ tín dụng.
    Bạn có thể đã thấy điều đó trong các tiêu đề và trong các podcast khác.
    Và thực sự, đã có một bài báo lập luận như vậy. Tuy nhiên, một bài báo gần đây hơn đã xem xét phân tích định lượng mà họ đã sử dụng, sử dụng một phân tích định lượng khác và tuyên bố rằng họ đã đánh giá quá cao lượng nhựa mà chúng ta tiêu thụ mỗi tuần.
    Tôi muốn nói gì khi nói rằng đánh giá quá cao?
    Phân tích mới hơn về cùng một dữ liệu tuyên bố rằng lượng nhựa tương đương với thẻ tín dụng mà họ đã lập luận rằng chúng ta tiêu thụ mỗi tuần, thực ra là một sự đánh giá quá cao gấp một triệu lần.
    Và thực tế, sẽ mất 23.000 năm để tiêu thụ đủ nhựa để dẫn đến lượng nhựa tương đương với thẻ tín dụng trong cơ thể chúng ta.
    Vì vậy, bây giờ chúng ta có dữ liệu rất mâu thuẫn, hoặc đúng hơn là chúng ta có những phân tích rất mâu thuẫn về cùng một dữ liệu.
    Vì vậy, bạn bắt đầu có được một bức tranh về sự nhầm lẫn của toàn bộ lĩnh vực này, nhưng chúng ta…
    Tôi sẽ phân tích thêm một chút bằng cách nói rằng vi nhựa và nano nhựa có mặt ở khắp mọi nơi. Chúng chỉ có mặt ở mọi nơi bạn nhìn. Thực tế, nếu tôi là một người hướng dẫn tiến sĩ cho ai đó trong lĩnh vực độc học hoặc một người hướng dẫn tiến sĩ cho ai đó trong lĩnh vực khoa học môi trường, và họ cần có một bài báo chắc chắn, tôi có thể sẽ gợi ý họ nghiên cứu về vi nhựa và ra ngoài tìm kiếm một nguồn vi nhựa khác và sử dụng một phương pháp phân tích tốt hơn, chẳng hạn như vậy, việc làm luận văn tốt nghiệp không chỉ là về việc có được một bài báo, nhưng điều tôi muốn đề cập ở đây là bất cứ nơi nào mọi người tìm kiếm vi nhựa, họ đều tìm thấy chúng. Điều này đúng trong môi trường của chúng ta, đúng trong thực phẩm, đúng trong nước, và cũng đúng với các mô tế bào của chúng ta.
    Trong vài năm qua, đã có một sự bùng nổ trong số lượng các nghiên cứu khoa học khám phá các mô của cơ thể con người, không chỉ là các mô hình động vật, mà là cơ thể con người chứa vi nhựa và nano nhựa. Bằng cách kiểm tra các mô sau khi chết, tức là các mô từ những người đã qua đời, người ta đã phát hiện ra rằng có vi nhựa và nano nhựa bị mắc kẹt trong não. Vì vậy, nếu bạn lấy não của một người lớn đã chết, bạn sẽ thấy rằng khoảng 0,5% tổng trọng lượng của não là từ vi nhựa, điều này tương đương với khoảng một thìa cà phê muối hoặc đường vi nhựa, có thể không có vẻ nhiều, nhưng nếu bạn nghĩ về kích thước của các tế bào thần kinh, một tế bào thần kinh điển hình sẽ có một thân tế bào, đây là khu vực chứa nhân với tất cả DNA và các thứ khác, thân tế bào của các tế bào thần kinh có kích thước rất khác nhau, chúng có thể nhỏ đến 5 đến 8 micron hoặc lớn đến, ôi, tôi đã thấy một số tế bào thần kinh dưới kính hiển vi có kích thước 50 micron, tôi đã thấy một số có kích thước 100 micron, tùy thuộc vào nơi bạn nhìn trong hệ thần kinh.
    Vì vậy, nếu bạn bắt đầu nghĩ về một nửa thìa cà phê bột vi nhựa và nano nhựa,
    Đó là một lượng lớn vi nhựa và nano nhựa có thể được phân bố ở nhiều vị trí khác nhau trong não, và một chút sau, chúng ta sẽ nói về tác động tiềm tàng của những vi nhựa và nano nhựa này đối với chức năng của các loại tế bào thần kinh cụ thể có thể ảnh hưởng đến những điều như quỹ đạo phát triển thần kinh. Một lập luận đã được đưa ra, tôi không đưa ra lập luận này, nhưng lập luận đã được đưa ra rằng vi nhựa và nano nhựa có thể tương quan với những điều như tự kỷ, có thể tương quan với những điều như rối loạn tăng động giảm chú ý. Tôi thực sự không tin rằng dữ liệu ở đó đủ mạnh để đưa ra những lập luận đó. Tuy nhiên, tôi sẽ nói với bạn rằng sự hiện diện của vi nhựa và nano nhựa trong não, đó là mô sau khi chết, vì vậy để thấy mọi người lấy não, cắt nhỏ não, nhìn qua kính hiển vi và thấy vi nhựa, sau đó định lượng lượng vi nhựa trong các khoang khác nhau của não và phân bố khắp não, điều đó khiến tôi lo ngại vì có đủ lượng đó ở trong đó và chức năng của các tế bào thần kinh trong hệ thần kinh là đủ chính xác để bạn có thể tưởng tượng, với việc những vi nhựa và nano nhựa này bị mắc kẹt trong các loại tế bào thần kinh cụ thể thực sự ảnh hưởng đến những điều như phần thưởng và động lực, những điều như chuyển động, v.v., rằng chúng có thể ảnh hưởng đến chức năng của hệ thần kinh, nhưng không có mối quan hệ nguyên nhân trực tiếp, ít nhất là không ở người. Có một số dữ liệu thú vị trong các mô hình động vật, chúng ta sẽ quay lại với điều đó một chút sau. Vì vậy, có vi nhựa và nano nhựa trong não, bạn sẽ tìm thấy vi nhựa và nano nhựa trong các mô khác có hàng rào máu. Tôi muốn nói gì với điều đó? Chà, não được bao bọc trong cái gọi là BBB, hàng rào máu não, và đó là vì mô não của bạn, vì nó không thay đổi trong suốt cuộc đời, bạn không sản xuất nhiều tế bào thần kinh mới.
    Có rất ít nơi trong cơ thể bạn sản xuất ra các tế bào thần kinh mới như củ khứu giác, vòng răng của hồi hải mã, một vài nơi, nhưng chúng rất hiếm. Hầu hết các mô não mà bạn sinh ra sẽ là các mô não mà bạn sẽ chết với, miễn là bạn không mất đi các mô não đó trong suốt cuộc đời của mình do chấn thương đầu hoặc điều gì đó tương tự. Số lượng tế bào thần kinh bạn có khi sinh ra thực sự nhiều hơn rất nhiều so với số lượng tế bào thần kinh bạn có vào thời điểm bạn qua đời. Điều này rất quan trọng và là một trong những lý do chúng ta có hàng rào máu não. Thiên nhiên rất thông minh. Nó thiết kế một hàng rào để các phân tử có thể nguy hiểm cho não không thể vào não, và đó là mục đích của hàng rào BBB. Vi nhựa và vi nhựa nano đang từ dòng máu vào não. Đây là điều tôi muốn nói khi tôi nói rằng chúng có thể vượt qua hàng rào máu não. Và nếu chúng ta lùi lại một bước và tự hỏi, “Có những mô nào khác trong cơ thể có hàng rào rất vững chắc từ máu?” Bởi vì có rất nhiều thứ vào máu và điều đó không nhất thiết là tốt, nhưng cũng không nhất thiết là xấu nếu bạn có thể bài tiết những thứ đó, đúng không? Chúng ta có rất nhiều cơ chế giải độc bao gồm cả giải độc gan của chúng ta, v.v. Nhưng nếu những hạt này đang từ máu vào não, thì có những mô nào khác mà chúng đang xâm nhập có những hàng rào dày hoặc những hàng rào rất nghiêm ngặt này? Như bạn có thể tưởng tượng, hai mô khác có hàng rào từ máu đến cơ quan rất nghiêm ngặt là hàng rào máu tinh hoàn. Tại sao lại như vậy? Được rồi, tại sao bạn lại bảo vệ não? Chà, nó không thể tái tạo. Bạn không muốn những tế bào thần kinh đó bị ô nhiễm bởi những thứ khác. Vì vậy, bạn đặt một hàng rào BBB, một hàng rào máu não. Bạn cũng đặt một hàng rào máu tinh hoàn ở nam giới. Tại sao? Chà, đó là nơi có DNA. Đó là nơi có các tế bào sinh dục được gọi là. Vì vậy, bạn không muốn những thứ xâm nhập vào tinh hoàn và làm biến đổi DNA ở đó vì…
    rồi thì DNA đột biến đó có thể được truyền cho thế hệ sau.
    Chú ý điều gì?
    Vi nhựa và vi nhựa nano có thể vượt qua hàng rào máu tinh hoàn.
    Thực tế, có rất nhiều thông tin báo chí trong năm vừa qua về việc vi nhựa và vi nhựa nano có mặt trong mọi tinh hoàn của con người được phân tích từ mô sau khi chết.
    Tương tự, có một hàng rào máu nang trứng ở nữ giới.
    Đây là nơi trứng được hình thành.
    Và vi nhựa cùng vi nhựa nano có thể vượt qua hàng rào máu nang trứng.
    Đó là lý do tại sao mọi người bắt đầu lo ngại, đúng không?
    Tôi cho rằng chúng ta không nên quá ngạc nhiên khi hít phải vi nhựa vì chúng có mặt ở khắp mọi nơi.
    Tôi nên đề cập rằng, trước những năm 1950, không có nhiều nhựa xung quanh hoặc được sử dụng.
    Nếu ai trong số các bạn đã từng xem bộ phim “The Graduate” với Dustin Hoffman, đây là lần duy nhất bạn thấy ai đó lái xe về phía đông qua Cầu Vịnh, từ San Francisco, hướng về Berkeley trên tầng trên cùng.
    Thực tế, nó chạy theo hướng ngược lại.
    Họ đã đóng cửa Cầu Vịnh.
    Điều đó có trong “The Graduate”.
    Và điều khác trong “The Graduate” là cảnh nổi tiếng này, nếu bạn đủ tuổi như tôi để nhớ bộ phim “The Graduate”, Dustin Hoffman đang nằm trong bể bơi.
    Đó là sau khi anh ấy tốt nghiệp.
    Anh ấy nằm trong bể bơi.
    Anh ấy không thực sự biết mình sẽ làm gì với cuộc đời.
    Và một người đàn ông đến gần anh ấy và nói: “Bạn biết đấy, tương lai là nhựa.”
    Và nó đã trở thành một câu nói nổi tiếng hoặc bán nổi tiếng.
    Bộ phim đó diễn ra vào thời điểm mà ngành công nghiệp nhựa đang bùng nổ.
    Và thực sự, polyethylene, polyurethane, những vật liệu nhựa này được phát triển vì chúng rất bền.
    Chúng có tuổi thọ lâu dài.
    Thực tế, chúng không phân hủy sinh học.
    Chúng không bị phân hủy dễ dàng, nếu có, và chắc chắn không trong các mô sinh học.
    Những loại nhựa này đã từ chỗ gần như không tồn tại vào những năm 1940 và trước đó trong hầu hết mọi thứ.
    liên quan đến sản xuất, được không, ngay cả trong các khía cạnh khác nhau của các loại cấy ghép phẫu thuật và những thứ tương tự.
    Vì vậy, nhựa thực sự có mặt ở khắp mọi nơi.
    Và điều đó bắt đầu từ những năm 1950, do đó có câu nói trong bộ phim The Graduate.
    Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi vi nhựa và nano nhựa lại xâm nhập vào cơ thể chúng ta, đúng không?
    Nếu chúng có mặt ở khắp nơi trong môi trường và chúng ta hít phải chúng suốt cả ngày, thì dĩ nhiên chúng sẽ vào phổi của chúng ta và chúng đủ nhỏ để có thể vào dòng máu.
    Nhưng như tôi đã đề cập, cơ thể có những hệ thống làm sạch hoặc hệ thống giải độc để loại bỏ các chất, nhưng chúng không loại bỏ vi nhựa, hoặc ít nhất là không phải tất cả chúng, từ não, tinh hoàn và nang.
    Và tôi nên chỉ ra rằng vi nhựa và nano nhựa cũng được tìm thấy trong tất cả các mô khác của cơ thể.
    Thực tế, tôi không nghĩ có một cuộc điều tra nào về mô người hoặc mô động vật liên quan đến vi nhựa hoặc nano nhựa mà không có kết quả dương tính, nghĩa là nơi mà họ không tìm thấy chúng trong mô.
    Bạn có thể tìm thấy chúng không chỉ trong phổi trên mà còn trong phổi dưới, vì vậy chúng đang được lắng đọng trong phổi dưới.
    Bạn có thể tìm thấy chúng trong dòng máu từ một mẫu máu.
    Bạn có thể tìm thấy chúng trong nhau thai của con người và bạn có thể tìm thấy chúng trong cái gọi là meconium, đó là phân đầu tiên mà một đứa trẻ thải ra.
    Điều này thường được lấy trong vòng 24 giờ đầu sau khi sinh, khi phân đó được phân tích cho vi nhựa, ở đó bạn cũng tìm thấy vi nhựa và nano nhựa.
    Và điều đó thực sự khiến mọi người lo lắng vì điều này có nghĩa là vi nhựa và nano nhựa mà các bà mẹ đang tiêu thụ hoặc mà chúng somehow đã mắc kẹt trong cơ thể họ.
    Đang trên đường đến với thai nhi.
    Bây giờ bạn có thể nói, liệu đây có thực sự là một vấn đề không?
    Chà, vài năm trước, điều này đã đủ đáng lo ngại đến mức BPA, và chúng ta sẽ nói thêm về BPA, bisphenol A, là một thành phần của vi nhựa.
    Đây là một chất gây rối loạn nội tiết đã được biết đến.
    Nó làm rối loạn một số con đường giống như estrogen.
    Chúng ta sẽ đi vào chi tiết về điều này trong vài phút tới.
    BPA đã bị cấm trong các cốc uống cho trẻ em và từ bất kỳ hộp đựng thực phẩm nào cho trẻ nhỏ.
    Vì vậy, FDA ở Hoa Kỳ, và cũng có các quốc gia châu Âu, đã có đủ dữ liệu về điều này hoặc đủ lo ngại về điều này để nói rằng, nghe này, chúng tôi sẽ làm cho việc có cốc uống có lớp BPA hoặc hộp đựng thực phẩm cho trẻ nhỏ là bất hợp pháp, một phần vì BPA có liên quan đến vi nhựa và nano nhựa.
    Vì vậy, điều tôi đang nói ở đây là chính phủ đã thực hiện các biện pháp khá nghiêm ngặt để hạn chế lượng tiếp xúc với BPA thông qua vi nhựa và nano nhựa đối với trẻ nhỏ, và rõ ràng thai nhi cũng đang bị tiếp xúc với vi nhựa và nano nhựa.
    Đây là lý do tại sao ở phần đầu tôi đã đề cập rằng nếu bạn đang mang thai hoặc nếu bạn có trẻ nhỏ hoặc nếu bạn là một trẻ nhỏ, bạn nên cố gắng hạn chế sự tiếp xúc của mình với những vi nhựa và nano nhựa này, nhưng nếu bạn là một người lớn tuổi, bạn cũng nên làm điều tương tự và chúng ta sẽ nói về những cách mà bạn có thể làm điều đó.
    Vì vậy, tôi có thể nói mãi về các mô khác ngoài nhau thai, trong máu của bạn, não, tinh hoàn, nang trứng, phổi dưới.
    Bạn có thể tìm thấy nano nhựa trong gan.
    Bạn có thể tìm thấy vi nhựa và nano nhựa trong hầu hết mọi mô mà bạn tìm kiếm.
    Câu hỏi thực sự là những vi nhựa và nano nhựa này có hại đến mức nào?
    Và sau đó, tất nhiên, chúng ta có thể nói về nguồn gốc của chúng một cách cụ thể và những cách mà bạn có thể kiểm soát và hạn chế.
    Và khi tôi nói kiểm soát và hạn chế, điều mà chúng tôi thực sự đang nói ở đây là đúng, cố gắng hạn chế sự tiếp xúc của bạn với những thứ này.
    Nếu tôi liệt kê ra các nguồn khác nhau của vi nhựa và nano nhựa, bạn sẽ mở to mắt và có lẽ bạn cũng sẽ chỉ nói, “Được rồi, tôi đầu hàng. Chúng thực sự ở khắp mọi nơi. Thực ra, tôi sẽ làm điều đó. Được rồi. Tôi không thể không làm điều đó.” Nhưng hãy nhớ rằng, bạn có một số kiểm soát về kết quả cuối cùng của những vi nhựa và nano nhựa này đối với sức khỏe của bạn.
    Vậy nên, tôi sẽ bắt đầu, túi nhựa, hộp chứa, nắp chai, dây thừng, dụng cụ, cốc, phao, thùng lạnh, containers, dây thừng, lưới đánh cá, vải, xin lỗi, tôi không cười vì điều đó buồn cười. Tôi cười vì nó thực sự ở khắp mọi nơi. Sơn latex, lớp phủ, thiết bị y tế, bộ phận ô tô, lốp xe trên đường, bị phân hủy, phát tán ra những vi nhựa nhỏ vào không khí, vi nhựa rơi xuống từ bầu trời, theo đúng nghĩa đen. Hộp đựng phim trắng, kính an toàn laminate, kính chắn gió ô tô, ôi tuyệt, ngay cả kính chắn gió ô tô. Chai nước, sợi vải, sơn nhựa, vecni, xây dựng, bộ phận ô tô. Được rồi, về cơ bản là mọi nơi, những thứ này có mặt ở khắp nơi. Vậy chúng ta phải làm gì?
    Chà, điều chúng ta cần làm là hạn chế sự tích tụ lâu dài của vi nhựa và nano nhựa trong cơ thể. Có những cách mà chúng ta có thể hạn chế sự xâm nhập của chúng vào cơ thể, nhưng miễn là bạn còn thở, miễn là bạn còn đi lại, miễn là bạn còn gần một con đường, bạn sẽ tiếp xúc với vi nhựa. Vì vậy, cho đến khi có một phong trào lớn để sản xuất lốp xe tốt hơn không bị phân hủy nhanh chóng hoặc tạo ra các bộ lọc trong môi trường sống của chúng ta để loại bỏ vi nhựa, mà frankly tôi nghĩ rằng cả hai điều đó đều không phải là những kỳ vọng hợp lý, ít nhất là không trong cuộc đời này. Vậy, cho đến lúc đó, điều bạn có thể làm là cố gắng hạn chế sự xâm nhập và tích tụ của chúng vào cơ thể bạn.
    Vì vậy, thay vì liệt kê tất cả các cách mà bạn có thể hạn chế sự tích tụ sinh học của vi nhựa và nano nhựa ở đầu hoặc cuối tập hôm nay, tôi sẽ…
    Để xen kẽ chúng vào những thời điểm liên quan đến những gì tôi vừa thảo luận về cách mà vi nhựa xâm nhập vào hệ thống của chúng ta và các mô mà chúng bị mắc kẹt.
    Vì vậy, tôi sẽ nói với bạn ngay bây giờ rằng một vài cách mà bạn có thể thực sự giúp bản thân trong việc hạn chế tiếp xúc với vi nhựa là hạn chế tiêu thụ nước từ các chai nhựa.
    Điều đó có thể có vẻ khá hiển nhiên, nhưng hãy xem xét những dữ liệu này. Điều này thật kỳ lạ.
    Có một phân tích về số lượng hạt vi nhựa và nano nhựa trong nước đóng chai, và ước tính rằng có khoảng 30.000 hạt này trong mỗi lít nước. Và những dữ liệu đó đã tồn tại trong một thời gian khá dài.
    Sau đó, các kỹ thuật hình ảnh để đo số lượng các hạt khác nhau này, đặc biệt là các hạt nano rất nhỏ, những hạt có đường kính nhỏ hơn một micron, đã được cải thiện. Và tôi sẽ giải thích một chút về điều đó trong một chút nữa.
    Có một bài báo được công bố trong Tạp chí của Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia vào năm 2024 cho thấy rằng lượng nano nhựa, đặc biệt là vi nhựa và nano nhựa có trong nước đóng chai thực sự bị đánh giá thấp rất nhiều trong nghiên cứu trước đó.
    Ngoài 30.000 hạt mỗi lít, việc phân tích lại với các phương pháp tốt hơn cho thấy rằng nó dao động từ 110 cho đến 400.000 hạt mỗi lít. Và trung bình là 240.000 hạt mỗi lít.
    Điều đó có nghĩa là lượng vi nhựa và nano nhựa trong nước đóng chai thực sự cao hơn rất nhiều so với những gì chúng ta đã nghĩ ban đầu.
    Và một cách rất đơn giản để hạn chế tiếp xúc với vi nhựa và nano nhựa là tránh uống nước từ các chai nhựa, đặc biệt là các chai nhựa đã bị làm nóng.
    Bây giờ, bạn có thể nói, ồ, tôi không làm nóng các chai nước nhựa của mình, đúng không, nhưng bạn không biết điều gì đã xảy ra với những chai nước nhựa đó trên đường đến cửa hàng mà bạn đã mua chúng hoặc trên đường đến tủ lạnh của bạn, đúng không?
    Họ có thể đã ngồi ở phía sau một chiếc xe tải nóng.
    Họ có thể đã ngồi ở phía sau một bến hàng, hoặc bất kỳ điều gì khác.
    Bây giờ, điều này không có nghĩa là nếu bạn thỉnh thoảng uống nước từ một chai nhựa thì bạn sẽ gây hại cho sức khỏe của mình, tôi hoàn toàn không nói như vậy.
    Tuy nhiên, rõ ràng là có rất nhiều vi nhựa và nano nhựa mà hoàn toàn có thể tránh được, ít nhất là trong việc tiêu thụ chúng từ các chai nước nhựa.
    Vì vậy, tôi hiểu tại sao bạn muốn tránh những thứ đó như một sản phẩm tiêu dùng và chúng không phải là thứ có thể tái sử dụng nhiều lần.
    Tôi nghĩ bạn có thể tái sử dụng những chai nhựa đó, nhưng hầu hết mọi người không làm vậy, ít nhất là họ không sử dụng chúng trong thời gian dài.
    Chúng trở nên khá mỏng manh rất nhanh chóng.
    Bạn sẽ tốt hơn nhiều nếu có một chai thép không gỉ hoặc một loại cốc sứ nào đó, hoặc sử dụng kính hoặc một loại bình chứa nước khác có thể tái sử dụng.
    Và tất nhiên, điều đó không được làm từ nhựa.
    Và rồi câu hỏi đặt ra là, có bao nhiêu vi nhựa và nano nhựa trong nước máy?
    Và hóa ra có khá nhiều.
    Nó thay đổi tùy theo vị trí, nhưng có những cách để bạn có thể loại bỏ những vi nhựa và nano nhựa khỏi nước máy của mình.
    Cách tốt nhất hóa ra là hơi tốn kém, và đó là sử dụng bộ lọc thẩm thấu ngược.
    Vì vậy, bộ lọc thẩm thấu ngược sẽ loại bỏ tất cả vi nhựa và nano nhựa.
    Tất nhiên, nó cũng sẽ loại bỏ một số khoáng chất quan trọng trong nước.
    Vì vậy, bạn sẽ phải bổ sung khoáng chất cho nước đó.
    Nếu nhìn vào giá của các hệ thống lọc thẩm thấu ngược, chúng không rẻ.
    Chúng có thể dao động từ 300 đến 500 đô la hoặc thậm chí 600 đô la cho một đơn vị gia đình.
    Và nhiều đơn vị trong số đó sẽ bổ sung khoáng chất cho nước.
    Vì vậy, về cơ bản, nó lấy nước, làm sạch vi nhựa, nano nhựa và một loạt các chất không tốt khác mà bạn không muốn.
    Và sau đó nó sẽ bổ sung khoáng chất cho nước để bạn nhận được đủ khoáng chất trong nước của mình.
    Bây giờ, nếu bạn nhìn vào chi phí của một bộ lọc thẩm thấu ngược, tôi nghĩ bạn sẽ hơi ngạc nhiên như kiểu, “Đó là một số tiền lớn cho nước.” Nhưng nếu suy nghĩ về tổng số tiền mà một người chi tiêu trong một năm cho nước đóng chai bằng nhựa mà chúng ta tiêu thụ và sau đó vứt bỏ những chai đó, hoặc thậm chí nước đóng chai từ chai thủy tinh, trong thói quen cố gắng uống nước từ chai thủy tinh. Và khi bạn ra ngoài và mua những chai đó, bạn cảm thấy tốt hơn vì bạn không tiêu thụ nhiều vi nhựa và nano nhựa, nhưng chúng rất đắt. Vì vậy, chi phí có lẽ khá hợp lý. Khi tôi thực hiện phân tích đó, tôi nhận ra rằng, thực ra bộ lọc thẩm thấu ngược tại nhà với việc tái khoáng hóa thực sự sẽ tiết kiệm chi phí, miễn là bạn có thói quen đổ nước vào chai thủy tinh hoặc chai thép không gỉ và đảm bảo rằng, bạn biết, khi rời khỏi nhà hãy mang những chai đó theo. Một lần nữa, tôi không nghĩ rằng mọi người đều có thể tránh hoàn toàn việc tiêu thụ nước từ chai nhựa. Điều đó thật không hợp lý để mong đợi. Đúng không? Bạn không muốn trở thành người luôn mang theo nước mọi nơi bạn đến, đến nhà bạn bè, trong bữa tối, v.v. Tôi không nghĩ chúng ta cần phải quá lo lắng về lượng vi nhựa và nano nhựa trong nguồn nước. Và chắc chắn bạn không muốn tránh uống nước từ chai nhựa đến mức khiến bản thân bị mất nước hoặc đặt mình vào nguy cơ. Tôi không cố gắng tạo ra nỗi lo lắng kiểu đó ở đây. Điều tôi muốn nói là nếu bạn lo ngại về vi nhựa và nano nhựa và thực sự muốn hạn chế sự tiếp xúc của mình, một trong những cách tốt nhất để làm điều đó là hạn chế việc tiêu thụ nước từ chai nhựa và vì vi nhựa và nano nhựa có mặt trong nước máy, bạn sẽ cần một cách nào đó để loại bỏ những vi nhựa và nano nhựa đó khỏi nước máy của bạn nếu bạn rất lo lắng về chúng. Tôi không ở đây để nói rằng mọi người nên làm điều này.
    Tôi chắc chắn không nói rằng nếu bạn lo ngại về vi nhựa và nano nhựa, và chúng ta sẽ nói về một số lý do mà ai đó có thể muốn lo lắng về chúng, thì việc lắp đặt một hệ thống lọc thẩm thấu ngược cho nước sinh hoạt của bạn có thể là một ý tưởng tốt và có khả năng tiết kiệm chi phí nếu bạn so sánh với việc mua các chai nước dùng một lần.
    Bây giờ có rất nhiều cách khác ngoài việc uống nước từ các chai nhựa mà vi nhựa và nano nhựa có thể xâm nhập vào cơ thể chúng ta. Tôi có thể liệt kê nhiều điều trong số đó, nhưng tôi đang cố gắng tạo ra một hệ thống phân cấp ở đây về những thứ có thể là nguồn gốc chính và những thứ mà chúng ta có thể dễ dàng tránh được và có khả năng tiết kiệm chi phí tổng thể.
    Vì vậy, một điều rất rõ ràng là có rất nhiều vi nhựa và nano nhựa trong muối biển. Ai mà nghĩ đến điều đó? Nhưng rồi bạn suy nghĩ về nó và thấy rằng, ồ, những thứ này đang ra ngoài đại dương. Có rất nhiều nhựa trong đại dương. Thật là một cảnh tượng rất chán nản khi thấy những bức ảnh về tất cả những mảnh nhựa nổi trên đó. Thực tế, có một cuốn sách mà tôi đã đọc để chuẩn bị cho tập này. Chao ôi, nó thật sự rất chán nản, nhưng quan trọng đối với tôi khi đọc. Có thể bạn cũng muốn đọc nó. Nó khá hay, mặc dù sẽ khiến bạn cảm thấy hơi buồn. Tiêu đề của cuốn sách là “Một loại độc tố không giống ai. Cách vi nhựa làm hỏng hành tinh và cơ thể chúng ta” của Matt Simon và tôi đã nghe cuốn sách này và chao ôi, nó thực sự thuyết phục bạn rằng vi nhựa có mặt ở khắp mọi nơi, cả trên đất liền, trong không khí và trong đại dương, thật không may. Và dĩ nhiên, muối biển đến từ đại dương.
    Vì vậy, một giải pháp đơn giản cho điều này là nếu bạn định sử dụng muối và tôi là một người rất thích muối, không lạm dụng nó, nhưng muối có vai trò của nó, đúng không? Nó là một chất tuyệt vời, cả về hương vị lẫn sức khỏe. Tôi đã thực hiện một tập về muối, một lần nữa, đừng tiêu thụ quá nhiều muối. Đừng làm tăng huyết áp của bạn.
    Đừng quá lo lắng, nhưng nhiều người sẽ tốt hơn nếu bổ sung thêm một chút muối, đặc biệt là nếu bạn đang ăn một chế độ ăn uống rất sạch, đặc biệt là nếu bạn đang cung cấp đủ nước cho cơ thể. Hãy tập trung vào những loại muối như muối hồng Himalaya hoặc muối từ nguồn không phải biển. Được rồi. Điều này rất đơn giản để thực hiện. Đây là một trong những loại muối tốt nhất hiện có. Nó không quá đắt và bạn nên tránh muối biển và lấy muối từ những nguồn khác. Khi làm như vậy, bạn sẽ giảm thiểu sự tiếp xúc với vi nhựa và nano nhựa. Có một số hình ảnh khá đáng sợ của muối biển dưới kính hiển vi và tất cả những mảnh nhựa nhỏ có trong đó. Bạn chỉ cần nhìn thấy những hình ảnh đó một lần hoặc chỉ nghe từ tôi để chuyển sang muối Himalaya, và muối hồng thì rất đẹp. Nó trông đẹp. Nó có vị tuyệt vời. Vì vậy, đó là một sự thay đổi dễ dàng và rất tiết kiệm mà bạn có thể thực hiện. Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic, cũng bao gồm prebiotics và adaptogens. AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn và nó có vị rất ngon. Tôi đã uống AG1 từ năm 2012 và tôi bắt đầu vào thời điểm mà ngân sách của tôi cho các loại thực phẩm bổ sung rất hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung và tôi rất vui vì đã chọn AG1. Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm từ thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, nhưng rất khó để tôi có đủ trái cây, rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm. Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng suốt cả ngày, tôi ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của mình mạnh mẽ. Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi thấy rằng tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần và hiệu suất của tôi, cả về nhận thức và thể chất, đều tốt hơn.
    Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không dùng AG1 và tôi chắc chắn cảm nhận được sự khác biệt.
    Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh vật đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên dùng AG1, mà đối với tôi có nghĩa là một khẩu phần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc tối, tôi có nhiều sự rõ ràng trong tư duy và năng lượng tinh thần hơn.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
    Hiện tại họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2.
    Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Được rồi, vậy là chúng ta đã nói về nguồn nước đóng chai và lọc nước của bạn, chúng ta đã nói về muối biển.
    Một nguồn chính khác của những vi hạt nhựa này mà tôi thấy rất bất ngờ là từ lớp lót của hộp súp đóng hộp.
    Tôi không nghĩ mình sẽ ăn súp đóng hộp nữa trừ khi tôi thực sự cần.
    Xin lỗi các công ty sản xuất súp đóng hộp, nhưng có một nghiên cứu, nghiên cứu có tiêu đề “Tiêu thụ súp đóng hộp và bisphenol A trong nước tiểu, một thử nghiệm chéo ngẫu nhiên”.
    Tôi sẽ mô tả một chút về bisphenol A sau, nhưng bisphenol A là một chất gây rối loạn nội tiết đã được biết đến.
    Nó bắt chước estrogen theo những cách có thể kích hoạt hoặc chặn các con đường estrogen.
    Vì vậy, nó làm rối loạn các con đường hormone, bằng cách kích hoạt hoặc chặn chúng.
    Nó cũng có thể gắn vào các thụ thể androgen và có thể gây ra một số vấn đề ở đó.
    Bisphenol A hay BPA không phải là một điều tốt.
    Hóa ra có rất nhiều trong lớp lót của hộp súp.
    Lý do là súp có xu hướng hơi béo.
    Vì vậy, ngay cả khi bạn lấy súp không béo, nó vẫn có một số lipid và cũng có một chút độ axit.
    Và lớp lót giúp duy trì hương vị và độ tươi của súp trong những hộp đó.
    Trong nghiên cứu này, những gì họ đã làm là cho mọi người ăn súp tươi hoặc súp đóng hộp trong năm ngày.
    Sau đó, họ đã thực hiện một cái gọi là “rửa sạch hai ngày”, nơi họ tạm ngừng sử dụng súp và sau đó họ đã đảo ngược các điều kiện. Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề vì kết luận của nghiên cứu này thật bất ngờ. Điều họ phát hiện ra là việc tiêu thụ một phần súp đóng hộp mỗi ngày trong suốt năm ngày, ở đây tôi đang trích dẫn, có liên quan đến việc tăng hơn một nghìn phần trăm nồng độ BPA và bisphenol A trong nước tiểu. Bây giờ đó là BPA trong nước tiểu, vì vậy mọi người đang bài tiết nó. Tôi muốn nhấn mạnh điều đó. Nhưng một sự gia tăng gấp một nghìn lần BPA từ súp đóng hộp, tôi không biết. Tôi không phải là người hoảng hốt, nhưng tôi chỉ cần đọc điều này một lần. Hãy nghĩ về tình yêu của tôi đối với súp đóng hộp. Không phải là quá lớn. Xong. Tôi cần một ít súp đóng hộp nữa trừ khi tôi thực sự đói và tôi cần súp rất, rất tồi tệ. Đề xuất của tôi là trừ khi bạn có lý do mạnh mẽ để tiêu thụ súp đóng hộp, đừng tiêu thụ súp đóng hộp. Một lưu ý là nếu bạn có thể tìm thấy súp đóng hộp không chứa BPA, tức là nó ghi “không có BPA” trên bao bì, thì hãy thoải mái. Hãy ăn bao nhiêu súp đóng hộp bạn muốn, nhưng tôi nên rất rõ ràng rằng nhiều sản phẩm đóng hộp hiện nay ghi “không có BPA”, nhưng chúng chứa các chất gây rối loạn nội tiết khác và lượng vi nhựa và nano nhựa trong những loại súp đó vẫn chưa được biết đến. Vì vậy, một phần động lực ẩn giấu của tập này và có lẽ là động lực của những podcaster khác trong lĩnh vực sức khỏe đang nói về vi nhựa bây giờ, và nhân tiện, Tiến sĩ Rhonda Patrick đã thực hiện một podcast thật tuyệt vời về vi nhựa gần đây. Chúng tôi không phối hợp. Đó là lý do tại sao cả hai chúng tôi đều thực hiện nó vào khoảng thời gian giống nhau. Chúng tôi đã nói về điều đó sau đó và cười về điều đó. Tôi đoán cả hai chúng tôi đều quan tâm đến một số chủ đề giống nhau, tất nhiên. Một trong những chương trình ẩn giấu có thể là một số công ty sản xuất thực phẩm và đồ uống này sẽ bắt đầu bao gồm những mô tả chi tiết hơn.
    trong việc ghi nhãn những gì có và không có trong các sản phẩm khác nhau như súp đóng hộp và nước, v.v. Không chỉ là không có BPA, mà hy vọng cũng không có một số thứ khác có vấn đề mà chúng ta sẽ nói đến ngay bây giờ, chẳng hạn như BPS, một chất gây rối loạn nội tiết khác. Vì vậy, nếu bạn thấy không có BPA, đôi khi vẫn có BPS trong đó. Được rồi. Chúng ta sẽ nói về BPS cũng như phthalates, là những chất làm cho nhựa và các loại container khác bền hơn và linh hoạt hơn. Phthalates đã được thảo luận bởi những người như Tiến sĩ Shayna Swan, người sẽ sớm là khách mời trong podcast này và đã xuất hiện trên các podcast khác nói về cách phthalates được biết đến là những chất gây rối loạn nội tiết trong sự phát triển và có thể cả trong độ tuổi trưởng thành. Vì vậy, tôi đoán rằng việc tôi khuyên bạn không bao giờ tiêu thụ súp đóng hộp nữa có thể hơi khắc nghiệt. Đó chỉ là quyết định của tôi. Đây là những gì tôi sẽ làm. Tôi sẽ thương lượng với các công ty sản xuất súp đóng hộp. Nếu các bạn bắt đầu cung cấp một mô tả chi tiết hơn về những gì có và không có trong những hộp súp đó, không chỉ là không có BPA, mà liệu thực sự cũng không có BPS? Có phthalates không, v.v.? Thì có thể tôi sẽ quay lại với súp đóng hộp. Và tất nhiên, hầu hết các bạn có lẽ đã nghe rằng bạn không nên hâm nóng thực phẩm trong các container nhựa. Bây giờ bạn sẽ thấy có ghi “an toàn cho lò vi sóng” trên một số container khác nhau. Điều đó chỉ có nghĩa là nó sẽ không bị chảy trong lò vi sóng. Nó không có nghĩa là bạn không bị tiếp xúc với vi nhựa và nano nhựa cũng như BPA, BPS, phthalates, v.v. Vì vậy, nói chung, tốt nhất là nên tránh cho bất kỳ loại nhựa nào vào lò vi sóng, ít nhất là nếu bạn định hâm nóng thực phẩm và sau đó tiêu thụ thực phẩm đó. Một nguồn BPAs và BPSs bất ngờ, ít nhất là đối với tôi, đó là cốc giấy, thật đáng ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ rằng cốc giấy là an toàn, nhưng bạn biết những cốc giấy mà bạn đặt…
    Các chất lỏng nóng vào và chúng thường có nắp nhựa phải không?
    Thật ra, ngay cả khi chúng không có nắp nhựa, lớp lót của cốc giấy, giúp cho những cốc đó bền khi bạn cho chất lỏng nóng vào, như cà phê nóng hoặc trà nóng, thì thường chứa, trừ khi có ghi là không có BPA và không có BPS, rất nhiều BPA và BPS, vi nhựa, nano nhựa.
    Và việc cho chất lỏng nóng vào đó, thực tế đã có một phân tích cho thấy rằng nếu chất lỏng được đun nóng lên đến 100 độ Fahrenheit được cho vào những container đó, nó bắt đầu rò rỉ ra, nó bắt đầu kéo những vi nhựa, nano nhựa, BPA và BPS từ lớp lót cốc.
    Vì vậy, hôm nọ tôi đã đi qua đường và mua một cốc cà phê, tất nhiên họ đã bán cho tôi trong một cốc giấy và tôi đã nghĩ, ôi trời, tôi quên mang theo cốc của mình và cốc du lịch, cốc thép không gỉ hoặc cốc sứ của tôi.
    Tôi đã không mua cà phê? Không, tôi đã đặt cà phê rồi.
    Tôi không quay lại.
    Điều tôi làm là ngay khi về đến nhà, tôi đã lấy cà phê và đổ vào một cốc sứ.
    Vì vậy, tôi không phải là người cực đoan. Tôi không phải là người sẽ hoàn toàn tránh xa những thứ này, nhưng trong tương lai tôi sẽ cố gắng nhớ mang theo cốc của mình.
    Một số nơi thậm chí còn giảm giá cho bạn khi mua cà phê.
    Vì vậy, một lần nữa, đây là những cách tiết kiệm chi phí.
    Bạn chắc chắn đang giới hạn hoặc giảm lượng rác thải mà bạn tạo ra trên thế giới, điều đó chỉ có thể là điều tốt, đúng không?
    Và nắp nhựa, có lẽ là một ý tưởng tốt để tránh uống qua những nắp nhựa đó quá thường xuyên.
    Một lần nữa, tôi muốn nhấn mạnh rằng tôi không phải là một trong những người sẽ hoảng sợ khi uống một chất lỏng nóng qua nắp nhựa.
    Những vi nhựa và nano nhựa có mặt ở khắp mọi nơi.
    Chúng ta đang tiêu thụ chúng mọi lúc.
    Chúng ta có thể loại bỏ chúng khỏi cơ thể và sau này chúng ta sẽ nói về những cách mà bạn có thể tăng cường hoặc tăng lượng loại bỏ chúng khỏi cơ thể của bạn.
    Nhưng nếu chúng ta chỉ cần ý thức hơn một chút về cách mà chúng vào cơ thể chúng ta và chúng ta cũng ý thức hơn về chi phí tăng cao và lượng rác thải tăng lên sẽ được tái chế vào bãi rác, thì có lẽ là một ý tưởng tốt khi mang theo cốc của bạn, cốc du lịch của bạn, cố gắng làm cho những cốc và cốc du lịch đó bằng gốm, thép không gỉ hoặc một loại vật liệu khác không chứa BPA hoặc BPS.
    Trước khi chúng ta chuyển sang nói về những gì xảy ra khi vi nhựa và nano nhựa vào, chẳng hạn như vào tinh hoàn hoặc não, và hậu quả của điều đó là gì, tôi muốn quay lại một chút với điều mà tôi đã lướt qua cách đây một thời gian, đó là phân tích vi nhựa và hạt nano nhựa có trong nước đóng chai. Nhớ rằng ban đầu người ta nghĩ rằng có khoảng 30.000 hạt mỗi lít, sau đó người ta phát hiện ra bằng cách sử dụng các kỹ thuật tốt hơn rằng thực tế là trung bình có khoảng 240.000 hạt mỗi lít.
    Làm thế nào mà sự chênh lệch lớn trong dữ liệu này lại xuất hiện? Tôi nhận ra rằng đây không phải là một cuộc thảo luận về phân tích dữ liệu, nhưng tôi muốn nói về điều này một cách ngắn gọn vì nó minh họa cho bạn một điều rất quan trọng về khoa học, đó là khi các công cụ đo lường ngày càng tốt hơn, thì sự hiểu biết của chúng ta về những gì đang xảy ra trong não và cơ thể cũng vậy, và đó là một điều rất đơn giản và khá thú vị liên quan đến ánh sáng.
    Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng rằng bài báo đầu tiên đã nhìn dưới kính hiển vi vào một giọt nước lấy từ một chai nhựa và sau đó hình ảnh số lượng các hạt nhựa nhỏ trong đó. Bạn sẽ nói, ồ, có một hạt và có một hạt và có một hạt, và có những công cụ có thể đếm những hạt đó. Vậy nếu bạn có hai hạt rất gần nhau thì sao? Nếu bạn nhớ, vi nhựa có đường kính từ một micron cho đến năm milimet, nhưng nano nhựa có đường kính nhỏ hơn một micron.
    Vậy làm thế nào bạn biết rằng khi nhìn thấy một đống vật chất dưới kính hiển vi trong giọt nước đó, bạn đang nhìn vào một mảnh nhựa lớn hay hàng ngàn, hàng ngàn mảnh nhựa nano nhỏ hơn hoặc thậm chí chỉ là những mảnh nhựa vi mô nhỏ hơn nhiều? Chà, điều này liên quan đến cái gọi là hàm phân tán điểm và tôi không muốn đi vào chi tiết quá nhiều, nhưng về cơ bản, khi bạn chiếu ánh sáng vào một cái gì đó, bạn sẽ nhận được một “đồi” ánh sáng nhỏ, nếu bạn muốn. Có một đỉnh ở trung tâm và sau đó nó giảm dần theo khoảng cách. Lý do tại sao số liệu nhảy từ 30.000 lên 240.000 không phải vì các nhà nghiên cứu đã trở nên tốt hơn nhiều, mà là vì các công cụ đã trở nên tốt hơn nhiều. Có những kỹ thuật hình ảnh mới và tôi sẽ để lại một tài liệu tham khảo cho những ai quan tâm đến loại thông tin này có tiêu đề “Hình ảnh Hóa học Hạt Đơn Nhanh của Nanoplastics bằng Kính hiển vi SRS”, khá là “nerdy”, nhưng thú vị nếu bạn quan tâm đến ánh sáng và cách ánh sáng có thể làm sáng tỏ mọi thứ và cho thấy chi tiết hoặc không có chi tiết. Nhưng về cơ bản, điều chúng ta nhận ra là có rất nhiều hạt nhựa trong các mô khác nhau, trong những thứ khác nhau mà chúng ta đang tiêu thụ, v.v., vì chúng ta đang có những cách ngày càng tốt hơn để tách những đống ánh sáng đó thành nhiều đống ánh sáng nhỏ và nhận ra, ôi, cái đó trông giống như một hạt, đúng không? Nhớ rằng đó là hạt trên mỗi lít, không phải một hạt, mà là 10.000 hạt. Bây giờ, bạn có thể nói, được rồi, vậy sự khác biệt giữa một đống hạt nhỏ và một hạt lớn là gì? À, có một sự khác biệt lớn. Sự khác biệt lớn là gì? Những hạt nhỏ có thể vượt qua các rào cản mà những hạt lớn không thể. Những hạt nano nhựa nhỏ này đặc biệt đáng lo ngại vì đó là những hạt mà bạn tìm thấy với số lượng lớn nhất, hoặc tôi nên nói, trong số các loại nhựa mà bạn tìm thấy trong các mô khác nhau, những hạt có số lượng lớn nhất trong não, tinh hoàn.
    và nang lông, một lần nữa, những mô này mà thiên nhiên và tiến hóa đã cố gắng bảo vệ bằng những rào cản rất nghiêm ngặt như hàng rào máu não, hàng rào máu tinh hoàn, hàng rào máu nang lông. Những thứ đó đang vượt qua vì chúng rất, rất nhỏ. Chúng có thể lén lút đi qua những lỗ nhỏ trong những hàng rào sinh học đó. Chúng đang được tích tụ trong những mô đó, não, tinh hoàn và nang lông, và chúng ở lại đó ít nhất cho đến khi con người chết, mà trong trường hợp phân tích mô sau khi chết thì nhiều, nhiều thập kỷ sau, được không? Vì vậy, tôi không chỉ đưa ra cuộc thảo luận này về cách phân biệt các hạt lớn với các hạt nhỏ chỉ để trở nên kén chọn và kỹ thuật. Hóa ra đây là một vấn đề rất quan trọng với những hệ quả sinh học thực sự. Được rồi. Vậy là rất nhiều mảnh nhựa nhỏ xíu đang len lỏi vào các mô như não, nang lông, tinh hoàn, gan, phổi, v.v. Một số hệ quả của điều này là gì? Bây giờ, có rất nhiều dữ liệu từ động vật, dữ liệu từ cá, dữ liệu từ chuột, v.v., đã khám phá cách mà vi nhựa và nano nhựa có thể làm rối loạn bất kỳ số lượng chức năng sinh học khác nhau nào, nhưng có lẽ đáng để xem xét cách mà sự tích tụ nano nhựa và vi nhựa trong các mô cụ thể có tương quan với những tác hại sức khỏe cụ thể ở con người, mặc dù dữ liệu là tương quan, đúng không? Thật khó khăn hơn để có được dữ liệu nguyên nhân từ các nghiên cứu trên con người vì các nghiên cứu trên động vật, thật lòng mà nói, rất khó để chuyển đổi sang con người trong trường hợp này, đặc biệt là vì nhiều đặc điểm của sinh học động vật, mặc dù tương tự với sinh học con người, con người là động vật, nhưng bạn hiểu ý tôi, chúng không tương ứng dễ dàng khi nhìn vào vi nhựa và nano nhựa vì lý do sau. Giả sử bạn có một con cá nhỏ, con cá đó dài khoảng vài centimet, và hóa ra có, tôi không biết, khoảng kích thước của một viên aspirin vi nhựa và nano nhựa trong…
    cá đó khi cá đó được phân tích sau khi chết. Bạn sẽ nói, được rồi, điều đó có vẻ là nhiều, đúng không? Một lượng vi nhựa và nano nhựa tương đương với một viên aspirin trong con cá nhỏ đó, và sau đó bạn nhìn vào con người và nhận ra, được rồi, có nhiều vi nhựa và nano nhựa hơn, nhưng không nhiều hơn là bao nhiêu. Thực sự có bao nhiêu tác hại? Bạn có thể nhìn vào nghiên cứu trên cá, chẳng hạn như, và điều này đã được chứng minh rằng bạn có sự gián đoạn trong các con đường thần kinh, sự hình thành của những con đường đó, như sự phát triển não bộ bị thay đổi, chức năng sinh sản bị thay đổi, v.v.? Thật khó để chuyển ngữ. Chúng ta không thực sự biết điều đó có nghĩa là gì đối với con người, vì vậy chúng ta sẽ xem xét dữ liệu tương quan ở con người, và tôi sẽ tìm đến dữ liệu mạnh nhất, ít nhất là những gì tôi có thể tìm thấy ở đó, và có ba trường hợp chính mà tôi nghĩ là đáng chú ý. Trường hợp đầu tiên là có một nghiên cứu được thực hiện trên con người. Nghiên cứu này được công bố vào năm 2021, được công bố trong Tạp chí Khoa học Môi trường và Công nghệ, cho thấy mức độ vi nhựa cao hơn nhiều trong mẫu phân của những người được chẩn đoán mắc hội chứng ruột kích thích, được không? Hội chứng ruột kích thích rất gây rối loạn cho sự khỏe mạnh của con người. Không có một phương pháp chữa trị rõ ràng cho hội chứng ruột kích thích, mặc dù một số người cảm thấy giảm triệu chứng bằng cách cải thiện hệ vi sinh đường ruột của họ, bằng cách hạn chế viêm toàn thân và viêm đường ruột thông qua nhiều cách khác nhau, cải thiện giấc ngủ và ăn một chế độ ăn ít viêm, v.v. Đây là điều mà tôi có thể sẽ đề cập trong một tập sau của podcast Huberman Lab, những thách thức về tiêu hóa, đó là. Vì vậy, tôi muốn rất rõ ràng, không có mối quan hệ nguyên nhân trực tiếp nào được thiết lập, nhưng rõ ràng là có mức độ vi nhựa cao hơn được tìm thấy trong mô phân của những người mắc hội chứng ruột kích thích so với những cá nhân không mắc hội chứng ruột kích thích.
    Và mặc dù không có nghiên cứu nào là hoàn hảo, nhưng họ đã bao gồm một số yếu tố kiểm soát quan trọng trong thí nghiệm để kiểm soát độ tuổi và một số đặc điểm khác. Vì vậy, thật hợp lý khi giả định rằng sự tích tụ vi nhựa trong ruột hoặc ở đâu đó dọc theo ống tiêu hóa có thể đã dẫn đến hoặc liên quan đến hội chứng ruột kích thích. Được rồi, bây giờ bạn cũng có thể tưởng tượng điều ngược lại. Điều này rất quan trọng để hiểu. Bạn cũng có thể tưởng tượng rằng những người mắc hội chứng ruột kích thích có thể kém khả năng lọc vi nhựa và nano nhựa từ thực phẩm và chất lỏng mà họ tiêu thụ hơn so với những người không mắc hội chứng ruột kích thích. Vì vậy, mối quan hệ nguyên nhân, nếu nó tồn tại, có thể diễn ra theo cả hai hướng hoặc cả hai. Tuy nhiên, tôi nghĩ đây là một nghiên cứu thú vị. Và nếu bạn là người đang chịu đựng sự khó chịu về tiêu hóa, chẳng hạn như hội chứng ruột kích thích hoặc những vấn đề khác, tôi nghĩ bạn sẽ khôn ngoan. Thực tế, tất cả mọi người sẽ khôn ngoan, nhưng tôi nghĩ bạn sẽ đặc biệt khôn ngoan khi xem xét một số điều nên làm và không nên làm mà tôi sẽ đề cập trong tập hôm nay, chẳng hạn như tránh tiêu thụ nước từ chai nhựa, một số điều mà chúng ta đã nói trước đó, tránh súp đóng hộp và các loại chứa BPA, BPS và những thứ tương tự hoặc những thứ đến từ những container đó. Khu vực khác mà có một số dữ liệu tương quan thực sự thú vị liên quan đến chức năng sinh sản và sức khỏe hormone. Và đây là nơi chúng ta có thể bắt đầu đi vào chi tiết hơn về BPA và BPS và phthalate và một số vai trò của chúng trong việc làm rối loạn các con đường nội tiết, tức là con đường hormone. Có một nghiên cứu mà tôi sẽ để liên kết trong phần ghi chú chương trình có tiêu đề “Các chất chuyển hóa phthalate trong nước tiểu liên quan đến nồng độ testosterone huyết thanh giảm”. Vì vậy, điều này liên quan đến máu ở nam giới, phụ nữ và trẻ em. Đây là một nghiên cứu thú vị vì nhiều lý do. Trước hết, nó nhấn mạnh một điều mà mọi người nên biết, đó là testosterone.
    chơi vai trò quan trọng trong nam, nữ và trẻ em.
    Không phải chỉ có testosterone mới hiện diện ở nam giới và bé trai.
    Nó cũng có mặt ở nữ giới và bé gái, và đóng vai trò quan trọng trong tất cả mọi người.
    Được rồi, nó liên quan, tất nhiên, đến một số điều mà chúng ta thường liên kết với testosterone, chẳng hạn như khối lượng cơ bắp, mật độ xương, sức mạnh, v.v.
    Nhưng testosterone có thể được chuyển đổi thành estrogen.
    Testosterone liên quan đến ham muốn tình dục ở cả nam và nữ.
    Nó tham gia vào sự phát triển não bộ ở bé trai và bé gái, trong sự phát triển cơ quan sinh dục, và còn nhiều điều khác nữa.
    Vì vậy, đây là một hormone quan trọng, và từ nghiên cứu này, rõ ràng rằng mức độ phthalate cao, tức là các chất chuyển hóa phthalate, có liên quan đến mức testosterone thấp hơn trong tất cả các nhóm dân số đó.
    Họ chỉ ra rằng, trích dẫn, mối quan hệ nghịch đảo mạnh mẽ và nhất quán nhất giữa mức phthalate và testosterone, tức là các chất chuyển hóa phthalate cao hơn, testosterone thấp hơn, được tìm thấy ở phụ nữ từ 40 đến 60 tuổi.
    Điều này rất quan trọng.
    Chúng tôi đã thấy tập phim mà chúng tôi thực hiện với Tiến sĩ Mary Claire Haver về tiền mãn kinh và mãn kinh.
    Bà nhấn mạnh rằng tiền mãn kinh và mãn kinh, thường bắt đầu từ giữa độ tuổi 40 đến 60.
    Được rồi, có sự biến đổi lớn ở đây, đôi khi bắt đầu sớm nhất là ở độ tuổi 30.
    Điều đó sẽ là sớm, tuy nhiên, thường thì ở độ tuổi 40 và 50, đôi khi muộn nhất là 60.
    Giảm phthalate trong estrogen, nhưng cũng trong testosterone, và điều này có những tác động lớn đến việc tạo ra cảm giác ít sức sống hơn, giảm ham muốn tình dục, ít hồi phục sau khi tập thể dục, và các căng thẳng trong cuộc sống và những điều tương tự.
    Bây giờ nghiên cứu cũng thú vị chỉ ra rằng, trích dẫn, ở nam giới trưởng thành, mối liên hệ nghịch đảo duy nhất hoặc gợi ý giữa các chất chuyển hóa phthalate và testosterone được quan sát thấy ở nam giới từ 40 đến 60 tuổi.
    Bây giờ có một số cách khác nhau mà chúng ta có thể diễn giải những dữ liệu đó.
    Một cách là nam giới dưới 40 tuổi có mức testosterone đủ cao đến mức, hoặc là
    Các mức testosterone trong mẫu người dưới 40 tuổi đủ lớn đến mức nào đó đã có thể lấn át bất kỳ sự giảm testosterone nào do các chất chuyển hóa phthalate gây ra, hoặc có thể là khi nam giới từ 40 đến 60 tuổi, có một sự dễ bị tổn thương nào đó của các con đường testosterone đối với phthalate, hoặc, và tất cả những điều này không loại trừ lẫn nhau, rằng các phthalate đã tích tụ trong cơ thể của những người đàn ông đó qua nhiều năm và sau đó đã có tác động lớn đến họ trong khoảng thời gian từ 40 đến 60 tuổi.
    Tôi thấy điều thú vị là các tác động lớn đã được quan sát ở cả nam và nữ trong độ tuổi từ 40 đến 60, và cách giải thích dữ liệu đó mà ít nhất tôi thấy hợp lý nhất là có một tác động tích lũy của các phthalate theo thời gian, điều này thể hiện ít nhất là về mặt thống kê ở nam và nữ khi họ đạt độ tuổi từ 40 đến 60.
    Vậy các phthalate này là gì?
    Chà, các phthalate này là những chất được bao gồm trong nhựa dùng để chứa các chất lỏng và thực phẩm mà chúng ta ăn hoặc nấu ăn, hoặc đơn giản là tồn tại trong môi trường của chúng ta và đang bị phân hủy, và chúng ta hít vào, sau đó chúng đi qua hàng rào máu-tinh hoàn, hàng rào nang hoặc vào bất kỳ mô nào khác.
    Các phthalate đó có mặt để làm cho nhựa linh hoạt và bền hơn, nhưng chúng được biết đến là những chất gây rối loạn nội tiết.
    Tiến sĩ Shana Swan đã thực hiện công việc tuyệt vời cho thấy rằng các động vật trẻ và có thể cả con người bị tiếp xúc với phthalate từ những thứ như thuốc trừ sâu, đặc biệt, thực sự có thể bị rối loạn khá lớn trong cái gọi là khoảng cách giữa bộ phận sinh dục và hậu môn, được không, hãy kiềm chế những tiếng cười của bạn.
    Khoảng cách giữa dương vật và hậu môn ở những người đã tiếp xúc với phthalate hoặc các bà mẹ của những cậu bé đã tiếp xúc với phthalate, những cậu bé đó được sinh ra với khoảng cách dương vật đến hậu môn ngắn hơn, được không, thường thì nó có một khoảng cách nhất định và có một…
    mối tương quan với khoảng cách inogenital giảm, đó là một dấu hiệu bên ngoài, được không, không phải là điều đó tự nó là một điều xấu. Đó không phải là điều chúng tôi đang nói ở đây, nhưng đó là một dấu hiệu bên ngoài có thể được đo lường ở chuột và có một số nghiên cứu đang khám phá điều đó ở con người cũng như có mối tương quan với một số điều khác bao gồm số lượng tinh trùng thấp hơn, khả năng di động của tinh trùng giảm và những điều tương tự. Đôi khi bisphenol A và BPS được biết đến là những chất gây rối loạn nội tiết. Tôi đã nói về điều này một chút trước đây. Chúng được biết đến là liên kết với các thụ thể estrogen vì vậy chúng bắt chước estrogen. Đôi khi chúng kích hoạt các con đường phụ thuộc vào thụ thể estrogen, vì vậy chúng thực sự bắt chước estrogen. Đôi khi chúng chặn các thụ thể estrogen, vì vậy estrogen không thể thực hiện vai trò bình thường của mình trong việc gắn vào các thụ thể đó và gây ra các chức năng bình thường của chúng và BPA và đến một mức độ nào đó BPS và có thể là phthalates cũng có thể gắn vào các thụ thể androgen. Đôi khi được gọi là thụ thể testosterone, thụ thể androgen. Vì vậy, điểm quan trọng là BPA, BPS và phthalates không tốt cho chức năng nội tiết và chúng có mặt trong hầu hết tất cả các loại nhựa trừ khi nó ghi là không có BPA hoặc đã loại bỏ tất cả phthalates. Chúng có mặt trong thuốc diệt cỏ, v.v. và chúng thực sự là một mối quan tâm và rất rõ ràng như tôi đã đề cập trước đó rằng bạn có thể phát hiện vi nhựa trong tinh hoàn của con người và tôi chưa đề cập đến điều này trước đây trong tinh dịch và bây giờ rất rõ ràng rằng điều đó có mối tương quan với số lượng tinh trùng giảm và khả năng di động của tinh trùng thấp hơn. Bây giờ tôi cũng muốn làm rõ, hãy nhớ rằng tôi không phải là người gây hoảng loạn, tôi muốn làm rõ rằng chỉ vì số lượng tinh trùng thấp hơn đáng kể ở những người có một lượng vi nhựa và nano nhựa có thể có trong tinh hoàn của họ hoặc họ đã tiếp xúc với không nhất thiết có nghĩa là họ vô sinh. Đúng là tổng số lượng tinh trùng và khả năng di động của tinh trùng, khả năng di động tiến về phía trước là một yếu tố quan trọng.
    Các chỉ số về sức khỏe tinh trùng có mối liên hệ với khả năng thụ tinh của một người. Điều này đã được đề cập trong một tập khá dài nhưng chi tiết mà tôi đã thực hiện về khả năng sinh sản ở cả nam và nữ, có nhiều điều mà một người có thể làm để tăng số lượng tinh trùng hoặc ít nhất là hạn chế sự suy giảm số lượng tinh trùng, cũng như nhiều điều mà một người có thể làm để cải thiện khả năng di chuyển của tinh trùng. Tôi khuyến khích bạn xem tập đó, tôi sẽ cung cấp liên kết đến nó trong phần ghi chú chương trình, thực tế tôi sẽ liên kết đến thời gian cụ thể trong phần ghi chú chương trình liên quan đến các chiến lược đó.
    Nhưng điểm ở đây là vi nhựa và nano nhựa được tìm thấy trong tinh hoàn của con người và điều này có liên quan đến sự giảm số lượng tinh trùng và giảm khả năng di chuyển của tinh trùng. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm phương pháp toàn diện nhất để xét nghiệm trong phòng thí nghiệm. Trong khi tôi đã lâu là một người hâm mộ xét nghiệm máu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có cái nhìn tổng thể về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng trao đổi chất, tình trạng vitamin và khoáng chất cũng như các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống còn của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn. Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi, tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh hơn.
    và bổ sung với NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi. Việc kiểm tra lab hiệu quả như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và mặc dù tôi đã thực hiện điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi rất ấn tượng với Function, cả ở mức độ dễ sử dụng, tức là việc thực hiện bài kiểm tra, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi gần đây đã tham gia vào hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Eight Sleep. Eight Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này về nhu cầu quan trọng của chúng ta trong việc có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Đó thực sự là nền tảng của tất cả sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo bạn có một giấc ngủ ngon là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn, và điều đó là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng 1 đến 3 độ, và để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng 1 đến 3 độ. Eight Sleep làm cho việc kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn trở nên cực kỳ dễ dàng bằng cách cho phép bạn điều chỉnh nhiệt độ của vỏ đệm của bạn vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên một vỏ đệm Eight Sleep gần bốn năm nay, và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi.
    Eight Sleep đã ra mắt thế hệ mới nhất của Pod Cover, Pod 4 Ultra.
    Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và làm nóng được cải thiện, công nghệ theo dõi giấc ngủ với độ chính xác cao hơn, và thậm chí có khả năng phát hiện ngáy ngủ, tự động nâng đầu bạn lên vài độ để cải thiện luồng không khí và ngăn ngừa ngáy.
    Nếu bạn muốn thử một lớp đệm của Eight Sleep, hãy truy cập eightsleep.com/huberman để tiết kiệm tới 350 đô la cho Pod 4 Ultra của họ.
    Eight Sleep hiện đang vận chuyển đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia trong EU và Úc.
    Một lần nữa, đó là eightsleep.com/huberman.
    Một nghiên cứu khác đã thu hút sự chú ý của mọi người mà tôi nghĩ đáng để đề cập, liên quan đến vi nhựa, nano nhựa và bệnh tim mạch.
    Đây là một nghiên cứu được công bố trên Tạp chí Y học New England vào năm 2024.
    Đây là một tạp chí rất uy tín.
    Nghiên cứu phát hiện rằng polyethylene, một thành phần của nhiều loại nhựa, đã được phát hiện trong các mảng bám động mạch cảnh của 150 bệnh nhân, chiếm khoảng 58% trong số những người tham gia nghiên cứu.
    Họ cũng phát hiện ra bằng một kỹ thuật gọi là kính hiển vi điện tử.
    Hôm nay thật thú vị, vì chúng ta có thể nói về các loại kính hiển vi khác nhau.
    Kính hiển vi điện tử cho phép bạn nhìn vào những thứ nhỏ hơn một micron.
    Bạn có thể nhìn xuống tận phạm vi nanomet, đúng không?
    Bạn có thể bắt đầu chia nhỏ một phần nghìn của một milimet thành nanomet, và bạn có thể bắt đầu thấy những thứ thực sự, thực sự nhỏ.
    Và trong nghiên cứu này, kính hiển vi điện tử cho thấy có những hạt lạ có cạnh sắc nhọn giữa các đại thực bào trong các mảng bám tim mạch này, được không?
    Đại thực bào là một phần của hệ thống miễn dịch.
    Đây là những tế bào đi vào và cố gắng ăn các thứ.
    Chúng giống như những chiếc xe cứu thương nhỏ.
    Sau này, chúng ta sẽ nói về microglia, là những đại thực bào cư trú trong não.
    hoặc vi nhựa, tùy thuộc vào nơi bạn sống và cách bạn thích phát âm nó.
    Điều quan trọng ở đây là khi sử dụng một kỹ thuật như kính hiển vi điện tử cho phép bạn nhìn vào những thứ thực sự rất nhỏ, thì rất rõ ràng rằng các mảng bám hình thành những, bạn biết đấy, cơ bản là những tắc nghẽn trong các động mạch, những thứ này không tốt.
    Đây là một trong những lý do bạn muốn ăn uống đúng cách và thực hiện các bài tập tim mạch và chăm sóc bản thân thật tốt, v.v.
    Kính hiển vi điện tử đã làm rõ rằng có những hạt nhựa nhỏ lạ hình răng cưa được lắng đọng trong một số mảng bám này.
    Bây giờ, liệu chúng có phải là nguyên nhân gây ra những mảng bám này không? Có thể chúng góp phần vào một số tắc nghẽn do những mảng bám đó gây ra, không rõ ràng.
    Nhưng hợp lý để giả định rằng chúng là một phần của nền tảng vật lý có thể gây tắc nghẽn dòng máu qua những động mạch này, điều này tất nhiên dẫn đến các sự kiện tim mạch, mà tất nhiên là không tốt.
    Vì vậy, tôi sẽ để một liên kết đến nghiên cứu này trong phần ghi chú chương trình.
    Một lần nữa, đây là các nghiên cứu tương quan ở người.
    Các nghiên cứu tương quan chỉ là như vậy.
    Chúng chỉ là tương quan.
    Nhưng tôi đang cố gắng cung cấp một bức tranh tổng thể về những điều cho thấy rằng thực sự sẽ là một ý tưởng tốt để cố gắng hạn chế việc tiêu thụ hoặc ít nhất là tạo điều kiện cho việc loại bỏ vi nhựa và nano nhựa khỏi hệ thống của bạn.
    Một lý do khác để làm điều đó liên quan đến cái gọi là PFAS, được không?
    Đây là một nhóm hóa chất đôi khi được gọi là hóa chất “mãi mãi”, vì chúng tồn tại rất lâu sau khi vào cơ thể bạn.
    Những thứ này có những tên khác ngoài PFAS, đó là một từ viết tắt.
    Những thứ như perfluor alcohol, những thứ như polyfluor alcohol, tôi không biết phát âm của tôi về những thứ đó có tốt không, nhưng nếu bạn tìm kiếm PFAS, bạn sẽ thấy rằng những thứ này được biết đến là gây tổn thương gan, chúng có thể làm hỏng hệ thống miễn dịch.
    Chúng được coi là hóa chất mãi mãi vì chúng không bị phân hủy.
    Chúng tồn tại mãi mãi.
    Sau đó, một số thành phần khác của vi nhựa và nano nhựa cũng được biết đến là có thể tồn tại mãi mãi.
    Vì vậy, bạn bắt đầu hình dung về những mảnh nhựa nhỏ bé này, một số nhỏ hơn những mảnh khác, đang tích tụ trong các mô của chúng ta.
    Chúng có mặt ở khắp mọi nơi.
    Chúng nổi bật hơn ở một số nguồn nhất định, nhưng chúng sẽ xâm nhập vào hệ thống của chúng ta.
    Điều đó có nghĩa là chúng ta không thể loại bỏ chúng?
    Không.
    Chúng ta hoàn toàn có thể loại bỏ chúng.
    Thực tế, chúng ta có một số cách khác nhau để loại bỏ độc tố và các tác nhân lạ trong cơ thể.
    Một số trong số đó bao gồm hệ thống miễn dịch, đúng không?
    Ngay cả khi bạn chỉ có một vật thể lạ nào đó như một mảnh gỗ nhỏ, hệ thống miễn dịch của bạn cũng sẽ phản ứng với điều đó.
    Thường thì, bạn sẽ thấy có một ít mủ xung quanh, đó là một phản ứng viêm, và mủ cùng với viêm là một phần của quá trình cô lập kẻ xâm nhập lạ đó, mảnh gỗ nhỏ, và sau đó cuối cùng tạo ra một số mô để đẩy nó ra hoặc cho phép bạn đẩy nó ra.
    Bạn cũng có hệ thống miễn dịch thích ứng, không chỉ phản ứng với sự hiện diện của một cái gì đó lạ, mà còn tạo ra kháng thể, có thể chống lại điều đó và cứ thế tiếp tục.
    Vì vậy, cơ thể bạn có những cách, thực sự, kỳ diệu để xử lý những kẻ xâm nhập lạ khác nhau, nhưng dường như vi nhựa và nano nhựa có thể tích tụ trong các mô của chúng và ở lại đó.
    Điều đó có nghĩa là bạn không có cơ hội nào để loại bỏ chúng?
    Không.
    Bạn có một lá gan.
    Lá gan của bạn, đúng vậy, chứa vi nhựa và nano nhựa, rất có thể nếu bạn đã sống một khoảng thời gian nào đó, nhưng nó cũng có những quá trình giải độc giai đoạn một và giai đoạn hai cho phép bạn phân hủy và loại bỏ một số sản phẩm lạ, bao gồm vi nhựa và nano nhựa.
    Vậy hãy nói về quá trình giải độc gan và một số điều có thể hỗ trợ quá trình giải độc gan mà bạn thực sự có thể kiểm soát.
    Được rồi. Vậy hãy nói về quá trình giải độc gan.
    Gan là một cơ quan thật tuyệt vời.
    Nó thực hiện rất nhiều chức năng thú vị.
    Không chỉ đơn thuần là giải độc, nhân tiện nói vậy.
    Nó còn thực hiện đủ loại chức năng liên quan đến đông máu.
    Thật sự là một cơ quan tuyệt vời, tuyệt vời.
    Chúng ta có lẽ nên làm một tập riêng về gan chứ không chỉ nói về việc ăn gan.
    Tôi không phải là fan của việc ăn gan.
    Thỉnh thoảng tôi vẫn ăn vì được bảo là nó bổ dưỡng, nhưng hãy nói về gan đang hoạt động.
    Có hai loại quá trình giải độc gan.
    Được rồi.
    Đây không phải là về việc giải độc gan của bạn.
    Được rồi.
    Bạn có thể nghe về việc giải độc gan của bạn.
    Đó là một cuộc thảo luận hoàn toàn khác mà tôi không muốn đi vào, ít nhất là không ở đây.
    Có loại một và loại hai giải độc gan.
    Được rồi.
    Loại một, còn gọi là giai đoạn một giải độc gan, còn được gọi là giai đoạn oxy hóa.
    Nó liên quan đến một cái gì đó gọi là enzyme cytochrome P450.
    Được rồi.
    Vậy enzyme tham gia vào việc phân hủy các thứ khác nhau.
    Nó chuyển đổi độc tố thành các thành phần ít độc hại hơn mà lý tưởng là được bài tiết ra khỏi cơ thể.
    Được rồi.
    Loại hai hoặc giai đoạn hai giải độc gan.
    Một lần nữa, đây không phải là việc giải độc gan của bạn.
    Đây là quá trình giải độc do gan của bạn thực hiện, còn được gọi là giai đoạn liên hợp của quá trình giải độc.
    Nó liên quan đến các enzyme gắn kết các phân tử vào độc tố.
    Được rồi.
    Nó làm cho những độc tố này tan trong nước và dễ dàng được bài tiết ra khỏi cơ thể dưới dạng nước tiểu.
    Được rồi.
    Nó trung hòa các trung gian phản ứng từ giai đoạn một.
    Được rồi.
    Quá trình giải độc giai đoạn hai hoạt động cùng nhau trong giai đoạn hai của quá trình kiểm soát giải độc gan, nơi mà các độc tố được phân hủy và các thành phần đã được phân hủy đó được chuẩn bị để được loại bỏ khỏi cơ thể.
    Được rồi.
    Người ta cho rằng gan đóng vai trò chính trong việc loại bỏ vi nhựa và nano nhựa, BPA và BPS, và nhân tiện, tôi nhận ra rằng tôi đã không nói điều này trước đó và tôi nên nói.
    Các BPA và BPS này đôi khi là các thành phần hóa học trong vi nhựa và nano nhựa.
    Chúng thường bám vào các vi nhựa và nano nhựa.
    Tôi lẽ ra nên nói điều đó sớm hơn.
    Xin hãy tha thứ cho tôi.
    Các vi nhựa và nano nhựa có thể hoạt động như những gì được gọi là vectơ hoặc chất mang của những thứ như BPA, BPS, phthalates và các hóa chất vĩnh cửu.
    Được rồi.
    Tôi lẽ ra nên đề cập đến điều đó sớm hơn.
    Vậy thì giai đoạn hai, tức là giai đoạn hai của quá trình giải độc do gan kiểm soát, là nơi mà những độc tố có trong cơ thể và có thể là chính các vi nhựa và nano nhựa không nhất thiết phải được phân hủy, vì một số trong những thứ đó không thể bị phân hủy, nhưng nơi mà chúng được chuẩn bị để được thải ra khỏi cơ thể.
    Và chúng ta có một mức độ kiểm soát nhất định đối với giai đoạn hai của quá trình giải độc do gan kiểm soát.
    Một lần nữa, tôi gọi đây là quá trình giải độc do gan kiểm soát để không bị hiểu lầm là giải độc gan của bạn, điều này thực sự là một chủ đề gây tranh cãi và có thể không thể thực hiện được.
    Mặc dù chỉ cần nói như vậy, tôi có thể sẽ bị tấn công, nhưng ở đây chúng ta chỉ đang nói về khả năng của gan bạn trong việc phân hủy và loại bỏ những thứ mà bạn thực sự không muốn có trong cơ thể.
    Một cách mà bạn có thể tăng cường các quá trình giải độc do gan kiểm soát giai đoạn hai là bằng cách tăng cường lượng tiêu thụ một thứ gọi là sulforaphane, có trong các loại rau họ cải như bông cải xanh và súp lơ.
    Bây giờ có đủ sulforaphane trong các loại rau họ cải đến mức bạn có thể ăn một lượng hợp lý mà không cần phải ăn quá nhiều rau họ cải để có được sự tăng cường cho các quá trình giải độc gan giai đoạn hai không?
    Có thể là có.
    Các nghiên cứu trên động vật đã được thực hiện, vì vậy điều này sẽ được thực hiện trên các loài gặm nhấm như chuột, đã sử dụng sulforaphane bổ sung với liều lượng tương đương với lượng sulforaphane mà một người có thể tiêu thụ từ một phần lớn bông cải xanh hoặc một phần lớn súp lơ.
    Vì vậy, điều này có thể là vài cốc bông cải xanh sống hoặc súp lơ sống, mặc dù thực sự, nếu bạn…
    như tôi, điều đó cơ bản có nghĩa là rối loạn tiêu hóa.
    Tôi không thể đếm được bao nhiêu lần tôi đã đến một bữa tiệc và có một số món như, bạn biết đấy,
    bông cải xanh và súp lơ, hoặc có thể là với một chút sốt chấm nào đó.
    Tôi thường tránh sốt chấm vì tôi không thực sự thích chúng, nhưng tôi sẽ ăn một vài miếng
    bông cải xanh và ôi, điều đó thật sự làm rối loạn dạ dày của tôi?
    Tôi không biết bạn thế nào.
    Và hầu hết mọi thứ không làm rối loạn dạ dày của tôi.
    Đó không phải là điều mà tôi phải vật lộn.
    Tôi thích nấu bông cải xanh và súp lơ.
    Nếu bạn nấu bông cải xanh và súp lơ một cách nhẹ nhàng, được rồi, để bạn không chỉ, bạn biết đấy,
    biến chúng thành một hỗn hợp hoàn toàn.
    Bạn không đun sôi chúng đến mức nhiều chất dinh dưỡng bị rửa trôi vào nước xung quanh.
    Vì vậy, nếu bạn thực hiện một cách đun sôi nhẹ hoặc hấp hoặc một cái gì đó như vậy, hoặc bạn xào
    chúng, có thể trong một ít dầu ô liu, điều này làm tôi thấy đói, bạn vẫn sẽ giữ được
    sulforaphane trong những loại rau họ cải đó, có nghĩa là nó vẫn sẽ có lợi cho bạn.
    Bây giờ một số người, bao gồm cả tôi, không có xu hướng ăn nhiều rau họ cải.
    Tôi không biết tại sao.
    Tôi chỉ đơn giản là không chú trọng đến việc mua chúng đủ.
    Tôi nên làm vậy.
    Đối với những người như tôi, hoặc có thể bạn cũng giống vậy, bạn có thể bổ sung sulforaphane.
    Và điều bạn sẽ thấy là nó được bán bởi nhiều công ty khác nhau và có sẵn với một
    dải liều lượng khá rộng.
    Bạn sẽ thấy, chẳng hạn, hai sản phẩm có giá tương tự.
    Một sản phẩm sẽ chứa 50 miligam sulforaphane.
    Sản phẩm còn lại sẽ chứa 225 miligam sulforaphane.
    Bây giờ nếu bạn truy cập vào một trang web mà tôi coi là rất tuyệt vời để suy nghĩ và đánh giá
    những thứ như thế này, đó là examine.com, tôi đã nói rất nhiều về trang này trong podcast
    trước đây.
    Trên examine.com, họ nói về việc chuyển giao các nghiên cứu trên động vật gặm nhấm sang con người, và đây là
    những gì họ nói.
    Họ nói rằng việc bổ sung 0.1 đến 0.5 miligam sulforaphane trên mỗi kilogram ở chuột đã được
    được ghi nhận là có hoạt tính sinh học, chỉ có hoạt tính sinh học.
    Họ không đề cập cụ thể đến việc loại bỏ vi nhựa hoặc nano nhựa.
    Và họ chuyển đổi điều đó sang liều lượng cho con người, rằng, nếu bạn nặng 150 pound, thì liều lượng sẽ dao động từ 1.1 đến 5.5 miligam cho người nặng 150 pound.
    Nếu bạn nặng 200 pound, đó là khoảng trọng lượng của tôi.
    Tôi nghĩ hiện tại tôi nặng khoảng 215, khoảng 100 kilogram, 215, tôi không biết, khoảng đó.
    Tôi đã không đứng lên cân một thời gian rồi.
    Liều lượng là từ 1.5 đến 7.2 miligam cho người nặng 200 pound.
    Bây giờ bạn nghĩ về liều lượng điển hình có trong các loại thực phẩm bổ sung là 50 miligam mỗi lần dùng so với 225 miligam mỗi lần dùng, và trong cả hai trường hợp, bạn nhận ra rằng đó là cao hơn rất nhiều so với những gì đang được thảo luận ở đây.
    Vì vậy, điều đó nói với tôi rằng tôi có thể sẽ chọn liều thấp hơn, mặc dù, theo examine.com, họ nói, trích dẫn, “Những lượng thấp này có thể đạt được thông qua Rob Broccoli hoặc các sản phẩm rau cải,” vì vậy điều đó thật tuyệt.
    Điều này có nghĩa là bạn không cần bổ sung sulforaphane nếu bạn sẵn sàng ăn Rob Broccoli.
    Họ đang nói cụ thể về Rob Broccoli hoặc các sản phẩm rau cải khác, trong khi liều cao hơn có thể có lợi hơn nữa.
    Vì vậy, đây vẫn là một lĩnh vực hơi mơ hồ.
    Tôi nhận ra có một số sự khác biệt trong những gì tôi đang mô tả ở đây.
    Tôi đã nói rằng bạn có thể nấu nhẹ bông cải xanh hoặc bông cải trắng.
    Đó là cách tôi hiểu về sulforaphane, rằng nó không bị phân hủy ở nhiệt độ thấp, nhưng có thể bạn chỉ quyết định ăn sống nếu bạn có thể chịu đựng.
    Tôi không thể, vì vậy tôi không làm.
    Bạn có thể bổ sung nếu bạn chọn liều lượng, thì điều đó phụ thuộc vào trọng lượng của bạn, và có vẻ như trong bất kỳ trường hợp nào, hầu hết các loại thực phẩm bổ sung sẽ hơn đủ để đáp ứng lượng sulforaphane được mô tả ở đây, được dịch từ các nghiên cứu trên chuột.
    Vì vậy, trong trường hợp của tôi, sau khi nghiên cứu về tập này, tôi đã quyết định bắt đầu dùng 50 miligam, 50.
    miligam sulforaphane mỗi ngày, và xem điều đó diễn ra như thế nào.
    Tôi nghĩ có thể nói rằng tôi đủ lo ngại về vi nhựa và nano nhựa,
    vì tôi đã 49 tuổi.
    Tất cả các chỉ số sinh học của tôi có vẻ ổn, nhưng tôi luôn quan tâm đến việc làm điều gì đó cho sức khỏe của mình, hoặc để thúc đẩy sức khỏe của mình, nếu tôi có thể.
    Và tôi thấy rõ rằng nếu ai đó đang nghĩ đến việc kiểm soát gan và giải độc, cả để giảm thiểu hoặc loại bỏ BPA, BPS, cũng như các chất chuyển hóa độc hại tiềm tàng khác từ vi nhựa và nano nhựa cũng như các yếu tố môi trường khác, thì việc tiêu thụ 50 miligam sulforaphane mỗi ngày có thể có lợi.
    Vì vậy, tôi không nghĩ rằng điều đó là cần thiết cho tất cả mọi người.
    Thực tế, tôi nghĩ rằng mọi người nên tiêu thụ một số loại rau họ cải trong chế độ ăn uống của họ, ít nhất là một lần một tuần hoặc vài lần một tuần.
    Vì vậy, nếu bạn không quan tâm đến việc bổ sung, thì đó sẽ là con đường nên đi.
    Nếu bạn quan tâm đến việc bổ sung, tôi sẽ cung cấp một liên kết đến trang examine.com này để bạn có thể dịch một số liều lượng này sang các nguồn bổ sung tiềm năng của sulforaphane.
    Cách khác mà vi nhựa và nano nhựa có thể được bài tiết ra khỏi cơ thể là qua ruột.
    Và một cách để có thể tăng lượng vi nhựa và nano nhựa, BPA, BPS, phthalate và các hóa chất vĩnh cửu, những PFAS từ cơ thể của bạn là đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ chất xơ từ chế độ ăn uống.
    Bây giờ, hầu hết mọi người có thể làm điều đó đơn giản bằng cách ăn một lượng trái cây và rau củ hợp lý, điều mà tôi luôn cố gắng thực hiện.
    Tôi cũng tiêu thụ tinh bột, được chứ?
    Vì vậy, tôi không hoàn toàn ăn thịt.
    Tôi thích gạo, như bột yến mạch, tôi thích mì tươi, mặc dù chủ yếu là gạo và bột yến mạch cho tôi những ngày này về mặt tinh bột, cùng với nhiều trái cây và rau củ.
    Đó là điều mà tôi thực sự chú trọng thực hiện.
    Tại sao chất xơ lại tốt cho việc này?
    Chà, nó có thể liên kết với các phân tử ưa mỡ, được chứ?
    Nó có thể liên kết với các phân tử có khả năng vượt qua màng tế bào. Và trước đó, chúng ta đã nói về việc BPA và BPS mô phỏng estrogen và kết hợp với các thụ thể estrogen và có khả năng với cả thụ thể androgen. Hãy nhớ rằng một trong những lý do khiến các con đường hormone steroid được gọi là như vậy, tôi biết mọi người nghe thấy từ steroid và nghĩ đến steroid tăng cường hiệu suất, nhưng không, hóa ra testosterone và estrogen đều là hormone steroid. Một trong những lý do khiến chúng thú vị là do cấu trúc của chúng, chúng có khả năng liên kết với các thụ thể bề mặt tế bào và có tác động đến những tế bào đó. Và chúng cũng có khả năng đi qua các hormone, được rồi, ở đây tôi không nói về BPA và BPS, nhưng các hormone testosterone và estrogen thực sự có thể đến được nhân tế bào và có thể kiểm soát sự biểu hiện gen. Những hormone steroid này, testosterone và estrogen hoạt động theo cách rất phối hợp để tạo ra những gì chúng ta gọi là đặc điểm giới tính thứ cấp, đó là những đặc điểm của cơ thể bên ngoài và những thay đổi trong não cũng như những thay đổi bên trong khắp nơi, đúng không, buồng trứng, tinh hoàn, v.v., mà là những gì nằm dưới những gì chúng ta gọi là tuổi dậy thì. Và đó là vì những phân tử này thực sự có thể kiểm soát sự biểu hiện gen. Vì vậy, khi chúng ta nói về những phân tử như BPA và BPS ảnh hưởng đến những con đường như con đường estrogen và androgen, đây là những vấn đề nghiêm trọng vì những gì bạn đang làm là bạn có thể kích hoạt hoặc chặn các con đường liên quan, không chỉ trong chức năng của những tế bào đó, mà thực sự là các gen mà những tế bào cụ thể đó biểu hiện. Và điều này đặc biệt đáng lo ngại đối với bất kỳ loại ung thư phụ thuộc hormone nào, đúng không? Có lẽ không có gì ngạc nhiên đối với bạn dựa trên những gì bạn đã biết về cách hormone hoạt động với sự biểu hiện gen, v.v., rằng nhiều mô có sự thay đổi tế bào nhiều, chẳng hạn như tinh hoàn, đúng không, sản xuất tinh trùng hầu như suốt cuộc đời, nang trứng.
    và trứng, đúng rồi, mô vú, đúng rồi, đây là những vị trí phổ biến của ung thư, được không, còn có những loại ung thư khác có thể hình thành tất nhiên trong các mô khác như tuyến tụy và não, v.v., nhưng các mô có sự thay đổi tế bào khá nhiều do sự tham gia của chu kỳ tế bào và vì ung thư là một trong những điều, sự rối loạn của chu kỳ tế bào và sự sản xuất quá mức các tế bào mà chúng ta gọi là khối u.
    Đó là những con đường đặc biệt dễ bị tổn thương bởi sự rối loạn nội tiết tố hoặc hormone. Và đây là lý do tại sao có mối quan tâm thêm về vi nhựa và nano nhựa, có thể làm tăng tỷ lệ ung thư, đặc biệt là ở những mô như buồng trứng, đặc biệt là tinh hoàn, đặc biệt là bất kỳ mô nào có sự thay đổi tế bào nhiều.
    Vì vậy, điểm ở đây là ăn bông cải xanh, ăn súp lơ, có thể bổ sung sulforaphane, ở đây tôi đang tóm tắt một chút những gì tôi đã nói trước đó, tránh uống nước từ chai nhựa, có thể mua một bộ lọc thẩm thấu ngược, tránh những loại súp đóng hộp quái ác đó, tôi không biết gì về những loại súp đóng hộp này, hoặc đảm bảo rằng những loại súp đóng hộp mà bạn đang ăn là an toàn theo những cách mà chúng ta đã thảo luận trước đó, tránh muối biển, tránh, tôi đang thêm một vài thứ khác ở đây mà tôi chưa đề cập đến, tránh chảo chống dính, cố gắng nấu chủ yếu bằng gang hoặc gốm và đảm bảo rằng những thứ đó không có BPA, BPS và PFAS.
    Chỉ cần nhìn vào bao bì, làm một chút bài tập ở đó và lấy cái này. Đây là một điều thật sự bất ngờ, hoặc ít nhất là đã bất ngờ với tôi, nước có ga, nước khoáng. Vài năm trước, đã có một phân tích về các dạng nước có ga phổ biến khác nhau được bán trong các bình thủy tinh.
    Hóa ra rằng Topochico, mà tôi đã từng yêu thích, Topochico có 9,76 hạt trên một triệu tỷ PFAS, những hóa chất vĩnh cửu này. Đó là một phân tích được thực hiện vào năm 2020, Perrier 1.1, San Pellegrino 0.31.
    Chúng ta đang so sánh 9.76 với 1.1 và 0.31, điều này cho tôi biết rằng tôi đang tránh Topochico, có thể tôi sẽ tránh cả Perrier, tôi có lẽ sẽ uống San Pellegrino, có thể tôi sẽ mua một chai Perrier và thỉnh thoảng uống Perrier, tôi không quá thích nước có ga.
    Nhân tiện, đây là một phân tích của Consumer Reports, và nó đã thu hút một số sự chú ý đến mức công ty Coca-Cola, đơn vị sản xuất Topochico, đã nói rằng họ sẽ khắc phục vấn đề này, và họ tuyên bố, tôi không biết họ đã thực hiện điều này hay chưa, tôi không muốn làm cho những người ở Coca-Cola tức giận với tôi, Coca-Cola tuyên bố rằng đến năm 2023 họ sẽ giảm số lượng các hạt này xuống còn một nửa, nhưng điều đó vẫn khiến chúng ở mức 4.5 phần trên một triệu triệu, vẫn cao hơn nhiều, ít nhất gấp bốn lần so với bất kỳ thương hiệu nào khác.
    Vì vậy, tôi phải thẳng thắn, tôi chỉ nói từ kinh nghiệm và sự lựa chọn của riêng mình, cho đến khi tôi thấy dữ liệu rằng Topochico đã giảm số lượng các chất ô nhiễm này xuống dưới 0.31.
    Tôi sẽ chọn San Pellegrino hoặc Perrier, tôi không có thói quen uống nhiều nước khoáng, nhưng vì bạn đang gọi nó trong một cái ly, trong một cái bình chứa, và vì những thứ này không đặc biệt rẻ, và bạn có nhiều lựa chọn, bạn có thể quyết định tránh nước có ga hoàn toàn, hoặc nếu bạn muốn thông minh về nó, bạn có lẽ nên tránh những loại có chứa nhiều chất ô nhiễm này, vì khả năng của chúng có thể bị mắc kẹt trong các mô khác nhau trong cơ thể bạn, vì vậy điều này thật sự gây bất ngờ cho tôi khi bạn có những hóa chất vĩnh viễn này trong nước có ga, điều này cho chúng ta biết rằng nước vào những sản phẩm đó chứa hoặc là vi nhựa, nano nhựa, PFAS từ các nguồn khác hoặc cái gì đó, vì vậy tôi nghĩ rằng chúng ta nên nhận thức được điều này.
    Nếu bạn định uống nước có ga, có lẽ chọn Perrier hoặc San Pellegrino sẽ tốt hơn là chọn Topochico, vì mặc dù họ đã giảm một nửa lượng.
    Những hóa chất vĩnh cửu này vẫn còn ở mức khá cao.
    Được rồi, tôi đã đề cập đến một số việc cần làm để giảm thiểu sự tiếp xúc với vi nhựa, nano nhựa, PPA, BPS và PFAS, chẳng hạn như tiêu thụ rau cải, có thể bổ sung với sulforaphane, cố gắng tránh uống nước từ chai nhựa, còn một vài điều khác nữa.
    Tôi sẽ liệt kê một số điều ở đây, giữ cho nó tương đối ngắn gọn, đã nói về việc đảm bảo bạn nhận đủ chất xơ trong chế độ ăn uống, tôi đã nói trước đây về việc sử dụng bình thủy tinh hoặc thép và nước thẩm thấu ngược, sử dụng muối Himalaya, tránh muối biển.
    Một điều khác mà bạn có thể làm, ôi, và tôi đã đề cập đến việc sử dụng chảo gang và gốm thay vì dụng cụ nấu không dính bất cứ khi nào có thể, và nếu bạn sẽ hâm nóng thực phẩm trong lò vi sóng, hãy đảm bảo rằng bạn làm điều đó trên đĩa hoặc trong các hộp không chứa nhựa dưới bất kỳ hình thức nào, ngay cả khi nó ghi là an toàn cho lò vi sóng.
    Điều khác là đổ mồ hôi.
    Chúng ta thường đánh giá thấp hoặc hạ thấp sức mạnh của việc đổ mồ hôi. Đổ mồ hôi là một cơ chế tuyệt vời.
    Bây giờ, tôi nhận ra rằng ngay khi ai đó nói: “Đổ mồ hôi là một cách tuyệt vời để loại bỏ độc tố khỏi cơ thể,” thì có một đám người ở đó sẽ rất tức giận, chơi chữ một chút.
    Tôi không nói như vậy.
    Điều tôi đang nói là có một số cách khác nhau để các sản phẩm lạ rời khỏi cơ thể, bao gồm nước tiểu, phân, nhưng cũng bao gồm cả mồ hôi.
    Tôi không nói rằng điều đó sẽ hoàn toàn giải độc cho bạn. Đó không phải là điều tôi đang nói. Tôi không thuộc về nhóm đó.
    Tuy nhiên, có một số khía cạnh có lợi từ việc đổ mồ hôi, và cũng có một số khía cạnh có lợi từ việc làm những điều khiến bạn đổ mồ hôi.
    Tôi đã thực hiện các tập hoàn toàn về việc tiếp xúc với nhiệt một cách có chủ đích, vì vậy những điều như xông hơi từ một lần một tuần đến bốn lần một tuần, dữ liệu khá ấn tượng về việc giảm tỷ lệ tử vong do mọi nguyên nhân, cải thiện chức năng tim mạch.
    Đối với hầu hết mọi người, việc ngồi trong xông hơi cũng khá dễ chịu.
    Nếu bạn không có quyền truy cập vào sauna, việc tắm nước nóng, không quá nóng đến mức bạn bị bỏng, nhưng là một bồn tắm nóng cũng sẽ kích hoạt một số con đường tương tự. Những thứ như yoga nóng, hoặc việc ra ngoài chạy bộ trong một chiếc hoodie. Cố gắng để cơ thể bạn đổ mồ hôi một cách mạnh mẽ ít nhất một lần một tuần là một ý tưởng tốt vì nhiều lý do khác nhau, cũng như khả năng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể của bạn. Nhân tiện, đối với những ai không đổ mồ hôi nhiều, việc đổ mồ hôi thực sự là một điều mà bạn có thể cải thiện. Đúng vậy. Bạn có thể cải thiện khả năng đổ mồ hôi bằng cách nào? Bằng cách đổ mồ hôi, bằng cách tiếp xúc với nhiệt độ an toàn. Tôi đã nói về điều đó trong tập về việc tiếp xúc với nhiệt độ có chủ đích. Chúng tôi cũng có một bản tin về việc tiếp xúc với nhiệt độ có chủ đích. Tôi sẽ để liên kết đến những điều đó trong phần ghi chú của chương trình, và những điều đó giải thích các cách an toàn để khuyến khích việc đổ mồ hôi. Tại sao tôi lại nói về điều này? Chà, việc đổ mồ hôi có thể giúp loại bỏ một số thứ gắn liền với vi nhựa và nano nhựa, có thể hoạt động như những chất gây rối loạn nội tiết. Rất, rất khó có khả năng rằng vi nhựa và nano nhựa thực sự sẽ được loại bỏ như các hạt nguyên vẹn trong mồ hôi. Tôi nghĩ điều đó rất khó xảy ra, thật lòng mà nói. Điều có khả năng hơn là vi nhựa và nano nhựa không thực sự được loại bỏ hoặc phân hủy trong cơ thể chúng ta. Chúng bị mắc kẹt trong các mô khác nhau, nhưng những thứ gắn liền với chúng và bên trong chúng có thể gây ra một số tác hại sinh học mà chúng ta đã nói đến. Việc loại bỏ những thứ đó một cách mạnh mẽ hơn chính là điều mà việc đổ mồ hôi hướng tới. Đó cũng là điều mà việc tiêu thụ rau cải thuộc họ cruciferous hướng tới, và còn nhiều thứ khác nữa. Đó là một vài điều cần làm thêm. Hai điều không nên làm khác, hoặc tôi nên nói là những điều không nên làm, là tránh tiêu thụ thực phẩm đóng gói hoặc thực phẩm được đóng gói trong nhựa. Điều này thật khó thực hiện. Tôi rất thích trái cây mọng, chẳng hạn như việt quất. Tôi là người mà bạn có thể gọi là người ăn việt quất vội vàng. Nếu có việt quất trong một cái bát, tôi chỉ đơn giản là quét chúng lên bằng cả nắm tay.
    Nếu có việt quất trên bàn, có lẽ bạn sẽ không lấy được nhiều đâu. Tôi đang lấy hầu hết chúng. Tôi rất thích việt quất, nhưng tôi nhận thấy mình bắt đầu tích trữ, và tất nhiên tôi đã tái chế những hộp việt quất bằng nhựa đó. Một cách để bạn có thể tránh bao bì nhựa là đến chợ nông sản, mang theo túi của riêng bạn, mang theo giỏ của riêng bạn. Tôi thích ở chợ nông sản, họ có những hộp bằng bìa cứng. Tất nhiên, một số bạn có thể đang la lên, “Chờ đã, nhưng những cái đó có màu xanh lá cây, và màu sắc là một vấn đề,” và chúng có các sợi vi mô với – đúng vậy, nhưng có lẽ vẫn tốt hơn so với những hộp nhựa mà họ đang sử dụng bây giờ trong siêu thị cho hầu hết mọi loại trái cây và rau củ. Vì vậy, giải pháp là hoặc ở chợ nông sản hoặc cố gắng mang túi của riêng bạn đến siêu thị. Tôi biết điều này bắt đầu nghe có vẻ hơi “hippie”, nhưng những điều nhỏ bé này tạo ra sự khác biệt lớn theo thời gian. Bạn đang giảm thiểu chất thải nhựa của mình. Bạn đang giảm lượng nhựa tiếp xúc với trái cây và rau củ mà bạn ăn. Điều này có thể tương ứng với sự khác biệt thực sự trong số lượng vi nhựa và nano nhựa và những thứ xấu đi kèm mà bạn nuốt phải. Và một lần nữa, hầu hết thời gian, những điều này sẽ giúp bạn tiết kiệm chi phí thay vì phát sinh chi phí mới. Những điều không nên khác mà chúng ta chưa nói nhiều là giảm số lượng quần áo mà bạn mua. Tôi biết điều này có thể có vẻ như, “Ôi trời, tất cả điều này đi đâu?” Nhưng hóa ra một trong những nguồn chính của vi nhựa và nano nhựa là các sợi vi mô trên quần áo bị rơi ra trong máy giặt và sau đó được phân phối vào đại dương qua nước hoặc thoát ra không khí. Có một số cách mà bạn có thể giữ lại chúng. Có những thứ như túi guppy mà bạn có thể, tôi thích cái tên, túi guppy mà bạn có thể mua với giá khá thấp.
    Bạn có thể dễ dàng tìm thấy những thứ này trực tuyến để giữ lại một phần nào đó. Có những bộ lọc mà bạn có thể lắp đặt trong các máy giặt cụ thể. Một số nơi hiện nay thực sự yêu cầu điều này và chúng sẽ thu giữ những sợi vi mô đó. Khi lần đầu tiên tôi nghe về những sợi vi mô này, tôi đã nghĩ, “Ôi, trời ơi, chúng ta thực sự đang nói về những sợi vi mô trong quần áo.” Thực ra, tôi không biết, chúng tôi mặc quần áo 100% cotton. Nhưng rồi tôi phát hiện ra, vì tôi đã đọc cuốn sách này, một cuốn sách đáng sợ, và nó thực sự đáng sợ. Nó làm bạn cảm thấy chán nản khi bắt đầu đọc những điều này, khi bạn đọc một cuốn sách như “Chất độc không giống ai”, nói về cách mà vi nhựa đã làm hỏng hành tinh và cơ thể chúng ta, bạn sẽ phát hiện ra rằng rất nhiều chất thải tồn tại trong bãi rác là quần áo mà mọi người đã vứt bỏ và không có gì sai với những bộ quần áo đó. Quần áo có thuốc nhuộm, nó có những sợi vi mô, những thứ này xâm nhập vào môi trường, vào đại dương. Đây là giải pháp đơn giản cho tất cả những điều này. Hóa ra chúng ta thay thế nhiều quần áo hơn mức cần thiết. Điều này thực sự là một sự nhẹ nhõm lớn đối với tôi vì tôi yêu thích một số ít thứ về quần áo. Cảm giác của một chiếc áo phông mà tôi đã mặc rất nhiều lần và nó thực sự rất mềm mại và có phần đã cũ. Chiếc áo phông có vẻ đã cũ đó, mặc dù điều đó có thể thời trang đối với một số người, nhưng với một số người khác thì không. Tôi thích cảm giác của một chiếc áo phông đã cũ, mềm mại, ngay cả những chiếc có một chút răng cưa ở cổ áo. Một số người có thể ghét điều đó. Họ chỉ muốn chiếc áo phông mới tinh, siêu sắc nét. Điều đó không phải là tôi. Tôi biết tôi sở hữu một vài chiếc áo sơ mi đen có cúc và thực sự những chiếc giống nhau, tôi sử dụng chúng đi sử dụng lại. Tôi sở hữu một số lượng khá nhiều, nhưng tôi sử dụng những chiếc giống nhau đi sử dụng lại. Tôi nghĩ điều đó phù hợp với khuyến nghị khác mà cuốn sách này, “Chất độc không giống ai”, đã nói có thể tạo ra một sự giảm thiểu lớn trong lượng vi nhựa và nano nhựa.
    có trong môi trường mà chúng ta cuối cùng sẽ nuốt phải và những động vật khác trên hành tinh, những sinh vật rất quan trọng, cũng sẽ nuốt phải và có thể phải chịu đựng. Điều đó có nghĩa là không chỉ mua hoặc thay thế quá nhiều quần áo của chúng ta, mà còn tái sử dụng quần áo của chúng ta. Bây giờ, lập luận đã được đưa ra và họ phản biện trong cuốn sách. Vậy thì bạn sẽ chỉ giặt cùng một bộ quần áo lặp đi lặp lại. Bạn sẽ làm hỏng những sợi vi mô đó và đưa những phẩm màu và những thứ khác vào đại dương, v.v., vào không khí, nhưng hóa ra rằng khi bạn tái sử dụng cùng một bộ quần áo và giặt nó lặp đi lặp lại, bạn thực sự thấy sự giảm thiểu về lượng sợi vi mô và lượng phẩm màu và những thứ mà bạn chiết xuất từ những bộ quần áo đó theo thời gian.
    Vì vậy, bây giờ, theo một cách kỳ lạ nào đó, chúng ta đang nói về việc mua sắm quần áo hoặc không mua sắm trong trường hợp này trên Podcast Huberman Lab, nhưng trong quá trình nghiên cứu cho tập này, tôi phát hiện ra rằng đây là một nguồn chính, nếu không muốn nói là nguồn chính của các hạt vi nhựa và nano nhựa trong môi trường và các bãi rác, không khí đại dương, v.v.
    Vì vậy, trong khi không ai trong chúng ta, tôi tin rằng không ai trong chúng ta sẽ ra ngoài và tạo ra một chiếc lốp không bị phân hủy nhanh chóng như những chiếc lốp hiện tại, hầu hết chúng ta không có khả năng làm điều đó. Hãy đối mặt với sự thật. Chúng ta phải di chuyển bằng xe cộ, tất cả những chiếc lốp đó đang bị phân hủy, không có nhiều điều chúng ta có thể làm về điều đó. Chúng ta đang hít thở tất cả những thứ đó, nhưng chúng ta có thể quyết định sử dụng những bộ quần áo mà chúng ta có trong thời gian dài hơn. Có thực sự cần thiết phải tiếp tục mua nhiều quần áo hơn và thay thế quần áo cũ, vứt bỏ quần áo cũ hoặc thậm chí quyên góp những bộ quần áo cũ đó không? Ai biết được? Tôi hoàn toàn ủng hộ việc quyên góp quần áo sau khi bạn không còn sử dụng nữa, nhưng bây giờ tôi có lý do để giữ lại những chiếc áo phông mà tôi có, làm cho chúng ngày càng mềm mại hơn theo thời gian. Và tôi nên đề cập rằng, tất nhiên, khi bạn mặc những bộ quần áo đang rụng những sợi vi mô này…
    Các hạt vi nhựa, bạn đang hấp thụ hoặc đúng hơn là bạn đang hít vào, thường là các sợi vi và vi nhựa cùng với tất cả những thứ xấu đi kèm với chúng. Khi tôi nói điều đó, tôi nghĩ rằng chúng ta cần công bằng về ý nghĩa của nó và những gì nó không có nghĩa. Cá nhân tôi không thấy mình sẽ đi quanh và nhìn vào nhãn, chỉ tìm những sản phẩm 100% cotton không có sự rụng sợi vi, không có phẩm màu, v.v. Tôi có nghĩa là, có rất nhiều thứ hiện nay được thêm vào ngay cả quần áo 100% cotton khiến chúng trở nên kháng nước và vết bẩn hơn một chút. Thật rất, rất khó để tìm những nguồn quần áo như vậy. Tôi biết chúng có ở đó, nhưng rất khó để tìm và trong nhiều trường hợp, chúng khá đắt. Nếu bạn biết một số phiên bản giá rẻ thực sự của những thứ đó, xin hãy để lại trong phần bình luận trên YouTube, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải thực tế ở đây. Nhựa đã được giới thiệu vào những năm 1950. Chúng có mặt ở khắp mọi nơi. Chúng có trong quần áo của chúng ta. Chúng có trong lốp xe. Chúng có trong thiết bị y tế. Chúng thực sự có mặt ở khắp nơi. Mục đích của cuộc thảo luận hôm nay không phải là cố gắng loại bỏ nhựa. Tôi không nghĩ điều đó là hợp lý. Tôi thậm chí không nghĩ rằng điều đó sẽ hữu ích so với việc sử dụng nhựa cực kỳ mạnh mẽ trong hầu hết mọi ngành công nghiệp. Luôn có một sự đánh đổi với những loại thứ này. Tôi công nhận điều đó. Điều tôi đang nói đến là cố gắng hạn chế sự tiếp xúc của bạn và cố gắng bảo vệ bản thân khỏi sự tích tụ sinh học theo những cách có thể bảo vệ hệ thống nội tiết, bảo vệ não bộ, bảo vệ hệ thống tim mạch, bảo vệ gan, bảo vệ các cơ quan và hệ thống mô của cơ thể bạn để bạn có thể phát triển mạnh mẽ nhất có thể. Có một số điều không nên làm hoặc những thứ cần tránh. Bắp rang bơ trong lò vi sóng hóa ra là một nguồn chính của những thứ này. Về cơ bản, bất kỳ túi hoặc container nào có lớp lót ngăn cản các chất dầu làm bẩn và thấm qua, chẳng hạn như bắp rang bơ trong lò vi sóng, rất có thể là…
    một nguồn hoặc tôi nên nói là một nguồn phong phú của vi nhựa, nano nhựa và các chất gây rối loạn nội tiết.
    Điều đó có nghĩa là nếu bạn thỉnh thoảng ăn bắp rang bơ trong lò vi sóng thì sẽ làm rối loạn hệ thống estrogen hoặc testosterone của bạn và khiến bạn vô sinh, không, tôi không tin điều đó.
    Tất cả những điều này đều phụ thuộc vào liều lượng, mức độ tiếp xúc theo thời gian, và những thứ tương tự.
    Kem đánh răng và ống nhựa, một nguồn phong phú khác của vi nhựa, nano nhựa mà mọi người tiêu thụ, tất nhiên, vì bạn đang cho chúng vào miệng.
    Khi tôi thực hiện tập về sức khỏe răng miệng, tôi đã nói về một số viên thuốc đánh răng.
    Tôi đã trở nên khá thích những viên này.
    Tôi không có mối quan hệ tài chính với công ty sản xuất chúng, nhưng đây là những viên thuốc đánh răng có chứa một thứ gọi là hydroxyapatite, rất tốt cho việc tái khoáng hóa răng vì hóa ra răng của bạn có thể lấp đầy những lỗ nhỏ bắt đầu hình thành và sức khỏe răng miệng tổng thể.
    Nó cũng tuyệt vời cho việc du lịch vì trước hết, những thứ này được đựng trong một lọ thủy tinh, vì vậy không có nhựa.
    Bạn chỉ cần lấy viên thuốc đánh răng và nhai chúng, sau đó bạn đánh răng.
    Thật tuyệt vời vì bạn không phải lo lắng về việc có bao nhiêu ounce đi qua quy trình kiểm tra tại sân bay vì nó không phải là chất lỏng, không phải là kem, mà là viên nén, rất tiện lợi.
    Tôi yêu những thứ đó.
    Tôi có một liên kết đến những thứ đó trong phần ghi chú chương trình, mặc dù tôi không có mối quan hệ với công ty.
    Tôi chỉ là một fan lớn của những thứ như vậy, sự tiện lợi và thực tế là nó được chứa trong thủy tinh.
    Nhưng khi tôi nói tất cả những điều này, hãy tránh uống từ nhựa.
    Đừng lật áo quần của bạn quá nhiều.
    Giặt quần áo của bạn, nhưng đừng mua và vứt bỏ quần áo quá nhiều hoặc nhiều hơn mức cần thiết.
    Tránh muối biển, những thứ như vậy.
    Tất cả đều là những lựa chọn cho bạn trong bữa tiệc các lựa chọn để giảm lượng vi nhựa, nano nhựa mà bạn tiêu thụ và tiếp xúc cũng như sự tích lũy sinh học của những thứ đó theo thời gian.
    và tăng lên trong trường hợp của những thứ như sulforaphane và việc đổ mồ hôi, v.v., và để
    tăng cường quá trình giải độc và loại bỏ một số sản phẩm có hại hơn gắn liền
    với hoặc bên trong những vi nhựa và nano nhựa này.
    Tôi chắc chắn không mong đợi ai đó, bao gồm cả bản thân tôi, bắt đầu sống một cuộc sống không có vi nhựa
    và nano nhựa.
    Để làm được điều đó, có lẽ bạn sẽ phải rời khỏi hành tinh Trái Đất.
    Tôi biết một số người đang phát triển kế hoạch để cho phép chúng ta làm điều đó, ngay cả khi chúng ta không phải là
    phi hành gia.
    Và thật lòng mà nói, khi bạn ra ngoài sao Hỏa hoặc vào không gian bên ngoài, những vi nhựa
    và nano nhựa, dựa trên tất cả những gì tôi đã học và cách mà chúng cực kỳ tinh vi, nhỏ bé và
    lan rộng, thì có lẽ chúng cũng có mặt ở không gian bên ngoài.
    Bây giờ, điều cuối cùng tôi muốn đề cập là vai trò tiềm năng của vi nhựa và nano nhựa,
    BPA, BPS và các hóa chất vĩnh cửu đối với sự phát triển của não bộ.
    Và đây là một lĩnh vực mà tôi rất quen thuộc vì phần lớn sự nghiệp của tôi, tôi đã tập trung
    vào sự phát triển của não bộ, sự phát triển thần kinh.
    Và người ta có thể tìm thấy rất nhiều tài liệu về khả năng độc tính thần kinh của vi
    và nano nhựa, chắc chắn là độc tính thần kinh đã được xác lập của vi nhựa và nano nhựa
    trong các mô hình động vật và khả năng độc tính thần kinh của những thứ này trong mô người.
    Bây giờ, tất nhiên, vì tài liệu động vật này và một số tài liệu liên quan đến con người đã
    có mặt một thời gian, truyền thông và một số người đặc biệt đã trở nên lo ngại
    về và đã đề cập đến vai trò tiềm năng của vi nhựa và nano nhựa và những thứ xấu
    gắn liền với chúng hoặc xuất phát từ chúng trong việc gây ra các rối loạn phát triển thần kinh
    như tự kỷ và ADHD.
    Tôi muốn rất rõ ràng.
    Tôi đã đi vào tài liệu này.
    Tôi đã đọc bài tổng quan này.
    Đó là một bài tổng quan khá tốt.
    Độc tính thần kinh của não bộ do vi và nano nhựa.
    Và chắc chắn, có rất nhiều tài liệu động vật cho thấy, ví dụ, rằng có sự gián đoạn
    trong một số con đường enzym trong các nơ-ron, đặc biệt là, và đây là điều khiến tôi thấy thú vị nhất, sự gián đoạn trong cái gọi là acetylcholine esterase. Acetylcholine là một chất điều biến thần kinh liên quan đến tính dẻo của hệ thần kinh, sự chú ý, giữa những thứ khác, mức độ cảnh giác, một số vấn đề, bao gồm cả việc kiểm soát các khớp thần kinh cơ được gọi là neuromuscular junctions cho phép chúng ta di chuyển các chi của mình. Acetylcholine esterase tham gia vào việc phân hủy, sự phân rã của acetylcholine trong synapse. Vì vậy, các nơ-ron giải phóng acetylcholine vào synapse nơi nó có thể ảnh hưởng đến cơ bắp hoặc có thể ảnh hưởng đến các nơ-ron khác, nếu chúng ta đang nói về trong não, và thực sự, có một lượng bằng chứng khá lớn cho thấy vi nhựa và nano nhựa có tương quan với sự giảm hoặc chỉ là sự thay đổi trong hoạt động của acetylcholine esterase. Bây giờ, đúng là nơi acetylcholine được giải phóng trong não, nó có thể tác động đến các mạch dopamine liên quan đến các con đường thưởng và chuyển động, nhưng tôi muốn làm rõ. Mọi người đã lấy một số phát hiện đó, dịch chúng sang dữ liệu tương quan ở người, và đã bắt đầu liên kết sự hiện diện của vi nhựa và nano nhựa, theo lời họ, không phải của tôi, theo lời họ, với các rối loạn phát triển thần kinh như tự kỷ và ADHD. Và trong khi có một số bằng chứng cho thấy một số thành phần hành vi hoặc thành phần nhận thức của tự kỷ và ADHD có thể tăng lên theo sự gia tăng tiếp xúc với vi nhựa hoặc nano nhựa, dữ liệu ở đó vẫn, theo ý kiến của tôi, rất, rất yếu. Vì vậy, theo ý kiến của tôi, còn quá sớm để kết luận rằng vi nhựa và nano nhựa có bất kỳ vai trò nào và chắc chắn không phải là vai trò nguyên nhân trong sự phát triển của tự kỷ hoặc ADHD hoặc các rối loạn phát triển thần kinh khác. Nói như vậy, sự hiện diện của vi nhựa và nano nhựa trong nhau thai và trong phân đầu tiên của trẻ sơ sinh, cho thấy rằng những vi nhựa và nano nhựa đó đang được…
    về thai nhi đang phát triển, thì tôi nghĩ điều đó làm tăng mức độ lo ngại, và nó chắc chắn nên thúc đẩy phụ nữ mang thai cũng như những người có con nhỏ hoặc sắp có con nhìn xung quanh môi trường sống của họ, suy nghĩ về những thứ họ đưa vào cơ thể hoặc các dụng cụ họ sử dụng để tiêu thụ chất lỏng, thực phẩm, và bắt đầu hạn chế sự tiếp xúc với vi nhựa và nano nhựa, chắc chắn trong thời gian mang thai nhưng cũng có thể trước và sau khi mang thai khi một người đang cho con bú.
    Vì vậy, điểm ở đây là chúng ta không thể rút ra một mối quan hệ trực tiếp giữa vi nhựa và nano nhựa với các rối loạn phát triển thần kinh. Tôi không nghĩ rằng điều đó là thích hợp chút nào. Tuy nhiên, xét rằng vi nhựa và nano nhựa có những vấn đề này cả từ sự phân hủy của chúng, sự hiện diện của chúng, sự hiện diện cấu trúc của chúng có thể là một vấn đề, các hóa chất bên trong chúng có thể là một vấn đề, các hóa chất gắn vào chúng có thể là một vấn đề tiềm ẩn. Tôi nghĩ rằng việc học cách hạn chế sự tiếp xúc của chúng ta trong suốt cuộc đời, học cách giảm sự tích lũy sinh học thông qua các con đường giải độc và bài tiết bằng cách sử dụng các phương pháp khác nhau mà chúng ta đã nói đến, và chắc chắn chú ý đặc biệt đến những điều đó vào thời điểm, có nghĩa là trước, trong và sau khi mang thai là đặc biệt quan trọng vì chúng ta không biết tất cả những gì mà các hóa chất và nhựa này đang làm, nhưng không có gì trong số đó có vẻ tốt, ít nhất là không về cách mà chúng ảnh hưởng đến não và các mô cơ thể của chúng ta.
    Được rồi, hôm nay chúng ta đã nói rất nhiều về vi nhựa. Chúng là gì, chúng được tìm thấy ở đâu, chúng vào cơ thể chúng ta như thế nào, chúng bị mắc kẹt ở đâu trong cơ thể chúng ta, chúng có thể làm gì trong cơ thể chúng ta, không có gì trong số đó là tốt. Một số có thể vô hại, một số có thể xấu, không có gì trong số đó, ít nhất là theo những gì tôi biết, là tốt, và một số cách, cả thông qua những điều cần làm và những điều cần tránh, mà chúng ta có thể tăng cường sự…
    Sự bài tiết hoặc quá trình phân hủy và loại bỏ những chất độc hại trên và trong vi nhựa và nano nhựa, và tôi nhận ra rằng mặc dù chúng ta đã đề cập đến nhiều điều, nhưng chúng ta chỉ mới chạm đến bề mặt.
    Ví dụ, chúng ta biết rằng hóa đơn là nguồn chứa nhiều BPA, đúng không?
    Vì vậy, nếu bạn là người thường xuyên xử lý hóa đơn cho công việc của mình, có lẽ tốt nhất là nên sử dụng găng tay nitrile, không phải găng tay latex, mà là găng tay nitrile, chúng sẽ bảo vệ tay bạn.
    Nếu bạn là người thường xuyên mua sắm, có thể chỉ cần nói: “Không, cảm ơn, tôi sẽ lấy hóa đơn điện tử hoặc không cần hóa đơn.”
    Tuy nhiên, chúng ta cũng cần phải hợp lý ở đây.
    Điều này có nghĩa là nếu bạn chạm vào một hóa đơn thì bạn sẽ làm rối loạn testosterone hay estrogen của mình?
    Không, nhưng có lẽ bạn không muốn cọ xát những hóa đơn đó, và rất rõ ràng rằng nếu bạn sử dụng kem chống nắng hoặc kem dưỡng ẩm nào đó trên tay, khi bạn xử lý hóa đơn, điều đó có thể làm tăng khả năng tiếp xúc với BPA vào dòng máu của bạn.
    Nếu bạn là người thường xuyên xử lý hóa đơn, thì có lẽ tốt nhất là nên sử dụng găng tay nitrile.
    Điểm ở đây là có rất nhiều nguồn khác nhau của BPA, BPS, PFAS, những hóa chất được gọi là hóa chất vĩnh cửu, vi nhựa, nano nhựa.
    Tôi cũng khuyến khích bạn nên tự nghiên cứu.
    Hãy xem các lon mà bạn uống.
    Đảm bảo rằng chúng không chứa BPA.
    Hãy xem những thứ khác mà bạn nấu trong bếp của mình.
    Cố gắng nấu bằng chảo gang hoặc gốm, và nếu không, hãy xem các chảo, lon và những thứ khác trong môi trường của bạn và xem mức độ tiếp xúc của bạn với BPA, BPS và hóa chất vĩnh cửu là bao nhiêu và đưa ra lựa chọn cho phù hợp.
    Đó là nội dung của tập hôm nay và thực sự, của podcast này.
    Nó về việc bạn được thông tin và đưa ra những lựa chọn tốt nhất cho sức khỏe tâm thần và thể chất của bạn.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
    Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để hỗ trợ chúng tôi.
    Ngoài ra, xin vui lòng đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả hai nền tảng này, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Xin hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở phần đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Tôi có đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tiêu đề “Protocols, an operating manual for the human body” (Các giao thức, một cẩm nang vận hành cho cơ thể con người). Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Tất nhiên, tôi cung cấp các chứng minh khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an operating manual for the human body”. Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Bao gồm Instagram, X, trước đây được biết đến là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội. Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
    Các tài liệu PDF về giao thức đó liên quan đến những vấn đề như tính dẻo của não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ, tiếp xúc lạnh có chủ đích, và tiếp xúc nhiệt có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các hiệp và số lần, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học và tất cả đều hoàn toàn miễn phí. Để đăng ký, chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần bản tin và cung cấp email của bạn. Tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về vi nhựa và nano nhựa. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học. [NHẠC]
    歡迎來到 Huberman 實驗室播客,在這裡我們討論科學和基於科學的日常生活工具。
    我是安德魯·哈伯曼(Andrew Huberman),是史丹佛大學醫學院的神經生物學及眼科教授。
    今天我們要討論的是微塑料。
    微塑料是一個極具趣味且重要的話題,每個人都應該了解。
    原因在於,微塑料的確無處不在。
    它們存在於空氣中。
    它們存在於我們消耗的飲料中。
    它們覆蓋在湯罐的內部。
    它們也覆蓋在用來裝熱水、咖啡和茶的紙杯內部。
    有很多動物資料,甚至一些人類資料顯示,微塑料由不同大小的顆粒組成,對我們的健康可能非常不利。
    同時,重要的是要意識到,至今為止,我們沒有任何因果資料證明微塑料與特定的人類疾病之間的聯繫。
    話雖如此,仍有大量相關數據,今天我們將回顧這些相關數據,並且最重要的是,我們將討論每個人能採取的各種行動,以減少對微塑料的接觸,或至少促進從我們體內清除微塑料。
    因為,正如我們將很快討論的那樣,你的每一個器官和組織中都存在微塑料。
    而你不斷地受到微塑料的轟炸。
    因此,對我來說,以及對你來說,挑戰在於準確地框架這個微塑料的話題。
    我們必須理解,微塑料存在於我們周圍,存在於我們體內,並且它們的確可能對我們的健康造成嚴重問題。
    然而,我們也需要主動出擊。
    我們需要理解如何限制微塑料在我們器官和組織中所謂的生物累積。
    我不想製造恐慌。
    這一集不是為了讓你感到害怕或產生某種對微塑料的疑病症。
    這是為了讓你了解微塑料是什麼,它們存在於哪裡,存在於哪些特別高的地方,以及你可以做什麼來減少它們對你生物學的影響。
    因為我認為可以公平地說,我們不會讓地球擺脫微塑料。
    它們實在是太普遍了。
    唯一的例外是某些特定的人群,特別是懷孕的人,或者有年幼孩子的人,這些年幼的孩子自己,也應該努力限制他們對微塑料的接觸。
    因此,在今天的節目結束時,你可以確信你會了解許多關於微塑料的信息,它們目前對我們的影響,人們現在開始調查的一些潛在影響,以及你可以如何減少它們對你大腦和身體健康的負面影響。
    在你開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的教學和研究角色是分開的。
    然而,這是我希望並努力以零成本提供給大眾的科學和科學相關工具資訊的一部分。
    為了呼應這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。
    我們的第一個贊助商是 Element。
    Element 是一種電解質飲料,包含你所需的一切,而不包含你不需要的。
    這意味著電解質,鈉、鎂及鉀,按正確的比例出現,但不含糖。
    現在,我和其他播客參與者已經談了很多關於水分攝取對大腦及身體正常運作的重要性。
    研究顯示,甚至輕微的脫水也會大幅降低認知和身體表現。
    同時,獲取足夠的電解質對你的身體和大腦發揮最佳功能也至關重要。
    鈉、鎂和鉀對你身體所有細胞的運作至關重要,特別是神經元或神經細胞。
    為了確保我獲得適量的水分和電解質,我早上起床時會將一包 Element 溶解在約 16 到 32 盎司的水中,並在早晨第一件事喝下。
    我在任何身體運動中,特別是在炎熱的日子裡,如果出汗很多並失去水分和電解質的話,也會喝加了 Element 的水。
    Element 擁有許多不同美味的口味。我最喜歡的是西瓜口味,雖然我也承認我喜歡覆盆子和柑橘口味。
    基本上,我喜歡 Element 的所有口味。
    如果你想試試 Element,可以訪問 drinkelement.com/huberman,拼寫是 drinklmnt.com/huberman,與任何 Element 飲品混合購買一起索取免費的 Element 樣品包。
    再次提醒,網址是 drinkelement.com/huberman,來索取免費的樣品包。
    今天的節目同樣由 BetterHelp 贊助。
    BetterHelp 提供專業的在線治療,與持證的治療師進行。
    我已經進行每週治療超過 30 年了。
    最初,我沒有選擇。
    那是能否繼續上高中一個必要條件,但不久我就意識到,治療對整體健康是一個極其重要的組成部分。
    事實上,我認為定期治療和規律運動(包括心血管運動和阻力訓練運動)同等重要,當然我每週也會進行這些運動。
    現在,優秀的治療提供的基本上有三樣東西。
    首先,它提供了與可以真正信任你並跟你談論所有你所擔心的問題的人之間良好的關係。
    其次,優秀的治療提供情感支持,但也有指導性的指導,這些是可做和不可做的事情。
    第三,專業的治療可以幫助你獲得一些有用的見解,而這些見解是你在其他情況下無法得出的,這些見解讓你在情感生活、親密關係,甚至是自我關係和職業生涯以及各種職業目標上能夠做得更好。
    使用 BetterHelp,他們讓你很方便找到一位可以真正與你共鳴的專家治療師,並為你提供我所描述的這三個好處。
    如果你想試試 BetterHelp,可以前往 betterhelp.com/huberman,享受首月 10% 的折扣。
    再次提醒你,網址是 betterhelp.com/huberman。
    好了,讓我們來談談微塑料。
    微塑料是什麼?
    顧名思義,微塑料是非常小的塑料顆粒。
    有多小呢?
    微塑料的大小範圍從一微米(即千分之一毫米)一直到五毫米直徑。
    因此,在這個大小範圍內的任何東西都被認為是微塑料。
    任何比這更小的東西,即直徑小於一微米、千分之一毫米的,被稱為納米塑料。
    實際上,空氣中有很多微塑料漂浮著。
    空氣中也有很多納米塑料。
    海洋中有很多這兩種物質。
    食物中,尤其是包裝的食物裡,也有很多這些東西。
    杯子裡面有很多這些東西。
    幾乎在我們消耗的每一樣東西中都包含著這些物質。
    那麼,我們環境中存在這些微塑料和納米塑料,並且通過液體和食物等進入我們的身體,這意味著什麼呢?
    其實,有一些嚴重的擔憂,因為這些微塑料可能會擾亂細胞健康、器官健康,並可能導致某些形式的疾病。
    我們將討論它們可能如何導致這些問題。
    不過,我也想強調,你的身體在處理外來入侵者方面非常出色。
    它非常善於去除對自己不好的東西。
    然而,微塑料和納米塑料已被證明會在特定組織中滯留,并長時間停留在那裡。
    因此,你會注意到在今天的節目中,我將不斷交替談論令人擔憂的內容,然後再安撫你,讓你知道我們不確定是否真的應該對這些微塑料和納米塑料感到那麼害怕。
    我想做的是給你提供證據,讓你決定自己應該投入多少努力來限制接觸這些微塑料和納米塑料,以及多少努力來試圖將它們從體內清除。
    我不是來畫出一個單一的畫面,因為坦白說,數據並不偏向於任何一方,無論是它們極其危險還是根本不值得擔心。
    讓我舉一個你可能在媒體和最近的播客中聽到的非常可怕的例子。
    基於一項看似高質量的出版物的論點,你可能聽過的說法是,我們每週攝入的微塑料和納米塑料的量相當於一張信用卡。
    你可能在標題和其他播客中見過這個說法。
    的確,有一篇論文支持這個說法。
    然而,更近期的一篇論文對他們所使用的定量分析進行了檢查,並使用了不同的定量分析,聲稱他們大大高估了我們每週攝入的塑料量。
    我所說的“大大高估”是什麼意思呢?
    這項對相同數據的新分析聲稱,之前認為我們每週攝入的塑料量相當於一張信用卡,實際上這是一個高估了百萬倍的數字。
    事實上,攝入足夠的塑料以使我們體內的塑料量達到信用卡的分量需要 23,000 年。
    現在我們擁有了非常不一致的數據,或者說我們對相同數據的分析結果非常不一致。
    所以你開始意識到這個領域的混亂程度,但我們將進一步澄清,微塑料和納米塑料顯然是無處不在的。
    他們在你看見的每個地方都存在。
    事實上,如果我是一名毒理學的博士生導師或者環境科學的博士生導師,而他們需要一篇必勝的出版物,我可能會建議他們研究微塑料,並去尋找其他微塑料的來源,使用更好的分析方法,舉例來說,進行研究生論文不僅是為了發表一篇論文,而我想要提到的是,無論人們在哪裡尋找微塑料,他們都會發現它們。
    這在我們的環境中、食品中、水中,以及我們的組織中都是如此。
    因此,在過去幾年裡,科學研究的數量激增,探索人體(不僅僅是動物模型)中哪些組織含有微塑料和納米塑料。
    通過檢查死後的組織,也就是來自已故人類的組織,發現大腦中存在微塑料和納米塑料。如果你檢查已故成人的人類大腦,你會發現大約 0.5% 的大腦總重量是來自微塑料,所以這相當於約一茶匙的鹽或糖的量,看起來不算太多,但如果你想到神經元有多小,典型的神經元會有一個細胞體,這個區域包含著細胞核以及所有的 DNA 等,神經元的細胞體大小差異非常大,可能小到五到八微米,甚至我在顯微鏡下看到的一些神經元達到 50 微米,甚至有的達到 100 微米,這取決於你在神經系統中的觀察位置。
    如果你開始考慮到半茶匙的微塑料和納米塑料粉末,這相當於在大腦的許多不同地方分佈著大量的微塑料和納米塑料。稍後我們將討論這些微塑料和納米塑料對某些類型的神經元功能的潛在影響,這些影響可能會影響例如神經發展的軌跡。已經有人提出過這樣的論點——我並不是在提出這個論點,但確實有人認為,微塑料和納米塑料可能與自閉症、注意力缺陷過動症等問題相關。我其實並不認為那裡的數據足夠強大以支持這些論點。然而,我可以告訴你,微塑料和納米塑料在大腦中的存在(這是屍體組織)讓我感到擔憂,因為有足夠的微塑料存在,以及神經系統中神經元的功能是如此精確,你可以想像,這些微塑料和納米塑料被嵌入實際上影響獎勵和動機、運動等功能的特定類別的神經元中,可能會影響神經系統的功能。但至少在人體中,並不存在直接的因果關係。在動物模型中有一些有趣的數據,我們稍後會回到這一點。因此,在大腦中有微塑料和納米塑料,你會發現在其他具有血液器官屏障的組織中也有微塑料和納米塑料。我的意思是什麼呢?好吧,大腦被所謂的血腦屏障(BBB)所包裹,這是因為你的腦組織在整個生命周期中不會更新,你不會產生很多新的神經元。你能產生新神經元的地方不多,例如嗅球、海馬體的齒狀回等,這些地方非常稀少。你出生時的腦組織大多數在你死亡時仍然是那樣,前提是你在生命過程中沒有因頭部受傷等原因而失去那部分腦組織。你出生時擁有的神經元實際上比你死時擁有的神經元多得多。這一點很重要,也是我們擁有血腦屏障的原因之一。大自然是非常聰明的,設計了一個屏障,以防止可能對大腦有害的分子進入大腦,這就是血腦屏障的目的。微塑料和納米塑料正從血液進入大腦。這就是我所說的它們可以穿過血腦屏障的意思。如果我們退一步,詢問自己,”身體中還有哪些其他組織有非常強的血液屏障?” 因為許多東西進入血液,這不一定是好事,但如果你能排泄這些東西,那也不一定是壞事。我們有許多解毒機制,包括肝臟的解毒等等。但是如果這些顆粒從血液進入大腦,那麼它們還進入了哪些其他擁有這些厚實屏障或非常嚴格屏障的組織呢?如你所想,另外兩種擁有非常嚴格的血液-器官屏障的組織是血睪屏障。這為什麼呢?好吧,為什麼要保護大腦?因為它不能再生。你不想讓那些神經元受到污染。因此,你設置了血腦屏障。同樣,男性中也設置了血睪屏障。為什麼?因為那裡有DNA,所謂的生殖細胞。因此,你不希望東西進入睪丸並改變那裡的DNA,因為那些突變的DNA可能會傳給後代。注意什麼?微塑料和納米塑料可以穿越血睪屏障。實際上,去年有很多報導提到微塑料和納米塑料出現在每一個經過分析的人類睪丸中,或者我應該說是在屍體組織中。同樣,女性有血卵巢屏障。這是卵子來源的地方,微塑料和納米塑料也可以穿越血卵巢屏障。因此,這就是為什麼人們開始感到擔憂的原因吧?我想我們不應該對吸入微塑料感到太驚訝,因為它們無處不在。我應該提到,在1950年代之前,周圍或使用的塑料其實不多。如果你曾經看過達斯汀·霍夫曼主演的電影《畢業生》,這是你唯一會看到有人從舊金山朝著伯克利方向駛向東邊的金門大橋的場景,往上層甲板行駛。實際上是向相反的方向行駛。他們關閉了金門大橋。這在《畢業生》中出現。還有《畢業生》中的另一個著名場景,如果你和我一樣年紀大,還記得《畢業生》這部電影,達斯汀·霍夫曼躺在泳池裡。在他畢業後,他躺在泳池裡,他不太確定他將來會做什麼。然後一個人走到他跟前,對他說:“你知道,未來是塑料。”這句話變得非常著名或半著名。那部電影發生在塑料行業真正繁榮的時期。事實上,聚乙烯、聚氨酯等這些塑料材料的開發是因為它們非常耐用。它們持久耐用。事實上,它們不是生物可降解的。它們不容易或根本不會在生物組織中分解。
    這些塑膠在1940年代及之前幾乎是不存在的,無論是在製造業的各個方面,甚至在手術植入物等方面。塑膠確實無處不在。而這一切始於1950年代,因此我提到的《畢業生》中的那句話也就不足為奇了。因此,微塑膠和奈米塑膠進入我們的身體並不奇怪,對吧?如果它們在我們的環境中隨處可見,並且我們整天都在吸入它們,那麼當然它們會進入我們的肺部,並且它們小到足以進入我們的血液。不過,正如我所提到的,身體有這些清潔系統或解毒系統來去除某些物質,但這些系統並沒有去除微塑膠,或者至少不是全部,特別是在大腦、睾丸和毛囊中。我要指出的是,微塑膠和奈米塑膠也存在於身體的所有其他組織中。事實上,我不認為有任何針對人類組織或動物組織進行微塑膠或奈米塑膠研究的調查,卻沒有得到正面的結果,即他們在這些組織中找到了這些物質。你可以在不僅僅是上呼吸道中找到它們,還可以在下呼吸道中發現,因此它們正在下呼吸道沉積。從抽血檢查中你也可以在血液中找到它們。你可以在人體胎盤中找到它們,還可以在所謂的新生兒胎便中找到它們,這是嬰兒第一次排出的糞便。這通常在出生後的24小時內由醫生取樣進行分析,檢查許多東西。胎便中含有膽汁和其他一些物質,實際上是嬰兒健康的一個重要指標。結果發現,這在出生後的前24小時左右排出的第一次糞便中,經過微塑膠的分析,發現那裡也有微塑膠和奈米塑膠。這讓人們感到擔憂,因為這意味著母親吞入的微塑膠和奈米塑膠或以某種方式滯留在她們體內的微塑膠和奈米塑膠,正在進入胎兒。現在你可能會問,這真的有問題嗎?幾年前,這個問題至少令人擔憂,以至於BPA(雙酚A),我們將進一步談論BPA,它是微塑膠的成分之一。這是一種已知的內分泌干擾物,會破壞某些類似雌激素的途徑。我們稍後會討論這個問題。BPA被禁止用於兒童的吸管杯和任何食品容器。因此,美國食品藥品管理局(FDA)和一些歐洲國家對此問題有足夠的數據或擔憂,認為應該禁止使用BPA內襯的吸管杯或兒童食品容器,部分原因是BPA與微塑膠和奈米塑膠有關聯。因此,我在這裡所說的是,政府已經採取了相當積極的措施來限制嬰幼兒接觸微塑膠和奈米塑膠的BPA,但胎兒顯然還是暴露在微塑膠和奈米塑膠中。這就是為什麼一開始我提到如果你懷孕了,或有小孩,或者你是小孩,你想要努力去限制自己接觸這些微塑膠和奈米塑膠,但如果你是一個年長者,你可能也想這樣做,而我們將討論怎樣來做到這一點。所以我可以不斷講述除了胎盤以外的各種組織,包括你的血液、腦部、睾丸、毛囊及下肺。你可以在肝臟中找到奈米塑膠。幾乎在你所尋找的每一種組織中都可以找到微塑膠和奈米塑膠。真正的問題是這些微塑膠和奈米塑膠的危害有多大?當然,我們可以討論這些物質具體來自何處,以及你可以控制和限制的方式。當我說控制和限制時,我們實際上在談論的是,確實要努力減少對這些物質的接觸。如果我列舉微塑膠和奈米塑膠的各種來源,你會驚訝不已,並且可能會說,“好吧,我投降,它們真的無處不在。”事實上,我現在就這樣做。好吧,我無法不這樣做。但請記住,你在這些微塑膠和奈米塑膠對你健康的最終影響上是有一定控制的。因此,開始列舉,塑料袋、儲存容器、瓶蓋、繩索設備、器具、杯子、浮筒、冷卻器、容器、繩索、漁網、紡織品,抱歉,這並不是因為有趣而笑。我是因為這些東西真的幾乎無處不在。乳膠漆、塗層、醫療設備、汽車零件、正在路上磨損的輪胎,釋放出微塑膠到空氣中,微塑膠幾乎是從天空中降下的,真的。白色薄膜容器、夾層安全玻璃、汽車擋風玻璃,哦太好了,就連汽車擋風玻璃。飲水瓶、紡織纖維、樹脂漆、清漆、建築材料、汽車零件。基本上,這些東西到處都是,所以我們該怎麼辦?我們該做的是限制體內微塑膠和奈米塑膠的長期累積。我們可以限制它們進入我們系統的方式,但只要你在呼吸,只要你在走動,只要你在公路旁邊,你就會暴露於微塑膠中。因此,在未出現大規模運動來製造不會快速降解的輪胎或在我們的家庭環境中創建去除微塑膠的過濾器之前,坦白說,我認為這兩件事情在這一生中都不是合理的期望。在那之前,你可以嘗試限制這些物質進入和在你體內的累積。
    所以與其在今天的節目開始或結束時列舉所有限制所謂的微塑料和奈米塑料生物累積的方法,我將在與我剛才所討論的微塑料如何進入我們的系統及其滯留的組織相關的時候,穿插這些方法。
    我現在告訴大家,限制自己暴露於微塑料的一些方法之一是限制飲用塑料瓶裝的水。
    這可能聽起來有點明顯,但請看看這些數據。
    這非常驚人。
    有一項對瓶裝水中的微塑料和奈米塑料顆粒數量的分析,估計每升水中約有30,000個此類顆粒。
    這個數據持續了很長一段時間。
    然後測量這些不同顆粒數量的影像技術,以及特別是那些直徑小於一微米的非常小的奈米顆粒的影像工具,得到了改善。
    我稍後會稍微解釋一下。
    在2024年發表於美國國家科學院學報上的一篇論文顯示,在瓶裝水中存在的奈米塑料,尤其是微塑料和奈米塑料的數量,實際上在先前的研究中被大大低估了。
    重新分析的數據顯示,每升水中的顆粒數量從110個到400,000個不等,平均每升水中有240,000個顆粒。
    這意味著瓶裝水中的微塑料和奈米塑料實際上比我們最初想的要高得多。
    限制你接觸微塑料和奈米塑料的一個非常簡單的方法是避免飲用來自塑料瓶的水,特別是那些已經被加熱過的塑料瓶。
    現在,你可能會說,我不會加熱我的塑料水瓶,但你不知道那些塑料水瓶在你購買的商店或到達你冰箱的路上發生了什麼。
    它們可能在炎熱的卡車後面放置過,或者在裝卸碼頭的後面放置過,這些都是可能的情況。
    現在這不是說如果你偶爾喝一點塑料瓶裡的水就會對你的健康造成傷害,我絕對不是這麼說的。
    然而,顯然有很多微塑料和奈米塑料是可以完全避免的,至少在你攝取塑料瓶中它們方面是如此。
    所以我明白為什麼你會想要避免這些消費品,這些東西也不太可重複使用。
    我想你可以重複使用這些塑料瓶,但大多數人不會,至少他們不會使用太久。
    這些瓶子很快就會變得非常軟弱。
    你更適合使用不銹鋼瓶或某種陶瓷杯,或者使用玻璃或其他可重複使用的水容器,並且當然不是塑料製成的。
    然後當然問題來了,自來水中有多少微塑料和奈米塑料?
    結果發現其實有不少。
    這取決於地點,但有一些方法可以將微塑料和奈米塑料從自來水中去除。
    最好的方法雖然有點昂貴,那就是使用反滲透過濾器。
    反滲透過濾器可以去除所有微塑料和奈米塑料。
    當然,它也會去除水中的某些關鍵礦物質。因此你需要對水進行再礦化。
    如果一個人查看反滲透過濾系統的價格,發現它並不便宜,通常從300美元到500美元甚至600美元不等,視家庭單位而定。
    而且許多這些單位會進行水的再礦化。
    所以基本上它會把水過濾乾淨,除去微塑料、奈米塑料以及很多其他你不希望的有害物質。然後再對水進行再礦化,讓你攝取到足夠的礦物質。
    現在,如果你查看反滲透過濾器的成本,我像你一樣也會張大眼睛說:「這可真是花很多錢在水上。」
    但如果一個人考慮到在一年中消費塑料瓶裝水的總金額,然後基本上將瓶子扔掉,或者甚至喝玻璃瓶裝的水,形成喝玻璃瓶水的習慣。
    當你外出購買這些水時,你會覺得不攝取很多微塑料和奈米塑料感覺更好,但這些水的價格非常昂貴。
    所以成本可能會很好地對應起來。
    當我做這樣的分析時,我意識到,實際上家用的反滲透濾水器加上再礦化確實會節省費用,前提是能夠好好把水灌入玻璃瓶或不銹鋼瓶,並確保在你離開家時將那些瓶子帶上。
    再次強調,我不認為所有人都能夠完全避免使用塑料瓶中的水,這不現實。不對吧?
    你不想成為那個無論去朋友家、吃晚餐,無論走到哪裡都必須隨身帶水壺的人。我不認為我們需要太過擔心水源中微塑料和奈米塑料的數量。
    當然,你也不想避免喝塑料瓶的水到使自己脫水或冒著風險的地步。
    我不想在這裡造成那種憂慮。
    我想說的是,如果你擔心微塑料和納米塑料,並且真的希望減少接觸,最好的方式之一就是限制使用塑料瓶裝水的消耗。由於自來水中也存在微塑料和納米塑料,如果你非常擔心這些物質,就需要有某種方法來去除自來水中的微塑料和納米塑料。我不是說每個人都應該這麼做。我並不是說如果你擔心微塑料和納米塑料,我們將討論一些人們可能會擔心它們的原因,那麼在自來水中安裝反滲透過濾系統可能是一個好主意,並且如果與購買一次性水瓶相比,這樣做可能會節省成本。
    現在,除了飲用塑料瓶裝水,微塑料和納米塑料還有很多其他途徑進入我們的體內。我可以列出很多這些途徑,但我想在這裡建立一個潛在主要來源的層次結構,以及那些我們最容易避免和可能節省成本的來源。
    一件非常清楚的事情是,海鹽中有大量的微塑料和納米塑料。誰會想到呢?但當你思考時,會發現這些東西正進入海洋。海洋中有很多塑料,當我們看到那裡漂浮的塑料圖片時,真是一幅非常令人沮喪的景象。事實上,我在準備這集節目的時候讀了一本書。天哪,那真是讓人沮喪,但對我來說重要的書。也許你也想讀一下。這本書很不錯,雖然會讓人有點低落。書名是《無與倫比的毒害:微塑料如何腐蝕我們的星球和我們的身體》,作者是馬特·西蒙。我聽了這本書,天啊,這真的讓你相信微塑料無處不在,不幸的是,無論是在陸地上、空氣中還是在海洋中。而且,海鹽來自海洋。
    所以,對此的一個簡單解決方案是,如果你要使用鹽,而我很喜歡鹽,當然不要過量,但鹽在某種程度上是有其作用的,對味道和健康都是非常好的。我做過一集關於鹽的節目,同樣,不要過量消費鹽。不要讓你的血壓飆升,不要過度,但許多人會發現如果他們的飲食非常清淡,尤其是在充分補水的情況下,吃多一些鹽會對身體有好處。關注使用喜瑪拉雅粉紅鹽或來自非海洋來源的鹽。這很簡單。這些都是市場上最好的鹽。價格也不算貴,避免使用海鹽,從其他來源獲取你的鹽是個好主意。這樣一來,你就能降低接觸微塑料和納米塑料的風險。顯微鏡下的海鹽有一些非常令人害怕的圖像,以及裡面所有的小塑料顆粒。你只需要看一次這些圖片,或聽我說,就會轉向喜瑪拉雅的海鹽,而粉紅鹽又美觀,看上去很好,也很好吃。所以,這是一個簡單且成本低廉的轉變。
    我想快速休息一下,並感謝我們的贊助商 AG1。AG1 是一種維他命礦物質益生菌飲料,還包括益生元和適應原。AG1旨在滿足你所有的基礎營養需求,而且味道很好。自2012年以來我就一直在喝AG1,那時我的補充劑預算非常有限。事實上,那時我只能買一種補充劑,我非常高興我選擇了 AG1。因為即使我努力從全食和最低加工的食品中獲取大部分食物,光靠食物,仍然很難獲得足夠的水果、蔬菜、維生素和礦物質,以及微量元素和適應原。為了確保我整天有足夠的精力,晚上睡得好,並保持免疫系統強壯,我需要這麼做。但當我每天服用AG1時,我發現我的健康各方面,包括身體健康、心理健康和無論是認知還是身體的表現,都有所改善。我知道這一點,因為我有過不吃AG1的時候,當時我確實感受到了區別。我還注意到,考慮到腸道微生物群與大腦之間的關係,當我定期服用AG1時,對我來說,一天早上或中午再來一份,然後在下午或晚上再來一份,我會有更清晰的思維和更多的精神能量。
    如果你想嘗試AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman 來申請特別優惠。現在他們提供五個免費的旅行包和一年的維生素D3K2供應。再次強調,請訪問 drinkag1.com/huberman 來申請這個特別優惠。
    好吧,我們談到了瓶裝水來源和過濾水的問題,還談到了海鹽。另一個讓我非常驚訝的微塑料主要來源是罐頭湯的內襯。我想我這輩子可能不會再吃罐頭湯,除非我絕對需要。對不起罐頭湯公司,但有一項研究,研究標題為《罐裝湯的消費與尿中雙酚A的關係:一項隨機交叉試驗》。稍後我會再詳細描述雙酚A是什麼,但雙酚A是一種已知的內分泌干擾物。它以能激活或阻止雌激素通路的方式模仿雌激素。所以它會干擾荷爾蒙通路,要麼激活它們,要麼阻塞它們。它還可能與雄激素受體結合,潛在地引發一些問題。雙酚A或BPA並不是好東西。事實證明,罐頭湯的內襯裡含有大量雙酚A。
    湯的原因傾向於有點油膩。因此,即使你選擇非肥湯,裡面也通常會含有一些脂質,而且還有一些酸度。罐頭湯的內襯有助於保持湯的味道和新鮮度。在這項研究中,他們給了參與者五天的時間來喝新鮮湯或罐頭湯。然後進行了一個所謂的兩天排解期,即從湯中休息,然後改變條件。直接說結論,這項研究的結論真是驚人。他們發現,五天內每天消耗一份罐頭湯的情況下(這裡我引用一下),與尿液中的BPA和雙酚A的增加超過1000%有關。這是尿液中的BPA,所以人們是將其排出體外。我想強調這一點。但是,從罐頭湯中BPA的增加高達1000倍,我不太知道該怎麼看。我不是驚慌者,但我只要讀一次就夠了。想想我對罐頭湯的喜愛。不怎麼樣。結束。如果我不感到非常飢餓,需要湯的話,我又需要一些罐頭湯。我的建議是,除非你有強烈的理由消耗罐頭湯,否則就不要喝罐頭湯。有一個例外是,如果你能找到不含BPA的罐頭湯,也就是說容器上寫著「不含BPA」,那麼就可以享用。隨意地喝你想喝的罐頭湯,但我必須非常清楚,現在許多罐頭產品標示為「不含BPA」,但它們包含其他內分泌擾亂物,並且這些湯中微塑料和納米塑料的含量仍然未知。因此,我這集節目的隱藏動機,以及或許其他在健康領域討論微塑料的播客主持人的動機,順便說一下,瑞達·帕特里克博士最近也做了一個非常精彩的關於微塑料的播客。我們並沒有協調,因此我們都大約在同一時間討論這個話題。我們之後談過並一起笑了。我想我們都對一些相同的主題感興趣。或許其中一個隱藏的議程是,某些食品和飲料公司開始在它們的標籤上提供更詳細的產品成分說明,不僅僅是標示「不含BPA」,希望還能提及其他問題成分,如BPS,這是另一種內分泌擾亂物。所以,如果你看到標示「不含BPA」,有時候裡面可能仍然含有BPS。好的。接著我們將講到BPS以及鄰苯二甲酸酯,這是使塑料和其他容器更加耐用、靈活的添加物。鄰苯二甲酸酯已被像香奈·斯瓦恩博士這樣的人討論過,她將很快成為這個播客的嘉賓,也曾在其他播客中談到鄰苯二甲酸酯作為已知的內分泌擾亂物,在發展期和成年人期都可能影響健康。因此,我對你們再也不消耗罐頭湯的推崇可能有點嚴厲。這只是我的選擇。我會與罐頭湯公司談一個交易。如果你們開始在湯罐上提供更詳細的成分介紹,不僅僅是標示「不含BPA」,真的也不含BPS?不含鄰苯二甲酸酯等嗎?那麼或許我會考慮再次回到罐頭湯。而且,當然,你們中的大多數人可能都聽過不應該用微波爐加熱塑料容器。現在你會在許多不同的容器上看到「微波安全」的標籤。這只是意味著在微波爐中不會融化。這並不意味著你不會接觸到微塑料、納米塑料、BPA、BPS、鄰苯二甲酸酯等。因此,總的來說,在微波爐中避免使用任何形式的塑料是個好主意,至少在你要加熱食物並消費這些食物的情況下。對於我來說,另一個令人驚訝的,至少對我來說,BPA和BPS,以及這些內分泌擾亂物和微塑料、納米塑料的來源,就是紙杯,天啊。我本以為紙杯是安全的,但那些將熱液體放入的紙杯,通常還有塑料蓋?即使它們沒有塑料蓋,紙杯的內襯使這些杯子在裝熱液體時更加耐用,比如熱咖啡或熱茶,這通常包含很多的BPA和BPS,微塑料和納米塑料,除非它指出不含BPA和BPS。因此,將熱液體放入這些杯子中,實際上有一項分析顯示,如果將加熱到華氏100度的液體放入這些容器中,它開始滲出、拉出這些微塑料、納米塑料、BPA和BPS。最近的一天,我走過街道買了一杯咖啡,當然他們用紙杯賣給我,我想,天啊,我忘了帶我的杯子和旅行杯,我的不銹鋼杯或陶瓷杯。我沒有購買咖啡嗎?不,我已經點了咖啡。我沒有回去。我所做的事是,回來後,立刻將咖啡倒入一個陶瓷杯中。因此,我不是極端主義者。我不是那種會徹底避免這些東西的人,但在未來,我會努力記得帶我的杯子。一些地方甚至會在你買咖啡時給你一個小折扣。所以,這些都是節省成本的方法。你無疑是在限制或減少你在世界上創造的垃圾,這只能是好事,對吧?而且,避免通過那些塑料蓋子喝東西也許是個好主意。我再次強調,我不是那種會因為通過塑料蓋喝熱液體而驚慌的人。這些微塑料和納米塑料無處不在。
    我們隨時都在攝取它們。我們可以將它們從我們的身體中移除,稍後我們會討論加速或增加從身體中移除它們的方式。但如果我們對它們是如何進入我們的身體稍微多一點意識,並且對高昂的成本和可能會回收進垃圾填埋場的垃圾數量保持更高的警覺,帶上你的旅行杯似乎是一個好主意,並且儘量將這些杯子和旅行杯做成陶瓷、不銹鋼或其他不含 BPA 或 BPS 的容器。
    在我們繼續談論當微塑料和納米塑料進入像睾丸或大腦這樣的器官時會發生什麼,及其後果是什麼之前,我想簡要回到之前提到的那部分,也就是分析瓶裝水中的微塑料和納米塑料顆粒。最初人們認為每升水中有 30,000 顆顆粒,後來使用更佳的技術發現其實平均每升水中有 240,000 顆顆粒。這巨大的數據差異是怎麼產生的呢?我明白這不是一場數據分析的討論,但我想簡要談談這個問題,因為它向你們說明了一個關於科學的非常重要的事,這就是隨著測量工具的改進,我們對於大腦和身體內部發生的事情的理解也在不停增進,這是一個簡單且有趣的與光相關的事情。
    你可以想像,第一篇論文是在顯微鏡下觀察一滴從塑料瓶中取出的水,然後成像在裡面的那些小塑料顆粒。你會說,這裡有一顆顆粒,這裡有一顆顆粒,還有一顆顆粒,並且有工具可以計數這些顆粒。那如果有兩顆顆粒非常接近呢?如果你記得,微塑料的直徑在一微米到五毫米之間,而納米塑料的直徑則小於一微米。因此,你怎麼知道在顯微鏡下看到那滴水中的一團東西,其實是看著一塊大的塑料,而不是成千上萬的納米塑料小顆粒呢?
    這和一個叫做點擴散函數的概念有關,我不想過於詳細,但基本上當你對某物發光時,你會得到一個小的光丘。中心有一個高峰,然後隨距離減少而降低。30,000 到 240,000 的數字跳躍並不是因為研究人員變得更好,而是因為工具變得更好了。有新的成像技術,我會為對這類東西感興趣的人提供一個參考,這是標題為《通過 SRS 顯微鏡快速單顆粒化學成像納米塑料》的文章,這確實挺冷門的,但如果你對光及其如何照亮東西並顯示細節或不顯示細節感興趣,那會很有趣。然而,我們最終意識到的是,因為我們正在更加改進地分離那些光的塊,從而發現不同組織中有更多的塑料顆粒,對於我們正在攝取的不同物質等,因而意識到,哦,這看起來像是一顆顆粒,對吧?記得是每升顆粒數,而不是一顆顆粒,而是 10,000 顆顆粒。
    現在,你可能會說,好的,那麼一堆小顆粒和一顆大顆粒有什麼區別呢?哦,區別可大了。什麼是這個大區別?小顆粒可以穿過大顆粒無法穿過的障礙。這些小的塑料納米顆粒特別令人擔憂,因為它們是在不同組織中發現的最多的顆粒,或者我應該說,這些在大腦、睾丸和卵泡中最為豐富的塑料顆粒,這些組織是自然和進化所特別保護的,具有如血腦屏障、血睾屏障和血卵泡屏障這些非常嚴格的屏障。正因如此,它們之所以能夠通過這些生物屏障,正是因為它們非常非常小。它們可以悄悄穿過這些生物圍欄中的小孔。它們被沉積在這些組織——大腦、睾丸和卵泡中,它們會留在那裡,至少直到人們去世,在解剖後分析的情況下,這可能會是許多十年之後。
    所以,我不僅僅是為了顯得專業和技術而提出這個關於如何區分大顆粒和小顆粒的討論。這實際上是一個有著真正生物學影響的非常重要的問題。好了,許多微小的塑料顆粒進入像大腦、卵泡、睾丸、肝臟、肺等組織。這會有什麼樣的影響?現在,有大量的動物數據,包括魚類和老鼠等的數據,探討了微塑料和納米塑料如何擾亂不同的生物功能,但值得注意的是,納米塑料和微塑料在特定組織中的累積是如何與人類方面的特定健康損傷相關聯的,即使這些數據是相關性的。因為獲取人類研究的因果數據要困難得多,因為在這個特定情況下,動物研究實際上很難轉化為人類,因為儘管動物生物學在某些方面與人類生物學相似(人類是動物),但是在微塑料和納米塑料的問題上,它們並沒有那麼容易對應。
    讓我們假設你有一條小魚,那條魚大約只有幾公分長,結果發現這條魚裡面含有大約一顆阿斯匹靈大小的微塑料和納米塑料,當這條魚在死後進行分析時,你會說,好吧,這數量有點多,對吧?在這條小魚裡面有一顆阿斯匹靈的微塑料和納米塑料的量,然後你看看人類,意識到人類體內有更多的微塑料和納米塑料,但也不是多得離譜。真正的危害有多少?你能看看那條魚的研究嗎?例如,這已經被證實,神經通路的干擾,那些通路的形成,比如大腦發展受到影響,生殖功能被干擾,等等?這很難翻譯。我們不太知道這對人類意味著什麼,所以我們將轉向人類的相關數據,我會查看當前我能找到的最強數據,這裡有三個主要的案例我認為值得強調。
    第一個是在人類進行的研究。這項研究於2021年發表在《環境科學與技術期刊》,發現被診斷為腸易激綜合症的人的糞便樣本中微塑料水平明顯較高。腸易激綜合症對人們的健康產生了很大的干擾。雖然對腸易激綜合症沒有明顯的療法,但有些人通過改善腸道微生物群、通過多種不同方式限制全身及腸道炎症、改善睡眠以及採用低炎飲食等方式獲得了一定的緩解。這是我可能會在《Huberman Lab》播客的未來集數中涵蓋的內容,專門講述腸道挑戰。
    所以我想要非常清楚的是,並沒有建立直接的因果關係,但顯然在腸易激綜合症患者的糞便組織中發現的微塑料水平高於沒有腸易激綜合症的個體。儘管沒有學術研究是完美的,但他們在實驗中納入了一系列重要的控制變量,以控制年齡範圍及其他一些特徵。因此合理假設,微塑料在腸道或消化道某處的積累與腸易激綜合症存在某種關聯。
    好了,現在你也可以想像相反的情況。理解這一點非常重要。你也可以想像,腸易激綜合症患者可能在過濾他們攝取的食物和液體中的微塑料和納米塑料方面不如沒有腸易激綜合症的人效果好。因此,因果關係(如果存在的話)可能雙向或雙方面。儘管如此,我認為這是一個有趣的研究。如果你是某位遭受腸道不適的人,比如腸易激綜合症或其他腸道問題,我認為你會明智的,的確,所有人都會明智,但我想你特別應該考慮一下今天節目中提到的一些必做與不可做的事項,比如避免消耗來自塑料瓶的水,避免我們之前討論的罐頭湯和其他含有BPA、BPS的容器及類似物品,或者來自那些容器的物品。
    另一個引人注目的相關數據領域則與生殖功能和荷爾蒙健康有關。這是我們可以開始更詳細地探討BPA、BPS和鄰苯二甲酸酯及其在干擾內分泌(即荷爾蒙通路)中作用的地方。這裡有一項研究,我將在節目註釋中放上連結,題為《尿中鄰苯二甲酸酯代謝物與血清睪酮降低相關》。該研究涉及男性、女性和兒童的血液。這是一項有趣的研究,原因有很多。首先,它強調了每個人都應該知道的一點,即睪酮在男性、女性和兒童中扮演著關鍵角色。睪酮並不是只存在於男性與男孩中,它在女性與女孩中也很常見,並且在每個人中都扮演著重要的角色。睪酮參與了一些我們通常與之聯繫的事物,如肌肉量、骨密度、力量等等。然而,睪酮也能轉化為雌激素。睪酮參與了男性和女性的性慾,涉及男孩和女孩的大腦發育、生殖器發育,等等。因此,它是一種重要的荷爾蒙,這項研究清楚地顯示出,鄰苯二甲酸酯的升高水平(即鄰苯二甲酸酯代謝物)與所有這些族群的睪酮水平降低相關。他們指出,鄰苯二甲酸酯和睪酮之間最強和最一致的反向關係,指的是鄰苯二甲酸酯代謝物升高、睪酮降低,主要發現在40至60歲的女性中。這非常重要。我們看過與瑪麗·克萊爾·哈弗博士有關的女性圍絕經期的集數,她強調圍絕經期通常在40多歲至60歲之間發作,好吧,這之間存在很大的變化,有時甚至在30多歲的時候就開始,但這還是偏早的情形,通常是在40多歲和50多歲時,有時甚至晚至60多歲。鄰苯二甲酸酯降低了雌激素,也降低了睪酮,這對於降低活力感、降低性慾、減少運動後的恢復力以及應對生活壓力等方面有重大影響。現在這項研究還有趣地展示了,在所謂的成年人中,鄰苯二甲酸酯代謝物與睪酮之間唯一顯著或可建議的反向關聯出現在40至60歲的男性中。
    現在我們可以用幾種不同的方式來解釋這些數據。一種解釋是,年齡低於40歲的男性擁有足夠高的睾酮水平,或是年齡低於40歲的樣本中睾酮的範圍足夠大,以至於可以抵消由鄰苯二甲酸酯的代謝物引起的睾酮水平下降。或者說,當男性年齡從40歲增長到60歲時,睾酮途徑對鄰苯二甲酸酯有某種脆弱性。當然,以上所有情況並不互相排斥,鄰苯二甲酸酯可能在這些男性的體內累積了多年的時間,並在他們40到60歲之間發揮了主要的影響。
    我發現有趣的是,對於年齡在40到60歲之間的男性和女性都觀察到了主要的效應,對於這些數據的解釋,在我看來最有意義的是,這些鄰苯二甲酸酯隨著時間的推移會產生累積效果,至少在男性和女性達到40到60歲的時候會在統計上顯示出來。
    那麼這些鄰苯二甲酸酯是什麼呢?這些鄰苯二甲酸酯是包含在塑料中,這些塑料中裝有我們食用的液體和食品,或是我們烹飪所用的材料,還有就是在我們的環境中自然存在並正在被分解,我們正好吸入這些物質,進而跨越血睾屏障、濾泡屏障或進入其他許多組織。這些鄰苯二甲酸酯當然是為了使塑料更柔韌耐用,但它們是公認的內分泌擾動物。
    莎娜·斯旺博士進行了精美的研究,顯示接觸到鄰苯二甲酸酯的幼年動物,尤其是潛在的幼年人類,實際上可以在所謂的肛陰距離(inogenital distance)上出現相當嚴重的擾動。請保留你的笑聲。對於那些接觸到鄰苯二甲酸酯的男性,或者是母親在孕期接觸到鄰苯二甲酸酯的男孩,他們出生後的陰莖到肛門的距離較短,這通常是有一定距離的,並且與外部標記的減少有關。這並不是說這本身就是一件壞事,而是一個可以在小鼠中進行測量的外部標記,還有一些研究正在探索人類的相關性,這些與多項其他因素有關,包括降低的精子計數、減少的精子運動力等。
    有時,雙酚A和BPS被認為是內分泌擾動物。 我稍早提到過這一點。這些物質被認為會與雌激素受體結合,因此它們模擬雌激素。有時它們會激活這些依賴雌激素受體的途徑,因此字面意義上模擬雌激素。有時它們會阻塞這些雌激素受體,這樣雌激素就無法發揮與這些受體結合和導致正常功能的作用,BPA在某些程度上和BPS以及可能的鄰苯二甲酸酯,也可以與雄激素受體結合。這些雄激素受體有時被稱為睾酮受體。
    所以重點是BPA、BPS和鄰苯二甲酸酯對內分泌功能並不好,並且基本上所有的塑料中都會有這些物質,除非標明不含BPA或完全不含鄰苯二甲酸酯。它們也存在於除草劑等產品中,這些是非常值得關注的,正如我之前提到的,你可以在人體睾丸中檢測到微塑料,而我之前沒有提到的是,這也出現在精液中,現在非常明確的是,這與精子計數減少和精子運動力下降是有關聯的。
    現在我也想強調,記住我不是一位危言聳聽者,我想要明確的是,僅僅因為某些人可能在睾丸中有一定量的微塑料和納米塑料,或者是他們接觸過這些物質並不一定意味著他們是不育的。 確實,總精子數和精子運動力,前進運動力是一個重要的精子健康指標,與一個人是否能夠使卵子受精有關。這在我做過的關於男性和女性生育的相當長但相當詳細的節目中有涉及,其中討論了可以做很多事情來提高精子計數或至少限制精子計數的減少,以及可以做的事情來改善精子運動力。 我鼓勵你查看那集節目,我會在顯示的注釋中提供鏈接,實際上我會連結到相應策略的具體時間戳。
    但這裡的重點是,微塑料和納米塑料存在於人類的睾丸中,並且與精子計數降低和精子運動力減少有關聯。
    我想稍作休息,並感謝我們的一位贊助商Function。 我最近成為Function的會員,尋找對實驗室檢測最全面的方法。雖然我一直是血液檢測的粉絲,但我真的想找到一個更深入的程序來分析血液、尿液和唾液,以全面了解我的心臟健康、激素狀態、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態以及其他健康和活力的重要領域。Function不僅提供超過100項與身體和心理健康相關的生物標誌物的檢測,還會分析這些結果並提供來自醫生對您結果的見解。例如,在我與Function的第一次測試中,我得知我的血液中汞水平過高。這對我來說完全是意外,我在檢測之前並不知道這一點。
    Function 不僅幫助我檢測了這一點,還提供了醫生根據證據的見解,指出降低汞含量的最佳方法,包括限制我的吞拿魚攝取,因為我之前吃了很多吞拿魚,同時努力增加綠葉蔬菜的攝入,以及補充 NAC 和乙醯半胱氨酸,這兩者都能支持谷胱甘肽的合成和排毒,並且有效降低我的汞含量。這樣有成效的實驗室測試對健康非常重要,雖然我已經做了多年,但我總是覺得這過於複雜且昂貴。Function 的使用簡便性以及測試的全面性和可行性令我印象深刻,因此我最近加入了他們的顧問委員會,並且我很高興他們贊助了這個播客。如果你想嘗試 Function,可以前往 functionhealth.com/huberman。Function 目前有超過 25 萬人的候補名單,但他們正在為 Huberman Lab 的聽眾提供提前訪問。再次強調,前往 functionhealth.com/huberman 獲得 Function 的提前訪問。本期的節目同樣由 Eight Sleep 贊助。Eight Sleep 生產具有冷卻、加熱和睡眠追蹤功能的智能床墊罩。我之前在這個播客上多次提到,獲得足夠的高質量睡眠是多麼重要。這真的是所有心理健康、身體健康和表現的基礎。確保你能夠獲得良好的睡眠,其最佳方法之一是控制睡眠環境的溫度,因為為了進入並保持深度睡眠,你的體溫實際上需要下降大約 1 到 3 度,而要在醒來時感覺焕然一新和充滿活力,你的體溫實際上需要上升大約 1 到 3 度。Eight Sleep 使你能夠輕鬆地控制睡眠環境的溫度,通過讓你在夜晚的開始、中間和結束調整床墊罩的溫度。我已經在使用 Eight Sleep 的床墊罩快四年了,它完全改變了我的睡眠質量。Eight Sleep 現在推出了最新一代的 Pod Cover,即 Pod 4 Ultra。Pod 4 Ultra 擁有更好的冷卻和加熱能力,更高精度的睡眠追蹤技術,甚至還有打鼾檢測功能,可以自動抬高你的頭部幾度以改善氣流,停止打鼾。如果你想試用 Eight Sleep 的床墊罩,可以前往 eightsleep.com/huberman 以節省高達 350 美元的 Pod 4 Ultra 的費用。Eight Sleep 目前在美國、加拿大、英國、歐盟某些國家和澳大利亞發貨。再次強調,前往 eightsleep.com/huberman。還有一項引起人們注意的研究,我認為值得一提,與微塑料、納米塑料和心血管疾病有關。這是一項於 2024 年發表在《新英格蘭醫學雜誌》的研究。這是一個非常優秀的期刊。研究發現,聚乙烯,這是一種許多塑料中的成分,已在這150名患者的頸動脈斑塊中檢測到,這是在研究中約佔58%。他們還通過一種稱為電子顯微鏡的技術發現。今天的話題很有趣,因為我們可以談談不同類型的顯微鏡。電子顯微鏡讓你能夠觀察小於微米的物體。你可以深入到納米的範圍,是的?你可以開始將一毫米的千分之一細分為納米,進而看到非常非常小的東西。在這項研究中,電子顯微鏡顯示在這些心血管斑塊的巨噬細胞中存在一些鋸齒狀的外來顆粒,好的嗎?巨噬細胞是免疫系統的一部分。這些細胞進入並試圖吞噬東西。它們有點像小救護車。稍後我們會談到小膠質細胞,它們是大腦中的常駐巨噬細胞,無論你在哪裡生活以及你喜歡怎樣發音。重點是,使用電子顯微鏡這種技術,讓你能夠觀察非常非常小的東西,清楚可見的是形成這些,也就是說,這些會在動脈中產生基本的堵塞的斑塊並不好。這是你想要正確飲食、進行心血管運動並好好照顧自己的原因之一。電子顯微鏡清楚顯示在某些斑塊中沉積了小型塑料的鋸齒狀顆粒。那麼,這些斑塊的原因呢?也許它們對這些斑塊造成的一些堵塞有幫助,但不明確。但是合理的假設是,它們形成了可能阻塞這些動脈血流的物理底物,而這當然會導致心血管事件,這自然不是好事。因此,我會在節目描述的註解中放置這項研究的鏈接。再次強調,這些是在人體進行的相關研究。相關研究僅僅是相關的。它們只是相關的。但我試圖提供一系列建議,表明確實是一個好主意,盡量限制微塑料和納米塑料的攝入,或至少促進其從體系中排出。進一步的原因與所謂的 PFAS 有關。這是一組有時被稱為”永恆化學物質”的化學物質,因為一旦進入你的系統,這些物質的持久性非常長。這些物質的名稱除 PFAS 外,還有其他名稱,PFAS 是一個縮寫。
    像是全氟醇、聚氟醇這類的物質,我不確定我的發音好不好,但如果你查一下PFASs,就會發現這些物質是已知會導致肝臟損傷的,它們也可以損害免疫系統。這些化學物質被認為是永恆化學物質,因為它們無法被分解,會持續存在。再者,某些微塑膠和奈米塑膠的其他組成部分也被認為是永久存在的。因此,你開始了解這些小小的塑膠顆粒,其中一些比其他的更小,會在我們的組織中沉積。它們無處不在。在某些來源中最為明顯,但它們必然會進入我們的系統。那是否意味著我們無法將它們排除呢?不是的。我們絕對可以排除它們。事實上,我們擁有多種不同的方法來排除身體中的毒素和外來入侵者。其中一些涉及免疫系統,對吧?即使你只是有某種外來物體,比如木屑,你的免疫系統也會對此產生反應。通常,你會有一些膿液圍繞著它,這是一種炎症,而這些膿液和炎症是隔離那個外來入侵者——木屑的過程的一部分,然後最終形成某些組織來推擠或幫助你排除它。當然,你也有所謂的適應性免疫系統,它不僅對外來物的存在做出反應,還會產生抗體,來抵抗它等等。因此,身體確實有這些說實話是神奇的方式來應對不同類型的外來入侵者,但微塑膠和奈米塑膠似乎會在組織中沉積並停留在那裡。那是否意味著你沒有任何機會將它們排除?不是的。你有肝臟。你的肝臟,沒錯,如果你活了相當一段時間,很可能會含有微塑膠和奈米塑膠,但它也有所謂的第一和第二階段排毒過程,使你能夠分解並排除某些外來物質,包括微塑膠和奈米塑膠。所以讓我們談談肝臟的排毒和一些你實際上可以控制的促進肝臟排毒的事物。好吧。那麼讓我們談談肝臟的排毒。肝臟是一個如此神奇的器官。它的功能非常多樣。順便提一下,它不僅僅關乎排毒。它還涉及許多與血液凝固相關的事情。這真是個令人驚嘆的器官。我們或許應該做一整集專門講肝臟,而不僅僅是吃肝臟。我對吃肝臟不太感興趣。我偶爾會吃一次,因為我聽說它很有營養,但讓我們來談談活著的、功能正常的肝臟。肝臟有兩種類型的排毒過程。好吧。這跟排毒你的肝臟無關。你可能會聽到有關排毒肝臟的事情。那是另一個話題,我不想在這裡深入討論。肝臟排毒有第一型和第二型。好的。第一型,所謂的第一階段肝臟排毒也叫作氧化階段。它涉及一種叫做細胞色素P450酶的東西。好的。酶參與了不同物質的分解。它能將毒素轉化為較不有害的成分,理想情況下是從身體排出的。好的。第二型或第二階段肝臟排毒。再一次,這不是排毒你的肝臟,而是由肝臟進行的排毒,這也被稱作排毒的結合階段。它涉及將分子附著在毒素上的酶。好的。它使那些毒素變得水溶性,並更容易以尿液的形式從體內排出。好的。它中和來自第一階段的反應性中間產物。好的。第二階段排毒在肝臟控制的排毒過程中協同工作,這是毒素在體內被分解的地方,而這些分解的成分準備被排出體外。好的。普遍認為,肝臟在去除微塑膠和奈米塑膠、BPA和BPS中扮演著主要角色,順便提一下,我意識到我之前沒有提到這一點,我應該提的。這些BPA和BPS有時是微塑膠和奈米塑膠中的化學成分。它們有時附著在微塑膠和奈米塑膠上。我應該早點說的。請原諒我。微塑膠和奈米塑膠可以充當所謂的載體或攜帶者,攜帶像BPA、BPS、鄰苯二甲酸鹽和永恆化學物質這類的東西。好的。我應該早點提到這個。因此,第二型,即肝臟控制的排毒過程第二階段,是身體內的這些毒素,以及這些微塑膠和奈米塑膠本身,並不一定會被分解,因為其中一些東西無法被分解,但它們是準備從體內排出的。對於肝臟控制排毒的第二階段,我們有一定程度的控制權。再次強調,我稱之為肝臟控制排毒,這樣不會被誤解為排毒你的肝臟,這實際上是一個非常具爭議性主題,甚至可能根本不可能。雖然我這麼說,我可能會受到攻擊,但我們在這裡談的只是你肝臟分解和排除你實際上不想在體內的東西的能力。你可以透過增加一種叫做蘇佛蘭芩的攝取來增強第二階段肝臟控制的排毒過程,而這種物質存在於像花椰菜和菜花這類的十字花科蔬菜中。那麼,十字花科蔬菜中是否有足夠的蘇佛蘭芩,以便你可以攝取合理的量,而不必過量食用十字花科蔬菜來增強第二階段肝臟排毒過程呢?有可能是的。
    進行的動物研究主要是在啮齒類動物,例如老鼠, 使用的補充硫法啉的劑量與人類從大量西蘭花或大量花椰菜中攝取的硫法啉量相當。這可能是幾杯生西蘭花或生花椰菜,然而坦白說,如果你像我一樣,這基本上會轉化為胃腸不適。我無法告訴你我參加聚會多少次,總是有一些像西蘭花和花椰菜,或許還有一些沾醬之類的。我通常不太碰沾醬,因為我並不是很喜歡它,但我會吃幾塊西蘭花,那真的會打亂我的腸胃。我不知道你怎麼想。而且大多數食物不會干擾我的腸胃,這不是我所面臨的問題。我更喜歡烹調西蘭花和花椰菜。如果你輕輕地烹煮西蘭花和花椰菜,好吧,不是只把它完全打成泥。你不會煮到大量營養成分流出到周圍的水中。因此,如果你進行輕煮或蒸,或者用橄欖油煎炒這些蔬菜,順便說一句,這讓我感到饑餓,你仍然會保留那些十字花科蔬菜中的硫法啉,這意味著它仍然對你有益。
    現在,有些人,包括我,不太傾向於食用那麼多十字花科蔬菜。我不知道為什麼,我只是沒有特別去購買它們。我應該這樣做。對於像我這樣的人,或者也許你也是同樣的情況,你可以補充硫法啉。你會發現,它是由不同的公司出售,並且有廣泛的劑量可供選擇。你會看到,例如,兩種價格相近的產品。一種產品將含有50毫克的硫法啉。另一種產品則將含有225毫克的硫法啉。現在如果你去看我認為的網站,考慮和評估這類資訊,檢查網站檢查.com,我在之前的播客中談過這個網站。檢查.com提到,將啮齒類動物的研究結果轉化為人類,他們說他們注意到在老鼠中補充每公斤0.1到0.5毫克的硫法啉是生物活性的,但他們並沒有特別針對去除微塑料或納米塑料。他們將此轉化為人類劑量,如果你是一個150磅的人,那麼這將是在1.1至5.5毫克之間。如果你是一個200磅的人,那大約是我的體重。我想現在我大約重215磅,所以差不多100公斤,215,不知道,大約在那裡。我有一段時間沒有站在秤上了。對於一個200磅的人,劑量是1.5至7.2毫克。
    那麼你再考慮一下通常在補充劑中發現的劑量,每次50毫克和225毫克的劑量,無論哪種情況,你會意識到這遠遠高於這裡討論的劑量。這對我來說意味著我應該選擇較低的劑量,儘管根據檢查.com的說法,他們說:“這些低劑量可能通過食用Rob Broccoli或其他十字花科蔬菜產品來達到。”這真是太好了。這意味著如果你願意吃Rob Broccoli,你就不需要補充硫法啉。他們明確表示Rob Broccoli或其他十字花科蔬菜產品,而較高的劑量可能會進一步有益。因此,這仍然是一個有點模糊的領域。我意識到在我描述的事情上有一些差異。我說你可以輕輕烹煮西蘭花或花椰菜。這是我對硫法啉的理解,認為在低溫下它不會被分解,但也許你只是決定如果你能忍受的話吃生的。我忍受不了,所以我不這樣做。你可以選擇補充,劑量取決於你的體重,似乎無論如何,大多數補充品都會超過這裡所描述的硫法啉的量,這是從老鼠研究中轉化而來的。因此在我的情況下,經過研究這集節目後,我決定開始每天服用50毫克硫法啉,看看情況如何。我想可以公平地說,考慮到我已經49歲,我對微塑料和納米塑料相當擔憂。我的所有生物標記似乎都很好,但嘿,我總是對做些事情來促進我的健康感興趣,也就是說,如果我能的話。而且對我來說很明顯,如果一個人考慮肝控制排毒,無論是為了抵消或去除BPA、BPS,也不僅是從微塑料和納米塑料中去除其他潛在有毒代謝物,從環境因素看,每天服用50毫克的硫法啉可能會是有益的。因此,我不認為這對每個人都是必要的。事實上,我認為每個人應該每週至少吃一次或幾次十字花科蔬菜。所以如果你不想補充,那就走這條路。如果你有興趣補充,我會在檢查.com網頁提供一個鏈接,讓你能夠將這些劑量轉化為可能的硫法啉補充來源。
    微塑料和納米塑料可通過腸道排出體外,增加微塑料和納米塑料、BPA、BPS、鄰苯二甲酸酯和永恆化學品(即PFAS)從體內排除的一種方式是確保你攝取足夠的膳食纖維。現在,大多數人可以通過攝取相當數量的水果和蔬菜來做到這一點,而我總是會這樣做。我還攝取澱粉,好吧?所以我不是純粹的食肉者。
    我認為這就像米飯、燕麥,我喜歡新鮮的意大利麵,但就澱粉來源而言,這些天對我來說主要是米飯和燕麥,還有大量的水果和蔬菜。這是我非常重視的一點。
    纖維為什麼能做到這一點呢?因為它能與親脂性分子結合,對嗎?它能結合能夠穿過細胞膜的分子。早些時候我們提到過,雙酚A(BPA)和雙酚S(BPS)模擬雌激素,並能與雌激素受體結合,甚至可能與雄激素受體結合。要記住,所謂這些類固醇激素通路的原因之一是我知道人們聽到“類固醇”這個詞就會想到增強表現的類固醇,但事實上,睾酮和雌激素都是類固醇激素。這些激素為什麼有趣的原因之一是,因為它們的結構,它們能結合細胞表面受體,並對那些細胞產生影響。它們還能夠穿過細胞膜。此處我不是指BPA和BPS,而是說睾酮和雌激素,這些激素實際上可以到達細胞的細胞核,並控制基因表達。
    這些類固醇激素,睾酮和雌激素以非常協調的方式運作,創造我們所說的二次性特徵,這些特徵包括外部身體、腦部變化和內部變化,涉及到卵巢、睾丸等,這些都是所謂青春期的基礎。因為這些分子實際上能控制基因表達。
    因此,當我們談論像BPA和BPS這樣的分子對影響雌激素和雄激素通路的影響時,這是非常嚴重的問題,因為您可能激活或阻止那些相關的通路,這些通路不僅涉及那些細胞的功能,還涉及到這些特定細胞所表達的基因。這對任何類型的荷爾蒙依賴性癌症來說尤其令人擔憂。根據您現在了解到的荷爾蒙如何與基因表達等相互作用,也許您不會感到驚訝,許多細胞周轉較快的組織,如睾丸,對吧?幾乎在整個生命週期中都在產生精子,卵泡和卵子,乳腺組織等,這些都是癌症的常見發病部位,當然其他組織如胰腺和大腦等也能形成癌症,但由於細胞週期的參與以及癌症在其他方面的作用,癌症是細胞週期的失調和我們稱之為腫瘤的細胞過度增生。
    這些通路對內分泌或荷爾蒙擾動特別脆弱。這就是為什麼人們對微塑料和納米塑料的額外擔憂可能會增加癌症率,特別是在卵巢、睾丸以及任何細胞周轉非常快的組織中。
    所以這裡的要點是吃西蘭花、花椰菜,可能補充一些硫瑪啡,這裡我在總結我之前的講話,避免飲用塑料瓶中的水,也許可以安裝反滲透濾水器,避免那些可怕的罐頭湯,我對這些罐頭湯毫不知情,確保您吃的罐頭湯在我們之前討論的安全方面是安全的,避免海鹽,還有一些我還沒有提到的其他東西,比如避免不粘鍋,盡量使用鑄鐵或陶瓷鍋,並確保這些都是不含BPA、BPS和PFAS的。
    只需查看包裝,進行一些功課並了解這一點。這是一個非常令人驚訝的事,或者至少對我來說是驚訝的,碳酸水、礦泉水。幾年前,對不同流行的碳酸水進行了一個分析,這些碳酸水是裝在玻璃容器中的。結果顯示,Topochico,過去我非常喜歡的品牌,其PFAS這些永遠化學物質的粒子數為每兆9.76。這是一項在2020年進行的分析,Perrier為1.1,San Pellegrino為0.31。我們在比較9.76、1.1和0.31,這告訴我我會避免Topochico,甚至可能會避免Perrier,我可能會喝San Pellegrino,有時會買一瓶Perrier喝,我對碳酸水不是特別著迷。
    順便提一下,這是一項由消費者報告進行的分析,引起了一些注意,甚至可口可樂公司,即生產Topochico的公司,表示他們會解決這個問題,他們聲稱,我不知道他們是否已經做到這一點,我不想讓可口可樂的朋友們生氣,可口可樂聲稱到2023年他們會將這些粒子的量減半,但那樣的話,仍然是每兆4.5部分,仍然高出至少四倍,超過其他任何品牌。
    所以我必須直接說,我只是根據我自己的經驗和選擇來說,直到我看到Topochico已經將這些外來污染物的量降低到基本上低於0.31之前,我會選擇San Pellegrino或Perrier。我不太喝礦泉水,但考慮到您是從玻璃容器點的,鑒於這些東西不便宜,且您有選擇,您可以決定完全避免碳酸水,或者如果您想聰明一些的話,您可能會想避免那些含有更多外來污染物的碳酸水,因為它們能夠滯留在您體內的不同組織中,所以這讓我感到驚訝,這些永遠化學物質會存在於碳酸水中,告訴我們的是進入這些產品的水可能含有微塑料、納米塑料、來自其他來源的PFAS或其他東西,因此我認為我們都應該對此有所警覺。
    如果你要喝碳酸水,選擇 Perrier 或 San Pellegrino 可能比 Topochico 更好,因為即使他們已經將這些永遠化學物質的含量減半,但仍然相當高。
    好吧,我之前提到了一些降低微塑料、納米塑料、PPA、BPS 和 PFAS 輻射的方法,例如攝取十字花科蔬菜,可能還可以補充一些硫代葡萄糖素,儘量避免使用塑料水瓶,還有其他幾件事。我會簡單列舉一下,保持相對簡短,談到確保你攝取足夠的飲食纖維之前,我還談到使用玻璃或不銹鋼容器和反滲透水,使用喜馬拉雅鹽,避免食用海鹽。
    你還可以做的另一件事,我提到過每當有可能時,使用鑄鐵和陶瓷烹飪用具,而非不沾鍋,以及在微波爐中加熱食物時,確保在不含任何塑料的盤子或容器中進行,即使它上面標示了適合微波爐使用。
    另一件事就是出汗。我們低估了出汗的力量。出汗是一個非常不可思議的機制。現在,我意識到一旦有人說「出汗是從身體中排除毒素的好方法」,會有很多人感到非常不滿,這是挖苦的意思。我的意思並不是這樣。我所說的是,外來物質有很多不同的方式可以排出體外,包括尿液、糞便,也包括汗水。我不是說這樣就能完全排毒,這不是我的意思。我不屬於那個陣營。然而,出汗有很多好處,並且做一些讓你出汗的事情也有很多好處。
    我曾經有整集節目專門談論故意的熱暴露,因此像桑拿一週一次到四次,每週的數據在降低全因死亡率、改善心血管功能方面都非常驚人。對於大多數人來說,坐在桑拿裡也相當愉快。如果你沒有桑拿的話,泡個熱水澡,水溫不是燙到讓你受傷的程度,但可以啟動這些相同的生理途徑。像熱瑜伽、穿著連帽衫出去跑步等方式。試著每週至少讓身體大量出汗是個好主意,原因有很多,包括提高你調節體溫的能力。
    順便說一句,對於那些不太出汗的人來說,出汗其實是你可以變得更好的。本來就是。你可以通過什麼來提高出汗的能力?通過出汗,通過以安全的方式讓自己接觸到熱。我在故意熱暴露的那集內容中也提到過。我們還有關於故意熱暴露的時事通訊。我會把這些的鏈接放在節目的註釋中,這些內容解釋了促進出汗的安全方法。為什麼我會提到這些呢?因為出汗可能有助於去除附著在微塑料和納米塑料上的一些物質,而這些物質可能會作為內分泌干擾物。
    微塑料和納米塑料在汗水中被去除的可能性非常小,坦白說,我認為這是非常不可能的。更有可能的是,微塑料和納米塑料根本不會從我們的身體中被去除或分解。它們卡在這些不同的組織中,但附著在上面的物質有可能導致我們所談論的一些生物學損害。更有效地去除這些物質正是出汗的目的。這就是攝取十字花科蔬菜的意義等等。這些是幾個更多的待辦事項。
    至於其他兩個不要做的事情,或者我應該說的不要做的事,包括避免食用包裝食品或用塑料包裝的食物。這很難做到。我非常喜歡莓果,例如藍莓。我非常喜歡藍莓,我是一種「路過即食」的藍莓愛好者。如果碗裡有藍莓,我就會不由自主地用手一把抓起來吃。因此,如果檯面上有藍莓,你可能不會吃到很多。我吃掉了大部分。我愛藍莓,但我注意到我開始積累這些藍莓的包裝,當然我也回收那些藍莓的塑料容器。避免塑料包裝的一個方法是去農貿市場,帶上自己的袋子和籃子。我喜歡在農貿市場看到那些紙板容器。當然,有些人可能會喊,“等等,但那些是綠色的,上面的顏色是個問題”,並且它們有微纖維,這是事實,但和現在超市裡每一種水果和蔬菜所使用的塑料容器相比,它們可能還是更好。因此,解決方案是在農貿市場,或者試著把自己的袋子帶到超市。
    我知道這開始聽起來有點嬉皮,但這些小事情隨著時間的推移會有很大的影響。你在減少塑料浪費。你在減少所吃水果和蔬菜的塑料暴露量。這可能會對你攝入的微塑料、納米塑料及其相關的有害物質量產生實質性的影響。而且再說一次,這些事情大多數時候會幫你節省成本,而不是引入新的成本。
    至於我們還沒有多談的其他不要做的事情,就是減少購買的衣物數量。我知道這聽起來可能像是,“哦,我的上帝,這一切到底要去哪裡?”但事實證明,微塑料和納米塑料的主要來源之一就是衣物上脫落的微纖維,這些微纖維在洗衣機中脫落,然後通過水流進入海洋,或逃逸到空氣中。有很多方法可以捕捉這些微纖維。
    以下是該文字的繁體中文翻譯:
    像是小魚袋這類東西,我非常喜歡這個名字——小魚袋,您可以以相當低的成本購買。這些東西在網上很容易找到,可以捕捉到一些微纖維。有些特定洗衣機內可以裝置過濾器。現在有些地方實際上要求這樣做,以捕捉那微紗。當我第一次聽說微纖維時,我想:「哦,天哪,我們真的在談論衣物中的微纖維。」我一直以為我們穿的是100%棉的衣服。但後來我讀了一本書,那是一本可怕的書,讀起來的確會讓人感到沮喪。當你讀到《無以比擬的毒藥:微塑料如何腐蝕了我們的星球和我們的身體》時,發現垃圾填埋場中存在的垃圾中很大一部分是人們丟棄的衣服,而那些衣服根本沒有任何問題。這些衣服有染料,含有微纖維,這些物質進入環境,進入海洋。所有這些都可以用一個簡單的解決方案來解決。事實證明,我們更換的衣物數量遠超我們的需求。這對我來說確實是一種極大的安慰,因為就我而言,我對衣物的喜好並不多。穿著我已經穿過很多次的T恤,那種非常柔軟、稍微磨損的感覺,真是讓人喜愛。那種磨損感的T恤,對某些人來說也許很時尚,但對某些人來說卻不是。我非常喜歡那種磨損的柔軟T恤,甚至是那些領口有些 jagged 的款式。也許有些人會厭惡這些,他們只想要那種非常乾淨、崭新的T恤,但我不是。我知道自己擁有幾件這種黑色的扣釦襯衫,的確是同樣的幾件,我重複使用它們。我擁有的數量不算少,但我反覆使用同樣的幾件。我想這符合這本書的另一項建議,《無以比擬的毒藥》提到的,可以大幅減少環境中我們最終攝入的微塑料和納米塑料的數量,而這些對地球上非常重要的其他動物來說,也會攝入並可能遭受影響。簡單的做法就是不再購買或更換那麼多衣物,而是重複使用已有的衣物。當然,書中已經提出了反駁的觀點。那麼你怎麼辦?你只能一次次洗同一件衣服,你將破壞那些微纖維,將染料等物質引入海洋、空氣等等。但是,事實上,當你重複使用同一件衣物並頻繁清洗的時候,你會發現隨著時間的推移,從這些衣物中提取的微纖維、染料等物質的量實際上會減少。因此,現在在某種奇怪的方式上,我們在 Huberman Lab Podcast 中談論的是衣物的購買或非購買,但在研究這一集節目的過程中,我發現這些衣物是環境中微塑料和納米塑料顆粒的主要來源。如果不是主要來源的話,也應該算是一個主要來源,無論是垃圾填埋場、海洋空氣等等。因此,我相信我們都不會去創造一種不會像現在的輪胎那樣快速降解的輪胎。大多數人都沒有這個能力,面對現實吧。我們必須在車輛中周繞,所有那些輪胎分解,對此我們無能為力。我們吸入了所有這些物質,但我們可以選擇更長時間地使用已有的衣物。實際上,持續購買和更換越來越多的衣物真的有必要嗎?丟棄舊衣服或者捐贈舊衣服又有什麼必要呢?誰知道呢?我支持在不需要的時候捐贈衣物,但現在我有理由保留我已經擁有的T恤,讓它們隨著時間變得越來越柔軟。而且我應該提到,當你穿著那些會脫落微纖維的衣物時,你其實是在攝取,或者更常見的是,你在吸入這些微纖維以及微塑料、納米塑料和所有相關的有害物質。我這麼說的時候,我覺得我們需要公平地看待這些事情的意義。就我個人而言,我真的不會四處尋找標籤,去找只有100%的棉,無微纖維脫落、無染料等的衣物。我是說,很多現在即使是100%棉的衣物中也引入了某些物質,使它們更具防水和防污能力。要找到這種來源非常困難。我知道這些衣物存在,但它們真的很難找到,並且在許多情況下相當昂貴。如果你知道這些低成本的真實版本,請在YouTube的評論區中告訴我,但我認為我們必須保持現實。塑料始於1950年代,如今隨處可見。它們存在於我們的衣物、輪胎和醫療設備中,無處不在。今天討論的重點並不是試圖消除塑料。我認為這是不合理的。相對於塑料在幾乎所有行業中被廣泛使用,我也不認為這有任何意義。這種問題總是存在著取捨。我承認這一點。我所談論的是設法限制暴露在這些物質中,並設法保護自己免受這種生物積累的影響,從而保護內分泌系統、保護大腦、保護心血管系統、保護肝臟,保護您身體的器官和組織系統,以便您能夠盡可能健康地生活。此外,還有一些其他的「不應該做」和應該避免的事情。微波爆米花恰好也是這些物質的主要來源之一。
    基本上,任何袋子或容器,如果是袋裝或塑料的內襯,能防止油性物質污染並穿透,比如微波爆米花,很可能是微塑料、納米塑料和內分泌干擾物的來源,或者應該說是一個豐富的來源。這是否意味著如果你偶爾吃點微波爆米花會影響你的雌激素或睪丸素系統並導致不孕?不,我不這麼認為。這些東西都是劑量、時間接觸等因素的問題。牙膏和塑料管也是微塑料、納米塑料的另一個豐富來源,當然,因為你是把它放進嘴裡。當我做口腔健康的節目時,我提到了一些牙片。我對這些牙片很有好感。我與這家公司沒有任何財務關係,但這些牙片中包含一種稱為羥基磷灰石的物質,對牙齒的再礦化很有幫助,因為事實證明,牙齒可以填補開始形成的小蛀洞以及整體牙齒健康。這些牙片也很適合旅行,因為首先,這些東西裝在玻璃瓶裡,沒有塑料。你把牙片嚼碎,然後刷牙。這非常好,因為你不必擔心在機場安檢過程中要經過多少盎司,因為這不是液體,也不是膏狀物,而是片劑,非常方便。我真的很喜歡這些。我在節目中的說明中有連結,儘管我與這家公司沒有任何關係。我只是很喜歡這種方便以及它們用玻璃裝的事實。然而,正如我所說的,避免使用塑料飲水。不要過度翻轉你的衣物。洗衣服,但是不要購買和丟棄衣物太頻繁或超過必要。避免海鹽,這些類似的事情。這些都是你在減少微塑料、納米塑料攝入和暴露以及這些物質隨時間的生物累積方面出現的選擇。也可以增加如硫代葡萄糖素、出汗等東西的排毒和排除一些與這些微塑料和納米塑料相關或存在的有害物質的可能性。我當然不期待任何人,包括我自己,能開始過上沒有微塑料和納米塑料的生活。要做到這一點,你可能必須離開地球。我知道某些人正在制定計劃,即使我們不是宇航員也能夠實現這一目標。老實說,當你到達火星或進入外太空時,根據我所學到的一切以及這些微塑料和納米塑料的極端隱蔽性和普遍性,它們可能也在外太空中存在。現在我想談論的最後一點是微塑料和納米塑料、BPA、BPS和永久化學品在發展中大腦中的潛在作用。這是一個我非常熟悉的領域,因為我的職業生涯中大部分時間我都專注於大腦發展和神經發展。在這方面可以找到很多有關微塑料和納米塑料潛在神經毒性的文獻,當然也有關於微塑料和納米塑料在動物模型中的已確立神經毒性以及這些物質在人類組織中的潛在神經毒性的研究。當然,因為這些動物文獻和一些相關的人類文獻已經存在一段時間,媒體和某些人特別關注並提到微塑料和納米塑料以及附著於它們或源自它們的有害物質在潛在引起自閉症和注意力不足過動症(ADHD)等神經發展障礙方面的作用。我想要非常清楚。我已經深入探討了這些文獻。我讀過這篇開展文獻回顧的文章。這是一篇相當不錯的評論,題為微塑料和納米塑料的塑料大腦神經毒性。的確,有很多動物文獻顯示,例如,某些酶途徑在神經元內部的干擾,尤其是這個最引起我興趣的,即所謂的乙酰膽鹼酯酶的干擾。乙酰膽鹼是一種神經調節劑,涉及神經可塑性、注意力等其他事情、警覺程度、包括控制所謂的神經肌肉接頭,使我們能夠移動四肢。乙酰膽鹼酯酶參與乙酰膽鹼在突觸中的降解和分解。因此,神經元將乙酰膽鹼釋放到突觸中,在那裡它可以影響肌肉,或如果我們在談論大腦的話,也可以影響其他神經元,的確,有相當多的證據表明微塑料和納米塑料與乙酰膽鹼酯酶活性的減少或改變相關聯。現在,確實有一些研究表明,當乙酰膽鹼在大腦中釋放時,它可以影響參與獎賞途徑和運動的多巴胺通路,但我想要澄清的是,人們已經將其中一些發現翻譯到了人類的相關數據中,並開始將微塑料和納米塑料的存在,按照他們的話,而不是我的話,與自閉症和ADHD等神經發展障礙聯繫起來。儘管確實有一些證據顯示,自閉症和ADHD的一些行為或認知組成可能隨著微塑料或納米塑料暴露的增加而增加,但在我看來,這裡的數據仍然非常薄弱。因此,根據我的觀點,結論性地認為微塑料和納米塑料在自閉症或ADHD或其他神經發展障礙的發展中起到任何作用,尤其不是因果關係,仍然為時尚早。
    這麼說來,微塑料和奈米塑料在胎盤和寶寶第一次排泄中的存在,顯示這些微塑料和奈米塑料正在進入發育中的胎兒,這令我認為應該引起關注,這當然應該促使孕婦以及那些有新生兒或即將生育的家庭,仔細檢查他們的家庭環境,思考他們體內攝入的物質或用來攝取液體和食物的容器,並開始限制微塑料和奈米塑料的接觸,尤其是在懷孕期間,也許在懷孕之前和哺乳期間。
    那麼這裡的重點在於,我們不能直接將微塑料和奈米塑料與神經發展障礙劃上等號。我認為這樣做完全不合適。然而,考慮到微塑料和奈米塑料的一些問題,無論是由於它們自身的分解、存在,或是其結構本身可能造成的問題,它們內部的化學物質同樣可能是一個問題,附著在它們上的化學物質也可能存在潛在問題。我認為學會在我們的生活中限制暴露,通過使用我們討論過的各種方式來減少生物累積,並特別注意在懷孕前、懷孕中和懷孕後的環境,這是尤其重要的,因為我們對這些化學物質和塑料所造成的影響尚未完全了解,但至少在它們對我們的大腦和身體組織的影響上,沒有一項是好事。
    好吧,今天我們談到了許多關於微塑料的內容。它們是什麼、在哪裡可以找到、它們如何進入我們的身體、它們在我們身體裡被困住的地方、它們可能在我們身體裡造成的影響,這些都沒有好處。有些可能無害,有些可能有害,而至少在我所知道的範疇裡,沒有任何一種是好的。我們也討論了一些可以避免或需做的措施,透過這些措施我們可以增加我們對微塑料和奈米塑料中有害物質的排泄和清除,即使我們探討了許多內容,我意識到我們也只是觸及了表面。
    例如,我們知道收據是雙酚A的豐富來源,對吧?因此,如果你是經常處理收據的人,最好使用丁腈手套,而不是乳膠手套,這樣可以保護你的手。如果你是購物的人,或許可以說:“不需要,電子收據或不需要收據就可以了。”
    然而,我們也需要理智一些。這是否意味著如果你觸碰到收據,你的睪酮或雌激素就會受損?不,不過你可能不希望頻繁接觸那些收據,而且很明顯,如果你在手上使用防曬霜或任何類型的乳液,再去處理收據,這會增加雙酚A進入血液的風險。如果你經常處理收據,那麼最好使用丁腈手套。
    重點是,這些雙酚A、雙酚S、PFAS,這些所謂的永恆化學品,微塑料、奈米塑料的來源有很多。我也鼓勵你做一些研究。看看你喝的罐子,確保它們不含雙酚A。看看你在廚房裡使用的烹飪器具。儘量使用鑄鐵或陶瓷,如果沒有,就檢查你周圍的鍋具和罐子,看看你接觸這些雙酚A、雙酚S和永恆化學品的可能性,並相應做出選擇。這就是今天的內容,實際上也是這個播客的目的。其實是讓你獲得信息,並為你的心理和身體健康做出最佳選擇。
    如果你從這個播客學到東西或享受它,請訂閱我們的YouTube頻道。這是支持我們的一個極好的零成本方式。此外,也請在Spotify和Apple上訂閱這個播客,並在這兩個平台上為我們留下高達五顆星的評論。請查看今天節目開始和過程中提到的贊助商。這是支持本播客的最佳方式。如果你有對我、播客或嘉賓或主題的問題或意見,請在YouTube的評論區中提出。我會閱讀所有評論。
    對於還不知道的朋友,我有一本新書即將出版。這是我的第一本書,題為《Protocols: an operating manual for the human body》(《協議:人類身體的操作手冊》)。這是我花了超過五年時間創作的書,基於超過30年的研究和經驗。書中涵蓋了關於睡眠、運動、與專注和動力相關的壓力控制協議的內容。我當然提供了這些協議的科學依據。這本書現在可以在protocallsbook.com預訂。在那裡,你可以找到不同供應商的鏈接,並選擇最適合你的那一個。再次重申,這本書名為《Protocols: an operating manual for the human body》(《協議:人類身體的操作手冊》)。
    如果你還沒有關注我的社交媒體,我在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab。無論是Instagram、X(前Twitter)、Threads、Facebook 還是LinkedIn,在那些平台上,我討論科學和與科學有關的工具,其中一些與Huberman Lab播客的內容重疊,但很多是與Huberman Lab播客內容截然不同的。再次強調,我在所有社交媒體渠道上都是 Huberman Lab。
    如果您還沒有訂閱我們的神經網絡電子報,我們的神經網絡電子報是一個每月零成本的電子報,包含播客摘要以及以簡短一至三頁 PDF 形式呈現的協議。這些協議 PDF 涉及的主題包括神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善睡眠、故意的冷暴露和故意的熱暴露。我們還有一個基礎健身協議,描述了一個包含心血管訓練和抗阻訓練的模板,所有的組和次數都有科學依據,而這一切再次強調,都是完全免費的。要訂閱,請直接訪問 HubermanLab.com,點擊右上角的菜單標籤,向下滾動至電子報,然後提供您的電子郵件。我應該強調的是我們不會將您的電子郵件分享給任何人。再次感謝您參加今天有關微塑料和納米塑料的討論。最後但同樣重要的是,感謝您對科學的興趣。 [音樂]

    In this episode, I explain what microplastics are, their prevalence in the human body and environment, and their common sources, as well as their potential negative health impacts. I provide practical strategies for limiting exposure to microplastics, nanoplastics, and endocrine disruptors such as bisphenol-A (BPA), bisphenol-S (BPS), phthalates, and PFAS (“forever chemicals”). Additionally, I discuss methods to enhance the body’s detoxification and excretion of microplastics.

    By the end of this episode, you will have a clear understanding of the modern science of microplastics and their impact on human biology, along with actionable steps to minimize exposure and accumulation in the brain and body.

    Access the full show notes for this episide at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman 

    Timestamps

    00:00:00 Microplastics

    00:02:46 Sponsors: LMNT & BetterHelp

    00:05:40 Microplastics & Nanoplastics; Ingestion

    00:09:38 Microplastics in Human Tissues; Pregnancy, Young Kids, BPA

    00:19:21 Tools: Plastic Water Bottles; Water Filters; Alternative Water Bottles

    00:26:57 Tool: Sea Salt

    00:29:10 Sponsor: AG1

    00:30:40 Tool: Canned Soup; BPA, BPS, Phthalates

    00:34:55 Tools: Plastic Containers & Microwave; Paper Cups & Hot Liquids

    00:37:34 Measurement Tools & Advancements

    00:41:29 Nanoparticles & Tissues; Irritable Bowel Syndrome (IBS)

    00:45:27 Testosterone, Phthalates, BPA & BPS; Women; Men & Sperm Health

    00:52:17 Sponsors: Function & Eight Sleep

    00:55:25 Polyethylene & Plaques; PFAS “Forever Chemicals”; Microplastic Excretion

    01:00:02 Liver-Controlled Detoxification; Tool: Cruciferous Vegetables, Sulforaphane

    01:08:32 Tools: Fiber Intake, Non-Stick Pans, Carbonated Water; Microplastics & Cancer

    01:15:05 Tool: Sweating & Toxin Removal

    01:18:21 Tools: Packaged Foods; Clothing Overconsumption & Laundry

    01:25:11 Tools: Microwave Popcorn, Toothpastes

    01:27:47 Developing Brain & Microplastics, ADHD, Autism

    01:32:19 Tool: Receipts & BPAs; Minimizing Microplastic Exposure

    01:34:23 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Ari Wallach: Create Your Ideal Future Using Science-Based Protocols

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Ari Wallach.
    0:00:22 Ari Wallach is an adjunct associate professor at Columbia University School of International
    0:00:24 and Public Affairs.
    0:00:28 He is also the host of a new TV series, A Brief History of the Future.
    0:00:33 Today’s discussion focuses on perhaps one of the most important questions that any and
    0:00:38 all of us have to ask ourselves at some point, which is how is it that we are preparing this
    0:00:44 planet for the future, not just for our children, if we happen to have children or want children,
    0:00:46 but for all people.
    0:00:51 The human brain, as we know, is capable of orienting its thoughts and its memories to
    0:00:54 the past, to the present, or to the future.
    0:00:59 But few people actually take the time to think about the future that they are creating on
    0:01:04 this planet and in culture, within our families, etc., for the next generation and generations
    0:01:06 that follow them.
    0:01:10 Ari Wallach is an expert in this topic, and he has centered his work around what he calls
    0:01:16 Long Path Labs, which is a focus on long-term thinking and coordinated behavior at the individual,
    0:01:22 organizational, and societal level in order to best ensure the thriving of our species.
    0:01:28 And while that may sound a bit aspirational, it is both aspirational and grounded in specific
    0:01:30 actions and logic.
    0:01:35 So during today’s episode, Ari Wallach spells out for us not just the aspirations, not just
    0:01:40 what we want, but how to actually create that positive future and legacy for ourselves,
    0:01:43 for our families, and for society at large.
    0:01:48 It’s an extremely interesting take on how to live now in a way that is positively building
    0:01:49 toward the future.
    0:01:53 So by the end of today’s episode, you will have a unique perspective on how your brain
    0:01:58 works, how you frame time perception, and indeed how you frame your entire life.
    0:02:02 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:04 and research roles at Stanford.
    0:02:08 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:11 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:15 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:17 Our first sponsor is David.
    0:02:19 David makes a protein bar unlike any other.
    0:02:25 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
    0:02:30 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
    0:02:33 This is 50% higher than the next closest protein bar.
    0:02:36 These bars from David also taste incredible.
    0:02:40 My favorite bar is the cake-flavored one, but then again, I also like the chocolate-flavored
    0:02:42 one, and I like the berry-flavored one.
    0:02:43 Basically, I like all the flavors.
    0:02:45 They’re all incredibly delicious.
    0:02:49 Now for me personally, I try to get most of my calories from Whole Foods.
    0:02:52 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
    0:02:57 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high-quality protein source.
    0:03:02 With David, I’m able to get 28 grams of high-quality protein with the calories of a snack, which
    0:03:07 makes it very easy to hit my protein goals of 1 gram of protein per pound of body weight,
    0:03:10 and allows me to do so without taking on an excess of calories.
    0:03:12 As I mentioned before, they are incredibly delicious.
    0:03:14 In fact, they’re surprisingly delicious.
    0:03:15 Even the consistency is great.
    0:03:19 It’s more like a cookie consistency, kind of a chewy cookie consistency, which is unlike
    0:03:21 other bars, which I tend to kind of saturate on.
    0:03:25 I was never a big fan of bars until I discovered David bars.
    0:03:27 If you give them a try, you’ll know what I mean.
    0:03:32 So if you’d like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
    0:03:36 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
    0:03:39 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
    0:03:43 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
    0:03:47 I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting
    0:03:51 a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
    0:03:55 Now the mattress we sleep on makes an enormous difference in terms of the quality of sleep
    0:03:56 that we get each night.
    0:04:01 We need a mattress that is matched to our unique sleep needs, one that is neither too
    0:04:06 soft nor too hard for you, one that breathes well and that won’t be too warm or too cold
    0:04:07 for you.
    0:04:11 If you go to the Helix website, you can take a brief two-minute quiz and it asks you questions
    0:04:13 such as, “Do you sleep on your back, your side, or your stomach?
    0:04:15 Do you tend to run hot or cold during the night?”
    0:04:17 Things of that sort.
    0:04:18 Maybe you know the answers to those questions.
    0:04:19 Maybe you don’t.
    0:04:22 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
    0:04:25 For me, that turned out to be the Dusk mattress, D-U-S-K.
    0:04:30 I’ve been sleeping on a Dusk mattress for, gosh, no, more than four years and the sleep
    0:04:33 that I’ve been getting is absolutely phenomenal.
    0:04:37 So if you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com/huberman.
    0:04:41 Take that two-minute sleep quiz and Helix will match you to a mattress that’s customized
    0:04:43 for your unique sleep needs.
    0:04:47 Right now, Helix is giving up to 25% off all mattress orders.
    0:04:52 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get up to 25% off.
    0:04:55 Today’s episode is also brought to us by Roka.
    0:04:59 Roka makes eyeglasses and sunglasses that are the absolute highest quality.
    0:05:03 I’ve spent a lifetime working on the biology of the visual system, and I can tell you that
    0:05:06 your visual system has to contend with an enormous number of different challenges in
    0:05:10 order for you to be able to see clearly from moment to moment.
    0:05:14 Roka understands all of that and has designed all of their eyeglasses and sunglasses with
    0:05:17 the biology of the visual system in mind.
    0:05:20 Roka eyeglasses and sunglasses were first designed for use in sport, in particular for
    0:05:22 things like running and cycling.
    0:05:26 And as a consequence, Roka frames are extremely lightweight, so much so that most of the time
    0:05:28 you don’t even remember that you’re wearing them.
    0:05:32 And they’re also designed so that they don’t slip off, even if you get sweaty.
    0:05:35 Now even though Roka eyeglasses and sunglasses were initially designed for sport, they now
    0:05:39 have many different frames and styles, all of which can be used not just for sport, but
    0:05:44 also for wearing out to dinner or to work, essentially any time and any setting.
    0:05:48 I wear Roka readers at night, or Roka eyeglasses if I’m driving at night.
    0:05:51 And I wear Roka sunglasses in the middle of the day, anytime it’s too bright for me to
    0:05:52 see clearly.
    0:05:54 My eyes are somewhat sensitive, so I need that.
    0:06:00 I particularly like the Hunter 2.0 frames, which I have as eyeglasses and now as sunglasses
    0:06:01 too.
    0:06:06 If you’d like to try Roka, you can go to Roka.com/huberman to get 20% off your purchase.
    0:06:10 Again, that’s Roka.com/huberman to get 20% off.
    0:06:13 And now for my discussion with Ari Wallach.
    0:06:14 Ari Wallach, welcome.
    0:06:16 Andrew Huberman, thank you for having me.
    0:06:19 You and I go way back.
    0:06:21 And I think that’s a good way to frame today’s conversation.
    0:06:28 Not by talking about our history by any stretch, but because really what I want to understand
    0:06:32 is about time and time perception.
    0:06:38 So without going into a long dialogue, the human brain is capable of this amazing thing
    0:06:42 of being able to think about the past, the present, or the future, or some combination
    0:06:44 of the three.
    0:06:49 If other animals and insects do that, I wouldn’t be surprised, but we do that.
    0:06:55 And we do it pretty well, provided all our mental faculties are intact.
    0:07:01 One of the key aspects to brain function, however, is to use that ability to try and
    0:07:05 set goals, reach goals, and that’s a neurochemical process.
    0:07:14 And I would say these days, more than ever, we operate on short time frame reward schedules,
    0:07:18 meaning we want something.
    0:07:22 We generally have ways of getting it pretty quickly, or at least the information about
    0:07:27 how we might get it pretty quickly, and we either get it or we don’t.
    0:07:31 And of course, it involves dopamine and a bunch of other things as well.
    0:07:36 A lot of your work is focused on linking our perception of what we’re doing in the present
    0:07:43 with knowledge about the past, and trying to project our current decision making into
    0:07:48 the future to try and create a better future.
    0:07:53 And that’s some pretty heavy mental gymnastics, especially when many, perhaps most, but certainly
    0:08:00 many, many people worldwide are just trying to get through their day without feeling overly
    0:08:05 anxious, without letting their health get out of control, or I should say their illness
    0:08:08 get out of control, and on and on.
    0:08:15 So to kick the ball out, I’ve got this long-winded question, and it is indeed a question, which
    0:08:24 is how do we navigate this conundrum, like if we really care about the future, what do
    0:08:29 we want to do, where do we want to place our mental frame, and how do we start going about
    0:08:30 doing that?
    0:08:34 It’s a great question or a great series of questions.
    0:08:39 One of the things that Homo sapiens do extremely well is what we call mental time travel.
    0:08:45 We’re able to actually take ourselves in the current moment and project out.
    0:08:52 In fact, Marty Seligman, the father of positive psychology, put forth this idea in this great
    0:08:56 book called Homo Prospectus, that what separates us out from almost every other species, as
    0:09:01 far as we know, the ones we can talk to, mostly us, is that we do two things extremely well.
    0:09:04 We can do mental time travel towards the future.
    0:09:11 We can think about different possible outcomes, different possible scenarios, and we can collaborate
    0:09:15 to make the ones that we want to see manifest manifest.
    0:09:19 That involves language, that involves social interaction, a whole bunch of other things.
    0:09:25 But at the end of the day, what we do extremely well, as far as we know, we’re the only ones
    0:09:28 who do it, and I think this is part of the reasons why we’re so good at what we do as
    0:09:33 a dominant species on this planet, is to project out into futures that we want.
    0:09:36 We know where this comes from, mostly.
    0:09:38 It’s coming from the hippocampus, right?
    0:09:43 Which one thing about the hippocampus that’s amazing is that it’s almost atemporal.
    0:09:45 It doesn’t actually have a time stamp.
    0:09:51 What it does is it takes snapshots of episodic memories that have happened in the past, reassembles
    0:09:56 them so that we can mentally time travel and then figure out these different future scenarios
    0:09:57 of what might happen.
    0:10:01 If we take Aryan Andy 150,000 years ago.
    0:10:02 He calls me Andy, folks.
    0:10:03 Sorry, okay.
    0:10:04 That’s Andrew.
    0:10:05 No, it’s okay.
    0:10:06 Just stick with Andy.
    0:10:07 I’m going to stick with Andy.
    0:10:08 I’m giving you permission for at least the duration of this episode.
    0:10:10 The duration of this episode.
    0:10:14 So, Andrew, now, Andy, look, here’s the thing.
    0:10:20 If Aryan Andy are out on the Serengeti 150,000 years ago, right, Homo sapiens about 200,000
    0:10:24 years ago, about 150,000 years ago, we’re kind of starting to spread out of the Rift Valley
    0:10:31 into Africa and we’re now at a point where we’re no longer singular, but we’re within
    0:10:33 a kind of a small tribal structure.
    0:10:35 We want to start hunting larger and larger game.
    0:10:36 We’re no longer reactive.
    0:10:39 So, we want to go after that game.
    0:10:43 It’s not a foregone conclusion that when we go after something, it’s going to do what
    0:10:44 we want it to do.
    0:10:48 We have to start thinking about different scenarios, so that first kind of mental time travel
    0:10:54 is really coming from our desire for more protein to exist and to grow the group and
    0:10:59 really to feed the super energy-intensive thing called the human brain.
    0:11:03 That’s where mental time travel starts and hippocampus takes different memories of different
    0:11:07 ways we’ve hunted and been successful in the past or not successful and starts to put
    0:11:09 together scenarios.
    0:11:13 Now, fast-forward, so that’s a very long time ago.
    0:11:22 You take us through the Middle East, into Europe, into Asia, 20,000 years ago, our ancestors
    0:11:27 cross Beringio, which is now the Bering Strait, and we’re in North America.
    0:11:34 Fast-forward to right now, on my way in here, I get a notification on my phone, and I immediately
    0:11:38 pick up the phone to see, and you’ve covered this before, what’s that new information?
    0:11:40 What is it that I have to react to?
    0:11:46 So, we’re working on two, 300,000-year-old hardware, at the same time we have a cultural
    0:11:54 substrate that is, for lack of better words, has hacked into that older part of us to make
    0:12:03 us, A, want that immediate gratification, and B, force us to now react in a way where
    0:12:07 that mental time travel has closed that temporal horizon.
    0:12:11 We’re now training ourselves no longer to think about the far future, but to actually
    0:12:16 think about the immediate present, and I don’t mean present in a Buddhist way.
    0:12:18 I mean presentism as in a hall of mirrors.
    0:12:23 There is no past, there is no future, there’s only this moment, and so it’s becoming extremely
    0:12:29 difficult for us as individuals, as societies, as a civilization to think about the long-term
    0:12:34 in the way that you and I may have done 150,000 years ago, because winter was coming, and we
    0:12:37 would start thinking, “Where are we going to move our family, and our tribe, or our clan,
    0:12:39 and we would go to warmer climates?”
    0:12:41 We don’t even do that anymore, right?
    0:12:45 We’re so in this moment that it’s becoming extremely difficult for us to break out of
    0:12:47 this presentist moment.
    0:12:51 I really appreciate your answer for a couple of reasons.
    0:13:00 Through the ’90s and early 2000s, and maybe even until 2020, there was a growing movement
    0:13:07 within science, but also outside of science towards encouraging people to be mindful,
    0:13:09 this whole notion of being present, right?
    0:13:16 But what you’re describing is actually too much being present, what you’re calling presentism.
    0:13:22 Of course, it depends on what’s happening in the present, but in the ’80s, in the ’90s,
    0:13:28 in the 2000s, up to about 2020, because of course we’re still in the 2000s, there was
    0:13:30 this notion of future tripping.
    0:13:31 People are future tripping.
    0:13:34 They’re spending too much time worrying about the future, too much time worrying about
    0:13:35 the future.
    0:13:42 I feel like the horizon on our cognition has really come closer in now, and as you said,
    0:13:47 we’re in this hall of mirrors where it’s constant stimulus and response, and I don’t
    0:13:48 want today’s discussion to be doom and gloom.
    0:13:51 We’re going to talk about solutions.
    0:13:55 I think between what you’re saying and what Jonathan Haidt, who is on this podcast, author
    0:14:00 of Anxious Generation, Coddling in the American Mind, Professor at NYU, et cetera, has said,
    0:14:07 “I’m starting to really believe that, yes, the human brain can focus on past, present,
    0:14:13 or future, or some combination, but that something about the architecture of our technologies
    0:14:16 and our human interactions,” because those are so closely interwoven, “that’s taking
    0:14:23 place now has us really locked in the present in stimulus response,” and I’m going to just
    0:14:26 briefly reference a previous episode of the podcast I did.
    0:14:32 It’s one of my favorite conversations ever on or off microphone, which was, excuse me,
    0:14:37 with Dr. James Hollis, an 84-year-old Jungian psychoanalyst, where he had many important
    0:14:44 messages there, but one of them was, “We absolutely need to take five to 10 minutes each day to
    0:14:48 exit stimulus response mode,” typically by closing one’s eyes and just looking inward.
    0:14:53 It doesn’t even have to be called meditation, “in order to understand what our greater wishes
    0:15:00 are,” how to link our current thinking and behavior to the future and to the past, and
    0:15:06 I think he’s qualified to say this because he’s an analyst, that process actually is
    0:15:09 a reflection of the unconscious mind.
    0:15:14 To link these concepts in a more coherent way, is it possible that we are just overwhelmed
    0:15:21 with notifications, either the traditional type of notifications on your phone, but that
    0:15:26 we’re basically just living in stimulus response all the time now, and if so, what direction
    0:15:34 is that taking ourselves as individuals, as families, as communities, and as a species?
    0:15:38 I’m basically validating what you just said, even though you don’t need my validation,
    0:15:43 and just asking how bad is it to just be focused on managing the day-to-day, or maybe that’s
    0:15:45 a better way to go about life.
    0:15:47 You need to manage the day-to-day.
    0:15:50 There are people like me who are full-time futurists.
    0:15:54 We tend to be very anxious, because what we tend to do is think more in the future and
    0:15:55 aren’t as present as we should be.
    0:16:03 That being said, if 90% of your day is going about your day, dealing with what’s to write
    0:16:05 in front of you, that’s great.
    0:16:11 What I’m advocating for is what I call kind of transgenerational empathy.
    0:16:12 It’s a mouthful.
    0:16:16 We know empathy, you’ve had guests on that.
    0:16:22 Transgenerational empathy, first and foremost, starts with empathy and compassion for yourself.
    0:16:27 Then we move into empathy for those who came before, which then allows us to build empathy
    0:16:33 for the future, future Ari, future Andy, but then future generations, and we can get into
    0:16:34 how to do that.
    0:16:37 Maybe we could just parse each of those one by one.
    0:16:40 How do you define empathy for self?
    0:16:43 Empathy for yourself is in many ways, it’s almost self-compassion.
    0:16:47 It’s recognizing you’re doing the best you can with what you have.
    0:16:56 Part of the issue is we surround ourselves, and I’m guilty of this, of images and quotes
    0:17:03 and books of how to live your best life, how to be amazing, and anything below that metric
    0:17:05 of perfection, you start to feel terrible.
    0:17:10 You start to kind of ruminate over what you lie in bed at night and you think, “How could
    0:17:11 I have done that?
    0:17:13 How could I have done that?”
    0:17:20 You forget that you’re only able to handle what you can at that time and you can’t hold
    0:17:22 yourself up to this idealized yardstick.
    0:17:24 Look, I dealt with this for a long time.
    0:17:30 We learned my father had stage 4 cancer when I was 18 years old, and from when he learned
    0:17:39 to when he passed away was only four months, and for a lot of that time, I was kind of
    0:17:40 in denial.
    0:17:45 I wasn’t actually there with him as much as I should have been.
    0:17:49 In fact, and we won’t go into this, I was actually with you that summer.
    0:17:53 We were working together that summer at a summer camp.
    0:17:55 For years, I beat myself up.
    0:17:56 How could I have done that?
    0:17:57 I should have been home with him.
    0:18:00 It was only going to be four months.
    0:18:06 Then I realized, and this is a self-compassion, 18-year-old Ari was only at a place emotionally
    0:18:10 and psychologically to be able to do what I did.
    0:18:15 It wasn’t the older 30 or 40-year-old Ari of now being like of having these regrets.
    0:18:19 Empathy for yourself really, really centers, it doesn’t mean you let yourself off the
    0:18:20 hook.
    0:18:23 It doesn’t mean you can go willy-nilly and treat people terribly.
    0:18:29 It means you recognize that who you were even yesterday is in many ways different than
    0:18:34 who you are today and what you’ve learned.
    0:18:36 Personal empathy has to start with yourself.
    0:18:42 It has to start with being able to look in the mirror and say, “I’m not perfect.
    0:18:52 I was born into this world, into a family, into my birth family or family that you choose.”
    0:18:54 They were born into something.
    0:18:58 You work with what you have, but you have to start there because so many times I work
    0:19:03 with people and I talk to people and say, “Oh, I want to have empathy for the past and for
    0:19:04 the future.”
    0:19:05 They don’t have it for themselves.
    0:19:11 If you don’t start there, it becomes very, very difficult to spread out first obviously
    0:19:16 going backwards and then ultimately the goal of my work is to get you to spread that out
    0:19:17 into the future.
    0:19:21 I love this concept of empathy for self because I’ve heard it before in other contexts, but
    0:19:25 I haven’t heard it operationalized the way that you describe it.
    0:19:30 I think there’s two phrases that come to mind.
    0:19:37 There’s a book called A Fighter’s Heart by Sam Sheridan and it’s a pretty interesting
    0:19:41 account of all the different forms of martial arts and fighting.
    0:19:46 There’s an interesting part of the book where he says, “You can’t have your 20th birthday
    0:19:52 until you’re 19,” which is a big giant duh, but it’s actually a pretty profound statement.
    0:19:53 By the way, he went to Harvard.
    0:19:54 He’s a smart kid.
    0:19:56 His father was in the SEAL teams.
    0:19:58 He has an interesting lineage in his own right.
    0:20:06 I think at Harvard, he claims he just painted and smoked cigarettes, so it’s a bit of an
    0:20:07 iconoclast.
    0:20:12 In any case, I think that statement, “You can’t have your 20th birthday until you’re
    0:20:16 19,” is something that we forget because of the immense amount of attention that we
    0:20:21 pay to trying to be like others and satisfy external metrics.
    0:20:25 I like to think he was in agreement with you, if I may.
    0:20:31 The other thing that happened to me recently that comes to mind is that I, like many people,
    0:20:35 peruse Instagram, I teach on Instagram, et cetera.
    0:20:39 There are a lot of these “accounts,” like life inspiration accounts.
    0:20:44 I would argue that the half-life of any one of those posts is pretty short, but some are
    0:20:48 pretty interesting and there’s a guy, I’ll put it in the show note captions.
    0:20:50 I don’t remember off the top of my head.
    0:20:52 Not a huge account, not a small account.
    0:20:56 I think he lives in Austin.
    0:21:01 He goes through this long discourse about the challenges of the human mind for a lot
    0:21:05 of the reasons that we’re talking about, its ability to flip from past to present to future,
    0:21:06 et cetera.
    0:21:14 Then he says it basically distills down to one actionable step per day or per morning,
    0:21:20 which is at some point, if you want to grow and be more functional, you have to ask yourself,
    0:21:26 what am I going to do today to make my day better?
    0:21:30 Not to be better than I was yesterday, which is also a fine statement, but that one never
    0:21:34 really resonated for me because yesterday could have been an amazing day.
    0:21:36 You might not be as good as yesterday.
    0:21:41 Every day is its own unique unit and our biology really does function on these circadian biology
    0:21:43 units of 24 hours.
    0:21:45 There’s no negotiating that.
    0:21:50 I like this concept of what can I do today to make my life and hopefully the lives of
    0:21:55 others better, because it implies a verb and action step and it’s really focused on the
    0:21:58 unit of the day, which is really what we’ve got.
    0:21:59 That resonated.
    0:22:03 According to your definition, empathy for self starts with understanding that we’re always
    0:22:08 doing the best we can with what we’ve got, but that there’s a striving woven into that
    0:22:11 statement, that there is a need for striving.
    0:22:15 At what point do we start to develop empathy for others and what does that look like?
    0:22:19 Is empathy for somebody else feeling what they feel?
    0:22:21 That’s a traditional definition.
    0:22:27 Look, we start off with cognitive intellectual empathy, so you can think it.
    0:22:34 Where you really want to be able to be is at a place where their feelings are feelings
    0:22:40 that you can feel and if they’re feeling bad, you want to bring some resolution to that.
    0:22:42 If they’re feeling good, you can be there with them.
    0:22:48 At a fundamental level, this is mirror neurons and I’m connecting with you and you are connecting
    0:22:52 with me and there’s a genetic adaptive fitness for that.
    0:22:56 We all want to be in sync because the tribe that works together, flourishes together and
    0:22:57 thrives together.
    0:23:05 It makes sense at that level, but when I’m feeling empathy for another, their state of
    0:23:10 being can be as important as my own state of being.
    0:23:15 It can be taxing, don’t get me wrong, but ultimately, that is what self-compassion can
    0:23:20 give you because it can give you a state of being where those around you are no longer
    0:23:22 fundamentally disconnected.
    0:23:28 I think one of the great errors of where we have taken this civilization over the past
    0:23:31 several decades, if not centuries, is disconnection.
    0:23:36 Disconnection from ourselves, disconnection from each other, and disconnection from nature
    0:23:37 and the planet.
    0:23:43 So, anything we can do to further that connection is going to benefit us today in the current
    0:23:44 moment.
    0:23:53 So, if we were to break that down into the requirements for empathy and connection, one
    0:23:57 it seems like presence, like we need to be present, like if we’re going to appreciate
    0:24:04 a fern, a beautiful fern or a dog or a significant other or another human being that we happen
    0:24:08 to encounter, we have to be present.
    0:24:11 If we’re going to have empathy, our mind can’t be someplace else.
    0:24:12 Can’t be wandering.
    0:24:16 Being in the past can’t be in the future, or we’re not going to be able to really touch
    0:24:19 into the details of the experience.
    0:24:23 So, that seems like requirement number one.
    0:24:31 The second is that we need to be able to leave whatever pressures are on us to tend to other
    0:24:32 things, right?
    0:24:35 Like every neural circuit we know has a push and a pull, like in order to get A, you need
    0:24:40 to suppress B, and this is the way neural circuits work generally, flexors and extensors
    0:24:46 in the muscles are a good analogy for, which by the way, like if you’re going to flex your
    0:24:53 bicep, your tricep is essentially relaxing in vice versa in so many words.
    0:24:56 The PTs are going to dive all over me for that one, but that’s sort of how neural circuits
    0:24:57 in the brain work.
    0:25:02 We can actually see all around us by virtue of neurons that respond to either increments
    0:25:06 or decrements in light, and their difference is actually what allows us to see boundaries,
    0:25:08 borders, visually.
    0:25:12 So, we need to suppress like our thoughts about where we need to be that day or other
    0:25:17 things that are going on for us, and then we need to be able to return to our own self-attention
    0:25:20 in order to be functional.
    0:25:25 And I think that, I think this is where the challenge is and where the next question arises,
    0:25:33 which is on the one hand, I could imagine that, okay, we’ve got so many pressures upon
    0:25:38 us every day, all day, that it’s getting much harder to be present, to be empathic, and
    0:25:43 to build this idealized future or better future.
    0:25:47 But on the other hand, I hear you and other people saying, well, things are so much better
    0:25:52 than they were even 50 years ago in terms of health outcomes, believe it or not, in terms
    0:25:57 of status of people having shelter, et cetera.
    0:25:58 And this is a shock to a lot of people.
    0:26:01 They’re like, wait a second, I didn’t see homeless people on the street when I was a
    0:26:02 kid.
    0:26:08 Well, they were people suffering where else where you didn’t perhaps didn’t see them.
    0:26:14 So there are a couple of levels of question here, but the first one is perhaps, are we
    0:26:16 much better off?
    0:26:23 But we are worse off in the sense that there’s so much incoming that we miss the fact that
    0:26:24 we’re better off.
    0:26:28 Like, you know, is it like notifications preventing us from seeing that we actually have so much
    0:26:34 that we’re 100 times better off than we were as a species 50 years ago?
    0:26:39 Because I feel like a lot of the debates that I see online about climate change, about health,
    0:26:43 about longevity, it’s like, it’s overwhelming because I feel like people aren’t agreeing
    0:26:45 on the first principles.
    0:26:47 So let’s start with this.
    0:26:53 Are human beings better off in terms of health and longevity than we were?
    0:26:55 Let’s go short scale, 50 years ago.
    0:27:01 So look, in aggregate, because we can find peaks and valleys, right, when we zoom in.
    0:27:05 If we pull back, there’s no better time to be alive as a homo sapien on planet earth
    0:27:06 than right now.
    0:27:09 Now, someone’s going to argue right now and they’re going to say, no, no, no, no, no.
    0:27:14 I mean, according to what metrics like happiness, health, infant mortality, even, even as we
    0:27:20 backslide in this country, being a woman, education, the kind of the calories that we
    0:27:25 get across the book, if you and I go outside and you stepped on a rusty nail 100 years
    0:27:27 ago, good chance you would die.
    0:27:31 Right now, we just go to the, you know, to the drugstore and put something on it.
    0:27:33 Or we even know that we don’t even have to put anything on it.
    0:27:37 We can just put it underneath high pressure water for 30 seconds and that’ll clean out
    0:27:39 because we now know germ theory, right?
    0:27:43 So net net, this is the best time to be alive.
    0:27:48 All the markers, you can go to GapMinder if you want and you can see that we are doing
    0:27:49 better.
    0:27:50 We are progressing.
    0:27:57 The issue is that we are now at an inflection point because the things that we do or do
    0:28:04 not do across the major issues of our day and how we deal with them, climate change, artificial
    0:28:12 intelligence, synthetic biology, what we do or do not do will dictate not only the next
    0:28:16 several years and several decades, potentially the next several centuries.
    0:28:17 So you’ve hit it.
    0:28:20 We’re being bombarded by information.
    0:28:24 Most of the information we’re attracted to is the negative, negativity bias.
    0:28:28 You and I on this, we’re going to go back to R and Andy 150,000 years ago.
    0:28:34 If we saw this beautiful tree aesthetically and we saw maybe a tree over here that was
    0:28:35 on fire.
    0:28:39 You and I would zoom in on the tree on fire and focus on the negative because negative
    0:28:41 things hurt and kill us.
    0:28:46 That being said, if you and I run a major media company, you and I both know that the
    0:28:50 more negative stories that we put out, the more hits we’re going to get, not this media
    0:28:51 company.
    0:28:52 Not this media company.
    0:28:53 I’m not kidding.
    0:28:58 But all the other way, I would argue some of your success comes from the fact that you
    0:29:03 don’t wallow in the negativity and there’s a real thirst and a hunger and desire to learn
    0:29:07 more about who we are and how we can make ourselves better.
    0:29:09 But that negativity bias is still part of us.
    0:29:16 I think one of the issues that we have to confront as a society is that there are parts
    0:29:21 of us, the prefrontal cortex parts of us that are amazing, that build microphones, that
    0:29:23 have conversations, that stream across the internet.
    0:29:25 And then there are parts of us.
    0:29:27 This is Jonathan’s elephant in the rider.
    0:29:31 There are parts of us that happen below the surface that have hundreds of thousands, if
    0:29:33 not millions of years of legacy.
    0:29:37 We often want to either be up here and say, “Oh, we’re so smart.
    0:29:38 We’re so great.”
    0:29:41 We want to wallow in the death and despair and the horrific things that we can do to
    0:29:42 one another.
    0:29:47 You know, my personal past on my father’s side is, I think, some of the darkest moments
    0:29:52 in homo sapien behavior, and that was not that long ago.
    0:29:59 So if we want to move into a place that allows us to ask what I think is the fundamental
    0:30:04 question of our time, which is, how do we become the great ancestors the future needs
    0:30:05 us to be?
    0:30:10 We need to find a way to both tap into the elephant in the rider, which you’ll do a
    0:30:12 better job of me in explaining than I will.
    0:30:13 No, I love this idea.
    0:30:16 I mean, we could map it to neural circuits, but I love this idea of high-level concepts
    0:30:22 and then neural circuits that are very what Dr. Paul Conti was on this podcast.
    0:30:28 Psychiatrist, brilliant psychiatrist, said, “You know, the limbic system, the emotional
    0:30:32 system doesn’t know or care about the clock or the calendar.
    0:30:34 It just elicits feeling.
    0:30:37 It doesn’t care about whether or not that feeling is relevant to the past, the present
    0:30:38 or the future.
    0:30:42 It just has a job, which is just to bring out a particular feeling.”
    0:30:46 You’re jumping ahead a little bit, but that’s OK, because what you’re jumping into is when
    0:30:53 we ask and we want to have an empathic connection, we want to have empathy with future generations.
    0:30:55 We don’t want it to just be cognitive.
    0:30:57 We don’t want it just to be intellectual.
    0:30:59 We actually want it to be emotional.
    0:31:04 So if I ask someone, what do you want the future to be like for your great-grandkids
    0:31:06 in the 2080s?
    0:31:09 And they give me a list of kind of bullet points, but they’re usually externalized bullet
    0:31:10 points.
    0:31:11 Shelter, healthcare.
    0:31:12 Yeah.
    0:31:16 And then I follow up, and we’ve done this in other people, much smarter than you have done
    0:31:17 this study.
    0:31:20 We say, “Yakov Tropic NYU” is the one who taught me this.
    0:31:23 How do you want them to feel?
    0:31:24 That’s different, right?
    0:31:31 There’s DeMastio’s, this is somatic markers hypothesis theory, right, where if you really
    0:31:35 want something to happen, it’s not just about visualizing it.
    0:31:40 It’s about visualizing it and connecting it to the emotional, amygdala sense of what that
    0:31:44 is to actually move towards the actions and change the behaviors that you want.
    0:31:47 Madison Avenue understands this, marketing understands this.
    0:31:51 But the general public tends not to, sorry to keep in touch to you, but also it was the
    0:31:52 kids say, “Sorry, not sorry.”
    0:31:57 In the sense that I want to make sure that I highlight something, Martha Beck is somebody
    0:32:02 who I think has done some really brilliant work creating practices where when one is
    0:32:07 not feeling what they want to feel, there’s this kind of question, like, are you supposed
    0:32:08 to feel your feelings?
    0:32:11 Are you supposed to create new feelings in place of them, especially if they’re unpleasant?
    0:32:16 And it’s like, there’s no clear answer to that because it’s complicated, infinite number
    0:32:17 of variables.
    0:32:23 But she does have this interesting practice whereby it’s a bit like a meditation where
    0:32:26 if you’re struggling with something, like maybe you’re struggling with boredom or not
    0:32:31 knowing where to go with your life or you’re not happy or you just feel some underlying
    0:32:37 anxiety to think back to a time when you felt particularly blank, like a time when you felt
    0:32:41 particularly empowered or particularly curious.
    0:32:48 It can be very specific, particularly amused because, and the idea is that in anchoring
    0:32:54 to the emotion state first, you call to mind a bunch of potential action steps.
    0:33:00 And the reason I like this approach is that that is at least one way that, quote unquote,
    0:33:05 the brain works, which is that the emotion states are linked to a bunch of action step
    0:33:06 possibilities.
    0:33:11 Kind of like a magic library where if you go into the room called sadness, there are
    0:33:14 a bunch of action steps associated with the go beyond crying.
    0:33:16 It’s like curling up in the fetal position, et cetera.
    0:33:21 You go into the room that’s called excitement and there’s all this idea about getting in
    0:33:24 vehicles and going places and things of that sort.
    0:33:34 So what you’re talking about is, I believe, thinking about the emotional states of others
    0:33:39 and then from there, I think this is where you’re going to go, cultivating some action
    0:33:45 steps that you can take to ensure that that future generation can access those emotions.
    0:33:49 Yes, but with a slight correction, because it’s not about thinking about their future
    0:33:52 emotional states, it’s actually feeling them.
    0:33:53 I see.
    0:33:55 So it’s not saying, I want my kids to be happy.
    0:33:58 I want them to feel, I want them to have no trauma.
    0:34:04 It’s feeling what it would be to have to be happy, no trauma.
    0:34:05 Yes.
    0:34:06 Right.
    0:34:07 Okay.
    0:34:08 Because that becomes an anchor.
    0:34:09 Right?
    0:34:10 She’s 100% correct.
    0:34:12 What it does is, but it places it, it’s like a kej anchor.
    0:34:16 So if you and I were sailors, which we’re not, there’s a thing called a kej anchor.
    0:34:22 And a kej anchor is this anchor that you throw 30, 40 meters off to the side, it hits the
    0:34:27 bottom and you use the rope to pull yourself there.
    0:34:29 Things will pull us towards those futures.
    0:34:31 It will alter the behaviors.
    0:34:37 So time and time again, when we intellectualize and we become overly cognitive in terms of
    0:34:43 futures that we want to see happen for ourselves, future Ari, or future Wallach family or future
    0:34:49 society or future global planetary civilization, if we think about it, that’s one thing.
    0:34:54 But to actually execute on those goals, we have to actually connect the emotional state
    0:34:56 that we want to be in to drive that function.
    0:34:59 Remember, look, this is one of the things that Marty Seligman says that the Freud got
    0:35:00 it wrong.
    0:35:06 Freud felt, as Marty says, that emotions were these things that we, that happened in the
    0:35:10 past that we would use to dwell on and that was in the row season, anxiety and depression.
    0:35:12 No, no, no, no.
    0:35:16 Emotions are there to help us make better decisions for the future.
    0:35:21 We are future oriented mammals and species.
    0:35:25 So what emotions do, it’s not meant to be like, oh, you know, I, I had this like terrible
    0:35:26 breakup.
    0:35:27 I feel so terrible.
    0:35:30 Uh, and then I’m going to go to my therapist.
    0:35:32 I’m going to talk about all that stuff that happened in the past.
    0:35:33 That’s one way of looking at it.
    0:35:39 The other way is your body is telling you in a very, very visceral way, whatever you just
    0:35:43 did to that had you in that situation, don’t do it again, because if you do, you’re going
    0:35:44 to feel a certain way.
    0:35:49 You know, they did the study where they, at a college campus, they found people who had
    0:35:54 just been in a kind of a quasi longterm relationship that I’d gone through a breakup.
    0:35:55 quasi longterm.
    0:35:56 Six months.
    0:35:57 Six months.
    0:35:59 What I’ve learned in life is it’s important to define the relationship.
    0:36:00 Yes.
    0:36:01 About six months.
    0:36:02 Okay.
    0:36:06 And people who had gone through the breakup, they, they gave, they gave, you know, one group
    0:36:10 of placebo and another group actually just got a acetaminophen, got Tylenol.
    0:36:14 And the group that got the acetaminophen actually felt better.
    0:36:15 Why?
    0:36:17 Because those, because we actually feel emotions.
    0:36:22 We actually feel pain at some of the same circuits are being tripped.
    0:36:27 And so that says to me that emotions are there to guide future action.
    0:36:34 So if we can have prosocial emotions, awe and empathy and compassion and this, this one
    0:36:38 we call love as what we’re connected to the future generations that we want to see how
    0:36:40 we want to see them flourish.
    0:36:45 We are much more likely to see that happen than if we just have a vision of what tomorrow
    0:36:50 will look like at an intellectual kind of two dimensional level.
    0:36:54 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor AG1.
    0:36:57 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
    0:36:59 supplement would be AG1.
    0:37:03 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
    0:37:05 nutritional supplements available.
    0:37:09 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
    0:37:15 prebiotics and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
    0:37:16 for a demanding life.
    0:37:19 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
    0:37:24 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
    0:37:28 vitamins and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
    0:37:33 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012 and often twice a day, once in
    0:37:36 the morning or mid morning and again in the afternoon or evening.
    0:37:41 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system and my gut microbiome.
    0:37:45 These are all critical to brain function, mood, physical performance and much more.
    0:37:52 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special offer.
    0:37:55 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year’s supply of Vitamin
    0:37:56 D3K2.
    0:38:02 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:38:07 I really like this because it gets to so many themes that have been discussed on this podcast
    0:38:14 previously and that exist in the neuroscience literature of, yes, emotions don’t know the
    0:38:18 clock or the calendar and that sounds like a bad thing and oftentimes it’s discussed
    0:38:23 as a bad thing like, “Oh, when you’re feeling stressed, you’re not able to access the parts
    0:38:25 of your brain that can make better decisions.”
    0:38:29 We know that’s true except in light of what’s immediately pressing.
    0:38:34 I would say that stress in the short term makes us much better thinkers and movers for
    0:38:38 sake of survival.
    0:38:45 In the long term, it’s problematic, but the way that you’re describing emotions as a
    0:38:47 kej anchor, is that what it’s called?
    0:38:48 Kej with a K?
    0:38:49 Yep.
    0:38:51 Kej anchor, interesting.
    0:38:56 As a kej anchor, to pull us forward, also leverages the fact that emotions don’t know
    0:39:03 about the clock or the calendar and that the order of operations here seems to be emotions
    0:39:11 first, then action steps born out of those emotions and then future state hopefully arrived
    0:39:16 at if it’s a set along the right path.
    0:39:23 I like that a lot and again, it maps to some of the work that has largely existed, at least
    0:39:27 to my knowledge, in popular psychology or whatever you want to call it, self-help.
    0:39:32 Again, I’m a big Martha Beck fan in part because of an exercise that she’s included
    0:39:39 in several, if not all, her books of this perfect day exercise here, done this exercise.
    0:39:41 It’s a very interesting exercise.
    0:39:47 You first sit with your eyes closed and you imagine really terrible stuff and you experience
    0:39:51 it in your body and you experience it in your mind and you just pay attention to how it
    0:39:54 feels and it sucks, it doesn’t feel good.
    0:39:57 Most people don’t have too much trouble doing that exercise.
    0:40:00 Then you shift over, I think you’re supposed to take a little break or maybe move around
    0:40:06 a little bit and then you do a perfect day exercise where no rules.
    0:40:12 You lie down or sit down, close your eyes and you can imagine your date includes anything
    0:40:13 you want.
    0:40:15 You can be anywhere you want.
    0:40:20 The room can morph from one country to the next, it doesn’t matter and you also experience
    0:40:28 the sensations in your body and in that second exercise, it’s remarkable, I’ve done it several
    0:40:29 times now.
    0:40:34 There are little seeds of things kind of pop out where you go, “Oh, I didn’t realize
    0:40:40 that would be part of my perfect day,” and they’re not outside the bounds of reality.
    0:40:47 Those are things that then you write down and that, at least in my life, have all borne
    0:40:48 out.
    0:40:50 This is something of an exercise you do routinely.
    0:40:55 When I first heard about this, I was like, “Okay, this seems like weird, self-hypnosis,
    0:41:01 healthy, woo stuff, I’m not like, come on, I’m like, at that time I’m like, I’m a neuroscience
    0:41:07 professor, you got to be kidding me,” and it’s a remarkable exercise.
    0:41:13 The reason I bring it up now in discussion with you is I think you and Martha arrived
    0:41:17 at a similar place or a similar avenue, but in your case, you’re talking about specifically
    0:41:22 toward building a future that’s not necessarily for you to live in, but for someone else to
    0:41:23 live in.
    0:41:33 Oh, look, the core of my philosophy is in a story that I heard a very long time ago.
    0:41:34 It comes from the Talmud.
    0:41:40 That being said, this story exists in many cultures, and so there’s a man named Honey
    0:41:45 walking, and he comes across a much older man who’s planting a carob tree, and he says
    0:41:49 to the older man, “Why are you planting a carob tree?
    0:41:53 How long will it be until this carob tree bears fruit or even has shade?”
    0:41:57 And he goes, “Oh, it’ll be at least 40 years,” and he goes, “Well, why plant it?
    0:41:59 You won’t be around for that.”
    0:42:04 And the old man says, “When I was young, I played in the shade of a carob tree.
    0:42:11 I ate from the carob tree, so it’s my job to plant this carob tree now.”
    0:42:13 This is how societies move forward.
    0:42:20 This is how we become great is by planting carob trees whose shade we will never know.
    0:42:24 And look, I can give you a bunch of– the Panama Canal, right?
    0:42:28 That was a great– another way that we think about this, we call this cathedral thinking.
    0:42:34 So now, when we’re in California, they’ll put up a home in three or four days.
    0:42:37 But back in the day, it took a really long time to build great things, so you go back
    0:42:42 to 300 years ago even further.
    0:42:47 And oftentimes, the architect and the original stone mason who would plant the keystone would
    0:42:51 not be alive to see this cathedral or mosque fully built.
    0:42:52 That’s cathedral thinking.
    0:43:00 It’s doing things whose fruits you will not be around to take advantage of, to reap and
    0:43:04 to have as part of your life.
    0:43:05 And I love it.
    0:43:10 And I love the notion of cathedral thinking, just the visual there or mosque thinking.
    0:43:12 I went to the blue mosque.
    0:43:13 And you should go?
    0:43:14 Yeah.
    0:43:15 Yeah.
    0:43:16 I mean, I’ve seen some amazing architecture.
    0:43:17 I love architecture.
    0:43:19 And I was like, “OK, it’ll be a beautiful building.”
    0:43:21 And I was like, “Whoa.”
    0:43:22 But that–
    0:43:27 That world that you felt is what we call awe.
    0:43:34 And that sense of awe at what they built is what I am advocating for us to build.
    0:44:00 And I think what I realize is that I don’t know who built the blue mosque specifically.
    0:44:02 I don’t know who the architect was.
    0:44:03 I should.
    0:44:06 And even earlier this year, we were in Sydney.
    0:44:08 I went to Sydney Opera House.
    0:44:09 We did a live there.
    0:44:10 It’s a beautiful building.
    0:44:11 I learned that it had been built over a very long period of time.
    0:44:15 I can tell you that the architect was Danish, but I can’t remember his name.
    0:44:23 So part of what we’re talking about here is giving up our need for attribution.
    0:44:26 Giving up our need for credit.
    0:44:30 And gosh, this is the opposite of social media.
    0:44:31 Right.
    0:44:34 In social media, it’s all about getting credit.
    0:44:39 And yet in science, where people care a lot about credit while they’re alive, and my
    0:44:42 scientist colleagues hate this, but they know it deeply, too.
    0:44:45 It’s also a business model of academic science right now.
    0:44:53 Right, which is that with the exception of Einstein and a few others, most people will
    0:44:59 not be associated with their incredible discoveries, even the textbook discoveries, 20 years out.
    0:45:02 And I know this because my dad’s a scientist, and I know a lot about the scientists that
    0:45:04 were ahead of him.
    0:45:08 And he taught me this early on, he just said, you know, with rare exception, you know, the
    0:45:14 discoveries are not, you know, no one’s going to say, oh, that’s the discovery of so-and-so.
    0:45:15 Talk about the discovery.
    0:45:16 People will build on it.
    0:45:19 So you’re part of a process for which you won’t get credit in the long run.
    0:45:21 You will get credit in the short run.
    0:45:25 And that brings me around to perhaps a point that’s more relevant to everybody, not just
    0:45:27 scientists, which is it.
    0:45:34 We are all trained to work on these short-term contingencies, reward schedules, where, you
    0:45:36 know, we achieve something, we get credit.
    0:45:38 You get an A, you get a B, you get a trophy.
    0:45:41 We just came from the Olympic track and field trials in Oregon.
    0:45:48 It’s like, you know, podium, you know, bronze, silver, gold, and so yes, you’re part of a
    0:45:49 larger legacy.
    0:45:52 You’re building toward a larger legacy in the examples that you give.
    0:45:56 But part of it is understanding that you’re not going to get credit.
    0:45:59 You’re not going to have your name huge on the side of the building.
    0:46:02 I mean, I don’t want to give too many examples, but I work at a university for which there’s
    0:46:08 an endowment the size of a country, right, we’re very blessed to have that endowment.
    0:46:10 The buildings have names on the side of them.
    0:46:15 The reason they have names on the side of them is because people gave money, typically
    0:46:20 gave money to the university to have their name on the side of the building to be immortalized.
    0:46:25 What’s interesting for many reasons, both sociopolitical but also other reasons, those
    0:46:26 names change over time.
    0:46:32 So if people knew that they, if they gave half their wealth and their name might be
    0:46:36 scraped off a building in 200 years, they might feel differently about it.
    0:46:38 So short-term contingencies are important.
    0:46:41 Then again, we call it Rockefeller Plaza, right?
    0:46:49 It’s Lincoln Center named after a Lincoln, you know, and so on and so forth.
    0:46:57 So like if people, how do we get the everyday person, and I consider myself an everyday
    0:47:03 person, how do we get ourselves working on short-term contingencies for a future that
    0:47:08 we can visualize as better for the next generation and let go of our need for credit?
    0:47:10 Great series of points and questions brought up.
    0:47:13 So part of what you’re talking about is egoic legacy, right?
    0:47:17 So you mentioned a building, we won’t, it can be at any building at any major university,
    0:47:19 the name is put there in marble.
    0:47:20 You said 200 years.
    0:47:21 You went to Berkeley.
    0:47:22 I went to Berkeley.
    0:47:26 You went to a bunch of places, but he bounced around folks, proof that you can bounce around
    0:47:29 and still be successful, but maybe you should eventually finish.
    0:47:30 We’ll talk about that later.
    0:47:31 But Sproul Plaza.
    0:47:32 Yes.
    0:47:37 Sproul Plaza, a seat of the free speech movement, although now you could argue not so free speech
    0:47:38 movement.
    0:47:39 That’s my, I said that.
    0:47:40 Yes, I said that.
    0:47:41 Sproul Plaza.
    0:47:42 I can’t tell you who Sproul was.
    0:47:44 Do you know who Sproul was?
    0:47:45 No.
    0:47:46 Exactly.
    0:47:47 I can tell you the arches.
    0:47:48 I can tell you that it was a free speech movement.
    0:47:49 I can tell you that I saw certain bands play there.
    0:47:54 I can tell you that it’s supposed to be a place where you can say anything and be exempt
    0:48:00 from being put in jail, basically anything.
    0:48:01 Maybe that’s still true, but I don’t think it is.
    0:48:04 But I can’t tell you who Sproul is.
    0:48:05 The question of legacy is very important.
    0:48:12 So Sproul Plaza, let’s say 250 years from now, that name will probably, it may or may
    0:48:19 not be there, the Plaza, but the name, maybe it was renamed by someone else.
    0:48:22 So for titans of industry that can put down several million dollars and put their name
    0:48:26 on the side of a building, that’s one form of legacy.
    0:48:29 That is not every person.
    0:48:33 That being said, if, you know, I have three children.
    0:48:39 So let’s say they continue on at 2.2 children or whatever, you know, my descendants.
    0:48:44 In 250 years, Sproul Plaza may or may not still be called that.
    0:48:49 But in 250 years, I will have roughly 50,000 descendants.
    0:48:51 That’s a scary.
    0:48:52 From my wife.
    0:48:53 I know.
    0:48:54 It’s an exciting thought.
    0:48:55 It’s exciting.
    0:48:56 It’s a scary thought.
    0:48:57 So what is going to impact the future?
    0:49:00 And by the way, if you want to keep giving money to put your name on the side of buildings,
    0:49:01 please do so.
    0:49:02 Yeah.
    0:49:03 No, please do that.
    0:49:04 Please do so.
    0:49:05 Please.
    0:49:06 I should just be very clear.
    0:49:07 Philanthropy at universities and elsewhere.
    0:49:13 People think it was like, oh, people, egoic legacy, sure, also pays for hundreds of thousands
    0:49:14 of scholarships.
    0:49:15 The opportunity for people to do it.
    0:49:16 And research.
    0:49:17 And you need to do it.
    0:49:18 100%.
    0:49:19 It’s vital.
    0:49:20 It’s vital.
    0:49:26 But for the everyday person like you or me, if I, if, if, if I want to impact the future,
    0:49:31 which I do, because I’m not the kind of futures where I’m going to, I don’t, I don’t predict
    0:49:32 the future.
    0:49:38 My job at this point in time, as I’ve manifested in this biological entity called Ari Wallach,
    0:49:40 is not to predict the future.
    0:49:46 It’s to help folks make better decisions today so that we have better futures in the, in
    0:49:49 the near term, the medium term, in the far off tomorrows.
    0:49:56 So what’s going to impact those 50,000 Wallach descendants is not going to be anything that
    0:50:00 I did egoically in terms of getting a recognition.
    0:50:01 It’s going to impact them.
    0:50:07 And we know this in many ways from across multiple disciplines, what’s going to impact
    0:50:15 them is going to be how I am with my children and my wife and my partner and the behaviors
    0:50:20 that I model, because those become, those become the memes, right?
    0:50:22 We like, Susan Blackmore has meme theory, right?
    0:50:26 Not internet memes where, you know, I watch a lot of those, but true memes, these cultural
    0:50:33 units that we hand off both laterally and, and, and, and forward, you know, to, longitudinally,
    0:50:36 to other generations, especially those closest to us.
    0:50:39 If you want to impact the future, there’s a bunch of things you can do, right?
    0:50:42 Reduce your carbon footprint, give money, vote this.
    0:50:46 I want all of those to happen in a positive way.
    0:50:49 But at the end of the day, it’s monkey see monkey do.
    0:50:54 How you and I interact right now will obviously impact our relationship.
    0:50:57 Everyone who’s listening or viewing, but that everyone who’s listening or viewing how they
    0:51:03 are with the person who hands them the coffee, the barista, or they are with their partner,
    0:51:09 how they model those behaviors is going to impact the future in a greater way, I will
    0:51:13 argue, than most of the ways we egoically think about having a legacy.
    0:51:14 I totally agree.
    0:51:21 And I, I think, um, you know, I’m old enough and frankly, I’m excited to be old enough
    0:51:25 that I can make statements about being old enough to know that, like, I believe that
    0:51:28 our species is for the most part benevolent.
    0:51:38 I feel like most, most people, if raised in a, um, low trauma environment, um, with adequate
    0:51:40 resources will behave really well.
    0:51:45 There are exceptions and there may be sociopaths that are born with really disrupted neural
    0:51:50 circuitry that they just have to do evil or feel, you know, but I think, um, it’s clear
    0:51:59 that trauma, um, and challenge can, can rewire behavior and certainly the brain, um, to create,
    0:52:01 you know, what we see as evil, right?
    0:52:04 So, but I think most people are good.
    0:52:05 Yeah.
    0:52:07 Uh, most people are, are of genuine goodness.
    0:52:10 Um, and I do think that we model behavior.
    0:52:16 I think that etiquette is something that I guess as a 49 year old person, I guess, does
    0:52:17 that make me middle age?
    0:52:18 I’m of middle age.
    0:52:22 I’ll probably live, hopefully to be about a hundred, but we’ll see.
    0:52:23 Bullet Buster Cancer.
    0:52:24 I’m going to give it, give it away.
    0:52:27 It depends on whether or not you read your book fully, right?
    0:52:31 Uh, that, that, there’s a response to that, um, that could go either way.
    0:52:36 Um, the, I like to think that reading the book fully will extend life as opposed to
    0:52:37 shortened life.
    0:52:38 Yes.
    0:52:40 But, um, if nothing else, maybe it’ll cure insomnia.
    0:52:49 The, um, the, the idea here is that if we’re going to invest in, in being our best selves,
    0:52:52 one would hope that other people will respond to that the way that you said, you know, that,
    0:52:54 that will kind of mirror each other.
    0:52:56 Good behavior breeds, good behavior.
    0:53:02 In my lifetime, I’ve seen a real, um, increase in the number of rules and regulations and
    0:53:06 a decrease in etiquette, like, and what I would call, and I don’t, this isn’t a real
    0:53:07 term.
    0:53:10 I don’t think, but like spontaneous etiquette or genuine etiquette.
    0:53:14 Like people being kind just to be kind, not because they’re afraid of a consequence.
    0:53:19 Um, and I have a theory, um, and I’ll go through this quickly.
    0:53:24 I saw a documentary recently about the history of game shows where I learned that the first
    0:53:28 commercial was during the world series where when DiMaggio was making a run on the home
    0:53:29 run record.
    0:53:34 So they used a sports game that was televised and on the radio to have a first commercial.
    0:53:37 Then they had game shows, which were basically commercials for the products.
    0:53:38 That’s what they were.
    0:53:42 They used human interaction as a way to make it more interesting between the contestants
    0:53:43 and the host.
    0:53:46 And then came reality TV shows.
    0:53:52 And then now I would argue that social media is the reality TV show and we’re all able
    0:53:54 to opt in and cast ourselves in it.
    0:53:59 And that the way that people get more, um, let’s just say presence on the show is to
    0:54:03 do things that are more hyperbolic.
    0:54:04 Yeah.
    0:54:05 More alienish.
    0:54:06 Right.
    0:54:07 Like the, like it’s very hard.
    0:54:10 Um, tried and I think managed to some extent to do so too.
    0:54:16 It’s very hard to create a very, very popular social media channel in this reality TV show
    0:54:22 that we are all in on social media by just being super nice to everybody.
    0:54:29 Um, and being, you can, but it’s much harder than if you’re, you’re a high friction player
    0:54:30 because it’s less interesting.
    0:54:31 There’s less drama.
    0:54:35 Um, it takes more attention, but I do think that there are pockets of that.
    0:54:39 So Lex Friedman used to talk about this, like, is there a social media platform where people
    0:54:45 are rewarded for being benevolent, for modeling good etiquette, because they genuinely like
    0:54:46 that.
    0:54:50 And, um, I say social media because I think so much of life now is taking place there.
    0:54:56 And that’s the opportunity to reach people across continents and far away, um, in time
    0:54:59 as well, right, to time stamp down things.
    0:55:00 So here’s my question.
    0:55:06 Is there a version of social media that is not just on the half life of like 12 hours,
    0:55:08 what was tweeted, et cetera, what was retweeted?
    0:55:16 Cause I would argue that, and even the highest, uh, virality social media posts have a half
    0:55:19 life of about six months to a year.
    0:55:23 It maybe not even that there are a few memes, like the guy looking at the other girl walking
    0:55:27 the other way, those kinds of memes that seem to persist, but most of them don’t.
    0:55:35 Um, so is there a time capsule sort of, uh, version of social media?
    0:55:41 Because I look on the internet, like on YouTube and I would say there are probably three or
    0:55:47 four YouTube videos, namely the Steve Jobs Commencement speech at Stanford in 2015.
    0:55:52 Maybe last lecture by a Randy Poush before he died of pancreatic cancer, maybe Binay Brown’s
    0:55:54 TED Talk on vulnerability.
    0:55:58 I’m thinking mainly in the self-help space, personal development space here.
    0:56:06 And frankly, aside from that, and, um, most things as popular as they may seem, 100 million
    0:56:13 views, 200 million views, compared to literature, compared to music, compared to poetry, compared
    0:56:17 to visual arts, it’s going to be gone.
    0:56:18 Right.
    0:56:21 I like to think that these podcast episodes are going to project forward 30, 40 years
    0:56:22 into the future.
    0:56:27 But if we look at the history of what’s on YouTube and we look at the half-life of any
    0:56:30 social media post, it may not be the case.
    0:56:33 In fact, it’s very likely it’s not the case.
    0:56:37 One would hope that they morph into something that lasts, but the question here is, is there
    0:56:42 a version of social media that acts as a time capsule to teach the sorts of principles that
    0:56:43 you’re talking about?
    0:56:47 In the show that I just did, A Brief History of the Future, one of the, one of the places
    0:56:54 I visit are these caves in the south of Spain, 300 feet below the surface, that are extremely
    0:57:00 rare because what these caves have in them side by side are both kind of hand paintings
    0:57:03 done by both Neanderthals and Homo sapiens.
    0:57:06 It’s one of the few places where they exist side by side.
    0:57:11 So before we talk about social media, we have to talk about the, the, the, what that really
    0:57:13 is, is storytelling.
    0:57:16 And we’re trying to, in social media, as we know it right now, we’re trying to tell
    0:57:19 the world a story about who we are and what I stand for.
    0:57:23 Why am I here and why do I matter and notice me?
    0:57:26 My life meant something.
    0:57:29 But when we go back to that cave that I stood in where those drawings were from, you know,
    0:57:34 40, 50,000 years ago, it was, these are the animals that are here.
    0:57:35 Here’s when they come by.
    0:57:37 This is going back to the very beginning of our conversation.
    0:57:42 This is a time of year you should expect to see these animals in this area, right?
    0:57:47 And it was what Nancy Bardecchi calls horticultural time versus mechanical time.
    0:57:52 So when you, because that’s the way we used to think from, from 40,000 years to the agricultural
    0:57:57 revolution, 12,000, 10, 12,000 years ago to probably up until a couple of hundred years
    0:58:03 ago, we didn’t remember the minute hand only existed on the analog clock starting about
    0:58:04 200 years ago.
    0:58:06 We just, yeah, we didn’t, we didn’t think in minutes.
    0:58:11 We barely thought, look the, the clock as we know it, the mechanical clock as we know
    0:58:15 it only comes about during the industrial revolution and especially when we start to
    0:58:16 have trains.
    0:58:17 Remember the transcontinental rail.
    0:58:18 Is it all sundial then?
    0:58:21 It was, it was stone hedge, it was sundial, it was seasons, right?
    0:58:24 The way we would think about the future, right?
    0:58:28 When people say, oh, Ari, you’re, you’re a futurist, like this is people like you have
    0:58:29 always existed.
    0:58:36 No, the idea of the future that is this thing out there that’s going to royal over us is
    0:58:41 relatively new because up until a couple hundred years ago, Ari and Andy, we did exactly
    0:58:45 what our, probably what our fathers did and our kids would do exactly what we did.
    0:58:50 There was no kind of evolution in social structure, but at the advent, as we, as we,
    0:58:53 I guess it could be argued I’ve done a lot of things that my father did.
    0:58:56 He was a scientist and there are other domains of life, but yeah.
    0:58:57 This goes back to modeling behavior, right?
    0:58:58 Right.
    0:59:01 The, the, the number one predictor, if someone’s going to read the newspapers, if their parents
    0:59:02 read the newspapers.
    0:59:06 Yeah, so I might doubt who’d say you’d open the paper and poke it from behind when I wanted
    0:59:07 his attention.
    0:59:11 We can talk about that in a second, the, the, the attention part.
    0:59:16 And so when I look, when I look at the, when I start answering your question about social
    0:59:20 media, I look at it as an anthropologist from Mars.
    0:59:21 That’s how I go into every situation.
    0:59:24 I want to say, why is it that we’re doing what we’re doing?
    0:59:25 How did that come about?
    0:59:29 And how might we learn from that so that we can potentially go in a different direction
    0:59:37 if we choose all of storytelling is really a way of doing cultural transmission of memes
    0:59:43 of ideas, of ways of being so that we can flourish and move forward as a species.
    0:59:50 So then if you take that at its, at its, at its truth, what is social media right now,
    0:59:53 but nothing but a kind of a hall of mirrors of our culture right now.
    0:59:58 What will they say 200 years from now when they look at these posts with, with the likes
    1:00:04 and things that, um, the metrics that we use to judge ourselves individually and say, what,
    1:00:06 what happened to the species?
    1:00:10 I’d like to take a brief break to thank one of our sponsors, Element.
    1:00:13 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    1:00:19 That means the electrolytes, sodium, magnesium and potassium in the correct ratios, but no
    1:00:20 sugar.
    1:00:23 Now, I and others on the podcast have talked a lot about the critical importance of hydration
    1:00:26 for proper brain and bodily function.
    1:00:30 Research shows that even a slight degree of dehydration can really diminish cognitive and
    1:00:31 physical performance.
    1:00:35 It’s also important that you get adequate electrolytes in order for your body and brain
    1:00:36 to function at their best.
    1:00:41 The electrolytes, sodium, magnesium and potassium are critical for the functioning of all the
    1:00:43 cells in your body, especially your neurons or nerve cells.
    1:00:47 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve
    1:00:51 one packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning and
    1:00:53 I drink that basically first thing in the morning.
    1:00:57 I also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m doing,
    1:01:02 especially on hot days if I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
    1:01:09 If you’d like to try element, you can go to drinkelement.com/huberman spelled drinklmnt.com/huberman
    1:01:13 to claim a free element sample pack with the purchase of any element drink mix.
    1:01:18 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
    1:01:24 I mean, one of the reasons I fell in love with biology is that, yes, we are evolving
    1:01:31 as a species, but I would argue slowly enough that any fundamental knowledge about biology
    1:01:39 of the human body is a core truth about us way back when and now and very likely into
    1:01:40 the future.
    1:01:44 Of course, technologies will modify that, medicine will modify our biology, et cetera,
    1:01:50 but I get great peace from that and most of the so-called protocols that I describe on
    1:01:54 the podcast about viewing sunlight, et cetera, circadian rhythmicity, et cetera, has been
    1:02:01 core to our biology and our well-being 100,000 years ago and very likely it will be core
    1:02:04 to our biology 100,000 years from now.
    1:02:17 I therefore worry about any technology that shortens up our timescale of motivation and
    1:02:22 reward, and I use social media, so I am not anti-social media by any stretch.
    1:02:29 In fact, I’m quite pro provided it’s kept in check, I’ll let Jonathan Heights ideas,
    1:02:35 I really like those, but let me put it this way, if I go to Las Vegas, which I do enjoy
    1:02:38 doing from time to time, I’m not a gambling addict, I guess if I say that enough times
    1:02:41 people are going to say I’m a gambling addict, but I enjoy playing a little bit of roulette
    1:02:47 or the slots, I play all the low level stuff that doesn’t require any thinking, and I often
    1:02:54 do pretty well for whatever reason because I know when to leave probably, but Vegas is
    1:02:58 all about short-term thinking and short-term reward contingency.
    1:03:02 It’s actually designed in every respect to get you to forget that there are these other
    1:03:03 longer timescales.
    1:03:05 That’s why there’s no natural light in most casinos.
    1:03:11 There’s no lights, there’s no clocks in many of them.
    1:03:15 The intermittent, random intermittent reward schedule that’s there is designed to keep
    1:03:19 you playing, and I would argue that a lot of social media is like that.
    1:03:22 Not all of it, but a lot of it is like that.
    1:03:26 Likes and responses in some cases fighting is what people want, they want to fight because
    1:03:28 they like that emotion.
    1:03:35 The algorithms figure you out so that they shorten up your temporal window.
    1:03:37 When people say we’re walking around with a little slot machine in our pocket all day
    1:03:40 long with our smartphone, I actually think that’s right.
    1:03:41 I think it’s right.
    1:03:46 It’s more like a casino, however, where that casino harbors all sorts of different games
    1:03:48 and they’re going to find the one that you like.
    1:03:51 Some people like playing roulette, I happen to like playing roulette.
    1:03:53 Some people like craps, some people like poker.
    1:03:56 Some people like to bet on a game where you get to sit the whole game with the possibility
    1:03:57 of winning.
    1:04:00 A friend of mine who’s actually an addiction counselor, he said, “The gambling addiction
    1:04:03 is the absolute worst of all the addictions.”
    1:04:04 Why?
    1:04:08 Because the next time really could change everything, unlike alcoholism or drug addiction
    1:04:12 or other forms of addiction, where the next time is just going to take you further down.
    1:04:17 In gambling, there is the realistic possibility that the next time could change everything,
    1:04:20 and that destroys lives.
    1:04:26 If we are walking around with a casino in our pocket, how do we get out of that mindset
    1:04:32 much less use that tool in order to get into these longer-term investments for the future?
    1:04:33 This is what I want to know.
    1:04:38 How do we get into the metaphorical cave painting scenario?
    1:04:42 What it means is that the stories that I’m seeing on social media today probably are
    1:04:47 meaningless toward my future, probably.
    1:04:48 More than likely, yes.
    1:04:51 I need to be informed, but I saw the debates.
    1:04:56 How much more do I need to hear about what was happening at the debates from other people?
    1:04:57 Probably zero.
    1:04:59 There’s no new information there.
    1:05:04 The only thing that can happen is I can get caught in the little eddy of the tide pool
    1:05:11 that is the debate about the debate, or the debate about the debate about the debate.
    1:05:21 It takes a strong mind to divorce oneself from all of that, much less get into this longer-term
    1:05:22 thinking.
    1:05:26 Maybe this is why David Goggins is always out running and hates social media so much,
    1:05:34 even though he’s used it to good end to share his message.
    1:05:41 What is it that we can do to disengage from that short-term contingency reward mindset
    1:05:42 and behaviors?
    1:05:45 What in the world can we do instead?
    1:05:49 Is it go paint on the side of a cave?
    1:05:52 Is it write a book?
    1:05:53 How do we do that?
    1:05:55 Let’s check off the box of we need to tend our kids.
    1:05:56 We need to tend our health.
    1:05:57 We need to get our sleep.
    1:06:02 Let’s just assume that we’re taking care of the fundamentals of health and well-being,
    1:06:06 which doesn’t leave a whole lot of time afterwards anyway.
    1:06:08 What do we do?
    1:06:11 Where should the stories go?
    1:06:14 Where do we put them?
    1:06:20 I feel really impassioned by this because I devote my life to this, and I teach biology
    1:06:24 because I believe it’s fundamental and transcends time.
    1:06:32 I care about the future, and I am well aware that in 30 years, the idea that there was a
    1:06:36 guy on the internet talking about the importance of getting morning sunlight, sure that might
    1:06:41 happen, but probably no one will care, just like I realized about halfway through my scientific
    1:06:46 career that sure I was tenured at Stanford, won some awards, enjoyed the research, enjoyed
    1:06:51 the day-to-day, but I realized, okay, I feel good about the research contributions we made,
    1:06:58 but that I knew that people weren’t going to be like, oh, Huberman discovered this because
    1:07:05 I had already forgotten the people 32 years ahead, and I know the literature really well.
    1:07:12 So how do you square these different mental frames?
    1:07:13 It’s a conundrum.
    1:07:19 Well, this is a fundamental question of our time, is what is the purpose of our species
    1:07:21 being here on Earth?
    1:07:25 And for thousands of years, that was answered by religion.
    1:07:33 The idea about who we are and why we are here more often than not was answered in the afterlife,
    1:07:41 but that along came our friend, rationality and logic and the renaissance and the enlightenment,
    1:07:45 and as Nietzsche said, I’ll give you the full quote, “God is dead, and now we’re basically
    1:07:46 screwed.”
    1:07:47 But I don’t believe that.
    1:07:49 I mean, I believe in God.
    1:07:53 I’ve gone on record saying that before, and there are many people who believe in God in
    1:07:54 the afterlife.
    1:07:56 But it’s still as difficult to navigate the day to day.
    1:08:01 Well, because I want to separate out what scientific rationality and the scientific
    1:08:02 method did.
    1:08:08 If it didn’t actually kill God, what it actually did was it killed the structures that arose
    1:08:13 to intermediate between us and God, a.k.a. the church, and this is not a conversation
    1:08:14 about theology.
    1:08:18 This is a conversation about structures and about power.
    1:08:20 So science destroyed religion?
    1:08:21 100%.
    1:08:27 It destroyed the stories that religion told us about our larger purpose.
    1:08:34 Because what ended up happening, look, oftentimes folks will say, “Well, science destroyed God
    1:08:37 and destroyed religion because it told us where we came from.
    1:08:41 We’re not coming from seven days where God spun the earth and created the heavens in
    1:08:42 seven days.”
    1:08:46 I think we’re at a point now where we’re starting to realize that science actually
    1:08:51 tells us, going back 13.7 billion years ago to the Big Bang, we can quibble with that
    1:08:52 number.
    1:08:57 Up to today, science is telling us how we got to this point.
    1:09:03 What science cannot do and what technology cannot do is tell us where we should be going.
    1:09:09 And so what I’m not saying God should be telling us, or spirituality.
    1:09:10 What I’m saying is–
    1:09:14 You’re not going to argue you can tell God what to tell us.
    1:09:15 No.
    1:09:16 I’m not going to argue.
    1:09:21 But the term you just said, that science and technology cannot tell us where we need to
    1:09:22 go.
    1:09:23 No.
    1:09:29 Look, here– we started off by– we started off– the work that I do, this mindset that
    1:09:32 I’m advocating for, I call long path.
    1:09:34 Long path sits on three pillars.
    1:09:40 These are the kind of– to use your nomenclature, there are three protocols.
    1:09:41 One, transgenerational empathy.
    1:09:45 Empathy with yourself, empathy with the past, and then empathy with the future.
    1:09:47 You need those three.
    1:09:49 The second pillar is futures thinking.
    1:09:53 You’ll notice it’s future with an S, as opposed to the singular future.
    1:09:56 Because we often think of the future as a noun, this thing that’s out there, as opposed
    1:09:58 to what the future really is, which is a verb.
    1:10:00 It’s something that we do.
    1:10:05 Then the final pillar, the one that is the most difficult for us to wrap our head around,
    1:10:08 is this idea of telos, ultimate aim, ultimate goal.
    1:10:10 What are we here for?
    1:10:13 So we all suffer from what I call a lifespan bias.
    1:10:20 Where the most important unit of time to Andrew Huberman is from your birth to your death.
    1:10:21 We’re all wired that way.
    1:10:25 Because that’s the literature, the science that I grew up with.
    1:10:27 I grew up and I want to be a geneticist.
    1:10:29 That’s where I started.
    1:10:35 What the literature tells us as a biological entity is that the most important unit of
    1:10:37 time is from my birth to my death.
    1:10:42 What the reality is for our species, and it has been going back hundreds of thousands
    1:10:46 of years, is that these things actually overlap.
    1:10:50 I come from my parents, then I am here, and now my children.
    1:10:52 These are not distinct units.
    1:10:57 There’s massive overlaps in terms of the culture, the emotional, the psychology of what I got
    1:11:00 from them, what I’m giving to my kids.
    1:11:04 But what ends up happening in a lifespan bias society, the one that we exist in right now,
    1:11:06 is we have lost the telos.
    1:11:13 We have lost the ultimate aim or goal or purpose for our species, for our civilization on this
    1:11:14 planet.
    1:11:15 I’m not going to tell you what that is.
    1:11:18 What I am going to say is, when you don’t have that, because God is no longer in the
    1:11:23 picture, religion is no longer in the picture, we flounder about and we’re looking for metrics
    1:11:24 to judge.
    1:11:26 Am I doing the right thing?
    1:11:27 Do I matter?
    1:11:31 Will people know who I am 200 years from now?
    1:11:37 Is my sense of purpose connected to anything larger, and without these larger religious
    1:11:41 structures that we had for thousands of years, the answer is no.
    1:11:45 But there are still many people on the planet who believe in God and are religious.
    1:11:46 Yes.
    1:11:48 More than there are religious.
    1:11:51 So does that mean that they’re immune from this confusion?
    1:11:55 Well, no, because there’s other confusions that come from it.
    1:11:59 There’s other religion as its practice in majority parts of the world, and this is where
    1:12:05 I’m going to get a lot of hate mail, is mostly about power and coercion and control.
    1:12:06 Not in its essence.
    1:12:07 Not in its essence.
    1:12:08 And I would say that for every major religion.
    1:12:09 Yes.
    1:12:13 I would say for every religion, the essence of it is about love.
    1:12:19 The essence is about love and emancipation from the human condition to connect to something
    1:12:21 larger, to connect to the divine.
    1:12:24 The problem is when the business models get in the way, right?
    1:12:25 Right.
    1:12:26 Like with anything.
    1:12:27 Like with anything.
    1:12:30 But that’s true of science too.
    1:12:32 I mean, I know a lot about the business models of science.
    1:12:33 You referenced it earlier, right?
    1:12:37 Science, it’s no longer like, you know, pure Medici type of science where you’re doing
    1:12:38 these things.
    1:12:39 It’s published.
    1:12:40 It’s perished.
    1:12:41 There’s business models.
    1:12:46 Can we take it from the lab to the, can we do 100% and that is part of where we are.
    1:12:51 What I’m asking for when we have a conversation about our tells is to rise up out of this
    1:12:58 current moment and say most mammals kind of have about a million years that they exist
    1:12:59 on earth.
    1:13:01 Be from front kind of when they rise up to when they go extinct.
    1:13:05 We’re in the first third of this ballgame, right?
    1:13:06 That’s reassuring.
    1:13:07 Yeah.
    1:13:08 We’re in that.
    1:13:09 Because I keep hearing about, you know, the fact that we’re almost there.
    1:13:10 So we’re about a third of the way through.
    1:13:11 We’re in the bottom.
    1:13:12 We’re in the bottom of the third end.
    1:13:13 Oh goodness.
    1:13:14 All right.
    1:13:15 Well, you finally said something that gives me, I’m just kidding.
    1:13:16 No, there are like.
    1:13:20 Lots of things that you’ve said give me confidence in our future, most notably that you’re talking
    1:13:21 about this.
    1:13:23 Sorry to interrupt, but I’m going to compliment you.
    1:13:24 So maybe it’s.
    1:13:27 I’ll stop talking now.
    1:13:36 That most notably that, you know, I think you’re the first person outside of the subbranch
    1:13:41 of neuroscience, which is a very small subbranch, people that study time perception to really
    1:13:52 call to people’s consciousness that the human brain can expand or contract its time perception.
    1:14:00 And we do this all day long and high salience, high stress, high excitement, life and thinking
    1:14:02 shrinks the aperture, right?
    1:14:07 It contracts the aperture and makes us very good at dealing with things in the present,
    1:14:11 get to the next day or the next hour, collapse, go and continue.
    1:14:12 Repeat, repeat, repeat.
    1:14:17 It’s, it’s the opposite of what the Buddhists traditionally said, which was to be present
    1:14:23 in order to see the timelessness is why I’m a big fan of the, I forget the name.
    1:14:29 It’s a, we’ll have to add this in the, the Asatoma prayer, which talks about release
    1:14:34 me from the time bound nature of consciousness to timelessness sounds very mystical.
    1:14:36 But what they’re really talking about is get me out of the mode of stress into the mode
    1:14:41 of relaxation that allows me to see how the now links with the past and relates to the
    1:14:46 future impossible to do when we’re under stress trying to figure out like how we’re going
    1:14:50 to get someplace in traffic to pick up the kids so they’re not waiting outside the school
    1:14:51 alone.
    1:14:52 Impossible.
    1:14:57 You, you, you just can’t, the two deep breaths and the long exhale, like it works to bring
    1:15:02 your level of autonomic arousal down, make you navigate that situation better.
    1:15:08 But it is the hyper rare individual who thinks, well, look, you know, this is linked to some
    1:15:13 larger timescale like when we are stressed, the horizon gets right up close.
    1:15:19 So you’re one of the first people talk about this dynamic relationship with that horizon.
    1:15:30 Is there a way that we can leverage the immediacy of our experience, that fact to actually create
    1:15:31 useful tools for the future?
    1:15:34 Like, so for instance, before we started recording, we were talking about the notion
    1:15:35 of time capsules.
    1:15:38 I’ve been keeping a time capsule for a long time.
    1:15:41 The first idea for this came when I was a kid, we used to build skateboard ramps in
    1:15:45 the backyard and I’ll never forget that right before we put down the first layer of plywood,
    1:15:46 we put a time capsule in there.
    1:15:51 We all like wrote little notes and did things, I think, um, someone put some candy in there
    1:15:52 or something.
    1:15:53 It’s kind of a cool concept, right?
    1:15:58 But social media to me does not seem like a time capsule.
    1:16:01 I feel like it’s just going to get turned over, turned over, turned over.
    1:16:03 What are the real time capsules of human experience?
    1:16:09 So you said religion, religious doctrine, Bible, Koran, Torah, being the big three.
    1:16:10 And there are others, of course.
    1:16:15 But those are the big three, Bible, Koran, Torah, those are big three time capsules.
    1:16:26 Then we’ve got literature, music, poetry, visual art, so paintings, drawings, and sculpture.
    1:16:27 What else do we have?
    1:16:35 So let’s bring this down to the individual, like what one of my practices is, or I’ll
    1:16:38 go through a couple of them.
    1:16:42 So one of them, if you come to my home, which hopefully, you know, you’ll come over.
    1:16:43 You’ll be here home.
    1:16:44 Yeah, but, you know.
    1:16:45 It’s been a while.
    1:16:46 It’s been a while.
    1:16:47 That was a complaint.
    1:16:48 That was, you know.
    1:16:51 I don’t know, if I haven’t invited you, we’ll talk about it afterwards.
    1:16:54 Whenever I make it to Manhattan, I have a hard time getting out of Manhattan.
    1:16:56 That’s true.
    1:17:01 So we have a shelf with a bunch of family photos.
    1:17:08 And you know, there’s photos of my grandparents, my parents, myself, my kids.
    1:17:11 And then to the right of that, there’s actually, and people are always like, why didn’t you,
    1:17:13 you know, take care of this?
    1:17:15 There’s always, there’s a blank photo frame.
    1:17:16 Just blank.
    1:17:23 Those, you know, I have three kids, they’re young, but that blank photo frame represents
    1:17:25 my grandkids or future generations.
    1:17:29 It’s just something that I can immediately see what I think about the decisions.
    1:17:30 That’s what I said.
    1:17:31 Long path is a mindset.
    1:17:34 So there’s all these complicated things and it’s also a mantra.
    1:17:38 So when I get into an argument with my wife or where I have a conversation with you or
    1:17:42 anything like that and I, and I immediately have this stimulus arousal response where
    1:17:47 I want to act in the short term, but I actually want to see the bigger picture.
    1:17:49 And again, this is highly self-referential.
    1:17:50 I understand that.
    1:17:51 I’ll just say long path.
    1:17:53 I’ll say like, what, what are we really trying to do here?
    1:17:55 What is this actually all about?
    1:17:59 And that, because I’ve been doing this long enough, brings me back.
    1:18:05 So when I see that third empty picture frame, it always reminds me that I’m here for this
    1:18:06 one segment.
    1:18:08 There was a segment before and there’s a segment coming after me.
    1:18:13 And so how I am in my daily interactions is going to impact that.
    1:18:14 How far?
    1:18:16 So just a few questions more specifically about you, because I think what you’re doing
    1:18:22 here is you’re concretizing a process, a protocol, if you will, that anyone can use.
    1:18:27 And I would argue that the shift from printed photos, largely from printed photos to electronic
    1:18:29 photos has made this problematic.
    1:18:32 You know, I mean, it’s made certain things simpler.
    1:18:36 Like if you change relationships, you can just delete a folder as opposed to having to actually
    1:18:39 take photographs from a previous relationship and make sure they’re not around in case your
    1:18:42 next relationship would understandably take issue with that.
    1:18:45 I’m not speaking from experience here.
    1:18:48 But how far back do your photos go?
    1:18:50 It’s interesting.
    1:18:56 The photos of my grandparents, who both perished in the Holocaust, were saved by my father,
    1:18:59 who was in World War II, fought with the Jewish underground, made his way through Europe to
    1:19:03 Cuba to Mexico, where he eventually met my mom and I was born.
    1:19:08 The photos that we have, he had kept in his wallet for several decades and he had them
    1:19:10 kind of reconstructed and turned in.
    1:19:12 That’s as far back as we go.
    1:19:13 So grandparents.
    1:19:14 Yeah.
    1:19:15 Okay.
    1:19:21 You have three kids and then you have this empty photo frame.
    1:19:25 And your same age as me, you’re 50 or you’re 49?
    1:19:26 49.
    1:19:27 49.
    1:19:28 Thank you.
    1:19:29 But you seem to be in good health.
    1:19:30 Yes.
    1:19:31 And seemingly young, right?
    1:19:32 Yeah.
    1:19:33 You have energy.
    1:19:34 You’ve always had a lot of energy.
    1:19:35 Yeah.
    1:19:36 You used to call yourself Ari Ferrari.
    1:19:37 You said you’re like a Ferrari.
    1:19:38 That’s why they named you Ari.
    1:19:39 I don’t think this was a name.
    1:19:42 Ari and I have known each other since we were little kids.
    1:19:44 He’s always had a ton of energy.
    1:19:48 He heard himself when he was younger and he was in full traction, like cast of his whole
    1:19:52 lower body and he would dance on the floor on his arms, kind of like David Goggins will
    1:19:56 tread mill on his hands even when he can’t move his legs.
    1:19:57 Okay.
    1:19:58 So chances are you’ll meet your grandkids.
    1:19:59 Hopefully.
    1:20:00 Yeah.
    1:20:04 God willing, you’ll meet your grandkids.
    1:20:06 But probably not your great grandkids.
    1:20:07 Probably not.
    1:20:08 Okay.
    1:20:09 Well, I have a different tool.
    1:20:10 But let me say something.
    1:20:11 Yeah.
    1:20:18 Probably meet them biologically, like in the sense that this big lump of cells will probably
    1:20:22 not meet my great grandchildren, but we’ll meet them.
    1:20:30 I’m a hundred percent sure of is the way that I have modeled being in the world to partners,
    1:20:37 be they my wife, my children, business, colleagues, that modeling, my kids will be in the room
    1:20:39 sometimes when I’m on work calls, right?
    1:20:42 You know, nothing confidential and they’re, you know, they’ll hear, they’ll hear in the
    1:20:43 background.
    1:20:49 They’ll hear how I interact, how I am in the current human moment.
    1:20:52 They are learning, they are receiving.
    1:20:54 That is how I’m going to meet my great grandkids.
    1:20:55 That’s how I will be in the room with them.
    1:21:02 How I have been is going to impact 30 or 40 generations out that that 50,000 descendants
    1:21:05 that I talked about earlier, 250 years from now, I will meet them.
    1:21:06 I will be with them.
    1:21:13 They may not know my name, who I am, but hopefully the way they treat a stranger or they interact
    1:21:18 with their partners comes about how I did it, that model of behavior, that transmission.
    1:21:25 Yeah, I get it and it’s interesting because I think that, well, and you’re on the internet,
    1:21:31 so people will see you on the internet probably at least, you know, I think 30, 50 years out
    1:21:35 if you Google your name or whatever it’s called at that point, Google, you know, I get in
    1:21:38 trouble whenever I say Googling, people go, “Why don’t you talk about a difference?”
    1:21:42 Because that’s the one everyone uses unless you use DuckDuckGo because you’re afraid of
    1:21:48 what people might, so when someone comes up with a truly better one, maybe you’ll get
    1:21:53 replaced, but meanwhile, Google, so they’ll get to, your great grandkids could possibly
    1:21:54 know you there.
    1:21:56 They could hear this conversation, this very conversation.
    1:22:00 I think that’s part of the reason why people go on social media, not just to be consumers,
    1:22:02 but they want to leave something.
    1:22:05 They’re probably not thinking about it consciously, but they want to leave something for the
    1:22:06 future.
    1:22:10 I use a tool that I learned from a friend.
    1:22:17 He has this, your life in, your life in weeks, I think it’s called, and it’s this, you know,
    1:22:22 you fill in chart where you put your birthday, you put your predicted lifespan.
    1:22:24 So for me, I put 100, it feels good to me.
    1:22:28 I’m not interested in living much past 100 unless there’s some technology that would
    1:22:30 allow me to do that with a lot of vigor and my friends would be around.
    1:22:35 So, and you mark off the, the, that you fill in these little squares.
    1:22:39 And I did this morning, actually, and, you know, I’m not quite halfway through, but I’m
    1:22:41 about halfway through.
    1:22:44 And it’s, it’s an interesting thing to see your life in that representation.
    1:22:50 You go, oh, wow, it can inspire better decision making because we can lose track of where we
    1:22:52 are in time.
    1:22:55 And some of us, including me, are not very good at tracking time.
    1:22:59 People have ever waited for me on an appointment, know this, I don’t, I track, I’m very oriented
    1:23:02 in space, not well oriented in time.
    1:23:11 So, the problem with these charts is that, or photos on the shelf, I would argue, is
    1:23:12 they have great utility.
    1:23:18 But the problem is that they’re not in the forefront of our consciousness throughout
    1:23:19 the day.
    1:23:20 Right?
    1:23:21 Like I filled out that chart.
    1:23:23 I didn’t even think about it again until now.
    1:23:28 And when we are pressed with a decision, in some cases, we have the opportunity to step
    1:23:31 back and say, okay, look, in the bigger arc of things, I got to go left here, even though
    1:23:33 I want to go right.
    1:23:36 This is the right thing for my bigger, the bigger, the bigger picture, the bigger picture,
    1:23:37 the bigger picture.
    1:23:38 Long path.
    1:23:39 Yes.
    1:23:44 So, you know, is there a way, is there maybe a technology that actually serves us to anchor
    1:23:52 us to best decision making for a given best time bin, we would call it in neuroscience,
    1:23:55 best time binning, mode of time binning for a given decision.
    1:23:57 I think you asked yourself a question.
    1:24:02 When you’re facing a, you know, not should I have turkey or chicken for lunch, but maybe
    1:24:08 a slightly, or maybe that question too, just ask yourself, am I being a great ancestor?
    1:24:10 What will allow me to be a great ancestor?
    1:24:13 How will descendants look back on this decision, go left or right?
    1:24:14 That’s going to elevate you.
    1:24:18 Look, I talked about, you talked about, you know, deleting photos and stuff like that.
    1:24:19 So, I’ll tell you about the work.
    1:24:25 One of my, on my advisory board is a guy named Hal Hirschfields, smart, great guy to
    1:24:26 UCLA.
    1:24:28 He does a lot of future U work.
    1:24:32 And so what he did was, and I’ll do the short version of this, it’s like a bunch of people
    1:24:37 into a, an fMRI, functional MRI to see who kind of where the flow is.
    1:24:42 And he asked them, he did a series of questions where it’s like, think about yourself right
    1:24:44 now in one part of your brain lit up.
    1:24:48 And then he goes, okay, I want you to think about this celebrity.
    1:24:52 I think he used Matt Damon and Natalie Portman and another part of their brain lit up.
    1:24:55 And he said, I want you to think about yourself 10 years from now.
    1:24:56 And guess what?
    1:25:00 The part of the brain that lit up for the celebrities, Natalie and Matt, was the same
    1:25:03 part that lit up when thinking about you 10 years from now.
    1:25:09 So you got a vague idea of who future RA was, but you weren’t totally connected to them.
    1:25:10 Right?
    1:25:11 It was like a stranger to you.
    1:25:12 Pulled them out.
    1:25:13 One group did nothing.
    1:25:19 Another group, he took a photo of them and he, you know, took a photo, ages them and
    1:25:22 then puts them into a 3D, you know, virtual reality.
    1:25:25 And you’re in a room and at one point, and you don’t know this is going to happen.
    1:25:28 As you walk across the room, you see a mirror and you look at yourself in the mirror and
    1:25:31 it’s a photo of you, but age 10 years.
    1:25:33 So you’re seeing an older version of you.
    1:25:34 Yikes.
    1:25:35 I mean, and cool.
    1:25:36 Very cool.
    1:25:41 Does this intervention, pulls them out, brings them back, I think two weeks later and he has
    1:25:43 them hypothetically put money away for savings account.
    1:25:45 You know exactly what happens.
    1:25:50 The people who saw version of their age self put more money away for a future retirement
    1:25:51 account than the folks that didn’t.
    1:25:58 So the question is, not only are we disconnected from the future, my, you know, my future descendants,
    1:26:02 I’m disconnected from my future self.
    1:26:06 So what I’ve done, and you’ll see this in the show, it’s scary because I look just like
    1:26:11 my dad and you’ll always look like your dad when you do this, is even though we’ve been
    1:26:16 bagging on social media, you can go on snap or other places where they’ll age you, right?
    1:26:19 It’ll make you look 10, 15 years older and you can send it to your partner.
    1:26:20 Everybody laughs.
    1:26:24 So I, I, I took a screenshot and I put laughs as opposed to saying you look great.
    1:26:25 No, no, no.
    1:26:26 Everyone’s like, oh my God.
    1:26:33 And so, so I, I, once I read about this house research many years ago, I printed that out,
    1:26:37 you know, my little home printer, cut it out and it’s on my bathroom mirror.
    1:26:43 And every day I spend two or three seconds staring at future older Ari in his seventies.
    1:26:45 That’s how I make better decisions today.
    1:26:48 And those better decisions aren’t just about putting money for retirement.
    1:26:52 It’s about also how do I take care, you know, do I floss or not?
    1:26:55 You know, you get it at the end of the night, you want to just brush your teeth and go to
    1:26:56 bed hot.
    1:26:57 No, you need to floss at night.
    1:26:58 You need to floss at night.
    1:26:59 We did an episode on oral health.
    1:27:00 Yeah, I know.
    1:27:01 And I learned from the, from the dentist.
    1:27:04 So the most important, the most important way to take care of future self is flossing,
    1:27:06 by the way, just to be clear, I’ve learned this from many people.
    1:27:08 He’s actually true.
    1:27:09 Oh, it’s true.
    1:27:10 It’s so key for brain and body health.
    1:27:11 It’s unbelievably key.
    1:27:12 The dentists are going to thank you.
    1:27:14 But we don’t do it.
    1:27:17 But if you look at your mouth 20 years from now, staring at you as you’re smiling with
    1:27:20 the older version of Andy with you, you know, a little bit less hair, a little bit more
    1:27:22 wrinkles, you’re going to do it.
    1:27:24 This is what housework has showed.
    1:27:28 So that’s another thing that I’ve done is just look at that, look at that image of
    1:27:32 future you and connect with it.
    1:27:33 That’s about having compassion for yourself.
    1:27:37 Part of this kind of transgenerational empathy component.
    1:27:41 The one thing I want to circle back on because we could, we could quickly fly past it is
    1:27:46 this idea of futures thinking versus the, the singular future.
    1:27:47 Yeah.
    1:27:48 I definitely want to touch on that.
    1:27:50 Can I just ask you a question real quickly before her?
    1:27:51 Of course.
    1:27:57 This notion of, of, um, let’s say a protocol for imagining future self or actually visualizing
    1:28:01 future self, not as a way to scare yourself into better health habits, although if it
    1:28:07 works great, but as a way to, um, you know, really get your mind into the reality that
    1:28:14 if you survive, you’re going to get older by definition and that person needs care and
    1:28:18 in an environment and your kids are going to grow up too.
    1:28:19 We know this.
    1:28:20 Okay.
    1:28:21 So that’s all obvious.
    1:28:28 Um, I feel like barring accident or injury or disease, most people have a kind of intuitive
    1:28:31 sense of how long they’re going to live.
    1:28:34 And the reason I say this is, um, you know, I remember when Steve Jobs was alive cause
    1:28:39 I was a postdoc in Palo Alto then and would see him occasionally around Palo Alto.
    1:28:44 Um, there, and then, you know, read the Walter Isaacson biography about him and it seemed
    1:28:49 like he had a very clear sense that someday he would die and he lived his life essentially
    1:28:55 according to that principle and in some sense may have justified being a little bit outrageous
    1:29:00 at times and a little bit, you know, high friction at times, um, through the sense of
    1:29:03 urgency, like it was important to get things done and get them done right.
    1:29:07 And to discard with a lot of kind of like popular convention and he’s kind of celebrated
    1:29:08 for it.
    1:29:09 I’m sure a few people dislike him.
    1:29:11 I think most people celebrate him for it.
    1:29:15 Um, I guess he had some sense of how long he was going to live.
    1:29:20 And then one point maybe that sense was inflated and then boom, your dad died when you were
    1:29:21 very young.
    1:29:28 Do you think that that gave you a perspective that, you know, at any moment you could be
    1:29:31 four months out, you get the four months notice that you’re going to be dead in four
    1:29:32 months.
    1:29:35 Like, like, did it shape your thinking about the, about the future?
    1:29:39 I mean, my dad’s now, I’m not saying this as a, I mean, no, it’s, it’s interesting that
    1:29:43 there may have been a distinct advantage, of course, not to his dying, of course, but
    1:29:48 to the idea that it, it really creates this sense of urgency about not just the present
    1:29:49 but the future.
    1:29:50 I remember we were very young.
    1:29:51 You’re like, I want to have kids.
    1:29:56 I’m going on a family like, I think first among all of us really early.
    1:30:02 And for those whose parents, you know, are still alive and, and, you know, it seemed
    1:30:05 to be vigorous, maybe they feel less of a sense of urgency, right?
    1:30:11 Which sounds wonderful, parents are alive, vigorous, okay, that’s a blessing, but if
    1:30:15 it prevents you from living your life in a way that’s really linked to your, your futures,
    1:30:16 that’s not good.
    1:30:21 So do you think that we have an intuitive sense or an unconscious sense of how long
    1:30:23 we are likely to live like a kind of a range?
    1:30:27 Because Steve kind of argued that in some of his writings and speaking.
    1:30:31 So let’s talk about death.
    1:30:37 So it’s my contention that one of the things that keeps us from thinking about the far future
    1:30:42 and acting and behaving in a way that will, will alter it for the better is the fact that
    1:30:48 to truly think and feel yourself into the far future means that you’re going to have
    1:30:51 to think about a moment where you no longer exist.
    1:30:55 In 1972, Ernest Becker wrote a book, which you’ll know all about the book based on the
    1:30:59 title called The Denial of Death, he won the Pillar of Surprise for it.
    1:31:06 And Becker’s contention was that we are the only species that at a very early age recognizes
    1:31:10 that we are only here for a short period of time, but more than anything at one point
    1:31:13 in time we will die, we will cease to exist.
    1:31:20 And it was Becker’s contention further that everything, religion, culture, laptops, convertibles,
    1:31:25 everything that we create is our way of pushing back the very understanding that at one point
    1:31:28 we will cease to exist and it horrifies us.
    1:31:33 I could not agree more and I’m so, so grateful that you mentioned this book and this idea
    1:31:39 from Becker because I would argue that every addiction, every single addiction is based
    1:31:44 in a fear of death and an attempt to shorten the timescale of thinking, shorten the timescale
    1:31:49 of reward, shorten the timescale of everything to avoid that reality.
    1:31:54 And it’s a reality that we learn of at a very early age intuitively because we see death
    1:31:55 around us.
    1:32:00 More and more now in America, especially in the Western world, we push back from death,
    1:32:07 we do everything we can to avoid even just even old people that, you know, we put them
    1:32:12 in old age homes, they used to be, we lived together, right, in these multi-generational
    1:32:17 homes because older people, I would argue, remind us of death, remind us of our own mortality.
    1:32:22 And so until we can reconcile ourselves truly at an individual, maybe even at a collective
    1:32:27 level, that we will cease to exist, it becomes extremely and is extremely difficult to future,
    1:32:31 to future properly, to future in the way that I’m advocating for, which is about being
    1:32:36 a great ancestor to future descendants and generations.
    1:32:41 And so in the work that I’ve done and in the show that I did, I did something, people were
    1:32:45 very confused, like, you know, the show about the future, beef history of the future, everyone’s
    1:32:49 like, oh, you’re going to go see all this cool technology, blah, blah, blah, that’s part
    1:32:50 of what we do.
    1:32:56 But in the middle of the show in episode four, I go to the high mountain desert and travel
    1:33:00 all over the world, but we, I go to the high mountain desert outside of Tucson and I sit
    1:33:03 with the Lua Arthur, a death doula.
    1:33:06 And what she does, you know, you know, mostly time when we think of a doula, we think of
    1:33:10 someone helping birth a child into the world.
    1:33:15 What a death doula does is help us and help our loved ones exit this world.
    1:33:20 And she does something extraordinary, other cultures, some religions have this, she does
    1:33:25 something called a death meditation and in the show, I do it and you can find these online,
    1:33:31 where you literally go through a guided meditation, where you go from breathing to cessation of
    1:33:34 breath to literally just becoming one with the soil.
    1:33:41 It’s a very intense thing to go through, but I went through a version of the death meditation
    1:33:45 as you’ve alluded to when I was 18 years old, because I literally am the one who picked
    1:33:50 up the phone from the hospital at two in the morning, I was home from college and I picked
    1:33:51 it up.
    1:33:52 I didn’t even, I didn’t even say hello.
    1:33:55 I picked up the phone and I said, this is his son, because who else was calling at two
    1:33:56 in the morning.
    1:33:59 And it was a charge nurse and she goes, I want to bring you up to speed.
    1:34:01 It’s a really late stage of cancer.
    1:34:02 Your father is not responding.
    1:34:03 We’ve been doing CPR.
    1:34:05 There are no orders on what to do.
    1:34:06 What do you want us to do?
    1:34:11 So I made that call, because it was obvious of where it was going.
    1:34:20 That was my way of confronting the salience of my, of his mortality and my own mortality
    1:34:22 very, very abruptly.
    1:34:24 Other people have their own early brushes with death.
    1:34:29 I would argue that there is a certain level and you touched on this of emancipation when
    1:34:30 you’ve come close.
    1:34:34 You don’t, you don’t want to wish it on anyone, but when you’ve come close to seeing what
    1:34:39 that looks and feels like, you all of a sudden become free from the burdens that society
    1:34:44 places on you in the, in the earnest, backcaring way of trying to push back mortality because
    1:34:49 you no longer give a shit because you’ve now, you now know where it’s all going to
    1:34:52 go and you’ve seen it.
    1:34:57 As a society in the West, in America, we do the exact opposite of that.
    1:35:01 We inject things into our body and into our, everything we can to push it back because
    1:35:07 we want more quantity, but we don’t think about the quality of the life that we want.
    1:35:14 Now, that being said, you go to Japan, 90% of the companies that are over a thousand
    1:35:16 years old on planet earth right now are in Japan.
    1:35:20 So part of it is our culture, part of it is different cultures of how they think and
    1:35:22 respect elders and death.
    1:35:27 And they understand that we don’t need to exist within this own lifespan bias, but we’re
    1:35:33 actually part of a chain, a great chain of being those who came before the pros and cons
    1:35:35 of that, the baggage of that.
    1:35:39 And then it’s my role to decide what I want to keep and what I want to let go.
    1:35:45 And then what I want to transmit to the next generation, that larger purpose, that larger
    1:35:50 telos is what’s missing right now, that I think we need back in Western society, not
    1:35:55 just so that we’re grounded and happy, that’s yes, and more content, but because we need
    1:36:00 to be able to do that as we confront what we do or do not do about climate change, what
    1:36:05 we do or do not do about synthetic biology, what we do or do not do about artificial intelligence.
    1:36:09 Because right now, especially on the last two, the technology is telling us what to do.
    1:36:13 And we don’t need more smartness, we need more wisdom.
    1:36:18 And part of that wisdom is going to come about by us integrating the fact that you alluded
    1:36:21 to that at one point we won’t be here.
    1:36:22 How do we do this?
    1:36:25 I mean, like we can do it conceptually, like you want to set the stage for that whoever
    1:36:32 ends up in that empty frame to have a better life.
    1:36:37 But it’s hard to do, like I think most people assume once it’s lights out, who knows what
    1:36:42 happens next, but it’s very hard to get them working for something that they don’t have
    1:36:45 the ability to imagine and the people that they don’t even know.
    1:36:49 So in other words, if we have a hard enough time imagining ourselves in the future, you
    1:36:52 gave us a tool, look at the aged version of yourself.
    1:36:53 I love that.
    1:36:56 And if there’s a website that will do that, we can put a link to it and show them captions.
    1:37:01 Put a reminder that you will get older, you are getting older in this very moment and try
    1:37:07 and live for the well-being of that person and the people around them and look at it.
    1:37:11 So that creates a protocol for the self.
    1:37:20 How do we protocol the future setting, the futures approach, the verbing of the future
    1:37:25 or into the future for people around us and for people that we don’t even really know
    1:37:27 and that we probably will never even meet?
    1:37:30 Great question.
    1:37:34 Before we go on to that, let’s double-click on the individual incentive.
    1:37:37 So we talked about the aging photo that you can do.
    1:37:39 There’s also another thing you can do that’s very powerful.
    1:37:45 You touched on this earlier, which is writing a letter to your future self.
    1:37:47 You can do this at longpath.org.
    1:37:50 You can find future me website.
    1:37:51 You have a–
    1:37:52 Yeah, yeah.
    1:37:53 It’s the number one tool that we use.
    1:37:59 So when I give talks, I give shockingly people having me come and talk to large groups.
    1:38:03 What I say to them is we’ll kind of go through a version of a different conversation like
    1:38:04 this.
    1:38:07 I’ll say, now, what I want you to do is I want you to write a letter to your future
    1:38:08 self.
    1:38:11 I’m 35 years from now.
    1:38:15 And I thought this was a common practice because I’ve been doing it from a very early
    1:38:16 age.
    1:38:18 But apparently, it’s not to write a letter to your future self.
    1:38:19 Yeah, I can’t.
    1:38:20 I mean, maybe once or twice.
    1:38:21 We did it.
    1:38:26 And so I’ll let you in a little secret.
    1:38:31 The change occurs not when you receive the letter, but when you actually write it because
    1:38:36 you’re actually thinking in a way about future you in a way that you normally don’t, which
    1:38:38 is, who’s going to receive this letter?
    1:38:41 Where do I want them to be?
    1:38:46 And what I find more often than not is people come up to me afterwards and I go, to write,
    1:38:49 I’d never even thought, who do I want to be in five or 10 years?
    1:38:52 What’s that arc of what I want to kind of connect to?
    1:38:54 What am I optimizing for?
    1:38:55 How do I make myself better in that way?
    1:38:59 So I want to make sure people understand that if you can’t look at a photo of yourself
    1:39:02 age, the very least write a letter to your future self.
    1:39:04 And what does the letter include?
    1:39:11 Dear Andy, dear Ari, and then whatever you want to put in, right?
    1:39:14 This is a one-to-one private conversation with your future self.
    1:39:15 What are your hopes?
    1:39:16 What are your dreams?
    1:39:17 What are your desires?
    1:39:18 What are you afraid of?
    1:39:19 What do you want to see happen?
    1:39:26 Because until you put out there, you can’t be it if you can’t see it, right?
    1:39:31 You have to actually visualize what that is and putting in not the negative, but what
    1:39:37 you really want to see aspirationally in that letter now starts creating a road map
    1:39:38 to getting there.
    1:39:43 Because at the very bottom of the pyramid of what that road map is, is visualizing what
    1:39:45 that success looks like, right?
    1:39:50 So in high school, I ran track.
    1:39:56 And I started off by doing the 100, very kind of an individual sport.
    1:40:00 And then eventually, as I went forward, I started running the 4×100, which is a relay
    1:40:01 race.
    1:40:07 And what I learned from my coach, coach Ted Tillian, was that the 4×100, it’s very important
    1:40:10 that all four runners run very, very fast, obviously.
    1:40:16 But where that race is won or lost is in the transition zone, is in the passing of the
    1:40:17 baton.
    1:40:22 And so when you write a letter to your future self, yes, you’re connecting to your future,
    1:40:29 but what it’s really also helping you do is realize that life is not a 100-yard dash.
    1:40:30 It’s actually a relay.
    1:40:34 And you’re carrying a baton that was handed to you that you are now going to hand off.
    1:40:39 And I’m arguing that we right now, what I call we’re in this intertidal moment between
    1:40:43 kind of what was and what will be as a planetary civilization.
    1:40:45 We are in this transition zone.
    1:40:50 And what we do or do not do in this intertidal, in this transition zone with the baton that
    1:40:58 is homo sapien, planetary, flourishing, culture, is going to matter much more than we think
    1:41:01 it does in the current moment of social media pains.
    1:41:03 So that’s touching on the individual.
    1:41:07 Let’s go up to that collective.
    1:41:12 We have to decide, as individuals, which some of these protocols will help you do, but we
    1:41:19 have to decide as a society that we want to actually tackle the question of to what end.
    1:41:24 Because in the erasure of God, in the erasure of the afterlife, in what was given to us
    1:41:29 by religion for hundreds, thousands of years, some sort of guarantee that we would go on
    1:41:33 to heaven or hell, now that that is no longer there for a lot of people, for some it still
    1:41:38 is, and it still helps them make better decisions, I would argue, in the day to day.
    1:41:43 But for those who no longer have that, we have to decide that, and this can be from
    1:41:48 an egoic level, that the decisions that we make or do not make are either going to hook
    1:41:53 up in a great way future generations or not.
    1:41:54 We can be in those three categories.
    1:41:55 We can be one or two.
    1:41:56 It doesn’t matter who cares.
    1:41:59 I’m just going to, you know, like YOLO.
    1:42:03 Or we can say we want to be part of a much larger project.
    1:42:08 I talk about this a lot, like the kind of, you can tell, but my bias here, like I don’t
    1:42:13 say human, like the homo sapien project, I think, like I said, we’re kind of at the bottom
    1:42:14 or the top of the third.
    1:42:17 We have at least several hundred thousand more years to go.
    1:42:21 I am not as focused as to whether or not we leave Earth and we go to Mars and we become
    1:42:22 an endless stellar species.
    1:42:31 I’m more focused on who we are, because I’ve met, like you, I’ve met great hearts and minds,
    1:42:37 and I think that as a society, if we take care of everyone’s basic needs, if we look
    1:42:41 at kind of the best of humanity, the best of the humans that we’ve met, we can all
    1:42:42 rise to that level.
    1:42:47 So, instead of there being like a hundred great heroes in the world who are just so
    1:42:51 heartfelt, you know, like the Dalai Lama or Mother Teresa or even Einstein, that that
    1:42:52 could actually be…
    1:42:55 Are those three still intact or they’ve been canceled yet?
    1:42:56 No, they’re still, they’re still with us.
    1:42:57 They’re still with me.
    1:43:00 But look, even when you get into their, look, you asked one of the ways, how do you build
    1:43:03 transgenerational empathy with the past?
    1:43:07 Read people’s biographies, especially autobiographies, and you see they had it really tough and they’re
    1:43:09 not as perfect and as saintly as we think they are.
    1:43:13 And those, right, and the autobiographies are, of course, through their own lives, right?
    1:43:14 Through their own lives.
    1:43:15 So, the biographies give you…
    1:43:17 Or you read their letters to their lovers or to their partners and you’re like, “Yeah,
    1:43:19 there’s kind of an asshole, right?”
    1:43:26 Like, but at the end of the day, if we as a society want to find ourselves where more
    1:43:32 of us than less of us are at this heightened sense of kind of intellectual and spiritual
    1:43:37 and emotional activation, that’s not going to happen overnight.
    1:43:44 But if we say that’s the goal that we want, we want to see, people will argue, nine billion,
    1:43:48 seven billion, three billion, whatever the population of homo sapiens is on planet over
    1:43:54 the next several centuries or millennia, we want to see them flourishing in a way that’s
    1:43:58 beyond what science fiction has ever even showed us.
    1:44:02 If we make that decision that your life, what Andrew Huberman is doing in his work, what
    1:44:08 Ari Walkers is contributing to that, that gives you a sense of purpose that I think
    1:44:15 religion used to give us, that we are now sorely lacking in a social media world of
    1:44:18 instant buying of crap that we don’t need on the internet.
    1:44:19 Yeah.
    1:44:23 Or that we do need and it’s just a shorter time scale reward thing.
    1:44:27 I don’t believe that everything that happens on social media that we buy or the pleasure
    1:44:31 that we get in our lifespan or day is bad.
    1:44:33 I don’t think I’m a capitalist too.
    1:44:39 What I think is that it’s just one, it is but one time window of kind of operations.
    1:44:41 I just think it’s good to have flexibility.
    1:44:45 It’s sort of like in nutrition, they talk about metabolic flexibility.
    1:44:46 Yeah.
    1:44:48 It’s not about balance about harmony.
    1:44:50 How are we in harmony with the future?
    1:44:52 That is what I’m advocating for.
    1:44:59 I love it and I also know that a lot of people love it even if they don’t know they love
    1:45:04 it, meaning they perhaps haven’t heard it framed the way that you describe it in your
    1:45:10 book, on your show and today, but I think a lot of people just are hoping that these
    1:45:18 super high achievers, the Steve Jobs’s, the Elon’s, I don’t know how people feel about
    1:45:23 politicians nowadays, but the people building technologies who seem to really care about
    1:45:24 the future.
    1:45:27 Say what you want about Elon, but the guy is building stuff for the now and for the
    1:45:28 future.
    1:45:36 I mean, he’s doing it, that they will take care of it for next generations.
    1:45:44 Just like there were those, the Edison’s and the Einstein’s and the, you have to be careful
    1:45:47 with names these days because almost everyone has something associated with them where you’re
    1:45:53 going to trigger someone, but I’ll just be relaxed about and say, I would even say like
    1:45:58 a Jane Goodall, like the appreciation of our relationship with animals and what they
    1:46:03 have to contribute to our own understanding of ourselves and our planet, that kind of
    1:46:05 thing.
    1:46:14 Those people ushered in the life that I’ve had and I feel pretty great about that.
    1:46:20 Many people are probably saying, okay, makes sense for my family, but what do I have to
    1:46:22 contribute?
    1:46:27 You give the example of the fact that children are always observing, they carry forward the
    1:46:33 patterns and the traits and certainly the responses that they observe in their parents.
    1:46:34 What’s okay?
    1:46:35 What’s not okay?
    1:46:39 Starting in the 80s and in the 90s in this country, there were many more divorces and
    1:46:44 fractured homes than there were previously.
    1:46:51 As a consequence, there’s also been a fracturing of the kind of collective celebration of holidays.
    1:46:56 The things that have anchored us through time are happening less frequently now.
    1:47:00 Many of these have become commercialized, but that was always the case.
    1:47:06 People were getting Christmas presents one way or another.
    1:47:10 Do you think that the kind of fracturing of the family unit has contributed to some of
    1:47:17 this lack of let’s just call it longer path thinking and decision making?
    1:47:23 Look, I think it’s the fracturing of the institutions that have been with us for the
    1:47:30 past several hundred years that is leading to an exponential rise in short-term behavior.
    1:47:34 You mentioned religion, maybe for a moment we could just talk about universities.
    1:47:38 These days, in part because of the distrust of science and in part because of the distrust
    1:47:45 in government and in part because of the distrust in traditional media, there’s more and more
    1:47:53 ideas being kicked around that formal education is not as valuable as it used to be.
    1:47:58 People always cite the examples of the Mark Zuckerbergs and others who didn’t finish college,
    1:48:00 but I would argue they got in and chose to leave.
    1:48:05 They took leave of absence, they didn’t drop out, and they are rare individuals.
    1:48:10 Ryan Holiday said it best, “If you are struggling in college, you’re absolutely the kind of
    1:48:14 person that needs to stay in college with rare exception unless there’s a mental health
    1:48:18 issue or some physical health issue that needs to be tended to because nowhere else in life
    1:48:23 except perhaps the military is there such a clear designate set of steps that can take
    1:48:30 you from point A to point B with a credential that you can leverage in the real world for
    1:48:31 builds.”
    1:48:39 I completely agree with that, but I would also argue that academic institutions and financial
    1:48:45 institutions have changed, political institutions have changed, and there’s a deep distrust.
    1:48:49 We are having a harder time relying on them to make good decisions.
    1:48:55 You saw a lot of presidents of major universities fired recently, including Stanford, there
    1:49:02 I said it happened, but also Harvard and other places for different reasons, and fired might
    1:49:06 be not the correct term, they decided to resign, whatever it was, they’re no longer there,
    1:49:12 they have new ones in, and so there’s a lot of distrust.
    1:49:14 What can we rely on?
    1:49:18 If people are having less faith in religion, less faith in academic institutions, less
    1:49:21 faith in, what do we got?
    1:49:25 We got really good in academia, at least on the social sciences side of saying what was
    1:49:30 wrong with the systems, but not about what the systems we wanted them to be because going
    1:49:34 back several hundred years ago, coming through the Enlightenment, especially well, renaissance
    1:49:39 into the Enlightenment, the Enlightenment gave us back this idea of a new meta narrative
    1:49:45 based on rationality and logos, and the ability to kind of understand the world by breaking
    1:49:52 it down into its component parts, that science, fast forward several hundred years, and we’re
    1:49:57 at the point now where we’re really good at saying what doesn’t work, but very, very bad
    1:50:02 about saying what does work and what we do want, because by saying what we do want means
    1:50:07 that we have to put forth some sort of meta narrative, some thread, some official future
    1:50:09 that we can hang ourselves on.
    1:50:12 It tells us a lot about, it’s sort of like declaration of values.
    1:50:17 It’s one thing to say, which is scary for a lot of people, because it’s one thing to
    1:50:19 say that doesn’t work, that’s no good, that’s no good.
    1:50:21 It’s easy to be a critic.
    1:50:26 What you’re describing has incredible parallels to health, like when I started the podcast
    1:50:30 and even before when I was posting on social media was during the lockdowns, and it was
    1:50:34 like all this fear about everything, and I said, “Listen, I can’t solve this larger
    1:50:40 issue related to what may or may not be going on, but what’s obvious?
    1:50:41 People are stressed.
    1:50:43 Stress is bad when it’s chronic.
    1:50:44 People aren’t sleeping.
    1:50:47 That’s bad, especially when it’s chronic.”
    1:50:51 I’ve got some potential solutions, some tools, some zero cost tools.
    1:50:56 So a lot of the backbone of the Human Lab podcast is about the things you do more so
    1:50:58 than the things you don’t do.
    1:51:02 So what you’re describing is essentially a field that consists of breaking things down
    1:51:03 but isn’t offering solutions.
    1:51:07 So it sounds very similar, and I think that people love potential solutions.
    1:51:13 Even if one acknowledges, “Look, this might not solve every sleep issue,” it very well
    1:51:18 could make positive ground towards some of it or make it 50% better, 20% better, in some
    1:51:19 case 100% better.
    1:51:25 And of course, those for whom the tools don’t work and they need to go to more extreme measures.
    1:51:32 But I hear you saying that religion provided the solutions, not just pointing to problems.
    1:51:35 People are not looking at that as much anymore.
    1:51:41 The big institutions like academic institutions, political institutions, let’s face it, regardless
    1:51:46 of where one sits on one side of the aisle or the other, they’re constantly fighting.
    1:51:49 It’s like a 12-hour news cycle designed to just point fingers so that nobody actually
    1:51:53 has to say what they really believe in a clear, tangible way.
    1:51:57 There are those that do that a bit more than others, but it’s a mess.
    1:52:00 And then in terms of the family unit, this is what I was alluding to before.
    1:52:05 I feel like family units and values and structures are becoming more rare, at least in the traditional
    1:52:07 view of the family.
    1:52:14 Two parents, kids, et cetera, which is by no means a requirement to call something a family.
    1:52:18 So are you saying that we all have to look at, like it obviously starts with the individual,
    1:52:25 but that part of the work of being a human being now and going forward is to learn this
    1:52:27 futures approach?
    1:52:31 We have to be future conscious, but again, this goes back to the transgenerational component.
    1:52:36 We have to critically assess where we came from and why we’re at this point.
    1:52:39 So let’s talk about the nuclear family.
    1:52:44 The idea that your children would be “sleep trained” and put into another room is relatively
    1:52:49 new, that’s from the Victorian era, where you would put your kids in another room, because
    1:52:53 if you go back to most indigenous cultures, everyone slept together.
    1:52:55 And this happened for thousands of years, and the kids did-
    1:52:56 In a big pile?
    1:53:00 Yeah, or in one big room or in a long house.
    1:53:01 Like piglets?
    1:53:02 Like piglets.
    1:53:06 I don’t know if they’re like piglets, but they definitely all slept together.
    1:53:11 And look, I’m going to say this in a non-judgmental way, but it’s going to sound very judgmental.
    1:53:18 I walk down the street sometimes and I see kids in strollers being pushed by a seemingly
    1:53:19 healthy adult.
    1:53:24 The kid is detached and they’re in this kind of this buggy, which comes from 17th, 18th
    1:53:25 century England.
    1:53:29 But if you look at most cultures around the world for thousands of years, what they did
    1:53:34 was they wore their babies for what we call the fourth trimester.
    1:53:37 Usually the mother, so a bunch of patriarchal reasons for that, but they literally would
    1:53:41 have a wrap on and the baby would be wrapped and be held very close to them.
    1:53:42 Like the baby-be-orn thing?
    1:53:45 No, the baby-be-orn, you put the baby on front of you, but it’s facing out.
    1:53:50 When you really wrap them with like a 20-yard wrap, it’s skin-to-skin.
    1:53:56 And look, and there’s a reason, like everything, there’s a reason for everything.
    1:54:02 For a human baby to come out of the mother as cognitively, intellectually, and physically
    1:54:08 ready as a baby chimpanzee would take 18 months of gestation, but we only do nine.
    1:54:09 You know why.
    1:54:10 Right?
    1:54:15 That’s why we do it, because our brains got so big because of all that protein, because
    1:54:19 of Ari and Andy were hunting together using our perception earlier on this story, that
    1:54:23 the baby has to come out at nine months, because when we went from walking out on all fours
    1:54:28 to being bipedal, the female pelvis closes, and there’s only so much room for that baby
    1:54:29 to come out.
    1:54:30 So they come out early.
    1:54:31 Yeah.
    1:54:32 The brain had completed development internally.
    1:54:33 You’d have only stillborn.
    1:54:40 I mean, presumably there was a branch of our earlier version of species that many mothers
    1:54:46 and babies died in childbirth because of this, they were de-selected, but that’s not the
    1:54:47 proper term.
    1:54:49 And so we found the optimal balance of nine months, roughly, right?
    1:54:53 But what that means is the baby has to be attached and close to the mother because it’s
    1:54:55 totally helpless.
    1:55:00 The point is that so much of what we do, we don’t critically examine.
    1:55:02 So you’re talking about the breakdown of the family structure.
    1:55:04 I would argue that breakdown isn’t happening now.
    1:55:10 That breakdown happened when we started to move from tribes and clans of raising children
    1:55:16 and move into a Victorian-area mindset where we take the grand– there’s very few species
    1:55:21 on planet Earth that after the female goes through menopause, they still live.
    1:55:24 Basically, elephants, whales, and humans, right?
    1:55:25 Why?
    1:55:30 Because those are the species where you need elders to help care for the young because of
    1:55:33 the aforementioned early birthing.
    1:55:39 So maybe it’s also the propagation of story, as you said earlier, that can inform better
    1:55:40 decisions.
    1:55:41 So we need new stories.
    1:55:45 I mean, wisdom is like spoken cave paintings, basically.
    1:55:50 And so those stories about what does it mean to have a proper family structure as– whether
    1:55:55 it’s a nuclear family of four or five or 20 of aunts and uncles and around, look, we did
    1:55:59 pretty well for the first couple of 100,000 years, and then there was all these things
    1:56:02 that religion disrupted, right, taking the children away from the mom.
    1:56:04 These all come from periodanical beliefs.
    1:56:08 Now we’re at this point in this intertidal moment where if they critically examine, why
    1:56:11 is it we do what we do?
    1:56:14 What are the things that we want to keep?
    1:56:17 And what are the things we want to let go of and how do we move forward?
    1:56:20 And your question was, well, why do they want to do that?
    1:56:21 What is it?
    1:56:22 What is it?
    1:56:23 What’s the incentive structure?
    1:56:29 And I’m arguing that the incentive structure for us to do that because we actually care
    1:56:36 about where we take our species, where we move forward in the universe, given the fact
    1:56:39 that so much had to go right to get us to this point.
    1:56:46 Right, I’m often asked this question, you know, God, how do we get so messed up?
    1:56:47 And what is it going to look like?
    1:56:51 Wait, are we so messed up because you said we’re about a third of the way through our–
    1:56:52 Things are better than ever.
    1:56:55 Yeah, so I get the question, like, how is it that we messed up?
    1:56:57 And I always say we didn’t mess up.
    1:56:58 We’re actually doing much better.
    1:57:02 Look, I walk into my daughter’s room and I look at their bookshelf, 15-year-old twin
    1:57:04 daughters.
    1:57:09 And every piece of fiction that takes place somewhat in the future is dystopian.
    1:57:16 All the futures they know are the Hunger Games, are the Hundred, are the Maze Runner, a world
    1:57:18 that has gone bad.
    1:57:21 I understand the– we talked about this earlier, there’s the negativity bias.
    1:57:24 People are going to be attracted to reading about those things.
    1:57:25 Kids read that stuff now.
    1:57:26 Right, those are the best sellers.
    1:57:30 The best sellers are all these dystopian– there’s always a love interest and a teenage thing,
    1:57:34 but it’s always– the backdrop is always dystopia.
    1:57:38 And we’re attracted to that in the same way we’re attracted to a dumpster fire because
    1:57:41 we want to see the things that– dystopias can act as a–
    1:57:42 So sad.
    1:57:45 Dystopian stories can act as an early warning system.
    1:57:49 If you keep doing this one thing that you’re doing and extrapolate out a few decades, it’ll
    1:57:51 look like this.
    1:57:55 What we’re missing, and you just hit the nail on the head, are the stories about what if
    1:57:58 we get it right, what we call protopia.
    1:58:03 So utopia is this perfect world that always collapses on itself, it’s really dystopian
    1:58:04 as size.
    1:58:06 Dystopia we talked about is a terrible, terrible world.
    1:58:11 A protopia, this idea put forth by Kevin Kelly, is a better tomorrow.
    1:58:13 Not perfect, but one we’re making progress.
    1:58:17 So it’s unbelievably important, and this is how I’m answering your question from a few
    1:58:23 minutes ago, that we start setting stories in protopias in better tomorrows.
    1:58:27 In tomorrows, where not everything is perfect, but where we have made significant progress.
    1:58:28 Now it won’t be perfect.
    1:58:31 There’ll still be divorces and maybe murders in mayhem.
    1:58:37 But if we start backdroping our future visions in worlds that are better than they are today,
    1:58:43 I would argue that will be the stories that start acting as a cage to help pull us through
    1:58:48 this narrow moment of flux and chaos that is this intertidal.
    1:58:50 How do we do it at scale?
    1:58:53 Because I think a lot of people listening to this will say, “Okay, that all sounds great.”
    1:59:01 Like I, for one, say that the shift from the notion of building a better future through
    1:59:08 self-sacrifice, rather you can make it almost like pro-self and others endeavor, the way
    1:59:09 you’ve described it.
    1:59:11 Empathy for self, empathy for others.
    1:59:18 Having some control over the contraction and dilation of your time window.
    1:59:23 Making sure that you take good care of yourself, but you take care of the future generations
    1:59:24 as well.
    1:59:27 Like for that empty frame, the now empty frame.
    1:59:30 And then moving from dystopia to protopia, that all sounds great.
    1:59:36 But I think a lot of people might think, “Okay, well, at best, I could do that for myself
    1:59:39 and the people that I know.
    1:59:43 It’s going to be hard to do that as a greater good for the greater good.”
    1:59:45 And you could say, “Well, that does contribute to the greater good.”
    1:59:50 This is actually very similar to what we tell graduate students when they get their first
    1:59:51 round of data.
    1:59:57 You go, “Okay, well, the data oftentimes, not always, but oftentimes you say, “Well,
    1:59:58 the data are cool.
    2:00:01 Like if it continues this way, that’d be an interesting story.”
    2:00:04 And they get the sense and you already have the sense because you have the experience
    2:00:13 to know the best case scenario is a nice, solid paper that your three reviewers and
    2:00:16 maybe 20 other people will read.
    2:00:19 And you’re going to spend the next five years of your life on this thing.
    2:00:21 Maybe three, but probably five years of your life.
    2:00:22 And you’ll get your PhD.
    2:00:25 And there’s always this question, like, “Do you ditch that project and go for something
    2:00:27 else or do you stay with that project?”
    2:00:31 In other words, what you’re saying is you get to put your brick on the wall, but it’s
    2:00:38 a brick, whereas there are other projects and you go, “Whoa, that’s like one wing of
    2:00:39 the cathedral.”
    2:00:44 And it’s a rare instance where that happens and a lot of its lock and it doesn’t always
    2:00:46 work out anyway.
    2:00:53 But what we’re saying here is how hard people are willing to work is often related to what
    2:00:55 they feel the potential payoff will be.
    2:00:58 If they can sense the payoff, and by the way, I love the protocols that you offered, the
    2:01:04 empty frame, the journaling to future self, this notion of time-capsuling, your present
    2:01:09 thinking into the future, the aging of self, these are very actionable things.
    2:01:12 I plan to do them and I think they’re very valuable.
    2:01:20 But if I understand correctly, you are interested in creating a movement of sorts where many,
    2:01:25 if not everybody, is thinking this way because the other model is, “Okay, well, the Elon’s
    2:01:32 will take care of it for us,” or the system is so broken, there’s nothing I can do, I’m
    2:01:34 just trying to make ends meet.
    2:01:43 So how does one create a reward system or a social media platform?
    2:01:48 How does one join up with other people who are trying to do this?
    2:01:58 So the question you’re getting at is, in a lot of the work that I’ve read and listened
    2:02:04 to on this podcast, oftentimes it’s about how do we, obviously, how do we optimize
    2:02:05 the self?
    2:02:08 And I mean that in a good way, not in a selfish way.
    2:02:09 How do we make ourselves better?
    2:02:12 That’s where we have to start.
    2:02:16 I’m advocating for how do we optimize society?
    2:02:18 How do we optimize civilization?
    2:02:25 And this is a clear case where, unlike when we think of scale being, make more widgets
    2:02:30 at a cheaper price, this is really a one plus one plus one plus one at infinity.
    2:02:37 So at infinity, if we think about, just for example, how many listeners and viewers are
    2:02:40 of this podcast, millions, right?
    2:02:46 And how many people they interact with within their closest sphere and you go out, right?
    2:02:52 So right now, your listeners have the potential to live and act long pathion in this way,
    2:02:56 where they’re doing something for a greater, they’re thinking about their purpose in the
    2:03:03 world as nested within the larger purpose of our species to allow for more mass flourishing
    2:03:07 in the future for generations to come.
    2:03:11 If you think about your listeners and how they interact and how they model behavior,
    2:03:16 their potential and their spheres, you’re at 30, 40, 50 million people, right?
    2:03:21 That’s a very, very large number.
    2:03:26 And what we know about social and emotional contagion is that these things are contagious.
    2:03:27 They are memes.
    2:03:31 This is Susan Blackmore’s work.
    2:03:32 That’s how it scales.
    2:03:40 It actually is one of those things where you’re not going to just add powder and it all of
    2:03:45 a sudden will create this optimal future for everyone because only one person, we all have
    2:03:47 a role to play in it.
    2:03:51 What I would want is anyone who’s listening or watching this, when they’re done doing
    2:03:57 it, to take a few minutes and think about what kind of futures do I want for myself,
    2:04:02 for my family, for the generations to come and what is my role in that great play?
    2:04:03 What do I have to do?
    2:04:06 And yes, you need the protocols to kind of bring you back into there, right?
    2:04:07 For me, it’s easy because I wrote the book.
    2:04:08 I did the show.
    2:04:10 I think long path, I can do it.
    2:04:13 For others, this is going to be the first time they’re thinking about this or maybe thinking
    2:04:14 about it for years.
    2:04:19 Even in the smallest interactions, they start doing it and this gets into kind of the Santa
    2:04:21 Fe Institute and complexity theory.
    2:04:24 This stuff starts to actually reverberate.
    2:04:26 That’s how we do it.
    2:04:30 We don’t need to march for long termism, right?
    2:04:31 We don’t need bumper stickers.
    2:04:32 Thank you.
    2:04:33 There will be no bumper stickers.
    2:04:34 There will be no bumper stickers.
    2:04:37 There will be no bumper stickers.
    2:04:44 It’s about placing our very essence and our actions within the realm of possibility for
    2:04:47 the futures that we want and our role in that and then the purpose.
    2:04:52 I don’t care if you’re a barista, if you’re a surfing instructor, if you’re a brilliant
    2:04:59 podcaster, whatever it is that you do, do it with the intention and recognition that
    2:05:04 you are modeling a way of being in the world that has ramifications and reverberations beyond
    2:05:05 this current moment.
    2:05:09 You said earlier, well, who knows if anyone will listen to your podcast?
    2:05:13 What I can tell you with certainty because I’m sure it’s probably already happened is
    2:05:20 a large language model, an LLM, something we call AI right now, is already or will at
    2:05:23 some point ingest the Huberman Lab podcast?
    2:05:24 We have one.
    2:05:25 We have a Huberman Lab AI.
    2:05:26 There you go.
    2:05:27 We haven’t advertised it very heavily, but it’s there.
    2:05:29 You can ask me questions.
    2:05:30 It’s pretty good.
    2:05:31 It sounds a bit like me.
    2:05:34 The jokes are dry and not funny.
    2:05:40 I’m going to say it mostly funny, but I’ll give you some more, but eventually that will
    2:05:41 percolate out.
    2:05:45 So at the speed of things are going three or four years from now, this very conversation,
    2:05:51 how we’re modeling, what I learned in school, discourse ethics, how we talk to one another,
    2:05:56 that is teaching these machines how to think and act and who and what we are and how to
    2:05:59 become the best of or the worst of ourselves.
    2:06:03 What we put out there, the kind of the public facing content is going to become what these
    2:06:10 machines think of as how they should be, and we’re modeling it for them.
    2:06:13 Going back to the higher education example for a second, I think higher education, like
    2:06:21 many institutions as AI, what we call that, fully comes online is going to radically, radically
    2:06:29 change and it will be a Cambridge or an Oxford tutor in everyone’s ear and higher education,
    2:06:34 this idea that you kind of come together to receive information will start to dissipate
    2:06:37 from higher education, but what higher education will start to do and I think we’ll need to
    2:06:43 focus on is not just the intellectual and the cognitive, but also the psychological
    2:06:48 and the emotional core of who you are and helping you develop that.
    2:06:49 Well, amen to that.
    2:06:55 There was a former guest on this podcast, or there was a guest on this podcast previously
    2:07:02 Dr. Wendy Suzuki’s, Professor at NYU, now she’s the Dean of Arts and Sciences, I think
    2:07:07 is the correct title, and she’s trying to bring some of her laboratories data on the
    2:07:13 value of even very brief meditations to stress management in college, first to help students
    2:07:19 manage the stress that is college and being in your early twenties, but I think there’s
    2:07:25 a larger theme there, which is to try and teach emotional development, to teach self-regulation,
    2:07:33 because many people don’t get that, or they get it, but then there are big gaps.
    2:07:40 I love the way that you’re describing this, basically it’s a lens, if I may, it’s a lens
    2:07:48 into human experience that’s very dynamic and is really in concert with the fact that
    2:07:52 the human brain has the capacity for this dynamic representation of time, like focus
    2:07:56 on, like solve for the now, there will be parts of your day, no doubt today where you
    2:08:00 just have to solve for the now, you’re not thinking about the greater good, and then
    2:08:06 the ability to dilate your consciousness in the temporal sense and to solve for things
    2:08:11 that are more long term, make these investments towards the future.
    2:08:19 I wonder though, how can we incentivize people to be good, to do good, and how can we incentivize
    2:08:25 people to do this on a backdrop of a lot of short-term carrots and short-term horizons.
    2:08:30 I think you’ve given us some answers, and they’re very powerful ones, such as the aging
    2:08:38 self-image exercise, I’m journaling into the future, writing to future self, the empty
    2:08:44 frame exercise, linking up with our ancestors and thinking about where we’re at now and
    2:08:45 where we want to go.
    2:08:52 Is there anything else that you want to add, meaning is there anything that we should all
    2:08:53 be doing?
    2:08:56 Should we all be reading more biography?
    2:09:01 If I look back through history, it’s both dark and light.
    2:09:07 Is there anything else that you really encourage people to do to be the best version of themselves
    2:09:11 for this life and the ones that come next?
    2:09:20 I’ve touched on this, we need to examine in ourselves why is it we do and are the way
    2:09:21 that we are.
    2:09:23 Do you know why in this country we vote on Tuesday?
    2:09:25 I don’t have any idea.
    2:09:30 So most advanced democracies vote over the weekend or a couple of weekends.
    2:09:39 In America, we vote on Tuesday because that was the time that was necessary for someone
    2:09:45 to leave church on Sunday, ride on horseback into the big city, vote on Tuesday and ride
    2:09:48 back before market day on Wednesday.
    2:09:52 So glad you’re going to tell me it’s not because then people can still watch Monday
    2:09:53 night football.
    2:09:56 No, this is long before Monday night football.
    2:10:03 And so I think why we vote on Tuesday, it’s a metaphor for so much of who we are and have
    2:10:06 become as individuals and as a society.
    2:10:09 I’m a big fan of cognitive behavioral therapy of CBT.
    2:10:13 I think partially because what it does is it has this look at what are those negative
    2:10:15 stories that we tell ourselves.
    2:10:18 But then because you can’t just say stop doing something, you can’t just extinguish a behavior,
    2:10:22 you have to add and put in a positive story.
    2:10:26 What I’ve tried to do with some of our time here today and what I want people to partially
    2:10:34 take away, more than partially to really take away and bring in is examine the why Tuesdays.
    2:10:38 What are those stories that you’ve inherited?
    2:10:41 Some of them are going to be macro social.
    2:10:46 You are defined by the society by what you own, by the badge on your car that says how
    2:10:47 successful you are.
    2:10:48 That’s a story.
    2:10:50 It’s a story that’s been fed to us.
    2:10:52 There are other stories that are very personal.
    2:10:58 These are stories that can sort of be very private and go back generations within a family.
    2:11:01 And then to understand some of those stories serve us, some of those stories don’t serve
    2:11:03 us.
    2:11:07 But after discerning that, we then have to write a new story.
    2:11:09 We have to write a new story for ourselves.
    2:11:10 Who am I?
    2:11:11 Why am I here?
    2:11:19 Isn’t going to be answered by a religion or a God or a book or a podcast or a futurist.
    2:11:28 It’s going to be answered by looking and searching inside of yourself about how does you got here?
    2:11:36 What really matters and where you want to contribute and help move us forward as a species on spaceship
    2:11:45 earth, not as a passenger, but as crew on this vessel and how we’re going to move forward.
    2:11:50 The stories have served us well and they have not served us well.
    2:11:57 To move forward, it’s okay now to say I’m going to write these stories that serve me.
    2:12:01 I’m going to see the future, not as a noun, not as this thing that I’m heading towards
    2:12:04 or that’s going to tumble over me, but that I’m going to create.
    2:12:11 And those stories may be very intrapersonal, they may be intrapersonal, they may be political,
    2:12:15 they may be business, they may be what you buy, what you consume, but you have to have
    2:12:17 agency.
    2:12:22 You have to instill a sense of hope into your own life and a sense of awe and a sense of
    2:12:29 really just empathy for who you are and where we are if we want to collectively move forward
    2:12:34 into the futures that will allow our descendants to look back on us and say they were great
    2:12:35 ancestors.
    2:12:45 I love it and I also just want to highlight the importance of record keeping of putting
    2:12:50 things down on paper or maybe an electronic form, creating time capsules for the future
    2:12:56 generations because I think a lot of what people probably are thinking or worried about
    2:13:00 a little bit is like, okay, I can do all this stuff to try and make things better and even
    2:13:07 give up the desire for any kind of credit, but not feeling like it will be of any significance.
    2:13:11 But what I’ve learned from you today is that it starts with the self and then it radiates
    2:13:19 out to the people we know and that maybe we cohabitate with.
    2:13:24 But even if we don’t cohabitate with anybody, it radiates out from us and that it is important
    2:13:31 to get a sort of time capsule going so that people can feel like they have some significance
    2:13:36 in the future that they may not ever have immediate experience of, but to really send
    2:13:41 those ripples forward and get the sense that those ripples are moving forward.
    2:13:47 For that reason and especially given the nature of this podcast, for the reason that you gave
    2:13:54 these very concrete protocols, if you will, that we’ve highlighted in the timestamps,
    2:14:00 of course, as tools, as protocols, I really want to thank you because oftentimes discussions
    2:14:07 about past, present and future can get a bit abstract and a bit vague for people and you’ve
    2:14:11 done us all a great service by making them very concrete and actionable.
    2:14:13 That’s so much of what this podcast is about.
    2:14:16 It’s one part information, one part option for action.
    2:14:19 We don’t tell people what to do, but we give them the option for action.
    2:14:22 I’m certainly going to adopt some of these protocols.
    2:14:28 And also for taking the time to come to talk with us today, share your wisdom and share
    2:14:29 what you’re doing in many ways.
    2:14:32 Well, it is not in many ways.
    2:14:39 It is absolutely part of what you’re describing, which is putting your best self toward how
    2:14:41 things can be better now and in the future.
    2:14:48 It’s also a great pleasure to sit down with somebody I’ve known for so many years and
    2:14:49 learn from you.
    2:14:54 So, it’s a real honor and a privilege and I know everyone else listening to and watching
    2:14:55 this feels the same way.
    2:14:57 So, thank you so much.
    2:14:59 Thank you for having me.
    2:15:02 Thank you for joining me for today’s discussion with Ari Wallach.
    2:15:07 To find links to his book, to his television show and other resources related to Long Path,
    2:15:09 please see the show note captions.
    2:15:13 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:15:15 That’s a terrific zero-cost way to support us.
    2:15:20 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple, and on both Spotify
    2:15:23 and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    2:15:27 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:15:29 That’s the best way to support this podcast.
    2:15:33 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
    2:15:37 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
    2:15:38 on YouTube.
    2:15:39 We do read all the comments.
    2:15:42 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:15:43 It’s my very first book.
    2:15:47 It’s entitled, “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:15:50 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
    2:15:53 on more than 30 years of research and experience.
    2:15:59 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols
    2:16:01 related to focus and motivation.
    2:16:06 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:16:10 The book is now available by presale@protocolsbook.com.
    2:16:12 There you can find links to various vendors.
    2:16:14 You can pick the one that you like best.
    2:16:19 Again, the book is called “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:16:23 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:16:24 platforms.
    2:16:28 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
    2:16:33 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    2:16:36 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:16:38 on the Huberman Lab podcast.
    2:16:41 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    2:16:45 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network
    2:16:49 newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
    2:16:53 protocols in the form of brief one to three page PDFs.
    2:16:59 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning, optimizing dopamine, improving
    2:17:02 your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
    2:17:06 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine that includes
    2:17:11 cardiovascular training and resistance training with sets and reps all backed by science,
    2:17:13 and all of which again is completely zero cost.
    2:17:16 To subscribe, simply go to HubermanLab.com.
    2:17:20 Go to the menu tab up in the upper right corner, scroll down a newsletter and provide your
    2:17:21 email.
    2:17:24 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
    2:17:28 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Ari Wallach.
    2:17:32 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:17:34 (upbeat music)
    2:17:37 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Ari Wallach. Ari Wallach là giáo sư phụ tá tại Trường Quan hệ Quốc tế và Công cộng của Đại học Columbia. Ông cũng là người dẫn chương trình cho một series truyền hình mới, “Lịch sử ngắn gọn về tương lai”.
    Cuộc thảo luận hôm nay tập trung vào một trong những câu hỏi quan trọng nhất mà bất kỳ ai trong chúng ta cũng phải tự hỏi mình vào một thời điểm nào đó, đó là làm thế nào chúng ta đang chuẩn bị cho hành tinh này cho tương lai, không chỉ cho con cái của chúng ta, nếu chúng ta có con hoặc muốn có con, mà cho tất cả mọi người.
    Như chúng ta đã biết, bộ não con người có khả năng định hướng suy nghĩ và ký ức của mình về quá khứ, hiện tại hoặc tương lai. Nhưng ít người thực sự dành thời gian để suy nghĩ về tương lai mà họ đang tạo ra trên hành tinh này và trong văn hóa, trong các gia đình của chúng ta, v.v., cho thế hệ tiếp theo và các thế hệ tiếp theo sau đó.
    Ari Wallach là một chuyên gia trong lĩnh vực này, và ông đã tập trung công việc của mình vào cái mà ông gọi là Long Path Labs, tập trung vào tư duy dài hạn và hành vi phối hợp ở cấp độ cá nhân, tổ chức và xã hội nhằm đảm bảo sự phát triển thịnh vượng của loài người chúng ta.
    Và trong khi điều đó có thể nghe có vẻ hơi lý tưởng, nó vừa mang tính lý tưởng vừa được dựa trên các hành động và logic cụ thể.
    Vì vậy, trong tập hôm nay, Ari Wallach sẽ giải thích cho chúng ta không chỉ về những khát vọng, không chỉ về những gì chúng ta muốn, mà còn về cách thực sự tạo ra tương lai tích cực và di sản cho chính chúng ta, cho gia đình chúng ta và cho xã hội nói chung.
    Đây là một cái nhìn cực kỳ thú vị về cách sống ngay bây giờ theo cách tích cực xây dựng hướng tới tương lai.
    Vì vậy, vào cuối tập hôm nay, bạn sẽ có một góc nhìn độc đáo về cách bộ não của bạn hoạt động, cách bạn định hình nhận thức về thời gian và thực sự là cách bạn định hình toàn bộ cuộc sống của mình.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng. Để giữ đúng với chủ đề này, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là David. David sản xuất một loại thanh protein khác biệt với bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có đường. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất tiếp theo. Những thanh này của David cũng có hương vị tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là loại có hương vị bánh, nhưng tôi cũng thích loại có hương vị sô cô la và loại có hương vị quả mọng. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Tất cả đều cực kỳ ngon miệng. Đối với tôi cá nhân, tôi cố gắng lấy hầu hết calo từ thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng, hoặc khi tôi xa nhà, hoặc khi tôi chỉ tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein chất lượng cao với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein là 1 gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể, và cho phép tôi làm điều đó mà không phải tiêu thụ quá nhiều calo. Như tôi đã đề cập trước đó, chúng cực kỳ ngon miệng. Thực tế, chúng ngon đến bất ngờ. Ngay cả độ đồng nhất cũng tuyệt vời. Nó giống như độ đồng nhất của bánh quy, kiểu như độ dẻo của bánh quy, điều này khác với các thanh khác mà tôi thường cảm thấy ngán. Tôi chưa bao giờ là một fan lớn của các thanh cho đến khi tôi phát hiện ra thanh David. Nếu bạn thử chúng, bạn sẽ hiểu tôi đang nói gì. Vì vậy, nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Helix Sleep.
    Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về việc có được một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Chiếc đệm mà chúng ta ngủ trên đó có sự khác biệt lớn về chất lượng giấc ngủ mà chúng ta nhận được mỗi đêm. Chúng ta cần một chiếc đệm phù hợp với nhu cầu ngủ độc đáo của mình, một chiếc đệm không quá mềm cũng không quá cứng, một chiếc đệm thông thoáng và không quá ấm cũng không quá lạnh. Nếu bạn truy cập vào trang web của Helix, bạn có thể làm một bài kiểm tra ngắn hai phút và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như: “Bạn ngủ ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp? Bạn có thường cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm không?” Những câu hỏi như vậy. Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó. Có thể bạn không biết. Dù sao đi nữa, Helix sẽ tìm cho bạn chiếc đệm lý tưởng. Đối với tôi, chiếc đệm lý tưởng đó là đệm Dusk, D-U-S-K. Tôi đã ngủ trên một chiếc đệm Dusk được hơn bốn năm và giấc ngủ mà tôi có được thật sự tuyệt vời. Vì vậy, nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập helixsleep.com/huberman. Làm bài kiểm tra giấc ngủ hai phút đó và Helix sẽ tìm cho bạn một chiếc đệm được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Hiện tại, Helix đang giảm giá lên đến 25% cho tất cả các đơn hàng đệm. Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá lên đến 25%. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Roka. Roka sản xuất kính mắt và kính râm có chất lượng cao nhất. Tôi đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu sinh học của hệ thống thị giác, và tôi có thể nói với bạn rằng hệ thống thị giác của bạn phải đối mặt với một số lượng lớn các thách thức khác nhau để bạn có thể nhìn rõ ràng từ khoảnh khắc này sang khoảnh khắc khác. Roka hiểu tất cả điều đó và đã thiết kế tất cả kính mắt và kính râm của họ với sinh học của hệ thống thị giác trong tâm trí.
    Kính Roka và kính râm Roka được thiết kế đầu tiên để sử dụng trong thể thao, đặc biệt là cho các hoạt động như chạy bộ và đạp xe. Do đó, khung kính Roka rất nhẹ, đến nỗi hầu hết thời gian bạn không nhớ rằng mình đang đeo chúng. Chúng cũng được thiết kế để không bị trượt xuống, ngay cả khi bạn ra mồ hôi. Mặc dù kính Roka và kính râm Roka ban đầu được thiết kế cho thể thao, nhưng hiện nay chúng có nhiều kiểu dáng và mẫu mã khác nhau, tất cả đều có thể được sử dụng không chỉ cho thể thao mà còn để đi ăn tối hoặc đi làm, về cơ bản là bất kỳ lúc nào và trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Tôi đeo kính Roka vào ban đêm, hoặc kính Roka nếu tôi lái xe vào ban đêm. Và tôi đeo kính râm Roka vào giữa trưa, bất cứ khi nào trời quá sáng khiến tôi không thể nhìn rõ. Mắt tôi hơi nhạy cảm, vì vậy tôi cần điều đó. Tôi đặc biệt thích khung kính Hunter 2.0, mà tôi có cả kính mắt và giờ đây cũng có kính râm. Nếu bạn muốn thử Roka, bạn có thể truy cập Roka.com/huberman để nhận 20% giảm giá cho đơn hàng của mình. Một lần nữa, đó là Roka.com/huberman để nhận 20% giảm giá. Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Ari Wallach. Ari Wallach, chào mừng bạn. Andrew Huberman, cảm ơn bạn đã mời tôi. Bạn và tôi đã quen biết nhau từ lâu. Và tôi nghĩ đó là một cách tốt để định hình cuộc trò chuyện hôm nay. Không phải bằng cách nói về lịch sử của chúng ta theo bất kỳ cách nào, mà bởi vì thực sự điều tôi muốn hiểu là về thời gian và nhận thức về thời gian. Vì vậy, không đi vào một cuộc đối thoại dài dòng, bộ não con người có khả năng làm một điều tuyệt vời là có thể suy nghĩ về quá khứ, hiện tại hoặc tương lai, hoặc một sự kết hợp nào đó của ba điều này. Nếu các loài động vật và côn trùng khác cũng làm được điều đó, tôi sẽ không ngạc nhiên, nhưng chúng ta thì có. Và chúng ta làm điều đó khá tốt, miễn là tất cả các khả năng tinh thần của chúng ta còn nguyên vẹn. Một trong những khía cạnh chính của chức năng não bộ, tuy nhiên, là sử dụng khả năng đó để cố gắng đặt ra mục tiêu, đạt được mục tiêu, và đó là một quá trình hóa học thần kinh. Và tôi sẽ nói rằng ngày nay, hơn bao giờ hết, chúng ta hoạt động theo các lịch trình thưởng ngắn hạn.
    có khả năng thực hiện điều này, đó là du hành thời gian tâm lý. Chúng ta có khả năng đưa bản thân mình vào khoảnh khắc hiện tại và dự đoán về tương lai. Thực tế, Marty Seligman, cha đẻ của tâm lý học tích cực, đã đưa ra ý tưởng này trong cuốn sách tuyệt vời có tên là Homo Prospectus, rằng điều gì tách biệt chúng ta ra khỏi hầu hết các loài khác, theo như chúng ta biết, những loài mà chúng ta có thể giao tiếp, chủ yếu là chúng ta, là chúng ta làm hai điều cực kỳ tốt. Chúng ta có thể du hành thời gian tâm lý về phía tương lai. Chúng ta có thể nghĩ về những kết quả khác nhau có thể xảy ra, những kịch bản khác nhau có thể xảy ra, và chúng ta có thể hợp tác để biến những điều mà chúng ta muốn thấy trở thành hiện thực. Điều này liên quan đến ngôn ngữ, đến tương tác xã hội, và rất nhiều thứ khác. Nhưng vào cuối ngày, điều mà chúng ta làm cực kỳ tốt, theo như chúng ta biết, là chúng ta là những người duy nhất có khả năng này.
    Ai làm điều đó, và tôi nghĩ đây là một phần lý do tại sao chúng ta lại giỏi như vậy trong những gì chúng ta làm như một loài thống trị trên hành tinh này, là để dự đoán những tương lai mà chúng ta mong muốn. Chúng ta biết điều này đến từ đâu, chủ yếu là từ hồi hải mã, đúng không? Một điều tuyệt vời về hồi hải mã là nó gần như không có thời gian. Nó thực sự không có dấu thời gian. Những gì nó làm là chụp lại những khoảnh khắc của những ký ức theo kiểu sự kiện đã xảy ra trong quá khứ, tái cấu trúc chúng để chúng ta có thể du hành thời gian trong tâm trí và sau đó tìm ra những kịch bản tương lai khác nhau về những gì có thể xảy ra. Nếu chúng ta lấy Aryan Andy 150.000 năm trước. Anh ấy gọi tôi là Andy, mọi người. Xin lỗi, được rồi. Đó là Andrew. Không, không sao. Chỉ cần gọi tôi là Andy. Tôi sẽ giữ tên Andy. Tôi cho bạn phép gọi tôi như vậy ít nhất trong suốt tập này. Trong suốt tập này. Vậy, Andrew, bây giờ, Andy, nhìn này, đây là vấn đề. Nếu Aryan Andy đang ở trên Serengeti 150.000 năm trước, đúng không, Homo sapiens khoảng 200.000 năm trước, khoảng 150.000 năm trước, chúng ta bắt đầu lan rộng ra khỏi Thung lũng Rift vào châu Phi và giờ chúng ta đang ở một thời điểm mà chúng ta không còn đơn lẻ, mà chúng ta đang ở trong một cấu trúc bộ lạc nhỏ. Chúng ta muốn bắt đầu săn những con mồi lớn hơn và lớn hơn. Chúng ta không còn phản ứng nữa. Vì vậy, chúng ta muốn theo đuổi con mồi đó. Không có gì đảm bảo rằng khi chúng ta theo đuổi một cái gì đó, nó sẽ làm những gì chúng ta muốn. Chúng ta phải bắt đầu suy nghĩ về những kịch bản khác nhau, vì vậy loại du hành thời gian trong tâm trí đầu tiên thực sự đến từ mong muốn của chúng ta về nhiều protein hơn để tồn tại và phát triển nhóm và thực sự để nuôi dưỡng cái gọi là não người, một thứ tiêu tốn năng lượng rất lớn. Đó là nơi mà du hành thời gian trong tâm trí bắt đầu và hồi hải mã lấy những ký ức khác nhau về những cách mà chúng ta đã săn bắn và thành công trong quá khứ hoặc không thành công và bắt đầu ghép lại các kịch bản. Bây giờ, nhanh chóng tiến về phía trước, đó là một thời gian rất dài trước đây.
    Bạn dẫn chúng tôi qua Trung Đông, vào châu Âu, vào châu Á, 20.000 năm trước, tổ tiên của chúng ta đã vượt qua Beringio, giờ đây là eo biển Bering, và chúng ta có mặt ở Bắc Mỹ.
    Nhanh chóng đến hiện tại, trên đường vào đây, tôi nhận được thông báo trên điện thoại, và tôi ngay lập tức cầm điện thoại lên để xem, và bạn đã đề cập đến điều này trước đây, thông tin mới đó là gì? Điều gì mà tôi cần phải phản ứng?
    Vì vậy, chúng ta đang làm việc với phần cứng 200.000 – 300.000 năm tuổi, trong khi cùng lúc đó chúng ta có một nền văn hóa mà, không có từ nào tốt hơn, đã xâm nhập vào phần cũ hơn của chúng ta để khiến chúng ta, A, muốn sự thỏa mãn ngay lập tức, và B, buộc chúng ta phải phản ứng theo cách mà cuộc du hành thời gian tâm trí đã đóng lại chân trời tạm thời.
    Chúng ta đang tự đào tạo bản thân không còn nghĩ về tương lai xa, mà thực sự nghĩ về hiện tại ngay lập tức, và tôi không có ý nói hiện tại theo cách của Phật giáo. Tôi muốn nói đến chủ nghĩa hiện tại như một hành lang gương.
    Không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có khoảnh khắc này, và vì vậy điều này trở nên cực kỳ khó khăn cho chúng ta như những cá nhân, như những xã hội, như một nền văn minh để nghĩ về dài hạn theo cách mà bạn và tôi có thể đã làm 150.000 năm trước, vì mùa đông đang đến, và chúng ta sẽ bắt đầu nghĩ, “Chúng ta sẽ di chuyển gia đình, bộ lạc hoặc dòng tộc của mình đến đâu, và chúng ta sẽ đến những vùng khí hậu ấm áp hơn?”
    Chúng ta thậm chí không làm điều đó nữa, đúng không? Chúng ta quá chú tâm vào khoảnh khắc này đến mức trở nên cực kỳ khó khăn để thoát ra khỏi khoảnh khắc hiện tại này.
    Tôi thực sự đánh giá cao câu trả lời của bạn vì một vài lý do. Trong suốt những năm 90 và đầu những năm 2000, và có thể thậm chí cho đến năm 2020, đã có một phong trào ngày càng tăng trong khoa học, nhưng cũng bên ngoài khoa học nhằm khuyến khích mọi người chú ý, toàn bộ khái niệm về việc hiện diện, đúng không?
    Nhưng điều bạn đang mô tả thực sự là quá nhiều sự hiện diện, điều mà bạn gọi là chủ nghĩa hiện tại. Tất nhiên, điều này phụ thuộc vào những gì đang xảy ra trong hiện tại, nhưng trong những năm 80, trong những năm 90,
    Trong những năm 2000, cho đến khoảng năm 2020, vì tất nhiên chúng ta vẫn còn trong những năm 2000, đã có khái niệm về việc lo lắng cho tương lai. Mọi người đang lo lắng cho tương lai. Họ dành quá nhiều thời gian để lo lắng về tương lai, quá nhiều thời gian để lo lắng về tương lai. Tôi cảm thấy như chân trời trong nhận thức của chúng ta thực sự đã gần lại, và như bạn đã nói, chúng ta đang ở trong một hành lang gương nơi mà có sự kích thích và phản ứng liên tục, và tôi không muốn cuộc thảo luận hôm nay trở nên u ám. Chúng ta sẽ nói về các giải pháp. Tôi nghĩ giữa những gì bạn đang nói và những gì Jonathan Haidt, người đã tham gia podcast này, tác giả của “Anxious Generation”, “Coddling in the American Mind”, Giáo sư tại NYU, v.v., đã nói, “Tôi bắt đầu thực sự tin rằng, đúng vậy, bộ não con người có thể tập trung vào quá khứ, hiện tại hoặc tương lai, hoặc một sự kết hợp nào đó, nhưng có điều gì đó về kiến trúc của công nghệ và các tương tác của con người của chúng ta,” vì chúng được kết nối chặt chẽ với nhau, “đang diễn ra bây giờ đã khiến chúng ta thực sự bị khóa trong hiện tại trong phản ứng kích thích,” và tôi sẽ chỉ đề cập ngắn gọn đến một tập trước của podcast mà tôi đã thực hiện. Đó là một trong những cuộc trò chuyện yêu thích của tôi, cả trên mic lẫn ngoài mic, mà tôi đã có, xin lỗi, với Tiến sĩ James Hollis, một nhà phân tâm học Jung 84 tuổi, nơi ông đã có nhiều thông điệp quan trọng, nhưng một trong số đó là, “Chúng ta hoàn toàn cần dành từ năm đến mười phút mỗi ngày để thoát khỏi chế độ phản ứng kích thích,” thường là bằng cách nhắm mắt lại và chỉ nhìn vào bên trong. Nó thậm chí không cần phải được gọi là thiền, “để hiểu những mong muốn lớn lao hơn của chúng ta,” cách liên kết suy nghĩ và hành vi hiện tại của chúng ta với tương lai và quá khứ, và tôi nghĩ ông ấy đủ điều kiện để nói điều này vì ông là một nhà phân tích, rằng quá trình đó thực sự là một phản ánh của tâm trí vô thức. Để liên kết những khái niệm này một cách mạch lạc hơn, có phải chúng ta đang bị choáng ngợp bởi các thông báo, hoặc là loại thông báo truyền thống trên điện thoại của bạn, nhưng mà…
    Chúng ta cơ bản đang sống trong trạng thái phản ứng với kích thích mọi lúc, và nếu vậy, điều đó đang dẫn dắt chúng ta như những cá nhân, như những gia đình, như những cộng đồng và như một loài sinh vật theo hướng nào? Tôi đang xác nhận những gì bạn vừa nói, mặc dù bạn không cần sự xác nhận của tôi, và chỉ đang hỏi rằng liệu việc chỉ tập trung vào việc quản lý từng ngày có tệ đến mức nào, hoặc có thể đó là một cách tốt hơn để sống cuộc sống. Bạn cần phải quản lý từng ngày. Có những người như tôi là những nhà tương lai học toàn thời gian. Chúng tôi có xu hướng rất lo lắng, vì những gì chúng tôi thường làm là suy nghĩ nhiều về tương lai và không hiện diện như chúng tôi nên có. Nói như vậy, nếu 90% thời gian của bạn là dành cho việc xử lý những gì đang diễn ra trước mắt bạn, thì điều đó thật tuyệt. Những gì tôi đang ủng hộ là cái mà tôi gọi là sự đồng cảm xuyên thế hệ. Nghe có vẻ phức tạp. Chúng ta biết về sự đồng cảm, bạn đã có khách mời nói về điều đó. Sự đồng cảm xuyên thế hệ, trước hết, bắt đầu từ sự đồng cảm và lòng từ bi với chính bản thân mình. Sau đó, chúng ta chuyển sang sự đồng cảm với những người đã sống trước, điều này cho phép chúng ta xây dựng sự đồng cảm cho tương lai, cho Ari tương lai, cho Andy tương lai, nhưng sau đó là cho các thế hệ tương lai, và chúng ta có thể tìm hiểu cách thực hiện điều đó. Có thể chúng ta có thể phân tích từng điều một. Bạn định nghĩa sự đồng cảm với bản thân như thế nào? Sự đồng cảm với bản thân theo nhiều cách, gần như là lòng từ bi với chính mình. Đó là nhận ra rằng bạn đang làm tốt nhất có thể với những gì bạn có. Một phần của vấn đề là chúng ta bao quanh mình bằng hình ảnh, trích dẫn và sách vở về cách sống cuộc sống tốt nhất, cách trở nên tuyệt vời, và bất cứ điều gì dưới thước đo hoàn hảo đó, bạn bắt đầu cảm thấy tồi tệ. Bạn bắt đầu suy nghĩ về những gì bạn nằm trên giường vào ban đêm và nghĩ, “Tại sao tôi lại làm như vậy? Tại sao tôi lại làm như vậy?” Bạn quên rằng bạn chỉ có thể xử lý những gì bạn có vào thời điểm đó và bạn không thể đặt mình lên thước đo lý tưởng này. Nhìn xem, tôi đã phải đối mặt với điều này trong một thời gian dài.
    Chúng tôi biết rằng cha tôi bị ung thư giai đoạn 4 khi tôi 18 tuổi, và từ khi ông biết cho đến khi ông qua đời chỉ có bốn tháng, và trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã ở trong trạng thái phủ nhận. Tôi thực sự không ở bên ông nhiều như tôi nên có. Thực ra, và chúng ta sẽ không đi sâu vào điều này, tôi đã ở cùng bạn vào mùa hè đó. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau tại một trại hè. Trong nhiều năm, tôi đã tự trách bản thân. Làm sao tôi có thể làm như vậy? Tôi lẽ ra phải ở nhà với ông. Chỉ còn bốn tháng thôi. Rồi tôi nhận ra, và đây là lòng tự bi, Ari 18 tuổi chỉ ở một nơi về mặt cảm xúc và tâm lý để có thể làm những gì tôi đã làm. Không phải là Ari 30 hay 40 tuổi bây giờ với những sự hối tiếc. Lòng đồng cảm với bản thân thực sự, thực sự là trung tâm, không có nghĩa là bạn được miễn trách nhiệm. Nó không có nghĩa là bạn có thể hành xử tùy tiện và đối xử tệ với mọi người. Nó có nghĩa là bạn nhận ra rằng người mà bạn đã là, thậm chí là ngày hôm qua, theo nhiều cách khác nhau so với người mà bạn là hôm nay và những gì bạn đã học được. Lòng đồng cảm cá nhân phải bắt đầu từ chính bạn. Nó phải bắt đầu từ việc có thể nhìn vào gương và nói, “Tôi không hoàn hảo. Tôi được sinh ra trong thế giới này, trong một gia đình, trong gia đình mà tôi được sinh ra hoặc gia đình mà bạn chọn.” Họ đã được sinh ra trong một điều gì đó. Bạn làm việc với những gì bạn có, nhưng bạn phải bắt đầu từ đó vì rất nhiều lần tôi làm việc với mọi người và tôi nói chuyện với mọi người và nói, “Ôi, tôi muốn có lòng đồng cảm cho quá khứ và cho tương lai.” Họ không có lòng đồng cảm với chính họ. Nếu bạn không bắt đầu từ đó, thì sẽ rất, rất khó để mở rộng ra, trước tiên rõ ràng là quay ngược lại và cuối cùng, mục tiêu của công việc của tôi là giúp bạn mở rộng điều đó vào tương lai. Tôi yêu thích khái niệm về lòng đồng cảm với bản thân vì tôi đã nghe nó trước đây trong các bối cảnh khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nó được thực hiện theo cách mà bạn mô tả. Tôi nghĩ có hai cụm từ hiện lên trong tâm trí tôi.
    Có một cuốn sách mang tên “A Fighter’s Heart” của Sam Sheridan và đó là một câu chuyện khá thú vị về tất cả các hình thức võ thuật và chiến đấu khác nhau. Có một phần thú vị trong cuốn sách khi anh ấy nói: “Bạn không thể có sinh nhật thứ 20 cho đến khi bạn 19 tuổi,” điều này nghe có vẻ hiển nhiên nhưng thực sự là một tuyên bố sâu sắc. Nhân tiện, anh ấy đã học ở Harvard. Anh ấy là một người thông minh. Cha của anh ấy từng ở trong đội SEAL. Anh ấy có một dòng dõi thú vị theo cách riêng của mình. Tôi nghĩ ở Harvard, anh ấy nói rằng mình chỉ vẽ tranh và hút thuốc lá, nên anh ấy có phần nổi loạn. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ rằng câu nói “Bạn không thể có sinh nhật thứ 20 cho đến khi bạn 19 tuổi” là điều mà chúng ta thường quên vì sự chú ý khổng lồ mà chúng ta dành cho việc cố gắng giống như người khác và thỏa mãn các tiêu chí bên ngoài. Tôi thích nghĩ rằng anh ấy đồng ý với bạn, nếu tôi có thể.
    Một điều khác xảy ra với tôi gần đây mà tôi nhớ đến là tôi, giống như nhiều người khác, thường lướt Instagram, tôi dạy trên Instagram, v.v. Có rất nhiều “tài khoản” như tài khoản truyền cảm hứng cho cuộc sống. Tôi sẽ lập luận rằng thời gian tồn tại của bất kỳ bài đăng nào trong số đó là khá ngắn, nhưng một số thì khá thú vị và có một người, tôi sẽ để tên trong phần ghi chú của chương trình. Tôi không nhớ rõ ngay lập tức. Không phải là một tài khoản lớn, cũng không phải là một tài khoản nhỏ. Tôi nghĩ anh ấy sống ở Austin. Anh ấy có một bài diễn thuyết dài về những thách thức của tâm trí con người vì nhiều lý do mà chúng ta đang nói đến, khả năng chuyển từ quá khứ sang hiện tại và tương lai, v.v. Sau đó, anh ấy nói rằng điều đó cơ bản được tinh gọn lại thành một bước hành động mỗi ngày hoặc mỗi buổi sáng, đó là vào một thời điểm nào đó, nếu bạn muốn phát triển và trở nên chức năng hơn, bạn phải tự hỏi mình, “Hôm nay tôi sẽ làm gì để làm cho ngày của mình tốt hơn?” Không phải để tốt hơn so với ngày hôm qua, điều đó cũng là một tuyên bố hay, nhưng điều đó chưa bao giờ thực sự vang vọng với tôi vì ngày hôm qua có thể là một ngày tuyệt vời. Bạn có thể không tốt bằng ngày hôm qua.
    Mỗi ngày đều là một đơn vị độc đáo và sinh học của chúng ta thực sự hoạt động theo những đơn vị sinh học nhịp sinh học 24 giờ. Không có gì để thương lượng về điều đó. Tôi thích khái niệm “Hôm nay tôi có thể làm gì để cải thiện cuộc sống của mình và hy vọng là cuộc sống của người khác”, vì nó ngụ ý một động từ và một bước hành động, và nó thực sự tập trung vào đơn vị của ngày, đó chính là những gì chúng ta có. Điều đó đã vang vọng trong tôi.
    Theo định nghĩa của bạn, sự đồng cảm với bản thân bắt đầu từ việc hiểu rằng chúng ta luôn làm tốt nhất có thể với những gì mình có, nhưng trong đó có một sự cố gắng được dệt vào câu nói đó, rằng có một nhu cầu về sự cố gắng. Tại thời điểm nào chúng ta bắt đầu phát triển sự đồng cảm với người khác và điều đó trông như thế nào? Sự đồng cảm với người khác có phải là cảm nhận những gì họ cảm thấy không? Đó là một định nghĩa truyền thống.
    Hãy nhìn xem, chúng ta bắt đầu với sự đồng cảm trí tuệ nhận thức, vì vậy bạn có thể nghĩ về nó. Nơi mà bạn thực sự muốn đến là ở một nơi mà cảm xúc của họ là những cảm xúc mà bạn có thể cảm nhận, và nếu họ cảm thấy tồi tệ, bạn muốn mang lại một giải pháp cho điều đó. Nếu họ cảm thấy tốt, bạn có thể ở đó cùng họ. Ở một cấp độ cơ bản, đây là các nơ-ron phản chiếu và tôi đang kết nối với bạn và bạn đang kết nối với tôi, và có một sự thích nghi di truyền cho điều đó. Tất cả chúng ta đều muốn hòa hợp với nhau vì bộ lạc làm việc cùng nhau, phát triển cùng nhau và thịnh vượng cùng nhau. Điều đó có lý ở cấp độ đó, nhưng khi tôi cảm thấy sự đồng cảm với người khác, trạng thái tồn tại của họ có thể quan trọng như trạng thái tồn tại của chính tôi.
    Điều đó có thể gây căng thẳng, đừng hiểu sai ý tôi, nhưng cuối cùng, đó là điều mà lòng tự bi có thể mang lại cho bạn vì nó có thể mang lại cho bạn một trạng thái tồn tại mà những người xung quanh bạn không còn bị ngắt kết nối một cách cơ bản. Tôi nghĩ một trong những sai lầm lớn của nơi mà chúng ta đã đưa nền văn minh này trong vài thập kỷ qua, nếu không nói là hàng thế kỷ, là sự ngắt kết nối. Sự ngắt kết nối với bản thân, sự ngắt kết nối với nhau, và sự ngắt kết nối với thiên nhiên và hành tinh.
    Vì vậy, bất cứ điều gì chúng ta có thể làm để tăng cường kết nối đó sẽ mang lại lợi ích cho chúng ta trong hiện tại.
    Nếu chúng ta phân tích điều đó thành các yêu cầu cho sự đồng cảm và kết nối, một điều dường như là sự hiện diện, như chúng ta cần phải có mặt, nếu chúng ta muốn trân trọng một cây dương xỉ, một chú chó, một người bạn đời hoặc một con người khác mà chúng ta tình cờ gặp, chúng ta phải có mặt.
    Nếu chúng ta muốn có sự đồng cảm, tâm trí của chúng ta không thể ở nơi khác. Không thể lang thang. Không thể ở trong quá khứ, không thể ở trong tương lai, nếu không chúng ta sẽ không thể thực sự chạm vào những chi tiết của trải nghiệm.
    Vì vậy, điều đó có vẻ như là yêu cầu số một. Yêu cầu thứ hai là chúng ta cần có khả năng rời bỏ những áp lực đang đè nặng lên chúng ta để chăm sóc cho những điều khác, đúng không?
    Như mọi mạch thần kinh mà chúng ta biết đều có sự đẩy và kéo, như để có được A, bạn cần phải kiềm chế B, và đây là cách mà các mạch thần kinh hoạt động nói chung, các cơ co và cơ duỗi là một phép ẩn dụ tốt cho điều này, mà nhân tiện, nếu bạn muốn co cơ bắp tay, cơ tam đầu của bạn thực sự đang thư giãn và ngược lại.
    Các chuyên gia vật lý trị liệu sẽ chỉ trích tôi vì điều đó, nhưng đó là cách mà các mạch thần kinh trong não hoạt động.
    Chúng ta thực sự có thể nhìn thấy xung quanh mình nhờ vào các nơ-ron phản ứng với sự gia tăng hoặc giảm đi của ánh sáng, và sự khác biệt của chúng thực sự cho phép chúng ta nhìn thấy các ranh giới, biên giới, một cách trực quan.
    Vì vậy, chúng ta cần phải kiềm chế những suy nghĩ về nơi mà chúng ta cần phải ở trong ngày hôm đó hoặc những điều khác đang diễn ra với chúng ta, và sau đó chúng ta cần có khả năng quay lại với sự chú ý vào bản thân để có thể hoạt động hiệu quả.
    Và tôi nghĩ rằng, tôi nghĩ đây là nơi thách thức nằm và nơi câu hỏi tiếp theo phát sinh, đó là một mặt, tôi có thể tưởng tượng rằng, được rồi, chúng ta có quá nhiều áp lực đè nặng lên chúng ta mỗi ngày, suốt cả ngày, khiến cho việc hiện diện, đồng cảm và xây dựng một tương lai lý tưởng hoặc tương lai tốt đẹp hơn trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
    Nhưng mặt khác, tôi nghe bạn và những người khác nói rằng, mọi thứ hiện nay tốt hơn rất nhiều so với 50 năm trước đây về mặt kết quả sức khỏe, dù bạn có tin hay không, về tình trạng của những người có chỗ ở, v.v. Và điều này khiến nhiều người cảm thấy sốc. Họ như kiểu, khoan đã, tôi không thấy người vô gia cư trên đường phố khi tôi còn nhỏ. Thực ra, họ là những người đang chịu đựng ở nơi khác mà bạn có thể không nhìn thấy.
    Vậy có một vài cấp độ câu hỏi ở đây, nhưng câu hỏi đầu tiên có lẽ là, chúng ta có thực sự tốt hơn không? Nhưng chúng ta cũng tệ hơn ở chỗ có quá nhiều thông tin đến nỗi chúng ta bỏ lỡ thực tế rằng chúng ta đang tốt hơn. Giống như, bạn biết đấy, có phải giống như những thông báo khiến chúng ta không thấy rằng thực ra chúng ta có rất nhiều thứ, rằng chúng ta tốt hơn gấp 100 lần so với chúng ta cách đây 50 năm? Bởi vì tôi cảm thấy rằng nhiều cuộc tranh luận mà tôi thấy trực tuyến về biến đổi khí hậu, về sức khỏe, về tuổi thọ, thật sự áp đảo vì tôi cảm thấy mọi người không đồng ý về những nguyên tắc cơ bản.
    Vậy hãy bắt đầu với điều này. Con người có tốt hơn về mặt sức khỏe và tuổi thọ so với trước đây không? Hãy xem xét trong khoảng thời gian ngắn, 50 năm trước. Nhìn chung, vì chúng ta có thể tìm thấy những đỉnh cao và thung lũng, đúng không, khi chúng ta phóng to. Nếu chúng ta nhìn xa hơn, không có thời điểm nào tốt hơn để sống như một loài người trên hành tinh này so với ngay bây giờ. Bây giờ, sẽ có người tranh luận ngay bây giờ và họ sẽ nói, không, không, không, không. Ý tôi là, theo những tiêu chí nào như hạnh phúc, sức khỏe, tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh, ngay cả khi chúng ta đang lùi lại ở đất nước này, việc làm phụ nữ, giáo dục, loại calo mà chúng ta nhận được. Nếu bạn và tôi ra ngoài và bạn dẫm phải một chiếc đinh gỉ 100 năm trước, có khả năng cao bạn sẽ chết. Bây giờ, chúng ta chỉ cần đến hiệu thuốc và bôi một cái gì đó lên. Hoặc thậm chí chúng ta biết rằng chúng ta không cần phải bôi gì cả.
    Chúng ta chỉ cần đặt nó dưới nước áp lực cao trong 30 giây và điều đó sẽ làm sạch nó, vì bây giờ chúng ta đã biết về lý thuyết vi trùng, đúng không? Vậy thì, tóm lại, đây là thời điểm tốt nhất để sống. Tất cả các chỉ số, bạn có thể vào GapMinder nếu bạn muốn và bạn có thể thấy rằng chúng ta đang tiến bộ. Chúng ta đang phát triển. Vấn đề là chúng ta hiện đang ở một điểm chuyển giao vì những gì chúng ta làm hoặc không làm về các vấn đề lớn của thời đại chúng ta và cách chúng ta xử lý chúng, như biến đổi khí hậu, trí tuệ nhân tạo, sinh học tổng hợp, những gì chúng ta làm hoặc không làm sẽ quyết định không chỉ cho những năm tới và vài thập kỷ tới, mà có thể là cho vài thế kỷ tới.
    Vậy là bạn đã nhận ra. Chúng ta đang bị tấn công bởi thông tin. Hầu hết thông tin mà chúng ta bị thu hút là tiêu cực, thiên lệch tiêu cực. Bạn và tôi trong vấn đề này, chúng ta sẽ quay trở lại với R và Andy 150.000 năm trước. Nếu chúng ta thấy một cái cây đẹp về mặt thẩm mỹ và chúng ta thấy có thể một cái cây ở đây đang bốc cháy. Bạn và tôi sẽ tập trung vào cái cây đang cháy và chú ý đến điều tiêu cực vì những điều tiêu cực gây tổn thương và giết chết chúng ta.
    Nói như vậy, nếu bạn và tôi điều hành một công ty truyền thông lớn, bạn và tôi đều biết rằng càng nhiều câu chuyện tiêu cực mà chúng ta phát hành, chúng ta sẽ nhận được càng nhiều lượt xem, không phải công ty truyền thông này. Không phải công ty truyền thông này. Tôi không đùa đâu. Nhưng tất cả những công ty khác, tôi sẽ lập luận rằng một phần thành công của bạn đến từ việc bạn không chìm đắm trong sự tiêu cực và có một cơn khát thực sự, một khao khát và mong muốn tìm hiểu thêm về chúng ta là ai và làm thế nào chúng ta có thể cải thiện bản thân. Nhưng thiên lệch tiêu cực đó vẫn là một phần của chúng ta.
    Tôi nghĩ một trong những vấn đề mà chúng ta phải đối mặt với tư cách là một xã hội là có những phần của chúng ta, những phần vỏ não trước trán của chúng ta thật tuyệt vời, xây dựng micro, có những cuộc trò chuyện, phát trực tiếp qua internet. Và sau đó có những phần của chúng ta. Đây là con voi của Jonathan trong người cưỡi. Có những phần của chúng ta diễn ra dưới bề mặt có hàng trăm nghìn, nếu…
    không phải hàng triệu năm di sản.
    Chúng ta thường muốn đứng ở đây và nói, “Ôi, chúng ta thật thông minh.
    Chúng ta thật tuyệt vời.”
    Chúng ta muốn đắm chìm trong cái chết, sự tuyệt vọng và những điều kinh khủng mà chúng ta có thể làm với nhau.
    Bạn biết đấy, quá khứ cá nhân của tôi từ phía cha tôi là, tôi nghĩ, một trong những khoảnh khắc tối tăm nhất trong hành vi của loài người, và điều đó không phải là quá lâu trước đây.
    Vì vậy, nếu chúng ta muốn tiến vào một nơi cho phép chúng ta đặt ra câu hỏi mà tôi nghĩ là câu hỏi cơ bản của thời đại chúng ta, đó là, làm thế nào để chúng ta trở thành những tổ tiên vĩ đại mà tương lai cần chúng ta?
    Chúng ta cần tìm một cách để vừa khai thác con voi trong người cưỡi, mà bạn sẽ làm tốt hơn tôi trong việc giải thích điều đó.
    Không, tôi thích ý tưởng này.
    Ý tôi là, chúng ta có thể liên kết nó với các mạch thần kinh, nhưng tôi thích ý tưởng về các khái niệm cấp cao và sau đó là các mạch thần kinh rất giống như những gì Tiến sĩ Paul Conti đã nói trong podcast này.
    Bác sĩ tâm thần, bác sĩ tâm thần xuất sắc, đã nói, “Bạn biết đấy, hệ limbic, hệ thống cảm xúc không biết hoặc không quan tâm đến đồng hồ hay lịch.
    Nó chỉ kích thích cảm giác.
    Nó không quan tâm đến việc cảm giác đó có liên quan đến quá khứ, hiện tại hay tương lai hay không.
    Nó chỉ có một nhiệm vụ, đó là mang lại một cảm giác cụ thể.”
    Bạn đang nhảy trước một chút, nhưng không sao, vì điều bạn đang nhảy vào là khi chúng ta hỏi và chúng ta muốn có một kết nối đồng cảm, chúng ta muốn có sự đồng cảm với các thế hệ tương lai.
    Chúng ta không muốn nó chỉ là nhận thức.
    Chúng ta không muốn nó chỉ là trí tuệ.
    Chúng ta thực sự muốn nó là cảm xúc.
    Vì vậy, nếu tôi hỏi ai đó, bạn muốn tương lai sẽ như thế nào cho các cháu chắt của bạn vào những năm 2080?
    Và họ cho tôi một danh sách các điểm, nhưng thường thì đó là những điểm bên ngoài.
    Chỗ ở, chăm sóc sức khỏe.
    Vâng.
    Và sau đó tôi tiếp tục, và chúng tôi đã làm điều này với những người khác, những người thông minh hơn bạn đã thực hiện nghiên cứu này.
    Chúng tôi nói, “Yakov Tropic NYU” là người đã dạy tôi điều này.
    Bạn muốn họ cảm thấy như thế nào?
    Điều đó khác biệt, đúng không?
    Có DeMastio’s, đây là lý thuyết về giả thuyết dấu hiệu thân thể, đúng không, nơi mà nếu bạn thực sự muốn điều gì đó xảy ra, không chỉ đơn thuần là hình dung nó. Mà còn là hình dung nó và kết nối nó với cảm xúc, cảm giác amygdala về điều đó để thực sự tiến tới các hành động và thay đổi những hành vi mà bạn mong muốn. Đại lộ Madison hiểu điều này, marketing hiểu điều này. Nhưng công chúng nói chung thường không hiểu, xin lỗi vì đã làm phiền bạn, nhưng cũng như trẻ con nói, “Xin lỗi, không xin lỗi.”
    Theo nghĩa là tôi muốn chắc chắn rằng tôi làm nổi bật một điều gì đó, Martha Beck là một người mà tôi nghĩ đã làm một công việc thực sự xuất sắc trong việc tạo ra các thực hành mà khi một người không cảm thấy những gì họ muốn cảm nhận, có một câu hỏi như, bạn có nên cảm nhận cảm xúc của mình không? Bạn có nên tạo ra những cảm xúc mới thay thế cho chúng, đặc biệt nếu chúng không dễ chịu? Và không có câu trả lời rõ ràng cho điều đó vì nó phức tạp, với vô số biến số. Nhưng cô ấy có một thực hành thú vị mà nó giống như một kiểu thiền, nơi nếu bạn đang vật lộn với điều gì đó, như có thể bạn đang vật lộn với sự nhàm chán hoặc không biết đi đâu với cuộc sống của mình hoặc bạn không hạnh phúc hoặc bạn chỉ cảm thấy một nỗi lo lắng tiềm ẩn nào đó, hãy nghĩ lại một thời điểm khi bạn cảm thấy đặc biệt trống rỗng, như một thời điểm khi bạn cảm thấy đặc biệt mạnh mẽ hoặc đặc biệt tò mò. Nó có thể rất cụ thể, đặc biệt là cảm thấy vui vẻ, vì vậy ý tưởng là trong việc neo giữ vào trạng thái cảm xúc trước tiên, bạn gọi nhớ một loạt các bước hành động tiềm năng. Và lý do tôi thích cách tiếp cận này là đó ít nhất là một cách mà, “trong ngoặc kép”, bộ não hoạt động, đó là các trạng thái cảm xúc liên kết với một loạt các khả năng bước hành động. Giống như một thư viện ma thuật, nơi nếu bạn vào phòng gọi là nỗi buồn, có một loạt các bước hành động liên quan đến việc vượt qua việc khóc. Nó giống như cuộn tròn trong tư thế thai nhi, v.v.
    Bạn bước vào căn phòng được gọi là sự phấn khích và có tất cả những ý tưởng về việc lên xe và đi đến những nơi khác nhau và những thứ tương tự. Vậy điều bạn đang nói đến, tôi tin rằng, là suy nghĩ về trạng thái cảm xúc của người khác và từ đó, tôi nghĩ đây là nơi bạn sẽ đi, nuôi dưỡng một số bước hành động mà bạn có thể thực hiện để đảm bảo rằng thế hệ tương lai có thể tiếp cận những cảm xúc đó.
    Vâng, nhưng với một sự chỉnh sửa nhỏ, vì không phải là suy nghĩ về trạng thái cảm xúc tương lai của họ, mà thực sự là cảm nhận chúng.
    Tôi hiểu.
    Vậy không phải là nói, tôi muốn con tôi hạnh phúc. Tôi muốn chúng cảm nhận, tôi muốn chúng không có chấn thương. Mà là cảm nhận điều gì sẽ xảy ra khi phải hạnh phúc, không có chấn thương.
    Vâng.
    Đúng rồi.
    Bởi vì điều đó trở thành một cái neo. Đúng không? Cô ấy hoàn toàn đúng. Điều đó làm gì là, nhưng nó đặt nó, giống như một cái neo kej. Nếu bạn và tôi là những người đi biển, mà chúng tôi không phải, có một thứ gọi là cái neo kej. Và một cái neo kej là cái neo mà bạn ném ra cách 30, 40 mét sang một bên, nó chạm đáy và bạn sử dụng dây để kéo bản thân đến đó. Những điều sẽ kéo chúng ta về phía những tương lai đó. Nó sẽ thay đổi hành vi.
    Vì vậy, nhiều lần, khi chúng ta trí thức hóa và trở nên quá nhận thức về những tương lai mà chúng ta muốn thấy xảy ra cho chính mình, tương lai của Ari, hoặc gia đình Wallach trong tương lai, hoặc xã hội tương lai, hoặc nền văn minh toàn cầu trong tương lai, nếu chúng ta nghĩ về nó, đó là một điều. Nhưng để thực sự thực hiện những mục tiêu đó, chúng ta phải thực sự kết nối trạng thái cảm xúc mà chúng ta muốn ở trong đó để thúc đẩy chức năng đó.
    Hãy nhớ, nhìn này, đây là một trong những điều mà Marty Seligman nói rằng Freud đã sai. Freud cảm thấy, như Marty nói, rằng cảm xúc là những thứ đã xảy ra trong quá khứ mà chúng ta sẽ sử dụng để đắm chìm và đó là trong mùa lo âu và trầm cảm. Không, không, không, không. Cảm xúc ở đó để giúp chúng ta đưa ra những quyết định tốt hơn cho tương lai. Chúng ta là loài động vật và loài sinh vật hướng tới tương lai.
    Vậy cảm xúc có tác dụng gì? Nó không có nghĩa là, ôi, bạn biết đấy, tôi vừa trải qua một cuộc chia tay tồi tệ. Tôi cảm thấy thật tệ. Rồi tôi sẽ đến gặp nhà trị liệu của mình và nói về tất cả những điều đã xảy ra trong quá khứ. Đó là một cách nhìn nhận. Cách nhìn nhận khác là cơ thể bạn đang nói với bạn theo một cách rất, rất sâu sắc rằng, bất cứ điều gì bạn vừa làm khiến bạn rơi vào tình huống đó, đừng làm lại, vì nếu bạn làm, bạn sẽ cảm thấy một cách nhất định. Bạn biết đấy, họ đã thực hiện một nghiên cứu tại một khuôn viên trường đại học, họ tìm thấy những người vừa trải qua một mối quan hệ bán lâu dài và đã trải qua một cuộc chia tay. Bán lâu dài. Sáu tháng. Sáu tháng. Điều tôi học được trong cuộc sống là việc xác định mối quan hệ là rất quan trọng. Vâng. Khoảng sáu tháng. Được rồi. Và những người đã trải qua cuộc chia tay, họ đã được chia thành hai nhóm: một nhóm nhận được giả dược và một nhóm khác thực sự nhận được acetaminophen, thuốc Tylenol. Và nhóm nhận acetaminophen thực sự cảm thấy tốt hơn. Tại sao? Bởi vì chúng ta thực sự cảm nhận được cảm xúc. Chúng ta thực sự cảm thấy đau đớn ở một số mạch thần kinh giống nhau. Và điều đó nói với tôi rằng cảm xúc có mặt để hướng dẫn hành động trong tương lai. Vì vậy, nếu chúng ta có những cảm xúc tích cực, sự kính trọng, đồng cảm và lòng từ bi, và cái này mà chúng ta gọi là tình yêu, như một kết nối với các thế hệ tương lai mà chúng ta muốn thấy họ phát triển như thế nào. Chúng ta có khả năng cao hơn nhiều để thấy điều đó xảy ra hơn là nếu chúng ta chỉ có một tầm nhìn về ngày mai sẽ trông như thế nào ở một cấp độ trí tuệ hai chiều. Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm chức năng, thì đó sẽ là AG1. Lý do là AG1 là loại thực phẩm chức năng có chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất trong số các loại thực phẩm chức năng cơ bản hiện có. Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có cả probiotics,
    prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào trong chế độ ăn uống của bạn và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đầy thách thức. Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thức ăn của mình, thật khó khăn để tôi có thể nhận đủ trái cây và rau củ, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã sử dụng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012 và thường là hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối. Khi tôi làm như vậy, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều điều khác. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Tôi thực sự thích điều này vì nó liên quan đến rất nhiều chủ đề đã được thảo luận trong podcast này trước đây và tồn tại trong tài liệu khoa học thần kinh, rằng, đúng, cảm xúc không biết đến đồng hồ hay lịch và điều đó nghe có vẻ không tốt và thường được thảo luận như một điều xấu, như “Ôi, khi bạn cảm thấy căng thẳng, bạn không thể truy cập vào những phần của não bộ có thể đưa ra quyết định tốt hơn.” Chúng ta biết điều đó là đúng ngoại trừ trong bối cảnh những gì đang cấp bách ngay lập tức. Tôi sẽ nói rằng căng thẳng trong ngắn hạn làm cho chúng ta trở thành những người suy nghĩ và di chuyển tốt hơn vì sự sống còn. Trong dài hạn, điều đó có vấn đề, nhưng cách mà bạn mô tả cảm xúc như một điểm neo kej, có phải vậy không? Kej với chữ K? Đúng rồi. Điểm neo kej, thú vị. Như một điểm neo kej, để kéo chúng ta tiến về phía trước, cũng tận dụng thực tế rằng cảm xúc không biết về đồng hồ hay lịch và thứ tự hoạt động ở đây dường như là cảm xúc trước, sau đó là các bước hành động phát sinh từ những cảm xúc đó và sau đó là trạng thái tương lai hy vọng sẽ đạt được.
    Nếu đó là một bộ phận trên con đường đúng đắn.
    Tôi rất thích điều đó và một lần nữa, nó liên quan đến một số công việc đã tồn tại phần lớn, ít nhất là theo kiến thức của tôi, trong tâm lý học phổ biến hoặc bất cứ điều gì bạn muốn gọi là, tự giúp đỡ.
    Một lần nữa, tôi là một fan lớn của Martha Beck, một phần vì một bài tập mà cô ấy đã đưa vào một số, nếu không muốn nói là tất cả, các cuốn sách của cô ấy, bài tập về ngày hoàn hảo này, tôi đã thực hiện bài tập này.
    Đó là một bài tập rất thú vị.
    Bạn đầu tiên ngồi với đôi mắt nhắm lại và bạn tưởng tượng những điều thật tồi tệ và bạn trải nghiệm nó trong cơ thể và trong tâm trí của bạn, và bạn chỉ chú ý đến cảm giác của nó và nó thật tệ, không hề dễ chịu.
    Hầu hết mọi người không gặp quá nhiều khó khăn khi thực hiện bài tập đó.
    Sau đó, bạn chuyển sang, tôi nghĩ bạn nên nghỉ một chút hoặc có thể di chuyển một chút và sau đó bạn thực hiện bài tập về ngày hoàn hảo, nơi không có quy tắc.
    Bạn nằm xuống hoặc ngồi xuống, nhắm mắt lại và bạn có thể tưởng tượng ngày của bạn bao gồm bất cứ điều gì bạn muốn.
    Bạn có thể ở bất kỳ đâu bạn muốn.
    Căn phòng có thể biến đổi từ quốc gia này sang quốc gia khác, không quan trọng và bạn cũng trải nghiệm cảm giác trong cơ thể của bạn và trong bài tập thứ hai đó, thật đáng chú ý, tôi đã thực hiện nó vài lần rồi.
    Có những hạt giống nhỏ của những điều xuất hiện nơi bạn nói, “Ôi, tôi không nhận ra rằng điều đó sẽ là một phần trong ngày hoàn hảo của tôi,” và chúng không vượt ra ngoài giới hạn của thực tế.
    Đó là những điều mà sau đó bạn viết xuống và, ít nhất trong cuộc sống của tôi, tất cả đều đã xảy ra.
    Đây là một bài tập mà bạn thực hiện thường xuyên.
    Khi tôi lần đầu tiên nghe về điều này, tôi đã nghĩ, “Được rồi, điều này có vẻ kỳ quặc, tự thôi miên, những thứ lành mạnh, tôi không giống như vậy, nào, tôi như, vào thời điểm đó tôi là một giáo sư thần kinh học, bạn phải đùa tôi,” và đó là một bài tập đáng chú ý.
    Lý do tôi đề cập đến điều này bây giờ trong cuộc thảo luận với bạn là tôi nghĩ bạn và Martha đã đến một nơi tương tự hoặc một con đường tương tự, nhưng trong trường hợp của bạn, bạn đang nói về một cách cụ thể.
    Hướng tới việc xây dựng một tương lai không nhất thiết để bạn sống trong đó, mà để người khác sống trong đó.
    Ồ, nhìn xem, cốt lõi của triết lý của tôi nằm trong một câu chuyện mà tôi đã nghe từ rất lâu. Nó đến từ Talmud.
    Nói như vậy, câu chuyện này tồn tại trong nhiều nền văn hóa, và có một người đàn ông tên là Honey đang đi bộ, và anh ta gặp một người đàn ông lớn tuổi hơn đang trồng một cây carob, và anh ta hỏi người đàn ông lớn tuổi, “Tại sao ông lại trồng một cây carob? Sẽ mất bao lâu để cây carob này ra trái hoặc thậm chí có bóng mát?”
    Và ông ấy trả lời, “Ồ, ít nhất sẽ mất 40 năm,” và anh ta nói, “Vậy tại sao lại trồng nó? Ông sẽ không còn ở đây để thấy điều đó.”
    Người đàn ông già nói, “Khi tôi còn trẻ, tôi đã chơi dưới bóng mát của một cây carob. Tôi đã ăn từ cây carob, vì vậy bây giờ là nhiệm vụ của tôi để trồng cây carob này.”
    Đây là cách mà các xã hội tiến lên. Đây là cách chúng ta trở nên vĩ đại, đó là trồng những cây carob mà bóng mát của chúng ta sẽ không bao giờ biết đến.
    Và nhìn xem, tôi có thể cho bạn một loạt ví dụ – Kênh đào Panama, đúng không? Đó là một ví dụ tuyệt vời – một cách khác mà chúng ta nghĩ về điều này, chúng ta gọi đó là tư duy nhà thờ.
    Bây giờ, khi chúng ta ở California, họ có thể xây dựng một ngôi nhà trong ba hoặc bốn ngày. Nhưng ngày xưa, việc xây dựng những điều vĩ đại mất rất nhiều thời gian, vì vậy bạn hãy quay ngược lại 300 năm trước, thậm chí còn xa hơn.
    Và thường thì, kiến trúc sư và người thợ xây đá ban đầu, người sẽ đặt viên đá chính, sẽ không còn sống để thấy nhà thờ hoặc nhà thờ Hồi giáo này được xây dựng hoàn chỉnh. Đó là tư duy nhà thờ.
    Đó là làm những điều mà bạn sẽ không còn ở đó để tận hưởng, để thu hoạch và để có trong cuộc sống của bạn.
    Và tôi yêu điều đó. Tôi yêu khái niệm tư duy nhà thờ, chỉ hình ảnh đó hay tư duy nhà thờ Hồi giáo. Tôi đã đến thăm nhà thờ Hồi giáo xanh.
    Và bạn nên đi không?
    Có.
    Tôi có nghĩa là, tôi đã thấy một số kiến trúc tuyệt vời. Tôi yêu kiến trúc. Và tôi đã nghĩ, “Được rồi, đó sẽ là một tòa nhà đẹp.” Và tôi đã nghĩ, “Wow.”
    Nhưng thế giới mà bạn cảm nhận được là điều mà chúng tôi gọi là sự kinh ngạc.
    Và cảm giác kinh ngạc trước những gì họ đã xây dựng chính là điều tôi đang kêu gọi chúng ta xây dựng. Và tôi nghĩ điều tôi nhận ra là tôi không biết ai đã xây dựng nhà thờ Hồi giáo xanh cụ thể. Tôi không biết kiến trúc sư là ai. Tôi nên biết. Và ngay cả đầu năm nay, chúng tôi đã ở Sydney. Tôi đã đến Nhà hát Opera Sydney. Chúng tôi đã có một buổi trực tiếp ở đó. Đó là một tòa nhà đẹp. Tôi đã học được rằng nó đã được xây dựng trong một khoảng thời gian rất dài. Tôi có thể nói với bạn rằng kiến trúc sư là người Đan Mạch, nhưng tôi không thể nhớ tên ông ấy. Vì vậy, một phần của những gì chúng ta đang nói ở đây là từ bỏ nhu cầu được ghi nhận. Từ bỏ nhu cầu được công nhận. Và ôi, điều này hoàn toàn trái ngược với mạng xã hội. Đúng vậy. Trong mạng xã hội, mọi thứ đều xoay quanh việc nhận được công nhận. Và trong khoa học, nơi mà mọi người rất quan tâm đến việc được ghi nhận trong khi họ còn sống, và các đồng nghiệp khoa học của tôi ghét điều này, nhưng họ cũng hiểu điều đó rất sâu sắc. Đây cũng là một mô hình kinh doanh của khoa học học thuật hiện nay. Đúng vậy, ngoại trừ Einstein và một vài người khác, hầu hết mọi người sẽ không được liên kết với những phát hiện đáng kinh ngạc của họ, ngay cả những phát hiện được đưa vào sách giáo khoa, sau 20 năm. Và tôi biết điều này vì cha tôi là một nhà khoa học, và tôi biết rất nhiều về những nhà khoa học đã đi trước ông ấy. Ông đã dạy tôi điều này từ sớm, ông chỉ nói, bạn biết đấy, với những trường hợp hiếm hoi, những phát hiện không phải là, bạn biết đấy, không ai sẽ nói, ôi, đó là phát hiện của ai đó. Hãy nói về phát hiện đó. Mọi người sẽ xây dựng dựa trên nó. Vì vậy, bạn là một phần của một quá trình mà bạn sẽ không nhận được công nhận trong dài hạn. Bạn sẽ nhận được công nhận trong ngắn hạn. Và điều đó đưa tôi đến một điểm có lẽ liên quan hơn đến mọi người, không chỉ riêng các nhà khoa học, đó là. Chúng ta đều được đào tạo để làm việc trên những tình huống ngắn hạn này, các lịch trình thưởng, nơi mà, bạn biết đấy, chúng ta đạt được điều gì đó, chúng ta được công nhận. Bạn nhận được điểm A, bạn nhận được điểm B, bạn nhận được một chiếc cúp. Chúng tôi vừa mới trở về từ các cuộc thi điền kinh Olympic ở Oregon.
    Nó giống như, bạn biết đấy, bục podium, bạn biết đấy, đồng, bạc, vàng, và vâng, bạn là một phần của một di sản lớn hơn. Bạn đang xây dựng hướng tới một di sản lớn hơn trong những ví dụ mà bạn đưa ra. Nhưng một phần của điều đó là hiểu rằng bạn sẽ không nhận được tín dụng. Bạn sẽ không có tên của mình lớn trên bên hông của tòa nhà. Ý tôi là, tôi không muốn đưa ra quá nhiều ví dụ, nhưng tôi làm việc tại một trường đại học mà có một quỹ tài trợ lớn như một quốc gia, đúng không, chúng tôi rất may mắn khi có quỹ tài trợ đó. Các tòa nhà có tên trên bên hông của chúng. Lý do chúng có tên trên bên hông là vì mọi người đã quyên góp tiền, thường là quyên góp tiền cho trường đại học để có tên của họ trên bên hông tòa nhà để được ghi nhớ. Điều thú vị là vì nhiều lý do, cả lý do xã hội chính trị nhưng cũng vì những lý do khác, những cái tên đó thay đổi theo thời gian. Vì vậy, nếu mọi người biết rằng nếu họ quyên góp một nửa tài sản của mình và tên của họ có thể bị xóa khỏi một tòa nhà trong 200 năm, họ có thể cảm thấy khác đi về điều đó. Vì vậy, các tình huống ngắn hạn là quan trọng. Nhưng một lần nữa, chúng ta gọi đó là Rockefeller Plaza, đúng không? Đó là Lincoln Center được đặt theo tên của một người tên Lincoln, bạn biết đấy, và cứ thế tiếp tục. Vì vậy, nếu mọi người, làm thế nào để chúng ta có thể khiến người bình thường, và tôi coi mình là một người bình thường, làm thế nào để chúng ta làm việc với các tình huống ngắn hạn cho một tương lai mà chúng ta có thể hình dung là tốt hơn cho thế hệ tiếp theo và buông bỏ nhu cầu nhận tín dụng của mình? Một loạt các điểm và câu hỏi tuyệt vời đã được đưa ra. Vì vậy, một phần những gì bạn đang nói đến là di sản ego, đúng không? Bạn đã đề cập đến một tòa nhà, chúng ta sẽ không, nó có thể là bất kỳ tòa nhà nào tại bất kỳ trường đại học lớn nào, tên được khắc bằng đá cẩm thạch. Bạn đã nói 200 năm. Bạn đã đến Berkeley. Tôi đã đến Berkeley. Bạn đã đến nhiều nơi, nhưng anh ấy đã đi vòng quanh, chứng minh rằng bạn có thể đi vòng quanh và vẫn thành công, nhưng có thể bạn nên hoàn thành vào một lúc nào đó. Chúng ta sẽ nói về điều đó sau. Nhưng Sproul Plaza. Vâng.
    Sproul Plaza, một nơi của phong trào tự do ngôn luận, mặc dù bây giờ bạn có thể lập luận rằng phong trào này không còn tự do như trước. Đó là điều tôi đã nói. Vâng, tôi đã nói như vậy. Sproul Plaza. Tôi không thể nói cho bạn biết Sproul là ai. Bạn có biết Sproul là ai không? Không. Chính xác. Tôi có thể nói cho bạn về những cánh cung. Tôi có thể nói rằng đó là một phong trào tự do ngôn luận. Tôi có thể nói rằng tôi đã thấy một số ban nhạc biểu diễn ở đó. Tôi có thể nói rằng đây là nơi mà bạn có thể nói bất cứ điều gì và được miễn khỏi việc bị bỏ tù, về cơ bản là bất cứ điều gì. Có thể điều đó vẫn đúng, nhưng tôi không nghĩ vậy. Nhưng tôi không thể nói cho bạn biết Sproul là ai. Câu hỏi về di sản rất quan trọng. Vì vậy, Sproul Plaza, hãy nói 250 năm nữa, cái tên đó có thể, có thể không còn ở đó, quảng trường có thể, nhưng cái tên, có thể nó đã được đổi tên bởi người khác. Vì vậy, đối với những ông trùm công nghiệp có thể bỏ ra vài triệu đô la và đặt tên của họ lên tòa nhà, đó là một hình thức di sản. Điều đó không phải là của mọi người. Nói như vậy, nếu, bạn biết đấy, tôi có ba đứa con. Vậy hãy nói rằng chúng tiếp tục có 2.2 đứa con hoặc gì đó, bạn biết đấy, hậu duệ của tôi. Trong 250 năm, Sproul Plaza có thể vẫn được gọi như vậy hoặc không. Nhưng trong 250 năm, tôi sẽ có khoảng 50.000 hậu duệ. Điều đó thật đáng sợ. Từ vợ tôi. Tôi biết. Đó là một suy nghĩ thú vị. Nó thật thú vị. Đó là một suy nghĩ đáng sợ. Vậy điều gì sẽ ảnh hưởng đến tương lai? Và nhân tiện, nếu bạn muốn tiếp tục cho tiền để đặt tên của bạn lên tòa nhà, xin hãy làm như vậy. Vâng. Không, xin hãy làm điều đó. Xin hãy làm như vậy. Xin hãy. Tôi nên nói rất rõ ràng. Hoạt động từ thiện tại các trường đại học và nơi khác. Mọi người nghĩ rằng đó là, ôi, di sản cá nhân, chắc chắn, cũng trả cho hàng trăm ngàn học bổng. Cơ hội cho mọi người để làm điều đó. Và nghiên cứu. Và bạn cần phải làm điều đó. 100%. Nó rất quan trọng. Nó rất quan trọng. Nhưng đối với người bình thường như bạn hoặc tôi, nếu tôi, nếu, nếu, nếu tôi muốn ảnh hưởng đến tương lai,
    Tôi làm như vậy, bởi vì tôi không phải là kiểu người dự đoán tương lai. Công việc của tôi vào thời điểm này, như tôi đã thể hiện trong thực thể sinh học này gọi là Ari Wallach, không phải là để dự đoán tương lai. Mục tiêu của tôi là giúp mọi người đưa ra quyết định tốt hơn hôm nay để chúng ta có những tương lai tốt hơn trong ngắn hạn, trung hạn và những ngày xa xôi sau này.
    Vậy điều gì sẽ ảnh hưởng đến 50.000 hậu duệ của Wallach không phải là những gì tôi đã làm vì cái tôi của mình để có được sự công nhận. Điều đó sẽ ảnh hưởng đến họ. Và chúng ta biết điều này theo nhiều cách từ nhiều lĩnh vực khác nhau, điều sẽ ảnh hưởng đến họ chính là cách tôi đối xử với con cái, vợ và bạn đời của mình cũng như những hành vi mà tôi thể hiện, bởi vì những điều đó trở thành những meme, đúng không? Chúng ta thích, Susan Blackmore có lý thuyết meme, đúng không? Không phải meme trên internet mà tôi xem rất nhiều, mà là những meme thực sự, những đơn vị văn hóa mà chúng ta truyền lại cả theo chiều ngang và theo chiều dọc cho các thế hệ khác, đặc biệt là những người gần gũi nhất với chúng ta.
    Nếu bạn muốn ảnh hưởng đến tương lai, có rất nhiều điều bạn có thể làm, đúng không? Giảm dấu chân carbon của bạn, cho tiền, bỏ phiếu… Tôi muốn tất cả những điều đó xảy ra theo cách tích cực. Nhưng cuối cùng, mọi thứ đều là “khỉ thấy khỉ làm”. Cách bạn và tôi tương tác ngay bây giờ sẽ rõ ràng ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta. Mọi người đang lắng nghe hoặc xem, nhưng tất cả những người đang lắng nghe hoặc xem sẽ ảnh hưởng đến cách họ đối xử với người phục vụ cà phê, barista, hoặc cách họ đối xử với bạn đời của mình, cách họ thể hiện những hành vi đó sẽ ảnh hưởng đến tương lai một cách lớn hơn, tôi sẽ lập luận, hơn hầu hết những cách mà chúng ta nghĩ về việc để lại di sản một cách ích kỷ.
    Tôi hoàn toàn đồng ý. Và tôi nghĩ, um, tôi đủ tuổi và thật lòng, tôi rất vui khi đủ tuổi để có thể đưa ra những tuyên bố về việc đủ tuổi để biết rằng, như tôi tin rằng loài người của chúng ta phần lớn là nhân từ.
    Tôi cảm thấy rằng hầu hết mọi người, nếu được nuôi dưỡng trong một môi trường ít chấn thương, với đủ nguồn lực, sẽ cư xử rất tốt. Có những ngoại lệ và có thể có những kẻ tâm thần bẩm sinh với hệ thống thần kinh bị rối loạn nghiêm trọng mà họ chỉ cần làm điều ác hoặc cảm thấy, bạn biết đấy, nhưng tôi nghĩ rằng rõ ràng là chấn thương và thử thách có thể tái cấu trúc hành vi và chắc chắn là bộ não, để tạo ra, bạn biết đấy, những gì chúng ta thấy là điều ác, đúng không? Nhưng tôi nghĩ rằng hầu hết mọi người đều tốt. Vâng. Hầu hết mọi người đều có lòng tốt chân thật. Và tôi nghĩ rằng chúng ta mô phỏng hành vi. Tôi nghĩ rằng phép lịch sự là một điều mà tôi đoán, với tư cách là một người 49 tuổi, tôi đoán, điều đó có khiến tôi trở thành người trung niên không? Tôi đang ở độ tuổi trung niên. Tôi sẽ sống, hy vọng là khoảng một trăm tuổi, nhưng chúng ta sẽ xem. Ung thư Bullet Buster. Tôi sẽ cho đi. Nó phụ thuộc vào việc bạn có đọc hết cuốn sách của mình hay không, đúng không? Ừ, có một phản ứng cho điều đó, mà có thể đi theo cả hai hướng. Tôi thích nghĩ rằng việc đọc cuốn sách một cách đầy đủ sẽ kéo dài cuộc sống thay vì rút ngắn cuộc sống. Vâng. Nhưng, nếu không có gì khác, có thể nó sẽ chữa chứng mất ngủ. Ý tưởng ở đây là nếu chúng ta đầu tư vào việc trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, thì người ta hy vọng rằng những người khác sẽ phản ứng với điều đó theo cách mà bạn đã nói, bạn biết đấy, rằng họ sẽ phản chiếu lẫn nhau. Hành vi tốt sinh ra hành vi tốt. Trong cuộc đời của tôi, tôi đã thấy một sự gia tăng thực sự về số lượng quy tắc và quy định và một sự giảm sút về phép lịch sự, như, và điều mà tôi sẽ gọi là, và tôi không nghĩ đây là một thuật ngữ thực sự, nhưng như phép lịch sự tự phát hoặc phép lịch sự chân thật. Như việc mọi người tốt bụng chỉ để tốt bụng, không phải vì họ sợ hậu quả. Và tôi có một lý thuyết, và tôi sẽ đi qua điều này nhanh chóng. Gần đây tôi đã xem một bộ phim tài liệu về lịch sử của các chương trình trò chơi, nơi tôi đã học được rằng quảng cáo thương mại đầu tiên là trong trận chung kết thế giới khi DiMaggio đang chạy về nhà.
    Ghi chép chạy.
    Vì vậy, họ đã sử dụng một trò chơi thể thao được truyền hình và phát trên radio để có một quảng cáo đầu tiên.
    Sau đó, họ đã có các chương trình trò chơi, mà về cơ bản là quảng cáo cho các sản phẩm.
    Đó chính xác là những gì họ đã làm.
    Họ đã sử dụng sự tương tác giữa con người như một cách để làm cho nó thú vị hơn giữa các thí sinh và người dẫn chương trình.
    Và rồi các chương trình truyền hình thực tế ra đời.
    Bây giờ, tôi sẽ lập luận rằng mạng xã hội chính là chương trình truyền hình thực tế và tất cả chúng ta đều có thể tham gia và thể hiện bản thân trong đó.
    Và cách mà mọi người có được nhiều, um, hãy nói là sự hiện diện trên chương trình là làm những điều có phần phóng đại hơn.
    Đúng vậy.
    Hơn cả những điều xa lạ.
    Đúng rồi.
    Như là, như rất khó.
    Um, đã cố gắng và tôi nghĩ đã thành công đến một mức độ nào đó.
    Rất khó để tạo ra một kênh mạng xã hội rất, rất phổ biến trong chương trình truyền hình thực tế mà tất cả chúng ta đang tham gia trên mạng xã hội chỉ bằng cách rất tốt bụng với mọi người.
    Um, bạn có thể, nhưng điều đó khó hơn nhiều so với việc bạn là một người chơi có sự va chạm cao vì nó ít thú vị hơn.
    Có ít kịch tính hơn.
    Um, nó đòi hỏi nhiều sự chú ý hơn, nhưng tôi thực sự nghĩ rằng có những mảng như vậy.
    Vì vậy, Lex Friedman từng nói về điều này, như là, có một nền tảng mạng xã hội nào mà mọi người được thưởng cho việc tử tế, cho việc thể hiện phép lịch sự tốt, vì họ thực sự thích điều đó không.
    Và, um, tôi nói mạng xã hội vì tôi nghĩ rằng rất nhiều cuộc sống hiện nay đang diễn ra ở đó.
    Và đó là cơ hội để tiếp cận mọi người trên các châu lục và xa xôi, um, theo thời gian nữa, đúng không, để ghi lại thời gian.
    Vậy đây là câu hỏi của tôi.
    Có một phiên bản mạng xã hội nào không chỉ có thời gian tồn tại khoảng 12 giờ, những gì đã được tweet, v.v., những gì đã được retweet không?
    Bởi vì tôi sẽ lập luận rằng, và ngay cả những bài đăng mạng xã hội có độ lan truyền cao nhất cũng có thời gian tồn tại khoảng sáu tháng đến một năm.
    Có thể không phải ngay cả vậy, có một vài meme, như người đàn ông nhìn cô gái khác đi theo hướng ngược lại, những loại meme đó dường như tồn tại lâu dài, nhưng hầu hết thì không.
    Um, vậy có một phiên bản mạng xã hội nào giống như một chiếc hộp thời gian không?
    Bởi vì khi tôi nhìn trên internet, như trên YouTube, tôi có thể nói rằng có lẽ có ba hoặc bốn video YouTube, chẳng hạn như bài phát biểu tốt nghiệp của Steve Jobs tại Stanford vào năm 2015. Có thể là bài giảng cuối cùng của Randy Pausch trước khi ông qua đời vì ung thư tuyến tụy, có thể là bài TED Talk của Brené Brown về sự dễ bị tổn thương.
    Tôi đang nghĩ chủ yếu trong lĩnh vực tự lực, phát triển cá nhân ở đây.
    Và thật lòng mà nói, ngoài những điều đó, và, um, hầu hết mọi thứ dù có phổ biến đến đâu, 100 triệu lượt xem, 200 triệu lượt xem, so với văn học, so với âm nhạc, so với thơ ca, so với nghệ thuật thị giác, thì nó sẽ biến mất.
    Đúng không?
    Tôi thích nghĩ rằng những tập podcast này sẽ được chiếu tới 30, 40 năm trong tương lai.
    Nhưng nếu chúng ta nhìn vào lịch sử của những gì có trên YouTube và chúng ta nhìn vào thời gian tồn tại của bất kỳ bài đăng nào trên mạng xã hội, thì có thể không phải như vậy.
    Thực tế, rất có thể là không phải như vậy.
    Người ta hy vọng rằng chúng sẽ biến đổi thành một cái gì đó tồn tại lâu dài, nhưng câu hỏi ở đây là, có một phiên bản mạng xã hội nào hoạt động như một chiếc hộp thời gian để dạy những nguyên tắc mà bạn đang nói đến không?
    Trong chương trình mà tôi vừa thực hiện, Lịch sử ngắn gọn của Tương lai, một trong những nơi tôi đã đến là những hang động ở miền nam Tây Ban Nha, cách mặt đất 300 feet, rất hiếm vì những gì mà những hang động này có bên trong là những bức tranh tay được thực hiện bởi cả người Neanderthal và Homo sapiens.
    Đây là một trong những nơi hiếm hoi mà chúng tồn tại bên cạnh nhau.
    Vì vậy, trước khi chúng ta nói về mạng xã hội, chúng ta phải nói về, cái mà thực sự là, là kể chuyện.
    Và chúng ta đang cố gắng, trong mạng xã hội, như chúng ta biết hiện nay, chúng ta đang cố gắng kể cho thế giới một câu chuyện về ai chúng ta và những gì tôi đại diện.
    Tại sao tôi ở đây và tại sao tôi quan trọng và hãy chú ý đến tôi?
    Cuộc sống của tôi có ý nghĩa.
    Nhưng khi chúng ta quay trở lại cái hang mà tôi đã đứng ở đó, nơi những bức vẽ đó đến từ, bạn biết đấy,
    40, 50.000 năm trước, đây là những loài động vật có mặt ở đây. Đây là thời điểm chúng xuất hiện. Điều này quay trở lại với những khởi đầu của cuộc trò chuyện của chúng ta. Đây là thời điểm trong năm mà bạn nên mong đợi thấy những loài động vật này ở khu vực này, đúng không? Và đó là điều mà Nancy Bardecchi gọi là thời gian làm vườn so với thời gian cơ khí. Vì vậy, khi bạn, bởi vì đó là cách chúng ta đã từng nghĩ từ 40.000 năm cho đến cuộc cách mạng nông nghiệp, khoảng 12.000, 10.000, 12.000 năm trước cho đến có lẽ vài trăm năm trước, chúng ta không nhớ rằng kim phút chỉ tồn tại trên đồng hồ analog bắt đầu khoảng 200 năm trước. Chúng ta chỉ, vâng, chúng ta không, chúng ta không nghĩ theo phút. Chúng ta hầu như không nghĩ, nhìn vào, đồng hồ như chúng ta biết, đồng hồ cơ khí như chúng ta biết chỉ xuất hiện trong cuộc cách mạng công nghiệp và đặc biệt khi chúng ta bắt đầu có tàu hỏa. Nhớ về đường sắt xuyên lục địa. Có phải tất cả đều là đồng hồ mặt trời không? Đúng, đó là Stonehenge, đó là đồng hồ mặt trời, đó là các mùa, đúng không? Cách mà chúng ta sẽ nghĩ về tương lai, đúng không? Khi mọi người nói, ôi, Ari, bạn là một người dự đoán tương lai, như thế này là những người như bạn luôn tồn tại. Không, ý tưởng về tương lai là thứ gì đó ở ngoài kia sẽ thống trị chúng ta là khá mới mẻ vì cho đến vài trăm năm trước, Ari và Andy, chúng ta đã làm chính xác những gì mà có lẽ cha chúng ta đã làm và con cái chúng ta sẽ làm chính xác những gì chúng ta đã làm. Không có sự tiến hóa nào trong cấu trúc xã hội, nhưng vào thời điểm, như chúng ta, tôi đoán có thể lập luận rằng tôi đã làm rất nhiều điều mà cha tôi đã làm. Ông ấy là một nhà khoa học và có những lĩnh vực khác trong cuộc sống, nhưng vâng. Điều này quay trở lại với việc mô hình hóa hành vi, đúng không? Đúng. Dự đoán số một, nếu ai đó sẽ đọc báo, là nếu cha mẹ họ đọc báo. Vâng, vì vậy tôi có thể nghi ngờ ai đó sẽ mở báo và chọc nó từ phía sau khi tôi muốn sự chú ý của anh ấy. Chúng ta có thể nói về điều đó trong một giây, phần sự chú ý.
    Và khi tôi nhìn, khi tôi nhìn vào, khi tôi bắt đầu trả lời câu hỏi của bạn về mạng xã hội, tôi nhìn nhận nó như một nhà nhân chủng học từ hành tinh Mars. Đó là cách tôi tiếp cận mọi tình huống. Tôi muốn hỏi, tại sao chúng ta lại làm những gì chúng ta đang làm? Làm thế nào mà điều đó xảy ra? Và chúng ta có thể học hỏi từ điều đó như thế nào để có thể đi theo một hướng khác nếu chúng ta chọn? Tất cả những câu chuyện đều là một cách thực hiện việc truyền tải văn hóa của các meme, các ý tưởng, các cách sống để chúng ta có thể phát triển và tiến lên như một loài.
    Vậy nếu bạn lấy điều đó như một sự thật, mạng xã hội hiện tại là gì, nếu không phải là một loại hành lang gương phản chiếu văn hóa của chúng ta ngay bây giờ. Họ sẽ nói gì 200 năm nữa khi họ nhìn vào những bài đăng này với những lượt thích và những thứ mà, các chỉ số mà chúng ta sử dụng để đánh giá bản thân một cách cá nhân và nói, cái gì đã xảy ra với loài người?
    Tôi muốn tạm dừng một chút để cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có đầy đủ những gì bạn cần và không có những gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường. Bây giờ, tôi và những người khác trong podcast đã nói rất nhiều về tầm quan trọng sống còn của việc cung cấp đủ nước cho chức năng não bộ và cơ thể đúng cách. Nghiên cứu cho thấy rằng ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất.
    Cũng quan trọng là bạn cần có đủ điện giải để cơ thể và não bộ của bạn hoạt động tốt nhất. Các điện giải, natri, magiê và kali rất quan trọng cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh. Để đảm bảo rằng tôi nhận được đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống nó ngay lập tức vào buổi sáng.
    Tôi cũng uống nước có hòa tan các nguyên tố trong suốt bất kỳ loại bài tập thể chất nào mà tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng nếu tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cũng như điện giải. Nếu bạn muốn thử các nguyên tố, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman, được đánh vần là drinklmnt.com/huberman, để nhận một gói mẫu miễn phí của các nguyên tố với việc mua bất kỳ loại bột uống nào của họ. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
    Tôi có nghĩa là, một trong những lý do tôi yêu thích sinh học là vì, đúng vậy, chúng ta đang tiến hóa như một loài, nhưng tôi sẽ lập luận rằng điều đó diễn ra đủ chậm để bất kỳ kiến thức cơ bản nào về sinh học của cơ thể con người đều là một sự thật cốt lõi về chúng ta từ rất lâu trước đây và bây giờ, và rất có thể sẽ tiếp tục như vậy trong tương lai. Tất nhiên, công nghệ sẽ thay đổi điều đó, y học sẽ thay đổi sinh học của chúng ta, v.v., nhưng tôi cảm thấy rất bình yên với điều đó và hầu hết các “giao thức” mà tôi mô tả trong podcast về việc tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, v.v., nhịp sinh học, v.v., đã là cốt lõi của sinh học và sức khỏe của chúng ta cách đây 100.000 năm và rất có thể sẽ vẫn là cốt lõi của sinh học của chúng ta 100.000 năm sau.
    Do đó, tôi lo lắng về bất kỳ công nghệ nào rút ngắn thời gian động lực và phần thưởng của chúng ta, và tôi sử dụng mạng xã hội, vì vậy tôi không phải là người chống lại mạng xã hội theo bất kỳ cách nào. Thực tế, tôi khá ủng hộ miễn là nó được kiểm soát, tôi sẽ để ý tưởng của Jonathan Haidt, tôi thực sự thích những điều đó, nhưng để tôi nói như thế này, nếu tôi đến Las Vegas, nơi tôi thực sự thích đến từ thời gian này đến thời gian khác, tôi không phải là một con nghiện cờ bạc, tôi đoán nếu tôi nói điều đó đủ nhiều lần, mọi người sẽ nói tôi là một con nghiện cờ bạc, nhưng tôi thích chơi một chút roulette hoặc máy đánh bạc, tôi chơi tất cả những trò chơi cấp thấp không yêu cầu suy nghĩ, và tôi thường chơi khá tốt vì lý do nào đó, có lẽ vì tôi biết khi nào thì nên rời đi, nhưng Vegas hoàn toàn xoay quanh tư duy ngắn hạn và phần thưởng ngắn hạn. Nó thực sự được thiết kế theo mọi khía cạnh để khiến bạn quên rằng có những khoảng thời gian dài hơn.
    Đó là lý do tại sao hầu hết các sòng bạc không có ánh sáng tự nhiên.
    Không có đèn, không có đồng hồ trong nhiều sòng bạc.
    Lịch trình thưởng ngẫu nhiên, không liên tục ở đó được thiết kế để giữ bạn chơi, và tôi sẽ lập luận rằng nhiều mạng xã hội cũng giống như vậy.
    Không phải tất cả, nhưng nhiều thứ trong số đó là như vậy.
    Sự thích và phản hồi trong một số trường hợp là điều mà mọi người muốn, họ muốn tranh cãi vì họ thích cảm xúc đó.
    Các thuật toán tìm ra bạn để rút ngắn khoảng thời gian của bạn.
    Khi mọi người nói rằng chúng ta đang mang theo một chiếc máy đánh bạc nhỏ trong túi suốt cả ngày với chiếc smartphone của mình, tôi thực sự nghĩ rằng điều đó là đúng.
    Tôi nghĩ điều đó là đúng.
    Tuy nhiên, nó giống như một sòng bạc, nơi mà sòng bạc chứa đủ loại trò chơi khác nhau và họ sẽ tìm ra trò chơi mà bạn thích.
    Một số người thích chơi roulette, tôi tình cờ thích chơi roulette.
    Một số người thích craps, một số người thích poker.
    Một số người thích đặt cược vào một trận đấu mà bạn có thể ngồi suốt trận với khả năng thắng.
    Một người bạn của tôi, người thực sự là một cố vấn về nghiện, đã nói: “Nghiện cờ bạc là tồi tệ nhất trong tất cả các loại nghiện.”
    Tại sao?
    Bởi vì lần tiếp theo thực sự có thể thay đổi mọi thứ, khác với nghiện rượu hoặc nghiện ma túy hoặc các hình thức nghiện khác, nơi mà lần tiếp theo chỉ đưa bạn đi xa hơn.
    Trong cờ bạc, có khả năng thực tế rằng lần tiếp theo có thể thay đổi mọi thứ, và điều đó phá hủy cuộc sống.
    Nếu chúng ta đang mang theo một sòng bạc trong túi, làm thế nào để chúng ta thoát khỏi tư duy đó, chưa nói đến việc sử dụng công cụ đó để đầu tư dài hạn cho tương lai?
    Đây là điều tôi muốn biết.
    Làm thế nào để chúng ta bước vào kịch bản vẽ tranh trong hang động ẩn dụ?
    Điều đó có nghĩa là những câu chuyện mà tôi thấy trên mạng xã hội hôm nay có thể không có ý nghĩa gì đối với tương lai của tôi, có thể.
    Có khả năng cao, đúng vậy.
    Tôi cần được thông báo, nhưng tôi đã thấy các cuộc tranh luận.
    Tôi cần nghe thêm bao nhiêu về những gì đã xảy ra trong các cuộc tranh luận từ những người khác? Có lẽ là không có gì cả. Không có thông tin mới ở đó. Điều duy nhất có thể xảy ra là tôi có thể bị cuốn vào cái vòng xoáy nhỏ của bể nước triều, đó là cuộc tranh luận về cuộc tranh luận, hoặc cuộc tranh luận về cuộc tranh luận về cuộc tranh luận. Cần một tâm trí mạnh mẽ để tách mình ra khỏi tất cả những điều đó, chứ đừng nói đến việc tham gia vào những suy nghĩ dài hạn này. Có lẽ đây là lý do tại sao David Goggins luôn chạy bộ và ghét mạng xã hội đến vậy, mặc dù anh ấy đã sử dụng nó để truyền tải thông điệp của mình một cách tốt đẹp. Chúng ta có thể làm gì để thoát khỏi tư duy và hành vi tìm kiếm phần thưởng ngắn hạn đó? Chúng ta có thể làm gì thay vào đó? Có phải là đi vẽ trên vách đá trong hang động? Có phải là viết một cuốn sách? Chúng ta làm điều đó như thế nào? Hãy đánh dấu vào ô rằng chúng ta cần chăm sóc con cái. Chúng ta cần chăm sóc sức khỏe của mình. Chúng ta cần có giấc ngủ. Giả sử rằng chúng ta đang chăm sóc những điều cơ bản về sức khỏe và sự an lành, điều đó cũng không để lại nhiều thời gian sau đó. Vậy chúng ta nên làm gì? Những câu chuyện nên đi đâu? Chúng ta để chúng ở đâu? Tôi cảm thấy rất đam mê về điều này vì tôi dành cả cuộc đời mình cho nó, và tôi dạy sinh học vì tôi tin rằng nó là nền tảng và vượt thời gian. Tôi quan tâm đến tương lai, và tôi nhận thức rõ rằng trong 30 năm nữa, ý tưởng rằng có một người trên internet nói về tầm quan trọng của việc nhận ánh sáng mặt trời vào buổi sáng, chắc chắn điều đó có thể xảy ra, nhưng có lẽ không ai sẽ quan tâm, giống như tôi nhận ra giữa sự nghiệp khoa học của mình rằng chắc chắn tôi đã được bổ nhiệm ở Stanford, đã giành được một số giải thưởng, thích nghiên cứu, thích những ngày tháng hàng ngày, nhưng tôi nhận ra, được rồi, tôi cảm thấy tốt về những đóng góp nghiên cứu mà chúng tôi đã thực hiện, nhưng tôi biết rằng mọi người sẽ không nói, ôi, Huberman đã phát hiện ra điều này vì tôi đã quên những người ở 32 năm sau, và tôi biết tài liệu rất rõ. Vậy làm thế nào để bạn hòa hợp những khung tư duy khác nhau này? Đó là một câu đố.
    Chà, đây là một câu hỏi cơ bản của thời đại chúng ta, đó là mục đích của loài người chúng ta ở đây trên Trái Đất là gì?
    Và trong hàng ngàn năm, câu hỏi đó đã được tôn giáo trả lời.
    Ý tưởng về việc chúng ta là ai và tại sao chúng ta ở đây thường được trả lời trong thế giới bên kia, nhưng rồi bạn bè của chúng ta, lý trí và logic, cùng với thời kỳ phục hưng và ánh sáng đã xuất hiện, và như Nietzsche đã nói, tôi sẽ trích dẫn nguyên văn, “Chúa đã chết, và giờ thì chúng ta cơ bản là gặp rắc rối.”
    Nhưng tôi không tin điều đó.
    Ý tôi là, tôi tin vào Chúa.
    Tôi đã công khai nói điều đó trước đây, và có nhiều người tin vào Chúa trong thế giới bên kia.
    Nhưng việc điều hướng cuộc sống hàng ngày vẫn khó khăn.
    Vì vậy, tôi muốn tách biệt những gì lý trí khoa học và phương pháp khoa học đã làm.
    Nếu nó không thực sự giết chết Chúa, thì điều nó thực sự làm là giết chết những cấu trúc đã xuất hiện để trung gian giữa chúng ta và Chúa, tức là nhà thờ, và đây không phải là một cuộc trò chuyện về thần học.
    Đây là một cuộc trò chuyện về cấu trúc và quyền lực.
    Vậy khoa học đã phá hủy tôn giáo?
    100%.
    Nó đã phá hủy những câu chuyện mà tôn giáo đã kể cho chúng ta về mục đích lớn hơn của chúng ta.
    Bởi vì điều đã xảy ra, nhìn xem, thường thì mọi người sẽ nói, “Chà, khoa học đã phá hủy Chúa và phá hủy tôn giáo vì nó đã cho chúng ta biết chúng ta đến từ đâu.
    Chúng ta không đến từ bảy ngày mà Chúa đã quay trái đất và tạo ra các thiên đường trong bảy ngày.”
    Tôi nghĩ chúng ta đang ở một điểm mà chúng ta bắt đầu nhận ra rằng khoa học thực sự cho chúng ta biết, quay ngược lại 13,7 tỷ năm trước đến vụ nổ lớn, chúng ta có thể tranh cãi về con số đó.
    Đến hôm nay, khoa học đang cho chúng ta biết chúng ta đã đến điểm này như thế nào.
    Điều mà khoa học không thể làm và công nghệ không thể làm là cho chúng ta biết chúng ta nên đi đâu.
    Vì vậy, điều tôi không nói là Chúa nên cho chúng ta biết, hay tâm linh.
    Điều tôi đang nói là–
    Bạn sẽ không tranh luận rằng bạn có thể bảo Chúa nói gì với chúng ta.
    Không.
    Tôi sẽ không tranh luận.
    Nhưng thuật ngữ bạn vừa nói, rằng khoa học và công nghệ không thể cho chúng ta biết chúng ta cần đi đâu.
    Không.
    Nhìn này– chúng ta bắt đầu từ– chúng ta bắt đầu– công việc mà tôi làm, tư duy mà tôi đang ủng hộ, tôi gọi là con đường dài.
    Con đường dài dựa trên ba trụ cột.
    Đây là những loại– để sử dụng thuật ngữ của bạn, có ba giao thức.
    Một, sự đồng cảm xuyên thế hệ.
    Sự đồng cảm với chính mình, sự đồng cảm với quá khứ, và sau đó là sự đồng cảm với tương lai.
    Bạn cần ba điều đó.
    Trụ cột thứ hai là tư duy về tương lai.
    Bạn sẽ nhận thấy đó là tương lai với chữ S, thay vì tương lai số ít.
    Bởi vì chúng ta thường nghĩ về tương lai như một danh từ, cái gì đó ở ngoài kia, thay vì điều mà tương lai thực sự là, đó là một động từ.
    Đó là điều mà chúng ta làm.
    Sau đó, trụ cột cuối cùng, cái mà khó khăn nhất để chúng ta hiểu, là ý tưởng về telos, mục tiêu tối thượng, mục đích tối thượng.
    Chúng ta ở đây để làm gì?
    Vì vậy, tất cả chúng ta đều chịu ảnh hưởng từ cái mà tôi gọi là thiên kiến về tuổi thọ.
    Nơi mà đơn vị thời gian quan trọng nhất đối với Andrew Huberman là từ khi bạn sinh ra cho đến khi bạn chết.
    Chúng ta đều được lập trình theo cách đó.
    Bởi vì đó là tài liệu, là khoa học mà tôi lớn lên cùng.
    Tôi lớn lên và tôi muốn trở thành một nhà di truyền học.
    Đó là nơi tôi bắt đầu.
    Những gì tài liệu nói với chúng ta như một thực thể sinh học là đơn vị thời gian quan trọng nhất là từ khi tôi sinh ra cho đến khi tôi chết.
    Nhưng thực tế đối với loài của chúng ta, và điều này đã diễn ra hàng trăm ngàn năm, là những điều này thực sự chồng chéo lên nhau.
    Tôi đến từ cha mẹ của mình, sau đó tôi ở đây, và bây giờ là con cái của tôi.
    Đây không phải là những đơn vị riêng biệt.
    Có sự chồng chéo lớn về văn hóa, cảm xúc, tâm lý của những gì tôi nhận được từ họ, những gì tôi đang truyền lại cho con cái của mình.
    Nhưng điều xảy ra trong một xã hội có thiên kiến về tuổi thọ, cái mà chúng ta đang sống ngay bây giờ, là chúng ta đã mất đi telos.
    Chúng ta đã mất đi mục tiêu tối thượng hoặc mục đích cho loài của chúng ta, cho nền văn minh của chúng ta trên hành tinh này.
    Tôi sẽ không nói cho bạn biết điều đó là gì.
    Những gì tôi sắp nói là, khi bạn không còn điều đó, vì Chúa không còn trong bức tranh, tôn giáo không còn trong bức tranh, chúng ta lúng túng và đang tìm kiếm các tiêu chí để đánh giá.
    Tôi có đang làm điều đúng không?
    Tôi có quan trọng không?
    Liệu mọi người có biết tôi là ai 200 năm nữa không?
    Liệu cảm giác về mục đích của tôi có liên quan đến điều gì lớn hơn không, và khi không có những cấu trúc tôn giáo lớn hơn mà chúng ta đã có trong hàng ngàn năm, câu trả lời là không.
    Nhưng vẫn còn nhiều người trên hành tinh tin vào Chúa và theo tôn giáo.
    Đúng vậy.
    Nhiều hơn so với những người theo tôn giáo.
    Vậy điều đó có nghĩa là họ miễn nhiễm với sự nhầm lẫn này không?
    Thực ra không, vì có những sự nhầm lẫn khác phát sinh từ điều đó.
    Có những tôn giáo khác được thực hành ở phần lớn các nơi trên thế giới, và đây là nơi tôi sẽ nhận được nhiều thư ghét, chủ yếu liên quan đến quyền lực, cưỡng chế và kiểm soát.
    Không phải trong bản chất của nó.
    Không phải trong bản chất của nó.
    Và tôi sẽ nói điều đó cho mọi tôn giáo lớn.
    Đúng vậy.
    Tôi sẽ nói rằng bản chất của mọi tôn giáo đều là về tình yêu.
    Bản chất là về tình yêu và sự giải phóng khỏi điều kiện con người để kết nối với điều gì đó lớn hơn, để kết nối với thần thánh.
    Vấn đề là khi các mô hình kinh doanh cản trở, đúng không?
    Đúng vậy.
    Giống như bất cứ điều gì.
    Giống như bất cứ điều gì.
    Nhưng điều đó cũng đúng với khoa học.
    Ý tôi là, tôi biết rất nhiều về các mô hình kinh doanh của khoa học.
    Bạn đã đề cập đến điều đó trước đây, đúng không?
    Khoa học, không còn giống như, bạn biết đấy, khoa học thuần túy kiểu Medici nơi bạn thực hiện những điều này.
    Nó đã được công bố.
    Nó đã bị lãng quên.
    Có các mô hình kinh doanh.
    Chúng ta có thể đưa nó từ phòng thí nghiệm ra ngoài, chúng ta có thể làm 100% và đó là một phần của nơi chúng ta đang ở.
    Điều tôi đang yêu cầu khi chúng ta có cuộc trò chuyện về những điều mà chúng ta nói là hãy vươn lên khỏi khoảnh khắc hiện tại này và nói rằng hầu hết các loài động vật có vú tồn tại trên trái đất khoảng một triệu năm.
    Từ khi chúng xuất hiện cho đến khi chúng tuyệt chủng.
    Chúng ta đang ở trong một phần ba đầu tiên của trò chơi này, đúng không?
    Điều đó thật an ủi.
    Vâng.
    Chúng ta đang ở trong đó.
    Bởi vì tôi cứ nghe về việc, bạn biết đấy, rằng chúng ta gần đến nơi rồi.
    Vậy là chúng ta đã đi được khoảng một phần ba chặng đường.
    Chúng ta đang ở dưới đáy.
    Chúng ta đang ở dưới đáy của phần ba cuối.
    Ôi trời ơi.
    Được rồi.
    Chà, cuối cùng bạn đã nói điều gì đó khiến tôi, tôi chỉ đùa thôi.
    Không, có rất nhiều điều bạn đã nói khiến tôi có niềm tin vào tương lai của chúng ta, đặc biệt là việc bạn đang nói về điều này.
    Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng tôi sẽ khen bạn.
    Vậy nên có lẽ tôi sẽ ngừng nói bây giờ.
    Điều đáng chú ý nhất là, bạn biết đấy, tôi nghĩ bạn là người đầu tiên bên ngoài nhánh phụ của khoa học thần kinh, mà là một nhánh rất nhỏ, những người nghiên cứu về nhận thức thời gian để thực sự gọi sự chú ý của mọi người rằng bộ não con người có thể mở rộng hoặc thu hẹp nhận thức về thời gian.
    Và chúng ta làm điều này suốt cả ngày, trong những tình huống có tính nổi bật cao, căng thẳng cao, phấn khích cao, cuộc sống và suy nghĩ làm cho khoảng mở hẹp lại, đúng không?
    Nó thu hẹp khoảng mở và khiến chúng ta rất giỏi trong việc xử lý mọi thứ trong hiện tại, vượt qua ngày tiếp theo hoặc giờ tiếp theo, sụp đổ, đi và tiếp tục.
    Lặp lại, lặp lại, lặp lại.
    Đó là điều ngược lại với những gì các nhà Phật học truyền thống đã nói, đó là phải hiện diện để thấy được sự vô thời gian, lý do tại sao tôi là một fan lớn của, tôi quên tên rồi.
    Đó là, chúng ta sẽ phải thêm điều này vào, lời cầu nguyện Asatoma, nói về việc giải thoát tôi khỏi bản chất bị ràng buộc bởi thời gian của ý thức để đến với sự vô thời gian nghe rất huyền bí.
    Nhưng điều họ thực sự đang nói là hãy đưa tôi ra khỏi chế độ căng thẳng sang chế độ thư giãn cho phép tôi thấy cách mà hiện tại liên kết với quá khứ và liên quan đến tương lai, điều này không thể thực hiện được khi chúng ta đang căng thẳng cố gắng tìm cách đến một nơi nào đó trong giao thông để đón trẻ con để chúng không phải chờ bên ngoài trường học một mình.
    Không thể.
    Bạn, bạn, bạn không thể, hai hơi thở sâu và một hơi thở dài ra, như vậy có tác dụng làm giảm mức độ kích thích tự động của bạn, giúp bạn điều hướng tình huống đó tốt hơn.
    Nhưng đó là những cá nhân cực kỳ hiếm hoi nghĩ rằng, ừ, bạn biết đấy, điều này liên quan đến một khoảng thời gian lớn hơn, như khi chúng ta bị căng thẳng, đường chân trời trở nên gần gũi hơn.
    Vì vậy, bạn là một trong những người đầu tiên nói về mối quan hệ động này với đường chân trời đó.
    Có cách nào để chúng ta có thể tận dụng sự ngay lập tức của trải nghiệm của mình, thực tế đó để thực sự tạo ra những công cụ hữu ích cho tương lai không?
    Chẳng hạn, trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, chúng ta đã nói về khái niệm hộp thời gian.
    Tôi đã giữ một hộp thời gian trong một thời gian dài.
    Ý tưởng đầu tiên cho điều này đến khi tôi còn là một đứa trẻ, chúng tôi thường xây dựng các ramp trượt ván ở sân sau và tôi sẽ không bao giờ quên rằng ngay trước khi chúng tôi đặt lớp ván ép đầu tiên, chúng tôi đã đặt một hộp thời gian vào đó.
    Chúng tôi đều viết những ghi chú nhỏ và làm những điều, tôi nghĩ, um, ai đó đã bỏ một ít kẹo vào đó hay gì đó.
    Đó là một khái niệm khá thú vị, đúng không?
    Nhưng mạng xã hội đối với tôi dường như không giống như một hộp thời gian.
    Tôi cảm thấy nó chỉ sẽ bị lật đi, lật lại, lật lại.
    Những hộp thời gian thực sự của trải nghiệm con người là gì?
    Vì vậy, bạn đã nói về tôn giáo, giáo lý tôn giáo, Kinh Thánh, Koran, Torah, là ba cái lớn nhất.
    Và còn nhiều cái khác, tất nhiên.
    Nhưng đó là ba cái lớn nhất, Kinh Thánh, Koran, Torah, đó là ba hộp thời gian lớn.
    Sau đó, chúng ta có văn học, âm nhạc, thơ ca, nghệ thuật thị giác, như tranh vẽ, bản vẽ và điêu khắc.
    Còn gì nữa không?
    Vì vậy, hãy đưa điều này xuống cá nhân, như một trong những thực hành của tôi là, hoặc tôi sẽ đi qua một vài trong số chúng.
    Vì vậy, một trong số đó, nếu bạn đến nhà tôi, mà hy vọng, bạn biết đấy, bạn sẽ đến.
    Bạn sẽ ở đây.
    Vâng, nhưng, bạn biết đấy.
    Đã một thời gian rồi.
    Đã một thời gian rồi.
    Đó là một lời phàn nàn.
    Đó là, bạn biết đấy.
    Tôi không biết, nếu tôi chưa mời bạn, chúng ta sẽ nói về điều đó sau.
    Bất cứ khi nào tôi đến Manhattan, tôi gặp khó khăn trong việc ra khỏi Manhattan.
    Điều đó đúng.
    Vì vậy, chúng tôi có một kệ với một đống ảnh gia đình.
    Và bạn biết đấy, có những bức ảnh của ông bà tôi, cha mẹ tôi, tôi, và các con tôi.
    Và bên phải của điều đó, thực sự có một khung ảnh trống.
    Chỉ là trống không.
    Bạn biết đấy, tôi có ba đứa trẻ, chúng còn nhỏ, nhưng khung ảnh trống đó đại diện cho các cháu của tôi hoặc các thế hệ tương lai.
    Đó chỉ là một điều mà tôi có thể ngay lập tức nhìn thấy những gì tôi nghĩ về các quyết định.
    Đó là những gì tôi đã nói. Con đường dài là một tư duy.
    Vì vậy, có rất nhiều điều phức tạp và nó cũng là một câu thần chú.
    Vì vậy, khi tôi cãi nhau với vợ hoặc khi tôi có cuộc trò chuyện với bạn hoặc bất kỳ điều gì như vậy và tôi, và tôi ngay lập tức có phản ứng kích thích, nơi tôi muốn hành động trong ngắn hạn, nhưng tôi thực sự muốn thấy bức tranh lớn hơn.
    Và một lần nữa, điều này rất tự tham chiếu.
    Tôi hiểu điều đó.
    Tôi sẽ chỉ nói con đường dài.
    Tôi sẽ hỏi, chúng ta thực sự đang cố gắng làm gì ở đây?
    Điều này thực sự là về cái gì?
    Và điều đó, bởi vì tôi đã làm điều này đủ lâu, đã đưa tôi trở lại.
    Vì vậy, khi tôi thấy khung ảnh trống thứ ba, nó luôn nhắc nhở tôi rằng tôi ở đây vì một phân đoạn này.
    Có một phân đoạn trước đó và có một phân đoạn sẽ đến sau tôi.
    Và cách tôi tương tác hàng ngày sẽ ảnh hưởng đến điều đó.
    Xa đến đâu?
    Vì vậy, chỉ một vài câu hỏi cụ thể hơn về bạn, vì tôi nghĩ những gì bạn đang làm ở đây là bạn đang cụ thể hóa một quy trình, một giao thức, nếu bạn muốn, mà bất kỳ ai cũng có thể sử dụng.
    Và tôi sẽ lập luận rằng sự chuyển đổi từ ảnh in, chủ yếu từ ảnh in sang ảnh điện tử đã làm cho điều này trở nên vấn đề.
    Bạn biết đấy, ý tôi là, nó đã làm cho một số điều trở nên đơn giản hơn.
    Như nếu bạn thay đổi mối quan hệ, bạn có thể chỉ cần xóa một thư mục thay vì phải thực sự lấy những bức ảnh từ một mối quan hệ trước đó và đảm bảo rằng chúng không còn ở đó trong trường hợp mối quan hệ tiếp theo của bạn sẽ hiểu rằng điều đó có thể gây ra vấn đề.
    Tôi không nói từ kinh nghiệm ở đây.
    Nhưng những bức ảnh của bạn có từ bao xa?
    Thật thú vị.
    Những bức ảnh của ông bà tôi, cả hai đều đã chết trong cuộc diệt chủng Holocaust, đã được cha tôi lưu giữ,
    người đã tham gia Thế chiến II, chiến đấu với lực lượng ngầm Do Thái, đã đi qua châu Âu đến
    Cuba và Mexico, nơi ông cuối cùng gặp mẹ tôi và tôi đã ra đời.
    Những bức ảnh mà chúng tôi có, ông đã giữ trong ví suốt nhiều thập kỷ và ông đã
    có chúng được phục hồi và chuyển giao lại.
    Đó là những gì chúng tôi có từ xa xưa.
    Vậy là ông bà.
    Đúng vậy.
    Bạn có ba đứa trẻ và sau đó bạn có một khung ảnh trống.
    Và bạn cùng tuổi với tôi, bạn 50 hay 49?
    49.
    49.
    Cảm ơn bạn.
    Nhưng bạn có vẻ khỏe mạnh.
    Có.
    Và dường như trẻ trung, đúng không?
    Đúng vậy.
    Bạn có năng lượng.
    Bạn luôn có rất nhiều năng lượng.
    Đúng vậy.
    Bạn từng tự gọi mình là Ari Ferrari.
    Bạn nói bạn giống như một chiếc Ferrari.
    Đó là lý do họ gọi bạn là Ari.
    Tôi không nghĩ đây là một cái tên.
    Ari và tôi đã biết nhau từ khi còn nhỏ.
    Anh ấy luôn có rất nhiều năng lượng.
    Anh ấy đã bị thương khi còn trẻ và phải bó bột toàn bộ phần dưới cơ thể, và anh ấy sẽ nhảy múa trên sàn bằng tay, giống như David Goggins sẽ chạy trên máy chạy bộ bằng tay ngay cả khi không thể di chuyển chân.
    Được rồi.
    Vì vậy, có khả năng bạn sẽ gặp cháu của mình.
    Hy vọng vậy.
    Đúng vậy.
    Nếu Chúa muốn, bạn sẽ gặp cháu của mình.
    Nhưng có lẽ không gặp chắt của bạn.
    Có lẽ không.
    Được rồi.
    Chà, tôi có một công cụ khác.
    Nhưng để tôi nói một điều.
    Đúng vậy.
    Có lẽ sẽ gặp chúng về mặt sinh học, như theo nghĩa rằng khối tế bào lớn này có lẽ sẽ không gặp được chắt của tôi, nhưng chúng ta sẽ gặp nhau.
    Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng cách mà tôi đã mô hình hóa việc sống trong thế giới này với các đối tác,
    dù là vợ tôi, con cái tôi, hay đồng nghiệp kinh doanh, rằng mô hình đó, con cái tôi sẽ có mặt trong phòng
    đôi khi khi tôi tham gia các cuộc gọi công việc, đúng không?
    Bạn biết đấy, không có gì bí mật và chúng sẽ nghe thấy, chúng sẽ nghe thấy ở phía nền.
    Họ sẽ nghe cách tôi tương tác, cách tôi hiện diện trong khoảnh khắc con người hiện tại.
    Họ đang học hỏi, họ đang tiếp nhận.
    Đó là cách tôi sẽ gặp các chắt của mình.
    Đó là cách tôi sẽ có mặt trong phòng với họ.
    Cách tôi đã sống sẽ ảnh hưởng đến 30 hoặc 40 thế hệ sau đó, đến 50.000 hậu duệ mà tôi đã đề cập trước đó, 250 năm nữa, tôi sẽ gặp họ.
    Tôi sẽ ở bên họ.
    Họ có thể không biết tên tôi, không biết tôi là ai, nhưng hy vọng rằng cách họ đối xử với người lạ hoặc cách họ tương tác với bạn đời của họ sẽ được hình thành từ cách tôi đã làm, mô hình hành vi đó, sự truyền đạt đó.
    Vâng, tôi hiểu và điều đó thật thú vị vì tôi nghĩ rằng, ồ, và bạn đang trên internet, vì vậy mọi người sẽ thấy bạn trên internet, có lẽ ít nhất, bạn biết đấy, tôi nghĩ 30, 50 năm nữa nếu bạn tìm kiếm tên của mình hoặc bất cứ điều gì được gọi như vậy vào lúc đó, Google, bạn biết đấy, tôi gặp rắc rối mỗi khi tôi nói về việc tìm kiếm trên Google, mọi người nói, “Tại sao bạn không nói về một cái khác?”
    Bởi vì đó là cái mà mọi người đều sử dụng trừ khi bạn sử dụng DuckDuckGo vì bạn sợ những gì mọi người có thể thấy, vì vậy khi ai đó đưa ra một cái thực sự tốt hơn, có thể bạn sẽ bị thay thế, nhưng trong khi đó, Google, vì vậy họ sẽ có thể, các chắt của bạn có thể biết đến bạn ở đó.
    Họ có thể nghe cuộc trò chuyện này, chính cuộc trò chuyện này.
    Tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao mọi người tham gia mạng xã hội, không chỉ để tiêu thụ, mà họ muốn để lại một cái gì đó.
    Có lẽ họ không suy nghĩ về điều đó một cách có ý thức, nhưng họ muốn để lại một cái gì đó cho tương lai.
    Tôi sử dụng một công cụ mà tôi học từ một người bạn.
    Anh ấy có cái này, cuộc sống của bạn trong, cuộc sống của bạn trong các tuần, tôi nghĩ nó được gọi như vậy, và đó là cái này, bạn biết đấy, bạn điền vào biểu đồ nơi bạn ghi ngày sinh của mình, bạn ghi tuổi thọ dự đoán của mình.
    Vì vậy, đối với tôi, tôi ghi 100, điều đó cảm thấy tốt với tôi.
    Tôi không quan tâm đến việc sống nhiều hơn 100 trừ khi có một công nghệ nào đó cho phép tôi làm điều đó với nhiều sức sống và bạn bè của tôi sẽ ở xung quanh.
    Vậy, bạn đánh dấu những ô nhỏ này.
    Và tôi đã làm điều đó sáng nay, thực ra, và, bạn biết đấy, tôi chưa đi được nửa chặng đường, nhưng tôi đã đi được khoảng nửa chặng đường.
    Và thật thú vị khi thấy cuộc sống của bạn qua hình thức đó.
    Bạn sẽ cảm thấy, ôi, thật tuyệt, điều này có thể truyền cảm hứng cho việc ra quyết định tốt hơn vì chúng ta có thể mất dấu nơi mình đang ở trong thời gian.
    Và một số người trong chúng ta, bao gồm cả tôi, không giỏi trong việc theo dõi thời gian.
    Những người đã từng chờ tôi trong một cuộc hẹn biết điều này, tôi không, tôi theo dõi, tôi rất định hướng trong không gian, nhưng không giỏi trong việc định hướng thời gian.
    Vì vậy, vấn đề với những biểu đồ này là, hoặc những bức ảnh trên kệ, tôi sẽ lập luận rằng, chúng có ích rất lớn.
    Nhưng vấn đề là chúng không nằm ở vị trí nổi bật trong ý thức của chúng ta suốt cả ngày.
    Đúng không? Như tôi đã điền vào biểu đồ đó.
    Tôi thậm chí không nghĩ về nó nữa cho đến bây giờ.
    Và khi chúng ta bị áp lực với một quyết định, trong một số trường hợp, chúng ta có cơ hội lùi lại và nói, được rồi, nhìn vào bức tranh lớn hơn, tôi phải đi bên trái ở đây, mặc dù tôi muốn đi bên phải.
    Đây là điều đúng đắn cho bức tranh lớn hơn, bức tranh lớn hơn, bức tranh lớn hơn.
    Con đường dài.
    Vâng.
    Vì vậy, bạn biết đấy, có cách nào không, có thể có một công nghệ nào đó thực sự phục vụ chúng ta để gắn kết chúng ta với việc ra quyết định tốt nhất cho một khoảng thời gian nhất định, chúng ta sẽ gọi là trong thần kinh học, phân loại thời gian tốt nhất, phương thức phân loại thời gian cho một quyết định nhất định.
    Tôi nghĩ bạn đã tự hỏi một câu hỏi.
    Khi bạn đối mặt với một, bạn biết đấy, không phải là tôi nên ăn gà tây hay gà cho bữa trưa, mà có thể là một câu hỏi hơi khác, hoặc có thể câu hỏi đó cũng vậy, chỉ cần tự hỏi mình, tôi có đang trở thành một tổ tiên vĩ đại không?
    Điều gì sẽ cho phép tôi trở thành một tổ tiên vĩ đại?
    Các thế hệ sau sẽ nhìn lại quyết định này như thế nào, đi bên trái hay bên phải?
    Điều đó sẽ nâng bạn lên.
    Nhìn này, tôi đã nói về việc, bạn đã nói về việc xóa ảnh và những thứ như vậy.
    Vì vậy, tôi sẽ kể cho bạn về công việc.
    Một trong những người trong hội đồng tư vấn của tôi là một người tên là Hal Hirschfields, một người thông minh, rất tuyệt vời từ UCLA. Anh ấy làm rất nhiều công việc liên quan đến tương lai. Và những gì anh ấy đã làm là, tôi sẽ tóm tắt ngắn gọn, anh ấy đưa một nhóm người vào một máy fMRI, chụp cộng hưởng từ chức năng để xem ai, ở đâu có dòng chảy. Anh ấy đã hỏi họ một loạt câu hỏi, trong đó có một câu hỏi như: hãy nghĩ về bản thân bạn ngay bây giờ và một phần não của họ sáng lên. Sau đó, anh ấy nói, được rồi, tôi muốn bạn nghĩ về người nổi tiếng này. Tôi nghĩ anh ấy đã sử dụng Matt Damon và Natalie Portman, và một phần khác của não họ cũng sáng lên. Và anh ấy nói, tôi muốn bạn nghĩ về bản thân bạn 10 năm nữa. Và đoán xem? Phần não sáng lên khi nghĩ về những người nổi tiếng, Natalie và Matt, là cùng một phần sáng lên khi nghĩ về bạn 10 năm sau. Vì vậy, bạn có một ý tưởng mơ hồ về người tương lai của mình, nhưng bạn không hoàn toàn kết nối với họ. Đúng không? Họ giống như một người lạ đối với bạn. Anh ấy đã đưa họ ra ngoài. Một nhóm không làm gì cả. Một nhóm khác, anh ấy chụp một bức ảnh của họ và, bạn biết đấy, anh ấy đã chụp ảnh, làm cho họ già đi và sau đó đưa họ vào một không gian 3D, bạn biết đấy, thực tế ảo. Và bạn đang ở trong một căn phòng và vào một thời điểm, và bạn không biết điều này sẽ xảy ra. Khi bạn đi qua căn phòng, bạn thấy một cái gương và bạn nhìn vào gương thấy hình ảnh của mình, nhưng là hình ảnh của bạn 10 năm sau. Vì vậy, bạn đang thấy một phiên bản lớn tuổi hơn của chính mình. Thật kinh khủng. Ý tôi là, và thật tuyệt. Rất tuyệt. Can thiệp này, đưa họ ra ngoài, đưa họ trở lại, tôi nghĩ hai tuần sau và anh ấy đã yêu cầu họ giả định để tiền vào tài khoản tiết kiệm. Bạn biết chính xác điều gì xảy ra. Những người đã thấy phiên bản lớn tuổi của chính mình đã để dành nhiều tiền hơn cho tài khoản hưu trí tương lai so với những người không thấy. Vì vậy, câu hỏi là, không chỉ chúng ta không kết nối với tương lai, mà tôi, bạn biết đấy, những hậu duệ tương lai của tôi, tôi cũng không kết nối với chính mình trong tương lai. Vì vậy, những gì tôi đã làm, và bạn sẽ thấy điều này trong chương trình, thật đáng sợ vì tôi trông giống hệt như…
    Bố tôi và bạn sẽ luôn trông giống như bố bạn khi bạn làm điều này, mặc dù chúng ta đã châm biếm trên mạng xã hội, bạn có thể vào Snap hoặc những nơi khác mà họ sẽ làm bạn già đi, đúng không? Nó sẽ khiến bạn trông già hơn 10, 15 tuổi và bạn có thể gửi nó cho đối tác của bạn. Mọi người đều cười. Vì vậy, tôi đã chụp màn hình và tôi đã ghi là “cười” thay vì nói “bạn trông tuyệt vời”. Không, không, không. Mọi người đều như “Ôi Chúa ơi”. Và vì vậy, một khi tôi đọc về nghiên cứu này nhiều năm trước, tôi đã in nó ra, bạn biết đấy, bằng máy in nhỏ của tôi, cắt nó ra và dán lên gương trong phòng tắm của tôi. Mỗi ngày, tôi dành hai hoặc ba giây để nhìn vào hình ảnh Ari già hơn trong tương lai của mình ở độ tuổi bảy mươi. Đó là cách tôi đưa ra những quyết định tốt hơn hôm nay. Và những quyết định tốt hơn đó không chỉ liên quan đến việc tiết kiệm tiền cho hưu trí. Nó cũng liên quan đến việc tôi chăm sóc bản thân như thế nào, bạn biết đấy, tôi có dùng chỉ nha khoa hay không? Bạn biết đấy, vào cuối đêm, bạn chỉ muốn đánh răng và đi ngủ. Không, bạn cần phải dùng chỉ nha khoa vào ban đêm. Bạn cần phải dùng chỉ nha khoa vào ban đêm. Chúng tôi đã thực hiện một tập về sức khỏe răng miệng. Vâng, tôi biết. Và tôi đã học từ nha sĩ. Vì vậy, cách quan trọng nhất để chăm sóc cho bản thân trong tương lai là dùng chỉ nha khoa, nhân tiện, chỉ để làm rõ, tôi đã học điều này từ nhiều người. Điều này thực sự đúng. Ồ, đúng vậy. Nó rất quan trọng cho sức khỏe não bộ và cơ thể. Nó cực kỳ quan trọng. Các nha sĩ sẽ cảm ơn bạn. Nhưng chúng ta không làm điều đó. Nhưng nếu bạn nhìn vào miệng của mình 20 năm nữa, nhìn vào bạn khi bạn đang cười với phiên bản già hơn của Andy bên cạnh, bạn biết đấy, ít tóc hơn một chút, nhiều nếp nhăn hơn một chút, bạn sẽ làm điều đó. Đây là điều mà nghiên cứu đã chỉ ra. Vì vậy, một điều khác mà tôi đã làm là chỉ nhìn vào hình ảnh đó của bạn trong tương lai và kết nối với nó. Điều đó liên quan đến việc có lòng trắc ẩn với chính mình. Một phần của yếu tố đồng cảm liên thế hệ này. Một điều mà tôi muốn quay lại vì chúng ta có thể nhanh chóng lướt qua đó là…
    Ý tưởng về việc suy nghĩ về tương lai so với tương lai đơn lẻ.
    Vâng.
    Tôi chắc chắn muốn đề cập đến điều đó.
    Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi nhanh chóng trước khi cô ấy đến không?
    Tất nhiên rồi.
    Khái niệm về việc, um, hãy nói là một giao thức để tưởng tượng về bản thân trong tương lai hoặc thực sự hình dung về bản thân trong tương lai, không phải như một cách để khiến bản thân sợ hãi nhằm cải thiện thói quen sức khỏe, mặc dù nếu nó hiệu quả thì thật tuyệt, mà như một cách để, um, bạn biết đấy, thực sự đưa tâm trí của bạn vào thực tế rằng nếu bạn sống sót, bạn sẽ già đi theo định nghĩa và người đó cần được chăm sóc và trong một môi trường, và con cái của bạn cũng sẽ lớn lên. Chúng ta biết điều này.
    Được rồi.
    Tất cả đều rõ ràng.
    Tôi cảm thấy rằng, trừ khi có tai nạn, chấn thương hoặc bệnh tật, hầu hết mọi người có một cảm giác trực giác về việc họ sẽ sống bao lâu.
    Và lý do tôi nói điều này là, um, bạn biết đấy, tôi nhớ khi Steve Jobs còn sống vì tôi là một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ ở Palo Alto vào thời điểm đó và thỉnh thoảng thấy ông ấy quanh Palo Alto.
    Um, rồi, bạn biết đấy, tôi đã đọc tiểu sử của Walter Isaacson về ông ấy và có vẻ như ông ấy có một cảm giác rất rõ ràng rằng một ngày nào đó ông ấy sẽ chết và ông ấy sống cuộc đời của mình chủ yếu theo nguyên tắc đó và theo một cách nào đó có thể đã biện minh cho việc đôi khi hơi táo bạo và một chút, bạn biết đấy, căng thẳng, um, thông qua cảm giác cấp bách, như thể việc hoàn thành mọi thứ là rất quan trọng và phải làm cho đúng.
    Và để vứt bỏ nhiều loại như là quy ước phổ biến và ông ấy được ca ngợi vì điều đó.
    Tôi chắc chắn có một vài người không thích ông ấy.
    Tôi nghĩ hầu hết mọi người ca ngợi ông ấy vì điều đó.
    Um, tôi đoán ông ấy có một cảm giác nào đó về việc ông ấy sẽ sống bao lâu.
    Và rồi có thể một lúc nào đó cảm giác đó đã bị phóng đại và rồi bùm, cha bạn đã chết khi bạn còn rất trẻ.
    Bạn có nghĩ rằng điều đó đã cho bạn một góc nhìn rằng, bạn biết đấy, vào bất kỳ thời điểm nào bạn có thể chỉ còn bốn tháng nữa, bạn nhận được thông báo bốn tháng rằng bạn sẽ chết trong bốn tháng nữa.
    Như vậy, điều đó có hình thành suy nghĩ của bạn về tương lai không?
    Ý tôi là, bây giờ cha tôi, tôi không nói điều này như một… ý tôi là, không, thật thú vị khi có thể đã có một lợi thế rõ ràng, tất nhiên, không phải là việc ông ấy qua đời, mà là ý tưởng rằng điều đó thực sự tạo ra một cảm giác cấp bách không chỉ về hiện tại mà còn về tương lai. Tôi nhớ khi chúng tôi còn rất trẻ. Bạn như, tôi muốn có con. Tôi sẽ có một gia đình, như, tôi nghĩ là người đầu tiên trong số tất cả chúng tôi từ rất sớm. Và đối với những người có cha mẹ, bạn biết đấy, vẫn còn sống và, và, bạn biết đấy, có vẻ như khỏe mạnh, có thể họ cảm thấy ít cảm giác cấp bách hơn, đúng không? Nghe có vẻ tuyệt vời, cha mẹ còn sống, khỏe mạnh, được rồi, đó là một phước lành, nhưng nếu điều đó ngăn cản bạn sống cuộc sống của mình theo cách thực sự liên kết với tương lai của bạn, thì điều đó không tốt. Vậy bạn có nghĩ rằng chúng ta có một cảm giác trực giác hoặc một cảm giác vô thức về việc chúng ta có khả năng sống bao lâu, như một loại khoảng thời gian không? Bởi vì Steve đã lập luận rằng trong một số bài viết và bài phát biểu của ông ấy. Vậy hãy nói về cái chết. Vì vậy, tôi cho rằng một trong những điều giữ chúng ta không nghĩ về tương lai xa và hành động, cư xử theo cách sẽ thay đổi nó theo hướng tốt hơn là thực tế rằng để thực sự nghĩ và cảm nhận bản thân vào tương lai xa có nghĩa là bạn sẽ phải nghĩ về một khoảnh khắc mà bạn không còn tồn tại nữa. Năm 1972, Ernest Becker đã viết một cuốn sách, mà bạn sẽ biết tất cả về cuốn sách dựa trên tiêu đề có tên là Sự Phủ Nhận Cái Chết, ông đã giành được Giải thưởng Pillar of Surprise cho nó. Và lập luận của Becker là chúng ta là loài duy nhất mà ở một độ tuổi rất sớm nhận ra rằng chúng ta chỉ ở đây trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng hơn hết, vào một thời điểm nào đó chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ ngừng tồn tại. Và lập luận của Becker thêm rằng mọi thứ, tôn giáo, văn hóa, máy tính xách tay, xe convertible, mọi thứ mà chúng ta tạo ra là cách của chúng ta để đẩy lùi sự hiểu biết rằng vào một thời điểm nào đó chúng ta sẽ ngừng tồn tại và điều đó làm chúng ta kinh hoàng.
    Tôi hoàn toàn đồng ý và tôi rất, rất biết ơn vì bạn đã đề cập đến cuốn sách này và ý tưởng này từ Becker, vì tôi muốn lập luận rằng mọi sự nghiện ngập, từng sự nghiện ngập một đều dựa trên nỗi sợ cái chết và một nỗ lực để rút ngắn khoảng thời gian suy nghĩ, rút ngắn khoảng thời gian thưởng, rút ngắn khoảng thời gian của mọi thứ để tránh thực tế đó.
    Và đó là một thực tế mà chúng ta học được từ rất sớm một cách trực giác vì chúng ta thấy cái chết xung quanh mình. Ngày càng nhiều ở Mỹ, đặc biệt là trong thế giới phương Tây, chúng ta lùi lại khỏi cái chết, chúng ta làm mọi thứ có thể để tránh ngay cả những người già, bạn biết đấy, chúng ta đưa họ vào các viện dưỡng lão, trước đây chúng ta sống cùng nhau, đúng không, trong những ngôi nhà đa thế hệ vì những người lớn tuổi, tôi muốn lập luận, nhắc nhở chúng ta về cái chết, nhắc nhở chúng ta về sự hữu hạn của chính mình.
    Và vì vậy, cho đến khi chúng ta có thể hòa giải với bản thân một cách thực sự ở cấp độ cá nhân, có thể thậm chí ở cấp độ tập thể, rằng chúng ta sẽ ngừng tồn tại, thì việc dự đoán tương lai trở nên cực kỳ và thực sự khó khăn, để dự đoán đúng cách, để dự đoán theo cách mà tôi đang ủng hộ, đó là về việc trở thành một tổ tiên vĩ đại cho các thế hệ và con cháu trong tương lai.
    Và trong công việc mà tôi đã làm và trong chương trình mà tôi thực hiện, tôi đã làm một điều gì đó, mọi người rất bối rối, như bạn biết đấy, chương trình về tương lai, lịch sử tương lai của thịt bò, mọi người đều nghĩ, ôi, bạn sẽ thấy tất cả công nghệ tuyệt vời này, blah, blah, blah, đó là một phần của những gì chúng tôi làm. Nhưng ở giữa chương trình trong tập bốn, tôi đi đến sa mạc núi cao và du lịch khắp nơi trên thế giới, nhưng tôi đến sa mạc núi cao bên ngoài Tucson và tôi ngồi với Lua Arthur, một người hỗ trợ cái chết.
    Và những gì cô ấy làm, bạn biết đấy, thường thì khi chúng ta nghĩ về một người hỗ trợ, chúng ta nghĩ đến ai đó giúp sinh ra một đứa trẻ vào thế giới. Những gì một người hỗ trợ cái chết làm là giúp chúng ta và giúp những người thân yêu của chúng ta rời khỏi thế giới này. Và cô ấy làm một điều phi thường, một số nền văn hóa, một số tôn giáo có điều này, cô ấy làm…
    Một cái gì đó gọi là thiền về cái chết và trong chương trình, tôi thực hiện điều đó và bạn có thể tìm thấy những điều này trên mạng, nơi bạn thực sự trải qua một buổi thiền có hướng dẫn, nơi bạn đi từ việc thở đến ngừng thở và thực sự trở thành một với đất. Đó là một điều rất mãnh liệt để trải qua, nhưng tôi đã trải qua một phiên bản của thiền về cái chết như bạn đã đề cập khi tôi 18 tuổi, vì tôi thực sự là người đã nhấc điện thoại từ bệnh viện lúc hai giờ sáng, tôi đã về nhà từ trường đại học và tôi đã nhấc máy lên. Tôi thậm chí không nói xin chào. Tôi nhấc điện thoại lên và nói, đây là con trai của ông ấy, vì ai còn gọi vào lúc hai giờ sáng nữa. Và đó là một y tá trưởng, cô ấy nói, tôi muốn cập nhật cho bạn. Đây là giai đoạn rất muộn của bệnh ung thư. Cha bạn không phản ứng. Chúng tôi đã thực hiện hồi sức tim phổi. Không có chỉ dẫn nào về việc phải làm gì. Bạn muốn chúng tôi làm gì? Vì vậy, tôi đã thực hiện cuộc gọi đó, vì rõ ràng là biết chuyện gì đang xảy ra. Đó là cách tôi đối mặt với sự nổi bật của cái chết của ông ấy và cái chết của chính tôi một cách rất đột ngột. Những người khác cũng có những trải nghiệm sớm với cái chết của riêng họ. Tôi sẽ lập luận rằng có một mức độ nhất định, và bạn đã đề cập đến điều này, của sự giải phóng khi bạn đã gần gũi. Bạn không muốn điều đó xảy ra với bất kỳ ai, nhưng khi bạn đã gần gũi với việc thấy điều đó trông và cảm giác như thế nào, bạn bỗng nhiên trở nên tự do khỏi những gánh nặng mà xã hội đặt lên bạn trong cách chân thành, chăm sóc để cố gắng chống lại cái chết vì bạn không còn quan tâm nữa vì bây giờ bạn đã biết mọi thứ sẽ đi về đâu và bạn đã thấy điều đó. Là một xã hội ở phương Tây, ở Mỹ, chúng ta làm điều ngược lại. Chúng ta tiêm những thứ vào cơ thể và mọi thứ mà chúng ta có thể để đẩy lùi nó vì chúng ta muốn nhiều số lượng hơn, nhưng chúng ta không nghĩ về chất lượng của cuộc sống mà chúng ta muốn. Nói như vậy, bạn đến Nhật Bản, 90% các công ty có hơn một nghìn nhân viên…
    Những người hiện đang sống trên hành tinh Trái Đất này có tuổi từ bao nhiêu năm ở Nhật Bản. Một phần trong đó là văn hóa của chúng ta, một phần là những văn hóa khác về cách họ suy nghĩ và tôn trọng người lớn tuổi cũng như cái chết. Họ hiểu rằng chúng ta không cần phải tồn tại trong cái thiên kiến về tuổi thọ của chính mình, mà thực sự chúng ta là một phần của một chuỗi, một chuỗi lớn của sự tồn tại, những người đã đến trước chúng ta, những ưu điểm và nhược điểm của điều đó, những gánh nặng của điều đó. Và sau đó, vai trò của tôi là quyết định những gì tôi muốn giữ lại và những gì tôi muốn buông bỏ. Và sau đó, những gì tôi muốn truyền đạt cho thế hệ tiếp theo, mục đích lớn hơn đó, cái telos lớn hơn đó đang thiếu trong thời điểm hiện tại, mà tôi nghĩ chúng ta cần quay lại trong xã hội phương Tây, không chỉ để chúng ta được gắn kết và hạnh phúc, mà còn vì chúng ta cần có khả năng làm điều đó khi đối mặt với những gì chúng ta làm hoặc không làm về biến đổi khí hậu, những gì chúng ta làm hoặc không làm về sinh học tổng hợp, những gì chúng ta làm hoặc không làm về trí tuệ nhân tạo. Bởi vì ngay bây giờ, đặc biệt là trong hai lĩnh vực cuối cùng, công nghệ đang chỉ cho chúng ta phải làm gì. Và chúng ta không cần thêm sự thông minh, chúng ta cần thêm sự khôn ngoan. Và một phần của sự khôn ngoan đó sẽ đến từ việc chúng ta tích hợp thực tế mà bạn đã đề cập rằng vào một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ không còn ở đây. Làm thế nào để chúng ta thực hiện điều này? Ý tôi là, chúng ta có thể làm điều đó về mặt khái niệm, như bạn muốn tạo ra bối cảnh cho bất kỳ ai cuối cùng sẽ ở trong khung hình trống đó có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng điều đó rất khó thực hiện, như tôi nghĩ hầu hết mọi người đều giả định rằng khi đèn tắt, ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng rất khó để khiến họ làm việc vì một điều mà họ không có khả năng tưởng tượng và những người mà họ thậm chí không biết. Nói cách khác, nếu chúng ta gặp khó khăn trong việc tưởng tượng về chính mình trong tương lai, bạn đã cho chúng ta một công cụ, hãy nhìn vào phiên bản già của chính mình. Tôi rất thích điều đó. Và nếu có một trang web có thể làm điều đó, chúng ta có thể đặt một liên kết đến nó và cho họ xem các chú thích. Đặt một lời nhắc rằng bạn sẽ già đi, bạn đang già đi ngay lúc này và hãy cố gắng.
    và sống vì sự an lành của người đó và những người xung quanh họ và nhìn nhận điều đó.
    Điều đó tạo ra một giao thức cho bản thân.
    Chúng ta sẽ thiết lập giao thức cho tương lai, cách tiếp cận tương lai, việc hành động trong tương lai
    hoặc hướng tới tương lai cho những người xung quanh chúng ta và cho những người mà chúng ta thậm chí không thực sự biết
    và có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ gặp gỡ?
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời.
    Trước khi chúng ta đi vào điều đó, hãy cùng tìm hiểu sâu hơn về động lực cá nhân.
    Chúng ta đã nói về bức ảnh lão hóa mà bạn có thể làm.
    Còn có một điều khác mà bạn có thể làm rất mạnh mẽ.
    Bạn đã đề cập đến điều này trước đó, đó là viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
    Bạn có thể làm điều này tại longpath.org.
    Bạn có thể tìm thấy trang web future me.
    Bạn có một–
    Vâng, vâng.
    Đó là công cụ số một mà chúng tôi sử dụng.
    Vì vậy, khi tôi thuyết trình, tôi thường khiến mọi người ngạc nhiên khi tôi đến và nói chuyện với những nhóm lớn.
    Điều tôi nói với họ là chúng ta sẽ trải qua một phiên bản của một cuộc trò chuyện khác như thế này.
    Tôi sẽ nói, bây giờ, điều tôi muốn bạn làm là viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
    Tôi 35 năm nữa.
    Và tôi nghĩ rằng đây là một thực hành phổ biến vì tôi đã làm điều này từ khi còn rất nhỏ.
    Nhưng rõ ràng, không phải ai cũng viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
    Vâng, tôi không thể. Ý tôi là, có thể một hoặc hai lần.
    Chúng tôi đã làm điều đó.
    Và vì vậy, tôi sẽ tiết lộ cho bạn một bí mật nhỏ.
    Sự thay đổi không xảy ra khi bạn nhận được bức thư, mà khi bạn thực sự viết nó, vì bạn đang suy nghĩ về tương lai của chính mình theo cách mà bạn thường không làm, đó là, ai sẽ nhận được bức thư này?
    Tôi muốn họ ở đâu?
    Và điều tôi thấy thường xuyên hơn là mọi người đến gặp tôi sau đó và nói, để viết, tôi chưa bao giờ nghĩ, tôi muốn trở thành ai trong năm hoặc mười năm tới?
    Đường cong đó về những gì tôi muốn kết nối với là gì?
    Tôi đang tối ưu hóa cho điều gì?
    Làm thế nào để tôi làm cho bản thân mình tốt hơn theo cách đó?
    Vì vậy, tôi muốn đảm bảo mọi người hiểu rằng nếu bạn không thể nhìn vào một bức ảnh của chính mình
    Tuổi tác, ít nhất hãy viết một bức thư cho chính mình trong tương lai.
    Và bức thư đó bao gồm những gì?
    Kính gửi Andy, kính gửi Ari, và sau đó là bất cứ điều gì bạn muốn viết, đúng không?
    Đây là một cuộc trò chuyện riêng tư một-một với chính mình trong tương lai.
    Bạn có những hy vọng gì?
    Bạn có những ước mơ gì?
    Bạn có những khát khao gì?
    Bạn sợ điều gì?
    Bạn muốn thấy điều gì xảy ra?
    Bởi vì cho đến khi bạn đặt ra điều đó, bạn không thể trở thành điều đó nếu bạn không thể nhìn thấy nó, đúng không?
    Bạn thực sự phải hình dung điều đó là gì và không đưa vào những điều tiêu cực, mà là những gì bạn thực sự muốn thấy trong bức thư đó, điều này bắt đầu tạo ra một lộ trình để đạt được điều đó.
    Bởi vì ở đáy của kim tự tháp về lộ trình đó là hình dung thành công trông như thế nào, đúng không?
    Vì vậy, trong thời trung học, tôi đã chạy điền kinh.
    Và tôi bắt đầu bằng việc chạy 100 mét, một môn thể thao cá nhân.
    Và sau đó, khi tôi tiến lên, tôi bắt đầu chạy 4×100, một cuộc đua tiếp sức.
    Và điều tôi học được từ huấn luyện viên của mình, huấn luyện viên Ted Tillian, là trong 4×100, rất quan trọng để cả bốn vận động viên chạy rất, rất nhanh, rõ ràng.
    Nhưng nơi mà cuộc đua đó thắng hay thua là ở khu vực chuyển tiếp, là ở việc trao baton.
    Vì vậy, khi bạn viết một bức thư cho chính mình trong tương lai, vâng, bạn đang kết nối với tương lai của mình, nhưng điều mà nó cũng giúp bạn nhận ra là cuộc sống không phải là một cuộc đua 100 mét.
    Thực ra, nó là một cuộc tiếp sức.
    Và bạn đang cầm một baton được trao cho bạn mà bây giờ bạn sẽ trao lại.
    Và tôi đang lập luận rằng ngay bây giờ, cái mà tôi gọi là chúng ta đang ở trong khoảnh khắc thủy triều giữa cái đã qua và cái sẽ đến như một nền văn minh hành tinh.
    Chúng ta đang ở trong khu vực chuyển tiếp này.
    Và những gì chúng ta làm hoặc không làm trong khoảnh khắc thủy triều này, trong khu vực chuyển tiếp này với baton là văn hóa thịnh vượng của loài người, sẽ quan trọng hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ trong khoảnh khắc hiện tại của những nỗi đau từ mạng xã hội.
    Vì vậy, điều đó đang chạm đến cá nhân. Hãy cùng nâng cao lên tập thể.
    Chúng ta phải quyết định, với tư cách là những cá nhân, rằng một số giao thức này sẽ giúp bạn làm điều đó, nhưng chúng ta cũng phải quyết định với tư cách là một xã hội rằng chúng ta thực sự muốn giải quyết câu hỏi về mục đích. Bởi vì trong việc xóa bỏ Chúa, trong việc xóa bỏ cuộc sống sau khi chết, trong những gì tôn giáo đã mang lại cho chúng ta trong hàng trăm, hàng nghìn năm, một loại bảo đảm rằng chúng ta sẽ lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, giờ đây khi điều đó không còn tồn tại đối với nhiều người, trong khi với một số người thì vẫn còn, và điều đó vẫn giúp họ đưa ra những quyết định tốt hơn, tôi sẽ lập luận, trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng đối với những người không còn điều đó, chúng ta phải quyết định rằng, và điều này có thể đến từ một cấp độ tự ngã, rằng những quyết định mà chúng ta đưa ra hoặc không đưa ra sẽ hoặc là kết nối với các thế hệ tương lai theo một cách tuyệt vời hoặc không.
    Chúng ta có thể nằm trong ba loại này. Chúng ta có thể là một hoặc hai. Không quan trọng ai quan tâm. Tôi chỉ muốn, bạn biết đấy, như kiểu YOLO (Sống một lần). Hoặc chúng ta có thể nói rằng chúng ta muốn trở thành một phần của một dự án lớn hơn nhiều. Tôi nói về điều này rất nhiều, như kiểu, bạn có thể thấy, nhưng thiên kiến của tôi ở đây, như tôi không nói về con người, như dự án homo sapien, tôi nghĩ, như tôi đã nói, chúng ta đang ở đáy hoặc đỉnh của cái thứ ba. Chúng ta còn ít nhất vài trăm ngàn năm nữa để đi. Tôi không tập trung vào việc liệu chúng ta có rời khỏi Trái Đất và đi đến Sao Hỏa và trở thành một loài sao băng vô tận hay không. Tôi tập trung nhiều hơn vào việc chúng ta là ai, vì tôi đã gặp, như bạn, tôi đã gặp những trái tim và tâm trí vĩ đại, và tôi nghĩ rằng với tư cách là một xã hội, nếu chúng ta chăm sóc những nhu cầu cơ bản của mọi người, nếu chúng ta nhìn vào những điều tốt đẹp nhất của nhân loại, những điều tốt đẹp nhất của những con người mà chúng ta đã gặp, chúng ta có thể tất cả vươn tới mức độ đó.
    Vì vậy, thay vì có khoảng một trăm anh hùng vĩ đại trên thế giới chỉ đơn giản là rất chân thành, bạn biết đấy, như Dalai Lama hay Mẹ Teresa hoặc thậm chí Einstein, rằng điều đó thực sự có thể… Ba người đó vẫn còn nguyên vẹn hay đã bị hủy bỏ rồi? Không, họ vẫn còn, họ vẫn ở bên chúng ta. Họ vẫn ở bên tôi.
    Nhưng nhìn này, ngay cả khi bạn tham gia vào cuộc sống của họ, nhìn này, bạn đã hỏi một trong những cách, làm thế nào để xây dựng sự đồng cảm xuyên thế hệ với quá khứ?
    Đọc tiểu sử của mọi người, đặc biệt là tự truyện, và bạn sẽ thấy họ đã trải qua rất nhiều khó khăn và họ không hoàn hảo và thánh thiện như chúng ta nghĩ.
    Và những điều đó, đúng vậy, và các tự truyện thì, tất nhiên, thông qua cuộc sống của chính họ, đúng không?
    Thông qua cuộc sống của chính họ.
    Vì vậy, tiểu sử sẽ cho bạn…
    Hoặc bạn đọc những bức thư của họ gửi cho người yêu hoặc cho bạn đời của họ và bạn sẽ nghĩ, “Ừ, có vẻ họ cũng là một kẻ tồi tệ, đúng không?”
    Nhưng vào cuối ngày, nếu chúng ta như một xã hội muốn tìm thấy mình ở nơi mà nhiều người trong chúng ta hơn là ít người có cảm giác cao độ về sự kích thích trí tuệ, tinh thần và cảm xúc, điều đó sẽ không xảy ra qua đêm.
    Nhưng nếu chúng ta nói rằng đó là mục tiêu mà chúng ta muốn, chúng ta muốn thấy, mọi người sẽ tranh luận, chín tỷ, bảy tỷ, ba tỷ, bất kể dân số của loài người là bao nhiêu trên hành tinh trong vài thế kỷ hoặc thiên niên kỷ tới, chúng ta muốn thấy họ phát triển theo cách mà vượt xa những gì khoa học viễn tưởng từng cho chúng ta thấy.
    Nếu chúng ta đưa ra quyết định rằng cuộc sống của bạn, những gì Andrew Huberman đang làm trong công việc của anh ấy, những gì Ari Walkers đang đóng góp vào điều đó, điều đó mang lại cho bạn một cảm giác về mục đích mà tôi nghĩ tôn giáo từng mang lại cho chúng ta, mà giờ đây chúng ta đang thiếu trầm trọng trong một thế giới truyền thông xã hội nơi mà việc mua sắm tức thì những thứ mà chúng ta không cần trên internet.
    Đúng vậy.
    Hoặc những thứ mà chúng ta cần và chỉ là một phần thưởng trong khoảng thời gian ngắn hơn.
    Tôi không tin rằng mọi thứ xảy ra trên mạng xã hội mà chúng ta mua hoặc niềm vui mà chúng ta có trong suốt cuộc đời hoặc trong một ngày là xấu.
    Tôi cũng không nghĩ rằng tôi là một người theo chủ nghĩa tư bản.
    Điều tôi nghĩ là đó chỉ là một, nó chỉ là một khoảng thời gian hoạt động.
    Tôi chỉ nghĩ rằng tốt hơn hết là có sự linh hoạt.
    Nó giống như trong dinh dưỡng, họ nói về sự linh hoạt chuyển hóa.
    Đúng vậy.
    Nó không phải là về sự cân bằng mà là về sự hài hòa.
    Chúng ta đang hài hòa với tương lai như thế nào?
    Đó là điều tôi đang ủng hộ.
    Tôi yêu thích điều đó và tôi cũng biết rằng nhiều người yêu thích nó, ngay cả khi họ không biết họ yêu thích nó, có nghĩa là họ có thể chưa nghe nó được diễn đạt theo cách mà bạn mô tả trong cuốn sách của bạn, trong chương trình của bạn và hôm nay, nhưng tôi nghĩ rằng nhiều người chỉ đang hy vọng rằng những người đạt được thành tựu cao như Steve Jobs, Elon Musk, tôi không biết mọi người cảm thấy thế nào về các chính trị gia ngày nay, nhưng những người xây dựng công nghệ dường như thực sự quan tâm đến tương lai.
    Nói gì thì nói về Elon, nhưng anh ấy đang xây dựng những thứ cho hiện tại và cho tương lai.
    Ý tôi là, anh ấy đang làm điều đó, để họ có thể chăm sóc cho các thế hệ tiếp theo.
    Cũng giống như có những người như Edison và Einstein, và bạn phải cẩn thận với tên gọi những ngày này vì gần như ai cũng có điều gì đó liên quan đến họ mà bạn sẽ kích thích ai đó, nhưng tôi sẽ thoải mái nói rằng, tôi thậm chí sẽ nói như Jane Goodall, như sự trân trọng mối quan hệ của chúng ta với động vật và những gì chúng có thể đóng góp cho sự hiểu biết của chính chúng ta về bản thân và hành tinh của chúng ta, kiểu như vậy.
    Những người đó đã mở đường cho cuộc sống mà tôi đã có và tôi cảm thấy khá tuyệt về điều đó.
    Nhiều người có lẽ đang nói, được rồi, điều đó có ý nghĩa với gia đình tôi, nhưng tôi có gì để đóng góp?
    Bạn đưa ra ví dụ về việc trẻ em luôn quan sát, chúng mang theo những mẫu hình và đặc điểm và chắc chắn là những phản ứng mà chúng quan sát từ cha mẹ của chúng.
    Điều gì là chấp nhận được? Điều gì là không chấp nhận được?
    Bắt đầu từ những năm 80 và 90 ở đất nước này, có nhiều vụ ly hôn và gia đình tan vỡ hơn so với trước đây.
    Hệ quả là, cũng đã có sự tan vỡ trong kiểu lễ hội tập thể.
    Những điều đã gắn bó với chúng ta qua thời gian đang xảy ra ít thường xuyên hơn bây giờ.
    Nhiều trong số này đã trở nên thương mại hóa, nhưng đó luôn là trường hợp.
    Mọi người đã nhận quà Giáng sinh bằng cách này hay cách khác.
    Bạn có nghĩ rằng sự phân rã của đơn vị gia đình đã góp phần vào sự thiếu hụt, hãy gọi nó là tư duy và ra quyết định dài hạn không?
    Nhìn chung, tôi nghĩ rằng sự phân rã của các tổ chức đã tồn tại cùng chúng ta trong vài trăm năm qua đang dẫn đến sự gia tăng theo cấp số nhân của hành vi ngắn hạn.
    Bạn đã đề cập đến tôn giáo, có lẽ một chút chúng ta có thể nói về các trường đại học.
    Ngày nay, một phần do sự thiếu tin tưởng vào khoa học, một phần do sự thiếu tin tưởng vào chính phủ và một phần do sự thiếu tin tưởng vào truyền thông truyền thống, ngày càng có nhiều ý tưởng cho rằng giáo dục chính quy không còn giá trị như trước đây.
    Mọi người luôn dẫn chứng những ví dụ về Mark Zuckerberg và những người khác không hoàn thành đại học, nhưng tôi sẽ lập luận rằng họ đã vào học và chọn rời bỏ.
    Họ đã xin nghỉ học, họ không bỏ học, và họ là những cá nhân hiếm hoi.
    Ryan Holiday đã nói rất đúng, “Nếu bạn đang gặp khó khăn ở đại học, bạn chắc chắn là kiểu người cần phải ở lại đại học, trừ khi có vấn đề về sức khỏe tâm thần hoặc vấn đề sức khỏe thể chất nào đó cần được chăm sóc, vì không nơi nào khác trong cuộc sống, ngoại trừ có lẽ là quân đội, có một bộ bước rõ ràng có thể đưa bạn từ điểm A đến điểm B với một chứng chỉ mà bạn có thể sử dụng trong thế giới thực.”
    Tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó, nhưng tôi cũng sẽ lập luận rằng các tổ chức học thuật và tài chính đã thay đổi, các tổ chức chính trị đã thay đổi, và có một sự thiếu tin tưởng sâu sắc.
    Chúng ta đang gặp khó khăn hơn trong việc dựa vào họ để đưa ra những quyết định tốt.
    Bạn đã thấy nhiều hiệu trưởng của các trường đại học lớn bị sa thải gần đây, bao gồm Stanford, tôi đã nói rằng điều đó đã xảy ra, nhưng cũng có Harvard và những nơi khác vì những lý do khác nhau, và bị sa thải có thể không phải là thuật ngữ chính xác, họ đã quyết định từ chức, dù là gì đi nữa, họ không còn ở đó nữa, đã có những người mới vào, và vì vậy có rất nhiều sự thiếu tin tưởng.
    Chúng ta có thể dựa vào điều gì?
    Nếu mọi người ngày càng mất niềm tin vào tôn giáo, mất niềm tin vào các tổ chức học thuật, thì chúng ta còn lại điều gì?
    Chúng ta đã rất giỏi trong học thuật, ít nhất là ở lĩnh vực khoa học xã hội, trong việc chỉ ra những gì sai với các hệ thống, nhưng lại không nói về những hệ thống mà chúng ta muốn chúng trở thành. Bởi vì nếu quay ngược lại vài trăm năm trước, trải qua thời kỳ Khai Sáng, đặc biệt là từ thời Phục Hưng đến Khai Sáng, Khai Sáng đã mang lại cho chúng ta ý tưởng về một câu chuyện lớn mới dựa trên lý trí và logos, và khả năng hiểu thế giới bằng cách phân tích nó thành các phần cấu thành của nó. Khoa học, tiến về phía trước vài trăm năm, và giờ đây chúng ta đang ở điểm mà chúng ta rất giỏi trong việc chỉ ra những gì không hiệu quả, nhưng lại rất kém trong việc chỉ ra những gì hiệu quả và những gì chúng ta thực sự muốn, bởi vì việc nói ra những gì chúng ta muốn có nghĩa là chúng ta phải đưa ra một loại câu chuyện lớn, một sợi chỉ, một tương lai chính thức mà chúng ta có thể bám vào.
    Điều đó cho chúng ta biết rất nhiều về, nó giống như một tuyên bố về các giá trị.
    Nói rằng điều đó không hiệu quả thật đáng sợ đối với nhiều người, bởi vì nói rằng điều đó không hiệu quả, điều đó không tốt, điều đó không tốt.
    Thật dễ dàng để trở thành một nhà phê bình.
    Những gì bạn đang mô tả có những điểm tương đồng đáng kinh ngạc với sức khỏe, như khi tôi bắt đầu podcast và thậm chí trước đó khi tôi đăng trên mạng xã hội là trong thời gian phong tỏa, và có rất nhiều nỗi sợ hãi về mọi thứ, và tôi đã nói, “Nghe này, tôi không thể giải quyết vấn đề lớn hơn liên quan đến những gì có thể hoặc không thể đang diễn ra, nhưng điều gì là rõ ràng?
    Mọi người đang căng thẳng.
    Căng thẳng là xấu khi nó trở thành mãn tính.
    Mọi người không ngủ đủ giấc.
    Điều đó thật tệ, đặc biệt là khi nó trở thành mãn tính.”
    Tôi có một số giải pháp tiềm năng, một số công cụ, một số công cụ không tốn kém.
    Vì vậy, phần lớn nền tảng của podcast Human Lab là về những điều bạn làm nhiều hơn là những điều bạn không làm.
    Vì vậy, những gì bạn đang mô tả về cơ bản là một lĩnh vực bao gồm việc phân tích mọi thứ nhưng không đưa ra giải pháp.
    Vì vậy, nghe có vẻ rất giống nhau, và tôi nghĩ rằng mọi người yêu thích những giải pháp tiềm năng. Ngay cả khi một người thừa nhận, “Nhìn xem, điều này có thể không giải quyết mọi vấn đề về giấc ngủ,” nhưng nó có thể tạo ra những tiến bộ tích cực đối với một số vấn đề hoặc làm cho nó tốt hơn 50%, 20%, trong một số trường hợp là 100% tốt hơn. Và tất nhiên, có những người mà công cụ không hiệu quả và họ cần phải áp dụng những biện pháp cực đoan hơn. Nhưng tôi nghe bạn nói rằng tôn giáo đã cung cấp các giải pháp, không chỉ chỉ ra các vấn đề. Mọi người không còn nhìn vào điều đó nhiều nữa. Những tổ chức lớn như các tổ chức học thuật, các tổ chức chính trị, hãy đối mặt với thực tế, bất kể ai đứng ở bên nào của lối đi, họ luôn luôn tranh đấu. Nó giống như một chu kỳ tin tức 12 giờ được thiết kế chỉ để chỉ trích nhau, để không ai thực sự phải nói ra những gì họ thực sự tin tưởng một cách rõ ràng và cụ thể. Có những người làm điều đó nhiều hơn những người khác, nhưng đó là một mớ hỗn độn. Và sau đó, về mặt đơn vị gia đình, đây là điều tôi đã ám chỉ trước đó. Tôi cảm thấy rằng các đơn vị gia đình, giá trị và cấu trúc đang trở nên hiếm hơn, ít nhất là trong quan điểm truyền thống về gia đình. Hai bậc phụ huynh, trẻ em, v.v., điều này không phải là yêu cầu để gọi một cái gì đó là gia đình. Vậy bạn có đang nói rằng tất cả chúng ta đều phải nhìn nhận, như nó rõ ràng bắt đầu từ cá nhân, nhưng phần công việc của việc trở thành một con người bây giờ và trong tương lai là học cách tiếp cận tương lai này? Chúng ta phải có ý thức về tương lai, nhưng một lần nữa, điều này quay trở lại yếu tố liên thế hệ. Chúng ta phải đánh giá một cách phê phán nơi chúng ta đến từ đâu và tại sao chúng ta lại ở điểm này. Vậy hãy nói về gia đình hạt nhân. Ý tưởng rằng con cái của bạn sẽ được “huấn luyện giấc ngủ” và được đưa vào một phòng khác là tương đối mới, đó là từ thời kỳ Victoria, nơi bạn sẽ đưa con cái vào một phòng khác, vì nếu bạn quay lại với hầu hết các nền văn hóa bản địa, mọi người đều ngủ cùng nhau. Và điều này đã xảy ra trong hàng ngàn năm, và trẻ em đã- Trong một đống lớn?
    Ừ, hoặc trong một căn phòng lớn hoặc trong một ngôi nhà dài.
    Giống như những chú lợn con?
    Giống như những chú lợn con.
    Tôi không biết chúng có giống như những chú lợn con không, nhưng chắc chắn là tất cả chúng đều ngủ cùng nhau.
    Và nhìn này, tôi sẽ nói điều này theo cách không phán xét, nhưng nó sẽ nghe có vẻ rất phán xét.
    Thỉnh thoảng tôi đi bộ trên phố và thấy những đứa trẻ trong xe đẩy được một người lớn có vẻ khỏe mạnh đẩy.
    Đứa trẻ thì tách biệt và chúng ở trong một cái xe đẩy kiểu như thế, cái này có nguồn gốc từ nước Anh thế kỷ 17, 18.
    Nhưng nếu bạn nhìn vào hầu hết các nền văn hóa trên thế giới trong hàng ngàn năm, những gì họ đã làm là họ bế trẻ em của họ trong cái mà chúng ta gọi là tam cá nguyệt thứ tư.
    Thường thì là mẹ, có nhiều lý do về mặt gia trưởng cho điều đó, nhưng họ thực sự sẽ có một cái bọc và đứa trẻ sẽ được bọc lại và được giữ rất gần bên họ.
    Giống như cái bọc bé?
    Không, cái bọc bé, bạn đặt đứa trẻ ở phía trước bạn, nhưng nó quay ra ngoài.
    Khi bạn thực sự bọc chúng lại bằng một cái bọc dài khoảng 20 yard, thì đó là da kề da.
    Và nhìn này, và có lý do, như mọi thứ, có lý do cho mọi thứ.
    Để một đứa trẻ ra đời từ người mẹ với sự phát triển nhận thức, trí tuệ và thể chất như một chú tinh tinh con sẽ mất 18 tháng thai kỳ, nhưng chúng ta chỉ làm điều đó trong chín tháng.
    Bạn biết tại sao.
    Đúng không?
    Đó là lý do tại sao chúng ta làm như vậy, vì não của chúng ta đã phát triển lớn hơn nhờ vào tất cả protein đó, vì Ari và Andy đã săn bắn cùng nhau sử dụng khả năng nhận thức của chúng ta từ sớm trong câu chuyện này, rằng đứa trẻ phải ra đời sau chín tháng, vì khi chúng ta chuyển từ đi bằng bốn chân sang đi bằng hai chân, khung chậu của nữ giới sẽ đóng lại, và chỉ có một khoảng trống nhất định cho đứa trẻ ra đời.
    Vì vậy, chúng ra đời sớm.
    Vâng.
    Não đã hoàn thành phát triển bên trong.
    Bạn chỉ có thể có những đứa trẻ chết lưu.
    Ý tôi là, có thể có một nhánh của phiên bản loài trước đây của chúng ta mà nhiều bà mẹ và trẻ em đã chết trong khi sinh vì điều này, họ đã bị loại bỏ, nhưng đó không phải là thuật ngữ chính xác.
    Và vì vậy chúng ta đã tìm thấy sự cân bằng tối ưu khoảng chín tháng, đúng không?
    Nhưng điều đó có nghĩa là em bé phải được gắn bó và gần gũi với mẹ vì nó hoàn toàn bất lực.
    Điểm mấu chốt là rất nhiều điều chúng ta làm, chúng ta không xem xét một cách nghiêm túc.
    Vậy bạn đang nói về sự sụp đổ của cấu trúc gia đình.
    Tôi sẽ lập luận rằng sự sụp đổ đó không xảy ra bây giờ.
    Sự sụp đổ đó đã xảy ra khi chúng ta bắt đầu chuyển từ các bộ lạc và gia tộc nuôi dạy trẻ em sang một tư duy thời Victoria, nơi chúng ta lấy những điều lớn lao – có rất ít loài trên hành tinh này mà sau khi con cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái cái
    Và nó sẽ trông như thế nào?
    Chờ đã, liệu chúng ta có bị rối tung lên vì bạn đã nói rằng chúng ta đã đi được khoảng một phần ba chặng đường của chúng ta–
    Mọi thứ đang tốt hơn bao giờ hết.
    Vâng, tôi hiểu câu hỏi, như thế nào mà chúng ta lại rối tung lên?
    Và tôi luôn nói rằng chúng ta không rối tung lên.
    Chúng ta thực sự đang làm tốt hơn nhiều.
    Nhìn này, tôi bước vào phòng của con gái tôi và nhìn vào giá sách của chúng, hai cô con gái sinh đôi 15 tuổi.
    Và mọi tác phẩm hư cấu diễn ra trong tương lai đều là những câu chuyện u ám.
    Tất cả những tương lai mà chúng biết đều là Trò Chơi Đói, là Trăm, là Người Chạy Labyrinth, một thế giới đã trở nên tồi tệ.
    Tôi hiểu– chúng ta đã nói về điều này trước đó, có sự thiên lệch tiêu cực.
    Mọi người sẽ bị thu hút bởi việc đọc về những điều đó.
    Trẻ em bây giờ đọc những thứ đó.
    Đúng vậy, đó là những cuốn sách bán chạy nhất.
    Những cuốn sách bán chạy nhất đều là những câu chuyện u ám– luôn có một mối tình và một điều gì đó tuổi teen, nhưng bối cảnh luôn là một thế giới u ám.
    Và chúng ta bị thu hút bởi điều đó giống như chúng ta bị thu hút bởi một đám cháy trong thùng rác vì chúng ta muốn thấy những điều mà– những câu chuyện u ám có thể hoạt động như một–
    Thật buồn.
    Những câu chuyện u ám có thể hoạt động như một hệ thống cảnh báo sớm.
    Nếu bạn cứ làm điều này mà bạn đang làm và suy diễn ra vài thập kỷ, nó sẽ trông như thế này.
    Điều mà chúng ta đang thiếu, và bạn vừa nói đúng, là những câu chuyện về việc nếu chúng ta làm đúng, cái mà chúng ta gọi là protopia.
    Vậy utopia là một thế giới hoàn hảo mà luôn sụp đổ vào chính nó, thực sự là một thế giới u ám về kích cỡ.
    Dystopia mà chúng ta đã nói là một thế giới tồi tệ, tồi tệ.
    Một protopia, ý tưởng này được đưa ra bởi Kevin Kelly, là một ngày mai tốt đẹp hơn.
    Không hoàn hảo, nhưng là một nơi mà chúng ta đang tiến bộ.
    Vì vậy, điều này cực kỳ quan trọng, và đây là cách tôi trả lời câu hỏi của bạn cách đây vài phút, rằng chúng ta bắt đầu đặt những câu chuyện trong protopias, trong những ngày mai tốt đẹp hơn.
    Trong những ngày mai, nơi không phải mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng nơi chúng ta đã đạt được những tiến bộ đáng kể.
    Bây giờ thì nó sẽ không hoàn hảo.
    Vẫn sẽ có ly hôn và có thể cả những vụ giết người trong sự hỗn loạn. Nhưng nếu chúng ta bắt đầu hình dung tương lai của mình trong những thế giới tốt đẹp hơn hiện tại, tôi cho rằng đó sẽ là những câu chuyện bắt đầu đóng vai trò như một chiếc lồng giúp kéo chúng ta vượt qua khoảnh khắc hẹp hòi của sự biến động và hỗn loạn mà chúng ta đang trải qua. Làm thế nào để chúng ta thực hiện điều đó ở quy mô lớn? Bởi vì tôi nghĩ rằng nhiều người nghe điều này sẽ nói, “Được rồi, tất cả nghe có vẻ tuyệt vời.” Như tôi, tôi nói rằng sự chuyển mình từ khái niệm xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn thông qua sự hy sinh bản thân, mà thay vào đó bạn có thể biến nó thành một nỗ lực vì bản thân và người khác, như cách bạn đã mô tả. Thấu cảm cho bản thân, thấu cảm cho người khác. Có một chút kiểm soát đối với sự co lại và giãn ra của khoảng thời gian của bạn. Đảm bảo rằng bạn chăm sóc bản thân tốt, nhưng bạn cũng chăm sóc cho các thế hệ tương lai. Như cho khung trống đó, khung hiện tại trống rỗng. Và sau đó chuyển từ dystopia sang protopia, tất cả nghe có vẻ tuyệt vời. Nhưng tôi nghĩ nhiều người có thể nghĩ, “Được rồi, tốt nhất, tôi có thể làm điều đó cho bản thân và những người mà tôi biết. Sẽ rất khó để làm điều đó vì lợi ích chung cho lợi ích lớn hơn.” Và bạn có thể nói, “Chà, điều đó thực sự góp phần vào lợi ích chung.” Điều này thực sự rất giống với những gì chúng tôi nói với các sinh viên sau đại học khi họ nhận được vòng dữ liệu đầu tiên. Bạn nói, “Được rồi, dữ liệu thường, không phải lúc nào cũng vậy, nhưng thường thì bạn nói, ‘Dữ liệu thật thú vị. Nếu nó tiếp tục theo cách này, đó sẽ là một câu chuyện thú vị.’” Và họ có cảm giác và bạn cũng đã có cảm giác vì bạn có kinh nghiệm để biết rằng kịch bản tốt nhất là một bài báo vững chắc, mà ba người đánh giá của bạn và có thể 20 người khác sẽ đọc. Và bạn sẽ dành năm năm tiếp theo trong cuộc đời mình cho điều này. Có thể là ba năm, nhưng có lẽ là năm năm cuộc đời của bạn. Và bạn sẽ nhận được bằng tiến sĩ của mình. Và luôn có câu hỏi này, như, “Bạn có bỏ dự án đó và theo đuổi điều gì khác hay bạn sẽ tiếp tục với dự án đó?”
    Nói cách khác, những gì bạn đang nói là bạn có thể đặt viên gạch của mình lên bức tường, nhưng đó chỉ là một viên gạch, trong khi có những dự án khác mà bạn có thể nói, “Wow, đó giống như một cánh của nhà thờ lớn.”
    Và đó là một trường hợp hiếm hoi xảy ra, và nhiều phần trong đó là khóa chặt và không phải lúc nào cũng thành công.
    Nhưng điều chúng tôi đang nói ở đây là mức độ chăm chỉ mà mọi người sẵn sàng làm việc thường liên quan đến những gì họ cảm thấy tiềm năng lợi ích sẽ là.
    Nếu họ có thể cảm nhận được lợi ích, và nhân tiện, tôi rất thích các giao thức mà bạn đã đề xuất, khung rỗng, ghi chép cho bản thân trong tương lai, khái niệm đóng gói thời gian, suy nghĩ hiện tại của bạn vào tương lai, sự lão hóa của bản thân, đây là những điều rất có thể thực hiện.
    Tôi dự định sẽ thực hiện chúng và tôi nghĩ chúng rất có giá trị.
    Nhưng nếu tôi hiểu đúng, bạn đang quan tâm đến việc tạo ra một phong trào nào đó mà nhiều người, nếu không muốn nói là tất cả mọi người, đang suy nghĩ theo cách này vì mô hình khác là, “Được rồi, những người như Elon sẽ lo cho chúng ta,” hoặc hệ thống quá hỏng hóc, không có gì tôi có thể làm, tôi chỉ đang cố gắng để sống sót.
    Vậy làm thế nào để tạo ra một hệ thống thưởng hoặc một nền tảng mạng xã hội?
    Làm thế nào để kết nối với những người khác cũng đang cố gắng làm điều này?
    Vì vậy, câu hỏi bạn đang hướng tới là, trong nhiều công việc mà tôi đã đọc và nghe trên podcast này, thường là về cách chúng ta, rõ ràng, làm thế nào để tối ưu hóa bản thân?
    Và tôi có ý đó theo cách tích cực, không phải theo cách ích kỷ.
    Làm thế nào để chúng ta làm cho bản thân tốt hơn?
    Đó là nơi chúng ta phải bắt đầu.
    Tôi đang vận động cho việc làm thế nào để tối ưu hóa xã hội?
    Làm thế nào để chúng ta tối ưu hóa nền văn minh?
    Và đây là một trường hợp rõ ràng mà, không giống như khi chúng ta nghĩ về quy mô là, sản xuất nhiều sản phẩm hơn với giá rẻ hơn, đây thực sự là một cộng thêm một cộng thêm một cộng thêm một đến vô cực.
    Vì vậy, ngay bây giờ, những người nghe của bạn có tiềm năng sống và hành động theo cách dài hạn này, nơi họ đang làm điều gì đó cho một mục đích lớn hơn, họ đang suy nghĩ về mục đích của mình trong thế giới như là một phần trong mục đích lớn hơn của loài người chúng ta để tạo điều kiện cho sự phát triển thịnh vượng hơn nữa trong tương lai cho các thế hệ tiếp theo.
    Nếu bạn nghĩ về những người nghe của bạn và cách họ tương tác cũng như cách họ mô phỏng hành vi, tiềm năng và các lĩnh vực của họ, bạn đang nói đến 30, 40, 50 triệu người, đúng không? Đó là một con số rất, rất lớn.
    Và những gì chúng ta biết về sự lây lan xã hội và cảm xúc là những điều này có tính lây lan. Chúng là những meme. Đây là công trình của Susan Blackmore. Đó là cách mà nó mở rộng. Thực tế, đây là một trong những điều mà bạn không chỉ đơn giản là thêm bột và đột nhiên sẽ tạo ra tương lai tối ưu cho mọi người, vì chỉ một người, chúng ta đều có vai trò của mình trong đó.
    Điều tôi muốn là bất kỳ ai đang nghe hoặc xem điều này, khi họ hoàn thành, hãy dành một vài phút để suy nghĩ về những loại tương lai mà tôi muốn cho bản thân, cho gia đình, cho các thế hệ tiếp theo và vai trò của tôi trong vở kịch lớn đó là gì? Tôi phải làm gì?
    Và vâng, bạn cần các quy trình để đưa bạn trở lại với điều đó, đúng không? Đối với tôi, điều đó dễ dàng vì tôi đã viết sách. Tôi đã thực hiện chương trình. Tôi nghĩ về con đường dài, tôi có thể làm điều đó. Đối với những người khác, đây có thể là lần đầu tiên họ suy nghĩ về điều này hoặc có thể đã suy nghĩ về nó trong nhiều năm.
    Ngay cả trong những tương tác nhỏ nhất, họ bắt đầu thực hiện điều đó và điều này liên quan đến Viện Santa Fe và lý thuyết phức tạp. Những điều này bắt đầu thực sự vang vọng. Đó là cách chúng ta thực hiện. Chúng ta không cần phải diễu hành cho chủ nghĩa dài hạn, đúng không? Chúng ta không cần những miếng dán trên xe. Cảm ơn bạn.
    Sẽ không có miếng dán nào. Sẽ không có miếng dán nào. Sẽ không có miếng dán nào. Nó liên quan đến việc đặt bản chất và hành động của chúng ta trong lĩnh vực khả năng.
    các tương lai mà chúng ta mong muốn và vai trò của chúng ta trong đó, cùng với mục đích. Tôi không quan tâm bạn là một barista, một giáo viên lướt sóng, một podcaster xuất sắc, bất cứ điều gì bạn làm, hãy làm điều đó với ý định và sự công nhận rằng bạn đang tạo ra một cách tồn tại trong thế giới này có những hậu quả và tiếng vang vượt ra ngoài khoảnh khắc hiện tại. Bạn đã nói trước đó, ai biết ai sẽ nghe podcast của bạn? Điều tôi có thể nói với bạn một cách chắc chắn vì tôi chắc chắn điều đó có thể đã xảy ra là một mô hình ngôn ngữ lớn, một LLM, thứ mà chúng ta gọi là AI hiện nay, đã hoặc sẽ đến một lúc nào đó tiếp nhận podcast của Huberman Lab? Chúng ta có một cái. Chúng ta có một AI của Huberman Lab. Đó là điều tuyệt vời. Chúng ta chưa quảng cáo nó rất nhiều, nhưng nó ở đó. Bạn có thể hỏi tôi những câu hỏi. Nó khá tốt. Nó nghe có vẻ giống tôi. Những câu đùa thì khô khan và không hài hước. Tôi sẽ nói rằng nó chủ yếu hài hước, nhưng tôi sẽ cung cấp cho bạn thêm một số, nhưng cuối cùng điều đó sẽ lan tỏa ra. Vậy thì với tốc độ mọi thứ đang diễn ra, ba hoặc bốn năm nữa, cuộc trò chuyện này, cách chúng ta mô hình hóa, những gì tôi học ở trường, đạo đức diễn ngôn, cách chúng ta nói chuyện với nhau, đang dạy những cỗ máy này cách suy nghĩ và hành động, và chúng ta là ai và chúng ta trở thành điều tốt nhất hoặc tồi tệ nhất của chính mình như thế nào. Những gì chúng ta đưa ra, loại nội dung công khai sẽ trở thành những gì mà những cỗ máy này nghĩ rằng chúng nên như thế nào, và chúng ta đang mô hình hóa điều đó cho chúng. Quay lại ví dụ về giáo dục đại học một chút, tôi nghĩ giáo dục đại học, giống như nhiều tổ chức khác khi AI, thứ mà chúng ta gọi là vậy, hoàn toàn hoạt động sẽ thay đổi một cách triệt để, triệt để và sẽ có một gia sư Cambridge hoặc Oxford trong tai mọi người, và giáo dục đại học, ý tưởng rằng bạn tập hợp lại để nhận thông tin sẽ bắt đầu tan biến khỏi giáo dục đại học, nhưng những gì giáo dục đại học sẽ bắt đầu làm và tôi nghĩ chúng ta sẽ cần phải…
    Tập trung không chỉ vào trí tuệ và nhận thức, mà còn vào tâm lý và cảm xúc cốt lõi của con người bạn và giúp bạn phát triển điều đó. Thật tuyệt vời khi nghe điều đó.
    Có một vị khách trước đây trên podcast này, hoặc có một vị khách trên podcast này trước đây, Tiến sĩ Wendy Suzuki, Giáo sư tại NYU, hiện nay cô ấy là Hiệu trưởng Khoa Nghệ thuật và Khoa học, tôi nghĩ đó là tiêu đề chính xác, và cô ấy đang cố gắng mang một số dữ liệu từ các phòng thí nghiệm của mình về giá trị của những bài thiền rất ngắn trong việc quản lý căng thẳng ở trường đại học, trước tiên là để giúp sinh viên quản lý căng thẳng mà trường đại học mang lại và việc ở độ tuổi đôi mươi, nhưng tôi nghĩ có một chủ đề lớn hơn ở đây, đó là cố gắng dạy phát triển cảm xúc, dạy tự điều chỉnh, vì nhiều người không được học điều đó, hoặc họ có hiểu biết nhưng lại có những khoảng trống lớn.
    Tôi thích cách bạn mô tả điều này, cơ bản nó là một ống kính, nếu tôi có thể nói như vậy, đó là một ống kính vào trải nghiệm con người rất năng động và thực sự hòa hợp với thực tế rằng bộ não con người có khả năng đại diện cho thời gian một cách năng động, như tập trung vào, như giải quyết cho hiện tại, sẽ có những phần trong ngày của bạn, không nghi ngờ gì hôm nay, nơi bạn chỉ cần giải quyết cho hiện tại, bạn không nghĩ về lợi ích lớn hơn, và sau đó là khả năng mở rộng ý thức của bạn theo nghĩa tạm thời và giải quyết cho những điều dài hạn hơn, thực hiện những khoản đầu tư cho tương lai.
    Tôi tự hỏi, làm thế nào chúng ta có thể khuyến khích mọi người trở nên tốt đẹp, làm điều tốt, và làm thế nào chúng ta có thể khuyến khích mọi người làm điều này trong bối cảnh có nhiều phần thưởng ngắn hạn và tầm nhìn ngắn hạn. Tôi nghĩ bạn đã cho chúng tôi một số câu trả lời, và chúng rất mạnh mẽ, chẳng hạn như bài tập hình ảnh bản thân khi già đi, tôi đang ghi chép vào tương lai, viết cho bản thân tương lai, bài tập khung trống, liên kết với tổ tiên của chúng ta và suy nghĩ về nơi chúng ta đang ở bây giờ và nơi chúng ta muốn đến.
    Có điều gì khác mà bạn muốn thêm vào không, có nghĩa là có điều gì mà tất cả chúng ta nên làm không?
    Chúng ta có nên đọc nhiều tiểu sử hơn không?
    Nếu tôi nhìn lại lịch sử, nó vừa có những điều tăm tối vừa có những điều sáng sủa.
    Có điều gì khác mà bạn thực sự khuyến khích mọi người làm để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình cho cuộc sống này và những cuộc sống tiếp theo không?
    Tôi đã đề cập đến điều này, chúng ta cần xem xét trong bản thân mình lý do tại sao chúng ta làm và là như thế nào.
    Bạn có biết tại sao ở đất nước này chúng ta bỏ phiếu vào thứ Ba không?
    Tôi không có ý tưởng nào cả.
    Vậy mà hầu hết các nền dân chủ tiên tiến đều bỏ phiếu vào cuối tuần hoặc một vài cuối tuần.
    Ở Mỹ, chúng ta bỏ phiếu vào thứ Ba vì đó là thời gian cần thiết để ai đó rời nhà thờ vào Chủ nhật, cưỡi ngựa vào thành phố lớn, bỏ phiếu vào thứ Ba và cưỡi ngựa trở về trước ngày chợ vào thứ Tư.
    Thật vui khi bạn sẽ nói với tôi rằng không phải vì vậy mà mọi người vẫn có thể xem bóng đá vào tối thứ Hai.
    Không, điều này xảy ra lâu trước khi có bóng đá tối thứ Hai.
    Và vì vậy, tôi nghĩ lý do chúng ta bỏ phiếu vào thứ Ba là một phép ẩn dụ cho rất nhiều điều về con người chúng ta và những gì chúng ta đã trở thành cả cá nhân lẫn xã hội.
    Tôi là một người hâm mộ lớn của liệu pháp hành vi nhận thức (CBT).
    Tôi nghĩ một phần vì điều mà nó làm là nhìn vào những câu chuyện tiêu cực mà chúng ta kể cho chính mình.
    Nhưng sau đó, vì bạn không thể chỉ nói ngừng làm điều gì đó, bạn không thể chỉ dập tắt một hành vi, bạn phải thêm vào và đưa vào một câu chuyện tích cực.
    Những gì tôi đã cố gắng làm với một phần thời gian của chúng ta ở đây hôm nay và những gì tôi muốn mọi người mang đi, không chỉ một phần mà thực sự mang đi và áp dụng là xem xét lý do tại sao lại là thứ Ba.
    Những câu chuyện nào mà bạn đã thừa hưởng?
    Một số trong số đó sẽ là những câu chuyện xã hội vĩ mô.
    Bạn được xác định bởi xã hội qua những gì bạn sở hữu, qua huy hiệu trên xe của bạn cho biết bạn thành công đến mức nào.
    Đó là một câu chuyện.
    Đó là một câu chuyện đã được nuôi dưỡng trong chúng ta.
    Có những câu chuyện khác rất cá nhân.
    Đây là những câu chuyện có thể rất riêng tư và đã tồn tại qua nhiều thế hệ trong một gia đình.
    Và sau đó để hiểu rằng một số trong những câu chuyện đó phục vụ cho chúng ta, một số câu chuyện đó không phục vụ cho chúng ta.
    Nhưng sau khi nhận ra điều đó, chúng ta cần phải viết một câu chuyện mới.
    Chúng ta phải viết một câu chuyện mới cho chính mình.
    Tôi là ai?
    Tại sao tôi lại ở đây?
    Điều đó sẽ không được trả lời bởi một tôn giáo, một vị thần, một cuốn sách, một podcast hay một nhà tương lai học.
    Nó sẽ được trả lời bằng cách nhìn vào bên trong chính mình và tìm kiếm xem bạn đã đến đây như thế nào?
    Điều gì thực sự quan trọng và bạn muốn đóng góp và giúp đỡ để chúng ta tiến lên như một loài trên chiếc tàu vũ trụ Trái Đất này, không chỉ là một hành khách, mà là một thành viên trong đội ngũ trên con tàu này và chúng ta sẽ tiến lên như thế nào.
    Những câu chuyện đã phục vụ chúng ta tốt và cũng không phục vụ chúng ta tốt.
    Để tiến lên, bây giờ là lúc để nói rằng tôi sẽ viết những câu chuyện phục vụ cho tôi.
    Tôi sẽ nhìn về tương lai, không phải như một danh từ, không phải như một điều mà tôi đang hướng tới hoặc điều gì đó sẽ đổ ập lên tôi, mà là điều tôi sẽ tạo ra.
    Và những câu chuyện đó có thể rất cá nhân, có thể là giữa các cá nhân, có thể là chính trị, có thể là kinh doanh, có thể là những gì bạn mua, những gì bạn tiêu thụ, nhưng bạn phải có quyền tự quyết.
    Bạn phải truyền vào cuộc sống của mình một cảm giác hy vọng và một cảm giác kinh ngạc và thực sự chỉ là lòng đồng cảm cho chính bạn và nơi chúng ta đang ở nếu chúng ta muốn cùng nhau tiến về những tương lai sẽ cho phép con cháu chúng ta nhìn lại và nói rằng họ là những tổ tiên vĩ đại.
    Tôi rất thích điều đó và tôi cũng muốn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ghi chép, việc ghi lại mọi thứ trên giấy hoặc có thể dưới dạng điện tử, tạo ra những viên nang thời gian cho các thế hệ tương lai vì tôi nghĩ rằng nhiều điều mà mọi người có thể đang nghĩ hoặc lo lắng một chút là, được rồi, tôi có thể làm tất cả những điều này để cố gắng làm cho mọi thứ tốt hơn và thậm chí từ bỏ mong muốn được ghi nhận, nhưng không cảm thấy rằng nó sẽ có ý nghĩa gì.
    Nhưng điều tôi đã học được từ bạn hôm nay là nó bắt đầu từ bản thân và sau đó lan tỏa ra những người mà chúng ta biết và có thể là những người mà chúng ta cùng sống chung.
    Nhưng ngay cả khi chúng ta không sống chung với ai, năng lượng đó vẫn tỏa ra từ chúng ta và điều quan trọng là tạo ra một dạng “hộp thời gian” để mọi người có thể cảm thấy họ có một ý nghĩa nào đó trong tương lai mà có thể họ sẽ không bao giờ có trải nghiệm ngay lập tức, nhưng thực sự gửi những gợn sóng đó về phía trước và cảm nhận rằng những gợn sóng đó đang di chuyển về phía trước.
    Vì lý do đó và đặc biệt là với bản chất của podcast này, vì lý do mà bạn đã đưa ra những giao thức rất cụ thể, nếu bạn muốn, mà chúng tôi đã làm nổi bật trong các mốc thời gian, tất nhiên, như là công cụ, như là giao thức, tôi thực sự muốn cảm ơn bạn vì thường thì những cuộc thảo luận về quá khứ, hiện tại và tương lai có thể trở nên hơi trừu tượng và mơ hồ đối với mọi người và bạn đã làm cho chúng rất cụ thể và có thể hành động được.
    Đó chính là điều mà podcast này hướng đến. Một phần là thông tin, một phần là lựa chọn hành động. Chúng tôi không nói cho mọi người phải làm gì, nhưng chúng tôi cung cấp cho họ lựa chọn hành động. Tôi chắc chắn sẽ áp dụng một số giao thức này.
    Và cũng cảm ơn bạn vì đã dành thời gian đến nói chuyện với chúng tôi hôm nay, chia sẻ sự khôn ngoan của bạn và chia sẻ những gì bạn đang làm theo nhiều cách.
    Thực ra, không phải theo nhiều cách. Đó hoàn toàn là một phần của những gì bạn đang mô tả, đó là hướng đến bản thân tốt nhất của bạn để mọi thứ có thể tốt hơn ngay bây giờ và trong tương lai.
    Cũng thật vui khi ngồi xuống với một người mà tôi đã biết trong nhiều năm và học hỏi từ bạn.
    Vì vậy, đó là một vinh dự và đặc quyền thực sự và tôi biết mọi người khác đang nghe và xem điều này cũng cảm thấy như vậy.
    Vì vậy, cảm ơn bạn rất nhiều.
    Cảm ơn bạn đã mời tôi.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Ari Wallach.
    Để tìm liên kết đến cuốn sách của anh ấy, chương trình truyền hình của anh ấy và các tài nguyên khác liên quan đến Long Path, xin vui lòng xem chú thích trong chương trình.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời không tốn chi phí để hỗ trợ chúng tôi.
    Ngoài ra, xin hãy đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả hai nền tảng này, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá tối đa năm sao. Xin hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc có ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Chúng tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Vì vậy, đó là Instagram, X trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội. Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
    Các tài liệu PDF về giao thức đó liên quan đến những điều như tính dẻo của não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ của bạn, tiếp xúc với lạnh có chủ đích, tiếp xúc với nhiệt có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các bộ và số lần lặp lại, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học, và tất cả đều hoàn toàn miễn phí. Để đăng ký, chỉ cần truy cập HubermanLab.com. Vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần bản tin và cung cấp địa chỉ email của bạn. Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ địa chỉ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Ari Wallach. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học. (nhạc nền) (nhạc nền)
    歡迎來到 Huberman Lab Podcast,我們在這裡討論科學及基於科學的工具,幫助我們日常生活。
    我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
    今天的嘉賓是 Ari Wallach。
    Ari Wallach 是哥倫比亞大學國際與公共事務學院的兼任副教授。
    他也是一個新電視系列節目《未來的簡史》的主持人。
    今天的討論將集中在或許是我們所有人都必須在某個時刻自我提問的重要問題上,那就是:我們如何為這個星球的未來做好準備,不僅僅是為了我們的孩子(如果我們有孩子或想要孩子的話),還是為了所有人類。
    如我們所知,人類的大腦能夠將思緒和記憶指向過去、現在或未來。
    但是,真正花時間思考他們在這個星球和文化中為下一代及其後代所創造的未來的人卻寥寥可數。
    Ari Wallach 在這個主題上是位專家,他的工作圍繞著他所稱的 Long Path Labs,專注於個體、組織和社會層面上的長期思考和協調行為,以最佳方式確保我們物種的繁榮。
    雖然這聽起來可能有些理想化,但它既是理想的,也是基於具體行動和邏輯的。
    在今天的節目中,Ari Wallach 不僅為我們闡述了這些理想,以及我們想要的東西,還教我們該如何實際創造積極的未來和遺產,為自己、為我們的家庭、以及整個社會。
    這是一個關於如何以積極的方式生活,邁向未來的極具趣味性的見解。
    因此,在今天的節目結束時,您將對您的大腦運作方式、您如何構建時間感知,以及您如何構建整個生活有一個獨特的視角。
    在開始之前,我想強調這個播客是與我在斯坦福的教學和研究角色分開的。
    然而,這是我希望並努力以零成本向大眾提供有關科學及科學相關工具的信息的一部分。
    在這個主題上,我想感謝今天播客的贊助商。
    我們的第一位贊助商是 David。
    David 生產一種獨特的蛋白質能量棒。
    它含有 28 克蛋白質,僅有 150 卡路里,而且沒有糖。
    沒錯,28 克蛋白質,其中 75% 的卡路里來自蛋白質。
    這比下一個最接近的蛋白質能量棒高出 50%。
    David 的這款能量棒口感也非常棒。
    我最喜歡的是蛋糕口味的,但其實我也喜歡巧克力口味和漿果口味。
    基本上,我喜歡所有口味。
    它們都非常美味。
    對我來說,我盡量從全食中獲取大部分的卡路里。
    然而,當我匆忙、身在外地,或只是想找一個快速的午後零食時,我經常會尋找高品質的蛋白質來源。
    有了 David,我能在零食的卡路里裡獲得 28 克高品質的蛋白質,這使我很輕鬆地達到每磅體重 1 克蛋白質的目標,並且不會攝取過多的卡路里。
    如我之前所提到的,它們的味道令人驚訝地好。
    事實上,甚至它們的口感也很好。
    它的口感更像是一種餅乾的口感,有點像嚼勁十足的餅乾,這不同於我通常會有點滿意的其他能量棒。
    在我發現 David 能量棒之前,我從來不是能量棒的忠實粉絲。
    如果您試試,它們的美味就會讓您明白我的意思。
    所以如果您想試試 David,您可以訪問 davidprotein.com/huberman。
    再次強調,網站鏈接是 davidprotein.com/huberman。
    今天的節目同時由 Helix Sleep 赞助。
    Helix Sleep 生產的床墊和枕頭是根據您的獨特睡眠需求量身定制的。
    我以前在這個和其他播客中多次談到,良好的睡眠質量是心理健康、身體健康和表現的基礎。
    我們所睡的床墊在每晚的睡眠品質上都有巨大的差別。
    我們需要一個符合我們獨特睡眠需求的床墊,既不過軟也不過硬,通風良好,對我們來說不會過熱或過冷。
    如果您訪問 Helix 的網站,可以進行一個簡短的兩分鐘問卷,問您一些問題,例如:「您是仰睡、側睡還是趴睡?」「您晚上容易感到熱還是冷?」之類的問題。
    也許您知道這些問題的答案,也許您不知道。
    不論如何,Helix 都會為您匹配到理想的床墊。
    對我而言,這最終是 Dusk 床墊,D-U-S-K。
    我已經在 Dusk 床墊上睡了超過四年,而我得到的睡眠質量絕對是非凡的。
    如果您想試試 Helix,可以訪問 helixsleep.com/huberman。
    參加那個兩分鐘的睡眠測驗,Helix 將為您匹配到最適合您獨特睡眠需求的床墊。
    現在,Helix 提供所有床墊訂單最高 25% 的折扣。
    再次提醒,請訪問 helixsleep.com/huberman,獲得最高 25% 的折扣。
    今天的節目也是由 Roka 贊助的。
    Roka 生產的眼鏡和太陽眼鏡質量是絕對最高的。
    我花了一生的時間研究視覺系統的生物學,我可以告訴您,您的視覺系統在瞬息萬變中必須應對大量挑戰,以便能夠清晰地看見。
    Roka 了解這一切,並遵據視覺系統的生物學設計了他們所有的眼鏡和太陽眼鏡。
    Roka 的眼鏡和太陽眼鏡最初是為運動而設計的,尤其是跑步和騎自行車。
    作為結果,Roka 眼鏡框架非常輕便,以至於大多數時候你甚至不會記得自己在佩戴它們。而且它們的設計也使得即使在出汗時也不會滑落。儘管 Roka 眼鏡和太陽眼鏡最初是為運動設計的,但現在它們有許多不同的框架和款式,這些都不僅適合運動,也可以用來外出就餐或工作,基本上在任何時候和任何場景下都可以使用。我在晚上會佩戴 Roka 閱讀眼鏡,或者在夜間駕駛時佩戴 Roka 眼鏡。中午時分,無論何時光線太亮無法清晰視物,我就會佩戴 Roka 太陽眼鏡。我的眼睛有些敏感,所以我需要這些。 我特別喜歡 Hunter 2.0 框架,我有它的眼鏡和太陽眼鏡。如果你想試試 Roka,可以前往 Roka.com/huberman 享受 20% 的折扣。再次提醒,網址是 Roka.com/huberman 可以獲得 20% 的折扣。接下來是我與 Ari Wallach 的對話。Ari Wallach,歡迎。Andrew Huberman,謝謝你邀請我。你我相識已久,我認為這是今天談話的一個好切入點。並不是要談論我們的歷史,而是因為我真正想了解的是時間和時間的感知。所以不想進入冗長的對話,人類大腦能夠做一件驚人的事情,就是能夠思考過去、現在或未來,或三者的某種結合。如果其他動物和昆蟲也能做到這一點,我不會感到驚訝,但我們確實能做到。而且我們做得相當好,前提是我們的所有精神功能都完好無損。然而,大腦功能的關鍵方面之一是利用這種能力來設立目標、實現目標,而這是個神經化學過程。我會說,現如今,我們比以往任何時候都更加依賴短期獎勵制度,意味著我們想要某些東西。一般來說,我們都有辦法很快獲得它,或至少獲得有關如何快速獲得它的信息,我們要麼得到了,要麼沒有。而且,這當然涉及多巴胺和其他許多東西。你許多的工作著重於將我們對當前行為的感知與過去的知識聯繫起來,並試圖將我們目前的決策投射到未來,以創造更好的未來。這是一種相當繁重的心理體操,尤其是在許多,或許大多數,確實有很多人全世界的僅僅是在努力度過他們的日子,而不感到過於焦慮,不讓他們的健康失控,或者我應該說他們的病情失控,等等。所以為了引入話題,我有這個冗長的問題,這確實是一個問題,那就是如果我們真的關心未來,我們想要做什麼,我們希望把心理框架放在什麼地方,以及我們如何開始進行這樣的行動?這是一個很好的問題,或者說一系列很棒的問題。智人非常擅長的一件事就是我們所稱的心理時間旅行。我們能夠在當前時刻中,實際上將自己投射到未來。事實上,積極心理學之父馬蒂·塞利格曼在他的著作《智人前景學》中提出了這個觀點,指出幾乎所有已知的、可以與我們交談的物種中,讓我們之所以區別開來的,是因為我們做兩件事非常好。我們能夠進行往未來的心理時間旅行。我們能夠思考不同的可能結果、不同的可能場景,並且我們能夠合作讓我們想看到的結果變為現實。這涉及語言、社交互動和許多其他因素。但在一天結束時,根據我們所知,我們是唯一能做到這一點的物種,我認為這部分原因就是我們作為地球上主導物種如此出色的原因,那就是我們可以展望我們想要的未來。大多數時候,我們知道這源自於哪裡。它來自海馬體,是吧?關於海馬體的一個神奇之處是,它幾乎是無時間性的。它實際上並沒有時間戳。它所做的是拍攝曾經發生過的情節記憶的快照,然後重新組合它們,以便我們能進行心理時間旅行,然後推測可能發生的不同未來場景。如果我們看看 15 萬年前的亞利安安迪。他叫我 Andy,各位。抱歉,好吧。那是 Andrew。不,沒關係。就叫我 Andy。我會一直叫你 Andy。我給你這個許可,至少在這一集的時候。這一集的期間。所以,Andrew,現在,Andy,看,事情是這樣的。如果 15 萬年前的亞利安安迪在塞倫蓋提草原上,對吧?智人約在 20 萬年前,大約在 15 萬年前,我們正在開始從東非大裂谷擴散到非洲,我們現在處於一個不再是單一的狀態,而是在一種小部落結構中。我們想開始獵捕越來越大的獵物。我們不再是被動反應。因此,我們想去追逐那些獵物。這不是一個必然的結論,當我們去追尋某物時,它會做我們希望它做的。我們必須開始思考不同的場景,所以第一種心理時間旅行實際上是源於我們想要更多蛋白質的願望,以便生存和增長團體,並真正餵養這個需要超高能量的名為人類大腦的東西。這是心理時間旅行的起點,而海馬體則將我們過去獵捕獲得成功或失敗的不同記憶整合在一起,並開始構建不同的場景。現在,快進到現在,這是一個很久以前的事情。你帶著我們穿過中東進入歐洲,進入亞洲,兩萬年前,我們的祖先穿越白令地峽,也就是現在的白令海峽,來到了北美。
    快轉到現在,我剛進來的時候,手機上收到通知,我立刻拿起手機查看,你之前已經提到過這個消息,那個新資訊是什麼?我需要對什麼作出反應呢?
    所以,我們正在處理兩三十萬年前的硬體,同時我們有一種文化基底,簡單來說,就是它已經侵入了我們更古老的一部分,讓我們A、想要立即的滿足感,B、迫使我們以一種方式來反應,使得這種心理上的時間旅行縮短了我們的時間範疇。
    我們現在訓練自己不再思考遙遠的未來,而是實際上思考當下的現在,我所說的現在並不是佛教的意義上的現在。我指的是一種在鏡子大廳中的現實。沒有過去,沒有未來,只有這一刻;因此,對於我們作為個體、社會和文明來說,思考長期未來變得極其困難,就像你我在十五萬年前所做的那樣,當時冬天即將來臨,我們會開始思考:「我們要把家人和部落或家族搬到哪裡去?」然後我們會去較溫暖的地區。
    我們甚至都不再這樣做了,對吧?我們如此專注於当下,以至於從這種現在主義中脫離變得極其困難。我非常感激你的回答,原因有幾個。在90年代和2000年代初,甚至可能一直到2020年,科學界內部乃至外部都出現了一種愈演愈烈的運動,鼓勵人們保持正念,這整個存在的概念,對吧?
    但你所描述的其實是過份存在,你所稱的現在主義。當然,這取決於當下正在發生什麼,但在80年代、90年代和2000年代,一直到大約2020年,因為我們仍然在2000年代,出現了一種未來趨勢的概念。人們正在關注未來。他們花太多時間擔心未來,花太多時間擔心未來。
    我覺得我們的認知範疇真的變得更近了,如你所說,我們正處於這個鏡子大廳中,這裡是持續的刺激和反應,而我不想讓今天的討論變得悲觀絕望。我們會討論解決方案。我覺得你所說的和喬納森·海特(Jonathan Haidt)在這個播客中所說的話有相似之處,他是《焦慮的一代》、《美國心智中的溺愛》的作者,紐約大學的教授等,他所說的:“我開始真的相信,是的,人腦可以專注於過去、現在或未來,或某種組合,但我們的技術架構和人類互動的某些特點,”因為這些是如此密切相連,“現在發生的事情真的讓我們鎖定在刺激反應當中。”我想簡單提到之前的某一集播客,那是我有生以來最喜歡的對話之一(不論有無麥克風),抱歉,是與詹姆斯·霍利斯博士(Dr. James Hollis),一位84歲的榮格心理分析師進行的對話,他傳遞了許多重要的訊息,其中之一是:“我們絕對需要每天花五到十分鐘來退出刺激反應模式,”通常是通過閉上眼睛,向內看。這甚至不需要被稱為冥想,「讓我們理解我們更大的願望是什麼」,如何將我們當前的思維和行為與未來和過去相連。我認為他有這個資格這樣說,因為他是一名分析師,這個過程實際上是無意識心智的反映。
    要將這些概念更有條理地聯結起來,我們是否可能只是被通知淹沒,無論是手機上的傳統通知,還是我們基本上只是活在刺激反應中,如果是這樣,這會把我們作為個體、家庭、社區和物種帶向什麼方向?
    我基本上在認同你剛才所說的,即使你不需要我的認同,我只是想問,專注於管理日常生活有多糟,或者也許這是更好的一種生活方式。
    你需要去管理日常生活。有些人像我這樣是全職的未來學家。我們往往非常焦慮,因為我們傾向於更專注於未來,卻不如我們應該那樣活在當下。話雖如此,如果你90%的時間都花在處理眼前的事情上,那很好。我所倡導的就是我所謂的跨世代同理心。這有點長。我們知道同理心,你的嘉賓也談過這個。跨世代同理心,首先是對自己有同理心和同情心。然後我們再擴展到對那些曾經存在過的人的同理心,這樣才能讓我們為未來構建同理心,對未來的阿里、未來的安迪有同理心,然後對未來的世代有同理心,我們可以談談如何做到這一點。也許我們可以逐一解析這些問題。
    你如何定義自我同理心?對自己的同理心在很多方面上,幾乎就是自我同情。這是意識到你正在用你擁有的最佳方式去努力。問題的一部分在於我們讓自己周圍充斥著圖片、名言和書籍,告訴我們如何過上最好的人生,如何變得了不起,而一旦低於那個完美標準,你會開始感到糟糕。你會開始在夜裡躺床上思考:“我怎麼會這樣?我怎麼能這麼做?”你忘了在那個時候你只能處理你能應對的事情,而你不能把自己與這個理想化的標準相提並論。
    看看,我在這方面掙扎了很長時間。我們在我18歲時得知我父親得了四期癌症,而從他得知到過世僅僅只有四個月,在那段時間裡,我有些處於否認狀態。我其實沒有如同我應該做的那樣多陪伴他。
    事實上,我們不會深入討論這個問題,我在那個夏天其實是和你在一起的。那個夏天我們在一個夏令營一起工作。多年來,我一直在責備自己。怎麼能這樣做呢?我應該回家陪著他。那只是四個月而已。然後我意識到,這是一種自我同情,18歲的阿里在情感和心理上只是在那個時候能夠做我所做的事情。這並不是現在30或40歲的阿里懷著這些遺憾。對自己的同情確實是讓人回到中心,它並不意味著你可以不負責任地對待他人。它的意思是你要認識到,即使是昨天的自己,在許多方面也與今天的你不同,並且你所學到的東西。個人的同情必須先從自己開始。它必須從能夠照鏡子說「我並不完美。我出生在這個世界,在一個家庭中,不管是我的出生家庭還是你選擇的家庭。」開始。他們也是在某種環境中出生的。你需要善用你所擁有的,但你必須從這裡開始,因為我經常與人合作、交談,聽到他們說:「哦,我想對過去和未來抱有同情。」但他們卻對自己並沒有同情。如果不從這開始,之後向外擴展就會變得非常困難,顯而易見的是要向後擴展,最終我工作的目標是讓你能夠將這種同情擴展到未來。我喜歡「對自己同情」這個概念,因為我在其他情境下聽過,但我沒有聽過你這樣具體的描述。我想到兩句話。有一本書叫《鬥士之心》(A Fighter’s Heart),作者是山姆‧舍裡丹,他對各種武術和戰鬥形式進行了很有趣的記述。書中有一個有趣的部分,他說:「你不能在19歲之前過你的20歲生日」,這聽起來簡單,但其實是一個蠻深刻的陳述。順便提一下,他去過哈佛,是個聰明的孩子。他的父親在海豹突擊隊。他擁有相當有趣的家世。我記得他在哈佛時,只是畫畫和抽煙,所以有點反傳統。無論如何,我認為那句話「你不能在19歲之前過你的20歲生日」是我們因為過度關注他人和外部標準的巨大壓力而有所遺忘的。若我可以,他與你的觀點應該是相符的。最近還有一件事情讓我想到,我和許多人一樣,瀏覽Instagram,並在上面教學等等。有很多這類「帳號」,比如生活靈感帳號。我會主張這些帖子的半衰期相當短,但有些還是蠻有趣的,有一個人,我會把他的賬號放在節目筆記中。我現在想不起來。他不是個大賬號,但也不是小賬號。我想他住在奧斯丁。他針對許多我們討論的問題進行了長篇論述,尤其是人類心智面臨的挑戰,比如從過去轉向現在再到未來的能力等等。然後他說,這基本上可以歸結為每天或早晨的一個可行步驟,也就是說,某個時候,如果你想進步,過得更好,你必須問自己:我今天要做什麼來改善我的一天?不是為了比昨天更好,這也是一個不錯的陳述,但這句話對我來說從來沒有真正引起共鳴,因為昨天可能是一個美好的一天。你可能沒有昨天那麼好。每一天都是獨特的單位,我們的生物學確實在這24小時的晝夜節律中運作,這是無法討價還價的。我喜歡這個概念:我今天能做什麼來改善我的生活,甚至希望能改善他人的生活,因為這隱含著一個動詞和一個行動步驟,而且非常專注於這一天這個單位,這正是我們所擁有的。這讓我有共鳴。根據你的定義,自我同情始於理解我們總是盡力而為,爭取做得更好的想法。那麼,在什麼時候我們開始對他人發展同情心,這又是什麼樣子呢?對他人的同情是感受他們的感受嗎?這是傳統的定義。看看,我們一開始是從認知知識上的同情開始的,所以你可以這樣思考。你最希望能到達的地方是,能夠感受到別人的感受,如果他們感到不好,你希望帶來一些解決方案。如果他們感覺很好,你可以和他們分享這種感受。在基本層面上,這就是鏡神經元的運作,我在連接你,而你也在與我連接,這有其基因適應性。我們都希望同步,因為一起工作的部落能夠共同繁榮、共同興旺。從那個層面上來看,是合理的,但當我對另一個人感到同情時,他們的存在狀態可能和我自己的存在狀態同樣重要。這可能是令人疲憊的,別誤會我的意思,但最終,自我同情所能帶來的狀態就是那些在你身邊的人不再根本上是脫節的。我認為過去幾十年,甚至幾世紀以來,這個文明所面臨的最大錯誤之一就是斷裂。與自己、彼此、以及自然和地球的脫節。因此,任何我們能夠做的事情來促進這種連接,今天在當下的時刻都會對我們有益。
    所以,如果我們要將這些需求劃分為同理心和連結的要求,那麼第一點似乎是存在,似乎我們需要專注於當下。就像如果我們要欣賞一株美麗的蕨類植物或一隻狗、一位重要的另一半或我們偶然遇到的其他人,我們必須活在當下。如果我們要擁有同理心,我們的思緒不能停留在其他地方,不能四處遊蕩。不能沉浸於過去,更不能預想未來,否則我們將無法真正理解經驗的細節。因此,這似乎是第一个要求。
    第二點是,我們需要能夠放下所有壓力,以便專注於其他事情。對吧?就像我們所知道的每個神經迴路都有一種推動和拉動的過程,例如,要得到A,就需要抑制B,而這正是神經迴路普遍運作的方式,肌肉中的屈肌和伸肌就是一個很好的類比。順便說一句,如果你要收縮你的二頭肌,你的三頭肌基本上是放鬆的,反之亦然。物理治療師可能會為這一點對我指指點點,但這大致上就是大腦中神經迴路的運作方式。我們其實可以在周圍看到所有的東西,這是因為神經元對光的增減做出反應,而它們的差異實際上使我們能夠視覺上看到邊界和界限。所以,我們需要抑制對於那一天我們需要在哪裡或我們正在經歷的其他事物的思考,然後我們需要能夠回到對自身的注意,以便能夠正常運作。我認為,這正是挑戰所在,下一個問題也由此而生:一方面,我可以想象,我們每天面臨著如此多的壓力,以至於要專注於當下、展現同理心,以及建構這個理想化或更美好的未來變得越來越困難。但另一方面,我聽到你和其他人說,好吧,事實上人們的健康結果比50年前好多了,信不信由你,尤其是在居住狀態等方面。這對很多人來說都是一個震驚,他們會說,等等,我小時候在街上沒見過無家可歸的人。其實他們在別的地方受著苦,而你可能並沒有看到他們。
    所以這裡有幾個層次的問題,但第一個問題或許是,我們是否真的更幸福?但在某種意義上,我們也更糟,因為有太多進來的信息讓我們忽視了我們其實就比以前幸福很多。就像,你知道,通知是否讓我們無法看到我們實際上有很多東西,使我們現在比50年前作為一個物種要幸福100倍?因為我覺得很大一部分關於氣候變化、健康、長壽的網上辯論讓我感到壓倒,因為我覺得人們對一些基本原則並不一致。所以我們先從這個問題開始:人類在健康和長壽方面是否比之前更好?讓我們看看短期的,50年前的情況。
    因此,總體而言,因為當我們放大時可能會看到高峰和低谷,但如果我們拉回來看,作為地球上的智人,現在沒有比此時此刻更好的生命時刻了。目前,可能會有人爭辯,說,不不不不不,根據什麼標準?比如幸福、健康、嬰兒死亡率,即使我們在這個國家有所退步,作為女性、教育等方面的情況也是如此,如果你我在100年前外面踩到了一個生銹的釘子,你大有可能會死。而現在,我們只需要去藥店,隨便弄點東西便好,或者我們甚至知道其實不需要弄什么,只需用高壓水沖30秒就能清洗乾淨,因為我們現在已經知道了細菌理論。那麼總而言之,這是活著的最佳時機。所有標誌,你只需去GapMinder,看一下我們的進步。我們正在進步。問題在於,我們現在正處於一個轉折點,因為我們在面對我們這個時代的主要問題以及我們如何處理這些問題(如氣候變化、人工智能、合成生物學)時所做或不做的事情,將不僅決定未來幾年和幾十年,甚至可能決定接下來幾個世紀。
    所以你提到了。信息轟炸著我們。大多數我們關注的信息都是負面的,就是負面偏見。你我在這方面,可以追溯到15萬年前。如果我們在美學上看到這棵漂亮的樹,而看到旁邊有一棵樹在燃燒。你我會聚焦在燃燒的樹上,留意負面的事物,因為負面事物會傷害並危及我們的生命。話雖如此,如果我和你一起經營一家主要的媒體公司,你我都知道,只要發布更多負面故事,獲得的點擊量會更多,不過這家媒體公司不算在內,我不是在開玩笑。不過其他的,我會主張你的一些成功來自於你沒有沉溺於負面情緒,並且確實存在一個渴望和需求,想要了解更多關於我們自己,以及我們如何使自己變得更好的事情。然而,這種負面偏見仍然是我們的一部分。我認為,作為一個社會,我們必須面對的問題之一是,我們有些部分,比如前額皮質的部分,這些部分非常出色,會構建麥克風,會進行對話,會在互聯網上流媒體。而且還有一些部分,我在這裡提到的是喬納森的象牙與騎者。某些部分發生在表面之下,擁有上百萬年的遺產。我們往往想要置身於高處,並說:“啊,我們如此聰明,我們如此優秀。”然後我們又想沉溺於死亡、絕望和可以彼此做出的可怕事情中。
    你知道,我父親一方的個人過去,我認為是人類行為中一些最黑暗的時刻,那並不算太久以前。所以如果我們想進入一個能夠讓我們提出我認為當今基礎性問題的地方,那就是,我們如何成為未來需要的大祖先?我們需要找到一種方式來接觸那個在騎者心中的大象,你將比我更好地解釋這一點。
    不,我喜歡這個想法。我的意思是,我們可以將其映射到神經循環中,但我喜歡這個高階概念的想法,然後是非常類似於保羅·康蒂醫生在這個播客上所談論的神經迴路。這位才華橫溢的精神科醫生說:“你知道,邊緣系統,即情感系統,並不了解或關心時間或日曆。它只是引發感受。它不在乎那些感受是否與過去、現在或未來有關。它只是有一個工作,那就是引發一種特定的感受。”
    你稍微跳得有點前,但這沒關係,因為你所跳入的就是當我們提出問題並希望與未來世代建立共鳴,我們想要的不是僅僅是認知上的。我們不希望這僅僅是智力上的。我們實際上希望它是情感上的。所以如果我問某人,你希望在2080年代你的曾曾孫子們的未來是什麼樣子?他們給我一串要點,但這些通常都是外在的要點。庇護、醫療保健。是的。然後我跟進,我們在其他人身上做過這個實驗,有比你更聰明的人進行過這項研究。我們說:“雅各布·特洛皮克,紐約大學的那位教會我這個。”你希望他們感受到什麼?這是不同的,對吧?
    德馬斯提奧的這是身體標記假說理論,對吧?如果你真的希望某件事發生,這不僅僅是視覺化它而已。它是關於視覺化並將其與情感、杏仁核感知的東西連接起來,以便實際推進可以改變你想要的行為的行動。麥迪遜大道明白這一點,營銷也明白這一點。但是公眾一般不會,抱歉要這樣說,但孩子們也會說,“抱歉,不抱歉。”因為我想確保我強調一點,瑪莎·貝克是我認為做過一些非常出色工作的那個人,她創造了一些實踐,當一個人沒有感受到他們想感受到的東西時,會有這種問題,像是你是否應該感受自己的感受?你是否應該創造新的感受來代替他們,尤其是在那些不愉快的時候?
    而且這不是有明確答案的,因為這很複雜,變數無限。但她有一個有趣的做法,有點像冥想,如果你在與某些事情作鬥爭,例如你可能在抵抗無聊或者不知道生活該往哪裡走,或者你不快樂,或者只是感到一些潛在的焦慮,去回想一下你感到特別空白的時候,就像你感到特別有力量或特別好奇的時候。這可以是非常具體的,特別有趣的,因為這個想法是,首先將其與情感狀態對接,然後你腦海中會浮現出一系列潛在的行動步驟。我喜歡這種做法的原因是,這至少是一種所謂的大腦運作的方式,即情感狀態與一系列行動步驟可能性相連。就像一個魔法圖書館一樣,如果你進入一個叫做悲傷的房間,會有一系列與超越眼淚相關的行動步驟。就像蜷縮成胎兒姿勢等等。你進入一個叫做興奮的房間,那裡充滿了關於搭乘交通工具去各種地方的想法。
    所以你談論的,我相信,是思考他人的情感狀態,然後從那裡出發,我認為這是你將要進行的,培養一些行動步驟,以確保未來的世代可以接觸到這些情感。是的,但有一點小修正,因為這不是思考他們未來的情感狀態,而是實際感受它們。我明白了。所以這不是說,我希望我的孩子們快樂。我希望他們能夠感受,我希望他們沒有創傷。這是感受要快樂、沒有創傷會是什麼感覺。
    是的。對。好吧。因為這成為一個錨。對吧?她是100%正確的。它的作用是,它把它放置在一個像是錨的地方。所以如果你我都是水手,雖然我們不是,但有一種叫做錨的東西。錨是一種你能拋出30、40米的錨,它會觸碰海底,你用繩子將自己拉到那兒。事情會把我們拉向那些未來。它將改變行為。因此,每次當我們過度理論化,過於認知那些我們希望看到為自己發生的未來時,未來的阿里,或者未來的華拉克家庭,或未來的社會,或未來的全球行星文明,如果我們只是想著,這是一回事。但是要真正執行那些目標,我們必須將我們希望進入的情感狀態與推動這個功能相連。記住,看看,這是馬提·塞利格曼所說的一個觀點,佛洛伊德錯了。佛洛伊德認為,情感是我們的一些過去發生的事情,而我們會用來沉湎於其中,那是在這種情緒、焦慮和抑鬱的行列中。不,不,不,情感是為了幫助我們為未來做出更好的決策。我們是面向未來的哺乳動物和物種。所以情感的作用不是像,哦,你知道,我曾經有過一次可怕的分手。我感覺太糟糕了。呃,然後我會去找我的治療師,談論所有發生過的事情。
    這是一種看待事物的方式。另一種方式是,你的身體在非常、非常直觀地告訴你,無論你剛剛做了什麼,讓你陷入那種情況,都不要再做了,因為如果你這麼做,你會感受到某種情緒。你知道,他們做了一個研究,在一個大學校園裡,他們發現一些剛剛經歷了一種準長期關係並經歷了分手的人,準長期,六個月。六個月。我在生活中學到的是,定義關係是很重要的。是的,大約六個月。好吧。那些經歷了分手的人,他們把一組人給予安慰劑,另一組實際上拿到了乙醯氨基酚,得到了泰諾。並且那組拿了乙醯氨基酚的人實際上感覺更好。為什麼?因為那些,我們實際上感受情感。我們實際上感受到痛苦,因為某些相同的神經回路被激活了。因此,這讓我覺得情感是用來指導未來行動的。因此,如果我們能夠擁有利社會的情感,如敬畏、同理心和同情心,以及我們稱之為愛的情感,與我們想要看見的未來世代相連,想要看到他們繁榮發展,我們更有可能看到這種情況發生,而不是僅僅從智力上以二維的層面來想像明天的樣子。
    我想稍作休息,感謝我們的贊助商 AG1。到現在為止,很多人聽到我說過如果我只能服用一種補充劑,那就是 AG1。原因是,AG1 是品質最高且最全面的基礎營養補充劑。這意味著它不僅包含維生素和礦物質,還包括益生菌、益生元和適應原,以彌補你飲食中的任何缺口,並提供支持,應對繁重的生活。對我來說,即便我主要吃全食物和最少加工的食物(我大多數飲食都是這樣),但僅靠食物很難攝取到足夠的水果和蔬菜、維生素和礦物質、微量元素和適應原。出於這個原因,我自2012年以來每天都在服用 AG1,並且通常一天服用兩次,早上或上午中,以及下午或晚上。這樣做的時候,它顯然增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。這些都是大腦功能、情緒、身體表現等至關重要的元素。如果你想試試 AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman 以獲取他們的特別優惠。現在,他們正在贈送五個免費的旅行包,加上一年的維生素 D3K2 供應。再次強調,訪問 drinkag1.com/huberman 獲取該特別優惠。
    我非常喜歡這一點,因為它涉及到許多之前在這個播客中討論的主題,並且存在於神經科學文獻中,是的,情感不會受限於時鐘或日曆,這聽起來像是一件壞事,經常被討論為一件壞事,比如:「哦,當你感到壓力時,你無法接觸到你大腦中可以做出更好決策的部分。」我們知道這是真的,只是在面對直接的壓力時。我會說,短期內壓力讓我們成為更好的思考者和行動者,以便於生存。從長遠來看,這是有問題的,但你描述情感作為一種「kej anchor」,這是它的名稱嗎?Kej的K?是的,Kej anchor,這很有趣。作為一個kej anchor,推動我們向前,也利用了情感不會關心時鐘或日曆的事實,而這裡的操作順序似乎是情感首先,然後是基於這些情感的行動步驟,然後希望達到未來的狀態,如果它是沿著正確的道路前進。我非常喜歡這一點,再次,它與一些在流行心理學或你想稱之為自我幫助的領域中的工作相吻合。再次,我是瑪莎·貝克的忠實粉絲,部分原因是她在幾本書中包含了一個名為「完美的一天」的練習,這是一個非常有趣的練習。首先你閉上眼睛,想像一些非常糟糕的事情,並在你的身體和心靈中體驗它,只需注意它的感覺,感覺糟糕,不舒服。大多數人在進行這個練習時不會遇到太多困難。然後你轉換過來,我想你應該休息一下,或者稍微活動一下,然後進行一個完美的一天的練習,沒有規則。你可以躺下或坐下,閉上眼睛,可以想像你的一天包含任何你想要的東西。你可以在任何你想要的地方。房間可以從一個國家變化到另一個國家,這都沒關係,你也要在身體中體驗感覺。在第二個練習中,很驚人,我已經做過幾次了,有些小種子會跳出來,你會說:「哦,我沒有意識到這會是我完美的一天的一部分」,而這些並不超出現實的邊界。這些都是你隨後寫下的東西,而在我生活中,所有這些都已經實現。這是一個你定期進行的練習。當我第一次聽說這個時候,我想:「好吧,這聽起來很奇怪,自我催眠、健康的迷信,我不這樣,我當時想,我是一名神經科學教授,你在開玩笑。」但這是一個非常了不起的練習。我現在提到它的原因是,我認為你和瑪莎達到了類似的地方或相似的途徑,但在你的案例中,你具體是在談論建立一個未來,這個未來不一定是你自己要生活的,而是供其他人來生活的。哦,看看,我的哲學核心是一個我很久以前聽到的故事,來自塔木德。
    這麼說吧,這個故事在許多文化中都有存在,故事中有個名叫哈尼的男人正在走路,他遇到了一位正在栽種角豆樹的年長者。他對年長者說:「你為什麼在栽種角豆樹?這棵樹要多久才會結果實或有陰影呢?」年長者回答:「哦,至少要四十年。」他接著問:「那為什麼還要種呢?你不會活到那時候的。」年長者說:「我年輕時曾在角豆樹下玩耍,吃過角豆樹的果實,所以現在我有責任栽種這棵樹。」這就是社會進步的方式,這是我們成就偉大的方法,就是栽種那些我們永遠無法享受陰影的角豆樹。
    比如說,巴拿馬運河,這是我們考慮這個概念的另一個例子,我們稱之為「大教堂思維」。現在,在加利福尼亞,建造一棟房子一般只需要三到四天。但在過去,建造偉大的建築需要很長時間,如果追溯回三百年,甚至更久。往往,設計師和最初的石匠在安設穩固石之前已經不在人世,無法親眼目睹這座大教堂或清真寺的完工。這就是大教堂思維,做那些你無法親自享用其果實的事情。這是一種收穫與生活的一部分的體驗,而我非常喜愛這種思維模式。我喜歡大教堂思維這個概念,或者說清真寺思維。我去過藍色清真寺,你應該去看看。是的,我見過一些驚人的建築,我愛建築。那時我的想法是:「好的,這將是一棟美麗的建築。」結果我想,「哇!」但你所感受到的那種世界,我們稱之為「敬畏」。正是對他們建造的驚嘆感,我在倡導我們去建造這樣的東西。
    我意識到我不知道藍色清真寺的具體建造者,我不清楚建築師是誰,我應該知道。今年早些時候,我們在悉尼,我去了悉尼歌劇院。我們在那裡進行了直播,這是一棟美麗的建築。我得知它的建造歷程非常漫長。我可以告訴你建築師是丹麥人,但我不記得他的名字。因此,我們討論的部分是放棄對歸屬感的需求,放棄對榮譽的追求。這實在與社交媒體相反。在社交媒體上,一切皆關於獲得榮譽。然而在科學界,人們在世時非常關心榮譽,我的科學家同事們對此非常厭惡,但他們也深知這一點。這也是當前學術科學的商業模式。除了愛因斯坦和少數其他人,大多數人不會被關聯到他們驚人的發現,甚至是教科書中所提到的發現,在二十年後也不會知名。我知道這一點因為我父親是一位科學家,我知道許多比他更早的科學家的故事。他早期告訴我,除了極少的例外,幾乎沒有人會說「這是某某人的發現」,人們會討論發現的本身,然後大家在此基礎上繼續完善。所以你參與的是一個過程,而你不會在長期上獲得榮譽。在短期內,你會獲得一定的榮譽。
    這可以引申到或許更多人都能關聯的觀點,不僅僅是科學家。我們都在被訓練去應對這些短期的緊急情況、獎勵機制,當我們完成某些成就時,我們會獲得榮譽。你得到A,得到B,或獲得獎杯。我們剛從奧勒岡的奧運田徑 trials 回來,你知道的,獎牌、銅牌、銀牌、金牌,沒錯,你是更大傳承的一部分,你所舉的例子中體現了這一點。但部分內容在於理解你不會獲得榮譽,你不會在建築旁邊看到自己大名鼎鼎。我的意思是,我不想舉太多的例子,但我在一所大學工作,那是一個像國家一樣的基金會,我們很幸運能擁有這樣的資助。建築的側面都有名字,這些名字之所以存在,是因為人們捐款,通常是捐贈給大學,以在建築側面留下他們的名字以求得永恆。
    有趣的是,無論是社會政治原因亦或其他原因,這些名字會隨著時間的推移而改變。如果人們知道他們奉獻了半生的財富,而他們的名字可能在二百年內被抹去,他們可能會有不同的感覺。因此,短期的緊急情況是重要的。然而我們仍然稱之為洛克菲勒廣場,對吧?林肯中心是以林肯命名的,等等。因此,怎麼樣讓普通人,我自己也算是普通人,投入短期的緊急情況中,去為未來塑造一個能夠憑此視覺化的美好願景,並放下對榮譽的需求?
    你提出了一系列重要的觀點和問題。所以你提到的部分是自我主義的遺產。你提到了一棟建築,在任何一所大型大學裡,名字都是以大理石刻上的。你提到200年,你在柏克萊學習,我也在柏克萊學習。你去過不少地方,他在四處遊蕩,證明了你可以遊走於不同的地方依然能成功,但或許你最終應該完成學業。我們稍後再談這個話題。不過,斯普羅廣場。是的,斯普羅廣場,自由言論運動的中心,雖然現在可能可以說不那麼自由的言論運動。這是我說的。對,這是我說的。斯普羅廣場,我無法告訴你斯普羅是誰。你知道斯普羅是誰嗎?不,正是如此。我可以告訴你拱門的存在,我可以告訴你那是一個自由言論的運動。我可以告訴你我在那裡看到一些樂隊表演過。
    我可以告訴你,這個地方應該是可以隨心所欲地發言,基本上不會被關進監獄的地方。也許這一點至今仍然成立,但我不認為如此。不過,我無法告訴你斯普勞爾(Sproul)是誰。傳承的問題非常重要。所以,斯普勞爾廣場,如果說250年之後,這個名字可能存在也可能不存在,廣場的名稱也許會被其他人重命名。
    對於那些能夠捐出幾百萬美元並將自己的名字放在建築物側面的大型企業人士來說,這是一種傳承的形式。但這並不代表每個人都是這樣。話雖如此,如果你知道,我有三個孩子。所以假設他們以2.2個孩子的速度繼續下去,我的後裔。在250年後,斯普勞爾廣場可能還會被這麼稱呼,也可能不會。但在250年後,我將擁有約五萬名後裔。這讓人害怕。我知道。這是一個令人興奮的想法。是的,這是一個令人興奮的想法。這也是一個可怕的想法。
    那麼,什麼會影響未來呢?順便說一下,如果你想繼續捐錢把你的名字放在建築物側面,請隨意。是的,請這樣做。請這樣做。請。我應該非常清楚地說。大學及其他地方的慈善活動。人們認為這是一種自我中心的傳承,當然也是支付數十萬獎學金的資金。讓人們有機會去做這些事情,還有研究。你需要這樣做。一百個百分比。這是至關重要的。但對於像你我這樣的普通人來說,如果我想影響未來,我是有這樣的想法的,因為我不是那種預測未來的人。我在這個階段的工作,作為這個名為阿里·瓦拉赫(Ari Wallach)的生物體表現的結果,並不是預測未來,而是幫助人們今天做出更好的決策,以便我們可以在近期、中期、遙遠的未來擁有更好的未來。
    所以,將影響這五萬名瓦拉赫後裔的,不會是我自我中心地追求認可所做的事情。影響他們的,從多個學科中我們知道,將是我如何對待我的孩子、我的妻子、我的伴侶,以及我所範範而行的行為,因為這些將成為模因,我們喜歡的,蘇珊·布萊克莫爾(Susan Blackmore)有模因理論,不是互聯網模因,雖然我看了很多這些,但是真正的模因,這些文化單位,我們既可以橫向傳遞,也可以縱向傳遞給其他世代,特別是那些與我們最親近的人。
    如果你想影響未來,有很多事情可以做,對吧?減少你的碳足跡、捐錢、投票等等。我希望所有這些都能以積極的方式發生。但說到底,猴子見猴子做。你我現在的互動顯然會影響我們的關係。每一位在聆聽或觀看的人,聆聽或觀看的人對於遞給他們咖啡的咖啡師或與他們的伴侶的互動,以及他們如何模仿這些行為,將以更大的方式影響未來,我會說,比我們以自我中心思考傳承的方式更為重要。
    我完全同意。我認為,嗯,我已經足夠年長,坦白地說,我為自己能夠年長到這樣的程度而感到興奮,因為我可以明言,我相信我們這個物種大多時候是善良的。我覺得大多數人,如果在低創傷的環境中成長,擁有足夠的資源,會表現得非常好。當然也有例外,可能有些社會病態者生來神經回路就受到嚴重破壞,他們只是在做惡而感覺不到,然而,我認為,很明顯,創傷和挑戰可以重塑行為,當然也可以改變大腦,以創造我們所看到的「邪惡」。所以,我相信大多數人都是好的。是的,大多數人都真正地善良。而我確實認為我們在模範行為。我認為禮儀是我作為一個49歲的人所認識的某種東西,這讓我想知道,這是否使我算是中年呢?我算是中年了。我希望能活到100歲,但我們拭目以待。癌症克星。我將把它告訴你。這取決於你是否真的讀了你的書,對吧?這有個回應,可能會有不同的結果。我喜歡認為,完整閱讀書籍會延長生命,而不是縮短生命。是的。但是,如果沒有其他效果,或許它會治癒失眠。
    這裡的想法是,如果我們要投資做最好的自己,希望其他人能對此做出與你所說的那樣的回應,能夠互相映照。良好的行為會促進良好的行為。在我的一生中,我見證了規則和法規真正增多,而禮儀卻減少了,像我所稱之為的,我不認為這是一個真正的術語,但像是自發的禮儀或真正的禮儀。人們之所以善良,是因為他們真的想要善良,而不是因為害怕後果。我有一個理論,我會快速說明。我最近看到一部關於遊戲節目的歷史的紀錄片,其中我了解到第一個電視廣告是在世界大賽期間播出的,當時迪馬吉奧(DiMaggio)正在衝擊全壘打紀錄。所以他們利用這場體育賽事進行了首個廣告。然後他們有了以遊戲為基礎的節目,這些節目基本上就是產品的廣告,這就是它們的目的。他們利用人與人之間的互動,讓比賽變得更有趣,然後出現了真人秀節目。
    以下是您提供文本的繁體中文翻譯:
    然後我現在想要提出的是,社交媒體就像是一個真人秀節目,而我們都能夠選擇參與並將自己呈現在其中。而人們在這個節目中獲得更多的曝光、存在感的方式,就是做一些更加誇張的事情。對吧?更外星化的東西。是的,這真的很難。我曾嘗試過,我想在某種程度上也做到過。要在我們都參與的社交媒體這個真人秀中,僅僅通過對每個人都非常友好來創建一個非常流行的社交媒體頻道,這是非常困難的。當然你可以這麼做,但這比起如果你是一個高摩擦的參與者來說,這更難,因為那樣就不那麼有趣了。劇情較少,這需要更多的注意力,但我確實認為仍然存在這樣的局部空間。
    所以 Lex Friedman 曾經談論過這個問題,是否存在一個社交媒體平台,讓人們因為仁慈、樹立良好禮儀而獲得獎勵,因為他們真的喜歡這樣做。我們說社交媒體,是因為我認為現在生活的大部分都發生在那裡。這是一個跨越大陸和時間的機會,對吧?去紀錄事情。所以我的問題是,是否存在一種社交媒體的版本,不僅僅是壽命約 12 小時的推文等,或是轉推的內容?因為我會主張,即使是最高傳播性(virality)的社交媒體帖子,其壽命大約也只有六個月到一年。也許甚至還沒有,那些像是看著走過另一邊的女孩的那個男孩的迷因,這類迷因似乎會持續存在,但大多數並不會。所以,是否存在某種時間膠囊的社交媒體版本?因為我在互聯網上,比如 YouTube 上,看到的可能有三到四個 YouTube 視頻,即 2015 年斯蒂夫·喬布斯在史丹佛的大學畢業演講,也許是蘭迪·波許(Randy Pausch)在死於胰臟癌之前的最後一講,也許是比奈·布朗(Brené Brown)關於脆弱性的 TED 演講。我主要在這裡思考自我幫助領域和個人發展領域。老實說,除了這些之外,雖然大多數東西可能看起來很受歡迎,觀看次數一億、兩億次,但與文學、音樂、詩歌、視覺藝術相比,這些都會消失。對吧?我希望這些播客集會在未來 30、40 年內仍然具有影響力。但如果我們看 YouTube 上的歷史,再看看任何社交媒體帖子的壽命,這可能並不成立。實際上,很可能並不成立。人們希望它們會轉變為某些持久的東西,但這裡的問題是,是否存在一種社交媒體版本,可以作為時間膠囊來教授你所談論的那些原則?
    在我最近做的節目《未來簡史》中,其中一個我參訪的地方是南西班牙的這些洞穴,位於地表下 300 英尺,非常罕見,因為這些洞穴中並排存在著尼安德塔人和智人(Homo sapiens)所繪製的手畫。這是它們並排存在的少數地方之一。因此,在我們談論社交媒體之前,我們必須談論真正的故事講述。我們在現在的社交媒體中,正試圖向世界講述一個關於我們是誰和我所代表什麼的故事。為什麼我在這裡,我為什麼重要,請注意我?我的生活有意義。
    但當我們回到我所站的位置,那裡的畫作距今約四萬、五萬年前,這些都是這裡的動物。它們什麼時候出現。這回到了我們對話的最開始。這是一年中的這個時期,你應該期待在這個地區看到這些動物,對吧?這正是南希·巴爾德基(Nancy Bardecchi)所稱的園藝時間和機械時間。所以當你,因為那是我們在四萬年前至農業革命約 1.2 萬年前的思考方式,直至幾百年前,我們並不記得分針只是在大約 200 年前的模擬鐘表上存在。我們只是,是的,我們沒有以分鐘思考。我們幾乎不思考,看看,鐘表,正如我們所知,機械鐘只是出現在工業革命時期,尤其是當我們開始有火車的時候。記得跨洲鐵路嗎?那是全都是日晷?它是史前石環,是日晷,是季節,對吧?我們對未來的思考方式,對吧?當人們說,哦,阿里,你是未來學家,像你這樣的人總是存在的。不,未來的概念,即這個外在的事物將會影響我們,那是相對新的,因為直到幾百年前,阿里和安迪,我們實際上所做的和我們的父親所做的一樣,我們的孩子會完全模仿我們的行為。在社會結構上並沒有什麼演變,但隨著我們的出現,我想可以說我做了很多我父親曾經做過的事。他是一位科學家,而在生活的其他領域,但是的。這回到了行為模型,對吧?對。閱讀報紙的人數最大的預測因素是他們的父母是否讀報紙。是的,所以我可能懷疑誰會在想要他注意的時候開報紙,從後面戳他。
    我們可以稍後談談注意力的部分。所以當我看,當我開始回答你關於社交媒體的問題時,我以一個火星人類學家的視角看待這一切。這就是我進入每個情境的方式。
    我想說的是,為什麼我們正在做我們所做的事情?這是怎麼來的?我們該如何從中學習,以便如果我們選擇,可以朝著不同的方向前進?所有的敘事其實都是一種文化傳遞的方式,包括觀念、生活方式等,讓我們作為一個物種得以繁榮並向前邁進。因此,如果我們把這一切當作事實來看,現在的社交媒體不過是我們文化的一面鏡子而已。他們在兩百年後看到這些有讚好和其他指標的帖子時,會怎麼說?這些指標是我們用來評價自己個體的標準,那麼,我們的物種發生了什麼?
    我想暫停一下,感謝我們的贊助商之一,Element。Element是一種電解質飲料,具備你所需的一切,而不包含你不需要的成分。這意味著正確比例的電解質,包括鈉、鎂和鉀,但不含糖。然後,我和其他在播客上的人談過水分攝取對於大腦和身體正確運作的重要性。研究顯示,即使是輕微的脫水也會顯著降低認知和身體表現。獲得足夠的電解質也很重要,這樣你的身體和大腦才能最好地運作。鈉、鎂和鉀對於你全身細胞的運作都至關重要,特別是對神經元或神經細胞。
    為了確保我獲得足夠的水分和電解質,我每天早上醒來時會把一包Element溶解在約16到32盎司的水中,然後基本上是早上第一件事就喝掉。我在任何進行體育鍛煉的過程中,尤其是在炎熱的天氣裡大量出汗並失去水分和電解質時,也會喝溶解在水中的Element。如果你想嘗試Element,可以去drinkelement.com/huberman,這是drinklmnt.com/huberman,通過購買任何Element飲品混合包來申請一包免費的Element樣品包。再次強調一次,訪問drinkelement.com/huberman來索取免費樣品包。
    我愛上生物學的原因之一是,沒錯,我們作為一個物種在進化,但我認為這個過程是夠慢的,因此關於人體生物學的任何基本知識都是我們曾經、現在,以及很可能將來的核心真理。當然,技術會改變這一點,醫學也會改變我們的生物學等等,但這令我感到非常平靜,而我在播客中提到的大多數所謂的協議,比如觀賞陽光、日夜節律等等,這些在十萬年前就已經是我們生物學和福祉的核心,並且很可能在十萬年後仍然會是我們生物學的核心。
    因此,我擔心任何縮短我們動機和獎勵時間尺度的技術,而我也使用社交媒體,所以我並不反對社交媒體。事實上,只要能夠被控制,我還挺支持的。我喜歡約翰·海特的想法,但讓我這樣表達:如果我去拉斯維加斯,而我也確實偶爾會去,我不是賭徒,或許如果我說這些話太多次,人們會認為我是一個賭徒,但我喜歡玩一點輪盤或老虎機,我玩的是不需要思考的低級遊戲,而我經常不知為何玩得相當好,因為我知道何時該離開。但拉斯維加斯完全是一種短期思考和短期獎勵干預的地方。它每一方面都是旨在讓你忘記這些較長的時間尺度。這就是為什麼大多數賭場內沒有自然光,許多賭場裡沒有時鐘的原因。
    那種隨機的、不斷變化的獎勵計畫,其實是設計來讓你繼續玩下去的,我認為很多社交媒體也這樣。不都是如此,但很多方面是這樣的。在某些情況下,人們的讚好和反應是他們想要的,他們想要掙扎,因為他們喜歡那種情緒。算法分析你,以縮短你的時間窗口。當人們說我們一天到晚都帶著一個小老虎機在口袋裡的時候,我其實覺得這是對的。實際上,更像是一個賭場,那個賭場裡有各種不同的遊戲,會找到你最喜歡的那一種。有人喜歡玩輪盤,我也正在玩輪盤。有人喜歡擲骰子,有人喜歡撲克。有些人喜歡在賭博中坐著整場比賽,並有獲勝的可能性。我的一位朋友,他是一名成癮輔導員,他說,“賭博成癮是所有成癮中最糟糕的。”為什麼?因為下次真的可能改變一切,與酗酒或藥物成癮或其他形式成癮不一樣,後者的下次會讓你更沉淪。在賭博中,有實際的可能性讓下次改變一切,這會摧毀生命。如果我們口袋裡有一個賭場,我們該如何擺脫這種心態,更不要說利用這個工具來進行更長期的投資?這是我想知道的。我們如何進入隱喻上的洞穴畫場景?
    這意味著,我今天在社交媒體上看到的故事對我的未來可能無意義,可能是這樣。更有可能的是,是的。我需要獲得信息,但我看到了辯論。我還需要聽到多少有關辯論的事情?可能是零。那裡沒有新信息。唯一會發生的事情是我可能會陷入關於辯論的辯論,或者關於辯論的辯論的辯論中。
    要從這一切中抽離出來,並且進入這種更長期的思維方式,這需要一顆強大的心智。也許這就是大衛·戈金斯(David Goggins)總是外出跑步並且對社交媒體如此厭惡的原因,儘管他也曾利用它來分享自己的訊息。我們能做些什麼來脫離那種短期獎勵的思維模式和行為呢?我們究竟可以做什麼呢?是去洞穴的側面畫畫嗎?還是寫一本書?我們該怎麼做?
    讓我們先將照顧孩子、注意健康和獲得睡眠算作已經做好的基本功。假設我們已經照顧好健康和福祉的基本面,但這之後也不剩下太多時間。我們該怎麼辦?故事該往哪裡去?我們該把它們放在哪裡?
    我對此感到非常激動,因為我把一生都奉獻給這個,我教生物學是因為我相信它是根本的,並且超越時空。我關心得未來,我清楚地知道,三十年後,互聯網上會有一個人談論早晨陽光的重要性,這或許是有可能的,但可能沒有人會在乎,就像我在科學事業中途意識到的那樣,雖然我在斯坦福大學獲得了終身職,贏得了一些獎項,享受研究和日常生活,但我意識到,人們不會說,“哦,這是Huberman發現的”,因為我已經忘記了三十二年後的人,而我對文獻非常了解。
    那麼,如何調和這些不同的思維框架呢?這是一個難題。這是我們這個時代的一個根本問題,那就是我們這個物種存在於地球上的目的。幾千年來,這是由宗教來回答的。關於我們是誰以及我們為何在這裡的想法,往往是在死後世界中給予解答,但接著理性和邏輯的朋友出現了,文藝復興和啟蒙時代隨之而來,正如尼采所說,我會給你完整的引用,“上帝死了,如今我們基本上已經完蛋了。”
    但我不相信這一點。我是說,我相信上帝。我之前已經公開表達過這一點,也有很多人相信上帝和來世。但日常生活依然是如此困難。因為我想分開科學理性和科學方法所做的事情。如果它並沒有真正殺死上帝,那麼它實際上殺死了那些在我們和上帝之間建立的中介結構,亦即教會,而這不是關於神學的對話。這是一個關於結構和權力的對話。
    所以說科學摧毀了宗教嗎?百分之百。它摧毀了宗教告訴我們的關於更大目的的故事。因為最終發生的事情是,往往人們會說:“科學摧毀了上帝和宗教,因為它告訴我們我們的起源。我們不再是從上帝在七天內旋轉地球,創造天堂出來的。”我認為我們現在正處於一個時刻,我們開始意識到,科學其實告訴我們,自距今137億年前的宇宙大爆炸以來,我們可以與這個數字爭論不休。直到今天,科學告訴我們我們是如何走到這個地步的。科學和技術所不能做的,就是告訴我們應該去往何處。
    所以我不是在說上帝應該告訴我們,或者靈性。我所說的是——你不會認為你能告訴上帝該告訴我們什麼。不是的。我不會這樣認為。但你剛才說的那個術語,科學和技術不能告訴我們應該去往何處。
    不。看,在這裡——我們一開始是——我們一開始——我所做的工作,這種我所倡導的心態,我稱之為“長路”。長路基於三根支柱。這些就是——用你的術語來說,有三個協定。一,跨世代的同理心。對自己、對過去的同理心,然後對未來的同理心。這三者都是必需的。第二根支柱是未來思維。你會注意到它是複數形式的“未來”,而不是單數的未來。因為我們常常把未來視為一個名詞,這個東西就在那裡,而不是未來真正的意義,即它是一個動詞。它是我們正在做的事情。然後最後一根支柱,對我們來說最難以理解的,就是這個“目的”(telos),終極目標,終極目的。我們來這裡是為了什麼?
    所以我們都受困於我所稱的“壽命偏見”。對於安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman)來說,最重要的時間單位是從你的出生到你的死亡。我們都是這樣設計的。因為那是我成長過程中所接觸到的文獻和科學。我成長時,我想成為一名遺傳學家。那是我開始的地方。文獻告訴我們,作為生物體,最重要的時間單位是從我的出生到我的死亡。實際上對於我們這個物種而言,從幾十萬年前開始,這些事情實際上是重疊的。我來自我的父母,然後我來到這裡,現在是我的孩子。這些不是獨立的單元。文化、情感、心理上的重疊非常巨大,這是我從他們那裡獲得的,也是我給予孩子的。
    但在一個壽命偏見的社會中,我們當前所處的這個社會,發生的事情是我們失去了目的。我們失去了我們這個物種存在於這個星球上的終極目標、目標或目的。我不會告訴你那是什麼。我會說的是,當你沒有那個時候,因為上帝不再在畫面中,宗教不再在畫面中,我們就會迷失方向,尋求指標來判斷。
    我在做對的事情嗎?
    我重要嗎?
    兩百年後,人們會知道我是誰嗎?
    我的人生意義是否與更大的事物相連?如果沒有我們這幾千年來的宗教結構,那答案就是不會。
    但是,這個星球上仍然有許多人相信上帝並且是宗教信徒。
    是的。
    比宗教信徒還要多。
    那這是否意味著他們對這種困惑無法免疫呢?
    其實不是,因為還有其他的困惑隨之而來。
    在世界的大多數地方,宗教的實踐也存在,而這項事務我可能會獲得很多仇恨郵件,大多與權力、脅迫和控制有關。
    並不是它的本質。
    並不是它的本質。
    我可以這樣說,每一個主要宗教都是如此。
    是的。
    我想說對於每一個宗教,其本質都是關於愛。
    其本質是關於愛,以及從人類狀況中解放出來,與更大的事物連結,與神聖相連。
    問題在於當商業模型妨礙了本質,對吧?
    對。
    就像其他任何事情一樣。
    就像其他任何事情一樣。
    但科學也是如此。
    我知道很多有關科學的商業模型。
    你之前提到過這件事,是吧?
    科學不再是那種純粹的美第奇式科學了,那種擁有這些東西的科學。
    它被出版了,也消失了。
    有商業模型。
    我們可以從實驗室帶到實踐上嗎?我們可以做到100%嗎?這正是我們所處的狀況。
    我所要求的在於當我們進行關於我們的故事的對話時要提高警覺,並說大多數哺乳動物在地球上存在大約一百萬年。
    推測從它們崛起到滅絕的時間。
    我們正處於這場比賽的前三分之一,對吧?
    這讓人安心。
    是的。
    我們正在經歷這一切。
    因為我一直聽到人在說,我們幾乎已經到了。
    所以我們大約完成了三分之一。
    我們在底部。我們在第三部分的底部。
    哦,天啊。
    好吧,你終於說了一些讓我忐忑的話,我只是開玩笑。
    不,的確有很多你所說的話讓我對我們的未來有信心,最引人注目的是你提到這些事情。
    很抱歉打斷,但我想讚美你。
    所以也許我現在就不再發言了。
    最引人注意的是,我認為你是除了神經科學的細小分支之外,第一個真正喚起人們意識到人腦可以擴展或收縮其時間感知的人。
    我們整天都在這樣做,高顯著性、高壓力、高興奮的生活和思維會縮小視野,對吧?
    它會收縮視野,並使我們非常擅長處理當下的事,讓我們能夠度過下一天或下一小時,崩潰,然後繼續。
    重複,重複,重複。
    這與佛教徒傳統上所說的相反,佛教徒認為當下的存在是為了看見無時間性。這也是我之所以大力推薦的,啊,我忘記了名字。
    這是……我們必須在Asatoma的祈禱中補充,這段話談到讓我從意識的時間性束縛釋放至無時間性,聽起來非常神秘。
    但他們真正的意圖是讓我脫離壓力模式,進入放鬆模式,讓我看到當下如何與過去連結,並與未來有關聯。在壓力之下,我們試圖搞清楚如何在交通擁擠中接孩子,讓他們不至於獨自等待在學校外面。
    這是無法做到的。
    你無法,兩次深呼吸再長時間的吐氣,這樣有助於降低你自律神經的興奮程度,使你能更好地應對該情況。
    但想著這一切和更大時間尺度有關的情況,是超級稀有的個體。
    當我們受到壓力時,地平線就會靠得很近。
    所以你是第一個提到與地平線之間這種動態關係的人。
    我們能夠利用我們的經歷的直接性,來實際創造出對未來有用的工具嗎?
    例如,在開始錄音之前,我們談到時間膠囊的概念。
    我一直在保留一個時間膠囊,這個想法源於我還是個孩子的時候,我們在後院建滑板坡道,我永遠不會忘記,在我們放下第一層膠合板之前,我們放入了一個時間膠囊。
    我們都寫了小筆記,做了些事情,我記得,有人還放了一些糖果進去。
    這是一個很酷的概念,不是嗎?
    但對我來說,社交媒體似乎不是一個時間膠囊。
    我覺得它只是會被翻來覆去,不停地翻轉。
    人類經驗的真正時間膠囊是什麼?
    所以你提到宗教,宗教教義,聖經、可蘭經、托拉是三大宗教。
    當然還有其他,但這三個是最大的,聖經、可蘭經、托拉,這三個是最大的時間膠囊。
    然後我們有文學、音樂、詩歌、視覺藝術,例如畫作、素描和雕塑。
    我們還有什麼?
    讓我們將這降低到個人層面,比如我其中的一些實踐,或者說我會透過幾個實踐來講述。
    其中之一,如果你來我家,然後希望你能來。你會到這裡。
    是的,但……你懂的。
    已經有一段時間了。
    已經有一段時間了。
    這是一個抱怨。
    這是……你知道的。
    我不知道,如果我沒有邀請你,我們可以之後再談。
    每當我來到曼哈頓時,我總是很難逃離曼哈頓。
    這是事實。
    所以我們有一個架子,上面放著一堆家庭照片。
    你知道,有我祖父母的照片,我父母的照片,我自己的照片,我孩子的照片。
    然後在右邊,實際上有一個人總是問,為什麼你不……你知道,去處理這個?
    那有一個空的相框。
    這只是空白而已。
    那個空白的相框,對我來說代表著我的孫子或未來的世代。
    這是我能立即看到我對這些決定的看法的東西。
    我就是這麼說的。
    長路是一種心態。
    所以有這些複雜的事情,而這也是一種座右銘。
    所以當我和妻子爭吵,或者和你進行對話時,我會立即有這種刺激反應,想要短期行動,但我實際上想要看到更大的畫面。
    而且再次強調,這是高度自我參照的。
    我明白這一點。
    我只會說長路。
    我會問,我們真正想要做什麼?
    這究竟是什麼?
    而這,因為我已經做了夠久,讓我回到正軌。
    所以當我看到第三個空的相框時,它總是提醒我,我在這個片段中。
    在我之前有一段片段,在我之後也有一段片段。
    因此,我在日常互動中的表現會影響到這一切。
    影響有多遠?
    所以,我有幾個問題更具體地在問你,因為我認為你在這裡所做的事情是具象化一個過程,一個任何人都可以使用的協議。
    我認為從印刷照片轉向電子照片的轉變讓這變得複雜。
    你知道,我的意思是,它讓某些事情變得更簡單。
    比如說,如果你改變了關係,你可以直接刪除一個文件夾,而不必實際地將之前關係的照片收起來,以免你的下一段關係會因此而感到不快。
    我不是從經驗中說出來的。
    但你的照片最早可以追溯到多遠呢?
    有趣的是,我祖父母的照片,他們都在大屠殺中喪生,是由我父親保存下來的,我父親在第二次世界大戰中,和猶太地下組織作戰,穿越歐洲抵達古巴,再到墨西哥,那裡他最終遇到了我媽媽,我出生了。
    我們擁有的那些照片,他在他的錢包裡保存了幾十年,之後把它們重新整理、呈現出來。
    這是我們可以追溯的最遠的地方。
    所以是祖父母的照片。
    好的。
    你有三個孩子,然後你有這個空的相框。
    你和我同齡,你是50歲還是49歲?
    49歲。
    49歲。
    謝謝。
    但你看起來很健康。
    是的。
    看起來也年輕,對吧?
    對。
    你有活力。
    你一直都充滿活力。
    對。
    你以前自稱阿里·法拉利。
    你說你就像一輛法拉利。這就是為什麼他叫你阿里。
    我不認為這是一個名字。
    阿里和我從小就認識。
    他總是充滿精力。
    他年輕時受過傷,整個下半身都被固定住,但他會用手臂在地板上跳舞,就像大衛·高金斯在跑步機上,用手在地板上行走,即使他動不了腿。
    好的。
    所以你有很大的機會會見到你的孫子。
    希望如此。
    是的。
    如果上天允許,你能見到你的孫子。
    但可能見不到你的曾孫。
    可能見不到。
    好的。
    那麼,我有一個不同的工具。
    不過讓我先說一句。
    好的。
    從生物學的角度來看,我或許會見到他們,就像這些細胞團塊,可能不會見到我的曾孫,但我們會以某種方式會見,他們接觸到的我、我的行為以及我如何生活在這個世界上,會對他們產生影響。
    我百分之百確定的是,我在生活中展現出來的樣子會影響到我的伴侶,不論是我的妻子、孩子還是商業夥伴,當我在工作通話時,他們有時會在旁邊。
    你知道的,並沒有什麼保密,他們會聽到,在背景中會聽到我如何互動,我在當下的行為。
    他們在學習,他們在接受。
    這就是我將如何與我的曾孫同在,這便是我如何與他們在同一個空間中。
    我過去的行為將影響30或40代以後,那些我之前提到的五萬個後代,250年後,我會見到他們。
    我會和他們在一起。
    他們可能不知道我的名字,我是誰,但希望他們如何對待陌生人或與伴侶互動,會受到我行為模式的影響,那種行為的傳承。
    是的,我明白了,這很有趣,因為我想,嗯,你在互聯網上,人們可能會在互聯網上看到你,至少我認為在30到50年後,如果你在那時候搜索你的名字或無論那時候叫什麼的話,Google。
    我每次說 Google 會惹上麻煩,人們會說「為什麼不提別的?」因為那是大家都用的,除非你用 DuckDuckGo,因為你對別人的隱私感到擔憂,所以當有人提出真正更好的搜索引擎時,也許你的名字不再流行,但與此同時,Google,所以他們可以找到你,你的曾孫可能會在那裡認識你。
    他們可能可以聽到這次對話,這次很特別的對話。
    我認為這部分原因是,人們使用社交媒體,不僅僅是為了做消費者,而是他們想要留下一些東西。
    他們可能並沒有在意識上思考,但他們想為未來留下一些東西。
    我使用了一個從朋友那裡學來的工具。
    他有一個叫做「你生命中的星期」的東西,這是一個你去填寫的表格,你把生日填上,你預測的壽命填上。
    對我來說,我填了100,這對我來說感覺不錯。
    我不太想活過100歲,除非有某種技術能讓我以充沛的精力活得更久,並且我的朋友也能在身邊。
    然後你標記那些小方格。
    我今天早上進行了這項操作,實際上,我還沒有完全過一半,但我大約過了一半。
    看到以這種方式展現出來的生活是件有趣的事情。
    你會說,哦,哇,這能激發更好的決策,因為我們有時會失去對我們身處何時的把握。而我們當中有些人,包括我在內,對於追蹤時間並不算好。曾經有人因約會等我,知道這一點,我並不擅長追蹤時間,我在空間上非常有方向感,但在時間上卻不太行。因此,這些圖表的問題,或者說架子上的照片,我會爭辯說,它們是非常有用的。但問題在於,它們在我們一天的意識中並不處於前沿。對吧?就像我填寫了那個圖表,我直到現在才再次想到它。而當我們面臨一個決策時,在某些情況下,我們有機會退後一步說,好吧,看看事情的整體架構,我在這裡必須往左走,儘管我想往右走。這是對我更大的、更大的、更大的圖景的正確選擇。漫長的道路。是的。所以,你知道,有沒有一種技術可以幫助我們把決策 anchors 在最合適的時間,而我們在神經科學中會稱之為最佳時間分箱,針對特定決策的時間分箱模式。我想你要問自己一個問題。當你面臨一個問題時,並不是說我午餐應該選火雞還是雞肉,而是也許是稍微更大的問題,或者也許那個問題,問問自己,我是否是一位偉大的祖先?什麼能讓我成為偉大的祖先?後代如何看待這個決策,是往左還是往右?這會讓你提升。你看,我談論過,你也談過,刪除照片等等。所以,我來告訴你這個工作。我的顧問委員會上有一位叫Hal Hirschfield的人,他是一個聰明的好人,來自加州大學洛杉磯分校。他做了很多關於未來的工作。因此他做了的是,我會簡化這個過程,將一群人放入功能性核磁共振掃描中,以觀察他們的思維流。他問了他們一系列問題,例如,想想你現在的樣子,這時他大腦中的一部分被點亮。然後他說,好的,我想讓你想想這位名人。據我了解,他用了馬特·達蒙和娜塔莉·波特曼,這時他們的大腦的另一部分被點亮。然後他說,我想讓你想想十年後的自己。而你猜怎麼著?當想起名人娜塔莉和馬特時,被點亮的大腦部分與想起十年後的你是同一部分。所以你對未來的自己有一個模糊的概念,但並沒有完全與他們相連。對吧?就像一個陌生人一樣。把他們抽出。 一組什麼都沒做。另一組,他拍了他們的照片,給他們老化,然後把他們放進一個三維虛擬現實中。你在一個房間裡,而在某一點,你不知道會發生這樣的情況。當你走過房間時,你看到一面鏡子,你望著鏡子裡的自己,那是一張你的照片,但老了十年。所以你看到的是你更老的版本。哎呀。我的天,這非常酷。這種干預會把他們拉出來,然後在兩週後再把他們帶回來,讓他們假設把錢存入儲蓄賬戶。你知道會發生什麼,看到自己老年版本的人比那些沒有看到自己老年版本的人更能把錢存下來,用於未來的退休賬戶。所以問題是,我們不僅與未來的我的後代失去了聯繫,我甚至與未來的自己也失去了聯繫。因此,我所做的事,你會在這個節目中看到,這有點可怕,因為我看起來就像我爸爸,而當你這樣做時你總會看起來像你爸爸,儘管我們一直在批評社交媒體,但你可以在Snap或其他地方看到你老化的樣子,對吧?它會讓你看起來老10到15歲,你可以把它發給你的伴侶。每個人都笑了。因此,我截了一張屏,放上“哈哈”而不是說你看起來很好。“不不不”,每個人都會說,“天哪”。所以,我一旦在很多年前閱讀到Hal的研究,就打印了出來,你知道,用我的小家用打印機把它剪下來,然後把它貼在我的浴室鏡子上。每天我花兩到三秒鐘凝視著未來年邁的我,七十多歲的Ari。這就是我今天做出更好決策的方式。而這些更好的決策不僅僅是關於為退休省錢。還是有關於我應該如何照顧自己,你知道的,我該不該牙線?你知道,夜晚結束時,你想要只是刷牙然後上床睡覺,不,你需要在晚上使用牙線。你知道,我們有一期節目是關於口腔健康的。是的,我知道。而且我是從牙醫那裡學到的。因此,照顧未來自己的最重要的方式是使用牙線,順便說一下,我從很多人那裡學到的這一點,這確實是真的。哦,這是真的。這對大腦和身體健康至關重要。這是非常關鍵的。牙醫會感謝你。但我們不這麼做。如果你在20年後看到自己的嘴巴,微笑著,與未來的你一起,知道自己會有一點少一些頭髮,多一些皺紋,你會去做的。這是Hal的研究所顯示的。因此,我所做的另一件事就是看看那個未來的你,與它聯繫。這是對自己有同情心的一部分。這也是一種跨代共情的成分。 我想回到的一件事是,這個思想未來的思維與單一未來的想法。是的。我確實想觸及那一點。在她之前我能問你一個問題嗎?當然。
    這種概念,嗯,我們可以稱之為想象未來自我的一種協議,或者實際上視覺化未來自我,而不是為了讓自己害怕而改變健康習慣,雖然如果這有效那當然很好,但更像是一種方式,嗯,你知道的,真正讓你的思想融入到這樣一個現實中:如果你活下來,按照定義你將變得年長,而那個人需要照顧和環境,而你的孩子也將長大。我們知道這一點。好的,這一切都是顯而易見的。嗯,我覺得除了事故、受傷或疾病,大多數人對自己將活多久都有一種直覺的感覺。我說這句話的原因是,嗯,我記得史蒂夫·喬布斯還在世的時候,因為那時我在帕洛阿爾托做博士後研究,偶爾會在帕洛阿爾托看到他。然後,嗯,我讀了沃爾特·艾薩克森為他寫的傳記,似乎他非常清楚地意識到某一天他會死去,他幾乎是根據這一原則生活,從某種意義上來說,這可能在某些時候為他稍微放縱和高摩擦的行為辯護,嗯,因為他具有緊迫感,像是完成事情很重要,而要把事情做好,丟棄許多類似於流行觀念的東西,他因此受到讚譽。我確信有些人不喜歡他,但我認為大多數人因此而讚美他。嗯,我猜他對自己可能活多久有某種感覺。然後有一點,也許那個感覺被誇大了,然後砰,他的父親在他非常年輕的時候去世了。你認為這讓你有了這樣的觀點:你知道,隨時都可能有四個月的通知,告訴你四個月後將要死去。就像,這影響了你對未來的思考嗎?我的父親現在,我這樣說不是因為,嗯,不,我不想這樣說,有趣的是,當然,這不是因為他的去世,而是因為這一觀念實際上創造了一種對未來而不僅僅是當前的緊迫感。我記得我們非常年輕。你會說,我想要孩子。我想要組建一個家庭。我想在我們所有人中最早開始這樣做。而對於那些父母還活著且似乎健康的人來說,他們也許感覺到的緊迫感沒有那麼強烈,對吧?聽起來很美好,父母活著,健康,好的,這是一種祝福,但如果這使你無法以一種真正與你的未來相關的方式生活,那就不好了。那麼你認為我們是否有一種直覺的感覺或潛意識的感覺,關於我們可能活多久的範圍?因為史蒂夫在他的某些著作和演講中也這樣爭論過。那麼讓我們談談死亡。我認為,有一件事情阻礙我們思考遙遠的未來,並以一種將其改變的方式行動和行為,那就是要真正思考和感受自己進入遙遠的未來,意味著你必須考慮一個你不再存在的時刻。1972年,厄尼斯特·貝克寫了一本書,大家對這本書的名字應該都知道,叫《死亡的否認》,他因此獲得了驚人之獎。貝克的主張是,我們是唯一一種在非常早的年紀就認識到自己只有短暫生命的物種,但更重要的是,在某一時刻我們將會死亡,我們將會停止存在。貝克進一步主張,所有的東西,宗教、文化、筆記型電腦、敞篷車,我們創造的一切都是我們推遲那種我們將會停止存在的理解的方式,而這讓我們感到恐懼。我完全同意,我非常感謝你提到這本書和貝克的這一觀念,因為我會主張每一種成癮、每一種成癮都是基於對死亡的恐懼,並試圖縮短思考的時間尺度,縮短獎勵的時間尺度,縮短一切的時間尺度以避免那個現實。而這是一種我們在非常年早期就直觀地了解到的現實,因為我們看到周圍的死亡。如今,在美國,特別是在西方世界,我們對死亡的抵觸越來越強烈,我們竭盡所能去避開,甚至是老年人,我們把他們放在養老院,而他們過去是與我們同住在這種多代同堂的家庭中,因為年長的人,我會主張,提醒我們死亡,提醒我們自己的致命性。因此直到我們能夠在個人層面,甚至在集體層面,真正與我們將停止存在的事實和解,未來將變得極其困難,並且的確非常困難,以我提倡的方式正確地面對未來,即成為未來後代和世代的偉大祖先。因此,在我所做的工作中以及我所做的節目中,我做了一些讓人非常困惑的事情,像是,你知道的,關於未來的節目,《未來的肉類史》,每個人都在想,哦,你將去看所有這些酷炫的科技,等等,這是我們的一部分。但是在節目的第四集中,我去了高山沙漠,環遊世界,但我在圖森郊外的高山沙漠中坐下來,與Lua Arthur,一位死亡導師共度時光。你知道的,通常我們想到助產士時,我們會想到某個幫助孩子誕生的人。死亡導師則幫助我們和我們的摯愛者順利走出這個世界。她做了一些非凡的事情,其他文化和一些宗教也有這種做法,她進行一種叫做死亡冥想的活動,在節目中,我進行了這種冥想,你可以在網上找到,這是一種引導冥想,讓你從呼吸到停止呼吸,然後完全與大地融為一體。
    這是一個非常激烈的經歷,但當我 18 歲時,我經歷了一次死亡冥想的版本,就像你所提到的那樣,因為我真的就是那個在凌晨兩點接到醫院電話的人。當時我從大學回家,接了電話。我甚至沒有說“你好”。我接起電話說:“我是他的兒子”,因為在凌晨兩點還有誰會打電話呢?那是一位值班護士,她說:“我想讓你了解情況。這是一個非常晚期的癌症。你父親沒有反應。我們已經在進行心肺復甦術了。對於接下來該怎麼做,沒有相關的指示。你希望我們怎麼做?”所以我做出了那個決定,因為顯而易見事情的發展方向。這是我面對他及我自身的死亡的重要性的一種非常突然的方式。其他人也會有自己早期與死亡的接觸。我會說,當你接近的時候,會有某種程度的解放,你也觸及到了這一點。你不希望把這種經歷強加於任何人,但當你接近於見證死亡的樣子和感受時,突然之間,你會擺脫社會所施加的負擔,那種誠懇、關心試圖推遲死亡的方式,因為你已經不再在乎,因為你知道事情最終的去向,並且你親眼見過。
    在西方社會,尤其是美國,我們卻恰恰相反。我們向身體和一切可以注入一些東西,以推遲死亡,因為我們想要更多的數量,但卻不考慮想要的生活質量。再者,據說目前地球上有 90% 的公司成立超過千年的是在日本。因此,部分原因在於我們的文化,還有不同文化的思維方式,以及他們如何尊重長者與死亡。他們理解我們不需要存在於這種壽命偏見之中,而我們實際上是一條鏈的一部分,這是一個偉大的存在鏈,承載著那些在我們之前的人,他們的優缺點,與那份包袱。然後我的角色就是決定我想保留什麼,放下什麼,以及我想要傳遞給下一代的事物,那種更大的目的,那種更大的終極目標,是目前西方社會所缺失的,我認為我們需要重新找回的,不僅僅是為了讓我們的生活更踏實和快樂,而是因為當我們面對我們對氣候變化的作為或不作為、對合成生物學的作為或不作為、對人工智慧的作為或不作為時,我們需要這樣的能力。因為現在,尤其是對於最後兩者,科技告訴我們該怎麼做。我們不需要更多的智力,我們需要更多的智慧。而這部分智慧將來自於我們的整合,即你提到的,在某個時刻,我們將不再存在。我們該怎麼做?我的意思是,我們可以在概念上做到,就像你想為那些最終走進那個空框架的人設置舞台。但這確實很難做到,因為我認為大多數人假設一旦熄燈,誰也不知道接下來會發生什麼,但要讓他們為一些無法想像的事情而努力,是非常困難的,特別是對於那些他們甚至不認識的人。換句話說,如果我們很難想像未來的自己,那麼你給了我們一個工具,看看自己年老的樣子。我很喜歡這個。如果有一個網站能做到這一點,我們可以給它放個鏈接並展示說明。提醒大家,你會變老,這一刻你正變老,並努力為那個人以及他們周圍的人而活。因此,這為自我創造了協議。我們如何為未來設置協議、未來方法,將未來的行為轉化為周圍人的行為,甚至是對於那些我們基本上不知道、可能永遠不會見到的人?這真是一個好問題。
    在我們討論這個問題之前,讓我們來深入探討個體動機問題。所以我們談到你可以做的老年照片,還有一件非常有力量的事情,你之前提到過,那就是寫一封給未來自我的信。你可以訪問 longpath.org,或者找到 FutureMe 的網站。這是我們使用的第一個工具。因此,當我講座時,很多人會邀請我去跟大團體講話。我告訴他們,我們將進行一個不同的對話。然後我會說,“現在,我希望你們寫一封信給未來的自己。”35 年後。我原以為這是一個普遍的做法,因為我從小就這樣做。但顯然,寫一封給未來自己的信並不是一件普遍的事。對,我才做過一兩次。然後我想和你私下透露一個秘密。改變發生的時候不是你收到信的時候,而是當你真的動手去寫的時候,因為那時,你實際上以一種你通常不會的方式在思考未來的自己:這封信將交給誰?我希望他們在什麼地方?我發現,經常會有很多人找我進行交流,說:“我從來沒有想過,我希望在五年或十年後成為什麼樣的人?我們的願景是什麼?我想要追求什麼?”這樣才是我想要改進自己的方式。因此,我希望每個人都能明白,如果你無法看到自己年老的照片,那麼至少應該寫一封給未來自己的信。那封信包含什麼內容?親愛的安迪,親愛的阿里,然後寫下你想要塞進去的任何內容。這是一對一與未來自我的私人對話。
    你的希望是什麼?
    你的夢想是什麼?
    你的渴望是什麼?
    你害怕什麼?
    你希望看到什麼事情發生?
    因為在你不將這些表達出來之前,如果你看不見它,你就無法成為它,對吧?
    你必須實際上想像出那是什麼,並且不是放入負面的東西,而是你真正希望在那封信中看到的理想,這才開始構建通往那裡的藍圖。
    因為在那個藍圖的底部,視覺化成功的樣子是非常重要的,對吧?
    所以在高中時,我參加了田徑賽。
    我一開始是跑100米,這是一項非常個人化的運動。
    然後隨著時間的推進,我開始參加4×100接力賽。
    我從我的教練泰德·蒂莉安那裡學到的,4×100接力賽中,所有四名跑者必須跑得非常非常快,這是顯而易見的。
    但是這場比賽的成敗在於接力區,也就是接棒的過程。
    所以當你寫信給未來的自己時,是的,你在與未來建立聯繫,但它實際上也幫助你意識到,生活不是100碼的短跑。
    它其實是一場接力賽。
    你正在傳遞一支接力棒,而這支接力棒是由你手中接過來的,現在你要將它傳遞出去。
    我認為我們現在正處於一個潮汐的時刻,介於過去和未來之間,作為一個行星文明,我們正在這個過渡區間中。
    而我們在這個潮汐的過渡區間中所做的,或者不做的,關於人類繁榮的文化接力棒,將比我們在當前社交媒體痛苦的瞬間所想像的更加重要。
    這觸及到個體層面。
    讓我們提升到集體層面。
    我們必須作為個體來決定哪些協議會幫助到你,但我們也必須作為社會決定,我們真正想要解決的是“為了什麼”這個問題。
    因為在上帝的消失、來世的消失中,宗教給了我們幾百年、幾千年來的一種保證,那就是我們會進入天堂或地獄,而現在這對於很多人來說已經不再存在了,對某些人來說仍然存在,而且仍然幫助他們在日常生活中做出更好的決策,我會這樣認為。
    但是對於那些不再擁有這種保證的人,我們必須決定,這可以從自我層面來看,我們所做的或不做的決定將會在某種程度上影響未來的世代。
    我們可以處於這三個類別中。
    我們可以是一或二。
    無所謂誰在乎。
    我只是,可以這樣說,YOLO(活在當下)。
    或者我們可以說,我們想成為一個更大項目的一部分。
    我經常談論這一點,可以看出我的偏見,我不會說人類,像是人類的項目,我認為,我們正處於第三個的底部或頂部。
    我們還有幾十萬年的時間要走。
    我並不特別關注我們是否離開地球去火星,成為一個無止境的星際物種。
    我更關心的是我們是誰,因為我遇到過很多卓越的心靈和思想,我認為如果我們的社會滿足每個人的基本需求,關注人性中最好的一面,共同進步。
    因此,不希望世界上只有一百位偉大的英雄,他們始終如此真誠,例如達賴喇嘛、特蕾莎修女或愛因斯坦,這其實可以是…
    這三位人物還健在,還是已經被抹去?
    不,他們依然健在,依然與我同在。
    但是看看,即使你深入了解他們,你知道你問過的問題,一個方法是如何建立與過去的跨世代同理心。
    閱讀人們的傳記,尤其是自傳,你會發現他們經歷過非常艱難的時期,他們並不是像我們想像中那麼完美和聖潔。
    這些自傳當然是他們自己的生命旅程。
    所以,傳記提供了…
    或者你閱讀他們寫給情人或伴侶的信,你會發現,“嗯,他們有點自私,對吧?”
    但是在一天結束時,如果我們作為一個社會希望發現自己處於這種智力、精神和情感的提升中,這不可能一蹴而就。
    但是如果我們說這是我們想要的目標,我們希望看到,無論是九十億、七十億、三十億,或是人類在接下來幾個世紀或千年中的人口,我們希望看到他們在一種超越科幻小說所描繪的繁榮中茁壯成長。
    如果我們做出這樣的決定,你的生命,安德魯·休伯曼在他的工作中所做的事情,阿里·沃克斯的貢獻,這給了你一種目的感,我認為宗教曾經給了我們的,但現在在社交媒體瞬時購買不必要物品的世界中,我們深感缺乏。
    是的。
    或者是我們確實需要的,這只是一種短期獎勵。
    我並不認為社交媒體上發生的所有事情,或我們在生命中或一天中獲得的快樂都是壞事。
    我也不認為我是個資本主義者。
    我想說的是,這只是運行的一個時間窗口,我認為靈活性是好的。
    這有點像在營養上,我們談論代謝靈活性。
    是的。
    這不是關於平衡或和諧。
    我們如何與未來達成和諧?
    這正是我所倡導的。
    我愛這件事,我也知道很多人愛這件事,即使他們不知道自己喜歡它,這意味著他們或許還沒有聽過你在書中、在節目中和今天所描述的方式來表達它,但我認為很多人只在期待那些卓越的成就者,比如史蒂夫·喬布斯、埃隆·馬斯克,我不知道人們現在對政治家的感受如何,但那些看起來真的關心未來的科技建設者們。
    不管你怎麼看埃隆,但這個人在為當下和未來建設東西。我是說,他正在這樣做,這些東西將會照顧未來的下一代。就像那些愛迪生、愛因斯坦一樣,你現在必須小心提到名字,因為幾乎每個人身上都會有某些事物與他們相關,可能會造成某種觸發,但我會放鬆心情地說,我甚至會像珍·古道爾那樣,欣賞我們與動物的關係以及它們對我們自身了解和我們星球的重要貢獻,這種信念。
    這些人引領了我所擁有的生活,我對此感到非常偉大。許多人可能會說,好吧,這對我的家庭有意義,但我有什麼可以貢獻的呢?你舉了這個例子,即孩子們總是在觀察,他們會延續他們父母身上觀察到的模式、特徵,當然還有他們的反應。什麼是可以的?什麼是不可以的?
    從80年代和90年代開始,這個國家的離婚率和破碎家庭比以往更多。因此,節日的集體慶祝方式也出現了分裂。曾經將我們連結在一起的事物現在發生的頻率減少了。這些事情中的許多已經商業化,但這一點一直存在。人們或多或少以某種方式獲得聖誕禮物。
    你認為家庭單位的分裂是否助長了這種缺乏長期思考和決策的狀況?我認為,過去幾百年來陪伴我們的制度的分裂導致了短期行為的指數上升。你提到宗教,或許我們暫時可以談談大學。這幾天,部分原因是對科學的不信任,部分原因是對政府的不信任,部分原因是對傳統媒體的不信任,越來越多的觀點出現,認為正式教育不再像以前那樣有價值。人們總是舉例像馬克·祖克伯格等人,他們沒有完成大學學業,但我想說他們是進入大學後選擇退學的。他們是請假,而不是輟學,他們是罕見的個體。
    萊恩·霍利戴最有道理地說:「如果你在大學裡掙扎,你絕對是那種需要留在大學的人,除非有心理健康問題或某些需要照顧的身體健康問題,因為除非可能軍隊以外,生活中沒有如此清晰設計的一系列步驟可以將你從A點帶到B點,並獲得你可以在現實世界中運用的證書。」
    我完全同意這一點,但我也會辯稱,學術機構、金融機構和政治機構都發生了變化,且存在深刻的不信任。我們很難依賴這些機構做出良好的決策。你最近看到很多主要大學的校長被解雇,包括斯坦福,我說的就是這件事情,但也包括哈佛和其他地方,出於不同的原因,被解雇可能不是正確的術語,他們決定辭職,不論是什麼狀況,他們不再在那里,進了新的人,所以有很多不信任。
    我們能依賴什麼?如果人們對宗教的信心減少,對學術機構的信心減少,那麼我們還剩下什麼?我們在學術界,至少在社會科學領域,對於系統有問題的地方變得相當擅長,但卻對於我們希望系統變成什麼不夠清晰,因為回顧幾百年前,經過啟蒙時代,特別是文藝復興進入啟蒙時代,啟蒙時代給了我們這一新的元敘事的觀念,基於理性與理性思維,以及通過將世界分解成其組成部分來理解世界的能力,科學,快進幾百年,我們現在在說什麼不工作的方面很擅長,但在說什麼是有效的、我們所想要的方面卻非常糟糕,因為說出我們所想要的東西意味著我們必須提出某種元敘事、某種線索,某種我們可以依賴的官方未來。
    這告訴我們很多,它在某種程度上類似於價值觀的宣言。說「這不行,這不好,這不好」對很多人來說是可怕的,因為說這話很容易,評論者很容易。你所描述的情況在健康方面有著難以置信的平行關係,就像我開始播客的時候,甚至在我社交媒體上發帖的時候都是在封鎖期間,那時充斥著對一切的恐懼,我說「聽著,我無法解決這與正在發生的事情可能有關的大問題,但什麼是明顯的?人們壓力很大。慢性壓力是壞的。人們睡不好,這是壞的,尤其是當它是慢性的時候。」我有一些潛在的解決方案,一些工具,一些零成本工具。
    所以「人類實驗室」播客的許多基礎內容都是關於你所做的事情,而不是你不做的事情。所以你所描述的基本上是一個由拆解事物組成的領域,但沒有提供解決方案。因此,聽起來非常相似,我認為人們喜歡潛在的解決方案。
    即使有人承認,「看,這可能無法解決每一個睡眠問題」,但它也許能在某些問題上取得正面的進展,或者使情況改善50%、20%,在某些情況下甚至能改善100%。當然,對於那些這些工具無效的人來說,他們需要採取更極端的措施。但我聽到你在說,宗教提供了解決方案,而不僅僅是指出問題。人們不再那麼注重這一點。大型機構,如學術機構和政治機構,面對現實,無論你站在哪一邊,他們都在不斷爭鬥。這就像是一個12小時的新聞周期,旨在指責對方,這樣沒有人實際上需要清晰、具體地表達他們真正的信念。雖然有些人比其他人做得更多,但這是一團糟。然後在家庭單位方面,這正是我之前提到的。我覺得家庭單位、價值觀和結構變得越來越稀有,至少在傳統的家庭觀念中。兩位父母、孩子等等,這並不是稱某物為家庭的必需條件。所以你是在說我們都必須去看看,這明顯是從個人開始,但作為人類現在及未來的一部分工作就是學習這種面向未來的方法?我們必須對未來有意識,但再說一次,這又回到了跨代的組成部分。我們必須批判性地評估我們來自何方,以及為什麼我們能夠達到這一點。那麼讓我們談談核心家庭。你的孩子會被「訓練睡眠」並放進另一個房間的想法相對較新,這源自維多利亞時代,那時你會把孩子放在另一個房間,因為如果你回顧大多數原住民文化,所有人都是一起睡的。這種情況持續了幾千年,孩子們是—— 一堆一堆的?是的,或者在一個大房間裡,或是在一個長屋裡。像小豬一樣?像小豬一樣。我不知道他們是否像小豬,但他們肯定是一起睡的。看看,我將以非批判的方式來說這件事,但聽起來可能非常批判。我有時走在街上,看到小孩被一個看似健康的成年人推著,在嬰兒車裡。這個孩子是孤立的,他們在這種嬰兒推車裡,這是來自17、18世紀英國的產物。但如果你看看世界上大多數文化幾千年來的做法,他們通常會把嬰兒穿在身上,這就是我們所謂的第四個三個月。通常是母親,所以有很多父權的原因,但她們的確會用包裹把嬰兒包住,並非常靠近自己。像嬰兒背帶嗎?不,嬰兒背帶是將嬰兒放在你面前,面向外側。當你真的用一個20碼長的包裹包裹他們時,那是皮膚對皮膚的接觸。看看,這一切背後都有理由,世間萬物都有其原因。人類嬰兒要像智力、認知和身體上準備好的小猩猩一樣出生,需經18個月的孕期,但我們只有九個月。你知道為什麼。對吧?這就是我們這樣做的原因,因為我們的大腦變得如此龐大,這都是因為那份蛋白質,因為亞里和安迪一起獵捕,利用早期的認知,我們的嬰兒必須在九個月時出生,因為當我們從四足行走變成雙足行走時,女性的骨盆會收縮,只有這麼多的空間讓嬰兒出來。於是他們早早出生。是的,大腦已在內部發展完成。你要麼只有死胎。我指的是,我們早期的物種上,很多母親和嬰兒因為這一點而在分娩中死亡,這些被選擇性剔除,但那並不是正確的術語。因此,我們找到了大約九個月的最佳平衡,對吧?但這意味著嬰兒必須與母親密切相連,因為他們完全無助。重點是我們所做的很多事情並沒有進行批判性的檢視。所以你在談論家庭結構的崩潰。我認為這種崩潰並不是現在才發生的。那種崩潰發生在我們開始從部落和氏族撫養孩子,轉向維多利亞時代的心態時;那時我們幾乎沒有在地球上生存的物種,在母親經歷了停經之後,她們依然活著。基本上,只有大象、鯨魚和人類,對吧?為什麼?因為這些物種需要長輩來幫助照顧年輕的一代,這是因為前面提到的早產。因此,也許這也是故事的傳遞,正如你之前所說的,可以幫助做出更好的決定。所以我們需要新的故事。我是說,智慧基本上就像是口述的洞穴畫。於是,這些關於擁有適當家庭結構的故事——無論是四口或五口的核心家庭,還是有20個叔叔阿姨在周圍的大家庭,看看,我們在前面幾十萬年做得相當不錯,然後宗教干擾了所有這些事情,對嗎,把孩子從母親那裡帶走。這些都來自於過時的信念。現在,我們身處於這個潮間帶的時刻,如果他們能進行批判性的檢視,為什麼我們要這樣做?我們想保留哪些事情?我們想放棄哪些事情,以及我們如何向前推進?而你的問題是,好吧,他們為什麼想這樣做?是什麼?是什麼?什麼是激勵結構?而我主張,激勵結構使我們這樣做,因為我們確實在乎我們的物種會如何走向未來,面對著這一切為了讓我們達到這一點而必須正確發生的事情。
    好的,我經常被問到這個問題,你知道的,天啊,我們是怎麼搞得這麼糟的?那會是什麼樣子?等等,我們搞得這麼糟是因為你說我們大約完成了三分之一的進展——事物比以往任何時候都好。是的,所以我明白這個問題,比如說我們到底是怎麼搞砸的?我總是說我們並沒有搞砸。我們實際上做得好多了。看看,我走進我女兒的房間,看看她們的書架,15歲的雙胞胎女兒。每一本發生在未來的小說都是反烏托邦的。她們了解到的所有未來都是《飢餓遊戲》、《百年一瞬》、《雜湊者》,一個已經變壞的世界。我理解——我們之前談過這個,這是負面偏見。人們會對閱讀那些東西感興趣。現在的孩子們正在讀那些東西。對,那些都是暢銷書。暢銷書都充滿了這些反烏托邦的故事——總是有愛情故事和青少年的元素,但背景永遠是反烏托邦。就像我們對垃圾焚燒場的吸引力一樣,因為我們想看看那些——反烏托邦可以作為一種——好悲傷。反烏托邦的故事可以作為一種早期警示系統。如果你繼續做這一件事情,並向外推算幾十年,那將會變成這樣。我們所缺失的,你恰恰說中了,是關於如果我們做對的事情,所謂的前乌托邦的故事。所以烏托邦是一個永遠會自我崩潰的完美世界,它實際上充滿了反烏托邦的特徵。我們講過的反烏托邦是一個可怕的可怕的世界。前乌托邦,這一概念是凱文·凱利提出的,它是一個更美好的明天。不是完美的,但我們正在取得進展。因此,這是極其重要的,這也是我幾分鐘前回答你的問題的方式,我們應該開始在前烏托邦中設置故事,展望更美好的明天。在那些明天裡,並不是一切都完美,但我們已經取得了重大進展。現在它不會是完美的,仍然會有離婚,也許還會有殺人和混亂。但如果我們開始將未來的願景設置在比今天更好的世界中,我會說,那將會是幫助我們度過這個狹窄的變動和混亂時期的故事。我們如何在規模上做到這一點?因為我相信很多聽到這個的人會說,「好吧,這聽起來都很好。」例如,我個人認為,將構建更好的未來的觀念從自我犧牲的轉變為幾乎像是自我與他人努力的前提,如你所描述的那樣。對自己有同理心,對他人有同理心。對你自己的時間窗口的收縮和擴張有一定的控制。確保好好照顧自己,同時也照顧未來的世代。像是為那個空的框架,現在已經空了的框架。然後從反烏托邦轉向前烏托邦,這一切聽起來都很好。但是我覺得很多人可能會想,「好吧,我最多可以為自己和我認識的人做到這一點。要為更大的利益做到這點會很艱難。」你可以說,「那確實有助於更大的利益。」這實際上與我們告訴研究生的說法非常相似,當他們得到第一次數據時,你會說,「好吧,這些數據通常,不是永遠,但通常你會說,『這數據很酷。如果這繼續下去,那會是一個有趣的故事。』」他們感受到這一點,而你因為有經驗而已經有了這種感覺,知道最佳情況的場景是一篇好而穩定的論文,有你的三位審稿人,也許還有20個其他人會讀。你會在這件事情上花未來五年的人生,也許是三年,但大概是五年的人生。然後你將獲得你的博士學位。這裡總是會有一個問題,「你是放棄這個項目去追求其他東西,還是繼續留在這個項目上?」換句話說,你所說的就是你可以把你的磚頭放在牆上,但這只是一塊磚,而其他項目是你可能會說「哇,那就像是大教堂的一個翅膀。」這種情況非常罕見,而且很多情況都是鎖定的,並不總是會成功。然而,我們在這裡講的問題是,人們願意付出多大的努力往往與他們預估潛在的收益有關。如果他們能夠感受到收益,順便說一下,我非常喜歡你提出的協議,那個空框架,為未來的自己做日記,這種將你的當前思維封存到未來的想法,自我老化,這些都是非常可行的事情。我打算去做,我認為它們非常有價值。但如果我理解正確,你有興趣創造某種運動,使得很多人,甚至所有人都以這種方式思考,因為另一個模型是「好吧,埃隆們會為我們處理這一切,」或者系統如此破碎,讓我無能為力,我只是想讓生活好過點。那麼如何創造一個獎勵系統或社交媒體平台?怎麼與其他試圖做到這一點的人聯結起來?你所提的問題是,在我所閱讀和收聽的這個播客中的很多工作,經常是關於我們如何,顯然,我們如何優化自我?我是以好的方式來說這個,而不是自私的方式。我們如何讓自己變得更好?這就是我們必須開始的地方。我提倡的是,我們如何優化社會?我們如何優化文明?這是一個明確的例子,與我們認為的擴展不同——將更多的產品以更低的價格生產,這實際上是一加一加一加一的無窮盡。
    在無限的境界中,如果我們思考這個播客的聽眾和觀眾有多少,那是數百萬,對吧?然後又有多少人會在他們最親近的圈子中互動,然後再向外擴展呢?因此,現在你的聽眾有潛力以這種方式生活和行動,長期而言,他們為更偉大的目標在努力,思考他們在這個世界的目的,這目的又嵌套於我們這一物種的更大目標中,以便讓未來的世代能夠獲得更多集體繁榮。
    如果你思考你的聽眾以及他們如何互動、如何塑造行為,他們的潛力和他們的圈子,其實已經達到了三千、四千、五千萬人,對吧?這是一個非常龐大的數字。而我們所知道的社會和情感傳染現象是,這些事情是會傳染的,它們是模因,這是蘇珊·布萊克摩的工作。這就是它的擴展方式。這其實是一種情況,並不是只需要加入一些粉末,然後馬上就會為每個人創造出最優的未來,因為每個人都在其中扮演著角色。我希望的是,任何正在收聽或觀看這段內容的人,在結束後,能花幾分鐘思考自己想要什麼樣的未來,想要為自己、為家庭、為未來的世代創造什麼,自己在這出宏大劇作中扮演著什麼角色?我需要做些什麼?
    是的,你需要一些協定來將你帶回那裡,對吧?對我來說這很簡單,因為我是寫這本書的人,做了這個節目。我認為長期視野是可行的。對於其他人來說,這可能是他們第一次思考這個問題,或許已經思考了很多年。即使在最小的互動中,他們開始這樣做,這與聖塔菲研究所和複雜性理論有關。這些東西實際上開始產生迴響。這就是我們的做法。 我們不需要為長期主義遊行,對吧?我們不需要擺貼紙。謝謝你。 不會有擺貼紙。 不會有擺貼紙。 不會有擺貼紙。 這與我們的本質和行動置於我們想要的未來的可能性及我們在其中的角色有關,然後去尋找目的。我不在乎你是咖啡師、衝浪教練、還是出色的播客主持人,無論你從事何種工作,都要懷著更深的意圖和認識去做,明白自己在這個世界中的表現和存在會對當前時刻之外的未來產生影響和餘波。
    你之前提到,誰知道會不會有人收聽你的播客?我可以確定的是,因為我相信這已經發生過了,某個大型語言模型,一種我們如今稱之為人工智慧的東西,已經或將在某個時刻理解Huberman Lab播客。我們有一個。我們有一個Huberman Lab AI。來吧。我們並沒有大力宣傳,但它確實存在。你可以問我問題。它相當不錯。聽起來有點像我。笑話乾燥而且不有趣。我會說它大部分是好玩的,但我會給你更多,但最終這會將會擴散出去。
    以目前的進程來看,三到四年後,這場談話,我們如何建模、我在學校學到的話語倫理、我們之間怎麼交談,這將教導機器們思考、行動,還有我們是誰以及我們如何成為最好的自己或最差的自己。我們所傳遞的公共內容,將成為這些機器眼中應該怎麼樣,我們為他們塑造了一個模型。
    回到高等教育的例子,我認為高等教育,像許多機構一樣,當我們所稱的AI完全上線時,將會徹底改變。那將是一個劍橋或牛津的導師在每個人的耳邊,高等教育這種匯聚起來接收信息的想法將開始從高等教育中消散,但高等教育將開始專注的不僅是智力和認知,而是心理和情感的核心,去幫助你發展這一部分。
    為此,阿門。之前這個播客曾有過一位嘉賓,或是有過一位嘉賓,Wendy Suzuki博士,NYU的教授,現在她是藝術與科學的院長,我認為這是正確的頭銜。她試圖將一些實驗室數據引入到大學壓力管理的價值中,甚至是非常簡短的冥想,以幫助學生管理大學生活和二十多歲的壓力,但我認為這裡有一個更大的主題,那就是嘗試教導情感發展,教導自我調節,因為許多人並沒有得到這方面的指導,或者他們得到的指導卻存在巨大差距。
    我喜歡你描述的方式,基本上這是一個透鏡,如果可以這麼說,是一個非常動態的、與人類經驗相一致的透鏡,並且確實符合人類大腦對時間的動態表徵的能力,比如專注於當下,今天的某些時刻,你無疑需要解決當下的問題,不會去想更大的利益,然後還有能力在時間上擴展你的意識,解決更長期的問題,為未來做出這些投資。
    我在想,我們怎麼能激勵人們向善,做好事,並且在許多短期誘因和短期視野的背景下又該如何激勵他們。我認為你已經給出了部分答案,這些都是非常有力的答案,比如自我形象練習,即向未來的自己寫日記、空框練習,將自己與祖先聯繫起來,思考我們現在所處的地方和想要去往的地方。
    是否還有其他您想要補充的內容,也就是說,我們所有人應該做些什麼?
    我們應該多讀傳記嗎?
    如果我回顧歷史,那其中既有黑暗也有光明。
    您是否還有其他的建議,鼓勵人們在這一生以及未來的生活中成為自己最好的版本?
    我提到過這一點,我們需要檢視自己,為什麼我們會是現在的自己,為什麼我們會這樣做。
    您知道為什麼在這個國家,我們在星期二投票嗎?
    我不知道。
    因此,大多數先進民主國家都是在週末或幾個週末進行投票。
    在美國,我們在星期二投票,是因為這是人們星期日離開教堂後,有足夠的時間騎馬進入大城市,星期二投票,然後在星期三市場開市之前返回。
    我非常高興您會告訴我,這不是因為人們還可以看星期一晚上的足球比賽吧。
    不,這是在星期一晚上的足球賽之前很久的事情。
    因此,我認為為什麼我們在星期二投票,這是一種隱喻,反映了我們作為個體和社會所成為的樣子。
    我非常喜歡認知行為療法(CBT)。
    部分原因是,它會看我們告訴自己的那些負面故事。
    但是,因為你不能只是說停止做某事,無法僅僅消除一種行為,你必須增加並加入一個積極的故事。
    我今天在這裡的一些時間裡所嘗試做的,以及我希望人們能夠帶走的,不僅僅是部分的,而是要真正帶走和引入的,是檢視為什麼是星期二。
    那些你所承繼的故事是什麼?
    其中一些故事將是宏觀社會的。
    你的身份被社會所定義,透過你擁有的東西,以及車上的徽章來顯示你的成功程度。
    這是一個故事。
    它是一直被傳給我們的故事。
    還有一些故事是非常個人的。
    這些故事可能非常私密,並在家族中流傳了幾代。
    然後理解其中的一些故事為我們服務,還是有一些故事無法為我們服務。
    但在辨別這一點之後,我們必須重新寫一個新的故事。
    我們必須為自己寫一個新故事。
    我是誰?
    我為什麼在這裡?
    這些問題不會被宗教、神、書本、播客或未來學家所回答。
    這將透過內心的探索來得到答案,了解是如何來到這裡的?
    什麼才是真正重要的,以及你希望為我們在這艘地球飛船上作出貢獻,幫助推動我們前進的?
    不是作為乘客,而是作為船員,我們將如何向前推進。
    這些故事曾為我們服務得很好,也未必能有效服務我們。
    向前進的時候,現在可以說我要寫那些對我有益的故事。
    我要把未來視為一個動詞,而不是一個名詞,不是這個我正在前進的事物,或將會壓在我身上的事物,而是我將要創造的。
    這些故事可能非常內心,可能是人際間的,可能是政治,可能是商業,可能是你所購買的東西,你所消費的東西,但你必須擁有主動權。
    你必須在自己的生活中注入希望,注入敬畏,以及對自己及我們所處位置的真實同理心,如果我們希望集體向未來邁進,讓我們的後代能夠回顧我們,並說他們是偉大的祖先。
    我非常欣賞這一點,也想強調記錄的重要性,把事情寫在紙上,或許在電子形式中,為未來的世代創建時光膠囊,因為我認為人們可能在思考或擔心的一件事是,好的,我可以做所有這些事情來試圖改善狀況,甚至放棄任何需要認可的渴望,但仍然感覺不會有任何意義。
    但是,今天從您那裡學到的是,這一切從自我開始,然後輻射到我們所認識的人,甚至可能與我們共同居住的人。
    但即使我們與任何人不共處,也會從我們這裡輻射出去,因此,開始一個時光膠囊非常重要,這樣人們可以感受到他們在未來擁有某種意義,儘管他們可能永遠不會有即時的體驗,但要真正發送這些漣漪,讓人感受到這些漣漪正在向前推進。
    因此,尤其是考慮到這個播客的性質,因為您提供了這些非常具體的協議,如果您願意,我們在時間戳中強調的作為工具或協議,我真的非常感謝您,因為討論過去、現在和未來的事情對人們來說,可能會變得有些抽象和模糊,而您讓它變得非常具體和可行,為我們大家提供了很大的幫助。
    這就是這個播客的核心所在。
    一部分是信息,另一部分是行動選擇。
    我們不告訴人們該做什麼,但我們給他們行動的選擇。
    我肯定會採納其中一些協議。
    還有,感謝您抽出時間來與我們交流,分享您的智慧和您正在做的事情。
    這不僅僅是多方面的說法。
    這確實是您所描述的,將自己最好的部分投入目前和未來的改善。
    和認識這麼多年的人坐下來交流,我感到無比的榮幸和特權,我知道所有聽眾和觀眾也會有同樣的感覺。
    非常感謝您。
    謝謝您邀請我。
    謝謝您今天與我討論阿里·沃拉克。
    要查找他的書籍、電視節目以及與《長路》相關的其他資源的鏈接,請查看節目備註標題。
    如果您從這個播客中學到東西或者享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。
    這是一個很棒且無成本的支持方式。
    此外,請在 Spotify 和 Apple 上訂閱這個播客,在 Spotify 和 Apple 上您可以給我們留下最高五顆星的評論。請查看在今天節目開始和整個過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。如果您對我有問題,或者對播客、嘉賓或您希望我考慮在 Huberman Lab 播客中討論的主題有意見,請在 YouTube 的評論區留下這些內容。我們會閱讀所有的評論。對於那些還不知道的人,我有一本新書即將出版。這是我第一本書,名為《人體操作手冊及協議》。這是一本我花了超過五年時間編寫的書,基於超過 30 年的研究和經驗。它涵蓋了從睡眠、運動到壓力控制與專注和動機相關的所有協議,當然,我也提供了這些協議的科學依據。這本書現在可以在 presale@protocolsbook.com 預購,您可以找到各種供應商的鏈接,選擇您最喜歡的那個。再說一次,這本書叫做《人體操作手冊及協議》。如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上的名稱是 Huberman Lab,包括 Instagram、前推特的 X、Threads、Facebook 和 LinkedIn。在這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但大多數則與 Huberman Lab 播客的內容不同。再次提醒,您可以在所有社交媒體渠道上找到 Huberman Lab。如果您還沒有訂閱我們的神經網絡新聞通訊,我們的神經網絡新聞通訊是一個零成本的每月通訊,其中包括播客摘要以及以一到三頁 PDF 形式的協議。這些協議 PDF 涉及神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善睡眠、故意冷暴露和故意熱暴露。我們有一個基礎健身協議,描述了一個包括心血管訓練和帶有組次和次數的阻力訓練的模板例程,所有這些都得到了科學支持,並且這一切都是完全零成本的。要訂閱,請簡單地訪問 HubermanLab.com,轉到右上角的菜單選項,向下滾動至新聞通訊並提供您的電子郵件。我必須強調,我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您今天與我一起討論 Ari Wallach 的內容。最後但並非最不重要的是,感謝您對科學的興趣。

    In this episode, my guest is Ari Wallach, adjunct associate professor at Columbia University’s School of International and Public Affairs and host of a new TV series titled A Brief History of the Future. We discuss the importance of learning to project our understanding of ourselves and our goals into the future, both for our own sake and for future generations. We also explore how this fosters a sense of unity and community within our species.

    We examine how technology and modern society influence our perception of time and our ability to make decisions in a fast-paced, reward-driven environment that leads to our best possible future. Additionally, we discuss how the dismantling of traditional institutions has altered people’s sense of purpose. We outline protocols to cultivate long-term thinking, connect with core values, and define a deep sense of purpose. This episode provides listeners with actionable tools to merge short- and long-term thinking in ways that create a positive, lasting impact on ourselves, society, and the planet.

    Access the full show notes for this episide at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    David Protein: https://davidprotein.com/huberman

    Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman

    ROKA: https://roka.com/huberman

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Ari Wallach

    00:01:58 Sponsors: David, Helix Sleep & ROKA

    00:06:13 Mental Time Travel; Technology & Present

    00:15:46 Technology; Tools: Transgenerational Empathy; Bettering Today

    00:22:00 Tool: Empathy for Others

    00:26:09 Empathy for Future Generations, Emotion & Logic

    00:31:48 Tool: Emotion to Guide Action

    00:36:50 Sponsor: AG1

    00:38:02 Tools: Perfect Day Exercise; Cathedral Thinking, Awe & Future Generations

    00:43:52 Egoic Legacy, Modeling Behavior

    00:51:13 Social Media, Time Capsule, Storytelling

    01:00:06 Sponsor: LMNT

    01:01:18 Short-Term Thinking; Life Purpose, Science & Religion

    01:09:23 Longpath, Telos, Time Perception

    01:15:19 Tools: Photo Frames; Behavior & Legacy; Life in Weeks

    01:23:02 Tool: Visualizing Future You

    01:30:17 Death, Western Society

    01:36:20 Tool: Writing Letter to Future Self

    01:41:01 Society, Future Harmony

    01:47:03 Traditional Institutions, Family, Future Consciousness; “Protopia”

    01:58:48 Tool: Behavior & Modeling for the Future

    02:08:11 Tool: “Why Tuesdays?”, Examining Self

    02:14:58 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Craig Koniver: Peptide & Hormone Therapies for Health, Performance & Longevity

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Dr. Craig Conover.
    0:00:22 Dr. Craig Conover is a medical doctor who did his training at Brown University and Thomas
    0:00:24 Jefferson University.
    0:00:28 He is a world expert in what he refers to as performance medicine, which involves the
    0:00:34 use of peptides and other therapies for improving mental health, physical health, and performance.
    0:00:37 Many of you have perhaps heard of peptide therapies.
    0:00:38 Perhaps some of you have not.
    0:00:42 A peptide is simply a small protein, so insulin is a peptide.
    0:00:46 We have many different thousands of peptides in our brain and body, and they perform a
    0:00:48 variety of different roles.
    0:00:55 Dr. Conover’s expertise is in the use of exogenous, that is, peptides that one takes,
    0:00:59 exogenous peptides for activating multiple pathways in the brain and body to augment
    0:01:00 health.
    0:01:04 Now, of course, peptides such as insulin have been used for many years now to treat
    0:01:10 things like diabetes, but today we talk about novel peptides, including GLP1, so these are
    0:01:15 glucagon-like peptide analogs, things like ozempic and mungero, which I realize are a
    0:01:16 bit controversial.
    0:01:19 However, today we talk about the microdosing of those peptides.
    0:01:23 We talk about those peptides combined with other peptides, as well as behavioral practices
    0:01:26 to offset the muscle loss associated with them.
    0:01:31 Then we dive into some lesser-known peptides, but ones that are growing in use.
    0:01:38 For instance, BPC157, or body protection compound 157, which is used to treat inflammation,
    0:01:41 to accelerate wound healing, and a variety of other things.
    0:01:46 Then we discuss the use of peptides specifically to increase growth hormone secretion during
    0:01:52 sleep, as well as some peptides that can actually increase rapid eye movement sleep dramatically.
    0:01:56 Today we also discuss testosterone therapies, not just for men but for women.
    0:02:01 These are growing increasingly popular, as well as things like NAD, as well as specific
    0:02:02 supplements.
    0:02:07 Dr. Conover, as he will soon tell you, is not a huge proponent of supplements, but he does
    0:02:12 mention several that he feels are of particular use, including things like Coenzyme Q10 and
    0:02:16 some of the methylated B vitamins, and he explains why he takes that stance.
    0:02:20 So, today’s discussion is really for anybody interested in mental health, physical health,
    0:02:21 and performance.
    0:02:25 The reason I say that is that even if you aren’t considering taking peptides or already
    0:02:29 taking peptides, peptides and some of these other compounds I’ve mentioned sit somewhere
    0:02:36 between doing nothing except diet and exercise supplements, which I sort of see as the next
    0:02:40 step up the ladder in terms of augmenting your health approaches.
    0:02:44 Then of course, there are a number of prescription drugs, including hormone therapies, such as
    0:02:50 growth hormone therapies, testosterone therapies, and a number of other things that, yes, can
    0:02:54 modify those hormone pathways, they are in fact hormones, but they actually can shut
    0:02:58 down one’s natural production of those hormone pathways.
    0:03:02 Peptide therapies sit somewhere between doing nothing and supplementation and those more
    0:03:08 advanced hormone therapies, and that’s why peptide therapies, I believe, are growing in
    0:03:09 popularity.
    0:03:10 They can augment specific hormone pathways.
    0:03:15 They can augment specific, in fact, multiple processes within the brain and body to augment
    0:03:20 health, but they don’t tend to operate in that negative feedback cycle by shutting
    0:03:22 down one’s own endogenous production.
    0:03:26 Now that doesn’t mean that they aren’t without some safety concerns, and today we of course
    0:03:31 discuss the potential side effects and safety concerns of peptides, as well as the critical
    0:03:36 issue of sourcing clean peptides and working with a board certified physician if one is
    0:03:39 going to pursue peptide use.
    0:03:42 So by the end of today’s discussion, you will be right there on the cutting edge of
    0:03:46 what’s happening and where things are going with peptides, and in keeping with that, you’ll
    0:03:51 notice that during today’s discussion, we talk a fair amount about what the FDA currently
    0:03:56 allows in terms of prescription peptides, what the FDA has recently removed from the
    0:04:01 market in terms of peptides, and as a very recent update, just prior to the release
    0:04:07 of this episode, I learned that three peptides, CJC1295, ipomerellen, both of which are in
    0:04:13 the growth hormone secretogog family, meaning they promote the release of growth hormone,
    0:04:18 as well as thymocin beta alpha, which is in the anti-inflammatory and tissue repair pathway.
    0:04:23 Those three are now re-allowed for prescription in the United States.
    0:04:27 So at the time of recording this episode, we discussed some of those as being recently
    0:04:29 banned by the FDA.
    0:04:33 They are now approved again for use in humans by the FDA.
    0:04:36 So there’s a brief and very recent update.
    0:04:41 So just to summarize this admittedly long introduction, today you’re going to learn
    0:04:46 about this incredible area of science called peptide biology and how it can augment mental
    0:04:50 health, physical health, and performance, and you’re going to do so from one of the
    0:04:52 world’s leading clinical experts.
    0:04:56 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:04:58 and research roles at Stanford.
    0:05:02 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:05:05 about science and science-related tools to the general public.
    0:05:09 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:05:11 Our first sponsor is Juve.
    0:05:13 Juve makes medical grade red light therapy devices.
    0:05:18 Now, if there’s one thing that I have consistently emphasized on this podcast, it is the incredible
    0:05:21 impact that light can have on our biology.
    0:05:25 Now in addition to sunlight, red light and near-infrared light sources have been shown
    0:05:29 to have positive effects on improving numerous aspects of cellar and organ health, including
    0:05:35 faster muscle recovery, improved skin health and wound healing, improvements in acne, reduced
    0:05:39 pain and inflammation, even mitochondrial function, and improving vision itself.
    0:05:43 What sets Juve lights apart and why they’re my preferred red light therapy device is that
    0:05:48 they use clinically proven wavelengths, meaning specific wavelengths of red light and near-infrared
    0:05:52 light in combination to trigger the optimal cellar adaptations.
    0:05:57 Personally, I use the Juve whole body panel about three to four times a week, and I use
    0:06:00 the Juve handheld light both at home and when I travel.
    0:06:06 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman.
    0:06:11 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman lab listeners with up to $400
    0:06:12 off Juve products.
    0:06:19 Again, that’s Juve, spelled J-O-O-V-V dot com slash Huberman to get up to $400 off.
    0:06:22 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
    0:06:26 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
    0:06:27 online.
    0:06:30 Therapy is an extremely important component to overall health.
    0:06:34 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise,
    0:06:38 including cardiovascular exercise and resistance training exercise.
    0:06:41 Now, there are essentially three things that great therapy provides.
    0:06:45 First, it provides a good rapport with somebody that you can really trust and talk to about
    0:06:47 any and all issues that concern you.
    0:06:52 Second of all, great therapy provides support in the form of emotional support, but also
    0:06:55 directed guidance, the dos and the not to dos.
    0:06:59 And third, expert therapy can help you arrive at useful insights that you would not have
    0:07:01 arrived at otherwise.
    0:07:04 Insights that allow you to do better, not just in your emotional life, in your relationship
    0:07:08 life, but also the relationship to yourself and your professional life and all sorts of
    0:07:09 career goals.
    0:07:13 With BetterHelp, they make it very easy to find an expert therapist with whom you can
    0:07:16 really resonate with and provide you with these three benefits that I described.
    0:07:21 Also, because BetterHelp is carried out entirely online, it’s very time efficient and easy
    0:07:25 to fit into a busy schedule with no commuting to a therapist’s office or sitting in a waiting
    0:07:27 room or looking for a parking spot.
    0:07:32 Now if you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your
    0:07:33 first month.
    0:07:37 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
    0:07:40 And now for my discussion with Dr. Craig Conover.
    0:07:41 Dr. Craig Conover.
    0:07:42 Welcome.
    0:07:43 Thank you, Andrew.
    0:07:45 I appreciate the invitation to be here.
    0:07:47 I’m thrilled that you’re here.
    0:07:53 We are going to launch ourselves into the space that is called peptides.
    0:07:55 And it’s an interesting space.
    0:07:56 For sure.
    0:08:00 And I think most people probably don’t know what a peptide is.
    0:08:04 They should feel no guilt or shame about that, and I’m sure you’ll tell us.
    0:08:11 But this area of medicine that people broadly refer to as peptides is picking up a lot
    0:08:15 of momentum, even though it’s been around for a long time.
    0:08:20 And I find it particularly interesting because there are many people using peptides for very
    0:08:28 specific purposes, but most people haven’t really heard of the various peptides that
    0:08:29 are out there.
    0:08:37 And if anything, we can be sure that in the years to come, peptides are going to be increasingly
    0:08:38 popular.
    0:08:39 I totally agree.
    0:08:44 And there’s, of course, the incredibly popular peptide of GLP-1 agonist.
    0:08:45 For sure.
    0:08:47 I’m taking over.
    0:08:53 So to drop into this and make sure everyone’s on the same page, what is a peptide?
    0:08:54 Yeah.
    0:08:59 I mean, just from a very elementary level, peptides are just chains of amino acids.
    0:09:02 So amino acids are all naturally occurring molecules.
    0:09:07 We call it a peptide if it’s 40 amino acids or less, call it a protein if it’s 41 amino
    0:09:08 acids or more.
    0:09:13 The body makes, I think the last I read, 300,000 peptides.
    0:09:15 So it’s a massive number.
    0:09:20 We’ve probably therapeutically are using closer to 150 over the years, which is obviously
    0:09:22 tiny compared to that.
    0:09:24 So to your point, this is blossoming.
    0:09:30 We’ve been using peptides for about eight years, a long time, but still very early in
    0:09:35 our understanding of how best to use peptides and how clinically we’re going to get the
    0:09:36 most out of them.
    0:09:37 So it’s exciting.
    0:09:43 Maybe just to orient ourselves, we should talk about GLP-1 first.
    0:09:50 Not because it’s necessarily the category of peptides that I think people would want
    0:09:57 to consider for themselves, but because most people have probably heard of semi-glutide
    0:10:00 and mungero and things like that.
    0:10:06 So how long ago was it that humans started injecting GLP-1 agonists in order to lose
    0:10:07 weight?
    0:10:10 I think the weight loss aspect has only been a couple of years.
    0:10:16 I mean, it’s been tremendous how it’s accelerated to literally becoming the number one prescribed
    0:10:19 in America.
    0:10:24 Semi-glutide ozempic was approved longer than that for four type two diabetics, helping
    0:10:30 with glucose control and helping with glucose utilization.
    0:10:34 And what they found as a side effect was that these people were losing weight.
    0:10:37 And then that word caught on.
    0:10:40 What’s interesting, and I don’t think most people understand, is most of the medicines
    0:10:44 prescribed, particularly in America, are prescribed off-label, meaning they’ve never ever been
    0:10:46 approved for what they’re used.
    0:10:47 That’s never right.
    0:10:48 Yeah.
    0:10:49 The vast majority.
    0:10:50 Yeah.
    0:10:51 Are never approved.
    0:10:56 So as a physician, I’m allowed to prescribe any drug for any reason I want, as long as
    0:10:57 it’s been approved for something.
    0:10:58 Right?
    0:10:59 As long as we’re safe.
    0:11:00 Right?
    0:11:04 We don’t want to be cavalier about this and renegade and do all these things that are
    0:11:05 out of bounds.
    0:11:06 But that is the truth.
    0:11:12 So that semi-glutide is a great example, being used for helping people diabetics, type two
    0:11:14 diabetics, lower their blood sugar.
    0:11:18 And then it got to, well, now let’s help diabetics lose weight, right?
    0:11:21 Because diabetics struggle with weight, the insulin resistance.
    0:11:26 And then it became, well, even if you’re not a diabetic, could you benefit from losing
    0:11:27 weight?
    0:11:28 Well, heck yeah.
    0:11:29 Right?
    0:11:31 I mean, look at the amount of obesity and people who are overweight and having trouble
    0:11:33 maintaining healthy weight.
    0:11:36 It’s exorbitant in this country and certainly worldwide.
    0:11:38 So then it spread.
    0:11:43 It did eventually get FDA approval specifically for weight loss.
    0:11:50 But at first, no, it’s been just for type two diabetics to help with glucose utilization.
    0:11:56 And we’ve been using primarily tersepotide, which is like semi-glutide version 2.0, mostly
    0:11:58 for the past two years.
    0:12:03 I’ve learned a tremendous amount, and my opinion’s actually changed from working with
    0:12:04 people.
    0:12:05 Yeah, what is your opinion?
    0:12:09 My understanding is that, well, there’s sort of two camps on this, it seems.
    0:12:11 At least two camps.
    0:12:13 One camp seems really bullish on this.
    0:12:15 They seem very excited about this drug.
    0:12:22 The other camp seems to point to the fact that one may be creating a drug dependency, that
    0:12:29 it’s very expensive, and they point to the also potency of lifestyle factors like exercise
    0:12:36 and caloric restriction, eating mostly non-processed foods, et cetera, as a “better alternative.”
    0:12:37 I’m not necessarily saying that.
    0:12:40 I think they both have their place.
    0:12:41 To me, it seems very contextual.
    0:12:43 But as a clinician, I’m curious what you think.
    0:12:44 Yeah, I agree.
    0:12:45 Both have their place.
    0:12:52 My philosophy is I want everyone to have access to things that are number one safe that propel
    0:12:55 them to look, feel, and perform their best.
    0:13:00 If that means, if it was just about if I can exercise my way out of this, eat my way out
    0:13:06 of this, meaning lose weight, change my body composition, why do we have an epidemic of
    0:13:09 so many people who struggle with that?
    0:13:12 Because it’s really hard, and we don’t totally understand it.
    0:13:15 I’m not saying that the processed food thing is a massive problem.
    0:13:21 I know that’s come to light recently with people pushing for us to take a look at food
    0:13:25 companies and the quality of our food, which is amazing.
    0:13:31 But if people aren’t interested in doing better for themselves, and this may not make sense,
    0:13:36 but I think it does, the analogy I use is I like to help people win the race first,
    0:13:39 which then helps them motivate to train for the next race.
    0:13:43 This kind of goes against the grain of conventional medicine, which is if you want to train for
    0:13:46 the race, you have to run a certain number of miles, you have to sleep a certain way,
    0:13:47 you have to eat a certain way.
    0:13:51 If you do all the things, struggle to get there.
    0:13:53 Losing weight is a struggle.
    0:13:57 The way I look at it, if I can help people lose weight first, literally by using something
    0:14:01 like terzepatite, semi-glutide, and I’ve seen this, they’re now excited.
    0:14:05 I mean, I met with a client yesterday here in Los Angeles, and she literally looked at
    0:14:07 me and said, “You’ve changed my life.”
    0:14:12 She goes, “I am a super successful woman in my company, with my family, with my kids.
    0:14:15 Everything’s great, but now I love my life.
    0:14:16 My workouts are better.
    0:14:17 I look better.
    0:14:18 My clothes fit better.
    0:14:21 I am super excited about waking up every morning.”
    0:14:26 She is there, and that is what it’s about.
    0:14:30 For people, if you can help them achieve their goal first, then they’re going to be motivated.
    0:14:33 The light bulb turns on, they’re going to be like, “Wow, I want more of this,” and that’s
    0:14:36 the aha moment that I love helping people with.
    0:14:39 But first, I was like, “Oh, we got to be really cautious with this.”
    0:14:40 Same thinking.
    0:14:42 I don’t want people to lose too much weight.
    0:14:43 Like, “This is a problem.
    0:14:44 Are they going to be dependent?”
    0:14:47 I’m like the notion that you have to take something the rest of your life, and I’m not
    0:14:52 saying it has to be the rest of your life, but when something works, and as far as I can
    0:14:57 tell, it’s very safe, I think it’s worth discussing, and I like people having those options at
    0:14:58 least.
    0:15:04 Yeah, it sounds like from the story you just told us that it’s not just about an aesthetic
    0:15:08 change that motivates people to lean into other aspects of their health and life when
    0:15:10 they lose some weight.
    0:15:17 That it’s also just the sheer literal weight, and also that adipose tissue, fat tissue produces
    0:15:22 a lot of hormones that we know impact the brain and brain function, which is not to
    0:15:26 say that there aren’t people out there with a lot of adipose tissues who aren’t extremely
    0:15:31 bright and motivated, et cetera, but many people who are carrying excess body fat don’t
    0:15:34 feel good, they report brain fog, et cetera.
    0:15:38 I think now, thanks to Chris Palmer and actually at Stanford, there’s also a program in metabolic
    0:15:39 psychiatry.
    0:15:45 We’re starting to see or understand and appreciate the link between adipose tissue and brain
    0:15:49 health or lack of brain health in most cases.
    0:15:57 So in the case of GLP-1, people have criticized it saying that a fair percentage of the weight
    0:16:01 that’s lost is lean body mass, muscle loss.
    0:16:05 But it seems to me that can be remedied pretty easily if people just do some resistance training.
    0:16:10 I think part of that resistance training, the other thing I would say is from what we’ve
    0:16:16 seen is when people are using the conventional dosages, they’re losing weight too quickly.
    0:16:22 And so what we do is we get both semi-glutide, mostly tersepati compounded, and that allows
    0:16:29 us to use basically micro dosages and start very low in terms of dosage and go slowly
    0:16:30 with people.
    0:16:34 And what we found is, as long as people are losing less, two pounds or less a week, they’re
    0:16:37 not losing the muscle mass.
    0:16:43 We certainly encourage adequate protein intake, resistance training, but that micro dosing
    0:16:47 has been a game changer, like literal game changer because then people don’t feel like,
    0:16:52 oh my, and I’ve seen it where we, when we started, people were losing 15 pounds in three
    0:16:53 weeks.
    0:16:54 Goodness.
    0:16:55 Right?
    0:16:57 And then they’re excited, but then they’re not because then they come off of it and they
    0:17:00 just gain it right back or they lose a lot of weight and they lose that fat in their
    0:17:01 face.
    0:17:02 They look like skeletons.
    0:17:03 We’ve seen those called ozempic face.
    0:17:07 We don’t like the way that looks and that fat takes a lot of come back.
    0:17:12 So if we just go slowly with this and we can really dial it in and nuance it, that has had
    0:17:13 a tremendous impact.
    0:17:18 And now beyond the weight loss, we’re seeing cognitive benefits.
    0:17:22 We’re seeing inflammation, but it’s a lot of people with autoimmune disease who their
    0:17:27 inflammation markers are coming down and that’s the only thing we can think is working.
    0:17:35 Is that a direct effect of ozempic on the immune system and pathways related to inflammation
    0:17:42 or is it indirect through the loss of adipose tissue body fat, which then lowers inflammation?
    0:17:43 Great question.
    0:17:47 Or I could say, is it the positive thoughts that come from looking yourself in the mirror
    0:17:52 and feeling good, which transcends to feeling better about yourself and that feeds forward
    0:17:54 to the momentum that you put forth in the world?
    0:17:55 All of those things.
    0:17:56 I think it’s all of the above.
    0:17:59 You know, I think that’s going to be hard to dissect, but it’s real.
    0:18:02 I mean, I have a patient, she’s 50.
    0:18:06 She is Hashimoto’s thyroiditis, meaning she attacks her thyroid.
    0:18:09 She doesn’t, you know, make enough thyroid hormone, so she takes thyroid hormone.
    0:18:12 Well, one of the challenges with that is they make a lot of thyroid antibodies, this antibody
    0:18:14 called thyroid peroxidase antibody.
    0:18:17 And when you have an elevated thyroid peroxidase antibody, you don’t feel good.
    0:18:18 You feel inflamed.
    0:18:19 Your joints hurt.
    0:18:20 You get rashes.
    0:18:22 It’s just not easy.
    0:18:24 And it’s a challenge to get that number down.
    0:18:26 I mean, it’s certainly a challenge for me.
    0:18:30 You know, we traditionally use probiotics, a lot of things to help bolster the immune
    0:18:31 system.
    0:18:35 Well, now we’re starting to use the GLP-1s, and we’re seeing that those antibody levels
    0:18:36 come down.
    0:18:40 And I don’t have a great way of explaining it, but there’s something going on that’s
    0:18:41 very positive.
    0:18:42 Very interesting.
    0:18:50 Well, I suppose moving from most widely known, peptides are still fairly unknown to
    0:18:53 most people, even the concept, but that’s why you’re here.
    0:18:55 You’re changing that right now.
    0:19:03 But moving from things like GLP-1 to what I would probably call the second most popular
    0:19:07 peptide, the one that we’re hearing more and more about all the time.
    0:19:15 And that’s BPC-157, body protection compound 157, which, to my understanding, there are
    0:19:20 a lot of animal data, very few, if any, clinical studies on humans.
    0:19:25 But a lot of people now taking BPC in various forms.
    0:19:29 What are some known uses for BPC?
    0:19:31 Let’s just say within your clinic.
    0:19:36 And then we’ll get around to the fact that BPC has, let’s hope temporarily, been taken
    0:19:39 off market and what some of the alternatives are.
    0:19:42 But what is BPC?
    0:19:46 What instances or people have you found it useful for?
    0:19:47 So many.
    0:19:51 For BPC, for me, kind of the most utilized peptide that we’ve used.
    0:19:55 So we’d like to use BPC, almost with every patient.
    0:19:57 It is very anti-inflammatory.
    0:20:04 And so just from a very general perspective, most people walking around who are adults,
    0:20:06 they’re stiff, they’re sore as they get older, they work out.
    0:20:08 We work with athletes of all levels.
    0:20:11 There’s that element of inflammation.
    0:20:15 Maybe they have some chronic disease, diabetes, heart disease, autoimmune disease.
    0:20:17 Paramount, we understand that.
    0:20:22 And BPC, I’ve observed with so many patients, we’re talking thousands upon thousands of
    0:20:24 patients where their inflammation comes down.
    0:20:25 So they feel better.
    0:20:26 They’re not as stiff.
    0:20:27 They’re not as sore.
    0:20:28 Their knee doesn’t hurt as much.
    0:20:30 Their shoulder’s improved.
    0:20:37 So we’ve learned that we start with a dose based upon these, like you said, animal studies,
    0:20:38 which is conservative.
    0:20:39 Make sure it’s safe.
    0:20:44 And then we’ve seen over time that we can get to higher and higher dosages and have even
    0:20:45 more of an impact.
    0:20:51 And I think, so for people understanding using BPC, we started with a dose of like 500 micrograms
    0:20:52 a day.
    0:20:57 We got up to 5,000 micrograms a day and we’d like a protocol five days on, two days off.
    0:21:03 And that’s been very helpful for a variety of things from post-viral with the pandemic.
    0:21:08 Had a lot of success with BPC to, again, you name it, honestly, almost everyone I could
    0:21:12 think of, particularly as people are engaging more fitness related lives, they’re working
    0:21:13 out more.
    0:21:18 So I would argue that anyone who’s working out on a regular basis, BPC is going to benefit.
    0:21:23 It’s going to help improve the inflammatory status, but also help with recovery.
    0:21:27 And it doesn’t seem to be one of these agents that’s going to be detrimental.
    0:21:32 Like we were talking earlier, Rob and I, for the start, they found that people are working
    0:21:36 out hard taking antioxidants, that there seems to be a negative consequence to that because
    0:21:39 you don’t allow the body to repair itself.
    0:21:41 I don’t think that’s happening with BPC.
    0:21:47 That’s interesting because my understanding is also that part of the specific and general
    0:21:50 adaptation of exercise is triggered by inflammation.
    0:21:56 This is why, indeed, it is true that doing ice bath or really cold water immersion, cold
    0:22:01 shower seems fine, but cold water immersion in the four to eight hours after resistance
    0:22:05 training can limit some of the hypertrophy and strength gains from resistance training
    0:22:10 because what you’re inducing when you actually go into the gym is that leads to the hypertrophy
    0:22:12 and strength training as an inflammation response.
    0:22:16 That triggers the compensation or the hypercompensation.
    0:22:22 So it’s interesting, you’re saying that BPC, by the way, I must say this because then forgive
    0:22:27 the editorial, but that is not to say that cold plunges and cold immersion is bad.
    0:22:31 It’s just in the hours following resistance training specifically for hypertrophy and
    0:22:32 strength training.
    0:22:36 If those are your goals, probably best to do it outside of that window.
    0:22:38 Other times it has some tremendous benefits.
    0:22:39 Be safe.
    0:22:40 But there.
    0:22:41 Okay.
    0:22:42 Back to the topic again.
    0:22:49 Forgive me, but this can set off a complicated storm of sorts if I’m not ultra clear about
    0:22:50 the details.
    0:22:54 BPC 157, strongly anti-inflammatory.
    0:22:57 My understanding is it also may upregulate growth hormone receptors.
    0:22:58 It does.
    0:22:59 Right.
    0:23:02 And so it works well if you’re, you know, we’ll get into taking a growth hormone releasing
    0:23:03 peptide.
    0:23:06 It pairs very well with that because then you’re working both sides of the equation, meaning
    0:23:11 if you’re using a growth hormone releasing peptide like semi-relin or hypermerelin, GHRP6,
    0:23:14 whatever, you’re helping your pituitary put out more growth hormone.
    0:23:18 Well, if you combine it with BPC, which upregulates the growth hormone receptor, you make the
    0:23:22 process of growth hormone binding more efficient so you get more out of it.
    0:23:27 Then you can use less of the growth hormone releasing peptide with the same result.
    0:23:28 Got it.
    0:23:29 Yeah.
    0:23:37 And then comes many different forms where it used to when it was FDA not disallowed.
    0:23:44 So I could imagine how the oral forms would allow for a just general anti-inflammatory
    0:23:45 response.
    0:23:49 It’s a gut peptide, so we don’t have to worry about it being destroyed by the gut.
    0:23:52 Most peptides that go into the gut are broken down.
    0:23:57 But this peptide, when it’s naturally occurring, occurs in the gut, so it survives in the gut.
    0:24:05 So if somebody is taking BPC-157 orally through a capsule or tablet form, my guess is that
    0:24:08 has a general anti-inflammation response?
    0:24:09 I think it can.
    0:24:11 What we’ve observed is it’s more limited to the gut.
    0:24:16 So people with any sort of gastrointestinal issue, whether that’s inflammatory bowel disease
    0:24:21 like Crohn’s or Ulcerative Colitis, irritable bowel, you name it, leaky gut, I think oral
    0:24:23 BPC is more effective there.
    0:24:27 Has it been shown to be effective for those conditions or have you observed that clinic
    0:24:28 ally?
    0:24:32 I certainly observed that clinically, but interestingly, I’ve observed a better clinical
    0:24:37 response when people inject it, even for gastrointestinal related things.
    0:24:40 So I think injecting, and then so people injecting sub-Q, which is right under the skin, we use
    0:24:46 the tiniest of needles like an insulin needle, 30 or 31 gauge, we’re talking super small.
    0:24:48 And so I know a lot of people are like, “I’m never injecting.”
    0:24:51 Yeah, this is less painful than a Texas mosquito bite.
    0:24:52 There you go.
    0:24:53 Super easy.
    0:24:57 Once you do it once or twice, it’s really easy, and we walk people how to do that.
    0:25:00 But interestingly, we started thinking, “Okay, if you’ve got something going on in your gut,
    0:25:02 you should take oral BPC because it’s going to target it right then.”
    0:25:07 And I found, if we’re injecting, it actually works better than the oral.
    0:25:10 And then that came up, “Well, what if I’ve got an elbow injury, should I inject it in
    0:25:11 my elbow?”
    0:25:12 And we found, actually, don’t.
    0:25:13 It’s going to work systemically.
    0:25:17 You can inject it in your abdomen or your rear end, you’re still going to get benefit
    0:25:21 in your elbow, but now you’re going to get benefit in all your joints, all over your body,
    0:25:22 systemically.
    0:25:23 How do you think that’s working?
    0:25:28 What I’m understanding is BPC-157 can initiate fibroblast migration, some of the cells that
    0:25:34 make up the various connective tissues that when injured or sore, other things can make
    0:25:39 us injured or sore, of course, but when injured or sore, those need repair.
    0:25:46 So it always was perplexing to me why one could put BPC-157 in such a small volume under
    0:25:50 the skin, just a few centimeters off the belly button.
    0:25:56 And it would somehow seek out the injury site in an elbow or an Achilles.
    0:26:02 And there are all these wild anecdotal tales of lower of, let’s just say, there was this
    0:26:06 Olympic athlete, not the slast Olympics, but the previous summer Olympics that had a torn
    0:26:11 Achilles who came back a few weeks later and everyone was and meddled, people were talking
    0:26:17 about, took podium, that is, and people were talking about BPC-157, there was kind of this,
    0:26:21 and who knows, that’s just chatter and fog, as they say.
    0:26:26 But kind of wild, the idea that you could just inject something systemically, put into
    0:26:31 the systemic circulation, into the bloodstream, and it would ferret out the location in which
    0:26:34 the injury took place and initiate a recovery response.
    0:26:38 But we’ve seen it with, not to get off top, but we’ve seen it with stem cells.
    0:26:44 So they’ve taken stem cells, they’ve tagged them radiographically so you can see them.
    0:26:50 In the study I read, which I can find for you, someone had a wrist, broken wrist, and
    0:26:54 they gave them intravenous stem cells.
    0:26:59 And 24 hours later, when they visualized radiographically, those stem cells had aggregated at the site
    0:27:01 of the fracture.
    0:27:06 So there’s a lot about our bodies, obviously we don’t know, and there’s a kind of innate
    0:27:10 human design and intelligence, which I believe in.
    0:27:16 I see it because we’ve done a lot of IV therapy over the years, and it’s interesting when
    0:27:22 you give something intravenously, you’re getting in the bloodstream, and you can feel some of
    0:27:26 these different compounds, we’re just talking about vitamins, working within seconds, and
    0:27:28 it shows you how quickly things circulate.
    0:27:32 People don’t understand how quickly we move our circulation.
    0:27:34 It’s massively fast.
    0:27:40 One has ever gone into the hospital for a surgery and got a cold saline infusion.
    0:27:43 You realize how quickly it hits your toes, either putting it in at your elbow.
    0:27:44 It’s almost instantaneous.
    0:27:45 Yeah, within a few seconds.
    0:27:50 It also makes one appreciate how we’re all generally a little bit dehydrated when you
    0:27:53 start getting a real proper saline infusion, all of a sudden you feel yourself come to
    0:27:57 life in a way that, “Oh, this is what it feels like to have just the right amount of salt
    0:27:58 in my bloodstream.”
    0:27:59 Exactly.
    0:28:04 So going back to BPC, where I think it shines is in these ligaments and tendons, right?
    0:28:08 I think this is where most of these injuries happen, is where muscle is connecting to the
    0:28:15 bone, and people grow their muscle, but we don’t stretch the tendons and ligaments well,
    0:28:19 and that’s where we get pull, sometimes strain, sprain, and tearing, and I think that’s where
    0:28:20 BPC shines.
    0:28:23 That’s certainly where it’s been studied in animal studies, and I know that because
    0:28:25 we can inject it directly into tendons, which is unlike steroids.
    0:28:27 We would never inject steroids into a tendon.
    0:28:29 You damage the tendon.
    0:28:33 BPC, we mix with things like PRP, PRF, which is platelet-rich fiber, and a little bit
    0:28:37 different than PRP, and you’ll get healing within days.
    0:28:42 It’s awesome, super safe, and it’s amazing for people.
    0:28:49 BPC is definitely shorthand for BPC-157, that is, is certainly in widespread use.
    0:28:57 I have been concerned, just personally, about gray market sources that contain contaminants
    0:29:03 and the fact that many people are obtaining BPC-157 not from a physician, not from a compounded
    0:29:08 pharmacy, but just on the internet.
    0:29:09 You’re a physician.
    0:29:15 I’m guessing that until the recent ban by the FDA, you were able to prescribe clean
    0:29:17 BPC, as it were.
    0:29:19 What’s the story with BPC now?
    0:29:27 Maybe we could talk about gray market versus prescribed and made it a compounding pharmacy
    0:29:30 versus pharmaceutical company pharmaceuticals.
    0:29:35 Then, of course, there’s black market, but let’s just leave that out.
    0:29:38 There are people that are going to tell you, “Hey, this is BPC and sell it to you.”
    0:29:40 That’s obviously bad and dangerous.
    0:29:42 We see that with the anabolic steroids.
    0:29:45 Anabolic steroids are in the black market.
    0:29:51 There’s one anabolic steroid, which is nandrolone, which is DECA, which can be officially prescribed.
    0:29:52 We use it.
    0:29:56 You can combine it with testosterone all in the up and up, totally above table.
    0:30:00 The rest, things like trend-blown others, you can’t get them from a physician.
    0:30:05 In fact, it’s very hard to get them from a reputable website in the United States.
    0:30:10 As long as we’re here, by understanding, is a DECA dirovoline and testosterone-cipionate
    0:30:15 can be prescribed, or testosterone and nantate, things like that by physicians.
    0:30:20 Because it’s been FDA approved for the treatment of various things, hypo-canadol syndromes,
    0:30:24 testosterone replacement therapy in both men and women, et cetera.
    0:30:33 Those categories of testosterone-like compounds,cipionate and nantate, et cetera, and DECA dirovoline,
    0:30:36 which is basically like, is it similar to DHT?
    0:30:37 Is it?
    0:30:38 A little bit.
    0:30:39 Yeah.
    0:30:42 I mean, the generic name’s nandrolone.
    0:30:43 Yeah.
    0:30:46 I mean, it has the flavor of helping with joints.
    0:30:50 I think it works synergistically with things like testosterone, different, whether it’s
    0:30:53 testosterone-cipionate and nantate.
    0:30:58 And I like it for people who, particularly people who’ve been on testosterone, men who’ve
    0:31:02 been on testosterone replacement for a long time, which is many men.
    0:31:05 They tend to get less out of testosterone, becomes less potent, like anything, right?
    0:31:08 If you use something for a long time, you’re going to get less out of it over time.
    0:31:12 Anything you expose yourself to continually doesn’t work as well.
    0:31:19 And so, like, to make this really real, I had a patient who was in the Marines and served
    0:31:23 at Secret Service for several White Houses.
    0:31:28 And he had a lot of osteoporosis, osteopenia, bone loss.
    0:31:32 And this is where I learned about using something like nandrolone, because we combined nandrolone
    0:31:33 with testosterone.
    0:31:34 It changed his life.
    0:31:40 This guy in his 80s, who had to use a cane, who came back to life, who started becoming
    0:31:43 super mobile and working out again.
    0:31:46 And synergistically, I think it works really well not to get too far off topic, but–
    0:31:47 No, it’s interesting.
    0:31:52 And I think another sort of brief editorial for me, if I may, you mentioned this patient
    0:31:53 was in their 80s.
    0:32:00 I think nowadays, unfortunately, a lot of younger males in particular, guys in their– cash
    0:32:06 even teens, but 20s and 30s, men in early 40s, think that they need to look to synthetic
    0:32:13 testosterone in order to look a certain way, perform a certain way in the gym, libido,
    0:32:14 et cetera.
    0:32:19 I’ll go on record again and again and again, saying that it’s absolutely not necessary
    0:32:25 for most people of those ages, provided that they are taking good care to sleep well, eat
    0:32:26 well, take care.
    0:32:32 Now, but I realized that there are a growing number of use cases where people, for whatever
    0:32:35 reason, aren’t able to recover from exercise.
    0:32:36 They’re struggling.
    0:32:40 This is a little bit like the ozempic conversation, right, where there are things that can help
    0:32:44 move the needle in the right direction, pun intended.
    0:32:49 But here with testosterone, synthetic testosterone in deca, there’s a real concern about loss
    0:32:50 of fertility.
    0:32:51 Totally.
    0:32:52 Right.
    0:32:56 I think it brings up a larger point, which is, and obviously I’m biased, but I think it’s
    0:33:01 super helpful for people to have a physician help them in this course, particularly with
    0:33:02 testosterone.
    0:33:06 It is just known that people get it from their trainers, their bros from the gym, right, who
    0:33:07 are saying, “Oh, you got to use this.”
    0:33:11 I mean, I have so many patients who have started using testosterone in their late teens, early
    0:33:12 20s.
    0:33:13 Goodness.
    0:33:15 They’re not goodness, meaning badness.
    0:33:16 That does not seem like a good idea.
    0:33:17 And it’s still very common.
    0:33:18 Goodness gracious.
    0:33:19 It’s still very common.
    0:33:23 And one in particular, this is probably 10 years ago, came to see me, he’s 25.
    0:33:24 He got married.
    0:33:28 And to your point, he said, “I’m ready to have kids.
    0:33:30 I have zero sperm left.”
    0:33:31 Right?
    0:33:32 And that’s a real thing.
    0:33:36 And so he had been using, and I would say abusing, both testosterone growth hormone for years.
    0:33:40 Now what he told me was, and I get it, he was Superman.
    0:33:46 He could wake up, do a hard workout, crush it, wake up the next morning, was not sort
    0:33:48 of crush it again, and just kept going, kept going.
    0:33:53 It was super fit, super happy in that regard and how he looked, how he felt, how he performed.
    0:33:56 But then he got to a point where he was a little bit wiser, mature, and he was like,
    0:33:58 “Oh my goodness.
    0:33:59 Now there’s a repercussion for this.”
    0:34:01 And I’ve seen that time and time again.
    0:34:02 And the repercussion is big.
    0:34:05 You’re not making any sperm or the sperm quality is super poor.
    0:34:06 Now what do you do?
    0:34:07 Well, now you got to come off the testosterone.
    0:34:10 You got to rebuild your system, which we can do.
    0:34:14 We can use things like clomaphemia and clomaphene, HCG, lots of different agents to help in
    0:34:16 that regard, even certain peptides.
    0:34:20 But I think it brings up the large point, even getting into peptides, which is having
    0:34:24 a physician who’s knowledgeable to me is super helpful.
    0:34:27 The challenge for people is they don’t know where to get the right information, right?
    0:34:29 And they’re getting it from websites, and they’re getting it from people saying, “Oh,
    0:34:31 just try this peptide.”
    0:34:36 And I’ve had lots of people talking about these websites or whatever, not to name any
    0:34:40 names, who’ve had anaphylactic reactions to research-type peptides, which are not for
    0:34:41 human consumption.
    0:34:45 And I’m not saying that there’s bad companies or whatever, you just got to be careful.
    0:34:47 You got to be selective at least.
    0:34:48 Right.
    0:34:52 Well, what brought us on to the conversation about testosterone was this black market issue.
    0:34:58 There’s also what I would call this dark gray market issue, which is that there are a number
    0:35:03 of companies that will sell all sorts of things, but peptides in particular, and listed on their
    0:35:09 website, they’ll say not for human or animal consumption for research purposes only.
    0:35:17 And one of the major issues is that the potency and cleanliness, so to speak, of purity of
    0:35:21 those compounds is not established.
    0:35:25 And many of them have LPS, lipipolysaccharide in them, which is inflammatory.
    0:35:31 And earlier, before we started recording, you mentioned that you have heard of or interacted
    0:35:36 with not your patients, but people who have come to you saying that they had really serious
    0:35:42 life-threatening consequences for using these black markets, certainly, but dark gray market
    0:35:43 peptides.
    0:35:44 Yes.
    0:35:45 Yeah.
    0:35:52 And so to tell the story further, is back in October of 2023, the FDA put many peptides,
    0:35:57 BPC, and we can name them out on what’s called a Category 2 list, meaning they are no longer
    0:35:59 allowed to be compounded.
    0:36:00 Right?
    0:36:04 And that excludes then research companies who are not under the purview of the FDA.
    0:36:08 But these compounding pharmacies, it’s been a huge blow because they’ve been told they
    0:36:10 cannot use these agents.
    0:36:17 And the compounding pharmacies are distinct from these other black and dark gray sources
    0:36:20 in that they actually can establish purity.
    0:36:23 They are designed to be injected into humans.
    0:36:24 And they have a totally different standard, right?
    0:36:28 So they, and I think it’s confusing for people in the here compounding pharmacy, they thought
    0:36:29 they were friends.
    0:36:30 They’re not friends.
    0:36:31 They’re FDA regulated.
    0:36:32 They’re board of pharmacy regulated in every state.
    0:36:33 They are monitored.
    0:36:35 They are inspected all the time.
    0:36:39 I’ve worked with compounding pharmacies my whole career, which is going on close to 25
    0:36:41 years now, just like anything.
    0:36:45 There’s some amazing compounding pharmacies and there’s some not so amazing compounding
    0:36:46 pharmacies which cut corners.
    0:36:48 The ones we work with don’t cut any corners.
    0:36:52 And I know that because they’re inspected all the time, right?
    0:36:53 And it’s a big deal to them.
    0:36:58 And they want to do it right with purity, with processing, and making sure that anything
    0:37:02 they make, especially a sterile compound, which is going to be anything injected, eyedrops,
    0:37:07 things you inject in yourself, whether it’s IV, subcure, intramuscular, they’re considered
    0:37:08 sterile.
    0:37:13 They have to then be tested by an outside lab to make sure of purity, make sure that there’s
    0:37:16 no endotoxins, things like that.
    0:37:19 It’s highly regulated and it’s a big deal for them.
    0:37:23 And it’s a big deal for the physicians who prescribe with them, which I appreciate because
    0:37:26 the advantage of a compounding pharmacy is we can tweak the dosage.
    0:37:28 We don’t have to use a standard set dosage.
    0:37:34 We can combine things synergistically to get one plus one doesn’t equal two now, it equals
    0:37:35 four.
    0:37:38 And that to me is a huge advantage, just like we were talking about the GLP1, semi-glutide
    0:37:39 and tersepotide.
    0:37:45 We get those compounded so that we have the compounding pharmacy we’re using now.
    0:37:49 We’re making a unique combination of tersepotide and semirellen, right?
    0:37:53 Which will address some of this muscle loss that people are getting.
    0:37:54 So we can combine that.
    0:37:58 So semirellen to stimulate growth hormone release, offset some of the muscle loss to
    0:37:59 represent.
    0:38:00 Exactly.
    0:38:01 Yeah.
    0:38:02 Yeah.
    0:38:03 And so you can do things like that with a compounding pharmacy.
    0:38:06 But again, just to make sure people understand, compounding pharmacies are highly regulated.
    0:38:07 Highly regulated.
    0:38:10 Again, there’s always going to be bad apples.
    0:38:15 But physicians who know how to work with compounding pharmacies, I think provide access to things
    0:38:20 that these conventional both pharmaceuticals and conventional pharmacies can’t.
    0:38:24 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:38:30 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
    0:38:34 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs and it tastes great.
    0:38:39 Now, I’ve been drinking AG1 since 2012 and I started doing that at a time when my budget
    0:38:41 for supplements was really limited.
    0:38:45 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement and I’m so glad
    0:38:48 that I made that supplement, AG1.
    0:38:52 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
    0:38:57 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
    0:39:01 and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
    0:39:04 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day.
    0:39:08 I sleep well at night and keep my immune system strong.
    0:39:11 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health,
    0:39:15 my mental health and my performance, both cognitive and physical, are better.
    0:39:19 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
    0:39:20 difference.
    0:39:24 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:39:28 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means a serving in the morning
    0:39:33 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
    0:39:35 and more mental energy.
    0:39:41 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:39:44 Right now they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin
    0:39:45 D3K2.
    0:39:51 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:39:55 So is it fair to say that if one is interested in exploring the use of peptides for what
    0:40:02 you refer to as performance medicine, mental physical health and performance, falls underneath
    0:40:11 that, to essentially only put peptides into their body, maybe even on their body surface
    0:40:15 that they’re obtaining from a physician who’s obtained the peptides from a compounding
    0:40:16 pharmacy.
    0:40:17 Yeah, and who’s developing a relationship.
    0:40:23 So we, for any peptide that we use, we meet with the patient.
    0:40:24 We make sure they’re a good fit.
    0:40:26 We make sure that there’s no contraindications.
    0:40:30 We also can recommend and specifically dial it up or down whatever it is, come up with,
    0:40:34 this is what we think you should use based upon your life experience, the medicines you’re
    0:40:38 taking or not taking, the conditions you’re treating or not treating.
    0:40:39 I think that’s really important.
    0:40:41 Again, I’m biased being a physician.
    0:40:43 My whole goal is to get to know patients.
    0:40:47 That’s why I’m here is to kind of walk that walk and help people in that regard.
    0:40:53 And if someone’s out there on the internet doing it themselves, they’re walking in kind
    0:40:55 of on their own.
    0:41:00 And so not to make it like everything bad is going to happen, but when you have the help
    0:41:03 of someone who has experience, that goes a long way, I think particularly with something
    0:41:04 like this.
    0:41:11 I agree and it worries me very much that people are buying PPC from dark gray market
    0:41:17 or black market sources and anything that says on it, not for animal or human use for
    0:41:24 research purposes only, you can pretty much guarantee the endotoxin, the lipopolysaccharide
    0:41:26 at least has not been removed.
    0:41:29 And that could be really problematic, especially since my understanding is that it can be cumulative
    0:41:30 over time.
    0:41:33 It’s not that one injection causes somebody to go into anaphylactic shock.
    0:41:38 It’s that some of this LPS can build up an inflammatory response over time.
    0:41:41 And then you don’t know where the tipping point is, and then somebody can have a really
    0:41:42 terrible reaction.
    0:41:47 Well, and then taking a step further, getting away from just peptides, but I remember this
    0:41:53 was, I don’t know, 15 years ago, someone was taking advice from a very famous doctor
    0:41:57 on TV about taking an oral compound to lose weight.
    0:42:00 And they called me up and they said, “I’m having terrible headaches, terrible headaches
    0:42:01 for days.”
    0:42:04 It came in, their blood pressure was through the roof, you know, like, I don’t remember
    0:42:09 the specific numbers, but let’s just say 220 over 140, and normally it’s 120 over 80.
    0:42:11 Well, did you take anything differently?
    0:42:15 Well, yeah, this doctor recommended I take this weight loss compound, right?
    0:42:20 So the problem is, is people have access to all this information, but if they’re not under
    0:42:25 the guidance of a doctor to help clean up the mess, and we clean up the mess, not that
    0:42:29 there’s always mess, but this is what we enjoy doing, you know, as a physician, like we’ve
    0:42:35 seen the darkest of dark, you know, we’re able to help people when things don’t go
    0:42:37 perfectly planned.
    0:42:41 And I think that’s a big deal, you know, particularly when there’s lots of these tools and they’re
    0:42:43 exciting tools and they’re great tools.
    0:42:48 And fortunate for me, I’ve been in this space longer than most that I’ve just, you know,
    0:42:52 built up a large repertoire of experience of observing people and working with people
    0:42:56 and seeing, we got to tweak this, we got to nuance this, or sometimes we don’t ever want
    0:42:57 to use this again.
    0:43:00 Yeah, this is not for most people.
    0:43:08 So given that BPC-157 has been effectively removed from the legitimate market, what are
    0:43:09 people’s alternatives?
    0:43:17 Again, working with the caveat that people should work with a physician, where can physicians
    0:43:20 get something similar enough to BPC-157?
    0:43:27 So there’s a new compound, newer peptide called, the short for PDA, pentadeca arginate.
    0:43:33 It’s basically the same molecular structure as BPC, except they’ve swapped out an acetate
    0:43:35 for arginate.
    0:43:36 One amino acid.
    0:43:37 Correct.
    0:43:38 Substitution.
    0:43:39 One amino acid substitution.
    0:43:42 And so we’re using that and having really good results.
    0:43:49 I certainly, it’s early in the game of using PDA, but it seems very close to BPC in the
    0:43:53 clinical responses we’re getting from our patients who are reporting back, decrease
    0:43:58 in inflammation, all these wonderful things that we used to see with BPC.
    0:44:04 And I think I surmise that this is how it’s going to be with all of these peptides, right?
    0:44:07 Because again, peptides are just chains of amino acids.
    0:44:11 Certainly, a lot of people smarter than me trying to figure out how do we then create
    0:44:18 other types of amino acid combinations, i.e. peptides that do similar actions to BPC,
    0:44:22 to thymus and alpha, to IPM around, to TB500, on and on and on.
    0:44:24 So I’m hopeful in that regard.
    0:44:29 And I also, some of my patients work at the very highest level of the U.S. government.
    0:44:33 They are well aware of this and who have assured me they’re going to look at this, that this
    0:44:36 is serious because they’ve been using peptides.
    0:44:41 And they’re concerned that, oh my goodness, the FDA came in and changed the game.
    0:44:44 It’s been a huge setback for all of us.
    0:44:51 I definitely want to circle back as to what the motivation was by the FDA for doing that.
    0:44:52 At some point.
    0:44:57 I think in the meantime, however, I think there’s a lot of interest in BPC 157, a lot
    0:45:04 of use of BPC 157, the sources of BPC 157 are now drying up.
    0:45:07 And that’s why I’m personally concerned that people are going to start going to the dark
    0:45:09 gray market and black market.
    0:45:13 I’m excited about the pentadeca arginate.
    0:45:21 So let’s put that on people’s ear map, brain map, pentadeca arginate, maybe a good physician
    0:45:24 prescribed substitution for people that can benefit from BPC 157.
    0:45:28 And a good starting dosage to make it really clear for people helpful, 250 micrograms to
    0:45:29 500 micrograms.
    0:45:32 We’re using 500 micrograms injected daily.
    0:45:35 Again, we like Monday through Friday, take the weekends off.
    0:45:37 That’s a good dosing schedule.
    0:45:38 We’ll see how that goes.
    0:45:40 We probably can use larger dosages.
    0:45:44 It’s conservative, but that’s a good starting point for people.
    0:45:50 And thus far, you haven’t mentioned any side effects of BPC 157 or pentadeca arginate.
    0:45:52 That’s kind of remarkable.
    0:45:53 It’s been tremendous.
    0:45:54 Yeah.
    0:45:57 And we were using BPC intravenously as well.
    0:46:04 Patients would come in and tweak my knee, tore my ACL, tore my meniscus, whatever.
    0:46:08 You can give them BPC essentially as a bolus intravenously.
    0:46:10 My goodness, that made a difference.
    0:46:13 Now that, using something intravenously from the pharmacokinetic standpoint, it’s not
    0:46:15 going to last in the system very much.
    0:46:19 It’s more of a spark, whereas if you use an agent subcutaneously, you’re going to get
    0:46:23 more of a long lasting, again, not terribly long lasting with peptides, but longer than
    0:46:26 using something intravenously.
    0:46:28 Kind of the sweet spot was certainly using both.
    0:46:32 You could use something as a spark to initiate that inflammatory cascade, then follow up
    0:46:34 with a subcutaneous dose.
    0:46:35 Yeah.
    0:46:39 And even though earlier we were talking a little bit about some hormone replacement
    0:46:46 therapies, before that off microphone, you mentioned that you prefer peptides to direct
    0:46:49 hormone manipulations in most cases.
    0:46:56 So I think while peptides can be hormones, there are things like oxytocin is sometimes
    0:46:58 called a peptide hormone.
    0:47:02 In general, when people think about hormone therapies, they’re thinking testosterone, estrogen,
    0:47:06 reinolone, thyroid, et cetera.
    0:47:11 It sounds to me like much of your practice is built up around the notion that there are
    0:47:17 things that one can use peptides to kind of push and pull on these various systems without
    0:47:18 getting into them directly.
    0:47:22 My understanding is the advantage of that is you don’t get the negative feedback.
    0:47:24 You don’t get the shutting down of natural production.
    0:47:25 Yeah.
    0:47:30 Testosterone is a great example because like we were saying, I don’t ever want to manipulate
    0:47:31 hormones.
    0:47:33 I think growth hormones is another example.
    0:47:38 I don’t ever want to manipulate that, meaning providing it to people and more than they
    0:47:39 would get in nature.
    0:47:42 This is why I actually don’t, a little bit off topic, like when people use testosterone
    0:47:47 pellets or any sort of pellet therapy because you’re exposing people to a concentration
    0:47:49 of hormones we would never, ever see in nature.
    0:47:54 I would prefer people inject it where you’re going to get some variation in dose on a day-to-day
    0:47:59 basis, which we’re humans, so we do get some day-to-day variation or topically or under
    0:48:01 the tongue or something.
    0:48:03 That same thing, I don’t want to manipulate the hormones.
    0:48:08 I want to just stick within kind of the highways of the lanes, swim lanes for how they should
    0:48:11 operate and then take advantage of that.
    0:48:15 That’s been a safe way to do it as opposed to, and I’ve seen it talking about another
    0:48:21 peptide, which is iprmaryllin, a growth hormone releasing peptide, iprmaryllin you inject under
    0:48:26 the skin, travels up to the pituitary, the posterior pituitary in the brain, which is
    0:48:28 responsible for putting out growth hormone.
    0:48:32 That growth hormone then leaves the pituitary, enters the bloodstream, travels to the liver,
    0:48:36 or we make insulin-like growth factor one, which then enters the circulation, is very
    0:48:40 anabolic, meaning growth, healing, mending.
    0:48:42 As we get older, we make less growth hormone.
    0:48:47 As we get older, we wear down, obviously, we get degenerative conditions.
    0:48:51 Part of that, I don’t know what part, if everyone’s a little bit different, is because of our
    0:48:54 hormone and decline.
    0:48:57 When you can give something like iprmaryllin, and we can talk about others, you’re actually
    0:49:01 helping not only push out a little bit of growth hormone for people, but you’re directing
    0:49:03 when you push it out.
    0:49:07 We think it’s why it’s important for people to be asleep by 10 p.m. between 10 p.m. and
    0:49:11 2 a.m. because you think that’s the big, largest pulse of growth hormone during the 24-hour
    0:49:12 period.
    0:49:13 Is that right?
    0:49:18 I’ve long wondered whether or not the tale I was told when I was growing up, which is
    0:49:23 that every hour before midnight is worth two hours of sleep post midnight, that feels true
    0:49:24 to me.
    0:49:30 Then again, feels true is often misleading, but feels true to me, but it makes perfect
    0:49:35 sense if the largest pulse and growth hormone is occurring in a couple of hours before midnight.
    0:49:36 Yeah.
    0:49:37 That’s how I learned it.
    0:49:38 I agree with you.
    0:49:41 It feels true to me as well.
    0:49:46 But taking advantage then of injecting something like iprmaryllin at bedtime, then you’re going
    0:49:48 to, you know, within a few minutes.
    0:49:51 With iprmaryllin, it’s interesting because people will get a little flushing, tingling
    0:49:54 at times.
    0:49:59 What I’ve seen with the point of making is there are some physicians in some pharmacies
    0:50:02 which, you know, the dosage of iprmaryllin in most of these growth hormone-releasing
    0:50:03 peptides should be 100 micrograms.
    0:50:09 That’s the max dose for to bind the receptor.
    0:50:14 What I’ve seen is with iprmaryllin, rare, but some people do get anaphylaxis.
    0:50:18 It’s happened, and I think that happens when people are pushing it and giving more than
    0:50:19 they should.
    0:50:23 I’ve heard of that, and they’re giving 200, 300, 400 micrograms at a time, which is a
    0:50:24 big dose.
    0:50:27 Now, what they’re getting is the client, the patient is like, “Oh my gosh, I feel this
    0:50:28 amazing flushing.
    0:50:29 It must be working.”
    0:50:35 But then you could spiral into, “Oh my goodness, I don’t feel so good in your circulation
    0:50:36 system collapsing.”
    0:50:37 Yeah.
    0:50:41 Using side effects as a indicator of whether or not something’s working just seems like
    0:50:43 a terrible idea.
    0:50:48 But it’s very common, you know, I tend to be very conservative about these things.
    0:50:53 And by the way, I’ve tried various peptides for short periods of time because I like to
    0:50:56 experiment very safely.
    0:51:00 And some things like surmaryllin, and we’ll talk about other growth hormones, secretagogues.
    0:51:06 For me, for whatever reason, you know, it gave me great sleep, but only in the first
    0:51:07 part of the night.
    0:51:09 It nuked my rap and eye movement sleep in the second half of the night.
    0:51:12 It spiked my prostate-specific antigen.
    0:51:13 It was a very consistent effect.
    0:51:16 I came off it, and it went back down, and it went back on, and it went back up.
    0:51:19 And so, I just found I couldn’t take it.
    0:51:22 And it didn’t take me very long to figure that out, but I know that there are some people
    0:51:26 who love surmaryllin and don’t see any of the same issues, so it seems like it can be
    0:51:27 very individual.
    0:51:28 I agree with that.
    0:51:29 I agree with that.
    0:51:33 And that’s why I think it’s, again, helpful to work with a physician who has experience
    0:51:37 who can kind of, you know, I think of these peptides as having flavors, particularly the
    0:51:38 growth hormone-releasing peptides.
    0:51:43 Ipermaryllin, very clean, you know, as long as you stay within 100 micrograms or less,
    0:51:46 people are going to lean out a little bit, sleep a little bit better.
    0:51:47 They’re real side effects.
    0:51:49 They take it pre-sleep.
    0:51:50 Pre-sleep at that time.
    0:51:53 Without carbohydrates ingested in the previous two hours, correct?
    0:51:54 Yeah, or 45 minutes, technically.
    0:51:56 Yeah, but that’s right.
    0:52:00 And then they’re saying, like, growth hormone-releasing peptides, 6, GHRP6, which is also going
    0:52:01 to bind.
    0:52:04 So, I think of Ipermaryllin being the most specific for the growth hormone receptor,
    0:52:05 but the weakest.
    0:52:10 So, when you inject it, you will get growth hormone to come out, and only growth hormone,
    0:52:12 but it’s not going to be a big burst of growth hormone.
    0:52:15 You inject GHRP6, now you may bind some prolactin.
    0:52:19 Now you may bind some ACTH, which is going to have your adrenals put out, cortisol.
    0:52:21 Now you’re going to get a hunger response, right?
    0:52:25 And maybe even have trouble sleeping if you’re going to have trouble sleeping.
    0:52:30 But where that’s beneficial for is, if you’re looking to put on mass or get strong, GHRP6
    0:52:32 is your go-to, right?
    0:52:34 Because you will increase your appetite.
    0:52:39 And if you’re smart, you’ll eat a lot more protein, you know, and the building of muscle
    0:52:40 is not necessarily complicated, right?
    0:52:45 It’s resistance training, sufficient protein, which is where I think most people fall off.
    0:52:50 And then having some anabolic kind of hormone in the background like growth hormone or testosterone
    0:52:53 or both helps that process, that’s where GHRP6 can shine.
    0:52:57 I mean, within weeks, people will get big and strong, increase their bench press, whatever.
    0:53:02 Stuff flat out works, but you got to know how to use it and understand the flavors.
    0:53:05 So, the point of making is these different peptides have different flavors.
    0:53:08 And to your point, there’s individual responses.
    0:53:09 That can be a good thing.
    0:53:13 I think for most of our audience, the interest in growth hormone secretagogues probably relates
    0:53:18 to the better sleep and the overall feelings of vitality.
    0:53:23 And probably most people are seeking to not spike their appetite or put on muscle, really.
    0:53:28 These days, we’re hearing more and more from people, both men and women, who want to be
    0:53:30 strong without being big.
    0:53:34 And they prefer to be lean as opposed to not lean, which I think is a great goal.
    0:53:36 Frankly, that’s my goal at this stage of life.
    0:53:37 I just turned 49 yesterday.
    0:53:38 And I really —
    0:53:39 Happy birthday.
    0:53:40 Oh, thank you.
    0:53:41 Thank you.
    0:53:42 Yeah.
    0:53:43 That was a lot of fun.
    0:53:44 Minibash the other day.
    0:53:47 It was a lot of fun.
    0:53:50 You know, I — yeah, I want to be strong and capable.
    0:53:53 I also want to be able to run and have cardiovascular fitness, but I don’t want to be large.
    0:53:55 I don’t want to take up a lot of space.
    0:53:58 I’m not interested in taking up a lot of space.
    0:54:00 And I think most people fall into that category.
    0:54:01 I agree.
    0:54:07 So, if GHRP6 can spike appetite, which for a subset of people might be useful, but probably
    0:54:11 most people will want to avoid it, Ipomorellin — I’ve always been calling it Ipomorellin
    0:54:17 — but Ipomorellin at 100 micrograms dosage or less per night sounds like it’s an interesting
    0:54:18 tool.
    0:54:20 What are some of the other growth hormone secretogogs?
    0:54:23 And I should just brief — I’ll take the liberty of defining it.
    0:54:27 These are peptides that stimulate the release of your own endogenous growth hormone.
    0:54:28 Correct.
    0:54:29 This is not taking growth hormone.
    0:54:30 Right.
    0:54:31 Yeah.
    0:54:32 Yeah.
    0:54:33 Two other main ones that we use.
    0:54:40 One would be Tesomorellin, which is similar to Semorellin, and that it also is going to
    0:54:46 work on the growth hormone-releasing hormone aspect a little bit higher up in the chain
    0:54:48 of how these hormones are released.
    0:54:53 So, both Semorellin and Tesomorellin, you don’t necessarily need to add anything else
    0:54:54 to it.
    0:55:00 Classically, with Ipomorellin, Hexarone, GHRP6, we would add this other compound, CJC1295,
    0:55:05 which is going to work on the GHRH, which allows the peptide and then the growth hormone
    0:55:06 to stay in your system a little bit longer.
    0:55:08 The growth hormone-releasing hormone.
    0:55:09 Correct.
    0:55:10 Yeah.
    0:55:16 So, let’s set aside CJC now because CJC1295, the FDA just came in and let’s just say one
    0:55:17 acronym took out another.
    0:55:18 There you go.
    0:55:19 The FDA took out CJC.
    0:55:20 That’s right.
    0:55:21 NBPC.
    0:55:22 NBPC.
    0:55:23 Yeah.
    0:55:27 People are probably getting a little dizzy with these acronyms, but I think we’re doing
    0:55:29 a good job of guiding people along.
    0:55:34 So, Semorellin and Tesomorellin are similar enough.
    0:55:35 Similar in that regard.
    0:55:36 Okay.
    0:55:40 Tesomorellin, again, talking about flavors, Tesomorellin works on visceral fat reduction.
    0:55:41 So, fat around the organs.
    0:55:43 And it’s been FDA-approved for that purpose.
    0:55:44 Yeah.
    0:55:50 With HIV patients having this lipodystrophy, which is abnormal accumulation of fat and
    0:55:52 particular visceral fat around organs.
    0:55:55 So, Tesomorellin works well for that.
    0:55:58 My observation from using it for lots and lots of people seems to work better in females
    0:55:59 than males.
    0:56:03 Or does it lead to this feeling of enhanced sleep as well?
    0:56:04 Yeah.
    0:56:05 So, I think any of the growth hormone-releasing peptides.
    0:56:09 Anytime you’re going to make growth hormone more active in your world, that’s how I think
    0:56:10 about it.
    0:56:12 Better sleep, better skin tone, texture, right?
    0:56:13 You’re more resilient.
    0:56:17 I think growth hormone is a resiliency hormone, durability.
    0:56:20 People find that, “Oh, I do a hard workout, but it takes me days to recover.
    0:56:21 I sprain my ankle.
    0:56:22 It takes me a week to recover.
    0:56:23 I cut my skin.
    0:56:24 It takes me forever to heal.”
    0:56:26 They’ve got a durability issue.
    0:56:29 And that’s how I think about where growth hormone can shine, not that you got to go all the
    0:56:33 way to growth hormone, but these peptides can be a really nice push.
    0:56:38 And this is taken before sleep, no food within 45 minutes of the injection.
    0:56:42 And then the magic in what we do is when we first started about eight years ago, we’d
    0:56:45 use one peptide at a time.
    0:56:47 And then what we learned is, “Let’s combine these peptides.
    0:56:48 Let’s stack peptides.”
    0:56:49 And that’s how we do it.
    0:56:51 At lower dosages?
    0:56:52 Sometimes lower dosages.
    0:56:59 But for example, we had a great combination, BPC, ipormerone, and testimerone, all together,
    0:57:01 taking at bedtime.
    0:57:05 And you’re going to get subcutaneous fat reduction from the ipormerone, visceral fat reduction
    0:57:09 from the testimerone, up-regulation of the growth hormone receptor from the BPC.
    0:57:11 It was a wonderful peptide.
    0:57:14 We kind of labeled it as a fat loss peptide, but people would put on lean muscle mass.
    0:57:15 They’d sleep better.
    0:57:16 Their skin would be better.
    0:57:17 They’d be more durable.
    0:57:20 Their thought process would be better.
    0:57:21 Awesome stuff.
    0:57:25 And that’s where we enjoy it, is stacking these peptides together.
    0:57:28 So it’s not, again, just one peptide at a time, but able to do it.
    0:57:31 And that’s why, again, working with a compounding pharmacy, we can put these together.
    0:57:33 So you’re only doing one shot a day.
    0:57:36 You may be doing three to seven peptides, but it’s still one shot.
    0:57:37 Got it.
    0:57:46 And if one is combining a testimerellin or surmerellin, ipomerellin and, well, not BPC
    0:57:53 anymore, but pentadeca arginate instead, because you can’t get BPC-157 compounded.
    0:57:58 Is that done every night, five days a week, three days a week?
    0:58:00 What’s the rationale of this five days on, two days off?
    0:58:01 Yes.
    0:58:02 Five days on, two days off.
    0:58:05 What we come up with because of how we would dose growth hormone.
    0:58:10 So the traditional growth hormone dosing cycle would be five days on, two days off,
    0:58:12 taking at bedtime.
    0:58:13 And that’s where it came up.
    0:58:17 And then I personally, with patients and myself, I like to take breaks.
    0:58:21 So even with supplements, I won’t take them on the weekends, right?
    0:58:25 Because I think you, again, anything you expose yourself to on a regular basis is going to
    0:58:26 decrease the potency.
    0:58:27 We see that with exercise.
    0:58:28 We see that with food.
    0:58:31 If you’re eating the same food every day, it seems to become less valuable for you, right?
    0:58:32 Like change it up.
    0:58:37 Like we have to, you know, throw in the crazy switch every now and then, but change it up
    0:58:39 and so then you’re going to make it more potent for you.
    0:58:43 I do the same thing with supplements, so that, you know, just resonates with me with people
    0:58:45 to take a break from stuff.
    0:58:49 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:58:53 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:58:54 to lab testing.
    0:58:58 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:59:03 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:59:08 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:59:12 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:59:16 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
    0:59:21 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors
    0:59:22 on your results.
    0:59:27 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:59:28 of mercury in my blood.
    0:59:30 This was totally surprising to me.
    0:59:33 I had no idea prior to taking the test.
    0:59:37 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:59:42 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:59:46 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:59:51 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:59:55 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:59:58 Good lab testing like this is so important for health, and while I’ve been doing it
    1:00:02 for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    1:00:06 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    1:00:12 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    1:00:16 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    1:00:21 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    1:00:25 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
    1:00:27 access to Huberman lab listeners.
    1:00:32 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    1:00:35 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
    1:00:39 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
    1:00:43 I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need for us to get adequate
    1:00:45 amounts of quality sleep each night.
    1:00:49 That’s truly the foundation of all mental health, physical health, and performance.
    1:00:52 One of the best ways to ensure that you get a great night’s sleep is to control the temperature
    1:00:57 of your sleeping environment, and that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your
    1:01:00 body temperature actually has to drop by about one to three degrees.
    1:01:03 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
    1:01:06 has to increase about one to three degrees.
    1:01:10 Eight Sleep makes it incredibly easy to control the temperature of your sleeping environment
    1:01:13 by allowing you to control the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
    1:01:14 and end of the night.
    1:01:18 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for nearly four years now, and it has
    1:01:21 completely transformed and improved the quality of my sleep.
    1:01:26 Eight Sleep has now launched their newest generation of the Pod Cover, the Pod 4 Ultra.
    1:01:31 The Pod 4 Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking technology,
    1:01:35 and even has snoring detection that will automatically lift your head a few degrees to improve your
    1:01:37 airflow and stop your snoring.
    1:01:42 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, go to eightsleep.com/huberman to save
    1:01:45 up to $350 off their Pod 4 Ultra.
    1:01:50 Eight Sleep currently ships in the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
    1:01:54 Again, that’s eightsleep.com/huberman.
    1:01:59 Before we start recording, you mentioned that you’re actually not a huge fan of taking massive
    1:02:05 amounts of supplements, that you are a big fan of taking CoQ10, Coenzyme Q10, 200 milligrams
    1:02:06 per day in the morning.
    1:02:09 I also take CoQ10.
    1:02:13 I think I started taking it for “general mitochondrial health.”
    1:02:16 I don’t know that I thought very carefully about exactly what I was trying to accomplish
    1:02:19 with it.
    1:02:21 What is the rationale of taking CoQ10?
    1:02:25 If I can break it down and try to keep it simple, if people are familiar with the mitochondria,
    1:02:30 it’s the battery of the cell, these little organelles inside each cell, and they are
    1:02:36 responsible for doing many things, but primarily making ATP, chemical energy.
    1:02:37 How do we make energy?
    1:02:40 Well, there’s three main ways the body uses it, or makes it.
    1:02:41 First is glycolysis.
    1:02:44 We take glucose, which is a six-carbon molecule.
    1:02:49 We break it in half to make two pyruvates.
    1:02:53 When we do that, we make a little bit of ATP.
    1:02:56 That pyruvate then is converted to something called acetyl-CoA.
    1:03:01 We run that through the Krebs cycle, where we’re also making ATP, but then we’re making
    1:03:02 these intermediate products.
    1:03:06 One of those intermediate products, and the main one is something called NADH.
    1:03:10 That NADH is then shuttled to the mitochondrial membrane.
    1:03:15 This is the magic where we make the most ATP, and there’s five different hubs, or we call
    1:03:16 cytochromes.
    1:03:19 This is how I think about it, because I just like to simplify.
    1:03:24 Cytochrome one is where we use NAD.
    1:03:28 What the different hubs are doing is we’re exchanging electrons for protons, and that’s
    1:03:30 a kind of an electrical process.
    1:03:34 We’re exchanging electrons for protons, going down an assembly line to eventually turn
    1:03:37 this wheel, the ATPase wheel, to make ATP.
    1:03:42 The way I understand it is the five different hubs, different nutrients hit them.
    1:03:44 Cytochrome one is NAD.
    1:03:48 Cytochrome two is riboflavin, vitamin B2, and succinic acid.
    1:03:52 Cytochrome three is CoQ10, vitamin K2.
    1:03:55 Cytochrome four is methylene blue, which we can talk about, and then cytochrome five are
    1:03:58 things like magnesium, vitamin A, and copper.
    1:04:02 If you’re thinking about mitochondrial health, if you include any or better all of those,
    1:04:06 you’re going to maximize how your mitochondria can work and make energy.
    1:04:11 It’s the strongest way to do it, and it’s again not necessarily complicated.
    1:04:16 When I think of CoQ10, and again, we use a lot of NAD, which we can talk about, where
    1:04:21 I think most people, the traffic congestion happens on cytochrome one.
    1:04:25 When we give people, upregulate their NAD production, it’s essentially we’re allowing
    1:04:29 for more electron flow at cytochrome one, which has a downstream effect on the other
    1:04:34 cytochromes, so the traffic jam opens up, and now you can move electrons to exchange for
    1:04:37 protons and make way more ATP.
    1:04:40 That’s not true for everyone, and so some people, it could be at cytochrome three with
    1:04:45 CoQ10, it could be at cytochrome two, a lot of people at cytochrome four, which is again
    1:04:48 cytochrome, we call it cytochrome C oxidase, which is where methylene blue binds, but that’s
    1:04:50 just a simplistic view.
    1:04:52 People, we run into traffic jams, right?
    1:04:56 These electron flow gets stuck, we’re just trying to open up the traffic jam.
    1:05:01 So 200 milligrams a day of coenzyme Q10 can facilitate some of that.
    1:05:02 Right, cytochrome three.
    1:05:03 For sure.
    1:05:04 Yeah.
    1:05:09 They vary, save up to 2,400 milligrams a day, no harmful, yep, no harmful effects, sometimes
    1:05:13 I’ll take more, like I was telling you earlier, it’s been dramatic for me with migraine headaches
    1:05:16 and basically reducing them to zero.
    1:05:19 You know, as people are hearing this, they’re probably thinking, okay, well, these are just,
    1:05:23 you know, this is what I call, anecdote or whatever, I, you know, I don’t have to remind
    1:05:25 people that you’re a board-certified physician.
    1:05:29 I think that what’s still ringing in the back of my mind this entire conversation, even though
    1:05:33 I’m paying very careful attention, is that most of the drugs that are prescribed in this
    1:05:35 country are off-label.
    1:05:39 I think that’s just like, I don’t think I’ve ever heard that stated out loud.
    1:05:40 It’s wild.
    1:05:41 Yeah, yeah.
    1:05:46 Right, so the idea that people would take something that wasn’t, I’m shown in a clinical
    1:05:52 trial to be effective for Purpose A, that they would, but it gets approved for Purpose
    1:05:57 A, but then can be prescribed by doctors for Purpose B, C, D, or E, I mean, you’re not telling
    1:06:02 me this is commonplace, you’re telling me this is the majority of prescription drugs.
    1:06:03 It makes sense if you think about it, right?
    1:06:06 So if you took an antibiotic, right, like we can just, an antibiotic’s going to be very
    1:06:12 specific what it gets approved for in terms of like working against a specific bacteria.
    1:06:18 But then through clinical use and just experience, you know, we learned that, oh, I can use doxycycline
    1:06:24 or a Z-Pak, azithromycin, or whatever it is for a variety of bacterial infections that
    1:06:27 extend well beyond just what it’s approved for, well, that makes sense.
    1:06:33 And does that ever cycle back to the clinical trials or no, this becomes physician understanding
    1:06:37 and lower, like, hey, yeah, you know, I’ve got patients that, you know, they get on,
    1:06:39 on azithromycin and they’re, they’re acting in clear.
    1:06:44 So by the way, I’m not saying that folks, I’m not a physician, but, but for instance.
    1:06:49 Exactly what happened with semi-glutininazempic, right, approved for helping glucose utilization
    1:06:53 or lowering, you know, blood glucose in patients with type 2 diabetes.
    1:06:58 And they found through use only people were losing weight.
    1:06:59 And now it’s become blockbuster.
    1:07:03 And it’s, and we see it with, you know, things like, you know, repurposing drugs for cancer,
    1:07:04 right?
    1:07:07 There’s, there’s, there’s a lot of that going on, a lot of the repurposing.
    1:07:12 So, you know, doxycycline is a very common one that’s used in cancer therapies, I think
    1:07:16 by sophisticated oncologists, I don’t treat cancer, but by sophisticated oncologists to
    1:07:22 use things like doxycycline, metformin, mobendazol, which is an anti-parasitic drug, right?
    1:07:24 To help with cancer.
    1:07:25 That’s amazing.
    1:07:26 So interesting.
    1:07:27 It is amazing.
    1:07:37 I think also, you know, I’m reminded that, you know, medicine is beautiful, a field as
    1:07:46 it is a tremendous respect for it, of course, is a field of fairly siloed training.
    1:07:52 And I love the idea that now, thanks to public education efforts like this one, that you’re
    1:07:56 providing us that physicians learn from each other in a much broader way and can potentially
    1:07:59 hear about what drugs can be useful for this or that.
    1:08:05 The other thing, and this is not editorial, this is, this is a real observation.
    1:08:10 Pharmaceutical companies are very interested in the other uses of already approved drugs.
    1:08:16 The research and development process for a drug, the safety evaluation is incredibly
    1:08:17 expensive.
    1:08:21 So they want nothing more than to take a drug that’s already been approved for one purpose.
    1:08:26 And to take that already safety approved drug and find other uses.
    1:08:33 How are they not circling back to the off-label use and understanding of these compounds,
    1:08:37 and then essentially marketing them for these other purposes?
    1:08:39 Or I guess with OZMPIC, that’s exactly what happened.
    1:08:40 That’s what happened with OZMPIC.
    1:08:46 I mean, it’s, again, I write prescriptions and I think there’s a time and place.
    1:08:47 I think it’s challenging for me though, right?
    1:08:55 And I think for a lot of physicians it’s become challenging operating in a paradigm when we
    1:08:58 talk about chronic disease, which is essentially failing.
    1:09:02 I mean, and we all know this statistically, we’re not making huge dents in heart disease
    1:09:04 cancer, autoimmune disease, neurodegenerities.
    1:09:09 We’re not at all, but we’re spending exorbitant amounts of money, right?
    1:09:13 And this is, you know, something that I had to learn over time.
    1:09:19 And I don’t know how I got into it, but when I started my practice back in 2006, I started,
    1:09:23 it was a traditional family medicine practice, but I started using these nutritional IVs.
    1:09:26 And this is before Hangover IVs, this is before it was popular.
    1:09:28 This is, you know, 20 years ago.
    1:09:34 And what I learned was that these nutritional IVs help people feel better quickly.
    1:09:38 And I developed this model for my patients, which I think is a better model, which is
    1:09:42 I want to help people feel better first, like we were talking about earlier in this podcast.
    1:09:47 Because if I can get people to feel better, what we learned through COVID, and honestly
    1:09:51 what I want to say to you, Andrew, which is really true, your podcast and what you do
    1:09:57 has been so successful at a time during the pandemic, when people lost so much trust in
    1:09:59 people like me, right?
    1:10:05 People lost that trust of what do I do, you know, this is a scary time.
    1:10:06 I don’t know what’s going on.
    1:10:12 When you guys come along, you in particular, providing this very stable, vetted information
    1:10:16 that people can trust and have a starting point be like, this is what I want to do.
    1:10:21 Because health, one of the gifts of COVID was it put our health on the forefront of most
    1:10:24 people’s mind and life.
    1:10:26 And so what you’re doing is tremendous work.
    1:10:32 And I can tell you personally, no, literally, like as a physician, I am just, it’s such an
    1:10:39 honor to be here and to talk to you because every day, every day, my patients come to
    1:10:44 me and said, I heard this on the Huberman Lab podcast.
    1:10:45 What do you think of it?
    1:10:48 And I am not joking and I love that.
    1:10:52 I think it is awesome because people were one, taking their health seriously, but two,
    1:10:55 they have a stable resource that they can trust.
    1:11:01 The problem with physicians, and I’ll tie this back in is physicians are hard to trust,
    1:11:02 right?
    1:11:07 And it’s this paternalistic model, which is, and that’s how I was trained, which is, you
    1:11:10 know, you’re going to do this because I’m going to tell you to do it, right?
    1:11:14 And I remember being in medical school, which was in the 90s.
    1:11:18 And I can’t remember the exact specifics of the study, but they would go, they did a study
    1:11:23 where they collected the trash outside of physicians’ offices, found that greater than
    1:11:28 30% of prescriptions written that day were thrown away, greater than 30%.
    1:11:29 Wow.
    1:11:32 And I remember learning that and I was like, what is going on?
    1:11:33 By the patients.
    1:11:34 Correct.
    1:11:35 Yeah.
    1:11:38 Like you came to the doctor because you wanted a prescription, right?
    1:11:39 No.
    1:11:42 You came to the doctor because you weren’t feeling good.
    1:11:43 You came to the doctor because you wanted to be listened to.
    1:11:46 You came to the doctor because you wanted to be validated.
    1:11:50 And most of the time, and this still happens to today, the vast majority of doctors will
    1:11:54 just write you a prescription or they’ll write you two prescriptions.
    1:11:56 And that’s not what most people want.
    1:11:57 Sometimes it is.
    1:12:02 And I do it and sometimes it is, but there are so many other tools that we can use.
    1:12:11 And so when I help people feel better first, why I’ve been successful and I work with the
    1:12:16 people on this planet, whether the athletes, the best athletes, celebrities, the royal family,
    1:12:18 you name it, I’m so privileged.
    1:12:22 It’s because they trust me and that trust is really important.
    1:12:25 I take that really seriously, you know what I mean?
    1:12:30 And so tying it back in is we’ve lost a lot of that with the pandemic.
    1:12:31 It’s actually come to the forefront.
    1:12:33 And so that’s why I want to help people feel better first.
    1:12:38 You know, the traditional model of medicine is just get a diagnosis, write a prescription.
    1:12:40 If that prescription doesn’t work, write another prescription.
    1:12:45 And so, yes, there’s a time and place for that, but there’s also a time and place for
    1:12:46 just helping people.
    1:12:50 It only works when people value themselves enough.
    1:12:52 Like we were talking, I can tie this back to weight loss, right?
    1:12:55 Why do people have such trouble losing weight?
    1:13:00 I would argue that most people don’t value themselves enough to actually care enough
    1:13:04 to make the hard disciplinary choices in their life.
    1:13:07 To get away from emotionally eating, you know what I mean?
    1:13:10 To do the right things that they actually, it’s going to be a struggle to get the right
    1:13:14 food for themselves, get away from processed foods, to be disciplined, to go to the gym
    1:13:16 on a regular basis.
    1:13:18 They don’t have the right people that they trust.
    1:13:20 This is where you’ve been such a gift.
    1:13:21 Tremendous gift.
    1:13:22 Thank you for the kind words.
    1:13:29 I mean, the birth of the podcast did take place during the pandemic and in large part
    1:13:33 because I saw everybody getting very anxious.
    1:13:38 Their circadian rhythm was disrupted and those were focuses of my laboratory.
    1:13:42 And frankly, when I was a postdoc and graduate student, but especially as I got a little
    1:13:48 older in my years, I couldn’t believe that I was reading these papers about how important
    1:13:51 the morning sunlight is and all these things, but then my colleagues were all getting sick
    1:13:56 and dying around me or getting what we call the tenured look where they show up, start
    1:13:59 their job and five years later, they look like they’ve aged 25 years.
    1:14:01 And I realized that I wanted to avoid that.
    1:14:06 So I’ve always just enjoyed learning and sharing science and health tools.
    1:14:09 So thank you for the kind words.
    1:14:19 I’ve certainly been kind of both astonished and positively amazed in the ways that the
    1:14:22 pandemic and the post-pandemic years, I like to think we’re in the post-pandemic years.
    1:14:29 I think we can safely say that now how they’ve drawn people’s attention to this idea that
    1:14:34 they need to take agency into their own health care that no one, no pill, potion, injection,
    1:14:38 et cetera, can replace good behaviors.
    1:14:43 Those potions and injections can potentially augment those good behaviors and get people
    1:14:45 going down the right path, which is what we’re talking about today.
    1:14:49 But that it’s really a personal responsibility.
    1:14:51 No one can give us a calmer mind.
    1:14:54 No one can give us a healthier body.
    1:14:56 No one can do that.
    1:15:00 It’s interesting that some of the wealthiest people in the world, the new thing isn’t for
    1:15:06 people to boast about their yachts or their properties, it’s about their health, it’s about
    1:15:11 their vitality, their longevity, because that’s the thing that I suppose in some sense money
    1:15:17 can start to buy, but it doesn’t require a ton of funds to take great care of one’s body
    1:15:18 and mind.
    1:15:19 It doesn’t.
    1:15:23 And what I’ve learned and I’ve had to learn this over time and I think the wisdom is, and
    1:15:27 this is why it’s even more challenging, because I think people go on social media and they
    1:15:33 listen to podcasts and they listen to influencers and a lot of the messages is additive.
    1:15:36 If you’re not doing a high-intensity workout every day and then doing sauna for X amount
    1:15:41 of time and then cold plunge and all this kind of dieting, you’re not doing it well.
    1:15:46 I know that that is, that stress of that is cumulative to people.
    1:15:52 And so what I’ve learned and I have a really good friend, probably the most affluent, successful,
    1:15:56 but also the most generous and smartest person I know who lives on the big island and he
    1:16:02 says to me, which is worth repeating here, I look for every opportunity to surrender.
    1:16:07 And it is that surrender to people who you can trust to guide you.
    1:16:10 So you don’t have to be the quarterback of everything.
    1:16:11 And that takes off the pressure.
    1:16:16 And I think finding, it’s not always about adding, it’s actually creating space for us
    1:16:20 to just be in that flow, like is to be, and I know you’ve talked about this a lot, that
    1:16:25 kind of active rest place where it’s not about being super focused and it’s not about just
    1:16:29 going to sleep, but almost the best parts of our day is when we’re in that flow state
    1:16:35 where things just click and to me, helping people with those types of times and figuring
    1:16:38 that out is the most valuable.
    1:16:39 And I don’t think people talk about that enough.
    1:16:41 So I appreciate that you do a lot.
    1:16:42 Yeah.
    1:16:46 Well, and I appreciate that you’re bringing up this notion that just stacking more and
    1:16:48 more behaviors, like got to crush a workout and do sauna.
    1:16:50 And that is not the message.
    1:16:56 Sometimes we get teased and there’s some good comedy takes on me that make me chuckle
    1:16:59 now and again about that.
    1:17:00 But that’s not the approach.
    1:17:01 I know it’s not.
    1:17:04 These are tools that people can, it’s a buffet.
    1:17:07 And I think most everyone agrees that sleep is key.
    1:17:08 For sure.
    1:17:11 Most everyone agrees that exercise is key, nutrition is key, great social connection
    1:17:12 is key.
    1:17:18 When it comes to, because I want to make sure that we circle back to this, when it comes
    1:17:24 to the peptides, it seems that one of your approaches, if I may, is to kind of raise the
    1:17:29 tide so that the boat can get out, can get out to sea.
    1:17:31 And we were talking about these growth hormone secretogogs.
    1:17:37 We covered GHRP6, which is the one that stimulates appetite.
    1:17:41 It’s probably going to be a niche case condition that people would want to use that.
    1:17:44 Ipomerellin, tesomerellin, semirellin.
    1:17:47 I get a lot of questions about, is it MK677?
    1:17:49 What in the world is MK677?
    1:17:50 It sounds like a weapon.
    1:17:51 It does.
    1:17:52 Yeah.
    1:17:58 It’s the same, but just like GHRP6, however, it’s absorbed well orally.
    1:17:59 So it’s basically the same.
    1:18:02 I see it working this very similarly.
    1:18:03 To GHRP6.
    1:18:04 So it stimulates appetite.
    1:18:05 It does.
    1:18:06 It stimulates cortisol prolactin.
    1:18:07 Yeah.
    1:18:09 It sounds like a not good situation for most people.
    1:18:10 Not for most people.
    1:18:17 Although, let me give you an example where I have a client, very successful guy, and
    1:18:18 he’s been on testosterone.
    1:18:19 He’s doing all the things.
    1:18:21 He’s in his early 60s.
    1:18:22 He’s working out well.
    1:18:26 He eats well, super well, all these things.
    1:18:29 He can’t put on muscle mass well, right?
    1:18:32 And actually, as people get older, that does become an issue for a lot of people’s maintaining
    1:18:34 healthy muscle mass.
    1:18:39 MK677, before it was taken off the compound list by the FDA, it’s another one that was
    1:18:40 included.
    1:18:43 Oh, another acronym, take it out by the FDA acronym.
    1:18:44 Okay.
    1:18:48 But you can take it orally, which again, removes the stigma or burden of having to do a shot,
    1:18:50 and you will increase your appetite.
    1:18:56 And that actually is a very useful agent, metabolically, for people as they get older.
    1:19:01 And I know this, my approach with this, both personally and professionally, is I try everything
    1:19:02 I can.
    1:19:10 And I remember, MK677, I took it bedtime, and it was an hour later, I was in a dead sleep,
    1:19:12 and I woke up and I had to go eat.
    1:19:14 This sounds like puberty.
    1:19:15 It was.
    1:19:16 I was like, “What is going on?”
    1:19:17 Because I didn’t totally understand.
    1:19:18 I was like, “What?”
    1:19:22 Oh, I took that, oh my gosh, I should never have taken it right before bed.
    1:19:25 And I had to go up and eat and destroyed my sleep that night.
    1:19:28 But I learned, and I’ll always learn, and I’m grateful for it, but don’t take that one
    1:19:29 at bedtime.
    1:19:32 But it absolutely will stimulate your appetite.
    1:19:38 Which are the growth hormone secretogogs that your more typical patients who don’t
    1:19:43 want to stimulate appetite, both male and female patients, prefer?
    1:19:46 What are you compounding for them?
    1:19:49 Hexarellin, I don’t see any appetite stimulation from that.
    1:19:50 Hexarellin, we haven’t talked about that.
    1:19:51 I don’t really see it.
    1:19:52 It’s also about hexarellin.
    1:19:53 Yeah, hexarellin.
    1:19:54 Hexarellin.
    1:19:55 Yeah, sure.
    1:19:56 Hexarellin, I think it is more.
    1:20:00 Again, if we talk about the flavor of these peptides, how I kind of look at it in my head,
    1:20:03 is more of the energy endurance growth hormone releasing peptides.
    1:20:06 I like it for people to use it in the morning.
    1:20:08 They get a nice burst of energy.
    1:20:09 They feel it’s a clean energy.
    1:20:13 It’s not a caffeinated energy or jittery or anything like that.
    1:20:18 And it’s good for more endurance type athletics are working out, so people in that field of
    1:20:22 competition or whatever, I think hexarellin is a great choice.
    1:20:23 Does not spike appetite.
    1:20:24 I have not seen that.
    1:20:26 So this is taken first thing in the morning.
    1:20:28 You get an additional growth hormone release.
    1:20:29 Yes, you do.
    1:20:32 Yeah, you do in the early mornings when you’re waking up.
    1:20:37 And you used to compound it with CJC1295 to get the other pathways involved that can
    1:20:40 help, but now CJC has been taken out by the FDA.
    1:20:41 Right.
    1:20:42 But hexarellin still exists.
    1:20:43 Mm-hmm.
    1:20:44 That can be compounded.
    1:20:46 What’s the dosage on hexarellin that you typically prescribe?
    1:20:47 100 micrograms.
    1:20:52 It’s the same as these other, like it from RoL and GHRP6, 100 micrograms.
    1:20:55 The two that are different would be Tesmaron.
    1:21:00 Ideal dose is 2 milligrams per dose, which is 2,000 micrograms, so quite different.
    1:21:05 And then Semaron has a actually very broad dosing range anywhere from 200 micrograms.
    1:21:10 I’ve used it up to 3,000 micrograms, depending on your goals.
    1:21:19 Maybe we’re talking about Coenzyme Q10 and the Krebs cycle, and I forgot to close the
    1:21:21 hatch on supplements more broadly.
    1:21:22 Yeah.
    1:21:26 Again, doesn’t sound like you’re a big fan of taking lots of pills and capsules.
    1:21:28 I think some people will take that as a relief.
    1:21:30 I think a lot of people get tired of taking a lot of pills.
    1:21:32 Some people don’t like to do that.
    1:21:38 What are some of the other things that you do take besides Coenzyme Q10?
    1:21:41 Here we’re talking about methylated vitamins of different kinds.
    1:21:42 Methylated B vitamins?
    1:21:44 Yeah, this is becoming increasingly popular.
    1:21:49 We’re starting to hear more about methylation and methylated compounds.
    1:21:51 Could you educate us on methylated B vitamins?
    1:21:54 Yeah, and I think people are familiar with it.
    1:21:58 Some people are talking on podcasts about the MTHFR SNP.
    1:22:01 We’ve not talked about that in this podcast, so be nice.
    1:22:02 Sure.
    1:22:07 So a SNP is a single nucleotide polymorphism, meaning that genetically things don’t flow
    1:22:08 as easily.
    1:22:11 Again, that’s an oversimplification.
    1:22:17 You could be homozygous for that, meaning you have both genes, influencing you more.
    1:22:20 You could be heterozygous, meaning it’s just one gene.
    1:22:24 One copy from one parent or a homozygous copy from each parent.
    1:22:27 You say it way better than that.
    1:22:33 What that means is where we see that reflected, homocysteine is a lab marker we use.
    1:22:37 It’s an emerging marker for looking at one’s cardiovascular risk profile.
    1:22:42 And so if one’s got an elevated homocysteine and elevated by some lab that’s going to
    1:22:47 be greater than seven, by most labs greater than nine, means you’re at an increased risk.
    1:22:50 At what that is, I don’t remember, but you’re an increased risk of having a cardiovascular
    1:22:53 event, which would mean a heart attack or stroke.
    1:22:55 And so we want to lower that number.
    1:23:00 And the best way to lower that number is taking ample methylated B vitamins.
    1:23:02 Methylated means you’re adding a methyl group.
    1:23:09 So methyl B12, methylfolate, trimethylglycine, methionine.
    1:23:14 These are all methylation donors, which just metabolically and through your detoxification
    1:23:18 pathways in your liver is going to help you lower that homocysteine.
    1:23:23 I’m sure it’s more complicated than that, but that’s most people, if you’re going to
    1:23:28 take a B vitamin, take a methylated B vitamin, because then you overcome, again, we’ve done
    1:23:30 a lot of MTHFR testing.
    1:23:33 I don’t think it’s as profound as some people make it out to be, like it’s going to change
    1:23:34 their life.
    1:23:35 I’ve never seen that.
    1:23:36 Can it help you?
    1:23:37 Sure.
    1:23:40 But you’re going to overcome it by taking sufficient methylated B vitamins anywhere.
    1:23:47 And again, those methylated B vitamins are methylated B12, B12, folate.
    1:23:55 There’s a methylated B6, and then trimethylglycine, TMG is a good compound, methionine is a good
    1:23:57 methyl donor, it’s amino acid.
    1:23:58 Are these taken in the morning or in the afternoon?
    1:24:02 I like taking them in the morning, although I think for people to play around with, because
    1:24:07 I’ve certainly seen it, people get that 3pm slumber as opposed to reaching for the coffee
    1:24:11 or the donut, take some more methylated B vitamins and see what happens.
    1:24:12 Or just the coffee.
    1:24:13 No, sorry.
    1:24:15 You’re not supposed to drink caffeine too late in the day.
    1:24:20 Lately what I find, I don’t know, this is wrong to bring up on this podcast, but I can’t
    1:24:21 help myself.
    1:24:24 I love your Ramate in the morning and afternoon.
    1:24:27 Coffee in the morning now makes me feel nauseous.
    1:24:30 I don’t know if I’m pregnant or something, but it makes me feel nauseous.
    1:24:32 But I love the taste of coffee in the afternoon.
    1:24:36 This is like a midlife thing, I don’t know what it is.
    1:24:41 So now in the afternoon, around 1 or 2pm, even just the smallest amount of coffee, it’s
    1:24:43 like the most delicious thing I’ve ever tasted.
    1:24:45 Yeah, I love coffee.
    1:24:50 It can mess with your sleep too late in the day, but that’s a perfect segue to talk about
    1:24:51 sleep.
    1:24:57 This one thing that I know you’ve done a lot of work on and with are these peptides that
    1:25:03 can improve sleep, not just by virtue of enhancing growth hormone release, but I’ll just be
    1:25:05 very direct.
    1:25:14 For the last, gosh, like 4 to 6 months, I’ve had the opportunity to try pinealone and injectable
    1:25:19 pinealone combined with glycine.
    1:25:23 Goodness gracious in the positive sense of the goodness gracious.
    1:25:29 You’re from the south, so I don’t know where, but never before have I found something that
    1:25:34 can improve the amount of rapid eye movement sleep that I get besides rapid eye movement
    1:25:35 sleep deprivation.
    1:25:38 Sleep deprivation, the next night you’ll get a compensatory effect.
    1:25:40 That’s not the way to increase your REM sleep, folks.
    1:25:47 There are a lot of things like high-intensity exercise that improve my slow wave deep sleep.
    1:25:50 Cold plunge early in the day improves slow wave deep sleep.
    1:25:56 Been a few other things, but with pinealone, and by the way, I’m not doing this every night.
    1:26:00 Occasionally, I ran a little experiment and I track my sleep using the sleep tracker that’s
    1:26:06 in 8-sleep, and it’s doubling the amount of rapid eye movement sleep that I’m getting.
    1:26:14 Doubling, which is from an hour to two hours or from an hour and 30 to nearly three hours.
    1:26:17 I posted a picture of a sleep score with some rapid eye movement sleep.
    1:26:25 It’s not something I typically do, but even the most competitive of bio-hackers, Brian
    1:26:27 Johnson was like, “Oh, nice sleep score.”
    1:26:34 Now, he touts a sleep score that’s perfect every night for every night, and I’m poking
    1:26:35 it, Brian, because we like to poke back and forth.
    1:26:39 We’re friendly with one another.
    1:26:46 The point being that pinealone is a remarkable way to increase rapid eye movement sleep.
    1:26:50 I have very little knowledge about it, except that my understanding is that it might stimulate
    1:26:55 some regeneration or stimulation of the pinealocytes of the pineal.
    1:26:56 That’s exactly it.
    1:26:57 You’ve nailed it.
    1:27:02 Yeah, I remember when you messaged me after starting it and you were like, “This is amazing.”
    1:27:03 It’s amazing.
    1:27:04 Yeah, you were saying it’s amazing.
    1:27:05 It’s amazing.
    1:27:07 I hope the FDA doesn’t nuke it as a consequence of this conversation.
    1:27:08 It’s still available.
    1:27:09 I do.
    1:27:13 Your response is what we see with our other patients who are loving, and I think that
    1:27:14 combination with glycin.
    1:27:19 I’m a big fan of glycin and injecting it seems to work really well, but back to your question
    1:27:20 about pinealone.
    1:27:24 Yeah, I mean, it’s one of the smallest peptides, but I think it’s one of the most profound.
    1:27:29 We used to combine it with epitalin, the Russian peptide that was used for circadian
    1:27:30 rhythm.
    1:27:36 For my understanding, epitalin also, it’s involved in DNA repair, and it has been explored
    1:27:43 in animal studies for trying to offset vision loss in some retinal degenerative conditions.
    1:27:44 Yeah.
    1:27:47 Again, put on the do not compound list with all the others.
    1:27:48 That’s a shame.
    1:27:49 That’s gone.
    1:27:50 Yeah.
    1:27:55 But pinealone stays and remains, and yeah, your response to it and experience with has
    1:28:01 been very commonplace for working with patients and seeing that.
    1:28:05 I think there’s a circadian rhythm aspect with it as well, and helping with melatonin
    1:28:09 production, obviously, that comes from the pineal gland.
    1:28:13 This is just, I’m postulating, I think there’s more to the pineal gland than we understand.
    1:28:14 Oh yeah.
    1:28:16 Yeah, it makes things other than melatonin, that’s for sure.
    1:28:19 Yeah, and I think it’s kind of elusive, but I think there’s something to it.
    1:28:23 I say that, having used a lot of pinealone with people over the years and having very
    1:28:28 similar responses, which is awesome.
    1:28:32 Everyone knows, like you said, when you sleep better, your entire day is better.
    1:28:35 When you sleep better, your life is better, like exponentially better.
    1:28:42 I think of the millions of people that suffer from lack of rapid eye movement sleep, the
    1:28:51 lack of neuroplasticity that can be the consequence of that, the lack of healthy removal of emotional
    1:28:58 labels on previous day memories, that is the consequence of REM deprivation, the enormous
    1:29:03 impact on depression rates, the enormous impact on pretty much every mental health issue
    1:29:05 is made worse by lack of REM sleep.
    1:29:11 I say, or I raise this conversation about pinealone with a little bit of trepidation,
    1:29:15 because I do worry that on the one hand people will see it as a miracle drug, that’s not
    1:29:16 what we’re talking about.
    1:29:21 It has this effect, but at the same time, okay, I’ll just say that there’s another drug that
    1:29:24 was released recently.
    1:29:29 This is a FDA-approved drug in the category of sleep drugs called the Doras, so it works
    1:29:30 a little differently.
    1:29:34 It doesn’t push on the sleepiness system, so to speak.
    1:29:38 It suppresses the wakefulness system, and the idea is that it’s supposed to increase
    1:29:39 REM sleep.
    1:29:42 It was by name Quivivic and things like that.
    1:29:43 I tried it.
    1:29:45 It was a total disaster for me.
    1:29:49 I fell asleep, woke up three hours later, couldn’t fall back asleep.
    1:29:50 I tried it.
    1:29:51 It was lower dosage.
    1:29:54 It was extremely expensive as well, so I’m going to piss off whoever makes Quivivic.
    1:29:55 I forget who makes it.
    1:29:59 It was a complete disaster for me.
    1:30:03 Pinealone has been incredible, and here’s what’s really interesting about it to me,
    1:30:10 is that it seems to improve my sleep on the nights when I don’t take it, which makes total
    1:30:15 sense if it indeed is providing some regeneration of the pinealocytes that make melatonin and
    1:30:16 other…
    1:30:17 That makes sense to me.
    1:30:18 Yeah.
    1:30:22 I think one could potentially pulse with now and again, and get improvement in sleep
    1:30:23 every night.
    1:30:24 Yes.
    1:30:25 Yeah.
    1:30:26 Wild.
    1:30:27 Yeah.
    1:30:31 I think it’s worth noting that you also take care of your health on many other aspects,
    1:30:35 and that’s probably why you were sensitive to it, but it worked really well for you.
    1:30:40 Some other people, it’s going to take longer if they’re having to work on their diet and
    1:30:42 having to work on their exercise, and having to work on their thought patterns.
    1:30:44 We don’t talk about that enough.
    1:30:49 We’re talking positive thoughts, but yeah, it’s so safe.
    1:30:53 We’ve never, ever seen, I mean, I never, ever have seen a side effect or negative side
    1:30:58 effect from pinealone, and your response has been uniform.
    1:31:03 People don’t always get there as quickly, but people get there with their sleep.
    1:31:05 And you compound it with glycine.
    1:31:06 What’s the rationale there?
    1:31:10 I really like glycine as an inhibitory neurotransmitter.
    1:31:13 It’s calming to the nervous system over the years.
    1:31:17 I tend to start with that when people are having trouble settling down at night.
    1:31:22 Not that it’s going to sedate people, but just transitioning from, you know, being active,
    1:31:25 you know, 8 p.m., 9 p.m., wanting to settle down.
    1:31:29 Glycine in pretty large dosages, at least most people think they’re starting with 3,000
    1:31:35 or 5,000 milligrams orally, kind of turns down the nervous system.
    1:31:38 People relax a little bit, and then they tend to sleep better from it.
    1:31:39 And then you can dial it up.
    1:31:42 I mean, I’ve used very large dosages.
    1:31:47 The other advantage of glycine is it works on phase 2 liver detoxification, which is
    1:31:48 amino acid conjugation.
    1:31:52 So, you’re helping your liver work better, and in a world where we’re being exposed
    1:31:57 with all these toxic things from glyphosate to heavy metals, we all need to do some sort
    1:32:01 of, you know, liver mitigation strategies.
    1:32:02 Glycine’s one of the best.
    1:32:03 Wow.
    1:32:04 Interesting.
    1:32:08 We haven’t done an episode of this podcast yet on heavy metals, but I’m very interested
    1:32:16 in this, because many people write to me asking about metal toxicity and about mold toxicity.
    1:32:18 Molds become super big.
    1:32:19 Yeah, big.
    1:32:20 Yeah.
    1:32:23 I mean, it’s very prevalent, and it seems the more we talk about it, I mean, we’ve seen
    1:32:24 it for years and years and years.
    1:32:25 It makes sense, right?
    1:32:29 Like, if you think about the amount of airplanes flying above us every day, pouring down heavy
    1:32:30 metals.
    1:32:31 I mean, it’s massive.
    1:32:32 It’s in the air.
    1:32:33 It’s in the water.
    1:32:34 It’s in the soil.
    1:32:37 You talk about glyphosate, a roundup, same exact thing.
    1:32:40 So many chemicals, and it’s challenging for us as humans.
    1:32:44 The way I break it down, not to get too far off topic, is, you know, we’re water soluble
    1:32:46 organisms living in a fat soluble world.
    1:32:51 It’s the job of our liver, essentially, to take the fat soluble stuff, make it water
    1:32:53 soluble so we can excrete it, right?
    1:32:55 And that takes place in the liver in two phases.
    1:32:57 Phase one, we’re using the P450 enzyme.
    1:33:00 It’s like taking the trash, putting the trash in a trash can, putting it out on the side
    1:33:01 of the road.
    1:33:06 And you have phase two, amino acid conjugation, the trash truck comes and picks up the trash.
    1:33:10 Very few things in nature induce phase two, independent of phase one, meaning most of
    1:33:13 us have trash piled up on the side of our road.
    1:33:15 Those things are the polyphenols, right?
    1:33:18 And so things like the blues, the reds, the pigments.
    1:33:22 That’s why it’s important to eat a wide variety of colors in your diet.
    1:33:26 Matcha tea, you know, has a very strong inducing effect on phase two liver activity.
    1:33:27 Is that right?
    1:33:28 Yep.
    1:33:29 I need to develop a taste for matcha.
    1:33:30 Yeah.
    1:33:31 I feel like it’s kind of grainy.
    1:33:32 It is, and it’s bitter.
    1:33:33 Yeah.
    1:33:38 And again, helping that phase two, glutathione helps phase two, you know, we do a lot of
    1:33:42 that intravenously, and then glycine is a wonderful agent for inducing phase two, independent
    1:33:43 of phase one.
    1:33:47 And the trouble is I don’t think people realize, you know, people are told, you know, most
    1:33:54 pharmaceuticals induce AP450 enzyme and a misconception is, well, if I’m just inducing
    1:33:55 one, I’m good.
    1:33:57 If you induce one, you induce them all.
    1:34:01 So if you take any pharmaceutical, you’re inducing your entire P450 system.
    1:34:06 You’re speeding it up, meaning you’re putting more trash out on the side of the road.
    1:34:09 And if you look at the amount of things we’re being exposed to outside of pharmaceuticals,
    1:34:10 it’s mounting.
    1:34:11 It’s crazy.
    1:34:13 When you say it on the side of the road, you mean in the liver.
    1:34:14 Yeah.
    1:34:15 That’s what I’m saying.
    1:34:16 I’m just using that as a metaphor.
    1:34:17 Yeah.
    1:34:18 Yeah.
    1:34:19 Yeah.
    1:34:20 Yeah.
    1:34:22 You’re not just about it, screaming it in the, you’re talking about building up of debris,
    1:34:26 cellar debris with it, or excuse me, metabolic debris within your body.
    1:34:27 Right.
    1:34:30 The trash, again, very oversimplification.
    1:34:34 You need to speed up phase two to get the trash trucks come to pick up the trash so
    1:34:38 that you can then take that compound and excrete it in your stool and your urine, your sweat,
    1:34:39 your breath.
    1:34:40 I mean, it’s the only way it works.
    1:34:44 It’s not complicated per se, but I think there’s a lot of misconceptions about it.
    1:34:50 So when people take a peptide that’s injectable, pineal and glycine, they’re getting glycine,
    1:34:55 obviously, but for, let’s say somebody doesn’t have access to you or to, for whatever reason,
    1:34:59 there’s a barrier to getting a hold of those peptides.
    1:35:01 When people take glycine orally.
    1:35:02 They can.
    1:35:03 Yeah.
    1:35:04 Glycine’s absorbed well orally.
    1:35:05 It has a really sweet taste.
    1:35:07 It’s actually the smallest amino acid.
    1:35:08 A huge fan of it.
    1:35:11 We’ve been using it a long time and you can take big dosages of it.
    1:35:12 Sometimes.
    1:35:15 Again, my starting dose is usually three to five grams at bedtime.
    1:35:16 Wow.
    1:35:21 And then I tell, my, the way I do this recommended is try that for a few nights in a row.
    1:35:22 Not noticing a thing.
    1:35:23 Double the dose.
    1:35:24 Go to 10 grams, literally.
    1:35:27 Most people at 10 grams of glycine will notice it and again, it’s not going to necessarily
    1:35:28 make you drowsy.
    1:35:31 You’re not going to be sedated, but your nerve, nervous system is going to be toned
    1:35:32 down a little bit.
    1:35:34 It’s going to help you fall asleep a little bit better.
    1:35:39 And then while you sleep, where a lot of this detoxification process starts working, you’re
    1:35:42 going to be more efficient in how your liver works.
    1:35:43 Everything ties together.
    1:35:44 Right.
    1:35:48 So I’m still, still a big fan of things like magnesium three and eight, um, apigenine,
    1:35:52 which is a chemo mild derivative, um, and I’ll try glycine.
    1:35:55 I think a few years back I was, I was using a little bit of glycine, but it was more like
    1:35:57 a thousand milligrams.
    1:36:03 But now that it’s in the injectable peptide, the pinealyn, I don’t take it, um, is there
    1:36:07 an oral form of pinealyn that works?
    1:36:13 There’s these bioregular, right, bioregulator peptides, um, which were developed by this
    1:36:17 Russian scientist, uh, last name Corvinson, I think, done a lot of research actually.
    1:36:19 There’s published research about it.
    1:36:25 I think pinealyn is one of the ones, uh, that they say will survive the stomach acid and
    1:36:27 get through the gut and be absorbed.
    1:36:29 Um, so I, I think that’s true.
    1:36:33 We’ve always used this injectable and, um, I tend to like injectable things for the
    1:36:34 bioavailability.
    1:36:38 So, um, yeah, but to your point, I think people can, those are going to be harder and harder
    1:36:39 to find actually.
    1:36:42 It’s probably easier to find an injectable pinealyn than an oral one.
    1:36:43 Yeah.
    1:36:46 And I, as we’re talking about the summarizing it, what, unfortunately, just the way the
    1:36:52 internet works that people are going to start selling likely as a consequence of this conversation
    1:36:55 will start selling pinealyn, but you need to know that you’re actually getting pinealyn.
    1:37:00 I mean, it’s very easy for somebody to just pop something up on Amazon and sell it.
    1:37:04 And, uh, maybe they just throw some melatonin in there and call it pinealyn.
    1:37:07 Like there, there’s a lot of like BS stuff out there.
    1:37:11 So this is why the compounding pharmacy component and working with a physician.
    1:37:12 Yeah.
    1:37:16 And just in researching, right, making sure that what you’re taking is, is legit.
    1:37:19 A lot of illegitimacy out there.
    1:37:23 Do you think the pharmaceutical companies are going to move into these other peptides?
    1:37:28 I mean, that you certainly, uh, a more Ellen for the reduction in a visceral body fat,
    1:37:30 that’s an FDA approved drug.
    1:37:39 So is summer Ellen FDA approved drug, um, uh, the GLP one agonist FDA approved drug.
    1:37:44 So those are the FDA is unlikely to pull those, but their blockbuster is especially GLP one.
    1:37:48 I mean, they’re making a, not even a small fortune, but a large fortune.
    1:37:49 Big money.
    1:37:53 The, the concerning part about the GLP ones is, uh, to me is what we’re starting to see.
    1:37:58 They’ve been able to be compounded because there was a shortage and the way it works
    1:38:02 with compounding pharmacies, because those are brand name drugs and they’re not patented
    1:38:04 for the peptide, right?
    1:38:09 They’re patented for the delivery system, which is the pen, um, which most people don’t realize.
    1:38:16 And they’ve been able to be compounded and then way more affordable because they’re compounded.
    1:38:20 And there is rumors that the pharmaceutical companies now have supply back, they’ll come
    1:38:26 back and they will, you know, remove the ability to, to allow these peptides to be compounded,
    1:38:31 which means we’ll have to stick to traditional dosages and people lose access because they’re
    1:38:32 going to be way more expensive.
    1:38:39 I mean, they are, if you, insurance doesn’t cover it 1500 a month for, for most people.
    1:38:40 Very expensive.
    1:38:41 That’s a lot more.
    1:38:42 Yeah.
    1:38:43 For a lot of people, that’s rent and more.
    1:38:48 So, uh, I’m hopeful that doesn’t happen, um, but that’s, that’s in the works.
    1:38:49 That’s in the works.
    1:38:51 And, and that would be a huge shame.
    1:38:55 And again, I’m not a, uh, pessimist by any means, I’m a perpetual optimist.
    1:38:58 So we’ll just, we’ll just make sure it stays this way.
    1:39:02 But you know, again, if it does happen, we’ll get creative and, and go other routes as well.
    1:39:05 Um, earlier you mentioned stem cell therapies.
    1:39:06 Yep.
    1:39:08 Those are not FDA approved in this country.
    1:39:11 They are actually, they, you can, you can use my mistake.
    1:39:15 So, uh, I think that using the term stem cell is a problem.
    1:39:16 Right.
    1:39:22 If we use the term autologous cell, right, which would be PRP, it’s basically the same
    1:39:23 thing.
    1:39:24 Rich plasma.
    1:39:25 Right.
    1:39:26 They take your blood, they span it down, they take the.
    1:39:27 Right.
    1:39:28 And so the ruling is I understand it.
    1:39:35 As long as you’re taking a cell from you and you give it back within four hours, then that
    1:39:37 is allowed with under the FDA guidelines.
    1:39:38 Interesting.
    1:39:46 And clinic in, um, Florida a few years ago was, um, touting stem cell therapies for macular
    1:39:53 degeneration injected some stem cells into these patients eyes and they went blind really
    1:39:56 quickly and they were not blind prior to the injections.
    1:40:01 That to my understanding caused a severe setback to the whole field.
    1:40:07 Um, I’m old enough to remember when gene therapy was set back by about 10 years because a patient
    1:40:13 received gene therapy, um, which is now pretty common, um, for certain diseases and the patient
    1:40:14 died.
    1:40:22 It’s unclear exactly why they died, um, but that delayed the field of gene therapy, um,
    1:40:23 by at least a decade.
    1:40:27 I mean, the, this country is very conservative when it comes to the approval of new therapeutics.
    1:40:28 Sure.
    1:40:29 Yeah.
    1:40:30 Sure.
    1:40:31 Yeah.
    1:40:32 Yeah.
    1:40:33 No.
    1:40:34 And I think, um, like anything, there’s going to be people who get too aggressive.
    1:40:40 Doctors injecting stem cells into people’s discs and then they get diskitis and infection
    1:40:43 and that can just spiral very quickly.
    1:40:48 I think it’s, you got to be reasonable in, in, you know, what you’re trying to accomplish.
    1:40:53 I, I’m excited about stem cells and exosome therapy and PRP and PRF and using them as,
    1:40:56 you know, kind of biologics and, uh, because I think there’s a lot to learn.
    1:41:01 I think we only know very little, um, from what we’ve seen from working with our patients.
    1:41:03 It’s been tremendous from a rejuvenation standpoint.
    1:41:07 I mean, we’re, as long as, you know, I think it’s taking from your own, you know, and
    1:41:11 then giving back your own within how the FDA outlines it, I think that’s a great way to
    1:41:12 do it.
    1:41:18 Well, certainly you have the clinical, uh, clinical data, um, to back those statements.
    1:41:22 Uh, thymocin alpha one, uh, what is this peptide?
    1:41:25 But maybe before we discuss it, did the FDA nuke thymocin alpha one?
    1:41:26 They sure did.
    1:41:27 Whoa.
    1:41:28 Okay.
    1:41:30 They’re coming through with a, with a howitzer and taking out all these peptides.
    1:41:31 They are.
    1:41:32 Um, okay.
    1:41:34 So then let’s keep this relatively brief.
    1:41:38 What, what was thymocin, uh, alpha one being used for previously?
    1:41:39 Yeah.
    1:41:44 I think it was, uh, from my observation, the best peptide for immune modulation.
    1:41:48 So we would use it, uh, if you had an overactive immune system, like autoimmune disease, by
    1:41:52 definition, if someone has an autoimmune disease, their immune, their immune system is attacking
    1:41:53 their own self, right?
    1:41:57 That’s classically lupus rheumatoid arthritis, things like that celiac disease, type one
    1:41:58 diabetes.
    1:42:00 Those are all, you know, autoimmune diseases.
    1:42:04 We could use thymocin alpha one and we toned down the immune response.
    1:42:09 We’d also use it a lot in post COVID, where you have an abnormal immune response or the
    1:42:13 immune system hasn’t caught back up and you can kind of dial it up using thymocin alpha
    1:42:14 one in a very safe way.
    1:42:21 We use it a lot with long COVID, um, and we were using 5,000 micrograms a day, um, sometimes
    1:42:25 intravenously getting great results, very safe, had no issues with it.
    1:42:28 Um, but unfortunately it’s off the table.
    1:42:36 I hear a lot of complaints about brain fog, um, with long COVID, um, and brain fog generally,
    1:42:40 um, cerebrolysin is a very interesting compound.
    1:42:47 Um, my understanding is that cerebrolysin is available in Europe more broadly than it
    1:42:49 is in the U S. Is it still to the FDA?
    1:42:50 Is it taken out?
    1:42:51 No, it’s still available.
    1:42:52 Okay.
    1:42:53 All right.
    1:42:54 Cerebrolysin made the cut.
    1:42:55 Yeah, it made the cut.
    1:42:56 Let’s see what happens after this podcast.
    1:42:57 That’s right.
    1:43:00 Cerebrolysin, um, we, I actually have a clinic that’s open in London.
    1:43:01 We actually did use it.
    1:43:04 We’ve used it a lot more over there than over here.
    1:43:06 So you have a U S clinic and a UK clinic?
    1:43:09 We have a one in based in London and in one in Charleston.
    1:43:10 Yeah.
    1:43:15 And, um, I think, you know, cerebrolysin has been used for decades in the setting of,
    1:43:18 you know, post stroke, um, post traumatic brain injury.
    1:43:22 The trouble with it, again, I’ve observed with people, they get cerebrolysin.
    1:43:27 We’re talking about IV, you can also use it sub Q is they will have a day or two where
    1:43:29 they feel really down and out.
    1:43:34 Like it’s like their mood shifts to like this dark place.
    1:43:36 Um, scary.
    1:43:37 Yeah.
    1:43:38 And they come out of it.
    1:43:40 Um, but most people don’t like that feeling.
    1:43:45 And so we just, we stopped using it mostly for that reason.
    1:43:49 My understanding is that cerebrolysin is a kind of a cocktail of brain derived, neurotrophic
    1:43:53 factor, ciliary, neurotrophic factor, like some other things.
    1:43:54 It’s not one thing.
    1:43:55 Yeah.
    1:43:56 And I think, right.
    1:43:59 And I think collectively it increases BDNF levels, right?
    1:44:02 Like, uh, there was dihexa to, you know, if you’re familiar with dihexa, that’s another
    1:44:09 one that was removed by the FDA, uh, supposedly the most potent way to increase, you know,
    1:44:13 brain derived, neurotrophic factor, kind of the juice the neurons live in, again, oversimplification.
    1:44:14 That’s gone.
    1:44:16 But I think cerebrolysin did the same thing.
    1:44:17 Interesting.
    1:44:22 So as long as we’re talking about, um, maintaining or boosting cognitive function.
    1:44:23 Yeah.
    1:44:24 Um, here’s one I’ve never tried.
    1:44:25 Okay.
    1:44:26 Um, but you and I have talked a little bit about.
    1:44:27 Yeah.
    1:44:32 Uh, it, it’s still seen as kind of renegade, but it’s becoming more commonplace, um, and
    1:44:33 that’s methylene blue.
    1:44:34 Yeah.
    1:44:38 And I always make the joke, uh, that I used to use methylene blue to clean my fish tanks.
    1:44:39 Right.
    1:44:43 Um, cause I was a big, uh, fish tank, a fission auto, at least I was when I was a kid, right
    1:44:49 now I don’t, I have a tank, but it’s, it’s, it’s empty, um, no pun intended.
    1:44:55 Um, what is methylene blue and what are people using it for?
    1:44:56 Yeah.
    1:44:57 It turns your tongue blue.
    1:44:58 It does for sure.
    1:44:59 Um, not permanently.
    1:45:00 Not permanently.
    1:45:01 Yeah.
    1:45:04 It’s actually the, uh, the first pharmaceutical ever prescribed in this country in the late
    1:45:06 1800s was methylene blue.
    1:45:07 Goodness here.
    1:45:09 So it sounds like really renegade, but it’s, it’s not.
    1:45:10 You got it.
    1:45:11 Yep.
    1:45:14 Um, but it’s, it’s gained favor in the last five years.
    1:45:17 That’s certainly when we learned about it, particularly, you know, I learned about it
    1:45:22 through this doctor who was telling me with COVID patients, he was getting immediate like
    1:45:26 within a day, uh, of stopping of COVID symptoms from using methylene blue.
    1:45:30 That’s what like piqued my interest like, wow, that’s incredible.
    1:45:34 And then he went on to say that then COVID tests were turning negative within a matter
    1:45:35 of like two days, which was unheard of.
    1:45:38 I’ve seen that with something else, but I’ll get back to that.
    1:45:39 Yeah.
    1:45:42 And so that’s when I was like, Oh, this is, you know, it started to be talked about and
    1:45:43 learned about it.
    1:45:46 Um, so methylene blue, when we talk about the mitochondria used in that mitochondrial membrane
    1:45:48 binds to cytochrome C oxidase.
    1:45:51 And I think of it, you know, traditionally it’s used when people have carbon monoxide
    1:45:52 poisoning.
    1:45:53 They’ll still use it.
    1:45:54 You go in the emergency room.
    1:45:55 You have carbon monoxide poisoning.
    1:45:58 It’ll give you methylene blue and it helps your red blood cells displace the carbon
    1:46:01 monoxide and put oxygen there.
    1:46:02 And so you’re, it’s an oxygenator.
    1:46:03 That’s how I think of it.
    1:46:07 Is it used as a performance enhancing drug in, in, uh, endurance sports?
    1:46:12 Cause this sounds like the kind of thing that cyclists would, would really want to use.
    1:46:13 Check with your local governing body.
    1:46:16 There’s always a question I get people like, are they here or something in the podcast and
    1:46:21 they go, can I take it or am I going to get disqualified and I always say, I have no idea
    1:46:22 if you’ll get disqualified.
    1:46:23 Yeah.
    1:46:24 I don’t believe it’s on the water list.
    1:46:25 Okay.
    1:46:26 I don’t believe.
    1:46:27 We, we don’t just look for the people with the blue tongues.
    1:46:28 Yeah.
    1:46:29 Yeah.
    1:46:30 Easy test.
    1:46:32 So, um, methylene blue very well absorbed, very well orally.
    1:46:37 You know, I think of it like NAD, the molecule NAD because it works on that, you know, on
    1:46:41 those cytochromes, different than NAD though, because NAD is not, if you’re taking NAD by
    1:46:43 itself, not absorbed orally well at all.
    1:46:46 It’s one of the trouble with it.
    1:46:50 Methylene blue is and actually you can take way bigger dosages orally than intravenously.
    1:46:54 We’ve given it intravenously a lot, but we’re limited in using it intravenously just because
    1:46:57 it’ll start to cause some spasm of the vein.
    1:47:01 The arm starts hurting if you’re giving too much methylene blue, either too much or too
    1:47:02 quickly.
    1:47:05 And so we can give it orally, you can get a capsule of it.
    1:47:06 That’s how we are.
    1:47:07 What dosages?
    1:47:10 So I think a good dose is no more than 10 milligrams.
    1:47:11 10 milligrams.
    1:47:12 Yeah.
    1:47:13 Taking when?
    1:47:14 In the morning.
    1:47:15 Yeah.
    1:47:17 You know, it’s a cognitive stimulant for sure.
    1:47:21 I mean, I’ve had more people over the last five years because we make methylene blue.
    1:47:25 We combine it with some other agents, a little bit of caffeine, some B vitamins, and people
    1:47:28 say this is the best thing for, you know, my brain function, recall memory.
    1:47:29 Kind of quote, unquote, “neutropic.”
    1:47:33 A term I don’t really like because, you know, there aren’t circuits for being smart.
    1:47:35 There are circuits for tasks, or something.
    1:47:36 I get it.
    1:47:37 I get it.
    1:47:40 So it’s 10 milligrams of methylene blue combined and you’ve got some other things in the cocktail
    1:47:41 version that you make.
    1:47:43 Taking it in the morning on an empty stomach.
    1:47:44 Yeah.
    1:47:45 It’s a good food, though.
    1:47:46 Again, it’s going to be well-absorbed.
    1:47:50 It will, interesting to people, I need to say, it will turn your urine green or blue.
    1:47:51 For how long?
    1:47:52 Yeah.
    1:47:53 About 24 hours, depending.
    1:47:54 And…
    1:47:55 That could be kind of fun.
    1:47:56 Yeah.
    1:47:59 Well, and a good caveat is if it doesn’t, and I’ve had patients, then that’s interesting
    1:48:05 to me as a clinician because it means that your mitochondria is not working well, right?
    1:48:07 The way I see this is you should get spillover.
    1:48:09 You shouldn’t kind of use it all.
    1:48:13 And if you’re not, there’s something wrong there that you’re using all of it and you’re
    1:48:17 getting no spillover back into your bloodstream, which gets filtered into your bladder, your
    1:48:20 urine, which you urinate out.
    1:48:21 And that’s happened with a couple of patients.
    1:48:22 So it’s like, “Oh, wow.
    1:48:25 You had no green or blue urine.
    1:48:26 There’s a problem with your mitochondria.”
    1:48:31 So it’s putting more oxygen onto the blood cells?
    1:48:32 Correct.
    1:48:35 Like your hemoglobin is able to pick up more oxygen.
    1:48:36 That’s exactly right.
    1:48:40 But then there’s the, you know, a mild MAOI inhibitor, which is going…
    1:48:41 Monoamine oxidized.
    1:48:42 Yeah.
    1:48:47 It’s going to allow things like serotonin to work a little bit longer in that synaptic
    1:48:48 cleft.
    1:48:53 You know, and you’ve expounded way better than I can about serotonin and dopamine and
    1:48:54 how those work.
    1:48:58 But there is a cognitive enhancement from it, for sure.
    1:48:59 It’s very real.
    1:49:00 Interesting.
    1:49:02 And we have a lot of people using it and love it.
    1:49:05 It also seems to be an antiviral.
    1:49:09 You know, you get this, again, that’s probably through the mitochondria, making your mitochondria
    1:49:10 more efficient.
    1:49:12 It’s a prescription drug.
    1:49:15 It’s a prescription drug, but there’s now, and I don’t totally understand it, there’s
    1:49:20 now strictly over-the-counter nutraceutical supplement options that are methylene blue.
    1:49:21 For sure.
    1:49:23 Anyone can go online and buy it.
    1:49:24 For sure.
    1:49:27 Well, trust me now that there are going to be a few.
    1:49:33 And you talked about turning your mouth blue if you take a liquid form, right?
    1:49:36 And we’ll do that sometimes in the office when we’re doing other treatments.
    1:49:40 We’ll give a big dose of methylene blue to kind of help fuel, kind of quickly make a
    1:49:45 lot of ATP, which we want to do with some different IV treatments we do.
    1:49:49 So we’ll give sometimes up to 55,000 milligrams at a time.
    1:49:53 Their gums, teeth, lips are blue for about an hour or two.
    1:49:57 And how often can people take methylene blue?
    1:49:59 Again, you could take it every day.
    1:50:02 I think it’s a little bit longer acting.
    1:50:03 I don’t take it every day.
    1:50:04 I take it about three times a week.
    1:50:06 I think it’s about right.
    1:50:11 I do have people who need it more for whatever they’re dealing with.
    1:50:18 I do think as a nutrient, if we’re going to call it that, it’s a lot of it’s an insurance
    1:50:20 policy for your mitochondria.
    1:50:27 So earlier you mentioned a patient or maybe it was patients, plural, that experienced
    1:50:35 a more rapid transition out of a COVID infection or maybe more recovery from long COVID symptoms,
    1:50:36 et cetera.
    1:50:45 It reminded me of the second time I got COVID, far less intense than the first time.
    1:50:50 But the second time I got COVID, I had an amazing experience where my COVID test was
    1:50:52 very strong band.
    1:50:53 It was very clear.
    1:50:54 Like I had COVID.
    1:50:56 There was no question about it.
    1:50:57 I didn’t feel good.
    1:51:00 I was fatigued.
    1:51:01 Wasn’t super severe.
    1:51:06 But it kind of on a six out of 10 on the kind of malaise level.
    1:51:07 No fever.
    1:51:08 Okay.
    1:51:13 So I stayed in bed and stayed away from people, this sort of thing.
    1:51:18 But I did an NAD infusion, I of course told them I had COVID.
    1:51:19 They came over.
    1:51:21 They gave me an NAD infusion.
    1:51:28 And correlation is not causation, but I think it was 750 milligram NAD infusion over the
    1:51:31 course of about 45 minutes.
    1:51:34 I had the usual feelings that one gets when you get an NAD infusion, if you feel like
    1:51:39 an elephant is stepping on your legs, your chest kind of cramps.
    1:51:45 And then when that stops, you feel much better than you go into the thing.
    1:51:49 The band was absent the next day.
    1:51:53 My symptoms were, I went from, I don’t want to say gone.
    1:51:58 I went from like a five, six out of 10, as I mentioned to like a two out of 10.
    1:52:03 And within another 48 hours, I was good to go and better.
    1:52:05 Now, this is correlation, not causation.
    1:52:06 I don’t know what was going on.
    1:52:08 It could have been the saline bag, right?
    1:52:11 Could have been any number of things.
    1:52:18 But the shift from a dark band to no band was so dramatic that I took another test after
    1:52:19 the no band.
    1:52:25 And then of course, the next day and the next day, this kind of thing, it’s interesting.
    1:52:27 I don’t know what it means.
    1:52:34 But one wonders whether or not it’s just a global way of combating inflammation.
    1:52:38 You know, I just sort of, any time I think about a systemic effect, and the reason I
    1:52:42 raise this is that I don’t want to give the impression that I think that like NAD is specifically
    1:52:45 in the pathway that was targeted.
    1:52:50 But that my brain and body were inflamed, clearly I had an infection, so you don’t,
    1:52:54 you could have a flu, you could have a cold, you’re inflamed.
    1:52:56 What are your thoughts on that anecdote?
    1:52:59 And it’s just an anecdote, but what are your clinical reflections?
    1:53:01 We’ve seen it so many times.
    1:53:02 Yeah.
    1:53:08 I mean, for the longest time, and so we’ve been using NAD longer than most, I’m fortunate
    1:53:13 that I was given the original NAD infusion protocol, which came from Mexico.
    1:53:14 It’s kind of a long story.
    1:53:18 I don’t want to bore you, but that dosage of 750 milligrams is actually what we came
    1:53:19 up with in my office.
    1:53:24 And that’s what most people adopted, just because we’ve used it more than probably anyone
    1:53:26 else on the planet.
    1:53:31 Huge fan of NAD, very biased, but that’s only because I’ve seen it work over and over and
    1:53:37 over in inexplicable scenarios, just like you’re describing, where it’s not just you
    1:53:42 go from A to B, but you’re going to A to Z very quickly.
    1:53:48 And I used to use the word transformational talking about it, not just, okay, going from
    1:53:54 a sixth state to a well state, but in most people going from a well state to a super
    1:53:56 well state really quickly.
    1:53:58 And it’s super impressive.
    1:54:01 So there’s a lot more to NAD than we understand, right?
    1:54:06 Because just very empirically giving someone this coenzyme, this vitamin B3 derivative,
    1:54:12 how is it dramatically changing symptomatically how someone feels, but it does.
    1:54:17 And I’ve seen it with thousands upon thousands of people, certainly in the setting of COVID,
    1:54:22 certainly in other bioinfections, you name it, I have been more impressed with the work
    1:54:26 of NAD than probably any other agent we’ve ever used.
    1:54:27 Amazing.
    1:54:30 Yeah, I take sublingual NMN each day.
    1:54:32 It makes my hair grow ridiculously fast.
    1:54:34 I’ve done the control experiments.
    1:54:35 I’m a scientist.
    1:54:36 I know how to do control experiments.
    1:54:37 It’s still just N of one.
    1:54:38 It’s just me.
    1:54:39 It makes my nails grow really fast.
    1:54:40 It makes my hair grow fast.
    1:54:42 That’s the major consequence.
    1:54:43 By the way, I want to be clear.
    1:54:48 I don’t have any stake in any company that sells NAD or NAD infusion, so I’m just reporting
    1:54:49 what I’m reporting.
    1:54:51 Oh, I think it’s great.
    1:54:59 Who’s quite expert in the NAD pathway, Charles Brenner, who I believe has a relationship
    1:55:01 to a company that makes NR supplements.
    1:55:02 I think that’s correct.
    1:55:03 Encourage me to try NR.
    1:55:06 I took these NR supplements.
    1:55:11 This is what it’s, NAD minus a phosphate group is my understanding.
    1:55:15 And those I took orally, I couldn’t tell if I got the same or different effect because
    1:55:17 I was taking them together.
    1:55:26 I didn’t continue to take them because compared to NMN, it was very expensive and I just
    1:55:27 stopped taking it.
    1:55:29 So that’s why I use sublingual NMN.
    1:55:36 But in brief discussions with Charles and how we are forging online, it seems that there
    1:55:41 is some literature, human clinical literature showing that NR can reduce inflammation.
    1:55:42 Is that right?
    1:55:43 Yeah, for sure.
    1:55:44 Okay.
    1:55:47 Less data that NMN can reduce inflammation, at least lack of humans.
    1:55:48 Human studies.
    1:55:49 Okay.
    1:55:54 So we’re still kind of in the, it’s still murky, murky, foggy territory with respect
    1:55:56 to the research and clinical.
    1:55:57 The biochemistry.
    1:55:58 Yeah.
    1:56:00 And like, what does the biochemistry do in the way I think about it?
    1:56:07 Again, because we kind of pioneered the infusions, the NAD drips, which for me, transformational,
    1:56:12 just observing lots of people who I never saw the same thing with NMN and are, you know,
    1:56:16 you’re not having these transformational experiences within a week.
    1:56:20 You know, I tell the story a lot is I had a patient, he was diagnosed with a chronic
    1:56:24 Epstein-Barr virus, which is rare, but it does exist.
    1:56:28 He was depressed and on disability just because he couldn’t almost get out of bed.
    1:56:30 This is mono.
    1:56:31 But it was reactivation of Epstein-Barr.
    1:56:32 Yeah.
    1:56:33 Yeah.
    1:56:37 And so very like fatigued and depressed and literally on disability, couldn’t work.
    1:56:41 And he, I said, before we do anything, the way I operate is I want to get you feeling
    1:56:44 better first before we start to tackle some of the bigger things.
    1:56:49 We did the loading dose of NAD, which we came up with the five treatments in 10 days, came
    1:56:50 back to my office.
    1:56:51 His wife was there.
    1:56:52 She was crying.
    1:56:53 She goes, “In a week, my husband is back.”
    1:56:54 Wow.
    1:56:58 And I’ve seen that so many times with NAD and I can’t explain it, right?
    1:57:02 And if I just stick to the biochemist, it doesn’t make sense to, oh, you’re increasing the NAD,
    1:57:06 NEH ratio, fueling the mitochondria, which are all over the body, thousands per cell.
    1:57:10 There’s something that we just told, there’s got to be outside the mitochondrial effect
    1:57:13 of NAD that’s not well understood.
    1:57:18 So in the backdrop of our conversation today, there’ve been a number of themes, but one
    1:57:22 of the themes that seems to keep coming up is that there are a lot of things about medicine
    1:57:24 that we don’t understand.
    1:57:29 And yet there are tools that seem to work for certain people extremely well.
    1:57:33 A few years ago, I went to a meeting, this is a foundation meeting, a foundation I was
    1:57:40 a part of, where you get to see talks from really the best of the best laboratories.
    1:57:43 And they only show unpublished data.
    1:57:46 And at the time, I don’t know if this paper’s published yet, but at the time they were showing
    1:57:52 that they took people that were diagnosed with major depression.
    1:57:54 And they started doing a bunch of metabolomics on them.
    1:58:00 Now, this sounds pretty standard for social media, it’s actually pretty heretical.
    1:58:03 Not a lot of places have done this right.
    1:58:08 So a couple thousand patients, blood draws, they’re trying to figure out, they ask a simple
    1:58:14 question, are there any specific vitamin deficiencies that are associated with depression.
    1:58:18 And as I recall, they identified a few different types of vitamin deficiencies.
    1:58:22 So it’s not like one vitamin, it’s not always methylated B6 or something like that, or excuse
    1:58:25 me, it’s not always B6 or B12.
    1:58:30 But they found these clusters of patients that had major depression that were deficient
    1:58:33 in particular B vitamin.
    1:58:37 They supplemented back the B vitamin, and lo and behold, those patients showed remission
    1:58:39 of their depression.
    1:58:45 So one could conveniently conclude, oh, well, all depression is a B vitamin deficiency.
    1:58:47 But of course, that’s not true.
    1:58:52 More likely depression like fever is just a broad description of symptoms.
    1:58:57 But what was so exciting about this talk to me anyway, was that people were starting to
    1:59:02 look at nutritional deficiencies as a potential source of mental illness, which now has a
    1:59:03 bit more traction.
    1:59:05 But at the time was like, whoa, what are we really saying here?
    1:59:08 I thought all of depression was a serotonin deficiency, right?
    1:59:09 This kind of thing.
    1:59:15 So when you talk about NAD having these transformative effects and the fact that NAD can raise the
    1:59:20 tide on a number of different biological processes, to me, it makes perfect sense.
    1:59:24 It might have kicked off some mitochondrial pathway or some cellular pathway that then
    1:59:27 fills in a blank that’s desperately needed.
    1:59:28 Is that one way that we can conceptualize this?
    1:59:31 That makes total sense to me, like how you described it.
    1:59:37 So how often do you encourage your already healthy patients to do NAD infusions?
    1:59:38 What are the dosages?
    1:59:42 I should mention the NAD infusions, for most people, are a little bit costly.
    1:59:43 They are costly.
    1:59:50 They’re like anywhere from $500 to $1,000 or more if you’re in Los Angeles.
    1:59:51 So assuming someone has the means.
    1:59:52 Yeah.
    1:59:53 So here’s what we found.
    1:59:57 And again, just found it by treating a lot of people and learning is we do a loading dose.
    2:00:02 For most people, we found the sweet spot to be 750 milligrams.
    2:00:03 Intravenous.
    2:00:04 Intravenous.
    2:00:10 When they were doing NAD in the ’90s and they were doing it for substance abuse, so alcohol,
    2:00:12 pain medicine, morphine.
    2:00:13 They used it for that?
    2:00:14 That’s where it came from.
    2:00:19 Actually, it was in the ’90s, people traveling to Mexico for NAD infusions.
    2:00:22 That protocol was 10 straight days of intravenous NAD.
    2:00:23 Yeah.
    2:00:25 The dose they used was 3,000 milligrams.
    2:00:26 3,000 milligrams.
    2:00:27 Yeah.
    2:00:29 And that’s why it took 6 to 8 to 10 hours per infusion.
    2:00:30 You could not get through it.
    2:00:35 Putting 500 milligrams in over the course of 45 minutes is going to be very uncomfortable.
    2:00:37 Many people take anti-nausea med.
    2:00:38 So I’ll tell you about that.
    2:00:43 So that comes from, so there was a gentleman in the States in 2006, lived in Louisiana.
    2:00:45 He had a pain medicine addiction.
    2:00:49 Went to Mexico, got the NAD protocol, changed his life.
    2:00:53 He then licensed the use of the only injectable NAD product, which was from a South African
    2:00:59 company at the time, brought it to the United States, opened a clinic in Atlanta.
    2:01:00 All he did was addiction.
    2:01:05 And I got to know him because I’m in Charleston, not too far involved in IV work.
    2:01:06 He was not a physician.
    2:01:08 I don’t remember the time, but he came to me and said, “Hey, I need some help because
    2:01:11 I’m getting a lot of questions about this NAD stuff.”
    2:01:13 And so he handed me the original protocol.
    2:01:17 I mean, I’m super grateful and fortunate.
    2:01:23 But what I realized is no one has time to spend 6 to 8 to 10 hours in someone’s office.
    2:01:26 They may do that once, but they’re not doing it more than once.
    2:01:32 So we started trialing different dosages, 250, 500, 750,000 on up.
    2:01:36 And I just found collectively by watching people and how they did, 750 milligrams was
    2:01:40 a sweet spot, meaning they’d get the benefits, which we can talk about, but then they could
    2:01:42 get through it in an hour or two hours.
    2:01:43 And that was meaningful.
    2:01:46 And then we found that we don’t need 10 straight days.
    2:01:47 That’s too much.
    2:01:49 That just is crazy.
    2:01:54 We found that five treatments in 10 days, again, afforded people the ability to have
    2:01:56 great benefits, which were uniform.
    2:01:59 Probably 95% of people who do a loading test will come back and tell you their brain is
    2:02:00 getting bigger.
    2:02:01 They feel more creative.
    2:02:03 They have an elevated mood.
    2:02:05 They can sleep less, but have more energy.
    2:02:06 Colors look brighter.
    2:02:07 Languaging is easier.
    2:02:08 I mean, this is all very real.
    2:02:12 So I think it affects the nervous system first, just because of the concentration of the mitochondria
    2:02:15 for every single neuron in the body.
    2:02:20 The physical components, meaning recovery and helping with physical exercise, those come,
    2:02:21 but I think they come later.
    2:02:23 And so we settled on 750 milligrams.
    2:02:26 We settled on the loading dose.
    2:02:29 And then what I noticed is that people were coming back between three and four weeks,
    2:02:33 saying, “Hey, I don’t feel as good as I did after I did that loading dose.”
    2:02:37 And so we started doing a once a month maintenance dose.
    2:02:40 And that is what we still recommend to today.
    2:02:41 Some people will do less and some people do more.
    2:02:44 I have some people who do it once a week.
    2:02:45 But plenty of people do it once a month.
    2:02:46 And then some people do it quarterly.
    2:02:48 Some people do it whenever they can.
    2:02:52 On average, once a month seems to work really well for people.
    2:02:57 Then during the pandemic, and realizing this is growing, because again, we train practices
    2:02:59 kind of in the medicine that we practice.
    2:03:05 We train 300, 350 practices and kind of give them the playbook, so to speak.
    2:03:07 People weren’t coming to the office as much with COVID.
    2:03:09 So we started doing it subcutaneously.
    2:03:11 And actually that’s worked out really well.
    2:03:16 People do 100 milligrams subcutaneously, again, five days on, take two days off.
    2:03:20 You get a little bit of that stomach cramping from the 100 milligram injection.
    2:03:22 Like you said, can’t really be absorbed well orally.
    2:03:23 Not going to really work.
    2:03:25 So you’re going to have to inject it or infuse it.
    2:03:26 Agreed.
    2:03:27 There’s a price point here, right?
    2:03:30 It’s going to cost money.
    2:03:37 But like most things, to me, if I had to pick one thing for people, engaging in NAD would
    2:03:38 be it.
    2:03:39 Really?
    2:03:40 Yeah, yeah.
    2:03:43 One of those things, I’ve just been so impressed over the years.
    2:03:47 Now, peptides are amazing, not to knock peptides, peptides.
    2:03:49 There’s so many peptides and I will get there, right?
    2:03:52 Because you can take this peptide for the nervous system, this peptide for the immune
    2:03:53 system.
    2:03:58 But collectively, one agent, one thing, it’s NAD has been the most impactful from where
    2:04:00 I sit working with patients.
    2:04:02 Well, that’s a significant statement.
    2:04:08 So 100 milligrams injected subcutaneously, yeah, a little bit of stomach cramping.
    2:04:14 As compared to the 500 milligrams to 750 or 1,000 milligrams that one brings in IV.
    2:04:18 The fastest I’ve ever dripped it in was, I think, like 40 minutes.
    2:04:20 I can tell you the record.
    2:04:21 What’s the record?
    2:04:23 Three minutes and 26 seconds.
    2:04:24 Is that you?
    2:04:25 No, no, no, no, no.
    2:04:26 Or 500 milligrams?
    2:04:27 750 milligrams.
    2:04:28 Two separate people did it.
    2:04:30 500 cc is the saline.
    2:04:32 Three minutes, 26 seconds.
    2:04:33 Wow.
    2:04:34 It’s insane.
    2:04:35 Yeah.
    2:04:36 I don’t recommend it.
    2:04:37 No, no, we wouldn’t allow it to happen.
    2:04:38 That’s too much.
    2:04:40 You’ve got to have a lot of experience with anything.
    2:04:41 Yeah.
    2:04:45 I found that because you have to sit there for a while, you could think, “Okay, well,
    2:04:50 you organized the plumbing correctly that you could type or something, but you feel–
    2:04:51 It’s hard.
    2:04:52 –garbage enough–
    2:04:53 It’s hard.
    2:04:55 –during the infusion that you get irritable.
    2:05:01 It’s actually a very interesting window into empathy for people who have pain.
    2:05:02 Totally.
    2:05:06 You know, when you’re in this kind of whole body, kind of systemic pain and discomfort
    2:05:09 and you’re getting that saliva, I’m kind of sensing it now.
    2:05:10 I have a distinct memory of this.
    2:05:13 Kind of like for people that get seasick, you think about being on a boat and walking
    2:05:16 back and forth, get a little nauseous.
    2:05:20 Someone would walk in the room and you’re like, “God, why are they walking like that?”
    2:05:23 And it’s your own– it’s your sense of pain.
    2:05:25 I normally don’t have that response to people.
    2:05:31 I’m not a moody person in general, but then when you remove the infusion, you feel great
    2:05:35 and all of a sudden, people seem delightful, the irritating person.
    2:05:38 It’s a very interesting experiment in social empathy.
    2:05:43 It is, and this is just what I postulate, is that a lot of people are challenged because
    2:05:47 a lot of people are numb to the world they live in.
    2:05:49 They don’t feel things.
    2:05:53 And when you do NAD, there is nothing like that experience and that feeling.
    2:05:59 And so you are going to just psychologically say, “Something is changing inside of me.”
    2:06:02 And it’s something powerful because when I receive it, it’s a lot.
    2:06:06 And to your point, what we do is we have an IV room where we have eight chairs and we
    2:06:11 make it social because when you’re talking to people and learning about their experiencing,
    2:06:14 there’s actually a lot of healing that occurs just from that community.
    2:06:18 It’s a bonding experiment.
    2:06:23 For people that can’t afford the infusions, the injections would be the next best bet.
    2:06:26 If they can’t afford those, would it be the Sublingual NMN or NR?
    2:06:27 I think so.
    2:06:28 I think the NMN.
    2:06:29 I would choose over NR.
    2:06:35 So, going from most expensive to least expensive, most expensive would be IV, then it would
    2:06:42 be subcutaneous, then it would be NR, and then it would be a Sublingual NMN.
    2:06:43 Yeah.
    2:06:44 Okay.
    2:06:45 That’s about right.
    2:06:46 I mean, you could do NAD topically.
    2:06:48 It’s a little bit wildcard doing it topically.
    2:06:50 You could do it under your patch.
    2:06:53 The antipyretic patches, those give me a really terrible…
    2:06:54 The problem is the patch.
    2:06:55 I get this…
    2:06:56 It’s the patch.
    2:06:57 It’s adhesive.
    2:06:58 It’s too strong.
    2:07:01 And lots of people get irritated, their skin gets irritated.
    2:07:06 I think the NAD gets in well, but the patch itself is a hindrance, obstacle.
    2:07:12 And for those that are listening to this, and they may recall, I did an episode of this
    2:07:17 podcast with Dr. Peter Atea, where we talked about NAD and NMN and NR, and that was mainly
    2:07:19 focused on the research literature.
    2:07:24 You’re not going to find much, so what we’re talking about here is clinical experience.
    2:07:25 It is.
    2:07:26 Yeah.
    2:07:27 Full disclosure.
    2:07:28 I’m a clinician through and through.
    2:07:30 I’m experiencing experiences observing people.
    2:07:32 And you’re interested in what works.
    2:07:37 Well, but I’m confident about it because I’ve done a lot of it.
    2:07:42 I’ve seen a lot of how peptides work because we’ve done a lot of it, this NAD, because
    2:07:48 we’ve overseen, again, a lot of NAD here and in London all over, and the providers we
    2:07:49 work with.
    2:07:54 So we get a lot of feedback about what works and what doesn’t work.
    2:08:00 Speaking of clinicians and science and all of this, there are a couple other peptides
    2:08:04 that have received FDA approval that are commonly in use.
    2:08:14 Things like PT141, which is in this melanostite hormone pathway that’s used.
    2:08:21 One of its FDA-approved uses is, I think the brand name is Vylici, is for female hypolabido.
    2:08:22 Right.
    2:08:23 So it stimulates libido in women.
    2:08:25 It’s also used to stimulate libido in men.
    2:08:26 Is that right?
    2:08:33 It can be, and it can be helpful for, it’s like a neurogenic mechanism for erectile dysfunction.
    2:08:35 So it’s not just related to blood flow?
    2:08:37 It’s not, actually.
    2:08:43 And PT141, yeah, like a fragment or derivative of the peptide melanotan, which stimulates
    2:08:49 alpha melanocytes, stimulating hormone, which is becoming more in play, I guess, in the
    2:08:52 environment I operate in just because of mole toxicity.
    2:08:58 When we think of mole toxicity being a biotoxin and hitting MSH being kind of the general
    2:09:01 in terms of a lot of these hormonal pathways, actually.
    2:09:05 And melanotan can strip bolster by putting out more melanocytes.
    2:09:07 Stimulating hormone seems to bolster immune response.
    2:09:10 I think there’s an element with energy, too.
    2:09:15 The downside of melanotan is it stimulates melanocytes, so you’re going to get this tanning.
    2:09:20 And it’s not like a, it’s like an orange-looking tanning.
    2:09:21 From the inside out.
    2:09:22 Yeah, you see it.
    2:09:23 You recognize it.
    2:09:29 So PT141, what they found is in rats, I think it was, female rats were copulating more when
    2:09:30 they got this compound.
    2:09:34 And they’re like, “Oh, cool, let’s try it in humans,” and it’s led to that.
    2:09:38 Our trouble with it is it’s very small or narrow therapeutic window.
    2:09:42 And if you give too much, you’re going to get nauseous pretty quickly.
    2:09:45 And some people don’t like, particularly women, don’t like that tanning look.
    2:09:46 It’s not a very…
    2:09:48 It can look very unnatural.
    2:09:49 Unnatural is the word.
    2:09:54 Medial pituitary, which at least my understanding is the origin of these peptides that we’re
    2:09:56 talking about now is super interesting.
    2:10:00 And you mentioned the nausea, these peptides hit multiple pathways.
    2:10:04 When we had Dr. Zachary Knight from University of California, San Francisco, on to talk about
    2:10:12 GLP1 in a lot of detail, he mentioned that some of the nausea associated with ozempic
    2:10:17 and manjarro and things like that relates to the fact that there are receptors for these
    2:10:22 things, not just in one hypothalamic structure, but also in area, like areopostrema and areas
    2:10:27 of the brain that are these “primitive” areas that are associated with generating
    2:10:32 nausea when you need to rid yourself of a poison that made you conveniently engineered
    2:10:38 us with neurons that, when they detect chemical changes in the blood, make us vomit.
    2:10:41 And to touch on that is what we found is if we start with a, we’re going to microdose
    2:10:47 and go slowly with the GLP1s, the nausea is virtually unheard of.
    2:10:51 Not saying it doesn’t occur, but it’s super rare if you just take your time with it.
    2:10:55 I think when people have most problems they’re doing, they’re shotgunning the dose essentially,
    2:10:56 you’re overwhelming your system.
    2:10:58 So I have two more questions.
    2:11:04 The first one is a bit of a controversial one.
    2:11:10 Today we’ve talked about a lot of peptides that you’ve observed incredible clinical utility
    2:11:11 for.
    2:11:19 We also talked about a lot of peptides that the FDA has banned basically to be blunt.
    2:11:25 We’ve also talked about peptides that at one point not too long ago were considered part
    2:11:30 of kind of niche culture like fitness or bodybuilding culture that are now approaching what will
    2:11:35 probably be trillion-dollar industries over the next 10 years, things like GLP1 agonists.
    2:11:42 So any listener with their neurons firing will put two and two together and say, “Okay,
    2:11:43 what’s the deal?”
    2:11:46 Obviously, the FDA, I like to believe, has a genuine interest in our safety.
    2:11:49 They don’t want us taking things that are dangerous for us.
    2:11:54 At the same time, there seems to be a kind of clawing back of what’s out there and then
    2:12:00 a handing off to pharmaceutical companies to put out compounds for which there are tremendous
    2:12:01 profit margins.
    2:12:02 Correct.
    2:12:04 I mean, the profit margins on these are insane.
    2:12:05 We can’t comprehend it.
    2:12:07 So MK677, I crossed out, right?
    2:12:17 The FDA grabbed that one, thymicin-alpha1 crossed out, okay, a bunch of other things
    2:12:22 that have been BPC157 clawed back.
    2:12:25 So how should we frame this in our mind?
    2:12:30 In other words, do you think that the FDA has genuine good intentions of trying to protect
    2:12:32 the general public and that’s why they’re doing this?
    2:12:39 Or is this a plan to kind of make that appear to be the case so that these that can then
    2:12:43 be sold at a very, very high profit margin, and perhaps it could be both, right?
    2:12:45 It’s not in either or.
    2:12:52 And I want to be very clear, I work at a major medical school, but I’ll speak freely anyway.
    2:12:57 As would my colleagues, I like to think that these governing bodies have some people there
    2:12:59 at least with very good intentions.
    2:13:01 I don’t think it’s a bunch of bad people like writhing their hands together with getting
    2:13:03 kickbacks on firemen.
    2:13:04 I don’t believe that.
    2:13:06 In fact, I know that not to be the case.
    2:13:08 But what’s really going on here?
    2:13:09 Because this is kind of weird.
    2:13:15 There’s this huge class of compounds we call peptides that clearly have immensely beneficial
    2:13:19 uses in the right dosage, in the right hands, with the right physicians, they’re being clawed
    2:13:20 back.
    2:13:21 Why?
    2:13:23 It’s confusing.
    2:13:24 I think it’s probably both.
    2:13:30 I think, you know, I would say that, unfortunately, a lot of times when the government acts,
    2:13:31 they overreach.
    2:13:33 I do think they probably have good intentions.
    2:13:41 I think there’s probably sound reasons to want to have oversight of things that seemingly
    2:13:43 is the wild, wild west.
    2:13:45 And there’s truth to that.
    2:13:49 Because peptides came on the scene, and people started using them, they’re recommended here
    2:13:50 and there.
    2:13:55 People could get them from still can research companies, and there’s not a lot of corralling
    2:13:58 of understanding, well, what is going on?
    2:14:03 So I’m sure there’s an element to like, hey, let’s understand this better.
    2:14:05 But on that side, I think they went too far, right?
    2:14:10 Because I think if you really look at data, or if you were really interested in that,
    2:14:18 there’s ways to understand how things work without removing them from the marketplace.
    2:14:24 So the other side of me is like, just like we’re talking about, ozempic and mojorno,
    2:14:27 peptide and terzepetide are blockbuster drugs.
    2:14:32 If you’re a pharmaceutical company, and you see that there’s 15 to 20 other peptides,
    2:14:36 which are really working and really working, because again, we’ve just seen the clinical
    2:14:39 response over and over and over.
    2:14:45 It’s not a large leap to think, hey, if we’re a pharmaceutical company, what if we turned
    2:14:51 that peptide, which was available to the commoner, for lack of a better term, into a drug?
    2:14:57 Like vialisi, that was done for melanocyte-simulating hormone pathways.
    2:15:04 And so I’m sure I think it’s both, and that’s why I go back to it.
    2:15:07 We have to operate within certain boundaries, right?
    2:15:08 That’s great.
    2:15:09 We have to understand those boundaries.
    2:15:14 It would be, and I say this sincerely, when we’re talking about health care, we’re talking
    2:15:19 about people’s health, we’re not even close to talking about the truth for most things,
    2:15:20 right?
    2:15:22 We’re talking about why people get chronic disease.
    2:15:26 We’re not talking about how our food is really over-processed and the availability of high
    2:15:28 quality nutrients and what that means.
    2:15:30 We’re not talking about all the toxicities.
    2:15:35 We just look at roundup glyphosate, and it’s interference with so many pathways in the
    2:15:40 body and people say, you know, in Monsanto and whoever runs that now saying it’s so safe
    2:15:41 and it’s just not true.
    2:15:49 So I think it’s in line with, and what I support is, unfortunately and fortunately, as an individual,
    2:15:50 you have to be your own best advocate.
    2:15:56 You can’t rely on someone to say, particularly the government, that you have permission or
    2:15:57 not permission to do this.
    2:16:02 You think it’s best for people to do their own research, you know, seek out reliable information,
    2:16:03 right?
    2:16:04 Start here.
    2:16:08 I mean, you guys vet so much stuff, very safe place for people to be like, this is where
    2:16:09 I want to start.
    2:16:12 And then life is, you learn by exploring and seeing what works for you.
    2:16:14 It’s like, you start with a recipe to cook, right?
    2:16:16 But some people like it saltier.
    2:16:17 Some people like it spicier.
    2:16:19 You got to see what works best for you.
    2:16:24 And that’s why I seek out other people, people like myself, other physicians, other people
    2:16:28 who have experience saying, hey, we’ll help you guide you in this.
    2:16:30 And that’s where the magic happens.
    2:16:34 But to be honest, we’re not being truthful in many levels when we talk about health.
    2:16:35 We’re just not.
    2:16:38 We spend so much money for what?
    2:16:40 We’re not making a dent in chronic disease.
    2:16:41 We’re not making an impact.
    2:16:44 We’re not helping people lead better lives.
    2:16:49 You know, medicine is great for life and death things.
    2:16:50 It really is.
    2:16:53 You know, I, in August of 2020, I had terrible abdominal pain.
    2:16:56 I just come back from visiting our friends in Hawaii.
    2:16:59 I kind of tried to treat myself unsuccessfully.
    2:17:01 I eventually was on Labor Day.
    2:17:02 I had so much pain the next day.
    2:17:06 I called my friend or his radiologist said, I need to do a CAT scan.
    2:17:07 I did the CAT scan.
    2:17:08 He called me on the way back to the office.
    2:17:13 I had a blood clot in the vein going to my liver that had completely cut off.
    2:17:14 I almost died.
    2:17:15 Like it was really serious.
    2:17:18 There could be hospitalized on blood thinners now.
    2:17:23 I am forever grateful for pharmaceuticals, saved my life, right?
    2:17:27 But those same medicines aren’t probably going to help me lead my best life, right?
    2:17:31 And there’s it’s, it’s challenging having been educated in a very formal conventional
    2:17:36 medical system, which is dominated by the pharmaceutical industry is a problem, right?
    2:17:43 We go back to the Flexner report, which is like 1917, 1915 or something, where they studied
    2:17:47 medical education and basically said, if you’re a medical school and you’re not promoting
    2:17:53 pharmaceuticals and inline, and we’re going to kick out alternative remedies and modalities
    2:17:57 like chiropractic and acupuncture and nutrition, they don’t count anymore.
    2:17:58 And that’s where we are.
    2:18:02 The only thing that matters and we see it as a society, you were deemed healthy by the
    2:18:03 pills we take, right?
    2:18:08 If we’re going to be really honest, those pills aren’t making us healthy.
    2:18:11 And by and large, they’re not even making us well anymore, you know what I mean?
    2:18:16 And so I think it’s time and it’s wonderful to have this forum to be able to talk about
    2:18:20 like, and this why I support so many other people talking about it, like we need to make
    2:18:23 a change in that we need to start being honest about what we’re doing.
    2:18:28 Our health is not going to be coming from doctors saying taking this pill or that potion.
    2:18:30 It’s not not at this stage.
    2:18:33 And it’s more likely that people are going to feel healthy from seeing their trainer in
    2:18:34 their gym, right?
    2:18:37 These why these things go to the gray market or black market, because people actually get
    2:18:38 results.
    2:18:39 You know what I mean?
    2:18:41 And it’s just sad, but true.
    2:18:43 And so to answer your question, I think it’s both.
    2:18:45 I think the pharmaceutical companies are greedy.
    2:18:47 I think they like making money, right?
    2:18:50 I think they also like helping people, right?
    2:18:54 They want to help people, but it comes with a big cost.
    2:18:58 And the government’s there to kind of corral that, but like most things, the government
    2:19:01 doesn’t go too far, right?
    2:19:04 And I think we need to be honest about those discussions and it’s not threatening and it’s
    2:19:08 not harmful just to be saying, Hey, how do we make this better?
    2:19:11 And how do we even agree to disagree?
    2:19:13 Let’s just start there.
    2:19:14 I really appreciate your take.
    2:19:17 I to rely on prescription drugs now and again.
    2:19:23 I don’t know, maybe I’ll lose some following for saying this, but I’ve had some situations
    2:19:28 where it made sense to like taking in a biotic, like after a surgery or something or two.
    2:19:31 Like I’m not like anti-antibiotics, right?
    2:19:34 I also don’t take, I don’t also don’t eat them like M&Ms.
    2:19:40 I also believe that, well, everything you said, I generally agree with.
    2:19:43 I don’t have the clinical expertise or the nuance to really understand these governing
    2:19:44 bodies.
    2:19:48 That’s one of the reasons why I’m asking today and really appreciate you shedding light
    2:19:49 on this.
    2:19:52 I think you’re, you’re clearly a truth teller.
    2:19:55 You’re telling us your truth from the clinical perspective, but it’s clear you also have
    2:20:00 a broad, broad optics here and we appreciate that.
    2:20:01 Sure.
    2:20:08 Podcast has always been about bringing diverse outlooks on the same things and it’s been
    2:20:14 wonderful today to be able to explore peptides, NAD, and M&Ms issue of FDA approval and FDA
    2:20:16 removal, as the case may be.
    2:20:21 You said something earlier a couple of times that I’d like to finish up on.
    2:20:25 You talked about positive thoughts.
    2:20:31 You’re a physician, not a psychologist, but you’re a physician and you’re in the business
    2:20:34 of making people feel better.
    2:20:41 It’s clear to me that among your many talents, you have great powers of observation.
    2:20:43 What is this thing about positive thoughts?
    2:20:48 There are a lot of neuroimmunological data out there showing that stress makes us sick.
    2:20:53 If we stress too long, repeatedly for too long stress in the short period is actually good
    2:20:56 for us, right?
    2:20:59 There are some data showing that positive thoughts can enhance immune system function,
    2:21:00 et cetera.
    2:21:03 That’s pretty cool.
    2:21:08 Clinically, however, what’s your observation about mindset and health?
    2:21:13 I think we’re just scratching the surface and I think it is the most profound way to
    2:21:14 affect your life, right?
    2:21:17 So there’s a couple of things I’ll say about it.
    2:21:20 One, no good has ever come from a negative thought.
    2:21:25 Nothing ever good has come from a negative thought and because all of us have a choice
    2:21:34 about every decision we make, to me, it’s always best to slant that decision in a positive
    2:21:35 frame.
    2:21:37 Now, it doesn’t mean you’re fake about it, right?
    2:21:39 People really suffer.
    2:21:43 People really go … I mean, it is a very stressful time right now, maybe the most stressful time
    2:21:49 in human history and there’s no need to gloss over it and saying life is peaches and cream
    2:21:51 because it’s not for a lot of people.
    2:21:57 But what I know just personally and professionally is that when you start pivoting towards positivity,
    2:22:00 you get more positivity, right?
    2:22:04 And all of us, every single human has that opportunity to do that.
    2:22:07 Some people, it’s way harder choices.
    2:22:11 They are dealt a much more challenging and difficult hand, lots of people, but if we
    2:22:13 think about it, we didn’t get to choose our eye color.
    2:22:14 We didn’t choose to get to choose our family.
    2:22:18 We didn’t get to choose where we were born or how we were brought up, but we do get to
    2:22:21 choose how we respond to those things.
    2:22:25 And so what I’ve learned is the more … There’s never enough positivity I can exude.
    2:22:30 There’s never enough positivity I can be around, ever in my life.
    2:22:34 It is just the most amazing thing and it can never be taken from you, right?
    2:22:40 And so when we talk about success and longevity and health span, to me, positivity has to
    2:22:49 be a part of that because the mindset of positivity will override almost everything, literally.
    2:22:53 And I can’t tell you how that happens on a biochemical or physiologic basis, but I know
    2:22:54 it to be a truth.
    2:23:00 I know it in the core of my being that the more positive I am, the more I can influence
    2:23:05 other people’s and plant seeds and help people be more positive.
    2:23:09 And that is something that I cherish and just love and it’s not talked about enough.
    2:23:15 It’s precisely as a physician, we’re talking about the science and this study and putting
    2:23:17 people on this medicine.
    2:23:23 But really the value, and I made this decision back in 2010 because I had my own practice
    2:23:27 and I decided to stop taking insurance and it wasn’t a money thing.
    2:23:32 It wasn’t like, “Oh, it was because I was no longer valuable, taking five to seven minutes
    2:23:34 with each person and seeing 40 patients a day.”
    2:23:40 And for me, I felt like I am not fulfilling my purpose here when I’m just writing prescriptions.
    2:23:45 That my purpose will be fulfilled if I can really have conversations where I get to know
    2:23:50 people and peptides and NAD tie into that because they are gateways to build trust with
    2:23:57 me so that I can actually help you and individual learn how to be more positive and to slant
    2:23:59 yourself and have that posture.
    2:24:04 Because ultimately all of us need the energy, want the energy to find our purpose.
    2:24:10 Once you find that purpose, oh my goodness, life gets magical because we’re all unique.
    2:24:12 We all have a different DNA structure.
    2:24:18 God gave us that to be unique, to shine our light, to contribute, to help others.
    2:24:21 Most people don’t know about that because they’re in pain or they’re tired or whatever
    2:24:22 they’re suffering.
    2:24:28 And if we can help walk people through that and help them heal that, that’s going to
    2:24:30 get really good.
    2:24:33 And that’s just what I enjoy doing.
    2:24:34 Beautifully said.
    2:24:35 Thank you.
    2:24:39 And so grateful to you for doing that within your clinical practice, for making that decision
    2:24:45 a few years back, to shift over to being aligned with your purpose and the way that you’ve
    2:24:51 now expanded your practice to public education will provide links to your practice and to
    2:24:53 your public education efforts.
    2:24:59 And for coming here to do this significant public education effort about peptides and
    2:25:05 other compounds and regulatory bodies and also just the field of medicine and also just,
    2:25:10 you know, I think so often we hear from scientists or from physicians and we forget the human
    2:25:17 component and what’s so beautiful about what you do and the way you do it is that your
    2:25:19 humanity really comes through.
    2:25:20 I appreciate that.
    2:25:21 So it really does.
    2:25:26 I can tell you really care and I know our listeners and viewers can tell us well.
    2:25:27 So thank you.
    2:25:32 As this field evolves and advances, please come back and talk to us again.
    2:25:33 I would love to.
    2:25:39 Well, again, we’ll provide links so that people can find you and some of the resources that
    2:25:44 back up what we’ve discussed today and Craig, Dr. Conover, thank you ever so much.
    2:25:45 Well, thank you, Andrew.
    2:25:47 No, it’s really, I’m so honored to be here.
    2:25:52 I respect and love the work you’re doing and the light you’re shining and you’re helping
    2:25:53 so many.
    2:25:59 You have such a wide audience that, you know, trust you and it’s amazing.
    2:26:04 Like I said, I see it every day with people coming to me and bouncing what you do and
    2:26:06 saying, Hey, is this good for me?
    2:26:08 And it’s, that is amazing.
    2:26:09 I love that.
    2:26:10 That’s how we get better, right?
    2:26:12 We help support each other.
    2:26:16 And I just appreciate what you’re doing and being here is truly an honor, really a big
    2:26:17 deal for me.
    2:26:18 So thank you.
    2:26:19 Thank you.
    2:26:20 I’ll take that in and right back at you.
    2:26:21 Come back again.
    2:26:22 I appreciate it.
    2:26:23 I appreciate you.
    2:26:24 Thank you.
    2:26:28 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Craig Conover to learn more about
    2:26:32 his work and his clinic, as well as to find links to some of the things discussed in today’s
    2:26:33 episode.
    2:26:34 Please see the show note captions.
    2:26:38 And if you’d like to learn more about peptides, including some of the ones that we discussed
    2:26:42 today, but also some additional ones, please see the link to the solo episode that I did
    2:26:45 about peptide therapies in the captions.
    2:26:49 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:26:52 That’s a terrific zero cost way to support us.
    2:26:56 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple and on both Spotify
    2:26:57 and Apple.
    2:26:59 You can leave us up to a five star review.
    2:27:03 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:27:06 That’s the best way to support this podcast.
    2:27:09 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
    2:27:13 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
    2:27:14 on YouTube.
    2:27:17 I do read all the comments for those of you that haven’t heard.
    2:27:18 I have a new book coming out.
    2:27:20 It’s my very first book.
    2:27:23 It’s entitled protocols and operating manual for the human body.
    2:27:26 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on more
    2:27:32 than 30 years of research and experience and it covers protocols for everything from sleep
    2:27:38 to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    2:27:43 Of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:27:47 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    2:27:49 There you can find links to various vendors.
    2:27:51 You can pick the one that you like best.
    2:27:55 Again, the book is called protocols and operating manual for the human body.
    2:27:59 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:28:00 platforms.
    2:28:05 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
    2:28:09 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    2:28:13 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:28:14 on the Huberman Lab podcast.
    2:28:17 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    2:28:20 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter.
    2:28:25 Our neural network newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries
    2:28:29 as well as protocols in the form of brief one to three page PDFs.
    2:28:35 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning, optimizing dopamine, improving
    2:28:38 your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
    2:28:43 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine that includes
    2:28:47 cardiovascular training and resistance training with sets and reps all backed by science and
    2:28:50 all of which again is completely zero cost.
    2:28:52 To subscribe, simply go to HubermanLab.com.
    2:28:56 Go to the menu tab up in the upper right corner, scroll down a newsletter and provide
    2:28:57 your email.
    2:29:00 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
    2:29:05 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Craig Conover.
    2:29:08 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:29:13 [MUSIC]
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Craig Conover.
    Tiến sĩ Craig Conover là một bác sĩ y khoa đã được đào tạo tại Đại học Brown và Đại học Thomas Jefferson.
    Ông là một chuyên gia hàng đầu thế giới trong lĩnh vực mà ông gọi là y học hiệu suất, liên quan đến việc sử dụng peptide và các liệu pháp khác để cải thiện sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
    Nhiều bạn có thể đã nghe về liệu pháp peptide. Có thể một số bạn chưa nghe.
    Peptide đơn giản chỉ là một loại protein nhỏ, vì vậy insulin là một peptide.
    Chúng ta có hàng nghìn loại peptide khác nhau trong não và cơ thể, và chúng thực hiện nhiều vai trò khác nhau.
    Chuyên môn của Tiến sĩ Conover là sử dụng peptide ngoại sinh, tức là những peptide mà người ta tiêu thụ, để kích hoạt nhiều con đường trong não và cơ thể nhằm tăng cường sức khỏe.
    Tất nhiên, các peptide như insulin đã được sử dụng trong nhiều năm để điều trị các vấn đề như tiểu đường, nhưng hôm nay chúng ta sẽ nói về các peptide mới, bao gồm GLP1, tức là các analog peptide giống glucagon, như ozempic và mungero, mà tôi nhận thấy là có phần gây tranh cãi.
    Tuy nhiên, hôm nay chúng ta sẽ nói về việc sử dụng microdosing cho những peptide này.
    Chúng ta sẽ thảo luận về những peptide này kết hợp với các peptide khác, cũng như các thực hành hành vi để bù đắp cho sự mất cơ liên quan đến chúng.
    Sau đó, chúng ta sẽ đi sâu vào một số peptide ít được biết đến hơn, nhưng đang ngày càng được sử dụng.
    Chẳng hạn, BPC157, hay hợp chất bảo vệ cơ thể 157, được sử dụng để điều trị viêm, tăng tốc độ lành vết thương và nhiều vấn đề khác.
    Sau đó, chúng ta sẽ thảo luận về việc sử dụng peptide cụ thể để tăng cường tiết hormone tăng trưởng trong khi ngủ, cũng như một số peptide có thể thực sự tăng cường giấc ngủ REM một cách đáng kể.
    Hôm nay, chúng ta cũng sẽ thảo luận về liệu pháp testosterone, không chỉ cho nam giới mà còn cho phụ nữ.
    Những điều này đang ngày càng trở nên phổ biến, cũng như những thứ như NAD và một số loại thực phẩm chức năng cụ thể. Tiến sĩ Conover, như ông sẽ sớm nói với bạn, không phải là một người ủng hộ lớn cho các loại thực phẩm chức năng, nhưng ông có đề cập đến một số loại mà ông cảm thấy đặc biệt hữu ích, bao gồm những thứ như Coenzyme Q10 và một số vitamin B đã methyl hóa, và ông giải thích lý do tại sao ông có quan điểm đó.
    Vì vậy, cuộc thảo luận hôm nay thực sự dành cho bất kỳ ai quan tâm đến sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Lý do tôi nói như vậy là vì ngay cả khi bạn không xem xét việc sử dụng peptide hoặc đã sử dụng peptide, peptide và một số hợp chất khác mà tôi đã đề cập nằm ở đâu đó giữa việc không làm gì ngoài việc bổ sung chế độ ăn uống và tập thể dục, mà tôi coi là bước tiếp theo trong việc nâng cao các phương pháp chăm sóc sức khỏe của bạn.
    Sau đó, tất nhiên, có một số loại thuốc theo toa, bao gồm liệu pháp hormone, chẳng hạn như liệu pháp hormone tăng trưởng, liệu pháp testosterone và một số thứ khác mà, đúng, có thể điều chỉnh các con đường hormone đó, chúng thực sự là hormone, nhưng chúng thực sự có thể làm ngừng sản xuất tự nhiên của các con đường hormone đó.
    Liệu pháp peptide nằm ở đâu đó giữa việc không làm gì và việc bổ sung cũng như những liệu pháp hormone tiên tiến hơn, và đó là lý do tại sao tôi tin rằng liệu pháp peptide đang ngày càng trở nên phổ biến. Chúng có thể tăng cường các con đường hormone cụ thể. Chúng có thể tăng cường, thực tế là, nhiều quá trình trong não và cơ thể để nâng cao sức khỏe, nhưng chúng không có xu hướng hoạt động trong chu trình phản hồi tiêu cực bằng cách ngừng sản xuất nội sinh của chính mình.
    Bây giờ, điều đó không có nghĩa là chúng không có một số mối quan tâm về an toàn, và hôm nay chúng ta tất nhiên sẽ thảo luận về các tác dụng phụ tiềm ẩn và mối quan tâm về an toàn của peptide, cũng như vấn đề quan trọng về việc tìm nguồn peptide sạch và làm việc với một bác sĩ được chứng nhận nếu ai đó định theo đuổi việc sử dụng peptide.
    Vì vậy, vào cuối cuộc thảo luận hôm nay, bạn sẽ ở ngay trên đỉnh cao của…
    Những gì đang diễn ra và hướng đi của các peptide, và theo đó, bạn sẽ nhận thấy rằng trong cuộc thảo luận hôm nay, chúng ta sẽ nói khá nhiều về những gì FDA hiện cho phép liên quan đến các peptide theo đơn thuốc, những gì FDA gần đây đã loại bỏ khỏi thị trường liên quan đến các peptide, và như một cập nhật rất gần đây, ngay trước khi phát hành tập này, tôi đã biết rằng ba peptide, CJC1295, ipomerellen, cả hai đều thuộc nhóm hormone tăng trưởng secretogog, có nghĩa là chúng thúc đẩy sự giải phóng hormone tăng trưởng, cũng như thymocin beta alpha, nằm trong con đường chống viêm và sửa chữa mô. Ba peptide này hiện đã được cho phép lại để kê đơn tại Hoa Kỳ.
    Vì vậy, vào thời điểm ghi âm tập này, chúng tôi đã thảo luận về một số peptide đó như là những peptide gần đây bị cấm bởi FDA. Chúng hiện đã được FDA phê duyệt lại cho sử dụng ở người. Vì vậy, đây là một cập nhật ngắn gọn và rất gần đây.
    Tóm lại, trong phần giới thiệu dài dòng này, hôm nay bạn sẽ tìm hiểu về lĩnh vực khoa học tuyệt vời này gọi là sinh học peptide và cách nó có thể tăng cường sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất, và bạn sẽ làm điều đó từ một trong những chuyên gia lâm sàng hàng đầu thế giới.
    Trước khi bạn bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang lại thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng tôi là Juve. Juve sản xuất các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ đạt tiêu chuẩn y tế. Bây giờ, nếu có một điều mà tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này, đó là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta. Ngoài ánh sáng mặt trời, các nguồn ánh sáng đỏ và gần hồng ngoại đã được chứng minh là có tác động tích cực đến việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan, bao gồm…
    khôi phục cơ bắp nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và quá trình lành vết thương, cải thiện tình trạng mụn, giảm đau và viêm, thậm chí là chức năng ti thể, và cải thiện thị lực. Điều làm cho đèn Juve trở nên khác biệt và là thiết bị trị liệu ánh sáng đỏ mà tôi ưa thích là chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng, có nghĩa là các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần kết hợp với nhau để kích thích các thích nghi tế bào tối ưu. Cá nhân tôi sử dụng bảng đèn toàn thân Juve khoảng ba đến bốn lần một tuần, và tôi sử dụng đèn cầm tay Juve cả ở nhà và khi đi du lịch. Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập vào Juve, được đánh vần là J-O-O-V-V dot com slash Huberman. Juve đang cung cấp một khoản giảm giá độc quyền cho tất cả người nghe của Huberman lab với mức giảm lên đến 400 đô la cho các sản phẩm Juve. Một lần nữa, đó là Juve, được đánh vần là J-O-O-V-V dot com slash Huberman để nhận giảm giá lên đến 400 đô la. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi BetterHelp. BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép được thực hiện hoàn toàn trực tuyến. Liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng cho sức khỏe tổng thể. Thực tế, tôi coi việc thực hiện liệu pháp thường xuyên quan trọng như việc tập thể dục thường xuyên, bao gồm cả bài tập tim mạch và bài tập kháng lực. Bây giờ, về cơ bản có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp. Đầu tiên, nó cung cấp một mối quan hệ tốt với người mà bạn có thể thực sự tin tưởng và nói chuyện về bất kỳ và tất cả các vấn đề mà bạn quan tâm. Thứ hai, liệu pháp tuyệt vời cung cấp sự hỗ trợ dưới hình thức hỗ trợ cảm xúc, nhưng cũng có sự hướng dẫn cụ thể, những điều nên làm và không nên làm. Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể giúp bạn đạt được những hiểu biết hữu ích mà bạn sẽ không thể đạt được nếu không có. Những hiểu biết cho phép bạn làm tốt hơn, không chỉ trong cuộc sống cảm xúc của bạn, trong cuộc sống quan hệ của bạn, mà còn trong mối quan hệ với chính mình và cuộc sống nghề nghiệp của bạn cùng với tất cả các mục tiêu sự nghiệp. Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn có thể…
    thực sự phù hợp và mang lại cho bạn ba lợi ích mà tôi đã mô tả.
    Ngoài ra, vì BetterHelp hoàn toàn hoạt động trực tuyến, nên rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng
    để phù hợp với một lịch trình bận rộn mà không cần phải đi lại đến văn phòng của nhà trị liệu hay ngồi chờ
    trong phòng chờ hoặc tìm chỗ đậu xe.
    Bây giờ, nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho
    tháng đầu tiên của bạn.
    Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
    Và bây giờ là phần thảo luận của tôi với Tiến sĩ Craig Conover.
    Tiến sĩ Craig Conover.
    Chào mừng bạn.
    Cảm ơn bạn, Andrew.
    Tôi rất trân trọng lời mời đến đây.
    Tôi rất vui vì bạn có mặt ở đây.
    Chúng ta sẽ bắt đầu khám phá lĩnh vực được gọi là peptide.
    Và đây là một lĩnh vực thú vị.
    Chắc chắn rồi.
    Và tôi nghĩ hầu hết mọi người có lẽ không biết peptide là gì.
    Họ không nên cảm thấy tội lỗi hay xấu hổ về điều đó, và tôi chắc chắn bạn sẽ giải thích cho chúng tôi.
    Nhưng lĩnh vực y học mà mọi người thường gọi là peptide đang thu hút được nhiều sự chú ý, mặc dù nó đã tồn tại từ lâu.
    Và tôi thấy điều này đặc biệt thú vị vì có nhiều người đang sử dụng peptide cho những mục đích rất cụ thể, nhưng hầu hết mọi người chưa thực sự nghe nói về các peptide khác nhau đang có.
    Và nếu có điều gì đó, chúng ta có thể chắc chắn rằng trong những năm tới, peptide sẽ ngày càng trở nên phổ biến.
    Tôi hoàn toàn đồng ý.
    Và tất nhiên, có peptide cực kỳ phổ biến là GLP-1 agonist.
    Chắc chắn rồi.
    Tôi sẽ tiếp tục.
    Vì vậy, để bắt đầu và đảm bảo mọi người đều hiểu, peptide là gì?
    Vâng.
    Ý tôi là, từ một cấp độ rất cơ bản, peptide chỉ là chuỗi các axit amin.
    Vì vậy, axit amin đều là các phân tử tự nhiên.
    Chúng ta gọi nó là peptide nếu nó có 40 axit amin trở xuống, gọi là protein nếu nó có 41 axit amin trở lên.
    Cơ thể sản xuất, tôi nghĩ là lần cuối tôi đọc, 300.000 peptide.
    Vì vậy, đó là một con số khổng lồ.
    Chúng ta có lẽ đang sử dụng khoảng 150 peptide trong điều trị trong suốt những năm qua, điều này rõ ràng là rất nhỏ so với con số đó.
    Vậy theo quan điểm của bạn, điều này đang nở rộ.
    Chúng tôi đã sử dụng peptide khoảng tám năm, một khoảng thời gian dài, nhưng vẫn còn rất sớm trong việc hiểu cách tốt nhất để sử dụng peptide và cách mà chúng tôi sẽ thu được nhiều lợi ích nhất từ chúng trong lâm sàng.
    Vì vậy, điều này thật thú vị.
    Có lẽ để định hướng cho chúng ta, chúng ta nên nói về GLP-1 trước.
    Không phải vì đây là loại peptide mà tôi nghĩ mọi người muốn xem xét cho bản thân, mà vì hầu hết mọi người có lẽ đã nghe nói về semaglutide và mungero và những thứ tương tự.
    Vậy đã bao lâu rồi kể từ khi con người bắt đầu tiêm các chất kích thích GLP-1 để giảm cân?
    Tôi nghĩ khía cạnh giảm cân chỉ mới diễn ra trong vài năm gần đây.
    Có nghĩa là, tốc độ phát triển của nó thật đáng kinh ngạc, đến mức nó thực sự trở thành loại thuốc được kê đơn số một ở Mỹ.
    Semaglutide ozempic đã được phê duyệt lâu hơn cho bệnh tiểu đường type 2, giúp kiểm soát glucose và giúp sử dụng glucose.
    Và điều họ phát hiện ra như một tác dụng phụ là những người này đang giảm cân.
    Và rồi từ đó, thông tin này lan rộng.
    Điều thú vị là, và tôi không nghĩ hầu hết mọi người hiểu, là hầu hết các loại thuốc được kê đơn, đặc biệt là ở Mỹ, đều được kê đơn ngoài chỉ định, có nghĩa là chúng chưa bao giờ được phê duyệt cho mục đích mà chúng đang được sử dụng.
    Điều đó không bao giờ đúng.
    Vâng.
    Phần lớn.
    Vâng.
    Chưa bao giờ được phê duyệt.
    Vì vậy, với tư cách là một bác sĩ, tôi được phép kê đơn bất kỳ loại thuốc nào vì bất kỳ lý do gì tôi muốn, miễn là nó đã được phê duyệt cho một cái gì đó.
    Đúng không?
    Miễn là chúng ta an toàn.
    Đúng không?
    Chúng ta không muốn hành động liều lĩnh về điều này và làm tất cả những điều vượt ra ngoài giới hạn.
    Nhưng đó là sự thật.
    Vì vậy, semaglutide là một ví dụ tuyệt vời, được sử dụng để giúp những người bệnh tiểu đường, bệnh tiểu đường type 2, giảm đường huyết.
    Và sau đó, nó đã trở thành, ồ, giờ hãy giúp bệnh nhân tiểu đường giảm cân, đúng không?
    Bởi vì bệnh nhân tiểu đường gặp khó khăn với cân nặng, sự kháng insulin.
    Và sau đó, nó trở thành, ồ, ngay cả khi bạn không phải là bệnh nhân tiểu đường, bạn có thể hưởng lợi từ việc giảm cân không?
    Cân nặng?
    Chà, đúng vậy.
    Đúng không?
    Ý tôi là, hãy nhìn vào số lượng người béo phì và những người thừa cân đang gặp khó khăn trong việc duy trì cân nặng khỏe mạnh.
    Con số này thật sự rất cao ở đất nước này và chắc chắn là trên toàn thế giới.
    Vì vậy, nó đã lan rộng.
    Cuối cùng nó đã được FDA phê duyệt đặc biệt cho việc giảm cân.
    Nhưng ban đầu, không, nó chỉ dành cho những người tiểu đường loại 2 để giúp sử dụng glucose.
    Và chúng tôi chủ yếu đã sử dụng tersepotide, giống như phiên bản 2.0 của semi-glutide, chủ yếu trong hai năm qua.
    Tôi đã học được rất nhiều, và quan điểm của tôi thực sự đã thay đổi khi làm việc với mọi người.
    Vâng, ý kiến của bạn là gì?
    Hiểu biết của tôi là, có vẻ như có hai trại quan điểm về vấn đề này.
    Ít nhất là hai trại.
    Một trại dường như rất lạc quan về điều này.
    Họ có vẻ rất phấn khích về loại thuốc này.
    Trại còn lại dường như chỉ ra rằng có thể tạo ra sự phụ thuộc vào thuốc, rằng nó rất đắt đỏ, và họ cũng chỉ ra sức mạnh của các yếu tố lối sống như tập thể dục và hạn chế calo, ăn chủ yếu thực phẩm không chế biến, v.v., như là một “sự thay thế tốt hơn.”
    Tôi không nhất thiết phải nói như vậy.
    Tôi nghĩ cả hai đều có vị trí của chúng.
    Đối với tôi, điều này có vẻ rất mang tính ngữ cảnh.
    Nhưng với tư cách là một bác sĩ lâm sàng, tôi tò mò về suy nghĩ của bạn.
    Vâng, tôi đồng ý.
    Cả hai đều có vị trí của chúng.
    Triết lý của tôi là tôi muốn mọi người có quyền truy cập vào những thứ an toàn nhất, giúp họ trông, cảm thấy và hoạt động tốt nhất.
    Nếu điều đó có nghĩa là, nếu chỉ cần tôi có thể tập thể dục để thoát khỏi điều này, ăn uống để thoát khỏi điều này, có nghĩa là giảm cân, thay đổi thành phần cơ thể của tôi, tại sao chúng ta lại có một dịch bệnh với rất nhiều người gặp khó khăn với điều đó?
    Bởi vì điều đó thật sự khó khăn, và chúng ta không hoàn toàn hiểu rõ về nó.
    Tôi không nói rằng thực phẩm chế biến là một vấn đề lớn.
    Tôi biết rằng điều này đã được đưa ra ánh sáng gần đây với việc mọi người thúc đẩy chúng ta xem xét các công ty thực phẩm và chất lượng thực phẩm của chúng ta, điều này thật tuyệt vời.
    Nhưng nếu mọi người không quan tâm đến việc cải thiện bản thân, và điều này có thể không hợp lý, nhưng tôi nghĩ là có lý, phép ẩn dụ mà tôi sử dụng là tôi thích giúp mọi người thắng cuộc đua trước, điều này sẽ giúp họ có động lực để tập luyện cho cuộc đua tiếp theo. Điều này đi ngược lại với cách tiếp cận của y học truyền thống, đó là nếu bạn muốn tập luyện cho cuộc đua, bạn phải chạy một số dặm nhất định, bạn phải ngủ theo một cách nhất định, bạn phải ăn theo một cách nhất định. Nếu bạn làm tất cả những điều đó, bạn sẽ phải vật lộn để đạt được điều đó. Giảm cân là một cuộc chiến. Cách tôi nhìn nhận là nếu tôi có thể giúp mọi người giảm cân trước tiên, thực sự bằng cách sử dụng một cái gì đó như terzepatite, semi-glutide, và tôi đã thấy điều này, họ bây giờ rất hào hứng. Tôi có nghĩa là, tôi đã gặp một khách hàng hôm qua ở Los Angeles, và cô ấy thực sự nhìn tôi và nói, “Bạn đã thay đổi cuộc đời tôi.” Cô ấy nói, “Tôi là một người phụ nữ rất thành công trong công ty của mình, với gia đình của tôi, với các con của tôi. Mọi thứ đều tuyệt vời, nhưng bây giờ tôi yêu cuộc sống của mình. Các buổi tập của tôi tốt hơn. Tôi trông tốt hơn. Quần áo của tôi vừa vặn hơn. Tôi rất hào hứng khi thức dậy mỗi sáng.” Cô ấy đã ở đó, và đó chính là điều quan trọng. Đối với mọi người, nếu bạn có thể giúp họ đạt được mục tiêu trước tiên, thì họ sẽ có động lực. Bóng đèn bật sáng, họ sẽ nghĩ, “Wow, tôi muốn nhiều hơn thế này,” và đó là khoảnh khắc “aha” mà tôi thích giúp mọi người. Nhưng trước tiên, tôi đã nghĩ, “Ôi, chúng ta phải thật cẩn thận với điều này.” Cùng một suy nghĩ. Tôi không muốn mọi người giảm cân quá nhiều. Như, “Đây là một vấn đề. Họ có trở nên phụ thuộc không?” Tôi có ý nghĩ rằng bạn phải dùng một cái gì đó suốt đời, và tôi không nói rằng nó phải là suốt đời, nhưng khi một cái gì đó có hiệu quả, và theo như tôi biết, nó rất an toàn, tôi nghĩ rằng nó đáng để thảo luận, và tôi thích mọi người có những lựa chọn đó ít nhất. Vâng, nghe có vẻ từ câu chuyện bạn vừa kể cho chúng tôi rằng không chỉ là về mặt thẩm mỹ.
    Sự thay đổi này khuyến khích mọi người chú ý đến các khía cạnh khác của sức khỏe và cuộc sống của họ khi họ giảm cân. Đó cũng chỉ là trọng lượng thực tế, và cũng như mô mỡ, mô mỡ sản xuất rất nhiều hormone mà chúng ta biết có ảnh hưởng đến não và chức năng não, điều này không có nghĩa là không có những người có nhiều mô mỡ mà không cực kỳ thông minh và có động lực, v.v., nhưng nhiều người mang theo mỡ thừa không cảm thấy tốt, họ báo cáo về sự mơ hồ trong suy nghĩ, v.v.
    Tôi nghĩ rằng bây giờ, nhờ vào Chris Palmer và thực sự tại Stanford, cũng có một chương trình về tâm lý học chuyển hóa. Chúng ta đang bắt đầu thấy hoặc hiểu và đánh giá mối liên hệ giữa mô mỡ và sức khỏe não bộ hoặc sự thiếu hụt sức khỏe não bộ trong hầu hết các trường hợp.
    Vì vậy, trong trường hợp của GLP-1, mọi người đã chỉ trích nó nói rằng một tỷ lệ hợp lý của trọng lượng bị mất là khối lượng cơ thể gầy, mất cơ. Nhưng theo tôi, điều đó có thể được khắc phục khá dễ dàng nếu mọi người chỉ thực hiện một số bài tập kháng lực. Tôi nghĩ rằng một phần của việc tập kháng lực, điều khác mà tôi muốn nói là từ những gì chúng tôi đã thấy, khi mọi người sử dụng liều lượng thông thường, họ đang giảm cân quá nhanh.
    Và vì vậy, những gì chúng tôi làm là chúng tôi có cả semi-glutide, chủ yếu là tersepati được pha chế, và điều đó cho phép chúng tôi sử dụng về cơ bản là liều lượng vi mô và bắt đầu rất thấp về liều lượng và đi từ từ với mọi người. Và những gì chúng tôi đã tìm thấy là, miễn là mọi người giảm ít hơn, hai pound hoặc ít hơn mỗi tuần, họ không mất khối lượng cơ. Chúng tôi chắc chắn khuyến khích việc tiêu thụ protein đầy đủ, tập kháng lực, nhưng việc liều vi mô đã thay đổi cuộc chơi, như một sự thay đổi thực sự vì sau đó mọi người không cảm thấy như, ôi trời, và tôi đã thấy điều đó khi chúng tôi bắt đầu, mọi người đã giảm 15 pound trong ba tuần.
    Trời ơi. Đúng không? Và sau đó họ rất phấn khích, nhưng rồi họ lại không vì sau đó họ ngừng lại và họ lại tăng cân ngay lập tức hoặc họ giảm rất nhiều cân và họ mất mỡ trên khuôn mặt.
    Họ trông giống như những bộ xương.
    Chúng tôi đã thấy điều đó được gọi là khuôn mặt ozempic.
    Chúng tôi không thích cách trông đó và mỡ thừa mất rất nhiều thời gian để trở lại.
    Vì vậy, nếu chúng tôi chỉ đi từ từ với điều này và thực sự điều chỉnh và tinh chỉnh nó, điều đó đã có
    một tác động to lớn.
    Và bây giờ, ngoài việc giảm cân, chúng tôi đang thấy những lợi ích về nhận thức.
    Chúng tôi thấy tình trạng viêm, nhưng đó là rất nhiều người mắc bệnh tự miễn dịch mà các
    dấu hiệu viêm của họ đang giảm xuống và đó là điều duy nhất mà chúng tôi có thể nghĩ là đang hoạt động.
    Đó có phải là tác động trực tiếp của ozempic lên hệ thống miễn dịch và các con đường liên quan đến viêm
    hay là gián tiếp thông qua việc giảm mỡ mô mỡ, điều này sau đó làm giảm viêm?
    Câu hỏi tuyệt vời.
    Hoặc tôi có thể nói, có phải là những suy nghĩ tích cực đến từ việc nhìn vào gương
    và cảm thấy tốt, điều này vượt lên trên cảm giác tốt hơn về bản thân và điều đó tạo ra động lực
    mà bạn thể hiện ra thế giới?
    Tất cả những điều đó.
    Tôi nghĩ đó là tất cả những điều trên.
    Bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng điều đó sẽ khó để phân tích, nhưng nó là thật.
    Ý tôi là, tôi có một bệnh nhân, cô ấy 50 tuổi.
    Cô ấy bị viêm tuyến giáp Hashimoto, có nghĩa là cô ấy tấn công tuyến giáp của mình.
    Cô ấy không sản xuất đủ hormone tuyến giáp, vì vậy cô ấy phải dùng hormone tuyến giáp.
    Một trong những thách thức với điều đó là họ tạo ra rất nhiều kháng thể tuyến giáp, kháng thể này
    gọi là kháng thể peroxidase tuyến giáp.
    Và khi bạn có kháng thể peroxidase tuyến giáp cao, bạn sẽ không cảm thấy tốt.
    Bạn cảm thấy bị viêm.
    Khớp của bạn đau.
    Bạn bị phát ban.
    Thật sự không dễ dàng.
    Và đó là một thách thức để giảm con số đó xuống.
    Ý tôi là, đó chắc chắn là một thách thức đối với tôi.
    Bạn biết đấy, chúng tôi thường sử dụng probiotics, nhiều thứ để giúp củng cố hệ thống miễn dịch.
    Vâng, bây giờ chúng tôi bắt đầu sử dụng GLP-1, và chúng tôi thấy rằng mức độ kháng thể đó
    giảm xuống.
    Và tôi không có cách giải thích tốt, nhưng có điều gì đó đang diễn ra rất tích cực.
    Rất thú vị.
    Chà, tôi nghĩ rằng mặc dù peptide là một khái niệm vẫn còn khá xa lạ với hầu hết mọi người, nhưng đó chính là lý do bạn ở đây. Bạn đang thay đổi điều đó ngay bây giờ. Nhưng chuyển từ những thứ như GLP-1 đến thứ mà tôi có lẽ sẽ gọi là peptide phổ biến thứ hai, thứ mà chúng ta nghe ngày càng nhiều, đó là BPC-157, hợp chất bảo vệ cơ thể 157, mà theo hiểu biết của tôi, có rất nhiều dữ liệu từ động vật, rất ít, nếu có, các nghiên cứu lâm sàng trên con người. Nhưng hiện nay có rất nhiều người đang sử dụng BPC dưới nhiều hình thức khác nhau. Một số công dụng đã biết của BPC là gì? Hãy nói rằng trong phòng khám của bạn. Sau đó, chúng ta sẽ quay lại với việc BPC đã, hy vọng là tạm thời, bị rút khỏi thị trường và một số lựa chọn thay thế là gì. Nhưng BPC là gì? Trong những trường hợp nào hoặc với những người nào bạn thấy nó hữu ích? Rất nhiều. Đối với tôi, BPC là peptide được sử dụng nhiều nhất mà chúng tôi đã dùng. Chúng tôi thích sử dụng BPC, gần như với mọi bệnh nhân. Nó rất chống viêm. Và từ một góc độ rất tổng quát, hầu hết mọi người đi lại, đặc biệt là người lớn, họ bị cứng, họ đau khi họ lớn tuổi, họ tập thể dục. Chúng tôi làm việc với các vận động viên ở mọi cấp độ. Có yếu tố viêm trong đó. Có thể họ mắc một số bệnh mãn tính, tiểu đường, bệnh tim, bệnh tự miễn. Chúng tôi hiểu điều đó. Và BPC, tôi đã quan sát thấy với rất nhiều bệnh nhân, chúng tôi đang nói đến hàng nghìn bệnh nhân mà tình trạng viêm của họ giảm xuống. Vì vậy, họ cảm thấy tốt hơn. Họ không còn cứng nhắc như trước. Họ không còn đau như trước. Đầu gối của họ không còn đau nhiều. Vai của họ đã cải thiện. Vì vậy, chúng tôi đã học được rằng chúng tôi bắt đầu với một liều dựa trên những nghiên cứu động vật, như bạn đã nói, điều này là thận trọng. Đảm bảo rằng nó an toàn. Và sau đó, chúng tôi đã thấy theo thời gian rằng chúng tôi có thể tăng liều lên cao hơn và có tác động nhiều hơn nữa. Và tôi nghĩ, vì vậy đối với những người hiểu biết về việc sử dụng BPC, chúng tôi bắt đầu với một liều khoảng 500 microgram mỗi ngày.
    Chúng tôi đã sử dụng tới 5.000 microgram mỗi ngày và chúng tôi muốn một quy trình năm ngày sử dụng, hai ngày nghỉ. Điều này đã rất hữu ích cho nhiều vấn đề khác nhau từ sau khi nhiễm virus trong đại dịch. Chúng tôi đã có nhiều thành công với BPC, thật sự, gần như mọi người mà tôi có thể nghĩ đến, đặc biệt là khi mọi người tham gia vào lối sống liên quan đến thể dục nhiều hơn, họ tập luyện nhiều hơn.
    Vì vậy, tôi sẽ lập luận rằng bất kỳ ai tập luyện thường xuyên đều sẽ được hưởng lợi từ BPC. Nó sẽ giúp cải thiện tình trạng viêm, nhưng cũng giúp phục hồi. Và dường như nó không phải là một trong những tác nhân có thể gây hại. Như chúng tôi đã nói trước đây, Rob và tôi, ban đầu, họ đã phát hiện ra rằng những người tập luyện chăm chỉ và sử dụng chất chống oxy hóa thì dường như có một hệ quả tiêu cực từ điều đó vì bạn không cho phép cơ thể tự phục hồi. Tôi không nghĩ điều đó xảy ra với BPC.
    Điều này thật thú vị vì theo hiểu biết của tôi, một phần của sự thích ứng cụ thể và chung của việc tập thể dục được kích hoạt bởi viêm. Đây là lý do tại sao, thực sự, việc tắm nước đá hoặc ngâm mình trong nước lạnh, tắm lạnh dường như là ổn, nhưng việc ngâm mình trong nước lạnh trong bốn đến tám giờ sau khi tập luyện sức đề kháng có thể hạn chế một số sự phát triển cơ bắp và tăng cường sức mạnh từ việc tập luyện sức đề kháng vì những gì bạn kích thích khi thực sự vào phòng tập là dẫn đến sự phát triển cơ bắp và tập luyện sức mạnh như một phản ứng viêm. Điều đó kích hoạt sự bù đắp hoặc bù đắp quá mức.
    Vì vậy, thật thú vị, bạn đang nói rằng BPC, nhân tiện, tôi phải nói điều này vì sau đó hãy tha thứ cho phần biên tập, nhưng điều đó không có nghĩa là việc nhúng lạnh và ngâm lạnh là xấu. Chỉ là trong những giờ sau khi tập luyện sức đề kháng, đặc biệt là cho sự phát triển cơ bắp và tập luyện sức mạnh. Nếu đó là mục tiêu của bạn, có lẽ tốt nhất là nên làm điều đó ngoài khoảng thời gian đó. Những lúc khác, nó có một số lợi ích to lớn. Hãy an toàn. Nhưng ở đó. Được rồi. Quay lại chủ đề một lần nữa.
    Xin lỗi, nhưng điều này có thể gây ra một cơn bão phức tạp nếu tôi không rõ ràng về chi tiết.
    BPC 157, có tác dụng chống viêm mạnh mẽ.
    Theo hiểu biết của tôi, nó cũng có thể tăng cường thụ thể hormone tăng trưởng.
    Đúng vậy.
    Và vì vậy, nó hoạt động tốt nếu bạn, bạn biết đấy, chúng ta sẽ nói về việc sử dụng một peptide giải phóng hormone tăng trưởng.
    Nó kết hợp rất tốt với điều đó vì bạn đang làm việc ở cả hai phía của phương trình, có nghĩa là nếu bạn đang sử dụng một peptide giải phóng hormone tăng trưởng như semi-relin hoặc hypermerelin, GHRP6, bất cứ cái gì, bạn đang giúp tuyến yên của mình sản xuất nhiều hormone tăng trưởng hơn.
    Nếu bạn kết hợp nó với BPC, cái mà tăng cường thụ thể hormone tăng trưởng, bạn làm cho quá trình gắn kết hormone tăng trưởng trở nên hiệu quả hơn, vì vậy bạn nhận được nhiều lợi ích hơn từ nó.
    Sau đó, bạn có thể sử dụng ít peptide giải phóng hormone tăng trưởng hơn với cùng một kết quả.
    Hiểu rồi.
    Và sau đó có nhiều dạng khác nhau mà trước đây khi FDA không cấm.
    Vì vậy, tôi có thể tưởng tượng rằng các dạng uống sẽ cho phép một phản ứng chống viêm chung.
    Đó là một peptide đường ruột, vì vậy chúng ta không phải lo lắng về việc nó bị phá hủy bởi đường ruột.
    Hầu hết các peptide đi vào ruột đều bị phân hủy.
    Nhưng peptide này, khi nó xảy ra tự nhiên, xảy ra trong ruột, vì vậy nó tồn tại trong ruột.
    Vì vậy, nếu ai đó đang uống BPC-157 qua dạng viên nang hoặc viên nén, tôi đoán rằng nó có phản ứng chống viêm chung?
    Tôi nghĩ là có.
    Những gì chúng tôi đã quan sát là nó bị giới hạn nhiều hơn ở ruột.
    Vì vậy, những người có bất kỳ vấn đề nào về tiêu hóa, cho dù đó là bệnh viêm ruột như Crohn hay Viêm loét đại tràng, hội chứng ruột kích thích, bạn gọi tên nó, ruột thấm, tôi nghĩ BPC uống có hiệu quả hơn ở đó.
    Nó đã được chứng minh là hiệu quả cho những tình trạng đó chưa hay bạn đã quan sát điều đó lâm sàng?
    Tôi chắc chắn đã quan sát điều đó lâm sàng, nhưng thú vị là, tôi đã quan sát được phản ứng lâm sàng tốt hơn khi mọi người tiêm nó, ngay cả đối với những vấn đề liên quan đến tiêu hóa.
    Vì vậy, tôi nghĩ việc tiêm, và sau đó là mọi người tiêm dưới da, tức là ngay dưới da, chúng tôi sử dụng những cây kim nhỏ nhất như kim tiêm insulin, 30 hoặc 31 gauge, rất nhỏ. Và tôi biết nhiều người nói: “Tôi sẽ không bao giờ tiêm.” Thực ra, điều này ít đau hơn một cú đốt của muỗi Texas. Thật dễ dàng. Khi bạn đã làm một hoặc hai lần, nó thực sự rất dễ, và chúng tôi hướng dẫn mọi người cách làm điều đó. Nhưng thú vị là, chúng tôi bắt đầu nghĩ, “Được rồi, nếu bạn có vấn đề gì đó ở ruột, bạn nên uống BPC vì nó sẽ nhắm vào đó ngay lập tức.” Và tôi nhận thấy, nếu chúng tôi tiêm, nó thực sự hiệu quả hơn so với việc uống. Rồi có câu hỏi, “Nếu tôi bị chấn thương khuỷu tay, tôi có nên tiêm vào khuỷu tay không?” Và chúng tôi phát hiện ra, thực tế là không nên. Nó sẽ hoạt động toàn thân. Bạn có thể tiêm vào bụng hoặc mông, bạn vẫn sẽ nhận được lợi ích ở khuỷu tay, nhưng giờ bạn sẽ nhận được lợi ích ở tất cả các khớp, khắp cơ thể, một cách toàn thân. Bạn nghĩ điều đó hoạt động như thế nào? Theo những gì tôi hiểu, BPC-157 có thể khởi động quá trình di chuyển của các tế bào nguyên bào sợi, một số tế bào tạo nên các mô liên kết khác nhau mà khi bị tổn thương hoặc đau, những thứ khác có thể khiến chúng ta bị tổn thương hoặc đau, tất nhiên, nhưng khi bị tổn thương hoặc đau, chúng cần được sửa chữa. Vì vậy, tôi luôn cảm thấy khó hiểu tại sao người ta có thể tiêm BPC-157 vào một thể tích nhỏ như vậy dưới da, chỉ cách vài centimet từ rốn. Và nó sẽ tìm đến vị trí chấn thương ở khuỷu tay hoặc gót chân. Có rất nhiều câu chuyện giai thoại hoang đường về một vận động viên Olympic, không phải Olympic gần đây nhất, mà là Olympic mùa hè trước đó, người đã bị rách gót chân và trở lại chỉ sau vài tuần, mọi người đều bàn tán về việc anh ta đã giành huy chương, mọi người đã nói về BPC-157, có một điều gì đó, và ai biết được, đó chỉ là những lời bàn tán và mơ hồ, như người ta thường nói.
    Nhưng thật sự hoang dã, ý tưởng rằng bạn có thể tiêm một cái gì đó vào hệ thống, đưa vào tuần hoàn hệ thống, vào dòng máu, và nó sẽ tìm ra vị trí mà chấn thương xảy ra và khởi động phản ứng phục hồi. Nhưng chúng ta đã thấy điều này với tế bào gốc. Họ đã lấy tế bào gốc, gán nhãn cho chúng bằng hình ảnh quang học để bạn có thể nhìn thấy chúng. Trong nghiên cứu mà tôi đã đọc, mà tôi có thể tìm cho bạn, có một người bị gãy cổ tay, và họ đã cho họ tế bào gốc tiêm tĩnh mạch. Và 24 giờ sau, khi họ hình dung bằng hình ảnh quang học, những tế bào gốc đó đã tập trung tại vị trí gãy xương. Vì vậy, có rất nhiều điều về cơ thể của chúng ta, rõ ràng là chúng ta không biết, và có một loại thiết kế và trí thông minh bẩm sinh của con người mà tôi tin tưởng. Tôi thấy điều đó vì chúng tôi đã thực hiện rất nhiều liệu pháp IV trong nhiều năm, và thật thú vị khi bạn cho một cái gì đó vào tĩnh mạch, bạn đang đưa vào dòng máu, và bạn có thể cảm nhận một số hợp chất khác nhau, chúng tôi chỉ đang nói về vitamin, hoạt động trong vài giây, và điều đó cho thấy tốc độ lưu thông của mọi thứ nhanh như thế nào. Mọi người không hiểu tốc độ mà chúng ta di chuyển tuần hoàn của mình. Nó cực kỳ nhanh. Chưa bao giờ có ai vào bệnh viện để phẫu thuật và nhận được một dung dịch muối lạnh. Bạn nhận ra nó nhanh chóng đến mức nào đến ngón chân của bạn, dù là đưa vào ở khuỷu tay. Nó gần như ngay lập tức. Vâng, trong vài giây. Nó cũng khiến người ta cảm nhận được rằng chúng ta thường hơi mất nước một chút khi bạn bắt đầu nhận được một dung dịch muối thực sự đúng cách, đột nhiên bạn cảm thấy mình sống động trở lại theo cách mà, “Ôi, đây là cảm giác khi có đúng lượng muối trong dòng máu của tôi.” Chính xác. Vì vậy, quay lại với BPC, nơi tôi nghĩ nó tỏa sáng là ở những dây chằng và gân, đúng không? Tôi nghĩ đây là nơi mà hầu hết các chấn thương xảy ra, là nơi cơ bắp kết nối với xương, và mọi người phát triển cơ bắp của họ, nhưng chúng ta không kéo giãn gân và dây chằng tốt.
    Và đó là nơi chúng ta gặp phải tình trạng kéo, đôi khi là căng thẳng, bong gân và rách, và tôi nghĩ đó là nơi BPC tỏa sáng. Chắc chắn đây là nơi nó đã được nghiên cứu trong các nghiên cứu trên động vật, và tôi biết điều đó vì chúng ta có thể tiêm trực tiếp vào gân, điều này khác với steroid. Chúng ta sẽ không bao giờ tiêm steroid vào gân. Bạn sẽ làm hỏng gân. BPC, chúng tôi trộn với những thứ như PRP, PRF, là sợi giàu tiểu cầu, và một chút khác biệt so với PRP, và bạn sẽ thấy sự hồi phục trong vòng vài ngày. Nó thật tuyệt vời, siêu an toàn, và thật tuyệt vời cho mọi người. BPC chắc chắn là viết tắt của BPC-157, mà hiện đang được sử dụng rộng rãi. Tôi đã lo ngại, chỉ cá nhân, về các nguồn thị trường xám chứa tạp chất và thực tế là nhiều người đang có được BPC-157 không từ bác sĩ, không từ một hiệu thuốc bào chế, mà chỉ từ trên internet. Bạn là một bác sĩ. Tôi đoán rằng cho đến lệnh cấm gần đây của FDA, bạn đã có thể kê đơn BPC sạch, như vậy. Câu chuyện về BPC bây giờ là gì? Có thể chúng ta có thể nói về thị trường xám so với thuốc kê đơn và được sản xuất tại một hiệu thuốc bào chế so với dược phẩm của công ty dược phẩm. Sau đó, tất nhiên, có thị trường đen, nhưng hãy để điều đó ra ngoài. Có những người sẽ nói với bạn, “Này, đây là BPC và bán cho bạn.” Điều đó rõ ràng là xấu và nguy hiểm. Chúng ta thấy điều đó với steroid đồng hóa. Steroid đồng hóa nằm trong thị trường đen. Có một steroid đồng hóa, đó là nandrolone, hay còn gọi là DECA, có thể được kê đơn chính thức. Chúng tôi sử dụng nó. Bạn có thể kết hợp nó với testosterone, tất cả đều hợp pháp, hoàn toàn minh bạch. Phần còn lại, những thứ như trend-blown khác, bạn không thể nhận được từ một bác sĩ. Thực tế, rất khó để có được chúng từ một trang web uy tín ở Hoa Kỳ. Miễn là chúng ta ở đây, theo hiểu biết của tôi, DECA dirovoline và testosterone-cipionate có thể được kê đơn, hoặc testosterone và nantate, những thứ như vậy bởi các bác sĩ.
    Bởi vì nó đã được FDA phê duyệt để điều trị nhiều vấn đề khác nhau, hội chứng hypo-canadol, liệu pháp thay thế testosterone cho cả nam và nữ, v.v. Những loại hợp chất giống testosterone như cipionate và nantate, v.v., và DECA dirovoline, về cơ bản giống như, có phải tương tự với DHT không? Có một chút. Vâng. Tôi có nghĩa là, tên chung là nandrolone. Vâng. Nó có tác dụng hỗ trợ khớp. Tôi nghĩ nó hoạt động cộng hưởng với những thứ như testosterone, khác nhau, cho dù đó là testosterone-cipionate hay nantate. Và tôi thích nó cho những người, đặc biệt là những người đã sử dụng testosterone, những người đàn ông đã sử dụng liệu pháp thay thế testosterone trong một thời gian dài, mà đó là nhiều đàn ông. Họ có xu hướng nhận được ít lợi ích hơn từ testosterone, nó trở nên kém hiệu quả hơn, giống như bất cứ điều gì, đúng không? Nếu bạn sử dụng một thứ gì đó trong một thời gian dài, bạn sẽ nhận được ít lợi ích hơn theo thời gian. Bất cứ điều gì bạn tiếp xúc liên tục sẽ không hoạt động tốt như trước. Và để làm cho điều này trở nên thực tế, tôi đã có một bệnh nhân là lính thủy đánh bộ và phục vụ trong Cơ quan Mật vụ cho một số Nhà Trắng. Anh ấy có rất nhiều vấn đề về loãng xương, giảm mật độ xương, mất xương. Và đây là nơi tôi học được về việc sử dụng một thứ như nandrolone, vì chúng tôi đã kết hợp nandrolone với testosterone. Nó đã thay đổi cuộc đời anh ấy. Người đàn ông này ở độ tuổi 80, người phải sử dụng gậy, đã trở lại cuộc sống, bắt đầu trở nên rất linh hoạt và tập luyện lại. Và theo cách cộng hưởng, tôi nghĩ nó hoạt động rất tốt, không đi quá xa khỏi chủ đề, nhưng– Không, điều đó thật thú vị. Và tôi nghĩ một ý kiến ngắn gọn khác từ tôi, nếu tôi có thể, bạn đã đề cập rằng bệnh nhân này ở độ tuổi 80. Tôi nghĩ rằng ngày nay, thật không may, nhiều nam giới trẻ tuổi, đặc biệt là những chàng trai trong độ tuổi– thậm chí là thanh thiếu niên, nhưng trong độ tuổi 20 và 30, những người đàn ông ở đầu 40, nghĩ rằng họ cần phải tìm đến testosterone tổng hợp để trông như một cách nhất định, hoạt động theo một cách nhất định trong phòng tập thể dục, ham muốn tình dục, v.v.
    Tôi sẽ nói lại nhiều lần rằng điều này hoàn toàn không cần thiết cho hầu hết mọi người ở độ tuổi đó, miễn là họ chăm sóc bản thân tốt, ngủ đủ giấc và ăn uống hợp lý.
    Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng có một số lượng ngày càng tăng các trường hợp mà mọi người, vì lý do nào đó, không thể phục hồi sau khi tập luyện. Họ đang gặp khó khăn.
    Điều này giống như cuộc trò chuyện về ozempic, đúng không, nơi có những thứ có thể giúp thay đổi tình hình theo hướng tích cực, nói một cách hài hước. Nhưng ở đây với testosterone, testosterone tổng hợp trong deca, có một mối lo ngại thực sự về việc mất khả năng sinh sản.
    Hoàn toàn đúng. Tôi nghĩ điều này nêu lên một điểm lớn hơn, và rõ ràng tôi có phần thiên vị, nhưng tôi nghĩ thật sự hữu ích cho mọi người khi có một bác sĩ giúp đỡ họ trong quá trình này, đặc biệt là với testosterone.
    Người ta biết rằng nhiều người nhận được testosterone từ huấn luyện viên của họ, hoặc bạn bè ở phòng gym, những người nói rằng, “Ôi, bạn phải sử dụng cái này.” Tôi có rất nhiều bệnh nhân bắt đầu sử dụng testosterone khi họ còn ở độ tuổi teen muộn hoặc đầu 20.
    Trời ơi. Điều đó không có vẻ là một ý tưởng tốt. Và điều này vẫn rất phổ biến. Trời ơi. Vẫn rất phổ biến.
    Có một trường hợp đặc biệt, cách đây khoảng 10 năm, một bệnh nhân 25 tuổi đến gặp tôi. Anh ấy đã kết hôn. Và theo ý bạn, anh ấy nói, “Tôi đã sẵn sàng để có con. Tôi không còn tinh trùng nào.” Đúng không? Và đó là một thực tế.
    Và anh ấy đã sử dụng, và tôi sẽ nói là lạm dụng, cả testosterone và hormone tăng trưởng trong nhiều năm. Điều anh ấy nói với tôi là, và tôi hiểu, anh ấy là Superman. Anh ấy có thể thức dậy, tập luyện chăm chỉ, hoàn thành tốt, thức dậy vào sáng hôm sau, lại tiếp tục tập luyện và cứ thế tiếp tục. Anh ấy rất fit, rất hạnh phúc về mặt đó và về cách anh ấy nhìn, cảm nhận và thể hiện.
    Nhưng rồi anh ấy đến một thời điểm mà anh ấy khôn ngoan hơn, trưởng thành hơn, và anh ấy đã nói, “Ôi trời ơi. Giờ đây có hậu quả cho điều này.”
    Và tôi đã thấy điều đó lặp đi lặp lại nhiều lần.
    Và hậu quả là rất lớn.
    Bạn không sản xuất tinh trùng hoặc chất lượng tinh trùng rất kém.
    Bây giờ bạn phải làm gì?
    Chà, bây giờ bạn phải ngừng sử dụng testosterone.
    Bạn phải xây dựng lại hệ thống của mình, điều này chúng ta có thể làm được.
    Chúng ta có thể sử dụng những thứ như clomiphene và HCG, rất nhiều tác nhân khác nhau để giúp đỡ trong vấn đề này, thậm chí là một số peptide nhất định.
    Nhưng tôi nghĩ điều này nêu bật một điểm lớn, thậm chí khi nói đến peptide, đó là việc có một bác sĩ am hiểu là vô cùng hữu ích.
    Thách thức đối với mọi người là họ không biết nơi nào để tìm thông tin đúng, đúng không?
    Và họ nhận được thông tin từ các trang web, và họ nhận được thông tin từ những người nói, “Ôi, chỉ cần thử peptide này.”
    Và tôi đã gặp rất nhiều người nói về những trang web này hoặc bất cứ điều gì, không muốn nêu tên, đã có phản ứng phản vệ với những peptide loại nghiên cứu, mà không phải dành cho tiêu thụ của con người.
    Và tôi không nói rằng có những công ty xấu hay gì đó, bạn chỉ cần cẩn thận.
    Bạn phải chọn lọc ít nhất.
    Đúng vậy.
    Chà, điều gì đã đưa chúng ta đến cuộc trò chuyện về testosterone là vấn đề thị trường chợ đen này.
    Cũng có điều mà tôi sẽ gọi là vấn đề thị trường xám tối, đó là có một số công ty sẽ bán đủ loại thứ, nhưng đặc biệt là peptide, và trên trang web của họ, họ sẽ ghi không dành cho tiêu thụ của con người hoặc động vật, chỉ dành cho mục đích nghiên cứu.
    Và một trong những vấn đề chính là độ mạnh và độ sạch, có thể nói là độ tinh khiết của những hợp chất đó không được xác định.
    Và nhiều trong số chúng có LPS, lipopolysaccharide trong đó, là chất gây viêm.
    Và trước đó, trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, bạn đã đề cập rằng bạn đã nghe hoặc tương tác với không phải là bệnh nhân của bạn, mà là những người đã đến với bạn nói rằng họ đã gặp phải những hậu quả nghiêm trọng đe dọa đến tính mạng khi sử dụng những thị trường chợ đen này, chắc chắn, nhưng là peptide từ thị trường xám tối.
    Vâng.
    Đúng vậy.
    Và để tiếp tục câu chuyện, vào tháng 10 năm 2023, FDA đã đưa nhiều peptide, BPC, và chúng ta có thể liệt kê chúng vào danh sách được gọi là danh sách loại 2, có nghĩa là chúng không còn được phép pha chế nữa. Đúng không? Điều này loại trừ các công ty nghiên cứu không nằm dưới sự quản lý của FDA. Nhưng các hiệu thuốc pha chế thì bị ảnh hưởng nặng nề vì họ đã được thông báo rằng họ không thể sử dụng những tác nhân này.
    Các hiệu thuốc pha chế khác với những nguồn đen và xám tối khác ở chỗ họ thực sự có thể thiết lập độ tinh khiết. Họ được thiết kế để tiêm vào con người. Và họ có tiêu chuẩn hoàn toàn khác, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ điều này gây nhầm lẫn cho mọi người khi nghe đến hiệu thuốc pha chế, họ nghĩ rằng họ là bạn bè. Họ không phải là bạn bè. Họ được FDA quản lý. Họ được hội đồng dược phẩm quản lý ở mọi tiểu bang. Họ được giám sát. Họ được kiểm tra mọi lúc. Tôi đã làm việc với các hiệu thuốc pha chế suốt sự nghiệp của mình, gần 25 năm nay, giống như bất cứ điều gì. Có những hiệu thuốc pha chế tuyệt vời và có những hiệu thuốc pha chế không tuyệt vời lắm, những nơi cắt giảm chi phí. Những nơi chúng tôi làm việc không cắt giảm chi phí. Và tôi biết điều đó vì họ được kiểm tra mọi lúc, đúng không? Và đó là một vấn đề lớn đối với họ. Họ muốn làm đúng với độ tinh khiết, với quy trình, và đảm bảo rằng bất kỳ thứ gì họ sản xuất, đặc biệt là một hợp chất vô trùng, sẽ được tiêm, nhỏ mắt, những thứ bạn tiêm vào cơ thể mình, bất kể là tiêm tĩnh mạch, dưới da, hay tiêm bắp, đều được coi là vô trùng.
    Chúng phải được kiểm tra bởi một phòng thí nghiệm bên ngoài để đảm bảo độ tinh khiết, đảm bảo rằng không có nội độc tố, những thứ như vậy. Điều này được quản lý rất chặt chẽ và là một vấn đề lớn đối với họ. Và đó cũng là một vấn đề lớn đối với các bác sĩ kê đơn cho họ, điều mà tôi đánh giá cao vì lợi thế của một hiệu thuốc pha chế là chúng tôi có thể điều chỉnh liều lượng. Chúng tôi không phải sử dụng một liều lượng tiêu chuẩn cố định.
    Chúng ta có thể kết hợp các yếu tố một cách hợp tác để đạt được kết quả mà một cộng một không còn bằng hai nữa, mà giờ đây bằng bốn. Điều đó đối với tôi là một lợi thế lớn, giống như chúng ta đã nói về GLP1, semaglutide và terzepatide. Chúng ta kết hợp những thứ đó lại với nhau để có được sự kết hợp độc đáo giữa terzepatide và semirelen, đúng không? Điều này sẽ giải quyết một phần tình trạng mất cơ bắp mà mọi người đang gặp phải. Vì vậy, chúng ta có thể kết hợp điều đó. Semirelen để kích thích sự giải phóng hormone tăng trưởng, bù đắp cho một phần sự mất cơ bắp. Chính xác. Đúng vậy. Và bạn có thể làm những điều như vậy với một hiệu thuốc bào chế. Nhưng một lần nữa, chỉ để đảm bảo mọi người hiểu, các hiệu thuốc bào chế được quản lý rất chặt chẽ. Rất chặt chẽ. Một lần nữa, luôn có những trường hợp không tốt. Nhưng các bác sĩ biết cách làm việc với các hiệu thuốc bào chế, tôi nghĩ rằng họ cung cấp quyền truy cập vào những thứ mà cả dược phẩm thông thường và các hiệu thuốc thông thường không thể cung cấp. Tôi muốn nghỉ một chút và công nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất, probiotic cũng bao gồm prebiotic và adaptogen. AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn và nó có vị rất ngon. Bây giờ, tôi đã uống AG1 từ năm 2012 và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm ngân sách của tôi cho các loại thực phẩm bổ sung rất hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung và tôi rất vui vì đã chọn AG1. Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm từ thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, nhưng rất khó để tôi có đủ trái cây, rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogen chỉ từ thực phẩm. Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng trong suốt cả ngày. Tôi ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của mình mạnh mẽ. Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi thấy rằng tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất của tôi,
    Sức khỏe tâm thần và hiệu suất của tôi, cả về nhận thức lẫn thể chất, đều tốt hơn. Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không dùng AG1 và tôi chắc chắn cảm nhận được sự khác biệt. Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên dùng AG1, mà đối với tôi có nghĩa là một khẩu phần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi có nhiều sự rõ ràng về tinh thần hơn và nhiều năng lượng tinh thần hơn.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Hiện tại họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Vậy có công bằng khi nói rằng nếu ai đó quan tâm đến việc khám phá việc sử dụng peptide cho những gì bạn gọi là y học hiệu suất, sức khỏe tâm lý và thể chất và hiệu suất nằm trong đó, thì về cơ bản chỉ cần đưa peptide vào cơ thể của họ, thậm chí có thể trên bề mặt cơ thể mà họ nhận được từ một bác sĩ đã lấy peptide từ một hiệu thuốc bào chế?
    Vâng, và người đó đang phát triển một mối quan hệ. Vì vậy, đối với bất kỳ peptide nào mà chúng tôi sử dụng, chúng tôi gặp gỡ bệnh nhân. Chúng tôi đảm bảo rằng họ phù hợp. Chúng tôi đảm bảo rằng không có chống chỉ định. Chúng tôi cũng có thể khuyến nghị và điều chỉnh cụ thể lên hoặc xuống bất cứ điều gì, đưa ra, đây là những gì chúng tôi nghĩ bạn nên sử dụng dựa trên kinh nghiệm sống của bạn, các loại thuốc bạn đang dùng hoặc không dùng, các tình trạng bạn đang điều trị hoặc không điều trị. Tôi nghĩ điều đó rất quan trọng.
    Một lần nữa, tôi có phần thiên lệch vì là một bác sĩ. Mục tiêu của tôi là hiểu biết về bệnh nhân. Đó là lý do tôi ở đây, để đi theo con đường đó và giúp mọi người trong vấn đề đó. Và nếu ai đó đang ở ngoài kia trên internet tự làm điều đó, họ đang đi một mình. Và vì vậy không muốn làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ, nhưng khi bạn có sự giúp đỡ…
    Của một người có kinh nghiệm, điều đó rất quan trọng, tôi nghĩ đặc biệt với những điều như thế này.
    Tôi đồng ý và tôi rất lo lắng rằng mọi người đang mua PPC từ các nguồn thị trường xám tối hoặc thị trường đen và bất cứ điều gì ghi trên đó, không dành cho động vật hoặc con người, chỉ dành cho mục đích nghiên cứu, bạn có thể gần như đảm bảo rằng endotoxin, lipopolysaccharide ít nhất là chưa được loại bỏ.
    Và điều đó có thể thực sự gây vấn đề, đặc biệt là vì theo hiểu biết của tôi, nó có thể tích tụ theo thời gian.
    Không phải là một mũi tiêm khiến ai đó bị sốc phản vệ.
    Mà là một số LPS này có thể tích tụ phản ứng viêm theo thời gian.
    Và sau đó bạn không biết điểm chuyển giao là ở đâu, và rồi ai đó có thể có một phản ứng thực sự tồi tệ.
    Và rồi, đi xa hơn một bước, không chỉ là peptide, nhưng tôi nhớ cách đây khoảng 15 năm, có người đã nhận lời khuyên từ một bác sĩ rất nổi tiếng trên TV về việc sử dụng một hợp chất uống để giảm cân.
    Họ đã gọi cho tôi và nói, “Tôi bị đau đầu khủng khiếp, đau đầu khủng khiếp trong nhiều ngày.”
    Họ đến, huyết áp của họ cao ngất ngưởng, bạn biết đấy, tôi không nhớ các con số cụ thể, nhưng hãy cứ nói là 220 trên 140, và bình thường là 120 trên 80.
    Vậy, bạn có dùng gì khác không?
    Ừ, bác sĩ này khuyên tôi dùng hợp chất giảm cân này, đúng không?
    Vấn đề là, mọi người có quyền truy cập vào tất cả thông tin này, nhưng nếu họ không dưới sự hướng dẫn của một bác sĩ để giúp dọn dẹp rắc rối, và chúng tôi dọn dẹp rắc rối, không phải lúc nào cũng có rắc rối, nhưng đây là điều chúng tôi thích làm, bạn biết đấy, như một bác sĩ, chúng tôi đã thấy những điều tồi tệ nhất, bạn biết đấy, chúng tôi có khả năng giúp đỡ mọi người khi mọi thứ không diễn ra theo kế hoạch hoàn hảo.
    Và tôi nghĩ đó là một điều lớn, bạn biết đấy, đặc biệt khi có rất nhiều công cụ như vậy và chúng là những công cụ thú vị và tuyệt vời.
    Và thật may mắn cho tôi, tôi đã ở trong lĩnh vực này lâu hơn hầu hết mọi người, vì vậy tôi đã, bạn biết đấy, tích lũy được một kho tàng kinh nghiệm lớn trong việc quan sát và làm việc với mọi người, và thấy rằng, chúng ta cần điều chỉnh điều này, chúng ta cần tinh chỉnh điều này, hoặc đôi khi chúng ta không bao giờ muốn sử dụng điều này nữa.
    Đúng vậy, điều này không dành cho hầu hết mọi người.
    Vì vậy, khi BPC-157 đã bị loại bỏ hiệu quả khỏi thị trường hợp pháp, những lựa chọn nào cho mọi người?
    Một lần nữa, với điều kiện là mọi người nên làm việc với bác sĩ, bác sĩ có thể tìm thấy thứ gì đó tương tự đủ với BPC-157 ở đâu?
    Có một hợp chất mới, một peptide mới gọi là PDA, viết tắt của pentadeca arginate.
    Nó về cơ bản có cấu trúc phân tử giống như BPC, ngoại trừ việc họ đã thay thế một acetate bằng arginate.
    Một axit amin.
    Đúng.
    Thay thế.
    Một sự thay thế axit amin.
    Và vì vậy chúng tôi đang sử dụng nó và có kết quả rất tốt.
    Chắc chắn, còn quá sớm trong việc sử dụng PDA, nhưng nó có vẻ rất gần với BPC trong các phản ứng lâm sàng mà chúng tôi nhận được từ bệnh nhân của mình, những người đang báo cáo lại, giảm viêm, tất cả những điều tuyệt vời mà chúng tôi đã thấy với BPC.
    Và tôi nghĩ tôi suy đoán rằng đây sẽ là cách mà tất cả các peptide này hoạt động, đúng không?
    Bởi vì một lần nữa, peptide chỉ là chuỗi axit amin.
    Chắc chắn, có rất nhiều người thông minh hơn tôi đang cố gắng tìm ra cách để tạo ra các loại kết hợp axit amin khác, tức là các peptide có tác động tương tự như BPC, như thymus và alpha, như IPM, như TB500, và còn nhiều nữa.
    Vì vậy, tôi hy vọng trong khía cạnh đó.
    Và tôi cũng có một số bệnh nhân của tôi làm việc ở cấp độ cao nhất của chính phủ Hoa Kỳ.
    Họ rất nhận thức về điều này và đã đảm bảo với tôi rằng họ sẽ xem xét điều này, rằng đây là điều nghiêm trọng vì họ đã sử dụng peptide.
    Và họ lo ngại rằng, ôi trời ơi, FDA đã vào cuộc và thay đổi cuộc chơi.
    Đó là một cú sốc lớn cho tất cả chúng ta.
    Tôi chắc chắn muốn quay lại để tìm hiểu động lực của FDA khi thực hiện điều đó. Vào một thời điểm nào đó. Tuy nhiên, trong khi chờ đợi, tôi nghĩ rằng có rất nhiều sự quan tâm đến BPC 157, rất nhiều người đang sử dụng BPC 157, và các nguồn cung cấp BPC 157 hiện đang cạn kiệt. Đó là lý do tại sao tôi cá nhân lo ngại rằng mọi người sẽ bắt đầu tìm đến thị trường xám và thị trường đen. Tôi rất hào hứng về pentadeca arginate. Vì vậy, hãy để điều đó nằm trong tâm trí mọi người, pentadeca arginate, có thể là một sự thay thế tốt được bác sĩ kê đơn cho những người có thể hưởng lợi từ BPC 157. Và một liều khởi đầu rõ ràng để giúp mọi người, 250 microgram đến 500 microgram. Chúng tôi đang sử dụng 500 microgram tiêm hàng ngày. Một lần nữa, chúng tôi thích từ thứ Hai đến thứ Sáu, nghỉ vào cuối tuần. Đó là một lịch trình liều dùng tốt. Chúng ta sẽ xem điều đó diễn ra như thế nào. Chúng tôi có thể sử dụng liều lớn hơn. Điều đó là bảo thủ, nhưng đó là một điểm khởi đầu tốt cho mọi người. Và cho đến nay, bạn chưa đề cập đến bất kỳ tác dụng phụ nào của BPC 157 hoặc pentadeca arginate. Điều đó thật đáng chú ý. Nó đã rất tuyệt vời. Vâng. Và chúng tôi cũng đã sử dụng BPC qua đường tĩnh mạch. Bệnh nhân sẽ đến và nói rằng tôi bị đau đầu gối, rách ACL, rách sụn, bất cứ điều gì. Bạn có thể cho họ BPC chủ yếu như một liều bolus qua đường tĩnh mạch. Ôi trời, điều đó đã tạo ra sự khác biệt. Bây giờ, việc sử dụng một thứ gì đó qua đường tĩnh mạch từ góc độ dược động học, nó sẽ không tồn tại lâu trong hệ thống. Nó giống như một tia lửa, trong khi nếu bạn sử dụng một tác nhân dưới da, bạn sẽ có được một tác dụng lâu dài hơn, một lần nữa, không quá lâu với peptide, nhưng lâu hơn so với việc sử dụng một thứ gì đó qua đường tĩnh mạch. Điểm ngọt ngào chắc chắn là sử dụng cả hai. Bạn có thể sử dụng một thứ gì đó như một tia lửa để khởi động chuỗi viêm, sau đó theo dõi bằng một liều dưới da. Vâng. Và ngay cả khi trước đó chúng tôi đã nói một chút về một số liệu pháp thay thế hormone.
    Các liệu pháp, trước đó bạn đã đề cập rằng bạn thích peptide hơn là thao tác hormone trực tiếp trong hầu hết các trường hợp.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng trong khi peptide có thể là hormone, có những thứ như oxytocin đôi khi được gọi là hormone peptide.
    Nói chung, khi mọi người nghĩ về liệu pháp hormone, họ đang nghĩ đến testosterone, estrogen, reinolone, tuyến giáp, v.v.
    Có vẻ như phần lớn thực hành của bạn được xây dựng xung quanh khái niệm rằng có những thứ mà người ta có thể sử dụng peptide để tác động lên các hệ thống khác nhau mà không cần can thiệp trực tiếp vào chúng.
    Hiểu biết của tôi là lợi thế của điều đó là bạn không nhận được phản hồi tiêu cực. Bạn không bị ngăn chặn sản xuất tự nhiên.
    Đúng vậy. Testosterone là một ví dụ tuyệt vời vì như chúng ta đã nói, tôi không bao giờ muốn thao tác hormone. Tôi nghĩ hormone tăng trưởng là một ví dụ khác. Tôi không bao giờ muốn thao tác điều đó, có nghĩa là cung cấp cho mọi người nhiều hơn những gì họ sẽ nhận được trong tự nhiên.
    Đó là lý do tại sao tôi thực sự không thích, một chút ngoài chủ đề, khi mọi người sử dụng viên testosterone hoặc bất kỳ loại liệu pháp viên nào vì bạn đang làm cho mọi người tiếp xúc với một nồng độ hormone mà chúng ta sẽ không bao giờ thấy trong tự nhiên.
    Tôi thích mọi người tiêm nó, nơi bạn sẽ nhận được một số biến đổi về liều lượng hàng ngày, vì chúng ta là con người, vì vậy chúng ta có một số biến đổi hàng ngày hoặc bôi ngoài da hoặc dưới lưỡi hoặc cái gì đó.
    Cùng một điều đó, tôi không muốn thao tác hormone. Tôi chỉ muốn giữ trong các “đường cao tốc” của cách chúng nên hoạt động và sau đó tận dụng điều đó.
    Đó là một cách an toàn để thực hiện điều đó, thay vì, và tôi đã thấy nó khi nói về một peptide khác, đó là ipamorelin, một peptide giải phóng hormone tăng trưởng, ipamorelin bạn tiêm dưới da, di chuyển lên tuyến yên, tuyến yên sau trong não, nơi chịu trách nhiệm phát ra hormone tăng trưởng.
    Hormone tăng trưởng đó sau đó rời khỏi tuyến yên, vào dòng máu, di chuyển đến gan, hoặc chúng ta sản xuất yếu tố tăng trưởng giống insulin một, sau đó vào tuần hoàn, rất đồng hóa, có nghĩa là tăng trưởng, chữa lành, phục hồi. Khi chúng ta lớn tuổi, chúng ta sản xuất ít hormone tăng trưởng hơn. Khi chúng ta lớn tuổi, chúng ta bị hao mòn, rõ ràng, chúng ta gặp phải các tình trạng thoái hóa. Một phần của điều đó, tôi không biết phần nào, nếu mọi người đều khác nhau một chút, là do hormone của chúng ta và sự suy giảm. Khi bạn có thể cung cấp một cái gì đó như iprmaryllin, và chúng ta có thể nói về những cái khác, bạn thực sự đang giúp không chỉ đẩy ra một chút hormone tăng trưởng cho mọi người, mà bạn còn chỉ đạo khi nào bạn đẩy nó ra. Chúng tôi nghĩ rằng điều đó quan trọng để mọi người đi ngủ trước 10 giờ tối, giữa 10 giờ tối và 2 giờ sáng vì bạn nghĩ rằng đó là cú sốc lớn nhất của hormone tăng trưởng trong khoảng thời gian 24 giờ. Có đúng không? Tôi đã lâu tự hỏi liệu câu chuyện mà tôi được kể khi tôi lớn lên, đó là mỗi giờ trước nửa đêm có giá trị bằng hai giờ ngủ sau nửa đêm, có đúng với tôi không. Một lần nữa, cảm giác đúng thường gây hiểu lầm, nhưng cảm giác đúng với tôi, nhưng nó hoàn toàn hợp lý nếu cú sốc lớn nhất và hormone tăng trưởng xảy ra trong vài giờ trước nửa đêm. Vâng. Đó là cách tôi học được. Tôi đồng ý với bạn. Nó cũng cảm giác đúng với tôi. Nhưng tận dụng việc tiêm một cái gì đó như iprmaryllin vào giờ đi ngủ, thì bạn sẽ thấy, trong vài phút. Với iprmaryllin, điều thú vị là mọi người sẽ cảm thấy hơi đỏ, tê tê vào lúc nào đó. Những gì tôi thấy với điểm mà tôi muốn nói là có một số bác sĩ ở một số hiệu thuốc mà, bạn biết đấy, liều lượng của iprmaryllin trong hầu hết các peptide giải phóng hormone tăng trưởng nên là 100 microgam. Đó là liều tối đa để gắn vào thụ thể. Những gì tôi thấy là với iprmaryllin, hiếm nhưng một số người gặp phải phản ứng phản vệ. Điều đó đã xảy ra, và tôi nghĩ rằng điều đó xảy ra khi mọi người đang tiêm và cho nhiều hơn.
    Họ nên làm như vậy.
    Tôi đã nghe về điều đó, và họ đang cho 200, 300, 400 microgram một lần, đó là một liều lớn.
    Bây giờ, điều mà họ nhận được là khách hàng, bệnh nhân thì như, “Ôi trời, tôi cảm thấy sự ấm áp tuyệt vời này. Chắc chắn là nó đang có tác dụng.”
    Nhưng sau đó bạn có thể rơi vào tình trạng, “Ôi trời, tôi không cảm thấy tốt lắm, hệ tuần hoàn của bạn đang sụp đổ.”
    Đúng vậy.
    Sử dụng tác dụng phụ như một chỉ báo về việc liệu một cái gì đó có hiệu quả hay không dường như là một ý tưởng tồi tệ.
    Nhưng điều đó rất phổ biến, bạn biết đấy, tôi có xu hướng rất bảo thủ về những điều này.
    Và nhân tiện, tôi đã thử nhiều peptide trong thời gian ngắn vì tôi thích thử nghiệm một cách rất an toàn.
    Và một số thứ như surmaryllin, và chúng ta sẽ nói về các hormone tăng trưởng khác, các chất tiết hormone.
    Đối với tôi, vì lý do nào đó, bạn biết đấy, nó mang lại cho tôi giấc ngủ tuyệt vời, nhưng chỉ trong phần đầu của đêm.
    Nó làm giảm giấc ngủ REM và giấc ngủ chuyển động mắt của tôi trong nửa sau của đêm.
    Nó làm tăng kháng nguyên đặc hiệu tuyến tiền liệt của tôi.
    Đó là một hiệu ứng rất nhất quán.
    Tôi ngừng dùng nó, và nó trở lại bình thường, và tôi lại dùng nó, và nó lại tăng lên.
    Vì vậy, tôi chỉ thấy rằng tôi không thể sử dụng nó.
    Và tôi không mất nhiều thời gian để nhận ra điều đó, nhưng tôi biết rằng có một số người yêu thích surmaryllin và không gặp phải bất kỳ vấn đề nào giống như vậy, vì vậy có vẻ như điều này có thể rất cá nhân.
    Tôi đồng ý với điều đó.
    Tôi đồng ý với điều đó.
    Và đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng, một lần nữa, thật hữu ích khi làm việc với một bác sĩ có kinh nghiệm, người có thể, bạn biết đấy, tôi nghĩ về những peptide này như có các hương vị, đặc biệt là các peptide giải phóng hormone tăng trưởng.
    Ipermaryllin, rất sạch, bạn biết đấy, miễn là bạn ở trong khoảng 100 microgram hoặc ít hơn, mọi người sẽ gầy đi một chút, ngủ tốt hơn một chút.
    Đó là những tác dụng phụ thực sự.
    Họ dùng nó trước khi ngủ.
    Trước khi ngủ vào thời điểm đó.
    Không có carbohydrate nào được tiêu thụ trong hai giờ trước đó, đúng không?
    Đúng vậy, hoặc 45 phút, về mặt kỹ thuật.
    Đúng vậy, nhưng đúng như vậy.
    Và sau đó họ nói về các peptide kích thích hormone tăng trưởng, GHRP6, cũng sẽ liên kết.
    Vì vậy, tôi nghĩ Ipermaryllin là cụ thể nhất cho thụ thể hormone tăng trưởng, nhưng lại yếu nhất.
    Khi bạn tiêm nó, bạn sẽ nhận được hormone tăng trưởng ra ngoài, và chỉ hormone tăng trưởng, nhưng sẽ không có một cú bùng nổ lớn của hormone tăng trưởng.
    Bạn tiêm GHRP6, bây giờ bạn có thể liên kết một chút prolactin.
    Bây giờ bạn có thể liên kết một chút ACTH, điều này sẽ khiến tuyến thượng thận của bạn tiết ra cortisol.
    Bây giờ bạn sẽ có phản ứng đói, đúng không?
    Và có thể thậm chí gặp khó khăn trong việc ngủ nếu bạn gặp khó khăn trong việc ngủ.
    Nhưng điều đó có lợi cho việc gì là, nếu bạn đang tìm cách tăng khối lượng hoặc trở nên mạnh mẽ, GHRP6 là lựa chọn của bạn, đúng không?
    Bởi vì bạn sẽ tăng cảm giác thèm ăn.
    Và nếu bạn thông minh, bạn sẽ ăn nhiều protein hơn, bạn biết đấy, và việc xây dựng cơ bắp không nhất thiết phải phức tạp, đúng không?
    Đó là tập luyện kháng lực, protein đủ, mà tôi nghĩ hầu hết mọi người gặp khó khăn.
    Và sau đó có một số hormone đồng hóa như hormone tăng trưởng hoặc testosterone hoặc cả hai giúp quá trình đó, đó là nơi GHRP6 có thể tỏa sáng.
    Ý tôi là, trong vòng vài tuần, mọi người sẽ trở nên to lớn và mạnh mẽ, tăng cường sức mạnh đẩy ngực, bất cứ điều gì.
    Những thứ này thực sự hiệu quả, nhưng bạn phải biết cách sử dụng nó và hiểu các loại khác nhau.
    Vì vậy, điểm tôi muốn nói là những peptide khác nhau có những loại khác nhau.
    Và theo ý bạn, có những phản ứng cá nhân.
    Điều đó có thể là một điều tốt.
    Tôi nghĩ đối với hầu hết khán giả của chúng ta, sự quan tâm đến các chất kích thích hormone tăng trưởng có lẽ liên quan đến giấc ngủ tốt hơn và cảm giác sức sống tổng thể.
    Và có lẽ hầu hết mọi người đang tìm cách không làm tăng cảm giác thèm ăn hoặc thực sự tăng cơ bắp.
    Ngày nay, chúng ta nghe ngày càng nhiều từ những người, cả nam và nữ, muốn trở nên mạnh mẽ mà không cần to lớn.
    Và họ thích gầy hơn là không gầy, điều mà tôi nghĩ là một mục tiêu tuyệt vời.
    Thực tế, đó là mục tiêu của tôi ở giai đoạn cuộc đời này.
    Tôi vừa mới tròn 49 tuổi hôm qua.
    Và tôi thật sự —
    Chúc mừng sinh nhật.
    Ôi, cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn.
    Vâng.
    Đó là một khoảng thời gian rất vui.
    Minibash hôm trước.
    Thật sự rất vui.
    Bạn biết đấy, tôi — vâng, tôi muốn mạnh mẽ và có khả năng.
    Tôi cũng muốn có thể chạy và có sức khỏe tim mạch, nhưng tôi không muốn to lớn.
    Tôi không muốn chiếm nhiều không gian.
    Tôi không quan tâm đến việc chiếm nhiều không gian.
    Và tôi nghĩ hầu hết mọi người đều thuộc về loại đó.
    Tôi đồng ý.
    Vì vậy, nếu GHRP6 có thể làm tăng cảm giác thèm ăn, điều này có thể hữu ích cho một nhóm người, nhưng có lẽ
    hầu hết mọi người sẽ muốn tránh nó, Ipomorellin — tôi luôn gọi nó là Ipomorellin —
    nhưng Ipomorellin với liều lượng 100 microgam hoặc ít hơn mỗi đêm có vẻ như là một công cụ thú vị.
    Một số hormone tăng trưởng khác là gì?
    Và tôi nên chỉ tóm tắt — tôi sẽ tự do định nghĩa nó.
    Đây là các peptide kích thích sự giải phóng hormone tăng trưởng nội sinh của bạn.
    Đúng.
    Đây không phải là việc sử dụng hormone tăng trưởng.
    Đúng.
    Vâng.
    Hai loại chính khác mà chúng tôi sử dụng.
    Một loại là Tesomorellin, tương tự như Semorellin, và nó cũng sẽ
    hoạt động trên khía cạnh hormone giải phóng hormone tăng trưởng một chút cao hơn trong chuỗi
    cách mà các hormone này được giải phóng.
    Vì vậy, cả Semorellin và Tesomorellin, bạn không nhất thiết phải thêm bất cứ thứ gì khác vào đó.
    Theo cách truyền thống, với Ipomorellin, Hexarone, GHRP6, chúng tôi sẽ thêm hợp chất khác này, CJC1295,
    sẽ hoạt động trên GHRH, cho phép peptide và sau đó hormone tăng trưởng
    ở lại trong hệ thống của bạn lâu hơn một chút.
    Hormone giải phóng hormone tăng trưởng.
    Đúng.
    Vậy hãy để CJC sang một bên bây giờ vì CJC1295, FDA vừa mới vào và hãy nói rằng một
    từ viết tắt đã loại bỏ một từ viết tắt khác.
    Đúng vậy.
    FDA đã loại bỏ CJC.
    Đúng.
    NBPC.
    NBPC.
    Vâng.
    Mọi người có lẽ đang cảm thấy hơi chóng mặt với những từ viết tắt này, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đang làm
    một công việc tốt trong việc hướng dẫn mọi người.
    Vậy, Semorellin và Tesomorellin khá giống nhau. Giống nhau ở điểm đó. Được rồi. Tesomorellin, một lần nữa, nói về hương vị, Tesomorellin hoạt động trong việc giảm mỡ nội tạng. Vậy là, mỡ xung quanh các cơ quan. Và nó đã được FDA phê duyệt cho mục đích đó. Đúng vậy. Với những bệnh nhân HIV mắc chứng lipodystrophy, tức là sự tích tụ mỡ bất thường, đặc biệt là mỡ nội tạng xung quanh các cơ quan. Vì vậy, Tesomorellin hoạt động tốt cho điều đó. Quan sát của tôi từ việc sử dụng nó cho rất nhiều người dường như cho thấy nó hoạt động tốt hơn ở nữ giới so với nam giới. Hay nó có dẫn đến cảm giác ngủ ngon hơn không? Đúng vậy. Vì vậy, tôi nghĩ bất kỳ peptide nào kích thích hormone tăng trưởng. Bất cứ khi nào bạn làm cho hormone tăng trưởng hoạt động tích cực hơn trong cơ thể bạn, đó là cách tôi nghĩ về nó. Ngủ ngon hơn, làn da tốt hơn, kết cấu tốt hơn, đúng không? Bạn sẽ kiên cường hơn. Tôi nghĩ hormone tăng trưởng là hormone giúp tăng cường sức bền, độ bền. Mọi người nhận thấy rằng, “Ôi, tôi tập luyện vất vả, nhưng tôi mất nhiều ngày để phục hồi. Tôi bị trật mắt cá chân. Tôi mất một tuần để phục hồi. Tôi bị cắt da. Tôi mất rất lâu để lành.” Họ gặp vấn đề về độ bền. Và đó là cách tôi nghĩ về nơi hormone tăng trưởng có thể tỏa sáng, không phải là bạn phải đi đến hormone tăng trưởng hoàn toàn, nhưng những peptide này có thể là một cú đẩy rất tốt. Và điều kỳ diệu trong những gì chúng tôi làm là khi chúng tôi bắt đầu khoảng tám năm trước, chúng tôi sẽ sử dụng một peptide tại một thời điểm. Và sau đó, điều chúng tôi học được là, “Hãy kết hợp những peptide này. Hãy xếp chồng các peptide.” Và đó là cách chúng tôi làm. Ở liều thấp hơn? Đôi khi là liều thấp hơn. Nhưng ví dụ, chúng tôi có một sự kết hợp tuyệt vời, BPC, ipormerone và testimerone, tất cả cùng nhau, dùng vào giờ đi ngủ. Và bạn sẽ có được sự giảm mỡ dưới da từ ipormerone, giảm mỡ nội tạng từ testimerone, và tăng cường thụ thể hormone tăng trưởng từ BPC. Đó là một peptide tuyệt vời.
    Chúng tôi đã gán nhãn nó là một peptide giảm mỡ, nhưng mọi người lại tăng khối lượng cơ nạc. Họ ngủ ngon hơn. Da của họ cũng tốt hơn. Họ trở nên bền bỉ hơn. Quá trình suy nghĩ của họ sẽ tốt hơn. Thật tuyệt vời. Và đó là lý do chúng tôi thích kết hợp những peptide này với nhau. Vì vậy, không chỉ là một peptide một lần, mà có thể kết hợp nhiều loại. Và đó là lý do, một lần nữa, khi làm việc với một hiệu thuốc bào chế, chúng tôi có thể kết hợp chúng lại. Vì vậy, bạn chỉ cần tiêm một lần mỗi ngày. Bạn có thể đang sử dụng từ ba đến bảy peptide, nhưng vẫn chỉ là một mũi tiêm. Hiểu rồi. Và nếu một người kết hợp testimerellin hoặc surmerellin, ipomerellin và, không còn BPC nữa, mà thay vào đó là pentadeca arginate, vì bạn không thể có BPC-157 được bào chế. Điều đó có được thực hiện mỗi đêm, năm ngày một tuần, ba ngày một tuần không? Lý do cho việc này là năm ngày sử dụng, hai ngày nghỉ là gì? Đúng vậy. Năm ngày sử dụng, hai ngày nghỉ. Điều chúng tôi đưa ra là do cách chúng tôi sẽ liều hormone tăng trưởng. Vì vậy, chu kỳ liều hormone tăng trưởng truyền thống sẽ là năm ngày sử dụng, hai ngày nghỉ, tiêm vào giờ đi ngủ. Và đó là lý do nó ra đời. Sau đó, cá nhân tôi, với bệnh nhân và bản thân mình, tôi thích nghỉ ngơi. Vì vậy, ngay cả với các loại thực phẩm bổ sung, tôi sẽ không dùng chúng vào cuối tuần, đúng không? Bởi vì tôi nghĩ rằng, một lần nữa, bất cứ điều gì bạn tiếp xúc thường xuyên sẽ làm giảm hiệu lực. Chúng tôi thấy điều đó với việc tập thể dục. Chúng tôi thấy điều đó với thực phẩm. Nếu bạn ăn cùng một loại thực phẩm mỗi ngày, nó dường như trở nên ít giá trị hơn với bạn, đúng không? Như là thay đổi nó đi. Như chúng ta phải, bạn biết đấy, thỉnh thoảng phải thay đổi một chút, nhưng thay đổi nó đi và như vậy bạn sẽ làm cho nó trở nên mạnh mẽ hơn với bạn. Tôi làm điều tương tự với các loại thực phẩm bổ sung, vì vậy, bạn biết đấy, điều đó khiến tôi cảm thấy đồng điệu với mọi người để nghỉ ngơi khỏi những thứ đó. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về xét nghiệm lab.
    Trong khi tôi đã là một fan hâm mộ lâu năm của việc xét nghiệm máu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình phân tích sâu hơn về máu, nước tiểu và nước bọt để có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều hòa hệ miễn dịch, chức năng trao đổi chất, tình trạng vitamin và khoáng chất, cũng như các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích các kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã phát hiện ra rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
    Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
    Xét nghiệm trong phòng thí nghiệm tốt như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là thực hiện xét nghiệm, cũng như sự toàn diện và khả năng hành động của các bài kiểm tra, đến mức tôi gần đây đã tham gia vào hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast.
    Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Eight Sleep. Eight Sleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ.
    Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta trong việc có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Đó thực sự là nền tảng của tất cả sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo rằng bạn có một giấc ngủ ngon là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn, và đó là vì để có thể đi vào giấc ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ. Và để thức dậy với cảm giác sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ.
    Eight Sleep giúp bạn dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của mình bằng cách cho phép bạn điều chỉnh nhiệt độ của lớp đệm của mình vào đầu, giữa và cuối đêm. Tôi đã ngủ trên lớp đệm Eight Sleep gần bốn năm nay, và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi. Eight Sleep hiện đã ra mắt thế hệ mới nhất của lớp đệm Pod Cover, Pod 4 Ultra. Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện, công nghệ theo dõi giấc ngủ độ chính xác cao hơn, và thậm chí có khả năng phát hiện ngáy, tự động nâng đầu bạn lên vài độ để cải thiện lưu thông không khí và ngăn ngừa ngáy.
    Nếu bạn muốn thử lớp đệm Eight Sleep, hãy truy cập eightsleep.com/huberman để tiết kiệm tới 350 đô la cho Pod 4 Ultra của họ. Eight Sleep hiện đang vận chuyển tại Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia chọn lọc trong EU và Úc. Một lần nữa, đó là eightsleep.com/huberman.
    Trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm, bạn đã đề cập rằng bạn thực sự không phải là một fan lớn của việc dùng một lượng lớn thực phẩm chức năng, mà bạn lại rất thích dùng CoQ10, Coenzyme Q10, 200 miligam mỗi ngày vào buổi sáng. Tôi cũng dùng CoQ10. Tôi nghĩ tôi bắt đầu dùng nó vì “sức khỏe ty thể tổng quát.” Tôi không biết rằng tôi đã suy nghĩ rất cẩn thận về chính xác những gì tôi đang cố gắng đạt được với nó.
    Lý do tại sao nên sử dụng CoQ10 là gì?
    Nếu tôi có thể phân tích và cố gắng giữ cho nó đơn giản, nếu mọi người quen thuộc với ti thể, thì đó là pin của tế bào, những bào quan nhỏ bên trong mỗi tế bào, và chúng chịu trách nhiệm cho nhiều chức năng, nhưng chủ yếu là sản xuất ATP, năng lượng hóa học.
    Chúng ta tạo ra năng lượng như thế nào?
    Có ba cách chính mà cơ thể sử dụng hoặc tạo ra năng lượng.
    Cách đầu tiên là quá trình glycolysis.
    Chúng ta lấy glucose, một phân tử có sáu carbon.
    Chúng ta chia nó thành hai pyruvate.
    Khi làm điều đó, chúng ta tạo ra một chút ATP.
    Pyruvate sau đó được chuyển đổi thành một cái gọi là acetyl-CoA.
    Chúng ta đưa nó qua chu trình Krebs, nơi chúng ta cũng sản xuất ATP, nhưng sau đó chúng ta tạo ra những sản phẩm trung gian.
    Một trong những sản phẩm trung gian đó, và là sản phẩm chính, là một cái gọi là NADH.
    NADH sau đó được chuyển đến màng ti thể.
    Đây là phép màu nơi chúng ta tạo ra nhiều ATP nhất, và có năm trung tâm khác nhau, hay chúng ta gọi là cytochrome.
    Đây là cách tôi nghĩ về nó, vì tôi thích đơn giản hóa.
    Cytochrome một là nơi chúng ta sử dụng NAD.
    Những trung tâm khác nhau đang trao đổi electron với proton, và đó là một quá trình điện.
    Chúng ta đang trao đổi electron với proton, đi xuống một dây chuyền lắp ráp để cuối cùng quay bánh xe này, bánh xe ATPase, để tạo ra ATP.
    Cách tôi hiểu là năm trung tâm khác nhau, các chất dinh dưỡng khác nhau tác động đến chúng.
    Cytochrome một là NAD.
    Cytochrome hai là riboflavin, vitamin B2, và axit succinic.
    Cytochrome ba là CoQ10, vitamin K2.
    Cytochrome bốn là methylene blue, mà chúng ta có thể nói đến, và sau đó cytochrome năm là những thứ như magiê, vitamin A, và đồng.
    Nếu bạn đang nghĩ về sức khỏe ti thể, nếu bạn bao gồm bất kỳ hoặc tốt hơn là tất cả những thứ đó, bạn sẽ tối đa hóa cách mà ti thể của bạn có thể hoạt động và tạo ra năng lượng.
    Đó là cách mạnh mẽ nhất để làm điều đó, và một lần nữa không nhất thiết phải phức tạp.
    Khi tôi nghĩ về CoQ10, và một lần nữa, chúng tôi sử dụng rất nhiều NAD, mà chúng ta có thể nói về điều đó, nơi mà tôi nghĩ hầu hết mọi người, sự tắc nghẽn giao thông xảy ra ở cytochrome một. Khi chúng tôi cung cấp cho mọi người, tăng cường sản xuất NAD của họ, về cơ bản chúng tôi đang cho phép dòng electron chảy nhiều hơn ở cytochrome một, điều này có tác động hạ lưu đến các cytochrome khác, vì vậy tắc nghẽn giao thông mở ra, và bây giờ bạn có thể di chuyển electron để trao đổi với proton và tạo ra nhiều ATP hơn. Điều đó không đúng với mọi người, và vì vậy một số người, có thể là ở cytochrome ba với CoQ10, có thể là ở cytochrome hai, nhiều người ở cytochrome bốn, mà lại là cytochrome, chúng tôi gọi nó là cytochrome C oxidase, nơi mà methylene blue liên kết, nhưng đó chỉ là một cái nhìn đơn giản. Mọi người, chúng tôi gặp phải tắc nghẽn giao thông, đúng không? Những dòng electron này bị mắc kẹt, chúng tôi chỉ đang cố gắng mở ra tắc nghẽn giao thông. Vì vậy, 200 miligam mỗi ngày của coenzyme Q10 có thể hỗ trợ một phần trong điều đó. Đúng rồi, cytochrome ba. Chắc chắn rồi. Vâng. Chúng thay đổi, tiết kiệm lên đến 2.400 miligam mỗi ngày, không có tác dụng có hại, vâng, không có tác dụng có hại, đôi khi tôi sẽ dùng nhiều hơn, như tôi đã nói với bạn trước đó, điều đó đã rất ấn tượng với tôi với những cơn đau nửa đầu và về cơ bản giảm chúng xuống bằng không. Bạn biết đấy, khi mọi người nghe điều này, họ có thể nghĩ, được rồi, đây chỉ là, bạn biết đấy, đây là những gì tôi gọi là, giai thoại hoặc bất cứ điều gì, tôi, bạn biết đấy, tôi không cần phải nhắc nhở mọi người rằng bạn là một bác sĩ được chứng nhận bởi hội đồng. Tôi nghĩ rằng điều vẫn vang vọng trong tâm trí tôi trong suốt cuộc trò chuyện này, mặc dù tôi đang rất chú ý, là hầu hết các loại thuốc được kê đơn ở đất nước này đều không theo chỉ định. Tôi nghĩ rằng điều đó thật kỳ lạ, tôi không nghĩ tôi đã bao giờ nghe điều đó được nói ra một cách công khai. Thật điên rồ. Vâng, vâng. Đúng vậy, vì vậy ý tưởng rằng mọi người sẽ dùng một cái gì đó mà không được chứng minh trong một thử nghiệm lâm sàng là hiệu quả cho Mục đích A, rằng họ sẽ, nhưng nó lại được phê duyệt cho Mục đích.
    A, nhưng sau đó có thể được bác sĩ kê đơn cho Mục đích B, C, D hoặc E, ý tôi là, bạn không nói với tôi rằng điều này là phổ biến, bạn đang nói với tôi rằng đây là phần lớn các loại thuốc kê đơn. Điều đó có lý nếu bạn suy nghĩ về nó, đúng không?
    Vì vậy, nếu bạn dùng một loại kháng sinh, đúng không, như chúng ta có thể nói, một loại kháng sinh sẽ rất cụ thể về việc nó được phê duyệt để chống lại một loại vi khuẩn cụ thể. Nhưng sau đó qua việc sử dụng lâm sàng và chỉ kinh nghiệm, bạn biết đấy, chúng ta đã học rằng, ôi, tôi có thể sử dụng doxycycline hoặc Z-Pak, azithromycin, hoặc bất cứ điều gì cho một loạt các nhiễm trùng vi khuẩn mà vượt xa những gì nó được phê duyệt, thì điều đó có lý.
    Và điều đó có bao giờ quay trở lại các thử nghiệm lâm sàng hay không, hay là không, điều này trở thành sự hiểu biết của bác sĩ và thấp hơn, như, hey, vâng, bạn biết đấy, tôi có những bệnh nhân mà, bạn biết đấy, họ dùng azithromycin và họ, họ đang hoạt động rõ ràng.
    Vì vậy, nhân tiện, tôi không nói rằng mọi người, tôi không phải là bác sĩ, nhưng, nhưng chẳng hạn như. Chính xác những gì đã xảy ra với semi-glutininazempic, đúng không, được phê duyệt để giúp sử dụng glucose hoặc giảm, bạn biết đấy, glucose trong máu ở những bệnh nhân mắc bệnh tiểu đường loại 2. Và họ đã phát hiện ra qua việc sử dụng rằng chỉ có những người đang giảm cân. Và bây giờ nó đã trở thành một sản phẩm bán chạy.
    Và chúng ta thấy điều đó với, bạn biết đấy, những thứ như, bạn biết đấy, tái sử dụng thuốc cho ung thư, đúng không? Có rất nhiều điều đó đang diễn ra, rất nhiều việc tái sử dụng. Vì vậy, bạn biết đấy, doxycycline là một trong những loại thuốc rất phổ biến được sử dụng trong các liệu pháp ung thư, tôi nghĩ bởi các bác sĩ ung thư tinh vi, tôi không điều trị ung thư, nhưng bởi các bác sĩ ung thư tinh vi để sử dụng những thứ như doxycycline, metformin, mobendazol, một loại thuốc chống ký sinh trùng, đúng không? Để giúp điều trị ung thư. Thật tuyệt vời.
    Thật thú vị. Thật sự tuyệt vời. Tôi cũng nghĩ rằng, bạn biết đấy, tôi nhớ rằng, bạn biết đấy, y học thật đẹp, một lĩnh vực mà nó là một sự tôn trọng to lớn cho nó, tất nhiên, là một lĩnh vực có sự đào tạo khá tách biệt.
    Và tôi thích ý tưởng rằng bây giờ, nhờ vào những nỗ lực giáo dục công cộng như thế này, mà các bác sĩ học hỏi lẫn nhau theo cách rộng rãi hơn và có thể nghe về những loại thuốc có thể hữu ích cho cái này hay cái kia.
    Điều khác, và đây không phải là ý kiến cá nhân, mà là một quan sát thực sự. Các công ty dược phẩm rất quan tâm đến những công dụng khác của các loại thuốc đã được phê duyệt. Quy trình nghiên cứu và phát triển một loại thuốc, việc đánh giá an toàn là vô cùng tốn kém.
    Vì vậy, họ không muốn gì hơn là lấy một loại thuốc đã được phê duyệt cho một mục đích nào đó. Và để lấy loại thuốc đã được phê duyệt về mặt an toàn đó và tìm kiếm những công dụng khác. Tại sao họ không quay lại với việc sử dụng ngoài nhãn và hiểu biết về các hợp chất này, và sau đó về cơ bản tiếp thị chúng cho những mục đích khác?
    Hoặc tôi đoán với OZMPIC, đó chính xác là những gì đã xảy ra. Đó là những gì đã xảy ra với OZMPIC. Ý tôi là, tôi cũng viết đơn thuốc và tôi nghĩ có thời điểm và địa điểm thích hợp. Tuy nhiên, tôi nghĩ điều này thật thách thức đối với tôi, đúng không? Và tôi nghĩ đối với nhiều bác sĩ, việc hoạt động trong một mô hình khi chúng ta nói về bệnh mãn tính, điều này về cơ bản là thất bại.
    Ý tôi là, và chúng ta đều biết điều này qua thống kê, chúng ta không tạo ra được những thay đổi lớn trong bệnh tim, ung thư, bệnh tự miễn, bệnh thoái hóa thần kinh. Chúng ta hoàn toàn không làm được điều đó, nhưng chúng ta đang chi tiêu một số tiền khổng lồ, đúng không? Và đây là điều mà tôi đã phải học theo thời gian.
    Và tôi không biết làm thế nào tôi lại bước vào lĩnh vực này, nhưng khi tôi bắt đầu thực hành vào năm 2006, tôi đã bắt đầu, đó là một phòng khám y học gia đình truyền thống, nhưng tôi đã bắt đầu sử dụng các liệu pháp IV dinh dưỡng này. Và đây là trước khi có các liệu pháp IV giải rượu, trước khi nó trở nên phổ biến. Đây là, bạn biết đấy, 20 năm trước.
    Và điều tôi học được là những liệu pháp IV dinh dưỡng này giúp mọi người cảm thấy tốt hơn nhanh chóng. Và tôi đã phát triển mô hình này cho bệnh nhân của mình, mà tôi nghĩ là một mô hình tốt hơn, đó là…
    Tôi muốn giúp mọi người cảm thấy tốt hơn trước tiên, giống như chúng ta đã nói trước đó trong podcast này. Bởi vì nếu tôi có thể giúp mọi người cảm thấy tốt hơn, điều mà chúng ta đã học được qua COVID, và thật lòng, điều tôi muốn nói với bạn, Andrew, mà thực sự đúng, podcast của bạn và những gì bạn làm đã rất thành công trong thời gian đại dịch, khi mọi người đã mất rất nhiều niềm tin vào những người như tôi, đúng không? Mọi người đã mất niềm tin vào việc tôi nên làm gì, bạn biết đấy, đây là một thời điểm đáng sợ. Tôi không biết điều gì đang xảy ra. Khi các bạn xuất hiện, đặc biệt là bạn, cung cấp thông tin rất ổn định và đã được kiểm chứng mà mọi người có thể tin tưởng và có một điểm khởi đầu như, đây là điều tôi muốn làm. Bởi vì sức khỏe, một trong những món quà của COVID là nó đã đưa sức khỏe của chúng ta lên hàng đầu trong tâm trí và cuộc sống của hầu hết mọi người. Và những gì bạn đang làm là một công việc tuyệt vời. Và tôi có thể nói với bạn một cách cá nhân, không, thực sự, như một bác sĩ, tôi cảm thấy thật vinh dự khi ở đây và nói chuyện với bạn vì mỗi ngày, mỗi ngày, bệnh nhân của tôi đến gặp tôi và nói, tôi đã nghe điều này trên podcast Huberman Lab. Bạn nghĩ gì về điều đó? Và tôi không đùa đâu và tôi thích điều đó. Tôi nghĩ đó là điều tuyệt vời vì mọi người, một, đang nghiêm túc với sức khỏe của họ, nhưng hai, họ có một nguồn tài nguyên ổn định mà họ có thể tin tưởng. Vấn đề với các bác sĩ, và tôi sẽ liên kết điều này lại là các bác sĩ khó để tin tưởng, đúng không? Và đó là mô hình gia trưởng, mà đó là cách tôi được đào tạo, đó là, bạn sẽ làm điều này vì tôi sẽ bảo bạn làm điều đó, đúng không? Và tôi nhớ khi còn học y, vào những năm 90. Tôi không thể nhớ chính xác các chi tiết của nghiên cứu, nhưng họ đã thực hiện một nghiên cứu nơi họ thu thập rác bên ngoài các văn phòng bác sĩ, phát hiện rằng hơn 30% đơn thuốc được viết trong ngày hôm đó đã bị vứt đi, hơn 30%. Wow. Và tôi nhớ đã học điều đó và tôi đã tự hỏi, chuyện gì đang xảy ra? Bởi các bệnh nhân. Đúng vậy.
    Như bạn đã đến gặp bác sĩ vì bạn muốn có một đơn thuốc, đúng không?
    Không.
    Bạn đến gặp bác sĩ vì bạn không cảm thấy tốt.
    Bạn đến gặp bác sĩ vì bạn muốn được lắng nghe.
    Bạn đến gặp bác sĩ vì bạn muốn được công nhận.
    Và hầu hết thời gian, và điều này vẫn xảy ra cho đến ngày nay, phần lớn các bác sĩ sẽ chỉ viết cho bạn một đơn thuốc hoặc họ sẽ viết cho bạn hai đơn thuốc.
    Và đó không phải là điều mà hầu hết mọi người muốn.
    Đôi khi thì có.
    Và tôi cũng làm như vậy, nhưng có rất nhiều công cụ khác mà chúng ta có thể sử dụng.
    Và vì vậy, khi tôi giúp mọi người cảm thấy tốt hơn trước, lý do tôi thành công và tôi làm việc với những người trên hành tinh này, cho dù là vận động viên, những vận động viên xuất sắc nhất, người nổi tiếng, gia đình hoàng gia, bạn có thể kể tên, tôi rất vinh dự.
    Đó là vì họ tin tưởng tôi và sự tin tưởng đó thực sự quan trọng.
    Tôi rất nghiêm túc với điều đó, bạn hiểu ý tôi không?
    Và vì vậy, quay lại vấn đề, chúng ta đã mất đi rất nhiều điều đó trong đại dịch.
    Nó thực sự đã trở thành vấn đề nổi bật.
    Và đó là lý do tại sao tôi muốn giúp mọi người cảm thấy tốt hơn trước.
    Bạn biết đấy, mô hình y học truyền thống chỉ là chẩn đoán, viết đơn thuốc.
    Nếu đơn thuốc đó không hiệu quả, viết một đơn thuốc khác.
    Và vì vậy, đúng là có thời điểm và địa điểm cho điều đó, nhưng cũng có thời điểm và địa điểm để chỉ giúp đỡ mọi người.
    Nó chỉ hiệu quả khi mọi người đánh giá bản thân mình đủ.
    Như chúng ta đã nói, tôi có thể liên kết điều này với việc giảm cân, đúng không?
    Tại sao mọi người lại gặp khó khăn trong việc giảm cân?
    Tôi sẽ lập luận rằng hầu hết mọi người không đánh giá bản thân đủ để thực sự quan tâm đến việc đưa ra những lựa chọn kỷ luật khó khăn trong cuộc sống của họ.
    Để tránh việc ăn uống theo cảm xúc, bạn hiểu ý tôi không?
    Để làm những điều đúng đắn mà thực sự, sẽ là một cuộc đấu tranh để có được thực phẩm phù hợp cho bản thân, tránh xa thực phẩm chế biến sẵn, để có kỷ luật, để đến phòng tập thể dục một cách thường xuyên.
    Họ không có những người phù hợp mà họ tin tưởng.
    Đây là nơi bạn đã trở thành một món quà lớn.
    Món quà tuyệt vời.
    Cảm ơn bạn vì những lời tốt đẹp.
    Ý tôi là, sự ra đời của podcast đã diễn ra trong thời kỳ đại dịch và phần lớn là vì tôi thấy mọi người trở nên rất lo lắng.
    Nhịp sinh học của họ bị gián đoạn và đó là những vấn đề mà phòng thí nghiệm của tôi tập trung vào.
    Và thật lòng mà nói, khi tôi còn là một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ và sinh viên cao học, nhưng đặc biệt là khi tôi lớn tuổi hơn một chút, tôi không thể tin rằng mình đang đọc những tài liệu về tầm quan trọng của ánh sáng mặt trời vào buổi sáng và tất cả những điều đó, nhưng rồi các đồng nghiệp của tôi đều bị ốm và chết xung quanh tôi hoặc có cái mà chúng tôi gọi là “vẻ ngoài của người có chức vụ” khi họ xuất hiện, bắt đầu công việc và năm năm sau, họ trông như đã già đi 25 năm.
    Và tôi nhận ra rằng tôi muốn tránh điều đó.
    Vì vậy, tôi luôn thích học hỏi và chia sẻ những công cụ về khoa học và sức khỏe.
    Vì vậy, cảm ơn bạn vì những lời tốt đẹp.
    Tôi chắc chắn đã cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa kinh ngạc một cách tích cực về cách mà đại dịch và những năm sau đại dịch, tôi thích nghĩ rằng chúng ta đang ở trong những năm sau đại dịch.
    Tôi nghĩ chúng ta có thể nói một cách an toàn rằng giờ đây, chúng đã thu hút sự chú ý của mọi người đến ý tưởng rằng họ cần phải tự chịu trách nhiệm về sức khỏe của chính mình, rằng không ai, không viên thuốc, không loại thuốc nào, không mũi tiêm nào, v.v., có thể thay thế cho những hành vi tốt.
    Những loại thuốc và mũi tiêm đó có thể tăng cường những hành vi tốt và giúp mọi người đi đúng hướng, đó chính là điều chúng ta đang nói đến hôm nay.
    Nhưng thực sự đó là một trách nhiệm cá nhân.
    Không ai có thể mang lại cho chúng ta một tâm trí bình yên hơn.
    Không ai có thể mang lại cho chúng ta một cơ thể khỏe mạnh hơn.
    Không ai có thể làm điều đó.
    Thật thú vị khi một số người giàu có nhất thế giới, điều mới mẻ không phải là để khoe khoang về du thuyền hay tài sản của họ, mà là về sức khỏe của họ, về sự sống động, sự trường thọ của họ, bởi vì đó là điều mà tôi cho rằng, theo một cách nào đó, tiền có thể bắt đầu mua được, nhưng không cần quá nhiều tiền để chăm sóc tốt cho cơ thể và tâm trí của một người.
    Điều đó không cần thiết.
    Và điều tôi đã học được, và tôi đã phải học điều này theo thời gian, và tôi nghĩ rằng sự khôn ngoan là, và đây là lý do tại sao điều này thậm chí còn khó khăn hơn, bởi vì tôi nghĩ rằng mọi người lên mạng xã hội và họ nghe podcast và họ nghe những người có ảnh hưởng, và rất nhiều thông điệp là thêm vào. Nếu bạn không tập luyện cường độ cao mỗi ngày và sau đó đi xông hơi trong một khoảng thời gian nhất định và rồi ngâm mình trong nước lạnh và tất cả các loại chế độ ăn kiêng này, thì bạn không làm tốt. Tôi biết rằng áp lực đó tích tụ lại với mọi người.
    Và vì vậy, điều tôi đã học được và tôi có một người bạn rất tốt, có lẽ là người giàu có nhất, thành công nhất, nhưng cũng là người hào phóng và thông minh nhất mà tôi biết, người sống trên hòn đảo lớn, và anh ấy nói với tôi, điều này xứng đáng được nhắc lại ở đây, tôi tìm mọi cơ hội để buông bỏ. Và đó là việc buông bỏ cho những người mà bạn có thể tin tưởng để hướng dẫn bạn. Vì vậy, bạn không cần phải là người điều khiển mọi thứ. Và điều đó giúp giảm bớt áp lực.
    Và tôi nghĩ rằng việc tìm kiếm, không phải lúc nào cũng là thêm vào, mà thực sự là tạo ra không gian để chúng ta chỉ đơn giản là ở trong dòng chảy đó, như là để tồn tại, và tôi biết bạn đã nói về điều này rất nhiều, đó là trạng thái nghỉ ngơi chủ động, nơi không phải là việc tập trung siêu cao độ và không phải chỉ là đi ngủ, mà gần như những phần tốt nhất trong ngày của chúng ta là khi chúng ta ở trong trạng thái dòng chảy đó, nơi mọi thứ chỉ đơn giản là khớp lại với nhau, và đối với tôi, giúp mọi người với những loại thời điểm đó và tìm ra điều đó là điều quý giá nhất.
    Và tôi không nghĩ rằng mọi người nói về điều đó đủ. Vì vậy, tôi đánh giá cao rằng bạn đã làm rất nhiều. Vâng. Và tôi đánh giá cao rằng bạn đang đề cập đến khái niệm này rằng chỉ cần xếp chồng thêm nhiều hành vi hơn nữa, như phải hoàn thành một buổi tập luyện và đi xông hơi. Và đó không phải là thông điệp. Đôi khi chúng ta bị trêu chọc và có một số cách hài hước tốt về tôi khiến tôi cười thầm thỉnh thoảng về điều đó. Nhưng đó không phải là cách tiếp cận. Tôi biết điều đó không phải. Đây là những công cụ mà mọi người có thể sử dụng, đó là một bữa tiệc buffet. Và tôi nghĩ hầu hết mọi người đều đồng ý rằng giấc ngủ là rất quan trọng. Chắc chắn rồi.
    Hầu hết mọi người đều đồng ý rằng tập thể dục là chìa khóa, dinh dưỡng là chìa khóa, và kết nối xã hội tuyệt vời là chìa khóa.
    Khi nói đến các peptide, có vẻ như một trong những cách tiếp cận của bạn, nếu tôi có thể nói, là nâng cao mức nước để chiếc thuyền có thể ra khơi.
    Chúng ta đã nói về các hormone tăng trưởng secretogogs. Chúng ta đã đề cập đến GHRP6, đây là loại kích thích cảm giác thèm ăn. Có lẽ đây sẽ là một trường hợp đặc thù mà mọi người muốn sử dụng.
    Ipomerellin, tesomerellin, semirellin. Tôi nhận được rất nhiều câu hỏi về MK677. MK677 là gì vậy? Nghe có vẻ như một loại vũ khí. Đúng vậy.
    Nó giống như GHRP6, tuy nhiên, nó được hấp thụ tốt qua đường miệng. Vì vậy, về cơ bản nó giống nhau. Tôi thấy nó hoạt động rất tương tự như GHRP6. Nó kích thích cảm giác thèm ăn. Đúng vậy. Nó kích thích cortisol và prolactin.
    Nghe có vẻ như không phải là tình huống tốt cho hầu hết mọi người. Không phải cho hầu hết mọi người. Tuy nhiên, hãy để tôi đưa ra một ví dụ về một khách hàng của tôi, một người rất thành công, và anh ấy đã sử dụng testosterone. Anh ấy đang làm tất cả mọi thứ. Anh ấy khoảng đầu 60 tuổi. Anh ấy tập luyện tốt. Anh ấy ăn uống rất tốt, tất cả những điều đó.
    Nhưng anh ấy không thể tăng khối lượng cơ bắp tốt, đúng không? Thực tế là, khi mọi người già đi, điều đó trở thành một vấn đề đối với nhiều người trong việc duy trì khối lượng cơ bắp khỏe mạnh.
    MK677, trước khi nó bị loại khỏi danh sách hợp chất bởi FDA, nó cũng là một trong những loại được đưa vào. Ồ, một từ viết tắt khác, bị loại bỏ bởi từ viết tắt của FDA. Được rồi.
    Nhưng bạn có thể uống nó, điều này lại xóa bỏ sự kỳ thị hoặc gánh nặng phải tiêm, và bạn sẽ tăng cảm giác thèm ăn. Và thực tế, đây là một tác nhân rất hữu ích, về mặt chuyển hóa, cho mọi người khi họ già đi.
    Và tôi biết điều này, cách tiếp cận của tôi với điều này, cả cá nhân và chuyên nghiệp, là tôi cố gắng mọi thứ tôi có thể. Và tôi nhớ, MK677, tôi đã uống vào giờ đi ngủ, và một giờ sau, tôi đã ngủ rất say.
    Và tôi đã thức dậy và tôi phải đi ăn.
    Nghe có vẻ như tuổi dậy thì.
    Đúng vậy.
    Tôi đã nghĩ, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
    Bởi vì tôi không hoàn toàn hiểu.
    Tôi đã nghĩ, “Cái gì?”
    Ôi, tôi đã dùng cái đó, ôi trời, tôi không nên dùng nó ngay trước khi đi ngủ.
    Và tôi phải dậy và ăn và đã phá hủy giấc ngủ của tôi đêm đó.
    Nhưng tôi đã học được, và tôi sẽ luôn học, và tôi biết ơn vì điều đó, nhưng đừng dùng cái đó vào giờ đi ngủ.
    Nhưng nó chắc chắn sẽ kích thích cảm giác thèm ăn của bạn.
    Những hormone tăng trưởng nào là những chất kích thích mà những bệnh nhân điển hình của bạn, những người không muốn kích thích cảm giác thèm ăn, cả nam và nữ, thích?
    Bạn đang pha chế gì cho họ?
    Hexarellin, tôi không thấy có sự kích thích cảm giác thèm ăn từ đó.
    Hexarellin, chúng ta chưa nói về điều đó.
    Tôi thực sự không thấy điều đó.
    Cũng về hexarellin.
    Đúng, hexarellin.
    Hexarellin.
    Vâng, chắc chắn rồi.
    Hexarellin, tôi nghĩ nó nhiều hơn.
    Một lần nữa, nếu chúng ta nói về hương vị của những peptide này, cách tôi nhìn nhận trong đầu mình, là những peptide kích thích hormone tăng trưởng về năng lượng và sức bền.
    Tôi thích mọi người sử dụng nó vào buổi sáng.
    Họ sẽ có một cú sốc năng lượng tốt.
    Họ cảm thấy đó là năng lượng sạch.
    Nó không phải là năng lượng có caffeine hay cảm giác hồi hộp hay bất cứ điều gì như vậy.
    Và nó tốt cho những môn thể thao có tính bền bỉ hơn hoặc tập luyện, vì vậy những người trong lĩnh vực cạnh tranh đó hoặc bất cứ điều gì, tôi nghĩ hexarellin là một lựa chọn tuyệt vời.
    Không làm tăng cảm giác thèm ăn.
    Tôi chưa thấy điều đó.
    Vì vậy, cái này được dùng ngay khi thức dậy vào buổi sáng.
    Bạn sẽ có thêm một lần giải phóng hormone tăng trưởng.
    Vâng, bạn có.
    Đúng, bạn có vào buổi sáng sớm khi bạn thức dậy.
    Và bạn đã từng pha chế nó với CJC1295 để kích hoạt các con đường khác có thể giúp, nhưng bây giờ CJC đã bị FDA loại bỏ.
    Đúng.
    Nhưng hexarellin vẫn còn tồn tại.
    Mm-hmm.
    Nó có thể được pha chế.
    Liều lượng hexarellin mà bạn thường kê đơn là bao nhiêu?
    100 microgam.
    Nó giống như những cái khác, như RoL và GHRP6, 100 microgam.
    Hai cái khác biệt sẽ là Tesmaron.
    Liều lý tưởng là 2 miligam mỗi liều, tức là 2.000 microgam, vì vậy khá khác biệt. Và sau đó, Semaron có một khoảng liều rất rộng, từ 200 microgam. Tôi đã sử dụng nó lên tới 3.000 microgam, tùy thuộc vào mục tiêu của bạn. Có thể chúng ta đang nói về Coenzyme Q10 và chu trình Krebs, và tôi đã quên không đề cập đến các loại thực phẩm bổ sung một cách rộng rãi hơn. Vâng. Một lần nữa, có vẻ như bạn không phải là người thích uống nhiều viên thuốc và viên nang. Tôi nghĩ một số người sẽ coi đó là một sự nhẹ nhõm. Tôi nghĩ nhiều người cảm thấy mệt mỏi khi phải uống nhiều viên thuốc. Một số người không thích làm điều đó. Có những thứ khác mà bạn uống ngoài Coenzyme Q10 không? Ở đây chúng ta đang nói về các loại vitamin methyl hóa khác nhau. Vitamin B methyl hóa? Vâng, điều này đang trở nên ngày càng phổ biến. Chúng ta bắt đầu nghe nhiều hơn về methyl hóa và các hợp chất methyl hóa. Bạn có thể giáo dục chúng tôi về vitamin B methyl hóa không? Vâng, và tôi nghĩ mọi người đã quen thuộc với nó. Một số người đang nói trên podcast về SNP MTHFR. Chúng ta chưa nói về điều đó trong podcast này, vì vậy hãy nhẹ nhàng. Chắc chắn rồi. Vậy SNP là một biến thể nucleotide đơn, có nghĩa là về mặt di truyền, mọi thứ không diễn ra dễ dàng như vậy. Một lần nữa, đó là một sự đơn giản hóa quá mức. Bạn có thể đồng hợp tử cho điều đó, có nghĩa là bạn có cả hai gen, ảnh hưởng đến bạn nhiều hơn. Bạn có thể dị hợp tử, có nghĩa là chỉ có một gen. Một bản sao từ một phụ huynh hoặc một bản sao đồng hợp tử từ mỗi phụ huynh. Bạn nói điều đó hay hơn nhiều. Điều đó có nghĩa là nơi chúng ta thấy điều đó được phản ánh, homocysteine là một chỉ số trong phòng thí nghiệm mà chúng tôi sử dụng. Đây là một chỉ số mới nổi để xem xét hồ sơ nguy cơ tim mạch của một người. Vì vậy, nếu một người có mức homocysteine cao và mức này cao hơn một số phòng thí nghiệm sẽ lớn hơn bảy, theo hầu hết các phòng thí nghiệm lớn hơn chín, có nghĩa là bạn đang có nguy cơ cao hơn. Tôi không nhớ mức đó là gì, nhưng bạn đang có nguy cơ cao hơn về việc xảy ra một sự kiện tim mạch, điều này có thể có nghĩa là một cơn đau tim hoặc đột quỵ. Và vì vậy, chúng tôi muốn giảm con số đó.
    Và cách tốt nhất để giảm con số đó là bổ sung đủ vitamin B đã methyl hóa.
    Methyl hóa có nghĩa là bạn đang thêm một nhóm methyl.
    Vì vậy, methyl B12, methylfolate, trimethylglycine, methionine.
    Tất cả đều là những chất cho methyl, giúp bạn giảm homocysteine thông qua quá trình chuyển hóa và các con đường giải độc trong gan của bạn.
    Tôi chắc chắn rằng điều này phức tạp hơn thế, nhưng đối với hầu hết mọi người, nếu bạn định bổ sung vitamin B, hãy chọn vitamin B đã methyl hóa, vì như vậy bạn sẽ vượt qua được, một lần nữa, chúng tôi đã thực hiện rất nhiều xét nghiệm MTHFR.
    Tôi không nghĩ rằng điều này sâu sắc như một số người nói, như thể nó sẽ thay đổi cuộc sống của họ.
    Tôi chưa bao giờ thấy điều đó.
    Nó có thể giúp bạn không? Chắc chắn rồi.
    Nhưng bạn sẽ vượt qua điều đó bằng cách bổ sung đủ vitamin B đã methyl hóa ở bất kỳ đâu.
    Và một lần nữa, những vitamin B đã methyl hóa đó là methyl B12, B12, folate.
    Có một loại B6 đã methyl hóa, và trimethylglycine, TMG là một hợp chất tốt, methionine là một chất cho methyl tốt, nó là một axit amin.
    Những chất này nên được uống vào buổi sáng hay buổi chiều?
    Tôi thích uống chúng vào buổi sáng, mặc dù tôi nghĩ mọi người nên thử nghiệm, vì tôi đã thấy rằng, mọi người thường cảm thấy buồn ngủ vào lúc 3 giờ chiều thay vì tìm đến cà phê hoặc bánh donut, hãy uống thêm một chút vitamin B đã methyl hóa và xem chuyện gì xảy ra.
    Hoặc chỉ đơn giản là cà phê.
    Không, xin lỗi.
    Bạn không nên uống caffeine quá muộn trong ngày.
    Gần đây, tôi thấy, tôi không biết, có lẽ không nên đề cập đến điều này trong podcast này, nhưng tôi không thể kiềm chế.
    Tôi thích uống Ramate vào buổi sáng và buổi chiều.
    Cà phê vào buổi sáng giờ làm tôi cảm thấy buồn nôn.
    Tôi không biết có phải tôi đang mang thai hay không, nhưng nó làm tôi cảm thấy buồn nôn.
    Nhưng tôi thích hương vị của cà phê vào buổi chiều.
    Đây giống như một điều gì đó ở giữa cuộc đời, tôi không biết đó là gì.
    Vì vậy, bây giờ vào buổi chiều, khoảng 1 hoặc 2 giờ chiều, chỉ cần một chút cà phê nhỏ nhất, nó giống như điều ngon nhất mà tôi từng nếm thử.
    Vâng, tôi thích cà phê.
    Nó có thể làm rối loạn giấc ngủ của bạn quá muộn trong ngày, nhưng đó là một cách hoàn hảo để nói về giấc ngủ.
    Một điều mà tôi biết bạn đã làm rất nhiều công việc liên quan đến đó là những peptide có thể cải thiện giấc ngủ, không chỉ bằng cách tăng cường sự giải phóng hormone tăng trưởng, mà tôi sẽ rất thẳng thắn.
    Trong khoảng 4 đến 6 tháng qua, tôi đã có cơ hội thử pinealone và pinealone tiêm kết hợp với glycine.
    Ôi trời ơi, theo nghĩa tích cực của ôi trời ơi.
    Bạn đến từ miền Nam, nên tôi không biết từ đâu, nhưng chưa bao giờ tôi tìm thấy điều gì có thể cải thiện lượng giấc ngủ REM mà tôi có ngoài việc thiếu ngủ REM.
    Thiếu ngủ, đêm tiếp theo bạn sẽ có hiệu ứng bù đắp.
    Đó không phải là cách để tăng cường giấc ngủ REM của bạn, mọi người ạ.
    Có rất nhiều thứ như tập thể dục cường độ cao giúp cải thiện giấc ngủ sâu sóng chậm của tôi.
    Ngâm mình trong nước lạnh vào buổi sáng giúp cải thiện giấc ngủ sâu sóng chậm.
    Còn một vài điều khác nữa, nhưng với pinealone, và nhân tiện, tôi không làm điều này mỗi đêm.
    Thỉnh thoảng, tôi đã thực hiện một thí nghiệm nhỏ và theo dõi giấc ngủ của mình bằng cách sử dụng thiết bị theo dõi giấc ngủ trong 8-sleep, và nó đã gấp đôi lượng giấc ngủ REM mà tôi nhận được.
    Gấp đôi, từ một giờ lên hai giờ hoặc từ một giờ 30 phút đến gần ba giờ.
    Tôi đã đăng một bức ảnh về điểm số giấc ngủ với một số giấc ngủ REM.
    Đó không phải là điều tôi thường làm, nhưng ngay cả những người đam mê sinh học cạnh tranh nhất, Brian Johnson cũng đã nói: “Ôi, điểm số giấc ngủ đẹp.”
    Bây giờ, anh ấy khoe điểm số giấc ngủ hoàn hảo mỗi đêm, và tôi đang trêu chọc Brian, vì chúng tôi thích trêu chọc nhau.
    Bạn đã làm rất tốt.
    Ừ, tôi nhớ khi bạn nhắn tin cho tôi sau khi bắt đầu và bạn đã nói, “Điều này thật tuyệt vời.”
    Thật sự tuyệt vời.
    Ừ, bạn đã nói rằng điều đó thật tuyệt vời.
    Thật sự tuyệt vời.
    Tôi hy vọng FDA không hủy bỏ nó như một hệ quả của cuộc trò chuyện này.
    Nó vẫn còn khả dụng.
    Tôi có.
    Phản hồi của bạn là điều chúng tôi thấy với những bệnh nhân khác của chúng tôi, những người yêu thích, và tôi nghĩ rằng sự kết hợp đó với glycin.
    Tôi là một fan lớn của glycin và việc tiêm nó dường như hoạt động rất tốt, nhưng quay lại câu hỏi của bạn về pinealone.
    Ừ, tôi nghĩ nó là một trong những peptide nhỏ nhất, nhưng tôi nghĩ nó là một trong những peptide sâu sắc nhất.
    Chúng tôi đã từng kết hợp nó với epitalin, peptide của Nga được sử dụng cho nhịp sinh học.
    Theo hiểu biết của tôi, epitalin cũng liên quan đến việc sửa chữa DNA, và nó đã được khám phá trong các nghiên cứu trên động vật để cố gắng giảm thiểu mất thị lực trong một số tình trạng thoái hóa võng mạc.
    Ừ.
    Một lần nữa, đưa vào danh sách không được kết hợp với tất cả những cái khác.
    Thật đáng tiếc.
    Nó đã biến mất.
    Ừ.
    Nhưng pinealone vẫn ở lại và tồn tại, và phản hồi của bạn đối với nó và trải nghiệm của bạn đã rất phổ biến khi làm việc với bệnh nhân và thấy điều đó.
    Tôi nghĩ có một khía cạnh nhịp sinh học với nó nữa, và giúp sản xuất melatonin, rõ ràng là điều đó đến từ tuyến tùng.
    Tôi chỉ đang giả định, tôi nghĩ có nhiều điều hơn về tuyến tùng mà chúng ta hiểu.
    Ôi vâng.
    Ừ, nó tạo ra những thứ khác ngoài melatonin, điều đó là chắc chắn.
    Ừ, và tôi nghĩ nó hơi khó nắm bắt, nhưng tôi nghĩ có điều gì đó ở đó.
    Tôi nói điều đó, vì đã sử dụng nhiều pinealone với mọi người trong nhiều năm và có những phản hồi rất tương tự, điều đó thật tuyệt vời.
    Mọi người đều biết, như bạn đã nói, khi bạn ngủ ngon hơn, cả ngày của bạn sẽ tốt hơn.
    Khi bạn ngủ ngon hơn, cuộc sống của bạn sẽ tốt hơn, tốt hơn rất nhiều.
    Tôi nghĩ về hàng triệu người đang chịu đựng vì thiếu giấc ngủ REM,
    Thiếu tính linh hoạt thần kinh có thể là hậu quả của việc thiếu loại bỏ lành mạnh các nhãn cảm xúc trên những ký ức của ngày trước, đó là hậu quả của việc thiếu REM, tác động to lớn đến tỷ lệ trầm cảm, tác động to lớn đến hầu hết mọi vấn đề sức khỏe tâm thần đều trở nên tồi tệ hơn do thiếu giấc ngủ REM.
    Tôi nói, hoặc tôi đưa ra cuộc trò chuyện này về pinealone với một chút lo lắng, vì tôi thực sự lo rằng một mặt, mọi người sẽ coi nó như một loại thuốc kỳ diệu, nhưng đó không phải là điều chúng ta đang nói đến.
    Nó có tác dụng này, nhưng đồng thời, được rồi, tôi chỉ muốn nói rằng có một loại thuốc khác vừa mới được phát hành gần đây. Đây là một loại thuốc được FDA phê duyệt trong danh mục thuốc ngủ gọi là Doras, vì vậy nó hoạt động hơi khác một chút. Nó không tác động vào hệ thống buồn ngủ, nếu có thể nói như vậy. Nó ức chế hệ thống tỉnh táo, và ý tưởng là nó được cho là tăng cường giấc ngủ REM. Nó có tên là Quivivic và những thứ tương tự. Tôi đã thử nó. Đó là một thảm họa hoàn toàn đối với tôi. Tôi đã ngủ, tỉnh dậy ba giờ sau đó, không thể ngủ lại. Tôi đã thử nó. Liều lượng thấp hơn. Nó cũng cực kỳ đắt đỏ, vì vậy tôi sẽ làm cho bất kỳ ai sản xuất Quivivic tức giận. Tôi quên mất ai làm ra nó. Đó là một thảm họa hoàn toàn đối với tôi. Pinealone thì tuyệt vời, và điều thực sự thú vị đối với tôi là nó dường như cải thiện giấc ngủ của tôi vào những đêm tôi không dùng nó, điều này hoàn toàn hợp lý nếu nó thực sự cung cấp một số tái tạo các tế bào tuyến tùng sản xuất melatonin và những thứ khác… Điều đó có lý với tôi.
    Vâng. Tôi nghĩ rằng một người có thể có khả năng sử dụng nó thỉnh thoảng, và cải thiện giấc ngủ mỗi đêm. Vâng. Ừ. Thú vị. Vâng. Tôi nghĩ đáng lưu ý rằng bạn cũng chăm sóc sức khỏe của mình ở nhiều khía cạnh khác, và đó có lẽ là lý do tại sao bạn nhạy cảm với nó, nhưng nó thực sự hiệu quả với bạn. Một số người khác, sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu họ phải làm việc về chế độ ăn uống của mình và…
    phải làm việc với bài tập của họ, và phải làm việc với các mô hình tư duy của họ.
    Chúng ta không nói về điều đó đủ.
    Chúng ta đang nói về những suy nghĩ tích cực, nhưng đúng là, điều đó rất an toàn.
    Chúng ta chưa bao giờ, chưa bao giờ thấy, ý tôi là, tôi chưa bao giờ thấy một tác dụng phụ hay tác dụng phụ tiêu cực nào từ pinealone, và phản ứng của bạn đã đồng nhất.
    Mọi người không phải lúc nào cũng đến đó nhanh chóng, nhưng mọi người sẽ đến đó với giấc ngủ của họ.
    Và bạn kết hợp nó với glycine.
    Lý do ở đây là gì?
    Tôi thực sự thích glycine như một chất dẫn truyền thần kinh ức chế.
    Nó làm dịu hệ thần kinh theo thời gian.
    Tôi thường bắt đầu với điều đó khi mọi người gặp khó khăn trong việc thư giãn vào ban đêm.
    Không phải là nó sẽ làm cho mọi người buồn ngủ, mà chỉ là chuyển tiếp từ, bạn biết đấy, hoạt động, bạn biết đấy, lúc 8 giờ tối, 9 giờ tối, muốn thư giãn.
    Glycine với liều lượng khá lớn, ít nhất hầu hết mọi người nghĩ rằng họ bắt đầu với 3.000 hoặc 5.000 miligam đường uống, sẽ làm giảm hoạt động của hệ thần kinh.
    Mọi người thư giãn một chút, và sau đó họ có xu hướng ngủ tốt hơn từ đó.
    Và sau đó bạn có thể tăng liều lên.
    Ý tôi là, tôi đã sử dụng liều rất lớn.
    Lợi thế khác của glycine là nó hoạt động trên quá trình giải độc gan giai đoạn 2, đó là liên hợp axit amin.
    Vì vậy, bạn đang giúp gan của bạn hoạt động tốt hơn, và trong một thế giới mà chúng ta đang bị phơi nhiễm với tất cả những thứ độc hại này từ glyphosate đến kim loại nặng, tất cả chúng ta đều cần thực hiện một số chiến lược giảm thiểu gan.
    Glycine là một trong những thứ tốt nhất.
    Wow.
    Thú vị.
    Chúng ta chưa thực hiện một tập podcast nào về kim loại nặng, nhưng tôi rất quan tâm đến điều này, vì nhiều người viết cho tôi hỏi về độc tố kim loại và độc tố nấm mốc.
    Nấm mốc trở nên rất lớn.
    Vâng, lớn.
    Vâng.
    Ý tôi là, nó rất phổ biến, và có vẻ như càng nói về điều đó, tôi ý nói, chúng ta đã thấy điều đó trong nhiều năm.
    Điều đó có lý, đúng không?
    Như, nếu bạn nghĩ về số lượng máy bay bay trên đầu chúng ta mỗi ngày, rải xuống kim loại nặng.
    Ý tôi là, nó rất lớn.
    Nó có trong không khí.
    Nó nằm trong nước.
    Nó nằm trong đất.
    Bạn nói về glyphosate, một loại thuốc diệt cỏ, cùng một thứ như vậy.
    Có rất nhiều hóa chất, và điều đó thật khó khăn cho chúng ta với tư cách là con người.
    Cách tôi phân tích vấn đề, không để đi quá xa chủ đề, là, bạn biết đấy, chúng ta là những sinh vật hòa tan trong nước sống trong một thế giới hòa tan trong chất béo.
    Công việc của gan chúng ta, về cơ bản, là lấy những thứ hòa tan trong chất béo, làm cho chúng hòa tan trong nước để chúng ta có thể thải ra, đúng không?
    Và điều đó diễn ra trong gan qua hai giai đoạn.
    Giai đoạn một, chúng ta sử dụng enzyme P450.
    Nó giống như việc lấy rác, bỏ rác vào thùng rác, đặt nó bên lề đường.
    Và bạn có giai đoạn hai, liên hợp axit amin, xe rác đến và thu gom rác.
    Rất ít thứ trong tự nhiên kích thích giai đoạn hai, độc lập với giai đoạn một, có nghĩa là hầu hết chúng ta có rác chất đống bên lề đường.
    Những thứ đó là polyphenol, đúng không?
    Và vì vậy những thứ như màu xanh, màu đỏ, các sắc tố.
    Đó là lý do tại sao việc ăn một loạt các màu sắc trong chế độ ăn uống của bạn là quan trọng.
    Trà matcha, bạn biết đấy, có tác động kích thích rất mạnh đến hoạt động gan giai đoạn hai.
    Có đúng không?
    Đúng vậy.
    Tôi cần phát triển khẩu vị cho matcha.
    Ừ.
    Tôi cảm thấy nó hơi hạt.
    Đúng vậy, và nó đắng.
    Ừ.
    Và một lần nữa, giúp giai đoạn hai, glutathione giúp giai đoạn hai, bạn biết đấy, chúng tôi làm nhiều điều đó qua đường tĩnh mạch, và sau đó glycine là một tác nhân tuyệt vời để kích thích giai đoạn hai, độc lập với giai đoạn một.
    Và vấn đề là tôi không nghĩ mọi người nhận ra, bạn biết đấy, mọi người được nói rằng, hầu hết các loại thuốc đều kích thích enzyme AP450 và một hiểu lầm là, ồ, nếu tôi chỉ kích thích một cái, tôi ổn.
    Nếu bạn kích thích một cái, bạn kích thích tất cả.
    Vì vậy, nếu bạn dùng bất kỳ loại thuốc nào, bạn đang kích thích toàn bộ hệ thống P450 của mình.
    Bạn đang làm cho nó nhanh hơn, có nghĩa là bạn đang đặt nhiều rác hơn bên lề đường.
    Và nếu bạn nhìn vào số lượng thứ mà chúng ta đang tiếp xúc ngoài các loại thuốc, nó đang gia tăng.
    Thật điên rồ.
    Khi bạn nói điều đó bên lề đường, bạn đang nói về gan.
    Đúng vậy.
    Đó là điều tôi đang nói.
    Tôi chỉ sử dụng điều đó như một phép ẩn dụ.
    Đúng vậy.
    Đúng vậy.
    Đúng vậy.
    Đúng vậy.
    Bạn không chỉ nói về nó, la hét về nó, bạn đang nói về việc tích tụ các chất thải,
    chất thải tế bào với nó, hoặc xin lỗi, chất thải chuyển hóa trong cơ thể bạn.
    Đúng rồi.
    Rác, lại một lần nữa, rất đơn giản hóa.
    Bạn cần tăng tốc giai đoạn hai để các xe rác đến thu gom rác thải để
    bạn có thể lấy hợp chất đó và bài tiết nó qua phân, nước tiểu, mồ hôi,
    hơi thở của bạn.
    Ý tôi là, đó là cách duy nhất nó hoạt động.
    Nó không phức tạp theo nghĩa đó, nhưng tôi nghĩ có rất nhiều hiểu lầm về nó.
    Vì vậy, khi mọi người sử dụng một peptide tiêm, như pineal và glycine, họ nhận được glycine,
    rõ ràng là như vậy, nhưng giả sử ai đó không có cơ hội tiếp cận bạn hoặc vì lý do nào đó,
    có một rào cản trong việc có được những peptide đó.
    Khi mọi người uống glycine qua đường miệng.
    Họ có thể.
    Đúng vậy.
    Glycine được hấp thụ tốt qua đường miệng.
    Nó có vị rất ngọt.
    Thực sự nó là axit amin nhỏ nhất.
    Tôi rất thích nó.
    Chúng tôi đã sử dụng nó một thời gian dài và bạn có thể dùng liều lớn.
    Đôi khi.
    Một lần nữa, liều khởi đầu của tôi thường là từ ba đến năm gram vào giờ đi ngủ.
    Wow.
    Và sau đó tôi nói, cách tôi làm điều này được khuyến nghị là hãy thử điều đó trong vài đêm liên tiếp.
    Nếu không nhận thấy điều gì.
    Hãy gấp đôi liều.
    Đi đến 10 gram, thực sự.
    Hầu hết mọi người ở liều 10 gram glycine sẽ nhận thấy điều đó và một lần nữa, nó không nhất thiết
    khiến bạn buồn ngủ.
    Bạn sẽ không bị an thần, nhưng hệ thần kinh của bạn sẽ được điều chỉnh
    một chút.
    Nó sẽ giúp bạn dễ ngủ hơn một chút.
    Và trong khi bạn ngủ, nơi mà nhiều quá trình giải độc bắt đầu hoạt động, bạn
    sẽ hiệu quả hơn trong cách gan của bạn hoạt động.
    Mọi thứ liên kết với nhau.
    Đúng rồi.
    Vì vậy, tôi vẫn là một người hâm mộ lớn của những thứ như magnesium ba và tám, um, apigenine,
    Đây là một dẫn xuất hóa học nhẹ, um, và tôi sẽ thử glycine. Tôi nghĩ vài năm trước tôi đã sử dụng một chút glycine, nhưng chỉ khoảng một nghìn miligam. Nhưng bây giờ nó đã có trong peptide tiêm, pinealyn, tôi không dùng nó, um, có dạng uống nào của pinealyn hoạt động không? Có những peptide điều hòa sinh học, đúng không, peptide bioregulator, um, được phát triển bởi một nhà khoa học Nga, uh, có họ là Corvinson, tôi nghĩ, đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu thực sự. Có nghiên cứu đã được công bố về nó. Tôi nghĩ pinealyn là một trong những loại mà họ nói sẽ sống sót qua axit dạ dày và đi qua ruột và được hấp thụ. Um, vì vậy, tôi nghĩ điều đó là đúng. Chúng tôi luôn sử dụng loại tiêm này và, um, tôi có xu hướng thích những thứ tiêm vì tính sinh khả dụng. Vì vậy, um, vâng, nhưng theo ý bạn, tôi nghĩ mọi người có thể, những thứ đó sẽ ngày càng khó tìm hơn thực sự. Có lẽ dễ dàng hơn để tìm một loại pinealyn tiêm hơn là một loại uống. Vâng. Và khi chúng ta đang nói về việc tóm tắt nó, thật không may, chỉ là cách mà internet hoạt động, rằng mọi người sẽ bắt đầu bán pinealyn, nhưng bạn cần biết rằng bạn thực sự đang nhận được pinealyn. Ý tôi là, rất dễ để ai đó chỉ cần đăng một cái gì đó trên Amazon và bán nó. Và, uh, có thể họ chỉ ném một ít melatonin vào đó và gọi nó là pinealyn. Có rất nhiều thứ BS ngoài kia. Vì vậy, đây là lý do tại sao thành phần nhà thuốc bào chế và làm việc với một bác sĩ là rất quan trọng. Vâng. Và chỉ trong việc nghiên cứu, đúng không, đảm bảo rằng những gì bạn đang dùng là hợp pháp. Có rất nhiều sự không hợp pháp ngoài kia. Bạn có nghĩ rằng các công ty dược phẩm sẽ chuyển sang những peptide khác không? Ý tôi là, bạn chắc chắn, uh, một loại Ellen hơn để giảm mỡ cơ thể nội tạng, đó là một loại thuốc được FDA phê duyệt. Vì vậy, summer Ellen là một loại thuốc được FDA phê duyệt, um, agonist GLP 1 là một loại thuốc được FDA phê duyệt.
    Vì vậy, FDA khó có khả năng sẽ rút những sản phẩm đó, nhưng sản phẩm nổi bật của họ đặc biệt là GLP-1. Ý tôi là, họ đang kiếm được không chỉ một khoản tiền nhỏ mà là một khoản tiền lớn. Tiền lớn. Phần đáng lo ngại về GLP-1 đối với tôi là những gì chúng ta đang bắt đầu thấy. Họ đã có thể được bào chế vì có sự thiếu hụt và cách mà nó hoạt động với các hiệu thuốc bào chế, vì đó là thuốc thương hiệu và không có bằng sáng chế cho peptide, đúng không? Họ có bằng sáng chế cho hệ thống phân phối, đó là cây bút, mà hầu hết mọi người không nhận ra. Và họ đã có thể được bào chế và do đó trở nên dễ tiếp cận hơn vì chúng được bào chế. Và có tin đồn rằng các công ty dược phẩm bây giờ đã có nguồn cung trở lại, họ sẽ quay lại và sẽ, bạn biết đấy, loại bỏ khả năng cho phép những peptide này được bào chế, điều này có nghĩa là chúng ta sẽ phải tuân thủ liều lượng truyền thống và mọi người sẽ mất quyền tiếp cận vì chúng sẽ trở nên đắt hơn rất nhiều. Ý tôi là, nếu bảo hiểm không chi trả, thì 1500 đô la một tháng đối với hầu hết mọi người là rất đắt. Rất đắt. Đó là nhiều hơn nữa. Đối với nhiều người, đó là tiền thuê nhà và hơn thế nữa. Vì vậy, tôi hy vọng điều đó không xảy ra, nhưng điều đó đang trong quá trình. Điều đó đang trong quá trình. Và, và điều đó sẽ là một điều rất đáng tiếc. Và một lần nữa, tôi không phải là một người bi quan theo bất kỳ cách nào, tôi là một người lạc quan mãi mãi. Vì vậy, chúng ta chỉ cần đảm bảo rằng nó vẫn như vậy. Nhưng bạn biết đấy, một lần nữa, nếu điều đó xảy ra, chúng ta sẽ sáng tạo và đi những con đường khác nữa. Ừ, bạn đã đề cập đến liệu pháp tế bào gốc. Đúng. Những liệu pháp đó không được FDA phê duyệt ở quốc gia này. Thực ra, bạn có thể, bạn có thể sử dụng sai lầm của tôi. Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc sử dụng thuật ngữ tế bào gốc là một vấn đề. Đúng. Nếu chúng ta sử dụng thuật ngữ tế bào tự thân, đúng không, sẽ là PRP, về cơ bản là cùng một thứ. Huyết tương giàu tiểu cầu. Đúng. Họ lấy máu của bạn, họ ly tâm nó, họ lấy cái đó. Đúng. Và vì vậy, quy định là tôi hiểu.
    Miễn là bạn lấy tế bào từ chính mình và trả lại trong vòng bốn giờ, thì điều đó được phép theo hướng dẫn của FDA.
    Thú vị thật.
    Một phòng khám ở Florida vài năm trước đã quảng bá liệu pháp tế bào gốc cho bệnh thoái hóa điểm vàng, tiêm một số tế bào gốc vào mắt của những bệnh nhân này và họ đã bị mù rất nhanh chóng, trong khi trước khi tiêm họ không bị mù.
    Theo hiểu biết của tôi, điều đó đã gây ra một sự lùi lớn cho toàn bộ lĩnh vực này.
    Tôi đủ tuổi để nhớ khi liệu pháp gen bị lùi lại khoảng 10 năm vì một bệnh nhân nhận liệu pháp gen, điều mà giờ đây khá phổ biến cho một số bệnh, và bệnh nhân đó đã chết.
    Không rõ lý do chính xác tại sao họ chết, nhưng điều đó đã làm chậm lại lĩnh vực liệu pháp gen ít nhất một thập kỷ.
    Ý tôi là, đất nước này rất bảo thủ khi nói đến việc phê duyệt các liệu pháp mới.
    Chắc chắn rồi.
    Vâng.
    Vâng.
    Không.
    Và tôi nghĩ, như bất cứ điều gì, sẽ có những người quá hung hăng.
    Các bác sĩ tiêm tế bào gốc vào đĩa đệm của mọi người và sau đó họ bị viêm đĩa đệm và nhiễm trùng, và điều đó có thể nhanh chóng trở nên tồi tệ.
    Tôi nghĩ bạn phải hợp lý trong việc, bạn biết đấy, những gì bạn đang cố gắng đạt được.
    Tôi rất hào hứng về tế bào gốc và liệu pháp exosome và PRP và PRF và sử dụng chúng như, bạn biết đấy, những loại sinh học, và vì tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều để học hỏi.
    Tôi nghĩ chúng ta chỉ biết rất ít từ những gì chúng ta đã thấy từ việc làm việc với bệnh nhân của mình.
    Điều đó thật tuyệt vời từ góc độ trẻ hóa.
    Ý tôi là, miễn là bạn biết, tôi nghĩ rằng việc lấy từ chính bạn, và sau đó trả lại chính bạn theo cách mà FDA đã phác thảo, tôi nghĩ đó là một cách tuyệt vời để thực hiện.
    Chà, chắc chắn bạn có dữ liệu lâm sàng để hỗ trợ những tuyên bố đó.
    Thymocin alpha one, peptide này là gì?
    Nhưng có thể trước khi chúng ta thảo luận về nó, FDA đã hủy bỏ thymocin alpha one chưa?
    Họ chắc chắn đã làm như vậy.
    Ôi.
    Được rồi.
    Họ đang tiến vào với một khẩu pháo và tiêu diệt tất cả các peptide này.
    Họ đang làm vậy.
    Ừ, được rồi.
    Vậy thì hãy giữ cho cuộc trò chuyện này tương đối ngắn gọn.
    Thymocin alpha one trước đây được sử dụng để làm gì?
    Ừ.
    Tôi nghĩ, theo quan sát của tôi, đây là peptide tốt nhất cho việc điều chỉnh miễn dịch.
    Vì vậy, chúng tôi sẽ sử dụng nó nếu bạn có một hệ miễn dịch hoạt động quá mức, như bệnh tự miễn, theo định nghĩa, nếu ai đó mắc bệnh tự miễn, hệ miễn dịch của họ đang tấn công chính họ, đúng không?
    Điển hình là lupus, viêm khớp dạng thấp, những thứ như vậy, bệnh celiac, tiểu đường loại 1.
    Tất cả đều là bệnh tự miễn.
    Chúng tôi có thể sử dụng thymocin alpha one để làm giảm phản ứng miễn dịch.
    Chúng tôi cũng sử dụng nó rất nhiều trong giai đoạn hậu COVID, khi bạn có một phản ứng miễn dịch bất thường hoặc hệ miễn dịch chưa phục hồi lại và bạn có thể điều chỉnh nó bằng thymocin alpha one một cách rất an toàn.
    Chúng tôi sử dụng nó rất nhiều với COVID kéo dài, và chúng tôi đã sử dụng 5.000 microgram mỗi ngày, đôi khi qua đường tĩnh mạch, đạt được kết quả tuyệt vời, rất an toàn, không gặp vấn đề gì với nó.
    Nhưng thật không may, nó đã không còn trên bàn nữa.
    Tôi nghe nhiều phàn nàn về tình trạng mơ màng, với COVID kéo dài, và tình trạng mơ màng nói chung, cerebrolysin là một hợp chất rất thú vị.
    Theo hiểu biết của tôi, cerebrolysin có sẵn ở châu Âu rộng rãi hơn so với ở Mỹ.
    Nó vẫn còn được FDA chấp thuận chứ?
    Nó đã bị loại bỏ chưa?
    Không, nó vẫn còn có sẵn.
    Được rồi.
    Cerebrolysin đã được chấp thuận.
    Ừ, nó đã được chấp thuận.
    Hãy xem điều gì xảy ra sau podcast này.
    Đúng vậy.
    Cerebrolysin, um, thực ra tôi có một phòng khám đang hoạt động ở London.
    Chúng tôi thực sự đã sử dụng nó.
    Chúng tôi đã sử dụng nó nhiều hơn ở đó so với ở đây.
    Vậy bạn có một phòng khám ở Mỹ và một phòng khám ở Vương quốc Anh?
    Chúng tôi có một phòng khám ở London và một ở Charleston.
    Ừ.
    Và, um, tôi nghĩ, bạn biết đấy, cerebrolysin đã được sử dụng trong nhiều thập kỷ trong bối cảnh,
    Bạn biết đấy, sau đột quỵ, um, sau chấn thương não do chấn thương. Vấn đề với điều này, một lần nữa, tôi đã quan sát thấy ở những người, họ nhận được cerebrolysin. Chúng ta đang nói về tiêm tĩnh mạch, bạn cũng có thể sử dụng nó dưới da, là họ sẽ có một hoặc hai ngày mà họ cảm thấy thực sự chán nản. Giống như tâm trạng của họ chuyển sang một nơi tối tăm. Um, đáng sợ. Vâng. Và họ vượt qua được. Um, nhưng hầu hết mọi người không thích cảm giác đó. Và vì vậy, chúng tôi chủ yếu ngừng sử dụng nó vì lý do đó. Hiểu biết của tôi là cerebrolysin là một loại cocktail của yếu tố thần kinh nguồn gốc từ não, yếu tố thần kinh ciliary, giống như một số thứ khác. Nó không phải là một thứ. Vâng. Và tôi nghĩ, đúng vậy. Và tôi nghĩ rằng tổng thể nó làm tăng mức BDNF, đúng không? Giống như, uh, có dihexa, nếu bạn quen thuộc với dihexa, đó là một cái khác đã bị FDA loại bỏ, uh, được cho là cách mạnh nhất để tăng, bạn biết đấy, yếu tố thần kinh nguồn gốc từ não, kiểu như là chất dinh dưỡng mà các neuron sống trong đó, một lần nữa, là sự đơn giản hóa quá mức. Điều đó đã biến mất. Nhưng tôi nghĩ rằng cerebrolysin cũng làm điều tương tự. Thú vị. Vì vậy, miễn là chúng ta đang nói về, um, duy trì hoặc tăng cường chức năng nhận thức. Vâng. Um, đây là một cái mà tôi chưa bao giờ thử. Được rồi. Um, nhưng bạn và tôi đã nói một chút về. Vâng. Uh, nó vẫn được coi là một cái gì đó nổi loạn, nhưng nó đang trở nên phổ biến hơn, um, và đó là methylene blue. Vâng. Và tôi luôn đùa rằng, uh, tôi đã từng sử dụng methylene blue để làm sạch bể cá của mình. Đúng vậy. Um, vì tôi là một người rất thích bể cá, ít nhất là khi tôi còn là một đứa trẻ, đúng không? Bây giờ tôi không có, tôi có một bể, nhưng nó, nó trống rỗng, um, không có ý châm biếm. Um, methylene blue là gì và mọi người đang sử dụng nó để làm gì? Vâng. Nó làm cho lưỡi bạn chuyển sang màu xanh. Chắc chắn rồi. Um, không phải vĩnh viễn. Không phải vĩnh viễn. Vâng. Thực ra, uh, thuốc dược phẩm đầu tiên từng được kê đơn ở nước này vào cuối thế kỷ 19 là methylene blue. Chúa ơi.
    Nghe có vẻ như là một điều gì đó nổi loạn, nhưng thực ra không phải vậy. Bạn hiểu rồi chứ? Đúng rồi. Nhưng mà, nó đã trở nên phổ biến trong năm năm qua. Chắc chắn là lúc đó chúng tôi mới biết đến nó, đặc biệt là, bạn biết đấy, tôi đã biết đến nó qua một bác sĩ người đã nói với tôi rằng với những bệnh nhân COVID, ông ấy đã thấy triệu chứng COVID giảm ngay lập tức, chỉ trong vòng một ngày, khi sử dụng methylene blue. Đó là điều đã khiến tôi rất quan tâm, thật tuyệt vời. Và sau đó ông ấy tiếp tục nói rằng các xét nghiệm COVID đã trở nên âm tính chỉ trong vòng hai ngày, điều này thì chưa từng nghe thấy. Tôi đã thấy điều đó với một thứ khác, nhưng tôi sẽ quay lại sau. Đúng rồi. Và đó là lúc tôi nghĩ, ôi, điều này, bạn biết đấy, bắt đầu được nói đến và tôi đã tìm hiểu về nó.
    Về methylene blue, khi chúng ta nói về ti thể, nó được sử dụng trong màng ti thể và liên kết với cytochrome C oxidase. Tôi nghĩ về nó, bạn biết đấy, truyền thống nó được sử dụng khi mọi người bị ngộ độc carbon monoxide. Họ vẫn sẽ sử dụng nó. Bạn vào phòng cấp cứu, bạn bị ngộ độc carbon monoxide, họ sẽ cho bạn methylene blue và nó giúp các tế bào máu đỏ của bạn thay thế carbon monoxide và đưa oxy vào đó. Vì vậy, nó là một chất cung cấp oxy. Đó là cách tôi nghĩ về nó. Nó có được sử dụng như một loại thuốc tăng cường hiệu suất trong các môn thể thao sức bền không? Bởi vì điều này nghe có vẻ như là thứ mà các tay đua xe đạp thực sự muốn sử dụng. Hãy kiểm tra với cơ quan quản lý địa phương của bạn. Luôn có câu hỏi mà tôi nhận được từ mọi người như, họ có ở đây hay điều gì đó trong podcast và họ hỏi, tôi có thể sử dụng nó không hay tôi sẽ bị loại? Và tôi luôn nói, tôi không biết liệu bạn có bị loại hay không. Đúng rồi. Tôi không tin rằng nó nằm trong danh sách của WADA. Được rồi. Tôi không nghĩ vậy. Chúng tôi không chỉ tìm kiếm những người có lưỡi màu xanh. Đúng rồi. Đúng rồi. Một bài kiểm tra dễ. Vì vậy, methylene blue rất dễ hấp thụ, rất tốt khi uống. Bạn biết đấy, tôi nghĩ về nó như NAD, phân tử NAD vì nó hoạt động trên điều đó, bạn biết đấy.
    Những cytochrome đó, khác với NAD, bởi vì NAD không, nếu bạn dùng NAD một mình, thì không được hấp thụ tốt qua đường miệng. Đó là một trong những vấn đề với nó. Methylene blue thì có thể, và thực sự bạn có thể dùng liều lớn hơn qua đường miệng so với tiêm tĩnh mạch. Chúng tôi đã tiêm tĩnh mạch rất nhiều, nhưng chúng tôi bị giới hạn trong việc sử dụng nó qua đường tiêm tĩnh mạch chỉ vì nó sẽ bắt đầu gây ra một số cơn co thắt ở tĩnh mạch. Cánh tay bắt đầu đau nếu bạn tiêm quá nhiều methylene blue, hoặc quá nhiều hoặc quá nhanh. Vì vậy, chúng tôi có thể cho nó qua đường miệng, bạn có thể lấy một viên nang của nó. Đó là cách chúng tôi làm. Liều lượng là gì? Tôi nghĩ một liều tốt không quá 10 miligam. 10 miligam. Vâng. Uống khi nào? Vào buổi sáng. Vâng. Bạn biết đấy, nó chắc chắn là một chất kích thích nhận thức. Ý tôi là, tôi đã có nhiều người hơn trong năm năm qua vì chúng tôi sản xuất methylene blue. Chúng tôi kết hợp nó với một số tác nhân khác, một chút caffeine, một số vitamin B, và mọi người nói đây là điều tốt nhất cho, bạn biết đấy, chức năng não của tôi, hồi tưởng trí nhớ. Kiểu như “neutropic.” Một thuật ngữ mà tôi không thực sự thích vì, bạn biết đấy, không có mạch nào để trở nên thông minh. Có những mạch cho các nhiệm vụ, hoặc cái gì đó. Tôi hiểu. Tôi hiểu. Vì vậy, đó là 10 miligam methylene blue kết hợp và bạn có một số thứ khác trong phiên bản cocktail mà bạn làm. Uống vào buổi sáng khi dạ dày trống rỗng. Vâng. Nó là một loại thực phẩm tốt, tuy nhiên. Một lần nữa, nó sẽ được hấp thụ tốt. Điều thú vị với mọi người, tôi cần nói, là nó sẽ làm cho nước tiểu của bạn có màu xanh hoặc xanh lá cây. Trong bao lâu? Vâng. Khoảng 24 giờ, tùy thuộc. Và… Điều đó có thể khá thú vị. Vâng. À, một điều cần lưu ý tốt là nếu nó không xảy ra, và tôi đã có bệnh nhân, thì điều đó thú vị với tôi như một bác sĩ vì nó có nghĩa là ty thể của bạn không hoạt động tốt, đúng không? Cách tôi nhìn nhận điều này là bạn nên có sự tràn ra. Bạn không nên sử dụng hết tất cả. Và nếu bạn không, có điều gì đó không ổn ở đó mà bạn đang sử dụng hết tất cả và bạn…
    không có sự tràn vào lại vào dòng máu của bạn, cái mà được lọc vào bàng quang, nước tiểu của bạn, mà bạn đi tiểu ra.
    Và điều đó đã xảy ra với một vài bệnh nhân.
    Vì vậy, nó giống như, “Ôi, wow.
    Bạn không có nước tiểu màu xanh hoặc màu xanh lá cây. Có vấn đề với ty thể của bạn.”
    Vậy nó đưa nhiều oxy hơn vào các tế bào máu?
    Đúng vậy.
    Giống như hemoglobin của bạn có khả năng hấp thụ nhiều oxy hơn.
    Đúng chính xác.
    Nhưng sau đó có một chất ức chế MAOI nhẹ, cái mà sẽ…
    Monoamine oxidase.
    Đúng vậy.
    Nó sẽ cho phép các chất như serotonin hoạt động lâu hơn một chút trong khe synapse đó.
    Bạn biết đấy, và bạn đã giải thích tốt hơn tôi rất nhiều về serotonin và dopamine và cách chúng hoạt động.
    Nhưng chắc chắn có một sự nâng cao nhận thức từ nó.
    Nó rất thực.
    Thú vị.
    Và chúng tôi có rất nhiều người sử dụng nó và yêu thích nó.
    Nó cũng có vẻ như là một loại thuốc kháng virus.
    Bạn biết đấy, bạn lại có điều này, có lẽ thông qua ty thể, làm cho ty thể của bạn hiệu quả hơn.
    Đó là một loại thuốc theo toa.
    Đó là một loại thuốc theo toa, nhưng bây giờ, và tôi không hoàn toàn hiểu điều đó, hiện có những lựa chọn thực phẩm chức năng không cần kê đơn nghiêm ngặt là methylene blue.
    Chắc chắn rồi.
    Bất kỳ ai cũng có thể lên mạng và mua nó.
    Chắc chắn rồi.
    Chà, hãy tin tôi bây giờ rằng sẽ có một vài.
    Và bạn đã nói về việc làm cho miệng bạn trở nên xanh nếu bạn uống dạng lỏng, đúng không?
    Và chúng tôi sẽ làm điều đó đôi khi trong văn phòng khi chúng tôi thực hiện các liệu pháp khác.
    Chúng tôi sẽ cho một liều lớn methylene blue để giúp cung cấp năng lượng, nhanh chóng tạo ra nhiều ATP, cái mà chúng tôi muốn làm với một số liệu pháp IV khác mà chúng tôi thực hiện.
    Vì vậy, đôi khi chúng tôi sẽ cho lên đến 55.000 miligam cùng một lúc.
    Nướu, răng, môi của họ sẽ trở nên xanh trong khoảng một hoặc hai giờ.
    Và mọi người có thể uống methylene blue bao lâu một lần?
    Một lần nữa, bạn có thể uống nó mỗi ngày.
    Tôi nghĩ nó có tác dụng lâu hơn một chút.
    Tôi không uống nó mỗi ngày.
    Tôi uống khoảng ba lần một tuần.
    Tôi nghĩ điều đó là hợp lý.
    Tôi có những người cần nó hơn vì bất cứ điều gì họ đang phải đối mặt. Tôi nghĩ rằng như một chất dinh dưỡng, nếu chúng ta gọi nó như vậy, thì phần lớn nó là một chính sách bảo hiểm cho ti thể của bạn.
    Trước đó, bạn đã đề cập đến một bệnh nhân hoặc có thể là nhiều bệnh nhân, những người đã trải qua quá trình phục hồi nhanh hơn sau khi nhiễm COVID hoặc có thể là phục hồi từ các triệu chứng COVID kéo dài, v.v. Điều đó làm tôi nhớ đến lần thứ hai tôi bị COVID, nhẹ hơn rất nhiều so với lần đầu tiên. Nhưng lần thứ hai tôi bị COVID, tôi đã có một trải nghiệm tuyệt vời khi mà xét nghiệm COVID của tôi cho kết quả rất rõ ràng. Như thể tôi đã bị COVID. Không có nghi ngờ gì về điều đó. Tôi không cảm thấy tốt. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Không quá nghiêm trọng. Nhưng tôi cảm thấy khoảng 6 trên 10 về mức độ khó chịu. Không sốt. Được rồi. Vì vậy, tôi đã nằm trên giường và tránh xa mọi người, kiểu như vậy. Nhưng tôi đã thực hiện một liệu pháp truyền NAD, tôi tất nhiên đã nói với họ rằng tôi bị COVID. Họ đã đến và cho tôi một liệu pháp truyền NAD. Và mối tương quan không phải là nguyên nhân, nhưng tôi nghĩ đó là một liệu pháp truyền NAD 750 miligam trong khoảng 45 phút. Tôi đã có những cảm giác thông thường mà mọi người thường có khi nhận liệu pháp truyền NAD, như thể một con voi đang đè lên chân bạn, ngực bạn có cảm giác co thắt. Và khi điều đó dừng lại, bạn cảm thấy tốt hơn rất nhiều và sau đó bạn đi vào trạng thái đó. Dải xét nghiệm đã không còn vào ngày hôm sau. Các triệu chứng của tôi đã giảm từ khoảng 5, 6 trên 10, như tôi đã đề cập, xuống còn khoảng 2 trên 10. Và trong vòng 48 giờ tiếp theo, tôi đã cảm thấy tốt hơn và hồi phục. Bây giờ, đây là mối tương quan, không phải nguyên nhân. Tôi không biết điều gì đã xảy ra. Có thể là túi nước muối, đúng không? Có thể là bất kỳ số lượng điều gì. Nhưng sự chuyển biến từ một dải tối sang không còn dải nào thật sự rất ấn tượng đến nỗi tôi đã làm một bài kiểm tra khác sau khi không còn dải. Và sau đó, tất nhiên, là ngày tiếp theo và ngày tiếp theo, kiểu như vậy, thật thú vị. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì.
    Nhưng người ta tự hỏi liệu đây có phải là một cách toàn cầu để chống lại viêm hay không. Bạn biết đấy, mỗi khi tôi nghĩ về một tác động hệ thống, lý do tôi nêu điều này là tôi không muốn tạo ấn tượng rằng tôi nghĩ NAD cụ thể nằm trong con đường mà đã được nhắm đến. Nhưng mà não và cơ thể tôi đã bị viêm, rõ ràng là tôi đã bị nhiễm trùng, vì vậy bạn không, bạn có thể bị cúm, bạn có thể bị cảm lạnh, bạn đang bị viêm. Bạn nghĩ gì về câu chuyện cá nhân đó? Và đó chỉ là một câu chuyện cá nhân, nhưng những suy nghĩ lâm sàng của bạn là gì? Chúng tôi đã thấy điều này rất nhiều lần. Vâng. Tôi có nghĩa là, trong một thời gian dài, và chúng tôi đã sử dụng NAD lâu hơn hầu hết mọi người, tôi may mắn được cung cấp nguyên tắc truyền NAD ban đầu, cái này đến từ Mexico. Đó là một câu chuyện dài. Tôi không muốn làm bạn chán, nhưng liều lượng 750 miligam thực sự là cái mà chúng tôi đã nghĩ ra trong văn phòng của tôi. Và đó là cái mà hầu hết mọi người đã áp dụng, chỉ vì chúng tôi đã sử dụng nó nhiều hơn có lẽ bất kỳ ai khác trên hành tinh này. Tôi là một người hâm mộ lớn của NAD, rất thiên vị, nhưng đó chỉ vì tôi đã thấy nó hoạt động lặp đi lặp lại trong những tình huống không thể giải thích, giống như bạn đang mô tả, nơi mà không chỉ bạn đi từ A đến B, mà bạn đang đi từ A đến Z rất nhanh chóng. Và tôi đã từng sử dụng từ “biến đổi” khi nói về nó, không chỉ, được rồi, đi từ trạng thái thứ sáu đến trạng thái khỏe mạnh, mà trong hầu hết mọi người đi từ trạng thái khỏe mạnh đến trạng thái siêu khỏe mạnh rất nhanh chóng. Và điều đó thật ấn tượng. Vì vậy, có rất nhiều điều hơn nữa về NAD mà chúng ta chưa hiểu, đúng không? Bởi vì chỉ đơn giản là cho ai đó coenzyme này, dẫn xuất vitamin B3 này, làm thế nào nó lại thay đổi một cách rõ rệt triệu chứng mà ai đó cảm thấy, nhưng nó thực sự làm vậy. Và tôi đã thấy điều đó với hàng nghìn người, chắc chắn trong bối cảnh COVID, chắc chắn trong các nhiễm trùng sinh học khác, bạn có thể kể tên, tôi đã ấn tượng hơn với công việc của NAD hơn có lẽ bất kỳ tác nhân nào khác mà chúng tôi từng sử dụng. Thật tuyệt vời. Vâng, tôi uống NMN dưới lưỡi mỗi ngày.
    Nó làm tóc tôi mọc nhanh một cách kỳ lạ.
    Tôi đã thực hiện các thí nghiệm kiểm soát.
    Tôi là một nhà khoa học.
    Tôi biết cách thực hiện các thí nghiệm kiểm soát.
    Nó vẫn chỉ là N của một.
    Chỉ có tôi.
    Nó làm móng tay tôi mọc rất nhanh.
    Nó làm tóc tôi mọc nhanh.
    Đó là hậu quả chính.
    Nhân tiện, tôi muốn làm rõ.
    Tôi không có bất kỳ quyền lợi nào trong bất kỳ công ty nào bán NAD hoặc truyền NAD, vì vậy tôi chỉ đang báo cáo
    những gì tôi đang báo cáo.
    Ôi, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt.
    Ai đó rất chuyên gia trong con đường NAD, Charles Brenner, người mà tôi tin có mối quan hệ
    với một công ty sản xuất thực phẩm bổ sung NR.
    Tôi nghĩ điều đó là đúng.
    Khuyến khích tôi thử NR.
    Tôi đã dùng những thực phẩm bổ sung NR này.
    Đây là những gì tôi hiểu, NAD trừ một nhóm phosphate.
    Và tôi đã uống chúng, tôi không thể nói liệu tôi có nhận được hiệu ứng giống hay khác vì
    tôi đã uống chúng cùng nhau.
    Tôi đã không tiếp tục uống chúng vì so với NMN, nó rất đắt và tôi chỉ
    dừng lại.
    Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi sử dụng NMN dưới lưỡi.
    Nhưng trong những cuộc thảo luận ngắn với Charles và cách chúng tôi kết nối trực tuyến, có vẻ như có một số tài liệu, tài liệu lâm sàng trên người cho thấy NR có thể giảm viêm.
    Có đúng không?
    Vâng, chắc chắn rồi.
    Được rồi.
    Ít dữ liệu hơn rằng NMN có thể giảm viêm, ít nhất là thiếu dữ liệu trên người.
    Nghiên cứu trên người.
    Được rồi.
    Vì vậy, chúng ta vẫn đang ở trong vùng nước mờ mịt, mờ mịt, sương mù liên quan đến
    nghiên cứu và lâm sàng.
    Hóa sinh.
    Vâng.
    Và như, hóa sinh làm gì theo cách tôi nghĩ về nó?
    Một lần nữa, vì chúng tôi đã tiên phong trong việc truyền dịch, những giọt NAD, điều này đối với tôi, là chuyển đổi,
    chỉ quan sát nhiều người mà tôi chưa bao giờ thấy điều tương tự với NMN và, bạn biết đấy,
    bạn không có những trải nghiệm chuyển đổi này trong vòng một tuần.
    Bạn biết đấy, tôi thường kể câu chuyện là tôi đã có một bệnh nhân, anh ấy được chẩn đoán mắc virus Epstein-Barr mãn tính, điều này hiếm nhưng vẫn tồn tại.
    Anh ấy bị trầm cảm và đang nhận trợ cấp khuyết tật chỉ vì anh ấy gần như không thể ra khỏi giường.
    Đây là mono.
    Nhưng đó là sự tái hoạt động của Epstein-Barr.
    Vâng.
    Vâng.
    Và rất mệt mỏi và trầm cảm, thực sự không thể làm việc.
    Và tôi đã nói với anh ấy, trước khi chúng ta làm bất cứ điều gì, cách tôi hoạt động là tôi muốn giúp anh ấy cảm thấy tốt hơn trước khi chúng ta bắt đầu giải quyết một số vấn đề lớn hơn.
    Chúng tôi đã thực hiện liều nạp NAD, mà chúng tôi đã lên kế hoạch với năm liệu trình trong 10 ngày, và anh ấy đã trở lại văn phòng của tôi.
    Vợ anh ấy có mặt ở đó.
    Cô ấy đã khóc.
    Cô ấy nói, “Trong một tuần, chồng tôi sẽ trở lại.”
    Wow.
    Và tôi đã thấy điều đó rất nhiều lần với NAD và tôi không thể giải thích được, đúng không?
    Và nếu tôi chỉ bám vào hóa sinh, thì điều đó không hợp lý, ôi, bạn đang tăng tỷ lệ NAD, NEH, cung cấp năng lượng cho ty thể, mà có mặt khắp cơ thể, hàng ngàn cái cho mỗi tế bào.
    Có điều gì đó mà chúng tôi chỉ nói, chắc chắn phải có ảnh hưởng bên ngoài của NAD đối với ty thể mà chưa được hiểu rõ.
    Vì vậy, trong bối cảnh cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta, có một số chủ đề, nhưng một trong những chủ đề dường như liên tục xuất hiện là có rất nhiều điều về y học mà chúng ta không hiểu.
    Và tuy nhiên có những công cụ dường như hoạt động rất tốt cho một số người.
    Vài năm trước, tôi đã tham dự một cuộc họp, đây là cuộc họp của một quỹ, một quỹ mà tôi đã tham gia, nơi bạn có thể nghe các bài nói chuyện từ những phòng thí nghiệm tốt nhất.
    Và họ chỉ trình bày dữ liệu chưa công bố.
    Và vào thời điểm đó, tôi không biết liệu bài báo này đã được công bố chưa, nhưng vào thời điểm đó họ đang cho thấy rằng họ đã lấy những người được chẩn đoán mắc trầm cảm nặng.
    Và họ bắt đầu thực hiện một loạt các phân tích chuyển hóa trên họ.
    Bây giờ, điều này nghe có vẻ khá tiêu chuẩn cho mạng xã hội, nhưng thực sự thì điều này khá dị giáo.
    Không nhiều nơi đã thực hiện điều này đúng cách.
    Vì vậy, một vài ngàn bệnh nhân, lấy mẫu máu, họ đang cố gắng tìm hiểu, họ đặt ra một câu hỏi đơn giản, có bất kỳ sự thiếu hụt vitamin cụ thể nào liên quan đến trầm cảm không.
    Và như tôi nhớ, họ đã xác định một vài loại thiếu hụt vitamin khác nhau.
    Vì vậy, không phải chỉ là một loại vitamin, không phải lúc nào cũng là B6 đã methyl hóa hay cái gì đó như vậy, hay xin lỗi, không phải lúc nào cũng là B6 hay B12.
    Nhưng họ đã tìm thấy những nhóm bệnh nhân bị trầm cảm nặng mà thiếu hụt một loại vitamin B cụ thể.
    Họ đã bổ sung lại vitamin B, và thật bất ngờ, những bệnh nhân đó đã cho thấy sự thuyên giảm của trầm cảm.
    Vì vậy, người ta có thể dễ dàng kết luận, ôi, tất cả trầm cảm đều là do thiếu vitamin B.
    Nhưng tất nhiên, điều đó không đúng.
    Có lẽ trầm cảm giống như sốt chỉ là một mô tả rộng về các triệu chứng.
    Nhưng điều khiến tôi cảm thấy phấn khích về bài nói chuyện này, là mọi người đã bắt đầu nhìn nhận các thiếu hụt dinh dưỡng như một nguồn tiềm năng của bệnh tâm thần, điều này hiện nay đã có chút sức hút hơn.
    Nhưng vào thời điểm đó, giống như, ôi, chúng ta thực sự đang nói gì ở đây?
    Tôi nghĩ rằng tất cả trầm cảm đều là do thiếu serotonin, đúng không?
    Kiểu như vậy.
    Vì vậy, khi bạn nói về NAD có những tác động chuyển đổi này và thực tế là NAD có thể nâng cao nhiều quá trình sinh học khác nhau, đối với tôi, điều đó hoàn toàn hợp lý.
    Nó có thể đã kích hoạt một con đường ti thể nào đó hoặc một con đường tế bào nào đó mà sau đó lấp đầy một khoảng trống mà rất cần thiết.
    Đó có phải là một cách mà chúng ta có thể hình dung điều này không?
    Điều đó hoàn toàn hợp lý với tôi, giống như cách bạn đã mô tả.
    Vậy bạn khuyến khích những bệnh nhân đã khỏe mạnh của mình thực hiện truyền NAD bao lâu một lần?
    Liều lượng là gì?
    Tôi nên đề cập rằng truyền NAD, đối với hầu hết mọi người, có chút tốn kém.
    Chúng tốn kém.
    Chúng có giá từ 500 đến 1.000 đô la hoặc hơn nếu bạn ở Los Angeles.
    Vì vậy, giả sử ai đó có khả năng tài chính.
    Vâng.
    Vì vậy, đây là những gì chúng tôi đã tìm thấy.
    Và một lần nữa, chỉ tìm thấy nó bằng cách điều trị nhiều người và học hỏi, chúng tôi thực hiện một liều tải.
    Đối với hầu hết mọi người, chúng tôi đã tìm thấy điểm ngọt là 750 miligam.
    Tiêm tĩnh mạch.
    Tiêm tĩnh mạch.
    Khi họ thực hiện NAD vào những năm 90 và họ làm điều đó cho việc lạm dụng chất, như rượu, thuốc giảm đau, morphine. Họ đã sử dụng nó cho điều đó? Đó là nguồn gốc của nó. Thực ra, vào những năm 90, có nhiều người đã đi du lịch đến Mexico để tiêm NAD. Giao thức đó là 10 ngày liên tiếp tiêm tĩnh mạch NAD. Đúng vậy. Liều lượng họ sử dụng là 3.000 miligam. 3.000 miligam. Đúng vậy. Và đó là lý do tại sao mỗi lần tiêm mất từ 6 đến 8 đến 10 giờ. Bạn không thể vượt qua được. Việc đưa 500 miligam trong 45 phút sẽ rất không thoải mái. Nhiều người phải dùng thuốc chống buồn nôn. Vậy tôi sẽ nói cho bạn về điều đó. Điều này bắt nguồn từ một người đàn ông ở Mỹ vào năm 2006, sống ở Louisiana. Ông ấy đã nghiện thuốc giảm đau. Ông đi đến Mexico, nhận được giao thức NAD, và đã thay đổi cuộc đời mình. Sau đó, ông ấy đã cấp phép cho việc sử dụng sản phẩm NAD tiêm duy nhất, mà lúc đó là từ một công ty Nam Phi, mang nó về Mỹ, mở một phòng khám ở Atlanta. Tất cả những gì ông ấy làm là điều trị nghiện. Tôi đã biết ông ấy vì tôi ở Charleston, không quá xa và có liên quan đến công việc tiêm tĩnh mạch. Ông ấy không phải là bác sĩ. Tôi không nhớ thời điểm đó, nhưng ông ấy đã đến gặp tôi và nói: “Này, tôi cần một chút giúp đỡ vì tôi đang nhận được rất nhiều câu hỏi về cái thứ NAD này.” Và ông ấy đã đưa cho tôi giao thức ban đầu. Tôi rất biết ơn và may mắn. Nhưng điều tôi nhận ra là không ai có thời gian để dành 6 đến 8 đến 10 giờ trong văn phòng của ai đó. Họ có thể làm điều đó một lần, nhưng họ sẽ không làm nhiều hơn một lần. Vì vậy, chúng tôi đã bắt đầu thử nghiệm các liều lượng khác nhau, 250, 500, 750, 1.000 và lên cao hơn. Và tôi chỉ thấy rằng, bằng cách quan sát mọi người và cách họ phản ứng, 750 miligam là một điểm lý tưởng, có nghĩa là họ sẽ nhận được lợi ích, mà chúng ta có thể nói về điều đó, nhưng sau đó họ có thể hoàn thành trong một hoặc hai giờ. Và điều đó có ý nghĩa. Sau đó, chúng tôi phát hiện ra rằng chúng tôi không cần 10 ngày liên tiếp. Điều đó là quá nhiều. Thật sự là điên rồ. Chúng tôi đã tìm ra rằng năm lần điều trị trong 10 ngày, một lần nữa, đã giúp mọi người có khả năng…
    Lợi ích lớn, mà đều đặn. Có lẽ 95% số người thực hiện bài kiểm tra tải sẽ quay lại và nói với bạn rằng não của họ đang lớn lên. Họ cảm thấy sáng tạo hơn. Họ có tâm trạng tốt hơn. Họ có thể ngủ ít hơn nhưng lại có nhiều năng lượng hơn. Màu sắc trông sáng hơn. Việc diễn đạt dễ dàng hơn. Ý tôi là, tất cả những điều này đều rất thực tế. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nó ảnh hưởng đến hệ thần kinh trước tiên, chỉ vì sự tập trung của các ty thể cho mỗi tế bào thần kinh trong cơ thể. Các thành phần vật lý, có nghĩa là phục hồi và hỗ trợ với việc tập thể dục, sẽ đến sau, nhưng tôi nghĩ chúng đến sau. Và vì vậy, chúng tôi đã quyết định dùng 750 miligam. Chúng tôi đã quyết định liều lượng tải. Và sau đó, điều tôi nhận thấy là mọi người quay lại trong khoảng ba đến bốn tuần, nói rằng, “Này, tôi không cảm thấy tốt như khi tôi đã dùng liều tải đó.” Và vì vậy, chúng tôi bắt đầu thực hiện một liều duy trì hàng tháng. Và đó là điều mà chúng tôi vẫn khuyên đến ngày hôm nay. Một số người sẽ dùng ít hơn và một số người sẽ dùng nhiều hơn. Tôi có một số người dùng một lần mỗi tuần. Nhưng nhiều người dùng một lần mỗi tháng. Và sau đó một số người dùng hàng quý. Một số người dùng bất cứ khi nào họ có thể. Trung bình, một lần mỗi tháng dường như hoạt động rất tốt cho mọi người. Sau đó, trong thời gian đại dịch, và nhận ra điều này đang phát triển, vì một lần nữa, chúng tôi đào tạo các thực hành kiểu như trong y học mà chúng tôi thực hành. Chúng tôi đào tạo 300, 350 thực hành và kiểu như đưa cho họ cuốn sách hướng dẫn, nói cho dễ hiểu. Mọi người không đến văn phòng nhiều như trước với COVID. Vì vậy, chúng tôi bắt đầu thực hiện tiêm dưới da. Và thực sự điều đó đã hoạt động rất tốt. Mọi người tiêm 100 miligam dưới da, lại là năm ngày liên tiếp, nghỉ hai ngày. Bạn sẽ cảm thấy một chút co thắt dạ dày từ mũi tiêm 100 miligam. Như bạn đã nói, không thể hấp thụ tốt qua đường miệng. Sẽ không thực sự hiệu quả. Vì vậy, bạn sẽ phải tiêm hoặc truyền. Đồng ý. Có một mức giá ở đây, đúng không? Nó sẽ tốn tiền.
    Nhưng giống như hầu hết mọi thứ, đối với tôi, nếu tôi phải chọn một điều cho mọi người, thì tham gia vào NAD sẽ là điều đó.
    Thật sao?
    Ừ, ừ.
    Một trong những điều đó, tôi đã rất ấn tượng qua nhiều năm.
    Bây giờ, peptide thì tuyệt vời, không phải là tôi muốn hạ thấp peptide, peptide.
    Có rất nhiều peptide và tôi sẽ đến đó, đúng không?
    Bởi vì bạn có thể dùng peptide này cho hệ thần kinh, peptide này cho hệ miễn dịch.
    Nhưng tổng thể, một tác nhân, một điều, đó là NAD đã có tác động lớn nhất từ nơi tôi làm việc với bệnh nhân.
    Chà, đó là một tuyên bố quan trọng.
    Vì vậy, 100 miligam tiêm dưới da, ừ, một chút đau bụng.
    So với 500 miligam đến 750 hoặc 1.000 miligam mà người ta đưa vào tĩnh mạch.
    Thời gian nhanh nhất mà tôi từng truyền là, tôi nghĩ, khoảng 40 phút.
    Tôi có thể cho bạn biết kỷ lục.
    Kỷ lục là gì?
    Ba phút và 26 giây.
    Có phải bạn không?
    Không, không, không, không.
    Hoặc 500 miligam?
    750 miligam.
    Hai người khác nhau đã làm điều đó.
    500 cc là dung dịch muối.
    Ba phút, 26 giây.
    Wow.
    Thật điên rồ.
    Ừ.
    Tôi không khuyên bạn nên làm vậy.
    Không, không, chúng tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra.
    Đó là quá nhiều.
    Bạn phải có nhiều kinh nghiệm với bất cứ điều gì.
    Ừ.
    Tôi nhận thấy rằng vì bạn phải ngồi đó một lúc, bạn có thể nghĩ, “Được rồi, bạn đã tổ chức hệ thống ống dẫn đúng cách để bạn có thể gõ hoặc gì đó, nhưng bạn cảm thấy–
    Thật khó.
    –khó chịu đủ–
    Thật khó.
    –trong quá trình truyền mà bạn trở nên cáu kỉnh.
    Thực sự là một cái nhìn rất thú vị về sự đồng cảm với những người có đau đớn.
    Hoàn toàn.
    Bạn biết đấy, khi bạn ở trong tình trạng đau nhức toàn thân, kiểu như đau đớn hệ thống và bạn đang cảm thấy nước bọt, tôi cảm nhận được điều đó bây giờ.
    Tôi có một ký ức rõ ràng về điều này.
    Giống như đối với những người bị say sóng, bạn nghĩ về việc ở trên một chiếc thuyền và đi qua lại, cảm thấy hơi buồn nôn.
    Có ai đó bước vào phòng và bạn nghĩ, “Trời ơi, sao họ lại đi như vậy?”
    Và đó là cảm giác đau đớn của chính bạn.
    Tôi thường không có phản ứng như vậy với mọi người. Tôi không phải là người hay thay đổi tâm trạng nói chung, nhưng khi bạn ngừng truyền dịch, bạn cảm thấy tuyệt vời và đột nhiên, mọi người dường như thật dễ chịu, ngay cả những người gây khó chịu. Đó là một thí nghiệm rất thú vị về sự đồng cảm xã hội. Đúng vậy, và đây chỉ là điều tôi giả định, là nhiều người gặp khó khăn vì nhiều người đang trở nên tê liệt với thế giới mà họ sống. Họ không cảm nhận được điều gì. Và khi bạn thực hiện NAD, không có gì giống như trải nghiệm và cảm giác đó. Và vì vậy, bạn sẽ chỉ nói về mặt tâm lý, “Có điều gì đó đang thay đổi bên trong tôi.” Và đó là một điều gì đó mạnh mẽ vì khi tôi nhận được nó, đó là rất nhiều. Và theo ý bạn, những gì chúng tôi làm là chúng tôi có một phòng truyền dịch nơi có tám ghế và chúng tôi tạo không khí xã hội vì khi bạn nói chuyện với mọi người và tìm hiểu về trải nghiệm của họ, thực sự có rất nhiều sự chữa lành xảy ra chỉ từ cộng đồng đó. Đó là một thí nghiệm gắn kết. Đối với những người không đủ khả năng chi trả cho các liệu pháp truyền dịch, thì các mũi tiêm sẽ là lựa chọn tốt nhất tiếp theo. Nếu họ không đủ khả năng chi trả cho những cái đó, thì có phải là NMN dưới lưỡi hoặc NR không? Tôi nghĩ vậy. Tôi nghĩ NMN. Tôi sẽ chọn NMN hơn NR. Vì vậy, từ đắt nhất đến rẻ nhất, đắt nhất sẽ là IV, sau đó là tiêm dưới da, tiếp theo là NR, và cuối cùng sẽ là NMN dưới lưỡi. Đúng rồi. Đó là đúng. Ý tôi là, bạn có thể thực hiện NAD qua da. Thực hiện qua da hơi mạo hiểm một chút. Bạn có thể thực hiện dưới miếng dán của bạn. Những miếng dán hạ sốt đó, chúng khiến tôi cảm thấy thật tồi tệ… Vấn đề là miếng dán. Tôi gặp phải điều này… Đó là miếng dán. Nó có tính dính. Nó quá mạnh. Và nhiều người bị kích ứng, da của họ bị kích ứng. Tôi nghĩ NAD thẩm thấu tốt, nhưng chính miếng dán lại là một trở ngại, một chướng ngại vật. Và đối với những người đang nghe điều này, và họ có thể nhớ, tôi đã thực hiện một tập podcast này với Tiến sĩ Peter Atea, nơi chúng tôi đã nói về NAD, NMN và NR, và chủ yếu tập trung vào tài liệu nghiên cứu.
    Bạn sẽ không tìm thấy nhiều, vì vậy những gì chúng ta đang nói ở đây là kinh nghiệm lâm sàng. Đúng vậy. Tôi xin được công khai. Tôi là một nhà lâm sàng từ trong ra ngoài. Tôi đang trải nghiệm những trải nghiệm quan sát con người. Và bạn quan tâm đến những gì hiệu quả. Vâng, nhưng tôi tự tin về điều đó vì tôi đã làm rất nhiều. Tôi đã thấy rất nhiều cách mà peptide hoạt động vì chúng tôi đã thực hiện rất nhiều, cái NAD này, vì chúng tôi đã giám sát, lại một lần nữa, rất nhiều NAD ở đây và ở London khắp nơi, và các nhà cung cấp mà chúng tôi làm việc cùng. Vì vậy, chúng tôi nhận được rất nhiều phản hồi về những gì hiệu quả và những gì không hiệu quả. Nói về các nhà lâm sàng và khoa học và tất cả những điều này, có một vài peptide khác đã nhận được sự chấp thuận của FDA và đang được sử dụng phổ biến. Những thứ như PT141, nằm trong con đường hormone melanocyte được sử dụng. Một trong những ứng dụng đã được FDA phê duyệt của nó, tôi nghĩ tên thương hiệu là Vylici, là cho chứng giảm ham muốn tình dục ở phụ nữ. Đúng vậy. Nó kích thích ham muốn tình dục ở phụ nữ. Nó cũng được sử dụng để kích thích ham muốn tình dục ở nam giới. Đúng không? Nó có thể, và nó có thể hữu ích cho, nó giống như một cơ chế thần kinh cho rối loạn cương dương. Vậy nó không chỉ liên quan đến lưu lượng máu? Thực ra thì không. Và PT141, vâng, giống như một đoạn hoặc dẫn xuất của peptide melanotan, kích thích hormone alpha melanocyte, mà dường như đang trở nên phổ biến hơn, tôi đoán, trong môi trường mà tôi hoạt động chỉ vì độc tính của mole. Khi chúng ta nghĩ về độc tính của mole là một loại độc tố sinh học và ảnh hưởng đến MSH là một loại tổng quát liên quan đến nhiều con đường hormone này, thực sự. Và melanotan có thể tăng cường bằng cách tạo ra nhiều melanocyte hơn. Hormone kích thích dường như tăng cường phản ứng miễn dịch. Tôi nghĩ có một yếu tố liên quan đến năng lượng nữa. Nhược điểm của melanotan là nó kích thích melanocyte, vì vậy bạn sẽ nhận được sự rám nắng này. Và nó không giống như một, nó giống như một sự rám nắng có màu cam. Từ bên trong ra ngoài. Vâng, bạn thấy nó. Bạn nhận ra nó.
    Vậy PT141, những gì họ phát hiện ra là ở chuột, tôi nghĩ là chuột cái đã giao phối nhiều hơn khi chúng nhận được hợp chất này. Và họ đã nghĩ, “Ôi, tuyệt quá, hãy thử nghiệm trên con người,” và điều đó đã dẫn đến kết quả như vậy. Vấn đề của chúng tôi là nó có khoảng điều trị rất nhỏ hoặc hẹp. Nếu bạn dùng quá nhiều, bạn sẽ cảm thấy buồn nôn rất nhanh. Và một số người, đặc biệt là phụ nữ, không thích vẻ ngoài rám nắng đó. Nó không phải là một vẻ ngoài tự nhiên… Nó có thể trông rất không tự nhiên. Không tự nhiên là từ đúng. Tuyến yên giữa, mà theo như tôi hiểu là nguồn gốc của những peptide mà chúng ta đang nói đến bây giờ, rất thú vị. Bạn đã đề cập đến cảm giác buồn nôn, những peptide này tác động đến nhiều con đường khác nhau. Khi chúng tôi có Tiến sĩ Zachary Knight từ Đại học California, San Francisco, đến nói về GLP1 một cách chi tiết, ông ấy đã đề cập rằng một số cảm giác buồn nôn liên quan đến ozempic và manjarro và những thứ như vậy liên quan đến thực tế là có các thụ thể cho những thứ này, không chỉ trong một cấu trúc dưới đồi, mà còn ở những khu vực như areopostrema và những khu vực của não mà là những khu vực “nguyên thủy” liên quan đến việc tạo ra cảm giác buồn nôn khi bạn cần loại bỏ một chất độc mà đã khiến bạn được thiết kế một cách thuận tiện với các nơ-ron mà, khi phát hiện sự thay đổi hóa học trong máu, khiến bạn nôn mửa. Và để đề cập đến điều đó, những gì chúng tôi phát hiện ra là nếu chúng tôi bắt đầu với một liều nhỏ, chúng tôi sẽ microdose và đi từ từ với GLP1s, cảm giác buồn nôn gần như không xảy ra. Không phải nói rằng nó không xảy ra, nhưng nó rất hiếm nếu bạn chỉ từ từ với nó. Tôi nghĩ khi mọi người gặp vấn đề nhiều nhất là họ đang dùng liều một cách ồ ạt, họ đang làm cho hệ thống của mình bị quá tải. Vì vậy, tôi có hai câu hỏi nữa. Câu hỏi đầu tiên là một câu hỏi có phần gây tranh cãi. Hôm nay chúng ta đã nói về rất nhiều peptide mà bạn đã quan sát thấy có công dụng lâm sàng đáng kinh ngạc. Chúng ta cũng đã nói về rất nhiều peptide mà FDA đã cấm một cách thẳng thắn.
    Chúng tôi cũng đã nói về các peptide mà vào một thời điểm không lâu trước đây được coi là một phần của văn hóa ngách như văn hóa thể hình hoặc thể dục, nhưng giờ đây đang tiến gần đến những ngành công nghiệp có thể đạt giá trị hàng triệu tỷ đô la trong 10 năm tới, những thứ như các chất chủ vận GLP1.
    Vì vậy, bất kỳ người nghe nào với bộ não hoạt động sẽ kết nối các điểm lại với nhau và nói, “Được rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
    Rõ ràng, tôi muốn tin rằng FDA có một sự quan tâm chân thành đến sự an toàn của chúng ta. Họ không muốn chúng ta sử dụng những thứ nguy hiểm cho sức khỏe.
    Cùng lúc đó, dường như có một sự thu hồi lại những gì đang có và sau đó chuyển giao cho các công ty dược phẩm để phát hành các hợp chất có biên lợi nhuận khổng lồ.
    Đúng vậy. Ý tôi là, biên lợi nhuận trên những thứ này là điên rồ. Chúng ta không thể hiểu nổi.
    Vì vậy, MK677, tôi đã gạch bỏ, đúng không? FDA đã thu hồi cái đó, thymicin-alpha1 cũng bị gạch bỏ, được rồi, một loạt các thứ khác như BPC157 cũng bị thu hồi.
    Vậy chúng ta nên định hình điều này trong tâm trí như thế nào? Nói cách khác, bạn có nghĩ rằng FDA có ý định tốt thực sự trong việc cố gắng bảo vệ công chúng và đó là lý do tại sao họ làm điều này không?
    Hay đây là một kế hoạch để làm cho điều đó có vẻ như là trường hợp, để những thứ này có thể được bán với biên lợi nhuận rất, rất cao, và có thể cả hai đều đúng, phải không? Không phải là hoặc này hoặc kia.
    Và tôi muốn rất rõ ràng, tôi làm việc tại một trường y khoa lớn, nhưng tôi sẽ nói một cách tự do. Như các đồng nghiệp của tôi, tôi muốn nghĩ rằng những cơ quan quản lý này có ít nhất một số người có ý định rất tốt.
    Tôi không nghĩ đó là một nhóm người xấu đang âm thầm hợp tác để nhận tiền hoa hồng từ các lính cứu hỏa. Tôi không tin điều đó. Thực tế, tôi biết điều đó không phải là sự thật.
    Nhưng điều gì thực sự đang diễn ra ở đây? Bởi vì điều này thật kỳ lạ. Có một lớp hợp chất khổng lồ mà chúng ta gọi là peptide, rõ ràng có lợi ích vô cùng to lớn.
    Sử dụng đúng liều lượng, trong tay đúng người, với các bác sĩ đúng, chúng đang bị thu hồi lại.
    Tại sao?
    Thật khó hiểu.
    Tôi nghĩ có lẽ là cả hai.
    Tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi sẽ nói rằng, thật không may, nhiều lúc khi chính phủ hành động, họ vượt quá giới hạn.
    Tôi thực sự nghĩ rằng họ có ý định tốt.
    Tôi nghĩ có lẽ có lý do hợp lý để muốn giám sát những thứ dường như là miền Tây hoang dã.
    Và điều đó có thật.
    Bởi vì peptide đã xuất hiện, và mọi người bắt đầu sử dụng chúng, chúng được khuyến nghị ở đây và đó.
    Mọi người có thể lấy chúng từ các công ty nghiên cứu, và không có nhiều sự kiểm soát về việc hiểu rõ, ồ, điều gì đang xảy ra?
    Vì vậy, tôi chắc chắn có một yếu tố như, hey, hãy hiểu điều này tốt hơn.
    Nhưng ở phía đó, tôi nghĩ họ đã đi quá xa, đúng không?
    Bởi vì tôi nghĩ nếu bạn thực sự nhìn vào dữ liệu, hoặc nếu bạn thực sự quan tâm đến điều đó, có những cách để hiểu cách mọi thứ hoạt động mà không cần loại bỏ chúng khỏi thị trường.
    Vì vậy, phần khác trong tôi giống như, cũng như chúng ta đang nói về ozempic và mojorno, peptide và terzepetide là những loại thuốc blockbuster.
    Nếu bạn là một công ty dược phẩm, và bạn thấy rằng có 15 đến 20 peptide khác, thực sự hiệu quả và thực sự hoạt động, bởi vì một lần nữa, chúng ta đã thấy phản ứng lâm sàng lặp đi lặp lại.
    Không khó để nghĩ, hey, nếu chúng ta là một công ty dược phẩm, điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta biến peptide đó, thứ mà có sẵn cho người bình thường, thành một loại thuốc?
    Giống như vialisi, điều đó đã được thực hiện cho các con đường hormone kích thích melanocyte.
    Và vì vậy, tôi chắc chắn tôi nghĩ đó là cả hai, và đó là lý do tại sao tôi quay lại với điều đó.
    Chúng ta phải hoạt động trong những giới hạn nhất định, đúng không?
    Thật tuyệt.
    Chúng ta phải hiểu những giới hạn đó.
    Sẽ thật tốt, và tôi nói điều này một cách chân thành, khi chúng ta nói về chăm sóc sức khỏe, chúng ta đang nói về sức khỏe của mọi người, chúng ta thậm chí còn chưa gần nói về sự thật cho hầu hết mọi thứ, đúng không?
    Chúng ta đang nói về lý do tại sao mọi người mắc bệnh mãn tính.
    Chúng ta không nói về việc thực phẩm của chúng ta thực sự bị chế biến quá mức và sự sẵn có của các chất dinh dưỡng chất lượng cao và điều đó có ý nghĩa gì.
    Chúng ta không nói về tất cả các độc tố.
    Chúng ta chỉ nhìn vào glyphosate trong thuốc diệt cỏ Roundup, và sự can thiệp của nó vào rất nhiều con đường trong cơ thể, và mọi người nói, bạn biết đấy, ở Monsanto và bất kỳ ai điều hành điều đó bây giờ nói rằng nó rất an toàn và điều đó không đúng.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng điều này phù hợp với, và điều tôi ủng hộ là, thật không may và may mắn, với tư cách là một cá nhân, bạn phải là người bảo vệ tốt nhất cho chính mình.
    Bạn không thể dựa vào ai đó nói, đặc biệt là chính phủ, rằng bạn có quyền hay không có quyền làm điều này.
    Bạn nghĩ rằng tốt nhất là mọi người tự nghiên cứu, bạn biết đấy, tìm kiếm thông tin đáng tin cậy, đúng không?
    Bắt đầu từ đây.
    Ý tôi là, các bạn kiểm tra rất nhiều thứ, đây là nơi rất an toàn cho mọi người để nói, đây là nơi tôi muốn bắt đầu.
    Và sau đó cuộc sống là, bạn học hỏi bằng cách khám phá và xem điều gì phù hợp với bạn.
    Nó giống như, bạn bắt đầu với một công thức nấu ăn, đúng không?
    Nhưng một số người thích mặn hơn.
    Một số người thích cay hơn.
    Bạn phải xem điều gì phù hợp nhất với bạn.
    Và đó là lý do tại sao tôi tìm kiếm những người khác, những người giống như tôi, các bác sĩ khác, những người khác có kinh nghiệm nói, này, chúng tôi sẽ giúp bạn hướng dẫn bạn trong việc này.
    Và đó là nơi phép màu xảy ra.
    Nhưng để thành thật, chúng ta không trung thực ở nhiều cấp độ khi nói về sức khỏe.
    Chúng ta thực sự không.
    Chúng ta chi tiêu rất nhiều tiền cho cái gì?
    Chúng ta không tạo ra sự khác biệt trong bệnh mãn tính.
    Chúng ta không tạo ra tác động.
    Chúng ta không giúp mọi người sống cuộc sống tốt hơn.
    Bạn biết đấy, y học rất tuyệt vời cho những vấn đề sống còn.
    Thật sự là như vậy.
    Bạn biết đấy, vào tháng 8 năm 2020, tôi đã bị đau bụng khủng khiếp.
    Tôi vừa trở về từ việc thăm bạn bè ở Hawaii.
    Tôi đã cố gắng tự điều trị nhưng không thành công.
    Cuối cùng vào Ngày Lao động, tôi đã bị đau rất nhiều vào ngày hôm sau.
    Tôi đã gọi cho bạn tôi, hoặc bác sĩ chẩn đoán hình ảnh của anh ấy nói, tôi cần làm một cuộc chụp CT.
    Tôi đã làm xét nghiệm CAT.
    Ông ấy đã gọi tôi khi đang trên đường trở về văn phòng.
    Tôi đã có một cục máu đông trong tĩnh mạch dẫn đến gan của tôi, nó đã hoàn toàn bị chặn lại.
    Tôi đã suýt chết.
    Nó thực sự nghiêm trọng.
    Có thể tôi sẽ phải nhập viện để dùng thuốc làm loãng máu bây giờ.
    Tôi mãi mãi biết ơn các loại dược phẩm, đã cứu sống tôi, đúng không?
    Nhưng những loại thuốc đó có lẽ sẽ không giúp tôi sống cuộc sống tốt nhất của mình, đúng không?
    Và thật khó khăn khi đã được giáo dục trong một hệ thống y tế rất chính thống, mà bị chi phối bởi ngành công nghiệp dược phẩm là một vấn đề, đúng không?
    Chúng ta quay trở lại báo cáo Flexner, khoảng năm 1917, 1915 gì đó, nơi họ nghiên cứu về giáo dục y tế và cơ bản nói rằng, nếu bạn là một trường y và bạn không thúc đẩy dược phẩm và theo dòng chính, thì chúng tôi sẽ loại bỏ các phương pháp điều trị thay thế và các phương thức như chiropractic, châm cứu và dinh dưỡng, chúng không còn được tính nữa.
    Và đó là nơi chúng ta đang ở.
    Điều duy nhất quan trọng và chúng ta thấy trong xã hội, bạn được coi là khỏe mạnh bởi những viên thuốc mà chúng ta uống, đúng không?
    Nếu chúng ta thực sự thành thật, những viên thuốc đó không làm cho chúng ta khỏe mạnh.
    Và nhìn chung, chúng thậm chí không làm cho chúng ta khỏe hơn nữa, bạn hiểu ý tôi không?
    Và vì vậy tôi nghĩ đã đến lúc và thật tuyệt vời khi có diễn đàn này để có thể nói về điều đó, và đó là lý do tại sao tôi ủng hộ rất nhiều người khác nói về nó, như chúng ta cần phải thay đổi điều đó, chúng ta cần bắt đầu thành thật về những gì chúng ta đang làm.
    Sức khỏe của chúng ta sẽ không đến từ các bác sĩ nói rằng hãy uống viên thuốc này hoặc loại thuốc kia.
    Không phải ở giai đoạn này.
    Và có khả năng hơn là mọi người sẽ cảm thấy khỏe mạnh hơn khi gặp huấn luyện viên của họ ở phòng tập gym, đúng không?
    Đó là lý do tại sao những thứ này lại đi vào thị trường xám hoặc thị trường đen, vì mọi người thực sự có kết quả.
    Bạn hiểu ý tôi không?
    Và thật buồn, nhưng đúng.
    Và để trả lời câu hỏi của bạn, tôi nghĩ đó là cả hai.
    Tôi nghĩ các công ty dược phẩm tham lam.
    Tôi nghĩ họ thích kiếm tiền, đúng không?
    Tôi nghĩ họ cũng thích giúp đỡ mọi người, đúng không?
    Họ muốn giúp đỡ mọi người, nhưng điều đó đi kèm với một cái giá lớn.
    Và chính phủ ở đó để quản lý điều đó, nhưng như hầu hết mọi thứ, chính phủ không đi quá xa, đúng không?
    Và tôi nghĩ chúng ta cần phải thành thật về những cuộc thảo luận đó và không có gì đe dọa hay gây hại khi chỉ nói, “Này, làm thế nào để chúng ta cải thiện điều này?”
    Và làm thế nào để chúng ta thậm chí đồng ý không đồng ý?
    Hãy bắt đầu từ đó.
    Tôi thực sự đánh giá cao quan điểm của bạn.
    Thỉnh thoảng tôi cũng phải dựa vào thuốc theo toa.
    Tôi không biết, có thể tôi sẽ mất một số người theo dõi khi nói điều này, nhưng tôi đã gặp một số tình huống mà việc dùng kháng sinh là hợp lý, như sau một ca phẫu thuật hoặc gì đó.
    Tôi không phải là người chống lại kháng sinh, đúng không?
    Tôi cũng không dùng chúng như ăn kẹo M&Ms.
    Tôi cũng tin rằng, tất cả những gì bạn đã nói, tôi thường đồng ý.
    Tôi không có chuyên môn lâm sàng hay sự tinh tế để thực sự hiểu những cơ quan quản lý này.
    Đó là một trong những lý do tại sao tôi hỏi hôm nay và thực sự đánh giá cao bạn đã làm sáng tỏ điều này.
    Tôi nghĩ bạn rõ ràng là một người nói lên sự thật.
    Bạn đang chia sẻ sự thật của bạn từ góc độ lâm sàng, nhưng rõ ràng bạn cũng có cái nhìn rộng lớn ở đây và chúng tôi đánh giá cao điều đó.
    Chắc chắn rồi.
    Podcast luôn xoay quanh việc mang đến những cái nhìn đa dạng về cùng một vấn đề và hôm nay thật tuyệt vời khi có thể khám phá các peptide, NAD, và vấn đề phê duyệt của FDA cũng như việc FDA rút lại, nếu có.
    Bạn đã nói điều gì đó trước đó vài lần mà tôi muốn kết thúc ở đó.
    Bạn đã nói về những suy nghĩ tích cực.
    Bạn là một bác sĩ, không phải là một nhà tâm lý học, nhưng bạn là một bác sĩ và bạn đang trong lĩnh vực làm cho mọi người cảm thấy tốt hơn.
    Rõ ràng với tôi rằng trong số nhiều tài năng của bạn, bạn có khả năng quan sát tuyệt vời.
    Điều gì về những suy nghĩ tích cực này?
    Có rất nhiều dữ liệu về thần kinh miễn dịch cho thấy rằng căng thẳng khiến chúng ta bị bệnh.
    Nếu chúng ta căng thẳng quá lâu, lặp đi lặp lại trong một khoảng thời gian ngắn thì thực sự là tốt cho chúng ta, đúng không? Có một số dữ liệu cho thấy rằng những suy nghĩ tích cực có thể nâng cao chức năng của hệ miễn dịch, v.v. Điều đó thật tuyệt vời. Tuy nhiên, về mặt lâm sàng, quan sát của bạn về tâm lý và sức khỏe là gì? Tôi nghĩ chúng ta chỉ mới chạm vào bề mặt và tôi nghĩ đó là cách sâu sắc nhất để ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn, đúng không? Có một vài điều tôi muốn nói về điều này. Thứ nhất, không có điều gì tốt đẹp đến từ một suy nghĩ tiêu cực. Không có điều gì tốt đẹp đến từ một suy nghĩ tiêu cực và vì tất cả chúng ta đều có sự lựa chọn về mọi quyết định mà chúng ta đưa ra, đối với tôi, luôn tốt nhất là nghiêng quyết định đó theo hướng tích cực. Bây giờ, điều đó không có nghĩa là bạn giả tạo về điều đó, đúng không? Mọi người thực sự đang chịu đựng. Mọi người thực sự trải qua … Ý tôi là, đây là một thời điểm rất căng thẳng, có thể là thời điểm căng thẳng nhất trong lịch sử nhân loại và không cần phải tô hồng nó và nói rằng cuộc sống là những điều tuyệt vời, vì điều đó không đúng với nhiều người. Nhưng điều tôi biết, cả về mặt cá nhân và chuyên nghiệp, là khi bạn bắt đầu chuyển hướng về phía tích cực, bạn sẽ nhận được nhiều điều tích cực hơn, đúng không? Và tất cả chúng ta, mỗi con người đều có cơ hội đó. Một số người, đó là những lựa chọn khó khăn hơn rất nhiều. Họ phải đối mặt với những thách thức và khó khăn lớn hơn, rất nhiều người, nhưng nếu chúng ta suy nghĩ về điều đó, chúng ta không được chọn màu mắt của mình. Chúng ta không chọn gia đình của mình. Chúng ta không được chọn nơi mình sinh ra hoặc cách chúng ta được nuôi dưỡng, nhưng chúng ta có quyền chọn cách phản ứng với những điều đó. Và điều tôi đã học được là càng nhiều … Không bao giờ có đủ sự tích cực mà tôi có thể tỏa ra. Không bao giờ có đủ sự tích cực mà tôi có thể ở xung quanh, trong suốt cuộc đời mình. Đó thực sự là điều tuyệt vời nhất và nó không bao giờ có thể bị lấy đi khỏi bạn, đúng không? Và vì vậy, khi chúng ta nói về thành công, tuổi thọ và sức khỏe, đối với tôi, sự tích cực phải là một phần của điều đó vì tâm lý tích cực sẽ vượt qua hầu hết mọi thứ, theo nghĩa đen.
    Và tôi không thể nói cho bạn biết điều đó xảy ra như thế nào trên cơ sở sinh hóa hoặc sinh lý, nhưng tôi biết đó là một sự thật. Tôi biết điều đó trong cốt lõi của bản thân mình rằng càng tích cực thì tôi càng có thể ảnh hưởng đến người khác, gieo hạt giống và giúp mọi người trở nên tích cực hơn. Và đó là điều mà tôi trân trọng và yêu thích, và nó không được nói đến đủ. Chính vì vậy, với tư cách là một bác sĩ, chúng ta đang nói về khoa học và nghiên cứu này và kê đơn thuốc cho mọi người. Nhưng thực sự giá trị, và tôi đã đưa ra quyết định này vào năm 2010 vì tôi có phòng khám riêng của mình và tôi quyết định ngừng nhận bảo hiểm, và đó không phải là vấn đề tiền bạc. Không phải là, “Ôi, đó là vì tôi không còn giá trị, chỉ mất năm đến bảy phút với mỗi người và thấy 40 bệnh nhân mỗi ngày.” Đối với tôi, tôi cảm thấy mình không đang thực hiện mục đích của mình ở đây khi chỉ viết đơn thuốc. Mục đích của tôi sẽ được hoàn thành nếu tôi thực sự có những cuộc trò chuyện mà tôi có thể hiểu biết về mọi người, và peptide cùng với NAD gắn liền với điều đó vì chúng là cánh cửa để xây dựng niềm tin với tôi để tôi có thể thực sự giúp bạn và từng cá nhân học cách trở nên tích cực hơn và có được tư thế đó. Bởi vì cuối cùng, tất cả chúng ta đều cần năng lượng, muốn năng lượng để tìm ra mục đích của mình. Khi bạn tìm thấy mục đích đó, ôi trời ơi, cuộc sống trở nên kỳ diệu vì tất cả chúng ta đều độc đáo. Chúng ta đều có cấu trúc DNA khác nhau. Chúa đã ban cho chúng ta điều đó để trở nên độc đáo, để tỏa sáng ánh sáng của mình, để đóng góp, để giúp đỡ người khác. Hầu hết mọi người không biết về điều đó vì họ đang đau đớn hoặc họ mệt mỏi hoặc bất cứ điều gì họ đang chịu đựng. Và nếu chúng ta có thể giúp dẫn dắt mọi người vượt qua điều đó và giúp họ chữa lành, điều đó sẽ trở nên rất tốt. Và đó chính là điều tôi thích làm. Nói thật đẹp. Cảm ơn bạn. Tôi rất biết ơn bạn vì đã làm điều đó trong thực hành lâm sàng của bạn, vì đã đưa ra quyết định đó vài năm trước, để chuyển sang việc phù hợp với mục đích của bạn và cách mà bạn đã…
    bây giờ mở rộng thực hành của bạn đến giáo dục công cộng sẽ cung cấp liên kết đến thực hành của bạn và đến những nỗ lực giáo dục công cộng của bạn.
    Và để đến đây thực hiện nỗ lực giáo dục công cộng quan trọng này về peptide và các hợp chất khác cũng như các cơ quan quản lý và cũng chỉ là lĩnh vực y học và cũng, bạn biết đấy, tôi nghĩ thường xuyên chúng ta nghe từ các nhà khoa học hoặc từ các bác sĩ và chúng ta quên đi yếu tố con người và điều đẹp đẽ về những gì bạn làm và cách bạn làm là nhân tính của bạn thực sự thể hiện rõ.
    Tôi đánh giá cao điều đó.
    Vì vậy, điều đó thực sự đúng.
    Tôi có thể nói bạn thực sự quan tâm và tôi biết các thính giả và người xem của chúng ta cũng có thể nhận ra điều đó.
    Vì vậy, cảm ơn bạn.
    Khi lĩnh vực này phát triển và tiến bộ, xin hãy quay lại và nói chuyện với chúng tôi một lần nữa.
    Tôi rất muốn.
    Vâng, một lần nữa, chúng tôi sẽ cung cấp liên kết để mọi người có thể tìm thấy bạn và một số tài nguyên hỗ trợ cho những gì chúng tôi đã thảo luận hôm nay và Craig, Tiến sĩ Conover, cảm ơn bạn rất nhiều.
    Vâng, cảm ơn bạn, Andrew.
    Không, thực sự, tôi rất vinh dự khi ở đây.
    Tôi tôn trọng và yêu công việc bạn đang làm và ánh sáng bạn đang tỏa ra và bạn đang giúp đỡ rất nhiều người.
    Bạn có một đối tượng rất rộng lớn mà, bạn biết đấy, tin tưởng bạn và điều đó thật tuyệt vời.
    Như tôi đã nói, tôi thấy điều đó mỗi ngày với những người đến với tôi và hỏi về những gì bạn làm và nói, Này, điều này có tốt cho tôi không?
    Và điều đó thật tuyệt vời.
    Tôi yêu điều đó.
    Đó là cách chúng ta trở nên tốt hơn, đúng không?
    Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.
    Và tôi chỉ đánh giá cao những gì bạn đang làm và việc có mặt ở đây thực sự là một vinh dự, thực sự là một điều lớn đối với tôi.
    Vì vậy, cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn.
    Tôi sẽ ghi nhận điều đó và cũng gửi lại bạn.
    Hãy quay lại lần nữa.
    Tôi đánh giá cao điều đó.
    Tôi đánh giá cao bạn.
    Cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Craig Conover để tìm hiểu thêm về công việc của ông và phòng khám của ông, cũng như để tìm liên kết đến một số điều đã được thảo luận trong tập hôm nay.
    Xin vui lòng xem các chú thích của chương trình.
    Và nếu bạn muốn tìm hiểu thêm về peptide, bao gồm một số peptide mà chúng tôi đã thảo luận.
    Hôm nay, nhưng cũng có một số thông tin bổ sung, xin vui lòng xem liên kết đến tập solo mà tôi đã thực hiện về liệu pháp peptide trong phần chú thích. Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để hỗ trợ chúng tôi. Ngoài ra, xin vui lòng đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Xin hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận cho những ai chưa biết. Tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”. Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”. Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, X trước đây được biết đến là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội.
    Nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, hãy làm điều đó ngay bây giờ. Bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng hoàn toàn miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang. Những PDF giao thức này đề cập đến các chủ đề như tính dẻo não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ, tiếp xúc với lạnh có chủ đích và tiếp xúc với nhiệt có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các hiệp và số lần lặp lại, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học và hoàn toàn miễn phí. Để đăng ký, chỉ cần truy cập HubermanLab.com. Vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần bản tin và cung cấp địa chỉ email của bạn. Tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ địa chỉ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Craig Conover. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học. [NHẠC]
    歡迎來到Huberman Lab Podcast,我們在這裡討論科學和基於科學的日常生活工具。我是Andrew Huberman,斯坦福醫學院神經生物學和眼科的教授。今天我的嘉賓是Craig Conover醫生。Craig Conover醫生是一位醫學博士,他在布朗大學和托馬斯·傑佛遜大學接受培訓。他是所謂的表現醫學的世界專家,這涉及使用肽和其他療法來改善心理健康、身體健康和表現。很多人可能聽說過肽療法,或許也有一些人沒有。肽簡單來說是一種小型蛋白質,如胰島素就是一種肽。我們的大腦和身體中有很多不同、成千上萬的肽,並且它們扮演著各種不同的角色。Conover醫生的專業在於使用外源性肽,即通過攝取而來的肽,來激活大腦和身體中的多條通路,以增加健康。
    當然,像胰島素這樣的肽已被用於治療糖尿病等疾病已有多年,但今天我們將討論新型肽,包括GLP1,這是一種類胰高血糖素肽類似物,像是Ozempic和Munjaro,我意識到這些可能有些爭議。然而,今天我們會談論這些肽的小劑量療法。我們將探討這些肽與其他肽結合使用,以及行為實踐以抵消與它們相關的肌肉流失。接著我們會深入一些較不為人知但使用範圍逐漸增長的肽。例如,BPC157,或身體保護化合物157,用於治療炎症、加速傷口癒合及多種其他用途。然後我們會討論肽的使用,特別是在睡眠期間增加生長激素分泌,還有一些可以顯著增加快速眼動睡眠的肽。
    今天我們還會討論睪固酮療法,不僅僅是針對男性,還包括女性。這些療法越來越受歡迎,還有諸如NAD和特定補充劑等。Conover醫生,正如他會很快告訴你的,並不是補充劑的強烈擁護者,但他確實提及一些他認為特別有用的補充劑,包括輔酶Q10和一些甲基化的B族維他命,並解釋了他的立場。
    因此,今天的討論實際上是針對任何對心理健康、身體健康和表現感興趣的人。這樣說的原因是,即使你不考慮使用肽或已經在使用肽,肽和我提到的一些其他化合物介於僅僅進行飲食和運動補充之間,我將其視為在增強健康方法方面的下一步。此外,當然還有許多處方藥,包括激素療法,如生長激素療法、睪固酮療法,以及其他一些可以改變激素通路的藥物,它們的確是激素,但它們實際上可能會抑制自體激素通路的自然產生。肽療法介於無所作為與補充劑及這些更高級的激素療法之間,因此我相信肽療法越來越受歡迎。它們可以增強特定的激素通路,實際上可以增強大腦和身體內的多種過程以促進健康,但它們不傾向於透過抑制自我的內源性產生而運作在負反饋循環中。
    現在這並不意味著它們沒有安全隱患,今天我們當然會討論肽的潛在副作用和安全性問題,以及來源清潔肽與在追求肽使用時與受過板認證的醫生合作的關鍵問題。因此,在今天的討論結束時,你將完全掌握目前肽的最新動態以及未來的趨勢。與此同時,你會注意到在今天的討論中,我們談論了FDA目前允許的處方肽、FDA最近從市場上移除的肽,還有一個非常近期的更新,就在這一集播出之前,我得知有三種肽,CJC1295和ipomerellen,都屬於促進生長激素分泌的家族,即促使生長激素釋放的肽,以及thymocin beta alpha,屬於抗炎和組織修復的通路。這三種肽現在已重新允許在美國開處方。
    所以在錄製這一集的時候,我們討論了一些不足為外人道的肽,FDA已經重新批准用於人類。所以這是一個簡短且最新的更新。總結這段相當長的介紹,今天你將了解到這個不可思議的科學領域,稱為肽生物學,以及它如何增強心理健康、身體健康和表現,而你將從世界領先的臨床專家之一那裡學到這些知識。在你開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,它是我希望將零成本的科學及科學相關工具資訊帶給大眾的努力的一部分。與此主題相符,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一個贊助商是Juve。Juve生產醫療級的紅光療法設備。現在,如果我在這個播客上有一件事一直在強調,那就是光對我們生物的驚人影響。
    現在除了陽光之外,紅光和近紅外光源已被證明對於改善細胞和器官健康的多個方面有積極影響,包括加快肌肉恢復、改善皮膚健康和傷口癒合、改善痤瘡、減少疼痛和炎症,甚至還有線粒體功能的提升,以及改善視力本身。讓Juve燈與眾不同以及成為我首選的紅光治療設備的原因在於它們使用臨床證實的波長,這意味著特定的紅光和近紅外光的波長的結合,可以觸發最佳的細胞適應。我個人每週大約使用Juve全身面板三到四次,並在家中和旅行時使用Juve手持燈。如果您想嘗試Juve,可以到Juve網站,拼寫為J-O-O-V-V.com斜線Huberman。Juve正為所有Huberman lab的聽眾提供獨家折扣,最高可享$400的優惠。再一次,Juve網站為J-O-O-V-V.com斜線Huberman,以獲得最高$400的折扣。今天的節目也由BetterHelp提供贊助。BetterHelp提供專業的治療服務,由持牌治療師全線上進行。治療是整體健康極其重要的一部分。事實上,我認為定期進行治療和進行定期運動(包括心血管運動和抗阻訓練)同樣重要。現在,優秀的治療基本上提供三樣東西。首先,它提供一個良好的關係,讓你可以真正信任的人,並與之討論任何相關問題。其次,優秀的治療提供情感支持,還有針對性的指導,包括該做什麼和不該做什麼。第三,專家的治療可以幫助你找到那些你本來無法想到的有用見解。這些見解使你能在情感生活、關係生活、與自己以及職業生涯和各種職業目標方面做得更好。通過BetterHelp,他們讓你找到與你能真正共鳴的專家治療師變得非常簡單,並提供我所描述的這三個好處。此外,由於BetterHelp完全在線進行,這在時間上非常高效,容易融入繁忙的日程中,無需往返治療師的辦公室,或在候診室等待,或尋找停車位。如果您想嘗試BetterHelp,請前往betterhelp.com/huberman以獲得首次月費10%的優惠。再一次,網址是betterhelp.com/huberman。現在我們來討論Craig Conover博士。Craig Conover博士,歡迎您。謝謝你,Andrew。我很感謝能有這個機會在這裡。我很高興您來了。我們將進入一個名為肽的領域。這是一個有趣的領域。確實如此。我想大多數人可能不知道肽是什麼。這並沒有什麼可羞愧或內疚的,我相信您會告訴我們。但是,這個醫學領域廣義上被稱為肽,正在獲得很多的動力,儘管它已經存在很長時間了。我覺得這特別有趣,因為許多人使用肽有非常特定的目的,但大多數人並不真正了解存在的各種肽。如果有什麼可以肯定的話,那就是在未來幾年,肽將變得越來越流行。我完全同意。當然,GLP-1受體激動劑是非常受歡迎的肽。確實如此。我要接手了。那麼為了進入這個話題並確保大家都在同一頁上,肽是什麼?是的。我是說,就非常基礎的層面來說,肽就是氨基酸的鏈。氨基酸都是自然存在的分子。如果它的氨基酸是40個或更少,我們稱之為肽,若是41個或更多則稱之為蛋白質。身體製造的肽,我最後一次讀到的數據是約300,000個。所以這是一個巨大的數字。我們可能在治療中使用的肽數量大約是150個,顯然與這個數字相比是微不足道的。所以正如你所說,這正在蓬勃發展。我們使用肽已經有約八年了,雖然時間不算短,但在如何最好地使用肽以及如何在臨床上獲得最大益處的理解上仍然非常早期。所以這很令人興奮。也許為了幫助自己定位,我們應該先談談GLP-1。並不是因為這是我認為人們想要考慮的肽類別,而是因為大多數人可能聽說過賽美特(glutide)和Mounjaro之類的東西。人類開始注射GLP-1激動劑以減肥,距今已有多長時間了?我想減肥的這個方面只有幾年時間。它的發展速度驚人,實際上已經成為美國處方最高的藥物了。賽美特Ozempic的批准為了控制第二型糖尿病,幫助血糖控制和利用。而他們發現的副作用是這些人正在減肥。然後這個消息就傳開了。有趣的是,我認為大多數人並不理解的是,大多數在美國開的藥物,尤其是系列以外的藥物,都是未經批准的,意味著它們從未被批准用於目前的用途。這並不對。對於大多數情況而言。對。從未被批准。因此作為醫生,我可以為任何原因開任何藥,只要它是被批准的,對吧?只要我們確保安全。對吧?我們不想在這方面不負責任地做出所有這些越界的事情。但這確實是事實。因此,賽美特是一個很好的例子,它被用來幫助糖尿病患者,二型糖尿病患者降低血糖。
    然後就變成,現在我們來幫助糖尿病患者減肥,對吧?
    因為糖尿病患者面臨體重問題和胰島素抵抗。
    然後就變成,即使你不是糖尿病患者,減肥對於你也有好處嗎?
    當然有。
    對吧?
    我意思是,看看這個國家以及世界各地的肥胖和超重問題。
    這個情況非常嚴重。
    所以後來事情就擴散開來了。
    它最終獲得了FDA對減肥的具體批准。
    但一開始,不,這只是針對二型糖尿病患者,幫助他們利用葡萄糖。
    在過去兩年裡,我們主要使用的是特塞帕肽,這類似於第二代半GLP-1。
    我學到了很多,我的看法其實因為與人們合作而改變了。
    是的,你的看法是什麼?
    我的理解是,這似乎有兩種不同的觀點。
    至少有兩個派系。
    一個派系似乎對此非常樂觀。
    他們對這種藥物非常興奮。
    另一個派系似乎指向這樣一個事實:這可能會造成藥物依賴,而且成本非常高,他們還指出生活方式因素如運動和熱量限制、主要吃非加工食品等,作為更好的替代方案。
    我並不是一定這麼說。
    我認為它們都有其位置。
    對我來說,這似乎非常具有背景性。
    但作為臨床醫生,我很好奇你的想法。
    是的,我同意。
    兩者都有其位置。
    我的理念是,我希望每個人都能獲得對他們來說安全的事物,這些事物能推動他們看起來、感覺和表現得最好。
    如果這意味著,如果這只是關於如果我能通過運動來擺脫這一切,或者通過飲食擺脫這一切(意思就是減肥,改變我的身體組成),那麼為什麼我們會面臨如此多的人在這方面掙扎的流行病?
    因為這真的很難,我們並不完全理解它。
    我不是說加工食品的問題是一個巨大的問題。
    我知道最近已經有人呼籲我們去看看食品公司和我們食品的質量,這是非常好的。
    但如果人們沒有興趣為自己做得更好,這可能不太合理,但我認為這是有道理的,我用的比喻是我喜歡先幫助人們贏得比賽,然後再激勵他們為下一場比賽進行訓練。
    這種做法有些違反傳統醫學的觀點,傳統醫學認為如果你想為比賽訓練,你必須跑一定的里程,必須以特定的方式睡覺,必須以特定的方式飲食。
    如果你做到所有這些,就會掙扎。
    減肥是一場鬥爭。
    在我看來,如果我能先幫助人們減肥,實際上使用像特塞帕肽、半GLP-1這樣的東西,我已經看到了,他們現在很興奮。
    我昨天在洛杉磯見了一位客戶,她透過看著我說:“你改變了我的生活。”
    她說:“我是一位非常成功的女性,在我公司,與我的家人和孩子一起。
    一切都很好,但現在我愛我的生活。
    我的運動變得更好了。
    我看起來更好了。
    我的衣服更合身了。
    我對每天早上醒來感到興奮。”
    她在那裡,這就是重點。
    對於人們,如果你能幫助他們先達成目標,那麼他們會受到激勵。
    電燈泡會亮起來,他們會想:“哇,我想要更多這樣的事情,”這就是我喜歡幫助人們的那個時刻。
    但一開始,我是說:“哦,我們必須對此非常謹慎。”
    一樣的想法。
    我不希望人們減得太多體重。
    像:“這是一個問題。
    他們會依賴這個嗎?”
    我就像那個觀念,你必須終身服用某種藥物,而我並不是說一定要這樣,但當某種東西有效,而且據我瞭解,這是非常安全的,我認為值得討論,我至少希望人們有這些選擇。
    是的,聽你剛才的故事似乎不僅僅是對美學變化的追求,當人們減掉一些體重時,這會激勵他們去關注健康和生活的其他方面。
    這也僅僅是單純的體重,而脂肪組織會產生許多我們知道會影響大腦和大腦功能的激素,這並不是說世上沒有很多脂肪組織的人卻極為聰明和有動力等等,但許多承擔過多體脂的人感覺不太好,他們報告有腦霧,等等。
    我認為如今,由於克里斯·帕默(Chris Palmer)和斯坦福大學的啟發,還有一個代謝精神病學的計劃。
    我們開始看到或理解並欣賞脂肪組織與大腦健康或缺乏大腦健康之間的聯繫。
    因此在GLP-1的情況下,人們批評說,減掉的體重中有相當一部分是瘦體重,肌肉損失。
    但在我看來,如果人們能進行一些阻力訓練,這部分可以很容易地解決。
    我認為這部分阻力訓練,還有一個我要說的就是從我們所見,當人們使用傳統劑量時,他們減肥得太快。
    所以我們所做的是,我們獲得半GLP-1,主要是特塞帕肽的複合劑,這使我們能夠基本上使用微劑量,並在劑量方面從非常低開始,緩慢增加。
    我們發現,只要人們每週減少的體重不超過兩磅,他們就不會失去肌肉量。
    我們當然鼓勵充足的蛋白質攝入和阻力訓練,但這種微劑量的使用已經徹底改變了遊戲,真的是徹底改變,因為這樣人們不會感覺到,哦,我看到那些在開始時,人們三週內減掉15磅。
    天啊。
    對吧?然後他們很興奮,但隨後又不再興奮,因為他們停止使用後,就會迅速恢復之前的體重,或者他們減輕了很多體重,面部的脂肪也會跟著減少。看起來像骷髏一樣。我們稱之為奧賽美克面容。我們不喜歡那樣的樣子,而那種脂肪的恢復需要很長時間。因此,如果我們能夠慢慢來,並且真正地微調它,這將會有巨大的影響。現在除了減重,我們還看到了認知上的好處。我們看到的是炎症的改善,但這當中有很多患有自體免疫疾病的人,他們的炎症指標在下降,而我們唯一能想到的就是這一點。這是奧賽美克對免疫系統及與炎症相關的途徑的直接作用,還是通過減少脂肪組織來間接降低炎症呢?這是一個很好的問題。或者我可以說,是因為看到自己在鏡子裡感覺良好而產生的積極想法,這使得你對自己感覺更好,這進而能夠推動你在世界上展現出來的動能?這一切都有。我認為都是上述的原因。你知道,我覺得這很難剖析,但它是實實在在的。我有一位50歲的病人,她患有橋本氏甲狀腺炎,這意味著她的免疫系統攻擊她的甲狀腺。她的甲狀腺激素分泌不足,因此她需要服用甲狀腺激素。那麼,這樣的挑戰之一就是她會產生很多甲狀腺抗體,這種抗體叫做甲狀腺過氧化物酶抗體。當這種抗體的水平上升時,你會感到不適。你會感到發炎,關節疼痛,還會出現皮疹。這真的不容易。而降低這個數字是一個挑戰。對我來說,這確實是一個挑戰。傳統上,我們會使用益生菌等很多方法來幫助提升免疫系統。不過,現在我們開始使用GLP-1s,並且看到這些抗體的水平正在降低。雖然我還沒找到很好的解釋方式,但有些事情正在發生,並且非常積極。非常有趣。那麼,我想從大眾最熟知的開始,肽對大多數人來說仍然相對陌生,甚至是這個概念,但這就是你們在做的事情。你們正在改變這一點。接著從像GLP-1這樣的內容轉移到我可能稱之為第二最受歡迎的肽,現在我們越來越多地聽到的那種。那就是BPC-157,身體保護化合物157,據我了解,這在動物研究中有很多數據,但對人類的臨床研究很少,甚至沒有。不過現在有很多人以各種形式服用BPC。BPC有哪些已知的用途?就您在診所中的使用而言,我們之後再討論BPC被市場下架(希望這只是暫時的)及一些替代方案。但BPC是什麼?在什麼情況下或對哪些人您發現它有用?非常多。對我來說,BPC是我們使用的最常用肽。因此,我們幾乎在每位病人身上都會使用BPC。它具有非常強的抗炎效果。從一般的角度來看,大多數成年人走在街上,他們隨著年齡增長會感到僵硬和酸痛,尤其是經過運動。我們與各級運動員合作。炎症的元素是存在的。也許他們有一些慢性疾病,如糖尿病、心臟病、自體免疫疾病等。這一點是至關重要的,我們都明白這一點。我觀察到,BPC在許多病人的身上發揮了作用,我們討論的是數千甚至數萬名病人,他們的炎症有所減少。因此,他們感覺好多了。他們不再那麼僵硬,也不再那麼酸痛。膝蓋疼痛減輕了,肩膀也有所改善。因此,我們已經了解到,根據您所說的動物研究,我們以一個保守的劑量開始確保安全。隨著時間的推移,我們看到我們可以增加劑量,達到更大的效果。我認為,對於使用BPC的人來說,我們起始劑量大約是每天500微克。我們可以增加到每天5000微克,我們的選擇是一個五天的療程、兩天的休息。這對於從疫情後的病毒恢復來說非常有幫助。BPC也取得了很多成功,老實說,我幾乎想不出有哪些人是不能受益的,尤其是隨著人們更多地參與與健身相關的生活,他們運動得更多。因此,我會說,任何定期運動的人,BPC都會有益。它有助於改善炎症狀況,並且有助於恢復。而且看起來它並不是那些會有害的藥物。就如同之前我和Rob討論的那樣,研究發現,人們在劇烈運動後服用抗氧化劑似乎會帶來負面影響,因為這會阻礙身體的自我修復。我不認為這種情況會發生在BPC上。這很好玩,因為我也知道,運動的具體和一般適應性部分就是受到炎症的刺激。這就是為什麼確實如此,進行冰浴或真正的冷水浸泡,冷水淋浴似乎很好的原因,但在進行阻力訓練後的四到八小時內進行冷水浸泡會限制一部分的肌肉增生和力量增益,因為當你真正進入健身房時,引發的就是那種取得肌肉增生和力量訓練的炎症反應,這會引發補償或過度補償。因此,您說BPC非常有趣,順便提一下,我必須這麼說,請原諒我的編輯;這並不意味著冷水浸泡和冷水浸泡是壞的。只是對於尤其是在追求肌肉增生和力量訓練的抵抗訓練後的幾小時,如果這是你的目標,則最好在那個時間段之外進行。
    其他時候則有一些巨大的好處。
    保持安全。
    但是在那裡。
    好吧。
    再回到主題。
    請原諒我,但如果我對細節沒有超級清晰地說明,這可能會引發某種複雜的風暴。
    BPC157,具有強烈的抗炎作用。
    我的理解是它也可能會上調生長激素受體。
    確實如此。
    所以如果你知道,我們將會討論如何服用生長激素釋放肽,這樣它的效果會非常好,因為這樣你就是在雙方著手,意味著如果你使用像是semi-relin或hypermerelin、GHRP6等生長激素釋放肽,你會幫助你的腦下垂體釋放更多的生長激素。
    好吧,如果你把它和BPC結合使用,BPC會上調生長激素受體,你會使生長激素結合的過程更有效,這樣你會獲得更多的收益。
    那麼你可以使用更少的生長激素釋放肽,卻得到相同的效果。
    明白了。
    是的。
    然後就出現了很多不同的形式,當時FDA沒有不允許的時候。
    所以我可以想像,口服形式會帶來一般的抗炎反應。
    這是一種腸道肽,因此我們不必擔心它被腸道破壞。
    大多數進入腸道的肽都會被分解。但這種肽在自然狀態下會在腸道中出現,因此它能在腸道中存活。所以如果某人通過膠囊或片劑形式口服BPC-157,我猜這有一種普遍的抗炎反應?
    我認為它可以。
    我們所觀察的是,它主要限於腸道。因此,幾乎所有有腸道問題的人,無論是像克隆氏病或潰瘍性結腸炎的炎症腸病,還是惡性腸道、漏腸,我認為口服BPC在這方面更有效。
    已經有證據顯示它對這些狀況有效,還是你在臨床上觀察到的?
    我確實在臨床上觀察到了,但有趣的是,我發現當人們注射它時,即使是對於腸道相關的問題,臨床反應會更好。
    所以我認為注射的方法,以及一些人進行皮下注射,即皮膚下方,我們使用非常小的針頭,比如胰島素針頭,30或31號,真的是超小。
    我知道很多人會想,「我永遠不會注射。」
    對,這比德州的蚊子叮咬還要少痛。
    就是這樣。
    非常簡單。
    一旦你嘗試了一兩次,真的很容易,我們會教人們怎麼做。但有趣的是,我們開始思考,「好吧,如果你在腸道出現問題,你應該口服BPC,因為它會直接針對那個地方。」
    而我發現,如果我們選擇注射,其實效果比口服更好。
    然後就有了這樣的問題:「如果我受傷了我的肘部,我應該注射在我的肘部嗎?」
    我們發現,實際上不需要。
    它會以系統性的方法發揮效用。
    你可以在腹部或臀部注射,仍然會在你的肘部受益,但現在你會在全身的所有關節上受益,從系統上來說。
    你認為這是怎麼工作的?
    依我所理解,BPC-157可以啟動成纖維母細胞的遷移,它是一種組成各種結締組織的細胞,當受傷或疼痛時,還有其他因素可以使我們受傷或疼痛,當然,但在受傷或疼痛時,這些需要修復。
    所以我一直很困惑,為什麼可以在皮膚下那麼小的體積下注射BPC-157,僅僅幾厘米遠離肚臍。
    而它會以某種方式尋找肘部或跟腱的受傷部位。
    並且有很多關於某位奧林匹克運動員的奇特故事,不是最近的奧運會,而是前面的夏季奧運會,他的跟腱撕裂,幾週後回來了,大家都驚嘆他能奪得獎牌,大家都在討論BPC-157,這種事情我們無法確知,這只是傳言和迷霧。
    但這個想法實在是太棒了,注射某種物質進入系統,放入系統循環,進入血液,然後它會定位到受傷的位置並啟動修復反應。
    但我們在類幹細胞的研究中看到了這一點,許多不想偏離主題的事情,所以他們把幹細胞標記為放射學標記,以便你可以看到它們。
    在我看到的研究中,我可以幫你找到,某人的手腕有骨折,給他們靜脈注射幹細胞。
    24小時後,當他們通過放射學檢查時,這些幹細胞在骨折位置聚集。
    因此,明顯我們對自己身體還有很多不瞭解的地方,而且我相信人類有一種與生俱來的設計和智慧。
    我相信這一點,因為多年的靜脈治療,我發現在靜脈注射一些物質時,它進入血液中,並且你能感受到這些不同的化合物,比如我們正在談論的維生素,幾秒鐘內就有效果,這讓你看到事情的循環是多麼迅速。
    人們不理解我們的循環速度是多麼快。
    當有人進入醫院做手術時,接受冷鹽水注射,你會意識到它是多麼迅速地傳到你的腳趾,無論是從肘部注入。
    這幾乎是瞬時的。
    耶,幾秒鐘內。
    這也讓人們體會到當你開始接受真正的鹽水注射時,我們一般都有些脫水,突然之間感覺到自己復甦,「哦,這就是血液中剛好擁有正確鈉鹽量的感覺。」
    確實如此。
    回到BPC,我認為它發揮亮點的地方在於這些韌帶和肌腱,對吧?我認為大多數這些受傷發生的地方就是肌肉與骨骼相連的地方。人們增強了肌肉,但我們卻沒有好好拉伸韌帶和肌腱,而這正是我們受到拉傷,有時甚至是損傷、扭傷和撕裂的根源,我認為這就是BPC最突出的地方。
    在動物研究中,這一點當然已經得到了研究,我知道這是因為我們可以將它直接注入肌腱,這與類固醇不同。我們永遠不會將類固醇注射到肌腱中。那樣會損傷肌腱。而BPC,我們可以將其與PRP(富血小板療法)等混合使用,PRF則是富血小板纖維,與PRP略有不同,而你會在幾天內看到癒合的效果。這很棒,超級安全,對人們來說非常神奇。
    BPC確實是指BPC-157,這種物質在各地廣泛使用。我個人擔心的是那些含有污染物的灰色市場來源,以及許多人不是從醫生或專業藥房,而是直接從網上獲取BPC-157的事實。你是一名醫生。我猜,在FDA最近禁止之前,你是能夠開出乾淨的BPC的。現在BPC的情況如何?也許我們可以談談灰色市場與處方藥、專業藥房與製藥公司藥品之間的區別。然後當然還有黑市,但我們就不討論那個了。
    有些人會告訴你:「嘿,這是BPC,賣給你。」這顯然是不好的且危險的。我們在合成類固醇中看到了這一點。合成類固醇存在於黑市上。有一種合成類固醇,即去氫腺甾酮(nandrolone),就是DECA,這可以合法開處方。我們使用它。你可以將它與睾酮結合使用,所有這些都是合法的,絕對正規。其餘的,如trend-blown等,你無法從醫生那裡獲得。事實上,在美國很難從可靠的網站上獲得它們。只要我們在這裡,根據我的理解,DECA去氫腺甾酮和睾酮的環戊酸鹽(testosterone-cipionate)都是可以由醫生開處方的。因為它們已獲得FDA批准,用於治療各種問題,如低睾酮綜合症、男性與女性的睾酮替代療法等。
    這些睾酮類似的化合物,如環戊酸鹽和去氫腺甾酮(nandate),以及DECA去氫腺甾酮,基本上類似於DHT,對吧?有一點相似。對。通用名稱是去氫腺甾酮。是的。它有助於關節的效果。我認為它與睾酮等物質協同作用,不論是睾酮的環戊酸鹽還是去氫腺甾酮。我幫助那些特別是長期接受睾酮替代療法的男性,因為很多男性都是這樣的。他們傾向於從睾酮中獲得的效果減少,變得不那麼有效,對吧?如果你長期使用某樣東西,你會隨著時間的推移而獲得的效果減少。任何持續接觸的事物都不會那麼有效。
    為了讓這一點真實化,我曾有一位病人,他在海軍陸戰隊服役,為幾個白宮擔任特勤局工作。他有嚴重的骨質疏鬆症、骨質減少和骨頭流失。這是我學到如何使用像去氫腺甾酮之類的物質的地方,因為我們將去氫腺甾酮與睾酮結合使用。這改變了他的生活。這位80多歲的男性,曾經需要拐杖,如今重獲新生,開始變得非常靈活,再次進行鍛煉。我認為這樣的協同作用非常有效,而不會偏離主題,但——不,這很有趣。我還想稍微補充一下,如果可以的話,你提到這位病人已經80多歲。我認為如今天,尤其是很多年輕男性,包括青少年,20多歲,甚至40出頭的人認為他們需要依賴合成睾酮來達到特定的外觀,在健身房中表現得更好,提升性慾等。
    我會一再提及,對於這些年紀的大多數人來說,這絕對不是必要的,只要他們好好照顧自己,保持良好的睡眠和飲食。現在,我意識到有越來越多的情況,無論出於何種原因,人們無法從運動中恢復,正在掙扎。這有點像ozempic的討論,有些療法能幫助人們朝著正確的方向發展,玩笑話。不過在這裡,與睾酮、合成睾酮與DECA之間的關係,確實存在失去生育能力的真實擔憂。
    完全正確。我認為這引出了更大的問題,顯然我有個人偏見,但我認為有醫生幫助人們進行這方面的治療,特別是對於睾酮是非常有幫助的。人們獲取這些物質的方式通常是透過他們的教練、健身房的朋友,這些人說:「哦,你必須使用這些。」我有很多病人是在十幾歲、二十歲時開始使用睾酮的。天哪。這樣似乎不是個好主意。這種情況仍然非常普遍。天啊。這仍然是非常普遍的。有一位病人,這大約十年前,他來看我,當時25歲,剛結婚。回到你的觀點,他說:「我準備要孩子了,但我已經沒有精子了。」對吧?這是一個真實的情況。因此他多年前開始使用,甚至可以說是濫用睾酮和生長激素。現在他告訴我,我明白他的感受,他如同超人般,早上醒來後進行艱難的鍛煉,壓倒性地完成,第二天早上又能再來一次,並且不停地進行,高度健康,對於他那方面的自我形象和表現都非常開心。
    但是他到了一個點,他變得有點聰明和成熟,他會想:「哦,天啊,這現在有後果了。」我見過很多次這種情形。而這個後果是非常嚴重的。你可能沒有任何精子或是精子品質非常差。那麼你該怎麼辦?現在你必須停止使用睾酮。你需要重建你的系統,我們可以做到這一點。我們可以使用克羅米芬和克羅米芬、HCG以及許多不同的藥物來幫助,甚至一些特定的肽。不過,我認為這引出了大的一個問題,甚至涉及到肽,就是擁有一位知識淵博的醫生對我來說是非常有幫助的。人們面臨的挑戰是他們不知道哪裡可以獲得正確的信息,對吧?他們從網站上獲取信息,還有一些人在說:「哦,試試這個肽。」我遇到很多人談論這些網站或其他東西,不提名字,這些人對研究類肽產生了過敏反應,而這些肽並不適合人類消費。我不是說有壞公司之類的,你只需要小心,至少要有選擇性。對吧。
    我們談論睾酮的原因是這個黑市的問題。我還想稱之為這個暗灰市場的問題,這裡有一些公司會出售各種東西,特別是肽,並在他們的網站上標明不適合人類或動物消費,僅限於研究用途。其中一個主要問題是這些化合物的效力和潔淨度,也就是純度並未得到確認,許多肽中含有LPS(脂多醣),這是炎症因子。在我們開始錄音之前,你提到你聽說過或與人互動過,不是你的患者,但一些來找你的人告訴你,他們在使用這些黑市,確實是暗灰市場的肽後,有非常嚴重的危及生命的後果。
    對。是的。所以繼續講這個故事,2023年10月,FDA將許多肽,包括BPC,放在了所謂的第二類名單上,這意味著它們不再被允許配製。對吧?這排除了那些不屬於FDA範疇的研究公司。但對於這些配製藥房來說,這是一個巨大的打擊,因為他們被告知不能使用這些藥劑。這些配製藥房與這些黑市和暗灰市場的來源不同,因為他們可以確認純度。他們設計來注入人類,他們有完全不同的標準,對吧?所以,我認為對人們來說很困惑,聽到配製藥房,他們認為他們是朋友。但他們不是朋友。他們是受到FDA監管的。他們在每個州都是由藥劑師委員會監管的。他們是受到監督的,隨時接受檢查。我在整個職業生涯中與配製藥房合作已近25年,就像任何事情一樣。某些配製藥房非常出色,而某些則不太出色,會偷工減料。我們合作的那些不會偷工減料。我知道這一點,因為他們隨時都在接受檢查,對吧?這對他們來說意義重大。他們希望做到純度、加工正確,確保他們製作的任何東西,特別是無菌化合物(如注射用物、眼藥水、你注射到自己身上的所有東西,不論是靜脈注射、皮下注射、肌肉注射)都是被視為無菌的。它們必須經過外部實驗室測試,以確保純度,確保沒有內毒素等。這是高度監管的,對他們來說意義重大。這對與他們合作的醫生也是一件大事,我很感激,因為配製藥房的優勢在於我們可以調整劑量。我們不必使用標準劑量。我們可以協同結合某些東西,使得1+1不再等於2,而是等於4。對我來說,這是一個巨大的優勢,就像我們剛剛談到的GLP-1、半胱氨酸和特斯佩肽。我們會將它們配製,以便讓我們現在使用的配製藥房製作一個獨特的半胱氨酸和特斯佩肽組合,對吧?這將解決一些人們面臨的肌肉損失問題。我們可以這樣結合。所以半胱氨酸用來刺激生長激素的釋放,以抵消一些肌肉損失。正是如此。是的。是的。
    所以你可以用配製藥房做這樣的事情。但再一次,確保人們理解,配製藥房是高度監管的。高度監管的。再次強調,總會有壞蘋果。但我認為懂得如何與配製藥房合作的醫生,提供的機會是這些傳統的製藥公司和藥房無法提供的。我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種維他命礦物質益生菌飲品,還包括益生元和適應原。AG1旨在滿足你所有的基本營養需求,並且味道很好。自2012年以來,我一直在飲用AG1,當時我的補充品預算非常有限。事實上,那時我只有足夠的錢購買一種補充品,我很高興我選擇了AG1。原因在於即使我努力從全食和最低加工的食物中攝取大部分食物,我很難僅僅憑藉食物獲得足夠的水果、蔬菜、維他命和礦物質、微量元素和適應原。我需要這樣做,以確保我整天有足夠的精力。我晚上能睡得好,並保持我的免疫系統強健。
    但當我每天服用 AG1 時,我發現我健康的各個方面,包括身體健康、心理健康以及我的認知和體能表現,都有所改善。我知道這一點,因為我曾經有過不服用 AG1 的情況,那時我確實感受到差別。我也注意到,這是很有道理的,因為腸道微生物群與大腦之間存在著關係,當我定期服用 AG1 時,對我來說是早上或上午中段再加上下午或晚上的一次,我會有更多的心理清晰度和更多的心理能量。如果你想試試 AG1,可以去 drinkag1.com/huberman 來獲取特別優惠。目前他們正在贈送五個免費旅行包和一年的維他命 D3K2 供應。再重申一次,去 drinkag1.com/huberman 來申請這個特別優惠。因此,是否可以說,如果一個人對探索所謂的表現醫學、心理身體健康和表現的肽類使用感興趣,只要將肽類注入體內,甚至是接觸皮膚,這些肽類是由醫生從配方藥局獲得的,那麼這是合理的呢?是的,並且要建立關係。因此,對於我們使用的任何肽類,我們都會和患者會面。確保他們是合適的選擇,確保沒有禁忌症。我們還可以推薦和具體調整他們的需求,根據他們的生活經驗、正在服用或未服用的藥物、正在治療或未治療的病症,提出建議。我認為這非常重要。再次說,我作為醫生是有偏見的。我的整個目標是了解患者。我來這裡就是為了在這方面幫助人們。如果有人在互聯網上自己嘗試這些,那麼他們就是獨自走進去。因此,我不是想讓一切都聽起來像是會發生壞事,但當你有一位有經驗的幫助時,我認為這是非常重要的,尤其是在這種情況下。我同意,這讓我非常擔心,人們在黑灰市或黑市來源購買 PPC,任何註明“僅用於研究用途,不可用於動物或人類”的產品,幾乎可以保證內毒素,即脂多醣至少沒有被去除。這可能會非常棘手,尤其是據我了解,這種情況可能會隨著時間的推移而累積。並不是說一次注射就會導致某人產生過敏性休克,而是這些 LPS 可能會隨著時間的推移引發慢性炎症反應。而你無法知道轉折點在哪裡,然後某個人可能會有非常糟糕的反應。再進一步說,跳出肽類的範疇,我記得這是大約 15 年前,有人從一位非常有名的電視醫生那裡獲得關於服用口服化合物以減輕體重的建議。他們打電話給我,說:“我有很糟糕的頭痛,頭痛持續了幾天。”他們來了,測量血壓時顯示已經超標,我不記得具體數字,但我們就假設是 220/140,而通常是 120/80。哦,你有沒有服用任何不同的東西呢?他們回答,對,這位醫生建議我服用這種減肥化合物,對吧?問題在於,人們可以接觸到這些信息,但如果他們沒有在醫生的指導下清理廢物,而我們就是專門清理這些廢物的人,雖然不一定有廢物,但這就是我們作為醫生所樂於做的,像我們見過最黑暗的情況一樣,我們能在事情不如預期的時候幫助他們。而我認為這是個大問題,尤其是當有這麼多這些工具,它們是令人興奮的工具,也很棒的工具。對我來說,我在這個領域已經待得比大多數人都長,積累了大量的觀察和與患者合作的經驗,看到我們需要調整這個,需要細化這個,或者有時候我們根本不想再使用這個。是的,對大多數人來說這並不合適。因此,考慮到 BPC-157 已經有效地從合法市場上消失,民眾有哪些替代選擇?再次強調人們應該在醫生的指導下,醫生可以在哪裡獲得與 BPC-157 類似的藥物?所以有一種新的化合物,新的肽類叫 PDA,是五十氨基酸的縮寫,基本上與 BPC 拥有相同的分子結構,只是將一個醋酸替換為氨基酸。正確。替代。一個氨基酸替代。因此,我們正在使用這種化合物,並獲得非常好的結果。我確實認為使用 PDA 的時間還早,但從我們的患者那裡回報的臨床反應看起來非常接近 BPC,報告炎症減少,所有這些以前和 BPC 一起看到的美好事物。我想,我推測這將是所有這些肽類的情況,因為再次強調,肽類只是氨基酸鏈。當然,有很多比我更聰明的人在努力搞清楚我們該如何創造其他類型的氨基酸組合,即肽類,以做出類似 BPC、胸腺素和其他特定肽的功能。我對此持樂觀態度。此外,一些我的患者在美國政府的最高層工作。他們非常清楚這一點,並向我保證他們將會重視此事,這是個嚴肅的問題,因為他們一直在使用肽類。他們擔心,天哪,FDA 介入並改變了這一遊戲規則。對我們所有人來說都是一個巨大的挫折。我確實想在某個時候回過頭再談一下 FDA 這一舉動的動機。
    我認為在此期間,對於BPC 157的興趣和使用非常廣泛,但BPC 157的來源現在正在減少。這就是為什麼我特別擔心人們會開始尋求灰色市場和黑市的原因。我對五十氨基酸阿根廷感到興奮。因此,讓我們將它放在大家的耳邊、腦海中,五十氨基酸阿根廷,也許是對於能夠從BPC 157中受益的人來說,一個良好的醫師處方替代品。對於人們來說,一個明確的起始劑量是250微克到500微克。我們現在每天使用500微克進行注射。再次強調,我們喜歡從星期一到星期五,週末休息。這是一個不錯的劑量安排。我們看看效果怎麼樣。我們可能也可以使用更大的劑量。這是保守的,但對於人們來說是一個不錯的起點。到目前為止,你還沒有提到BPC 157或五十氨基酸阿根廷的任何副作用。這非常值得注意。效果很好。是的。我們也使用BPC進行靜脈注射。患者會來告訴我他們的膝蓋受傷了,前交叉韌帶撕裂,半月板撕裂,或者其他的情況。你可以基本上通過靜脈使用BPC進行推注。我的天,那真是有用。從藥物動力學的角度來看,靜脈使用的藥物在體內不會持續太久。它更像是一個瞬間的火花,而如果你使用皮下注射的藥物,你會得到更持久的效果,再說了,肽類的效果不會持續太久,但比靜脈注射的效果要長。兩者都是甜蜜點。你可以使用某種藥物來點燃炎症反應,然後再跟進進行皮下給藥。是的。儘管我們早前提到了一些賀爾蒙替代療法,你在麥克風外提到過,在大多數情況下你更喜歡肽而不是直接的賀爾蒙調節。因此,我認為雖然肽可以是賀爾蒙,但像催產素有時也被稱為一種肽賀爾蒙。一般來說,當人們考慮賀爾蒙療法時,他們會想到睾酮、雌激素、孕酮、甲狀腺等。這讓我覺得你的一大部分行醫實踐是基於這樣的觀念:有些事情可以利用肽來在這些各種系統間進行某種程度的推動和拉扯,而不必直接進入這些系統。我的理解是,這樣的好處在於你不會受到負反饋的影響,也不會導致自然產生的賀爾蒙減少。是的。睾酮是一個很好的例子,因為就像我們所說的,我從來不想操縱賀爾蒙。我認為生長賀爾蒙也是另一個例子。我從不想操縱它,這意味著向人們提供超過自然所需的黃色劑量。這就是為什麼其實有時候我不喜歡使用睾酮顆粒或任何類似的顆粒療法,因為這會讓人們暴露在自然所見不到的賀爾蒙濃度下。我更希望人們進行注射,這樣每天的劑量會有所變化,因為我們是人類,所以我們每天的變化是有的,或者是用局部注射或舌下等其他方式。對於肽,我不想操縱賀爾蒙。我想是在賀爾蒙運作的“公路”上運行,然後利用它們的功能。這樣做是安全的,相比之下,我看到過另一種肽,即艾普瑞瑪林(ipramorelin),這是一種生長賀爾蒙釋放肽,艾普瑞瑪林是通過皮下注射的,它會到達腦部的腦下垂體後葉,該部分負責分泌生長賀爾蒙。生長賀爾蒙從腦下垂體釋放,進入血流,然後運送到肝臟,或者我們會生成類胰島素生長因子1(IGF-1),這會進入循環系統,進行很多合成代謝,也就是說促進生長、癒合和修復。隨著我們的年齡增長,我們的生長賀爾蒙會減少。隨著年齡的增長,我們會出現衰老,顯然會有退行性疾病。這部分原因,我不知道哪部分,每個人都可能不同,是因為我們的賀爾蒙減少。當你能給予像艾普瑞瑪林這樣的藥物時,而我們可以討論其他的,其實不僅是幫助釋放一點生長賀爾蒙,還能決定何時釋放。這就是為什麼我們認為人們在晚上10點之前上床睡覺,尤其是在晚上10點到凌晨2點之間是重要的。因為那時是24小時內最大的生長賀爾蒙分泌波峰。對嗎?我長期以來一直在想,我在成長過程中聽到的故事,那就是每個午夜之前的每小時相當於午夜之後的兩小時的睡眠,對我來說那是真的。不過,感覺真的往往會讓人誤導,但對我來說是實際的,如果在午夜之前的幾小時內出現最大的生長賀爾蒙波峰,那就完全有道理。是的。這就是我學到的。我同意你的想法。對我來說也很有道理。但這時候,如果你在睡覺時注射像艾普瑞瑪林這樣的藥物,那麼在幾分鐘內會發生作用。使用艾普瑞瑪林時,有趣的是,人們有時會感到些微的潮紅和刺痛。我想要強調的要點是,在一些醫生和一些藥房中,您會找到艾普瑞瑪林的劑量應該是100微克,這是與受體結合的最大劑量。我所見過的少見情況是,有些人確實會出現過敏性休克。這種情況發生了,我認為當人們在推注時給予超過其應有的劑量時,這種情況會發生。我聽說過這種情況,他們一次注射200微克、300微克甚至400微克,這可是一個大劑量。現在,患者會覺得,“哦,我的天,我感到如此驚人的潮紅,這一定有效。”
    但是你可能會陷入「哦,我的天啊,我在你的循環系統崩潰中感覺不太好。」
    是的。
    用副作用作為某樣東西是否有效的指標似乎是一個糟糕的主意。
    但這非常普遍,你知道,我通常對這些事情保持非常保守的態度。
    順便說一下,我試過各種肽類,持續時間不長,因為我喜歡非常安全地進行實驗。
    類似於蘇瑪瑞林的東西,我們將討論其他生長激素、分泌激素。
    對我來說,不知為何,它讓我在夜晚的前半部分睡得很好。
    但它在夜晚後半部分卻摧毀了我的快速動眼睡眠。
    它讓我的前列腺特異抗原上升。
    這是一個非常一致的效果。
    我停用後,它恢復了正常,再次使用後又上升。
    因此,我發現我無法再繼續使用它。
    我認為我花了不太長的時間就弄明白了這一點,但我知道有些人愛好蘇瑪瑞林,並且沒有遇到相同的問題,所以這似乎是非常個體化的。
    我同意。
    我同意。
    所以我認為再次與有經驗的醫生合作是有幫助的,這樣他們可以——你知道,我把這些肽類想像成不同的口味,特別是生長激素釋放肽。
    伊波瑪瑞林,效果非常好,只要你保持在100微克或更少,人們會稍微變瘦,睡得更好。
    這是真正的副作用。
    他們在就寢前使用。
    在那段時間就寢前。
    在前兩個小時沒有攝入碳水化合物,是嗎?
    是的,或者技術上說45分鐘。
    是的,不錯。
    然後他們說像生長激素釋放肽、GHRP6之類的,會結合——
    所以,我認為伊波瑪瑞林對生長激素受體的特異性最強,但效果最弱。
    所以,當你注射它時,會促使生長激素釋放出來,而且僅僅是生長激素,但不會有大的激增。
    而當你注射GHRP6時,現在你可能會結合一些催乳素。
    現在你可能會結合一些ACTH,這會促使你的腎上腺分泌皮質醇。
    然後你會產生飢餓反應,對吧?
    如果你會出現失眠的問題,也許會有困難。
    但這對於想增重或變強的人來說,GHRP6是最佳選擇,對吧?
    因為你會增加食慾。
    如果你聰明,你會攝取更多的蛋白質,而肌肉的建立並不一定複雜,對吧?
    這是抗阻訓練,足夠的蛋白質,我認為大多數人都不足。
    然後在背景中有一些類雌激素的荷爾蒙,如生長激素或睾酮,或兩者都有助於過程,這就是GHRP6的亮點。
    我的意思是,幾週內,人們會變得健壯,增加臥推,等等。
    這些東西真的有效,但你必須知道如何使用它並理解它的特性。
    所以,我想表達的要點是,這些不同的肽類有不同的特性。
    正如你所提到的,會有個體差異。
    這可能是件好事。
    我認為對於我們大多數觀眾來說,對生長激素分泌激素的興趣可能與更好的睡眠和整體的活力感有關。
    而且大多數人可能並不真正渴望提高食慾或增加肌肉。
    如今,我們越來越多地聽到男女都想強壯而不想變得巨大。
    他們更喜歡保持纖瘦而不是不纖瘦,我認為這是一個很好的目標。
    老實說,這是我在這個人生階段的目標。
    我昨天剛滿49歲。
    我真的……
    生日快樂!
    哦,謝謝。
    謝謝。
    是的。
    那次聚會很有趣。
    前幾天的迷你派對。
    非常有趣。
    你知道,我——是的,我想變強和具備能力。
    我也想能夠跑步並保持心血管健康,但我不想變大。
    我不想佔用太多空間。
    我不想佔用太多空間。
    我認為大多數人都屬於這個類別。
    我同意。
    所以,如果GHRP6可以增加食慾,對某些人來說可能有用,但大多數人可能會想避免這一點,伊波瑪瑞林——我一直稱它為伊波瑪瑞林——但每晚劑量為100微克或更少的伊波瑪瑞林聽起來是一個有趣的工具。
    還有哪些其他的生長激素分泌激素?
    我應該簡述一下——我將冒昧地定義一下。
    這些是刺激釋放你自己內源性生長激素的肽類。
    對的。
    這不是直接補充生長激素。
    對的。
    是的。
    我們使用的另外兩種主要的。
    一種是特索瑪瑞林,它跟塞莫瑞林類似,因為它也會在這些激素釋放的鏈條上稍微提高釋放生長激素的激素方面。
    所以,塞莫瑞林和特索瑪瑞林,你不一定需要再加入其他東西。
    傳統上,對於伊波瑪瑞林、六肽、GHRP6,我們會添加這個其他化合物CJC1295,這會影響GHRH,讓肽和生長激素在你體內停留時間更久。
    生長激素釋放激素。
    對的。
    是的。
    所以,現在我們先擱置CJC,因為CJC1295,FDA剛好介入了,可以這樣說一個縮寫取代了另一個。
    沒錯。
    FDA取締了CJC。
    正確。
    NBPC。
    NBPC。
    是的。
    人們可能對這些縮寫有點暈眩,但我認為我們正在努力引導人們。
    所以,塞莫瑞林和特索瑪瑞林在這方面是相似的。
    在這方面是相似的。
    好的。
    特索瑪瑞林,談到特性,特索瑪瑞林主要針對內臟脂肪減少。
    即圍繞器官的脂肪。
    而且它已經獲得FDA批准用於這個目的。
    是的。
    這段文本翻譯如下:
    HIV患者會有這種脂肪分布異常的情況,即脂肪的不正常積聚,特別是在器官周圍的內臟脂肪。因此,特索莫瑞林對此非常有效。根據我對很多人的觀察,它對女性的效果似乎比對男性更好。或者說它是否也會帶來增強睡眠的感覺?是的。因此,我認為任何的生長激素釋放肽都會如此。每當你想讓生長激素在你的體內活躍起來,我就這樣看待它。更好的睡眠,更好的膚色與質地,對吧?你會更加具有韌性。我認為生長激素是一種韌性荷爾蒙,具有耐久性。人們發現,「哦,我進行了一次艱苦的鍛煉,但需要幾天才能恢復。我扭傷了腳踝。需要一周才能恢復。我割傷了皮膚。傷口癒合需要很久。」這是他們的耐久性問題。這就是我認為生長激素可以發揮作用的原因,並不是說你一定要使用生長激素,而是這些肽可以提供很好的推動。這是在睡前服用,注射後45分鐘內不進食。然後我們的魔力在於,大約八年前我們剛開始時,只使用一種肽。然後我們學到,「讓我們將這些肽結合起來。讓我們堆疊肽。」這就是我們的做法。有時使用較低劑量,但比如說,我們找到了一個很好的組合,BPC、伊莫瑞隆和特斯特莫瑞隆,這幾種一起在睡前服用。你會從伊莫瑞隆中獲得皮下脂肪減少,從特斯特莫瑞隆中獲得內臟脂肪減少,從BPC中上調生長激素受體。這是一種很棒的肽。我們把它標註為減脂肽,但人們卻增長了瘦的肌肉量。他們的睡眠質量變得更好,皮膚狀況變得更好,耐久性更強,思考過程更佳。這真是太棒了。這就是我們喜歡的地方,就是將這些肽結合在一起。因此,不是一次只使用一種肽,而是能夠做到這一點。這也是為什麼再次與調劑藥房合作的原因,我們可以將這些結合在一起。這樣你每天只需打一針。你可能會使用三到七種肽,但依舊只打一次針。明白了。如果有人組合了特莫瑞林或蘇莫瑞林、伊莫瑞林,而不再是BPC,而是用十五肽氨基酸代替,因為你無法獲得BPC-157的調劑,這是在每晚進行,五天一周或三天一周?這五天連續,兩天休息的理由是什麼?是的,五天連續,兩天休息。這是我們提出來的,因為我們對生長激素的劑量安排。傳統的生長激素劑量周期是五天連續,兩天休息,在睡前服用。這就是它的由來。然後我個人,與病人和我自己一起,喜歡休息。因此,即使是補充劑,我在周末也不會服用,對吧?因為我認為你,任何你定期接觸的東西都會降低其效力。我們在鍛煉中也看到這一點。我們在飲食中也看到這一點。如果你每天吃同樣的食物,那麼這些食物似乎會變得對你不那麼有價值,對吧?就像是要更換一下。我們需要偶爾調整一下,但要改變一下,這樣會讓你感受到更強的效果。我對補充劑的做法也是如此,這讓我看到人們需要休息一下的效果。我想簡短休息一下,感謝我們的贊助商Function。我最近成為Function的會員,因為我尋找最全面的實驗室檢測方法。雖然我一直是一名血液檢測的粉絲,但我真的希望找到一個更深入的方案來分析血液、尿液和唾液,以便獲得心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態以及其他關鍵健康領域的完整畫面。Function不僅提供百多種與身心健康相關的生物標記檢測,還會分析這些結果並提供專業醫生對你結果的見解。例如,在我第一次使用Function進行檢測時,我發現我的血液中有兩個高水平的汞。這讓我非常驚訝。在檢測之前我完全不知道。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了專業醫生針對如何最佳降低這些汞水平的見解,這包括限制我的金槍魚攝入,因為我一直吃很多金槍魚,同時也努力多吃綠葉蔬菜,並補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都有助於支持谷胱甘肽的生成和解毒,並有效地降低了我的汞水平。無論多久進行這樣的優質實驗室檢測對健康都是非常重要的,而雖然我已經這樣做了多年,但我一直發現這樣做過於複雜且費用高昂。我對Function的印象非常深刻,不僅因為其使用的方便性,也因為檢測的全面性及可操作性,最近我加入了他們的諮詢委員會,並且我很高興他們贊助了這個播客。如果你想試試Function,請訪問functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的候補名單,但他們正在為Huberman Lab的聽眾提供提前訪問。再次重申,請訪問functionhealth.com/huberman以獲得Function的提前訪問。今天的節目還由Eight Sleep贊助。Eight Sleep生產具有冷卻、加熱和睡眠追踪功能的智能床墊套。我在這個播客中多次提到我們每晚獲得足夠且高質量睡眠的必要性。這實際上是所有心理健康、身體健康和表現的基礎。
    確保你能獲得一夜好眠的最佳方法之一是控制睡眠環境的溫度,這是因為在你入睡並保持深度睡眠的過程中,身體溫度實際上必須降低約一到三度。而在你希望醒來感到清新和充滿活力的時候,身體溫度則必須提高約一到三度。Eight Sleep 讓控制睡眠環境的溫度變得非常簡單,允許你在晚上開始、中間和結束時控制床墊罩的溫度。我已經使用 Eight Sleep 的床墊罩將近四年,這完全改變並改善了我的睡眠質量。Eight Sleep 現在推出了最新一代的 Pod Cover,即 Pod 4 Ultra。Pod 4 Ultra 在降溫和加熱能力上有所提升,擁有更高精度的睡眠追蹤技術,甚至還具備打鼾檢測功能,能自動將你的頭抬高幾度,以改善氣流並停止你的打鼾。如果你想試試 Eight Sleep 的床墊罩,請前往 eightsleep.com/huberman,可節省高達 350 美元的 Pod 4 Ultra 購買費用。Eight Sleep 目前已在美國、加拿大、英國、部分歐盟國家和澳大利亞發貨。再次提醒,不妨造訪 eightsleep.com/huberman。
    在我們開始錄音之前,你提到其實並不太喜歡大量服用補充劑,而對於每早服用 200 毫克的輔酶 Q10 則是非常喜歡。我也在服用輔酶 Q10。我想我開始服用它主要是為了「一般的線粒體健康」。我不太清楚自己究竟想達成什麼目的。服用輔酶 Q10 的原因是什麼?如果我能簡單地解釋一下,如果人們熟悉線粒體的話,你會知道它是細胞的電池,是每個細胞內的小器官,負責做許多事情,但主要是製造 ATP,即化學能量。我們是如何產生能量的呢?其實,身體有三種主要的方式來使用或產生能量。首先是糖解作用。我們把葡萄糖,這個六碳分子,分解成兩個丙酮酸,這個過程中我們會產生少量的 ATP。然後這個丙酮酸會轉化成一種叫做乙酰輔酶 A 的物質。我們將其送入克雷布斯循環,在這裡我們也在製造 ATP,同時製造這些中間產物。其中一個主要的中間產物是 NADH。這個 NADH 然後被轉運至線粒體膜,這就是我們製造最多 ATP 的地方,有五個不同的樞紐,或者我們稱之為細胞色素。這是我理解的方式,因為我喜歡簡化。細胞色素一是我們使用 NAD 的地方。不同樞紐的作用是我們在這裡交換電子和質子,這算是一種電氣過程。我們在沿著組裝線交換電子和質子,最終轉動這個 ATP 酶輪來製造 ATP。我理解的是這五個不同的樞紐,當不同的營養素接觸到它們。細胞色素一是 NAD。細胞色素二是核黃素(維生素 B2)和琥珀酸。細胞色素三是輔酶 Q10,維生素 K2。細胞色素四是美藍,我們可以再討論,然後細胞色素五是鎂、維生素 A 和銅等。如果你關注線粒體健康,包含任何或儘可能所有這些營養素,將能最大程度地發揮你的線粒體的能量製造能力。這是最有效的方式,而且並不一定要複雜。
    當我想到輔酶 Q10時,還有,我們用很多 NAD(我們可以討論一下),我認為大多數人的交通擁堵發生在細胞色素一上。當我們讓人們提高 NAD 的產生時,基本上是允許更多的電子在細胞色素一上流動,這對其他細胞色素產生影響,交通堵塞就會打開,然後你就能夠移動電子以交換質子並產生更多的 ATP。這對每個人並不一定都成立,因此有些人可能在細胞色素三的輔酶 Q10,可能在細胞色素二,很多人是在細胞色素四,這再次是我們稱之為細胞色素 C 銅氧化酶的地方,美藍在這個地方結合,但這只是一種簡化的看法。我們常常會遇到交通堵塞,對吧?這些電子流會卡住,我們只是想打開交通堵塞。因此,每天 200 毫克的輔酶 Q10 可以促進其中的一些。因此是細胞色素三。確實如此。是的。它們有所不同,每天最多可保存 2400 毫克,沒有有害影響,是的,沒有有害影響,有時我會多服用一些,就像我之前告訴你,我的偏頭痛受到了劇變,幾乎減少到零。
    隨著人們聽到這些,他們可能會想,好吧,這只是我所稱之為的軼事或者其他,我,我不需要提醒他們你是一名合格的醫生。我認為在整個對話中不斷萦绕在我心頭的事實是,這個國家大多數開處方的藥物都是非標籤的。我想這應該是我從來沒有聽過的陳述。這太神奇了。是的,對,這樣的想法就是,人們會服用一些未經臨床試驗證實對於目的 A 具有效果的藥物,但卻可以由醫生開處方給目的 B、C、D 或 E。我不是在告訴你這是尋常,而是這是大多數處方藥的情況。
    這樣想就說得通了,對吧?
    所以如果你服用了抗生素,比如說,一種抗生素會非常明確地獲得批准,以便對抗某一特定細菌。但是通過臨床使用和經驗,我們學到的,哦,我可以用多西環素或Z-Pak(阿奇霉素)等,來治療許多超出其批准範圍的各種細菌感染,那麼,這樣的理解也就自然而然了。這樣的使用會不會重新回到臨床試驗中?還是說,這變成了醫生的理解,像是,嘿,對啊,我有病人,他們服用阿奇霉素後,症狀明顯好轉。順便說一句,我不是醫生,但舉個例子。這正是半胱氨酸脂肪酸釋放劑的情況,對吧?它是為了幫助葡萄糖利用或降低2型糖尿病患者的血糖而獲得批准的。但他們在使用過程中發現,只有人們開始減肥了。現在它已經成為了暢銷藥。我們也看到,例如,把藥物重新用於癌症的情況,對吧?這類重新利用的情況非常多。因此,多西環素是一種非常常見的用於癌症療法的藥物,我認為由精明的腫瘤科醫生來使用,雖然我不治療癌症,但由精通的腫瘤科醫生使用像多西環素、二甲雙胍及環丙噁唑這類抗寄生蟲藥物來輔助治療癌症。這真是太神奇了,太有趣了。真的很驚人。
    我也想起來,醫學是一個美麗的領域,當然我對它充滿敬意,但它也有相當多獨立的訓練。我喜歡這個想法,即現在多虧了像這樣的公共教育努力,你們提供的,醫生可以更廣泛地相互學習,並有可能聽到某些藥物對這或那方面的有效性。另一件事情,這不是編輯評論,這是個真實觀察。製藥公司對於已獲批准藥物的其他用途非常感興趣。藥物的研究和開發過程,安全評估是非常昂貴的。因此,他們希望將已經獲批准的藥物,找到其他用途。他們怎麼會不回到非標籤使用及對這些化合物理解的問題上,然後本質上是為了這些其他目的進行市場營銷?或者我想也許對於OZMPIC,就是這樣發生的。這就是OZMPIC的情況。我的意思是,我確實開處方,我認為這是時候和地方,然而,對我來說,這是一個挑戰。我認為對許多醫生來說,當我們談論慢性疾病的時候,作為一種已經失敗的範式,這變得挑戰重重。我們都知道這個統計數據,我們在心臟病、癌症、自身免疫疾病和神經退行性疾病上並沒有取得多大進展。我們根本沒有,但我們卻花了驚人的金錢,對吧?這是我逐漸學會的事情。我不知道我怎麼進入這一領域,但是當我在2006年開始我的執業時,我開始,這是一個傳統的家庭醫學診所,但我開始使用這些營養靜脈注射(IV)。這是在宿醉靜脈前,這在20年前還不流行。通過這學到的事情是,這些營養靜脈注射能幫助人們迅速感覺好些。我為我的病人制定了這個模型,我認為這是一個更好的模型,就是我想首先幫助人們覺得好些,就像我們在這個播客中早前討論的那樣。因為如果我能讓人們感覺好些,我們在COVID中學到的,老實說我想告訴你,安德魯,這真的很真實,你的播客和你所做的事情在疫情期間取得了巨大的成功,當時人們對我這樣的人失去了很多信任。人們在恐慌的時期失去了對我該怎麼做的信任。我不知道發生了什麼。當你們出現,尤其是你,提供這麼穩定、經過認證的資訊,讓人們可以信任並成為他們的起點,類似“這是我想要做的事情”時,是多麼重要的事情。因為健康,COVID的一個禮物就是讓健康成為大多數人心中和生活中的焦點。你所做的工作是了不起的。我可以告訴你,作為一名醫師,能在這裡與你交談是一種榮幸,因為每天,我的病人都來找我,說:“我在Huberman Lab播客上聽到了這個消息,你覺得怎麼樣?”我不是在開玩笑,我喜歡這一點。我認為這非常棒,因為人們一方面開始認真對待自己的健康,而另一方面,他們有一個可以信賴的穩定資源。醫生的問題,我會把這說成醫生難以信任,對吧?這是一種父權式的模型,而這就是我接受培訓的方式,就是你要這樣做,因為我告訴你這樣做。 我記得在90年代那會的醫學院時期,我無法記起具體的研究細節,但他們進行了一項研究,收集醫生辦公室外的垃圾,發現當天開的處方中,有超過30%被丟棄了,超過30%。哇。我記得知道這個消息,心想,發生了什麼事?這些被患者丟掉的。正確的。是的。就像你是因為想要處方而去找醫生,對吧?不。你去找醫生是因為你感覺不舒服。你去找醫生是因為你想得到傾聽。你去找醫生是因為你想要被重視。
    大多數時候,至今仍然如此,絕大多數醫生只是開處方藥,或者開兩個處方藥。這不是大多數人想要的。有時候是的。我會這樣做,有時候這樣,但我們還有其他許多工具可以使用。因此,當我幫助人們先感覺更好時,我之所以成功,無論是與這個星球上的運動員、最優秀的運動員、名人、皇室家庭,你可以列舉,我感到非常榮幸。這是因為他們信任我,而這種信任是非常重要的。我對此非常重視,你知道我的意思嗎?所以回到這點上,我們在疫情中失去了很多這種信任。這實際上成為了當前的焦點。因此,這就是為什麼我想先幫助人們感覺更好。你知道,傳統的醫療模式就是得出診斷,開處方。如果那個處方不起作用,就開另一個處方。因此,是的,這樣做的確有其時機和場所,但同時也有幫助人們的時機和場所。只有當人們足夠重視自己時,這才有效。就像我們在聊的,我可以把這跟減肥聯繫起來,對吧?為什麼人們在減肥上如此困難?我認為,大多數人並不夠重視自己,不夠在意以至於無法做出生活中那種艱難的紀律選擇。擺脫情緒性飲食,你知道我的意思嗎?做正確的事情,對他們來說,獲得正確的食物將是一場奮鬥,遠離加工食品,保持紀律,定期去健身房。他們沒有正確的信任對象。這就是你如此珍貴的地方。你真的是一個巨大的恩賜。謝謝你的好話。我的播客誕生確實是在疫情期間,並且在很大程度上是因為我看到每個人都變得非常焦慮。他們的生物鐘被打亂,而這也是我實驗室的重點。坦白說,當我還是博士後和研究生時,但尤其是我年紀稍長時,我無法相信我在讀這些有關晨光多重要的論文,但我的同事們卻一個接一個生病,或是死去,或者出現我們所說的“終身職位外表”,他們來上班,開始工作,五年後看起來就像老了25歲。我意識到我想要避免那樣的情況。因此,我一直喜歡學習和分享科學和健康工具。謝謝你的好話。在疫情和後疫情時期,我確實有些驚訝和正面驚喜,因為這期間讓人們的注意力集中在需要主導自己的健康護理這一觀念上,沒有人、沒有藥片、藥水、注射等能取代良好的行為。那些藥水和注射可以增強這些良好的行為,讓人們走上正確的道路,這正是我們今天所談論的。但這確實是個人責任。沒有人可以讓我們的心靈平靜,也沒有人可以讓我們的身體健康,沒有人能做到。值得注意的是,世界上某些最富有的人,現在的趨勢並不是人們誇耀他們的遊艇或財產,而是他們的健康、活力和長壽,因為這是某種意義上,金錢可以開始購買的東西,但照顧好自己的身體和心靈並不需要花費大量資金。確實如此。這是我隨著時間學到的,我認為智慧在於,這也是為什麼這尤其棘手,因為我認為人們在社交媒體上聆聽播客,聆聽影響者,很多信息都是加法式的。如果你每天不進行高強度的鍛煉,然後 Sauna 一段時間,然後冷水浸泡和這種那種飲食,那你就沒有做好。我知道這種壓力對人們來說是累積的。因此我學到的,我有一位非常好的朋友,他可能是我認識的最富裕、最成功,但也是最慷慨和聰明的人,他住在大島上,他告訴我,值得在這裡重複,我尋找每一個機會去放下自己。這就是向可以信任指導你的人放下。這樣你就不必什麼事都親力親為。這減輕了壓力。我認為找到這一點並不總是關於增加,而是創造空間讓我們可以進入那種流動的狀態,就像存在一樣,我知道你已經談論了很多的那種主動休息狀態,那不是超級專注,也不是單純地入睡,而是我們一天中最好的時刻,是在那個流動狀態中事物輕鬆自然,其中的一切都彈性安排,而對我而言,幫助人們進入那樣的時刻並弄清楚這一點是最寶貴的。我認為人們並不常談論這一點,所以我感激你所做的很多。是的。還有,我感謝你提出了這一點,即簡單地堆疊更多的行為,比如必須進行高強度訓練和桑拿,這不是我們的訊息。有時候我們會受到嘲弄,還有一些很好的搞笑評論讓我現在偶爾發笑,但這不是方法。我知道這不是,這些是人們可以使用的工具,這是一個自助餐。我認為幾乎所有人都同意良好的睡眠是關鍵。當然。幾乎所有人都同意運動是關鍵,營養是關鍵,良好的社交連結是關鍵。當談到此,因為我想確保我們回到這一點,當談到肽的時候,你的其中一個方法,若我可以這麼說,就是提升整體,讓船可以出海。
    我們在討論這些生長激素促分泌劑。我們提到過 GHRP6,這是刺激食慾的那一種。這可能會成為一些人想要使用的特定狀況。Ipomerellin、tesomerellin、semirellin。我收到很多關於這個的問題,MK677 是什麼?MK677 到底是什麼?聽起來像武器。確實如此。對,但它是相同的,像 GHRP6 一樣,然而它經口吸收良好。所以基本上是相同的。我看到它的作用與 GHRP6 非常相似。因此,它刺激食慾。確實如此。它刺激皮質醇催乳素。是的。這聽起來對大多數人來說不是一個好情況。對大多數人來說不是。雖然,讓我舉一個例子,我有一位客戶,非常成功,他一直在服用睾丸素。他做了一切。他已經六十出頭。他在健身,飲食也很好,一切都很好。他卻無法很好地增加肌肉量,對吧?而且隨著年齡的增長,這對很多人來說,保持健康的肌肉量確實成為一個問題。在 MK677 被 FDA 列入禁用物質之前,它也是包含在其中的一種。哦,另一個縮寫,被 FDA 移除的縮寫。好的。但你可以口服,這樣就去除了注射的污名或負擔,並且你會增加食慾。這對於年長人士來說,實際上是一種非常有用的代謝劑。而我知道這一點,我的個人和職業方法是我會嘗試一切。我記得我在睡前服用了 MK677,一小時後我就陷入深睡,醒來時我不得不去吃東西。這聽起來像青春期。確實如此。我當時在想,“這是怎麼回事?” 因為我完全不理解。我想,“什麼?” 哦,我吃了那個,天啊,我不應該在睡前服用它。於是我不得不起身去吃東西,結果破壞了我的睡眠。但我學會了,並且會一直學習,我為此感到感激,但不要在睡前服用那個。但它確實會刺激你的食慾。對於不想刺激食慾的典型患者,包括男性和女性患者,他們更喜歡哪些生長激素促分泌劑?你為他們複方了什麼?Hexarellin,我沒有看到它有任何食慾刺激作用。我們還沒有談論過 Hexarellin。我真的沒有看到。它也是關於 hexarellin。是的,hexarellin。Hexarellin。是的,當然。Hexarellin,我認為這更多的是。如果我們談論這些肽的特性,在我腦中,我會將其視為能量耐力生長激素釋放肽。我喜歡在早上讓人們使用它。他們會感到很好的能量爆發。他們覺得這是一種乾淨的能量。並不是咖啡因帶來的能量或顫抖之類的。對於更多耐力型的運動,或是在競賽領域或其他方面,我認為 hexarellin 是個不錯的選擇。並不會增加食慾。我沒有見過這種情況。所以這是在早上第一件事服用。你會額外釋放生長激素。是的,是的,當你早上醒來時,你會釋放生長激素。你過去會與 CJC1295 複方來獲得其他能幫助的途徑,但現在 CJC 被 FDA 移除了。對。但 hexarellin 仍然存在。嗯嗯。可以進行複方。通常你會開多少的 hexarellin 劑量?100 微克。它與其他的相同,例如 RoL 和 GHRP6,都是 100 微克。那兩個不同的會是 Tesmaron。理想劑量是每劑 2 毫克,即 2000 微克,所以差別很大。而 Semaron 實際上有非常廣泛的劑量範圍,從 200 微克到 3000 微克,根據你的目標。也許我們在談 Coenzyme Q10 和克雷布斯循環,而我忘記更廣泛地關閉補充劑的部分。是的。再一次,聽起來你不是很喜歡服用很多藥丸和膠囊。我想有些人會把這當作一種解脫。我想很多人對服用很多藥丸感到厭倦。有些人不喜歡這樣做。除了 Coenzyme Q10,你還會服用哪些其他東西?這裡我們談論的是不同種類的甲基化維生素。甲基化 B 維生素?是的,這變得越來越受歡迎。我們開始聽到更多有關甲基化和甲基化化合物的資訊。你能教育我們關於甲基化 B 維生素的問題嗎?是的,我認為人們已經對此有所了解。有些人在播客上談論 MTHFR SNP。我們在這個播客上並沒有談論過它,所以請溫柔一點。當然。所以 SNP 是單核苷酸多態性,意味著基因上的事情不會那麼順利。再次強調,這是一種過於簡化的說法。你可以是同型接合,意味著你擁有影響你的兩個基因。你可以是異型接合,意味著僅有一個基因。來自一方父母的副本或來自每位父母的同型共轄副本。你的表達比這清晰多了。這意味著我們看到的那裡,孤立胺(homocysteine)是一個我們使用的實驗室指標。這是一個用於了解心血管風險概況的新興指標。所以如果一個人的孤立胺偏高,通過某些實驗室來看,一般會大於七,大多數實驗室大於九,這意味著你有增加的風險。至於什麼,我不記得了,但你在心血管事件上有增加的風險,這意味著心臟病發作或中風。因此,我們希望降低這個數字。而降低這個數字的最佳方法是攝取足夠的甲基化 B 維生素。甲基化意味著你正在添加一個甲基基團。所以甲基維生素 B12、甲基葉酸、三甲基甘氨酸、蛋氨酸。這些都是甲基化的供體,這將在代謝上以及通過你的肝臟的解毒途徑幫助你降低孤立胺。
    我相信事情比這更複雜,但對於大多數人來說,如果你要服用維生素B,請選擇甲基化的維生素B,因為這樣你就能克服一些問題。我們已經進行了很多MTHFR的測試。我不認為這像某些人所說的那樣深遠,像是會改變他們的生活。我從未見過這種情況。這對你有幫助嗎?當然。但是你可以通過服用足夠的甲基化維生素B來克服它。再次強調,這些甲基化維生素B,包括甲基化的B12、B12和葉酸,還有甲基化的B6,三甲基甘氨酸(TMG)是一種不錯的化合物,蛋氨酸則是一種好的甲基供體,這是一種氨基酸。
    這些是早上吃還是下午吃?我喜歡早上吃,雖然我覺得這對於人們來說可以試試,因為我確實曾看到,有人到了下午3點會打瞌睡,如果不想喝咖啡或吃甜甜圈,可以再多吃一些甲基化維生素B,看看會發生什麼事。或者只喝咖啡。不,抱歉。你不應該在一天中晚些時候喝咖啡。最近我發現……我不知道在這個播客上提到這件事是否合適,但我無法自已。我早上和下午喜歡你的咖啡。現在早上的咖啡讓我覺得噁心。我不知道我是否懷孕了,但它確實讓我覺得噁心。但我喜歡下午的咖啡味道。這似乎是中年人的問題,我不知道是怎麼回事。所以現在在下午,差不多1點或2點,即使是最少量的咖啡,都是我喝過的最美味的東西。是的,我真的很喜歡咖啡。大晚上的咖啡也會影響你的睡眠,但這正好可以引入我們談論睡眠的話題。
    這是我知道你做了很多工作的領域,就是這些可以改善睡眠的肽,不僅僅是因為它們可以增強生長激素的釋放,我會很直接地說。這幾個月……天哪,大約4到6個月,我有機會嘗試了松果腺素和結合甘氨酸的可注射松果腺素。真是太不可思議了,感覺好得令人驚訝。你來自南方,所以我不知道具體在哪裡,但之前我從未找到過其他東西能改善我快速眼動睡眠的質量,除了快速眼動睡眠的缺失。睡眠不足的第二晚會有補償效應。這不是增加REM睡眠的方式,朋友們。
    有很多事情像高強度運動改善我的慢波深度睡眠。早上的冷水浴則改善了慢波深度睡眠。還有幾件事情,但與松果腺素搭配使用,順便說一下,我不是每晚都這樣做。偶爾我會進行一些實驗,並使用8-sleep的睡眠追蹤器記錄我的睡眠情況,它可以讓我的快速眼動睡眠量翻倍。翻倍,從一小時變成兩小時,或從一個半小時變成近三小時。我發佈了包含一些快速眼動睡眠的睡眠分數的圖片。這不是我通常會做的,但就是連最有競爭力的生物黑客布萊恩·約翰遜也會說,「哦,睡眠分數不錯。」現在,他每天晚上都自豪於完美的睡眠分數,而我在挑釁他,布萊恩,因為我們喜歡互相反擊。我們彼此友好。重點是,松果腺素是一種顯著增加快速眼動睡眠的方式。我對它知之甚少,除了我了解它可能刺激松果體的松果細胞的再生或活化。
    你抓住重點了。是的,我記得當你開始使用它後給我發消息時,你會說,「這太驚人了。」是太驚人了。是的,你一直在說這太驚人了。真的太驚人了。我希望美國FDA不會因為這次對話而禁止它,目前它仍然可用。我想你的反應正是我們其他患者所感受到的,我認為與甘氨酸的組合也很好。我是甘氨酸的忠實粉絲,注射起來似乎效果很好,但回到你關於松果腺素的問題。是的,我的意思是,這是其中一種最小的肽,但我認為它是最深奧的那幾種。我們以前會將它與俄羅斯肽epitalin結合使用,用於生理節律。據我了解,epitalin也是參與DNA修復的,並且在動物研究中已被探索用於試圖抵消某些視網膜退化狀況下的視力喪失。是的。再次強調,將其列入禁用成分的名單,與其他所有成分一起。真可惜。這不再存在了。是的。但松果腺素仍然存在,保持不變,對於你的反應和經歷,我在與患者的互動中看到也是很常見的。我認為這也跟生理節律的方面有關,顯然有助於褪黑激素的產生,這顆腺體是從松果體釋放的。這只是我在假設,我認為松果體有更多我們尚不理解的東西。
    哦,是的。是的,它確實產生除了褪黑激素的其他物質,這一點是肯定的。是的,我認為這種東西是難以捉摸的,但我認為有其重要性。我這麼說,是因為這些年來,我和許多人一起使用了很多松果腺素,並且擁有非常相似的反應,這太棒了。每個人都知道,就像你說的,當你睡得好時,你整個一天都會變得更好。當你睡得更好的時候,你的生活會變得更好,甚至是指數性的好。我想起數百萬因缺乏快速眼動睡眠而受苦的人,這會導致缺乏神經可塑性,也會使健康地清除之前一天記憶中的情感標籤變得困難,而這正是REM缺失的結果,缺乏REM睡眠對抑鬱症的影響是巨大的,對幾乎所有心理健康問題的影響因缺乏REM睡眠而惡化。
    我提及這個話題——關於松果素時,心中有些忐忑,因為我擔心一方面人們會將其視為神奇藥物,而這並不是我們所談論的內容。它確實有這種效果,但同時,我會說最近還有另一種藥物被推出,這是一種經美國食品藥品監督管理局(FDA)批准的睡眠藥物,叫做多拉斯(Doras),它的作用方式有些不同。它並不強迫你感到困倦,或者說它抑制了清醒系統,其理念是應該增加REM睡眠。這藥名叫做奎維維克(Quivivic)等等。我試過,對我來說完全是一場災難。我睡著了,三小時後醒來,然後無法再入睡。當我嘗試時,劑量較低,但價位非常昂貴,這可能會讓生產奎維維克的人生氣。我記不住是誰生產的,對我來說完全是一場災難。松果素真是太棒了,而對我來說,最有趣的是,它似乎在我不服用的晚上也改善了我的睡眠,這如果它確實在促進製造褪黑激素的松果體細胞的再生,那就完全有道理了。這對我來說有意義。是的。我認為人們有可能偶爾使用它,並在每晚獲得改善的睡眠。是的,太荒謬了。是的。我認為值得注意的是,你在許多其他方面也照顧自己的健康,這也許是為什麼你對它敏感,但它對你真的有效。對於其他一些人來說,如果他們需要改善自己的飲食、運動和思考模式,這可能需要更長的時間。我們沒有足夠地談論這一點。我們談論正面思維,但這是如此安全。我們從未見過,我的意思是,我從未見過松果素的副作用或負面影響,而你的反應一直都很一致。人們不總是能這麼快獲得改善,但人們在睡眠方面會有所改善。而且你還將其與甘氨酸復合使用。這有什麼理由呢?我非常喜歡甘氨酸,作為一種抑制性神經遞質。它在多年來為神經系統提供了安撫。我傾向於在有人晚上難以安靜下來時首先使用這種。並不是說它會讓人昏昏欲睡,而只是從8點、9點仍在活躍中,想要安靜下來的過渡。人們一般認為開始時服用3000或5000毫克的甘氨酸,會讓神經系統降溫。人們稍微放鬆一下,然後他們的睡眠也會因此改善。然後你可以調整劑量。我是說,我曾使用過非常大的劑量。甘氨酸的另一個優勢是它在第二相肝臟解毒中起作用,即氨基酸共軛。因此,你幫助肝臟運作得更好,而在當今這個世界,我們面臨著來自草甘膦到重金屬等各種有毒物質的影響,我們都需要進行某種肝臟減壓策略。甘氨酸是最好的之一。哇,真有趣。我們這個播客還沒有針對重金屬做過一集,但我對此非常感興趣,因為許多人寫信給我咨詢金屬毒性和黴菌毒性問題。黴菌問題越來越大。是的,很大。是的。我是說,這很普遍,似乎我們談論得越多,我們已經看到了多年來的情況。這是有道理的,對吧?如果你想想,每天在我們頭頂飛過的飛機數量,向下傾瀉重金屬。我是說,規模巨大。它在空氣中,水中,土壤中。你提到草甘膦,這和 roundup 是完全一樣的。這麼多化學物質,對我們人類來說是一個挑戰。我將其分解,不會偏離主題,因為我們是水溶性的生物,卻生活在一個脂溶性的世界中。肝臟的作用是將脂溶性物質轉化為水溶性,這樣我們才能排出,對吧?這個過程在肝臟中分為兩個階段。第一階段,我們使用 P450 酶。這就像把垃圾放進垃圾桶,把它放在路邊。而第二階段,氨基酸共軛,垃圾車來收走垃圾。自然界中很少有東西能獨立於第一階段而誘導第二階段,這意味著我們大多數人都有垃圾堆在路邊。那些東西就是多酚,對吧?所以帶有藍色、紅色、色素的食物很重要,這就是為什麼在飲食中攝取多種顏色很重要。抹茶茶,如你所知,對第二階段肝臟活動有非常強烈的誘導作用。是這樣嗎?對的。我需要培養對抹茶的口味。是的。我覺得它有點顆粒感。確實如此,而且它還有點苦。是的。而且再次幫助第二階段,谷胱甘肽有助於第二階段,我們很多時候是靜脈注射,然後甘氨酸是一種優秀的誘導第二階段的劑,獨立於第一階段。問題是,我覺得人們並沒有意識到,人們被告知大多數藥物會誘導 P450 酶,誤解是,嗯,如果我只誘導一個,那我就可以了。如果你誘導一個,你就誘導了所有!所以如果你服用了任何藥物,你就會加速整個 P450 系統。這意味著你將更多的垃圾放在路邊。如果你看看我們除了藥物之外所面臨的接觸物質,數量不斷增加。這真是瘋狂。當你提到路邊時,你是指在肝臟內。對的。這正是我的意思。我只是用那個當作隱喻。對的。對的。你不只是在路邊尖叫,你是在談論體內沉積物、細胞沉積物的累積,或者抱歉,我的意思是你身體內的代謝廢物,對吧?垃圾,再次強調,這非常過於簡化。
    你需要加快第二階段,以便讓垃圾車來收垃圾,這樣你才能把那個化合物排泄到你的糞便、尿液、汗水和呼吸中。我是說,這是唯一的運作方式。這並不複雜,但我認為對此有很多誤解。所以當人們注射肽類,如松果體肽和甘氨酸時,他們顯然會獲得甘氨酸,但假設某人無法接觸到你或因其他原因,無法獲得那些肽類。當人們口服甘氨酸時,他們可以。是的,口服的甘氨酸吸收良好,味道非常甜實際上它是最小的氨基酸。我非常喜歡它。 我們已經使用它很長時間了,並且可以服用大量劑量。有時,我的起始劑量通常是每晚三到五克。哇。然後我告訴,我,推薦的方式是連續幾晚嘗試,若沒有察覺到任何改變則雙倍劑量,直接增加到十克。大多數人會在十克的甘氨酸下注意到效果,並且再次強調,這不一定會讓你感到昏昏欲睡,你不會被鎮靜,但你的神經系統會稍微減弱,這將幫助你更好地入睡。然後在你入睡的過程中,許多排毒過程開始發揮作用,你的肝臟運作會更高效。一切都相互聯繫。對吧?因此,我仍然非常喜歡像鎂三和八,還有阿比基寧(apigenin),這是一種輕度化療衍生物,以及我會嘗試甘氨酸。我想幾年前,我使用了一些甘氨酸,但大約是一千毫克。但現在它在可注射的肽類——松果體肽中,我不再服用它,是否有有效的口服松果體肽?有這些生物調節、對吧,生物調節肽,這是由一位俄羅斯科學家所開發的,我想叫科爾文森(Corvinson),實際上進行了很多研究。有關於它的已發表研究。我想松果體肽是他們所說的其中之一,能夠經受住胃酸並穿過腸道被吸收。我想這是真的。我們一直在使用這種注射型產品,我傾向於喜歡注射類的產品因為其生物利用度。因此,對你的觀點而言,我認為人們,這些東西將越來越難以找到,事實上,查找可注射的松果體肽比查找口服的容易得多。是的,當我們談論總結時,不幸的是,根據互聯網的運作方式,人們會因為這次對話的結果開始銷售松果體肽,但你需要知道你實際上得到的是松果體肽。我是說,某人很容易在亞馬遜上隨便上架某個產品並出售它,然後,或許他們只是在裡面隨便放一些褪黑激素來稱之為松果體肽。市面上有很多這種假的東西。因此,這就是為什麼配方藥房的部分和與醫生合作是如此重要。對,並且在研究過程中,確保你所服用的是真正的。市面上有很多不合法的東西。你認為製藥公司將進入這些其他肽類嗎?我想他們肯定會,有關於減少內臟體脂肪的,這是一種FDA批准的藥物。因此,夏季艾倫(summer ellen)是FDA批准的藥物,GLP-1激動劑也是FDA批准的藥物。因此,FDA不大可能撤回這些藥物,但它們的銷售特別是GLP-1。我是說,他們賺的不僅僅是小的財富,而是巨大的財富。大筆的金錢。對我而言,關於GLP-1s令人擔憂的是,我們開始看到的情況。他們因為藥物短缺而能夠被配方,關於配方藥房的運作,因為這些是品牌藥物,並且並不專利於肽,對吧?它們的專利為傳遞系統,這是注射筆,大多數人並不意識到。他們已經能夠被配方,因此價格低廉。傳言製藥公司現在有供應回來,他們會回來,並且將會去除允許這些肽被配方的能力,這意味著我們將不得不遵循傳統劑量,人們將失去接觸,因為它們會變得昂貴得多。如果沒有保險覆蓋的話,對於大多數人來說,這是每月1500美元,非常昂貴。這對很多人來說就是租金及更多。因此,我希望這不會發生,但這就在醞釀之中。這在醞釀中。而且,這將是巨大的遺憾。再次,我並不是一個悲觀主義者,我是個永久樂觀主義者。所以我們將確保保持這種狀態。但你知道,再次,如果真的發生,我們會發揮創意,並且走其他路徑。你早些時候提到幹細胞治療。是的。這在這個國家並未獲得FDA批準。實際上,它們,你可以,你可以使用。我犯錯了。因此,我認為使用“幹細胞”這個術語是個問題。對吧。如果我們使用“自體細胞”這個術語,對吧,這就是PRP,基本上是同一回事。豐富血漿。對吧。他們抽你的血,然後離心分離,取出。對吧。而根據我的理解,法律規定是,只要你從自己身上取出細胞並在四小時內返回,那麼這在FDA準則下是被允許的。有趣的是,一家位於佛羅里達州的診所幾年前宣稱幹細胞治療可用於黃斑變性,向這些病人的眼睛注射了一些幹細胞,結果他們快速失明,而在注射前並沒有失明。據我了解,這對整個領域造成了嚴重的挫折。
    呃,我已經老到記得基因治療因為一位患者接受治療而被延後了大約十年,呃,這在某些疾病中現在已經算是相當普遍了,而這位患者卻不幸去世了。至於他為什麼會去世,目前還不清楚,呃,但這確實讓基因治療的進展延遲了至少十年。我是說,這個國家在批准新療法方面是相當保守的。沒錯,是的。肯定的。是的。不。我覺得,呃,就像任何事情一樣,總會有一些人變得過於激進。醫生會將幹細胞注射到人們的椎間盤裡,然後導致椎間盤炎和感染,這可以迅速惡化。我認為你需要在追求目標上保持合理。我對幹細胞、外泌體療法、PRP和PRF的應用感到興奮,因為我認為還有很多值得學習的地方。我們現在僅知道從與病人接觸中獲得的資料非常有限。從 rejuvenation 方面來看,這真的非常了不起。我的意思是,只要是從你自己的體內採集,然後按照 FDA 的指導再回饋回來,我認為這是一個很好的方法。
    好吧,顯然你擁有臨床數據來支持這些說法。那麼,胸腺肽α-1(thymocin alpha one)是什麼?但也許在我們討論之前,FDA 是否已經禁止胸腺肽α-1?他們確實這麼做了。哇。好吧。他們用重炮來摧毀這些肽。是的。好吧,那麼讓我們簡單聊聊。胸腺肽α-1之前有哪些使用呢?是的。我覺得從我的觀察來看,它是免疫調節的最佳肽。如果你有過度活躍的免疫系統,比如自體免疫疾病,根據定義,如果一個人有自體免疫疾病,他的免疫系統是在攻擊自己的身體,對嗎?經典的例子有紅斑狼瘡、類風濕性關節炎、乳糜瀉、1型糖尿病等。這些都是自體免疫疾病。我們可以使用胸腺肽α-1來降低免疫反應。在後新冠這方面也使用得很多,當你的免疫系統反應異常或尚未恢復時,我們可以安全地使用胸腺肽α-1來調整免疫反應。我們在長期新冠患者中使用這種療法,每天使用5000微克,有時是靜脈注射,效果非常好,也非常安全,沒有出現任何問題。可惜的是,這已經無法再使用了。
    我聽說很多長期新冠患者有腦霧的抱怨,而腦霧通常,腦啡肽(cerebrolysin)是一種非常有趣的化合物。我的理解是,腦啡肽在歐洲的可用性比在美國更廣泛。它仍然在 FDA 的規範之下嗎?它被禁用了嗎?不,它仍然可用。好的。好吧,腦啡肽幸運過關。讓我們看看這個播客之後會發生什麼。沒錯。腦啡肽,呃,我其實在倫敦有一家開診所。我們的確使用過。相比在這裡,那邊用得多得多。所以你有美國的診所和英國的診所?我們在倫敦和查爾斯頓各有一家診所。是的。而且,我覺得,腦啡肽在中風後、創傷性腦損傷後已經使用了幾十年。問題在於,我注意到的情況是,有些病人在使用腦啡肽時,尤其是靜脈注射,或者也可以用皮下注射,會有一兩天感到很沮喪,就像心情轉向一個黑暗的地方。嗯,這真的很可怕。是的,但大多數人不喜歡這種感覺。因此,我們大多數時間停止使用它。我的理解是,腦啡肽是一種腦源性神經生長因子、毛細神經生長因子等其它物質的雞尾酒。這不是一種東西。是的。我認為,對,總的來說它會提高 BDNF 水平,對嗎?就像,有 dihexa,你如果聽說過,這是另一種被 FDA 列為禁用的物質,據說是最有效的提高腦源性神經生長因子的方式,就是把神經元生活的「汁」提升起來,這當然是一種簡化的說法。那個消失了。但我認為腦啡肽做的事情是相似的。有趣。
    好吧,既然我們在談論維持或提升認知功能。是的,這是我從未嘗試過的。好的,但你我之前稍微談過。是的。這仍然被視為有點叛逆,但正變得越來越普遍,呃,那就是美藍(methylene blue)。是的。我總是開玩笑說,我以前用美藍來清潔我的魚缸。對吧?因為我以前是個魚缸愛好者,至少在我小時候是,現在我有一個魚缸,但它空著,呃,沒有雙關的意思。美藍是什麼,人們用它來做什麼?是的。它能讓你的舌頭變藍。確實如此。呃,並不會永久性。不是永久性的。對,實際上,美藍是19世紀末在這個國家開出的第一種藥物。天啊,聽起來真像是個叛逆所用的藥物,但其實不是。你說對了。是的。但在這五年裡,它確實受到青睞。那肯定是我們了解它的時候,特別是,我是通過一位醫生了解到的,他告訴我,他在處理新冠患者時,使用美藍後,症狀在一天內就會立即緩解。這讓我對它產生了濃厚的興趣,哇,這真不可思議。然後他繼續提到,COVID 測試在兩天內就轉為陰性,這是前所未聞的。
    我見過其他案例,但我稍後會回到那裡。
    是的。
    所以在那時我想,哦,這個開始被談論和學習了。
    嗯,當我們談論美藍時,這種物質會被用於線粒體,並且會與線粒體膜中的細胞色素C氧化酶結合。
    我認為這是傳統上用於一氧化碳中毒的情況。
    他們仍然會使用它。
    你去急診室,如果你有一氧化碳中毒,他們會給你美藍,這有助於你的紅血球取代一氧化碳並放入氧氣。
    所以,它就像是氧氣供應器。
    這是我對它的想法。
    它會在耐力運動中被用作性能增強藥物嗎?
    因為這聽起來像是騎自行車的人會非常想使用的東西。
    查詢您當地的管理機構。
    我總會遇到一個問題,人們會在播客中說,能不能服用這個,或者我會被取消資格嗎?
    我總是說,我不知道你會不會被取消資格。
    是的。
    我不認為它在世衛組織的禁用清單上。
    好的。
    我不相信。
    我們不只是檢查那些有藍色舌頭的人。
    是的。
    簡單的測試。
    那麼,美藍的吸收非常好,口服吸收也很棒。
    我把它想像成NAD分子,因為它在這些細胞色素上起作用,不過,它與NAD不同,因為如果你單獨服用NAD,口服吸收非常差。
    這也是問題之一。
    而美藍卻是,實際上你可以口服比靜脈注射更大劑量。
    我們經常進行靜脈注射,但我們對靜脈注射的使用有一定的限制,只是因為如果給得太多,會開始造成血管痙攣。
    如果你給美藍的劑量過大或速度過快,手臂會開始疼痛。
    所以我們可以口服它,你可以得到膠囊。
    那麼劑量是多少?
    我認為好劑量不超過10毫克。
    10毫克。
    那麼在什麼時候服用?
    早上。
    是的。
    你知道,這無疑是一種認知刺激劑。
    在過去五年中,有更多的人因為我們製造美藍。我們將其與一些其他劑量結合,一點咖啡因,還有一些B維生素,人們說這是我腦功能、回憶記憶的最佳物質。
    所謂的「神經促進劑」。
    這個詞我不太喜歡,因為你知道,沒有電路是用來變聰明的。
    只是有一些任務的電路,或者其他的。
    我明白了。
    所以這是10毫克的美藍,並且你在雞尾酒版本中還有其他東西。
    在空腹時早上服用。
    是的。
    這是很好的食物,然而,它會被很好地吸收。
    有趣的是,我需要說,它會讓你的尿液變成綠色或藍色。
    持續多久?
    是的。
    大約24小時,依情況而定。
    嗯…那可能挺有趣的。
    是的。
    而且好的警示是,如果不會變色,我也遇到過這樣的病人,對我來說這很有趣,因為這意味著你的線粒體運作不正常,對吧?
    我認為這樣看,你應該會有溢出效應。
    你不應該完全使用它。
    如果你沒有,這裡一定有問題,你將所有的美藍都用了,卻沒有將任何東西溢回你的血液中,這又會被過濾到你的膀胱,然後通過尿液排出。
    這在幾位病人身上確實發生過。
    所以就像是,「哦,哇,你的尿液沒有變成綠色或藍色。你的線粒體有問題。」
    那是讓血液中的氧氣增加嗎?
    對的。
    就像你的血紅蛋白能夠攜帶更多的氧。
    就是這樣。
    但是還有一個輕度的單胺氧化酶抑制劑,這會…
    單胺氧化酶氧化。
    是的。
    這會讓像血清素這樣的物質能夠在突觸間隙中作用得更久。
    你知道,你關於血清素和多巴胺的解釋比我說得好多了,這些是如何運作的。但是,絕對存在認知增強的效果。
    這非常真實。有趣的是,我們有很多人使用它並喜愛它。
    看起來它似乎也具有抗病毒作用。
    你知道,再次強調,這可能是通過線粒體,使你的線粒體更有效。
    這是一種處方藥。
    這是一種處方藥,但現在,雖然我不完全明白,有一些嚴格的非處方保健品補充選擇是美藍。
    當然。
    任何人都可以上網購買。
    當然。
    好吧,相信我,現在必定會有一些。
    你提到如果你服用液體形式會讓你的嘴變藍,是吧?
    在我們進行其他治療時,我們有時會這樣做。
    我們會給予大量的美藍來幫助快速合成ATP,這是我們在做的其他靜脈治療中想要實現的效果。
    所以有時我們會一次給予高達55,000毫克。
    他們的牙齦、牙齒和嘴唇會藍色持續約一到兩小時。
    那麼,人們可以多頻繁地服用美藍?
    再次強調,你可以每天服用。我覺得它的作用時間稍長。
    我不會每天服用。我一週大約服用三次,這是正確的。
    我確實有一些人因為他們面臨的問題需要更多。
    我確實認為作為一種營養素,如果我們這麼稱呼,它對於你的線粒體來說,算是保險政策。
    所以之前你提到一位病人,或者也許是多位病人,經歷了更快的COVID感染恢復或長期COVID症狀的恢復等情況。
    這讓我想起我第二次感染COVID時,這次比第一次輕得多。
    但我第二次感染COVID的時候,我有一個驚人的經歷,我的COVID測試顯示出非常強的條帶。
    非常明顯:我感染了COVID。
    這毫無疑問。我感覺不太好。我很疲憊。情況不是特別嚴重,但感覺大約在10分滿分的6分左右。沒有發燒。好的。所以我待在床上,避免接觸其他人,這種情況。但是我做了NAD注射,當然我告訴他們我得了COVID。他們過來給我做了NAD注射。相關性不等於因果關係,但我想這是750毫克的NAD注射,約在45分鐘內完成。我感受到NAD注射時的常見感受,感覺像有大象在踩我的腿,胸部也有點緊。そして當那種感覺消失後,我感覺好多了。第二天沒有帶條帶子。我症狀的變化是,我從剛開始的5、6分降到2分。在接下來的48小時內,我就可以繼續活動了,感覺好多了。現在,這是相關性,不是因果關係。我不知道發生了什麼。可能是生理鹽水袋,對吧?可能有很多因素。但從有帶子到沒有帶子的變化非常明顯,以至於我在沒有帶子之後又做了一次檢測。然後當然是第二天和第三天這樣的情況,這很有趣。我不知道這意味著什麼。但是人們不禁想,這是否只是一種全局公正的抗炎方式。你知道,每次我思考系統效應的時候,這就是我提出這個問題的原因:我不想給人一種錯覺,就是我認為NAD是特定針對的通路。但我明顯感覺到我的大腦和身體都發炎了,顯然我感染了,所以你知道,你可能有流感,也可能有感冒,你發炎了。你對這個轶事有什麼看法?這只是一個轶事,但你對此有什麼臨床反思?我們已經看到很多次了。是的。我們用NAD的時間比大多數人要長,我很幸運能獲得來自墨西哥的原始NAD注射協議。這是一個冗長的故事,我不想把你弄得無聊,但750毫克的劑量實際上是我們在我的診所中提出的。這也是大多數人採用的劑量,只是因為我們可能比地球上任何人都使用更多的NAD。我是NAD的忠實擁護者,這是非常有偏見的,但這只因為我見過它在不可思議的狀況下一次又一次地發揮作用,就像你所描述的那樣,並不僅僅是你從A到B,而是很快從A到Z。我曾經使用“轉變”這個詞來形容它,不僅是從一個不健康狀態到健康狀態,而是大多數人從健康狀態到超健康狀態的速度非常快。而這真是令人印象深刻。所以NAD的意義遠超我們的理解,對吧?因為我很實證地把這個輔酶、這個維生素B3衍生物給了某人,這是如何徹底改變他們的症狀感受的,但它確實這樣做了。我在數千個人身上看到了這一點,尤其是在COVID的背景下,還有其他生物感染,您說得出來,我對NAD的效果印象深刻,可能超過我們使用過的任何其他藥劑。驚人。是的,我每天服用舌下NMN。這讓我的頭髮長得非常快。我做過對照實驗。我是科學家。我知道如何進行對照實驗。但這仍然只是N個一。就是我。它讓我的指甲長得非常快。它讓我的頭髮長得很快。這是主要的效果。對了,我想澄清一下。我對任何銷售NAD或NAD注射的公司沒有任何利益關係,所以我只是報告我所報告的內容。哦,我覺得這很好。誰很擅長NAD途徑,查爾斯·布倫納,我相信他與一家製造NR補充劑的公司有關係。我覺得是對的。他鼓勵我嘗試NR。我服用了這些NR補充劑。這是我理解的:NAD去掉一個磷酸根。而這些我口服服用時,因為我一起服用,所以我無法判斷我得到的是相同的還是不同的效果。我沒有繼續服用它,因為與NMN相比,NR非常貴,我就停了下來。所以這就是為什麼我使用舌下NMN。但是在與查爾斯的簡短討論中,並且我們在網上進行了交流,似乎有一些文獻,尤其是人類臨床文獻顯示NR可以減少炎症。是這樣嗎?是的,肯定。好吧。至於NMN能否減少炎症的資料較少,至少人類研究的缺乏。人類研究。好的。所以我們仍然有點在模糊、模糊的地帶,關於研究和臨床。生物化學。是的。那麼,生物化學在我思考的方式中做了什麼?同樣,因為我們在注射方面開創了先河,NAD滴注對我來說是革命性的,僅僅是觀察許多我從未見過NMN相同反應的人,並且,知道在一周內你不會經歷這些轉變的經歷。我經常講這個故事,是有一位病人被診斷為慢性EB病毒,這是罕見的,但確實存在。他感到沮喪,因為他幾乎無法起床而失去了工作。這是單核細胞增生症,但實際上是EB病毒的再激活。是的。是的。因此,他非常疲憊和抑鬱,實際上在失能狀態中,無法工作。我說,這樣吧,在我們做任何事情之前,我的做法是先讓你感覺好一點,然後再開始處理一些更大的問題。我們進行了NAD的加載劑量,我們制定了5次治療,10天內回到我的診所。他的妻子在那裡。她哭著說:“一個星期內,我的丈夫就回來了。”哇。
    我見過NAD這種情況很多次,我無法解釋,對吧?如果我只專注在生化學上,增加NAD與NEH的比率以促進全身數以千計的線粒體,這樣並不合理。我們剛才所說的有些東西,必然在NAD的線粒體之外的影響是尚未被很好理解的。
    在我們今天的對話背景下,有許多主題,但似乎持續出現的一個主題是,我們對醫學的許多事情仍然不了解。然而,有些工具在某些人身上似乎非常有效。幾年前,我參加了一個會議,這是一個基金會的會議,我曾參與的基金會,在那裡你可以聽到來自真正最優秀實驗室的演講。他們只展示未發表的數據。
    當時,我不知道這篇論文是否已經發表,但他們展示了將被診斷為重度抑鬱的患者,並開始對他們進行一系列代謝組學的實驗。這在社交媒體上聽起來非常標準,實際上卻相當激進。沒有很多地方做過這種研究,因此他們對幾千名患者進行了血液檢查,試圖找出是否有任何特定的維生素缺乏與抑鬱症相關。他們發現了一些不同類型的維生素缺乏症。因此,不是一種維生素,並不是總是甲基化的B6或什麼的,或者說不是總是B6或B12。
    但他們發現了一些重度抑鬱的患者群體,這些患者在特定的B維生素方面有缺乏症。他們補充回B維生素,驚人的是,這些患者的抑鬱症有所緩解。因此人們可能會方便地得出結論,哦,所有的抑鬱都是由於B維生素缺乏造成的。但當然,這並不是真的。更可能的是,抑鬱症就像發燒一樣,只是對症狀的廣泛描述。但令我感到興奮的是,人們開始將營養缺乏視為心理疾病的潛在來源,這現在有了更大的重視。然而在當時,我們真的在說什麼呢?我以為所有的抑鬱症都是由於血清素缺乏造成的,對吧?
    所以,當你談到NAD有這種轉變效果,以及NAD能提升許多不同的生物過程的事實時,對我來說這是完全合乎邏輯的。它可能啟動了一些線粒體途徑或細胞途徑,然後彌補了一個急需填補的空白。這是不是我們可以概念化的一種方式?這對我來說完全合理,就像你描述的那樣。
    那麼,你多久會鼓勵你的健康患者進行NAD輸注?劑量是多少?我應該提到NAD輸注對大多數人來說有點昂貴。它們的價格在洛杉磯大約在500到1000美元之間,甚至更多。所以假設有人有這樣的能力。
    所以這是我們所發現的。我們通過治療很多人來學習,進行了加載劑量。對於大多數人來說,我們發現750毫克是最佳劑量,靜脈注射。當他們在90年代進行NAD研究時,是為了藥物濫用,如酒精、止痛藥、嗎啡。他們用過嗎?這就是它的來源。其實在90年代,人們到墨西哥進行NAD輸注。當時的協議是10天的靜脈NAD輸注。
    他們使用的劑量是3000毫克。3000毫克。是的。這就是為什麼每次輸注需要6到8到10個小時。你無法在那之中完成。在45分鐘內輸入500毫克會非常不舒服。許多人會服用止吐藥。因此,我會告訴你這個情況。2006年在美國有一位先生,住在路易斯安那州。他有止痛藥成癮。去墨西哥接受了NAD療法,改變了他的生活。然後他獲得了當時唯一可注射的NAD產品的許可,這是來自南非的一家公司,將其帶回美國,並在亞特蘭大開設了一家診所。他給自己設立的診所只處理成癮。
    我認識他是因為我在查爾斯頓,不算太遠,涉及靜脈工作。他不是一位醫生。我不太記得了,但他來找我說:”嘿,我需要一些幫助,因為我收到許多關於這個NAD的問題。”於是他把原始的療程交給了我。我非常感激和幸運。但我意識到沒有任何人有時間在某人的辦公室裡待6到8到10個小時。他們可能只會做一次,卻不會做第二次。因此,我們開始嘗試不同的劑量,從250毫克、500毫克、750毫克、1000毫克等。我透過觀察人們的反應,發現750毫克是最佳劑量,這意味著他們能夠獲得好處,還能在一到兩個小時內完成,這是非常有意義的。然後我們發現不需要連續10天,那太多了。這簡直就是瘋狂。我們發現5次療程在10天內同樣能讓人獲得一致的巨大好處。大約95%接受加載測試的人會告訴你,他們的腦部似乎變得更大。他們感到更有創造力,有著提升的情緒。他們可以睡得更少,但卻有更多的精力。顏色看起來更明亮,表達變得更流暢。這些都是非常真實的。因此,我認為它首先影響的是神經系統,因為每個神經元周圍的線粒體濃度非常高。身體的物理元素,例如恢復和幫助進行體育鍛煉,這些會隨之而來,但我認為這些是在後期才會出現。因此我們確定了750毫克的劑量,確定了加載劑量。
    然後我注意到,有些人會在三到四週之間回來,說:「嘿,我的感覺不像在服用加載劑量後那麼好。」因此,我們開始進行每月一次的維持劑量。我們至今仍然這樣推薦。一些人會少用,有些人則會多用。我有一些病人每週用一次,但很多人則每月使用一次。然後有些人季度使用一次,有些人則是隨時可以的時候再用。平均來說,每月一次似乎對很多人來說都非常有效。隨著疫情的發展,我們意識到這在增長,因為我們訓練的診所就像我們實踐的醫學一樣。我們訓練300到350個診所,給他們提供所謂的「計劃手冊」。但因為COVID,人們來診所的頻率減少了,於是我們開始進行皮下注射。這實際上效果很好。人們進行100毫克的皮下注射,五天使用,兩天休息。從100毫克的注射中,你會感覺到一些腹部抽筋。正如你所說,口服的方式並沒有很好地被吸收,這樣做並不真的有效。所以你必須進行注射或輸注。這是同意的。這裡有一個價格問題,對吧?這會花費金錢。但對我來說,像大多數事情,如果我要為人們選一樣,那就是參與NAD。真的嗎?是的,沒錯。這就是過去幾年來讓我印象深刻的其中一種東西。現在,肽非常厲害,不是說肽不好,肽有很多,我會到達那個地方,對吧?因為你可以服用這種針對神經系統的肽,這種針對免疫系統的肽。但總體來說,作為一種單一的藥物,NAD是我在與病人合作時影響最大的。那是一個重要的聲明。因此,100毫克的皮下注射,對,比較起500毫克到750或1000毫克的靜脈注射,最快我做過的靜脈注射是40分鐘。我可以告訴你紀錄。紀錄是什麼?三分鐘26秒。是你嗎?不是,絕對不是。你是說500毫克?是750毫克。兩位不同的人做的。500cc是生理鹽水。三分鐘,26秒。哇,太瘋狂了。是的。我不建議這樣做。不,我們不會讓這種情況發生。這太多了。對任何事情你都必須有很多經驗。是的。我發現因為你必須坐那一段時間,你會想,「好吧,你有組織好管道,這樣你就可以打字或者做其他事情,但你會感到——很難——在輸注過程中你感覺自己——夠垃圾——太難了——以至於你變得易怒。這實際上提供了一個非常有趣的視窗,讓我們理解那些有疼痛的人。完全正確。你知道,當你處於一種全身的,就像是系統性的疼痛和不適時,你正在感受那種唾液,我現在算是有點體會到了。我對這種情況有著鮮明的記憶。就像那些容易暈船的人,你會想到在船上來回走動會感到有點噁心。有人走進房間時你會想,「天啊,他們為什麼那麼走的?」這是你自己——你的痛苦感。一般來說我並沒有那樣的反應。我不是一個情緒化的人,但當你去掉輸注時,你會感覺很好,突然之間,那些讓人煩惱的人似乎變得可愛了。這是一次非常有趣的社會共鳴實驗。確實如此,我所推測的是,很多人面臨挑戰,因為許多人對他們所生活的世界麻木。他們感覺不到任何東西。而當你進行NAD時,沒有什麼像那種體驗和感覺。因此你只會在心理上說:「我內心裡有些事情正在改變。」而這是一種強烈的感受,因為當我進行治療時,這是很多的。回到你的觀點,我們有一個靜脈注射室,裡面有八張椅子,我們讓它變得更具社交性,因為當你與人交流並了解他們的經歷時,實際上從那個社群中會發生很多治癒。這是一個團結的實驗。對於那些無法負擔輸注的人,注射將是下一個最佳選擇。如果他們也無法承擔,那麼會是舌下吸收的NMN或NR嗎?我認為如此。我會選擇NMN而不是NR。因此,從最貴到最便宜來排列,最貴的是靜脈注射,其次是皮下注射,再來是NR,最後是舌下NMN。是的。好吧。這大致正確。我是說,你可以局部使用NAD。這樣做有點野性。你可以在貼片下使用它。退熱貼片這種東西讓我真的不舒服……問題出在貼片上。我覺得這是……是貼片。它的黏合劑太強了,很多人的皮膚會發炎。我覺得NAD還是能進入,但貼片本身是一個障礙。對於那些正在收聽這個的人,如果他們還記得,我曾經和彼得·阿提亞博士進行過一集這個播客,談到NAD、NMN和NR,主要集中在研究文獻上。你不會找到太多的,因此我們在這裡談論的是臨床經驗。確實如此。是的。完全坦白,我是一名臨床醫生。我正在實踐中觀察人們的經驗。你對什麼有效感興趣。而且我對此充滿信心,因為我已經做過很多。因為我們看到了很多肽的效果,因為我們做過很多這種NAD,我們在這裡和倫敦到處監督,而且我們與的供應商合作。這樣我們能夠獲得大量關於什麼有效什麼無效的反饋。說到臨床醫生和科學及所有這些內容,還有幾種獲得FDA批准並廣泛使用的其他肽。
    這段文字翻譯成繁體中文如下:
    像是 PT141,這是在黑色素激素途徑中的一種物質。有一個獲得 FDA 批准的用途,我記得品牌名稱是 Vylici,它用於女性低性慾。對,這可以刺激女性的性慾。它也被用來刺激男性的性慾,沒錯?是的,它可以這麼做,並且對於勃起功能障礙來說,它像是一種神經機制。因此這不僅僅與血流有關?實際上不是。PT141,是的,它是肽黑色素(melanotan)的片段或衍生物,這種物質刺激 α 黑色素細胞,刺激荷爾蒙,這在我所操作的環境中越來越重要,可能是因為黑色素毒性。我們想到黑色素毒性作為一種生物毒素,而 MSH 則在很多這些荷爾蒙途徑中是一個相對通用的角色。其實黑色素可以透過釋放更多黑色素細胞來增強免疫反應。我想這也與能量有關。黑色素的缺點是它刺激黑色素細胞,所以你會有曬黑的效果。而且這不是正常的曬黑,而是像橘色的曬黑,從內到外。對,你看得出來。你能認出來。因此關於 PT141,他們發現是在老鼠身上,我想是雌性老鼠在接觸這個化合物後交配的次數增多。他們想,「哦,太好了,讓我們在人體上試試吧」,於是就這樣進行了。我們的問題是它的療效範圍非常小或狹窄。如果你給得太多,你會很快感到噁心。有些人,尤其是女性,不喜歡這種曬黑的樣子。這看起來並不自然。嗯,不自然就是這個詞。中樞垂體,至少按照我的理解,是我們現在談論的這些肽的起源,這非常有趣。你提到了噁心,這些肽影響多個途徑。當我們請來加州大學舊金山分校的扎卡里·奈特博士詳細討論 GLP1 的時候,他提到與 ozempic 和曼賈羅等相關的一些噁心感,與這些化合物不僅在一個下視丘結構中有受體有關,而且還在像區域後髓和大腦中被稱為「原始」的區域中有這些受體,這些區域與當你需要排除毒素時的噁心感有關,而我們在進化上便適應了這些神經元,當它們檢測到血液中的化學變化時,會使我們嘔吐。針對這一點,我們發現如果我們從微劑量開始並緩慢用 GLP1 使用,噁心幾乎沒有。不是說它不會發生,但如果你慢慢來的話就非常罕見。我認為當人們遇到最多問題的時候,他們基本上是在隨意調整劑量,這樣就會讓系統不堪重負。
    我還有兩個問題。第一個是比較有爭議的問題。今天我們談了很多你觀察到具有驚人臨床效用的肽。我們還談到了許多基本上被 FDA 禁止的肽,坦白說。我們還討論了一些不久前被視為健身或健美文化的一部分的肽,現在正在接近未來十年可能成為萬億美元產業的領域,例如 GLP1 類激素。所以任何聽眾都會連結起來,問:「這到底是怎麼回事?」顯然,FDA,我希望相信,他們對我們的安全有真正的興趣。他們不希望我們服用對我們危險的物質。與此同時,似乎有一種對現有事物的收回,然後將它交給製藥公司製造那些有著巨大利潤空間的化合物。對。我的意思是,這些的利潤空間是難以想像的。我們無法理解。所以 MK677,我劃掉了,是吧?FDA 抓住了這一點,胸腺素-alpha1 列入了劃掉的名單,還有許多其他的東西,像 BPC157,也被收回了。那么我們應該如何在腦中框架這一點呢?換句話說,你認為 FDA 是出於真正的好意來試圖保護公眾,這就是他們這樣做的原因嗎?還是這是一個計劃,讓人看起來似乎是這種情況,以便這些能夠以非常高的利潤率出售,也許這兩者都是對的,不是二選一。我想要非常清楚,我在一所大的醫學院工作,但我無論如何都會自由發言。就像我的同事們,我希望認為這些治理機構裡至少有一些人是充滿善意的。我不認為那裡是一群壞人在黑暗中合謀,收取回扣。我不相信這一點。事實上,我知道這不是事實。但這裡究竟發生了什麼呢?因為這有點奇怪。我們有這一大類我們稱之為肽的化合物,明顯在正確的劑量、在合適的醫生手中,具有極益的用途,但卻在被收回。為什麼?這令人困惑。我認為這可能是兩者皆有。我認為你知道,我要說的是,不幸的是,政府行動時,往往會過度擴張。我確實認為他們可能有好的意圖。我想有合理的理由希望對那些顯然是西部繁茂的事物進行監管。這其中有事實的成分。因為肽剛出現,人們開始使用它們,它們在這裡那裡被推薦。人們可以通過研究公司獲得它們,而且對於理解究竟發生了什麼並沒有太多約束。所以我相信有一種元素,就是「嘿,我們來更好地理解這個。」
    但是在那一方面,我認為他們走得太遠了,對吧?因為我認為如果你真正仔細查看數據,或者如果你真的對此感興趣,有辦法理解事物的運作,而不必將它們從市場上移除。因此,我的另一面就像是,我們正在討論的 ozempic 和 mojorno,肽和 terzepetide 是暢銷藥物。如果你是製藥公司,看到有 15 到 20 種其他肽真的有效,因為我們一再看到臨床反應的時候,沒有什麼事情讓你無法想像,嘿,如果我們是一家製藥公司,若我們將那種可供普通人使用的肽,轉化為藥物會怎麼樣呢?像 vialisi,那是針對黑色素細胞刺激荷爾蒙途徑的。所以我確定我認為這兩者都是,這就是為什麼我一再回到這個話題。我們必須在某些邊界內運作,對吧?這很好。我們必須理解這些邊界。當我們談論醫療保健時,我說的是真心話,我們在討論人們的健康,但對於大多數事情,我們都還遠未接觸到真相,對吧?我們在談論為什麼人們會得慢性疾病。我們並沒有談論我們的食物是如何過度加工的,以及高品質營養素的可獲得性及其意義。我們並沒有談論所有的毒性。我們只看 Roundup 草甘膦,它對身體中的許多途徑的干擾,人們說,知道,孟山都和現在運行它的公司說這是非常安全的,而這真的不是真的。因此,我認為這是相符的,而我所支持的是,遺憾的是,作為一個個體,你必須成為自己最好的倡導者。你不能依賴某個人,特別是政府,告訴你有沒有權限去做這件事。你認為最好是人們做自己的研究,尋找可靠的信息,對吧?從這裡開始。我的意思是,你們審核了這麼多資料,對人們來說是一個非常安全的地方,可以開始他們的探索。然後生活就是,你透過探索來學習,看看什麼對你最合適。就像你開始一個食譜來烹飪,對吧?但有些人喜歡更鹹的,有些人喜歡更辣的。你得看看什麼最適合你。這就是為什麼我尋求其他人,像我這樣的人,其他醫生,還有其他有經驗的人,他們會說,嘿,我們將幫助你指導你。這就是魔力發生的地方。但說實話,當我們談論健康時,在許多層面上我們並不誠實。我們根本不誠實。我們花了這麼多錢是為了什麼?我們在慢性病方面並沒有取得任何進展。我們沒有產生影響。我們沒有幫助人們過上更好的生活。你知道,醫學在生死攸關的事情上是很棒的。真的很棒。你知道,我在 2020 年 8 月,經歷了可怕的腹痛。我剛從夏威夷回來探望朋友。我試圖自己治療,但失敗了。最終在勞動節的那一天,第二天我痛得厲害。我打電話給我的朋友,他的放射科醫生說,我需要做 CT 掃描。我做了 CT 掃描。他在回辦公室的路上給我打電話。我發現我的肝臟血管中有一個血栓完全阻塞了。我差點死掉。就真的很嚴重。現在必須住院使用抗凝劑。我永遠感激製藥行業,救了我的生命,對吧?但這些相同的藥物可能無法幫助我過上最好的生活,對吧?而且在接受了非常正式的傳統醫療系統的教育之後,這是一個挑戰,這個系統被製藥產業所主導,這是個問題,對吧?我們回顧 Flexner 報告,大約是在 1917 年或 1915 年,研究醫學教育,基本上說,如果你是一所醫學院,而且你不推廣製藥行業的知識,並將替代療法和療法,如脊椎按摩和針灸和營養排除在外,那麼它們不再被算數。而這就是我們所處的境地。我們所看到的,唯有藥物才能讓人們被認為健康,對吧?如果我們要非常誠實地說,這些藥物並沒有讓我們健康。而且在很大程度上,它們甚至不會讓我們變得健康,你知道我意思嗎?因此,我認為是時候了,擁有這樣的論壇來談論這些事情,我支持這麼多其他人談論這些,因為我們需要進行改變,我們需要開始誠實地面對我們所做的事情。我們的健康不會來自醫生告訴我們服用這種藥丸或那種藥水。現在不是這個階段。而更有可能的是,人們會因為與他們的健身教練互動而感到健康,對吧?這就是為什麼這些東西會走入灰色市場或黑市,因為人們真的得到了結果。你知道我的意思嗎?這很遺憾,但是真實的。因此,為了回答你的問題,我認為兩者都是。我認為製藥公司是貪婪的。我認為他們喜歡賺錢,對吧?我認為他們也希望幫助人們,對吧?他們想幫助人們,但這代價不菲。政府在那裡試圖約束這一切,但像大多數事情一樣,政府的行動並不深入,對吧?我認為我們需要誠實地進行這些討論,這並不是威脅,也不是有害的,只是說,嘿,我們怎麼能讓這變得更好?我們怎麼能同意不同意?就從這裡開始。我真的很感謝你的見解。我現在偶爾會依賴處方藥。我不知道,也許我會因為這樣的說法失去一些粉絲,但我有時遇到的情況是,例如在手術後,服用抗生素是有意義的。我不是反對抗生素,對吧?我也不會像吃 M&M 糖一樣隨便吃它們。
    我也相信,嗯,您所說的一切,我大致上都同意。我沒有臨床專業知識或細膩的理解能力來真正理解這些管理機構。這也是我今天問這個問題的原因之一,非常感謝您為我們提供見解。我認為您顯然是一位誠實的傳達者。您從臨床的角度告訴我們您的真實想法,但很明顯,您在這方面也有著廣泛的視野,我們非常感謝您。
    當然。這個播客一直致力於提供對相同事物的多元觀點,今天能夠探討肽、NAD,以及FDA的批准和撤回問題,真是太棒了。您之前提到的幾個觀點我想要結尾來討論。您談到了積極思維。您是醫生而不是心理學家,但您是一位醫生,您的工作是讓人們感覺更好。顯然,在您眾多的才能中,您具有出色的觀察力。關於積極思維,您是怎麼看的?
    有很多神經免疫學數據表明,壓力會使我們生病。如果我們壓力過長、重複太久,其實短期的壓力對我們是有好處的,對吧?有數據顯示,積極的思維可以增強免疫系統等。這非常酷。然而,在臨床上,您對心態和健康的觀察是什麼呢?我認為我們只是觸及了表面,我認為這是影響您生活的最深刻方式,對吧?
    所以我有幾點想說。一個,負面思維從來沒有帶來過好結果。負面思維所產生的任何事物都不會是好的,因為我們每個人在每個決定上都有選擇,因此在我看來,最佳的方式是將這個決定傾向於正面。這並不代表您要虛偽,對吧?人們確實在受苦。人們真的經歷……我的意思是,現在是一段非常有壓力的時期,也許是人類歷史上最有壓力的時期,沒有必要掩蓋這一點,說生活是一片豐收果實,因為對很多人來說並不是這樣。但是我個人和職業上的經驗是,當您開始轉向積極的時候,您會獲得更多的積極性,對吧?所有人,每一個人都有這個機會去做到這一點。有些人,這選擇會更難。他們面對的挑戰和困難情況更大,很多人,但如果我們思考一下,我們沒辦法選擇我們的眼睛顏色。我們也沒辦法選擇我們的家庭。我們也無法選擇我們出生的地方或我們的成長方式,但我們能選擇如何對這些事情做出回應。
    所以我學到了越多的……我能釋放出來的正面情緒永遠不會夠。在我的生活中,永遠不會有足夠的積極性。這真的是最美妙的事情,它永遠無法被奪去,對吧?因此,當我們談論成功、長壽和健康的時候,對我而言,積極性必須成為這一部分,因為積極的心態幾乎可以壓倒一切,真的。而我無法告訴您這是如何在生化或生理基礎上發生的,但我知道這是一種真理。我在心中深知,我越積極,越能影響其他人,播下種子,幫助他們變得更積極。這是我珍惜並熱愛的事情,而這一點沒有得到足夠的討論。作為一名醫生,我們談論的是科學、這項研究和給病人開藥。但其實,真正的價值,在2010年我做出這個決定之前我有自己的診所,我決定不再接受保險,這並不是因為金錢的原因。不是因為我不再有價值,只是每個人花五到七分鐘,也只有三十到四十位病人。我感覺到我只是寫處方並不能實現我的目的。如果我能真的進行交談,了解病人,肽和NAD與此有很大的關係,因為它們是與我建立信任的橋樑,這樣我才能真正幫助他們和個體學會如何變得更加積極,並採取這種姿勢。
    因為最終我們所有人都需要能量,想要能量來找到我們的目的。一旦您找到那個目的,哦,我的天啊,生活變得神奇,因為我們每個人都是獨特的。我們每個人都有不同的DNA結構。上帝給了我們獨特的意義,讓我們能夠發光、貢獻、幫助他人。大多數人對此並不知情,因為他們在痛苦,或疲憊,或其他他們正在經歷的苦難。如果我們能幫助他們走過這一點並幫助他們癒合,這會變得非常美好。這正是我樂於做的。
    說得真好。謝謝您。非常感謝您在臨床實踐中這樣做,幾年前做出這個決定,與您的目的對齊,並且您所擴展的公眾教育工作將提供連結到您的診所和您的公眾教育努力。謝謝您來到這裡,進行這次關於肽和其他化合物及監管機構的公共教育工作,以及關於醫學的領域。同時,我認為我們經常聽取科學家或醫生的意見,而忘記了人性成分,而您所做的以及您的方式真實展現了您的人性。我很感激。這一點真的很明顯。我可以告訴您,我知道您真的關心,並且我知道我們的聽眾和觀眾也能感受到。非常感謝您。在這一領域不斷進步和發展的過程中,請再回來與我們談談。我很樂意。再說一次,我們將提供鏈接,以便人們能找到您以及支持我們今天討論的資源。克雷格,康諾佛醫生,非常感謝您。
    好的,謝謝你,安德魯。
    不,真的,我非常榮幸能在這裡。
    我尊敬並喜愛你正在做的工作和你所發出的光芒,還有你幫助了這麼多人。
    你有如此廣泛的受眾,他們信任你,這太令人驚訝了。
    就像我說的,我每天都能看到人們來找我詢問你所做的事情,並問,嘿,這對我來說是否合適?
    這真的很了不起。我喜歡這樣。
    這就是我們如何變得更好,對吧?
    我們彼此支持。
    我只想感謝你所做的事情,能在這裡真的是一種榮幸,對我來說真的很重要。
    所以謝謝你。
    謝謝。
    我接下來會將這些話銘記在心,回饋給你。
    希望你能再來。
    我感激不已。我感激你。
    謝謝。
    感謝你加入我今天的討論,與克雷格·康諾瓦博士一起了解更多關於他的工作和他的診所,以及找到一些今天節目中討論的內容的鏈接。
    請查看節目說明中的標題。
    如果你想了解更多關於肽的資訊,包括我們今天討論的一些,以及其他一些,請查看我做的關於肽療法的單集連結,該連結在標題中。
    如果你從這個播客中學到了東西或享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。
    這是一個無成本的好方法來支持我們。
    此外,請在Spotify和Apple上訂閱該播客,在Spotify和Apple上,你可以給我們最多五星的評論。
    請檢查在今天節目開始和整個過程中提到的贊助商。
    這是支持這個播客的最佳方式。
    如果你對我有任何問題,或對播客、嘉賓或希望我考慮在Huberman Lab播客中討論的主題有任何意見,請在YouTube的評論區留言。
    我會閱讀所有的評論,對於那些還不知道的人,我有一本新書即將出版。
    這是我第一本書,名為《人體的協議與操作手冊》。
    這是一部我花了超過五年時間撰寫的書,基於超過30年的研究和經驗,涵蓋了從睡眠到運動,再到應對壓力的各種協議,還有與專注和動機相關的協議。
    當然,我會提供這些協議的科學依據。
    這本書現在可以在protocallsbook.com進行預售。
    在那裡你可以找到各種供應商的鏈接,可以選擇你最喜歡的。
    再說一次,這本書名為《人體的協議與操作手冊》。
    如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。
    這包括Instagram、X(前稱Twitter)、Threads、Facebook和LinkedIn。
    在這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些內容與Huberman Lab播客的內容重疊,但許多則與Huberman Lab播客的內容不同。
    再一次,請在所有社交媒體渠道上關注Huberman Lab。
    如果你還沒有訂閱我們的神經網絡新聞稿。
    我們的神經網絡新聞稿是一個無成本的月度新聞稿,包含播客摘要以及以簡短的一到三頁PDF形式的協議。
    這些協議PDF包括關於神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善睡眠、故意暴露於寒冷和熱等主題。
    我們有一個基礎健身協議,描述了一個包括心血管訓練和阻力訓練的模板例行作業,從科學上有充分的支持,並且所有這些也是完全無成本的。
    要訂閱,只需訪問HubermanLab.com。
    前往右上角的菜單選項,向下滾動到新聞稿並提供你的電子郵件。
    我必須強調,我們不會將你的電子郵件分享給任何人。
    再次感謝你參加我今天與克雷格·康諾瓦博士的討論。
    最後但並非不重要,感謝你對科學的興趣。
    [音樂]

    In this episode, Dr. Craig Koniver, M.D., a board-certified physician trained at Brown University and Thomas Jefferson University, discusses the therapeutic application of peptides and hormones for enhancing physical and mental health and performance.

    We explore GLP-1 analogs for weight loss, BPC-157 for wound healing and reducing inflammation, as well as peptides that increase growth hormone, improve REM sleep, and enhance cognitive function. We also cover testosterone therapy, NAD, NMN, and NR supplementation, methylene blue for mitochondrial health, stem cell therapies, and supplements such as CoEnzyme Q10 and methylated B vitamins.

    Additionally, we discuss effective dosages, sourcing, safety considerations, and the importance of working with knowledgeable physicians. Whether you’re currently using peptides or exogenous hormones, or simply curious about their potential benefits and risks, this episode provides the scientific rationale behind how peptides function, their potential to enhance mental and physical health, and how they can optimize performance.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    Joovv: https://joovv.com/huberman

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Craig Koniver

    00:04:52 Sponsors: Joovv & BetterHelp

    00:07:40 What is a Peptide?

    00:09:37 GLP-1 Agonists, Semaglutide Weight Loss, Brain Health

    00:15:49 GLP-1 Microdoses, Muscle Loss; Inflammation

    00:18:43 BPC-157, Inflammation

    00:23:27 BPC-157, Injection & Oral Forms; Injury Repair

    00:28:43 Sourcing, Anabolic Steroids, Testosterone

    00:34:48 Black & Gray Market, Compounding Pharmacies, Purity

    00:38:20 Sponsor: AG1

    00:39:51 Partnering with a Physician, LPS

    00:43:00 BPC-157, Pentadeca Arginate (PDA); Side Effects & Doses

    00:46:35 Ipamorelin, GHRP-6, Sleep, Appetite; Tool: Sleep & Growth Hormone

    00:54:17 Tesamorelin, Sermorelin, CJC-1295; Stacking Peptides

    00:58:45 Sponsor: Function & Eight Sleep

    01:01:54 Coenzyme Q10 (CoQ10), Mitochondrial Health

    01:05:16 Prescriptions, Physicians & Trust

    01:14:09 Agency in Your Health

    01:17:13 MK-677, Appetite

    01:19:32 Hexarelin; Growth Hormone Secretagogues Dosing

    01:21:10 Methylated B Vitamins, Homocysteine

    01:24:47 Peptides for Sleep, Pinealon, Epitalon

    01:31:03 Glycine, Liver Detoxification; Dosage

    01:37:19 GLP-1, Compounding Pharmacies

    01:39:03 Stem Cell Therapy, PRP

    01:41:18 Thymosin Alpha-1, Cerebrolysin & Brain Health

    01:44:17 Peptides for Cognitive Function, Methylene Blue, Doses

    01:50:20 Covid, NAD Infusion, NMN & NR Supplements

    01:57:13 Nutritional Deficiencies; NAD Dose & Regimen, NMN & NR

    02:07:53 PT-141, Vyleesi, Libido; Nausea

    02:10:57 FDA Approval & Removal, Pharmaceutical Companies

    02:20:17 Positivity, Mindset & Health

    02:26:23 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Charan Ranganath: How to Improve Memory & Focus Using Science Protocols

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:07 for everyday life.
    0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:18 My guest today is Dr. Charn Ranganath.
    0:00:23 Dr. Charn Ranganath is a professor of psychology and neuroscience at the University of California,
    0:00:24 Davis.
    0:00:28 He is one of the world’s leading researchers in the topic of human memory.
    0:00:32 And memory, of course, is an essential component to our entire lives.
    0:00:35 Memory isn’t just important for remembering things that we learn.
    0:00:41 It’s also vitally important for setting the context of our entire life, meaning only by
    0:00:46 understanding where we come from, who we were, and who we are currently, can we frame what
    0:00:51 we want to do in the next moments, the next day, the next years, and indeed for the rest
    0:00:52 of our life.
    0:00:56 This is why, for instance, that people who have deficits in memory, either due to brain
    0:01:01 damage or due to age-related cognitive decline or diseases like Alzheimer’s dementia, suffer
    0:01:06 so much, not just in terms of not being able to remember things for sake of daily tasks,
    0:01:11 but also for sake of placing themselves in the larger context of their life.
    0:01:15 Recognizing family members isn’t just about being able to relate to those family members
    0:01:16 on a day-to-day basis.
    0:01:21 It’s also about understanding the full context of all one’s memories with those people and
    0:01:26 what meaning a given interaction brings to any of life’s experiences.
    0:01:29 So today, you’re going to learn how memory works.
    0:01:31 You’re going to learn about things like deja vu.
    0:01:35 You’re going to learn ways to offset age-related cognitive decline, what the research really
    0:01:39 says about that, and ways to prevent things like Alzheimer’s dementia.
    0:01:45 We also talk about ADHD or Attention Deficit Hyperactivity Disorder, and Dr. Ranganath shares
    0:01:50 his own experience with ADHD, how it relates to memory, and the tools that he has used in
    0:01:53 order to combat his own ADHD.
    0:01:58 Dr. Ranganath has an exquisite ability to describe research studies in clear terms and
    0:02:03 to combine that with his own narrative and life experience in a way that really frames
    0:02:06 for you practical tools that you can apply in your daily life.
    0:02:10 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:11 and research roles at Stanford.
    0:02:15 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:19 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:23 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:24 Our first sponsor is David.
    0:02:27 David makes a protein bar unlike any other.
    0:02:32 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
    0:02:38 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
    0:02:41 This is 50% higher than the next closest protein bar.
    0:02:44 These bars from David also taste incredible.
    0:02:48 My favorite bar is the cake-flavored one, but then again I also like the chocolate-flavored
    0:02:49 one, and I like the berry-flavored one.
    0:02:51 Basically, I like all the flavors.
    0:02:53 They’re all incredibly delicious.
    0:02:56 Now, for me personally, I try to get most of my calories from Whole Foods.
    0:03:01 However, when I’m in a rush or I’m away from home or I’m just looking for a quick afternoon
    0:03:05 snack, I often find that I’m looking for a high-quality protein source.
    0:03:10 With David, I’m able to get 28 grams of high-quality protein with the calories of a snack, which
    0:03:15 makes it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight,
    0:03:18 and it allows me to do so without taking on an excess of calories.
    0:03:23 Again, I focus on getting most of my food from Whole Foods sources throughout the day,
    0:03:26 but I typically eat a David bar in the late afternoon when I get hungry between lunch and
    0:03:31 dinner, sometimes also mid-morning if I get hungry then, and sometimes I’ll use it as
    0:03:33 a meal replacement, although not a complete meal replacement.
    0:03:37 It can get me to the next meal, so if I need to eat in a couple of hours, but I’m really
    0:03:39 hungry, I’ll eat a David bar.
    0:03:40 As I mentioned before, they are incredibly delicious.
    0:03:42 In fact, they’re surprisingly delicious.
    0:03:44 Even the consistency is great.
    0:03:48 It’s more like a cookie consistency, kind of a chewy cookie consistency, which is unlike
    0:03:50 other bars, which I tend to kind of saturate on.
    0:03:53 I was never a big fan of bars until I discovered David bars.
    0:03:56 If you give them a try, you’ll know what I mean.
    0:03:59 So if you’d like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
    0:04:04 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
    0:04:07 Today’s episode is also brought to us by Levels.
    0:04:10 Levels is a program that lets you see how different foods affect your health by giving
    0:04:14 you real-time feedback on your diet using a continuous glucose monitor.
    0:04:18 One of the most important factors in both your short and long-term health and your energy
    0:04:22 levels each day is your body’s ability to manage blood glucose.
    0:04:26 To maintain energy and focus throughout the day, you want to keep your blood glucose levels
    0:04:29 steady without big spikes or crashes.
    0:04:33 I first started using Levels about three years ago as a way to understand how different foods
    0:04:35 impact my blood glucose levels.
    0:04:40 It’s proven incredibly informative for determining what food choices I make, when best to time
    0:04:45 my food intake around things like workouts, both cardiovascular training versus resistance
    0:04:49 training, and when and what to eat close to sleep or not so close to sleep when I wake
    0:04:52 up in the morning if I’m fasting or breaking a fast, et cetera.
    0:04:56 Indeed, using Levels has helped me shape my entire schedule so I have more energy, more
    0:05:00 cognitive focus, my workouts are better, my sleep is better.
    0:05:04 Everything got better when I understood how different things, especially food, were impacting
    0:05:06 my blood glucose levels.
    0:05:10 So if you’re interested in learning more about Levels and trying a CGM yourself, you can
    0:05:12 go to levels.link/huberman.
    0:05:16 Right now, Levels is also offering an additional two free months of membership.
    0:05:23 Again, that’s levels.link/huberman to try their new sensor and two free months of membership.
    0:05:27 Today’s episode is also brought to us by Waking Up.
    0:05:31 Waking Up is a meditation app that offers hundreds of guided meditation programs, mindfulness
    0:05:34 trainings, yoga-needra sessions, and more.
    0:05:38 I started practicing meditation when I was about 15 years old, and it made a profound
    0:05:40 impact on my life.
    0:05:44 And by now, there are thousands of quality peer-reviewed studies that emphasize how useful
    0:05:49 mindfulness meditation can be for improving our focus, managing stress and anxiety, improving
    0:05:51 our mood, and much more.
    0:05:55 In recent years, I started using the Waking Up app for my meditations because I find it
    0:05:59 to be a terrific resource for allowing me to really be consistent with my meditation
    0:06:00 practice.
    0:06:04 Many people start a meditation practice and experience some benefits, but many people
    0:06:07 also have challenges keeping up with that practice.
    0:06:10 What I and so many other people love about the Waking Up app is that it has a lot of
    0:06:15 different meditations to choose from, and those meditations are of different durations.
    0:06:19 So it makes it very easy to keep up with your meditation practice, both from the perspective
    0:06:20 of novelty.
    0:06:21 You never get tired of those meditations.
    0:06:25 There’s always something new to explore and to learn about yourself and about the effectiveness
    0:06:27 of meditation.
    0:06:31 And you can always fit meditation into your schedule, even if you only have two or three
    0:06:33 minutes per day in which to meditate.
    0:06:38 If you’d like to try the Waking Up app, please go to wakingup.com/huberman, where you can
    0:06:40 access a free 30-day trial.
    0:06:45 Again, that’s wakingup.com/huberman to access a free 30-day trial.
    0:06:48 And now for my discussion with Dr. Charn Ranganath.
    0:06:51 Dr. Charn Ranganath, welcome.
    0:06:52 Thank you.
    0:06:54 Speaking of memory, we go way back.
    0:06:55 We do.
    0:06:56 We do.
    0:07:02 I was a graduate student when you were first hired as an assistant professor, which for
    0:07:07 those that aren’t familiar with the academic nomenclature and trajectories, assistant professors
    0:07:14 are professors that have not yet received tenure, but now, of course, you’re a full professor.
    0:07:21 And you are a world expert in memory, something that I think occupies the minds of all of us,
    0:07:23 even if we’re not trying.
    0:07:29 So that’s actually the segue to my first question, which is as we move through our day, how much
    0:07:36 of our cognition, our perception, is focused on things that are happening in the present
    0:07:42 as opposed to being driven by prior memories?
    0:07:47 Studies have ever been done that evaluate how often our brain switches to thoughts about
    0:07:48 the past.
    0:07:50 Of course, we learn about things that are in our present.
    0:07:53 I know this is a cup because I was taught that at some point.
    0:08:00 But what I’m referring to is how much of our thinking on a day-to-day basis is literally
    0:08:01 in the past.
    0:08:02 Well, it’s interesting.
    0:08:05 I mean, first of all, it’s a great question to start off with.
    0:08:10 And it’s interesting because I actually don’t think memory is about the past.
    0:08:13 I think memory is about the present and the future.
    0:08:18 It’s about taking selectively what you need from the past to make sense of the present
    0:08:21 and to project to the future.
    0:08:23 I know you’re a vision guy, right?
    0:08:26 And so if you look at people’s just eye movements, right?
    0:08:31 The first time I came into this room, I’m sure– I wasn’t aware of it.
    0:08:33 But I’m sure my eyes were going all over the place.
    0:08:37 Now if I came back to visit, you say if you’re like, oh, that was an awesome interview or
    0:08:38 whatever, right?
    0:08:39 Hopefully.
    0:08:40 But maybe not.
    0:08:41 But let’s say I do, right?
    0:08:42 Chances are.
    0:08:43 Yeah.
    0:08:46 So I go and my eyes will probably go right to the Rick Rubin photo, then I’ll go right
    0:08:50 to something out to the espresso machine.
    0:08:55 And so my memory allows me to make predictions about where things are.
    0:09:00 And it’s almost pre-conscious so that it’s happening without our awareness.
    0:09:02 And it’s like confirmatory.
    0:09:06 We’re grabbing the important stuff and making sure everything’s where it’s supposed to be.
    0:09:10 And you can see this play out in phenomena also like change blindness.
    0:09:12 That’s a little bit of a different phenomena.
    0:09:17 But basically in change blindness, there’s a famous example where they show a video of
    0:09:21 people playing basketball and they’re passing the ball back and forth.
    0:09:24 And then this guy in a gorilla costume just walks behind them.
    0:09:30 And about, I think it’s 40% of the people who watch this video don’t see the gorilla.
    0:09:34 And the reason is, is that you’re generating these serious expectations about what’s in
    0:09:35 front of you.
    0:09:39 And so you’re not literally seeing what’s in front of you.
    0:09:45 You are creating an internal model, a simulation really of what the outside world is.
    0:09:50 And memory, whether it’s semantic memory, which we’ll talk about, I’m sure, your knowledge
    0:09:52 about the world, like the cup thing.
    0:09:56 If it’s episodic memory, which is your memory of what happened, let’s say just a minute
    0:10:02 ago, it’s all coming into play in terms of your sense of where you are, right?
    0:10:06 If I just ask you what day is it, you will use episodic memory for that.
    0:10:09 Tomorrow morning, I’m going to wake up in a hotel room.
    0:10:15 If I don’t have episodic memory, I will freak out because I’ll be like, where am I?
    0:10:16 Did I get kidnapped?
    0:10:17 Why am I here?
    0:10:20 And that’s really the experience of people with memory disorders.
    0:10:26 I mean, they have to be in really familiar environments because it’s frightening otherwise.
    0:10:33 So even, I wouldn’t necessarily say that we were never seeing the present course we are,
    0:10:34 right?
    0:10:41 But our understanding of the present is so informed by the past that it allows us both
    0:10:47 to focus on what’s important, what’s non-redundant with what we already know, and it also allows
    0:10:53 us to detect surprises and find out the things that are unexpected and grab the most informative
    0:10:55 stuff as well.
    0:10:57 Yesterday, I took a brief nap in the afternoon.
    0:11:01 I do this practice of non-sleep deep rest in the afternoon.
    0:11:04 Have you teach this to me sometime?
    0:11:10 It’s very restorative for mental and physical energy, I find, but I fell asleep toward the
    0:11:11 end of it.
    0:11:18 And when I woke up, I was in a dark room, but I didn’t know where I was for about, felt
    0:11:24 like 10, 15 seconds, somewhat scary, but I had forgotten that I was in my solo studio.
    0:11:29 I had turned the room lights down.
    0:11:34 What is it when we have these lapses of memory as we emerge from sleep or sometimes if one
    0:11:40 has been severely jet lagged, you can experience this disorientation of place.
    0:11:41 Do we know what that is?
    0:11:47 Well, a lot of your sense of where you are comes from episodic memory.
    0:11:51 Now, there’s a school of thought that says that episodic memory, which is your ability
    0:11:56 to remember past events, comes from your ability to understand where you are.
    0:12:00 We have some interesting data from sea lions, actually, that speaks to this issue.
    0:12:01 Sea lions?
    0:12:02 Sea lions, yeah.
    0:12:03 Okay, we’ll get back to that.
    0:12:04 We’ll get back to the sea lions.
    0:12:10 I would argue that to remember where you are when you first get up, you have to engage
    0:12:12 in an active episodic memory retrieval.
    0:12:16 That is, you have to figure out, well, how did I get here?
    0:12:21 And that takes a moment, orienting yourself takes a moment, because it’s a little bit
    0:12:24 of a controlled memory search, right?
    0:12:29 It’s not something that’s in front of you that reminds you of where you are initially.
    0:12:33 And you’re also in this little bit of a fog when you wake up.
    0:12:37 I don’t know enough about sleep to say, but I would suspect that people probably are in
    0:12:43 some kind of stage one-ish or just high alpha.
    0:12:48 These brain waves that are very much associated with groggy-ness as you’re getting up, neuromodulators
    0:12:50 are probably super low.
    0:12:53 Not much epinephrine, not much adrenaline.
    0:12:54 Yeah, exactly.
    0:13:00 And so that’s going to lead you to really be slow in doing that memory retrieval that
    0:13:02 you need to orient yourself.
    0:13:07 So like in the clinic, if you want to understand whether someone has a memory disorder, one
    0:13:12 of the simplest things is to ask them what day of the week is, what month is it?
    0:13:13 Who’s the president?
    0:13:14 Who’s the president?
    0:13:15 Yeah.
    0:13:17 Right now that’s a loaded question.
    0:13:22 It depends on what time of year relative to the election you ask, right?
    0:13:23 Very interesting.
    0:13:29 I’m curious also why it is that most all of us have a stable representation of who we
    0:13:30 are.
    0:13:36 So my understanding is that even people with very severe memory deficits don’t wake up
    0:13:43 in the morning and wonder who am I or who is this person in this body, that somehow we
    0:13:48 remember that we have a self, that we are separate from other selves, that that kind
    0:13:50 of knowledge might be innate.
    0:13:55 We might be born with it and that the representation of self in memory is very stable.
    0:13:56 Is that true?
    0:13:58 Well, here’s what I’ll say.
    0:14:02 It’s a really interesting and complex question.
    0:14:05 You always talk to a side to see that it’s complicated.
    0:14:10 But I’ll give you as simple of a thing as I can, which is, so if you look at patients
    0:14:15 with amnesia, so they have a memory disorder where they can’t form new memories, they have
    0:14:17 a sense of who they are, as you mentioned, right?
    0:14:20 It’s not like they don’t know who they are.
    0:14:25 And I mean like they know their names, they know their biographies and so forth.
    0:14:30 But what happens is at the time, let’s say if you had gone swimming and you nearly drowned,
    0:14:37 you had a hypoxia incident or a cardiac arrest or you had like a traumatic brain injury,
    0:14:40 severe memory deficit, right?
    0:14:45 Your sense of self doesn’t update, it gets kind of stuck.
    0:14:51 And so there is kind of a sense of looking and not expecting yourself to be as old as
    0:14:57 you used to be, as you are, because like you’re stuck in your sense of who you were.
    0:15:02 And I do think, I talked my good friend Rick Robbins at Davis as a personality psychologist
    0:15:05 and he studies the development of personality.
    0:15:09 And it does develop, you know, it kind of stabilizes in these adolescent years.
    0:15:13 And that’s actually also interestingly related to memory.
    0:15:14 But it does change.
    0:15:16 People do change in really interesting ways.
    0:15:21 So one thing is that people grow more optimistic on average as they get older.
    0:15:23 Is that right?
    0:15:24 Yeah.
    0:15:25 Yeah, that’s true.
    0:15:28 So Laura Karstensen, your colleague at Stanford actually has done some really cool work on
    0:15:29 that topic.
    0:15:33 They become more optimistic and yet I would argue that we become more quote unquote set
    0:15:40 in our ways because neuroplasticity, the ability to reshape our neural circuits diminishes
    0:15:41 with age.
    0:15:44 Well, you know, so I think that’s overdone a little bit.
    0:15:45 I think you’re right.
    0:15:52 You know, you definitely see less dopamine activity, for instance, as people get older.
    0:15:59 But what I’ll say is that people have gobs, if you have a healthy aging person, they have
    0:16:01 gobs of neural plasticity.
    0:16:05 But often what happens is, yeah, you get stuck in your ways and that could be related to a
    0:16:06 few things.
    0:16:10 One is that you get changes in the prefrontal cortex and that leads you to be less cognitively
    0:16:12 flexible.
    0:16:18 It can be also because people just build up so much prior knowledge about the world that
    0:16:22 it just becomes kind of ingrained that this is the way it is and it’s harder to be surprised.
    0:16:25 I mean, you kind of see this with old scientists, right?
    0:16:28 They go like, nothing’s new.
    0:16:32 Everything’s been discovered in 1960 and nothing new has happened since then.
    0:16:35 And by the way, for folks listening who are considering a career in science, nothing could
    0:16:37 be further from the truth.
    0:16:42 In fact, prior to recording, you told me a saying that I’ve never heard before.
    0:16:45 I don’t know if it’s cynical or optimistic.
    0:16:51 But if I recall the quote that Dr. Ranganath passed along, which does not come from him,
    0:16:57 it descends from somebody else, not to be named, is that, quote, “Science progresses one funeral
    0:16:58 at a time.”
    0:17:02 A very, very actually very interesting statement.
    0:17:05 It could be examined from a number of directions.
    0:17:06 But I agree.
    0:17:07 I agree.
    0:17:11 It’s wonderful, let’s call them aged scientists with tremendous knowledge and excitement.
    0:17:17 I mean, one only has to listen to the Nobel Prize winner, Richard Axel, talk about his
    0:17:21 love of olfaction and perception, and that you can sense his delight and he’s getting
    0:17:22 up there.
    0:17:23 Sorry, Richard, but it’s true.
    0:17:24 He’s in his 70s.
    0:17:27 Hopefully he’ll live a very long time.
    0:17:31 And certainly science progressed as a consequence of him being alive and working on the olfactory
    0:17:32 system.
    0:17:36 But I think what you’re referring to is really important.
    0:17:38 Maybe it doesn’t necessarily shut down as we age.
    0:17:43 It might even stay open to the same degree as early adulthood.
    0:17:47 But if I understand what you’re saying correctly, you believe that it’s because people tend
    0:17:54 to seek out less new knowledge as opposed to lacking the ability to create new knowledge.
    0:17:57 I believe that’s true, but that’s an opinion.
    0:18:01 I don’t have data on that per se, but someone’s probably looked at this.
    0:18:07 But that would be my sense is that a lot of what happens with the way people’s lives
    0:18:12 play out as they get older have to do with their environment and their experience.
    0:18:18 And that’s not to say that, I mean, yes, neuroplasticity does change as you get older, but it doesn’t
    0:18:22 account for the degree to which sometimes people can get stuck and set in their ways.
    0:18:27 You know, your example of the scientist is such a beautiful example because I look at
    0:18:31 the scientists who don’t get stuck in their ways, right?
    0:18:34 And they constantly challenge their beliefs.
    0:18:39 They surround themselves with a diverse group of people who stimulate them.
    0:18:42 And they’re also open to prediction error.
    0:18:48 That is, they’re open to saying something could be violating my knowledge of the world
    0:18:50 or my understanding of the way world works.
    0:18:52 So here’s just an example.
    0:18:55 I know I’m going to be free associated all over the place.
    0:18:56 Please.
    0:19:00 But it’s like, what are the coolest studies that we ever did?
    0:19:03 And I totally credit my postdoc, Matthias Gruber, for this.
    0:19:08 He came into my lab, originally German, came in from University College London.
    0:19:11 And he told me he wanted to study curiosity and its effect on my mind.
    0:19:14 I’m like, this is just, I am being totally closed minded.
    0:19:16 And I said, this is just a dumb topic.
    0:19:21 You know, it’s, everybody knows if you’re curious about something, you’ll remember it
    0:19:22 better.
    0:19:23 This is because you’re interested, right?
    0:19:25 So he said, no, no, no, this is really interesting.
    0:19:29 And so he did this experiment and I got on board with it.
    0:19:33 I mean, we really kind of collectively, it was just this beautiful thing where I was
    0:19:35 exposed to something new and I got excited about it.
    0:19:38 And so the idea was we would give people these trivia questions.
    0:19:40 And so it’s kind of like a pub quiz, right?
    0:19:41 You sit in a pub quiz.
    0:19:45 Sometimes you get a question and it’s like, I don’t know the answer.
    0:19:46 Sometimes you get it.
    0:19:47 You know, I know it.
    0:19:48 Sometimes you go, I don’t know.
    0:19:52 But God, I really need to know the answer to this and you get this itch, right?
    0:19:54 Or sometimes you’re listeners.
    0:19:58 I mean, they’re probably very curious people and that’s why they listen to this and maybe
    0:20:02 some of them go to your show notes afterwards because they want to learn more, right?
    0:20:07 So we actually scan people’s brains using functional MRI.
    0:20:10 And so we scan them when they get questions.
    0:20:15 And sometimes they had said, I’m really curious to find out the answer to these questions.
    0:20:17 Sometimes they weren’t curious.
    0:20:21 And then we make them wait about eight seconds and then, or 10 seconds, I think it was something
    0:20:22 like that.
    0:20:23 And then we show them the answer.
    0:20:27 So they’re kind of in suspense, kind of like you’re watching like Breaking Bad or something
    0:20:28 back in the day.
    0:20:29 People at commercials.
    0:20:32 And so you’re like, oh, no, I got to find out what’s going to happen to Walt, right?
    0:20:33 So you’re in suspense.
    0:20:34 You need to know the answer to this.
    0:20:35 Or you don’t care.
    0:20:38 It’s sometimes you just don’t care, you’re just sitting around.
    0:20:42 So we show a little face and we say, hey, how likely is it you think this person knows
    0:20:43 the answer to the question?
    0:20:48 Now, this is a totally dumb thing to do because they don’t know this person.
    0:20:50 They’re just looking at a face.
    0:20:52 They’re just making some arbitrary decision.
    0:20:57 But I’ll get to why we did that because that was, I think, the coolest part of the experiment.
    0:21:00 But let’s first get back to the trivia question.
    0:21:08 So we found that when we looked at brain activity, when we give people the question, right afterwards,
    0:21:14 there is a burst of activity throughout the so-called reward circuit of the brain.
    0:21:18 There’s a serious, it’s not really a reward circuit, as we’ve discussed offline.
    0:21:22 It’s really these areas of the brain that process the neurotransmitter dopamine.
    0:21:26 And unlike many other neuromodulators of school, all over the place, dopamine is much more
    0:21:28 restricted in its effect.
    0:21:33 And so in the midbrain near the ventral tegmental area, I’m geeking out on this.
    0:21:37 No, we’ve talked about that in this podcast as a particular, I think the key statement
    0:21:41 that you made that people should hold on to as we progress through this is that dopamine
    0:21:42 is not dumped everywhere.
    0:21:44 It’s not sprinkled all over the brain.
    0:21:49 It’s released in fairly restricted sites in order to drive particular processes.
    0:21:50 That’s right.
    0:21:51 That’s sufficient for now.
    0:21:58 And so when we look at functional MRI, we can’t measure dopamine, but what we see is activity
    0:22:03 in the dopaminergic midbrain area, meaning the area of the brain around the midbrain.
    0:22:07 And you see it in the nucleus accumbens or what’s called the ventral stratum, which is
    0:22:11 another area that’s super high dopamine reward processing area.
    0:22:17 The more curious people are, like on a one to six scale, the more activity you see.
    0:22:20 It’s just like this beautiful relationship, right?
    0:22:23 And it’s not driven by the answer.
    0:22:26 Now there’s a reason we probably didn’t get it for the answer, but it’s driven by the
    0:22:27 question.
    0:22:30 So it’s not like they’re like, Oh, I learned something new.
    0:22:33 It’s like, I want to get this knowledge.
    0:22:36 And so that’s part one of the story.
    0:22:42 Part two of the story is we show that face right after the question.
    0:22:47 And if people are curious to find the answer to the question, they get a bump in memory
    0:22:51 for the faces, relative to if they’re not curious.
    0:22:56 Now the faces have nothing to do with the trivia question, but it’s being in that curious
    0:23:01 state that drives the dopaminergic activity in the midbrain.
    0:23:04 So there’s a whole lot of other studies, findings from that study.
    0:23:11 But basically, I think, you know, sometimes you do a lot of studies, and I published like
    0:23:17 under an 80 study, so I’m trying to remember the exact, I think it was like functional connectivity
    0:23:24 between the hippocampus and the red brain during the face was predicting better memory
    0:23:26 for these faces in general, something like that.
    0:23:28 We can put a link to the paper, of course, in the show note captures.
    0:23:34 So let me make sure I understand that when people are prompted with a question, that drives
    0:23:35 the release of dopamine.
    0:23:40 The amount of dopamine is proportional to how curious they are to get the answer to that
    0:23:42 particular question.
    0:23:49 And then the dopamine itself, if elevated because they are very curious, can increase
    0:23:52 the probability that they will remember the answer.
    0:23:56 It creates a milieu, an environment for better memory.
    0:24:01 But that can confuse us and make us think that dopamine improves our memory, but it’s
    0:24:06 that curiosity increases dopamine, which increases the capacity to store information that comes
    0:24:09 subsequent to curiosity.
    0:24:12 No synopsis, but I’ll do two cheerful amendments.
    0:24:17 One is, technically, we’re not measuring dopamine, so I have to be very clear about that.
    0:24:23 This is bold signal, meaning it’s metabolic activity, but it’s following all the usual
    0:24:26 suspects of where you’d expect it to be.
    0:24:32 The second thing is, I do think that dopamine is playing a part, and I mean, it definitely
    0:24:34 facilitates plasticity.
    0:24:38 So I do think it helps in learning the answer, for sure.
    0:24:42 And there’s a whole theory called synaptic tagging, which basically says that if you
    0:24:46 just release a bunch of dopamine, and then you have these potentiated synapses that you
    0:24:51 can dry plasticity in those synapses, even if it’s not happening at the same time.
    0:24:57 But what’s really cool is the face has nothing to do with the trivia question.
    0:25:02 The theory that we have is when you get that bump in dopamine activity, you’re motivated,
    0:25:08 you’re energized to get the answer, and you’re driven towards the state of plasticity.
    0:25:14 And now giving you something has nothing to do with this question, and boom, you got it.
    0:25:22 So when people ask me, and they ask me a lot, how best to elevate their brain dopamine,
    0:25:29 one reasonable answer based on this study is curiosity, to engage curiosity.
    0:25:32 Do you know the quote by Dorothy Parker?
    0:25:34 The cure for boredom is curiosity.
    0:25:37 There is no cure for curiosity.
    0:25:39 I believe it was Dorothy Parker.
    0:25:40 I love that.
    0:25:45 If it wasn’t, I’m sure we’ll find out quickly in the comments on YouTube.
    0:25:48 Older people show the effect just as much as younger people do.
    0:25:51 Kids show it just as much as older people do.
    0:25:53 It’s just something that sticks around.
    0:25:59 So speaking to your point, if you are surrounding yourself with things that will stimulate your
    0:26:03 curiosity, and if you’re open to that curiosity, and we could talk about knowledge gaps and
    0:26:08 all these things that stimulate curiosity, novelty is another one.
    0:26:13 Richard Morris has some beautiful data on this with rats, but Emre Duzel and I, too,
    0:26:18 have some data with humans, surprise, all of these things, I have a little chapter in
    0:26:21 my book on this, drive that system.
    0:26:23 So the dopamine system.
    0:26:29 So basically, if you expose yourself to opportunities to be proven wrong, you expose yourself to
    0:26:36 new people, places, situations, and you allow yourself to be energized by these things and
    0:26:40 not be scared and anxious, not be like, “Oh, this person’s saying something that I disagree
    0:26:41 with.
    0:26:42 I can’t deal with this.”
    0:26:44 Or, “Oh, we figured this out 30 years ago.
    0:26:46 We don’t need, nothing’s new here.”
    0:26:52 If you can be open to that, I would argue that you’re going to be engaging lots of plasticity
    0:26:55 and that’s something that’s preserved in old age.
    0:27:02 Finally, we had one of the world’s experts on romantic relationships on this podcast,
    0:27:04 Esther Perrell, to be specific.
    0:27:08 And we talked about a lot of things related to romantic relationships, but she said that
    0:27:15 one of the most sustaining factors for romantic relationships over long periods of time is
    0:27:19 a sense of curiosity, both about the other person, but also about oneself and how one
    0:27:24 changes in the context of the relationship and also curiosity about where the relationship
    0:27:28 could eventually go, where one to continue to invest in it.
    0:27:32 So this word of curiosity seems to be a resounding theme.
    0:27:37 I’m struck by, although it makes total sense, that curiosity would drive dopamine release
    0:27:43 in these pathways, that novelty would drive dopamine release in these pathways, and that
    0:27:48 also in the physical realm, dopamine is so important for physical movement.
    0:27:50 I don’t think this is a coincidence, right?
    0:27:56 Somehow evolution organized this neuromodulator dopamine to be involved the way I think about
    0:28:02 it is in both a physical movement, it’s required for it in fact, as well as cognitive movement.
    0:28:07 What we’re really talking about is cognitive forward movement, if there is such a thing.
    0:28:12 Is there a, we’re both neuroscientists, but you’re the memory researcher, is there sort
    0:28:18 of a word or a framework for thinking about cognitive movement forward, meaning as opposed
    0:28:24 to just recycling past ideas and memories, the notion of taking memories and actually
    0:28:28 putting them, as you said earlier, into the present to anticipate the future.
    0:28:30 Actually forward mental movement.
    0:28:33 Huh, that’s a really interesting question.
    0:28:38 Well, first of all, I want to be careful and not to say dopamine does this because it’s
    0:28:40 going to, you’re all, it’s a trap, right?
    0:28:46 Well, to be clear, you observe heightened activity in a, in a dopaminergic circuit.
    0:28:51 So the idea that it would not involve dopamine is a bit of a stretch, but you didn’t directly
    0:28:52 show that it was dopamine.
    0:28:53 Yeah, yeah, yeah.
    0:28:54 So you’re being very exact.
    0:28:59 I wouldn’t be exact and just say that assigning a single function to a chemical is, you know,
    0:29:00 risky.
    0:29:02 But that said, I do believe there’s a link.
    0:29:06 One of the things that you see is in Parkinson’s disease, dopaminergic neurotransmitter mission
    0:29:08 is shot.
    0:29:12 And depression is also a symptom of Parkinson’s disease.
    0:29:14 It’s quite a severe one, in fact.
    0:29:21 And so what I think one theory goes is that dopamine energizes us to seek rewards or to
    0:29:23 seek information, right?
    0:29:27 So a big part of movement is you move to get something.
    0:29:29 It’s approach, right?
    0:29:34 They talk about approach and avoidance as basic kind of things that you want to program.
    0:29:39 And so a person with Parkinson’s disease has a problem with willful movement, tremors
    0:29:41 and stuff too.
    0:29:47 But I think that dopamine is involved in this kind of energizing you to move.
    0:29:51 I think it’s involved in energizing you to seek information.
    0:29:55 I think it’s involved in energizing you to seek rewards.
    0:29:59 And so I do think there’s some kind of a common pathway there.
    0:30:03 And it speaks to this issue of the difference which you’ve talked about, and I talk about
    0:30:06 a lot, is wanting versus liking.
    0:30:10 And so Kent Barrage at Michigan is a great work on this recently.
    0:30:13 Problems and gobs of manipulations of dopamine activity.
    0:30:18 And what he finds as an animal, let’s say that it’s deprived of dopamine, it will go
    0:30:21 for rewards just fine.
    0:30:23 It just won’t work for them.
    0:30:26 It won’t do the work that you need to get a reward.
    0:30:28 But if you just put it in front of them, they’ll take it.
    0:30:35 So what dopamine, it is heavily involved with these opioid systems that does drive reward
    0:30:39 responses, and it’s heavily involved in learning about rewards.
    0:30:44 And that’s why you get a big dopaminergic bump when an animal gets a reward.
    0:30:47 Because you’re learning about the reward and what predicted the reward.
    0:30:50 There’s a little bit of a credit assignment process that takes place.
    0:30:56 Well, what’s interesting is you get this too with actually my colleague at Davis, Brian
    0:31:00 Wilchin, some beautiful work where he’s looked at trace conditioning, which is when you have
    0:31:05 like a, let’s say if you play a tone and you wait a long time, and then the animal gets
    0:31:06 a shock, right?
    0:31:13 And so what you find is is that the animal learns to be afraid of the tone.
    0:31:18 But it’s such a long time in his thing, I think it’s on the order of 10 seconds or above.
    0:31:24 The animal has to be somehow doing something to be able to blame that tone for getting
    0:31:26 shocked, right?
    0:31:32 And so what he found was that there’s this burst of dopamine activity in the locus ruleus,
    0:31:34 which is actually known for norepinephrine.
    0:31:38 But there’s really cool work on dopamine in the LC now, modulating hippocampus.
    0:31:40 Sorry to get all nerdy here.
    0:31:43 No, no, no, trust me, this audience likes nerdy.
    0:31:45 I think that’s part of why they’re listening.
    0:31:51 A locus ruleus is just an area of the brain that tends to sprinkler large brain areas
    0:31:56 with epinephrine, which is, or norepinephrine, noradrenaline for alertness, so somewhat distinct
    0:31:57 from the dopamine system.
    0:31:59 But you’re telling us it can also release dopamine?
    0:32:00 Yes.
    0:32:01 Right.
    0:32:04 And sometimes they co-release from the same neurons from what I understand.
    0:32:09 And so what seems to be happening is, and he’s studying this now, but what seems to
    0:32:13 be happening is it’s not that the animal’s going, “Oh, I just heard a tone.
    0:32:14 I heard a tone.”
    0:32:15 And then they get shocked.
    0:32:19 It may be more like they get a shock, and then they get an immediate, what just happened,
    0:32:24 and then they get a memory retrieval of the tone.
    0:32:28 And that allows them to put the two together to learn that this tone caused the shock,
    0:32:29 right?
    0:32:33 So dopamine seems to be playing a part in that learning process, too.
    0:32:35 So it’s not just about reward.
    0:32:41 It’s really kind of, the next time you hear that tone, you might, if it were a real threat,
    0:32:43 you could actually escape from it, right?
    0:32:48 And there’s this whole act of avoidance literature that you can look at with these approach circuits
    0:32:52 that are actually quite useful for avoiding threats and avoiding punishments.
    0:32:57 So it’s really, to me, I see this role for energizing.
    0:32:58 And that’s often rewards.
    0:33:01 I mean, I like rewards as much as the next guy, right?
    0:33:04 I mean, look at how much coffee I drank when I got here.
    0:33:09 So it’s not that, but it’s just that it’s mobilizing you, I think.
    0:33:13 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:33:16 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
    0:33:18 supplement would be AG1.
    0:33:22 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
    0:33:25 nutritional supplements available.
    0:33:29 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
    0:33:34 prebiotics, and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
    0:33:35 for a demanding life.
    0:33:39 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
    0:33:44 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
    0:33:47 vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
    0:33:52 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012, and often twice a day, once in
    0:33:56 the morning or mid-morning, and again in the afternoon or evening.
    0:34:01 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system, and my gut microbiome.
    0:34:05 These are all critical to brain function, mood, physical performance, and much more.
    0:34:10 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special
    0:34:11 offer.
    0:34:15 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year supply of Vitamin
    0:34:16 D3K2.
    0:34:22 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:34:27 One thing that we talked about just briefly earlier was this non-sleep deep rest protocol
    0:34:34 that in yoga tradition is called yoganidra or yoga sleep, because you lie down, it’s
    0:34:37 self-directed relaxation, long exhale breathing to slow your heart rate, et cetera, et cetera.
    0:34:42 I called it NSDR not to appropriate it, but because the language of yoganidra is a little
    0:34:47 bit of a separator for people, it sounds a little bit esoteric, and non-sleep deep rest
    0:34:49 tells you what it is.
    0:34:53 There’s a study at the University of Copenhagen, I can try to link to it in the show note
    0:34:56 captions, and I’d love your thoughts on it, to show that people who do this practice,
    0:35:02 this is a pet imaging study, it’s a positronomical entomography for those that don’t know, and
    0:35:08 they see significant increases in striatal dopamine in the condition of people that do
    0:35:13 this self-directed relaxation as opposed to a more traditional meditation.
    0:35:18 This is why I say that NSDR is useful for restoring mental and physical vigor, which
    0:35:24 translates to this idea that dopamine prepares us for, or is a reservoir for potential movement,
    0:35:28 typically toward rewards, and I love that we’re talking about some of the other facets
    0:35:32 of dopamine because all too often people think about it as pleasure or motivation, and certainly
    0:35:40 it’s involved in motivation, and I’m very happy to learn that it’s also involved in
    0:35:41 learning.
    0:35:42 Oh, seriously?
    0:35:46 I think that’s a novel perspective on dopamine, and we hear so much about dopamine, but do
    0:35:51 you think that when dopamine is released as a consequence of curiosity in a way that primes
    0:36:02 the memory system, that we become entrenched in particular behaviors or routes of pursuing
    0:36:04 curiosity to the exclusion of others?
    0:36:10 What I’m thinking about here as a kid, we’ve seen these data, kids with ADHD actually have
    0:36:13 terrific ability to focus if it’s something that they’re really excited about, really
    0:36:14 curious about.
    0:36:18 So you give a kid with ADHD who loves video games, a video game, and they’re like a laser.
    0:36:23 So it’s not that they lack the capacity to focus, it’s that they have a harder time dropping
    0:36:30 into focus, but it seems that because of the learning dimension to dopamine, that these
    0:36:35 circuits could potentially “learn” that it’s video games that provides that feeling of
    0:36:42 focus to the exclusion of other things, meaning how does one keep a diversification of inputs
    0:36:47 to the dopamine system so that we’re continually driving dopamine through lots of different
    0:36:52 things as opposed to just social media or just video games or just pick your favorite
    0:36:54 thing.
    0:36:59 Because becoming a functional human being involves the requirement to focus on many things, not
    0:37:01 just the things we’re curious about.
    0:37:02 Yeah.
    0:37:03 Yeah.
    0:37:04 Yeah.
    0:37:08 I mean, to me, I talk about this a little bit in the book, but to me, and if you look
    0:37:14 at the literature too, you can see this, a big part of being curious is the appraisal
    0:37:15 process, so to speak.
    0:37:19 And what I mean by that is saying something happens, right?
    0:37:21 Let’s say something in your environment happens.
    0:37:24 If you’re going to, you have a decision to make, is this interesting?
    0:37:25 Is this important?
    0:37:27 Is this scary?
    0:37:33 And I think the thing is that you need to be open to that possibility that it’s interesting.
    0:37:38 So let me just give you an example that I often give.
    0:37:42 Let’s say you’re walking in a neighborhood you’re traveling like you do for many of
    0:37:46 your events, and you walk into a new neighborhood you haven’t been to.
    0:37:50 It’s nighttime, kind of poorly lit, and you hear a loud noise, right?
    0:37:52 You could be like, well, that’s a gunshot.
    0:37:54 I better hide or I better run.
    0:37:58 Or you could be like, oh, maybe there’s a club nearby and there’s like a cool band
    0:37:59 playing.
    0:38:00 I should go check this out.
    0:38:05 That appraisal is really critical for how you respond.
    0:38:08 So it’s not just a matter of curiosity happens.
    0:38:13 It’s a process of cultivation, and it’s a process of appraisal.
    0:38:18 And so, I mean, this is, I think, I’m not a wellness guru or anything, but it’s like
    0:38:24 I think this is one of the cool things about mindfulness training is it forces you to take
    0:38:28 the mundane and be curious about it.
    0:38:33 And when you start paying attention to your breathing, my friend Mishi Jha has really kind
    0:38:34 of turned me on to this.
    0:38:38 She wrote a book on mindfulness and meditation.
    0:38:42 And one of the things that happens is you’re breathing and you realize, wait a minute.
    0:38:45 This one isn’t the same as the last one, right?
    0:38:46 Or you can do these meditations.
    0:38:48 I’m sure you’ve done this, right?
    0:38:51 This part of, like this sound is different.
    0:38:55 I’ll sit in the backyard doing, thanks to you, I do this morning 10 minute thing.
    0:38:58 Once I’ll be out in the backyard and I’ll be like hearing some sound and I’ll be like,
    0:39:00 oh, that sound, there’s a bird there.
    0:39:03 I didn’t even notice that, you know, and then there’s some other sound.
    0:39:06 I’m hearing the freeway, that’s annoying, but I heard it.
    0:39:14 So these, it’s really a matter of paying attention in some ways and being open to it.
    0:39:18 And I think this speaks back to this thing about as you get older, sometimes people find
    0:39:21 it scary to be in a new place.
    0:39:27 People find it scary to meet a person who’s different from them or so forth.
    0:39:31 I mean, I love listening to music that’s a little bit out of my comfort zone.
    0:39:33 Some people hate it, you know?
    0:39:40 So I think some of it is sort of cultivating and being comfortable with discomfort.
    0:39:42 It’s such an important theme.
    0:39:47 I feel like nowadays, in part because of the algorithms on social media, we are fed things
    0:39:57 that feed our progressively greater and greater scrolling and dwell time as it’s called.
    0:40:01 The algorithms are measuring clearly how long we dwell on a given image and what’s in that
    0:40:04 image and et cetera.
    0:40:11 But it would be nice to cultivate an algorithm for curiosity.
    0:40:12 Surely it can be done.
    0:40:16 I mean, you got all these smart computer scientists and AI folks.
    0:40:23 When we come into this world, naturally curious, all primates, including humans, will visually
    0:40:31 fixate on anything that’s novel and study it and try and make predictions and gain understanding.
    0:40:35 Maybe now will be a good time for us to discuss a little bit about the circuitry involved
    0:40:41 in memory so that we have that as a template to digest some other themes in memory.
    0:40:48 Most people are probably familiar with the so-called hippocampus, which is, I mean,
    0:40:49 seahorse.
    0:40:52 It looks a little bit like a seahorse, although the anatomist had a little bit of an imagination
    0:40:53 there in my opinion.
    0:41:01 But hippocampus, let’s add to it prefrontal cortex, which you’ve already mentioned, and
    0:41:03 then these neuromodulatory systems.
    0:41:07 So if we were going to assign a one-sentence definition, functional definition to each
    0:41:11 of those areas, what would you say the hippocampus does?
    0:41:15 Well, first of all, add a whole lot of other cortical areas you could talk about.
    0:41:16 Please.
    0:41:17 And let’s add those in.
    0:41:20 But I think if we can start with three, I think then folks can digest it.
    0:41:21 Yeah.
    0:41:22 So the hippocampus is controversial.
    0:41:27 I mean, it’s the most studied area of the brain, arguably, except for maybe V1.
    0:41:28 Visual cortex.
    0:41:29 V1.
    0:41:30 Yeah.
    0:41:31 Yeah.
    0:41:32 Yeah.
    0:41:36 But I believe, and my colleagues do, I wrote a big paper with the late Howard Eichenbaum
    0:41:39 and Andy Olenus on this from Davis.
    0:41:46 And we believe that it’s about linking various experiences to a context.
    0:41:52 And what I mean by that is you’ve got information about smell, high-level vision, high-level
    0:41:55 semantic knowledge information, right?
    0:42:00 And the hippocampus’s wiring is really set up to not understand what’s going on.
    0:42:05 So the late David Marrow’s pioneer in computational neuroscience proposed that what the hippocampus
    0:42:08 is about is what’s he called simple memory.
    0:42:11 It’s basically saying, I know Andy Huberman.
    0:42:12 Sorry.
    0:42:14 He used to call me Andy.
    0:42:15 That’s fine.
    0:42:16 Yeah.
    0:42:17 Long story.
    0:42:18 That’s the Davis thing.
    0:42:19 You wouldn’t understand.
    0:42:22 So I know Andy Huberman, right?
    0:42:28 But to have a memory of this moment that’s separate from, let’s say, I saw you at some
    0:42:34 neuroscience retreat when you were in grad school, I have to have some part of the brain
    0:42:39 that doesn’t know who you are to some extent, right, because I got to keep them separate.
    0:42:44 And so there are, the hippocampus, what it’ll do is it’ll form a memory that’s not an Andy
    0:42:45 Huberman memory.
    0:42:51 It’s an Andy in this place at this time, in this context.
    0:42:55 And that’s what allows it to support what’s called episodic memory, which is your ability
    0:43:03 to say, I went to Washington, D.C. once, and I remember going to the Smithsonian.
    0:43:08 As opposed to your knowledge about what generally happens in Washington, D.C., or the presidents
    0:43:09 there.
    0:43:10 Oh, that’s where a lot of politics happen.
    0:43:14 Oh, the Smithsonian is a place in D.C.
    0:43:19 It’s a memory of your being there at a particular place in time.
    0:43:26 Now there’s other parts of the brain that allow you to associate that information in
    0:43:31 a meaningful way and to be able to actually expand on that context and create these narratives
    0:43:34 and these stories about it.
    0:43:39 And where the prefrontal cortex comes in, and it’s a huge area, it’s about one-third
    0:43:41 of the primate brain.
    0:43:43 So it’s just massive.
    0:43:47 There are a lot of people who go, well, there’s no real, there’s a bunch of different areas
    0:43:48 and I’ll do different things.
    0:43:52 And I subscribe to the view that that is very true.
    0:43:57 And at the same time, there’s a global function of the prefrontal cortex, which is what’s
    0:44:00 called cognitive control.
    0:44:05 It’s this ability to say, I’m going to regulate my movements and I’m going to regulate my
    0:44:12 perceptions and my thoughts based on what’s important to me in terms of this higher-order
    0:44:14 goal.
    0:44:19 So when I’ve tested, for instance, patients with prefrontal lesions, I’m sure Mark Desposito
    0:44:24 talked to you about this, it’s like the hallmark of them, they used to say, well, the prefrontal
    0:44:29 cortex, it’s important for working memory and you could record from neurons in the prefrontal
    0:44:32 cortex or look at fMRI signal.
    0:44:38 And if a person or an animal is holding something in their mind, like a phone number, neurons
    0:44:45 or bold signal in MRI will be highly elevated, their activity will be elevated throughout
    0:44:47 this period of time where they’re holding in mind.
    0:44:52 But it turns out if you just ask somebody with a major prefrontal lesion, here’s a
    0:44:58 bunch of numbers, five, two, seven, eight, I ask you to tell them back to me in the right
    0:45:00 order, they can do it just fine.
    0:45:05 But now I start to distract them, I move my hands around, there’s a plane going on, flying
    0:45:06 outside the window.
    0:45:08 I mean, I had that literally happen once.
    0:45:14 Now they start to bomb it because their attention is not controlled by their goal, it’s controlled
    0:45:17 by the environment around them.
    0:45:19 And so this is where things get really interesting.
    0:45:26 So I once tested a patient and I’d heard about this, but until you see it, it like doesn’t
    0:45:28 register, it really blew my mind.
    0:45:33 So there’s a test called the Wisconsin Card Sorting Test and we don’t have to get into
    0:45:38 all the details of it, but basically it’s this test where people learn some rule about
    0:45:41 where to put a card on a table, right?
    0:45:44 And they don’t get told the rule, they just learn it.
    0:45:47 And patients learn this with prefrontal damage, learn it just fine, right?
    0:45:52 Is it that they get a error signal or a correct signal if they’re doing it in the right direction?
    0:45:54 Over time, they just kind of, the brain figures it out.
    0:45:55 Yeah.
    0:45:58 And they’ll give it a little bit more background, but I don’t want to go in the weeds.
    0:45:59 No, that’s okay.
    0:46:02 I mean, if I’m correct, if I’m wrong, I forget the Wisconsin Card Sorting Test details.
    0:46:07 But you know, like they’re told to just start sorting the cards and that the correct algorithm
    0:46:12 will reveal itself by a series of error and correct signals.
    0:46:15 And so maybe I’m taking all the red cards and putting in one pile of black cards and
    0:46:18 putting them in another and getting error signals so that maybe I go odds evens.
    0:46:21 Maybe I divide by suit if it’s depending on what kind of cards they are.
    0:46:27 Maybe I organize by even odd alteration and sooner or later, the brain figures it out.
    0:46:28 Yeah.
    0:46:29 Exactly.
    0:46:30 Exactly.
    0:46:33 And you don’t need a prefrontal cortex to do that, which is surprising, but you don’t.
    0:46:34 You can do it.
    0:46:40 So there’s context-dependent action and learning without the prefrontal cortex?
    0:46:45 Yes, but let’s unpack this context then, right?
    0:46:50 So now you’ve been, let’s say, putting all the diamonds in one pile.
    0:46:53 You’ve been putting all the spades in another pile, right?
    0:46:57 So now I changed the rule, but I don’t tell you and you put the diamonds and the queen
    0:47:00 of diamonds in the diamond pile, let’s say.
    0:47:02 And now I said, nope, that’s wrong.
    0:47:07 So now you have to say, wait a minute, that was right all this time.
    0:47:08 What’s going on?
    0:47:09 It’s like life.
    0:47:10 This is like life, right?
    0:47:13 The thing that used to be, used to work for you no longer works.
    0:47:18 So you keep doing this and a person with an intact brain will eventually figure out, okay,
    0:47:23 it’s not working, I’ll try another strategy and then they’ll learn the new rule, right?
    0:47:26 It’s not easy, it’s pain, but people will do it.
    0:47:31 This patient in particular kept on using the old rule.
    0:47:36 And so you have to give a series of hints going like, hmm, what’s your strategy here?
    0:47:39 And they’re like, they’ll tell you and putting it according to the color.
    0:47:43 And then you, okay, well, does that appear to be working for you?
    0:47:47 And they’ll go, no, they’ll just keep doing it.
    0:47:48 They perseverate.
    0:47:55 But the interesting thing is he knows it’s not working, but he’s can’t help himself
    0:47:57 from doing it.
    0:48:02 And so what the prefrontal cortex is, it’s not about this declarative knowledge about
    0:48:03 what you should do.
    0:48:08 And I think this is very deep because I think often we get more realistic about people’s
    0:48:12 actions, especially for people who have head injuries or something like that.
    0:48:18 And it’s like, you can have all of these beliefs that you want to have, but you need
    0:48:23 the prefrontal cortex to translate these high order beliefs, things that are very abstract,
    0:48:25 into actual concrete action.
    0:48:30 Otherwise, what you do is not going to be dictated by that knowledge.
    0:48:35 So how this relates to memory is we’re constantly barraged by information.
    0:48:39 I think it’s, I might have said something like 35 terabytes, I don’t know, but it’s
    0:48:42 a big number and the estimates get bigger and bigger every year.
    0:48:44 So we’re barraged by information.
    0:48:47 There’s no way you can even pay attention to it all, right?
    0:48:53 So you really rely on the prefrontal cortex to be able to say, this is what I’m doing
    0:48:54 right now.
    0:48:55 And everything else, it’s noise.
    0:48:58 Here’s the signal that I need to focus on.
    0:49:02 And that’s super important for memory because one of the things you see in old age is older
    0:49:09 people are bad at most memory tests, but it turns out in the, in labs, we kind of overestimate
    0:49:10 that.
    0:49:14 And the reason we overestimate it is we’re giving them a test, which is something hard.
    0:49:20 It requires a lot of focus and it’s not something they do every day, but Karen Campbell and
    0:49:24 Lynn Hasher, these great cognitive psychologists did this cool experiment where they had a
    0:49:29 bunch of other stuff that people were supposed to ignore in this memory task where they’re
    0:49:32 studying a bunch of things, they’re trying to memorize a bunch of stuff, but there’s
    0:49:34 stuff going on they’re supposed to ignore.
    0:49:38 The older people were just as good as the younger people at remembering the stuff they
    0:49:39 were supposed to ignore.
    0:49:42 They were just bad at the stuff that they’re supposed to pay attention to.
    0:49:43 That’s so interesting.
    0:49:45 Maybe you could say that another time.
    0:49:46 You said it very clearly.
    0:49:47 I got it.
    0:49:50 But say it one more time because if anyone missed it, this is super important.
    0:49:51 Older people can.
    0:49:56 They were bad at remembering the stuff that they were supposed to remember, but they were
    0:50:01 just as good as the younger people, maybe even better, but definitely as good as the
    0:50:05 younger people at remembering the things that they weren’t supposed to pay attention
    0:50:06 to.
    0:50:17 It speaks to almost two parallel processing streams for memory, if I’m not mistaken.
    0:50:23 So what’s going on there is that one form of memory involves the suppression of information
    0:50:28 and that circuit is actually quite active in these older people and young people, whereas
    0:50:35 curiosity for and the ability to remember and integrate new information is somehow diminished
    0:50:36 in older people.
    0:50:39 Earlier, we were talking about how that’s not the case, that curiosity.
    0:50:43 If curiosity is intact, memory is intact and growing.
    0:50:44 Yeah.
    0:50:45 Well, okay.
    0:50:50 I should say the benefit of curiosity on memory is intact in older people.
    0:50:51 I got that wrong.
    0:50:56 I don’t know, Matias could tell me if I just email them at a break or something.
    0:51:01 But I don’t know if curiosity itself is as high in older adults.
    0:51:02 I would guess.
    0:51:03 Self-reported.
    0:51:05 I would guess no.
    0:51:07 But this is why I asked about movement earlier.
    0:51:12 It’s also, curiosity is also linked to your ability to access novel scenarios.
    0:51:18 Of course, online, you can just thumb scroll or click and access all sorts of novelty.
    0:51:27 Is there any, there must be data as to whether or not people in their 70s, 80s, and 90s are
    0:51:32 scrolling social media to the same extent that younger people are.
    0:51:36 I don’t know, but I can say two things to this.
    0:51:40 One is, is that definitely there’s a lot of work on media multitasking.
    0:51:42 The short answer is bad for memory.
    0:51:43 Okay.
    0:51:46 So scrolling is bad for memory.
    0:51:50 Well, media multitasking is bad for memory.
    0:51:54 The tech thing is a super fascinating area in general.
    0:51:57 It’s really how we interact with the tech that’s bad.
    0:52:01 But if you’re an older adult, your frontal function is not going to be as good.
    0:52:03 You will be more distractible.
    0:52:05 You will be more likely to go off course.
    0:52:11 And so that scrolling is going to be more potent because as you pointed out, the algorithms
    0:52:13 are all designed to suck up our attention.
    0:52:19 So psychologist Herb Simon came up with this beautiful term called the attention economy.
    0:52:23 And so the idea is that the more information that you have in front of you, the more impoverished
    0:52:24 you are in terms of your attention.
    0:52:29 So there’s no such thing as free speech because it’s like you have a limited supply of attention.
    0:52:30 So everything has a cost.
    0:52:36 And so the more information you have in front of you, the harder it is to pay attention
    0:52:37 to what’s important.
    0:52:42 And that’s where I think the older adults really lose some of their functioning.
    0:52:48 Because basically, I talk about in the book, and it’s not a perfect analogy, is neurons
    0:52:53 are functioning kind of like a democracy in the sense that real democracies involve these
    0:52:55 political coalitions or alliances.
    0:52:56 Right?
    0:53:00 I mean, people talk about the right and the left, but that’s dumb because it’s like just
    0:53:05 alliances between people who like different things and they just form these convenient
    0:53:06 alliances with each other.
    0:53:10 But let’s just imagine, neurons kind of do this in the brain, right?
    0:53:17 And so you have, in theory, to be able to pay attention to something, some coalition
    0:53:22 of neurons has to be firing a lot that is corresponding to the thing that you’re trying
    0:53:24 to pay attention to.
    0:53:30 But if something is salient, bright, shiny, loud, it’s just grabbing your attention.
    0:53:36 What’s going to happen is, is that those neurons start to shout down the neurons that are trying
    0:53:40 to keep you on what’s not shiny, but it’s important, right?
    0:53:45 And so what happens is, with the prefrontal cortex, you can bias that competition out.
    0:53:48 That’s the term that people have used in the literature.
    0:53:52 That allows you, so what people have found for us is just a really cool finding again
    0:53:57 is you can find in the visual cortex, neurons that fire when you’re seeing something red,
    0:54:00 neurons that fire when you see something blue, let’s say, right?
    0:54:03 I’m kind of distorting the picture, but you get the idea.
    0:54:09 So if an animal is trying to hold in mind something, I’d say hold on a mental picture
    0:54:14 of something that’s blue, what happens is the blue neurons are firing in visual cortex,
    0:54:16 even though the animal’s not seeing blue, right?
    0:54:18 It’s just they’re thinking about blue.
    0:54:22 You damage the prefrontal cortex, nothing.
    0:54:24 So you lose that selectivity.
    0:54:30 So what’s happening is the prefrontal cortex is biasing the competition and saying, I know
    0:54:32 blue’s not shining in front of you.
    0:54:36 There’s no shiny blue thing in front of you right now, but I need these neurons to stay
    0:54:37 active.
    0:54:43 And so it’s doing this modulation to help out the neurons that are keeping the information
    0:54:44 that’s goal relevant.
    0:54:47 So what happens when that communication goes?
    0:54:52 Let’s say due to hypertension, diabetes, you get all this white matter damage that happens
    0:54:53 with old age.
    0:54:58 And this is really a big thing that is very preventable with the right protocols, so to
    0:54:59 speak.
    0:55:03 I’ll just bring that white matter are the fiber tracks, the wires that essentially that connect
    0:55:06 neurons across long and short distances.
    0:55:07 Exactly.
    0:55:08 Yeah.
    0:55:14 And so if you damage those long range tracks, the prefrontal cortex is not efficiently able
    0:55:16 to bias that competition.
    0:55:23 And so now the inane gets remembered at the expense of the important.
    0:55:24 That’s I think the key thing.
    0:55:30 And that’s why people talk about the prefrontal cortex as the central executive.
    0:55:34 As anybody who’s worked a job knows, it’s like the executives are useless, right?
    0:55:38 He’s trying to get an executive to do, I mean, except for some who are useful, but then they
    0:55:40 don’t really run companies very well.
    0:55:43 There’s some CEOs that are doing spectacular things.
    0:55:44 Yeah.
    0:55:49 Well, okay, we won’t go there, but controversial, shall we say.
    0:55:54 But anyway, so like a good executive, their job isn’t to micromanage.
    0:55:59 Their job is to say, here’s the big picture, here’s my vision for the company.
    0:56:02 And I want everyone to be working towards this goal.
    0:56:07 Not sifting through the mail room, not paying the bills, right?
    0:56:12 And so what happens is, is that when you have certain kinds of things that happen with aging,
    0:56:17 like damage to the white matter that happens through essentially tiny cerebrovascular events,
    0:56:18 most likely.
    0:56:23 And we’ve done some research on this in our lab in collaboration with Bill Jegus, who’s
    0:56:26 now in Berkeley, and Charlie DeCarly.
    0:56:31 And you can measure this in MRIs with a measure called white matter hyperintensities.
    0:56:37 You use a scan that shows up little bright spots where the white matter is probably damaged.
    0:56:42 And what you find is, is that these people with white matter hyperintensities actually
    0:56:48 have memory performance that’s as poor as people who have hippocampal atrophy, probably
    0:56:51 in the early stages of Alzheimer’s.
    0:56:57 And they’re all so bad at controlling information, even when they don’t have to remember something.
    0:56:58 So it’s like a double whammy.
    0:57:03 And it’s kind of like the executives trapped in a remote place, and they got no internet
    0:57:08 access, and no phone, and so they can’t communicate with the company as they’re just doing their
    0:57:09 own thing.
    0:57:10 Right?
    0:57:13 And that’s a little bit of what can happen with aging.
    0:57:15 It doesn’t have to, but that can happen.
    0:57:19 And you see this to a really great extent in many disorders.
    0:57:27 And this is why so many disorders really affect control and frontal function, multiple sclerosis,
    0:57:31 diabetes, many kinds of things.
    0:57:37 We talked about brain fog and many kinds of inflammatory conditions will affect it.
    0:57:39 Depression, clinical depressions.
    0:57:44 I’ve seen people, older adults with depression, who are cognitively more impaired than people
    0:57:46 in the MCI stage of Alzheimer’s.
    0:57:47 Really?
    0:57:48 Yes.
    0:57:50 So depression is dangerous for memory?
    0:57:51 It’s terrible for memory.
    0:57:55 And it seems to be a risk factor for Alzheimer’s as well.
    0:57:59 Do you think that depression is dangerous for memory and a risk factor for Alzheimer’s?
    0:58:03 Because it is, by definition, anti-curiosity?
    0:58:05 I would probably not say that.
    0:58:10 And I would say also I don’t know what, I mean, once you kind of get into these things
    0:58:14 in the epidemiological world, everything interacts with each other.
    0:58:16 And there’s genetics and there’s environment and blah, blah, blah, blah.
    0:58:19 Depression means poor sleep, which means poor learning, which means that’s all right.
    0:58:21 I think that’s a big part of it.
    0:58:22 I think that’s a big part.
    0:58:26 But you do, okay, so let’s go back to your question, because I do think curiosity is
    0:58:28 affected by depression.
    0:58:31 I don’t know the research on this, but I would be shocked if it isn’t.
    0:58:36 And I do think that dopamine activity is disrupted in depression.
    0:58:43 And your motivation to get anhedonia is one of the hallmark symptoms of depression, as
    0:58:48 is rumination, by the way, which is memory retrieval of preferential negative retrieval
    0:58:53 of negative events and cogitating over them.
    0:58:57 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:59:01 I recently became a function member after searching for the most comprehensive approach
    0:59:02 to lab testing.
    0:59:06 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:59:11 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:59:16 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:59:20 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:59:24 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers, key to physical and
    0:59:29 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors
    0:59:30 on your results.
    0:59:35 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:59:36 of mercury in my blood.
    0:59:38 This was totally surprising to me.
    0:59:41 I had no idea prior to taking the test.
    0:59:45 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:59:50 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:59:54 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:59:59 and supplementing with NAC, an acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    1:00:03 and detoxification, and worked to reduce my mercury levels.
    1:00:06 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    1:00:10 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    1:00:14 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    1:00:20 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    1:00:24 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    1:00:29 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    1:00:33 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
    1:00:35 access to Huberman lab listeners.
    1:00:41 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    1:00:46 You probably think a fair amount about age really, a cognitive decline, and Alzheimer’s,
    1:00:53 and I’m just curious, at a personal level, what are the sorts of things that you do to
    1:00:55 try and offset cognitive decline?
    1:00:58 You seem to be a very vivacious and curious person.
    1:01:02 I’ve known you a long time, and I don’t know whether or not you were caffeinated every
    1:01:06 time we met, but you have a lot of energy, you’re a very curious person, you just wrote
    1:01:10 a book, we’ll talk more about, and you’re going on podcasts, you’re doing a lot of things
    1:01:14 besides running a world-class research laboratory.
    1:01:16 Clearly, a lot of curiosity.
    1:01:23 What do the data say about ways to maintain or enhance one’s memory capacity?
    1:01:28 With the understanding that curiosity is probably involved, as we talked about earlier, but
    1:01:34 at a really basic level, a number of things leap to mind, but I’m just curious if you
    1:01:40 had to pick three to five things that are clearly substantiated in the data as supporting
    1:01:43 the maintenance or enhancement of memory as we get older.
    1:01:44 What are those?
    1:01:51 As a memory researcher, I almost find myself ashamed when I talk about these things because,
    1:01:57 as you know, so many of the most important factors are ones that are related to just
    1:01:59 health.
    1:02:03 For instance, you mentioned sleep, that’s a big one.
    1:02:08 We can actually, there’s a beautiful study that speaks to this that was done, 29,000
    1:02:12 subjects in China, and they followed them up for 10 years.
    1:02:15 At the beginning, they divided people into three groups.
    1:02:19 They said, okay, here’s, well, what they said is there’s six lifestyle factors that we’re
    1:02:20 going to investigate.
    1:02:25 One was, I think, engagement in cognitive activities.
    1:02:28 I think one was social engagement.
    1:02:34 One was physical exercise, not smoking, I think no alcohol.
    1:02:38 But they identified these lifestyle factors that were basically just kind of good lifestyle
    1:02:39 factors.
    1:02:45 People who have four to six of these lifestyle factors going versus zero to one of these
    1:02:48 lifestyle factors will just take the extreme.
    1:02:51 When they start, they’re all the same.
    1:02:57 Ten years later, the people with four to six lifestyle factors going for them are performing
    1:03:01 almost twice as high on memory tests as the people with zero to one lifestyle.
    1:03:02 Wow.
    1:03:06 So these are people exercising, paying attention to their sleep, social engagement, what are
    1:03:10 some of the other, I’m guessing low inflammatory diet.
    1:03:11 Yeah.
    1:03:12 Yeah.
    1:03:17 Definitely not smoking and smoking and alcohol, I think we’re big ones.
    1:03:21 The smoking one is interesting because we know smoking can cause cancer and cardiovascular
    1:03:29 risk is real there, although there are some data, as I understand that nicotine itself,
    1:03:34 not smoking, vaping, dipping or snuffing, but that nicotine can be pro cognition and maybe
    1:03:37 even pro memory.
    1:03:40 And nowadays, people are using nicotine more and more.
    1:03:43 I’m not a big proponent of this because of the blood pressure increase and the typical
    1:03:49 routes of administration are dangerous, but nicotine I’ve been told is protective for
    1:03:51 Parkinson’s and Alzheimer’s.
    1:03:52 Is that true?
    1:03:57 Well, let me go, by the way, I just have to say I forgot healthy diet.
    1:03:59 Healthy diet was a big one too.
    1:04:01 Which I define as people wonder what is that?
    1:04:05 And there are all these online debates about vegan, vegetarian, carnivore, blah, blah,
    1:04:07 but I think most people in the world are omnivores.
    1:04:08 Most.
    1:04:12 And I think it’s very clear that the number one thing for healthy diet is to try and get
    1:04:16 most of one’s food from non-processed or minimally processed sources.
    1:04:19 That sort of sets you in the right direction.
    1:04:20 Yeah.
    1:04:21 Yeah.
    1:04:24 So I was actually emailing with Dean and Aisha Shersai who really talk a lot about this.
    1:04:25 Yeah, they do great work.
    1:04:26 They do great work.
    1:04:30 And so they were actually sending me some stuff and I had known about some of this,
    1:04:33 but like Mediterranean diet has worked really well.
    1:04:37 Olive oil, fruits, vegetables, fish, eggs, limited amounts of meat.
    1:04:40 Although I happen, I’m half Argentine, so yeah, I’m a, I’m a, I’m a.
    1:04:41 Yeah, you like mistakes.
    1:04:42 I do.
    1:04:43 Yeah.
    1:04:46 Which I think, you know, is, let me come back to this point because I think it’s super
    1:04:49 important, but leafy greens were a big one.
    1:04:54 They pointed out a rush Presbyterian study that I did know about that put people on,
    1:04:59 I think it was called the dash diet and it included leafy greens as a big part of it.
    1:05:05 And that had a dramatic increase in cognitive, I mean, dramatically preserved cognitive performance
    1:05:08 in people who were on that diet.
    1:05:10 So the healthy diet is a big part.
    1:05:12 Now nicotine is interesting.
    1:05:18 So if you notice a lot of people with schizophrenia smoke, and one of the things that’s been found
    1:05:23 is, is that nicotine does seem to improve functioning in people, cognitive functioning
    1:05:25 in people with schizophrenia.
    1:05:33 Now I think the big thing to remember about any kind of drug, and this goes for food effects
    1:05:39 probably too, but especially drugs, is there’s huge individual differences, huge.
    1:05:44 And so, I mean, just to give you an example, I could not function without that coffee that
    1:05:50 I had this morning and then coming in here, but my daughter would not be functional after
    1:05:51 those cups of coffee.
    1:05:55 Some people really are affected by these different things differently.
    1:05:59 And then of course, there’s always a dose response curve, and they often follow these
    1:06:00 inverted U.
    1:06:06 So Mark Desposito, who was my postdoc mentor, did a lot of work with dopaminergic drugs.
    1:06:10 And a lot of people had done these drug studies early on on cognition and they would find
    1:06:14 no effects or sometimes it would make people worse.
    1:06:19 And what he found was, was that if you looked more carefully, there was an inverted U effect,
    1:06:23 where some people, and it depended on their working memory capacity, were actually benefiting
    1:06:25 from the drug.
    1:06:28 And then these other people who were, let’s say, I can’t remember as high or lower, were
    1:06:30 doing worse.
    1:06:33 And there’s a genetic component to that, unsurprisingly.
    1:06:35 Dopamine transporters play a role and so forth.
    1:06:41 And so now you start to get into all of these gene, environment, drug interactions that
    1:06:48 are just, I would really caution people against saying nicotine is good, nicotine is bad.
    1:06:53 I think it really, really is a much more complex issue, just like marijuana, right?
    1:07:00 So you can look at smoking weed in adolescents for people who are at high genetic risk for
    1:07:01 psychosis.
    1:07:03 It dramatically increases your risk for psychosis.
    1:07:04 That’s my understanding.
    1:07:05 Yeah.
    1:07:09 Although the times I’ve said that on the internet, I caught a lot of pushback from some of the
    1:07:16 cannabis researchers, but then having invited one of them on this podcast, I then got subsequent
    1:07:20 input from other researchers, which counter their narrative, which we can both say because
    1:07:24 we’re both research scientists, that’s what you call a field.
    1:07:25 Yeah.
    1:07:28 Maybe cut out any misinformation I might have said in the end.
    1:07:29 No, no, no, you didn’t.
    1:07:30 You didn’t.
    1:07:34 I think the point is just that it’s very clear that there are certain individuals for whom
    1:07:37 high THC consumption can trigger psychotic episodes.
    1:07:38 Yeah.
    1:07:39 And we’re seeing this with–
    1:07:40 But not everyone.
    1:07:41 Yeah.
    1:07:46 I mean, we’re now interestingly seeing this with psychedelics where it’s like all these
    1:07:51 positive effects of psychedelics are being brought up, but a lot of people remember the
    1:07:56 negative effects on people like Rocky Erickson from the 13th Floor Elevators or like Sid Barrett
    1:08:01 from Pink Floyd, who became psychotic after doing large amounts of LSD.
    1:08:02 What was the first example?
    1:08:03 Rocky.
    1:08:06 Rocky Erickson from the 13th Floor Elevators, great psychedelic band.
    1:08:12 Oh, psychedelic, okay, we’ll talk more about Charne as himself a rock and roll musician
    1:08:15 and loves rock and roll, hence the reference to Rick Rubin earlier.
    1:08:20 And there’s a photo of Rick here in the studio that our photographer, Mike Blaback, took.
    1:08:22 So we were looking at that together.
    1:08:27 So yes, psychedelics have claimed the minds of certain people, made them help contribute
    1:08:30 to their pre-existing, presumably, psychosis.
    1:08:36 I should also say in fairness to the other compounds out there, methamphetamines have
    1:08:40 also significantly contributed to the progression of psychosis in many people.
    1:08:43 So it’s not just psychedelics, right?
    1:08:47 And then of course, there are those who have somehow managed to take psychedelics and become
    1:08:52 more sane or at least remain at least as sane as they were before.
    1:08:53 Yeah.
    1:08:55 And of course, sanity is in the eye of the beholder too.
    1:08:59 But what I’ll say is that, yeah, and you can see this, actually, there’s some new concern
    1:09:03 about Adderall and stimulants.
    1:09:06 And if you’re giving it to people who might be at high risk for schizophrenia, it might
    1:09:08 also promote psychosis.
    1:09:09 That makes sense.
    1:09:14 Giving the noraginergic dopaminergic involvement in schizophrenia and those drugs are pro-noraginergic
    1:09:16 dopaminergic in general.
    1:09:17 Yeah.
    1:09:18 Yeah.
    1:09:19 Exactly.
    1:09:20 Exactly.
    1:09:21 So it’s really a much more complicated interaction.
    1:09:26 And I think this is where this whole realm of personalized medicine will be super helpful.
    1:09:33 But there does seem to be a broad general effect for certain dietary interventions.
    1:09:35 Berries seem to be good.
    1:09:36 Leafy greens seem to be good.
    1:09:37 Eat healthy.
    1:09:38 We talked about exercise.
    1:09:39 Yeah, yeah.
    1:09:42 And my understanding, I’ve been looking at this in detail lately, but I’d love your thoughts,
    1:09:49 is that while everybody, we now believe men, women, et cetera, should do both cardiovascular
    1:09:53 exercise, so to speak, elevate heart rate for 12 to 60 minutes kind of thing, depending
    1:09:57 on the intensity, as well as resistance training to maintain neuromuscular function, offset
    1:09:59 sarcopenia, et cetera.
    1:10:06 To me, the really impressive effects of exercise on learning capacity and the brain, in terms
    1:10:11 of brain health, seem to come from cardiovascular exercise.
    1:10:14 And that could just be because that’s what’s been emphasized in the studies.
    1:10:19 But even when one looks at something and compares the best human studies, it really does seem
    1:10:26 like getting blood flow up to the brain, getting a nice release of neuromodulators into the
    1:10:28 brain, facilitates learning.
    1:10:31 And then of course, people have to do something with that learning.
    1:10:36 So do you make an effort to exercise for the specific purpose of maintaining or enhancing
    1:10:37 brain function?
    1:10:38 Yes, yeah.
    1:10:45 Actually, so when I finished my book, I limped to the finish line, I had all sorts of crazy
    1:10:46 stuff happen.
    1:10:48 I won’t depress the readers with all the crazy stuff that I’m having.
    1:10:51 So people would be curious, what does it take to finish a book and how much, you mean you
    1:10:53 took a toll on your body?
    1:10:58 It took probably, I mean, I don’t know, I probably lost some like biological years in
    1:11:01 that, but it was really, like, I mean, it was great.
    1:11:03 I mean, it was really an emotional roller coaster, though.
    1:11:10 But then I had a bunch of, you know, I’m trying to do science, write this book basically in
    1:11:13 my spare time, which doesn’t really exist, as you know how it goes.
    1:11:17 And then I had life happen, you know, my mom was in the hospital, my cat died on my
    1:11:18 birthday.
    1:11:21 I mean, it was just like, yeah, see, I didn’t want to impress people with all the stuff.
    1:11:24 I mean, it’s real life, I’m just sorry to hear it.
    1:11:25 Yeah, no, no, no, it’s okay.
    1:11:31 So then I finished my book and I was like just thoroughly thrashed and I had a sabbatical
    1:11:35 because I wanted to have time to promote the book and educate people about what’s in the
    1:11:36 book.
    1:11:38 And which I’d never gotten a chance to do before.
    1:11:40 It’s like doing this, fantastic, right?
    1:11:42 I get to talk to people.
    1:11:47 So I really wanted to make some changes and actually this gets something we’re talking
    1:11:52 about before we started recording, which is after I wrote the book, it’s all, you know,
    1:11:54 it’s going in the proofing stage.
    1:11:59 I was talking to my daughter and just, you know, out of the blue, she said, we’re talking
    1:12:00 about ADHD.
    1:12:03 And she’s like, dad, you totally have ADHD.
    1:12:08 And I’m like, what, you know, and I’m like, oh, Gen Z, you know, overdiagnosis of ADHD,
    1:12:10 whatever, right?
    1:12:15 And then I remembered when I was a kid, my school contacted my parents and said, you
    1:12:17 have ADHD.
    1:12:18 He has ADHD.
    1:12:23 And it was interesting because it was like, I actually was ahead in school by a year and
    1:12:27 I got held back because I just was so socially bad.
    1:12:32 I couldn’t stop talking in class and I was just like really awkward and impulsive.
    1:12:40 And so, but you know, it was the 70s, nobody did anything, you know, and I had all sorts
    1:12:45 of behavior issues and so forth, and there are other factors going on too.
    1:12:49 But it really got me thinking, oh my God, I got to make some changes.
    1:12:55 I’m living this unsustainable life where I’m jumping from crisis to crisis to crisis and
    1:12:57 I say, I don’t have time for blah, blah, blah, blah.
    1:13:03 And so my, again, it’s going to sound depressing, but it’s got a happier ending.
    1:13:09 So my dog had died in 2019 of cancer and that was my first dog.
    1:13:11 So I thought I’m never getting a dog again.
    1:13:14 And in 2020, in the pandemic, I got another dog.
    1:13:15 Good for you.
    1:13:16 Yeah.
    1:13:17 What kind of dog?
    1:13:19 She’s, both of these were shelter dogs.
    1:13:20 Great.
    1:13:21 Good for you.
    1:13:22 They’re all mixes.
    1:13:27 I’m sure there’s some pit bull in her because every shelter dog either has pit bull or chihuahua,
    1:13:28 exactly.
    1:13:32 So, but she’s looks very Belgian Malinois and she moves like a Belgian Malinois.
    1:13:33 Beautiful dogs.
    1:13:34 Yeah.
    1:13:36 And they’re so smart and super athletic.
    1:13:40 I mean, she can like jump vertically, you know, just like it’s so like it would all
    1:13:41 come home.
    1:13:45 Like she can jump up and then push herself off me, which is like a very classic thing.
    1:13:46 And so that’s why they can jump.
    1:13:50 Like she can climb up like seven feet up a tree to chase a squirrel.
    1:13:51 Yeah.
    1:13:53 They use these for military operations in tier one military.
    1:13:54 Yeah.
    1:13:55 Yeah.
    1:13:56 They’re trained to jump out of planes.
    1:13:57 Yeah.
    1:13:58 With parachutes.
    1:13:59 Yeah.
    1:14:00 Yeah.
    1:14:01 And she’s, but she’s a smaller dog.
    1:14:04 So our big, our older dog looked like kind of, she wasn’t, she was actually a Kelpie mix,
    1:14:08 I think, but she looked like a, a Rottweiler.
    1:14:11 And so everyone was scared of her, even though she’s the sweetest dog.
    1:14:13 This one, she’s like smaller.
    1:14:17 Even though she looks kind of shepherd like everyone’s like, oh, your dog is so sweet.
    1:14:18 She’s so cute.
    1:14:20 You know, you’re like, but this one’s the ninja.
    1:14:21 Yeah.
    1:14:22 Exactly.
    1:14:23 Yeah.
    1:14:24 Yeah.
    1:14:28 I mean, all sheltered dogs have a little bit of a crazy switch and then it’s like, it’s
    1:14:29 it’s tough for them.
    1:14:31 They’re, they’re like feral people, feral dogs.
    1:14:32 Yeah.
    1:14:33 But they have big hearts.
    1:14:34 Yeah.
    1:14:35 Because they’re eternally grateful.
    1:14:36 Yeah.
    1:14:37 Yeah.
    1:14:38 Yeah.
    1:14:39 Exactly.
    1:14:40 And you know, one of the things that I was thinking is I missed walking the dog.
    1:14:41 I missed that activity.
    1:14:44 And so I make sure to do that every morning.
    1:14:47 And this is, goes back to some of the activity things that we’re talking about.
    1:14:49 I know I’m totally drifting away from you.
    1:14:50 No, no, no.
    1:14:51 I see where you’re going.
    1:14:52 Which is ironic.
    1:14:53 No, I see, I see where you’re going with this.
    1:14:54 Yeah.
    1:14:58 So, but this is, this is a little bit different, but it’s related, which is, um, having a sense
    1:15:02 of purpose is very important for healthy brain aging.
    1:15:04 There’s a trends of cognitive science article to send you on that.
    1:15:09 It’s one of these things that neuroscientists don’t talk about because it’s not, we don’t
    1:15:13 understand it, but it’s hugely important as part of this whole phenomenon, what they
    1:15:15 call cognitive reserve.
    1:15:19 And you know, having this dog that I’m taking care of, especially because, you know, my
    1:15:25 kid had gone to college, he’s grown up living independently, walking this dog every day.
    1:15:29 It gives, I mean, obviously I’m married and I love my family and I’ve got lots of them.
    1:15:34 I’ve got my students and so forth, but it gave me more and I’m exercising in a way that’s
    1:15:35 kind of fun.
    1:15:38 I’m listening to podcasts and I’m moving.
    1:15:39 And so that’s something right there.
    1:15:42 It’s not just the exercise, but it’s the whole thing, right?
    1:15:45 I’m not doing something that I hate.
    1:15:47 So then I’m like, I hate running.
    1:15:54 I hate, I have this inertia because my ADHD brain doesn’t like to do stuff unless it’s
    1:15:56 shiny and fun, right?
    1:16:00 I could go to work or I could write this book because it’s fun for me, you know?
    1:16:01 But so I’m like, how can I do this?
    1:16:04 And so I ended up shelling out for a personal trainer.
    1:16:10 I blew my advance on a personal trainer who’s great and I go to see her and she tells me
    1:16:11 what to do.
    1:16:12 So I don’t have to think about it.
    1:16:13 And it’s fun.
    1:16:14 You’re in great shape.
    1:16:15 Oh, thank you.
    1:16:18 You’re a few years older than I am and I haven’t seen you in a while and I always have this
    1:16:23 like slight fear when I run into a colleague again after a while, because there was this
    1:16:27 joke that we didn’t tell professors until we became professors about the so-called tenured
    1:16:28 look.
    1:16:31 You see someone come in as a postdoc, you see them as a junior professor and then you
    1:16:32 see them after tenure.
    1:16:33 Yeah, yeah.
    1:16:34 Tenure is a big milestone, right?
    1:16:37 It corresponds to academic freedom, et cetera.
    1:16:38 It’s a wonderful milestone.
    1:16:40 It’s a wonderful thing that we both have this.
    1:16:43 But you see some people who got tenure and just go, oh, goodness.
    1:16:48 They look like they’re, you know, aged 25 years in five years.
    1:16:53 We also see this with former presidents, not all of them but a lot of them.
    1:16:57 And so to run into, well, I saw you on likesfreedmen’s podcast, but then to see you, I’m like, Charles
    1:16:58 taking great care of himself.
    1:16:59 It makes me happy.
    1:17:00 It’s not a judgment.
    1:17:05 It makes me happy because I love my colleagues and I want to see them live a very long time
    1:17:10 because I don’t subscribe to the idea that science progresses one funeral time of my
    1:17:11 favorite scientist.
    1:17:15 Okay, let’s not attach that saying to me.
    1:17:16 It was a joke.
    1:17:18 No, I’m saying, I’m saying that there’s certain scientists for you.
    1:17:19 I love my fellow scientists.
    1:17:20 I do, too.
    1:17:21 I love it if you’re out there anywhere.
    1:17:22 Don’t hate me.
    1:17:26 There’s certain scientists that you’d love to see live forever and you’re one of them.
    1:17:31 So you said walking the dog, which presumably gets you some sunlight, a lot of sunlight
    1:17:33 in Davis, even in the winter.
    1:17:34 Cloud cover is bright up there.
    1:17:36 It gets you on a regular sleep rhythm.
    1:17:40 But you said this sense of purpose, right?
    1:17:43 And I’m curious about how you now frame exercise.
    1:17:45 You said you don’t like working out.
    1:17:51 You made an investment in your health by paying a trainer, so now you train regularly.
    1:17:55 And that’s also an investment in your brain health.
    1:17:59 And if we were to go back to this notion of sense of purpose, are you talking about a
    1:18:04 larger sense of purpose like, okay, I want to contribute to understanding of how the
    1:18:08 brain works, your brain explorer after all, and therefore the exercise and the money you
    1:18:11 put towards the trainer is linked to the ability to do that?
    1:18:14 Are you linking these nodes or are these kind of separate entities?
    1:18:18 Like I want to be healthier and here’s a way to be healthier and ergo, I’ll be around
    1:18:20 longer to study the brain.
    1:18:25 To me, and again, I’m not a social psychologist with this little bit off out of my wheelhouse,
    1:18:32 but to me, the sense of purpose is kind of this existential thing of like, I got to take
    1:18:33 care of this dog.
    1:18:41 And when I look at this dog and she’s moping around in the corner, I feel bad, but I feel
    1:18:44 like it’s my responsibility to do something.
    1:18:45 So duty.
    1:18:46 With my students.
    1:18:47 I said duty.
    1:18:54 I have, you know, I had, was very, very fortunate to have many people leave my lab after the
    1:18:57 pandemic, which destroyed so many careers and many people left my lab and I got faculty
    1:18:58 positions.
    1:18:59 I’m like so happy for them.
    1:19:00 Speaks to you.
    1:19:01 You’re mentoring as well.
    1:19:02 Well, thank you.
    1:19:07 I mean, you know, you do well because you have good people in the lab, as you know.
    1:19:13 And so, but what was interesting was I’d finished the book and my lab was relatively empty and
    1:19:14 I did feel purposeless.
    1:19:19 I felt that absence of that sense of this bigger thing.
    1:19:24 And so part of the work is, you know, and this was like a thing that I felt doing the
    1:19:29 book promotion is, I feel a sense of purpose in explaining science to people.
    1:19:33 I got an email this morning as I was getting on the plane from somebody who’s asking me
    1:19:37 a question about memory and I was just like, this is so cool, you know, after you spend
    1:19:41 years lecturing students and some of them are sleeping in class and you wonder, is anybody
    1:19:43 really impacted by this?
    1:19:44 And it’s just been a beautiful thing.
    1:19:46 So that gives me a sense of purpose.
    1:19:51 I’ve come up with, I’ve really rededicated myself to research and we’re doing these huge
    1:19:57 computational models of learning and I’m trying to get, we’re doing VR stuff and we’re
    1:20:00 going to be doing all sorts of new things in the research.
    1:20:02 And that gives me a sense of purpose.
    1:20:06 But a lot of it to me about the connection thing that you bring up, it’s super important
    1:20:11 because often I find myself, again, because of the ADHD thing, I, for all of these things
    1:20:15 that I like, there’s things that you have to do that suck.
    1:20:20 And for me, that suckiness is utterly painful.
    1:20:24 I mean, and I know there’s a lot of people like, I know ADHD is overdiagnosed right now
    1:20:27 for reasons that are interesting.
    1:20:31 And I know a lot of people, it’s very kind of fashionable to say stuff, something like
    1:20:33 that, maybe, I don’t know, people who can be judgy about this stuff.
    1:20:35 But for me, it really is painful.
    1:20:39 I mean, I’ve actually found that it’s hard for me to work with certain people if they
    1:20:40 talk slowly.
    1:20:42 I mean, it’s that tough.
    1:20:49 So I’ve really had to think about, so I actually hooked up with an ADHD coach who has been
    1:20:50 phenomenal for me.
    1:20:52 And I know coaches are another controversial thing.
    1:20:54 I don’t really like, I’m not in my world.
    1:20:59 You want to learn something, you learn something from somebody who’s skilled in how to improve
    1:21:00 somebody at something.
    1:21:01 Yeah, yeah.
    1:21:07 Well, you know, I mean, I didn’t know what to expect because it’s like an unregulated
    1:21:11 world, so to speak, or minimally regulated, but the person I found was just amazing.
    1:21:15 And the first thing she had me do was she put down, had me write down a sheet of all
    1:21:20 my values and order them and rank them and stuff, I’m thinking this is such a waste of
    1:21:21 time.
    1:21:25 Sorry, Laurie, but I was thinking initially, this is such a waste of time, why am I doing
    1:21:26 this?
    1:21:27 I don’t really value it.
    1:21:28 I don’t know.
    1:21:29 I just do things.
    1:21:30 I don’t necessarily value them or whatever.
    1:21:32 But then I started writing them down.
    1:21:37 And then later I was talking to her about like this, you know, some of my troubles with motivation
    1:21:42 and getting things done that I don’t want to do and kind of infamous for having trouble
    1:21:46 getting things done that I don’t want to do in terms of like administrative tasks and
    1:21:47 so forth.
    1:21:48 You’re a real scientist.
    1:21:49 Well, it’s true.
    1:21:50 ADHD is stuff.
    1:21:56 Any scientist that likes administrative stuff, I think I’m willing to call out as, you know,
    1:22:00 what are they doing in science because that’s like you’re supposed to be focusing on experiments.
    1:22:01 So bravo.
    1:22:03 So, so values then motivation.
    1:22:04 Yeah.
    1:22:10 So basically it’s like, so then I put the two together and I said, I’m not giving myself
    1:22:12 credit for why I’m doing this.
    1:22:16 So this goes back to the whole, I mean, in a way it goes back to the prefrontal cortex
    1:22:22 conversation is, what’s my goal if I’m going to see someone and have a meeting and I don’t
    1:22:26 feel like going to the meeting because I’m tired and I’m bored or I want to just look
    1:22:31 at this YouTube video or when going social media, whatever dumb thing that I waste my
    1:22:32 time on.
    1:22:33 Right?
    1:22:37 I say to myself, well, why am I doing this and I remind myself of that motivation and
    1:22:42 it kicks everything in gear because now I have that goal in place because the goal just
    1:22:44 doesn’t pop up for me automatically.
    1:22:51 And so relating what I do to values is a game changer for me, but it’s a conscious thing
    1:22:57 that I have to work on to remind myself of those values and connect them.
    1:23:02 And that’s part of what I think people lose when they retire, for instance, I see this
    1:23:08 in people, people I’m close to who have retired, they feel like work is their only purpose.
    1:23:12 And so afterwards they feel purposeless and then they’re just doing things like, you know,
    1:23:18 doom scrolling or, you know, being radicalized on, on the internet or like, you know, going
    1:23:23 into like, but it’s just like whatever captures their attention.
    1:23:28 And I think so a big part of that sense of purpose for me has really been to get in touch
    1:23:31 with what do I really want?
    1:23:34 And I mean, this goes back to another thing with memory.
    1:23:39 And I know this is a total ADHD pre-association thing, but it’s like, um, I can, people often
    1:23:43 ask me, okay, fine, you give me all this stuff for brain aging and we didn’t even get into
    1:23:48 hearing aids and vision testing and high gene and so forth.
    1:23:56 And we’ll talk about those three things, but, um, what I tell people is I can tell you lots
    1:24:02 of strategies for remembering names, for remembering where you’ve been, for trying to, um, remember
    1:24:07 like to do something in the future, some of the hardest memory challenges we have.
    1:24:13 But unless you do them, do those strategies, I can’t help you.
    1:24:17 And the problem is, is that, and this speaks to, I really liked what you said, we do have
    1:24:21 to talk about some exceptions, like retrieval induced forgetting and some interesting things
    1:24:25 like the pre-testing effect, but your thing on study skills, I listened to that podcast
    1:24:30 and I was like, the beautiful thing that you did with that, one of them was that you said,
    1:24:35 assume that you will forget because if you go back to the earliest research on memory
    1:24:41 by Ebbinghaus, he tested himself and he actually, he created these weird words called trigrams
    1:24:44 that weren’t really words, try to memorize them.
    1:24:49 And what he found was within 20 minutes he had forgotten about half of what he memorized
    1:24:55 within, and I don’t mean just forgotten, like he couldn’t bring it to mind.
    1:25:00 It took him as long to re-memorize them as it was if he had never done it, right?
    1:25:03 So sometimes we have partial memory where we can’t recall it, but we get some savings
    1:25:04 and it’s easier for us to learn.
    1:25:07 He didn’t even have that for a lot of the stuff.
    1:25:15 But then he waited 24 hours and he had lost two thirds of what he had memorized, right?
    1:25:20 So translate this into the real world, there are some things that are caveats that we do
    1:25:24 better in the real world, I would say, at the big things, the gist of what we encounter,
    1:25:31 but the details we lose, most of them, most of the details of your life will be gone.
    1:25:37 And this is true for even, I would argue this is even true for people with highly superior
    1:25:41 autobiographical memory, you don’t know for sure, but I can tell you more about that.
    1:25:45 This is true for everyone who’s been studied as far as I know.
    1:25:52 And so if that’s the case, the question is not like why am I so forgetful, it’s why do
    1:25:55 we remember the first one, it’s why that title did for the book.
    1:25:59 And the question is what do you want to remember, what are the memories that you want to take
    1:26:06 with you, whether it’s memorizing things for a class like in study skills, or whether it’s
    1:26:12 your kid’s birthday party, which I talked about in chapter one, these are, it’s about
    1:26:17 intention is what I say, it’s the difference in attention, which can be grabbed by anything,
    1:26:21 versus intention, which is saying this is what I want to take with me, right?
    1:26:28 Let’s hover on that, attention versus intention, we hear these words all the time, attention
    1:26:32 is the directing of one’s perception to particular sensations or things in one environment is
    1:26:39 the way loosely defined, accurate, but not exhaustive.
    1:26:44 Intention is understanding why we’re having a cognitive sense, maybe a cognitive emotional
    1:26:48 sense of why I’m directing my perception to particular things.
    1:26:49 Is that right?
    1:26:55 Yes, it is directing your attention based on some reason that’s an internal goal, right?
    1:26:59 And that’s where the prefrontal cortex really comes in.
    1:27:05 So it’s very easy in some ways to pay attention to me if I’m gesticulating and I’m talking
    1:27:11 very loudly, because it’s grabbing your attention constantly, I mean, I know lots of people
    1:27:15 in my life who hate this because I’m so loud and gesticulate.
    1:27:16 You’re not loud.
    1:27:18 Who are these people giving you this feedback?
    1:27:20 Send me their names and numbers.
    1:27:21 I have words for them.
    1:27:25 And listen, I would say, given you run a world class laboratory, you’re successful in your
    1:27:26 family life.
    1:27:29 You’re successfully raising your second doll.
    1:27:31 You’ve written a spectacular book.
    1:27:34 You’re going on podcasts, you’re educating the public.
    1:27:37 I would say you’re doing great, so keep going.
    1:27:42 And whoever these people are, we’ll have words with them.
    1:27:47 I need like Hooperman’s words of encouragement on my phone that I could just open up.
    1:27:51 I don’t want to take us off track, but I spend a lot of time each morning.
    1:27:54 I first do a non-sleep deep rest or some sort of meditation.
    1:27:57 Rick Rubin taught me this to get into intention, and there are other people who have come into
    1:28:00 my life recently.
    1:28:04 This notion of intention, the reason I said let’s hover on it, is so important.
    1:28:11 Because we are in a world where things will grab our attention, especially on social media.
    1:28:12 It’s basically a war for attention.
    1:28:16 I don’t think it’s an attention economy anymore, or Simon’s brilliant, I’m not trying to take
    1:28:19 anything away from that, but it’s a war for attention.
    1:28:23 And one of the ways that you rob your competitors is by taking their attention.
    1:28:27 I used to joke when I was in a very competitive area as a postdoc, I was competing against
    1:28:32 a big lab at Harvard and this and that, trying to find genetic markers for retinal neurons,
    1:28:33 et cetera.
    1:28:38 And I said, if I could just get them excited about the wire, remember that show, The Wire?
    1:28:41 Because it’ll suck like 15 hours of those postdocs time.
    1:28:42 So I thought, you know, it’d be really diabolical.
    1:28:46 I didn’t do it, but you know, telling people like, you have to see the wire, because you
    1:28:51 get someone on a really good Netflix program, and if they’re a competitor, you just got
    1:28:52 a competitive advantage.
    1:28:53 Yeah, yeah, yeah.
    1:28:55 But this is being done all day long, right?
    1:29:01 In any case, attention is our ability to, for our perception to be drawn to whatever
    1:29:06 is most, moving most, loudest, most salient.
    1:29:07 Intention is different.
    1:29:08 Mm-hmm.
    1:29:10 Yeah, and this is, by the way, this isn’t a technical term, this is just, I like it.
    1:29:11 Sure.
    1:29:13 Because it rhymes, and a friend of mine came up with it.
    1:29:18 So, but yes, intention is your ability to say, this is what’s important to me right
    1:29:21 now, and that’s why I need to pay attention to it.
    1:29:22 Hence the values list.
    1:29:27 Hence the values list, because if I don’t keep that in mind, my, so we tend to think
    1:29:33 of control as being just like willpower or like, you want to do the right thing or whatever.
    1:29:34 It’s not.
    1:29:39 It’s really a big, there’s so many parts of it really, but a big part of it is motivation,
    1:29:42 and motivation is not a trivial thing.
    1:29:47 It’s not simply wanting to do the right thing, but being able to keep that value in mind
    1:29:52 and retrieve that value, because everything has a value associated with, right?
    1:29:56 And sometimes things that are, you know, I’m thirsty, and there’s water in front of me,
    1:29:59 that has a big value, and that should grab my attention.
    1:30:05 So it’s not that having your attention shift, you want it to be flexible, but you want to
    1:30:09 keep these higher order goals in mind, and so it’s this balance between stability and
    1:30:10 flexibility.
    1:30:18 And the key is, or let’s get to your specific example of like technology, right?
    1:30:23 So ever since I got a phone, that is a smart phone, my first iPhone.
    1:30:24 When was that?
    1:30:25 Mine was 2010.
    1:30:28 Mine was, well, you did better than me, I think.
    1:30:29 Maybe it was around the same.
    1:30:31 It was iPhone 3, I think, was my first.
    1:30:32 Okay.
    1:30:33 Yeah.
    1:30:34 We’ll have to look up.
    1:30:35 I think I had the iPhone 3, which was whenever that came out.
    1:30:43 So until then, I would check email when I was at a computer, when I’m not, I don’t think
    1:30:44 about it.
    1:30:50 Now it’s always there, and I get, you know, and you get alerts on your phone, right?
    1:30:52 So let’s play this out now.
    1:30:54 We’re having this great conversation.
    1:30:58 Let’s say we leave, we talk about skateboarding and punk rock, and like, yes, why didn’t we
    1:31:00 talk about this on the podcast, right?
    1:31:02 We’re having a great conversation, right?
    1:31:07 But now let’s say, I didn’t put my phone on focus mode, and I start getting all these
    1:31:09 little beeps on my phone.
    1:31:14 I know people, I know my, played with, in a band with somebody who had ADHD, and he would
    1:31:18 console, anytime we were in a conversation, he would just check his text messages, as
    1:31:20 well as your text in front of me, right?
    1:31:27 So what happens is, every time you do that, you’re essentially shifting your task, your
    1:31:33 mindset changes, your, your intention is somewhat changed by this new task, right?
    1:31:36 So now I’ve shifted, and there’s a cost associated with that.
    1:31:39 In fact, actually, people who study this, there’s like four or five different costs
    1:31:40 that go on.
    1:31:44 It makes you slower to do the new thing, right?
    1:31:50 Now I go back to the conversation, well, now I have another cost associated with that.
    1:31:53 And so, I’m not there where you are in this moment.
    1:31:58 I’m several seconds behind you, and I’m still catching up while you’re talking, and that
    1:32:02 requires even more control to get caught up and get back up to speed.
    1:32:07 So I’m straining my natural resources, I’m straining my cognitive control by shifting
    1:32:08 back and forth.
    1:32:11 But here’s an even worse part of it.
    1:32:15 So a memory, we haven’t even talked about this, but it’s like, a lot of our forgetting
    1:32:19 happens because we have these blurry memories that are not distinctive.
    1:32:25 They don’t, you don’t get a population of neurons that shouts out loud, hey, that’s
    1:32:28 this conversation I had with Andy, right?
    1:32:33 It’s just kind of this blurry sense of I talked to someone on a podcast and said, not saying
    1:32:36 that this will happen now because it won’t.
    1:32:38 So I have this blurry memory.
    1:32:39 Well, why does that happen?
    1:32:45 Well, part of it is, you have to catch the distinctive moments of these events, and you
    1:32:49 have to associate them together into this cohesive narrative.
    1:32:54 One of the things we found in our research and other people found this is when, let’s
    1:32:57 say if you’re watching a movie and somebody changes the topic of conversation or a character
    1:33:02 comes in, something that shifts your attentional focus and shifts your understanding of what’s
    1:33:07 going on, you see this big peak in activation in the hippocampus.
    1:33:13 And what that seems to be related to is encoding a memory for what happened up to that point.
    1:33:16 And so we call that an event boundary.
    1:33:20 And so once you have an event boundary, it turns out you, like you go on to the next
    1:33:24 event and you have trouble remembering the stuff that happened right before the event
    1:33:25 boundary.
    1:33:28 It’s why people end up in the kitchen and they’re like, what was my reason for coming
    1:33:29 here?
    1:33:32 And it’s because they passed through three different rooms and their sense of where they
    1:33:36 were was changing their mental context, updated at the point where now they have to work to
    1:33:38 figure it out, right?
    1:33:43 So this is what’s happening when we are shifting between different tasks.
    1:33:46 I’m texting and I’m emailing and then I’m talking to you.
    1:33:52 Or as you’ve probably seen in going to conferences, people, scientists, scientists who know better
    1:33:55 are sitting typing emails while someone is giving.
    1:34:00 I’ve done this because I’m intentionally impaired or I’m actually ADHD is a cognitive
    1:34:04 control issue, I think, but nonetheless, it’s like, I do this, right?
    1:34:11 So it’s like, I get it, but it’s like, you are now creating this fragments of memories
    1:34:16 where it’s not, I have a cohesive conversation, I have a little bit, I got a little bit more,
    1:34:18 I got a little bit more.
    1:34:22 And those fragments of memory don’t play together well in memory.
    1:34:24 They can compete with each other.
    1:34:27 And that competition is a big part of forgetting.
    1:34:33 And so that’s why it’s super important to just do one thing and then do another.
    1:34:36 You want to do social media, fine, do it.
    1:34:40 Then do whatever it is you are supposed to do for work, right?
    1:34:46 But it’s the shifting that really kills you because it creates, saps your cognitive control.
    1:34:49 It actually creates these fragmented memories.
    1:34:51 It also actually increases stress levels.
    1:34:54 So there’s all sorts of things.
    1:34:57 I know there’s a lot of tech bros who are just like, oh no, I multitask, I’m great.
    1:34:58 You’re not.
    1:35:04 I’m from the Bay Area and spend a lot of time with those folks, men and women in tech.
    1:35:09 I think that the best ones, like the truly exceptional ones, are very good at dropping
    1:35:11 into a trench of attention.
    1:35:13 They’re very disciplined with their phone use.
    1:35:18 And the ones that are doing a lot of task switching often don’t have complete lives.
    1:35:19 They really don’t.
    1:35:23 They’re not taking care of their health also, and they are sort of under the sense that they’re
    1:35:27 working all the time when they’re not, as a graduate student, I didn’t have a smartphone.
    1:35:28 I did something recently.
    1:35:30 I tweeted about this.
    1:35:31 You may have commented about it.
    1:35:32 I don’t know.
    1:35:33 But this has helped me a lot.
    1:35:40 I took an old phone and I put social media on the old phone and only social media.
    1:35:42 So it doesn’t operate as a phone.
    1:35:44 I can airdrop things to it.
    1:35:48 So I use that for looking at social media and for posting.
    1:35:50 That phone is in a box.
    1:35:56 And then my main phone is for texting and other forms of communication.
    1:35:58 So I still have that distraction around me.
    1:36:02 But social media is now a dedicated thing that I spend a specific amount of time.
    1:36:04 And I have a timer on that phone.
    1:36:06 So I allocate myself a certain amount of time each day.
    1:36:10 So for every moment I start that timer, once it hits zero, that’s it.
    1:36:12 And I’m starting to shorten that amount of time.
    1:36:18 The impact on productivity in terms of writing, in terms of researching, in terms of just
    1:36:24 dropping into conversation has been enormous with that simple switch.
    1:36:29 And I just find it easier to just segregate social media from the phone.
    1:36:32 The part of the problem is that the phone is like in a walking office.
    1:36:36 It’s not even, it’s a phone, it’s a computer, it’s just too much access.
    1:36:37 Well, and here’s the thing.
    1:36:42 And this really gets back to this idea of engineering your environment.
    1:36:46 And because so much of our lives, we’re out of control, even though we feel like we’re
    1:36:47 in control, right?
    1:36:51 And it’s really, if I have a higher goal, sometimes you have to do exactly what you
    1:36:58 did, which is hack your environment to allow, to enable you to regain control, right?
    1:37:04 So what I mean by this is it’s like, I, even though I might not check my phone, I might
    1:37:09 have alerts off, if I have a habit, I’m thinking about it.
    1:37:12 And every time I think about it, that urge pops into mind.
    1:37:15 I’m getting a little distracted, I’m losing a little bit of executive control.
    1:37:17 So you don’t even have to do it, right?
    1:37:20 You can just think about it.
    1:37:22 So multitasking is just one thing.
    1:37:28 There’s other things, like one thing is, is I talk about in the book is taking pictures.
    1:37:32 So you’ve probably been to concerts, I know I have where it’s like, you know, people are
    1:37:35 like just filming the whole things on their phone.
    1:37:38 Or like now you see the rise of Instagram walls where you go into places and there’s
    1:37:40 a wall that exists.
    1:37:42 So people could post to Instagram.
    1:37:47 Nothing wrong with this, but most, not all the research, interestingly, and I can get
    1:37:52 into why shows that taking pictures actually impoverishes people’s memory.
    1:37:53 Really?
    1:37:54 Yeah.
    1:37:59 What about looking at pictures of, I think it was Larry Squire, when I was down at San
    1:38:03 Diego that said that hanging a few pictures in your office of things that are really pleasant
    1:38:08 memories can really enhance your work environment because you look at them and you go, I remember
    1:38:09 that.
    1:38:12 Thing like because of all the context it brings about, but you’re saying that the act of taking
    1:38:15 pictures depletes our memory for that experience.
    1:38:17 Let me be more specific about this, right?
    1:38:20 So let’s say I’m mindlessly taking pictures.
    1:38:28 So I go in, I’m seeing the Grand Canyon, a lot of people like intuitively on average
    1:38:32 will say that they will remember it better because they took pictures, but what often
    1:38:39 happens is they’re not really focusing on the distinctive elements of their experience.
    1:38:43 They’re just grabbing as much stuff as they can, right?
    1:38:46 Let’s take the concert as another example.
    1:38:54 If you are filming the concert and you’re just trying to grab what’s being sung, you
    1:38:57 will have a recording of the concert.
    1:38:59 But what’s the memory you want to have?
    1:39:04 Do you want to have a memory of the song that you already can stream anytime?
    1:39:10 Or do you want the memory of how you felt, the friends you were with, the connection
    1:39:13 that you had with the artist because you were there?
    1:39:18 I know this sounds real hippy-dippy, but it’s real in the sense that this is what you want
    1:39:19 to remember.
    1:39:23 I think, at least I don’t want to lecture people if they want to remember taking pictures
    1:39:24 of things.
    1:39:25 That’s fine.
    1:39:29 I’m sure everybody remembers taking pictures at these things, but what did you take a picture
    1:39:30 of?
    1:39:36 And so you can use the phone, and this is where the studies show good effects, is if I mindfully
    1:39:42 use the phone and I say, “There’s something here that will be a good cue that will remind
    1:39:44 me later of this great conversation.”
    1:39:49 I focus the camera on that, I take a picture, mindfully and use the camera not as a way
    1:39:55 of spreading my attention and just grabbing everything in this shotgun approach, but rather
    1:40:00 use it to find what’s distinctive and what’s important and actually focus me on it.
    1:40:02 That’s a really good thing.
    1:40:07 So what I try to do is selectively document, not over-document.
    1:40:11 I’ll take a picture of people laughing or people eating.
    1:40:13 I like to go to conferences now.
    1:40:17 John Lisman used to do this, late John Lisman, and so he passed away, and so now I try to
    1:40:18 do this.
    1:40:19 I think more about these things.
    1:40:22 And so I try to take pictures of people randomly, you know, they’re drinking a beer and then
    1:40:25 they spit out laughing or something like that.
    1:40:31 And these are not things that are like landmarks, they’re not things that are tourist stuff,
    1:40:33 but they’re great retrieval cues.
    1:40:37 And so what happens is the next part of it is seeing the picture.
    1:40:38 Well, what do you do when you see the picture, right?
    1:40:40 Do you scroll, right?
    1:40:46 Or do you use it as a cue to effectively test yourself to recall what happened during that
    1:40:48 event and integrate it?
    1:40:52 Now what’s interesting is, is that act of recollecting the event in itself will change
    1:40:58 the memory and it can make it more accessible, but it can also make it a little bit more
    1:41:00 abstract and story-like.
    1:41:04 And so there is an interesting trade-off where you have these things where you have these
    1:41:06 memories and you could even document it.
    1:41:12 But if you use the, if the more you retrieve it, the more accessible it will be, but sometimes
    1:41:16 it’ll be less immersive and more like a story that you’ve told a hundred times.
    1:41:23 So it sounds like if we go on a vacation or to a show or something, that taking a photo
    1:41:29 as long as it’s intentional of something specific that will look, the key is to look at it later,
    1:41:34 not just post it, but to look at it later and to spend a few moments or more drawing
    1:41:40 to mind some of the emotional and cognitive experiences around that memory.
    1:41:44 That, however, changes the memory, right?
    1:41:46 Anytime we create a story, we’re changing the memory.
    1:41:52 But perhaps provided it was a good experience, that’s better than to not access the photo
    1:41:54 at all.
    1:41:59 But I’m struck by, as you are, that the number of people who are taking photos at a concert,
    1:42:04 a friend of mine who’s a very successful photographer, who shoots a lot of photos of musicians thinks
    1:42:10 this is the craziest thing, as if any one of those photos is going to be meaningful, right?
    1:42:14 That they’re outside of the experience of a concert, which is exactly what you’re describing.
    1:42:16 Maybe you just have a memory of taking a lot of photos.
    1:42:17 Yeah.
    1:42:18 Yeah, that’s exactly what happens.
    1:42:23 People will remember something, but it’s not, they’re feeling, it’s not like the friends
    1:42:28 they were with and what they talked about, you know, it’s more like, you know, I used
    1:42:32 this example in an interview, so apologies if people have already seen this, but it’s
    1:42:36 like, I just, I got to see the descendants, and I’m guessing since you skateboarded, you
    1:42:37 probably had heard the descendants.
    1:42:38 The band The Descendants?
    1:42:39 The band The Descendants?
    1:42:40 Yeah, yeah, yeah, exactly.
    1:42:45 So I grew up listening to them in high school, but I never got to see them because all the
    1:42:50 great bands I got into broke up right before Black Flag and The Minute Man and so forth.
    1:42:56 And so when they reunited, I was like, I had an opportunity to see them in a club in Sacramento,
    1:42:59 and so I saw them for the first time.
    1:43:04 And what was, I wasn’t one of the kids taking photos, I was actually watching.
    1:43:09 But then there was a moment where Bill Stevenson, the drummer who’s a super intense guy and
    1:43:16 really one of the creative forces behind the band, he gets up and he starts walking towards
    1:43:20 the crowd and Milo’s like, sit down, go back behind the drums, and he’s like, no, I want
    1:43:22 to say something.
    1:43:25 And I was like, I got to take a picture of this because this is going to be like, he’s
    1:43:27 really connecting with us.
    1:43:32 And he talked about how cool it was to just be able to have this moment where he’s now
    1:43:37 at this age able to appreciate this connection that he has with the audience that he couldn’t
    1:43:39 appreciate before when he was younger.
    1:43:44 And I was like, I’m taking a picture of this because that’s what I want to remember.
    1:43:49 You won’t remember everything, but if I look at that photo, technically I haven’t looked
    1:43:55 at that photo again, but just taking the picture of it forced me to really think about that.
    1:43:58 And that’s the biggest takeaway I have.
    1:44:01 You know, a lot of the songs they played, they did a really good job on.
    1:44:05 But what I really took away from that was this connection that I really wanted when
    1:44:10 I was a kid, you know, and re-experiencing that feeling of being a kid and hearing these
    1:44:14 songs when they were fresh and new for me.
    1:44:18 And so that’s, I know I’m sounding like kind of a hippie or something, that’s not my style.
    1:44:19 Not a hippie, you sound like a punk rocker.
    1:44:20 It’s not confused with two.
    1:44:21 That’s good.
    1:44:22 Yeah, exactly.
    1:44:26 I got a digressing all over the place.
    1:44:32 No, no, I have a question that I’m hoping bind some of this together related to taking
    1:44:34 photos and memories.
    1:44:36 I keep many photos.
    1:44:37 I like printed photos.
    1:44:39 I have these in a drawer.
    1:44:41 They mean very much to me.
    1:44:42 Some of them are in the studio.
    1:44:46 I’m going to keep most of them in a drawer at home.
    1:44:50 Polaroids are an interesting example, I think, of what you’re describing.
    1:44:54 The act of taking a Polaroid is more than just clicking or pressing with your thumb
    1:44:55 on a camera.
    1:44:57 There’s a waiting process.
    1:45:00 You actually get to see the photo emerge over time.
    1:45:06 I would bet, even though I haven’t run the study, I would bet that people keep Polaroids
    1:45:12 more than they and look at Polaroids more than they keep other photos, which if you
    1:45:22 think about it is if it’s true, if it’s true is counter logic because usually people want
    1:45:24 to do another photo because they don’t like the way they looked in the previous photo.
    1:45:26 With Polaroids, you can’t do too many of those.
    1:45:27 Right?
    1:45:29 It’s kind of one and done, maybe two and done.
    1:45:33 But I feel like the act of taking the Polaroid, waiting for the photo to emerge, kind of stamps
    1:45:38 it in your memory of the experience itself and the act of taking the photo is more involved.
    1:45:41 It’s more of a process than just a click that then you see the photo later.
    1:45:44 Now, of course, with digital photography, you see it, but you can take 100, you can
    1:45:46 take 20 photos like that.
    1:45:53 If we were to export this theme of limiting our task switching as a way to enhance our
    1:46:01 memory, setting up our environment in a way where we put our phone away, perhaps, and
    1:46:04 we also are focused on intention, why we are in something.
    1:46:11 Do you think that there’s something positively reinforcing about getting into a trench, as
    1:46:12 I call it?
    1:46:16 Because I find that conversations like this, one of the reasons I do this podcast, the
    1:46:24 solo episodes and that these interviews is that they provide something that my life prior
    1:46:26 to it did not provide, which was depth.
    1:46:27 I mean, we’re just here.
    1:46:28 There’s no phones here.
    1:46:30 And if there are, they’re off, right?
    1:46:37 And I feel like anytime we go into these trenches, could be a video game, could be an interaction
    1:46:42 with a loved one of various kinds, but when we go into these tunnels of attention, there’s
    1:46:47 something that’s so deeply satisfying about it, especially to those who have attention
    1:46:53 deficit issues, that it feels like something real happened and the rest is just noise.
    1:47:00 Is there any relationship of this, of the focus system to release of dopamine?
    1:47:04 I know release of dopamine can drive focus, but is the reverse also true?
    1:47:09 That if you’re in a state of focus, do you enhance the release of dopamine?
    1:47:10 Correct.
    1:47:11 That’s the question.
    1:47:12 Yeah.
    1:47:15 I, well, I don’t know.
    1:47:18 I wish I could give you an answer and say, I don’t know.
    1:47:22 And it would be really hard to disentangle the chicken and the egg, right?
    1:47:27 Because if you’re measuring dopamine activity, you’d have to, well, okay, so here’s what
    1:47:35 I can say is that I think that we often think of, you know, we think of like, let’s say
    1:47:36 an emotion, right?
    1:47:41 Or any other mental state and we think of it like it just happens.
    1:47:43 But in fact, there’s a time scale to these things, right?
    1:47:49 So it’s like, there is a basic response that you get when somebody points a gun at you,
    1:47:54 but then there’s an interpretation that you have that can take that threat response and
    1:47:58 make it into something more and then you’re like really jacking up your noradrenergic
    1:47:59 activity, right?
    1:48:00 You’re catastrophizing.
    1:48:01 Yeah.
    1:48:04 But it’s like, I mean, well, in that case, it could be a catastrophe.
    1:48:09 But if you survive, you averted the catastrophe, the question is, does the potential catastrophe
    1:48:11 live within you or does it die within you?
    1:48:15 You only need to live within you sufficiently enough that you avoid the threat in the future,
    1:48:16 right?
    1:48:22 But that’s the double-edged sword of noradrenergic systems is that they capture lots of memory
    1:48:26 and they open up thoughts about what could have gone wrong.
    1:48:27 But if it didn’t go wrong, it didn’t go wrong.
    1:48:28 You’re alive.
    1:48:31 You only need to remember to avoid whatever puts you in that circumstance.
    1:48:32 Yeah.
    1:48:34 But that can still be scary, right?
    1:48:35 Sure.
    1:48:37 And this is where I think it’s like this.
    1:48:42 We talked about this before, this appraisal is very important.
    1:48:47 In the case of focus, it’s a little bit different, but just to make this very concrete, the prefrontal
    1:48:52 cortex has top-down inputs to many of the neuromodulatory systems.
    1:48:57 On average, people tend to think of the neuromodulatory systems like dopamine and norepinephrine
    1:48:59 as being very bottom-up.
    1:49:05 They just send signals everywhere and set the brain into focus or not focus or whatever.
    1:49:12 But the prefrontal cortex has some anatomically, at least, some capability of regulating those
    1:49:15 systems, both directly and indirectly.
    1:49:21 And so, that does, I think, speak to this idea that if you have a very strong goal focus,
    1:49:25 you can, in fact, regulate the dopamine system.
    1:49:29 I think it’s a reasonable and norepinephrine, too, noradrenergic system.
    1:49:31 So I think it’s a reasonable thing.
    1:49:36 And I bet you Amy Arnston has done some related work on this topic.
    1:49:37 I’ll check it out.
    1:49:41 Earlier, you mentioned, and I want to make sure that we return to this notion of taking
    1:49:47 care of one’s vision and one’s hearing as a way to offset memory loss.
    1:49:49 Very important concepts.
    1:49:51 Could you share with us what’s known about that?
    1:49:56 This is just starting to be a thing, but the effect sizes, for instance, for hearing rates
    1:50:03 are really strong, both in reducing AD risk, I believe, and in Alzheimer’s risk, and in
    1:50:08 just good cognitive aging and keeping your memory as you get older, even if you don’t
    1:50:09 get–
    1:50:10 So don’t listen to your headphones too loud, kids.
    1:50:11 Is that right?
    1:50:15 Well, actually, OK, so speaking of things I did to preserve my brain health, I’m playing
    1:50:20 in a band now, and we’re pretty damn loud, and so I went to an audiologist, and I got
    1:50:21 custom earplugs.
    1:50:22 Oh, yeah.
    1:50:26 Yeah, all the top music– I’ve been friends with some really amazing musicians.
    1:50:28 They all wear insert earplugs.
    1:50:29 Oh, yeah, yeah.
    1:50:34 But I think these custom ones will be more effective at both preserving the spectrum of
    1:50:35 all the frequencies.
    1:50:36 Oh, I just mean protect your hearing.
    1:50:37 Yeah, yeah, yeah.
    1:50:42 But they’re related, because if you can’t hear your frequencies, you might end up turning
    1:50:47 up and you get this paradoxical thing, so too much information I know.
    1:50:52 But basically, that is– yeah, so there is this issue with– in fact, actually, there’s
    1:50:59 an article that the shares I sent me in the Lancet that one of their public health recommendations
    1:51:04 is to get into a preventative mode for preventing Alzheimer’s disease, and one of the things
    1:51:09 they say is screen for hearing, and give people hearing aids, and make people use them if
    1:51:12 they encourage people to use them.
    1:51:13 Vision is starting to be a big one.
    1:51:17 People who are older get cataracts, get it treated.
    1:51:22 A lot of this preventative health care, which our system is not really equipped for it,
    1:51:27 but it can really save so much money, it can save so much emotional pain for so many people.
    1:51:28 It’s really amazing.
    1:51:31 Another one I mentioned briefly is oral hygiene.
    1:51:37 Some disease, it turns out, increases your risk for, I believe, Alzheimer’s and also
    1:51:38 for cognitive brain health in general.
    1:51:43 I did an episode on oral health, and the effects on, as you said, on brain health are amazing
    1:51:48 because streptococcus mutans, which is the bacteria that causes cavities, can funnel
    1:51:53 its way into the bloodstream and potentially cross the blood brain barrier, which is, I
    1:51:56 think, why people think it might be detrimental to brain health.
    1:51:57 Yeah, yeah.
    1:52:00 I mean, I don’t know the detailed mechanisms, but I think that makes sense.
    1:52:05 So there’s this vague notion of cognitive reserve, which is basically some people seem
    1:52:10 to be quite immune to the effects of cognitive aging, and some people seem to be very protected
    1:52:12 against Alzheimer’s disease.
    1:52:13 So what is it?
    1:52:17 One of the things that seems to come up as far as depleting cognitive reserve or putting
    1:52:23 at a higher risk seems to be inflammation, right, neuroinflammation.
    1:52:28 So Kim McAllister, as you know, is doing work on this topic of neuroimmune interactions,
    1:52:29 right?
    1:52:31 Basically, the immune system expresses itself in the brain.
    1:52:36 You get microglia activation that can cause these inflammatory responses, and there’s
    1:52:42 reasonable evidence suggests that it’s interacting with tau and amyloid and this kind of cascade
    1:52:45 of stuff that happens in Alzheimer’s disease, right?
    1:52:50 And one of the things that we’re learning now, and we don’t know nearly enough, but
    1:52:55 the data out there is quite scary, in fact, is long COVID is associated with significant
    1:52:57 cognitive effects.
    1:53:02 And is that the explanation for the brain fog that people report many, many months in?
    1:53:07 Well, they report a subjective brain fog, and you can measure this as a significant cognitive
    1:53:10 deficit that they’re experiencing, right?
    1:53:17 And we’ve seen in the past like HIV was there is actually a whole variety of dementia that
    1:53:21 was associated with HIV from the viral transmission.
    1:53:28 You can see with multiple sclerosis where you have autoimmune responses in the brain
    1:53:31 affect mental function dramatically.
    1:53:33 We’re seeing more and more evidence of this.
    1:53:37 So this is, again, another one of those things, it’s like, you’ll go, oh, COVID, I don’t care
    1:53:38 about it.
    1:53:42 I mean, this is a health thing that can really affect people, and it can, I don’t think
    1:53:46 anybody, it’s not a political issue to get brain fog, it just sucks, right?
    1:53:48 Nobody wants this.
    1:53:53 So I think that there’s a lot we’re learning about viruses and bacteria.
    1:53:58 One of the cool things I was talking about before we started recording is I was at a
    1:54:02 conference and it’s the coolest guy, and I’m blanking on his name, but I’ll send it to
    1:54:08 you after I say, but he did this great study, and he was studying the effects of nutrition
    1:54:11 on brain health and memory, especially cognition.
    1:54:15 So what’s the most interesting finding that you’ve gotten?
    1:54:19 I love to ask people this because I’m curious, and it stimulates my curiosity, and I usually
    1:54:20 get a good answer.
    1:54:26 So he told me he did this study where he has these rats, and he gives them sugary water
    1:54:30 during the day about the equivalent he said to a can of coke a day.
    1:54:32 So they’re getting this sugar.
    1:54:37 When they reach adulthood, these teenage rats, they reach adulthood, and they have memory
    1:54:41 problems and they have hippocampal atrophy.
    1:54:46 So you go, okay, well the hippocampus is affected, memory is affected, sugar, blah, blah, blah.
    1:54:47 No problem.
    1:54:53 So then what he does is he takes the gut bacteria from the sugar animals and puts it in an animal
    1:54:57 that doesn’t get this diet, and he finds the same kind of pathology and the same kind of
    1:54:59 memory deficit in these animals.
    1:55:07 So there’s something about that process of like the gut-brain interaction that also seems
    1:55:10 to be playing a part in ways that I don’t understand, and I think they’re still figuring
    1:55:11 out.
    1:55:17 But again, this really shows this tight neuroimmune link, and we’re seeing this now with pollution.
    1:55:22 Air pollution is a big factor, so even if people don’t believe in global warming, it’s
    1:55:26 nothing good about being in a place with a lot of smoke in the air.
    1:55:31 It definitely can, and this is one of the risk factors that is noted in the Lancet report
    1:55:33 for Alzheimer’s disease.
    1:55:39 One of my colleagues, Pam Lyne, is doing research on this at UC Davis showing that you get,
    1:55:43 like she actually takes real pollution from the Caldecott Tunnel, which connects Oakland
    1:55:44 and–
    1:55:45 Walnut Creek.
    1:55:46 Yeah.
    1:55:52 And finds that rats exposed to this pollution have hippocampal damage.
    1:55:58 So there’s so many of these environmental factors that can trigger the inflammatory response.
    1:55:59 We talked about blood sugar.
    1:56:04 Blood sugar also seems to be related to these issues.
    1:56:08 And diabetes is like so bad in so many ways.
    1:56:12 It’s associated with those white matter hyperintensities that we talked about.
    1:56:15 And so that’s bad, and we’ve done some research on that.
    1:56:25 But it also affects– if you get severe diabetic ketoacidosis, you can actually have hippocampal
    1:56:27 damage from that directly.
    1:56:29 And it also dramatically increases Alzheimer’s risk.
    1:56:32 We’re having an epidemic of diabetes right now.
    1:56:38 This probably explains, at least to my mind, why these lifestyle factors like improved
    1:56:46 sleep, cardiovascular and resistance training exercise, but certainly cardiovascular exercise,
    1:56:53 eating a lot of leafy foods, et cetera, we know all of those things offset inflammation
    1:56:54 to some degree or another.
    1:56:59 I mean, one of the best ways to inflame your brain and body is to not get enough sleep and
    1:57:03 eat a lot of highly processed foods, for instance.
    1:57:11 To date, are there any even semi-satisfactory prescription drugs or other compounds that
    1:57:16 can slow the progression of Alzheimer’s dementia once it’s started?
    1:57:23 There are now some drugs that are– I think they’re targeting amyloid that are producing
    1:57:27 some modest effects in stalling the progression of the disease.
    1:57:33 See, the problem with Alzheimer’s, as you know, is once you lose neurons, you’re not
    1:57:34 getting them back.
    1:57:35 Right?
    1:57:37 And it’s like, yeah, there’s neurogenesis and you can run around, but it’s not much.
    1:57:38 It’s not much.
    1:57:41 You don’t want to– if you’re depending on that, you’re a host.
    1:57:47 So like, but getting back to the exercise thing, it’s neuroprotective.
    1:57:49 And so like, let’s say with a drug, right?
    1:57:51 I mean, everybody wants a drug.
    1:57:56 If I told you, I give you this drug, you’re 60 years old, and it’s going to have some
    1:57:57 terrible side effects.
    1:58:02 You’re going to get diarrhea, nausea, all this stuff, but it’ll reduce your risk of
    1:58:04 Alzheimer’s by 40%.
    1:58:06 A lot of people would be motivated to take it.
    1:58:12 Now I tell you, OK, well, here’s a lifestyle intervention that’s going to involve what
    1:58:16 seromendant calls downstates, doesn’t have to– we can actually get into that in memory
    1:58:23 reactivation during downstates, but involve sleep, diet, exercise, social stimulation,
    1:58:24 right?
    1:58:28 And these things, by the way, also reinforce each other.
    1:58:30 Having better sleep makes it easier to exercise.
    1:58:32 Having extra exercise makes it better to sleep.
    1:58:34 All of these improve mood, right?
    1:58:40 So these will improve your mental function, your mood, as well as your mental function
    1:58:47 relatively soon and reduce your risk by at least 40%, if not more.
    1:58:51 If you go to– I can send you this Lancet article, but it’s like the amount, the proportion
    1:59:00 of variance, meaning the degree of risk that you can reduce with fully preventable or fully
    1:59:04 in our control lifestyle issues is huge.
    1:59:07 It’s as big or bigger than the genetics.
    1:59:12 I think people really need to hear and internalize that because I think everyone’s waiting for
    1:59:17 this miracle drug that is unlikely to ever arrive, frankly.
    1:59:22 I mean, today we have some OK treatments for Parkinson’s to try and offset the loss of
    1:59:28 dopaminergic neurons, but they can even transplant essentially dopaminergic neurons into the
    1:59:33 substantia nigra, but none of those things, al-dopa, et cetera, have proved to be cures
    1:59:35 for Parkinson’s.
    1:59:37 Not getting hit in the head is helpful.
    1:59:38 Oh, yeah.
    1:59:39 Yeah.
    1:59:40 Traumatic brain injury is another one of the big risk factors.
    1:59:41 So there are a lot of don’ts.
    1:59:46 I’m grateful that today you’re sharing a number of dos, both in the context of offsetting age-related
    1:59:50 cognitive decline to Alzheimer’s, but also in terms of how to enhance focus and enhance
    1:59:51 memory.
    1:59:56 I want to make sure that we touch on a few topics related to memory that are a little
    2:00:02 bit off the trajectory we’re on now, but that come up a lot when people start thinking
    2:00:03 about memory.
    2:00:07 And one that’s kind of intriguing, very intriguing, is deja vu.
    2:00:11 Do we have any understanding about what deja vu is?
    2:00:18 Is it just a recollection of something similar that spontaneously gets triggered?
    2:00:19 What is deja vu?
    2:00:24 Well, it’s not fully understood, but I’ll give you my best guess that science-based
    2:00:27 and not just my wildly speculating completely.
    2:00:34 But basically, one of the early findings that gave you sense about what deja vu is, is Hulings
    2:00:40 Jackson, who’s this great neurologist who did pioneering work in behavioral neurology,
    2:00:46 observed that many patients who get epilepsy would have this aura, this mental sensations
    2:00:50 right before a seizure, where they would get an intense feeling of deja vu.
    2:00:52 It doesn’t happen in everyone, but a certain number.
    2:00:55 And this is associated with temporal lobe epilepsy.
    2:00:58 And the hippocampus, as you know, is in the temporal lobe.
    2:01:04 But there’s also these areas around it that are super important for memory, including
    2:01:10 the amygdala, but also really the perironal cortex is a key, key player in this.
    2:01:17 And so then you have Wilder Penfield and other people who started to do these surgeries
    2:01:18 for epilepsy.
    2:01:22 And they said, “Well, I want to make sure I’m not taking out good brain, right?
    2:01:23 You don’t want to.”
    2:01:27 So Penfield wasn’t responsible for HM, and that was like kind of an irresponsible surgery.
    2:01:35 HM is a now dead, famous patient and literally chapter in the history of neuroscience, somebody
    2:01:44 who had his hippocampi bilaterally, one on each side of the brain, removed to treat epilepsy.
    2:01:53 It fixed the epilepsy, but he had lost all capacity to remember prior events.
    2:01:54 Yeah.
    2:01:57 And so, in fact, he had this dense, dense amnesia, right?
    2:02:03 And actually one of the little known things, even in memory research, is he actually lost,
    2:02:07 he had what’s called a temporal lobectomy, where they just hack off the front part of
    2:02:08 the temporal lobe.
    2:02:14 It might have been cauterized, I can’t remember the exact, I think he cauterized it, but anyway,
    2:02:19 they do that temporal lobectomy, and he actually had the posterior one-third of his hippocampus,
    2:02:23 but he had lost his perironal cortex bilaterally.
    2:02:27 And that turned out to be Betsy Murray at NIH later, and other people turned out to be
    2:02:29 a huge thing.
    2:02:35 So one of the reasons I think that he became so densely amnestic is that it was bilateral.
    2:02:39 So if you think about the brain, like you have a side of the brain that’s causing a
    2:02:43 seizure, so you kind of got a spare tire on the other side, where it’s like that other
    2:02:46 healthy tissue on the other side can sometimes pick up the slack.
    2:02:51 But if you take out both hemispheres, now you’re in really bad shape.
    2:02:56 So Scoville did that, he actually did it for people who are, HM had epilepsy and it was
    2:03:00 a legit operation in that sense, but he did it for people who had I think like psychosis,
    2:03:01 stew, depression.
    2:03:06 I mean, back then they just did all kinds of crazy stuff.
    2:03:10 But Penfield was like, no, I want to make sure I take out only the tissue that needs
    2:03:11 to go.
    2:03:12 So what do you do?
    2:03:15 You stimulate different parts of the brain, and you see, does it produce anything other
    2:03:17 than a seizure?
    2:03:19 And if so, that’s not an area you want to remove.
    2:03:24 And so he would go into the anterior temporal lobes and stimulate, and people would have,
    2:03:28 sometimes they’d have an intense real memory, but sometimes they would have this intense
    2:03:34 sense of deja vu, where it’s like they feel this, I feel like I’ve lived out this whole
    2:03:37 thing that’s happening right now, I’ve lived it before.
    2:03:39 When you know that’s not true, right?
    2:03:40 So what is this?
    2:03:46 Well, a number of people, my lab was heavily involved with this, and Andy on Linus at UC
    2:03:52 Davis was really central to a lot of the stuff, found that the perirhinal cortex, which
    2:03:57 is this area, as I said, it’s a big player with the hippocampus, seems to be very critical
    2:04:01 for this general sense of familiarity that we have.
    2:04:07 And so, you know, I use in the book an example of like, if I say, have you eaten a rhombutan
    2:04:08 before?
    2:04:11 Now you being a worldly guy, have you ever eaten a rhombutan?
    2:04:12 I don’t know what that is.
    2:04:13 Okay.
    2:04:16 So how quick was it that you were able to say no, that you were able to think about,
    2:04:19 I’ve never eaten a rhombutan?
    2:04:20 Less than a second.
    2:04:21 Okay.
    2:04:26 So you didn’t have to search your entire memory for whether or not you’ve eaten a rhombutan,
    2:04:28 you know, because it’s so unfamiliar, right?
    2:04:33 So things that are highly familiar, like, you know, maybe I’ll ask if you’ve eaten a banana
    2:04:38 before, grapes before, you can say yes, because, and partly you don’t even have to remember
    2:04:40 any instance.
    2:04:42 It just feels right.
    2:04:43 You know, those are very familiar things to you.
    2:04:45 Have you ever seen a grape before?
    2:04:47 Yes, of course you have, right?
    2:04:49 Apple, very familiar to people.
    2:04:55 So we just have that general fluency and you can look at this, like, you go into the grocery
    2:05:00 store and you see someone and you’re like, I know I’ve seen this person before, where
    2:05:02 have I seen them before?
    2:05:06 And then you leave and eventually you’re like, oh, well, that was somebody who I met at this
    2:05:08 conference or something like that.
    2:05:14 But you weren’t expecting them at this context and no episodic memory is triggered.
    2:05:19 But there was something about their features that felt very fluent and natural to you and
    2:05:24 triggered that sense of familiarity and that seems to be processed and you can see brain
    2:05:29 activity associated with that in the perirhinal cortex and people with damage to the perirhinal
    2:05:34 cortex seem to not differentiate between the rhombutan and the banana.
    2:05:37 It’s all kind of unfamiliar to them.
    2:05:41 They might remember I’ve eaten a banana, but they don’t necessarily have that sense of
    2:05:46 familiarity and Rebecca Burwell at Brown University, the coolest experiment that doesn’t
    2:05:47 nearly get.
    2:05:51 You know how in science you get these unsung hero experiment?
    2:05:59 This was one of them where she stimulated in rats the perirhinal cortex at this frequency
    2:06:05 called the beta frequency, which is kind of a relatively low frequency oscillation and
    2:06:10 basically put two objects in front of the animal.
    2:06:15 And so, like, typically if there’s a new object, the animal will spend more time like
    2:06:17 exploring it, right?
    2:06:22 And depending on how she timed the stimulation, she could make the animal think that a familiar
    2:06:24 object was novel.
    2:06:29 She stimulates at a different frequency, I think it was gamma, and the animal now thinks
    2:06:34 of, or actually was like, yeah, so she thinks now the animal thinks that a familiar thing
    2:06:35 is novel.
    2:06:39 With beta, it was that it thought a novel thing was familiar.
    2:06:46 So could literally use this stimulation to change the way the animal is interacting with
    2:06:50 and presumably a memory-driven way with this object, right?
    2:06:54 So for those looking for novelty in different domains of life, maybe this is the solution.
    2:06:55 Maybe, yeah.
    2:07:00 And so, Ann Cleary, just to close the loop here, who’s a great researcher of Colorado
    2:07:03 State, developed this beautiful paradigm where what she does is she said, okay, well, does
    2:07:04 that relate to deja vu?
    2:07:06 Well, let’s see.
    2:07:11 So what she did was use virtual reality, and so in virtual reality, you can create these
    2:07:17 environments and put objects in particular places, and so she creates these virtual environments
    2:07:22 where there are particular objects in particular places, and let’s say one’s a museum, right?
    2:07:26 So a person can go through passively and watch a movie, or they actively navigate through
    2:07:32 these spaces, and then what she does is she has them go through, let’s say, a video arcade.
    2:07:38 But unbeknownst to the subject, the objects that are in the room are in exactly the same
    2:07:42 positions as the objects in the museum.
    2:07:48 But it’s a video arcade, so it looks different, but the room shape, the spatial layout, everything
    2:07:49 is identical.
    2:07:53 It’s got a different skin on it, so to speak, for video cameras.
    2:07:59 So what happens is people are much more likely, very likely, to produce a deja vu sensation
    2:08:04 when they’re in these places, these virtual environments that look very much like where
    2:08:08 they’ve been, but they’re mismatching in some critical way.
    2:08:13 So it’s like you’ve got enough to trigger the strong sense of familiarity, but the mismatch
    2:08:19 is suppressing recollection, and so that seems to be a crucial part of why you get this uncanny
    2:08:23 feeling of remembering is the strong familiarity you get.
    2:08:29 And by the way, I’ve watched these movies, and I cannot for life of me see that the museum
    2:08:31 is the same as the arcade.
    2:08:37 It just feels so different cognitively, but I can imagine being like if I really did it
    2:08:40 immersively, having that sense of familiarity.
    2:08:43 So you’re really pitting these things in opposition to each other.
    2:08:50 So what likely happens with deja vu is something uncanny that triggers a little bit of memory
    2:08:57 retrieval or a strong fluency, but then there’s a mismatch that suppresses it and prevents
    2:09:00 that a context from coming up.
    2:09:06 I’d like to talk about the relationship between memory and mental health for the following
    2:09:08 reason.
    2:09:16 I’m very struck by the fact that in experiments such as the work that Carl Diceroth, who was
    2:09:21 actually the first guest on this podcast, brilliant neuroengineer, of course, and psychiatrist,
    2:09:26 described in which he’s talking to a patient who’s depressed.
    2:09:28 This patient has a stimulator for the vagus nerve.
    2:09:32 They can crank up stimulation of the vagus nerve, and essentially the narrative goes
    2:09:37 from this patient, I believe it was a woman in this case, talking about being suicidally
    2:09:38 depressed.
    2:09:42 She can’t anticipate doing anything of any interest or excitement to her, increasing
    2:09:45 vagal stimulation, which, by the way, folks, does not just calm people down.
    2:09:48 Vagal stimulation actually creates a lot of alertness.
    2:09:54 So this is a vast misconception out there that vagal stimulation is all about calming.
    2:09:59 In any case, as the vagal stimulation goes up, her narrative literally changes in real
    2:10:03 time to, yeah, I could see myself going out and applying for a job.
    2:10:08 I’m kind of excited about the future, et cetera, so complete transformation of one’s outlook,
    2:10:13 but also, in some instances, memory of prior events.
    2:10:17 So how we cast prior events is so interesting.
    2:10:23 And the bridge I’d like to build right now, conceptually, is that there are two papers
    2:10:25 that intrigue me.
    2:10:31 One is a paper from Lombardo Mofei’s lab in Pisa, which had a paradigm for exploring
    2:10:38 learned helpnesses in rodents, which is sort of a model for depression, how long a rodent
    2:10:42 is willing to swim in water to save its life before it gives up.
    2:10:44 And there’s a learned helplessness that eventually arrives.
    2:10:47 These, yes, are not kind experiments.
    2:10:52 But at some point they give up, and then they’ve essentially learned they’re helpless.
    2:10:54 And of course, they save the animal before it dies.
    2:11:05 But these animals, essentially an SSRI, like Prozac, can restore some sense of hope, meaning
    2:11:09 they’ll swim longer after having learned to be helpless.
    2:11:10 Is it recovery of depression?
    2:11:11 We don’t know.
    2:11:15 But in humans, you see some of the same thing when SSRIs have been effective, and they’re
    2:11:16 not always effective.
    2:11:20 You also see this in some of the psilocybin trials, where people have done the psilocybin
    2:11:21 therapy.
    2:11:22 Oh, yeah, we got to talk about that.
    2:11:23 Yeah, in the correct context.
    2:11:28 And now, all of a sudden, people have this completely different emotional version of
    2:11:29 the same events.
    2:11:34 Like, yep, a bunch of terrible things happened, or with the MDMA trials for PTSD, controversial
    2:11:36 right now, FDA didn’t approve it.
    2:11:39 But a good number of patients described saying, yeah, this really terrible set of things
    2:11:42 that happened, those happened.
    2:11:45 But I accept it, and I’m taking the lessons, and I’m moving on, and then there’s maybe
    2:11:48 even forgiveness, et cetera, et cetera.
    2:11:55 So to me, this is a shift in memory, brought about by a dramatic shift in neuromodulators.
    2:11:58 SSRIs, of course, increase serotonin, psilocybin increases serotonin.
    2:12:03 And it’s interesting to me that MDMA, while it increases dopamine, most dramatically increases
    2:12:04 serotonin.
    2:12:10 It’s like 7x or more in terms of the — now, I’m not suggesting anyone do these drugs at
    2:12:11 all.
    2:12:14 And you could blow out the serotoninic system with too much of it.
    2:12:15 With too much of it.
    2:12:16 Too much MDMA.
    2:12:21 Although, the studies on this is interesting, because the study that claimed that MDMA did
    2:12:25 that actually was retracted in science, it turns out they had inadvertently used methamphetamine.
    2:12:26 Oh, geez.
    2:12:31 Keep in mind, folks, that MDMA is methylene-dioxymethamphetamine, so I’m not suggesting anyone
    2:12:32 do these drugs.
    2:12:34 I’m using this as a conceptual template.
    2:12:36 Yeah, I mean, this is abuse we’re talking about, too.
    2:12:37 It’s not like —
    2:12:38 Yeah, right, right, right.
    2:12:43 I mean, so in clinical trials, it’s clearly been shown, both for SSRIs as well as for psilocybin,
    2:12:48 these are still emerging clinical trials, and MDMA, that in a significant percentage
    2:12:54 of individuals, especially when combined with therapy, people can now feel differently
    2:12:56 about the same memory.
    2:13:01 So feeling different about the same memory and feeling different about, therefore, the
    2:13:04 sense of possibility going forward.
    2:13:08 This to me is incredible, and it speaks to the fact that much of depression, the lack
    2:13:13 of positive anticipation about the future, et cetera, is based on memories about failures
    2:13:16 of past or harms of past.
    2:13:17 Yeah, rumination, basically.
    2:13:18 Right.
    2:13:24 So what is the relationship between the serotonin system and memory, or what is the relationship
    2:13:29 more broadly of these neuromodulatory systems or the vagal system that can create these
    2:13:37 incredible reversals of what we previously thought of as terrible as manageable?
    2:13:39 And therefore, we’re willing to lean into life again.
    2:13:40 What is that?
    2:13:41 Yeah.
    2:13:43 Again, serotonin is like a neuromodulator.
    2:13:46 It enhances plasticity.
    2:13:52 And what I mean by that is that if you have a transient learning event, you will get a
    2:13:58 change in the connections between neurons that were active during that event, and super
    2:14:02 interesting work right now going on in behavioral timescale, plasticity, and all that stuff.
    2:14:06 So it’s not just cells that wire together, it’s more interesting, actually, or fire together,
    2:14:07 wire together.
    2:14:08 It’s more interesting.
    2:14:12 But those changes can often be transient.
    2:14:18 And what people so like, Eric Candell, for instance, one who studied serotonin, in particular,
    2:14:24 and emphasized this, but basically many neuromodulators, if you give a little bath of these, bathe these
    2:14:32 neurons in serotonin or other neuromodulators, you stabilize that plasticity.
    2:14:37 And that allows increases in receptor density between these neurons that allow them to communicate
    2:14:38 more effectively.
    2:14:42 Now, you can get weakening in LTD, too, we won’t get into that.
    2:14:45 But serotonin definitely promotes plasticity, right?
    2:14:53 And so one of the things I talk about in my book is that memories are, we all have plasticity.
    2:14:57 As I said, retrieving a memory can allow us to change the memory in certain ways.
    2:15:03 And when you get into the details of it, it becomes complicated in interesting ways.
    2:15:06 But the short version is you can change it.
    2:15:10 We get a small part of what happened when we remember.
    2:15:15 But there’s that feeling of the context, there’s that emotional response that we have that’s
    2:15:20 both a kind of a basic raw motivational my heart’s racing or something like that.
    2:15:24 That’s why people often say, well, emotional memories are stored in the body.
    2:15:25 Well, it’s just part of the memory.
    2:15:31 It’s a retrieval cue, so to speak, and it can also be part of the retrieved experience.
    2:15:35 But you have all of these factors going on that are part of this emotional memory.
    2:15:39 And then you have a story that you create, a narrative that you use to make sense of
    2:15:40 it.
    2:15:43 And that affects all these physiological systems, too, right?
    2:15:50 So every time I talk in the book about an example of how group therapy is so powerful
    2:15:55 as a means of memory updating social interactions, where it’s like people can change the narrative.
    2:15:58 They say, well, you know, I gave you this narrative about how I’m loud.
    2:16:01 And you told me, well, I remember hanging out with you and you were in loud then, you’re
    2:16:02 not loud now.
    2:16:04 And so now I can update these memories, maybe.
    2:16:05 By spacious.
    2:16:06 Yeah, exactly.
    2:16:09 I can reframe it, right?
    2:16:11 And these framing effects are huge.
    2:16:18 So in theory, people can take and experience those traumatic, and many people do, and say,
    2:16:23 this made me who I am, and I’m happy with who I am now, even though it’s a horrible
    2:16:24 thing.
    2:16:30 I’m stronger for it, or I’m a survivor, or, you know, I couldn’t have done anything about
    2:16:33 it, and it’s not my fault.
    2:16:38 Or you can have these narratives of shame, and so forth, and guilt, and anger, and so
    2:16:39 forth.
    2:16:44 So I’m not judging anybody’s reaction to trauma, but what I am saying is that’s part
    2:16:45 of the emotional response.
    2:16:49 It’s part of the memory that people construct.
    2:16:54 The problem is, is that with traumatic memories, when they do stick, it’s hard to change because
    2:16:59 there’s so much plasticity driven by the neuromodulators during that event.
    2:17:03 With PTSD, and we could talk about that, that’s a whole other thing, but just let’s just take
    2:17:04 traumatic memories.
    2:17:11 Because it’s so intense, and the amygdala response drives the physiology, in many cases,
    2:17:17 of that arousal, which makes you feel like this immediacy of it, right, and infect sleep,
    2:17:20 and nightmares, all of that, but anyway, stay out of PTSD for a moment, because that’s
    2:17:22 a whole other thing.
    2:17:29 But those memories are very resistant because of that intensity, and often the more you
    2:17:33 retrieve them, we retraumatize ourselves.
    2:17:41 So reframing in a cognitive therapy sense is very difficult because they feel this, and
    2:17:47 their brain is telling them, “I’m under threat,” or “I’m ashamed because they’ve reinforced
    2:17:51 this narrative so many times,” and you can work through the logic, but sometimes you
    2:17:55 need to create some big prediction error to generate some error-driven learning, which
    2:17:59 is something we can talk about, or you need some kind of help.
    2:18:05 So if you’re driving neuromodulatory systems, like that theoretically could give you a broader
    2:18:10 window of plasticity, in fact, actually we’re trying Prozac on my dog, and one of the things
    2:18:20 that I’ve seen, she’s very anxious, and it’s to the point where she’ll not exercise, even
    2:18:25 though she’s a very active dog, she’ll stop on a walk if she hears a garbage truck anywhere.
    2:18:31 And so it’s a very low dose, and I’m not necessarily saying go drug your dogs, but I’m just saying
    2:18:36 that the story that I’ve heard is that you get this period of plasticity where you can
    2:18:41 kind of rewrite some of these behavioral patterns and make them more open to training
    2:18:45 and so forth, and so it doesn’t even have to be a permanent thing, right?
    2:18:48 And I think a lot of these things like you’re talking about learned helplessness studies
    2:18:55 probably transient effects of not being on it for years or something, but it’s not very
    2:19:00 effective in terms of SSRIs, but psilocybin and psychedelics have shown a lot of promises
    2:19:02 being bigger effects, right?
    2:19:05 And these produce massive plasticity.
    2:19:07 There’s two things I think that are really interesting about it.
    2:19:14 So my neighbor, by the way, Davis I will just say, I’m biased, but it’s one of the top three
    2:19:18 places in the world for learning and memory research.
    2:19:23 So next door Dave or David Olson, it turns out is studying psychedelic effects on plasticity.
    2:19:30 And so he really emphasizes that there’s these massive neurotrophic factors, BDNF, like
    2:19:35 all these factors that are going on, they’re promoting plasticity and for people who’ve
    2:19:39 taken them, that’s what they report is that there’s this period of integration afterwards
    2:19:43 where your brain’s just like, you know, you can feel it.
    2:19:44 You change.
    2:19:45 You change, yeah.
    2:19:46 You change.
    2:19:49 If the integration is guided properly, one thing that I do want to make sure I highlight
    2:19:55 and it’s not just for public safety reasons, although that as well is that people are so
    2:20:00 intrigued by the idea of “opening plasticity.”
    2:20:05 Plasticity is just an opportunity for learning new contingencies, right?
    2:20:12 Just taking psychedelics is an experience, but certainly, but the learning of new contingencies
    2:20:15 occurs in the integration phase as well as within the session.
    2:20:20 That’s why the clinical trials that showed some efficacy for some people were guided
    2:20:25 intensely by therapists, but the mere act of having plasticity, plasticity is an opportunity
    2:20:26 for learning.
    2:20:27 It’s not the actual learning.
    2:20:28 That’s right.
    2:20:35 It opens up like significant opportunities for reshaping, but the second part of it, which
    2:20:41 maybe I think is really interesting is there is also a dissociative element of these drugs.
    2:20:45 So ketamine isn’t a psychedelic, but I think there are some interesting plasticity effects
    2:20:49 and definitely it produces this dissociative element too.
    2:20:56 With psychedelics, there’s often a major perspective shift, and perspective is hugely
    2:21:02 important for memory because a lot of our sense of the emotional impact of our memory
    2:21:07 is based on a perspective that we adopt when we remember.
    2:21:13 Research has shown that you can take the same encoding event, meaning I tell you a story,
    2:21:18 let’s just take a very simple thing, a very, I give you a story, and it’s like, I tell
    2:21:23 you now, viewed from the perspective of someone else, and you’re trying to remember it.
    2:21:28 You can remember things that you didn’t experience, remember the first time around.
    2:21:31 Changing your perspective can literally change what you remember.
    2:21:33 It can also change the narrative that you produce.
    2:21:37 So now let’s say you pull up this traumatic memory, but you’re viewing it from the outside
    2:21:41 and you’re feeling your heart’s racing, your eyes are dilating, there’s crazy effects
    2:21:45 for psychedelic, but you’re seeing it, and it’s not you.
    2:21:48 There’s some deeper self you’re feeling, whether it’s true or not.
    2:21:50 Well, you have a sense of agency in there.
    2:21:56 Some of the psychedelics, I’ve never tried this one, but there are interesting studies
    2:22:03 of Ibogaine, Iboga, where the universal experience, as I understand it, is 22 hours long.
    2:22:05 It’s actually a cardiovascular risk.
    2:22:08 There’s some things that need to be offset there, so don’t run out and do this, folks,
    2:22:15 but people, I’m told, get a high-definition movie of specific events in their life that
    2:22:20 actually happened, only when they closed their eyes, so know hallucinating with eyes open.
    2:22:21 Interesting.
    2:22:26 And then they have agency within those movies, and once they exact the change they wanted
    2:22:31 to have, it rotates like a cube, very interesting perhaps to a memory researcher why this would
    2:22:37 be, and then they get another event of past where they have agency in that event.
    2:22:38 Incredible.
    2:22:45 I mean, there’s so much that we don’t know, and I will say that some of the psychedelic
    2:22:50 stuff is overhyped, and some of the science is quite bad in that field right now.
    2:22:52 The number of papers are being retracted now.
    2:22:53 Yeah.
    2:22:58 I do think that some of the concerns they had in the FDA I take issue with, but what
    2:23:06 I will say is that you have a drug that dramatically increases plasticity, but it changes dramatically
    2:23:14 the mental context that you have when you pull up the memory, so you have a real opportunity
    2:23:15 for memory updating.
    2:23:19 Now, there’s a phenomenon in the animal literature called re-consolidation, where essentially
    2:23:28 the act of retrieving a memory opens it up to requiring some kinds of neuromodulators
    2:23:34 again to really promote resealing of the memory, so to speak.
    2:23:38 If you interrupt it, you can erase the memories, and theoretically, if you can do that, you
    2:23:42 could also change the memories pretty significantly.
    2:23:48 If I can vividly access some neural population that’s giving me this, normally it gives me
    2:23:52 this physiological response that sets off this train of thoughts, and it’s associated
    2:23:59 with this physical and mental context, and I can dramatically, I can access those neurons,
    2:24:04 but dramatically reshape the context, and dramatically reshape the narrative.
    2:24:09 I’ve created the opportunity for massive change, and I don’t know if that’s true, but it sure
    2:24:12 makes sense to me that that’s the case.
    2:24:17 Now, having said that, if you and me share our traumatic elements of our childhood, I’m
    2:24:22 sure we could go out and do this for quite a few hours, right?
    2:24:26 That in and of itself will also produce some change in our memories.
    2:24:30 It’s very powerful, and I saw this in the clinic where I was doing group therapy with
    2:24:34 Vietnam vets, and I’m like, I’m a total fraud.
    2:24:42 I’m like, I don’t know, 27 years old, 28 years old, and I’m like in with these Vietnam vets
    2:24:50 in their 50s who’ve really seen stuff, and they live in combat zones now in Chicago,
    2:24:58 and what I realized was everyone was telling their story, but they’re hearing reflections
    2:25:02 of their story, for me, but also from other members of the group who they can relate to,
    2:25:09 that are different from their narrative, and now all of a sudden, what happens is the memory
    2:25:11 is no longer theirs.
    2:25:17 It’s a collective memory that’s shared by all these people, because the memory now incorporates
    2:25:21 elements of their reactions as well.
    2:25:28 It allows people to remember it in a new context, and we can just take a much more watered-down
    2:25:32 version of this where how many times have you had a terrible experience, and it became
    2:25:34 a great story.
    2:25:38 I basically say that there’s no point in having a bad experience in life if you don’t get
    2:25:40 a great story out of it, right?
    2:25:45 So I talk in the book about a near-death experience, I had paddleboarding, and everything
    2:25:46 about this was stupid.
    2:25:52 I could send you pictures of it, and you’d be like, “Oh, my God, what was he thinking?”
    2:26:00 I’ve made foolish errors in outdoor adventures in my past, where afterwards I thought that
    2:26:08 was a really dumb move to even go to that location to dive, let alone what we did when
    2:26:09 we did there.
    2:26:14 I mean, some of the stupid stuff that we did, even as kids, like bridge jumps and without
    2:26:21 testing water depth, I mean, stupid, stupid stuff that I don’t recommend anyone repeat.
    2:26:26 But you’re right, the surviving stories, you carry those forward.
    2:26:27 Yeah, exactly.
    2:26:32 The problem is the other stories we can talk about, people who are paralyzed, dead, et cetera,
    2:26:33 those stories exist too.
    2:26:34 Yeah, yeah.
    2:26:38 Well, so, I mean, to be clear, it’s like, I felt horrible during that experience, and
    2:26:43 it was one of the most immediately fear-inducing experiences I’ve had.
    2:26:48 But later, me and Randy O’Reilly, the computational neuroscience friends, we both did this stupid
    2:26:49 thing together.
    2:26:55 We would tell the story tag team it, and we told it to students and friends and so forth,
    2:26:57 and it just became funny.
    2:27:01 And so each time we told it, it just became kind of funnier and funnier, and you start
    2:27:03 to embellish things and so forth.
    2:27:08 And so that change of perspective was really drawn out by sharing and seeing people laugh
    2:27:10 and see people like, “What were you thinking?
    2:27:15 You’re such a smart person, and you did this,” and it becomes part of the narrative.
    2:27:20 And keep in mind, there are people who do this, that they say like, “I’ve had a really
    2:27:23 traumatic experience, but I’ve learned from it.
    2:27:29 I’ve had a horrible, emotionally abusive relationship, but I’ve learned from it,” right?
    2:27:33 And I don’t mean to trivialize anybody’s experience who didn’t have that thing, and they’re just
    2:27:35 traumatized by it, and they carry it with them.
    2:27:40 But what I am saying is, is that the memory, so to speak, I think in neuroscience right
    2:27:46 now, there’s a big hot topic about engrams, as if a bunch of neurons is the memory.
    2:27:52 But every time we have a memory, we’re painting a new picture, we’re creating a new novel.
    2:28:00 Well, and I think this is where people have to be very careful not to cowboy post-traumatic
    2:28:06 stress disorder treatment in a way that allows the narrative to make it worse.
    2:28:11 Because people, previous guest on this podcast has this notion of, in describing this, of
    2:28:15 story fondling, where people can go further and further into the description of how terrible
    2:28:21 something is reinforced by others, and then the memory changes to become much worse than
    2:28:26 either the real events were, or just simply worse within their body and mind, and then
    2:28:27 they have to live that forward.
    2:28:32 So it can go both ways, which is really points to the key, which is to do this with really
    2:28:33 trained professionals.
    2:28:34 Yeah.
    2:28:35 Yeah.
    2:28:39 And it’s all about, because you can re-traumatize yourself, and this is also why rumination
    2:28:44 is so bad in depression, is because you recall a negative memory, and that gets you in a
    2:28:48 negative mood because you pull up the context, and then that makes it easier to recall more
    2:28:49 negative memories.
    2:28:53 And then every time you recall them, now they’re getting more power because they’re associated
    2:28:54 with these negative moods.
    2:28:57 So recollection is really a double-edged blade.
    2:28:58 Oh, yeah.
    2:28:59 Yeah.
    2:29:05 I mean, look at, like, so if you take something like reminiscence or nostalgia, so the original
    2:29:10 term nostalgia, I credit Felipe de Bregard for it, he’s a philosopher, neuroscientist,
    2:29:16 he told me that nostalgia used to be a term for a disease that was coined by a Swiss
    2:29:18 physician.
    2:29:23 And he used it to talk about a kind of post-traumatic experience that soldiers had where they would
    2:29:29 get so wistful about their home that it just made them miserable in the places that they
    2:29:30 were at.
    2:29:34 It’s been referred to as the pain of an old wound.
    2:29:35 Yeah.
    2:29:36 Yeah.
    2:29:37 Yeah, exactly.
    2:29:38 I didn’t say that to someone else.
    2:29:39 Yeah, yeah.
    2:29:45 And so it can, the research shows it can have very positive effects on mental health, right?
    2:29:48 And it can have positive effects on mental health.
    2:29:54 If you use that as a way of saying, “Hey, this is just a great thing that’s happened,
    2:29:56 I’m grateful for that.”
    2:30:01 But it can become toxic if you’re like, “My life used to be so great and now it’s terrible.”
    2:30:07 Even if it’s positive reminiscence, if you come into it with the wrong attributions,
    2:30:11 it can become negative, it’s toxic, and it can contaminate your present, right?
    2:30:16 I mean, the past has got good and it’s got bad in it, just like the present has got good
    2:30:18 and it’s got bad in it.
    2:30:22 And it’s really all about what are the narratives you’re constructing for it in many ways, and
    2:30:30 that plays a big part in the dynamic, malleable, constantly shape-shifting nature of memory.
    2:30:31 Incredible.
    2:30:39 I want to make sure that we talk about something at first glance very different than all of
    2:30:46 this, but it lands squarely in the conversation we’ve had until now, which is your love for
    2:30:50 and your participation in rock and roll.
    2:30:53 You have a band, right?
    2:30:54 Pavlov’s Dogs.
    2:30:56 Yep, actually, I have a couple bands now, thank you, please.
    2:30:57 Okay.
    2:30:58 What are the other ones called?
    2:31:05 Well, Pavlov’s Dogs, I’ll say, versus a band of neuroscientists and psychologists, neuroscientists
    2:31:11 who met actually, most of us met at a memory meeting, actually, and so we get together
    2:31:18 at conferences and we’ll rent out a club and we’ll play basically, Brad calls it skinny
    2:31:19 tie music.
    2:31:20 It’s like…
    2:31:21 Is it original music or covers?
    2:31:22 Covers.
    2:31:23 That one’s a cover band.
    2:31:24 Covers, okay.
    2:31:29 And so we’ll play like the Ramones, the Clash, Gang of Four.
    2:31:30 Great.
    2:31:34 It’s a lot of, you know, we added Blondie and…
    2:31:35 She’s still touring.
    2:31:36 Yeah, she’s amazing, isn’t she?
    2:31:38 Yeah, a friend of mine went on tour with her.
    2:31:41 Yeah, there’s a band called Surfboard, who is on tour with Blondie.
    2:31:42 Oh, so I know them.
    2:31:43 Yeah.
    2:31:44 Oh, that’s a friend of yours.
    2:31:45 Yeah, Danny from Surfboard.
    2:31:47 Yeah, the great band and she toured with Blondie.
    2:31:48 Blondie’s amazing.
    2:31:54 She’s still super vivacious as a surfboard and Danny.
    2:31:55 What instrument do you play?
    2:31:58 I play guitar and I also do vocals.
    2:31:59 Lead vocals?
    2:32:00 Yes.
    2:32:05 Or yeah, reluctant because sometimes it’s talking or being off-key, but yeah.
    2:32:10 Can people find links to any Pavlov dog live shows or recordings online?
    2:32:16 I think we have some recordings on YouTube and if you look on our Facebook page, maybe
    2:32:18 our Instagram too, we have live recordings.
    2:32:19 Okay.
    2:32:20 And you have a show coming up.
    2:32:25 We’ll put a link to that because people will listen to this long after that, presumably.
    2:32:28 That’s coming up in Chicago on October.
    2:32:30 I think it’s the seventh.
    2:32:31 Is it a month?
    2:32:32 It’s the Monday.
    2:32:33 We’ll put a link to that.
    2:32:34 Yeah.
    2:32:35 Sorry.
    2:32:38 But for those that can’t make it because most of us aren’t in Chicago, including me, unfortunately,
    2:32:42 we’ll keep an eye out for Pavlov’s dogs.
    2:32:47 I love that you play music and I just have, for sake of time, one question about your
    2:32:50 love for rock and roll and playing music.
    2:32:56 When you’re playing rock and roll live, are you thinking about anything else?
    2:33:00 And that’s when I suck.
    2:33:04 Actually you know, one hack that I came up with, because it’s like, with the cover band,
    2:33:06 we practice like, we cram.
    2:33:07 It’s the worst thing.
    2:33:08 It’s not space learning.
    2:33:13 It’s like we go through the songs and we keep adding and taking away songs, but it’s like,
    2:33:19 we’ll cram for like, I don’t know, about eight hours of practices over three days or something.
    2:33:22 And so it’s, for me, it’s like a constant memory thing because my brain doesn’t want
    2:33:23 to play covers.
    2:33:25 It wants to play the songs that I’ve written.
    2:33:27 And so there’s always this very thing.
    2:33:28 And then I get nervous.
    2:33:29 I get really nervous.
    2:33:30 It’s how I move a lot.
    2:33:37 And then I see friends and that kills me because then I started thinking, what are they thinking?
    2:33:43 And so I started, last show I did with Pavlov’s dogs, I wore sunglasses and it was great.
    2:33:48 Because then I wasn’t attuned to them and I was, it just goes back to what we were talking
    2:33:49 about, kind of with the camera and stuff.
    2:33:50 I was feeling it.
    2:33:56 And I was thinking, I was, I was not, I was in the flow in the zone and feeling it and
    2:33:58 doing it and not thinking about it.
    2:34:02 And there’s a whole interesting literature choking under pressure that actually relates
    2:34:07 to this idea of like, you know, sometimes having too much cognitive control going on
    2:34:09 is like really bad when you’re under stress.
    2:34:14 And if you know something fairly well, you’re going to be better off if you just go into
    2:34:15 an automatic state.
    2:34:16 I love that.
    2:34:20 When I do live shows, I like to have the house lights relatively dim.
    2:34:22 I don’t want to see anybody at first.
    2:34:25 And then as they get more comfortable, I’m happy to have the house lights come up.
    2:34:26 Oh, what do you play?
    2:34:27 I didn’t know you play.
    2:34:28 Oh, I don’t play anything.
    2:34:33 I do live events where I talk about science, where I tell stories about science and scientists.
    2:34:34 Okay.
    2:34:38 A couple of things are right in the front of my mind and I’d be remiss if I didn’t say
    2:34:40 them right now.
    2:34:44 First of all, it’s absolutely clear that we need to get you back here for more discussion
    2:34:46 about memory and learning.
    2:34:49 There’s just so much that we didn’t have the opportunity to cover in this conversation,
    2:34:51 but we most certainly will in a future conversation.
    2:34:53 We’re going to bring up the turkeys of Davis.
    2:34:54 No, the turkeys.
    2:34:55 No, we didn’t.
    2:35:02 Second of all, I want to thank you for writing your book, Why We Remember, because it’s a
    2:35:06 fantastic exploration of the modern understanding of memory.
    2:35:11 Still some of the mysteries that remain, but this is a field that’s evolved a lot and you
    2:35:18 capture so much of the incredible findings there over the years in a very pleasurable
    2:35:19 way.
    2:35:21 So it’s a pleasure to read.
    2:35:25 And then I also want to thank you for coming here today to share with us your understanding
    2:35:31 about memory and also your sharing of your experience with ADHD and some of the tools
    2:35:33 you use, some of the struggles.
    2:35:38 I think all too often people hear about these scientists or physicians or people who are
    2:35:43 authorities on a topic and they don’t hear about the challenges they face.
    2:35:49 And I assure you that a great, great many people will appreciate the fact that you yourself
    2:35:53 have struggled with certain issues related to attention, but that you’ve overcome them
    2:36:00 at least as well to be able to be a functional parent and family man, professor, author,
    2:36:04 now public educator, dog owner, second time around.
    2:36:10 And for that, and for a great many other reasons, you’ve educated us and you’ve given us a great
    2:36:11 many practical tools.
    2:36:18 It’s also great to see you as a fellow punk rocker and old friend, and I even let you
    2:36:19 call me Andy.
    2:36:20 So thank you.
    2:36:23 So thanks for coming here today and please do come back again, Charne.
    2:36:24 Oh, I would love to.
    2:36:25 Thank you, Andrew.
    2:36:27 It’s been great to be here.
    2:36:33 Thank you for joining me for today’s discussion about memory and ADHD with Dr. Charne Ranganath.
    2:36:37 To learn more about his work and to find a link to his book as well as social media accounts,
    2:36:39 please see the links in the show note captions.
    2:36:44 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:36:46 That’s a terrific zero cost way to support us.
    2:36:51 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple, and on both Spotify
    2:36:54 and Apple, you can leave us up to a five star review.
    2:36:57 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:37:00 That’s the best way to support this podcast.
    2:37:04 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
    2:37:07 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
    2:37:08 on YouTube.
    2:37:10 I do read all the comments.
    2:37:12 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:37:14 It’s my very first book.
    2:37:18 It’s entitled, “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:37:20 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based
    2:37:24 on more than 30 years of research and experience.
    2:37:30 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols
    2:37:32 related to focus and motivation.
    2:37:37 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:37:41 The book is now available by pre-sale at protocolsbook.com.
    2:37:43 There you can find links to various vendors.
    2:37:45 You can pick the one that you like best.
    2:37:50 Again, the book is called, “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:37:54 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:37:55 platforms.
    2:37:59 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
    2:38:03 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    2:38:07 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:38:09 on the Huberman Lab podcast.
    2:38:12 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    2:38:15 If you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, our Neural Network
    2:38:20 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
    2:38:24 protocols in the form of brief one-to-three-page PDFs.
    2:38:29 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning, optimizing dopamine, improving
    2:38:33 your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
    2:38:37 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine that includes
    2:38:42 cardiovascular training and resistance training with sets and reps, all backed by science,
    2:38:44 and all of which, again, is completely zero-cost.
    2:38:49 To subscribe, simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab up in the upper right corner,
    2:38:51 scroll down a newsletter, and provide your email.
    2:38:55 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
    2:38:59 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Charan Ranganath.
    2:39:03 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:39:07 [MUSIC PLAYING]
    2:39:09 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Charn Ranganath. Tiến sĩ Charn Ranganath là giáo sư tâm lý học và khoa học thần kinh tại Đại học California, Davis. Ông là một trong những nhà nghiên cứu hàng đầu thế giới về chủ đề trí nhớ con người. Và trí nhớ, tất nhiên, là một thành phần thiết yếu trong toàn bộ cuộc sống của chúng ta.
    Trí nhớ không chỉ quan trọng để ghi nhớ những điều mà chúng ta học được. Nó cũng cực kỳ quan trọng để thiết lập bối cảnh cho toàn bộ cuộc sống của chúng ta, có nghĩa là chỉ bằng cách hiểu chúng ta đến từ đâu, chúng ta đã là ai và hiện tại chúng ta là ai, chúng ta mới có thể định hình những gì chúng ta muốn làm trong những khoảnh khắc tiếp theo, ngày tiếp theo, những năm tiếp theo, và thực sự là cho phần còn lại của cuộc đời mình.
    Đó là lý do tại sao, chẳng hạn, những người có khiếm khuyết về trí nhớ, có thể do tổn thương não hoặc do suy giảm nhận thức liên quan đến tuổi tác hoặc các bệnh như chứng mất trí nhớ Alzheimer, phải chịu đựng rất nhiều, không chỉ về việc không thể nhớ những điều cần thiết cho các nhiệm vụ hàng ngày, mà còn để đặt bản thân họ vào bối cảnh lớn hơn của cuộc sống.
    Nhận ra các thành viên trong gia đình không chỉ là khả năng liên hệ với những thành viên đó trong cuộc sống hàng ngày. Nó cũng liên quan đến việc hiểu bối cảnh đầy đủ của tất cả những kỷ niệm của một người với những người đó và ý nghĩa mà một tương tác nhất định mang lại cho bất kỳ trải nghiệm nào trong cuộc sống.
    Vì vậy, hôm nay, bạn sẽ học cách trí nhớ hoạt động. Bạn sẽ tìm hiểu về những điều như cảm giác đã từng trải qua (deja vu). Bạn sẽ tìm hiểu các cách để giảm thiểu suy giảm nhận thức liên quan đến tuổi tác, những gì nghiên cứu thực sự nói về điều đó, và các cách để ngăn chặn những điều như chứng mất trí nhớ Alzheimer.
    Chúng tôi cũng nói về ADHD hay Rối loạn Tăng động Giảm chú ý, và Tiến sĩ Ranganath chia sẻ kinh nghiệm của chính mình với ADHD, cách nó liên quan đến trí nhớ, và các công cụ mà ông đã sử dụng để chống lại ADHD của mình.
    Tiến sĩ Ranganath có khả năng tuyệt vời trong việc mô tả các nghiên cứu một cách rõ ràng và kết hợp điều đó với câu chuyện và kinh nghiệm sống của mình theo cách thực sự cung cấp cho bạn những công cụ thực tiễn mà bạn có thể áp dụng trong cuộc sống hàng ngày.
    Trước khi bạn bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến công chúng mà không tốn phí.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ cho podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là David. David sản xuất một loại thanh protein không giống bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất tiếp theo.
    Các thanh của David cũng có hương vị tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là loại hương vị bánh, nhưng tôi cũng thích loại hương vị sô cô la và loại hương vị berry. Nói chung, tôi thích tất cả các hương vị. Tất cả đều rất ngon.
    Đối với tôi, tôi cố gắng lấy hầu hết calo từ thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng hoặc xa nhà hoặc chỉ đang tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein chất lượng cao với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể, và cho phép tôi làm điều đó mà không phải tiêu thụ quá nhiều calo.
    Một lần nữa, tôi tập trung vào việc lấy hầu hết thực phẩm của mình từ các nguồn thực phẩm nguyên chất trong suốt cả ngày, nhưng tôi thường ăn một thanh David vào cuối buổi chiều khi tôi cảm thấy đói giữa bữa trưa và bữa tối, đôi khi cũng vào giữa buổi sáng nếu tôi cảm thấy đói lúc đó, và đôi khi tôi sẽ sử dụng nó như một bữa thay thế, mặc dù không phải là một bữa ăn thay thế hoàn toàn.
    Nó có thể giúp tôi đến bữa ăn tiếp theo, vì vậy nếu tôi cần ăn trong vài giờ tới, nhưng tôi thực sự đói, tôi sẽ ăn một thanh David. Như tôi đã đề cập trước đó, chúng cực kỳ ngon. Thực tế, chúng ngon một cách bất ngờ. Ngay cả độ kết cấu cũng tuyệt vời. Nó giống như độ kết cấu của bánh quy, kiểu như bánh quy dai, điều này khác với các thanh khác mà tôi thường cảm thấy ngán. Tôi chưa bao giờ là một fan lớn của các thanh cho đến khi tôi phát hiện ra thanh David. Nếu bạn thử chúng, bạn sẽ hiểu tôi đang nói gì. Vì vậy, nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập vào davidprotein.com/huberman. Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman. Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Levels. Levels là một chương trình cho phép bạn thấy cách các loại thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn bằng cách cung cấp phản hồi theo thời gian thực về chế độ ăn uống của bạn thông qua một thiết bị theo dõi glucose liên tục. Một trong những yếu tố quan trọng nhất trong cả sức khỏe ngắn hạn và dài hạn của bạn cũng như mức năng lượng mỗi ngày là khả năng của cơ thể bạn trong việc quản lý glucose trong máu. Để duy trì năng lượng và sự tập trung suốt cả ngày, bạn muốn giữ mức glucose trong máu ổn định mà không có những đợt tăng vọt hay giảm sút lớn. Tôi bắt đầu sử dụng Levels khoảng ba năm trước như một cách để hiểu cách các loại thực phẩm khác nhau ảnh hưởng đến mức glucose trong máu của tôi. Nó đã chứng minh là cực kỳ hữu ích trong việc xác định lựa chọn thực phẩm của tôi, thời điểm tốt nhất để ăn uống xung quanh các hoạt động như tập luyện, cả tập tim mạch và tập sức mạnh, cũng như khi và nên ăn gì gần giờ ngủ hoặc không gần giờ ngủ khi tôi thức dậy vào buổi sáng, nếu tôi nhịn ăn hoặc phá vỡ một kỳ nhịn ăn, v.v. Thực sự, việc sử dụng Levels đã giúp tôi định hình toàn bộ lịch trình của mình để tôi có nhiều năng lượng hơn, sự tập trung nhận thức tốt hơn, các buổi tập luyện của tôi tốt hơn, giấc ngủ của tôi cũng tốt hơn. Mọi thứ đều tốt hơn khi tôi hiểu cách các yếu tố khác nhau, đặc biệt là thực phẩm, ảnh hưởng đến mức glucose trong máu của tôi. Vì vậy, nếu bạn quan tâm đến việc tìm hiểu thêm về Levels và muốn thử một thiết bị theo dõi glucose liên tục cho riêng mình, bạn có thể truy cập vào levels.link/huberman.
    Hiện tại, Levels cũng đang cung cấp thêm hai tháng thành viên miễn phí.
    Một lần nữa, đó là levels.link/huberman để thử cảm biến mới của họ và nhận hai tháng thành viên miễn phí.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Waking Up.
    Waking Up là một ứng dụng thiền cung cấp hàng trăm chương trình thiền có hướng dẫn, các khóa đào tạo chánh niệm, các buổi yoga nidra và nhiều hơn nữa.
    Tôi bắt đầu thực hành thiền khi khoảng 15 tuổi, và nó đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của tôi.
    Đến bây giờ, có hàng ngàn nghiên cứu chất lượng được đánh giá ngang hàng nhấn mạnh sự hữu ích của thiền chánh niệm trong việc cải thiện sự tập trung, quản lý căng thẳng và lo âu, cải thiện tâm trạng của chúng ta và nhiều điều khác.
    Trong những năm gần đây, tôi đã bắt đầu sử dụng ứng dụng Waking Up cho các buổi thiền của mình vì tôi thấy đây là một nguồn tài nguyên tuyệt vời giúp tôi thực sự duy trì sự nhất quán trong thực hành thiền.
    Nhiều người bắt đầu thực hành thiền và trải nghiệm một số lợi ích, nhưng cũng có nhiều người gặp khó khăn trong việc duy trì thực hành đó.
    Điều mà tôi và rất nhiều người khác yêu thích về ứng dụng Waking Up là nó có rất nhiều thiền khác nhau để lựa chọn, và những buổi thiền đó có thời gian khác nhau.
    Vì vậy, thật dễ dàng để duy trì thực hành thiền của bạn, cả từ góc độ mới mẻ.
    Bạn không bao giờ cảm thấy chán với những buổi thiền đó.
    Luôn có điều gì đó mới để khám phá và học hỏi về bản thân cũng như về hiệu quả của thiền.
    Và bạn luôn có thể sắp xếp thiền vào lịch trình của mình, ngay cả khi bạn chỉ có hai hoặc ba phút mỗi ngày để thiền.
    Nếu bạn muốn thử ứng dụng Waking Up, hãy truy cập wakingup.com/huberman, nơi bạn có thể truy cập dùng thử miễn phí 30 ngày.
    Một lần nữa, đó là wakingup.com/huberman để truy cập dùng thử miễn phí 30 ngày.
    Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Charn Ranganath.
    Tiến sĩ Charn Ranganath, chào mừng bạn.
    Cảm ơn bạn.
    Nói về trí nhớ, chúng ta đã biết nhau từ lâu.
    Chúng ta đã biết nhau từ lâu.
    Chúng ta đã biết nhau từ lâu.
    Tôi là một sinh viên tốt nghiệp khi bạn lần đầu tiên được tuyển dụng làm giáo sư trợ lý, điều này đối với những ai không quen thuộc với thuật ngữ và con đường học thuật thì giáo sư trợ lý là những giáo sư chưa nhận được chức danh vĩnh viễn, nhưng bây giờ, tất nhiên, bạn đã là giáo sư chính thức. Và bạn là một chuyên gia hàng đầu thế giới về trí nhớ, điều mà tôi nghĩ chiếm lĩnh tâm trí của tất cả chúng ta, ngay cả khi chúng ta không cố gắng.
    Vì vậy, đó thực sự là bước chuyển tiếp đến câu hỏi đầu tiên của tôi, đó là khi chúng ta di chuyển qua một ngày, có bao nhiêu phần trong nhận thức của chúng ta, trong cảm nhận của chúng ta, tập trung vào những điều đang xảy ra trong hiện tại so với việc bị chi phối bởi những ký ức trước đó? Có những nghiên cứu nào đã được thực hiện để đánh giá tần suất mà não bộ của chúng ta chuyển sang những suy nghĩ về quá khứ không? Tất nhiên, chúng ta học về những điều đang ở trong hiện tại của chúng ta. Tôi biết đây là một chiếc cốc vì tôi đã được dạy điều đó vào một thời điểm nào đó. Nhưng điều tôi đang đề cập là bao nhiêu phần trong suy nghĩ của chúng ta hàng ngày thực sự là ở quá khứ.
    Chà, điều đó thật thú vị. Ý tôi là, trước hết, đó là một câu hỏi tuyệt vời để bắt đầu. Và điều thú vị là tôi thực sự không nghĩ rằng trí nhớ là về quá khứ. Tôi nghĩ trí nhớ là về hiện tại và tương lai. Nó liên quan đến việc chọn lọc những gì bạn cần từ quá khứ để hiểu rõ hiện tại và để dự đoán về tương lai. Tôi biết bạn là một người có tầm nhìn, đúng không? Và nếu bạn nhìn vào chuyển động mắt của mọi người, đúng không? Lần đầu tiên tôi vào phòng này, tôi chắc chắn – tôi không nhận thức được điều đó. Nhưng tôi chắc chắn rằng mắt tôi đã di chuyển khắp nơi. Bây giờ nếu tôi quay lại thăm, bạn nói nếu bạn như, ôi, đó là một cuộc phỏng vấn tuyệt vời hoặc gì đó, đúng không? Hy vọng là như vậy. Nhưng có thể không. Nhưng giả sử tôi có, đúng không? Có khả năng. Vâng. Vì vậy, tôi đi và mắt tôi có lẽ sẽ đi ngay đến bức ảnh của Rick Rubin, sau đó tôi sẽ nhìn ngay đến cái gì đó bên ngoài máy pha espresso. Và vì vậy trí nhớ của tôi cho phép tôi đưa ra những dự đoán về nơi mọi thứ đang ở. Và điều đó gần như là tiền ý thức đến mức nó xảy ra mà không có sự nhận thức của chúng ta.
    Và điều đó giống như là xác nhận.
    Chúng ta đang nắm bắt những điều quan trọng và đảm bảo mọi thứ đều ở đúng chỗ của nó.
    Và bạn có thể thấy điều này diễn ra trong các hiện tượng như mù thay đổi.
    Đó là một hiện tượng hơi khác một chút.
    Nhưng về cơ bản, trong mù thay đổi, có một ví dụ nổi tiếng khi họ chiếu một video về
    những người chơi bóng rổ và họ chuyền bóng qua lại.
    Và sau đó có một người trong trang phục khỉ đi bộ phía sau họ.
    Và khoảng 40% những người xem video này không thấy con khỉ.
    Lý do là bạn đang tạo ra những kỳ vọng nghiêm túc về những gì ở trước mặt bạn.
    Và vì vậy bạn không thực sự nhìn thấy những gì ở trước mặt bạn.
    Bạn đang tạo ra một mô hình nội bộ, một mô phỏng thực sự về thế giới bên ngoài.
    Và trí nhớ, cho dù đó là trí nhớ ngữ nghĩa, mà chúng ta sẽ nói đến, kiến thức của bạn
    về thế giới, như cái cốc chẳng hạn.
    Nếu đó là trí nhớ diễn biến, là trí nhớ của bạn về những gì đã xảy ra, giả sử chỉ một phút
    trước, tất cả đều liên quan đến cảm giác của bạn về nơi bạn đang ở, đúng không?
    Nếu tôi chỉ hỏi bạn hôm nay là ngày mấy, bạn sẽ sử dụng trí nhớ diễn biến cho điều đó.
    Sáng mai, tôi sẽ thức dậy trong một phòng khách sạn.
    Nếu tôi không có trí nhớ diễn biến, tôi sẽ hoảng sợ vì tôi sẽ tự hỏi, tôi đang ở đâu?
    Tôi có bị bắt cóc không?
    Tại sao tôi lại ở đây?
    Và đó thực sự là trải nghiệm của những người có rối loạn trí nhớ.
    Ý tôi là, họ phải ở trong những môi trường rất quen thuộc vì nếu không sẽ rất đáng sợ.
    Vì vậy, ngay cả khi, tôi không nhất thiết phải nói rằng chúng ta không bao giờ nhìn thấy hiện tại, chúng ta có, đúng không?
    Nhưng sự hiểu biết của chúng ta về hiện tại được thông tin rất nhiều bởi quá khứ, điều đó cho phép chúng ta vừa
    tập trung vào những gì quan trọng, những gì không dư thừa với những gì chúng ta đã biết, và nó cũng cho phép
    chúng ta phát hiện ra những điều bất ngờ và tìm ra những điều không mong đợi và nắm bắt những thông tin
    quan trọng nhất.
    Hôm qua, tôi đã chợp mắt một chút vào buổi chiều.
    Tôi thực hành nghỉ ngơi sâu không ngủ vào buổi chiều.
    Bạn đã dạy điều này cho tôi vào một lúc nào đó chưa?
    Tôi thấy nó rất phục hồi cho năng lượng tinh thần và thể chất, nhưng tôi đã ngủ gật vào cuối buổi.
    Và khi tôi tỉnh dậy, tôi ở trong một căn phòng tối, nhưng tôi không biết mình đang ở đâu trong khoảng 10 đến 15 giây, hơi đáng sợ, nhưng tôi đã quên rằng mình đang ở trong studio riêng của mình.
    Tôi đã giảm ánh sáng trong phòng xuống.
    Điều gì xảy ra khi chúng ta có những khoảng trống trong trí nhớ khi chúng ta tỉnh dậy từ giấc ngủ hoặc đôi khi nếu ai đó bị jet lag nặng, họ có thể trải qua cảm giác mất phương hướng về địa điểm.
    Chúng ta có biết đó là gì không?
    Chà, nhiều cảm giác về nơi bạn đang ở đến từ trí nhớ sự kiện.
    Bây giờ, có một trường phái tư tưởng cho rằng trí nhớ sự kiện, tức là khả năng nhớ lại các sự kiện trong quá khứ, đến từ khả năng hiểu nơi bạn đang ở.
    Chúng ta có một số dữ liệu thú vị từ hải cẩu, thực ra, nói về vấn đề này.
    Hải cẩu?
    Hải cẩu, đúng vậy.
    Được rồi, chúng ta sẽ quay lại với điều đó.
    Chúng ta sẽ quay lại với hải cẩu.
    Tôi sẽ lập luận rằng để nhớ nơi bạn đang ở khi bạn vừa mới thức dậy, bạn phải tham gia vào việc truy xuất trí nhớ sự kiện một cách chủ động.
    Tức là, bạn phải tìm ra, ồ, làm thế nào tôi lại đến đây?
    Và điều đó mất một chút thời gian, việc định hướng bản thân mất một chút thời gian, vì đó là một kiểu tìm kiếm trí nhớ có kiểm soát, đúng không?
    Nó không phải là điều gì đó ở trước mặt bạn nhắc nhở bạn về nơi bạn đang ở ban đầu.
    Và bạn cũng đang ở trong một chút sương mù khi bạn tỉnh dậy.
    Tôi không biết đủ về giấc ngủ để nói, nhưng tôi nghi ngờ rằng mọi người có thể đang ở trong một giai đoạn giống như giai đoạn một hoặc chỉ là sóng alpha cao.
    Những sóng não này rất liên quan đến cảm giác mơ màng khi bạn thức dậy, các chất điều hòa thần kinh có lẽ rất thấp.
    Không có nhiều epinephrine, không có nhiều adrenaline.
    Đúng vậy, chính xác.
    Và vì vậy điều đó sẽ dẫn bạn đến việc thực hiện việc truy xuất trí nhớ mà bạn cần để định hướng bản thân một cách chậm chạp.
    Vì vậy, trong phòng khám, nếu bạn muốn hiểu liệu ai đó có rối loạn trí nhớ hay không, một trong những điều đơn giản nhất là hỏi họ hôm nay là ngày nào trong tuần, tháng nào? Ai là tổng thống? Ai là tổng thống? Đúng vậy. Bây giờ đó là một câu hỏi khó. Nó phụ thuộc vào thời điểm trong năm liên quan đến cuộc bầu cử mà bạn hỏi, đúng không? Thật thú vị. Tôi cũng tò mò về lý do tại sao hầu hết chúng ta đều có một hình ảnh ổn định về bản thân. Hiểu biết của tôi là ngay cả những người có khiếm khuyết trí nhớ rất nghiêm trọng cũng không thức dậy vào buổi sáng và tự hỏi “Tôi là ai?” hoặc “Người này trong cơ thể này là ai?”, mà bằng cách nào đó chúng ta nhớ rằng chúng ta có một cái tôi, rằng chúng ta tách biệt với những cái tôi khác, rằng loại kiến thức đó có thể là bẩm sinh. Chúng ta có thể được sinh ra với nó và rằng hình ảnh về bản thân trong trí nhớ là rất ổn định. Điều đó có đúng không? Chà, đây là điều tôi sẽ nói. Đó là một câu hỏi rất thú vị và phức tạp. Bạn luôn nói đến một khía cạnh để thấy rằng nó phức tạp. Nhưng tôi sẽ đưa ra một điều đơn giản nhất có thể, đó là, nếu bạn nhìn vào những bệnh nhân bị mất trí nhớ, họ có một rối loạn trí nhớ mà họ không thể hình thành những ký ức mới, họ có một cảm giác về bản thân, như bạn đã đề cập, đúng không? Không phải là họ không biết họ là ai. Ý tôi là họ biết tên của họ, họ biết tiểu sử của họ và vân vân. Nhưng điều xảy ra là vào thời điểm, giả sử nếu bạn đã đi bơi và suýt chết đuối, bạn đã gặp sự cố thiếu oxy hoặc ngừng tim hoặc bạn đã bị chấn thương não nghiêm trọng, khiếm khuyết trí nhớ nặng, đúng không? Cảm giác về bản thân của bạn không được cập nhật, nó bị kẹt lại. Và vì vậy có một cảm giác nhìn vào và không mong đợi bản thân bạn sẽ già hơn như bạn đã từng, như bạn đang ở hiện tại, bởi vì bạn như bị kẹt trong cảm giác về người mà bạn đã từng. Và tôi nghĩ, tôi đã nói chuyện với người bạn tốt của tôi, Rick Robbins ở Davis, một nhà tâm lý học về tính cách và ông ấy nghiên cứu sự phát triển của tính cách.
    Và nó phát triển, bạn biết đấy, nó ổn định trong những năm thanh thiếu niên này. Và điều đó thực sự cũng liên quan đến trí nhớ một cách thú vị. Nhưng nó có thay đổi. Con người thực sự thay đổi theo những cách rất thú vị. Một điều là con người thường trở nên lạc quan hơn khi họ lớn tuổi. Có đúng không? Vâng. Đúng vậy, điều đó đúng. Laura Karstensen, đồng nghiệp của bạn tại Stanford, thực sự đã thực hiện một số công trình rất thú vị về chủ đề đó. Họ trở nên lạc quan hơn và tôi sẽ lập luận rằng chúng ta trở nên “cứng nhắc” hơn vì khả năng tái cấu trúc các mạch thần kinh của chúng ta giảm dần theo tuổi tác. Chà, bạn biết đấy, tôi nghĩ điều đó hơi bị ph ex quá. Tôi nghĩ bạn đúng. Bạn biết đấy, bạn chắc chắn thấy hoạt động dopamine giảm đi, chẳng hạn, khi mọi người lớn tuổi hơn. Nhưng điều tôi muốn nói là nếu bạn có một người già hóa khỏe mạnh, họ có rất nhiều khả năng dẻo dai thần kinh. Nhưng thường thì điều xảy ra là, vâng, bạn bị mắc kẹt trong cách nghĩ của mình và điều đó có thể liên quan đến một vài điều. Một điều là bạn có những thay đổi trong vỏ não trước trán và điều đó khiến bạn ít linh hoạt về mặt nhận thức hơn. Nó cũng có thể là vì mọi người tích lũy quá nhiều kiến thức trước đó về thế giới đến nỗi nó trở thành một phần ăn sâu vào suy nghĩ rằng đây là cách mọi thứ diễn ra và khó khăn hơn để bị bất ngờ. Ý tôi là, bạn có thể thấy điều này với những nhà khoa học già, đúng không? Họ nói rằng, không có gì mới cả. Mọi thứ đã được phát hiện vào năm 1960 và không có gì mới xảy ra kể từ đó. Và nhân tiện, đối với những người đang nghe và đang xem xét một sự nghiệp trong khoa học, không có gì xa sự thật hơn. Thực tế, trước khi ghi âm, bạn đã nói với tôi một câu nói mà tôi chưa bao giờ nghe trước đây. Tôi không biết nó có mang tính châm biếm hay lạc quan. Nhưng nếu tôi nhớ đúng câu trích dẫn mà Tiến sĩ Ranganath đã truyền đạt, không phải từ ông ấy, mà từ một người khác, không được nêu tên, là, “Khoa học tiến bộ từng đám tang một.” Một tuyên bố thực sự rất thú vị.
    Nó có thể được xem xét từ nhiều hướng khác nhau.
    Nhưng tôi đồng ý.
    Tôi đồng ý.
    Thật tuyệt vời, hãy gọi họ là những nhà khoa học lớn tuổi với kiến thức và sự hào hứng to lớn.
    Ý tôi là, chỉ cần lắng nghe người đoạt giải Nobel, Richard Axel, nói về tình yêu của ông đối với khứu giác và nhận thức, bạn có thể cảm nhận được niềm vui của ông và ông đang ngày càng lớn tuổi.
    Xin lỗi, Richard, nhưng đó là sự thật.
    Ông đã ở độ tuổi 70.
    Hy vọng ông sẽ sống rất lâu.
    Và chắc chắn rằng khoa học đã tiến bộ nhờ vào việc ông còn sống và làm việc với hệ thống khứu giác.
    Nhưng tôi nghĩ điều bạn đang đề cập thực sự rất quan trọng.
    Có thể nó không nhất thiết phải ngừng lại khi chúng ta già đi.
    Nó có thể vẫn mở ra ở mức độ tương tự như khi trưởng thành sớm.
    Nhưng nếu tôi hiểu đúng những gì bạn đang nói, bạn tin rằng đó là vì mọi người có xu hướng tìm kiếm ít kiến thức mới hơn là thiếu khả năng tạo ra kiến thức mới.
    Tôi tin rằng điều đó là đúng, nhưng đó là một ý kiến.
    Tôi không có dữ liệu cụ thể về điều đó, nhưng có lẽ ai đó đã xem xét vấn đề này.
    Nhưng cảm giác của tôi là nhiều điều xảy ra với cách mà cuộc sống của mọi người diễn ra khi họ già đi liên quan đến môi trường và kinh nghiệm của họ.
    Và không phải nói rằng, ý tôi là, đúng, tính dẻo dai của não bộ có thay đổi khi bạn già đi, nhưng nó không giải thích được mức độ mà đôi khi mọi người có thể bị mắc kẹt và cứng nhắc trong cách suy nghĩ của họ.
    Bạn biết đấy, ví dụ của bạn về nhà khoa học là một ví dụ rất đẹp vì tôi nhìn vào những nhà khoa học không bị mắc kẹt trong cách suy nghĩ của họ, đúng không?
    Và họ liên tục thách thức những niềm tin của mình.
    Họ bao quanh mình bằng một nhóm người đa dạng để kích thích họ.
    Và họ cũng cởi mở với những sai lệch trong dự đoán.
    Tức là, họ cởi mở với việc nói rằng có thể có điều gì đó vi phạm kiến thức của tôi về thế giới hoặc sự hiểu biết của tôi về cách thế giới hoạt động.
    Vì vậy, đây chỉ là một ví dụ.
    Tôi biết tôi sẽ tự do liên tưởng khắp nơi.
    Xin vui lòng.
    Nhưng nó giống như, những nghiên cứu thú vị nhất mà chúng tôi từng thực hiện là gì?
    Và tôi hoàn toàn ghi nhận công lao của nghiên cứu sinh hậu tiến sĩ của tôi, Matthias Gruber, cho điều này. Anh ấy đến phòng thí nghiệm của tôi, vốn là người Đức, từ Đại học College London. Và anh ấy nói rằng anh ấy muốn nghiên cứu sự tò mò và ảnh hưởng của nó đến tâm trí của tôi. Tôi nghĩ, điều này thật sự, tôi đang hoàn toàn khép kín. Và tôi đã nói, đây chỉ là một chủ đề ngớ ngẩn. Bạn biết đấy, ai cũng biết nếu bạn tò mò về điều gì đó, bạn sẽ nhớ nó tốt hơn. Điều này là vì bạn quan tâm, đúng không? Vì vậy, anh ấy nói, không, không, không, điều này thực sự thú vị. Và vì vậy anh ấy đã thực hiện thí nghiệm này và tôi đã tham gia vào đó. Ý tôi là, chúng tôi thực sự đã cùng nhau, đó là một điều tuyệt vời khi tôi được tiếp xúc với điều gì đó mới mẻ và tôi cảm thấy hào hứng về nó. Và ý tưởng là chúng tôi sẽ đưa cho mọi người những câu hỏi đố vui. Và nó giống như một buổi quiz ở quán rượu, đúng không? Bạn ngồi trong một buổi quiz ở quán rượu. Đôi khi bạn nhận được một câu hỏi và bạn nghĩ, tôi không biết câu trả lời. Đôi khi bạn biết. Bạn biết, tôi biết nó. Đôi khi bạn nói, tôi không biết. Nhưng trời ơi, tôi thực sự cần biết câu trả lời cho điều này và bạn cảm thấy như có một cơn ngứa, đúng không? Hoặc đôi khi bạn là người nghe. Ý tôi là, họ có lẽ là những người rất tò mò và đó là lý do tại sao họ nghe điều này và có thể một số người trong số họ sẽ xem ghi chú chương trình của bạn sau đó vì họ muốn tìm hiểu thêm, đúng không? Vì vậy, chúng tôi thực sự quét não của mọi người bằng cách sử dụng MRI chức năng. Và chúng tôi quét họ khi họ nhận được các câu hỏi. Đôi khi họ đã nói, tôi thực sự tò mò để tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi này. Đôi khi họ không tò mò. Và sau đó chúng tôi để họ chờ khoảng tám giây và sau đó, hoặc mười giây, tôi nghĩ là khoảng như vậy. Và sau đó chúng tôi cho họ xem câu trả lời. Vì vậy, họ đang trong trạng thái hồi hộp, giống như bạn đang xem Breaking Bad hoặc điều gì đó vào thời điểm đó. Mọi người ở quảng cáo. Và vì vậy bạn nghĩ, ôi không, tôi phải tìm ra điều gì sẽ xảy ra với Walt, đúng không? Vì vậy, bạn đang trong trạng thái hồi hộp. Bạn cần biết câu trả lời cho điều này. Hoặc bạn không quan tâm.
    Đôi khi bạn chỉ không quan tâm, bạn chỉ ngồi đó.
    Vì vậy, chúng tôi thể hiện một chút khuôn mặt và nói, này, bạn nghĩ người này có khả năng biết câu trả lời cho câu hỏi này không?
    Bây giờ, đây là một điều hoàn toàn ngớ ngẩn để làm vì họ không biết người này.
    Họ chỉ đang nhìn vào một khuôn mặt.
    Họ chỉ đang đưa ra một quyết định tùy ý nào đó.
    Nhưng tôi sẽ giải thích lý do tại sao chúng tôi đã làm điều đó vì đó là, tôi nghĩ, phần thú vị nhất của thí nghiệm.
    Nhưng trước tiên, hãy quay lại với câu hỏi trivia.
    Chúng tôi phát hiện rằng khi chúng tôi nhìn vào hoạt động của não, khi chúng tôi đưa ra câu hỏi cho mọi người, ngay sau đó, có một sự bùng nổ hoạt động trong cái gọi là mạch thưởng của não.
    Thực ra, nó không thực sự là một mạch thưởng, như chúng tôi đã thảo luận ngoài đời.
    Nó thực sự là những khu vực của não xử lý chất dẫn truyền thần kinh dopamine.
    Và không giống như nhiều neuromodulator khác, dopamine có tác động hạn chế hơn nhiều.
    Vì vậy, ở vùng giữa não gần khu vực tegmental bụng, tôi đang rất hứng thú với điều này.
    Không, chúng tôi đã nói về điều đó trong podcast này như một tuyên bố quan trọng mà bạn đã đưa ra mà mọi người nên ghi nhớ khi chúng ta tiến triển qua điều này là dopamine không được phát tán khắp nơi.
    Nó không được rải rác khắp não.
    Nó được giải phóng ở những vị trí khá hạn chế để thúc đẩy các quá trình cụ thể.
    Đúng vậy.
    Điều đó là đủ cho bây giờ.
    Và khi chúng tôi nhìn vào MRI chức năng, chúng tôi không thể đo dopamine, nhưng những gì chúng tôi thấy là hoạt động trong khu vực giữa não dopaminergic, có nghĩa là khu vực của não xung quanh giữa não.
    Và bạn thấy nó ở nhân accumbens hoặc cái gọi là stratum ventral, đó là một khu vực khác có khả năng xử lý phần thưởng dopamine rất cao.
    Càng nhiều người tò mò, như trên thang điểm từ một đến sáu, thì càng nhiều hoạt động bạn thấy.
    Nó giống như một mối quan hệ tuyệt vời, đúng không?
    Và nó không bị thúc đẩy bởi câu trả lời.
    Bây giờ có một lý do mà có lẽ chúng ta không nhận được câu trả lời, nhưng nó được thúc đẩy bởi câu hỏi.
    Vì vậy, không phải là họ nói, “Ôi, tôi đã học được điều gì đó mới.” Mà là, “Tôi muốn có được kiến thức này.” Và đó là phần một của câu chuyện.
    Phần hai của câu chuyện là chúng ta cho thấy khuôn mặt ngay sau câu hỏi. Và nếu mọi người tò mò tìm câu trả lời cho câu hỏi, họ sẽ có một sự gia tăng trong trí nhớ về các khuôn mặt, so với khi họ không tò mò.
    Bây giờ, các khuôn mặt không liên quan gì đến câu hỏi trivia, nhưng việc ở trong trạng thái tò mò đó thúc đẩy hoạt động dopaminergic trong não giữa.
    Vì vậy, có rất nhiều nghiên cứu khác, những phát hiện từ nghiên cứu đó. Nhưng cơ bản, tôi nghĩ, đôi khi bạn thực hiện rất nhiều nghiên cứu, và tôi đã công bố khoảng dưới 80 nghiên cứu, vì vậy tôi đang cố gắng nhớ chính xác, tôi nghĩ nó liên quan đến kết nối chức năng giữa hippocampus và não đỏ trong khi khuôn mặt đang dự đoán trí nhớ tốt hơn cho những khuôn mặt này nói chung, đại loại như vậy. Chúng tôi có thể đưa một liên kết đến bài báo, tất nhiên, trong ghi chú chương trình.
    Vì vậy, hãy để tôi chắc chắn rằng tôi hiểu rằng khi mọi người được gợi ý với một câu hỏi, điều đó thúc đẩy sự giải phóng dopamine.
    Lượng dopamine tỷ lệ thuận với mức độ tò mò của họ để có được câu trả lời cho câu hỏi cụ thể đó.
    Và sau đó, chính dopamine, nếu được nâng cao vì họ rất tò mò, có thể tăng khả năng họ sẽ nhớ câu trả lời.
    Nó tạo ra một môi trường cho trí nhớ tốt hơn.
    Nhưng điều đó có thể khiến chúng ta nhầm lẫn và nghĩ rằng dopamine cải thiện trí nhớ của chúng ta, nhưng thực tế là sự tò mò làm tăng dopamine, điều này tăng khả năng lưu trữ thông tin đến sau sự tò mò.
    Không có tóm tắt, nhưng tôi sẽ thực hiện hai bổ sung vui vẻ.
    Một là, về mặt kỹ thuật, chúng tôi không đo dopamine, vì vậy tôi phải rất rõ ràng về điều đó. Đây là tín hiệu mạnh, có nghĩa là nó là hoạt động chuyển hóa, nhưng nó theo tất cả những nghi phạm thông thường mà bạn mong đợi.
    Điều thứ hai là, tôi thực sự nghĩ rằng dopamine đang đóng một vai trò, và tôi có nghĩa là, nó chắc chắn
    tạo điều kiện cho tính linh hoạt.
    Vì vậy, tôi nghĩ rằng nó giúp trong việc học câu trả lời, chắc chắn rồi.
    Và có một lý thuyết gọi là đánh dấu synapse, mà cơ bản nói rằng nếu bạn
    chỉ phát ra một lượng dopamine lớn, và sau đó bạn có những synapse đã được tăng cường mà bạn
    có thể khô tính linh hoạt trong những synapse đó, ngay cả khi nó không xảy ra cùng một lúc.
    Nhưng điều thật sự thú vị là khuôn mặt không liên quan gì đến câu hỏi trivia.
    Lý thuyết mà chúng tôi có là khi bạn nhận được sự gia tăng hoạt động dopamine, bạn có động lực,
    bạn được tiếp thêm năng lượng để tìm ra câu trả lời, và bạn bị thúc đẩy đến trạng thái tính linh hoạt.
    Và bây giờ việc cho bạn một cái gì đó không liên quan gì đến câu hỏi này, và bùm, bạn đã có nó.
    Vì vậy, khi mọi người hỏi tôi, và họ hỏi tôi rất nhiều, cách tốt nhất để nâng cao dopamine trong não của họ,
    một câu trả lời hợp lý dựa trên nghiên cứu này là sự tò mò, để kích thích sự tò mò.
    Bạn có biết câu nói của Dorothy Parker không?
    Liều thuốc cho sự nhàm chán là sự tò mò.
    Không có liều thuốc nào cho sự tò mò.
    Tôi tin rằng đó là của Dorothy Parker.
    Tôi thích điều đó.
    Nếu không phải, tôi chắc chắn chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ra trong các bình luận trên YouTube.
    Người lớn cũng thể hiện hiệu ứng này giống như người trẻ.
    Trẻ em thể hiện điều này cũng giống như người lớn.
    Đó chỉ là điều gì đó tồn tại lâu dài.
    Vì vậy, nói về điểm của bạn, nếu bạn bao quanh mình với những thứ sẽ kích thích sự tò mò của bạn,
    và nếu bạn cởi mở với sự tò mò đó, và chúng ta có thể nói về những khoảng trống kiến thức và
    tất cả những điều này kích thích sự tò mò, sự mới mẻ là một điều khác.
    Richard Morris có một số dữ liệu tuyệt vời về điều này với chuột, nhưng Emre Duzel và tôi cũng
    có một số dữ liệu với con người, bất ngờ, tất cả những điều này, tôi có một chương nhỏ trong
    cuốn sách của tôi về điều này, thúc đẩy hệ thống đó.
    Vì vậy, hệ thống dopamine.
    Vì vậy, cơ bản là, nếu bạn tự phơi bày mình với những cơ hội để bị chứng minh là sai, bạn tự phơi bày mình với
    Những người mới, những địa điểm mới, những tình huống mới, và bạn cho phép bản thân mình được tiếp thêm năng lượng từ những điều này và không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, không nghĩ rằng, “Ôi, người này đang nói điều gì đó mà tôi không đồng ý. Tôi không thể xử lý điều này.” Hoặc, “Ôi, chúng ta đã tìm ra điều này 30 năm trước. Chúng ta không cần, không có gì mới ở đây.” Nếu bạn có thể mở lòng với điều đó, tôi sẽ lập luận rằng bạn sẽ tham gia vào nhiều tính linh hoạt và đó là điều được bảo tồn trong tuổi già.
    Cuối cùng, chúng tôi đã có một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về các mối quan hệ lãng mạn trong podcast này, cụ thể là Esther Perrell. Và chúng tôi đã nói về rất nhiều điều liên quan đến các mối quan hệ lãng mạn, nhưng cô ấy đã nói rằng một trong những yếu tố duy trì nhất cho các mối quan hệ lãng mạn trong thời gian dài là cảm giác tò mò, cả về người khác, nhưng cũng về bản thân và cách mà một người thay đổi trong bối cảnh của mối quan hệ, cũng như sự tò mò về nơi mà mối quan hệ có thể đi đến, nơi mà một người có thể tiếp tục đầu tư vào nó.
    Vì vậy, từ “tò mò” dường như là một chủ đề vang dội. Tôi cảm thấy ấn tượng, mặc dù điều này hoàn toàn hợp lý, rằng sự tò mò sẽ thúc đẩy sự giải phóng dopamine trong những con đường này, rằng sự mới mẻ sẽ thúc đẩy sự giải phóng dopamine trong những con đường này, và rằng trong lĩnh vực vật lý, dopamine rất quan trọng cho chuyển động thể chất. Tôi không nghĩ đây là một sự trùng hợp, đúng không? Bằng cách nào đó, tiến hóa đã tổ chức chất điều biến thần kinh dopamine này để tham gia theo cách mà tôi nghĩ về nó là trong cả chuyển động thể chất, thực sự cần thiết cho nó, cũng như chuyển động nhận thức.
    Điều mà chúng ta thực sự đang nói đến là chuyển động nhận thức tiến về phía trước, nếu có thể gọi như vậy. Có một từ hay một khung suy nghĩ nào đó để nghĩ về chuyển động nhận thức tiến lên, nghĩa là thay vì chỉ tái chế những ý tưởng và kỷ niệm trong quá khứ, khái niệm về việc lấy những kỷ niệm và thực sự đưa chúng, như bạn đã nói trước đó, vào hiện tại để dự đoán tương lai không?
    Thực sự là chuyển động tinh thần tiến về phía trước.
    Hả, đó là một câu hỏi thật sự thú vị.
    Đầu tiên, tôi muốn cẩn thận và không nói rằng dopamine làm điều này vì đó sẽ là một cái bẫy, đúng không?
    Để rõ ràng, bạn quan sát thấy hoạt động gia tăng trong một mạch dopaminergic.
    Vì vậy, ý tưởng rằng nó không liên quan đến dopamine là một chút quá đáng, nhưng bạn không trực tiếp chỉ ra rằng đó là dopamine.
    Vâng, vâng, vâng.
    Vì vậy, bạn đang rất chính xác.
    Tôi không muốn chính xác và chỉ nói rằng gán một chức năng duy nhất cho một hóa chất là, bạn biết đấy, có rủi ro.
    Nhưng nói như vậy, tôi tin rằng có một mối liên hệ.
    Một trong những điều bạn thấy là trong bệnh Parkinson, sự truyền dẫn neurotransmitter dopaminergic bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
    Và trầm cảm cũng là một triệu chứng của bệnh Parkinson.
    Thực tế, đó là một triệu chứng khá nghiêm trọng.
    Và vì vậy, theo một lý thuyết mà tôi nghĩ, dopamine kích thích chúng ta tìm kiếm phần thưởng hoặc tìm kiếm thông tin, đúng không?
    Vì vậy, một phần lớn của chuyển động là bạn di chuyển để lấy được cái gì đó.
    Đó là tiếp cận, đúng không?
    Họ nói về tiếp cận và tránh né như những điều cơ bản mà bạn muốn lập trình.
    Và vì vậy, một người mắc bệnh Parkinson gặp vấn đề với chuyển động có ý chí, run rẩy và những thứ tương tự.
    Nhưng tôi nghĩ rằng dopamine có liên quan đến việc kích thích bạn di chuyển.
    Tôi nghĩ nó liên quan đến việc kích thích bạn tìm kiếm thông tin.
    Tôi nghĩ nó liên quan đến việc kích thích bạn tìm kiếm phần thưởng.
    Và vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng có một con đường chung nào đó ở đó.
    Và điều này nói lên vấn đề về sự khác biệt mà bạn đã nói đến, và tôi cũng nói rất nhiều, đó là muốn so với thích.
    Và vì vậy, Kent Barrage tại Michigan đã có một công trình tuyệt vời về điều này gần đây.
    Vấn đề và rất nhiều thao tác về hoạt động dopamine.
    Và những gì ông ấy tìm thấy là một con vật, giả sử rằng nó bị thiếu dopamine, nó sẽ tìm kiếm phần thưởng rất tốt.
    Nó chỉ không làm việc để có được chúng.
    Nó sẽ không làm công việc mà bạn cần để nhận được phần thưởng.
    Nhưng nếu bạn chỉ đặt nó trước mặt chúng, chúng sẽ lấy nó.
    Dopamine là gì? Nó liên quan chặt chẽ đến các hệ thống opioid, điều này thúc đẩy phản ứng thưởng và nó cũng liên quan nhiều đến việc học về phần thưởng. Đó là lý do tại sao bạn nhận được một cú sốc lớn về dopamine khi một con vật nhận được phần thưởng. Bởi vì bạn đang học về phần thưởng và điều gì đã dự đoán được phần thưởng đó. Có một chút quá trình phân bổ tín dụng diễn ra. Điều thú vị là bạn cũng nhận được điều này với đồng nghiệp của tôi tại Davis, Brian Wilchin, một công trình tuyệt vời khi anh ấy nghiên cứu về điều kiện dấu vết, tức là khi bạn phát ra một âm thanh và chờ một thời gian dài, sau đó con vật nhận được một cú sốc, đúng không? Và điều bạn phát hiện là con vật học cách sợ âm thanh đó. Nhưng thời gian chờ đợi trong nghiên cứu của anh ấy là rất dài, tôi nghĩ khoảng 10 giây trở lên. Con vật phải làm gì đó để có thể quy trách nhiệm cho âm thanh đó về việc bị sốc, đúng không? Và điều anh ấy phát hiện là có một đợt hoạt động dopamine bùng nổ ở locus coeruleus, nơi này thực sự được biết đến với norepinephrine. Nhưng hiện tại có một nghiên cứu thú vị về dopamine ở LC, điều chỉnh hippocampus. Xin lỗi vì đã trở nên quá chuyên sâu ở đây. Không, không, không, hãy tin tôi, khán giả này thích những điều chuyên sâu. Tôi nghĩ đó là một phần lý do tại sao họ đang lắng nghe. Locus coeruleus chỉ là một khu vực của não, nơi phun ra các khu vực não lớn bằng epinephrine, hay norepinephrine, noradrenaline để tăng cường sự tỉnh táo, vì vậy có phần khác biệt so với hệ thống dopamine. Nhưng bạn đang nói với chúng tôi rằng nó cũng có thể giải phóng dopamine? Đúng vậy. Đúng. Và đôi khi chúng đồng thời được giải phóng từ cùng một neuron theo những gì tôi hiểu. Và điều có vẻ đang xảy ra là, và anh ấy đang nghiên cứu điều này bây giờ, nhưng điều có vẻ đang xảy ra là không phải là con vật nói, “Ồ, tôi vừa nghe thấy một âm thanh. Tôi nghe thấy một âm thanh.” Và sau đó chúng bị sốc. Có thể đúng hơn là chúng bị sốc, và sau đó chúng nhận ra ngay lập tức, điều gì vừa xảy ra, và sau đó chúng nhớ lại âm thanh đó.
    Và điều đó cho phép họ kết hợp hai điều này lại với nhau để học rằng âm thanh này đã gây ra cú sốc, đúng không?
    Vì vậy, dopamine dường như cũng đóng vai trò trong quá trình học này.
    Nó không chỉ liên quan đến phần thưởng. Thực sự là, lần tới khi bạn nghe thấy âm thanh đó, bạn có thể, nếu đó là một mối đe dọa thực sự, bạn có thể thực sự trốn thoát khỏi nó, đúng không?
    Và có một loạt tài liệu về hành vi tránh né mà bạn có thể xem xét với các mạch tiếp cận này, thực sự rất hữu ích cho việc tránh các mối đe dọa và hình phạt.
    Vì vậy, đối với tôi, tôi thấy vai trò này trong việc tiếp thêm năng lượng.
    Và đó thường là phần thưởng. Ý tôi là, tôi thích phần thưởng cũng như bất kỳ ai khác, đúng không?
    Ý tôi là, hãy nhìn xem tôi đã uống bao nhiêu cà phê khi tôi đến đây.
    Vì vậy, không phải là vấn đề đó, mà chỉ là nó đang huy động bạn, tôi nghĩ vậy.
    Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
    Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm bổ sung, thì loại thực phẩm bổ sung đó sẽ là AG1.
    Lý do cho điều đó là AG1 là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất có sẵn.
    Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có cả probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào bạn có trong chế độ ăn uống và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đòi hỏi.
    Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thức ăn của mình, rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm.
    Vì lý do đó, tôi đã dùng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012, và thường là hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng, và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối.
    Khi tôi làm điều đó, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi.
    Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ.
    Hiện tại, họ đang tặng năm bộ đồ du lịch miễn phí cùng với một năm cung cấp Vitamin D3K2.
    Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Một điều mà chúng ta đã nói qua một chút trước đây là giao thức nghỉ ngơi sâu không ngủ này, trong truyền thống yoga được gọi là yoganidra hoặc giấc ngủ yoga, vì bạn nằm xuống, đó là sự thư giãn tự định hướng, thở ra dài để làm chậm nhịp tim của bạn, v.v.
    Tôi gọi nó là NSDR không phải để chiếm đoạt, mà vì ngôn ngữ của yoganidra có phần tách biệt với mọi người, nghe có vẻ hơi huyền bí, và nghỉ ngơi sâu không ngủ thì cho bạn biết nó là gì.
    Có một nghiên cứu tại Đại học Copenhagen, tôi có thể cố gắng liên kết nó trong phần ghi chú chương trình, và tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn về nó, cho thấy rằng những người thực hành này, đây là một nghiên cứu hình ảnh PET, là chụp cắt lớp phát positron cho những ai không biết, và họ thấy sự gia tăng đáng kể trong dopamine ở vùng striatal ở những người thực hiện sự thư giãn tự định hướng này so với thiền truyền thống hơn.
    Đó là lý do tại sao tôi nói rằng NSDR hữu ích cho việc phục hồi sức sống tinh thần và thể chất, điều này chuyển thành ý tưởng rằng dopamine chuẩn bị cho chúng ta, hoặc là một kho dự trữ cho chuyển động tiềm năng, thường là hướng tới phần thưởng, và tôi rất thích rằng chúng ta đang nói về một số khía cạnh khác của dopamine vì quá thường xuyên mọi người nghĩ về nó như là niềm vui hoặc động lực, và chắc chắn nó liên quan đến động lực, và tôi rất vui khi biết rằng nó cũng liên quan đến việc học.
    Ôi, thật sao?
    Tôi nghĩ đó là một góc nhìn mới mẻ về dopamine, và chúng ta nghe rất nhiều về dopamine, nhưng bạn có nghĩ rằng khi dopamine được giải phóng như một hệ quả của sự tò mò theo cách mà kích thích hệ thống trí nhớ, thì chúng ta trở nên bám chặt vào những hành vi hoặc con đường cụ thể để theo đuổi sự tò mò mà loại trừ những con đường khác không?
    Điều tôi đang nghĩ đến ở đây là khi còn nhỏ, chúng ta đã thấy những dữ liệu này, trẻ em mắc ADHD thực sự có…
    khả năng tập trung tuyệt vời nếu đó là điều mà họ thực sự hào hứng, thực sự tò mò.
    Vì vậy, bạn cho một đứa trẻ mắc ADHD, người yêu thích video game, một trò chơi video, và chúng như một tia laser.
    Vì vậy, không phải là chúng thiếu khả năng tập trung, mà là chúng gặp khó khăn hơn trong việc bắt đầu tập trung, nhưng có vẻ như vì khía cạnh học tập liên quan đến dopamine, rằng những mạch này có thể “học” rằng chính video game mang lại cảm giác tập trung đó, loại trừ những thứ khác, có nghĩa là làm thế nào để một người duy trì sự đa dạng của các đầu vào cho hệ thống dopamine để chúng ta liên tục kích thích dopamine thông qua nhiều thứ khác nhau thay vì chỉ là mạng xã hội hoặc chỉ là video game hoặc chỉ là chọn thứ mà bạn yêu thích.
    Bởi vì trở thành một con người chức năng đòi hỏi phải tập trung vào nhiều thứ, không chỉ những thứ mà chúng ta tò mò.
    Vâng.
    Vâng.
    Vâng.
    Ý tôi là, đối với tôi, tôi nói về điều này một chút trong cuốn sách, nhưng đối với tôi, và nếu bạn nhìn vào tài liệu cũng vậy, bạn có thể thấy điều này, một phần lớn của việc tò mò là quá trình đánh giá, có thể nói như vậy.
    Và điều tôi muốn nói ở đây là khi một điều gì đó xảy ra, đúng không?
    Giả sử có một điều gì đó trong môi trường của bạn xảy ra.
    Nếu bạn sẽ, bạn có một quyết định phải đưa ra, liệu điều này có thú vị không?
    Liệu điều này có quan trọng không?
    Liệu điều này có đáng sợ không?
    Và tôi nghĩ điều quan trọng là bạn cần phải mở lòng với khả năng rằng điều này có thể thú vị.
    Vì vậy, hãy để tôi đưa ra một ví dụ mà tôi thường đưa ra.
    Giả sử bạn đang đi bộ trong một khu phố mà bạn đang đi du lịch như bạn thường làm cho nhiều sự kiện của mình, và bạn đi vào một khu phố mới mà bạn chưa từng đến.
    Đó là ban đêm, hơi tối và bạn nghe thấy một tiếng ồn lớn, đúng không?
    Bạn có thể nghĩ, ồ, đó là tiếng súng.
    Tôi nên trốn hoặc tôi nên chạy.
    Hoặc bạn có thể nghĩ, ôi, có thể có một câu lạc bộ gần đó và có một ban nhạc hay đang chơi.
    Tôi nên đi kiểm tra điều này.
    Cái đánh giá đó thực sự rất quan trọng cho cách bạn phản ứng.
    Vì vậy, không chỉ đơn thuần là sự tò mò xảy ra.
    Đó là một quá trình nuôi dưỡng, và đó là một quá trình đánh giá.
    Và tôi nghĩ rằng, tôi không phải là một guru về sức khỏe hay gì cả, nhưng tôi nghĩ rằng
    đây là một trong những điều thú vị về việc tập luyện chánh niệm là nó buộc bạn phải
    chú ý đến những điều bình thường và trở nên tò mò về chúng.
    Và khi bạn bắt đầu chú ý đến hơi thở của mình, bạn bè tôi, Mishi Jha, đã thực sự
    khơi gợi điều này cho tôi.
    Cô ấy đã viết một cuốn sách về chánh niệm và thiền.
    Và một trong những điều xảy ra là bạn đang thở và bạn nhận ra, khoan đã.
    Hơi thở này không giống như hơi thở trước, đúng không?
    Hoặc bạn có thể thực hiện những bài thiền này.
    Chắc chắn bạn đã làm điều này, đúng không?
    Phần này, như âm thanh này là khác biệt.
    Tôi sẽ ngồi ở sân sau làm, nhờ bạn, tôi làm điều này mỗi sáng trong 10 phút.
    Một lần tôi ra sân sau và tôi nghe thấy một âm thanh nào đó và tôi nghĩ,
    ô, âm thanh đó, có một con chim ở đó.
    Tôi thậm chí không nhận ra điều đó, bạn biết không, và sau đó có một âm thanh khác.
    Tôi nghe thấy tiếng đường cao tốc, thật phiền phức, nhưng tôi đã nghe thấy nó.
    Vì vậy, thực sự, đó là một vấn đề chú ý theo một cách nào đó và mở lòng với nó.
    Và tôi nghĩ điều này liên quan đến việc khi bạn lớn tuổi hơn, đôi khi mọi người cảm thấy
    sợ hãi khi ở một nơi mới.
    Mọi người cảm thấy sợ hãi khi gặp một người khác biệt với họ hoặc tương tự.
    Tôi có thể nói rằng tôi thích nghe nhạc mà có chút ngoài vùng an toàn của tôi.
    Một số người ghét điều đó, bạn biết không?
    Vì vậy, tôi nghĩ một phần trong đó là nuôi dưỡng và cảm thấy thoải mái với sự không thoải mái.
    Đó là một chủ đề rất quan trọng.
    Tôi cảm thấy rằng ngày nay, một phần vì các thuật toán trên mạng xã hội, chúng ta
    được cung cấp những thứ mà làm tăng thời gian cuộn và thời gian dừng lại của chúng ta, như
    người ta gọi.
    Các thuật toán rõ ràng đang đo lường thời gian mà chúng ta dừng lại trên một hình ảnh
    nhất định và những gì có trong hình ảnh đó và v.v.
    Nhưng sẽ thật tuyệt nếu có thể nuôi dưỡng một thuật toán cho sự tò mò.
    Ý tôi là, bạn có tất cả những nhà khoa học máy tính thông minh và những người làm AI này. Khi chúng ta đến với thế giới này, với sự tò mò tự nhiên, tất cả các loài linh trưởng, bao gồm cả con người, sẽ tập trung thị giác vào bất kỳ điều gì mới lạ và nghiên cứu nó, cố gắng đưa ra dự đoán và hiểu biết. Có lẽ bây giờ sẽ là thời điểm tốt để chúng ta thảo luận một chút về mạch điện liên quan đến trí nhớ để chúng ta có thể sử dụng nó như một mẫu để tiêu hóa một số chủ đề khác trong trí nhớ. Hầu hết mọi người có lẽ đã quen thuộc với cái gọi là hippocampus, mà tôi có thể nói là, hình con ngựa. Nó trông hơi giống một con ngựa biển, mặc dù tôi nghĩ rằng nhà giải phẫu đã có một chút trí tưởng tượng ở đây. Nhưng hippocampus, hãy thêm vào đó vỏ não trước trán, mà bạn đã đề cập đến, và sau đó là những hệ thống điều chỉnh thần kinh này. Vậy nếu chúng ta phải đưa ra một định nghĩa một câu, định nghĩa chức năng cho mỗi khu vực đó, bạn sẽ nói hippocampus làm gì? Trước hết, hãy thêm vào rất nhiều khu vực vỏ não khác mà bạn có thể nói đến. Xin vui lòng. Và hãy thêm chúng vào. Nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta có thể bắt đầu với ba khu vực, tôi nghĩ mọi người sẽ có thể tiêu hóa nó. Vâng. Vì vậy, hippocampus là một vấn đề gây tranh cãi. Ý tôi là, đây là khu vực được nghiên cứu nhiều nhất của não bộ, có thể nói là, ngoại trừ có thể là V1. Vỏ não thị giác. V1. Vâng. Vâng. Vâng. Nhưng tôi tin, và các đồng nghiệp của tôi cũng vậy, tôi đã viết một bài báo lớn với cố Howard Eichenbaum và Andy Olenus về điều này từ Davis. Và chúng tôi tin rằng nó liên quan đến việc liên kết các trải nghiệm khác nhau với một bối cảnh. Và ý tôi là bạn có thông tin về mùi, thị giác cấp cao, thông tin kiến thức ngữ nghĩa cấp cao, đúng không? Và cách kết nối của hippocampus thực sự được thiết lập để không hiểu những gì đang diễn ra. Vì vậy, cố David Marrow, một người tiên phong trong khoa học thần kinh tính toán, đã đề xuất rằng điều mà hippocampus liên quan đến là cái mà ông gọi là trí nhớ đơn giản. Nó cơ bản nói rằng, tôi biết Andy Huberman. Xin lỗi. Ông ấy từng gọi tôi là Andy. Không sao cả. Vâng. Một câu chuyện dài. Đó là chuyện của Davis.
    Bạn sẽ không hiểu đâu.
    Vậy tôi biết Andy Huberman, đúng không?
    Nhưng để có một ký ức về khoảnh khắc này tách biệt với, giả sử, tôi đã thấy bạn tại một buổi hội thảo về thần kinh học khi bạn còn học cao học, tôi phải có một phần nào đó của não không biết bạn là ai đến một mức độ nào đó, đúng không, vì tôi phải giữ chúng tách biệt.
    Và vì vậy, có một phần của não gọi là hippocampus, nó sẽ hình thành một ký ức không phải là ký ức về Andy Huberman.
    Đó là Andy ở nơi này vào thời điểm này, trong bối cảnh này.
    Và đó là điều cho phép nó hỗ trợ cái gọi là ký ức tình huống, tức là khả năng của bạn để nói, tôi đã từng đến Washington, D.C. một lần, và tôi nhớ đã đến Smithsonian.
    Khác với kiến thức của bạn về những gì thường xảy ra ở Washington, D.C., hoặc các tổng thống ở đó.
    Ôi, đó là nơi có nhiều chính trị xảy ra.
    Ôi, Smithsonian là một nơi ở D.C.
    Đó là một ký ức về việc bạn đã ở đó tại một địa điểm cụ thể vào một thời điểm cụ thể.
    Bây giờ có những phần khác của não cho phép bạn liên kết thông tin đó theo cách có ý nghĩa và thực sự mở rộng bối cảnh đó và tạo ra những câu chuyện và những câu chuyện về nó.
    Và nơi mà vỏ não trước trán tham gia, và đó là một khu vực lớn, chiếm khoảng một phần ba não của loài linh trưởng.
    Vì vậy, nó rất lớn.
    Có nhiều người nói, ồ, không có thực sự, có một đống khu vực khác nhau và chúng sẽ làm những việc khác nhau.
    Và tôi đồng ý với quan điểm rằng điều đó rất đúng.
    Và cùng lúc đó, có một chức năng toàn cầu của vỏ não trước trán, đó là cái gọi là kiểm soát nhận thức.
    Đó là khả năng nói, tôi sẽ điều chỉnh các chuyển động của mình và tôi sẽ điều chỉnh các cảm nhận và suy nghĩ của mình dựa trên những gì quan trọng với tôi về mục tiêu cao hơn này.
    Vì vậy, khi tôi đã thử nghiệm, chẳng hạn, những bệnh nhân có tổn thương vỏ não trước trán, tôi chắc chắn Mark Desposito đã nói với bạn về điều này, đó giống như dấu hiệu đặc trưng của họ, họ thường nói, vỏ não trước trán…
    vỏ não, nó rất quan trọng cho trí nhớ làm việc và bạn có thể ghi lại từ các neuron trong vỏ não trước trán hoặc xem tín hiệu fMRI. Và nếu một người hoặc một con vật đang giữ một cái gì đó trong tâm trí của họ, như một số điện thoại, thì hoạt động của các neuron hoặc tín hiệu bold trong MRI sẽ tăng cao, hoạt động của chúng sẽ tăng lên trong suốt khoảng thời gian mà họ đang giữ trong tâm trí. Nhưng hóa ra nếu bạn chỉ hỏi một người có tổn thương lớn ở vỏ não trước trán, đây là một loạt số, năm, hai, bảy, tám, tôi yêu cầu bạn nói lại cho tôi theo thứ tự đúng, họ có thể làm điều đó một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu làm họ phân tâm, tôi di chuyển tay xung quanh, có một chiếc máy bay đang bay bên ngoài cửa sổ. Ý tôi là, tôi đã từng trải qua điều đó một lần. Bây giờ họ bắt đầu gặp khó khăn vì sự chú ý của họ không được kiểm soát bởi mục tiêu của họ, mà được kiểm soát bởi môi trường xung quanh họ. Và đây là nơi mọi thứ trở nên thực sự thú vị. Một lần tôi đã thử nghiệm một bệnh nhân và tôi đã nghe về điều này, nhưng cho đến khi bạn thấy nó, nó như không được ghi nhận, nó thực sự làm tôi kinh ngạc. Có một bài kiểm tra gọi là Bài kiểm tra Phân loại Thẻ Wisconsin và chúng ta không cần phải đi vào tất cả các chi tiết của nó, nhưng cơ bản là bài kiểm tra này nơi mọi người học một quy tắc nào đó về việc đặt một thẻ lên bàn, đúng không? Và họ không được thông báo về quy tắc, họ chỉ học nó. Và bệnh nhân học điều này với tổn thương vỏ não trước trán, học nó một cách dễ dàng, đúng không? Họ có nhận được tín hiệu lỗi hoặc tín hiệu đúng nếu họ làm đúng hướng không? Theo thời gian, não bộ chỉ cần tìm ra điều đó. Vâng. Và họ sẽ cung cấp một chút bối cảnh hơn, nhưng tôi không muốn đi vào chi tiết quá sâu. Không, không sao. Ý tôi là, nếu tôi đúng, nếu tôi sai, tôi quên chi tiết về Bài kiểm tra Phân loại Thẻ Wisconsin. Nhưng bạn biết đấy, họ được bảo chỉ cần bắt đầu phân loại các thẻ và thuật toán đúng sẽ tự lộ ra qua một loạt các tín hiệu lỗi và tín hiệu đúng. Và vì vậy có thể tôi đang lấy tất cả các thẻ màu đỏ và đặt vào một chồng thẻ màu đen và…
    Đặt chúng vào một nơi khác và nhận tín hiệu lỗi để có thể tôi đi theo cách lẻ chẵn. Có thể tôi chia theo chất nếu tùy thuộc vào loại thẻ mà chúng là. Có thể tôi tổ chức theo sự thay đổi lẻ chẵn và sớm muộn gì, bộ não cũng sẽ tìm ra. Đúng vậy. Chính xác. Chính xác. Và bạn không cần vỏ não trước trán để làm điều đó, điều này thật bất ngờ, nhưng bạn không cần. Bạn có thể làm điều đó. Vậy có hành động và học tập phụ thuộc vào ngữ cảnh mà không cần vỏ não trước trán? Đúng vậy, nhưng hãy phân tích ngữ cảnh này, đúng không? Giờ đây, bạn đã, giả sử, đặt tất cả kim cương vào một chồng. Bạn đã đặt tất cả bích vào một chồng khác, đúng không? Giờ tôi thay đổi quy tắc, nhưng tôi không nói cho bạn biết và bạn đặt kim cương và nữ hoàng kim cương vào chồng kim cương, giả sử. Và giờ tôi nói, không, điều đó sai. Vậy bây giờ bạn phải nói, chờ một chút, điều đó đúng suốt thời gian qua. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nó giống như cuộc sống. Đây giống như cuộc sống, đúng không? Điều mà trước đây, trước đây có hiệu quả với bạn giờ không còn hiệu quả nữa. Vì vậy, bạn cứ tiếp tục làm điều này và một người có bộ não nguyên vẹn cuối cùng sẽ nhận ra, được rồi, nó không hiệu quả, tôi sẽ thử một chiến lược khác và sau đó họ sẽ học quy tắc mới, đúng không? Điều đó không dễ dàng, đó là nỗi đau, nhưng mọi người sẽ làm điều đó. Bệnh nhân này đặc biệt cứ tiếp tục sử dụng quy tắc cũ. Và vì vậy bạn phải đưa ra một loạt gợi ý như, hmm, chiến lược của bạn ở đây là gì? Và họ sẽ nói với bạn và đặt theo màu sắc. Và sau đó bạn, được rồi, điều đó có vẻ hiệu quả với bạn không? Và họ sẽ nói, không, họ chỉ tiếp tục làm điều đó. Họ kiên trì. Nhưng điều thú vị là anh ấy biết rằng điều đó không hiệu quả, nhưng anh ấy không thể tự giúp mình khỏi việc làm điều đó. Và vì vậy, điều mà vỏ não trước trán là, nó không phải về kiến thức tuyên bố này về những gì bạn nên làm. Và tôi nghĩ điều này rất sâu sắc vì tôi nghĩ thường chúng ta trở nên thực tế hơn về hành động của mọi người, đặc biệt là đối với những người bị chấn thương đầu hoặc điều gì đó tương tự.
    Và giống như, bạn có thể có tất cả những niềm tin mà bạn muốn có, nhưng bạn cần vỏ não trước trán để chuyển đổi những niềm tin cao cấp này, những điều rất trừu tượng, thành hành động cụ thể thực tế. Nếu không, những gì bạn làm sẽ không được quyết định bởi kiến thức đó.
    Vậy điều này liên quan đến trí nhớ như thế nào? Chúng ta liên tục bị tấn công bởi thông tin. Tôi nghĩ có thể tôi đã nói điều gì đó như 35 terabyte, tôi không biết, nhưng đó là một con số lớn và các ước tính ngày càng lớn hơn mỗi năm.
    Vì vậy, chúng ta bị tấn công bởi thông tin. Không có cách nào bạn có thể chú ý đến tất cả, đúng không? Vì vậy, bạn thực sự phụ thuộc vào vỏ não trước trán để có thể nói, đây là những gì tôi đang làm ngay bây giờ. Và mọi thứ khác, đó là tiếng ồn. Đây là tín hiệu mà tôi cần tập trung vào.
    Và điều đó cực kỳ quan trọng cho trí nhớ vì một trong những điều bạn thấy ở tuổi già là người lớn tuổi thường kém trong hầu hết các bài kiểm tra trí nhớ, nhưng hóa ra trong các phòng thí nghiệm, chúng ta đã đánh giá quá cao điều đó. Và lý do chúng ta đánh giá quá cao là chúng ta đang cho họ một bài kiểm tra, mà đó là điều khó khăn. Nó đòi hỏi rất nhiều sự tập trung và không phải là điều họ làm mỗi ngày, nhưng Karen Campbell và Lynn Hasher, những nhà tâm lý học nhận thức tuyệt vời này đã thực hiện một thí nghiệm thú vị nơi họ có một đống thứ khác mà mọi người được cho là phải bỏ qua trong nhiệm vụ trí nhớ này, nơi họ đang nghiên cứu một đống thứ, họ đang cố gắng ghi nhớ một đống thứ, nhưng có những thứ đang diễn ra mà họ được cho là phải bỏ qua.
    Người lớn tuổi cũng giỏi như người trẻ trong việc nhớ những thứ mà họ được cho là phải bỏ qua. Họ chỉ kém trong việc nhớ những thứ mà họ được cho là phải chú ý đến. Điều đó thật thú vị. Có lẽ bạn có thể nói lại điều đó một lần nữa. Bạn đã nói rất rõ ràng. Tôi đã hiểu. Nhưng hãy nói lại một lần nữa vì nếu ai đó bỏ lỡ, điều này cực kỳ quan trọng. Người lớn tuổi có thể. Họ đã kém trong việc nhớ những thứ mà họ được cho là phải nhớ, nhưng họ đã…
    cũng tốt như những người trẻ tuổi, thậm chí có thể còn tốt hơn, nhưng chắc chắn là cũng tốt như những người trẻ tuổi trong việc nhớ những điều mà họ không nên chú ý đến.
    Điều này nói lên rằng có hai luồng xử lý song song cho trí nhớ, nếu tôi không nhầm.
    Vậy điều gì đang diễn ra ở đây là một hình thức trí nhớ liên quan đến việc ức chế thông tin và mạch này thực sự khá hoạt động ở những người lớn tuổi và những người trẻ tuổi, trong khi sự tò mò và khả năng nhớ và tích hợp thông tin mới thì có phần giảm sút ở những người lớn tuổi.
    Trước đây, chúng ta đã nói về việc đó không phải là trường hợp, rằng sự tò mò. Nếu sự tò mò còn nguyên vẹn, trí nhớ sẽ còn nguyên vẹn và phát triển.
    Vâng.
    Chà, được rồi.
    Tôi nên nói rằng lợi ích của sự tò mò đối với trí nhớ vẫn còn nguyên vẹn ở những người lớn tuổi. Tôi đã hiểu sai điều đó.
    Tôi không biết, Matias có thể cho tôi biết nếu tôi chỉ cần gửi email cho họ trong giờ nghỉ hoặc gì đó.
    Nhưng tôi không biết liệu sự tò mò có cao như ở người lớn tuổi hay không.
    Tôi đoán.
    Tự báo cáo.
    Tôi đoán là không.
    Nhưng đây là lý do tại sao tôi đã hỏi về chuyển động trước đó.
    Sự tò mò cũng liên quan đến khả năng tiếp cận các tình huống mới.
    Tất nhiên, trực tuyến, bạn có thể chỉ cần cuộn ngón tay hoặc nhấp chuột và tiếp cận đủ loại điều mới mẻ.
    Có dữ liệu nào về việc liệu những người ở độ tuổi 70, 80 và 90 có cuộn mạng xã hội nhiều như những người trẻ tuổi không?
    Tôi không biết, nhưng tôi có thể nói hai điều về điều này.
    Một là, chắc chắn có rất nhiều công trình nghiên cứu về đa nhiệm truyền thông.
    Tất cả đều được thiết kế để thu hút sự chú ý của chúng ta.
    Vì vậy, nhà tâm lý học Herb Simon đã đưa ra một thuật ngữ tuyệt vời gọi là kinh tế chú ý.
    Và ý tưởng là, càng nhiều thông tin bạn có trước mặt, bạn càng nghèo nàn về mặt chú ý.
    Vì vậy, không có khái niệm về tự do ngôn luận vì nó giống như bạn có một nguồn cung cấp chú ý hạn chế.
    Vì vậy, mọi thứ đều có một cái giá.
    Và vì vậy, càng nhiều thông tin bạn có trước mặt, càng khó để chú ý đến những gì quan trọng.
    Và đó là nơi mà tôi nghĩ những người lớn tuổi thực sự mất đi một phần chức năng của họ.
    Bởi vì cơ bản, tôi đã nói trong cuốn sách, và đó không phải là một phép ẩn dụ hoàn hảo, là các nơ-ron hoạt động giống như một nền dân chủ theo nghĩa là các nền dân chủ thực sự liên quan đến những liên minh hoặc liên kết chính trị.
    Đúng không?
    Tôi có nghĩa là, mọi người nói về bên phải và bên trái, nhưng điều đó thật ngớ ngẩn vì đó chỉ là những liên minh giữa những người thích những điều khác nhau và họ chỉ hình thành những liên minh thuận tiện với nhau.
    Nhưng hãy tưởng tượng, các nơ-ron cũng làm điều này trong não, đúng không?
    Và vì vậy, theo lý thuyết, để có thể chú ý đến một cái gì đó, một liên minh nào đó của các nơ-ron phải hoạt động mạnh mẽ tương ứng với điều mà bạn đang cố gắng chú ý đến.
    Nhưng nếu có điều gì đó nổi bật, sáng, lấp lánh, ồn ào, nó chỉ đơn giản là thu hút sự chú ý của bạn.
    Điều sẽ xảy ra là, những nơ-ron đó bắt đầu làm cho những nơ-ron đang cố gắng giữ bạn chú ý vào những điều không lấp lánh, nhưng lại quan trọng, bị lấn át.
    Và vì vậy điều gì xảy ra là, với vỏ não trước trán, bạn có thể thiên lệch sự cạnh tranh đó ra ngoài. Đó là thuật ngữ mà mọi người đã sử dụng trong tài liệu.
    Điều đó cho phép bạn, vì vậy những gì mọi người đã tìm thấy cho chúng tôi là một phát hiện thực sự thú vị nữa là bạn có thể tìm thấy trong vỏ não thị giác, những nơ-ron hoạt động khi bạn thấy một cái gì đó màu đỏ, những nơ-ron hoạt động khi bạn thấy một cái gì đó màu xanh, giả sử, đúng không?
    Tôi đang hơi bóp méo bức tranh, nhưng bạn hiểu ý tôi.
    Vì vậy, nếu một con vật đang cố gắng giữ trong tâm trí điều gì đó, tôi sẽ nói hãy giữ một hình ảnh tinh thần về điều gì đó màu xanh, điều xảy ra là các nơ-ron màu xanh đang hoạt động trong vỏ não thị giác, mặc dù con vật không nhìn thấy màu xanh, đúng không? Chúng chỉ đang nghĩ về màu xanh. Nếu bạn làm tổn thương vỏ não trước trán, thì không có gì xảy ra. Vì vậy, bạn mất đi sự chọn lọc đó. Điều đang xảy ra là vỏ não trước trán đang thiên lệch cuộc cạnh tranh và nói rằng, tôi biết màu xanh không sáng rực trước mặt bạn. Không có thứ gì màu xanh sáng trước mặt bạn ngay bây giờ, nhưng tôi cần những nơ-ron này giữ hoạt động. Và vì vậy, nó đang thực hiện sự điều chỉnh này để hỗ trợ các nơ-ron đang giữ thông tin liên quan đến mục tiêu. Vậy điều gì xảy ra khi sự giao tiếp đó mất đi? Giả sử do huyết áp cao, tiểu đường, bạn gặp phải tất cả những tổn thương chất trắng xảy ra với tuổi già. Và đây thực sự là một vấn đề lớn có thể phòng ngừa được với các quy trình đúng đắn, có thể nói như vậy. Tôi chỉ muốn nói rằng chất trắng là các đường sợi, các dây nối mà về cơ bản kết nối các nơ-ron qua các khoảng cách dài và ngắn. Chính xác. Vâng. Và nếu bạn làm tổn thương những đường dài đó, vỏ não trước trán không thể thiên lệch cuộc cạnh tranh một cách hiệu quả. Và vì vậy, bây giờ những điều vô nghĩa được ghi nhớ với cái giá của những điều quan trọng. Đó là điều tôi nghĩ là điểm mấu chốt. Và đó là lý do tại sao mọi người nói về vỏ não trước trán như là bộ phận điều hành trung tâm. Như bất kỳ ai đã làm việc trong một công việc đều biết, giống như các nhà điều hành thì vô dụng, đúng không? Họ đang cố gắng để có được một nhà điều hành làm việc, ý tôi là, ngoại trừ một số người hữu ích, nhưng sau đó họ không thực sự điều hành các công ty rất tốt. Có một số giám đốc điều hành đang làm những điều ngoạn mục. Vâng. Thôi nào, chúng ta sẽ không đi sâu vào đó, nhưng có thể nói là gây tranh cãi. Nhưng dù sao đi nữa, giống như một nhà điều hành giỏi, công việc của họ không phải là quản lý từng chi tiết. Công việc của họ là nói, đây là bức tranh lớn, đây là tầm nhìn của tôi cho công ty. Và tôi muốn mọi người cùng làm việc hướng tới mục tiêu này.
    Không phải lục lọi qua phòng thư, không phải trả hóa đơn, đúng không?
    Và điều xảy ra là, khi bạn có những loại vấn đề nhất định xảy ra với sự lão hóa,
    như tổn thương chất trắng xảy ra chủ yếu do những sự kiện mạch máu nhỏ,
    có khả năng như vậy.
    Chúng tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về điều này trong phòng thí nghiệm của mình, hợp tác với Bill Jegus, người hiện đang ở Berkeley, và Charlie DeCarly.
    Bạn có thể đo điều này qua MRI với một chỉ số gọi là tăng cường chất trắng.
    Bạn sử dụng một phép quét cho thấy những điểm sáng nhỏ nơi mà chất trắng có khả năng bị tổn thương.
    Và điều bạn tìm thấy là, những người có tăng cường chất trắng thực sự có hiệu suất trí nhớ kém như những người có teo hồi hải mã, có khả năng ở giai đoạn đầu của bệnh Alzheimer.
    Và họ cũng rất kém trong việc kiểm soát thông tin, ngay cả khi họ không phải nhớ điều gì.
    Vì vậy, đó giống như một cú đòn kép.
    Và nó giống như những giám đốc bị mắc kẹt ở một nơi xa xôi, không có internet, không có điện thoại, và vì vậy họ không thể giao tiếp với công ty trong khi họ chỉ làm những việc của riêng mình.
    Đúng không?
    Và đó là một phần nhỏ của những gì có thể xảy ra với sự lão hóa.
    Nó không nhất thiết phải xảy ra, nhưng điều đó có thể xảy ra.
    Và bạn thấy điều này ở mức độ rất lớn trong nhiều rối loạn.
    Và đó là lý do tại sao nhiều rối loạn thực sự ảnh hưởng đến kiểm soát và chức năng trán, như xơ cứng đa hệ, tiểu đường, nhiều loại vấn đề khác.
    Chúng tôi đã nói về sương mù não và nhiều loại tình trạng viêm sẽ ảnh hưởng đến điều đó.
    Trầm cảm, trầm cảm lâm sàng.
    Tôi đã thấy những người lớn tuổi mắc trầm cảm, những người bị suy giảm nhận thức nhiều hơn cả những người ở giai đoạn MCI của bệnh Alzheimer.
    Thật sao?
    Vâng.
    Vậy trầm cảm có nguy hiểm cho trí nhớ?
    Nó thật tồi tệ cho trí nhớ.
    Và dường như nó cũng là một yếu tố nguy cơ cho bệnh Alzheimer.
    Bạn có nghĩ rằng trầm cảm nguy hiểm cho trí nhớ và là một yếu tố nguy cơ cho bệnh Alzheimer không?
    Bởi vì nó, theo định nghĩa, chống lại sự tò mò?
    Tôi có lẽ sẽ không nói như vậy.
    Và tôi cũng muốn nói rằng tôi không biết, ý tôi là, một khi bạn bắt đầu tìm hiểu về những điều này trong thế giới dịch tễ học, mọi thứ đều tương tác với nhau. Có gen và có môi trường và bla, bla, bla, bla. Trầm cảm có nghĩa là giấc ngủ kém, điều đó có nghĩa là việc học kém, và điều đó thì cũng không sao cả. Tôi nghĩ đó là một phần lớn trong vấn đề này. Tôi nghĩ đó là một phần lớn. Nhưng bạn thấy đấy, được rồi, hãy quay lại câu hỏi của bạn, vì tôi thực sự nghĩ rằng sự tò mò bị ảnh hưởng bởi trầm cảm. Tôi không biết nghiên cứu về điều này, nhưng tôi sẽ rất sốc nếu điều đó không đúng. Và tôi thực sự nghĩ rằng hoạt động dopamine bị gián đoạn trong trầm cảm. Và động lực của bạn để không cảm thấy hứng thú là một trong những triệu chứng điển hình của trầm cảm, cũng như sự suy ngẫm, mà theo cách nào đó, là việc hồi tưởng ký ức về những sự kiện tiêu cực và suy nghĩ về chúng.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về xét nghiệm lab. Trong khi tôi đã là một fan hâm mộ lâu năm của việc xét nghiệm máu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có được cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch của mình, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, và những lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học, quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ hàng đầu về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi. Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì…
    Tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau lá xanh hơn và bổ sung NAC, một loại acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và tôi đã làm việc để giảm mức thủy ngân của mình. Việc kiểm tra lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và mặc dù tôi đã làm điều đó trong nhiều năm, nhưng tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là việc thực hiện bài kiểm tra, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi gần đây đã tham gia vào hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman lab. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Có lẽ bạn nghĩ khá nhiều về tuổi tác, sự suy giảm nhận thức và bệnh Alzheimer, và tôi chỉ tò mò, ở mức độ cá nhân, bạn làm những gì để cố gắng giảm thiểu sự suy giảm nhận thức? Bạn có vẻ là một người rất sôi nổi và tò mò. Tôi đã biết bạn từ lâu, và tôi không biết liệu bạn có uống caffein mỗi lần chúng ta gặp nhau hay không, nhưng bạn có rất nhiều năng lượng, bạn là một người rất tò mò, bạn vừa viết một cuốn sách, chúng ta sẽ nói thêm về điều đó, và bạn đang tham gia các podcast, bạn đang làm rất nhiều điều ngoài việc điều hành một phòng thí nghiệm nghiên cứu hàng đầu thế giới. Rõ ràng là bạn có rất nhiều sự tò mò. Dữ liệu nói gì về những cách duy trì hoặc nâng cao khả năng ghi nhớ của một người? Với sự hiểu biết rằng sự tò mò có lẽ liên quan, như chúng ta đã nói trước đó, nhưng ở mức độ cơ bản, có một số điều nổi bật trong tâm trí tôi, nhưng tôi chỉ tò mò nếu bạn phải chọn từ ba đến năm điều rõ ràng được chứng minh trong dữ liệu là hỗ trợ việc duy trì hoặc nâng cao trí nhớ khi chúng ta già đi. Những điều đó là gì?
    Là một nhà nghiên cứu về trí nhớ, tôi gần như cảm thấy xấu hổ khi nói về những điều này vì, như bạn biết, rất nhiều yếu tố quan trọng nhất liên quan đến sức khỏe.
    Chẳng hạn, bạn đã đề cập đến giấc ngủ, đó là một yếu tố lớn. Thực tế, có một nghiên cứu tuyệt vời nói về điều này được thực hiện với 29.000 đối tượng ở Trung Quốc, và họ đã theo dõi những người này trong 10 năm.
    Ở giai đoạn đầu, họ chia mọi người thành ba nhóm. Họ nói, được rồi, có sáu yếu tố lối sống mà chúng tôi sẽ điều tra. Một là, tôi nghĩ, tham gia vào các hoạt động nhận thức. Tôi nghĩ một yếu tố là sự tham gia xã hội. Một yếu tố là tập thể dục, không hút thuốc, tôi nghĩ là không uống rượu.
    Nhưng họ đã xác định những yếu tố lối sống này chủ yếu chỉ là những yếu tố lối sống tốt. Những người có từ bốn đến sáu yếu tố lối sống so với không có hoặc chỉ một yếu tố lối sống sẽ chỉ lấy cực đoan. Khi bắt đầu, họ đều giống nhau. Mười năm sau, những người có từ bốn đến sáu yếu tố lối sống đang có hiệu suất gần gấp đôi trong các bài kiểm tra trí nhớ so với những người có không hoặc chỉ một yếu tố lối sống.
    Wow. Vì vậy, đây là những người tập thể dục, chú ý đến giấc ngủ của họ, tham gia xã hội, còn một số yếu tố khác, tôi đoán là chế độ ăn ít viêm.
    Vâng. Chắc chắn không hút thuốc và rượu, tôi nghĩ là những yếu tố lớn. Yếu tố hút thuốc thì thú vị vì chúng ta biết rằng hút thuốc có thể gây ung thư và nguy cơ tim mạch là có thật, mặc dù có một số dữ liệu, theo như tôi hiểu, rằng nicotine tự nó, không phải là hút thuốc, vaping, nhai hoặc hít, nhưng nicotine có thể có tác dụng tích cực đối với nhận thức và có thể thậm chí là trí nhớ.
    Và ngày nay, mọi người đang sử dụng nicotine ngày càng nhiều. Tôi không phải là người ủng hộ lớn cho điều này vì sự gia tăng huyết áp và các phương pháp sử dụng điển hình thì nguy hiểm, nhưng tôi đã được nghe rằng nicotine có tác dụng bảo vệ cho bệnh Parkinson và Alzheimer. Điều đó có đúng không?
    Chà, để tôi nói, nhân tiện, tôi chỉ muốn nói rằng tôi đã quên chế độ ăn uống lành mạnh.
    Chế độ ăn uống lành mạnh cũng rất quan trọng.
    Tôi định nghĩa điều này như là mọi người tự hỏi đó là gì?
    Và có rất nhiều cuộc tranh luận trực tuyến về chế độ ăn thuần chay, ăn chay, ăn thịt, bla bla,
    nhưng tôi nghĩ hầu hết mọi người trên thế giới đều là người ăn tạp.
    Hầu hết.
    Và tôi nghĩ điều rõ ràng nhất cho chế độ ăn uống lành mạnh là cố gắng lấy
    hầu hết thực phẩm từ các nguồn không chế biến hoặc chế biến tối thiểu.
    Điều đó sẽ đặt bạn vào đúng hướng.
    Vâng.
    Vâng.
    Vì vậy, tôi thực sự đã gửi email cho Dean và Aisha Shersai, những người thực sự nói rất nhiều về điều này.
    Vâng, họ làm việc rất tốt.
    Họ làm việc rất tốt.
    Và họ thực sự đã gửi cho tôi một số tài liệu và tôi đã biết về một số điều này,
    nhưng chế độ ăn Địa Trung Hải đã hoạt động rất tốt.
    Dầu ô liu, trái cây, rau củ, cá, trứng, số lượng thịt hạn chế.
    Mặc dù tôi tình cờ là một nửa người Argentina, vì vậy vâng, tôi là, tôi là, tôi là.
    Vâng, bạn thích sai lầm.
    Tôi thì có.
    Và tôi nghĩ, bạn biết đấy, hãy để tôi quay lại điểm này vì tôi nghĩ nó rất quan trọng, nhưng rau xanh là một điều lớn.
    Họ đã chỉ ra một nghiên cứu của Rush Presbyterian mà tôi đã biết về nó, nghiên cứu này đã đưa mọi người vào, tôi nghĩ nó được gọi là chế độ ăn DASH và nó bao gồm rau xanh như một phần lớn.
    Và điều đó đã có sự gia tăng đáng kể trong khả năng nhận thức, tôi có nghĩa là, bảo tồn khả năng nhận thức một cách đáng kể ở những người theo chế độ ăn đó.
    Vì vậy, chế độ ăn uống lành mạnh là một phần lớn.
    Bây giờ, nicotine thì thú vị.
    Nếu bạn để ý, nhiều người mắc chứng tâm thần phân liệt hút thuốc, và một trong những điều đã được phát hiện là nicotine dường như cải thiện chức năng nhận thức ở những người mắc chứng tâm thần phân liệt.
    Bây giờ, tôi nghĩ điều lớn cần nhớ về bất kỳ loại thuốc nào, và điều này cũng áp dụng cho tác động của thực phẩm có lẽ cũng vậy, nhưng đặc biệt là thuốc, là có sự khác biệt lớn về cá nhân, rất lớn.
    Và vì vậy, tôi chỉ để bạn một ví dụ, tôi không thể hoạt động nếu không có cà phê đó mà
    Tôi đã có một buổi sáng và sau đó đến đây, nhưng con gái tôi sẽ không thể hoạt động sau những tách cà phê đó. Một số người thực sự bị ảnh hưởng bởi những điều khác nhau theo những cách khác nhau. Và tất nhiên, luôn có một đường cong phản ứng liều lượng, và chúng thường theo hình chữ U ngược.
    Mark Desposito, người đã hướng dẫn tôi trong thời gian nghiên cứu sau tiến sĩ, đã thực hiện rất nhiều công việc với các loại thuốc dopaminergic. Nhiều người đã thực hiện các nghiên cứu về thuốc từ sớm liên quan đến nhận thức và họ không thấy tác động nào hoặc đôi khi nó làm cho mọi người tồi tệ hơn.
    Điều ông ấy phát hiện ra là, nếu bạn nhìn kỹ hơn, có một hiệu ứng hình chữ U ngược, nơi một số người, và điều này phụ thuộc vào khả năng ghi nhớ làm việc của họ, thực sự được hưởng lợi từ thuốc. Và những người khác, có thể nói là, tôi không nhớ cao hơn hay thấp hơn, thì lại tồi tệ hơn. Và có một yếu tố di truyền trong đó, không có gì ngạc nhiên. Các chất vận chuyển dopamine đóng vai trò và nhiều yếu tố khác nữa.
    Vì vậy, bây giờ bạn bắt đầu đi vào tất cả những tương tác giữa gen, môi trường và thuốc mà tôi thực sự khuyên mọi người nên cẩn trọng khi nói nicotine là tốt hay xấu. Tôi nghĩ đây thực sự là một vấn đề phức tạp hơn nhiều, giống như cần sa, đúng không?
    Bạn có thể nhìn vào việc hút cần sa ở thanh thiếu niên những người có nguy cơ di truyền cao về tâm thần phân liệt. Điều đó làm tăng đáng kể nguy cơ mắc tâm thần phân liệt của bạn. Đó là hiểu biết của tôi.
    Vâng. Mặc dù những lần tôi đã nói điều đó trên internet, tôi đã nhận được rất nhiều phản đối từ một số nhà nghiên cứu về cần sa, nhưng sau khi mời một trong số họ tham gia podcast này, tôi đã nhận được những ý kiến từ các nhà nghiên cứu khác, phản bác lại câu chuyện của họ, mà chúng ta có thể nói vì chúng ta đều là các nhà khoa học nghiên cứu, đó là điều bạn gọi là một lĩnh vực.
    Vâng. Có lẽ hãy cắt bỏ bất kỳ thông tin sai lệch nào mà tôi có thể đã nói ở cuối. Không, không, không, bạn không nói vậy. Bạn không nói vậy. Tôi nghĩ điểm quan trọng là rất rõ ràng rằng có những cá nhân nhất định mà việc tiêu thụ THC cao có thể kích hoạt các cơn tâm thần phân liệt.
    Vâng.
    Và chúng ta đang thấy điều này với—
    Nhưng không phải ai cũng vậy.
    Vâng.
    Ý tôi là, bây giờ chúng ta đang thấy điều này một cách thú vị với các chất gây ảo giác, nơi mà tất cả những tác động tích cực của các chất gây ảo giác đang được đề cập, nhưng nhiều người nhớ đến những tác động tiêu cực lên những người như Rocky Erickson từ ban nhạc 13th Floor Elevators hoặc như Sid Barrett từ Pink Floyd, người đã trở nên tâm thần sau khi sử dụng một lượng lớn LSD.
    Ví dụ đầu tiên là gì?
    Rocky.
    Rocky Erickson từ 13th Floor Elevators, một ban nhạc psychedelic tuyệt vời.
    Ôi, psychedelic, được rồi, chúng ta sẽ nói thêm về Charne như một nhạc sĩ rock and roll và yêu thích rock and roll, do đó có sự tham chiếu đến Rick Rubin trước đó.
    Và có một bức ảnh của Rick ở đây trong studio mà nhiếp ảnh gia của chúng tôi, Mike Blaback, đã chụp.
    Vì vậy, chúng tôi đã cùng nhau nhìn vào điều đó.
    Vì vậy, đúng, các chất gây ảo giác đã chiếm lấy tâm trí của một số người, khiến họ góp phần vào tình trạng tâm thần trước đó của họ, có lẽ.
    Tôi cũng nên nói rằng, để công bằng với các hợp chất khác ngoài kia, methamphetamine cũng đã góp phần đáng kể vào sự tiến triển của tâm thần trong nhiều người.
    Vì vậy, không chỉ có các chất gây ảo giác, đúng không?
    Và sau đó, tất nhiên, có những người đã bằng cách nào đó quản lý để sử dụng các chất gây ảo giác và trở nên tỉnh táo hơn hoặc ít nhất là vẫn giữ được sự tỉnh táo như trước đây.
    Vâng.
    Và tất nhiên, sự tỉnh táo cũng nằm trong con mắt của người quan sát.
    Nhưng điều tôi muốn nói là, vâng, và bạn có thể thấy điều này, thực sự, có một số mối quan tâm mới về Adderall và các chất kích thích.
    Và nếu bạn cho những người có nguy cơ cao mắc bệnh tâm thần phân liệt, điều đó cũng có thể thúc đẩy tâm thần.
    Điều đó có lý.
    Cho sự tham gia của noradrenergic và dopaminergic trong bệnh tâm thần phân liệt và những loại thuốc đó thường là pro-noradrenergic dopaminergic.
    Vâng.
    Vâng.
    Chính xác.
    Chính xác.
    Vì vậy, thực sự là một sự tương tác phức tạp hơn nhiều.
    Và tôi nghĩ đây là nơi mà toàn bộ lĩnh vực y học cá nhân hóa sẽ rất hữu ích.
    Nhưng có vẻ như có một tác động tổng quát đối với một số can thiệp chế độ ăn uống nhất định.
    Quả mọng có vẻ tốt.
    Rau xanh có vẻ tốt.
    Ăn uống lành mạnh.
    Chúng ta đã nói về việc tập thể dục.
    Vâng, vâng.
    Và theo hiểu biết của tôi, tôi đã xem xét điều này một cách chi tiết gần đây, nhưng tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn,
    là trong khi mọi người, chúng ta hiện nay tin rằng cả nam và nữ, v.v., nên thực hiện cả bài tập tim mạch,
    nói cách khác, nâng cao nhịp tim trong khoảng 12 đến 60 phút tùy thuộc vào cường độ, cũng như tập luyện sức đề kháng để duy trì chức năng thần kinh cơ, chống lại tình trạng teo cơ, v.v.
    Đối với tôi, những tác động thực sự ấn tượng của việc tập thể dục đối với khả năng học tập và não bộ, về sức khỏe não bộ, dường như đến từ bài tập tim mạch.
    Và điều đó có thể chỉ đơn giản là vì đó là điều đã được nhấn mạnh trong các nghiên cứu.
    Nhưng ngay cả khi một người nhìn vào điều gì đó và so sánh các nghiên cứu tốt nhất trên con người, thì thực sự dường như việc tăng lưu lượng máu lên não, tạo ra sự giải phóng tốt các chất điều hòa thần kinh vào não, giúp thúc đẩy việc học.
    Và tất nhiên, mọi người phải làm gì đó với việc học đó.
    Vậy bạn có nỗ lực tập thể dục với mục đích cụ thể là duy trì hoặc nâng cao chức năng não không?
    Có, vâng.
    Thực ra, khi tôi hoàn thành cuốn sách của mình, tôi đã phải lê bước đến vạch đích, tôi đã gặp đủ loại chuyện điên rồ.
    Tôi sẽ không làm độc giả chán nản với tất cả những chuyện điên rồ mà tôi đã trải qua.
    Vì vậy, mọi người sẽ tò mò, điều gì cần thiết để hoàn thành một cuốn sách và bạn có nghĩa là điều đó đã ảnh hưởng đến cơ thể bạn?
    Có lẽ, tôi không biết, tôi có thể đã mất một vài năm sinh học trong quá trình đó, nhưng thực sự, tôi có nghĩa là, nó thật tuyệt.
    Tôi có nghĩa là, đó thực sự là một chuyến tàu lượn cảm xúc.
    Nhưng sau đó tôi đã gặp một loạt các vấn đề, bạn biết đấy, tôi đang cố gắng làm khoa học, viết cuốn sách này chủ yếu trong thời gian rảnh của mình, mà thực sự không tồn tại, như bạn biết đấy.
    Và sau đó cuộc sống đã xảy ra, bạn biết đấy, mẹ tôi đã phải nhập viện, và con mèo của tôi đã chết vào sinh nhật của tôi.
    Ý tôi là, chỉ đơn giản là, vâng, thấy đấy, tôi không muốn gây ấn tượng với mọi người bằng tất cả những thứ đó. Ý tôi là, đó là cuộc sống thực, tôi chỉ cảm thấy tiếc khi nghe điều đó. Vâng, không, không, không, không sao cả. Vậy là tôi đã hoàn thành cuốn sách của mình và tôi cảm thấy hoàn toàn kiệt sức, và tôi đã có một kỳ nghỉ phép vì tôi muốn có thời gian để quảng bá cuốn sách và giáo dục mọi người về những gì có trong cuốn sách. Và điều đó mà tôi chưa bao giờ có cơ hội làm trước đây. Giống như việc làm điều này, thật tuyệt phải không? Tôi có cơ hội nói chuyện với mọi người. Vì vậy, tôi thực sự muốn thực hiện một số thay đổi và thực sự điều này liên quan đến điều mà chúng ta đã nói trước khi bắt đầu ghi âm, đó là sau khi tôi viết cuốn sách, mọi thứ, bạn biết đấy, đang trong giai đoạn chỉnh sửa. Tôi đã nói chuyện với con gái tôi và chỉ, bạn biết đấy, đột nhiên, cô ấy nói, chúng tôi đang nói về ADHD. Và cô ấy nói, bố ơi, bố hoàn toàn có ADHD. Và tôi kiểu như, cái gì, bạn biết đấy, và tôi nghĩ, ôi, thế hệ Z, bạn biết đấy, chẩn đoán quá mức ADHD, gì đó, đúng không? Và sau đó tôi nhớ lại khi tôi còn là một đứa trẻ, trường học của tôi đã liên lạc với bố mẹ tôi và nói, bạn có ADHD. Anh ấy có ADHD. Và thật thú vị vì thực tế là tôi đã học trước một năm ở trường và tôi đã bị giữ lại vì tôi thực sự rất kém trong giao tiếp xã hội. Tôi không thể ngừng nói trong lớp và tôi thực sự rất vụng về và bốc đồng. Và vì vậy, nhưng bạn biết đấy, đó là những năm 70, không ai làm gì cả, bạn biết đấy, và tôi đã gặp đủ loại vấn đề về hành vi và những thứ tương tự, và còn nhiều yếu tố khác nữa. Nhưng điều đó thực sự khiến tôi suy nghĩ, ôi Chúa ơi, tôi phải thực hiện một số thay đổi. Tôi đang sống một cuộc sống không bền vững khi tôi nhảy từ khủng hoảng này sang khủng hoảng khác và tôi nói, tôi không có thời gian cho bla, bla, bla, bla. Và vì vậy, một lần nữa, nó sẽ nghe có vẻ buồn bã, nhưng nó có một cái kết hạnh phúc hơn. Chó của tôi đã chết vào năm 2019 vì ung thư và đó là con chó đầu tiên của tôi. Vì vậy, tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ nuôi chó nữa. Và vào năm 2020, trong đại dịch, tôi đã có một con chó khác. Tốt cho bạn. Vâng. Bạn nuôi giống chó gì? Cô ấy, cả hai con này đều là chó cứu hộ. Tuyệt quá.
    Tốt cho bạn.
    Chúng đều là giống lai.
    Tôi chắc chắn có một chút pit bull trong cô ấy vì mỗi chú chó ở trại tạm trú đều có pit bull hoặc chihuahua,
    đúng vậy.
    Nhưng cô ấy trông rất giống Belgian Malinois và di chuyển như một chú chó Belgian Malinois.
    Những chú chó đẹp.
    Đúng vậy.
    Và chúng rất thông minh và siêu thể thao.
    Ý tôi là, cô ấy có thể nhảy thẳng đứng, bạn biết đấy, giống như mọi thứ sẽ trở về nhà.
    Cô ấy có thể nhảy lên rồi đẩy mình ra khỏi tôi, điều này rất điển hình.
    Và đó là lý do tại sao chúng có thể nhảy.
    Cô ấy có thể leo lên cây cao khoảng bảy feet để đuổi theo một con sóc.
    Đúng vậy.
    Chúng được sử dụng cho các hoạt động quân sự trong quân đội cấp một.
    Đúng vậy.
    Chúng được huấn luyện để nhảy ra khỏi máy bay.
    Đúng vậy.
    Với dù.
    Đúng vậy.
    Và cô ấy, nhưng cô ấy là một chú chó nhỏ hơn.
    Chú chó lớn hơn, già hơn của chúng tôi trông giống như, cô ấy không phải, thực ra cô ấy là giống lai Kelpie, tôi nghĩ vậy, nhưng cô ấy trông giống như một con Rottweiler.
    Và vì vậy mọi người đều sợ cô ấy, mặc dù cô ấy là chú chó ngọt ngào nhất.
    Cái này, cô ấy nhỏ hơn.
    Mặc dù trông có vẻ giống như một chú chó chăn cừu, mọi người đều nói, ôi, chú chó của bạn thật ngọt ngào.
    Cô ấy thật dễ thương.
    Bạn biết đấy, nhưng cái này mới là ninja.
    Đúng vậy.
    Chính xác.
    Đúng vậy.
    Ý tôi là, tất cả những chú chó ở trại tạm trú đều có một chút điên cuồng và điều đó thật khó khăn cho chúng.
    Chúng giống như những con người hoang dã, những chú chó hoang dã.
    Đúng vậy.
    Nhưng chúng có trái tim lớn.
    Đúng vậy.
    Bởi vì chúng luôn biết ơn.
    Đúng vậy.
    Đúng vậy.
    Chính xác.
    Và bạn biết không, một trong những điều tôi đang nghĩ là tôi nhớ đi dạo với chó.
    Tôi nhớ hoạt động đó.
    Và vì vậy tôi đảm bảo làm điều đó mỗi sáng.
    Và điều này trở lại với một số hoạt động mà chúng ta đang nói đến.
    Tôi biết tôi đang hoàn toàn lạc đề khỏi bạn.
    Không, không, không.
    Tôi thấy bạn đang đi đâu.
    Điều này thật mỉa mai.
    Không, tôi thấy, tôi thấy bạn đang đi đâu với điều này.
    Đúng vậy.
    Vì vậy, nhưng điều này, điều này thì hơi khác một chút, nhưng nó có liên quan, đó là, có một cảm giác.
    Mục đích sống rất quan trọng cho sự lão hóa não bộ khỏe mạnh. Có một xu hướng trong bài viết khoa học nhận thức mà tôi muốn gửi cho bạn về điều đó. Đây là một trong những điều mà các nhà thần kinh học không nói đến vì chúng ta không hiểu rõ, nhưng nó cực kỳ quan trọng trong toàn bộ hiện tượng mà họ gọi là dự trữ nhận thức.
    Và bạn biết đấy, việc có chú chó mà tôi đang chăm sóc, đặc biệt là khi con tôi đã đi học đại học, nó đã lớn và sống độc lập, việc dắt chó đi dạo mỗi ngày đã mang lại cho tôi nhiều điều. Rõ ràng là tôi đã kết hôn và tôi yêu gia đình mình, tôi có rất nhiều người thân, có cả học sinh của tôi và những người khác, nhưng việc này đã mang lại cho tôi nhiều hơn và tôi đang tập thể dục theo cách mà tôi thấy vui vẻ.
    Tôi đang nghe podcast và tôi đang vận động. Và đó là điều rất quan trọng. Không chỉ là việc tập thể dục, mà là toàn bộ trải nghiệm, đúng không? Tôi không làm điều gì mà tôi ghét. Tôi ghét chạy. Tôi ghét, tôi có một sự trì trệ vì bộ não ADHD của tôi không thích làm những thứ trừ khi nó sáng bóng và thú vị, đúng không? Tôi có thể đi làm hoặc tôi có thể viết cuốn sách này vì nó thú vị với tôi, bạn biết không?
    Vì vậy, tôi đã tự hỏi, làm thế nào tôi có thể làm điều này? Cuối cùng, tôi đã chi tiền cho một huấn luyện viên cá nhân. Tôi đã tiêu hết tiền tạm ứng của mình cho một huấn luyện viên cá nhân tuyệt vời và tôi đến gặp cô ấy, cô ấy chỉ cho tôi những gì cần làm. Vì vậy, tôi không phải suy nghĩ về nó. Và thật vui.
    Bạn đang trong tình trạng sức khỏe tuyệt vời. Ồ, cảm ơn bạn. Bạn lớn tuổi hơn tôi vài tuổi và tôi đã không gặp bạn một thời gian, và tôi luôn có một chút lo lắng khi gặp lại một đồng nghiệp sau một thời gian, vì có một câu đùa mà chúng tôi không nói với các giáo sư cho đến khi chúng tôi trở thành giáo sư về cái gọi là “vẻ ngoài của giáo sư có tenure”. Bạn thấy ai đó vào làm nghiên cứu sinh, bạn thấy họ là giáo sư trẻ và rồi bạn thấy họ sau khi có tenure.
    Đúng vậy, tenure là một cột mốc lớn, đúng không? Nó tương ứng với tự do học thuật, v.v. Đó là một cột mốc tuyệt vời. Thật tuyệt vời khi cả hai chúng ta đều có điều này.
    Nhưng bạn thấy một số người đã được bổ nhiệm vĩnh viễn và chỉ cần nói, ôi, trời ơi. Họ trông như thể họ đã già đi 25 năm trong vòng năm năm. Chúng ta cũng thấy điều này với các cựu tổng thống, không phải tất cả nhưng nhiều người trong số họ. Và vì vậy, khi gặp bạn, tôi đã thấy bạn trên podcast của likesfreedmen, nhưng khi thấy bạn, tôi nghĩ, Charles đang chăm sóc bản thân rất tốt. Điều đó làm tôi vui. Đó không phải là một sự phán xét. Nó làm tôi vui vì tôi yêu các đồng nghiệp của mình và tôi muốn thấy họ sống thật lâu, vì tôi không đồng ý với ý tưởng rằng khoa học tiến bộ chỉ qua một đám tang của nhà khoa học yêu thích của tôi. Được rồi, đừng gán câu nói đó cho tôi. Đó chỉ là một trò đùa. Không, tôi đang nói rằng có những nhà khoa học mà bạn muốn thấy sống mãi mãi và bạn là một trong số họ.
    Vậy bạn đã nói về việc dắt chó đi dạo, điều này có lẽ giúp bạn nhận được một chút ánh sáng mặt trời, rất nhiều ánh sáng mặt trời ở Davis, ngay cả trong mùa đông. Mây che phủ ở đó rất sáng. Nó giúp bạn có một nhịp sinh học ngủ đều đặn. Nhưng bạn đã nói về cảm giác có mục đích, đúng không? Và tôi tò mò về cách bạn hiện tại định nghĩa việc tập thể dục. Bạn đã nói rằng bạn không thích tập thể dục. Bạn đã đầu tư vào sức khỏe của mình bằng cách trả tiền cho một huấn luyện viên, vì vậy bây giờ bạn tập luyện thường xuyên. Và đó cũng là một khoản đầu tư vào sức khỏe não bộ của bạn. Nếu chúng ta quay lại khái niệm cảm giác có mục đích này, bạn có đang nói về một cảm giác có mục đích lớn hơn như, được rồi, tôi muốn đóng góp vào việc hiểu cách não bộ hoạt động, bạn là một nhà thám hiểm não bộ sau tất cả, và do đó việc tập thể dục và số tiền bạn bỏ ra cho huấn luyện viên liên quan đến khả năng làm điều đó? Bạn có liên kết những nút này hay chúng là những thực thể riêng biệt? Như tôi muốn khỏe mạnh hơn và đây là một cách để khỏe mạnh hơn và do đó, tôi sẽ sống lâu hơn để nghiên cứu não bộ. Đối với tôi, và một lần nữa, tôi không phải là một nhà tâm lý học xã hội, điều này hơi ngoài lĩnh vực của tôi,
    Nhưng đối với tôi, cảm giác có mục đích giống như một điều gì đó tồn tại, như là, tôi phải chăm sóc chú chó này. Khi tôi nhìn chú chó này và thấy nó buồn bã ở góc phòng, tôi cảm thấy tội lỗi, nhưng tôi cảm thấy đó là trách nhiệm của mình để làm điều gì đó. Vậy là, nghĩa vụ.
    Với các sinh viên của tôi. Tôi đã nói về nghĩa vụ. Tôi rất may mắn khi có nhiều người rời khỏi phòng thí nghiệm của tôi sau đại dịch, điều đã phá hủy nhiều sự nghiệp và nhiều người đã rời khỏi phòng thí nghiệm của tôi và tôi đã có những vị trí giảng viên. Tôi rất vui cho họ. Điều này nói lên bạn. Bạn cũng đang hướng dẫn.
    Cảm ơn bạn. Ý tôi là, bạn làm tốt vì bạn có những người giỏi trong phòng thí nghiệm, như bạn đã biết. Nhưng điều thú vị là tôi đã hoàn thành cuốn sách và phòng thí nghiệm của tôi tương đối vắng vẻ và tôi cảm thấy không có mục đích. Tôi cảm thấy sự thiếu vắng của cảm giác về một điều gì đó lớn lao hơn.
    Và một phần công việc là, bạn biết đấy, điều này giống như một điều mà tôi cảm thấy khi thực hiện quảng bá cuốn sách, là tôi cảm thấy có một mục đích trong việc giải thích khoa học cho mọi người. Sáng nay, khi tôi đang lên máy bay, tôi nhận được một email từ ai đó hỏi tôi một câu hỏi về trí nhớ và tôi chỉ nghĩ, điều này thật tuyệt, bạn biết đấy, sau khi bạn dành nhiều năm giảng bài cho sinh viên và một số trong số họ thì ngủ gật trong lớp và bạn tự hỏi, có ai thực sự bị ảnh hưởng bởi điều này không? Và đó thật sự là một điều tuyệt vời.
    Vì vậy, điều đó mang lại cho tôi một cảm giác có mục đích. Tôi đã quyết tâm trở lại với nghiên cứu và chúng tôi đang thực hiện những mô hình tính toán lớn về việc học và tôi đang cố gắng, chúng tôi đang làm những thứ liên quan đến VR và chúng tôi sẽ thực hiện đủ loại điều mới trong nghiên cứu. Và điều đó mang lại cho tôi một cảm giác có mục đích.
    Nhưng đối với tôi, phần lớn điều này liên quan đến sự kết nối mà bạn đề cập, điều đó rất quan trọng vì thường tôi thấy mình, một lần nữa, vì vấn đề ADHD, đối với tất cả những điều mà tôi thích, có những điều bạn phải làm mà thật sự tệ. Và đối với tôi, sự tệ hại đó thật sự rất đau đớn.
    Ý tôi là, và tôi biết có rất nhiều người như vậy, tôi biết ADHD hiện nay đang bị chẩn đoán quá mức vì những lý do thú vị. Và tôi biết nhiều người, họ thường nói những điều như vậy, có thể, tôi không biết, những người có thể phán xét về những vấn đề này. Nhưng đối với tôi, điều đó thực sự rất đau đớn. Ý tôi là, tôi thực sự thấy khó khăn khi làm việc với một số người nếu họ nói chậm. Ý tôi là, điều đó khó khăn đến mức nào. Vì vậy, tôi thực sự đã phải suy nghĩ về điều đó, và tôi đã kết nối với một huấn luyện viên ADHD, người đã giúp tôi rất nhiều. Và tôi biết huấn luyện viên là một vấn đề gây tranh cãi khác. Tôi không thực sự thích, tôi không ở trong thế giới của mình. Nếu bạn muốn học điều gì đó, bạn học từ ai đó có kỹ năng trong việc cải thiện ai đó về điều gì đó. Vâng, vâng. Chà, bạn biết đấy, tôi không biết mong đợi điều gì vì đó là một thế giới không được quản lý, có thể nói là như vậy, hoặc được quản lý tối thiểu, nhưng người mà tôi tìm thấy thật tuyệt vời. Và điều đầu tiên cô ấy yêu cầu tôi làm là viết ra một danh sách tất cả các giá trị của tôi và sắp xếp chúng theo thứ tự và xếp hạng chúng, tôi nghĩ đây thật sự là một sự lãng phí thời gian. Xin lỗi, Laurie, nhưng tôi đã nghĩ ban đầu, đây thật sự là một sự lãng phí thời gian, tại sao tôi lại làm điều này? Tôi không thực sự coi trọng nó. Tôi không biết. Tôi chỉ làm những điều. Tôi không nhất thiết phải coi trọng chúng hay bất cứ điều gì. Nhưng sau đó tôi bắt đầu viết chúng xuống. Và sau đó, tôi đã nói chuyện với cô ấy về một số vấn đề của tôi với động lực và việc hoàn thành những việc mà tôi không muốn làm, và tôi khá nổi tiếng vì gặp khó khăn trong việc hoàn thành những việc mà tôi không muốn làm, đặc biệt là các nhiệm vụ hành chính và những thứ tương tự. Bạn là một nhà khoa học thực thụ. Chà, điều đó đúng. ADHD là như vậy. Bất kỳ nhà khoa học nào thích những việc hành chính, tôi nghĩ tôi sẵn sàng chỉ trích họ, bạn biết đấy, họ đang làm gì trong khoa học vì đó là bạn nên tập trung vào các thí nghiệm. Vì vậy, hoan hô. Vậy, giá trị thì liên quan đến động lực. Vâng.
    Vì vậy, cơ bản là như thế này, tôi đã kết hợp hai điều lại với nhau và tôi nói rằng, tôi không tự cho mình là lý do tại sao tôi làm điều này.
    Điều này quay trở lại với cuộc trò chuyện về vỏ não trước trán, tức là, mục tiêu của tôi là gì nếu tôi sẽ gặp ai đó và có một cuộc họp mà tôi không muốn tham gia vì tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản hoặc tôi chỉ muốn xem video trên YouTube hoặc lướt mạng xã hội, bất kỳ điều gì ngớ ngẩn mà tôi lãng phí thời gian vào.
    Đúng không? Tôi tự hỏi, tại sao tôi lại làm điều này và tôi nhắc nhở bản thân về động lực đó và điều đó khiến mọi thứ hoạt động vì bây giờ tôi đã có mục tiêu trong tay, vì mục tiêu không tự dưng xuất hiện với tôi.
    Và vì vậy, việc liên kết những gì tôi làm với các giá trị là một bước ngoặt đối với tôi, nhưng đó là một điều có ý thức mà tôi phải làm việc để nhắc nhở bản thân về những giá trị đó và kết nối chúng.
    Và đó là một phần của điều mà tôi nghĩ mọi người mất đi khi họ nghỉ hưu, chẳng hạn, tôi thấy điều này ở những người mà tôi gần gũi, những người đã nghỉ hưu, họ cảm thấy công việc là mục đích duy nhất của họ.
    Và sau đó, họ cảm thấy không có mục đích và chỉ làm những việc như, bạn biết đấy, cuộn xuống những tin tức tiêu cực hoặc, bạn biết đấy, bị cực đoan hóa trên internet hoặc như, bạn biết đấy, đi vào những thứ mà chỉ đơn giản là bất cứ điều gì thu hút sự chú ý của họ.
    Và tôi nghĩ rằng một phần lớn của cảm giác có mục đích đó đối với tôi thực sự là để tìm hiểu tôi thực sự muốn gì?
    Và tôi có nghĩa là, điều này quay trở lại với một điều khác liên quan đến trí nhớ.
    Và tôi biết điều này hoàn toàn là một vấn đề liên quan đến ADHD, nhưng giống như, um, mọi người thường hỏi tôi, được rồi, bạn cho tôi biết tất cả những điều này về lão hóa não và chúng ta thậm chí còn chưa nói đến máy trợ thính và kiểm tra thị lực và gen cao và những thứ tương tự.
    Và chúng ta sẽ nói về ba điều đó, nhưng, um, điều tôi nói với mọi người là tôi có thể cho bạn biết nhiều chiến lược để nhớ tên, để nhớ nơi bạn đã đến, để cố gắng, um, nhớ…
    Tôi muốn làm một điều gì đó trong tương lai, một trong những thách thức về trí nhớ khó khăn nhất mà chúng ta gặp phải. Nhưng trừ khi bạn thực hiện những điều đó, áp dụng những chiến lược đó, tôi không thể giúp bạn. Vấn đề là, và điều này nói lên, tôi thực sự thích những gì bạn đã nói, chúng ta phải nói về một số ngoại lệ, như là hiện tượng quên do hồi tưởng và một số điều thú vị như hiệu ứng kiểm tra trước, nhưng điều bạn nói về kỹ năng học tập, tôi đã nghe podcast đó và tôi cảm thấy điều tuyệt vời mà bạn đã làm với điều đó, một trong số đó là bạn đã nói, hãy giả định rằng bạn sẽ quên, vì nếu bạn quay lại nghiên cứu sớm nhất về trí nhớ của Ebbinghaus, ông đã tự kiểm tra bản thân và thực sự, ông đã tạo ra những từ kỳ lạ gọi là trigrams mà không thực sự là từ, cố gắng ghi nhớ chúng. Và điều ông phát hiện ra là trong vòng 20 phút, ông đã quên khoảng một nửa những gì ông đã ghi nhớ, và tôi không chỉ nói là quên, như là ông không thể nhớ ra. Ông mất thời gian để ghi nhớ lại chúng giống như thể ông chưa bao giờ làm điều đó, đúng không? Vì vậy, đôi khi chúng ta có trí nhớ một phần nơi chúng ta không thể nhớ lại, nhưng chúng ta có một số tiết kiệm và việc học sẽ dễ dàng hơn cho chúng ta. Ông thậm chí không có điều đó cho nhiều thứ. Nhưng sau đó ông đã chờ 24 giờ và ông đã mất hai phần ba những gì ông đã ghi nhớ, đúng không? Vì vậy, nếu chuyển điều này vào thế giới thực, có một số điều mà chúng ta làm tốt hơn trong thế giới thực, tôi sẽ nói, về những điều lớn, bản chất của những gì chúng ta gặp phải, nhưng những chi tiết thì chúng ta mất, hầu hết trong số đó, hầu hết các chi tiết trong cuộc sống của bạn sẽ biến mất. Và điều này cũng đúng cho cả những người mà tôi sẽ lập luận là có trí nhớ tự truyện vượt trội, bạn không biết chắc chắn, nhưng tôi có thể nói cho bạn nhiều hơn về điều đó. Điều này đúng cho tất cả mọi người đã được nghiên cứu theo như tôi biết. Và vì vậy nếu đó là trường hợp, câu hỏi không phải là tại sao tôi lại hay quên, mà là tại sao chúng ta nhớ cái đầu tiên, đó là lý do tại sao tiêu đề đó lại dành cho cuốn sách.
    Câu hỏi đặt ra là bạn muốn nhớ điều gì, những kỷ niệm nào bạn muốn mang theo bên mình, cho dù đó là việc ghi nhớ những điều cho một lớp học như trong kỹ năng học tập, hay là bữa tiệc sinh nhật của con bạn, điều mà tôi đã đề cập trong chương một, tất cả đều liên quan đến ý định, đó là điều tôi muốn nói, sự khác biệt giữa sự chú ý, có thể bị thu hút bởi bất cứ điều gì, và ý định, điều mà bạn nói rằng đây là những gì tôi muốn mang theo bên mình, đúng không?
    Hãy cùng xem xét điều đó, sự chú ý so với ý định, chúng ta thường nghe những từ này, sự chú ý là việc hướng sự nhận thức của một người đến những cảm giác hoặc sự vật cụ thể trong môi trường của họ, đó là cách định nghĩa một cách lỏng lẻo, chính xác nhưng không đầy đủ.
    Ý định là hiểu lý do tại sao chúng ta có một cảm giác nhận thức, có thể là một cảm giác nhận thức cảm xúc về lý do tại sao tôi lại hướng sự nhận thức của mình đến những điều cụ thể.
    Có đúng không?
    Đúng vậy, nó là việc hướng sự chú ý của bạn dựa trên một lý do nào đó, đó là một mục tiêu nội tại, đúng không? Và đó là nơi mà vỏ não trước trán thực sự phát huy tác dụng.
    Vì vậy, theo một cách nào đó, rất dễ để chú ý đến tôi nếu tôi đang diễn đạt cử chỉ và nói rất to, vì điều đó liên tục thu hút sự chú ý của bạn, tôi có rất nhiều người trong cuộc sống của tôi ghét điều này vì tôi quá ồn ào và hay cử chỉ.
    Bạn không ồn ào.
    Những người này là ai mà lại cho bạn phản hồi như vậy? Gửi cho tôi tên và số điện thoại của họ. Tôi có lời muốn nói với họ.
    Và nghe này, tôi muốn nói rằng, với việc bạn điều hành một phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới, bạn thành công trong cuộc sống gia đình. Bạn đang nuôi dạy con gái thứ hai của mình một cách thành công. Bạn đã viết một cuốn sách tuyệt vời. Bạn tham gia các podcast, bạn đang giáo dục công chúng. Tôi muốn nói rằng bạn đang làm rất tốt, vì vậy hãy tiếp tục.
    Và bất kỳ ai trong số những người đó, chúng ta sẽ có lời với họ.
    Tôi cần như những lời khích lệ của Hooperman trên điện thoại của tôi mà tôi có thể mở ra. Tôi không muốn làm chúng ta lệch hướng, nhưng tôi dành rất nhiều thời gian mỗi sáng. Tôi đầu tiên thực hiện một bài nghỉ ngơi sâu không ngủ hoặc một loại thiền nào đó.
    Rick Rubin đã dạy tôi điều này để hiểu về ý định, và gần đây có những người khác đã đến trong cuộc đời tôi. Khái niệm về ý định, lý do tôi nói hãy chú ý đến nó, là rất quan trọng. Bởi vì chúng ta đang sống trong một thế giới mà mọi thứ sẽ thu hút sự chú ý của chúng ta, đặc biệt là trên mạng xã hội. Nó thực sự là một cuộc chiến giành lấy sự chú ý. Tôi không nghĩ đây còn là một nền kinh tế chú ý nữa, hay Simon thật xuất sắc, tôi không cố gắng lấy đi điều gì từ điều đó, nhưng đây là một cuộc chiến giành lấy sự chú ý. Và một trong những cách mà bạn lấy đi sự chú ý của đối thủ là bằng cách thu hút sự chú ý của họ. Tôi thường đùa khi tôi ở trong một lĩnh vực rất cạnh tranh với tư cách là một nghiên cứu sinh, tôi đã cạnh tranh với một phòng thí nghiệm lớn ở Harvard và những thứ tương tự, cố gắng tìm kiếm các dấu hiệu di truyền cho các tế bào thần kinh võng mạc, v.v. Và tôi đã nói, nếu tôi có thể khiến họ hào hứng với bộ phim “The Wire”, bạn nhớ bộ phim đó chứ? Bởi vì nó sẽ chiếm khoảng 15 giờ thời gian của những nghiên cứu sinh đó. Vì vậy, tôi nghĩ, bạn biết đấy, điều đó sẽ thật quái ác. Tôi không làm vậy, nhưng bạn biết đấy, nói với mọi người rằng, bạn phải xem “The Wire”, bởi vì nếu bạn khiến ai đó xem một chương trình Netflix thực sự hay, và nếu họ là đối thủ, bạn vừa có được lợi thế cạnh tranh. Vâng, vâng, vâng. Nhưng điều này đang diễn ra suốt cả ngày, đúng không? Dù sao đi nữa, sự chú ý là khả năng của chúng ta, để nhận thức của chúng ta bị thu hút bởi bất cứ điều gì là quan trọng nhất, gây chuyển động nhất, ồn ào nhất, nổi bật nhất. Ý định thì khác. Ừm. Vâng, và điều này, nhân tiện, không phải là một thuật ngữ kỹ thuật, đây chỉ là, tôi thích nó. Chắc chắn rồi. Bởi vì nó có vần, và một người bạn của tôi đã nghĩ ra nó. Vì vậy, nhưng đúng vậy, ý định là khả năng của bạn để nói, đây là điều quan trọng với tôi ngay bây giờ, và đó là lý do tại sao tôi cần chú ý đến nó. Do đó, danh sách giá trị. Do đó, danh sách giá trị, bởi vì nếu tôi không giữ điều đó trong tâm trí, tôi, vì vậy chúng ta có xu hướng nghĩ về kiểm soát như chỉ là sức mạnh ý chí hoặc như, bạn muốn làm điều đúng đắn hoặc bất cứ điều gì. Nó không phải vậy. Nó thực sự là một điều lớn, có rất nhiều phần của nó thực sự, nhưng một phần lớn của nó là động lực,
    Và động lực không phải là một điều tầm thường.
    Nó không chỉ đơn giản là muốn làm điều đúng đắn, mà còn là khả năng giữ giá trị đó trong tâm trí và khôi phục giá trị đó, vì mọi thứ đều có giá trị đi kèm, đúng không?
    Và đôi khi có những điều như, bạn biết đấy, tôi khát nước, và có nước trước mặt tôi, điều đó có giá trị lớn, và điều đó nên thu hút sự chú ý của tôi.
    Vì vậy, không phải là việc chuyển sự chú ý của bạn, bạn muốn nó linh hoạt, nhưng bạn cũng muốn giữ những mục tiêu cao hơn này trong tâm trí, và vì vậy đó là sự cân bằng giữa sự ổn định và linh hoạt.
    Và chìa khóa là, hoặc hãy đến với ví dụ cụ thể của bạn về công nghệ, đúng không?
    Kể từ khi tôi có một chiếc điện thoại, đó là một chiếc smartphone, chiếc iPhone đầu tiên của tôi.
    Khi nào thì điều đó xảy ra?
    Của tôi là vào năm 2010.
    Của tôi thì, ồ, bạn đã có một chiếc tốt hơn tôi, tôi nghĩ vậy.
    Có thể nó vào khoảng thời gian đó.
    Chiếc đầu tiên của tôi là iPhone 3, tôi nghĩ vậy.
    Được rồi.
    Vâng.
    Chúng ta sẽ phải tra cứu.
    Tôi nghĩ tôi đã có iPhone 3, mà là khi nào đó ra mắt.
    Vì vậy cho đến lúc đó, tôi sẽ kiểm tra email khi tôi ở máy tính, khi không có máy tính, tôi không nghĩ về nó.
    Bây giờ nó luôn ở đó, và bạn biết đấy, bạn nhận được thông báo trên điện thoại của bạn, đúng không?
    Vì vậy, hãy để chúng ta phát triển điều này bây giờ.
    Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện tuyệt vời.
    Giả sử chúng ta rời đi, chúng ta nói về trượt ván và nhạc punk, và như, vâng, tại sao chúng ta không nói về điều này trong podcast, đúng không?
    Chúng ta đang có một cuộc trò chuyện tuyệt vời, đúng không?
    Nhưng bây giờ giả sử, tôi không đặt điện thoại của mình ở chế độ tập trung, và tôi bắt đầu nhận được tất cả những tiếng bíp nhỏ trên điện thoại của mình.
    Tôi biết những người, tôi biết người mà tôi đã chơi trong một ban nhạc với ai đó có ADHD, và anh ấy sẽ kiểm tra tin nhắn văn bản của mình bất cứ khi nào chúng tôi đang trong một cuộc trò chuyện, cũng như tin nhắn của bạn trước mặt tôi, đúng không?
    Vì vậy, điều gì xảy ra là, mỗi lần bạn làm như vậy, bạn thực sự đang chuyển đổi nhiệm vụ của mình, tâm trí của bạn thay đổi, ý định của bạn phần nào bị thay đổi bởi nhiệm vụ mới này, đúng không?
    Vì vậy bây giờ tôi đã chuyển đổi, và có một chi phí liên quan đến điều đó.
    Trên thực tế, những người nghiên cứu về điều này cho biết có khoảng bốn hoặc năm loại chi phí khác nhau liên quan. Điều này khiến bạn chậm lại khi thực hiện điều mới, đúng không? Bây giờ tôi quay lại cuộc trò chuyện, và giờ tôi có thêm một chi phí liên quan đến điều đó. Vì vậy, tôi không ở vị trí như bạn trong khoảnh khắc này. Tôi đang chậm hơn bạn vài giây, và tôi vẫn đang cố gắng bắt kịp trong khi bạn đang nói, và điều đó yêu cầu tôi phải kiểm soát nhiều hơn để bắt kịp và trở lại nhịp độ. Vì vậy, tôi đang căng thẳng tài nguyên tự nhiên của mình, tôi đang căng thẳng khả năng kiểm soát nhận thức của mình bằng cách chuyển đổi qua lại. Nhưng đây là một phần tồi tệ hơn của nó. Một ký ức, chúng ta thậm chí chưa nói về điều này, nhưng nó giống như, rất nhiều điều chúng ta quên đi xảy ra vì chúng ta có những ký ức mờ nhạt không rõ ràng. Chúng không, bạn không có một nhóm nơ-ron nào hét lên, “Này, đây là cuộc trò chuyện mà tôi đã có với Andy,” đúng không? Nó chỉ là một cảm giác mờ nhạt rằng tôi đã nói chuyện với ai đó trên một podcast và nói rằng, không nói rằng điều này sẽ xảy ra bây giờ vì nó sẽ không. Vì vậy, tôi có một ký ức mờ nhạt. Vậy tại sao điều đó xảy ra? Một phần là, bạn phải nắm bắt những khoảnh khắc đặc trưng của những sự kiện này, và bạn phải liên kết chúng lại với nhau thành một câu chuyện thống nhất. Một trong những điều chúng tôi phát hiện trong nghiên cứu của mình và những người khác cũng đã tìm ra điều này là khi, giả sử bạn đang xem một bộ phim và ai đó thay đổi chủ đề cuộc trò chuyện hoặc một nhân vật xuất hiện, điều gì đó làm thay đổi sự chú ý của bạn và làm thay đổi hiểu biết của bạn về những gì đang diễn ra, bạn sẽ thấy một đỉnh cao lớn trong hoạt động của hồi hải mã. Và điều đó dường như liên quan đến việc mã hóa một ký ức về những gì đã xảy ra cho đến thời điểm đó. Vì vậy, chúng tôi gọi đó là một ranh giới sự kiện. Và khi bạn có một ranh giới sự kiện, hóa ra bạn, giống như bạn chuyển sang sự kiện tiếp theo và bạn gặp khó khăn trong việc nhớ những điều đã xảy ra ngay trước ranh giới sự kiện. Đó là lý do tại sao mọi người cuối cùng lại ở trong bếp và họ tự hỏi, “Lý do tôi đến đây là gì?”
    Và đó là vì họ đã đi qua ba căn phòng khác nhau và cảm giác về nơi họ đang ở đã thay đổi bối cảnh tâm lý của họ, được cập nhật tại thời điểm mà giờ đây họ phải làm việc để tìm ra điều đó, đúng không?
    Vì vậy, đây là điều đang xảy ra khi chúng ta chuyển đổi giữa các nhiệm vụ khác nhau.
    Tôi đang nhắn tin, tôi đang gửi email và sau đó tôi đang nói chuyện với bạn.
    Hoặc như bạn có thể đã thấy khi tham dự các hội nghị, những người, các nhà khoa học, những nhà khoa học biết rõ hơn đang ngồi gõ email trong khi ai đó đang thuyết trình.
    Tôi đã làm điều này vì tôi cố tình làm giảm khả năng của mình hoặc tôi thực sự mắc ADHD, đó là một vấn đề kiểm soát nhận thức, tôi nghĩ vậy, nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn làm điều này, đúng không?
    Vì vậy, tôi hiểu, nhưng bạn đang tạo ra những mảnh ký ức nơi mà không phải là tôi có một cuộc trò chuyện liên kết, tôi có một chút, tôi có một chút nữa, tôi có một chút nữa.
    Và những mảnh ký ức đó không kết hợp tốt với nhau trong trí nhớ.
    Chúng có thể cạnh tranh với nhau.
    Và sự cạnh tranh đó là một phần lớn của việc quên.
    Và vì vậy, đó là lý do tại sao rất quan trọng để chỉ làm một việc và sau đó làm việc khác.
    Bạn muốn sử dụng mạng xã hội, được thôi, hãy làm điều đó.
    Sau đó làm bất cứ điều gì bạn phải làm cho công việc, đúng không?
    Nhưng chính việc chuyển đổi đó thực sự làm bạn mệt mỏi vì nó tạo ra, làm giảm khả năng kiểm soát nhận thức của bạn.
    Nó thực sự tạo ra những ký ức phân mảnh này.
    Nó cũng thực sự làm tăng mức độ căng thẳng.
    Vì vậy, có rất nhiều điều.
    Tôi biết có rất nhiều người làm công nghệ chỉ như, ôi không, tôi đa nhiệm, tôi tuyệt vời.
    Bạn không tuyệt vời.
    Tôi đến từ khu vực Vịnh và đã dành nhiều thời gian với những người đó, cả nam và nữ trong ngành công nghệ.
    Tôi nghĩ rằng những người tốt nhất, những người thực sự xuất sắc, rất giỏi trong việc tập trung chú ý.
    Họ rất kỷ luật trong việc sử dụng điện thoại của mình.
    Và những người thường xuyên chuyển đổi nhiệm vụ thường không có cuộc sống đầy đủ.
    Họ thực sự không có.
    Họ không chăm sóc sức khỏe của mình và họ đang ở trong cảm giác rằng họ…
    Là một sinh viên tốt nghiệp, tôi không có smartphone. Gần đây, tôi đã làm một điều gì đó. Tôi đã tweet về điều này. Có thể bạn đã bình luận về nó. Tôi không biết. Nhưng điều này đã giúp tôi rất nhiều. Tôi đã lấy một chiếc điện thoại cũ và chỉ cài đặt mạng xã hội trên chiếc điện thoại cũ đó. Vì vậy, nó không hoạt động như một chiếc điện thoại. Tôi có thể chuyển dữ liệu qua AirDrop cho nó. Tôi sử dụng nó để xem mạng xã hội và đăng bài. Chiếc điện thoại đó nằm trong một cái hộp. Còn chiếc điện thoại chính của tôi thì dùng để nhắn tin và các hình thức giao tiếp khác. Vì vậy, tôi vẫn có sự phân tâm xung quanh mình. Nhưng mạng xã hội giờ đây là một thứ mà tôi dành một khoảng thời gian cụ thể. Và tôi có một cái hẹn giờ trên chiếc điện thoại đó. Tôi dành cho mình một khoảng thời gian nhất định mỗi ngày. Vì vậy, mỗi khi tôi bắt đầu cái hẹn giờ đó, khi nó chạm đến số không, thì thôi. Và tôi đang bắt đầu rút ngắn khoảng thời gian đó. Tác động đến năng suất trong việc viết lách, nghiên cứu, và chỉ đơn giản là tham gia vào cuộc trò chuyện đã rất lớn với sự thay đổi đơn giản đó. Và tôi thấy dễ dàng hơn khi tách biệt mạng xã hội ra khỏi điện thoại. Một phần của vấn đề là điện thoại giống như một văn phòng di động. Nó không chỉ là một chiếc điện thoại, nó là một chiếc máy tính, nó cung cấp quá nhiều quyền truy cập. Vấn đề là ở đây. Và điều này thực sự quay trở lại ý tưởng về việc thiết kế môi trường của bạn. Bởi vì rất nhiều trong cuộc sống của chúng ta, chúng ta không kiểm soát được, mặc dù chúng ta cảm thấy như mình đang kiểm soát, đúng không? Và thực sự, nếu tôi có một mục tiêu cao hơn, đôi khi bạn phải làm chính xác những gì bạn đã làm, đó là hack môi trường của bạn để cho phép, để giúp bạn lấy lại quyền kiểm soát, đúng không? Vậy nên, ý tôi là, ngay cả khi tôi có thể không kiểm tra điện thoại của mình, tôi có thể tắt thông báo, nếu tôi có một thói quen, tôi vẫn nghĩ về nó. Và mỗi khi tôi nghĩ về nó, sự thôi thúc đó lại xuất hiện trong tâm trí. Tôi bị phân tâm một chút, tôi mất một chút quyền kiểm soát. Vì vậy, bạn thậm chí không cần phải làm điều đó, đúng không? Bạn chỉ cần nghĩ về nó.
    Vậy thì việc đa nhiệm chỉ là một khía cạnh. Còn có những điều khác, như một điều mà tôi đã đề cập trong cuốn sách là chụp ảnh. Chắc hẳn bạn đã từng đi đến các buổi hòa nhạc, tôi biết tôi đã từng, nơi mà mọi người cứ quay phim toàn bộ sự kiện bằng điện thoại của họ. Hoặc bây giờ bạn thấy sự gia tăng của những bức tường Instagram, nơi mà bạn đến những nơi có một bức tường được thiết kế sẵn để mọi người có thể chụp ảnh đăng lên Instagram. Không có gì sai với điều này, nhưng hầu hết, không phải tất cả, các nghiên cứu thú vị cho thấy rằng việc chụp ảnh thực sự làm nghèo nàn trí nhớ của mọi người. Thật sao? Vậy còn việc nhìn vào những bức ảnh thì sao, tôi nghĩ đó là Larry Squire, khi tôi ở San Diego, đã nói rằng treo một vài bức ảnh trong văn phòng về những kỷ niệm dễ chịu thực sự có thể nâng cao môi trường làm việc của bạn vì bạn nhìn vào chúng và bạn sẽ nhớ lại điều đó. Điều này là vì tất cả bối cảnh mà nó mang lại, nhưng bạn đang nói rằng hành động chụp ảnh làm giảm trí nhớ của chúng ta về trải nghiệm đó. Hãy để tôi cụ thể hơn về điều này, được chứ? Giả sử tôi đang chụp ảnh một cách vô thức. Tôi vào trong, tôi đang nhìn thấy Grand Canyon, nhiều người có thể sẽ nói rằng họ sẽ nhớ nó tốt hơn vì họ đã chụp ảnh, nhưng điều thường xảy ra là họ không thực sự tập trung vào những yếu tố đặc biệt của trải nghiệm của họ. Họ chỉ đang cố gắng ghi lại càng nhiều thứ càng tốt, đúng không? Hãy lấy buổi hòa nhạc làm một ví dụ khác. Nếu bạn đang quay phim buổi hòa nhạc và chỉ cố gắng ghi lại những gì đang được hát, bạn sẽ có một bản ghi lại buổi hòa nhạc. Nhưng bạn muốn có một kỷ niệm gì? Bạn có muốn có một kỷ niệm về bài hát mà bạn có thể phát trực tuyến bất cứ lúc nào không? Hay bạn muốn có kỷ niệm về cảm xúc của bạn, những người bạn mà bạn đã ở cùng, sự kết nối mà bạn có với nghệ sĩ vì bạn đã có mặt ở đó? Tôi biết điều này nghe có vẻ hơi mơ mộng, nhưng nó thực sự đúng theo nghĩa là đây là những gì bạn muốn nhớ.
    Tôi nghĩ, ít nhất tôi không muốn giảng dạy mọi người nếu họ muốn nhớ lại việc chụp ảnh những thứ. Điều đó thì ổn. Tôi chắc chắn rằng mọi người đều nhớ đã chụp ảnh tại những sự kiện này, nhưng bạn đã chụp ảnh cái gì? Và vì vậy bạn có thể sử dụng điện thoại, và đây là nơi mà các nghiên cứu cho thấy có những tác động tích cực, nếu tôi sử dụng điện thoại một cách có ý thức và tôi nói, “Có điều gì đó ở đây sẽ là một tín hiệu tốt giúp tôi nhớ lại cuộc trò chuyện tuyệt vời này sau này.” Tôi tập trung ống kính vào điều đó, tôi chụp một bức ảnh, một cách có ý thức và sử dụng máy ảnh không phải như một cách để phân tán sự chú ý của tôi và chỉ đơn giản là nắm bắt mọi thứ theo cách bắn súng, mà thay vào đó sử dụng nó để tìm ra điều gì là đặc biệt và quan trọng và thực sự tập trung vào nó. Đó là một điều rất tốt. Vì vậy, điều tôi cố gắng làm là ghi lại một cách chọn lọc, không ghi lại quá nhiều. Tôi sẽ chụp ảnh mọi người đang cười hoặc mọi người đang ăn. Tôi thích đi đến các hội nghị bây giờ. John Lisman đã từng làm điều này, John Lisman quá cố, và vì vậy ông ấy đã qua đời, và bây giờ tôi cố gắng làm điều này. Tôi nghĩ nhiều hơn về những điều này. Và vì vậy tôi cố gắng chụp ảnh mọi người một cách ngẫu nhiên, bạn biết đấy, họ đang uống bia và sau đó họ bật cười hoặc điều gì đó như vậy. Và đây không phải là những thứ giống như các địa danh, chúng không phải là những thứ du lịch, nhưng chúng là những tín hiệu tuyệt vời để hồi tưởng. Và vì vậy điều xảy ra là phần tiếp theo là nhìn thấy bức ảnh. Vậy, bạn làm gì khi bạn nhìn thấy bức ảnh, đúng không? Bạn có cuộn xuống, đúng không? Hay bạn sử dụng nó như một tín hiệu để kiểm tra hiệu quả bản thân để nhớ lại những gì đã xảy ra trong sự kiện đó và tích hợp nó? Bây giờ điều thú vị là, hành động hồi tưởng sự kiện đó sẽ thay đổi ký ức và nó có thể làm cho nó dễ tiếp cận hơn, nhưng nó cũng có thể làm cho nó trở nên trừu tượng hơn và giống như một câu chuyện. Và vì vậy có một sự đánh đổi thú vị khi bạn có những điều này, nơi bạn có những ký ức này và bạn thậm chí có thể ghi lại chúng. Nhưng nếu bạn sử dụng, nếu bạn càng hồi tưởng nhiều, nó sẽ càng dễ tiếp cận, nhưng đôi khi…
    Nó sẽ ít hấp dẫn hơn và giống như một câu chuyện mà bạn đã kể hàng trăm lần.
    Vì vậy, có vẻ như nếu chúng ta đi nghỉ mát hoặc đến một buổi biểu diễn nào đó, việc chụp một bức ảnh, miễn là nó có chủ đích về một điều gì đó cụ thể, sẽ có ý nghĩa. Chìa khóa là nhìn lại bức ảnh sau này, không chỉ đơn thuần là đăng nó lên, mà là nhìn lại và dành một vài khoảnh khắc hoặc hơn để nhớ lại một số trải nghiệm cảm xúc và nhận thức xung quanh kỷ niệm đó.
    Tuy nhiên, điều đó lại thay đổi kỷ niệm, đúng không?
    Bất cứ khi nào chúng ta tạo ra một câu chuyện, chúng ta đang thay đổi kỷ niệm.
    Nhưng có lẽ, nếu đó là một trải nghiệm tốt, thì điều đó còn tốt hơn là không truy cập vào bức ảnh đó chút nào.
    Nhưng tôi bị ấn tượng, như bạn, bởi số lượng người chụp ảnh tại một buổi hòa nhạc. Một người bạn của tôi, một nhiếp ảnh gia rất thành công, người chụp rất nhiều ảnh của các nhạc sĩ, nghĩ rằng đây là điều điên rồ nhất, như thể bất kỳ bức ảnh nào trong số đó sẽ có ý nghĩa, đúng không?
    Họ đang ở ngoài trải nghiệm của một buổi hòa nhạc, điều mà bạn đang mô tả.
    Có thể bạn chỉ có một kỷ niệm về việc chụp rất nhiều bức ảnh.
    Vâng.
    Vâng, đó chính xác là những gì xảy ra.
    Mọi người sẽ nhớ một điều gì đó, nhưng không phải là cảm xúc của họ, không phải là những người bạn mà họ đã ở cùng và những gì họ đã nói chuyện, bạn biết đấy, mà giống như, bạn biết đấy, tôi đã sử dụng ví dụ này trong một cuộc phỏng vấn, vì vậy xin lỗi nếu mọi người đã thấy điều này, nhưng giống như, tôi vừa được xem ban nhạc The Descendants, và tôi đoán rằng vì bạn đã trượt ván, bạn có lẽ đã nghe về The Descendants.
    Ban nhạc The Descendants?
    Ban nhạc The Descendants?
    Vâng, vâng, đúng vậy.
    Tôi lớn lên nghe họ trong thời trung học, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội xem họ vì tất cả những ban nhạc tuyệt vời mà tôi thích đã tan rã ngay trước khi Black Flag và The Minute Man và những thứ tương tự.
    Và vì vậy khi họ tái hợp, tôi đã có cơ hội xem họ ở một câu lạc bộ ở Sacramento, và tôi đã xem họ lần đầu tiên.
    Và điều đặc biệt là, tôi không phải là một trong những đứa trẻ chụp ảnh, tôi thực sự đang xem.
    Nhưng rồi có một khoảnh khắc mà Bill Stevenson, tay trống là một người rất mãnh liệt và thực sự là một trong những lực lượng sáng tạo đứng sau ban nhạc, ông ấy đứng dậy và bắt đầu đi về phía đám đông, và Milo thì bảo, ngồi xuống, quay lại sau trống đi, nhưng ông ấy nói, không, tôi muốn nói một điều gì đó.
    Và tôi đã nghĩ, tôi phải chụp một bức ảnh về điều này vì đây sẽ là một khoảnh khắc mà ông ấy thực sự kết nối với chúng tôi.
    Ông ấy đã nói về việc thật tuyệt vời khi có thể có khoảnh khắc này, nơi mà giờ đây ở độ tuổi này, ông ấy có thể trân trọng sự kết nối mà ông ấy có với khán giả mà trước đây ông ấy không thể cảm nhận được khi còn trẻ.
    Và tôi đã nghĩ, tôi sẽ chụp một bức ảnh về điều này vì đó là điều tôi muốn nhớ. Bạn sẽ không nhớ mọi thứ, nhưng nếu tôi nhìn vào bức ảnh đó, về mặt kỹ thuật tôi chưa nhìn lại bức ảnh đó, nhưng chỉ việc chụp bức ảnh đã buộc tôi phải suy nghĩ về điều đó. Và đó là điều tôi rút ra được lớn nhất.
    Bạn biết đấy, nhiều bài hát mà họ đã chơi, họ đã làm rất tốt. Nhưng điều tôi thực sự rút ra từ đó là sự kết nối mà tôi thực sự muốn khi tôi còn là một đứa trẻ, bạn biết đấy, và cảm nhận lại cảm giác của một đứa trẻ khi nghe những bài hát này khi chúng còn mới mẻ và tươi sáng với tôi.
    Và vì vậy, tôi biết tôi nghe có vẻ như một người hippie hay gì đó, nhưng đó không phải là phong cách của tôi. Không phải là một hippie, bạn nghe giống như một rocker punk. Không bị nhầm lẫn với hai thứ đó.
    Điều đó thật tốt.
    Vâng, chính xác.
    Tôi đang đi lạc đề khắp nơi.
    Không, không, tôi có một câu hỏi mà tôi hy vọng sẽ kết nối một số điều này lại với nhau liên quan đến việc chụp ảnh và kỷ niệm.
    Tôi giữ nhiều bức ảnh. Tôi thích ảnh in. Tôi có những bức ảnh này trong một ngăn kéo. Chúng có ý nghĩa rất nhiều với tôi. Một số trong số chúng ở trong studio. Tôi sẽ giữ hầu hết chúng trong một ngăn kéo ở nhà.
    Polaroid là một ví dụ thú vị, tôi nghĩ, về những gì bạn đang mô tả. Hành động chụp một bức Polaroid không chỉ đơn giản là nhấn nút hoặc ấn bằng ngón tay cái vào một chiếc máy ảnh. Có một quá trình chờ đợi.
    Bạn thực sự có thể thấy bức ảnh xuất hiện theo thời gian. Tôi cá rằng, mặc dù tôi chưa thực hiện nghiên cứu này, nhưng tôi cá rằng mọi người giữ Polaroid nhiều hơn và nhìn vào Polaroid nhiều hơn so với việc họ giữ các bức ảnh khác, điều này nếu bạn nghĩ về nó thì nếu đúng, thì điều đó ngược lại với logic vì thường thì mọi người muốn chụp một bức ảnh khác vì họ không thích cách mình trông trong bức ảnh trước. Với Polaroid, bạn không thể chụp quá nhiều bức như vậy. Đúng không? Nó giống như một lần là đủ, có thể hai lần là đủ. Nhưng tôi cảm thấy rằng hành động chụp Polaroid, chờ đợi bức ảnh xuất hiện, như thể in dấu nó trong trí nhớ của bạn về trải nghiệm đó và hành động chụp ảnh thì có sự tham gia nhiều hơn. Nó là một quá trình hơn là chỉ một cú nhấp chuột rồi sau đó bạn thấy bức ảnh sau. Bây giờ, tất nhiên, với nhiếp ảnh kỹ thuật số, bạn thấy nó, nhưng bạn có thể chụp 100 bức, bạn có thể chụp 20 bức như vậy. Nếu chúng ta xuất khẩu chủ đề này về việc hạn chế việc chuyển đổi nhiệm vụ của chúng ta như một cách để nâng cao trí nhớ, thiết lập môi trường của chúng ta theo cách mà chúng ta để điện thoại đi, có thể, và chúng ta cũng tập trung vào ý định, lý do chúng ta tham gia vào điều gì đó. Bạn có nghĩ rằng có điều gì đó tích cực củng cố về việc đi vào “hào” như tôi gọi không? Bởi vì tôi thấy rằng những cuộc trò chuyện như thế này, một trong những lý do tôi thực hiện podcast này, các tập đơn và những cuộc phỏng vấn này là vì chúng cung cấp điều gì đó mà cuộc sống của tôi trước đó không cung cấp, đó là chiều sâu. Ý tôi là, chúng ta chỉ ở đây. Không có điện thoại ở đây. Và nếu có, thì chúng đã tắt, đúng không? Và tôi cảm thấy rằng bất cứ khi nào chúng ta đi vào những “hào” này, có thể là một trò chơi điện tử, có thể là một tương tác với một người thân yêu nào đó, nhưng khi chúng ta đi vào những đường hầm chú ý này, có điều gì đó rất thỏa mãn về nó, đặc biệt đối với những người có vấn đề về thiếu chú ý, rằng nó cảm giác như có điều gì đó thực sự đã xảy ra và phần còn lại chỉ là tiếng ồn. Có mối quan hệ nào giữa hệ thống tập trung này với việc giải phóng dopamine không?
    Tôi biết rằng việc giải phóng dopamine có thể thúc đẩy sự tập trung, nhưng điều ngược lại có đúng không?
    Nếu bạn đang trong trạng thái tập trung, liệu bạn có tăng cường việc giải phóng dopamine không?
    Đúng.
    Đó là câu hỏi.
    Ừ.
    Tôi, thì, tôi không biết.
    Tôi ước gì tôi có thể đưa ra một câu trả lời và nói, tôi không biết.
    Và sẽ rất khó để phân tách giữa gà và trứng, đúng không?
    Bởi vì nếu bạn đo lường hoạt động của dopamine, bạn sẽ phải, ừ, được rồi, đây là những gì tôi có thể nói là tôi nghĩ rằng chúng ta thường nghĩ về, bạn biết đấy, chúng ta nghĩ về như, hãy nói một cảm xúc, đúng không?
    Hoặc bất kỳ trạng thái tâm lý nào khác và chúng ta nghĩ rằng nó chỉ xảy ra.
    Nhưng thực tế, có một khoảng thời gian liên quan đến những điều này, đúng không?
    Vì vậy, giống như, có một phản ứng cơ bản mà bạn nhận được khi ai đó chĩa súng vào bạn, nhưng sau đó có một sự diễn giải mà bạn có thể có, có thể lấy phản ứng đe dọa đó và biến nó thành điều gì đó hơn thế, và sau đó bạn như đang tăng cường hoạt động noradrenergic của mình, đúng không?
    Bạn đang thảm họa hóa.
    Ừ.
    Nhưng nó giống như, tôi có nghĩa là, trong trường hợp đó, có thể đó là một thảm họa.
    Nhưng nếu bạn sống sót, bạn đã tránh được thảm họa, câu hỏi là, liệu thảm họa tiềm tàng có sống trong bạn hay nó chết trong bạn?
    Bạn chỉ cần sống trong bạn đủ để bạn tránh được mối đe dọa trong tương lai, đúng không?
    Nhưng đó là con dao hai lưỡi của các hệ thống noradrenergic là chúng ghi lại rất nhiều ký ức và chúng mở ra những suy nghĩ về những gì có thể đã sai.
    Nhưng nếu nó không sai, thì nó không sai.
    Bạn vẫn sống.
    Bạn chỉ cần nhớ để tránh bất cứ điều gì đã đưa bạn vào hoàn cảnh đó.
    Ừ.
    Nhưng điều đó vẫn có thể đáng sợ, đúng không?
    Chắc chắn rồi.
    Và đây là nơi tôi nghĩ rằng nó như thế này.
    Chúng ta đã nói về điều này trước đây, sự đánh giá này rất quan trọng.
    Trong trường hợp của sự tập trung, nó có chút khác biệt, nhưng chỉ để làm cho điều này rất cụ thể, vỏ não trước trán có các đầu vào từ trên xuống đến nhiều hệ thống điều chỉnh thần kinh.
    Trung bình, mọi người có xu hướng nghĩ rằng các hệ thống điều chỉnh thần kinh như dopamine và norepinephrine là rất “từ dưới lên”. Chúng chỉ gửi tín hiệu khắp nơi và đặt não vào trạng thái tập trung hoặc không tập trung, hoặc bất cứ điều gì khác. Nhưng vỏ não trước có một số khả năng về mặt giải phẫu, ít nhất là, để điều chỉnh những hệ thống đó, cả trực tiếp và gián tiếp. Và vì vậy, tôi nghĩ điều đó nói lên ý tưởng rằng nếu bạn có một mục tiêu rất mạnh, bạn có thể thực sự điều chỉnh hệ thống dopamine. Tôi nghĩ đó là một điều hợp lý và cũng như hệ thống norepinephrine, hệ thống noradrenergic. Vì vậy, tôi nghĩ đó là một điều hợp lý. Và tôi cá là Amy Arnston đã thực hiện một số công việc liên quan đến chủ đề này. Tôi sẽ kiểm tra điều đó.
    Trước đó, bạn đã đề cập, và tôi muốn chắc chắn rằng chúng ta quay lại khái niệm chăm sóc thị lực và thính giác của một người như một cách để bù đắp cho việc mất trí nhớ. Đây là những khái niệm rất quan trọng. Bạn có thể chia sẻ với chúng tôi những gì được biết về điều đó không? Điều này chỉ mới bắt đầu trở thành một vấn đề, nhưng kích thước hiệu ứng, chẳng hạn, đối với tỷ lệ thính giác thực sự rất mạnh, cả trong việc giảm nguy cơ bệnh Alzheimer, tôi tin, và trong việc lão hóa nhận thức tốt và giữ cho trí nhớ của bạn khi bạn lớn tuổi, ngay cả khi bạn không bị…
    Vì vậy, đừng nghe nhạc quá to qua tai nghe, các bạn trẻ nhé. Có đúng không? Thực ra, được rồi, nói về những điều tôi đã làm để bảo vệ sức khỏe não bộ của mình, tôi hiện đang chơi trong một ban nhạc, và chúng tôi khá ồn ào, vì vậy tôi đã đến gặp một chuyên gia thính giác và tôi đã có những chiếc tai nghe tùy chỉnh. Ồ, đúng rồi. Tất cả các nhạc sĩ hàng đầu mà tôi đã làm bạn đều sử dụng tai nghe chèn. Ồ, đúng rồi, đúng rồi. Nhưng tôi nghĩ những chiếc tai nghe tùy chỉnh này sẽ hiệu quả hơn trong việc bảo vệ phổ của tất cả các tần số. Ồ, tôi chỉ có ý bảo vệ thính giác của bạn. Vâng, vâng, vâng. Nhưng chúng có liên quan, vì nếu bạn không thể nghe thấy các tần số của mình, bạn có thể kết thúc việc tăng âm lượng lên và bạn sẽ gặp phải điều nghịch lý này, vì vậy có quá nhiều thông tin mà tôi biết.
    Nhưng cơ bản, đó là– vâng, có vấn đề này với– thực tế, thực sự có một bài báo mà tôi đã gửi cho bạn trên Lancet, rằng một trong những khuyến nghị về sức khỏe cộng đồng của họ là chuyển sang chế độ phòng ngừa để ngăn ngừa bệnh Alzheimer, và một trong những điều họ nói là kiểm tra thính lực, cung cấp máy trợ thính cho mọi người, và khuyến khích mọi người sử dụng chúng.
    Thị lực đang bắt đầu trở thành một vấn đề lớn. Những người lớn tuổi thường bị đục thủy tinh thể, cần được điều trị. Rất nhiều dịch vụ chăm sóc sức khỏe phòng ngừa này mà hệ thống của chúng ta không thực sự được trang bị cho nó, nhưng nó có thể tiết kiệm rất nhiều tiền, có thể giảm bớt rất nhiều nỗi đau về cảm xúc cho rất nhiều người. Thật sự đáng kinh ngạc.
    Một điều khác mà tôi đã đề cập ngắn gọn là vệ sinh răng miệng. Một số bệnh, hóa ra, làm tăng nguy cơ mắc bệnh Alzheimer và cũng ảnh hưởng đến sức khỏe não bộ nói chung. Tôi đã thực hiện một tập về sức khỏe răng miệng, và những tác động đến sức khỏe não bộ như bạn đã nói là đáng kinh ngạc, vì streptococcus mutans, vi khuẩn gây sâu răng, có thể xâm nhập vào dòng máu và có khả năng vượt qua hàng rào máu não, điều này, tôi nghĩ, là lý do tại sao mọi người nghĩ rằng nó có thể gây hại cho sức khỏe não bộ.
    Vâng, vâng. Ý tôi là, tôi không biết các cơ chế chi tiết, nhưng tôi nghĩ điều đó có lý. Vậy có một khái niệm mơ hồ về dự trữ nhận thức, mà cơ bản là một số người dường như khá miễn dịch với tác động của lão hóa nhận thức, và một số người dường như được bảo vệ rất tốt chống lại bệnh Alzheimer. Vậy điều gì đang diễn ra?
    Một trong những điều dường như ảnh hưởng đến việc làm cạn kiệt dự trữ nhận thức hoặc đặt người ta vào nguy cơ cao hơn dường như là viêm, đúng không, viêm thần kinh. Kim McAllister, như bạn biết, đang làm việc về chủ đề tương tác miễn dịch thần kinh này, đúng không? Cơ bản là, hệ thống miễn dịch thể hiện bản thân mình trong não. Bạn sẽ thấy sự kích hoạt của tế bào vi mô có thể gây ra những phản ứng viêm này, và có…
    Có bằng chứng hợp lý cho thấy nó đang tương tác với tau và amyloid và những loại chuỗi phản ứng xảy ra trong bệnh Alzheimer, đúng không? Và một trong những điều mà chúng ta đang học hỏi bây giờ, và chúng ta vẫn chưa biết đủ, nhưng dữ liệu hiện có thực sự đáng sợ, là COVID kéo dài có liên quan đến những tác động nhận thức đáng kể. Và điều đó có phải là lời giải thích cho tình trạng sương mù não mà mọi người báo cáo sau nhiều tháng không? Chà, họ báo cáo về tình trạng sương mù não chủ quan, và bạn có thể đo lường điều này như một sự thiếu hụt nhận thức đáng kể mà họ đang trải qua, đúng không? Và chúng ta đã thấy trong quá khứ như HIV có thực sự một loạt các loại sa sút trí tuệ liên quan đến HIV từ việc lây truyền virus. Bạn có thể thấy với bệnh đa xơ cứng, nơi mà các phản ứng tự miễn trong não ảnh hưởng đến chức năng tinh thần một cách đáng kể. Chúng ta đang thấy ngày càng nhiều bằng chứng về điều này. Vì vậy, đây lại là một trong những điều mà bạn sẽ nghĩ, ôi, COVID, tôi không quan tâm đến nó. Ý tôi là, đây là một vấn đề sức khỏe có thể thực sự ảnh hưởng đến mọi người, và tôi không nghĩ rằng ai đó, đây không phải là một vấn đề chính trị để bị sương mù não, nó chỉ đơn giản là tệ thôi, đúng không? Không ai muốn điều này. Vì vậy, tôi nghĩ rằng có rất nhiều điều chúng ta đang học hỏi về virus và vi khuẩn. Một trong những điều thú vị mà tôi đã nói trước khi chúng ta bắt đầu ghi âm là tôi đã tham dự một hội nghị và có một người rất tuyệt, và tôi không nhớ tên anh ấy, nhưng tôi sẽ gửi cho bạn sau khi tôi nói, nhưng anh ấy đã thực hiện một nghiên cứu tuyệt vời, và anh ấy đã nghiên cứu tác động của dinh dưỡng đến sức khỏe não bộ và trí nhớ, đặc biệt là nhận thức. Vậy phát hiện thú vị nhất mà bạn đã có là gì? Tôi rất thích hỏi mọi người điều này vì tôi tò mò, và nó kích thích sự tò mò của tôi, và tôi thường nhận được một câu trả lời tốt. Vì vậy, anh ấy nói với tôi rằng anh ấy đã thực hiện một nghiên cứu nơi anh ấy có những con chuột, và anh ấy cho chúng uống nước có đường trong suốt cả ngày, khoảng tương đương với một lon coca mỗi ngày. Vì vậy, chúng đang nhận được đường này.
    Khi những con chuột tuổi teen này đến tuổi trưởng thành, chúng gặp phải vấn đề về trí nhớ và bị teo hồi hải mã. Vậy bạn sẽ nghĩ, được rồi, hồi hải mã bị ảnh hưởng, trí nhớ bị ảnh hưởng, đường, bla, bla, bla. Không có vấn đề gì. Sau đó, điều mà ông ấy làm là lấy vi khuẩn đường ruột từ những con vật ăn đường và đưa vào một con vật không ăn chế độ này, và ông ấy phát hiện ra cùng loại bệnh lý và cùng loại thiếu hụt trí nhớ ở những con vật này. Vậy có điều gì đó về quá trình tương tác giữa ruột và não dường như cũng đang đóng vai trò theo những cách mà tôi không hiểu, và tôi nghĩ họ vẫn đang tìm hiểu. Nhưng một lần nữa, điều này thực sự cho thấy mối liên hệ chặt chẽ giữa thần kinh và miễn dịch, và chúng ta đang thấy điều này bây giờ với ô nhiễm. Ô nhiễm không khí là một yếu tố lớn, vì vậy ngay cả khi mọi người không tin vào sự nóng lên toàn cầu, thì không có gì tốt đẹp khi ở một nơi có nhiều khói trong không khí. Nó chắc chắn có thể, và đây là một trong những yếu tố rủi ro được ghi nhận trong báo cáo của Lancet về bệnh Alzheimer. Một trong những đồng nghiệp của tôi, Pam Lyne, đang nghiên cứu về điều này tại UC Davis cho thấy rằng, như cô ấy thực sự lấy ô nhiễm thực tế từ Đường hầm Caldecott, kết nối Oakland và Walnut Creek. Và phát hiện rằng những con chuột tiếp xúc với ô nhiễm này bị tổn thương hồi hải mã. Có rất nhiều yếu tố môi trường có thể kích hoạt phản ứng viêm. Chúng ta đã nói về đường huyết. Đường huyết dường như cũng liên quan đến những vấn đề này. Và bệnh tiểu đường thì tồi tệ theo nhiều cách. Nó liên quan đến những vùng chất trắng tăng cường mà chúng ta đã nói đến. Và điều đó thì xấu, và chúng tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về điều đó. Nhưng nó cũng ảnh hưởng đến – nếu bạn bị toan ceton tiểu đường nặng, bạn thực sự có thể bị tổn thương hồi hải mã từ điều đó trực tiếp. Và nó cũng làm tăng nguy cơ Alzheimer một cách đáng kể. Chúng ta đang có một dịch bệnh tiểu đường ngay bây giờ. Điều này có lẽ giải thích, ít nhất theo suy nghĩ của tôi, tại sao những yếu tố lối sống như cải thiện…
    Ngủ, tập thể dục tim mạch và tập luyện sức đề kháng, nhưng chắc chắn là tập thể dục tim mạch, ăn nhiều thực phẩm có lá xanh, v.v., chúng ta biết rằng tất cả những điều đó đều làm giảm viêm ở một mức độ nào đó.
    Ý tôi là, một trong những cách tốt nhất để làm viêm não và cơ thể của bạn là không ngủ đủ giấc và ăn nhiều thực phẩm chế biến sẵn, chẳng hạn.
    Đến nay, có bất kỳ loại thuốc kê đơn nào, thậm chí là bán hài lòng, hoặc các hợp chất khác có thể làm chậm sự tiến triển của chứng mất trí nhớ Alzheimer một khi nó đã bắt đầu không?
    Hiện nay có một số loại thuốc mà tôi nghĩ đang nhắm vào amyloid và tạo ra một số tác động khiêm tốn trong việc làm chậm sự tiến triển của bệnh.
    Như bạn biết, vấn đề với Alzheimer là một khi bạn mất đi các tế bào thần kinh, bạn sẽ không lấy lại được chúng.
    Đúng không? Và giống như, vâng, có sự tạo ra tế bào thần kinh và bạn có thể chạy nhảy, nhưng không nhiều.
    Không nhiều đâu.
    Bạn không muốn – nếu bạn phụ thuộc vào điều đó, bạn là một vật chủ.
    Vì vậy, nhưng quay lại với vấn đề tập thể dục, nó có tác dụng bảo vệ thần kinh.
    Và vì vậy, hãy giả sử với một loại thuốc, đúng không?
    Ý tôi là, ai cũng muốn có một loại thuốc.
    Nếu tôi nói với bạn, tôi sẽ cho bạn loại thuốc này, bạn 60 tuổi, và nó sẽ có một số tác dụng phụ khủng khiếp.
    Bạn sẽ bị tiêu chảy, buồn nôn, tất cả những thứ này, nhưng nó sẽ giảm nguy cơ mắc Alzheimer của bạn xuống 40%.
    Nhiều người sẽ có động lực để dùng nó.
    Bây giờ tôi nói với bạn, OK, đây là một can thiệp lối sống sẽ liên quan đến những gì seromendant gọi là downstates, không nhất thiết phải – chúng ta thực sự có thể đi vào việc kích hoạt lại trí nhớ trong các downstates, nhưng liên quan đến giấc ngủ, chế độ ăn uống, tập thể dục, kích thích xã hội, đúng không?
    Và những điều này, nhân tiện, cũng củng cố lẫn nhau.
    Có giấc ngủ tốt hơn giúp dễ dàng hơn để tập thể dục.
    Nếu bạn đến — tôi có thể gửi cho bạn bài báo từ Lancet này, nhưng nó giống như tỷ lệ, tỷ lệ biến thiên, có nghĩa là mức độ rủi ro mà bạn có thể giảm bớt với những vấn đề lối sống hoàn toàn có thể phòng ngừa hoặc hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta là rất lớn. Nó lớn như hoặc lớn hơn cả di truyền. Tôi nghĩ mọi người thực sự cần phải nghe và thấu hiểu điều đó vì tôi nghĩ mọi người đang chờ đợi một loại thuốc kỳ diệu mà thực sự khó có thể xuất hiện. Ý tôi là, hôm nay chúng ta có một số phương pháp điều trị tạm ổn cho bệnh Parkinson nhằm cố gắng bù đắp cho sự mất mát của các tế bào thần kinh dopaminergic, nhưng họ thậm chí có thể cấy ghép cơ bản các tế bào thần kinh dopaminergic vào vùng chất đen, nhưng không có những thứ đó, al-dopa, v.v., đã chứng minh là những phương pháp chữa trị cho bệnh Parkinson. Không bị đánh vào đầu thì có ích. Ồ, đúng vậy. Chấn thương não do chấn thương là một trong những yếu tố rủi ro lớn khác. Vì vậy, có rất nhiều điều không nên làm. Tôi rất biết ơn vì hôm nay bạn đang chia sẻ một số điều nên làm, cả trong bối cảnh bù đắp cho sự suy giảm nhận thức liên quan đến tuổi tác đến bệnh Alzheimer, mà cũng trong cách tăng cường sự tập trung và cải thiện trí nhớ. Tôi muốn đảm bảo rằng chúng ta đề cập đến một vài chủ đề liên quan đến trí nhớ mà có phần hơi khác so với lộ trình mà chúng ta đang đi, nhưng thường xuất hiện khi mọi người bắt đầu suy nghĩ về trí nhớ. Và một điều khá thú vị, rất thú vị, là cảm giác déjà vu. Chúng ta có hiểu biết gì về cảm giác déjà vu không? Nó chỉ là một hồi tưởng về điều gì đó tương tự mà tự nhiên được kích hoạt? Déjà vu là gì? Chà, nó chưa được hiểu rõ hoàn toàn, nhưng tôi sẽ đưa ra phỏng đoán tốt nhất của mình dựa trên khoa học chứ không chỉ là sự suy đoán hoang đường của tôi. Nhưng cơ bản, một trong những phát hiện sớm đã giúp bạn có cảm giác về déjà vu là Hulings Jackson, một nhà thần kinh học vĩ đại đã thực hiện công trình tiên phong trong thần kinh học hành vi, đã quan sát rằng nhiều bệnh nhân bị động kinh sẽ có một hiện tượng, những cảm giác tinh thần ngay trước khi cơn co giật xảy ra, nơi họ sẽ có cảm giác mạnh mẽ về déjà vu.
    Nó không xảy ra ở mọi người, nhưng một số lượng nhất định. Và điều này liên quan đến động kinh thùy thái dương. Và như bạn biết, hồi hải mã nằm trong thùy thái dương. Nhưng cũng có những khu vực xung quanh nó rất quan trọng cho trí nhớ, bao gồm cả hạch hạnh nhân, nhưng thực sự thì vỏ não quanh hồi hải mã là một yếu tố chính trong vấn đề này. Và rồi bạn có Wilder Penfield và những người khác bắt đầu thực hiện những ca phẫu thuật cho bệnh động kinh. Họ nói, “Chà, tôi muốn đảm bảo rằng tôi không lấy đi phần não tốt, đúng không? Bạn không muốn làm như vậy.” Vì vậy, Penfield không phải là người chịu trách nhiệm cho HM, và đó là một ca phẫu thuật có phần thiếu trách nhiệm. HM là một bệnh nhân nổi tiếng đã qua đời và thực sự là một chương trong lịch sử thần kinh học, người đã bị cắt bỏ hồi hải mã hai bên, một bên mỗi bên não, để điều trị động kinh. Nó đã chữa khỏi bệnh động kinh, nhưng anh ta đã mất hoàn toàn khả năng nhớ lại những sự kiện trước đó. Đúng vậy. Và thực tế, anh ta đã có một chứng mất trí nhớ dày đặc, đúng không? Và thực sự một trong những điều ít được biết đến, ngay cả trong nghiên cứu trí nhớ, là anh ta thực sự đã mất, anh ta đã trải qua một ca cắt bỏ thùy thái dương, nơi họ chỉ cắt bỏ phần trước của thùy thái dương. Có thể nó đã được đốt, tôi không nhớ chính xác, tôi nghĩ là họ đã đốt nó, nhưng dù sao đi nữa, họ thực hiện ca cắt bỏ thùy thái dương đó, và anh ta thực sự đã có một phần ba sau của hồi hải mã, nhưng anh ta đã mất vỏ não quanh hồi hải mã hai bên. Và điều đó đã trở thành một vấn đề lớn với Betsy Murray tại NIH sau này, và những người khác cũng vậy. Vì vậy, một trong những lý do tôi nghĩ rằng anh ta trở nên mất trí nhớ dày đặc như vậy là vì nó là hai bên. Nếu bạn nghĩ về não, như bạn có một bên não gây ra cơn động kinh, vì vậy bạn có thể coi như có một lốp dự phòng ở bên kia, nơi mà mô khỏe mạnh khác ở bên kia đôi khi có thể bù đắp. Nhưng nếu bạn lấy đi cả hai bán cầu, thì bây giờ bạn đang ở trong tình trạng rất tồi tệ.
    Vậy Scoville đã làm điều đó, ông thực sự đã làm điều đó cho những người bị động kinh và đó là một ca phẫu thuật hợp pháp theo nghĩa đó, nhưng ông đã làm điều đó cho những người có vấn đề như tâm thần phân liệt, trầm cảm. Ý tôi là, vào thời điểm đó, họ đã làm đủ loại điều điên rồ. Nhưng Penfield thì không, ông muốn đảm bảo rằng ông chỉ lấy đi những mô cần phải loại bỏ. Vậy bạn sẽ làm gì? Bạn kích thích các phần khác nhau của não, và bạn xem, liệu nó có tạo ra điều gì khác ngoài cơn động kinh không? Và nếu có, đó không phải là khu vực bạn muốn loại bỏ. Và vì vậy, ông sẽ vào các thùy thái dương trước và kích thích, và đôi khi mọi người sẽ có một ký ức thực sự mãnh liệt, nhưng đôi khi họ sẽ có cảm giác mạnh mẽ về sự đã từng trải, nơi mà họ cảm thấy như, tôi cảm thấy như tôi đã sống qua toàn bộ điều này đang xảy ra ngay bây giờ, tôi đã sống nó trước đây. Khi bạn biết rằng điều đó không đúng, đúng không? Vậy điều này là gì? Thực ra, một số người, phòng thí nghiệm của tôi đã tham gia rất nhiều vào điều này, và Andy ở Linus tại UC Davis đã thực sự trung tâm trong nhiều vấn đề, đã phát hiện ra rằng vỏ não quanh hải mã, mà như tôi đã nói, là một yếu tố lớn liên quan đến hải mã, dường như rất quan trọng cho cảm giác quen thuộc chung mà chúng ta có. Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi sử dụng trong cuốn sách một ví dụ như, nếu tôi hỏi, bạn đã ăn rambutan chưa? Bây giờ, bạn là một người hiểu biết, bạn đã bao giờ ăn rambutan chưa? Tôi không biết đó là gì. Được rồi. Vậy bạn đã mất bao lâu để có thể nói không, bạn đã nghĩ về việc, tôi chưa bao giờ ăn rambutan? Ít hơn một giây. Được rồi. Vậy bạn không cần phải tìm kiếm toàn bộ ký ức của mình để xem liệu bạn đã ăn rambutan chưa, bạn biết đấy, vì nó quá không quen thuộc, đúng không? Vì vậy, những thứ rất quen thuộc, như, bạn biết đấy, có thể tôi sẽ hỏi bạn đã ăn chuối chưa, đã ăn nho chưa, bạn có thể nói có, vì một phần bạn thậm chí không cần phải nhớ bất kỳ trường hợp nào. Nó chỉ cảm thấy đúng. Bạn biết đấy, đó là những điều rất quen thuộc với bạn.
    Bạn đã bao giờ thấy một quả nho chưa?
    Có, tất nhiên là bạn đã thấy, đúng không?
    Quả táo, rất quen thuộc với mọi người.
    Vì vậy, chúng ta chỉ có sự lưu loát chung và bạn có thể nhìn vào điều này, như là, bạn vào siêu thị và bạn thấy ai đó và bạn nghĩ, tôi biết tôi đã thấy người này trước đây, tôi đã thấy họ ở đâu?
    Và sau đó bạn rời đi và cuối cùng bạn nghĩ, ôi, đó là người mà tôi đã gặp tại hội nghị này hoặc một cái gì đó tương tự.
    Nhưng bạn không mong đợi họ ở trong bối cảnh này và không có ký ức tập hợp nào được kích hoạt.
    Nhưng có điều gì đó về các đặc điểm của họ khiến bạn cảm thấy rất quen thuộc và tự nhiên và kích hoạt cảm giác quen thuộc đó và dường như điều đó được xử lý và bạn có thể thấy hoạt động não liên quan đến điều đó trong vỏ não perirhinal và những người bị tổn thương vỏ não perirhinal dường như không phân biệt được giữa quả rambutan và quả chuối.
    Tất cả đều khá lạ lẫm với họ.
    Họ có thể nhớ rằng họ đã ăn một quả chuối, nhưng họ không nhất thiết có cảm giác quen thuộc đó và Rebecca Burwell tại Đại học Brown, thí nghiệm tuyệt vời nhất mà không ai biết đến.
    Bạn biết đấy, trong khoa học, bạn có những thí nghiệm anh hùng không được công nhận?
    Đây là một trong số đó, nơi cô ấy kích thích vỏ não perirhinal ở chuột với tần số này gọi là tần số beta, mà là một loại dao động tần số tương đối thấp và cơ bản đặt hai vật thể trước mặt động vật.
    Vì vậy, như thường lệ, nếu có một vật thể mới, động vật sẽ dành nhiều thời gian hơn để khám phá nó, đúng không?
    Và tùy thuộc vào cách cô ấy đồng bộ hóa sự kích thích, cô ấy có thể làm cho động vật nghĩ rằng một vật thể quen thuộc là mới lạ.
    Cô ấy kích thích ở một tần số khác, tôi nghĩ đó là tần số gamma, và bây giờ động vật nghĩ rằng, hoặc thực sự là, vâng, vì vậy cô ấy nghĩ bây giờ động vật nghĩ rằng một thứ quen thuộc là mới lạ.
    Với beta, nó là việc động vật nghĩ rằng một thứ mới lạ là quen thuộc.
    Vì vậy, cô ấy có thể sử dụng sự kích thích này để thay đổi cách mà động vật tương tác với.
    Và có lẽ là một cách dựa vào trí nhớ với đối tượng này, đúng không?
    Vì vậy, đối với những ai đang tìm kiếm sự mới mẻ trong các lĩnh vực khác nhau của cuộc sống, có thể đây là giải pháp.
    Có thể, đúng vậy.
    Và vì vậy, Ann Cleary, chỉ để khép lại vấn đề ở đây, là một nhà nghiên cứu tuyệt vời của Đại học Colorado, đã phát triển một mô hình đẹp đẽ, nơi mà những gì cô ấy làm là cô ấy nói, được rồi, vậy điều này có liên quan gì đến cảm giác déjà vu không?
    Chúng ta hãy xem.
    Vì vậy, những gì cô ấy đã làm là sử dụng thực tế ảo, và trong thực tế ảo, bạn có thể tạo ra những môi trường này và đặt các đối tượng ở những vị trí cụ thể, và vì vậy cô ấy tạo ra những môi trường ảo này, nơi có những đối tượng cụ thể ở những vị trí cụ thể, và giả sử một trong số đó là một bảo tàng, đúng không?
    Vì vậy, một người có thể đi qua một cách thụ động và xem một bộ phim, hoặc họ chủ động điều hướng qua những không gian này, và sau đó những gì cô ấy làm là cô ấy cho họ đi qua, giả sử, một phòng chơi video.
    Nhưng không ai biết rằng các đối tượng trong phòng đang ở đúng vị trí giống như các đối tượng trong bảo tàng.
    Nhưng đó là một phòng chơi video, vì vậy nó trông khác, nhưng hình dạng của phòng, cách bố trí không gian, mọi thứ đều giống hệt nhau.
    Nó có một lớp da khác, có thể nói như vậy, cho các camera video.
    Vì vậy, điều gì xảy ra là mọi người có khả năng cao hơn rất nhiều, rất có khả năng, để tạo ra cảm giác déjà vu khi họ ở trong những nơi này, những môi trường ảo mà trông rất giống nơi họ đã từng đến, nhưng chúng lại không khớp nhau theo một cách quan trọng nào đó.
    Vì vậy, giống như bạn có đủ để kích thích cảm giác quen thuộc mạnh mẽ, nhưng sự không khớp lại ức chế sự hồi tưởng, và vì vậy điều đó dường như là một phần quan trọng của lý do tại sao bạn có được cảm giác kỳ lạ của việc nhớ lại là sự quen thuộc mạnh mẽ mà bạn có.
    Và nhân tiện, tôi đã xem những bộ phim này, và tôi không thể nào thấy rằng bảo tàng giống như phòng chơi video.
    Nó chỉ cảm thấy rất khác biệt về mặt nhận thức, nhưng tôi có thể tưởng tượng rằng nếu tôi thực sự làm điều đó một cách sâu sắc, tôi sẽ có cảm giác quen thuộc đó.
    Vì vậy, bạn thực sự đang đặt những điều này đối lập với nhau.
    Vậy điều gì có thể xảy ra với hiện tượng déjà vu là một điều kỳ lạ nào đó kích thích một chút hồi tưởng hoặc sự lưu loát mạnh mẽ, nhưng sau đó có một sự không khớp khiến nó bị ức chế và ngăn cản một bối cảnh xuất hiện.
    Tôi muốn nói về mối quan hệ giữa trí nhớ và sức khỏe tâm thần vì lý do sau đây.
    Tôi rất ấn tượng với thực tế rằng trong các thí nghiệm như công trình của Carl Diceroth, người thực sự là vị khách đầu tiên trên podcast này, một kỹ sư thần kinh xuất sắc, tất nhiên, và là bác sĩ tâm thần, đã mô tả trong đó ông đang nói chuyện với một bệnh nhân bị trầm cảm.
    Bệnh nhân này có một thiết bị kích thích dây thần kinh phế vị. Họ có thể tăng cường kích thích dây thần kinh phế vị, và về cơ bản, câu chuyện từ bệnh nhân này, tôi tin rằng đó là một người phụ nữ trong trường hợp này, nói về việc bị trầm cảm đến mức tự sát. Cô ấy không thể tưởng tượng ra việc làm bất cứ điều gì thú vị hay kích thích đối với cô ấy, nhưng khi kích thích dây thần kinh phế vị tăng lên, mà, xin lưu ý, không chỉ làm cho mọi người bình tĩnh lại. Kích thích dây thần kinh phế vị thực sự tạo ra rất nhiều sự tỉnh táo.
    Vì vậy, đây là một hiểu lầm lớn rằng kích thích dây thần kinh phế vị chỉ liên quan đến việc làm dịu. Trong bất kỳ trường hợp nào, khi kích thích dây thần kinh phế vị tăng lên, câu chuyện của cô ấy thực sự thay đổi theo thời gian thực thành, “Vâng, tôi có thể thấy mình ra ngoài và nộp đơn xin việc. Tôi khá hào hứng về tương lai,” v.v., vì vậy hoàn toàn biến đổi cách nhìn nhận của một người, nhưng cũng, trong một số trường hợp, là trí nhớ về các sự kiện trước đó.
    Vì vậy, cách chúng ta nhìn nhận các sự kiện trước đó thật thú vị. Và cây cầu mà tôi muốn xây dựng ngay bây giờ, về mặt khái niệm, là có hai bài báo khiến tôi cảm thấy thú vị. Một là một bài báo từ phòng thí nghiệm của Lombardo Mofei ở Pisa, có một mô hình để khám phá sự bất lực học được ở động vật gặm nhấm, mà là một mô hình cho trầm cảm, thời gian mà một con gặm nhấm sẵn sàng bơi trong nước để cứu mạng sống của nó trước khi nó từ bỏ. Và có một sự bất lực học được cuối cùng xuất hiện. Những điều này, đúng vậy, không phải là những thí nghiệm nhân ái.
    Nhưng đến một lúc nào đó, họ từ bỏ, và sau đó họ đã học được rằng họ bất lực.
    Và tất nhiên, họ cứu con vật trước khi nó chết.
    Nhưng những con vật này, giống như một loại thuốc chống trầm cảm chọn lọc (SSRI), như Prozac, có thể phục hồi một chút hy vọng, có nghĩa là chúng sẽ bơi lâu hơn sau khi đã học được cách bất lực.
    Có phải là phục hồi khỏi trầm cảm không?
    Chúng ta không biết.
    Nhưng ở con người, bạn thấy một số điều tương tự khi SSRIs có hiệu quả, và chúng không phải lúc nào cũng hiệu quả.
    Bạn cũng thấy điều này trong một số thử nghiệm psilocybin, nơi mọi người đã thực hiện liệu pháp psilocybin.
    Ôi, đúng rồi, chúng ta phải nói về điều đó.
    Vâng, trong bối cảnh đúng.
    Và bây giờ, đột nhiên, mọi người có một phiên bản cảm xúc hoàn toàn khác về cùng một sự kiện.
    Như, đúng rồi, một loạt những điều tồi tệ đã xảy ra, hoặc với các thử nghiệm MDMA cho PTSD, đang gây tranh cãi ngay bây giờ, FDA không phê duyệt.
    Nhưng một số lượng bệnh nhân khá lớn đã mô tả rằng, vâng, một loạt những điều thực sự tồi tệ đã xảy ra, những điều đó đã xảy ra.
    Nhưng tôi chấp nhận nó, và tôi đang rút ra bài học, và tôi đang tiến lên, và sau đó có thể còn cả sự tha thứ, v.v.
    Vì vậy, đối với tôi, đây là một sự thay đổi trong ký ức, được mang lại bởi một sự thay đổi mạnh mẽ trong các chất điều chỉnh thần kinh.
    SSRIs, tất nhiên, làm tăng serotonin, psilocybin cũng làm tăng serotonin.
    Và điều thú vị đối với tôi là MDMA, trong khi nó làm tăng dopamine, lại làm tăng serotonin một cách mạnh mẽ nhất.
    Nó giống như gấp 7 lần hoặc hơn về mặt — bây giờ, tôi không gợi ý ai nên sử dụng những loại thuốc này cả.
    Và bạn có thể làm hỏng hệ thống serotonin với quá nhiều nó.
    Với quá nhiều nó.
    Quá nhiều MDMA.
    Mặc dù, các nghiên cứu về điều này rất thú vị, vì nghiên cứu tuyên bố rằng MDMA đã làm điều đó thực sự đã bị rút lại trong khoa học, hóa ra họ đã vô tình sử dụng methamphetamine.
    Ôi, trời ơi.
    Hãy nhớ rằng, các bạn, MDMA là methylene-dioxymethamphetamine, vì vậy tôi không gợi ý ai nên sử dụng những loại thuốc này.
    Tôi đang sử dụng điều này như một khuôn mẫu khái niệm.
    Vâng, ý tôi là, đây cũng là sự lạm dụng mà chúng ta đang nói đến.
    Không phải như vậy —
    Ừ, đúng rồi, đúng rồi.
    Ý tôi là, trong các thử nghiệm lâm sàng, đã rõ ràng cho thấy, cả đối với SSRIs cũng như psilocybin,
    đây vẫn là những thử nghiệm lâm sàng mới nổi, và MDMA, rằng trong một tỷ lệ đáng kể
    của các cá nhân, đặc biệt khi kết hợp với liệu pháp, mọi người giờ đây có thể cảm thấy khác
    về cùng một ký ức.
    Vì vậy, cảm thấy khác về cùng một ký ức và cảm thấy khác về, do đó,
    cảm giác về khả năng trong tương lai.
    Điều này đối với tôi thật tuyệt vời, và nó nói lên thực tế rằng phần lớn sự trầm cảm, sự thiếu
    kỳ vọng tích cực về tương lai, v.v., dựa trên những ký ức về những thất bại
    trong quá khứ hoặc những tổn thương trong quá khứ.
    Ừ, đó là sự suy ngẫm, cơ bản là như vậy.
    Đúng.
    Vậy mối quan hệ giữa hệ thống serotonin và ký ức là gì, hoặc mối quan hệ
    rộng hơn của các hệ thống điều chỉnh thần kinh này hoặc hệ thống phế vị có thể tạo ra những
    sự đảo ngược đáng kinh ngạc về những gì chúng ta từng nghĩ là khủng khiếp thành có thể quản lý?
    Và do đó, chúng ta sẵn sàng quay lại với cuộc sống một lần nữa.
    Điều đó là gì?
    Ừ.
    Một lần nữa, serotonin giống như một chất điều chỉnh thần kinh.
    Nó tăng cường tính dẻo dai.
    Và điều tôi muốn nói là nếu bạn có một sự kiện học tập tạm thời, bạn sẽ có một
    thay đổi trong các kết nối giữa các nơ-ron đã hoạt động trong sự kiện đó, và có những
    công trình rất thú vị hiện nay đang diễn ra trong quy mô hành vi, tính dẻo dai, và tất cả những thứ đó.
    Vì vậy, không chỉ là các tế bào kết nối với nhau, mà thực sự thú vị hơn, hoặc cùng hoạt động,
    kết nối với nhau.
    Nó thú vị hơn.
    Nhưng những thay đổi đó thường có thể là tạm thời.
    Và những gì mọi người như Eric Candell, chẳng hạn, một người đã nghiên cứu serotonin, đặc biệt,
    và nhấn mạnh điều này, nhưng cơ bản là nhiều chất điều chỉnh thần kinh, nếu bạn cho một chút tắm
    của những chất này, tắm cho những nơ-ron này trong serotonin hoặc các chất điều chỉnh thần kinh khác, bạn ổn định được tính dẻo dai đó.
    Và điều đó cho phép tăng cường mật độ thụ thể giữa những nơ-ron này để cho phép chúng giao tiếp
    hiệu quả hơn.
    Bây giờ, bạn cũng có thể gặp phải sự suy yếu trong LTD, nhưng chúng ta sẽ không đi sâu vào vấn đề đó. Nhưng serotonin chắc chắn thúc đẩy tính linh hoạt, đúng không? Và một trong những điều tôi nói trong cuốn sách của mình là ký ức là, chúng ta đều có tính linh hoạt. Như tôi đã nói, việc hồi tưởng một ký ức có thể cho phép chúng ta thay đổi ký ức theo những cách nhất định. Và khi bạn đi vào chi tiết, nó trở nên phức tạp theo những cách thú vị. Nhưng phiên bản ngắn gọn là bạn có thể thay đổi nó. Chúng ta chỉ nhận được một phần nhỏ những gì đã xảy ra khi chúng ta nhớ lại. Nhưng có cảm giác về bối cảnh, có phản ứng cảm xúc mà chúng ta có, đó là một loại động lực cơ bản, như tim tôi đập nhanh hay điều gì đó tương tự. Đó là lý do tại sao mọi người thường nói, ký ức cảm xúc được lưu trữ trong cơ thể. Thực ra, đó chỉ là một phần của ký ức. Nó là một tín hiệu hồi tưởng, có thể nói như vậy, và nó cũng có thể là một phần của trải nghiệm đã được hồi tưởng. Nhưng bạn có tất cả những yếu tố này đang diễn ra, là một phần của ký ức cảm xúc này. Và sau đó bạn có một câu chuyện mà bạn tạo ra, một câu chuyện mà bạn sử dụng để hiểu rõ về nó. Và điều đó cũng ảnh hưởng đến tất cả các hệ thống sinh lý này, đúng không? Vì vậy, mỗi khi tôi nói trong cuốn sách về một ví dụ về cách liệu pháp nhóm mạnh mẽ như thế nào như một phương tiện cập nhật ký ức qua các tương tác xã hội, nơi mà mọi người có thể thay đổi câu chuyện. Họ nói, bạn biết đấy, tôi đã cho bạn câu chuyện này về việc tôi ồn ào. Và bạn đã nói với tôi, tôi nhớ đã ở bên bạn và bạn đã không ồn ào lúc đó, bạn không ồn ào bây giờ. Và vì vậy bây giờ tôi có thể cập nhật những ký ức này, có thể. Bằng cách mở rộng. Đúng vậy, chính xác. Tôi có thể định hình lại nó, đúng không? Và những hiệu ứng định hình này là rất lớn. Vì vậy, về lý thuyết, mọi người có thể tiếp nhận và trải nghiệm những điều đau thương đó, và nhiều người đã làm, và nói rằng, điều này đã tạo nên con người tôi, và tôi hài lòng với con người tôi bây giờ, mặc dù đó là một điều khủng khiếp. Tôi mạnh mẽ hơn vì điều đó, hoặc tôi là một người sống sót, hoặc, bạn biết đấy, tôi không thể làm gì về điều đó, và đó không phải là lỗi của tôi.
    Hoặc bạn có thể có những câu chuyện về sự xấu hổ, và những thứ tương tự, và cảm giác tội lỗi, và sự tức giận, và những thứ khác.
    Vì vậy, tôi không đánh giá phản ứng của bất kỳ ai đối với chấn thương, nhưng điều tôi đang nói là đó là một phần của phản ứng cảm xúc.
    Nó là một phần của ký ức mà mọi người xây dựng.
    Vấn đề là, với những ký ức chấn thương, khi chúng bám chặt, thật khó để thay đổi vì có quá nhiều tính dẻo do các chất điều biến thần kinh trong suốt sự kiện đó.
    Với PTSD, và chúng ta có thể nói về điều đó, đó là một vấn đề hoàn toàn khác, nhưng hãy chỉ xem xét những ký ức chấn thương.
    Bởi vì nó rất mãnh liệt, và phản ứng của hạch hạnh nhân điều khiển sinh lý học, trong nhiều trường hợp, của sự kích thích đó, điều này khiến bạn cảm thấy sự cấp bách ngay lập tức, đúng không, và ảnh hưởng đến giấc ngủ, và những cơn ác mộng, tất cả những điều đó, nhưng dù sao, hãy tạm thời tránh xa PTSD, vì đó là một vấn đề hoàn toàn khác.
    Nhưng những ký ức đó rất khó chịu vì sự mãnh liệt đó, và thường thì càng nhiều lần bạn hồi tưởng chúng, bạn càng tự làm tổn thương bản thân.
    Vì vậy, việc định hình lại trong một khía cạnh trị liệu nhận thức là rất khó khăn vì họ cảm thấy điều này, và não của họ đang nói với họ, “Tôi đang bị đe dọa,” hoặc “Tôi cảm thấy xấu hổ vì họ đã củng cố câu chuyện này quá nhiều lần,” và bạn có thể làm việc qua logic, nhưng đôi khi bạn cần tạo ra một sai số lớn để tạo ra một quá trình học tập dựa trên sai số, điều này là một thứ mà chúng ta có thể nói về, hoặc bạn cần một loại trợ giúp nào đó.
    Vì vậy, nếu bạn đang điều khiển các hệ thống điều biến thần kinh, như lý thuyết có thể cho bạn một khoảng thời gian dẻo hơn, thực tế, chúng tôi đang thử Prozac trên chó của tôi, và một trong những điều mà tôi đã thấy, cô ấy rất lo âu, và đến mức cô ấy sẽ không tập thể dục, mặc dù cô ấy là một con chó rất năng động, cô ấy sẽ dừng lại khi đi dạo nếu cô ấy nghe thấy một chiếc xe rác ở đâu đó.
    Và vì vậy, đó là một liều rất thấp, và tôi không nhất thiết nói rằng hãy cho chó của bạn dùng thuốc, nhưng tôi chỉ đang nói rằng câu chuyện mà tôi đã nghe là bạn có được khoảng thời gian dẻo này nơi bạn có thể…
    có thể viết lại một số mẫu hành vi này và làm cho chúng cởi mở hơn với việc đào tạo và vân vân, và vì vậy nó không cần phải là một điều vĩnh viễn, đúng không? Và tôi nghĩ rằng nhiều điều như bạn đang nói về các nghiên cứu về sự bất lực học được có thể chỉ là những tác động tạm thời của việc không sử dụng nó trong nhiều năm hoặc điều gì đó, nhưng nó không hiệu quả lắm về mặt SSRIs, nhưng psilocybin và các loại thuốc tâm thần đã cho thấy nhiều hứa hẹn với những tác động lớn hơn, đúng không? Và những điều này tạo ra sự dẻo dai lớn. Có hai điều mà tôi nghĩ là thực sự thú vị về nó. Vậy hàng xóm của tôi, nhân tiện, Davis, tôi sẽ chỉ nói, tôi có phần thiên lệch, nhưng đó là một trong ba nơi hàng đầu thế giới về nghiên cứu học tập và trí nhớ. Vậy bên cạnh, Dave hay David Olson, hóa ra đang nghiên cứu tác động của thuốc tâm thần lên sự dẻo dai. Và vì vậy, ông ấy thực sự nhấn mạnh rằng có những yếu tố thần kinh lớn, BDNF, như tất cả những yếu tố này đang diễn ra, chúng thúc đẩy sự dẻo dai và đối với những người đã sử dụng chúng, đó là những gì họ báo cáo là có một khoảng thời gian tích hợp sau đó mà não của bạn như kiểu, bạn biết đấy, bạn có thể cảm nhận được. Bạn thay đổi. Bạn thay đổi, đúng vậy. Bạn thay đổi. Nếu việc tích hợp được hướng dẫn đúng cách, một điều mà tôi muốn chắc chắn nhấn mạnh và không chỉ vì lý do an toàn công cộng, mặc dù điều đó cũng vậy, là mọi người rất bị cuốn hút bởi ý tưởng “mở ra sự dẻo dai.” Sự dẻo dai chỉ là một cơ hội để học các điều kiện mới, đúng không? Chỉ việc sử dụng thuốc tâm thần là một trải nghiệm, nhưng chắc chắn, nhưng việc học các điều kiện mới diễn ra trong giai đoạn tích hợp cũng như trong phiên. Đó là lý do tại sao các thử nghiệm lâm sàng cho thấy một số hiệu quả cho một số người được hướng dẫn một cách mạnh mẽ bởi các nhà trị liệu, nhưng hành động đơn thuần của việc có sự dẻo dai, sự dẻo dai là một cơ hội để học. Nó không phải là việc học thực sự. Đúng vậy. Nó mở ra những cơ hội đáng kể để định hình lại, nhưng phần thứ hai của nó, điều mà…
    Có thể tôi nghĩ điều thú vị là có một yếu tố phân ly trong những loại thuốc này. Ketamine không phải là một loại thuốc gây ảo giác, nhưng tôi nghĩ có một số tác động thú vị về tính dẻo dai của não bộ và chắc chắn nó cũng tạo ra yếu tố phân ly này. Với các loại thuốc gây ảo giác, thường có một sự thay đổi lớn về quan điểm, và quan điểm là rất quan trọng đối với trí nhớ vì nhiều cảm giác về tác động cảm xúc của trí nhớ của chúng ta dựa trên một quan điểm mà chúng ta áp dụng khi nhớ lại.
    Nghiên cứu đã chỉ ra rằng bạn có thể lấy cùng một sự kiện ghi nhớ, có nghĩa là tôi kể cho bạn một câu chuyện, hãy lấy một điều rất đơn giản, tôi kể cho bạn một câu chuyện, và bây giờ, hãy xem từ quan điểm của người khác, và bạn đang cố gắng nhớ lại. Bạn có thể nhớ những điều mà bạn không trải nghiệm, nhớ lại lần đầu tiên. Thay đổi quan điểm của bạn có thể thực sự thay đổi những gì bạn nhớ. Nó cũng có thể thay đổi câu chuyện mà bạn tạo ra.
    Vậy bây giờ hãy nói rằng bạn kéo lên một ký ức chấn thương, nhưng bạn đang nhìn từ bên ngoài và bạn cảm thấy tim mình đập nhanh, mắt bạn giãn ra, có những hiệu ứng điên rồ cho thuốc gây ảo giác, nhưng bạn đang thấy nó, và đó không phải là bạn. Có một phần sâu hơn của bản thân mà bạn cảm nhận, dù điều đó có đúng hay không. Chà, bạn có cảm giác về quyền tự chủ trong đó.
    Một số loại thuốc gây ảo giác, tôi chưa bao giờ thử loại này, nhưng có những nghiên cứu thú vị về Ibogaine, Iboga, nơi trải nghiệm phổ quát, theo như tôi hiểu, kéo dài 22 giờ. Nó thực sự là một rủi ro tim mạch. Có một số điều cần phải được bù đắp ở đó, vì vậy đừng chạy ra ngoài và làm điều này, mọi người, nhưng tôi được cho biết, mọi người có được một bộ phim độ phân giải cao về những sự kiện cụ thể trong cuộc sống của họ mà thực sự đã xảy ra, chỉ khi họ nhắm mắt lại, vì vậy không phải là ảo giác với mắt mở. Thú vị.
    Và sau đó họ có quyền tự chủ trong những bộ phim đó, và một khi họ thực hiện được sự thay đổi mà họ muốn có, nó xoay như một khối lập phương, có lẽ rất thú vị đối với một nhà nghiên cứu trí nhớ tại sao điều này lại xảy ra.
    Hãy là, và sau đó họ có một sự kiện khác trong quá khứ mà họ có quyền kiểm soát trong sự kiện đó. Thật không thể tin được. Ý tôi là, có rất nhiều điều mà chúng ta không biết, và tôi sẽ nói rằng một số thứ liên quan đến tâm lý học là bị thổi phồng quá mức, và một số nghiên cứu trong lĩnh vực này hiện tại khá tệ. Số lượng bài báo đang bị rút lại hiện nay. Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng một số mối quan tâm mà họ có ở FDA mà tôi không đồng ý, nhưng điều tôi muốn nói là bạn có một loại thuốc làm tăng đáng kể tính linh hoạt, nhưng nó thay đổi một cách mạnh mẽ bối cảnh tinh thần mà bạn có khi bạn nhớ lại ký ức, vì vậy bạn có một cơ hội thực sự để cập nhật ký ức. Bây giờ, có một hiện tượng trong tài liệu động vật gọi là tái củng cố, mà về cơ bản hành động truy xuất một ký ức mở ra yêu cầu một số loại chất điều biến thần kinh để thực sự thúc đẩy việc tái niêm phong ký ức, có thể nói như vậy. Nếu bạn ngắt quãng nó, bạn có thể xóa bỏ những ký ức, và lý thuyết mà nói, nếu bạn có thể làm điều đó, bạn cũng có thể thay đổi những ký ức một cách đáng kể. Nếu tôi có thể truy cập một cách sống động một số quần thể thần kinh đang cung cấp cho tôi điều này, thường thì nó sẽ cho tôi phản ứng sinh lý này dẫn đến một chuỗi suy nghĩ, và nó liên quan đến bối cảnh vật lý và tinh thần này, và tôi có thể truy cập những nơ-ron đó một cách mạnh mẽ, nhưng thay đổi mạnh mẽ bối cảnh, và thay đổi mạnh mẽ câu chuyện. Tôi đã tạo ra cơ hội cho sự thay đổi lớn, và tôi không biết điều đó có đúng không, nhưng nó chắc chắn có lý với tôi rằng đó là trường hợp. Bây giờ, đã nói như vậy, nếu bạn và tôi chia sẻ những yếu tố chấn thương trong thời thơ ấu của chúng ta, tôi chắc chắn chúng ta có thể ra ngoài và làm điều này trong một vài giờ, đúng không? Điều đó tự nó cũng sẽ tạo ra một số thay đổi trong ký ức của chúng ta. Nó rất mạnh mẽ, và tôi đã thấy điều này trong phòng khám nơi tôi đang làm liệu pháp nhóm với các cựu chiến binh Việt Nam, và tôi cảm thấy mình là một kẻ giả mạo hoàn toàn. Tôi như kiểu, tôi không biết, 27 tuổi, 28 tuổi, và tôi đang ở cùng với những cựu chiến binh Việt Nam này.
    Trong độ tuổi 50, những người đã thực sự trải qua nhiều điều, và hiện họ đang sống trong các khu vực chiến sự ở Chicago. Điều tôi nhận ra là mọi người đều đang kể câu chuyện của họ, nhưng họ đang nghe những phản ánh về câu chuyện của chính mình, không chỉ từ tôi mà còn từ những thành viên khác trong nhóm mà họ có thể liên hệ, những người có câu chuyện khác với câu chuyện của họ, và bỗng nhiên, điều xảy ra là ký ức không còn là của riêng họ nữa. Đó là một ký ức tập thể được chia sẻ bởi tất cả những người này, vì ký ức giờ đây bao gồm cả những yếu tố từ phản ứng của họ nữa. Nó cho phép mọi người nhớ lại trong một bối cảnh mới, và chúng ta có thể lấy một phiên bản nhẹ nhàng hơn về điều này, rằng đã bao nhiêu lần bạn có một trải nghiệm tồi tệ, và nó trở thành một câu chuyện tuyệt vời. Tôi thường nói rằng không có lý do gì để có một trải nghiệm tồi tệ trong cuộc sống nếu bạn không có một câu chuyện tuyệt vời từ nó, đúng không? Vì vậy, tôi đã nói trong cuốn sách về một trải nghiệm gần như chết mà tôi đã có khi chèo thuyền, và mọi thứ về điều này đều ngu ngốc. Tôi có thể gửi cho bạn những bức ảnh về nó, và bạn sẽ nghĩ, “Ôi Chúa ơi, anh ta đang nghĩ gì vậy?” Tôi đã mắc những sai lầm ngớ ngẩn trong những cuộc phiêu lưu ngoài trời trong quá khứ, mà sau đó tôi nghĩ rằng đó là một quyết định thật ngu ngốc khi đến địa điểm đó để lặn, chứ đừng nói đến những gì chúng tôi đã làm ở đó. Ý tôi là, một số điều ngu ngốc mà chúng tôi đã làm, ngay cả khi còn là trẻ con, như nhảy cầu mà không kiểm tra độ sâu của nước, thật sự là những điều ngu ngốc mà tôi không khuyên ai nên lặp lại. Nhưng bạn đúng, những câu chuyện sống sót, bạn mang chúng đi tiếp. Đúng vậy, chính xác. Vấn đề là những câu chuyện khác mà chúng ta có thể nói về, những người bị liệt, đã chết, v.v., những câu chuyện đó cũng tồn tại. Đúng vậy, đúng vậy. Vậy nên, để rõ ràng, tôi cảm thấy khủng khiếp trong trải nghiệm đó, và đó là một trong những trải nghiệm gây sợ hãi ngay lập tức mà tôi đã có. Nhưng sau đó, tôi và Randy O’Reilly, những người bạn trong lĩnh vực thần kinh học tính toán, chúng tôi đã cùng nhau làm điều ngu ngốc này.
    Chúng tôi đã kể câu chuyện này theo kiểu nhóm, và chúng tôi đã kể cho sinh viên, bạn bè và những người khác, và nó trở nên hài hước. Mỗi lần chúng tôi kể, nó lại trở nên hài hước hơn và hơn nữa, và bạn bắt đầu thêm thắt những chi tiết. Sự thay đổi quan điểm đó thực sự được kéo dài ra bởi việc chia sẻ và thấy mọi người cười, và thấy mọi người như kiểu, “Bạn đang nghĩ gì vậy? Bạn là một người thông minh, và bạn đã làm điều này,” và nó trở thành một phần của câu chuyện.
    Hãy nhớ rằng có những người làm điều này, họ nói rằng, “Tôi đã trải qua một trải nghiệm rất chấn thương, nhưng tôi đã học được từ nó. Tôi đã có một mối quan hệ tồi tệ, lạm dụng cảm xúc, nhưng tôi đã học được từ nó,” đúng không? Và tôi không có ý định coi nhẹ trải nghiệm của bất kỳ ai không có điều đó, và họ chỉ bị chấn thương bởi nó, và họ mang theo nó. Nhưng điều tôi đang nói là, ký ức, nói một cách nào đó, tôi nghĩ trong lĩnh vực thần kinh học hiện nay, có một chủ đề nóng về engram, như thể một đám nơ-ron là ký ức. Nhưng mỗi khi chúng ta có một ký ức, chúng ta đang vẽ nên một bức tranh mới, chúng ta đang tạo ra một cuốn tiểu thuyết mới.
    Và tôi nghĩ đây là nơi mọi người phải rất cẩn thận không để điều trị rối loạn căng thẳng sau chấn thương theo cách mà cho phép câu chuyện làm cho nó tồi tệ hơn. Bởi vì mọi người, khách mời trước đây trên podcast này có quan niệm này, trong việc mô tả điều này, về việc “mơn trớn câu chuyện”, nơi mọi người có thể đi sâu hơn vào mô tả về việc điều gì đó tồi tệ như thế nào được củng cố bởi người khác, và sau đó ký ức thay đổi để trở nên tồi tệ hơn nhiều so với những sự kiện thực tế, hoặc đơn giản là tồi tệ hơn trong cơ thể và tâm trí của họ, và sau đó họ phải sống với điều đó.
    Vì vậy, nó có thể đi theo cả hai hướng, điều này thực sự chỉ ra điều quan trọng, đó là làm điều này với những chuyên gia được đào tạo bài bản. Vâng. Vâng. Và tất cả đều liên quan đến việc, vì bạn có thể tự làm tổn thương bản thân, và đây cũng là lý do tại sao sự trầm ngâm lại tồi tệ trong trầm cảm, là vì bạn nhớ lại một ký ức tiêu cực, và điều đó khiến bạn rơi vào một…
    tâm trạng tiêu cực vì bạn kéo lên bối cảnh, và điều đó làm cho việc nhớ lại những kỷ niệm tiêu cực trở nên dễ dàng hơn. Và mỗi lần bạn nhớ lại chúng, giờ đây chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn vì chúng liên kết với những tâm trạng tiêu cực này. Vì vậy, việc hồi tưởng thực sự là một con dao hai lưỡi. Ồ, đúng vậy. Tôi có nghĩa là, hãy nhìn vào, như vậy, nếu bạn lấy một cái gì đó như hồi tưởng hoặc nỗi nhớ, thì thuật ngữ ban đầu nỗi nhớ, tôi ghi công cho Felipe de Bregard về điều đó, ông ấy là một nhà triết học, nhà thần kinh học, ông ấy đã nói với tôi rằng nỗi nhớ từng là một thuật ngữ cho một căn bệnh được đặt ra bởi một bác sĩ Thụy Sĩ. Và ông ấy đã sử dụng nó để nói về một loại trải nghiệm sau chấn thương mà các binh sĩ đã trải qua, nơi họ cảm thấy quá nhớ quê hương đến mức khiến họ trở nên khổ sở ở những nơi mà họ đang ở. Nó đã được gọi là nỗi đau của một vết thương cũ. Đúng vậy. Đúng vậy. Đúng vậy, chính xác. Tôi không nói điều đó với ai khác. Đúng, đúng. Và vì vậy, nghiên cứu cho thấy nó có thể có những tác động rất tích cực đến sức khỏe tâm thần, đúng không? Và nó có thể có những tác động tích cực đến sức khỏe tâm thần. Nếu bạn sử dụng điều đó như một cách để nói, “Này, đây chỉ là một điều tuyệt vời đã xảy ra, tôi biết ơn vì điều đó.” Nhưng nó có thể trở nên độc hại nếu bạn như, “Cuộc sống của tôi từng tuyệt vời và bây giờ thì thật tồi tệ.” Ngay cả khi đó là hồi tưởng tích cực, nếu bạn đến với nó với những cách nhìn sai lầm, nó có thể trở nên tiêu cực, nó độc hại, và nó có thể làm ô nhiễm hiện tại của bạn, đúng không? Ý tôi là, quá khứ có những điều tốt và những điều xấu trong đó, giống như hiện tại cũng có những điều tốt và những điều xấu trong đó. Và thực sự tất cả đều liên quan đến những câu chuyện mà bạn đang xây dựng cho nó theo nhiều cách, và điều đó đóng một vai trò lớn trong bản chất động, dễ thay đổi, liên tục biến hình của ký ức. Thật đáng kinh ngạc. Tôi muốn chắc chắn rằng chúng ta nói về một điều gì đó thoạt nhìn rất khác so với tất cả những điều này, nhưng nó hoàn toàn nằm trong cuộc trò chuyện mà chúng ta đã có cho đến bây giờ, đó là tình yêu của bạn dành cho và sự tham gia của bạn vào rock and roll.
    Bạn có một ban nhạc, đúng không?
    Pavlov’s Dogs.
    Đúng rồi, thực ra bây giờ tôi có một vài ban nhạc, cảm ơn bạn.
    Được rồi.
    Những ban nhạc khác tên là gì?
    Chà, Pavlov’s Dogs, tôi sẽ nói, so với một ban nhạc gồm các nhà thần kinh học và tâm lý học, những nhà thần kinh học
    mà thực sự, hầu hết chúng tôi gặp nhau tại một hội thảo về trí nhớ, thực sự, và vì vậy chúng tôi gặp nhau
    tại các hội nghị và chúng tôi sẽ thuê một câu lạc bộ và chúng tôi sẽ chơi cơ bản, Brad gọi đó là nhạc “cà vạt mỏng”.
    Nó giống như…
    Có phải là nhạc gốc hay là cover không?
    Cover.
    Cái đó là một ban nhạc cover.
    Cover, được rồi.
    Và vì vậy chúng tôi sẽ chơi như Ramones, Clash, Gang of Four.
    Tuyệt vời.
    Có rất nhiều, bạn biết đấy, chúng tôi đã thêm Blondie và…
    Cô ấy vẫn đang lưu diễn.
    Ừ, cô ấy thật tuyệt vời, phải không?
    Ừ, một người bạn của tôi đã đi lưu diễn với cô ấy.
    Ừ, có một ban nhạc tên là Surfboard, đang lưu diễn cùng Blondie.
    Ôi, vậy tôi biết họ.
    Ừ.
    Ôi, đó là một người bạn của bạn.
    Ừ, Danny từ Surfboard.
    Ừ, ban nhạc tuyệt vời và cô ấy đã lưu diễn cùng Blondie.
    Blondie thật tuyệt vời.
    Cô ấy vẫn rất sôi nổi như một chiếc ván lướt sóng và Danny.
    Bạn chơi nhạc cụ gì?
    Tôi chơi guitar và tôi cũng hát.
    Hát chính?
    Có.
    Hoặc, ừ, miễn cưỡng vì đôi khi đó là nói chuyện hoặc bị lệch tông, nhưng có.
    Người ta có thể tìm thấy liên kết đến bất kỳ buổi biểu diễn trực tiếp nào của Pavlov’s Dogs hoặc các bản ghi âm trực tuyến không?
    Tôi nghĩ chúng tôi có một số bản ghi âm trên YouTube và nếu bạn nhìn trên trang Facebook của chúng tôi, có thể
    Instagram của chúng tôi cũng vậy, chúng tôi có các bản ghi âm trực tiếp.
    Được rồi.
    Và bạn có một buổi biểu diễn sắp tới.
    Chúng tôi sẽ đặt một liên kết đến điều đó vì mọi người sẽ nghe điều này lâu sau đó, có lẽ.
    Nó sẽ diễn ra ở Chicago vào tháng Mười.
    Tôi nghĩ là ngày mùng bảy.
    Có phải là một tháng không?
    Đó là thứ Hai.
    Chúng tôi sẽ đặt một liên kết đến điều đó.
    Ừ.
    Xin lỗi.
    Nhưng đối với những người không thể đến vì hầu hết chúng tôi không ở Chicago, bao gồm cả tôi, thật không may,
    chúng tôi sẽ theo dõi Pavlov’s Dogs.
    Tôi thích việc bạn chơi nhạc và tôi chỉ có, vì lý do thời gian, một câu hỏi về tình yêu của bạn đối với rock and roll và việc chơi nhạc.
    Khi bạn biểu diễn nhạc rock and roll trực tiếp, bạn có nghĩ đến điều gì khác không?
    Và đó là lúc tôi tệ.
    Thực ra bạn biết không, một mẹo mà tôi nghĩ ra, vì với ban nhạc cover, chúng tôi luyện tập như kiểu nhồi nhét.
    Đó là điều tồi tệ nhất.
    Đó không phải là học tập theo không gian.
    Chúng tôi đi qua các bài hát và liên tục thêm và bớt bài hát, nhưng giống như, chúng tôi nhồi nhét trong khoảng, tôi không biết, khoảng tám giờ luyện tập trong ba ngày hoặc gì đó.
    Và vì vậy, đối với tôi, đó là một điều nhớ liên tục vì não của tôi không muốn chơi các bài cover.
    Nó muốn chơi những bài hát mà tôi đã viết.
    Và vì vậy luôn có điều này.
    Và rồi tôi cảm thấy lo lắng.
    Tôi thực sự rất lo lắng.
    Đó là cách tôi di chuyển nhiều.
    Và rồi tôi thấy bạn bè và điều đó làm tôi cảm thấy tồi tệ vì sau đó tôi bắt đầu nghĩ, họ đang nghĩ gì?
    Và vì vậy tôi bắt đầu, buổi biểu diễn cuối cùng tôi làm với ban nhạc Pavlov’s dogs, tôi đã đeo kính râm và điều đó thật tuyệt.
    Bởi vì sau đó tôi không chú ý đến họ và tôi, nó chỉ quay lại điều mà chúng tôi đã nói, kiểu như với camera và những thứ khác.
    Tôi đã cảm nhận được nó.
    Và tôi đã nghĩ, tôi đã, tôi không, tôi đã ở trong dòng chảy, trong vùng, cảm nhận nó và thực hiện nó mà không nghĩ về nó.
    Và có một tài liệu thú vị hoàn toàn về việc bị nghẹt thở dưới áp lực mà thực sự liên quan đến ý tưởng này như, bạn biết đấy, đôi khi có quá nhiều kiểm soát nhận thức diễn ra là thực sự tồi tệ khi bạn đang dưới áp lực.
    Và nếu bạn biết điều gì đó khá tốt, bạn sẽ tốt hơn nếu bạn chỉ vào trạng thái tự động.
    Tôi thích điều đó.
    Khi tôi làm các buổi biểu diễn trực tiếp, tôi thích có ánh sáng trong nhà tương đối mờ.
    Tôi không muốn thấy ai vào lúc đầu.
    Và sau đó khi họ cảm thấy thoải mái hơn, tôi vui lòng để ánh sáng trong nhà sáng lên.
    Ôi, bạn chơi gì vậy?
    Tôi không biết bạn chơi.
    Ôi, tôi không chơi gì cả.
    Tôi tổ chức các sự kiện trực tiếp nơi tôi nói về khoa học, nơi tôi kể những câu chuyện về khoa học và các nhà khoa học.
    Được rồi.
    Một vài điều đang ở ngay trong tâm trí tôi và tôi sẽ thiếu sót nếu tôi không nói.
    Họ ngay bây giờ.
    Trước hết, rõ ràng là chúng ta cần đưa bạn trở lại đây để thảo luận thêm về trí nhớ và học tập.
    Có rất nhiều điều mà chúng ta không có cơ hội đề cập trong cuộc trò chuyện này, nhưng chắc chắn chúng ta sẽ làm điều đó trong một cuộc trò chuyện trong tương lai.
    Chúng ta sẽ đề cập đến những con gà tây của Davis.
    Không, những con gà tây.
    Không, chúng ta đã không làm.
    Thứ hai, tôi muốn cảm ơn bạn vì đã viết cuốn sách của bạn, Tại Sao Chúng Ta Nhớ, vì đó là một cuộc khám phá tuyệt vời về hiểu biết hiện đại về trí nhớ.
    Vẫn còn một số bí ẩn tồn tại, nhưng đây là một lĩnh vực đã phát triển rất nhiều và bạn đã nắm bắt được rất nhiều phát hiện đáng kinh ngạc trong suốt những năm qua theo cách rất dễ chịu.
    Vì vậy, thật là một niềm vui khi đọc.
    Và tôi cũng muốn cảm ơn bạn vì đã đến đây hôm nay để chia sẻ với chúng tôi hiểu biết của bạn về trí nhớ và cũng như chia sẻ kinh nghiệm của bạn với ADHD và một số công cụ bạn sử dụng, một số khó khăn.
    Tôi nghĩ rằng quá thường xuyên, mọi người nghe về những nhà khoa học hoặc bác sĩ hoặc những người có thẩm quyền về một chủ đề và họ không nghe về những thách thức mà họ phải đối mặt.
    Và tôi đảm bảo với bạn rằng rất nhiều người sẽ đánh giá cao thực tế là chính bạn đã phải vật lộn với một số vấn đề liên quan đến sự chú ý, nhưng bạn đã vượt qua chúng ít nhất đủ để có thể trở thành một người cha và người đàn ông trong gia đình chức năng, giáo sư, tác giả, giờ là nhà giáo dục công cộng, chủ sở hữu chó, lần thứ hai.
    Và vì điều đó, và vì rất nhiều lý do khác, bạn đã giáo dục chúng tôi và đã cung cấp cho chúng tôi rất nhiều công cụ thực tiễn.
    Thật tuyệt khi thấy bạn như một người bạn punk rocker và bạn cũ, và tôi thậm chí còn cho phép bạn gọi tôi là Andy.
    Vì vậy, cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay và xin hãy quay lại lần nữa, Charne.
    Ôi, tôi rất muốn.
    Cảm ơn bạn, Andrew.
    Thật tuyệt khi được ở đây.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về trí nhớ và ADHD với Tiến sĩ Charne Ranganath.
    Để tìm hiểu thêm về công việc của anh ấy và tìm liên kết đến cuốn sách cũng như các tài khoản mạng xã hội, vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích thú với podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để ủng hộ chúng tôi. Ngoài ra, hãy đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple, và trên cả hai nền tảng này, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, X trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab.
    Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh truyền thông xã hội.
    Nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang.
    Các PDF giao thức đó liên quan đến những vấn đề như tính dẻo não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ của bạn, tiếp xúc với lạnh có chủ đích, tiếp xúc với nhiệt có chủ đích.
    Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các set và rep, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học, và tất cả đều hoàn toàn miễn phí.
    Để đăng ký, chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
    Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Charan Ranganath.
    Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    [ÂM NHẠC ĐANG CHƠI]
    (nhạc vui tươi)
    歡迎來到 Huberman Lab 播客,在這裡我們討論科學及基於科學的工具,以便應用於日常生活中。我是安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman),我是史丹佛醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的嘉賓是查恩·蘭甘納(Charn Ranganath)博士。查恩·蘭甘納博士是加州大學戴維斯分校的心理學和神經科學教授。他是人類記憶主題的世界領先研究者之一。顯而易見,記憶是我們生活的基本組成部分。記憶不僅僅對於記住我們學到的東西至關重要,它還對於設定我們整個生活的背景極其重要,這意味著只有理解我們從哪裡來、我們曾經是誰以及我們目前是誰,我們才能框定未來幾個瞬間、明天、接下來的幾年,甚至是我們一生中想做的事情。這就是為什麼例如,記憶有缺陷的人,無論是因為腦損傷,還是因為與年齡相關的認知衰退或如阿茲海默症等疾病,會受到如此大的困擾,這不僅是因為無法記住日常任務所需的東西,更是因為無法將自己放置於生活的更大背景中。識別家庭成員不僅僅是能夠在日常生活中與這些家庭成員相關聯,更是要理解與這些人所有記憶的完整背景,以及某次互動為生活經歷帶來的意義。因此,今天你將學到記憶是如何運作的。你將學到像是既視感(deja vu)這樣的事情。你將了解到如何抵消與年齡相關的認知衰退,研究實際上對此說了什麼,還有如何預防阿茲海默症等問題。我們還會談到注意力缺陷過動症(ADHD),查恩博士會分享他自己與 ADHD 的經歷,它與記憶的關係,以及他用來對抗自己 ADHD 的工具。查恩博士在用清晰的語言描述研究研究方面擁有非凡的能力,並將這些內容與他自己的敘述和生活經歷相結合,真正為你框定了可以在日常生活中應用的實用工具。在開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的教學和研究角色是分開的。然而,這是我想要向公眾提供與科學及相關工具的零成本資訊的一部分。基於這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是 David。David 研發的蛋白棒與其他蛋白棒不同。它含有28克蛋白質,僅150卡路里,且糖含量為零。沒錯,28克蛋白質,且其熱量的75%來自蛋白質。這比下一個最接近的蛋白棒高出50%。David 的這些蛋白棒口味也非常出色。我最喜歡的口味是蛋糕味,但我也喜歡巧克力味和莓果味。基本上,我喜歡所有口味。它們都非常美味。對我個人來說,我努力從全食物中獲取最多的熱量。然而,當我趕時間或不在家,或者只是想找一個快速的下午點心時,我經常會尋找高品質的蛋白質來源。使用 David 的蛋白棒,我能在點心的卡路里中獲得28克高品質蛋白質,這讓我輕鬆達到我的蛋白質目標,即每磅體重一克蛋白質,同時不會攝取過多的卡路里。再次強調,我整天專注於從全食物來源中獲取食物,但通常會在午餐和晚餐之間的下午晚些時候吃一根 David 蛋白棒,偶爾在上午中旬如果我感到餓的話,也會吃,有時我會把它當作餐替代,雖然不算是一個完整的餐替代。它能讓我順利過渡到下一餐,因此如果我需要在幾小時內進餐,而我又非常餓,我會吃一根 David 蛋白棒。如我之前提到的,它們非常美味。事實上,它們令人驚訝地美味。甚至口感也很好。它就是一種類似餅乾的口感,像是有嚼勁的餅乾口感,而不是我往往會感到厭倦的其他蛋白棒。在我發現 David 蛋白棒之前,我從來就不是蛋白棒的忠實粉絲。如果你試試看,你會明白我的意思。所以如果想試試 David,可以前往 davidprotein.com/huberman。再次強調,鏈接是 davidprotein.com/huberman。今天的節目還由Levels贊助。Levels是一個程序,通過連續的血糖監測器讓你看到不同食物如何影響你的健康,並實時反饋你的飲食情況。在你短期和長期的健康以及每天的能量水平中,最重要的因素之一是你身體管理血糖的能力。為了保持整天的能量和專注,你希望保持穩定的血糖水平,而不會有劇烈的波動或崩潰。我大約在三年前開始使用 Levels,以了解不同食物如何影響我的血糖水平。這對於確定我選擇的食物、何時最佳地安排我的飲食(例如有氧訓練和力量訓練之間的時機)、何時以及吃什麼接近睡覺或不這麼接近睡覺,以及當我早上起來時如果我在禁食或打破禁食等顯得非常有幫助。事實上,使用 Levels 幫助我調整整個日程,讓我有更多的能量和更好的認知專注,我的鍛煉更有效,我的睡眠也更好。一旦我理解了不同的事物,尤其是食物,對我血糖水平的影響,一切都變得更好。所以如果你有興趣了解更多關於 Levels 的信息,並自己試試 CGM,可以前往 levels.link/huberman。目前 Levels 還提供額外兩個月的免費會員。
    再次提到,請訪問 levels.link/huberman 來試用他們的新感測器及享受兩個月的免費會員資格。
    今天的節目還是由 Waking Up 贊助的。
    Waking Up 是一款冥想應用程式,提供數百個引導冥想課程、正念訓練、瑜伽冥想等。
    我大約在15歲時開始練習冥想,這對我的生活產生了深遠的影響。
    如今,有成千上萬的優質同行評審研究強調,正念冥想對於改善我們的專注力、管理壓力和焦慮、改善情緒等等是多麼有用。
    近年來,我開始使用 Waking Up 應用程式進行冥想,因為我發現它是一個非常棒的資源,使我能夠在冥想實踐中保持一致性。
    許多人開始冥想練習並體驗到一些好處,但許多人也面臨著持續練習的挑戰。
    我和其他許多人喜歡 Waking Up 應用程式的原因是它有很多不同的冥想可以選擇,且這些冥想的時長各異。
    這使得從新穎性的角度來看,保持冥想練習變得非常容易。
    你永遠不會對這些冥想感到厭倦,總是有新的東西可以探索,了解自己以及冥想的有效性。
    即使你每天只有兩或三分鐘的時間可以進行冥想,你也總能將冥想融入到你的日程中。
    如果你想試用 Waking Up 應用程式,請訪問 wakingup.com/huberman,您可以訪問免費的30天試用版。
    再次強調,請訪問 wakingup.com/huberman 以訪問免費的30天試用。
    現在,我們要開始與查恩·蘭加納斯博士的討論。
    查恩·蘭加納斯博士,歡迎您。
    謝謝。
    說到記憶,我們的認識由來已久。
    確實如此。
    確實如此。
    當你第一次被聘為助理教授時,我正是一名研究生,對於那些不熟悉學術術語和路徑的人來說,助理教授是尚未獲得終身職位的教授,但現在,當然你是一位正教授。
    你是記憶領域的世界專家,這我想是我們所有人的腦海中不斷出現的問題,即使我們並不專門去思考。
    這其實是我第一個問題的進入,即在我們的日常生活中,我們的認知和感知在多大程度上集中於當前發生的事情,而不是被之前的記憶所驅動?
    是否有研究評估我們的大腦多頻繁地轉向過去的想法?
    當然,我們學習那些當下的事物。我知道這是一個杯子,因為我曾在某一時候被教過。但我所指的是,我們日常思考的多大程度上實際上是在過去。
    嗯,這很有趣。我想,首先,這是一個很好的問題。這很有趣,因為我其實不認為記憶是關於過去的。我覺得記憶是關於現在和未來的。
    它是從過去中根據需要選擇取出來的東西,用以理解現在並推測未來。
    我知道你是一個與視覺相關的人,對嗎?
    所以如果你看看人們的眼球運動,對吧?
    我第一次進這個房間時,我相信——我當時並未意識到這一點,但我相信我的眼睛四處張望。
    現在如果我回來拜訪,假設你說這是一個很棒的訪談或其他的,對吧?
    希望如此。
    但也許不是。但假設我真的這麼說,對吧?
    機會是。
    所以我去,我的眼睛可能會直接注意到里克·魯賓的照片,然後又轉向咖啡機。
    因此,我的記憶讓我能夠預測事物的位置。
    這幾乎是無意識的,它發生在我們不自覺的情況下。
    這就像是確認性。我們抓住重要的東西,確保一切都在正確的位置。
    而且你可以在變化失明等現象中看到這一點。這有點不同於前面提到的現象。
    但是基本上,在變化失明中,有一個著名的例子,他們展示了一段關於人們打籃球、傳球的視頻。然後有一個穿著大猩猩服裝的人走過他們身後。
    我想,大約有40%觀看這段視頻的人沒有看到大猩猩。
    原因是你對你面前的事物產生了強烈的期望,因此你實際上並沒有看到你面前的事物。
    你正在創造一個內部模型,實際上是模擬外部世界。
    而無論是語義記憶,我們將談論的,我對世界的認識,就像那個杯子的例子。如果是情節記憶,這是你對剛剛發生的事情的記憶,等等,這一切都在影響你對當前所處位置的感知。
    如果我問你今天是幾號,你就會使用情節記憶。
    明天早上,我將醒來於一家旅館房間。如果我沒有情節記憶,我會嚇到,因為我會想,這裡是哪裡?我被綁架了嗎?我為什麼在這裡?
    這正是那些記憶障礙患者的經歷。
    我的意思是,他們必須處於非常熟悉的環境中,否則會感到恐懼。因此,即使我不一定會說我們從未看到現在,當然我們是的,對嗎?
    但我們對現在的理解是如此根植於過去,讓我們不僅能夠專注於重要的、不冗餘的東西,還能夠探測驚喜,發現意想不到的事情,並抓住最具信息價值的東西。
    昨天,我在午後小睡了一會兒。
    我在下午進行無眠深度休息的練習。
    你要不要教我這個?
    我發現這對於精神和身體能量非常有恢復的效果,但我快結束的時候睡著了。
    當我醒來的時候,我在一個黑暗的房間裡,但我不知道自己在哪裡,大約感覺有 10 到 15 秒,這讓我有些害怕,但我已經忘記了我在我的獨立工作室裡。我把房間的燈調暗了。當我們從睡眠中醒來時,為什麼會有這些記憶的間隙?或者有時如果一個人有嚴重的時差反應,你會體驗到這種地方的失向。我們知道那是什麼嗎?嗯,對於你所在位置的感知,大多來自情節記憶。現在,有一種看法認為,情節記憶,也就是你記住過去事件的能力,來自於你理解自己所處位置的能力。我們其實有一些有趣的數據來自海獅,涉及這個問題。海獅?對,海獅。好吧,我們會回到那裡。我會主張,當你剛起床時,記住自己在哪裡,你必須進行一個主動的情節記憶檢索。也就是說,你必須搞清楚,嗯,我是怎麼到這裡的?而且這需要一點時間,讓自己定向需要一些時間,因為這有點像是一種受控的記憶搜索,不是什麼在你面前提醒你你最初在哪裡的東西。而且你在醒來的時候也有點恍惚。我對睡眠了解不夠,無法說明,但我懷疑人們可能處於某種第一階段或只是高阿爾法波的狀態。這些腦波與你起床時的昏昧感非常相關,神經調節物質的水平可能非常低。腎上腺素的釋放不多,正如你所說的。是的,完全正確。所以這會導致你在進行必要的記憶檢索以幫助自己定向時變得非常緩慢。在臨床上,如果你想了解某人是否有記憶障礙,最簡單的方法之一就是問他們今天星期幾,這個月是什麼時候?誰是總統?誰是總統?對。現在這是一個重大的問題。這取決於你問的時間與選舉的關係吧?非常有趣。我還好奇的是為什麼幾乎所有人都有穩定的自我認知。據我了解,即使是記憶缺失非常嚴重的人,早上醒來時也不會懷疑自己是誰,或者這個身體裡的這個人是誰,我們某種程度上記得自己有一個自我,我們與其他自我是分開的,這種知識可能是天生的。我們可能天生就有這種知識,而自我在記憶中的表徵是非常穩定的。這是對的嗎?嗯,我會這麼說。這是一個非常有趣且複雜的問題。你總是可以看到有一面來顯示這是複雜的。但我會給你一個盡量簡單的解釋,所以如果你看看失憶症患者,他們有一個記憶障礙,無法形成新記憶,他們仍然有一種自我感,如你所提到的,對吧?他們不是不知道自己是誰。我是說他們知道自己的名字,知道自己的生平等等。但會發生的是,比如說,如果你遊泳時差點淹死,發生了缺氧事件或心臟驟停,或者曾經受到過創傷性腦損傷,導致嚴重的記憶缺失,對吧?你的自我感並不會更新,而是有點卡住了。因此,會有一種感覺,就是在看著鏡子卻不期待自己已經變得和以前一樣老,因為你停留在對自己過去的認知上。我確實認為,我和我在戴維斯的好朋友瑞克·羅賓斯聊過,他是一位人格心理學家,研究人格發展。人格的確是會發展的,到了青春期大致會穩定下來。這其實也和記憶有趣地相關。但它也會變化。人們確實會以非常有趣的方式改變。所以有一點是,人們在變老的過程中會變得更樂觀。對嗎?是的。這是對的。所以你在史丹佛的同事勞拉·卡爾斯滕森其實在這個主題上做了一些非常酷的研究。他們變得更樂觀,但我會主張我們卻變得所謂的“更固執”,因為神經可塑性,即重塑我們神經迴路的能力,隨著年齡的增長而降低。嗯,你知道,我覺得這可能被過分強調了。我覺得你是對的。你知道,隨著年齡增長,確實可以看到多巴胺活動減少,但我想說的是,如果你有一個健康老化的人,他們有著非常多的神經可塑性。但往往發生的是,是的,你會變得固守己見,這可能與幾個因素有關。一個是前額葉皮層的變化,這會使你在認知上變得不那麼靈活。也可能是因為人們對世界累積了太多的先驗知識,以至於就變得根深蒂固,認為這就是事情的真相,更難以感到驚訝。我的意思是,你在老科學家身上有時可以看到這一點,對吧?他們會說:沒有什麼新的東西。所有的東西都是在1960年就被發現的,自那以後就沒有新的發現了。順便說一句,對於聽到這些的朋友們,如果你正考慮從事科學事業,那麼真相恰恰相反。其實在錄音之前,你告訴我一句我從未聽過的話。我不知道這句話是愁苦的還是樂觀的。 不過如果我記得正確的話,蘭干納斯博士傳遞了一句並非出自他之口的話,它來自某位不便提及的人,那就是,引用,“科學的進步每次都是一步一葬。”這句話實際上是一個非常有趣的陳述,可以從多個方向來檢視。但我同意。我同意。這些年長的科學家擁有非常豐富的知識和激情,真是太棒了。我是說,我們只需聽聽諾貝爾獎獲得者理查德·阿克塞爾談論他對嗅覺和感知的熱愛,你可以感受到他的愉悅,他正變得愈來愈年長。
    抱歉,理查德,但這是真的。
    他已經七十多歲了。
    希望他能活得很久。
    而且,科學的確因為他的存在和對嗅覺系統的研究而有所進步。
    但我認為你提到的事情確實很重要。
    也許隨著年齡的增長,這個系統並不一定會完全關閉。
    它甚至可能和早期成年時保持相同的開放程度。
    但如果我正確理解你的意思,你認為這是因為人們倾向於尋求較少的新知識,而不是缺乏創造新知識的能力。
    我相信這是對的,但這只是一個觀點。
    我並沒有這方面的數據,但可能有人研究過這個問題。
    但我認為,很大一部分人們隨著年齡增長而生活方式變化的原因,與他們的環境和經驗有關。
    這不是說,當然,神經可塑性隨著年齡增長而改變,但這並不能解釋為什麼有時人會卡在某種習慣中。
    你提到的科學家的例子非常美妙,因為我看到了那些沒有固守舊念的科學家。
    他們不斷挑戰自己的信念。
    他們把自己置於一個能激勵他們的多元化群體中。
    他們也對預測誤差持開放態度。
    也就是說,他們願意承認某些事情可能違反了他們對世界的認知或對世界運作方式的理解。
    那麼這裡舉一個例子。
    我知道我會隨意聯想,請多包涵。
    但就像是,我們做過的最酷的研究是什麼?
    我要把這個榮譽歸於我的博士後馬提亞斯·格魯伯。
    他原本來自德國,從倫敦大學學院來到我的實驗室。
    他告訴我他想研究好奇心及其對我的思維的影響。
    我當時想,這真是太狹隘了。
    我說,這只是個無聊的主題。
    你知道的,大家都知道如果你對某件事情感到好奇,你會更容易記住它。
    這是因為你感興趣,對吧?
    所以他說,不不不,這真的很有趣。
    於是他做了這個實驗,而我也參與了進來。
    我就像,這真的是一件美好的事情,我接觸了新東西,並且為之感到興奮。
    所以我們的想法是,我們會給人們這些冷知識題。
    它有點像酒吧小測驗,對吧?
    你坐在一個酒吧小測驗中。
    有時你會碰到一個問題,然後說,我不知道答案。
    有時候你知道。
    你知道我知道。
    有時候你會說,我不知道。
    但天啊,我真的需要知道這個的答案,然後你會有點反應。
    或者有時候你們作為聽眾。
    他們可能是非常好奇的人,這就是為什麼他們會聽這個,也許他們中的一些人會在之後去看你的節目筆記,因為他們想學習更多的東西,對吧?
    所以我們實際上使用功能性核磁共振掃描了人們的大腦。
    我們在他們得到問題的時候進行掃描。
    有些時候,他們會說,我真的很想知道這些問題的答案。
    有時候,他們並不感到好奇。
    然後我們讓他們等大約八秒鐘,然後,或者十秒鐘,我想差不多是這樣子。
    然後我們顯示答案。
    所以他們有點懸念,有點像以前看《絕命毒師》的時候。
    人們在廣告的時候。
    所以你會想,哦,不,我要找出沃特會發生什麼事情,對吧?
    所以你在懸念中。
    你需要知道這個的答案。
    或者你根本不在乎。
    有時候你根本不在乎,你只是坐著。
    所以我們顯示一個小臉,我們說,嘿,你覺得這個人知道這個問題的答案的可能性有多大?
    現在,這做的事情完全是無聊的,因為他們根本不知道這個人。
    他們只是在看一張臉。
    他們只是隨便做一個決定。
    但我會說明我們為什麼這樣做,因為這是我覺得實驗中最酷的部分。
    但讓我們先回到冷知識問答。
    所以我們發現,當我們看大腦活動時,在給人們問題之後,所謂的獎勵回路就出現了一陣活動。
    這不是真正意義上的獎勵回路,正如我們在私下討論的那樣。
    它實際上是這些處理神經遞質多巴胺的大腦區域。
    與很多其他的神經調節劑不同,多巴胺的效果更為局限。
    所以在中腦靠近腹側被蓋區時,我有點沉迷於這個。
    不,我們在這個播客中討論過這個,作為一個特別的,我認為你所說的關鍵陳述,人們應該牢記的是,多巴胺並不是到處散播的。
    它不會隨意撒在整個大腦中。
    它是在相對有限的區域釋放,以推動特定的過程。
    沒錯。
    這就夠了。
    所以當我們看功能性核磁共振時,我們無法測量多巴胺,但我們看到的是來自多巴胺能中腦區域的活動,也就是大腦中腦周圍的區域。
    你可以在伏隔核或者所謂的腹側紋狀體中看到,這是一個其他非常高的多巴胺獎勵處理區域。
    人們越好奇,像一到六的量表,活動就越多。
    這就像這種美麗的關係,對吧?
    而且這不是由答案驅動的。
    現在,我們可能沒有因為答案而得到這種現象的理由,但這是由問題驅動的。
    所以並不是說,他們在說,哦,我學到了一些新東西。
    而是他們想要獲得這些知識。
    這是這個故事的第一部分。
    故事的第二部分是我們在問題之後立刻顯示那張臉。
    如果人們對找到問題的答案感到好奇,他們對這些臉的記憶會得到提升,相對於他們不感到好奇的情況。
    現在這些面孔與小測驗問題沒有任何關係,但人們處在那種好奇的狀態中會驅動中腦的多巴胺活性。 所以這項研究有很多其他的研究結果。但基本上,我認為,有時候你做了很多研究,我發表了大約80篇研究論文,所以我在努力回憶具體內容,我想是海馬體與紅腦在面孔出現時的功能連結預測了這些面孔的記憶更佳,大概是這樣。 我們當然可以在節目附註中提供這篇論文的連結。 因此,讓我確保我理解,當人們被提問時,這會驅動多巴胺的釋放。 多巴胺的量與他們對特定問題答案的好奇心成正比。 然後如果多巴胺因為他們非常好奇而提升,則可能增加他們記住答案的可能性。 這會創造一個有利於更好記憶的環境。但這可能讓我們困惑,並讓我們認為多巴胺改善了我們的記憶,其實是那種好奇心增加了多巴胺,從而提高了儲存跟隨好奇心而來的信息的能力。 沒有摘要,但我會提出兩點愉快的補充。 第一,我們實際上並沒有測量多巴胺,所以我必須非常清楚這一點。 這是強烈信號,意指它是代謝活動,但它跟隨著所有你預期的地方。 第二,我確實認為多巴胺在其中扮演了一個角色,而且我意味著它肯定促進了可塑性。 所以我確實認為它在學習答案中有幫助,這一點是肯定的。而且有一個理論叫做突觸標記,基本上說如果你只釋放一堆多巴胺,然後你就會有這些增強的突觸,你可以在這些突觸中驅動可塑性,即使這些事情並不是同時發生的。 但真的很酷的是,這些面孔與小測驗問題毫無關係。我們的理論是,當你得到多巴胺活性的提升時,你會有動力,你會充滿能量去獲得答案,並被驅動向可塑性的狀態前進。 而現在給你一些與這個問題毫無關係的東西,然後嘭,你得到了。因此,當人們問我,並且他們經常問我,如何最好地提升他們的大腦多巴胺時,根據這項研究一個合理的答案是好奇心,去激發好奇心。 你知道多蘿西·帕克的名言嗎? 無聊的解藥是好奇心。 而好奇心則沒有解藥。 我相信是多蘿西·帕克的。 我愛這句話。 如果不是,我相信我們會很快在YouTube的評論中知道。 年長的人顯示出與年輕人一樣的效果。 孩子們的表現與年長的人一樣。 這只是一些持久的東西。因此,講到你的觀點,如果你周圍有能夠刺激你的好奇心的事物,如果你對這些好奇心持開放態度,我們可以談談知識差距和所有這些刺激好奇心的事情,新奇也是其中之一。 理查德·莫里斯在這方面有一些漂亮的鼠類數據,但我和埃姆雷·杜澤爾也有一些關於人類的數據,驚訝的是,所有這些東西在我書中的小章節中都推動著那個系統。 所以多巴胺系統。因此,基本上,如果你讓自己接觸到被證明錯誤的機會,你讓自己接觸到新的人、新的地方、新的情況,並讓自己從這些事物中獲得能量,而不是感到害怕和焦慮,不要像「哦,這個人說的東西我不同意。我無法應對這個。」或者「哦,我們在30年前就解決了這個問題。我們不需要這裡有任何新東西。」如果你能開放地接受這一點,我會主張你將會參與到大量的可塑性中,而這正是隨著年齡增長而保留下來的。 最後,我們曾在這個播客上邀請了一位世界級的浪漫關係專家,具體來說是埃絲特·佩雷爾(Esther Perel)。 我們談論了許多與浪漫關係相關的事情,但她提到,持久的浪漫關係的其中一個最持久的因素就是對於對方的好奇心,以及對於自己在關係背景下的變化的好奇心,還有對於這段關係未來可能走向哪裡的好奇心以及繼續在其中投資的動機。所以這個好奇心的字眼似乎是一個響亮的主題。 我被這一點所驚訝,雖然這完全有意義,但好奇心會驅動這些路徑中的多巴胺釋放,而新奇也會驅動這些路徑中的多巴胺釋放,並且在物理層面上,多巴胺對於物理運動是如此重要。 我不認為這是一個巧合,對吧? 某種程度上,進化使這種神經調節劑多巴胺以這種方式參與進來,我認為它在物理運動中是必需的,實際上也是認知運動中的必需。 我們真正談論的是認知前進運動,如果這算不算什麼。 作為兩個神經科學家,你是記憶研究者,是否有某種詞語或框架來思考認知的前進運動,意思是與其僅僅重複過去的想法和記憶,還不如將記憶實際上正如你早先所說的放進當下,以預測未來。 實際上是向前的心理運動。 嗯,這是一個非常有趣的問題。 首先,我要小心不要說多巴胺會這樣做,因為這將會讓你陷入一個陷阱,對吧? 好麼,為了澄清,你觀察到了在多巴胺能迴路中的活躍活動。 所以,這一點不涉及多巴胺的想法是有點牽強,但你並沒有直接顯示這是多巴胺。 是的,是的,是的。 所以你做得非常精確。
    我不會完全確定地說把一種化學物質分配給單一功能是有風險的。不過,我確實相信這之間有某種聯繫。您會發現在帕金森症中,多巴胺能神經遞質的功能受到影響,而抑鬱症也是帕金森症的一個症狀,事實上,它相當嚴重。我認為一個理論是,多巴胺使我們充滿活力去尋求獎勵或尋求資訊,對吧?運動的一個重要部分是你移動是為了獲得某些東西。這是一種接近行為。他們提到接近和迴避是基本的編程要素。因此,患有帕金森病的人在有意識地移動上有困難,還有顫抖等情況。但我認為多巴胺參與了這種讓你動起來的能量。它也參與了讓你尋求資訊的過程。我認為它還參與了讓你尋求獎勵的過程。所以我確實認為這裡有某種共同的途徑。這也涉及到你提到的,我經常討論的想要與喜歡的區別。而密西根的肯特·巴拉吉在這方面最近做了很棒的工作。他研究了多巴胺活性的問題及大量的操控。他發現,假設一隻動物缺少多巴胺,它仍然會很順利地獲得獎勵。它只是不會為此而工作。它不會做出獲得獎勵所需要的努力。但是如果把獎勵放在它面前,它們會接受。因此,多巴胺與驅動獎勵反應的鴉片系統有著密切的關聯,並且它也與學習獎勵有著重要的關聯。這就是為什麼當動物獲得獎勵時,你會看到一個明顯的多巴胺激增。因為你在學習這個獎勵和什麼預測了這個獎勵之間的關聯。確實有一種信用分配的過程發生。這很有趣的是,我的同事布萊恩·維爾欽在戴維斯做了一些美妙的工作,他研究了追蹤條件反射,即當你播放一個音調並等待很長時間,然後動物受到驚嚇的情況。你會發現,動物學會了害怕這個音調。但是在他的實驗中,這段時間很長,我想是大約10秒或更長。動物必須在某種意義上做某件事情,才能把這個音調歸咎於受到驚嚇。因此,他發現,在藍斑核(locus coeruleus)中有這個多巴胺活性的爆發,這個地方以去甲腎上腺素著稱。但是現在有關於多巴胺在LC中調控海馬體的研究非常有趣。抱歉讓我變得這麼學究氣。但不,不,不,相信我,這個觀眾喜歡學術性。我覺得這可能就是他們願意聽的原因。藍斑核是大腦的一個區域,通常會向大的腦區域噴灑去甲腎上腺素,這有助於警覺,因此與多巴胺系統有些不同。但你告訴我們它也可以釋放多巴胺?是的,對的。根據我所了解的,有時它們會從相同的神經元共同釋放。因此,所發生的事情似乎是,他正在研究這個,但似乎不是動物在說「噢,我剛聽到了音調,我聽到了音調。」然後受到驚嚇。其實更像是它們受到驚嚇,然後驚訝於「剛發生了什麼」,然後進行音調的記憶檢索。這使它們能夠將兩者連接在一起,學會這個音調引起了驚嚇,對吧?所以多巴胺似乎也在這個學習過程中發揮了作用。因此,這不僅僅是獎勵的問題,實際上,當你下次聽到這個音調時,如果這是一個真正的威脅,你可能真的能夠逃避它,對吧?而且還有全部的避免行為文獻,你可以參考這些接近迴路,實際上非常有用於避免威脅和懲罰。因此,對我來說,我看到了這種充能的角色。這通常與獎勵有關。我是說,我像其他人一樣也喜歡獎勵,對吧?我來到這裡的時候,看看我喝了多少咖啡。因此並不是說我不喜歡這些獎勵,只是我認為它是在動員你而已。我想中途稍作休息,感謝我們的贊助商AG1。到現在為止,很多人應該聽我說過,如果我只能服用一種補充劑,那就是AG1。原因在於AG1是可用的基礎營養補充劑中質量最高、最完整的。這意味著它不僅包含維他命和礦物質,還包括益生菌、益生元和適應原,以彌補您飲食上的任何不足,並為要求高的生活提供支持。對我來說,即使我大部分食物攝取都是整體食物和最少加工的食物,這是我所做的,從食物中獲得足夠的水果和蔬菜、維他命和礦物質、微量營養素以及適應原是非常困難的。基於這個原因,自2012年以來,我每天都在服用AG1,通常是每天兩次,一次在早上或上午,另一次在下午或晚上。這樣做時,它明顯增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。這些都對大腦功能、情緒、身體表現和其他方面至關重要。如果你想試試AG1,你可以去drinkag1.com/huberman以獲取他們的特別優惠。目前,他們在免費贈送五個旅行包,以及一年的D3K2維他命供應。再次強調,請訪問drinkag1.com/huberman以獲取該特別優惠。我們之前稍微提到了一下的非睡眠深度休息協議,在瑜伽傳統中稱為瑜珈尼德拉或瑜伽睡眠,因為您躺下,進行自我引導的放鬆,進行長時間的呼氣以慢下心率等等。
    我稱之為 NSDR 並不是為了佔有它,而是因為瑜伽睡眠的語言對於人們來說有些分隔感,它聽起來有點神秘,而非睡眠深度休息則能告訴你這到底是什麼。 哥本哈根大學有一項研究,我會試著在節目說明中附上鏈接,我也很想知道你對此的看法。該研究顯示,從事這項練習的人,這是一項寵物成像研究,對於不知情的人來說,它是正子斷層攝影,研究者觀察到從事這種自主放鬆練習的人群在條件下的紋狀體多巴胺顯著增加,而不是更傳統的冥想。這就是為什麼我說 NSDR 對恢復心理和身體的活力是有幫助的,這轉化為這種觀念:多巴胺為我們準備好或是作為潛在運動的儲備,通常是朝著獎勵的方向,我很高興我們正在談論多巴胺的其他一些面向,因為人們往往將其視為快樂或動機,當然它也涉及到動機,我也很高興得知它在學習中也扮演著角色。
    哦,真的嗎?我認為這是一個關於多巴胺的新穎觀點,我們聽到關於多巴胺的資訊這麼多,但你認為當多巴胺因好奇心而釋放時,以一種為記憶系統做準備的方式,我們會不會在特定行為或追求好奇心的路徑上變得根深蒂固,以至於排斥其他選項呢?我在想,作為孩子,我們已見過這些數據,患有 ADHD 的孩子在真正興奮、真正好奇的事情上其實能很好地專注。因此,你給一個熱愛視頻遊戲的 ADHD 孩子一款視頻遊戲,他們就好像激光一樣專注。所以這並不是說他們缺乏專注的能力,而是他們更難進入專注狀態,但看來,由於多巴胺的學習維度,這些神經迴路可能會「學習」到視頻遊戲能提供那種專注的感覺,排除其他事物,這意味著如何保持多樣化的輸入來促進多巴胺系統,以便我們持續通過許多不同事物推動多巴胺,而不僅僅是社交媒體或僅僅是視頻遊戲或隨你喜愛的事物。因為成為一個功能正常的人的要求是要專注於許多事物,而不僅僅是我們感興趣的事物。
    是的。是的。是的。對我來說,我在書中稍微提到過這一點,但對我來說,如果你也查看文獻,可以看到,好奇心的一大部分是評估過程,這麼說吧。我的意思是,假設某件事情在你周圍發生了。如果你需要做出決定,這是否有趣?這是否重要?這是否可怕?而我認為關鍵在於你需要對這可能性保持開放,認為它有趣。因此,讓我舉個我經常提到的例子。假設你正在一個陌生的社區裡散步,就像你為許多活動旅行時一樣,你走進一個你未曾去過的新社區。那是晚上,照明不太好,你聽到一陣巨響。你可能會想,哦,那是槍聲。我最好躲起來或逃跑。或者你可能會想,哦,也許附近有一家俱樂部,正在有一支很酷的樂隊演奏。我應該去看看。這種評估對於你如何反應是非常關鍵的。所以這不僅僅是好奇心的產生,而是一個培養的過程,也是評估的過程。因此,我的意思是,我認為我不是什麼健康大師,但這就像我認為正念訓練的一個酷點在於,它迫使你去把平凡的事情變得好奇。當你開始注意自己的呼吸時,我的朋友 Mishi Jha 真的讓我意識到這一點。她寫了一本關於正念和冥想的書。其中一個發生的事情是,當你呼吸時,你意識到,等等,這一次和上一次不一樣,對吧?或者你可以做這些冥想。我相信你也做過這個,對吧?這部分,比如這個聲音是不同的。我坐在後院做的,因為你,我早上做這個十分鐘的事情。有時我在後院,聽到某種聲音,我會想到,哦,那個聲音,是那裡有一隻鳥。我甚至沒有注意到,而後還有其他聲音。我聽到高速公路的聲音,這很煩人,但我聽到了。所以這些其實在某種程度上非常取決於注意力和開放性。我認為這反映到隨著年齡增長,有時人們發現身處新地方是可怕的。人們對遇到與自己不同的人感到害怕等等。我喜歡聽一些超出我舒適區的音樂。有些人討厭它,你知道嗎?所以我認為部分原因是培養並對不適感感到舒服。這是一個非常重要的主題。我感覺,如今,部分是因為社交媒體上的算法,我們被推送的東西讓我們的滾動和停留時間越來越長。這些算法顯然是在測量我們在特定圖像上的停留時間,以及該圖像中的內容等等。但如果能培養一個好奇心的算法,那會很好。這肯定可以實現。我的意思是,你有這麼多聰明的計算機科學家和人工智慧的人。在這個世界上,我們自然地充滿好奇心,所有的靈長類動物,包括人類,會視覺上集中於任何新奇的事物,研究它,試圖做出預測並獲得理解。也許現在是討論與記憶有關的電路的好時機,這樣我們就能作為模板消化一些與記憶相關的其他主題。
    大多數人可能對所謂的海馬體有些了解,就是我所說的海馬。它看起來有點像海馬,儘管我認為解剖學家在這方面有些創意。但是海馬體,我們再加上已經提到的前額葉皮層,然後再加上這些神經調節系統。如果我們要為這些區域分配一個一句話的功能定義,你會說海馬體的作用是什麼?首先,請再添加其他許多皮層區域。請。讓我們把那些也加入進來。但我認為如果我們可以從三個開始,大家就能更好地消化它。是的。所以海馬體是有爭議的。我的意思是,這是大腦中最受研究的區域,或可說除了V1(視覺皮層)之外是最多的。V1。是的。是的。是的。但我相信,我的同事們也這麼認為,我和已故的霍華德·艾肯鮑姆(Howard Eichenbaum)及安迪·奧利納斯(Andy Olenus)一起寫過一篇長文。我們認為它與將各種經驗與上下文聯繫有關。我的意思是,你擁有有關氣味、高階視覺、高階語義知識的信息,對吧?而海馬體的連接方式實際上是讓你無法理解正在發生什麼事情。因此,已故的戴維·馬羅(David Marr)作為計算神經科學的先驅,提出海馬體的功能是他所謂的簡單記憶。它基本上是在說,我知道安迪·休伯曼(Andy Huberman)。抱歉。他以前叫我安迪。沒關係。是的。這是長篇故事。這是戴維斯的事情,你不會理解。所以我知道安迪·休伯曼,對吧?但要記住這一時刻,這與我在研究生院時在某個神經科學退修會上見過你是分開的,我必須有大腦的一部分在某種程度上不知道你是誰,對吧,因為我必須讓它們分開。因此,海馬體會形成一個記憶,不是安迪·休伯曼的記憶,而是安迪在這個地方這個時間,這個上下文中的記憶。這就是它支持所謂的情節記憶的原因,也就是你能夠說,我曾經去過華盛頓特區,我記得去過史密森學會。相對於你對華盛頓特區的一般知識,或者那裡的總統。哦,那裡發生了很多政治事件。哦,史密森學會是華盛頓特區的一個地方。這是你在特定時間和地點的記憶。現在,大腦中還有其他部分,使你能夠以有意義的方式聯繫這些信息,並且能夠實際擴展這個上下文並創造這些敘述和故事。前額葉皮層的作用在於它是一個巨大的區域,大約是靈長類動物大腦的三分之一。因此它非常龐大。有很多人認為,實際上沒有真正的,這是一堆不同的區域,會做不同的事情。我同意這種觀點,但與此同時,前額葉皮層的全球功能是所謂的認知控制。這種能力是說,我將根據對我這個高階目標的重要性來調節我的動作、感知和思想。因此,當我測試例如前額葉損傷的患者時,我相信馬克·德斯波西托(Mark Desposito)跟你談過這個,這是他們的特徵,他們曾經說前額葉皮層對工作記憶很重要,你可以從前額葉皮層的神經元中記錄,或者查看fMRI信號。如果一個人或動物在心中保持某樣東西,比如一個電話號碼,神經元或MRI中的BOLD信號可能會在這段時間內高度提升,這段時間他們保持在心中。但事實證明,如果你只是要求一個有重大前額葉損傷的人,這裡有一堆數字,五、二、七、八,我要求你把它們按正確的順序告訴我,他們可以做到。但是現在我開始分散他們的注意力,我的手在移動,窗外有飛機飛過。我是說,我真的有過這樣的經歷。現在他們開始迷糊,因為他們的注意力不是由他們的目標控制,而是由他們周圍的環境控制。這就是事情變得非常有趣的地方。所以我曾經測試過一名患者,我聽說過這個,但直到你看到它,它真的讓我驚訝。這裡有一個測試叫威斯康辛卡片分類測試,我們不必深入了解所有的細節,但基本上這是一個測試,人們學習一些關於將卡片放在桌子上的規則,對吧?他們不會被告知規則,只是學習它。在前額葉受損的患者中,他們學習得很好,對吧?他們是否在正確的方向上獲得錯誤信號或正確信號?隨著時間的推移,大腦會慢慢摸索到。是的。他們會提供一些背景,但我不想進入細節。不,沒關係。我是說,如果我沒記錯的話,我不記得威斯康辛卡片分類測試的細節。但你知道,他們被告知開始對卡片進行分類,正確的算法將通過一系列的錯誤和正確信號顯示出來。因此可能我把所有的紅卡都放在一堆裡面,黑卡放在另一堆,並收到錯誤信號,所以我可能會去奇數偶數。也許根據花色來分類,根據他們的類型。也許我會按奇偶交替排列,然後大腦總有一天會找到答案。是的。完全正確。你不需要前額葉皮層來做到這一點,這很驚訝,但你不需要。你可以做到。
    所以有沒有前額皮質的情況下,行動和學習是依賴於上下文的嗎?
    是的,但讓我們先分析一下這個上下文,好嗎?
    假設你一直把所有的鑽石放在一堆裡面。
    你把所有的黑桃放在另一堆裡面,對吧?
    現在我改變了規則,但我不告訴你,你把鑽石和紅心皇后都放在鑽石堆裡,假設。
    然後我說,不,這是錯的。
    所以現在你必須說,等等,這一直是對的。
    發生了什麼事?
    這就像生活。
    這就像生活,對吧?
    曾經對你有用的東西如今不再有效。
    你繼續這樣做,而一個大腦功能完整的人最終會明白,哦,這行不通,我會嘗試另一種策略,然後他們就會學到新的規則,對吧?
    這不容易,很痛苦,但人們會去做。
    這位病人特別是一直在使用舊的規則。
    所以你必須給出一系列的提示,說,嗯,你的策略是什麼?
    他們會告訴你,根據顏色進行分類。
    然後你說,好吧,那似乎對你有用嗎?
    他們會說,不,他們會一直這麼做。
    他們堅持不懈。
    但有趣的是,他知道這不奏效,但他無法自拔。
    前額皮質的功能並不是關於你應該怎麼做的這種陳述性知識。
    我認為這非常深刻,因為我認為我們對人們的行為往往會更加現實,尤其是對於那些有頭部傷害的人。
    就像是,你可以有你想要擁有的所有信念,但你需要前額皮質來將這些高階的信念,這些非常抽象的東西,轉化為實際的具體行動。
    否則,你所做的事情不會被這種知識所指導。
    所以這如何與記憶相關呢?我們不斷被信息轟炸。
    我想我可能說過35TB之類的,不過這個數字很大,而且每年預測的數字越來越高。
    所以我們被信息轟炸,根本無法全部關注,對吧?
    因此,你確實依賴於前額皮質來說,這是我現在正在做的事情。
    而其他的一切都是噪音。
    這裡是我需要專注的信號。
    這對記憶來說是非常重要的,因為在老年時期你會看到的其中一件事情是,老年人在大多數記憶測試中表現不佳,但事實上,在實驗室裡我們有些過度估計了這一點。
    我們之所以過度估計,是因為我們給他們的測試是一些困難的東西,需要很多專注,而這不是他們每天做的事情,但凱倫·坎貝爾和琳·哈舍爾,這些偉大的認知心理學家做了一個很酷的實驗,他們讓一堆其他的東西在這個記憶任務中,人們應該忽略的東西,他們研究了一堆東西,試圖記住一些東西,但有些事情是他們應該忽略的。
    年長的人在記住他們應該忽略的東西方面表現得和年輕人一樣好。
    他們只是在記住他們應該注意的東西時表現不佳。
    這真有趣。
    也許你可以再說一次。
    你說得非常清楚。
    我明白了。
    但再說一次,因為如果有人錯過了,這是非常重要的。
    年長者可以。
    他們記住應該記住的東西的表現不佳,但他們在記住那些不應該注意的事情時,和年輕人一樣好,甚至可能更好,但絕對和年輕人一樣好。
    這幾乎說明了記憶的兩個平行處理流,如果我沒有搞錯的話。
    所以那裡發生了什麼是,一種記憶形式涉及信息的抑制,這個電路在這些老年人和年輕人中實際上是相當活躍的,而對新信息的好奇心和記住及整合新信息的能力在老年人中某種程度上減弱了。
    早些時候,我們談到的並不是這種情況,那就是好奇心。
    如果好奇心完好無損,記憶就會完好且增長。
    是的。
    好吧,我應該說老年人對記憶的好奇心的好處是完好的。
    我說錯了。
    我不知道,馬蒂亞斯可以告訴我,如果我在休息時給他發封電子郵件什麼的。
    但我不知道老年人的好奇心是否還那麼高。
    我會猜,自我報告。
    我會猜不會。
    但這就是為什麼我早些時候問關於運動的原因。
    好奇心還與你接觸新場景的能力有關。
    當然,在線上你可以輕鬆滑動或點擊,接觸到各種新奇的事物。
    是否有數據表明70、80和90歲的人在使用社交媒體的頻率是否與年輕人一樣?
    我不知道,但我可以說兩件事。
    第一,絕對有很多關於媒體多任務處理的研究。
    簡短的回答是,對記憶不好。
    好吧。
    滑動對記憶不好。
    好吧,媒體多任務處理對記憶不好。
    技術問題是一個非常迷人的領域。
    這實際上是我們與技術的互動方式不好的原因。
    但如果你是一個年長者,你的前額功能不會那麼好。
    你會更容易分心。
    你更可能偏離正題。
    所以,滑動更具影響力,因為正如你所指出的,演算法的設計都是為了吸引我們的注意力。
    心理學家赫伯·西蒙創造了一個美麗的術語叫注意經濟。
    所以這個理念是,當你面前的信息越多,你的注意力就會越貧乏。
    所以沒有所謂的免費言論,因為你有有限的注意力。
    所以一切都有其代價。
    因此,面前信息越多,專注於重要事物就越困難。這是我認為老年人功能下降的地方。因為基本上,我在書中談到的,雖然這不是一個完美的類比,但神經元的功能有點像民主政治,因為真正的民主包含政治聯盟或聯合。對吧?人們談論左派和右派,但這是愚蠢的,因為這只是對於喜好不同事物之間形成的方便聯盟。但讓我們想像一下,神經元在大腦中也有類似的功能。理論上,為了能夠專注於某件事,必須有某些神經元的聯盟大量活動,這些神經元與你想要專注的事物相對應。但是如果某件事顯眼、明亮、閃亮、吵鬧,它就會吸引你的注意。這時,那些神經元會開始壓制那些試圖讓你關注不閃亮但重要事物的神經元。結果,前額葉皮層能夠偏向這場競爭。這是文獻中常用的術語。這使得人們發現,當你看到紅色的東西時,視覺皮層中會有神經元活動,當你看到藍色的東西時,神經元也會活動,假設如此。雖然我可能在扭曲這幅畫面,但你明白我的意思。所以如果一隻動物試圖記住某個東西,我會說保持在心中的一幅藍色畫面,這時藍色神經元會在視覺皮層中活動,即使這隻動物並沒有看到藍色。只是他們在思考藍色。你損壞了前額葉皮層,那就什麼都沒有。所以你失去了那種選擇性。
    所以發生了什麼?前額葉皮層偏向了競爭,說,我知道你面前並沒有閃亮的藍色。現在你面前沒有任何閃亮的藍色物體,但我需要這些神經元保持活躍。因此,它在進行調節,以幫助保持與目標相關的信息的神經元。那麼當這當中的交流消失時,會發生什麼?比方說,由於高血壓、糖尿病或老年引起的白質損傷。這實際上是一個大問題,如果有正確的方案,這是非常可預防的。白質是連接神經元的纖維通路,基本上是連接短距離和長距離神經元的線。確實如此。如果你損壞了這些長距離的通路,前額葉皮層就無法有效地偏向這場競爭。結果是,無意義的信息被記住,而重要的卻被忽視。我認為這是關鍵所在。因此,人們談論前額葉皮層作為中央執行者。任何曾經工作過的人都知道,這就像高層管理者一樣,很多時候是無用的。試圖讓高層管理者做一些事情,雖然有一些是有用的,但他們實際上並不擅長經營公司。有一些首席執行官正在做出驚人的成就。是啊,我們不會提這個,但可以說是爭議的。不過,像一位好的高層管理者,他們的工作不是微觀管理,而是要說明大局,這是我對公司的願景。我希望所有人朝著這個目標努力,而不是在郵件室中篩選,不是付賬單。當你面對老化所帶來的某些情況時,如白質損傷,這通常是由於微小的腦血管事件引起的。我們在實驗室與比爾·耶古斯(現於伯克利)和查理·德卡利的合作中進行了一些研究。你可以使用一種稱為白質高信號強度的測量在MRI中測量這一點。你使用的掃描會顯示出小亮點,這是白質可能受損的地方。結果你會發現,這些人擁有白質高信號強度,記憶表現實際上和有海馬體萎縮的人一樣差,可能是在阿茲海默症的早期階段。他們在控制信息方面的表現也很差,即使他們不必記住任何事情。這就像一種雙重打擊。就像那些被困在偏遠地方的高層管理者,他們沒有網路和電話,無法與公司溝通,只能自顧自地做事。這也是老化中可能發生的一些情況。這不一定發生,但可以發生。你在很多疾病中看到這一點。這就是為什麼這麼多疾病真的會影響控制和額葉功能,如多發性硬化、糖尿病等許多情況。我們談論的腦霧,許多種類的炎症狀況都會影響它。抑鬱症,臨床抑鬱症。我已經見過一些抑鬱的老年人,他們在認知方面的障礙比阿茲海默症早期輕度認知障礙(MCI)的人還要明顯。真的嗎?是的。那麼抑鬱症對記憶有危害嗎?對記憶來說非常糟糕。它似乎也是阿茲海默症的一個危險因素。你認為抑鬱症對記憶有害,並且是阿茲海默症的風險因素嗎?因為按定義來說,這是反好奇心?我可能不會這麼說。而且我也不知道。我意思是,一旦你進入這些流行病學的領域,一切都是相互影響的。還有基因和環境等等。抑鬱意味著睡眠不良,這意味著學習不良,這一切都是正確的。我認為這是頗為重要的部分。但你這樣說,嗯,讓我們回到你的問題,因為我確實認為抑鬱影響了好奇心。
    我不清楚這方面的研究,但如果並非如此我會感到震驚。我確實認為在抑鬱症中,多巴胺活性是會受到干擾的。你對無快感症的動機是抑鬱症的一個標誌性症狀,反思也是,這是對負面事件的偏好性負面回憶與思考。
    我想稍作休息,感謝我們的一位贊助商,Function。我最近成為了Function的會員,因為我在尋找最全面的實驗室測試方法。雖然我一直是血液檢測的粉絲,但我真的想找到一個更深入的計畫來分析血液、尿液和唾液,以獲得我心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、新陳代謝功能、維他命和礦物質狀態以及其他關鍵健康和活力領域的全面圖像。
    Function不僅提供超過一百種生物標記的測試,這些對身體和心理健康至關重要,還分析這些結果並提供來自頂級醫生的洞見。例如,在我與Function的第一次測試中,我得知我的血中的汞含量有兩個高水平。這對我來說完全是意外。在進行測試之前我沒有這方面的任何概念。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫學博士提供的見解,告訴我如何最好地降低這些汞含量,包括限制我吃金槍魚的量,因為我吃了很多金槍魚,同時也努力多吃綠葉蔬菜,並補充NAC(乙酰半胱氨酸),這兩者都可以支持谷胱甘肽的產生和排毒,並減少我的汞水平。
    這樣的全面實驗室測試對健康是非常重要的,雖然我已經做了多年,但我總是覺得它過於複雜且昂貴。我對Function印象深刻,不僅在於使用上的便捷性(也就是進行測試的過程),還在於檢測的全面性和可行性。最近,我加入了他們的顧問委員會,並且很高興他們贊助了這檔播客。如果你想試試Function,可以訪問functionhealth.com/huberman。
    Function目前有超過25萬人的候補名單,但他們為Huberman實驗室的聽眾提供了提前訪問的機會。再次強調,網址是functionhealth.com/huberman,可以搶先接觸Function。
    你可能對年齡、認知衰退和阿茲海默症有相當多的思考,我很好奇的是,從個人層面來看,你做什麼來嘗試抵消認知衰退?你似乎是一個非常充滿活力和好奇心的人。我認識你很久了,我不知道每次見面時你是否都喝了咖啡,但你有很多的精力,你是一個非常好奇的人,你剛寫了本書,我們會多談談的,你還參加了播客,除了經營世界級的研究實驗室外,你還做了很多事情。顯然,你的好奇心很強。
    數據顯示,維持或增強記憶能力的方法是什麼?考慮到好奇心可能與此相關,正如我們之前所談的,但從非常基本的層面來看,有一些事情浮現在腦海中。如果你必須選擇三到五個明確有數據支持的,來協助我們隨著年齡增長維持或增強記憶的因素,你會選擇哪些?
    作為一名記憶研究者,當談到這些事情時,我幾乎感到羞愧,因為,你知道的,許多最重要的因素其實與健康相關。例如,你提到的睡眠,這是一個重要因素。我們實際上有一項漂亮的研究,這項研究在中國進行,有29,000名受試者,隨後跟蹤他們十年。起初,他們將人分為三組。他們說,好吧,這裡有六個生活方式因素我們將進行調查。第一個是,我認為,參與認知活動。第二個是社交參與。第三個是體育鍛煉,不吸煙,我認為是不喝酒。但是他們確定了這些生活方式因素,基本上就是一些良好的生活方式因素。
    有四到六個這些生活方式因素的人與零到一個這樣的生活方式因素相比,當他們開始時,所有人都一樣。十年後,擁有四到六個生活方式因素的人在記憶測試上的表現幾乎是零到一個生活方式因素的人的兩倍。哇!這些人都在運動、注意他們的睡眠、社交參與,還有其他一些,我猜是低發炎飲食等等。
    沒錯,絕對不吸煙,我認為吸煙和喝酒是大問題。吸煙這個因素很有趣,因為我們知道吸煙可以引起癌症和心血管風險雖然我了解有些數據表明,尼古丁本身,並不是吸煙、電子煙、嚼煙或鼻煙,但尼古丁可以促進認知,甚至記憶。而現在,人們越來越多地使用尼古丁。我並不大力提倡這一點,因為它會增加血壓,且典型的使用途徑是危險的,但我聽說尼古丁對帕金森和阿茲海默有保護作用。這是真的嗎?
    嗯,順便說一下,我必須提到健康飲食。健康飲食也是一個重要因素。我通常將健康飲食定義為人們想知道的是什麼,網上有許多關於素食者、全肉飲食等的辯論,但我認為世界上大多數人都是雜食者。大多數。我認為明確的是,健康飲食的第一要素是儘量從未加工或最少加工的來源獲取大多數食物。這樣你就朝著正確的方向邁進了。
    所以我其實是和Dean和Aisha Shersai進行電子郵件交流,他們真的對這方面談了很多。
    對,他們做得很好。
    他們做得很好。
    他們其實還發給我一些材料,我之前對這些有些了解,但像地中海飲食就非常有效。
    橄欖油、水果、蔬菜、魚、雞蛋,以及有限量的肉類。
    雖然我恰好是阿根廷裔,所以是的,我是,我是一個。
    對,你喜歡錯誤。
    我確實喜歡。
    是的。
    我覺得,你知道,讓我回到這一點,因為我認為這非常重要,但葉類蔬菜是一個重點。
    他們指出了一項我知道的拉什衛理公會的研究,這項研究讓人們遵循一種我想叫做DASH飲食的飲食,葉類蔬菜是其中的重要部分。
    而這對認知性能有了顯著的提高,甚至在遵循這種飲食的人中保持了認知表現的顯著改善。
    所以健康飲食非常重要。
    現在尼古丁很有趣。
    如果你注意到,很多精神分裂症患者抽煙,有一個被發現的事情是,尼古丁似乎確實能改善精神分裂症患者的認知功能。
    我認為關於任何類藥物,這是一個重要的點,這可能對食物的影響也同理,但特別是藥物,存在著巨大的個體差異,真的很巨大。
    所以,舉個例子,我沒有那杯早上的咖啡就無法運行,而我女兒在喝完那幾杯咖啡後則無法正常運行。
    有些人對這些不同的東西影響非常不同。
    然後當然,總是會有劑量反應曲線,它們通常遵循這種倒U形曲線。
    所以,我的博士後導師馬克·德斯波西托進行了很多與多巴胺能藥物相關的研究。
    很多人早期對認知進行了這些藥物研究,結果發現沒有效果,或者有時候還會使人變得更糟。
    而他的發現是,如果你更仔細地看,就會發現有一種倒U形效應,某些人,具體來說,這取決於他們的工作記憶容量,實際上是從這種藥物中受益。
    而那些讓我們假定我記不清楚的其他人則表現得更差。
    而且這其中有遺傳成分,這並不奇怪。
    多巴胺轉運蛋白起著作用等等。
    所以現在你開始進入所有這些基因、環境、藥物的相互作用,我真的要小心地告訴人們不要說尼古丁是好,尼古丁是壞。
    我認為這真的是一個更為複雜的問題,就像大麻一樣,對吧?
    所以你可以看看青少年吸食大麻的情況,對於那些有較高精神病遺傳風險的人,這會顯著增加他們的精神病風險。
    這是我理解的。
    是的。
    雖然我在網上說過這些話時,從一些大麻研究者那裡受到很多反對,但隨後邀請其中一位參加這個播客後,我又得到了其他研究者的反饋,反駁了他們的論點,我們可以一起說,因為我們都是研究科學家,這就是所謂的領域。
    是的。
    也許在最後剪掉我可能說的任何錯誤信息。
    不,不,你沒有。
    你沒有。
    我想指出的是,很明顯,有些人對高THC攝入量可能會觸發精神病發作。
    是的。
    而我們看到這一點–
    但並不是每個人。
    是的。
    我想,我們現在有趣的是看到這種情況與迷幻藥有關,這裡提出了很多迷幻藥的正面效果,但很多人記得像13樓升降機的洛基·埃里克森或像平克·弗洛伊德的西德·巴雷特這樣的人,在大量服用LSD後變得精神病狀態。
    第一個例子是什麼?
    洛基。
    洛基·埃里克森,來自13樓升降機,偉大的迷幻搖滾樂隊。
    哦,迷幻樂隊,好的,我們會更多談談查內作為自己一個搖滾樂手,熱愛搖滾樂,因此提到早些時候的瑞克·魯賓。
    這裡有一張我們攝影師麥克·布拉巴克拍的瑞克的照片。
    所以我們一起看著那個。
    所以,是的,迷幻藥確實佔據了某些人的思想,使他們有助於他們假設的既有精神病。
    我還應該公平地指出,其他的一些化合物,如甲基苯丙胺,也顯著促進了許多人的精神病進展。
    所以不僅僅是迷幻藥,對吧?
    然後當然,有些人不知何故能夠服用迷幻藥並變得更加理智,或者至少保持與他們之前一樣的理智。
    是的。
    而且,當然,理智在於觀察者的眼中。
    但我想說的是,是的,你實際上可以看到,最近對阿德拉的擔憂,以及興奮劑。
    如果你把它給那些可能有較高精神分裂症風險的人,那也可能促進精神病。
    這是有道理的。
    給予神經去甲腎上腺素能和多巴胺能在精神分裂症中的相關性,而這些藥物普遍促進神經去甲腎上腺素能和多巴胺能。
    是的。
    對,對。
    所以這真的是一個更加複雜的相互作用。
    我認為這就是個性化醫學整個領域將會非常有幫助的地方。
    但似乎某些飲食干預有一個廣泛的普遍效應。
    莓果似乎很好。
    葉類蔬菜似乎很好。
    吃得健康。
    我們談到了運動。
    是的,是的。
    而我理解,最近我在詳細研究這個問題,但我很想知道您的想法,即每個人,包括男性、女性等等,應該進行有氧運動,以提升心率,進行12到60分鐘的運動,具體取決於強度,以及抗阻訓練以保持神經肌肉功能,抵消肌肉萎縮等等。
    對我而言,運動對學習能力和大腦健康的真正影響,似乎主要來自於心血管運動。這可能只是因為研究中強調了這一點。但即便在比較最好的人體研究時,似乎也確實圍繞著讓血流暢通至大腦,並釋放神經調節物質到大腦中,這樣的過程有助於學習。當然,人們還必須利用這些學習成果。所以,你會特意進行鍛煉以維持或增強大腦功能嗎?是的,對。
    其實,當我完成我的書時,我蜿蜒著走到了終點,有各種瘋狂的事情發生。我不想讓讀者對我所經歷的瘋狂事情感到沮喪。因此,人們可能會好奇,完成一本書需要付出什麼代價,這是否對你的身體造成了影響?可能是的,我不知道,我可能在這個過程中損失了一些生物歲月,但實際上,這很棒。這真的是一次情感的過山車之旅。不過我當時有很多,你知道的,我試圖在空閒時間來寫這本書,但空閒時間並不存在,正如你所知。然後生活又發生了,知道嗎?我母親住院了,而我貓咪在我生日那天去世了。那是個時候,嗯,我不想用所有的事情來給人留下深刻的印象。這是現實生活,我只是為了聽到這些感到遺憾。
    是啊,沒事的。所以我完成了這本書,我感到非常疲憊,並且我有了休假,因為我想有時間來宣傳這本書並告訴人們書中的內容,而這是我之前從未有機會做到的。這就像現在這樣,太好了,對吧?我可以跟人交談。因此,我真的想做一些改變,實際上這與我們在開始錄音之前所談論的有關,也就是在我寫完這本書後,進入了校對階段。我和女兒聊天,突然她說,我們在談論注意力缺陷多動症(ADHD)。她說,爸爸,你肯定有ADHD。我心裡想,什麼?然後,我又想,哦,Z世代,ADHD的過度診斷,無所謂,對吧?然後我記得小時候我的學校聯繫過我的父母,說,我有ADHD。這很有趣,因為那時我在學校其實是提前一年的,但我因為社交的問題被留級了。我在課堂上無法停止說話,而且我非常笨拙和衝動。不過你知道,這是70年代,沒有人做任何事情。我有各種行為問題,還有其他因素在起作用。但這讓我開始思考,天啊,我需要做一些改變。我過著一種不可持續的生活,從一個危機跳到另一個危機上,然後我說,我沒有時間去做blah blah blah之類的事情。
    所以,我的,這聽起來會令人沮喪,但結局會比較快樂。我的狗在2019年因癌症去世,那是我的第一隻狗。所以我想,我再也不想養狗了。在2020年,也就是疫情期間,我又養了一隻狗。你真棒。是啊。什麼品種的狗?她,這兩隻都是領養的狗。太好了。都是混合種。我敢肯定她裡面有些鬥牛犬,因為每隻流浪狗幾乎都帶有鬥牛犬或吉娃娃的血統,完全正確。所以,但她看起來很像比利時馬利諾犬,動作也像比利時馬利諾犬。真是漂亮的狗。是啊。而且它們非常聰明且超級運動。我的天,她可以完全垂直跳起來,這樣就像所有事情都回家一樣。她可以跳起來,然後從我身上推下去,這是一個非常典型的動作。這就是為什麼它們能跳得如此高。她可以像一隻松鼠一樣爬上七英尺高的樹。是啊。他們在一級軍事行動中使用這些狗。是啊。他們被訓練能從飛機上跳下來。是的,帶著降落傘。是的。不過她是一隻小型狗。我們年長的狗看起來有點,她實際上是卡爾比犬混合,但她看起來像是一隻羅威納犬。所以大家都對她感到害怕,雖然她是最甜美的狗。這隻狗比較小,雖然她看起來像是一隻牧羊犬,但大家都說,哦,你的狗好可愛,她好可愛。你知道,但這隻才是忍者。是啊,沒錯。是啊,我的天,所有的流浪狗都有些瘋狂的開關,然後這對它們來說是困難的。他們,就像野生人類,野狗一樣。是啊,但他們有大大的心。是啊,因為他們永遠心存感激。是啊,對。
    我在想的一件事是,我想念牽狗散步那個活動。所以我確保每天早上都有這個活動。這讓我回想起我們之前談論的一些活動的事情。我知道我完全偏離了你。沒有沒有,我明白你的意思。這很諷刺。沒有,我知道你在表達什麼。是的,所以這有點不同,但又有相關性,就是擁有目的感對於健康的大腦老化非常重要。有關這方面的認知科學趨勢文章,我會發給你。這是神經科學家們不談論的事情,因為我們不理解,但它作為整個現象的一部分是極其重要的,這就是他們所稱的認知儲備。你知道,有了這隻我正在照顧的狗,特別是因為我的孩子上了大學,他長大了並獨立生活,每天牽著這隻狗,這給我帶來了意義。當然,我已婚,愛著我的家人,我也有許多家人。
    我有我的學生等等,但這讓我得到更多,我正在以一種有趣的方式運動。我在聽播客,並且在運動。所以這本身就是一個好事。這不僅僅是運動,而是整體的事情,對吧?我不是在做我討厭的事情。所以我會想,我討厭跑步。我討厭,我有這種慣性,因為我的 ADHD 大腦不喜歡做無趣的事情,除非它們閃亮而有趣,對吧?我可以去工作,或者我可以寫這本書,因為這對我來說是有趣的,你知道嗎?但我就想,我該怎麼做?所以我最後決定為一位私人教練付費。我把我的預付款花在了一位出色的私人教練身上,我去看她,她告訴我該做什麼。這樣我就不需要思考,而且這很有趣。你身材很好。哦,謝謝。你比我年長幾歲,我有一陣子沒見到你了,每當我再次遇到一位同事時,我總是有種微妙的恐懼,因為有一個笑話,我們不會告訴教授,直到我們成為教授,加上所謂的終身職外貌。你看到某人作為博士後進來,然後看到他們成為助理教授,最後再看到他們獲得終身職。對,對。終身職是一個重要的里程碑,對吧?它關乎學術自由等等。這是一個美好的里程碑。我們都擁有這個。但你也會看到有些人獲得了終身職,卻讓人感到驚訝。他們看起來好像在五年內老了 25 年。我們也在看到一些前任總統,不是所有人,但很多人。因此,當我真實地遇見你時,我在 Likesfreedman 的播客上看過你,但當我看到你時,我會想,查爾斯在好好照顧自己。這讓我感到高興。這不是一種評判。這讓我感到高興,因為我愛我的同事,我希望看到他們活得很久,因為我不認同科學進步是基於我最喜愛的科學家的一次葬禮的想法。好吧,讓我們不要把那句話和我聯繫起來。那只是個笑話。不是,我是說,對於你來說,有些科學家。我也愛我的同事。如果你在那裡,不要恨我。有些科學家你希望看到他們永遠活著,而你就是其中之一。所以你提到遛狗,這大概讓你得到了一些陽光,即使在冬天,戴維斯的陽光也很多。那裡的雲層也很明亮。這讓你有了一個規律的睡眠節奏。但你說這種目標感,對吧?我很好奇你現在是如何看待運動的。你說你不喜歡運動。你投資了你的健康,支付給了一位教練,所以現在你定期訓練。這也是對你大腦健康的投資。如果我們回到這個目標感的概念,你在談論一個更大的目標感,比如,我想要對大腦的運作有更深的理解,畢竟你是一位大腦探索者,所以運動和你投資於教練的錢是與此能力有關的?你在連結這些節點,還是這些是相對獨立的實體?就像我想要更健康,而這是一種讓我更健康的方式,因此,我會在這裡更長久地研究大腦。對我來說,再次強調,我不是社會心理學家,這有點離我的專業範疇,但對我而言,目標感有點像這種存在性的事情,比如,我得照顧這條狗。當我看到這條狗在角落裡鬱鬱寡歡時,我覺得很難過,但我覺得有責任做些什麼。所以責任感。對我的學生來說。我說的責任感。我很幸運,疫情後有很多人離開了我的實驗室,這摧毀了很多職業,但許多人離開了我的實驗室,並獲得了教職。我為他們感到非常高興。很對你心意。你也是在指導別人。謝謝。我是說,你之所以做得好,是因為你的實驗室裡有好的人,正如你所知道的。但有趣的是,我寫完這本書,我的實驗室相對空蕩,我的確感到失去方向。我感覺到缺乏那種更偉大事物的目標感。所以部分工作是,這就像我在進行書籍推廣時的感受,我在向人們解釋科學時感到有目標感。今天早上我正在上飛機,收到了別人的電子郵件,他問我關於記憶的問題,我當時就想,這真是太酷了,你知道的,當你花了幾年給學生講課,有些人卻在上課時睡著,你在想,真的有人受到影響嗎?這真是一件美好的事情。因此,這給我帶來了目標感。我重新投入到研究中,我們正在做一些大型的學習計算模型,我在努力讓我們做 VR 的事情,我們將在研究中做各種新事物。這讓我有了目標感。但對我來說,你提到的連結事情是非常重要的,因為我經常發現自己,由於 ADHD 的原因,我喜歡的所有這些事情,有些事情是你不得不做的,卻又讓人失望。對我來說,那種失落感是極其痛苦的。我是說,我發現如果某些人說話慢,我真的很難和他們合作。我是說,這是多麼困難。因此,我真的不得不思考,我其實與一位 ADHD 教練聯系上了,她對我幫助非常大。而我知道教練也是一個有爭議的話題。我並不特別喜歡這一點,也不屬於我的世界。
    你想學習一些東西,應該向那些擅長提升他人技能的人學習。
    對對對。
    你知道,我的確不知道該期待什麼,因為這就像是一個不受監管的世界,或者說是最少受監管的,但是我找到的那個人真的很了不起。
    她讓我做的第一件事,就是寫下一張我所有價值觀的清單,然後對它們進行排序和排名,我當時想這真是浪費時間。
    抱歉,Laurie,我當初真的覺得這樣做太浪費時間了,為什麼我要做這個呢?
    我並不真心看重這些。我不知道,我就是在做事情。
    我不見得真正重視它們或其他的。
    但後來我開始寫下來。
    然後我跟她談到了一些我在動力和完成不想做的事情方面的困擾,我在這方面相當有名,特別是對於一些行政任務等方面總是難以完成。
    你真的是個科學家。
    這是事實。
    注意力不足過動症(ADHD)就是這樣。
    任何一個喜歡行政工作的科學家,我願意質疑他們在科學界的地位,因為你應該專注於實驗上。
    所以,太棒了。
    所以,價值觀和動力。
    沒錯。
    所以基本上就是這樣,我把這兩者結合起來,發現自己並沒有給自己做這件事的理由打上勾。
    這又回到了整個,我是說,某種程度上回到了前額葉皮層的討論,我的目標是什麼?如果我要去見某人,開會,而我並不想去會議,因為我累了,我無聊,或者我想看看這個YouTube視頻或在社交媒體上瀏覽,無論我用來浪費時間的那些無聊事。
    對吧?我告訴自己,為什麼我要這麼做,我提醒自己那個動力,這會讓一切都開始運作,因為現在我有了那個目標,因為這個目標對我來說並不會自動出現。
    所以,把我所做的與價值觀聯繫起來對我來說是個改變遊戲規則的事情,但這是一件我需要努力去提醒自己的事情,去聯繫它們。
    我認為這是人們退休日子後失去的部分,舉個例子,我在一些我親近的人身上看到了這種情況,那些人退休後感到工作是他們唯一的目的。
    所以之後他們感到無所事事,然後他們就開始做一些事情,比如,無止境地滑動手機或者在網上被極端思想影響,或者說,進入這種狀態,但實際上這只是隨便捕捉他們注意力的東西。
    我認為對我來說,這種目的感的很大一部分真的就是要了解我真正想要什麼。
    而這又回到了與記憶相關的另一件事。
    我知道這完全是一種注意力不足過動症(ADHD)的前聯繫現象,但就像,人們常常問我,好吧,你給我這麼多關於大腦老化的東西,我們甚至還沒談到助聽器、視力測試和高基因等等。
    我們會談談這三樣東西,但我告訴人們的是,我可以告訴你很多記住名字的策略,記住你去過的地方的策略,試著記住像是未來做什麼的策略,這些都是我們面臨的一些最困難的記憶挑戰。
    但是,除非你真正去執行這些策略,否則我幫不了你。
    問題是,這個問題會使我想起來,我真的喜歡你說的,我們確實需要談論一些例外,比如提取導致的遺忘以及一些有趣的現象,比如預測測試效應,但你在學習技能方面的討論,我聽了那個播客,當時我心想,你在這方面做得很漂亮,其中一點就是你說,假設你會忘記,因為如果你回到艾賓浩斯早期的記憶研究,他對自己進行了測試,事實上,他創造了一些奇怪的詞,叫做三元詞,這些並不是真正的單詞,試圖去記住它們。
    他發現,20分鐘內他已經忘記了他所記住的一半,而且我不是說他只是忘記了,像是他無法想起來。
    重新記憶這些東西所需的時間,就像他從未記住過它們一樣,對吧?
    所以有時我們會有部分記憶,無法回憶起來,但我們會有一些節省,對我們來說學習會更容易。
    對於很多東西來說,他甚至沒有那樣的經驗。
    但之後他等了24小時,結果他已經忘記了他所記住的三分之二,對吧?
    所以把這一切翻譯成現實生活,有些事情是例外的,我會說在現實世界中,我們在重要的事情、我們所遇到的主旨上做得更好,但細節我們卻失去了,大多數細節,你生活中的大多數細節都會消失。
    而這對於那些擁有優秀自傳性記憶的人來說,我會辯論這也是成立的,你並不確定,但我可以告訴你更多這方面的信息。
    根據我所知,這個問題對每個被研究過的人來說都是正確的。
    因此,如果情況是這樣,那麼問題的關鍵並不是為什麼我如此健忘,而是為什麼我們記住第一個,它是為了這本書的標題。
    問題是你想記住什麼,你想帶走的記憶是什麼,不管是為了上課記住資料,像在學習技能中,或是你的孩子的生日派對,這些都是我在第一章中提到的,這是關於意圖,我所說的,這是注意力與意圖之間的區別,注意力可以被任何事物吸引,而意圖則是說這是我想要帶走的東西,對吧?
    讓我們聚焦於這一點,注意力與意圖,我們經常聽到這些詞,注意力是將一個人的感知引導至特定的感知或環境中的東西,這種說法是比較粗略的定義,準確,但並不全面。
    意圖是理解為何我們會有認知的感受,也許是對我為何將感知導向特定事物的認知情感感受。對嗎?
    是的,這是根據某種內在目標的理由來引導你的注意力,對吧?
    而這正是前額葉皮層真正發揮作用的地方。
    所以,某種程度上,如果我在揮手並且大聲說話,你很容易注意到我,因為這不斷地吸引著你的注意力。我知道我生活中有很多人討厭這個,因為我太大聲和動作過於誇張。
    你不大聲。
    這些給你反饋的人是誰?
    把他們的名字和號碼發給我。
    我有話要對他們說。
    聽著,我想說,考慮到你經營著一個世界一流的實驗室,在家庭生活中也很成功。
    你成功地撫養你的第二個女兒。
    你寫了一本精彩的書。
    你上節目、在播客上教育公眾。
    我想說你做得很好,繼續努力。
    至於那些人,我們會和他們好好談談。
    我需要像Hooperman那樣的鼓勵話語,隨時可以在我的手機上打開。
    我不想讓話題偏離,但我每個早上都會花很多時間。
    我會先進行非睡眠深度休息或某種冥想。
    Rick Rubin告訴我這樣可以進入意圖的狀態,最近還有其他人出現在我生活中。
    我提到意圖,原因是我會說讓我們停留在這個話題上,因為這非常重要。
    因為我們生活在一個事物會吸引我們注意力的世界,特別是在社交媒體上。
    這基本上是一場爭奪注意力的戰爭。
    我不認為這只是注意力經濟,或者Simon的觀點很棒,我不是想抹去這些,但這是一場爭奪注意力的戰爭。
    而偷走競爭對手注意力的方式之一就是奪取他們的注意力。
    我曾經打趣說當我在一個非常競爭的領域作為博士後時,我在和哈佛的一個大實驗室競爭,試圖找到視網膜神經元的基因標記等等。
    我說,如果我能讓他們對《火線幾案》感到興奮,還記得那部劇嗎?
    因為它會讓那些博士後花上15個小時。
    所以我想,這樣做真的很奸詐。
    我沒有這麼做,但我告訴人們,你一定要看看《火線幾案》,因為如果你能讓一個競爭對手迷上這個好看的Netflix節目,你就會獲得競爭優勢。
    是的,是的。
    但這一天到晚都在發生,對吧?
    無論如何,注意力是我們的能量,讓我們的感知被某些最引人注目、最響亮和最顯著的事物吸引。
    意圖則不同。
    嗯哼。
    對,順便說一下,這不是一個技術術語,只是我喜歡這個詞。
    好的。
    因為它押韻,我的一位朋友想出的。
    所以,是的,意圖是你能夠說,這是我現在最重要的事情,這就是我為什麼需要去關注它。
    因此,這就是價值觀清單的由來。
    是的,這就是價值觀清單的由來,因為如果我不保持這一點在心中,我們往往將控制看作是意志力,或者像你想要做正確的事之類的。
    其實不是。
    這實際上是很複雜的,裡面有很多部分,但其中一個重要部分是動機,而動機並不是一件微不足道的事情。
    這不僅僅是想要做正確的事情,而是能夠隨時記住並提取這些價值,因為所有事物都有與之相關的價值,對吧?
    有時候一些事情,例如:我口渴,面前有水,這就有著很大的價值,應該吸引我的注意力。
    所以,當你的注意力轉移時,並不意味著要讓它不靈活,但同時你也希望保持這些更高層次的目標在心中,因此保持穩定性和靈活性之間的平衡。
    關鍵是,或者說讓我們談談你的具體例子,比如科技,對吧?
    所以自從我有了智能手機,我的第一部iPhone。
    那是什麼時候的事?
    我的是在2010年。
    我的,嗯,我覺得你比我早。
    也許差不多。
    我想我的是iPhone 3,應該是那時候的。
    好的。
    我們得查查。
    我想我的是iPhone 3,應該是那個時候。
    所以在那之前,我會在電腦上查看電子郵件,否則我就不會去想它。
    現在它總是會在那裡,你會在手機上收到提醒,對吧?
    好,那我們來看看這件事。
    我們正在進行這次很棒的對話。
    假設我們談了滑板和龐克搖滾,然後說:是的,我們為什麼不在播客上討論這個呢,對吧?
    我們進行著很好的對話,對吧?
    但現在假設,我沒有把我的手機設為專注模式,然後開始收到這些小提示音。
    我知道有些人類交談時,我曾和一個有ADHD的人組過樂隊,他只要我們在對話中,就會查看他的簡訊,甚至是你的信息,對吧?
    所以每次這樣做的時候,你就實際上是在轉移你的任務,你的心態會改變,你的意圖會因這個新任務而有所改變,對吧?
    所以現在我已經轉移了,而這樣做是有成本的。
    事實上,研究這個的人發現有四五種不同的成本在發生。
    這會讓你在進行新任務時變慢,對吧?
    現在我回到對話中,嗯,現在我又有其他的成本與之相關。
    所以,我現在不在你所在的瞬間。
    我比你晚幾秒,當你在說話時我還在努力跟上,而這需要更多的控制才能趕上速度。
    所以我正在消耗我的自然資源,我的認知控制因為不斷的來回切換而受到損耗。
    但更糟糕的是。
    所以記憶,我們甚至還沒有談到這一點,但很多遺忘的原因是因為我們有這些模糊的記憶,這些記憶缺乏獨特性。
    他們不這樣做,你無法獲得一群神經元大聲叫喊,「嘿,這是我和 安迪的對話,對吧?」這只是模糊地感覺到,我在播客上與某人交談過,而不是說這將會發生,因為它不會。 所以我有這個模糊的記憶。 那麼,這為什麼會發生呢? 這部分的原因是,你必須捕捉到這些事件的獨特瞬間,並將它們聯繫在一起,形成一個連貫的敘事。 我們的研究中發現的一個問題是,假設你正在看一部電影,有人改變了話題,或者一個角色進來,這些會改變你注意的焦點,使你對正在發生的事情的理解產生變化,你會看到海馬體的活躍度出現大幅上升。 這似乎與對那個時刻發生的事情的記憶編碼有關。 所以我們稱之為事件邊界。 因此,一旦你有了一個事件邊界,結果是你就進入了下一個事件,並且很難記住事件邊界之前發生的事情。 這就是為什麼人們最後會在廚房裡,心想「我為什麼會來這裡?」 因為他們通過了三個不同的房間,他們的地理感正在改變他們的心理情境,這時他們需要努力去搞清楚,對吧? 所以,當我們在不同任務之間切換時,就是在發生這樣的事情。我在發短信,我在發電子郵件,然後我在和你交談。 或者,正如你可能在參加會議時看到的,那些更懂得的科學家們正坐著一邊打電子郵件,一邊有人在發言。我也這樣做過,因為我故意讓自己分心,或者因為我有ADHD,這是一個認知控制的問題,我想,但無論如何,我就是這樣做的。 所以,這樣的狀況,我明白了,但你現在正在創造這些片段的記憶,並不是一個連貫的對話,我有一點,我又有一點,我又有一點。 這些記憶的片段在記憶中無法很好地協同運作。 它們可能互相競爭。而這種競爭是遺忘的一個重要部分。 所以,這就是為什麼只做一件事情然後再做另一件事情是非常重要的。 如果你想要使用社交媒體,那就去做吧。 然後做你工作上應該做的事情,對吧? 但真正摧毀你的,是那些切換,因為它會消耗你的認知控制力。 它實際上會創造這些片段化的記憶。 這實際上也會增加壓力水平。 所以有各種各樣的問題。 我知道有很多科技界的小夥子們會說,「哦,不,我多任務處理,我很棒。」你不是。我來自灣區,與那些科技界的人花了很多時間。不論男女,我認為最優秀的那些,就是真正卓越的人,非常擅長專注。 他們在手機使用上非常自律。而那些經常切換任務的人,通常生活得並不完整。 他們真的不。 他們也沒有照顧自己的健康,並且他們感覺自己總是在工作,實際上並不是。 作為一名研究生,我當時沒有智能手機。 我最近做了一件事。 我在推特上發了這個消息。 或許你有評論過這個。我不知道。 但這對我幫助很大。 我拿了一部舊手機,並在那部舊手機上安裝了社交媒體,僅僅是社交媒體。 所以它並不作為一部手機運行。 我可以通過AirDrop將東西傳送到它上面。 所以我用它來查看社交媒體和發佈。 那部手機放在一個盒子裡。 然後我的主要手機是用於發短信和其他形式的通信。 所以我依然有那些干擾存在於我周圍。 但社交媒體現在成為了我花一段特定時間去用的專用工具。 我的那部手機上有時間計時器。 所以我每天分配給自己一定的時間。 每當我啟動那個計時器,當它到達零時,這就結束了。 而且我開始縮短這段時間。 在寫作、研究以及只是在對話中潛心投入的生產力影響非常驚人,這只是簡單的切換。 我發現將社交媒體隨手機隔離更容易。 問題的部分是手機就像一個行走的辦公室。 甚至不僅僅是一部手機,它還是一台電腦,這可接觸的資訊實在是太多了。 好吧,事情是這樣的。 這真的回到了工程你的環境的想法。 因為我們生活中的許多事情,我們是失控的,即使我們感覺自己有控制權,對嗎? 而且,當我有一個更高的目標時,有時候你必須做你所做的事情,也就是駭進你的環境,以便使你能夠重新獲得控制權,對嗎? 所以,我的意思是,即使我可能不去檢查我的手機,我可能關閉了提醒,如果我有一個習慣,我就在思考它。 每當我想起它時,那股衝動就會浮現出來。 我變得有些分心,失去了一點執行控制。 所以你甚至不一定要去做,對吧? 你可以單單是想起它。 所以多任務處理只是一個方面。 還有其他方面,比如我在書中提到的拍照。 所以你可能去過音樂會,我知道我去過,那裡的人總是用手機在拍攝整個演出。 或者現在,你會看到Instagram牆的興起,你進入某些地方,會有一面牆存在,讓人們可以在Instagram上發佈。 這沒什麼錯,但有趣的是,大多數——不是全部的——研究顯示拍照實際上會貧脊人們的記憶。 真的嗎? 是的。
    關於看照片的問題,我想當我在聖地牙哥時,Larry Squire 曾說過,在辦公室挂一些讓你感到愉快的回憶照片,確實可以提升你的工作環境,因為你看著這些照片就會想起曾經的美好時刻。這些照片提供了所有背景信息,但是你所說的是,拍照的行為會減弱我們對那段經歷的記憶。
    讓我更具體地說一下,假設我在無意識中拍照。我進入時,看到了大峽谷,很多人通常會直覺地認為,自己因為拍了照片而能更好地記住這一切,但實際上發生的情況往往是,他們並沒有真正專注於他們所經歷的獨特元素。他們只是盡量攝取盡可能多的內容。
    再以音樂會為例。如果你在拍攝音樂會,只是試圖捕捉正在演唱的內容,那你會有這場音樂會的錄像,但你想記住的到底是什麼呢?你想記住的是隨時可以串流播放的歌曲,還是你和朋友在一起時的感受,還是因為在那裡而與藝術家之間的聯繫?我知道這聽起來有些迷幻,但在某種意義上,這就是你希望記住的東西。
    至少,我不想對那些想要拍照留念的人進行說教,這沒有問題。我相信每個人都記得在這些場景中拍照,但你究竟拍了什麼呢?所以如果我心懷遠見地使用手機,並說:「這裡有東西會成為一個好的提醒,能在以後讓我想起這場美好的交談。」我專注於那個,並有意識地拍下它,而不是以一種散漫的方式捕捉所有東西,而是專注於那些獨特且重要的事物。這是非常好的做法。
    所以我嘗試的是選擇性地記錄,而不是過度記錄。我會拍下人們笑著或吃東西的瞬間。我現在喜歡參加會議。約翰·利斯曼以前也這樣做,他已經去世了,現在我也試圖這樣做。我會更在意這些事情。所以我會隨意拍下人們,例如他們喝著啤酒然後捧腹大笑的片段。這些不是地標,不是旅遊景點,但卻是很好的回憶提示。
    接下來的部分就是看到照片。那麼,當你看到照片時你會怎麼做呢?你是滑動屏幕,還是把它作為提示,來有效地測試自己回憶事件發生的情況並整合這些記憶?有趣的是,重新回憶事件的行為本身會改變記憶,使其變得更易接近,但同時也可能使它變得更加抽象,更像一個故事。因此,這是一個有趣的取捨——你擁有這些回憶,甚至可以紀錄下來。但如果你越多回憶它,它就會變得越可及,但有時候它會變得不再沉浸,像是你講過一百次的故事。
    所以聽起來好像,如果我們去度假或看演出,拍下一張照片,只要是有意識地針對某個具體的內容,關鍵是之後要去看它,而不僅僅是發佈,而是花幾分鐘去回憶與這段回憶相關的一些情感和認知經歷。然而,這會改變記憶,對吧?每次我們創造一個故事時,我們都在改變記憶。但或許如果這是一個美好的經歷,這總比完全不回顧那張照片要好。
    但我驚訝的是,就像你一樣,參加音樂會的人中拍照的人數,朋友們中的一位成功攝影師經常拍攝音樂家的照片,認為這是最瘋狂的事,彷彿那些照片中的任何一張都會有意義,正如你所描述的,他們已經脫離了音樂會的體驗。也許你只有拍下大量照片的記憶。
    是的,沒錯,這正是發生的事情。人們會記住一些東西,但他們的感受與當時的朋友以及交談內容無關,更多的感覺像是,我在一次訪談中使用過這個例子,抱歉如果大家已經聽過了,就像我說的,我最近看到了The Descendants,我猜你身為滑板者,應該聽過這個樂隊。The Descendants 樂隊?
    對,是的,完全正確。我在高中時期就聽他們的音樂,但我從未見過他們,因為我喜歡的所有偉大樂隊在Black Flag和The Minute Man之前都解散了。當他們重聚時,我有機會在薩克拉門托的一個俱樂部看到他們,這是我第一次見到他們。我當時並不是在拍照的孩子,而是在旁觀看。但有一刻,鼓手比爾·史蒂文森,這位非常強烈的人物,真正是樂隊背後的創意力量之一,他站起來,開始朝觀眾走去,而米洛則叫他回到鼓後面,卻說不,我想說點什麼。我當時心想,我得拍下這一刻,因為他正在與我們真正地連結。他談到了現在這個年紀能夠欣賞與觀眾之間的這種聯繫,而在他年輕時無法領會的那種感覺。
    我想說,我在拍這張照片,因為這是我想要記住的東西。你不會記得所有事情,但如果我看那張照片,雖然技術上我沒有再次看那張照片,但拍下它的過程讓我真的去思考那個時刻。這就是我最大的收穫。你知道,他們播放的很多歌曲,他們做得真的很好。但我真正從中得到的,是這種我在小時候非常渴望的連結,重新經歷那種作為小孩的感覺,聽到這些歌曲時它們對我來說是新鮮而獨特的。所以我知道我聽起來有點像嬉皮士,那不是我的風格。不是嬉皮士,你聽起來像個龐克搖滾者。這兩者是不能混淆的。這很好。對,完全正確。我在這裡到處扯開話題。不,不,我有一個問題,希望能把一些內容結合起來,這和拍照及記憶有關。我保留了很多照片。我喜歡印刷的照片。我把它們放在抽屜裡。這些對我來說意義重大。其中一些在工作室裡。我打算把大部分放在家裡的抽屜裡。我認為,即影像所傳達的意義,拍 Polaroid(寶麗來)的行為比單純按下快門的過程要多。還有等待的過程。你實際上能看到照片逐漸顯現。即使我沒有進行過研究,我也敢打賭,人們會比起其他照片更常保留 Polaroid 當然是因為如果你好好想一想,這是反常的邏輯,因為通常人們想要重拍一張照片是因為他們不喜歡先前照片中的自己,但拍 Polaroid 通常不能拍太多張。對吧?這通常是一拍即中,或可能兩拍即中。但我覺得拍 Polaroid 的行為以及等待照片顯現的過程,會深深地烙印在你的記憶中,讓這個經驗本身以及拍照的過程變得更為重要。這是一個過程,而不僅僅是按一下快門然後再去看看照片。當然,現在有了數位攝影,你能當即看到,但你可以一次拍 100 張,或者 20 張這樣的照片。如果我們想把「限制任務切換」這個主題當作增強記憶的方式,設置我們的環境,把手機放開,也許我們的專注意圖,想一想為什麼我們會參與某些事情。你認為進入那種狀態(我稱之為「壕溝」)是否有正面的強化作用嗎?因為我發現像這樣的對話之所以我錄製這個播客,單人集和這些訪談,是因為它們提供了我之前的生活沒有的東西,那就是深度。我們就在這裡。這裡沒有手機。如果有的話,都是關掉的,對吧?我覺得只要我們進入這些壕溝,可能是視頻遊戲,也可能是與摯愛的各種互動,但當我們進入這些專注的隧道時,這裡有一種深深的滿足感,特別是對於那些有注意力缺陷問題的人,這覺得好像真的發生了什麼,其他的只是噪音。這個專注系統與多巴胺釋放之間有什麼關聯嗎?我知道多巴胺釋放可以驅動專注,但反過來是否也成立?如果你處於專注狀態,會不會增強多巴胺的釋放?正確。這就是問題。是的。我不知道。我希望我能給你一個答案,但我不知道。而且要甄別雞和蛋的關係會很難,對吧?因為如果你在測量多巴胺的活性,你必須——好吧,這是我能說的,我認為我們經常認為,譬如說,情緒,對吧?或者任何其他的心理狀態,我們認為它只是一個突發的事件。但事實上,這些事情是有時間尺度的,對吧?所以,就像是當有人對著你指槍時,你會有基本的反應,但隨後你會有一個解讀,這會讓你將那種威脅的反應變得更加誇張,然後你的去控制交感神經系統(去甲腎上腺素系統)運作,對吧?你在災難化。是的。但我的意思是,在這種情況下,這可能是一場災難。但如果你活下來了,你就避免了災難。問題是,這種潛在的災難是否在你內心中仍然存在,或在你內心中消亡?你只需要在內心中保持它的存在,以避免未來再次發生那個威脅,對吧?但這就是去甲腎上腺素系統的雙刃劍,因為它們捕捉了很多記憶,並打開了對什麼可能出錯的想法。但如果什麼都沒有出錯,那就沒有出錯,你還活著。你只需記住以避免未來再進入相同的情況。是的。但這仍然會讓人感到害怕,對吧?當然。而我認為這就像這樣。我們之前談過的這種評估是非常重要的。在專注的情況下,它略有不同,但為了使這一點變得非常具體,前額葉皮質對許多神經調節系統有自上而下的影響。通常人們傾向於認為神經調節系統,如多巴胺和去甲腎上腺素,是非常自下而上的。它們隨處發送信號,讓大腦進入專注狀態或非專注狀態。但前額葉皮質在某種程度上有能力直接和間接地調節這些系統。因此,我認為,這的確與這一觀點有關:如果你有一個非常強烈的目標專注,你可以實際上調節多巴胺系統。我認為這是合理的,去甲腎上腺素系統也是如此。所以我認為這是一個合理的觀點。我敢打賭艾米·阿恩斯頓在這個主題上有些相關的研究。我會去查查看。
    早些時候,您提到過,我想確認一下我們是否可以回到照顧視力和聽力的概念,作為抵消記憶喪失的一種方式。這是非常重要的概念。您能和我們分享一些已知的相關信息嗎?這個話題才剛開始受到關注,但例如,聽力的影響力是非常顯著的,無論是在降低阿茲海默症風險方面,我相信這是正確的,還是在保持良好的認知衰老和隨著年齡增長保持記憶方面,即使您不會——
    所以,小朋友們,聽耳機的時候不要把音量開得太大。對吧?
    嗯,實際上,說到我為了保護大腦健康而做的一些事情,我現在在樂隊裡演奏,我們的音量實在是有點大,因此我去看了耳科醫生,給自己定做了耳塞。
    哦,是的。是的,所有頂級的音樂家——我與一些非常了不起的音樂家是朋友。他們都佩戴插入式耳塞。
    哦,是的,是的。但我認為這些定制的耳塞在保護所有頻率的範圍方面會更有效。
    哦,我只是指保護您的聽力。
    是的,是的,是的。但它們是相關的,因為如果您聽不到您的頻率,您可能會不自覺地把音量調高,這樣就會出現一種矛盾的情況,所以這方面的信息太多了,我知道。但是基本上,這是——所以確實存在這個問題。事實上,其實有一篇文章是《柳葉刀》中分享的,那裡的一條公共衛生建議是進入預防阿茲海默症的一種預防模式,他們提到的其中一件事是進行聽力篩查,給予人們助聽器,並鼓勵人們使用它們。
    視力的問題也開始變得非常重要。年長的人會得白內障,應該去治療。很多這樣的預防性健康護理,雖然我們的系統並不真的適合這樣做,但它可以節省很多金錢,也可以為許多人減輕情感上的痛苦。這真的很驚人。
    我提到的另一個問題是口腔衛生。某些疾病,結果發現會增加我相信的阿茲海默症風險,還有對整體認知大腦健康的風險。我曾經做了一集有關口腔健康的節目,正如您所說,對大腦健康的影響是驚人的,因為引起蛀牙的細菌——變形鏈球菌,可能會進入血流,並有可能穿越血腦屏障。我想這就是為什麼人們認為它可能對大腦健康有害的原因。
    是的,是的。我不太了解具體的機制,但我認為這是有道理的。所以這裡有一個模糊的認知儲備概念,基本上某些人似乎對認知衰老的影響非常免疫,而某些人似乎在阿茲海默症方面非常受到保護。
    那麼這是什麼呢?出現的問題似乎與耗竭認知儲備或增加風險有關的因素似乎是炎症,對吧?神經炎症。
    所以,您知道的,Kim McAllister正在進行有關神經免疫互動的研究,對吧?基本上,免疫系統在大腦中表達。微膠質細胞的激活可能會導致這些炎症反應,而有合理的證據表明它與Tau和淀粉樣蛋白之間的相互作用以及在阿茲海默症中發生的這類連鎖反應有關。
    我們現在學到的一件事情是,我們仍然了解得不夠多,但目前的數據實際上是非常令人擔憂的,長期新冠與顯著的認知影響相關。這是否解釋了人們在數月後報告的腦霧呢?
    他們報告了一種主觀的腦霧,您可以測量這被他們所經歷的顯著認知缺陷,是的?我們過去看到像HIV這樣的情況,實際上有各種與HIV相關的癡呆症,都是由病毒傳播所導致的。您可以看到多發性硬化症,免疫反應在大腦中顯著影響心理功能。我們越來越多地見到這些證據。所以這又是那些事情之一,您可能會說,哦,新冠,我不在乎。我的意思是,這是一個真的影響人們健康的問題,這不是一個政治問題造成腦霧,這只是很糟糕,對吧?沒有人希望這樣。
    所以我認為我們在了解病毒和細菌方面有很多事情正在學習。之前在錄音開始前我和您談到過的一件有趣的事情是,我參加了一個會議,有一位超級酷的人,我現在想不起他的名字,但我錄完後會發給您,不過他做了一個很棒的研究,他正在研究營養對大腦健康和記憶的影響,特別是對認知的影響。
    那麼您得到的最有趣的發現是什麼呢?我喜歡問人們這個問題因為我很好奇,這激發了我的好奇心,通常會得到不錯的答案。他告訴我他做了一個研究,給老鼠提供糖水,在白天大約相當於每天一罐可樂的糖分。當它們成年時,這些青少年老鼠達到成年狀態後,它們出現了記憶問題,並且有海馬體萎縮。
    所以你會想,好吧,海馬體受到了影響,記憶也受到了影響,糖分等等,沒問題。接著他做的是把這些吃糖的動物的腸道細菌移植到不吃這種飲食的動物身上,結果發現這些動物也出現了相同的病理和相同類型的記憶缺損。
    所以這個過程,即腸道與大腦的相互作用似乎也在以我不理解的方式發揮作用,而我認為他們仍在探索。不過,這確實顯示了神經免疫之間的緊密聯繫,而我們現在在污染方面也看到了這一點。
    空氣污染是一個重要因素,因此即使人們不相信全球變暖,在煙霧彌漫的地方也沒有什麼好處。這確實可能是原因之一,而這也是《柳葉刀》報告中提到的阿茲海默症的一個風險因素。我有一位同事,Pam Lyne,她在加州大學戴維斯分校研究這個問題,顯示例如她實際上是從加爾德科特隧道(連接奧克蘭和瓦爾納特克里克)提取真實的污染物,發現暴露於這些污染物的老鼠有海馬體損傷。因此,有許多這些環境因素可以觸發炎症反應。 我們談到了血糖,血糖似乎也與這些問題相關。糖尿病在許多方面都很糟糕,與我們之前談到的白質高信號有關聯。因此這是壞事,我們在這方面也做過一些研究。但是它還影響著——如果你得了嚴重的糖尿病酮症酸中毒,你實際上可能會直接受到海馬體損害。它還會顯著增加阿茲海默症的風險。我們現在正在面對糖尿病的流行。這大概解釋了,至少在我看來,為什麼這些生活方式因素,比如改善睡眠、心血管及抗阻訓練運動(當然還有心血管運動)、多吃葉菜類食物等,我們知道這些事情在某種程度上都能減少炎症。我的意思是一個讓大腦和身體發炎的最佳方式之一就是睡眠不足和攝取大量高度加工的食品。到目前為止,有沒有任何即使是半滿意的處方藥或其他化合物可以在阿茲海默症癡呆開始後減緩其進展?現在有一些藥物,我想它們是針對淀粉樣蛋白,正在產生一些適度的效果以拖延疾病的進程。你知道,阿茲海默症的問題在於,一旦你失去神經元,你就再也無法恢復它們。對吧?而且,是的,有神經再生,你可以四處走動,但那並不多。這不多。如果你依賴這個,那你就失去主導地位了。那麼,回到運動的事情上,這是神經保護的。因此,我的意思是,假設有一種藥物,對吧?每個人都想要藥物。如果我告訴你,我給你這種藥物,你60歲,並且會有一些可怕的副作用。你會出現腹瀉、噁心,所有這些症狀,但它可以將你患阿茲海默症的風險降低40%。很多人會有動力去服用它。現在我告訴你,好吧,這裡有一個生活方式的干預,它將涉及所謂的seromendant的下狀態,不必——我們其實可以進入記憶再激活期間的下狀態,但涉及睡眠、飲食、運動、社交刺激,對吧?這些事情,順便說一下,互相加強。好的睡眠使運動變得更容易,額外的運動使睡眠更好。所有這些都改善情緒,對吧?所以這些將改善你的心理功能、情緒,並且相對較快減少至少40%的風險,如果不是更多。如果你去——我可以把這篇《柳葉刀》的文章發給你,但它就像是可以減少完全可預防或完全在我們控制範圍內的生活方式相關問題的風險的變異比例是巨大的。這與遺傳因素一樣大,甚至更大。我認為人們真的需要聽到並內化這一點,因為我覺得每個人都在等著這種不太可能到來的神奇藥物。我的意思是,今天我們對帕金森病有一些還不錯的治療方法,旨在抵消多巴胺能神經元的損失,但是他們甚至可以將多巴胺能神經元基本上移植到黑質,但這些事情,比如多巴藥等等,並沒有證明能治癒帕金森病。不被打到頭是有幫助的。哦,是的。創傷性腦損傷是另一個大風險因素。所以有很多事情是不該做的。我很感激今天你分享了許多有益的方法,無論是在抵消與年齡相關的認知衰退到阿茲海默症的背景下,還是在如何增強專注力和記憶力方面。我想確保我們觸及一些與記憶相關的主題,這些主題有點偏離我們現在的軌道,但在談論記憶時經常出現。一個非常有趣的主題是「幻覺似曾相識」(deja vu)。我們對於「幻覺似曾相識」有任何理解嗎?這只是對某些相似的事物的回憶,自發性地被觸發嗎?「幻覺似曾相識」究竟是什麼?好吧,這尚未完全理解,但我給你我最好的猜測,這是基於科學的,而不僅僅是我的完全狂野的推測。基本上,讓你了解「幻覺似曾相識」的早期發現之一是,Hulings Jackson,這位傑出的神經學家,在行為神經學上進行了開創性研究,他觀察到許多癲癇患者在癲癇發作前會有這種預兆,一種精神感受,在發作前會產生強烈的「幻覺似曾相識」。這並不是每個人都會發生,但有一部分人會出現。而這與顳葉癲癇相關。而你知道海馬體是在顳葉內。但還有周圍的一些區域對記憶也非常重要,包括杏仁體,但事實上,周圍皮質在這方面是一個關鍵的角色。然後你有Wilder Penfield和其他開始為癲癇進行手術的人。他們說:“好吧,我想確保我不會切除健康的腦組織,對吧?你不想那樣。”所以Penfield並沒有對HM負責,這樣的手術是有點不負責任的。
    HM 現在已經去世,是神經科學歷史上著名的病人,甚至可以說是某個章節。他的雙側海馬體都被切除了,一邊一個,用來治療癲癇。這解決了癲癇問題,但他失去了所有記住過去事件的能力。是的。事實上,他有著極度的健忘症,對吧?而且,其實在記憶研究中,HM 的一個鮮為人知的事情是,他實際上失去了所謂的顳葉切除,醫生只是割掉了顳葉的前部。可能是燒灼過,我不記得具體的情況,我想他是燒灼過的,不過,無論如何,他進行了這個顳葉切除,而且他實際上保留了海馬體的後三分之一,但他雙側失去了周邊皮層。結果這導致了 NIH 的 Betsy Murray 和其他人,最終變成了一個重要的議題。因此,我認為他變得如此健忘的原因之一是因為這是雙側的。所以如果你想想大腦,一側的大腦可能導致癲癇發作,而另一側像是備用輪胎,健康的那一側有時可以彌補一些功能。但如果你切除了兩側,那麼情況就會變得非常糟糕。所以 Scoville 確實這樣做了,他實際上是為那些有癲癇的人做手術,從這個意義上來說這是一個合法的手術,但他也為那些有精神病、緊張症、抑鬱症的人進行了手術。我是說,那時候他們就做各種瘋狂的事情。但是 Penfield 是這樣的,不,我想確保只切除必要的組織。所以你該怎麼做呢?你刺激大腦的不同部位,你要看看,除了癲癇發作之外,還會產生其他效果嗎?如果有,那麼這個區域就不應該去掉。因此,他會進入前顳葉進行刺激,人們有時會有強烈的真實記憶,但有時會有強烈的似曾相識感,覺得我過去曾經經歷過現在發生的整個事情,雖然你知道這不是事實,對吧?那這到底是什麼呢?嗯,我的實驗室在這方面參與很深,安迪和林納斯在 UC 大學戴維斯對很多相關研究非常關鍵,發現周邊皮層,正如我所說的,這個區域與海馬體密切相關,似乎對我們的熟悉感有著非常重要的作用。所以,你知道,我在書中舉了一個例子,如果我問你,之前吃過山竹嗎?作為一個懂事的人,你有吃過山竹嗎?我不知道那是什麼。好吧。你能多快就說不,你能想到我從未吃過山竹?不到一秒鐘。好吧。所以你不需要搜尋整個記憶來考慮自己是否吃過山竹,你知道,因為這對你來說是如此陌生,對吧?所以那些非常熟悉的東西,比如,知道嗎?也許我會問你之前吃過香蕉嗎,或吃過葡萄嗎,你可以回答是,因為,部分來說,你甚至不需要記得任何實例。這只是感覺對。你知道,這些對你都是非常熟悉的東西。你曾經見過葡萄嗎?是的,當然見過,對吧?蘋果,對人們而言是非常熟悉的。因此,我們擁有那種普遍的流暢性,而你可以想像,比如你走進超市,看到某個人,你心中會想,我知道我曾見過這個人,我在哪裡見過他?然後你離開,最終想到了,哦,那是我在某個會議上遇見的人,但你並沒有預料到他出現在這個情境中,沒有激活任何特定的事件記憶。但是他們的特徵中有某種讓你感到非常流暢和自然的東西,激發了那種熟悉感,似乎這一切都是由周邊皮層處理的,對周邊皮層受損的人來說,他們似乎無法區分山竹和香蕉。這一切對他們來說都是陌生的。他們可能記得吃過香蕉,但他們不一定有那種熟悉感,而布朗大學的麗貝卡·伯威爾進行了一個非常酷的實驗,這個實驗幾乎不起眼。你知道,在科學上總有一些不被讚揚的英雄實驗?這正是其中之一,她在老鼠身上以一種叫做貝塔頻率的頻率刺激了周邊皮層,這是一種相對較低頻率的振盪,並基本上在動物面前放置了兩個物體。一般來說,如果有新物體,動物會花更多時間去探索它,對吧?根據她施加刺激的時機,她可以使動物認為一個熟悉的物體是新穎的。她以不同的頻率進行刺激,我想是伽馬頻率,結果動物現在認為,實際上她認為,動物覺得熟悉的東西是新穎的。用貝塔頻率刺激則讓動物認為新物體是熟悉的。因此,實際上可以使用這種刺激來改變動物與這一物體的互動,並推測上是以記憶為驅動的方式進行的,對吧?所以對於那些在生活的不同領域尋找新奇的人,也許這就是解決方案。也許,是的。因此,安·克里里,為了總結這一切,她是科羅拉多州立大學的偉大研究者,發展了一個美妙的範式,她這麼做的時候問,這與似曾相識相關嗎?那麼,我們來看看。
    她所做的是使用虛擬實境。在虛擬實境中,你可以創造這些環境,並將物體放置在特定的位置。於是她創造了這些虛擬環境,其中有特定的物體放在特定的位置,假設其中一個環境是一個博物館。這樣,一個人可以被動地通過它來觀看電影,或是在這些空間中主動導航。接著,她會讓他們走過,假設是一個遊戲機廳。但對於受試者來說,房間中的物體的位置與博物館中的物體完全相同。但這是個遊戲機廳,所以看起來不同,然而房間的形狀、空間布局,所有東西都是相同的。它有著不同的外觀,可以這麼說,適合錄像機使用。
    因此,人們在這些地方,即看起來與他們曾經到過的地方非常相似的虛擬環境中,更有可能,甚至非常有可能,產生一種既視感。然而,它們卻在某些關鍵方面存在不匹配。這就像擁有足夠的元素來觸發強烈的熟悉感,但這種不匹配卻抑制了回憶。因此,這似乎是你為什麼會感到這種詭異的回憶感的關鍵部分,因為你獲得了強烈的熟悉感。順便說一句,我看過這些電影,但我無法理解博物館與遊戲機廳是相同的。它在認知上感覺截然不同,但我可以想像如果我真的沉浸其中,會有那種熟悉感。因此,你真正是在將這些事物對立起來。
    所以,既視感的發生很可能是一種詭異的現象,觸發了一些記憶提取或強烈的流暢感,但隨後出現的不匹配抑制了它,阻止了上下文的浮現。我想談談記憶與心理健康之間的關係,原因如下。我深受震撼的是,例如卡爾·迪切羅斯(Carl Diceroth)的實驗,他實際上是這個播客的第一位嘉賓,優秀的神經工程師和精神科醫生,他描述的實驗中,他正在與一位抑鬱症患者交談。這位患者擁有一個迷走神經刺激器。他們可以提高迷走神經的刺激,而基本上,敘述從這位患者──我相信這次是位女性──談到自殺性抑鬱的情況開始。她無法預見任何令她感興趣或興奮的事情,而提高迷走神經的刺激量,事實上,這並不只是讓人冷靜下來。迷走神經刺激會創造大量的警覺性。因此,這是一個廣泛的誤解,認為迷走神經刺激全是關於冷靜。
    無論如何,隨著迷走神經的刺激增加,她的敘述在實時中真的發生了變化,變成了「是的,我可以想像自己出去申請工作。我對未來感到有點興奮」等等,所以徹底轉變了她的 outlook,但在某些情況下,也改變了對過去事件的記憶。我認為我們對過去事件的表述是非常有趣的。我要建立的概念橋樑是有兩篇讓我著迷的論文。一篇來自比薩的隆巴多·莫費伊(Lombardo Mofei)實驗室,這篇論文有一個探討啮齒類動物學會無助感的範式,這是一種抑鬱的模型,描述了一隻啮齒動物為了自己的生命會願意在水中游多長時間才會放棄。然後它們會最終學會無助感。這些,確實不是善意的實驗。但是在某個時刻,它們放棄了,然後基本上明白了自己無助了。當然,在它們死之前會救救這隻動物。但這些動物,基本上,像是選擇性血清素再攝取抑制劑(SSRI),像是百憂解(Prozac),能夠恢復某種希望的感覺,這意味著它們在學會無助後會游得更久。這算是抑鬱的恢復嗎?我們不知道。但在人類中,當SSRI有效時,你會看到一些類似的現象,然而它們並不總是有效。你在某些迷幻菇的試驗中也能看到這一點,那些接受迷幻菇療法的人,「哦,是的,我們得談談這個」,是的,在正確的上下文中。結果,突然間,人們對同一事件有了完全不同的情感版本。就像,嗯,一堆可怕的事情發生過,或在MDMA的創傷後壓力症(PTSD)試驗中,現在是個有爭議的話題,FDA尚未批准。但相當多的患者描述說,「是的,確實發生了一系列非常可怕的事情。但我接受它,並且我在吸取教訓,我繼續前進,甚至或許還有原諒,等等。」
    所以對我來說,這是一種由神經調節劑的劇變所引起的記憶轉變。SSRI當然會增加血清素,迷幻菇會增加血清素。而對我來說有趣的是,MDMA雖然增加多巴胺,但最顯著的是會增加血清素,這是在血清素量上可高達7倍或更多。現在,我並不是在建議任何人使用這些藥物。你可能會因為用量過多而摧毀血清素系統,這是那個「太多」的問題。不過,對此的研究非常有趣,因為聲稱MDMA會導致這種情況的研究實際上在科學界被撤回,結果發現他們不小心使用了甲基安非他命。哦,天哪。請記住,MDMA是美克林二氧基甲基安非他命,因此我並不建議任何人使用這些藥物。我只是把這當作一個概念模板。是的,我的意思是,這是我們談論的濫用問題。這並不像是……是的,對,是的,是的。在臨床試驗中,這已經明顯顯示出,對於SSRI以及迷幻菇,這些仍然是新興的臨床試驗,與MDMA結合時,在相當多的個體中,人們現在能夠對相同的記憶有不同的感受。對同一記憶有不同的感受,因此也對未來的可能性有不同的感受。
    對我來說,這真是令人難以置信,這表明抑鬱症的許多原因,對未來缺乏積極的期待等,都是基於對過去失敗或傷害的記憶。
    對,基本上是反思。
    對。
    那麼,血清素系統與記憶之間的關係是什麼?或者更廣泛地說,這些神經調節系統或迷走神經系統與我們曾經認為可怕的事物如何變得可管理之間的關係是什麼?因此,我們願意再次投入生活。這是什麼?
    是的。
    再次強調,血清素就像是一種神經調節劑。它增強可塑性。我的意思是,如果你有一個瞬時學習事件,你會得到活躍於該事件期間的神經元之間的連結變化,現在在行為時間尺度、可塑性等方面正有一些非常有趣的研究進行中。因此,不僅僅是細胞之間的聯結,實際上更有趣的是,或者說「共同發火的細胞會一起連結」。事實上這更有趣。
    但這些變化往往是短暫的。
    而人們,如艾瑞克·坎德爾(Eric Kandel)等,特別研究血清素並強調這一點,但基本上許多神經調節劑,如果對這些神經元進行少量的血清素或其他神經調節劑的「沐浴」,你可以穩定那種可塑性。這使得這些神經元之間的受體密度增加,讓它們能更有效地溝通。
    現在,你也可以在長期抑制(LTD)中看到減弱,我們就不深入討論那個。但血清素確實促進可塑性,對吧?
    因此,我在書中提到的一件事是,記憶具有可塑性。正如我所說,提取記憶可以讓我們以某種方式改變記憶。當你深入到細節中時,它變得有趣且複雜。但簡單來說,你可以改變它。我們在回憶時只得到發生事情的小部分。但有那種情境的感覺,有那種情感反應,我們的心跳加速之類的。這就是為什麼人們經常說,情感記憶儲存在身體中。實際上,這只是記憶的一部分。可說是檢索提示,而它也可能是提取經驗的一部分。但你會有這些情感記憶中的所有因素在發揮作用。然後你會創造出一個故事,一個你用來理解它的敘述。而這也會影響所有這些生理系統,對吧?
    因此,每當我在書中談到組織治療如何作為記憶更新社交互動的一個強大例子時,就像人們可以改變敘述。他們說,嗯,我向你提供了這個關於我很吵的敘述。你告訴我,嗯,我記得和你一起玩時你當時也很吵,但現在你不吵了。所以現在我可以更新這些記憶,也許。
    更為寬廣。
    是的,正是如此。我可以重新框定它,對吧?這些框定效應是巨大的。因此,理論上,人們可以將這些創傷經歷過並且許多人確實如此,並說,這使我成為了我現在的樣子,儘管這是一件可怕的事情。我因此變得更強,或者我是倖存者,或者,你知道,我在那個時候無法改變任何事情,這不是我的錯。或者你可以有這些羞愧的敘述,等等,還有內疚、憤怒,等等。
    所以我並不評價任何人對創傷的反應,但我所說的是這是情感反應的一部分。它是人們構建的記憶的一部分。問題是,創傷記憶一旦牢牢地存在,就很難改變,因為在那一事件中有太多由神經調節劑驅動的可塑性。
    透視症(PTSD),我們可以談論這個,這是另一回事,但暫且不討論創傷記憶。因為它非常強烈,而杏仁體的反應在很多情況下驅動了興奮的生理,讓你感受到這種迫切性,對吧,並影響睡眠和噩夢,所有這些,無論如何,暫時避開PTSD,因為那是另一回事。但因為這種強度,這些記憶非常抗拒,而通常每次你提取它們,我們都在重新創傷。
    因此,在認知療法的意義上重新框定是非常困難的,因為他們感受到這一點,他們的大腦告訴他們「我受到了威脅」,或者「我因為他們強化了這個敘述而感到羞恥」,你可以通過邏輯進行工作,但有時候你需要創造一些大的預測誤差來產生一些以誤差為驅動的學習,這是我們可以討論的,或者你需要某種幫助。
    所以如果你在驅動神經調節系統,理論上可能會給你更寬的可塑性窗口,事實上,我們正在嘗試用百憂解(Prozac)治療我的狗,而我看到的一件事是,她非常焦慮,以至於她甚至不運動,儘管她本是一隻非常活躍的狗,如果她在散步時聽到垃圾車的聲音,她會停下來。因此這是一個非常低的劑量,我不一定說要去給你的狗用藥,但我只是想說,我聽到的故事是,你會獲得這段可塑性期,在那段時間裡你可以重寫一些行為模式,使它們更適合訓練等等,所以這甚至不必是一種永久的東西,對吧?
    而我認為許多事情,比如你所提到的學習無助的研究,可能是幾年不使用其特效的短暫效應,但在SSRI方面效果不太明顯,但迷幻藥和迷幻劑已經顯示出更大的效果,對吧?而這些產生巨大的可塑性。
    我覺得有兩件事是非常有趣的。
    所以我鄰居,順便提一下,戴維斯,我要說的是,我有偏見,但這裡是世界上最頂尖的三個學習和記憶研究地點之一。
    原來隔壁的戴夫或大衛·奧爾森正在研究迷幻劑對可塑性的影響。
    他非常強調,有這些巨大的神經營養因子,比如BDNF,以及所有這些因素正在發揮作用,促進可塑性。對於那些服用過的人,他們所報告的是,之後有一段整合期,當你的大腦就像,你知道的,你能感覺到。
    你改變了。
    你改變了,對。
    你改變了。如果整合是得當引導的,我想特別強調的一點不僅僅是出於公共安全的原因,雖然這也是,很多人對於「開啟可塑性」的概念非常感興趣。
    可塑性只是學習新應變機制的機會,對吧?
    服用迷幻劑是一種經歷,但絕對,新應變機制的學習是在整合階段發生的,也是在會議中發生的。
    這就是為什麼顯示出某些人有效性的臨床試驗是由治療師密集引導的,但僅僅有可塑性這一行為,可塑性是一種學習的機會。
    它不是實際的學習。
    沒錯。
    它打開了重塑的重大機會,但我認為第二部分非常有趣的是,這些藥物還有一種解離的元素。
    所以氯胺酮並不是迷幻劑,但我認為它有一些有趣的可塑性效果,並且它確實也產生了解離的元素。
    使用迷幻劑時,經常發生一種重大的視角轉變,而視角對於記憶非常重要,因為我們對於記憶情感影響的感知在很大程度上基於我們在回憶時所採用的視角。
    研究表明,你可以使用相同的編碼事件,這意味著我告訴你一個故事,讓我們就用一個非常簡單的事情,假設我告訴你一個故事,就是現在,從其他人的視角來看,你試著去記住它。
    你可以記住一些你在第一次經歷時並沒有經歷過的事情。
    改變你的視角可以實質上改變你記憶的內容。
    它也可以改變你所產生的敘事。
    所以現在假設你想起這個創傷性記憶,但你是從外部來看,並且感受到你的心跳加快,眼睛擴張,迷幻劑產生著瘋狂的效果,但你看到這一切,而你不是你自己。
    有一些更深的自我你正在感受,不論這是真的還是假。
    好吧,你在這裡有一種能動感。
    一些迷幻劑,我從未嘗試過這種,但有關於Ibogaine和Iboga的有趣研究,據我理解,普遍經歷是長達22小時。
    這實際上是一種心血管風險。
    有一些事情需要加以抵消,所以大家別急著去試,但我據說人們會在閉上眼睛後,得到自己生活中特定事件的高清電影,這些事件真的發生過,所以並不是在眼睛睜開的情況下出現幻覺。
    有趣吧。
    然後他們在這些電影中擁有能動性,一旦他們實現了想要的改變,事情就像一個立方體旋轉,對於記憶研究者來說,這或許是非常有趣的,然後他們又會得到一個過去的事件,在那個事件中他們也有能動性。
    不可思議。
    我說過,我們不知道的事情太多了,我會說一些有關迷幻劑的東西被過度宣傳,而現在這個領域中某些科學的質量相當糟糕。
    撤回的論文數量正在增加。
    對。
    我確實認為,他們在FDA中的一些擔憂,我有意見,但我要說的是,你擁有一種顯著增加可塑性的藥物,但它顯著改變了你在提起記憶時所擁有的心理背景,因此你有真正更新記憶的機會。
    現在,在動物文獻中有一種現象稱為再鞏固,基本上提取記憶的行為會使其需要某些神經調節劑來真正促進記憶的重新封存,如果你打斷它,你可以抹去那些記憶,理論上,如果你能做到這一點,你也可以相當顯著地改變記憶。
    如果我能生動地訪問某些神經群體,這些神經群體的作用是,通常它會給我這種生理反應,導致一連串的思維,而這與這種物理和心理背景相關聯,我可以顯著地訪問這些神經元,但顯著地改變背景,顯著地改變敘事。
    我創造了巨大的變化的機會,雖然我不知道這是否真的,但我確實覺得這是有道理的。
    既然這麼說,如果你和我分享我們童年時期的創傷性元素,我相信我們可以這樣談好幾個小時,對吧?
    僅僅這一點本身也會在我們的記憶中產生一些變化。
    這是非常強大的,我在診所中看到了這一點,我在和越戰老兵做團體治療的時候,我就想,我是一個完全的騙子。
    我那時,27歲,28歲,卻和這些五十多歲的越戰老兵在一起,他們真的經歷過某些事情,而他們現在生活在芝加哥的戰鬥區。
    我意識到的是,大家都在講自己的故事,但他們聽到的卻是他們自己的故事的反映,對我來說,還有來自小組其他成員、他們可以相關的故事,這些故事與他們的敘事有所不同,然後突然發生的事情是,記憶不再是他們的。
    這是一個由這些人共享的集體記憶,因為這個記憶現在也融入了他們反應的元素。
    它讓人們在新的情境中記住它,我們可以簡化地說,有多少次你經歷了糟糕的體驗,卻成為了一個很棒的故事。我基本上認為,如果沒有從中得到一個精彩的故事,生活中經歷糟糕的事情就沒有意義,對吧?所以在書中我談到了一次我在划槳時的瀕死體驗,這一切都很愚蠢。我可以給你發一些照片,你會想,「哦,我的天,他在想什麼?」我在戶外冒險中犯過愚蠢的錯誤,事後我會認為去那個地方潛水是個非常愚蠢的決定,更不用說我們在那裡所做的事情了。我是說,一些我們在兒時做的愚蠢舉動,比如跳橋,沒有測試水深,我是說,這些都是愚蠢愚蠢的事情,我不建議任何人重複。但是你說得對,倖存下來的故事,你會一直帶著。對,完全正確。問題是其他的故事,我們可以談論一些人被癱瘓、死亡等等的故事,那些故事也是存在的。對,對。那麼,我是說,明確來說,我在那個體驗中感到非常可怕,那是我經歷過的最令人生畏的事情之一。但後來,我和計算神經科學的朋友蘭迪·奧萊利一起做了這件愚蠢的事情。我們會一起講述故事,並且對學生和朋友們講,這變得非常有趣。每次我們講的時候,故事都變得越來越有趣,然後你開始潤飾一些細節等等。所以這種視角的轉變是通過分享和看到人們笑來實現的,看到人們像是「你在想什麼?你是如此聰明的人,卻做了這種事」,這成為了敘述的一部分。而且要記住,有些人也是這樣,他們會說,「我經歷了非常創傷的經歷,但我從中學到了東西。我有一段可怕的情感虐待關係,但我從中學到了東西」,對吧?我並不想貶低任何沒有那種事情的人,並且他們只是受了創傷,並將其帶在身邊。但我想說的是,所謂的記憶,我認為在神經科學領域,現在有一個熱議的話題叫做程式碼(engrams),這就像是一堆神經元就是記憶。但每次我們有一個記憶時,我們都是在畫一幅新畫,創造一個新的小說。好吧,我認為這就是人們必須非常注意的地方,不要以牛仔式的方式處理創傷後壓力症候群(PTSD)的治療,以至於讓敘述變得更糟。因為人們,這個播客的前幾位嘉賓有提到這個概念,描述這一點的時候稱之為故事抚摸(story fondling),人們會越來越深入地描述某些事情是多麼可怕,並且受到他人的強化,然後記憶就變得比實際事件更糟,或者僅僅是在他們的身體和心靈中變得更糟,然後他們必須繼續承受這一切。所以它可以有兩種發展方向,這真的是關鍵,它就是要與真正受過訓練的專業人士一起進行。對。對。這一切都關乎於,因為你可以重新創傷自己,這也是為什麼反思在抑鬱中如此糟糕,因為你回憶起一個負面的記憶,這使你情緒低落,因為你回想起上下文,然後這使得更容易回憶起更多負面的記憶。然後每次你回憶它們時,它們就獲得了更多的力量,因為它們與這些負面情緒相關聯。所以回憶確實是一把雙刃劍。哦,是的。我是說,看看,比如說,由於懷舊或懷舊的某些東西,原來懷舊這個詞,我要歸功於費利佩·德·布雷格(Felipe de Bregard),他是一位哲學家、神經科學家,他告訴我,懷舊曾經是由一位瑞士醫生所創造的疾病術語。它用來談論士兵經歷的一種創傷後經歷,他們對家鄉的懷念使他們在當時所處的地方感到痛苦。它被稱為舊傷的痛楚。對。對。對,完全正確。我沒有對別人說過。對,對。所以研究顯示,它可以對心理健康產生非常積極的影響,對吧?它可以對心理健康產生正面影響。如果你將其作為一個方式來說,「嘿,這只是一件發生的好事情,我對此心存感激。」但如果你像是,「我的生活以前是多麼美好,但現在卻如此糟糕」,那就可能變得有毒。即便是積極的懷舊,如果你帶著錯誤的歸因進入其中,它也可能變得消極、有毒,並且能夠污染你的現在,對吧?我是說,過去有好有壞,就像現在也有好有壞。而且關鍵在於,你為這其中構建了什麼樣的敘事,這在記憶的動態、可塑性以及不斷變形的本質中扮演著重要角色。不可思議。我想確保我們討論一些乍一看與這所有東西非常不同的事情,但它確實與我們到目前為止的對話密切相關,那就是你對搖滾樂的熱愛以及你的參與。你有一支樂隊,是嗎?帕夫洛夫的狗(Pavlov’s Dogs)。對的,實際上,我現在有幾支樂隊,謝謝你,請。好的。其他樂隊叫什麼?好吧,帕夫洛夫的狗,我想說的是,與一群神經科學家和心理學家的樂隊,神經科學家們實際上大多數是在一個記憶會議上認識的,所以我們會在會議上聚在一起,然後租一個俱樂部,基本上演奏布拉德所稱的「瘦領帶音樂」。這就像…是原創音樂還是翻唱?翻唱。那是翻唱樂隊。翻唱,好的。所以我們會演奏像拉蒙斯(Ramones)、冲撞乐队(The Clash)和四人帮(Gang of Four)這樣的樂隊。太棒了。
    這是一大堆,您知道,我們加入了Blondie…
    她仍在巡演中。
    是的,她真是太了不起了,不是嗎?
    是的,我有一位朋友曾與她一起巡演。
    是的,有一個叫Surfboard的樂隊正在與Blondie一起巡演。
    哦,所以我知道他們了。
    是的。
    哦,那是你的朋友。
    是的,Danny來自Surfboard。
    是的,這是一支偉大的樂隊,而她和Blondie一起巡演。
    Blondie真是太驚人了。
    她仍然像Surfboard和Danny一樣活力四射。
    你演奏什麼樂器?
    我彈吉他,還做主唱。
    主唱?
    是的。
    或者,是的,稍微有點不情願,因為有時候是講話或走音,但也就是這樣。
    人們可以在網上找到任何Pavlov的狗的現場表演或錄音的連結嗎?
    我想我們在YouTube上有一些錄音,如果你查看我們的Facebook頁面,也許在Instagram上,我們有現場錄音。
    好的。
    你有一場即將到來的演出。
    我們會放上連結,因為人們可能會在這場演出之後很長一段時間收聽這個。
    那場演出將在十月在芝加哥舉行。
    我想是七號。
    這個月?
    是星期一。
    我們會放上那個連結。
    是的。
    抱歉。
    但對於那些無法參加的人,因為我們大多數人不在芝加哥,包括我,不幸的是,我們會密切關注Pavlov的狗。
    我喜歡你們演奏音樂,而我只是出於時間的考量,有一個問題想問關於你對搖滾樂和演奏音樂的熱愛。
    當你現場演奏搖滾樂時,你還有想其他的事情嗎?
    那是我表現不佳的時候。
    其實你知道,我想出的一招,因為就像,和翻唱樂隊,我們練習得非常密集。
    這是最糟糕的。
    這不是空間學習。
    就像我們去過一遍歌曲,並不斷添加和刪除歌曲,但我們會在三天左右進行約八小時的練習。
    因此,對我來說,這是一個持續的記憶挑戰,因為我的大腦不想演奏翻唱曲目。
    它想要演奏我寫的歌曲。
    所以總是有這種情況。
    然後我會緊張。
    我真的很緊張。
    這影響了我的動作。
    然後我看到朋友,這讓我很困擾,因為我開始想,他們在想什麼?
    因此在我最近一次與Pavlov的狗的演出中,我戴著太陽眼鏡,這真是太棒了。
    因為這樣我就不會感應到他們,我只是回到我們剛才討論的事情——有關相機之類的。
    我感受到它。
    我在思考,我當時不在,處於流動狀態,感受到並做到了,而不是在思考它。
    而有一整套有趣的文獻關於在壓力下的窒息,這實際上與這個想法有關,即您知道,有時太多的認知控制實際上在壓力下是非常糟糕的。
    如果您對某事相當熟悉,您會更好,如果您只是進入一種自動狀態。
    我喜歡這點。
    當我進行現場表演時,我喜歡把房子的燈光調得相對昏暗。
    一開始我不想看到任何人。
    然後隨著他們變得更舒適,我樂意讓房子的燈光亮起來。
    哦,你演奏什麼?
    我不知道你會演奏。
    哦,我不會演奏任何東西。
    我進行現場活動,談論科學,講述關於科學和科學家的故事。
    好的。
    有幾件事在我腦海中非常鮮明,如果我現在不提到它們我會感到遺憾。
    首先,毫無疑問,我們需要讓你回來進一步討論記憶和學習。
    在這次對話中,我們沒有機會涵蓋的東西實在太多了,但我們在未來的對話中一定會涵蓋。
    我們將提到戴維斯的火雞。
    不,火雞。
    不,我們沒有。
    其次,我想感謝你寫下你的書,《我們為何記住》,因為這是對現代記憶理解的精彩探索。
    仍然有一些謎題尚未解開,但這是一個發展了很多的領域,而你以非常愉悅的方式捕捉了這些年來的很多令人難以置信的發現。
    所以這是一本令人愉快的讀物。
    然後我也想感謝你今天來到這裡,與我們分享你對記憶的理解,還有你分享的有關ADHD的經歷和你使用的一些工具,以及一些挑戰。
    我認為太多人聽到這些科學家或醫生或某個主題的權威時,沒有聽到他們面臨的挑戰。
    我向你保證,很多很多人會感謝你自己在注意力方面面臨的某些問題,但你克服了這些困難,讓自己成為一位能夠正常生活的父母和家庭男人、教授、作家,現在還是公共教育者,還有狗的主人,第二次機會。
    所以,為此,還有很多其他原因,你教育了我們,並給了我們很多實用工具。
    作為同樣的朋克搖滾者和老朋友,看到你也很不錯,甚至我還讓你叫我Andy。
    所以謝謝你。
    謝謝你今天來到這裡,請再次回來,Charne。
    哦,我會很樂意的。
    謝謝你,Andrew。
    很高興來到這裡。
    感謝您今天和我一起討論記憶和ADHD,與Dr. Charne Ranganath的談話。
    要了解他的工作以及找到他的書和社交媒體賬號的連結,請查看節目說明中的連結。
    如果您從這個播客中學到東西或喜歡它,請訂閱我們的YouTube頻道。
    這是一個零成本支持我們的好方法。
    此外,請在Spotify和Apple上訂閱播客,在Spotify和Apple上,您還可以給我們留下最多五顆星的評價。
    請查看在今天節目開頭和過程中提到的贊助商。
    這是支持這個播客的最佳方式。
    如果你有任何問題或對播客、來賓或主題的評論,希望我考慮在《Huberman Lab》播客中探討,請在YouTube的評論區留下信息。我會閱讀所有的評論。對於尚未聽說的朋友,我有一本新書即將發行。這是我第一本書,名為《人體的協議與操作手冊》。這是我花了五年以上時間創作的書,基於超過30年的研究和經驗。它涵蓋了從睡眠到運動,再到與專注和動機相關的壓力控制協議的所有內容。而且,我會提供這些協議所包含的科學佐證。這本書現在可以在protocolsbook.com進行預購。在那裡你可以找到各種賣家的鏈接,選擇你最喜歡的那一個。再次提醒,這本書的名稱是《人體的協議與操作手冊》。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab,因此包括Instagram、X(前身為Twitter)、Threads、Facebook和LinkedIn。在這些平台上,我討論科學及與科學相關的工具,其中一些內容與《Huberman Lab》播客相重疊,但很多內容與播客的內容是不同的。再次提醒,在所有社交媒體渠道上都是Huberman Lab。如果你尚未訂閱我們的神經網絡通訊,我們的神經網絡通訊是一份零成本的每月通訊,包括播客摘要以及以一到三頁PDF形式的協議。這些協議PDF涵蓋的主題包括神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善睡眠、故意冷暴露、故意熱暴露。我們有一個基礎健身協議,描述了一個模板例行程序,包括有氧訓練和抗阻訓練的組數和次數,所有內容都有科學支持,且完全沒有成本。要訂閱,請直接前往HubermanLab.com,點擊右上角的菜單選項,向下滾動至通訊,然後提供你的電子郵件。我需要強調的是,我們不會與任何人分享你的電子郵件。再次感謝你參加我與Dr. Charan Ranganath的討論,最後但同樣重要的是,感謝你對科學的興趣。
    [音樂播放]
    (輕快的音樂)

    In this episode, my guest is Dr. Charan Ranganath, Ph.D., professor of psychology and neuroscience at the University of California, Davis, and a world expert on the neuroscience of memory. We discuss how memory works, what causes diseases of dementia like Alzheimer’s, and science-based strategies to reduce age-related cognitive decline. We also cover the essential role of curiosity and the dopamine-curiosity link that can assist memory formation and neuroplasticity.

    We then discuss challenges with attention and focus, and how to overcome them, as well as how to manage task-switching and create home and work environments more conducive to cognitive health and longevity. Additionally, we explore the emotional aspect of memories, tools for overcoming rumination, and strategies for reframing past negative experiences.

    This episode will be of interest to anyone seeking to improve and maintain their cognitive health, focus, and memory across their lifespan, as well as for those struggling with ADHD.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    David Protein: https://davidprotein.com/huberman

    Levels: https://levels.link/huberman

    Waking Up: https://wakingup.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Charan Ranganath

    00:02:06 Sponsors: David, Levels & Waking Up

    00:06:48 Memory: Past, Present & Future; Sleep

    00:13:23 Self, Memory & Age, Neuroplasticity

    00:18:50 Tool: Curiosity & Dopamine

    00:26:55 Dopamine, Forward Movement

    00:33:09 Sponsor: AG1

    00:34:22 Dopamine, Learning; Curiosity & Appraisal

    00:40:31 Memory, Hippocampus

    00:43:34 Prefrontal Cortex & Memory, Aging

    00:50:07 Aging, Prefrontal Cortex & Memory; Depression, Rumination

    00:58:53 Sponsor: Function

    01:00:40 Tool: Lifestyle Factors, Minimizing Age-Related Cognitive Decline

    01:09:39 Exercise, Brain Function; ADHD

    01:17:26 Sense of Purpose, Tool: Values, Goals, Navigating ADHD

    01:23:31 Forgetting, Intention vs. Attention

    01:30:10 Tool: Smartphones, Task-Switching, Forgetfulness

    01:36:36 Tool: Pictures, Memories, Intention

    01:45:46 Deep Focus, Dopamine

    01:49:36 Hearing, Vision, Oral Hygiene, Inflammation, Brain Health, Alzheimer’s

    01:59:51 Déjà Vu

    02:09:00 Serotonin, Reframing Memories, Trauma

    02:19:05 Psychedelics, Neuroplasticity, Perspective, Group Therapy

    02:27:53 Rumination, Trauma, Nostalgia, Narrative

    02:30:30 Music, Pavlov’s Dogz Band

    02:36:27 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Victor Carrión: How to Heal From Post-Traumatic Stress Disorder (PTSD)

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Dr. Victor Kerion.
    0:00:22 Dr. Victor Kerion is a professor and the vice chair of psychiatry and behavioral sciences
    0:00:25 at Stanford University School of Medicine.
    0:00:29 He is one of the world’s foremost experts on post-traumatic stress disorder, in particular
    0:00:34 the treatment of post-traumatic stress disorder in children and adolescents, although his
    0:00:38 knowledge and today’s discussion certainly extends to adult PTSD as well.
    0:00:44 Dr. Kerion is also the director of the Stanford Early Life Stress and Resilience Program,
    0:00:50 and today’s discussion focuses on the psychological and the neurobiological underpinnings of PTSD
    0:00:53 and which treatments are most effective for PTSD.
    0:00:57 We focus heavily on a particular therapy called Q-centered therapy that was developed by Dr.
    0:01:02 Kerion and colleagues that has been shown to offset the triggering by words or events
    0:01:06 or memories that often are the precursors to PTSD episodes.
    0:01:10 And this has been shown to be effective in both children and adults.
    0:01:14 Today’s discussion explores the difference between anxiety, stress, and trauma.
    0:01:18 We talk about how those things, of course, are related, but how they can be separated
    0:01:23 out to better understand if indeed somebody has trauma and how to best approach the treatment
    0:01:24 of that trauma.
    0:01:29 As you’ll soon see, what makes Dr. Kerion’s work so unique is that it combines the psychological,
    0:01:33 the neurobiological, but also practical tools such as mindfulness.
    0:01:38 It relates mindfulness and cognitive behavioral therapy to the underlying biology and what’s
    0:01:43 known about the psychiatry and psychology of PTSD at its different stages, depending
    0:01:45 on the trauma, the age of the person, et cetera.
    0:01:50 Today Dr. Kerion clearly explains all of that so that by the end of today’s conversation,
    0:01:54 you’ll really understand what PTSD is and is not.
    0:01:56 And of course, the best ways to treat it.
    0:02:00 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:01 and research roles at Stanford.
    0:02:05 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost to consumer information
    0:02:09 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:12 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:14 Our first sponsor is AteSleep.
    0:02:18 AteSleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
    0:02:22 I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need for us to get adequate
    0:02:25 amounts of quality sleep each night.
    0:02:28 That’s truly the foundation of all mental health, physical health, and performance.
    0:02:31 And one of the best ways to ensure that you get a great night’s sleep is to control the
    0:02:33 temperature of your sleeping environment.
    0:02:37 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
    0:02:39 has to drop by about one to three degrees.
    0:02:43 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
    0:02:45 has to increase about one to three degrees.
    0:02:49 AteSleep makes it incredibly easy to control the temperature of your sleeping environment
    0:02:52 by allowing you to control the temperature of your mattress cover at the beginning,
    0:02:54 middle, and end of the night.
    0:02:58 And it turns out the ability to do so allows you to get the maximum amount of deep sleep,
    0:03:02 slow wave sleep, and rapid eye movement sleep at the different stages of the night.
    0:03:06 I’ve been sleeping on an AteSleep mattress cover for nearly four years now and it has
    0:03:09 completely transformed and improved the quality of my sleep.
    0:03:14 AteSleep has now launched their newest generation of the Pod Cover, the Pod 4 Ultra.
    0:03:18 The Pod 4 Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking
    0:03:22 technology, and even has snoring detection that will automatically lift your head a few
    0:03:25 degrees to improve your airflow and stop your snoring.
    0:03:30 If you’d like to try an AteSleep mattress cover, go to AteSleep.com/huberman to save
    0:03:33 up to $350 off their Pod 4 Ultra.
    0:03:38 AteSleep currently ships in the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
    0:03:41 Again, that’s AteSleep.com/huberman.
    0:03:45 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
    0:03:49 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
    0:03:50 online.
    0:03:52 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
    0:03:53 Initially, I didn’t have a choice.
    0:03:56 It was the condition of being allowed to stay in school.
    0:04:00 But pretty soon I realized that doing regular quality therapy is an extremely important
    0:04:01 component to overall health.
    0:04:05 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular physical
    0:04:09 exercise, including cardiovascular exercise and resistance training, which of course I
    0:04:11 also do every single week.
    0:04:14 There are essentially three components to excellent therapy.
    0:04:18 First of all, excellent therapy should provide good rapport with somebody that you can trust
    0:04:20 and talk to about all issues in your life.
    0:04:24 Second of all, it should provide support in the form of emotional support or directed
    0:04:26 guidance or both.
    0:04:30 And thirdly, expert therapy should provide useful insights, insights that can allow
    0:04:34 you to do better, not just in your emotional life and relationship life, but of course
    0:04:39 also your relationship to yourself, your professional life, and all of your career and life goals.
    0:04:42 With BetterHelp, they make it very easy to find an expert therapist with whom you can
    0:04:45 build all three of these effective components of therapy.
    0:04:50 If you’d like to try BetterHelp, you can go to betterhelp.com/huberman to get 10% off
    0:04:51 your first month.
    0:04:54 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
    0:04:58 Today’s episode is also brought to us by Waking Up.
    0:05:02 Waking Up is a meditation app that offers hundreds of guided meditation programs, mindfulness
    0:05:05 trainings, yoga-needra sessions, and more.
    0:05:09 I started practicing meditation when I was about 15 years old and it made a profound
    0:05:11 impact on my life.
    0:05:15 But by now, there are thousands of quality peer-reviewed studies that emphasize how useful
    0:05:20 mindfulness meditation can be for improving our focus, managing stress and anxiety, improving
    0:05:22 our mood, and much more.
    0:05:26 In recent years, I started using the Waking Up app for my meditations because I find it
    0:05:30 to be a terrific resource for allowing me to really be consistent with my meditation
    0:05:31 practice.
    0:05:35 Many people start a meditation practice and experience some benefits, but many people
    0:05:38 also have challenges keeping up with that practice.
    0:05:41 What I and so many other people love about the Waking Up app is that it has a lot of
    0:05:46 different meditations to choose from, and those meditations are of different durations.
    0:05:50 So it makes it very easy to keep up with your meditation practice, both from the perspective
    0:05:51 of novelty.
    0:05:54 You never get tired of those meditations, there’s always something new to explore and
    0:05:59 to learn about yourself and about the effectiveness of meditation, and you can always fit meditation
    0:06:04 into your schedule, even if you only have two or three minutes per day in which to meditate.
    0:06:09 If you’d like to try the Waking Up app, please go to wakingup.com/huberman, where you can
    0:06:11 access a free 30-day trial.
    0:06:16 Again, that’s wakingup.com/huberman to access a free 30-day trial.
    0:06:18 And now for my discussion with Dr. Victor Carrion.
    0:06:22 Dr. Victor Carrion, welcome.
    0:06:23 Thank you.
    0:06:24 Thank you so much for having me.
    0:06:30 I’d like to talk today about PTSD, post-traumatic stress disorder in particular in young people,
    0:06:32 but also in adults.
    0:06:38 But before we do that, can you educate us on the definition of stress and maybe distinguish
    0:06:45 between short-term stress and long-term stress, and then perhaps we can segue into PTSD?
    0:06:51 That’s a very good way of starting because in reality, my main interest was the role
    0:06:59 of stress and the role of stressors and how stressors really would activate the gene makeup
    0:07:04 and make us vulnerable to things that we might be vulnerable.
    0:07:12 But at the time when I was training, everything psychiatry as I feel was very diagnosis-based.
    0:07:19 So you needed an anchor, and hence I used PTSD to communicate what I was really referring
    0:07:20 to.
    0:07:28 But the reality is that the experience of stress, as we now know, is a spectrum from beneficial
    0:07:31 to not beneficial to traumatic.
    0:07:39 So it really, stress operates in our lives as an inverted U-shaped curve.
    0:07:43 The more stress we have, the better we perform, the better we do.
    0:07:47 If we don’t care about that exam that we’re going to have tomorrow, we’ll probably fail.
    0:07:50 So it’s good to be somewhat stressed, right?
    0:07:53 Vaccines are a stress in the system.
    0:08:02 So we’ll talk about this, I hope, but I’m very concerned also about the over-protection
    0:08:09 of kids to protect them from any type of stress because it is through this experience of early
    0:08:14 stress that of us develop our problem-solving abilities.
    0:08:18 And we become aware of our coping mechanisms.
    0:08:20 We become aware of our support system.
    0:08:22 How can I manage that stress?
    0:08:23 And we can.
    0:08:30 We can manage stress because in the same way that through the process of homeostasis,
    0:08:36 we process, we have a range of temperatures, right, in which we can live.
    0:08:38 The same thing with stress.
    0:08:43 We can actually cope up to a certain point.
    0:08:46 After a certain point, it’s not homeostasis anymore.
    0:08:50 And it turns into what we call allostasis.
    0:08:56 And it really starts having a physiological cost to the body.
    0:09:02 So in that inverted U-shaped curve, there’s that optimal point, or your health, your happiness,
    0:09:06 your performance, everything is better because of the stress you’ve been having.
    0:09:13 But after that optimal point, all of those outcomes, health, performance, start to decline.
    0:09:15 Happiness starts to decline.
    0:09:21 And it is in that second part of the curve where we find traumatic stress.
    0:09:27 Traumatic stress being a type of stress that is not only something you have to cope with,
    0:09:35 but it actually puts your physical integrity, in jeopardy, is a threat.
    0:09:38 And you have to manage that.
    0:09:42 And when you experience traumatic stress, many outcomes are possible.
    0:09:47 One is that you’re resilient, and we’ll talk a little bit about that as well, I hope.
    0:09:54 But another one is that you may develop symptoms of post-traumatic stress disorder.
    0:09:58 And the reason that I didn’t anchor on the diagnosis right away from the outset, and I
    0:10:10 was interested in studying stressors, is because many kids, we were seeing many kids that had
    0:10:18 symptoms of PTSD without having the diagnosis that were demonstrating functional impairment.
    0:10:23 So they were not doing well in school, they were not doing well with their relationships,
    0:10:26 they were experiencing distress, right?
    0:10:31 So their function was affected, yet they didn’t have the diagnosis.
    0:10:38 So the diagnosis is good and that is there, and it is a behavioral definition that we
    0:10:43 can anchor in, but there’s more nuance to that.
    0:10:46 So then that shows the whole spectrum.
    0:10:52 And of course, we can come out of PTSD, and we can go back to that optimal point.
    0:11:00 So we don’t want to get rid of stress, but we just want to return to that optimal point.
    0:11:07 And treatment is available, and people can recover from PTSD, and especially kids can
    0:11:09 recover from PTSD.
    0:11:14 But there’s one thing that really gets in the way, and that’s something that in my
    0:11:21 team we call, we have a phrase that we say PTSD feeds on avoidance.
    0:11:26 If we pretend that something didn’t happen, if we pretend that it will go away, if we
    0:11:32 pretend that treatment is not necessary, then that’s when it gets complicated.
    0:11:38 When it gets complicated with substance abuse, it gets complicated with self-injurious behaviors,
    0:11:41 and then at that point, it becomes harder to treat.
    0:11:47 Is it also possible that PTSD gets worse if we tend to look at it over and over again,
    0:11:52 ruminate on it in the absence of any structured clinical support?
    0:12:00 Meaning if people perseverate on their traumas, can the negative impact of those traumas actually
    0:12:03 root deeper into us?
    0:12:09 It’s interesting that you use the word perseverate, because one of the characteristics of trauma
    0:12:14 when it affects children is that it robs them from play.
    0:12:23 Play is something that’s essential in development, is how we grow socially, emotionally, physically.
    0:12:30 But when play becomes traumatic play, it becomes non-joyful, but it becomes perseverant and
    0:12:31 repetitive.
    0:12:37 This is the attempt of the individual to try to make sense of what happened.
    0:12:47 And the reason why it’s not good to be alone with it and kind of perseverate on it by oneself
    0:12:51 is that we’re probably not looking at the right insult.
    0:12:59 So in our experience, usually PTSD doesn’t result from that one traumatic event.
    0:13:06 We all carry a backpack, and we can all carry all the stressors that have come our way,
    0:13:08 like we were saying before.
    0:13:14 But if you’re five, six, seven years old, and that backpack gets really heavy, you can
    0:13:17 fall backwards.
    0:13:22 And when you fall backwards, that’s because you don’t have the tools really to carry that.
    0:13:30 But what I’m saying is that it is the accumulation of stressors, some of which may be traumatic,
    0:13:33 that cause the symptoms of PTSD.
    0:13:41 So for example, some of us went to Haiti after an earthquake, and I was starting my program
    0:13:42 at that time.
    0:13:46 I was very young, all ready to talk about earthquakes and know everything about earthquakes.
    0:13:48 It was the last thing they wanted to talk about.
    0:13:54 They saw the earthquake as an opportunity to talk about the violence they had been experiencing,
    0:13:56 the poverty, the lack of education.
    0:14:02 So they were talking to me about everything they were carrying that led some of them to
    0:14:04 develop symptoms of PTSD.
    0:14:05 I see.
    0:14:12 As you describe these other aspects of one’s life that can have negative impact, poverty,
    0:14:14 violence, et cetera.
    0:14:22 I get the impression that PTSD can be caused by a single event or trauma, but that there’s
    0:14:25 a cumulative aspect to it.
    0:14:31 So is it the case that in children, because their brain is far more plastic, we know this.
    0:14:35 I mean, brain circuits are modified even by passive experience in childhood, whereas in
    0:14:39 adulthood it requires focused attention in order to learn, unless it’s a negative event,
    0:14:42 for better or worse.
    0:14:50 That in kids, it takes far fewer or less intense negative experiences in order to create PTSD
    0:14:53 because the brain is so plastic.
    0:14:58 Or is there a similarity between youth and adult PTSD?
    0:15:03 Epidemiological studies confirm your assertion.
    0:15:10 And we think, one line that I really don’t like is children are resilient because children
    0:15:11 are really not.
    0:15:13 They are more vulnerable.
    0:15:17 They have the opportunity to become resilient if we help them and we tell them what tools
    0:15:24 to use and how to develop and all of that, but they are more vulnerable to PTSD.
    0:15:27 And part of it might be that neuroplasticity.
    0:15:30 And this is why we care for them.
    0:15:35 This is why we protect them and give them safety because they are vulnerable.
    0:15:42 By the same token, that neuroplasticity can work both ways because if PTSD is teaching
    0:15:50 us that the environment can have an impact on biology, that’s the only lesson.
    0:15:52 Environment can have an impact on biology.
    0:15:59 In PTSD is a negative impact because of a negative stress or accumulation of stressors.
    0:16:07 So that also means that if the impact is positive, as in a good supportive system or as in psychotherapy,
    0:16:13 that recovery can actually happen in an easier way.
    0:16:19 Before we talk about therapeutic interventions, I’m curious about genetic predisposition and
    0:16:29 topic that comes up a lot anytime the letters PTSD are stated in that order is transgenerational
    0:16:30 trauma.
    0:16:34 I can imagine at least two forms of transgenerational trauma.
    0:16:42 One is a generation of what are now grandparents or great grandparents or parents are impacted
    0:16:49 by some trauma either in the family or maybe in culture or even broader scale.
    0:16:56 And then discussions about that pass through generations impact the children and therefore
    0:16:58 their adult life.
    0:17:01 I could also imagine, and I think this is normally what people are referring to when
    0:17:07 they talk about transgenerational trauma, this idea that somehow the genome is modified
    0:17:13 by the trauma such that even if kids are raised by parents that adopted them or they have
    0:17:18 no contact with the grandparents or great-grandparents that experienced the trauma, that somehow they
    0:17:24 are more vulnerable to or in some cases, the idea has been put forward, carry that trauma,
    0:17:28 including air quotes, such that their life is more difficult even though they never had
    0:17:31 a direct experience of that trauma.
    0:17:37 What are your thoughts about transgenerational passage of trauma, both forms, both the narrative
    0:17:45 passage as well as the potential for epigenomic or genomic passage of transgenerational trauma?
    0:17:48 No, this is a very interesting subject.
    0:17:56 The jury is still out if genomic changes that result as a consequence of stress can be passed
    0:17:58 from one generation to the other.
    0:18:04 But certainly the genes that made one generation vulnerable are being passed to the next generation
    0:18:10 as well that we know, so it can be passed that way.
    0:18:17 But what happens is that there’s also this impact of learning, and I have treated kids
    0:18:24 that come to me with all of the symptoms of PTSD, and there’s no trauma.
    0:18:29 I cannot find the trauma, and the parent cannot find the trauma, and the kid doesn’t report
    0:18:30 a trauma.
    0:18:35 But when I’m talking with the parent, the trauma becomes evident in the history of the
    0:18:36 parent.
    0:18:42 So the parent has developed PTSD and behaves in a way that has been learned by the new
    0:18:53 generation, ways like avoidance, or re-experience, or hyper-vigilance, or lack of trust, things
    0:18:55 like that.
    0:19:02 So certainly there are pathways in which it can go from one generation to the other.
    0:19:06 And we know that the battle between nature and nurture is pretty much over.
    0:19:14 We know that they both influence vulnerability and that they both interact, and I imagine
    0:19:20 that’s what’s happening in some of these situations.
    0:19:26 In terms of stress, I always think of stress as both a response within the brain and a
    0:19:31 response within the body, and I’m not alone in that belief, I think.
    0:19:35 We know that adrenaline, epinephrine, is released from the adrenals, but also from areas of
    0:19:42 the brain like locus ceruleus, so that there’s this parallel effect of elevated states of
    0:19:49 mind, more alert, more focused on narrow locations in space and time, and the body is also prepared
    0:19:50 for action.
    0:19:55 I think this is what underlies the increased heart rate, the shaking in some cases, sweating.
    0:20:00 It’s essentially a preparation for action.
    0:20:06 With PTSD, I often hear that some of the symptoms are more of the opposite end of the spectrum
    0:20:13 in terms of autonomic arousal, things like dissociation, fatigue, checking out, which
    0:20:21 I realize is dissociation, but things that are more akin to parasympathetic.
    0:20:24 For those that don’t know, the sympathetic parasympathetic represents the continuum of
    0:20:27 autonomic interaction, sympathetic, having nothing to do with emotional sympathy, it’s
    0:20:33 all about fight or flight type responses, although at lower levels, it’s what’s responsible
    0:20:38 for us being alert here, but not in fight or flight, and parasympathetic being more
    0:20:45 of the rest and digest, even leading into sleep type responses.
    0:20:52 If somebody experiences a big stressor, a trauma, or chronic stress to the point where
    0:20:58 it becomes PTSD, is there a tendency for them to be more hypervigilant and have a startle
    0:21:05 response, to have their head on a swivel all the time, looking for danger, or to be more
    0:21:11 dissociative, or can both sets of phenotypes exist in the same person?
    0:21:12 Yeah.
    0:21:13 This is very interesting.
    0:21:17 What we’re talking about in the letter is let me say that a lot of people call post-traumatic
    0:21:21 stress disorder post-traumatic stress injury.
    0:21:27 Not considering it a disorder, but considering it something that where our fight or flight
    0:21:34 mechanism, the autonomic nervous system has been desensitized, and we need to regulate
    0:21:37 it again.
    0:21:40 It’s going to hurt, it’s going to be painful, it’s just like when you break your arm and
    0:21:46 go to the emergency room, and it hurts to be placed back in place, but it’s the cure,
    0:21:47 is what cures it.
    0:21:52 So a lot of people visualize it and sometimes I do as an injury rather than a disorder.
    0:21:54 Post-traumatic stress injury.
    0:21:55 Injury.
    0:21:56 Interesting.
    0:21:57 And so what happens?
    0:22:00 So this autonomic system gets activated.
    0:22:04 We have our fight or flight reaction, but what happens to a young kid?
    0:22:07 Because they’re very little and they cannot fight.
    0:22:11 They’re also very dependent and they cannot fight.
    0:22:14 So they’re stuck, they’re stuck there.
    0:22:16 So they freeze.
    0:22:18 They freeze and that’s dissociation.
    0:22:24 It’s actually during development a healthy defense mechanism.
    0:22:28 But very much like a white blood cell, that’s very helpful.
    0:22:32 If you have too much of it, you develop leukemia.
    0:22:38 You can develop dissociative disorders if that’s the only thing you have.
    0:22:46 But it does help children cope with some of these situations pretending this is not real
    0:22:48 or this is not happening to me.
    0:22:52 It’s the only thing they have left.
    0:23:01 And because this arousal system is so key in the development of these children, I thought
    0:23:05 that we should look at the hormone cortisol in the kids.
    0:23:12 And when I started, when I was a fellow doing my shell psychiatry fellowship, I was seeing
    0:23:16 all types of kids with all kinds of issues.
    0:23:22 Some had ADHD, some had OCD, some had PTSD symptoms.
    0:23:30 But I was getting a lot of kids with notes from school saying, this kid has ADHD, please
    0:23:35 place on Ritalin, a stimulant medication.
    0:23:39 And I’m like, wow, the diagnosis has been made, there’s already a treatment plan.
    0:23:42 What am I training here for?
    0:23:45 But in some instances, they were right.
    0:23:51 The kids had ADHD, but in most cases, what happened is that that hypervigilance that
    0:23:57 you’re talking about was being misinterpreted as hyperactivity.
    0:24:03 And the dissociation was being misinterpreted as inattentiveness.
    0:24:06 So the kids were getting a diagnosis that was not correct.
    0:24:12 Of course, there are other very complex cases where you have both ADHD and PTSD.
    0:24:17 Also, ADHD can put you at risk to develop PTSD because you’re not as attentive as to
    0:24:21 what’s happening in your environment.
    0:24:27 But there are definitely two different conditions, and it was that clinical observation that
    0:24:33 made me think, well, people don’t know enough about PTSD, and certainly they don’t know
    0:24:36 enough about PTSD in children.
    0:24:42 And we were having some research in adult around that time in terms of cortisol levels,
    0:24:49 David Spiegel, who you’ve had here, Rachel Yehuda, DeBronx VA, looking at PTSD in adults.
    0:24:52 But I said, but how does PTSD look early on?
    0:24:57 What’s happening in the hypothalamic pituitary adrenal axis that is responsible for secreting
    0:25:03 cortisol and regulate cortisol when these children are young?
    0:25:10 Because this is a new axis, is it already not working or is it working right?
    0:25:17 And so we did a number of studies that demonstrated that the normal circadian rhythmicity of cortisol
    0:25:19 was there.
    0:25:24 It was higher early in the morning, which we need to jump out of bed.
    0:25:28 And as the day progresses, it decreases.
    0:25:29 Very helpful.
    0:25:33 It goes up when we are stressed, like when we have lunch after we have lunch, cortisol
    0:25:40 goes up so that we can help manage the insult of digestion or whatever.
    0:25:42 And in this case, we’re having those levels.
    0:25:48 But something was happening in a number of studies, and we noted that the pre-bed time
    0:25:50 level was higher.
    0:25:56 We were measuring it at different times in the morning, pre-breakfast, pre-launch, pre-dinner,
    0:25:57 pre-bed time.
    0:26:03 But it was the pre-bed time level that wouldn’t come as low as the healthy controls.
    0:26:06 It would remain high.
    0:26:12 And this was also important clinically, because many of the symptoms of these kids were happening
    0:26:21 at night, aneurysis, bedwetting, nightmares, not sleeping deep enough, not sleeping long
    0:26:26 enough, fears.
    0:26:32 At that point, I felt, well, we don’t know anything other than the cortisol pre-bed time
    0:26:34 is elevated.
    0:26:37 Maybe they needed to be, who knows.
    0:26:45 But I was concerned about the work by Sapolsky and Bruce McEwen, his mentor, demonstrating
    0:26:52 the neurotoxicity that glucocorticoids can have in key areas of the brain, areas in the
    0:26:58 limbic system and the cortical system, which, interestingly enough, have a lot of glucocorticoid
    0:27:00 receptors.
    0:27:08 So then we decided to look at brain structure and brain function in youth with PTSD symptoms
    0:27:13 and see how this cortisol would relate to that or not.
    0:27:17 And we did that through MRI, magnetic resonance imaging.
    0:27:18 Let’s talk about cortisol for a moment.
    0:27:24 It’s a topic that has not received enough attention in previous episodes of the podcast.
    0:27:28 I’m just going to summarize a little bit of what you said and you’ll tell me where I’m
    0:27:29 wrong.
    0:27:34 Cortisol starts to rise just before we wake up in the morning, assuming a good night’s
    0:27:41 sleep, and peaks of maybe, I don’t know, 30 to 90 minutes after waking for you slow
    0:27:44 risers like me, probably a little delayed.
    0:27:50 By the way, the height of that peak and the, I would say, the steepness of the curve can
    0:27:54 be increased by viewing morning sunlight.
    0:27:55 We know this.
    0:27:57 Bright light increases that cortisol peak and will make you a better early riser.
    0:28:02 But in any case, typically the pattern then is that it rises through mid-morning and into
    0:28:06 the early afternoon and then starts to taper off to lower levels.
    0:28:09 And as you mentioned, we’ll see bumps in cortisol post-meal.
    0:28:12 If there’s a stressor, we get a disturbing text.
    0:28:13 We get a bump in cortisol.
    0:28:17 But these aren’t huge peaks unless it’s a big stressor, correct?
    0:28:23 And then by evening, cortisol levels in healthy individuals are typically low.
    0:28:27 And that allows for transition into sleep, among other things, allow for transition
    0:28:28 into sleep.
    0:28:37 But you said in these kids with PTSD, cortisol doesn’t come down to low levels as much as
    0:28:41 it does in healthy individuals in the evening and nighttime.
    0:28:47 And that, I imagine, would lead to perseverating on stressors from the day.
    0:28:48 This kid was mean.
    0:28:50 I have a test tomorrow.
    0:28:56 Maybe any stressor becomes more intense in our mind and body, as it were.
    0:29:01 And that perhaps could lead to issues with quality or duration of sleep, which then could
    0:29:02 perpetuate this cycle.
    0:29:04 Do I have that correct?
    0:29:05 Correct.
    0:29:06 Okay.
    0:29:11 Has the direct intervention of just trying to suppress evening cortisol ever been done?
    0:29:14 I mean, certainly there are drugs that will do this.
    0:29:15 Has that approach ever been taken?
    0:29:18 I thought about that when I had those high levels.
    0:29:21 But I felt that we needed to understand better.
    0:29:26 I think, yes, that there were some attempts with some medications.
    0:29:34 And I don’t think that led to anything in terms of helping those kids or just helping
    0:29:41 individuals in general that had high levels of cortisol because of traumatic stress.
    0:29:43 But nighttime, you’re right.
    0:29:49 It is a time when basically we fall asleep because we let it go.
    0:29:56 And this kid’s hyperarousability does not allow them to let it go.
    0:30:04 So if these levels are high, as I was finding, what impact are they having in brain development?
    0:30:12 And usually the younger you are, the more universally distributed receptors are.
    0:30:17 So glucocorticoid receptors could be anywhere at that point, but as we age, they become
    0:30:18 more localized.
    0:30:26 And the glucocorticoid receptors and cortisol is a type of glucocorticoid are more common
    0:30:32 in areas like the hippocampus and the prefrontal cortex, which I also found interesting because
    0:30:38 these areas relate to the symptoms that many individuals with PTSD have.
    0:30:46 Memory, anticipation of the future, problem-solving, context-dependent problem-solving, so on.
    0:30:53 And even those attention issues that make them overlap with kids that have ADHD as well.
    0:30:59 So this frontal limbic pathway, the prefrontal cortex, communicating with these emotional
    0:31:06 areas of the brain, including the amygdala, which is very close to the hippocampus, needed
    0:31:11 to be investigated in pediatric PTSD.
    0:31:18 And what I sometimes call pediatric PTSD because posttraumatic stress symptoms.
    0:31:24 Because as I mentioned, there’s a group of kids that have posttraumatic symptoms to not
    0:31:31 fulfill criteria for DSM-5 PTSD, but their function continues to be in pair.
    0:31:37 Sometimes that’s because of comorbidity, there’s a high incidence of comorbidity with anxiety
    0:31:38 and depression.
    0:31:45 So most of our studies that have looked at PTSD symptoms also look at the impact of the
    0:31:48 interventions that we’re doing in anxiety and depression as well.
    0:31:52 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:31:57 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
    0:32:02 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs, and it tastes great.
    0:32:07 Now I’ve been drinking AG1 since 2012, and I started doing that at a time when my budget
    0:32:09 for supplements was really limited.
    0:32:13 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement, and I’m so glad
    0:32:15 that I made that supplement, AG1.
    0:32:20 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
    0:32:24 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
    0:32:28 and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
    0:32:32 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day, I
    0:32:35 sleep well at night, and keep my immune system strong.
    0:32:39 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health, my
    0:32:43 mental health, and my performance, both cognitive and physical, are better.
    0:32:47 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
    0:32:48 difference.
    0:32:52 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:32:56 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
    0:33:00 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
    0:33:02 and more mental energy.
    0:33:08 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:33:12 Right now, they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin
    0:33:13 D3K2.
    0:33:18 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:33:21 I definitely want to get into some of those interventions, including some of the ones
    0:33:28 that you’ve developed that are very novel and are being used to great success.
    0:33:34 I want to just circle back for a moment on this relationship between PTSD and, in some
    0:33:38 cases, inappropriate diagnosis of ADHD.
    0:33:42 As you mentioned, these two things can coexist in the same person.
    0:33:49 So we don’t want anyone who has been told that they have ADHD and PTSD or even just
    0:33:53 ADHD to immediately assume that that diagnosis is wrong based on what we’re going to talk
    0:33:54 about.
    0:34:03 But it is possible that the ADHD that a child is told they have is reflective of PTSD.
    0:34:08 I imagine that if that PTSD arises through something in the family structure or dynamic,
    0:34:14 it would be even harder to unmask because the parent perhaps would be less motivated
    0:34:18 to try and understand that if they played some sort of role in it.
    0:34:22 So I realize this is a complex problem with a lot of layers.
    0:34:28 But if you were to just throw out a number based on your experience, what percentage
    0:34:38 of pure ADHD diagnosis would you like to see explored for the possibility of a PTSD influence?
    0:34:41 Let’s just keep it kind of diplomatic that way.
    0:34:44 As opposed to saying what percentage of ADHD do you think is actually PTSD?
    0:34:50 I firmly believe that ADHD does exist.
    0:34:54 I’m going to say two facts that we know in the field.
    0:34:58 One, are kids getting overmedicated?
    0:35:00 The answer is a clear yes.
    0:35:03 They are getting more medications that they need.
    0:35:04 For ADHD.
    0:35:07 For anything in general, kids.
    0:35:13 Now in ADHD, they’re getting undermedicated.
    0:35:14 So that’s the second fact.
    0:35:19 So the first one is that if we look at kids overall in the field of mental health, those
    0:35:24 that manage to receive treatment, which access is something else we should talk about, because
    0:35:30 like 50% of them do not get access to mental health services.
    0:35:39 Those that manage to get it may end up with the appropriate treatment, a medication or
    0:35:45 a psychotherapy, but there’s another subset of them that will be medicated no matter what
    0:35:51 they present with, because they need to be seen fast or is a fast solution.
    0:35:54 There’s many reasons for that, but are kids getting overmedicated?
    0:35:56 Yes.
    0:36:02 But within those kids, those that truly have attention deficit hyperactivity disorder are
    0:36:06 getting undermedicated, and that’s because of that access issue.
    0:36:12 Because most of them were not identifying, and that’s a pity because the first line of
    0:36:16 intervention for ADHD is stimulant treatment.
    0:36:23 It does work, and it works very well for children that have the correct diagnosis.
    0:36:28 But the first line of intervention for children that have a history of PTSD, be it acute or
    0:36:31 chronic, is psychosocial.
    0:36:33 It’s a psychosocial intervention.
    0:36:41 So if you give a kid that has PTSD and no ADHD a stimulant medication not only is not
    0:36:47 taking care of ADHD because they don’t have it, but it adds to that hyperarousability
    0:36:50 that is manifested there from before.
    0:36:56 By the way, there are clinical ways of separating hyperactivity from this hyperarousability
    0:36:59 and hypervigilance.
    0:37:04 Hyperactivity, if you see a kid that is not medicated and has ADHD and they have the hyperactive
    0:37:09 symptoms and the hyperactive type, they’re going to be hyperactive for most of the time
    0:37:10 that you’re with them.
    0:37:16 The kid that has hyperarousability, it will be more of an on and off phenomenon.
    0:37:23 The hypervigilance and hyperarousability comes more when they’re presented with a cue that
    0:37:29 consciously or unconsciously reminds their body of the traumatic event or the traumatic
    0:37:32 experiences.
    0:37:37 What happens, though, is that usually we don’t know what those cues are, right?
    0:37:44 So if we just see a kid that’s sporadically becomes hypervigilant or hyperaroused.
    0:37:50 And then the other thing is hypervigilance, something that needs to be treated.
    0:37:53 You know, I learned this from a mother early in my career.
    0:37:58 She’s like, I was giving some talk in the community and she came to me afterwards and
    0:38:05 she said, “Listen, we live in a street that’s very dark and it’s very dangerous and my kid
    0:38:08 has to pass through that every day.
    0:38:14 I want him to be hypervigilant and if he has developed this trait of hypervigilance, this
    0:38:17 is something that could be helpful to him.”
    0:38:18 And I said, “You’re right.”
    0:38:19 I said, “You’re right.
    0:38:22 It’s not only to him, to a lot of people.
    0:38:27 It could become very helpful to be hypervigilant, to assess the environment in which they are
    0:38:28 in.”
    0:38:30 So the problem is not the hypervigilance.
    0:38:37 The problem is knowing when to turn it on and when to turn it off, having the cognitive
    0:38:45 flexibility to be able to say, “Yes, this is a dangerous situation and I better respond
    0:38:46 this way.”
    0:38:53 If I can give you an example of a kid, a kid that experiences domestic violence and has
    0:39:01 associated that with noise in the house, learns that running and getting into the room is
    0:39:05 a safe thing for them because they are out of the picture and they protect themselves
    0:39:06 in the room.
    0:39:11 But a year later, they’re in the classroom and for some reason the classroom gets this
    0:39:13 level of noise.
    0:39:21 The body, without him knowing, the body reacts by the response that was helpful.
    0:39:23 This is classical conditioning.
    0:39:27 So he runs out of the classroom, but he’s missing the context.
    0:39:29 The teacher is missing the context.
    0:39:35 When the teacher sends him to the principal’s office, the principal doesn’t have the context,
    0:39:41 that this response was actually adaptive at one point and helpful at one point and the
    0:39:45 body has had a hard time letting it go.
    0:39:52 To ask that kid to give us the only response that he has is not the way to help him.
    0:39:58 We need to help him develop new competitive responses so that the experience of the other
    0:40:04 responses then extinguishes that response that was adaptive at one point, but now is
    0:40:06 maladaptive.
    0:40:10 By the way, if they are in a traumatic situation, again, we still want them to use it.
    0:40:12 We still want them to run and get out of there.
    0:40:17 It’s part of that hypervigilance that’s protecting them in a way.
    0:40:24 It’s so interesting, you said, if I understood correctly, that in kids with genuine ADHD,
    0:40:29 the hyperactivity is fairly persistent across environments and with different people, et
    0:40:30 cetera.
    0:40:35 I’m sorry to interrupt, but if I could add, then attention comes and goes because we all
    0:40:39 know kids that have ADHD, that if you give them the right video game, all of a sudden
    0:40:41 they become attentive, right?
    0:40:43 This is a very important point.
    0:40:49 When I did the solo episode on ADHD, I was frankly shocked to learn, but it was validated
    0:40:55 by the literature and certainly by the responses from the audience that kids with ADHD and adults
    0:41:00 with ADHD for that matter absolutely have the ability to sharply attend to something
    0:41:04 if it’s something that’s very engaging to them, really exciting, something that they
    0:41:10 typically enjoy, but their ability to direct and maintain attention in other environments
    0:41:16 that are required for normal life progression, school work, relationships, et cetera is very
    0:41:19 diminished compared to those without ADHD.
    0:41:26 What I have in my mind is a step function, meaning an increase in a steady state of hyperactivity
    0:41:30 in a kid with ADHD, but then a jagged line beneath that of attention.
    0:41:38 This is, I believe, the picture we’re painting here, but that in PTSD, the hyperactivity is
    0:41:39 a jagged line.
    0:41:45 It really needs a cue, as you said, a loud noise or maybe it’s the presence of a particular
    0:41:46 voice.
    0:41:53 I once attended a trauma, it wasn’t trauma release as much as genuine trauma treatment
    0:41:55 center out in Florida.
    0:41:58 A friend of mine runs this center and I was out there learning about the practices they
    0:42:07 use in order to inform potential experiments for intervention in my lab back at Stanford.
    0:42:09 He said something really interesting.
    0:42:14 He said, “When you bring people in to this sort of environment and they’ve all had trauma,
    0:42:22 you see a pretty rich array of responses to even just the same conversation.”
    0:42:27 Then at one point, perhaps because he said that, I noted that a woman raised her hand
    0:42:34 and she said that particular timbers of voices in the room were really activating her.
    0:42:35 This was important.
    0:42:39 Even just what was being said, it wasn’t that people were yelling at each other or even
    0:42:44 the volume of the voices, but that even just the frequency, the lowness or the highness
    0:42:49 of the voices it were, was triggering something in her brain that was giving her these bodily
    0:42:50 sensations.
    0:42:56 It was a very important insight for her to be able to then start to direct interventions.
    0:43:03 I guess we all hear the now stereotypical example of the veteran who experiences combat
    0:43:05 comes back and hears a car backfire and then they hide.
    0:43:08 That’s kind of what we read about this and hear about this.
    0:43:13 It seems like it’s much more subtle than that, that sometimes the cues for this hyperactivity,
    0:43:20 this hypervigilance, is very much linked to something that sometimes even the person
    0:43:24 with PTSD doesn’t recognize until they start to be put into that environment again and
    0:43:26 again and then they can pinpoint it.
    0:43:32 My question now is, if they can pinpoint what the cue is, do they stand a better chance
    0:43:37 of recovery as opposed to somebody that just feels like I’m hyperactive, then I’m exhausted,
    0:43:42 I’m wired and tired and now I also imagine that in kids they don’t have necessarily the
    0:43:45 verbal proficiency to be able to express what’s going on for them.
    0:43:49 And in fact, many adults don’t really know because we don’t have a great language for
    0:43:52 expressing this body-mind thing in any event.
    0:43:56 A lot of questions there, but what are your thoughts about the requirement for being able
    0:44:02 to understand what the cues, what the triggers are in order for a child and/or adult to be
    0:44:06 able to start to make inroads into their PTSD?
    0:44:11 First award on the Vietnam Veteran because there is a very important study that was published
    0:44:18 years ago that demonstrated that those veterans that had a history of child maltreatment and
    0:44:25 went to war had PTSD at higher prevalence than the ones that did not have a history of
    0:44:27 child maltreatment.
    0:44:28 Child maltreatment.
    0:44:29 Yeah.
    0:44:30 I see.
    0:44:32 So they were traumatized before they went to combat.
    0:44:38 And maybe they did not develop PTSD, but once again that point of the accumulation of the
    0:44:40 stressors at different times.
    0:44:45 And I’m just mentioning that because you may have a veteran and you’re waiting to look
    0:44:51 at the classical cues where in fact it might be more like a voice, like the example that
    0:44:54 you were giving that triggers them.
    0:44:57 That triggers an individual is very personal.
    0:45:03 So cues are usually neutral and they’re usually related to our senses.
    0:45:04 And I know you like senses a lot.
    0:45:10 So while we see what we hear, you know, all of these things, the senses are really the
    0:45:13 window to the central nervous system, right?
    0:45:17 This is how we get information the first time.
    0:45:23 So in this state of hyperarousability when something traumatizing is happening, our senses
    0:45:29 are really acutely aware of what’s going on.
    0:45:37 And they are making sense of the insult, but they also are registering everything that’s
    0:45:39 related to that.
    0:45:43 So these cues usually are neutral.
    0:45:50 So they’re not like a gun, for example, because a gun is not a cue, it’s a threat, right?
    0:45:52 But it’s usually a color.
    0:45:55 So there was a red car parked near where they were.
    0:45:59 So the color red may be a cue, may be a trigger.
    0:46:05 It was raining, the day that that happened, so rain may be a cue, may be a trigger.
    0:46:13 And to answer your question, identifying those cues are important because they let you know
    0:46:17 when your symptoms are coming.
    0:46:20 They let you know that they’re not coming out of nowhere.
    0:46:25 They let you know that you’re not a problem, or that you’re crazy, or that you’re bad,
    0:46:31 which is sometimes the messages that kids get when they go to that principal’s office.
    0:46:37 But they let you know that they learn themselves, this is a normal response, right?
    0:46:45 I’ve learned through my psychosocial intervention, I’ve learned that this is a cue that triggers
    0:46:47 a response from me.
    0:46:51 This is a response that was helpful at one time.
    0:46:56 And through classical conditioning, and we do teach classical conditioning to the kids,
    0:47:04 those responses then become present, become conditioned, right, when the cue is there,
    0:47:05 when the trigger is there.
    0:47:08 So yes, to answer your question, it is important to know the cues.
    0:47:09 Now what happens?
    0:47:15 Are we going to know all the cues to everything, to all of our behaviors, and this shifts in
    0:47:20 mood that sometimes we have during the day, and we don’t know why, right?
    0:47:24 No, the answer is no, we’re not going to know all the cues.
    0:47:32 But the beauty of this is that if we can just learn about one or two or three cues, what
    0:47:39 our response is, there’s more of a forgiveness to ourselves in that when we respond inappropriately,
    0:47:43 we can think, well, maybe I was exposed to a cue, right?
    0:47:46 Because I’ve learned all of this about cues and classical conditioning.
    0:47:49 Maybe that’s what’s happening here.
    0:47:53 Yeah, I’m thinking again about post-traumatic stress injury.
    0:48:01 The reason I like that term, even though I realize I’m using it non-clinically, is that
    0:48:05 if we understand that the autonomic nervous system, the C sawing back and forth, or this
    0:48:12 push pull between the sympathetic fight or flight, and parasympathetic rest and digest,
    0:48:18 loosely speaking, systems are always at play in us when we sleep more parasympathetic,
    0:48:23 when we’re alert and calm, more sympathetic, and when we’re stressed or having a panic
    0:48:27 attack, extremely sympathetic.
    0:48:33 If we understand that as a biological system, which it is that deploys hormones and shapes
    0:48:41 our patterns of thinking and what’s available to us in our memory and etc., then PTSD, post-traumatic
    0:48:48 stress injury, I feel like it liberates us a bit to understand that, yeah, this autonomic
    0:48:51 system has been disrupted in a way.
    0:48:57 If I think about the autonomic system as a C saw, which I often do, and I think about
    0:49:03 the C saw having a pivot point with a hinge, it’s almost like the post-traumatic stress
    0:49:11 injury is to create the tendency for that hinge to be too tight, and sometimes that
    0:49:18 makes it more dissociative and more exhausted and kind of checked out, and maybe it creates
    0:49:23 the hinge to be too tight such that we’re more on the sympathetic, excuse me, sympathetic
    0:49:27 the way I, for those listening, I’m using my hands, but you don’t have to see it to
    0:49:31 understand, that the alertness system is locked in place.
    0:49:32 It’s hard to get out of that.
    0:49:38 And I almost feel like the injury that is post-traumatic stress injury is a tightening
    0:49:43 down of the hinge with the C saw tilted too much to one or the other side.
    0:49:50 And I, as a biologist, I just wish that we understood what that dysregulation was or
    0:49:54 is, chances are it’s not one location in the brain or body, it’s going to be a network
    0:50:01 phenomenon, but I feel like the word disorder, the D in PTSD is so critical because it highlights
    0:50:08 the importance and the pervasiveness of this thing, but that the eye and post-traumatic
    0:50:15 stress injury hopefully will give people, it certainly is giving me some sense of relief
    0:50:22 or liberty and understanding that these are nervous system injuries that need treatment
    0:50:29 and that there isn’t something wrong or crazy with us because of the fact that we suddenly
    0:50:31 feel like we’re having a panic attack.
    0:50:35 You know, I’ve had people I know close to me in my life say, “I’m having a panic attack.”
    0:50:36 I’m like, “What do you mean?
    0:50:37 What happened?”
    0:50:38 I’m like, “Nothing happened.
    0:50:39 That’s the point.
    0:50:40 Well, how’d you sleep?”
    0:50:41 “Well, it’s okay.”
    0:50:46 You know, and you start doing the curbside diagnosis that neither of us is qualified
    0:50:50 to do, right, but this is what we do as caretakers for each other in our lives.
    0:50:55 And it very well could be that their autonomic system just got, that hinge is just locked in
    0:50:57 place for whatever reason.
    0:51:01 It’s one sip too much of coffee, maybe it’s one sip too little.
    0:51:05 It’s probably something or a bunch of things.
    0:51:09 I realize I’m getting outside my expertise here because I’m not a clinician, but I feel
    0:51:15 like this PTSD thing is sticky and important for people to hear about it, certainly changing
    0:51:17 the way that I think about PTSD.
    0:51:18 Yes.
    0:51:26 No, and I like the visualization of your CISO and the example of the hinge because it reminds
    0:51:28 me of that cognitive flexibility, right?
    0:51:29 It’s not there.
    0:51:30 It’s kind of stuck.
    0:51:33 It’s kind of tight, too tight.
    0:51:37 And in some individuals, they just experience the dissociation.
    0:51:42 They’re like stuck on the bottom, right sitting on the bottom on the CISO, whereas for the
    0:51:47 other individuals, they’re hyperarous all the time and then you have everything in between.
    0:51:51 But no, that’s a very good representation of it.
    0:51:58 And I feel like a good night’s sleep allows some recalibration of the tightness of that
    0:52:00 hinge put differently.
    0:52:06 Anytime we don’t sleep well or long enough, we’re not good psychologically.
    0:52:08 A good night’s sleep is good for everything.
    0:52:13 We’re finally at the point in history where everyone seems to accept that.
    0:52:18 I really have to tip my hat to Dr. Matthew Walker from UC Berkeley for writing the book
    0:52:19 Why We Sleep.
    0:52:26 There was only a few years ago that book came out and he deserves such a token of praise
    0:52:33 for that because prior to that, there was this, oh, I’ll sleep when I’m dead mentality.
    0:52:36 I think people knew sleep was important, but they didn’t really understand.
    0:52:44 And he had to come out as kind of the downer message like, listen, this is serious stuff.
    0:52:45 You better sleep.
    0:52:46 You better sleep.
    0:52:47 But I think we’re there now.
    0:52:50 I think in 2024, we’re there.
    0:52:52 I think people understand.
    0:52:54 And I think people have their own experiences with sleep.
    0:52:59 We’ve all felt that cold that’s coming.
    0:53:03 And if we really sleep those eight hours, we may be able to fight it because we’ve strengthened
    0:53:05 our immune system.
    0:53:08 If we don’t, we will get sick.
    0:53:10 Yeah, absolutely.
    0:53:16 Well, let’s talk about some of the treatments that you use and have developed for PTSD in
    0:53:17 young people.
    0:53:19 And maybe we should define young people.
    0:53:24 Are we talking about the 18 and under just because that’s typically what we think about?
    0:53:29 So in pediatric psychiatry, we have three different populations.
    0:53:35 We have the preschoolers, we have the school age, and we have the teenagers.
    0:53:36 And they’re all very different.
    0:53:41 They all have responses and defenses that are very different.
    0:53:47 And the projects that I’m describing happen mostly with the school age children.
    0:53:52 So preschoolers are going to be essentially, I think of kindergarten starting at five.
    0:53:56 So we’re talking about zero more to more or less five or six years old as the preschoolers,
    0:53:59 kindergartners, and then transition point.
    0:54:04 And then for the kids we’re about to talk about, we’re really talking about what, six
    0:54:07 years old until about end of adolescence?
    0:54:13 Yeah, 15, and then the 18 years later on.
    0:54:16 So I work mostly with the school age, the school age kids.
    0:54:22 And like I said, when we started doing magnetic resonance imaging to look at the impact of
    0:54:28 cortisol, we have a number of studies really demonstrating that those kids with higher levels
    0:54:35 of cortisol had less volume of the hippocampus.
    0:54:39 The first study that we did in that was cross-sectional, and there was no difference, and it gave me
    0:54:44 a lot of hope that there would be a window of opportunity there where we could intervene.
    0:54:50 Because what we were seeing in chronic PTSD in adults was that there was more volumes of
    0:54:56 the hippocampus, which help us process memories and have strong connections with the emotional
    0:55:03 center of the brain, the amygdala, and also with the prefrontal cortex.
    0:55:10 And what we found was that cross-sectionally, there was not this difference, but we also
    0:55:15 follow a small sample longitudinally, and there we saw a correlation between that higher
    0:55:20 pre-bedtime cortisol and the smaller hippocampal volume.
    0:55:27 More impactful was a functional imaging study, as many of your audience members know with
    0:55:31 magnetic resonance imaging, we not only can look at the structure, but we can also give
    0:55:39 tasks of memory, for example, or of executive function and different tasks that tap at the
    0:55:42 areas that we are interested in looking.
    0:55:48 So when we look, when we give a memory task and we looked at how children with post-traumatic
    0:55:55 stress symptoms were behaving compared to kids that do not have symptoms or other psychiatric
    0:56:02 diagnosis, we were seeing that the healthy kids were activating a lot of more voxels
    0:56:08 or units of the imaging of the hippocampus.
    0:56:13 So there was concern here that, yes, that plasticity that you talked at the beginning
    0:56:18 was really affecting the development of the brain of the kids.
    0:56:25 And then with the prefrontal cortex, we saw something similar in the ventromedial area
    0:56:33 of the prefrontal cortex, but with other tasks, right, with tasks of executive function or
    0:56:44 texts of emotion, looking at faces, for example, emotional faces, all of this to say that they
    0:56:52 probably have a malfunctioning frontostriatal pathway and frontal limbic.
    0:56:54 So frontal limbic, I’m sorry.
    0:57:05 So if we think of the amygdala, for example, in close proximity to the hippocampus, being
    0:57:09 involved in this hypervigilance, and we have some data to show that the amygdala becomes
    0:57:18 active very quickly when you present emotional faces to young kids, and that hyperactive
    0:57:24 amygdala needs a break of some sort, that break comes from the prefrontal cortex.
    0:57:30 But if you have a prefrontal cortex that’s not working, that will either, then your break
    0:57:33 is not working, right?
    0:57:38 So then the issue came here, well, this is important information to know what we need
    0:57:44 to target with treatment, and can we target this with psychosocial interventions and the
    0:57:48 way that we provide treatment?
    0:57:56 And we decided to begin with what we discussed earlier, with the cues, right, and teaching
    0:58:04 and having kids understand what cues are, what classical conditioning is, talking to
    0:58:12 them about the impact of trauma, talking to them about the impact of treatment and how
    0:58:15 recovery is possible, right?
    0:58:23 So an educational piece, and something that I never thought I would end up doing was developing
    0:58:24 a treatment, right?
    0:58:29 I felt I’m here to investigate and use the treatments that we have, but it became very
    0:58:35 clear to me that there were a population of kids that still needed a form of treatment
    0:58:37 that was not out there.
    0:58:44 So most treatments out there for trauma were targeting one traumatic event, and not targeting
    0:58:47 that backpack, that allostatic load.
    0:58:57 Also, and rightfully so, most treatments were requiring that the parents were involved in
    0:58:59 treatment as well.
    0:59:03 You can see where that might be problematic when the parents perhaps were the source of
    0:59:04 the trauma.
    0:59:07 And also when there’s avoidance, right?
    0:59:11 And also when there’s practicalities that if they lose one day from work, they’re going
    0:59:12 to get fired.
    0:59:18 So sometimes the parents are just not available, and the kids are totally ready to begin and
    0:59:19 do the work.
    0:59:21 So I wanted them to be able to do so.
    0:59:28 So how can we devise a treatment that is hybrid, and by that I mean multimodal, that is not
    0:59:34 only cognitive behavioral therapy, but that it brings other elements that are important
    0:59:47 like self-efficacy, empowerment, insight-oriented work and give it a structure that can be tested.
    0:59:56 And that’s how we created Q Center, Q being CUE, Q Center Therapy for kids that have PTSD.
    1:00:03 And we’ve had a number of trials with them, and it helps decrease symptoms of anxiety,
    1:00:07 symptoms of depression, and symptoms of PTSD.
    1:00:16 And not only as scored by the student, but also scored by observers, by the parents.
    1:00:19 And in one of the trials where we measure actually how the parents were doing, parents
    1:00:25 that were not participating in treatment, their own anxiety was decreasing as well.
    1:00:26 And that’s easy to understand, right?
    1:00:32 If your kid is doing better, you’re going to do better as well.
    1:00:34 So that was very, very good to see.
    1:00:40 But then we wanted to see that plasticity too, is this doing something to the activation
    1:00:41 of the brain.
    1:00:47 And that’s when we brought functional, near-infrared spectroscopy into the picture, because it’s
    1:00:51 cheaper than MRI, and it’s more portable and it’s easier to do.
    1:00:53 It only gives you cortical information.
    1:00:56 It doesn’t get into those interesting limbic structures.
    1:01:03 So just to just highlight for a second, the fMRI, Functional Magnetic Resonance Imaging
    1:01:09 is wonderful because it allows a lot of imaging both on the superficial outer parts of the
    1:01:12 brain, but also deep into the brain.
    1:01:17 My understanding is that, and perhaps this has changed in recent years, that the spatial
    1:01:19 resolution can be very good.
    1:01:26 You can pinpoint very small areas if you have a powerful enough machine, magnet.
    1:01:31 The temporal resolution, the ability to see changes in the neural circuit activation and
    1:01:35 deactivation over time at one point was somewhat limited, but now some of those limitations
    1:01:36 have been overcome.
    1:01:44 But then what you’re talking about, near-infrared spectroscopy, is excellent because it can
    1:01:46 be taken to a school, right?
    1:01:50 You couldn’t bring an fMRI machine to a school unless it’s a medical school where there’s
    1:01:52 the machine.
    1:01:54 It’s much less expensive.
    1:01:59 The downside is, excuse me, and my understanding is that the spatial resolution isn’t quite
    1:02:05 as high as fMRI, but the temporal resolution is very high, which is a huge advantage.
    1:02:10 And then there’s this one disadvantage that you can only really image the outer portions
    1:02:14 of the brain, but nonetheless, there’s a lot of information there, so a little technical
    1:02:15 lesson for people.
    1:02:20 This outside areas of the brain, the cortical areas in the prefrontal area, we’re helping
    1:02:27 predict which kids would do better, only for those kids that were having cue center therapy
    1:02:33 and another gold standard treatment called trauma focus, cognitive behavioral therapy,
    1:02:37 when they were both compared to treatment as usual.
    1:02:41 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    1:02:45 I recently became a function member after searching for the most comprehensive approach
    1:02:46 to lab testing.
    1:02:50 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    1:02:55 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    1:03:00 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    1:03:05 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    1:03:08 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to physical and mental
    1:03:13 health, but it also analyzes these results and provides insights from talk doctors on
    1:03:15 your results.
    1:03:19 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    1:03:20 of mercury in my blood.
    1:03:25 This was totally surprising to me, I had no idea prior to taking the test.
    1:03:29 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor informed insights on
    1:03:34 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    1:03:38 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens and
    1:03:43 supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    1:03:47 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    1:03:50 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    1:03:54 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    1:03:58 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    1:04:04 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    1:04:08 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    1:04:13 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    1:04:17 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early
    1:04:19 access to Huberman lab listeners.
    1:04:25 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    1:04:31 I want to get into the Q-centered therapy versus cognitive behavioral versus the no
    1:04:33 therapy conditions you just described.
    1:04:37 But before we do that, I just want to have a brief discussion about some of the neuroscience
    1:04:42 you mentioned, because I think people will find this very interesting and certainly not
    1:04:45 just a listing off of names of structures.
    1:04:49 You said that the frontal limbic pathway is important here.
    1:04:54 The limbic pathway, including the amygdala but other structures as well, and my understanding,
    1:04:59 and I think that generally accepted understanding about these limbic pathways is that they create
    1:05:06 a response state, a state of alertness, a state of relaxation, that they translate certain
    1:05:12 information that impinges on them into a level of reactivity, either low, medium, or very
    1:05:13 high.
    1:05:18 When I say reactivity, a tendency to move toward or away from something or stay still,
    1:05:20 put in broadly speaking.
    1:05:26 Now, the frontal piece, the feeding in of information from the frontal cortex where context-dependent
    1:05:31 decision making and, as you said, executive function takes place is so critical for all
    1:05:36 of us as we mature, even as a, I would say, if you look at a puppy, everything’s a stimulus.
    1:05:40 And then over time, they’re not going to pick up everything in the room.
    1:05:45 That’s without question, largely due to the development of these frontal limbic pathways.
    1:05:48 And in children and in humans, that is, it’s the same.
    1:05:52 I can imagine that the signals coming from the frontal pathway to the limbic system are
    1:05:56 going to be somewhat cryptic to people that aren’t familiar with psychiatry and neuroscience.
    1:05:59 So maybe we could just throw a few of those out there.
    1:06:00 Here’s an example.
    1:06:07 Tell me if I’m wrong, but the way I think about this is, okay, a kid is in a room and
    1:06:13 they’re hyperactive or maybe something set them off and they’re particularly vigilant
    1:06:14 and stressed.
    1:06:17 They’re in the stress response.
    1:06:25 The frontal cortex is the pathway by which an internal dialogue could be delivered to
    1:06:28 quiet that limbic pathway.
    1:06:32 The message that would perhaps trigger that would be the kid recognizing because they
    1:06:36 learned this is okay.
    1:06:39 I’ve had this happen before.
    1:06:40 It passes.
    1:06:43 Or I’m supported.
    1:06:44 There’s Dr. Carrion.
    1:06:45 There’s my mom.
    1:06:46 There’s my dad.
    1:06:47 There’s my teacher.
    1:06:48 There’s my friend.
    1:06:50 I’m supported because we know social support is important.
    1:06:54 Or it’s normal to feel stress every once in a while.
    1:06:58 So these kinds of thoughts or these internal dialogues that we’re told that we should do
    1:07:03 for ourselves when we’re stressed, I think we can be pretty certain that that’s the kind
    1:07:06 of information that would trigger this frontal to limbic suppression.
    1:07:08 And can I comment on that dialogue?
    1:07:12 Because all of those are examples of positive thoughts, right?
    1:07:18 Positive thoughts that are good, but they’re not automatic thoughts.
    1:07:23 They are thoughts that need to be practiced, right?
    1:07:30 Negative thoughts, unfortunately, that reside in our reptile brain are automatic.
    1:07:39 So that hyper-response, I mean, danger type of situation when we evolved, right, is responsible
    1:07:40 for our survival.
    1:07:43 So we learn the negative thoughts very well.
    1:07:44 I’m in danger.
    1:07:45 I have to run.
    1:07:46 I have to get on top of this tree.
    1:07:50 The lion might come, whatever.
    1:07:57 So only 50 million years ago, with about the frontal cortex more, positive thoughts came
    1:07:59 into the picture.
    1:08:05 And they’re very helpful for all the reasons you’re mentioning, but they’re not automatic,
    1:08:06 like the negative ones are.
    1:08:08 Hopefully, they will become.
    1:08:13 So what I tell the kids is if they don’t play guitar, if I give you a guitar right now,
    1:08:14 would you be able to play me a song?
    1:08:15 Absolutely not.
    1:08:20 Absolutely, zero minus one, musical ability, but I love music.
    1:08:28 But if I give you a guitar with guitar lessons and you practice, you probably will be able
    1:08:30 to play a song a year from now.
    1:08:35 Me with some degree of proficiency with a lot of help, but everybody else, yes.
    1:08:36 A support system.
    1:08:37 A support system.
    1:08:38 That’s right.
    1:08:43 And with enough practice hours and enough focus and determination, I’m convinced I could
    1:08:48 become at least proficient even at 49 years of age.
    1:08:52 So we have a slogan in my team, which is practice positive thoughts.
    1:08:57 All the thoughts you were mentioning are good ones, and we have to practice them.
    1:08:58 Right?
    1:08:59 This is what I’m learning.
    1:09:00 No, I’m not bad.
    1:09:03 This is happening because of the cue.
    1:09:08 Even when the limbic system is not active, should you encourage your patients to practice
    1:09:09 positive thinking?
    1:09:10 All the time.
    1:09:11 Even when they’re not in the stress response?
    1:09:12 All the time.
    1:09:13 That’s interesting.
    1:09:15 It’s like learning a tool.
    1:09:21 So in this cue center therapy, one of the lessons is that they have an empty toolbox,
    1:09:25 and this toolbox gets filled with tools that they learn.
    1:09:33 And practicing positive thoughts, deep breathing, mindfulness, all of this, muscle relaxations,
    1:09:38 are tools that we teach them, but they decide, and here’s where the empowerment comes in,
    1:09:41 they decide what the cues are.
    1:09:46 They decide what tools they’re going to put into their toolbox, or they’re not going
    1:09:48 to put in the toolbox.
    1:09:55 And by far, whatever tools they develop that have not been taught by me or anybody else,
    1:09:59 work better when they develop it themselves.
    1:10:00 Interesting.
    1:10:08 And I had this case once, and it got illustrated really well, but when I was in one of the
    1:10:14 sessions, you teach them breathing exercises, muscle relaxation, things that we know help
    1:10:19 and I’ll talk a little bit more about how we know that they help.
    1:10:22 And then they have like a week to practice, and then they come the next week and we see
    1:10:27 where they are and what’s in the toolbox and things like that.
    1:10:32 And the next week, when she came, she was much, much better.
    1:10:33 You know what I said?
    1:10:34 I was very proud.
    1:10:37 I’m like, “Oh, you’ve been practicing the tools, right, that we discussed last week.”
    1:10:43 And she’s like, “No, I actually don’t remember anything you said last time.”
    1:10:48 But I came up with this thing that when I feel bad, I’m drinking a glass of orange juice
    1:10:50 every time.
    1:10:55 And at that moment, I knew I could go both ways, and I could go, “No, no, you must
    1:10:59 practice my tools,” or I could say, “How wonderful.
    1:11:04 You’ve identified a tool that helps you to drink a glass of orange juice,” which obviously
    1:11:05 is what I did.
    1:11:10 And then she was able to have that in her toolbox, and we have multiple examples like
    1:11:11 this.
    1:11:16 So, she would drink a glass of orange juice in order to quell her anxiety, and this was
    1:11:17
    1:11:18 Yeah, if she felt bad.
    1:11:20 And is this something that she would do even when she wasn’t feeling stressed?
    1:11:25 I mean, it’s kind of interesting, but it suggests, and it completely squares with everything
    1:11:31 I understand about prefrontal cortical limbic pathways, which is that they’re highly subject
    1:11:33 to contextual learning, right?
    1:11:39 If anything, the prefrontal cortex is this incredible feat of evolution that allows us
    1:11:47 to link essentially any stimulus with any non-learned response in the body.
    1:11:52 I mean, this is what allows soldiers to learn to overcome their fear of bomb blasts and
    1:11:55 run toward them if necessary.
    1:11:58 I mean, it can cut both ways, of course.
    1:12:03 But for me, and it still needs to be tested, it’s nothing necessary about the glass or
    1:12:06 even the orange or the vitamin C or anything like that.
    1:12:13 It’s about the fact that she has this message, she has sent a message to herself, “I can
    1:12:20 take care of myself because the best tool that I have is me, is my own body.”
    1:12:24 Whatever these kids go in the future, there’s something that’s always going to be there
    1:12:26 with them, which is themselves.
    1:12:31 So they, as themselves, is the best tool they can have, you know, their body, the way they
    1:12:33 think all of these things.
    1:12:39 Do you think this is why we hear the kind of classic anecdote about the patient who
    1:12:45 has anxiety attacks, whose psychiatrist gives them a couple of pills of medication that
    1:12:50 can help reduce anxiety, and they decide to keep those pills in their pocket, should they
    1:12:51 have an anxiety attack.
    1:12:57 And knowing they have those pills in their pocket allows them to control their anxiety.
    1:13:04 Yes, because it gives them a sense of control, right, and they have control over this.
    1:13:07 And some people may choose to leave them in the fridge, and some people may choose to
    1:13:13 put them elsewhere, but it’s what they decide, is that decision they’re making that gives
    1:13:16 them a sense of control.
    1:13:17 That’s important.
    1:13:23 It’s so interesting the sense of agency and control over the non-negotiable stress response.
    1:13:34 So I sometimes, unfortunately, get, in my opinion, incorrectly attached to ice baths.
    1:13:36 We’ve talked about cold water exposure on this podcast.
    1:13:40 Our colleague Craig Heller at Stanford Department of Biology, phenomenal scientist was on this
    1:13:41 podcast.
    1:13:46 We talked about some of the beneficial uses of deliberate cold exposure.
    1:13:47 There are a lot of arguments.
    1:13:48 Does it increase metabolism?
    1:13:50 Doesn’t seem like it does very much.
    1:13:53 Is it useful for inflammation, perhaps?
    1:13:57 But the one thing that everyone agrees is that being in uncomfortably cold water makes
    1:14:01 you breathe faster, excuse me, and stress a bit.
    1:14:03 In other words, it kind of sucks.
    1:14:05 It’s uncomfortable.
    1:14:13 And I think one non-negotiable fact about deliberate cold exposure is that it gives people an opportunity
    1:14:17 to explore their own stress response if they’re going to do it safely, right?
    1:14:19 You take a cold shower.
    1:14:20 You have some control.
    1:14:21 You get out immediately.
    1:14:24 Obviously, you don’t want it so cold that you give yourself cardiac arrest.
    1:14:26 You have to be careful with deliberate cold exposure.
    1:14:32 But the adrenaline response to uncomfortable cold is non-negotiable.
    1:14:37 And I believe that whether or not somebody decides to recite the alphabet or think about
    1:14:41 how cold it is or whatever it is, what they’re doing is they are practicing this frontal
    1:14:44 control over the limbic pathways.
    1:14:51 It’s just sort of a general exercise for controlling the limbic system through thought.
    1:14:57 But as our colleague David Spiegel has said to me many times, he says, “It’s not just
    1:15:02 the state that you’re in,” here we’re talking about stress as the state, “it’s how you got
    1:15:08 there, and in particular, did you have any control over how you got there and whether
    1:15:10 or not you can get out?”
    1:15:14 And I think that the kind of stress that you’re talking about in post-traumatic stress disorder
    1:15:20 or in post-traumatic stress injury is typically of the sort that people didn’t have a choice.
    1:15:24 Certainly these kids didn’t have a choice about the initial exposure to the trauma or
    1:15:31 stressors, but that also the stress is showing up when they would least want it to appear
    1:15:33 or when it’s very inconvenient to appear.
    1:15:41 So this narrative is an important part of recovery, but we feel that it needs to come
    1:15:50 after the education piece and after learning a toolbox, having defenses, because sometimes
    1:15:55 it can get very charged when you go through the narrative and you want to assess many
    1:15:57 things during the narrative.
    1:15:59 You want to assess gaps of memory.
    1:16:01 You want to assess potential cues.
    1:16:06 You want to assess the emotions that are present.
    1:16:12 And the narrative should be one that covers not only negative events, but also neutral
    1:16:15 ones, and also positive events.
    1:16:16 And it sounds like a lot, right?
    1:16:21 But when you’re talking about kids that have 10, 11, 12 years, it is doable.
    1:16:23 You can really manage it.
    1:16:28 By the way, with the cold showers, I think you’re getting to the hinge of that CISO.
    1:16:32 I think the cold shower probably does not the cold shower.
    1:16:33 What do you want to call it?
    1:16:34 Deliberate cold.
    1:16:35 It could be from cold shower.
    1:16:39 I always say that because oftentimes people think, “Oh, you know, they’re just trying
    1:16:41 to sell cold plunges,” and the truth is you don’t need that.
    1:16:45 I mean, the fact of the matter is it’s independent of income.
    1:16:47 Actually, a cold shower will save you money on your heating bill.
    1:16:49 I’m not saying everyone should take a cold shower.
    1:16:52 I love a nice, warm or hot shower.
    1:16:56 I sometimes use the cold shower as a stimulus, and I hate it every time, but I always learn
    1:16:59 something each time.
    1:17:03 By the way, it feels great when you get out, so that’s nice, and it does for many hours,
    1:17:10 especially if you end it with some warm water, but the learning, I believe, is in recognizing
    1:17:15 just how destabilized our patterns of thinking get when we have adrenaline in our body, which
    1:17:21 is what uncomfortable cold does, and it deploys that adrenaline in the brain and body.
    1:17:25 It also is a great learning in seeing the return to a baseline, just seeing how that
    1:17:28 affects our psychology.
    1:17:36 To my mind, I can think of no other zero cost or even negative cost, meaning saves money,
    1:17:42 approach that works the first time in every time that is safe enough.
    1:17:45 I’m not interested in anything that has to do with snakes, for instance.
    1:17:46 I don’t mind spiders.
    1:17:50 I’ll pick them up with my hands as long as it’s not a Black Widow or a particularly large
    1:17:52 spider, and I’ll put it outside, but I don’t like snakes.
    1:17:53 I don’t like thinking about them.
    1:17:55 I don’t like being near them.
    1:18:00 There are other stressors that one could use, but it’s so individual, whereas cold water
    1:18:02 seems to be pretty uncomfortable for everybody.
    1:18:07 I think you need some exposure of snakes and you’re cold.
    1:18:08 No interest.
    1:18:09 It’s so interesting.
    1:18:16 These things get so firmly rooted, but I’d love to talk about this toolbox because, first
    1:18:21 of all, it’s according to your work, and this has been done repeatedly.
    1:18:22 It’s very effective.
    1:18:27 I love the idea that it can be customized, so the words that come to mind is a customized
    1:18:34 toolbox for combating stress and PTSD, and the fact that it can be customized and maybe
    1:18:36 even covert.
    1:18:37 We can have these tools inside us.
    1:18:42 We don’t need to share them with anybody if we don’t want to, but they are very effective.
    1:18:48 I think that those are very compelling reasons for exploring the toolbox approach a bit more
    1:18:49 here.
    1:18:55 One way to go about this is to think about or to have in mind some negative, some neutral,
    1:18:59 and some positive experiences, and then to think about the different tools that one would
    1:19:02 deploy under those different conditions.
    1:19:03 Correct.
    1:19:08 The exercise of the events is a lifeline that we do separate from the toolbox.
    1:19:17 We actually work on the toolbox first to identify coping mechanisms and coping tools that help.
    1:19:18 What would that look like?
    1:19:19 I’m a nine-year-old.
    1:19:26 I come into your clinic, and I meet the criteria for PTSD or PTSD.
    1:19:28 What sorts of questions would you ask?
    1:19:29 Yes.
    1:19:35 The first thing I would say, when you’re feeling a certain way, whatever way we’re talking
    1:19:36 about, right?
    1:19:37 Anxious.
    1:19:38 Anxious.
    1:19:39 Yeah.
    1:19:40 Nervous.
    1:19:41 Is there anything that makes you feel better?
    1:19:46 Because the experience of having something and they bringing something is important, too,
    1:19:47 and sometimes they do.
    1:19:53 They say, “I listen to music,” or, “I play the guitar,” or, “I go to play,” or…
    1:19:54 My friends.
    1:19:58 … or my friends, or my teammates, mostly, actually.
    1:19:59 They say teammates?
    1:20:00 Team mates is pretty popular.
    1:20:01 I love that.
    1:20:02 Yes.
    1:20:06 There’s something about sports, and sports is something that comes up a lot when we do
    1:20:08 the toolbox.
    1:20:12 People put in their sports they’re doing, or talking to their coach, or talking to their
    1:20:17 teammates, or learning a new sport.
    1:20:18 Sports are big.
    1:20:28 So that’s an example that they give, talking to friends, planning a sleepover, listening
    1:20:33 to music, different things like this.
    1:20:39 Are there any particular tools for when kids are stuck in a stress response?
    1:20:40 Yes.
    1:20:41 Absolutely.
    1:20:47 Because I, myself, am familiar with the tool kit that I use.
    1:20:51 Certainly teammates is one of them, and I have others, including long-excel breathing, physiological
    1:20:52 size.
    1:20:55 These things will be familiar to some of the listeners.
    1:21:01 But certainly there are times when we’re stressed about something and we don’t want
    1:21:07 to be, and we have a hard time pulling our thoughts and our emotions and the stress response
    1:21:09 out.
    1:21:13 So the ones I just mentioned are some ideas that the kids bring with them.
    1:21:19 What we always try to do is we teach them exercises of relaxation.
    1:21:25 We have to be very careful with this because, like you say, it’s good to be personalized,
    1:21:26 right?
    1:21:29 It’s good that it’s adapted to the kid.
    1:21:32 And that’s why we don’t tell them put this in your toolbox.
    1:21:38 We tell them learn it, and if it helps you, you decide if you put it in the toolbox or
    1:21:39 not.
    1:21:43 We talk about the treatment being not so much about the what, because there’s many components
    1:21:49 here like education, narrative that are common, right?
    1:21:51 Exposure, we can talk about.
    1:21:54 It’s not so much about the what, but it’s about the how.
    1:22:00 It’s about empowering kids to identify those cues, to say if a tool works or doesn’t work,
    1:22:04 to develop their own tools.
    1:22:05 But sometimes they are very stuck, right?
    1:22:07 And they need a little bit of help.
    1:22:11 So we teach them breathing exercises, and we have a script for that.
    1:22:17 We teach them muscle relaxation, and we have something for that.
    1:22:25 We teach them the positive thinking, for example, so that’s a cognitive type of tool.
    1:22:31 And we teach them mindfulness because of our other work in prevention that we can talk
    1:22:43 about later in which mindfulness has been helpful, and also yoga, very simple yoga exercises.
    1:22:49 So nothing too complicated, things like the mountain pose, for example, can be quite helpful
    1:22:50 for some kids.
    1:22:57 If anything, it helps them reassess the moment and stop.
    1:23:03 And if we’re going to think about it in cognitive behavioral terms, kind of break that chain
    1:23:08 of negative thoughts that happen one after the other, which can lead to a panic attack.
    1:23:11 That’s many times how a panic attack can start.
    1:23:16 Well, what’s so interesting to me about the stress response is that while it’s quick to
    1:23:18 start, it’s slow to shut off.
    1:23:25 For logical reasons related to our evolutionary trajectory, wouldn’t it be wonderful if you
    1:23:27 could stress when needed, and then it would turn off when needed?
    1:23:32 But what we’re really talking about here is intervening in the stress response either
    1:23:36 before or as it’s happening, but then also making sure that the tail of that stress response
    1:23:37 isn’t too long.
    1:23:44 We’re also talking about eradicating stress that causes discomfort, and it causes this
    1:23:51 stress not necessarily to live a life without stress or to get rid completely of stress
    1:23:55 because that would be impossible.
    1:24:02 In certain cultures, there are accepted practices that adults use to deal with stress, things
    1:24:04 like worry beads.
    1:24:07 And a few years back, there were those, what were those, what were the little spinner things
    1:24:10 that kids had?
    1:24:14 When those were popular, maybe they’re still popular, did you observe any reductions in
    1:24:16 stress?
    1:24:17 Kids have a lot of energy.
    1:24:22 Because I think we confuse energy and stress, wouldn’t we all love to have the kind of energy
    1:24:24 that we had in childhood?
    1:24:29 I was observing this the other day, you’ll see a kid sitting, cross-legged, listening
    1:24:32 in class, and then all of a sudden, it’s time to move across the room, and they’ll just
    1:24:34 pop up and move across the room.
    1:24:37 When was the last time any of us popped up out of our chairs unless we were particularly
    1:24:40 excited or scared as adults?
    1:24:46 Just that immediacy to action implies that there’s a lot of energy in the system.
    1:24:51 So I could imagine that having some ways to siphon off some of that energy through, as
    1:24:56 far as I can tell, things like worry beads or fidgets or whatever those are called.
    1:25:00 I mean, they might irritate some adults around, but really, they’re pretty innocuous when
    1:25:01 you think about it.
    1:25:05 I like that you’re not calling it nervous energy, because it is just what you said, it’s
    1:25:06 just energy.
    1:25:10 It’s extra energy that needs to be placed somewhere, and they’re trying to find out where
    1:25:11 to place it.
    1:25:15 I mean, we have colleagues that, not all of them, this is not a requirement for being
    1:25:21 a professor at Stanford, but I’ve got colleagues that work 80 hours a week.
    1:25:24 You could argue that’s healthy or unhealthy depending on the context and their agreements
    1:25:31 with others, but that requires a lot of energy, and I know they are not particularly happy
    1:25:33 working less.
    1:25:40 So I think sometimes we are dismissive or kind of pejorative about physical energy and
    1:25:45 shaking and moving, but I see, I know someone in my life who balances her knee while she
    1:25:50 works, and it kind of makes me a little bit nervous, but boy, does she have a lot of focus
    1:25:53 and energy.
    1:25:55 I mean, I think it’s wonderful, in other words.
    1:26:01 And some of us choose to have meetings while walking rather than being in an office.
    1:26:02 That’s certainly my preference.
    1:26:06 I go for a walk sometimes when I have a meeting.
    1:26:13 So yes, so there is increased energy, but there’s increased energy that I feel like
    1:26:18 I need to do something, and there’s increased energy that causes a lot of discomfort.
    1:26:26 So for this kid, kids that experience discomfort, then they can look at their toolbox and say,
    1:26:30 which one I’m going to use, and that gives them also a choice, which goes back to that
    1:26:32 sense of control again.
    1:26:39 Earlier, meaning off-microphone, we were talking about the fact that some people, indeed some
    1:26:45 kids, have a different tendency to anchor towards thinking or feeling or action when
    1:26:49 under stress, and you were describing the four-quadrant system.
    1:26:53 Could you share with us this four-quadrant system, because I think it’s both extremely
    1:26:57 valuable to children and to adults.
    1:27:01 It’s certainly something that I plan to incorporate into my life.
    1:27:09 Yes, so we have to be careful with structured interventions, because sometimes structured
    1:27:17 interventions can break a little bit the fluidity of the relationship that a therapist and a
    1:27:21 child may have or a therapist and a patient.
    1:27:29 So it’s better to be semi-structured and to really be attentive to the temperament that
    1:27:33 the kid brings into that relationship or into that session.
    1:27:39 And certainly with the toolbox, as you mentioned, we see an example of that.
    1:27:48 We also add that in Q-Center therapy by dissecting and examining a response.
    1:27:57 So for example, a child that breaks windows or a child that screams or a child that lives
    1:28:02 the classroom running, we try to understand what’s happening at that moment.
    1:28:05 And the way that we do that is by looking at a square.
    1:28:13 And a square is composed of four corners, and the four corners are what you’re thinking,
    1:28:23 so it’s a cognitive side to it, what you’re feeling emotionally, what you’re feeling physically,
    1:28:29 and what you’re actually doing, what the action is.
    1:28:34 And this is your classical triangle of cognitive behavioral therapy in terms of what you’re
    1:28:39 thinking, what you’re doing, and how you’re feeling.
    1:28:44 But we felt it was important to add that somatic physiological component, because for
    1:28:49 many children, they don’t have the vocabulary to talk about all of this.
    1:28:54 I just tell you I have a headache, or I have a stomach ache, and there’s no other medical
    1:28:56 reason that explains it.
    1:29:03 So depending on the kid that comes, you’re going to start examining their response through
    1:29:05 one of those corners.
    1:29:09 So if the kid is really brainy and likes to think about the things they think or don’t
    1:29:13 think, you start in the cognitive corner.
    1:29:18 Other kids are very attentive to their body, and they say, “I feel my heart racing when
    1:29:23 I engage in this behavior or in this response,” and you start with that corner.
    1:29:28 The beauty of this is that most of the time, you don’t have to work in all of the corners.
    1:29:34 By just working in one corner, all the other corners change, and a new response develops.
    1:29:39 Okay, so if I’m thinking that I’m not in danger, maybe I don’t need to leave running.
    1:29:45 Maybe I can just tell the teacher I’m distressed by the amount of noise.
    1:29:48 All of a sudden, the kid has created a new square.
    1:29:49 That’s another square.
    1:29:54 So hopefully, we take that one response as a square and build a cube, right, of many
    1:30:03 potential responses so that when the cube happens, now there’s an armamentarium of responses.
    1:30:10 And if I’m too distressed to think what response to do, I can bring myself there by using my
    1:30:12 toolbox.
    1:30:15 So it all kinds of starts tying together.
    1:30:23 And then, as I have more responses, as I understand cues, I can begin talking about this narrative
    1:30:31 that I have, where I will fix some cognitive distortions, hopefully, like it was my fault.
    1:30:37 I made it happen to things like, no, it wasn’t my fault.
    1:30:40 Somebody else was responsible, and I’m just a survivor, right?
    1:30:41 I’m not a victim.
    1:30:42 I’m a survivor.
    1:30:45 I’m a cognitive distortion that can be fixed.
    1:30:51 So all of that, we’ve included all of this in a manual for therapists, right?
    1:30:57 So we have a manual for therapists that is called Cue Center Therapy for Youth with Posttraumatic
    1:31:00 Symptoms Published by Oxford.
    1:31:08 But I believe that adults that want to reexamine their childhood or their history or want to
    1:31:15 think about their kids or are interested in trauma can get a lot from actually examining
    1:31:17 this manual and studying this manual.
    1:31:25 And in fact, I believe in so, so strongly that we are beginning the first steps of adapting
    1:31:30 it not only for youth, but also for adults.
    1:31:34 In this four-corner system, and forgive me because I called it a four-quadrant system,
    1:31:39 but in this four corners of the square system, you said there’s thinking, which is cognitive.
    1:31:41 There are emotions.
    1:31:46 Then there’s feelings, which are somatic, physical, and then actions.
    1:31:47 So actions are straightforward.
    1:31:54 Thinking would be, for instance, if I understand correctly, I’m in danger.
    1:31:56 Emotions would be, I’m scared.
    1:32:00 So it’s a verbal label.
    1:32:01 I’m depressed.
    1:32:02 I’m scared.
    1:32:03 I’m sad.
    1:32:04 Yeah.
    1:32:09 In a way, it’s cognitive too, but it carries an emotion with it.
    1:32:13 And then in terms of the physical feeling, it’s of the body, but it could include of
    1:32:14 the head too.
    1:32:21 Like I have a headache or my heart is racing or something of that sort.
    1:32:23 And then actions, of course, is the action that they do.
    1:32:27 And action is a really fun one because you can imagine there are some kids that are not
    1:32:32 psychologically minded at all and they don’t even want to engage in this with me.
    1:32:34 And they’re like, okay, what is it that I’m doing?
    1:32:35 I’ll do something different.
    1:32:38 So they’ll immediately develop the next square.
    1:32:44 So they cannot talk too much about their emotions or how they’re feeling physically or look
    1:32:49 at the negative thought, but they say, oh, is the problem that I’m running out of the
    1:32:50 classroom?
    1:32:51 Well, what if I don’t?
    1:32:54 And they give you another action.
    1:32:56 So some kids start with that corner.
    1:32:59 So you can really start with any of the corners.
    1:33:05 I love that earlier you were talking about practicing positive thinking, even when, perhaps
    1:33:10 especially when one is not in the stress response or trauma response, but also, of course, when
    1:33:11 one is in the trauma response.
    1:33:16 I think that’s just so vitally important for people to hear, certainly for me to hear.
    1:33:22 I’m not claiming to have PTSD, just but as a novel concept that I’ve not heard raised
    1:33:26 before around these topics.
    1:33:34 The other is this four corner system, which immediately occurs to me is so powerful because
    1:33:40 it breaks down the kind of reflex arc of the stress response into its component parts,
    1:33:41 right?
    1:33:42 What’s of the body?
    1:33:43 What’s of the thinking?
    1:33:44 What’s of the thinking that’s emotional?
    1:33:45 And then what’s the action?
    1:33:52 And you said, as soon as one identifies one of these corners and starts to kind of look
    1:33:57 at it differently and consider some of the optionality that exists, an alternative, that
    1:34:00 all these other options cascade from that.
    1:34:07 And I believe that in doing that, you’ve described what for thousands of years, really, but recently
    1:34:13 we’ve heard a lot about in the kind of mindfulness arena as creating space, right?
    1:34:18 Like this notion of creating space, not outer space, but creating space within us to choose
    1:34:23 better options is something that I think until right now, as you’ve described this, has remained
    1:34:26 unfortunately very mysterious.
    1:34:35 People talk about, okay, you want to be responsive, not reactive.
    1:34:38 Responsive implies some optionality to your responses.
    1:34:42 Reactive implies kind of a reflex arc of just whatever the default was.
    1:34:48 But this notion of space is like too squishy for me as a biologist to really be able to
    1:34:49 latch onto.
    1:34:53 And I would argue, given the prevalence of PTSD and stress, it’s probably too squishy
    1:34:54 for most people.
    1:34:59 It hasn’t really led anywhere specific, but I think what you’re describing is the ability
    1:35:05 to become responsive as opposed to reactive, assuming that the word responsive includes
    1:35:06 some options within it.
    1:35:11 And so this four-corner system, to me, is genius because it gives us an anchor point
    1:35:12 to start from.
    1:35:17 So could you say that if a child or adult is uncomfortably stressed, maybe about a trauma,
    1:35:23 just as caught in the stress response, that actually pulling out a pen or pencil or crayon
    1:35:24 is it where?
    1:35:28 And drawing a square, and just really, what am I thinking?
    1:35:31 Maybe it’s just like, this is terrible.
    1:35:33 I don’t like it.
    1:35:36 Writing down, I’m embarrassed.
    1:35:42 I’m not with my friends, I’m like, my cheeks are flushing, whatever.
    1:35:47 I’m feeling just weighed down or something.
    1:35:51 And then thinking, well, what are the actions I want to remove myself from the situation?
    1:35:56 At that point, is the suggestion that one find, what is the point of entry that feels
    1:35:59 most accessible and to start there?
    1:36:01 Yes, with one caveat.
    1:36:10 We usually use Wagner’s emotional thermometer to measure where the kid is at, and it goes
    1:36:16 from like zero to 10 or one to 10 with different levels of stress.
    1:36:21 And it’s good to use something concrete because sometimes we think there are at 10 and there
    1:36:23 are at five or vice versa.
    1:36:26 We’re very poor at assessing others’ internal states.
    1:36:30 As our colleague, Carl Deisroth, who’s also been a guest on this podcast, I heard him
    1:36:34 once say this in a very large lecture, he said, “We’re terrible, absolutely dreadful
    1:36:37 at assessing other people’s emotions, in fact, most of the time, we don’t even know
    1:36:38 how we feel.”
    1:36:42 Yeah, he always says that, and it’s true, and it’s true.
    1:36:47 But I would say if the kid is at 10 at that moment, the best thing is to use a tool from
    1:36:52 the toolbox and not to engage on the square at that moment until they come down a little
    1:36:58 bit and they can pay attention and they can listen to you because then they will be letting
    1:36:59 the information come in.
    1:37:07 They’re so emotionally charged right at the moment that that may not be the right time.
    1:37:12 We should also, by the way, it’s the same thing as when you need to talk to kids about
    1:37:17 traumas that are happening in our society, right?
    1:37:21 Sometimes you just want to let them know that the door is open for communication.
    1:37:25 You may want to talk about it at the moment where the kid may not be ready, but you can
    1:37:30 let them know, “Well, when you’re ready, we can talk about it.”
    1:37:31 Here the same.
    1:37:37 When you’re ready, let’s go over the square exercise or the example if the kid is already
    1:37:45 familiar with it or I have something to show you, right, and pick his curiosity that way.
    1:37:48 But I would say use the thermometer to see if that’s a good time, right?
    1:37:56 If it’s 10, 9, 8, probably not, wait till it’s like 5, 4, 3, and then engage in that.
    1:38:04 So the toolbox should be used essentially under any conditions and the kid should generate
    1:38:11 their own tools to add to the toolbox, customize the tools, and then the square can be used
    1:38:15 when they are at a slightly lower level of stress because it requires a certain level
    1:38:16 of cognitive intervention.
    1:38:20 They need to be able to think about and express their own state.
    1:38:21 Correct.
    1:38:22 Okay.
    1:38:26 And is this something that you suggest kids only do with their therapist or is this something
    1:38:31 that they can do on their own as well, assuming that they’re old enough to write and to think
    1:38:32 about it?
    1:38:38 Our hope is that after a kid goes through Q-Center therapy that they can internalize
    1:38:43 a lot of these activities and exercises and, like I said, become their own tool, like take
    1:38:46 those for life and continue to use them.
    1:38:47 Yeah.
    1:38:51 I’m certain that many, many adults, not just children, can benefit from these tools.
    1:38:59 I mean, I would argue that most of the bad things that happen in the world are the consequence
    1:39:04 of dysregulated autonomic function put kind of bluntly.
    1:39:05 Yeah.
    1:39:06 Bidirectional, right?
    1:39:07 Kind of making things worse.
    1:39:11 Once they happen, they impact the system even further.
    1:39:12 Yeah.
    1:39:16 I mean, I think most homicides are homicides of jealous rage from what I have read.
    1:39:19 I don’t know if that’s still true.
    1:39:23 And of course, then that is probably also true for all the things that are not as severe
    1:39:27 as homicide but still dreadfully bad, like assault and things like that.
    1:39:28 Yeah.
    1:39:33 And it’s interesting that you bring that up because I often think about, we’ve been
    1:39:37 talking about how we experience trauma as individuals, right?
    1:39:41 But we experience trauma in our civilization.
    1:39:43 We experience trauma in our history.
    1:39:48 We experience trauma in our nation and how does a nation heal?
    1:39:50 How does a system heal?
    1:39:53 Well, the steps are not that different.
    1:39:58 Perhaps this is the appropriate time to give you the opportunity to editorialize a little
    1:40:04 bit about social media and online behavior, setting aside really aggressive online behavior,
    1:40:10 bullying and things like that, which of course exists and is really serious.
    1:40:19 Do you see the behavior of kids and adults online, this sort of, maybe even the addiction
    1:40:23 to online commenting and reading of comments and the kind of battling of issues back and
    1:40:25 forth that clearly isn’t going anywhere.
    1:40:30 Some of it goes someplace functional, but most of it, I would argue, especially among
    1:40:31 the adults, is going nowhere.
    1:40:32 It’s just very circular.
    1:40:35 It’s my side versus your side, my side versus your side.
    1:40:38 And emotions get really stirred on there.
    1:40:45 Do you think that is reflective of a lack of tools for self-regulation?
    1:40:50 Do you think like what we’re seeing is the manifestation of just a lot of challenges
    1:40:56 in the world and/or an outlet for people to just vent without the need to address their
    1:40:59 own internal state and what’s underlying the venting?
    1:41:05 I know many very, very intelligent adults who eventually just had to quit social media
    1:41:08 in order to have any level of functionality in their life.
    1:41:12 It comes down to that space you were talking about and building that space and creating
    1:41:16 that mindfulness time that you need, which is also going to be personalized, is going
    1:41:19 to be different for different people.
    1:41:23 This spring I was in Morocco and I visited the Medina.
    1:41:30 I was staying at the Medina and I was overstimulated as you can be and enjoying it.
    1:41:36 But I imagine this is the state that teenagers are in all the time when they are with social
    1:41:41 media, bringing them information and different tidbits and different things that are happening
    1:41:43 all over the place.
    1:41:48 And very much like I found it restful to go to my hotel for a couple of hours before
    1:41:55 dinner, people need to build that space, people need to create that space.
    1:42:03 What I tell parents is that it’s important to remember that this was also a very helpful
    1:42:07 tool for us when we were in the pandemic, right?
    1:42:15 The kids were interacting socially, academics, school was happening through technology.
    1:42:21 So how can something so good be a time so harmful?
    1:42:29 And I remind them about when they brought hammers to their house, right?
    1:42:30 And they had little kids.
    1:42:33 They had to teach them how to use them.
    1:42:37 This is a very important tool when you need to nail something or when you need to take
    1:42:39 a nail out.
    1:42:40 This can be dangerous, right?
    1:42:41 You don’t run with scissors.
    1:42:44 You have all these rules around other tools.
    1:42:50 We have to have these rules around social media as well.
    1:42:55 And I think that’s what the surgeon general is getting at when he talks about we need
    1:42:58 some regulations around it.
    1:43:06 But at the family level, I think parents need to say there are certain boundaries that we
    1:43:08 are going to have.
    1:43:15 So at dinner time, for example, in this basket, all the phones go into the basket.
    1:43:17 And that’s what we’re going to do from now on.
    1:43:25 But it is very difficult because when you establish rules like that, kids watch you like a hawk.
    1:43:29 So you have to model the behavior you are expecting, right?
    1:43:33 The moment that you as a parent decide, “Oh, no, I need to go to the basket.
    1:43:39 I need to check this thing out,” then it breaks.
    1:43:40 So that’s what I think.
    1:43:42 I think it can be quite helpful.
    1:43:45 And I think that it can be dangerous.
    1:43:48 We’ve seen examples of that.
    1:43:53 And it is a tool like any other, like a knife, that we need to learn how to use it.
    1:43:57 I think what you’re describing, to my mind, is a situation where the tool has become the
    1:43:58 terrain.
    1:44:04 It’s like social media has become the landscape in which many people live as opposed to the
    1:44:05 real world.
    1:44:10 I mean, my original understanding of social media is that one would experience and do
    1:44:12 things in the real world and then bring those to social media.
    1:44:13 That’s certainly what I do.
    1:44:19 I teach on social media and I do the learning for that teaching, the drawing in some cases,
    1:44:24 the preparation in the “real world,” and then bring it to social media.
    1:44:31 But I feel like it’s almost like the hammer has become the landscape.
    1:44:32 The house.
    1:44:33 Yeah, or something like that.
    1:44:34 The hammer has become the house.
    1:44:37 Yes, that’s much more eloquent and appropriate.
    1:44:42 Yeah, I feel like with social media, the tool of social media has become the terrain in
    1:44:43 which people are living in.
    1:44:51 So that just feels like a closed loop, sort of an engineering example.
    1:44:53 It’s like it doesn’t go anywhere.
    1:44:55 You can never actually get the relief that you’re seeking.
    1:45:01 And I think we default to descriptions about dopamine and dopamine hits and there’s some
    1:45:02 truth to that.
    1:45:07 But the more I look at the literature on brain activation during social media use, it doesn’t
    1:45:12 really speak to dopamine and reward prediction error as much as it does, just sort of a mindless
    1:45:18 compulsion and kind of just passive overuse as opposed to rewards like, “Oh, this is so
    1:45:19 cool and that’s so cool.”
    1:45:20 I mean, it can be.
    1:45:24 I mean, I’ve been watching some of the track and field races of the Olympics and I was
    1:45:27 cheering out loud for a few of them.
    1:45:31 But it’s usually something quite different.
    1:45:40 Yeah, I think if you live in a virtual world all the time, then you’re not living, right?
    1:45:42 You’re not in the real world.
    1:45:47 So it’s like how can you use the virtual, are there ways that the virtual world can help
    1:45:51 you live the current world in a better way?
    1:45:52 Yes.
    1:45:55 So that’s why I think it’s helpful.
    1:46:01 But if you replace your life with a virtual life, then that’s a pity.
    1:46:02 That’s very sad.
    1:46:06 I see that in a lot of adults as well as kids.
    1:46:11 Let’s talk about risk up until now we’ve been envisioning a treatment situation or a study
    1:46:17 that you’re running where a kid and perhaps parents as well are brought into the laboratory
    1:46:20 or clinic at Stanford and you’re talking to them, assessing them, they’re developing a
    1:46:30 custom toolbox and that’s a wonderful opportunity for kids who sadly have PTSD or PTSD to be
    1:46:34 assessed and to develop tools that can really help them.
    1:46:37 That’s been proven by the work you and others have done.
    1:46:43 But what about the many, many millions of kids and adults who are at risk either because
    1:46:50 of lack of access, it could be due to finances, geography, poverty, any number of different
    1:46:58 things or they simply don’t even know what PTSD and PTSD are, their parents don’t know.
    1:47:01 What are some of the tools and interventions that you think could be implemented at the
    1:47:06 level of schools, families, or even individuals that might help them?
    1:47:12 So here we were in my program, we had created Q Center Therapy, we developed a training
    1:47:20 program for it, we have a Q Center Therapy training program and I became increasingly
    1:47:26 concerned about my own staff and my own team because this is a team as you can imagine
    1:47:30 that are seeing trauma every day and are seeing trauma in kids.
    1:47:37 I was worried about vicarious trauma and the impact that this would have in their health.
    1:47:44 So I remember that when I was doing my residency I took a course in hypnosis and I was really
    1:47:49 struck by how much control one has during hypnosis.
    1:47:56 So it’s nothing like anyone is doing to anybody else, it’s really kind of having the control
    1:47:58 to relax yourself.
    1:47:59 Self-directed.
    1:48:05 Self-directed type of hypnosis and I said I would like to bring something like that
    1:48:12 and I met a PhD, John Redger, that was a yoga instructor and also a mindfulness instructor
    1:48:18 and I brought him to the team and he had other things to do but one of the main goals was
    1:48:24 to take care of the team and we started regularly practicing yoga and practicing mindfulness
    1:48:29 as we were seeing all these cases and working with trauma and so forth and I was able to
    1:48:35 see firsthand how helpful it was for me personally and for my team.
    1:48:41 At the time we were doing some work in Ispalolto in some of the schools, we were doing some
    1:48:46 pro bono counseling because it’s another problem, many of the schools have no counselors,
    1:48:47 right?
    1:48:51 So, but this was a while back, it’s like 10 years ago.
    1:48:56 Yeah, the Ispalolto school district for those that don’t know, Palo Alto, I guess it could
    1:49:02 be called West Palo Alto, is a separate city and county from Ispalolto, Palo Alto is not
    1:49:08 exclusively but is known for, at least nowadays, let’s just be frank, fairly tremendous affluence
    1:49:12 relative to most places in the world put bluntly.
    1:49:19 Ispalolto, a separate county, different school district, police system has for as long as
    1:49:27 I can remember having grown up in Palo Alto, has always been stricken with far fewer resources
    1:49:35 and while there have been tremendous efforts to improve the situation there, it is still
    1:49:42 at a steep disadvantage financially, but of course, many amazing people working there
    1:49:51 and living there and growing up, there was some exchange across that East Palo Alto,
    1:49:57 West Palo Alto border as it were in the school district, but they’re pretty separate domains
    1:49:59 when it comes to resources.
    1:50:08 And it is not now, but many years ago, it was the number one murder capital in the U.S.
    1:50:12 This is also the place where Facebook is now.
    1:50:19 So in Ikea, there’s people that bring some employment to the area, but also bring some
    1:50:20 other problems.
    1:50:25 Yeah, that area where Ikea is used to be called, do you remember it was called Whiskey Gulch
    1:50:29 for years, kind of terrible name, right?
    1:50:34 But it was a stark contrast right as you literally cross the train tracks heading towards Highway
    1:50:41 101, in that case, that portion of Palo Alto Crescent Park, an extreme of wealth to an
    1:50:46 extreme of poverty, in literally a distance of 10 meters.
    1:50:55 And of course, there are wonderful families there, of course, that support the kids.
    1:51:03 There’s Ravenswood, which is also the other name for East Palo Alto, Family Health Center,
    1:51:07 it really provides a lot of good resources to the area.
    1:51:11 And there’s a good school district, but at this time, it was missing counselors.
    1:51:14 So we had some presence there.
    1:51:19 We decided to bring some of the things that we were learning in terms of yoga and in terms
    1:51:24 of mindfulness to two of the classrooms.
    1:51:28 At the end of about three months, I get called to the principal’s office.
    1:51:32 I have to go to the principal’s office because the principal was interested in finding out
    1:51:37 what was going on in there because none of those kids in those classrooms had gone to
    1:51:39 her office in all that time.
    1:51:40 They hadn’t gotten in trouble.
    1:51:43 They had not gotten in trouble.
    1:51:51 So I explained what it was, and we decided to do a bigger scale study, and eventually
    1:52:02 we partner with a group called PurePower, PurePowerInc.org, developing a yoga and mindfulness
    1:52:07 curriculum for students at schools.
    1:52:13 At that time, we started bringing yoga instructors into the classroom.
    1:52:18 We very quickly learned that the best approach to this would be to teach the teachers and
    1:52:24 have the teachers teach the students because the yoga instructors had no training on how
    1:52:28 to control a classroom, and the teachers did.
    1:52:35 And some of these poses were so elemental that it was okay if they were not a yoga instructor.
    1:52:42 So anyway, we tested this curriculum, and there was a piece about it in the news hour.
    1:52:54 I think it might still be there, and I get this wonderful phone call by this family in
    1:53:01 New York that wants to see how they can help me spread this further, into not only the
    1:53:08 classrooms that I was working, but into the whole school or the school district.
    1:53:13 And I knew at that point that two things were important, not only that they wanted and I
    1:53:20 wanted, but that the school district should want it, and also that at this time, we would
    1:53:25 need to do a very in-depth study to see what our intervention was and what the curriculum
    1:53:26 was.
    1:53:30 Because mindfulness can be the name that you give to many different things.
    1:53:36 So we wanted to make sure that our intervention of yoga and mindfulness exercises that now
    1:53:41 pure power carries is really what we’re being tested.
    1:53:48 So they were very, very helpful in helping sponsor not only the dissemination of this
    1:53:53 curriculum through the school district, but a randomized controlled trial where we actually
    1:53:58 had a whole other district that would also be trained, but only after the study was over.
    1:54:06 It was a demographically comparison school in San Jose, in the city of San Jose, near
    1:54:14 enough for us to conduct the study, but far enough that there wouldn’t be too much dissemination
    1:54:16 from one district to the other.
    1:54:23 And it was good that we did a district-wide control because if we would have done it by
    1:54:30 classroom or by school, it wouldn’t have worked because there was so much diffusion of what
    1:54:36 the kids were learning into their friends and their family and the other classes and the
    1:54:42 other people in the community that was beautiful to see, but it would have ruined a control
    1:54:43 study.
    1:54:49 So we did literally physical and demographic separation, so you went with what used to
    1:54:54 be called the peninsula, the South Bay, East Palo Alto, and then San Jose, far enough apart
    1:55:00 that the kids weren’t talking enough to blur the treatment groups.
    1:55:01 Exactly.
    1:55:03 So we demonstrated feasibility, you know, we were able to do it.
    1:55:08 We demonstrated acceptability, the kids liked it, the kids would do it.
    1:55:15 Classroom schools actually had a room specifically for them to go and do it, even if the teachers
    1:55:19 were not doing it in the classroom, and it ranged.
    1:55:29 It was like twice to three times a week for 15 or 50 minutes of this curriculum in the
    1:55:30 classrooms.
    1:55:34 Can I, sorry to interrupt, but can I ask you a little bit more about the curriculum?
    1:55:44 You said 15 to 50, five zero minutes, two to three times per week, and did the kids
    1:55:49 have to like change over to their yoga clothes?
    1:55:54 The reason I ask is that I could think of a number of real world barriers to getting
    1:55:55 something like this implemented.
    1:56:00 I feel like going jogging, usually you get a little sweaty, you need running shoes, you
    1:56:01 know.
    1:56:07 There are other forms of exercise that require that less, but these days, as far as I know,
    1:56:09 not every school requires physical education.
    1:56:13 When I was growing up and through high school, you had to literally suit up, you had to go
    1:56:20 in the locker room and put on your PE clothes as it were, and then you’d run or play volleyball.
    1:56:26 Whatever the PE teacher told you to do, you had to do if you wanted to get a decent grade.
    1:56:31 Is the yoga being done, you said it could be in the classroom or at a separate location,
    1:56:34 but are the kids basically getting up out of their chairs and just right in their school
    1:56:37 clothes doing this for 15 to 15 minutes?
    1:56:42 So they stay with the same clothes, but we had mats.
    1:56:43 They had mats.
    1:56:47 Every student had a mat that is interesting that you mentioned PE because the first suggestion
    1:56:54 was let’s do it during PE class, and I’m like, “No, that’s rowing from Paul to Peter.”
    1:56:59 Until I learned that PE, like you said, was not happening, which I couldn’t believe.
    1:57:03 And if anything, I think the study has helped for them to bring PE back.
    1:57:09 And the classes, which are these lessons and yoga movements and mindfulness, were really
    1:57:13 taking place in the classroom that whatever teacher learned.
    1:57:16 So if it was the math teacher, she was taking 10 minutes aside to do it.
    1:57:21 If it was the PE and PE was not happening there, they may dedicate the 15 minutes to
    1:57:24 do the yoga and the mindfulness.
    1:57:33 So we have a number of assessments that we did.
    1:57:39 And like I mentioned, yes, it was acceptable and it improved mood and all of that.
    1:57:46 But I think the biggest finding that we published from that study was that it increased 73 minutes
    1:57:48 of sleep.
    1:57:49 73.
    1:57:51 73 minutes of sleep.
    1:57:53 That’s extraordinarily high.
    1:57:58 On average, for the students, I need to increase the depth of sleep.
    1:58:04 So something that we did in the study was that we also did portable polysomnography.
    1:58:08 And it was not in a sleep center, it was in their own house.
    1:58:15 So collaborating with Ruth O’Hara from the department, we were able to assess their sleep.
    1:58:16 And deep sleep is very important.
    1:58:20 That’s where you process the events of the day.
    1:58:27 So these kids were increasing REM, total sleep, deep sleep, doing much better.
    1:58:32 And then another thing because of our previous studies that we’ve talked about in terms of
    1:58:37 brain function, this hasn’t been published, but we have some preliminary data demonstrating
    1:58:44 that those kids that went through the intervention before and after the intervention were able
    1:58:51 to decrease the activity of their amygdala, which was very powerful and also very helpful.
    1:58:58 So many of these kids adapted this into their daily practices after this study was over.
    1:59:03 We went to our control group and we taught those lessons there.
    1:59:14 And now it has served to identify even more tools that we can put in the toolbox of CCT.
    1:59:17 So we utilize some of the things there in here.
    1:59:23 So Pure Power and our program have been collaborating a lot because it covers the risk group and
    1:59:25 the treatment group.
    1:59:31 So sometimes when we go to schools and we do trainings, we partner with them so that
    1:59:36 we have the yoga and the mindfulness and the Q center therapy.
    1:59:41 And I by no means mean these are the two things that everybody should be using.
    1:59:43 I’m saying these are two more tools.
    1:59:48 In fact, I think we need more development, more development of interventions, both for
    1:59:52 treatment and for intervention.
    1:59:58 And how do we identify who needs what and how is where we’re moving next?
    2:00:06 Well, what spectacular results, I mean, 73 minutes more of sleep is like, I mean, talk
    2:00:12 about effective medicine, you know, I mean, we agreed at the outset that sleep is the
    2:00:17 foundation of mental health and physical health and all forms of cognitive and physical performance.
    2:00:23 I mean, we know this, the study done at Stanford, albeit a small one of having athletes just
    2:00:27 get a bit more sleep or even just stay in bed a bit longer and know not on their phones,
    2:00:32 but just lying quietly with eyes closed and resting or sleeping more improved shot accuracy
    2:00:33 in basketball players.
    2:00:39 This has been shown in so many domains of cognitive and physical, it’s like not even worth spooling
    2:00:40 off all the examples.
    2:00:46 But that is spectacular, it also makes me think I should start doing some yoga because I do
    2:00:51 get enough sleep, but that’s significant.
    2:00:55 What do you think are the barriers to having this sort of thing implemented at national
    2:00:56 scale?
    2:01:00 Now I always think about this, you know, okay, so the results are in, maybe it’s one study,
    2:01:07 maybe it’s two, but you’re talking about a basically harmless intervention and actually
    2:01:10 it’s a very therapeutic intervention.
    2:01:13 Sure there are some people that won’t be able to do all the poses, et cetera, but there’s
    2:01:16 always something that somebody can do.
    2:01:21 Even people that are immobilized, there are certain forms of, believe it or not, cognitive
    2:01:27 yoga and that friend of mine who works with people who are quadriplegic, they can do certain
    2:01:35 things to keep nervous system function online, but you know, essentially anyone can do this.
    2:01:41 What are the barriers from taking it from this East Palo Alto school to a study, to another
    2:01:46 study, okay San Jose school, now let’s say you get all of Santa Clara or, you know, a
    2:01:52 neighboring counties, you know, what does it take to get something implemented at national
    2:01:57 scale so that the work can really ripple out and benefit all these kids who are, of course,
    2:01:59 are going to become adults?
    2:02:01 Well we need to prioritize it, right?
    2:02:05 We need to prioritize education for starters, right?
    2:02:13 We were talking about classes not even having physical education or arts, for example, and
    2:02:18 we need to prioritize mental health and it needs to start early.
    2:02:25 And I think when we work our national budget, it needs to be, there needs to be earmarks
    2:02:32 for this two areas that should go to the Department of Education, the Department of Education
    2:02:36 should make this a priority.
    2:02:44 Teachers are really, really overworked, they are under resourced and like pediatricians
    2:02:51 many times are responsible for doing somebody else’s work, right?
    2:02:54 Everybody tells them, oh this will only take a minute or this will only take two minutes
    2:03:01 or if you make this assessment, you know, you can do that, but the time is finite, right?
    2:03:05 And the space is finite, so they need more space, they need more time, they need more
    2:03:13 support, teachers, and then this needs to be a priority from districts to really implement
    2:03:15 programs like this.
    2:03:22 So parents and even non-parents talk to the teachers in the school, talk to the principals
    2:03:28 in the school, and I’ve been learning about the power of the telephone for lobbying.
    2:03:32 This has been around some things I’ve been involved with with the veterans community.
    2:03:38 I mean, the ability to look up and call your congressman or congresswoman and tell them
    2:03:46 that you are really concerned about or excited about a particular program does have impact.
    2:03:50 I mean, at first I didn’t think this was true, but I realized that when they start getting
    2:03:58 50, 100, 1,000 messages about a particular topic that people are passionate about, they
    2:03:59 pay attention.
    2:04:05 Maybe it’s because they just want to get reelected, maybe it’s because they are genuinely concerned
    2:04:06 about helping people.
    2:04:12 I like to think it’s the latter, but regardless of which, they run those messages up the flag
    2:04:15 poll when they bring issues.
    2:04:18 So let me tell you what we just started doing in Puerto Rico.
    2:04:26 I’m from Puerto Rico, but Puerto Rico and students have gone through a number of natural
    2:04:33 disasters that started with Hurricane Maria and continue with other hurricanes and also
    2:04:41 with earthquakes and this has led to violence and there’s interpersonal violence.
    2:04:46 So some of the kids in Puerto Rico have gone through a lot, but also the whole island of
    2:04:51 Puerto Rico is one of the largest school districts in the U.S.
    2:04:55 The whole island is one district, meaning that if you do something like a program like
    2:05:00 the one we’re talking about, you can implement it island-wide.
    2:05:08 Currently, we are launching a project in Puerto Rico where all the teachers will be trained
    2:05:14 in the yoga and mindfulness curriculum and all of the counselors will be trained in Q-center
    2:05:16 therapy.
    2:05:21 The kids are being assessed at baseline, then they go through their yoga and curriculum
    2:05:28 and at time two, when they get assessed to see how they’re doing after that, we also
    2:05:34 screen those that have PTSD, but traumatic stress symptoms that cause impairment.
    2:05:40 And then those go through the trained counselors and then they get assessed again at the latter
    2:05:41 part.
    2:05:47 So the goal is for us to, although we’ve talked about the two treatments, we’ve never really
    2:05:51 had both of them happen simultaneously.
    2:05:57 And we want to do it in a large scale like this because if this works, if it’s sustainable,
    2:06:02 if it’s feasible, we can actually then bring it to other large school districts like New
    2:06:07 York, like LA, for example, and start disseminating this.
    2:06:09 I’d love your thoughts on something.
    2:06:14 You know, I’m so impressed that you were able to bring this from a study or set of studies
    2:06:19 to a much larger scale in Puerto Rico.
    2:06:25 I could be wrong here, but I feel like in the United States we have such a culture of
    2:06:30 fame and popularity and reward around people who are extreme performers.
    2:06:35 You know, we hear about these NBA stars and right now we’re seeing a lot about these incredible
    2:06:41 track stars and where, or we have these tech innovators that found huge companies.
    2:06:45 They used to be called unicorn companies, but all these incredible successes.
    2:06:53 And I wonder sometimes if the hyper emphasis on these extreme performers has led to the
    2:07:01 conclusion in young people that unless you’re going to be Michael Jordan or LeBron James
    2:07:09 or Mark Zuckerberg or Elon Musk or win an Olympic gold medal, that the practices that
    2:07:13 feed up to becoming those sorts of people like mindfulness meditation or becoming a
    2:07:18 yogi for that matter, you know, I feel like there’s been a push towards hyper specialization
    2:07:25 and performance to the point where people are writing off the incredible utility of
    2:07:32 physical activity, mindfulness, you know, learning math, science, literature and the
    2:07:33 arts.
    2:07:35 You know, you’re talking about the arts, music, right, even for people like me.
    2:07:39 You know, I mean, sure, they always gave me the triangle because I could manage that
    2:07:40 one.
    2:07:41 And I don’t want to insult the triangle players.
    2:07:44 I’m sure it’s much more complicated than I’m giving the impression is.
    2:07:51 But the point is that I feel like there’s been a not so gradual disintegration of the
    2:07:56 idea that there is utility indeed, there’s great benefit to doing things.
    2:08:00 Not with the intention of becoming a high performer, but just doing them for sake of
    2:08:06 how it enriches us in a number of different ways, including our mental health.
    2:08:10 And I wonder whether or not the lack of PE is sort of a, well, if you’re not going to
    2:08:15 run track and try and medal or something, and, you know, or go to championship meets
    2:08:16 then like, what’s the point?
    2:08:19 But I don’t, I certainly don’t subscribe to that.
    2:08:21 I’m curious what your thoughts are.
    2:08:27 Um, well, I think we need to redefine success and what it means to be successful.
    2:08:33 Uh, I, I think that we’re currently describing it with the examples that you just gave, which
    2:08:39 probably was not the way that we were describing it in the 60s or the 70s.
    2:08:49 Um, but it is harming individuals that, which is most of us that cannot attain that level
    2:08:52 of, um, proficiency in an area.
    2:09:00 And in fact, the individuals that are choosing to have a broader belonging in a way are more
    2:09:01 protected.
    2:09:06 I, I worry about those other individuals too that have that very personalized, um, not
    2:09:11 personalized, but very, very individualized, unique component in their life where they
    2:09:13 dedicate everything to that one thing.
    2:09:22 Trust me, they often suffer in one or more of their other domains of life. Some don’t, but I would argue most do.
    2:09:40 But the idea of belonging, right, is that you belong to many different facets of life. You are a sportsperson, you’re a community person, you’re a student, you’re a father, you’re an aunt, you’re different things.
    2:09:54 When you’re only one thing and that fails, your whole identity is gone. It doesn’t even have to fail, you have to perceive that it has failed and that’s enough to throw you off course.
    2:10:05 And so with the current definition of success, we’re not doing a service for those that attain that definition and those that do not attain that definition.
    2:10:18 I think it needs to be broader. I think belonging needs to be included. I think the way that we care not only for ourselves, but for the rest of our citizens needs to be included. Citizenship is important.
    2:10:28 So it is dynamic. So far it has been dynamic, how we define success and hopefully it will change again.
    2:10:46 I agree wholeheartedly. Let’s talk about resilience. Earlier you said, you know, kids are not resilient, but you also implied, maybe you even stated it outright, that they can become resilient.
    2:11:02 What is resilience and what are some of the paths to resilience? Resilience is a physical term, right? It means you bounce, the coil bounces back to where it was.
    2:11:14 I, originally, I like to think of the word adaptation because it means not only you bounce back, but you bounce back to a better place.
    2:11:22 I like to think that we adapted during the experience of the pandemic other than we were resilient of it.
    2:11:33 Yes, we were resilient because we survived it. Some of us did, not all, right? Some of us have to deal with the grief of what happened during that time.
    2:11:45 But adaptation means that not only we go back to where we were before the pandemic, but that now we’ve learned from that experience to be in a better place.
    2:11:57 Now, we know very little about resilience, and we definitely know very little biology about resilience. We know that having a sense of humor is good.
    2:12:10 We know that perseverance is good. We know that the presence of an adult in a child’s life that was there to give them opportunity or to talk to them about things they were going through,
    2:12:29 that’s probably the best known, you know, resilient factor. But what if it’s not the presence of that adult, but there’s something in that child that makes them seek and maintain that type of relationship, right?
    2:12:49 So I feel that we need to start looking at the biology of resilience. And one way that we’ve done that in my program is through a collaboration with Alex Urban from our department and from Genetics and Caroling Perlman,
    2:12:57 who’s in his lab and one of his postdocs. They work with organoids, and I don’t know if you’ve mentioned organoids before to your audience.
    2:13:09 I have not, but one of my good friends and colleagues at Stanford Sergio Pasca is one of the world leaders in organoids, and we hope to host him on this podcast soon.
    2:13:17 But please educate us on organoids. They are oh so cool and oh so science fiction-y, but they are oh so real as well.
    2:13:29 So we have stem cells that can be converted to any type of cell under the appropriate nutrients and environment that we want to examine.
    2:13:51 So for psychiatrists, of course, the interest is to turn them into neurons, and not only they can grow in a petri dish, but they grow suspended. So it’s almost like a 3D, and Sergio uses the term “asembloy” for when he actually assembles them further to build more organ-specific.
    2:14:09 Mini-brains. Mini-brains is the term that I like, yes. So these mini-brains are these neurons that are growing in a circle, like the brain, and they communicate with each other, and they are active with each other, and we can study.
    2:14:25 So in conversations with Alex, and now that you all know my previous work with cortisol and all that, I was telling him and Carolyn, well, why would happen if we expose some of these organoids to cortisol?
    2:14:41 And of course, we needed to come up with, oh, what would be the right amount that would mimic trauma. So we also involved Robert Sampleski to help us come up with a concentration that would be trauma-mimetic.
    2:14:55 So we exposed a number of organoids to different levels of cortisol. For some of them, it was a trauma. For others, they were not exposed. Then half of that amount, or much less of that amount, was a trigger, the cue, right?
    2:15:22 So some had the trauma and the cue, some had no exposure, some only had the cue, and then we compare what was associated with really — well, the first thing that they needed to do was identify that these neurons actually had these leukocorticoid receptors, and that they were active, and they did have them, and they were active.
    2:15:51 So we looked, through epigenetic analysis, we is the royal we, right? Is it more Alex and Carolyn? They looked at the genes that were changed, that their activity changed because of this cortisol exposure, and through epigenetic analysis, which is the space, you know, between DNA and RNA, and there’s like methylation patterns and all that, and some genes activity changes.
    2:16:12 Some turn on, some turn off. So interestingly, the majority of the genes that we found there were genes that have been addressed in the literature as potentially being related to post-traumatic stress disorder, things like the leukocorticoid receptor genes and things that you would think of.
    2:16:29 But there was another subset of genes that we identified that were novel, and I was very interested in those because of my interest in accelerated aging because of stress, and those were genes that are related to collagen formation.
    2:16:52 And we know that atherosclerosis has been related to stress, for example, and we know that accelerated aging, not only in PTSD, but in mental health conditions overall, individuals that suffer from severe mental illness chronically in their life end up dying 25 years younger than the rest of the population.
    2:17:09 That’s very significant. And so stress and accelerated aging, interesting. Okay, so these are interesting findings in organoids, but when you have those, what you do is you move on to a population study.
    2:17:23 So these kids in Puerto Rico that are going through these interventions, besides me checking on their PTSD, their anxiety, their depression, they’re giving me a vocal swap.
    2:17:42 And in the vocal swap, those epithelial cells, we can actually take them through epigenetic analysis and see those kids at time one that even though they’ve gone through all this trauma may not be faring that much worse as their counterparts and compare them.
    2:17:55 And not only that, we can actually also look at response treatment response for the intervention for the yoga and mindfulness preventive intervention and for the treatment for the Q center therapy.
    2:18:08 So that’s the plan. That’s the plan in trying to bring more light into what is the biology of resilience and how can we understand resilience better.
    2:18:26 What a spectacular study. Goodness. And if any of you miss some of the underlying mechanics, I’ll just quickly recap. These organoids are little brains in a dish that came to be by virtue of taking fibroblasts or other cells.
    2:18:39 So skin cells essentially put into dishes provided for what are called transcription factors. These are the four transcription factors that Yamanaka won the Nobel Prize for identifying that reverts those cells into stem cells.
    2:18:47 And then a few other goodies, molecular goodies that then allow them to become neurons in particular, then they grow into little mini brains.
    2:18:59 And then, as Dr. Carrion was explaining, are exposed to cortisol at appropriate concentrations to mimic cortisol exposure in the whole person.
    2:19:06 And then from that, the genomes of those cells and the epigenomes are analyzed to identify potential targets.
    2:19:16 The results are brought back to these kids in Puerto Rico such that the genomes of all these kids experiencing different levels of stress and yoga, mindfulness interventions or not.
    2:19:25 Maybe they’re in the control group. The outcomes can be assessed and then one can address, hey, what are the genes that are protective against stress?
    2:19:39 AKA, what are the genes that are protective against high levels of cortisol? And a bunch of other surely to be very transformative and important facts about how stress impacts the young brain to either give rise to PTSD or not.
    2:19:48 I must say, as you described that study, I had three thoughts. One, wow, how awesome is this that you can bridge across so many different levels of analysis.
    2:19:59 I mean, because you’re talking about molecular genetics all the way up to yoga in schoolchildren in Puerto Rico and PTSD, you know, it’s just a complex disorder.
    2:20:07 I was also thinking to myself, wow, what an incredible place Stanford is that such a collaboration is possible, right?
    2:20:13 Makes me delight in the fact that colleagues like you exist and surge you and forgive me the names of the other colleagues. I’m not familiar.
    2:20:21 Alex Urban and Carolyn Perlman. Thank you. And the third thing is how important it is to bridge across these different levels of analysis.
    2:20:39 I think this is the first time on this podcast where somebody has discussed an experiment that bridges across so many levels of analysis, literally from fibroblast skin cells in a dish all the way to a complex psychiatric condition and in an attempt, excuse me, to create novel therapeutics.
    2:20:53 So it’s just truly spectacular. So if people are sensing a even further surge in my energy, this is the kind of thing that gets me so excited because in the landscape of science, we often see a study or we hear about organoids or we hear about a yoga intervention.
    2:21:06 And these things tend to exist in silos and isolation. But the ability to bridge across these levels of analysis, I believe, is critical. And so, yeah, kudos to you for being a part of this incredible collaboration.
    2:21:24 And collaborations are key, right? Because the world is so complex now that there’s no way that a single lab could have all these expertise. So you’re right, a place like Stanford allows for these communications to happen, for these collaborations to happen.
    2:21:30 In 28 years that I’ve been there, I have never heard. No, I’m not interested in that.
    2:21:40 I always say at Stanford, especially if two scientists meet for more than 30 minutes, what comes out of that is a collaboration.
    2:21:59 As a final question, I’m going to ask you to limit it to one answer, but I’m sure that there are many. The question is, if you had a magic wand and you could get any message out to the whole world about PTSD and PTSD,
    2:22:14 in particular in kids and young people, but also in adults, what is that message? What do you want people to know about post-traumatic stress disorder, stress, and post-traumatic stress injury?
    2:22:33 The first thing that comes to mind is the importance of listening and listening to what kids and adults have to say about their experiencing and really creating a space for them where they or us don’t feel isolated,
    2:22:49 that they feel supported and that they feel that they can identify their own strengths and their own capabilities of making themselves better.
    2:23:02 Everyone knows or has heard about psychiatrists and everybody thinks, “Oh, what would your psychiatrist say?” Psychiatrists have these smart things to say to people that help them with their life,
    2:23:15 but the best psychiatrists that I know actually say very little. They listen. I would say that listening to the experience that people have is key.
    2:23:23 Well, thank you so much for that. Dr. Karion Victor, thank you so, so much for the work you do.
    2:23:24 Thank you for having me here.
    2:23:37 It’s spectacular work at so many levels. It’s also very bold and brave work to tackle such a big problem with such focus and to really give people agency.
    2:23:49 This notion of a custom toolbox I think is profound to give kids and adults as it were agency over their own interventions in an effort to really help themselves.
    2:23:57 I appreciate you coming here today. More than I can express, I know the listeners and viewers of this podcast appreciate it as well.
    2:24:04 You are involved with Stanford Clinically. You’re involved running clinical studies that have great importance.
    2:24:10 So for you to take time to educate us with these tools is absolutely spectacular and is really appreciated.
    2:24:17 Please keep us updated on your progress and please come back and tell us more about that progress when the time is right.
    2:24:18 Thank you so much.
    2:24:25 Thank you for joining me for today’s discussion about post-traumatic stress disorder and its treatments with Dr. Victor Karion.
    2:24:29 To learn more about Dr. Karion’s work, please see the links in the show note captions.
    2:24:33 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:24:36 That’s a terrific zero-cost way to support us.
    2:24:40 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple.
    2:24:43 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    2:24:47 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:24:49 That’s the best way to support this podcast.
    2:24:55 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast,
    2:24:58 please put those in the comment section on YouTube.
    2:25:00 I do read all the comments.
    2:25:02 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:25:03 It’s my very first book.
    2:25:07 It’s entitled “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:25:13 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on more than 30 years of research and experience.
    2:25:21 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    2:25:27 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:25:31 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    2:25:33 There you can find links to various vendors.
    2:25:35 You can pick the one that you like best.
    2:25:39 Again, the book is called “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:25:44 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
    2:25:49 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
    2:25:52 And on all those platforms, I discuss science and science related tools,
    2:25:55 some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast,
    2:25:58 but much of which is distinct from the content on the Huberman Lab podcast.
    2:26:01 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    2:26:04 If you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter,
    2:26:08 our Neural Network newsletter is a zero-cost monthly newsletter
    2:26:13 that includes podcast summaries as well as protocols in the form of brief one-to-three-page PDFs.
    2:26:17 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning,
    2:26:22 optimizing dopamine, improving your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
    2:26:26 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine
    2:26:30 that includes cardiovascular training and resistance training with sets and reps,
    2:26:34 all backed by science, and all of which, again, is completely zero-cost.
    2:26:39 To subscribe, simply go to hubermanlab.com, go to the menu tab up in the upper right corner,
    2:26:41 scroll down a newsletter, and provide your email.
    2:26:44 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
    2:26:48 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Victor Carrion.
    2:26:53 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:26:56 (upbeat music)
    2:26:59 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Victor Kerion. Tiến sĩ Victor Kerion là giáo sư và phó chủ tịch khoa tâm thần học và khoa học hành vi tại Trường Y khoa Đại học Stanford. Ông là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về rối loạn stress sau chấn thương, đặc biệt là trong việc điều trị rối loạn stress sau chấn thương ở trẻ em và thanh thiếu niên, mặc dù kiến thức của ông và cuộc thảo luận hôm nay chắc chắn cũng mở rộng đến PTSD ở người lớn.
    Tiến sĩ Kerion cũng là giám đốc Chương trình Stress và Khả năng phục hồi trong cuộc sống sớm của Stanford, và cuộc thảo luận hôm nay tập trung vào các nền tảng tâm lý và sinh học thần kinh của PTSD, cũng như các phương pháp điều trị nào là hiệu quả nhất cho PTSD.
    Chúng tôi tập trung nhiều vào một liệu pháp đặc biệt gọi là liệu pháp tập trung vào Q, được phát triển bởi Tiến sĩ Kerion và các đồng nghiệp, đã được chứng minh là có khả năng làm giảm sự kích thích bởi từ ngữ, sự kiện hoặc ký ức thường là những yếu tố khởi phát các tập PTSD. Và điều này đã được chứng minh là hiệu quả ở cả trẻ em và người lớn.
    Cuộc thảo luận hôm nay khám phá sự khác biệt giữa lo âu, căng thẳng và chấn thương. Chúng tôi nói về cách những điều này, tất nhiên, có liên quan đến nhau, nhưng cũng có thể được tách ra để hiểu rõ hơn liệu ai đó có chấn thương hay không và cách tiếp cận điều trị chấn thương đó một cách tốt nhất.
    Như bạn sẽ thấy sớm thôi, điều làm cho công việc của Tiến sĩ Kerion trở nên độc đáo là nó kết hợp giữa tâm lý học, sinh học thần kinh, nhưng cũng là các công cụ thực tiễn như chánh niệm. Nó liên kết chánh niệm và liệu pháp hành vi nhận thức với sinh học cơ bản và những gì được biết đến về tâm thần học và tâm lý học của PTSD ở các giai đoạn khác nhau, tùy thuộc vào chấn thương, độ tuổi của người đó, v.v.
    Hôm nay, Tiến sĩ Kerion sẽ giải thích rõ ràng tất cả những điều đó để đến cuối cuộc trò chuyện hôm nay,
    bạn sẽ thực sự hiểu PTSD là gì và không phải là gì.
    Và tất nhiên, những cách tốt nhất để điều trị nó.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
    Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin không tốn phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay.
    Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là AteSleep.
    AteSleep sản xuất các vỏ đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ.
    Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này về nhu cầu thiết yếu của chúng ta trong việc có được đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm.
    Đó thực sự là nền tảng của tất cả sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
    Và một trong những cách tốt nhất để đảm bảo rằng bạn có một giấc ngủ ngon là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn.
    Và điều đó là vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ.
    Và để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ.
    AteSleep làm cho việc kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn trở nên cực kỳ dễ dàng bằng cách cho phép bạn điều chỉnh nhiệt độ của vỏ đệm của bạn vào đầu, giữa và cuối đêm.
    Và hóa ra khả năng làm như vậy cho phép bạn có được lượng giấc ngủ sâu tối đa, giấc ngủ sóng chậm và giấc ngủ chuyển động mắt nhanh ở các giai đoạn khác nhau của đêm.
    Tôi đã ngủ trên một vỏ đệm AteSleep gần bốn năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi.
    AteSleep hiện đã ra mắt thế hệ mới nhất của Vỏ Pod, Pod 4 Ultra.
    Pod 4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm được cải thiện, công nghệ theo dõi giấc ngủ độ chính xác cao hơn, và thậm chí có khả năng phát hiện ngáy sẽ tự động nâng đầu bạn lên một chút.
    độ để cải thiện lưu thông không khí và ngừng ngáy.
    Nếu bạn muốn thử một chiếc vỏ đệm AteSleep, hãy truy cập AteSleep.com/huberman để tiết kiệm
    lên đến 350 đô la cho Pod 4 Ultra của họ.
    AteSleep hiện đang giao hàng tại Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia chọn lọc trong EU và Úc.
    Một lần nữa, đó là AteSleep.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi BetterHelp.
    BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn
    trực tuyến.
    Tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm.
    Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn.
    Đó là điều kiện để được phép ở lại trường.
    Nhưng rất nhanh chóng tôi nhận ra rằng việc tham gia liệu pháp chất lượng thường xuyên là một yếu tố cực kỳ quan trọng
    đối với sức khỏe tổng thể.
    Thực tế, tôi coi việc tham gia liệu pháp thường xuyên quan trọng như việc tập thể dục thể chất đều đặn,
    bao gồm cả tập thể dục tim mạch và tập kháng lực, điều mà tôi cũng thực hiện mỗi tuần.
    Về cơ bản, có ba yếu tố để có liệu pháp xuất sắc.
    Đầu tiên, liệu pháp xuất sắc nên tạo ra mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng
    và nói chuyện về tất cả các vấn đề trong cuộc sống của bạn.
    Thứ hai, nó nên cung cấp hỗ trợ dưới hình thức hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng hoặc cả hai.
    Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia nên cung cấp những hiểu biết hữu ích, những hiểu biết có thể giúp
    bạn làm tốt hơn, không chỉ trong cuộc sống cảm xúc và mối quan hệ của bạn, mà tất nhiên
    cũng trong mối quan hệ với chính mình, cuộc sống nghề nghiệp của bạn và tất cả các mục tiêu sự nghiệp và cuộc sống của bạn.
    Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia rất dễ dàng, với người mà bạn có thể
    xây dựng cả ba yếu tố hiệu quả này của liệu pháp.
    Nếu bạn muốn thử BetterHelp, bạn có thể truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá
    cho tháng đầu tiên của bạn.
    Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Waking Up.
    Waking Up là một ứng dụng thiền cung cấp hàng trăm chương trình thiền có hướng dẫn, đào tạo chánh niệm,
    các buổi yoga-needra và nhiều hơn nữa.
    Tôi bắt đầu thực hành thiền khi khoảng 15 tuổi và điều đó đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của tôi. Nhưng đến bây giờ, có hàng ngàn nghiên cứu chất lượng đã được đánh giá ngang hàng nhấn mạnh rằng thiền chánh niệm có thể hữu ích như thế nào trong việc cải thiện sự tập trung, quản lý căng thẳng và lo âu, cải thiện tâm trạng của chúng ta, và nhiều hơn nữa.
    Trong những năm gần đây, tôi đã bắt đầu sử dụng ứng dụng Waking Up cho các buổi thiền của mình vì tôi thấy đây là một nguồn tài nguyên tuyệt vời giúp tôi thực sự duy trì sự nhất quán trong việc thực hành thiền. Nhiều người bắt đầu thực hành thiền và trải nghiệm một số lợi ích, nhưng cũng có nhiều người gặp khó khăn trong việc duy trì thực hành đó.
    Điều mà tôi và rất nhiều người khác yêu thích về ứng dụng Waking Up là nó có rất nhiều loại thiền khác nhau để lựa chọn, và những buổi thiền đó có độ dài khác nhau. Vì vậy, nó rất dễ dàng để duy trì thực hành thiền của bạn, cả từ góc độ mới mẻ. Bạn không bao giờ cảm thấy chán với những buổi thiền đó, luôn có điều gì mới để khám phá và học hỏi về bản thân cũng như về hiệu quả của thiền, và bạn luôn có thể sắp xếp thiền vào lịch trình của mình, ngay cả khi bạn chỉ có hai hoặc ba phút mỗi ngày để thiền.
    Nếu bạn muốn thử ứng dụng Waking Up, hãy truy cập vào wakingup.com/huberman, nơi bạn có thể truy cập dùng thử miễn phí trong 30 ngày. Một lần nữa, đó là wakingup.com/huberman để truy cập dùng thử miễn phí trong 30 ngày.
    Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Victor Carrion. Tiến sĩ Victor Carrion, chào mừng bạn. Cảm ơn bạn. Cảm ơn rất nhiều vì đã mời tôi. Hôm nay, tôi muốn nói về PTSD, rối loạn stress sau chấn thương, đặc biệt là ở thanh thiếu niên, nhưng cũng ở người lớn. Nhưng trước khi làm điều đó, bạn có thể giải thích cho chúng tôi về định nghĩa của căng thẳng và có thể phân biệt giữa căng thẳng ngắn hạn và căng thẳng dài hạn, và sau đó có lẽ chúng ta có thể chuyển sang PTSD? Đó là một cách rất tốt để bắt đầu vì thực tế, mối quan tâm chính của tôi là vai trò…
    của căng thẳng và vai trò của các yếu tố gây căng thẳng và cách mà các yếu tố gây căng thẳng thực sự kích hoạt cấu trúc gen của chúng ta và khiến chúng ta dễ bị tổn thương với những điều mà chúng ta có thể dễ bị tổn thương. Nhưng vào thời điểm tôi được đào tạo, mọi thứ trong tâm thần học mà tôi cảm thấy rất dựa vào chẩn đoán. Vì vậy, bạn cần một điểm tựa, và do đó tôi đã sử dụng PTSD để truyền đạt những gì tôi thực sự đề cập đến. Nhưng thực tế là trải nghiệm căng thẳng, như chúng ta đã biết, là một quang phổ từ có lợi đến không có lợi đến chấn thương. Vì vậy, thực sự, căng thẳng hoạt động trong cuộc sống của chúng ta như một đường cong hình chữ U ngược. Càng nhiều căng thẳng chúng ta có, chúng ta càng hoạt động tốt hơn, càng làm tốt hơn. Nếu chúng ta không quan tâm đến bài kiểm tra mà chúng ta sẽ có vào ngày mai, chúng ta có thể sẽ thất bại. Vì vậy, việc có một chút căng thẳng là điều tốt, đúng không? Vắc xin là một dạng căng thẳng trong hệ thống. Vì vậy, tôi hy vọng sẽ nói về điều này, nhưng tôi cũng rất lo lắng về việc bảo vệ quá mức trẻ em để bảo vệ chúng khỏi bất kỳ loại căng thẳng nào vì chính qua trải nghiệm căng thẳng sớm này mà chúng ta phát triển khả năng giải quyết vấn đề của mình. Và chúng ta nhận thức được các cơ chế đối phó của mình. Chúng ta nhận thức được hệ thống hỗ trợ của mình. Làm thế nào tôi có thể quản lý căng thẳng đó? Và chúng ta có thể. Chúng ta có thể quản lý căng thẳng vì theo cách tương tự như qua quá trình duy trì cân bằng nội môi, chúng ta xử lý, chúng ta có một khoảng nhiệt độ, đúng không, mà chúng ta có thể sống. Cũng giống như vậy với căng thẳng. Chúng ta thực sự có thể đối phó đến một mức độ nhất định. Sau một mức độ nhất định, nó không còn là duy trì cân bằng nội môi nữa. Và nó chuyển thành cái mà chúng ta gọi là allostasis. Và nó thực sự bắt đầu có một chi phí sinh lý đối với cơ thể. Vì vậy, trong đường cong hình chữ U ngược đó, có điểm tối ưu, hoặc sức khỏe của bạn, hạnh phúc của bạn, hiệu suất của bạn, mọi thứ đều tốt hơn nhờ vào căng thẳng mà bạn đã trải qua. Nhưng sau điểm tối ưu đó, tất cả những kết quả đó, sức khỏe, hiệu suất, bắt đầu giảm sút. Hạnh phúc bắt đầu giảm sút. Và chính trong phần thứ hai của đường cong đó, chúng ta tìm thấy căng thẳng chấn thương.
    Căng thẳng chấn thương là một loại căng thẳng không chỉ là điều bạn phải đối phó, mà thực sự còn đe dọa đến sự toàn vẹn thể chất của bạn, đó là một mối đe dọa. Và bạn phải quản lý điều đó. Khi bạn trải qua căng thẳng chấn thương, có nhiều kết quả có thể xảy ra. Một trong số đó là bạn có thể trở nên kiên cường, và tôi hy vọng chúng ta sẽ nói một chút về điều đó. Nhưng một khả năng khác là bạn có thể phát triển các triệu chứng của rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD). Và lý do tôi không tập trung vào chẩn đoán ngay từ đầu, và tôi quan tâm đến việc nghiên cứu các yếu tố gây căng thẳng, là vì chúng tôi thấy nhiều trẻ em có triệu chứng PTSD mà không có chẩn đoán nhưng lại thể hiện sự suy giảm chức năng. Vì vậy, chúng không học tốt ở trường, không có mối quan hệ tốt, và đang trải qua sự đau khổ, đúng không? Chức năng của chúng bị ảnh hưởng, nhưng chúng không có chẩn đoán. Vì vậy, chẩn đoán là tốt và có đó, và đó là một định nghĩa hành vi mà chúng ta có thể dựa vào, nhưng còn nhiều sắc thái hơn thế. Điều đó cho thấy toàn bộ phổ. Và tất nhiên, chúng ta có thể vượt qua PTSD, và chúng ta có thể trở lại điểm tối ưu đó. Vì vậy, chúng ta không muốn loại bỏ căng thẳng, nhưng chúng ta chỉ muốn trở lại điểm tối ưu đó. Và có phương pháp điều trị, và mọi người có thể hồi phục từ PTSD, đặc biệt là trẻ em có thể hồi phục từ PTSD. Nhưng có một điều thực sự cản trở, và đó là điều mà trong nhóm của tôi chúng tôi gọi là, chúng tôi có một câu nói rằng PTSD sống nhờ vào sự tránh né. Nếu chúng ta giả vờ rằng điều gì đó không xảy ra, nếu chúng ta giả vờ rằng nó sẽ biến mất, nếu chúng ta giả vờ rằng điều trị là không cần thiết, thì đó là lúc mọi thứ trở nên phức tạp. Khi nó trở nên phức tạp với việc lạm dụng chất, nó trở nên phức tạp với các hành vi tự làm tổn thương, và đến lúc đó, việc điều trị trở nên khó khăn hơn. Liệu có khả năng PTSD trở nên tồi tệ hơn nếu chúng ta có xu hướng nhìn nhận nó đi nhìn nhận lại, suy nghĩ về nó trong sự thiếu vắng bất kỳ hỗ trợ lâm sàng có cấu trúc nào không?
    Ý nghĩa là nếu mọi người cứ mãi suy nghĩ về những chấn thương của họ, thì tác động tiêu cực của những chấn thương đó có thực sự ăn sâu vào chúng ta không?
    Thật thú vị khi bạn sử dụng từ “perseverate”, vì một trong những đặc điểm của chấn thương khi nó ảnh hưởng đến trẻ em là nó cướp đi khả năng chơi đùa của chúng.
    Chơi là điều thiết yếu trong sự phát triển, là cách chúng ta lớn lên về mặt xã hội, cảm xúc và thể chất. Nhưng khi trò chơi trở thành trò chơi chấn thương, nó không còn vui vẻ nữa, mà trở nên bền bỉ và lặp đi lặp lại.
    Đây là nỗ lực của cá nhân để cố gắng hiểu những gì đã xảy ra. Và lý do tại sao việc ở một mình với nó và cứ mãi suy nghĩ về nó không tốt là vì có lẽ chúng ta không nhìn nhận đúng vấn đề.
    Trong kinh nghiệm của chúng tôi, PTSD thường không xuất phát từ một sự kiện chấn thương duy nhất. Chúng ta đều mang theo một chiếc ba lô, và chúng ta đều có thể mang theo tất cả những căng thẳng mà chúng ta đã trải qua, như chúng ta đã nói trước đó.
    Nhưng nếu bạn năm, sáu, bảy tuổi, và chiếc ba lô đó trở nên rất nặng, bạn có thể ngã về phía sau. Và khi bạn ngã về phía sau, đó là vì bạn không có đủ công cụ để mang theo nó.
    Nhưng điều tôi muốn nói là đó là sự tích lũy của những căng thẳng, một số trong đó có thể là chấn thương, gây ra các triệu chứng của PTSD.
    Ví dụ, một số chúng tôi đã đến Haiti sau trận động đất, và tôi đang bắt đầu chương trình của mình vào thời điểm đó. Tôi còn rất trẻ, đã sẵn sàng để nói về động đất và biết mọi thứ về động đất. Đó là điều cuối cùng họ muốn nói đến.
    Họ nhìn nhận trận động đất như một cơ hội để nói về bạo lực mà họ đã trải qua, sự nghèo đói, sự thiếu thốn giáo dục.
    Vì vậy, họ đã nói với tôi về tất cả những gì họ đang mang theo đã dẫn đến việc một số người trong số họ phát triển triệu chứng PTSD.
    Tôi hiểu. Khi bạn mô tả những khía cạnh khác của cuộc sống mà có thể có tác động tiêu cực, như nghèo đói, bạo lực, v.v.
    Tôi có cảm giác rằng PTSD có thể được gây ra bởi một sự kiện hoặc chấn thương đơn lẻ, nhưng có một khía cạnh tích lũy trong đó.
    Vậy có phải là trong trẻ em, vì não của chúng có tính dẻo dai hơn rất nhiều, điều này chúng ta đã biết. Ý tôi là, các mạch não có thể bị thay đổi ngay cả bởi những trải nghiệm thụ động trong thời thơ ấu, trong khi ở người lớn, điều đó đòi hỏi sự chú ý tập trung để học hỏi, trừ khi đó là một sự kiện tiêu cực, tốt hay xấu. Ở trẻ em, cần ít trải nghiệm tiêu cực hơn hoặc ít cường độ hơn để tạo ra PTSD vì não bộ của chúng rất dẻo dai. Hay có sự tương đồng nào giữa PTSD ở thanh thiếu niên và người lớn không? Các nghiên cứu dịch tễ học xác nhận khẳng định của bạn. Và chúng tôi nghĩ, một câu mà tôi thực sự không thích là trẻ em có khả năng phục hồi vì trẻ em thực sự không như vậy. Chúng dễ bị tổn thương hơn. Chúng có cơ hội để trở nên kiên cường nếu chúng ta giúp đỡ và chỉ cho chúng những công cụ để sử dụng và cách phát triển, nhưng chúng dễ bị tổn thương hơn với PTSD. Một phần có thể là do tính dẻo dai của não bộ. Và đó là lý do tại sao chúng ta chăm sóc cho chúng. Đó là lý do tại sao chúng ta bảo vệ chúng và mang đến cho chúng sự an toàn vì chúng dễ bị tổn thương. Theo cùng một cách, tính dẻo dai của não bộ có thể hoạt động theo cả hai hướng vì nếu PTSD dạy chúng ta rằng môi trường có thể ảnh hưởng đến sinh học, đó là bài học duy nhất. Môi trường có thể ảnh hưởng đến sinh học. Trong PTSD, đó là một tác động tiêu cực do căng thẳng tiêu cực hoặc sự tích lũy của các yếu tố gây căng thẳng. Vì vậy, điều đó cũng có nghĩa là nếu tác động là tích cực, như trong một hệ thống hỗ trợ tốt hoặc trong liệu pháp tâm lý, thì việc phục hồi thực sự có thể xảy ra dễ dàng hơn. Trước khi chúng ta nói về các can thiệp trị liệu, tôi tò mò về sự thiên về di truyền và một chủ đề thường xuất hiện bất cứ khi nào các chữ cái PTSD được nêu ra theo thứ tự đó là chấn thương xuyên thế hệ. Tôi có thể tưởng tượng ít nhất hai hình thức chấn thương xuyên thế hệ. Một là một thế hệ của những gì hiện nay là ông bà hoặc cụ ông cụ bà hoặc cha mẹ bị ảnh hưởng bởi một số chấn thương nào đó, có thể trong gia đình hoặc có thể trong văn hóa hoặc thậm chí ở quy mô rộng hơn. Và sau đó, các cuộc thảo luận về điều đó truyền qua các thế hệ ảnh hưởng đến trẻ em và do đó…
    cuộc sống trưởng thành của họ.
    Tôi cũng có thể tưởng tượng, và tôi nghĩ đây thường là điều mà mọi người đề cập khi họ nói về chấn thương xuyên thế hệ, ý tưởng rằng bằng cách nào đó, bộ gen bị biến đổi bởi chấn thương đến mức ngay cả khi trẻ em được nuôi dưỡng bởi cha mẹ đã nhận nuôi chúng hoặc chúng không có liên hệ gì với ông bà hoặc cụ ông cụ bà đã trải qua chấn thương, thì bằng cách nào đó chúng vẫn dễ bị tổn thương hơn hoặc trong một số trường hợp, ý tưởng này đã được đưa ra, mang theo chấn thương đó, bao gồm cả việc sử dụng dấu ngoặc kép, đến mức cuộc sống của chúng khó khăn hơn mặc dù chúng chưa bao giờ trải qua trực tiếp chấn thương đó.
    Bạn nghĩ gì về việc truyền chấn thương xuyên thế hệ, cả hai hình thức, cả việc truyền tải câu chuyện cũng như khả năng truyền chấn thương xuyên thế hệ qua epigenomic hoặc genomic?
    Không, đây là một chủ đề rất thú vị.
    Vẫn chưa có kết luận về việc các thay đổi trong bộ gen do stress gây ra có thể được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác hay không.
    Nhưng chắc chắn rằng các gen khiến một thế hệ dễ bị tổn thương đang được truyền cho thế hệ tiếp theo, điều đó chúng ta biết, vì vậy nó có thể được truyền theo cách đó.
    Nhưng điều xảy ra là cũng có tác động của việc học, và tôi đã điều trị cho những đứa trẻ đến với tôi với tất cả các triệu chứng của PTSD, và không có chấn thương nào.
    Tôi không thể tìm thấy chấn thương, và cha mẹ cũng không thể tìm thấy chấn thương, và đứa trẻ không báo cáo về một chấn thương.
    Nhưng khi tôi nói chuyện với cha mẹ, chấn thương trở nên rõ ràng trong lịch sử của cha mẹ.
    Vì vậy, cha mẹ đã phát triển PTSD và hành xử theo cách mà thế hệ mới đã học được, như là tránh né, hoặc trải nghiệm lại, hoặc cảnh giác quá mức, hoặc thiếu niềm tin, những điều như vậy.
    Vì vậy, chắc chắn có những con đường mà nó có thể đi từ thế hệ này sang thế hệ khác.
    Và chúng ta biết rằng cuộc chiến giữa bản chất và nuôi dưỡng hầu như đã kết thúc.
    Chúng ta biết rằng cả hai đều ảnh hưởng đến sự dễ bị tổn thương và rằng chúng đều tương tác với nhau, và tôi tưởng tượng đó là những gì đang xảy ra trong một số tình huống này.
    Về mặt căng thẳng, tôi luôn nghĩ về căng thẳng như một phản ứng trong não và một phản ứng trong cơ thể, và tôi không phải là người duy nhất có niềm tin đó, tôi nghĩ. Chúng ta biết rằng adrenaline, epinephrine, được tiết ra từ tuyến thượng thận, nhưng cũng từ các khu vực của não như locus ceruleus, vì vậy có một hiệu ứng song song của trạng thái tinh thần nâng cao, tỉnh táo hơn, tập trung hơn vào những vị trí hẹp trong không gian và thời gian, và cơ thể cũng được chuẩn bị cho hành động. Tôi nghĩ đây là điều cơ bản dẫn đến nhịp tim tăng, sự run rẩy trong một số trường hợp, ra mồ hôi. Nó thực chất là một sự chuẩn bị cho hành động.
    Với PTSD, tôi thường nghe rằng một số triệu chứng là ở đầu đối lập của phổ về sự kích thích tự động, những thứ như sự phân ly, mệt mỏi, thoát ly, mà tôi nhận ra là sự phân ly, nhưng những thứ có phần giống với hệ thần kinh phó giao cảm. Đối với những ai không biết, hệ thần kinh giao cảm và phó giao cảm đại diện cho sự tương tác tự động liên tục, giao cảm, không liên quan gì đến sự đồng cảm về mặt cảm xúc, mà hoàn toàn liên quan đến các phản ứng kiểu chiến đấu hoặc bỏ chạy, mặc dù ở mức độ thấp hơn, nó chịu trách nhiệm cho việc chúng ta tỉnh táo ở đây, nhưng không trong trạng thái chiến đấu hoặc bỏ chạy, và phó giao cảm thì thiên về nghỉ ngơi và tiêu hóa, thậm chí dẫn đến các phản ứng kiểu ngủ.
    Nếu ai đó trải qua một tác nhân gây stress lớn, một chấn thương, hoặc căng thẳng mãn tính đến mức trở thành PTSD, có phải có xu hướng họ sẽ trở nên quá cảnh giác và có phản ứng giật mình, luôn luôn nhìn xung quanh để tìm kiếm nguy hiểm, hay trở nên phân ly hơn, hay cả hai kiểu hình thái có thể tồn tại trong cùng một người?
    Vâng. Điều này rất thú vị. Những gì chúng ta đang nói đến trong bức thư là cho phép tôi nói rằng nhiều người gọi rối loạn stress sau chấn thương là chấn thương stress sau chấn thương. Không coi đó là một rối loạn, mà coi đó là một điều mà cơ chế chiến đấu hoặc bỏ chạy của chúng ta, hệ thần kinh tự động đã bị giảm nhạy, và chúng ta cần điều chỉnh lại nó.
    Nó sẽ đau, nó sẽ gây đau đớn, giống như khi bạn gãy tay và phải đến phòng cấp cứu, và việc đặt lại tay vào đúng vị trí rất đau, nhưng đó là phương pháp chữa trị, là điều chữa lành cho nó.
    Vì vậy, nhiều người hình dung nó và đôi khi tôi cũng nghĩ về nó như một chấn thương hơn là một rối loạn. Chấn thương căng thẳng sau chấn thương. Chấn thương. Thú vị.
    Vậy điều gì sẽ xảy ra? Hệ thống tự động này được kích hoạt. Chúng ta có phản ứng chiến đấu hoặc bỏ chạy, nhưng điều gì xảy ra với một đứa trẻ nhỏ? Bởi vì chúng còn rất nhỏ và không thể chiến đấu. Chúng cũng rất phụ thuộc và không thể chiến đấu. Vì vậy, chúng bị mắc kẹt, chúng bị mắc kẹt ở đó. Chúng đông cứng lại. Chúng đông cứng lại và đó là sự phân ly. Thực sự trong quá trình phát triển, đó là một cơ chế phòng vệ lành mạnh. Nhưng rất giống như một tế bào bạch cầu, rất hữu ích. Nếu bạn có quá nhiều, bạn sẽ phát triển bệnh bạch cầu. Bạn có thể phát triển các rối loạn phân ly nếu đó là điều duy nhất bạn có. Nhưng nó giúp trẻ em đối phó với một số tình huống này bằng cách giả vờ rằng điều này không có thật hoặc điều này không xảy ra với tôi. Đó là điều duy nhất chúng còn lại.
    Và vì hệ thống kích thích này rất quan trọng trong sự phát triển của những đứa trẻ này, tôi nghĩ rằng chúng ta nên xem xét hormone cortisol ở trẻ em. Và khi tôi bắt đầu, khi tôi là một nghiên cứu sinh thực hiện chương trình tâm thần học, tôi đã thấy đủ loại trẻ em với đủ loại vấn đề. Một số có ADHD, một số có OCD, một số có triệu chứng PTSD. Nhưng tôi nhận được rất nhiều trẻ em với ghi chú từ trường nói rằng, đứa trẻ này có ADHD, xin hãy cho dùng Ritalin, một loại thuốc kích thích. Và tôi nghĩ, wow, chẩn đoán đã được đưa ra, đã có một kế hoạch điều trị. Tôi đang được đào tạo để làm gì ở đây? Nhưng trong một số trường hợp, họ đã đúng. Những đứa trẻ có ADHD, nhưng trong hầu hết các trường hợp, điều xảy ra là sự cảnh giác quá mức mà bạn đang nói đến đã bị hiểu nhầm là sự hiếu động. Và sự phân ly đã bị hiểu nhầm là sự không chú ý. Vì vậy, những đứa trẻ đã nhận được một chẩn đoán không chính xác.
    Tất nhiên, có những trường hợp rất phức tạp khác khi bạn có cả ADHD và PTSD. Ngoài ra, ADHD có thể khiến bạn có nguy cơ phát triển PTSD vì bạn không chú ý nhiều đến những gì đang xảy ra trong môi trường xung quanh. Nhưng chắc chắn rằng có hai tình trạng khác nhau, và chính quan sát lâm sàng đó đã khiến tôi nghĩ rằng, ồ, mọi người không biết đủ về PTSD, và chắc chắn họ không biết đủ về PTSD ở trẻ em.
    Vào thời điểm đó, chúng tôi có một số nghiên cứu về người lớn liên quan đến mức cortisol, David Spiegel, người mà bạn đã mời ở đây, Rachel Yehuda, DeBronx VA, đang nghiên cứu PTSD ở người lớn. Nhưng tôi đã nói, nhưng PTSD trông như thế nào ở giai đoạn đầu? Điều gì đang xảy ra trong trục dưới đồi – tuyến yên – thượng thận chịu trách nhiệm tiết ra cortisol và điều chỉnh cortisol khi những đứa trẻ này còn nhỏ? Bởi vì đây là một trục mới, liệu nó đã không hoạt động hay đang hoạt động đúng cách?
    Vì vậy, chúng tôi đã thực hiện một số nghiên cứu cho thấy nhịp sinh học bình thường của cortisol vẫn tồn tại. Nó cao hơn vào buổi sáng sớm, điều mà chúng ta cần để nhảy ra khỏi giường. Và khi ngày trôi qua, nó giảm xuống. Rất hữu ích. Nó tăng lên khi chúng ta bị căng thẳng, như khi chúng ta ăn trưa, sau khi ăn trưa, cortisol tăng lên để chúng ta có thể giúp quản lý sự tổn thương của quá trình tiêu hóa hoặc bất cứ điều gì khác. Và trong trường hợp này, chúng tôi có những mức độ đó. Nhưng có điều gì đó đã xảy ra trong một số nghiên cứu, và chúng tôi nhận thấy rằng mức độ trước giờ đi ngủ cao hơn. Chúng tôi đã đo nó vào những thời điểm khác nhau vào buổi sáng, trước bữa sáng, trước bữa trưa, trước bữa tối, trước giờ đi ngủ. Nhưng chính mức độ trước giờ đi ngủ không giảm xuống thấp như các đối chứng khỏe mạnh. Nó vẫn giữ ở mức cao. Và điều này cũng quan trọng về mặt lâm sàng, vì nhiều triệu chứng của những đứa trẻ này xảy ra vào ban đêm, như tiểu dầm, mộng du, ác mộng, không ngủ đủ sâu, không ngủ đủ lâu, nỗi sợ hãi. Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy, ồ, chúng ta không biết gì khác ngoài việc cortisol trước giờ đi ngủ là cao.
    Có thể họ cần phải như vậy, ai mà biết được. Nhưng tôi lo ngại về công trình của Sapolsky và Bruce McEwen, người hướng dẫn của ông, chứng minh rằng glucocorticoid có thể gây độc thần kinh ở những khu vực quan trọng của não, những khu vực trong hệ limbic và hệ vỏ não, mà thú vị thay, có rất nhiều thụ thể glucocorticoid.
    Vì vậy, chúng tôi đã quyết định xem xét cấu trúc não và chức năng não ở những thanh thiếu niên có triệu chứng PTSD và xem cortisol này có liên quan đến điều đó hay không. Chúng tôi đã thực hiện điều đó thông qua MRI, hình ảnh cộng hưởng từ.
    Hãy nói về cortisol một chút. Đây là một chủ đề chưa nhận được đủ sự chú ý trong các tập trước của podcast. Tôi sẽ tóm tắt một chút những gì bạn đã nói và bạn sẽ cho tôi biết tôi sai ở đâu.
    Cortisol bắt đầu tăng lên ngay trước khi chúng ta thức dậy vào buổi sáng, giả sử là một giấc ngủ ngon, và đạt đỉnh vào khoảng 30 đến 90 phút sau khi thức dậy đối với những người dậy muộn như tôi, có lẽ sẽ hơi chậm một chút.
    Nhân tiện, độ cao của đỉnh đó và, tôi sẽ nói, độ dốc của đường cong có thể tăng lên khi nhìn vào ánh sáng mặt trời buổi sáng. Chúng ta biết điều này. Ánh sáng mạnh làm tăng đỉnh cortisol và sẽ giúp bạn trở thành người dậy sớm tốt hơn. Nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, thường thì mô hình là nó tăng lên qua giữa buổi sáng và vào đầu buổi chiều và sau đó bắt đầu giảm xuống mức thấp hơn.
    Và như bạn đã đề cập, chúng ta sẽ thấy sự gia tăng cortisol sau bữa ăn. Nếu có một yếu tố gây stress, chúng ta nhận được một tin nhắn gây khó chịu. Chúng ta sẽ có một sự gia tăng cortisol. Nhưng những đỉnh này không lớn trừ khi đó là một yếu tố gây stress lớn, đúng không? Và sau đó vào buổi tối, mức cortisol ở những người khỏe mạnh thường thấp. Điều đó cho phép chuyển tiếp vào giấc ngủ, bên cạnh những điều khác, cho phép chuyển tiếp vào giấc ngủ.
    Nhưng bạn đã nói rằng ở những đứa trẻ có PTSD, cortisol không giảm xuống mức thấp như ở những người khỏe mạnh vào buổi tối và ban đêm. Và điều đó, tôi tưởng tượng, sẽ dẫn đến việc suy nghĩ mãi về những yếu tố gây stress trong ngày.
    Đứa trẻ này thật tồi tệ.
    Tôi có một bài kiểm tra vào ngày mai.
    Có lẽ bất kỳ yếu tố gây stress nào cũng trở nên mãnh liệt hơn trong tâm trí và cơ thể của chúng ta.
    Và điều đó có thể dẫn đến các vấn đề về chất lượng hoặc thời gian ngủ, điều này có thể
    tiếp tục duy trì chu trình này.
    Tôi có hiểu đúng không?
    Đúng vậy.
    Được rồi.
    Liệu có bao giờ có can thiệp trực tiếp chỉ để cố gắng ức chế cortisol vào buổi tối không?
    Ý tôi là, chắc chắn có những loại thuốc sẽ làm điều này.
    Liệu phương pháp đó có bao giờ được thực hiện không?
    Tôi đã nghĩ về điều đó khi tôi có những mức cortisol cao.
    Nhưng tôi cảm thấy rằng chúng ta cần hiểu rõ hơn.
    Tôi nghĩ, đúng vậy, đã có một số nỗ lực với một số loại thuốc.
    Và tôi không nghĩ rằng điều đó đã dẫn đến bất kỳ điều gì trong việc giúp đỡ những đứa trẻ đó hoặc chỉ giúp đỡ
    các cá nhân nói chung có mức cortisol cao do stress chấn thương.
    Nhưng vào ban đêm, bạn đúng.
    Đó là thời điểm mà về cơ bản chúng ta đi vào giấc ngủ vì chúng ta buông bỏ.
    Và sự nhạy cảm quá mức của đứa trẻ này không cho phép chúng buông bỏ.
    Vì vậy, nếu những mức này cao, như tôi đã phát hiện, chúng có tác động gì đến sự phát triển não bộ?
    Và thường thì càng trẻ tuổi, các thụ thể phân bố càng phổ biến hơn.
    Vì vậy, thụ thể glucocorticoid có thể ở bất kỳ đâu vào thời điểm đó, nhưng khi chúng ta già đi, chúng trở nên
    địa phương hóa hơn.
    Và các thụ thể glucocorticoid và cortisol là một loại glucocorticoid phổ biến hơn
    ở những khu vực như hippocampus và vỏ não trước trán, điều này tôi cũng thấy thú vị vì
    những khu vực này liên quan đến các triệu chứng mà nhiều cá nhân mắc PTSD gặp phải.
    Ký ức, sự mong đợi về tương lai, giải quyết vấn đề, giải quyết vấn đề phụ thuộc vào ngữ cảnh, v.v.
    Và ngay cả những vấn đề về sự chú ý khiến chúng chồng chéo với những đứa trẻ mắc ADHD nữa.
    Vì vậy, con đường limbic trước trán này, vỏ não trước trán, giao tiếp với những khu vực cảm xúc
    của não, bao gồm cả amygdala, rất gần với hippocampus, cần được điều tra trong PTSD ở trẻ em.
    Và điều mà tôi đôi khi gọi là PTSD ở trẻ em vì các triệu chứng stress sau chấn thương.
    Bởi vì như tôi đã đề cập, có một nhóm trẻ em có triệu chứng sau chấn thương nhưng không đủ tiêu chí để chẩn đoán PTSD theo DSM-5, nhưng chức năng của chúng vẫn tiếp tục ổn định. Đôi khi điều này là do sự đồng mắc, có tỷ lệ cao về sự đồng mắc với lo âu và trầm cảm. Vì vậy, hầu hết các nghiên cứu của chúng tôi về triệu chứng PTSD cũng xem xét tác động của các can thiệp mà chúng tôi thực hiện đối với lo âu và trầm cảm.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic, cũng bao gồm prebiotic và adaptogen. AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn, và nó có hương vị tuyệt vời.
    Tôi đã uống AG1 từ năm 2012, và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm ngân sách của tôi cho các loại thực phẩm bổ sung rất hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung, và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1.
    Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm của mình từ thực phẩm nguyên chất và ít chế biến, nhưng thật khó để tôi có đủ trái cây, rau củ, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogen chỉ từ thực phẩm. Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng suốt cả ngày, tôi ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của mình mạnh mẽ.
    Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi thấy rằng tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần và hiệu suất của tôi, cả về nhận thức và thể chất, đều tốt hơn. Tôi biết điều đó vì tôi đã có những khoảng thời gian không uống AG1 và tôi chắc chắn cảm nhận được sự khác biệt.
    Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh vật đường ruột và não, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, mà đối với tôi có nghĩa là uống vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và lại vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi có sự rõ ràng tinh thần và năng lượng tinh thần tốt hơn.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
    Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2.
    Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Tôi chắc chắn muốn tìm hiểu về một số can thiệp đó, bao gồm một số can thiệp mà bạn đã phát triển, rất mới mẻ và đang được sử dụng thành công.
    Tôi muốn quay lại một chút về mối quan hệ giữa PTSD và, trong một số trường hợp, chẩn đoán ADHD không chính xác.
    Như bạn đã đề cập, hai điều này có thể tồn tại đồng thời trong cùng một người.
    Vì vậy, chúng ta không muốn bất kỳ ai đã được cho biết rằng họ có ADHD và PTSD hoặc thậm chí chỉ có ADHD ngay lập tức cho rằng chẩn đoán đó là sai dựa trên những gì chúng ta sẽ nói.
    Nhưng có thể ADHD mà một đứa trẻ được cho là có phản ánh PTSD.
    Tôi tưởng tượng rằng nếu PTSD phát sinh từ một điều gì đó trong cấu trúc hoặc động lực gia đình, thì sẽ càng khó để phát hiện ra, vì có thể cha mẹ sẽ ít động lực hơn để cố gắng hiểu điều đó nếu họ đóng một vai trò nào đó trong đó.
    Vì vậy, tôi nhận ra rằng đây là một vấn đề phức tạp với nhiều lớp.
    Nhưng nếu bạn chỉ đưa ra một con số dựa trên kinh nghiệm của mình, bạn muốn thấy tỷ lệ phần trăm chẩn đoán ADHD thuần túy nào được khám phá khả năng ảnh hưởng của PTSD?
    Hãy giữ cho nó mang tính ngoại giao như vậy.
    Thay vì nói tỷ lệ phần trăm ADHD mà bạn nghĩ thực sự là PTSD?
    Tôi tin chắc rằng ADHD là có thật.
    Tôi sẽ nói hai sự thật mà chúng ta biết trong lĩnh vực này.
    Một, trẻ em có bị kê đơn thuốc quá mức không?
    Câu trả lời là một cái có rõ ràng.
    Chúng đang nhận nhiều thuốc hơn mức cần thiết.
    Đối với ADHD.
    Đối với bất cứ điều gì nói chung, trẻ em.
    Bây giờ trong ADHD, chúng đang nhận thuốc ít hơn mức cần thiết.
    Vì vậy, đó là sự thật thứ hai.
    Sự thật đầu tiên là nếu chúng ta nhìn vào trẻ em nói chung trong lĩnh vực sức khỏe tâm thần, những trẻ nhận được điều trị, mà việc tiếp cận là một điều khác mà chúng ta nên nói đến, vì khoảng 50% trong số họ không được tiếp cận dịch vụ sức khỏe tâm thần.
    Những người có thể nhận được sự chăm sóc có thể sẽ nhận được điều trị thích hợp, một loại thuốc hoặc liệu pháp tâm lý, nhưng có một nhóm khác trong số họ sẽ được kê thuốc bất kể họ có triệu chứng gì, vì họ cần được nhìn nhận nhanh chóng hoặc đó là một giải pháp nhanh chóng. Có nhiều lý do cho điều đó, nhưng trẻ em có bị kê thuốc quá mức không? Có. Nhưng trong số những đứa trẻ đó, những đứa thực sự mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý lại thường bị kê thuốc không đủ, và điều đó là do vấn đề tiếp cận. Bởi vì hầu hết trong số họ không được xác định, và đó là điều đáng tiếc vì phương pháp can thiệp đầu tiên cho ADHD là điều trị bằng thuốc kích thích. Nó thực sự hiệu quả, và nó hoạt động rất tốt cho những đứa trẻ có chẩn đoán chính xác. Nhưng phương pháp can thiệp đầu tiên cho những đứa trẻ có tiền sử PTSD, dù là cấp tính hay mãn tính, là can thiệp tâm lý xã hội. Đó là một can thiệp tâm lý xã hội. Vì vậy, nếu bạn cho một đứa trẻ có PTSD mà không có ADHD một loại thuốc kích thích, không chỉ là không giải quyết được ADHD vì chúng không mắc phải, mà còn làm tăng thêm tình trạng tăng nhạy cảm mà đã tồn tại từ trước. Nhân tiện, có những cách lâm sàng để phân biệt tăng động với tình trạng tăng nhạy cảm và cảnh giác quá mức. Tăng động, nếu bạn thấy một đứa trẻ không được kê thuốc và có ADHD và chúng có các triệu chứng tăng động và loại tăng động, chúng sẽ tăng động hầu hết thời gian bạn ở bên cạnh. Đứa trẻ có tình trạng tăng nhạy cảm sẽ có hiện tượng này diễn ra theo kiểu thỉnh thoảng. Cảnh giác quá mức và tăng nhạy cảm xuất hiện nhiều hơn khi chúng được trình bày với một tín hiệu mà một cách có ý thức hoặc vô thức nhắc nhở cơ thể của chúng về sự kiện hoặc trải nghiệm chấn thương. Tuy nhiên, điều xảy ra là thường thì chúng ta không biết những tín hiệu đó là gì, đúng không? Vì vậy, nếu chúng ta chỉ thấy một đứa trẻ thỉnh thoảng trở nên cảnh giác quá mức hoặc tăng nhạy cảm. Và điều khác là cảnh giác quá mức, điều này cần phải được điều trị. Bạn biết đấy, tôi đã học điều này từ một người mẹ vào đầu sự nghiệp của mình.
    Cô ấy nói, “Tôi đã có một buổi nói chuyện trong cộng đồng và sau đó cô ấy đến gặp tôi và nói, ‘Nghe này, chúng tôi sống trên một con phố rất tối và rất nguy hiểm, và con tôi phải đi qua đó mỗi ngày. Tôi muốn nó luôn cảnh giác, và nếu nó đã phát triển được đặc điểm cảnh giác cao độ này, thì đây là điều có thể giúp ích cho nó.’”
    Tôi nói, “Bạn đúng.” Tôi nói, “Bạn đúng. Điều này không chỉ có ích cho nó, mà còn cho rất nhiều người khác. Cảnh giác cao độ có thể trở nên rất hữu ích để đánh giá môi trường mà họ đang ở.”
    Vấn đề không phải là cảnh giác cao độ. Vấn đề là biết khi nào nên bật nó lên và khi nào nên tắt nó đi, có khả năng linh hoạt về nhận thức để có thể nói, “Đúng, đây là một tình huống nguy hiểm và tôi nên phản ứng theo cách này.”
    Nếu tôi có thể đưa ra một ví dụ về một đứa trẻ, một đứa trẻ trải qua bạo lực gia đình và đã liên kết điều đó với tiếng ồn trong nhà, học được rằng chạy vào phòng là một điều an toàn cho chúng vì chúng ra khỏi tầm nhìn và tự bảo vệ mình trong phòng.
    Nhưng một năm sau, chúng ở trong lớp học và vì lý do nào đó, lớp học phát ra một mức độ tiếng ồn. Cơ thể, mà không biết, phản ứng bằng cách sử dụng phản ứng đã từng hữu ích. Đây là điều kiện cổ điển.
    Vì vậy, nó chạy ra khỏi lớp học, nhưng nó đã bỏ lỡ bối cảnh. Giáo viên cũng bỏ lỡ bối cảnh. Khi giáo viên gửi nó đến văn phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng không có bối cảnh rằng phản ứng này thực sự đã thích nghi ở một thời điểm nào đó và đã hữu ích, và cơ thể đã gặp khó khăn trong việc từ bỏ nó.
    Yêu cầu đứa trẻ đó chỉ đưa ra phản ứng duy nhất mà nó có không phải là cách để giúp nó. Chúng ta cần giúp nó phát triển những phản ứng cạnh tranh mới để trải nghiệm những phản ứng khác sau đó dập tắt phản ứng đã thích nghi ở một thời điểm nào đó, nhưng bây giờ đã không còn thích nghi nữa.
    Nhân tiện, nếu chúng đang ở trong một tình huống chấn thương, một lần nữa, chúng ta vẫn muốn chúng sử dụng nó.
    Chúng tôi vẫn muốn họ chạy và ra khỏi đó.
    Đó là một phần của sự cảnh giác quá mức đang bảo vệ họ theo một cách nào đó.
    Thật thú vị, bạn đã nói, nếu tôi hiểu đúng, rằng ở những đứa trẻ có ADHD thực sự,
    sự hiếu động khá bền bỉ qua các môi trường và với những người khác nhau, v.v.
    Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng nếu tôi có thể thêm vào, thì sự chú ý đến và đi vì chúng ta đều biết những đứa trẻ có ADHD, rằng nếu bạn cho chúng một trò chơi video phù hợp, đột nhiên chúng trở nên chú ý, đúng không?
    Đây là một điểm rất quan trọng.
    Khi tôi thực hiện tập solo về ADHD, tôi thực sự bị sốc khi biết, nhưng điều đó đã được xác nhận bởi tài liệu và chắc chắn bởi phản hồi từ khán giả rằng những đứa trẻ có ADHD và cả người lớn có ADHD hoàn toàn có khả năng chú ý sắc nét đến một cái gì đó nếu đó là điều gì đó rất hấp dẫn đối với chúng, thực sự thú vị, điều mà chúng thường thích, nhưng khả năng của chúng để chỉ đạo và duy trì sự chú ý trong các môi trường khác cần thiết cho sự tiến triển bình thường của cuộc sống, công việc học tập, mối quan hệ, v.v. thì rất bị giảm so với những người không có ADHD.
    Những gì tôi có trong đầu là một hàm bước, có nghĩa là một sự gia tăng trong trạng thái hiếu động ổn định ở một đứa trẻ có ADHD, nhưng sau đó là một đường gấp khúc bên dưới sự chú ý.
    Đây là, tôi tin, bức tranh mà chúng ta đang vẽ ở đây, nhưng trong PTSD, sự hiếu động là một đường gấp khúc.
    Nó thực sự cần một tín hiệu, như bạn đã nói, một tiếng ồn lớn hoặc có thể là sự hiện diện của một giọng nói cụ thể.
    Tôi đã từng tham dự một trung tâm điều trị chấn thương, không phải là giải phóng chấn thương mà là trung tâm điều trị chấn thương thực sự ở Florida.
    Một người bạn của tôi điều hành trung tâm này và tôi đã đến đó để tìm hiểu về các phương pháp mà họ sử dụng nhằm thông báo cho các thí nghiệm tiềm năng về can thiệp trong phòng thí nghiệm của tôi tại Stanford.
    Anh ấy đã nói một điều rất thú vị.
    Anh ấy nói, “Khi bạn đưa mọi người vào một môi trường như thế này và họ đều đã trải qua chấn thương,
    Bạn thấy một loạt phản ứng phong phú ngay cả chỉ từ cùng một cuộc trò chuyện.” Rồi vào một thời điểm nào đó, có lẽ vì anh ấy đã nói như vậy, tôi nhận thấy một người phụ nữ đã giơ tay và cô ấy nói rằng những âm sắc cụ thể trong phòng thực sự đang kích thích cô ấy. Điều này rất quan trọng. Ngay cả những gì đang được nói, không phải là mọi người đang la hét với nhau hay thậm chí là âm lượng của những giọng nói, mà chỉ là tần số, độ thấp hoặc độ cao của giọng nói, đã kích hoạt một cái gì đó trong não cô ấy, mang lại cho cô ấy những cảm giác cơ thể này. Đây là một cái nhìn rất quan trọng để cô ấy có thể bắt đầu chỉ đạo các can thiệp. Tôi đoán chúng ta đều nghe ví dụ điển hình về cựu chiến binh trải qua chiến tranh, trở về và nghe tiếng xe nổ máy rồi họ trốn đi. Đó là điều chúng ta đọc và nghe về điều này. Có vẻ như nó tinh tế hơn nhiều, rằng đôi khi những tín hiệu cho sự hoạt động quá mức, sự cảnh giác quá mức, rất liên quan đến điều gì đó mà đôi khi ngay cả người mắc PTSD cũng không nhận ra cho đến khi họ được đưa vào môi trường đó một lần nữa và một lần nữa và sau đó họ có thể xác định nó. Câu hỏi của tôi bây giờ là, nếu họ có thể xác định được tín hiệu là gì, liệu họ có cơ hội phục hồi tốt hơn so với những người chỉ cảm thấy mình hoạt động quá mức, rồi thì mệt mỏi, vừa hưng phấn vừa kiệt sức, và bây giờ tôi cũng tưởng tượng rằng ở trẻ em, họ không nhất thiết có khả năng diễn đạt bằng lời để có thể bày tỏ những gì đang xảy ra với họ. Và thực tế, nhiều người lớn cũng không thực sự biết vì chúng ta không có ngôn ngữ tốt để diễn đạt điều này về cơ thể và tâm trí trong bất kỳ trường hợp nào. Có rất nhiều câu hỏi ở đó, nhưng bạn nghĩ gì về yêu cầu phải hiểu những tín hiệu, những yếu tố kích thích là gì để một đứa trẻ và/hoặc người lớn có thể bắt đầu tiến vào việc điều trị PTSD của họ? Giải thưởng đầu tiên dành cho cựu chiến binh Việt Nam vì có một nghiên cứu rất quan trọng đã được công bố.
    Nhiều năm trước, có một nghiên cứu cho thấy rằng những cựu chiến binh có lịch sử bị lạm dụng trẻ em và đã đi chiến tranh có tỷ lệ mắc PTSD cao hơn so với những người không có lịch sử bị lạm dụng trẻ em.
    Lạm dụng trẻ em.
    Vâng.
    Tôi hiểu.
    Vậy là họ đã bị chấn thương trước khi đi chiến đấu.
    Và có thể họ không phát triển PTSD, nhưng một lần nữa, đó là điểm về sự tích lũy của các yếu tố gây stress ở những thời điểm khác nhau.
    Tôi chỉ đề cập đến điều đó vì bạn có thể có một cựu chiến binh và bạn đang chờ để nhìn vào những dấu hiệu cổ điển, trong khi thực tế có thể nó giống như một âm thanh, giống như ví dụ mà bạn đã đưa ra, điều đó kích hoạt họ.
    Điều kích hoạt một cá nhân là rất cá nhân.
    Vì vậy, các dấu hiệu thường trung lập và thường liên quan đến các giác quan của chúng ta.
    Và tôi biết bạn rất thích các giác quan.
    Vì vậy, trong khi chúng ta thấy những gì chúng ta nghe, bạn biết đấy, tất cả những điều này, các giác quan thực sự là cửa sổ đến hệ thần kinh trung ương, đúng không?
    Đây là cách chúng ta nhận thông tin lần đầu tiên.
    Vì vậy, trong trạng thái siêu nhạy cảm này khi có điều gì đó chấn thương xảy ra, các giác quan của chúng ta thực sự rất nhạy bén với những gì đang diễn ra.
    Và chúng đang hiểu những tổn thương, nhưng chúng cũng đang ghi nhận mọi thứ liên quan đến điều đó.
    Vì vậy, những dấu hiệu này thường là trung lập.
    Vì vậy, chúng không giống như một khẩu súng, chẳng hạn, vì một khẩu súng không phải là một dấu hiệu, mà là một mối đe dọa, đúng không?
    Nhưng nó thường là một màu sắc.
    Tôi đã học được qua can thiệp tâm lý xã hội rằng đây là một tín hiệu kích thích phản ứng từ tôi. Đây là một phản ứng đã từng hữu ích vào một thời điểm nào đó. Và thông qua điều kiện cổ điển, mà chúng tôi cũng dạy điều kiện cổ điển cho trẻ em, những phản ứng đó sau đó trở nên hiện hữu, trở thành có điều kiện, đúng không, khi tín hiệu đó xuất hiện, khi kích thích đó có mặt. Vì vậy, để trả lời câu hỏi của bạn, việc biết các tín hiệu là rất quan trọng.
    Bây giờ điều gì sẽ xảy ra? Chúng ta có biết tất cả các tín hiệu cho mọi thứ, cho tất cả các hành vi của chúng ta, và những thay đổi tâm trạng mà đôi khi chúng ta có trong suốt cả ngày mà không biết lý do không, đúng không? Không, câu trả lời là không, chúng ta sẽ không biết tất cả các tín hiệu. Nhưng điều đẹp đẽ của điều này là nếu chúng ta có thể chỉ học về một hoặc hai hoặc ba tín hiệu, phản ứng của chúng ta là gì, thì chúng ta có thể tha thứ cho bản thân nhiều hơn khi chúng ta phản ứng không phù hợp, chúng ta có thể nghĩ, có thể tôi đã bị tiếp xúc với một tín hiệu nào đó, đúng không? Bởi vì tôi đã học tất cả những điều này về tín hiệu và điều kiện cổ điển. Có thể đó là điều đang xảy ra ở đây.
    Vâng, tôi lại nghĩ về chấn thương tâm lý sau sang chấn. Lý do tôi thích thuật ngữ đó, mặc dù tôi nhận ra rằng tôi đang sử dụng nó không theo cách lâm sàng, là nếu chúng ta hiểu rằng hệ thần kinh tự động, cái C đang đung đưa qua lại, hoặc sự kéo đẩy giữa hệ thần kinh giao cảm (chiến đấu hoặc bỏ chạy) và hệ thần kinh phó giao cảm (nghỉ ngơi và tiêu hóa), nói một cách đơn giản, các hệ thống này luôn hoạt động trong chúng ta khi chúng ta ngủ nhiều hơn với hệ phó giao cảm, khi chúng ta tỉnh táo và bình tĩnh, nhiều hơn với hệ giao cảm, và khi chúng ta bị căng thẳng hoặc có cơn hoảng loạn, cực kỳ giao cảm.
    Nếu chúng ta hiểu điều đó như một hệ thống sinh học, mà nó là, điều này phát động hormone và hình thành các mẫu suy nghĩ của chúng ta và những gì có sẵn trong trí nhớ của chúng ta, v.v., thì PTSD, chấn thương tâm lý sau sang chấn, tôi cảm thấy nó giải phóng chúng ta một chút để hiểu rằng, vâng, hệ thống tự động này đã bị gián đoạn theo một cách nào đó. Nếu tôi nghĩ về hệ thống tự động như một cái C, điều mà tôi thường làm, và tôi nghĩ về…
    Cái C có một điểm xoay với bản lề, gần như chấn thương căng thẳng sau chấn thương tạo ra xu hướng cho bản lề đó trở nên quá chặt, và đôi khi điều đó khiến cho nó trở nên phân ly hơn và mệt mỏi hơn, kiểu như không còn chú ý, và có thể nó khiến cho bản lề trở nên quá chặt đến mức chúng ta nghiêng về phía hệ thần kinh giao cảm, xin lỗi, hệ thần kinh giao cảm. Đối với những ai đang nghe, tôi đang sử dụng tay của mình, nhưng bạn không cần phải thấy nó để hiểu rằng hệ thống cảnh giác đã bị khóa lại. Thật khó để thoát ra khỏi điều đó. Và tôi gần như cảm thấy rằng chấn thương mà chúng ta gọi là chấn thương căng thẳng sau chấn thương là sự siết chặt của bản lề với cái C bị nghiêng quá nhiều về một bên hoặc bên kia. Và tôi, với tư cách là một nhà sinh học, tôi chỉ ước rằng chúng ta hiểu được sự rối loạn đó là gì hoặc là như thế nào, có khả năng nó không phải là một vị trí duy nhất trong não hoặc cơ thể, mà sẽ là một hiện tượng mạng lưới, nhưng tôi cảm thấy rằng từ “rối loạn”, chữ D trong PTSD là rất quan trọng vì nó làm nổi bật tầm quan trọng và sự phổ biến của điều này, nhưng mà cái mắt và chấn thương căng thẳng sau chấn thương hy vọng sẽ mang lại cho mọi người, chắc chắn là đang mang lại cho tôi một cảm giác nhẹ nhõm hoặc tự do và hiểu rằng đây là những chấn thương của hệ thần kinh cần được điều trị và rằng không có gì sai hay điên rồ với chúng ta vì thực tế là chúng ta đột nhiên cảm thấy như mình đang có một cơn hoảng loạn. Bạn biết đấy, tôi đã có những người tôi biết gần gũi trong cuộc sống nói rằng, “Tôi đang có một cơn hoảng loạn.” Tôi hỏi, “Bạn có ý gì? Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi nói, “Không có gì xảy ra. Đó là điểm mấu chốt. Thế bạn đã ngủ như thế nào?” “Cũng tạm thôi.” Bạn biết đấy, và bạn bắt đầu thực hiện chẩn đoán bên lề mà cả hai chúng ta đều không đủ điều kiện để làm, đúng không, nhưng đây là những gì chúng ta làm như những người chăm sóc cho nhau trong cuộc sống của chúng ta. Và rất có thể rằng hệ thống tự động của họ chỉ bị khóa lại vì lý do nào đó. Có thể là một ngụm cà phê quá nhiều, có thể là một ngụm quá ít.
    Có lẽ đó là một điều gì đó hoặc một loạt các điều.
    Tôi nhận ra rằng tôi đang ra ngoài lĩnh vực chuyên môn của mình vì tôi không phải là một bác sĩ lâm sàng, nhưng tôi cảm thấy rằng vấn đề PTSD này rất phức tạp và quan trọng để mọi người nghe về nó, chắc chắn đã thay đổi cách tôi nghĩ về PTSD.
    Vâng.
    Không, và tôi thích hình ảnh của CISO của bạn và ví dụ về cái bản lề vì nó nhắc tôi về sự linh hoạt trong nhận thức, đúng không?
    Nó không có ở đó.
    Nó bị mắc kẹt.
    Nó hơi chặt, quá chặt.
    Và ở một số cá nhân, họ chỉ trải nghiệm sự phân ly. Họ như bị mắc kẹt ở dưới đáy, đúng không, ngồi ở dưới đáy trên CISO, trong khi đối với những cá nhân khác, họ luôn trong trạng thái hưng phấn và sau đó bạn có mọi thứ ở giữa. Nhưng không, đó là một đại diện rất tốt cho điều đó.
    Và tôi cảm thấy rằng một giấc ngủ ngon cho phép một số điều chỉnh lại độ chặt của cái bản lề, nói cách khác.
    Bất cứ khi nào chúng ta không ngủ ngon hoặc đủ lâu, chúng ta sẽ không tốt về mặt tâm lý.
    Một giấc ngủ ngon là tốt cho mọi thứ.
    Cuối cùng chúng ta đã đến thời điểm trong lịch sử mà mọi người dường như chấp nhận điều đó.
    Tôi thực sự phải ngả mũ chào Dr. Matthew Walker từ UC Berkeley vì đã viết cuốn sách “Tại Sao Chúng Ta Ngủ”.
    Chỉ cách đây vài năm cuốn sách đó đã ra mắt và ông ấy xứng đáng nhận được sự khen ngợi như vậy vì trước đó, có tư tưởng “Ôi, tôi sẽ ngủ khi tôi chết”.
    Tôi nghĩ mọi người biết rằng giấc ngủ quan trọng, nhưng họ không thực sự hiểu.
    Và ông ấy đã phải đưa ra thông điệp hơi nặng nề như, hãy lắng nghe, đây là chuyện nghiêm túc.
    Bạn nên ngủ.
    Bạn nên ngủ.
    Nhưng tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã đến đó.
    Tôi nghĩ vào năm 2024, chúng ta đã đến đó.
    Tôi nghĩ mọi người hiểu.
    Và tôi nghĩ mọi người có những trải nghiệm riêng với giấc ngủ.
    Chúng ta đều cảm thấy cơn lạnh đang đến.
    Và nếu chúng ta thực sự ngủ đủ tám giờ, chúng ta có thể chống lại nó vì chúng ta đã củng cố hệ miễn dịch của mình.
    Nếu không, chúng ta sẽ bị ốm.
    Vâng, hoàn toàn đúng.
    Chà, hãy nói về một số phương pháp điều trị mà bạn sử dụng và đã phát triển cho PTSD ở thanh thiếu niên.
    Có lẽ chúng ta nên định nghĩa thanh thiếu niên.
    Chúng ta đang nói về những người dưới 18 tuổi chỉ vì đó thường là điều chúng ta nghĩ đến?
    Trong tâm lý học nhi khoa, chúng ta có ba nhóm đối tượng khác nhau.
    Chúng ta có trẻ mẫu giáo, trẻ trong độ tuổi đi học và thanh thiếu niên.
    Và tất cả chúng đều rất khác nhau.
    Chúng đều có những phản ứng và cơ chế phòng vệ rất khác nhau.
    Các dự án mà tôi đang mô tả chủ yếu diễn ra với trẻ em trong độ tuổi đi học.
    Vì vậy, trẻ mẫu giáo sẽ chủ yếu là, tôi nghĩ đến trẻ bắt đầu học mẫu giáo từ năm tuổi.
    Vì vậy, chúng ta đang nói về những trẻ từ 0 đến khoảng 5 hoặc 6 tuổi là trẻ mẫu giáo, trẻ học mẫu giáo, và sau đó là giai đoạn chuyển tiếp.
    Còn đối với những đứa trẻ mà chúng ta sắp nói đến, chúng ta thực sự đang nói về khoảng 6 tuổi cho đến cuối tuổi vị thành niên?
    Đúng vậy, 15 tuổi, và sau đó là 18 tuổi sau này.
    Vì vậy, tôi chủ yếu làm việc với trẻ em trong độ tuổi đi học.
    Và như tôi đã nói, khi chúng tôi bắt đầu thực hiện chụp cộng hưởng từ để xem tác động của cortisol, chúng tôi có một số nghiên cứu thực sự chứng minh rằng những đứa trẻ có mức cortisol cao hơn có thể tích hippocampus nhỏ hơn.
    Nghiên cứu đầu tiên mà chúng tôi thực hiện là nghiên cứu cắt ngang, và không có sự khác biệt nào, và điều đó đã mang lại cho tôi nhiều hy vọng rằng sẽ có một khoảng thời gian can thiệp ở đó.
    Bởi vì những gì chúng tôi thấy ở PTSD mãn tính ở người lớn là có thể tích hippocampus lớn hơn, giúp chúng tôi xử lý ký ức và có những kết nối mạnh mẽ với trung tâm cảm xúc của não, amygdala, và cũng với vỏ não trước trán.
    Và những gì chúng tôi phát hiện là cắt ngang, không có sự khác biệt này, nhưng chúng tôi cũng theo dõi một mẫu nhỏ theo chiều dọc, và ở đó chúng tôi thấy một mối tương quan giữa mức cortisol cao trước khi đi ngủ và thể tích hippocampus nhỏ hơn.
    Một nghiên cứu hình ảnh chức năng có tác động lớn hơn, như nhiều thành viên trong khán giả của bạn đã biết, với hình ảnh cộng hưởng từ, chúng ta không chỉ có thể nhìn vào cấu trúc mà còn có thể thực hiện các nhiệm vụ về trí nhớ, chẳng hạn, hoặc chức năng điều hành và các nhiệm vụ khác mà tác động đến các khu vực mà chúng ta quan tâm.
    Vì vậy, khi chúng ta thực hiện một nhiệm vụ trí nhớ và xem cách trẻ em có triệu chứng stress sau chấn thương hành xử so với những đứa trẻ không có triệu chứng hoặc chẩn đoán tâm thần khác, chúng tôi thấy rằng những đứa trẻ khỏe mạnh kích hoạt nhiều voxel hơn, hay còn gọi là các đơn vị hình ảnh của hippocampus.
    Có mối lo ngại rằng, đúng vậy, tính dẻo dai mà bạn đã đề cập ở đầu bài thực sự đang ảnh hưởng đến sự phát triển của não bộ của trẻ em.
    Và sau đó, với vỏ não trước trán, chúng tôi thấy điều gì đó tương tự ở khu vực ventromedial của vỏ não trước trán, nhưng với các nhiệm vụ khác, đúng không, với các nhiệm vụ chức năng điều hành hoặc các nhiệm vụ cảm xúc, nhìn vào khuôn mặt, chẳng hạn, những khuôn mặt cảm xúc, tất cả những điều này để nói rằng họ có thể có một con đường frontostriatal và frontal limbic không hoạt động đúng cách.
    Vì vậy, frontal limbic, tôi xin lỗi. Nếu chúng ta nghĩ về amygdala, chẳng hạn, gần gũi với hippocampus, tham gia vào tình trạng cảnh giác cao độ này, và chúng tôi có một số dữ liệu cho thấy amygdala trở nên hoạt động rất nhanh khi bạn trình bày những khuôn mặt cảm xúc cho trẻ nhỏ, và amygdala hoạt động quá mức đó cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi nào đó, khoảng thời gian nghỉ ngơi đó đến từ vỏ não trước trán.
    Nhưng nếu bạn có một vỏ não trước trán không hoạt động, thì khoảng thời gian nghỉ ngơi của bạn cũng không hoạt động, đúng không?
    Vì vậy, vấn đề ở đây là, đây là thông tin quan trọng để biết những gì chúng ta cần nhắm đến trong điều trị, và liệu chúng ta có thể nhắm đến điều này bằng các can thiệp tâm lý xã hội và cách mà chúng ta cung cấp điều trị không?
    Và chúng tôi đã quyết định bắt đầu với những gì chúng tôi đã thảo luận trước đó, với các tín hiệu, đúng không, và việc dạy…
    và giúp trẻ em hiểu các tín hiệu là gì, điều kiện cổ điển là gì, nói chuyện với chúng về tác động của chấn thương, nói chuyện với chúng về tác động của việc điều trị và cách mà việc phục hồi là có thể, đúng không?
    Vì vậy, một phần giáo dục, và điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm là phát triển một phương pháp điều trị, đúng không?
    Tôi cảm thấy mình ở đây để điều tra và sử dụng các phương pháp điều trị mà chúng tôi có, nhưng tôi nhận ra rất rõ rằng có một nhóm trẻ em vẫn cần một hình thức điều trị mà không có sẵn.
    Hầu hết các phương pháp điều trị hiện có cho chấn thương đều nhắm đến một sự kiện chấn thương đơn lẻ, mà không nhắm đến cái “ba lô” đó, cái gánh nặng allostatic.
    Ngoài ra, và điều này là hợp lý, hầu hết các phương pháp điều trị đều yêu cầu cha mẹ tham gia vào quá trình điều trị.
    Bạn có thể thấy điều đó có thể gây vấn đề như thế nào khi cha mẹ có thể là nguồn gốc của chấn thương.
    Và cũng khi có sự tránh né, đúng không?
    Và cũng khi có những thực tế rằng nếu họ mất một ngày làm việc, họ sẽ bị sa thải.
    Vì vậy, đôi khi cha mẹ đơn giản là không có mặt, và trẻ em hoàn toàn sẵn sàng để bắt đầu và làm việc.
    Vì vậy, tôi muốn họ có thể làm như vậy.
    Vậy làm thế nào chúng ta có thể thiết kế một phương pháp điều trị kết hợp, và với điều đó tôi có nghĩa là đa phương thức, không chỉ là liệu pháp nhận thức hành vi, mà còn mang lại các yếu tố khác quan trọng như tự hiệu quả, trao quyền, công việc định hướng hiểu biết và đưa nó vào một cấu trúc có thể được kiểm tra.
    Và đó là cách chúng tôi tạo ra Q Center, Q là CUE, Q Center Therapy cho trẻ em mắc PTSD.
    Và chúng tôi đã có một số thử nghiệm với họ, và nó giúp giảm triệu chứng lo âu, triệu chứng trầm cảm và triệu chứng PTSD.
    Và không chỉ được đánh giá bởi học sinh, mà còn được đánh giá bởi những người quan sát, bởi cha mẹ.
    Và trong một trong những thử nghiệm mà chúng tôi đo lường thực sự cách mà cha mẹ đang làm, cha mẹ không tham gia vào điều trị, lo âu của chính họ cũng giảm đi.
    Và điều đó dễ hiểu, đúng không?
    Nếu con bạn đang tiến bộ, bạn cũng sẽ tiến bộ.
    Vì vậy, thật tuyệt khi thấy điều đó.
    Nhưng sau đó, chúng tôi muốn xem sự linh hoạt đó, liệu điều này có tác động gì đến sự kích hoạt của não bộ hay không.
    Và đó là khi chúng tôi đưa quang phổ hồng ngoại gần chức năng vào bức tranh, vì nó rẻ hơn MRI, di động hơn và dễ thực hiện hơn.
    Nó chỉ cung cấp thông tin về vỏ não.
    Nó không đi vào những cấu trúc limbic thú vị đó.
    Vì vậy, chỉ để nhấn mạnh một chút, fMRI, Chụp cộng hưởng từ chức năng, rất tuyệt vời vì nó cho phép chụp hình cả ở những phần bề mặt bên ngoài của não, nhưng cũng sâu vào bên trong não.
    Theo hiểu biết của tôi, và có thể điều này đã thay đổi trong những năm gần đây, độ phân giải không gian có thể rất tốt.
    Bạn có thể xác định những khu vực rất nhỏ nếu bạn có một máy móc, nam châm đủ mạnh.
    Độ phân giải tạm thời, khả năng nhìn thấy sự thay đổi trong sự kích hoạt và ngưng kích hoạt của mạch thần kinh theo thời gian, ở một thời điểm nào đó đã bị hạn chế, nhưng bây giờ một số hạn chế đó đã được khắc phục.
    Nhưng điều bạn đang nói đến, quang phổ hồng ngoại gần, là tuyệt vời vì nó có thể được mang đến trường học, đúng không?
    Bạn không thể mang một máy fMRI đến trường trừ khi đó là một trường y tế nơi có máy móc.
    Nó rẻ hơn rất nhiều.
    Nhược điểm là, xin lỗi, và theo hiểu biết của tôi, độ phân giải không gian không cao bằng fMRI, nhưng độ phân giải tạm thời thì rất cao, điều này là một lợi thế lớn.
    Và sau đó có một nhược điểm là bạn chỉ thực sự có thể hình ảnh hóa các phần bên ngoài của não, nhưng dù sao đi nữa, có rất nhiều thông tin ở đó, vì vậy một bài học kỹ thuật nhỏ cho mọi người.
    Các khu vực bên ngoài của não, các khu vực vỏ não ở vùng trước trán, chúng tôi đang giúp dự đoán những đứa trẻ nào sẽ tiến bộ, chỉ dành cho những đứa trẻ đang tham gia liệu pháp trung tâm kích thích.
    và một phương pháp điều trị tiêu chuẩn vàng khác gọi là liệu pháp nhận thức hành vi tập trung vào chấn thương, khi cả hai được so sánh với điều trị thông thường. Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function. Gần đây, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm phương pháp toàn diện nhất cho việc xét nghiệm lab. Trong khi tôi đã là một người hâm mộ xét nghiệm máu từ lâu, tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, và các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn. Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu. Điều này hoàn toàn bất ngờ với tôi, tôi không hề biết trước khi làm xét nghiệm. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi. Xét nghiệm lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều đó trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém. Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là thực hiện xét nghiệm, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các xét nghiệm, đến nỗi tôi đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast. Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman.
    Chức năng hiện tại có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe từ phòng thí nghiệm Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
    Tôi muốn đi vào liệu pháp tập trung vào Q so với liệu pháp hành vi nhận thức và các điều kiện không có liệu pháp mà bạn vừa mô tả. Nhưng trước khi làm điều đó, tôi chỉ muốn có một cuộc thảo luận ngắn gọn về một số khía cạnh thần kinh học mà bạn đã đề cập, vì tôi nghĩ mọi người sẽ thấy điều này rất thú vị và chắc chắn không chỉ là một danh sách tên của các cấu trúc.
    Bạn đã nói rằng con đường limbic ở vùng trán là quan trọng ở đây. Con đường limbic, bao gồm cả amygdala nhưng cũng có các cấu trúc khác, và theo hiểu biết của tôi, cũng như hiểu biết chung về những con đường limbic này, là chúng tạo ra một trạng thái phản ứng, một trạng thái cảnh giác, một trạng thái thư giãn, mà chúng chuyển đổi một số thông tin nhất định tác động lên chúng thành một mức độ phản ứng, có thể là thấp, trung bình hoặc rất cao.
    Khi tôi nói về phản ứng, tôi có ý chỉ xu hướng di chuyển về phía hoặc tránh xa một cái gì đó hoặc đứng yên, nói một cách rộng rãi. Bây giờ, phần ở vùng trán, việc tiếp nhận thông tin từ vỏ não trước, nơi diễn ra việc ra quyết định phụ thuộc vào ngữ cảnh và, như bạn đã nói, chức năng điều hành là rất quan trọng cho tất cả chúng ta khi chúng ta trưởng thành, ngay cả khi, tôi sẽ nói, nếu bạn nhìn vào một chú cún con, mọi thứ đều là một kích thích. Và rồi theo thời gian, chúng sẽ không tiếp nhận mọi thứ trong phòng. Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa, chủ yếu là do sự phát triển của những con đường limbic ở vùng trán này.
    Và ở trẻ em và ở con người, điều đó cũng giống như vậy. Tôi có thể tưởng tượng rằng các tín hiệu từ con đường ở vùng trán đến hệ limbic sẽ có phần khó hiểu đối với những người không quen thuộc với tâm thần học và thần kinh học. Vì vậy, có lẽ chúng ta có thể nêu ra một vài ví dụ. Đây là một ví dụ. Nói cho tôi biết nếu tôi sai, nhưng cách tôi nghĩ về điều này là, được rồi, một đứa trẻ đang ở trong một căn phòng và…
    Chúng đang hoạt động quá mức hoặc có thể có điều gì đó đã kích thích chúng và chúng đặc biệt cảnh giác và căng thẳng. Chúng đang trong trạng thái phản ứng với căng thẳng. Vỏ não trước là con đường mà qua đó một cuộc đối thoại nội tâm có thể được truyền đạt để làm dịu con đường limbic đó. Thông điệp có thể kích hoạt điều đó có thể là đứa trẻ nhận ra vì chúng đã học rằng điều này là ổn. Tôi đã từng trải qua điều này trước đây. Nó sẽ qua đi. Hoặc tôi có sự hỗ trợ. Có bác sĩ Carrion. Có mẹ tôi. Có bố tôi. Có giáo viên của tôi. Có bạn tôi. Tôi có sự hỗ trợ vì chúng tôi biết rằng hỗ trợ xã hội là quan trọng. Hoặc cảm thấy căng thẳng thỉnh thoảng là điều bình thường. Vì vậy, những loại suy nghĩ hoặc những cuộc đối thoại nội tâm mà chúng ta được khuyên nên thực hiện cho bản thân khi chúng ta căng thẳng, tôi nghĩ chúng ta có thể khá chắc chắn rằng đó là loại thông tin sẽ kích hoạt sự ức chế từ vỏ não đến limbic. Và tôi có thể bình luận về cuộc đối thoại đó không? Bởi vì tất cả những điều đó đều là ví dụ về những suy nghĩ tích cực, đúng không? Những suy nghĩ tích cực thì tốt, nhưng chúng không phải là những suy nghĩ tự động. Chúng là những suy nghĩ cần phải được thực hành, đúng không? Những suy nghĩ tiêu cực, không may, tồn tại trong não bộ bò sát của chúng ta thì tự động. Vì vậy, phản ứng quá mức đó, tôi có nghĩa là, tình huống nguy hiểm khi chúng ta tiến hóa, đúng không, là nguyên nhân cho sự sống còn của chúng ta. Vì vậy, chúng ta học những suy nghĩ tiêu cực rất tốt. Tôi đang gặp nguy hiểm. Tôi phải chạy. Tôi phải trèo lên cây này. Sư tử có thể đến, bất cứ điều gì. Chỉ cách đây 50 triệu năm, với sự phát triển của vỏ não trước, những suy nghĩ tích cực đã xuất hiện. Và chúng rất hữu ích vì tất cả những lý do bạn đã đề cập, nhưng chúng không tự động, như những suy nghĩ tiêu cực. Hy vọng rằng, chúng sẽ trở thành như vậy. Vì vậy, điều tôi nói với trẻ em là nếu chúng không chơi guitar, nếu tôi đưa cho bạn một cây guitar ngay bây giờ, bạn có thể chơi cho tôi một bài hát không? Chắc chắn là không. Chắc chắn, khả năng âm nhạc bằng không, nhưng tôi yêu âm nhạc.
    Nhưng nếu tôi đưa cho bạn một cây guitar kèm theo bài học guitar và bạn luyện tập, có lẽ bạn sẽ có thể chơi một bài hát sau một năm nữa.
    Tôi có một mức độ thành thạo nhất định với nhiều sự giúp đỡ, nhưng mọi người khác, thì có.
    Một hệ thống hỗ trợ.
    Một hệ thống hỗ trợ.
    Đúng vậy.
    Và với đủ giờ luyện tập và đủ sự tập trung và quyết tâm, tôi tin rằng tôi có thể trở nên ít nhất là thành thạo ngay cả khi đã 49 tuổi.
    Vì vậy, chúng tôi có một khẩu hiệu trong đội của tôi, đó là luyện tập những suy nghĩ tích cực.
    Tất cả những suy nghĩ mà bạn đã đề cập đều là những suy nghĩ tốt, và chúng ta phải luyện tập chúng.
    Đúng không?
    Đây là điều tôi đang học.
    Không, tôi không tệ.
    Điều này xảy ra là do tín hiệu.
    Ngay cả khi hệ limbic không hoạt động, bạn có nên khuyến khích bệnh nhân của mình luyện tập tư duy tích cực không?
    Luôn luôn.
    Ngay cả khi họ không ở trong trạng thái căng thẳng?
    Luôn luôn.
    Thật thú vị.
    Nó giống như việc học một công cụ.
    Vì vậy, trong liệu pháp trung tâm tín hiệu này, một trong những bài học là họ có một hộp công cụ trống, và hộp công cụ này được lấp đầy bằng những công cụ mà họ học được.
    Và việc luyện tập những suy nghĩ tích cực, thở sâu, chánh niệm, tất cả những điều này, thư giãn cơ bắp, là những công cụ mà chúng tôi dạy họ, nhưng họ quyết định, và đây là nơi quyền lực được thể hiện, họ quyết định những tín hiệu là gì.
    Họ quyết định những công cụ nào họ sẽ đưa vào hộp công cụ của mình, hoặc họ sẽ không đưa vào hộp công cụ.
    Và chắc chắn, bất kỳ công cụ nào họ phát triển mà chưa được tôi hoặc bất kỳ ai khác dạy, sẽ hoạt động tốt hơn khi họ tự phát triển nó.
    Thú vị.
    Và tôi đã có một trường hợp như vậy một lần, và nó được minh họa rất tốt, nhưng khi tôi ở trong một buổi họp, bạn dạy họ các bài tập thở, thư giãn cơ bắp, những thứ mà chúng ta biết là có ích và tôi sẽ nói thêm một chút về cách chúng ta biết rằng chúng có ích.
    Và sau đó họ có khoảng một tuần để luyện tập, và sau đó họ đến vào tuần sau và chúng ta xem họ đang ở đâu và trong hộp công cụ có những gì.
    Và tuần sau, khi cô ấy đến, cô ấy đã tốt hơn rất nhiều.
    Bạn biết tôi đã nói gì không?
    Tôi rất tự hào.
    Tôi nghĩ, “Ôi, bạn đã thực hành các công cụ mà chúng ta đã thảo luận tuần trước, đúng không?”
    Và cô ấy nói, “Không, thực ra tôi không nhớ gì về những gì bạn đã nói lần trước.”
    Nhưng tôi đã nghĩ ra một điều rằng khi tôi cảm thấy tồi tệ, tôi sẽ uống một ly nước cam mỗi lần.
    Và vào lúc đó, tôi biết tôi có thể đi theo cả hai hướng, tôi có thể nói, “Không, không, bạn phải thực hành các công cụ của tôi,” hoặc tôi có thể nói, “Thật tuyệt vời. Bạn đã xác định được một công cụ giúp bạn uống một ly nước cam,” điều này rõ ràng là những gì tôi đã làm.
    Và sau đó, cô ấy đã có điều đó trong bộ công cụ của mình, và chúng tôi có nhiều ví dụ như vậy.
    Vì vậy, cô ấy sẽ uống một ly nước cam để giảm lo âu của mình, và điều này là…
    Vâng, nếu cô ấy cảm thấy tồi tệ.
    Và đây có phải là điều mà cô ấy sẽ làm ngay cả khi không cảm thấy căng thẳng không?
    Ý tôi là, điều này khá thú vị, nhưng nó gợi ý, và hoàn toàn phù hợp với tất cả những gì tôi hiểu về các con đường limbic vỏ não trước trán, đó là chúng rất nhạy cảm với việc học theo ngữ cảnh, đúng không?
    Nếu có gì, vỏ não trước trán là một kỳ tích đáng kinh ngạc của tiến hóa cho phép chúng ta liên kết về cơ bản bất kỳ kích thích nào với bất kỳ phản ứng không học được nào trong cơ thể.
    Ý tôi là, đây là điều cho phép các chiến sĩ học cách vượt qua nỗi sợ hãi của họ trước những vụ nổ bom và chạy về phía chúng nếu cần thiết.
    Ý tôi là, điều này có thể đi theo cả hai hướng, tất nhiên.
    Nhưng đối với tôi, và điều này vẫn cần được kiểm tra, không có gì cần thiết về cái ly hay thậm chí là quả cam hay vitamin C hay bất cứ điều gì như vậy.
    Nó liên quan đến việc cô ấy có thông điệp này, cô ấy đã gửi một thông điệp cho chính mình, “Tôi có thể chăm sóc bản thân vì công cụ tốt nhất mà tôi có là chính tôi, là cơ thể của tôi.”
    Dù những đứa trẻ này đi đâu trong tương lai, có một điều luôn ở bên chúng, đó là chính chúng.
    Vì vậy, chính chúng, với tư cách là chính mình, là công cụ tốt nhất mà chúng có, bạn biết đấy, cơ thể của chúng, cách chúng nghĩ về tất cả những điều này.
    Bạn có nghĩ rằng đây là lý do tại sao chúng ta nghe những câu chuyện kinh điển về bệnh nhân bị cơn lo âu, người mà bác sĩ tâm lý đã cho họ một vài viên thuốc có thể giúp giảm lo âu, và họ quyết định giữ những viên thuốc đó trong túi, phòng khi họ bị cơn lo âu? Và việc biết rằng họ có những viên thuốc đó trong túi cho phép họ kiểm soát cơn lo âu của mình. Đúng vậy, vì điều đó mang lại cho họ cảm giác kiểm soát, đúng không, và họ có quyền kiểm soát điều này. Một số người có thể chọn để chúng trong tủ lạnh, và một số người có thể chọn để chúng ở nơi khác, nhưng đó là quyết định của họ, quyết định mà họ đưa ra mang lại cho họ cảm giác kiểm soát. Điều đó rất quan trọng.
    Thật thú vị khi cảm giác tự chủ và kiểm soát đối với phản ứng căng thẳng không thể thương lượng. Vì vậy, đôi khi, thật không may, tôi bị gắn bó không đúng cách với việc tắm nước đá. Chúng ta đã nói về việc tiếp xúc với nước lạnh trong podcast này. Đồng nghiệp của chúng tôi, Craig Heller tại Khoa Sinh học Stanford, một nhà khoa học tuyệt vời, đã tham gia podcast này. Chúng tôi đã nói về một số lợi ích của việc tiếp xúc với lạnh một cách có chủ đích. Có rất nhiều tranh luận. Liệu nó có tăng cường trao đổi chất không? Dường như không có nhiều tác dụng. Liệu nó có hữu ích cho viêm không, có thể? Nhưng điều mà mọi người đều đồng ý là việc ở trong nước lạnh không thoải mái khiến bạn thở nhanh hơn, xin lỗi, và có chút căng thẳng. Nói cách khác, nó khá khó chịu. Và tôi nghĩ một sự thật không thể thương lượng về việc tiếp xúc với lạnh có chủ đích là nó cho mọi người cơ hội khám phá phản ứng căng thẳng của chính họ nếu họ thực hiện một cách an toàn, đúng không? Bạn tắm nước lạnh. Bạn có một chút kiểm soát. Bạn ra ngoài ngay lập tức. Rõ ràng, bạn không muốn nó lạnh đến mức khiến bạn bị ngừng tim. Bạn phải cẩn thận với việc tiếp xúc với lạnh có chủ đích. Nhưng phản ứng adrenaline với cái lạnh không thoải mái là điều không thể thương lượng. Và tôi tin rằng cho dù ai đó quyết định đọc bảng chữ cái hay nghĩ về…
    Dù thời tiết lạnh như thế nào hay bất cứ điều gì khác, những gì họ đang làm là thực hành kiểm soát vùng trước của não đối với các đường dẫn limbic. Đây chỉ là một bài tập chung để kiểm soát hệ limbic thông qua suy nghĩ. Nhưng như đồng nghiệp của chúng tôi, David Spiegel, đã nhiều lần nói với tôi, ông ấy nói: “Không chỉ là trạng thái mà bạn đang ở,” ở đây chúng ta đang nói về căng thẳng như một trạng thái, “mà còn là cách bạn đã đến đó, và đặc biệt, bạn có kiểm soát được cách bạn đến đó hay không và liệu bạn có thể thoát ra hay không?”
    Và tôi nghĩ rằng loại căng thẳng mà bạn đang nói đến trong rối loạn căng thẳng sau chấn thương hoặc chấn thương căng thẳng sau chấn thương thường là loại mà mọi người không có sự lựa chọn. Chắc chắn rằng những đứa trẻ này không có sự lựa chọn về việc tiếp xúc ban đầu với chấn thương hoặc các yếu tố gây căng thẳng, nhưng căng thẳng cũng xuất hiện khi chúng ít muốn nó xuất hiện nhất hoặc khi nó rất bất tiện để xuất hiện.
    Vì vậy, câu chuyện này là một phần quan trọng trong quá trình hồi phục, nhưng chúng tôi cảm thấy rằng nó cần phải đến sau phần giáo dục và sau khi học được một bộ công cụ, có các phòng thủ, vì đôi khi nó có thể trở nên rất căng thẳng khi bạn đi qua câu chuyện và bạn muốn đánh giá nhiều điều trong suốt câu chuyện. Bạn muốn đánh giá các khoảng trống trong trí nhớ. Bạn muốn đánh giá các tín hiệu tiềm năng. Bạn muốn đánh giá các cảm xúc hiện có. Và câu chuyện nên bao gồm không chỉ các sự kiện tiêu cực, mà còn cả những sự kiện trung tính và tích cực.
    Nghe có vẻ nhiều, đúng không? Nhưng khi bạn nói về những đứa trẻ từ 10, 11, 12 tuổi, điều đó là khả thi. Bạn thực sự có thể quản lý nó. Nhân tiện, với các vòi sen lạnh, tôi nghĩ bạn đang đến gần với điểm mấu chốt của CISO đó. Tôi nghĩ rằng vòi sen lạnh có thể không phải là vòi sen lạnh. Bạn muốn gọi nó là gì? Lạnh có chủ đích. Nó có thể đến từ vòi sen lạnh. Tôi luôn nói điều đó vì thường thì mọi người nghĩ, “Ôi, bạn biết đấy, họ chỉ đang cố gắng bán các bể lạnh,” và sự thật là bạn không cần điều đó.
    Ý tôi là, sự thật là điều này không phụ thuộc vào thu nhập. Thực ra, một vòi sen lạnh sẽ giúp bạn tiết kiệm tiền cho hóa đơn sưởi ấm. Tôi không nói rằng ai cũng nên tắm vòi sen lạnh. Tôi thích một vòi sen ấm hoặc nóng. Thỉnh thoảng tôi sử dụng vòi sen lạnh như một kích thích, và tôi ghét nó mỗi lần, nhưng tôi luôn học được điều gì đó mỗi lần. Nhân tiện, cảm giác thật tuyệt khi bạn ra ngoài, vì vậy điều đó thật tốt, và nó kéo dài nhiều giờ, đặc biệt nếu bạn kết thúc bằng một chút nước ấm, nhưng việc học, tôi tin rằng, nằm ở việc nhận ra rằng các mẫu suy nghĩ của chúng ta bị mất ổn định như thế nào khi chúng ta có adrenaline trong cơ thể, điều mà cái lạnh không thoải mái mang lại, và nó kích hoạt adrenaline trong não và cơ thể. Nó cũng là một bài học tuyệt vời trong việc thấy sự trở lại với mức cơ bản, chỉ cần thấy cách điều đó ảnh hưởng đến tâm lý của chúng ta. Theo tôi, tôi không thể nghĩ ra cách nào khác không tốn kém hoặc thậm chí tốn kém tiêu cực, có nghĩa là tiết kiệm tiền, mà hiệu quả ngay từ lần đầu tiên và đủ an toàn. Tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì liên quan đến rắn, chẳng hạn. Tôi không ngại nhện. Tôi sẽ nhặt chúng bằng tay miễn là đó không phải là một con nhện góa phụ đen hoặc một con nhện lớn đặc biệt, và tôi sẽ thả nó ra ngoài, nhưng tôi không thích rắn. Tôi không thích nghĩ về chúng. Tôi không thích ở gần chúng. Có những yếu tố gây stress khác mà người ta có thể sử dụng, nhưng điều đó rất cá nhân, trong khi nước lạnh dường như khá khó chịu cho mọi người. Tôi nghĩ bạn cần một chút tiếp xúc với rắn và bạn sẽ lạnh. Không hứng thú. Thật thú vị. Những điều này được gắn chặt, nhưng tôi rất muốn nói về bộ công cụ này vì, trước hết, nó phù hợp với công việc của bạn, và điều này đã được thực hiện nhiều lần. Nó rất hiệu quả. Tôi thích ý tưởng rằng nó có thể được tùy chỉnh, vì vậy những từ xuất hiện trong tâm trí là một bộ công cụ tùy chỉnh để chống lại stress và PTSD, và thực tế là nó có thể được tùy chỉnh và có thể thậm chí là bí mật. Chúng ta có thể có những công cụ này bên trong mình.
    Chúng ta không cần phải chia sẻ chúng với bất kỳ ai nếu không muốn, nhưng chúng rất hiệu quả.
    Tôi nghĩ rằng đó là những lý do rất thuyết phục để khám phá thêm về cách tiếp cận hộp công cụ ở đây.
    Một cách để thực hiện điều này là suy nghĩ hoặc ghi nhớ một số trải nghiệm tiêu cực, một số trải nghiệm trung lập và một số trải nghiệm tích cực, và sau đó nghĩ về các công cụ khác nhau mà người ta sẽ sử dụng trong những điều kiện khác nhau đó.
    Đúng vậy.
    Bài tập về các sự kiện là một cứu cánh mà chúng tôi thực hiện tách biệt với hộp công cụ.
    Chúng tôi thực sự làm việc trên hộp công cụ trước tiên để xác định các cơ chế đối phó và các công cụ đối phó giúp ích.
    Điều đó sẽ trông như thế nào?
    Tôi là một đứa trẻ chín tuổi. Tôi đến phòng khám của bạn và tôi đáp ứng tiêu chí cho PTSD hoặc PTSD.
    Bạn sẽ hỏi những câu hỏi nào?
    Có.
    Điều đầu tiên tôi sẽ nói là, khi bạn cảm thấy một cách nào đó, bất kỳ cách nào mà chúng ta đang nói đến, đúng không?
    Lo lắng.
    Lo lắng.
    Vâng.
    Nervous.
    Có điều gì làm bạn cảm thấy tốt hơn không?
    Bởi vì trải nghiệm có được điều gì đó và mang lại điều gì đó cũng quan trọng, và đôi khi họ có.
    Họ nói, “Tôi nghe nhạc,” hoặc, “Tôi chơi guitar,” hoặc, “Tôi đi chơi,” hoặc…
    Bạn bè của tôi.
    … hoặc bạn bè của tôi, hoặc đồng đội của tôi, chủ yếu là như vậy.
    Họ nói đồng đội?
    Đồng đội là một từ khá phổ biến.
    Tôi thích điều đó.
    Vâng.
    Có điều gì đó về thể thao, và thể thao là một chủ đề thường xuất hiện khi chúng tôi làm việc với hộp công cụ.
    Mọi người đưa vào các môn thể thao họ đang chơi, hoặc nói chuyện với huấn luyện viên của họ, hoặc nói chuyện với đồng đội của họ, hoặc học một môn thể thao mới.
    Thể thao rất quan trọng.
    Vì vậy, đó là một ví dụ mà họ đưa ra, nói chuyện với bạn bè, lên kế hoạch cho một buổi ngủ lại, nghe nhạc, những điều khác nhau như vậy.
    Có công cụ nào đặc biệt cho khi trẻ em bị mắc kẹt trong phản ứng căng thẳng không?
    Có.
    Chắc chắn rồi.
    Bởi vì chính tôi cũng quen thuộc với bộ công cụ mà tôi sử dụng.
    Chắc chắn đồng đội là một trong số đó, và tôi có những cái khác, bao gồm thở dài lâu, kích thước sinh lý.
    Những điều này sẽ quen thuộc với một số thính giả.
    Nhưng chắc chắn có những lúc chúng ta bị căng thẳng về một điều gì đó và chúng ta không muốn như vậy, và chúng ta gặp khó khăn trong việc kiểm soát suy nghĩ, cảm xúc và phản ứng căng thẳng của mình.
    Vì vậy, những điều tôi vừa đề cập là một số ý tưởng mà trẻ em mang theo bên mình. Điều chúng tôi luôn cố gắng làm là dạy chúng các bài tập thư giãn. Chúng tôi phải rất cẩn thận với điều này vì, như bạn nói, điều tốt là nó phải được cá nhân hóa, đúng không?
    Điều tốt là nó phải phù hợp với từng đứa trẻ. Và đó là lý do tại sao chúng tôi không nói với chúng là hãy đặt điều này vào hộp công cụ của bạn. Chúng tôi nói với chúng là hãy học nó, và nếu nó giúp bạn, bạn quyết định xem có đưa nó vào hộp công cụ hay không.
    Chúng tôi nói về việc điều trị không phải chỉ là về cái gì, vì có nhiều thành phần ở đây như giáo dục, câu chuyện mà là phổ biến, đúng không? Chúng ta có thể nói về việc tiếp xúc. Nó không phải chỉ là về cái gì, mà là về cách làm.
    Nó liên quan đến việc trao quyền cho trẻ em để xác định những tín hiệu đó, để nói xem một công cụ có hiệu quả hay không, để phát triển các công cụ của riêng chúng. Nhưng đôi khi chúng rất bế tắc, đúng không? Và chúng cần một chút giúp đỡ.
    Vì vậy, chúng tôi dạy chúng các bài tập thở, và chúng tôi có một kịch bản cho điều đó. Chúng tôi dạy chúng thư giãn cơ bắp, và chúng tôi có một cái gì đó cho điều đó. Chúng tôi dạy chúng tư duy tích cực, chẳng hạn, vì vậy đó là một loại công cụ nhận thức.
    Và chúng tôi dạy chúng chánh niệm vì công việc khác của chúng tôi trong việc phòng ngừa mà chúng tôi có thể nói sau, trong đó chánh niệm đã rất hữu ích, và cũng là yoga, những bài tập yoga rất đơn giản.
    Vì vậy, không có gì quá phức tạp, những điều như tư thế núi, chẳng hạn, có thể rất hữu ích cho một số trẻ em. Nếu có gì, nó giúp chúng đánh giá lại khoảnh khắc và dừng lại.
    Và nếu chúng ta nghĩ về điều đó theo thuật ngữ hành vi nhận thức, nó giống như phá vỡ chuỗi suy nghĩ tiêu cực xảy ra liên tiếp, điều này có thể dẫn đến một cơn hoảng loạn. Đó là cách mà nhiều lần một cơn hoảng loạn có thể bắt đầu.
    Thật thú vị đối với tôi về phản ứng căng thẳng là trong khi nó khởi động nhanh chóng, nó lại chậm tắt.
    Vì những lý do hợp lý liên quan đến quỹ đạo tiến hóa của chúng ta, chẳng phải sẽ thật tuyệt vời nếu bạn có thể căng thẳng khi cần thiết, và sau đó nó sẽ tự tắt khi cần thiết sao? Nhưng điều chúng ta thực sự đang nói đến ở đây là can thiệp vào phản ứng căng thẳng, hoặc là trước khi nó xảy ra, hoặc khi nó đang xảy ra, nhưng cũng cần đảm bảo rằng phần đuôi của phản ứng căng thẳng đó không quá dài. Chúng ta cũng đang nói về việc loại bỏ căng thẳng gây khó chịu, và nó khiến cho căng thẳng này không nhất thiết phải sống một cuộc sống không có căng thẳng hay hoàn toàn loại bỏ căng thẳng, vì điều đó là không thể. Trong một số nền văn hóa, có những thực hành được chấp nhận mà người lớn sử dụng để đối phó với căng thẳng, như những viên bi lo lắng. Và vài năm trước, có những cái gì đó, những cái gì đó, những cái đồ xoay nhỏ mà trẻ con có? Khi những thứ đó phổ biến, có thể chúng vẫn còn phổ biến, bạn có thấy bất kỳ sự giảm bớt nào về căng thẳng không? Trẻ con có rất nhiều năng lượng. Bởi vì tôi nghĩ chúng ta nhầm lẫn giữa năng lượng và căng thẳng, chẳng phải tất cả chúng ta đều muốn có loại năng lượng mà chúng ta đã có trong thời thơ ấu sao? Tôi đã quan sát điều này hôm nọ, bạn sẽ thấy một đứa trẻ ngồi, bắt chéo chân, lắng nghe trong lớp, và rồi đột nhiên, đến lúc phải di chuyển qua phòng, và chúng sẽ chỉ đứng dậy và di chuyển qua phòng. Lần cuối cùng bất kỳ ai trong chúng ta đứng dậy khỏi ghế trừ khi chúng ta đặc biệt phấn khích hoặc sợ hãi là khi nào? Chỉ cần sự ngay lập tức để hành động cho thấy có rất nhiều năng lượng trong hệ thống. Vì vậy, tôi có thể tưởng tượng rằng có một số cách để siphon bớt một phần năng lượng đó thông qua, theo như tôi biết, những thứ như viên bi lo lắng hoặc đồ chơi xoay hoặc bất cứ thứ gì mà chúng được gọi là. Ý tôi là, chúng có thể làm phiền một số người lớn xung quanh, nhưng thực sự, chúng khá vô hại khi bạn nghĩ về điều đó. Tôi thích rằng bạn không gọi đó là năng lượng lo lắng, vì nó chỉ là những gì bạn đã nói, nó chỉ là năng lượng. Đó là năng lượng dư thừa cần được đặt ở đâu đó, và chúng đang cố gắng tìm ra nơi để đặt nó.
    Ý tôi là, chúng tôi có những đồng nghiệp, không phải tất cả đều như vậy, đây không phải là yêu cầu để trở thành giáo sư tại Stanford, nhưng tôi có những đồng nghiệp làm việc 80 giờ mỗi tuần. Bạn có thể tranh luận rằng điều đó là lành mạnh hoặc không lành mạnh tùy thuộc vào bối cảnh và thỏa thuận của họ với người khác, nhưng điều đó đòi hỏi rất nhiều năng lượng, và tôi biết họ không đặc biệt hạnh phúc khi làm việc ít hơn.
    Vì vậy, tôi nghĩ đôi khi chúng ta có phần coi thường hoặc có phần tiêu cực về năng lượng thể chất và việc rung lắc, di chuyển, nhưng tôi thấy, tôi biết có một người trong cuộc sống của tôi cân bằng đầu gối trong khi làm việc, và điều đó khiến tôi có chút lo lắng, nhưng ôi, cô ấy có rất nhiều sự tập trung và năng lượng.
    Ý tôi là, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời, nói cách khác. Và một số người trong chúng ta chọn tổ chức các cuộc họp trong khi đi bộ thay vì ngồi trong văn phòng. Đó chắc chắn là sở thích của tôi. Thỉnh thoảng tôi đi dạo khi có cuộc họp.
    Vì vậy, đúng vậy, có sự gia tăng năng lượng, nhưng có sự gia tăng năng lượng mà tôi cảm thấy cần phải làm điều gì đó, và có sự gia tăng năng lượng gây ra rất nhiều khó chịu.
    Vì vậy, đối với những đứa trẻ này, những đứa trẻ trải qua sự khó chịu, thì chúng có thể nhìn vào hộp công cụ của mình và nói, tôi sẽ sử dụng cái nào, và điều đó cũng cho chúng một sự lựa chọn, điều này quay trở lại cảm giác kiểm soát một lần nữa.
    Trước đó, có nghĩa là ngoài micro, chúng tôi đã nói về thực tế rằng một số người, thực sự là một số trẻ em, có xu hướng khác nhau trong việc định hướng đến suy nghĩ, cảm xúc hoặc hành động khi gặp căng thẳng, và bạn đã mô tả hệ thống bốn phần. Bạn có thể chia sẻ với chúng tôi về hệ thống bốn phần này không, vì tôi nghĩ nó rất có giá trị cho cả trẻ em và người lớn.
    Đó chắc chắn là điều mà tôi dự định tích hợp vào cuộc sống của mình. Vâng, vì vậy chúng ta phải cẩn thận với các can thiệp có cấu trúc, vì đôi khi các can thiệp có cấu trúc có thể làm phá vỡ một chút tính linh hoạt của mối quan hệ mà một nhà trị liệu và một đứa trẻ có thể có hoặc một nhà trị liệu và một bệnh nhân.
    Vì vậy, tốt hơn là nên có một cấu trúc bán chính thức và thật sự chú ý đến tính khí mà đứa trẻ mang vào mối quan hệ hoặc trong buổi học đó. Và chắc chắn với bộ công cụ, như bạn đã đề cập, chúng ta thấy một ví dụ về điều đó. Chúng ta cũng thêm điều này vào liệu pháp Q-Center bằng cách phân tích và xem xét một phản ứng. Ví dụ, một đứa trẻ đập vỡ cửa sổ hoặc một đứa trẻ la hét hoặc một đứa trẻ chạy ra khỏi lớp học, chúng ta cố gắng hiểu điều gì đang xảy ra vào lúc đó. Cách mà chúng ta làm điều đó là bằng cách nhìn vào một hình vuông. Một hình vuông được tạo thành từ bốn góc, và bốn góc đó là những gì bạn đang nghĩ, vì vậy có một khía cạnh nhận thức trong đó, những gì bạn cảm thấy về mặt cảm xúc, những gì bạn cảm thấy về mặt thể chất, và những gì bạn thực sự đang làm, hành động là gì. Đây là tam giác cổ điển của liệu pháp hành vi nhận thức về những gì bạn đang nghĩ, những gì bạn đang làm, và cảm giác của bạn như thế nào. Nhưng chúng tôi cảm thấy điều quan trọng là thêm vào thành phần sinh lý học cơ thể, vì đối với nhiều đứa trẻ, chúng không có từ vựng để nói về tất cả những điều này. Tôi chỉ nói với bạn rằng tôi bị đau đầu, hoặc tôi bị đau bụng, và không có lý do y tế nào khác giải thích điều đó. Vì vậy, tùy thuộc vào đứa trẻ đến, bạn sẽ bắt đầu xem xét phản ứng của chúng thông qua một trong những góc đó. Nếu đứa trẻ thực sự thông minh và thích suy nghĩ về những điều chúng nghĩ hoặc không nghĩ, bạn bắt đầu ở góc nhận thức. Những đứa trẻ khác rất chú ý đến cơ thể của chúng, và chúng nói, “Tôi cảm thấy tim mình đập nhanh khi tôi tham gia vào hành vi này hoặc phản ứng này,” và bạn bắt đầu với góc đó. Điều tuyệt vời của điều này là hầu hết thời gian, bạn không cần phải làm việc ở tất cả các góc. Chỉ cần làm việc ở một góc, tất cả các góc khác sẽ thay đổi, và một phản ứng mới sẽ phát triển. Được rồi, nếu tôi nghĩ rằng tôi không gặp nguy hiểm, có thể tôi không cần phải chạy ra ngoài. Có thể tôi chỉ cần nói với giáo viên rằng tôi cảm thấy khó chịu vì lượng tiếng ồn.
    Bỗng dưng, đứa trẻ đã tạo ra một hình vuông mới. Đó là một hình vuông khác. Vì vậy, hy vọng rằng, chúng ta sẽ coi phản hồi đó như một hình vuông và xây dựng thành một khối lập phương, đúng không, với nhiều phản hồi tiềm năng để khi khối lập phương xảy ra, giờ đây sẽ có một kho vũ khí các phản hồi. Và nếu tôi quá lo lắng để nghĩ ra phản hồi nào, tôi có thể đưa bản thân đến đó bằng cách sử dụng bộ công cụ của mình. Tất cả những điều này bắt đầu liên kết với nhau. Và sau đó, khi tôi có nhiều phản hồi hơn, khi tôi hiểu các tín hiệu, tôi có thể bắt đầu nói về câu chuyện mà tôi có, nơi tôi sẽ sửa một số sai lệch nhận thức, hy vọng như là lỗi của tôi. Tôi đã khiến nó xảy ra đến những điều như, không, đó không phải là lỗi của tôi. Ai đó khác đã chịu trách nhiệm, và tôi chỉ là một người sống sót, đúng không? Tôi không phải là nạn nhân. Tôi là một người sống sót. Tôi là một sai lệch nhận thức có thể được sửa chữa. Tất cả những điều đó, chúng tôi đã đưa vào một cuốn cẩm nang cho các nhà trị liệu, đúng không? Vì vậy, chúng tôi có một cuốn cẩm nang cho các nhà trị liệu có tên là “Liệu pháp Trung tâm Tín hiệu cho Thanh thiếu niên có triệu chứng Hậu chấn thương” được xuất bản bởi Oxford. Nhưng tôi tin rằng những người lớn muốn xem xét lại tuổi thơ hoặc lịch sử của họ hoặc muốn nghĩ về con cái của họ hoặc quan tâm đến chấn thương có thể thu được rất nhiều từ việc thực sự xem xét cuốn cẩm nang này và nghiên cứu cuốn cẩm nang này. Và thực tế, tôi tin vào điều đó rất mạnh mẽ đến nỗi chúng tôi đang bắt đầu những bước đầu tiên để điều chỉnh nó không chỉ cho thanh thiếu niên mà còn cho người lớn. Trong hệ thống bốn góc này, và xin lỗi vì tôi đã gọi nó là hệ thống bốn phần, nhưng trong bốn góc của hệ thống hình vuông này, bạn đã nói có suy nghĩ, đó là nhận thức. Có cảm xúc. Sau đó là cảm giác, đó là somatic, thể chất, và sau đó là hành động. Vì vậy, hành động là rõ ràng. Suy nghĩ sẽ là, ví dụ, nếu tôi hiểu đúng, tôi đang gặp nguy hiểm. Cảm xúc sẽ là, tôi sợ hãi. Vì vậy, đó là một nhãn từ. Tôi bị trầm cảm. Tôi sợ hãi. Tôi buồn. Vâng. Theo một cách nào đó, nó cũng là nhận thức, nhưng nó mang theo một cảm xúc cùng với nó.
    Và sau đó, về cảm giác thể chất, đó là của cơ thể, nhưng cũng có thể bao gồm cả đầu nữa. Như là tôi bị đau đầu hoặc tim tôi đang đập nhanh hoặc điều gì đó tương tự. Và sau đó là hành động, tất nhiên, là hành động mà họ thực hiện. Hành động thực sự là một điều thú vị vì bạn có thể tưởng tượng có một số đứa trẻ không hề có tâm lý và chúng thậm chí không muốn tham gia vào điều này với tôi. Và chúng nói, được rồi, tôi đang làm gì vậy? Tôi sẽ làm điều gì đó khác. Vì vậy, chúng sẽ ngay lập tức phát triển ô tiếp theo. Chúng không thể nói quá nhiều về cảm xúc của mình hoặc cảm thấy thể chất như thế nào hoặc nhìn vào những suy nghĩ tiêu cực, nhưng chúng nói, ô, vấn đề là tôi đang chạy ra khỏi lớp học? Vậy nếu tôi không làm vậy thì sao? Và chúng đưa ra một hành động khác. Vì vậy, một số đứa trẻ bắt đầu từ góc đó. Bạn có thể thực sự bắt đầu từ bất kỳ góc nào. Tôi thích điều mà bạn đã nói trước đó về việc thực hành tư duy tích cực, ngay cả khi, có lẽ đặc biệt khi một người không ở trong phản ứng căng thẳng hoặc phản ứng chấn thương, nhưng cũng, tất nhiên, khi một người đang ở trong phản ứng chấn thương. Tôi nghĩ rằng điều đó thật sự rất quan trọng cho mọi người nghe, chắc chắn là đối với tôi. Tôi không khẳng định mình có PTSD, chỉ là một khái niệm mới mà tôi chưa từng nghe đề cập trước đây xung quanh những chủ đề này. Điều khác là hệ thống bốn góc này, điều ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí tôi là rất mạnh mẽ vì nó phân tích phản xạ của phản ứng căng thẳng thành các phần thành phần của nó, đúng không? Cái gì là của cơ thể? Cái gì là của suy nghĩ? Cái gì là suy nghĩ có cảm xúc? Và sau đó là hành động? Và bạn đã nói, ngay khi một người xác định một trong những góc này và bắt đầu nhìn nhận nó theo cách khác và xem xét một số tùy chọn mà tồn tại, một sự thay thế, thì tất cả những tùy chọn khác sẽ từ đó mà phát sinh. Và tôi tin rằng trong việc làm đó, bạn đã mô tả điều mà hàng ngàn năm qua, thực sự, nhưng gần đây…
    Chúng ta đã nghe rất nhiều về lĩnh vực chánh niệm như việc tạo ra không gian, đúng không? Khái niệm tạo ra không gian, không phải không gian bên ngoài, mà là tạo ra không gian bên trong chúng ta để lựa chọn những lựa chọn tốt hơn là điều mà tôi nghĩ cho đến bây giờ, như bạn đã mô tả, vẫn còn rất bí ẩn.
    Mọi người nói về việc, được rồi, bạn muốn phản ứng một cách nhạy bén, không phải phản ứng một cách bộc phát. Phản ứng nhạy bén ngụ ý có một số lựa chọn trong phản ứng của bạn. Phản ứng bộc phát ngụ ý một kiểu phản xạ chỉ là những gì mặc định. Nhưng khái niệm về không gian này thì quá mơ hồ đối với tôi, với tư cách là một nhà sinh học, để thực sự có thể nắm bắt.
    Và tôi sẽ lập luận rằng, với sự phổ biến của PTSD và căng thẳng, có lẽ nó cũng quá mơ hồ đối với hầu hết mọi người. Nó không thực sự dẫn đến đâu đó cụ thể, nhưng tôi nghĩ điều bạn đang mô tả là khả năng trở nên nhạy bén thay vì phản ứng bộc phát, giả sử rằng từ nhạy bén bao gồm một số lựa chọn trong đó.
    Và vì vậy, hệ thống bốn góc này, đối với tôi, là một ý tưởng tuyệt vời vì nó cho chúng ta một điểm neo để bắt đầu. Vậy bạn có thể nói rằng nếu một đứa trẻ hoặc người lớn đang bị căng thẳng không thoải mái, có thể về một chấn thương, chỉ bị mắc kẹt trong phản ứng căng thẳng, thì thực sự việc lấy một cây bút hoặc bút chì hoặc phấn màu ra là điều cần làm? Và vẽ một hình vuông, và thực sự, tôi đang nghĩ gì? Có thể chỉ là, điều này thật tồi tệ. Tôi không thích nó. Viết xuống, tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi không ở bên bạn bè, tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng, bất cứ điều gì. Tôi cảm thấy như bị đè nén hoặc điều gì đó.
    Và sau đó nghĩ, vậy những hành động nào tôi muốn thực hiện để thoát khỏi tình huống này? Tại thời điểm đó, có phải gợi ý rằng một người nên tìm, điểm vào nào cảm thấy dễ tiếp cận nhất và bắt đầu từ đó? Có, với một điều kiện. Chúng tôi thường sử dụng nhiệt kế cảm xúc của Wagner để đo lường xem đứa trẻ đang ở đâu, và nó đi từ 0 đến 10 hoặc 1 đến 10 với các mức độ căng thẳng khác nhau. Và thật tốt khi sử dụng một cái gì đó cụ thể vì đôi khi chúng ta nghĩ rằng họ đang ở mức 10 nhưng thực ra họ chỉ ở mức 5 hoặc ngược lại.
    Chúng ta rất kém trong việc đánh giá trạng thái nội tâm của người khác. Như đồng nghiệp của chúng ta, Carl Deisroth, người cũng đã từng là khách mời trong podcast này, tôi đã nghe anh ấy nói một lần trong một bài giảng rất lớn, anh ấy nói: “Chúng ta thật tệ, hoàn toàn khủng khiếp trong việc đánh giá cảm xúc của người khác, thực tế là, hầu hết thời gian, chúng ta thậm chí không biết mình cảm thấy thế nào.” Đúng vậy, anh ấy luôn nói như vậy, và điều đó là đúng.
    Nhưng tôi muốn nói rằng nếu đứa trẻ đang ở mức 10 vào lúc đó, điều tốt nhất là sử dụng một công cụ từ hộp công cụ và không tham gia vào cuộc trò chuyện vào lúc đó cho đến khi chúng bình tĩnh lại một chút và có thể chú ý và lắng nghe bạn, vì lúc đó chúng sẽ cho phép thông tin vào. Chúng đang bị kích thích cảm xúc ngay tại thời điểm đó nên có thể không phải là thời điểm thích hợp.
    Chúng ta cũng nên, nhân tiện, điều này cũng giống như khi bạn cần nói chuyện với trẻ em về những chấn thương đang xảy ra trong xã hội của chúng ta, đúng không? Đôi khi bạn chỉ muốn cho chúng biết rằng cánh cửa luôn mở cho việc giao tiếp. Bạn có thể muốn nói về điều đó vào lúc mà đứa trẻ có thể chưa sẵn sàng, nhưng bạn có thể cho chúng biết, “Khi nào bạn sẵn sàng, chúng ta có thể nói về điều đó.” Ở đây cũng vậy. Khi bạn sẵn sàng, hãy cùng nhau thực hiện bài tập hình vuông hoặc ví dụ nếu đứa trẻ đã quen thuộc với nó hoặc tôi có điều gì đó để cho bạn xem, đúng không, và kích thích sự tò mò của nó theo cách đó.
    Nhưng tôi muốn nói rằng hãy sử dụng nhiệt kế để xem liệu đó có phải là thời điểm tốt hay không, đúng không? Nếu nó ở mức 10, 9, 8, có lẽ không, hãy chờ đến khi nó xuống khoảng 5, 4, 3, rồi hãy tham gia vào điều đó. Vì vậy, hộp công cụ nên được sử dụng chủ yếu trong bất kỳ điều kiện nào và đứa trẻ nên tự tạo ra công cụ của riêng mình để thêm vào hộp công cụ, tùy chỉnh các công cụ, và sau đó hình vuông có thể được sử dụng khi chúng ở mức độ căng thẳng thấp hơn một chút vì nó đòi hỏi một mức độ can thiệp nhận thức nhất định. Chúng cần có khả năng suy nghĩ và diễn đạt trạng thái của chính mình. Đúng vậy.
    Và đây có phải là điều mà bạn chỉ đề xuất trẻ em làm với nhà trị liệu của chúng hay đây là điều gì đó…
    Họ có thể tự làm điều đó nếu đủ tuổi để viết và suy nghĩ về nó không?
    Hy vọng của chúng tôi là sau khi một đứa trẻ trải qua liệu pháp Q-Center, chúng có thể nội tâm hóa nhiều hoạt động và bài tập này và, như tôi đã nói, trở thành công cụ của chính mình, như mang theo những điều đó suốt đời và tiếp tục sử dụng chúng.
    Vâng.
    Tôi chắc chắn rằng rất nhiều người lớn, không chỉ trẻ em, có thể hưởng lợi từ những công cụ này.
    Tôi có thể lập luận rằng hầu hết những điều xấu xảy ra trên thế giới là hậu quả của chức năng tự động không được điều chỉnh, nói một cách thẳng thắn.
    Vâng.
    Hai chiều, đúng không?
    Có phần làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
    Khi chúng xảy ra, chúng tác động đến hệ thống nhiều hơn nữa.
    Vâng.
    Tôi nghĩ rằng hầu hết các vụ giết người là những vụ giết người do cơn ghen tuông, từ những gì tôi đã đọc.
    Tôi không biết điều đó có còn đúng không.
    Và tất nhiên, điều đó có lẽ cũng đúng với tất cả những điều không nghiêm trọng như giết người nhưng vẫn rất tồi tệ, như tấn công và những thứ như vậy.
    Vâng.
    Và thật thú vị khi bạn đề cập đến điều đó vì tôi thường nghĩ về việc chúng ta trải nghiệm chấn thương như những cá nhân, đúng không?
    Nhưng chúng ta cũng trải nghiệm chấn thương trong nền văn minh của mình.
    Chúng ta trải nghiệm chấn thương trong lịch sử của chúng ta.
    Chúng ta trải nghiệm chấn thương trong quốc gia của chúng ta và làm thế nào một quốc gia có thể chữa lành?
    Hệ thống làm thế nào để chữa lành?
    Chà, các bước không khác nhau lắm.
    Có lẽ đây là thời điểm thích hợp để cho bạn cơ hội để bình luận một chút về mạng xã hội và hành vi trực tuyến, tạm gác lại những hành vi trực tuyến thực sự hung hãn, bắt nạt và những thứ như vậy, điều mà tất nhiên tồn tại và rất nghiêm trọng.
    Bạn có thấy hành vi của trẻ em và người lớn trực tuyến, kiểu như, có thể là cả sự nghiện ngập vào việc bình luận trực tuyến và đọc các bình luận và kiểu như tranh cãi qua lại về các vấn đề mà rõ ràng không đi đến đâu không?
    Một số trong đó đi đến một nơi chức năng nào đó, nhưng phần lớn, tôi sẽ lập luận, đặc biệt là trong số những người lớn, thì không đi đến đâu cả.
    Nó chỉ rất vòng vo.
    Đó là bên của tôi so với bên của bạn, bên của tôi so với bên của bạn.
    Và cảm xúc thực sự bị khuấy động ở đó.
    Bạn có nghĩ rằng điều đó phản ánh sự thiếu hụt công cụ để tự điều chỉnh không?
    Bạn có nghĩ rằng những gì chúng ta thấy là biểu hiện của rất nhiều thách thức trong thế giới này và/hoặc là một lối thoát cho mọi người để chỉ trút bầu tâm sự mà không cần phải giải quyết trạng thái bên trong của họ và những gì nằm dưới bề mặt của việc trút bầu tâm sự?
    Tôi biết nhiều người lớn rất, rất thông minh nhưng cuối cùng đã phải từ bỏ mạng xã hội để có thể hoạt động ở bất kỳ mức độ nào trong cuộc sống của họ.
    Nó quay trở lại với không gian mà bạn đã nói đến và xây dựng không gian đó và tạo ra thời gian chánh niệm mà bạn cần, điều này cũng sẽ được cá nhân hóa, sẽ khác nhau cho từng người.
    Mùa xuân này, tôi đã ở Morocco và tôi đã thăm Medina.
    Tôi đã ở lại tại Medina và tôi đã bị kích thích quá mức như bạn có thể và tận hưởng điều đó.
    Nhưng tôi tưởng tượng đây là trạng thái mà thanh thiếu niên luôn ở trong khi họ sử dụng mạng xã hội, mang đến cho họ thông tin và những mẩu tin khác nhau và những điều khác đang xảy ra khắp nơi.
    Và rất giống như tôi thấy việc trở về khách sạn trong vài giờ trước bữa tối là điều thư giãn, mọi người cần phải xây dựng không gian đó, mọi người cần phải tạo ra không gian đó.
    Điều tôi nói với các bậc phụ huynh là điều quan trọng là phải nhớ rằng đây cũng là một công cụ rất hữu ích cho chúng ta khi chúng ta ở trong đại dịch, đúng không?
    Trẻ em đã tương tác xã hội, học tập, trường học đã diễn ra thông qua công nghệ.
    Vậy làm thế nào mà một điều tốt như vậy lại có thể trở thành một thời gian gây hại?
    Và tôi nhắc họ về khi họ mang búa về nhà, đúng không?
    Và họ có những đứa trẻ nhỏ.
    Họ phải dạy chúng cách sử dụng chúng.
    Đây là một công cụ rất quan trọng khi bạn cần đóng một cái gì đó hoặc khi bạn cần lấy một cái đinh ra.
    Điều này có thể nguy hiểm, đúng không?
    Bạn không chạy với kéo.
    Bạn có tất cả những quy tắc xung quanh các công cụ khác.
    Chúng ta cũng phải có những quy tắc xung quanh mạng xã hội.
    Và tôi nghĩ đó là điều mà Tổng Giám đốc Y tế đang đề cập khi ông nói rằng chúng ta cần một số quy định xung quanh vấn đề này. Nhưng ở cấp độ gia đình, tôi nghĩ các bậc phụ huynh cần phải nói rằng có những ranh giới nhất định mà chúng ta sẽ thiết lập. Ví dụ, vào giờ ăn tối, tất cả điện thoại sẽ được cho vào cái rổ này. Và đó là điều mà chúng ta sẽ làm từ bây giờ. Nhưng điều đó rất khó khăn vì khi bạn thiết lập những quy tắc như vậy, trẻ em sẽ theo dõi bạn rất kỹ. Vì vậy, bạn phải làm gương cho hành vi mà bạn mong đợi, đúng không? Ngay khi bạn, với tư cách là một bậc phụ huynh, quyết định, “Ôi không, tôi cần phải đi đến cái rổ. Tôi cần phải kiểm tra cái này,” thì mọi thứ sẽ bị phá vỡ. Đó là điều mà tôi nghĩ. Tôi nghĩ điều đó có thể rất hữu ích. Và tôi nghĩ rằng nó có thể nguy hiểm. Chúng ta đã thấy những ví dụ về điều đó. Và nó là một công cụ như bất kỳ công cụ nào khác, như một con dao, mà chúng ta cần học cách sử dụng. Tôi nghĩ những gì bạn đang mô tả, theo quan điểm của tôi, là một tình huống mà công cụ đã trở thành địa hình. Giống như mạng xã hội đã trở thành bối cảnh mà nhiều người sống, thay vì thế giới thực. Ý tôi là, hiểu biết ban đầu của tôi về mạng xã hội là một người sẽ trải nghiệm và làm những điều trong thế giới thực và sau đó mang chúng lên mạng xã hội. Đó chắc chắn là điều tôi làm. Tôi dạy trên mạng xã hội và tôi thực hiện việc học cho việc dạy đó, việc vẽ trong một số trường hợp, việc chuẩn bị trong “thế giới thực,” và sau đó mang nó lên mạng xã hội. Nhưng tôi cảm thấy như thể cái búa đã trở thành bối cảnh. Ngôi nhà. Vâng, hoặc cái gì đó tương tự. Cái búa đã trở thành ngôi nhà. Vâng, điều đó thì rõ ràng và phù hợp hơn nhiều. Vâng, tôi cảm thấy như với mạng xã hội, công cụ của mạng xã hội đã trở thành địa hình mà mọi người đang sống. Vì vậy, điều đó chỉ cảm thấy như một vòng lặp khép kín, giống như một ví dụ về kỹ thuật. Nó giống như không đi đến đâu cả. Bạn không bao giờ thực sự có được sự giải tỏa mà bạn đang tìm kiếm. Và tôi nghĩ chúng ta thường mặc định vào những mô tả về dopamine và những cú sốc dopamine và có một phần sự thật trong đó.
    Nhưng càng nhìn vào tài liệu về việc kích hoạt não bộ trong quá trình sử dụng mạng xã hội, tôi nhận thấy nó không thực sự nói về dopamine và lỗi dự đoán phần thưởng nhiều như nó chỉ đơn giản là một sự ép buộc vô thức và kiểu như là lạm dụng thụ động hơn là những phần thưởng như, “Ôi, điều này thật tuyệt và điều kia cũng thật tuyệt.”
    Ý tôi là, nó có thể như vậy. Tôi đã xem một số cuộc thi điền kinh trong Thế vận hội và tôi đã cổ vũ rất to cho một vài cuộc thi. Nhưng thường thì đó là điều gì đó hoàn toàn khác.
    Vâng, tôi nghĩ nếu bạn sống trong một thế giới ảo suốt thời gian, thì bạn không thực sự sống, đúng không? Bạn không ở trong thế giới thực. Vì vậy, câu hỏi là làm thế nào bạn có thể sử dụng thế giới ảo, có những cách nào mà thế giới ảo có thể giúp bạn sống tốt hơn trong thế giới hiện tại?
    Có. Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng nó hữu ích. Nhưng nếu bạn thay thế cuộc sống của mình bằng một cuộc sống ảo, thì thật đáng tiếc. Điều đó thật buồn. Tôi thấy điều đó ở rất nhiều người lớn cũng như trẻ em.
    Hãy nói về rủi ro. Đến giờ phút này, chúng ta đã hình dung một tình huống điều trị hoặc một nghiên cứu mà bạn đang tiến hành, nơi một đứa trẻ và có thể cả cha mẹ của chúng được đưa vào phòng thí nghiệm hoặc phòng khám tại Stanford và bạn đang nói chuyện với họ, đánh giá họ, họ đang phát triển một bộ công cụ tùy chỉnh và đó là một cơ hội tuyệt vời cho những đứa trẻ đáng buồn mắc PTSD hoặc PTSD được đánh giá và phát triển những công cụ thực sự có thể giúp chúng. Điều đó đã được chứng minh qua công việc của bạn và những người khác đã thực hiện.
    Nhưng còn rất nhiều triệu đứa trẻ và người lớn đang gặp rủi ro thì sao? Có thể là do thiếu khả năng tiếp cận, có thể do tài chính, địa lý, nghèo đói, bất kỳ lý do nào khác hoặc họ đơn giản là không biết PTSD và PTSD là gì, cha mẹ của họ cũng không biết. Một số công cụ và can thiệp nào mà bạn nghĩ có thể được thực hiện ở cấp độ trường học, gia đình, hoặc thậm chí cá nhân có thể giúp họ?
    Vì vậy, ở đây trong chương trình của tôi, chúng tôi đã tạo ra Q Center Therapy, chúng tôi đã phát triển một chương trình đào tạo…
    Chương trình đào tạo Q Center Therapy của chúng tôi đã khiến tôi ngày càng lo lắng về đội ngũ nhân viên và nhóm của mình, vì đây là một đội ngũ, như bạn có thể tưởng tượng, đang phải đối mặt với chấn thương hàng ngày và chứng kiến chấn thương ở trẻ em. Tôi lo lắng về chấn thương gián tiếp và tác động mà điều này sẽ có đối với sức khỏe của họ.
    Tôi nhớ rằng khi tôi đang thực tập, tôi đã tham gia một khóa học về thôi miên và tôi thực sự bị ấn tượng bởi mức độ kiểm soát mà một người có thể có trong quá trình thôi miên. Điều này không giống như ai đó đang làm điều gì đó với người khác, mà thực sự là có khả năng kiểm soát để thư giãn bản thân.
    Đó là một loại thôi miên tự định hướng. Tôi đã nói rằng tôi muốn mang điều gì đó như vậy đến với nhóm và tôi đã gặp một tiến sĩ, John Redger, người là một giảng viên yoga và cũng là một giảng viên về chánh niệm. Tôi đã mời ông ấy tham gia vào nhóm và ông ấy có nhiều việc khác để làm, nhưng một trong những mục tiêu chính là chăm sóc cho đội ngũ. Chúng tôi đã bắt đầu thực hành yoga và chánh niệm thường xuyên khi chúng tôi đang xử lý tất cả những trường hợp này và làm việc với chấn thương, và tôi đã có thể thấy tận mắt nó hữu ích như thế nào đối với bản thân tôi và cho nhóm của tôi.
    Vào thời điểm đó, chúng tôi đang làm một số công việc ở Ispalolto tại một số trường học, chúng tôi đã thực hiện một số tư vấn miễn phí vì đây là một vấn đề khác, nhiều trường học không có nhân viên tư vấn, đúng không? Nhưng điều này đã diễn ra cách đây một thời gian, khoảng 10 năm trước.
    Vâng, quận trường Ispalolto, đối với những ai không biết, Palo Alto, tôi đoán có thể gọi là Tây Palo Alto, là một thành phố và quận riêng biệt so với Ispalolto. Palo Alto không hoàn toàn nhưng được biết đến, ít nhất là ngày nay, hãy thẳng thắn mà nói, với sự giàu có đáng kể so với hầu hết các nơi trên thế giới. Ispalolto, một quận riêng biệt, có hệ thống trường học và cảnh sát khác, từ khi tôi còn nhớ khi lớn lên ở Palo Alto, luôn thiếu tài nguyên hơn rất nhiều. Mặc dù đã có những nỗ lực to lớn để cải thiện tình hình ở đó, nhưng nó vẫn còn nhiều vấn đề.
    Tài chính gặp bất lợi lớn, nhưng tất nhiên, có nhiều người tuyệt vời làm việc và sinh sống ở đó, và lớn lên ở đó, đã có một số sự trao đổi giữa East Palo Alto và West Palo Alto trong khu học chánh, nhưng chúng khá tách biệt khi nói đến tài nguyên.
    Và không phải bây giờ, nhưng nhiều năm trước, đây là nơi có tỷ lệ giết người cao nhất ở Mỹ. Đây cũng là nơi mà Facebook hiện đang hoạt động.
    Vì vậy, ở Ikea, có những người mang lại một số cơ hội việc làm cho khu vực, nhưng cũng mang lại một số vấn đề khác.
    Khu vực nơi Ikea tọa lạc trước đây được gọi là Whiskey Gulch trong nhiều năm, một cái tên khá tệ, đúng không? Nhưng nó là một sự tương phản rõ rệt ngay khi bạn vượt qua đường ray xe lửa hướng về Quốc lộ 101, trong trường hợp này, phần đó của Palo Alto Crescent Park, một sự cực đoan của sự giàu có đến một sự cực đoan của nghèo đói, chỉ trong khoảng cách 10 mét.
    Và tất nhiên, có những gia đình tuyệt vời ở đó, những người hỗ trợ trẻ em. Có Ravenswood, cũng là tên khác của East Palo Alto, Trung tâm Y tế Gia đình, thực sự cung cấp nhiều tài nguyên tốt cho khu vực.
    Và có một khu học chánh tốt, nhưng vào thời điểm này, họ thiếu nhân viên tư vấn. Vì vậy, chúng tôi đã có một sự hiện diện ở đó. Chúng tôi quyết định mang một số điều mà chúng tôi đang học về yoga và chánh niệm đến hai lớp học.
    Cuối khoảng ba tháng, tôi được gọi đến văn phòng hiệu trưởng. Tôi phải đến văn phòng hiệu trưởng vì hiệu trưởng muốn tìm hiểu xem điều gì đang diễn ra ở đó vì không có đứa trẻ nào trong những lớp học đó đã đến văn phòng của bà trong suốt thời gian đó.
    Chúng không gặp rắc rối. Chúng không gặp rắc rối. Vì vậy, tôi giải thích đó là gì, và chúng tôi quyết định thực hiện một nghiên cứu quy mô lớn hơn, và cuối cùng chúng tôi hợp tác với một nhóm gọi là PurePower, PurePowerInc.org, phát triển một chương trình giảng dạy yoga và chánh niệm cho học sinh tại các trường học.
    Vào thời điểm đó, chúng tôi bắt đầu đưa các giáo viên yoga vào lớp học. Chúng tôi rất nhanh chóng nhận ra rằng cách tiếp cận tốt nhất là dạy cho các giáo viên và để họ dạy cho học sinh, vì các giáo viên yoga không có đào tạo về cách kiểm soát một lớp học, trong khi các giáo viên thì có. Một số tư thế yoga này rất cơ bản đến mức không cần phải là một giáo viên yoga cũng không sao. Dù sao đi nữa, chúng tôi đã thử nghiệm chương trình giảng dạy này, và có một phần về nó trong chương trình tin tức. Tôi nghĩ có thể nó vẫn còn ở đó, và tôi nhận được một cuộc gọi tuyệt vời từ một gia đình ở New York muốn xem họ có thể giúp tôi lan tỏa điều này xa hơn, không chỉ vào các lớp học mà tôi đang làm việc, mà còn vào toàn bộ trường học hoặc khu học chánh. Và tôi biết vào thời điểm đó rằng có hai điều quan trọng, không chỉ là họ muốn và tôi muốn, mà khu học chánh cũng nên muốn điều đó, và cũng rằng vào thời điểm này, chúng tôi cần thực hiện một nghiên cứu rất sâu để xem can thiệp của chúng tôi là gì và chương trình giảng dạy là gì. Bởi vì chánh niệm có thể là cái tên mà bạn đặt cho nhiều điều khác nhau. Vì vậy, chúng tôi muốn đảm bảo rằng can thiệp của chúng tôi về yoga và các bài tập chánh niệm mà giờ đây Pure Power mang lại thực sự là những gì chúng tôi đang được thử nghiệm. Họ đã rất, rất hữu ích trong việc tài trợ không chỉ cho việc phổ biến chương trình giảng dạy này qua khu học chánh, mà còn cho một thử nghiệm ngẫu nhiên có kiểm soát, nơi chúng tôi thực sự có một khu học chánh khác cũng sẽ được đào tạo, nhưng chỉ sau khi nghiên cứu kết thúc. Đó là một trường học so sánh về mặt nhân khẩu học ở San Jose, trong thành phố San Jose, đủ gần để chúng tôi thực hiện nghiên cứu, nhưng đủ xa để không có quá nhiều sự phổ biến từ khu học chánh này sang khu học chánh khác. Và thật tốt khi chúng tôi thực hiện một kiểm soát toàn khu học chánh, vì nếu chúng tôi thực hiện theo lớp học hoặc theo trường, thì sẽ không hiệu quả vì có quá nhiều sự khuếch tán của những gì…
    Trẻ em đang học hỏi từ bạn bè, gia đình và những lớp học khác cũng như những người khác trong cộng đồng, điều đó thật đẹp khi thấy, nhưng nó sẽ làm hỏng một nghiên cứu kiểm soát.
    Vì vậy, chúng tôi đã thực hiện việc tách biệt về thể chất và nhân khẩu học, bạn đi đến những khu vực từng được gọi là bán đảo, South Bay, East Palo Alto, và sau đó là San Jose, đủ xa để trẻ em không nói chuyện đủ nhiều để làm mờ các nhóm điều trị.
    Chính xác.
    Vì vậy, chúng tôi đã chứng minh tính khả thi, bạn biết đấy, chúng tôi đã có thể thực hiện điều đó.
    Chúng tôi đã chứng minh tính chấp nhận, trẻ em thích nó, trẻ em sẽ tham gia.
    Các trường học thực sự có một phòng dành riêng cho chúng để đi và thực hiện, ngay cả khi các giáo viên không thực hiện trong lớp học, và nó dao động.
    Nó khoảng hai đến ba lần một tuần trong 15 đến 50 phút của chương trình giảng dạy trong các lớp học.
    Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng tôi có thể hỏi bạn thêm một chút về chương trình giảng dạy không? Bạn đã nói 15 đến 50 phút, hai đến ba lần mỗi tuần, và trẻ em có phải thay đồ thành trang phục yoga không?
    Lý do tôi hỏi là tôi có thể nghĩ đến một số rào cản thực tế để thực hiện điều gì đó như thế này.
    Tôi cảm thấy như khi đi chạy bộ, thường thì bạn sẽ ra mồ hôi một chút, bạn cần giày chạy, bạn biết đấy.
    Có những hình thức tập thể dục khác yêu cầu ít hơn, nhưng những ngày này, theo như tôi biết, không phải trường nào cũng yêu cầu giáo dục thể chất.
    Khi tôi lớn lên và qua trung học, bạn phải thực sự thay đồ, bạn phải vào phòng thay đồ và mặc đồ thể dục, và sau đó bạn sẽ chạy hoặc chơi bóng chuyền.
    Bất cứ điều gì giáo viên thể dục bảo bạn làm, bạn phải làm nếu bạn muốn có điểm số tốt.
    Yoga có được thực hiện không, bạn đã nói nó có thể trong lớp học hoặc ở một địa điểm riêng, nhưng trẻ em có thực sự đứng dậy khỏi ghế và chỉ mặc đồ ở trường làm điều này trong 15 đến 50 phút không?
    Vì vậy, họ giữ nguyên trang phục, nhưng chúng tôi đã có thảm. Họ có thảm.
    Mỗi học sinh đều có một tấm thảm, điều thú vị là bạn đã đề cập đến thể dục thể thao vì gợi ý đầu tiên là “hãy làm điều đó trong giờ thể dục”, và tôi đã nghĩ, “Không, đó là chuyển từ Paul sang Peter.” Cho đến khi tôi biết rằng thể dục thể thao, như bạn đã nói, đã không diễn ra, điều mà tôi không thể tin được. Và nếu có điều gì đó, tôi nghĩ rằng nghiên cứu đã giúp họ đưa thể dục thể thao trở lại. Các lớp học, bao gồm các bài học và các động tác yoga cùng với sự chú ý, thực sự đã diễn ra trong lớp học mà bất kỳ giáo viên nào cũng đã học. Vì vậy, nếu đó là giáo viên toán, cô ấy đã dành 10 phút để làm điều đó. Nếu đó là giáo viên thể dục và thể dục không diễn ra ở đó, họ có thể dành 15 phút để thực hiện yoga và sự chú ý. Chúng tôi đã thực hiện một số đánh giá. Và như tôi đã đề cập, vâng, điều đó là chấp nhận được và nó cải thiện tâm trạng và tất cả những điều đó. Nhưng tôi nghĩ rằng phát hiện lớn nhất mà chúng tôi công bố từ nghiên cứu đó là nó đã tăng thêm 73 phút giấc ngủ. 73. 73 phút giấc ngủ. Điều đó thật sự rất cao. Trung bình, đối với các học sinh, tôi cần tăng cường độ sâu của giấc ngủ. Vì vậy, một điều mà chúng tôi đã thực hiện trong nghiên cứu là chúng tôi cũng đã thực hiện điện não đồ di động. Và nó không diễn ra tại một trung tâm giấc ngủ, mà là ở chính ngôi nhà của họ. Vì vậy, hợp tác với Ruth O’Hara từ bộ phận, chúng tôi đã có thể đánh giá giấc ngủ của họ. Và giấc ngủ sâu là rất quan trọng. Đó là lúc bạn xử lý các sự kiện trong ngày. Vì vậy, những đứa trẻ này đã tăng cường REM, tổng giấc ngủ, giấc ngủ sâu, và làm tốt hơn rất nhiều. Và một điều khác, vì các nghiên cứu trước đây của chúng tôi mà chúng tôi đã nói về chức năng não, điều này chưa được công bố, nhưng chúng tôi có một số dữ liệu sơ bộ cho thấy rằng những đứa trẻ đã trải qua can thiệp trước và sau can thiệp đã có thể giảm hoạt động của amygdala của chúng, điều này rất mạnh mẽ và cũng rất hữu ích. Nhiều đứa trẻ trong số này đã áp dụng điều này vào thực tiễn hàng ngày của chúng sau khi nghiên cứu này kết thúc. Chúng tôi đã đến nhóm đối chứng và dạy những bài học đó ở đó.
    Và bây giờ nó đã giúp xác định thêm nhiều công cụ mà chúng ta có thể đưa vào bộ công cụ của CCT.
    Vì vậy, chúng tôi sử dụng một số điều ở đây.
    Pure Power và chương trình của chúng tôi đã hợp tác rất nhiều vì nó bao gồm nhóm rủi ro và nhóm điều trị.
    Vì vậy, đôi khi khi chúng tôi đến các trường học và thực hiện các buổi đào tạo, chúng tôi hợp tác với họ để có yoga, chánh niệm và liệu pháp Q center.
    Và tôi không có ý nói rằng đây là hai điều mà mọi người nên sử dụng.
    Tôi đang nói rằng đây là hai công cụ nữa.
    Trên thực tế, tôi nghĩ chúng ta cần phát triển nhiều hơn, phát triển nhiều hơn các can thiệp, cả cho điều trị và can thiệp.
    Và làm thế nào để chúng ta xác định ai cần gì và cách nào là nơi mà chúng ta đang tiến tới tiếp theo?
    Chà, những kết quả tuyệt vời, tôi có nghĩa là, 73 phút ngủ thêm giống như, tôi có nghĩa là, hãy nói về thuốc hiệu quả, bạn biết đấy, tôi có nghĩa là, chúng ta đã đồng ý ngay từ đầu rằng giấc ngủ là nền tảng của sức khỏe tâm thần và sức khỏe thể chất và tất cả các hình thức hiệu suất nhận thức và thể chất.
    Tôi có nghĩa là, chúng ta biết điều này, nghiên cứu được thực hiện tại Stanford, mặc dù là một nghiên cứu nhỏ về việc để các vận động viên chỉ cần ngủ thêm một chút hoặc thậm chí chỉ nằm trên giường lâu hơn và không sử dụng điện thoại, mà chỉ nằm yên tĩnh với mắt nhắm lại và nghỉ ngơi hoặc ngủ nhiều hơn đã cải thiện độ chính xác trong việc ném bóng rổ.
    Điều này đã được chứng minh trong rất nhiều lĩnh vực nhận thức và thể chất, thật sự không đáng để liệt kê tất cả các ví dụ.
    Nhưng điều đó thật tuyệt vời, nó cũng khiến tôi nghĩ rằng tôi nên bắt đầu tập yoga vì tôi có đủ giấc ngủ, nhưng điều đó là quan trọng.
    Bạn nghĩ rằng những rào cản nào có thể khiến việc thực hiện điều này ở quy mô quốc gia gặp khó khăn?
    Bây giờ tôi luôn nghĩ về điều này, bạn biết đấy, được rồi, vậy kết quả đã có, có thể chỉ là một nghiên cứu, có thể là hai, nhưng bạn đang nói về một can thiệp cơ bản không gây hại và thực sự là một can thiệp rất trị liệu.
    Chắc chắn có một số người sẽ không thể thực hiện tất cả các tư thế, v.v., nhưng có những…
    Luôn có điều gì đó mà ai đó có thể làm. Ngay cả những người bị tê liệt, có những hình thức, tin hay không, yoga nhận thức và người bạn của tôi làm việc với những người bị liệt tứ chi, họ có thể làm một số điều nhất định để giữ cho chức năng hệ thần kinh hoạt động, nhưng bạn biết đấy, về cơ bản ai cũng có thể làm điều này. Những rào cản nào từ việc đưa điều này từ trường học East Palo Alto đến một nghiên cứu, đến một nghiên cứu khác, được không? Trường học San Jose, giờ hãy nói rằng bạn có toàn bộ Santa Clara hoặc, bạn biết đấy, các quận lân cận, cần gì để thực hiện một điều gì đó ở quy mô quốc gia để công việc này thực sự có thể lan tỏa và mang lại lợi ích cho tất cả những đứa trẻ này, những đứa trẻ sẽ trở thành người lớn? Chúng ta cần ưu tiên điều này, đúng không? Chúng ta cần ưu tiên giáo dục trước tiên, đúng không? Chúng ta đã nói về việc các lớp học thậm chí không có giáo dục thể chất hay nghệ thuật, chẳng hạn, và chúng ta cần ưu tiên sức khỏe tâm thần và điều này cần bắt đầu sớm. Và tôi nghĩ khi chúng ta làm việc với ngân sách quốc gia, cần phải có những khoản ngân sách dành riêng cho hai lĩnh vực này mà nên chuyển cho Bộ Giáo dục, Bộ Giáo dục nên làm điều này thành ưu tiên. Giáo viên thực sự, thực sự làm việc quá sức, họ thiếu nguồn lực và như các bác sĩ nhi khoa, nhiều lần họ phải chịu trách nhiệm làm công việc của người khác, đúng không? Mọi người nói với họ, ôi điều này chỉ mất một phút hoặc điều này chỉ mất hai phút hoặc nếu bạn thực hiện đánh giá này, bạn biết đấy, bạn có thể làm điều đó, nhưng thời gian là hữu hạn, đúng không? Và không gian cũng hữu hạn, vì vậy họ cần nhiều không gian hơn, họ cần nhiều thời gian hơn, họ cần nhiều hỗ trợ hơn, giáo viên, và sau đó điều này cần phải là một ưu tiên từ các quận để thực sự thực hiện các chương trình như thế này. Vì vậy, phụ huynh và cả những người không phải phụ huynh hãy nói chuyện với các giáo viên trong trường, nói chuyện với các hiệu trưởng trong trường, và tôi đã học được về sức mạnh của điện thoại trong việc vận động hành lang. Điều này đã có từ một số điều mà tôi đã tham gia với cộng đồng cựu chiến binh.
    Ý tôi là, khả năng tìm kiếm và gọi điện cho đại biểu quốc hội của bạn để nói với họ rằng bạn thực sự lo lắng hoặc hào hứng về một chương trình cụ thể nào đó có tác động. Ý tôi là, ban đầu tôi không nghĩ điều này là đúng, nhưng tôi nhận ra rằng khi họ bắt đầu nhận được 50, 100, 1.000 tin nhắn về một chủ đề mà mọi người đam mê, họ sẽ chú ý. Có thể là vì họ chỉ muốn được tái đắc cử, có thể là vì họ thực sự quan tâm đến việc giúp đỡ mọi người. Tôi thích nghĩ rằng đó là lý do sau, nhưng bất kể lý do nào, họ sẽ đưa những tin nhắn đó lên hàng đầu khi họ đưa ra các vấn đề.
    Vậy hãy để tôi nói cho bạn biết chúng tôi vừa mới bắt đầu làm gì ở Puerto Rico. Tôi đến từ Puerto Rico, nhưng Puerto Rico và học sinh đã trải qua một số thảm họa thiên nhiên bắt đầu từ cơn bão Maria và tiếp tục với các cơn bão khác cũng như động đất, và điều này đã dẫn đến bạo lực và bạo lực giữa cá nhân với nhau. Một số trẻ em ở Puerto Rico đã trải qua rất nhiều, nhưng toàn bộ hòn đảo Puerto Rico là một trong những quận trường lớn nhất ở Mỹ. Toàn bộ hòn đảo là một quận, có nghĩa là nếu bạn thực hiện một chương trình như chương trình mà chúng tôi đang nói đến, bạn có thể triển khai nó trên toàn đảo.
    Hiện tại, chúng tôi đang khởi động một dự án ở Puerto Rico, nơi tất cả các giáo viên sẽ được đào tạo về chương trình yoga và chánh niệm, và tất cả các cố vấn sẽ được đào tạo về liệu pháp Q-center. Các em học sinh sẽ được đánh giá ở mức cơ bản, sau đó họ sẽ tham gia chương trình yoga và chương trình giảng dạy của mình, và vào thời điểm thứ hai, khi họ được đánh giá để xem họ đang làm như thế nào sau đó, chúng tôi cũng sẽ sàng lọc những người có PTSD, nhưng các triệu chứng căng thẳng chấn thương gây ra sự suy giảm. Và sau đó những người đó sẽ được các cố vấn đã được đào tạo hỗ trợ, và họ sẽ được đánh giá lại vào phần sau.
    Vì vậy, mục tiêu của chúng tôi là, mặc dù chúng tôi đã nói về hai phương pháp điều trị, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực sự có cả hai phương pháp xảy ra đồng thời.
    Và chúng tôi muốn thực hiện điều này trên quy mô lớn như thế này vì nếu điều này thành công, nếu nó bền vững, nếu nó khả thi, chúng tôi thực sự có thể mang nó đến những quận trường lớn khác như New York, như LA, chẳng hạn, và bắt đầu phổ biến điều này. Tôi rất muốn nghe ý kiến của bạn về một điều gì đó. Bạn biết đấy, tôi rất ấn tượng khi bạn có thể đưa điều này từ một nghiên cứu hoặc một tập hợp các nghiên cứu đến quy mô lớn hơn nhiều ở Puerto Rico. Tôi có thể sai, nhưng tôi cảm thấy rằng ở Hoa Kỳ, chúng ta có một văn hóa nổi tiếng và phổ biến xung quanh những người có thành tích xuất sắc. Bạn biết đấy, chúng ta nghe về những ngôi sao NBA và ngay bây giờ chúng ta đang thấy rất nhiều về những vận động viên điền kinh tuyệt vời này, hoặc chúng ta có những nhà đổi mới công nghệ đã thành lập những công ty lớn. Họ từng được gọi là các công ty kỳ lân, nhưng tất cả những thành công đáng kinh ngạc này. Và tôi đôi khi tự hỏi liệu sự nhấn mạnh quá mức vào những người có thành tích xuất sắc này có dẫn đến kết luận ở giới trẻ rằng trừ khi bạn trở thành Michael Jordan hoặc LeBron James hoặc Mark Zuckerberg hoặc Elon Musk hoặc giành huy chương vàng Olympic, thì những thực hành dẫn đến việc trở thành những người như vậy như thiền chánh niệm hoặc trở thành một yogi, bạn biết đấy, tôi cảm thấy như đã có một sự thúc đẩy hướng tới sự chuyên môn hóa và hiệu suất quá mức đến mức mà mọi người đang bỏ qua sự hữu ích tuyệt vời của hoạt động thể chất, thiền chánh niệm, bạn biết đấy, học toán, khoa học, văn học và nghệ thuật. Bạn biết đấy, bạn đang nói về nghệ thuật, âm nhạc, đúng không, ngay cả đối với những người như tôi. Bạn biết đấy, tôi có nghĩa là, chắc chắn, họ luôn giao cho tôi cái đàn tam giác vì tôi có thể quản lý cái đó. Và tôi không muốn xúc phạm những người chơi đàn tam giác. Tôi chắc chắn rằng nó phức tạp hơn nhiều so với những gì tôi đang thể hiện. Nhưng điểm chính là tôi cảm thấy như đã có một sự phân rã không quá dần dần của ý tưởng rằng thực sự có sự hữu ích, có lợi ích lớn từ việc làm những điều. Không phải với ý định trở thành một người có thành tích cao, mà chỉ đơn giản là làm chúng vì sake of.
    Nó làm phong phú cuộc sống của chúng ta theo nhiều cách khác nhau, bao gồm cả sức khỏe tâm thần của chúng ta. Và tôi tự hỏi liệu việc thiếu giáo dục thể chất có phải là một điều gì đó, ừm, nếu bạn không chạy đua và cố gắng giành huy chương hay điều gì đó, và, bạn biết đấy, hoặc không tham gia các cuộc thi vô địch thì, vậy thì có ý nghĩa gì? Nhưng tôi không, tôi chắc chắn không đồng ý với điều đó. Tôi rất tò mò về suy nghĩ của bạn.
    Ừm, tôi nghĩ rằng chúng ta cần định nghĩa lại thành công và ý nghĩa của việc thành công. Ừm, tôi nghĩ rằng chúng ta hiện đang mô tả nó bằng những ví dụ mà bạn vừa đưa ra, điều này có lẽ không phải là cách mà chúng ta đã mô tả trong những năm 60 hoặc 70. Ừm, nhưng điều này đang gây hại cho những cá nhân, mà phần lớn chúng ta không thể đạt được mức độ, ừm, thành thạo trong một lĩnh vực nào đó.
    Và thực tế, những cá nhân chọn có một sự thuộc về rộng rãi theo cách nào đó thì lại được bảo vệ hơn. Tôi cũng lo lắng về những cá nhân khác, những người có một yếu tố rất cá nhân hóa, ừm, không phải cá nhân hóa, nhưng rất, rất cá nhân hóa, độc đáo trong cuộc sống của họ, nơi họ dành mọi thứ cho một điều duy nhất. Tin tôi đi, họ thường phải chịu đựng trong một hoặc nhiều lĩnh vực khác trong cuộc sống của họ. Một số thì không, nhưng tôi sẽ lập luận rằng phần lớn thì có.
    Nhưng ý tưởng về sự thuộc về, đúng không, là bạn thuộc về nhiều khía cạnh khác nhau của cuộc sống. Bạn là một vận động viên, bạn là một người trong cộng đồng, bạn là một sinh viên, bạn là một người cha, bạn là một người dì, bạn là nhiều điều khác nhau. Khi bạn chỉ là một điều duy nhất và điều đó thất bại, toàn bộ danh tính của bạn biến mất. Nó thậm chí không cần phải thất bại, bạn chỉ cần cảm thấy rằng nó đã thất bại và điều đó đủ để làm bạn lạc lối.
    Và vì vậy với định nghĩa hiện tại về thành công, chúng ta không đang phục vụ cho những người đạt được định nghĩa đó và những người không đạt được định nghĩa đó. Tôi nghĩ rằng nó cần phải rộng hơn. Tôi nghĩ rằng sự thuộc về cần phải được bao gồm. Tôi nghĩ rằng cách mà chúng ta chăm sóc không chỉ cho bản thân mình, mà còn cho phần còn lại của công dân của chúng ta cũng cần phải được bao gồm. Quyền công dân là quan trọng.
    Vậy nên nó là một quá trình năng động. Cho đến nay, cách chúng ta định nghĩa thành công vẫn đang thay đổi, và hy vọng rằng nó sẽ lại thay đổi một lần nữa.
    Tôi hoàn toàn đồng ý. Hãy nói về khả năng phục hồi. Trước đó, bạn đã nói rằng trẻ em không có khả năng phục hồi, nhưng bạn cũng ngụ ý, có thể bạn đã nói rõ ràng rằng chúng có thể trở nên kiên cường.
    Khả năng phục hồi là gì và có những con đường nào dẫn đến khả năng phục hồi? Khả năng phục hồi là một thuật ngữ vật lý, đúng không? Nó có nghĩa là bạn bật lại, lò xo bật trở lại vị trí ban đầu của nó.
    Tôi, ban đầu, tôi thích nghĩ về từ thích nghi vì nó không chỉ có nghĩa là bạn bật lại, mà bạn còn bật trở lại một nơi tốt hơn.
    Tôi thích nghĩ rằng chúng ta đã thích nghi trong trải nghiệm của đại dịch hơn là chúng ta chỉ kiên cường với nó.
    Vâng, chúng ta đã kiên cường vì chúng ta đã sống sót qua nó. Một số người trong chúng ta đã làm được, không phải tất cả, đúng không? Một số người trong chúng ta phải đối mặt với nỗi đau của những gì đã xảy ra trong thời gian đó.
    Nhưng thích nghi có nghĩa là không chỉ chúng ta quay trở lại nơi mà chúng ta đã ở trước đại dịch, mà giờ đây chúng ta đã học hỏi từ trải nghiệm đó để ở một nơi tốt hơn.
    Hiện tại, chúng ta biết rất ít về khả năng phục hồi, và chúng ta chắc chắn biết rất ít về sinh học của khả năng phục hồi. Chúng ta biết rằng có một chút hài hước là tốt.
    Chúng ta biết rằng sự kiên trì là tốt. Chúng ta biết rằng sự hiện diện của một người lớn trong cuộc sống của một đứa trẻ, người đã ở đó để mang đến cho chúng cơ hội hoặc để nói chuyện với chúng về những điều mà chúng đang trải qua,
    đó có lẽ là yếu tố kiên cường nổi bật nhất. Nhưng nếu không phải là sự hiện diện của người lớn đó, mà có điều gì đó trong đứa trẻ đó khiến chúng tìm kiếm và duy trì loại mối quan hệ đó, đúng không?
    Vì vậy, tôi cảm thấy rằng chúng ta cần bắt đầu nhìn vào sinh học của khả năng phục hồi. Và một cách mà chúng tôi đã làm điều đó trong chương trình của tôi là thông qua sự hợp tác với Alex Urban từ bộ phận của chúng tôi và từ ngành Di truyền học và Caroling Perlman,
    người đang ở trong phòng thí nghiệm của ông ấy và một trong những nghiên cứu sinh sau tiến sĩ của ông. Họ làm việc với các organoid, và tôi không biết bạn đã đề cập đến organoid trước đây với khán giả của bạn chưa.
    Tôi chưa làm điều đó, nhưng một trong những người bạn và đồng nghiệp tốt của tôi tại Stanford, Sergio Pasca, là một trong những nhà lãnh đạo thế giới về organoid, và chúng tôi hy vọng sẽ mời anh ấy tham gia podcast này sớm.
    Nhưng xin hãy giáo dục chúng tôi về organoid. Chúng thật sự rất thú vị và giống như khoa học viễn tưởng, nhưng chúng cũng rất thực tế.
    Chúng ta có các tế bào gốc có thể được chuyển đổi thành bất kỳ loại tế bào nào dưới các chất dinh dưỡng và môi trường phù hợp mà chúng ta muốn nghiên cứu.
    Đối với các bác sĩ tâm thần, tất nhiên, mối quan tâm là biến chúng thành các tế bào thần kinh, và không chỉ chúng có thể phát triển trong đĩa petri, mà chúng còn phát triển trong trạng thái treo lơ lửng. Vì vậy, nó gần như là 3D, và Sergio sử dụng thuật ngữ “asembloy” khi anh ấy thực sự lắp ráp chúng thêm để xây dựng các organ cụ thể hơn.
    Não mini. Não mini là thuật ngữ mà tôi thích, đúng vậy. Những não mini này là những tế bào thần kinh đang phát triển theo hình tròn, giống như não, và chúng giao tiếp với nhau, và chúng hoạt động với nhau, và chúng ta có thể nghiên cứu.
    Trong các cuộc trò chuyện với Alex, và bây giờ mà các bạn đã biết về công việc trước đây của tôi với cortisol và tất cả những điều đó, tôi đã nói với anh ấy và Carolyn, vậy điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta tiếp xúc một số organoid này với cortisol?
    Và tất nhiên, chúng tôi cần phải nghĩ ra, ôi, lượng nào sẽ là đúng để mô phỏng chấn thương. Vì vậy, chúng tôi cũng đã mời Robert Sampleski để giúp chúng tôi đưa ra một nồng độ sẽ là mô phỏng chấn thương.
    Vì vậy, chúng tôi đã tiếp xúc một số organoid với các mức cortisol khác nhau. Đối với một số, đó là một chấn thương. Đối với những người khác, họ không bị tiếp xúc. Sau đó, một nửa lượng đó, hoặc ít hơn nhiều so với lượng đó, là một kích thích, một tín hiệu, đúng không?
    Vì vậy, một số có chấn thương và tín hiệu, một số không bị tiếp xúc, một số chỉ có tín hiệu, và sau đó chúng tôi so sánh những gì liên quan đến thực sự – điều đầu tiên mà họ cần làm là xác định rằng những tế bào thần kinh này thực sự có các thụ thể leukocorticoid này, và rằng chúng đang hoạt động, và chúng đã có chúng, và chúng đang hoạt động.
    Vì vậy, chúng tôi đã xem xét, thông qua phân tích di truyền biểu sinh, chúng tôi là “chúng tôi” hoàng gia, đúng không? Có phải là Alex và Carolyn nhiều hơn không? Họ đã xem xét các gen đã thay đổi, mà hoạt động của chúng đã thay đổi do sự tiếp xúc với cortisol, và thông qua phân tích di truyền biểu sinh, đó là không gian, bạn biết đấy, giữa DNA và RNA, và có các mẫu metyl hóa và tất cả những thứ đó, và một số hoạt động của gen thay đổi. Một số thì bật lên, một số thì tắt đi. Thú vị là, phần lớn các gen mà chúng tôi tìm thấy ở đó là những gen đã được đề cập trong tài liệu như có thể liên quan đến rối loạn stress sau chấn thương, những thứ như gen thụ thể leukocorticoid và những thứ mà bạn có thể nghĩ đến. Nhưng có một nhóm gen khác mà chúng tôi xác định là mới, và tôi rất quan tâm đến những gen đó vì sự quan tâm của tôi về lão hóa nhanh chóng do stress, và đó là những gen liên quan đến sự hình thành collagen. Và chúng tôi biết rằng xơ vữa động mạch đã được liên kết với stress, chẳng hạn, và chúng tôi biết rằng lão hóa nhanh chóng, không chỉ trong PTSD, mà trong các tình trạng sức khỏe tâm thần tổng thể, những cá nhân mắc bệnh tâm thần nặng trong suốt cuộc đời của họ cuối cùng chết sớm hơn 25 năm so với phần còn lại của dân số. Điều đó rất đáng kể. Và vì vậy, stress và lão hóa nhanh chóng, thật thú vị. Được rồi, vì vậy đây là những phát hiện thú vị trong các organoid, nhưng khi bạn có những điều đó, điều bạn làm là chuyển sang một nghiên cứu dân số. Vì vậy, những đứa trẻ ở Puerto Rico đang trải qua những can thiệp này, ngoài việc tôi kiểm tra PTSD, lo âu, trầm cảm của chúng, chúng đang cho tôi một mẫu dịch âm thanh. Và trong mẫu dịch âm thanh, những tế bào biểu mô đó, chúng tôi thực sự có thể đưa chúng qua phân tích di truyền biểu sinh và xem những đứa trẻ đó tại thời điểm một, rằng mặc dù chúng đã trải qua tất cả những chấn thương này có thể không tệ hơn nhiều so với những người đồng trang lứa của chúng và so sánh chúng.
    Và không chỉ có vậy, chúng ta thực sự cũng có thể xem xét phản ứng điều trị cho can thiệp yoga và can thiệp chánh niệm phòng ngừa, cũng như cho điều trị tại trung tâm Q.
    Đó là kế hoạch. Đó là kế hoạch nhằm mang lại nhiều ánh sáng hơn về sinh học của sự kiên cường và làm thế nào chúng ta có thể hiểu rõ hơn về sự kiên cường.
    Thật là một nghiên cứu tuyệt vời. Ôi chao. Và nếu bất kỳ ai trong số các bạn bỏ lỡ một số cơ chế cơ bản, tôi sẽ nhanh chóng tóm tắt lại. Những cơ quan nhỏ này là những bộ não nhỏ trong một đĩa, được hình thành nhờ việc lấy tế bào sợi hoặc các tế bào khác.
    Vì vậy, các tế bào da về cơ bản được cho vào các đĩa với các yếu tố phiên mã được cung cấp. Đây là bốn yếu tố phiên mã mà Yamanaka đã giành giải Nobel vì đã xác định, giúp chuyển đổi những tế bào đó thành tế bào gốc.
    Và sau đó là một vài “món ngon” phân tử khác cho phép chúng trở thành các nơ-ron, sau đó chúng phát triển thành những bộ não nhỏ.
    Và như Tiến sĩ Carrion đã giải thích, chúng được tiếp xúc với cortisol ở nồng độ thích hợp để mô phỏng sự tiếp xúc với cortisol ở toàn bộ cơ thể.
    Và từ đó, bộ gen của những tế bào đó và bộ gen biểu sinh được phân tích để xác định các mục tiêu tiềm năng.
    Kết quả được đưa trở lại cho những đứa trẻ ở Puerto Rico, để bộ gen của tất cả những đứa trẻ này trải qua các mức độ căng thẳng khác nhau và các can thiệp yoga, chánh niệm hoặc không.
    Có thể chúng ở trong nhóm đối chứng. Các kết quả có thể được đánh giá và sau đó người ta có thể xem xét, ồ, những gen nào bảo vệ chống lại căng thẳng?
    Tức là, những gen nào bảo vệ chống lại mức cortisol cao? Và một loạt các thông tin chắc chắn sẽ rất biến đổi và quan trọng về cách căng thẳng ảnh hưởng đến bộ não trẻ em để có thể dẫn đến PTSD hoặc không.
    Tôi phải nói rằng, khi bạn mô tả nghiên cứu đó, tôi đã có ba suy nghĩ. Một, wow, thật tuyệt vời khi bạn có thể kết nối qua nhiều cấp độ phân tích khác nhau.
    Ý tôi là, vì bạn đang nói về di truyền phân tử cho đến yoga ở học sinh tại Puerto Rico và PTSD, bạn biết đấy, đó chỉ là một rối loạn phức tạp.
    Tôi cũng đang nghĩ trong đầu, thật tuyệt vời khi Stanford là một nơi mà sự hợp tác như vậy có thể xảy ra, đúng không?
    Điều đó làm tôi vui mừng vì có những đồng nghiệp như bạn tồn tại và xin lỗi vì tôi không nhớ tên của những đồng nghiệp khác.
    Alex Urban và Carolyn Perlman. Cảm ơn bạn. Và điều thứ ba là tầm quan trọng của việc kết nối giữa các cấp độ phân tích khác nhau.
    Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên trong podcast này có ai đó thảo luận về một thí nghiệm kết nối qua nhiều cấp độ phân tích như vậy, từ tế bào da fibroblast trong một đĩa cho đến một tình trạng tâm thần phức tạp và trong một nỗ lực, xin lỗi, để tạo ra các liệu pháp mới.
    Vì vậy, điều này thật sự tuyệt vời. Nếu mọi người cảm thấy tôi có năng lượng tăng lên hơn nữa, thì đây là loại điều khiến tôi rất phấn khích vì trong bối cảnh khoa học, chúng ta thường thấy một nghiên cứu hoặc nghe về organoid hoặc nghe về một can thiệp yoga.
    Và những điều này thường tồn tại trong các silo và sự cô lập. Nhưng khả năng kết nối giữa các cấp độ phân tích này, tôi tin rằng là rất quan trọng. Và vì vậy, đúng vậy, xin chúc mừng bạn vì đã là một phần của sự hợp tác tuyệt vời này.
    Và sự hợp tác là rất quan trọng, đúng không? Bởi vì thế giới bây giờ quá phức tạp đến nỗi không có cách nào mà một phòng thí nghiệm đơn lẻ có thể có tất cả những chuyên môn này. Vì vậy, bạn đúng, một nơi như Stanford cho phép những giao tiếp này xảy ra, cho phép những sự hợp tác này diễn ra.
    Trong 28 năm tôi đã ở đó, tôi chưa bao giờ nghe ai nói. Không, tôi không quan tâm đến điều đó.
    Tôi luôn nói ở Stanford, đặc biệt nếu hai nhà khoa học gặp nhau hơn 30 phút, điều gì sẽ xảy ra là một sự hợp tác.
    Câu hỏi cuối cùng, tôi sẽ yêu cầu bạn giới hạn chỉ một câu trả lời, nhưng tôi chắc chắn rằng có rất nhiều. Câu hỏi là, nếu bạn có một cây đũa thần và bạn có thể truyền đạt bất kỳ thông điệp nào đến toàn thế giới về PTSD, đặc biệt là ở trẻ em và thanh thiếu niên, nhưng cũng ở người lớn, thì thông điệp đó là gì? Bạn muốn mọi người biết điều gì về rối loạn stress sau chấn thương, căng thẳng và chấn thương stress sau chấn thương?
    Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là tầm quan trọng của việc lắng nghe và lắng nghe những gì trẻ em và người lớn nói về trải nghiệm của họ, và thực sự tạo ra một không gian cho họ, nơi họ hoặc chúng ta không cảm thấy bị cô lập, mà họ cảm thấy được hỗ trợ và cảm thấy rằng họ có thể xác định sức mạnh và khả năng của chính mình để làm cho bản thân tốt hơn.
    Mọi người đều biết hoặc đã nghe về các bác sĩ tâm thần và mọi người đều nghĩ, “Ôi, bác sĩ tâm thần của bạn sẽ nói gì?” Các bác sĩ tâm thần có những điều thông minh để nói với mọi người giúp họ trong cuộc sống, nhưng những bác sĩ tâm thần tốt nhất mà tôi biết thực sự nói rất ít. Họ lắng nghe. Tôi sẽ nói rằng lắng nghe trải nghiệm mà mọi người có là điều then chốt.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì điều đó. Tiến sĩ Karion Victor, cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc bạn làm. Cảm ơn bạn đã có mặt ở đây.
    Đó là một công việc tuyệt vời ở nhiều cấp độ. Đây cũng là một công việc rất táo bạo và dũng cảm khi đối mặt với một vấn đề lớn như vậy với sự tập trung như vậy và thực sự trao quyền cho mọi người.
    Khái niệm về một bộ công cụ tùy chỉnh mà tôi nghĩ là sâu sắc để trao cho trẻ em và người lớn quyền kiểm soát các can thiệp của chính họ trong nỗ lực thực sự giúp bản thân.
    Tôi rất trân trọng bạn đã đến đây hôm nay. Hơn cả những gì tôi có thể diễn đạt, tôi biết rằng những người nghe và xem podcast này cũng đánh giá cao điều đó.
    Xin vui lòng cập nhật cho chúng tôi về tiến trình của bạn và hãy quay lại cho chúng tôi biết thêm về tiến trình đó khi thời điểm thích hợp.
    Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về rối loạn stress sau chấn thương và các phương pháp điều trị với Tiến sĩ Victor Karion.
    Để tìm hiểu thêm về công việc của Tiến sĩ Karion, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú chương trình.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích thú với podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
    Đó là một cách tuyệt vời và không tốn phí để hỗ trợ chúng tôi.
    Ngoài ra, xin vui lòng đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple.
    Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
    Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
    Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab,
    xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube.
    Tôi đọc tất cả các bình luận.
    Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt.
    Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
    Nó có tựa đề “Các giao thức và Sổ tay vận hành cho Cơ thể Con người.”
    Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
    Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát stress liên quan đến sự tập trung và động lực.
    Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocallsbook.com.
    Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau.
    Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
    Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Các giao thức và Sổ tay vận hành cho Cơ thể Con người.”
    Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Vì vậy, đó là Instagram, X trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn.
    Và trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh truyền thông xã hội. Nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang. Những PDF giao thức đó liên quan đến các vấn đề như tính dẻo não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ của bạn, tiếp xúc lạnh có chủ đích, tiếp xúc nhiệt có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các hiệp và số lần lặp, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học, và tất cả đều hoàn toàn miễn phí. Để đăng ký, chỉ cần truy cập hubermanlab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống phần bản tin và cung cấp email của bạn. Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Victor Carrion. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học. (nhạc vui tươi) (nhạc vui tươi)
    歡迎來到 Huberman Lab 播客,在這裡我們討論科學及基於科學的日常生活工具。我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的嘉賓是 Victor Kerion 博士。Victor Kerion 博士是斯坦福大學醫學院精神病學與行為科學的教授及副主任。他是全球最重要的創傷後壓力症候群(PTSD)專家之一,特別是在兒童與青少年的 PTSD 治療方面,雖然他的知識和今天的討論也擴展到了成年人的 PTSD。Kerion 博士同時也是斯坦福早期生活壓力與韌性計畫的主任,今天的討論集中在 PTSD 的心理學和神經生物學基礎上,以及哪些治療方法對 PTSD 最有效。我們特別關注一種名為 Q中心治療的療法,這是 Kerion 博士及其同事所開發的,已被證明可以減輕觸發 PTSD 發作的詞語、事件或記憶的影響。這種療法在兒童和成人中均被證明有效。今天的討論探索了焦慮、壓力和創傷之間的差異。我們討論了這些因素之間的關係,但如何區分它們,以便更好地理解某人是否受到創傷,以及如何最佳地處理這種創傷。正如您將很快看到的,Kerion 博士的工作之所以獨特,是因為它結合了心理學、神經生物學以及實用工具,如正念。它將正念和認知行為療法與底層生物學相結合,並了解 PTSD 在不同階段的精神病學和心理學,根據創傷、個人年齡等因素而異。今天 Kerion 博士會清楚地解釋所有這些內容,以便在今天的對話結束時,讓您真正理解 PTSD 什麼是,什麼不是,以及當然,最佳的治療方法。在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我希望和努力向大眾提供零成本的科學及相關工具資訊的一部分。遵循這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一位贊助商是 AteSleep。AteSleep 生產具有冷卻、加熱和睡眠追蹤功能的智能床墊墊套。我之前在這個播客中多次提到我們每晚獲得足夠高質量睡眠的關鍵需求。這真的是所有心理健康、身體健康和表現的基礎。確保您能獲得良好睡眠的最佳方法之一是控制您的睡眠環境的溫度。因為為了入睡並維持深度睡眠,您的體溫必須實際下降約一到三度。為了醒來時感到清新和充滿活力,您的體溫則需要增加約一到三度。AteSleep 使得控制您的睡眠環境的溫度變得非常簡單,讓您能在夜間的開始、中間和結束時控制床墊墊套的溫度。事實證明,這種能力使您在不同的睡眠階段獲得最多的深度睡眠、慢波睡眠和快速眼動睡眠。我已經在 AteSleep 的床墊墊套上睡了近四年,這完全改變並改善了我的睡眠質量。AteSleep 現在推出了他們最新一代的 Pod Cover,Pod 4 Ultra。Pod 4 Ultra 具有改進的冷卻和加熱能力、更高保真的睡眠追蹤技術,甚至還具有打鼾檢測,會自動抬高您的頭幾度,以改善氣流並停止您的打鼾。如果您想嘗試 AteSleep 的床墊墊套,可以前往 AteSleep.com/huberman 購買,最多可節省 350 美元的 Pod 4 Ultra。AteSleep 目前可發貨至美國、加拿大、英國、歐盟的選定國家和澳大利亞。再次強調一次,網址是 AteSleep.com/huberman。今天的節目還由 BetterHelp 贊助。BetterHelp 提供由持牌治療師提供的專業治療,完全在線進行。我已經做了超過 30 年的每週治療。起初,我並沒有選擇。這是我允許留在學校的條件。但不久我就意識到,進行定期高質量的治療是整體健康的極其重要組成部分。事實上,我認為定期進行治療與獲得定期的身體鍛煉同樣重要,包括心血管運動和阻力訓練,當然我每週也會這樣做。優秀治療的基本要素有三個。首先,優秀的治療應該與您可以信任並談論生活中所有問題的人建立良好的關係。第二,它應該以情感支持或有導向的指導,或兩者為支持。第三,專業的治療應當提供有用的見解,這些見解能讓您不僅在情感生活和人際關係中做得更好,當然也包括您對自己的關係、職業生活以及所有的職業和生活目標。透過 BetterHelp,他們讓您輕鬆找到一位專家的治療師,讓您能建立這三個有效治療組成部分。如果您想試試 BetterHelp,您可以前往 betterhelp.com/huberman 獲得首月享有 10% 的折扣。再次強調,網址是 betterhelp.com/huberman。今天的節目還由 Waking Up 贊助。Waking Up 是一款冥想應用程式,提供數百個引導冥想程序、正念訓練、瑜伽冥想課程等更多內容。
    我大約在15歲的時候開始練習冥想,這對我的生活產生了深遠的影響。到現在,已有成千上萬的高品質同行評審研究強調了正念冥想在改善專注力、管理壓力和焦慮、提升情緒及其他方面的有用性。近年來,我開始使用「Waking Up」應用程式進行冥想,因為我發現這是一個很棒的資源,能幫助我在冥想練習中保持一致性。許多人開始冥想練習並體驗到一些好處,但也有許多人在堅持這項練習上面臨挑戰。我和許多其他人喜歡「Waking Up」應用程式的原因在於它提供了許多不同的冥想選擇,這些冥想的時長也各不相同。因此,從新鮮感的角度來看,這使得持續進行冥想練習變得非常容易。你不會對這些冥想感到厭倦,總是有新內容可以探索,能學到關於自己和冥想有效性的東西,即使你每天只有兩到三分鐘的時間進行冥想,也能輕鬆地將冥想納入你的日程。如果你想嘗試「Waking Up」應用程式,請訪問 wakingup.com/huberman,那裡你可以獲得30天的免費試用。再次說明,請訪問 wakingup.com/huberman 以獲得30天的免費試用。接下來是我與維克多·卡里昂博士的討論。
    維克多·卡里昂博士,歡迎您。謝謝。非常感謝您邀請我。今天我想談談創傷後壓力症候群 (PTSD),特別是在青少年中,但也包括成年人。不過在此之前,您能否告訴我們什麼是壓力,並區分短期壓力與長期壓力,然後或許我們可以過渡到 PTSD 的討論?這是一個很好的開始,因為實際上,我的主要興趣是在於壓力的角色和壓力源的角色,以及壓力源如何真正激活我們的基因構造,讓我們對某些事情變得脆弱。但在我受訓的時候,精神科醫學似乎是非常以診斷為基礎的。因此,你需要一個依據,於是我便用 PTSD 來表達我真正想說的內容。但事實上,壓力的經驗,如今我們所知道的,是一個從有益到無益到創傷的光譜。所以,壓力在我們生活中運行的模式就像一個倒U型曲線。我們受到的壓力越多,我們的表現就越好。如果我們對明天要參加的考試毫不在乎,我們可能會失敗。因此,適度的壓力是有益的,對吧?疫苗對身體來說是一種壓力。我希望能談論這一點,但我也非常擔心過度保護孩子,以保護他們免受任何形式的壓力,因為正是通過這種早期的壓力經驗,我們中的許多人發展了問題解決的能力,並對我們的應對機制有了意識。我們開始意識到支援系統。我該如何管理這種壓力?我們可以。我們可以管理壓力,因為像通過穩態過程一樣,我們的身體有一個可以適應的溫度範圍。壓力也是如此。我們實際上可以應對到一定程度。在某個點之後,這就不再是穩態了,而是變成了我們所說的全穩態 (allostasis)。而這確實對身體帶來生理上的成本。在那個倒U型曲線上,有一個最佳點,你的健康、快樂和表現,因為你所承受的壓力而變得更好。但在那個最佳點之後,所有這些結果,如健康和表現,開始下降。幸福感也開始下降。而在曲線的第二部分,我們發現創傷壓力。創傷壓力是一種不僅需要應對的壓力,它實際上威脅到你的身體完整性,是一種威脅。你必須管理這種壓力。當你經歷創傷壓力時,可能會出現多種結果。其中一個是你具備韌性,我希望能談論這一點。但另一個結果是你可能會產生創傷後壓力症候群的症狀。之所以一開始沒有立即依據這一診斷,是因為我們看到許多孩子出現 PTSD 症狀卻沒有該診斷,他們表現出功能障礙。因此,他們在學校表現不佳,人際關係也不好,感受到痛苦,對吧?他們的功能受到了影響,但他們並沒有被診斷出來。因此,這個診斷是好的,它存在,並且是一個我們可以依賴的行為定義,但這其中有更多的細微之處。這顯示了整個光譜。此外,我們可以從 PTSD 中恢復過來,並回到那個最佳點。我們不想消除壓力,而是想返回到那個最佳點。治療是可用的,人們可以從 PTSD 中康復,尤其是孩子可以從 PTSD 中恢復。但有一件事會真正阻礙這一過程,那是我和團隊所說的,我們有一個短語叫做「PTSD 以回避為食」。如果我們假裝某事沒有發生,如果我們假裝它會自行消失,如果我們假裝不需要治療,那麼情況就會變得複雜。當與物質濫用、自傷行為相互牽連時,情況就會變得更加複雜,這樣一來,治療就變得更困難。
    創傷後壓力症候群(PTSD)是否有可能因為我們反覆思考,而在缺乏任何有結構的臨床支持的情況下變得更糟?這意味著如果人們持續思考他們的創傷,這些創傷的負面影響是否會更加深入我們的內心?你使用“持續思考”這個詞非常有趣,因為創傷影響兒童時的一個特徵是,它剝奪了他們的玩耍。玩耍是發展中必不可少的一部分,是我們社會、情感和身體成長的方式。但當玩耍變成創傷性的玩耍時,它就不再是快樂的,反而變得持續和重複。這是個體試圖理解所發生事情的表現。而一個人獨自面對和持續思考這些事情是不好的原因,可能是因為我們並未真正面對正確的侮辱。因此,根據我們的經驗,通常 PTSD 並不是由於那一個創傷事件而產生。我們每個人都背負著一個背包,能夠承載來自生活的所有壓力源,就像我們之前所說的那樣。但如果你五、六、七歲,而那個背包變得非常沉重,你就可能會向後摔倒。而當你向後摔倒時,是因為你沒有真正的工具來承載這一切。但我所說的是,這是壓力源的累積,其中一些可能是創傷性的,這些累積導致了 PTSD 的症狀。例如,有些人在地震後去了海地,那時我正在開始我的計劃。我當時非常年輕,已經準備好談論地震,並了解所有有關地震的知識。但對他們來說,這是最後想談論的事情。他們把地震視為一個機會,來談論他們所經歷的暴力、貧困和缺乏教育。因此,他們和我談論他們承載的一切,這些都導致他們中的一些人發展出 PTSD 的症狀。我明白了。正如你描述的那些生活中可能會造成負面影響的其他方面,貧困、暴力等等。我開始明白 PTSD 可能由單一事件或創傷引起,但它也有累積的特性。因此,在兒童中,由於他們的腦部神經可塑性更強,我們知道這一點。我的意思是,即使在童年,腦部回路也會因被動經驗而改變,而在成人期卻需要專注的注意力才能學習,除非這是一個負面的事件,不論是好是壞。在孩子身上,創造 PTSD 所需的負面經驗要少得多或強度要低得多,因為大腦具有較強的可塑性。或者說青少年和成人的 PTSD 是否有相似之處?流行病學研究證實了你的說法。還有一點我不太喜歡的說法是“孩子是堅韌的”,因為孩子實際上並不是。相反,他們更脆弱。如果我們幫助他們,告訴他們該使用什麼工具,如何發展等等,他們有機會變得堅韌,但他們對 PTSD 的脆弱性更高。這其中可能包括神經可塑性,因此我們關心他們,保護他們,提供安全感,因為他們是脆弱的。同時,這種神經可塑性可以雙向作用,因為如果 PTSD 教會我們環境能對生物學產生影響,那是唯一的課題。環境能對生物學產生影響。在 PTSD 中它是以負面影響的形式存在,因為存在負性壓力或壓力源的累積。因此,這也意味著如果影響是正向的,比如良好的支持系統或心理治療,那麼恢復實際上可以更為容易。在我們談論治療干預之前,我對遺傳易感性和每次提到 PTSD 這幾個字母的話題都很感興趣,那就是代際創傷。我可以想像至少有兩種形式的代際創傷。一種是現在的祖父母或曾祖父母、父母,因為家庭或文化甚至更大範圍內的某種創傷而受到影響。而討論這些內容跨越幾代對孩子的影響,因此影響他們的成年生活。其次,我也可以想像,通常當人們提到代際創傷時,指的是這種想法:基因組因為創傷而被改變,因此即使孩子由領養他們的父母撫養,或與經歷過創傷的祖父母或曾祖父母完全沒有聯繫,他們似乎仍然更脆弱,甚至在某些情況下,有人提出過他們可能承載著那種創傷,包括空耳,引申為他們的生活會變得更困難,儘管他們並未經歷過那種創傷。你對代際創傷的傳遞有什麼看法,包括這兩種形式,無論是敘事的傳遞,還是潛在的表觀基因組或基因組的代際傳遞?不,這是一個非常有趣的主題。目前尚不清楚由壓力造成的基因組變化是否能夠從一代傳遞到另一代。但我們知道,讓一代人脆弱的基因確實會傳遞給下一代,因此這可以這樣傳遞。但問題是,還有學習的影響,我曾治療過一些孩子,他們向我表現出所有 PTSD 的症狀,卻找不到任何創傷。我無法找到創傷,父母也無法找到,孩子也沒有報告任何創傷。但當我和父母交談時,創傷在父母的歷史中變得明顯。因此,父母發展出 PTSD 的行為方式被新一代學習到,例如迴避、重經歷、過度警覺或者缺乏信任等。因此,肯定存在傳遞給下一代的途徑。我們知道天性與環境的鬥爭幾乎已經結束。
    我們知道這兩者都會影響脆弱性,並且它們之間是互相作用的,我想這就是在某些情況下發生的事情。關於壓力,我總是認為壓力既是大腦中的反應,也是在身體中的反應,而我並不是唯一這樣相信的人。我們知道腎上腺(肾上腺素,epinephrine)是從腎上腺分泌出來的,但同時也來自大腦的某些區域,如藍斑(locus ceruleus),因此在心智狀態上有平行的效果,變得更加警覺,專注於空間和時間的窄範圍,身體也做好了行動的準備。我認為這就是心跳加速、在某些情況下出現顫動、出汗的原因。本質上,這是一種為行動做準備。
    談到創傷後壓力症候群(PTSD),我常聽到有些症狀似乎更偏向自律神經興奮的相反端,例如解離、疲勞、精神脫離,我明白這也是解離,但這些現象更接近副交感神經系統。對於那些不明白的人,交感神經和副交感神經代表自律神經相互作用的連續性,交感神經與情感同情無關,這完全是關於戰鬥或逃跑反應的形式,雖然在較低水平時,這也使我們在這裡保持警覺,但並不是處於戰鬥或逃跑狀態,而副交感神經則更多地與休息和消化,以及進入睡眠的反應有關。如果某個人經歷了一次重大的壓力源、創傷,或持續的壓力到達PTSD的程度,是否會有傾向變得更加過度警覺,對驚嚇反應敏感,時刻保持警惕,尋找危險,或者變得更加解離,或者這兩種表現特徵可以同時存在於同一個人身上?是的,這非常有趣。
    我們在信中談論的事情是,許多人稱創傷後壓力症候群為創傷後壓力傷害(post-traumatic stress injury),而不是將其視為一種障礙,而視為一種我們的戰鬥或逃跑機制、自律神經系統已經降低敏感度,我們需要再次調節它。這會很痛,會令人不適,就像你摔斷手臂去急診室時,將手臂復位時會很痛,但這是治療,這就是治癒它的方式。因此許多人將其視為一種傷害,而不是障礙。創傷後壓力傷害。傷害。很有趣。
    那麼會發生什麼呢?自律神經系統被激活,我們有戰鬥或逃跑的反應,但年輕的孩子會怎樣?因為他們年紀小,無法戰鬥。他們非常依賴,無法戰鬥。所以他們被困住了,他們被迫靜止。所以他們凍結。他們凍結,這就是解離。這實際上是在發展過程中一種健康的防禦機制。但是就像白血球很有幫助一樣,如果你有太多的白血球,就會發展成白血病。如果解離是你唯一具備的特徵,你可能會發展出解離性疾病。但它確實幫助孩子們應對一些這樣的情況,假裝這不是真的,或這事沒有發生在我身上。這是他們唯一剩下的辦法。由於這個激活系統在這些孩子發展過程中非常關鍵,我認為我們應該觀察孩子們的激素皮質醇。
    當我開始時,我在進行精神病學研究的時候,看到了各種各樣的孩子,他們有各種各樣的問題。有些孩子有多動症(ADHD),有些有強迫症(OCD),有些有PTSD症狀。但我收到了很多來自學校的推介信,說這個孩子有ADHD,請給他用利他林(Ritalin)這種興奮劑藥物。我想,哇,這個診斷已經下了,已經有了治療計劃。我在這裡接受什麼訓練?但在某些情況下,他們說得對。孩子们确实有ADHD,但在大多數情況下,發生的事情是你所談論的過度警覺性被誤解為過度活躍。而解離則被誤解為注意力不集中。因此,孩子们得到了不正確的診斷。
    當然,還有一些非常複雜的情況,其中同時存在ADHD和PTSD。此外,ADHD可能會使你更容易發展成PTSD,因為你對周圍環境的注意力不夠。但確實有兩種不同的病狀,而正是這種臨床觀察讓我思考,嗯,人們對PTSD了解得不夠,尤其是對兒童的PTSD了解得更少。我們那時對成人進行的一些皮質醇水平的研究,戴維·斯皮戈(David Spiegel)和瑞秋·耶胡達(Rachel Yehuda)在德布朗克斯VA看成人PTSD的問題。但我說,那PTSD在早期看起來怎麼樣呢?當這些孩子年輕時,負責分泌皮質醇和調節皮質醇的下視丘-垂體-腎上腺軸發生了什麼事?因為這是一個新軸,它已經不起作用還是運行正常?所以我們進行了一系列研究,證明皮質醇的正常晝夜節律是存在的。早上較高的水平是我們從床上跳起來所需要的,隨著一天的進展,它會下降。這非常有幫助。當我們感到壓力時,它會增加,比如午餐後,皮質醇會增加,以幫助我們應對消化或其他的傷害。在這種情況下,我們獲得了那些水平。但在多項研究中發生了一些事情,我們注意到臨睡前的水平更高了。我們在早上不同的時間測量,早餐前、午餐前、晚餐前、臨睡前。但臨睡前的水平不會像健康對照那樣低。它會保持高點。這在臨床上也很重要,因為這些孩子的許多症狀在晚上發生,比如失禁、尿床、噩夢、睡眠不夠深、不夠長,還有恐懼。
    在那個時候,我感覺到,我們不知道除了在睡覺前的皮質醇水平升高之外的任何事情。也許它們本來就應該如此,誰知道呢?但我對薩波斯基和他的導師布魯斯·麥基雲的研究感到擔憂,這些研究表明糖皮質激素在大腦的關鍵區域,特別是邊緣系統和皮質系統中可能具有神經毒性,這些區域有很多糖皮質激素受體。因此,我們決定研究有創傷後壓力症狀的年輕人的大腦結構和大腦功能,看看這種皮質醇是否與此相關。我們通過磁共振成像(MRI)來進行這項研究。
    讓我們暫時談談皮質醇。這是一個在以前的播客集中並未受到足夠關注的主題。我將簡要總結一下你所說的,你告訴我我哪裡錯了。皮質醇會在我們早上醒來之前開始上升,假設我們有一個良好的睡眠,對於像我這樣的慢性覺醒者,它會在醒來後的30至90分鐘達到高峰,可能會稍微延遲。順便說一下,那個高峰的高度以及我所說的曲線的陡峭程度,可以通過觀看早晨的陽光來增加。我們知道這一點。明亮的光線會增加這個皮質醇的高峰,讓你成為一個更好的早起者。但在任何情況下,通常的模式是,它在中午之前逐漸上升,並在早下午的時候達到高位,然後開始下降至較低的水平。正如你提到的,餐後皮質醇會有上升。如果有壓力源,我們收到一條令人擔憂的簡訊。我們的皮質醇會上升。但是,除非它是一個大壓力源,否則這些上升並不會非常劇烈,對吧?然後到晚上,健康個體的皮質醇水平通常較低。這允許我們轉入睡眠,此外還有其他原因允許我們進入睡眠。但你說在這些有創傷後壓力症狀的孩子身上,皮質醇在晚上和夜間的水平不會像健康個體那樣下降到低水平。我想這會導致他們對當天壓力源的持續關注。這孩子真壞。我明天有考試。也許任何壓力源在我們的心智和身體中變得更加強烈,如此類推。這或許會導致睡眠的質量或持續時間出現問題,進而可能延續這種循環。我這樣理解對嗎?正確。
    好的。那麼,直接干預僅僅是試圖抑制晚間皮質醇的做法有被採用過嗎?我的意思是,當然有一些藥物是可以這樣做的。這種方法曾經被採用過嗎?當我擁有那些高水平時,我曾經考慮過這個。我覺得我們需要更好地理解。我想,是的,曾經有過一些用藥物的嘗試。我不認為那些嘗試能夠幫助那些孩子,或者幫助在創傷壓力下有高皮質醇水平的個體。至於夜間,你說得對。這是一個基本上因為我們放鬆而入睡的時間。而這個孩子的過度喚醒感使得他們無法放鬆。因此,如果這些水平很高,正如我所發現的,那麼它們對大腦發展會造成什麼影響呢?而且通常越年輕,受體的分佈越廣泛。因此,糖皮質激素受體在那時可能到處都是,但隨著我們年齡的增長,它們變得更加局部化。糖皮質激素受體和皮質醇(皮質醇是一種糖皮質激素)在海馬體和前額皮質等區域更為常見,我覺得這也很有趣,因為這些區域與許多有創傷後壓力症狀的個體的症狀有關。記憶、對未來的期待、解決問題的能力、依賴於情境的解決問題能力等等。甚至還有那些使他們與多動症孩子重疊的注意力問題。因此,這條額葉邊緣通路,前額皮質與大腦中的情感區域(包括非常接近海馬體的杏仁核)進行交流,是需要在小兒創傷後壓力症狀中進行研究的。
    我有時把小兒創傷後壓力症狀稱為創傷後壓力症狀。因為正如我提到的,有一群孩子存在創傷後症狀,卻不符合DSM-5創傷後壓力症的標準,但他們的功能依然受到影響。有時這是因為共病,焦慮和抑鬱的共病發生率很高。因此,我們的研究大多數看到了創傷後壓力症狀的影響,同時也考察了我們對焦慮和抑鬱所做干預的效果。
    我想暫時休息一下,並感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種維生素礦物質益生菌飲品,還包括前驅物和適應原。AG1旨在滿足你所有的基礎營養需求,而且味道很好。從2012年以來我一直在喝AG1,我當時的補充劑預算非常有限。實際上,那時候我只有足夠的錢購買一種補充劑,而我非常高興我選擇了AG1。原因是即使我努力從全食物和最低加工的食品中攝取大部分食物,僅靠食物獲得足夠的水果、蔬菜、維生素、礦物質、微量營養素和適應原對我來說仍然很困難。我需要這樣做,以確保我整天都有足夠的能量,晚上能夠良好入睡,並保持我的免疫系統強健。但當我每天服用AG1時,我發現我的身體健康、心理健康,以及我的認知表現和身體表現的各個方面都更好。我知道這是因為我曾經在不服用AG1時出現過失誤,這讓我確實感受到差異。我還注意到,考慮到腸道菌群與大腦之間的關係,當我定期服用AG1時(對我來說,這意味著早晨或中午有一份,然後在下午或晚上再一次),我有更多的心理清晰度和更多的心理能量。
    如果你想嘗試 AG1,可以前往 drinkag1.com/huberman 以獲取特別優惠。現在,他們正在贈送五包免費旅行包和一年的維他命 D3K2 供應。再說一次,那是 drinkag1.com/huberman 以獲取該特別優惠。我確實想進入一些干預措施,包括你所開發的一些非常新穎且成功的做法。我想稍微回過頭來談談創傷後壓力症(PTSD)與在某些情況下不適當的注意力缺陷過動症(ADHD)診斷之間的關係。正如你提到的,這兩種情況可以在同一個人身上共存。因此,我們不希望任何被告知他們有 ADHD 和 PTSD,甚至只是 ADHD 的人基於我們將要討論的內容立即假設該診斷是錯誤的。但也有可能孩子被告知的 ADHD 反映的是 PTSD。我想象,如果 PTSD 是因為家庭結構或動態中的某些因素引起的,那麼要揭示這一點會更困難,因為父母可能會因為自己在其中扮演某種角色而缺乏理解的動機。因此,我意識到這是一個複雜的問題,層次很多。但如果根據你的經驗隨便提出一個數字,你希望看到哪個百分比的純 ADHD 診斷被探索 PTSD 影響的可能性?我們就這樣保持外交的態度,而不是詢問有多少百分比的 ADHD 其實是 PTSD。我堅信 ADHD 確實存在。我將說出我們在這個領域所知道的兩個事實。第一,孩子們是否過度用藥?答案是肯定的。他們所需要的藥物越來越多。對於 ADHD,對於任何一般情況,孩子們都是如此。現在在 ADHD 的情況下,他們則是用藥不足。這是第二個事實。因此,第一個事實是,如果我們總體上看待心理健康領域的孩子,那些成功接受治療的孩子,接受服務的問題應該也是我們應該探討的,因為大約有 50% 的孩子無法獲得心理健康服務。那些能夠獲得治療的孩子可能會得到適當的治療,無論是藥物還是心理治療,但還有另一部分他們將無論有什麼症狀都會被用藥,因為需要快速見到他們或這是快速解決方案。這有很多原因,但是否孩子們過度用藥?是的。但在這些孩子中,那些真正患有注意力缺陷過動症的孩子卻是用藥不足,這與可及性有關。因為其中大多數孩子並未被識別,這是令人遺憾的,因為 ADHD 的第一線干預是使用興奮劑治療。這的確有效,對於那些獲得正確診斷的孩子來說效果很好。但對於那些有 PTSD 病史的孩子,無論是急性或慢性的,第一線干預是社會心理的。這是一種社會心理干預。因此,如果給一個有 PTSD 而沒有 ADHD 的孩子使用興奮劑藥物,那不僅不能解決 ADHD 的問題,因為他們根本沒有 ADHD,還會加劇其以前表現出的過度敏感性。順便提一下,確實有臨床方法可以將過動症與這種過度敏感性和過度警覺性區分開來。如果你看到一個沒有用藥並且有 ADHD 的孩子,如果他們有過動的症狀和過動類型,他們在你與他們相處的絕大多數時間都會表現出過動的行為。而有過度敏感性的孩子則會更像是一種間歇現象。過度警覺性和過度敏感性是在他們面對某些線索時會更加明顯,這些線索有意或無意地使他們的身體想起創傷事件或創傷經歷。然而,問題是,我們通常不知道那些線索是什麼,對吧?所以如果我們只看到一個孩子不時變得過度警覺或過度敏感。另一種情況是過度警覺性,需要治療。你知道,我在職業生涯早期從一位母親那裡學到了這一點。她跟我說,我在社區做講座,她在會後對我說:“聽著,我們住的街道非常黑暗,非常危險,我的孩子每天都必須經過那裡。我希望他能保持過度警覺,如果他已經發展出這種過度警覺的特質,對他來說可能會有幫助。”我說:“你說得對。”我說:“你說得對。這不僅對他,對很多人來說都可以非常有幫助。保持過度警覺能夠評估他們所處的環境可能會非常有用。”因此,問題不是過度警覺性。問題在於知道何時啟用及何時關閉,擁有認知靈活性,能夠說:“是的,這是一個危險的情況,我最好以這種方式反應。”如果我能舉一個例子,假如一個孩子經歷了家庭暴力並將其與家中的噪音聯繫在一起,那麼他會學到,在危險的情況下,跑進房間對他來說是安全的,因為他們出現在鏡頭外,並在房間裡保護自己。然而,一年後,他們在教室裡,出於某種原因,教室產生了這種噪音。身體毫不知情地作出反應,回到了有幫助的反應。這是古典條件反射。因此,他跑出教室,但他卻缺乏上下文。老師也缺乏上下文。當老師將他送到校長辦公室時,校長並不明白,這一反應在某些時候其實是適應性的和有幫助的,並且身體在放鬆這一反應上也很困難。要求那個孩子給我們他唯一的反應不是幫助他的方式。我們需要幫助他發展新的競爭性反應,這樣其他反應的經驗就可以滅絕那種曾經是適應性但現在卻是無適應性的反應。
    順便提一下,如果他們正處於創傷情境中,我們仍然希望他們能夠使用這種方式。我們仍然希望他們能夠逃跑,儘快脫離那個地方。這是過度警覺的一部分,某種程度上是在保護他們。你提到的非常有趣,如果我理解正確的話,在真正有注意力不足過動症(ADHD)的孩子中,過度活躍在不同環境和與不同的人之間是相當持續的,等等。我很抱歉打斷,但如果可以補充一下,那麼注意力的波動是因為我們都知道一些有ADHD的孩子,如果給他們適合的電子遊戲,他們突然就會變得專注對吧?這是一個非常重要的觀點。當我單獨做有關ADHD的節目時,我坦白地感到震驚,但卻在文獻中得到了證實,確實也在來自觀眾的反應中得到了印證,即有ADHD的孩子和成年人如果是對他們來說非常吸引人的事情,真的很刺激,或者是他們通常會享受的東西,他們絕對有能力專注於某樣東西,但在其他環境中,涉及到正常生活進展、學校工作、人際關係等方面,他們導向和保持注意力的能力則會大大減弱,與沒有ADHD的人相比。
    我腦海中所想的,類似於一個階段函數,意味著在ADHD孩子的穩態過度活躍上升,但其下的注意力則是一條參差不齊的線。我相信這是我們在這裡描繪的圖景,但在創傷後壓力症(PTSD)中,過度活躍則像是一條參差不齊的線。它確實需要一個提示,正如你所說的,可能是一聲大響,或者是某一特定聲音的存在。我曾經參加一個創傷治療中心的學習,那裡並不是釋放創傷的場所,而是真正的創傷治療。在佛羅里達州,我有個朋友經營這個中心,我到那裡學習他們使用的實踐,以便為我在斯坦福大學實驗室的干預潛在實驗提供資訊。他說了一些非常有趣的話。他提到,「當你把人們帶入這種環境時,他們都經歷過創傷,甚至同樣的對話都會引發相當豐富的反應。」然後在某個時刻,也許因為他這樣說,我注意到一位女性舉手說,房間裡某些聲音的音色真的激活了她。這非常重要。即使只是所說的內容,人們並不是在彼此大喊大叫,甚至聲音的音量也不是,而是即使只是聲音的頻率、低音或高音,正在觸發她腦中某些東西,讓她產生這些身體感覺。這是一個非常重要的見解,使得她能夠開始指導干預。
    我想我們都聽聞過那種典型的老兵例子,他們曾經參加戰鬥,回來時聽到汽車爆炸聲後會躲起來。這大概就是我們讀到和聽到的情況。看起來這比那更微妙,有時候這個過度活躍、過度警覺的提示與某樣東西非常密切相關,有時甚至連PTSD患者本身也未必能識別出來,直到他們再次被置身於那樣的環境裡,循環重複,然後才可以精確辨識出來。那我現在的問題是,如果他們能夠準確辨識出提示是什麼,是否會比那些只是感到自己過度活躍、然後感到疲憊、絕望的人有更好的康復機會?我也想像孩子們不一定具備足夠的語言能力來表達他們的狀況。事實上,很多成年人也不知道,因為我們沒有一個很好的語言來表達這種身心聯繫的問題。
    這裡有很多問題,但你如何看待了解提示、觸發因素的必要性,以便一名孩子或成年人能夠開始逐步克服他們的PTSD?首先要提及越南老兵,因為有一項非常重要的研究在幾年前發表,結果顯示那些有童年虐待歷史的老兵,參加戰爭後罹患PTSD的比例比沒有虐待歷史的人高。童年虐待。是的,我明白了。因此,他們在參戰之前就已經受到創傷了。而可能他們沒有發展出PTSD,但再一次強調不同時間期的壓力源累積的這一點。我只想提到這一點,因為你可能有一位老兵,而你在等待經典提示的時候,他們實際上可能更容易被一個聲音觸發,就像你所舉的例子一樣。觸發某個個體的東西是非常個人的。因此,提示通常是中立的,通常與我們的感官相關。而我知道你非常喜歡感官。當我們看到或聽到什麼時,這些感官實際上是進入中樞神經系統的窗口,對吧?這就是我們第一次獲得信息的方式。
    所以在萌生過度興奮的狀態下,當創傷性的事件發生時,我們的感官實際上對發生的事情非常敏感。他們正在解讀這個傷害,但他們也在註冊所有與此相關的事物。因此,這些提示通常是中立的。因此,它們不像槍,因為槍不是提示,而是一種威脅,對吧?但通常是個顏色。有一輛紅色的車停在他們附近。所以顏色紅色可能是一個提示,也可能是一個觸發因素。當時在下雨,所以雨可能也是一個提示,或許是一個觸發因素。為了回答你的問題,識別這些提示很重要,因為它們讓你知道你的症狀何時出現。它們讓你知道這些症狀不是無緣無故出現的。它們讓你知道你不是有問題,或者說你瘋了,或你很糟糕,這有時就是孩子們在去校長辦公室時會感受到的訊息。
    但他們讓你知道他們是自學的,這是正常的反應,是吧?我通過我的心理社會介入學到了這一點,我了解到這是一個觸發我反應的線索。這是一個曾經有幫助的反應。通過古典條件反射,我們也確實教孩子們古典條件反射,這些反應在提示出現時便會出現,成為條件反射,對嗎?所以,是的,回答你的問題,了解這些線索是重要的。那麼發生了什麼呢?我們會了解所有行為的所有線索,以及有時我們在白天心情轉變的原因,而我們不知道為什麼,對嗎?不,答案是否定的,我們不會知道所有的線索。但美妙之處在於,如果我們能學會一個、兩個或三個線索,我們的反應是什麼,當我們不當反應時,我們會對自己更有寬恕,因為我們能想,哦,也許我接觸到了某個線索,對吧?因為我已經學到了這些關於線索和古典條件反射的所有知識。也許這就是在這裡發生的事情。是的,我再次想到創傷後應激傷害。我喜歡這個術語,儘管我知道我在非臨床上使用它,因為如果我們理解自主神經系統,像是那種來回擺動的劑量,或者是這種在交感神經的戰鬥或逃避狀態和副交感神經的休息和消化狀態之間的推拉,粗略地說,這些系統在我們身上時時刻刻都在運作。當我們更副交感神經時,我們會睡得更多;當我們保持警覺和冷靜時,則更交感神經;而當我們感到壓力或有恐慌發作時,則會是極度交感神經。如果我們把這看作一個生物系統,這正是運用荷爾蒙和塑造我們思維模式以及我們記憶中的可用內容的系統,那麼創傷後應激傷害,我感覺這讓我們不至於這麼絕望去理解,對,這個自主系統以某種方式被擾乱了。如果我把自主系統想作是個搖擺的劑量,就像我經常做的,並且把搖擺的劑量視為有一個鉸鏈的支點,那麼創傷後應激傷害幾乎是將那個鉸鏈的緊縛,加強了它的緊度,有時這會讓它變得更加解離,使人感到厭倦,甚至有些脫離現實,或許它使鉸鏈變得太緊,以至於我們更偏向於交感神經,抱歉,交感神經;對於那些在聽的,我正用我的手,但是你不需要用眼睛去看來理解,警覺系統被鎖定在某個地方。很難擺脫它。我幾乎覺得創傷後應激傷害就是這種鉸鏈被加強的緊束,使得搖擺的劑量傾斜得過於一側。作為一個生物學家,我希望我們能理解這種失調是什麼或是什麼,很大可能並不是大腦或身體中的某個特定位置,而是一種網絡現象;但是我感覺PTSD這個詞的“失調” (D) 是如此關鍵,因為它突出了這種事物的重要性和普遍性,但希望創傷後應激傷害這個詞能給人們帶來某種解脫的感覺,對我來說,它確實給我帶來了一些寬慰或自由,理解這些是需要治療的神經系統傷害,並且因為我們突然感到自己有恐慌發作而並不意味著我們有什麼不對或瘋狂。你知道,我身邊有熟悉的人說過:“我有一個恐慌發作。”我會問:“你是什麼意思?發生了什麼?”我回答:“什麼也沒發生。這就是關鍵。那麼,你睡得怎麼樣?”“還可以。”你知道的,我們開始做一些我們都不具備資格做的臨床診斷,對吧,但這就是我們在生活中彼此照顧的方式。也非常可能他們的自主系統剛好被,這個鉸鏈可能出於某些原因被鎖定了。這可能是喝了太多咖啡的一口,也可能是喝得不夠的一口。這可能是某種事物或一堆事物。她意識到我正超出我的專業範疇,因為我不是臨床醫生,但我感覺PTSD這個問題是春黴的,對於人們來說,聽到這個是重要的,確實改變了我對PTSD的思考。是的。不,我喜歡你那個搖擺的劑量的可視化表達和鉸鏈的例子,因為這讓我想起了認知的靈活性,對嗎?它不存在。它有點被卡住。有點緊,緊得太過了。對於一些人來說,他們只是經歷了解離。他們就像是被卡在下方,對吧,坐在搖擺的劑量底部,而另一些人則總是處於過度警醒狀態,然後你會有所有在中間的情況。但不,這是一個非常好的表徵。我感覺,良好的夜間睡眠可以調整那個鉸鏈的緊度,換句話說。每當我們沒有睡好或睡夠時,我們的心理狀態就不會好。良好的睡眠對任何事情來說都是好的。現今的歷史時刻終於到來,似乎每個人都接受這一點。我真得要對來自加州大學伯克利分校的馬修·沃克博士表示敬意,因為他寫了《我們為什麼睡覺》這本書。這本書幾年前才出版,他因此應該得到讚譽,因為在那之前,人們往往有“我死後再睡”的心態。我覺得人們知道睡眠很重要,但他們並不真正理解。而他不得不提出一個有點消極的信息,就像“聽著,這是嚴肅的事情。你最好睡覺。” “你最好睡覺。”但我覺得我們現在到了這個點。在2024年,我覺得我們到了。我認為人們明白。而且我認為人們都有自己對睡眠的經歷。我們都感受到那股寒意正在逼近。如果我們真的能睡足八個小時,或許我們能夠抵抗它,因為我們增強了免疫系統。如果我們不這樣做,我們就會生病。是的,絕對如此。
    好的,讓我們談談一些您使用並為年輕人發展的創傷後壓力症候群(PTSD)治療方法。也許我們應該定義一下“年輕人”。我們是在談論18歲及以下的年輕人,因為這通常是我們所想到的範疇嗎?
    在兒童精神科,我們有三個不同的人群:學齡前兒童、學齡兒童和青少年。這三者之間差異很大,反應和防衛機制也各不相同。我所描述的研究主要針對學齡兒童。因此,學齡前兒童我通常認為是從五歲開始的幼稚園,因此學齡前兒童大概是零到五、六歲之間的孩子,接下來就是學齡兒童。我們現在談到的孩子大概是六歲到青春期結束的年紀,也就是15歲,然後是之後的18歲。
    我主要與學齡兒童合作。就像我之前提到的,我們開始進行磁共振成像(MRI)來觀察皮質醇的影響,已有一些研究清楚表明,皮質醇水平較高的孩子海馬體的體積較小。我們最初的研究是橫斷面的,沒有發現差異,這讓我充滿希望,認為那裡將有干預的機會。因為在成年人的慢性PTSD中,我們觀察到海馬體的體積較大,這有助於我們處理記憶,並與情感中心——杏仁核以及前額葉皮層建立強的聯繫。我們發現橫斷面上並沒有這種差異,但我們也對一小樣本進行了縱向跟蹤,發現較高的睡前皮質醇與較小的海馬體體積之間存在相關性。
    更有影響的是一項功能影像研究,正如許多觀眾所知,利用磁共振成像,我們不僅可以觀察結構,還可以進行記憶任務和執行功能的任務,這些任務可以測試我們感興趣的區域。因此,當我們給予記憶任務,並觀察有創傷後壓力症狀的孩子與沒有症狀或其他精神疾病的孩子的行為時,我們看到健康的孩子會激活更多的海馬體體素或成像單元。
    這裡引發了一些擔憂,因為您一開始提到的可塑性確實在影響孩子的腦部發展。然後在前額葉皮層中,我們在前額葉皮層的腹內側區域觀察到了類似的情況,但涉及其他任務,如執行功能任務或情感任務,例如觀察臉部,特別是情感臉。所有這些表明,他們的前腦-紋狀體通路和額葉-邊緣系統可能存在功能障礙。
    前額葉-邊緣系統,抱歉。如果我們以杏仁核為例,其與海馬體相近,參與這種過度警覺,而我們有數據顯示,當向年輕孩子展示情感臉時,杏仁核會非常迅速地變得活躍,而這種過度活躍的杏仁核需要某種程度的休息,而這種休息來自前額葉皮層。但如果前額葉皮層運作不良,那麼休息也無法正常進行,對吧?
    因此,這裡的問題是,了解我們需要針對什麼進行治療是重要的信息,我們能否透過心理社會干預來針對這一點,以及我們提供治療的方式。於是我們決定從之前討論的提示開始,教導孩子們理解什麼是提示,什麼是古典條件反射,與他們談論創傷的影響,談論治療的影響以及如何實現恢復,對吧?
    這是一個教育部分,而我從未想過我會最終參與發展一種治療方法。我覺得我在這裡是為了進行研究和使用我們已有的治療,但我逐漸意識到有一群孩子仍然需要某種治療,而現在市面上並不存在這種治療。市場上的大多數創傷治療只針對單一創傷事件,並未針對那個「背包」和全身應激負荷。而且,正當如此,大多數治療都要求父母參與療程。
    當父母可能是創傷來源時,這可能會帶來問題,也會因為迴避行為,以及如果他們因缺席一天而被解雇的實際問題。因此,有時父母根本無法參與,而孩子們卻已經完全準備好開始並進行工作。我希望他們能夠這樣做。
    那麼,我們如何設計一種混合的治療方法?所謂混合的意思是多元模式的,不僅僅是認知行為療法,而是融入自我效能、賦權、洞察導向的工作等其他重要元素,並給予一個可以測試的結構。這就是我們創建Q Center的原因,Q代表提示,即針對PTSD孩子的提示中心治療。我們已經對他們進行了多次試驗,結果有助於減少焦慮症狀、抑鬱症狀和PTSD症狀。不僅由學生評分,還有觀察者和父母的評分。在一項我們實際測量父母情況的試驗中,那些未參加治療的父母,他們自身的焦慮水平也在減少。這一點很容易理解,對吧?如果您的孩子表現得更好,您也會變得更好。所以看到這一點真的非常好。
    但我們想看看這種可塑性,這是否對大腦的激活產生了影響。於是,我們引入了功能性近紅外光譜儀,因為這比較便宜,且更便於攜帶和操作。它僅提供皮質信息,無法深入到那些有趣的邊緣結構。因此,先暫時強調一下,功能性磁共振成像(fMRI)非常棒,因為它能夠影像化大腦的表層外部以及深層區域。我的理解是,且也許這幾年有變化,空間解析度可以非常好。如果擁有足夠強大的設備和磁鐵,就能精確定位非常小的區域。時間解析度,即觀察神經迴路激活和去激活隨時間變化的能力,曾經是有些限制的,但現在一些限制已經克服。
    而您所提到的近紅外光譜儀非常出色,因為可以帶到學校去,對吧?除非是在醫學院,否則您無法將fMRI機器帶到學校,因為那是需要有設備的。成本方面也要便宜得多。缺點是,抱歉,我的理解是其空間解析度不如fMRI高,但時間解析度非常高,這是一個巨大的優勢。此外還有一個缺點,即您只能真正影像化大腦的外部區域,但儘管如此,這些區域還是包含了大量的信息,因此,給人們提供些技術上的課程。這些大腦的外部區域,尤其是前額葉的皮質區域,幫助我們預測哪些孩子會表現得更好,特別是對於那些接受提示中心療法和一種稱為創傷聚焦的認知行為療法的孩子,當這兩種治療方式與常規治療進行比較時。
    我想中途休息一下,感謝我們的一位贊助商Function。我最近成為了Function的會員,因為我在尋找最全面的實驗室測試方法。雖然我一直對血液測試很感興趣,但我真的想找到一個更深入的計劃,分析血液、尿液和唾液,以便全面了解我的心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、代謝功能、維他命和礦物質狀態以及整體健康和活力的其他重要領域。Function不僅提供針對身心健康的100多項生物標誌物的測試,還分析這些結果並提供醫生對您的結果所給的見解。
    例如,在我和Function進行的第一次測試中,我了解到我血液中的汞含量偏高。這對我來說完全是驚訝,我在測試之前完全不知道。Function不僅幫助我檢測到這一點,還提供了醫生提供的見解,告訴我如何最佳地降低這些汞水平,包括限制我對金槍魚的攝入,因為我吃了很多金槍魚,同時努力多吃綠葉蔬菜並補充NAC和乙醯半胱氨酸,這兩者都能支持谷胱甘肽的生成和解毒,從而降低我的汞水平。像這樣的綜合實驗室測試對健康至關重要,雖然我多年來一直在進行測試,但我發現這一過程過於複雜和昂貴。我對Function的印象深刻,無論是在使用便利性、完成測試的過程上,以及測試的全面性和可操作性上,因此我最近加入了他們的顧問委員會,並且我很高興他們贊助這個播客。
    如果您想嘗試Function,可以訪問functionhealth.com/huberman。Function目前有超過250,000人的等待名單,但他們正在為Huberman Lab的聽眾提供提前訪問。不妨再次前往functionhealth.com/huberman以獲取Function的提前訪問資格。
    我想深入討論您剛才提到的提示中心療法與認知行為療法及無療法的一些情況,但在那之前,我想稍微討論一下您提到的一些神經科學,因為我認為這會引起人們極大的興趣,並且絕對不僅僅是列出結構名稱。您說前額邊緣通路在這裡很重要。邊緣通路,包括杏仁體以及其他結構,我的理解是,對於這些邊緣通路的普遍接受的理解是,它們創造了一種反應狀態,警覺性狀態或放鬆狀態,將某些影響它們的信息轉換為一定程度的反應性,無論是低、中或非常高。當我提到反應性時,它指的是接近或遠離某個東西或靜止不動的傾向,一般來說如此。
    現在,前額這一部分從前額皮層進入的信息,涉及依賴環境的決策製定和如您所說的執行功能,對於我們所有人的成熟至關重要。即使是小狗,一開始的時候,一切都是刺激。隨著時間的推移,它們不會對房間裡的每一件事都注意到。這無疑主要是因為這些前額邊緣通路的發展。對於兒童和人類來說,情況也是如此。我可以想像,來自前額通路傳遞到邊緣系統的信號對於不熟悉精神病學和神經科學的人來說有些難以理解。因此,或許我們可以列舉幾個例子。這裡有一個例子。如果我錯了請告訴我,我的想法是,假如一個孩子在房間裡,他們表現出過度活躍,或者也許有什麼事情使他們特別警惕和焦慮。他們正在經歷壓力反應。前額皮層是內部對話能夠傳遞的通路,以平靜那條邊緣通路。
    這段文字翻譯成繁體中文如下:
    或許能引發這種情況的訊息,是孩子認識到因為他們學習了這是可以的。我以前也有過這樣的經驗。它會過去。或者我得到了支持。那裡有卡里恩博士。那裡有我的媽媽。那裡有我的爸爸。那裡有我的老師。那裡有我的朋友。我得到了支持,因為我們知道社會支持是重要的。或者有時感到壓力是很正常的。因此,這些想法或我們被告知在壓力大時應該為自己做的內心對話,我認為我們可以非常確定,這就是會觸發額葉到邊緣系統抑制的那類信息。而我可以評論一下這個對話嗎?因為這些都是正面的想法的例子,對吧?良好的正面想法,但它們不是自動的想法。它們是需要練習的想法,對吧?不幸的是,存在於我們爬蟲類大腦中的負面想法是自動的。因此,當我們進化的時候,那種過度反應,意味著危險的情況,對我們的生存是至關重要的。因此,我們非常有效地學會了負面想法。我在危險中。我必須逃跑。我必須爬到這棵樹上。獅子可能會來,等等。只有五千萬年前,大約額葉皮質的發展,正面想法才開始進入這個情況。它們對你提到的所有原因都非常有幫助,但它們不像負面想法那樣是自動的。希望它們能夠變得自動化。因此,我告訴孩子們,如果他們不彈吉他,如果我現在給你一把吉他,你能給我彈一首歌嗎?絕對不行。完全沒有音樂才能,但我熱愛音樂。但如果我給你一把吉他和吉他課,然後你練習,你可能會在一年後能彈一首歌。對我來說,只要有一定的熟練度,並且有很多幫助,但其他每個人,都是的。一個支持系統。沒錯。只要有足夠的練習時間和專注與決心,我相信我能在49歲時至少變得熟練。因此,我們團隊有一個口號,就是練習正面想法。你提到的所有想法都是好的,我們必須練習它們,對吧?這就是我所學到的。不是,我不好。這發生是因為這個提示。即使邊緣系統沒有活躍,應該鼓勵你的病人練習正面思考嗎?隨時都應該。即使在他們不處於壓力反應的時候?隨時都應該。這很有趣。這就像學習一種工具。因此,在這種提示中心療法中,一個課程的重點是他們擁有一個空的工具箱,而這個工具箱將填充他們學習到的工具。練習正面思考、深呼吸、正念,以及所有這些肌肉放鬆,是我們教給他們的工具,但他們自己決定,而這就是賦權的地方,他們決定什麼是提示。他們決定將哪些工具放進他們的工具箱,或者不放進工具箱。到目前為止,他們自己開發的任何不曾由我或其他人教過的工具,通常是最有效的。有趣的是。我有過這樣的案例,並且得到了很好的展示,但當我在其中一個會議中時,你教他們呼吸練習、肌肉放鬆等我們知道有幫助的東西,我會再談一談我們如何知道這些是有幫助的。然後他們有一週的時間進行練習,然後他們下個星期來,我們會看看他們的進展和工具箱裡的東西。第二週,她來的時候,她好得多。你知道我說了什麼嗎?我非常自豪。我說:“哦,你有在練習我們上週討論過的工具,對吧?”而她說:“不,我其實不記得你上次說的任何話。”但我想到了一個方法,當我感到不好的時候,我每次都會喝一杯橙汁。在那一刻,我知道我可以朝兩個方向走,我可以說:“不,不,你必須練習我的工具,”或者我可以說:“真是太好了。你找到了幫助你喝一杯橙汁的工具,”這顯然是我所做的。然後她能夠將這個放入她的工具箱中,我們有許多這樣的例子。因而,她會喝一杯橙汁以平息她的焦慮,這是……是的,如果她感到不好的話。這是否是她在不感到壓力的時候也會這樣做的?我的意思是,這有點有趣,但它暗示,并且完全符合我對前額皮質到邊緣通路的理解,即它們高度受上下文學習的影響,對吧?如果說什麼的話,前額皮質是這一巨大進化的偉大成果,讓我們能夠將任何刺激與身體中任何未學習的反應聯繫起來。我的意思是,這就是讓士兵們學會克服對炸彈爆炸的恐懼並在必要時向其奔去的原因。我想,這當然會有兩面性。但對我來說,這還需要進一步測試,杯子、橙子或維生素C等並不是必要的因素。關鍵在於她發出了這個訊息,她向自己發出了一個訊息:“我能照顧自己,因為我擁有的最佳工具就是我自己,是我的身體。”無論這些孩子將來向何處發展,總會有一些東西與他們同在,那就是他們自己。因此,以他們自身為工具,是他們所擁有的最佳工具,就是他們的身體和他們的思維方式。你認為這就是為什麼我們聽到那種經典的軼事,說的是患者經歷焦慮發作,他的精神科醫生給了他幾片能幫助減少焦慮的藥物,他們決定把那些藥片放在口袋裡,以備發生焦慮發作時使用。知道他們口袋裡有那樣的藥片使他們能夠控制自己的焦慮。
    是的,因為這樣會讓他們有掌控感,對吧?他們對此有控制權。有些人可能選擇把它們放在冰箱裡,有些人可能選擇把它們放在別的地方,但這是他們的決定,這個決定讓他們感受到掌控感。這是重要的。
    對於不可協商的壓力反應,主動性的感受和控制感是非常有趣的。因此,我有時不幸的是,在我看來,對冰水浴產生了錯誤的依賴。我們在這個播客中討論過冷水暴露。我們的同事克雷格·赫勒(Craig Heller),史丹佛大學生物學系的出色科學家,曾經在這個播客中出現過。我們討論過一些故意冷暴露的益處。有很多論據。這是否會提高新陳代謝?似乎沒有太大影響。對於炎症有用嗎?也許。但所有人都同意的一點是,進入不舒服的冷水會讓你呼吸加速,對不起,並感到緊張。換句話說,這是相當糟糕的。不舒服。
    我認為,有關故意冷暴露的一個不可協商的事實是,它給了人們一個探索自己壓力反應的機會,只要他們以安全的方式進行,對吧?你洗冷水澡。你有一定的控制權。你可以立刻出來。顯然,你不想讓水冷到讓你心臟驟停。你必須對故意冷暴露小心。但是,對於不舒服的冷水的腎上
    事件的運用是一條我們與工具箱相分離的生命線。我們實際上首先會著手處理工具箱,以識別有助於應對的機制和工具。那會是什麼樣的情況呢?
    我是九歲的孩子。我來到你的診所,符合 PTSD 的標準。你會問什麼樣的問題?是的。我首先會說,當你感覺到某種特別的情緒時,無論我們所談論的是什麼情緒,對吧?焦慮。焦慮。是的。緊張。是否有任何事情讓你感覺好一些?因為有些經歷會帶來某種事物,也是很重要的,有時候他們會提到。他們會說:“我聽音樂,”或者“我彈吉他,”或者“我去玩,”或者……我的朋友們。……或我的朋友,主要是我的隊友。 他們會提到隊友?隊友這個詞挺受歡迎的。我喜歡這個。是的。運動方面有某些東西,運動是我們在處理工具箱時會經常提到的事情。人們會提到他們正在參加的運動,或者和他們的教練交談,或者和隊友交談,或者學習一項新運動。運動很重要。因此,這是一個他們所提到的例子,與朋友交談,計劃過夜派對,聽音樂,類似這樣的事情。
    當孩子們陷入壓力反應時,有沒有特定的工具?是的。絕對有。因為我自己熟悉我所使用的工具包。當然,隊友就是其中之一,我還有其他的,包括長時間的腹式呼吸,生理大小。這些對一些聽眾來說會很熟悉。但確實有時候我們對某事感到壓力,我們並不想這樣,並且我們很難拉出我們的思緒、情感和壓力反應。因此,我剛提到的那些是孩子們帶來的一些想法。我們總是嘗試做的就是教他們放鬆的練習。我們必須對這十分小心,因為,正如你所說,它需要個性化,對吧?這樣的適應對孩子來說是好的。因此,我們不告訴他們把這放進工具箱。我們告訴他們學習,如果對你有幫助,你自己決定是否把它放進工具箱。
    我們談論治療時,不太關心“什麼”,因為這裡有許多成分,比如教育、敘述這些都是常見的,對嗎?我們可以討論的曝光。這不僅僅是關於“什麼”,而是關於“如何”。這是關於賦予孩子們識別這些提示的權力,說明一種工具是否有效,發展他們自己的工具。但有時候他們真的很被困住,對吧?而且他們需要一些幫助。所以我們教他們呼吸練習,我們有一個腳本來進行這個。我們教他們肌肉放鬆,還有一些相關的東西。我們教他們積極思考,比如說,這是一種認知類型的工具。我們教他們正念,因為在預防方面的其他工作中,正念是有幫助的,我們還教他們簡單的瑜伽動作。所以沒有什麼太複雜的事情,比如山式這樣的動作,對某些孩子來說可以非常有幫助。如果說有的話,它能幫助他們重新評估當下並停止。而如果我們用認知行為術語來考慮,則可以中斷那些接連出現的負面思緒的鏈條,這可能導致驚慌發作。很多時候,驚慌發作就是這樣開始的。
    對我來說,有趣的是,在壓力反應上,它雖然啟動很快,但結束得卻很慢。由於我們進化過程中的邏輯原因,若能在需要時感受到壓力,然後在需要時關閉,那不是很棒嗎?但我們真正談論的是在壓力反應中干預,無論是在發生之前還是正在進行中,同時確保壓力反應的持續時間不宜過長。我們也在談論根除造成不適的壓力,而不是想要完全過上無壓力的生活,因為那是不可能的。
    在某些文化中,存在著成年人用來應對壓力的可接受做法,例如用擔憂珠。幾年前,孩子們流行的那種小轉動物是什麼?當這些流行時,也許現在仍然很流行,你注意到壓力有所減輕嗎?孩子們有很多精力。因為我認為我們混淆了精力和壓力,我們都希望擁有童年時期那種精力。前幾天我在觀察這一點,你會看到一個孩子盤腿坐著,專心聽課,然後突然之間,是時候在教室裡移動了,他們就會跳起來沿著教室走動。作為成年人,最後一次從椅子上跳起來的時候是什麼時候,除非我們特別興奮或害怕?這種立即行動的能力暗示著他們體內有很多能量。因此,我可以想像,通過擔憂珠或小轉動器或任何稱之為的東西來消耗一些精力會有用。我是說,這可能會讓周圍的一些成年人有些煩惱,但實際上,當你仔細想想,它們無傷大雅。
    我喜歡你不把這稱作緊張的能量,因為它正如你所說的,只是能量。它是需要放置在某個地方的額外能量,而他們正試圖找出放置的位置。我們有一些同事,並非所有人,這並不是成為斯坦福教授的要求,但我有一些同事每週工作80個小時。你可以爭辯說,依情境和與他人的約定,這樣是健康或不健康,但是這需要很多能量,而我知道他們在工作得較少的時候並不特別快樂。
    我認為有時我們對於身體能量及搖動和移動的看法是有些輕視或偏見的,但我認識一位在工作時會平衡膝蓋的人,這讓我有點緊張,但她確實擁有很多的專注力和能量。我是說,換句話說,我覺得這很棒。我們當中有些人選擇在走路時開會,而不是待在辦公室,這絕對是我的偏好。有時候在開會時我會去散步。
    所以,是的,能量確實增加了,但有一種能量我覺得我需要去做某些事情,還有一種能量則會引起很多不適。對於那些經歷不適的孩子來說,他們可以查看自己的工具箱,告訴自己要使用哪一種工具,這也給了他們選擇,這回又回到控制感的問題上。
    之前我們在麥克風外聊到了某些人,確實是一些孩子,在面對壓力時,對思考、感受或行動有不同的傾向,而你描述了四象限系統。你能分享這個四象限系統嗎?因為我認為它對孩子和大人都是極其有價值的。這肯定是我計劃要融入我生活中的一部分。
    是的,因此我們必須小心結構化干預,因為有時結構化干預可能會破壞治療師和孩子之間或治療師和患者之間的關係流動性。因此,最好是半結構化,並真正關注孩子在這段關係或這次會談中所帶來的氣質。而且,正如你提到的,在工具箱中我們看到了這一點。我們也在Q-Center治療中通過解剖和檢查反應來補充這一點。
    例如,當一個孩子打破窗戶或一個孩子尖叫或在課堂上奔跑時,我們試圖理解這一刻發生了什麼。而我們這樣做的方式是透過觀察一個正方形。正方形由四個角構成,這四個角分別是你在想什麼(即認知層面)、你在情感上感受什麼、你在身體上感受什麼,以及你實際上在做什麼(即行動)。這涵蓋了你的思考、行動和感受的經典認知行為療法三角模式。但我們認為加入那個身體生理學的組成部分非常重要,因為對於許多孩子來說,他們沒有詞彙來談論這一切。我只會告訴你我頭痛,或者我的肚子不舒服,而沒有其他醫學原因可以解釋。
    因此,根據前來的孩子,你會開始通過四個角中的一個來檢視他們的反應。所以如果孩子非常聰明,喜歡思考他們所想或者不想的事情,你會從認知角開始。其他孩子則非常注意他們的身體,他們會說:“當我參與這種行為或這種反應時,我感到心跳加速,”你就從這個角開始。這樣的美妙之處在於大多數時間你不必在所有角落工作。只需在一個角落工作,所有其他角落就會改變,從而產生一種新的反應。
    好吧,如果我認為我不在危險中,也許我不需要奔跑離開。也許我可以告訴老師,噪音讓我感到不安。突然之間,孩子創造了一個新的正方形。這是另一個正方形。因此,希望我們將這一個反應作為一個正方形,然後構建一個包含多重潛在反應的立方體。當這個立方體出現時,現在就會有一系列反應可用。如果我太焦慮而無法思考該做什麼反應,我可以通過使用我的工具箱將自己帶到那裡。
    所以一切開始聯繫在一起了。隨著我有更多的反應,隨著我理解提示,我可以開始談論我擁有的這一敘述,在那裡我會修正一些認知扭曲,希望能夠認識到,這不是我的錯,是我造成的,而是其他人負責,而我只是一個倖存者。對,我不是受害者,我是一個倖存者。我是一個可以修正的認知扭曲。
    所以我們將這一切包含在一本針對治療師的手冊中。我們有一本名為《針對青少年的提示中心療法》的手冊,由牛津出版。但是,我相信那些希望重新審視自己童年或歷史,或者想要考慮他們的孩子或對創傷感興趣的成年人,通過實際檢查這本手冊和學習這本手冊,可以獲得很多東西。事實上,我非常堅信我們正在開始第一步,將它不僅適應於青少年,還適應於成年人。
    在這個四角系統中,請原諒我,因為我將它稱為四象限系統,但在這個正方形的四個角中,你提到思考,這是認知的。有情感。然後是感受,這是身體的、物理的,還有行為。所以,行為是直接的。思考會是不錯的舉例,比如,如果我理解正確,我是處於危險中。情感則是我害怕。因此,這是個口頭標籤。我感到沮喪。我害怕。我難過。對,是的。在某種程度上,它同樣是認知的,但它帶有情感的成分。
    然後在關於身體感受的部分,這是身體的感受,但它也可以包括頭部的感受。例如,我有頭痛,或者我的心跳加速,或者類似的感受。然後行為,當然是他們所做的行為。而行為是一個非常有趣的部分,因為你可以想象,有些孩子根本不具備心理意識,甚至不想和我互動。他們會說:“好吧,我正在做什麼?我會做些不同的事情。”所以他們會立即發展出下一個正方形。
    所以他們無法過多談論自己的情感或身體感受,或是關注消極的想法,但他們會說,「哦,問題是我正在跑出課堂嗎?那如果我不這樣做呢?」然後他們會給你另一種行動的選擇。所以有些孩子從那個角落開始。因此你可以從任何一個角落開始。我很喜歡你之前談到的,即使在沒有壓力反應或創傷反應的時候,特別是當一個人處於創傷反應時,也要練習積極思考。我認為這對人們來說真的非常重要,對我來說尤其如此。我並不是說我有創傷後壓力症,只是這是一個我之前未曾聽過的概念,特別是在這些主題周圍。另一個是這個四角系統,這讓我立即想到的是,相當有力量,因為它將壓力反應的反射弧分解為其組成部分,對吧?身體的部分是什麼?思考的部分是什麼?情感思維的部分是什麼?然後行動是什麼?你說,當我們識別出這些角落之一,並開始以不同的方式看待它,考慮一些存在的選擇性,或者替代方案時,所有這些其他選擇都會由此而來。我相信在這樣做時,你描述了成千上萬年來的事實,但最近在正念領域我們聽到了很多關於創造空間的討論,對吧?這種創造空間的概念,不是外部空間,而是在內心創造選擇更好選項的空間,這是我認為直到現在才被描述的,不幸的是,它仍然非常神秘。人們談論,好的,你想要的是反應,而不是反射。反應意味著對你的反應有一些選擇性。反射意味著只是一種默認的反射弧。但是這個空間的概念對我來說作為一名生物學家來說過於模糊,無法真正抓住。我會辯稱,鑑於創傷後壓力症和壓力的普遍性,這對於大多數人來說可能也是太模糊的。它並沒有真正引導到某個具體的地方,但我認為你所描述的是成為反應性而非反射性的一種能力,假設反應性這個詞包括內部的某些選項。因此,這個四角系統對我來說是天才之作,因為它給了我們一個起點。所以你能說如果一個孩子或成年人感到不適的壓力,也許是關於創傷,正如被卡在壓力反應中,那麼其實拿出一支筆或鉛筆或蠟筆,然後畫一個方形,真的,就是「我在想什麼?」也許就像,這太糟糕了。我不喜歡它。寫下來,我很尷尬。我和我的朋友不在一起,我的臉頰在發紅,等等。我感到壓力重重或其他的。然後想想,我想要什麼行動來讓自己脫離這種情況?此時的建議是找到哪一個進入點最容易接觸,然後從那裡開始嗎?是的,但有一個例外。我們通常使用瓦格納的情緒溫度計來衡量孩子的狀態,這個溫度計從零到十或一到十,反映不同的壓力水平。使用一些具體的工具是好事,因為有時我們認為他們的壓力是十,但實際上是五,或者反之亦然。我們在評估他人的內部狀態方面很差。就像我們的同事卡爾·德斯羅斯特,他也是這個播客的嘉賓,我曾聽他在一次大型講座中說過,「我們在評估別人的情緒方面表現得非常糟糕,實際上大多數時候,我們甚至不知道自己感覺如何。」是的,他總是這樣說,這是真的,這是真的。但我會說,如果孩子此刻的情緒是十,最好的辦法是使用工具箱中的工具,而不是在那一刻參與方形的討論,直到他們稍微冷靜下來,然後可以專心聽你講話,因為那樣他們才能接受信息。此時他們的情緒激動,或許不是討論的最佳時間。順便提一下,這和當你需要與孩子談論我們社會中發生的創傷是同樣的道理,對吧?有時你只是想讓他們知道,溝通的門是開放的。你可能想在孩子還沒準備好時談論它,但你可以告訴他們,「好了,當你準備好的時候,我們可以談談這個。」這裡也是一樣。當你準備好了,我們可以一起做方形練習或者示範如果孩子已經熟悉的話,或者我有東西要給你看,對吧,這樣可以激發他的好奇心。但我會說用溫度計來看看這是不是一個好的時機,對吧?如果是十、九、八,可能就不行,等到五、四、三的時候再參與。所以說,工具箱在任何情況下都應該使用,孩子應該生成自己的工具來添加到工具箱中,定製工具,然後當他們的壓力稍微低一點時,方形的練習就可以使用,因為它需要一定程度的認知介入。他們需要能夠思考和表達自己的狀態。正確。好的。這是你建議孩子們僅僅與他們的治療師一起做,還是他們也能夠獨立完成,假設他們已經足夠大,能夠寫字和思考?我們的希望是,在孩子經過Q-Center治療後,他們能內化這些活動和練習,如我所說的,成為他們自己的工具,像這樣終身使用。是的。我確信,許多成年人,而不僅僅是孩子,都能從這些工具中受益。我會說,大多數世界上發生的壞事都可以歸結為自主功能的失調,這樣說可能有點直白。是的。
    雙向的,對吧?
    有點讓事情變得更糟。
    一旦發生,它們會進一步影響系統。
    是的。
    我的意思是,我認為從我所閱讀的資料來看,大多數的謀殺都是出自於嫉妒的憤怒。
    我不知道這是否仍然是事實。
    當然,這對於所有不那麼嚴重的事情也是如此,例如攻擊和類似的事情,雖然它們仍然是可怕的。
    是的。
    你提出這一點很有趣,因為我經常想,我們一直在討論如何作為個體經歷創傷,是吧?
    但我們在文明中也經歷創傷。
    我們在歷史中經歷創傷。
    我們在我們的國家中經歷創傷,那麼一個國家是如何療癒的呢?
    一個系統是如何療癒的呢?
    好吧,這些步驟並沒有太大的不同。
    也許現在是給你機會稍微發表一下關於社交媒體和網上行為的看法的合適時機,撇開那些非常積極的網上行為、霸凌等事情,這些當然是存在且非常嚴重的。
    你是否看到孩子和成年人在網上的行為,這種情況,甚至可以說是對網上評論和閱讀評論的某種上癮,以及明顯無法解決的問題交鋒。
    其中一些是有益的,但我會認為,大多數,特別是在成年人當中,實際上是無法解決的。
    這只是一個非常循環的過程。
    我的那一方與你的那一方,我的那一方與你的那一方。
    情感在那裡被激起。
    你認為那反映出自我調節工具的缺乏嗎?
    你認為我們所看到的是世界上眾多挑戰的具體表現,以及/或者是一種讓人們發洩的出口,而不需要處理他們自己內心的狀態和發洩背後的根源嗎?
    我知道很多非常非常聰明的成年人,最終不得不退出社交媒體,以便在生活中有任何功能性。
    它關乎你所提到的那個空間,建立那個空間並創造你需要的正念時間,這也會因人而異,對不同的人會有不同。
    今年春天我在摩洛哥,拜訪了麵丹,那裡的抵達讓我感到過度刺激,卻也享受其中。
    但我想,這就像青少年在社交媒體上所處的狀態,讓它提供各種消息、不同的資訊,以及在各地發生的不同事件。
    就像我覺得在晚餐前回到酒店休息幾個小時是令人愉悅的那樣,人們需要建立這個空間,人們需要創造這個空間。
    我告訴家長們,重要的是要記住,這在我們處於疫情期間也是一個非常有用的工具,對吧?
    孩子們社會互動,學術和學校學習是通過科技來進行的。
    那麼,怎麼會有如此好的東西變成這樣有害的時期呢?
    我提醒他們,當他們把錘子帶回家的時候,對吧?
    而且他們有小孩。
    他們必須教他們如何使用它們。
    這是一個非常重要的工具,當你需要釘住某樣東西或拔出釘子時。
    這可能是危險的,對吧?
    你不能跑著用剪刀。
    對其他工具有很多這樣的規則。
    我們也必須對社交媒體有這些規則。
    我認為這就是衛生署長所提到的他談到我們需要一些規範的問題。
    但在家庭層面,我認為父母需要說,我們會設置某些邊界。
    例如,在晚餐時間,所有的手機放進這個籃子裡。
    這就是我們今後要做的。
    但這非常困難,因為當你設立這樣的規則時,孩子們會像老鷹一樣盯著你。
    所以你必須模仿你期望的行為,對吧?
    當你作為一個父母決定,“哦,不,我需要去籃子,我需要檢查這個東西”時,那就破壞了。
    所以我認為,這可能是相當有幫助的。
    而且,我認為這也可能是危險的。
    我們已經見過這方面的例子。
    它是一種工具,像其他工具一樣,像刀子,我們需要學會如何使用它。
    我認為你所描述的,對我來說,是一種情況,其中這一工具已經成為了地形。
    就像社交媒體已經成為了許多人生活的景觀,而不是現實世界。
    我的原始理解是,社交媒體應該是在現實世界中體驗和做事,然後將這些帶到社交媒體上。
    這確實是我所做的。
    我在社交媒體上教學,為了那個教學進行學習,在“真實世界”中進行一些準備,然後帶到社交媒體上。
    但我覺得這幾乎就像錘子已經成為了這個地形。
    這個房子。
    是的,或類似的東西。
    錘子已經成為了房子。
    是的,這樣說更有說服力且合適。
    是的,我覺得在社交媒體上,這一工具已經成為了人們所生活的地形。
    所以這就像是一個封閉的循環,一種工程類例子。
    就像它沒有去向。
    你永遠無法獲得你所尋求的安慰。
    我認為我們會傾向於對多巴胺和多巴胺沖擊的描述,這其中有一些真相。
    但是,當我更仔細地檢視關於社交媒體使用期間的大腦激活文獻時,它並不會像多巴胺和獎勵預測那樣去說明它,反而更多是某種無意識的強迫,和被動的過度使用,而不是像“哦,這真酷,那也真酷”的獎勵。
    我意思是,它可以是的。
    我最近在看一些奧運會的田徑比賽,為幾位運動員發出聲音加油。
    但通常是完全不同的。
    是的,我覺得如果你永遠生活在虛擬世界裡,那你就不是真正地在生活,對吧?
    你並不在現實世界裡。
    所以,這就像是,你如何利用虛擬世界,有沒有什麼方式可以幫助你更好地生活在現實世界中?
    是的。
    這就是為什麼我認為這是有幫助的。
    但如果你用虛擬生活來取代你的現實生活,那就很可惜了。
    那真的很悲傷。
    我在很多成年人以及孩子身上都看到了這一點。
    我們來談談風險,直到現在我們都在想像一種治療情況或一個你正在進行的研究,孩子們,可能還有父母,被帶入斯坦福的實驗室或診所,你在與他們交談,評估他們,他們正在開發一個自定義工具箱,這對於那些可悲地患有創傷後壓力症(PTSD)的孩子來說,是一個很棒的機會,可以被評估並開發真正能幫助他們的工具。
    這一點已經被你和其他人的工作證明了。
    但那些因為缺乏資源而面臨風險的數百萬孩子和成年人呢?這可能是由於財務、地理位置、貧困,還有許多不同的原因,或者他們根本不知道什麼是PTSD,而他們的父母也不知道。
    你認為哪些工具和干預措施可以在學校、家庭甚至個人層面上實施,以幫助他們呢?
    所以,我們的計劃創建了Q中心療法,我們為其開發了一個訓練計劃,我們有一個Q中心療法訓練計劃,我對我自己的員工和團隊越來越擔心,因為你可以想像,這是一個每天都在看創傷的團隊,看著孩子的創傷。
    我擔心替代性創傷及其對他們健康的影響。
    所以我記得在我進行住院醫師訓練時,我選修了一門催眠課程,我對催眠過程中人們擁有的控制能力感到驚訝。
    所以這並不是別人在對其他人做什麼,而是實際上是讓自己放鬆的控制能力。
    自我引導。
    自我引導式的催眠。我說我想引入類似的東西,然後我遇到了一位博士,約翰·雷杰,他是一名瑜伽教練和正念教練,我將他帶到團隊中,他還有其他事情要做,但其中一個主要目標是照顧團隊,我們開始定期練習瑜伽和正念,因為在我們處理所有這些案例和創傷的過程中,我能親眼看到這對我個人及我的團隊有多大的幫助。
    當時我們在伊斯帕洛阿爾託的一些學校進行了一些工作,我們進行了一些公益輔導,因為這是另一個問題,許多學校根本沒有輔導員,對吧?
    然而,這是幾年前的事情,大約十年前。
    是的,對於那些不知情的人,伊斯帕洛阿爾託學區,帕洛阿爾托,我想可以稱之為西帕洛阿爾托,是一個獨立的城市和縣,和伊斯帕洛阿爾託不同,帕洛阿爾托雖然不是完全如此,但現在至少可以坦率地說,相對於世界上大多數地方白話地來說,實際上是相當富裕的。
    伊斯帕洛阿爾託是一個獨立縣,與之不同的學校區,警察系統在我記得的範圍內,因在帕洛阿爾托長大,一直資源匱乏,雖然這裡有很多努力在改善情況,但在財務上仍然處於非常劣勢,當然,也有許多優秀的人在這裡工作、生活和成長,學校區在伊斯帕洛阿爾託和西帕洛阿爾託之間有一些交流,但當談到資源時,兩者之間還是很分開的領域。
    而現在不再是了,但多年前,這裡曾經是美國的謀殺之都。
    這也是Facebook現在的所在地。
    所以在IKEA那裡,有人為當地帶來了就業機會,但也帶來了其他一些問題。
    是的,IKEA所在的那個地區多年前被稱為威士忌溪谷(Whiskey Gulch),這是個可怕的名字,對吧?
    但是當你字面上越過火車軌道,朝著101號公路走去的那一刻,帕洛阿爾托的克雷森特公園(Crescent Park)部分就呈現出一種極度的富裕和極度的貧窮之間的鮮明對比,距離不過10米。
    當然,那裡也有一些了不起的家庭,在支持這些孩子。
    有一個叫做“Ravenswood”的地方也是伊斯帕洛阿爾託的另一個名稱,家庭健康中心為該地區提供了很多很好的資源。
    而且有一個好的學校區,但當時卻缺乏輔導員。
    所以我們在那裡有一些存在。
    我們決定將我們在瑜伽和正念方面學到的一些東西帶到兩個教室中。
    大約三個月後,我接到了校長的電話。
    我必須去校長辦公室,因為校長對那裡發生的事情很感興趣,因為在這段時間裡,這些教室裡的孩子們都沒有去過她的辦公室。
    他們沒有惹上麻煩。
    他們沒有惹麻煩。
    所以我解釋了這是什麼,我們決定進行更大規模的研究,最終我們與一個叫做PurePower的團體合作,PurePowerInc.org,為學校的學生開發一個瑜伽和正念課程。
    在那個時候,我們開始把瑜伽教練帶入教室。
    我們很快發現,最佳的辦法是教導老師,由老師教導學生,因為瑜伽教練並沒有控制教室的訓練,而老師們有這種訓練。
    而且這些姿勢是如此基礎,即使他們不是瑜伽教練,也沒關係。
    所以,不管怎麼樣,我們測試了這個課程,當時在新聞時段有一個關於它的報導。
    我想它可能仍然存在,而我接到來自紐約的一個家庭的精彩電話,他們想看看如何幫助我將這個擴展到不僅是我所工作的教室,還有整個學校或學區。我在那一刻意識到兩件重要的事情,不僅是他們想要,我也想要,學區也應該想要。此外,在這個時候,我們需要進行一項非常深入的研究,以了解我們的干預措施和課程內容。因為正念可以是你給予許多不同事物的名稱。所以我們想確保我們現在由 Pure Power 提供的瑜伽和正念練習的干預措施真的是我們要測試的內容。
    他們在幫助贊助這個課程的宣傳上非常有幫助,不僅如此,還進行了一項隨機對照試驗,我們實際上還有另一個學區也會被培訓,但僅在研究結束後才會進行。這是一個在人口統計學上進行比較的學校,在聖荷西市,離我們進行研究的地點足夠近,但又足夠遠,不會有太多的知識擴散從一個學區到另一個學區。我們進行了全區控制,這是好事,因為如果我們是按教室或學校進行的話,就不奏效了,因為孩子們所學的東西擴散到他們的朋友、家庭、其他班級以及社區的其他人那裡,看到這些是多麼美好,但這會破壞控制性研究。
    所以我們確實實現了身體和人口統計上的分離,地區像過去所稱的半島、南灣、東帕洛阿爾托、然後聖荷西,之間距離夠遠,孩子們不會太多交談,以至於模糊了治療組的界線。確實如此,所以我們展示了可行性,我們能夠做到。我們展示了可接受性,孩子們喜歡這些,孩子們會參加。實際上,課堂裡還有一個專門的房間供他們去做這些,儘管教師們沒有在課堂上進行這些活動,課程時間範圍從每週兩到三次,每次 15 到 50 分鐘。
    抱歉打斷,但我能否多問你一些關於課程的問題?你說每週 2 到 3 次,時間是 15 到 50 分鐘,孩子們是否需要換上瑜伽服?我之所以這樣問,是因為我可以想到幾個現實世界的障礙來實施這樣的項目。我覺得去慢跑時,通常會汗流浹背,你需要跑鞋等等。還有其他不需要那麼多裝備的運動,但據我了解,現在並不是所有學校都要求體育教育。當我長大到高中時,你真的需要換上衣服,你必須進入更衣室換上體育服,然後就去跑步或打排球。你必須依照體育老師的要求做,如果你想獲得好成績,就必須這樣做。
    瑜伽是在課堂上還是另一個場所進行?但孩子們基本上是在課堂上起身直接穿著校服進行 15 到 50 分鐘的活動嗎?他們保持穿著同樣的衣服,但我們有瑜伽墊。每位學生都有一個瑜伽墊,很有意思的是你提到的體育課,因為第一個建議是讓我們在體育課上進行,我說“不,這是從保羅到彼得的轉換”。直到我發現正如你所說的,體育根本沒有進行,我簡直不敢相信。如果有什麼可以確定的,我認為這項研究有助於他們重新開設體育課。這些課堂的內容,這些課程和瑜伽動作以及正念,真的發生在任何有學習這些的老師的課堂上。
    所以如果是數學老師,她會側花 10 分鐘來進行。如果截至當地的體育課沒有進行,他們可以把 15 分鐘用來做瑜伽和正念。我們進行了多項評估。正如我提到的,是的,這是可接受的,並且改善了心情和所有這些。但我認為我們從這項研究中發布的最大的發現是,學習者的睡眠時間增加了 73 分鐘。73 分鐘的睡眠,平均來說,對於學生而言,我們需要增加深度睡眠。
    所以在這項研究中,我們也進行了可攜式多導睡眠圖檢查。並不是在睡眠中心,而是在他們自己的家裡。因此,與來自該部門的魯思·奧哈拉合作,我們能夠評估他們的睡眠。深度睡眠非常重要,因為那是你處理一天事件的時間。因此,這些孩子的快速眼動睡眠 (REM)、總睡眠和深度睡眠都顯著增加,情況更好。然後,因為我們之前討論過的關於大腦功能的研究,這還沒有發表,但我們有一些初步數據顯示,那些經歷過干預的孩子,在干預前後能夠減少他們杏仁核的活動,這是非常強大的,也非常有幫助。
    在這項研究結束後,這些孩子中有許多人將這些培養成了他們的日常做法。我們去到對照組,並在那裡教授這些課程。現在這已經用於識別更多的工具,可以納入 CCT 的工具箱中。所以我們在這裡利用了一些來自那裡的東西。因此,Pure Power 和我們的計劃在這裡有了很多合作,因為它涵蓋了風險組和治療組。因此有時我們去學校進行培訓時,我們與他們合作,以便有瑜伽、正念和 Q 中心治療。我並不是說這是每個人都應該使用的兩樣東西。我是說這是另外兩個工具。
    事實上,我認為我們需要更多的發展,無論是治療還是介入的發展。我們如何識別誰需要什麼,以及我們接下來的方向是什麼?哇,這結果真是驚人,我的意思是,增加73分鐘的睡眠,這就像是,談論有效的醫學,您知道,我們一開始就同意,睡眠是心理健康和身體健康的基礎,是所有形式的認知和身體表現的基礎。我們知道這一點,斯坦福大學進行的一項研究,儘管規模很小,卻讓運動員多睡了一些,甚至只是多躺在床上,不在手機上,而是靜靜地躺著,閉上眼睛休息或多睡,這提高了籃球運動員的投籃準確率。這在如此多的認知和身體領域都已顯示出來,真的是列舉不勝枚舉。但這很驚人,這也讓我想到我應該開始練習瑜伽,因為我確實睡得不少,但這是值得重視的。您認為在國家層面實施這類措施的障礙是什麼?我總是想著這一點,您知道,好的,結果已經出來了,可能是一項研究,可能是兩項,但您談論的基本上是一種無害的介入,實際上它是一種非常治療性的介入。當然,有些人可能無法做所有動作等等,但總是有人能夠做某些事情。即使是那些癱瘓的人,也有某些形式的,信不信由你,認知瑜伽,我的那位朋友就與四肢癱瘓的人一起工作,他們能做一些事情來保持神經系統的功能,但基本上任何人都可以做到這一點。從這個東帕洛阿爾托學校開始到一項研究,再到另一項研究,好吧聖荷西學校,現在假設您能夠覆蓋整個聖克拉拉或者鄰近的縣,您知道,實現全國性規模的推廣需要什麼條件,以便這項工作能真正擴展並惠及所有這些孩子,當然他們最終會成為成年人?我們需要將其列為優先事項,對吧?我們需要優先考慮教育,首先對吧?我們所談論的課程甚至沒有體育或藝術等,我們需要優先考慮心理健康,這需要從早期就開始。我認為當我們制定國家預算時,這兩個領域需要分配專項資金,這些資金應該用於教育部,教育部應該將其列為優先事項。教師真的,真的工作過度,他們的資源不足,像小兒科醫生一樣,很多時候負責做別人的工作,對吧?每個人都告訴他們,哦,這只需幾分鐘,或者這只需兩分鐘,或者如果您做這個評估,您知道,您可以這樣做,但時間是有限的,對吧?空間也是有限的,所以他們需要更多的空間,需要更多的時間,需要更多的支持,教師們,然後這需要從學區開始將其列為真正推行這類計劃的優先事項。所以,家長甚至非家長應該與學校的教師交談,與學校的校長交談,我已經了解到電話在遊說方面的力量。這對我所參與的一些退伍軍人社區的事情而言,都是如此。我的意思是,查詢和致電您的國會議員並告訴他們您對某一特定計劃感到擔憂或興奮這件事是有影響的。我的意思是,起初我不相信這是真的,但我意識到當他們開始收到50、100、1,000條有關某一特定主題的訊息,而人們對此充滿熱情時,他們會注意到。也許這是因為他們只是想重新當選,或者因為他們真心關心幫助人們。我喜歡認為是後者,但無論是哪種情況,他們在提出問題時都會提升這些訊息。因此,讓我告訴您我們在波多黎各剛開始做的事情。我來自波多黎各,但波多黎各的學生經歷了多次自然災害,始於瑪莉亞颶風,之後又有其他颶風以及地震,這導致了暴力和人際暴力。因此,波多黎各的一些孩子經歷了很多,但整個波多黎各島也是美國最大的學區之一。整個島嶼是一個學區,這意味著如果您實施像我們所談論的那個計劃,可以在全島推行。目前,我們在波多黎各啟動一個項目,所有教師將接受瑜伽和正念課程的培訓,所有輔導員將接受Q-center療法的培訓。孩子們在基線時進行評估,然後他們進行瑜伽和課程,到了第二次評估,看看他們的進展如何,我們還篩查那些有創傷後壓力症狀的人,但創傷性壓力症狀會造成損害。然後這些孩子會接受訓練有素的輔導員的指導,然後他們會在後期再次評估。因此,我們的目標是,儘管我們談過這兩種療法,但我們從未真正同時進行過這兩種療法。我們想要在這樣的大規模上進行這項工作,因為如果這有效,如果這是可持續的,如果這是可行的,那麼我們實際上可以將其推廣至其他大型學區,例如紐約、洛杉磯等,並開始推廣這一項目。我想聽聽您的想法。您知道,我對您能夠將這從一項研究或一組研究推進到波多黎各的更大規模感到十分印象深刻。我可能在這方面錯了,但我覺得在美國,我們對極端表現者的名聲、受歡迎程度和獎勵有著如此文化。
    你知道,我們聽說這些NBA明星,現在我們也看到許多令人難以置信的田徑明星,或者我們有這些技術創新者創立了大型公司。這些曾被稱為獨角獸公司的驚人成就。我有時在想,對這些極端表現者的過度強調,是否導致年輕人得出這樣的結論:除非你要成為麥可·喬丹、勒布朗·詹姆斯、馬克·祖克柏或伊隆·馬斯克,或者贏得奧林匹克金牌,否則那些能讓人成為這類人物的練習,比如正念冥想或成為瑜伽士,似乎都不重要。我感覺有一種對超級專業化和表現的推動達到了這樣的程度,以至於人們忽視了體育活動、正念、學習數學、科學、文學和藝術的巨大效用。我們談到藝術、音樂,即使是對像我這樣的人也是如此。我是說,當然,他們一直給我三角形,因為我能掌握那個。我不想貶低三角形的演奏者。我相信這比我所給出的印象要複雜得多。但重點是我感覺像是這個觀念——做事情其實是有用的,確實有很大的益處——逐漸在崩解。不是為了成為高效能者而去做,而只是為了它能以多種方式豐富我們的生活,包括我們的心理健康。我想知道,體育課的缺失是否有點像,如果你不打田徑、試圖贏得獎牌或者去參加錦標賽,那麼這有什麼意義?但我當然不這樣認為。我很想知道你的想法。
    嗯,我認為我們需要重新定義成功,以及成功意味著什麼。我認為我們現在用你剛舉的例子來描述它,這可能不是我們在60年代或70年代所描述的方式。但是,這對於那些達不到該水平的人,即我們大多數人來說,正在造成傷害。事實上,選擇擁有更廣泛歸屬感的人在某種程度上是更受保護的。我也擔心那些擁有非常個性化、獨特部分的人,他們將所有的一切都專注於那一件事。相信我,他們經常在生活的其他領域受苦。有些人沒有,但我會認為大多數人都會。但歸屬感的觀念,就是你屬於生活的許多不同面向。你是一位運動員、一位社區成員、一名學生、父親、姑姑、各種角色。當你只有一個身份,而那個身份失敗了,你整個的身份就消失了。它甚至不需要失敗,你只需認為它失敗了,這就足夠讓你偏離方向。因此,根據當前的成功定義,我們對那些達到該定義和那些不達到該定義的人並未提供良好的服務。我認為定義需要更廣泛。我認為應該包括歸屬感。我認為我們不僅要關心自己,還要關心其他公民的方式也應該被納入考量。公民意識是重要的。因此,它是動態的。到目前為止,我們對成功的定義一直是動態的,希望它能再次改變。
    我完全同意。我們來談談韌性。你之前說,孩子們缺乏韌性,但你似乎也暗示,甚至直言不諱地說他們可以變得有韌性。什麼是韌性,韌性的形成途徑有哪些?韌性是一個物理術語,對吧?它的意思是你反彈,彈簧會彈回原來的位置。我一開始喜歡把這個詞稱為適應,因為它不僅意味著你反彈回來,還意味著你回到了更好的地方。我希望認為我們在大流行期間適應了,而不僅僅是我們有韌性。是的,我們有韌性,因為我們渡過了難關。有些人克服了,有些人則沒有,對吧?一些人不得不面對那段期間發生的悲傷。但適應意味著,我們不僅回到大流行前的狀態,還從那次經歷中學會了以更好的方式生活。現在,我們對韌性知之甚少,而我們對韌性的生物學也知道得非常有限。我們知道擁有幽默感是有好處的。我們知道毅力是好的。我們知道,在孩子的生活中,出現一位成人的機會以及與他們談論他們面臨的事情,這可能是最為人所知的韌性因素。但如果不是那位成年人的存在,而是那個孩子內心有某種驅動力,促使他們去尋找和維持這種關係呢?所以,我覺得我們需要開始關注韌性的生物學。在我的計劃中,我們通過與我們部門的亞歷克斯·歐本以及卡羅琳·珀爾曼的合作來進行這項工作,後者在他的實驗室中與一位博士後合作。他們研究的是類器官,我不知道你之前是否向你的聽眾提到過類器官。我沒提過,但我在斯坦福的好朋友和同事塞爾吉奧·帕斯卡是類器官領域的全球領導者,我們希望不久的將來能在這個播客上邀請他。但請你告訴我們類器官是什麼。它們非常酷,也非常像科幻小說,但它們的確非常真實。我們有干細胞,可以在適當的營養和環境下轉化為任何類型的細胞,以便我們能夠進行研究。對於精神科醫生而言,當然,興趣在於將它們轉化為神經元,不僅可以在培養皿中生長,還能以懸浮的方式生長。
    這幾乎就像是一個 3D,Sergio 用“組裝”(asembloy)這個詞來形容他進一步組裝這些小腦,構建更具器官特異性的迷你大腦。迷你大腦是我喜歡的術語,是的。這些迷你大腦是這些以圓形生長的神經元,就像大腦一樣,它們彼此之間進行溝通,而且彼此之間是活躍的,我們可以進行研究。
    在跟 Alex 的對話中,現在你們都知道我以前與皮質醇有關的工作,我告訴他和 Carolyn,假設我們將一些這些器官體暴露於皮質醇會發生什麼呢?當然,我們需要想出一個適當的量來模擬創傷。所以我們也請 Robert Sampleski 來幫助我們找出一個創傷模擬劑的濃度。
    因此,我們將許多器官體暴露於不同濃度的皮質醇。有些對它們而言是一種創傷,而其他的則沒有暴露。然後那個量的一半或更少量則是作為觸發,提示,對吧?所以有些有創傷和提示,有些沒有暴露,有些只有提示,然後我們比較與這些神經元實際上擁有的白細胞皮質酮受體有關的情況,且它們是活躍的。
    我們通過表觀遺傳學分析進行觀察,我們是那個“皇家我們”,對吧?主要是 Alex 和 Carolyn。他們查看了由於這次皮質醇暴露而改變活動的基因,透過表觀遺傳學分析,這是你知道的,在 DNA 和 RNA 之間的空間,存在著甲基化模式等等,某些基因的活性會改變。一些基因被激活,一些則被關閉。因此,有趣的是,我們發現的大多數基因在文獻中已有討論,這些基因可能與創傷後壓力症候群有關,例如白細胞皮質酮受體基因等等。
    但是,我們還確定了另一組基因是新穎的,因為我對由於壓力而加速衰老的問題非常感興趣,這些基因與膠原蛋白形成有關。我們知道動脈硬化與壓力有關,例如,我們知道加速衰老,不僅在 PTSD 中,還在精神健康狀況的整體上,遭受嚴重精神病的人其壽命會比其他人短 25 年。這是非常重要的。因此,壓力和加速衰老,這很有趣。
    好的,這些是在器官體中的有趣發現,但是當你擁有這些時,你做的事情是進行人群研究。因此,這些在波多黎各的孩子正在接受這些干預,除了我檢查他們的 PTSD、焦慮、抑鬱之外,他們還給我提供聲音樣本。在聲音樣本中,這些上皮細胞,實際上我們可以通過表觀遺傳分析來檢查這些孩子,即使他們經歷了所有這些創傷,但也可能並不比他們的同伴糟糕,並進行比較。不僅如此,我們還可以查看對瑜伽和正念預防干預以及 Q 中心療法的治療反應。
    所以這就是計劃。這就是我們試圖深入了解韌性生物學的計劃,以及我們如何能更好地理解韌性。這是一項壯觀的研究。天啊。如果你們中有人錯過了一些基本的機制,我將簡單回顧一下。這些器官體是培養在培養皿中的小腦,這是因為取用了成纖維細胞或其他細胞。基本上是皮膚細胞放入培養皿中,提供了所謂的轉錄因子。這些是 Yamanaka 因識別這四個轉錄因子而獲得諾貝爾獎的四個轉錄因子,可將這些細胞逆轉為幹細胞。
    然後還有其他一些分子材料,使它們特別能夠變成神經元,然後它們長成小迷你大腦。然後,如 Dr. Carrion 解釋的那樣,在適當的濃度下暴露於皮質醇,以模擬整個人對皮質醇的暴露。然後從中分析這些細胞的基因組和表觀基因組,以確定潛在的目標。
    將結果帶回這些在波多黎各的孩子身上,這樣所有這些孩子在不同的壓力和瑜伽、正念干預有無的情況下的基因組都可以被評估。也許他們在對照組中。然後可以評估結果,然後可以分析,嘿,哪些基因對抗壓力是有保護作用的?即,哪些基因對高水平的皮質醇有保護作用?還有一些其他無疑會非常具有轉型重要的事實,關於壓力如何影響年輕的大腦,從而導致 PTSD 或不導致 PTSD。
    我必須說,在你描述那項研究時,我有三個想法。首先,哇,這真是太棒了,你可以跨越如此多的分析層面。我是說,因為你談論的是從分子遺傳學一直到波多黎各學童的瑜伽和 PTSD,你知道,這只是一種複雜的障礙。我也在想,哇,史丹福真是一個令人難以置信的地方,這樣的合作是可能的,對吧?這讓我感到高興的是像你這樣的同事存在,以及 Sergio,請原諒我不熟悉其他同事的名字。Alex Urban 和 Carolyn Perlman,謝謝你。第三點是跨越這些不同的分析層面有多麼重要。我認為這是這個播客中第一次有人討論一個如此跨越多層分析的實驗,從培養皿中的成纖維細胞皮膚細胞一直到一個復雜的精神病狀況,試圖,請原諒我,創造新型療法。
    這真是令人驚艷。因此,如果人們感覺到我的能量有進一步的激增,這種情況讓我非常興奮,因為在科學的領域中,我們經常會看到一項研究,或聽到器官類似物,或者聽到瑜伽干預。這些事情往往存在於孤立的環境中。然而,能夠跨越這些分析層次的能力,我認為是至關重要的。因此,對於你成為這個驚人協作的一部分,我表示讚許。協作是關鍵,對吧?因為當今世界如此複雜,單一實驗室無法擁有所有這些專業知識。所以你說得對,像斯坦福大學這樣的地方,促進了這種交流與合作。在我在那裡的28年中,我從未聽過有人說過:「不,我對這不感興趣。」
    我總是說,在斯坦福,尤其是當兩位科學家聚會超過30分鐘時,結果往往是合作。作為最後一個問題,我想請你限縮到一個回答,但我相信有很多選擇。問題是,如果你有一根魔法棒,可以對全世界發出任何關於創傷後壓力症狀及其治療的信息,特別是對於兒童和青少年,還有成年人,你想要傳達什麼信息?你希望人們知道有關創傷後壓力症狀、壓力和創傷後壓力傷害的什麼?
    第一個出現在我腦海中的想法是傾聽的重要性,以及聆聽孩子和成人對他們所經歷的事情的看法,並真正為他們創造一個空間,使他們或我們不會感到孤立,讓他們感到得到支持,並能夠識別自己的優勢和改善自我的能力。每個人都知道或聽過精神科醫生,大家都會想,「哦,你的精神科醫生會怎麼說?」精神科醫生對人們說了一些有益於他們生活的聰明話,但我所知道的最好的精神科醫生其實說得非常少。他們傾聽。我會說,傾聽人們的經歷是關鍵的。
    非常感謝你,卡利昂·維克多博士,非常感謝你所做的工作。感謝你讓我來這裡。這是在許多層面上的壯觀工作。這也是一項非常大膽且勇敢的工作,以如此聚焦的方式處理這樣一個重大問題,並真正賦予人們自主權。這種定制工具箱的概念,我認為是深刻的,給孩子和成人提供自主權,以便他們能夠掌控自己的干預,努力真正自我幫助。我非常感謝你今天來到這裡。我所能表達的超過我的想像,我知道這個播客的聽眾和觀眾也同樣感謝你。
    你與斯坦福臨床有關聯。你參與運行具有重大意義的臨床研究。因此,你花時間來教育我們這些工具,真是太棒了,深表感謝。請保持我們的更新,並在適當的時候再次告訴我們你的進展。非常感謝你。
    感謝您加入我今天的討論,主題是創傷後壓力症狀及其治療,與維克多·卡利昂博士一同探討。要了解更多關於卡利昂博士的工作,請參見節目說明中的鏈接。如果你從這個播客中學到了東西並且享受這段內容,請訂閱我們的YouTube頻道。這是支援我們的一個很好的零成本方式。
    此外,請在Spotify和Apple上訂閱我們的播客。在Spotify和Apple上,你可以為我們留下最多五顆星的評價。請查看在今天節目開始和過程中提到的贊助商。這是支持我們播客的最佳方式。如果你對我有問題或對播客、嘉賓或你希望我考慮在Huberman Lab播客中討論的主題有任何評論,請將它們放在YouTube的評論區。我會閱讀所有的評論。
    對於那些尚未聽聞的人,我有一本新書即將出版。這是我第一本書,名為《人體的協議與操作手冊》。這是我花了五年多時間創作的書,是基於超過30年的研究和經驗。內容涵蓋從睡眠到運動,還有與集中注意力和動機相關的壓力控制協議。而且我當然會提供包含的協議的科學依據。這本書現在可以通過presale@protocallsbook.com預購。在那裡你會找到不同供應商的鏈接,你可以選擇你喜歡的。有關信息再次重申,這本書名為《人體的協議與操作手冊》。
    如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上的名字是Huberman Lab。也就是說,Instagram、X(前身是Twitter)、Threads、Facebook和LinkedIn。在所有這些平台上,我討論科學和科學相關的工具,其中一些與Huberman Lab播客的內容重疊,但很多也與Huberman Lab播客的內容不同。我再次重申,我在所有社交媒體渠道上的名字是Huberman Lab。
    如果你還沒有訂閱我們的神經網絡新聞通訊,我們的神經網絡新聞通訊是一份零成本的每月新聞通訊,涵蓋播客摘要以及以簡短的1-3頁PDF形式呈現的協議。這些協議PDF涵蓋的主題包括神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善你的睡眠、故意冷暴露、故意熱暴露。我們有一個基礎健身協議,描述了一個模板例行公事,包括心血管訓練和抗阻訓練,提供的組和次數,所有這些都是有科學根據的,並且都是完全零成本的。要訂閱,請簡單地訪問 hubermanlab.com,點擊右上角的菜單標籤,向下滾動到新聞通訊部分並提供你的電子郵件。我應強調,我們不會與任何人分享你的電子郵件。
    再次感謝您參加今天與維克多·卡里昂博士的討論。最後但同樣重要的是,感謝您對科學的興趣。
    (歡快音樂)
    (歡快音樂)

    In this episode, my guest is Dr. Victor Carrión, M.D., the Vice-Chair of Psychiatry and Behavioral Sciences at Stanford School of Medicine and a world expert on the understanding and treatment of post-traumatic stress disorder (PTSD) in children, adolescents, and adults.

    We explain why, as children, we are particularly vulnerable to PTSD and how stress and trauma affect the developing brain. We also discuss how PTSD is related to attention-deficient hyperactivity disorder (ADHD) and vice versa.

    Dr. Carrión shares effective therapeutic interventions for PTSD, including cue-centered therapy (CCT) and how to create a custom “toolbox” to help you identify triggers and manage stress. We discuss an emerging curriculum that combines yoga and mindfulness to help people with PTSD improve their stress resilience, mood, and sleep.

    The episode will provide listeners of all ages with a clear understanding of PTSD and effective strategies to heal from it.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman 

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

    Waking Up: https://wakingup.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Victor Carrión

    00:01:56 Sponsors: Eight Sleep, BetterHelp & Waking Up

    00:06:19 Stress, Post-Traumatic Stress Disorder (PTSD), Avoidance

    00:11:41 Stressors, Perseverate; Children & PTSD

    00:16:13 Transgenerational Trauma

    00:19:20 Post-Traumatic Stress Injury (PTSI); Children, Dissociation & Cortisol

    00:27:17 Cortisol & Brain, Post-Traumatic Stress Symptoms

    00:31:48 Sponsor: AG1

    00:33:19 PTSD, Attention Deficit Hyperactivity Disorder (ADHD)

    00:40:17 PTSD & ADHD; Identifying Cues, Triggers & Interventions

    00:47:49 PTSI, Autonomic Nervous System Seesaw; Sleep

    00:53:11 PTSD, Brain Development & Kids; Cue-Centered Therapy

    01:02:37 Sponsor: Function

    01:04:25 Limbic Pathway, Inner Dialogue, Therapy Toolbox

    01:12:34 Agency & Control, Deliberate Cold Exposure, Narrative

    01:18:11 Custom Toolbox Development; Energy

    01:26:32 Tool: 4-Corner Square Response, Understanding Cues

    01:32:59 Tool: “Creating Space,” Feelings Thermometer, Analyzing 4-Corners

    01:38:47 Social Media, Boundaries

    01:46:07 School, Yoga & Mindfulness Curriculum

    01:55:31 Implementing School Mindfulness Programs, Sleep

    02:00:52 Barriers to School Programs

    02:06:08 Redefining Success, Identity

    02:10:33 Resilience & Adaptation; Organoids, Epigenetic Treatment Response

    02:21:42 Listening to Kids & Adults

    02:24:19 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Esther Perel: How to Find, Build & Maintain Healthy Romantic Relationships

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Esther Perel.
    0:00:22 Esther Perel is a psychotherapist and one of the world’s foremost experts on romantic
    0:00:23 relationships.
    0:00:27 She’s also the author of bestselling books such as “Mating in Captivity and the State
    0:00:28 of Affairs.”
    0:00:35 Today’s discussion focuses on what it means to be in a truly functional romantic relationship.
    0:00:37 We discuss this from the standpoint of identity.
    0:00:43 That is, how people both try to hold on to and evolve their identities within a relationship,
    0:00:48 and how a truly functional romantic relationship indeed evolves over time from a standpoint
    0:00:54 of curiosity and adventure, but also one in which people need to hold on to certain components
    0:00:55 of themselves.
    0:00:59 We explore what conflict and relationships looks like, and the dynamics that underlie
    0:01:04 those conflicts, so focusing less on specific scenarios, but rather the dynamics that exist
    0:01:09 in conflicts in romantic relationship across all different situations and different combinations
    0:01:10 of people.
    0:01:14 And of course, we also talk about what healthy conflict resolution looks like, what a truly
    0:01:20 effective apology looks and sounds like, and we explore the erotic aspects of relationships,
    0:01:25 comparing and contrasting for instance, love and desire, how sometimes those things run
    0:01:30 in parallel in the same direction, how sometimes those run in opposite directions, and how people
    0:01:36 can explore their own notions, their own models of love and desire in order to have more effective
    0:01:37 romantic relationships.
    0:01:42 By the end of today’s episode, you will learn from the world’s foremost expert on romantic
    0:01:48 relationships how to find, build, and revive romantic relationships that feel most satisfying
    0:01:50 to all partners involved.
    0:01:54 I’m also pleased to announce that Esther Perel has just released a new course on intimacy.
    0:01:59 You can find a link to that course in the show note captions, as well as links to her
    0:02:03 books, her podcast, and other resources about romantic relationships.
    0:02:07 Before you begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:08 and research roles at Stanford.
    0:02:12 It is however part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:16 about science and science related tools to the general public.
    0:02:19 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:21 Our first sponsor is David.
    0:02:24 David makes a protein bar unlike any other.
    0:02:30 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
    0:02:34 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
    0:02:38 This is 50% higher than the next closest protein bar.
    0:02:41 These bars from David also taste incredible.
    0:02:45 My favorite bar is the cake flavored one, but then again I also like the chocolate flavored
    0:02:46 one, and I like the berry flavored one.
    0:02:50 Basically I like all the flavors, they’re all incredibly delicious.
    0:02:53 Now for me personally, I try to get most of my calories from Whole Foods.
    0:02:57 However, when I’m in a rush, or I’m away from home, or I’m just looking for a quick
    0:03:02 afternoon snack, I often find that I’m looking for a high quality protein source.
    0:03:06 And with David, I’m able to get 28 grams of high quality protein with the calories
    0:03:10 of a snack, which makes it very easy to hit my protein goals of one gram of protein per
    0:03:15 pound of body weight, and allows me to do so without taking on an excess of calories.
    0:03:19 Again, I focus on getting most of my food from Whole Foods sources throughout the day.
    0:03:23 But I typically eat a David bar in the late afternoon when I get hungry between lunch
    0:03:26 and dinner, sometimes also mid-morning if I get hungry then.
    0:03:30 And sometimes I’ll use it as a meal replacement, although not a complete meal replacement,
    0:03:32 it can get me to the next meal.
    0:03:35 So if I need to eat in a couple of hours, but I’m really hungry, I’ll eat a David bar.
    0:03:37 As I mentioned before, they are incredibly delicious.
    0:03:39 In fact, they’re surprisingly delicious.
    0:03:40 Even the consistency is great.
    0:03:44 It’s more like a cookie consistency, kind of a chewy cookie consistency, which is unlike
    0:03:47 other bars, which I tend to kind of saturate on.
    0:03:50 I was never a big fan of bars until I discovered David bars.
    0:03:52 If you give them a try, you’ll know what I mean.
    0:03:57 So if you’d like to try David, you can go to davidprotein.com/huberman.
    0:04:01 Again, the link is davidprotein.com/huberman.
    0:04:04 Today’s episode is also brought to us by Element.
    0:04:08 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    0:04:12 That means the electrolyte, sodium magnesium and potassium, but no sugar.
    0:04:16 Sugar hydration is critical for optimal brain and bodily function.
    0:04:20 In fact, even a slight degree of dehydration is known to diminish cognitive and physical
    0:04:21 performance.
    0:04:25 It’s also important that you get adequate electrolytes in order to stay hydrated.
    0:04:28 The electrolytes, sodium, magnesium and potassium are vital for the functioning of all cells
    0:04:32 in your body, especially your neurons or nerve cells.
    0:04:35 Drinking element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re getting
    0:04:38 adequate amounts of hydration and electrolytes.
    0:04:41 So to make sure that I’m getting proper amounts of both, I dissolved one packet of element
    0:04:45 in about 16 to 32 ounces of water when I first wake up in the morning.
    0:04:48 I drink that basically over the first half hour or so that I’m awake.
    0:04:52 And I’ll tend to also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise
    0:04:56 I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and I’m losing water and electrolytes.
    0:05:01 If you’d like to try element, you can go to drinkelement.com/huberman.
    0:05:07 Again that’s drinkelement spelled lmnt.com/huberman to claim a free element sample pack with the
    0:05:09 purchase of any element drink mix.
    0:05:12 Again drinkelement.com/huberman.
    0:05:15 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
    0:05:20 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
    0:05:23 I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting
    0:05:28 a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health and performance.
    0:05:31 Now the mattress we sleep on makes an enormous difference in terms of the quality of sleep
    0:05:32 that we get each night.
    0:05:37 We need a mattress that is matched to our unique sleep needs, one that is neither too
    0:05:42 soft nor too hard for you, one that breathes well and that won’t be too warm or too cold
    0:05:43 for you.
    0:05:47 If you go to the Helix website you can take a brief two minute quiz and it asks you questions
    0:05:50 such as do you sleep on your back, your side of your stomach, do you tend to run hot or
    0:05:53 cold during the night, things of that sort.
    0:05:55 Maybe you know the answers to those questions, maybe you don’t.
    0:05:58 Either way Helix will match you to the ideal mattress for you.
    0:06:01 For me that turned out to be the dusk mattress, the USK.
    0:06:06 I’ve been sleeping on a dusk mattress for gosh no, more than four years and the sleep
    0:06:09 that I’ve been getting is absolutely phenomenal.
    0:06:13 If you’d like to try Helix you can go to helixsleep.com/huberman.
    0:06:16 Take that brief two minute sleep quiz and Helix will match you to a mattress that is
    0:06:19 customized to your unique sleep needs.
    0:06:23 Right now Helix is giving up to 25% off mattresses and two free pillows.
    0:06:30 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get 25% off and two free pillows.
    0:06:33 And now for my discussion with Esther Perrell.
    0:06:34 Esther Perrell, welcome.
    0:06:35 Thank you.
    0:06:37 It’s a pleasure to be here.
    0:06:44 There are so many questions and curiosities and puzzles and challenges around the topic
    0:06:47 of romantic relationships.
    0:06:54 But what I really want to know is to what extent is the decision to even think about
    0:06:58 being in a relationship of the romantic type.
    0:07:07 A extension of our identity or is it really a willingness to potentially embrace a new
    0:07:08 identity?
    0:07:11 And I asked this somewhat abstract question for a very specific reason and the reason
    0:07:12 is the following.
    0:07:17 I think everyone who’s been in a romantic relationship or even who just wants one is
    0:07:22 familiar with the kind of yearning or interest or curiosity.
    0:07:28 And then also with the fact that just like the development of our physical body, it
    0:07:34 has an arc across the lifespan that a relationship has a sort of developmental arc.
    0:07:38 There’s the first meeting, the first week, the first month, et cetera.
    0:07:42 And so much of what I’ve seen in your work and in the discussion about relationships
    0:07:48 in the public sphere seems to be trying to understand how we change in terms of what
    0:07:53 we want and what we ask for, what we feel willing to ask for, et cetera, across this
    0:07:54 arc of the relationship.
    0:08:03 But what I want to know is the decision to enter a romantic relationship, a willingness,
    0:08:06 conscious or unconscious, to actually change who we are.
    0:08:11 In other words, are we entering a relationship to just be ourselves and find someone with
    0:08:12 whom we go lock and key?
    0:08:16 Or are we really saying, hey, even whether or not we realize or not, if we’re pursuing
    0:08:21 a relationship or we’re really basically saying, I’m willing to become a different person by
    0:08:25 virtue of being in a relationship?
    0:08:30 I think it is both, completely both.
    0:08:37 We meet another in order to find ourselves.
    0:08:43 And we meet another and want to be surprised by the self we haven’t known.
    0:08:51 I think that all of us come into this world with a fundamental sets of dual needs.
    0:08:56 We need security and we need freedom and adventure.
    0:09:01 And we need togetherness and we need separateness.
    0:09:07 So in the relationship, you come in order to create that identification, but also that
    0:09:08 differentiation.
    0:09:13 It’s a dialectic all the time.
    0:09:20 But what’s interesting is, even if I choose you, because you represent sometimes the parts
    0:09:25 of me that are more challenging or that I disavow or that I prefer to outsource so I
    0:09:30 don’t have to be too vulnerable about them, what draws me to you in the beginning because
    0:09:37 it is different that I think may expand me and make me change is also the very thing
    0:09:40 that becomes the source of conflict later.
    0:09:46 Because we want to change, but up to a point, not too much and not on your terms.
    0:09:51 So we want change, but we sometimes are afraid of change.
    0:09:55 And so we let the other person represent the part of us that would want to change, but
    0:09:57 then we disconnect from it.
    0:10:00 So you become the representative of that.
    0:10:07 I am drawn to the fact that you are stable, grounded, structured, solid, reliable on time,
    0:10:08 you name it.
    0:10:14 I know that this is something that I would like to be more of, just a very simple example.
    0:10:19 But then I start to think of you as rigid because I get a little more than what I bargained
    0:10:20 for.
    0:10:26 And now I start to argue with your rigidity and my desire to actually become more structured
    0:10:30 and solid and punctual and reliable has somehow disappeared.
    0:10:38 So if I understand correctly, we seek out others in order to try and initiate the process
    0:10:40 of change that we want.
    0:10:46 But then when we hit the friction point, meaning the point where it challenges where we are,
    0:10:51 then there’s a form of resent or frustration.
    0:10:52 The reason I ask.
    0:10:53 Defensiveness.
    0:10:54 Defensiveness.
    0:10:55 Yes.
    0:10:56 You know what it is?
    0:11:01 Every system straddles stability and change and then grapples for homeostasis.
    0:11:05 Every relationship goes through that, every system in nature goes through that.
    0:11:08 But the same thing is true inside an individual.
    0:11:12 We want change and we need stability.
    0:11:16 And then these things sometimes are compensating each other and they are complementary and
    0:11:18 at times they butt heads.
    0:11:23 So a very practical question then.
    0:11:31 What are the necessary but not sufficient elements that somebody should have in themselves
    0:11:34 before they go seeking a romantic relationship?
    0:11:40 Meaning what is necessary in order to be able to embark on the process with any chance
    0:11:47 of success barring extreme pathology, assuming that both people entering the relationship
    0:11:52 have the best of intentions to make the relationship work.
    0:11:58 Is it both a sense of one’s own identity as well as what specifically they would like
    0:12:05 to change or is it some other constellation of factors?
    0:12:09 Different ways to answer this.
    0:12:14 I think sometimes people say I want to be with you because you helped me become the
    0:12:16 best version of myself.
    0:12:17 You hear that a lot.
    0:12:19 So what is that version?
    0:12:25 Who is it that I want to see that I think you will help me become?
    0:12:29 When you talk about these romantic relationships, first of all, I think there’s a different
    0:12:33 answer if we’re talking about cornerstone relationships or capstone relationships.
    0:12:36 Do you know the concept?
    0:12:37 If you don’t mind defining those for the audience.
    0:12:38 Right.
    0:12:45 So the cornerstone relationship is where when we used to meet in our early 20s and together
    0:12:53 we build the foundation of our relationship, we grew together, we saved our first monies
    0:12:57 together, we got our first places together, etc.
    0:12:59 It was very much foundational.
    0:13:04 Capstone is the foundation has already been established because we tend to meet at this
    0:13:07 point 10, 12 years later.
    0:13:13 So during those 12 years, I’ve already actually worked, so to speak, on my identity.
    0:13:20 I have defined myself, my values, my aspirations, my constructs, how I want to see my life.
    0:13:24 And when I meet you, you’re a confirmation for all of this.
    0:13:29 You’re a confirmation of what I’ve already built and I am putting you and me as the capstone,
    0:13:32 which we put on top of what we’ve already created.
    0:13:34 You and me, you’ve done the same thing.
    0:13:40 So I am looking for someone who recognizes my identity, not for someone who helps me
    0:13:43 develop my identity from much earlier age.
    0:13:47 So there’s a developmental arc that changes the mandate.
    0:13:53 I said it’s both, but the priority of, if it’s the building of identity or the expansion
    0:13:57 of that identity, what you call change, differs.
    0:14:02 If you meet somebody when you’re young and if you meet somebody when you’re in your 30s.
    0:14:05 What happens when people are mismatched in terms of age?
    0:14:11 I mean, there is a big age differences a lot of the time and in gay relationships, you
    0:14:19 have often a major age difference that means something else, but it creates differentiation.
    0:14:26 In straight relationships, you often have men who are a lot older than the women, very
    0:14:32 much rooted in evolutionary biology, I think, and fertility.
    0:14:37 And now we have more and more, a new phenomenon of older women with younger men, but that’s
    0:14:40 actually been very rare in most cultures.
    0:14:45 So that’s shifting now towards more often people are observing older women with younger
    0:14:46 men.
    0:14:50 You know, when you have four movies at this moment that are talking about this, then you
    0:14:54 begin to see the crescent of a new cultural phenomenon.
    0:14:59 I don’t, I think the fact that it appears in the arts and in the culture usually announces
    0:15:02 something, I wouldn’t make it yet a phenomenon.
    0:15:06 But you asked me a question before about what are the things people need?
    0:15:14 I mean, you know, when you embark any relationship, it’s, again, it’s, it’s, I tend to think
    0:15:19 as both end on a lot of things, I come to you with a certain self-awareness, how much
    0:15:23 self-awareness the more there is, the better.
    0:15:29 And that self-awareness, I think, as its best translates in a sense of, you know, I think
    0:15:36 a good vow to say at the time of your wedding is I’ll fuck up on a regular basis and on
    0:15:40 occasion I’ll acknowledge it.
    0:15:46 It means that self-awareness comes with and self-knowledge about your limitations, your
    0:15:53 ability to take responsibility for it without blame and shame, and, and basically accountability.
    0:15:57 I think accountability is an enormous component of relationship.
    0:16:03 It’s, it’s, it’s okay, we all do things, you know, we all have our wounds and our frustrations
    0:16:09 and our expectations and our unexpressed needs and our unfulfilled longings, et cetera.
    0:16:14 But it’s a good thing to know it and to admit it and to not pretend that it’s not me but
    0:16:16 it’s you.
    0:16:21 You know, I often say that couples therapy, I am a practicing couples therapies for almost
    0:16:27 40 years, and couples often come to therapy thinking that you’re a drop-off center.
    0:16:34 You know, they come to deliver their problem and their problem is their partner.
    0:16:35 And you’re going to fix it.
    0:16:40 And they’re going to help you because they’re an expert on what’s wrong with the partner.
    0:16:44 And it’s an amazing thing how people have tremendous insight on all the shortcomings
    0:16:47 of the other person and do not see themselves as part of a system.
    0:16:53 A relationship is a breathing, living system of interdependent parts.
    0:16:59 Do you think that’s perhaps one reason why people who are in these cornerstone relationships,
    0:17:04 of whom I’ve known many, you know, even family members of mine, you know, met in university,
    0:17:07 met their significant other and then had their first jobs, moved in together, all the things
    0:17:09 you described, that there’s this-
    0:17:10 They grow up together.
    0:17:11 Yeah.
    0:17:15 And I think it probably happens at a stage of life when there’s still a lot more neuroplasticity,
    0:17:16 frankly.
    0:17:19 The other thing I know about neuroplasticity is that it exists across the lifespan, but
    0:17:23 that it tapers off significantly in one’s late 20s.
    0:17:27 And you know, fortunately, it’s still available, but the notion of being set in our ways is
    0:17:29 a neuroplasticity phenomenon, right?
    0:17:30 Yes, yes.
    0:17:32 It’s the closing of the prefrontal cortex.
    0:17:33 Pretty much.
    0:17:35 The fontanel is still there.
    0:17:36 Exactly.
    0:17:40 It takes a lot more to open that plasticity later than it does earlier, certainly.
    0:17:44 And yet, it’s inversely related to this self-awareness, right?
    0:17:49 I mean, the younger we are, the less self-aware we are about our patterns, because we just
    0:17:51 have less data over time.
    0:17:56 So I could see how it would be more difficult for somebody in their 20s to say, “Hey, listen,
    0:18:01 I think I have a good many virtues, but I have this severe issue with something or this
    0:18:05 particularly frustrates me,” or, “Here’s my laundry list of issues,” right?
    0:18:11 Whereas somebody in their 40s or 50s or older, if pressed, could probably make that list
    0:18:13 if they were really being honest with themselves.
    0:18:16 So I think it’s a good point.
    0:18:22 So it seems that maybe there’s a sweet spot, but that these earlier relationships, I’ve
    0:18:26 always been impressed by them and kind of romanticized them in my mind, because that
    0:18:28 wasn’t the trajectory that I took.
    0:18:29 But they have a challenge.
    0:18:36 You see, when you grow up together, you often put a note of energy into the building of
    0:18:38 the unit.
    0:18:43 And that unit then is supposed to become your base, your scaffolding, from which two individuals
    0:18:46 can begin to grow and to define themselves.
    0:18:51 When you meet later, you are already two individuals that have defined themselves who now have
    0:18:54 to find a way to create the energy to come together.
    0:18:59 So it’s a different movement, it’s a different choreography.
    0:19:05 I think that the challenge for young couples today who meet early in college and have known
    0:19:10 often only themselves and a few people in their teenage years, et cetera, or none, is
    0:19:14 what happens when they begin to change individually.
    0:19:22 Can the relationship expand enough to broaden the envelope, to let these two people emerge
    0:19:27 individually, or is the jacket too tight, is the vest too tight?
    0:19:38 And often it becomes a quid of a crisis because they grew together on the basis of this togetherness.
    0:19:47 And sometimes they can, and sometimes it just feels like that in order to become adults,
    0:19:49 it may need to happen with a different partner.
    0:19:54 And that’s why I always say, I think this moment we have two or three relationships or
    0:19:57 marriages in our adult life, in the West.
    0:20:05 And some of us will do it with the same person, but the relationship has to change.
    0:20:09 It’s like the person changes the relationship, but the relationship makes room for the person
    0:20:10 to change.
    0:20:13 This is dynamic.
    0:20:18 That just feels like such a true statement to me because in my professional life as a
    0:20:21 developmental neurobiologist, there’s a saying.
    0:20:23 People always think of development and then adulthood.
    0:20:25 But all of life is one big developmental art.
    0:20:26 That’s absolutely correct.
    0:20:30 And the great psychologist Erickson spoke about the different sort of challenges that
    0:20:36 people face from birth all the way until death, which nowadays hopefully will extend into
    0:20:38 people’s 80s, 90s, or even beyond.
    0:20:41 Well, his last stage is the generative stage.
    0:20:47 It’s actually an amazing … I mean, he’s the most articulate theoretician of stages
    0:20:48 of life.
    0:20:49 I agree.
    0:20:51 If people haven’t seen those stages, we’ll put a link to them in the show note captions.
    0:20:55 But the idea is that you’re basically grappling with some basic struggle that you either reconcile
    0:20:57 or you don’t at every stage.
    0:21:00 So you could imagine that these … Let’s say these three marriages … Let’s imagine
    0:21:06 a couple that meets in their 20s and does three marriages, which implies a couple divorces
    0:21:11 in between, maybe not legal divorces, across their lifespan.
    0:21:16 They really are, according to the Erickson theory of development or any neurobiological
    0:21:21 examination of brain development, different people in their 20s versus 40s versus 60s,
    0:21:22 70s, 80s.
    0:21:27 So this notion of three different marriages, to me, seems both logical and very grounded
    0:21:32 in what we know about the biology of the brain and the self.
    0:21:33 So …
    0:21:37 A good metaphor is rooted in science.
    0:21:42 And yet, it’s also kind of a radical idea when one hears it for the first time.
    0:21:48 It framed in the context of, with the same person, it sounds kind of lovely and romantic.
    0:21:50 Okay, they meet, it’s lovely, they have their first marriage.
    0:21:54 Then there’s some challenge, they overcome … They do a second marriage, then some challenge
    0:21:55 and a third marriage.
    0:21:58 And maybe there’s even grandchildren, you imagine, maybe even great grandchildren.
    0:22:02 There’s all this kind of romantic notions built up around it.
    0:22:06 But then there’s also the reality that for many people, more than half, there’s a fracture
    0:22:13 of the first marriage and that they either remain single or marry again.
    0:22:18 And so, what do you think dictates whether or not a person can go through these series
    0:22:25 of evolutions and actually find and create love again and again and again, either with
    0:22:30 the same person or with someone new, or in some cases, I guess, three different partners?
    0:22:33 I mean, what is the sort of requirement?
    0:22:38 Is it a willingness to accept this model and understand that who they are at 50 is going
    0:22:41 to be very different than who they were in their 20s?
    0:22:45 You know, a good question is a question that has many answers.
    0:22:50 There’s different ways to answer this.
    0:22:56 I think that more than thinking about it as they were able to overcome crises, it’s really
    0:23:00 the ability to redefine oneself and to redefine a relationship.
    0:23:04 It’s much more creative than problem-solving.
    0:23:08 You can overcome a crisis and put it aside and stay the same.
    0:23:13 This is much more of a generative experience and it’s a creative experience, is that you
    0:23:15 actually become a different unit.
    0:23:23 The power dynamic is different, the interdependence is different, the erotic charge is different,
    0:23:30 the connection to the outside world is different, it’s really, it’s enlivening.
    0:23:35 I think everybody understands the difference between a relationship that is not dead and
    0:23:39 a relationship that is alive.
    0:23:44 I am not there to help people survive.
    0:23:47 My work is about more than that.
    0:23:54 It’s about helping people to feel alive and the redefinition of having the same relationship
    0:24:00 with the same person, it has to be alive, not just not dead.
    0:24:06 And if sometimes that alive means recreating a new, you know, going to a new person, a
    0:24:12 new country, a new city, a new social circle, a new profession, a new lot of things that
    0:24:17 we today have access to, to change, things that people did once, you know, when I ask
    0:24:23 an audience, if your grandparents grew up in the same neighborhood or in the same town
    0:24:28 and worked in the same company, I mean, most people raise their hands.
    0:24:32 And then I go down the generations and then now it’s like, how many of you have had three
    0:24:35 jobs in the last five years?
    0:24:41 So this notion that we can create new things for ourselves is actually one of the greatest
    0:24:44 things that has happened in the realm of relationships.
    0:24:46 We can have kids much later.
    0:24:49 We can join somebody who has already had those children.
    0:24:52 We can marry in our sixties for the first time.
    0:24:57 We can live in a, in a trip, three some we can, there’s a plasticity.
    0:25:03 If you want to use the word that you, that to the world of relationship today, that is
    0:25:12 extremely rich and expensive, but demands a set of skills to negotiate, to understand
    0:25:15 the uncertainty that comes from having to make so many decisions.
    0:25:20 At the time with, in the past, none of us made decisions about most of these things.
    0:25:22 They were handed down to us.
    0:25:29 So that level of freedom is utterly rich, but comes with a tremendous amount of anxiety
    0:25:32 and demands maturity.
    0:25:40 And sometimes couples have become so entrenched and so locked in their story and confusing
    0:25:46 their story with the truth and feeling that they’re living next to someone who has a completely
    0:25:49 different version of the story that they cannot talk to.
    0:25:53 Like there is no greater polarization sometimes than a couple that once agreed on a lot of
    0:25:59 things that you just think there’s, there’s no way change can enter this system.
    0:26:00 Okay.
    0:26:05 So when I hear your answer, um, what comes to mind is that again, as a neurobiologist,
    0:26:10 I think the brain, the human brain has this amazing capacity to focus on past, present
    0:26:13 or future.
    0:26:16 And sometimes two of those three things, uh, it’s kind of hard to think about all three
    0:26:23 at once, but it sounds to me as if one of the more functional attributes that somebody
    0:26:30 can have if they want to navigate relationship in a healthy way is to be able to at least
    0:26:36 temporarily discard with one’s story about one’s past and even their past identity.
    0:26:41 And the word that was coming up over and over again in my mind as you answered was this
    0:26:44 word you used earlier, which was curiosity.
    0:26:48 And I’m wondering if what you’re referring to as a curiosity on the part of hopefully
    0:26:54 both people in the relationship as to what the relationship could become and who oneself
    0:26:56 could become.
    0:27:03 And my definition of curiosity is an interest in finding out, but without an emotional attachment
    0:27:05 to what the outcome is.
    0:27:07 This is what we train scientists to do.
    0:27:11 You want to get the answers, but you can’t get emotionally attached to the answer being
    0:27:15 A or B. That’s anti curiosity.
    0:27:21 Real genuine curiosity is about the process, the verb action of wanting to figure out something,
    0:27:25 but not being attached to a particular outcome.
    0:27:32 And as you were describing sort of functional trajectory of relationship, I was thinking,
    0:27:36 okay, so if one could approach relationship with a willingness to discard kind of stories
    0:27:40 about one’s past and maybe even a sense of one’s identity of past, be willing to let
    0:27:46 go of that a little bit and just be curious about like, where could this go if I let the
    0:27:50 relationship guide my evolution of identity a bit.
    0:27:55 And that takes some, as you said, some boldness because it’s kind of scary, right?
    0:28:01 Not knowing who one is going to become if they let the other person, you know, maybe
    0:28:06 lead for a while or if they were to lead for a while, are these the sorts of dynamics that
    0:28:07 you’re referring to?
    0:28:14 I think you almost articulated one of the most important pieces of my work.
    0:28:21 I mean, curiosity is one of the top words for me because it stands in opposition to
    0:28:24 reactivity.
    0:28:27 Reactivity reinforces the cycle.
    0:28:33 It just creates narrow repetition, rapid, you know, cycles of escalation.
    0:28:37 It usually involves defense and attack and blame, etc.
    0:28:41 Curiosity is an active engagement with the unknown.
    0:28:46 And I like when you say without the attachment to the outcome or the emotional investment,
    0:28:49 I think that’s absolutely accurate.
    0:28:56 And much of what I do is try to have people switch from reactive to curious.
    0:29:01 But that curiosity means that they’re willing to enter empathically and respectfully into
    0:29:05 the realm of another person whose narrative is completely different.
    0:29:12 I’m very invested and familiar with the neurosciences and the whole work on the brain in relationships,
    0:29:19 but I am very interested in narrative because I believe that the story shapes the experience.
    0:29:23 And when people hold on to the story and they don’t think it’s a story, they think it’s
    0:29:24 fact.
    0:29:26 This is what happened last night.
    0:29:28 I’ll tell you what you did.
    0:29:30 I’ll tell you what happened.
    0:29:32 You know, that’s not the case.
    0:29:36 You know, and they don’t see this as a subjective rendering.
    0:29:40 It’s totally valid, but it’s valid as your experience.
    0:29:47 And much of couples’ conversations is pseudo-factual talk, but it is actually subjective.
    0:29:49 Once you get that, you can become curious.
    0:29:53 Once you are curious, you open up.
    0:30:02 But it is very challenging when people are hurt, wounded, defensive, holding tight to
    0:30:05 invite that curiosity.
    0:30:13 It’s what’s happening in their bodies is about shutdown and defense and self-protection.
    0:30:20 And I’m doing this physically to you because this is where the brain and the neurobiology
    0:30:27 in that moment is going against what actually is in their best interest psychologically
    0:30:28 and existentially.
    0:30:33 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:30:39 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
    0:30:43 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs, and it tastes great.
    0:30:48 Now, I’ve been drinking AG1 since 2012, and I started doing that at a time when my budget
    0:30:50 for supplements was really limited.
    0:30:54 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement, and I’m so glad
    0:30:56 that I made that supplement, AG1.
    0:31:01 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
    0:31:05 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
    0:31:09 and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
    0:31:13 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day, I
    0:31:16 sleep well at night, and keep my immune system strong.
    0:31:21 When I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health, my mental
    0:31:24 health, and my performance, both cognitive and physical, are better.
    0:31:28 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
    0:31:29 difference.
    0:31:33 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:31:37 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
    0:31:41 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
    0:31:43 and more mental energy.
    0:31:49 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:31:53 Right now, they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin
    0:31:54 D3K2.
    0:31:59 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:32:05 I am a firm believer that when we are in a stress response, that we become locked in
    0:32:11 a time domain and not to spin off into attention about this, but, you know, put differently
    0:32:18 when we are relaxed, we can think about time and our life and other things happening around
    0:32:21 us and others in a far more dynamic way.
    0:32:25 The stress response is about solving for the feeling now.
    0:32:31 It has no sense about, or it doesn’t allow us a window into the cognition or emotions
    0:32:36 that are related to what could be, even though we desperately want out of there.
    0:32:41 There’s all sorts of evolutionary reasons why this would be the case, but I feel like
    0:32:47 a statement that you made, which is that a curiosity and a willing to discard with
    0:32:52 one’s own narratives, and in particular, what you said about the fact that people perceive
    0:32:58 their own experience as fact when in actuality, it’s just two different stories.
    0:33:02 Neither person is correct or one person, you know, but people have these stories which
    0:33:08 are almost confabulation at some point, but they feel so true to all of us when we experience
    0:33:09 them.
    0:33:13 Like, that’s a lot of what’s happening in culture at large.
    0:33:18 Diametrically opposed camps really believe that the same thing is a reflection of two
    0:33:23 completely different series of facts, and it seems almost unsolvable at the level of
    0:33:24 culture.
    0:33:27 There’s just too many people, but at the level of two individuals, I feel like it ought to
    0:33:29 be tractable.
    0:33:37 You know, I have gone to a lot of meetings in the last year on issues of polarization
    0:33:43 on societal levels, and I often think like, what is a psychologist or a couple’s therapist
    0:33:44 doing in those meetings?
    0:33:45 Why am I invited here?
    0:33:52 And then I think, you know what, you actually have a lot of experience with polarizations.
    0:33:59 Sitting for a long time with couples who once actually thought in the presence of the other,
    0:34:07 I discovered myself now can be so at odds, they’re sitting in the same room, they’re
    0:34:11 listening to the same session, they have a complete different interpretation of what
    0:34:17 I said and what it meant, and they leave and you wonder, did it happen in the same room?
    0:34:22 The same thing is about what they described about the night before.
    0:34:27 And if you didn’t see them together and you saw them each alone, you would be completely
    0:34:32 mistaken, because it’s like Swiss cheese.
    0:34:37 Everything that one has left out is where the other one starts.
    0:34:44 So we learn a lot from doing couples’ work around the process of polarization, around
    0:34:51 the process of intractable conflict, around the sense that you are my enemy and there
    0:34:58 is nothing in what you say that I can recognize or be empathic towards or understanding.
    0:35:07 I think on a societal level, the people who have studied intractable conflict basically
    0:35:15 have a method of how you bring two opposing parties, factions, tribes, you know, who have
    0:35:22 been in conflict and at war for a long time and how you bring them together.
    0:35:27 There is actually a method, a process.
    0:35:33 It’s not written in stone, but you certainly don’t start by talking about the things that
    0:35:37 drive you completely apart and unable to talk to each other.
    0:35:43 You start by finding some elements of your shared humanity.
    0:35:47 In a couple, because that is the space we talk about now.
    0:35:53 In a couple, it’s an incredible thing how people can literally think that the other
    0:35:56 person wants their demise.
    0:36:01 You live day in, day out with someone who you really think wants to hurt you, is your
    0:36:08 enemy and sometimes there is evil, you know, there’s people who don’t have good intentions,
    0:36:13 but in many situations, it’s also a projection.
    0:36:19 It’s also experiences that you’ve had in the past and this is where what’s interesting
    0:36:26 is that the narrative, the conscious narrative lives here and what you call the brain that
    0:36:32 can only locate itself in three temporal and the brain and the physiology are in a different
    0:36:33 time.
    0:36:40 Implicit memory is completely influencing explicit narrative.
    0:36:45 People are incredibly prone to confabulation based on these unconscious things going on
    0:36:46 and it’s kind of a scary thought.
    0:36:53 If I feel it, this is what’s happening and because we are creatures of meaning, we need
    0:36:59 to reconcile those things and we need coherence in our narratives and that coherence is what
    0:37:04 is so difficult when you work with people who are, what is it that they’re holding
    0:37:05 on to?
    0:37:10 I mean, you know, one of the classic examples is someone says I’m really sorry I didn’t
    0:37:14 mean to and the other one says that’s not the case.
    0:37:20 You know, like if someone tells you I didn’t mean to hurt you, you would think that someone
    0:37:26 would say that’s reassuring, I like to hear that, I hope that’s true, makes me feel a
    0:37:31 lot better rather than proving to you that that’s not true.
    0:37:38 You wanted to step on my toes, you intentionally put those heels on or those shoes or those
    0:37:48 face to step on me and that coherence of maintaining the idea that if I feel that you hurt me,
    0:37:53 you must have been wanting to hurt me rather than, you know, I can be hurt and that doesn’t
    0:37:56 mean you intentionally were trying to do anything.
    0:38:02 It’s as if I need to justify my being hurt by the, by the intention of what you did
    0:38:05 and to just make sure sometimes that’s the case.
    0:38:11 There’s not that there are people who intentionally want to hurt some people, but that other times
    0:38:16 when I’m highlighting is that the coherence to make sense of why I’m feeling this way
    0:38:21 demands that I also define what you are trying to do to me.
    0:38:28 I mean, and in reality, most people are terrible at understanding how they themselves feel,
    0:38:31 let alone someone else’s intentions.
    0:38:37 I mean, if somebody apologizes and says, listen, I’m truly sorry, I screwed up.
    0:38:41 And the other person says, I don’t believe you.
    0:38:46 I think what they’re really saying, you can tell me if I’m wrong, is I don’t feel better
    0:38:47 as a consequence of your apology.
    0:38:53 It’s because your apology I screwed up is incomplete.
    0:38:57 Most of the time, people say that I made a mistake, I’m sorry.
    0:39:03 But it doesn’t acknowledge what the other person felt in response to what we did.
    0:39:09 So let’s say that the apology also includes that I, you know, I really messed up.
    0:39:11 It makes total sense that you would be upset.
    0:39:15 You know, we had an agreement that we would meet at seven and I didn’t get home until
    0:39:19 nine and I didn’t notify you until eight.
    0:39:21 I would be upset too.
    0:39:24 That’s totally justified.
    0:39:25 That sucks.
    0:39:28 That’s got to really suck.
    0:39:38 At that point, if the other person still feels like it’s still frustrating, presumably it’s
    0:39:43 because either this is a pattern.
    0:39:48 So this one apology doesn’t encapsulate all the other, the sort of litany of other things
    0:39:53 that relate to this, a feeling unseen or unappreciated or, you know, there’s often a lot more behind
    0:39:54 the event.
    0:39:55 People apologize many times.
    0:39:56 Right.
    0:40:00 Or yeah, it could be a pattern of apologies that don’t equate to change or it could be
    0:40:05 a pattern of an apology that doesn’t encapsulate all the other things that weren’t voiced.
    0:40:11 Because sometimes people won’t voice their grievances because they, for whatever reason,
    0:40:13 but there’s a lot of resent that’s built up, right?
    0:40:23 So in that moment when somebody tells another that they are not convinced, emotionally convinced,
    0:40:28 what are the tools that you give each in order to be able to navigate that sticking point?
    0:40:32 I think apology is an amazing topic in the realm of relationship.
    0:40:34 It’s a huge piece.
    0:40:41 Apology, forgiveness, ownership, responsibility, accountability, that whole range of things.
    0:40:47 I think if you give that apology many times somebody, and it’s not yet, you’re doing
    0:40:53 this every Tuesday, the person will probably just say, “Thank you.”
    0:41:02 If you have someone who can’t receive an apology and the apology is sincere, that’s the first
    0:41:10 and foremost thing that accompanies an apology, then you begin to ask, “Why is this person
    0:41:14 struggling to receive this?”
    0:41:19 Because it is the thing that you should be getting.
    0:41:29 And then you start to ask yourself, “Is it because if I accept your apology, it’s as
    0:41:36 if I agree that what you did wasn’t so bad, it is repairable?”
    0:41:43 And in order to really make clear that the grievance is big, I cannot receive your apology.
    0:41:48 That’s one of the dynamics that often occurs in that moment.
    0:41:51 And so you ask sometimes, you sit and you see.
    0:41:53 You see somebody who pretends to say, “I’m sorry.”
    0:41:56 You see somebody who just says, “Come on, what’s the big deal?”
    0:42:01 And then you see people who really are sincere, and then you watch what’s happening to the
    0:42:02 other person.
    0:42:09 Are they relieved, are they suspicious, are they feeling like they would dissolve a certain
    0:42:16 element of their identity if they don’t hold on to this?
    0:42:20 Is it as if they’re saying, “You can get away with it.
    0:42:26 It’s not as bad,” because accepting the apology is to minimize the issue.
    0:42:28 And then you switch to burden on the other side.
    0:42:34 In Judaism, you apologize three times.
    0:42:39 And if after the third time, and you’ve done a real, reckoning apology, if after three
    0:42:45 times the other person does not accept it, the burden passes over to the other person.
    0:42:46 Interesting.
    0:42:47 This is my money desk.
    0:42:53 And I think it’s an incredibly interesting idea that at some point, the person has made
    0:43:01 the amends when they have, and when you cannot receive it, then now the burden passes on
    0:43:02 you.
    0:43:07 I’m just going to hover there for a second because I agree that apology is such an interesting
    0:43:09 and important concept.
    0:43:15 And you mentioned that accepting somebody’s apology at an emotional level, not just saying,
    0:43:16 “Thank you.
    0:43:21 I accept your apology,” but really internalizing that and allowing space for it to shift your
    0:43:25 experience of the thing that hurt.
    0:43:29 And by the way, accepting the apology doesn’t yet mean that you forgive.
    0:43:31 Forgive is your freedom.
    0:43:34 You decide at what point you do it, and you may do it alone.
    0:43:38 It’s not always a dyadic experience.
    0:43:41 Apology is a dyadic experience, but forgiveness is freedom.
    0:43:45 I appreciate that distinction now that you’ve given it.
    0:43:47 I mean, I appreciate you giving that distinction.
    0:43:49 I did not make that distinction before.
    0:43:53 Because it’s really so many things happen underneath.
    0:43:57 There’s issues of shame around apology.
    0:44:01 What’s the difference between shame and responsibility?
    0:44:06 What is the capacity of a person to have real distress rather than empathic distress, real
    0:44:09 empathy rather than empathic distress?
    0:44:14 It’s a portal into a lot of things.
    0:44:16 There are people who can never apologize.
    0:44:17 Is that right?
    0:44:18 Oh, yeah.
    0:44:21 If you do so, would what for them?
    0:44:22 Shame.
    0:44:25 I think a lot of that pieces around shame.
    0:44:32 It’s not– because self-esteem, as my friend Terri Real says, is your ability to see yourself
    0:44:38 as a flawed individual and still hold yourself in high regard.
    0:44:42 When you admit you’re flawed, it means there’s something wrong with you.
    0:44:46 Then it’s very hard to say, “I’m sorry.”
    0:44:48 This is the essence.
    0:44:54 How do you see yourself as imperfect, flawed, but you still respect yourself and you hold
    0:44:55 yourself in high regard?
    0:44:59 If you can do those two things, you can apologize very easily.
    0:45:13 I find that so much of being an adult, again, in quotes, involves the disambiguating two
    0:45:15 things.
    0:45:21 One is we’re taught to really trust our own experience, to some extent, to stand our ground
    0:45:29 when we know A is true and B is false, but then also part of being an adult is admitting
    0:45:32 when we’re wrong.
    0:45:38 There’s no real-time rulebook for that, especially given that people have different versions
    0:45:42 of the same thing often.
    0:45:48 It seems to me that one of the great challenges in not just in romantic relationship, but
    0:45:55 in relationships of all kinds, is to really be able to slow down and enter the state of
    0:45:59 mind and body that allows us to do the kind of processing you’re talking about.
    0:46:03 At a very practical level, I’m curious, let’s say a couple comes into your office and they’re
    0:46:10 dealing with either a single hurt or a litany of hurts or something like that.
    0:46:15 Do you believe it’s important for them to shift out of their emotional state to be able
    0:46:16 to process differently?
    0:46:20 Do you have them, at the beginning of a session, do you have them do a couple deep breaths
    0:46:21 together?
    0:46:24 Do you have them recall a time when they felt particularly bonded?
    0:46:28 Is there an effort to shift their somatic state in order to bring their mind to a place
    0:46:34 of more curiosity or is going straight to the issue often the best way in?
    0:46:39 First of all, I like that it seems to me going from apology to conflict.
    0:46:40 It makes total sense.
    0:46:46 I spent the last year creating a whole course on conflict and how do you turn conflict into
    0:46:47 connection?
    0:46:49 What is good conflict?
    0:46:55 I think conflict is inherent to relationships and then what are problematic ways to deal
    0:46:56 with conflict?
    0:47:04 Yes, on some level, there is very little you can hear if you are in a state of hyper arousal.
    0:47:11 If you are in a position of self-protection, all these stressful places, all these cortisol
    0:47:15 levels going up, et cetera, are not going to help you.
    0:47:22 But at the same time, you can’t, in the moment that someone is completely agitated, talk
    0:47:23 with them about trusting.
    0:47:27 It’s just like the physiology is not corresponding.
    0:47:31 So it’s a real dance.
    0:47:35 I don’t do the breath often, sometimes.
    0:47:38 I actually don’t do anything all the time.
    0:47:40 I am working like a tailor.
    0:47:41 I do fittings.
    0:47:48 I mean, I think the richness of therapy is in its arts on some level, maybe.
    0:47:54 But sometimes I just say, I think you need to stand up and move and just listen to what
    0:47:57 your partner has to say, but don’t sit.
    0:48:00 Sometimes I say, don’t look at each other.
    0:48:03 Sometimes I say, turn to each other.
    0:48:08 Some things are better done face to face, and some things are better done side by side.
    0:48:09 Parallel play.
    0:48:10 Fishing.
    0:48:14 There’s a lot of things like driving.
    0:48:16 Every parent who’s ever had a kid in the back knows this.
    0:48:19 You have both.
    0:48:22 You have moments when you need to be able to look into each other, and then there are
    0:48:27 moments where you just need to do something about the side by side.
    0:48:31 Then it’s also the limits of words.
    0:48:33 When is it important to talk?
    0:48:39 And when we’re talking because we are homo sapiens, but in fact, if we were animals,
    0:48:41 we would be just making noises.
    0:48:46 We’re not really making sense, so stop talking.
    0:48:55 So what I try very hard to do is to not let people show the worst side of themselves.
    0:48:57 They can do that at home.
    0:49:00 They don’t need to come and shame themselves in my office.
    0:49:05 And I do know that certain situations will draw the worst out of people, but that doesn’t
    0:49:06 mean that that’s who they are.
    0:49:11 And that’s one of the big things as a therapist is to not fall for that.
    0:49:15 Because if you met these people alone, they would be charming.
    0:49:19 And if you had met them maybe two years before, they would have been charming, too.
    0:49:22 So something’s happening between them.
    0:49:29 That is making them act and react from places of deep hurts and fear and attack and all
    0:49:32 of that and aggression.
    0:49:36 And sometimes I see them alone.
    0:49:41 I don’t think that you are capable of having this conversation at this moment because you’re
    0:49:44 not willing to take any responsibility when you’re sitting next to your partner.
    0:49:45 You’re in a blame fest.
    0:49:48 And we’re not going to do that, so I’m going to talk with you alone.
    0:49:53 And then I’m going to prepare you to come to your partner with at least one or two things
    0:49:54 that you can own.
    0:49:58 What am I doing to contribute to this mess?
    0:50:01 Or what am I doing to make things better?
    0:50:07 I like to start the session by asking, if I’m dealing with a kind of chronic conflict,
    0:50:12 low-intensity warfare or bigger, it depends what kind, I don’t know, there’s different
    0:50:16 kinds of, but I like to ask, what have you done this week to make things better?
    0:50:19 What a great question.
    0:50:25 What have you done to make your partner feel that they matter, rather than what happened
    0:50:26 this week?
    0:50:28 You know, I kind of have a sense.
    0:50:32 Please do not tell me the last unraveling, you know, I got it.
    0:50:40 It goes from zero to 60 in no time and none of this, I don’t need the details of the story.
    0:50:45 I need to know what you’re doing to each other, what feelings you’re instigating in each other.
    0:50:52 I don’t need the plot, the plot is, you know, there’s only three dances.
    0:50:57 This fight, you know, aiming at each other, withdrawing from each other, or one person
    0:51:00 withdrawing and one person pursuing.
    0:51:09 There’s three types of major choreographies of conflict, or quiet silence, or one goes
    0:51:14 after the other who is closing the doors and they follow them through the house, which
    0:51:17 is following them through a lot of other things.
    0:51:23 And from that place on, you decide, okay, who is doing what to whom, who is feeling
    0:51:30 what at the hands of whom, how, what is influencing this, you know?
    0:51:35 This person is once again feeling that when this one didn’t talk to them, they were being
    0:51:42 given the silent treatment that they used to feel when they grow up, and this feeling
    0:51:47 of neglect and dismissal is just crushing them because they suddenly feel like they’ve
    0:51:49 been rejected completely.
    0:51:54 And this one is feeling like they’re once again being attacked and invaded by this other
    0:51:58 person who keeps following them and wants to talk when they have not taken him.
    0:52:03 And is remembering when they were living in the place where they grew up, where they couldn’t
    0:52:07 wait for to get out because they were feeling completely flooded and overwhelmed by the
    0:52:09 shit show of their house.
    0:52:14 And these two stories are now dictating what’s happening between these two people.
    0:52:18 These two people are no longer adults in the room.
    0:52:23 Their younger selves have completely taken over, their amygdala is completely flooded,
    0:52:24 and then, and then it matters.
    0:52:25 It depends.
    0:52:32 Sometimes, because I’m a little bit narrative driven, I may make the mistake to actually
    0:52:38 go to the story when in fact these two people really put, sometimes I sit for 10 minutes
    0:52:39 quiet.
    0:52:45 We’re going to just wait for our systems to regulate, because even I get agitated.
    0:52:47 It’s not like I don’t absorb it.
    0:52:51 I say, I think we need some sitting here.
    0:52:52 Sometimes I put music.
    0:52:56 I love music, so I put music.
    0:53:01 You know, I just say, I don’t think a single word is going to help here.
    0:53:06 And sometimes I say, I think we should stop the session.
    0:53:09 I mean, it depends if you think there’s something that can be gained.
    0:53:12 If you start to feel like it’s just going to make it worse.
    0:53:18 And sometimes, in the middle of the session, they say, when’s the last time you made him
    0:53:22 a cup of tea?
    0:53:28 And the fact that you can still make a cup of tea to someone who you would like to strangle.
    0:53:29 It’s really special.
    0:53:35 It’s amazing how we can inhabit two completely contradictory feelings at the same time.
    0:53:43 I can’t stand you, get the hell out of here, and I can’t imagine my life without you.
    0:53:48 Those things coexist, love and hate, side by side.
    0:53:52 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:53:56 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
    0:53:57 to lab testing.
    0:54:01 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
    0:54:05 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
    0:54:11 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
    0:54:15 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
    0:54:19 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to physical and mental
    0:54:24 health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors on
    0:54:25 your results.
    0:54:29 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
    0:54:31 of mercury in my blood.
    0:54:35 This was totally surprising to me, I had no idea prior to taking the test.
    0:54:40 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
    0:54:45 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
    0:54:48 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
    0:54:53 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
    0:54:58 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:55:01 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
    0:55:05 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:55:09 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
    0:55:15 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
    0:55:19 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:55:23 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:55:28 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
    0:55:30 access to Huberman lab listeners.
    0:55:35 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
    0:55:39 There’s something that I really want to revisit that you said.
    0:55:46 You said it incredibly clearly, but I have never heard this described, and I think it’s
    0:55:51 so very important for people to hear and internalize, including me, that I’m going to ask us to
    0:55:55 visit it again, but not because you weren’t clear, but just because I think it …
    0:55:56 No, I’m curious.
    0:55:57 What is it?
    0:56:05 So, as a biologist, when we teach biology, the good biologists, good teachers, we emphasize
    0:56:07 names only because people need to know them.
    0:56:11 This is called that, this is called that, but it’s all about verbs, it’s all about processes
    0:56:19 and dynamics, and what you just described as the three verb states of conflict.
    0:56:26 I think I’ve never heard articulated that way, so you described, if I understand it
    0:56:27 correctly …
    0:56:28 Pursuer, pursuer.
    0:56:29 Right.
    0:56:30 Either one person pursuing another …
    0:56:31 No.
    0:56:32 Pursuer, pursuer.
    0:56:33 Pursuer, pursuer.
    0:56:34 … one person go at each other.
    0:56:35 Loggerheads.
    0:56:36 Those are escalations.
    0:56:37 Okay.
    0:56:38 Two arrows pointing at one another.
    0:56:39 Two arrows, yes.
    0:56:40 And not in a good way.
    0:56:43 Not in conflict, it’s usually not a good way.
    0:56:50 And there’s a whole interpretation of an attachment style that underlies why two people in the
    0:56:53 situation of threat go on the attack.
    0:56:55 You have two people fighting.
    0:57:03 You have two people flying, and you have one person who flees and one person who fights.
    0:57:11 Another language for pursuer, pursuer, distancer, distancer, pursuer, distancer.
    0:57:18 And in each of those cases, it seems that the first step to getting to a more functional
    0:57:25 dynamic to try and sort this out, whatever the conflict is, is to somehow change one’s
    0:57:33 mindset from talking about the story of what led there, or stories of what led there, to
    0:57:41 really starting to parse the feeling states of ourselves and hopefully empathy for the
    0:57:42 feeling state of the other.
    0:57:45 It’s feeling states and physiological states.
    0:57:46 It’s two different things.
    0:57:50 The physiology is more primitive, more basic.
    0:57:58 It’s physiology, senses, feelings, thoughts.
    0:58:06 But I say it, because we are homo sapiens and we think, we really think about coherence
    0:58:12 and thinking that what we say has meaning is extremely powerful to the point sometimes
    0:58:18 of delusional, because I have to believe this because there would be too much dissonance
    0:58:28 if what I feel and what I think and what therefore happened didn’t all have a coherence to themselves.
    0:58:34 Sometimes when you see it in the room, as you kind of say, they never said that.
    0:58:36 It’s almost like a psychosis of sorts.
    0:58:38 I’m not calling either person psychotic.
    0:58:41 It’s psychotic because it’s a disconnection from reality.
    0:58:50 I would say it’s such an inhabiting of an internal reality that it is disconnected from
    0:58:51 the possibility.
    0:58:54 This is where curiosity comes in.
    0:59:01 It’s the possibility that what you are experiencing is completely real in its experience.
    0:59:09 But that doesn’t mean it is factual or it is real in reality.
    0:59:20 When I’m hurt and when I am thinking that you want to harm me, it’s very difficult
    0:59:26 for me in that moment to be willing to be empathic towards you.
    0:59:29 There are relationships where this is the truth.
    0:59:35 I want to constantly come back to that because not everything is imagined.
    0:59:48 But there are many other relationships where why would he want … Maybe he stepped away
    0:59:55 because he just thought that whatever was going to come out of his mouth, he would regret.
    0:59:57 It’s not because he doesn’t care about you.
    1:00:01 In fact, it’s the opposite.
    1:00:05 He knows what he can sometimes say, “He, they, she, it doesn’t matter.”
    1:00:09 But not because he wanted to just throw you to the wolves.
    1:00:15 It’s almost like we lose our theory of mind, our ability to place ourselves in the mind
    1:00:18 of another in a healthy way when we’re in these stress states.
    1:00:25 It’s funny you call it stress states because stress, to me, is so physiological that it
    1:00:28 doesn’t include the relational component.
    1:00:29 Sure.
    1:00:33 There needs to be a word for stress that involves the emotional reality.
    1:00:41 That emotional reality that now may be somewhat imagined, and this is why it’s complicated,
    1:00:44 was once true.
    1:00:49 What now is an internal truth, once was what really happened.
    1:00:53 That’s why we imagine, and this is how we interpret the dynamic.
    1:00:56 It’s very important to add that.
    1:00:59 The past was real.
    1:01:06 There was someone in the past who actually did this to me, but when you do this, I think
    1:01:07 of them.
    1:01:08 I bring those two things together.
    1:01:14 I collapse the past and the present, and that’s why I’m convinced this is what you’re doing
    1:01:16 to me, too.
    1:01:24 How do you take somebody out of their physical and mental and emotional past to be grounding
    1:01:29 themselves into the present so that they can consider that this person that is next to
    1:01:33 them is not doing to them what once was done to them?
    1:01:38 My mind immediately goes to what you just described as a shift from focusing mainly
    1:01:45 on the past and how it’s making us feel in the present to how we’re feeling in the present,
    1:01:48 acknowledging and understanding something did happen.
    1:01:53 That was real, as you said, and yet with this curious eye toward the future of what could
    1:01:54 unfold.
    1:02:00 That’s probably the hardest nugget of couples therapy.
    1:02:05 I mean, I do individual work, too, but if we talk relational therapy, this is one of
    1:02:11 those nuggets because people are not aware that they are in their past.
    1:02:14 They are convinced that this is in the present.
    1:02:18 It’s a collapse of time zones and realities.
    1:02:21 It’s what makes us so rich.
    1:02:26 It’s what makes us so able to be creative and artful, but it’s what sometimes makes
    1:02:31 it very challenging for us, especially in romantic relationships, because you asked,
    1:02:34 at first, you began with romantic relationships.
    1:02:39 A lot of what we say here is true for friendships and work relationships, but there is only
    1:02:42 two relationships that mirror each other.
    1:02:47 It’s the one we had with our first caretakers, mostly our parents, and the ones we have with
    1:02:49 our romantic partners.
    1:02:54 People can sit in the office and tell you, “I don’t have this with anybody else,” and
    1:02:56 it’s true often.
    1:03:02 You believe them because nobody gets as close to you and nobody elicits in you the kinds
    1:03:12 of early yearnings and emotional needs than a romantic partner, and that is very interesting.
    1:03:18 I don’t know if it’s a bug or a feature, as the engineers say, but it is remarkable to
    1:03:28 me that the very same neural machinery that forms the underpinning of infant primary caretaker
    1:03:33 relationship is repurposed for romantic relationship.
    1:03:35 I marvel at that.
    1:03:39 The brain doesn’t have like, “Oh, here’s your developmental wiring circuits,” and then
    1:03:40 guess what?
    1:03:42 You get to hit adolescence and you go through puberty, and then you get this new circuit
    1:03:45 for forming a romantic attachment.
    1:03:51 The brain imaging shows us that it’s repurposed, so it’s like if you got a two plus two equals
    1:03:55 four algorithm in that circuit, let’s call that securely attached, although I realize
    1:03:58 that language is not sufficient, but for just purposes of discussion.
    1:04:00 Okay, well, then great.
    1:04:04 Then you get healthy romantic attachments as adults or you as an adult, and perhaps you
    1:04:08 can navigate in and out of things that are unhealthy more quickly.
    1:04:13 However, if you got a two plus two equals five algorithm wired into that circuit, well,
    1:04:18 then you’re forever looking for something that is essentially dysfunctional.
    1:04:19 That’s the simplest version of this.
    1:04:21 Tell me more about this repurposing.
    1:04:23 It’s really interesting.
    1:04:28 Yeah, so beautiful work by Alan Shore and others who has worked, I know you’re familiar
    1:04:32 with, has shown that you image the brain of infant and typically it’s mother, but they’ve
    1:04:37 done other caretakers as well, and you see this incredible mirroring of, sure, right brain,
    1:04:41 calf brain activity, more dopaminergic or serotonergic activity.
    1:04:44 Basically the takeaway is that you see a lot of coherence.
    1:04:48 What’s going on in the mother is going on in the child and vice versa.
    1:04:55 There’s a lot of reciprocity, but sometimes in unhealthy caretaker infant relationships,
    1:05:00 the so-called anxious attached, dissociative or avoidant type scenarios, the ABCD baby
    1:05:06 type thing, people can look that up if they like, we can provide a link.
    1:05:11 You see a mismatch in the neurochemistry and the activation of these brain areas.
    1:05:17 In other words, the brain circuitry for attachment is set up so that anxious states are evoked
    1:05:19 when calm states should have been.
    1:05:20 Yes.
    1:05:21 Have there been better parenting?
    1:05:22 Yes.
    1:05:23 Okay, all right.
    1:05:24 Yes.
    1:05:29 But then you take those, you essentially run the same sorts of studies on romantically
    1:05:36 attached young adults or older adults, and what you see is it’s the same sets of neurons,
    1:05:37 the same circuits.
    1:05:38 This is remarkable.
    1:05:44 Nowhere else to my awareness, nowhere else in the nervous system do we repurpose neural
    1:05:47 circuitry from early in life.
    1:05:52 It’s as if there’s a neural circuit for sensing thirst and drinking early in life, and then
    1:05:55 later it’s used for sensing how to navigate a city.
    1:06:00 Okay, now those are two very disparate things, but this is like outrageous, right?
    1:06:05 And so I say it’s either a feature or a bug, we don’t know, but it is the way it is.
    1:06:06 Right?
    1:06:07 I would say I wasn’t consulted at the design phase.
    1:06:11 What do you think was the evolutionary logic of that?
    1:06:18 I like to think in a kind of romantic way that some of our most important work in our
    1:06:27 lifetime is to try and resolve these developmental miswirings that are the consequence of faulty
    1:06:31 caretaker-infant relationship, and you can’t blame the infant.
    1:06:35 Now, does that mean we blame our parents to the point of ostracizing them or one would
    1:06:37 hope not, maybe in some cases that’s necessary.
    1:06:43 But I think I like to think that what we’ve observed over the last 10, 20, 30 years in
    1:06:50 no small part, seriously, thanks to your work, reflects an evolution of how we are thinking
    1:06:55 about attachment, that we are actually getting better at understanding the self.
    1:06:58 And there’s something about the human brain that wants to understand itself.
    1:06:59 Very interesting.
    1:07:06 So I like to think that in 100 years, not only will there be more models of relationship
    1:07:12 as functional, healthy relationships, but there will also be a deeper understanding of
    1:07:14 what this whole thing of love and attachment really is.
    1:07:16 And the parallel I use is one of biology.
    1:07:22 We understand so much more about brain function now than we did just 10 years ago.
    1:07:28 Addiction, for instance, not just a condition of failure of willpower, but this understanding
    1:07:31 about dopamine and other molecules.
    1:07:36 I think we now look at a fentanyl addict or heroin addict very differently.
    1:07:41 They’re caught in a neurochemical algorithm that is not serving them well.
    1:07:46 It doesn’t remove their responsibility, but there comes a point where they can’t recover
    1:07:50 themselves and they need certain supports and those supports are starting to emerge now.
    1:08:01 So my hope is that this is built into our evolution as some sort of vector toward progress.
    1:08:09 You know, it’s interesting because some models of couples’ work, of couples’ therapy, will
    1:08:21 say you have recreated with each other patterns of your early life in order to be able to
    1:08:22 transcend them.
    1:08:25 Right, the repetition compulsion.
    1:08:29 You get the same thing over and over again, Lord knows I’ve had that, and some wonderful
    1:08:30 partners.
    1:08:36 And by the way, as I say that, I’m also taking 50% of the responsibility, or 100% of the
    1:08:40 responsibility for the choice, as they say, you didn’t have six hard relationships.
    1:08:43 You had one hard relationship six times, right?
    1:08:52 I think Paul Conte says it that way, but yes, that the repetition compulsion is an unconscious
    1:08:56 attempt to resolve the core conflict that arose during early attachment.
    1:08:58 Do you subscribe to that view?
    1:09:02 I think it’s a very useful idea.
    1:09:08 You know, I was thinking at one point, it’s like sometimes when I listen to you, you know,
    1:09:13 there is an exactness in the things that you describe often rooted in science and research,
    1:09:14 et cetera.
    1:09:24 Couples’ therapy or psychotherapy relationship thinking, you don’t have an exact answer.
    1:09:31 First of all, you don’t have an exact answer because modern relationships are more complex
    1:09:32 than ever.
    1:09:36 And I don’t think any relationship expert at this point can have answers.
    1:09:42 You have invitations, you have ways of thinking that are useful.
    1:09:49 And here is the question, is it true for me, is answered by do the people, does it resonate
    1:09:50 for them?
    1:09:53 If they bite, then it’s true.
    1:09:54 It’s a framework.
    1:09:59 I can analyze this tableau in multiple ways.
    1:10:05 If this is the one that resonates for you, this is what we’re going to go with.
    1:10:07 And that’s what makes it true.
    1:10:08 This is a very interesting thing.
    1:10:12 There’s multiple, I mean, to me it’s interesting because there’s a whole movement within the
    1:10:19 world of psychotherapy and psychology that wants to actually become much more normalized
    1:10:22 with protocols and the same thing for everyone.
    1:10:27 I think that much of what, at least relationship therapy, which is really the world that I
    1:10:32 practice in, is existential, and it’s meaning making.
    1:10:35 And there’s a lot of ways to do that.
    1:10:41 So if this interpretation works for you, be my guest.
    1:10:44 But that’s not because it is more true than another.
    1:10:46 It’s the one that was useful for you.
    1:10:49 And that makes you much more humble.
    1:10:51 I love that answer.
    1:10:54 It’s a little bit like when you raise kids, you know?
    1:11:00 I used to think that all these things I had done with my first one is because I had such
    1:11:01 good ideas.
    1:11:05 Then I had a second one and none of these things worked with them because it was a different
    1:11:06 person.
    1:11:10 So I realized that the first one, it worked because there was a fit between my method
    1:11:12 and the person.
    1:11:17 And this is the important thing in therapy, is that it’s an issue of that fit is what
    1:11:18 you’re looking for.
    1:11:25 We hear a lot these days about the different attachment styles or languages of love.
    1:11:35 The love languages, people will say, I emphasize, gifts feel very rewarding or acts of words
    1:11:40 of affirmation, unstructured time, et cetera, et cetera.
    1:11:45 Or people will, I think nowadays, if they look into it a little bit, they’ll realize
    1:11:48 that they are either more avoidant or more anxious.
    1:11:49 These things can shift.
    1:11:52 I mean, I think it’s wonderful that people are thinking about these things in the same
    1:11:55 way that I think it’s wonderful that people understand that there’s a molecule called
    1:11:56 dopamine.
    1:11:59 They can do certain things, serotonin, certain things.
    1:12:04 But I’m curious as to whether or not you feel that the naming of things and the assignment
    1:12:11 of oneself to a category can sometimes be limiting in terms of one’s ability to really
    1:12:13 embrace this curiosity.
    1:12:19 And you also use the word invitation, and you are describing couples therapy and healthy
    1:12:24 relationship as a bit more of an art form than a reductionist protocol-oriented science,
    1:12:26 which I love.
    1:12:31 Because to me, despite being a scientist, some of the great mystery of life and certainly
    1:12:37 of romantic relationship is when you find yourself in happy places that you didn’t anticipate
    1:12:43 finding yourself or in a place of forgiveness and close friendship, when at one point you
    1:12:49 can recall being like you said, like you’re just this person embodies the worst things
    1:12:50 in your mind.
    1:13:00 So I wonder if the processes that you found useful in your clinical work, is it possible
    1:13:05 to formalize those in a way that people can start to adopt to them?
    1:13:12 In other words, do you think that we can learn to navigate relationship in more healthy ways,
    1:13:17 not just by saying I’m anxiously attached or avoidant or securely attached, I’m looking
    1:13:20 for someone that has that or my love language is this and they love to do that.
    1:13:22 And so therefore we’re a perfect lock and key.
    1:13:27 I think people are starting to think about relationship in a more nuanced and sophisticated
    1:13:28 way.
    1:13:32 And yet also what I’m hearing is it’s a lot more dynamic than that.
    1:13:36 And that some of those categorizations that we assign ourselves can really perhaps be
    1:13:38 limiting to what could be.
    1:13:40 That’s a great question.
    1:13:46 But I have a moment now as if I’m in a session with you where I have like five things that
    1:13:54 are arriving here in front of my brain and I’m thinking, which one am I going to enter?
    1:13:58 I’m going to actually start with just the actual question.
    1:14:04 But then I probably is an opportunity to say a little bit about how I approach this thing.
    1:14:08 I think some naming is very useful.
    1:14:09 It frames it.
    1:14:16 It gives it a foundation, something to hold on to.
    1:14:17 Language matters.
    1:14:22 If we would not be having a conversation without having a shared language at this moment.
    1:14:27 But within that, you and I are using the same words and may have very different meanings
    1:14:28 attached to it.
    1:14:35 So that’s the richness of the process is what do you mean when you say invitation, curiosity,
    1:14:38 conflict, et cetera?
    1:14:43 For example, when I do the work on conflict, I did provide language.
    1:14:49 For example, one of the things that happens in conflict is we have confirmation bias.
    1:14:55 That’s a cognitive framework that is often present in situations of emotional conflict,
    1:15:02 of conflict which involves always an emotional dimension could be political too.
    1:15:07 Confirmation bias means that I am looking for evidence that reinforces my beliefs and
    1:15:11 I disregard any evidence that contradicts it.
    1:15:13 This happens between two people.
    1:15:16 This happens between two parties.
    1:15:18 That’s a very important naming.
    1:15:19 It’s interesting.
    1:15:25 I’ve noticed this, this, this, this, but all you mentioned is that.
    1:15:32 Another cognitive bias that is very common is fundamental attribution error.
    1:15:37 We have this idea that I am complex and you are more simple.
    1:15:39 If I’m in a bad mood, it’s because there was traffic.
    1:15:42 There’s circumstances, there’s context.
    1:15:45 If you’re in a bad mood, it’s because you’re a cantankerous person.
    1:15:47 That’s just your personality.
    1:15:52 We’ll categorize and totalize the behavior of others and we’ll have lots of nuance and
    1:15:54 poetry for our own.
    1:15:56 That’s a concept.
    1:15:58 That concept is very useful.
    1:15:59 It’s neutral.
    1:16:02 It doesn’t blame anybody and it says, “We all do this.”
    1:16:04 I like that kind of naming.
    1:16:08 It’s very different from the kind of naming that pathologizes people.
    1:16:12 The kind of naming that unlocks you into one identity.
    1:16:15 You may have addiction and addiction may be really important.
    1:16:21 It may have destroyed your life, but to just say you’re an addict, I’ve seen.
    1:16:27 I worked in an addiction center for two years and there were a lot of other things happening
    1:16:28 in these people’s lives.
    1:16:35 To just focus on this one thing, it reduces the person, but it also reduces your ability
    1:16:37 to do something with the person.
    1:16:40 It narrows your lens.
    1:16:46 There’s always this question about how wide is the lens that you do not get overwhelmed?
    1:16:50 You want to make it smaller, but not that small that you’re looking through a keyhole.
    1:16:54 A person is more complex than a keyhole.
    1:16:57 We don’t just treat symptoms.
    1:16:59 We work with lives.
    1:17:04 That’s the difference for me anyway in the work that we do.
    1:17:09 Then when you begin to think about lives, then you start to think about culture.
    1:17:12 What is happening in the world of relationships today?
    1:17:16 It’s such an incredible thing that is going on.
    1:17:21 If you don’t put that in the broader context, I’m trained as a systemically oriented family
    1:17:27 therapist and that means that you’re looking at the interaction of different systems.
    1:17:32 I think that a lot of what happens is a hyperindividualization of these things.
    1:17:36 The naming is useful when it expands your understanding.
    1:17:44 The naming is not useful when it locks you into a symptom, a reductionistic thing that
    1:17:49 gives false certainty to profits.
    1:17:52 No, you’ve got a piece of my mind.
    1:17:58 You can’t agree more that naming that expands one’s understanding and maybe even lends itself
    1:18:06 to a hint of curiosity stands a chance of having some rehabilitative quality to it.
    1:18:15 I feel that nowadays there’s such an overuse of psychological terms like narcissists, gaslighting,
    1:18:18 therapy terms.
    1:18:24 It’s almost the way that if people were to talk about neurobiology as neurosurgeons.
    1:18:27 I’m not a neurosurgeon, but I have friends who are.
    1:18:33 Neurosurgery is something people train for many, many years for just as being a clinical
    1:18:39 psychologist people train for many years for and have a ton of in-office experience, real
    1:18:40 world experience.
    1:18:46 Nowadays, the naming and the attachment of names to particular top contour features of
    1:18:53 people out there seems to be largely for the purpose of closing off possibility as opposed
    1:18:55 to increasing possibility.
    1:18:56 However…
    1:19:02 It’s both because on the one hand, more than many other forms of medicine or healthcare
    1:19:09 psychotherapy, psychology, but certainly psychotherapy was always stigmatized and still is in many
    1:19:10 parts of the world.
    1:19:15 It’s for the crazies, it’s for people, there must be something fundamentally wrong.
    1:19:19 I mean, it’s something that nobody went around talking about the fact that they are in therapy.
    1:19:26 You went to see a therapist, now you’re putting it on your dating app, it’s a status symbol.
    1:19:31 There is a destigmatizing that is very important, but there is also words that are weaponized
    1:19:36 and they are not useful and they are separating people.
    1:19:41 And we have enough separation at this moment in our societies in the West.
    1:19:46 We don’t need more efforts to pull people apart.
    1:19:54 We need efforts to bring back the collective, the community, the shared experience because
    1:19:57 we are too far apart.
    1:20:03 And that’s why I think that some naming is useful and some naming is not always that
    1:20:04 useful.
    1:20:07 Well, amen to bringing people together more.
    1:20:15 Yeah, such an important mission right now.
    1:20:20 I’d like to explore the possibility of something that I’ve heard, but I don’t know if it’s
    1:20:28 true that sex, which of course doesn’t just include intercourse, but the things that lead
    1:20:34 into and out of sexual intercourse, but that sex is a microcosm for the relationship at
    1:20:43 large, meaning that the dynamics that show up in intimate interactions are somehow reflective
    1:20:51 of a larger working out or dynamic in the relationship.
    1:20:53 To what extent do you think that’s true?
    1:20:55 It’s a concept that I’ve heard.
    1:21:02 It sounds interesting and any discussion about sex tends to get people’s ears bricked up
    1:21:06 because depending on where you live in the world, it’s either something that people talk
    1:21:13 about casually, openly or with a lot of electricity around it.
    1:21:17 But I always like to say, as a biologist, we can all agree on one thing, which is that
    1:21:22 we’re all here because sperm met egg, if not inhuman in dish and then eventually inhuman.
    1:21:27 So we’re still at that point in human evolution.
    1:21:34 What are your views about intimacy and sex as a reflection of the relationship?
    1:21:38 And here what I’m thinking of again are these.
    1:21:43 When you describe conflict, you describe these three different positioning of arrows towards
    1:21:47 one another, separate away from one another, one chasing the other.
    1:21:56 Is there a parallel for healthy relationship that we can offer up before talking about
    1:22:01 this question of whether or not sex is a microcosm of the larger relationship, the health
    1:22:02 of the relationship?
    1:22:04 Let me start like this.
    1:22:12 I’ve studied sexuality for quite a few decades now in relationships, but I think maybe because
    1:22:19 of what you said around the world, love and desire are universal experiences.
    1:22:25 But the way that they are constructed are highly culturally contextual.
    1:22:32 And so the most archaic, rooted, traditional aspects of a culture or a society are lodged
    1:22:38 around its beliefs and attitudes and behaviors towards sexuality and relationships, especially
    1:22:44 the sexuality of women, American elections case in point.
    1:22:50 But the most radical progressive changes that take place in a society also occur around
    1:22:54 sexuality and relationships, sexuality of women in particular.
    1:22:59 So sexuality is a window into a society.
    1:23:08 Sexuality is also a window into a relationship and into a person that invites deep listening.
    1:23:16 One of the big challenges is that modern sexuality has been, I mean, traditional sexuality was
    1:23:19 identified with procreation.
    1:23:23 Modern sexuality is identified with performance and outcome.
    1:23:28 Sex is something you do, to which I say, let’s drop the performance and outcome for
    1:23:33 a moment and let’s think of it as an experience.
    1:23:37 So now you’re going to start to see the choreography I draw.
    1:23:41 When I think of sexuality as an experience and I say sex isn’t just something that you
    1:23:45 do, sex is a place you go.
    1:23:49 So my question to you is, where do you go in sex?
    1:23:53 Find yourself and with another or others.
    1:24:00 Do you go to seek deep spiritual union, a deep intimate connection, transcendence?
    1:24:06 Do you go to a place for vulnerability, a place to surrender, a place to be taken care
    1:24:12 of, a place to be safely powerful, a place to be naughty, a place to have just plain
    1:24:17 fun, a place to abdicate your responsibilities of good citizenship because sexual desire
    1:24:20 is quite politically incorrect.
    1:24:22 Where do you go in sex?
    1:24:25 What parts of yourself do you try to connect with?
    1:24:27 What is it that you’re expressing there?
    1:24:34 Sexuality is a coded language for our deepest emotional needs.
    1:24:40 Our wounds, our fears, our aspirations, our longings, it’s that.
    1:24:46 That is, you know, sex is never just sex, even when it’s hit and run.
    1:24:48 And then it becomes really interesting.
    1:24:55 So one of the things that, one of the assumptions that existed very much at the heart of my
    1:25:01 field and that I challenged or questioned was that sexual problems are by definition
    1:25:04 the consequence of relationship problems.
    1:25:09 So you fix the relationship and the sex will follow.
    1:25:15 And I, some greater with many colleagues, have helped a lot of relationships get along
    1:25:22 better, fight less, laugh more, enjoy each other, and it changed nothing in the bedroom.
    1:25:27 Because in fact, maybe sexuality is not a metaphor of the relationship.
    1:25:32 Maybe sexuality is a parallel narrative to the relationship.
    1:25:40 And that in fact, when you change the sexuality in a couple, you change the whole relationship.
    1:25:43 But not necessarily in the other direction.
    1:25:50 So that opened up, that was one of the foundational ideas for mating and captivity, my first book.
    1:25:55 Because I have been trained to think like this and then I began to think love and desire,
    1:25:58 they relate, but they also conflict.
    1:26:02 They’re not one and the same, and they don’t need the same things.
    1:26:05 They don’t thrive on the same elements.
    1:26:12 And modern relationships, romantic relationships have wanted to reconcile those two fundamental
    1:26:15 sets of human needs into one relationship.
    1:26:20 That is the grand experiment of modern love.
    1:26:27 And am I correct in interpreting what you just said, as that love and desire are fundamentally
    1:26:33 separate, that they can exist in parallel, but that any goal of society, much less a
    1:26:38 couple, to try and unify those as one thing is not going to succeed?
    1:26:39 No, no, no.
    1:26:40 Not at all.
    1:26:43 That actually has been remarkably successful.
    1:26:46 The romantic ideal is tenacious.
    1:26:51 Many other philosophies and ideologies of the end of the 19th century have all gone.
    1:26:53 This one has survived many others.
    1:26:55 I’m relieved to hear you say that.
    1:26:59 Maybe I grew up on too many, I don’t know how many romantic comedies I saw, but I grew
    1:27:07 up in a home where love, sex, and romance were discussed in very almost ethereal terms.
    1:27:08 Yeah.
    1:27:09 No, no, no.
    1:27:12 But it is an experiment.
    1:27:17 It’s not something that we have tried throughout history, in human history.
    1:27:26 So I think that if you ask, as an exercise I like to do sometimes, I say divide your
    1:27:30 page with this line in the middle, from top to bottom.
    1:27:36 And on the top left, you write, “When I think of love, I think of.”
    1:27:41 Then go to the other side, and when I think of sexuality, I think of.
    1:27:45 And then you go back and you say, “And when I am loved, I feel.
    1:27:48 And when I am desired, I feel.
    1:27:50 When I’m wanted.
    1:27:53 And when I love, I feel.
    1:27:56 And when I want or I desire, I feel.
    1:28:01 And when I think about the love between me and my partner, if there is a couple, and
    1:28:04 when I think about the sexuality between me and my partner.”
    1:28:08 And then you let people free-associate about this.
    1:28:12 And there are words that you find back and forth, and then there are words which just
    1:28:15 never appear in the other column.
    1:28:18 Do you recommend that couples exchange these documents?
    1:28:19 Yeah, they do it at the same time.
    1:28:21 Then they read it out loud in front of each other.
    1:28:24 I do it in groups, huge audiences as well.
    1:28:31 But what I’m asking people to see is, when you look at what you responded in both categories,
    1:28:34 is it a line between those two?
    1:28:41 Is it a thick line, like what happens in love is completely separate from me than what happens
    1:28:42 in desire.
    1:28:44 I need a complete different set of things.
    1:28:47 I express myself differently, I interact differently.
    1:28:52 Or is it very much that when this exists, it completely ignites that.
    1:28:58 There are interrelated, interdependent, one feeds on each other, one reinforces the other.
    1:29:00 There is a degree of variety about that.
    1:29:04 For some people, love and desire are inseparable.
    1:29:10 And for some people, they are often irretrievably disconnected.
    1:29:13 And I think the model wants them to be really together.
    1:29:17 And for a lot of people, it’s exactly what they aspire to.
    1:29:20 For other people, it’s more challenging.
    1:29:23 Because somehow in them, there’s a split between these two things.
    1:29:34 For some people, experience love in such a way that it sometimes becomes challenging
    1:29:38 for them to make love to the person they love.
    1:29:47 What I mean by that is that love comes with a sense of responsibility, worry, care about
    1:29:50 the well-being of the other person.
    1:29:57 And some of us sometimes have learned to love in a way that comes with extra worry, extra
    1:29:59 responsibility, extra burden.
    1:30:01 We were the parents of our parents.
    1:30:05 We took care of our depressed parents.
    1:30:07 We took care of our alcoholic parents.
    1:30:14 We learned to love with a sense that is not free, that is not curious or playful.
    1:30:20 Because curiosity cannot happen in a state of stress, as you so well said.
    1:30:26 When we experience love with that extra sense of burden, it is difficult to be with someone
    1:30:32 that you feel close to and at the same time go inside yourself and completely chill and
    1:30:35 relax in pleasure land.
    1:30:36 That’s one of the scenarios.
    1:30:37 There’s many others.
    1:30:43 But this is one of the more common ones, Michael Bader’s work, that makes it difficult for
    1:30:48 some people to experience love and desire at the same time.
    1:30:53 The more they love, the more challenging the desire becomes for them.
    1:30:57 Because desire is to own the wanting.
    1:30:59 You can’t make someone want.
    1:31:02 You can make someone have sex, but you can never make them want.
    1:31:05 Want is your sovereignty, your autonomy, your freedom.
    1:31:11 And for some people, that wanting cannot exist when they are with someone that they feel so
    1:31:15 responsible and worried and anxious about.
    1:31:19 And that’s the attachment piece that you’re talking about.
    1:31:26 So this is how the attachment style often manifests in the way that you then organize
    1:31:29 your sexual self.
    1:31:38 What percentage of infidelity do you think reflects somebody’s inability to integrate
    1:31:49 this love component from desire component such that they find that they only experience
    1:31:55 desire or strong desire outside their committed relationship?
    1:32:02 Look, I wrote an entire book about infidelity as in what happens when desire goes looking
    1:32:03 elsewhere.
    1:32:13 I think that some people go outside as a response to a lot of discontents in the relationship.
    1:32:25 Loneliness being the first one, neglect, indifference, conflict, rejection, sexual rejection in
    1:32:27 particular.
    1:32:34 But some people go outside and it has very little to do with the relationship.
    1:32:41 It sometimes has to do with how they organize themselves in the relationship to the degree
    1:32:48 that in order to feel a certain freedom or ability to think about themselves, they need
    1:32:49 to be outside.
    1:32:54 And I used to say, I have seen a lot of infidelity in happy relationships.
    1:32:59 It’s not always a symptom of a flawed relationship by no means.
    1:33:05 And that in those situations, people tell me, it’s not that I wanted to find another
    1:33:06 person.
    1:33:11 It’s that I wanted to find another self or to reconnect with lost parts of myself.
    1:33:17 And I don’t say this to promote or to condone or anything, but I just listened across the
    1:33:18 globe.
    1:33:24 One word, it’s not that I wanted to find another partner, it’s that I wanted to find
    1:33:26 something else inside of me.
    1:33:31 And I don’t know how to do that in the relationship that I’m in.
    1:33:33 And that’s not because of the person I’m with.
    1:33:38 That’s because of what I do to myself in the context of intimate connection.
    1:33:47 And the word that you hear all over the globe when you interview people who are in affairs
    1:33:50 is that they feel alive.
    1:33:53 It’s kind of the erotic as an antidote to deadness.
    1:33:55 They feel that aliveness.
    1:34:01 And that doesn’t mean they often, that doesn’t necessarily involve sex.
    1:34:07 It’s about something, aliveness is the erotic, not the sexual.
    1:34:14 And the erotic is the quality of aliveness, vibrancy, vitality, hopefulness, curiosity,
    1:34:16 imagination, playfulness.
    1:34:27 It’s those elements that often people lose for a host of reasons, life, work, children,
    1:34:34 dying parents, illness, economic hardship, you name it.
    1:34:39 And there’s a sense that they need to go elsewhere to find that.
    1:34:44 And some people would say, bullshit justification.
    1:34:51 And some people understand that at the heart of affairs, there is betrayal and duplicity
    1:34:53 and lying and all of that.
    1:35:00 But there is also longing and loss on an existential level.
    1:35:02 That’s a very different lens into this.
    1:35:11 So the people for whom that reconciliation that you talk about is more challenging are
    1:35:17 often people who are often more likely to compartmentalize.
    1:35:21 What you just said brings me back to this idea that we were exploring at the very beginning
    1:35:26 of this conversation, that it seems that so much of navigating relationship in healthy
    1:35:32 versus unhealthy ways depends on this internal dynamic within ourselves of an ability to
    1:35:38 be in close intimate relationship with another.
    1:35:44 And yet hold on to enough of our own identity and evolve that identity within the relationship
    1:35:45 to the other.
    1:35:49 That is the definition of intimacy or a definition of intimacy.
    1:35:57 And it is probably the number one task of every relationship, romantic relationships,
    1:36:03 is how do I get close to you without losing me?
    1:36:06 And how do I hold on to me without losing you?
    1:36:11 Now you know, I said to you in the beginning that we grow up and we have both needs, togetherness
    1:36:14 and separateness.
    1:36:20 And then we come out of our childhoods and some of us need more space, freedom, separateness,
    1:36:23 and some of us need more protection, connection, togetherness.
    1:36:29 Of course, we tend to meet somebody whose proclivities match our vulnerabilities.
    1:36:34 And so you find that in many relationships, you have one person who is more afraid of
    1:36:40 losing the other and one person who is more afraid of losing themselves.
    1:36:45 One person more afraid with the fear of abandonment and one person more afraid with the fear
    1:36:47 of suffocation.
    1:36:49 This is a recurring dynamic that you see.
    1:36:58 And does it swap back and forth across couples, male, female, I’m assuming in that example,
    1:37:02 heterosexual relationship, but even homosexual relationships, you’ll see it switch back and
    1:37:07 forth or it tends to be a pretty stable feature, meaning one person in the couple tends to be
    1:37:13 afraid of abandonment the other person, abandonment by the other, the other person more deeply
    1:37:16 afraid of abandonment of themselves.
    1:37:18 It doesn’t switch back and forth.
    1:37:22 It switches by relationship, but not within one relationship.
    1:37:26 You may have been in different roles with different partners.
    1:37:30 Indeed I have.
    1:37:31 So interesting.
    1:37:35 Again, not because you weren’t clear, you were incredibly clear and concise about this,
    1:37:39 but I think this is such an important concept.
    1:37:44 Maybe you’d repeat it for us again, just so that people can really drive it into their
    1:37:48 consciousness and maybe ask themselves the question, are they more afraid of abandonment
    1:37:52 by the other or abandonment of themselves?
    1:37:59 You know, one of the ways that you sometimes can see this is that, I mean, in the tour this
    1:38:04 week, one woman stood up and basically said, I recently divorced, I would like to be able
    1:38:08 to enter another relationship again, and I said, is the issue an issue of trust?
    1:38:15 Or is the issue, was there betrayal, what’s led, she says, how do I allow somebody to
    1:38:19 enter into my life without losing myself?
    1:38:25 So it’s in the language, you know, it’s one person, but this could, and really I think
    1:38:31 it’s very important for me, many of these things are not gender specific nor orientation
    1:38:32 particular.
    1:38:39 This is human, but then I answered a little bit with some of this and other things.
    1:38:45 So then the next question is, how often do you not say what you really think?
    1:38:53 Because you want to please, or you want to harmonize, or you want to avoid conflict.
    1:38:57 How often did you then resent the partner who actually stood for their ground?
    1:39:00 Because if you’re afraid to lose yourself, you’re often more the one who stands for your
    1:39:01 ground.
    1:39:06 You don’t give in, because if it’s rigid, you don’t give in at all, because you think
    1:39:11 that every time, even the language agreeing is giving in, and giving in is losing a part
    1:39:12 of myself.
    1:39:20 I mean, it’s built in, it’s so, you know, it starts here and it continues all the way.
    1:39:26 It’s like, so a gentleman said, I mean, and it’s like, it’s a sequence of things.
    1:39:34 You break apart in small granular pieces, how does it play out for you when you lose yourself?
    1:39:41 What are the things you do not do that facilitate this dissolution?
    1:39:48 And to the other person who is, when you’re afraid, sorry, of losing the other, and when
    1:39:53 you’re afraid of losing yourself, like, where’s your rigidity?
    1:39:56 Where is your kind of totalistic thinking?
    1:40:00 Where is this lack of flexibility?
    1:40:05 And that may manifest in, I don’t travel to those places.
    1:40:10 The sentence that indicates that we’re dealing with this bigger issue is something sometimes
    1:40:15 very anodyne, you know, I don’t go to those kind of restaurants.
    1:40:17 Why shall I go to those kind of places?
    1:40:22 And you kind of want to say, why is there such intensity about the restaurant?
    1:40:23 What are you fighting against?
    1:40:24 And what are you fighting for?
    1:40:26 And why are you even fighting?
    1:40:30 We’re talking about going out, supposedly supposed meant to be fun.
    1:40:37 Now you start rewinding, you know, what is this statement connected to that we are going
    1:40:43 to have, you know, so now you have conflict meeting, identity meeting, connection to another
    1:40:44 person.
    1:40:48 This is when the, and it is sleuth work.
    1:40:52 It’s fantastically engaging and exciting.
    1:40:57 It’s like, I’m sure when you do scientific research, it’s that sleuth work that you say,
    1:40:59 this thing doesn’t fit at all.
    1:41:02 You know, why do you want me to wear blue shoes?
    1:41:04 Why do you make such a big deal out of the blue shoes?
    1:41:06 What are blue shoes for you?
    1:41:09 Don’t start talking about the shoes, please.
    1:41:12 Talk about, you know, boundaries.
    1:41:17 But boundaries today is a concept that has become so ill-used almost.
    1:41:24 So it’s, talk about how the preservation of the self now involves not wearing blue shoes.
    1:41:26 I mean, you get what I’m…
    1:41:32 I do, and my mind keeps flitting back to this parallel construction of these circuits were
    1:41:35 built in infancy and childhood and adolescence.
    1:41:41 And what’s kind of flash to mind is when we are adolescents and teenagers, there’s this
    1:41:45 fundamental question that we ask that rarely do we ask again later in life.
    1:41:49 I mean, maybe people do, but the question is kind of, who am I?
    1:41:55 You know, teenagers try on a lot of different identities often and how they dress is one
    1:41:57 of the ways in which they self-identify their music.
    1:42:01 I mean, the music we listen to when we’re teenagers and young adults is forever stamped
    1:42:04 into us as like some core part of our identity.
    1:42:09 It has an emotional weight that music that we arrive to later doesn’t, unless it resonates
    1:42:13 with that early music or recapitulates that rather.
    1:42:19 So in my mind, I’m thinking, I wonder if these circuits that are struggling with holding
    1:42:25 on to self versus a kind of playful, curious exploration of new things, novelty, which is
    1:42:29 so fundamental to a relationship, and they’re not…
    1:42:34 They’re, as we say as neurobiologists, are really antagonistic that they’re really in
    1:42:35 a push-pull.
    1:42:39 I mean, there’s so many things that we’re discussing today that really feel as if these
    1:42:47 are circuits that can’t be co-active easily, that we’re in this internal grappling match.
    1:42:49 And what keeps coming to mind…
    1:42:51 But they also need each other.
    1:42:52 Right.
    1:42:58 They’re like the front axle and the back axle of a vehicle, like you can’t exist without
    1:42:59 both.
    1:43:03 You just made me think of something because you asked before that the thing about the
    1:43:15 sexuality and I like the concept of erotic blueprints, which I work with a lot.
    1:43:22 And I try to really distill it in this desire-bundled course that I’m releasing, because I thought,
    1:43:26 how can people ask themselves a set of questions?
    1:43:31 A lot of my work is about finding the good questions that will…
    1:43:34 A good question is like a portal, right?
    1:43:41 And the line on top, which is the answer to your question, is tell me how you were loved
    1:43:46 and I will tell you how you make love.
    1:43:51 Not just how you love, but how you make love, meaning that your emotional history is inscribed
    1:43:54 in the physicality of sex.
    1:44:00 And it’s all about what you asked me in the beginning, identity and change, holding on
    1:44:02 to oneself, connecting with the other.
    1:44:08 Sexuality is the place where this occurs at the most fundamental level.
    1:44:13 It’s to be inside oneself and inside the other at the same time.
    1:44:16 Their universe, not their orifices.
    1:44:22 That is what is the experience, that temporary oneness that then again opens up as two people.
    1:44:29 So people who struggle with that emotionally, how do I stay connected to me and then to
    1:44:34 you without these polarities, experience that in sex.
    1:44:39 And then you ask a set of questions, how did you learn to love and with whom?
    1:44:46 Were you protected by those people who took care of you or did you have to flee for protection?
    1:44:49 Did they take care of you or did you take care of them?
    1:44:57 Did they hold you, rock you, cuddle you or did they harm you, violate you or shake you?
    1:45:00 Was it okay to laugh and to cry?
    1:45:03 Was it okay to experience pleasure?
    1:45:04 Was it safe?
    1:45:05 You know?
    1:45:11 A set of questions like that and this is where people enter their erotic blueprint and get
    1:45:20 to see that their emotional challenges are directly, if you film them, if you watch them
    1:45:26 making love, you’ll understand their emotional challenges.
    1:45:27 But then comes the next level.
    1:45:33 And if you then study their fantasy lives, then you’ll understand the depth of their
    1:45:38 emotional needs which are brought into their sexuality.
    1:45:39 Fascinating.
    1:45:40 You get it?
    1:45:41 I get it.
    1:45:42 I get it.
    1:45:49 And it makes me think that this earlier discussion we were having, you know, is sex a microcosm
    1:45:51 for the larger relationship?
    1:45:57 It sounds to me like the answer is yes, but especially the relationship to self.
    1:46:05 And especially there’s a lot of information in one’s desire template or blueprint about
    1:46:08 how one was cared for or not cared for.
    1:46:17 Your sexual preferences, your sexual fantasies are a translation of your deepest emotional
    1:46:22 needs, not sexual needs, emotional needs.
    1:46:25 You know, my mother used to say, “Tell me about your friends and I’ll tell you who
    1:46:26 you are.”
    1:46:31 And then I said, “You tell me about you sexually and I will know a heck of a lot about who
    1:46:32 you are.”
    1:46:34 But you have to translate.
    1:46:39 The problem of sexuality in modern society is the literalness with which we approach
    1:46:40 it.
    1:46:44 And in our pornographic society ever more so, to our detriment.
    1:46:45 Right.
    1:46:46 I couldn’t agree more.
    1:46:51 And I think that there also seems to be this attempt to directly translate from, “Well,
    1:46:55 if somebody had issues with their mother, then they’re going to have issues with women
    1:46:56 as an adult.”
    1:46:59 Or if they had issues with their father, they’re going to have issues with men as an adult.
    1:47:00 That’s confirmation bias.
    1:47:01 Right.
    1:47:09 But in reality, it’s the algorithm that these algorithms that are laid down in our neural
    1:47:13 circuitry earlier, they don’t care about male-female-ness.
    1:47:16 I mean, it doesn’t change whether or not people are heterosexual or homosexual.
    1:47:18 That’s innate to them, I believe.
    1:47:21 I think these are, frankly, biologically driven.
    1:47:27 But the idea is that our ways of being don’t translate directly that way, that these are
    1:47:29 deeper processes.
    1:47:33 So if one had issues, for instance, with male and heterosexual, but they had issues with
    1:47:38 their father, they could have the same issues with women as an adult, right, that it could
    1:47:42 translate, that it’s not always mapping male-to-male, female-to-female.
    1:47:52 I have a segment of my podcast, “Where Should We Begin?” that opens the tour, where basically
    1:47:58 they talk about how they met, and then they fight about everything all the time.
    1:48:01 And they think that they’re fighting.
    1:48:02 This is the line of the show.
    1:48:06 They think they’re fighting about the closet, the cat litter, and the cat.
    1:48:10 What I think they’re fighting about is that when she says, “Why didn’t you close the
    1:48:11 closet?”
    1:48:18 He instantly thinks of his dad, who was this military guy who told him, you know, and
    1:48:22 he is basically in a fight saying to her, “You ain’t telling me what to do.
    1:48:24 You ain’t the boss of me.”
    1:48:29 So she can never make a request for which he doesn’t feel like she’s controlling him,
    1:48:31 and he answers with this fight.
    1:48:37 And that throws her into the, she grew up all alone, you know, took care of her, two siblings,
    1:48:39 mother was gone, et cetera, et cetera.
    1:48:44 And she hoped her whole life she would finally meet a partner and she wouldn’t feel alone,
    1:48:46 and there would be somebody to support her.
    1:48:49 And every time he says to her, “You ain’t the boss of me.
    1:48:50 Don’t tell me what to do.”
    1:48:53 She says, “Oh, I’m going to be alone for the rest of my life.
    1:48:56 Here I am in the worst place that I always wanted to avoid.”
    1:49:00 This is what they’re fighting about.
    1:49:03 But they’re talking about, “Why did you leave the cat closet open?”
    1:49:04 This is the difference.
    1:49:05 Beautiful example.
    1:49:06 Beautiful example.
    1:49:07 You know?
    1:49:11 It cuts across our preconceived notions that if somebody had a good relationship with their
    1:49:14 mother, they will have good relationship with women, if they had a good relationship
    1:49:15 with father, well, with men.
    1:49:19 It’s a little bit more subtle and complicated nuance than that.
    1:49:26 I think the frameworks are useful, but they are frameworks, and they’re models that help
    1:49:29 us to think and make sense of things.
    1:49:32 But it’s a little bit like in science, you know?
    1:49:34 The truth of today is the joke of tomorrow.
    1:49:43 I hadn’t heard that, but that one’s going up on X.
    1:49:49 Repair work is something that is so fundamental to healthy relationship.
    1:49:52 It connects to what we discussed about apology.
    1:49:59 What is your recommendation for how couples think about repair work?
    1:50:05 Let’s assume that they’re still together, and there’s some, at least, hint of a hope
    1:50:07 to recover the relationship.
    1:50:14 Should repair work be framed as in a particular way to facilitate it?
    1:50:17 You know, how does one begin?
    1:50:24 I mean, we’ve been doing a lot of threes today, so I can imagine mistakes, misunderstandings,
    1:50:26 and betrayals.
    1:50:31 Mistakes like I accidentally step on somebody’s toes, there’s misunderstandings, two people
    1:50:33 thought the same thing, and then they’re outright betrayals.
    1:50:40 My understanding from your work is that you’ve seen many couples, indeed helped many couples,
    1:50:44 recover from all three of those categories to the point where they are quite satisfied
    1:50:45 with their relationship.
    1:50:49 There’s a sequence to this, and it’s true in intimate relationships.
    1:50:50 It’s true in friendships.
    1:50:55 I’m very interested in friendships these days, and in friendship therapy, and I do co-founders
    1:51:01 where, I mean, there’s other diets that I’m very interested in beyond the romantic unit.
    1:51:05 But you said something before that I thought actually I may come back to.
    1:51:12 When you said it’s about acknowledging that you were wrong, sometimes you may not have
    1:51:19 been wrong, but you were hurtful, and rather than get all, “I didn’t do anything, I didn’t
    1:51:23 do anything,” it doesn’t matter.
    1:51:28 What you did, even if you don’t think it was anything terrible, seemed to have really
    1:51:29 upset your partner.
    1:51:34 Do you care about that, or do you want to just kind of stand?
    1:51:40 So I think the first piece in repair work, and I think, by the way, that repair is not
    1:51:42 the end of the story.
    1:51:44 The revival is the end of the story.
    1:51:46 Much better word.
    1:51:51 The erotic recovery, erotic in my sense, in my definition of the word.
    1:51:55 So that’s when I say it’s not enough to survive.
    1:51:58 I’m a child of survivors.
    1:52:06 I wanted to see people who, how do they continue to live, not just how do they stay alive?
    1:52:09 And I think there’s a fundamental difference.
    1:52:14 In our lives and in our relationships, it’s a huge piece of, it’s really at the heart
    1:52:16 of my work and of my life.
    1:52:34 So every trauma process of nations or of individuals demands the acknowledgement of what happened.
    1:52:43 And that acknowledgement involves remorse and guilt for the hurt and the harm that it caused.
    1:52:50 Even if you don’t feel guilty for the act itself, and you think the act is justified.
    1:52:55 The consequences of the act on the other person is where the guilt and the remorse must take
    1:52:56 place.
    1:52:59 Without that, there is very little option for repair.
    1:53:07 If I don’t feel that you even know what you did to me, you, my dad, you, my boss, you,
    1:53:12 my political enemy, I mean, it’s really at the root.
    1:53:21 So after you do the remorse and the guilt, the next part is to be really careful that
    1:53:25 you don’t sink into the self, now I’m going back to relationships, into the shame.
    1:53:27 I’m such a terrible person.
    1:53:28 How could I do something like this?
    1:53:32 So I feel so bad about myself that I still can’t feel bad about you.
    1:53:36 Now that’s narcissism.
    1:53:37 That’s a different story.
    1:53:40 The point is not for you to still think that you’re at the center.
    1:53:45 You were at the center when you heard and now you’re at the center of your own wound.
    1:53:51 It’s really a process of reckoning with the other person and it’s slow and challenging
    1:53:54 for some and it’s immediate for others.
    1:54:04 And then I think the next piece in a relationship is not just to apologize and to show you remorse,
    1:54:08 but it’s actually to show that you value the other person because hurting a person and
    1:54:13 especially when it’s betrayal and careless is a devaluation of the other person.
    1:54:16 You didn’t matter.
    1:54:19 That me mattered more than you for whatever the reasons.
    1:54:23 It was still selfish and I devalued you.
    1:54:28 And to become the vigilante of a relationship is that you become the person who protects
    1:54:33 the relationship by showing that the other person really matters.
    1:54:38 And in detail that sometimes means, you know, how are you today?
    1:54:40 Is there anything you want to talk about?
    1:54:45 You still think about it, you know, this is going to, this is a big one to carry every
    1:54:46 day.
    1:54:48 Are you able to go to see this movie?
    1:54:54 And we, you know, just without being so afraid that every time you ask, you’re going to get
    1:54:58 blamed again or you’re going to feel so bad about yourself.
    1:55:03 It’s a little bit step out of yourself and just reach out and just check in half the
    1:55:05 time when you say, how are you and do you want to talk?
    1:55:10 The person says, no, I don’t, but I just wanted to know that you are prepared to if case I
    1:55:17 needed to set the conditions, make me feel that you value me and our relationship, which
    1:55:19 you have just trashed.
    1:55:22 And then the third thing is what I call the erotic recovery.
    1:55:28 It’s the regeneration or the generation of new cells.
    1:55:33 And you know, I need a new skin to come over the scab.
    1:55:37 That’s the real, you know, repair is not yet healing.
    1:55:45 The healing is, I know I hurt myself somewhere, it’s here, I can feel it when I touch it,
    1:55:47 but I don’t feel it the whole time.
    1:55:53 It’s not front and center, every moment of my obsessive rumination.
    1:56:00 But when I touch it, it’s tender, it’s wounded, it’s a place that I need to make sure not
    1:56:06 to hit again and don’t hurt me again and don’t do this to me again, I can’t recover from
    1:56:07 that twice.
    1:56:09 It’s very, it’s that vulnerable.
    1:56:15 And then it says, let’s go do new things, you know, erotic recovery is not about coming
    1:56:19 comfortable and familiar and the return to the status quo.
    1:56:25 Erotic recovery is about new, risky, curious, playful, unknown imagination outside of the
    1:56:33 comfort zone so that we can see ourselves anew as who we are and who we are together.
    1:56:37 And I think that’s where the revival takes place.
    1:56:42 It’s hopeful, it’s possibility, it’s adventure, it’s got that energy.
    1:56:47 Beautiful, aspirational and realistic too.
    1:56:55 This notion of, not notion, forgive me, this act of truly getting outside of oneself to
    1:56:59 be present to the way the other person feels, irrespective of who was right or who was wrong
    1:57:03 if it was a misunderstanding betrayal, but especially in cases of betrayal.
    1:57:09 The exiting of, as you said, either a stance of not wanting to look at it for oneself or
    1:57:12 of self-flagellation, both are self-centered.
    1:57:13 Right.
    1:57:21 So really getting into genuine care for, if not care taking, or the offer of care for
    1:57:22 the other person.
    1:57:24 I can’t believe I hurt you that bad.
    1:57:29 You know, one of the big things is people are often shocked at the hurt of the, I told
    1:57:33 you it wouldn’t care about what I thought, or I didn’t think about it, I just didn’t,
    1:57:37 because there is a dissociation that takes place when you take off.
    1:57:47 And so, when people are faced with the raw, hurt, wound, suffering, collapse, fracture
    1:57:51 of the other person, they find it very hard to tolerate.
    1:57:53 And this has to happen.
    1:57:57 You have to be able to know the consequences of your action.
    1:58:03 If you want to, you know, freedom in the existentialist certain terms involves the ability to take
    1:58:07 responsibility for the consequence of your actions.
    1:58:08 This is it.
    1:58:10 I’ll help you face that.
    1:58:14 That doesn’t mean that you become the worst creature on the planet, but you are, you have
    1:58:15 to face that.
    1:58:20 And that is something very hard for us, because sometimes we meant it, sometimes we thought
    1:58:25 we deserve it, and sometimes we didn’t think that that was going to be the case.
    1:58:31 And so, it’s sometimes easier to stand in front of someone else’s anger than someone
    1:58:32 else’s hurt.
    1:58:34 Yeah, absolutely.
    1:58:39 And what you’re describing also, perhaps at least partially explains why sometimes, not
    1:58:45 always, apologies are insufficient, necessary, but not sufficient, because there are certain
    1:58:53 modes of apology that don’t show us that the person who’s apologizing is really outside
    1:58:54 themselves.
    1:58:55 They’re in their own guilt.
    1:58:56 They’re in their own shame.
    1:58:58 And therefore, they’re not really present to how we feel.
    1:59:03 There’s a beautiful book by Harriet Lerner about apology that I often recommend in these
    1:59:07 situations, because she really analyzes.
    1:59:15 If you ever do apology, this concept of sincerity, of the apology that actually shows that I
    1:59:23 care about you and not just about restoring my dignity and my pride and all of that, the
    1:59:28 maneuvers that are about self-preservation versus the maneuvers that are really about
    1:59:30 restorative justice.
    1:59:34 Who is ready for relationship?
    1:59:40 And for people who are not in relationship or who are, what sorts of questions should
    1:59:42 they be asking themselves?
    1:59:47 What sorts of things should we all be doing?
    1:59:53 You know, what’s a question that I ask people often, almost in the first session, knowing
    1:59:59 yourself as well as you do, what do you think makes it hard to live with you?
    2:00:00 Great question.
    2:00:03 My answer is far too long to give here.
    2:00:05 Everyone will be relieved.
    2:00:11 That will give you some of the material about, you know, who nobody’s ready, as in, I’m
    2:00:15 prepared, I’m perfect, I’m fully baked.
    2:00:20 I say to every person, everyone has relationship issues they’re going to have to address at
    2:00:21 some point in their life.
    2:00:24 And the only question is with whom?
    2:00:26 Not if, just with whom.
    2:00:30 Who’s the one that you’re going to do the work with?
    2:00:32 We’re all works in progress.
    2:00:36 We are notoriously imperfect, rather unpredictable.
    2:00:40 And many relationship problems are not problems that you solve, they’re paradoxes that you
    2:00:41 have to learn to manage.
    2:00:50 Well, I want to make clear that before what I say next, that if I had my way, we would
    2:00:55 continue this conversation for many hours, if not days, perhaps there’s an opportunity
    2:00:56 for that in the future.
    2:01:01 But I was told, and not surprisingly, that you’re in tremendous demand.
    2:01:02 You’re on a live tour now.
    2:01:04 I can’t wait to see this.
    2:01:07 It’s all sold out, so I’ll have to wait like everyone else.
    2:01:10 But sounds like an incredible experience indeed.
    2:01:15 I know some people on the spoken directly to them who attended one of your lives recently.
    2:01:21 And they sound like a completely immersive and experienced like no other.
    2:01:23 So I’m very excited about that.
    2:01:29 My only regret about your tour is that we have to halt this conversation in the next
    2:01:30 couple of minutes.
    2:01:34 And there are a couple of things that I just want to reflect back to you that are all from
    2:01:37 a place of real deep appreciation.
    2:01:44 First of all, for bringing forward what you’ve brought today, you’re one of these exceedingly
    2:01:50 rare people with whom when they speak, Jim’s just fall out of them.
    2:01:52 And I know I’m not alone in this sentiment.
    2:01:59 I mean, just in today’s conversation, you’ve transformed the way that I think about relationship,
    2:02:07 self, identity, neurobiology, love, sex, so many key topics.
    2:02:14 And in a much larger way, as you pointed out, and I completely agree, the themes that you’re
    2:02:19 talking about are not just fundamental for us to resolve as individuals.
    2:02:23 They are not just fundamental for us to resolve in couples or whatever relationship configuration
    2:02:24 people happen to be in.
    2:02:26 They’re societal.
    2:02:27 They’re societal.
    2:02:30 That we can look at anything.
    2:02:36 An election, two countries battling one another, political groups, whatever.
    2:02:41 At every level, this is what it means to be human, built up from the same fundamental
    2:02:43 circuit, same fundamental dynamics.
    2:02:51 And I really see you as not just a pioneer, but the pioneer of this parting of the veil
    2:02:56 from what has, I think, until this point in human history, been a lot of descriptions
    2:02:58 of things of what’s right, what’s wrong, this and that.
    2:02:59 And some of that might be true.
    2:03:00 I don’t know.
    2:03:02 I’m not qualified to know.
    2:03:08 But that you represent a real parting of the veil into the next evolution of what it means
    2:03:13 for humans to interact in more healthy ways and with curiosity and sense of invitation
    2:03:16 toward more love, connection, and peace.
    2:03:23 So there really aren’t words to express how enthusiastic and appreciative I am of what
    2:03:25 you brought here today and what you’re doing.
    2:03:28 And so I just want to say, the deep heartfelt thanks.
    2:03:31 And I know I speak for many, many people.
    2:03:33 Thank you so much.
    2:03:38 Thank you for joining me for today’s discussion about romantic relationships with Esther Perrell.
    2:03:42 To find links to Esther’s new course on intimacy, as well as links to her books, her podcast,
    2:03:46 and other resources, please see the show note captions.
    2:03:50 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:03:52 That’s a terrific zero-cost way to support us.
    2:03:56 In addition, please subscribe to the podcast on both Spotify and Apple.
    2:04:00 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
    2:04:04 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:04:06 That’s the best way to support this podcast.
    2:04:10 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d
    2:04:14 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comment section on
    2:04:15 YouTube.
    2:04:16 I do read all the comments.
    2:04:18 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:04:20 It’s my very first book.
    2:04:24 It’s entitled “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:04:26 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based
    2:04:32 on more than 30 years of research and experience and it covers protocols for everything from
    2:04:38 sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    2:04:43 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:04:47 The book is now available by presale@protocolsbook.com.
    2:04:49 There you can find links to various vendors.
    2:04:51 You can pick the one that you like best.
    2:04:56 Again, the book is called “Protocols and Operating Manual for the Human Body.”
    2:05:00 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
    2:05:01 platforms.
    2:05:05 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
    2:05:10 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    2:05:13 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:05:15 on the Huberman Lab podcast.
    2:05:18 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    2:05:22 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network newsletter
    2:05:27 is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as protocols in
    2:05:30 the form of brief one-to-three-page PDFs.
    2:05:35 Those protocol PDFs are on things like neuroplasticity and learning, optimizing dopamine, improving
    2:05:39 your sleep, deliberate cold exposure, deliberate heat exposure.
    2:05:43 We have a foundational fitness protocol that describes a template routine that includes
    2:05:48 cardiovascular training and resistance training with sets and reps all backed by science and
    2:05:50 all of which, again, is completely zero-cost.
    2:05:55 To subscribe, simply go to hubermanlab.com, go to the menu tab up in the upper right corner,
    2:05:57 scroll down a newsletter, and provide your email.
    2:06:01 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
    2:06:04 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Esther Perel.
    2:06:08 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:06:13 [MUSIC]
    Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y tế Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Esther Perel.
    Esther Perel là một nhà tâm lý trị liệu và là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về các mối quan hệ lãng mạn.
    Cô cũng là tác giả của những cuốn sách bán chạy như “Mating in Captivity” và “The State of Affairs.”
    Cuộc thảo luận hôm nay tập trung vào việc điều gì tạo nên một mối quan hệ lãng mạn thực sự chức năng.
    Chúng ta sẽ thảo luận điều này từ góc độ bản sắc.
    Cụ thể, cách mà mọi người cố gắng giữ gìn và phát triển bản sắc của họ trong một mối quan hệ, và cách mà một mối quan hệ lãng mạn thực sự chức năng phát triển theo thời gian từ góc độ tò mò và phiêu lưu, nhưng cũng là một mối quan hệ mà mọi người cần giữ lại một số thành phần của chính mình.
    Chúng ta sẽ khám phá hình thức của xung đột và các mối quan hệ, cũng như những động lực cơ bản dẫn đến những xung đột đó, vì vậy sẽ tập trung ít hơn vào các tình huống cụ thể, mà thay vào đó là các động lực tồn tại trong các xung đột trong các mối quan hệ lãng mạn qua tất cả các tình huống khác nhau và các sự kết hợp khác nhau của con người.
    Và tất nhiên, chúng ta cũng sẽ nói về hình thức giải quyết xung đột lành mạnh, một lời xin lỗi thực sự hiệu quả trông và nghe như thế nào, và chúng ta sẽ khám phá các khía cạnh gợi cảm của các mối quan hệ, so sánh và đối chiếu, chẳng hạn như tình yêu và ham muốn, cách mà đôi khi những điều đó chạy song song theo cùng một hướng, cách mà đôi khi chúng chạy theo hướng ngược lại, và cách mà mọi người có thể khám phá những khái niệm của riêng họ, những mô hình của riêng họ về tình yêu và ham muốn để có được những mối quan hệ lãng mạn hiệu quả hơn.
    Cuối cùng của tập hôm nay, bạn sẽ học được từ chuyên gia hàng đầu thế giới về các mối quan hệ lãng mạn cách tìm, xây dựng và hồi sinh những mối quan hệ lãng mạn mà tất cả các đối tác tham gia cảm thấy hài lòng nhất.
    Tôi cũng rất vui mừng thông báo rằng Esther Perel vừa phát hành một khóa học mới về sự thân mật.
    Bạn có thể tìm thấy liên kết đến khóa học đó trong phần ghi chú chương trình, cũng như các liên kết đến sách của cô ấy, podcast của cô ấy và các tài nguyên khác về các mối quan hệ lãng mạn. Trước khi bạn bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng. Để phù hợp với chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là David. David sản xuất một thanh protein không giống bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo và không có gram đường nào. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo của nó đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất tiếp theo. Những thanh này từ David cũng có hương vị tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là loại hương vị bánh, nhưng tôi cũng thích loại hương vị sô cô la, và tôi thích loại hương vị berry. Cơ bản là tôi thích tất cả các hương vị, chúng đều rất ngon. Đối với tôi cá nhân, tôi cố gắng lấy hầu hết calo từ thực phẩm nguyên chất. Tuy nhiên, khi tôi vội vàng, hoặc khi tôi không ở nhà, hoặc khi tôi chỉ đang tìm kiếm một món ăn nhẹ nhanh vào buổi chiều, tôi thường thấy mình đang tìm kiếm một nguồn protein chất lượng cao. Và với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein chất lượng cao với lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein của mình là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể, và cho phép tôi làm điều đó mà không phải tiêu thụ quá nhiều calo. Một lần nữa, tôi tập trung vào việc lấy hầu hết thực phẩm của mình từ các nguồn thực phẩm nguyên chất trong suốt cả ngày. Nhưng tôi thường ăn một thanh David vào cuối buổi chiều khi tôi cảm thấy đói giữa bữa trưa và bữa tối, đôi khi cũng vào giữa buổi sáng nếu tôi cảm thấy đói lúc đó. Và đôi khi tôi sẽ sử dụng nó như một bữa thay thế, mặc dù không phải là một bữa thay thế hoàn chỉnh, nó có thể giúp tôi đến bữa tiếp theo. Vì vậy, nếu tôi cần ăn trong vài giờ tới, nhưng tôi thực sự đói, tôi sẽ ăn một thanh David.
    Như tôi đã đề cập trước đó, chúng cực kỳ ngon.
    Thực tế, chúng ngon một cách bất ngờ.
    Ngay cả độ đồng nhất cũng tuyệt vời.
    Nó giống như một loại bánh quy, kiểu như độ dai của bánh quy, điều này khác với
    các thanh khác mà tôi thường cảm thấy ngán.
    Tôi chưa bao giờ là một fan lớn của các thanh cho đến khi tôi phát hiện ra thanh David.
    Nếu bạn thử chúng, bạn sẽ hiểu tôi đang nói gì.
    Vì vậy, nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập vào davidprotein.com/huberman.
    Một lần nữa, liên kết là davidprotein.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Element.
    Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần.
    Điều đó có nghĩa là điện giải, natri, magiê và kali, nhưng không có đường.
    Đường là rất quan trọng cho sự hydrat hóa tối ưu cho não bộ và cơ thể.
    Thực tế, ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng được biết là làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất.
    Cũng rất quan trọng để bạn có đủ điện giải để duy trì sự hydrat hóa.
    Các điện giải, natri, magiê và kali là rất cần thiết cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh.
    Uống Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ lượng hydrat hóa và điện giải.
    Vì vậy, để đảm bảo rằng tôi nhận đủ cả hai, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi vừa thức dậy vào buổi sáng.
    Tôi uống nó chủ yếu trong nửa giờ đầu tiên khi tôi tỉnh dậy.
    Và tôi cũng thường uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước và điện giải.
    Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập vào drinkelement.com/huberman.
    Một lần nữa, đó là drinkelement được đánh vần là lmnt.com/huberman để nhận một gói mẫu Element miễn phí với việc mua bất kỳ loại bột uống Element nào.
    Một lần nữa, drinkelement.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Helix Sleep.
    Helix Sleep sản xuất các loại đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về việc có một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Giờ đây, chiếc đệm mà chúng ta ngủ trên đó có sự khác biệt lớn về chất lượng giấc ngủ mà chúng ta có mỗi đêm. Chúng ta cần một chiếc đệm phù hợp với nhu cầu ngủ độc đáo của mình, một chiếc không quá mềm cũng không quá cứng, một chiếc có khả năng thông thoáng tốt và không quá nóng hay quá lạnh với bạn. Nếu bạn truy cập vào trang web của Helix, bạn có thể làm một bài kiểm tra ngắn hai phút và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như bạn ngủ ở tư thế nào, nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp, bạn có xu hướng nóng hay lạnh vào ban đêm, những điều như vậy. Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó, có thể bạn không biết. Dù sao đi nữa, Helix sẽ giúp bạn tìm ra chiếc đệm lý tưởng cho bạn. Đối với tôi, chiếc đệm đó là chiếc đệm dusk, USK. Tôi đã ngủ trên một chiếc đệm dusk hơn bốn năm và giấc ngủ mà tôi có được là tuyệt vời. Nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập helixsleep.com/huberman. Hãy làm bài kiểm tra giấc ngủ ngắn hai phút và Helix sẽ giúp bạn tìm ra một chiếc đệm được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Hiện tại, Helix đang giảm giá lên đến 25% cho các loại đệm và tặng hai chiếc gối miễn phí. Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận 25% giảm giá và hai chiếc gối miễn phí. Và bây giờ là cuộc trò chuyện của tôi với Esther Perrell. Esther Perrell, chào mừng bạn. Cảm ơn bạn. Thật vui khi được ở đây. Có rất nhiều câu hỏi, sự tò mò, những câu đố và thách thức xung quanh chủ đề mối quan hệ lãng mạn. Nhưng điều tôi thực sự muốn biết là quyết định nghĩ đến việc có một mối quan hệ lãng mạn đến mức nào. Liệu đó có phải là một phần mở rộng của bản sắc của chúng ta hay thực sự là một sự sẵn sàng để có thể chấp nhận một bản sắc mới?
    Và tôi đã đặt câu hỏi hơi trừu tượng này vì một lý do rất cụ thể và lý do đó là như sau.
    Tôi nghĩ rằng mọi người đã từng có một mối quan hệ lãng mạn hoặc thậm chí chỉ muốn có một mối quan hệ đều quen thuộc với loại khao khát, sự quan tâm hoặc sự tò mò này.
    Và cũng như sự phát triển của cơ thể vật lý của chúng ta, mối quan hệ cũng có một đường cong phát triển trong suốt cuộc đời. Có cuộc gặp gỡ đầu tiên, tuần đầu tiên, tháng đầu tiên, v.v.
    Và rất nhiều điều tôi thấy trong công việc của bạn và trong các cuộc thảo luận về mối quan hệ trong lĩnh vực công cộng dường như đang cố gắng hiểu cách chúng ta thay đổi về những gì chúng ta muốn và những gì chúng ta yêu cầu, những gì chúng ta cảm thấy sẵn sàng yêu cầu, v.v. trong suốt đường cong của mối quan hệ.
    Nhưng điều tôi muốn biết là quyết định bước vào một mối quan hệ lãng mạn, một sự sẵn lòng, có ý thức hay vô thức, để thực sự thay đổi con người của chúng ta.
    Nói cách khác, chúng ta bước vào một mối quan hệ chỉ để là chính mình và tìm ai đó mà chúng ta có thể hòa hợp?
    Hay chúng ta thực sự đang nói, dù có nhận ra hay không, nếu chúng ta theo đuổi một mối quan hệ, hay chúng ta thực sự đang nói rằng, tôi sẵn sàng trở thành một người khác nhờ vào việc ở trong một mối quan hệ?
    Tôi nghĩ rằng cả hai đều đúng, hoàn toàn đúng.
    Chúng ta gặp gỡ người khác để tìm thấy chính mình.
    Và chúng ta gặp gỡ người khác và muốn được bất ngờ bởi chính mình mà chúng ta chưa từng biết.
    Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều đến thế giới này với một bộ nhu cầu kép cơ bản.
    Chúng ta cần sự an toàn và chúng ta cần tự do và phiêu lưu.
    Và chúng ta cần sự gắn bó và chúng ta cần sự tách biệt.
    Vì vậy, trong mối quan hệ, bạn đến để tạo ra sự nhận diện đó, nhưng cũng để tạo ra sự khác biệt đó.
    Đó là một cuộc đối thoại liên tục.
    Nhưng điều thú vị là, ngay cả khi tôi chọn bạn, vì bạn đại diện cho những phần của tôi đôi khi khó khăn hơn hoặc mà tôi từ chối hoặc mà tôi thích thuê ngoài để tôi…
    Bạn không cần phải quá dễ bị tổn thương về họ, điều thu hút tôi đến với bạn ngay từ đầu vì nó khác biệt mà tôi nghĩ có thể mở rộng tôi và khiến tôi thay đổi cũng chính là điều trở thành nguồn gốc của xung đột sau này. Bởi vì chúng ta muốn thay đổi, nhưng đến một mức độ nào đó, không quá nhiều và không theo điều kiện của bạn. Vì vậy, chúng ta muốn thay đổi, nhưng đôi khi chúng ta lại sợ hãi sự thay đổi. Và vì vậy, chúng ta để người khác đại diện cho phần của chúng ta muốn thay đổi, nhưng sau đó chúng ta lại ngắt kết nối với nó. Vì vậy, bạn trở thành đại diện cho điều đó. Tôi bị thu hút bởi thực tế rằng bạn ổn định, vững vàng, có cấu trúc, kiên cố, đáng tin cậy đúng giờ, bạn có thể kể tên. Tôi biết rằng đây là điều mà tôi muốn trở thành nhiều hơn, chỉ là một ví dụ rất đơn giản. Nhưng sau đó tôi bắt đầu nghĩ về bạn như một người cứng nhắc vì tôi nhận được nhiều hơn những gì tôi đã mặc cả. Và bây giờ tôi bắt đầu tranh cãi với sự cứng nhắc của bạn và mong muốn của tôi thực sự trở nên có cấu trúc hơn, kiên cố hơn, đúng giờ và đáng tin cậy đã biến mất theo cách nào đó. Vì vậy, nếu tôi hiểu đúng, chúng ta tìm kiếm người khác để cố gắng khởi động quá trình thay đổi mà chúng ta muốn. Nhưng sau đó khi chúng ta gặp phải điểm ma sát, có nghĩa là điểm mà nó thách thức vị trí của chúng ta, thì sẽ có một hình thức oán giận hoặc thất vọng. Lý do tôi hỏi. Sự phòng thủ. Sự phòng thủ. Đúng vậy. Bạn biết đó là gì không? Mỗi hệ thống đều đi trên ranh giới giữa sự ổn định và sự thay đổi và sau đó vật lộn để đạt được trạng thái cân bằng. Mỗi mối quan hệ đều trải qua điều đó, mỗi hệ thống trong tự nhiên đều trải qua điều đó. Nhưng điều tương tự cũng đúng bên trong một cá nhân. Chúng ta muốn thay đổi và chúng ta cần sự ổn định. Và sau đó những điều này đôi khi bù đắp cho nhau và chúng bổ sung cho nhau và đôi khi chúng va chạm. Vậy một câu hỏi rất thực tế là. Những yếu tố cần thiết nhưng không đủ mà ai đó nên có trong bản thân trước khi họ đi tìm một mối quan hệ lãng mạn là gì? Có nghĩa là điều gì là cần thiết để có thể bắt đầu quá trình với bất kỳ cơ hội nào.
    Của thành công, trừ khi có những vấn đề cực đoan, giả sử rằng cả hai người bước vào mối quan hệ đều có ý định tốt nhất để làm cho mối quan hệ đó hoạt động.
    Liệu đó có phải là cả một cảm giác về bản thân cũng như những gì cụ thể mà họ muốn thay đổi, hay đó là một tập hợp các yếu tố khác?
    Có nhiều cách khác nhau để trả lời điều này. Tôi nghĩ đôi khi mọi người nói rằng họ muốn ở bên bạn vì bạn đã giúp họ trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Bạn nghe điều đó rất nhiều.
    Vậy phiên bản đó là gì? Ai là người mà tôi muốn thấy và tôi nghĩ bạn sẽ giúp tôi trở thành?
    Khi bạn nói về những mối quan hệ lãng mạn, trước hết, tôi nghĩ có một câu trả lời khác nếu chúng ta nói về những mối quan hệ nền tảng hay những mối quan hệ đỉnh cao. Bạn có biết khái niệm này không?
    Nếu bạn không phiền, hãy định nghĩa chúng cho khán giả.
    Được rồi. Mối quan hệ nền tảng là nơi mà khi chúng ta gặp nhau ở độ tuổi đầu 20 và cùng nhau xây dựng nền tảng cho mối quan hệ của chúng ta, chúng ta phát triển cùng nhau, chúng ta tiết kiệm tiền đầu tiên cùng nhau, chúng ta có những nơi ở đầu tiên cùng nhau, v.v. Nó rất nhiều tính chất nền tảng.
    Mối quan hệ đỉnh cao là nền tảng đã được thiết lập vì chúng ta thường gặp nhau ở thời điểm này sau 10, 12 năm. Vì vậy, trong 12 năm đó, tôi đã thực sự làm việc, có thể nói, về bản thân mình. Tôi đã định nghĩa bản thân, các giá trị, khát vọng, các cấu trúc của tôi, cách tôi muốn nhìn thấy cuộc sống của mình.
    Và khi tôi gặp bạn, bạn là một sự xác nhận cho tất cả những điều này. Bạn là sự xác nhận cho những gì tôi đã xây dựng và tôi đang đặt bạn và tôi như là viên đá đỉnh cao, mà chúng tôi đặt lên trên những gì chúng tôi đã tạo ra.
    Bạn và tôi, bạn cũng đã làm điều tương tự. Vì vậy, tôi đang tìm kiếm một người nhận ra bản sắc của tôi, không phải là một người giúp tôi phát triển bản sắc của mình từ khi còn nhỏ.
    Vì vậy, có một đường cong phát triển thay đổi nhiệm vụ. Tôi đã nói rằng cả hai đều quan trọng, nhưng ưu tiên của việc nếu đó là xây dựng bản sắc hay mở rộng bản sắc đó, điều mà bạn gọi là thay đổi, thì khác nhau.
    Nếu bạn gặp ai đó khi còn trẻ và nếu bạn gặp ai đó khi bạn ở độ tuổi 30.
    Điều gì xảy ra khi mọi người không phù hợp về độ tuổi?
    Ý tôi là, thường có sự chênh lệch tuổi tác lớn và trong các mối quan hệ đồng tính, bạn thường thấy sự chênh lệch tuổi tác lớn có ý nghĩa khác, nhưng nó tạo ra sự khác biệt.
    Trong các mối quan hệ dị tính, bạn thường thấy đàn ông lớn tuổi hơn phụ nữ rất nhiều, điều này có liên quan đến sinh học tiến hóa, tôi nghĩ, và khả năng sinh sản.
    Và bây giờ chúng ta ngày càng thấy nhiều hơn một hiện tượng mới của những người phụ nữ lớn tuổi với những người đàn ông trẻ hơn, nhưng điều đó thực sự rất hiếm trong hầu hết các nền văn hóa.
    Vì vậy, điều này đang chuyển biến theo hướng ngày càng nhiều người quan sát thấy phụ nữ lớn tuổi với đàn ông trẻ hơn.
    Bạn biết đấy, khi bạn có bốn bộ phim vào thời điểm này đang nói về điều này, thì bạn bắt đầu thấy sự xuất hiện của một hiện tượng văn hóa mới.
    Tôi không nghĩ rằng thực tế nó xuất hiện trong nghệ thuật và văn hóa thường báo hiệu điều gì đó, tôi sẽ chưa coi đó là một hiện tượng.
    Nhưng bạn đã hỏi tôi một câu hỏi trước đó về những điều mà mọi người cần?
    Ý tôi là, bạn biết đấy, khi bạn bắt đầu bất kỳ mối quan hệ nào, một lần nữa, tôi có xu hướng nghĩ rằng cả hai bên đều có nhiều điều, tôi đến với bạn với một sự tự nhận thức nhất định, càng có nhiều sự tự nhận thức thì càng tốt.
    Và sự tự nhận thức đó, tôi nghĩ, ở mức tốt nhất sẽ được thể hiện qua một câu hứa tốt mà bạn có thể nói vào thời điểm đám cưới của mình là “Tôi sẽ mắc sai lầm thường xuyên và thỉnh thoảng tôi sẽ thừa nhận điều đó.”
    Điều đó có nghĩa là sự tự nhận thức đi kèm với sự hiểu biết về giới hạn của bạn, khả năng chịu trách nhiệm về điều đó mà không có sự đổ lỗi và xấu hổ, và, về cơ bản là trách nhiệm.
    Tôi nghĩ rằng trách nhiệm là một thành phần to lớn trong mối quan hệ.
    Chúng ta đều làm những điều, bạn biết đấy, chúng ta đều có những vết thương và sự thất vọng, những kỳ vọng và những nhu cầu chưa được bày tỏ và những khát khao chưa được thỏa mãn, v.v.
    Nhưng điều tốt là biết điều đó và thừa nhận nó, và không giả vờ rằng đó không phải là tôi mà là bạn.
    Bạn biết đấy, tôi thường nói rằng liệu pháp cặp đôi, tôi đã thực hành liệu pháp cặp đôi gần 40 năm, và các cặp đôi thường đến liệu pháp với suy nghĩ rằng đây là một trung tâm giao nộp.
    Bạn biết đấy, họ đến để giao nộp vấn đề của họ và vấn đề của họ là đối tác của họ.
    Và bạn sẽ sửa chữa nó.
    Và họ sẽ giúp bạn vì họ là chuyên gia về những gì sai với đối tác.
    Và thật tuyệt vời làm sao khi mọi người có cái nhìn sâu sắc tuyệt vời về tất cả những thiếu sót của người khác mà không thấy mình là một phần của hệ thống.
    Một mối quan hệ là một hệ thống sống, hô hấp với các phần phụ thuộc lẫn nhau.
    Bạn có nghĩ rằng đó có thể là một lý do tại sao những người trong những mối quan hệ nền tảng này, mà tôi đã biết nhiều, bạn biết đấy, thậm chí là các thành viên trong gia đình của tôi, bạn biết đấy, gặp nhau ở trường đại học, gặp người quan trọng của họ và sau đó có công việc đầu tiên, sống chung với nhau, tất cả những điều bạn đã mô tả, rằng có điều này –
    Họ lớn lên cùng nhau.
    Vâng.
    Và tôi nghĩ điều đó có thể xảy ra ở một giai đoạn của cuộc đời khi vẫn còn nhiều khả năng thần kinh, thực sự.
    Điều khác mà tôi biết về khả năng thần kinh là nó tồn tại suốt cuộc đời, nhưng nó giảm đáng kể ở cuối độ tuổi 20.
    Và bạn biết đấy, may mắn thay, nó vẫn có sẵn, nhưng khái niệm về việc đã định hình theo cách của chúng ta là một hiện tượng của khả năng thần kinh, đúng không?
    Vâng, vâng.
    Đó là sự đóng lại của vỏ não trước trán.
    Hầu như vậy.
    Fontanel vẫn còn đó.
    Chính xác.
    Cần nhiều thời gian hơn để mở khả năng đó sau này so với trước đây, chắc chắn.
    Và tuy nhiên, nó có mối quan hệ nghịch đảo với sự tự nhận thức này, đúng không?
    Ý tôi là, chúng ta càng trẻ, chúng ta càng ít tự nhận thức về các mẫu hành vi của mình, vì chúng ta chỉ có ít dữ liệu hơn theo thời gian.
    Vì vậy, tôi có thể thấy rằng sẽ khó hơn cho một người trong độ tuổi 20 nói, “Này, nghe này, tôi nghĩ tôi có nhiều đức tính tốt, nhưng tôi có một vấn đề nghiêm trọng với điều gì đó hoặc điều này.”
    Điều này khiến tôi cảm thấy khá bực bội,” hoặc, “Đây là danh sách những vấn đề của tôi,” đúng không? Trong khi đó, một người ở độ tuổi 40, 50 hoặc lớn hơn, nếu bị thúc ép, có lẽ có thể lập danh sách đó nếu họ thực sự thành thật với bản thân. Tôi nghĩ đó là một điểm tốt. Có vẻ như có một điểm ngọt ngào nào đó, nhưng những mối quan hệ trước đó, tôi luôn cảm thấy ấn tượng về chúng và đã lãng mạn hóa chúng trong tâm trí mình, vì đó không phải là con đường mà tôi đã chọn. Nhưng họ cũng gặp phải một thách thức. Bạn thấy đấy, khi bạn lớn lên cùng nhau, bạn thường đặt một chút năng lượng vào việc xây dựng đơn vị đó. Và đơn vị đó sau đó được cho là sẽ trở thành nền tảng của bạn, giàn giáo mà từ đó hai cá nhân có thể bắt đầu phát triển và định nghĩa bản thân. Khi bạn gặp nhau sau này, bạn đã là hai cá nhân đã định nghĩa bản thân và giờ đây phải tìm cách tạo ra năng lượng để đến với nhau. Vì vậy, đó là một chuyển động khác, một điệu nhảy khác. Tôi nghĩ rằng thách thức đối với các cặp đôi trẻ ngày nay, những người gặp nhau sớm ở đại học và thường chỉ biết đến bản thân và một vài người trong những năm teen của họ, v.v., hoặc không có ai, là điều gì sẽ xảy ra khi họ bắt đầu thay đổi cá nhân. Liệu mối quan hệ có thể mở rộng đủ để mở rộng không gian, để cho hai người này nổi lên một cách cá nhân, hay là chiếc áo quá chật, hay chiếc áo vest quá chật? Và thường thì điều này trở thành một cuộc khủng hoảng vì họ đã phát triển cùng nhau dựa trên sự gắn bó này. Đôi khi họ có thể, và đôi khi chỉ cảm thấy rằng để trở thành người lớn, có thể cần phải xảy ra với một đối tác khác. Và đó là lý do tại sao tôi luôn nói, tôi nghĩ rằng trong cuộc sống trưởng thành, chúng ta có hai hoặc ba mối quan hệ hoặc cuộc hôn nhân ở phương Tây. Và một số người trong chúng ta sẽ làm điều đó với cùng một người, nhưng mối quan hệ phải thay đổi. Giống như con người thay đổi mối quan hệ, nhưng mối quan hệ tạo ra không gian cho con người thay đổi. Đây là một sự động lực.
    Điều đó thực sự cảm thấy như một tuyên bố rất đúng với tôi vì trong cuộc sống nghề nghiệp của tôi với tư cách là một nhà thần kinh học phát triển, có một câu nói. Mọi người luôn nghĩ về sự phát triển và sau đó là tuổi trưởng thành. Nhưng toàn bộ cuộc sống là một nghệ thuật phát triển lớn. Điều đó hoàn toàn chính xác. Và nhà tâm lý học vĩ đại Erickson đã nói về những thách thức khác nhau mà mọi người phải đối mặt từ khi sinh ra cho đến khi chết, mà ngày nay hy vọng sẽ kéo dài đến những năm 80, 90 của cuộc đời, hoặc thậm chí xa hơn. Giai đoạn cuối cùng của ông là giai đoạn sinh sản. Thực sự là một điều tuyệt vời… Ý tôi là, ông là nhà lý thuyết rõ ràng nhất về các giai đoạn của cuộc đời. Tôi đồng ý. Nếu mọi người chưa thấy những giai đoạn đó, chúng tôi sẽ để một liên kết đến chúng trong phần ghi chú của chương trình. Nhưng ý tưởng là bạn đang vật lộn với một số cuộc đấu tranh cơ bản mà bạn hoặc là hòa giải hoặc không hòa giải ở mỗi giai đoạn. Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng rằng những… Giả sử ba cuộc hôn nhân này… Hãy tưởng tượng một cặp đôi gặp nhau ở tuổi 20 và trải qua ba cuộc hôn nhân, điều này ngụ ý rằng cặp đôi đó đã ly hôn trong suốt cuộc đời của họ, có thể không phải là ly hôn hợp pháp. Họ thực sự là, theo lý thuyết phát triển của Erickson hoặc bất kỳ cuộc khảo sát thần kinh học nào về sự phát triển của não bộ, những người khác nhau ở độ tuổi 20 so với 40, 60, 70, 80. Vì vậy, khái niệm về ba cuộc hôn nhân khác nhau này, đối với tôi, có vẻ vừa hợp lý vừa rất gắn liền với những gì chúng ta biết về sinh học của não bộ và bản thân. Vì vậy… Một phép ẩn dụ tốt được bắt nguồn từ khoa học. Và tuy nhiên, đó cũng là một ý tưởng có phần cấp tiến khi một người nghe lần đầu tiên. Nó được đặt trong bối cảnh, với cùng một người, nghe có vẻ thật đẹp và lãng mạn. Được rồi, họ gặp nhau, thật đẹp, họ có cuộc hôn nhân đầu tiên. Sau đó có một số thách thức, họ vượt qua… Họ có cuộc hôn nhân thứ hai, rồi lại có một thách thức và cuộc hôn nhân thứ ba. Và có thể thậm chí có cả cháu, bạn tưởng tượng, có thể cả chắt nữa. Có rất nhiều khái niệm lãng mạn được xây dựng xung quanh điều đó.
    Nhưng rồi cũng có thực tế rằng đối với nhiều người, hơn một nửa, có một sự đổ vỡ trong cuộc hôn nhân đầu tiên và họ hoặc là vẫn độc thân hoặc là kết hôn lần nữa. Vậy, bạn nghĩ điều gì quyết định liệu một người có thể trải qua những chuỗi tiến hóa này và thực sự tìm thấy và tạo ra tình yêu một lần nữa, một lần nữa và một lần nữa, có thể là với cùng một người hoặc với ai đó mới, hoặc trong một số trường hợp, tôi đoán là ba đối tác khác nhau? Ý tôi là, yêu cầu ở đây là gì? Có phải là sự sẵn lòng chấp nhận mô hình này và hiểu rằng con người của họ ở tuổi 50 sẽ rất khác so với con người của họ ở tuổi 20? Bạn biết đấy, một câu hỏi hay là một câu hỏi có nhiều câu trả lời. Có nhiều cách khác nhau để trả lời điều này. Tôi nghĩ rằng hơn là nghĩ về việc họ đã có thể vượt qua khủng hoảng, thực sự là khả năng định nghĩa lại bản thân và định nghĩa lại một mối quan hệ. Nó sáng tạo hơn nhiều so với việc giải quyết vấn đề. Bạn có thể vượt qua một khủng hoảng và gạt nó sang một bên và vẫn giữ nguyên như cũ. Đây thực sự là một trải nghiệm sinh ra và là một trải nghiệm sáng tạo, là bạn thực sự trở thành một đơn vị khác. Động lực quyền lực khác nhau, sự phụ thuộc lẫn nhau khác nhau, sự hấp dẫn tình dục khác nhau, sự kết nối với thế giới bên ngoài khác nhau, thực sự, nó làm cho cuộc sống thêm sinh động. Tôi nghĩ mọi người đều hiểu sự khác biệt giữa một mối quan hệ không chết và một mối quan hệ còn sống. Tôi không ở đó để giúp mọi người sống sót. Công việc của tôi không chỉ là như vậy. Nó là về việc giúp mọi người cảm thấy sống động và việc định nghĩa lại mối quan hệ giống nhau với cùng một người, nó phải còn sống, không chỉ là không chết. Và nếu đôi khi điều đó có nghĩa là tái tạo một cái mới, bạn biết đấy, đi đến một người mới, một đất nước mới, một thành phố mới, một vòng xã hội mới, một nghề nghiệp mới, một loạt những thứ mới mà ngày nay chúng ta có thể tiếp cận để thay đổi, những điều mà mọi người đã từng làm, bạn biết đấy, khi tôi hỏi một khán giả, liệu ông bà của bạn có lớn lên trong cùng một khu phố hay trong cùng một thị trấn không.
    Và làm việc trong cùng một công ty, ý tôi là, hầu hết mọi người đều giơ tay.
    Và sau đó tôi đi xuống các thế hệ và bây giờ thì như thế này, có bao nhiêu người trong số các bạn đã có ba công việc trong năm năm qua?
    Vì vậy, khái niệm rằng chúng ta có thể tạo ra những điều mới cho chính mình thực sự là một trong những điều tuyệt vời nhất đã xảy ra trong lĩnh vực mối quan hệ.
    Chúng ta có thể có con muộn hơn.
    Chúng ta có thể kết hôn với ai đó đã có những đứa trẻ đó.
    Chúng ta có thể kết hôn lần đầu tiên khi đã ở tuổi sáu mươi.
    Chúng ta có thể sống trong một mối quan hệ ba người, có một sự linh hoạt.
    Nếu bạn muốn sử dụng từ mà bạn, mà đến với thế giới mối quan hệ ngày nay, đó là cực kỳ phong phú và đa dạng, nhưng đòi hỏi một bộ kỹ năng để thương lượng, để hiểu sự không chắc chắn đến từ việc phải đưa ra rất nhiều quyết định.
    Trước đây, không ai trong chúng ta đưa ra quyết định về hầu hết những điều này.
    Chúng đã được truyền lại cho chúng ta.
    Vì vậy, mức độ tự do đó thực sự phong phú, nhưng đi kèm với một lượng lo âu khổng lồ và đòi hỏi sự trưởng thành.
    Và đôi khi các cặp đôi đã trở nên quá chặt chẽ và bị mắc kẹt trong câu chuyện của họ, và nhầm lẫn câu chuyện của họ với sự thật, cảm thấy rằng họ đang sống bên cạnh ai đó có một phiên bản hoàn toàn khác của câu chuyện mà họ không thể nói chuyện.
    Không có sự phân cực nào lớn hơn đôi khi hơn một cặp đôi đã từng đồng ý về nhiều điều mà bạn chỉ nghĩ rằng, không có cách nào thay đổi có thể vào hệ thống này.
    Được rồi.
    Vì vậy, khi tôi nghe câu trả lời của bạn, điều tôi nghĩ đến là, một lần nữa, với tư cách là một nhà thần kinh sinh học, tôi nghĩ rằng não bộ, bộ não con người có khả năng tuyệt vời để tập trung vào quá khứ, hiện tại hoặc tương lai.
    Và đôi khi hai trong số ba điều đó, thật khó để nghĩ về cả ba cùng một lúc, nhưng đối với tôi có vẻ như một trong những thuộc tính chức năng hơn mà ai đó có thể có nếu họ muốn điều hướng mối quan hệ theo cách lành mạnh là có thể ít nhất tạm thời từ bỏ câu chuyện của mình về quá khứ và thậm chí cả danh tính quá khứ của họ.
    Và từ mà tôi nghĩ đến liên tục trong đầu khi bạn trả lời là từ mà bạn đã sử dụng trước đó, đó là sự tò mò. Tôi đang tự hỏi liệu điều bạn đang đề cập đến là sự tò mò từ cả hai người trong mối quan hệ về việc mối quan hệ có thể trở thành gì và bản thân mỗi người có thể trở thành ai. Định nghĩa của tôi về sự tò mò là một sự quan tâm trong việc tìm hiểu, nhưng không có sự gắn bó cảm xúc với kết quả. Đây là điều mà chúng tôi đào tạo các nhà khoa học làm. Bạn muốn có được câu trả lời, nhưng bạn không thể gắn bó cảm xúc với việc câu trả lời là A hay B. Điều đó đi ngược lại với sự tò mò. Sự tò mò thực sự và chân thành là về quá trình, hành động của việc muốn tìm ra điều gì đó, nhưng không gắn bó với một kết quả cụ thể. Khi bạn mô tả về quỹ đạo chức năng của mối quan hệ, tôi đang nghĩ, được rồi, nếu một người có thể tiếp cận mối quan hệ với sự sẵn sàng từ bỏ những câu chuyện về quá khứ của mình và có thể cả cảm giác về danh tính trong quá khứ, sẵn sàng buông bỏ một chút và chỉ tò mò về việc: mối quan hệ này có thể đi đến đâu nếu tôi để cho mối quan hệ dẫn dắt sự phát triển danh tính của mình một chút. Và điều đó cần một chút, như bạn đã nói, một chút dũng cảm vì nó khá đáng sợ, đúng không? Không biết mình sẽ trở thành ai nếu họ để cho người kia, bạn biết đấy, có thể dẫn dắt một thời gian hoặc nếu họ dẫn dắt một thời gian, liệu đây có phải là những loại động lực mà bạn đang đề cập đến không? Tôi nghĩ bạn gần như đã diễn đạt một trong những phần quan trọng nhất trong công việc của tôi. Ý tôi là, sự tò mò là một trong những từ hàng đầu đối với tôi vì nó đứng đối lập với sự phản ứng. Sự phản ứng củng cố chu kỳ. Nó chỉ tạo ra sự lặp lại hẹp, nhanh chóng, bạn biết đấy, các chu kỳ leo thang. Nó thường liên quan đến phòng thủ và tấn công và đổ lỗi, v.v. Sự tò mò là một sự tham gia chủ động với điều chưa biết. Và tôi thích khi bạn nói mà không có sự gắn bó với kết quả hoặc sự đầu tư cảm xúc, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn chính xác.
    Và phần lớn những gì tôi làm là cố gắng giúp mọi người chuyển từ phản ứng sang sự tò mò. Nhưng sự tò mò đó có nghĩa là họ sẵn sàng bước vào một cách đồng cảm và tôn trọng vào thế giới của một người khác có câu chuyện hoàn toàn khác biệt. Tôi rất quan tâm và quen thuộc với các ngành khoa học thần kinh và toàn bộ công việc về não bộ trong các mối quan hệ, nhưng tôi rất thích câu chuyện vì tôi tin rằng câu chuyện định hình trải nghiệm. Và khi mọi người giữ chặt câu chuyện và họ không nghĩ đó là một câu chuyện, họ nghĩ đó là sự thật. Đây là những gì đã xảy ra tối qua. Tôi sẽ nói cho bạn biết bạn đã làm gì. Tôi sẽ nói cho bạn biết điều gì đã xảy ra. Bạn biết đấy, đó không phải là trường hợp. Bạn biết, và họ không thấy điều này như một cách thể hiện chủ quan. Nó hoàn toàn hợp lệ, nhưng nó hợp lệ như là trải nghiệm của bạn. Và phần lớn các cuộc trò chuyện của các cặp đôi là những cuộc nói chuyện giả định sự thật, nhưng thực ra nó là chủ quan. Khi bạn hiểu điều đó, bạn có thể trở nên tò mò. Khi bạn tò mò, bạn mở lòng ra. Nhưng điều đó rất khó khăn khi mọi người bị tổn thương, bị thương tích, phòng thủ, giữ chặt để mời gọi sự tò mò đó. Những gì đang xảy ra trong cơ thể họ là về việc ngừng hoạt động và phòng thủ và tự bảo vệ. Và tôi đang làm điều này một cách thể chất với bạn bởi vì đây là nơi mà não bộ và sinh lý thần kinh trong khoảnh khắc đó đang đi ngược lại những gì thực sự là lợi ích tốt nhất của họ về mặt tâm lý và hiện sinh. Tôi muốn nghỉ ngơi một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng chất probiotic cũng bao gồm prebiotics và adaptogens. AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn, và nó có vị rất ngon. Bây giờ, tôi đã uống AG1 từ năm 2012, và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm mà ngân sách của tôi cho các loại thực phẩm bổ sung thực sự hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung, và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1. Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm của mình từ thực phẩm nguyên chất và
    Thực phẩm chế biến tối thiểu, thật khó khăn để tôi có đủ trái cây, rau củ, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng, và adaptogen chỉ từ thực phẩm. Tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng suốt cả ngày, tôi ngủ ngon vào ban đêm, và giữ cho hệ miễn dịch của mình mạnh mẽ. Khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh sức khỏe của mình, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần, và hiệu suất, cả về nhận thức và thể chất, đều tốt hơn. Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1 và tôi chắc chắn cảm nhận được sự khác biệt. Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, điều này có nghĩa là tôi dùng vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và lại vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi có nhiều sự rõ ràng trong tư duy và nhiều năng lượng tinh thần hơn. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng khi chúng ta ở trong phản ứng căng thẳng, chúng ta bị khóa trong một miền thời gian và không để mình bị cuốn vào sự chú ý về điều này, nhưng, bạn biết đấy, nói một cách khác, khi chúng ta thư giãn, chúng ta có thể suy nghĩ về thời gian và cuộc sống của mình cũng như những điều khác đang xảy ra xung quanh chúng ta và những người khác một cách năng động hơn rất nhiều. Phản ứng căng thẳng là về việc giải quyết cảm giác hiện tại. Nó không có cảm giác về, hoặc nó không cho phép chúng ta một cửa sổ vào nhận thức hoặc cảm xúc liên quan đến những gì có thể xảy ra, mặc dù chúng ta khao khát thoát khỏi đó. Có rất nhiều lý do tiến hóa giải thích tại sao điều này lại như vậy, nhưng tôi cảm thấy rằng một tuyên bố mà bạn đã đưa ra, đó là sự tò mò và sẵn sàng từ bỏ những câu chuyện của chính mình, và đặc biệt là những gì bạn đã nói về thực tế rằng mọi người cảm nhận…
    kinh nghiệm của họ như là sự thật trong khi thực tế, đó chỉ là hai câu chuyện khác nhau. Không ai trong số họ đúng hay một người nào đó, bạn biết đấy, nhưng mọi người có những câu chuyện này mà gần như là sự tưởng tượng ở một điểm nào đó, nhưng chúng cảm thấy rất thật với tất cả chúng ta khi chúng ta trải nghiệm chúng. Giống như, đó là rất nhiều những gì đang xảy ra trong văn hóa nói chung. Những nhóm đối lập hoàn toàn thực sự tin rằng cùng một điều là phản ánh của hai chuỗi sự kiện hoàn toàn khác nhau, và dường như điều đó gần như không thể giải quyết ở cấp độ văn hóa. Có quá nhiều người, nhưng ở cấp độ của hai cá nhân, tôi cảm thấy rằng điều đó nên có thể giải quyết được. Bạn biết đấy, tôi đã tham gia rất nhiều cuộc họp trong năm qua về các vấn đề phân cực ở cấp độ xã hội, và tôi thường nghĩ, một nhà tâm lý học hay một nhà trị liệu cặp đôi đang làm gì trong những cuộc họp đó? Tại sao tôi lại được mời ở đây? Và sau đó tôi nghĩ, bạn biết không, bạn thực sự có rất nhiều kinh nghiệm với sự phân cực. Ngồi lâu với các cặp đôi mà trước đây thực sự nghĩ rằng khi có mặt của nhau, tôi phát hiện ra rằng bây giờ có thể rất mâu thuẫn, họ ngồi trong cùng một phòng, họ đang lắng nghe cùng một buổi, họ có một cách diễn giải hoàn toàn khác về những gì tôi đã nói và ý nghĩa của nó, và họ rời đi và bạn tự hỏi, liệu điều đó có xảy ra trong cùng một phòng không? Điều tương tự cũng xảy ra với những gì họ mô tả về đêm trước đó. Và nếu bạn không thấy họ cùng nhau và bạn thấy mỗi người một mình, bạn sẽ hoàn toàn nhầm lẫn, vì nó giống như phô mai Thụy Sĩ. Mọi thứ mà một người đã bỏ qua là nơi mà người kia bắt đầu. Vì vậy, chúng ta học được rất nhiều từ việc làm việc với các cặp đôi xung quanh quá trình phân cực, xung quanh quá trình xung đột không thể giải quyết, xung quanh cảm giác rằng bạn là kẻ thù của tôi và không có gì trong những gì bạn nói mà tôi có thể nhận ra hoặc cảm thông hoặc hiểu được. Tôi nghĩ ở cấp độ xã hội, những người đã nghiên cứu xung đột không thể giải quyết cơ bản…
    Có một phương pháp để đưa hai bên đối lập, các phe phái, bộ tộc, những người đã xung đột và chiến tranh trong thời gian dài lại với nhau. Thực sự có một phương pháp, một quy trình. Nó không phải là điều cố định, nhưng bạn chắc chắn không bắt đầu bằng cách nói về những điều khiến bạn hoàn toàn xa cách và không thể trò chuyện với nhau. Bạn bắt đầu bằng cách tìm kiếm một số yếu tố của nhân tính chung mà bạn chia sẻ. Trong một cặp đôi, vì đó là không gian mà chúng ta đang nói đến bây giờ. Trong một cặp đôi, thật đáng kinh ngạc khi mọi người có thể nghĩ rằng người kia muốn hại mình. Bạn sống ngày này qua ngày khác với một người mà bạn thực sự nghĩ rằng họ muốn làm tổn thương bạn, là kẻ thù của bạn và đôi khi có sự ác độc, bạn biết đấy, có những người không có ý định tốt, nhưng trong nhiều tình huống, đó cũng là một sự chiếu rọi. Đó cũng là những trải nghiệm mà bạn đã có trong quá khứ và điều thú vị ở đây là câu chuyện, câu chuyện có ý thức sống ở đây và những gì bạn gọi là bộ não chỉ có thể xác định bản thân trong ba thời điểm khác nhau và bộ não cùng với sinh lý học lại ở trong một thời gian khác. Ký ức ngầm hoàn toàn ảnh hưởng đến câu chuyện rõ ràng. Con người rất dễ bị nhầm lẫn dựa trên những điều vô thức đang diễn ra và đó là một suy nghĩ khá đáng sợ. Nếu tôi cảm thấy như vậy, thì đó là những gì đang xảy ra và vì chúng ta là những sinh vật có ý nghĩa, chúng ta cần hòa giải những điều đó và chúng ta cần sự nhất quán trong các câu chuyện của mình và sự nhất quán đó là điều rất khó khăn khi bạn làm việc với những người mà họ đang nắm giữ điều gì? Tôi có nghĩa là, bạn biết đấy, một trong những ví dụ kinh điển là khi ai đó nói tôi thực sự xin lỗi, tôi không có ý định và người kia nói đó không phải là trường hợp. Bạn biết đấy, như nếu ai đó nói với bạn rằng tôi không có ý định làm tổn thương bạn, bạn sẽ nghĩ rằng ai đó sẽ nói điều đó thật an ủi, tôi thích nghe điều đó, tôi hy vọng điều đó là đúng, khiến tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều thay vì chứng minh cho bạn rằng điều đó không đúng.
    Bạn đã muốn đạp lên chân tôi, bạn cố tình mang những đôi giày cao gót hoặc đôi giày đó để đạp lên tôi và sự nhất quán trong việc duy trì ý tưởng rằng nếu tôi cảm thấy bạn làm tôi tổn thương, thì bạn chắc chắn đã muốn làm tổn thương tôi hơn là, bạn biết đấy, tôi có thể bị tổn thương và điều đó không có nghĩa là bạn cố ý làm điều gì đó.
    Cứ như thể tôi cần phải biện minh cho việc tôi bị tổn thương bởi ý định của những gì bạn đã làm và chỉ để đảm bảo rằng đôi khi đó là trường hợp như vậy. Không phải là không có những người cố tình muốn làm tổn thương người khác, nhưng những lần khác khi tôi nhấn mạnh là sự nhất quán để làm rõ lý do tại sao tôi cảm thấy như vậy đòi hỏi tôi cũng phải xác định những gì bạn đang cố gắng làm với tôi.
    Ý tôi là, trên thực tế, hầu hết mọi người đều tệ trong việc hiểu cảm xúc của chính họ, chưa nói đến ý định của người khác. Ý tôi là, nếu ai đó xin lỗi và nói, “Nghe này, tôi thật sự xin lỗi, tôi đã làm sai.” Và người kia nói, “Tôi không tin bạn.” Tôi nghĩ điều họ thực sự đang nói, bạn có thể cho tôi biết nếu tôi sai, là tôi không cảm thấy tốt hơn do lời xin lỗi của bạn.
    Điều đó là vì lời xin lỗi của bạn “tôi đã làm sai” là không đầy đủ. Hầu hết thời gian, mọi người nói rằng tôi đã mắc lỗi, tôi xin lỗi. Nhưng điều đó không công nhận những gì người khác cảm thấy phản ứng với những gì chúng ta đã làm.
    Vì vậy, giả sử rằng lời xin lỗi cũng bao gồm rằng tôi, bạn biết đấy, tôi thật sự đã làm sai. Thật hợp lý khi bạn sẽ cảm thấy khó chịu. Bạn biết đấy, chúng ta đã có một thỏa thuận rằng chúng ta sẽ gặp nhau lúc bảy giờ và tôi đã không về nhà cho đến chín giờ và tôi không thông báo cho bạn cho đến tám giờ. Tôi cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Điều đó hoàn toàn hợp lý. Thật tệ. Thật sự rất tệ.
    Tại thời điểm đó, nếu người kia vẫn cảm thấy khó chịu, có lẽ là vì đây là một mẫu hình. Vì vậy, lời xin lỗi này không bao quát tất cả những điều khác, một loại danh sách những điều khác liên quan đến cảm giác không được nhìn thấy hoặc không được đánh giá cao, hoặc, bạn biết đấy, thường có rất nhiều điều hơn nữa đứng sau sự kiện đó.
    Con người thường xin lỗi nhiều lần.
    Đúng vậy.
    Hoặc có thể đó là một mô hình xin lỗi không dẫn đến sự thay đổi, hoặc có thể là một mô hình xin lỗi không bao quát tất cả những điều khác mà không được nói ra.
    Bởi vì đôi khi mọi người không nói ra những điều họ không hài lòng vì lý do nào đó, nhưng có rất nhiều sự oán giận đã tích tụ, đúng không?
    Vì vậy, trong khoảnh khắc khi ai đó nói với người khác rằng họ không bị thuyết phục, không bị thuyết phục về mặt cảm xúc, thì những công cụ nào bạn cung cấp cho mỗi người để có thể điều hướng qua điểm dừng đó?
    Tôi nghĩ rằng xin lỗi là một chủ đề tuyệt vời trong lĩnh vực mối quan hệ.
    Đó là một phần rất lớn.
    Xin lỗi, tha thứ, nhận trách nhiệm, trách nhiệm, sự chịu trách nhiệm, tất cả những điều đó.
    Tôi nghĩ nếu bạn xin lỗi nhiều lần với một ai đó, và điều đó vẫn chưa đủ, bạn đang làm điều đó mỗi thứ Ba, người đó có thể chỉ nói, “Cảm ơn.”
    Nếu bạn có một người không thể nhận lời xin lỗi và lời xin lỗi đó là chân thành, đó là điều đầu tiên và quan trọng nhất đi kèm với một lời xin lỗi, thì bạn bắt đầu hỏi, “Tại sao người này lại gặp khó khăn trong việc nhận điều này?”
    Bởi vì đó là điều mà bạn nên nhận được.
    Và sau đó bạn bắt đầu tự hỏi, “Có phải vì nếu tôi chấp nhận lời xin lỗi của bạn, thì như thể tôi đồng ý rằng những gì bạn đã làm không tồi tệ đến vậy, nó có thể sửa chữa được?”
    Và để thực sự làm rõ rằng sự oán giận là lớn, tôi không thể nhận lời xin lỗi của bạn.
    Đó là một trong những động lực thường xảy ra trong khoảnh khắc đó.
    Và vì vậy bạn đôi khi hỏi, bạn ngồi và bạn quan sát.
    Bạn thấy ai đó giả vờ nói, “Tôi xin lỗi.”
    Bạn thấy ai đó chỉ nói, “Thôi nào, có vấn đề gì lớn đâu?”
    Và sau đó bạn thấy những người thật sự chân thành, và sau đó bạn quan sát những gì đang xảy ra với người khác.
    Họ có cảm thấy nhẹ nhõm không, họ có nghi ngờ không, họ có cảm thấy như họ sẽ tan biến một phần nào đó trong danh tính của họ nếu họ không giữ chặt điều này không?
    Có phải như thể họ đang nói, “Bạn có thể thoát khỏi điều này.”
    “Không tệ như vậy,” vì việc chấp nhận lời xin lỗi là để giảm nhẹ vấn đề.
    Và sau đó bạn chuyển gánh nặng sang bên kia.
    Trong Do Thái giáo, bạn xin lỗi ba lần.
    Và nếu sau lần thứ ba, và bạn đã thực sự xin lỗi một cách chân thành, nếu sau ba lần mà người kia không chấp nhận, thì gánh nặng sẽ chuyển sang người kia.
    Thú vị.
    Đây là bàn tiền của tôi.
    Và tôi nghĩ đó là một ý tưởng cực kỳ thú vị rằng vào một thời điểm nào đó, người đó đã sửa chữa khi họ đã làm, và khi bạn không thể tiếp nhận điều đó, thì giờ đây gánh nặng chuyển sang bạn.
    Tôi chỉ muốn dừng lại ở đó một chút vì tôi đồng ý rằng lời xin lỗi là một khái niệm rất thú vị và quan trọng.
    Và bạn đã đề cập rằng việc chấp nhận lời xin lỗi của ai đó ở mức độ cảm xúc, không chỉ nói, “Cảm ơn. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của bạn,” mà thực sự nội tâm hóa điều đó và cho phép không gian để nó thay đổi trải nghiệm của bạn về điều đã làm bạn tổn thương.
    Và nhân tiện, việc chấp nhận lời xin lỗi chưa có nghĩa là bạn đã tha thứ.
    Tha thứ là tự do của bạn.
    Bạn quyết định vào thời điểm nào bạn làm điều đó, và bạn có thể làm điều đó một mình.
    Đó không phải lúc nào cũng là một trải nghiệm đôi.
    Lời xin lỗi là một trải nghiệm đôi, nhưng tha thứ là tự do.
    Tôi đánh giá cao sự phân biệt đó bây giờ mà bạn đã đưa ra.
    Ý tôi là, tôi đánh giá cao bạn đã đưa ra sự phân biệt đó.
    Tôi đã không phân biệt điều đó trước đây.
    Bởi vì thực sự có rất nhiều điều xảy ra bên dưới.
    Có những vấn đề về sự xấu hổ xung quanh lời xin lỗi.
    Sự khác biệt giữa xấu hổ và trách nhiệm là gì?
    Khả năng của một người để có nỗi đau thực sự thay vì nỗi đau đồng cảm, sự đồng cảm thực sự thay vì nỗi đau đồng cảm là gì?
    Đó là một cánh cổng vào rất nhiều điều.
    Có những người không bao giờ có thể xin lỗi.
    Có đúng không?
    Ôi, đúng vậy.
    Nếu bạn làm như vậy, thì điều gì sẽ xảy ra với họ?
    Sự xấu hổ.
    Tôi nghĩ nhiều điều đó xoay quanh sự xấu hổ.
    Đó không phải – vì lòng tự trọng, như bạn tôi Terri Real nói, là khả năng nhìn nhận bản thân như một cá nhân có khuyết điểm và vẫn giữ mình trong sự tôn trọng cao.
    Khi bạn thừa nhận rằng mình có khuyết điểm, điều đó có nghĩa là có điều gì đó không ổn với bạn.
    Vì vậy, rất khó để nói, “Tôi xin lỗi.”
    Đây là bản chất.
    Làm thế nào bạn có thể nhìn nhận bản thân là không hoàn hảo, có khuyết điểm, nhưng vẫn tôn trọng bản thân và đánh giá cao chính mình?
    Nếu bạn có thể làm hai điều đó, bạn có thể xin lỗi rất dễ dàng.
    Tôi thấy rằng rất nhiều điều trong việc trở thành người lớn, một lần nữa, trong dấu ngoặc kép, liên quan đến việc phân biệt hai điều.
    Một là chúng ta được dạy để thực sự tin tưởng vào trải nghiệm của chính mình, đến một mức độ nào đó, để giữ vững lập trường khi chúng ta biết A là đúng và B là sai, nhưng sau đó cũng là một phần của việc trở thành người lớn là thừa nhận khi chúng ta sai.
    Không có một quy tắc thực tế nào cho điều đó, đặc biệt là khi mọi người thường có những phiên bản khác nhau về cùng một điều.
    Theo tôi, một trong những thách thức lớn không chỉ trong mối quan hệ lãng mạn mà còn trong tất cả các mối quan hệ, là thực sự có thể chậm lại và bước vào trạng thái tâm trí và cơ thể cho phép chúng ta thực hiện loại xử lý mà bạn đang nói đến.
    Ở một mức độ rất thực tế, tôi tò mò, giả sử một cặp đôi đến văn phòng của bạn và họ đang phải đối mặt với một nỗi đau đơn lẻ hoặc một chuỗi những nỗi đau hoặc điều gì đó tương tự.
    Bạn có tin rằng điều quan trọng là họ phải chuyển đổi ra khỏi trạng thái cảm xúc của mình để có thể xử lý khác đi không?
    Bạn có yêu cầu họ, vào đầu một buổi trị liệu, thực hiện một vài hơi thở sâu cùng nhau không?
    Bạn có yêu cầu họ nhớ lại một thời điểm khi họ cảm thấy đặc biệt gắn bó không?
    Có nỗ lực nào để thay đổi trạng thái cơ thể của họ nhằm đưa tâm trí họ đến một nơi có nhiều sự tò mò hơn hay việc đi thẳng vào vấn đề thường là cách tốt nhất?
    Trước hết, tôi thích rằng dường như bạn đang chuyển từ việc xin lỗi sang xung đột.
    Điều đó hoàn toàn hợp lý.
    Tôi đã dành cả năm qua để tạo ra một khóa học hoàn toàn về xung đột và làm thế nào để biến xung đột thành kết nối?
    Xung đột tốt là gì?
    Tôi nghĩ rằng xung đột là điều vốn có trong các mối quan hệ và sau đó là những cách xử lý xung đột có vấn đề là gì?
    Có, ở một mức độ nào đó, bạn sẽ rất khó để nghe thấy nếu bạn đang trong trạng thái kích thích quá mức. Nếu bạn đang ở trong một vị trí tự bảo vệ, tất cả những nơi căng thẳng này, tất cả các mức cortisol tăng lên, v.v., sẽ không giúp ích gì cho bạn. Nhưng đồng thời, bạn không thể, trong khoảnh khắc mà ai đó hoàn toàn kích động, nói chuyện với họ về việc tin tưởng. Cơ thể không tương ứng với điều đó. Vì vậy, đây là một điệu nhảy thực sự. Tôi không thường xuyên thực hiện các bài tập thở, đôi khi thì có. Thực ra, tôi không làm gì cả mọi lúc. Tôi làm việc như một thợ may. Tôi thực hiện các buổi thử đồ. Ý tôi là, sự phong phú của liệu pháp nằm ở nghệ thuật của nó ở một mức độ nào đó, có thể. Nhưng đôi khi tôi chỉ nói, tôi nghĩ bạn cần đứng dậy và di chuyển và chỉ lắng nghe những gì đối tác của bạn phải nói, nhưng đừng ngồi. Đôi khi tôi nói, đừng nhìn vào nhau. Đôi khi tôi nói, hãy quay về phía nhau. Một số điều thì tốt hơn khi làm mặt đối mặt, và một số điều thì tốt hơn khi làm bên cạnh nhau. Chơi song song. Câu cá. Có rất nhiều điều như lái xe. Mọi bậc phụ huynh từng có con ngồi ở ghế sau đều biết điều này. Bạn có cả hai. Bạn có những khoảnh khắc khi bạn cần nhìn vào nhau, và sau đó có những khoảnh khắc mà bạn chỉ cần làm điều gì đó bên cạnh nhau. Sau đó, cũng có giới hạn của từ ngữ. Khi nào thì quan trọng để nói chuyện? Và khi chúng ta nói chuyện vì chúng ta là homo sapiens, nhưng thực tế, nếu chúng ta là động vật, chúng ta chỉ đang phát ra âm thanh. Chúng ta không thực sự đang nói có lý, vì vậy hãy ngừng nói chuyện. Vì vậy, điều tôi cố gắng rất nhiều là không để mọi người thể hiện mặt xấu nhất của họ. Họ có thể làm điều đó ở nhà. Họ không cần phải đến và làm xấu hổ bản thân trong văn phòng của tôi. Và tôi biết rằng một số tình huống sẽ kéo ra mặt xấu nhất của mọi người, nhưng điều đó không có nghĩa là đó là con người thật của họ. Và đó là một trong những điều lớn lao với tư cách là một nhà trị liệu là không bị sa vào điều đó. Bởi vì nếu bạn gặp những người này một mình, họ sẽ rất quyến rũ. Và nếu bạn đã gặp họ có thể hai năm trước, họ cũng sẽ quyến rũ.
    Có điều gì đó đang xảy ra giữa họ. Điều đó khiến họ hành động và phản ứng từ những nỗi đau sâu sắc, sợ hãi, tấn công và tất cả những điều đó, cùng với sự hung hăng. Đôi khi tôi thấy họ một mình. Tôi không nghĩ rằng bạn có khả năng tham gia vào cuộc trò chuyện này vào lúc này vì bạn không sẵn lòng nhận bất kỳ trách nhiệm nào khi ngồi cạnh đối tác của mình. Bạn đang ở trong một cuộc đổ lỗi. Và chúng ta sẽ không làm như vậy, vì vậy tôi sẽ nói chuyện với bạn một mình. Sau đó, tôi sẽ chuẩn bị cho bạn để đến với đối tác của bạn với ít nhất một hoặc hai điều mà bạn có thể nhận trách nhiệm. Tôi đang làm gì để góp phần vào mớ hỗn độn này? Hoặc tôi đang làm gì để cải thiện tình hình? Tôi thích bắt đầu buổi trò chuyện bằng cách hỏi, nếu tôi đang xử lý một loại xung đột mãn tính, chiến tranh cường độ thấp hoặc lớn hơn, tùy thuộc vào loại nào, tôi không biết, có nhiều loại khác nhau, nhưng tôi thích hỏi, bạn đã làm gì trong tuần này để cải thiện tình hình? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Bạn đã làm gì để khiến đối tác của bạn cảm thấy họ quan trọng, thay vì những gì đã xảy ra trong tuần này? Bạn biết đấy, tôi có một cảm giác nào đó. Xin đừng nói với tôi về những rắc rối gần đây, bạn biết đấy, tôi đã hiểu. Nó từ không đến sáu mươi trong chớp mắt và không cần thiết phải kể chi tiết câu chuyện. Tôi cần biết bạn đang làm gì với nhau, cảm xúc nào bạn đang khơi gợi trong nhau. Tôi không cần biết cốt truyện, cốt truyện là, bạn biết đấy, chỉ có ba điệu nhảy. Cuộc chiến này, bạn biết đấy, nhắm vào nhau, rút lui khỏi nhau, hoặc một người rút lui và một người theo đuổi. Có ba loại hình thức chính của xung đột, hoặc im lặng tĩnh lặng, hoặc một người theo đuổi người kia đang đóng cửa và họ theo sau họ qua ngôi nhà, điều này theo sau họ qua rất nhiều điều khác. Và từ đó, bạn quyết định, được rồi, ai đang làm gì với ai, ai đang cảm thấy gì dưới tay ai, như thế nào, điều gì đang ảnh hưởng đến điều này, bạn biết không? Người này một lần nữa cảm thấy rằng khi người kia không nói chuyện với họ, họ đã bị…
    cảm giác bị bỏ rơi và bị coi thường đang đè nặng lên họ vì họ đột nhiên cảm thấy như mình đã bị từ chối hoàn toàn. Và người này cảm thấy như họ một lần nữa bị tấn công và xâm phạm bởi người khác, người mà cứ theo dõi họ và muốn nói chuyện khi họ không muốn. Họ đang nhớ lại khi họ sống ở nơi mà họ lớn lên, nơi mà họ không thể chờ đợi để thoát ra vì họ cảm thấy hoàn toàn ngập tràn và choáng ngợp bởi những rắc rối trong gia đình. Và hai câu chuyện này giờ đây đang quyết định những gì đang xảy ra giữa hai người này. Hai người này không còn là những người lớn trong phòng nữa. Những phiên bản trẻ hơn của họ đã hoàn toàn chiếm ưu thế, amygdala của họ hoàn toàn bị ngập tràn, và sau đó, điều đó trở nên quan trọng. Nó phụ thuộc. Đôi khi, vì tôi có chút thiên về kể chuyện, tôi có thể mắc sai lầm khi thực sự đi vào câu chuyện khi mà thực tế hai người này thực sự đặt, đôi khi tôi ngồi im trong 10 phút. Chúng tôi sẽ chỉ chờ cho hệ thống của chúng tôi điều chỉnh, vì ngay cả tôi cũng cảm thấy khó chịu. Không phải là tôi không hấp thụ điều đó. Tôi nói, tôi nghĩ chúng ta cần ngồi đây một chút. Đôi khi tôi bật nhạc. Tôi yêu âm nhạc, vì vậy tôi bật nhạc. Bạn biết đấy, tôi chỉ nói, tôi không nghĩ một từ nào sẽ giúp ích ở đây. Và đôi khi tôi nói, tôi nghĩ chúng ta nên dừng phiên này lại. Ý tôi là, nó phụ thuộc vào việc bạn có nghĩ rằng có điều gì đó có thể thu được hay không. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy như nó chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Và đôi khi, giữa phiên, họ hỏi, lần cuối bạn làm cho anh ấy một tách trà là khi nào? Và thực tế là bạn vẫn có thể làm một tách trà cho ai đó mà bạn muốn siết cổ. Điều đó thật đặc biệt. Thật tuyệt vời khi chúng ta có thể cảm nhận hai cảm xúc hoàn toàn mâu thuẫn cùng một lúc. Tôi không thể chịu đựng bạn, biến đi chỗ khác, và tôi không thể tưởng tượng cuộc sống của mình mà không có bạn. Những điều đó tồn tại song song, yêu và ghét, bên cạnh nhau.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
    Gần đây, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm một phương pháp toàn diện nhất cho việc xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
    Mặc dù tôi đã là một fan hâm mộ của xét nghiệm máu từ lâu, nhưng tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có cái nhìn đầy đủ về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng chuyển hóa, tình trạng vitamin và khoáng chất, cũng như các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những thông tin từ các bác sĩ hàng đầu về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu.
    Điều này thật sự bất ngờ đối với tôi, tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
    Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những thông tin từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ của tôi, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
    Xét nghiệm phòng thí nghiệm toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều này trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém.
    Tôi rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là việc thực hiện xét nghiệm, cũng như sự toàn diện và khả năng áp dụng của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi đã tham gia vào hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui mừng khi họ tài trợ cho podcast.
    Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman.
    Function hiện có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman lab.
    Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function. Có một điều mà tôi thực sự muốn nhắc lại mà bạn đã nói. Bạn đã diễn đạt nó một cách cực kỳ rõ ràng, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy điều này được mô tả, và tôi nghĩ rằng điều này rất quan trọng để mọi người nghe và thấu hiểu, bao gồm cả tôi, vì vậy tôi sẽ yêu cầu chúng ta xem xét lại, không phải vì bạn không rõ ràng, mà chỉ vì tôi nghĩ rằng nó… Không, tôi tò mò. Điều đó là gì? Vậy, với tư cách là một nhà sinh học, khi chúng tôi dạy sinh học, những nhà sinh học giỏi, những giáo viên giỏi, chúng tôi nhấn mạnh vào các tên gọi chỉ vì mọi người cần phải biết chúng. Đây được gọi là cái này, cái kia được gọi là cái kia, nhưng tất cả đều liên quan đến động từ, tất cả đều liên quan đến quy trình và động lực, và những gì bạn vừa mô tả như là ba trạng thái động từ của xung đột. Tôi nghĩ tôi chưa bao giờ nghe thấy điều đó được diễn đạt theo cách đó, vì vậy bạn đã mô tả, nếu tôi hiểu đúng… Người theo đuổi, người theo đuổi. Đúng. Một người theo đuổi người khác… Không. Người theo đuổi, người theo đuổi. Người theo đuổi, người theo đuổi. … một người tấn công nhau. Đối đầu. Đó là những sự leo thang. Được rồi. Hai mũi tên chỉ vào nhau. Hai mũi tên, đúng. Và không theo cách tốt. Không trong xung đột, thường thì không phải là cách tốt. Và có một cách giải thích toàn bộ về kiểu gắn bó mà lý giải tại sao hai người trong tình huống bị đe dọa lại tấn công nhau. Bạn có hai người đang chiến đấu. Bạn có hai người đang bay, và bạn có một người chạy trốn và một người chiến đấu. Một ngôn ngữ khác cho người theo đuổi, người theo đuổi, người xa cách, người xa cách, người theo đuổi, người xa cách. Và trong mỗi trường hợp đó, có vẻ như bước đầu tiên để đạt được một động lực chức năng hơn để cố gắng giải quyết vấn đề này, bất kể xung đột là gì, là thay đổi tâm lý của một người từ việc nói về câu chuyện đã dẫn đến đó, hoặc những câu chuyện đã dẫn đến đó, để thực sự bắt đầu phân tích các trạng thái cảm xúc của bản thân và hy vọng có sự đồng cảm cho trạng thái cảm xúc của người khác. Đó là các trạng thái cảm xúc và các trạng thái sinh lý. Đó là hai điều khác nhau.
    Sinh lý học thì nguyên thủy hơn, cơ bản hơn.
    Đó là sinh lý học, cảm giác, cảm xúc, suy nghĩ.
    Nhưng tôi nói điều này, bởi vì chúng ta là homo sapiens và chúng ta suy nghĩ, chúng ta thực sự suy nghĩ về sự mạch lạc
    và suy nghĩ rằng những gì chúng ta nói có ý nghĩa là điều cực kỳ mạnh mẽ đến mức đôi khi
    có thể trở thành ảo tưởng, bởi vì tôi phải tin điều này vì sẽ có quá nhiều sự không hòa hợp
    nếu những gì tôi cảm thấy, những gì tôi nghĩ và những gì đã xảy ra không có sự mạch lạc với nhau.
    Đôi khi khi bạn thấy điều đó trong phòng, như bạn đã nói, họ chưa bao giờ nói điều đó.
    Nó gần như giống như một loại tâm thần phân liệt.
    Tôi không gọi bất kỳ ai trong số đó là tâm thần phân liệt.
    Nó tâm thần phân liệt vì đó là sự mất kết nối với thực tế.
    Tôi sẽ nói rằng đó là một sự cư trú trong một thực tại nội tâm đến mức nó bị tách rời khỏi
    khả năng.
    Đây là nơi sự tò mò xuất hiện.
    Đó là khả năng rằng những gì bạn đang trải nghiệm hoàn toàn là thật trong trải nghiệm của nó.
    Nhưng điều đó không có nghĩa là nó là sự thật hay nó là thật trong thực tế.
    Khi tôi bị tổn thương và khi tôi nghĩ rằng bạn muốn làm hại tôi, rất khó
    cho tôi trong khoảnh khắc đó để sẵn sàng cảm thông với bạn.
    Có những mối quan hệ mà đây là sự thật.
    Tôi muốn liên tục quay lại điều đó vì không phải mọi thứ đều được tưởng tượng.
    Nhưng có nhiều mối quan hệ khác mà tại sao anh ta lại muốn … Có thể anh ta đã lùi lại
    bởi vì anh ta chỉ nghĩ rằng bất cứ điều gì sẽ ra khỏi miệng mình, anh ta sẽ hối hận.
    Không phải vì anh ta không quan tâm đến bạn.
    Thực tế, điều đó hoàn toàn ngược lại.
    Anh ta biết những gì anh ta có thể nói, “Anh, họ, cô, nó không quan trọng.”
    Nhưng không phải vì anh ta muốn chỉ đơn giản là ném bạn cho sói.
    Nó gần như giống như chúng ta mất lý thuyết về tâm trí, khả năng đặt mình vào tâm trí
    của người khác một cách lành mạnh khi chúng ta ở trong những trạng thái căng thẳng này.
    Thật buồn cười khi bạn gọi đó là trạng thái căng thẳng vì căng thẳng, đối với tôi, là rất sinh lý đến mức nó
    không bao gồm yếu tố quan hệ.
    Chắc chắn.
    Cần phải có một từ để chỉ sự căng thẳng liên quan đến thực tế cảm xúc.
    Thực tế cảm xúc đó, hiện tại có thể phần nào được tưởng tượng, và đó là lý do tại sao nó phức tạp,
    trước đây từng là sự thật.
    Điều mà bây giờ là một sự thật bên trong, trước đây là những gì thực sự đã xảy ra.
    Đó là lý do tại sao chúng ta tưởng tượng, và đây là cách chúng ta diễn giải động lực.
    Điều đó rất quan trọng để thêm vào.
    Quá khứ là có thật.
    Đã có một người trong quá khứ thực sự đã làm điều này với tôi, nhưng khi bạn làm điều này, tôi nghĩ
    về họ.
    Tôi kết hợp hai điều đó lại với nhau.
    Tôi làm cho quá khứ và hiện tại hòa vào nhau, và đó là lý do tại sao tôi tin rằng đây là những gì bạn đang làm
    với tôi, cũng như vậy.
    Làm thế nào để bạn đưa ai đó ra khỏi quá khứ thể chất, tinh thần và cảm xúc của họ để họ có thể định hình
    mình vào hiện tại, để họ có thể xem xét rằng người bên cạnh họ không làm với họ những gì đã từng
    được làm với họ?
    Tâm trí tôi ngay lập tức nghĩ đến những gì bạn vừa mô tả như một sự chuyển đổi từ việc tập trung chủ yếu
    vào quá khứ và cách nó khiến chúng ta cảm thấy trong hiện tại sang cách chúng ta cảm thấy trong hiện tại,
    công nhận và hiểu rằng điều gì đó đã xảy ra.
    Điều đó là có thật, như bạn đã nói, và tuy nhiên với cái nhìn tò mò về tương lai của những gì có thể
    xảy ra.
    Đó có lẽ là phần khó khăn nhất của liệu pháp cặp đôi.
    Ý tôi là, tôi cũng làm việc cá nhân, nhưng nếu chúng ta nói về liệu pháp quan hệ, đây là một trong
    những phần đó vì mọi người không nhận thức được rằng họ đang ở trong quá khứ của mình.
    Họ tin rằng điều này đang diễn ra trong hiện tại.
    Đó là sự sụp đổ của các múi giờ và thực tại.
    Đó là điều làm cho chúng ta trở nên phong phú.
    Đó là điều làm cho chúng ta có khả năng sáng tạo và nghệ thuật, nhưng đôi khi cũng làm cho nó rất
    thách thức đối với chúng ta, đặc biệt là trong các mối quan hệ lãng mạn, vì bạn đã hỏi,
    ban đầu, bạn bắt đầu với các mối quan hệ lãng mạn.
    Nhiều điều chúng ta nói ở đây cũng đúng với tình bạn và các mối quan hệ công việc, nhưng chỉ có hai
    mối quan hệ phản chiếu lẫn nhau.
    Đó là mối quan hệ mà chúng ta đã có với những người chăm sóc đầu tiên của mình, chủ yếu là cha mẹ, và
    những mối quan hệ mà chúng ta có với các đối tác lãng mạn của mình.
    Con người có thể ngồi trong văn phòng và nói với bạn, “Tôi không có điều này với bất kỳ ai khác,” và điều đó thường là đúng. Bạn tin họ vì không ai đến gần bạn như vậy và không ai khơi gợi trong bạn những khao khát và nhu cầu cảm xúc từ những năm đầu đời như một người bạn đời lãng mạn, và điều đó thật thú vị. Tôi không biết đó có phải là một lỗi hay một tính năng, như các kỹ sư nói, nhưng tôi thấy thật đáng chú ý rằng chính bộ máy thần kinh hình thành nền tảng của mối quan hệ giữa trẻ sơ sinh và người chăm sóc chính lại được sử dụng lại cho mối quan hệ lãng mạn. Tôi thấy điều đó thật kỳ diệu. Não bộ không có kiểu như, “Ôi, đây là các mạch phát triển của bạn,” và rồi đoán xem? Bạn bước vào tuổi dậy thì và trải qua giai đoạn dậy thì, và rồi bạn có một mạch mới để hình thành một sự gắn bó lãng mạn. Hình ảnh não cho chúng ta thấy rằng nó được sử dụng lại, vì vậy nếu bạn có một thuật toán hai cộng hai bằng bốn trong mạch đó, hãy gọi đó là gắn bó an toàn, mặc dù tôi nhận ra rằng ngôn ngữ không đủ, nhưng chỉ để phục vụ cho mục đích thảo luận. Được rồi, vậy thì tuyệt vời. Bạn có những mối quan hệ lãng mạn lành mạnh khi trưởng thành hoặc bạn với tư cách là một người trưởng thành, và có thể bạn có thể điều hướng vào và ra khỏi những điều không lành mạnh nhanh hơn. Tuy nhiên, nếu bạn có một thuật toán hai cộng hai bằng năm được lập trình vào mạch đó, thì bạn sẽ mãi mãi tìm kiếm một điều gì đó về cơ bản là không chức năng. Đó là phiên bản đơn giản nhất của điều này. Hãy cho tôi biết thêm về việc sử dụng lại này. Thật sự rất thú vị. Vâng, công trình tuyệt vời của Alan Shore và những người khác mà tôi biết bạn quen thuộc đã chỉ ra rằng bạn hình ảnh hóa não của trẻ sơ sinh và thường là mẹ của chúng, nhưng họ cũng đã làm với những người chăm sóc khác, và bạn thấy sự phản chiếu tuyệt vời này, chắc chắn, hoạt động của não phải, hoạt động của não con bò, nhiều hoạt động dopaminergic hoặc serotonergic hơn. Cơ bản là điều rút ra là bạn thấy rất nhiều sự nhất quán. Những gì đang diễn ra ở người mẹ cũng đang diễn ra ở đứa trẻ và ngược lại.
    Có rất nhiều sự tương tác qua lại, nhưng đôi khi trong những mối quan hệ giữa người chăm sóc và trẻ sơ sinh không lành mạnh, những tình huống được gọi là kiểu gắn bó lo âu, phân ly hoặc né tránh, kiểu ABCD cho trẻ sơ sinh, mọi người có thể tìm hiểu thêm nếu họ muốn, chúng tôi có thể cung cấp một liên kết. Bạn sẽ thấy sự không khớp trong hóa học thần kinh và sự kích hoạt của các khu vực não này. Nói cách khác, mạch não cho sự gắn bó được thiết lập để các trạng thái lo âu được khơi dậy khi mà đáng lẽ ra phải là các trạng thái bình tĩnh. Đúng vậy. Có phải đã có cách nuôi dạy tốt hơn không? Có. Được rồi, tốt. Vậy thì bạn thực hiện những nghiên cứu tương tự trên những người trưởng thành trẻ tuổi hoặc người lớn có gắn bó lãng mạn, và những gì bạn thấy là nó là cùng một tập hợp nơ-ron, cùng một mạch. Điều này thật đáng chú ý. Không nơi nào khác mà tôi biết, không nơi nào khác trong hệ thần kinh mà chúng ta tái sử dụng mạch nơ-ron từ những năm đầu đời. Cứ như thể có một mạch nơ-ron để cảm nhận cơn khát và uống nước từ sớm trong đời, và sau đó sau này nó được sử dụng để cảm nhận cách điều hướng một thành phố. Được rồi, đó là hai điều rất khác biệt, nhưng điều này thật không thể tin được, đúng không? Và vì vậy tôi nói rằng đó có thể là một đặc điểm hoặc một lỗi, chúng ta không biết, nhưng đó là cách mà nó diễn ra. Đúng không? Tôi sẽ nói rằng tôi không được tham khảo ý kiến trong giai đoạn thiết kế. Bạn nghĩ rằng logic tiến hóa của điều đó là gì? Tôi thích nghĩ theo một cách lãng mạn rằng một số công việc quan trọng nhất trong cuộc đời chúng ta là cố gắng giải quyết những sự kết nối phát triển sai lệch là hậu quả của mối quan hệ giữa người chăm sóc và trẻ sơ sinh không đúng cách, và bạn không thể đổ lỗi cho trẻ sơ sinh. Bây giờ, điều đó có nghĩa là chúng ta đổ lỗi cho cha mẹ đến mức tẩy chay họ hay không, hoặc người ta hy vọng là không, có thể trong một số trường hợp điều đó là cần thiết. Nhưng tôi nghĩ tôi thích nghĩ rằng những gì chúng ta đã quan sát trong 10, 20, 30 năm qua, không phải là không có phần lớn, nghiêm túc, nhờ vào công việc của bạn, phản ánh sự tiến hóa trong cách chúng ta suy nghĩ về sự gắn bó, rằng chúng ta thực sự đang trở nên tốt hơn trong việc hiểu về bản thân.
    Và có điều gì đó về bộ não con người muốn hiểu chính nó.
    Rất thú vị.
    Vì vậy, tôi thích nghĩ rằng trong 100 năm tới, không chỉ sẽ có nhiều mô hình mối quan hệ hơn như những mối quan hệ chức năng, lành mạnh, mà còn có một sự hiểu biết sâu sắc hơn về toàn bộ khái niệm tình yêu và sự gắn bó thực sự là gì.
    Và sự tương đồng mà tôi sử dụng là một trong sinh học.
    Chúng ta hiểu nhiều hơn về chức năng của não bộ bây giờ so với chỉ 10 năm trước.
    Nghiện, chẳng hạn, không chỉ là một tình trạng thất bại của ý chí, mà còn là sự hiểu biết về dopamine và các phân tử khác.
    Tôi nghĩ rằng bây giờ chúng ta nhìn nhận một người nghiện fentanyl hoặc heroin rất khác.
    Họ bị mắc kẹt trong một thuật toán hóa học thần kinh không phục vụ tốt cho họ.
    Điều đó không loại bỏ trách nhiệm của họ, nhưng có một thời điểm mà họ không thể tự phục hồi và họ cần những hỗ trợ nhất định và những hỗ trợ đó đang bắt đầu xuất hiện bây giờ.
    Vì vậy, hy vọng của tôi là điều này được xây dựng vào sự tiến hóa của chúng ta như một loại vectơ hướng tới sự tiến bộ.
    Bạn biết đấy, thật thú vị vì một số mô hình công việc của các cặp đôi, của liệu pháp cặp đôi, sẽ nói rằng bạn đã tái tạo với nhau những mẫu hình của cuộc sống sớm của bạn để có thể vượt qua chúng.
    Đúng vậy, sự cưỡng chế lặp lại.
    Bạn nhận được cùng một điều lặp đi lặp lại, Chúa biết tôi đã trải qua điều đó, và một số đối tác tuyệt vời.
    Và nhân tiện, khi tôi nói điều đó, tôi cũng đang nhận 50% trách nhiệm, hoặc 100% trách nhiệm cho sự lựa chọn, như họ nói, bạn không có sáu mối quan hệ khó khăn.
    Bạn đã có một mối quan hệ khó khăn sáu lần, đúng không?
    Tôi nghĩ Paul Conte nói như vậy, nhưng đúng, rằng sự cưỡng chế lặp lại là một nỗ lực vô thức để giải quyết xung đột cốt lõi phát sinh trong giai đoạn gắn bó sớm.
    Bạn có đồng ý với quan điểm đó không?
    Tôi nghĩ đó là một ý tưởng rất hữu ích.
    Bạn biết đấy, tôi đã nghĩ một lúc, đôi khi khi tôi nghe bạn, bạn biết đấy, có một sự chính xác trong những điều mà bạn mô tả thường được bắt nguồn từ khoa học và nghiên cứu,
    và những điều tương tự.
    Liệu pháp cặp đôi hay tâm lý trị liệu trong mối quan hệ, bạn không có câu trả lời chính xác.
    Trước hết, bạn không có câu trả lời chính xác vì các mối quan hệ hiện đại phức tạp hơn bao giờ hết.
    Và tôi không nghĩ rằng bất kỳ chuyên gia mối quan hệ nào ở thời điểm này có thể có câu trả lời.
    Bạn có những lời mời, bạn có những cách suy nghĩ hữu ích.
    Và đây là câu hỏi, điều đó có đúng với tôi không, được trả lời bởi liệu mọi người có cảm thấy điều đó phù hợp với họ không?
    Nếu họ đồng ý, thì điều đó là đúng.
    Đó là một khuôn khổ.
    Tôi có thể phân tích bức tranh này theo nhiều cách khác nhau.
    Nếu đây là cách mà bạn cảm thấy phù hợp, thì đây là điều chúng ta sẽ theo đuổi.
    Và đó là điều làm cho nó trở nên đúng.
    Đây là một điều rất thú vị.
    Có nhiều, ý tôi là, đối với tôi điều này thú vị vì có một phong trào trong thế giới tâm lý trị liệu và tâm lý học muốn thực sự trở nên bình thường hơn với các quy trình và điều tương tự cho mọi người.
    Tôi nghĩ rằng nhiều điều, ít nhất là liệu pháp mối quan hệ, mà thực sự là thế giới mà tôi thực hành, là tồn tại và tạo ra ý nghĩa.
    Và có rất nhiều cách để làm điều đó.
    Vì vậy, nếu cách giải thích này hiệu quả với bạn, hãy tự nhiên.
    Nhưng điều đó không có nghĩa là nó đúng hơn cách khác.
    Đó là cách mà hữu ích cho bạn.
    Và điều đó làm cho bạn khiêm tốn hơn rất nhiều.
    Tôi thích câu trả lời đó.
    Nó giống như khi bạn nuôi dạy trẻ con, bạn biết không?
    Tôi từng nghĩ rằng tất cả những điều tôi đã làm với đứa con đầu lòng là vì tôi có những ý tưởng tuyệt vời.
    Rồi tôi có đứa con thứ hai và không có điều nào trong số đó hoạt động với chúng vì đó là một người khác.
    Vì vậy, tôi nhận ra rằng đứa đầu tiên, nó hoạt động vì có sự phù hợp giữa phương pháp của tôi và người đó.
    Và điều quan trọng trong liệu pháp là vấn đề phù hợp đó là điều mà bạn đang tìm kiếm.
    Chúng ta nghe rất nhiều những ngày này về các kiểu gắn bó khác nhau hoặc ngôn ngữ tình yêu.
    Ngôn ngữ tình yêu, mọi người sẽ nói, tôi nhấn mạnh, quà tặng cảm thấy rất đáng giá hoặc hành động bằng lời nói.
    của sự khẳng định, thời gian không cấu trúc, v.v., v.v.
    Hoặc mọi người sẽ, tôi nghĩ ngày nay, nếu họ tìm hiểu một chút, họ sẽ nhận ra rằng họ hoặc là có xu hướng tránh né nhiều hơn hoặc lo âu nhiều hơn.
    Những điều này có thể thay đổi.
    Tôi nghĩ thật tuyệt vời khi mọi người đang suy nghĩ về những điều này cũng giống như tôi nghĩ thật tuyệt vời khi mọi người hiểu rằng có một phân tử gọi là dopamine.
    Chúng có thể làm một số điều nhất định, serotonin, một số điều nhất định.
    Nhưng tôi tò mò không biết liệu bạn có cảm thấy rằng việc đặt tên cho những thứ và việc phân loại bản thân vào một danh mục nào đó đôi khi có thể hạn chế khả năng thực sự ôm ấp sự tò mò này hay không.
    Và bạn cũng sử dụng từ “lời mời”, và bạn đang mô tả liệu pháp cặp đôi và mối quan hệ lành mạnh như một hình thức nghệ thuật hơn là một khoa học theo quy trình giảm thiểu, điều mà tôi rất thích.
    Bởi vì đối với tôi, mặc dù là một nhà khoa học, một trong những bí ẩn lớn của cuộc sống và chắc chắn là của mối quan hệ lãng mạn là khi bạn thấy mình ở những nơi hạnh phúc mà bạn không ngờ tới hoặc ở một nơi của sự tha thứ và tình bạn thân thiết, khi mà một thời điểm nào đó bạn có thể nhớ lại việc bạn đã cảm thấy như thế nào, như bạn đã nói, như thể bạn chỉ là người này thể hiện những điều tồi tệ nhất trong tâm trí bạn.
    Vì vậy, tôi tự hỏi liệu những quy trình mà bạn thấy hữu ích trong công việc lâm sàng của bạn có thể được chính thức hóa theo cách mà mọi người có thể bắt đầu áp dụng chúng hay không?
    Nói cách khác, bạn có nghĩ rằng chúng ta có thể học cách điều hướng mối quan hệ theo những cách lành mạnh hơn, không chỉ bằng cách nói rằng tôi có xu hướng gắn bó lo âu hoặc tránh né hoặc gắn bó an toàn, tôi đang tìm kiếm ai đó có điều đó hoặc ngôn ngữ tình yêu của tôi là điều này và họ thích làm điều đó.
    Và vì vậy chúng tôi là một chiếc chìa khóa và ổ khóa hoàn hảo.
    Tôi nghĩ mọi người đang bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ theo cách tinh tế và tinh vi hơn.
    Và tuy nhiên, điều tôi nghe thấy cũng là nó động hơn nhiều so với điều đó.
    Và một số phân loại mà chúng ta tự gán cho mình có thể thực sự hạn chế những gì có thể xảy ra.
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời.
    Nhưng bây giờ tôi có một khoảnh khắc như thể tôi đang trong một buổi trò chuyện với bạn, nơi tôi có khoảng năm điều đang xuất hiện trước tâm trí tôi và tôi đang nghĩ, tôi sẽ bắt đầu từ đâu?
    Tôi sẽ thực sự bắt đầu với câu hỏi thực tế.
    Nhưng sau đó, có lẽ đây là cơ hội để nói một chút về cách tôi tiếp cận vấn đề này.
    Tôi nghĩ rằng việc đặt tên là rất hữu ích.
    Nó tạo khung cho vấn đề.
    Nó cung cấp một nền tảng, một cái gì đó để bám víu vào.
    Ngôn ngữ rất quan trọng.
    Nếu chúng ta không có một ngôn ngữ chung, chúng ta sẽ không thể có cuộc trò chuyện này vào lúc này.
    Nhưng trong đó, bạn và tôi đang sử dụng những từ giống nhau và có thể có những ý nghĩa rất khác nhau gắn liền với chúng.
    Vì vậy, sự phong phú của quá trình này là bạn có nghĩa gì khi bạn nói về lời mời, sự tò mò, xung đột, v.v.?
    Ví dụ, khi tôi làm việc về xung đột, tôi đã cung cấp ngôn ngữ.
    Ví dụ, một trong những điều xảy ra trong xung đột là chúng ta có thiên kiến xác nhận.
    Đó là một khung nhận thức thường xuất hiện trong các tình huống xung đột cảm xúc, xung đột luôn liên quan đến một khía cạnh cảm xúc, có thể là chính trị nữa.
    Thiên kiến xác nhận có nghĩa là tôi đang tìm kiếm bằng chứng củng cố niềm tin của mình và tôi bỏ qua bất kỳ bằng chứng nào mâu thuẫn với nó.
    Điều này xảy ra giữa hai người.
    Điều này xảy ra giữa hai bên.
    Đó là một cái tên rất quan trọng.
    Thật thú vị.
    Tôi đã nhận thấy điều này, điều này, điều này, nhưng tất cả những gì bạn đề cập chỉ là điều đó.
    Một thiên kiến nhận thức khác rất phổ biến là lỗi quy kết cơ bản.
    Chúng ta có ý tưởng rằng tôi là phức tạp và bạn thì đơn giản hơn.
    Nếu tôi đang trong tâm trạng xấu, đó là vì có tắc đường.
    Có hoàn cảnh, có ngữ cảnh.
    Nếu bạn đang trong tâm trạng xấu, đó là vì bạn là một người khó tính.
    Đó chỉ là tính cách của bạn.
    Chúng ta sẽ phân loại và tổng quát hành vi của người khác và sẽ có rất nhiều sắc thái và thơ ca cho hành vi của chính mình.
    Đó là một khái niệm.
    Khái niệm đó rất hữu ích.
    Nó trung lập.
    Nó không đổ lỗi cho ai cả và nó nói, “Chúng ta đều làm điều này.”
    Tôi thích kiểu đặt tên như vậy.
    Nó rất khác so với kiểu đặt tên mà gán cho người ta những vấn đề tâm lý.
    Kiểu đặt tên mà khóa bạn vào một danh tính.
    Bạn có thể có vấn đề nghiện và nghiện có thể rất quan trọng.
    Nó có thể đã phá hủy cuộc sống của bạn, nhưng chỉ nói rằng bạn là một người nghiện, tôi đã thấy.
    Tôi đã làm việc tại một trung tâm điều trị nghiện trong hai năm và có rất nhiều điều khác đang xảy ra trong cuộc sống của những người này.
    Chỉ tập trung vào một điều này, nó làm giảm giá trị của con người, nhưng nó cũng làm giảm khả năng của bạn để làm điều gì đó với con người đó.
    Nó thu hẹp tầm nhìn của bạn.
    Luôn có câu hỏi về việc tầm nhìn của bạn rộng bao nhiêu để bạn không bị choáng ngợp?
    Bạn muốn làm cho nó nhỏ hơn, nhưng không nhỏ đến mức bạn chỉ nhìn qua một lỗ khóa.
    Một con người phức tạp hơn một lỗ khóa.
    Chúng ta không chỉ điều trị triệu chứng.
    Chúng ta làm việc với cuộc sống.
    Đó là sự khác biệt đối với tôi trong công việc mà chúng ta làm.
    Khi bạn bắt đầu nghĩ về cuộc sống, bạn sẽ bắt đầu nghĩ về văn hóa.
    Điều gì đang xảy ra trong thế giới của các mối quan hệ ngày nay?
    Đó là một điều tuyệt vời đang diễn ra.
    Nếu bạn không đặt điều đó trong bối cảnh rộng hơn, tôi được đào tạo như một nhà trị liệu gia đình có định hướng hệ thống và điều đó có nghĩa là bạn đang nhìn vào sự tương tác của các hệ thống khác nhau.
    Tôi nghĩ rằng nhiều điều xảy ra là sự cá nhân hóa quá mức của những điều này.
    Việc đặt tên là hữu ích khi nó mở rộng sự hiểu biết của bạn.
    Việc đặt tên không hữu ích khi nó khóa bạn vào một triệu chứng, một điều giảm thiểu mà mang lại sự chắc chắn sai lầm cho lợi nhuận.
    Không, bạn đã có một phần trong tâm trí của tôi.
    Bạn không thể đồng ý hơn rằng việc đặt tên mở rộng sự hiểu biết của một người và có thể thậm chí dẫn đến một chút sự tò mò có khả năng mang lại một chất lượng phục hồi nào đó.
    Tôi cảm thấy rằng ngày nay có sự lạm dụng quá mức các thuật ngữ tâm lý như người tự mãn, thao túng tâm lý, các thuật ngữ trị liệu.
    Gần như là cách mà nếu mọi người nói về thần kinh sinh học như những bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Tôi không phải là bác sĩ phẫu thuật thần kinh, nhưng tôi có những người bạn là bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Phẫu thuật thần kinh là một lĩnh vực mà mọi người phải đào tạo trong nhiều năm, cũng như việc trở thành một nhà tâm lý học lâm sàng, người ta cũng phải đào tạo trong nhiều năm và có rất nhiều kinh nghiệm thực tế trong văn phòng. Ngày nay, việc đặt tên và gắn tên với những đặc điểm nổi bật của mọi người dường như chủ yếu nhằm mục đích đóng lại khả năng thay vì mở rộng khả năng. Tuy nhiên… Điều này là đúng cả hai mặt, vì một mặt, hơn nhiều hình thức y học hoặc chăm sóc sức khỏe khác, tâm lý trị liệu, tâm lý học, nhưng chắc chắn tâm lý trị liệu luôn bị kỳ thị và vẫn còn ở nhiều nơi trên thế giới. Nó dành cho những người điên, dành cho những người mà chắc chắn có điều gì đó sai trái về mặt cơ bản. Ý tôi là, không ai đi quanh nói về việc họ đang tham gia trị liệu. Bạn đã đi gặp một nhà trị liệu, giờ đây bạn đưa điều đó lên ứng dụng hẹn hò của mình, đó là một biểu tượng của địa vị. Có một sự xóa bỏ kỳ thị rất quan trọng, nhưng cũng có những từ ngữ bị vũ khí hóa và chúng không hữu ích và đang tách rời mọi người. Và chúng ta đã có đủ sự phân tách ở thời điểm này trong xã hội của chúng ta ở phương Tây. Chúng ta không cần thêm nỗ lực để kéo mọi người ra xa nhau. Chúng ta cần nỗ lực để mang lại sự tập thể, cộng đồng, trải nghiệm chung vì chúng ta đang quá xa nhau. Và đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng một số cái tên là hữu ích và một số cái tên không phải lúc nào cũng hữu ích. Vâng, thật tuyệt vời khi mang mọi người lại gần nhau hơn. Đúng vậy, đó là một sứ mệnh rất quan trọng ngay bây giờ. Tôi muốn khám phá khả năng của một điều mà tôi đã nghe, nhưng tôi không biết liệu điều đó có đúng không rằng tình dục, mà tất nhiên không chỉ bao gồm giao hợp, mà còn những điều dẫn đến và ra khỏi giao hợp, nhưng tình dục là một vi mô cho mối quan hệ lớn hơn, có nghĩa là những động lực xuất hiện trong các tương tác thân mật nào đó phản ánh…
    của một sự vận động lớn hơn hoặc động lực trong mối quan hệ.
    Bạn nghĩ điều đó đúng đến mức nào?
    Đó là một khái niệm mà tôi đã nghe.
    Nghe có vẻ thú vị và bất kỳ cuộc thảo luận nào về tình dục thường khiến mọi người chú ý
    bởi vì tùy thuộc vào nơi bạn sống trên thế giới, đó có thể là điều mà mọi người nói
    một cách bình thường, cởi mở hoặc với rất nhiều cảm xúc xung quanh nó.
    Nhưng tôi luôn thích nói, với tư cách là một nhà sinh vật học, chúng ta có thể đồng ý về một điều, đó là
    chúng ta đều có mặt ở đây vì tinh trùng gặp trứng, nếu không thì là trong ống nghiệm và cuối cùng là trong cơ thể con người.
    Vì vậy, chúng ta vẫn đang ở giai đoạn đó trong sự tiến hóa của con người.
    Bạn có quan điểm gì về sự thân mật và tình dục như một phản ánh của mối quan hệ?
    Và ở đây, điều tôi đang nghĩ đến lại là những điều này.
    Khi bạn mô tả xung đột, bạn mô tả ba vị trí khác nhau của các mũi tên hướng về nhau, tách ra khỏi nhau, một bên đuổi theo bên kia.
    Có một sự tương đồng nào cho mối quan hệ lành mạnh mà chúng ta có thể đưa ra trước khi nói về
    câu hỏi liệu tình dục có phải là một vi mô của mối quan hệ lớn hơn, sức khỏe
    của mối quan hệ hay không?
    Hãy để tôi bắt đầu như thế này.
    Tôi đã nghiên cứu về tình dục trong một vài thập kỷ qua trong các mối quan hệ, nhưng tôi nghĩ có thể vì
    những gì bạn đã nói về thế giới, tình yêu và ham muốn là những trải nghiệm phổ quát.
    Nhưng cách mà chúng được xây dựng thì rất mang tính văn hóa.
    Và vì vậy, những khía cạnh cổ xưa, sâu sắc, truyền thống nhất của một nền văn hóa hoặc xã hội được gắn liền
    với những niềm tin và thái độ cũng như hành vi đối với tình dục và các mối quan hệ, đặc biệt là
    tình dục của phụ nữ, ví dụ như trong các cuộc bầu cử ở Mỹ.
    Nhưng những thay đổi tiến bộ, cách mạng nhất diễn ra trong một xã hội cũng xảy ra xung quanh
    tình dục và các mối quan hệ, đặc biệt là tình dục của phụ nữ.
    Vì vậy, tình dục là một cửa sổ vào một xã hội.
    Tình dục cũng là một cửa sổ vào một mối quan hệ và vào một con người, điều này mời gọi sự lắng nghe sâu sắc.
    Một trong những thách thức lớn là tình dục hiện đại đã, ý tôi là, tình dục truyền thống được xác định bằng việc sinh sản. Tình dục hiện đại được xác định bằng hiệu suất và kết quả. Tình dục là một điều bạn làm, mà tôi nói, hãy bỏ qua hiệu suất và kết quả trong một khoảnh khắc và hãy nghĩ về nó như một trải nghiệm.
    Vì vậy, bây giờ bạn sẽ bắt đầu thấy những điệu nhảy mà tôi vẽ ra. Khi tôi nghĩ về tình dục như một trải nghiệm và tôi nói rằng tình dục không chỉ là điều bạn làm, mà tình dục là một nơi bạn đến.
    Vậy câu hỏi của tôi dành cho bạn là, bạn đi đâu trong tình dục? Tìm kiếm bản thân và với người khác hoặc những người khác. Bạn có đi tìm kiếm sự kết nối tâm linh sâu sắc, một kết nối thân mật sâu sắc, sự vượt lên? Bạn có đến một nơi để thể hiện sự dễ bị tổn thương, một nơi để đầu hàng, một nơi để được chăm sóc, một nơi để có sức mạnh an toàn, một nơi để nghịch ngợm, một nơi để chỉ đơn giản là vui vẻ, một nơi để từ bỏ trách nhiệm công dân tốt vì ham muốn tình dục là khá không chính trị?
    Bạn đi đâu trong tình dục? Những phần nào của bản thân bạn cố gắng kết nối? Điều gì là điều bạn đang thể hiện ở đó? Tình dục là một ngôn ngữ mã hóa cho những nhu cầu cảm xúc sâu sắc nhất của chúng ta. Những vết thương, những nỗi sợ hãi, những khát vọng, những mong mỏi của chúng ta, đó chính là điều đó. Tức là, bạn biết đấy, tình dục không bao giờ chỉ là tình dục, ngay cả khi nó chỉ là một cuộc vui chóng vánh.
    Và sau đó, điều này trở nên thực sự thú vị. Một trong những điều mà, một trong những giả định tồn tại rất nhiều ở trung tâm lĩnh vực của tôi và mà tôi đã thách thức hoặc đặt câu hỏi là các vấn đề tình dục về bản chất là hậu quả của các vấn đề trong mối quan hệ.
    Vì vậy, bạn sửa chữa mối quan hệ và tình dục sẽ theo sau. Và tôi, cùng với nhiều đồng nghiệp, đã giúp rất nhiều mối quan hệ hòa hợp hơn, ít cãi vã hơn, cười nhiều hơn, tận hưởng nhau hơn, và điều đó không thay đổi gì trong phòng ngủ. Bởi vì thực tế, có thể tình dục không phải là một phép ẩn dụ của mối quan hệ. Có thể tình dục là một câu chuyện song song với mối quan hệ.
    Và thực tế là, khi bạn thay đổi giới tính trong một cặp đôi, bạn thay đổi toàn bộ mối quan hệ. Nhưng không nhất thiết phải theo hướng ngược lại. Điều đó đã mở ra, đó là một trong những ý tưởng cơ bản cho cuốn sách đầu tiên của tôi, “Mating and Captivity”. Bởi vì tôi đã được đào tạo để suy nghĩ như vậy và sau đó tôi bắt đầu nghĩ về tình yêu và ham muốn, chúng có liên quan, nhưng cũng xung đột. Chúng không phải là một và giống nhau, và chúng không cần những điều giống nhau. Chúng không phát triển dựa trên những yếu tố giống nhau. Và các mối quan hệ hiện đại, các mối quan hệ lãng mạn đã muốn hòa giải hai bộ nhu cầu cơ bản của con người thành một mối quan hệ. Đó là thí nghiệm vĩ đại của tình yêu hiện đại. Và tôi có đúng khi diễn giải những gì bạn vừa nói, rằng tình yêu và ham muốn về cơ bản là tách biệt, rằng chúng có thể tồn tại song song, nhưng bất kỳ mục tiêu nào của xã hội, chưa nói đến một cặp đôi, để cố gắng thống nhất chúng thành một thứ sẽ không thành công? Không, không, không. Không hề. Thực tế điều đó đã thành công một cách đáng kể. Lý tưởng lãng mạn là kiên cường. Nhiều triết lý và tư tưởng khác vào cuối thế kỷ 19 đã biến mất. Cái này đã sống sót qua nhiều cái khác. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe bạn nói điều đó. Có thể tôi đã lớn lên với quá nhiều, tôi không biết có bao nhiêu bộ phim hài lãng mạn tôi đã xem, nhưng tôi lớn lên trong một gia đình nơi tình yêu, tình dục và lãng mạn được thảo luận bằng những thuật ngữ gần như ethereal. Vâng. Không, không, không. Nhưng đó là một thí nghiệm. Đó không phải là điều mà chúng ta đã thử nghiệm trong suốt lịch sử, trong lịch sử nhân loại. Vì vậy, tôi nghĩ rằng nếu bạn hỏi, như một bài tập mà tôi thích làm đôi khi, tôi nói hãy chia trang của bạn với đường này ở giữa, từ trên xuống dưới. Và ở góc trên bên trái, bạn viết, “Khi tôi nghĩ về tình yêu, tôi nghĩ về.” Sau đó chuyển sang bên kia, và khi tôi nghĩ về giới tính, tôi nghĩ về. Và sau đó bạn quay lại và nói, “Và khi tôi được yêu, tôi cảm thấy. Và khi tôi được ham muốn, tôi cảm thấy. Khi tôi được mong muốn. Và khi tôi yêu, tôi cảm thấy. Và khi tôi muốn hoặc tôi khao khát, tôi cảm thấy.
    Và khi tôi nghĩ về tình yêu giữa tôi và đối tác của tôi, nếu có một cặp đôi, và khi tôi nghĩ về tình dục giữa tôi và đối tác của tôi.”
    Và sau đó bạn để mọi người tự do liên tưởng về điều này.
    Và có những từ mà bạn thấy xuất hiện qua lại, và sau đó có những từ mà chỉ đơn giản là không bao giờ xuất hiện ở cột khác.
    Bạn có khuyến nghị rằng các cặp đôi trao đổi những tài liệu này không?
    Vâng, họ làm điều đó cùng một lúc.
    Sau đó họ đọc to lên trước mặt nhau.
    Tôi làm điều này trong các nhóm, với những khán giả đông đảo nữa.
    Nhưng điều tôi muốn mọi người nhìn thấy là, khi bạn nhìn vào những gì bạn đã phản hồi trong cả hai danh mục, có một đường ranh giới nào giữa hai điều đó không?
    Có phải là một đường ranh giới dày, như những gì xảy ra trong tình yêu hoàn toàn tách biệt với những gì xảy ra trong ham muốn.
    Tôi cần một bộ điều khác hoàn toàn.
    Tôi thể hiện bản thân khác, tôi tương tác khác.
    Hay là rất nhiều khi điều này tồn tại, nó hoàn toàn kích thích điều kia.
    Chúng có mối liên hệ, phụ thuộc lẫn nhau, một cái nuôi dưỡng cái kia, một cái củng cố cái kia.
    Có một mức độ đa dạng về điều đó.
    Đối với một số người, tình yêu và ham muốn là không thể tách rời.
    Và đối với một số người, chúng thường bị ngắt kết nối không thể khôi phục.
    Và tôi nghĩ mô hình muốn chúng thực sự ở bên nhau.
    Và đối với nhiều người, đó chính xác là điều họ khao khát.
    Đối với những người khác, điều đó khó khăn hơn.
    Bởi vì bằng cách nào đó trong họ, có một sự chia rẽ giữa hai điều này.
    Đối với một số người, trải nghiệm tình yêu theo cách mà đôi khi điều đó trở nên khó khăn cho họ khi làm tình với người mà họ yêu.
    Ý tôi là tình yêu đi kèm với cảm giác trách nhiệm, lo lắng, quan tâm đến sự an lành của người khác.
    Và một số người trong chúng ta đôi khi đã học cách yêu theo cách đi kèm với sự lo lắng thêm, trách nhiệm thêm, gánh nặng thêm.
    Chúng tôi là cha mẹ của cha mẹ chúng tôi.
    Chúng tôi chăm sóc cho cha mẹ bị trầm cảm.
    Chúng tôi chăm sóc cho cha mẹ nghiện rượu.
    Chúng tôi đã học cách yêu với một cảm giác không tự do, không tò mò hay vui vẻ.
    Bởi vì sự tò mò không thể xảy ra trong trạng thái căng thẳng, như bạn đã nói rất đúng. Khi chúng ta trải nghiệm tình yêu với cảm giác gánh nặng thêm, thật khó để ở bên ai đó mà bạn cảm thấy gần gũi và đồng thời đi vào bên trong bản thân mình, hoàn toàn thư giãn và tận hưởng cảm giác thoải mái. Đó là một trong những kịch bản. Còn nhiều kịch bản khác. Nhưng đây là một trong những kịch bản phổ biến hơn, công trình của Michael Bader, khiến cho một số người khó khăn trong việc trải nghiệm tình yêu và ham muốn cùng một lúc. Càng yêu, ham muốn càng trở nên thách thức hơn với họ. Bởi vì ham muốn là sở hữu cái mà bạn muốn. Bạn không thể khiến ai đó muốn. Bạn có thể khiến ai đó quan hệ tình dục, nhưng bạn không bao giờ có thể khiến họ muốn. Ham muốn là quyền tự chủ, tự do của bạn. Và đối với một số người, cái ham muốn đó không thể tồn tại khi họ ở bên ai đó mà họ cảm thấy có trách nhiệm, lo lắng và căng thẳng. Đó là phần gắn bó mà bạn đang nói đến. Vì vậy, đây là cách mà phong cách gắn bó thường thể hiện trong cách mà bạn tổ chức bản thân tình dục của mình. Bạn nghĩ tỷ lệ ngoại tình phản ánh khả năng không thể tích hợp thành phần tình yêu từ thành phần ham muốn như thế nào, đến mức họ chỉ trải nghiệm ham muốn hoặc ham muốn mãnh liệt bên ngoài mối quan hệ cam kết của họ? Nhìn xem, tôi đã viết một cuốn sách hoàn toàn về ngoại tình, tức là những gì xảy ra khi ham muốn tìm kiếm ở nơi khác. Tôi nghĩ rằng một số người ra ngoài như một phản ứng với nhiều sự không hài lòng trong mối quan hệ. Cảm giác cô đơn là điều đầu tiên, sự bỏ bê, thờ ơ, xung đột, sự từ chối, đặc biệt là sự từ chối về tình dục. Nhưng một số người ra ngoài và điều đó rất ít liên quan đến mối quan hệ. Đôi khi, nó liên quan đến cách họ tổ chức bản thân trong mối quan hệ đến mức để cảm thấy một sự tự do nhất định hoặc khả năng suy nghĩ về bản thân, họ cần phải ra ngoài. Và tôi đã từng nói, tôi đã thấy rất nhiều ngoại tình trong những mối quan hệ hạnh phúc.
    Không phải lúc nào cũng là triệu chứng của một mối quan hệ sai lầm. Và trong những tình huống đó, mọi người nói với tôi rằng, không phải tôi muốn tìm một người khác. Mà là tôi muốn tìm một bản thân khác hoặc kết nối lại với những phần đã mất của chính mình. Tôi không nói điều này để cổ vũ hay biện minh cho bất cứ điều gì, mà chỉ là tôi đã lắng nghe từ khắp nơi trên thế giới. Một từ, không phải tôi muốn tìm một người bạn đời khác, mà là tôi muốn tìm một điều gì đó bên trong mình. Và tôi không biết làm thế nào để làm điều đó trong mối quan hệ mà tôi đang có. Và điều đó không phải vì người mà tôi đang ở cùng. Mà là vì những gì tôi làm với chính mình trong bối cảnh kết nối thân mật. Và từ mà bạn nghe thấy khắp nơi trên thế giới khi phỏng vấn những người đang có mối quan hệ ngoài luồng là họ cảm thấy sống động. Nó giống như sự gợi cảm như một phương thuốc cho sự chết chóc. Họ cảm nhận được sự sống động đó. Và điều đó không có nghĩa là họ thường xuyên, điều đó không nhất thiết liên quan đến tình dục. Nó liên quan đến một điều gì đó, sự sống động là gợi cảm, không phải tình dục. Và gợi cảm là phẩm chất của sự sống động, sức sống, sinh lực, hy vọng, sự tò mò, trí tưởng tượng, sự vui tươi. Đó là những yếu tố mà thường thì mọi người mất đi vì nhiều lý do, cuộc sống, công việc, con cái, cha mẹ đang ốm yếu, bệnh tật, khó khăn kinh tế, bạn có thể kể tên. Và có một cảm giác rằng họ cần phải đi nơi khác để tìm thấy điều đó. Và một số người sẽ nói, đó là sự biện minh vô lý. Và một số người hiểu rằng ở trung tâm của những mối quan hệ ngoài luồng, có sự phản bội và sự giả dối và tất cả những điều đó. Nhưng cũng có sự khao khát và mất mát ở cấp độ tồn tại. Đó là một cách nhìn rất khác về vấn đề này. Vì vậy, những người mà sự hòa giải mà bạn nói đến là khó khăn hơn thường là những người có xu hướng phân chia nhiều hơn. Những gì bạn vừa nói khiến tôi nhớ lại ý tưởng mà chúng ta đã khám phá ở ngay đầu cuộc trò chuyện này, rằng dường như rất nhiều trong việc điều hướng mối quan hệ một cách lành mạnh.
    Cách mà chúng ta tiếp cận các mối quan hệ lành mạnh so với không lành mạnh phụ thuộc vào động lực nội tại bên trong bản thân chúng ta, đó là khả năng duy trì mối quan hệ thân mật với người khác. Đồng thời, chúng ta cũng cần giữ vững bản sắc của chính mình và phát triển bản sắc đó trong mối quan hệ với người khác. Đó là định nghĩa về sự thân mật, hoặc một định nghĩa về sự thân mật. Và có lẽ đó là nhiệm vụ hàng đầu của mọi mối quan hệ, đặc biệt là các mối quan hệ lãng mạn, đó là làm thế nào để tôi có thể gần gũi với bạn mà không đánh mất chính mình? Và làm thế nào để tôi giữ vững bản thân mà không đánh mất bạn?
    Như tôi đã nói với bạn ngay từ đầu, chúng ta lớn lên và có cả hai nhu cầu, đó là sự gắn kết và sự tách biệt. Sau đó, chúng ta rời khỏi tuổi thơ và một số người trong chúng ta cần nhiều không gian hơn, tự do hơn, sự tách biệt hơn, trong khi một số người khác cần nhiều sự bảo vệ hơn, kết nối hơn, sự gắn kết hơn. Tất nhiên, chúng ta thường gặp những người có xu hướng phù hợp với những điểm yếu của chúng ta. Vì vậy, bạn sẽ thấy trong nhiều mối quan hệ, có một người sợ mất người kia hơn và một người sợ mất chính mình hơn. Một người sợ hãi với nỗi sợ bị bỏ rơi và một người sợ hãi với nỗi sợ bị ngột ngạt. Đây là một động lực lặp đi lặp lại mà bạn thấy. Và nó có thể thay đổi qua lại giữa các cặp đôi, nam, nữ, tôi giả định trong ví dụ đó là mối quan hệ dị tính, nhưng ngay cả trong các mối quan hệ đồng tính, bạn cũng sẽ thấy nó chuyển đổi qua lại hoặc nó có xu hướng là một đặc điểm khá ổn định, có nghĩa là một người trong cặp đôi có xu hướng sợ bị bỏ rơi bởi người kia, trong khi người kia lại sợ hãi sâu sắc hơn về việc bỏ rơi chính bản thân mình. Nó không chuyển đổi qua lại. Nó thay đổi theo từng mối quan hệ, nhưng không trong một mối quan hệ duy nhất. Bạn có thể đã ở trong những vai trò khác nhau với những đối tác khác nhau. Thật sự là như vậy. Thật thú vị. Một lần nữa, không phải vì bạn không rõ ràng, bạn đã rất rõ ràng và súc tích về điều này, nhưng tôi nghĩ đây là một khái niệm rất quan trọng.
    Có thể bạn sẽ lặp lại điều đó cho chúng tôi một lần nữa, chỉ để mọi người có thể thực sự ghi nhớ trong tâm trí và có thể tự hỏi bản thân rằng, họ sợ bị bỏ rơi bởi người khác hơn hay sợ bỏ rơi chính mình hơn? Bạn biết không, một trong những cách mà bạn đôi khi có thể thấy điều này là, trong chuyến tham quan tuần này, một người phụ nữ đã đứng lên và cơ bản nói rằng, cô ấy vừa mới ly hôn, cô ấy muốn có thể bước vào một mối quan hệ khác, và tôi đã hỏi, vấn đề có phải là vấn đề niềm tin không? Hay vấn đề là có sự phản bội, điều gì đã dẫn đến điều đó, cô ấy nói, làm thế nào tôi có thể cho phép ai đó bước vào cuộc sống của tôi mà không đánh mất chính mình?
    Vì vậy, nó nằm trong ngôn ngữ, bạn biết đấy, đó là một người, nhưng điều này có thể, và thực sự tôi nghĩ rằng rất quan trọng đối với tôi, nhiều điều trong số này không phải là đặc thù về giới tính hay xu hướng. Đây là điều nhân văn, nhưng sau đó tôi đã trả lời một chút với một số điều này và những điều khác.
    Vì vậy, câu hỏi tiếp theo là, bạn thường không nói những gì bạn thực sự nghĩ bao nhiêu lần? Bởi vì bạn muốn làm hài lòng, hoặc bạn muốn hòa hợp, hoặc bạn muốn tránh xung đột. Bạn đã từng cảm thấy tức giận với đối tác người thực sự đứng vững trên lập trường của họ bao nhiêu lần? Bởi vì nếu bạn sợ mất chính mình, bạn thường là người đứng vững trên lập trường của mình. Bạn không nhượng bộ, bởi vì nếu nó cứng nhắc, bạn không nhượng bộ chút nào, vì bạn nghĩ rằng mỗi lần, ngay cả việc đồng ý trong ngôn ngữ cũng là nhượng bộ, và nhượng bộ là đánh mất một phần của chính mình.
    Ý tôi là, điều này đã được xây dựng sẵn, nó bắt đầu từ đây và tiếp tục suốt chặng đường. Nó giống như, một quý ông đã nói, và nó giống như, đó là một chuỗi các điều. Bạn bị vỡ ra thành những mảnh nhỏ, nó diễn ra như thế nào đối với bạn khi bạn đánh mất chính mình? Những điều gì bạn không làm để tạo điều kiện cho sự tan rã này?
    Và đối với người khác, khi bạn sợ, xin lỗi, sợ mất người khác, và khi bạn sợ mất chính mình, thì, sự cứng nhắc của bạn ở đâu? Suy nghĩ tổng thể của bạn ở đâu? Sự thiếu linh hoạt này ở đâu?
    Và điều đó có thể biểu hiện qua việc, tôi không đi đến những nơi đó.
    Câu nói cho thấy rằng chúng ta đang đối mặt với một vấn đề lớn hơn đôi khi rất nhạt nhẽo, bạn biết đấy, tôi không đến những loại nhà hàng như vậy.
    Tại sao tôi lại phải đến những nơi như vậy?
    Và bạn có thể muốn nói, tại sao lại có sự mãnh liệt như vậy về nhà hàng?
    Bạn đang chống lại điều gì?
    Và bạn đang chiến đấu vì điều gì?
    Và tại sao bạn lại chiến đấu?
    Chúng ta đang nói về việc ra ngoài, điều mà lẽ ra phải vui vẻ.
    Bây giờ bạn bắt đầu quay ngược lại, bạn biết đấy, câu nói này liên quan đến điều gì mà chúng ta sẽ có, bạn biết đấy, vì vậy bây giờ bạn có xung đột gặp gỡ, danh tính gặp gỡ, kết nối với một người khác.
    Đây là lúc mà, và đó là công việc điều tra.
    Nó cực kỳ hấp dẫn và thú vị.
    Nó giống như, tôi chắc chắn khi bạn làm nghiên cứu khoa học, đó là công việc điều tra mà bạn nói, điều này hoàn toàn không phù hợp.
    Bạn biết đấy, tại sao bạn muốn tôi đi giày màu xanh?
    Tại sao bạn lại làm lớn chuyện về đôi giày màu xanh?
    Đôi giày màu xanh có ý nghĩa gì với bạn?
    Đừng bắt đầu nói về giày, làm ơn.
    Hãy nói về, bạn biết đấy, ranh giới.
    Nhưng ranh giới ngày nay là một khái niệm đã trở nên bị lạm dụng đến mức gần như.
    Vì vậy, hãy nói về cách mà việc bảo tồn bản thân bây giờ liên quan đến việc không đi giày màu xanh.
    Ý tôi là, bạn hiểu ý tôi chứ…
    Tôi hiểu, và tâm trí tôi cứ quay lại với cấu trúc song song này của những mạch được hình thành trong thời thơ ấu và thanh thiếu niên.
    Và điều khiến tôi nhớ đến là khi chúng ta là thanh thiếu niên, có một câu hỏi cơ bản mà chúng ta đặt ra mà hiếm khi chúng ta hỏi lại sau này trong cuộc sống.
    Ý tôi là, có thể mọi người có hỏi, nhưng câu hỏi đó là, tôi là ai?
    Bạn biết đấy, thanh thiếu niên thường thử nghiệm nhiều danh tính khác nhau và cách họ ăn mặc là một trong những cách mà họ tự xác định bản thân.
    Ý tôi là, âm nhạc mà chúng ta nghe khi còn là thanh thiếu niên và người lớn trẻ tuổi sẽ mãi mãi in sâu vào chúng ta như một phần cốt lõi của danh tính.
    Nó mang một trọng lượng cảm xúc mà âm nhạc mà chúng ta đến sau này không có, trừ khi nó cộng hưởng với âm nhạc sớm hơn hoặc tái hiện lại điều đó.
    Vì vậy, trong tâm trí tôi, tôi đang nghĩ, liệu có phải những mạch não này đang vật lộn với việc giữ gìn bản thân so với một kiểu khám phá vui tươi, tò mò về những điều mới mẻ, điều mới lạ, điều mà rất cơ bản cho một mối quan hệ, và chúng không…
    Chúng, như chúng tôi nói với tư cách là các nhà thần kinh sinh học, thực sự đối kháng, thực sự đang trong một cuộc giằng co.
    Ý tôi là, có rất nhiều điều mà chúng ta đang thảo luận hôm nay thực sự cảm thấy như thể đây là những mạch não không thể hoạt động cùng nhau một cách dễ dàng, rằng chúng ta đang ở trong một cuộc đấu tranh nội tâm.
    Và điều mà tôi luôn nghĩ đến…
    Nhưng chúng cũng cần nhau.
    Đúng vậy.
    Chúng giống như trục trước và trục sau của một phương tiện, như bạn không thể tồn tại mà không có cả hai.
    Bạn vừa làm tôi nghĩ đến một điều vì bạn đã hỏi trước đó về vấn đề tình dục và tôi thích khái niệm về bản đồ tình dục, mà tôi làm việc rất nhiều.
    Và tôi cố gắng thực sự tinh lọc nó trong khóa học về mong muốn mà tôi sắp phát hành, vì tôi đã nghĩ, làm thế nào để mọi người có thể tự hỏi mình một loạt câu hỏi?
    Nhiều công việc của tôi liên quan đến việc tìm ra những câu hỏi tốt sẽ…
    Một câu hỏi tốt giống như một cánh cổng, đúng không?
    Và dòng trên cùng, đó là câu trả lời cho câu hỏi của bạn, là hãy cho tôi biết bạn đã được yêu như thế nào và tôi sẽ cho bạn biết bạn làm tình như thế nào.
    Không chỉ là cách bạn yêu, mà là cách bạn làm tình, có nghĩa là lịch sử cảm xúc của bạn được khắc sâu trong tính thể xác của tình dục.
    Và tất cả đều liên quan đến điều bạn đã hỏi tôi ở đầu, danh tính và sự thay đổi, giữ gìn bản thân, kết nối với người khác.
    Vì vậy, những người gặp khó khăn về mặt cảm xúc, làm thế nào để tôi kết nối với bản thân và sau đó là với bạn mà không có những cực đối lập này, trải nghiệm điều đó trong tình dục.
    Và sau đó bạn đặt ra một loạt câu hỏi, bạn đã học cách yêu như thế nào và với ai?
    Bạn có được những người chăm sóc bạn bảo vệ hay bạn phải chạy trốn để được bảo vệ?
    Họ có chăm sóc bạn hay bạn chăm sóc họ?
    Họ có ôm bạn, ru bạn, âu yếm bạn hay họ đã làm hại bạn, xâm phạm bạn hoặc lắc bạn?
    Có ổn không khi cười và khóc?
    Có ổn không khi trải nghiệm niềm vui?
    Có an toàn không?
    Bạn biết không?
    Một loạt câu hỏi như vậy và đây là nơi mọi người bước vào bản thiết kế tình dục của họ và thấy rằng những thách thức về cảm xúc của họ là trực tiếp, nếu bạn quay phim họ, nếu bạn xem họ làm tình, bạn sẽ hiểu những thách thức cảm xúc của họ.
    Nhưng sau đó là cấp độ tiếp theo.
    Và nếu bạn nghiên cứu cuộc sống tưởng tượng của họ, thì bạn sẽ hiểu được chiều sâu của những nhu cầu cảm xúc của họ được đưa vào trong tình dục.
    Thú vị quá.
    Bạn hiểu không?
    Tôi hiểu.
    Tôi hiểu.
    Và điều đó khiến tôi nghĩ rằng cuộc thảo luận trước đây mà chúng ta đã có, bạn biết đấy, tình dục có phải là một vi mô cho mối quan hệ lớn hơn không?
    Nghe có vẻ như câu trả lời là có, nhưng đặc biệt là mối quan hệ với bản thân.
    Và đặc biệt có rất nhiều thông tin trong mẫu hoặc bản thiết kế mong muốn của một người về cách mà họ đã được chăm sóc hoặc không được chăm sóc.
    Sở thích tình dục của bạn, những tưởng tượng tình dục của bạn là một bản dịch của những nhu cầu cảm xúc sâu sắc nhất của bạn, không phải nhu cầu tình dục, mà là nhu cầu cảm xúc.
    Bạn biết đấy, mẹ tôi thường nói, “Hãy nói cho tôi về bạn bè của bạn và tôi sẽ nói cho bạn biết bạn là ai.”
    Và sau đó tôi nói, “Bạn hãy nói cho tôi về bạn một cách tình dục và tôi sẽ biết rất nhiều về bạn là ai.”
    Nhưng bạn phải dịch.
    Vấn đề của tình dục trong xã hội hiện đại là sự trực tiếp mà chúng ta tiếp cận nó.
    Và trong xã hội khiêu dâm của chúng ta càng ngày càng nhiều, điều đó càng có hại cho chúng ta.
    Đúng vậy.
    Tôi không thể đồng ý hơn.
    Và tôi nghĩ rằng cũng có một nỗ lực để dịch trực tiếp từ, “Chà, nếu ai đó có vấn đề với mẹ của họ, thì họ sẽ có vấn đề với phụ nữ khi trưởng thành.”
    Hoặc nếu họ có vấn đề với cha của họ, họ sẽ có vấn đề với đàn ông khi trưởng thành.
    Đó là thiên kiến xác nhận.
    Đúng vậy.
    Nhưng trên thực tế, đó là các thuật toán mà những thuật toán này được thiết lập trong hệ thống thần kinh của chúng ta trước đó, chúng không quan tâm đến giới tính nam-nữ.
    Ý tôi là, điều đó không thay đổi việc liệu mọi người có phải là người dị tính hay đồng tính.
    Điều đó là bẩm sinh với họ, tôi tin như vậy.
    Tôi nghĩ rằng những điều này, thật ra, được thúc đẩy bởi sinh học.
    Nhưng ý tưởng là cách chúng ta tồn tại không dịch trực tiếp theo cách đó, rằng đây là những quá trình sâu sắc hơn.
    Vì vậy, nếu một người có vấn đề, chẳng hạn, với nam giới và dị tính, nhưng họ có vấn đề với cha của họ, họ có thể có những vấn đề tương tự với phụ nữ khi trưởng thành, đúng không, rằng nó có thể dịch ra, rằng không phải lúc nào cũng là nam với nam, nữ với nữ.
    Tôi có một phần trong podcast của mình, “Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?” mở đầu cho tour diễn, nơi mà cơ bản họ nói về cách họ gặp nhau, và sau đó họ cãi nhau về mọi thứ suốt thời gian.
    Và họ nghĩ rằng họ đang cãi nhau. Đây là nội dung của chương trình.
    Họ nghĩ rằng họ đang cãi nhau về cái tủ, cát cho mèo, và con mèo.
    Điều tôi nghĩ là họ đang cãi nhau là khi cô ấy nói, “Tại sao anh không đóng cái tủ lại?”
    Anh ấy ngay lập tức nghĩ đến cha của mình, người mà là một người lính đã nói với anh, bạn biết đấy, và anh ấy cơ bản đang trong một cuộc cãi vã nói với cô ấy, “Cô không có quyền chỉ tôi phải làm gì. Cô không phải là sếp của tôi.”
    Vì vậy, cô ấy không bao giờ có thể đưa ra một yêu cầu mà anh ấy không cảm thấy như cô ấy đang kiểm soát anh ấy, và anh ấy trả lời bằng cuộc cãi vã này.
    Và điều đó khiến cô ấy rơi vào trạng thái, cô ấy lớn lên một mình, bạn biết đấy, chăm sóc cho hai người em, mẹ thì không có, v.v.
    Và cô ấy đã hy vọng cả cuộc đời mình rằng cuối cùng cô ấy sẽ gặp được một người bạn đời và cô ấy sẽ không cảm thấy cô đơn,
    và sẽ có ai đó hỗ trợ cô ấy.
    Và mỗi lần anh ấy nói với cô ấy, “Em không phải là người chỉ huy của anh.
    Đừng bảo anh phải làm gì.”
    Cô ấy nói, “Ôi, mình sẽ phải sống một mình suốt phần đời còn lại.
    Mình đang ở trong tình huống tồi tệ nhất mà mình luôn muốn tránh xa.”
    Đây là điều mà họ đang tranh cãi.
    Nhưng họ lại nói về, “Tại sao bạn để cửa tủ mèo mở?”
    Đây là sự khác biệt.
    Một ví dụ đẹp.
    Một ví dụ đẹp.
    Bạn biết không?
    Nó phá vỡ những quan niệm sẵn có của chúng ta rằng nếu ai đó có mối quan hệ tốt với mẹ của họ, họ sẽ có mối quan hệ tốt với phụ nữ, nếu họ có mối quan hệ tốt với cha, thì sẽ tốt với đàn ông.
    Nó phức tạp và tinh tế hơn một chút so với vậy.
    Tôi nghĩ rằng các khung lý thuyết là hữu ích, nhưng chúng chỉ là khung, và là những mô hình giúp chúng ta suy nghĩ và hiểu rõ mọi thứ.
    Nhưng nó giống như trong khoa học, bạn biết không?
    Sự thật của hôm nay có thể trở thành trò đùa của ngày mai.
    Tôi chưa nghe điều đó, nhưng điều đó sẽ được đăng trên X.
    Công việc sửa chữa là điều rất cơ bản cho mối quan hệ lành mạnh.
    Nó liên quan đến những gì chúng ta đã thảo luận về lời xin lỗi.
    Bạn có đề xuất gì cho các cặp đôi khi nghĩ về công việc sửa chữa?
    Giả sử rằng họ vẫn còn bên nhau, và có ít nhất một chút hy vọng để phục hồi mối quan hệ.
    Công việc sửa chữa có nên được định hình theo một cách cụ thể để tạo điều kiện cho nó không?
    Bạn biết đấy, làm thế nào để bắt đầu?
    Ý tôi là, hôm nay chúng ta đã nói về rất nhiều điều, vì vậy tôi có thể tưởng tượng ra những sai lầm, hiểu lầm, và sự phản bội.
    Những sai lầm như tôi vô tình dẫm lên chân ai đó, có những hiểu lầm, hai người nghĩ giống nhau, và sau đó là sự phản bội rõ ràng.
    Hiểu biết của tôi từ công việc của bạn là bạn đã thấy nhiều cặp đôi, thực sự đã giúp nhiều cặp đôi, phục hồi từ cả ba loại đó đến mức họ khá hài lòng với mối quan hệ của mình.
    Có một chuỗi sự kiện trong điều này, và điều đó đúng trong các mối quan hệ thân mật.
    Điều đó cũng đúng trong tình bạn.
    Gần đây, tôi rất quan tâm đến tình bạn, và cả liệu pháp tình bạn, và tôi có những người đồng sáng lập nơi mà, ý tôi là, có những chế độ ăn kiêng khác mà tôi rất quan tâm ngoài đơn vị lãng mạn. Nhưng bạn đã nói điều gì đó trước đó mà tôi nghĩ rằng tôi có thể quay lại. Khi bạn nói rằng điều đó liên quan đến việc thừa nhận rằng bạn đã sai, đôi khi bạn có thể không sai, nhưng bạn đã làm tổn thương người khác, và thay vì trở nên như, “Tôi không làm gì cả, tôi không làm gì cả,” thì điều đó không quan trọng. Những gì bạn đã làm, ngay cả khi bạn không nghĩ đó là điều gì tồi tệ, dường như đã thực sự làm tổn thương đối tác của bạn. Bạn có quan tâm đến điều đó không, hay bạn chỉ muốn đứng vững?
    Vì vậy, tôi nghĩ phần đầu tiên trong công việc sửa chữa, và tôi nghĩ, nhân tiện, rằng việc sửa chữa không phải là kết thúc câu chuyện. Sự phục hồi mới là kết thúc câu chuyện. Từ ngữ tốt hơn nhiều. Sự phục hồi gợi cảm, gợi cảm theo nghĩa của tôi, theo định nghĩa của tôi về từ này. Vì vậy, khi tôi nói rằng sống sót là không đủ. Tôi là con của những người sống sót. Tôi muốn thấy mọi người, họ tiếp tục sống như thế nào, không chỉ là họ sống sót ra sao? Và tôi nghĩ có một sự khác biệt cơ bản. Trong cuộc sống và trong các mối quan hệ của chúng ta, đó là một phần lớn, thực sự là cốt lõi của công việc và cuộc sống của tôi.
    Vì vậy, mỗi quá trình chấn thương của các quốc gia hoặc cá nhân đều đòi hỏi phải thừa nhận những gì đã xảy ra. Và việc thừa nhận đó liên quan đến sự hối hận và cảm giác tội lỗi vì những tổn thương và thiệt hại mà nó gây ra. Ngay cả khi bạn không cảm thấy tội lỗi vì hành động đó, và bạn nghĩ rằng hành động đó là hợp lý. Hậu quả của hành động đó đối với người khác là nơi mà cảm giác tội lỗi và sự hối hận phải diễn ra. Nếu không có điều đó, sẽ rất ít lựa chọn cho việc sửa chữa. Nếu tôi không cảm thấy rằng bạn thậm chí biết bạn đã làm gì với tôi, bạn, bố tôi, bạn, sếp của tôi, bạn, kẻ thù chính trị của tôi, ý tôi là, điều đó thực sự nằm ở gốc rễ.
    Vì vậy, sau khi bạn thực hiện sự hối hận và cảm giác tội lỗi, phần tiếp theo là phải rất cẩn thận để không chìm vào bản thân, bây giờ tôi quay lại các mối quan hệ, vào sự xấu hổ. Tôi là một người thật tệ.
    Làm thế nào tôi có thể làm điều gì đó như thế này?
    Tôi cảm thấy rất tồi tệ về bản thân đến nỗi tôi vẫn không thể cảm thấy tồi tệ về bạn.
    Đó chính là chủ nghĩa tự mãn.
    Đó là một câu chuyện khác.
    Điều quan trọng không phải là bạn vẫn nghĩ rằng bạn là trung tâm.
    Bạn đã là trung tâm khi bạn nghe và bây giờ bạn là trung tâm của chính vết thương của bạn.
    Đó thực sự là một quá trình đối diện với người khác và nó diễn ra chậm rãi và đầy thách thức đối với một số người, trong khi lại ngay lập tức đối với những người khác.
    Và sau đó, tôi nghĩ phần tiếp theo trong một mối quan hệ không chỉ là xin lỗi và thể hiện sự hối hận, mà thực sự là thể hiện rằng bạn trân trọng người khác, vì làm tổn thương một người, đặc biệt là khi đó là sự phản bội và bất cẩn, là một sự đánh giá thấp người khác.
    Bạn không quan trọng.
    Cái tôi quan trọng hơn bạn vì bất kỳ lý do nào đó.
    Điều đó vẫn là ích kỷ và tôi đã đánh giá thấp bạn.
    Và để trở thành người bảo vệ trong một mối quan hệ là bạn trở thành người bảo vệ mối quan hệ bằng cách thể hiện rằng người khác thực sự quan trọng.
    Và chi tiết, điều đó đôi khi có nghĩa là, bạn biết đấy, hôm nay bạn thế nào?
    Có điều gì bạn muốn nói không?
    Bạn vẫn nghĩ về điều đó, bạn biết đấy, đây sẽ là một gánh nặng lớn để mang mỗi ngày.
    Bạn có thể đi xem bộ phim này không?
    Và chúng ta, bạn biết đấy, chỉ cần không quá sợ hãi rằng mỗi lần bạn hỏi, bạn sẽ lại bị đổ lỗi hoặc bạn sẽ cảm thấy tồi tệ về bản thân.
    Đó là một bước nhỏ ra khỏi chính mình và chỉ cần tiếp cận và kiểm tra một nửa thời gian khi bạn nói, bạn thế nào và bạn có muốn nói không?
    Người đó nói, không, tôi không muốn, nhưng tôi chỉ muốn biết rằng bạn đã sẵn sàng nếu tôi cần thiết lập các điều kiện, làm cho tôi cảm thấy rằng bạn trân trọng tôi và mối quan hệ của chúng ta, mà bạn vừa mới vứt bỏ.
    Và sau đó điều thứ ba là điều tôi gọi là sự phục hồi gợi cảm.
    Đó là sự tái sinh hoặc sự hình thành các tế bào mới.
    Và bạn biết đấy, tôi cần một làn da mới để che phủ vết thương.
    Đó là sự sửa chữa thực sự, nhưng chưa phải là sự chữa lành.
    Sự chữa lành là, tôi biết tôi đã làm tổn thương bản thân mình ở đâu đó, nó ở đây, tôi có thể cảm nhận được khi tôi chạm vào nó, nhưng tôi không cảm thấy nó suốt thời gian. Nó không phải là điều nổi bật, mỗi khoảnh khắc trong những suy nghĩ ám ảnh của tôi. Nhưng khi tôi chạm vào nó, nó nhạy cảm, nó bị thương, đó là một nơi mà tôi cần phải chắc chắn rằng không được chạm vào lần nữa và đừng làm tổn thương tôi lần nữa và đừng làm điều này với tôi lần nữa, tôi không thể phục hồi từ điều đó hai lần. Nó rất, nó rất dễ tổn thương.
    Và sau đó nó nói, hãy đi làm những điều mới, bạn biết đấy, sự phục hồi gợi cảm không phải là trở về với sự thoải mái và quen thuộc và trở lại trạng thái bình thường. Sự phục hồi gợi cảm là về những điều mới mẻ, mạo hiểm, tò mò, vui tươi, trí tưởng tượng chưa biết bên ngoài vùng an toàn để chúng ta có thể nhìn thấy bản thân mình một cách mới mẻ như chúng ta là ai và chúng ta là ai cùng nhau. Và tôi nghĩ đó là nơi sự hồi sinh diễn ra.
    Nó đầy hy vọng, nó là khả năng, nó là cuộc phiêu lưu, nó có năng lượng đó. Đẹp đẽ, đầy khát vọng và cũng thực tế. Khái niệm này, không phải khái niệm, xin lỗi tôi, hành động thực sự ra ngoài bản thân để hiện diện với cảm xúc của người khác, bất kể ai đúng hay ai sai nếu đó là một sự hiểu lầm hay phản bội, nhưng đặc biệt là trong các trường hợp phản bội.
    Việc thoát ra, như bạn đã nói, hoặc là một lập trường không muốn nhìn nhận điều đó cho bản thân hoặc là tự trừng phạt, cả hai đều tập trung vào bản thân. Đúng vậy. Vì vậy, thực sự quan tâm đến, nếu không phải là chăm sóc, hoặc đề nghị chăm sóc cho người khác.
    Tôi không thể tin rằng tôi đã làm tổn thương bạn nặng như vậy. Bạn biết đấy, một trong những điều lớn là mọi người thường bị sốc trước nỗi đau của việc, tôi đã nói với bạn rằng nó sẽ không quan tâm đến những gì tôi nghĩ, hoặc tôi không nghĩ về điều đó, tôi chỉ không nghĩ, vì có một sự phân ly xảy ra khi bạn rời đi.
    Và vì vậy, khi mọi người phải đối mặt với nỗi đau, vết thương, sự đau khổ, sự sụp đổ, gãy đổ của người khác, họ thấy rất khó để chịu đựng. Và điều này phải xảy ra. Bạn phải có khả năng biết được hậu quả của hành động của mình.
    Nếu bạn muốn, bạn biết đấy, tự do trong những điều kiện hiện sinh nhất định liên quan đến khả năng chịu trách nhiệm về hậu quả của hành động của bạn. Đó chính là điều này. Tôi sẽ giúp bạn đối mặt với điều đó. Điều đó không có nghĩa là bạn trở thành sinh vật tồi tệ nhất trên hành tinh, nhưng bạn phải đối mặt với điều đó. Và đó là điều rất khó đối với chúng ta, vì đôi khi chúng ta có ý nghĩa, đôi khi chúng ta nghĩ rằng chúng ta xứng đáng với điều đó, và đôi khi chúng ta không nghĩ rằng điều đó sẽ xảy ra. Vì vậy, đôi khi dễ dàng hơn để đứng trước cơn giận của người khác hơn là trước nỗi đau của họ. Đúng vậy, hoàn toàn đúng. Và những gì bạn đang mô tả cũng có thể, ít nhất là một phần, giải thích tại sao đôi khi, không phải lúc nào cũng vậy, lời xin lỗi là không đủ, cần thiết nhưng không đủ, bởi vì có những hình thức xin lỗi nhất định không cho chúng ta thấy rằng người đang xin lỗi thực sự đang vượt ra ngoài bản thân họ. Họ đang trong cảm giác tội lỗi của chính mình. Họ đang trong nỗi xấu hổ của chính mình. Và vì vậy, họ không thực sự có mặt để hiểu cảm giác của chúng ta. Có một cuốn sách tuyệt vời của Harriet Lerner về lời xin lỗi mà tôi thường giới thiệu trong những tình huống này, vì cô ấy thực sự phân tích. Nếu bạn bao giờ xin lỗi, khái niệm về sự chân thành, của lời xin lỗi thực sự cho thấy rằng tôi quan tâm đến bạn chứ không chỉ về việc phục hồi phẩm giá và tự hào của tôi và tất cả những điều đó, những chiến thuật liên quan đến việc tự bảo vệ so với những chiến thuật thực sự liên quan đến công lý phục hồi. Ai là người sẵn sàng cho mối quan hệ? Và đối với những người không có mối quan hệ hoặc những người đang có, họ nên tự hỏi những câu hỏi gì? Những điều gì chúng ta nên làm? Bạn biết đấy, một câu hỏi mà tôi thường hỏi mọi người, gần như trong buổi đầu tiên, khi hiểu biết về bản thân bạn tốt như bạn, bạn nghĩ điều gì làm cho việc sống với bạn trở nên khó khăn? Một câu hỏi tuyệt vời. Câu trả lời của tôi dài quá để đưa ra ở đây. Mọi người sẽ cảm thấy nhẹ nhõm. Điều đó sẽ cung cấp cho bạn một số tài liệu về, bạn biết đấy, ai cũng không sẵn sàng, như là, tôi đã chuẩn bị, tôi hoàn hảo, tôi đã chín muồi.
    Tôi nói với mọi người rằng ai cũng có những vấn đề trong mối quan hệ mà họ sẽ phải đối mặt vào một thời điểm nào đó trong cuộc sống. Và câu hỏi duy nhất là với ai? Không phải là có hay không, mà là với ai. Ai là người mà bạn sẽ cùng làm việc? Chúng ta đều là những tác phẩm đang trong quá trình hoàn thiện. Chúng ta nổi tiếng là không hoàn hảo, khá khó đoán. Và nhiều vấn đề trong mối quan hệ không phải là những vấn đề mà bạn có thể giải quyết, mà là những nghịch lý mà bạn phải học cách quản lý.
    Chà, tôi muốn làm rõ rằng trước khi tôi nói những điều tiếp theo, nếu tôi có thể quyết định, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện này trong nhiều giờ, nếu không muốn nói là nhiều ngày, có lẽ sẽ có cơ hội cho điều đó trong tương lai. Nhưng tôi đã được thông báo, và không có gì ngạc nhiên, rằng bạn đang rất được săn đón. Bạn đang trong một tour diễn trực tiếp. Tôi không thể chờ đợi để xem điều này. Tất cả đã bán hết, vì vậy tôi sẽ phải chờ như mọi người khác. Nhưng nghe có vẻ là một trải nghiệm tuyệt vời thực sự.
    Tôi biết một số người mà tôi đã nói chuyện trực tiếp với họ đã tham gia một trong những buổi diễn trực tiếp của bạn gần đây. Và họ nghe có vẻ như là một trải nghiệm hoàn toàn hòa nhập và không giống bất kỳ trải nghiệm nào khác. Vì vậy, tôi rất hào hứng về điều đó. Điều duy nhất tôi tiếc nuối về tour diễn của bạn là chúng ta phải dừng cuộc trò chuyện này trong vài phút tới. Và có một vài điều mà tôi chỉ muốn phản ánh lại với bạn từ một nơi thật sự biết ơn.
    Trước tiên, vì đã mang đến những gì bạn đã mang hôm nay, bạn là một trong những người cực kỳ hiếm hoi mà khi họ nói, những điều tuyệt vời cứ tuôn ra từ họ. Và tôi biết tôi không phải là người duy nhất có cảm xúc này. Ý tôi là, chỉ trong cuộc trò chuyện hôm nay, bạn đã biến đổi cách tôi suy nghĩ về mối quan hệ, bản thân, danh tính, sinh học thần kinh, tình yêu, tình dục, rất nhiều chủ đề quan trọng. Và theo một cách lớn hơn, như bạn đã chỉ ra, và tôi hoàn toàn đồng ý, những chủ đề mà bạn đang nói đến không chỉ là những điều cơ bản mà chúng ta cần giải quyết như những cá nhân. Chúng không chỉ là những điều cơ bản mà chúng ta cần giải quyết trong các cặp đôi hoặc bất kỳ cấu trúc mối quan hệ nào mà mọi người đang có. Chúng là vấn đề xã hội.
    Chúng là những vấn đề xã hội.
    Rằng chúng ta có thể nhìn vào bất cứ điều gì.
    Một cuộc bầu cử, hai quốc gia đang chiến đấu với nhau, các nhóm chính trị, bất cứ điều gì.
    Ở mọi cấp độ, đây là điều có nghĩa là con người, được xây dựng từ cùng một mạch cơ bản, cùng một động lực cơ bản.
    Và tôi thực sự thấy bạn không chỉ là một người tiên phong, mà là người tiên phong trong việc vén màn sự thật về điều mà tôi nghĩ, cho đến thời điểm này trong lịch sử nhân loại, đã có rất nhiều mô tả về những gì đúng, những gì sai, cái này cái kia.
    Và một số điều đó có thể đúng.
    Tôi không biết.
    Tôi không đủ trình độ để biết.
    Nhưng bạn đại diện cho một sự vén màn thực sự vào sự tiến hóa tiếp theo của việc con người tương tác theo những cách lành mạnh hơn và với sự tò mò cùng cảm giác mời gọi hướng tới nhiều tình yêu, kết nối và hòa bình hơn.
    Vì vậy, thực sự không có từ nào để diễn tả sự nhiệt tình và lòng biết ơn của tôi đối với những gì bạn đã mang đến đây hôm nay và những gì bạn đang làm.
    Và vì vậy, tôi chỉ muốn nói, cảm ơn chân thành từ đáy lòng.
    Và tôi biết tôi đang nói thay cho rất nhiều người.
    Cảm ơn bạn rất nhiều.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về các mối quan hệ lãng mạn với Esther Perrell.
    Để tìm liên kết đến khóa học mới của Esther về sự thân mật, cũng như liên kết đến sách của cô ấy, podcast của cô ấy và các tài nguyên khác, xin vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
    Đó là một cách tuyệt vời không tốn kém để hỗ trợ chúng tôi.
    Ngoài ra, xin hãy đăng ký podcast trên cả Spotify và Apple.
    Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
    Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này.
    Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast hoặc khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube.
    Tôi đọc tất cả các bình luận.
    Đối với những ai chưa biết, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các chứng minh khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Giao thức và Sổ tay Vận hành cho Cơ thể Con người.” Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, X (trước đây được gọi là Twitter), Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội. Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang. Các PDF giao thức đó liên quan đến những điều như tính dẻo não và học tập, tối ưu hóa dopamine, cải thiện giấc ngủ của bạn, tiếp xúc lạnh có chủ đích, tiếp xúc nhiệt có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả một thói quen mẫu bao gồm tập luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng với các bộ và số lần lặp lại, tất cả đều được hỗ trợ bởi khoa học và tất cả đều hoàn toàn miễn phí. Để đăng ký, chỉ cần truy cập hubermanlab.com, đi đến tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
    Và tôi muốn nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Esther Perel.
    Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    [ÂM NHẠC]
    歡迎來到 Huberman Lab 播客,我們在這裡討論科學及基於科學的日常生活工具。
    我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。
    今天的嘉賓是 Esther Perel。
    Esther Perel 是一位心理治療師,也是全球最頂尖的浪漫關係專家之一。
    她還是《被囚禁的交配》和《狀態的關係》等暢銷書的作者。
    今天的討論主要集中在什麼是功能良好的浪漫關係。
    我們從身份的角度來探討這個問題。
    也就是說,人們在關係中如何努力保持和發展自己的身份,以及真正功能良好的浪漫關係如何隨著時間的推移在好奇和冒險的立場下演變,同時人們需要保持自己某些組成部分。
    我們探討了衝突和關係的樣貌,以及這些衝突背後的動態,因此我們不太關注具體情境,而是聚焦於浪漫關係中衝突存在的動態,無論情況如何或人們的組合如何。
    當然,我們也會談到健康的衝突解決方式,真正有效的道歉應該是什麼樣子,同時我們探索浪漫關係中的性方面,比如愛與渴望之間的比較和對比,這些情感有時是平行的,有時是相反的,並且人們可以探索自己對愛和渴望的理解,以及如何擁有更有效的浪漫關係。
    到本集結束時,您將從這位全球最頂尖的浪漫關係專家那裡學到如何尋找、建立和恢復對所有伴侶都最滿意的浪漫關係。
    我也很高興地宣布,Esther Perel 剛剛推出了一門新課程,主題是親密關係。
    您可以在節目註釋中找到該課程的連結,還有她的書籍、播客和其他有關浪漫關係的資源的連結。
    在您開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。
    不過,這確實是我希望和努力為大眾提供零成本的科學和科學相關工具資訊的一部分。
    在這個主題下,我想感謝今天播客的贊助商。
    我們的第一位贊助商是 David。
    David 生產的蛋白棒和其他任何產品都不同。
    它含有 28 克蛋白質,只有 150 卡路里,且不含糖。
    沒錯,28 克蛋白質,其中 75% 的熱量來自蛋白質。
    這比下一個最接近的蛋白棒高出 50%。
    David 的這些蛋白棒味道也無比美味。
    我最喜歡的是蛋糕口味,但我也喜歡巧克力味和漿果味。
    基本上,我喜歡所有口味,都是非常美味的。
    對我來說,我盡量從全食品中獲取大多數卡路里。
    然而,當我匆忙、遠離家或只是想找一個快速的午後小吃時,我經常會尋找一個高品質的蛋白質來源。
    有了 David,我能用小吃的卡路里攝取到 28 克的高品質蛋白質,這讓我很容易達到每磅體重攝入一克蛋白質的目標,且不需要攝取過多的卡路里。
    再次強調,我在整個白天內的食物來源主要是全食品。
    但我通常會在午餐和晚餐之間的下午遲些時候吃一根 David 的蛋白棒,偶爾也會在上午中段吃一根。
    有時我會將它作為餐食替代品,雖然不是完整的餐食替代品,但可以讓我度過到下餐的時間。
    所以如果我需要在幾小時內吃東西,但又真的很餓,我會吃一根 David 的蛋白棒。
    如前所述,它們美味得驚人。
    事實上,它們的味道出乎意料的好。
    甚至口感也很棒。
    它的質地更像餅乾的口感,有點像有嚼勁的餅乾,這和其他我通常會有點厭倦的棒子不同。
    在我發現 David 的蛋白棒之前,我從來不是棒子的粉絲。
    如果你試試它們,你就會明白我的意思。
    所以如果你想試試 David,你可以訪問 davidprotein.com/huberman。
    再次提醒,連結是 davidprotein.com/huberman。
    今天的節目同樣由 Element 贊助。
    Element 是一款電解質飲料,含有你所需要的一切,而沒有你不需要的東西。
    也就是說,電解質,包括鈉、鎂和鉀,但不含糖。
    糖分水合對於最佳的腦部和身體功能至關重要。
    事實上,即使是輕微的脫水也會降低認知和身體表現。
    你還需要獲得足夠的電解質來保持水分。
    電解質,鈉、鎂和鉀,對你體內所有細胞的功能至關重要,特別是神經元或神經細胞。
    將 Element 溶解在水中飲用,可以很容易確保你獲得足夠的水分和電解質。
    所以為了確保我獲得適量的水分和電解質,我早晨剛起床時會將一包 Element 溶解在約 16 到 32 盎司的水中。
    我通常在醒來的前半小時內飲用這些。
    在我進行任何類型的體育鍛煉時,特別是在炎熱的日子裡大量出汗和失去水分和電解質時,我也會喝溶解在水中的 Element。
    如果你想試試 Element,可以訪問 drinkelement.com/huberman。
    再次強調,網址是 drinkelement,拼作 lmnt.com/huberman,購買任何 Element 飲料混合物可索取免費的 Element 樣品包。
    再次是 drinkelement.com/huberman。
    今天的節目同樣由 Helix Sleep 贊助。
    Helix Sleep製造的床墊和枕頭都是根據您獨特的睡眠需求量身定做的。我在這個和其他播客中多次提到,良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。現在,我們所睡的床墊對於每晚的睡眠質量有著巨大的影響。我們需要一個與我們獨特睡眠需求相匹配的床墊,既不太軟也不太硬,透氣性良好,不會讓我們感到過熱或過冷。如果您訪問Helix的網站,可以參加一個簡短的兩分鐘小測驗,測驗會詢問您睡覺的姿勢,例如您是仰睡、側睡還是趴睡,您在夜間是否經常感到熱或冷等。也許您知道這些問題的答案,也許您不知道。無論如何,Helix將會為您匹配到最理想的床墊。對我來說,那就是Dusk床墊,USK。我已經在Dusk床墊上睡了超過四年了,我得到的睡眠絕對令人驚奇。如果您想嘗試Helix,可以訪問helixsleep.com/huberman。參加那個短短的兩分鐘睡眠小測驗,Helix會為您匹配一個根據您獨特睡眠需求定制的床墊。目前Helix正在提供多達25%的折扣及兩個免費的枕頭。同樣,請訪問helixsleep.com/huberman,獲得25%的折扣和兩個免費的枕頭。現在讓我們開始與Esther Perrell的討論。Esther Perrell,歡迎您。謝謝!能在這裡非常高興。關於浪漫關係這個主題,有如此多的問題、好奇心、謎題和挑戰。但我真正想知道的是,我們在多大程度上思考進入浪漫關係的決定,是否是我們身份的延伸,或者這真的是否是願意接受一個新的身份?我提出這個有些抽象的問題是有特定理由的,這個理由如下。我認為每個曾經有過浪漫關係或甚至只是想要一段的人,都會對那種渴望、興趣或好奇感到熟悉。還有事實上,就像我們身體的發展一樣,關係也有一種發展的弧線,生活中每段關係都有其發展的過程。第一次見面、第一周、第一個月,等等。從我所見到的關於您在公共領域的工作和對關係的討論中,似乎都在試圖了解我們在這段關係的弧線上,隨著時間的推移,想要的東西和我們要求的事情有什麼變化,我們感到願意要求的東西等等。但我想知道的是,進入浪漫關係的決定,這是一種有意識或潛意識的意願,實際上是改變我們自己。換句話說,我們是進入關係只是為了成為我們自己,找一個合拍的人,還是真正說,我們無論是否意識到,無論我們是否追求一段關係,都是在基本上說,我願意通過進入這段關係成為一個不同的人?我認為這兩者都是,完全都是。我們相遇是為了找到自己。我們相遇並且想要被那個未知的自我驚訝。我認為我們所有人都帶著一組基本的雙重需求來到這個世界。我們需要安全感,也需要自由和冒險。我們需要同在,也需要分開。因此,在關係中,我們進去是為了創造那種認同感,但同時也是為了創造區別。這是一種持續的辯證過程。但有趣的是,即使我選擇了你,因為你有時代表了我更具挑戰性或我否認的部分,或者我偏好把它外包出去,以免我變得過於脆弱,吸引我的一開始也正是因為它的不同,可能會擴展我並讓我變化,但這也正是後來引發衝突的根源。因為我們想要改變,但有一個界限,不要太多,不要按照你的條件。所以我們想要改變,但有時又害怕改變。因此,我們讓對方代表想要改變的那部分,但然後我們與之斷開聯繫。於是你成為了那部分的代表。我被你穩定、扎根、有結構、堅固、可靠、守時等特質所吸引。我知道這是我想成為的東西,只是一個非常簡單的例子。但隨著時間的推移,我開始把你視為僵硬,因為我得到了比我預期的更多。然後我開始與你的僵硬爭論,而我實際上想要變得更加有結構、堅固、守時和可靠的願望似乎消失了。如果我理解正確,我們尋找他人是為了嘗試啟動我們想要的變化過程。但當我們遇到摩擦點,意味著挑戰我們當前狀態的點時,就會出現某種怨恨或挫敗感。這就是我詢問的原因。防禦性。防禦性。是的。你知道它是什麼嗎?每個系統都在穩定和變化之間徘徊,然後努力尋求恆定。每段關係都會經歷這一點,自然界中的每個系統都會經歷這一點。但同樣的事發生在個體內部。我們想要改變,也需要穩定。這些東西有時互相補償,有時相輔相成,有時則會相互衝突。那么,接下來的問題是,某人應該在追求浪漫關係之前擁有哪些必要但不充分的元素?也就是說,為了能夠啟動這個過程,哪些是必要的,假如兩個進入關係的人都抱有使關係運作的最佳意圖,排除極端病理的情況。
    這既是對自身身份的認知,也是對他們想要改變的具體事物,還是其他一組因素?這有不同的回答方式。我想有時人們會說:“我想和你在一起,因為你幫助我成為最好版本的自己。”你經常會聽到這種話。那么,這個版本是什麼?我想看到誰,認為你會幫我變成什麼樣的人?當談到這些浪漫關係時,首先,我認為如果我們談論基石關係或壓頂關係,答案會有所不同。你知道這個概念嗎?如果你不介意的話,可以為觀眾解釋一下。對。基石關係是我們在二十出頭的時候相遇,一起建立我們關係的基礎,我們一起成長,一起存下第一筆錢,一起租下第一處住處,等等。這是一種非常基礎的關係。壓頂關係則已經建立了基礎,因為我們往往在10年或12年後的時候相遇。因此在這12年裡,我已經在某種程度上建立了我的身份。我定義了自己、我的價值觀、我的抱負、我的構造,以及我希望自己的人生。當我遇到你時,你成為了這一切的確認。你確認了我已經建立的一切,而我把你和我當作壓頂,放在我們已經創建的基礎之上。你和我,你也做了同樣的事情。因此,我在尋找的是能夠認可我的身份的人,而不是幫助我在早期階段發展身份的人。因此,這裡有一個發展弧線,改變了我們的使命。我說這兩者都有,但如果是身份的建立還是身份的擴展,你所稱之為的改變,優先級是不同的。當你年輕時遇到某個人和你三十多歲時遇到某個人之間會有什麼不同?當人們在年齡上不匹配時會發生什麼事?我的意思是,很多時候年齡差距很大,在同性戀關係中經常會出現重大年齡差異,這會意味著其他事情,但這會造成區別。在異性戀關係中,你經常會發現男人年齡比女人大得多,我認為這與進化生物學和生育有很大的關聯。而現在我們越來越多地看到年長女性和年輕男性的新現象,但這在大多數文化中其實是非常罕見的。所以這一現象現在正轉變為人們越來越常看到年長女性和年輕男性。你知道,當前有四部電影在談論這個話題時,你就會開始看到新文化現象的出現。我不認為這在藝術和文化中出現通常會預示著什麼,我還不會把它稱作現象。但你之前問我, 人們需要什麼?我的意思是,你知道,當你開始一段關係時,我又想說,這事真的很複雜,我認為很多事情都是雙向的,我來到你這裡時,帶著一定的自我意識,自我意識越多越好。而這種自我意識,我認為在最佳狀態下,可以體現為一種,你知道,我覺得在婚禮上說的一個好誓言是“我會定期搞砸事情,偶爾會承認這一點。”這意味著自我意識伴隨著對自身局限性的認知,對承擔責任的能力,而沒有責怪和羞愧,基本上就是責任感。我認為,責任感是一段關係的重要組成部分。這是可以的,我們都會做一些事情,你知道,我們都有自己的傷痛、挫折、期待、未表達的需要和未滿足的渴望,等等。但承認這一點並不僅僅是我,而是你,這是一件好事。你知道,我經常說,夫妻治療,我從事夫妻治療快四十年了,夫妻經常來治療時以為你是一個問題接收中心。他們來是為了交付他們的問題,而他們的問題就是他們的伴侶。你會修復他們的問題。他們會幫你,因為他們專家於伴侶的問題在哪裡。人們對於他人的所有缺點有著驚人的洞察力,卻不把自己視為系統的一部分。關係是一個呼吸的、有生命的互相依賴的部分系統。你覺得這可能是為什麼那些在基石關係中的人,我認識很多,包括我的一些家庭成員,他們在大學相遇,找到了他們的另一半,然後找到了第一份工作,搬到一起,做了你所描述的一切,之所以能夠有這樣的發展,是因為這種狀況——他們一起成長。對。我認為這可能發生在一個生命的階段,當時的神經可塑性還有很多,坦率地說。我所知道的另一件事情是,神經可塑性貫穿一生,但在人的二十多歲時顯著減退。你知道,幸運的是,它仍然存在,但固執己見的看法是一種神經可塑性現象,對吧?是的,是的。這幾乎就是前額葉皮層的閉合。差不多。囟門依然存在。完全正確。要在後期重新打開這種可塑性比早期要難得多。儘管如此,它與這種自我意識是反比的,對吧?我的意思是,越年輕的人對自己模式的自我意識會越低,因為他們累積的數據越少。因此,我可以理解為什麼一個人在二十多歲的時候會更難說:“嘿,你知道,我想我有很多優點,但是我有某些重大問題,或者這特別讓我沮喪,”或者“這裡是我所有的問題清單,對吧?”而四十多歲或五十歲或更老的人,如果忍耐的話,可能會很誠實地列出這些問題。所以我覺得這是一個很好的觀點。
    所以看起來也許有一個甜蜜點,但是對於這些早期的關係,我總是對它們印象深刻,並在心中有些浪漫化,因為那不是我所選擇的道路。但它們也面臨挑戰。
    你看,當你們一起長大時,通常會把一部分精力投入到建立這個單位中。而這個單位應該成為你的基礎,你的支架,讓兩個個體開始成長和界定自我。當你們稍後相遇時,你們已經是兩個已經界定自身的個體,現在必須找到一種方法來創造能量,使彼此結合。因此這是一種不同的運動,這是一種不同的編排。
    我認為今天年輕的情侶們面臨的挑戰是,他們在大學時期早早相遇,經常只認識彼此和青少年時期的幾個人等等,或甚至沒有認識過其他人,當他們開始個體變化時會發生什麼。關係能否擴展足夠,以拓展包容度,讓這兩個人能夠個體出現,還是說外套太緊,背心太緊?經常地,這會變成一種危機,因為他們在這種共同性基礎上一起成長。有時候他們可以克服這個挑戰,有時候只會感覺,為了成為成年人,可能需要與不同的伴侶一起度過。
    這就是為什麼我總是說,我認為在西方,我們的成年生活中會有兩到三段關係或婚姻。有些人將會與同一個人共度這些時光,但關係必須改變。就像是個體改變了關係,而關係也為個體的變化騰出了空間。這是動態的。這對我而言確實是一種真實的陳述,因為在我作為發展神經生物學家的專業生涯中有一句話。人們總是想到發展然後是成年。但整個生命是一個巨大的發展藝術。這完全正確。
    偉大的心理學家艾瑞克森談到了人們從出生直到死亡所面臨的不同挑戰,而如今希望這能延續到人們的80歲、90歲甚至更久。他的最後一個階段是生成階段。這實際上是一個令人驚奇的……我的意思是,他是生命階段最清晰的理論家。我同意。如果人們還沒有見過那些階段,我們會把連結放在節目註釋中。但這個概念基本上是你在每一個階段都要面對某種基本的掙扎,要不和解,要不就不和解。
    所以你可以想像這三段婚姻……假設一對夫妻在20歲時相遇,經歷三段婚姻,這意味著中間可能有一次或多次的離婚,或許並不是法律上的離婚,與他們的生命過程有關。根據艾瑞克森的發展理論或任何神經生物的腦部發展檢查,他們在20歲、40歲、60歲、70歲和80歲時,都真的是不同的人。因此,這三段不同婚姻的概念,對我而言,似乎既合理又非常根據我們對大腦和自我的生物學所知。
    所以……一個良好的隱喻是立足於科學。然而,當人們第一次聽到這個概念時,它也是一種激進的思想。放在同一個人的上下文中,它聽起來有點可愛和浪漫。好吧,他們相遇,這很美好,他們有了第一次婚姻。然後出現挑戰,他們克服了……然後進入第二段婚姻,然後再次出現挑戰,接著是第三段婚姻。你甚至可以想像有孫子,甚至曾孫。圍繞這個構建了所有這種浪漫的想法。
    但同時也有現實,對許多人來說,超過一半的人,第一次婚姻會破裂,他們要麼保持單身,要麼再婚。那麼,你認為什麼決定一個人能否經歷這系列進化,並實際上一次又一次地找到並創造愛,不論是與同一個人還是與新的人,或在某些情況下,與三個不同的伴侶?我的意思是,什麼是那種必要的條件?是否有意願接受這個模式,並了解他們在50歲時的自我與20歲時的自我會有很大不同呢?
    你知道,一個好問題是有很多答案的問題。有不同的方法去回答這個。我覺得,比起認為他們能克服危機,更重要的是重塑自我和重塑關係的能力。這比解決問題要更具創造性。你可以克服一個危機並將它擱置一旁,然後保持不變。這是一種更具生產性的經歷,而這是一種創造性的經驗,即你實際上成為了一種不同的單位。權力動態不同,互賴關係不同,性吸引力不同,與外部世界的連結不同,這真的讓人充滿活力。
    我相信每個人都能理解一段關係是死的與活的之間的區別。我不是來幫助人們生存的。我的工作不僅僅是那個。我的工作是幫助人們感到活著,而對於與同一個人有相同的關係的重新定義,它必須是活著,而不僅僅是沒死。也許這種活著的狀態意味著重新創造一種新的,去新的地方,換一個人,或者新的社交圈,新的職業,或許還有許多當今我們可以用來改變的東西。那些曾經人們做過的事情,你知道,當我問一個觀眾,你的祖父母是否在同一個社區或同一個城鎮長大,並在同一家公司工作時,大多數人都會舉手。然後我再往下問,現在有多少人最近五年內有過三份工作?所以這種我們可以為自己創造新東西的概念,其實是在關係領域中發生的最偉大的事情之一。
    我們可以在更晚的時候生孩子。
    我們可以和已經有小孩的人在一起。
    我們可以在六十歲時第一次結婚。
    我們可以在一起,三人共處,這有其靈活性。
    如果你想用這個字來形容今天的關係世界,那是
    極其豐富而昂貴的,但卻需要一套技能來協商,理解
    來自於必須做出這麼多決策所帶來的不確定性。
    在過去的時候,我們中沒有誰會對這些事情做出決策。
    這些都是被傳承給我們的。
    因此那種自由度是極其豐富的,但卻帶來無法估量的焦慮,
    並且需要成熟。
    有時候,伴侶們變得如此根深蒂固,
    甚至會把自己的故事與事實混淆,
    感覺自己生活在一個擁有完全不同故事版本的人旁邊,以至於他們無法交談。
    有時候,沒有什麼能比一對曾經在許多事情上達成一致的伴侶之間的極端分化更大了,你會覺得,這個系統沒有可能有變化的進入。
    好吧。
    所以當我聽到你的回答時,對我來說,作為一名神經生物學家,我想到的就是,人類大腦有著專注於過去、現在或未來的驚人能力。
    有時候三者之中,想同時考慮所有三個方面是有些困難,但在我聽來,似乎如果某人想健康地導航關係,
    其中一個更有功能的特質就是能夠至少暫時擺脫關於自己過去及甚至過去身份的故事。
    在你回答的過程中,我腦海中不斷浮現的詞是你早些時候使用的詞,那就是好奇心。
    我想知道你所提到的好奇心是否是希望雙方都能對關係的未來可能成為什麼樣子,
    以及自己可能成為什麼樣子保持著興趣。
    而我對好奇心的定義是一種對發現的興趣,但對結果並不抱有情感依附。
    這就是我們訓練科學家所要做的。
    你希望得到答案,但你無法對答案是A還是B抱有情感上的依附。那是反好奇心。
    真正的真誠好奇心關乎過程,關於想要弄清楚某事的動作,但不依附於某個特定的結果。
    在你描述關係的功能性軌跡時,我在想,好的,如果一個人能以放棄過去故事的意願來接近關係,甚至可能放下過去身份的某種感覺,願意放開那一點,僅僅對關係的發展感到好奇,比如如果我讓關係引導我的身份進化,那會走向何處呢?
    而這需要一些,正如你所說的,大膽,因為這是有點可怕的,對嗎?
    不確定如果他們讓對方引領一段時間,他們將成為誰,或者如果他們引領一段時間,這些都是你所提到的動態嗎?
    我認為你幾乎表述了我工作中最重要的一部分。
    我的意思是,好奇心是我最重要的詞之一,因為它與反應性相對立。
    反應性加強了循環。
    它只會創造狹隘的重複,快速,知名的升級循環。
    它通常涉及防禦、攻擊和責備等等。
    好奇心是一種對未知的積極參與。
    我喜歡你提到的,沒有對結果或情感投資的依附,我認為這非常準確。
    我所做的很多工作是試圖讓人們從反應轉向好奇。
    但這種好奇意味著他們願意以同理心和尊重進入另一個人完全不同的敘事領域。
    我對神經科學及其在關係中的整個研究非常投入和熟悉,但我也非常關心敘事,因為我相信故事塑造了經驗。
    當人們緊握著故事而不認為那只是一個故事時,他們認為那是事實。
    「這是昨晚發生的事。我告訴你你做了什麼。我告訴你發生了什麼。」
    你知道,事實並非如此。
    他們並不將這看作一種主觀的呈現。
    這是完全有效的,但作為你的經驗,它是有效的。
    而夫妻的對話往往是伪事實的談話,但實際上是主觀的。
    一旦你明白這一點,你就可以變得好奇。
    一旦你有了好奇心,你就會打開自己。
    但當人們受傷、受挫、處於防守狀態、緊抓不放時,
    邀請那種好奇意味著非常具挑戰性。
    他們身體裡所發生的是關於關閉、防禦和自我保護。
    而我向你展示的這一點,正是因為在那一刻,大腦與神經生物學是違背他們心理和存在上真正最佳利益的。
    我想簡短地休息一下,並感謝我們的贊助商AG1。
    AG1是一種維生素礦物質益生元飲品,還包括前生物素和適應原。
    AG1旨在滿足您所有的基礎營養需求,味道也很好。
    我自2012年以來一直在喝AG1,當時我的補充品預算非常有限。
    實際上,當時我只夠錢購買一種補充品,我很高興我選擇了AG1。
    其原因在於,即使我努力從全食和經過最少加工的食物中攝取大部分食物,
    我也很難僅從食物中獲得足夠的水果、蔬菜、維生素、礦物質、微量營養素和適應原。
    我需要這樣做以確保我在一天中有足夠的精力,在晚上睡得好,並保持我的免疫系統強健。
    當我每天服用AG1時,我發現我所有的健康方面,包括身體健康、心理健康,以及我的認知和體能表現,都變得更好了。我知道這是因為我曾經有過不服用AG1的時候,那時我確實感受到差異。我也注意到,這一點很有道理,因為腸道微生物群與大腦之間存在著緊密的關係。當我定期服用AG1時(對我來說,這意味著早上或上午中段服用一次,然後在下午或晚上再服用一次),我感到有更多的思維清晰度和心智能量。如果你想試試AG1,可以前往drinkag1.com/huberman,來申領一項特別優惠。現在他們正在贈送五個免費的旅行包和一年的維他命D3K2供應。再次提醒,請到drinkag1.com/huberman來申領這項特別優惠。
    我堅信,在應對壓力時,我們會被鎖定在一個時間範圍內,而不是去關注這個問題,但換句話說,當我們放鬆時,我們能以更動態的方式思考時間、生活及我們周圍其他人的事物。壓力反應是關於解決當下的感受。它沒有意識到或者不允許我們進入與未來可能性有關的認知或情感,儘管我們非常渴望擺脫當前的狀況。這種情況存在著各種進化的原因,但我覺得你提到的觀點很重要,即好奇心和願意拋棄自我敘事,尤其是你所說的,人們在實際上會把自己的經歷視為事實,實際上卻是兩個不同的故事。無論哪一方都不是正確的,雖然人們擁有的這些故事幾乎在某種程度上是虛構的,但我們在經歷它們時,卻覺得它們如此真實。這在整個文化中發生得尤為普遍。截然相反的陣營真的相信同一件事情反映了兩組完全不同的事實,而在文化層面上看起來幾乎無法解決。
    人數實在太多了,但在兩個個體之間,我覺得應該可以處理。我在過去一年裡參加了很多有關社會層面兩極化的會議,我經常會想,作為心理學家或情侶治療師,自己在這些會議上到底做什麼呢?我為什麼會被邀請到這裡?然後我想到,其實你在兩極化方面有不少經驗。與一對曾經在彼此面前真心相愛的夫妻長時間坐在一起後,我發現他們現在的看法會出現如此大相徑庭的情況──他們坐在同一個房間,聽著同一場會議,對我所說的話及其意義有完全不同的解讀,然後他們離開,讓人懷疑他們是否真的在同一個房間發生過同樣的事。他們所描述的情況也是如此。
    如果你沒有看到他們在一起,而只是各自單獨的話,你會完全錯誤,因為那就像瑞士起司一樣。每個人遺漏的那部分,正是另一個人的開始。因此,透過夫妻工作的過程,我們學到了很多有關兩極化、棘手衝突的過程,還有那種你是我的敵人,而你所說的任何話我都無法認同、無法共情或理解的感受。我認為在社會層面上,研究棘手衝突的人基本上有一套方法,能夠將兩個對立的當事方、派系或部落──長期以來一直在衝突和戰爭中的人群──召集到一起。實際上這是一種方法和過程。雖然不是寫在石頭上的,但你肯定不是從談論那些讓你完全分離而無法交流的事情開始,而是要找出一些你們共同的人性元素。在情侶之間,因為這就是我們現在所談論的空間。情侶之間,人們真的能夠認為對方想要讓自己滅亡,這是一件令人震驚的事情。你每天都和一個你真的認為想要傷害你的人一起生活,這個人是你的敵人,有時確實存在惡意,有些人背負著不良的意圖,但在很多情況下,這也是一種投射。
    這些都是你在過去經歷過的事情,而這一點之所以有趣在於,意識敘事是存在於此,而你所稱之為腦部的東西卻只能定位於三種時間,腦部和生理卻在不同的時間裡。隱性記憶完全影響著顯性敘事。人們對基於這些潛意識的情況進行虛構的傾向非常強烈,而這樣想是有點可怕的。如果我感到這樣,那就是正在發生的事情,因為我們是有意義的生物,我們需要調和這些事情,我們需要敘事中的一致性,而這種一致性在與人們工作時是非常困難的,他們到底在堅持什麼?我意思是,其中一個典型例子就是,有人會說我真的很抱歉,我不是故意的,而另一個人則說不是這樣的。你知道,如果有人告訴你我不是故意要傷害你,你會認為某人會說這讓我感到安慰,我喜歡這樣聽到,這希望是真實的,讓我心情好很多,而不是要證明給你聽這不是真的。你是想踩我的腳吧,你故意穿上高跟鞋或鞋子來踩我,而保持著那種一致性,意味著如果我感覺到你傷害了我,那你一定是想傷害我,而不是說,我可以被傷害,這並不意味著你是故意要這樣做的。彷彿我需要藉著你所做的行為和意圖來證明我受傷的合理性,有時候確實是這樣的。
    並不是說會有人故意想要傷害某些人,而是有些時候,我強調的是,使我能理解自己為何會有這樣感受的連貫性,要求我也必須定義你對我所做的事情。我是說,實際上大多數人對於如何理解自己的感受相當糟糕,更不用提他人的意圖了。我的意思是,如果有人道歉並說,「聽著,我真的很抱歉,我搞砸了。」而另一個人卻說,「我不相信你。」那麼他們真正想表達的,告訴我如果我錯了,就是「因為你的道歉,我並沒有感覺好一些。」這是因為你的道歉「我搞砸了」是不完整的。大多數時候,人們會說「我犯了一個錯誤,我很抱歉。」但這並沒有承認對方因我們所做的事情所感受到的情緒。所以假設這個道歉還包含我真的搞砸了,那麼你感到不高興是完全可以理解的。你知道,我們約好七點見面,而我直到九點才到家,而且我直到八點才通知你。我也會感到不高興。這是完全合理的,這真是糟糕。那真的超糟的。在那個時刻,如果對方仍然感到挫折,推測是因為這是一種模式。因此這一次的道歉並沒有涵蓋所有與此相關的、類似的情緒,像是感覺被忽視或不被感激,或者說,事件背後往往有更多的事情在發生。人們常常道歉,對吧?或者說,這可能是一種不等於變化的道歉模式,或者是一種未能涵蓋所有未表達事情的道歉模式。因為有時候人們不會表達他們的不滿,因為各種原因,但積累了很多的怨恨,對吧?所以在那一刻,當某人告訴另一人他們並不相信,情感上並不相信,你給每個人提供哪些工具能夠幫助他們克服這個僵局?我認為道歉是關係中一個令人驚奇的主題。這是一個重大課題。道歉、寬恕、擔負責任、責任感、問責制,這整個範疇的事情。如果你給某人道歉很多次,而且這不是每週二你都這樣做的話,那麼那個人可能會說,「謝謝你。」如果你有一個無法接受道歉的人,而且這個道歉是真誠的,這是伴隨道歉的首要和最重要的事情,那麼你開始問,「為什麼這個人難以接受這個?」因為本應該是他得到的東西。然後你開始問自己,「是否因為如果我接受你的道歉,這就好像我同意你所做的事並沒有那麼糟,這是可以修復的?」而為了真正明確這個怨言是重大,我無法接受你的道歉。這是通常會在那一刻發生的動態之一。因此,有時你會問,坐下來你會看到。你看到某人假裝說,「我很抱歉。」你看到某人只是說,「來吧,有什麼大不了的?」然後你看到真正誠懇的人,然後你觀察另一個人發生了什麼。對方是否感到寬慰、懷疑,還是覺得如果他們不堅持這個,就會溶解他們身份中的某一部分?就好像他們在說,「你可以逃過這一劫,沒那麼糟」,因為接受道歉就是在縮小問題的重要性。然後你轉而將負擔轉移到另一方。在猶太教中,你道歉三次。如果在第三次之後,即使你已經進行了一次真正的、深刻的道歉,如果第三次對方仍然不接受,這個負擔就會轉移到對方身上。這很有趣。這是我的錢桌。我認為這是個讓人非常感興趣的想法,在某個時候,當那個人已經做了彌補,而你無法接受它的時候,那麼這個負擔就轉移到你身上。我要在這裡停留一會兒,因為我同意道歉是如此有趣且重要的概念。你提到接受他人的道歉,不僅僅是說,「謝謝。我接受你的道歉」,而是要真正內化它並允許它改變你對那件傷害的經歷。順便說一下,接受道歉並不意味著你已經寬恕了。寬恕是你的自由。你決定什麼時候做這件事,而且你可以單獨做。這並不總是一種雙方互動的經驗。道歉是一種雙方互動的經驗,但寬恕是自由。我感謝你現在給出的這個區分。我是說,我感謝你給出這個區分。在此之前我沒有做出這個區分。因為真的有很多事情發生在表面之下。道歉中有羞恥的問題。羞恥和責任之間有什麼區別?一個人擁有真正的痛苦的能力,而不是同理心的痛苦,真正的同理心,而不是同理心的痛苦?這是一個通往許多事物的入口。有人永遠無法道歉。對嗎?哦,對。如果這樣做,對他們來說是什麼?羞恥。我認為很多事情都圍繞著羞恥。因為自尊心,正如我的朋友特里·瑞爾所說,是你能夠看見自己是一個有缺陷的個體,卻仍然能夠高估自己。當你承認自己有缺陷,這意味著你有什麼地方不對。所以很難說,「我很抱歉。」這是本質。你如何看待自己作為不完美的、有缺陷的,但你仍然尊重自己並把自己視為重要?如果你能做到這兩件事,那麼你可以非常輕鬆地道歉。我發現成年人的許多事情,再次用引號表示,涉及將兩件事進行區分。
    以下是翻譯為繁體中文的文本:
    我們被教導在某種程度上要真正信任自己的經驗,要堅守立場,當我們知道A是真而B是假的時候,但作為成年人也要承認我們的錯誤。對於這一點並沒有即時的規則手冊,尤其是鑑於人們對同一件事常常有不同的版本。在我看來,不僅是在浪漫關係中,而是在各種關係中,一個巨大的挑戰就是能夠放慢速度,進入一種能讓我們進行你所談論的那種處理的心身狀態。在非常實際的層面上,我很好奇,假設一對夫妻來到你的辦公室,他們正在處理單一的傷害或一連串的傷害。你認為他們有必要從情緒狀態中轉變出來,以便能夠以不同的方式進行處理嗎?你是否會讓他們在會話開始時一起進行幾次深呼吸?你是否會讓他們回憶起彼此感受特別親密的時刻?是否有努力改變他們的身體狀況,以便將他們的心思帶到一個更好奇的地方,還是直接進入問題通常是最佳的方式?
    首先,我喜歡這個看法:從道歉到衝突,這完全有意義。我花了一整年創建了一門關於衝突及如何將衝突轉化為連結的課程。什麼是良好的衝突?我認為衝突是關係固有的,那麼有哪些問題的處理方式呢?是的,在某種程度上,如果你處於過度緊張的狀態,你能聽到的東西非常有限。如果你處於自我保護的位置,所有這些壓力的地方、所有這些皮質醇水平上升等都不會對你有所幫助。但同時,在一個人完全激動的時候,你不能與他們討論信任。就像生理狀況並不對應。因此,這是一場真正的舞蹈。我不常做呼吸,有時候我實際上並不總是這樣做。我像一個裁縫一樣工作。我進行調整。我認為在某種程度上,治療的豐富性在於它的藝術。有時候我會說,我覺得你需要站起來,動一動,並聆聽你的伴侶要說什麼,但不要坐著。有時候我會說,別互相看。有時候我會說,面對面地轉向對方。有些事情在面對面做比較好,而有些事情則在並排進行時更好。平行遊戲。釣魚。還有很多像駕駛一樣的事情。每個有孩子坐在後座的父母都知道這一點。你有兩者。你有時候需要能夠互相凝視,而有時候則需要一起做點什麼。然後,語言的界限也很重要。什麼時候重要的是談話?我們在談話時因為我們是智人,但事實上,如果我們是動物,我們只會發出聲音。我們並不是在真正表達意義,因此停止談話。我的用心是盡量不讓人們展現自己最糟糕的一面。他們可以在家做這些。他們不需要來我的辦公室自我羞辱。我知道某些情況會激發人們最壞的一面,但這並不意味著這就是他們的本性。作為治療師,其中一個大要點就是不要被這迷惑。因為如果你單獨遇到這些人,他們會很迷人。如果你在兩年前見過他們,也許他們也會很迷人。所以,某種程度上的變化正在他們之間發生。這使他們從根深蒂固的傷痛和恐懼、攻擊和侵略反應中行動和反應。有時我會單獨見他們。我不認為在這一刻你能夠進行這樣的對話,因為當你坐在伴侶旁邊的時候,你不願意承擔任何責任。你正在進行一場責備的節慶。我們不會這樣做,因此我會單獨跟你談。然後我會為你準備,讓你能帶著至少一兩件可以歸屬於自己的事情來見你的伴侶。我在這一混亂中做了什麼?或者我在做什麼來改善情況?我喜歡在會議開始時問,如果我處理的是某種慢性衝突、低強度的戰爭或更大的問題,這取決於是哪一種,我不知道,因為有不同類型,但我喜歡問,這周你做了什麼來改善情況?這是一個很好的問題。你做了什麼來讓你的伴侶感到他們是重要的,而不是本周發生了什麼?你知道,我心裡有個數。請不要告訴我最後的崩潰,你知道,我明白。事情在瞬間從零到六十,這些細節我不需要。我需要知道你們彼此在做什麼,彼此引起了什麼情感。我不需要情節,情節是,你知道,隻有三種舞蹈。這場爭吵,你知道,對著彼此發起攻擊,彼此撤退,或一個人撤退而另一個人追逐。衝突有三種主要的舞蹈,或沉默,或一方追著另一方,關上門,而他們跟著進入房子,這是跟隨著許多其他事情。在這種情況下,你決定,好的,誰在對誰做什麼,誰感受到什麼感受到誰的影響,如何,什麼在影響這一切,知道嗎?這個人再次感受到當這個人沒有與他對話時,他受到沉默對待,這是他在成長過程中習慣性的感覺,這種被忽視和拒絕的感覺讓他倍感壓力,因為他們突然覺得自己完全被拒絕了。而這個人則感覺自己再次被這個一直跟隨他並想要交談的其他人攻擊和侵犯,儘管他們還沒有準備好。
    這段文字的翻譯如下:
    他們在回憶自己成長的地方,曾經因為完全被家裡的混亂淹沒而急切想要離開。這兩個故事現在正在主導這兩個人之間的互動。這兩個人不再是房間裡的成年人。他們的年輕自我完全接管了,他們的杏仁核完全被情緒淹沒,然後,這就變得重要了。情況依賴於此。有時,因為我有些受到故事驅動,可能會犯錯誤,實際上去聚焦於故事,而這兩個人真的有時候會靜坐十分鐘。我們會等待系統的調整,因為即使我自己也會感到不安。不是說我不會被吸引。我說,我們需要安靜地坐一會。有時候我會放音樂。我喜歡音樂,所以我會放音樂。你知道,我只是說,我認為單靠一字一句是無法幫助的。有時我會說,我覺得我們應該結束這節課。這取決於你是否認為能從中獲得一些東西。如果你開始覺得這只會讓情況變得更糟。有時候,在會議進行中,他們會問,你上次給他泡茶是什麼時候?而你還能給一個你想要掐死的人泡茶的事實,真的很特別。我們能在同一時間體驗到兩種完全矛盾的情感,真是不可思議。我無法忍受你,快滾出去,但我無法想像沒有你我的生活。愛與恨並存,並肩而立。我想暫時休息一下,感謝我們的一位贊助商 Function。我最近成為 Function 的會員,因為我在尋找最全面的實驗室檢測方法。雖然我長期以來一直是血液檢測的粉絲,但我真的希望能找到一個更深入的項目,分析血液、尿液和唾液,以獲得心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態以及整體健康和活力等關鍵領域的全景。Function 不僅提供超過百個關鍵生理和心理健康的生物標誌物檢測,還分析這些結果並提供頂尖醫生對你的結果的見解。例如,在我第一次進行 Function 檢測時,我發現血液中有兩種高濃度的汞。這讓我非常驚訝,因為在檢測之前我根本不知道。Function 不僅幫助我檢測到了這一點,還提供了醫學專家對如何最好地降低這些汞水平的見解,包括限制我的金槍魚攝入,因為我一直吃了很多金槍魚,同時也努力攝取更多綠葉蔬菜,並補充 NAC 和乙醯半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的生成和解毒,並幫助降低我的汞水平。這樣的綜合實驗室檢測對健康至關重要,儘管我經常進行這樣的檢測,但我總覺得它過於複雜且昂貴。Function 在使用方便性、檢測的全面性及其可行性方面都給我留下了深刻印象,因此我最近加入了他們的顧問委員會,並且我很高興他們贊助這個播客。如果你想嘗試 Function,請前往 functionhealth.com/huberman。Function 目前有超過 250,000 人的候補名單,但他們為 Huberman Lab 的聽眾提供了提前進入的機會。再說一次,是 functionhealth.com/huberman,以便提前進入 Function。我有一件事真的想再提一次,你說得非常清楚,但我從未聽過這樣的描述,我認為這對人們來說是非常重要的,包括我,所以我想要求我們再次探討,但不是因為你不清楚,而是因為我想……不,我很好奇。是什麼?作為一名生物學家,當我們教授生物學時,好的生物學家、好老師會強調名稱,因為人們需要知道這些名稱。這個叫那個,那個叫這個,但這一切都是關於動詞,都是關於過程和動態的,而你剛才描述的是衝突的三種動詞狀態。我覺得我從未這樣聽過描述,所以如果我理解正確的話……追求者,追求者。對。要麼一個人追逐另一個人……不。追求者,追求者。追求者,追求者。……一個人跟另一個人相互攻擊。僵持。那是升級的情況。好的。兩支箭指向彼此。兩支箭,是的。而且不是以好的方式。不是在衝突中,通常不是好的方式。還有一整套關於依附風格的詮釋,這就是為什麼兩個人在威脅的情況下會進行攻擊。你有兩個人打架。你有兩個人起飛,還有一個人逃跑,另一個人戰鬥。追求者,追求者,遠離者,遠離者,追求者,遠離者。在這些情況下,似乎首先要改變的是從談論導致這種情況的故事轉向努力區分我們自己的情感狀態,希望能對另一個人的情感狀態產生同理心。這是情感狀態和生理狀態。這是兩種不同的事物。生理狀況更原始,更基本。它是生理、感覺、情感與思維的結合。但我這麼說,是因為我們是智人,我們思考,我們真的在思考一致性,並且思考我們所說的話有意義是極其強大的,有時甚至到達妄想的地步,因為如果我感受到的、我思考的和因此發生的事情之間沒有任何一致性,那我必須相信這一點,否則會有太多的不協調感。
    有時候,當你在房間裡看到它時,就像你所說的,他們從未說過那樣的話。這幾乎像是一種心理病。 我並不是說這兩個人精神失常。之所以說是精神病,是因為它與現實脫節了。 我會說這是一種內在現實的佔據,以至於它與可能性脫節。這就是好奇心的關鍵所在。這是你所體驗的事物在其經驗上是完全真實的可能性。但這並不意味著它是事實或在現實中是真實的。 當我受傷,並認為你想要傷害我時,在那一刻,我很難願意對你表示同情。 有些關係中這是事實。 我想不斷回到這一點,因為並不是所有事情都是想像的。但還有許多其他關係,為什麼他會想……也許他退了一步,因為他只是認為不管說出口的話是什麼,他都會後悔。 這並不是因為他不在乎你。其實,正好相反。 他知道有時他可以說出來的話,“他、他們、她、這不重要。”但不是因為他想要將你推向狼群。 在這些壓力狀態下,我們幾乎失去了思維理論,即以健康的方式將自己置於他人的思維中。 你稱之為壓力狀態真有趣,因為對我來說,壓力是如此生理化,以至於它不包括關係的成分。 當然,必須有一個涉及情感現實的壓力詞彙。那種現在可能有些想像的情感現實,這就是為什麼它變得複雜,它曾經是屬實的。如今的內在真相,曾經是真實發生的事情。這就是我們想像的原因,而這是我們詮釋動態的方式。 加上這點是非常重要的。過去是真實的。過去確實有那麼一個人對我做了這件事,但當你這麼做時,我就會想到他們。 我將這兩件事情聯繫在一起。我將過去和現在合併,而這就是為什麼我相信你也在對我這樣做。 如何讓一個人擺脫他們的身體、心理和情感過去,使他們能夠將自己穩固於當下,讓他們考慮到旁邊的這個人並不會對他們做曾經對他們做過的事? 我的思緒立刻轉向你剛才描述的那種轉變;從主要專注於過去及其如何影響我們當下的感受,轉向當下我們的感受,承認和理解某些事情的確曾經發生過。 正如你所說,那是真實的,但同時對未來能夠展開的東西抱有這種好奇的眼光。 這可能是情侶治療中最困難的部分。 我指的是我也做個體工作,但如果我們談論關係治療,這是其中一個要點,因為人們並不意識到他們正處於過去。 他們堅信這是在當下。 這是一種時間區域和現實的崩潰。 這使我們如此豐富。這使我們能夠變得富有創造力和藝術性,但有時這也讓我們在浪漫關係中特別具有挑戰性,因為你問,最初,你開始於浪漫關係。 我們在這裡說的很多都是對友誼和工作關係真正的,但只有兩種關係能相互鏡像。那就是我們與第一個照顧者的關係,主要是我們的父母,以及我們與浪漫伴侶的關係。 人們可以坐在辦公室告訴你:“我在其他任何人身上都沒有這種感覺”,而這往往是真的。 你相信他們,因為沒有人能如此接近你,沒有人能引發你那種早期渴望和情感需求,這比浪漫伴侶更有趣。 我不知道這算是缺陷還是特性,正如工程師所說,但對我來說,這一點令人矚目:形成嬰兒主要照顧者關係的神經機械裝置,會重新用於浪漫關係。 我對此感到驚訝。 大腦並沒有類似於“哦,這是你的發展連接電路”,然後猜怎麼著? 你進入青春期,然後你有一個新的電路來形成浪漫依附。 大腦成像告訴我們它是重新利用的,所以如果在那個電路中有一個二加二等於四的算法,讓我們稱之為安全依附,雖然我意識到那個術語不夠,但為了討論的目的可以這麼說。 好吧,那麼很好,然後你就會在成年時獲得健康的浪漫依附,或者作為成年人,也許你可以更快地在健康和不健康的事物之間導航。 不過,如果你的電路中有一個二加二等於五的算法,那麼你將永遠在尋找本質上是功能失調的東西。 這是這一點的最簡單版本。 告訴我更多關於這個重新利用的事。 這真的很有趣。 是的,阿蘭·蕭(Alan Shore)和其他人的精彩工作,我知道你對此很熟悉,顯示出你可以影像化嬰兒的大腦,通常是母親,但他們也對其他照顧者進行了研究,你會看到這種不可思議的互相映照,確實,是的,右腦,腎上腺的大腦活動,更多的多巴胺能或血清素能活動。 基本的要點是,你會看到很多的一致性。 母親的情況就是孩子的情況,反之亦然。 有很多的互惠性,但有時在不健康的照顧者和嬰兒的關係中,所謂的焦慮依附、解離或迴避類型場景,ABCD嬰兒之類的,人們可以查找相關資料,我們可以提供鏈接。 你會看到神經化學和這些大腦區域的激活之間存在不匹配。 換句話說,依附的神經電路被設置成,當應該安靜時卻會引發焦慮狀態。 是的。 是否有更好的育兒方式? 是的。 好吧,好的。 是的。
    但接著,你拿這些資料,基本上對有浪漫依附的年輕成年人或年長者進行相同類型的研究,你會發現那些都是相同的神經元、相同的電路。這實在是太神奇了。在我所知的其他地方,神經系統中並沒有重新利用早期生活中的神經電路。就好像早期生活中有一個神經電路用來感知口渴和喝水,而在後來它又被用來感知如何在城市中導航。好吧,這兩件事是非常不同的,但這簡直是不可思議,對吧?所以我說這要麼是特徵,要麼是缺陷,我們不知道,但這就是現實。對吧?我會說在設計階段我並沒有被諮詢。你認為這背後的進化邏輯是什麼?我喜歡以一種浪漫的方式去思考,在我們的一生中,最重要的工作之一就是試圖解決這些由於看護者與嬰兒關係缺陷所導致的發展性錯接,而你無法責怪嬰兒。那麼,這是否意味著我們要責怪父母到把他們孤立的地步,或者希望不是,或許在某些情況下這是必要的。但我認為,過去10、20、30年我們觀察到的,尤其是多虧了你的工作,反映了我們對依附的思考進化,我們實際上在更好地理解自我。而人腦某個方面就是想要理解自我。這非常有趣。因此,我希望在100年後,不僅會有更多將關係視為功能性、健康關係的模型,還會有對於愛和依附這整個概念的更深刻理解。我用的比喻來自生物學。我們現在對大腦功能的理解要比10年前多得多。例如,成癮不僅是意志力的失敗,而是對於多巴胺和其他分子的理解。我認為我們現在看待芬太尼成癮者或海洛因成癮者的方式非常不同。他們被困在一個神經化學算法中,這對他們並沒有好的影響。這不會消除他們的責任,但會到達某個時點,他們無法自我恢復,需要某些支持,而這些支持現在開始出現。因此,我希望這是在我們的進化中內建的一種進步向量。你知道,這很有趣,因為一些伴侶工作或伴侶治療的模型會說,你們彼此重現了你們早期生活的模式,以便能夠超越它們。是的,重複強迫症。你不停地重複同樣的事情,天知道我曾經有過這樣的經歷,以及一些美好的伴侶。順便說一句,說這話的同時,我也在承擔50%的責任,或者100%的責任,正如他們所說,你沒有六段艱難的關係。你有一段艱難的關係六次,對吧?我認為保羅·康特是這樣表達的,但沒錯,重複強迫症是一種無意識的嘗試,旨在解決早期依附中出現的核心衝突。你認同這種看法嗎?我認為這是一個非常有用的觀點。你知道,我曾經在某一點上思考,當我聽到你說話時,你所描述的事物往往有一種精確性,根植於科學和研究等等。伴侶治療或心理治療中的人際關係思考,則沒有一個確切的答案。首先,你沒有確切的答案,因為現代關係比以往任何時候都更複雜。我不認為如今有任何關係專家能夠擁有答案。你有的是邀請,有的是有用的思考方式。這裡有個問題,它對我來說是否成立,答案在於人們是否對此有共鳴?如果他們認同,那就成立。這是一個框架。我可以用多種方式分析這個圖景。如果這是對你有共鳴的那個,我們就依此為準。這才使得它真實。這是一件非常有趣的事情。對我而言,這很有趣,因為在心理治療和心理學界有一個運動,希望能夠更普遍地使用相同的協議和流程。至少關於關係治療,這實際上是我所從事的領域,這是存在主義的,這是賦予意義的過程。有很多方法可以做到這一點。因此,如果這種詮釋對你有效,請隨意。但這並不是因為它比其他的更真實。這是對你有用的那個。這讓你變得更加謙遜。我喜歡這個回答。這有點像你在養育孩子的時候,你知道嗎?我曾經認為我對第一個孩子所做的所有事情都是因為我有好主意。然後我有了第二個孩子,這些方法對他們都不奏效,因為他們是不同的人。所以我意識到第一個孩子之所以有效,是因為我的方法和那個人之間有契合。而這在心理治療中是非常重要的,因為需要尋找這種契合。我們這幾天經常聽到不同的依附風格或愛的語言。人們會說我重視禮物,感覺非常有回報,或者重視肯定的言辭、無結構的時間等等。有些人,我認為現在如果稍微深入了解一下,他們會意識到自己是比較逃避型或比較焦慮型的。這些東西可以變化。我覺得人們對這些事物的思考非常好,就像我覺得人們理解有一種叫做多巴胺的分子是很棒的一樣。它可以做某些事情,血清素也是如此,某些事情。
    但是我很好奇你是否認為,對事物的命名以及將自己歸入某一類別,有時會限制一個人真正擁抱這種好奇心的能力。而你也提到“邀請”這個詞,並描述伴侶治療和健康關係更像是一種藝術形式,而不是簡化的以療法為導向的科學,這我非常喜歡。因為對我來說,儘管我是一名科學家,生活中的一些偉大奧秘,尤其是浪漫關係的奧秘,就是當你發現自己處於意想不到的快樂時刻,或是在一個寬恕和密切友誼的地方時,你曾經記得那段時間,你會想起那個人就像你所說的,簡直就是你心中最糟糕事物的具現化。
    所以我想知道,你在臨床工作中發現有用的過程,是否有可能以某種方式將這些正式化,讓人們可以開始採納?換句話說,你認為我們可以學會以更健康的方式來處理關係,不只是說我有焦慮型依戀或回避型依戀或安全型依戀,我在尋找某個有這個特質的人,或我的愛的語言是這樣,他們喜歡做那樣的事情。所以我們就因此成為一把完美的鎖和鑰匙。我認為人們開始以更細膩和更精緻的方式來思考關係。
    然而,從我所聽到的來看,這也是一個更具動態的過程。我們給自己標籤的這些分類可能真的會限制我們的可能性。這是一個很好的問題。但我現在有一個瞬間,就好像我在和你進行會談,我心中有五個正在浮現的想法,我在想,我要進入哪一個?我將實際上從具體的問題開始。但這可能也是一個機會,讓我簡單聊聊我如何看待這個事情。
    我認為一些命名是非常有用的。它為這一切提供了一個框架,給它奠定一個基礎,讓人能夠握住。語言很重要。如果我們沒有共享的語言,我們就不會進行這樣的交流。但是在這個過程中,你和我使用著相同的詞彙,卻可能附有不同的意義。因此,這個過程的豐富性就在於,當你說“邀請”、“好奇”、“衝突”,等等,你的意思是什麼?舉例來說,在處理衝突時,我確實提供了一些語言。例如,衝突中有一個現象是確認偏誤。這是一種常常出現在情感衝突情境中的認知框架,這種衝突總是涉及情感維度,也可能是政治的。確認偏誤的意思是,我在尋找證據來強化我的信念,而忽視任何和之相矛盾的證據。這發生在兩個人之間,也發生在兩方之間。這是一個非常重要的命名。有趣的是,我注意到這個、這個、
    這段文字的繁體中文翻譯如下:
    這不僅是因為,從某種程度上來說,心理療法、心理學,以及當然的心理治療,總是受到污名化,並且在世界許多地方仍然如此。
    這是針對瘋狂者,針對那些一定有根本問題的人。我的意思是,沒有人會隨便談論他們正在接受治療的事。你去看治療師,然後你就把這件事放在你的約會應用上,這成了一種地位的象徵。
    有一種去污名化的過程是非常重要的,但也有一些詞語被武器化,這樣的詞語既不有用,又會使人們彼此隔離。
    在這個時刻,我們在西方社會中已經有足夠的分離了,並不需要更多努力來將人們拉開。
    我們需要努力來重建集體、社區,以及共同的經歷,因為我們彼此之間太過疏遠。
    這就是為什麼我認為某些命名是有用的,而有些命名則不總是那麼有用。
    好吧,讓人們更團結的願景是多麼美好。
    是的,這筆伎倆對此時此刻來說是如此重要的使命。
    我想探討一個我聽過但不確定它是否真實的可能性,即性,當然不僅僅包括性交,而是那些導致性交之前和之後的事,但性是整體關係的縮影,意味著在親密互動中出現的動態在某種程度上反映了關係中的更大運作或動態。
    你認為這在多大程度上是正確的?
    這是一個我聽過的概念。它聽起來很有趣,任何關於性的討論總是能引起人們的注意,因為在世界上不同的地方,這要麼是人們坦率、隨意談論的事,要麼是一個充滿緊張氣氛的話題。
    但我總喜歡說,作為一名生物學家,我們可以在一點上達成共識,那就是我們大家在這裡都是因為精子與卵子結合,不然就是人類受精碟,然後最終成為人類。
    所以我們仍然處於人類進化的這一階段。
    你對親密和性作為關係反映的看法是什麼?
    我再次想到的是這些。
    當你描述衝突時,你描述了箭頭之間的三個不同取向,彼此分離,互相疏遠,一方追逐另一方。
    在談論性是否為更大關係的縮影、關係健康之前,有沒有健康關係的平行範例可以提出?
    讓我這樣開始。
    我已經研究了幾十年的性在關係中的議題,但我想,也許正如你所說的,愛和欲望是普遍的經驗。
    但它們的建構方式是高度文化情境化的。
    因此,一個文化或社會中最古老、根深蒂固的傳統方面圍繞著其對性和關係的信念、態度和行為,尤其是對女性性別的性,這在美國選舉中就是一個實例。
    但在社會中發生的最激進的進步變化,也圍繞著性和關係,尤其是女性的性。
    所以性是一個觀察社會的窗口。
    性也是了解關係和個人的窗口,這邀請著深度傾聽。
    一個大挑戰是,現代性的性一直是,我的意思是,傳統性別認同與生育。
    現代性卻是與表現和結果掛鉤的。
    性是你所做的事情,對此我想說,讓我們暫時放下表現和結果,讓我們把它視為一種經驗。
    所以現在你將開始看到我所描繪的編舞。
    當我把性視作一種經驗時,我說性不僅僅是你所做的,性是你所到達的地方。
    那麼,我對你的問題是,你在性中去哪裡?
    找到自己,和另一個人或其他人。
    你是去尋求深度的精神結合、一種深度的親密聯繫、超越嗎?
    你是去尋找脆弱、投降、被照顧的地方、在那裡安全而強大、任性、單純享樂的地方,還是去逃避良好公民的責任,因為性欲在政治上是相當不正確的?
    你在性中去哪裡?
    你試著連接自己哪些部分?
    你在那裡表達了什麼?
    性是我們最深層情感需求的有碼語言。
    我們的傷口、恐懼、抱負、渴望,都是那樣。
    那就是,您知道,性永遠不僅僅是性,即使是即興的。
    然後事情就變得非常有趣。
    所以,我的領域中存在的假設之一,就是性問題本質上是關係問題的後果。
    所以你修復關係,性就會隨之而來。
    我和許多同事一起幫助了很多關係改善得更好,爭吵更少,笑得更多,享受彼此的時光,但這在臥室裡卻沒有改變任何事。
    因為實際上,也許性並不是關係的隱喻。
    也許性是關係的平行敘事。
    事實上,當你改變一對夫妻中的性時,你會改變整個關係。
    但不一定會朝相反的方向。
    所以這為我第一本書《交配與圈養》打開了一個基礎理念。
    因為我受訓思考的時候開始這樣思考,而後我開始思考愛和欲望,它們是相關的,但也會衝突。
    它們不是一回事,也不需要相同的東西。
    它們不從相同的要素中蓬勃發展。
    而現代關係,浪漫關係則企圖將這兩種基本的人類需求融入一種關係中。
    這就是現代愛的偉大實驗。
    我是否正確地理解您剛才所說的,愛與渴望在根本上是分開的,它們可以並行存在,但社會或情侶想要將這兩者統一為一個概念是不會成功的?
    不,不,不。
    根本不是。
    事實上,這樣的嘗試已經取得了驚人的成功。
    浪漫理想是頑強的。
    19世紀末的許多哲學和意識形態都已消失。
    唯獨這一點生存下來了。
    聽到您這樣說我感到放心。
    也許我看了太多浪漫喜劇,我不知道我看過多少部,但我是在一個愛、性和浪漫幾乎在空靈的語境中討論的家庭中長大的。
    是啊。
    不,不,不。
    但這是一種實驗。
    這不是歷史上人類曾經嘗試過的事情。
    所以我想,如果你問,這是一個我有時喜歡做的練習,我會說把你的頁面從上到下分成兩部分。
    在左上方,你寫下,「當我想到愛,我想到。」
    然後去到右邊,當我想到性時,我想到。
    然後返回,你說,「當我被愛時,我感覺到。
    當我被渴望時,我感覺到。
    當我被需求時。
    而當我愛時,我感覺到。
    而當我想要或渴望時,我感覺到。
    當我想到我和伴侶之間的愛,如果有一對情侶時,當我想到我和伴侶之間的性時。」
    然後讓人們自由聯想。
    會有一些字詞在兩邊出現反覆,而有些字詞則永遠不會出現在另一邊。
    您建議情侶互相交換這些文件嗎?
    是的,他們會同時進行。
    然後在對方面前大聲朗讀。
    我在團體中也這樣做,面對大量聽眾。
    但我希望人們看到的是,當你查看你在這兩個類別中的反應時,這兩者之間是否有一條界線?
    是否是一條明顯的界線,比如愛所發生的事情和渴望所發生的事情是完全分開的。
    我需要完全不同的東西。
    我以不同的方式表達自己,我以不同的方式互動。
    或者當這兩者存在時,它完全點燃了那個。
    它們是相互關聯的,相互依賴的,一方滋養了另一方,彼此強化。
    這在某種程度上是多樣的。
    對於某些人來說,愛與渴望是不可分割的。
    而對於某些人來說,它們經常是無法挽回地斷開的。
    我認為這個模型希望這兩者能夠真正結合在一起。
    而對於很多人來說,這正是他們所渴望的。
    對於其他人來說,則更具挑戰性。
    因為在他們心中,這兩者之間存在著分裂。
    對於某些人來說,經歷愛的方式會變得非常挑戰,使得他們難以與他們愛的人做愛。
    我所指的是,愛伴隨著責任感、擔心、在乎他人福祉的感覺。
    而我們中的一些人有時候學會了以一種帶著額外擔憂、額外責任、額外負擔的方式來愛。
    我們是我們父母的父母。
    我們照顧了我們沮喪的父母。
    我們照顧了我們酗酒的父母。
    我們學會了以一種並不自由、並不好奇或玩樂的方式來愛。
    因為好奇心在壓力狀態下無法發生,正如您所說的那樣。
    當我們以那種額外負擔的感覺來體驗愛時,很難與一個你感到親近的人在一起,並同時走進自己,完全放鬆在愉悅的世界裡。
    這是一種情況。
    還有許多其他情況。
    但這是其中較常見的一種,邁克爾·巴德的工作,使一些人難以同時體驗愛與渴望。
    他們越愛,渴望對他們來說變得越具挑戰性。
    因為渴望是擁有需求。
    你不能讓某人想要。
    你可以讓某人發生性關係,但你永遠無法讓他們想要。
    想要是你的主權、你的自主、你的自由。
    對某些人來說,當他們和一個讓他們感到如此負責、擔心和焦慮的人在一起時,那種渴望就無法存在。
    而這就是您所說的依附問題。
    所以這就是依附風格通常如何在你隨後組織你的性自我中表現出來的。
    您認為有多少比例的不忠行為反映了某人無法將愛的部分與渴望的部分整合,從而使他們發現自己在承諾的關係之外只體驗渴望或強烈的渴望?
    看,我寫了一整本書關於不忠,探討當渴望往外尋找時發生了什麼。
    我認為有些人出軌是因為對關係中的許多不滿的反應。
    孤獨是第一個,不被重視、冷漠、衝突、拒絕,尤其是性拒絕。
    但有些人出軌與關係幾乎無關。
    有時與他們在關係中的整理方式有關,以至於為了感受到某種自由或思考自己的能力,他們需要在外面。
    我之前常說,我在幸福的關係中見過許多不忠行為。
    這並不總是缺陷關係的症狀。
    而在這些情況中,人們告訴我,並不是說我想找另一個人。
    而是我想找另一個自我,或者重連失去的自我部分。
    我這樣說並不是為了促進或縱容什麼,只是我在全球範圍內聆聽。
    一句話,是我不想找另一位伴侶,而是我想在我內心找到其他東西。
    而我不知道在我所處的關係中該如何做到這一點。
    這並不是因為我所與之相處的人。
    而是因為在親密關係中的上下文中我對自己的影響。
    而在全球範圍內訪問有外遇的人時,聽到的話是他們感到活著。
    這種感覺有點像是情色作為死氣沉沉的解藥。
    他們感受到生機。
    這並不意味著他們經常,這並不一定涉及性。
    這牽涉到一些事情,生機就是情色,而不是性。
    而情色就是生機、活力、生命力、希望、好奇心、想像力、遊戲性等特質。
    這些元素通常是人們因各種原因而失去的,比如生活、工作、孩子、垂死的父母、疾病、經濟困難,等等。
    人們會感到他們需要去別的地方尋找這些東西。
    有些人會說,這是胡扯的辯解。
    而有些人則明白,在外遇的核心,是背叛、雙面性、謊言,還有其他所有事情。
    但在存在主義的層面上,也有渴望和失落。
    這是非常不同的視角來看待這個問題。
    因此,那些你所談及的調解對於某些人來說更具挑戰性的人,通常是那些更容易將情感劃分區塊的人。
    你剛才所說的讓我回想起我們在這次對話一開始時探討的那個想法,似乎在健康和不健康的關係中導航的許多事情,依賴於我們內心的動態,即能否與他人建立親密的關係。
    同時能夠保有足夠的自我認同,並在與對方的關係中進化這一身份。
    這就是親密的定義,或是親密的一個定義。
    這可能是每段關係的首要任務,特別是浪漫關係:我如何在不失去自己的情況下貼近你?
    我又如何在不失去你的情況下堅守自己?
    你知道,我在一開始跟你說過,我們在成長過程中有兩種需求,團結和分離。
    然後我們走出童年,有些人需要更多的空間、自由、分離,有些人則需要更多的保護、連接和團結。
    當然,我們往往會遇到那些傾向與我們脆弱性相匹配的人。
    因此,在許多關係中,你會發現一個人更害怕失去另一個人,而另一個人則更害怕失去自己。
    一個人更害怕被拋棄,另一個人則更害怕窒息。
    這是一個反覆出現的動態。
    而這種動態在伴侶之間會不斷交替切換,我假設在這個異性戀的例子中,但即使在同性戀關係中,你也會看到它在不斷切換,或者它往往是一個相當穩定的特徵,意味著伴侶中的一個人往往害怕被另一個人拋棄,而另一個人則更深地害怕自己被拋棄。
    這不會在一段關係內交替切換。
    它根據不同的關係而變化,但並不會在一段關係之內變化。
    你可能在和不同的伴侶中擔任過不同的角色。
    的確如此。
    非常有趣。
    再次強調,不是因為你不夠清楚,你對此非常清晰且簡明扼要,但我認為這是一個非常重要的概念。
    也許你再重複一次,以便人們能真正將其深植於他們的意識中,並問自己一個問題:他們更害怕被別人拋棄還是更害怕失去自己?
    你知道,有時你可以從某種方式來看這一點:在本周的這次巡迴中,有一位女性站起來說,我最近離婚了,我希望能再次進入另一段關係,我問她,問題是信任的問題嗎? 或者問題是,有沒有背叛,導致她說,如何讓某人進入我的生活而不失去自己?
    所以在語言中,這是一個人,但這可以,實際上我認為許多這些事情並不是性別特定或取向特定的。
    這是人性的,但隨後我稍微用了些這些和其他的話來回答。
    那麼下一個問題是,你有多頻繁不說出自己真正的想法?
    因為你想取悅別人,或是想要和諧,或是想要避免衝突。
    那麼你有多頻繁會對那些實際堅持立場的伴侶心生怨恨?
    因為如果你害怕失去自己,你往往更可能堅持立場。
    你不會退讓,因為如果很固執,你根本不會退讓,因為你覺得每次,即使是語言上的同意就是退讓,而退讓就是失去自己的某部分。
    我指的是,這是內建的,從這裡開始,一直延續下去。
    如同一位紳士所說,這是一系列的事情。
    當你失去自己時,它如何在你身上表現出來?
    你不做哪些事情來促進這一解體?
    至於當你害怕失去對方,當你害怕失去自己時,你的剛性在哪裡?
    你的全局思維在哪裡?
    這種缺乏彈性又表現在哪裡?
    而這可能表現為,我不去那些地方。
    這表明我們面對這個更大問題的句子有時非常無害,你知道,我不去那種餐廳。
    我為什麼要去那些地方?
    你可能會想,為什麼對於那家餐廳會有這麼強烈的情緒?
    你在對抗什麼?
    你又在為什麼而戰?
    那麼你甚至在跟誰而戰呢?
    我們談論的是外出,這本該是有趣的事情。
    現在你開始回溯,你知道,這個陳述與我們將要進行的事情有什麼關聯,也就是帶來衝突的身份,以及與另一個人的連接。
    這就是當這種情況發生時,這是偵探式的工作。
    這是非常吸引人且令人興奮的。
    就像我相信當你進行科學研究時,這種偵探的工作讓你覺得,這個東西根本不合適。
    你知道,為什麼你想讓我穿藍色鞋子?
    為什麼你對藍色鞋子如此在意?
    藍色鞋子對你來說意味著什麼?
    請不要開始談論鞋子。
    談談你知道的界限。
    但現在的界限是一個幾乎被濫用的概念。
    所以,我們談談自我的保護如今如何涉及不穿藍色鞋子。
    我的意思是,你明白我的意思嗎?
    我明白,我的思緒不斷回到這些電路的平行建構上,這些電路是在嬰兒期、童年和青春期建立的。
    令我想到的是,當我們是青少年和青年時,我們會問這樣一個根本性的問題,而這個問題在後來很少再被提出。
    我的意思是,也許人們會,但問題就是——我是谁?
    你知道,青少年經常嘗試許多不同的身份,而他們的穿著是他們自我識別的一種方式,他們的音樂也是。
    我的意思是,當我們還是青少年和年輕成人時聽的音樂,永遠印刻在我們內心,成為我們身份中的核心部分。
    它擁有一種情感的重量,而後來到來的音樂則沒有,除非它與早期音樂產生共鳴,或者說重複了那樣的音樂。
    所以在我心中,我在想,我想知道這些電路是否在努力保持自我,與一種好奇心的探索新事物之間的掙扎,這種新奇感對於一段關係是極其重要的,而這些電路如同我們神經生物學家所說,實際上是對立的,真的存在著拉鋸。
    我的意思是,有那麼多今天我們討論的事情,讓人感覺好像這些電路無法輕易共同行動,這讓我們處於內部的角力賽中。
    而不斷浮現的想法是……但它們也需要彼此。
    對。
    它們像是一輛車的前軸和後軸,缺一不可。
    你讓我想到一些事,因為你之前提到性這件事,我喜歡「性慾藍圖」的概念,我經常使用這個概念。
    我試著把它提煉到我正在發布的這個結合欲望的課程中,因為我在想,人們如何能夠問自己一系列問題?
    我很多工作的重點是找到好的問題。
    好的問題就像一道門對吧?
    而在上方的那條線,回應你的問題是告訴我你受到怎樣的愛,我就能告訴你你如何做愛。
    不只是你怎麼愛,而是你如何做愛,這意味著你的情感歷史刻印在了性行為的實體中。
    這一切與你一開始問的問題有關,身份和變化,堅持自我,與他人連結。
    性就是這一切發生的最根本的地方。
    就是同時存在於自己和他人之中。
    他們的宇宙,而不是他們的孔道。
    這就是經驗,那種暫時的合一,然後又重新開啟為兩個人。
    所以那些在情感上為此掙扎的人,如何在不出現這些對立的情況下,保持與我和你的聯繫,這些人能在性中體會到。
    然後你問了一系列問題,你是如何學會愛的,與誰在一起?
    那些照顧你的人有保護你嗎?還是你需要逃離尋求保護?
    他們是照顧你,還是你在照顧他們?
    他們有抱你、搖你、擁抱你嗎?還是傷害過你、侵犯過你或搖過你?
    大笑和哭泣可以嗎?
    體驗快樂可以嗎?
    這是安全的嗎?
    你知道嗎?
    像這樣的一系列問題,這是人們進入他們的性慾藍圖的地方,讓他們看見自己的情感挑戰與他們的性愛行為直接相關。
    如果你錄下來,觀看他們做愛,你就會理解他們的情感挑戰。
    但接下來又是另一個層面。
    如果你研究他們的幻想生活,你就會理解他們情感需求的深度,這些需求被帶到了他們的性愛中。
    這太吸引人了。
    你明白了嗎?
    我明白了。
    我明白了。
    這讓我想到我們之前的討論,你知道,性是否是更大關係的一個縮影?
    我的感覺是答案是肯定的,但特別是自我與自我的關係。
    尤其是一個人在其欲望模板或藍圖中有很多關於他們曾經被照顧或沒有被照顧的信息。
    你的性偏好、你的性幻想是你最深層情感需求的翻譯,而不是性需求,而是情感需求。
    你知道,我母親常說,「告訴我你的朋友,我就能告訴你你是誰。」
    然後我說,「你告訴我你的性,然後我會知道很多關於你是誰的事。」
    但你必須進行翻譯。
    現代社會中性問題的根本問題是我們對它的直白方式。
    而在我們的色情社會中,這種情況越發嚴重,對我們不利。
    對。
    我完全同意。
    而且我認為還有一種嘗試,直接從「好吧,如果某個人在母親身上有問題,那麼他們在成年後會對女性有問題」進行轉接。
    或者如果他們在父親身上有問題,那麼他們在成年後會對男性有問題。
    這是一種確認偏誤。
    對。
    但實際上,這些早期在我們神經電路中奠定的算法,並不在乎男女之間的差異。
    我的意思是,它不會改變人們是否異性戀或同性戀。
    我相信這是天生的。
    坦率地說,我認為這些是生物驅動的。
    但這個概念是,我們的存在方式不會那樣直接翻譯,這些是更深層的過程。
    所以如果某人在男性和異性戀方面有問題,但他們在父親身上也有問題,他們可能在成年後會與女性有同樣的問題,對吧,這可以轉譯,並不總是映射男性對男性,女性對女性。
    我有一段我的播客《我們應該從哪裡開始?》的開場部分,裡面基本上是他們在談論如何相遇,然後他們卻一直在為各種事情爭吵。他們覺得自己在爭吵。這就是節目的主題。他們認為自己在為衣櫃、貓砂和貓而吵架。而我認為他們真正爭吵的是,當她說「你為什麼不關衣櫃?」時,他立刻想到了他的父親,那位告訴過他的軍人。他基本上是在與她爭吵,說:「你不可以告訴我該怎麼做。你不是我的老闆。」所以她每次提出要求時,他都會感覺她在控制他,然後用爭吵作為回答。這使她想到了,她一個人長大,照顧了兩個兄弟姐妹,母親不在,等等等等。她一生都希望能遇到一個伴侶,這樣她就不會感到孤單,會有一個人支持她。而每當他對她說「你不是我的老闆,別告訴我該怎麼做。」時,她就會想到「哦,我會一輩子孤單下去。這是我一向想避免的最糟糕的情況。」這就是他們在爭吵的事情。但是他們卻在討論「你為什麼把貓的衣櫃留開?」這就是差別。美麗的例子。美麗的例子。你知道嗎?這挑戰了我們預先的觀念,認為如果某人和母親的關係很好,他們就會和女性有良好的關係;如果他們和父親的關係很好,那麼他們對男性也會有良好的關係。這比那更微妙也更複雜。我認為這些框架是有用的,但它們只是框架,是幫助我們思考和理解事物的模型。但這有點像科學,你知道嗎?今天的真相明天會變成笑話。我之前沒聽過,但這句話我會在X上分享。修復工作對健康的關係至關重要。它與我們前面所討論的道歉有關。你對夫婦們如何看待修復工作有什麼建議?假設他們仍然在一起,至少有一些希望能夠恢復關係的跡象。在促進修復工作時,是否應該以特定方式框架?你知道,怎麼開始?我意思是,今天我們談了很多三個層面的問題,所以我可以想像錯誤、誤解和背叛。錯誤就像我不小心踩到了別人的腳,誤解是兩個人以為的同一件事,然後是公然的背叛。根據你的研究,我了解到你見過許多夫婦,甚至幫助過許多夫婦,從這三種類別中恢復過來,直到他們對自己的關係相當滿意。這是一個過程,對於親密關係來說是如此,對於友誼也是如此。我最近對友誼很感興趣,包括友誼治療,我目前也是其他關係的創始成員,因為我對浪漫關係以外的其他方面也很感興趣。但你之前提到的一些事情我想我會再回到這點。當你說這是承認自己錯誤的問題時,有時你可能沒有錯,但你卻傷害了別人,而不是那種「我什麼都沒做,什麼都沒做」,這並不重要。即使你認為你的行為沒有什麼可怕的地方,但似乎真的讓你的伴侶很不高興。你在乎這一點嗎,還是你只是想堅持自己的立場?所以我認為修復工作的第一步,而且我認為,修復並不是故事的結尾,重生才是故事的結尾。這是一個更好的詞。激情的恢復,在我的定義中,這是激情的。當我說只要有活下去是不夠的。我是倖存者的孩子。我想看到那些人,他們如何繼續生活,而不僅僅是如何活著。我認為這之間有一個根本的區別。在我們的生活和關係中,這是一個巨大的部分,真的在我工作的核心,也是我生活的核心。因此,任何國家或個體的創傷過程都要求承認發生了什麼。而這種承認涉及到對造成的傷害和危害的悔恨和內疚。即使你對行為本身並不感到內疚,認為這行為是正當的,但該行為對另一個人的結果是內疚和悔恨的所在。沒有這一點,修復幾乎毫無選擇。如果我感覺不到你甚至知道你對我做了什麼,你,我的父親,你,我的老闆,你,我的政治敵人,這真的成為了根本問題。因此,當你經歷了悔恨和內疚之後,下一步就是要非常小心,不要沉淪到自我之中,現在我又回到了關係中,陷入羞愧。我真的是一個可怕的人。我怎麼能做出這樣的事情?因此,我對自己感到如此糟糕,以至於我仍然無法感到對你感到糟糕。這就是自戀。這是另一個故事。要點不是讓你仍然認為你是中心。當你受到傷害時,你曾經是中心,而現在你成為了自己傷口的中心。這真的是一個與他人算帳的過程,對某些人來說緩慢而具挑戰性,而對其他人來說則是立即的。然後我認為在一段關係中,下一步不僅是道歉和表達悔恨,而是實際上要表明你重視對方,因為傷害一個人,尤其是當它是背叛和粗心時,就是一種貶低對方。你不重要。因為無論什麼原因,對我來說比你更重要。這仍然是自私的,我貶低了你。而成為關係的維權者就是,你必須成為那個通過表明對方真的重要來保護這段關係的人。
    以下是您提供的文本的繁體中文翻譯:
    有時這詳細地意味著,你知道,今天你好嗎?
    有沒有什麼想談的?
    你仍然在思考這件事,你知道,這是一個每天都得扛的大負擔。
    你能去看這部電影嗎?
    我們知道,無需這麼害怕,每次你詢問時,都可能會再次被指責,或感到自責。
    這是稍微走出自己的小步驟,並進行接觸,當你說,“你好嗎,你想談談嗎?”時,半次的時間裡,對方會說“不,我不想,但我只是想讓你知道,如果有需要,我希望你準備好”,這讓我感受到你重視我和我們的關係,而你剛剛已經把它拋諸腦後。
    第三件事是我所稱之為的“情感復甦”。
    這是新細胞的再生或生成。
    你知道,我需要一層新的皮膚覆蓋在傷痂上。
    這才是真正的修復,還不是癒合。
    癒合是我知道自己在某個地方受傷了,這裡我能在觸碰時感覺到它,但我並不總是感覺到它。
    它並不是每一刻都置於風口浪尖,伴隨著我過度沉思的念頭。
    但當我觸摸到它時,它是柔軟的,是受傷的,是一個我需要確保不會再次撞擊的地方,別再傷害我,不要再對我這樣,我不能再從那裡恢復第二次。
    真的,它是那麼脆弱。
    然後它說,讓我們去做一些新的事情,你知道,情感復甦不是回到舒適和熟悉的狀態,或是回到現狀。
    情感復甦是關於新的、冒險的、好奇的、有趣的、未知的想像,跳出舒適區,以便我們可以重新看見自己,看到自己是一個什麼樣的人,還有我們一起是怎麼樣的人。
    我覺得這就是復興發生的地方。
    它充滿希望,充滿可能性,充滿冒險,擁有那種能量。
    美麗、追求理想也很現實。
    這個概念,呃,不是概念,請原諒我,這是一個真正跳出自我去感受他人感受的行為,不論誰對誰錯,這是否是一個誤解的背叛,但特別是在背叛的情況下。
    無論是如你所說,不想為自己去面對這一點的姿態,或是自我懲罰,兩者都是以自我為中心。
    對,沒錯。
    真正關心他人,若不是照顧,也就是對他人提供關懷。
    我無法相信我會如此傷害你。
    你知道,一個重要的事情是,人們常常對他人受傷的程度感到驚訝,我告訴你我不在乎我的想法,或者我根本沒有想過,只是不想,因為當你脫離時會發生一種分離。
    因此,當人們面對另一個人的原始傷害、傷口、痛苦、崩潰、破碎時,他們發現很難容忍。
    這是必須發生的。
    你必須能夠認識到自己行為的後果。
    如果你想,呃,某種意義上的自由包含了承擔自己行為後果的能力。
    這就是了。
    我會幫你面對這一點。
    這並不是說你會成為地球上最糟糕的生物,但你必須面對這一點。
    這對我們來說是非常困難的,因為有時我們是有意的,有時我們覺得我們應該受到這個,有時我們並不知道會變成這樣。
    所以,有時站在別人的憤怒面前比面對別人的受傷要容易得多。
    是的,完全正確。
    你所描述的也許部分解釋了為什麼有時候,並不是總是,歉意是不足的,必要的,但不夠充分,因為某些道歉的方式並沒有讓我們看到道歉的人是否真的放下自己。
    他們陷在自己的愧疚中。
    他們陷在自己的羞愧裡。
    因此,他們並沒有真正關注我們的感受。
    哈莉特·勒納(Harriet Lerner)有一本關於道歉的美麗書籍,在這種情況下我常常推薦,因為她真的進行了分析。
    如果你曾經有道歉的時候,這個誠摯的概念,實際上顯示出我在乎你,而不僅僅是恢復我的尊嚴、自尊心和所有那些關於自我保護的手段,與真正關於恢復正義的手段。
    誰準備好進入關係?
    對於那些不在關係中或在關係中的人,他們應該問自己什麼樣的問題?
    我們所有人應該做些什麼?
    你知道,我經常在第一次會議中問人們的一個問題是,了解自己如你那樣,你認為與你生活在一起最大的困難是什麼?
    很好的問題。
    我的回答太長,無法在這裡給出。
    大家會鬆一口氣。
    這會給你一些素材,知道沒有人是準備好的,就像說,我已經準備好,完美無缺,已經完全煮熟了。
    我對每個人說,每個人都有關係問題,總有一些時候需要解決。
    唯一的問題是和誰一起?
    不是“是否”,只是“和誰”。
    你將和哪一個人一起做這些工作?
    我們都是不斷進步的作品。
    我們是公認的不完美,相對不可預測的。
    許多關係問題不是你能解決的問題,而是你必須學會管理的悖論。
    我想在接下來要說的話之前澄清,如果我有我的方式,我們會繼續這個對話好幾個小時,甚至幾天,未來可能會有機會。
    但我被告知,並不意外的是,你的需求非常高。
    你現在正在進行現場巡演。
    我迫不及待想看看這一點。
    它已經全部售罄,所以我得像其他人一樣等。
    但這聽起來的確是一個不可思議的經歷。
    我知道一些人是直接對他們講的,他們最近參加了你其中一場現場活動,
    他們聽起來就像一次完全沉浸且無與倫比的經歷。
    所以我對此非常期待。
    我對於你們的巡演唯一的遺憾是我們必須在接下來幾分鐘內中止這段對話。
    有幾件事情我想反映給你們,這些都是來自我內心深處的真誠感激。
    首先,感謝你今天帶來的分享,你是那些極為稀有的人之一,他們一說話,智慧的金句就脫口而出。
    我知道我並不是唯一有這種感受的人。
    在今天的對話中,你改變了我對關係、自我、身份、神經生物學、愛、性等許多重要主題的思考方式。
    而且,正如你所指出的,我完全認同,您談論的主題不僅僅是我們作為個體需要解決的基本問題。
    這些問題不僅是我們在夫妻或任何形式的關係中需要解決的根本問題。
    它們還是社會性的。
    無論是選舉、兩個國家互相對抗、政治團體,無論如何。
    在每一層面,這就是做人的意義,是由相同的基本電路和基本動力所構成的。
    我真的將你視為不僅僅是一位先驅,而是這面紗的開創者。
    我認為直到今天的歷史中,我們面對的許多事情都是對於對錯的描述。
    這些描述中的一些或許是正確的,我不知道,我沒有資格去判斷。
    但你代表著一個真正的開端,進入人類以更健康的方式互動的新時代,帶著好奇心和邀請的意識,朝向更多的愛、連結與和平。
    因此,真的是找不到適當的詞語來表達我對你今天帶來的內容與你所做事情的熱情與感激。
    所以我想說,衷心感謝。
    我知道我代表著許多人,謝謝你。
    非常感謝你今天參與我與埃絲特·佩瑞爾的浪漫關係討論。
    想要找到埃絲特新課程的連結,還有她的書籍、播客以及其他資源的連結,請參見節目說明的標註部分。
    如果你從這個播客中學習到東西或享受這個播客,請訂閱我們的 YouTube 頻道。
    這是一個完全無成本支持我們的好方法。
    此外,請在 Spotify 和 Apple 上訂閱這個播客。
    在 Spotify 和 Apple 上,你可以給我們留下最多五顆星的評價。
    請查看在今天的節目開頭和整個過程中提到的贊助商。
    這是支持這個播客的最佳方式。
    如果你對我有任何問題或對播客、嘉賓或任何主題有意見,想要我在「Huberman Lab」播客中考慮,請在 YouTube 的評論區留言。
    我會閱讀所有的評論。
    對於那些還不知道的人,我有一本新書即將出版。
    這是我首本書,名為《人體的協議與操作手冊》。
    這是一本我花了五年以上時間撰寫的書,基於超過三十年的研究和經驗,涵蓋了從睡眠到運動、與焦點和動力相關的壓力控制協議的所有內容。
    當然,我也提供了所包含協議的科學依據。
    這本書目前可以在 presale@protocolsbook.com 預購。
    你可以找到各種供應商的連結,選擇你最喜歡的那一個。
    再次提醒,這本書的名字是《人體的協議與操作手冊》。
    如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都叫 Huberman Lab。
    包括 Instagram、前 Twitter 的 X、Threads、Facebook 和 LinkedIn。
    在所有這些平台上,我會討論科學及相關工具,其中一些與「Huberman Lab」播客的內容重合,但許多內容則與播客的內容不同。
    再次提醒,所有社交媒體渠道上都可以找到 Huberman Lab。
    如果你還沒訂閱我們的神經網絡通訊,我們的神經網絡通訊是一個零成本的每月通訊,包含播客摘要以及協議,形式是簡短的一至三頁 PDF 檔。
    這些協議 PDF 檔涵蓋如神經可塑性和學習、優化多巴胺、改善你的睡眠、故意冷暴露、故意熱暴露等主題。
    我們有一個基本的健身協議,描述了一個模板例行,包括心血管訓練和阻力訓練,帶有科學支持的組和次數,所有這些內容都是完全無成本的。
    若要訂閱,請直接訪問 hubermanlab.com,點擊右上角的菜單,向下滾動至通訊,然後提供你的電子郵件。
    我需要強調的是,我們不會與任何人分享你的電子郵件。
    再次感謝你今天參與與埃絲特·佩瑞爾的討論。
    最後但絕對不是最不重要的,感謝你對科學的興趣。
    [音樂]

    In this episode, my guest is Esther Perel, a world-renowned psychotherapist, relationship expert, and bestselling author. She explains healthy romantic relationship dynamics and how to achieve them. The answer includes curiosity not just about the other person but, more importantly, about who we can evolve into through healthy relating.

    Esther explains the fundamental differences and challenges in relationships formed at different stages of life. We also discuss relationship conflict and how to give and receive a true apology.

    Additionally, we discuss fidelity, breaches of trust, reviving relationships, and tools for understanding your needs regarding love and desire in a relationship. The episode will help listeners understand the key elements to find, build, and revive deeply satisfying romantic relationships.

    Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.

    Esther Perel’s new Desire courses are launching tomorrow, September 17—use code HUBERMAN15 for 15% off any course through December.

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman

    David Protein: https://davidprotein.com/huberman

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

    Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman

    Function: https://functionhealth.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Esther Perel

    00:02:03 Sponsors: David Protein, LMNT & Helix Sleep

    00:06:33 Romantic Relationships, Change & Self

    00:11:18 Cornerstone vs. Capstone Relationships, Age Differences

    00:16:53 Young vs. Older Couples, Dynamic Relationships

    00:20:13 Identity & Relationship Evolution

    00:26:00 Curiosity, Reactivity

    00:30:29 Sponsor: AG1

    00:31:59 Polarization, Conflict; Coherence & Narratives

    00:38:21 Apologies, Forgiveness, Shame, Self-Esteem

    00:45:00 Relationship Conflict

    00:53:48 Sponsor: Function

    00:55:35 Verb States of Conflict; Emotion, Narratives vs. Reality

    01:00:10 Time Domains & Hurt; Caretaker & Romantic Relationships

    01:08:03 Couples Therapy; Language & Naming

    01:20:15 Sexuality in Relationships

    01:26:20 Tool: Love & Desire, Sexuality

    01:31:28 Infidelity, “Aliveness”

    01:35:17 Intimacy, Abandonment, Self-Preservation

    01:41:26 Erotic Blueprints, Emotional Needs

    01:49:42 Tool: Repair Work, Relationship Revival; Sincere Apologies

    01:59:30 Tool: Relationship Readiness

    02:03:33 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Marc Brackett: How to Increase Your Emotional Intelligence

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:17 My guest today is Dr. Mark Brackett.
    0:00:22 Dr. Mark Brackett is a professor of psychology at Yale University and the director of the
    0:00:24 Yale Center for Emotional Intelligence.
    0:00:29 He is one of the world’s foremost experts on emotions, meaning what emotions are and
    0:00:32 how they regulate our relationship to our self and others.
    0:00:37 Today’s discussion gets heavily into how we should think about our emotions and the
    0:00:42 emotional expressions of others, and when and how we should regulate those emotions.
    0:00:46 This is a very important aspect of our life because, as we all know, emotions are present
    0:00:49 with us from the moment we are born until the moment we die.
    0:00:53 So much like having a body, we need to learn how to work with our emotions in order to
    0:00:55 have the best quality of life.
    0:01:00 We all know that we are supposed to pay attention to our emotions, but at the same time, we
    0:01:04 are often told that we shouldn’t take all of our emotions seriously, nor should we
    0:01:07 react to all of our emotions with behaviors.
    0:01:08 And indeed, that is true.
    0:01:12 What’s been lacking, however, and what Dr. Mark Brackett finally delivers to us, is
    0:01:18 a roadmap to think about our emotions in a very structured way, and thereby to engage
    0:01:22 with our emotions, sometimes shift our emotions, and certainly to understand the emotional
    0:01:26 expressions of others in ways that best serve our quality of life.
    0:01:30 So today’s discussion centers very heavily on scientific data that plays out in the real
    0:01:32 world that we can all use.
    0:01:35 We talk about conflict resolution.
    0:01:37 We talk about how to think about and work with emotions.
    0:01:42 We talk about bullying, both in children and in adults, how to deal with that sort of thing
    0:01:43 effectively.
    0:01:48 And we talk about emotional intelligence, which it turns out can be increased at any
    0:01:49 stage of life.
    0:01:52 So by the end of today’s discussion, you will be armed with a tremendous amount of
    0:01:57 new knowledge and many new tools, many new protocols, that you can immediately apply
    0:02:02 in your life in order to improve your relationship to yourself and to others.
    0:02:05 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:07 and research roles at Stanford.
    0:02:11 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:14 about science and science-related tools to the general public.
    0:02:18 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:20 Our first sponsor is BetterHelp.
    0:02:24 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
    0:02:25 online.
    0:02:28 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
    0:02:32 I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise.
    0:02:35 Now there are essentially three things that Great Therapy provides.
    0:02:39 First of all, it provides good rapport with somebody that you can trust and talk to about
    0:02:42 the issues that are most critical to you.
    0:02:47 Second of all, it can provide support in the form of emotional support or directed guidance.
    0:02:50 And third, expert therapy should provide insights.
    0:02:54 Insights that are useful in allowing you not just to feel better in your emotional life
    0:02:58 and your relationship life, but of course to be better, to be better in terms of the
    0:03:02 relationship to yourself, your professional life, and to others, and of course to things
    0:03:03 like your career goals.
    0:03:07 With BetterHelp, they make it very easy for you to find an expert therapist with whom
    0:03:09 you have these critical components of therapy.
    0:03:14 Also, because BetterHelp allows for therapy to be done entirely online, it’s very time
    0:03:18 efficient and easy to fit into your busy schedule with no commuting to a therapist’s office
    0:03:20 or looking for parking or sitting in a waiting room.
    0:03:27 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
    0:03:30 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
    0:03:33 Today’s episode is also brought to us by Eight Sleep.
    0:03:37 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
    0:03:42 Now, I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need for us to
    0:03:45 get adequate amounts of quality sleep each night.
    0:03:49 One of the best ways to ensure a great night’s sleep is to control the temperature of your
    0:03:50 sleeping environment.
    0:03:53 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
    0:03:56 has to drop by about one to three degrees.
    0:03:59 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually
    0:04:02 has to increase by about one to three degrees.
    0:04:06 Eight Sleep makes it incredibly easy to control the temperature of your sleeping environment
    0:04:11 by allowing you to program the temperature of your mattress cover at the beginning, middle,
    0:04:12 and end of the night.
    0:04:16 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for well over three years now and it
    0:04:19 has completely transformed my sleep for the better.
    0:04:23 Eight Sleep recently launched their newest generation pod cover, the Pod4 Ultra.
    0:04:29 The Pod4 Ultra has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep tracking technology,
    0:04:34 and it also has snoring detection that, remarkably, will automatically lift your head a few degrees
    0:04:36 to improve your airflow and stop your snoring.
    0:04:41 If you’d like to try an Eight Sleep mattress cover, you can go to atesleep.com/huberman
    0:04:44 to save $350 off their Pod4 Ultra.
    0:04:49 Eight Sleep currently ships to the USA, Canada, UK, select countries in the EU, and Australia.
    0:04:53 Again, that’s atesleep.com/huberman.
    0:04:57 I’m excited to share that I’ll be speaking at a health summit called UDEMONIA, taking
    0:05:04 place in West Palm Beach, Florida, this November 1st, 2024, through the 3rd of November, 2024.
    0:05:09 UDEMONIA is an in-person event that offers science-backed tools, live fitness classes,
    0:05:13 and a range of treatments and protocols to optimize your physical and your mental health.
    0:05:17 I’ll be giving a keynote talk with none other than Dr. Gabrielle Lyon on Saturday.
    0:05:21 As some of you may know, she’s a former guest on the Huberman Lab podcast and has a terrific
    0:05:23 podcast of her own.
    0:05:27 That’s going to be on November 2nd and we will discuss all things neuroscience and
    0:05:28 neuroplasticity.
    0:05:32 We’ll talk about some of the benefits and protocols related to cognition and mood and
    0:05:33 much more.
    0:05:37 Also presenting at UDEMONIA are other excellent scientists and clinicians who have appeared
    0:05:43 on the Huberman Lab podcast, including Dr. Sarah Gottfried, Dr. Zachary Knight, and Dr.
    0:05:47 Robin Carthart-Harris, along with nearly 70 other experts.
    0:05:52 To see the full lineup of speakers and topics, and to register, visit udemonia.net, spelled
    0:05:56 E-U-D-E-M-O-N-I-A dot net.
    0:06:00 It’s sure to be a terrific gathering and I hope to see you there.
    0:06:03 And now for my discussion with Dr. Mark Brackett.
    0:06:04 Dr. Mark Brackett, welcome.
    0:06:05 Thank you.
    0:06:06 Great to be here.
    0:06:10 I’m excited to talk to you today about many things related to emotions.
    0:06:16 We hear the word emotions and we have all sorts of ideas about what they are, what they
    0:06:17 aren’t.
    0:06:21 We also hear about emotional intelligence quite a lot these days and I have a feeling
    0:06:26 that the way it’s discussed is often not the way it really is.
    0:06:33 So to just kick things off, could you clarify for me, for everyone, what is emotional intelligence?
    0:06:35 What does it pertain to?
    0:06:39 And then maybe we can use that as a way to drill into the deeper question of what are
    0:06:40 emotions.
    0:06:41 Sure.
    0:06:48 I think at the simplest level, it’s how we reason with and about our emotions and feelings.
    0:06:50 That’s like the simple definition.
    0:06:54 The way I talk about it is as a set of skills.
    0:06:57 And we use the acronym RULER to describe those skills.
    0:07:00 The first is recognizing emotions.
    0:07:02 So I’m trying to read your facial expression right now.
    0:07:05 Are you interested or are you bored already?
    0:07:06 I’m trying to understand emotions.
    0:07:07 Where are they coming from?
    0:07:10 Like why am I feeling this way?
    0:07:11 What’s the consequence of that feeling?
    0:07:13 The third is labeling emotions.
    0:07:17 So being precise with the words that we use to describe our feelings.
    0:07:21 The fourth is expressing emotions, knowing how and when to express emotions with different
    0:07:24 people across context and culture.
    0:07:28 And then the big one is the final R, which is regulating emotions.
    0:07:32 What are the strategies we use to help us deal with everyday emotions?
    0:07:36 So if I were to take an emotional intelligence test, would it have me looking at pictures
    0:07:38 of facial expressions?
    0:07:43 Would it have me reading paragraphs about emotional exchanges and gauging?
    0:07:46 Who felt what and why and how?
    0:07:48 That sort of thing?
    0:07:51 If you were to take a test from like 20 years ago, yes.
    0:07:55 We try to be a little bit more innovative now in our measurement of the skills.
    0:07:59 So for example, I just finished with a bunch of colleagues publishing a test of emotion
    0:08:02 perception, but it’s not static images.
    0:08:11 It’s video clips that are around three to four seconds that show subtle emotions.
    0:08:12 It’s about vocal tone.
    0:08:19 It’s about body language, and we’re trying to get people to accurately kind of label
    0:08:23 these emotions in basses, body, and voice.
    0:08:30 When I think about most uses of the word’s emotional intelligence, it seems to correlate,
    0:08:36 again, in a very non-scientific way, seems to correlate with one’s ability to tolerate
    0:08:40 others’ emotions and make sense of the emotions of others.
    0:08:46 For instance, I’ve heard it said before, not about me, that so-and-so has high emotional
    0:08:52 intelligence because in the presence of their child or someone else’s kid reacting in a
    0:08:58 certain way, they were able to see, “Ah, they just feel blank,” and therefore they are screaming
    0:09:06 as opposed to defaulting to a broad binning of what they were observing and saying, “Oh,
    0:09:10 my goodness, that kid is a brat,” for instance.
    0:09:16 You’re describing emotional intelligence as a self-perception as well.
    0:09:22 And so is our task, therefore, to do the equivalent of what, in my little anecdote, this other
    0:09:27 person was doing, to be able to parse one’s own emotions in a fine enough way to understand
    0:09:33 the experience in kind of a third-person way that one can regulate their behavior, what
    0:09:35 they say, how they act.
    0:09:42 How much is recognition of others’ emotions and understanding of those, as opposed to
    0:09:46 what is recognition and understanding of their own emotions factoring into this thing that
    0:09:48 we call emotional intelligence?
    0:09:52 So the whole set of skills are intra and interpersonal.
    0:09:53 That’s really important.
    0:09:56 It’s about self and others always.
    0:09:59 For example, right now, we are co-regulating each other’s emotions, right?
    0:10:07 Our facial expressions, our vocal tones, we’re influencing how we feel.
    0:10:10 When you think about the recognition piece, we’ll just start there.
    0:10:14 Right, there’s self-awareness, like Mark, how are you feeling right now?
    0:10:16 And I’m having mixed emotions, right?
    0:10:23 This is a great podcast, I want to be articulate, I’m excited, but I’m a little overwhelmed
    0:10:26 because I got so much I want to share, but I don’t know how much I want to share.
    0:10:30 So there’s all that awareness of my emotion.
    0:10:34 Sometimes I have language for it, sometimes I don’t, like any of us.
    0:10:39 And that’s why it starts off with kind of just a general awareness, like am I pleasant?
    0:10:40 Am I unpleasant?
    0:10:45 Do I have a lot of energy or do I feel depleted?
    0:10:48 And we call that your core affect.
    0:10:52 And then I could start asking myself questions, like, well, what are you doing right now,
    0:10:53 Mark?
    0:10:55 Well, I’m sitting across from Andrew being interviewed.
    0:10:56 Oh, okay.
    0:10:59 Well, how does that, what comes up for you with that?
    0:11:01 And then I try to label that feeling.
    0:11:07 So that’s like the R, the U and the L of emotional intelligence for the self.
    0:11:08 And I’m doing the same thing for you.
    0:11:12 I’m looking at your facial expressions, your body language, I’m listening to you.
    0:11:15 I’m trying to understand if I say something, do you shift?
    0:11:18 And I’m trying to put language to it, so it’s self and other.
    0:11:23 So given that we’re both scientists interested in emotions, you’re the expert, I’m also just
    0:11:25 the student today.
    0:11:29 I think it’s worth pointing out to people that there isn’t one location in the brain
    0:11:32 that governs this complex process that you just described.
    0:11:34 It’s a network-wide phenomenon.
    0:11:37 But you did mention the body.
    0:11:41 You mentioned feeling, you know, how is one feeling both in brain and body?
    0:11:48 To what extent does somebody who has high emotional intelligence have more or less body
    0:11:54 awareness or somatic awareness as opposed to somebody who’s “in their head?”
    0:11:58 Put differently, can somebody who is very much in their head who has very poor body
    0:12:00 awareness have high emotional intelligence?
    0:12:05 Well, I think another big deal about emotional intelligence is that we like to think of it
    0:12:10 as, or people think of it as, this construct.
    0:12:12 I don’t think that’s the best way to look at it.
    0:12:16 I think it’s much more interesting to look at it as a set of discrete skills that come
    0:12:17 together.
    0:12:20 They’re not that highly correlated.
    0:12:25 And so, you know, I really like to think of them as emotion skills.
    0:12:31 And that within the R, the U, the L, the E, and the R that I described, they’re sub-skills.
    0:12:34 And so, part of what you’re talking about is the body awareness.
    0:12:38 Some people are more cognitive, you know, they’re just very language-oriented.
    0:12:42 Some people, you know, a lot of therapists, somatic, you know, talking about somatosensory
    0:12:44 things, all good.
    0:12:50 I think at the end though, you know, this is why I teach this stuff, is that we have
    0:12:54 to know how we feel.
    0:12:57 We got to know what we want to do with those feelings, and we have to know how the people
    0:13:01 we live with and love and work with and teach how they feel too.
    0:13:04 And so, we need language in the end.
    0:13:10 Some years ago, I went to this course, it was, you know, broadly could be described as personal
    0:13:11 development.
    0:13:12 It was interesting.
    0:13:16 It was grounded in science and psychology, and each day would start with going around
    0:13:22 the circle, as typically is done at these things, and you’d have to say how you feel.
    0:13:28 But you couldn’t use a valuation, you couldn’t say good or bad or so-so.
    0:13:33 And I found it very difficult, I found it difficult for a number of reasons.
    0:13:39 First of all, I don’t think I was ever trained to use specific language for my feelings.
    0:13:43 In fact, I don’t think I was ever trained to understand what feelings were.
    0:13:48 In fact, I know neuroscientists and psychologists are still trying to figure out what feelings
    0:13:49 and emotions really are.
    0:13:52 So, a couple of questions.
    0:13:58 When it comes to using language to describe our emotions, how important do you feel it
    0:14:02 is to have a broad buffet of options?
    0:14:06 You know, a previous guest on this podcast, Lisa Feldman Barrett, and I talked about this
    0:14:11 a bit, and she mentioned that in some cultures, there’s very specific language for specific
    0:14:12 emotions.
    0:14:17 In fact, there’s even a word to describe the feeling of sadness one has in a particular
    0:14:24 culture after getting a really bad haircut, which is incredible when one thinks about
    0:14:25 it.
    0:14:26 We all know what that feels like.
    0:14:27 Right.
    0:14:28 We know what it feels like.
    0:14:29 Right.
    0:14:30 But there isn’t, to my knowledge-
    0:14:31 We don’t have the word.
    0:14:32 A word for that in the English language.
    0:14:36 I mean, I’m sure there’s a curse word for it in the English language, but not necessarily
    0:14:40 for that specific feeling or unique to that specific feeling.
    0:14:45 So, what is the relationship between language labels and emotion?
    0:14:50 I ask that as a way to kind of wedge into the ruler approach, because as you pointed
    0:14:57 out, one recognizes, understands labels, but the label is central, literally, to the ruler
    0:14:58 approach.
    0:14:59 It is.
    0:15:00 Yeah.
    0:15:06 So, I’m very similar to Lisa in terms of there are emotion concepts or categories.
    0:15:09 Well, let’s use the anger category.
    0:15:15 If you only have one word for anger, that means all you know is there’s one form of
    0:15:16 anger.
    0:15:21 But if you start teaching people, well, there are other words that we could use like, “peaved,”
    0:15:27 “irritated,” “angry,” “enraged,” “livid,” and then you have rich conversations, which
    0:15:30 is what I do in schools with kids and teachers themselves.
    0:15:35 What is, when you’re feeling peaved, what are the things that make you feel peaved versus
    0:15:37 the things that make you feel enraged?
    0:15:40 What does it feel like in your body when you’re feeling that way?
    0:15:44 Granted that everybody feels things differently in their bodies, that really doesn’t matter.
    0:15:50 What matters is that we have a common language and a common understanding of what these emotions
    0:15:52 are, because otherwise we can’t communicate.
    0:15:58 You know, I’m really like, this is a big deal for me in terms of having a common language
    0:16:03 within a community to talk about emotion, because right now, right, we’re in a crisis
    0:16:05 of anxiety.
    0:16:07 I’m not 100% bought into that.
    0:16:12 I think that people use the word anxiety improperly.
    0:16:16 Anxiety is about uncertainty about the future, if we’re going to define it.
    0:16:17 It’s different than stress.
    0:16:20 You know, there’s different forms of stress, as you know.
    0:16:24 But the distress, right, is usually when you have too many demands and not enough resources,
    0:16:28 which is different than when you’re overwhelmed, right, which is my emotion of the year, which
    0:16:33 is I’m just saturated, like, you know, I can’t even figure out what’s going on anymore,
    0:16:35 which is also different from fear.
    0:16:40 And that’s what we call that emotion differentiation, or granularity people call it.
    0:16:41 They’re slightly different.
    0:16:47 The differentiation is like between emotions, and the granularity might be within the emotion.
    0:16:54 But from my work, just to go on about this for a moment.
    0:16:57 The best example I have is I do a lot of corporate training.
    0:17:02 And so I’m in a room filled with lawyers or executives, and I’m asked them how they’re
    0:17:03 feeling.
    0:17:06 Nobody’s really sure how they’re feeling, like you were saying.
    0:17:08 And then I’ll do these little kind of quizzes with them.
    0:17:09 Tell me the difference.
    0:17:14 I think I have three minutes in a group, anxiety, stress, pressure, fear, overwhelmed.
    0:17:18 And they come back and the number one response is they’re all the same.
    0:17:24 And I’m like, really, take another few minutes, like try to, like just try to define them.
    0:17:25 They can’t even define them.
    0:17:30 They say things like, you know, one is internal, one is external, one is, you know, one is
    0:17:32 higher energy and lower energy.
    0:17:37 I’m like, I get that, but how do you, what, what do these concepts mean to you?
    0:17:38 What do they mean to you?
    0:17:47 Anyhow, um, finally we get to like the definitions and then I say, you know, who cares?
    0:17:51 Like why am I asking you to like understand these differences, go back to your groups
    0:17:52 and talk about it.
    0:17:56 And then after like, this is like a 45 minute, like you, I thought this is going to be like
    0:17:57 a two minute activity.
    0:18:01 It turns into like a 45 minute to an hour exercise because they finally realize, oh
    0:18:03 yeah.
    0:18:11 So if I’m anxious because I’m worrying about the future, you know, maybe the breathing
    0:18:18 exercise is not going to be as helpful because maybe I need a cognitive strategy to say,
    0:18:23 you know, Mark, stop worrying about the stock market, Mark, stop worrying about the university
    0:18:27 closed down because of the pandemic, you got no control over the university’s decisions.
    0:18:35 And so helping people make connections between the feeling and the reason for the feeling
    0:18:40 from my perspective has been very helpful to help them learn how to regulate the emotion.
    0:18:46 So connecting the feeling and the reason for the feeling as opposed to just labeling the
    0:18:47 feeling.
    0:18:48 Yeah.
    0:18:52 You need to know why it’s the why, the why that you really have to deal with.
    0:18:56 How do you feel about emojis from everything you’re saying?
    0:19:00 They seem like more than benign to me.
    0:19:01 Yeah, same.
    0:19:06 I mean, I could imagine that the emojification of culture as I refer to it, I don’t think
    0:19:07 that’s a real word.
    0:19:08 It’s all right.
    0:19:09 It is now.
    0:19:13 I’m going to set up a Wikipedia page tomorrow.
    0:19:21 Emojification is a serious problem because it’s what we call in science too much lumping
    0:19:22 in science.
    0:19:23 Exactly.
    0:19:24 Lumpers and splitters.
    0:19:25 Yeah.
    0:19:30 They both can have fabulous careers, but if you lump too much or split too much, you create
    0:19:32 more confusion and you often create problems.
    0:19:41 And I just see emojis as lumping this incredible set of different continuums within us that
    0:19:45 we call emotions into really a small icon.
    0:19:49 And I can imagine this would lead to all sorts of problems, not just in communication, but
    0:19:52 in understanding our own emotions.
    0:19:56 But differently, do you think that the use of emojis has degraded our level of emotional
    0:19:58 intelligence and processing?
    0:20:04 I mean, I haven’t done the research, but from my perspective, it’s not helpful because
    0:20:07 the goal is to get granular.
    0:20:12 Think about the difference, and I’m not going to quiz you right now, but anger and disappointment.
    0:20:16 Do you know that 95% of the people that I asked to define those two things cannot do
    0:20:17 it?
    0:20:18 Yeah.
    0:20:22 I mean, right off the cuff, I’ll just say, I’m familiar with both of those feelings.
    0:20:29 I know they’re different since they’re different, but the disappointment piece could be directed
    0:20:30 outward or inward.
    0:20:35 I’d have to work systematically through until I found a violation of one or the other.
    0:20:39 So we’re an example applied to one and not the other, and it would take me a few minutes
    0:20:41 longer than I want this audience to have to wait.
    0:20:42 There you go.
    0:20:43 So I got an F.
    0:20:46 But you have a growth mindset, so you’re OK.
    0:20:48 There you go.
    0:20:53 So disappointment, I’m at expectations.
    0:20:55 Everything was legit.
    0:20:57 It just didn’t work out.
    0:21:03 Anger perceived injustice, and that’s a really important distinction because if you’re a
    0:21:10 parent or someone at work and someone is yelling and screaming, firstly, we grossly make mistakes
    0:21:12 in terms of labeling emotion from behavior.
    0:21:14 We got to just throw that out.
    0:21:17 There’s no correlation, really, between behavior and emotion.
    0:21:23 I can stop my feet as a boy because I’m feeling sad, just because it’s more culturally acceptable
    0:21:25 for me to stop than to cry.
    0:21:28 And so why are you so angry?
    0:21:31 Maybe I’m feeling shame, which is my experience.
    0:21:35 I was yelling and screaming as a kid because I was being bullied so much.
    0:21:38 And then my mother would be like, who do you think you are talking to me that way?
    0:21:40 And then my father would say, go to your room.
    0:21:45 And I’d be like, is anybody reading my emotions properly or asking me how I’m feeling?
    0:21:50 Because you would know that I’m acting out because of fear and shame.
    0:21:55 Never happened because of a variety of reasons of triggering my parents and they didn’t have
    0:21:57 such high emotional intelligence.
    0:22:00 They loved me, just didn’t have high emotional intelligence.
    0:22:08 And so going back to the anger disappointment one, unmet expectations versus perceived injustice.
    0:22:13 And so when you think about it in terms of the strategy, like for example, my other career,
    0:22:15 I’ve just seen it was as a martial arts teacher.
    0:22:20 So I have a fifth degree black belt in a Korean martial art called Hapkido.
    0:22:30 So if this podcast doesn’t go so well, anyhow, I was an awkward kid, had a very insecure low
    0:22:31 self-esteem.
    0:22:33 I got into the martial arts.
    0:22:40 I thought, I’m going to get my yellow belt and I’m going to feel tough and proud, failed
    0:22:41 my freaking yellow belt test.
    0:22:46 I mean, at 13 years old, you couldn’t imagine like there’s nothing worse for a 13 year old
    0:22:50 kid who’s feeling shame and being bullied to fail a yellow belt test.
    0:22:51 So what do I do?
    0:22:52 I go home, I hate karate.
    0:22:55 I’m never going back to karate.
    0:22:56 Everybody’s in an uproar.
    0:22:57 I’m getting yelled at.
    0:22:58 I’m paying for your karate.
    0:23:00 You’re going back to, you know, whatever.
    0:23:04 And the truth was like, let’s think about that for a minute.
    0:23:12 So I go to take the test and I’ve got to do my blocks and my kicks, you know, my punches.
    0:23:16 I know there’s five kicks, there’s five punches.
    0:23:22 And let’s say I do them the best I can, but the sensei just says, you know, Mark, just
    0:23:23 not good enough.
    0:23:25 You know, you’re not ready yet.
    0:23:27 That’s legitimate disappointment.
    0:23:28 I expected to pass.
    0:23:29 I didn’t pass.
    0:23:31 I’m feeling disappointed.
    0:23:38 So the strategy for that is what, like tutor help, show me what I have to do better.
    0:23:43 On the other hand, let’s say, which was true for me, that some of the kids who were the
    0:23:49 bullies in my middle school also took karate and let’s imagine they’re watching me take
    0:23:53 my test and they’re giving me some dirty looks because they’re going to, you know, threaten
    0:23:58 me and which did happen, you know, you know, getting changed, going, you know, like, wait
    0:24:01 to see what it’s going to be like for you tomorrow and the way to school.
    0:24:05 Now how am I feeling terrorized, fearful?
    0:24:07 And I found my test because of that.
    0:24:13 So you can see how I could show up with a particular behavior.
    0:24:16 People are attributing emotion to me.
    0:24:21 They’re labeling my emotions for me because they don’t have the skill to deactivate as
    0:24:29 a parent or a teacher or partner to be present to help me understand my experience and then
    0:24:35 label my experience, understand where it’s coming from and then strategize accordingly.
    0:24:38 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:24:44 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
    0:24:49 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs and it tastes great.
    0:24:54 Now I’ve been drinking AG1 since 2012 and I started doing that at a time when my budget
    0:24:55 for supplements was really limited.
    0:25:00 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement and I’m so glad
    0:25:02 that I made that supplement, AG1.
    0:25:06 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
    0:25:11 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
    0:25:15 and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
    0:25:18 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day.
    0:25:22 I sleep well at night and keep my immune system strong.
    0:25:26 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health,
    0:25:30 my mental health and my performance, both cognitive and physical are better.
    0:25:33 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
    0:25:34 difference.
    0:25:38 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
    0:25:43 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
    0:25:47 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
    0:25:49 and more mental energy.
    0:25:55 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
    0:25:58 Right now, they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin
    0:25:59 D3K2.
    0:26:05 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:26:11 You said that disappointment is when one does everything essentially correctly, meaning
    0:26:17 gave as much effort as they could, et cetera, and it didn’t work out versus anger, which
    0:26:20 is perceived injustice.
    0:26:25 Would you say that your response to not getting your yellow belt then, because as a fifth
    0:26:29 degree black belt now, clearly you’ve got that yellow belt eventually, I want to hear
    0:26:35 that part of the story too, that you were experiencing anger, in this case, could we
    0:26:41 even call it inappropriate, anger simply inappropriate because what you really needed
    0:26:45 to understand was this notion of disappointment, but no one had taught it to you.
    0:26:50 I think what you’re getting at though, is this like not knowing how you’re feeling because
    0:26:56 I was never taught language, right, and having an experience that is, could be many feelings
    0:27:02 at once, which could be disappointment, could be anger, could be embarrassment, but you
    0:27:05 got to unpack the situation.
    0:27:07 What was the real event that happened?
    0:27:10 What really happened in that moment?
    0:27:16 If it were legitimate, like legitimate tests, and I just, you know, I blocked the punch
    0:27:21 and I just didn’t have the strength to block it, you know, like to really stand firm.
    0:27:25 It’s disappointment, it’s like, it’s sudden, you know, like, you thought, you know, your
    0:27:30 blocks were strong, unfortunately, you need some work, let’s practice every day after
    0:27:33 school together, we’re going to get these blocks down so you can get that yellow belt
    0:27:35 test, there’s no other reason.
    0:27:40 If it’s because the bullies are staring at me, and I’m not capable of dealing with those
    0:27:44 piercing eyes that are at me, and I’m feeling so anxious and overwhelmed, and I just can’t
    0:27:48 block because I’m just freaked out, that’s a whole other story.
    0:27:59 Do you see how like a parent or a teacher would have to really differentiate their support,
    0:28:04 but you have to really get at the experience, which means we have to have relationships that
    0:28:11 are trustworthy, loving, caring with all people, because otherwise we don’t build that connection
    0:28:14 to really understand how people feel, we just take the kind of behavior and we’re like,
    0:28:18 why are you being behaving that way, you know, go to your room or, you know, just practice.
    0:28:25 It’s like, no, like, I’ve been bullied at school and now the bully is threatening me.
    0:28:28 Like that’s serious stuff that needs to be taken care of.
    0:28:35 You know, online emojis and, you know, downward-facing thumbs versus upward-facing thumbs and this
    0:28:41 kind of thing and, you know, vomit emojis and things like that, a mind-blown.
    0:28:47 I’m starting to realize that these may be doing far more harm than we realize.
    0:28:49 Yeah, I think it’s fun.
    0:28:52 You know, maybe it’s just, if you want to just use it for fun, not a problem.
    0:28:56 If we’re going to use it to really communicate, not so great.
    0:29:01 I’m thinking of instances where people are just using these with the intention of expressing
    0:29:07 their, like, dislike of something, but that the people on the receiving end experience
    0:29:14 a lot of self-criticism as a consequence, mostly kids, but adults too.
    0:29:20 I know some adults that really can’t handle somebody commenting on their Instagram posts
    0:29:26 like “Big L” or something like that or “Nope” or this kind of thing.
    0:29:30 It’s also interesting because I see it even in the academic community, especially on Twitter,
    0:29:35 X, where I know that, sure, people reject each other’s papers, critique each other’s
    0:29:41 papers, but they do that with a degree of intellectual nuance that transmits a sense
    0:29:42 of care, right?
    0:29:47 If scientists really care, then they’re going to do a careful review as much as we would
    0:29:49 all love the, “This is a perfect paper.
    0:29:50 That’s it.”
    0:29:51 Exactly.
    0:29:56 When we critique something that we do with an attention to detail provided it’s fair,
    0:29:57 we feel cared for.
    0:29:58 Totally.
    0:30:01 They care for the work, and we care for the work, and so there’s a relationship there,
    0:30:03 even if it’s an anonymous review.
    0:30:09 But I’m shocked to see how scientific colleagues I’ve known for decades, really how they comport
    0:30:17 themselves online, like they’ll swear, they’ll come out, they won’t bother to punctuate things.
    0:30:22 So just behave in what seems to be a very activated way.
    0:30:25 Not all of them, of course, but it’s been very interesting.
    0:30:30 The words that come to mind are, I feel like, online, especially on social media.
    0:30:34 The kids are acting like adults, and the adults are acting like children.
    0:30:39 There seems to be a regression toward what I’m calling the emojification or the high
    0:30:44 amplitude expression with blunt tools.
    0:30:46 I don’t know what that is because I know these people.
    0:30:50 The reason I’m using the academic community as an example, by the way, it’s cost some
    0:30:57 of these people their jobs, chairs of departments, not at Stanford or Yale, fortunately.
    0:31:03 But it’s kind of striking to me the way that when we remove the face-to-face connection,
    0:31:12 when people will behave that way, and I use the parallel example of anonymous review because
    0:31:13 there it’s anonymous.
    0:31:16 So in theory they could behave however they want, but there’s an etiquette.
    0:31:20 So it seems like online etiquette is very deprived of many of the important features
    0:31:25 that you’re starting to lay out for us here.
    0:31:28 Antiminity causes challenges.
    0:31:36 It’s funny because I gave a speech at Twitter, now known as X, about five years ago, and
    0:31:38 had analyzed quite a lot of data.
    0:31:44 It was actually the year that Mariah Carey sang, and it got messed up.
    0:31:49 And it was the week before I was going in January, it was New Year’s Eve, and I just
    0:31:52 was curious because it really was a mess up.
    0:31:54 And I said, “How are people going to respond?”
    0:32:01 And it was 99.99% ripping this amazing diva to shreds.
    0:32:03 So I don’t recall this incident.
    0:32:07 So she’s obviously phenomenally talented, but she made an error.
    0:32:08 There was something with the mic.
    0:32:09 God forbid she made an error.
    0:32:10 Yeah, there was something.
    0:32:11 Or someone else.
    0:32:12 Oh, goodness.
    0:32:15 I mean, actually, the mic wasn’t working the way she wanted it to work.
    0:32:17 And she’s like, “I’m out of here.
    0:32:19 I’m not singing.”
    0:32:24 And you should have seen how people just, I mean, millions and millions and millions
    0:32:30 of comments, and I’m not going to repeat what people said because it was really disgusting.
    0:32:33 And I got really curious.
    0:32:37 What about things like, “Gosh, you’ve won 15 Grammy Awards.
    0:32:39 This bus really stings for you.”
    0:32:42 Maybe one post like that.
    0:32:47 And so it does make you wonder about, A, the type of person who is interested in commenting.
    0:32:49 We may have a bias there.
    0:32:51 I do think we have a bias there.
    0:32:57 People who feel protected by something.
    0:33:03 If it’s a more famous person in politics, obviously people are very clear how they feel.
    0:33:06 Politicians sort of open themselves up to it.
    0:33:07 Yeah, they do.
    0:33:11 Public facing people in general, I’ve heard, open themselves up to it.
    0:33:16 But politicians in particular, I think we sort of give the general public a pass to
    0:33:20 say almost anything about them, but it’s not pretty.
    0:33:25 It’s not pretty, and it’s not emotionally intelligent to go back to the concept, right?
    0:33:27 It’s like, what’s your goal here?
    0:33:31 I always ask people that, like, what are you getting at of being nasty?
    0:33:33 I perceive it as evacutive.
    0:33:39 I look at that and I think, “Gosh, what they must feel inside to be able to say those things
    0:33:40 can’t be good.”
    0:33:42 But maybe it feels good to them.
    0:33:44 I don’t know.
    0:33:46 I don’t think I’ve ever made a negative comment.
    0:33:49 If I have, someone can call me out on it.
    0:33:54 Hopefully it was in sarcasm with a friend as the target, and they were okay with it or
    0:33:55 happy with it.
    0:34:00 But I don’t know what internal, emotional, or psychological state it would take to go
    0:34:04 say something cruel to somebody online.
    0:34:12 In my earlier research with Facebook, we analyzed millions and millions of posts.
    0:34:15 People can be intentionally mean and hurtful.
    0:34:22 People want to rip people to shreds and they want to instill fear.
    0:34:25 It’s very hard to disentangle that too, just to be honest.
    0:34:30 What we found in our research was that I could say if Andrew’s wearing a black shirt, you’ll
    0:34:31 see that.
    0:34:34 I’d say nice shirt.
    0:34:40 It might mean nice shirt or it might mean I’m making fun of your shirt.
    0:34:43 That’s the problem with social media in terms of posts.
    0:34:47 We don’t really know because the person who’s receiving it has a story.
    0:34:53 That was one challenge we found around getting posts taken down was that it was hard to have
    0:35:00 that objective criterion of what was painful to a person, which is why what we tried to
    0:35:07 do was help the person who was receiving the content communicate in a way with the person
    0:35:10 who posted the content to get them to take it down.
    0:35:12 What we found was that it actually worked really well.
    0:35:18 If you taught a teenager, for example, to say, “Hey, Andrew, that comment you made really
    0:35:19 was hurtful.
    0:35:21 Would you please take it down?”
    0:35:24 We were more likely to get people to take it down.
    0:35:32 What we found in experimental research was that if we just let people go on their own
    0:35:36 devices, it tended to be more retaliatory, like, “Who the heck do you think you are?
    0:35:38 You want to fight back?”
    0:35:41 That did not motivate the person to take it down.
    0:35:46 Even meeting gross behavior with compassion can be helpful.
    0:35:52 Can we provide a counter example for the anger versus disappointment that’s on the positive
    0:35:55 valence side?
    0:36:01 What’s a positive set of feelings that people often conflate?
    0:36:02 Like happiness and contentment.
    0:36:06 Yeah, that’s a tough one.
    0:36:07 I’m getting F’s all around.
    0:36:10 Good thing I became a biologist.
    0:36:13 Static and elated.
    0:36:14 Yeah.
    0:36:15 Okay.
    0:36:16 Yeah.
    0:36:18 This is why I do what I do.
    0:36:19 Yeah.
    0:36:20 I’m good at this.
    0:36:21 Yeah, yes, you are.
    0:36:27 When you think about happiness, it’s usually about when you’re achieving something.
    0:36:32 I’m going to be happy when this will bring me happiness.
    0:36:33 Contentment is the opposite.
    0:36:37 Contentment is everything is just great as it is.
    0:36:38 I feel complete.
    0:36:41 I have enough.
    0:36:45 Part of my argument against the happiness research is that we don’t spend enough time
    0:36:50 helping people strive for contentment and we push people to strive for happiness, which
    0:36:52 there’s research to show backfires.
    0:36:55 If you’re waking up every day saying, “What am I going to do to be happy?
    0:36:57 What am I going to do to be happy?”
    0:37:02 Chances are it’s not going to work out a lot and that kind of backfires to create more
    0:37:03 despair.
    0:37:08 Sorry to interrupt, but as soon as you describe contentment that way, and thank you for parsing
    0:37:13 those two, very useful to me, as soon as you describe contentment that way, I imagine
    0:37:17 waking up and rather than thinking about what needs to be done and the things I want to achieve,
    0:37:22 which I want to achieve, they bring me joy, throwing a third word there just to confuse
    0:37:24 myself.
    0:37:29 This notion of contentment, the way that you described, I could see might lead me to pay
    0:37:36 attention to how good it feels to have gotten some sleep, to I sleep well most nights, but
    0:37:45 what a privilege that is and to maybe feel the comfort of the comforter and the mattress
    0:37:51 for a moment before barging into the day to chase happiness as it were.
    0:37:52 Exactly.
    0:37:56 I think the idea that we have to be happy all the time is also ridiculous.
    0:37:58 I mean, I’m a neurotic professor.
    0:38:02 I’m never happy.
    0:38:04 It’s tough.
    0:38:12 And also, I don’t know about you, but given that my dispositional affect, another term,
    0:38:18 is more on the lower energy, contented with a little anxiety, when I’m around the people
    0:38:24 who are high energy and pleasant all the time, I have a difficult time.
    0:38:27 Because you somehow feel like you’re not living up to some standard.
    0:38:29 No, I just feel overwhelmed and smothered by it.
    0:38:33 It’s like, stop being so happy all the time.
    0:38:37 Here’s where I get to appropriately make a joke about, because before we started, we
    0:38:40 were talking about East Coast schools versus West Coast schools.
    0:38:45 Maybe you come West and that’ll change, or maybe you’re right where you belong there
    0:38:50 at the also phenomenal university that is Yale, but anyway, that’s kind of the inside
    0:38:51 ball stuff.
    0:38:54 East Coast University is amazing, Midwest University is amazing, West Coast University
    0:38:55 is amazing.
    0:39:00 Different perceived temperaments and styles.
    0:39:04 Just look at the walking speeds, for instance, not just the weather, but you raise a very
    0:39:05 important point.
    0:39:09 I’m a member of our podcast team that is always in a great mood.
    0:39:16 He’s always in a great mood, and it is, for me, a reminder to be in a better mood.
    0:39:19 Not somebody that I would say gets, I’m not moody.
    0:39:25 I don’t change moods quickly, but I wouldn’t say that my disposition is to be like Tigger-like
    0:39:32 and just happy all the time, but his energy around that doesn’t drain me, but it makes
    0:39:36 me wish I was him.
    0:39:37 That’s okay.
    0:39:38 That’s you.
    0:39:46 I mean, part of being emotionally intelligent with colleagues, romantic partners with children,
    0:39:48 whoever, is picking up on that.
    0:39:52 Now that I know that about you, it makes me think differently about you in terms of what
    0:39:54 your needs are.
    0:39:56 That’s emotional intelligence.
    0:40:00 For me, I wake up every morning having an existential crisis, I’m like, what am I doing
    0:40:01 with my life?
    0:40:04 What am I doing this today for, and then I got to publish this paper, I got to finish
    0:40:10 my book, I got to run my team, what I want to do, and then I’m doing it, and then when
    0:40:13 I’m doing one thing, I think I should be doing the other thing.
    0:40:14 That’s just who I am.
    0:40:18 I’ve tried everything, and that’s my operating system.
    0:40:25 I’m more aware, when I’m working on another book, and as I was working on it, I’m in a
    0:40:31 chapter, and I like to think about it as the next chapter, and I started like, Mark, give
    0:40:33 yourself permission to be with this freaking chapter.
    0:40:34 It’s okay.
    0:40:38 Like, you can focus on one thing and not worry about the future.
    0:40:42 And I had to literally kind of do that for myself.
    0:40:44 That’s how I am, you know?
    0:40:50 And so knowing that about myself is useful because it helps me find the strategies that
    0:40:51 work for me.
    0:40:56 And going back to the happiness thing, it’s because I’m also introverted.
    0:41:00 And so when I’m around extroverts a lot, I’m drained.
    0:41:03 You know, I just like, after something like this, this is an intense conversation, I’m
    0:41:08 not going to go to a sports bar, you know, like have a beer and like watch the game.
    0:41:11 I would never do that anyway, but anyway, that’s just not my thing.
    0:41:15 You know, like that would make me, I would like, my brain would be burnt.
    0:41:20 Like my dream would be to leave here, go take a hot yoga class, and take a walk, have a
    0:41:26 glass of wine, maybe by myself or with a friend, and then end the day.
    0:41:29 All those things are readily available within less than a mile of here.
    0:41:30 We can point you in the right direction.
    0:41:31 It sounds lovely.
    0:41:39 The introversion, extroversion bit is going to prick up people’s ears.
    0:41:41 It certainly did mine.
    0:41:42 I like time alone.
    0:41:45 I also like time alone in the presence of many people.
    0:41:54 In fact, I get my best work done always either alone in nature or in Manhattan, where there
    0:41:58 are people around me, but I’m completely isolated.
    0:41:59 I love that too.
    0:42:03 So how should we think about introversion and extroversion?
    0:42:07 These things get thrown around so much in popular culture.
    0:42:12 Are there some solid scientific studies that support that introversion can best be defined
    0:42:15 as blank and extroversion as blank?
    0:42:16 And I’m guessing there’s a range there.
    0:42:17 It’s got to be on a continuum.
    0:42:19 It can’t be two bins.
    0:42:24 I mean, for some people, it’s very clear, you know, they are a clear, traded introvert.
    0:42:29 And for some people, they’re just like endlessly extroverted, no matter they wake up wanting
    0:42:30 to be with people.
    0:42:34 They the end of the day, they want to go out with people more.
    0:42:38 And so what research shows, for example, with creative people is they tend to be both.
    0:42:42 They tend to be high introverts and high extroverts, which is interesting, right?
    0:42:45 They’re introverts when they’re doing their art and then they’re extroverts when they’re
    0:42:49 out there selling their art, which is hard for some artists, right?
    0:42:53 Because a lot of artists are kind of introspective and they’re creative types, but they really
    0:42:57 struggle with getting out there and being that extroverted, like, look at my art.
    0:43:04 And so you’re the lucky artist if you are traded in both directions.
    0:43:09 I think the easiest way to think about it is just this, it’s a proclivity, right?
    0:43:13 It’s a proclivity to how you want to use your energy.
    0:43:19 And the introvert is more a container, you know, wants to contain their energy.
    0:43:23 They want to, you know, be in small groups.
    0:43:29 They want kind of less frenetic environments and the extrovert just has a proclivity for,
    0:43:34 you know, more sensation seeking, you know, larger social groups.
    0:43:35 And again, it’s a preference.
    0:43:38 I always say I’m an introvert with pretty good social skills.
    0:43:42 Like, I can appear to be extroverted.
    0:43:46 Most people think I’m outgoing and I always tell like, I don’t even like people that much.
    0:43:47 You seem very outgoing.
    0:43:48 Yeah, I’m not.
    0:43:50 You know, it’s just not, it’s not my natural.
    0:43:56 Like if I’m at a party, I struggle with like, like, what am I going to do here?
    0:44:01 When you say you don’t necessarily like people that much, I realize you’re joking.
    0:44:06 But and I was just going to make sure to ask, because I can’t presume, that doesn’t mean
    0:44:08 that you dislike people.
    0:44:12 It’s just that being in the presence of a lot of people doesn’t draw you out to want
    0:44:15 to be closer to or get to know all these people simply because they’re there.
    0:44:21 Whereas an extrovert seems to really like forming and engaging in new, new relationships,
    0:44:24 old relationships, all relationships, relating.
    0:44:25 Exactly.
    0:44:30 If you’re like running a campaign to run for, you know, mayor of your town, like you’re
    0:44:34 going to, you want to hire an extroverted PR person, right?
    0:44:37 An extroverted person to marketing because they’re like going to be out there, banging
    0:44:38 on the door.
    0:44:41 It’s not very comfortable talking to people, right?
    0:44:45 The introvert is going to be better at doing the accounting, you know, and doing the planning.
    0:44:48 And we’ve done this research, actually, even fun with my students.
    0:44:54 I would have them take their, take measures of their valid measures of introversion and
    0:44:55 extroversion.
    0:44:58 I would score them into groups, like get that really extroverted group and the really introverted
    0:44:59 group.
    0:45:03 And I’d have them plan a party, just go plan a party.
    0:45:08 And the group of extroverts is bonfires, there’s beer, there’s loud music on the beach and
    0:45:11 the introverts are like, we have to make sure we have good napkins.
    0:45:14 We want to, you know, we’re going to have four people.
    0:45:17 You know, it’s going to be quiet music.
    0:45:19 That’s just, you know, how we’re built.
    0:45:20 Interesting.
    0:45:24 When I think of throwing a great party, and I’ve thrown a few, what I like to think were
    0:45:28 great parties, it involves inviting a bunch of people over and then being able to stand
    0:45:31 back from a lot of it and not have to participate in all of it.
    0:45:35 I just like seeing friends that didn’t know each other start to interact.
    0:45:36 That’s cool.
    0:45:37 That’s fun for me.
    0:45:42 And then if I have to communicate directly with too many people at the party, I would
    0:45:44 definitely feel drained.
    0:45:46 I’m known to retreat to a room and take a nap or disappear.
    0:45:47 Yeah.
    0:45:48 So maybe you are more introverted.
    0:45:49 Yeah.
    0:45:50 I think so.
    0:45:58 Rick Rubin, who’s world renowned for his creative insights and creativity.
    0:46:03 And for being Rick, I think once said on a podcast perhaps, or maybe he said this to
    0:46:11 me, that Tom Petty was the sort of person that basically didn’t do anything besides
    0:46:15 write music and read books and interact with the small number of people in his inner circle.
    0:46:20 And the idea of leaving the house was just completely overwhelming to him.
    0:46:26 Now, of course, people were always approaching him, but really, really extreme introvert.
    0:46:30 Whereas Rick has described, and I won’t name names here, other famous people, musicians
    0:46:36 and otherwise, that go out specifically to try and get the attention of fame.
    0:46:40 And if they don’t, they feel absolutely isolated.
    0:46:41 Makes sense.
    0:46:46 Even though they have people in their private life, it becomes a kind of extroversion requirement.
    0:46:51 I would imagine life is much harder for the extrovert in the long run because there’s
    0:46:52 so much to be there.
    0:46:56 The research shows the extroverts tend to have a little bit more success because they’re
    0:46:59 more willing to get out there and ask for it.
    0:47:01 They get higher, they get raises more quickly.
    0:47:02 I see.
    0:47:10 And in my work in schools, I always ask teachers to pay attention to the personality of their
    0:47:13 students because the introvert has a lot of great ideas.
    0:47:16 They’re just not dying to raise their hand and get the attention.
    0:47:20 So don’t just call on the kids who are raising their hands because you’re missing out on
    0:47:23 getting some great information.
    0:47:25 In that case, do you cold call on people?
    0:47:31 Whenever I’m teaching, I somewhat reluctant to cold call on people because I recall it
    0:47:35 can be terrifying when suddenly you’re sitting there taking notes, trying to organize your
    0:47:40 thoughts around the material and then suddenly the whole room’s looking at you.
    0:47:46 I set expectations around that because I’m really particular about that because it drives
    0:47:54 me crazy when the talkative extrovert is always getting their thing said.
    0:47:58 I think there’s ways, there’s good instructional practices that can help with that.
    0:48:04 One thing I’m thinking about though is this intersection of personality and emotional
    0:48:05 intelligence.
    0:48:09 You just kind of brought that up for me, which is, and people confuse those a lot.
    0:48:14 So for example, I even confused it when I was younger before I studied it because I’m
    0:48:22 high also in neuroticism, meaning I am more mercurial in terms of if I worry about things
    0:48:24 and I’m fine, then I worry again.
    0:48:26 That’s who I am.
    0:48:32 And I just always assumed that someone who is high in neuroticism or more, as I said,
    0:48:36 kind of volatile emotionally, that was this low emotional intelligence.
    0:48:41 Because how could you be emotionally intelligent if you’re emotionally volatile?
    0:48:46 And then I did all this research and found there’s pretty much no correlation between
    0:48:49 personality traits and emotional intelligence.
    0:48:50 And why is that?
    0:48:52 Well, think about it.
    0:48:57 If you were someone who is more even keeled, maybe you don’t even have that much of an
    0:49:00 opportunity to regulate your emotions, right?
    0:49:04 But then if you get triggered, you’ve never had experience, so it’s actually harder for
    0:49:05 you.
    0:49:07 Someone like me, I’m practicing it all the time, right?
    0:49:10 I’m always like, I’m in a bad mood, I gotta give a meeting, I’m irritable, I gotta give
    0:49:11 a presentation.
    0:49:15 So I’m constantly figuring out how to deal with my emotions.
    0:49:20 And that’s why they’re separate concepts.
    0:49:26 And in addition to it, just to build on this, knowing your personality traits can be extraordinarily
    0:49:32 helpful for choosing the best strategies to regulate your emotions.
    0:49:33 Why is that?
    0:49:38 I was traveling in Australia recently and I gave this speech to a group of people.
    0:49:44 The person who was the person in charge of the speech, it was about an hour from Melbourne.
    0:49:47 And I took the train because I preferred to stay in the city.
    0:49:51 Took the train, I was planning to take, I had bought my train ticket back.
    0:49:54 The convener said, you know, Mark, I just really would love to be with you and can we
    0:49:58 just, you know, can I drive you back to your hotel?
    0:50:02 And I’m thinking to myself, like, that is the worst thing you could ever ask me.
    0:50:04 It ended on the wrong side of the road.
    0:50:05 Yeah.
    0:50:10 And I had my train ticket, I really, it was a full day of presentations and stuff.
    0:50:18 I really wanted to be by myself to decompress, but I felt bad and I said, sure, the guy talked
    0:50:23 to me for an hour, like you just non-stop talk to me.
    0:50:24 I got back to my hotel.
    0:50:26 I was like, I am going to have a nervous breakdown.
    0:50:33 Like, I need another day to recover because, and it just annoyed me about myself not practicing,
    0:50:41 you know, what I teach, which was Mark, know thyself, you’re drained, be polite.
    0:50:45 You know, it was my insecurity of just saying, you know, I really appreciate you wanting to
    0:50:49 drive me back, but you know, I really have a lot to do tomorrow.
    0:50:50 I need to rest my voice.
    0:50:53 I need to, you know, do some prep instead.
    0:50:59 I just sat there like, you know, shaking and like, you know, having like just went crazy.
    0:51:00 So do you see what I’m getting at?
    0:51:06 Like really knowing yourself in terms of like what drives you and what your, you know, your
    0:51:12 personality traits, just introversion, extroversion alone and how that relates to like your selection
    0:51:15 of strategies is so important.
    0:51:16 Super important.
    0:51:20 And by the way, my joke about driving on the wrong side of the road, I do realize that
    0:51:24 we drive on the wrong side of the road for Australians and those in the UK.
    0:51:27 So I’ll do the touche for you.
    0:51:32 I’d like to take a brief break to thank one of our sponsors, Element.
    0:51:35 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    0:51:41 That means the electrolyte, sodium, magnesium and potassium in the correct ratios, but no
    0:51:42 sugar.
    0:51:45 Now, I and others on the podcast have talked a lot about the critical importance of hydration
    0:51:48 for proper brain and bodily function.
    0:51:52 It shows that even a slight degree of dehydration can really diminish cognitive and physical
    0:51:53 performance.
    0:51:57 It’s also important that you get adequate electrolytes in order for your body and brain
    0:51:58 to function at their best.
    0:52:02 The electrolytes, sodium, magnesium and potassium are critical for the functioning of all the
    0:52:05 cells in your body, especially your neurons or nerve cells.
    0:52:09 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve one
    0:52:13 packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning.
    0:52:15 And I drink that basically first thing in the morning.
    0:52:19 I also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m doing,
    0:52:24 especially on hot days if I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
    0:52:31 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman spelled drinklmnt.com/huberman
    0:52:35 to claim a free Element sample pack with the purchase of any Element drink mix.
    0:52:41 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
    0:52:47 First messaging is an interesting example of communication that nowadays, depending on
    0:52:54 how many people have access to your phone number, can either feel like a wonderful source of
    0:53:00 filling the gaps on trains and while in transit and while walking to the car, perhaps hopefully
    0:53:05 not while driving, although people seem to do that.
    0:53:09 And yet for the introvert, I can imagine that it might feel inundating.
    0:53:13 It might feel kind of overwhelming.
    0:53:15 How do you feel about text messages?
    0:53:17 Because it’s just yet another form of communication.
    0:53:20 I asked this for a very particular reason.
    0:53:23 I could imagine that extroverts love to text message.
    0:53:27 They love to receive and send text messages that they can’t stand a moment of downtime
    0:53:29 before boarding a plane.
    0:53:33 They’re excited that there’s yet another form of communication at all hours of the day and
    0:53:37 night, whereas introverts would be less excited to text message.
    0:53:44 I also asked this in part because I want to protect the variable latency to respond to
    0:53:51 text option that I’ve tried to exercise in my life, but that seems to doesn’t really
    0:53:52 seem to work.
    0:53:59 I think most people assume, if I walk up to you and I say hello and you wait 10 minutes
    0:54:04 to say hello back, I’ll first think you’re a little bit rude and then think you’re a
    0:54:05 little strange.
    0:54:11 Even as if I text you hello and I don’t hear back right away, I might think you’re busy.
    0:54:16 There’s some wiggle room for interpretation, but I think what I’m really getting at here
    0:54:25 is do we tend to project the same latency expectation on text that we ourselves embrace?
    0:54:31 This seems like an important source of potential miscommunication, misunderstanding and maybe
    0:54:32 worse.
    0:54:33 Yeah.
    0:54:34 Yeah.
    0:54:38 You could imagine also though that the introvert might be more comfortable texting because
    0:54:44 it’s less stimulation, so I think it could work in both directions.
    0:54:49 I think the problem with text messaging is that it’s decreasing emotional intelligence
    0:54:53 because you really can’t communicate the same way through a text message.
    0:54:54 Thank you.
    0:54:55 Can you repeat both those things again?
    0:54:56 Yes.
    0:54:57 I’m happy to say it 100 times.
    0:55:03 No, because I feel this wash of relief and now I’m looking for the appropriate word because
    0:55:07 I’m talking to you, so I feel like I have to use the exact appropriate word.
    0:55:16 I feel emancipated because I also feel that as texting has become more routine and has
    0:55:22 crossed a number of different lines of formality and informality, not just with family members
    0:55:28 but with coworkers and people we do and don’t know and just met and have known for ages,
    0:55:33 the jargon that we use with one group is different than the jargon we use with another,
    0:55:39 but I feel that texting in general has really degraded our ability to communicate verbally
    0:55:42 and in writing elsewhere.
    0:55:48 There’s good research on even teens right now prefer to text than to be face to face,
    0:55:52 which is not helpful to building good relationships.
    0:55:55 I’m going to interrupt you too.
    0:56:02 I have no idea what it’s like to be a teenager in 2024, so I have caught myself.
    0:56:05 I have no place saying weird because there were things that I was doing as a teenager
    0:56:08 that I’m sure adults were like, “That’s weird.”
    0:56:09 Of course.
    0:56:10 So I take that back.
    0:56:15 But if you think about how disconnected and alienated and lonely people feel these days,
    0:56:18 that’s not necessarily going to help make things better.
    0:56:25 I have an example, when my father passed away a number of years ago, I got all these text
    0:56:26 messages, “I’m so sorry for your loss.
    0:56:27 I’m so sorry for your loss.
    0:56:28 I’m so sorry.”
    0:56:32 From people who I thought were really good friends of mine, like 20, 30-year friends,
    0:56:38 I’m like, “You’re not going to pick up the phone and listen to my voice and ask me what
    0:56:40 can I do to support you right now?”
    0:56:46 It’s so strange and actually one of my closest friends didn’t even text me.
    0:56:52 She texted my assistant and said, “Please go into Mark’s office and tell him that I
    0:56:53 love him.”
    0:56:58 I’m like, “This is really weird.
    0:56:59 I picked up the phone.
    0:57:03 I’m like, “What is happening right now?”
    0:57:05 People have preconceived notions.
    0:57:08 Maybe she thought I was overwhelmed and devastated and needed space.
    0:57:13 But at the same time, make a phone call, leave me a voice message, and give me some options.
    0:57:14 I had one friend.
    0:57:17 She’s like, “Mark, I know you’re going through a lot right now.
    0:57:22 I just want you to know, if you want to talk, anytime you want to call me, call me.
    0:57:24 If you want a text, text.
    0:57:28 If you want me to come out and stay with you for a couple of days, I’m there.”
    0:57:29 That’s an awesome friend.
    0:57:30 Yeah.
    0:57:32 That was exactly what I needed to hear.
    0:57:40 I wanted someone to offer, provide options, or just do.
    0:57:42 But we’re so hesitant these days.
    0:57:49 It’s kind of scary to me, and it makes me fearful about the future of our relationships
    0:57:50 in general.
    0:57:51 Yeah.
    0:57:54 I think this is such an important topic.
    0:58:03 I think because texting is so common and has been used to communicate so many different
    0:58:10 forms of human emotion in this broad bin format, how much can you really put into a text?
    0:58:11 I have some friends and coworkers who put …
    0:58:12 Give voice texts.
    0:58:14 You can voice text.
    0:58:15 Which is like then it’s like …
    0:58:16 Right.
    0:58:17 Right.
    0:58:18 It’s long and sometimes …
    0:58:19 Well, there are issues with that too.
    0:58:26 It’s enriched compared to texting unless the text is carefully written out, punctuated.
    0:58:31 We can see the care that people put into certain texts or emails that they tip, and most people,
    0:58:33 including myself, don’t.
    0:58:35 Texting is a short form communication.
    0:58:39 Audio notes, voice memos seem like a step up.
    0:58:46 I think what this has probably done is that it’s made the phone call or the handwritten
    0:58:47 card or letter.
    0:58:52 It’s kind of raised that to the pinnacle of care of expression.
    0:58:53 Completely.
    0:58:55 By the way, text messaging, it’s fine.
    0:58:58 I’ll be home in a little while, can you please pick this up?
    0:58:59 Whatever.
    0:59:00 Great.
    0:59:05 There’s nothing wrong with text messaging, but when it replaces intimacy, and when it
    0:59:11 replaces building strong bonds, that’s where I see the largest problem.
    0:59:12 Yeah.
    0:59:17 I didn’t outright set this rule in my relationships, but I would say with my coworkers, family
    0:59:22 members, and in other kinds of relationships, there’s a rule, which is that we don’t argue
    0:59:23 over text.
    0:59:24 Yeah, it’s not cool.
    0:59:27 But people do it a lot.
    0:59:32 It’s easier because you don’t have to feel the feelings.
    0:59:33 That’s what it is.
    0:59:38 It can be psychologically distant from that person and say what I want to say, where if
    0:59:41 I have to say it face to face, I’m going to have to face a response, and that response
    0:59:45 may be very uncomfortable for me, and I probably don’t have the strategies to deal with it
    0:59:48 because I never learned them.
    0:59:52 You and I are both aware that there is neural real estate specifically dedicated to the
    0:59:58 processing of faces, and specifically to the processing of human faces, and specifically
    1:00:05 to the processing of the emotions carried in human facial expressions.
    1:00:09 This is a hardwired aspect to our species.
    1:00:14 Which is diminishing, there was a study done about kids in camps, and they randomly assigned
    1:00:19 them to be with their phones, not with their phones, and show that after a couple of weeks
    1:00:27 of camp, kids who had their phones decreased in their emotion perception skills.
    1:00:29 It makes a difference.
    1:00:35 We need to give children and adults more face-to-face time.
    1:00:44 Can we talk about the energy pleasantness axes and create a mental picture for people
    1:00:45 of what this is?
    1:00:47 I’ve found this to be incredibly useful.
    1:00:52 If listeners or viewers have a pen or pencil and paper, you could map this out, but it’s
    1:00:56 very easy to imagine in your mind.
    1:00:58 Maybe you could just tell us on the vertical axis.
    1:01:05 We have horizontal, we’ll call that pleasantness, and this is going back to something else that
    1:01:06 we talked about earlier.
    1:01:12 It’s called pleasantness, not goodness or badness.
    1:01:16 In this moment, am I feeling highly pleasant or am I feeling unpleasant?
    1:01:20 Do I feel like approaching my day?
    1:01:21 My colleagues?
    1:01:23 Do I feel like avoiding my colleagues?
    1:01:24 Do I feel safe and comfortable?
    1:01:26 Do I feel uncomfortable?
    1:01:30 That’s the X-axis, and the way I like to think about it is that from the moment we wake up
    1:01:35 in the morning until the time we go to bed, that is activated.
    1:01:38 You wake up in the morning and you see all of a sudden a thought process like, “Yes,
    1:01:40 I want to get out of bed.
    1:01:42 No, I want to pull the cupers over my head.”
    1:01:45 On the Y-axis is energy or activation.
    1:01:48 In case a vertical axis is energy.
    1:01:55 The technical term is arousal or activation, but I think energy is a better term.
    1:02:00 It’s either you’re highly energized or you’re deactivated or low in energy.
    1:02:02 Because mental energy, it’s physical energy.
    1:02:06 It’s kind of like how much fuel you have.
    1:02:11 Then we cross those two axes to create what we call in our work, the mood meter.
    1:02:12 There are four quadrants.
    1:02:16 We’ve got high pleasant, high energy, yellow.
    1:02:22 Think about emotions there, happy, excited, elated, ecstatic, optimistic.
    1:02:23 We’ve got the green.
    1:02:26 That’s low energy and pleasant still.
    1:02:30 That’s the calm, content, tranquil, peaceful, relaxed quadrant.
    1:02:34 Then we have the unpleasant side and I’m going to repeat myself.
    1:02:37 It’s not the bad emotions or the negative emotions.
    1:02:41 We’re going to call them unpleasant because it’s not generally pleasant to be sad or down
    1:02:46 or disappointed or hopeless or feeling despair, which is the blue or that low energy unpleasant.
    1:02:51 Then we’ve got our red quadrant on the mood meter, which we’ll call the high energy, highly
    1:02:57 unpleasant emotions, which are feelings of anger and anxiety.
    1:03:03 It’s very helpful for people because, like you even said this yourself, you’re not really
    1:03:07 sure how you’re feeling.
    1:03:10 We know our inner lives are complex.
    1:03:15 To be able to have a tool that has four quadrants where you’re like, “I don’t know, I’m pleasant.
    1:03:18 I’m kind of pleasant, but my energy is low.
    1:03:19 All right.
    1:03:20 I’m in the green.
    1:03:21 All right.
    1:03:22 Now, what are my options there?”
    1:03:23 No.
    1:03:24 I’m feeling quite energized and pleasant.
    1:03:26 Oh, what are my options there, et cetera.
    1:03:34 We find that for both preschoolers and CEOs, very helpful, extraordinarily helpful.
    1:03:40 Then going back to ruler for a minute, we might talk about the quadrant as being the
    1:03:46 R for self-awareness, recognizing where am I in emotion space.
    1:03:51 Then you might ask yourself, all right, well, what’s going on?
    1:03:54 Why am I thinking that I’m in the yellow or red or blue or green?
    1:03:56 What just happened?
    1:03:57 What might be happening?
    1:04:00 Oh, I’m about to be on a podcast.
    1:04:02 Oh, I’m about to take a test.
    1:04:04 Oh, I’m about to go into a difficult meeting with a colleague.
    1:04:08 Oh, I’m about to go home and my partner is going to be mad.
    1:04:09 Okay.
    1:04:12 Now, I understand why I’m feeling the way I’m feeling.
    1:04:13 I put a word to it.
    1:04:14 I’m more precise.
    1:04:16 I’m not enraged.
    1:04:17 I’m irritable.
    1:04:18 I’m not blissful.
    1:04:20 I’m just content.
    1:04:22 I’m not depressed.
    1:04:23 I’m just feeling down.
    1:04:25 I’m not overwhelmed.
    1:04:28 I’m just feeling a little uneasy.
    1:04:34 That’s helpful because that helps you go into the E and the R of ruler, which is, all right,
    1:04:36 is this an emotion I need to express?
    1:04:38 Or do I keep it to myself?
    1:04:40 Does this emotion need help?
    1:04:43 Do I need support right now?
    1:04:44 Or am I okay with what I’m feeling?
    1:04:47 I have a great story about this, actually.
    1:04:53 We’re born to be fixers, I think, especially in my role as a teacher or if you’re a parent,
    1:04:56 you know, with a kid or a teacher, partners, right?
    1:05:00 And so I go to visit this school where my program is.
    1:05:01 It’s called Ruler also.
    1:05:05 And we’re in about 5,000 schools now across the United States.
    1:05:07 And I’m visiting this school at kindergarten.
    1:05:12 And I do this check-in and the little boy says he’s in the blue, which means unpleasant
    1:05:13 low in energy.
    1:05:15 And of course, my little five-year-old, he’s in the blue.
    1:05:16 I feel terrible.
    1:05:18 And then my fixer, like, I want to fix this kid.
    1:05:20 I don’t want this kid to be in the blue.
    1:05:24 And so I know I can’t do that because it’s part of the, it’s like the rules of Ruler.
    1:05:26 You don’t fix people’s feelings.
    1:05:28 You don’t fix people’s feelings.
    1:05:35 So I just said to the boy, “I’m just curious, you know, you need a strategy.”
    1:05:37 And he goes, “No.”
    1:05:38 And I’m like, “No?”
    1:05:39 I said, “I’m just curious.
    1:05:40 You know, why don’t you need a strategy?”
    1:05:42 He goes, “Because I know it’s impermanent.”
    1:05:43 Wow.
    1:05:50 Maybe the next generations coming up are far more emotionally intelligent than ours.
    1:05:55 If they are, if they get direct instruction, that’s my vision for the world is that everyone
    1:05:58 gets an emotion education.
    1:06:01 And the boy says, “No, you know, I know it’s going to go away.
    1:06:02 I’m fine.”
    1:06:03 I’m like, “Okay.
    1:06:04 I’m just bad at this kid.
    1:06:05 Like, you’re my teacher.”
    1:06:07 You know, it was amazing.
    1:06:12 And to think that that five-year-old had that insight, that he had an unpleasant feeling
    1:06:15 that didn’t need to be fixed, that it was okay, that he just knew he was in a little
    1:06:20 flunking, but he has already experienced that emotions are ephemeral, you know, and he can
    1:06:25 just let it go and he’ll be in the green a little later or the red or whatever else.
    1:06:28 It was really kind of mind-blowing.
    1:06:34 I was going to ask, how do we resolve the contradiction between the message to feel
    1:06:41 our feelings versus to just recognize that the feelings are moving through us as this
    1:06:46 five-year-old wasn’t is able to do?
    1:06:51 Because I feel like it gets to the heart of a lot of what we hear in the psychological
    1:06:54 and wellness space, which is, you know, feelings are just feelings.
    1:06:55 They’re transient.
    1:06:59 They represent all sorts of things and we can get to the biological underpinnings or
    1:07:07 the childhood trauma cause underpinnings, all sorts of things, genetics for that matter.
    1:07:11 Should we feel our feelings in order to best recognize them?
    1:07:14 I would imagine yes.
    1:07:19 Is there any value to suppressing our feelings or does that tend to just grow the feeling?
    1:07:22 What is known about this from the research literature?
    1:07:26 Because you see a lot of different opinions about this, but I’d like to know, have there
    1:07:32 been any experiments where people are placed into a negative or positive emotion or are
    1:07:37 experiencing a negative or positive emotion and then intentionally try to suppress it?
    1:07:39 Has there been any brain imaging?
    1:07:40 Yeah, there is.
    1:07:42 Is there any kind of galvanic skin response?
    1:07:45 Like does the emotion grow or does the emotion shrink?
    1:07:46 It tends to grow.
    1:07:49 There are cultural differences, just to be frank.
    1:07:56 But in, you know, Western culture, suppression tends not to have great outcomes.
    1:07:59 Finding ways to reappraise tends to be more helpful.
    1:08:05 This really gets into, though, for me the core of my work because, you know, for 20 years
    1:08:09 of my life, I was running a Center for Emotional Intelligence and Teaching Skills and I would
    1:08:15 go around and I would see a lot of resistance, a lot of resistance, whether it was, you know,
    1:08:20 the hedge fund manager or the superintendent of schools or a parent, you know, I’ve had
    1:08:23 fathers come up to me say things like, you know, Mark, you’re so vulnerable, like you
    1:08:28 shared your whole story about being bullied, like I would never in my wildest dream ever
    1:08:33 share with my own son that I was bullied as a kid.
    1:08:36 And I’m like, tell me more, of course, you know, I’m a psychologist.
    1:08:41 And in the end, you know, what, you know, the guy was afraid that his son would think
    1:08:43 he was weak.
    1:08:47 And so we have a mindset about feelings that we have to talk about.
    1:08:49 People have feelings about their feelings.
    1:08:53 Sometimes we call those meta emotions or meta feelings.
    1:08:57 Sometimes it’s just that happy is good, anger is bad.
    1:08:59 That’s simple.
    1:09:05 My whole recent research is focused on something I call permission to feel.
    1:09:07 You know, you know a little bit about my own story.
    1:09:13 I had a pretty rough childhood that included abuse and included a lot of bullying.
    1:09:18 And I had two parents who loved me, but, um, you know, my mother was a very anxious woman
    1:09:20 who never had strategies.
    1:09:24 So you know, she was always saying, I’m having a nervous breakdown and she’d lock herself
    1:09:26 in her room and she wouldn’t come out for a few hours.
    1:09:31 My father was, as we might call today, you know, uh, the tough guy who was kind of toxically
    1:09:32 masculine.
    1:09:37 When you go tough enough, he even said to me once, you know, he’s gone now and we have
    1:09:40 a good, we had a good relationship, but I’ll never forget, he said, you know, son, I used
    1:09:42 to be kids up like you.
    1:09:45 He said that he did.
    1:09:48 And he didn’t, I mean, he thought that was a message that I needed to hear to toughen
    1:09:49 up.
    1:09:50 Right.
    1:09:51 That was, he was doing that through love.
    1:09:56 I mean, it was not emotionally intelligent parenting, but that’s, that was the way he
    1:09:57 thought.
    1:09:58 And you know, he did love me.
    1:10:03 He just didn’t know how to be a parent in that way.
    1:10:10 And so think about that bullied, shame, fear, abused, all kinds of stuff going on in my
    1:10:15 head, mom having nervous breakdowns, father toughen up.
    1:10:17 What happens?
    1:10:24 You suppress, you deny, you ignore, you eat, you do all kinds of weird behaviors because
    1:10:27 you have nowhere to go with your feelings.
    1:10:31 And I fear that way too many people feel that way right now.
    1:10:34 And I have good research to show that.
    1:10:38 You know, you’ve read my book, you know, I had an uncle Marvin.
    1:10:43 He was a middle school teacher who, you know, by some wave of a magic wand was staying with
    1:10:46 my family one summer when I was 12.
    1:10:49 And he noticed something in my facial expression, my body language.
    1:10:51 He knew something was off.
    1:10:57 And he was the first adult who sat with me and said, Hey, Mark, how are you feeling?
    1:11:04 And I don’t know if it was his facial expression, his body language, his vocal tone, but that
    1:11:06 was the opener for me.
    1:11:07 I’m not doing so well.
    1:11:09 I don’t really like life very much.
    1:11:10 I’m scared.
    1:11:15 And he didn’t say, I’m going to have a nervous breakdown or toughen up.
    1:11:17 He said, we’re going to get through this.
    1:11:18 I got you.
    1:11:21 I’m with you.
    1:11:25 And it’s really interesting to me because, you know, I feel like we’re so focused on
    1:11:29 skill building, which is really important.
    1:11:33 But I want to take a step back and say, are we giving ourselves?
    1:11:38 Are we giving our colleagues, our partners, our children the permission to feel?
    1:11:42 And I feel like a lot of people don’t have that permission.
    1:11:48 Now, my research shows with tens of thousands of people across cultures, that only about
    1:11:54 a third of adults felt that they had someone when they were young who created the conditions
    1:11:56 for them to have permission to feel.
    1:12:02 I mean, 70% of the people walking around here right now in our corporations and our schools
    1:12:07 and our homes, 30% felt like they had that.
    1:12:12 And then you wonder, what do you think the characteristics are of these people, the characteristics
    1:12:17 of the Uncle Marvin’s or Aunt Maria’s, or the colleague at work, by the way, this also
    1:12:19 works in the adult workforce.
    1:12:25 You can have an emotion mentor or a feelings coach at work.
    1:12:26 There’s three characteristics.
    1:12:29 Do you want to take a guess?
    1:12:32 I’m guessing empathically attuned.
    1:12:39 All of that’s for those that know, empathy involves a bunch of subcategories, so I want
    1:12:40 to acknowledge that.
    1:12:48 Empathically attuned, I’m guessing that they have themselves some high emotional intelligence.
    1:13:00 And the third is, gosh, my hope is that there be a high situational awareness.
    1:13:05 Because your uncle needed to see something subtle in your facial expression, or maybe
    1:13:08 not so subtle, but everyone else was missing it.
    1:13:14 But to be able to detect that there was something that really needed, it was like a silent cry
    1:13:16 for help.
    1:13:21 You’re really nuanced, which is, that’s why you’re a scientist too.
    1:13:29 The three broad characteristics, the first one that shows up cross-culturally, non-judgmental.
    1:13:34 Like when we think about the people who gave us permission to feel, they just had no judgment.
    1:13:38 They let me be who I can be, or who I am.
    1:13:43 The second is empathic, and kind of coupled with compassionate, which is kind of the different
    1:13:45 form of empathy.
    1:13:49 The third, primarily, is active listening.
    1:13:54 People want to be around people who don’t judge them, who listen actively and show that
    1:13:55 they care.
    1:13:57 It’s that simple.
    1:14:03 And I’ll tell you, it’s really interesting to me because I do a lot of public speaking,
    1:14:07 and often my new strategy is I do surveys where I’m going to be presenting so I can
    1:14:10 present the audience themselves with their data.
    1:14:16 And so I’m giving this speech to a bunch of adult parents, high school parents, and I’m
    1:14:18 showing the data from them.
    1:14:25 They filled out the survey, non-judgmental, active listening, empathy, compassion.
    1:14:30 And I show, just like my national study, a third of you said yes, two thirds of you
    1:14:31 said no.
    1:14:36 So there’s mom, and she’s like, just like, impulsively, jumps out of her seat.
    1:14:37 She’s like, “I’m having an epiphany.”
    1:14:39 I’m like, “Okay.”
    1:14:45 And she’s like, “I know, I’m certain that my daughter has an Uncle Marvin.
    1:14:46 I know it.
    1:14:49 And I’m also certain that my son doesn’t.”
    1:14:50 And you know something, Mark?
    1:14:55 I am leaving your presentation today, and I am finding my son, his Uncle Marvin.
    1:14:58 I’m like, “Lady, it could be you.”
    1:14:59 And it was like–
    1:15:00 Right.
    1:15:01 It’s sort of interesting.
    1:15:02 It’s kind of going right by her.
    1:15:03 It’s like outsourcing.
    1:15:04 Right.
    1:15:06 So there’s your feelings mentor.
    1:15:11 And it’s interesting to me, and I push on this in my research now.
    1:15:12 What is the resistance?
    1:15:14 Like, what are people so afraid of?
    1:15:21 I mean, they’re so afraid of feelings, their own and their children’s or their partners.
    1:15:28 And so I ask, you know, I push on this, and what’s really interesting and sad to me is
    1:15:32 that adults today, the two barriers– I’m going to now I’m going to push you again.
    1:15:37 What do you think the two things that get in the way of giving other people permission
    1:15:39 to feel?
    1:15:45 This is actually where my next question was going, so I’ll just ask the question in the
    1:15:46 form of an answer.
    1:15:47 Okay.
    1:15:48 Is this like Jeopardy?
    1:15:49 I guess that’s what you do.
    1:15:50 No, it’s the other way around to Jeopardy.
    1:15:51 Sorry.
    1:15:55 You can see how many episodes of Jeopardy I’ve watched.
    1:16:04 That if people don’t have adequate emotional boundaries, and they are maybe even too empathically
    1:16:12 attuned that someone they care about experiencing anger or sadness or frustration, maybe even
    1:16:19 with them, would shift their own emotions and not make them able to be available with
    1:16:23 the three qualities that you listed off before, in particular, non-judgment.
    1:16:28 Because now it’s personal, and so it would undermine the process.
    1:16:31 You’re right there.
    1:16:34 The first one, though, is just a really interesting one, which is time.
    1:16:35 I don’t have the time.
    1:16:38 You don’t have the time to be non-judgmental.
    1:16:40 Can you talk to me about that one, please?
    1:16:43 It’s actually the case that we don’t have the time to be judgmental.
    1:16:45 It’s far too energetically costly.
    1:16:47 Yeah, I agree.
    1:16:51 The second really goes back to the skills.
    1:16:56 I’ve had parents say things like, “I’m afraid to ask my child how they’re feeling, because
    1:16:58 I’m not going to be able to handle it.”
    1:17:01 I mean, think about that for a minute.
    1:17:05 I’m not going to be able to handle it, so you’d rather your son or daughter suppress
    1:17:10 their fears or whatever they’re feeling because you haven’t developed the skills that you
    1:17:13 need to help co-regulate and support them.
    1:17:19 This is, again, going back to my mission, vision, is that we need a world where everyone
    1:17:22 gets an emotion education, preschool to high school.
    1:17:26 It’s got to continue in college, and it’s got to continue in the workforce, and it’s
    1:17:31 got to continue in our, as we grow older, because as a 54-year-old person right now
    1:17:36 who leads a large group of people, COVID hits, I had a complete meltdown.
    1:17:38 I didn’t know how to lead during COVID.
    1:17:43 I was trying to figure it out, doing Zoom meetings and crazy stuff, and then my mother-in-law
    1:17:48 got stuck with me, and that was a real wake-up call in terms of relationship building.
    1:17:50 It was really rough for me, actually.
    1:17:52 She came for a wedding.
    1:17:56 One of my colleagues got married on March 3rd of 2020.
    1:18:01 Well, my mother-in-law is from Panama, and so just so you know, all flights to Panama
    1:18:06 got canceled by March 13th, and they didn’t open until September.
    1:18:12 So we had this 81-year-old lovely, lovely woman, but it’s a lot for your mother-in-law
    1:18:15 to live with you for eight months.
    1:18:19 One little quick side story for this, I think it’s relevant.
    1:18:22 So it was getting really, you know, I’m working from home.
    1:18:23 My mother-in-law was there.
    1:18:28 She wants me to make her cappuccino every morning, which I like to do for the first
    1:18:32 week, but like after the fourth month, like learn how to use the machine, and I don’t
    1:18:33 want to do it myself.
    1:18:34 I’m afraid of the machine.
    1:18:35 I’m like, “No, sorry.
    1:18:36 I’m not.
    1:18:38 I didn’t mean to laugh out loud.”
    1:18:39 That’s all right.
    1:18:40 Yeah, those cappuccino machines can be scary.
    1:18:42 They can be, but like growth mindset, right?
    1:18:43 Like watch me.
    1:18:44 I’ll help you do it.
    1:18:45 I don’t know.
    1:18:46 I want you to make it the coffee.
    1:18:47 I’m like, you got to make your own coffee.
    1:18:49 You got, I like, I told you, I don’t like people in the morning.
    1:18:51 You got to make your own coffee.
    1:18:57 Anyhow, one night we’re at dinner and she looks at me and she speaks Spanish.
    1:18:58 I speak Spanish.
    1:19:04 And so she said, you know, in Spanish, are you really the director of the Center for
    1:19:07 Emotional Intelligence?
    1:19:09 And I looked at him like, “Not tonight.
    1:19:10 Not tonight.”
    1:19:12 Like it’s, we’re going down.
    1:19:13 And it was a mess.
    1:19:14 Oh, I’m sorry.
    1:19:15 I didn’t mean to laugh.
    1:19:17 I laughed before you said it was a mess.
    1:19:22 I just, your impression of the question, it’s a, maybe it’s true to mind some experiences
    1:19:23 of life.
    1:19:24 Yeah.
    1:19:25 I mean, and there it was.
    1:19:28 Like, yes, my day job is I run a Center for Emotional Intelligence, but like I’m a human
    1:19:33 being who had strong emotions and I didn’t have the strategies.
    1:19:37 And I needed to cultivate a whole new set of regulation strategies to deal with that
    1:19:41 new aspect of my life.
    1:19:47 In thinking about people that can really help us by asking us the right questions, or in
    1:19:51 thinking about how we can ask people the right questions to really help them and us gain an
    1:19:57 understanding of what they’re experiencing, I’m recalling numerous instances in my life
    1:20:05 where there seemed to be the requirement for an excuse, like an activity excuse.
    1:20:09 Like I currently have a very good relationship with my father, but I remember when there
    1:20:17 was a time where we had to talk about science or watches as an entry point to any conversation,
    1:20:19 let alone about emotions, right?
    1:20:20 And he’s done a lot of work.
    1:20:23 I’ve done a lot of work and I like to think we’re much further down the road.
    1:20:29 We enjoy a very close relationship as a consequence of that work in part.
    1:20:36 But I think what you’re describing really makes me realize that no matter who anybody
    1:20:43 is or what their age or what their background, that as human beings, we don’t just need permission,
    1:20:50 but we really should think about just having a conversation about how others feel.
    1:20:51 100%.
    1:20:57 As opposed to making an activity a prerequisite for that conversation.
    1:21:01 And as I say this, I realize some people are probably thinking, oh boy, okay, so we’re
    1:21:03 just going to sit around and talk about our feelings.
    1:21:10 But my short response to that is yes, because when you don’t do that, then I can say from
    1:21:15 experience then pretty soon you’re not participating in those activities with that person and potentially
    1:21:16 with anybody.
    1:21:21 I’m not saying that people become so unpleasant to themselves and others that they don’t have
    1:21:22 any friends.
    1:21:24 I mean, okay, that’s an extreme case.
    1:21:29 But what I hear in the backdrop of everything you’re saying is that it’s not just about
    1:21:30 an education.
    1:21:38 It’s really about a practice of giving ourselves and others permission to simply have a conversation
    1:21:43 about what one is feeling as an exercise for both people to be able to explore that in
    1:21:44 the correct way.
    1:21:45 And there is a correct way.
    1:21:48 And you’ve described the ruler approach as one correct way.
    1:21:49 Yeah.
    1:21:50 They’re strategies.
    1:21:52 Correctness is a tricky term.
    1:21:53 It’s a game.
    1:21:57 It’s no matter what it’s going to be a game because you can’t predict how people will respond.
    1:22:00 But I couldn’t agree with you more.
    1:22:02 I’ll give you another example.
    1:22:08 My father, who like you, we ended up having an excellent relationship.
    1:22:15 My mom died when I was young and he remarried and had moved to upstate New York and he had
    1:22:21 this lovely wife and she called me about two years after they were married and she’s like,
    1:22:22 “Mark, I can’t take it anymore.
    1:22:24 Your father is driving me out of my mind.”
    1:22:26 I’m like, “What do you mean?”
    1:22:27 He’s angry all the time.
    1:22:29 He’s just really making me miserable.
    1:22:32 And she’s like, “I think, you know, I might have to leave him.”
    1:22:37 And I’m thinking to myself, “Oh my goodness, like, you know, he’s older and if she leaves
    1:22:38 him, he’s going to want to move in with me.”
    1:22:40 So like road trip.
    1:22:45 And so I went on a road trip, took my father out to the local coffee shop.
    1:22:46 We’re sitting down.
    1:22:48 “I can’t take it anymore.”
    1:22:49 This is what he’s telling me.
    1:22:50 “I can’t take it anymore.”
    1:22:53 I’m like, “Dad, like, tell me more.
    1:22:54 I can’t take it anymore.”
    1:22:56 I’m like, “That’s not enough information, Dad.
    1:22:58 Like, what can’t you take anymore?”
    1:23:03 In the end, what I learned was that my father has three sons.
    1:23:04 All of us have doctorates.
    1:23:05 We’re all independent.
    1:23:07 We’re all successful.
    1:23:13 Her children were having struggles and she was needing to babysit her grandchildren.
    1:23:15 My father didn’t like that.
    1:23:17 My sons are all taking care of themselves.
    1:23:22 You know, I want, you know, he’s not realizing this, but what he’s saying is, “I don’t like
    1:23:26 the idea of you spending so much time with these grandkids because I want your attention.”
    1:23:29 Now, why do I tell you that?
    1:23:35 Because after my father and I spoke for about a half hour about this, I said, “Dad, it sounds
    1:23:36 like you’re jealous.”
    1:23:38 He said, “What do you mean I’m jealous?”
    1:23:45 I said, “Well, you’re upset that Jane, your wife, wants to spend more time with the grandkids
    1:23:47 and that’s not time with you.”
    1:23:52 In my emotion lexicon, I didn’t use that term, you know, that’s jealousy.
    1:23:54 I can’t believe you’re telling me I’m jealous.
    1:23:55 I’m like, “I’m not telling you’re jealous.
    1:23:56 You’re telling me you’re jealous.
    1:23:59 I’m just giving you the concept.”
    1:24:06 He starts crying, hysterical crying, because he had awareness for the first time of his
    1:24:07 emotional experience.
    1:24:11 He was so emotionally illiterate.
    1:24:14 He just didn’t know what he was feeling and he was just acting out.
    1:24:20 Once he sat down and understood the experience of like, “Wife wants to be with child because
    1:24:24 they need support, I’m not happy with that because I don’t know what to do with myself
    1:24:27 when she’s spending time with the grandkids.”
    1:24:29 It’s jealousy.
    1:24:32 All of a sudden, we had a pathway to helping him regulate.
    1:24:38 Now, I’ll finish this story by saying about two months later, Jane, she called me, she’s
    1:24:41 like, “Mark, I don’t know what you did at that coffee shop, but like your father’s a
    1:24:42 changed man.”
    1:24:50 I don’t take all the credit, take some credit, but it just shows you the power of emotional
    1:24:52 self-awareness.
    1:24:57 Once you really know how you’re feeling, it can be liberating, and then you can figure
    1:24:59 out what you need to do with those feelings.
    1:25:05 I’m letting that really sink in because I think these days, we hear a lot about therapy,
    1:25:11 fortunately in my opinion, and I’m going to get the numbers only crudely right, but they’re
    1:25:16 certainly in the right direction and amplitude.
    1:25:21 There was a survey done, I believe, at Stanford asking students how willing they would be
    1:25:25 to seek therapy if they were dealing with it emotionally, trying time, and this was
    1:25:30 in the, I think, early and mid-90s, and the numbers that came back were very low, somewhere
    1:25:37 in the teens or 20% of students polled, whereas nowadays, it’s in excess of 80 or 90%.
    1:25:38 It’s very high.
    1:25:39 Yeah.
    1:25:40 I think that’s representative of a lot of-
    1:25:41 Actually, can I give you another example?
    1:25:42 Please.
    1:25:47 So, here I am, a professor at Yale, teaching courses on emotional intelligence.
    1:25:52 Now, I should just let you know there’s resistance oftentimes, and my students are fantastic in
    1:25:57 general, but there’s a resistance to wanting to learn about emotional intelligence.
    1:26:03 They want to do, in general, is get an A in my course, and they want to memorize like,
    1:26:06 “Oh, so the theory was written in 1990 by Mayor and Salovey.”
    1:26:07 This is a pre-med course.
    1:26:08 No.
    1:26:09 Okay.
    1:26:10 This is general-
    1:26:13 I love the pre-meds, but they’re very, great conscious.
    1:26:20 Well, I have stories about that, too, but, and so, I say, “No, this is about you developing
    1:26:21 the skills.”
    1:26:24 Like, this is going to be, you’re going to think really critically about, and part of
    1:26:27 the essays you’re going to write are going to be your action plans for building your own
    1:26:28 emotional intelligence.
    1:26:29 I don’t want to do that.
    1:26:35 I want to, you know, get the test and take, you know, get the A. After a month, I get them
    1:26:39 bought in.
    1:26:45 Interestingly though, in my, because I make my courses into research, and I ask them to
    1:26:48 fill out surveys, how they’re feeling, every class.
    1:26:50 Number one emotion, stressed.
    1:26:51 Everybody’s stressed.
    1:26:54 I’m thinking to myself, like, “Stressed out, like, you got a good life here.”
    1:26:59 But nevertheless, stressed, you know, I have to have empathy, I get it.
    1:27:04 But I decided that I really had a hard time, remember, I defined stress as having too many
    1:27:06 demands and not enough resources.
    1:27:09 I didn’t feel like that was the actual feeling.
    1:27:11 Now, who am I to judge?
    1:27:17 But one way to get better at it was to have my students do journaling.
    1:27:19 When you’re stressed, write about it.
    1:27:20 What’s on your mind?
    1:27:22 What are you thinking about?
    1:27:27 Take a guess what the number one emotion was after we did the qualitative analysis.
    1:27:28 Of journaling about stress?
    1:27:29 Yeah.
    1:27:31 What they were really feeling.
    1:27:32 Fear.
    1:27:33 Okay.
    1:27:34 N-V.
    1:27:35 Oh, interesting.
    1:27:36 N-V.
    1:27:37 N-V.
    1:27:42 Your father is richer than my father.
    1:27:44 Your mother is more connected than my mother.
    1:27:47 You’ve got better hips, you’ve got better lips.
    1:27:50 It was endless social comparisons, right?
    1:27:54 And so N-V, right, is wanting what someone else has.
    1:27:58 Anxiety is about uncertainty, stress is about too many demands, not enough resources.
    1:28:04 And so here I was, you know, having deeper knowledge of what was the underlying feeling
    1:28:08 or emotion that they were having, which was N-V, not stress.
    1:28:12 And so I had a conversation with the counseling department and I made a joke about it and
    1:28:17 I was like, you know, what’s our university’s N-V reduction program?
    1:28:21 You know, it wasn’t, you know, the most popular, you know, conversation.
    1:28:27 And I just think it’s interesting to think about it in terms of helping people to learn
    1:28:28 what to do with their emotions.
    1:28:32 You know, right now, you know, there’s a mindfulness craze.
    1:28:36 Everyone’s doing mindfulness and I do mindfulness and I appreciate mindfulness.
    1:28:41 But let me tell you, you know, when you’re feeling chronic N-V, you know, doing breathing
    1:28:44 exercises is not going to decrease the N-V.
    1:28:49 You’re going to have to work on your construction in your mind of your relationships with people.
    1:28:56 And so I just feel so strongly that we help people pause a little bit, reflect a little
    1:29:04 bit, think about how they’re feeling as a pathway to just having well-being.
    1:29:09 Your joke about N-V reduction is something I take very seriously.
    1:29:15 We did a four-episode series with Dr. Paul Conti, who’s a world expert and he’s a psychiatrist
    1:29:23 and among the very, very best psychiatrists in the world by many accounts.
    1:29:29 And he discussed during that series, but also on other podcasts, he’s appeared in such
    1:29:36 as my friend Lex Friedman’s podcast that N-V is actually at the root of much of the
    1:29:42 evil in the world, small-scale evil, large-scale evil, and a lot of the despair that people
    1:29:43 feel.
    1:29:51 And I think it’s a word that isn’t discussed enough because like the sound of it is, it’s
    1:29:55 kind of gross, N-V-S, N-V, nobody wants to be associated with it.
    1:30:03 But fortunately, Dr. Conti described it as a natural human emotion in some cases, but
    1:30:07 I had no idea, and I don’t know if he knows, but maybe he does through his clinical work,
    1:30:13 but I’ll certainly pass along what you just said to him, that so much of the stress that
    1:30:18 have to imagine good people and these students are, after all, I imagine people are not
    1:30:27 evil, not characterologically evil, let’s hope, are experiencing N-V, the wish to have
    1:30:32 more of what somebody else has, maybe something specific, which of course gets to these more
    1:30:39 common phrases of people feeling that they are not enough, which is going back to contentment.
    1:30:44 Right, I actually, oh, I didn’t draw the arrow, now I thought I drew the arrow between contentment
    1:30:45 and N-V.
    1:30:50 Right, so if one wants to combat N-V, you can imagine that a program to combat N-V might
    1:30:58 be perceived, if one didn’t understand it, as a calling for people to just be content
    1:31:00 with less, which is not what we want, right?
    1:31:04 I mean, we want ambitious people in the world, we want people aspiring, we want people to
    1:31:09 have growth mindset, and yet we don’t want people to be stressed and have a pervasive
    1:31:11 feeling of N-V inside either.
    1:31:14 So how would you make inroads into N-V?
    1:31:21 Well, I think, again, like all emotions, N-V is not a bad emotion.
    1:31:27 The way I think about emotions as being, when we need to get help with our emotions, is
    1:31:35 when, if it’s an unpleasant one, it’s intense and long duration, right, momentary N-V.
    1:31:39 I get N-Vs all the time, I get N-V, I watch Ted Talks, I’m like, “Oh, that timing was
    1:31:43 amazing,” and I’m like, “I’m gonna try that out.”
    1:31:49 So I use that N-V of someone else’s skill as a way to grow.
    1:31:55 How does that differ, sorry, to turn your own work back on you from admiration or inspiration?
    1:31:57 Like, “Wow, they, you know, like the…”
    1:31:58 Yeah, that’s what I’m getting at.
    1:32:05 So that’s the difference between the N-V that leans toward admiration versus the N-V,
    1:32:10 like what you’re referring to that leads to resentment, right?
    1:32:20 If I hate you because you have what I want, now we’re talking pathological N-V potentially.
    1:32:23 And so that’s the self-awareness piece.
    1:32:30 That’s the part of really getting that differentiation of emotion, that granularity.
    1:32:33 Because again, it’s like anger, it’s not a bad emotion.
    1:32:35 Anger’s okay.
    1:32:36 There’s reasons to be angry in the world.
    1:32:38 When we get treated unfairly, we should be angry.
    1:32:41 It doesn’t mean that we have to be dysregulated, right?
    1:32:46 There’s an assumption that we make that when we experience unpleasant, strong emotions like
    1:32:51 anxiety or anger, you know, that we’re gonna be dysregulated.
    1:32:56 I have a whole new relationship with my anxiety, very different relationship.
    1:32:58 I may have spent years working on it.
    1:33:02 I notice it and I’m like, “Hi, anxiety, how you doing today?”
    1:33:06 And then it just, it’s okay, I can even be giving it, you know, here with you or giving
    1:33:13 a speech or teaching, have that anxiety come in and not allow it to have power over me.
    1:33:16 Because I can observe it, I can welcome it.
    1:33:19 And then if it’s in the way, I can say, “You know, anxiety, you’re gonna go back there
    1:33:20 for a little while.
    1:33:21 Are you no more?”
    1:33:25 I mean, sometimes, you know, when I give speeches, like it’s the same speech, right?
    1:33:26 You think redundant.
    1:33:29 And it’s like, I can’t believe I have to talk about this again.
    1:33:32 And then I’ll look at the audience and like, it’s their first time.
    1:33:38 You know, it’s like all of a sudden, like my despair turns into optimism and hope.
    1:33:41 That’s all regulation.
    1:33:47 Conflict resolution is something that I think a lot about in any situation where emotions
    1:33:48 are discussed.
    1:33:53 And it brings me back to this earlier situation you were talking about where this woman said
    1:34:00 that she was gonna find her child, somebody to help him to intervene.
    1:34:01 And you were thinking, “Well, why not?”
    1:34:05 His feelings meant she was gonna go, you know, buy his feelings mentor.
    1:34:06 Right.
    1:34:07 Exactly.
    1:34:10 And now there’s a whole field of feelings mentors cropping up, that actually wouldn’t
    1:34:11 be such a bad thing.
    1:34:12 Hey, that’s another one of my goals.
    1:34:13 It wouldn’t be such a bad thing.
    1:34:14 Say it louder.
    1:34:17 I like that goal.
    1:34:22 So when we were talking about that, one of the things that surfaced was this notion that
    1:34:28 some people have a natural empathic attunement or the emotion that the other person is feeling
    1:34:32 as a negative one and it’s about us or about them.
    1:34:37 And as a consequence, you know, we’re not able to really be present to help the person
    1:34:38 the way that you helped your dad.
    1:34:41 Like he was frustrated with his wife.
    1:34:42 Yes.
    1:34:46 Had he been frustrated with you, it might be a little bit, little bit more challenging
    1:34:51 to say, “Hey, well, dad, maybe what you’re experiencing in terms of your frustration
    1:34:53 with me is actually blank.”
    1:34:54 Yeah, for sure.
    1:34:57 Because you’re now in a tether with them.
    1:35:02 So to what extent is empathic attunement a positive trait?
    1:35:08 Are there people who are better at turning it off or directing it in appropriate ways
    1:35:12 than others in a previous podcast that I did recently?
    1:35:18 Somebody sitting right there in that chair told me and I believe them that I am codependent.
    1:35:20 So first time anyone’s ever called me that, codependent.
    1:35:21 She defined it.
    1:35:27 She called it out and it, in a very parsimonious way, explained a huge array of challenges
    1:35:31 that I’ve experienced to the point where I’ve been learning more about codependency.
    1:35:32 All right.
    1:35:33 Okay.
    1:35:34 Not easy for me to say.
    1:35:35 We’re all interdependent.
    1:35:36 Interdependent, yeah.
    1:35:41 Certainly depending on others is important, but certain patterns fall well under the
    1:35:42 umbrella of codependency.
    1:35:46 So I was, okay, and even now I’m uncomfortable talking about, which is part of the reason
    1:35:50 I’m trying to desensitize myself to the word itself.
    1:35:52 Not alone drilling to the process of getting through it.
    1:35:58 So the point being that if our emotions are so strongly tethered to others, we see that
    1:35:59 as empathy.
    1:36:04 We label that typically as positive, but it really diminishes our ability to be there
    1:36:09 for people if their emotions are negative and about us.
    1:36:10 I disagree.
    1:36:11 Okay.
    1:36:12 Great.
    1:36:13 That’s fantastic.
    1:36:16 Because that’s empathy without emotional intelligence.
    1:36:19 And so I work with a lot of doctors.
    1:36:23 I’ve done quite a bit of work with the Cancer Hospital at Yale.
    1:36:25 It’s called Smylo.
    1:36:31 And doctors have been taught from early on, leave your empathy at the door.
    1:36:33 And I challenge that.
    1:36:39 When you’re a patient with cancer, knowing that you may pass, the last thing you want
    1:36:42 is an unempathic doctor.
    1:36:45 You want a relationship with someone who’s treating you.
    1:36:49 And the assumption is that you get lost in your empathy.
    1:36:50 And people have written about that.
    1:36:51 And it’s true.
    1:36:52 There is overzealous empathy.
    1:36:54 You can have compassion fatigue.
    1:37:00 But again, it’s in the absence of emotional intelligence.
    1:37:01 What do I mean?
    1:37:05 Well, part of emotional intelligence is regulation.
    1:37:12 And so if I see my work as a cancer doctor as helping people have the best last few months
    1:37:16 of their lives, that’s a really interesting way to think about it.
    1:37:21 So as I’m in relationship with my patient, my mindset is I’ve come to the understanding
    1:37:25 that my job, you know, people pass.
    1:37:32 But I could go down a rabbit hole of despair because everyone potentially may pass.
    1:37:34 Or I can see this as I’m giving someone a gift.
    1:37:36 I’m giving them a gift of my presence.
    1:37:43 I’m giving them a gift of them, you know, feeling held and cared for.
    1:37:49 And so to me, it’s all about the framing, you know, of empathy.
    1:37:55 Yes, of course, you know, if you’re just, you can lose yourself in someone else’s shoes.
    1:37:57 But that’s not emotional intelligence.
    1:38:01 Emotional intelligence saying, you know what, I’m noticing myself, I’m getting lost in your
    1:38:02 feelings.
    1:38:05 I need to pull back a little bit.
    1:38:11 Do we know where in the brain empathy resides?
    1:38:14 We hear so much about mirror neurons, but I think for those of us that have been in
    1:38:20 neuroscience and psychology long enough, we acknowledge, yes, there are appropriate conversations
    1:38:23 that include the words mirror neurons, but that they’ve been made out to be much more
    1:38:26 than perhaps they are in terms of empathy.
    1:38:31 And they’ve become sort of the default description for all forms of empathy and understanding.
    1:38:34 And it’s not just that.
    1:38:39 So what do we know about the brain science of empathy?
    1:38:41 I don’t know much about that, to be honest.
    1:38:47 What I know more about is the kind of psychological experience of empathy and that there are multiple
    1:38:48 forms of it.
    1:38:53 So for example, there’s the cognitive empathy piece where I, you know, I’ve never had your
    1:38:58 experience, but intellectually I get that you’ve suffered or intellectually I get your
    1:39:00 experience.
    1:39:04 There’s the emotional empathy, which is, you know, when I meet other survivors of abuse
    1:39:08 who have felt shame, I understand what that means because I’ve lived there.
    1:39:12 And not that our experience was the same, but our feeling was the same.
    1:39:15 We have a shared emotional experience.
    1:39:20 And then on top of that, that compassionate kind of form of empathy is what I think is
    1:39:24 what we need much more of in our society, which is we don’t just cognitively understand
    1:39:30 where someone is or relate to their experience, but we feel compelled to be in relationship
    1:39:33 with that person and be supportive.
    1:39:36 I’m thinking about something else that you spoke about earlier, which is this idea that
    1:39:41 like, and this is a misconstrual of my work and other’s work that the goal of this is
    1:39:43 to talk about feelings all day long.
    1:39:46 Like the last thing I want to do is talk about feelings all day long.
    1:39:49 Like that is not helpful actually.
    1:39:54 And I’ve had some experiences in my life, you know, where like some, just to be blunt
    1:40:00 shit happens, you know, and I call everybody I know, like my best friends, my family, can
    1:40:01 you believe this happened?
    1:40:02 I mean, I can’t take it anymore.
    1:40:03 And then I have the phone.
    1:40:04 They do the same thing.
    1:40:05 And they all listen to me.
    1:40:11 And then I’ve spent two hours on the phone telling the same thing over and over again,
    1:40:12 talking about my feelings.
    1:40:17 And I feel worse because I’ve rehearsed it 15 times.
    1:40:18 That’s not emotional intelligence.
    1:40:19 Right.
    1:40:24 When we’re emotionally intelligent, we recognize and we know that just talking about it is
    1:40:25 actually not helpful.
    1:40:29 Like we need to be with someone who’s that active listener, who’s non-judgmental, who
    1:40:34 shows compassion, but when you’re compassionate, you actually are bringing you back to the
    1:40:40 person saying, you know, is this, you know, the right thing right now for you?
    1:40:41 You know, what else might you think about?
    1:40:47 You know, I know when I’ve had really difficult experiences, you know, the person who says
    1:40:53 things like maybe could you just jump in the hot air balloon for a minute, Mark, and look
    1:40:54 down at your life?
    1:40:58 And like, besides this one thing that you feel like is the worst thing that’s ever happened
    1:41:01 to you in your whole life, anything else going right?
    1:41:02 I mean, yeah, my partner loves me.
    1:41:04 My dogs love me unconditionally.
    1:41:05 I got great friends.
    1:41:06 Oh, yeah.
    1:41:10 All of a sudden, that little thing that’s activating you is not so big anymore.
    1:41:16 That’s emotional intelligence, right, is not getting lost in the empathy, not just endlessly
    1:41:21 talking about feelings to the point where there’s no strategies.
    1:41:28 And I think that that’s really interesting because it goes back to something important,
    1:41:35 which is the permission to feel characteristics of non-judgment, active listening, and empathy,
    1:41:36 compassion.
    1:41:37 Never.
    1:41:41 And I’m talking, I have tens of thousands of people who’ve done this.
    1:41:46 Does anyone say fixer, problem solver?
    1:41:49 I don’t even get smart or wise.
    1:41:53 When we think about the people who create the conditions for us to be our true selves,
    1:41:57 we don’t think about the wisest, smartest fixer problem solver.
    1:42:02 We think about the non-judgmental listener who shows compassion.
    1:42:08 And I think that has to be reinforced that some of the fear that we have is that we’re
    1:42:14 going to get lost in all these feelings, but no one’s asking you to get lost in their feelings.
    1:42:17 What they’re asking for is support.
    1:42:23 They’re asking you to just listen and to maybe ask me a few questions to help me clarify
    1:42:29 my experience and then help me on a path towards feeling better.
    1:42:37 I keep hearing that the way to do this properly is to ask questions as opposed to telling
    1:42:40 people what they need to do.
    1:42:46 Your friend or this person who was an effective source of support in that moment said, “Can
    1:42:50 you get in the hot air balloon and look down on your life?”
    1:42:56 I notice that they didn’t say, “Get in the hot air balloon for a second and then do this.”
    1:43:00 As a former partner of mine said, who I’m still in great terms with, “No one likes
    1:43:01 to be shifted.”
    1:43:02 Yeah.
    1:43:03 No one wants to be told what to do.
    1:43:04 Right.
    1:43:05 No one wants to be shifted.
    1:43:08 No one, no matter what state they’re in, higher or low wants somebody to come along and try
    1:43:09 and shift them.
    1:43:11 Or just tell them, “Go for a walk.”
    1:43:12 Okay.
    1:43:15 Well, why am I like to do what?
    1:43:16 Or meditate.
    1:43:17 Yeah.
    1:43:24 It’s probably a great thing to do, but perhaps there’s a different way posed in the form
    1:43:26 of a question that would be more effective.
    1:43:30 I think the hot air balloon example also brings to mind something.
    1:43:35 I’ll try and keep this as succinct as possible for your sake and for the audience’s sake.
    1:43:41 But having studied stress a bit in my laboratory and experienced a lot of stress, as most people
    1:43:47 have in their lifetime, it’s very clear that when we stress our mental aperture or our
    1:43:51 visual aperture, our auditory aperture, everything shrinks.
    1:43:54 It contracts.
    1:43:59 We know that getting a different spatial perspective gives us a different temporal perspective.
    1:44:04 We can start thinking about our life being in larger pieces and get that perspective
    1:44:08 of the things in life that are going well.
    1:44:11 There’s a meditation that, I guess it’s a meditation, I don’t know what to call it,
    1:44:16 but I started doing years ago when I was a junior professor because life was so stressful
    1:44:24 for a tenure and little do I know that it just continues to be stressful, but a pleasure
    1:44:29 to do the work that involves basically doing a standard type meditation for a few breaths
    1:44:34 of closing my eyes and focusing on my body and what’s going on internally, but then opening
    1:44:37 my eyes and focusing on something external like my hand or the room.
    1:44:44 And then going to the pale blue dot is a very wide aperture, so effectively the hot air balloon
    1:44:45 looking down.
    1:44:46 It’s distancing.
    1:44:47 Distancing.
    1:44:52 And making this a practice not in a moment of stress, but each morning as I start the
    1:45:00 day as a reminder that our brains, our cognition and our emotions go through tremendous state
    1:45:05 differentiation like these complete, we’re kind of different people under these different
    1:45:08 space-time references.
    1:45:12 And that when we’re in stress, we tend to get locked into one space-time reference.
    1:45:19 And I’m not trying to be cosmic about this, but the nature of stress is to have us anchor
    1:45:24 to the stressor and to put up mental walls to break out of that and physical walls.
    1:45:33 So it sounds like great supporters and we can help ourselves through the more unpleasant
    1:45:41 portions of the emotion scale if we want to by taking ourselves into this different perspective,
    1:45:45 using spatial tools, hot air balloon, pale blue dot.
    1:45:46 Questions to yourself.
    1:45:54 Say things like, “Mark, I travel a lot and I was just in Washington state for some presentations
    1:45:55 before this.
    1:46:02 Flight delays, my flight got canceled, I missed a dinner and I used to get really worked up
    1:46:03 about it.
    1:46:06 And I would just then I just take a seat at the airport, take a nice long inhale.
    1:46:10 I’m like, “Mark, is this really going to be something that’s going to bother you next
    1:46:11 week?”
    1:46:12 I’m working on a book.
    1:46:14 I’m like, “I got another night in a hotel to work.”
    1:46:18 I actually reframed it as an opportunity to have some space and write.
    1:46:21 And so you can use these techniques a lot going back to my dad.
    1:46:26 So my dad, as he got older, his anger did come back.
    1:46:33 And he was kind of, I remember this one time where we were at a family dinner and I had
    1:46:37 already been in my position for a while.
    1:46:43 And there was some, a little bit of resentment with my father because he was a blue collar
    1:46:49 worker and a very, very talented air conditioning repairman and had a good career.
    1:46:56 But all of a sudden he went to graduate school and got PhDs and that was a little bit difficult
    1:46:59 for my father at some time.
    1:47:06 And so when I got a job at Yale in particular, he got a little, there were some emotions
    1:47:07 about that.
    1:47:12 And I remember we were at this one dinner and basically he, I’m not going to repeat
    1:47:16 what he said because it’s really gross, but he said something like, “Mark, you think your
    1:47:19 blank doesn’t stink anymore.”
    1:47:21 And I was like, “Eesh.”
    1:47:23 And then he just kind of went on and on and on.
    1:47:24 And I had to make a choice.
    1:47:28 Like, do I start crying, you know, like in the middle of this dinner because I feel so
    1:47:30 violated by my father?
    1:47:34 Do I, like, tell him to go blank himself and walk out of the room?
    1:47:36 And I decided to use a distancing technique.
    1:47:39 I decided to make him into a movie.
    1:47:43 I decided that he was now a TV show.
    1:47:47 And that TV show was something I was observing and not feeling.
    1:47:52 And that has proven to be one of the most powerful strategies for me, is when I’m in
    1:47:58 a position with someone who has a lot of negative energy and as a kid who was bullied, I’m more
    1:48:00 affected by these things, I think.
    1:48:04 I create that psychological distance by just putting that picture frame up there and I
    1:48:05 just observe it.
    1:48:07 And I kind of ask myself questions about it.
    1:48:08 I’m like, “Wow.”
    1:48:12 Or I say things like, “You know, wow, that’s really interesting.”
    1:48:16 I wonder where that, I get curious about it, like, I wonder where that’s coming from.
    1:48:20 You know, what was his childhood like that he’s so angry?
    1:48:21 And it really is helpful.
    1:48:23 So these are very powerful techniques.
    1:48:25 That can be used in real time, as you just described.
    1:48:27 Very real time.
    1:48:29 I use them all the time.
    1:48:34 You know, at the grocery store, you know, I’m not going to get into my issues, but,
    1:48:38 you know, I’m like, and I grew up with, you know, I would say lower middle class.
    1:48:42 We were very, we didn’t have a lot of money, everything was on a budget.
    1:48:46 And you know, I’m fortunate to be in a different circumstance now, but I’m still cheap.
    1:48:50 And so my partner, I’m like, I don’t understand, like, we’re not buying that.
    1:48:51 That is ridiculous.
    1:48:55 Like, we’re not spending $7 on a bottle of organic almond milk.
    1:48:56 You’re like, I’m not doing it.
    1:48:58 We’re not doing it.
    1:49:03 And then I have to like, move away from the aisle, take a little walk.
    1:49:06 I’m like, Mark, you know, is this worth your relationship?
    1:49:07 The almond milk?
    1:49:08 Like, really?
    1:49:10 Is this what you’re going to do?
    1:49:15 And so like, I don’t know, maybe I’m just the only one who needs regulation like 300
    1:49:16 times a day.
    1:49:21 But I find that I’ve, you know, different strategies, like the picture frame works when
    1:49:24 I’m angry or someone is angry with me.
    1:49:29 My anxiety, I get into the hot air balloon and I look down when I’m like irritated with
    1:49:30 someone.
    1:49:33 I just take the walk away and I ask myself, is this really that important?
    1:49:38 And that’s what I hope people will learn is that there’s so many amazing strategies out
    1:49:44 there and that we use them interchangeably with different emotions and different contexts.
    1:49:49 While a lot of the stereotypes dating back to the, you know, let’s just say in 1930s
    1:49:59 through to the end of the 1970s seem to couch people as more stoic, less emotionally expressive,
    1:50:03 especially in public or with people that they weren’t very close with, there was also a
    1:50:09 tendency, at least in movies about that time, for people who were passionate to be rewarded
    1:50:11 for expressions of their passion.
    1:50:13 So it’s kind of two ends of the spectrum, right?
    1:50:21 We always think of the kind of the real stoic thing, both for male and female phenotypes,
    1:50:22 right?
    1:50:26 You look at movies from the like the thirties and forties, you see that, but you also saw
    1:50:30 intense expression, passionate expression.
    1:50:38 And now I suppose we’re in a bit of a new place where I think there’s an invitation,
    1:50:43 I like to think there’s an invitation for a broader range of emotional expressions and
    1:50:49 phenotypes, let’s call them a my biologist after all, it’s also a safe word to use still,
    1:50:52 I think you can use the word phenotypes.
    1:50:57 Stereotypes is a bit loaded, a lot loaded.
    1:51:05 But emotionality and the notion of people being overly emotional has unfortunately a
    1:51:11 bit of a negative hinge to it, whereas somebody being passionate, that sounds like a pretty
    1:51:12 good thing.
    1:51:17 Emotional is like historically like you’re hysterical, it means that you are not in
    1:51:19 control of your emotions.
    1:51:23 I don’t like to use that term ever, I just find it a useless term.
    1:51:28 And because that’s when, oftentimes when people think about emotions, they think of people
    1:51:34 being emotional and I just don’t even know what that means, it has like just connotations
    1:51:37 from the past that I don’t think are helpful.
    1:51:41 Maybe that’s why my graduate advisor said, instead of telling you to be careful, I’ll
    1:51:45 tell you to be mindful, because the opposite of mindful is mindless.
    1:51:46 And then you’ll remember.
    1:51:51 Yeah, and also exactly, and like you’ll hear people say, why are you so emotional?
    1:51:54 And again, that’s a place of judgment.
    1:51:58 What they’re saying is that you’re experiencing a strong emotion that’s making me uncomfortable.
    1:52:00 I don’t know what to do with that feeling.
    1:52:05 So by me labeling you as emotional, I can alienate you.
    1:52:06 Where’s that going to lead to?
    1:52:08 Not good communication, right?
    1:52:10 Not healthy relationships.
    1:52:14 And yet we reward people still for being passionate.
    1:52:17 Even if it’s tinged with some anger, like if somebody has a cause that they’re really
    1:52:22 passionate about, we don’t necessarily say they’re being emotional, we say they’re really
    1:52:23 passionate about this.
    1:52:24 Yeah.
    1:52:28 There seems to be a subtle difference there is that maybe it’s rooted in a kind of a trajectory
    1:52:33 of like trying to achieve a specific outcome, whereas just anger or sadness kind of just,
    1:52:38 you know, geysering out of us, it doesn’t seem like it’s directed towards an end point,
    1:52:39 right?
    1:52:42 The emotional is the judgment, right?
    1:52:46 When I say, you know, Andrew, you’re so emotional, right?
    1:52:48 It’s also can be a form of gaslighting, right?
    1:52:51 Which is I’m trying to get you to believe something about yourself that I want you to
    1:52:57 believe, which may not be a reality at all, which is usually problematic in our society.
    1:53:02 I think most of our low self-esteem comes from gaslighting in our childhoods.
    1:53:03 People gaslighting each other.
    1:53:04 Yeah.
    1:53:08 I think that’s the beginning of bullying, which is that, you know, mark your two skinny,
    1:53:11 mark your two overweight, mark your nose is too big, mark your nose is too small, mark
    1:53:14 your two feminine, mark your two masculine.
    1:53:19 And then all of a sudden there’s no feelings mentors, there’s no education.
    1:53:21 And I just start believing it.
    1:53:22 And then it becomes my reality.
    1:53:24 It’s like a self-fulfilling prophecy.
    1:53:25 And it’s awful.
    1:53:26 I mean, you see it all the time.
    1:53:30 We’re not born being self-critics.
    1:53:35 We’re born being experience dependent, right?
    1:53:37 We depend on relationships.
    1:53:44 And if those relationships are meaning cruel and people are gaslighters, well, guess what?
    1:53:48 That’s going to end up being how we think about ourselves.
    1:53:54 In your book, you include a number of really wonderful quotes, but one of them that I anchored
    1:53:58 to very quickly is the following.
    1:54:02 All learning has an emotional base.
    1:54:05 And it was none other than Plato that said that.
    1:54:11 What is the relationship between emotions and learning and decision-making?
    1:54:17 Let’s think about right now our interaction as a teacher.
    1:54:22 I mean, how many of you have ever been, meaning your listeners and you, like how many of us
    1:54:26 have ever been in a situation in a classroom where it’s like, all right, everybody, let’s
    1:54:27 turn to page 357.
    1:54:32 All right, Mark, you’re going to read paragraph one and Andrew, you’re going to read paragraph
    1:54:37 two, and your brain is immediately gone.
    1:54:40 So emotions drive our attention.
    1:54:41 It’s so clear, right?
    1:54:45 If we’re not feeling engaged or curious, we’re going to be bored.
    1:54:47 And again, boredom, not a bad emotion.
    1:54:52 It just means like, what’s being presented to me and the way it’s being presented is
    1:54:53 not meeting my needs.
    1:54:54 It’s not engaging me.
    1:54:56 So my brain needs to do something.
    1:54:57 I’m just going to go doodle.
    1:54:59 I’m going to go push the kid here.
    1:55:00 I’m going to get on my phone.
    1:55:06 It’s just where we want to, our brains are wanting to do things.
    1:55:13 When we’re in environments where there’s a lot of curiosity, where there is high engagement,
    1:55:15 attention is much better.
    1:55:20 So that’s the simplest thing to think about.
    1:55:26 In my work, you know, my whole career has been about building curriculum to help educators
    1:55:31 integrate emotions into their everyday classroom.
    1:55:35 And part of what we help them understand, going back to that mood meter, think about
    1:55:37 that for a minute.
    1:55:42 You know, a lot of us, because of our dispositions, we tend to speak with a certain cadence.
    1:55:45 We tend to present in a certain way.
    1:55:50 And if you’re someone who like lives in the green, right, you’re just calm and content
    1:55:55 and tranquil and peaceful, all right, some of the yoga teachers, right, let’s all turn
    1:55:57 our attentions to ourselves.
    1:55:58 They’re great.
    1:55:59 I love yoga.
    1:56:03 But my point is if you’re always in that green quadrant, like for me, even though I’m like
    1:56:08 living there a lot, it’s like, give me some energy, please.
    1:56:13 And then there’s like, I have a friend who is a principal of a middle school in San Francisco,
    1:56:17 and she’s a former tennis coach, and she walks into the school team, let’s go, go, go every
    1:56:18 day.
    1:56:21 It’s like, Heather, come on, you know, you’re overwhelming me.
    1:56:25 And then you’ve got people who might be in that kind of, you know, blue quadrant, you
    1:56:31 know, it’s like, we’ve done some education work in the past, you know, and let’s be real,
    1:56:35 how much education reform really matters, you know, why, you know, Mark, you do all
    1:56:37 this research, but who’s reading it?
    1:56:39 Does anybody really reading it?
    1:56:40 Such a downer.
    1:56:41 Yeah.
    1:56:46 Or that person who’s always in the red, right, that’s activated, you know, like it’s caustic,
    1:56:47 you know.
    1:56:52 And so my point here is that, you know, we’re going to default in many ways to being in one
    1:56:57 of these quadrants, maybe all day long, maybe part of the day.
    1:57:06 But as someone who is leading, because I consider leadership teaching, someone who’s managing
    1:57:11 a team as a teacher in a classroom, as a parent, couple, whatever, I’ve got to be aware of
    1:57:14 kind of where I live emotionally, and I’ve got to be aware that not everybody wants to
    1:57:16 be with me where I’m at.
    1:57:21 And my job is to create an emotional rollercoaster ride for people, to bring people on an emotional
    1:57:24 journey, because that’s what’s going to keep them interested.
    1:57:28 And believe it or not, from our research and others’ research, we know that certain emotions
    1:57:29 are better for certain things.
    1:57:35 So for example, if I want my high school students to be like really brainstorming ideas, I’m
    1:57:41 not going to put on like a Gregorian chant, you know, I’m going to put on, you know, go
    1:57:46 back to Lady Gaga, you know, I’m on the edge of glory, and like, let’s get pumped up and
    1:57:48 like everybody, let’s get the Post-its out there.
    1:57:51 And everybody’s excited and just brainstorming.
    1:57:56 But then, you know, what’s going to be the project?
    1:58:02 You can’t be all hyped up, because then your brain is not in a very kind of a building consensus
    1:58:05 kind of model mode.
    1:58:10 So when we bring our energy level down, it’s like, oh, let me think about it for a minute.
    1:58:16 It’s more, you’re more thoughtful, you’re more careful, you’re more like, I don’t know.
    1:58:18 And like people would say, well, why would blue?
    1:58:22 Why would, you know, unpleasant low energy be helpful?
    1:58:26 Well, believe it or not, oftentimes we can be much more detail oriented when we’re in
    1:58:28 that low energy unpleasant place.
    1:58:30 It’s like writing, I do a lot of grant writing, right?
    1:58:33 It’s like, I think it’s great.
    1:58:34 Not a great idea.
    1:58:41 Mark, like, put on the classical music, like zone everybody out, get into that place where
    1:58:45 you are going to look for every eye to dot, every comma that should be a semicolon, every
    1:58:49 dash that should be this, paragraph matching.
    1:58:52 You can’t do that when you’re really super excited, just isn’t, your brain doesn’t operate
    1:58:53 that way.
    1:58:56 And then people say, red, like, why would red be great?
    1:59:02 The best story I have for that is, so I actually did a collaboration with Lady Gaga and her
    1:59:08 foundation, Born This Way Foundation, many years ago, and we did a study of thousands
    1:59:11 of high school students across America.
    1:59:14 And we looked at, how do they feel when they’re in school?
    1:59:20 And what we found was, 77% of the feelings, and I repeat that, 77% of their emotions at
    1:59:26 school were unpleasant, tired, bored, and stressed with the top three back then.
    1:59:32 So we did this study, we were working on it as a big project called the Emotion Revolution,
    1:59:35 and we ended up going to the White House to present our findings.
    1:59:39 I had to make a decision, like I had the secretary of education at that time in front of me.
    1:59:44 I’m presenting this big study on the emotional lives of teenagers.
    1:59:47 Do I want to go in there, like, you know, I’ve got an amazing study to share with you.
    1:59:50 I’m like, hmm, that’s so great.
    1:59:56 Do I want to go in there like, secretary, let’s just take a nice long inhale and an exhale.
    1:59:57 That’s not going to go over so well.
    2:00:04 Do I want to go in the blue, like, you know, it’s pretty bad out there.
    2:00:05 No.
    2:00:08 I decided that red was my quadrant.
    2:00:13 I wanted the people in the education department to be fired up by this research.
    2:00:18 I wanted them to be, I wanted them to feel the passion that I had and the anger that
    2:00:24 I had that it is an injustice for kids to feel that way in our nation’s schools.
    2:00:28 We need to figure out what to do to create a more engaging learning environment.
    2:00:31 And so I decided to really present that in that way.
    2:00:34 I didn’t present the findings in, like, look at the data.
    2:00:37 I want you to really take a look at these data.
    2:00:38 Please.
    2:00:42 77% of the, I mean, I’m saying 77% of the emotions, tired, bored and stressed.
    2:00:46 How is that going to lead to a nation filled with people who are innovative and creative
    2:00:48 and making a difference in the world?
    2:00:49 Think about it.
    2:00:52 We know how emotions drive the way we behave.
    2:00:55 If you’re tired, bored and stressed all day long, what’s the result?
    2:01:01 And so I presented that way and, you know, I did the best I could.
    2:01:07 And I think that’s the magic of understanding emotion.
    2:01:11 Does that, does this resonate that we’re going to, we’re going to be intentional about the
    2:01:16 emotions that we feel and that the emotions that we create in environments, whether they’re
    2:01:23 at home or at school or in the workplace, because certain emotions work better for certain
    2:01:24 things.
    2:01:31 Yeah, your examples bring me back to your earlier mention of this brilliant five-year-old
    2:01:38 kid who realized that his current emotional state was like the weather.
    2:01:41 It’s going to change.
    2:01:49 In order to have that perspective, my guess is that he had to have already at some point
    2:01:55 moved from the blue quadrant, so low energy, low pleasantness to the green quadrant, high
    2:02:00 pleasantness, low energy to the yellow quadrant, perhaps not in this order.
    2:02:04 And yes, I’m using this to remind people about the quadrants, higher energy, higher pleasantness,
    2:02:08 and then red, high energy, low pleasantness.
    2:02:09 Yes.
    2:02:10 Well, because he’s checking in daily.
    2:02:11 Right.
    2:02:12 Right.
    2:02:16 So in this school, which we call a ruler school, that’s what they do.
    2:02:21 They check in in the morning and other times throughout the day, and they start to recognize
    2:02:26 that I can feel this way at one point of the day, and I can feel this way at another point
    2:02:27 of the day.
    2:02:30 And if I’m feeling this way and I’m about to do something where that feeling is not great,
    2:02:35 I can shift out of that feeling, or I can still feel that feeling and still be a good
    2:02:36 learner.
    2:02:38 I mean, that’s incredible to me that we can do that.
    2:02:43 And I see it in thousands of schools, and it’s done remarkably well.
    2:02:51 And you’ve developed an app that’s freely available that allows people to essentially
    2:02:54 press the screen, is that right?
    2:03:00 And to denote where they are on this energy versus pleasantness scale at numerous times
    2:03:04 throughout the day and night, if they choose, we’ll provide a link to this app in the show
    2:03:05 note caption.
    2:03:06 It’s called How We Feel.
    2:03:07 Yeah.
    2:03:10 I’ve used it before, and a previous version I need to update and get the new version,
    2:03:12 and I will.
    2:03:17 I found it to be immensely useful just to start thinking about emotions along this energy
    2:03:20 versus pleasantness axis.
    2:03:27 After one does this for a few days or weeks, maybe checking in and touching the app a couple
    2:03:33 times a day, maybe again in the evening upon waking, what sort of data or information does
    2:03:39 one get back that can be informative toward being a healthier, happier person?
    2:03:41 Excuse me, a healthier person.
    2:03:42 More contented.
    2:03:43 More contented.
    2:03:48 Well, what’s really cool about the app, and the reason why we have an app is that technology
    2:03:53 can be super helpful in this instance for building self-awareness.
    2:03:58 So if I set reminders, which you can do on the app to check in in the morning, maybe after
    2:04:03 lunch or right before I go home, you pick whatever works for you or you can do it randomly,
    2:04:08 and then you aggregate your data across time, right now you have instances of your emotions
    2:04:13 over time, but what’s also cool about it is that you can disaggregate your data by things
    2:04:19 like who you’re with or where you’re at or what you’re doing, and then you can analyze
    2:04:24 that so you get your little mood meters that are all different colors because, wow, I thought
    2:04:29 I was more in the yellow at work, but I’m actually more in the blue at work, or I thought
    2:04:31 when I’m with this person, I’m actually feeling calm.
    2:04:34 Actually, when I look at my data, I’m always anxious with that person.
    2:04:36 So it runs a reverse correlation.
    2:04:37 Yes.
    2:04:38 Fantastic.
    2:04:41 And then you can just look at your report and then it asks you questions to get more
    2:04:43 insights.
    2:04:46 And also, importantly, we’ve embedded a lot of the strategies that I’ve been talking
    2:04:47 about.
    2:04:51 So like these distancing strategies or the breathing exercises or the mindfulness exercises
    2:04:55 or gratitude exercises, which by the way, I was thinking in the back of my head as we
    2:05:02 were speaking about the NV reduction program, I think the number one thing is gratitude.
    2:05:08 But if our brains are just endlessly searching for what’s better that’s out there than what
    2:05:13 I have, we’re not experiencing any gratitude for what we have.
    2:05:17 And so I spent a lot of time helping people really understand, like, take a look, like,
    2:05:19 look where you’re at as a student.
    2:05:21 Think about what you have the opportunity to learn.
    2:05:23 Think about the opportunities you have in life.
    2:05:27 And all of a sudden it’s like, oh yeah, my life is pretty good, as opposed to everyone
    2:05:29 else’s life is better than mine.
    2:05:33 So gratitude for me, sometimes it feels cliche these days, you know, you’ve heard so much
    2:05:34 about it.
    2:05:40 And I can’t talk strongly enough about both the practice and the science that supports
    2:05:41 it.
    2:05:42 Yeah.
    2:05:43 Amen to that.
    2:05:48 When I did an episode about gratitude now some years ago, I was positively shocked to
    2:05:50 see the data.
    2:05:57 The data on gratitude practices are so striking in terms of whether or not one looks at neurotransmitter
    2:06:04 expression or whether one looks at happiness rating scales as they were.
    2:06:10 Learning ability to learn, so many things are improved by even short gratitude practices.
    2:06:15 And it was interesting for me to realize that not only do effective gratitude practices
    2:06:23 include thinking about what one has, but also in observing others expressing their own gratitude
    2:06:25 either towards us or towards others.
    2:06:30 So, you know, there’s something about the human brain that really thrives on gratitude.
    2:06:36 And the other thing that I think is worth mentioning, you said these students could
    2:06:39 through a gratitude practice realize the opportunity that they have.
    2:06:44 I think a lot of people default to the assumption that a gratitude practice will make them complacent
    2:06:48 and stop seeking to reach their goals.
    2:06:50 But actually the opposite is true.
    2:06:55 There’s a smaller research as far as I understand, maybe it’s expanded in recent years where
    2:07:00 if people do a regular gratitude practice, even five minutes a day, their achievement
    2:07:01 actually increases as well.
    2:07:07 So, gratitude and complacency are not on, they’re not in the same bin.
    2:07:08 Yeah, exactly.
    2:07:13 These are all evidence-based strategies to help us have a better life.
    2:07:19 So clearly you’re on a mission and it’s a wonderful, in fact admirable one at that to
    2:07:26 bring more emotional awareness to kids and to adults to better the world.
    2:07:30 I don’t think I’m overreaching there, I think that’s the goal.
    2:07:35 I’d like to get back to your origin story a bit to understand a little bit more about
    2:07:37 the motivation behind the goal.
    2:07:42 You’ve written about in your book and you’ve spoken a little bit today about the fact that
    2:07:45 you were bullied pretty viciously.
    2:07:49 And also were the target of abuse.
    2:07:57 And when one thinks about bullying in particular, we I think all hopefully naturally default
    2:08:01 to okay, how can we stop bullies?
    2:08:05 But I’m guessing this is a two-sided issue and I’m not trying to create empathy for bullies
    2:08:06 here.
    2:08:13 But I’m guessing that in order to really disintegrate the bullying problem down to zero, which would
    2:08:15 be the ultimate goal.
    2:08:16 That’s great to me.
    2:08:22 That we need to get into the minds of both the bullied and the bullies.
    2:08:28 And as uncomfortable as that might be, maybe this is an opportunity to embrace some of
    2:08:31 the very practices that you’ve been talking about.
    2:08:36 So if you would, could you tell us a little bit about how as a kid, how you perceived
    2:08:37 your bullies?
    2:08:40 I’m very curious about that.
    2:08:44 I can say I’ve never been bullied, but I’ve also not been a bully.
    2:08:50 I can easily say, I was thinking about this during our brief break there, I hate bullies.
    2:08:51 I like hate them.
    2:08:57 I’m like right there in the red, no pleasantness, like top, top corner there, like it activates
    2:09:01 me physically, like it makes me angry, makes me want to do something about it.
    2:09:04 But as somebody who was bullied, how did you perceive your bullies?
    2:09:09 Did you think they were like correct or the authority?
    2:09:16 And how have you embraced whatever understanding that was and morphed it over time to be able
    2:09:21 to think about how to solve the bullying problem, both from the perspective of the bullied and
    2:09:22 the bully?
    2:09:27 Yeah, that’s going to have a couple of days together for this.
    2:09:35 I think when I think about my eight-year-old self, 10-year-old self, 11-year-old self being
    2:09:38 bullied.
    2:09:40 Remember bullying is about a power imbalance.
    2:09:42 That’s one of the core elements of it.
    2:09:50 It’s about the intent to harm, which is it’s not conflict, it’s not like sibling rivalry,
    2:09:56 it’s intention to harm where there’s a power imbalance and how long and the repetition
    2:09:57 of it.
    2:09:59 Those are the three key factors in bullying.
    2:10:04 It’s repeated, it’s intended to harm, and there’s a power imbalance.
    2:10:08 And so that puts you in a really powerless position when you think about it.
    2:10:15 When you have nobody to support you, no upstanders, no one else around you to help you get out
    2:10:18 of the situation, what happens is that you feel fear.
    2:10:24 And what I felt, and it’s been the emotion that I’ve struggled with my whole life, a
    2:10:25 shame.
    2:10:29 Because what happens when you’re bullied often is that you are made to feel like you are
    2:10:31 not worthy.
    2:10:35 It’s diminished self-worth because I’ve got power over you, I’m going to do whatever the
    2:10:36 hell I want to you.
    2:10:38 I’m going to say whatever I want to say, I’m going to spit on you, I’m going to throw
    2:10:44 you into the locker, I’m going to do crazy stuff, which is what happened to me.
    2:10:46 And guess what?
    2:10:48 There’s nothing you can do about it.
    2:10:53 And when you’re in an environment where nobody does anything about it, it creates despair.
    2:10:55 So you can see how there’s a lot of emotions there.
    2:11:02 And I’ll tell you right now, one of my hardest memories of being a student when I was around
    2:11:10 10 years old is that I remember being in a classroom in math.
    2:11:13 And I was wearing like a down vest as a protection.
    2:11:18 It was like my thing to hold on to, like my little vest was going to be protective of
    2:11:19 me.
    2:11:22 The only problem was I had two bullies sitting on either side of me.
    2:11:27 And what they did throughout the entire class was they used pen and they just wrote things
    2:11:30 about me on my jacket.
    2:11:36 And I can still remember, like you’re sitting across from me, you being my teacher.
    2:11:41 And I can still remember locking eyes with my teacher and him just looking away.
    2:11:48 And that feeling that you have of complete despair, like how is it that I’m not being
    2:11:52 protected by this adult in my community?
    2:11:56 And so that’s the issue that we’re trying to solve for.
    2:12:00 Now I could make all kinds of excuses about the teacher, maybe, maybe he didn’t really
    2:12:01 notice.
    2:12:05 I don’t buy it because it was repeated over time and it was happening a lot.
    2:12:09 I could also say that, you know, maybe he misread my facial expression.
    2:12:11 I’m not buying that either.
    2:12:16 I think it was either he had a mindset, you know, this is a rite of passage, you got to
    2:12:21 toughen up kiddo, or you’re not going to survive in your Clifton High School.
    2:12:26 Or another point is that he just was like, I have no idea what to do about it.
    2:12:29 And I’m just going to let it go.
    2:12:31 None of those are an option for me anymore.
    2:12:33 This is not acceptable.
    2:12:37 And so we need to teach people skills.
    2:12:41 People need to be emotionally perceptive, like emotions are signals.
    2:12:44 I mean, that’s an important point of this conversation.
    2:12:52 My facial expression, which was probably one of depression, fear and shame, which is not
    2:12:57 one of a big smile in general, obviously there’s variability, but point is that it’s pretty
    2:13:02 clear when you’re wearing a jacket and sitting like this in your classroom with a hoodie on,
    2:13:06 you know, doing your work and people are writing on you, you’re not in a good place.
    2:13:14 Now that perception of my experience, my emotion was not a signal to do something that blows
    2:13:15 my mind.
    2:13:16 It blows my mind.
    2:13:24 I’m just saying, I can’t imagine an adult being in a situation with a child that is being
    2:13:27 treated that way and not thinking action.
    2:13:30 But yet we see it all the time, all the time we see it.
    2:13:31 Even nowadays.
    2:13:32 All the time.
    2:13:36 By the way, the research shows that bullying has not really decreased in the last 30, 40
    2:13:37 years.
    2:13:38 Really?
    2:13:39 No.
    2:13:40 It is not.
    2:13:44 It’s pretty much about a third of middle school, high school kids get bullied each day in school.
    2:13:49 And so this is the point of my work, which is that a lot of the programs out there like,
    2:13:50 let’s create school rules.
    2:13:51 All right.
    2:13:52 Who’s going to follow these rules?
    2:13:55 Like what is, how are rules teaching people skills?
    2:13:57 It’s not working.
    2:14:00 My whole thinking about this is that we need to teach the things that we’ve been talking
    2:14:05 about, empathy, perspective taking, you know, doing role plays, having people understand
    2:14:07 what it feels like to be in that situation.
    2:14:09 Like you said, you’ve never been bullied, right?
    2:14:13 And never have bullied, which is great for you, which means it might be harder for you
    2:14:17 to understand that because the empathy for you might be a little tougher.
    2:14:18 Yeah.
    2:14:20 That’s part of the reason I asked the question.
    2:14:25 I mean, I was debating to myself whether or not I asked it in that way because I didn’t
    2:14:26 want to come across as insensitive.
    2:14:27 No.
    2:14:35 But precisely because I have sat on neither side of the bullying equation that it’s kind
    2:14:37 of a foreign thing to me.
    2:14:41 It also makes me realize, and especially now after what you just said, that while I was
    2:14:44 in high school, I’m guessing there was a lot of bullying going around.
    2:14:45 I’m sure you might have witnessed it.
    2:14:47 And I, I missed it.
    2:14:48 Yeah.
    2:14:52 You know, I had some friends that could definitely be classified as misfits.
    2:14:57 And I think looking back, they hung out with my group of friends because we were definitely
    2:14:58 different.
    2:14:59 We were into different things.
    2:15:04 We weren’t, we, you know, me, meaning my peers grew up in the John Hughes film era where
    2:15:08 you had like the jocks versus the hippies versus the skateboarders versus the burnout.
    2:15:09 Yeah, exactly.
    2:15:12 And, you know, and I had my crowd and, and was friends with a number of people outside
    2:15:13 that crowd.
    2:15:18 But there were these kids that would hang around us that weren’t into the same things
    2:15:19 that we were.
    2:15:23 And I am looking back and realizing now that they did it because they, they were definitely
    2:15:24 safe with us.
    2:15:25 Yeah.
    2:15:26 And well, that’s your fun number.
    2:15:30 It could be a little scary if we wanted to be, but we weren’t the type to go out and
    2:15:31 be scary.
    2:15:34 So we, I think they must have sent some safety with us.
    2:15:38 And I actually have very fond memories of those kids and know some of them still now.
    2:15:44 So yeah, I asked that, that way in part because I realized I, I missed a lot.
    2:15:47 Well, Lord knows I missed a lot of what was going on in high school for other reasons,
    2:15:51 but I just missed a lot of this.
    2:15:57 And I think in, even in academic culture as an adult, I, not now, but I certainly witnessed
    2:16:04 bullying at meetings more, that was more demonstrative where people would make fun of people in
    2:16:10 general in a way that I felt suppressed the likelihood that people would ask questions,
    2:16:14 which is a kind of different form of posturing and bullying, right?
    2:16:15 A hundred percent.
    2:16:19 They make students afraid to raise their hand and ask questions at meetings, for instance.
    2:16:21 It’s intimidation.
    2:16:22 Right.
    2:16:23 Intimidation.
    2:16:24 And I experienced that too.
    2:16:27 I remember when I, when I was younger in my career, I was giving a speech and people were
    2:16:32 like, Oh, he does the field research, you know, like in school, that’s soft science.
    2:16:37 And I was very, very fortunate and I was hurt by it because it’s like, by the way, like
    2:16:41 doing your, you know, experiment in the laboratory with your sophomores in college is a lot easier
    2:16:46 than trying to randomize 60 schools in Brooklyn and Queens, New York and trying to find effects
    2:16:47 of your program.
    2:16:50 It’s hard research, really difficult.
    2:16:53 Even just working on humans is hard for those of us that have worked on both animal models,
    2:16:54 which I no longer do.
    2:17:01 And humans, which I’ve done and do working on humans is that much harder for all sorts
    2:17:02 of reasons.
    2:17:03 Yeah.
    2:17:04 They’re not on the same genetic background.
    2:17:05 Exactly.
    2:17:06 You can’t just put them in their cage, take them out.
    2:17:08 The same like different like dark cycles.
    2:17:09 Some slept well.
    2:17:10 Some didn’t sleep well.
    2:17:12 I mean, there are issues with animal work as well.
    2:17:17 But yeah, just even embracing human research at all is an immense challenge.
    2:17:22 So the idea that it would be viewed as soft is, I mean, that that’s just like laughable
    2:17:23 to me.
    2:17:24 Exactly.
    2:17:30 But I was very fortunate that there was a professor, a very senior professor.
    2:17:31 His name was Ed Ziegler.
    2:17:35 He was one of the co-founders of Head Start.
    2:17:39 And he became my adult uncle Marvin.
    2:17:45 And I’m giving this speech and all his people are like trying to like really like demolish
    2:17:47 the presentation and my research.
    2:17:51 And he was revered because he was like this famous developmental psychologist and he just
    2:17:53 stood up and he’s like, he slams the table.
    2:17:59 He’s like, I like this research and I love you.
    2:18:02 Because like I needed you to stand up for me because I’m like the stupid, not the stupid.
    2:18:04 I’m like the little postdoc here, right?
    2:18:05 Like I need support.
    2:18:12 And so, you know, my argument is that it’s a human right to be protected, right?
    2:18:15 Now I could protect myself now, right?
    2:18:18 Of course I can, but I’ll have to, I’ll give you another example of this.
    2:18:21 Gosh, this is a really tough one for me.
    2:18:32 I would say eight years ago, I was giving a speech at our university to a bunch of funders
    2:18:37 and it was me and another professor who I will not name, who is bigger than I am and
    2:18:42 bigger personality than I am and has a kind of rough reputation of being kind of a bully.
    2:18:43 I went on first.
    2:18:52 Now, granted, I’m a pretty good presenter and he was going on after and I just thank
    2:18:53 you.
    2:18:54 I went to the side.
    2:18:55 He gets on.
    2:18:58 Now, I actually did a presentation on bullying because that’s what I’m thinking about it.
    2:19:02 All right, I get off stage, I’m sitting in, you know, at everybody else.
    2:19:09 He gets on stage and changes his presentation and shows a video of a kid being horrifically
    2:19:14 bullied, which has nothing to do with his research and I’m thinking, what the hell is
    2:19:15 going on here?
    2:19:17 And he plays a video.
    2:19:20 He’s like doing that, like laughing to himself and he’s like, you know, I just wanted to
    2:19:27 let people know that was Mark before he got his black belt and I’m like, what a dick.
    2:19:29 Yeah, it was not cool.
    2:19:33 And I felt like, firstly, what was really interesting to me as a psychologist is that
    2:19:36 in that moment, I regressed to 10 years old.
    2:19:43 It was psychologically all the memories of all the feelings and the bodily reactions.
    2:19:45 I was like, boom.
    2:19:49 And then, you know, luckily, you know, I do have a 53 black belt, luckily I have a PhD
    2:19:50 in psychology.
    2:19:53 Luckily I’ve had trainers of therapy and I’ve been teaching emotional intelligence for 25
    2:19:54 years.
    2:19:58 I’m like, Mark, you’re 50, you’ve got a black belt.
    2:20:04 Like it took me a lot to recover and I had to make a choice because like I’m still intimidated
    2:20:05 by that.
    2:20:11 And it makes me sad to even admit it because I don’t like that I’m at this place in my
    2:20:16 life where I still can be intimidated by the bullies, but it’s how I feel.
    2:20:19 And I have to just accept that.
    2:20:27 And I decided, though, in that presentation was like Mark, like, you got to say something.
    2:20:30 You’re going to prove to yourself that you can do it.
    2:20:34 And so after he was over, you know, I waited a little while and I just went up to him and
    2:20:40 I said, you know, I have no idea what motivated you to show that video.
    2:20:43 But number one, it was not cool.
    2:20:48 And number two, it can never happen again, never.
    2:20:54 And I can cry now thinking about it because it was very difficult for me even as an adult.
    2:20:59 And of course, I ran away, I didn’t run away, but I, you know, I took my breaths.
    2:21:03 I felt proud, you know, that I was able to handle myself, which, you know, may sound
    2:21:08 strange to some people, you know, being an adult who’s a psychologist, you know, who
    2:21:14 has a fifth degree, but I have to reinforce that now to make myself feel strong.
    2:21:19 But it was such a powerful, it was a, it was a great moment for me, one of like having
    2:21:24 the courage to face the bully.
    2:21:30 And interestingly enough, the guy never, he was, he turned his, he, he treated me like
    2:21:33 I was like the president of the university after that.
    2:21:45 And so my point of telling that story is that like I was 50, like that’s old to only, to
    2:21:50 cultivate the skills that I needed right to be able to deal with that very difficult situation.
    2:21:57 And my dream is that, you know, I always, you know, I say, I tell people, I’m so envious
    2:22:04 of that kindergartner because I’ve been lucky enough to be the developer of the curriculum,
    2:22:06 but I didn’t live it.
    2:22:11 And so it, talking about neuroscience, like I’m not wired like that five year old is going
    2:22:15 to be wired because they’re growing up in an environment where every day they’re checking
    2:22:16 in on their feelings.
    2:22:18 It reminds me of just another story.
    2:22:23 I was in a school in Brooklyn and I mean kids, this one school has been using our program
    2:22:30 for a decade and they wanted the kids wanted to meet me and the principal of the school,
    2:22:34 who’s my former student, he said, you can ask Mark anything.
    2:22:37 And it’s like, why do you do this and what motivates you?
    2:22:40 And I was telling these kids the story of my childhood.
    2:22:46 And this one girl, she must have been in sixth grade, she says, I mean, it’s really hard
    2:22:49 for me to understand your experience.
    2:22:50 I said, why?
    2:22:54 She’s like, I’ve been going to the school since I’m in kindergarten and I can’t think
    2:22:58 of a day that someone didn’t ask me how I was feeling.
    2:22:59 It’s powerful.
    2:23:04 You know, when you think about like her neural development, right, all the pathways that
    2:23:09 are being built for this person or these children and thousands of schools to be learning their
    2:23:12 feelings, understanding where they’re, you know, why they’re feeling the way they’re
    2:23:17 feeling to interact with other kids and see how they’re feeling and how they express their
    2:23:21 feelings and how they deal with their feelings and learning strategies together in a cooperative
    2:23:26 environment to cultivate and how that gets more complex with development, right?
    2:23:30 Because in kindergarten, you’re learning about sadness and disappointment, but then you’re
    2:23:34 learning about despair and alienation and exclusion.
    2:23:40 And that’s what makes this work so interesting is that these concepts evolve throughout our
    2:23:41 lives, right?
    2:23:42 Think about it.
    2:23:46 I mean, what anger meant to me when I was five is not what it meant to me when I was
    2:23:49 10 or 15 or 25 or now 55.
    2:23:55 Your description of confronting this bully, I don’t even want to call them your colleague
    2:23:57 because there’s nothing collegial about that.
    2:23:58 I agree.
    2:23:59 I thought it was an embarrassment for the university.
    2:24:05 But more importantly, the fact that you were able to confront them is, to me and I think
    2:24:10 to anybody that hears that story, the definition of courage, you know, because it’s in the
    2:24:17 moments where we feel like this big and we’re collapsed on ourselves and we don’t know where
    2:24:21 the resources are and we don’t have somebody sitting there like holding our shoulder saying,
    2:24:25 “Listen, I’m going to go talk to them or let’s go talk to them,” that you did that
    2:24:26 for yourself.
    2:24:35 You internalize the lessons you’d learned initially from your uncle and brought that
    2:24:36 forward.
    2:24:44 I think anyone hearing that story, it’s obvious to them that that is a great act of courage.
    2:24:49 It’s an inspirational one too and a reminder that for people that are being bullied as adults
    2:24:57 as well, that it’s important to calmly but directly and firmly express like you basically
    2:25:02 gave them a no, like a really strong like no, like you went to a puppy that was like putting
    2:25:06 itself in danger or something except in this case, it’s a huge being who had agency and
    2:25:10 so he needed a sharp, he needed to be punished slightly.
    2:25:11 Yeah.
    2:25:19 He needed to be educated about boundaries and about how this game of being a colleague
    2:25:20 is played.
    2:25:21 Well, certainly not rewarded.
    2:25:22 You’re right.
    2:25:23 Punished isn’t the right word.
    2:25:30 He certainly whatever dopamine hit he got from that antique was just needed, that needed
    2:25:31 to be retracted.
    2:25:33 The need to be taken away from him.
    2:25:34 Yeah.
    2:25:38 And I think that we should spend a minute on punishment because it never works unless
    2:25:42 it’s consistent, harsh, and nobody wants to be punished because it doesn’t feel good
    2:25:44 and it doesn’t teach people anything.
    2:25:45 Right?
    2:25:46 Go to your room.
    2:25:47 What does that teach me?
    2:25:51 It teaches me to go to my room and ruminate and get angrier.
    2:25:54 I’ve been in schools that are not using our model.
    2:25:58 I’ll never forget this one moment where I was in a principal’s office, a kid had given
    2:26:05 the teacher the finger and he got thrown to the office and it was a Tuesday.
    2:26:10 And it was Tuesday before the next week was going to be a holiday break.
    2:26:18 And it was a two-day suspension for giving the teacher the finger, but that was going
    2:26:20 to be until Thursday.
    2:26:24 And then Friday, after that, there’d be a week break and I literally heard the principal
    2:26:29 say, “Let’s just make it three days, I wouldn’t have to see this kid for 10 days.”
    2:26:37 And I’m thinking, what is this person learning about empathy, about self-regulation, about
    2:26:38 emotional awareness?
    2:26:39 They’re learning nothing.
    2:26:47 They’re going to be thrown out with no skills in an environment that’s probably not supportive.
    2:26:52 And so, I just think this has to change and it still does happen, not as often, thank
    2:26:53 goodness.
    2:26:59 I’m a prevention scientist, so I don’t want to wait until everyone has an anxiety disorder
    2:27:01 and everyone’s been bullied.
    2:27:05 I want to cultivate a society where people have the skills they need to navigate their
    2:27:10 emotions and know how to build healthy relationships and make sound decisions and have good mental
    2:27:13 health and achieve their dreams.
    2:27:22 And it occurred to me just now that you’re effectively doing what your uncle did for you,
    2:27:24 what for millions and millions of people.
    2:27:26 You know, God bless Uncle Marvin.
    2:27:30 I have a, you know, as you know now, the storyteller.
    2:27:35 But one of the most profound moments of my career was just after I had written my book
    2:27:41 and I was on my book tour, I’m in Westchester, New York, and I’m giving a speech.
    2:27:45 And I had never spoken about my uncle in that level of detail, nor my abuse, by the way.
    2:27:46 I’m talking about courage.
    2:27:50 It was not until ’48 writing this book that I decided, like, people asked me, like, “Why
    2:27:52 are you so passionate?”
    2:27:57 And I would say I hated school, I was bullied, but I believe I was robbed of my emotional
    2:28:02 life as a child because of the abuse and, you know, my circumstances.
    2:28:04 And I felt I needed to just share that a little bit.
    2:28:08 Not the focus, but I needed to be, I needed to be real.
    2:28:13 So I’m sharing about Uncle Marvin, the sixth grade teacher from Monticello, New York State.
    2:28:16 And this guy has this like, like that woman in the audience, he had an epiphany, he’s
    2:28:19 like, “Are you talking about Marvin Moore, the sixth grade social studies teacher from
    2:28:20 Monticello, New York?”
    2:28:21 I’m like, “Yes.”
    2:28:24 He’s like, “Mark, you’re not going to believe this, but your uncle Marvin was my uncle Marvin.”
    2:28:27 I’m like, “Are you kidding me?”
    2:28:35 He’s like, “Your uncle was my sixth grade teacher 45 years ago, and he’s the reason why I teach.”
    2:28:36 I was blown away.
    2:28:40 I was like, I was shaking so excited that I never met one of my uncle’s actual students
    2:28:44 because, you know, we worked when I was older, he was older.
    2:28:50 And so I sent it again, “I got to finish my speech, but can I interview you afterwards?”
    2:28:52 He’s like, “Yeah.”
    2:28:56 So I interview this guy, I have it on tape, 45 minutes.
    2:28:59 What he remembered about a sixth grade social studies class.
    2:29:02 I mean, I have no memories of my social studies class.
    2:29:07 This guy remembered details of my uncle’s facial expression, body language, the way he
    2:29:11 taught feelings, the way he taught history, it was on and on and on.
    2:29:13 But here’s the kicker.
    2:29:19 So we’re done with this conversation, and he looks at me and he’s like, “You know, Mark,
    2:29:25 it’s really clear that your uncle had a profound influence on your life.”
    2:29:31 And so I just have one question for you.
    2:29:35 For whom are you an uncle Marvin?
    2:29:39 And it just like, “I’m the professor here, I’m the one who does the teaching, right?
    2:29:40 I do the research.
    2:29:43 You don’t ask me questions like that.”
    2:29:48 And it was so eye-opening for me about just, you know, my life in terms of how I spend
    2:29:55 my time with my own family, and am I giving that non-judgment?
    2:29:56 Am I giving that act of listening?
    2:29:58 Am I showing my empathy and compassion?
    2:30:03 I’m like, “I’m a workaholic, you know, I write the papers, I’m not living it.”
    2:30:06 And it really has made a profound difference for me.
    2:30:12 You know, I really try hard to be an uncle Marvin.
    2:30:15 And it’s tough because time, right?
    2:30:17 All the factors that we talked about earlier.
    2:30:21 But gosh, you know, if we only had more of those in our world.
    2:30:29 Well, it’s absolutely clear to me that you’re extremely passionate about this mission of
    2:30:36 teaching people what emotions are and how to work with them, giving them really clear
    2:30:44 systems to do that, tools that they can do that, and I think it’s fair to say that you
    2:30:53 answered your own question in my opinion, if I may, that you, through your uncle Marvin
    2:30:57 to you and through the work that you do and through your public education effort, which
    2:31:03 includes your graciousness in coming here and sharing with us what you know, what you
    2:31:07 believe people can benefit from, and I, it’s absolutely clear to me that people can so
    2:31:09 benefit from these tools.
    2:31:13 And what you put into your book, which does include some very personal things that I must
    2:31:20 say are entirely couched toward the reader understanding and learning how they can make
    2:31:24 themselves and others in the world a better place.
    2:31:25 It’s really extraordinary.
    2:31:26 I appreciate that.
    2:31:33 The, the rippling out effect is not a sufficient way to describe it.
    2:31:38 It’s really an enormous amplification of the hard work you’ve done.
    2:31:45 And I’m just really, really in awe of the fact that you’ve taken hard experiences and
    2:31:48 transmuted those into so much good.
    2:31:53 And so on behalf of myself and everyone listening and watching, I just want to extend an enormous
    2:31:54 debt of gratitude.
    2:31:57 This is truly important work and I don’t say that lightly.
    2:31:58 I really appreciate that.
    2:31:59 Thank you.
    2:32:03 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Mark Brackett.
    2:32:07 To learn more about his work and to find links to his book, Permission to Feel, which by
    2:32:12 the way, I highly recommend, as well as other links to his laboratory and other resources,
    2:32:15 please see the links in the show note captions.
    2:32:19 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    2:32:21 That’s a terrific zero cost way to support us.
    2:32:25 Another terrific zero cost way to support us is to follow the podcast on both Spotify
    2:32:26 and Apple.
    2:32:30 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five star review.
    2:32:34 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    2:32:36 That’s the best way to support this podcast.
    2:32:40 If you have questions for me or comments about the podcast or topics or guests you’d like
    2:32:44 me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on
    2:32:45 YouTube.
    2:32:46 I do read all the comments.
    2:32:49 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    2:32:50 It’s my very first book.
    2:32:54 It’s entitled protocols and operating manual for the human body.
    2:32:57 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on
    2:33:02 more than 30 years of research and experience and it covers protocols for everything from
    2:33:08 sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    2:33:13 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:33:17 The book is now available by pre-sale at protocolsbook.com.
    2:33:21 Where you can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
    2:33:26 Again, the book is called protocols and operating manual for the human body.
    2:33:30 If you’re not already following me on social media, I’m Huberman Lab on all social media
    2:33:31 channels.
    2:33:35 So that’s Instagram, X formerly known as Twitter, Threads, Facebook and LinkedIn.
    2:33:40 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
    2:33:44 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
    2:33:45 of the Huberman Lab podcast.
    2:33:49 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
    2:33:53 And if you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, the neural network
    2:33:58 newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as
    2:34:03 protocols in the form of brief one to three page PDFs, protocols that cover things like
    2:34:08 learning and neuroplasticity, how to optimize and regulate your dopamine, how to improve
    2:34:09 your sleep.
    2:34:11 Again, all available, completely zero cost.
    2:34:16 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab, scroll down to newsletter and provide
    2:34:17 your email.
    2:34:20 And I should point out that we do not share your email with anybody.
    2:34:24 Thank you once again for joining me for today’s discussion all about emotions with Dr. Mark
    2:34:25 Brackett.
    2:34:29 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:34:31 (upbeat music)
    2:34:34 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với Podcast của Lab Huberman, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Mark Brackett.
    Tiến sĩ Mark Brackett là giáo sư tâm lý học tại Đại học Yale và là giám đốc Trung tâm Trí tuệ Cảm xúc Yale.
    Ông là một trong những chuyên gia hàng đầu thế giới về cảm xúc, có nghĩa là hiểu cảm xúc là gì và cách chúng điều chỉnh mối quan hệ của chúng ta với bản thân và người khác.
    Cuộc thảo luận hôm nay sẽ đi sâu vào cách chúng ta nên suy nghĩ về cảm xúc của mình và những biểu hiện cảm xúc của người khác, cũng như khi nào và làm thế nào chúng ta nên điều chỉnh những cảm xúc đó.
    Đây là một khía cạnh rất quan trọng trong cuộc sống của chúng ta vì, như chúng ta đều biết, cảm xúc luôn hiện diện với chúng ta từ khoảnh khắc chúng ta sinh ra cho đến khi chúng ta qua đời.
    Giống như việc có một cơ thể, chúng ta cần học cách làm việc với cảm xúc của mình để có chất lượng cuộc sống tốt nhất.
    Chúng ta đều biết rằng chúng ta nên chú ý đến cảm xúc của mình, nhưng đồng thời, chúng ta thường được bảo rằng không nên coi trọng tất cả các cảm xúc của mình, cũng như không nên phản ứng với tất cả các cảm xúc bằng hành vi.
    Và thực sự, điều đó là đúng.
    Tuy nhiên, điều còn thiếu là một lộ trình để suy nghĩ về cảm xúc của chúng ta một cách có cấu trúc, và do đó có thể tương tác với cảm xúc của chúng ta, đôi khi thay đổi cảm xúc của mình, và chắc chắn là hiểu các biểu hiện cảm xúc của người khác theo những cách phục vụ tốt nhất cho chất lượng cuộc sống của chúng ta.
    Vì vậy, cuộc thảo luận hôm nay tập trung rất nhiều vào dữ liệu khoa học có thể áp dụng trong thế giới thực mà tất cả chúng ta có thể sử dụng.
    Chúng ta nói về giải quyết xung đột.
    Chúng ta nói về cách suy nghĩ và làm việc với cảm xúc.
    Chúng ta nói về bắt nạt, cả ở trẻ em và người lớn, và cách xử lý những vấn đề như vậy một cách hiệu quả.
    Và chúng ta nói về trí tuệ cảm xúc, điều mà hóa ra có thể được nâng cao ở bất kỳ giai đoạn nào trong cuộc sống.
    Vì vậy, vào cuối cuộc thảo luận hôm nay, bạn sẽ được trang bị một lượng kiến thức khổng lồ và nhiều công cụ mới, nhiều giao thức mới mà bạn có thể áp dụng ngay lập tức trong cuộc sống của mình để cải thiện mối quan hệ với bản thân và với người khác. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học đến công chúng mà không tốn chi phí. Để giữ đúng với chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là BetterHelp. BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến. Tôi đã thực hiện liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm. Tôi coi việc thực hiện liệu pháp thường xuyên quan trọng không kém gì việc tập thể dục đều đặn. Hiện tại, có ba điều chính mà Liệu pháp Tuyệt vời cung cấp. Đầu tiên, nó tạo ra mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về những vấn đề quan trọng nhất đối với bạn. Thứ hai, nó có thể cung cấp hỗ trợ dưới hình thức hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng. Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia nên cung cấp những hiểu biết. Những hiểu biết hữu ích không chỉ giúp bạn cảm thấy tốt hơn trong cuộc sống cảm xúc và mối quan hệ của mình, mà còn giúp bạn trở nên tốt hơn, tốt hơn trong mối quan hệ với bản thân, cuộc sống nghề nghiệp và với người khác, và tất nhiên là với những điều như mục tiêu sự nghiệp của bạn. Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn có những thành phần quan trọng của liệu pháp trở nên rất dễ dàng. Hơn nữa, vì BetterHelp cho phép liệu pháp được thực hiện hoàn toàn trực tuyến, nên rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng phù hợp vào lịch trình bận rộn của bạn mà không cần phải di chuyển đến văn phòng của nhà trị liệu hay tìm chỗ đậu xe hoặc ngồi trong phòng chờ. Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn.
    Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Eight Sleep.
    Eight Sleep sản xuất các lớp đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ.
    Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này về sự cần thiết phải có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm.
    Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo có một giấc ngủ ngon là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn.
    Và điều này là bởi vì để có thể ngủ sâu và duy trì giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ.
    Và để thức dậy cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ.
    Eight Sleep giúp bạn dễ dàng kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của mình bằng cách cho phép bạn lập trình nhiệt độ của lớp đệm vào đầu, giữa và cuối đêm.
    Tôi đã ngủ trên lớp đệm Eight Sleep hơn ba năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi giấc ngủ của tôi theo hướng tích cực.
    Eight Sleep gần đây đã ra mắt lớp đệm thế hệ mới nhất của họ, Pod4 Ultra.
    Pod4 Ultra có khả năng làm mát và sưởi ấm cải tiến, công nghệ theo dõi giấc ngủ độ chính xác cao hơn, và nó cũng có khả năng phát hiện tiếng ngáy mà, thật đáng kinh ngạc, sẽ tự động nâng đầu bạn lên vài độ để cải thiện lưu thông không khí và ngăn chặn tiếng ngáy của bạn.
    Nếu bạn muốn thử lớp đệm Eight Sleep, bạn có thể truy cập atesleep.com/huberman để tiết kiệm 350 đô la cho Pod4 Ultra của họ.
    Eight Sleep hiện đang vận chuyển đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia trong EU và Úc.
    Một lần nữa, đó là atesleep.com/huberman.
    Tôi rất vui mừng thông báo rằng tôi sẽ phát biểu tại một hội nghị sức khỏe có tên là UDEMONIA, diễn ra tại West Palm Beach, Florida, từ ngày 1 tháng 11 năm 2024 đến ngày 3 tháng 11 năm 2024.
    UDEMONIA là một sự kiện trực tiếp cung cấp các công cụ dựa trên khoa học, các lớp tập thể dục trực tiếp,
    và một loạt các phương pháp điều trị và giao thức để tối ưu hóa sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn.
    Tôi sẽ có một bài phát biểu chính với không ai khác ngoài Tiến sĩ Gabrielle Lyon vào thứ Bảy.
    Như một số bạn có thể biết, cô ấy là một khách mời trước đây trên podcast Huberman Lab và có một podcast tuyệt vời của riêng mình.
    Sự kiện này sẽ diễn ra vào ngày 2 tháng 11 và chúng tôi sẽ thảo luận về tất cả các vấn đề liên quan đến khoa học thần kinh và tính linh hoạt thần kinh.
    Chúng tôi sẽ nói về một số lợi ích và giao thức liên quan đến nhận thức và tâm trạng và nhiều điều khác nữa.
    Cũng tham gia tại UDEMONIA là những nhà khoa học và lâm sàng xuất sắc khác đã xuất hiện trên podcast Huberman Lab, bao gồm Tiến sĩ Sarah Gottfried, Tiến sĩ Zachary Knight và Tiến sĩ Robin Carthart-Harris, cùng với gần 70 chuyên gia khác.
    Để xem danh sách đầy đủ các diễn giả và chủ đề, và để đăng ký, hãy truy cập udemonia.net, viết là E-U-D-E-M-O-N-I-A dot net.
    Chắc chắn đây sẽ là một buổi gặp gỡ tuyệt vời và tôi hy vọng sẽ gặp bạn ở đó.
    Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Mark Brackett.
    Tiến sĩ Mark Brackett, chào mừng bạn.
    Cảm ơn bạn.
    Thật tuyệt khi có mặt ở đây.
    Tôi rất vui được nói chuyện với bạn hôm nay về nhiều điều liên quan đến cảm xúc.
    Chúng ta nghe thấy từ cảm xúc và có đủ loại ý tưởng về chúng, về những gì chúng là, những gì chúng không phải là.
    Chúng ta cũng nghe nói nhiều về trí tuệ cảm xúc trong những ngày này và tôi có cảm giác rằng cách nó được thảo luận thường không phải là cách thực sự của nó.
    Vì vậy, để bắt đầu, bạn có thể làm rõ cho tôi, cho mọi người, trí tuệ cảm xúc là gì?
    Nó liên quan đến điều gì?
    Và sau đó có thể chúng ta có thể sử dụng điều đó như một cách để đi sâu vào câu hỏi sâu hơn về cảm xúc là gì.
    Chắc chắn rồi.
    Tôi nghĩ ở mức độ đơn giản nhất, đó là cách chúng ta lý luận về và với cảm xúc và cảm giác của chúng ta.
    Đó là định nghĩa đơn giản.
    Cách tôi nói về nó là như một tập hợp các kỹ năng.
    Và chúng tôi sử dụng từ viết tắt RULER để mô tả những kỹ năng đó.
    Kỹ năng đầu tiên là nhận diện cảm xúc.
    Vì vậy, tôi đang cố gắng đọc biểu cảm trên khuôn mặt của bạn ngay bây giờ.
    Bạn có hứng thú hay bạn đã chán rồi?
    Tôi đang cố gắng hiểu cảm xúc.
    Họ đến từ đâu?
    Tại sao tôi lại cảm thấy như vậy?
    Hệ quả của cảm giác đó là gì?
    Thứ ba là gán nhãn cảm xúc.
    Vì vậy, cần phải chính xác với những từ mà chúng ta sử dụng để mô tả cảm xúc của mình.
    Thứ tư là biểu đạt cảm xúc, biết cách và thời điểm để biểu đạt cảm xúc với những người khác nhau trong các bối cảnh và văn hóa khác nhau.
    Và điều quan trọng nhất là R cuối cùng, đó là điều chỉnh cảm xúc.
    Những chiến lược nào chúng ta sử dụng để giúp chúng ta đối phó với cảm xúc hàng ngày?
    Vì vậy, nếu tôi tham gia một bài kiểm tra trí tuệ cảm xúc, liệu nó có yêu cầu tôi nhìn vào hình ảnh của các biểu cảm khuôn mặt không?
    Liệu nó có yêu cầu tôi đọc các đoạn văn về sự trao đổi cảm xúc và đánh giá?
    Ai cảm thấy gì và tại sao và như thế nào?
    Kiểu như vậy?
    Nếu bạn tham gia một bài kiểm tra cách đây 20 năm, thì có.
    Chúng tôi cố gắng đổi mới hơn trong việc đo lường các kỹ năng hiện nay.
    Ví dụ, tôi vừa hoàn thành với một nhóm đồng nghiệp việc xuất bản một bài kiểm tra về nhận thức cảm xúc, nhưng không phải là hình ảnh tĩnh.
    Đó là các đoạn video kéo dài khoảng ba đến bốn giây cho thấy những cảm xúc tinh tế.
    Nó liên quan đến giọng nói.
    Nó liên quan đến ngôn ngữ cơ thể, và chúng tôi đang cố gắng giúp mọi người gán nhãn chính xác những cảm xúc này trong cơ thể, giọng nói.
    Khi tôi nghĩ về hầu hết các cách sử dụng từ trí tuệ cảm xúc, có vẻ như nó tương quan, lại một lần nữa, theo cách không khoa học, có vẻ như nó tương quan với khả năng của một người trong việc chịu đựng cảm xúc của người khác và hiểu được cảm xúc của người khác.
    Chẳng hạn, tôi đã nghe người ta nói trước đây, không phải về tôi, rằng ai đó có trí tuệ cảm xúc cao vì trong sự hiện diện của con họ hoặc con của người khác phản ứng theo một cách nào đó, họ có thể thấy, “À, chúng chỉ cảm thấy trống rỗng,” và do đó họ đang la hét thay vì mặc định vào một cách phân loại rộng về những gì họ đang quan sát và nói, “Ôi, trời ơi, đứa trẻ đó thật hư hỏng,” chẳng hạn.
    Bạn đang mô tả trí tuệ cảm xúc như một sự tự nhận thức nữa.
    Và vì vậy, nhiệm vụ của chúng ta là làm điều tương đương với những gì mà người khác trong câu chuyện nhỏ của tôi đang làm, để có thể phân tích cảm xúc của chính mình một cách tinh tế đủ để hiểu trải nghiệm theo cách gần như là của người thứ ba, từ đó có thể điều chỉnh hành vi của mình, những gì họ nói, cách họ hành động.
    Vậy thì sự nhận thức về cảm xúc của người khác và hiểu biết về những cảm xúc đó, so với việc nhận thức và hiểu biết về cảm xúc của chính mình, có ảnh hưởng như thế nào đến điều mà chúng ta gọi là trí tuệ cảm xúc?
    Tất cả những kỹ năng này đều liên quan đến nội tâm và giữa các cá nhân. Điều này thực sự quan trọng. Nó luôn liên quan đến bản thân và người khác.
    Ví dụ, ngay bây giờ, chúng ta đang điều chỉnh cảm xúc của nhau, đúng không? Biểu cảm trên khuôn mặt của chúng ta, âm điệu giọng nói của chúng ta, chúng ta đang ảnh hưởng đến cách chúng ta cảm thấy.
    Khi bạn nghĩ về phần nhận thức, chúng ta sẽ bắt đầu từ đó. Đúng, có sự tự nhận thức, như Mark, bạn đang cảm thấy thế nào ngay bây giờ? Và tôi đang có những cảm xúc hỗn hợp, đúng không? Đây là một podcast tuyệt vời, tôi muốn diễn đạt rõ ràng, tôi cảm thấy hào hứng, nhưng tôi cũng hơi choáng ngợp vì có quá nhiều điều tôi muốn chia sẻ, nhưng tôi không biết tôi muốn chia sẻ bao nhiêu.
    Vì vậy, có tất cả những nhận thức đó về cảm xúc của tôi. Đôi khi tôi có ngôn ngữ để diễn đạt nó, đôi khi thì không, như bất kỳ ai trong chúng ta. Và đó là lý do tại sao nó bắt đầu với một nhận thức tổng quát, như là tôi có dễ chịu không? Tôi có khó chịu không? Tôi có nhiều năng lượng không hay tôi cảm thấy kiệt sức?
    Và chúng ta gọi đó là cảm xúc cốt lõi của bạn. Sau đó, tôi có thể bắt đầu tự hỏi mình những câu hỏi, như là, ồ, bạn đang làm gì ngay bây giờ, Mark? Ồ, tôi đang ngồi đối diện với Andrew để được phỏng vấn. Ồ, được rồi. Vậy thì điều đó, cảm xúc nào xuất hiện với bạn khi làm điều đó? Và sau đó tôi cố gắng gán nhãn cho cảm xúc đó.
    Vì vậy, đó là như R, U và L của trí tuệ cảm xúc cho bản thân. Và tôi đang làm điều tương tự cho bạn. Tôi đang nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của bạn, ngôn ngữ cơ thể của bạn, tôi đang lắng nghe bạn. Tôi đang cố gắng hiểu nếu tôi nói điều gì đó, bạn có thay đổi không?
    Và tôi đang cố gắng diễn đạt điều đó bằng ngôn ngữ, vì vậy nó liên quan đến bản thân và người khác.
    Vì chúng ta đều là những nhà khoa học quan tâm đến cảm xúc, bạn là chuyên gia, còn tôi hôm nay chỉ là một học sinh.
    Tôi nghĩ rằng điều đáng lưu ý với mọi người là không có một vị trí nào trong não điều khiển quá trình phức tạp mà bạn vừa mô tả.
    Đó là một hiện tượng toàn mạng.
    Nhưng bạn đã đề cập đến cơ thể.
    Bạn đã nói về cảm giác, bạn biết đấy, một người cảm thấy như thế nào cả trong não lẫn cơ thể?
    Mức độ nào mà một người có trí tuệ cảm xúc cao có nhận thức về cơ thể hoặc nhận thức soma nhiều hơn hoặc ít hơn so với một người “chỉ suy nghĩ”?
    Nói cách khác, liệu một người rất “trong đầu” và có nhận thức về cơ thể kém có thể có trí tuệ cảm xúc cao không?
    Chà, tôi nghĩ một điều quan trọng khác về trí tuệ cảm xúc là chúng ta thích nghĩ về nó như một khái niệm, hoặc mọi người nghĩ về nó như vậy.
    Tôi không nghĩ đó là cách tốt nhất để nhìn nhận nó.
    Tôi nghĩ rằng sẽ thú vị hơn nhiều khi nhìn nhận nó như một tập hợp các kỹ năng riêng biệt kết hợp với nhau.
    Chúng không có mối tương quan cao như vậy.
    Và vì vậy, bạn biết đấy, tôi thực sự thích nghĩ về chúng như là các kỹ năng cảm xúc.
    Và trong R, U, L, E và R mà tôi đã mô tả, chúng là các kỹ năng phụ.
    Và vì vậy, một phần những gì bạn đang nói đến là nhận thức về cơ thể.
    Một số người có xu hướng nhận thức nhiều hơn, bạn biết đấy, họ chỉ rất tập trung vào ngôn ngữ.
    Một số người, bạn biết đấy, nhiều nhà trị liệu, somatic, bạn biết đấy, nói về những điều liên quan đến cảm giác thân thể, tất cả đều tốt.
    Tôi nghĩ rằng cuối cùng, bạn biết đấy, đây là lý do tôi dạy những điều này, là chúng ta phải biết chúng ta cảm thấy như thế nào.
    Chúng ta phải biết chúng ta muốn làm gì với những cảm xúc đó, và chúng ta phải biết những người mà chúng ta sống cùng, yêu thương và làm việc cùng, cũng như dạy dỗ họ cảm thấy như thế nào.
    Và vì vậy, cuối cùng, chúng ta cần ngôn ngữ.
    Một vài năm trước, tôi đã tham gia một khóa học, có thể được mô tả rộng rãi là phát triển cá nhân.
    Nó rất thú vị.
    Nó được xây dựng dựa trên khoa học và tâm lý học, và mỗi ngày sẽ bắt đầu bằng việc đi quanh vòng tròn, như thường thấy trong những hoạt động như vậy, và bạn sẽ phải nói về cảm giác của mình. Nhưng bạn không thể sử dụng các đánh giá, bạn không thể nói tốt hay xấu hay bình thường. Và tôi thấy điều đó rất khó khăn, tôi gặp khó khăn vì một số lý do. Trước hết, tôi không nghĩ rằng mình từng được đào tạo để sử dụng ngôn ngữ cụ thể cho cảm xúc của mình. Thực tế, tôi không nghĩ rằng mình từng được đào tạo để hiểu cảm xúc là gì. Thực tế, tôi biết rằng các nhà thần kinh học và tâm lý học vẫn đang cố gắng tìm ra cảm xúc và tình cảm thực sự là gì.
    Vậy, có một vài câu hỏi. Khi nói đến việc sử dụng ngôn ngữ để mô tả cảm xúc của chúng ta, bạn cảm thấy việc có một thực đơn rộng lớn các lựa chọn quan trọng đến mức nào? Bạn biết đấy, một vị khách trước đây trong podcast này, Lisa Feldman Barrett, và tôi đã nói về điều này một chút, và cô ấy đã đề cập rằng trong một số nền văn hóa, có ngôn ngữ rất cụ thể cho những cảm xúc cụ thể. Thực tế, thậm chí có một từ để mô tả cảm giác buồn mà một người có trong một nền văn hóa cụ thể sau khi bị cắt tóc rất tệ, điều này thật đáng kinh ngạc khi nghĩ về nó. Chúng ta đều biết cảm giác đó như thế nào. Đúng không? Chúng ta biết cảm giác đó như thế nào. Đúng vậy. Nhưng theo như tôi biết – Chúng ta không có từ đó. Một từ cho điều đó trong tiếng Anh. Ý tôi là, tôi chắc chắn có một từ chửi thề cho điều đó trong tiếng Anh, nhưng không nhất thiết cho cảm giác cụ thể đó hoặc độc đáo cho cảm giác cụ thể đó.
    Vậy, mối quan hệ giữa nhãn ngôn ngữ và cảm xúc là gì? Tôi hỏi điều đó như một cách để xen vào phương pháp thước kẻ, vì như bạn đã chỉ ra, một người nhận ra, hiểu các nhãn, nhưng nhãn là trung tâm, theo nghĩa đen, trong phương pháp thước kẻ. Đúng vậy. Vâng. Vì vậy, tôi rất giống Lisa về mặt có các khái niệm hoặc danh mục cảm xúc. Chà, hãy sử dụng danh mục tức giận. Nếu bạn chỉ có một từ cho sự tức giận, điều đó có nghĩa là tất cả những gì bạn biết là có một hình thức tức giận.
    Nhưng nếu bạn bắt đầu dạy mọi người, thì có những từ khác mà chúng ta có thể sử dụng như “bực bội”, “khó chịu”, “giận dữ”, “nổi giận”, “tức giận”, và sau đó bạn có những cuộc trò chuyện phong phú, đó là điều tôi làm ở trường với trẻ em và chính các giáo viên.
    Khi bạn cảm thấy bực bội, những điều gì khiến bạn cảm thấy bực bội so với những điều khiến bạn cảm thấy nổi giận?
    Cảm giác trong cơ thể bạn như thế nào khi bạn cảm thấy như vậy?
    Mặc dù mọi người cảm nhận mọi thứ khác nhau trong cơ thể của họ, điều đó thực sự không quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta có một ngôn ngữ chung và một sự hiểu biết chung về những cảm xúc này, vì nếu không, chúng ta không thể giao tiếp.
    Bạn biết đấy, đối với tôi, đây là một vấn đề lớn về việc có một ngôn ngữ chung trong một cộng đồng để nói về cảm xúc, vì ngay bây giờ, đúng không, chúng ta đang trong một cuộc khủng hoảng lo âu.
    Tôi không hoàn toàn đồng ý với điều đó. Tôi nghĩ rằng mọi người sử dụng từ “lo âu” không đúng cách. Lo âu là về sự không chắc chắn về tương lai, nếu chúng ta định nghĩa nó. Nó khác với căng thẳng.
    Bạn biết đấy, có nhiều hình thức căng thẳng khác nhau, như bạn đã biết. Nhưng sự lo lắng, đúng không, thường là khi bạn có quá nhiều yêu cầu và không đủ nguồn lực, điều này khác với khi bạn cảm thấy choáng ngợp, đúng không, đó là cảm xúc của tôi trong năm nay, tôi chỉ cảm thấy bão hòa, như, bạn biết đấy, tôi thậm chí không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, điều này cũng khác với nỗi sợ hãi.
    Và đó là điều chúng ta gọi là phân biệt cảm xúc, hoặc sự chi tiết mà mọi người gọi nó. Chúng hơi khác nhau. Sự phân biệt giống như giữa các cảm xúc, và sự chi tiết có thể nằm trong cảm xúc.
    Nhưng từ công việc của tôi, chỉ để nói về điều này một chút. Ví dụ tốt nhất mà tôi có là tôi thực hiện rất nhiều khóa đào tạo doanh nghiệp. Và vì vậy tôi ở trong một phòng đầy luật sư hoặc giám đốc điều hành, và tôi hỏi họ cảm thấy như thế nào. Không ai thực sự chắc chắn về cảm giác của mình, như bạn đã nói. Và sau đó tôi sẽ thực hiện những bài kiểm tra nhỏ với họ.
    Hãy cho tôi biết sự khác biệt.
    Tôi nghĩ tôi có ba phút trong một nhóm, lo âu, căng thẳng, áp lực, sợ hãi, choáng ngợp.
    Và họ quay lại và phản ứng số một là chúng đều giống nhau.
    Và tôi nghĩ, thật sao, hãy dành thêm vài phút nữa, như là cố gắng, chỉ cần cố gắng định nghĩa chúng.
    Họ thậm chí không thể định nghĩa chúng.
    Họ nói những điều như, bạn biết đấy, một cái là nội tâm, một cái là ngoại tâm, một cái là, bạn biết đấy, một cái có năng lượng cao và một cái có năng lượng thấp.
    Tôi nghĩ, tôi hiểu điều đó, nhưng bạn, những khái niệm này có ý nghĩa gì với bạn?
    Chúng có ý nghĩa gì với bạn?
    Dù sao, um, cuối cùng chúng tôi cũng đến được như những định nghĩa và sau đó tôi nói, bạn biết đấy, ai quan tâm?
    Như tại sao tôi lại yêu cầu bạn hiểu những sự khác biệt này, hãy quay lại nhóm của bạn và nói về nó.
    Và sau đó, như thế này là một hoạt động 45 phút, tôi đã nghĩ rằng đây sẽ là một hoạt động hai phút.
    Nó biến thành một bài tập từ 45 phút đến một giờ vì họ cuối cùng nhận ra, ôi vâng.
    Vì nếu tôi lo âu vì tôi đang lo lắng về tương lai, bạn biết đấy, có thể bài tập thở sẽ không hữu ích lắm vì có thể tôi cần một chiến lược nhận thức để nói, bạn biết đấy, Mark, đừng lo lắng về thị trường chứng khoán, Mark, đừng lo lắng về việc trường đại học đóng cửa vì đại dịch, bạn không có quyền kiểm soát quyết định của trường đại học.
    Và vì vậy, việc giúp mọi người kết nối giữa cảm giác và lý do cho cảm giác từ góc nhìn của tôi đã rất hữu ích để giúp họ học cách điều chỉnh cảm xúc.
    Vì vậy, kết nối cảm giác và lý do cho cảm giác thay vì chỉ gán nhãn cảm giác.
    Vâng.
    Bạn cần biết lý do tại sao, lý do mà bạn thực sự phải đối mặt.
    Bạn cảm thấy thế nào về biểu tượng cảm xúc từ tất cả những gì bạn đang nói?
    Chúng có vẻ không chỉ là vô hại đối với tôi.
    Vâng, cũng vậy.
    Ý tôi là, tôi có thể tưởng tượng rằng việc biểu tượng hóa văn hóa như tôi gọi nó, tôi không nghĩ đó là một từ thực sự.
    Không sao cả.
    Bây giờ thì nó đã là.
    Tôi sẽ thiết lập một trang Wikipedia vào ngày mai.
    Emojification là một vấn đề nghiêm trọng vì đó là điều mà chúng ta gọi trong khoa học là việc phân loại quá mức trong khoa học.
    Chính xác.
    Người phân loại và người chia tách.
    Đúng vậy.
    Cả hai đều có thể có sự nghiệp tuyệt vời, nhưng nếu bạn phân loại quá nhiều hoặc chia tách quá nhiều, bạn sẽ tạo ra nhiều sự nhầm lẫn và thường tạo ra vấn đề.
    Và tôi chỉ thấy các biểu tượng cảm xúc như là việc gom lại một tập hợp tuyệt vời các tiếp diễn khác nhau bên trong chúng ta mà chúng ta gọi là cảm xúc thành một biểu tượng nhỏ.
    Và tôi có thể tưởng tượng điều này sẽ dẫn đến đủ loại vấn đề, không chỉ trong giao tiếp mà còn trong việc hiểu cảm xúc của chính chúng ta.
    Nhưng khác biệt, bạn có nghĩ rằng việc sử dụng biểu tượng cảm xúc đã làm giảm mức độ trí tuệ cảm xúc và khả năng xử lý của chúng ta không?
    Ý tôi là, tôi chưa thực hiện nghiên cứu, nhưng từ quan điểm của tôi, điều đó không hữu ích vì mục tiêu là phải chi tiết hơn.
    Hãy nghĩ về sự khác biệt, và tôi sẽ không kiểm tra bạn ngay bây giờ, nhưng sự tức giận và sự thất vọng.
    Bạn có biết rằng 95% những người mà tôi đã hỏi để định nghĩa hai điều đó không thể làm được không?
    Đúng vậy.
    Ý tôi là, ngay lập tức, tôi sẽ chỉ nói, tôi quen thuộc với cả hai cảm giác đó.
    Tôi biết chúng khác nhau vì chúng khác nhau, nhưng phần thất vọng có thể được hướng ra ngoài hoặc hướng vào trong.
    Tôi sẽ phải làm việc một cách hệ thống cho đến khi tôi tìm thấy một sự vi phạm của một trong hai điều đó.
    Vì vậy, chúng tôi là một ví dụ áp dụng cho một điều và không phải điều kia, và điều đó sẽ mất tôi một vài phút lâu hơn so với những gì tôi muốn khán giả này phải chờ đợi.
    Có đó.
    Vì vậy, tôi đã nhận được điểm F.
    Nhưng bạn có tư duy phát triển, vì vậy bạn ổn.
    Có đó.
    Vì vậy, sự thất vọng, tôi đang ở mức kỳ vọng.
    Mọi thứ đều hợp lệ.
    Nó chỉ không diễn ra như mong đợi.
    Sự tức giận là cảm nhận sự bất công, và đó là một sự phân biệt rất quan trọng vì nếu bạn là một bậc phụ huynh hoặc ai đó tại nơi làm việc và ai đó đang la hét, đầu tiên, chúng ta thường mắc sai lầm lớn trong việc gán nhãn cảm xúc từ hành vi.
    Chúng ta phải vứt bỏ điều đó.
    Thực sự không có mối tương quan nào giữa hành vi và cảm xúc.
    Tôi có thể dừng chân như một cậu bé vì tôi cảm thấy buồn, chỉ vì điều đó được chấp nhận về mặt văn hóa hơn là khóc.
    Vậy tại sao bạn lại tức giận như vậy?
    Có thể tôi đang cảm thấy xấu hổ, đó là trải nghiệm của tôi.
    Tôi đã la hét và gào thét khi còn nhỏ vì tôi bị bắt nạt rất nhiều.
    Và sau đó mẹ tôi sẽ hỏi, bạn nghĩ bạn đang nói chuyện với tôi như vậy là ai?
    Và sau đó bố tôi sẽ nói, hãy về phòng của bạn.
    Và tôi sẽ nghĩ, có ai đó đang đọc đúng cảm xúc của tôi hoặc hỏi tôi cảm thấy như thế nào không?
    Bởi vì bạn sẽ biết rằng tôi đang hành động như vậy vì sợ hãi và xấu hổ.
    Điều đó chưa bao giờ xảy ra vì nhiều lý do liên quan đến việc kích thích cảm xúc của bố mẹ tôi và họ không có trí tuệ cảm xúc cao.
    Họ yêu tôi, chỉ là không có trí tuệ cảm xúc cao.
    Và vì vậy, quay trở lại vấn đề tức giận và thất vọng, những kỳ vọng không được đáp ứng so với sự bất công cảm nhận.
    Và khi bạn nghĩ về điều đó theo cách chiến lược, ví dụ như trong sự nghiệp khác của tôi, tôi đã thấy mình như một giáo viên võ thuật.
    Tôi có đai đen cấp năm trong một môn võ thuật Hàn Quốc gọi là Hapkido.
    Vì vậy, nếu podcast này không diễn ra tốt, dù sao đi nữa, tôi đã là một đứa trẻ vụng về, có lòng tự trọng rất thấp và không tự tin.
    Tôi đã tham gia võ thuật.
    Tôi nghĩ, tôi sẽ lấy được đai vàng và tôi sẽ cảm thấy mạnh mẽ và tự hào, nhưng tôi đã thất bại trong kỳ thi đai vàng của mình.
    Ý tôi là, ở tuổi 13, bạn không thể tưởng tượng được rằng không có gì tệ hơn cho một đứa trẻ 13 tuổi đang cảm thấy xấu hổ và bị bắt nạt lại thất bại trong kỳ thi đai vàng.
    Vậy tôi phải làm gì?
    Tôi về nhà, tôi ghét karate.
    Tôi sẽ không bao giờ quay lại karate.
    Mọi người đang ồn ào.
    Tôi bị la mắng.
    Tôi đang trả tiền cho lớp karate của bạn.
    Bạn sẽ quay lại, bạn biết đấy, bất cứ điều gì.
    Và sự thật là, hãy nghĩ về điều đó một chút.
    Vì vậy, tôi đi thi và tôi phải thực hiện các động tác chặn, đá, và đấm của mình.
    Tôi biết có năm cú đá, có năm cú đấm.
    Và giả sử tôi thực hiện chúng tốt nhất có thể, nhưng thầy giáo chỉ nói, bạn biết đấy, Mark, chỉ cần…
    không đủ tốt.
    Bạn biết đấy, bạn chưa sẵn sàng.
    Đó là sự thất vọng hợp lý.
    Tôi đã mong đợi sẽ vượt qua.
    Tôi đã không vượt qua.
    Tôi cảm thấy thất vọng.
    Vậy chiến lược cho điều đó là gì, như là giúp đỡ từ gia sư, chỉ cho tôi những gì tôi cần làm tốt hơn.
    Mặt khác, hãy nói rằng, điều này đúng với tôi, rằng một số đứa trẻ đã từng bắt nạt tôi ở trường trung học cũng học karate và hãy tưởng tượng rằng chúng đang xem tôi thi và đang nhìn tôi với ánh mắt khó chịu vì chúng sẽ, bạn biết đấy, đe dọa tôi và điều đó đã xảy ra, bạn biết đấy, khi thay đồ, đi, bạn biết đấy, như là, hãy chờ xem ngày mai sẽ như thế nào với bạn và trên đường đến trường.
    Bây giờ tôi cảm thấy bị khủng bố, sợ hãi như thế nào?
    Và tôi đã tìm thấy bài kiểm tra của mình vì điều đó.
    Vì vậy, bạn có thể thấy cách tôi có thể xuất hiện với một hành vi cụ thể.
    Mọi người đang gán ghép cảm xúc cho tôi.
    Họ đang gán nhãn cảm xúc của tôi cho tôi vì họ không có kỹ năng để tắt cảm xúc như một bậc phụ huynh, giáo viên hoặc bạn đời để có mặt giúp tôi hiểu trải nghiệm của mình và sau đó gán nhãn trải nghiệm của tôi, hiểu nó đến từ đâu và sau đó lập chiến lược tương ứng.
    Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
    AG1 là một loại đồ uống vitamin khoáng chất probiotic cũng bao gồm prebiotics và adaptogens.
    AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn và nó có vị rất ngon.
    Bây giờ tôi đã uống AG1 từ năm 2012 và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm ngân sách của tôi cho thực phẩm bổ sung rất hạn chế.
    Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung và tôi rất vui vì tôi đã chọn AG1.
    Lý do cho điều đó là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm của mình từ thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, nhưng thật khó khăn để tôi có đủ trái cây, rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm.
    Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng trong suốt cả ngày.
    Tôi ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của mình khỏe mạnh. Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh của sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất, sức khỏe tinh thần và hiệu suất của tôi, cả về nhận thức lẫn thể chất đều tốt hơn. Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1 và tôi chắc chắn đã cảm nhận được sự khác biệt.
    Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh vật đường ruột và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, mà đối với tôi có nghĩa là dùng vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và lại vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi có nhiều sự rõ ràng về tinh thần và nhiều năng lượng tinh thần hơn.
    Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Bạn đã nói rằng sự thất vọng là khi một người làm mọi thứ về cơ bản là đúng, có nghĩa là đã nỗ lực hết mình, v.v., và điều đó không diễn ra như mong đợi, trong khi sự tức giận là cảm giác bất công. Bạn có thể nói rằng phản ứng của bạn khi không nhận được đai vàng vào thời điểm đó, vì bây giờ bạn là một võ sư đai đen cấp năm, rõ ràng là bạn đã có đai vàng đó cuối cùng, tôi cũng muốn nghe phần câu chuyện đó, rằng bạn đã trải qua sự tức giận, trong trường hợp này, chúng ta có thể gọi đó là sự tức giận không phù hợp, chỉ đơn giản là không phù hợp vì điều bạn thực sự cần hiểu là khái niệm về sự thất vọng, nhưng không ai đã dạy bạn điều đó.
    Tôi nghĩ điều bạn đang nói đến là việc không biết cảm xúc của mình vì tôi chưa bao giờ được dạy ngôn ngữ, đúng không, và có một trải nghiệm có thể là nhiều cảm xúc cùng một lúc, có thể là sự thất vọng, có thể là sự tức giận, có thể là sự xấu hổ, nhưng bạn phải phân tích tình huống.
    Sự kiện thực sự đã xảy ra là gì? Điều gì thực sự đã xảy ra vào khoảnh khắc đó? Nếu đó là một bài kiểm tra hợp lệ, và tôi chỉ, bạn biết đấy, tôi đã chặn cú đấm.
    và tôi chỉ không có đủ sức để chặn lại, bạn biết đấy, như là thật sự đứng vững.
    Đó là sự thất vọng, nó giống như, nó đến đột ngột, bạn biết đấy, như là, bạn nghĩ rằng,
    những cú chặn của bạn mạnh mẽ, không may, bạn cần phải làm việc thêm, hãy luyện tập mỗi ngày sau
    giờ học cùng nhau, chúng ta sẽ làm cho những cú chặn này vững chắc để bạn có thể tham gia bài kiểm tra đai vàng,
    không có lý do nào khác.
    Nếu đó là vì những kẻ bắt nạt đang nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi không có khả năng đối phó với những
    đôi mắt sắc lạnh đó đang nhìn tôi, và tôi cảm thấy rất lo lắng và choáng ngợp, và tôi chỉ không thể
    chặn lại vì tôi chỉ cảm thấy hoảng sợ, đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.
    Bạn có thấy như một bậc phụ huynh hoặc một giáo viên sẽ phải thật sự phân biệt sự hỗ trợ của họ,
    nhưng bạn phải thật sự hiểu được trải nghiệm, điều đó có nghĩa là chúng ta phải có những mối quan hệ đáng tin cậy,
    yêu thương, quan tâm với tất cả mọi người, vì nếu không, chúng ta sẽ không xây dựng được sự kết nối
    để thật sự hiểu cảm giác của mọi người, chúng ta chỉ lấy hành vi kiểu như vậy và chúng ta sẽ hỏi,
    tại sao bạn lại cư xử như vậy, bạn biết đấy, hãy về phòng của bạn hoặc, bạn biết đấy, chỉ cần luyện tập.
    Nó giống như, không, như là, tôi đã bị bắt nạt ở trường và giờ đây kẻ bắt nạt đang đe dọa tôi.
    Đó là những vấn đề nghiêm trọng cần được giải quyết.
    Bạn biết đấy, những biểu tượng cảm xúc trực tuyến và, bạn biết đấy, ngón tay cái hướng xuống so với ngón tay cái hướng lên và những thứ như vậy và, bạn biết đấy, biểu tượng cảm xúc nôn mửa và những thứ như vậy, thật là choáng.
    Tôi bắt đầu nhận ra rằng những thứ này có thể gây hại nhiều hơn chúng ta nhận ra.
    Vâng, tôi nghĩ rằng nó vui.
    Bạn biết đấy, có thể chỉ là, nếu bạn chỉ muốn sử dụng nó để vui vẻ, không vấn đề gì.
    Nếu chúng ta sẽ sử dụng nó để thật sự giao tiếp, thì không tốt lắm.
    Tôi đang nghĩ đến những trường hợp mà mọi người chỉ sử dụng những thứ này với ý định thể hiện
    sự không thích của họ đối với một điều gì đó, nhưng mà những người ở đầu bên nhận lại trải qua
    rất nhiều sự tự phê bình như một hệ quả, chủ yếu là trẻ em, nhưng cũng có cả người lớn.
    Tôi biết một số người lớn thực sự không thể chịu đựng được khi có ai đó bình luận trên bài đăng Instagram của họ như “Big L” hoặc những thứ tương tự như “Không” hay những điều như vậy. Điều này cũng thú vị vì tôi thấy điều này ngay cả trong cộng đồng học thuật, đặc biệt là trên Twitter, X, nơi mà tôi biết rằng, chắc chắn, mọi người từ chối bài báo của nhau, phê bình bài báo của nhau, nhưng họ làm điều đó với một mức độ tinh tế trí tuệ nào đó truyền tải một cảm giác quan tâm, đúng không? Nếu các nhà khoa học thực sự quan tâm, thì họ sẽ thực hiện một cuộc đánh giá cẩn thận, mặc dù tất cả chúng ta đều muốn nghe rằng, “Đây là một bài báo hoàn hảo. Thế thôi.” Chính xác. Khi chúng ta phê bình một cái gì đó với sự chú ý đến từng chi tiết, miễn là điều đó công bằng, chúng ta cảm thấy được quan tâm. Hoàn toàn đúng. Họ quan tâm đến công việc, và chúng ta cũng quan tâm đến công việc, vì vậy có một mối quan hệ ở đó, ngay cả khi đó là một cuộc đánh giá ẩn danh. Nhưng tôi rất sốc khi thấy các đồng nghiệp khoa học mà tôi đã biết trong nhiều thập kỷ, thực sự cách họ cư xử trực tuyến, như họ sẽ chửi thề, họ sẽ công khai, họ sẽ không bận tâm đến việc chấm câu. Họ cư xử theo cách có vẻ rất kích thích. Không phải tất cả họ, tất nhiên, nhưng điều đó thật thú vị. Những từ xuất hiện trong tâm trí tôi là, tôi cảm thấy, trực tuyến, đặc biệt là trên mạng xã hội. Những đứa trẻ đang hành xử như người lớn, và những người lớn đang hành xử như trẻ con. Dường như có một sự thoái lui về điều mà tôi gọi là sự biểu đạt bằng emoji hoặc sự biểu đạt với cường độ cao bằng những công cụ thô sơ. Tôi không biết đó là gì vì tôi biết những người này. Lý do tôi sử dụng cộng đồng học thuật làm ví dụ, nhân tiện, là vì điều này đã khiến một số người trong số họ mất việc, các trưởng khoa, không phải ở Stanford hay Yale, may mắn thay. Nhưng điều đó thật đáng chú ý với tôi cách mà khi chúng ta loại bỏ kết nối trực tiếp, khi mọi người cư xử như vậy, và tôi sử dụng ví dụ song song về đánh giá ẩn danh vì ở đó là ẩn danh. Vì vậy, lý thuyết là họ có thể cư xử theo cách họ muốn, nhưng có một quy tắc ứng xử.
    Có vẻ như phép lịch sự trực tuyến đang thiếu nhiều tính năng quan trọng mà bạn đang bắt đầu trình bày cho chúng tôi ở đây. Sự chống đối gây ra những thách thức. Thật buồn cười vì tôi đã có một bài phát biểu tại Twitter, giờ được gọi là X, khoảng năm năm trước, và đã phân tích khá nhiều dữ liệu. Thực ra đó là năm mà Mariah Carey hát và mọi thứ đã bị hỏng. Đó là tuần trước khi tôi đến vào tháng Giêng, vào đêm giao thừa, và tôi chỉ cảm thấy tò mò vì thực sự đó là một sự cố. Tôi đã nói, “Mọi người sẽ phản ứng như thế nào?” Và có tới 99,99% chỉ trích diva tuyệt vời này. Tôi không nhớ sự cố này. Rõ ràng là cô ấy rất tài năng, nhưng cô ấy đã mắc lỗi. Có điều gì đó với cái mic. Chúa cấm cô ấy mắc lỗi. Vâng, có điều gì đó. Hoặc có thể là ai đó khác. Ôi trời ơi. Thực ra, cái mic không hoạt động theo cách mà cô ấy muốn. Và cô ấy đã nói, “Tôi không hát nữa.” Và bạn nên thấy mọi người đã phản ứng như thế nào, tôi có nghĩa là hàng triệu và hàng triệu bình luận, và tôi sẽ không lặp lại những gì mọi người đã nói vì thực sự rất kinh tởm. Và tôi đã rất tò mò. Còn những điều như, “Ôi, bạn đã giành được 15 giải Grammy. Chiếc xe buýt này thực sự làm bạn đau lòng.” Có thể chỉ một bài đăng như vậy. Và điều đó khiến bạn phải suy nghĩ về, A, loại người nào quan tâm đến việc bình luận. Chúng ta có thể có một sự thiên lệch ở đó. Tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta có một sự thiên lệch ở đó. Những người cảm thấy được bảo vệ bởi điều gì đó. Nếu đó là một người nổi tiếng hơn trong chính trị, rõ ràng là mọi người rất rõ ràng về cảm xúc của họ. Các chính trị gia tự mở mình ra cho điều đó. Vâng, họ làm vậy. Những người công khai nói chung, tôi đã nghe, tự mở mình ra cho điều đó. Nhưng các chính trị gia thì đặc biệt, tôi nghĩ chúng ta cho phép công chúng nói gần như bất cứ điều gì về họ, nhưng điều đó không đẹp. Điều đó không đẹp, và không thông minh về mặt cảm xúc để quay trở lại khái niệm, đúng không? Nó giống như, mục tiêu của bạn ở đây là gì?
    Tôi luôn hỏi mọi người rằng, kiểu như, bạn đang cố gắng đạt được điều gì khi trở nên xấu tính?
    Tôi cảm nhận điều đó là sự thoát ly.
    Tôi nhìn vào đó và nghĩ, “Chao ôi, họ phải cảm thấy như thế nào bên trong để có thể nói những điều đó, chắc chắn không tốt.”
    Nhưng có thể điều đó lại mang lại cảm giác tốt cho họ.
    Tôi không biết.
    Tôi không nghĩ mình đã từng có một bình luận tiêu cực.
    Nếu có, ai đó có thể chỉ ra cho tôi.
    Hy vọng rằng đó là trong một tình huống châm biếm với một người bạn là mục tiêu, và họ đã ổn với điều đó hoặc vui vẻ với điều đó.
    Nhưng tôi không biết trạng thái nội tâm, cảm xúc hoặc tâm lý nào sẽ khiến ai đó đi nói điều gì đó tàn nhẫn với người khác trên mạng.
    Trong nghiên cứu trước đây của tôi với Facebook, chúng tôi đã phân tích hàng triệu bài đăng.
    Mọi người có thể cố ý xấu tính và gây tổn thương.
    Mọi người muốn xé nát người khác và họ muốn gieo rắc nỗi sợ hãi.
    Thật khó để phân tích điều đó, thành thật mà nói.
    Những gì chúng tôi phát hiện trong nghiên cứu của mình là tôi có thể nói nếu Andrew đang mặc một chiếc áo sơ mi đen, bạn sẽ thấy điều đó.
    Tôi sẽ nói áo đẹp.
    Nó có thể có nghĩa là áo đẹp hoặc có thể có nghĩa là tôi đang chế nhạo áo của bạn.
    Đó là vấn đề với mạng xã hội liên quan đến các bài đăng.
    Chúng tôi thực sự không biết vì người nhận có một câu chuyện riêng.
    Đó là một thách thức mà chúng tôi gặp phải khi cố gắng gỡ bỏ các bài đăng là rất khó để có tiêu chí khách quan về điều gì là đau đớn đối với một người, đó là lý do tại sao những gì chúng tôi cố gắng làm là giúp người nhận nội dung giao tiếp theo cách với người đăng nội dung để khiến họ gỡ bỏ nó.
    Những gì chúng tôi phát hiện là nó thực sự hoạt động rất tốt.
    Nếu bạn dạy một thiếu niên, chẳng hạn, nói, “Này, Andrew, bình luận bạn đã làm thực sự là gây tổn thương. Bạn có thể gỡ bỏ nó không?”
    Chúng tôi có khả năng cao hơn để khiến mọi người gỡ bỏ nó.
    Những gì chúng tôi phát hiện trong nghiên cứu thực nghiệm là nếu chúng tôi chỉ để mọi người tự do làm theo ý mình, nó có xu hướng trở nên trả đũa, kiểu như, “Bạn nghĩ bạn là ai? Bạn muốn phản kháng à?”
    Điều đó không thúc đẩy người đó gỡ bỏ nó.
    Ngay cả khi gặp phải hành vi thô lỗ với lòng từ bi cũng có thể hữu ích.
    Chúng ta có thể đưa ra một ví dụ ngược lại cho sự tức giận so với sự thất vọng ở phía tích cực không?
    Cảm xúc tích cực nào mà mọi người thường nhầm lẫn?
    Như hạnh phúc và sự thỏa mãn.
    Đúng, đó là một điều khó.
    Tôi đang nhận điểm F khắp nơi.
    Thật tốt khi tôi trở thành một nhà sinh vật học.
    Tĩnh lặng và phấn khởi.
    Đúng vậy.
    Được rồi.
    Đúng vậy.
    Đó là lý do tại sao tôi làm những gì tôi làm.
    Đúng vậy.
    Tôi giỏi về điều này.
    Đúng, vâng, bạn giỏi.
    Khi bạn nghĩ về hạnh phúc, thường thì đó là khi bạn đạt được điều gì đó.
    Tôi sẽ hạnh phúc khi điều này mang lại cho tôi hạnh phúc.
    Sự thỏa mãn là điều ngược lại.
    Sự thỏa mãn là mọi thứ đều tuyệt vời như nó vốn có.
    Tôi cảm thấy hoàn thiện.
    Tôi có đủ.
    Một phần trong lập luận của tôi chống lại nghiên cứu về hạnh phúc là chúng ta không dành đủ thời gian để giúp mọi người phấn đấu cho sự thỏa mãn và chúng ta thúc đẩy mọi người phấn đấu cho hạnh phúc, điều mà có nghiên cứu cho thấy phản tác dụng.
    Nếu bạn thức dậy mỗi ngày và nói, “Tôi sẽ làm gì để hạnh phúc? Tôi sẽ làm gì để hạnh phúc?”
    Có khả năng là điều đó sẽ không thành công nhiều và điều đó sẽ phản tác dụng tạo ra nhiều tuyệt vọng hơn.
    Xin lỗi vì đã ngắt lời, nhưng ngay khi bạn mô tả sự thỏa mãn theo cách đó, và cảm ơn bạn đã phân tích hai điều đó, rất hữu ích cho tôi, ngay khi bạn mô tả sự thỏa mãn theo cách đó, tôi tưởng tượng việc thức dậy và thay vì nghĩ về những gì cần phải làm và những điều tôi muốn đạt được, mà tôi muốn đạt được, chúng mang lại cho tôi niềm vui, thêm một từ thứ ba chỉ để làm rối mình.
    Khái niệm về sự thỏa mãn, theo cách mà bạn mô tả, tôi có thể thấy có thể dẫn tôi đến việc chú ý đến cảm giác tuyệt vời khi đã có một giấc ngủ ngon, tôi ngủ ngon hầu hết các đêm, nhưng đó là một đặc ân và có thể cảm nhận được sự thoải mái của chăn và đệm trong một khoảnh khắc trước khi lao vào một ngày để theo đuổi hạnh phúc.
    Chính xác.
    Tôi nghĩ ý tưởng rằng chúng ta phải hạnh phúc mọi lúc cũng thật nực cười.
    Ý tôi là, tôi là một giáo sư thần kinh.
    Tôi không bao giờ cảm thấy hạnh phúc.
    Thật khó khăn.
    Và cũng vậy, tôi không biết bạn thế nào, nhưng vì tâm trạng của tôi, một thuật ngữ khác, thường có năng lượng thấp hơn, hài lòng với một chút lo âu, khi tôi ở bên những người luôn tràn đầy năng lượng và vui vẻ, tôi gặp khó khăn.
    Bởi vì bạn cảm thấy như thể mình không đạt được một tiêu chuẩn nào đó.
    Không, tôi chỉ cảm thấy choáng ngợp và bị áp lực bởi điều đó.
    Cảm giác như là, hãy ngừng việc luôn vui vẻ như vậy.
    Đây là lúc tôi có thể đùa một cách thích hợp, vì trước khi chúng ta bắt đầu, chúng ta đã nói về các trường đại học ở Bờ Đông so với Bờ Tây.
    Có thể bạn đến Bờ Tây và điều đó sẽ thay đổi, hoặc có thể bạn đang ở đúng nơi bạn thuộc về tại trường đại học tuyệt vời Yale, nhưng dù sao đi nữa, đó là những điều bên trong.
    Các trường đại học Bờ Đông thật tuyệt vời, các trường đại học miền Trung thật tuyệt vời, các trường đại học Bờ Tây thật tuyệt vời.
    Những tính cách và phong cách khác nhau được cảm nhận.
    Chỉ cần nhìn vào tốc độ đi bộ, chẳng hạn, không chỉ thời tiết, nhưng bạn đã nêu ra một điểm rất quan trọng.
    Tôi là một thành viên trong đội podcast của chúng tôi, người luôn có tâm trạng tốt.
    Anh ấy luôn có tâm trạng tốt, và đối với tôi, đó là một lời nhắc nhở để có tâm trạng tốt hơn.
    Không phải là người mà tôi sẽ nói là, tôi không hay thay đổi tâm trạng.
    Tôi không thay đổi tâm trạng nhanh chóng, nhưng tôi sẽ không nói rằng tâm trạng của tôi giống như Tigger và luôn vui vẻ, nhưng năng lượng của anh ấy không làm tôi kiệt sức, mà nó khiến tôi ước gì mình là anh ấy.
    Điều đó cũng ổn thôi.
    Đó là bạn.
    Ý tôi là, một phần của việc có trí tuệ cảm xúc với đồng nghiệp, bạn đời, con cái, bất kỳ ai, là nhận biết điều đó.
    Bây giờ tôi biết điều đó về bạn, điều đó khiến tôi nghĩ khác về bạn về những gì bạn cần.
    Đó là trí tuệ cảm xúc.
    Đối với tôi, tôi thức dậy mỗi sáng với một cuộc khủng hoảng tồn tại, tôi tự hỏi, tôi đang làm gì với cuộc đời mình?
    Tôi làm điều này hôm nay để làm gì, và sau đó tôi phải xuất bản bài báo này, tôi phải hoàn thành…
    Cuốn sách của tôi, tôi phải điều hành đội ngũ của mình, những gì tôi muốn làm, và sau đó tôi đang làm điều đó, và khi tôi đang làm một việc, tôi lại nghĩ rằng mình nên làm việc khác. Đó chính là con người tôi. Tôi đã thử mọi thứ, và đó là hệ điều hành của tôi. Tôi nhận thức rõ hơn khi tôi đang làm việc trên một cuốn sách khác, và khi tôi làm việc đó, tôi ở trong một chương, và tôi thích nghĩ về nó như là chương tiếp theo, và tôi bắt đầu như, Mark, hãy cho phép bản thân ở lại với chương này. Không sao cả. Bạn có thể tập trung vào một việc mà không phải lo lắng về tương lai. Và tôi đã phải thực sự làm điều đó cho bản thân mình. Đó là cách tôi là, bạn biết không? Và vì vậy, việc biết điều đó về bản thân mình là hữu ích vì nó giúp tôi tìm ra những chiến lược phù hợp với mình. Quay trở lại với vấn đề hạnh phúc, đó cũng vì tôi là người hướng nội. Và khi tôi ở xung quanh những người hướng ngoại nhiều, tôi cảm thấy kiệt sức. Bạn biết đấy, sau những cuộc trò chuyện căng thẳng như thế này, tôi sẽ không đi đến một quán bar thể thao, bạn biết đấy, để uống bia và xem trận đấu. Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó, nhưng dù sao thì đó cũng không phải là điều tôi thích. Bạn biết đấy, điều đó sẽ khiến tôi cảm thấy như não tôi bị cháy. Giấc mơ của tôi là rời khỏi đây, tham gia một lớp yoga nóng, đi dạo, uống một ly rượu vang, có thể là một mình hoặc với một người bạn, và sau đó kết thúc một ngày. Tất cả những điều đó đều có sẵn trong vòng chưa đầy một dặm từ đây. Chúng tôi có thể chỉ bạn đi đúng hướng. Nghe thật tuyệt. Vấn đề hướng nội và hướng ngoại sẽ khiến mọi người chú ý. Nó chắc chắn đã khiến tôi chú ý. Tôi thích thời gian một mình. Tôi cũng thích thời gian một mình trong sự hiện diện của nhiều người. Thực tế, tôi luôn hoàn thành công việc tốt nhất khi ở một mình trong thiên nhiên hoặc ở Manhattan, nơi có người xung quanh tôi, nhưng tôi hoàn toàn cô lập. Tôi cũng thích điều đó. Vậy chúng ta nên nghĩ về hướng nội và hướng ngoại như thế nào? Những điều này thường được nhắc đến rất nhiều trong văn hóa đại chúng.
    Có phải có một số nghiên cứu khoa học vững chắc hỗ trợ rằng tính hướng nội có thể được định nghĩa tốt nhất là blank và tính hướng ngoại là blank không? Và tôi đoán có một khoảng nào đó ở đó. Nó phải nằm trên một liên tục. Nó không thể chỉ là hai nhóm. Ý tôi là, với một số người, điều đó rất rõ ràng, bạn biết đấy, họ là những người hướng nội rõ ràng. Còn với một số người khác, họ chỉ đơn giản là hướng ngoại vô tận, bất kể họ thức dậy với mong muốn ở bên mọi người. Cuối ngày, họ muốn ra ngoài với mọi người nhiều hơn. Và nghiên cứu cho thấy, ví dụ, với những người sáng tạo, họ có xu hướng là cả hai. Họ có xu hướng là những người hướng nội cao và những người hướng ngoại cao, điều này thật thú vị, đúng không? Họ là những người hướng nội khi họ đang làm nghệ thuật và sau đó họ là những người hướng ngoại khi họ ra ngoài bán nghệ thuật của mình, điều này thật khó khăn cho một số nghệ sĩ, đúng không? Bởi vì nhiều nghệ sĩ có phần nội tâm và họ là những người sáng tạo, nhưng họ thực sự gặp khó khăn trong việc ra ngoài và trở nên hướng ngoại, như kiểu, hãy nhìn vào nghệ thuật của tôi. Và vì vậy, bạn là một nghệ sĩ may mắn nếu bạn có khả năng ở cả hai hướng. Tôi nghĩ cách dễ nhất để nghĩ về điều này là như thế này, đó là một khuynh hướng, đúng không? Đó là một khuynh hướng về cách bạn muốn sử dụng năng lượng của mình. Và người hướng nội là một cái bình chứa hơn, bạn biết đấy, muốn chứa năng lượng của họ. Họ muốn, bạn biết đấy, ở trong những nhóm nhỏ. Họ muốn có những môi trường ít náo nhiệt hơn và người hướng ngoại chỉ có khuynh hướng về, bạn biết đấy, tìm kiếm cảm giác nhiều hơn, bạn biết đấy, những nhóm xã hội lớn hơn. Và một lần nữa, đó là một sở thích. Tôi luôn nói rằng tôi là một người hướng nội với kỹ năng xã hội khá tốt. Như, tôi có thể xuất hiện như một người hướng ngoại. Hầu hết mọi người nghĩ tôi là người cởi mở và tôi luôn nói rằng, tôi thậm chí không thích mọi người nhiều đến vậy. Bạn có vẻ rất cởi mở. Vâng, tôi không phải như vậy. Bạn biết đấy, đó không phải là tự nhiên của tôi. Như nếu tôi ở một bữa tiệc, tôi gặp khó khăn với kiểu như, tôi sẽ làm gì ở đây? Khi bạn nói bạn không nhất thiết thích mọi người nhiều đến vậy, tôi nhận ra bạn đang đùa.
    Nhưng tôi chỉ muốn chắc chắn hỏi, vì tôi không thể giả định, điều đó không có nghĩa là bạn không thích mọi người. Chỉ là việc ở bên cạnh nhiều người không khiến bạn muốn gần gũi hay tìm hiểu tất cả những người đó chỉ vì họ có mặt ở đó. Trong khi đó, một người hướng ngoại dường như rất thích hình thành và tham gia vào các mối quan hệ mới, các mối quan hệ cũ, tất cả các mối quan hệ, kết nối với mọi người.
    Chính xác. Nếu bạn đang chạy một chiến dịch để ứng cử, bạn biết đấy, thị trưởng của thị trấn của bạn, bạn sẽ muốn thuê một người làm PR hướng ngoại, đúng không? Một người hướng ngoại cho marketing vì họ sẽ ra ngoài, gõ cửa. Nói chuyện với mọi người không phải là điều dễ chịu, đúng không? Người hướng nội sẽ giỏi hơn trong việc làm kế toán, bạn biết đấy, và lên kế hoạch.
    Và chúng tôi đã thực hiện nghiên cứu này, thực sự là rất thú vị với sinh viên của tôi. Tôi sẽ cho họ đo lường các chỉ số hợp lệ về tính hướng nội và hướng ngoại. Tôi sẽ phân nhóm họ, như nhóm hướng ngoại thực sự và nhóm hướng nội thực sự. Và tôi sẽ để họ lên kế hoạch cho một bữa tiệc, chỉ cần lên kế hoạch cho một bữa tiệc. Nhóm hướng ngoại sẽ có lửa trại, có bia, có nhạc lớn trên bãi biển, còn nhóm hướng nội thì như, chúng ta phải đảm bảo có khăn ăn tốt. Chúng ta muốn, bạn biết đấy, chúng ta sẽ có bốn người. Bạn biết đấy, sẽ có nhạc nhẹ nhàng. Đó chỉ là, bạn biết đấy, cách chúng ta được hình thành.
    Thú vị. Khi tôi nghĩ đến việc tổ chức một bữa tiệc tuyệt vời, và tôi đã tổ chức một vài bữa tiệc mà tôi thích nghĩ là tuyệt vời, nó liên quan đến việc mời một đám người đến và sau đó có thể đứng lùi lại khỏi nhiều thứ và không phải tham gia vào tất cả mọi thứ. Tôi chỉ thích thấy những người bạn không biết nhau bắt đầu tương tác. Điều đó thật tuyệt. Đó là niềm vui đối với tôi. Và nếu tôi phải giao tiếp trực tiếp với quá nhiều người tại bữa tiệc, tôi chắc chắn sẽ cảm thấy kiệt sức.
    Tôi được biết đến với việc lui vào một căn phòng và chợp mắt hoặc biến mất.
    Đúng vậy.
    Có lẽ bạn là người hướng nội hơn.
    Đúng vậy.
    Tôi nghĩ vậy.
    Rick Rubin, người nổi tiếng thế giới với những hiểu biết sáng tạo và sự sáng tạo của mình.
    Và vì là Rick, tôi nghĩ một lần nào đó ông ấy đã nói trên một podcast, hoặc có thể ông ấy đã nói điều này với tôi, rằng Tom Petty là kiểu người mà về cơ bản không làm gì ngoài việc viết nhạc, đọc sách và tương tác với một số ít người trong vòng tròn thân cận của mình.
    Và ý tưởng rời khỏi nhà đối với ông ấy thật sự quá sức.
    Tất nhiên, mọi người luôn tiếp cận ông ấy, nhưng thực sự là một người hướng nội cực đoan.
    Trong khi đó, Rick đã mô tả, và tôi sẽ không nêu tên ở đây, những người nổi tiếng khác, nhạc sĩ và những người khác, rằng họ ra ngoài cụ thể để cố gắng thu hút sự chú ý của sự nổi tiếng.
    Và nếu họ không làm được, họ cảm thấy hoàn toàn bị cô lập.
    Điều này có lý.
    Mặc dù họ có người trong đời sống riêng tư, nhưng điều đó trở thành một yêu cầu về sự hướng ngoại.
    Tôi tưởng tượng rằng cuộc sống sẽ khó khăn hơn nhiều cho người hướng ngoại trong dài hạn vì có quá nhiều điều phải có mặt.
    Nghiên cứu cho thấy những người hướng ngoại có xu hướng thành công hơn một chút vì họ sẵn sàng ra ngoài và yêu cầu điều đó.
    Họ được thăng chức, họ nhận được tăng lương nhanh hơn.
    Tôi hiểu.
    Và trong công việc của tôi tại các trường học, tôi luôn yêu cầu các giáo viên chú ý đến tính cách của học sinh vì những người hướng nội có rất nhiều ý tưởng tuyệt vời.
    Họ chỉ không háo hức giơ tay lên và thu hút sự chú ý.
    Vì vậy, đừng chỉ gọi những đứa trẻ đang giơ tay lên vì bạn sẽ bỏ lỡ việc nhận được một số thông tin tuyệt vời.
    Trong trường hợp đó, bạn có gọi lạnh cho mọi người không?
    Bất cứ khi nào tôi dạy, tôi hơi do dự khi gọi lạnh cho mọi người vì tôi nhớ rằng điều đó có thể rất đáng sợ khi đột nhiên bạn ngồi đó ghi chú, cố gắng tổ chức suy nghĩ của mình xung quanh tài liệu và rồi đột nhiên cả phòng đang nhìn bạn.
    Tôi đặt ra những kỳ vọng xung quanh điều đó vì tôi rất kỹ lưỡng về vấn đề này, vì nó khiến tôi phát điên khi người hướng ngoại nói nhiều luôn được nói ra ý kiến của họ. Tôi nghĩ có những cách, có những phương pháp giảng dạy tốt có thể giúp ích cho việc này. Một điều tôi đang suy nghĩ là sự giao thoa giữa tính cách và trí tuệ cảm xúc. Bạn vừa mới nhắc đến điều đó, và mọi người thường nhầm lẫn giữa chúng. Ví dụ, tôi cũng đã nhầm lẫn khi còn trẻ trước khi tôi học về nó, vì tôi cũng có chỉ số tâm lý cao, có nghĩa là tôi có xu hướng thay đổi cảm xúc nhiều hơn nếu tôi lo lắng về điều gì đó và sau đó tôi lại thấy ổn, rồi lại lo lắng. Đó là con người tôi. Và tôi luôn giả định rằng một người có chỉ số tâm lý cao hoặc như tôi đã nói, có cảm xúc không ổn định, thì sẽ có trí tuệ cảm xúc thấp. Bởi vì làm sao bạn có thể thông minh về cảm xúc nếu bạn lại có cảm xúc không ổn định? Sau đó, tôi đã thực hiện tất cả các nghiên cứu này và phát hiện ra rằng gần như không có mối tương quan nào giữa các đặc điểm tính cách và trí tuệ cảm xúc. Tại sao lại như vậy? Hãy nghĩ về điều đó. Nếu bạn là người có tính cách điềm đạm hơn, có thể bạn thậm chí không có nhiều cơ hội để điều chỉnh cảm xúc của mình, đúng không? Nhưng nếu bạn bị kích thích, bạn chưa bao giờ có kinh nghiệm, vì vậy thực sự sẽ khó khăn hơn cho bạn. Một người như tôi, tôi thực hành điều đó mọi lúc, đúng không? Tôi luôn như, tôi đang trong tâm trạng xấu, tôi phải tổ chức một cuộc họp, tôi cáu kỉnh, tôi phải thuyết trình. Vì vậy, tôi liên tục tìm cách để xử lý cảm xúc của mình. Và đó là lý do tại sao chúng là những khái niệm riêng biệt. Ngoài ra, để xây dựng thêm về điều này, việc biết các đặc điểm tính cách của bạn có thể cực kỳ hữu ích trong việc chọn những chiến lược tốt nhất để điều chỉnh cảm xúc của bạn. Tại sao lại như vậy? Gần đây tôi đã đi du lịch ở Úc và tôi đã có bài phát biểu trước một nhóm người. Người phụ trách bài phát biểu đó, cách đó khoảng một giờ từ Melbourne.
    Và tôi đã đi tàu vì tôi thích ở lại thành phố hơn. Tôi đã đi tàu, tôi dự định sẽ đi, tôi đã mua vé tàu trở về. Người tổ chức nói, bạn biết đấy, Mark, tôi thật sự rất muốn ở bên bạn và liệu chúng ta có thể, bạn biết đấy, tôi có thể đưa bạn về khách sạn của bạn không? Và tôi nghĩ trong đầu, đó là điều tồi tệ nhất mà bạn có thể hỏi tôi. Nó kết thúc ở bên đường sai. Vâng. Và tôi đã có vé tàu của mình, thật sự, đó là một ngày đầy ắp các buổi thuyết trình và những thứ khác. Tôi thật sự muốn ở một mình để thư giãn, nhưng tôi cảm thấy tội lỗi và tôi đã nói, chắc chắn rồi, người đó đã nói chuyện với tôi suốt một giờ, như thể anh ta không ngừng nói chuyện với tôi. Khi tôi trở về khách sạn, tôi đã nghĩ, tôi sẽ bị suy nhược thần kinh mất. Tôi cần thêm một ngày để phục hồi vì, và điều đó chỉ làm tôi khó chịu về bản thân vì không thực hành, bạn biết đấy, những gì tôi dạy, đó là Mark, hãy tự biết mình, bạn đang kiệt sức, hãy lịch sự. Bạn biết đấy, đó là sự bất an của tôi khi chỉ nói, bạn biết đấy, tôi thật sự cảm kích bạn muốn đưa tôi về, nhưng bạn biết đấy, tôi thật sự có rất nhiều việc phải làm vào ngày mai. Tôi cần nghỉ ngơi cho giọng nói của mình. Tôi cần, bạn biết đấy, chuẩn bị một số thứ thay vào đó. Tôi chỉ ngồi đó như, bạn biết đấy, run rẩy và như thể, bạn biết đấy, đã phát điên. Vậy bạn có thấy điều tôi đang nói không? Thật sự hiểu bản thân mình về những gì thúc đẩy bạn và những đặc điểm tính cách của bạn, chỉ riêng sự hướng nội, hướng ngoại và cách mà điều đó liên quan đến việc chọn lựa chiến lược của bạn là rất quan trọng. Rất quan trọng. Và nhân tiện, câu đùa của tôi về việc lái xe ở bên đường sai, tôi nhận ra rằng chúng ta lái xe ở bên đường sai đối với người Úc và những người ở Vương quốc Anh. Vì vậy, tôi sẽ làm động tác chạm tay cho bạn. Tôi muốn tạm dừng một chút để cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần. Điều đó có nghĩa là điện giải, natri, magiê và kali trong tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường.
    Bây giờ, tôi và những người khác trong podcast đã nói rất nhiều về tầm quan trọng của việc cung cấp đủ nước cho chức năng não bộ và cơ thể. Nó cho thấy rằng ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất. Cũng quan trọng là bạn cần có đủ điện giải để cơ thể và não bộ hoạt động tốt nhất. Các điện giải như natri, magiê và kali là rất quan trọng cho sự hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh. Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng. Và tôi uống nó ngay lập tức vào buổi sáng. Tôi cũng uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng nếu tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cùng với điện giải. Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman, được đánh vần là drinklmnt.com/huberman, để nhận một gói mẫu miễn phí của Element khi mua bất kỳ loại bột uống Element nào. Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để nhận gói mẫu miễn phí.
    Tin nhắn văn bản là một ví dụ thú vị về giao tiếp mà ngày nay, tùy thuộc vào số lượng người có quyền truy cập vào số điện thoại của bạn, có thể cảm thấy như một nguồn tuyệt vời để lấp đầy khoảng trống khi đi tàu, trong khi di chuyển và khi đi bộ đến xe, có lẽ hy vọng là không trong khi lái xe, mặc dù mọi người dường như vẫn làm điều đó. Và đối với những người hướng nội, tôi có thể tưởng tượng rằng điều đó có thể cảm thấy quá tải. Nó có thể cảm thấy hơi áp lực. Bạn cảm thấy thế nào về tin nhắn văn bản? Bởi vì đó chỉ là một hình thức giao tiếp khác. Tôi hỏi điều này vì một lý do rất cụ thể. Tôi có thể tưởng tượng rằng những người hướng ngoại thích nhắn tin. Họ thích nhận và gửi tin nhắn văn bản đến mức họ không thể chịu đựng được một khoảnh khắc không có việc gì làm trước khi lên máy bay.
    Họ rất phấn khởi vì có thêm một hình thức giao tiếp vào bất kỳ lúc nào trong ngày và đêm, trong khi những người hướng nội có thể sẽ ít phấn khởi hơn khi nhắn tin. Tôi cũng hỏi điều này một phần vì tôi muốn bảo vệ biến số về độ trễ khi phản hồi tin nhắn mà tôi đã cố gắng thực hiện trong cuộc sống của mình, nhưng dường như điều đó không thực sự hiệu quả. Tôi nghĩ hầu hết mọi người đều giả định rằng nếu tôi đi đến chỗ bạn và nói xin chào, và bạn chờ 10 phút mới đáp lại, tôi sẽ nghĩ trước tiên rằng bạn hơi thô lỗ và sau đó nghĩ rằng bạn có phần kỳ lạ. Ngay cả khi tôi nhắn tin cho bạn “xin chào” và không nhận được phản hồi ngay lập tức, tôi có thể nghĩ rằng bạn đang bận. Có một chút không gian để diễn giải, nhưng tôi nghĩ điều tôi thực sự muốn nói ở đây là liệu chúng ta có xu hướng dự đoán cùng một kỳ vọng về độ trễ trong tin nhắn mà chúng ta tự mình chấp nhận hay không? Điều này dường như là một nguồn quan trọng của sự hiểu lầm, hiểu sai và có thể tệ hơn. Vâng. Vâng. Bạn cũng có thể tưởng tượng rằng người hướng nội có thể cảm thấy thoải mái hơn khi nhắn tin vì nó ít kích thích hơn, vì vậy tôi nghĩ điều này có thể hoạt động theo cả hai hướng. Tôi nghĩ vấn đề với nhắn tin là nó làm giảm trí tuệ cảm xúc vì bạn thực sự không thể giao tiếp theo cách tương tự qua một tin nhắn. Cảm ơn bạn. Bạn có thể lặp lại cả hai điều đó một lần nữa không? Vâng. Tôi rất vui được nói điều đó 100 lần. Không, vì tôi cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm và giờ tôi đang tìm từ thích hợp vì tôi đang nói chuyện với bạn, nên tôi cảm thấy mình phải sử dụng từ chính xác. Tôi cảm thấy được giải phóng vì tôi cũng cảm thấy rằng khi nhắn tin trở nên thường xuyên hơn và đã vượt qua một số ranh giới về tính trang trọng và không trang trọng, không chỉ với các thành viên trong gia đình mà còn với đồng nghiệp và những người mà chúng ta biết và không biết, và chỉ mới gặp hoặc đã biết từ lâu, thuật ngữ mà chúng ta sử dụng với một nhóm thì khác với thuật ngữ mà chúng ta sử dụng với nhóm khác, nhưng tôi cảm thấy rằng nhắn tin nói chung đã thực sự làm giảm khả năng giao tiếp bằng lời nói và viết ở những nơi khác.
    Có nhiều nghiên cứu cho thấy ngay cả thanh thiếu niên hiện nay cũng thích nhắn tin hơn là gặp mặt trực tiếp, điều này không giúp ích gì cho việc xây dựng mối quan hệ tốt. Tôi cũng sẽ ngắt lời bạn. Tôi không biết cảm giác của một thanh thiếu niên vào năm 2024 như thế nào, vì vậy tôi đã tự nhận ra điều đó. Tôi không có quyền nói rằng điều đó kỳ quặc, vì có những điều tôi đã làm khi còn là một thanh thiếu niên mà tôi chắc chắn người lớn cũng đã nghĩ, “Điều đó thật kỳ quặc.” Tất nhiên rồi. Vì vậy, tôi rút lại điều đó. Nhưng nếu bạn nghĩ về việc mọi người cảm thấy bị ngắt kết nối, xa lạ và cô đơn như thế nào trong những ngày này, thì điều đó không nhất thiết sẽ giúp cải thiện mọi thứ. Tôi có một ví dụ, khi cha tôi qua đời cách đây vài năm, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn, “Tôi rất tiếc về sự mất mát của bạn. Tôi rất tiếc.” Từ những người mà tôi nghĩ là bạn bè thật sự của mình, những người bạn 20, 30 năm, tôi nghĩ, “Bạn không định gọi điện thoại và nghe giọng tôi và hỏi tôi có thể làm gì để hỗ trợ bạn ngay bây giờ sao?” Thật kỳ lạ và thực sự một trong những người bạn thân nhất của tôi thậm chí còn không nhắn tin cho tôi. Cô ấy đã nhắn tin cho trợ lý của tôi và nói, “Xin hãy vào văn phòng của Mark và nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy.” Tôi nghĩ, “Điều này thật kỳ lạ. Tôi đã gọi điện thoại. Tôi nghĩ, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mọi người có những định kiến sẵn có. Có thể cô ấy nghĩ tôi đang bị choáng ngợp và đau khổ và cần không gian. Nhưng cùng lúc đó, hãy gọi điện, để lại cho tôi một tin nhắn thoại và cho tôi một vài lựa chọn. Tôi có một người bạn. Cô ấy nói, “Mark, tôi biết bạn đang trải qua rất nhiều điều ngay bây giờ. Tôi chỉ muốn bạn biết, nếu bạn muốn nói chuyện, bất cứ lúc nào bạn muốn gọi cho tôi, hãy gọi. Nếu bạn muốn nhắn tin, hãy nhắn. Nếu bạn muốn tôi đến và ở lại với bạn vài ngày, tôi sẽ đến.” Đó là một người bạn tuyệt vời. Vâng. Đó chính xác là điều tôi cần nghe. Tôi muốn ai đó đưa ra, cung cấp lựa chọn, hoặc chỉ đơn giản là hành động. Nhưng chúng ta hiện nay rất do dự. Điều đó khiến tôi cảm thấy hơi đáng sợ, và tôi cảm thấy lo lắng về tương lai của các mối quan hệ của chúng ta nói chung. Vâng.
    Tôi nghĩ đây là một chủ đề rất quan trọng.
    Tôi nghĩ rằng vì nhắn tin rất phổ biến và đã được sử dụng để truyền đạt nhiều dạng cảm xúc con người khác nhau trong định dạng rộng lớn này, vậy bạn thực sự có thể đưa bao nhiêu điều vào một tin nhắn?
    Tôi có một số bạn bè và đồng nghiệp thường gửi …
    Gửi tin nhắn thoại.
    Bạn có thể gửi tin nhắn thoại.
    Điều đó giống như …
    Đúng rồi.
    Đúng rồi.
    Nó dài và đôi khi …
    Chà, cũng có những vấn đề với điều đó.
    Nó phong phú hơn so với nhắn tin trừ khi tin nhắn được viết cẩn thận, có dấu câu.
    Chúng ta có thể thấy sự chăm sóc mà mọi người đặt vào những tin nhắn hoặc email nhất định mà họ gửi, và hầu hết mọi người, bao gồm cả tôi, thì không.
    Nhắn tin là một hình thức giao tiếp ngắn gọn.
    Ghi âm âm thanh, ghi chú giọng nói dường như là một bước tiến.
    Tôi nghĩ điều này có lẽ đã khiến cuộc gọi điện thoại hoặc thiệp hoặc thư viết tay trở nên quan trọng hơn trong việc thể hiện sự quan tâm.
    Hoàn toàn đồng ý.
    Nhân tiện, nhắn tin thì cũng ổn.
    Tôi sẽ về nhà trong một chút, bạn có thể vui lòng lấy cái này không?
    Bất cứ điều gì.
    Tuyệt.
    Không có gì sai với việc nhắn tin, nhưng khi nó thay thế sự thân mật, và khi nó thay thế việc xây dựng những mối liên kết mạnh mẽ, đó là nơi tôi thấy vấn đề lớn nhất.
    Ừ.
    Tôi không đặt ra quy tắc này một cách rõ ràng trong các mối quan hệ của mình, nhưng tôi sẽ nói rằng với đồng nghiệp, thành viên trong gia đình và trong các loại mối quan hệ khác, có một quy tắc, đó là chúng tôi không tranh cãi qua tin nhắn.
    Ừ, điều đó không hay.
    Nhưng mọi người vẫn làm điều đó rất nhiều.
    Nó dễ hơn vì bạn không phải cảm nhận những cảm xúc.
    Đó chính là điều.
    Nó có thể tạo ra khoảng cách tâm lý với người đó và nói những gì tôi muốn nói, trong khi nếu tôi phải nói trực tiếp, tôi sẽ phải đối mặt với một phản ứng, và phản ứng đó có thể rất khó chịu cho tôi, và tôi có thể không có những chiến lược để đối phó với nó vì tôi chưa bao giờ học chúng.
    Bạn và tôi đều nhận thức rằng có một không gian thần kinh được dành riêng cho việc …
    Xử lý khuôn mặt, và cụ thể là xử lý khuôn mặt con người, và cụ thể hơn nữa là xử lý các cảm xúc được thể hiện qua biểu cảm khuôn mặt của con người. Đây là một khía cạnh được lập trình sẵn trong loài của chúng ta. Điều này đang giảm dần, có một nghiên cứu được thực hiện về trẻ em trong các trại hè, và họ đã phân bổ ngẫu nhiên cho trẻ em có điện thoại hoặc không có điện thoại, và cho thấy rằng sau vài tuần ở trại, những đứa trẻ có điện thoại đã giảm khả năng nhận biết cảm xúc. Điều này tạo ra sự khác biệt. Chúng ta cần dành cho trẻ em và người lớn nhiều thời gian giao tiếp trực tiếp hơn.
    Chúng ta có thể nói về các trục dễ chịu và năng lượng và tạo ra một hình ảnh tinh thần cho mọi người về điều này không? Tôi thấy điều này rất hữu ích. Nếu người nghe hoặc người xem có bút hoặc bút chì và giấy, bạn có thể vẽ điều này ra, nhưng rất dễ để tưởng tượng trong tâm trí của bạn. Có thể bạn chỉ cần cho chúng tôi biết về trục dọc. Chúng ta có trục ngang, chúng ta sẽ gọi đó là sự dễ chịu, và điều này quay trở lại một điều khác mà chúng ta đã nói trước đó. Nó được gọi là sự dễ chịu, không phải là tốt hay xấu. Trong khoảnh khắc này, tôi có cảm thấy dễ chịu hay không dễ chịu không? Tôi có cảm thấy muốn bắt đầu một ngày mới không? Tôi có cảm thấy muốn tránh xa các đồng nghiệp của mình không? Tôi có cảm thấy an toàn và thoải mái không? Tôi có cảm thấy không thoải mái không? Đó là trục X, và cách tôi thích nghĩ về nó là từ lúc chúng ta thức dậy vào buổi sáng cho đến khi chúng ta đi ngủ, điều đó được kích hoạt. Bạn thức dậy vào buổi sáng và đột nhiên có một quá trình suy nghĩ như, “Có, tôi muốn ra khỏi giường. Không, tôi muốn kéo chăn lên đầu.” Trên trục Y là năng lượng hoặc sự kích hoạt. Trong trường hợp này, trục dọc là năng lượng. Thuật ngữ kỹ thuật là sự hưng phấn hoặc kích hoạt, nhưng tôi nghĩ năng lượng là một thuật ngữ tốt hơn. Bạn có thể có năng lượng cao hoặc bị giảm năng lượng hoặc năng lượng thấp. Bởi vì năng lượng tinh thần, đó là năng lượng thể chất. Nó giống như việc bạn có bao nhiêu nhiên liệu.
    Sau đó, chúng ta sẽ giao nhau hai trục này để tạo ra cái mà chúng tôi gọi là “bảng cảm xúc”.
    Có bốn phần tư.
    Chúng ta có phần tư màu vàng, nơi có cảm xúc cao và dễ chịu.
    Hãy nghĩ về những cảm xúc ở đó: hạnh phúc, phấn khích, vui mừng, ngây ngất, lạc quan.
    Chúng ta có phần tư màu xanh lá cây.
    Đó là năng lượng thấp nhưng vẫn dễ chịu.
    Đó là phần tư bình tĩnh, hài lòng, yên tĩnh, hòa bình, thư giãn.
    Sau đó, chúng ta có phần tư không dễ chịu và tôi sẽ nhắc lại.
    Đó không phải là những cảm xúc xấu hay tiêu cực.
    Chúng ta sẽ gọi chúng là không dễ chịu vì không ai cảm thấy dễ chịu khi buồn bã, chán nản, thất vọng, vô vọng hay cảm thấy tuyệt vọng, đó là phần tư màu xanh dương, tức là năng lượng thấp và không dễ chịu.
    Sau đó, chúng ta có phần tư màu đỏ trên bảng cảm xúc, mà chúng ta sẽ gọi là những cảm xúc cao năng lượng và rất không dễ chịu, đó là cảm giác tức giận và lo âu.
    Điều này rất hữu ích cho mọi người vì, như bạn đã nói, bạn không thực sự chắc chắn về cảm xúc của mình.
    Chúng ta biết rằng cuộc sống nội tâm của chúng ta rất phức tạp.
    Có một công cụ có bốn phần tư, nơi bạn có thể nói, “Tôi không biết, tôi cảm thấy dễ chịu.
    Tôi hơi dễ chịu, nhưng năng lượng của tôi thì thấp.
    Được rồi.
    Tôi ở phần tư màu xanh lá cây.
    Được rồi.
    Giờ thì, tôi có những lựa chọn nào ở đó?”
    Không.
    Tôi cảm thấy khá tràn đầy năng lượng và dễ chịu.
    Ôi, tôi có những lựa chọn nào ở đó, v.v.
    Chúng tôi thấy rằng điều này rất hữu ích cho cả trẻ mẫu giáo và giám đốc điều hành, cực kỳ hữu ích.
    Sau đó, quay lại với thước đo một chút, chúng ta có thể nói về phần tư như là R cho sự tự nhận thức, nhận ra mình đang ở đâu trong không gian cảm xúc.
    Sau đó, bạn có thể tự hỏi, “Được rồi, chuyện gì đang xảy ra?
    Tại sao tôi nghĩ rằng mình đang ở phần tư màu vàng, đỏ, xanh dương hay xanh lá cây?
    Chuyện gì vừa xảy ra?
    Có thể có điều gì đang xảy ra?
    Ôi, tôi sắp tham gia một podcast.
    Ôi, tôi sắp làm bài kiểm tra.
    Ôi, tôi sắp vào một cuộc họp khó khăn với một đồng nghiệp.
    Ôi, tôi sắp về nhà và đối tác của tôi sẽ tức giận.
    Được rồi.
    Bây giờ, tôi hiểu tại sao tôi lại cảm thấy như vậy.
    Tôi đã đặt một từ cho nó.
    Tôi chính xác hơn.
    Tôi không tức giận.
    Tôi chỉ đang khó chịu.
    Tôi không hạnh phúc.
    Tôi chỉ cảm thấy hài lòng.
    Tôi không trầm cảm.
    Tôi chỉ cảm thấy hơi buồn.
    Tôi không bị choáng ngợp.
    Tôi chỉ cảm thấy hơi không thoải mái.
    Điều đó hữu ích vì nó giúp bạn đi vào phần E và R của Ruler, đó là, được rồi,
    đây có phải là một cảm xúc tôi cần phải bày tỏ không?
    Hay tôi giữ nó cho riêng mình?
    Cảm xúc này có cần sự giúp đỡ không?
    Tôi có cần sự hỗ trợ ngay bây giờ không?
    Hay tôi ổn với những gì tôi đang cảm thấy?
    Tôi có một câu chuyện tuyệt vời về điều này, thực sự.
    Chúng ta được sinh ra để trở thành những người sửa chữa, tôi nghĩ, đặc biệt trong vai trò của tôi là một giáo viên hoặc nếu bạn là một bậc phụ huynh,
    bạn biết đấy, với một đứa trẻ hoặc một giáo viên, đối tác, đúng không?
    Và vì vậy, tôi đến thăm một trường học nơi chương trình của tôi đang hoạt động.
    Nó cũng được gọi là Ruler.
    Và hiện tại chúng tôi có khoảng 5.000 trường học trên khắp Hoa Kỳ.
    Và tôi đang thăm một trường mẫu giáo.
    Và tôi thực hiện một cuộc kiểm tra và cậu bé nhỏ nói rằng cậu ấy đang ở trong trạng thái buồn, có nghĩa là không dễ chịu
    và năng lượng thấp.
    Và tất nhiên, cậu bé năm tuổi của tôi, cậu ấy đang ở trong trạng thái buồn.
    Tôi cảm thấy thật tệ.
    Và rồi, bản năng sửa chữa của tôi, tôi muốn giúp cậu bé này.
    Tôi không muốn cậu bé này ở trong trạng thái buồn.
    Và vì vậy, tôi biết tôi không thể làm điều đó vì đó là một phần của, giống như là quy tắc của Ruler.
    Bạn không sửa chữa cảm xúc của người khác.
    Bạn không sửa chữa cảm xúc của người khác.
    Vì vậy, tôi chỉ nói với cậu bé, “Tôi chỉ tò mò, bạn biết đấy, bạn có cần một chiến lược không?”
    Và cậu ấy nói, “Không.”
    Và tôi như, “Không?”
    Tôi nói, “Tôi chỉ tò mò.
    Bạn biết đấy, tại sao bạn không cần một chiến lược?”
    Cậu ấy nói, “Bởi vì tôi biết nó là tạm thời.”
    Wow.
    Có thể các thế hệ tiếp theo đang lên có trí tuệ cảm xúc cao hơn nhiều so với thế hệ của chúng ta.
    Nếu họ có, nếu họ nhận được sự hướng dẫn trực tiếp, đó là tầm nhìn của tôi cho thế giới là mọi người
    đều nhận được giáo dục về cảm xúc.
    Và cậu bé nói, “Không, bạn biết đấy, tôi biết nó sẽ qua đi.
    Tôi ổn.”
    Tôi như, “Được rồi.
    Tôi chỉ tệ về việc này với cậu bé.
    Giống như, bạn là giáo viên của tôi.”
    Bạn biết đấy, thật tuyệt vời.
    Và nghĩ rằng cậu bé năm tuổi đó có được sự hiểu biết đó, rằng cậu ấy có một cảm xúc không dễ chịu.
    điều đó không cần phải sửa chữa, rằng mọi thứ đều ổn, rằng anh ấy chỉ biết rằng mình đang trong một chút khó khăn, nhưng anh ấy đã trải nghiệm rằng cảm xúc là tạm thời, bạn biết đấy, và anh ấy có thể chỉ cần buông bỏ và một chút sau đó anh ấy sẽ lại cảm thấy tốt hơn hoặc tồi tệ hơn hay bất cứ điều gì khác. Điều đó thực sự khiến tôi cảm thấy choáng ngợp.
    Tôi định hỏi, làm thế nào chúng ta có thể giải quyết mâu thuẫn giữa thông điệp cảm nhận cảm xúc của chúng ta với việc chỉ đơn giản nhận ra rằng cảm xúc đang di chuyển qua chúng ta như cách mà đứa trẻ năm tuổi này có thể làm? Bởi vì tôi cảm thấy điều này đi vào cốt lõi của rất nhiều điều mà chúng ta nghe trong lĩnh vực tâm lý học và sức khỏe, đó là, bạn biết đấy, cảm xúc chỉ là cảm xúc. Chúng là tạm thời. Chúng đại diện cho đủ loại điều và chúng ta có thể đi đến những nền tảng sinh học hoặc nguyên nhân chấn thương thời thơ ấu, đủ loại điều, di truyền cũng vậy. Chúng ta có nên cảm nhận cảm xúc của mình để nhận ra chúng tốt hơn không? Tôi nghĩ là có.
    Có giá trị gì trong việc kìm nén cảm xúc của chúng ta hay điều đó chỉ có xu hướng làm cho cảm xúc đó lớn lên? Có điều gì được biết đến về điều này từ tài liệu nghiên cứu không? Bởi vì bạn thấy rất nhiều ý kiến khác nhau về điều này, nhưng tôi muốn biết, có phải đã có bất kỳ thí nghiệm nào mà mọi người được đặt vào một cảm xúc tiêu cực hoặc tích cực hoặc đang trải nghiệm một cảm xúc tiêu cực hoặc tích cực và sau đó cố gắng kìm nén nó một cách có chủ ý không? Có phải đã có bất kỳ hình ảnh não nào không?
    Vâng, có. Có phản ứng da galvanic nào không? Cảm xúc có lớn lên hay co lại không? Nó có xu hướng lớn lên. Có sự khác biệt văn hóa, để nói thẳng ra. Nhưng trong, bạn biết đấy, văn hóa phương Tây, việc kìm nén thường không có kết quả tốt. Tìm cách đánh giá lại thường có xu hướng hữu ích hơn. Điều này thực sự đi vào, đối với tôi, cốt lõi của công việc của tôi vì, bạn biết đấy, trong 20 năm cuộc đời của tôi, tôi đã điều hành một Trung tâm về Trí tuệ Cảm xúc và Kỹ năng Giảng dạy và tôi sẽ…
    Tôi đi vòng quanh và thấy rất nhiều sự kháng cự, rất nhiều sự kháng cự, bất kể đó là nhà quản lý quỹ đầu tư, hiệu trưởng trường học hay một bậc phụ huynh, bạn biết đấy, tôi đã có những người cha đến gặp tôi và nói những điều như, bạn biết đấy, Mark, bạn thật dễ tổn thương, như bạn đã chia sẻ toàn bộ câu chuyện về việc bị bắt nạt, như tôi sẽ không bao giờ trong những giấc mơ điên rồ nhất của mình chia sẻ với con trai mình rằng tôi đã bị bắt nạt khi còn nhỏ. Và tôi đã nói, hãy kể cho tôi nhiều hơn, tất nhiên, bạn biết đấy, tôi là một nhà tâm lý học. Cuối cùng, người đàn ông đó sợ rằng con trai anh ta sẽ nghĩ rằng anh ta yếu đuối. Và vì vậy, chúng ta có một tư duy về cảm xúc mà chúng ta cần nói đến. Mọi người có cảm xúc về cảm xúc của họ. Đôi khi chúng ta gọi đó là cảm xúc meta hoặc cảm xúc siêu. Đôi khi chỉ đơn giản là hạnh phúc là tốt, tức giận là xấu. Thật đơn giản. Tất cả nghiên cứu gần đây của tôi tập trung vào điều mà tôi gọi là quyền được cảm nhận. Bạn biết đấy, bạn biết một chút về câu chuyện của tôi. Tôi đã có một tuổi thơ khá khó khăn, bao gồm cả việc bị lạm dụng và bị bắt nạt rất nhiều. Và tôi có hai bậc phụ huynh yêu thương tôi, nhưng, bạn biết đấy, mẹ tôi là một người phụ nữ rất lo âu và không bao giờ có chiến lược. Vì vậy, bạn biết đấy, bà ấy luôn nói, tôi đang bị khủng hoảng thần kinh và bà ấy sẽ khóa mình trong phòng và không ra ngoài trong vài giờ. Cha tôi thì, như chúng ta có thể gọi ngày nay, là một người đàn ông cứng rắn, có phần nam tính độc hại. Khi bạn trở nên cứng rắn đủ, ông ấy thậm chí đã nói với tôi một lần, bạn biết đấy, ông ấy đã qua đời rồi và chúng tôi có một mối quan hệ tốt, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên, ông ấy đã nói, bạn biết đấy, con trai, tôi đã từng đánh bại những đứa trẻ như con. Ông ấy đã nói như vậy. Và ông ấy không, ý tôi là, ông ấy nghĩ rằng đó là một thông điệp mà tôi cần nghe để trở nên cứng rắn hơn. Đúng vậy. Ông ấy đã làm điều đó vì tình yêu. Ý tôi là, đó không phải là cách nuôi dạy con cái thông minh về mặt cảm xúc, nhưng đó là cách ông ấy nghĩ. Và bạn biết đấy, ông ấy đã yêu tôi. Ông ấy chỉ không biết cách làm cha theo cách đó.
    Và vì vậy, hãy nghĩ về những người bị bắt nạt, sự xấu hổ, nỗi sợ hãi, bị lạm dụng, đủ loại vấn đề đang diễn ra trong đầu tôi, mẹ tôi thì bị khủng hoảng thần kinh, còn cha tôi thì cứng rắn hơn. Điều gì xảy ra? Bạn kìm nén, bạn phủ nhận, bạn phớt lờ, bạn ăn uống, bạn thực hiện đủ loại hành vi kỳ quặc vì bạn không có nơi nào để bộc lộ cảm xúc của mình. Và tôi lo sợ rằng có quá nhiều người hiện nay cảm thấy như vậy. Tôi có nghiên cứu tốt để chứng minh điều đó. Bạn biết đấy, bạn đã đọc cuốn sách của tôi, bạn biết tôi có một người chú tên là Marvin. Ông ấy là một giáo viên trung học cơ sở, và bằng một cách kỳ diệu nào đó, ông đã ở lại với gia đình tôi một mùa hè khi tôi 12 tuổi. Ông đã nhận thấy điều gì đó trong biểu cảm khuôn mặt và ngôn ngữ cơ thể của tôi. Ông biết có điều gì đó không ổn. Và ông là người lớn đầu tiên ngồi lại với tôi và nói, “Này, Mark, con cảm thấy thế nào?” Tôi không biết liệu đó có phải là biểu cảm khuôn mặt của ông, ngôn ngữ cơ thể của ông hay giọng nói của ông, nhưng đó là bước khởi đầu cho tôi. Tôi không ổn lắm. Tôi không thực sự thích cuộc sống. Tôi sợ hãi. Và ông không nói, “Tôi sẽ bị khủng hoảng thần kinh” hay “Cứng rắn lên.” Ông nói, “Chúng ta sẽ vượt qua điều này. Tôi sẽ giúp con. Tôi ở bên con.” Và điều này thật thú vị với tôi vì, bạn biết đấy, tôi cảm thấy chúng ta quá tập trung vào việc xây dựng kỹ năng, điều này thực sự quan trọng. Nhưng tôi muốn lùi lại một bước và hỏi, liệu chúng ta có đang cho phép bản thân? Liệu chúng ta có đang cho phép đồng nghiệp, đối tác, con cái mình cảm thấy không? Và tôi cảm thấy rằng nhiều người không có quyền đó. Bây giờ, nghiên cứu của tôi cho thấy với hàng chục nghìn người từ các nền văn hóa khác nhau, chỉ khoảng một phần ba người lớn cảm thấy rằng họ có ai đó khi còn nhỏ đã tạo ra điều kiện cho họ có quyền cảm nhận. Nghĩa là, 70% những người đang đi lại ở đây ngay bây giờ trong các công ty, trường học và gia đình của chúng ta, 30% cảm thấy họ có điều đó. Và rồi bạn tự hỏi, bạn nghĩ những đặc điểm của những người này là gì, những đặc điểm của chú Marvin hay cô Maria, hoặc đồng nghiệp ở nơi làm việc, nhân tiện, điều này cũng…
    Làm việc trong lực lượng lao động trưởng thành.
    Bạn có thể có một người hướng dẫn về cảm xúc hoặc một huấn luyện viên cảm xúc tại nơi làm việc.
    Có ba đặc điểm.
    Bạn có muốn đoán không?
    Tôi đoán là nhạy cảm với cảm xúc.
    Tất cả những điều đó dành cho những ai biết, sự đồng cảm liên quan đến nhiều phân loại khác nhau, vì vậy tôi muốn công nhận điều đó.
    Nhạy cảm với cảm xúc, tôi đoán rằng họ có chỉ số cảm xúc cao.
    Và thứ ba, ôi, hy vọng của tôi là có sự nhận thức tình huống cao.
    Bởi vì chú của bạn cần nhìn thấy điều gì đó tinh tế trong biểu cảm khuôn mặt của bạn, hoặc có thể không tinh tế lắm, nhưng mọi người khác đều bỏ lỡ.
    Nhưng để có thể phát hiện ra rằng có điều gì đó thực sự cần thiết, đó là một tiếng kêu im lặng cho sự giúp đỡ.
    Bạn thực sự tinh tế, đó là lý do tại sao bạn cũng là một nhà khoa học.
    Ba đặc điểm rộng lớn, đặc điểm đầu tiên xuất hiện xuyên văn hóa, không phán xét.
    Khi chúng ta nghĩ về những người đã cho chúng ta quyền cảm nhận, họ hoàn toàn không phán xét.
    Họ để tôi là chính mình, hoặc là ai tôi có thể trở thành.
    Thứ hai là đồng cảm, và có phần kết hợp với lòng từ bi, đó là một hình thức khác của sự đồng cảm.
    Thứ ba, chủ yếu, là lắng nghe tích cực.
    Mọi người muốn ở bên những người không phán xét họ, những người lắng nghe tích cực và thể hiện rằng họ quan tâm.
    Thật đơn giản.
    Và tôi sẽ nói với bạn, điều này thực sự thú vị với tôi vì tôi thường xuyên nói chuyện trước công chúng, và thường chiến lược mới của tôi là tôi thực hiện khảo sát nơi tôi sẽ trình bày để tôi có thể trình bày dữ liệu của chính khán giả.
    Và vì vậy tôi đang có bài phát biểu này trước một nhóm phụ huynh trưởng thành, phụ huynh học sinh trung học, và tôi đang trình bày dữ liệu từ họ.
    Họ đã điền vào khảo sát, không phán xét, lắng nghe tích cực, sự đồng cảm, lòng từ bi.
    Và tôi cho thấy, giống như nghiên cứu quốc gia của tôi, một phần ba trong số các bạn đã nói có, hai phần ba trong số các bạn đã nói không.
    Và có một người mẹ, và cô ấy như kiểu, một cách bốc đồng, nhảy ra khỏi ghế.
    Cô ấy nói, “Tôi đang có một sự giác ngộ.”
    Tôi nói, “Được rồi.”
    Và cô ấy nói, “Tôi biết, tôi chắc chắn rằng con gái tôi có một chú Marvin. Tôi biết điều đó. Và tôi cũng chắc chắn rằng con trai tôi thì không.” Và bạn biết điều gì không, Mark? Hôm nay tôi rời khỏi buổi thuyết trình của bạn, và tôi sẽ tìm con trai tôi, chú Marvin của nó. Tôi như kiểu, “Cô ơi, có thể chính cô là người đó.” Và nó giống như– Đúng rồi. Thật thú vị. Nó như thể đang trôi qua cô ấy. Nó giống như việc thuê ngoài. Đúng rồi. Vậy đó là người hướng dẫn cảm xúc của bạn. Và điều đó thật thú vị với tôi, và tôi đang khai thác điều này trong nghiên cứu của mình bây giờ. Cái gì là sự kháng cự? Như, mọi người sợ hãi điều gì đến vậy? Ý tôi là, họ rất sợ cảm xúc, cảm xúc của chính họ và của con cái họ hoặc của bạn đời họ. Và vì vậy tôi hỏi, bạn biết đấy, tôi khai thác điều này, và điều thật sự thú vị và buồn cho tôi là người lớn ngày nay, hai rào cản– bây giờ tôi sẽ lại thách thức bạn. Bạn nghĩ hai điều gì cản trở việc cho phép người khác cảm nhận? Thực ra đây là nơi câu hỏi tiếp theo của tôi đang đi đến, vì vậy tôi sẽ chỉ hỏi câu hỏi dưới dạng một câu trả lời. Được rồi. Điều này có giống như Jeopardy không? Tôi đoán đó là những gì bạn làm. Không, nó ngược lại với Jeopardy. Xin lỗi. Bạn có thể thấy tôi đã xem bao nhiêu tập Jeopardy. Rằng nếu mọi người không có ranh giới cảm xúc đầy đủ, và họ có thể thậm chí quá nhạy cảm đến mức ai đó mà họ quan tâm đang trải qua sự tức giận hoặc buồn bã hoặc thất vọng, có thể thậm chí là với họ, sẽ làm thay đổi cảm xúc của chính họ và không làm cho họ có thể sẵn sàng với ba phẩm chất mà bạn đã liệt kê trước đó, đặc biệt là không phán xét. Bởi vì bây giờ nó trở nên cá nhân, và vì vậy nó sẽ làm suy yếu quá trình. Bạn đúng ở đó. Tuy nhiên, điều đầu tiên là một điều thật sự thú vị, đó là thời gian. Tôi không có thời gian. Bạn không có thời gian để không phán xét. Bạn có thể nói cho tôi về điều đó không, xin vui lòng? Thực ra là chúng ta không có thời gian để phán xét. Nó tốn quá nhiều năng lượng. Vâng, tôi đồng ý.
    Cái thứ hai thực sự quay trở lại với các kỹ năng. Tôi đã nghe nhiều bậc phụ huynh nói những điều như: “Tôi sợ hỏi con tôi cảm thấy thế nào, vì tôi sẽ không thể xử lý được.” Nghĩ về điều đó một chút. Tôi sẽ không thể xử lý được, vì vậy bạn muốn con trai hoặc con gái của bạn kìm nén nỗi sợ hãi hoặc bất cứ điều gì chúng đang cảm thấy vì bạn chưa phát triển được những kỹ năng cần thiết để giúp điều chỉnh và hỗ trợ chúng. Điều này, một lần nữa, quay trở lại với sứ mệnh, tầm nhìn của tôi, là chúng ta cần một thế giới nơi mọi người đều được giáo dục về cảm xúc, từ mẫu giáo đến trung học. Nó phải tiếp tục ở bậc đại học, và phải tiếp tục trong lực lượng lao động, và phải tiếp tục khi chúng ta lớn lên, vì là một người 54 tuổi hiện tại dẫn dắt một nhóm người lớn, khi COVID xảy ra, tôi đã có một cuộc khủng hoảng hoàn toàn. Tôi không biết cách lãnh đạo trong thời kỳ COVID. Tôi đã cố gắng tìm hiểu, tổ chức các cuộc họp Zoom và những điều điên rồ, và sau đó mẹ chồng tôi bị kẹt với tôi, và đó thực sự là một cuộc gọi đánh thức về việc xây dựng mối quan hệ. Thực sự là rất khó khăn với tôi. Bà đến dự một đám cưới. Một trong những đồng nghiệp của tôi đã kết hôn vào ngày 3 tháng 3 năm 2020. Mẹ chồng tôi đến từ Panama, và để bạn biết, tất cả các chuyến bay đến Panama đã bị hủy vào ngày 13 tháng 3, và chúng không mở lại cho đến tháng 9. Vì vậy, chúng tôi có một người phụ nữ 81 tuổi rất đáng yêu, nhưng thật khó cho mẹ chồng bạn khi sống cùng bạn trong tám tháng. Một câu chuyện nhỏ nhanh chóng cho điều này, tôi nghĩ là có liên quan. Nó đã trở nên thực sự, bạn biết đấy, tôi làm việc tại nhà. Mẹ chồng tôi ở đó. Bà muốn tôi làm cappuccino cho bà mỗi sáng, điều mà tôi thích làm trong tuần đầu tiên, nhưng sau tháng thứ tư, tôi nghĩ bà nên tự học cách sử dụng máy, và tôi không muốn làm điều đó nữa. Tôi sợ cái máy đó. Tôi nói: “Không, xin lỗi. Tôi không. Tôi không có ý cười to.” Không sao cả. Vâng, những chiếc máy cappuccino đó có thể đáng sợ.
    Họ có thể, nhưng giống như tư duy phát triển, đúng không?
    Như là hãy nhìn tôi.
    Tôi sẽ giúp bạn làm điều đó.
    Tôi không biết.
    Tôi muốn bạn tự pha cà phê.
    Tôi như kiểu, bạn phải tự pha cà phê.
    Bạn biết đấy, tôi đã nói với bạn, tôi không thích người khác vào buổi sáng.
    Bạn phải tự pha cà phê.
    Dù sao thì, một đêm chúng tôi đang ăn tối và cô ấy nhìn tôi và cô ấy nói tiếng Tây Ban Nha.
    Tôi nói tiếng Tây Ban Nha.
    Và cô ấy đã hỏi, bạn biết đấy, bằng tiếng Tây Ban Nha, “Bạn có thật sự là giám đốc Trung tâm Trí tuệ Cảm xúc không?”
    Và tôi nhìn cô ấy như kiểu, “Không phải tối nay.
    Không phải tối nay.”
    Như kiểu, chúng tôi đang gặp rắc rối.
    Và đó là một mớ hỗn độn.
    Ôi, tôi xin lỗi.
    Tôi không có ý cười.
    Tôi đã cười trước khi bạn nói đó là một mớ hỗn độn.
    Tôi chỉ, ấn tượng của bạn về câu hỏi đó, có thể nó đúng với một số trải nghiệm trong cuộc sống của tôi.
    Ừ.
    Ý tôi là, và đó là như vậy.
    Như, vâng, công việc hàng ngày của tôi là tôi điều hành một Trung tâm Trí tuệ Cảm xúc, nhưng tôi là một con người có những cảm xúc mạnh mẽ và tôi không có những chiến lược.
    Và tôi cần phải phát triển một bộ chiến lược điều chỉnh hoàn toàn mới để đối phó với khía cạnh mới đó trong cuộc sống của tôi.
    Khi nghĩ về những người có thể thực sự giúp chúng ta bằng cách đặt ra những câu hỏi đúng, hoặc khi nghĩ về cách chúng ta có thể hỏi mọi người những câu hỏi đúng để thực sự giúp họ và chúng ta hiểu những gì họ đang trải qua, tôi nhớ lại nhiều trường hợp trong cuộc sống của tôi mà dường như có yêu cầu về một lý do, như một lý do cho hoạt động.
    Như hiện tại tôi có một mối quan hệ rất tốt với cha tôi, nhưng tôi nhớ có một thời gian mà chúng tôi phải nói về khoa học hoặc đồng hồ như một điểm khởi đầu cho bất kỳ cuộc trò chuyện nào, chưa nói đến cảm xúc, đúng không?
    Và ông ấy đã làm rất nhiều công việc.
    Tôi đã làm rất nhiều công việc và tôi thích nghĩ rằng chúng tôi đã tiến xa hơn trên con đường đó.
    Chúng tôi tận hưởng một mối quan hệ rất gần gũi như một hệ quả của công việc đó một phần.
    Nhưng tôi nghĩ những gì bạn đang mô tả thực sự khiến tôi nhận ra rằng không quan trọng ai đó là ai.
    là gì hoặc tuổi tác của họ hoặc xuất thân của họ, thì với tư cách là những con người, chúng ta không chỉ cần sự cho phép, mà thực sự chúng ta nên suy nghĩ về việc chỉ đơn giản là có một cuộc trò chuyện về cảm xúc của người khác. 100%. Thay vì biến một hoạt động thành điều kiện tiên quyết cho cuộc trò chuyện đó. Và khi tôi nói điều này, tôi nhận ra rằng một số người có thể đang nghĩ, ôi trời, vậy chúng ta chỉ ngồi lại và nói về cảm xúc của mình thôi sao. Nhưng câu trả lời ngắn gọn của tôi cho điều đó là có, bởi vì khi bạn không làm như vậy, thì tôi có thể nói từ kinh nghiệm rằng sớm muộn gì bạn cũng sẽ không tham gia vào những hoạt động đó với người đó và có thể là với bất kỳ ai. Tôi không nói rằng mọi người trở nên khó chịu đến mức không có bạn bè. Ý tôi là, được rồi, đó là một trường hợp cực đoan. Nhưng điều tôi nghe thấy trong bối cảnh của mọi thứ bạn đang nói là nó không chỉ liên quan đến giáo dục. Thực sự nó liên quan đến việc cho phép bản thân và người khác đơn giản chỉ có một cuộc trò chuyện về những gì mà một người đang cảm thấy như một bài tập để cả hai người có thể khám phá điều đó theo cách đúng đắn. Và có một cách đúng đắn. Và bạn đã mô tả phương pháp thước kẻ như một cách đúng đắn. Đúng vậy. Đó là những chiến lược. Độ chính xác là một thuật ngữ khó khăn. Đó là một trò chơi. Dù sao đi nữa, nó sẽ là một trò chơi vì bạn không thể dự đoán cách mọi người sẽ phản ứng. Nhưng tôi không thể đồng ý với bạn hơn. Tôi sẽ cho bạn một ví dụ khác. Cha tôi, giống như bạn, chúng tôi đã có một mối quan hệ tuyệt vời. Mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ và ông tái hôn và đã chuyển lên phía Bắc New York và ông có một người vợ tuyệt vời và bà ấy đã gọi cho tôi khoảng hai năm sau khi họ kết hôn và bà ấy nói, “Mark, tôi không thể chịu đựng được nữa. Cha bạn đang làm tôi phát điên.” Tôi hỏi, “Ý bà là gì?” Ông ấy luôn tức giận. Ông ấy thực sự đang làm tôi khổ sở. Và bà ấy nói, “Tôi nghĩ, bạn biết đấy, tôi có thể phải rời bỏ ông ấy.” Và tôi đang nghĩ trong đầu, “Ôi trời ơi, như bạn biết đấy, ông ấy lớn tuổi hơn và nếu bà ấy rời bỏ…”
    “Ông ấy sẽ muốn chuyển đến sống với tôi.”
    Vậy là một chuyến đi đường.
    Và tôi đã có một chuyến đi đường, đưa cha tôi đến quán cà phê địa phương.
    Chúng tôi ngồi xuống.
    “Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.”
    Đó là điều ông ấy nói với tôi.
    “Tôi không thể chịu đựng thêm nữa.”
    Tôi nói, “Bố, hãy nói cho con biết thêm.
    Bố không thể chịu đựng thêm nữa.”
    Tôi nói, “Đó không phải là thông tin đủ, Bố.
    Như vậy, Bố không thể chịu đựng thêm điều gì?”
    Cuối cùng, điều tôi học được là cha tôi có ba người con trai.
    Tất cả chúng tôi đều có bằng tiến sĩ.
    Chúng tôi đều độc lập.
    Chúng tôi đều thành công.
    Con cái của bà ấy đang gặp khó khăn và bà ấy cần trông cháu.
    Cha tôi không thích điều đó.
    Các con trai của tôi đều tự chăm sóc bản thân.
    Bạn biết đấy, tôi muốn, bạn biết đấy, ông ấy không nhận ra điều này, nhưng điều ông ấy đang nói là, “Tôi không thích ý tưởng bạn dành quá nhiều thời gian cho những đứa cháu vì tôi muốn bạn chú ý đến tôi.”
    Bây giờ, tại sao tôi lại nói với bạn điều đó?
    Bởi vì sau khi cha tôi và tôi nói chuyện khoảng nửa giờ về điều này, tôi nói, “Bố, có vẻ như Bố đang ghen tị.”
    Ông ấy nói, “Ý Bố là gì khi nói Bố ghen tị?”
    Tôi nói, “Chà, Bố đang buồn vì Jane, vợ Bố, muốn dành nhiều thời gian hơn cho các cháu và đó không phải là thời gian với Bố.”
    Trong từ vựng cảm xúc của tôi, tôi không sử dụng thuật ngữ đó, bạn biết đấy, đó là ghen tị.
    Tôi không thể tin là Bố đang nói với tôi rằng Bố ghen tị.
    Tôi nói, “Tôi không nói Bố ghen tị.
    Bố đang nói với tôi rằng Bố ghen tị.
    Tôi chỉ đang đưa ra khái niệm thôi.”
    Ông ấy bắt đầu khóc, khóc một cách điên cuồng, vì lần đầu tiên ông ấy nhận thức được trải nghiệm cảm xúc của mình.
    Ông ấy rất mù mờ về cảm xúc.
    Ông ấy chỉ không biết mình đang cảm thấy gì và ông ấy chỉ đang hành động.
    Khi ông ấy ngồi xuống và hiểu trải nghiệm như, “Vợ muốn ở bên con vì chúng cần sự hỗ trợ, tôi không vui với điều đó vì tôi không biết phải làm gì với bản thân khi bà ấy dành thời gian với các cháu.”
    Đó là ghen tị.
    Đột nhiên, chúng tôi có một con đường để giúp ông ấy điều chỉnh.
    Bây giờ, tôi sẽ kết thúc câu chuyện này bằng cách nói rằng khoảng hai tháng sau, Jane đã gọi cho tôi, cô ấy nói: “Mark, tôi không biết bạn đã làm gì ở quán cà phê đó, nhưng cha bạn đã trở thành một người khác.”
    Tôi không nhận hết công lao, nhưng cũng có một phần, và điều này cho thấy sức mạnh của sự tự nhận thức cảm xúc. Khi bạn thực sự biết mình đang cảm thấy như thế nào, điều đó có thể giải phóng bạn, và sau đó bạn có thể tìm ra những gì bạn cần làm với những cảm xúc đó.
    Tôi để điều đó thấm nhuần vào vì tôi nghĩ rằng những ngày này, chúng ta nghe rất nhiều về liệu pháp, điều này thật may mắn theo ý kiến của tôi, và tôi sẽ chỉ đưa ra những con số một cách thô sơ, nhưng chúng chắc chắn đang đi đúng hướng và có độ lớn.
    Có một cuộc khảo sát được thực hiện, tôi tin là tại Stanford, hỏi sinh viên mức độ sẵn sàng của họ để tìm kiếm liệu pháp nếu họ đang phải đối mặt với thời gian khó khăn về mặt cảm xúc, và điều này diễn ra vào khoảng đầu và giữa những năm 90, và những con số trở về rất thấp, khoảng từ 10 đến 20% sinh viên được khảo sát, trong khi ngày nay, con số đó đã vượt quá 80 hoặc 90%.
    Thật sự rất cao.
    Vâng.
    Tôi nghĩ điều đó đại diện cho rất nhiều-
    Thực ra, tôi có thể đưa ra một ví dụ khác không?
    Xin vui lòng.
    Vì vậy, tôi ở đây, một giáo sư tại Yale, giảng dạy các khóa học về trí tuệ cảm xúc. Bây giờ, tôi nên cho bạn biết rằng thường có sự kháng cự, và sinh viên của tôi nói chung rất tuyệt vời, nhưng có một sự kháng cự trong việc muốn học về trí tuệ cảm xúc.
    Điều họ muốn làm, nói chung, là đạt điểm A trong khóa học của tôi, và họ muốn ghi nhớ như: “Ôi, lý thuyết này được viết vào năm 1990 bởi Mayor và Salovey.”
    Đây là một khóa học tiền y khoa.
    Không.
    Được rồi.
    Đây là khóa học chung-
    Tôi yêu các sinh viên tiền y khoa, nhưng họ rất, rất ý thức.
    Chà, tôi cũng có những câu chuyện về điều đó, nhưng, vì vậy, tôi nói: “Không, đây là về việc bạn phát triển các kỹ năng.”
    Tôi không muốn làm điều đó.
    Tôi muốn, bạn biết đấy, làm bài kiểm tra và, bạn biết đấy, đạt điểm A. Sau một tháng, tôi đã có được điều đó.
    Thú vị là, trong lớp học của tôi, vì tôi biến các khóa học của mình thành nghiên cứu, và tôi yêu cầu họ điền vào các bảng khảo sát, cảm giác của họ như thế nào, mỗi lớp học.
    Cảm xúc số một là căng thẳng.
    Mọi người đều căng thẳng.
    Tôi tự nghĩ, “Căng thẳng à, bạn có một cuộc sống tốt ở đây.”
    Nhưng dù sao đi nữa, họ vẫn căng thẳng, bạn biết đấy, tôi phải có sự đồng cảm, tôi hiểu.
    Nhưng tôi quyết định rằng tôi thực sự gặp khó khăn, nhớ rằng tôi đã định nghĩa căng thẳng là có quá nhiều yêu cầu và không đủ nguồn lực.
    Tôi không cảm thấy đó là cảm giác thực sự.
    Bây giờ, tôi là ai để phán xét?
    Nhưng một cách để cải thiện điều đó là yêu cầu sinh viên của tôi viết nhật ký.
    Khi bạn căng thẳng, hãy viết về điều đó.
    Bạn đang nghĩ gì?
    Bạn đang suy nghĩ về điều gì?
    Hãy đoán xem cảm xúc số một là gì sau khi chúng tôi thực hiện phân tích định tính.
    Viết nhật ký về căng thẳng?
    Đúng vậy.
    Những gì họ thực sự cảm thấy.
    Sợ hãi.
    Được rồi.
    N-V.
    Ôi, thú vị.
    N-V.
    N-V.
    Bố bạn giàu hơn bố tôi.
    Mẹ bạn có mối quan hệ tốt hơn mẹ tôi.
    Bạn có hông đẹp hơn, bạn có môi đẹp hơn.
    Đó là những so sánh xã hội vô tận, đúng không?
    Và vì vậy N-V, đúng vậy, là muốn những gì người khác có.
    Lo âu liên quan đến sự không chắc chắn, căng thẳng liên quan đến quá nhiều yêu cầu, không đủ nguồn lực.
    Và vì vậy tôi đã có một cuộc trò chuyện với bộ phận tư vấn và tôi đã đùa về điều đó và tôi đã nói, bạn biết đấy, chương trình giảm N-V của trường đại học chúng ta là gì?
    Bạn biết đấy, đó không phải là cuộc trò chuyện phổ biến nhất.
    Và tôi chỉ nghĩ rằng thật thú vị khi suy nghĩ về điều đó theo cách giúp mọi người học cách xử lý cảm xúc của họ.
    Bạn biết đấy, ngay bây giờ, có một cơn sốt về chánh niệm.
    Mọi người đều đang thực hành chánh niệm và tôi cũng thực hành chánh niệm và tôi đánh giá cao chánh niệm. Nhưng hãy để tôi nói với bạn, khi bạn cảm thấy sự ghen tị mãn tính, việc thực hiện các bài tập thở sẽ không làm giảm bớt sự ghen tị đó. Bạn sẽ phải làm việc để xây dựng lại trong tâm trí của mình về mối quan hệ với mọi người. Và tôi cảm thấy rất mạnh mẽ rằng chúng ta giúp mọi người dừng lại một chút, suy ngẫm một chút, nghĩ về cảm xúc của họ như một con đường để đạt được sự hạnh phúc.
    Câu đùa của bạn về việc giảm ghen tị là điều tôi rất nghiêm túc. Chúng tôi đã thực hiện một loạt bốn tập với Tiến sĩ Paul Conti, người là chuyên gia hàng đầu thế giới và là một bác sĩ tâm thần, và theo nhiều đánh giá, ông là một trong những bác sĩ tâm thần tốt nhất thế giới. Trong loạt bài đó, cũng như trong các podcast khác mà ông đã tham gia, chẳng hạn như podcast của bạn tôi Lex Friedman, ông đã thảo luận rằng ghen tị thực sự là nguyên nhân gốc rễ của nhiều điều ác trong thế giới, từ những điều ác nhỏ đến những điều ác lớn, và rất nhiều sự tuyệt vọng mà mọi người cảm thấy.
    Tôi nghĩ rằng đây là một từ không được thảo luận đủ, vì âm thanh của nó nghe có vẻ không hay, ghen tị, không ai muốn liên quan đến nó. Nhưng may mắn thay, Tiến sĩ Conti đã mô tả nó như một cảm xúc tự nhiên của con người trong một số trường hợp, nhưng tôi không biết, và tôi không biết liệu ông có biết hay không, nhưng có thể ông biết thông qua công việc lâm sàng của mình, nhưng tôi chắc chắn sẽ chuyển những gì bạn vừa nói cho ông ấy, rằng rất nhiều căng thẳng mà tôi phải tưởng tượng là những người tốt và những sinh viên này, sau tất cả, tôi tưởng tượng rằng mọi người không xấu, không xấu về mặt tính cách, hãy hy vọng như vậy, đang trải qua sự ghen tị, mong muốn có nhiều hơn những gì người khác có, có thể là một điều gì đó cụ thể, điều này tất nhiên dẫn đến những cụm từ phổ biến hơn về việc mọi người cảm thấy rằng họ không đủ, điều này quay trở lại với sự hài lòng.
    Đúng vậy, thực ra, ôi, tôi đã không vẽ mũi tên, bây giờ tôi nghĩ rằng tôi đã vẽ mũi tên giữa sự hài lòng và ghen tị. Đúng vậy, vì vậy nếu ai đó muốn chống lại ghen tị, bạn có thể tưởng tượng rằng một chương trình để chống lại ghen tị có thể…
    Có thể bị hiểu nhầm, nếu ai đó không hiểu rõ, là một lời kêu gọi mọi người chỉ nên hài lòng với ít hơn, điều này không phải là điều chúng ta mong muốn, đúng không? Ý tôi là, chúng ta muốn những người có tham vọng trong thế giới này, chúng ta muốn mọi người có khát vọng, chúng ta muốn mọi người có tư duy phát triển, và đồng thời chúng ta không muốn mọi người bị căng thẳng và có cảm giác N-V (nỗi lo lắng) thường trực bên trong. Vậy làm thế nào bạn có thể tiếp cận N-V? Chà, tôi nghĩ, một lần nữa, như tất cả các cảm xúc, N-V không phải là một cảm xúc xấu. Cách tôi nghĩ về cảm xúc là, khi chúng ta cần sự giúp đỡ với cảm xúc của mình, là khi, nếu đó là một cảm xúc khó chịu, nó mạnh mẽ và kéo dài, đúng không, N-V thoáng qua. Tôi thường xuyên có những cảm giác N-V, tôi xem các bài nói chuyện Ted, tôi cảm thấy, “Ôi, thời điểm đó thật tuyệt vời,” và tôi nghĩ, “Tôi sẽ thử điều đó.” Vì vậy, tôi sử dụng cảm giác N-V từ kỹ năng của người khác như một cách để phát triển. Điều đó khác như thế nào, xin lỗi, khi quay trở lại công việc của bạn từ sự ngưỡng mộ hoặc cảm hứng? Giống như, “Wow, họ, bạn biết đấy, như là…” Vâng, đó là điều tôi đang nói đến. Vì vậy, đó là sự khác biệt giữa N-V nghiêng về sự ngưỡng mộ so với N-V, như bạn đang đề cập đến, dẫn đến sự oán giận, đúng không? Nếu tôi ghét bạn vì bạn có những gì tôi muốn, thì giờ đây chúng ta đang nói về N-V bệnh lý tiềm tàng. Và đó là phần tự nhận thức. Đó là phần thực sự hiểu sự phân biệt của cảm xúc, sự chi tiết. Bởi vì một lần nữa, nó giống như cơn giận, nó không phải là một cảm xúc xấu. Cơn giận là điều bình thường. Có lý do để cảm thấy tức giận trong thế giới này. Khi chúng ta bị đối xử không công bằng, chúng ta nên cảm thấy tức giận. Điều đó không có nghĩa là chúng ta phải mất kiểm soát, đúng không? Có một giả định mà chúng ta đưa ra rằng khi chúng ta trải nghiệm những cảm xúc khó chịu, mạnh mẽ như lo âu hoặc cơn giận, bạn biết đấy, rằng chúng ta sẽ mất kiểm soát. Tôi có một mối quan hệ hoàn toàn mới với sự lo âu của mình, một mối quan hệ rất khác. Tôi có thể đã dành nhiều năm để làm việc với nó. Tôi nhận ra nó và tôi nói, “Chào, lo âu, hôm nay bạn thế nào?”
    Và rồi, nó chỉ là, không sao cả, tôi thậm chí có thể nói chuyện, bạn biết đấy, ở đây với bạn hoặc phát biểu hay dạy học, cảm thấy lo âu xuất hiện và không cho phép nó có quyền lực lên tôi. Bởi vì tôi có thể quan sát nó, tôi có thể chào đón nó. Và nếu nó cản trở, tôi có thể nói, “Bạn biết đấy, lo âu, bạn sẽ quay lại đó một chút.” Bạn không còn nữa sao? Ý tôi là, đôi khi, bạn biết đấy, khi tôi phát biểu, như là cùng một bài phát biểu, đúng không? Bạn nghĩ là lặp đi lặp lại. Và thật sự, tôi không thể tin rằng tôi phải nói về điều này một lần nữa. Và sau đó tôi sẽ nhìn vào khán giả và như thể, đó là lần đầu tiên của họ. Bạn biết đấy, đột nhiên, sự tuyệt vọng của tôi biến thành sự lạc quan và hy vọng. Đó là tất cả về việc điều chỉnh. Giải quyết xung đột là điều mà tôi nghĩ rất nhiều trong bất kỳ tình huống nào mà cảm xúc được thảo luận. Và nó đưa tôi trở lại tình huống trước đó mà bạn đã nói về, nơi người phụ nữ này nói rằng cô ấy sẽ tìm con mình, ai đó để giúp anh ấy can thiệp. Và bạn đã nghĩ, “Tại sao không?” Cảm xúc của anh ấy có nghĩa là cô ấy sẽ đi, bạn biết đấy, mua một người hướng dẫn cảm xúc cho anh ấy. Đúng vậy. Chính xác. Và bây giờ có một lĩnh vực hoàn toàn mới về những người hướng dẫn cảm xúc đang xuất hiện, thực sự sẽ không phải là một điều tồi tệ. Này, đó là một trong những mục tiêu của tôi. Nó sẽ không phải là một điều tồi tệ. Nói to lên. Tôi thích mục tiêu đó. Vì vậy, khi chúng ta nói về điều đó, một trong những điều nổi lên là khái niệm rằng một số người có sự đồng cảm tự nhiên hoặc cảm xúc mà người khác đang cảm thấy như một điều tiêu cực và nó liên quan đến chúng ta hoặc họ. Và do đó, bạn biết đấy, chúng ta không thể thực sự có mặt để giúp người đó theo cách mà bạn đã giúp cha bạn. Như ông ấy đã thất vọng với vợ mình. Vâng. Nếu ông ấy thất vọng với bạn, có thể sẽ hơi khó khăn một chút để nói, “Này, cha ơi, có thể những gì cha đang trải qua về sự thất vọng với con thực sự là trống rỗng.” Vâng, chắc chắn rồi. Bởi vì bây giờ bạn đang bị ràng buộc với họ.
    Vậy thì mức độ nào của sự đồng cảm là một đặc điểm tích cực? Có những người nào giỏi hơn trong việc tắt hoặc điều hướng nó theo những cách phù hợp hơn những người khác trong một podcast trước đây mà tôi đã thực hiện gần đây không? Có ai đó ngồi ngay đó trong chiếc ghế đó đã nói với tôi và tôi tin họ rằng tôi là người phụ thuộc. Đây là lần đầu tiên có ai đó gọi tôi như vậy, phụ thuộc. Cô ấy đã định nghĩa nó. Cô ấy đã chỉ ra và một cách rất ngắn gọn, giải thích một loạt các thách thức mà tôi đã trải qua đến mức tôi đã học hỏi nhiều hơn về sự phụ thuộc. Được rồi. Được rồi. Không dễ dàng gì để tôi nói. Chúng ta đều phụ thuộc lẫn nhau. Phụ thuộc lẫn nhau, đúng vậy. Chắc chắn rằng việc phụ thuộc vào người khác là quan trọng, nhưng một số mô hình rơi vào dưới cái ô của sự phụ thuộc. Vì vậy, tôi đã, được rồi, và ngay cả bây giờ tôi cũng không thoải mái khi nói về điều đó, đó là một phần lý do tôi đang cố gắng làm quen với chính từ đó. Không chỉ đơn giản là đào sâu vào quá trình vượt qua nó. Vấn đề là nếu cảm xúc của chúng ta gắn bó mạnh mẽ với người khác, chúng ta coi đó là sự đồng cảm. Chúng ta thường gán nhãn điều đó là tích cực, nhưng thực sự nó làm giảm khả năng của chúng ta trong việc có mặt cho người khác nếu cảm xúc của họ là tiêu cực và liên quan đến chúng ta. Tôi không đồng ý. Được rồi. Tuyệt vời. Thật tuyệt vời. Bởi vì đó là sự đồng cảm mà không có trí tuệ cảm xúc. Và vì vậy tôi làm việc với rất nhiều bác sĩ. Tôi đã thực hiện khá nhiều công việc với Bệnh viện Ung thư tại Yale. Nó được gọi là Smylo. Và các bác sĩ đã được dạy từ sớm, hãy để sự đồng cảm của bạn ở cửa. Và tôi thách thức điều đó. Khi bạn là một bệnh nhân ung thư, biết rằng bạn có thể qua đời, điều cuối cùng bạn muốn là một bác sĩ không có sự đồng cảm. Bạn muốn có một mối quan hệ với người đang điều trị cho bạn. Và giả định là bạn sẽ bị lạc trong sự đồng cảm của mình. Và mọi người đã viết về điều đó. Và điều đó là đúng. Có sự đồng cảm thái quá. Bạn có thể bị mệt mỏi vì lòng từ bi. Nhưng một lần nữa, điều đó xảy ra trong sự thiếu vắng trí tuệ cảm xúc. Tôi có ý nghĩa gì?
    Chà, một phần của trí tuệ cảm xúc là sự điều chỉnh. Và nếu tôi xem công việc của mình như một bác sĩ ung thư là giúp mọi người có những tháng cuối đời tốt nhất, thì đó là một cách rất thú vị để suy nghĩ về nó. Khi tôi ở trong mối quan hệ với bệnh nhân của mình, tâm trí tôi hiểu rằng công việc của tôi, bạn biết đấy, mọi người sẽ ra đi. Nhưng tôi có thể rơi vào một hố sâu của sự tuyệt vọng vì ai cũng có thể ra đi. Hoặc tôi có thể nhìn nhận điều này như tôi đang tặng ai đó một món quà. Tôi đang tặng họ món quà của sự hiện diện của tôi. Tôi đang tặng họ món quà của việc họ cảm thấy được nâng niu và chăm sóc. Vì vậy, đối với tôi, tất cả đều liên quan đến cách nhìn nhận, bạn biết đấy, của sự đồng cảm. Vâng, tất nhiên, bạn biết đấy, nếu bạn chỉ đơn giản là, bạn có thể đánh mất bản thân trong cảm xúc của người khác. Nhưng đó không phải là trí tuệ cảm xúc. Trí tuệ cảm xúc nói rằng, bạn biết không, tôi nhận thấy mình đang bị lạc trong cảm xúc của bạn. Tôi cần lùi lại một chút. Chúng ta có biết phần nào trong não bộ chứa đựng sự đồng cảm không? Chúng ta nghe rất nhiều về các nơ-ron gương, nhưng tôi nghĩ đối với những người trong chúng ta đã nghiên cứu về thần kinh học và tâm lý học đủ lâu, chúng ta thừa nhận rằng, vâng, có những cuộc trò chuyện phù hợp bao gồm cả từ nơ-ron gương, nhưng chúng đã được làm cho trở nên quan trọng hơn nhiều so với thực tế trong mối liên hệ với sự đồng cảm. Và chúng đã trở thành mô tả mặc định cho tất cả các hình thức đồng cảm và hiểu biết. Và không chỉ có vậy. Vậy chúng ta biết gì về khoa học não bộ của sự đồng cảm? Thành thật mà nói, tôi không biết nhiều về điều đó. Những gì tôi biết nhiều hơn là trải nghiệm tâm lý của sự đồng cảm và rằng có nhiều hình thức khác nhau của nó. Ví dụ, có phần đồng cảm nhận thức, nơi mà tôi, bạn biết đấy, tôi chưa bao giờ trải qua điều bạn đã trải qua, nhưng về mặt trí tuệ, tôi hiểu rằng bạn đã chịu đựng hoặc về mặt trí tuệ, tôi hiểu trải nghiệm của bạn. Có sự đồng cảm cảm xúc, đó là, bạn biết đấy, khi tôi gặp những người sống sót khác sau lạm dụng đã cảm thấy xấu hổ, tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì vì tôi đã sống trong cảm giác đó.
    Và không phải là trải nghiệm của chúng tôi giống nhau, nhưng cảm xúc của chúng tôi thì giống nhau. Chúng tôi có một trải nghiệm cảm xúc chung. Và hơn thế nữa, loại hình đồng cảm đầy lòng từ bi mà tôi nghĩ là điều chúng ta cần nhiều hơn trong xã hội của mình, đó là chúng ta không chỉ hiểu một cách nhận thức nơi ai đó đang ở hay liên quan đến trải nghiệm của họ, mà chúng ta cảm thấy bị thúc đẩy để có mối quan hệ với người đó và hỗ trợ họ.
    Tôi đang nghĩ về một điều khác mà bạn đã nói trước đó, đó là ý tưởng rằng, và đây là một sự hiểu lầm về công việc của tôi và công việc của những người khác rằng mục tiêu của điều này là nói về cảm xúc suốt cả ngày. Điều cuối cùng tôi muốn làm là nói về cảm xúc suốt cả ngày. Thực sự điều đó không hữu ích. Và tôi đã có một số trải nghiệm trong cuộc sống của mình, bạn biết đấy, nơi mà, chỉ để nói thẳng ra, những điều tồi tệ xảy ra, bạn biết đấy, và tôi gọi cho tất cả những người tôi biết, như những người bạn thân nhất, gia đình tôi, bạn có thể tin rằng điều này đã xảy ra không? Ý tôi là, tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Và rồi tôi có điện thoại. Họ cũng làm điều tương tự. Và tất cả họ đều lắng nghe tôi. Và sau đó tôi đã dành hai giờ trên điện thoại để nói đi nói lại cùng một điều, nói về cảm xúc của mình. Và tôi cảm thấy tồi tệ hơn vì tôi đã nhắc đi nhắc lại 15 lần. Đó không phải là trí tuệ cảm xúc. Đúng vậy.
    Khi chúng ta có trí tuệ cảm xúc, chúng ta nhận ra và biết rằng chỉ nói về nó thực sự không hữu ích. Chúng ta cần ở bên một người là người lắng nghe tích cực, không phán xét, người thể hiện lòng từ bi, nhưng khi bạn từ bi, bạn thực sự đang đưa bản thân trở lại với người đó và nói, bạn biết đấy, điều này có phải là điều đúng đắn cho bạn ngay bây giờ không? Bạn biết đấy, bạn có thể nghĩ về điều gì khác không? Bạn biết đấy, tôi biết khi tôi đã trải qua những trải nghiệm thực sự khó khăn, người nói những điều như có thể bạn chỉ cần nhảy vào khinh khí cầu một phút, Mark, và nhìn xuống cuộc sống của bạn? Và như, ngoài điều này mà bạn cảm thấy là điều tồi tệ nhất từng xảy ra…
    để thay đổi họ. Họ chỉ muốn được lắng nghe và cảm thông. Tôi có nghĩa là, vâng, đối tác của tôi yêu tôi. Những chú chó của tôi yêu tôi vô điều kiện. Tôi có những người bạn tuyệt vời. Ôi, đúng vậy. Đột nhiên, cái điều nhỏ bé đang kích thích bạn không còn lớn nữa. Đó là trí tuệ cảm xúc, đúng không, là không bị lạc lối trong sự đồng cảm, không chỉ nói mãi về cảm xúc đến mức không có chiến lược nào. Và tôi nghĩ điều đó thực sự thú vị vì nó quay trở lại một điều quan trọng, đó là sự cho phép để cảm nhận những đặc điểm không phán xét, lắng nghe tích cực và sự đồng cảm, lòng từ bi. Không bao giờ. Và tôi đang nói, tôi có hàng chục nghìn người đã làm điều này. Có ai nói là người sửa chữa, người giải quyết vấn đề không? Tôi thậm chí không trở nên thông minh hay khôn ngoan. Khi chúng ta nghĩ về những người tạo ra điều kiện cho chúng ta trở thành chính mình, chúng ta không nghĩ về những người khôn ngoan nhất, thông minh nhất hay người giải quyết vấn đề. Chúng ta nghĩ về người lắng nghe không phán xét, người thể hiện lòng từ bi. Và tôi nghĩ điều đó cần được củng cố rằng một số nỗi sợ mà chúng ta có là chúng ta sẽ bị lạc lối trong tất cả những cảm xúc này, nhưng không ai yêu cầu bạn bị lạc lối trong cảm xúc của họ. Những gì họ yêu cầu là sự hỗ trợ. Họ yêu cầu bạn chỉ cần lắng nghe và có thể hỏi tôi một vài câu hỏi để giúp tôi làm rõ trải nghiệm của mình và sau đó giúp tôi trên con đường cảm thấy tốt hơn. Tôi cứ nghe rằng cách để làm điều này đúng là hỏi câu hỏi thay vì nói cho mọi người biết họ cần làm gì. Người bạn của bạn hoặc người này, người đã là nguồn hỗ trợ hiệu quả trong khoảnh khắc đó đã nói: “Bạn có thể lên khinh khí cầu và nhìn xuống cuộc sống của bạn không?” Tôi nhận thấy rằng họ không nói: “Lên khinh khí cầu một chút rồi làm điều này.” Như một người bạn cũ của tôi đã nói, người mà tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt, “Không ai thích bị thay đổi.” Vâng. Không ai muốn bị nói phải làm gì. Đúng. Không ai muốn bị thay đổi. Không ai, bất kể họ đang ở trạng thái nào, cao hay thấp, muốn có ai đó đến và cố gắng để thay đổi họ.
    và chuyển chúng.
    Hoặc chỉ cần nói với họ, “Hãy đi dạo một chút.”
    Được rồi.
    Vậy, tại sao tôi lại thích làm gì đó?
    Hoặc thiền.
    Ừ.
    Có lẽ đó là một điều tuyệt vời để làm, nhưng có lẽ có một cách khác được đặt ra dưới dạng câu hỏi sẽ hiệu quả hơn.
    Tôi nghĩ ví dụ về khinh khí cầu cũng gợi nhớ đến điều gì đó.
    Tôi sẽ cố gắng giữ điều này ngắn gọn nhất có thể vì lợi ích của bạn và của khán giả.
    Nhưng sau khi nghiên cứu về căng thẳng một chút trong phòng thí nghiệm của mình và trải qua rất nhiều căng thẳng, như hầu hết mọi người trong cuộc đời, rõ ràng là khi chúng ta căng thẳng, tâm trí hoặc tầm nhìn của chúng ta, khả năng nghe của chúng ta, mọi thứ đều thu hẹp lại.
    Nó co lại.
    Chúng ta biết rằng việc có một góc nhìn không gian khác sẽ cho chúng ta một góc nhìn thời gian khác.
    Chúng ta có thể bắt đầu nghĩ về cuộc sống của mình như những mảnh lớn hơn và có được cái nhìn về những điều trong cuộc sống đang diễn ra tốt đẹp.
    Có một phương pháp thiền mà, tôi đoán là một phương pháp thiền, tôi không biết gọi nó là gì, nhưng tôi đã bắt đầu thực hiện cách đây nhiều năm khi tôi còn là một giáo sư trẻ vì cuộc sống rất căng thẳng để có được vị trí chính thức và ít ai biết rằng nó chỉ tiếp tục căng thẳng, nhưng lại là một niềm vui khi làm công việc liên quan cơ bản đến việc thực hiện một loại thiền tiêu chuẩn trong vài hơi thở, nhắm mắt lại và tập trung vào cơ thể và những gì đang diễn ra bên trong, nhưng sau đó mở mắt ra và tập trung vào một cái gì đó bên ngoài như bàn tay của tôi hoặc căn phòng.
    Và sau đó đi đến chấm xanh nhạt là một góc nhìn rất rộng, vì vậy thực sự giống như khinh khí cầu nhìn xuống.
    Nó tạo khoảng cách.
    Tạo khoảng cách.
    Và biến điều này thành một thực hành không chỉ trong một khoảnh khắc căng thẳng, mà mỗi buổi sáng khi tôi bắt đầu ngày mới như một lời nhắc nhở rằng não bộ của chúng ta, nhận thức của chúng ta và cảm xúc của chúng ta trải qua sự phân biệt trạng thái to lớn như những người hoàn toàn khác nhau dưới những tham chiếu không gian-thời gian khác nhau.
    Và khi chúng ta đang trong trạng thái căng thẳng, chúng ta có xu hướng bị khóa vào một tham chiếu không gian-thời gian duy nhất.
    Và tôi không cố gắng để trở nên vĩ mô về điều này, nhưng bản chất của căng thẳng là khiến chúng ta bám vào tác nhân gây căng thẳng và dựng lên những bức tường tâm lý để thoát khỏi điều đó, cũng như những bức tường vật lý. Vì vậy, nghe có vẻ như là những người ủng hộ tuyệt vời và chúng ta có thể giúp bản thân vượt qua những phần không dễ chịu của thang cảm xúc nếu chúng ta muốn bằng cách đưa bản thân vào một góc nhìn khác, sử dụng các công cụ không gian, khinh khí cầu, chấm xanh nhạt. Những câu hỏi cho bản thân. Nói những điều như, “Mark, tôi đi du lịch nhiều và tôi vừa ở bang Washington để thuyết trình trước đó. Trì hoãn chuyến bay, chuyến bay của tôi bị hủy, tôi đã bỏ lỡ một bữa tối và tôi đã từng rất bực bội về điều đó. Và tôi chỉ ngồi xuống tại sân bay, hít một hơi thật sâu. Tôi tự hỏi, “Mark, điều này thực sự có làm phiền bạn vào tuần tới không?” Tôi đang làm việc trên một cuốn sách. Tôi nghĩ, “Tôi còn một đêm nữa trong khách sạn để làm việc.” Tôi thực sự đã định hình lại điều đó như một cơ hội để có không gian và viết. Và vì vậy bạn có thể sử dụng những kỹ thuật này rất nhiều, quay trở lại với cha tôi. Cha tôi, khi ông lớn tuổi hơn, cơn giận của ông đã quay trở lại. Tôi nhớ có một lần chúng tôi đang ở bữa tối gia đình và tôi đã ở vị trí của mình một thời gian. Và có một chút sự oán giận với cha tôi vì ông là một công nhân lao động và là một thợ sửa điều hòa rất tài năng và đã có một sự nghiệp tốt. Nhưng đột nhiên ông đi học sau đại học và có được bằng tiến sĩ, điều đó đã gây khó khăn cho cha tôi một thời gian. Và khi tôi nhận được công việc tại Yale, ông đã có một chút cảm xúc về điều đó. Tôi nhớ chúng tôi đang ở một bữa tối và cơ bản là ông, tôi sẽ không lặp lại những gì ông đã nói vì nó thực sự không hay, nhưng ông đã nói điều gì đó như, “Mark, bạn nghĩ rằng cái của bạn không còn bốc mùi nữa.” Và tôi đã nghĩ, “Eesh.” Sau đó ông cứ tiếp tục nói mãi. Và tôi phải đưa ra một sự lựa chọn.
    Như, tôi có nên bắt đầu khóc, bạn biết đấy, như giữa bữa tối này vì tôi cảm thấy bị xâm phạm bởi cha tôi không?
    Tôi có nên nói với ông ấy đi mà tự xử và bỏ ra khỏi phòng không?
    Và tôi quyết định sử dụng một kỹ thuật tạo khoảng cách.
    Tôi quyết định biến ông ấy thành một bộ phim.
    Tôi quyết định rằng ông ấy bây giờ là một chương trình truyền hình.
    Và chương trình truyền hình đó là điều tôi đang quan sát chứ không phải cảm nhận.
    Và điều đó đã chứng minh là một trong những chiến lược mạnh mẽ nhất đối với tôi, là khi tôi ở trong một tình huống với ai đó có nhiều năng lượng tiêu cực và là một đứa trẻ bị bắt nạt, tôi nghĩ tôi bị ảnh hưởng nhiều hơn bởi những điều này.
    Tôi tạo ra khoảng cách tâm lý đó bằng cách chỉ cần đặt khung hình ảnh đó lên và tôi chỉ quan sát nó.
    Và tôi tự hỏi mình những câu hỏi về nó.
    Tôi như, “Wow.”
    Hoặc tôi nói những điều như, “Bạn biết đấy, wow, điều đó thật thú vị.”
    Tôi tự hỏi điều đó đến từ đâu, như, tôi tự hỏi điều đó đến từ đâu.
    Bạn biết đấy, tuổi thơ của ông ấy như thế nào mà ông ấy lại tức giận như vậy?
    Và điều đó thực sự hữu ích.
    Vì vậy, đây là những kỹ thuật rất mạnh mẽ.
    Có thể được sử dụng trong thời gian thực, như bạn vừa mô tả.
    Rất thời gian thực.
    Tôi sử dụng chúng mọi lúc.
    Bạn biết đấy, ở cửa hàng tạp hóa, bạn biết đấy, tôi sẽ không đi vào vấn đề của mình, nhưng, bạn biết đấy, tôi lớn lên trong một gia đình, bạn biết đấy, tôi sẽ nói là tầng lớp trung lưu thấp.
    Chúng tôi rất, chúng tôi không có nhiều tiền, mọi thứ đều phải trong ngân sách.
    Và bạn biết đấy, tôi may mắn khi ở trong hoàn cảnh khác bây giờ, nhưng tôi vẫn tiết kiệm.
    Và vì vậy, bạn đời của tôi, tôi như, tôi không hiểu, như, chúng tôi không mua cái đó.
    Điều đó thật vô lý.
    Như, chúng tôi không chi 7 đô la cho một chai sữa hạnh nhân hữu cơ.
    Bạn như, tôi không làm điều đó.
    Chúng tôi không làm điều đó.
    Và sau đó tôi phải như, rời khỏi lối đi, đi dạo một chút.
    Tôi như, Mark, bạn biết đấy, điều này có đáng giá cho mối quan hệ của bạn không?
    Sữa hạnh nhân?
    Như, thật không?
    Đây có phải là điều bạn sẽ làm không?
    Và vì vậy, như, tôi không biết, có thể tôi chỉ là người duy nhất cần điều chỉnh như 300 lần một ngày.
    Nhưng tôi nhận thấy rằng tôi có những chiến lược khác nhau, như khung tranh hoạt động khi tôi tức giận hoặc khi ai đó tức giận với tôi. Cơn lo âu của tôi, tôi sẽ vào trong khinh khí cầu và nhìn xuống khi tôi cảm thấy khó chịu với ai đó. Tôi chỉ cần đi dạo một chút và tự hỏi, điều này có thực sự quan trọng không? Và đó là điều tôi hy vọng mọi người sẽ học được, rằng có rất nhiều chiến lược tuyệt vời ở ngoài kia và chúng ta sử dụng chúng một cách linh hoạt với những cảm xúc và bối cảnh khác nhau. Trong khi nhiều khuôn mẫu từ những năm 1930 đến cuối những năm 1970 dường như khiến mọi người trở nên cứng rắn hơn, ít biểu lộ cảm xúc hơn, đặc biệt là ở nơi công cộng hoặc với những người mà họ không thân thiết lắm, cũng có một xu hướng, ít nhất là trong những bộ phim về thời gian đó, cho những người đam mê được thưởng cho những biểu hiện của đam mê của họ. Vì vậy, nó giống như hai đầu của quang phổ, đúng không? Chúng ta luôn nghĩ về kiểu cứng rắn thực sự, cả cho nam và nữ, đúng không? Bạn nhìn vào những bộ phim từ những năm ba mươi và bốn mươi, bạn thấy điều đó, nhưng bạn cũng thấy những biểu hiện mãnh liệt, những biểu hiện đam mê. Và bây giờ tôi nghĩ chúng ta đang ở một vị trí mới, nơi mà tôi nghĩ có một lời mời, tôi thích nghĩ rằng có một lời mời cho một loạt các biểu hiện cảm xúc và kiểu hình rộng hơn, hãy gọi chúng là kiểu hình của tôi, sau tất cả, đó cũng là một từ an toàn để sử dụng, tôi nghĩ bạn có thể sử dụng từ kiểu hình. Khuôn mẫu thì có phần nặng nề, rất nặng nề. Nhưng cảm xúc và khái niệm về việc mọi người quá cảm xúc thì không may có một chút tiêu cực, trong khi ai đó đam mê, nghe có vẻ là một điều khá tốt. Cảm xúc thì như lịch sử đã chỉ ra, bạn sẽ trở nên cuồng loạn, có nghĩa là bạn không kiểm soát được cảm xúc của mình. Tôi không thích sử dụng thuật ngữ đó bao giờ, tôi chỉ thấy nó là một thuật ngữ vô dụng. Bởi vì đó là khi, thường thì khi mọi người nghĩ về cảm xúc, họ nghĩ về những người…
    Cảm xúc và tôi thậm chí không biết điều đó có nghĩa là gì, nó có những hàm ý từ quá khứ mà tôi không nghĩ là hữu ích. Có thể đó là lý do mà người hướng dẫn sau đại học của tôi đã nói, thay vì bảo bạn cẩn thận, tôi sẽ bảo bạn hãy chú ý, vì điều ngược lại của chú ý là không chú ý. Và rồi bạn sẽ nhớ. Vâng, và cũng chính xác, và bạn sẽ nghe mọi người nói, tại sao bạn lại quá cảm xúc? Và một lần nữa, đó là một nơi của sự phán xét. Điều họ đang nói là bạn đang trải qua một cảm xúc mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi không biết phải làm gì với cảm giác đó. Vì vậy, bằng cách gán cho bạn cái mác cảm xúc, tôi có thể làm bạn cảm thấy bị xa lánh. Điều đó sẽ dẫn đến đâu? Không có giao tiếp tốt, đúng không? Không có mối quan hệ lành mạnh. Và thế nhưng, chúng ta vẫn thưởng cho những người đam mê. Ngay cả khi nó có chút tức giận, như nếu ai đó có một lý do mà họ thực sự đam mê, chúng ta không nhất thiết nói rằng họ đang quá cảm xúc, chúng ta nói rằng họ thực sự đam mê về điều này. Vâng. Có vẻ như có một sự khác biệt tinh tế ở đó, có thể nó bắt nguồn từ một loại quỹ đạo như cố gắng đạt được một kết quả cụ thể, trong khi chỉ đơn giản là tức giận hoặc buồn bã thì dường như chỉ phun trào ra từ chúng ta, nó không có vẻ như được hướng tới một điểm kết thúc, đúng không? Cảm xúc là sự phán xét, đúng không? Khi tôi nói, bạn biết đấy, Andrew, bạn thật sự quá cảm xúc, đúng không? Nó cũng có thể là một hình thức gaslighting, đúng không? Điều này có nghĩa là tôi đang cố gắng khiến bạn tin vào điều gì đó về bản thân mà tôi muốn bạn tin, điều này có thể không phải là thực tế chút nào, điều này thường gây vấn đề trong xã hội của chúng ta. Tôi nghĩ rằng phần lớn sự tự ti của chúng ta đến từ gaslighting trong thời thơ ấu. Mọi người gaslighting lẫn nhau. Vâng. Tôi nghĩ đó là sự khởi đầu của bắt nạt, đó là, bạn biết đấy, đánh dấu bạn quá gầy, đánh dấu bạn quá béo, đánh dấu mũi bạn quá to, đánh dấu mũi bạn quá nhỏ, đánh dấu bạn quá nữ tính, đánh dấu bạn quá nam tính.
    Và rồi bỗng dưng không còn cảm xúc, không còn người hướng dẫn, không còn giáo dục.
    Và tôi bắt đầu tin vào điều đó.
    Và rồi nó trở thành thực tế của tôi.
    Nó giống như một lời tiên tri tự ứng nghiệm.
    Và thật tồi tệ.
    Ý tôi là, bạn thấy điều đó mọi lúc.
    Chúng ta không được sinh ra với tư cách là những người tự chỉ trích.
    Chúng ta được sinh ra với sự phụ thuộc vào trải nghiệm, đúng không?
    Chúng ta phụ thuộc vào các mối quan hệ.
    Và nếu những mối quan hệ đó mang tính chất tàn nhẫn và mọi người là những kẻ thao túng, thì, đoán xem?
    Điều đó sẽ trở thành cách mà chúng ta nghĩ về bản thân mình.
    Trong cuốn sách của bạn, bạn đã đưa ra một số câu trích dẫn thật tuyệt vời, nhưng một trong số đó mà tôi đã nhanh chóng gắn bó là như sau.
    Tất cả việc học đều có một nền tảng cảm xúc.
    Và không ai khác chính là Plato đã nói điều đó.
    Mối quan hệ giữa cảm xúc và việc học cũng như ra quyết định là gì?
    Hãy nghĩ về tương tác của chúng ta ngay bây giờ như một giáo viên.
    Ý tôi là, có bao nhiêu người trong số các bạn, có nghĩa là cả bạn và những người nghe, đã từng ở trong một tình huống trong lớp học mà kiểu như, được rồi, mọi người, hãy mở trang 357.
    Được rồi, Mark, bạn sẽ đọc đoạn một và Andrew, bạn sẽ đọc đoạn hai, và ngay lập tức, não bạn đã đi đâu mất.
    Vì vậy, cảm xúc điều khiển sự chú ý của chúng ta.
    Rất rõ ràng, đúng không?
    Nếu chúng ta không cảm thấy hứng thú hoặc tò mò, chúng ta sẽ cảm thấy chán.
    Và một lần nữa, sự chán nản không phải là một cảm xúc xấu.
    Nó chỉ có nghĩa là, những gì đang được trình bày với tôi và cách mà nó được trình bày không đáp ứng nhu cầu của tôi.
    Nó không thu hút tôi.
    Vì vậy, não tôi cần phải làm điều gì đó.
    Tôi chỉ sẽ đi vẽ nguệch ngoạc.
    Tôi sẽ đi đẩy đứa trẻ ở đây.
    Tôi sẽ lấy điện thoại của mình.
    Đó chỉ là nơi mà chúng ta muốn, não của chúng ta muốn làm điều gì đó.
    Khi chúng ta ở trong những môi trường có nhiều sự tò mò, nơi có sự tham gia cao, sự chú ý sẽ tốt hơn nhiều.
    Vì vậy, đó là điều đơn giản nhất để suy nghĩ.
    Trong công việc của tôi, bạn biết đấy, toàn bộ sự nghiệp của tôi đã xoay quanh việc xây dựng chương trình giảng dạy để giúp các nhà giáo dục tích hợp cảm xúc vào lớp học hàng ngày của họ.
    Và một phần trong việc chúng tôi giúp họ hiểu, quay lại với cái thang cảm xúc, hãy nghĩ về điều đó một chút.
    Bạn biết đấy, nhiều người trong chúng ta, vì tính cách của mình, thường nói với một nhịp điệu nhất định.
    Chúng ta có xu hướng trình bày theo một cách nhất định.
    Và nếu bạn là người sống trong vùng xanh, đúng không, bạn chỉ bình tĩnh, hài lòng, thanh thản và yên bình, được rồi, một số giáo viên yoga, đúng không, hãy cùng hướng sự chú ý về phía bản thân.
    Họ thật tuyệt vời. Tôi yêu yoga.
    Nhưng ý tôi là nếu bạn luôn ở trong vùng xanh đó, như đối với tôi, mặc dù tôi sống ở đó nhiều, nhưng tôi vẫn muốn có một chút năng lượng, làm ơn.
    Và rồi có một người bạn của tôi là hiệu trưởng của một trường trung học ở San Francisco, và cô ấy là một cựu huấn luyện viên quần vợt, và cô ấy bước vào đội ngũ trường học, nào, đi nào, đi nào mỗi ngày.
    Thật là, Heather, nào, bạn biết đấy, bạn đang làm tôi choáng ngợp.
    Và rồi bạn có những người có thể ở trong vùng xanh lam, bạn biết đấy, chúng tôi đã làm một số công việc giáo dục trong quá khứ, bạn biết đấy, và hãy thực tế, bao nhiêu cải cách giáo dục thực sự quan trọng, bạn biết đấy, tại sao, bạn biết đấy, Mark, bạn làm tất cả những nghiên cứu này, nhưng ai đang đọc nó?
    Có ai thực sự đọc nó không?
    Thật là một điều buồn chán.
    Vâng.
    Hoặc người đó luôn ở trong vùng đỏ, đúng không, đang bị kích thích, bạn biết đấy, như là nó rất ăn mòn, bạn biết đấy.
    Và vì vậy, ý tôi ở đây là, bạn biết đấy, chúng ta sẽ mặc định theo nhiều cách để ở trong một trong những vùng này, có thể cả ngày, có thể một phần trong ngày.
    Nhưng với tư cách là một người lãnh đạo, vì tôi coi việc lãnh đạo là dạy dỗ, một người quản lý một đội ngũ như một giáo viên trong lớp học, như một bậc phụ huynh, cặp đôi, bất cứ điều gì, tôi phải nhận thức được nơi tôi sống về mặt cảm xúc, và tôi phải nhận thức rằng không phải ai cũng muốn ở cùng tôi nơi tôi đang ở.
    Và công việc của tôi là tạo ra một chuyến đi tàu lượn cảm xúc cho mọi người, để đưa mọi người vào một hành trình cảm xúc, vì đó là điều sẽ giữ cho họ quan tâm.
    Và tin hay không, từ nghiên cứu của chúng tôi và các nghiên cứu khác, chúng tôi biết rằng một số cảm xúc thì tốt hơn cho một số việc nhất định.
    Ví dụ, nếu tôi muốn học sinh trung học của mình thực sự động não ý tưởng, tôi sẽ không bật nhạc thánh ca Gregorian, bạn biết đấy, tôi sẽ bật nhạc của Lady Gaga, như bài “I’m on the edge of glory”, và như vậy, hãy cùng hưng phấn lên và mọi người, hãy lấy những tờ Post-it ra.
    Và mọi người đều hào hứng và chỉ đang động não. Nhưng sau đó, bạn biết đấy, dự án sẽ là gì? Bạn không thể lúc nào cũng hưng phấn, vì lúc đó não của bạn không ở trong chế độ xây dựng đồng thuận.
    Vì vậy, khi chúng ta hạ thấp mức năng lượng của mình, nó giống như, ôi, để tôi suy nghĩ một chút. Bạn sẽ suy nghĩ nhiều hơn, cẩn thận hơn, bạn sẽ như, tôi không biết. Và mọi người sẽ nói, tại sao lại là màu xanh? Tại sao, bạn biết đấy, năng lượng thấp không dễ chịu lại có ích?
    Tin hay không, thường thì chúng ta có thể chú ý đến chi tiết nhiều hơn khi chúng ta ở trong trạng thái năng lượng thấp không dễ chịu đó. Nó giống như việc viết, tôi làm rất nhiều việc viết đơn xin tài trợ, đúng không? Nó giống như, tôi nghĩ điều đó thật tuyệt. Không phải là một ý tưởng hay. Mark, hãy bật nhạc cổ điển, như để mọi người tách biệt ra, vào trạng thái mà bạn sẽ tìm mọi dấu chấm, mọi dấu phẩy nên là dấu chấm phẩy, mọi dấu gạch ngang nên là cái này, và các đoạn văn phải khớp nhau. Bạn không thể làm điều đó khi bạn thực sự rất phấn khích, não của bạn không hoạt động theo cách đó.
    Và sau đó mọi người nói, màu đỏ, tại sao màu đỏ lại tuyệt vời? Câu chuyện hay nhất mà tôi có cho điều đó là, tôi thực sự đã hợp tác với Lady Gaga và quỹ của cô ấy, Born This Way Foundation, nhiều năm trước, và chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu với hàng ngàn học sinh trung học trên khắp nước Mỹ.
    Và chúng tôi đã xem, họ cảm thấy thế nào khi ở trường? Và những gì chúng tôi phát hiện ra là, 77% cảm xúc của họ, và tôi nhắc lại, 77% cảm xúc của họ tại…
    Trường học thì không vui vẻ, mệt mỏi, chán nản và căng thẳng với ba cảm xúc hàng đầu lúc đó. Vì vậy, chúng tôi đã thực hiện một nghiên cứu, chúng tôi đang làm việc trên một dự án lớn mang tên Cách mạng Cảm xúc, và cuối cùng chúng tôi đã đến Nhà Trắng để trình bày những phát hiện của mình. Tôi phải đưa ra một quyết định, như là tôi có Bộ trưởng Giáo dục lúc đó đứng trước mặt. Tôi đang trình bày một nghiên cứu lớn về cuộc sống cảm xúc của thanh thiếu niên. Tôi có muốn vào đó và nói, bạn biết đấy, tôi có một nghiên cứu tuyệt vời để chia sẻ với bạn không? Tôi nghĩ, ồ, thật tuyệt. Hay tôi muốn vào đó và nói, bộ trưởng, hãy cùng hít một hơi thật sâu và thở ra. Điều đó sẽ không được đón nhận tốt. Hay tôi muốn vào với tâm trạng buồn bã, như, bạn biết đấy, tình hình bên ngoài thật tệ. Không. Tôi quyết định rằng màu đỏ là khu vực của tôi. Tôi muốn những người trong bộ giáo dục cảm thấy hào hứng với nghiên cứu này. Tôi muốn họ cảm nhận được niềm đam mê mà tôi có và sự tức giận mà tôi cảm thấy rằng thật bất công khi trẻ em cảm thấy như vậy trong các trường học của quốc gia chúng ta. Chúng ta cần tìm ra cách để tạo ra một môi trường học tập hấp dẫn hơn. Và vì vậy, tôi quyết định trình bày theo cách đó. Tôi không trình bày những phát hiện bằng cách, hãy nhìn vào dữ liệu. Tôi muốn bạn thực sự xem xét những dữ liệu này. Làm ơn. 77% cảm xúc, mệt mỏi, chán nản và căng thẳng. Làm thế nào điều đó có thể dẫn đến một quốc gia đầy những người sáng tạo và đổi mới, những người đang tạo ra sự khác biệt trên thế giới? Hãy suy nghĩ về điều đó. Chúng ta biết cảm xúc thúc đẩy cách chúng ta hành xử. Nếu bạn mệt mỏi, chán nản và căng thẳng suốt cả ngày, kết quả sẽ ra sao? Và vì vậy, tôi đã trình bày theo cách đó và, bạn biết đấy, tôi đã làm tốt nhất có thể. Và tôi nghĩ đó là phép màu của việc hiểu cảm xúc. Điều này có vang vọng không rằng chúng ta sẽ có chủ ý về những cảm xúc mà chúng ta cảm nhận và những cảm xúc mà chúng ta tạo ra trong các môi trường, dù là…
    tại nhà, ở trường hoặc tại nơi làm việc, vì một số cảm xúc phù hợp hơn cho một số tình huống nhất định.
    Vâng, những ví dụ của bạn khiến tôi nhớ lại việc bạn đã đề cập trước đó về cậu bé năm tuổi tuyệt vời này, người đã nhận ra rằng trạng thái cảm xúc hiện tại của cậu giống như thời tiết.
    Nó sẽ thay đổi.
    Để có được cái nhìn đó, tôi đoán rằng cậu ấy đã phải chuyển từ khu vực màu xanh, tức là năng lượng thấp, dễ chịu thấp, sang khu vực màu xanh lá cây, dễ chịu cao, năng lượng thấp, rồi có thể là khu vực màu vàng, có thể không theo thứ tự này.
    Và đúng, tôi đang sử dụng điều này để nhắc nhở mọi người về các khu vực, năng lượng cao hơn, dễ chịu hơn, và sau đó là màu đỏ, năng lượng cao, dễ chịu thấp.
    Đúng vậy.
    Bởi vì cậu ấy kiểm tra hàng ngày.
    Đúng.
    Vậy trong trường học này, mà chúng tôi gọi là trường học quy tắc, đó là những gì họ làm.
    Họ kiểm tra vào buổi sáng và những thời điểm khác trong suốt cả ngày, và họ bắt đầu nhận ra rằng tôi có thể cảm thấy như thế này vào một thời điểm trong ngày, và tôi có thể cảm thấy như thế này vào một thời điểm khác trong ngày.
    Và nếu tôi cảm thấy như thế này và tôi sắp làm điều gì đó mà cảm giác đó không tốt, tôi có thể chuyển ra khỏi cảm giác đó, hoặc tôi vẫn có thể cảm thấy cảm giác đó và vẫn là một người học tốt.
    Ý tôi là, điều đó thật tuyệt vời với tôi rằng chúng ta có thể làm điều đó.
    Và tôi thấy điều đó ở hàng ngàn trường học, và nó được thực hiện một cách đáng kinh ngạc.
    Và bạn đã phát triển một ứng dụng miễn phí cho phép mọi người về cơ bản chỉ cần nhấn vào màn hình, đúng không?
    Và để chỉ ra vị trí của họ trên thang đo năng lượng so với dễ chịu vào nhiều thời điểm khác nhau trong ngày và đêm, nếu họ chọn, chúng tôi sẽ cung cấp liên kết đến ứng dụng này trong phần ghi chú của chương trình.
    Nó có tên là How We Feel.
    Vâng.
    Tôi đã sử dụng nó trước đây, và một phiên bản trước đó tôi cần cập nhật và lấy phiên bản mới, và tôi sẽ làm.
    Tôi thấy nó rất hữu ích chỉ để bắt đầu suy nghĩ về cảm xúc theo trục năng lượng so với dễ chịu.
    Sau khi làm điều này trong vài ngày hoặc vài tuần, có thể kiểm tra và chạm vào ứng dụng một vài lần.
    Một ngày có thể nhiều lần, có thể lại vào buổi tối khi thức dậy, loại dữ liệu hoặc thông tin nào mà một người nhận được có thể giúp họ trở thành một người khỏe mạnh và hạnh phúc hơn? Xin lỗi, một người khỏe mạnh hơn. Hài lòng hơn. Hài lòng hơn. Thực sự điều tuyệt vời về ứng dụng này, và lý do chúng tôi có một ứng dụng là công nghệ có thể rất hữu ích trong trường hợp này để xây dựng nhận thức về bản thân.
    Vì vậy, nếu tôi đặt nhắc nhở, mà bạn có thể làm trên ứng dụng để kiểm tra vào buổi sáng, có thể sau bữa trưa hoặc ngay trước khi về nhà, bạn chọn bất cứ điều gì phù hợp với bạn hoặc bạn có thể làm ngẫu nhiên, và sau đó bạn tổng hợp dữ liệu của mình theo thời gian, ngay bây giờ bạn có các trường hợp về cảm xúc của bạn theo thời gian, nhưng điều thú vị là bạn có thể phân tách dữ liệu của mình theo những thứ như bạn đang ở với ai, bạn đang ở đâu hoặc bạn đang làm gì, và sau đó bạn có thể phân tích điều đó để có được những chỉ số tâm trạng nhỏ của bạn với nhiều màu sắc khác nhau vì, wow, tôi nghĩ rằng tôi đang ở trong trạng thái vàng tại nơi làm việc, nhưng thực tế tôi lại đang ở trong trạng thái xanh tại nơi làm việc, hoặc tôi nghĩ rằng khi tôi ở với người này, tôi thực sự cảm thấy bình tĩnh. Thực tế, khi tôi nhìn vào dữ liệu của mình, tôi luôn cảm thấy lo lắng khi ở với người đó.
    Vì vậy, nó tạo ra một mối tương quan ngược lại. Đúng vậy. Tuyệt vời. Và sau đó bạn chỉ cần xem báo cáo của mình và nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi để có thêm thông tin. Và cũng quan trọng, chúng tôi đã tích hợp rất nhiều chiến lược mà tôi đã nói đến. Như những chiến lược giữ khoảng cách này hoặc các bài tập thở hoặc các bài tập chánh niệm hoặc các bài tập lòng biết ơn, mà nhân tiện, tôi đã nghĩ trong đầu khi chúng ta đang nói về chương trình giảm NV, tôi nghĩ điều số một là lòng biết ơn. Nhưng nếu bộ não của chúng ta chỉ liên tục tìm kiếm những gì tốt hơn ở ngoài kia so với những gì tôi có, chúng ta sẽ không trải nghiệm bất kỳ lòng biết ơn nào cho những gì chúng ta có. Và vì vậy tôi đã dành rất nhiều thời gian để giúp mọi người thực sự hiểu, như, hãy nhìn xem, hãy nhìn nơi bạn đang ở với tư cách là một sinh viên.
    Hãy nghĩ về những gì bạn có cơ hội để học hỏi.
    Hãy nghĩ về những cơ hội bạn có trong cuộc sống.
    Và đột nhiên, bạn sẽ nhận ra, ôi, cuộc sống của tôi khá tốt, thay vì nghĩ rằng cuộc sống của mọi người khác tốt hơn cuộc sống của mình.
    Vì vậy, lòng biết ơn đối với tôi, đôi khi cảm thấy như một điều sáo rỗng trong những ngày này, bạn biết đấy, bạn đã nghe rất nhiều về nó.
    Và tôi không thể nói đủ mạnh về cả thực hành và khoa học hỗ trợ cho nó.
    Vâng.
    Amen cho điều đó.
    Khi tôi thực hiện một tập về lòng biết ơn cách đây vài năm, tôi đã rất sốc khi thấy dữ liệu.
    Dữ liệu về các thực hành lòng biết ơn thật đáng chú ý về việc liệu một người có nhìn vào sự biểu hiện của các chất dẫn truyền thần kinh hay không, hoặc liệu một người có nhìn vào các thang đo hạnh phúc như chúng đã được.
    Khả năng học hỏi, rất nhiều điều được cải thiện chỉ với những thực hành lòng biết ơn ngắn.
    Và thật thú vị khi tôi nhận ra rằng không chỉ các thực hành lòng biết ơn hiệu quả bao gồm việc nghĩ về những gì một người có, mà còn trong việc quan sát người khác thể hiện lòng biết ơn của họ, dù là đối với chúng ta hay đối với người khác.
    Vì vậy, bạn biết đấy, có một điều gì đó về bộ não con người thực sự phát triển nhờ lòng biết ơn.
    Và điều khác mà tôi nghĩ đáng đề cập, bạn đã nói rằng những sinh viên này có thể thông qua một thực hành lòng biết ơn nhận ra cơ hội mà họ có.
    Tôi nghĩ nhiều người mặc định cho rằng một thực hành lòng biết ơn sẽ khiến họ tự mãn và ngừng tìm kiếm để đạt được mục tiêu của mình.
    Nhưng thực tế thì ngược lại.
    Có một nghiên cứu nhỏ hơn, theo như tôi hiểu, có thể đã mở rộng trong những năm gần đây, rằng nếu mọi người thực hiện một thực hành lòng biết ơn thường xuyên, thậm chí chỉ năm phút mỗi ngày, thành tích của họ thực sự cũng tăng lên.
    Vì vậy, lòng biết ơn và sự tự mãn không nằm trong cùng một nhóm.
    Vâng, chính xác.
    Tất cả đây đều là những chiến lược dựa trên bằng chứng để giúp chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
    Vì vậy, rõ ràng bạn đang trên một sứ mệnh và đó là một sứ mệnh tuyệt vời, thực sự đáng ngưỡng mộ để mang lại nhiều nhận thức về cảm xúc cho trẻ em và người lớn nhằm cải thiện thế giới.
    Tôi không nghĩ rằng tôi đang vượt quá giới hạn ở đây, tôi nghĩ đó là mục tiêu.
    Tôi muốn quay lại câu chuyện nguồn gốc của bạn một chút để hiểu rõ hơn về động lực đứng sau mục tiêu đó.
    Bạn đã viết về điều này trong cuốn sách của mình và hôm nay bạn cũng đã nói một chút về việc bạn đã bị bắt nạt một cách rất tàn nhẫn.
    Và cũng đã là mục tiêu của sự lạm dụng.
    Khi nghĩ về bắt nạt, đặc biệt là, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều hy vọng sẽ tự nhiên nghĩ đến việc làm thế nào để ngăn chặn những kẻ bắt nạt?
    Nhưng tôi đoán đây là một vấn đề hai mặt và tôi không cố gắng tạo ra sự đồng cảm cho những kẻ bắt nạt ở đây.
    Nhưng tôi đoán rằng để thực sự giải quyết vấn đề bắt nạt xuống mức không, điều đó sẽ là mục tiêu tối thượng.
    Điều đó thật tuyệt vời với tôi.
    Chúng ta cần phải hiểu được tâm trí của cả những người bị bắt nạt và những kẻ bắt nạt.
    Và dù điều đó có thể không thoải mái, có thể đây là một cơ hội để chấp nhận một số thực hành mà bạn đã nói đến.
    Vậy nếu bạn có thể, bạn có thể cho chúng tôi biết một chút về cách mà khi còn là một đứa trẻ, bạn đã nhận thức về những kẻ bắt nạt của mình?
    Tôi rất tò mò về điều đó.
    Tôi có thể nói rằng tôi chưa bao giờ bị bắt nạt, nhưng tôi cũng không phải là một kẻ bắt nạt.
    Tôi có thể dễ dàng nói rằng, tôi đã nghĩ về điều này trong khoảng thời gian nghỉ ngắn của chúng ta, tôi ghét những kẻ bắt nạt.
    Tôi thực sự ghét chúng.
    Tôi cảm thấy như mình đang ở trong trạng thái tức giận, không có sự dễ chịu nào, như ở góc trên cùng, nó kích thích tôi về mặt thể chất, khiến tôi tức giận, khiến tôi muốn làm điều gì đó về nó.
    Nhưng với tư cách là một người đã bị bắt nạt, bạn đã nhận thức về những kẻ bắt nạt của mình như thế nào?
    Bạn có nghĩ rằng họ là đúng hay có quyền lực?
    Và bạn đã chấp nhận bất kỳ sự hiểu biết nào đó và biến đổi nó theo thời gian để có thể suy nghĩ về cách giải quyết vấn đề bắt nạt, cả từ góc độ của người bị bắt nạt và kẻ bắt nạt?
    Vâng, điều đó sẽ cần một vài ngày để cùng nhau thảo luận về điều này.
    Tôi nghĩ khi tôi nghĩ về bản thân mình lúc tám tuổi, mười tuổi, mười một tuổi bị bắt nạt.
    Hãy nhớ rằng bắt nạt liên quan đến sự mất cân bằng quyền lực.
    Đó là một trong những yếu tố cốt lõi của vấn đề này. Nó liên quan đến ý định gây hại, không phải là xung đột, không phải là sự ganh đua giữa anh chị em, mà là ý định gây hại khi có sự mất cân bằng quyền lực và thời gian cũng như sự lặp lại của nó. Đó là ba yếu tố chính trong bắt nạt. Nó được lặp lại, có ý định gây hại, và có sự mất cân bằng quyền lực. Và điều đó khiến bạn rơi vào một vị trí rất bất lực khi bạn suy nghĩ về nó. Khi bạn không có ai hỗ trợ, không có ai đứng lên bênh vực, không có ai khác xung quanh bạn để giúp bạn thoát khỏi tình huống đó, điều xảy ra là bạn cảm thấy sợ hãi. Và điều tôi cảm thấy, và đó là cảm xúc mà tôi đã phải vật lộn suốt cuộc đời mình, là sự xấu hổ. Bởi vì điều xảy ra khi bạn bị bắt nạt thường là bạn bị khiến cho cảm thấy mình không xứng đáng. Nó làm giảm giá trị bản thân vì tôi có quyền lực hơn bạn, tôi sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn với bạn. Tôi sẽ nói bất cứ điều gì tôi muốn nói, tôi sẽ nhổ vào bạn, tôi sẽ ném bạn vào tủ đồ, tôi sẽ làm những điều điên rồ, đó là những gì đã xảy ra với tôi. Và đoán xem? Không có gì bạn có thể làm về điều đó. Và khi bạn ở trong một môi trường mà không ai làm gì về điều đó, nó tạo ra sự tuyệt vọng. Vì vậy, bạn có thể thấy có rất nhiều cảm xúc ở đó. Và tôi sẽ nói với bạn ngay bây giờ, một trong những kỷ niệm khó khăn nhất của tôi khi còn là học sinh khi tôi khoảng 10 tuổi là tôi nhớ mình đã ở trong một lớp học toán. Và tôi đã mặc một chiếc áo gile như một cách bảo vệ. Đó là thứ mà tôi bám víu vào, như chiếc áo gile nhỏ của tôi sẽ bảo vệ tôi. Vấn đề duy nhất là tôi có hai kẻ bắt nạt ngồi hai bên cạnh tôi. Và những gì họ đã làm trong suốt cả lớp học là họ dùng bút và viết những điều về tôi lên áo khoác của tôi. Và tôi vẫn nhớ, như bạn đang ngồi đối diện với tôi, bạn là giáo viên của tôi. Và tôi vẫn nhớ ánh mắt của tôi khóa chặt vào giáo viên và ông ấy chỉ nhìn đi chỗ khác. Và cảm giác mà bạn có là sự tuyệt vọng hoàn toàn, như thể làm sao mà tôi không được bảo vệ.
    Được bảo vệ bởi người lớn này trong cộng đồng của tôi?
    Và đó là vấn đề mà chúng tôi đang cố gắng giải quyết.
    Bây giờ tôi có thể đưa ra đủ loại lý do về giáo viên, có thể, có thể ông ấy không thực sự nhận ra.
    Tôi không tin điều đó vì nó đã xảy ra nhiều lần và diễn ra rất nhiều.
    Tôi cũng có thể nói rằng, bạn biết đấy, có thể ông ấy đã hiểu sai biểu cảm trên khuôn mặt của tôi.
    Tôi cũng không tin điều đó.
    Tôi nghĩ rằng hoặc là ông ấy có một tư duy rằng, bạn biết đấy, đây là một nghi thức trưởng thành, bạn phải cứng rắn lên, nếu không bạn sẽ không sống sót ở trường Trung học Clifton.
    Hoặc một điểm khác là ông ấy chỉ đơn giản là không biết phải làm gì về điều đó.
    Và tôi sẽ để nó trôi qua.
    Không có lựa chọn nào cho tôi nữa.
    Điều này là không thể chấp nhận được.
    Và vì vậy chúng ta cần dạy mọi người những kỹ năng.
    Mọi người cần phải nhạy cảm về cảm xúc, như cảm xúc là những tín hiệu.
    Ý tôi là, đó là một điểm quan trọng trong cuộc trò chuyện này.
    Biểu cảm trên khuôn mặt của tôi, có thể là một sự trầm cảm, sợ hãi và xấu hổ, chứ không phải là một nụ cười lớn, rõ ràng là có sự biến đổi, nhưng điểm chính là khá rõ ràng khi bạn mặc áo khoác và ngồi như thế này trong lớp học với áo hoodie, bạn biết đấy, làm việc của mình và mọi người đang viết lên bạn, bạn không ở trong một trạng thái tốt.
    Bây giờ, nhận thức về trải nghiệm của tôi, cảm xúc của tôi không phải là một tín hiệu để làm điều gì đó khiến tôi không thể tin được.
    Nó khiến tôi không thể tin được.
    Tôi chỉ nói, tôi không thể tưởng tượng một người lớn ở trong tình huống với một đứa trẻ đang bị đối xử như vậy mà không nghĩ đến hành động.
    Nhưng chúng ta vẫn thấy điều đó mọi lúc, mọi lúc chúng ta thấy điều đó.
    Ngay cả bây giờ.
    Mọi lúc.
    Nhân tiện, nghiên cứu cho thấy rằng bắt nạt thực sự không giảm trong 30, 40 năm qua.
    Thật sao?
    Không.
    Nó không.
    Khoảng một phần ba học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông bị bắt nạt mỗi ngày ở trường.
    Và vì vậy đây là điểm của công việc của tôi, đó là nhiều chương trình ở đó như, hãy tạo ra các quy tắc trường học.
    Được rồi.
    Ai sẽ tuân theo những quy tắc này?
    Như thế nào mà quy tắc lại dạy cho mọi người những kỹ năng?
    Nó không hiệu quả.
    Toàn bộ suy nghĩ của tôi về điều này là chúng ta cần dạy những điều mà chúng ta đã nói đến, như sự đồng cảm, khả năng nhìn nhận từ góc độ khác, bạn biết đấy, thực hiện các vai diễn, giúp mọi người hiểu cảm giác như thế nào khi ở trong tình huống đó.
    Như bạn đã nói, bạn chưa bao giờ bị bắt nạt, đúng không?
    Và bạn cũng chưa bao giờ bắt nạt ai, điều đó thật tuyệt vời cho bạn, có nghĩa là có thể bạn sẽ khó hiểu hơn về điều đó vì sự đồng cảm đối với bạn có thể hơi khó khăn.
    Đúng vậy.
    Đó là một phần lý do tôi đã đặt câu hỏi.
    Ý tôi là, tôi đã tự tranh luận với bản thân xem có nên hỏi theo cách đó hay không vì tôi không muốn bị coi là vô cảm.
    Không.
    Nhưng chính vì tôi không ngồi ở cả hai bên của phương trình bắt nạt nên điều đó đối với tôi là một điều gì đó khá xa lạ.
    Nó cũng khiến tôi nhận ra, đặc biệt là bây giờ sau những gì bạn vừa nói, rằng trong thời gian tôi học trung học, tôi đoán là có rất nhiều vụ bắt nạt xảy ra.
    Tôi chắc bạn có thể đã chứng kiến điều đó.
    Và tôi, tôi đã bỏ lỡ nó.
    Đúng vậy.
    Bạn biết đấy, tôi có một số bạn bè mà chắc chắn có thể được phân loại là những kẻ lập dị.
    Và tôi nghĩ khi nhìn lại, họ đã kết bạn với nhóm bạn của tôi vì chúng tôi chắc chắn khác biệt.
    Chúng tôi thích những điều khác nhau.
    Chúng tôi không, chúng tôi, bạn biết đấy, tôi có nghĩa là những người đồng trang lứa của tôi lớn lên trong thời kỳ phim của John Hughes, nơi mà bạn có những vận động viên thể thao so với những người hippie so với những người trượt ván so với những người bỏ bê.
    Đúng vậy, chính xác.
    Và, bạn biết đấy, tôi có đám bạn của mình và, và kết bạn với một số người bên ngoài đám bạn đó.
    Nhưng có những đứa trẻ này thường hay quanh quẩn bên chúng tôi mà không thích những điều giống như chúng tôi.
    Và tôi nhìn lại và nhận ra bây giờ rằng họ làm như vậy vì họ chắc chắn cảm thấy an toàn với chúng tôi.
    Đúng vậy.
    Và, ừ, đó là số vui của bạn.
    Nó có thể hơi đáng sợ nếu chúng tôi muốn như vậy, nhưng chúng tôi không phải là kiểu người ra ngoài và gây sợ hãi.
    Vì vậy, tôi nghĩ họ phải đã cảm nhận được sự an toàn khi ở bên chúng tôi.
    Và thực sự, tôi có những kỷ niệm rất đẹp về những đứa trẻ đó và vẫn biết một số trong số chúng bây giờ.
    Vì vậy, tôi đã hỏi như vậy một phần vì tôi nhận ra rằng tôi đã bỏ lỡ rất nhiều.
    Chúa biết tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều đang diễn ra ở trường trung học vì những lý do khác,
    nhưng tôi thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều điều này.
    Và tôi nghĩ rằng, ngay cả trong văn hóa học thuật khi trưởng thành, tôi, không phải bây giờ, nhưng tôi chắc chắn đã chứng kiến
    sự bắt nạt trong các cuộc họp nhiều hơn, điều đó thể hiện rõ hơn khi mọi người chế nhạo người khác
    một cách tổng quát mà tôi cảm thấy đã kìm hãm khả năng mà mọi người sẽ đặt câu hỏi,
    đó là một hình thức khác của việc thể hiện và bắt nạt, đúng không?
    Một trăm phần trăm.
    Họ làm cho sinh viên sợ hãi khi giơ tay và đặt câu hỏi trong các cuộc họp, chẳng hạn.
    Đó là sự đe dọa.
    Đúng vậy.
    Sự đe dọa.
    Và tôi cũng đã trải qua điều đó.
    Tôi nhớ khi tôi còn trẻ trong sự nghiệp của mình, tôi đã phát biểu và mọi người đã nói, “Ôi, anh ấy làm nghiên cứu thực địa,
    bạn biết đấy, như ở trường, đó là khoa học mềm.”
    Và tôi rất, rất may mắn và tôi đã bị tổn thương bởi điều đó vì thực sự,
    làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm với các sinh viên năm hai ở trường đại học dễ hơn nhiều
    so với việc cố gắng ngẫu nhiên hóa 60 trường học ở Brooklyn và Queens, New York và cố gắng tìm ra tác động
    của chương trình của bạn.
    Đó là nghiên cứu khó, thực sự khó.
    Ngay cả việc làm việc với con người cũng khó đối với những người trong chúng tôi đã làm việc với cả mô hình động vật,
    mà tôi không còn làm nữa.
    Và con người, mà tôi đã làm và vẫn đang làm, làm việc với con người khó hơn rất nhiều vì nhiều lý do.
    Vâng.
    Chúng không có cùng một nền tảng di truyền.
    Chính xác.
    Bạn không thể chỉ cho chúng vào chuồng, lấy chúng ra.
    Cũng như các chu kỳ tối khác nhau.
    Một số ngủ ngon.
    Một số không ngủ ngon.
    Ý tôi là, cũng có những vấn đề với công việc động vật.
    Nhưng vâng, chỉ cần chấp nhận nghiên cứu con người cũng là một thách thức to lớn.
    Vì vậy, ý tưởng rằng nó sẽ được coi là mềm là, tôi có nghĩa là, điều đó thật nực cười đối với tôi.
    Chính xác.
    Nhưng tôi rất may mắn vì có một giáo sư, một giáo sư rất cao cấp. Tên ông ấy là Ed Ziegler. Ông là một trong những người đồng sáng lập chương trình Head Start. Và ông đã trở thành chú của tôi. Khi tôi đang phát biểu, tất cả những người của ông ấy đều cố gắng phá hủy bài thuyết trình và nghiên cứu của tôi. Ông ấy được kính trọng vì là một nhà tâm lý học phát triển nổi tiếng và ông ấy đã đứng dậy, đập bàn và nói: “Tôi thích nghiên cứu này và tôi yêu bạn.” Bởi vì tôi cần ông ấy đứng lên bảo vệ tôi, vì tôi chỉ là một nghiên cứu sinh trẻ ở đây, đúng không? Tôi cần sự hỗ trợ. Và vì vậy, lập luận của tôi là quyền được bảo vệ là một quyền con người, đúng không? Bây giờ tôi có thể tự bảo vệ mình, đúng không? Tất nhiên là tôi có thể, nhưng tôi sẽ đưa cho bạn một ví dụ khác về điều này. Chao ôi, đây là một điều thực sự khó khăn đối với tôi. Tôi sẽ nói rằng cách đây khoảng tám năm, tôi đã phát biểu tại trường đại học của chúng tôi trước một nhóm nhà tài trợ và có tôi và một giáo sư khác mà tôi sẽ không nêu tên, người lớn hơn tôi và có tính cách nổi bật hơn tôi và có một chút tiếng xấu về việc là một kẻ bắt nạt. Tôi đã lên trước. Giờ thì, tôi là một người thuyết trình khá tốt và ông ấy sẽ lên sau và tôi chỉ cảm ơn. Tôi đã đứng sang một bên. Ông ấy lên sân khấu. Thực ra, tôi đã có một bài thuyết trình về việc bắt nạt vì đó là điều tôi đang nghĩ đến. Được rồi, tôi rời khỏi sân khấu, ngồi ở đó, bạn biết đấy, cùng với mọi người khác. Ông ấy lên sân khấu và thay đổi bài thuyết trình của mình, cho một video về một đứa trẻ bị bắt nạt một cách khủng khiếp, điều này không liên quan gì đến nghiên cứu của ông ấy và tôi đang nghĩ, chuyện quái gì đang xảy ra ở đây? Và ông ấy phát video. Ông ấy vừa cười một mình vừa nói: “Bạn biết đấy, tôi chỉ muốn cho mọi người biết đó là Mark trước khi cậu ấy có đai đen” và tôi nghĩ, thật là một kẻ đáng ghét. Đúng vậy, điều đó thật không hay. Và tôi cảm thấy rằng, trước tiên, điều thực sự thú vị đối với tôi với tư cách là một nhà tâm lý học là…
    Trong khoảnh khắc đó, tôi đã trở lại tuổi 10. Tất cả những ký ức, cảm xúc và phản ứng cơ thể đều ùa về. Tôi cảm thấy như, bùng nổ. Và rồi, bạn biết đấy, may mắn thay, tôi có đai đen 53, và tôi cũng có bằng tiến sĩ về tâm lý học. May mắn hơn nữa, tôi đã có những người hướng dẫn về trị liệu và tôi đã dạy trí tuệ cảm xúc suốt 25 năm qua. Tôi tự nhủ, Mark, bạn đã 50 tuổi, bạn có đai đen. Nó đã mất rất nhiều thời gian để tôi hồi phục và tôi phải đưa ra một sự lựa chọn vì tôi vẫn cảm thấy bị đe dọa bởi điều đó. Và điều đó khiến tôi buồn khi phải thừa nhận điều này vì tôi không thích việc mình đang ở giai đoạn này trong cuộc đời mà vẫn có thể bị những kẻ bắt nạt làm cho sợ hãi, nhưng đó là cảm giác của tôi. Và tôi phải chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, tôi đã quyết định trong buổi thuyết trình đó rằng, Mark, bạn phải nói điều gì đó. Bạn sẽ chứng minh cho chính mình rằng bạn có thể làm được. Và sau khi buổi thuyết trình kết thúc, tôi đã chờ một chút và tiến đến bên anh ta và nói, bạn biết đấy, tôi không biết điều gì đã khiến bạn chiếu video đó. Nhưng thứ nhất, đó không phải là điều hay. Và thứ hai, điều đó không bao giờ được phép xảy ra nữa, không bao giờ. Tôi có thể khóc bây giờ khi nghĩ về điều đó vì nó rất khó khăn đối với tôi ngay cả khi đã trưởng thành. Và tất nhiên, tôi đã chạy trốn, không phải là tôi đã chạy trốn, nhưng tôi đã hít thở sâu. Tôi cảm thấy tự hào vì tôi đã có thể kiểm soát bản thân, điều này có thể nghe có vẻ lạ đối với một số người, bạn biết đấy, là một người lớn đã là nhà tâm lý học, người có bằng cấp cao, nhưng tôi phải củng cố điều đó bây giờ để cảm thấy mạnh mẽ. Nhưng đó là một khoảnh khắc mạnh mẽ, một khoảnh khắc tuyệt vời đối với tôi, một trong những khoảnh khắc có được sự can đảm để đối mặt với kẻ bắt nạt. Và thú vị thay, người đó chưa bao giờ, anh ta đã, anh ta đối xử với tôi như thể tôi là tổng thống của trường đại học sau đó. Và điểm tôi muốn nói trong câu chuyện này là tôi đã 50 tuổi, điều đó thật sự là lớn để chỉ phát triển những kỹ năng mà tôi cần để có thể đối phó với tình huống rất khó khăn đó.
    Và giấc mơ của tôi là, bạn biết đấy, tôi luôn nói, tôi nói với mọi người, tôi rất ghen tị với những đứa trẻ mẫu giáo vì tôi đã may mắn được phát triển chương trình giảng dạy, nhưng tôi không trải nghiệm nó. Và vì vậy, khi nói về khoa học thần kinh, tôi không được lập trình giống như đứa trẻ năm tuổi sẽ được lập trình, vì chúng đang lớn lên trong một môi trường mà mỗi ngày chúng đều kiểm tra cảm xúc của mình.
    Nó làm tôi nhớ đến một câu chuyện khác. Tôi đã ở một trường học ở Brooklyn và trường này đã sử dụng chương trình của chúng tôi trong suốt một thập kỷ. Các em học sinh muốn gặp tôi và hiệu trưởng của trường, người là học sinh cũ của tôi, đã nói rằng, các em có thể hỏi Mark bất cứ điều gì. Và kiểu như, tại sao bạn làm điều này và điều gì thúc đẩy bạn? Tôi đã kể cho các em học sinh câu chuyện về thời thơ ấu của tôi.
    Có một cô gái, có lẽ cô ấy học lớp sáu, cô ấy nói, tôi rất khó để hiểu trải nghiệm của bạn. Tôi hỏi, tại sao? Cô ấy nói, tôi đã học ở trường này từ khi tôi còn mẫu giáo và tôi không thể nghĩ ra một ngày nào mà không có ai hỏi tôi cảm thấy thế nào. Thật mạnh mẽ. Bạn biết đấy, khi bạn nghĩ về sự phát triển thần kinh của cô ấy, đúng không, tất cả các con đường đang được xây dựng cho người này hoặc những đứa trẻ này và hàng ngàn trường học đang học cách cảm nhận cảm xúc của mình, hiểu lý do tại sao chúng cảm thấy như vậy để tương tác với những đứa trẻ khác và xem chúng cảm thấy thế nào và cách chúng thể hiện cảm xúc của mình và cách chúng đối phó với cảm xúc của mình và học các chiến lược cùng nhau trong một môi trường hợp tác để phát triển và cách mà điều đó trở nên phức tạp hơn theo sự phát triển, đúng không? Bởi vì trong mẫu giáo, bạn đang học về nỗi buồn và sự thất vọng, nhưng sau đó bạn đang học về sự tuyệt vọng và sự xa lánh và sự loại trừ. Và đó là điều làm cho công việc này trở nên thú vị, là những khái niệm này phát triển suốt cuộc đời chúng ta, đúng không? Hãy nghĩ về điều đó.
    Ý tôi là, sự tức giận có ý nghĩa gì với tôi khi tôi năm tuổi không giống như khi tôi mười, mười lăm, hai mươi lăm hay bây giờ là năm mươi lăm.
    Mô tả của bạn về việc đối mặt với kẻ bắt nạt này, tôi thậm chí không muốn gọi họ là đồng nghiệp của bạn vì không có gì là đồng nghiệp trong đó cả.
    Tôi đồng ý.
    Tôi nghĩ đó là một sự xấu hổ cho trường đại học.
    Nhưng quan trọng hơn, thực tế là bạn đã có thể đối mặt với họ là, đối với tôi và tôi nghĩ với bất kỳ ai nghe câu chuyện đó, định nghĩa của lòng dũng cảm, bạn biết đấy, bởi vì trong những khoảnh khắc mà chúng ta cảm thấy nhỏ bé như vậy và chúng ta tự thu mình lại và không biết tài nguyên ở đâu và không có ai ngồi đó như đang giữ vai chúng ta nói, “Nghe này, tôi sẽ đi nói chuyện với họ hoặc chúng ta hãy đi nói chuyện với họ,” thì bạn đã làm điều đó cho chính mình.
    Bạn đã nội tâm hóa những bài học mà bạn đã học được từ chú của mình và mang nó đi xa hơn.
    Tôi nghĩ bất kỳ ai nghe câu chuyện đó, rõ ràng với họ rằng đó là một hành động dũng cảm lớn lao.
    Đó cũng là một nguồn cảm hứng và là một lời nhắc nhở rằng đối với những người bị bắt nạt khi trưởng thành cũng vậy, điều quan trọng là phải bình tĩnh nhưng trực tiếp và kiên quyết thể hiện như bạn đã cơ bản nói với họ một cái không, như một cái không thật sự mạnh mẽ, như bạn đã đến gần một chú chó con đang tự đặt mình vào nguy hiểm hay điều gì đó, ngoại trừ trong trường hợp này, đó là một sinh vật khổng lồ có quyền tự quyết và vì vậy anh ta cần một hình phạt nhẹ nhàng.
    Đúng vậy.
    Anh ta cần được giáo dục về ranh giới và về cách mà trò chơi đồng nghiệp này được chơi.
    Chắc chắn là không được thưởng.
    Bạn đúng.
    Hình phạt không phải là từ đúng.
    Anh ta chắc chắn bất kỳ cú sốc dopamine nào mà anh ta nhận được từ món đồ cổ đó chỉ cần phải bị rút lại.
    Nhu cầu đó cần phải bị lấy đi khỏi anh ta.
    Đúng vậy.
    Và tôi nghĩ rằng chúng ta nên dành một chút thời gian cho hình phạt vì nó không bao giờ hiệu quả trừ khi nó nhất quán, khắc nghiệt, và không ai muốn bị phạt vì nó không cảm thấy tốt và không dạy cho mọi người điều gì cả.
    Đúng không?
    Đi về phòng của bạn.
    Điều đó dạy tôi điều gì?
    Nó dạy tôi phải về phòng và suy nghĩ và trở nên tức giận hơn.
    Tôi đã từng học ở những trường không sử dụng mô hình của chúng tôi.
    Tôi sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này khi tôi ở văn phòng hiệu trưởng, một đứa trẻ đã giơ ngón tay giữa với giáo viên và bị đưa vào văn phòng, và đó là một ngày thứ Ba.
    Và đó là ngày thứ Ba trước khi tuần sau sẽ có kỳ nghỉ lễ.
    Và đó là một án treo hai ngày vì đã giơ ngón tay giữa với giáo viên, nhưng sẽ kéo dài đến thứ Năm.
    Và sau đó vào thứ Sáu, sau đó, sẽ có một tuần nghỉ và tôi thực sự nghe thấy hiệu trưởng nói, “Hãy để nó thành ba ngày, tôi sẽ không phải thấy đứa trẻ này trong 10 ngày.”
    Và tôi đang nghĩ, người này đang học được gì về sự đồng cảm, về tự điều chỉnh, về nhận thức cảm xúc?
    Chúng không học được gì cả.
    Chúng sẽ bị đuổi ra ngoài mà không có kỹ năng trong một môi trường có lẽ không hỗ trợ.
    Vì vậy, tôi chỉ nghĩ rằng điều này phải thay đổi và nó vẫn xảy ra, không thường xuyên như trước, cảm ơn Chúa.
    Tôi là một nhà khoa học phòng ngừa, vì vậy tôi không muốn chờ đến khi mọi người đều mắc rối loạn lo âu và mọi người đều bị bắt nạt.
    Tôi muốn xây dựng một xã hội nơi mọi người có những kỹ năng cần thiết để điều hướng cảm xúc của họ và biết cách xây dựng các mối quan hệ lành mạnh, đưa ra quyết định đúng đắn và có sức khỏe tâm thần tốt và đạt được ước mơ của họ.
    Và tôi vừa nhận ra rằng bạn đang thực hiện những gì mà chú bạn đã làm cho bạn, cho hàng triệu hàng triệu người.
    Bạn biết đấy, Chúa phù hộ cho chú Marvin.
    Tôi có, bạn biết đấy, như bạn đã biết bây giờ, người kể chuyện.
    Nhưng một trong những khoảnh khắc sâu sắc nhất trong sự nghiệp của tôi là ngay sau khi tôi viết xong cuốn sách của mình và tôi đang trong chuyến lưu diễn sách, tôi ở Westchester, New York, và tôi đang phát biểu.
    Và tôi chưa bao giờ nói về chú của mình với mức độ chi tiết như vậy, cũng như về sự lạm dụng của tôi, nhân tiện.
    Tôi đang nói về lòng dũng cảm.
    Đến năm ’48 viết cuốn sách này, tôi mới quyết định, như, mọi người hỏi tôi, “Tại sao bạn lại đam mê như vậy?”
    Và tôi sẽ nói rằng tôi ghét trường học, tôi bị bắt nạt, nhưng tôi tin rằng tôi đã bị cướp đi cuộc sống cảm xúc của mình khi còn nhỏ vì sự lạm dụng và, bạn biết đấy, hoàn cảnh của tôi. Và tôi cảm thấy mình cần phải chia sẻ điều đó một chút. Không phải là trọng tâm, nhưng tôi cần phải thật lòng.
    Vì vậy, tôi đang chia sẻ về chú Marvin, giáo viên lớp sáu từ Monticello, bang New York. Và người này có một khoảnh khắc giác ngộ, giống như người phụ nữ trong khán phòng, anh ấy nói, “Bạn đang nói về Marvin Moore, giáo viên môn xã hội lớp sáu từ Monticello, New York phải không?” Tôi nói, “Đúng vậy.” Anh ấy nói, “Mark, bạn sẽ không tin điều này đâu, nhưng chú của bạn chính là chú Marvin của tôi.” Tôi nói, “Bạn đang đùa tôi à?” Anh ấy nói, “Chú của bạn là giáo viên lớp sáu của tôi 45 năm trước, và ông ấy là lý do tại sao tôi trở thành giáo viên.” Tôi thật sự bất ngờ. Tôi cảm thấy hồi hộp đến nỗi tôi chưa bao giờ gặp một trong những học sinh thực sự của chú tôi, vì bạn biết đấy, chúng tôi đã làm việc khi tôi lớn hơn, ông ấy cũng lớn hơn.
    Và vì vậy tôi đã gửi lại, “Tôi phải hoàn thành bài phát biểu của mình, nhưng tôi có thể phỏng vấn bạn sau không?” Anh ấy nói, “Có.” Vì vậy, tôi phỏng vấn người này, tôi đã ghi âm lại, 45 phút. Những gì anh ấy nhớ về lớp học xã hội lớp sáu. Ý tôi là, tôi không có kỷ niệm nào về lớp học xã hội của mình. Người này nhớ chi tiết về biểu cảm khuôn mặt của chú tôi, ngôn ngữ cơ thể, cách ông ấy dạy cảm xúc, cách ông ấy dạy lịch sử, cứ tiếp tục mãi.
    Nhưng đây là điều thú vị. Khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện này, anh ấy nhìn tôi và nói, “Bạn biết không, Mark, rõ ràng là chú của bạn đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời bạn.” Và vì vậy tôi chỉ có một câu hỏi cho bạn. Bạn là chú Marvin của ai? Và nó giống như, “Tôi là giáo sư ở đây, tôi là người dạy học, đúng không? Tôi làm nghiên cứu. Bạn không hỏi tôi những câu hỏi như vậy.” Và điều đó thật sự mở mang tầm mắt cho tôi về cuộc sống của tôi, về cách tôi dành thời gian với gia đình của mình, và liệu tôi có đang mang lại sự không phán xét đó không?
    Tôi có đang thể hiện hành động lắng nghe đó không?
    Tôi có đang thể hiện sự đồng cảm và lòng từ bi của mình không?
    Tôi cảm thấy như, “Tôi là một người nghiện công việc, bạn biết đấy, tôi viết các bài báo, tôi không sống với nó.”
    Và điều đó thực sự đã tạo ra một sự khác biệt sâu sắc cho tôi.
    Bạn biết đấy, tôi thực sự cố gắng rất nhiều để trở thành một chú Marvin.
    Và điều đó thật khó khăn vì thời gian, đúng không?
    Tất cả những yếu tố mà chúng ta đã nói trước đó.
    Nhưng ôi, bạn biết đấy, nếu chúng ta chỉ có nhiều điều đó hơn trong thế giới của chúng ta.
    Chà, tôi hoàn toàn rõ ràng rằng bạn rất đam mê sứ mệnh này,
    dạy mọi người về cảm xúc là gì và cách làm việc với chúng, cung cấp cho họ những hệ thống rất rõ ràng để làm điều đó, những công cụ mà họ có thể sử dụng, và tôi nghĩ rằng thật công bằng khi nói rằng bạn
    đã tự trả lời câu hỏi của chính mình theo ý kiến của tôi, nếu tôi có thể, rằng bạn, thông qua chú Marvin của bạn
    đến với bạn và thông qua công việc mà bạn làm và thông qua nỗ lực giáo dục công cộng của bạn, bao gồm cả sự hào phóng của bạn khi đến đây và chia sẻ với chúng tôi những gì bạn biết, những gì bạn
    tin rằng mọi người có thể hưởng lợi từ, và tôi, tôi hoàn toàn rõ ràng rằng mọi người có thể hưởng lợi rất nhiều từ những công cụ này.
    Và những gì bạn đưa vào cuốn sách của bạn, mà thực sự bao gồm một số điều rất cá nhân mà tôi phải nói là hoàn toàn hướng tới việc người đọc hiểu và học cách họ có thể làm cho
    bản thân và những người khác trong thế giới này trở thành một nơi tốt đẹp hơn.
    Thật sự là phi thường.
    Tôi đánh giá cao điều đó.
    Hiệu ứng lan tỏa không phải là một cách đủ để mô tả điều này.
    Thực sự là một sự khuếch đại khổng lồ của những nỗ lực khó khăn mà bạn đã thực hiện.
    Và tôi thực sự, thực sự ngưỡng mộ thực tế rằng bạn đã biến những trải nghiệm khó khăn thành rất nhiều điều tốt đẹp.
    Và vì vậy, thay mặt cho bản thân tôi và tất cả mọi người đang lắng nghe và theo dõi, tôi chỉ muốn gửi đến bạn một lòng biết ơn to lớn.
    Đây thực sự là một công việc quan trọng và tôi không nói điều đó một cách nhẹ nhàng.
    Tôi thực sự đánh giá cao điều đó.
    Cảm ơn bạn.
    Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Mark Brackett.
    Để tìm hiểu thêm về công việc của ông và để tìm các liên kết đến cuốn sách của ông, “Permission to Feel”, mà bởi…
    Theo cách đó, tôi rất khuyến khích, cũng như các liên kết khác đến phòng thí nghiệm của ông ấy và các tài nguyên khác, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời không tốn chi phí để hỗ trợ chúng tôi. Một cách tuyệt vời không tốn chi phí khác để hỗ trợ chúng tôi là theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Xin vui lòng cũng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast hoặc các chủ đề hoặc khách mời mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”. Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, và nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Các giao thức và hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người”. Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội. Đó là Instagram, X trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt với nội dung của podcast Huberman Lab.
    Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Và nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast, cũng như các giao thức dưới dạng PDF ngắn từ một đến ba trang, các giao thức đề cập đến những điều như học tập và tính dẻo của não, cách tối ưu hóa và điều chỉnh dopamine của bạn, cách cải thiện giấc ngủ của bạn.
    Một lần nữa, tất cả đều có sẵn, hoàn toàn miễn phí.
    Bạn chỉ cần truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
    Và tôi nên chỉ ra rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về cảm xúc với Tiến sĩ Mark Brackett.
    Và cuối cùng, nhưng chắc chắn không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    (music vui tươi)
    (music vui tươi)
    歡迎收聽Huberman Lab Podcast,這裡我們討論科學以及基於科學的日常生活工具。我是Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學與眼科教授。今天的嘉賓是馬克·布拉凱特博士。馬克·布拉凱特博士是耶魯大學的心理學教授,也是耶魯情感智力中心的主任。他是世界上最頂尖的情感專家之一,深入探討情感的含義,以及它們如何調節我們對自己和他人的關係。
    今天的討論重點將深入我們應該如何思考自己的情感和他人的情感表達,以及我們應該在什麼時候、以何種方式調節這些情感。這是我們生活中非常重要的一個方面,因為,正如我們所知,情感從我們出生的那一刻起,直到我們去世的那一刻,都與我們同行。因此,就像擁有一個身體一樣,我們需要學會如何與情感相處,以獲得最佳的生活品質。
    我們都知道應該注意自己的情感,但同時,我們經常被告知不應該過於認真對待所有情感,也不應該用行為來反應所有情感。這確實是對的。然而,缺少的是,馬克·布拉凱特博士最終給我們帶來的,是一個以非常結構化的方式思考我們情感的路線圖,因此可以與情感互動,有時轉變情感,並顯然理解他人的情感表達,以最佳方式促進我們的生活品質。
    所以今天的討論將非常重視在現實世界中可以應用的科學數據。我們將討論衝突解決,我們將討論如何思考和處理情感。我們會談到霸凌問題,無論是兒童還是成人,並如何有效地處理這類情況。我們還將探討情感智力,這在任何生命階段都可以提高。
    因此,在今天討論結束時,您將掌握大量新知識和許多新工具、許多新協議,您可以立即應用到生活中,以改善與自己和他人的關係。在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。然而,這是我將零成本的科學和與科學相關工具的信息帶給大眾的願望和努力的一部分。
    基於這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一個贊助商是BetterHelp。BetterHelp提供與持牌治療師的專業治療,全部在網上進行。我已經做了超過30年的每週治療。我認為定期進行治療與定期鍛煉同樣重要。實際上,良好的治療提供了三個基本組成部分。首先,它提供一位您可以信任和傾訴您最關心的問題的良好陪伴。其次,它可以提供情感支持或指導。第三,專業治療應當提供有益的見解。這些見解不僅能幫助您在情感生活和關係生活中感覺更好,還能讓您在自我關係、職業生活以及與他人的交往中變得更好,當然還包括您的職業目標。
    使用BetterHelp,您可以非常輕鬆地找到一位專家治療師,與之擁有這些治療的關鍵組成要素。此外,因為BetterHelp只需在線進行治療,因此非常高效,易於融入您的繁忙日程,不用通勤到治療師的辦公室,也不用找停車位或在候診室等候。如果您想嘗試BetterHelp,請訪問betterhelp.com/huberman,獲得首月10%的優惠。再次重申,網址是betterhelp.com/huberman。
    今天的節目還是由Eight Sleep贊助的。Eight Sleep製造智能床墊罩,具備降溫、加熱及睡眠追蹤功能。我在這個播客中多次提到,我們每晚需要獲得足夠的高品質睡眠。確保良好睡眠的最佳方法之一是控制睡眠環境的溫度。因為為了入睡並保持深度睡眠,您的體溫需要下降大約一到三度。而為了醒來感覺神清氣爽和充滿活力,您的體溫需要上升大約一到三度。Eight Sleep讓您極其容易控制睡眠環境的溫度,通過允許您在晚上開始、中途和結束時設置床墊罩的溫度。我已經在Eight Sleep的床墊罩上睡了超過三年,這完全改變了我的睡眠質量。
    最近,Eight Sleep推出了他們最新一代的床墊罩Pod4 Ultra。Pod4 Ultra的降溫和加熱能力得到了改善,更高保真度的睡眠追蹤技術,還具有打鼾檢測,令人驚訝的是,它會自動抬起您的頭部幾度以改善氣流並停止打鼾。如果您想嘗試Eight Sleep的床墊罩,可以前往atesleep.com/huberman,節省350美元,購買Pod4 Ultra。Eight Sleep目前向美國、加拿大、英國、部分歐盟國家和澳大利亞發送貨物。再次重申,網址是atesleep.com/huberman。
    我很高興地分享,我將在2024年11月1日至3日,在佛羅里達州西棕櫚灘舉行的健康峰會UDEMONIA上演講。UDEMONIA是一個現場活動,提供基於科學的工具、現場健身課程和一系列治療和協議,以優化您的身心健康。
    我將在星期六與加布里埃爾·萊昂博士進行主題演講。正如你們中的一些人可能知道的,她曾經是《胡伯曼實驗室》播客的嘉賓,並且她自己也有一個很棒的播客。這將於11月2日舉行,我們將討論所有與神經科學和神經可塑性相關的話題。我們會談到一些與認知和情緒相關的益處和方案等更多內容。還有其他優秀的科學家和臨床醫生在UDEMONIA上演講,他們也曾出現在《胡伯曼實驗室》播客上,包括莎拉·戈特弗裡德博士、扎克瑞·奈特博士和羅賓·卡特哈特-哈里斯博士,以及近70位其他專家。要查看完整的演講者和主題名單並進行註冊,請訪問udemonia.net,拼寫為 E-U-D-E-M-O-N-I-A dot net。這必定會是一個精彩的聚會,希望能在那裡見到你們。現在讓我們進入與馬克·布拉克特博士的討論。馬克·布拉克特博士,歡迎你。謝謝你。很高興在這裡。我很高興今天能和你談論許多與情感相關的內容。我們聽到「情感」這個詞,對它們會有各種各樣的想法,有些是正確的,有些則不然。我們最近也經常聽到情緒智力這個詞,我有種感覺,它的討論方式往往與實際情況不符。因此,首先能否請你為我、為大家說明一下,什麼是情緒智力?它涉及什麼?然後也許我們可以將這作為深入探討情感的更深層問題的方式。
    當然。我認為在最簡單的層面上,它是我們如何對待和理解我們的情感和感受。這是簡單的定義。我談論它的方式是一組技能。我們用首字母縮略詞RULER來描述這些技能。第一個是識別情感。所以我現在正在試著讀懂你的面部表情。你是感興趣還是已經感到無聊?我試著理解情感。它們從哪裡來?為什麼我會這樣感覺?這種感覺的後果是什麼?第三個是標記情感。所以要精確使用我們用來描述感受的詞語。第四個是表達情感,知道如何以及何時與不同的人在不同的情境和文化中表達情感。然後大的一個是最後的R,即調節情感。我們使用什麼策略來幫助我們應對日常情感?如果我進行一次情緒智力量表的測試,那會要我看面部表情的圖片嗎?那會要我閱讀有關情感交流的段落並進行評估嗎?誰感受到了什麼,為什麼以及如何?那類東西?如果你去做個20年前的測試,那是會的。我們現在在測量這些技能的時候試著更加創新。例如,我剛剛和一群同事完成了一項情感感知測試的出版,但這不是靜態圖像,而是大約三到四秒鐘的視頻片段,展示微妙的情感。這與聲音語調有關,也與肢體語言有關,我們試圖讓人們準確地標記這些在身體和聲音中的情感。
    當我想到情緒智力這個詞的多數用法時,它似乎再一次以非常非科學的方式與人們容忍他人情感和理解他人情感的能力相關聯。例如,我曾經聽到有人說,不是關於我,而是某某人有高情緒智力,因為在他們的孩子或其他孩子以某種方式反應的情況下,他們能夠看到「啊,他們只是一臉茫然」,因此他們在尖叫,而不是默認為他們觀察到的東西的廣泛分類,並說「哦,我的天,這個孩子真是個惡棍」。你將情緒智力描述為一種自我感知。因此,我們的任務是否可以被類比為在我的小故事中,以這個其他人所做的,相當於能夠以足夠精細的方式區分自己的情感,以理解經歷,以某種第三者的方式調節自己行為、言語和行動。對於情緒智力來說,認識他人情感和理解他人的情感與自己情感的識別和理解這兩者的關係有多大?整套技能都是自我內部和人際之間的關係。這一點非常重要。它始終涉及自我和他人。例如,現在,我們正在共同調節彼此的情感,對吧?我們的面部表情、聲音語調,影響著我們的感受。當你想到識別的部分時,我們就從這裡開始。對,存在自我意識,像馬克,你現在感覺如何?我有混合的情感,對吧?這是一個很棒的播客,我希望能夠表達得很好,我感到興奮,但我有點不知所措,因為我有太多想分享的東西,但我不知道想分享多少。因此,我對自己的情感有所有的認識。有時我對此有語言,有時沒有,像我們中的任何人一樣。所以這就是為什麼它開始時是普通的意識,例如我是否愉快?我是否不愉快?我有很多精力還是感到筋疲力盡?我們稱之為核心情感。然後我可以開始問自己問題,例如,馬克,你現在在做什麼?好吧,我正在對著安德魯接受訪談。哦,好的。那這對你來說有什麼反應呢?然後我試著標記那種感覺。所以這就是情緒智力在自我方面的R、U和L。而且我對你也在做同樣的事情。我在看你的面部表情、你的身體語言,我在聽你。我試圖理解,如果我說什麼,你是否會改變?我試圖為此賦予語言,所以這是自我和他者。因此,鑒於我們都是對情感感興趣的科學家,你是專家,而我今天只是學生。
    我認為有必要向人們指出,在大腦中並不存在一個單一的位置來主導你剛才描述的這個複雜過程。這是一個整個神經網絡的現象。但你提到了身體。你提到的感受,包括人們如何在大腦和身體中感受到自身,這是什麼意思?具備高情緒智慧的人在身體意識或身體感知方面是否會比「沉浸於思想」的人有更多或更少的覺察?換句話說,一個非常沈浸在自己思想中的人,如果他對身體的意識很差,也能擁有高情緒智慧嗎?
    我認為情緒智慧的另一個重要方面是,我們習慣把它視為一個構念。我不認為這是最佳的看法。我覺得更有趣的方式是將其視為一組離散的技能,這些技能是相互結合的。它們的相關性並不高。因此,我真的喜歡將它們視為情緒技能。在我所描述的 R、U、L、E 和 R 中,它們都是子技能。所以,你談到的部分就是身體意識。有些人更具認知性,通常與語言有關;而一些人,像許多治療師一樣,則在談論身體感知的事情,這一切都很好。然而,最終,我們需要知道的是,我們必須了解我們的感受。我們必須知道如何處理這些感受,也必須了解我們所愛和共事的人以及他們如何感受。所以,最終我們需要語言。
    幾年前,我參加了一門課程,可以廣泛地描述為個人發展。它很有趣,基於科學和心理學,每一天的開始都會圍成一個圈,像這樣的活動通常會這麼進行,然後你要說出你的感受。但你不能使用評價,你不能說「好」、「壞」或「一般」。我覺得這非常困難,有幾個原因。首先,我認為我從來沒有被訓練過使用具體的語言來表達我的感受。事實上,我認為我從未被訓練過理解什麼是感受。實際上,我知道神經科學家和心理學家仍在試圖弄清楚感受和情緒究竟是什麼。
    所以,我有幾個問題。當談到使用語言來描述我們的情緒時,你覺得擁有一個廣泛的選擇平台有多重要?我之前在這個播客中邀請的嘉賓麗莎·費爾德曼·巴雷特提到,在某些文化中,對於特定情感有非常具體的語言。事實上,還有一個詞專門用來形容某個文化中因為髮型糟糕而產生的悲傷感,這是一個很令人驚訝的點,當我們想起來的時候。大家都知道那是什麼感覺,對吧?我們知道那是什麼感覺,對吧?但據我所知,對於這種情感,我們在英語中並沒有一個詞。我的意思是,肯定有對應那感覺的罵人話,但不一定是針對那特定的感覺。
    那麼,語言標籤與情感之間的關係是什麼?我這樣問是想引入刻度(ruler)的方法,因為正如你所指出的,人們理解標籤是重要的,而模板本身在刻度方法中是核心的。確實如此。好的,我在情感概念或類別方面與麗莎非常相似。以憤怒這個類別為例。如果你對憤怒只有一個詞,那意味著你只知道一種憤怒的形式。但如果你開始教人們,還有其他的詞,例如「生氣」、「愤怒」、「惱火」、「激怒」、「狂怒」,然後你就可以與孩子和教師進行豐富的對話。當你感到惱火時,有什麼事情讓你感到惱火跟讓你感到激怒的事情有什麼不同?當你這樣感覺時,你身體裡的感覺是什麼樣的?雖然每個人對身體的感覺都有所不同,但這並不重要。重要的是我們必須有一種共同的語言和對這些情感的共同理解,否則我們無法溝通。我真的覺得,擁有一種共同語言在社區中可以討論情感是一件大事,因為就目前而言,我們正處於焦慮危機中。我並不百分之百相信這一點,我認為人們錯誤地使用了焦慮這個詞。若要定義焦慮,它是對未來不確定性的感受,而不同於壓力。正如你所知,壓力有不同的形式。但困擾,通常是當你面臨過多的需求而資源又不足時,它與感到被壓倒是不同的。這是我今年的情感,而這也是我根本無法理清狀況的感覺,這也不同於恐懼,這就是我們所謂的情感區分,或稱之為細緻度。它們之間略有不同。區分主要是針對情感的,而細緻度則可能是在情感之間的隱微差異。
    不過,根據我的工作,讓我再講一會兒。我的最佳例子是我做了很多企業培訓。在一個充滿律師或高層管理者的房間裡,我會問他們感覺如何。沒有人真的知道自己感覺怎麼樣,就像你所說的那樣。然後,我會和他們做這些小測驗。告訴我這些詞的區別。我想我大約有三分鐘的時間來定義焦慮、壓力、恐懼和被壓倒。然後他們回來後,第一個回答是:這些感受都是一樣的。我就會說,真的嗎?再花幾分鐘的時間,試著去定義一下它們。
    他們甚至無法定義它們。
    他們會說一些像是,一個是內在的,一個是外在的,一個是,你知道的,一個是高能量,另一個是低能量。
    我想,我明白了,但這些概念對你來說意味著什麼?
    它們對你來說意味著什麼?
    無論如何,嗯,最後我們終於進入定義,我然後說,你知道,誰在乎?
    為什麼我要求你理解這些差異,回到你們的團隊中討論這些事?
    然後,經過大約45分鐘的討論,我原以為這將是一個兩分鐘的活動。
    結果變成了一個45分鐘到一小時的練習,因為他們終於意識到,哦,對。
    如果我因為擔心未來而感到焦慮,你知道的,也許呼吸練習不會那麼有幫助,因為也許我需要一個認知策略來告訴我,喔,馬克,別擔心股市了,馬克,別擔心因為疫情而關閉的大學,你對大學的決定沒有控制權。
    所以,幫助人們在感受與感受的原因之間建立聯繫,從我的角度來看,這對他們學會如何調節情緒非常有幫助。
    因此,將感受與感受的原因聯繫起來,而不僅僅是標籤感受。
    是的,你需要知道為什麼,這個為什麼你真的需要處理。
    那麼,從你所說的一切來看,對於表情符號,你有什麼感覺?
    在我看來,它們似乎不僅僅是無害的。
    是的,我也是這樣想。
    我的意思是,我可以想像文化的表情符號化(我這樣稱呼它),我不認為那是一個真正的詞。
    沒關係。
    現在是了。
    我明天要設立一個維基百科頁面。
    表情符號化是一個嚴重的問題,因為這在科學上被稱為過度的總括。
    確實如此。
    總括者和細分者。
    是的。
    它們都可以有美好的職業生涯,但如果你過度總括或過度細分,會創造更多的混淆,並且經常產生問題。
    而我只是看到,表情符號使我們所謂的情緒這組不可思議的不同連續體簡化成一個小圖標。
    我可以想像這將導致各種問題,不僅僅是在溝通上,還在理解我們自己的情緒上。
    但更進一步的說,你認為表情符號的使用降低了我們的情緒智力和處理能力嗎?
    我的意思是,我還沒有進行研究,但在我看來,這並沒有幫助,因為目標是變得更細緻。
    想想兩者之間的區別,我現在不會考你,但憤怒和失望。
    你知道,95%我要求定義這兩件事情的人都做不到嗎?
    是的。
    我的意思是,在沒有準備的情況下,我會說,我對這兩種感受都熟悉。
    我知道它們是不同的,因為它們不同,但失望的部分可以是外向的或內向的。
    我必須系統地推理,直到我找到其中一個或另一個的違規行為。
    所以我們是應用在一個例子上,而不是另一個,這會花我比我希望這個觀眾等的幾分鐘還要久。
    看看,所以我得了個F。
    但你有成長心態,所以你還好。
    好吧。
    所以失望,我是在於期望。
    一切都是合情合理的。
    只是沒有成功。
    憤怒則是感知到的不公,這是一個非常重要的區分,因為如果你是父母,或者在工作中,有人正在大喊大叫,首先,我們在根據行為標籤情緒方面犯了非常大的錯誤。
    我們必須將這一點拋開。
    事實上,行為和情緒之間並沒有真正的相關性。
    我作為一個男孩,可以因為感到悲傷而跺腳,只因為在文化上對我來說,跺腳比哭泣更加可接受。
    那麼,你為什麼這麼生氣?
    也許我感到羞愧,那是我的經歷。
    我小時候大喊大叫,因為我被霸凌得很厲害。
    然後我母親會說,你以為你是誰這樣跟我說話?
    然後我父親會說,去你的房間。
    我會想,難道沒有人正確地解讀我的情緒或問我感受如何嗎?
    因為你會知道我是在因為恐懼和羞愧而發作。
    從來沒有這種情況發生,因為各種原因激發了我的父母,而他們的情緒智力並不高。
    他們愛我,只是情緒智力不高。
    所以回到憤怒與失望的話題上,未滿足的期望與感知的不公。
    因此,當你從策略的角度思考時,比如說,我的另一個職業,我曾見過自己是一名武術教師。
    所以我有一段在韓國武術「合氣道」中的五段黑帶。
    所以如果這個播客進展得不太好,無論如何,我曾是一個尷尬的孩子,擁有非常低的自尊心。
    我進入了武術。
    我想,我會拿到我的黃色腰帶,然後感到堅強和自豪,結果卻在黃色腰帶的考試中失敗了。
    在13歲的時候,你無法想像,對於一個感到羞愧和被霸凌的13歲孩子來說,失敗於黃色腰帶的考試是多麼糟糕。
    那我該怎麼做?
    我回家,說我討厭空手道。
    我再也不會回去了。
    每個人都在一陣騷動中,我被罵。
    “我在為你的空手道付費,你要回去,知道了嗎?”
    然而事實是,讓我們想一想那一刻。
    所以我去參加考試,我必須做我的防禦和踢擊,我知道有五個踢擊,五個拳擊。
    假設我能做到最好,但師父只說,你知道,馬克,還不夠好。
    你還沒準備好。
    那是合理的失望。
    我期望能通過,但我沒有通過。
    我感到失望。
    所以對這種失望的策略是什麼?例如,尋求輔導,給我展示我需要改進的地方。
    另一方面,假設,我的中學時期有一些欺負我的孩子也參加了空手道,想像一下他們在看我考試,並給我一些惡劣的眼神,因為他們會威脅我,這確實發生過,你知道,過去更衣的時候,他們會說,等著看你明天會怎樣,這樣上學的路上我該怎麼感受才好?會覺得恐懼、害怕?因此,我的考試成績也因為這而受到影響。所以你可以看到,我可能會以特定的行為出現。人們會對我歸因情感,他們在為我標籤我的情緒,因為他們缺乏作為父母、教師或夥伴的能力去參與其中,幫我理解我的經歷,然後標籤我的經驗,了解它的來源,再進行相應的策略規劃。
    我想暫時休息一下,感謝我們的贊助商AG1。AG1是一種包含維生素、礦物質和益生菌的飲品,還包括前生物質和適應原。AG1旨在滿足你所有的基本營養需求,味道也很好。我從2012年開始飲用AG1,那時我的補充品預算非常有限。事實上,那時我只夠錢購買一種補充品,我很高興我選擇了AG1。原因是,儘管我努力從全食和未經加工的食物中獲得大部分營養,但光靠食物我很難攝取足夠的水果、蔬菜、維生素和礦物質,以及微量元素和適應原。而我需要這些以確保我整天都有足夠的能量。我晚上睡得很好,並保持我的免疫系統強壯。但每天喝AG1後,我發現我的健康各方面都有改善,包括我的身體健康、心理健康,以及我的認知和身體表現。我知道這一點,因為我曾有過不喝AG1的情況,並且我確實感受到區別。我還注意到,這對於腸道微生物群和大腦之間的關係來說是很有意義的,當我定期飲用AG1時(對我來說,是早上或上午中期飲用一次,下午或晚上再飲用一次),我有了更多的心理清晰度和精力。如果你想試試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman,索取特別優惠。目前,他們正提供五包免費的旅行包和一年的維他命D3K2供應。再次重申,請前往drinkag1.com/huberman以索取該特別優惠。
    你提到失望是在一切基本上都做對了的情況下,意即付出了最大的努力等等,但卻沒有成功,而憤怒是感知到的不公正。那麼,對於沒有獲得黃色腰帶,你的反應,因為作為一位五段黑帶,顯然最終你獲得了這個黃色腰帶,我想了解這部分的故事,你當時的情感是不是憤怒。在這種情況下,我們可以稱之為不恰當的憤怒嗎?因為你真正需要理解的是失望的概念,但沒有人教過你。我想你想表達的,似乎是這種不知道自己感受的狀態,因為我從未學到過語言,而有一種經歷,可以同時滿足多種情感,可能是失望、憤怒或尷尬,但你必須分析這個情況。到底發生了什麼真實事件?那一刻究竟發生了什麼?
    如果這是正當的考驗,我只是,嗯,擋住了這一拳,但我就是沒有力量去擋住,真的站不住I就是失望,這就像是突如其來地,你想,嗯,你的擋拳很強,但不幸的是,你需要一些努力,而我們要一起在放學後每天練習這些擋拳,這樣你就可以通過黃色腰帶考試,沒有其他理由。如果這是因為那些欺負我的孩子在盯著我,而我無法應對那些刺眼的目光,我感到非常焦慮和不知所措,所以我無法擋住,因為我感到驚慌,那麼這就是完全另一個故事。你看父母或教師如何必須真正區分他們的支持,但你真的要深入經歷,也就是說,我們必須與所有人建立信任、關愛的關係,因為否則我們無法建立那樣的聯繫來真正理解人們的感受,我們只是去看他們的行為,然後想,為什麼你要這樣行為,你知道,去你房間或只是練習。不是的,我在學校受到欺負,而現在欺負我的人正在威脅我。這是需要處理的嚴重問題。
    你知道,網上表情符號,向下的拇指與向上的拇指這種事情,還有噁心的表情符號等,我開始意識到這些可能比我們意識到的造成更多的傷害。是的,我覺得這是有趣的。如果你只是想用它來娛樂,沒有問題。如果我們真的要用它來溝通,那就不太好。我想起了一些情況,人們只是用這些表情符號來表達他們對某些事物的不喜歡,但接收方卻會因此而經歷很多自我批評,大多是孩子,但成年人也是。我知道一些成年人真的無法忍受有人在他們的Instagram帖子上評論,例如「大失敗」或「不」這樣的話。
    這段文字非常有趣,因為我在學術界,尤其是在Twitter(現稱X)上也看到了這一點。雖然人們會拒絕彼此的論文、批評彼此的論文,但他們進行這些批評時卻帶有某種程度的智慧細膩,這傳達出一種關心的感覺,對吧?
    如果科學家真的關心,那麼他們會很仔細地進行評審,儘管我們都希望能聽到「這是一篇完美的論文,沒什麼好說的。」確實如此。當我們對某件事情進行批評時,只要是公平的,並且有注重細節,我們就會感到被關心。
    完全正確。他們關心這項工作,我們也關心這項工作,因此即使是匿名評審,這之間仍然存在著一種關係。但我很驚訝,看到我認識了數十年的科學同事們在網上的行為,他們會咒罵,並且在表達時不會使用標點符號。似乎都表現得非常激動。在這方面,當然不是所有人都如此,但這種現象非常有趣。
    我腦海中浮現的詞是,在網上,尤其是在社交媒體上,孩子們像成年人,而成年人卻像孩子。似乎存在著一種倒退,我稱之為表情符號化或使用粗糙工具進行高強度表達的現象。我不知道這是什麼,因為我認識這些人。順便提一下,我之所以用學術界作為例子,是因為這些人中有些人因此失去了工作,有的是系主任,但幸運的是,並不是在史丹佛或耶魯。不過,當我們移除了面對面的聯繫時,人們會以那種方式行為的情況讓我感到驚訝。我舉匿名評審作為平行的例子,因為那裡是匿名的。理論上講,他們可以隨心所欲地表現,但還是有禮儀。因此,線上禮儀似乎缺乏了許多您在這裡開始為我們列舉的重要特徵。匿名性造成了挑戰。
    有趣的是,我在五年前曾在Twitter(現在稱為X)上發表過一次演講,分析了大量數據。那年正好是瑪利亞·凱莉(Mariah Carey)演唱的那年,結果捲入了一場混亂。那是我一月份要去的前一周,正值除夕夜,因為那實在一團糟,我很好奇人們會如何反應。而當時的反應是99.99%的人們把這位驚人的歌后罵得體無完膚。
    我對這個事件沒有記憶。當然,她非常有才華,但她犯了錯誤。麥克風出問題了。老天保佑,她犯了一個錯。是麥克風出了問題,或者是其他什麼人。哦,我的天哪。實際上,麥克風並沒有按照她想要的方式運作。她說:「我不想唱了,我要走。」你應該看到人們的反應,成千上萬的評論,而我不會重複人們所說的那些話,因為真的很噁心。我感到好奇,為什麼沒有人這樣說,「哇,你贏了15個格萊美獎,這真的對你來說很痛苦。」可能只有一條這樣的帖子。
    所以,這讓人想知道,A,對於那些樂於評論的人,我們可能存在某些偏見。我確實認為我們在這方面有偏見。那些被某種東西所保護的人。如果是一個在政治上更有名的人,顯然人們對他們的感受非常明確。政治人物某種程度上是自己開放給別人評價的。
    是的,他們確實這樣做。一般來說,面對公眾的人,我聽說過,也會把自己暴露在這種評價之中。但政治人物尤其如此,我認為,我們似乎給了普通公眾一個保證,讓他們幾乎可以對他們說任何事情,但這並不好。這不好,從情感智力的角度來看,回到這個概念,對不對?就像,「你在這裡的目的到底是什麼?」我總是問人們這個問題,「你要表現得這麼惡劣,究竟是想達到什麼?」我感知到這是一次撤退。我看到這些反應,就在想,「哇,他們內心裡一定有什麼感受,才能說出那樣的話,肯定不好。」但也許這對他們來說感覺很好。我不知道。
    我不認為我曾經發過負面評論。如果我有的話,請別人指出來。希望那是對朋友的諷刺,而他們也能接受,或是對此感到高興。不過,我不知道要進入一種心智狀態或情感狀態,才能在網上對某人說出殘酷的話。
    在我之前對Facebook的研究中,我們分析了數以百萬的帖子。人們可以故意地惡意傷害他人。人們渴望抨擊他人,並想要植入恐懼。說實話,這很難解開。我們在研究中發現,我可以這麼說,如果安德魯穿了一件黑色的襯衫,你會注意到。我可能會說好看的襯衫,這可能是恭維,也可能是在取笑你的襯衫。這就是社交媒體在帖子方面所面臨的問題。我們並不真正知道,因為接收信息的人有自己的故事。我們在處理帖子的刪除時發現的一個挑戰是,很難有客觀標準來判斷對某人的痛苦,這就是為什麼我們試著幫助那些接收內容的人以某種方式與發布內容的人進行交流,讓他們解決問題,將其刪除。
    我們發現其實這方法非常有效。如果你教一位青少年,例如,「嘿,安德魯,你的那個評論真的讓人受傷。你能把它刪除嗎?」我們更有可能促使對方刪除評論。我們在實驗研究中發現,如果我們只是讓人們隨心所欲行動,通常會更具報復性,比如說:「你到底是誰?你想跟我反擊嗎?」這並沒有激勵他們去刪除。甚至以同情心來對待令人不適的行為也可能是有幫助的。
    我們能否就積極情感面上「憤怒」與「失望」提供一個反例?
    人們常常混淆哪些積極的感受呢?
    像是快樂與滿足感。
    是啊,這個問題很棘手。
    我四處失敗。
    幸好我成為了一名生物學家。
    靜態與興奮。
    對。
    好吧。
    是的。
    這就是我從事這份工作的原因。
    是啊。
    我擅長這個。
    是的,你確實如此。
    當你想到快樂時,通常是關於你在實現某個東西。
    「我將會因為這件事而快樂。」
    滿足感則是相反的。
    滿足感就是一切都很好,就這樣。
    我感到完整。我擁有足夠的東西。
    我在反對幸福研究的論點之一是,我們並沒有花足夠的時間來幫助人們追求滿足感,卻推動人們去追求快樂,而研究顯示這會適得其反。
    如果你每天醒來都在問:「我該怎麼做才能快樂?我該怎麼做才能快樂?」
    那麼很可能這樣不會有太多成效,反而會創造更多的絕望。
    抱歉打斷你,當你這樣描述滿足感時,謝謝你將這兩者區分開來,對我來說非常有用,當你這樣形容滿足感時,我想像的情景是醒來後,不是思考要做什麼和我想要達成的事情——這些都是我想要的,它們也給我帶來快樂——而是再丟進第三個詞來讓自己迷惑。
    你所描述的那種滿足感的概念,讓我看到它可能引發我注意到能夠得到一些睡眠有多麼舒適,我每晚大多數時候睡得很好,但那是多麼一種特權,並可能在闖入追逐快樂的日子之前,感受到被褥和床墊的舒適。
    正是如此。
    我覺得我們必須一直快樂這個觀念也相當荒唐。
    我的意思是,我是一位神經質的教授,我從來不快樂。
    這很艱難。
    還有,我不知道你怎麼想,但考慮到我性格特質的情感,是處於低能量的狀態,有一點焦慮,當我身邊的人總是充滿活力並且愉快時,我會感到困難。
    因為你會感覺自己似乎沒有達到某種標準。
    不,我只是感到不知所措,還有一點窒息。
    就像是,別一直這麼快樂。
    在這裡我適合開個玩笑,因為在我們開始之前,我們談論了東海岸的學校和西海岸的學校。
    也許你到西海岸會有所改變,或者也許你就適合在那座同樣卓越的耶魯大學,但無論如何,這些都是內部消息。
    東海岸的大學很棒,中西部的大學也很棒,西海岸的大學同樣出色。
    不同的氣質和風格。
    就連走路的速度也有所不同,例如,不僅是天氣,但你提出了一個非常重要的觀點。
    我是一個播客團隊的成員,他總是情緒高漲,對我來說,這是一個提醒我要保持更好情緒的提醒。
    並不是說我容易變臉,我不會快速改變情緒,但我不會說我的性格像小豬一樣,隨時都很快樂,但他周圍的活力不會讓我感到疲憊,而是讓我希望自己能夠像他那樣。
    這沒關係。這就是你。
    我的意思是,與同事、伴侶和孩子等人之間的情感智力的一部分,就是注意到這點。
    現在我知道了你的這一點,讓我從不同的角度思考你需要什麼。
    這就是情感智力。
    對我來說,我每天早晨都在經歷生存危機,我想:我在做什麼?
    我今天為了什麼而做這些事情,然後我得發表這篇論文,我得完成我的書,還有我得管理我的團隊,然後我想要做的事情,我正在這樣做,而在執行一件事的時候,我又想著我應該在做另一件事。
    這就是我的性格。
    我已經嘗試了所有的方法,這就是我的操作系統。
    當我在寫另一本書的時候,我對此更加了解,並且在寫作時,我進入了一章,我喜歡把它視為下一章,然後我開始告訴自己,馬克,給自己一個許可,專注於這一章就好了。
    這沒關係的。就像,你可以專注於一件事情而不必擔心未來。
    我真的不得不這樣告訴自己。
    這就是我的方式,你知道嗎?
    所以了解我自己這一點是有用的,因為它幫助我找到適合我的策略。
    回到快樂的問題上,因為我也是內向的。
    所以當我經常在外向的人身邊時,我會感到精疲力竭。
    你知道,我在這樣的情境後,這是一場激烈的對話,我不會去運動酒吧喝酒,看看比賽。
    反正我本來就不會這樣做,但不是我的風格。
    你知道,這會讓我感到,我的腦袋會被燒壞。
    我的夢想是離開這裡,去上熱瑜伽課,然後散步,喝杯酒,或許是自己一個人或和朋友在一起,然後結束一天。
    這些事情在這裡不到一英里的範圍內都能輕鬆做到。
    我們可以為你指引正確的方向。
    聽起來太好了。
    內向與外向的部分會吸引人們的注意。
    絕對吸引了我的注意。
    我喜歡獨處的時間。我也喜歡在許多人身邊獨處。
    事實上,我總是能在自然環境中或在曼哈頓,與周圍人共處時做出最好的工作,但我卻完全孤立。
    我也喜歡這一點。
    那麼我們應該如何看待內向與外向?
    這些概念在流行文化中如此被反復提及。
    是否有一些堅實的科學研究支持內向可以被定義為xxx,外向則可以定義為xxx?
    我猜這是一個範圍,要在一個連續體上。
    這不能簡單地分成兩種類型。我是說,對於某些人來說,他們的性格非常明顯,你知道,他們是典型的內向者。而對於另一些人來說,無論他們醒來是多麼渴望和人相處,他們始終是無止境的外向者。到了一天結束,他們更想和人一起出去。因此,研究表明,像創意人士這樣的人往往是兩者兼具的。他們通常是高內向性和高外向性,這很有趣,對吧?他們在創作藝術時是內向者,而在推銷他們的藝術時又是外向者,這對某些藝術家來說是很困難的,對吧?因為很多藝術家都有內省的一面,他們是創意型的人,但在走出去展示自己的作品時卻真的很掙扎。因此,如果你能在兩方面都很擅長,那你就是個幸運的藝術家。我想,最簡單的理解就是這樣,這是一種傾向,對吧?這是你希望如何使用你的精力的傾向。而內向者更像是一個容器,你知道,他們希望控制自己的精力。他們想要在小團體中待著,想要較少喧囂的環境,而外向者則傾向於尋求更多的感官刺激,更大的社交圈。再一次這是一種偏好。我總是說我是一個有相當好社交技巧的內向者。像,我可以看起來外向。大多數人認為我很外向,但我總是告訴人們,我其實不是很喜歡人。你看起來非常外向。是的,但實際上我不是。這不符合我的本性。就像如果我在派對上,我會苦惱於想著:我在這裡要做什麼?當你說你不一定那麼喜歡人際交往時,我知道你在開玩笑。但是我只是想確定地問一下,因為我不能假定,這並不意味著你不喜歡人。只是說你在很多人面前並不會感到渴望接近或了解這些人,僅僅因為他們在那裡。而外向者似乎真的喜歡建立和參與新的人際關係,舊的關係,各種關係,互相交流。正是如此。如果你正在競選你的鎮的市長,例如,你會想要聘請一個外向的公關人員,對吧?一個外向的人來做市場推廣,因為他們會出面積極接觸。與人交談並不是特別舒適,對吧?內向者更擅長做會計,進行規劃。事實上,我們已經進行了這樣的研究,甚至還和我的學生們一起進行了一些有趣的活動。我會讓他們測量他們的內向性和外向性,並將他們分成群體,像是非常外向的群體和非常內向的群體。然後我會讓他們計劃一個派對,讓他們去計劃一個派對。外向者的派對有篝火,有啤酒,海灘上有響亮的音樂,而內向者則會說,我們得確保有好的餐巾紙。我們想要四個人。音樂要安靜。這就是我們的特點。很有趣。當我想到辦一個精彩的派對時,我舉辦過幾個我認為是精彩的派對,涉及到邀請很多人過來,然後能夠從中抽身,不必參與每一個環節。我只是喜歡看到彼此不認識的朋友開始互動。這很酷,這對我來說很有趣。如果我在派對上必須和太多的人直接溝通,我一定會感到疲憊。我是個眾所周知的喜歡退回房間小憩或消失的人。是的。所以也許你更傾向於內向。是的,我想是這樣。Rick Rubin,因其創意見解和創造力而聞名於世。因為Rick,我想他曾在某個播客中說過,或者可能是對我說過,Tom Petty就是那種基本上除了寫音樂、讀書,和他親近小圈子中的人互動外什麼都不做的人。對他來說,出門的想法是完全壓倒性的。當然,人們經常接近他,但他卻是一個非常極端的內向者。而Rick描述的,我在這裡不會提名字,其他著名的人物,音樂家或其他人,卻常常是專門想要獲取名聲的外向者。如果他們得不到,他們就會感到完全孤立。這是有道理的。即使他們有私生活中的人,但這也變成了一種外向的需求。我想,在長期來看,外向者的生活會艱難得多,因為那裡有很多東西需要在場。研究顯示,外向者往往更成功,因為他們更願意主動要東西。他們獲得提升的速度更快。明白了。在我在學校的工作中,我總是要求老師留意學生的個性,因為內向者有很多好主意。他們只是沒有特別渴望舉手獲取注意。因此,別只叫舉手的孩子,因為你會錯過一些好的信息。在這種情況下,你會隨機點名嗎?每當我教課時,我會有些不情願隨機點名,因為我記得這可能是令人生畏的,當你突然坐在那裡做筆記,試圖圍繞材料組織你的思路,然後整個房間突然都在看著你。我對此設置了期望,因為我對這一點非常講究,因為當健談的外向者總是得到他們想說的東西時,這會讓我抓狂。我認為有很多良好的教學實踐能夠幫助到這一點。不過,我在想的是個性和情商的交集。
    你剛才提到的這個問題,很多人會感到混淆。舉個例子,我在年輕時也曾對此感到困惑,因為我的神經質也很高,這意味著我在擔心事情的時候情緒波動較大,如果我擔心某些事情而現在還好,但過一會兒又會再次擔心。這就是我。 我一直假設一個神經質高的人,或者如我所說,情緒上較為不穩定,這一定代表著他們的情緒智力很低。因為如果你情緒不穩定,那怎麼可能有情緒智力呢?然後我做了很多研究,發現性格特徵和情緒智力幾乎沒有關聯。那為什麼會這樣呢?想想看。如果你是一個情緒穩定的人,也許你甚至都沒有很多機會去調節自己的情緒,對嗎?但如果你被觸發了,你就沒有經驗,所以其實對你來說更難。一像我這樣的人,我一直在練習這件事,對吧?我總是像,今天心情不好,我要開會,我很易怒,我要做演示。所以我不斷地在 figuring out 如何處理自己的情緒。這就是為什麼它們是兩個獨立的概念。除此之外,了解自己的性格特徵對於選擇最佳的情緒調節策略是極其有幫助的。為什麼會這樣呢?我最近在澳大利亞旅行,給一群人做了演講。負責這場演講的人,是在墨爾本外面大約一小時的地方。我坐火車去的,因為我更喜歡待在城市裡。坐火車時,我已經買好了回程票。會議召集人說,”你知道,馬克,我真的很希望和你在一起,我可以開車送你回酒店嗎?”我心裡想,這是你能問的最糟糕的問題。因為結束的時候是在錯誤的路邊。是的。而且我有我的火車票,真的,那天有一整天的演講和事情。我真的想自己待著好好放鬆一下,但我覺得不好,所以我說好,這家伙整整和我談了一小時,簡直不停地跟我講話。我回到酒店時,覺得自己快要崩潰了。我需要再多一天來恢復,因為我對自己沒有實踐我教的這些感到惱火,這就是馬克,了解自己,你已經疲憊,請禮貌地說。我當時只是心裡不安,就說,”我真的很感謝你想開車送我回去,但你知道的,我明天有很多事情要做。我需要休息我的聲音,還有一些準備要做。”我就坐在那裡,顫抖著,感覺自己快瘋了。你明白我的意思了嗎?真正地了解自己,明白什麼驅動著你,了解你的性格特徵,像內向、外向以及它們是如何與你選擇的策略有關,這是非常重要的。非常重要。順便說一句,我關於在錯誤的一側開車的笑話,我確實意識到對於澳大利亞人和英國人來說,我們是開在錯的那一側的路上。所以,我為你致敬。我想暫停一下,感謝我們的贊助商之一,Element。Element是一款電解質飲料,包含你所需的一切,沒有多餘的成分。這意味著電解質,包括鈉、鎂和鉀,以正確的比例存在,並且沒有糖。現在,我和其他播客的參與者都談到了充分補充水分對於大腦和身體功能的重要性。研究表明,即使是輕微的脫水也能顯著降低認知和身體表現。同樣地,獲得足夠的電解質對於你的身體和大腦發揮最佳功能也是重要的。電解質,鈉、鎂和鉀對你身體內所有細胞的運作都是至關重要的,尤其是神經元或神經細胞。為了確保我獲得足夠的水分和電解質,我早上起床時會將一包Element溶解在大約16到32盎司的水中。我基本上在早上第一件事就是喝它。在我做任何類型的體育鍛煉時,我也會喝溶解在水中的Element,尤其是在炎熱的日子裡,如果我流了很多汗,失去了水分和電解質。如果你想嘗試Element,你可以去drinkelement.com/huberman,這是綴寫為drinklmnt.com/huberman,來索取任何Element飲料混合粉購買後的免費Element樣品包。再說一遍,那是drinkelement.com/huberman來索取免費樣品包。短信是一個有趣的溝通示例,如今,根據有多少人能夠獲取你的電話號碼,可能會感覺像是在通勤和行走的時候在火車上填補空白的精彩來源,或許希望不是在開車的時候,儘管人們似乎會這樣做。然而,對於內向的人來說,我可以想象這會讓人感到疲憊。這可能會讓人感到有些壓倒。你對短信的感覺如何?因為這只是另一種溝通形式。我問這個問題是有特定原因的。我可以想象外向的人喜歡發短信。他們喜歡發送和接收短信,對於在登機前無法忍受片刻的空白非常興奮。他們對於在全天候都有著另一種溝通形式感到興奮,而內向的人則對發短信的熱情可能較低。我之所以也提出這個問題,是因為我想保護我在生活中試圖實踐的變數回覆延遲,但這似乎並不奏效。
    我認為大多數人會假設,如果我走到你面前跟你打招呼,而你等了十分鐘才回我,我首先會覺得你有點不禮貌,然後覺得你有點奇怪。即使我只是發簡訊跟你打招呼,而我沒有立即收到回覆,我可能會認為你很忙。這裡有一些解釋的彈性,但我認為我真正想說的是,我們是否傾向於將對文字的延遲期待投射到我們自己所接受的情況上?這似乎是潛在的誤解和溝通不良的重要來源,也許更糟。是的。你也可以想像內向的人可能會更喜歡發簡訊,因為這樣的刺激較少,因此我認為這可以雙向運作。我認為簡訊的問題在於它降低了情感智力,因為你真的不能透過簡訊以相同的方式進行溝通。謝謝你。你能再重複這兩件事嗎?是的。我很高興能說一百次。不,我覺得這是一種釋放的感覺,而我現在正在尋找適當的詞,因為我正在和你談話,因此我覺得我必須使用完全適合的詞彙。我感到被解放,因為我也覺得隨著簡訊變得更為日常,並且在正式性和非正式性的界限上越過了許多不同的界線,與家庭成員、同事以及我們認識和不認識的人,甚至是剛認識的人以及認識很久的人,我們與一組人使用的術語與另一組人使用的術語是不同的,但我覺得一般來說簡訊真的降低了我們在口頭和其他地方的書面溝通能力。現在有很好的研究顯示,甚至青少年更喜歡發簡訊而不是面對面交流,這對建立良好的人際關係沒有幫助。我也要打斷你。我對2024年作為青少年的感受毫無概念,所以我已經注意到這一點。我不該說奇怪,因為我在青少年時期也做過一些事情,我相信成年人會認為「這很奇怪」。當然。因此我收回這句話。但是如果你想一想,當今的人們感到多麼脫節、疏離和孤獨,這不一定會幫助改善情況。我有一個例子,當我父親在幾年前去世時,我收到了很多簡訊,「我對你的損失感到非常抱歉。我對你的損失感到非常抱歉。我很抱歉。」來自我認為是非常好的朋友的人,像是二三十年的朋友,我心想,「你不會打電話聽我的聲音,問我現在需要什麼支持嗎?」這真的是很奇怪,實際上我其中一個最親密的朋友甚至沒有發簡訊給我。她發簡訊給我的助理,說,「請進入馬克的辦公室,告訴他我愛他。」我心想,「這真的很奇怪。我打了電話,心想,『現在發生了什麼?』人們有先入之見。也許她認為我感到淹沒和崩潰,需要一些空間。但是同時,至少可以打電話,給我留個語音訊息,給我一些選擇。我有一位朋友。她說,「馬克,我知道你現在正在經歷很多。我只是想讓你知道,如果你想談話,任何時候都可以給我打電話。如果你想發簡訊,就發簡訊。如果你希望我過來陪你幾天,我可以來。」這是一個很好的朋友。是的。那正是我需要聽到的。 我希望有人能提供、給予選擇,或只是主動行動。但我們這些天真的是非常猶豫。這讓我感到有些恐懼,並讓我擔心我們未來人際關係的狀況。是的。我認為這是一個非常重要的話題。我認為,由於簡訊如此普遍,並被用來傳達人類情感的多種形式,因此我們真的可以在簡訊中放入多少東西?我有些朋友和同事會發送 …… 語音簡訊。你可以語音發簡訊。這就變成了 …… 對。對。這樣的話會很長,有時……好吧,這也有其問題。相比於簡訊,語音簡訊是更豐富的,除非簡訊是仔細撰寫並標點清晰的。我們可以看到人們對某些簡訊或電子郵件的關注程度,而大多數人,包括我自己,都不會這麼做。簡訊是一種短格式的溝通。語音留言、語音備忘錄看起來像是一個進步。我認為這可能已經使電話通話或手寫卡片或信件成為了表達關懷的巔峰。完全正確。順便說,簡訊沒問題。我很快就回家了,請你幫我拿這個?隨便。很好。簡訊沒有什麼不對,但是當它取代了親密感,當它取代了建立牢固的聯繫時,這就是我看到的最大問題。是的。我並沒有在我的人際關係中明確設立這個規則,但我會說在我的同事、家人和其他類型的關係中,有一條規則,就是我們不在簡訊中爭論。是的,這樣不酷。但人們經常這樣做。這樣比較簡單,因為你不必面對那些情感。就是這樣。你可以在心理上與那個人保持距離,說出我想說的話,而如果我面對面說的話,我得面對一個回應,而那個回應可能對我來說非常不舒服,而且我可能沒有應對的策略,因為我從未學會過。你我都知道,有神經空間專門用於處理面孔,特別是處理人類面孔,以及特別是處理人類面部表情所承載的情感。這是我們物種的一個硬件特徵。
    隨著情況的惡化,有一項針對孩子們在營地中的研究顯示,他們被隨機分配使用手機或不使用手機後,經過幾周的營隊活動,那些使用手機的孩子在情感感知能力上有所下降。這是很有意義的。我們需要給孩子和成年人更多面對面的交流時間。
    我們能否談談能量和愉悅性坐標軸,並為人們創建一幅心理圖像?我發現這對我非常有用。如果聽眾或觀眾手邊有筆和紙,您可以把它畫出來,但在頭腦中想象也很簡單。也許您可以告訴我們縱向軸上有什麼。我們將橫向軸稱為愉悅性,這與我們之前談到過的內容有關。它被稱為愉悅性,而不是好或壞。在此刻,我是感覺非常愉快,還是感覺不愉快?我是否覺得想要迎接我的一天?我的同事?我是否想要避免接觸我的同事?我是否覺得安全和舒適?我是否感到不舒服?這是X軸,我喜歡這樣思考:從我們早上醒來的那一刻起到晚上上床睡覺為止,這個軸都是被激活的。早上醒來時,你可能突然有這樣的想法:“是的,我想下床。 不,我想把被子拉過來蓋住我。”
    在Y軸上是能量或激活程度。縱向軸是能量。技術術語是喚醒或激活,但我認為用“能量”這個詞更好。你要麼感覺充滿能量,要麼能量低下或處於不活躍狀態。因為心理能量就是身體能量,這有點像你的燃料有多少。然後,我們將這兩個坐標軸交叉,創造出我們在工作中稱之為的情緒計量器。這裡有四個象限。第一個是高愉悅性、高能量的黃區,想想那裡的情緒,快樂、興奮、欣喜、狂喜、樂觀。第二個是綠區,這是低能量但仍然愉快的區域,平靜、滿足、安詳、和平、放鬆。然後我們有不愉快的區域,我再次強調,這不是壞情緒或消極情緒。我們將其稱為不愉快,因為悲傷、沮喪、失望、絕望的感覺一般來說並不愉快,這是藍色區域,即低能量的不愉快。然後,我們在情緒計量器上有紅色區域,這是高能量且非常不愉快的情緒,包括憤怒和焦慮。這對人們幫助很大,因為,就像你自己所說的一樣,你並不確定自己感覺如何。我們知道我們的內心生活是複雜的。能夠擁有一個有四個象限的工具,讓你覺得:“我不知道,我的情緒是愉快的。我有點愉快,但我的能量很低。好吧。我在綠區。那麼,我的選擇是什麼?”另外,你也許會覺得:“不,我感覺非常充滿能量和愉快。我在那裡的選擇是什麼?”等等。我們發現這對於學前兒童和CEO來說都是非常有幫助的,極其有用。
    再回到RULER的概念,我們可以把這個象限作為自我意識的R,認識到自己在情感空間中的位置。然後你可能會問自己,那麼,發生了什麼?我為什麼會覺得自己在黃區、紅區、藍區或綠區?剛才發生了什麼?可能發生了什麼?哦,我即將參加播客。我即將考試。我即將和同事進入一個困難的會議。我快要回家了,我的伴侶會生氣。好吧,現在我了解我為什麼會有這樣的感受。我給它打了一個詞。我更精確了。我並不是憤怒,而是煩躁。我並不是快樂,只是感到滿足。我並不是沮喪,只是感到有些低落。我並不是感到壓力山大,而只是感到有點不安。這是有幫助的,因為這能幫助你進入RULER中的E和R。是的,這是一種我需要表達的情緒嗎?還是我應該把它留給自己?這種情緒需要幫助嗎?我現在需要支持嗎?還是我對自己感受到的情緒感到覺得好?我其實有一個很棒的故事。 我們生來就是修復者,我認為,特別是在我作為教師的角色中,或者如果你是父母,還是教師或伴侶。因此我去拜訪一所學校,那裡有我的計劃,稱為RULER。現在在美國大約有5000所學校。我在幼兒園拜訪這所學校。我進行了一個檢查,這個小男孩說他在藍區,這意味著不愉快和低能量。當然,我的小五歲的孩子,他在藍區,我感到很糟糕。然後我的修復者本能驅使我想要幫助這個孩子。我不想讓這個孩子待在藍區。因此我知道我不能這樣做,因為這是RULER的規則之一。你不修復別人的感受。你不修復別人的感受。所以我只是對男孩說:“我只是好奇,你知道,你需要一個策略。”他回答:“不。”我問:“不?”我說:“我只是好奇,為什麼你不需要一個策略?”他說:“因為我知道這是暫時的。”哇。也許即將來到的新一代比我們更具情感智力。如果他們接受直接的指導,那是我對這個世界的願景:每個人都能獲得情緒教育。這個男孩說:“不,你知道,我知道它會過去的。我很好。” 我說:“好吧,我對這個孩子感到無能為力。你是我的老師。” 你知道,這真是太棒了。而想到這個五歲的小孩有這樣的洞察力,他有一種不愉快的感覺,卻不需要被修復,這是可以的,他知道自己有點不如意,但他已經體驗到情緒是瞬息萬變的,你知道,他可以放下這些感情,他之後會回到綠區,或變成紅區,或者有其他情緒。這真是令人震驚。
    我本來想問的是,我們該如何解決「感受我們的感受」與「僅僅認識這些感受在我們內心流動」之間的矛盾,因為這個五歲的小孩似乎無法做到這一點?因為我覺得這涉及到我們在心理學和健康領域聽到的許多重要觀點,也就是說,感受只是感受。它們是短暫的。它們代表著各種各樣的東西,我們可以深入探討生物學基礎或童年創傷的根源,甚至是基因。我們應該感受自己的感受,以便更好地認識它們嗎?我想答案是肯定的。壓抑我們的感受是否有任何價值,還是那樣只會使感受變得更強烈?從研究文獻中我們知道什麼?因為你可以看到對此有許多不同的意見,但我想知道是否有任何實驗讓人們處於消極或積極的情緒中,並有意圖地試圖壓抑它?有沒有進行過腦部成像?是的,有。在反射皮膚電反應方面有沒有任何觀察?情緒是增強了還是減少了?它往往會增強。坦白來說,存在文化差異。但在西方文化中,壓抑通常不會產生良好的結果。尋找重新評價的方式往往更有幫助。不過,這對我來說真的涉及到我的工作核心,因為在我生命的20年裡,我經營著一個情緒智能和教學技能的中心,我會到處去,看到大量的抵抗,無論是對對沖基金經理、學校主管還是家長。我有過父親跟我說過類似的話,比如「馬克,你真脆弱,你分享了自己被欺凌的整個故事,我在夢中也不會向我的兒子分享我小時候被欺負的事。」我當然會想要知道更多,畢竟,我是一名心理學家。最終,這位父親害怕他的兒子會認為他弱小。所以我們對感受有一種思維模式需要討論。人們對自己的感受有感受。有時我們稱這些為元情感或元感受。有時候,簡單地來說就是快樂是好的,憤怒是壞的。這很簡單。我最近的整個研究都集中在我所謂的「感受的許可」上。你知道我自己的一點故事。我有一個相當艱辛的童年,遭遇過虐待和霸凌。我有兩位愛我的父母,但,我的母親是一位非常焦慮的女性,從未掌握任何應對策略。她經常說「我快要崩潰了」,然後把自己鎖在房間裡幾個小時都不出來。我的父親,如今我們可能稱之為硬漢,但他有些毒性男子氣概。有一次他對我說,他現在已經不在了,我們的關係很好,但我永遠也不會忘記,他說,「兒子,我以前也會揍一些像你這樣的小孩。」他確實這麼說過,他認為這是我需要聽到的話,讓我變得堅強。對吧?那是他出於愛的方式。這並不是情感智力高的養育方式,但那是他的想法。你知道,他確實愛我,但他不知道如何以那種方式做父親。想想看,那些被欺凌、羞愧、恐懼和虐待的感受,以及我母親的焦慮崩潰和父親的「堅強起來」。會發生什麼?你壓抑、否認、忽視、進食,做各種奇怪的行為,因為你不知道該怎麼處理自己的感受。我擔心現在有太多的人感受到這種情況。而我有好的研究證明這一點。你知道,你已經讀過我的書,你知道我有一個馬文叔叔。他是一名中學教師,有一次神奇的巧合,他在我12歲的時候跟我家一起度過了一個夏天。他注意到了我面部表情和身體語言中的某些情況,他知道我有些異樣。他是第一位坐下來跟我說「嘿,馬克,你感覺怎麼樣?」的成年人。我不知道是他的面部表情、身體語言還是聲音的語調,但那是我打開心扉的契機。我並不好,我並不太喜歡生活,我很害怕。他並沒有說「我會崩潰了」或「堅強起來」。他說「我們會度過這一切的。我支持你,我和你在一起。」這對我來說真的很有意思,因為我覺得我們非常專注於技能的培養,這很重要。但我想退一步,問問自己,我們是否在給自己?我們是否在給同事、夥伴和孩子們感受的許可?我覺得很多人並沒有那樣的許可。現在,我的研究顯示,在不同文化中,只有大約三分之一的成年人認為他們在年輕時有某人創造的條件,使他們獲得感受的許可。換句話說,現在在我們的公司、學校和家庭中,有70%的人走來走去,他們的感覺是,30%的人認為自己有過那樣的經驗。然後你會想,這些人具備什麼特徵?像馬文叔叔、瑪麗亞阿姨,或者工作中的同事,順便說一下,這在成年工作場所中也是適用的。你可以在工作中有一位情感導師或感受教練。這裡有三個特徵。你想猜猜嗎?我猜是情感上的共鳴。所有這些對於那些知道的人來說,情感共鳴包含許多子類別,所以我想承認這一點。情感上有共鳴,我猜他們自己也有較高的情感智力。
    第三點是,我的希望是能夠有高度的情境意識。因為你的叔叔需要在你的面部表情中看出一些微妙的東西,或者也許不是那麼微妙,但其他人卻都沒有注意到。但能夠察覺到有些事情確實需要幫助,這就像是一種無聲的求救。你真的很有細微之處,這也是為什麼你成為科學家。三個廣泛的特徵,第一個在跨文化中顯現的特徵是非評判性。當我們想到那些允許我們感受的人時,他們根本沒有評判。他們讓我成為我可以成為的樣子,或者是我自己。第二個是同理心,這與慈悲相結合,這是一種不同形式的同理心。第三個,主要是積極傾聽。人們希望圍繞在不評判他們的人周圍,這些人積極傾聽並表現出他們在意。就這麼簡單。我告訴你,這真的让我很有趣,因為我經常公開演講,而我的新策略是做調查,活動中我要演講的地點,這樣我可以向觀眾展示他們自己的數據。因此我在一群成年的父母,高中父母面前演講,我展示了他們的數據。他們填寫了調查表,非評判性、積極傾聽、同理心、慈悲。就像我的全國研究一樣,三分之一的人說是,三分之二的人說不是。所以有位媽媽,真的是衝動地從座位上跳起來。她說:“我領悟到了。”我說:“好。”她說:“我知道,我確定我的女兒有一位叔叔馬文。我就是知道。而我也很確定我的兒子沒有。”你知道嗎,馬克?今天我參加你的演講後,我要去找我的兒子——他的叔叔馬文。我心想:“女士,這可能是你。”但那就像——對。這有點有趣。她就是在不知不覺中錯過了。這就像是外包一樣。對。所以這就是你的情感導師。而且這對我來說很有趣,我現在在我的研究中強調這一點。什麼是抗拒?人們到底在害怕什麼?我的意思是,他們對自己的情感以及孩子的情感或伴侶的情感感到非常害怕。因此我問,我會堅持這一點,對我來說非常有趣和悲傷的是,現在的成年人,兩個障礙——我現在又要逼迫你一次。你認為阻止人們給予他人感受許可的兩個因素是什麼?這其實正是我下一個問題的去向,所以我會以一種回答的形式提出問題。好吧。這有點像《危險邊緣》嗎?我想這就是你所做的。不,是《危險邊緣》的反向操作。抱歉。你可以看到我看了多少集《危險邊緣》。如果人們沒有足夠的情感界限,他們可能過於同理心地關注某個他們關心的人正在經歷的憤怒、悲傷或挫折,可能甚至是和他們一起經歷的情感,那麼這將會轉變自己的情感,無法在你之前列出的三個特質中,尤其是非評判性上,保持可用性。因為現在是個人問題,所以這會破壞這一過程。你說得對。不過第一點,卻是個非常有趣的問題,那就是時間。我沒有時間。你沒有時間去非評判性。你能和我談談這一點嗎?事實上,我們沒有時間去評判。這樣做的代價太高昂了。是的,我同意。第二點真正回到技能。我曾聽到父母說類似的話:“我不敢問我的孩子他們的感受,因為我無法處理。”想一想這一點。我無法處理,所以你寧願讓你的兒子或女兒壓抑他們的恐懼或他們感受到的任何東西,因為你沒有發展出幫助他們共同調節和支持所需的技能。這再次回到了我的使命和願景,我們需要一個每個人都得到情感教育的世界,從幼兒園到高中。這必須在大學中繼續,並且必須在職場中繼續,隨著我們年齡增長也必須持續進行。因為作為一個54歲的成年人,我現在領導著一大群人,COVID來臨時,我完全崩潰了。我不知道在COVID期間如何領導。我試著搞清楚,進行Zoom會議和一些瘋狂的事情,然後我的岳母和我住在一起,這對於建立關係來說真是一個真正的警鐘。對我來說實在是非常艱難。她是為了一場婚禮而來的。我其中一位同事在2020年3月3日結婚。而我的岳母來自巴拿馬,所以你知道,所有飛往巴拿馬的航班在3月13日全都取消,直到9月才重新開放。因此我們有一位81歲的可愛女士,但讓你的岳母和你一起住八個月是相當多的。這裡有一個小小的旁白,我認為這是相關的。當時情況變得非常,你知道,我在家工作。我的岳母在那裡。她希望我每天早上為她做卡布奇諾,這我在第一周內很喜歡,但到了第四個月,我就想,你應該學會使用那台機器,我不想自己做。我對那台機器感到害怕。我說:“不,抱歉。我不是故意大笑出來的。”沒關係。是的,那些卡布奇諾機器可能讓人害怕。是的,它們可能會,但就像增長心態一樣,對吧?看著我。我會幫助你做。哦,我不知道。我想讓你自己做咖啡。我對你說過,我早上不喜歡有人在身邊。你必須自己做咖啡。無論如何,我們有一天晚上在吃晚餐,她看著我,她會說西班牙語。我會說西班牙語。
    她說,你知道的,西班牙語中,您真的在情感智慧中心擔任主任嗎?
    我看著他,就像在說,「今晚不行。今晚不行。」就像,我們將要失控了,這一切都亂成一團。
    哦,我很抱歉。我不是故意要笑的。我在你說這一切都亂成一團之前就笑了。我只是,你對那個問題的印象,可能與我的一些人生經歷有關。
    是的。我的日常工作是運營一個情感智慧中心,但我也是一個有著強烈情感的人,我並沒有相應的應對策略。我需要培養一套全新的調節策略,以應對生活中新出現的方面。
    在思考那些可以通過問我們正確問題來真正幫助我們的人,或者在思考我們如何問別人正確問題以真正幫助他們和我們自己理解他們所經歷的事情時,我回想起我生活中的無數次情況,似乎需要一個借口,就像活動的借口一樣。比如我現在與我父親的關係很好,但我記得有一段時間,我們必須談論科學或手錶作為任何對話的切入點,更不用說情感了,對吧?他做了很多努力,我也做了很多努力,我希望我們的關係已經進步了許多。我們的親密關係部分是這種工作的結果。
    但我想你所描述的真讓我意識到,不論任何人是誰,或者他們的年齡或背景,作為人類,我們不僅需要得到許可,更要考慮到彼此之間要有一種關於他人感受的對話。
    100%。而不是把一項活動當作這種對話的前提。而當我說這些的時候,我意識到有些人可能在想,哦天,我們就坐在一起談論我們的感受。但我對這一點的簡短回應是,是的,因為當你不這樣做的時候,我可以根據經驗告訴你,過了一段時間你就不會再參加和那個人的活動,可能也不會和其他任何人一起參加。我不是說人們變得對自己和他人都如此不愉快,以至於他們沒有朋友。我的意思是,好吧,那是一個極端情況。然而,我聽到你所說的一切的背景是,這不僅僅是關於教育,這實際上是關於給自己和他人許可的一種練習,簡單地進行一個有關所感受到的事物的對話,作為兩人能夠以正確的方式探索的練習。
    而且有一種正確的方式。你所描述的規範方法是一種正確的方式。
    是的。它們是策略。正確性是一個棘手的術語。這是一場遊戲。無論如何,它都將是一場遊戲,因為你無法預測人們會如何反應。但我完全同意你的看法。我再給你一個例子。我的父親,就像你一樣,我們最終建立了很好的關係。我的母親在我年輕時去世了,他再婚了,搬到紐約州北部,他有一位可愛的妻子,她在他們結婚約兩年後打電話給我,她說,「馬克,我無法再忍受了。你的父親把我逼瘋了。」我說,「你是什麼意思?」他一直很生氣,真的讓我很痛苦。她說,「我想,我可能要離開他了。」我心想,「哦,我的天啊,你知道,他年紀大了,如果她離開他,他會想搬進來和我住。」所以,這是一場公路旅行。於是,我進行了一次公路旅行,帶我的父親去當地的咖啡店。我們坐下來了。
    「我再也忍受不住了。」這是他告訴我的。
    「我再也忍受不住了。」我說,「爸爸,告訴我更多。我再也忍受不住了。」我說,「爸爸,這不夠資訊,你到底受不了什麼?」最後,我了解到我父親有三個兒子,我們都擁有博士學位。我們都是獨立的,是成功的。而她的孩子們卻在經歷困難,她需要照顧她的孫子。我的父親不喜歡這樣。我所有的兒子都能自己照顧自己。你知道,我想,他並沒有意識到這一點,但他所說的是,「我不喜歡你花了那麼多時間在這些孫兒身上,因為我想要你的注意。」那為什麼我告訴你這個?因為在我和父親談了大約半小時後,我說,「爸爸,聽起來你很嫉妒。」他說,「你是什麼意思,我嫉妒?」我說,「嗯,你對珍,你的妻子,想花更多時間和孫子在一起感到不滿,而那段時間不在你身邊。」在我的情感詞彙中,我並沒有用那個術語,你知道的,那是嫉妒。我無法相信你跟我說我嫉妒。我說,「我不是在告訴你你嫉妒。你是在告訴我你嫉妒。我只是在給你這個概念。」他開始哭,癡癇般地哭,因為他第一次意識到了他的情感經歷。他如此缺乏情感識字,甚至不知道自己在感受什麼,只是在發洩。一旦他坐下來並理解了該經歷的情況,例如「妻子想和孩子一起,因為他們需要支持,我不喜歡這樣,因為當她和孫子在一起的時候,我不知道該怎麼辦。」這就是嫉妒。突然,我們找到了幫助他調整情感的途徑。
    而我將以這個故事結尾,約兩個月後,珍給我打電話,她說,「馬克,我不知道你在那家咖啡廳做了什麼,但你父親變成了一個改變了的人。」我不會全盤承擔所有的榮譽,會承擔一些,但這只是顯示了情感自我意識的力量。一旦你真正知道自己的感受,這可以是解放性的,然後你就可以弄清楚該如何處理這些情感。
    我讓這些話真正深入思考,因為我認為這些日子,我們聽到了很多有關治療的資訊,這在我看來是件好事。我會粗略地給出一些數據,雖然不會非常準確,但方向和幅度無疑是正確的。我相信在斯坦福進行過一項調查,詢問學生如果他們正面對情緒上的困難,他們有多願意尋求治療。這是發生在我想的90年代初和中期,回傳的數字非常低,大概只有十幾%或20%的受訪學生表示願意,而如今這個比例已超過80%甚至90%。這個數字是非常高的。
    是的。
    我認為這代表了很多-
    其實我可以給你另一個例子嗎?
    請說。
    所以,我在耶魯大學當教授,教授情緒智商的課程。現在,我應該告訴你,通常會有抵抗情緒智商的學習,我的學生們總體來說很棒,但對於學習情緒智商卻有抵抗。他們普遍想要的是在我的課程中拿到A,而不是去記住像「哦,這個理論是由梅耶和薩洛韋在1990年寫的」。這是一門預醫課程。
    不。
    好吧。
    這是一般的-
    我非常喜歡預醫的學生,但他們非常、自我意識很強。
    我也有相關的故事,但我會說,「不,這是關於你發展技能。」這會讓你們非常批判性思考,而你們將要寫的部分論文是關於如何建構自己的情緒智商行動計劃。我不想這樣做。我想要的是考試,拿到A。過了一個月,我讓他們接受這個觀點。有趣的是,因為我把我的課程變成了研究,並要求他們在每課後填寫調查,描述他們的感受。
    第一位的情緒是:壓力。
    大家都很有壓力。
    我心想,「壓力,像是,你們的生活其實不錯。」但儘管如此,壓力還是存在的,我必須要有同理心,我了解。但我決定,事實上,我對壓力的定義是需求太多而資源不足。我不覺得這是他們實際的感受。現在,我是誰來評判?
    但讓我的學生進行寫日記是提高情緒智商的一種方法。當你感到壓力時,寫下來。你在想什麼?你有什麼想法?
    猜猜我們對壓力進行質性分析後的第一情緒是什麼?
    是寫日記關於壓力嗎?
    對。
    他們真正感受到的是什麼?
    恐懼。
    好吧。
    N-V。 哦,有趣。 N-V。 N-V。 你的爸爸比我的爸爸有錢。 你的媽媽比我的媽媽更有關聯。 你的臀部更好,你的嘴唇更好。 這是無盡的社會比較,對吧? 所以N-V就是想要別人擁有的東西。焦慮是關於不確定性,而壓力是關於需求太多而資源不足。
    所以我在這裡,有對他們所感受到的潛在情緒或感受的更深了解,那就是N-V,而不是壓力。所以我與輔導部門進行了交流,開了一個玩笑,我想知道我們大學的N-V減少計劃是什麼?你知道,這並不是一個很受歡迎的對話。而我只覺得,能夠幫助人們學習如何處理情緒是非常有趣的。
    你知道,現在大家都在流行正念。每個人都在練習正念,我也做正念,也欣賞正念。但是讓我告訴你,當你感受到慢性的N-V時,做呼吸練習是不會減少N-V的。你將需要在心中重新建立與他人的關係。
    所以我強烈感覺,我們幫助人們稍作停頓,稍作反思,思考他們的感受,作為通往幸福的一條途徑。你關於N-V減少的笑話我非常認真對待。我們曾經與保羅·孔提醫生進行了一個四集系列,他是一位世界專家,精神科醫生,是全球享譽盛名的精神科醫生之一。他在那個系列中討論了,也在其他的播客中提到過,比如我朋友Lex Friedman的播客,N-V實際上是許多世上邪惡的根源,無論是在小範圍內的邪惡還是大型的邪惡,以及人們感受到的許多絕望。我認為這是一個不夠討論的詞,因為它的聽起來有點噁心,N-V,N-V,沒有人想與它聯繫上。
    但幸運的是,孔提醫生描述了它在某些情況下作為一種自然的人類情感,但我並不知道,也不知道他是否知道,但也許他透過他的臨床工作知道,但我一定會將你剛才所說的傳遞給他,許多我們必須設想的好人,而這些學生畢竟,我想說他們不是邪惡的,不是性格上的邪惡,我們希望如此,都在經歷著N-V,即希望擁有他人擁有的更多東西,可能是一些具體的事物,這當然回到了人們感到自己不夠的更常見語句,這又回到了滿足感。
    對,我實際上,哦,我沒有畫箭頭,現在我想我畫了滿足感與N-V之間的箭頭。對,所以如果一個人想要對抗N-V,可以想像對抗N-V的計劃,如果沒有人理解,則可能會被視為要求人們對較少的事物感到滿足,而這不是我們想要的。對吧?我的意思是,我們想要的是有抱負的人,我們想要的是有追求的人,我們想要人們擁有成長心態,但我們也不想讓人們感到壓力,或無法擺脱內心的N-V感覺。
    那麼,你會如何著手解決N-V?
    我認為,像所有情緒一樣,N-V並不是一種壞情緒。
    我對情緒的看法是,當我們需要幫助來處理情緒的時候,就是在一種不愉快的情緒出現時,它往往是強烈且持久的,是的,瞬間的N-V(情緒觸發)。我時常會感受到N-V,我會觀看TED演講,然後想,「哇,那個時機真好」,接著我會想,「我也要試試看那個。」因此,我會利用他人的N-V技巧來成長。
    這樣和從敬佩或啟發中回顧自己的工作有什麼不同呢?就像,「哇,他們,您知道的,就像……」是的,我正是這個意思。所以這就是敬佩的N-V和您所提到的會導致怨恨的N-V之間的區別,對吧?如果我因為你擁有我想要的東西而恨你,那麼我們可能就在談論病態的N-V。因此,自我意識是關鍵。這是對情緒進行真正區分和深入理解的部分。
    因為再說一次,憤怒就像是一種情緒,並不算壞情緒。憤怒是可以的。這個世界上有值得憤怒的理由。當我們受到不公平對待時,我們應該感到憤怒。這並不意味著我們必須失去自我調節,是的。我們會有一種假設,當經歷到不愉快的強烈情緒,如焦慮或憤怒時,您知道的,我們就會失去自我調節。我和我的焦慮有著全新的關係,這是一種非常不同的關係。我可能花了幾年來處理它。我會注意到它,然後說,「哈囉,焦慮,今天你好嗎?」然後它就變得可以接受,即使我在和你們在一起,或是在演講或教學時,讓那種焦慮進來,並不讓它掌控我。因為我能觀察到它,我能夠歡迎它。然後如果它在阻礙我,我可以說,「嗨,焦慮,你等一下要回到那裡去。你要回去嗎?」
    我的意思是,有時候,您知道的,當我演講時,就算是同一場演講,對吧?你會覺得是重複的。而且這樣,我無法相信我必須再次談論這個。然後我會看著觀眾,這可能是他們第一次聽到。您知道,突然之間,我的絕望變成了樂觀和希望。這就是自我調節。
    衝突解決是我在任何討論情緒的情況下都會思考的事情。它讓我想起您之前提到的那個情況,當時有位女士說她要找人幫助她的孩子,讓他介入。您當時在想,「那為什麼不呢?」他的情緒意味著她要去「購買」他的情緒導師。對。正是如此。
    現在整個情緒導師的領域正在興起,其實這也不會是壞事。嘿,這也是我的一個目標。這並不是壞事。大聲說出來。我喜歡這個目標。當我們談到這些時候,有一件事浮現出來,就是有些人對他人的情緒有天然的同理心感知,特別是當他們感受到負面情緒時,與我們或他們有關。作為結果,您知道,我們無法像您幫助您父親那樣真實地存在來幫助這個人。就像他對他的妻子感到沮喪。
    是的。如果他對你感到沮喪,可能會稍微有些挑戰去說,「嘿,爸爸,也許你對我感到的沮喪其實是空白的。」是的,確實如此。因為你現在和他們綁在一起。
    那麼,情感的同理心在多大程度上是一種正面特質?是否有人比其他人更擅長關閉它或以恰當的方式引導它?在我最近的一個播客中,有人坐在那個椅子上告訴我,我相信他們,我是共依賴的。這是第一個任何人叫我這個詞,共依賴。她對此進行了定義,明確指出並簡潔地解釋了一大堆我所經歷的挑戰,甚至讓我對共依賴有了更多了解。
    好吧。不容易對我來說。我們都是相互依賴的。是的,與他人相互依賴是重要的,但某些模式充分符合共依賴的範疇。因此,我當時覺得還算可以,即便現在談論這個我仍感到不太自在,這也是我試圖讓自己逐漸不敏感於這個詞的原因之一。
    不僅僅是針對這個過程。因此,重點是,如果我們的情緒與他人緊緊相連,我們看待這一切就會視為同理心。我們通常把這標籤為正面,然而如果他們的情緒是負面的而且與我們有關時,這實際上會減少我們為他人提供支持的能力。
    我不同意。好的。太好了。因為這是沒有情緒智力的同理心。因此,我和很多醫生合作。我在耶魯的癌症醫院做了不少工作,叫做Smylo。醫生們從一開始就學到,要把他們的同理心留在門外。我對此提出挑戰。當你是一位癌症患者,知道自己可能會逝世時,你最不想要的就是一位無情的醫生。你想要能夠與你進行治療的人建立關係。而假設是,當你在同理心中迷失了自己。人們對此已經寫過,而這是真的。過度熱情的同理心是存在的。你可能會有同情疲勞。但再說一次,這是在缺乏情緒智力的情況下。
    我的意思是什麼呢?情緒智力的一部分就是自我調節。因此,如果我把自己作為一名癌症醫生的工作看作是幫助人們度過他們生命中最佳的幾個月,那麼這是一種非常有趣的思考方式。因此,當我和我的病人建立關係時,我的心態是,我已經明白我的工作是,您知道,人會離開。但是我可以陷入絕望的無底洞,因為每個人都可能會離開。或者我可以把它看作是我在給某人一份禮物。我在給他們一份我的存在的禮物。
    我在給他們一份禮物,就是讓他們感受到被擁抱和關心。因此對我來說,這一切都與同理心的框架有關。是的,當然,如果你只是單純地站在別人的角度思考,你可能會迷失自己。但那並不是情緒智慧。情緒智慧是說,你知道嗎,我注意到自己,我在你的感受中迷失了自己。我需要稍微拉回來一點。我們知道同理心位於大腦的哪個部分嗎?我們聽到很多有關鏡神經元的消息,但我想對於我們這些在神經科學和心理學領域待得夠久的人來說,我們承認,是的,確實有一些適當的對話提到鏡神經元這一詞,但在同理心方面,它們的意義被誇大了。它們已經成為所有形式的同理心和理解的默認描述,而不僅僅是這樣。那么,關於同理心的腦科學,我們知道什麼呢?老實說,我對此了解不多。我更了解的是同理心的心理體驗,並且它有多種形式。例如,有認知同理心,我雖然未曾有過你的經歷,但在智力上我明白你受過傷,或我理解你的經歷。還有情感同理心,這是指當我碰到其他經歷過虐待的倖存者時,他們感到羞恥,我能理解這意味著什麼,因為我也曾經生活在那種情況下。而我們的經歷並不完全相同,但我們的感受是一樣的。我們擁有共同的情感體驗。此外,我認為我們在社會中更需要的是那種富有同情心的同理心。這不僅僅是認知上理解某人的處境或與他們的經歷產生共鳴,而是出於一種被迫與那個人建立關係並支持他們的感覺。我正想到你之前提到的另一件事情,就是這種想法,那就是將我的工作和其他人的工作誤解為整天談論感受。其實我最不想做的就是整天談論感受。這其實並沒有幫助。我在生活中有過一些經歷,坦白說,有些事情就是發生了,我會打電話給我認識的所有人,比如我的好朋友,我的家人,你能相信這發生了嗎?我是說,我再也受不了了。然後我就接電話。他們也說著同樣的話,然後他們都在聽我說,每次我都重複同樣的事情,談論我的感受。我感覺更糟,因為我已經重複了15次。這不是情緒智慧。對。我們情緒智慧的時候,我們認識到,僅僅談論這些實際上並不有幫助。我們需要一個積極聆聽者,他們不帶評價,表現出同情心,但是當你表現出同情心時,你其實是把自己帶回到那個人身上,然後問,你知道,這對你現在來說是正確的事嗎?還是你可能可以考慮其他事情?我知道,當我經歷非常艱難的時候,有人會問,我要不要試著跳上熱氣球,看看自己的生活?並且問,除了這件讓你感覺像是你整個生命中最糟糕的事情之外,還有其他的事情做得好嗎?我是說,是的,我的伴侶愛我,我的狗無條件地愛我,我有很好的朋友。哦,突然間,那件激勵你的事情就不再那麼重要了。這就是情緒智慧,對嗎?不在同理心中迷失,而不是無止境地談論感受,以至於沒有任何策略。我認為這非常有趣,因為它回到了某些重要的事情,比如感受的許可,非評價性、積極聆聽和同理心、同情心。我在講,我有幾萬個人這樣做。有人說過修理者、問題解決者嗎?我甚至沒有得到智慧或聰明的評價。當我們想到創造條件,讓我們做回真實自我的人時,我們並不認為是最聰明、最富智慧的修理問題解決者。我們想的是那個不帶評價的聆聽者,他們表現出同情心。我認為這一點必須強調,因為我們心中有些恐懼是擔心自己會被這些感受淹沒,但沒有人要求你迷失在他們的感受中。他們所要求的是支持。他們只是希望你聽,或許還能問我幾個問題,幫助我理清我的經歷,然後幫助我找到更好的感覺的道路。我不斷聽到,正確的方法是提出問題,而不是告訴別人該做什麼。你的朋友或者這個人在那一刻是有效的支持來源時,說了”你能跳進熱氣球,俯瞰一下你的生活嗎?”我注意到他們沒有說,”跳進熱氣球,然後做這個。”。就像我以前的一位伴侶所說的,我們現在的關係還很好,“沒有人喜歡被改變。”是的,沒有人想被告訴該怎麼做。對,沒有人想被改變。無論他們的狀態是高還是低,沒有人想要別人來改變他們。或者只是告訴他們:”去散步。” 好吧,那我為什麼要做這個?或者冥想。是的,這可能是一件很好的事,但也許有另一種方式是用問題的形式提出,這會更有效。我認為熱氣球的例子也引出了其他問題。我會試著儘量簡明扼要,為了你和聽眾的利益。
    但我在我的實驗室中稍微研究過壓力並且體驗過大量的壓力,就像大多數人在一生中所經歷的那樣,很明顯的是,當我們心理上的視野或視覺範圍、聽覺範圍受到壓力時,一切都會縮小。它會收縮。我們知道獲得不同的空間視角會給我們帶來不同的時間視角。我們可以開始思考我們的生活是由更大塊的拼圖組成,並獲得那些在生活中運行良好的事物的視角。有一種冥想,我想這算是一種冥想,我不知道該怎麼稱呼它,但我記得幾年前作為一名助理教授時,我開始實踐它,因為生活的壓力太大以至於我對終身教職感到焦慮,卻不知道這種壓力只會持續下去,但從事這項工作卻讓我感到愉快,基本上是做一種標準的冥想,每次閉上眼睛,專注於我的身體和內心感受,然後睜開眼睛,專注於一些外在的事物,比如我的手或房間。然後將目光轉向藍色星球,這是一種非常廣泛的視野,實際上就像熱氣球向下俯瞰。這使得我們保持距離。保持距離。而是一個每晨開始新一天的練習,提醒我們的腦袋,我們的認知和情感會經歷巨大的狀態區分,就像這些完全不同的人一樣,在這些不同的時空參考下。當我們處於壓力中時,我們傾向於被固定在某一個時空參考中。我並不想要這種宇宙感,但壓力的本質是讓我們依附於壓力源,並建立心理防線來逃脫,並創造物理上的障礙。這聽起來似乎是很棒的支持者,如果我們願意,我們可以透過讓自己擁有這種不同的視角,利用空間工具,熱氣球,藍色星球,幫助自己渡過情感列表中不愉快的部分。問問自己。像是,”馬克,我旅行很多,之前剛去過華盛頓州做一些報告。航班延誤,我的航班被取消,我錯過了一頓晚餐,我曾經會對這些事情非常激動。而我會找個座位坐下,深吸一口氣。我告訴自己,馬克,這真的會成為你下週困擾的事情嗎?我正在寫一本書。我心想,”我還可以在酒店待一晚來寫作。”我實際上將這重新框架為一個機會,讓我有一些空間來寫作。因此,你可以經常使用這些技巧,回想起我的父親。隨著父親年紀的增長,他的憤怒再次出現。我記得有一次我們在家族聚餐上,那時候我已經在我的職位上待了一段時間。與我父親之間有一點怨恨,因為他是藍領工人,非常有才華的空調修理工,過著不錯的生涯。但突然之間,他進了研究生院,獲得了博士學位,這對我父親來說在某些時候是有些困難的。因此,當我獲得耶魯的工作時,他有些情緒。我記得那次晚餐,他說了一些話,我不想重複,因為非常粗俗,但他說了像”馬克,你以為你的話再也不難聞了”的話。我當時心想,”哎。”然後他就一直這樣說下去。我不得不做一個選擇。像是,我要在這頓晚餐中哭泣,因為我覺得自己被父親侵犯了嗎?或者我該告訴他去他的,然後離開這個房間?我決定使用一種保持距離的技巧。我決定把他變成一部電影。我決定他現在成為一個電視節目。這個節目是我觀察的事物,而不是我感受的事物。這證明對我來說是一個最快的策略之一,因為與一個有很多負能量的人相處時,身為一個曾經受到欺凌的孩子,我受到這些事情的影響比較深。我通過將那幅畫框架放上去,創造了心理距離,然後觀察它。我會問自己關於這些的問題。我會想,”哇。”或者我會說,”你知道,哇,這真的很有趣。”我會對此產生好奇心,像是,我想知道這是從哪裡來的。你知道,他的童年會是怎樣,為什麼會如此憤怒?這確實是有幫助的。所以這些都是非常有效的技巧。可以實時使用,正如你剛才所描述的。非常實時。我一直在使用它們。你知道,在雜貨店,你知道,我不想涉及我的問題,但你知道,我,在我成長的過程中,我會說屬於中下階層。我們很窮,所有東西都是在預算內。而你知道,我很幸運現在處於不同的境況,但我仍然很節儉。因此,我和我的伴侶之間,我就會說,我不明白,像,我們不買那個。這真是荒謬。我們不會花7美元買一瓶有機杏仁奶。你看,我不會這麼做,我們不會這麼做。然後我不得不離開那個過道,走開一會兒。我心想,馬克,這真的對你的關係有價值嗎?那瓶杏仁奶?真的?這就是你要做的事情嗎?所以我不知道,也許只有我需要每天調節300次。但我發現,在不同的策略中,比如畫框,在我生氣或某人對我生氣時能起到作用。我的焦慮,我進入熱氣球並向下看,當我對某人感到惱怒時,我會走開。我問自己,這真的那麼重要嗎?而這就是我希望人們學會的,外面有這麼多驚人的策略,我們可以根據不同的情緒和不同的情境靈活運用。
    雖然許多 stereotypes 可以追溯到,嗯,讓我們就說從 1930 年代一直到 1970 年代末,似乎使人們表現得更為堅忍,情感表達較少,尤其是在公共場合或與不太親近的人互動時,但在那個時代的電影中,至少人們表達熱情的情感會受到獎勵,這也顯示出一種趨勢。可以說這是光譜的兩端,對吧?我們總是想到那種真正的堅忍的形象,不論男女型,只要你看看三、四十年代的電影,你會看到這一點,但同時你也會看到強烈的表達和熱情的表現。現在我想我們處於一個新的境地,我認為這是一次邀請,我希望這是一個邀請,讓更多樣的情感表達和類型出現,畢竟讓我們稱呼它為我的生物學家,這也是個安全的詞彙,我想你可以使用「類型」這個詞。 「刻板印象」這個詞就有點負擔,甚至是相當大的負擔。但情感性和過度情感的觀念不幸地擁有一些負面的色彩,而熱情的表達聽起來則像是一件相當好的事情。情感這個詞歷史上來講就像是你很歇斯底里,意味著你無法控制自己的情感。我不喜歡使用這個詞,我覺得這是一個沒用的術語。因為這樣一來,當人們想到情感時,他們就會想到情緒化的人,而我對於這個詞的定義甚至不知道該怎麼解釋,它有從過去帶來的負面聯想,我不認為這是有幫助的。也許這就是為何我的研究生導師說,與其告訴你小心,不如告訴你要用心,因為不用心的反面就是隨意。那麼你會記住。對,正是如此,你也會聽到人們說,為什麼你這麼情緒化?而這又是一種判斷。他們的意思是,你正在經歷一種強烈的情感,讓我感到不舒服。我不知道該如何處理那種感覺。所以我通過標籤你為情緒化來使你感到孤立。那會導致什麼呢?不良的溝通,對吧?不健康的人際關係。儘管如此,我們仍然獎勵熱情的人。即使它夾雜了一些憤怒,比如如果某人對某個事業非常熱情,我們不一定會說他們在情感化,而是說他們對這件事情非常熱情。對。似乎這裡有一個微妙的區別,也許它根源於實現特定結果的某種軌跡,而單純的憤怒或悲傷則似乎只是不斷從我們內心噴發出來,它並不是朝著某個終點的,對吧?情感是評論,對吧?當我說,嗯,安德魯,你真情緒化時,這某種程度上也是一種 gaslighting,對吧?這意味著我想讓你相信某些東西,而我希望你相信的,其實可能根本不是現實,這在我們社會中往往是個問題。我認為我們大多數的低自尊源於童年時期的心理操控,人們互相進行心理操控。對。我認為這就是欺凌的開始,如同標籤你的身材太瘦、你的體重超標、你的鼻子太大、你的鼻子太小、你的性別特徵太女性化、你的性別特徵太男性化。然後突然之間,就沒有感情的導師,也沒有教育。我開始不斷地相信這些。然後這就成為了我的現實。這就像一個自我實現的預言,非常可怕。我是說,你經常可以看到這些。我们不是以自我批評者的身份出生的。我們出生就是依賴經驗的,對吧?我們依賴人際關係。如果那些人際關係是刻薄的,而人們又是心理操控者,好吧,猜猜會怎麼樣?這將成為我們如何看待自己的方式。在你的書中,你引用了許多真正精彩的話語,但其中一句我很快就記住了。所有的學習都有情感基礎。而這句話出自於柏拉圖。情感與學習和決策之間的關係是什麼?讓我們想想我們現在的互動,例如作為一個教師。我是說,你們有多少人,無論是你們的聽眾還是你,曾經在教室裡遇到過這種情況,像是「好吧,大家,讓我們翻到第 357 頁。好吧,馬克,你來讀第一段,安德魯,你來讀第二段」,然後你的大腦立刻就不在狀態了。情感驅動我們的注意力,這是十分明顯的,對吧?如果我們沒有感到參與或好奇,我們就會感到無聊。而再次強調,無聊並不是壞情感。這只是意味著,呈現給我們的東西及其呈現方式不符合我的需求,並未吸引到我。因此,我的大腦需要做一些事情。我將隨意塗鴉。我會去推旁邊的小孩。我會拿起我的手機。這正是我們想要的,我們的大腦想要做一些事情。當我們處在好奇心強烈、高度投入的環境中時,注意力會更好。因此,這是最簡單的一件事可以考慮。在我的工作中,你知道,我整個職業生涯就是為了建立課程幫助教育工作者將情感融入他們的日常課堂。Part of what we help them understand, going back to that mood meter, think about that for a minute. 【這句話的後半部分是未完的,請告訴我是否需要繼續翻譯。】
    但我的意思是,如果你總是處在那個綠色區域,對我來說,即使我經常待在那裡,也會覺得需要一些能量,拜託。然後,我有一個朋友是舊金山一所中學的校長,她曾經是田徑教練,每天都會走進學校的團隊裡,熱情地說「加油、加油、加油」。她就像是「希瑟,拜託,你知道的,這讓我感到不知所措」。再來,一些人可能處於那種藍色區域,你知道,像是,我們過去做過一些教育工作的時候,就要現實一點,究竟有多少教育改革真的有意義呢?你知道,馬克,你做了這麼多研究,但誰在看它?真的有人在看嗎? 真是讓人失望。對吧?又或者那個總是在紅色區域的人,那感覺是被激活的,像是腐蝕性很強的。我的意思是,我們在很多方面會默認待在這些區域中,可能是整天,也可能是一天中的某個部分。作為一位領導者,因為我認為領導就是教學,無論是作為團隊的管理者、教室裡的老師,還是作為家長、伴侶等,我必須意識到自己情感上的居住狀態,也要知道不是每個人都想和我待在一個地方。我的工作是為人們創造情感的過山車之旅,帶領人們進行情感的旅程,因為這樣才能保持他們的興趣。信不信由你,根據我們的研究及其他人的研究,我們知道某些情感對於某些事情是更好的。例如,如果我想讓我的高中生們進行真正的頭腦風暴,我不會放格里高利音樂,而是會播雷迪·嘉嘉的音樂,像是「我在榮耀的邊緣」,讓大家興奮起來,像是「大家拿出便條紙來。」每個人都很興奮,只是一通頭腦風暴。但接著,項目會是什麼呢?你不能一直都這麼興奮,因為這樣你的思維就不會處於一種建立共識的狀態。當我們降低能量水平時,就像「哦,讓我思考一下。」這時候更具思考性,也更小心,似乎會更猶豫。而人們會問,為什麼藍色情緒,或是低能量的情緒會有所幫助?其實的確,當我們處於那種低能量且令人不快的狀態時,往往會更注重細節。就比如寫作,我做很多撰寫補助的工作,對吧?我覺得這很好。這可不是個好主意。馬克,就放上古典音樂,把大家驅逐在外吧,進入那個你會尋找每一個點、每一個逗號應該是分號、每一個破折號應該是什麼,段落匹配的狀態中。當你真的超級興奮時,你無法做到這一點,因為你的大腦不會以這種方式運作。然後人們會說,紅色的情緒為什麼會好?對此我最好的故事是,我跟雷迪·嘉嘉和她的基金會「這樣出生的基金會」合作過很多年前,我們對全美的數千名高中生進行了一項研究。我們調查了,他們在學校時的感受。我們發現77%的感受,我重申一次,77%的情緒在學校是令人不快的,疲倦的、無聊的和壓力大的,而這三者是當時的前三大情緒。所以我們做了這項研究,並將此作為一個大項目,名為「情感革命」,最終我們去白宮展示我們的研究結果。我必須做一個決定,當時教育部長就在我面前。我正在介紹這項有關青少年情感生活的重要研究。我是否想這樣進去,「你知道,我有一項驚人的研究要和你分享。」我心想,這太酷了。還是我想這樣進去,「部長,讓我們做個深呼吸和慢慢呼氣。」這樣是不會得到好效果的。我是否想帶著藍色情緒進去,「你們知道,外面如同災難一般。」不。 我決定紅色是我的區域。我希望教育部的人受到這項研究的啟發。我希望他們能感受到我所擁有的熱情和我對孩子們在我們國家的學校中有如此感受的憤怒,這是非常不公正的。我們需要找出該怎麼做以創造更有趣的學習環境。所以我決定以這種方式真實地呈現。我並沒有以展示數據的方式來介紹結果。我希望你們真的看一下這些數據。拜託。77%的,我的意思是,我說77%的情緒,疲倦、無聊和壓力大。這如何導致一個充滿創新和創造力並在世界上有所作為的國家呢?想一想。我們知道情感驅動了我們的行為。如果你一整天都疲倦、無聊和壓力大,那結果會是什麼?所以我以這種方式來展示,我也已經盡力了。我認為這就是了解情感的魔力。這是否引起共鳴呢?我們將有意識地去關注自己所感受到的情感,以及我們在環境中創造出來的情感,無論是在家裡、學校還是在工作場所,因為某些情感對於某些事情更有效。是的,你的例子讓我想起你之前提到的那個聰明的五歲小孩,他意識到自己當前的情感狀態就像天氣一樣,會改變。為了有這樣的視角,我猜他必須在某個時候已經從藍色區域,這種低能量、低愉快感走到了綠色區域,高愉快性、低能量,然後可能還轉到黃色區域,也許這不是一個固定的順序。
    是的,我使用這個來提醒人們關於象限的概念:能量高、愉悅感高,然後是紅色,高能量、低愉悅感。是的。因為他每天都會進行檢查。對。對。所以在這所學校,我們稱之為「規範學校」,他們就是這樣做的。他們在早上和一天中的其他時間進行檢查,開始認識到我在一天的某個時段可以有這種感覺,而在另一天的另一個時段也可以有這種感覺。如果我在這種感覺中,並且我正要做一些讓我感覺不好的事情,我可以轉變這種感覺,或者我可以仍然感受到這種感覺,並且仍然成為一個好的學習者。對我來說,我们能做到這一點真是不可思議。我在成千上萬的學校看到了這一點,效果非常好。你們開發了一個免費的應用程式,讓人們實際上可以點擊螢幕,對嗎?並且在整個白天和晚上的許多時候標示他們在這個能量與愉悅感的尺度上的位置,如果他們選擇的話,我們會在節目備註中提供這個應用程式的鏈接。它叫做「我們的感受」。是的。我以前用過它,之前的版本需要更新,我會去更新。我發現它對於開始考慮情緒沿著這個能量與愉悅感的軸線真的非常有用。在做這件事情幾天或幾周之後,也許每天檢查並觸摸這個應用程式幾次,或許在晚上醒來時再做一次,那麼人們能獲得什麼類型的數據或資訊,這可以幫助他們成為一個更健康、更快樂的人?對不起,更健康的人。更滿足的人。更滿足的人。這個應用程式真正酷的地方在於,技術在這種情況下可以超級有助於建立自我意識。所以如果我設置提醒,你可以在應用程式上做到這一點,早上檢查,也許在午餐後或在回家之前,你可以根據自己的需要選擇,或者隨機進行,然後你將你的數據隨著時間進行匯總,現在你有情緒在時間上的實例,但它更酷的地方在於你可以按誰和你在一起的地方或你在做什麼來重新組合數據,然後你可以分析,這樣你就會獲得不同顏色的小情緒計,因為,哇,我原以為我在工作時更多的是黃色,但實際上我在工作時更多的是藍色,或者我以為與這個人一起的時候我會感到平靜。實際上,當我查看我的數據時,與那個人在一起我總是感到焦慮。因此,它進行了反向關聯。是的。太棒了。然後你可以查看你的報告,然後它會問你問題以獲取更多的見解。同時,重要的是,我們嵌入了許多我一直在談論的策略。所以像這些距離策略或呼吸練習或正念練習或感恩練習,順便提一句,當我們在談論NV減少計劃時,我認為最重要的就是感恩。但是,如果我們的大腦不斷尋找比我擁有的更好的東西,那麼我們就不會體驗到對我們所擁有的感恩。所以我花了很多時間幫助人們真正理解,像是看看,你現在作為一個學生在哪裡。想想你有機會學到的東西。想想你在生活中擁有的機會。突然之間,哦,是的,我的生活挺好的,而不是所有其他人的生活都比我的好。因此,對我來說,感恩有時候感覺老套,你知道,你已經聽過太多了。我無法強調足夠關於這個練習和支持它的科學。是的。為此讚美。幾年前我做了一集關於感恩的節目,看到數據時我感到非常震驚。感恩練習的數據在神經傳遞物質表達或在快樂評分範圍上都是如此驚人。學習能力這麼多事情都因為即使是短暫的感恩練習而改善。令我感到有趣的是,不僅有效的感恩練習包括思考你擁有的東西,還包括觀察他人表達對我們或他人的感恩。因此,你知道,人類大腦在感恩方面特別茁壯成長。還有一件我認為值得提及的事情,你提到這些學生可以通過感恩練習意識到他們擁有的機會。我認為很多人默認認為感恩練習會使他們自滿,並停止追求他們的目標。但實際上,事實恰恰相反。我所知道的,還有一小部分研究,也許近年來有所擴展,如果人們每天進行定期的感恩練習,即使只有五分鐘,他們的成就也實際上會增加。因此,感恩和自滿並不是在同一個範疇裡。是的,確切如此。這些都是基於證據的策略,幫助我們過上更好的生活。因此,很明顯你有一個使命,這是一個美好的,實際上非常令人欽佩的使命,讓孩子和成人更有情感意識,讓世界變得更美好。我不認為我過於擴展,我認為這就是目標。我想回到你的起源故事,了解更多你這個目標背後的動機。你在書中寫過,你今天也提到過你受到過非常嚴厲的欺凌。而且也曾是虐待的對象。當想到欺凌時,我們希望自然會默認「好吧,我們該如何制止欺凌者?」但我猜這是一個雙面議題,我不是想為欺凌者創造同情心。
    但我猜為了真正將霸凌問題降至零,這將是我們的終極目標。這對我來說很棒。 我們需要深入了解受害者和施暴者的心態。即使這可能會讓人感到不舒服,也許這是擁抱您一直在談論的一些實踐的機會。所以,如果可以的話,您能告訴我們一下您小時候是如何看待施暴者的嗎?我對此非常好奇。我可以說我從來沒有被霸凌過,但我也不是施暴者。我可以輕易地說,在我們短暫的休息期間我想到這一點,我討厭施暴者。我真的很討厭他們。我的情感強烈到極點,完全沒有愉快的情感,像是在極端的紅色區域,這讓我在身體上感受到激活,讓我生氣,想要去做些什麼。但是作為一個曾被霸凌的人,您是如何看待施暴者的?您認為他們是對的或具有權威性嗎?而您又是如何擁抱那種理解並隨著時間的推移改變它,以便能夠思考如何從受害者和施暴者的角度解決霸凌問題呢?嗯,這需要幾天的時間來討論。我在想到我八歲、十歲、十一歲時被霸凌的時候,記住霸凌是權力不平衡的一種表現,這是其核心要素之一。這是故意造成傷害的意圖,這並不是衝突,也不是像兄弟姐妹之間的競爭,這是造成傷害的意圖,並且有權力的不平衡及其持續性。這三個因素是霸凌的關鍵要素。它是重複的,是故意造成傷害的,並且存在權力不平衡。因此,當您考慮這一點時,這讓您處於一種極其無力的境地。當您身邊沒有任何人支持您,沒有旁觀者,沒有其他人幫助您擺脫這一困境時,您會感到恐懼。而我所感受到的情緒,也一直是我一生中掙扎的情感,一種羞恥感。因為當您被霸凌時,通常會被讓您感到自己不配。自我價值降低,因為我對您有權力,我會隨心所欲地對待您。我會說任何我想說的話,我會朝您吐口水,我會把您扔進儲物櫃,我會做瘋狂的事情,這就是我所經歷的。然後呢?您對此根本無能為力。當您身處的環境中沒有人採取行動時,它會造成絕望。因此,您可以看到這裡面有很多情感。我現在就告訴您,作為十歲左右學生時候的一些最艱難的回憶,就是我記得自己在數學課上。那時我穿著一件羽絨背心作為保護。對我來說,那是我所依賴的東西,我的小背心就像是對我的保護。唯一的問題是我兩旁坐著兩個霸凌者。在整堂課中,他們的行為是拿著筆在我的外套上寫字。我還記得,您坐在我對面,您是我的老師。我還記得與我的老師對視,而他只是把目光移開。那種完全絕望的感覺,像是為什麼社區裡這位成人不保護我?所以這就是我們試圖解決的問題。現在我可以找出各種旁枝末節來為老師辯解,也許,他真的沒有注意到。我不相信,因為這是持續發生的,而且經常發生。我也可以說,也許他誤解了我的面部表情。我對此也不信。我要麼認為他的心態是,這是一種成長的儀式,孩子你得堅強,要不然你將在克利夫頓高中活不下去;要不然,他就是不知道該怎麼處理這種情況,然後就放任不管。對我來說,這些都不是選擇。這是不可接受的。因此,我們需要教導人們技能。人們需要具備情感的感知能力,因為情感是信號。這是我們談話中的一個重要點。我的面部表情,可能是沮喪、恐懼和羞愧的表情,這顯然不是一個大笑容,當然有變化,但重點是,當您穿著外套,坐在課堂上,帶著連帽外套,默默地進行作業,而別人卻在您身上寫字時,您顯然不是處於良好狀態。現在,我的經歷和情感的感知並不是一個去採取行動的信號,這真讓我震驚。這真的讓我震驚。我只是說,我無法想像一位成人在面對一位被如此對待的孩子時不會想到要採取行動。但我們卻時常看到這種情況,經常,我們當前也還是這樣。研究顯示在過去的三四十年裡,霸凌問題並沒有顯著減少。真的嗎?沒有。事實上,基本上有三分之一的中學生和高中生每天在學校受霸凌。因此,這就是我工作的重點,許多外面的計劃,例如,讓我們制定學校規則,好的,誰會遵守這些規則?這些規則怎麼能教會人們技能?這是無效的。我整個思維方式是,我們需要教導我們一直在談論的東西,像是同理心、視角的轉換,還有角色扮演,讓人們理解身處那種情況是什麼感受。就像您說的,您從來沒有被霸凌過,對吧?也從未霸凌過別人,這對您來說很好,這意味著您可能更難理解,因為您對他人的同理心可能會稍微困難一些。是的,這正是我提問的原因之一。
    我想,我在心中一直在爭論,是否以那樣的方式提出這個問題,因為我不想顯得不敏感。
    不。
    但正因為我在欺凌這個議題的兩邊都沒有經歷過,所以這對我來說有點陌生。
    這也讓我意識到,尤其在你剛才所說的背景下,當我在高中時,我可以推測當時有很多欺凌的行為。
    我相信你可能也目睹過這些情況。
    而我,我卻錯過了。
    是啊。
    你知道,我有一些朋友確實可以被歸類為不合群的人。
    回想起來,他們之所以和我的朋友群在一起,是因為我們確實與眾不同。
    我們的興趣不同。
    我們不像是,我指的是我的同齡人,他們是在約翰·休斯電影的時代長大的,那時候會有運動員、嬉皮士、滑板手與吸毒者的對立。
    正是如此。
    我有我的朋友圈,並且也與許多不在那個圈子裡的人是朋友。
    但有一些孩子會在我們身邊,卻對我們的興趣不感興趣。
    而現在回想起來,我意識到他們這樣做,是因為在我們這裡他們絕對感到安全。
    是啊。
    而且,嗯,這就是你所說的趣味號碼。
    如果我們想的話,可能會有點可怕,但我們並不是那種會故意要嚇人類型的。
    所以,我覺得他們也許感受到了和我們在一起的安全感。
    我其實對那些孩子有很美好的回憶,而且現在還認識其中一些人。
    所以是的,我是這樣問的,部分原因是我意識到我錯過了很多。
    天知道我因為其他原因錯過了很多高中的事情,但我就是錯過了很多這部分。
    我認為,即使在成年後的學術文化中,我也是這樣,雖然現在沒有,但在會議上我確實目睹過欺凌,那是更明顯的,當人們會以一種我覺得抑制人們提問的方式來取笑別人,這也算是一種不同形式的擺姿態和欺凌,對吧?
    完全正確。
    例如,他們會讓學生害怕舉手在會議上提問。
    這是恐嚇。
    對。
    恐嚇。
    我也經歷過這個。
    我記得當我在職業生涯初期時,我在給演講,結果有人說:「哦,他做的田野研究,這在學校是軟科學。」
    我當時真的很幸運,這樣的說法讓我感到受傷,因為順便說一下,像在實驗室裡與你的大學二年級生做實驗,這比在布魯克林和皇后區隨機抽取60所學校來找出你的方案效果要容易得多。
    這是困難的研究,真的很困難。
    即使只是處理人類,也是對我們這些曾經做過動物模型的人來說的挑戰,我現在不再做動物工作,而是做人的工作,這對我們來說難度大很多,因為有各種各樣的原因。
    是啊。
    他們不是在同樣的基因背景下。
    正是如此。
    你不能只是把他們放進籠子裡,然後拿出來。
    有些人有不同的光暗周期。有些人睡得好,有些人則睡不好。
    我指的是動物研究也有問題。
    但是,甚至擁抱人類研究本身就是一個巨大的挑戰。
    因此,將其視為軟的概念,對我來說,這簡直讓我忍俊不禁。
    正是如此。
    但我很幸運有一位教授,一位非常資深的教授。
    他的名字叫艾德·齊格勒。他是《起步計畫》的共同創始人之一。
    他成了我成年後的叔叔馬文。
    我在演講時,他的那些人都試圖真的像要徹底摧毀我的演示和研究。
    而他因為是這位著名的發展心理學家受到崇敬,他忽然站起來,重重拍打桌子說,「我喜歡這個研究,我也愛你。」
    因為我需要他為我站出來,因為我就像這裡的小博士後一樣,我需要支持。
    所以,你知道,我的論點就是保護是一種人權,對吧?
    現在我可以自我保護,對吧?
    當然可以,但我會給你另一個例子。
    天啊,這對我來說真的是一個艱難的例子。
    我會說,八年前,我在我們大學對一群資助者演講,和我一起的是另一位教授,我不會提名,他比我更高、更有個性,並且有一種霸凌的粗暴名聲。
    我先上台。
    現在,儘管如此,我是一位相當好的演講者,而他在我之後上台,我只是感謝你。
    我走到一旁。他上台。
    實際上,我做了一個有關欺凌的演示,因為我正思考這個問題。
    好吧,我下台後,坐在人群中,他上台後卻改變了演講,放了一段關於一個孩子被可怕欺凌的視頻,這和他的研究毫無關係,我心想,這到底發生了什麼事?
    然後他播放視頻的同時,自己在那裡笑著,說:「你們知道嗎,我只是想讓大家知道那是還沒有取得黑帶的馬克。」我心想,「真是個混蛋。」
    對,這可不酷。
    我覺得,首先,這對我來說作為一名心理學家是非常有趣的,在那一刻,我的心理年齡回到了10歲。所有記憶、感受和身體反應瞬間湧回。
    然後,你知道,幸運的是,我確實有一個53歲的黑帶,幸運的是我有心理學的博士學位,幸運的是我有接受過治療訓練,也已經教了25年的情緒智力。
    我告訴自己,「馬克,你已經50歲,你有黑帶。」
    我花了很多時間才恢復過來,我不得不作出選擇,因為我仍然感到緊張。
    這讓我感到悲傷,即使承認這一點也很讓我心痛,因為我不喜歡自己到了這樣一個人生地步,依然會受到惡霸的威脅,但這就是我的感受。我只能接受這一點。不過,在那次報告中,我決定,馬克,你必須說些什麼。你要證明自己可以做到。報告結束後,我等了一會兒,就走上前去跟他說,你知道,我不知道是什麼激勵你播放那個影片,但第一,那樣的做法真是不酷;第二,這樣的事情絕對不能再發生了,絕對不可以。我一想到這件事現在都想哭,因為即使作為成年人,這對我來說也是非常艱難的。當然,我是跑了,但我沒有真正跑掉,而是深呼吸了一下。我感到驕傲,你知道,我能控制好自己的情緒,這對於一些人來說可能聽起來很奇怪,畢竟我是一位心理學家,擁有碩士學位,但我現在不得不強化自己,讓自己感覺堅強。但這對我來說是一個非常強大的時刻,這是一個面對惡霸勇氣的瞬間。有趣的是,之後那個男生卻把我當成了像大學校長那樣的人來對待。因此,我跟這個故事的重點是,我到了五十歲,這對我來說已經算是年長者了,卻還在培養自己所需的技能,以應對這樣一個非常困難的情況。我的夢想是,我經常跟人們說,我非常羨慕那個上幼兒園的小孩,因為我幸運地成為課程的開發者,但我並沒有親身經歷過。談到神經科學,我的神經系統並不像那個五歲小孩那樣適應環境,因為他們在一個每天都會檢查自己情感的環境中成長。這讓我想起另一個故事。我在布魯克林的一所學校裡,這所學校已經使用我們的課程十年了,孩子們想見我,而學校的校長,我的前學生,說,你可以問馬克任何問題。於是孩子們就問,為什麼你要這麼做,什麼激勵你。我向這些孩子講述了我的童年故事。其中一個女孩,可能是在六年級,她說,我真的很難理解你的經歷。我問,為什麼?她說,我從幼兒園起就在這所學校上學,我想不出有哪一天沒有會有人問我感覺如何。這是非常強大的。你知道,當你想到她的神經發展時,對於這個人或這些孩子來說,所有的神經路徑都是在為他們建立,而成千上萬的學校讓他們學會自己的感受,理解自己為何會有這樣的感覺,與其他小孩互動,看他們的感受,如何表達他們的情感,如何處理自己的情感,並在合作的環境中一起學習策略來培養情感,隨著發展的變化變得越來越複雜。因為在幼兒園時,你學習的是悲傷和失望,但之後你學習的卻是絕望、疏離和被排斥的感受。這使得這份工作變得如此有趣,因為這些概念在我們的生命中不斷發展。想想看,我五歲時對怒氣的理解,與十歲、十五歲、二十五歲或現在五十五歲時對怒氣的理解是完全不同的。你對抗這個惡霸的描述,我甚至不想稱呼他為同事,因為這根本沒有一點同事的樣子。我同意,這對大學是一種羞恥。但更重要的是,你能夠面對他,對我來說,對任何聽到這個故事的人來說,這是勇氣的定義,因為在那些我們感到渺小、蜷縮起自己、不知道資源何在的時刻,我們沒有坐在那裡的人說:“聽著,我要去跟他們談談,或者讓我們一起去談談,”而你卻是為自己做到這一點。你內化了最初從你舅舅那裡學到的課程,並將其帶入現實。我認為任何聽到這個故事的人,都會明白這是一個偉大的勇氣行為。這也是一個鼓舞人心的故事,提醒那些身為成人還在受到霸凌的人,重要的是要冷靜但直接而堅定地表達出來;就像你所做的那樣,給了他們一個非常強烈的“No”,就像你對一隻自尋死路的小狗所做的那樣,不過在這個情況下,這是一個有意識的大個體,因此他需要受到一定的懲戒。是的,他需要了解界限,以及作為同事這場遊戲是如何進行的。當然,不應該受到獎勵。你說得對,用“懲罰”這個詞並不合適。他從那次行為中得到的多巴胺快感應該被撤回。這種需求應該被剝奪。是的,我想我們應該花點時間談談懲罰,因為懲罰從來無效,除非它是一致的、嚴厲的,並且沒有人會想受到懲罰,因為這感覺不好,也不能教會人們任何東西。對吧?去你房間裡,那教會了我什麼?那教會了我坐在房間裡思考,然後變得更生氣。我去過一些沒有用我們模型的學校。我永遠不會忘記那一次,我在一位校長的辦公室裡,一個孩子對老師做了個手勢,他被送到了辦公室,那天是星期二。那是星期二,而下週就要放假了。他因為對老師做了個手勢而被懲罰了兩天,直到星期四才能回來。
    然後,星期五過後會有一個星期的假期,我實際上聽到校長說:「就讓它只有三天吧,這樣我就不用見到這個孩子十天。」我心想,這個人學到了什麼同理心、自我調節和情緒覺察呢? 他們什麼都沒學到。 他們在一個可能不支持的環境中被拋棄,卻一無所長。 所以,我覺得這必須改變,而這種情況仍然發生,雖然不那麼頻繁,謝天謝地。 我是一名預防科學家,所以我不想等到每個人都患上焦慮症,或每個人都受到欺凌。 我希望能培養一個讓人們擁有足夠技能來駕馭情緒、建立健康關係、做出明智決策、擁有良好的心理健康和實現夢想的社會。 剛剛我想到的是,你實際上正在做的事情,正是你叔叔當年為你所做的,那對數以百萬計的人都是如此。 你知道的,願上帝保佑馬文叔叔。 我是,那麼,正如你現在所知道的,講故事的人。 但我職業生涯中最深刻的時刻之一是,在我寫完我的書後,正在進行書籍巡迴推廣時,我在紐約州的韋斯特徹斯特發表演說。 我從來沒有在這麼詳盡的層面上談論我的叔叔,也沒有談論過我的虐待,順便提一下。 我在講談勇氣。 直到48歲寫這本書時,我才決定,就像人們問我:「你為什麼如此熱情?」 我會說我討厭學校,我曾被欺凌,但我相信我因為虐待和我的情況而被剝奪了童年時期的情感生活。 我覺得我需要稍微分享一下這些。 不是重點,但我需要真實。 所以我在分享馬文叔叔,他是來自紐約州蒙蒂塞洛的六年級老師。 而那個人就像觀眾中的那位女士,他有了頓悟,他說:「你在說的是蒙蒂塞洛的馬文·摩爾六年級社會研究老師嗎?」 我回答說:「是的。」 他說:「馬克,你不會相信的,但你的馬文叔叔是我的馬文叔叔。」 我簡直不敢相信。 他說:「你的叔叔是我45年前的六年級老師,他是我教書的原因。」 我當時感到驚訝。 我真的很激動,因為我從未見過我叔叔的真正學生,因為,當時我們長大後才能一起工作。 所以我再次說:「我得完成我的演講,但我可以在之後採訪你嗎?」 他說:「可以。」 所以我採訪了這個人,錄下來了,快45分鐘。 他記得的都是關於六年級社會研究課的事情。 我是說,我對我的社會研究課完全沒有任何記憶。 這個人卻記得我叔叔面部表情、肢體語言、教導情感的方式、教導歷史的方式,這些一而再再而三。 但這裡有個重點。 我們聊完這個話題,他看著我說:「你知道,馬克,你叔叔在你人生中有著深刻的影響。」 所以我只是有一個問題想問你。 你是為誰做馬文叔叔的? 它就像是,「我是這裡的教授,我是那個負責教導的人,對吧? 我做研究。 你不該問我這樣的問題。」 這對我來說啟發良多,讓我思考我的生活,考慮我如何花時間與自己的家人相處,並且我是否在給予他們非評價性的關懷? 我是否在提供傾聽的行動? 我是否展現了我的同理心和同情心? 我想:「我是個工作狂,你知道,我寫論文,我並沒有真正去生活。」 這確實讓我深受啟發。 你知道,我真的很努力地想成為馬文叔叔。 這很困難,因為時間,對吧? 我們之前提到的所有因素。 但天啊,如果我們的世界裡有更多這樣的人的話。 那麼,對我來說,毫無疑問,你對這個使命充滿極大的熱情,即教導人們情感是什麼以及如何與之相處,給他們清晰的系統來做到這一點,提供他們可以使用的工具,我認為可以說,根據我的看法,你已經回答了你自己的問題,若可以這麼說,你通過你的馬文叔叔對你所做的工作,以及你所做的公共教育工作,這包括你來這裡和我們分享你所知道的內容、你相信人們可以從中受益的那些東西,我完全清楚人們可以從這些工具中獲益良多。 而你所寫的書中,確實包括一些非常個人的內容,我必須說,這些內容完全是為了讓讀者理解並學會如何讓自己和他們身邊的人過得更好。 這真的很非凡。 我對此深表感謝。 擴散效應不足以形容,這真的代表著你所做的辛勤工作的巨大擴張。 我對於你將艱難的經歷轉化為如此多的美好感到非常敬佩。因此,我想代表我自己以及所有收聽和觀看的人,對你表達衷心的感激。 這真的是重要的工作,我並不是輕易說的。 我真的非常感謝你。 謝謝。 感謝你參與我與馬克·布拉基特博士的今天的討論。 想了解更多有關他工作的內容,並找到他的書《感受的許可》的鏈接,順便說一句,我強烈推薦這本書,還有他實驗室和其他資源的鏈接,請查看說明中的鏈接。 如果你從這個播客中學到了東西並且享受它,請訂閱我們的YouTube頻道。 這是一種支持我們的免費方式。 另一種免費支持我們的方式是同時在Spotify和Apple上關注播客。 在Spotify和Apple上,你可以給我們留下最高五顆星的評價。
    請您也查看今天節目開始時提到的贊助商,以及節目中間的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。如果您對我有任何問題或對播客、主題或嘉賓的評論,想要我考慮在 Huberman Lab 播客中討論,請在 YouTube 的評論區中告訴我。我會閱讀所有的評論。對於那些尚未聽說的人,我有一本新書即將推出。這是我的第一本書,題為《人體的協議與操作手冊》。這是一本我花了五年多時間撰寫的書,基於超過 30 年的研究和經驗,內容涵蓋了從睡眠、運動到壓力控制、專注和動機的協議。我當然也提供了所含協議的科學依據。這本書目前在 protocolsbook.com 上可進行預購,您可以找到各個供應商的鏈接,選擇您最喜歡的那一個。再次重申,這本書的名稱是《人體的協議與操作手冊》。如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab,包括 Instagram、X(前身為 Twitter)、Threads、Facebook 和 LinkedIn。在這些平台上,我討論科學以及與科學相關的工具,其中一些與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但有很多則與 Huberman Lab 播客的內容有所區別。再次重申,在所有社交媒體平臺上都是 Huberman Lab。如果您還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,神經網絡通訊是一個零成本的每月通訊,包括播客摘要,以及以簡短的 1 到 3 頁 PDF 格式提供的協議,這些協議涵蓋學習和神經可塑性、如何優化和調節多巴胺、以及如何改善睡眠等內容。所有內容均可完全免費。您只需訪問 HubermanLab.com,進入菜單標籤,向下滾動到通訊並提供您的電子郵件。我想指出的是,我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您參加今天與 Dr. Mark Brackett 有關情感的討論。最後但同樣重要的是,感謝您對科學的興趣。
    (輕音樂)
    (輕音樂)

    In this episode, my guest is Dr. Marc Brackett, Ph.D., a professor in the Child Study Center at Yale University, director of the Yale Center for Emotional Intelligence, and a world expert on what emotions are, how to interpret them, and how to work with emotions to yield a more impactful, meaningful and healthier life. We explore differences between introverts and extroverts, in-person and text-based emotional communication, and how emotional suppression impacts us.

    We discuss emotional intelligence and describe tools to improve emotional regulation and communication in personal and professional relationships. We also explore the role of emotions in learning, resolving conflicts, and decision-making. We also discuss bullying in kids and adults, both in person and online. This episode provides a clear and novel framework for thinking about emotions and data-supported tools to improve emotion regulation, self-awareness, and empathic attunement.

    Access the full show notes, including referenced articles, books, people mentioned, and additional resources at hubermanlab.com.

    Pre-Order Andrew’s New Book

    Protocols: An Operating Manual for the Human Body: https://protocolsbook.com

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman 

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

    Eudēmonia: https://eudemonia.net

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Marc Brackett

    00:02:02 Sponsors: BetterHelp, Eight Sleep & Eudēmonia

    00:06:03 What is Emotional Intelligence?; Self & Others

    00:11:18 Language & Emotion

    00:18:52 Emojis; Anger vs. Disappointment; Behavior & Emotion

    00:24:35 Sponsor: AG1

    00:26:05 Parent/Teacher Support; Online Etiquette

    00:31:24 Anonymity, Online Comments

    00:35:46 Happiness vs. Contentment; Knowing Oneself

    00:41:33 Introversion & Extroversion; Personality & Emotional Intelligence

    00:51:28 Sponsor: LMNT

    00:52:40 Texting & Relationships

    01:00:37 Tool: Mood Meter, Energy & Pleasantness Scale

    01:06:28 Emotion Suppression; Permission to Feel, Emotions Mentor

    01:19:42 Discussing Feelings; Emotional Self-Awareness

    01:25:00 Understanding Cause of Emotions, Stress, Envy

    01:33:40 Framing Empathy, Compassionate Empathy

    01:42:28 Asking Question; Tools: Reframing, Hot Air Balloon; Distancing

    01:49:44 Stereotypes, “Emotional”

    01:53:49 Emotions, Learning & Decision Making; Intention

    02:02:43 Emotion App & Self-Awareness; Gratitude Practice

    02:07:13 Bullying

    02:18:06 Courage & Bullying; Emotion Education

    02:25:33 Punishment; Uncle Marvin

    02:31:59 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Dr. Jamil Zaki: How to Cultivate a Positive, Growth-Oriented Mindset

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:06 Welcome to the Huberman Lab podcast where we discuss science and science-based tools for everyday life.
    0:00:15 I’m Andrew Huberman and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
    0:00:18 My guest today is Dr. Jamil Zaki.
    0:00:22 Dr. Jamil Zaki is a professor of psychology at Stanford University.
    0:00:26 He is also the director of the Social Neuroscience Laboratory at Stanford.
    0:00:31 His laboratory focuses on key aspects of the human experience such as empathy and cynicism,
    0:00:38 which lie at the heart of our ability to learn and can be barriers to learning, such as the case with cynicism.
    0:00:44 Today you’ll learn the optimal mindsets to adopt when trying to understand how to learn, conflict resolution,
    0:00:52 and how to navigate relationships of all kinds and in all contexts, including personal relationships and in the workplace.
    0:00:57 What sets Dr. Zaki’s work apart from others is that he’s able to take laboratory research
    0:01:03 and apply that to real-world scenarios to direct optimal strategies for things like how to set personal boundaries,
    0:01:08 how to learn information in uncertain and sometimes even uncomfortable environments,
    0:01:13 and then how to bring that to bear in terms of your relationship to yourself, your relationship to others,
    0:01:17 and how to collaborate with others in more effective ways.
    0:01:23 I want to be very clear that today’s discussion, while focused on cynicism, trust, and empathy, is anything but squishy.
    0:01:28 In fact, it focuses on experimental data derived from real-world contexts.
    0:01:34 So it is both grounded in solid research and it is very practical, such that by the end of today’s episode,
    0:01:40 you’ll be armed with new knowledge about what cynicism is and is not, what empathy is and is not.
    0:01:45 This is very important because there’s a lot of confusion about these words and what they mean.
    0:01:50 But I can assure you that by the end of today’s discussion, you will have new frameworks and indeed new tools,
    0:01:58 protocols that you can use as strategies to better navigate situations and relationships of all kinds and indeed to learn better.
    0:02:04 I’d also like to mention that Dr. Zaki has authored a terrific new book entitled “Hope for Cynics,”
    0:02:09 the surprising science of human goodness, and I’ve read this book and it is spectacular.
    0:02:12 There is a link to the book in the show note captions.
    0:02:18 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
    0:02:25 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information about science and science-related tools to the general public.
    0:02:29 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:31 Our first sponsor is Maui Nui.
    0:02:35 Maui Nui Venison is the most nutrient-dense and delicious red meat available.
    0:02:44 I’ve spoken before on this podcast about the fact that most of us should be seeking to get about one gram of quality protein per pound of body weight every day.
    0:02:48 That protein provides critical building blocks for things like muscle repair and synthesis,
    0:02:52 but also promotes overall health given the importance of muscle as an organ.
    0:02:56 Eating enough quality protein each day is also a terrific way to stave off hunger.
    0:03:02 One of the key things, however, is to make sure that you’re getting enough quality protein without ingesting excess calories.
    0:03:06 Maui Nui Venison has an extremely high-quality protein-to-calorie ratio,
    0:03:14 such that getting that one gram of protein per pound of body weight is both easy and doesn’t cause you to ingest an excess amount of calories.
    0:03:17 Also, Maui Nui Venison is absolutely delicious.
    0:03:21 They have venison steaks, ground venison, and venison bone broth.
    0:03:23 I personally like and eat all of those.
    0:03:26 In fact, I probably eat a Maui Nui Venison burger pretty much every day,
    0:03:29 and occasionally I’ll swap that for a Maui Nui steak.
    0:03:34 And if you’re traveling a lot or simply on the go, they have a very convenient Maui Nui Venison jerky,
    0:03:38 which has 10 grams of quality protein per stick at just 55 calories.
    0:03:43 While Maui Nui offers the highest-quality meat available, their supplies are limited.
    0:03:47 Responsible population management of the excess deer on the island of Maui
    0:03:49 means that they will not go beyond harvest capacity.
    0:03:54 Signing up for a membership is therefore the best way to ensure access to their high-quality meat.
    0:03:59 If you’d like to try Maui Nui Venison, you can go to mauinuivenison.com/huberman
    0:04:02 to get 20% off your membership or first order.
    0:04:06 Again, that’s mauinuivenison.com/huberman.
    0:04:09 Today’s episode is also brought to us by Juve.
    0:04:12 Juve makes medical-grade red light therapy devices.
    0:04:15 Now, if there’s one thing I’ve consistently emphasized on this podcast,
    0:04:19 it’s the incredible impact that light can have on our biology.
    0:04:22 Now, in addition to sunlight, red light and near-infrared light
    0:04:27 have been shown to have positive effects on improving numerous aspects of cellar and organ health,
    0:04:30 including faster muscle recovery, improved skin health and wound healing,
    0:04:33 even improvements in acne, reducing pain and inflammation,
    0:04:37 improving mitochondrial function, and even improving vision itself.
    0:04:41 What sets Juve lights apart, and why they’re my preferred red light therapy devices,
    0:04:44 is that they use clinically proven wavelengths,
    0:04:48 meaning it uses specific wavelengths of red light and near-infrared light in combination
    0:04:50 to trigger the optimal cellar adaptations.
    0:04:54 Personally, I use the Juve hand-held light, both at home and when I travel.
    0:04:58 It’s only about the size of a sandwich, so it’s super portable and convenient to use.
    0:05:02 I also have a Juve whole-body panel, and I use that about three or four times per week.
    0:05:08 If you’d like to try Juve, you can go to Juve, spelled J-O-O-V-V, .com/huberman.
    0:05:12 Juve is offering an exclusive discount to all Huberman loud listeners,
    0:05:15 with up to $400 off select Juve products.
    0:05:22 Again, that’s Juve, J-O-O-V-V, .com/huberman, to get $400 off select Juve products.
    0:05:25 Today’s episode is also brought to us by Waking Up.
    0:05:29 Waking Up is a meditation app that offers hundreds of guided meditation programs,
    0:05:32 mindfulness trainings, yoga-needra sessions, and more.
    0:05:36 I started practicing meditation when I was about 15 years old,
    0:05:38 and it made a profound impact on my life.
    0:05:41 And by now, there are thousands of quality peer-reviewed studies
    0:05:44 that emphasize how useful mindfulness meditation can be
    0:05:49 for improving our focus, managing stress and anxiety, improving our mood, and much more.
    0:05:53 In recent years, I started using the Waking Up app for my meditations,
    0:05:58 because I find it to be a terrific resource for allowing me to really be consistent with my meditation practice.
    0:06:02 Many people start a meditation practice and experience some benefits,
    0:06:05 but many people also have challenges keeping up with that practice.
    0:06:08 What I and so many other people love about the Waking Up app
    0:06:11 is that it has a lot of different meditations to choose from,
    0:06:13 and those meditations are of different durations.
    0:06:16 So it makes it very easy to keep up with your meditation practice,
    0:06:18 both from the perspective of novelty.
    0:06:20 You never get tired of those meditations.
    0:06:23 There’s always something new to explore and to learn about yourself
    0:06:25 and about the effectiveness of meditation.
    0:06:28 And you can always fit meditation into your schedule,
    0:06:32 even if you only have two or three minutes per day in which to meditate.
    0:06:36 I also really like doing yoga-needra, or what is sometimes called non-sleep deep-rest,
    0:06:41 for about 10 or 20 minutes, because it is a great way to restore mental and physical vigor
    0:06:45 without the tiredness that some people experience when they wake up from a conventional nap.
    0:06:49 If you’d like to try the Waking Up app, please go to wakingup.com/huberman
    0:06:51 where you can access a free 30-day trial.
    0:06:56 Again, that’s wakingup.com/huberman to access a free 30-day trial.
    0:06:59 And now for my discussion with Dr. Jamil Zaki.
    0:07:02 Dr. Jamil Zaki, welcome.
    0:07:03 Thanks so much for having me.
    0:07:05 Delayed to have you here.
    0:07:14 And to learn from you, you have decided to tackle an enormous number of very interesting and challenging topics.
    0:07:21 Challenging because my read of it, not just your book, but of these fields and the science that you’ve done,
    0:07:27 is that people default to some complicated states and emotions sometimes
    0:07:32 that in some ways serve them well, in some ways serve them less well.
    0:07:40 So I’d like to talk about this at the level of the individual and interactions between pairs and larger groups and so on.
    0:07:45 But just to kick things off, what is cynicism?
    0:07:49 I have my own ideas, but what is cynicism?
    0:07:53 What does it serve in terms of its role in the human mind?
    0:08:01 The way that psychologists think of cynicism these days is as a theory, a theory about human beings.
    0:08:08 It’s the idea that generally people at their core are selfish, greedy, and dishonest.
    0:08:14 Now that’s not to say that a cynical person will deny that somebody could act kindly, for instance,
    0:08:17 could donate to charity, could help a stranger.
    0:08:26 But they would say all of that, all of that kind and friendly behavior is a thin veneer covering up who we really are,
    0:08:29 which is self-interested.
    0:08:34 Another way of putting this is there are these ancient philosophical questions about people.
    0:08:39 Are we good or bad, kind or cruel, caring or callous?
    0:08:47 And cynicism is answering all of those in the relatively bleak way that you might.
    0:08:53 I believe in your book, you quote Kurt Vonnegut, who says, “We are who we pretend to be,
    0:08:57 so we need to be careful who we pretend to be.”
    0:09:00 What do you think that quote means? How do you interpret that quote?
    0:09:04 Thanks for bringing that up, Kurt Vonnegut, one of my favorite authors.
    0:09:13 And to me, that quote is enormously powerful because it expresses the idea of self-fulfilling prophecies.
    0:09:20 You know, there’s this subjective sense that people have that our version of the world is the world,
    0:09:26 that we are passively taking in information veridically, dispassionately,
    0:09:32 and in fact, that’s not the case. We each construct our own version of the world.
    0:09:37 And so, for instance, if you think about cynicism, right, are people kind or cruel?
    0:09:41 That’s pretty much an unanswerable question at the level of science.
    0:09:45 It’s a philosophical, some could argue, even a theological question.
    0:09:53 But it turns out that the way you answer that goes a long way in constructing and shaping the life that you live,
    0:09:59 the decisions that you make. So cynics, maybe it’s not so much about who they pretend to be,
    0:10:03 but it’s about who they pretend everybody else is, right?
    0:10:10 If you decide that other people are selfish, for instance, you’ll be far less likely to trust them.
    0:10:14 And there’s a lot of evidence that cynics, when they’re put in situations with new people,
    0:10:20 even when they interact with their friends, romantic partners, and families,
    0:10:27 that they still have their guard up, that they’re not able to make trusting and deep connections with other people.
    0:10:31 But guess what? When you treat other people in that way, a couple of things happen.
    0:10:37 One, you’re not able to receive what most of us need from social connections.
    0:10:45 There’s one really classic and very sad study where people were forced to give an extemporaneous speech
    0:10:52 about a subject they don’t know much about, a very stressful experience that raised people’s blood pressure.
    0:10:58 Some of these folks had a cheerleader, not an actual cheerleader, but a friendly stranger
    0:11:03 who was with them while they prepared, saying, “You’ve got this. I know you can do it. I’m in your corner.”
    0:11:12 Other people had no support. As you know, one of the great things about social support is that it buffers us from stress.
    0:11:19 So most people, when they had this friendly person by their side, their blood pressure as they prepared for the speech
    0:11:23 went up only half as much as when they were alone.
    0:11:29 But cynical people had a spike in their blood pressure that was indistinguishable in magnitude,
    0:11:33 whether or not a person was by their side or not.
    0:11:41 One way that I think about this is social connection is a deep and necessary form of psychological nourishment.
    0:11:51 And living a cynical life, making the decision that most people can’t be trusted, stops you from being able to metabolize those calories,
    0:11:56 leaves you malnourished in a social way.
    0:12:03 A second thing that happens when you choose to pretend that others are selfish, greedy, and dishonest
    0:12:06 is that you bring out the worst in them.
    0:12:14 There’s a lot of research that finds that cynical people tend to do things like monitoring others, spying on them,
    0:12:18 or threatening them to make sure that that other person doesn’t betray them.
    0:12:27 But of course, other people can tell how we’re treating them and they reciprocate our kindness and retaliate against our unkindness.
    0:12:33 So cynical people end up bringing out the most selfish qualities of others,
    0:12:39 telling a story full of villains, and then ending up stuck living in that story.
    0:12:42 How early in life does cynicism show up?
    0:12:49 I’m thinking about Sesame Street characters, which to me embody different neural circuits.
    0:12:54 You know, you’ve got Cookie Monster, some strong dopaminergic drive there,
    0:12:57 knows what he wants, knows what he likes, and he’s going to get it.
    0:12:59 That great prefrontal system, maybe.
    0:13:05 Maybe he has to eat the box in order to get to the Cookie quicker.
    0:13:10 You have Elma, who’s all loving, and you have Oscar the Grouch.
    0:13:13 It’s somewhat cynical, but certainly grouchy.
    0:13:23 And then in, you know, essentially every fairy tale or every Christmas story or, you know,
    0:13:28 there seems to be sort of a skeptic or somebody that can’t be brought on board the celebration.
    0:13:31 One would otherwise have.
    0:13:39 But even though kids are learning about cynicism and grouchiness and curmudgens,
    0:13:43 I often think about those phenotypes in older folks,
    0:13:46 because that’s how they’ve been written into most of those stories.
    0:13:51 I guess Oscar the Grouch is, we don’t know how old Oscar is.
    0:13:59 If one observes children, how early can you observe classically defined cynicism?
    0:14:01 That’s a great question.
    0:14:05 Classically defined cynicism would be hard to measure very early in life,
    0:14:08 because you typically measure it through self-report.
    0:14:12 So people have to have relatively well-developed, elaborated stories
    0:14:16 that they can tell you about their version of the world.
    0:14:22 That said, one early experience and one early phenotype that’s very strongly correlated
    0:14:31 with generalized mistrust and unwillingness to count on other people would be insecure attachment early in life.
    0:14:35 So for instance, you might know, but just for listeners,
    0:14:41 insecure attachment is a way of describing how kids experience the social world.
    0:14:47 It’s often tested using something known as the strange situation where a one-year-old is brought to a lab
    0:14:52 with their caregiver, mother, father, whoever is caring for them.
    0:14:56 They’re in a novel environment and researchers are observing.
    0:14:59 How much do they explore the space? How comfortable do they seem?
    0:15:03 Then after that, a stranger enters the room.
    0:15:09 A couple minutes after that, their mother leaves the room or their caregiver leaves the room,
    0:15:14 which is, of course, incredibly strange and stressful for most one-year-olds.
    0:15:19 The caregiver then returns after a minute, and what researchers look at is a few things.
    0:15:24 One, how comfortable is the child exploring a space with their caregiver present?
    0:15:28 Two, how comfortable are they when other people are around?
    0:15:31 Three, how do they react when their caregiver leaves?
    0:15:35 And four, how do they react at the reunion with their caregiver?
    0:15:40 And the majority of kids, approximately two-thirds of them, are securely attached,
    0:15:44 meaning that they are comfortable exploring a new space.
    0:15:48 They get really freaked out, of course, as you might when their caregiver leaves,
    0:15:52 but then they soothe quickly when their caregiver returns.
    0:15:56 The remaining third or so of kids are insecurely attached,
    0:16:02 meaning that they’re skittish in new environments even when their parent or caregiver is there.
    0:16:05 They really freak out when their caregiver leaves,
    0:16:08 and they’re not very soothed upon their return.
    0:16:13 Now, for a long time, attachment style was viewed in very emotional terms,
    0:16:17 and it is, it is an emotional reaction first and foremost,
    0:16:20 but researchers more recently have started to think about,
    0:16:23 well, what are the cognitive schemas?
    0:16:26 What are the underpinnings, the ways that children think
    0:16:29 when they are securely or insecurely attached?
    0:16:33 And one brilliant study used looking time.
    0:16:37 Looking time in kids is a metric of what surprises them.
    0:16:40 If something really surprising happens, they look for a very long time.
    0:16:43 And researchers found that insecurely attached kids,
    0:16:51 when they saw a video of a reunion, of a caregiver and infant,
    0:16:55 acting in a way that felt loving and stable,
    0:16:58 they looked longer, as though that was surprising.
    0:17:03 Kids who were securely attached didn’t look very long at those stable interactions,
    0:17:06 but looked longer at interactions that were unstable.
    0:17:07 Interesting.
    0:17:11 It’s almost as though there is a setup that kids develop very early.
    0:17:14 Can I count on people?
    0:17:16 Am I safe with people?
    0:17:19 And insecure attachment is a signal coming early in life.
    0:17:21 No, you’re not safe with people.
    0:17:29 The data show elaborates later in life into mistrust in other relationships.
    0:17:34 How different is cynicism from skepticism?
    0:17:37 I can think of some places where they might overlap,
    0:17:44 but cynicism seems to carry something of a lack of anticipation
    0:17:47 about any possibility of a positive future.
    0:17:49 Is that one way to think about it?
    0:17:52 That’s a very sharp way of thinking about it, actually.
    0:17:57 And I wish that people knew more about the discrepancy
    0:18:00 between these two ways of viewing the world.
    0:18:04 Cynicism and skepticism, people often use them interchangeably.
    0:18:06 In fact, they’re quite different.
    0:18:10 And I would argue that one is much more useful for learning about the world
    0:18:13 and building relationships than the other.
    0:18:19 Cynicism is a theory that’s kind of locked in that no matter what people show you,
    0:18:25 their true colors are, again, untrustworthy and self-oriented.
    0:18:31 It’s a hyper-Darwinian view that ultimately people are red in tooth and claw.
    0:18:39 Skepticism is instead, I guess, restlessness with our assumptions,
    0:18:42 a desire for new information.
    0:18:47 One way I often think about it is that cynics think a little bit like lawyers.
    0:18:51 They have a decision that they’ve already made about you and about everybody.
    0:18:55 And they’re just waiting for evidence that supports their point.
    0:18:59 And when evidence comes in that doesn’t support their point, they explain it away.
    0:19:04 And you see this, actually, that cynical people will offer more ulterior motives
    0:19:08 when they see inactive kindness, for instance, they’ll explain it away.
    0:19:15 In that way, I think cynics actually are quite similar to the naive, trusting, gullible folks
    0:19:17 that they love to make fun of.
    0:19:23 Naivete, gullibility, is trusting people in a credulous, unthinking way.
    0:19:29 I would say cynicism is mistrusting people in a credulous and unthinking way.
    0:19:35 So if cynics then think like lawyers, sort of in the prosecution against humanity,
    0:19:38 skeptics think more like scientists.
    0:19:44 Skepticism, you know, classically in philosophy is the belief that you can never truly know anything.
    0:19:52 But as we think about it now, it’s more the desire for evidence to underlie any claim that you believe.
    0:19:58 And the great thing about skepticism is it doesn’t require an ounce of naivete.
    0:20:02 You can be absolutely sharp in deciding, “I don’t want to trust this person,”
    0:20:04 or, “I do want to trust this person.”
    0:20:11 But it allows you to update and learn from specific acts, specific instances, and specific people.
    0:20:15 When I think about scientists, one of the first things I think about is
    0:20:19 not just their willingness but their excitement to embrace complexity.
    0:20:20 Yes.
    0:20:25 Like, okay, these two groups disagree or these two sets of data disagree,
    0:20:29 and it’s the complexity of that interaction that excites them.
    0:20:34 Whereas when I think of cynics in the way that it’s framed up in my mind,
    0:20:42 which I’m getting more educated now, but admittedly my understanding of cynicism is still rather superficial.
    0:20:46 You’ll change that in the course of our discussion.
    0:20:54 But that cynics are not embracing the complexity of disagreement.
    0:21:00 They are moving away from certainly any notion of excitement by complexity.
    0:21:02 It seems like it’s a heuristic.
    0:21:04 It’s a way to simplify the world around you.
    0:21:06 That’s exactly right.
    0:21:11 Phil Tetlock has a great term for this called integrative complexity.
    0:21:16 To what extent can you hold different versions of the world, different arguments in mind?
    0:21:22 To what extent can you pick from each one what you believe based on the best evidence available?
    0:21:27 Integrative complexity is a great way to learn about the world and about the social world,
    0:21:32 whereas cynicism, as you rightly point out, is much more of a heuristic.
    0:21:35 It’s a black and white form of thinking.
    0:21:43 The really sad thing is that cynicism then puts us in a position where we can’t learn very much.
    0:21:48 This is what in learning theory is called a wicked learning environment.
    0:21:50 I don’t want to get too nerdy.
    0:21:51 Well, I guess I can get nerdy here.
    0:21:53 You can get as nerdy as you want.
    0:21:55 This audience likes nerdy.
    0:21:58 Let’s think in Bayesian terms.
    0:22:04 Bayesian statistics is where you have a set of beliefs about the world you take new information in,
    0:22:09 and that new information allows you to update your priors into a posterior distribution,
    0:22:11 into a new set of beliefs.
    0:22:18 That’s a great way to learn about the world, to adapt to new information and new circumstances.
    0:22:24 A wicked learning environment is where your priors prevent you from gathering the information
    0:22:27 that you would need to confirm or disconfirm them.
    0:22:30 Think about mistrust, for instance.
    0:22:33 It’s easy to understand why people mistrust.
    0:22:37 Some of us are insecurely attached, and we’ve been heard in the past.
    0:22:39 We’re trying to stay safe.
    0:22:41 We don’t want to be betrayed.
    0:22:43 This is a completely natural response.
    0:22:46 It’s a totally understandable response.
    0:22:53 But when we decide to mistrust, we never are able to learn whether the people who we are mistrusting
    0:22:56 would have been trustworthy or not.
    0:23:00 When we trust, we can learn whether we’ve been right or not.
    0:23:03 Somebody can betray us, and that hurts, and we remember it for years.
    0:23:08 Or, more often than not, the data turned out to show us, they can honor that trust.
    0:23:10 We can build a relationship.
    0:23:13 We can start a collaboration.
    0:23:16 We can live a full social life.
    0:23:22 And it turns out that the problem is that trusting people incorrectly, you do learn from.
    0:23:30 But mistrusting people incorrectly, you don’t learn from because the missed opportunities are invisible to us.
    0:23:34 Wow, there’s certainly a lot there that maps to many people’s experience.
    0:23:40 So, you pointed out that some degree of cynicism likely has roots in insecure attachment.
    0:23:50 That said, if one looks internationally, do we find cultures where it’s very hard to find cynics?
    0:23:53 And there could be any number of reasons for this.
    0:24:00 Or, perhaps even more interestingly, do we find cultures where there really isn’t even a word for cynicism?
    0:24:03 Wow, I love that question.
    0:24:10 There is a lot of variance in, and the data on cynicism are much more local to the U.S.
    0:24:17 Typically, I mean, for better and for worse, a lot of research on this is done in an American context.
    0:24:24 But, that said, there’s a lot of data on generalized trust, which you could say is an inverse of cynicism.
    0:24:35 So, for instance, there are national and international samples of major surveys which ask people whether they agree or disagree that most people can be trusted.
    0:24:38 And there’s a lot of variance around the world.
    0:24:43 In general, the cultures that are most trusting have a couple of things in common.
    0:24:48 One, they are more economically equal than untrusting cultures.
    0:24:55 So, there’s a lot of great work from Kate Willett and Richard Wilkinson.
    0:25:04 They have a book called The Spirit Level, where they look at inequality across the world and relate it to public health outcomes, and one of them is trust.
    0:25:07 There’s also variance in trust over time.
    0:25:16 So, you can look at not just are there places or cultures that trust more than others, but when does the culture trust more or less?
    0:25:20 And in the US, that’s sadly a story of decline.
    0:25:25 In 1972, about half of Americans believed that most people can be trusted.
    0:25:29 And by 2018, that had fallen to about a third of Americans.
    0:25:37 And that’s a drop as big, just to put it in perspective, as the stock market took in the financial collapse of 2008.
    0:25:52 So, there’s a lot of variance here, both across space and time, and one of the, not the only, but one of the seeming characteristics of cultures that tracks that is how unequal they are.
    0:26:02 In part, because research suggests that when you are in a highly unequal society, economically, there’s a sense of zero-sum competition that develops.
    0:26:07 There’s a sense that, wait a minute, anything that another person gets, I lose.
    0:26:15 And if you have that inherent sense of zero-sum competition, then it’s very difficult to form bonds.
    0:26:23 It’s very difficult to trust other people because you might think, well, in order to survive, this person has to try to outrun me.
    0:26:28 They have to try to trip me. They have to try to make me fail for themselves to succeed.
    0:26:32 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:26:37 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that supplement would be AG1.
    0:26:43 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational nutritional supplements available.
    0:26:54 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics, prebiotics, and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support for a demanding life.
    0:27:06 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables, vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
    0:27:14 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012 and often twice a day, once in the morning or mid-morning and again in the afternoon or evening.
    0:27:19 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system, and my gut microbiome.
    0:27:23 These are all critical to brain function, mood, physical performance, and much more.
    0:27:30 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special offer.
    0:27:35 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year’s supply of Vitamin D3K2.
    0:27:40 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:27:47 What is the relationship, if any, between cynicism and happiness or lack of happiness?
    0:27:53 When I think of somebody who’s really cynical, I think of Oscar the Grouch or a curmudgeon-like character.
    0:28:03 As I asked this question, I’m thinking specifically about what you said earlier about how cynicism prevents us from certain forms of learning that are important and very valuable to us.
    0:28:05 Here’s the reason why I’ll give just a little bit of context.
    0:28:10 I remember when I was a kid, my dad who went to classic boarding schools.
    0:28:15 He grew up in South America, but he went to these boarding schools that were very strict.
    0:28:26 And he was taught, he told me, that to be cheerful and happy, people would accuse you of being kind of dumb.
    0:28:32 Whereas if you were cynical and you acted a little bored with everything, people thought that you were more discerning.
    0:28:39 But that he felt it was a terrible model for going through life because it veered into cynicism.
    0:28:44 My dad happens to be a scientist. He’s, I think, a relatively happy person.
    0:28:51 Sorry, dad, a happy person, seemed happy, but meaning he’s a person who has happiness and he has other emotions too.
    0:28:57 I wouldn’t say he’s happy all the time, but he experiences joy and pleasure in daily activities, small things and big things in life.
    0:29:02 So clearly he rescued himself from the forces that were kind of pushing him down that path.
    0:29:14 But that’s the anecdote, but I use that question more as a way to frame up the possible collaboration between cynicism and exuding boredom
    0:29:19 or a challenge in shifting somebody towards a happier affect.
    0:29:23 Because when I think about cynics, I think that they’re kind of unhappy people.
    0:29:28 And when I think about people who are not very cynical, I think of them as kind of cheerful and curious.
    0:29:35 And there’s some aboolians there. They might not be Tigger-like in their affect, but they kind of veer that direction.
    0:29:43 Andrew, I love this trip down memory lane. I’m having all these childhood memories of Tigger and Sesame Street.
    0:29:48 There’s so much in what you’re saying. I want to try to pull on a couple of threads here if that’s okay.
    0:29:57 First, and this one is pretty straightforward, the effect of cynicism on well-being is just really documented and quite negative.
    0:30:05 So there are large perspective studies with tens of thousands of people, several of these studies,
    0:30:11 that measure cynicism and then measure life outcomes in the years and decades afterwards.
    0:30:20 And the news is pretty bleak for cynics, right? So absolutely lower levels of happiness, flourishing satisfaction with life,
    0:30:29 greater incidence of depression, greater loneliness. But you know, it’s not just the neck up that cynicism affects.
    0:30:37 Cynics over the course of their lives also tend to have greater degrees of cellular inflammation, more incidence of heart disease.
    0:30:43 And they even have higher rates of all-cause mortality, so shorter lives than non-cynics.
    0:30:49 And again, this might sound like, wait a minute, you go from a philosophical theory to a shorter life.
    0:30:56 The answer is, yeah, you do. And again, these are correlational studies, so I don’t want to draw too many causal claims,
    0:31:00 but they’re quite rigorous and controlled for a lot of other factors.
    0:31:10 But I would say that this is consistent with the idea that really one of the great protectors of our health is our sense of connection to other people.
    0:31:18 And if you are unable or unwilling to be vulnerable around others, to really touch in to that type of connection,
    0:31:25 it stands to reason that things like chronic stress and isolation would impact not just your mind,
    0:31:31 but all through your body and your organ systems. So again, the news here is not great.
    0:31:39 And I often think about one of the best encapsulations of a cynical view of life comes from Thomas Hobbes,
    0:31:50 the philosopher who in his book Leviathan said, “We need a restrictive government because left to our own devices, human life is nasty, brutish and short.”
    0:31:57 And ironically, I think that might describe the lives of cynics themselves more than most people.
    0:32:08 So that’s point one, right, is that there is this pretty stark negative correlation between cynicism and a lot of life outcomes that we might want for ourselves.
    0:32:19 But point two, I think, is related to what your dad also noticed, which is that if cynicism hurts us so much, why would we adopt it?
    0:32:26 If it was a pill, if there was a pill that as its side effects listed depression, loneliness, heart disease and early death,
    0:32:30 it would be a poison, right? It would have a skull and crossbones on the bottle.
    0:32:36 But yet we’re swallowing it. More of us are swallowing it than we did in years and decades past. Why?
    0:32:42 Well, one of the answers, I think, is because our culture glamorizes cynicism.
    0:32:50 It’s because of the very stereotype that your father pointed out, which is that if you’re happy, go lucky, if you trust people, that kind of seems dull.
    0:32:54 It seems like maybe you’re not that sharp, maybe you don’t understand the world.
    0:33:00 And there is that strong relationship in our stereotypes, in our models of the world.
    0:33:13 Susan Fisk and many other psychologists have studied warmth and competence, right? How friendly and caring does somebody seem and how able do they seem to accomplish hard things.
    0:33:21 And it turns out that in many studies, people’s perception is that these are inversely correlated, that if you’re warm, maybe you’re not that competent.
    0:33:24 And if you’re competent, maybe you shouldn’t be that warm.
    0:33:36 And in fact, if you tell people to act as competently as they can, they’ll often respond by being a little bit less nice, a little bit less warm than they would be otherwise.
    0:33:43 There’s also data that find that, you know, where people are presented in surveys with a cynic and a non-cynic.
    0:33:50 They’re told about, here’s one person, they really think that people are great overall and they tend to be trusting.
    0:33:56 Here’s another person who thinks that people are kind of out for themselves and really doesn’t trust most folks.
    0:34:02 And then they’ll ask those people, who should we pick for this difficult intellectual task?
    0:34:09 And 70% of respondents pick a cynical person over a non-cynic for difficult intellectual tasks.
    0:34:18 85% of people think that cynics are socially wiser, that they’d be able, for instance, to detect who’s lying and who’s telling the truth.
    0:34:25 So most of us put a lot of faith in people who don’t have a lot of faith in people, ironically.
    0:34:28 And even more ironically, we’re wrong to do so.
    0:34:41 Olga Stavrova, this great psychologist who studies cynicism, has this paper called The Cynical Genius Illusion, where she documents all these biases, the way that we think cynics are bright and wise,
    0:34:52 and then uses national data, tens of thousands of people, to show that actually cynics do less well on cognitive tests, on mathematical tests.
    0:34:57 That trust is related with things like intelligence and education.
    0:35:08 And that in other work, this is not from Olga Stavrova, but from others, that actually cynics do less well than non-cynics in detecting liars.
    0:35:15 Because if you have a blanket assumption about people, you’re not actually attending to evidence in a sharp way.
    0:35:20 You’re not actually taking in new information and making wise decisions.
    0:35:24 In other words, cynics are not being scientific.
    0:35:29 Their hypothesis is cast, but they’re not looking at the data equally.
    0:35:33 And we should remind people that a hypothesis is not a question.
    0:35:49 Every great experiment starts with a question, and then you generate a hypothesis, which is a theory or a conclusion, essentially made up front, and then you go collect data and you see if you prove or disprove the hypothesis.
    0:35:51 And you can never really prove a hypothesis.
    0:35:57 You can only support it or not support it with the data that you collect, depending on the precision of your tools.
    0:36:08 But that’s very interesting because I would think that if we view cynics as smarter, which clearly they’re not as a group.
    0:36:10 You’re saying cynics are not more intelligent.
    0:36:13 I believe that’s covered in your book.
    0:36:25 And if one knows that, then why do we send cynics in kind of like razors to assess what the environment is like?
    0:36:32 Is that because we’d rather have others deployed for us to kind of weed people out?
    0:36:35 Is it that we’re willing to accept some false negatives?
    0:36:45 Meaning for those that I guess we’re using a little bit of a semi-technical language here, false negatives would be, you’re trying to assess a group of people that would be terrific employees.
    0:36:50 And you send in somebody, interview them, that’s very cynical.
    0:36:57 So presumably in one’s mind, that filter of cynicism is only going to allow in people that are really, really right for the job.
    0:37:03 And we’re willing to accept that there are probably two or three candidates that would also be right for the job.
    0:37:12 But we’re willing to let them go, some false negatives as opposed to having someone get through the filter who really can’t do the job.
    0:37:21 Like we’re willing to let certain opportunities go by being cynical or by deploying a cynic as the, you know, I’m imagining the person with the clipboard, you know, very rigid.
    0:37:24 Like cynicism and rigidity seem to go together.
    0:37:27 So that’s why I’m lumping these kind of psychological phenotypes.
    0:37:29 No, I think that’s absolutely right.
    0:37:30 And so a couple of things.
    0:37:36 One, you know, you said that if we know that cynics aren’t smarter than non-cynics, why are we deploying them?
    0:37:41 Well, let’s be clear, we know this, meaning you and I know this and scientists know this.
    0:37:54 But the data show that most people don’t know this, that we maintain the stereotype in our culture that being negative about people means that you’ve been around the block enough times, that it is a form of wisdom.
    0:37:58 So that’s a stereotype that I think we need to dispel, first of all.
    0:38:10 But I do think that to your point, when we deploy cynics out in the field, you know, when we say, I’m going to be nice, but I want somebody who’s really pretty negative, who’s really pretty suspicious to protect me
    0:38:15 or to protect my community, I think that’s a really, again, understandable instinct.
    0:38:25 Almost from an evolutionary perspective, you know, we are built to pay lots of attention to threats in our environment and threats to our community.
    0:38:39 And in the early social world, you know, if you wind, I mean, just to do some back of the envelope evolutionary psychology, if you wind the clock back 100, 150,000 years, what’s, you know, what is the greatest threat to early communities?
    0:38:41 It’s people, right?
    0:38:45 It’s people who would take advantage of our communal nature.
    0:38:50 The thing that allows human beings to thrive is that we collaborate.
    0:39:02 But that collaboration means that a free rider, somebody who chooses to not pitch in but still take out from the common pool anything that they want, can do exceptionally well.
    0:39:07 They can live a life of leisure on the backs of a community that’s working hard.
    0:39:14 And if you select them for that type of person, if that type of person proliferates, then the community collapses.
    0:39:24 So it makes sense that we depend on cynics from that perspective, from a threat mitigation perspective, from a risk aversion perspective.
    0:39:30 But it doesn’t make sense from the perspective of trying to optimize our actual social lives, right?
    0:39:40 And I think that oftentimes, you know, we are risk averse in general, meaning that we’re more scared of negative outcomes than we are enticed by positive outcomes.
    0:39:48 But in the social world, that risk aversion is, I think, quite harmful in a lot of demonstrable ways.
    0:39:50 Is cynicism domain specific?
    0:39:59 And there again, I’m using jargon, meaning if somebody is cynical in one environment, like cynical about the markets, like, well, things are up now.
    0:40:04 But, you know, have an election comes so things can go this way or that way.
    0:40:10 Do they tend to be cynical about other aspects of life, other domains?
    0:40:13 So there’s a little bit of data on this.
    0:40:15 And it suggests a couple of things.
    0:40:22 One, left to our own devices, our levels of cynicism tend to be pretty stable over time.
    0:40:29 And also decline in older adulthood, contra the stereotype of the curmudgeonly older person.
    0:40:33 But another is that cynicism does tend to be pretty domain general.
    0:40:48 So for instance, cynics, you know, and this makes sense if you look at questionnaires that assess cynicism, which are things like people are honest, chiefly through fear of getting caught, or most people really don’t like helping each other.
    0:40:55 I mean, if you’re answering those questions positively, you’re just not a fan of — you’re probably not great at parties, you know, you’re not a fan of people.
    0:41:04 And it turns out that people who answer the — this is an old scale developed by a couple of psychologists named Walter Cook and Donald Medley in the 1950s.
    0:41:12 If you answer the Cook-Medley hostility scale, if you answer these questions positively, you tend to be less trusting of strangers.
    0:41:22 But you also tend to, for instance, have less trust in your romantic partnerships, you have less trust in your friends, and you have less trust in your colleagues.
    0:41:30 So this is sort of an all-purpose view of the world, at least as Cook and Medley first thought about it.
    0:41:38 But I do want to build on a great intuition you have, which is that different environments might bring out cynicism or tamp it down.
    0:41:48 And it turns out that that’s also very true. As trait-like as cynicism can be, there’s lots of evidence that the type of social environment we’re in matters a lot.
    0:41:55 One of my favorite studies in this domain came from southeastern Brazil.
    0:42:00 There are two fishing villages in southeastern Brazil. They’re separated by about 30, 40 miles.
    0:42:07 They’re similar in socioeconomic status, religion, culture, but there’s one big difference between them.
    0:42:14 One of the villages sits on the ocean, and in order to fish on the ocean, you need big boats, heavy equipment.
    0:42:17 You can’t do it alone. You must work together.
    0:42:25 The other village is on a lake, where fishermen strike out on small boats alone, and they compete with one another.
    0:42:35 About 10 years ago, economists, this was a study led by Andreas Librand, a really great economist, they went to these villages and they gave the folks who work there
    0:42:41 a bunch of social games to play. These were not with fellow fishermen, but with strangers.
    0:42:47 Games like, would you trust somebody with some money and see if they then want to share dividends with you?
    0:42:52 Or, given some money yourself, would you like to share some of it with another person?
    0:43:03 And they found that when they start in their careers, lake fishermen and ocean fishermen were equally trusting and equally trustworthy as well.
    0:43:06 But over the course of their careers, they diverged.
    0:43:16 Being in a collaborative environment where people must count on one another to survive made people, over time, more trusting and more trustworthy.
    0:43:23 Being in a competitive zero-sum environment over time made people less trusting and less trustworthy.
    0:43:30 Now, one thing that always amazes me about this work is that people in both of these environments are right.
    0:43:35 If you’re in a competitive environment, you don’t trust and you’re right to not trust.
    0:43:40 If you’re in a collaborative environment, you do trust and you’re right to trust.
    0:43:45 And this is from the point of view of economic games and I think much broadly construed as well.
    0:43:49 So one question then becomes, well, which of these environments do we want to be in?
    0:43:55 I think the cost in terms of well-being and relationships is quite obvious if you’re in a competitive environment.
    0:44:01 And then the second question, of course, is how do we put ourselves in the type of environment that we want,
    0:44:05 knowing that that environment will change who we are over the course of our lives?
    0:44:11 So much of schooling in this country is based on at first cooperation.
    0:44:15 Like we’re all going to sit around and listen to a story and then we’re going to work in small groups.
    0:44:21 But in my experience, over time, it evolves into more independent learning and competition.
    0:44:26 They post the distribution of scores that’s largely the distribution of individual scores.
    0:44:28 There are exceptions to this, of course.
    0:44:32 I think I’ve never been to business school, but I think they form small groups and work on projects.
    0:44:36 It’s true in computer science at the undergraduate level and so on.
    0:44:45 But to what extent do you think having a mixture of cooperative learning, still competition perhaps between groups,
    0:44:53 as well as individual learning and competition can foster kind of an erosion of cynicism?
    0:44:58 Because it sounds like being cynical is, I don’t want to be hard on the cynics here,
    0:45:01 but they’re probably already hard on themselves and everybody else.
    0:45:05 We know they’re hard on everybody else, but oh, there was my presumption.
    0:45:07 Okay, I’m going to stay open-minded.
    0:45:09 Maybe they’re not, you’ll tell me.
    0:45:15 That they are, on average, less intelligent is what I’m hearing.
    0:45:22 And that there’s something really big to be gained from anybody who decides to embrace novel ideas,
    0:45:27 even if they decide to stick with their original decision about others or something.
    0:45:33 Provided they explore the data in an open-minded way, even transiently, it sounds like there’s an opportunity there.
    0:45:38 You gave a long-term example of these two phishing scenarios.
    0:45:43 So the neuroplasticity takes years, but we know neuroplasticity can be pretty quick.
    0:45:48 I would imagine if you expose a cynic to a counter example to their belief
    0:45:54 that it’s not going to erode all of their cynicism, but it might make a little dent in that neural circuit for cynicism.
    0:45:57 Yeah, this is a great perspective.
    0:45:59 A couple of things I want to be clear on.
    0:46:03 One, I am not here to judge or impune cynics.
    0:46:09 I should confess that I, myself, struggle with cynicism and have for my entire life
    0:46:16 part of my journey to learn more about it and even to write this book was an attempt to understand myself
    0:46:23 and to see if it is possible to unlearn cynicism, because, frankly, I wanted to.
    0:46:29 So you will get no judgment from me of people who feel like it’s hard to trust.
    0:46:34 I think that another point that you’re bringing out that I want to cosine
    0:46:40 is that saying that competition over the long-term, zero-sum competition can erode our trust,
    0:46:43 isn’t the same as saying that we should never compete.
    0:46:45 Competition is beautiful.
    0:46:50 I mean, the Olympics are going on right now, and it’s amazing to see what people do
    0:46:54 when they are at odds trying to best one another.
    0:47:00 Incredible feats are accomplished when we focus on the great things that we can do,
    0:47:07 and oftentimes we are driven to greatness by people we respect who are trying to be greater than us.
    0:47:14 So absolutely competition can be part of a very healthy social structure and a very healthy life.
    0:47:21 I think that the broader question is whether we can screw that competition at the level of a task
    0:47:24 or at the level of the person.
    0:47:29 In fact, there’s a lot of work in the science of conflict and conflict resolution
    0:47:34 that looks at the difference between task conflict and personal conflict.
    0:47:41 You can imagine in a workplace, two people have different ideas for what direction they want to take a project in.
    0:47:48 Well, that’s great if it leads to healthy debate and if that is mutually respectful.
    0:47:53 But the minute that that turns into blanket judgments about the other person,
    0:47:57 oh, the reason that they want this direction is because they’re not so bright
    0:48:01 or because they don’t have vision or because they’re trying to gain favor.
    0:48:09 That’s when we go from healthy skeptical conflict into cynical and destructive conflict.
    0:48:12 And you see this with athletes as well.
    0:48:17 Athletes often are very good friends, and some of the people that they respect the most
    0:48:19 are the folks who they’re battling.
    0:48:25 In the case of contact sports and boxing, literally battling,
    0:48:31 but they can have immense and positive regard for one another outside of the ring in those contexts.
    0:48:37 So I think that there’s a huge difference between competition that’s oriented on tasks,
    0:48:40 which can help us be the best version of ourselves,
    0:48:46 and competition that bleeds into judgment, suspicion, and mistrust.
    0:48:51 I’d like to take us back just briefly to these developmental stages.
    0:48:55 Maybe I’m bridging two things that don’t belong together,
    0:48:59 but I’m thinking about the young brain, which of course is hyperplastic,
    0:49:01 and comparing that to the older brain.
    0:49:06 But the young brain learns a number of things while it does a number of things.
    0:49:09 It handles heart rate, digestion, et cetera, unconsciously.
    0:49:17 And then in many ways, the neuroplasticity that occurs early in life is to establish these maps of prediction.
    0:49:20 Things fall down, not up in general.
    0:49:24 Things fall down, not up, and so on.
    0:49:28 So that mental real estate can be used for other things and learning new things.
    0:49:33 So I’m thinking about the classic example of object permanence.
    0:49:39 You show a baby a block or a toy, and then you hide that toy,
    0:49:43 and at a certain age, a very young age, will look as if it’s gone.
    0:49:45 And then you bring it back, and then they’re amazed.
    0:49:49 And then at some point along their developmental trajectory, they learn object permanence.
    0:49:52 They know that it’s behind your back.
    0:49:56 And then we hear that characters like Santa Claus are real,
    0:50:01 and then eventually we learn that they’re not, and so on and so on.
    0:50:11 In many ways, we go from being completely non-cynical about the physical world to being…
    0:50:14 One could sort of view it as cynical about the physical world, right?
    0:50:17 Like, I love to see magic.
    0:50:24 In fact, we had probably the world’s best or among the very best magicians on this podcast, Ozzy Wind.
    0:50:31 He’s a mentalist and magician, and to see him do magic, even as an adult who understands that the laws of physics apply,
    0:50:37 they seem to defy the laws of physics in real time, and it just blows your mind.
    0:50:41 To the point where you, like, that can’t be, but you sort of want it to be,
    0:50:45 and at some point you just go, “You know what? It’s what we call magic.”
    0:50:52 So it seems to me that cynics apply almost physics-like rules to social interaction.
    0:50:58 Like, they talk in terms of, like, first principles of human interactions, right?
    0:51:03 They talk about this group always this, and that group always that, right?
    0:51:08 These, like, strict categories, thick black lines between categories,
    0:51:13 as opposed to any kind of blending of understanding or blending of rules.
    0:51:16 And one can see how that would be a really useful heuristic,
    0:51:20 but as we’re learning, it’s not good in the sense that we don’t want to judge,
    0:51:23 but it’s not good if our goal is to learn more about the world
    0:51:26 or learn the most information about the world. Can we say that?
    0:51:32 Yes, and I appreciate you saying, yeah, I also try to avoid good-bad language
    0:51:37 or moral judgment, but I think that many of us have the goals of having strong relationships
    0:51:43 and of flourishing psychologically, and of learning accurately about the world.
    0:51:49 And if those are your goals, I think it’s fair to say that cynicism can block your way towards them.
    0:51:53 I’ve never thought about it in this way, but I love that perspective.
    0:51:58 And there is almost a philosophical certainty.
    0:52:03 Maybe it’s not a happy philosophical certainty, but we love to, right?
    0:52:06 Human beings love explanatory power.
    0:52:11 We love to be able to have laws that determine what will happen,
    0:52:15 and the laws of physics are some of our most reliable, right?
    0:52:19 And really, we all use theories to predict the world, right?
    0:52:22 I mean, we all have a theory of gravity that lives inside our head.
    0:52:25 We don’t think objects with mass attract one another,
    0:52:27 but we know if we drop a bowling ball on our foot,
    0:52:31 we’re going to probably maybe not walk for the next week or at least, right?
    0:52:37 So we use theories to provide explanatory simplicity
    0:52:41 to a vast and overwhelmingly complex world, and absolutely.
    0:52:46 I think cynicism has a great function in simplifying.
    0:52:50 But of course, in simplifying, we lose a lot of the detail.
    0:52:56 We lose a lot of the wonder that maybe we experienced earlier in life.
    0:53:01 And, you know, I do want to — your beautiful description of kids
    0:53:06 and their sort of sense of, I suppose, perennial surprise
    0:53:12 makes me think about another aspect of what we lose to cynicism,
    0:53:19 which is the ability to witness the beauty of human action and human kindness.
    0:53:23 My friend, Dacker Keltner, studies awe, you know,
    0:53:27 this emotion of experiencing something vast
    0:53:33 and also experiencing ourselves as small and a part of that vastness.
    0:53:36 And he wrote a great book on awe.
    0:53:40 And in it, he talks about his research where he catalogued
    0:53:45 what are the experiences that most commonly produce awe
    0:53:49 in a large sample, a large representative sample of people.
    0:53:51 Now, I don’t know about you, Andrew,
    0:53:57 but when I think about awe, my first go-to is Carl Sagan’s pale blue dot.
    0:54:03 This image of a kind of nebula band or, you know, sort of cluster,
    0:54:05 basically, star dust, really.
    0:54:08 And there’s one dot in it with an arrow, and Carl Sagan says,
    0:54:13 “That dot is Earth, and every king and tyrant and mother and father
    0:54:16 and every person who’s ever fallen in love
    0:54:18 and every person who’s ever had their heart broken,
    0:54:20 they’re all on that tiny dot there.”
    0:54:23 I go to that. I show that to my kids all the time.
    0:54:26 When I think of awe, I think of outer space.
    0:54:28 I think of groves of redwood trees.
    0:54:31 I think of drone footage of the Himalayas, right?
    0:54:36 But Dacker finds that if you ask people what they experience awe in response to,
    0:54:41 the number one category is what he calls moral beauty.
    0:54:48 Everyday acts of kindness, giving, compassion, and connection.
    0:54:52 This is also related to what Dacker and John Hype talk about
    0:54:56 in terms of moral elevation, witnessing positive actions
    0:55:00 that actually make us feel like we’re capable of more.
    0:55:03 And moral beauty is everywhere.
    0:55:07 If you are open to it, it is the most common thing that will make you feel
    0:55:10 the vastness of our species.
    0:55:15 And to have a lawful, physics-like prediction about the world
    0:55:18 that blinkers you from seeing that,
    0:55:23 that gives you tunnel vision and prevents you from experiencing moral beauty
    0:55:26 seems like a tragic form of simplicity.
    0:55:30 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
    0:55:32 I recently became a Function member
    0:55:35 after searching for the most comprehensive approach to lab testing.
    0:55:37 While I’ve long been a fan of blood testing,
    0:55:39 I really wanted to find a more in-depth program
    0:55:42 for analyzing blood, urine, and saliva
    0:55:45 to get a full picture of my heart health, my hormone status,
    0:55:48 my immune system regulation, my metabolic function,
    0:55:51 my vitamin and mineral status, and other critical areas
    0:55:53 of my overall health and vitality.
    0:55:56 Function not only provides testing of over 100 biomarkers
    0:55:58 key to physical and mental health,
    0:56:00 but it also analyzes these results
    0:56:03 and provides insights from talk doctors on your results.
    0:56:06 For example, in one of my first tests with Function,
    0:56:09 I learned that I had two high levels of mercury in my blood.
    0:56:11 This was totally surprising to me.
    0:56:13 I had no idea prior to taking the test.
    0:56:15 Function not only helped me detect this,
    0:56:18 but offered medical doctor-informed insights
    0:56:20 on how to best reduce those mercury levels,
    0:56:22 which included limiting my tuna consumption,
    0:56:24 because I had been eating a lot of tuna,
    0:56:27 while also making an effort to eat more leafy greens
    0:56:29 and supplementing with NAC and acetylcysteine,
    0:56:32 both of which can support glutathione production
    0:56:35 and detoxification and worked to reduce my mercury levels.
    0:56:38 Comprehensive lab testing like this is so important for health,
    0:56:40 and while I’ve been doing it for years,
    0:56:43 I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
    0:56:45 I’ve been so impressed by Function,
    0:56:48 both at the level of ease of use that is getting the test done,
    0:56:52 as well as how comprehensive and how actionable the tests are,
    0:56:54 that I recently joined their advisory board,
    0:56:57 and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
    0:57:01 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
    0:57:05 Function currently has a waitlist of over 250,000 people,
    0:57:08 but they’re offering early access to Huberman lab listeners.
    0:57:13 That’s functionhealth.com/huberman to get early access to function.
    0:57:19 I love that your examples of both pale blue dot and everyday compassion
    0:57:24 bridge the two, what I think of as time domains,
    0:57:28 or I should say space time domains, that the brain can encompass.
    0:57:31 This has long fascinated me about the human brain,
    0:57:34 and presumably other animals’ brains as well,
    0:57:42 which is that we can sharpen our aperture to something so, so small
    0:57:45 and pay attention to just the immense beauty.
    0:57:47 I have a lot of ants in my yard right now,
    0:57:50 and lately I’ve been watching them interact because they were driving me crazy.
    0:57:53 They’re everywhere this summer, and they’re climbing on me,
    0:57:55 and I thought, “I’m just going to watch what they do,”
    0:57:57 and clearly there’s a structure there.
    0:58:01 I know Deborah Gordon at Stanford has studied ant behavior and others,
    0:58:03 and it’s like there’s a lot going on there,
    0:58:05 and you look up from there and you’re like, “Wow, there’s a big yard,”
    0:58:10 and then the sense of awe for me is that interactions like that
    0:58:13 must be going on everywhere in this yard,
    0:58:19 and it frames up that the aperture of our cognition in space and in time,
    0:58:22 covering small distances quickly or small distances slowly,
    0:58:30 and then we can zoom out literally and think about us on this ball in space, right?
    0:58:33 And that ability, I think, is incredible,
    0:58:40 and that awe can be captured at these different extremes of space-time cognition.
    0:58:41 Amazing.
    0:58:43 It seems to me that what you’re saying is that cynicism and awe
    0:58:45 are also opposite ends of the continuum,
    0:58:50 and that’s taking us in a direction slightly different than I was going to try and take us,
    0:58:52 but I love that we’re talking about awe,
    0:58:57 because to me it feels like it’s a more extreme example of delight.
    0:59:04 And I’d like you to perhaps, if there’s any examples of research on this,
    0:59:11 touch on to what extent a sense of cynicism divorces us from delight and awe
    0:59:16 or I guess their collaborator, which is creativity.
    0:59:21 To me, everything you’re saying about cynicism makes it sound anti-creative,
    0:59:25 because by definition you’re eliminating possibility,
    0:59:29 and creativity, of course, is the unique original combination of existing things
    0:59:32 or the creation of new things altogether, creativity.
    0:59:38 So what, if anything, has been studied about the relationship between cynicism,
    0:59:43 I guess we call it open-mindedness, and creativity and/or awe?
    0:59:48 Yeah, great questions, and there is some work on this,
    0:59:52 and a lot of it comes actually in the context of the workplace, right?
    0:59:56 So you can examine, I mean, these Brazilian fishing villages were, after all,
    1:00:01 workplaces that led people to more or less cynicism,
    1:00:07 but other workplaces also have structures that make people more or less able to trust one another.
    1:00:10 One version of this is what’s known as stack ranking,
    1:00:16 and this is where people, managers, are forced to pick the highest performing
    1:00:19 and lowest performing members of their team,
    1:00:25 and in essence, eliminate the people who are at the bottom 10% every six or 12 months.
    1:00:30 Stack ranking has, thankfully, mostly fallen out of favor in the corporate world,
    1:00:37 but it was very de rigueur in the late 20th and early 21st century,
    1:00:41 up until 10 or so years ago, and it still exists in some places.
    1:00:46 And the idea, again, was if you want people to be creative,
    1:00:50 if you want them to do their best, tap into who they really are,
    1:00:52 and who are we really?
    1:00:57 We are really a hyper-individualistic, again, Darwinian species.
    1:01:02 Really, stack ranking is a social Darwinist approach to management,
    1:01:05 and the idea is, well, great, if you threaten people,
    1:01:08 if you make them want to defeat one another,
    1:01:12 they will be at their most creative when they are trying to do that, right?
    1:01:14 That it will bring out their best.
    1:01:16 The opposite is true.
    1:01:19 I mean, stack ranked workplaces, of course, are miserable.
    1:01:24 The people in them are quite unhappy and more likely to leave their jobs,
    1:01:30 but some of the more interesting work pertains to what stack ranking does to creativity,
    1:01:37 because it turns out that if your job is to just not be at the bottom of the pile,
    1:01:42 then the last thing you want to do is take a creative risk.
    1:01:44 You do not want to go out on a limb.
    1:01:50 You do not want to try something new if other people are going to go after you for doing that,
    1:01:57 and if you screw up, or if it doesn’t go well, you’re eliminated from the group, right?
    1:02:03 So I think you’re exactly right that these cynical environments are also highly conservative.
    1:02:05 I, of course, don’t mean politically conservative.
    1:02:09 I mean conservative in terms of the types of choices that people make,
    1:02:13 and that’s sort of, I think, at the level of individual creativity,
    1:02:19 but there’s also a cost at the level of what we might call group creativity, right?
    1:02:25 A lot of our best ideas come not from our minds, but from the space between us,
    1:02:29 from dialogue, or from group conversation,
    1:02:33 and it turns out that in stack ranked zero-sum environments,
    1:02:36 people are less willing to share knowledge and perspective,
    1:02:40 because doing so amounts to helping your enemy succeed,
    1:02:43 which is the same as helping yourself fail.
    1:02:49 So to the extent that creativity requires a sort of collaborative mindset,
    1:02:54 then cynicism is preventative of that.
    1:03:00 And there’s actually some terrific work by Anita Woolley and colleagues
    1:03:04 that looks at group intelligence, collective intelligence.
    1:03:08 This is the idea that, of course, people have levels of intelligence
    1:03:12 that can be measured in various ways and have various forms of intelligence as well.
    1:03:17 But groups, when they get together, have a type of intelligence,
    1:03:23 and especially creative problem-solving intelligence that goes above and beyond the sum of their parts,
    1:03:28 that can’t be explained, and actually in some cases is almost orthogonal
    1:03:31 to the intelligence of the individuals in that group, right?
    1:03:36 Controlling for the intelligence of individuals, there’s a group factor that still matters.
    1:03:43 And so Anita Woolley and others have looked at, well, what predicts that type of collective intelligence?
    1:03:45 And a couple of factors matter.
    1:03:51 One is people’s ability to understand each other’s emotions.
    1:03:53 So interpersonal sensitivity.
    1:04:00 But another is their willingness to, in essence, pass the mic, to share the conversation and to collaborate.
    1:04:06 And so, again, succeeding, thriving, optimizing, and being creative,
    1:04:09 both at the individual and at the group level,
    1:04:14 require environments where we feel free and where we feel safe
    1:04:20 and where we feel that contributing to somebody else can also contribute to ourselves.
    1:04:25 It’s so interesting to think about all of this in the context of neuroplasticity.
    1:04:29 I feel like one of the holy grails of neuroscience is to finally understand,
    1:04:31 you know, what are the gates to neuroplasticity?
    1:04:33 We understand a lot about the cellular mechanisms.
    1:04:35 We know it’s possible throughout the lifespan.
    1:04:40 We know that there’s sure an involvement of different neuromodulators and so on.
    1:04:46 But at the level of kind of human behavior and emotional stance,
    1:04:52 not a technical term, but I’ll use it of, say, being curious.
    1:04:56 Like, to me, curiosity is an interest in the outcome
    1:04:59 with no specific emotional attachment to the outcome.
    1:05:03 But of course, we could say you’re curious with the hope of getting a certain result.
    1:05:05 You know, so one could modify it.
    1:05:11 But there is something about that childlike mind, so-called beginner’s mind,
    1:05:13 where you’re open to different outcomes.
    1:05:17 And it seems like the examples that you’re giving keep bringing me back to these developmental themes
    1:05:25 because if it’s true that cynics exclude a lot of data that could be useful to them,
    1:05:31 it seems that the opportunities for neuroplasticity are reduced for cynics.
    1:05:38 To flip it on its head, to what extent are we all a little bit cynical?
    1:05:40 And how would we explore that?
    1:05:43 Like, if I were in your laboratory and you had 10 minutes with me,
    1:05:48 what questions would you ask me to determine how cynical I might be
    1:05:51 or how not cynical I might be?
    1:05:55 Well, the first thing that I would do is give you that classic questionnaire from Cook and Medley,
    1:05:58 which would just ask you about your theories of the world.
    1:06:00 What do you think people are like?
    1:06:02 Do you think that people are generally honest?
    1:06:04 Do you think that they are generally trustworthy?
    1:06:07 So it loads the questions, or it’s open-ended, where I would —
    1:06:09 would you say, what are people like?
    1:06:11 And then I would just kind of free associate about that?
    1:06:16 No, it’s a series of 50 statements, and you’re asked in a binary way,
    1:06:19 do you agree or disagree with each of these statements?
    1:06:24 Since then, Olga Stavrova and others have adapted Cook-Medley and made it a shorter scale
    1:06:29 and turned the questions into continuous one-to-nine or one-to-seven answers.
    1:06:33 But generally speaking, these are discrete questions
    1:06:39 that numerically or quantitatively tap our general theories of people.
    1:06:44 So if you were in my lab, I might also ask you to play some different economic games.
    1:06:48 You know, the trust game being the number one that we might use here.
    1:06:50 So I can explain it.
    1:06:56 So the trust game involves two players, and one of them is an investor.
    1:06:59 They start out with some amount of money, let’s just say $10.
    1:07:04 They can send as much of that money as they want to a trustee.
    1:07:06 The money is then tripled in value.
    1:07:12 So if the investor sends $10, in the hands of the trustee, it becomes $30.
    1:07:17 The trustee can then choose to give back whatever amount they want to the investor.
    1:07:21 So they can be exactly fair and give $15 back,
    1:07:27 in which case both people end up pretty much better off than they would have without an act of trust.
    1:07:32 The trustee can keep all $30 themselves, betraying the investor,
    1:07:35 or the trustee can give more than 50% back.
    1:07:38 They can say, “Well, I started out with nothing. Why did you take two thirds back?”
    1:07:42 And this is one terrific behavioral measure of trust,
    1:07:44 and it can be played in a couple of different ways.
    1:07:51 One is binary, where I would say, “Andrew, you can send $10 to an internet stranger,
    1:07:55 or you can send nothing, and they can choose to send you back half,
    1:07:57 or they can choose to send you back nothing.
    1:07:58 Would you do it?”
    1:08:01 Actually, I’m curious, would you do that?
    1:08:03 Oh, I absolutely have been over to them.
    1:08:04 Yeah, I’m curious.
    1:08:05 Great.
    1:08:07 And I’m willing to lose the money.
    1:08:09 So I suppose that factors in as well.
    1:08:10 Yeah, follow-up question.
    1:08:17 In that type of study, what percentage of trustees do you think make the trustworthy decision of sending back the money?
    1:08:23 Gosh.
    1:08:28 55%.
    1:08:29 Yeah.
    1:08:34 So your prediction there is quite aligned with most peoples.
    1:08:43 There’s a great study by Fetchenhauer and Dunning that found that people, when they’re asked to forecast,
    1:08:47 they say, “I bet 52%, 55% of people will send this money back.
    1:08:50 We’ll make this binary trust decision.”
    1:08:55 In fact, 80% of trustees make the pro-social and trustworthy decision.
    1:09:02 And again, what Fetchenhauer and Dunning found is that when we have negative assumptions,
    1:09:08 we’re less likely to send over the money, and therefore less likely to learn that we were wrong.
    1:09:13 And so that’s another example of where cynical beliefs…
    1:09:18 I mean, you’re interested because you had the belief that it’s a 50% chance, but you still chose to trust.
    1:09:25 So from a Bayesian perspective, when that person actually sent the money back, which they would have an 80% chance of doing,
    1:09:31 and if I were to ask you again, what percentage of people give back, you might update your perception.
    1:09:32 Absolutely.
    1:09:33 Right?
    1:09:36 But without any evidence, you can’t update your perception.
    1:09:39 And this is just one of many examples.
    1:09:49 It turns out that there’s a lot of evidence that when asked to estimate how friendly, trustworthy, compassionate, or open-minded others are,
    1:09:52 people’s estimates come in much lower than data suggests.
    1:10:01 And this to me is both the tragedy of cynical thinking, those heuristics that we’re using, and a major opportunity for so many of us.
    1:10:09 Right? It’s a tragedy because we’re coming up with these simple black-and-white physics-like predictions about the world,
    1:10:11 and they’re often wrong.
    1:10:13 They’re often unduly negative.
    1:10:21 An opportunity because to the extent that we can tap into a more scientific or curious mindset,
    1:10:26 to the extent that we can open ourselves to the data, pleasant surprises are everywhere.
    1:10:34 The social world is full of a lot more positive and helpful and kind people than we realize, right?
    1:10:38 The average person underestimates the average person.
    1:10:44 This is not to say that there aren’t awful people who do awful things every day around the world.
    1:10:45 There, of course, are.
    1:10:49 But we take those extreme examples and over-rotate on them.
    1:10:57 We assume that the most toxic, awful examples that we see are representative when they’re not.
    1:10:59 So we miss all these opportunities.
    1:11:06 But understanding that, I hope, opens people to gaining more of those opportunities,
    1:11:12 to using them and to finding out more accurate and more hopeful information about each other.
    1:11:19 There does seem to be a salience about negative interactions or somebody stealing from us
    1:11:24 or doing something that we consider cruel to us or to others.
    1:11:33 Nowadays, with social media, we get a window into, gosh, probably billions of social interactions
    1:11:37 in the form of comments and clap-backs and retweets.
    1:11:40 And there certainly is benevolence on social media.
    1:11:48 But what if any data exists about how social media either feeds or impedes cynicism,
    1:11:51 or maybe it doesn’t change it at all?
    1:11:56 And I should say that there’s also the kind of– I have to be careful.
    1:11:58 I’m trying not to be cynical.
    1:12:09 I maintain the view that certain social media platforms encourage a bit more negativity than others.
    1:12:15 And certainly, there are accounts– I’m trying to think of accounts like on Instagram, like Upworthy,
    1:12:20 which its whole basis is to promote positive stuff.
    1:12:22 I like that account very much.
    1:12:27 But certainly, you can find the full array of emotions on social media.
    1:12:35 To what extent is just being on social media, regardless of platform, increasing or decreasing cynicism?
    1:12:38 It’s a terrific question.
    1:12:41 It’s hard to provide a very clear answer.
    1:12:45 And I don’t want to get out over my skis with what is known and what’s not known.
    1:12:49 Social media has been a tectonic shift in our lives.
    1:12:52 It has coincided with a rise in cynicism.
    1:12:55 But as you know, history is not an experiment.
    1:13:01 So you can’t take two temporal trends that are coincident with one another and say that one caused the other.
    1:13:10 That said, my own intuition and a lot of the data suggest that in at least some ways, social media is a cynicism factory.
    1:13:14 So let’s first stipulate how much time we’re spending on there.
    1:13:21 The average person goes through 300 feet of social media feed a day.
    1:13:22 Is that right?
    1:13:23 They’ve measured it in feet.
    1:13:26 Approximately the height of the Statue of Liberty.
    1:13:30 So we’re doing one Statue of Liberty worth of scrolling a day.
    1:13:34 Much of it dooms scrolling if you’re anything like me, at least.
    1:13:41 And so then the question becomes, what are we seeing when we scroll for that long?
    1:13:43 Who are we seeing?
    1:13:47 And are they representative of what people are really like?
    1:13:56 And the answer in a lot of ways is no, what we see on social media is not representative of the human population.
    1:13:58 So there’s a lot of evidence.
    1:14:08 A lot of this comes from William Brady now at Northwestern and Molly Crockett that when people tweet, for instance,
    1:14:17 I mean, this is a lot of this is done on the site formerly known as Twitter, when people tweet in outrage and when they tweet negatively
    1:14:26 and when they tweet about in particular immorality, moral outrage, that algorithmically, those tweets are broadcast further.
    1:14:28 They’re shared more.
    1:14:30 And this does a couple of things.
    1:14:34 One, it reinforces the people who are already tweeting in that way.
    1:14:40 So William Brady has this great work using a kind of reinforcement learning model.
    1:14:47 Reinforcement learning is where you do something you’re rewarded and that reward makes you more likely to do that same thing again.
    1:14:55 And it turns out that Brady found that when people tweet in outrage and then get egged on.
    1:14:58 And oftentimes I should say this is tribal in nature.
    1:15:06 It’s somebody tweeting against somebody who’s an outsider and then being rewarded by people who they consider to be part of their group.
    1:15:15 When that happens, that person is more likely in their future tweets to turn up the volume on that outrage and on that moral outrage in particular.
    1:15:21 So there’s a sort of ratchet effect on the people who are sharing.
    1:15:24 But a second question becomes, well, what about the people watching?
    1:15:26 What about the rest of us?
    1:15:40 Claire Robertson has a great paper on this where she documents that a vast majority, I mean 90 plus percent of tweets are created by the 10 percent of the most active users.
    1:15:42 And this is in the political sphere.
    1:15:53 And these are probably not representative, these folks, not representative of the rest of us in terms of how extreme and maybe how bitter their opinions are.
    1:16:01 And so we, when we’re scrolling that Statue of Liberty’s worth of information, we think that we’re seeing the world.
    1:16:03 We think that we’re seeing our fellow citizens.
    1:16:06 We think that we’re getting a picture of what people are like.
    1:16:09 In fact, we’re pulling from the fringes.
    1:16:15 And what this leads to is a misconstrual of what the world is really like.
    1:16:18 This is, by the way, not just part of social media.
    1:16:20 This is also part of legacy media.
    1:16:26 Communication theorists talk about something called the mean world syndrome, right?
    1:16:33 Where the more time that you spend looking at the news, for instance, the more you think violent crime is up in your area.
    1:16:40 The more you think you’re in danger of violent crime, even during years when violent crime is decreasing.
    1:16:51 I’m old enough to remember when Stranger Danger was this big massive story and every time you wanted cereal, the milk carton would have a picture of a kid who had been kidnapped by a stranger.
    1:17:02 And during that time, if you asked people how many kids are being kidnapped by strangers in the U.S., they would, in many cases, say 50,000 children are being kidnapped each year in the U.S.
    1:17:05 Can you imagine what the world would be?
    1:17:08 There would be SWAT teams on every corner.
    1:17:12 The real number in those years was closer to 100 kids per year.
    1:17:18 Now, let me be clear, each one of those is an absolute tragedy, but there’s a big difference here.
    1:17:28 And oftentimes, when we tune into media, we end up with these enormously warped perceptions where we think that the world is much more dangerous than it really is.
    1:17:38 We think that people are much more extreme than they really are, and because stories of immorality go viral so much more often than stories of everyday goodness.
    1:17:44 I mean, I love Upworthy as well, but it’s not winning right now in the social media wars.
    1:17:45 Not yet.
    1:17:47 Not yet, not yet.
    1:17:52 And so this leaves us all absolutely exhausted and also feeling alone.
    1:17:59 People who feel like, wow, I actually don’t feel that much outrage or I don’t want to feel that much outrage.
    1:18:04 I actually don’t want to hate everybody who’s different from me, for instance.
    1:18:07 I’m just exhausted by all this.
    1:18:14 We feel like, well, I guess I’m the only one because everybody else seems really excited about this battle royale that we’ve put ourselves in.
    1:18:19 But in fact, most people are just like the exhausted majority, right?
    1:18:33 We’re paying so much attention to a tiny minority of what the journalist Amanda Ripley calls conflict entrepreneurs, people who stoke conflict on purpose, that we’re confusing them with the average.
    1:18:41 So much there. I have a, I suppose, a mixed relationship to social media.
    1:18:47 I teach there and I learn there and I also have to be very discerning in terms of how I interact with it.
    1:19:01 And you made this point that I’ve never heard anyone make before, which is that many people feel alone by virtue of the fact that they don’t share in this warring nature that they see on social media.
    1:19:08 It’s almost like sometimes I feel like I’m watching a combat sport that I don’t feel quite cut out for.
    1:19:13 And then when I’m away from it, I feel better.
    1:19:23 But I, like everybody else, sometimes we’ll get sucked into the highly salient nature of a combat between groups on social media.
    1:19:28 It can be very alluring in the worst ways.
    1:19:33 This mean world syndrome, what’s the inverse of that?
    1:19:35 The kind world syndrome, I suppose.
    1:19:44 But attempts at creating those sorts of social media platforms have been made, things like Blue Sky, which has other aspects to it as well.
    1:19:55 And while it may be thriving, I don’t know, I haven’t checked recently, it seems like people aren’t really interested in being on there as much as they are these other platforms.
    1:19:58 Clearly, the numbers play out that way.
    1:20:00 Why do you think that is?
    1:20:08 Well, we as a species, I think, are characterized by what we would call negativity bias, right?
    1:20:12 Negative events and threats loom larger in our minds.
    1:20:15 And that happens in a number of domains.
    1:20:23 Our decision making is negatively biased in that we’d prefer to avoid a negative outcome than to pursue a positive outcome.
    1:20:27 That’s the classic work of Kahneman and Tversky, for instance.
    1:20:31 The impressions that we form are often negatively skewed.
    1:20:44 So classic work in psychology going back to the 1950s shows that if you teach somebody about a new person who they’ve never met and you list three positive qualities that this person has and three negative qualities,
    1:20:55 people will very much judge the person on their worst qualities and also remember more about their negative qualities than about their positive qualities.
    1:21:01 And again, you can see why this would be part of who we are because we need to protect one another.
    1:21:09 We also tend to, by the way, not just think in a negatively biased way, but speak and share in a negatively biased way.
    1:21:20 In my lab, we had a study where people witnessed other groups of four playing an economic game where they could be selfish or they could be positive.
    1:21:31 And we asked them, okay, we’re going to ask you to share a piece of information about one of the people you were playing this game with for a future generation of participants.
    1:21:33 Who would you like to share about?
    1:21:44 And when somebody in a group acted in a selfish way, people shared information about them three times more often than when they acted in a generous way.
    1:21:47 So we gossip negatively.
    1:21:50 And again, that gossip is prosocial.
    1:21:58 The idea is if there’s somebody out there harming my community, of course, I’m going to shout about them from the rooftops because I want to protect my friends.
    1:22:01 It’s a very noble instinct in a way.
    1:22:11 But we further found that when we actually showed a new generation of participants the gossip that the first generation shared and we asked, hey, how generous and how selfish were people in that first generation?
    1:22:15 They vastly underestimated that group’s generosity.
    1:22:16 Does that make sense?
    1:22:29 In other words, in trying to protect our communities, we send highly biased information about who’s in our community and give other people the wrong idea of who we are.
    1:22:33 And I see that unfolding on social media every day of my life.
    1:22:36 Every day that I’m on social media, I do try to take breaks.
    1:22:38 But when I’m on there, I see it.
    1:22:42 And to your question, what do we do here?
    1:22:48 Why don’t positive networks, positive information, why doesn’t it proliferate more?
    1:22:52 I think it’s because of these ingrained biases in our mind.
    1:22:57 And I understand that that can sound fatalistic because it’s like, oh, maybe this is just who we are.
    1:23:07 But I don’t think that we generally accept our instincts and biases as a life sentence, as destiny.
    1:23:15 A lot of us, well, human beings in general, have the instinct to trust and be kinder towards people who look like us versus people who don’t.
    1:23:17 For instance, who share our racial makeup.
    1:23:22 None of us, I think a few of us, sit here and say, well, I have that bias in my mind.
    1:23:26 So I guess I’m always going to be racially biased.
    1:23:30 We try to counteract those instincts.
    1:23:33 We try to become aware of those biases.
    1:23:41 Depressed people have the bias to see themselves as worthless and to interpret new information they receive through that framework.
    1:23:45 Well, therapy is the attempt to say, I don’t want to feel this way anymore.
    1:23:49 I want to fight the default settings in my mind.
    1:23:53 I want to try to explore curiosity, to explore something new.
    1:24:03 So to say that this toxic environment that we’re in corresponds with some of our biases is to me not the same as saying we are destined to remain in that situation.
    1:24:17 Do you think it’s possible to be adequately informed about threats, to be able to live one’s life in the most adaptive way while not being on social media?
    1:24:19 None of the social media platforms.
    1:24:22 Can you have a great life that way?
    1:24:24 A safe life.
    1:24:29 This is a quasi-philosophical question, but from my perspective, absolutely.
    1:24:35 I mean, I think some of the threats that we learn about on social media are simply wrong.
    1:24:37 They’re phantom threats.
    1:24:50 We’re made to fear something that actually is not happening, made to fear a group of people who are not as dangerous as they’re made out to be on social media.
    1:24:55 Of course, I think being informed about the world around us matters to staying safe.
    1:25:00 But again, I think we can also more broadly construe what safety is.
    1:25:13 You know, if being on social media makes you avoidant of taking chances on people, if it makes you feel as though anybody who’s different from you ideologically, for instance, is bloodthirsty and extreme,
    1:25:17 that’s going to limit your life in very important ways.
    1:25:22 And you can talk about being safe in terms of safe from acute threats.
    1:25:30 But as we’ve talked about living a diminished and disconnected life, is its own form of danger over a longer time horizon?
    1:25:42 So really, you know, there are a lot of ways in which in the attempt to stay safe right now, we introduce ourselves to long-term danger.
    1:25:48 I’m not anti-social media, but I have to circle back on this yet again.
    1:25:56 A former guest on this podcast, one of our most popular episodes, is with a former Navy SEAL David Goggins, who’s known for many things,
    1:26:01 but chief among them is striving and pushing oneself.
    1:26:15 And David has said many times that nowadays it’s easier than ever to be extraordinary because most people are basically spending time just consuming experiences on social media and doing a lot less.
    1:26:22 Just literally doing a lot less, not just exercising and running as he does, although by the way, he’s in school to become a paramedic.
    1:26:27 So he’s essentially gone to medical school and is always doing a bunch of other things as well.
    1:26:32 So he’s also an intellectual learner.
    1:26:37 Now, I don’t know if I agree with him completely, but it’s an interesting statement.
    1:26:56 You know, if social media is bringing out our cynicism, polarizing us, and perhaps taking away, I would probably agree with David, at least to some extent, taking away our time where we could be generative.
    1:27:04 Writing, thinking, socializing, building in other ways that one builds their life.
    1:27:12 Then I guess an important question is, do you think social media could be leveraged to decrease cynicism?
    1:27:24 Or as you referred to it, to generate hopeful skepticism, like this notion of hopeful skepticism as a replacement for cynicism is something that is really intriguing.
    1:27:25 Like what would that look like?
    1:27:28 We were just going to do the gedonkin experiment here.
    1:27:36 What would a feed on social media look like that fed hopeful skepticism as opposed to cynicism?
    1:27:38 Here’s a far out example.
    1:27:40 I love this train of thoughts.
    1:27:51 I’m going to try to take it to a logical conclusion that would never actually occur in real life, but a great way to generate more accurate and hopeful skepticism.
    1:28:01 By hopeful skepticism, I mean skepticism as we’ve described, a scientific mindset, a scientific perspective, and a curiosity, a hunger for information.
    1:28:09 Then the hopeful piece, I simply mean skepticism that begins with the understanding that our defaults are often too negative.
    1:28:20 So that I’m going to be open and I’m going to realize that my gut instinct is probably leading me towards the negative and can be challenged, that I don’t have to listen to it all the time.
    1:28:30 So just as a working definition, I think that what I would want in a social media feed would be for it to have more data.
    1:28:43 If you could compel every person on earth to post to social media about what they’re doing today, about what they’re thinking, about what they want, about their values, right?
    1:28:48 If you could compel each, of course, that’s dystopic in many ways, but just as a thought experiment.
    1:28:55 And then people’s feed was a representative sample of real people on the planet, right?
    1:29:05 Real people and people who, over time, as I scroll through my Statue of Liberty now, I see what people are really like.
    1:29:13 I see the people who are extreme and negative and toxic, but I also see a grandmother who’s driving her grandkids to hockey practice.
    1:29:18 I see a nurse who’s coming in to help an elderly patient.
    1:29:24 I see somebody who’s made an unlikely connection with somebody who they disagree with.
    1:29:30 A veridical, accurate feed, I think, would drive hopeful skepticism.
    1:29:40 And that’s, again, one of the things that has struck me most over the last few years of doing this research, is that we stereotype hope and positivity.
    1:29:48 As you were saying earlier, as kind of dim, naive, a rose-colored pair of glasses.
    1:29:55 But in fact, I think what the data show us is that we’re all wearing a pair of soot-colored glasses all the time.
    1:30:07 And actually the best way to make people more hopeful is to ask them to look more carefully, not to look away, but look towards in a more accurate and open fashion.
    1:30:12 And there’s one version of this that we’ve tried at Stanford in our own backyard.
    1:30:21 So my lab and I, for years, been surveying as many Stanford undergraduates as we can about their social health.
    1:30:25 So how connected are they? How mentally healthy are they?
    1:30:36 And a couple of years ago, we asked thousands of undergraduates to describe both themselves and the average Stanford student on a number of dimensions.
    1:30:40 For instance, how empathic are you? How empathic is the average Stanford student?
    1:30:45 How much do you like helping people who are struggling? What do you think the average Stanford student would respond to that?
    1:30:50 How much do you want to meet new people on campus? How do you think the average student would respond?
    1:30:54 And we discovered not one, but two, Stanford’s.
    1:31:04 The first was made up of real students who are enormously compassionate, who really want to meet new friends, who want to help their friends when they’re struggling.
    1:31:18 The second Stanford existed in students’ minds. Their imagination of the average undergraduate was much less friendly, much less compassionate, much pricklier and more judgmental than real students were.
    1:31:24 So again, we’ve got this discrepancy between what people perceive and social reality.
    1:31:34 We found that students who underestimated their peers were less willing to do things like strike up a conversation with a stranger or confide in a friend when they were struggling.
    1:31:41 And that left them more isolated and lonelier. This is the kind of vicious cycle of cynicism, right?
    1:31:48 But more recently, my lab, led by a great postdoc, Ray Pei, tried an intervention.
    1:31:53 And the intervention was as simple as you can imagine. It was show students the real data.
    1:32:06 We put posters in a number of dorms, experimental dorms we called them, that simply said, hey, did you know 95% of students at Stanford would like to help their friends who are struggling.
    1:32:17 85% want to make friends with new students. We also worked with Frosh 101, a one-unit class that most first-year students take and show them the data.
    1:32:26 We’re just showing students to each other. And we found that when students learned this information, they were more willing to take social risks.
    1:32:32 And six months later, they were more likely to have a greater number of friends to be more socially integrated.
    1:32:42 So here again is a tragic and vicious cycle. But then there’s a virtuous cycle that can replace it if we just show people better information.
    1:32:50 You know, again, I don’t imagine that they’ll ever be a social media feed where everybody has to post and you see an actually representative sample of the world.
    1:33:00 But if we could, I do think that that would generate a more hopeful perspective because the truth is more hopeful than what we’re seeing.
    1:33:07 Do you think there’s a version of AI that is less cynical than people tend to be?
    1:33:17 The reason I ask this is I’m quite excited about and hopeful about AI. I’m not one of these. I don’t know what you call them, but AI doomers.
    1:33:24 And it’s here. It’s happening. It’s happening in the background now. And I’ve started using AI in a number of different realms of life.
    1:33:32 And I find it to be incredible. It seems to me to combine neural networks and Google search with PubMed.
    1:33:49 And it’s fascinating. It’s not perfect. It’s far from perfect. But that’s also part of its beauty is that it mimics human lack of perfectness well enough that it feels something kind of like brain like personality like.
    1:34:07 You could imagine that given the enormous amount of cynicism that’s out there, that some of the large language models that make up AI would be somewhat cynical, would put filters that were overly stringent on certain topics.
    1:34:19 You also wouldn’t want AI that was not stringent enough, right? Because we are already and soon to be using AI to bring us information extremely quickly.
    1:34:22 And the last thing we want are errors in that information.
    1:34:33 So if we were to take what we know from humans and the data that you’ve collected and others have collected about ways to shift ourselves from cynicism to hopeful skepticism,
    1:34:38 do you think that’s something that could be laced into these large language models?
    1:34:43 I’m not talking about at the technical level. That’s certainly beyond my understanding.
    1:34:56 But could you build an AI version of yourself that could forage the internet for news and what’s going on out there that is where you tune down the cynicism a little bit since it’s difficult to be less cynical.
    1:35:02 In other words, could it do a better job of being you than you and then therefore make you better?
    1:35:11 Wow. I love that question. I think that there is, I could imagine an opportunity for that.
    1:35:25 I think one roadblock that I don’t think is insurmountable but that you would need to face in that really fascinating goal is that AI models are, of course, products of the data that we feed them.
    1:35:43 And so if basically AI models eat the internet, swallow it and then give it back to us in some form to the extent that the internet is asymmetrically waiting, is over-waiting negative content and cynical content,
    1:35:48 then AI’s that swallow that will reflect it as well.
    1:36:03 I think that, and I could imagine, it’s blowing my mind in real time to think about, but you could imagine re-tuning the way that AI takes information to account for negativity bias and to correct.
    1:36:19 This is what you’re getting at, I think, to correct for that negativity bias and then produce an inference that is less biased, more accurate and less cynical and then give that as a kind of digest to people.
    1:36:34 And so don’t make me go through my social media feed, go through it for me, correct, de-bias it and then give it to me in a more accurate way. That’s an incredible idea.
    1:36:44 And that’s what I want. I was thinking about my Instagram feed and cynicism versus hopeful skepticism versus, I guess, awe.
    1:36:58 And I’ll use the following examples. I subscribe to an Instagram account that I like very much, which essentially just gives me images of beautiful animals in their ultimate essence.
    1:37:16 It’s an account by a guy named Joel Sartore who works for National Geographic and he’s created what’s called the photo arc. He’s trying to get images of all the world’s animals that really capture their essence and many of them are endangered and some very close to extinction.
    1:37:30 Others are more prolific right now. Nonetheless, I think of that account as all goodness, all benevolence. And then at the other extreme, I subscribe to an animal account called Nature is Metal.
    1:37:43 We’ve actually collaborated with Nature is Metal on a great white shark grabbing a tuna video that I didn’t take but someone I was with took and we got their permission to post it.
    1:37:55 In any event, Nature is Metal is all about the harshness of nature. And then I think about like the Planet Earth series hosted by David Attenborough and so forth, which sort of has a mixture of beautiful ducklings.
    1:38:01 But then also animals hunting each other and dying of old age or of starvation and so the full array.
    1:38:12 So I think about that as an example of, if you look at Nature is Metal long enough, it’s a very cool account. I highly recommend people follow all three of these accounts.
    1:38:27 But if you look at it long enough, you get the impression like Nature is hard, life is hard out there. And it can be. You look at the Sartori account and you get the impression that animals are just beautiful, they’re just being them.
    1:38:35 He has a gift for capturing the essence of insects, reptiles and mammals and everything in between.
    1:38:51 So when I think about social media or I even just think about our outlook onto the landscape of real life, non-virtual life, I feel like the human brain potentially can like all these things.
    1:39:04 But what you’re describing in cynicism is the people that, for whatever reason, they’re skewed toward this view that like life is hard and therefore I need to protect myself and protect others at all times.
    1:39:32 In reality, how dynamic is cynicism? You earlier described how it can be domain specific. But if somebody is pretty cynical and they’re older than 25, they’re outside the sort of developmental plasticity range, what are the things that they can do on a daily basis to either tune down their cynicism or create room for this hopeful skepticism in a way that enriches them?
    1:39:47 Let’s just start with them because after all, they’re cynics. We can’t bait them with the good that they’ll do for the world, but they’ll do that too. What are some tools that we can all apply towards being less cynical?
    1:39:59 It’s a brilliant question and you’re right. I mean, I think a lot of us are very tuned into the metal side of life and heavy metal is great, but life is not all metal. So how do we retune ourselves?
    1:40:16 I think about this a lot in part because over the last several years, I haven’t just been studying cynicism. I’ve been trying to counteract it in myself and in others. So I’ve focused on practical everyday things that I can do.
    1:40:28 And I guess they come in a bunch of categories. I’m going to try to take through them, but I really want to hear your thoughts. The first has to do with our mindsets and the ways that we approach our own thinking.
    1:40:44 So I like to engage in a practice that I call being skeptical of my cynicism. So that is, in essence, taking tools from cognitive behavioral therapy and applying them to my cynical inferences.
    1:40:53 So again, my default mode, my factory settings are pretty suspicious. I want to lay my cards on the table. It’s ironic given what I study, but there we are.
    1:41:01 So I often find myself in new situations suspecting people, mistrusting people, wondering if they might take advantage of me.
    1:41:17 And what I do these days that I didn’t do in the past is say, “Well, wait a minute, Zaki, where is this coming from? You’re a scientist. Defend your inference. Defend your hypothesis. What evidence do you have to back it up?”
    1:41:32 And very often I find that the evidence is thin to non-existent. So that challenge, that just unearthing of, “Wait a minute, are you sure? No, you’re not.” Can tap into a little bit of intellectual humility.
    1:41:49 A second thing that I try to do is apply what my lab and I call a reciprocity mindset. That is understanding that, yes, people vary in how trustworthy they are, but what you do also matters.
    1:42:03 Research finds that when you trust people, they’re more likely to become trustworthy because they want to reciprocate. You’ve honored them in this small way, and so they step up. It’s known as earned trust in economics.
    1:42:18 And when you mistrust people, they become less trustworthy. So in my lab, we found that when you teach people this, when you teach people to own the influence that they have on others, they’re more willing to be trusting.
    1:42:24 And when you’re more trusting, then, of course, the other person reciprocates, which, again, turns into this positive cycle.
    1:42:34 So I try, when I make a decision as to whether or not I’m going to trust somebody, I think the default is to say, “Whoa, I’m taking on this risk. Is this a good choice for me?”
    1:42:48 And I try to rotate that a little bit and say, “What am I doing for the relationship here? Is this act of trust maybe a gift to this other person? How can it positively influence who they become in the course of this interaction?”
    1:42:57 And then a third thing on the sort of mindset side, and then we can get to some behaviors, is what I call social savoring.
    1:43:11 I do this a lot with my kids, actually. Savoring is a general term for appreciating good things while they happen. It’s related to gratitude, but gratitude is more appreciating the things that have happened to us in the past that are good.
    1:43:15 Savoring is, let’s grab this moment right now and think about it.
    1:43:28 So my kids and I started savoring practices a couple of years ago. I call it classes. So today we’re going to do an ice cream eating class or we’re going to do a sunset watching class.
    1:43:31 Cool. Are you adopting children?
    1:43:35 Applications are coming in now. We’re evaluating them on a rolling basis.
    1:43:39 I’ve already graduated college.
    1:43:51 So we’ll just sit there and eat ice cream slowly, not so that it melts, but we’ll say, “What are you enjoying about this? Is it the texture? Is it the flavor? What do you want to remember about this moment?”
    1:44:09 And I noticed more recently while working on this book that all of this was sensory, sunsets, somersaults, ice cream, you name it. But it wasn’t very social. And what they were hearing from me about other people was negatively skewed because gossip is negatively skewed, right?
    1:44:22 If somebody cut me off in traffic while I’m driving them to summer camp, they learn all about that person, but they don’t learn about the people who are politely following traffic laws all around us, right, which is 90 plus percent of drivers.
    1:44:33 And so I started a practice of social savoring where I try to share with my kids positive things that I notice about other people. You could call it positive gossip as well.
    1:44:52 And one thing that I noticed is that that habit of savoring for them changed my mental processing, right? It actually changed what I noticed because, of course, if you’re trying to tell somebody about something, you look for examples that you can tell them about.
    1:45:08 So a habit of action of speech in that case became a habit of mine. So those three things, being skeptical of my cynicism, adopting a reciprocity mindset and social savoring, those are three of the psychological pieces.
    1:45:12 And I can get to some actions, but yeah, I wonder what you think of these.
    1:45:23 I love those three, and I love the distinguishing features of savoring versus gratitude because there’s so much data to support gratitude practices.
    1:45:35 And I don’t think I’ve ever heard those two distinguished from one another, but clearly savoring things is going to be, is equally powerful towards our neurochemistry and our well-being.
    1:45:49 And I love that you include both sensory and interpersonal aspects to this. These are highly actionable, and I’m sure people are as excited about them as I am because, you know, all this knowledge from the laboratory is indeed wonderful.
    1:46:04 But of course, we always want to know what, like, what can we do now that you’ve made such a strong case for tuning down our cynicism a little bit in order to make ourselves smarter, better, happier and in touch with awe on a more regular basis.
    1:46:07 We’d love to hear about some of the actions one can take as well.
    1:46:21 Yeah, so if you imagine the mindset shifts that I’ve talked about as thinking more like a scientist about the social world, then the second step to me is to act more like a scientist in the social world.
    1:46:26 The monk and author Pima Chodron, this great, great writer.
    1:46:27 That’s wonderful.
    1:46:33 He has written beautifully about treating your life like an experiment.
    1:46:41 You know, in this moment, you could interrupt the defaults, you could interrupt the patterns and look around more carefully.
    1:46:45 And I try to do that, and I encourage other people to do that as well.
    1:46:53 You know, one form of this is what I call taking leaps of faith on other people, right, collecting more social data requires risk.
    1:46:55 So I try to do that.
    1:46:59 I try to take more risks, become less risk averse in a social context.
    1:47:06 Now, this is not to say, you know, that I share my bank information with a prince who’s going to wire me $14 million, right?
    1:47:07 You need to be calculated.
    1:47:12 You need to be smart and safe in the risks that you take.
    1:47:17 But I would argue that many of us are far too risk averse in the social world.
    1:47:22 And there are lots of ways that I try to do this and lots of ways that people can do this.
    1:47:26 One is to just be more open to the social world.
    1:47:27 I’m an introvert.
    1:47:29 Andrew, I think you’ve said you’re an introvert as well.
    1:47:30 Is that, is that true?
    1:47:30 I am.
    1:47:31 Yeah.
    1:47:38 And so as introverts, we tend to think that the social world is maybe tiring and we need to recharge on our own.
    1:47:39 It’s completely valid.
    1:47:41 I experience that all the time.
    1:47:49 I think that sometimes my introversion morphs into something else where I underestimate the joy of social contact.
    1:47:58 You know, there are so many times that before a dinner party, I would pay an embarrassing amount of money for the other party to cancel on me.
    1:48:02 I don’t want to be the person to cancel, but I would feel so relieved if they canceled.
    1:48:08 But then while I’m there and afterwards, I feel totally fulfilled by the experience.
    1:48:09 It’s a little bit like running.
    1:48:16 Running is another thing that I love, but there are many times that before a run, I think, gosh, I really don’t want to do this.
    1:48:19 And then afterwards, I’m so grateful to have done so.
    1:48:23 There’s a bunch of research that finds that people in general are like this.
    1:48:38 If you ask them to forecast what it would be like to talk with a stranger, to open up about a problem that they’re having with a friend, to express gratitude, to try to help somebody, even to have a disagreement on ideological grounds.
    1:48:50 People forecast that these conversations would be awful, awkward, cringe, painful, and in the case of disagreement, harmful, even.
    1:48:57 This is work from Nick Epley, Juliana Schroeder, and many others, by the way, on something known as under-sociality.
    1:49:02 And because we have these forecasts, we simply don’t pursue the conversations.
    1:49:03 We don’t go deeper.
    1:49:05 We stay on the surface.
    1:49:08 Nick, Juliana, and others then challenge people.
    1:49:12 They say, go and do this, have this conversation, and then report back.
    1:49:19 And people’s actual experiences are vastly more positive and more fulfilling than their forecasts.
    1:49:21 So I try to remember this in my own life.
    1:49:28 I try to realize when my forecasts are too risk-averse and too negative and say, let me just jump in.
    1:49:35 Let me take this chance. If it goes badly, well, fine. And if it goes well, even better.
    1:49:41 The second piece here, though, is not just to take those risks, but to document their effects.
    1:49:44 I call this encounter-counting.
    1:49:53 So in essence, gathering new data from the world is great, but if you forget those data, well, then the effects might be short-lived.
    1:49:59 I try to really remember when a social encounter is a mismatch with my expectations.
    1:50:03 I have a relative who, for instance, I disagree with politically quite a bit.
    1:50:07 And when I was working on this book, I said, let me take a chance.
    1:50:13 We’ve known each other for 30 years. We’ve never talked politics. Let me try.
    1:50:17 And so I invited her to have this conversation about an issue we really disagree on.
    1:50:24 And we did not agree by the end of the conversation, but it was an immensely deep and meaningful conversation.
    1:50:29 And I actually felt like I knew her better, even though we’ve been close for decades.
    1:50:36 And I could just say, well, that was nice. And then forget all about it and imagine that any future conversations on disagreement would be terrible.
    1:50:41 But I tried to write down in my journal sort of, this is what happened.
    1:50:52 This is how it counteracted my expectations. Try to lock in that learning from the social world so that pleasant surprises hopefully aren’t as surprising anymore.
    1:51:00 I love those practices. And thank you for reinforcing the process of reinforcing the experiences.
    1:51:07 Because many times I’ll be listening to an audiobook or I’ll think of something when I’m running and I’ll put it into my voice memos or notes in my phone.
    1:51:12 And then I move them to this very notebook or another similar to it and I’ll go back and read it.
    1:51:20 But many things don’t get passed through the filters that I forget because I didn’t do that.
    1:51:27 And we know this is one of the best ways to solidify information is to think about experiences and information after being exposed to it.
    1:51:32 This is true studying. This is true clearly for emotional learning and our own personal evolution.
    1:51:40 Which brings me to another example of somebody from the, I don’t know what to call them, is it sort of philosophy, wellness, self-help space.
    1:51:45 You mentioned Pamela Chodron, a wonderful writer.
    1:51:55 There’s someone else more or less in that space, Byron Katie, who a lot of her work is about challenging beliefs by simply asking questions about our core beliefs.
    1:52:05 This is something that I’ve started to explore a bit. One could have the idea that good people always, I don’t know, show up on time.
    1:52:12 And wouldn’t we all love to be punctual? And as an academic, I confess, for me, everything starts 10 minutes after the hour.
    1:52:16 So we’re consistently on time but late, right? Because of the non-academics.
    1:52:25 My friends from the military have a saying, which is five minutes early is on time, on time is late, and if you’re late, you better bring lunch.
    1:52:38 So that kind of thing. In any event, the practice that she promotes, in essence, is to take core belief and then just start challenging it from a number of different directions.
    1:52:45 Is that always true? Are there cases where that’s not true? What would that look like, et cetera, as a way to really deconstruct one’s own core beliefs?
    1:52:51 Which is, I think, a bit of what you’re talking about. And I feel like this could go in at least two directions.
    1:52:58 You can have a core belief that leads in the direction of cynicism that you can deconstruct by just simply asking questions.
    1:53:06 Is that always true? Are there ever instances where that’s not true? And what would it mean if that weren’t true in a given instance, this sort of thing?
    1:53:18 On the other side, where we tend to err toward hopeful skepticism as opposed to cynicism, there too, I could imagine it would be useful to explore hopeful skepticism also as a scientist.
    1:53:24 Are there cases where hopeful skepticism here, I’m going to be cynical, can really get us into trouble, for instance.
    1:53:34 Anyway, these, obviously, I haven’t run a study on this just because I came up with this example on the fly, but does what I just described fit more or less into the framework that you’re describing?
    1:53:43 Absolutely. I think that it’s, in essence, being skeptical about our beliefs, putting them through their paces, kicking the tires on our own beliefs.
    1:53:53 And again, this reminds me of cognitive behavioral therapy. A person who’s socially anxious might tell their therapist, “I think all my friends secretly hate me.”
    1:54:02 They might believe that to their core. It might affect every decision that they make. And the therapist might challenge them and say, “What’s the evidence that you have for that?”
    1:54:10 Are there any instances in your entire life where that seemed to not be true? And to your point from Byron Katie, what would it mean if it weren’t true?
    1:54:18 So this is the bedrock of one of the most successful forms of therapy for depression and anxiety and phobia in the world.
    1:54:25 You know, I do want to also, I guess, zoom in on something that you’re sharing there about our core beliefs.
    1:54:32 Because I think that in addition to testing our core beliefs, one thing that I wish we would do more is share our core beliefs.
    1:54:42 Because I don’t think we know what each other’s core beliefs are. And I think oftentimes we think that we are more alone in our core beliefs than we actually are.
    1:55:00 So this is true in our politics, for instance, like the amount of people from every part of the political spectrum who want more compromise, more peace, and less conflict is north of 80% in surveys that my lab has conducted.
    1:55:11 But people don’t know that. And so the lack of evidence, the lack of data about what other people want is a hindrance to the goals that we actually all share.
    1:55:23 This is also true in workplaces. So in the course of my work, I’ve done sort of some different projects with school systems, hospital systems, businesses.
    1:55:28 And one of the things I love doing is starting with an anonymous survey of everybody in the community.
    1:55:40 And I ask, you know, how much do you value empathy and collaboration? How much would you prefer a workplace or community defined by cooperation versus competition?
    1:56:00 And invariably, and I’m talking about some places where you might imagine people would be competitive, invariably a super majority of individuals in those communities want compassion, cooperation, and collaboration, right, much more than they want competition or isolation.
    1:56:12 So one of the things that I love to do when I speak for those groups is to say, hey, look, here are some data, look around you. Here you’ve got 90% of people in this organization who want more cooperation.
    1:56:18 So if you just take a look in your periphery, almost everybody around you wants that as well.
    1:56:25 I also survey these communities and say, what do you think the average person would respond to these questions? And invariably, they’re wrong.
    1:56:31 And so I say, you have underestimated each other, and now I’m giving you permission to stop.
    1:56:38 You know, and I think this is one of the other actions that we can take if we’re in a leadership position anywhere, right?
    1:56:46 I think that looking for more data is great. If you’re a leader, you can collect those data and you can show people to themselves.
    1:57:06 You can unveil the core beliefs of your community, and oftentimes those core beliefs are incredibly beautiful and surprising to the people in those communities and give them what I would call not pure pressure, but pure permission to express who they’ve been all along.
    1:57:18 I love that. And one of the things that we’ve done on this podcast is to always invite comments and questions critique and, you know, and so forth in the comment section on YouTube.
    1:57:23 And I always say, and I do read all the comments and sometimes it takes me a while and I’m still sifting through them.
    1:57:35 But I think comment sections can be, yes, they can be toxic in certain environments and certain contexts, but they can also be tremendously enriching, not just for the reader, but for the commenter.
    1:57:44 And to see what people’s core beliefs are really about. Now, oftentimes comments are of a different form and that’s okay. That’s all right.
    1:57:59 But I think that because of the anonymity involved, I think I can see that now through the lens of what you’re saying as a license for people to really share their core beliefs about something as something that can be really informative and really enriching.
    1:58:09 Although I much prefer, I confess, the model that you’re presenting where people are doing this in real time, face to face, as opposed to just online.
    1:58:19 As long as we’re talking about polarization and the wish for less polarization, what are the data saying about the current state of affairs?
    1:58:28 We’re recording this about what, three months or so out from an election or 90 some days or so from an election, presidential election.
    1:58:47 So without getting into discussions about political camps per se, what do your data and understanding about cynicism and hopeful skepticism tell us about that whole process and how the two camps are presenting themselves?
    1:58:56 There is so much to say about this. I’m going to try to not give a lecture here, but so like so many of the themes in this conversation, right?
    1:59:07 I think that the headline for me when I look at the data on polarization and I’m going to talk about perceived polarization as well is twofold.
    1:59:22 One, it’s tragic because we are underestimating one another and two, there’s a lot of opportunity here because the delta between the world that we think we’re in and the one that we’re actually in is great and it’s positive as well.
    1:59:33 So there’s a bunch of work on political perceptions. This is work done by folks like Mina Chikara at Harvard, my colleague Rob Willer in sociology at Stanford, our colleague Rob Willer.
    1:59:43 And a lot of this focuses on what people think the average member of the other side is like.
    1:59:52 So if you’re a Republican, what do you think the average Democrat believes? What do you think they’re like? If you’re a Democrat, what do you think the average Republican is like?
    2:00:01 And so I’ll stop talking about Republicans and Democrats here because a lot of these data are bipartisan. The biases are pretty even across camps.
    2:00:10 And it turns out that in all cases, we are dead wrong about who’s on the other side. We’re even wrong demographically about who’s on the other side.
    2:00:27 For instance, Democrats think that 25% of Republicans make more than $250,000 a year. The actual number is 2%, but the stereotype of Republicans that Democrats hold is that they’re wealthy, I suppose.
    2:00:36 Republicans vastly overestimate the percentage of Democrats who are part of the LGBTQ community, for instance. Again, it’s just a cultural stereotype.
    2:00:44 So we’re wrong about even who’s on the other side, but we’re even more wrong about what they believe and what they want.
    2:00:53 So data suggests that there is perceived polarization, that is, what we think the other side believes is much greater than real polarization.
    2:01:02 I mean, first of all, we are divided. Let’s stipulate that. And those divisions can be really dangerous and are, in some cases, existential.
    2:01:08 But the division in our mind is much greater than the division that we actually have.
    2:01:23 My late friend, Emil Bruno, collected some data where he gathered Republicans and Democrats’ views on immigration. He said, “What would you want immigration to look like where zero is the borders are totally closed and 100 is there totally open?”
    2:01:36 And he plotted the distributions of what that looks like. He also asked people on either side, “What do you think the other side would respond if asked that same question?” And he plotted those distributions as well.
    2:01:38 Other side meaning which group?
    2:01:43 If you’re a Democrat, what do you think Republicans would want? And if you’re a Republican, what would Democrats want?
    2:01:51 And the distributions are totally different. The distributions of our actual preferences are like a hill with two peaks, right?
    2:02:00 So Republicans want more closed borders, Democrats want them more open, but they’re not that far apart, first of all, the means. And there’s a lot of overlap in the distributions.
    2:02:07 The distributions of our perceptions are two hills on opposite sides of a landscape.
    2:02:14 Republicans think that Democrats want totally open borders and Democrats think Republicans want totally closed borders.
    2:02:21 And this, the same pattern plays out for all sorts of issues where we think the other side is much more extreme.
    2:02:25 We think the average member of the other side is much more extreme than they really are.
    2:02:31 There’s also work on meta-perceptions. What do you think the other side thinks about you?
    2:02:40 And it turns out that people on both sides imagine that their rivals hate them twice as much as their rivals really do.
    2:02:50 There’s work on democratic norms that my grad student, Louisa Santos, collected where we overestimate how anti-democratic the other side is by two times.
    2:02:57 And Rob has collected data on violence. How much do you think the other side would support violence to advance their aims?
    2:03:08 And here, the overestimates are 400%. So we think that the average person on the other side is four times as enthusiastic about violence as they really are.
    2:03:18 We have an image in our mind of the other as violent extremists who want to burn down the system.
    2:03:23 And again, we’ve talked about the warped media ecosystem that we’re in and that probably contributes here.
    2:03:29 But the fact is that those misperceptions are making all the problems that we fear worse.
    2:03:35 Because if you think that the other side is gearing up for war, what do you do? You have to defend yourself.
    2:03:42 And so we’re caught in this almost cycle of escalation that really very few of us want.
    2:03:47 Now, I want to be really clear here that I’m not saying that we don’t have actual disagreements.
    2:03:55 I’m also not saying that people across our political spectrum are all peaceable and all kind.
    2:04:04 There are absolutely extreme and violent people around our country that represent their political views in horrible and toxic ways.
    2:04:11 But that’s not the average. And again, I want to get back to this point that the average person underestimates the average person.
    2:04:16 Not that we underestimate everybody, but that we’re wrong about most people.
    2:04:20 And so again, to me, this is a tragedy and an opportunity.
    2:04:28 Rob and Mina and lots of other people find that when you ask people to actually pay attention to the data,
    2:04:34 when you show them, hey, actually, the other side fears violence just as much as you do.
    2:04:38 When you show them that actually the other side is terrified of losing our democracy.
    2:04:46 When you show them that the other side doesn’t actually hate you, that mitigates, that pulls back all of these escalatory impulses.
    2:04:53 In essence, you can decrease the threat that people feel from the other side by showing them who the other side really is.
    2:04:59 I understand this is such a massive and toxic sort of environment that we’re in.
    2:05:06 I’m not saying that hopeful skepticism will solve our divided political landscape.
    2:05:15 We’ll solve our problems, but I do think it’s worth noting how wrong we are and that being a little bit less wrong can at least open a door,
    2:05:24 maybe let our minds wander towards a place of greater compromise and peace, which is what most people actually want.
    2:05:26 Wow.
    2:05:28 I say that for several reasons.
    2:05:42 First of all, I’ve never heard the landscape described that way, and I confess I didn’t know that the landscape was as toward the center as it turns out it is.
    2:05:56 I have also many theories about how media and social media and podcasts for that matter might be contributing to this perceived polarization as opposed to the reality.
    2:06:05 There’s certainly a lot to explore in terms of what we can each and all do to remedy our understanding of what’s going on out there.
    2:06:15 As a consequence, I’ll ask, can some of the same tools that you described to better interact with one’s own children, with one’s own self,
    2:06:32 with other individuals and in small groups be used to sort of defragment some of the cynicism circuitry that exists in us around this polarized, excuse me, perceived highly polarized political landscape?
    2:06:33 I love that clarification.
    2:06:35 Yeah, absolutely.
    2:06:39 I think that the answer is yes.
    2:06:47 There is lots of evidence that we are actively avoiding having conversations in part because of who we think the other side is.
    2:06:59 There was an amazing study that was conducted during Thanksgiving of 2016, which as you may recall was directly after a very polarizing election,
    2:07:14 and researchers used geo-tracking on people’s cell phones to examine whether in order to go to Thanksgiving dinner, they crossed between a blue county into a red county or a red county into a blue county.
    2:07:25 In other words, are they going into, and I’m using air quotes here, quote unquote, enemy territory for Thanksgiving dinner, and they use that as a proxy of whether they’re having dinner with people they disagree with.
    2:07:42 And it turns out that people who crossed county lines, who crossed into enemy territory, again in quotes, this is perceived polarization, they had dinners that were 50 minutes shorter than people who were dining with folks who presumably they agreed with.
    2:07:46 So we’re talking about forsaking pie, Andrew.
    2:07:50 They’re giving up pie in order to not talk with people they disagree with.
    2:08:02 And I think a lot of us are very skittish about these conversations because if you believe that the other side is a bunch of bloodthirsty marauders, why would you want to talk with them?
    2:08:04 Why have a beer with a fascist?
    2:08:07 You know, that’s just not a great plan.
    2:08:16 The truth, though, is that when we can collect better data, oftentimes we end up with better with better perceptions.
    2:08:21 And I mean better in two ways, one more positive and two more accurate.
    2:08:25 Right now, again, I want to say that there are real threats in our political environment.
    2:08:29 I’m not asking anybody to make themselves unsafe in any way.
    2:08:37 But in our lab, again, my wonderful graduate student, Louisa Santos, ran a study where we had about 160 people.
    2:08:42 These are folks from all over the country who took part in Zoom conversations.
    2:08:50 We made sure that they really disagreed about gun control, immigration and climate change, and they talked about those issues.
    2:08:58 We asked them to forecast what those conversations would be like, and we asked other folks to forecast what those conversations would be like.
    2:09:01 And the forecasts went from neutral to negative.
    2:09:07 Some people thought it won’t make any difference, and other people thought it would be counterproductive.
    2:09:13 Some folks in our survey said, “Dialogue is dead. There’s no point in any of these conversations.”
    2:09:24 We then brought these folks together. Oh, and I should say, among the people who were cynical about these conversations and who forecasted that they would go poorly, was us, the research team.
    2:09:32 Louisa and I spent hours talking about what if people start to threaten each other or dox each other or look up each other’s addresses.
    2:09:37 You know, Andrew, that we have institutional review boards that make sure that we’re keeping human subjects safe.
    2:09:46 And the IRB wanted all sorts of safeguards in place because we all thought that these conversations might go really poorly.
    2:09:54 After the conversations occurred, we asked folks who had taken part in them to rate how positive they were on a 1 to 100 scale.
    2:10:01 And the most common, the modal response that people gave us was 100 out of 100.
    2:10:07 And it wasn’t just that they liked the conversation. They were shocked by how much they liked the conversation.
    2:10:15 They also reported less negative emotion for the other side as a whole, not just for the person that they talked with.
    2:10:22 And they reported more intellectual humility, more openness to questioning their own views.
    2:10:28 So here are conversations that we as a culture are actively avoiding because of our priors.
    2:10:36 Our priors are wrong given the data, but we don’t know that and we don’t give ourselves chances to learn that we’re wrong because we don’t collect the data.
    2:10:47 And when we do collect the data, when we step in and take that leap of faith, take that social risk, we are shocked and humbled and feel more positive
    2:10:56 and maybe even feel a slightly greater sense of hope that there can be some way out of this toxic environment that we’re all trapped in.
    2:11:12 Well, Jamil, Dr. Zaki, thank you so much for sharing your incredible, what can only be described as wisdom into this area of humanity.
    2:11:22 To be a cynic is one potential aspect of being human, but you’ve made very clear that we have control.
    2:11:29 There is plasticity over this aspect of ourselves if we adopt the right mindsets, apply the right practices.
    2:11:40 And it’s so clear based on everything you’ve shared today that humans are operating rationally and yet irrationally at the same time.
    2:11:42 I’m certainly not the first to say that.
    2:12:00 But in the context of cynicism and in the context of being happier individuals and families and couples and groups that to really take a hard look at how cynical we are and to start to make even minor inroads into that through belief testing.
    2:12:15 I wrote down as we were talking that what I really feel you’re encouraging us to do, correct me if I’m wrong, is to do both internal and external reality testing in an effort to move us away toward internal and external polarization.
    2:12:29 And I can’t think of any higher calling than that and you’re giving us the tools and those tools are supported by data. These aren’t just ideas. They are data supported ideas.
    2:12:40 And I just want to thank you for your incredible generosity in coming here today to talk about those ideas. Your book is phenomenal. I already learned so much from it and I highly encourage people to read it.
    2:12:55 And what you’ve shared with us today is phenomenal. And I do hope to have you back again to talk about another topic that you are expert in, which is empathy, but we’ll have to all wait with bated breath for that, myself included.
    2:13:08 So once again, I just want to thank you for your time, the incredible work that you’re doing and the evolution that you’re taking us on. So on behalf of myself and everyone listening and watching, thank you ever so much.
    2:13:18 Andrew, this has been an absolutely delightful conversation. And I will say my forecast of it was very high and it has exceeded that forecast.
    2:13:32 I also just want to take a moment to thank you for your work as a science communicator as somebody who believes in not just trying to generate knowledge, but also to share knowledge.
    2:13:44 I think that it’s absolutely one of the most important services that we can do as folks who have been trained and learned all this stuff to bring that information to as many people as we can.
    2:13:54 And I think it’s just, it’s an incredible mission and clearly has had such wonderful impact. So it’s an honor to be part of that conversation and to be part of that effort.
    2:14:03 Well, thank you. I’ll take that in. And it’s a labor of love and an honor and a privilege to sit here today with you. So thank you ever so much. And please do come back again.
    2:14:05 I would love that.
    2:14:15 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Jamil Zaki. To learn more about his work and to find a link to his new book, Hope for Cinex, please see the links in the show note captions.
    2:14:21 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel. That’s a terrific zero cost way to support us.
    2:14:30 Another terrific zero cost way to support us is to follow the podcast on both Spotify and Apple. And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five star review.
    2:14:36 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode. That’s the best way to support this podcast.
    2:14:45 If you have questions for me or comments about the podcast or guest or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on YouTube.
    2:14:47 I do read all the comments.
    2:14:54 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out. It’s my very first book. It’s entitled Protocols and Operating Manual for the Human Body.
    2:15:00 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on more than 30 years of research and experience.
    2:15:08 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    2:15:14 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    2:15:22 The book is now available by presale@protocallsbook.com. There you can find links to various vendors. You can pick the one that you like best.
    2:15:27 Again, the book is called Protocols and Operating Manual for the Human Body.
    2:15:32 If you’re not already following me on social media, I’m Huberman Lab on all social media platforms.
    2:15:36 So that’s Instagram, ex formerly known as Twitter, Threads, Facebook and LinkedIn.
    2:15:46 And on all those platforms, I cover science and science related tools, some of which overlaps with the content that the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content on the Huberman Lab podcast.
    2:15:49 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    2:16:05 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network newsletter is a zero cost monthly newsletter that has protocols, which are one to three page PDFs that describe things like optimizing your sleep, how to optimize your dopamine, deliberate cold exposure.
    2:16:13 We have a foundational fitness protocol that describes resistance training, sets and reps and all of that, as well as cardiovascular training that’s supported by the scientific research.
    2:16:17 And we have protocols related to neuroplasticity and learning.
    2:16:28 Again, you can find all that at completely zero cost by going to Huberman Lab.com, go to the menu tab in the right corner, scroll down to newsletter, you’re putting your email and we do not share your email with anybody.
    2:16:32 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Jamil Zaki.
    2:16:37 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    2:16:39 (upbeat music)
    2:16:42 (upbeat music)
    Chào mừng bạn đến với podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
    Tôi là Andrew Huberman, giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
    Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ Jamil Zaki.
    Tiến sĩ Jamil Zaki là giáo sư tâm lý học tại Đại học Stanford.
    Ông cũng là giám đốc Phòng thí nghiệm Khoa học Xã hội tại Stanford.
    Phòng thí nghiệm của ông tập trung vào những khía cạnh quan trọng của trải nghiệm con người như sự đồng cảm và sự hoài nghi,
    những yếu tố nằm ở trung tâm khả năng học hỏi của chúng ta và có thể trở thành rào cản cho việc học, như trong trường hợp của sự hoài nghi.
    Hôm nay, bạn sẽ học được những tư duy tối ưu cần áp dụng khi cố gắng hiểu cách học, giải quyết xung đột,
    và cách điều hướng các mối quan hệ dưới mọi hình thức và trong mọi bối cảnh, bao gồm cả các mối quan hệ cá nhân và trong môi trường làm việc.
    Điều làm cho công việc của Tiến sĩ Zaki khác biệt so với những người khác là ông có khả năng lấy nghiên cứu trong phòng thí nghiệm
    và áp dụng nó vào các tình huống thực tế để chỉ đạo các chiến lược tối ưu cho những vấn đề như cách thiết lập ranh giới cá nhân,
    cách học thông tin trong những môi trường không chắc chắn và đôi khi thậm chí không thoải mái,
    và sau đó cách áp dụng điều đó vào mối quan hệ với bản thân, mối quan hệ với người khác,
    và cách hợp tác với người khác một cách hiệu quả hơn.
    Tôi muốn làm rõ rằng cuộc thảo luận hôm nay, mặc dù tập trung vào sự hoài nghi, lòng tin và sự đồng cảm, nhưng không hề mơ hồ.
    Thực tế, nó tập trung vào dữ liệu thực nghiệm được rút ra từ các bối cảnh thực tế.
    Vì vậy, nó vừa dựa trên nghiên cứu vững chắc vừa rất thực tiễn, đến mức vào cuối tập hôm nay,
    bạn sẽ được trang bị kiến thức mới về sự hoài nghi là gì và không phải là gì, sự đồng cảm là gì và không phải là gì.
    Điều này rất quan trọng vì có rất nhiều sự nhầm lẫn về những từ này và ý nghĩa của chúng.
    Nhưng tôi có thể đảm bảo với bạn rằng vào cuối cuộc thảo luận hôm nay, bạn sẽ có những khung kiến thức mới và thực sự là những công cụ mới,
    các giao thức mà bạn có thể sử dụng như những chiến lược để điều hướng tốt hơn các tình huống và mối quan hệ ở mọi loại hình và thực sự để học hỏi tốt hơn.
    Tôi cũng muốn đề cập rằng Tiến sĩ Zaki đã viết một cuốn sách tuyệt vời có tựa đề “Hy vọng cho những người hoài nghi,”
    khoa học bất ngờ về lòng tốt của con người, và tôi đã đọc cuốn sách này và nó thật sự xuất sắc.
    Có một liên kết đến cuốn sách trong phần ghi chú của chương trình.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
    Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay.
    Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là Maui Nui.
    Thịt nai Maui Nui là loại thịt đỏ giàu dinh dưỡng và ngon nhất có sẵn.
    Tôi đã nói trước đây trong podcast này về việc hầu hết chúng ta nên cố gắng tiêu thụ khoảng một gram protein chất lượng cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày.
    Protein đó cung cấp các khối xây dựng quan trọng cho những thứ như sửa chữa và tổng hợp cơ bắp,
    nhưng cũng thúc đẩy sức khỏe tổng thể do tầm quan trọng của cơ bắp như một cơ quan.
    Ăn đủ protein chất lượng mỗi ngày cũng là một cách tuyệt vời để ngăn chặn cơn đói.
    Một trong những điều quan trọng là đảm bảo rằng bạn đang nhận đủ protein chất lượng mà không nạp vào quá nhiều calo.
    Thịt nai Maui Nui có tỷ lệ protein trên calo cực kỳ cao,
    do đó việc nhận được một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể là dễ dàng và không khiến bạn nạp vào quá nhiều calo.
    Ngoài ra, thịt nai Maui Nui còn rất ngon.
    Họ có thịt nai bít tết, thịt nai xay và nước dùng xương nai.
    Tôi cá nhân thích và ăn tất cả những món đó.
    Thực tế, tôi có lẽ ăn một chiếc bánh burger thịt nai Maui Nui gần như mỗi ngày,
    và thỉnh thoảng tôi sẽ đổi nó lấy một miếng bít tết Maui Nui.
    Và nếu bạn thường xuyên di chuyển hoặc đơn giản là đang trên đường, họ có món thịt nai khô Maui Nui rất tiện lợi,
    mỗi thanh có 10 gram protein chất lượng với chỉ 55 calo.
    Trong khi Maui Nui cung cấp thịt chất lượng cao nhất có sẵn, nguồn cung của họ là có giới hạn.
    Quản lý dân số có trách nhiệm đối với số lượng hươu thừa trên đảo Maui
    có nghĩa là họ sẽ không vượt quá khả năng thu hoạch.
    Đăng ký thành viên do đó là cách tốt nhất để đảm bảo quyền truy cập vào thịt chất lượng cao của họ.
    Nếu bạn muốn thử thịt hươu Maui Nui, bạn có thể truy cập mauinuivenison.com/huberman
    để nhận giảm giá 20% cho thành viên hoặc đơn hàng đầu tiên của bạn.
    Một lần nữa, đó là mauinuivenison.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Juve.
    Juve sản xuất các thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ y tế.
    Bây giờ, nếu có một điều tôi đã nhấn mạnh liên tục trong podcast này,
    đó là tác động tuyệt vời mà ánh sáng có thể có đối với sinh học của chúng ta.
    Ngoài ánh sáng mặt trời, ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần
    đã được chứng minh có tác động tích cực trong việc cải thiện nhiều khía cạnh của sức khỏe tế bào và cơ quan,
    bao gồm phục hồi cơ bắp nhanh hơn, cải thiện sức khỏe da và lành vết thương,
    thậm chí cải thiện mụn, giảm đau và viêm,
    cải thiện chức năng ty thể, và thậm chí cải thiện thị lực.
    Điều làm cho đèn Juve khác biệt, và lý do tại sao chúng là thiết bị liệu pháp ánh sáng đỏ ưa thích của tôi,
    là chúng sử dụng các bước sóng đã được chứng minh lâm sàng,
    có nghĩa là nó sử dụng các bước sóng cụ thể của ánh sáng đỏ và ánh sáng hồng ngoại gần kết hợp
    để kích thích các thích nghi tế bào tối ưu.
    Cá nhân tôi sử dụng đèn cầm tay Juve, cả ở nhà và khi tôi đi du lịch.
    Nó chỉ khoảng kích thước của một chiếc bánh sandwich, vì vậy rất dễ mang theo và tiện lợi khi sử dụng.
    Tôi cũng có một bảng toàn thân Juve, và tôi sử dụng nó khoảng ba hoặc bốn lần mỗi tuần.
    Nếu bạn muốn thử Juve, bạn có thể truy cập Juve, đánh vần là J-O-O-V-V, .com/huberman.
    Juve đang cung cấp một ưu đãi giảm giá độc quyền cho tất cả các thính giả của Huberman,
    với giảm giá lên đến 400 đô la cho các sản phẩm Juve chọn lọc.
    Một lần nữa, đó là Juve, J-O-O-V-V, .com/huberman, để nhận giảm giá 400 đô la cho các sản phẩm Juve chọn lọc.
    Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Waking Up.
    Waking Up là một ứng dụng thiền cung cấp hàng trăm chương trình thiền hướng dẫn,
    khóa đào tạo chánh niệm, các buổi yoga-needra và nhiều hơn nữa.
    Tôi bắt đầu thực hành thiền khi tôi khoảng 15 tuổi,
    và nó đã có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống của tôi.
    Đến bây giờ, có hàng ngàn nghiên cứu chất lượng đã được đánh giá
    nhấn mạnh sự hữu ích của thiền chánh niệm trong việc
    cải thiện sự tập trung, quản lý căng thẳng và lo âu, cải thiện tâm trạng và nhiều điều khác.
    Trong những năm gần đây, tôi đã bắt đầu sử dụng ứng dụng Waking Up cho việc thiền của mình,
    bởi vì tôi thấy nó là một nguồn tài nguyên tuyệt vời giúp tôi thực sự duy trì
    thói quen thiền của mình.
    Nhiều người bắt đầu thực hành thiền và trải nghiệm một số lợi ích,
    nhưng cũng có nhiều người gặp khó khăn trong việc duy trì thói quen đó.
    Điều mà tôi và rất nhiều người khác yêu thích về ứng dụng Waking Up
    là nó có rất nhiều thiền khác nhau để lựa chọn,
    và những thiền đó có thời gian khác nhau.
    Vì vậy, thật dễ dàng để duy trì thói quen thiền của bạn,
    cả từ góc độ mới mẻ.
    Bạn không bao giờ cảm thấy chán với những thiền đó.
    Luôn có điều gì đó mới mẻ để khám phá và học hỏi về bản thân
    và về hiệu quả của thiền.
    Và bạn luôn có thể sắp xếp thiền vào lịch trình của mình,
    ngay cả khi bạn chỉ có hai hoặc ba phút mỗi ngày để thiền.
    Tôi cũng rất thích thực hiện yoga-needra, hoặc cái mà đôi khi được gọi là nghỉ ngơi sâu không ngủ,
    khoảng 10 hoặc 20 phút, vì đây là một cách tuyệt vời để phục hồi sức sống tinh thần và thể chất
    mà không cảm thấy mệt mỏi như một số người trải nghiệm khi họ tỉnh dậy từ một giấc ngủ ngắn thông thường.
    Nếu bạn muốn thử ứng dụng Waking Up, hãy truy cập vào wakingup.com/huberman
    nơi bạn có thể truy cập dùng thử miễn phí trong 30 ngày.
    Một lần nữa, đó là wakingup.com/huberman để truy cập dùng thử miễn phí trong 30 ngày.
    Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Jamil Zaki.
    Tiến sĩ Jamil Zaki, chào mừng bạn.
    Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
    Và để học hỏi từ bạn, bạn đã quyết định đối mặt với một số lượng lớn các chủ đề rất thú vị và thách thức.
    Thách thức vì theo cách hiểu của tôi, không chỉ là cuốn sách của bạn, mà còn là những lĩnh vực này và khoa học mà bạn đã thực hiện,
    là con người thường rơi vào những trạng thái và cảm xúc phức tạp nào đó đôi khi
    mà theo một cách nào đó phục vụ cho họ tốt, và theo một cách nào đó thì ít tốt hơn.
    Vì vậy, tôi muốn nói về điều này ở cấp độ cá nhân và tương tác giữa các cặp đôi và các nhóm lớn hơn, v.v.
    Nhưng để bắt đầu, cynicism là gì?
    Tôi có những ý tưởng riêng của mình, nhưng cynicism là gì?
    Nó phục vụ cho điều gì trong vai trò của nó trong tâm trí con người?
    Cách mà các nhà tâm lý học nghĩ về cynicism ngày nay là như một lý thuyết, một lý thuyết về con người.
    Đó là ý tưởng rằng nhìn chung, con người ở cốt lõi là ích kỷ, tham lam và không trung thực.
    Điều này không có nghĩa là một người hoài nghi sẽ phủ nhận rằng ai đó có thể hành động tử tế, chẳng hạn,
    có thể quyên góp cho từ thiện, có thể giúp đỡ một người lạ.
    Nhưng họ sẽ nói rằng tất cả những hành vi tốt đẹp và thân thiện đó chỉ là một lớp mỏng che đậy bản chất thật sự của chúng ta,
    đó là tự lợi.
    Một cách khác để diễn đạt điều này là có những câu hỏi triết học cổ xưa về con người.
    Chúng ta tốt hay xấu, tốt bụng hay tàn nhẫn, quan tâm hay vô cảm?
    Và cynicism đang trả lời tất cả những câu hỏi đó theo cách tương đối u ám mà bạn có thể.
    Tôi tin rằng trong cuốn sách của bạn, bạn đã trích dẫn Kurt Vonnegut, người đã nói: “Chúng ta là những gì chúng ta giả vờ là,
    vì vậy chúng ta cần cẩn thận với những gì chúng ta giả vờ là.”
    Bạn nghĩ câu trích dẫn đó có nghĩa là gì? Bạn diễn giải câu trích dẫn đó như thế nào?
    Cảm ơn bạn đã đề cập đến điều đó, Kurt Vonnegut, một trong những tác giả yêu thích của tôi.
    Và đối với tôi, câu trích dẫn đó rất mạnh mẽ vì nó thể hiện ý tưởng về những lời tiên tri tự ứng nghiệm.
    Bạn biết đấy, có một cảm giác chủ quan mà mọi người có rằng phiên bản của chúng ta về thế giới là thế giới,
    rằng chúng ta đang tiếp nhận thông tin một cách trung thực, không thiên vị,
    Và thực tế, điều đó không đúng. Mỗi người chúng ta đều xây dựng phiên bản riêng của thế giới.
    Vì vậy, ví dụ, nếu bạn nghĩ về sự hoài nghi, đúng không, con người có tốt bụng hay tàn nhẫn?
    Đó thực sự là một câu hỏi khó có thể trả lời ở cấp độ khoa học.
    Đó là một câu hỏi triết học, một số người có thể tranh luận, thậm chí là một câu hỏi thần học.
    Nhưng hóa ra cách bạn trả lời câu hỏi đó có ảnh hưởng lớn đến việc xây dựng và định hình cuộc sống mà bạn sống,
    các quyết định mà bạn đưa ra. Vì vậy, những người hoài nghi, có thể không phải là về việc họ giả vờ là ai,
    mà là về việc họ giả vờ rằng mọi người khác là ai, đúng không?
    Nếu bạn quyết định rằng những người khác là ích kỷ, ví dụ, bạn sẽ ít có khả năng tin tưởng họ hơn.
    Và có rất nhiều bằng chứng cho thấy những người hoài nghi, khi họ được đặt trong các tình huống với những người mới,
    thậm chí khi họ tương tác với bạn bè, đối tác tình cảm và gia đình,
    họ vẫn giữ phòng vệ, không thể xây dựng những mối quan hệ tin tưởng và sâu sắc với người khác.
    Nhưng đoán xem? Khi bạn đối xử với người khác theo cách đó, có một vài điều xảy ra.
    Một, bạn không thể nhận được những gì hầu hết chúng ta cần từ các mối quan hệ xã hội.
    Có một nghiên cứu rất điển hình và rất buồn, nơi mọi người bị buộc phải phát biểu một cách ứng khẩu
    về một chủ đề mà họ không biết nhiều, một trải nghiệm rất căng thẳng làm tăng huyết áp của mọi người.
    Một số người trong số này có một người cổ vũ, không phải là một cổ động viên thực sự, mà là một người lạ thân thiện
    đứng bên cạnh họ trong khi họ chuẩn bị, nói rằng: “Bạn có thể làm được. Tôi biết bạn có thể làm được. Tôi ủng hộ bạn.”
    Những người khác không có sự hỗ trợ. Như bạn biết, một trong những điều tuyệt vời về sự hỗ trợ xã hội là nó giúp chúng ta giảm bớt căng thẳng.
    Vì vậy, hầu hết mọi người, khi có người bạn thân thiện bên cạnh, huyết áp của họ khi chuẩn bị cho bài phát biểu
    tăng lên chỉ bằng một nửa so với khi họ ở một mình.
    Nhưng những người hoài nghi có sự gia tăng huyết áp mà không thể phân biệt được về cường độ,
    dù có người bên cạnh hay không.
    Một cách mà tôi nghĩ về điều này là kết nối xã hội là một hình thức nuôi dưỡng tâm lý sâu sắc và cần thiết. Sống một cuộc sống hoài nghi, quyết định rằng hầu hết mọi người không thể tin tưởng, ngăn bạn không thể chuyển hóa những calo đó, để lại cho bạn tình trạng thiếu dinh dưỡng về mặt xã hội. Một điều thứ hai xảy ra khi bạn chọn giả vờ rằng người khác là ích kỷ, tham lam và không trung thực là bạn sẽ làm bộc lộ những điều tồi tệ nhất ở họ. Có rất nhiều nghiên cứu cho thấy những người hoài nghi có xu hướng làm những việc như theo dõi người khác, gián điệp họ, hoặc đe dọa họ để đảm bảo rằng người khác không phản bội họ. Nhưng tất nhiên, những người khác có thể nhận ra cách chúng ta đối xử với họ và họ sẽ đáp lại lòng tốt của chúng ta và trả đũa lại sự không tốt của chúng ta. Vì vậy, những người hoài nghi cuối cùng lại làm bộc lộ những phẩm chất ích kỷ nhất của người khác, kể một câu chuyện đầy những kẻ phản diện, và rồi kết thúc bằng việc mắc kẹt trong câu chuyện đó. Sự hoài nghi xuất hiện sớm như thế nào trong cuộc sống? Tôi đang nghĩ về những nhân vật trong Sesame Street, mà theo tôi, thể hiện các mạch thần kinh khác nhau. Bạn biết đấy, bạn có Cookie Monster, có một động lực dopaminergic mạnh mẽ ở đó, biết mình muốn gì, biết mình thích gì, và sẽ đạt được điều đó. Có thể đó là một hệ thống vỏ não trước tuyệt vời. Có thể anh ta phải ăn cả hộp để có thể lấy được bánh quy nhanh hơn. Bạn có Elma, người đầy tình yêu, và bạn có Oscar the Grouch. Hơi hoài nghi một chút, nhưng chắc chắn là khó chịu. Và sau đó trong, bạn biết đấy, gần như mọi câu chuyện cổ tích hoặc mọi câu chuyện Giáng sinh, hay bạn biết đấy, dường như có một người hoài nghi hoặc ai đó không thể tham gia vào buổi lễ. Một người sẽ có thể có. Nhưng ngay cả khi trẻ em đang học về sự hoài nghi và sự khó chịu, tôi thường nghĩ về những kiểu hình đó ở những người lớn tuổi, vì đó là cách họ đã được viết vào hầu hết những câu chuyện đó. Tôi đoán Oscar the Grouch là, chúng ta không biết Oscar bao nhiêu tuổi. Nếu một người quan sát trẻ em, thì sự hoài nghi được định nghĩa một cách cổ điển có thể được quan sát sớm như thế nào?
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời.
    Cynicism được định nghĩa một cách cổ điển sẽ rất khó để đo lường từ rất sớm trong cuộc đời,
    bởi vì bạn thường đo lường nó thông qua tự báo cáo.
    Vì vậy, mọi người phải có những câu chuyện tương đối phát triển và chi tiết mà họ có thể kể cho bạn về phiên bản thế giới của họ.
    Nói như vậy, một trải nghiệm sớm và một kiểu hình sớm có mối tương quan rất mạnh với sự nghi ngờ tổng quát và sự không sẵn lòng tin tưởng vào người khác sẽ là sự gắn bó không an toàn từ sớm trong cuộc đời.
    Ví dụ, bạn có thể biết, nhưng chỉ để cho những người nghe,
    sự gắn bó không an toàn là một cách mô tả cách mà trẻ em trải nghiệm thế giới xã hội.
    Nó thường được kiểm tra bằng một cái gì đó được gọi là tình huống kỳ lạ, nơi một đứa trẻ một tuổi được đưa đến một phòng thí nghiệm
    với người chăm sóc của chúng, mẹ, cha, hoặc bất kỳ ai đang chăm sóc chúng.
    Chúng ở trong một môi trường mới lạ và các nhà nghiên cứu đang quan sát.
    Chúng khám phá không gian bao nhiêu? Chúng có vẻ thoải mái đến mức nào?
    Sau đó, một người lạ bước vào phòng.
    Một vài phút sau đó, mẹ của chúng rời khỏi phòng hoặc người chăm sóc của chúng rời khỏi phòng,
    điều này, tất nhiên, cực kỳ kỳ lạ và căng thẳng cho hầu hết các trẻ một tuổi.
    Người chăm sóc sau đó trở lại sau một phút, và những gì các nhà nghiên cứu quan sát là một vài điều.
    Một, đứa trẻ có thoải mái khám phá không gian với người chăm sóc hiện diện không?
    Hai, chúng có thoải mái khi có người khác xung quanh không?
    Ba, chúng phản ứng như thế nào khi người chăm sóc rời đi?
    Và bốn, chúng phản ứng như thế nào khi tái hợp với người chăm sóc?
    Và phần lớn trẻ em, khoảng hai phần ba trong số chúng, có sự gắn bó an toàn,
    có nghĩa là chúng thoải mái khám phá một không gian mới.
    Chúng thực sự hoảng sợ, tất nhiên, như bạn có thể khi người chăm sóc rời đi,
    nhưng sau đó chúng nhanh chóng được xoa dịu khi người chăm sóc trở lại.
    Khoảng một phần ba còn lại của trẻ em có sự gắn bó không an toàn,
    có nghĩa là chúng rất nhút nhát trong những môi trường mới ngay cả khi cha mẹ hoặc người chăm sóc của chúng có mặt.
    Chúng thực sự hoảng sợ khi người chăm sóc rời đi,
    Và họ không cảm thấy được an ủi khi trở về.
    Trong một thời gian dài, phong cách gắn bó được nhìn nhận dưới góc độ cảm xúc, và đúng là như vậy, trước hết đó là một phản ứng cảm xúc, nhưng các nhà nghiên cứu gần đây đã bắt đầu suy nghĩ về, ừ, những sơ đồ nhận thức là gì? Những nền tảng, cách mà trẻ em nghĩ khi chúng được gắn bó an toàn hoặc không an toàn là gì? Một nghiên cứu xuất sắc đã sử dụng thời gian nhìn. Thời gian nhìn ở trẻ em là một chỉ số về những gì khiến chúng ngạc nhiên. Nếu có điều gì đó thật sự bất ngờ xảy ra, chúng sẽ nhìn rất lâu. Các nhà nghiên cứu phát hiện rằng trẻ em gắn bó không an toàn, khi chúng xem một video về cuộc đoàn tụ giữa người chăm sóc và trẻ sơ sinh, hành động theo cách cảm thấy yêu thương và ổn định, chúng đã nhìn lâu hơn, như thể điều đó thật bất ngờ. Trẻ em gắn bó an toàn không nhìn lâu vào những tương tác ổn định đó, nhưng lại nhìn lâu hơn vào những tương tác không ổn định. Thú vị thật. Dường như có một thiết lập mà trẻ em phát triển rất sớm. Tôi có thể tin tưởng vào mọi người không? Tôi có an toàn với mọi người không? Và gắn bó không an toàn là một tín hiệu xuất hiện sớm trong cuộc sống. Không, bạn không an toàn với mọi người. Dữ liệu cho thấy điều này phát triển thành sự nghi ngờ trong các mối quan hệ khác sau này trong cuộc sống. Sự hoài nghi khác với sự hoài nghi như thế nào? Tôi có thể nghĩ đến một số nơi mà chúng có thể chồng chéo lên nhau, nhưng sự hoài nghi dường như mang theo một điều gì đó thiếu sự mong đợi về bất kỳ khả năng nào của một tương lai tích cực. Đó có phải là một cách để suy nghĩ về nó không? Đó thực sự là một cách suy nghĩ rất sắc bén. Và tôi ước gì mọi người biết nhiều hơn về sự khác biệt giữa hai cách nhìn nhận thế giới này. Sự hoài nghi và sự hoài nghi, mọi người thường sử dụng chúng thay thế cho nhau. Trên thực tế, chúng khá khác nhau. Và tôi sẽ lập luận rằng một trong số chúng hữu ích hơn nhiều cho việc học hỏi về thế giới và xây dựng mối quan hệ hơn cái kia. Sự hoài nghi là một lý thuyết mà dường như bị khóa lại rằng bất kể những gì mọi người thể hiện với bạn, bản chất thực sự của họ lại là không đáng tin cậy và tự lợi.
    Đó là một quan điểm siêu-Darwin về việc cuối cùng con người là những kẻ tàn nhẫn. Sự hoài nghi thì ngược lại, tôi đoán, là sự không yên lòng với những giả định của chúng ta, một mong muốn có được thông tin mới. Một cách mà tôi thường nghĩ về điều này là những kẻ hoài nghi suy nghĩ giống như những luật sư một chút. Họ đã có một quyết định mà họ đã đưa ra về bạn và về mọi người. Và họ chỉ đang chờ đợi bằng chứng ủng hộ quan điểm của họ. Và khi bằng chứng xuất hiện mà không ủng hộ quan điểm của họ, họ sẽ giải thích nó đi. Bạn sẽ thấy điều này, thực sự, rằng những người hoài nghi sẽ đưa ra nhiều động cơ ẩn giấu hơn khi họ thấy sự tốt bụng không hoạt động, chẳng hạn, họ sẽ giải thích nó đi. Theo cách đó, tôi nghĩ rằng những kẻ hoài nghi thực sự khá giống với những người ngây thơ, tin tưởng, dễ bị lừa mà họ thích chế nhạo. Sự ngây thơ, dễ bị lừa, là tin tưởng người khác một cách dễ dãi, không suy nghĩ. Tôi sẽ nói rằng sự hoài nghi là không tin tưởng người khác một cách dễ dãi và không suy nghĩ. Vì vậy, nếu những kẻ hoài nghi thì suy nghĩ như những luật sư, kiểu như trong cuộc truy tố chống lại nhân loại, thì những người hoài nghi suy nghĩ giống như các nhà khoa học hơn. Sự hoài nghi, bạn biết đấy, theo cách cổ điển trong triết học là niềm tin rằng bạn không bao giờ có thể thực sự biết điều gì. Nhưng khi chúng ta nghĩ về nó bây giờ, nó nhiều hơn là mong muốn có bằng chứng để hỗ trợ bất kỳ tuyên bố nào mà bạn tin tưởng. Và điều tuyệt vời về sự hoài nghi là nó không yêu cầu một chút ngây thơ nào. Bạn có thể hoàn toàn sắc bén trong việc quyết định, “Tôi không muốn tin tưởng người này,” hoặc, “Tôi muốn tin tưởng người này.” Nhưng nó cho phép bạn cập nhật và học hỏi từ những hành động cụ thể, những trường hợp cụ thể và những người cụ thể. Khi tôi nghĩ về các nhà khoa học, một trong những điều đầu tiên tôi nghĩ đến là không chỉ sự sẵn lòng mà còn là sự hào hứng của họ trong việc chấp nhận sự phức tạp. Đúng vậy. Như, được rồi, hai nhóm này không đồng ý hoặc hai tập dữ liệu này không đồng ý, và chính sự phức tạp của tương tác đó làm họ phấn khích. Trong khi khi tôi nghĩ về những kẻ hoài nghi theo cách mà nó được hình dung trong tâm trí tôi,
    Tôi đang ngày càng được giáo dục hơn, nhưng thừa nhận rằng sự hiểu biết của tôi về chủ nghĩa hoài nghi vẫn còn khá nông cạn. Bạn sẽ thay đổi điều đó trong quá trình thảo luận của chúng ta. Nhưng những người hoài nghi không chấp nhận sự phức tạp của sự bất đồng. Họ đang rời xa bất kỳ khái niệm nào về sự phấn khích từ sự phức tạp. Dường như đây là một phương pháp trực giác. Đây là cách để đơn giản hóa thế giới xung quanh bạn. Đúng vậy. Phil Tetlock có một thuật ngữ tuyệt vời cho điều này gọi là phức tạp tích hợp. Bạn có thể giữ nhiều phiên bản khác nhau của thế giới, những lập luận khác nhau trong tâm trí đến mức nào? Bạn có thể chọn từ mỗi cái những gì bạn tin dựa trên bằng chứng tốt nhất có sẵn đến mức nào? Phức tạp tích hợp là một cách tuyệt vời để học hỏi về thế giới và về thế giới xã hội, trong khi chủ nghĩa hoài nghi, như bạn đã chỉ ra, chủ yếu là một phương pháp trực giác. Đó là một cách suy nghĩ theo kiểu trắng đen. Điều thật buồn là chủ nghĩa hoài nghi đặt chúng ta vào một vị trí mà chúng ta không thể học hỏi được nhiều. Đây là điều mà trong lý thuyết học tập được gọi là môi trường học tập xấu. Tôi không muốn trở nên quá lý thuyết. Chà, tôi đoán tôi có thể trở nên lý thuyết ở đây. Bạn có thể trở nên lý thuyết như bạn muốn. Khán giả này thích điều đó. Hãy nghĩ theo cách Bayes. Thống kê Bayes là nơi bạn có một tập hợp các niềm tin về thế giới mà bạn tiếp nhận thông tin mới, và thông tin mới đó cho phép bạn cập nhật các niềm tin ban đầu của mình thành một phân phối hậu nghiệm, thành một tập hợp niềm tin mới. Đó là một cách tuyệt vời để học hỏi về thế giới, để thích nghi với thông tin và hoàn cảnh mới. Một môi trường học tập xấu là nơi mà các niềm tin ban đầu của bạn ngăn cản bạn thu thập thông tin mà bạn cần để xác nhận hoặc bác bỏ chúng. Hãy nghĩ về sự thiếu tin tưởng, chẳng hạn. Thật dễ hiểu tại sao mọi người lại thiếu tin tưởng. Một số chúng ta có sự gắn bó không an toàn, và chúng ta đã bị tổn thương trong quá khứ. Chúng ta đang cố gắng giữ an toàn. Chúng ta không muốn bị phản bội. Đây là một phản ứng hoàn toàn tự nhiên. Đó là một phản ứng hoàn toàn dễ hiểu.
    Nhưng khi chúng ta quyết định không tin tưởng, chúng ta không bao giờ có thể biết được liệu những người mà chúng ta không tin tưởng có đáng tin hay không. Khi chúng ta tin tưởng, chúng ta có thể biết được liệu chúng ta đã đúng hay chưa. Ai đó có thể phản bội chúng ta, và điều đó thật đau đớn, và chúng ta sẽ nhớ mãi trong nhiều năm. Hoặc, thường thì, dữ liệu cho thấy họ có thể giữ được niềm tin đó. Chúng ta có thể xây dựng một mối quan hệ. Chúng ta có thể bắt đầu một sự hợp tác. Chúng ta có thể sống một cuộc sống xã hội đầy đủ. Và hóa ra vấn đề là, khi tin tưởng sai người, chúng ta vẫn có thể học hỏi từ đó. Nhưng khi không tin tưởng sai người, chúng ta không học hỏi được gì vì những cơ hội bị bỏ lỡ thì vô hình với chúng ta. Wow, chắc chắn có rất nhiều điều liên quan đến trải nghiệm của nhiều người. Vậy, bạn đã chỉ ra rằng một mức độ hoài nghi nào đó có thể có nguồn gốc từ sự gắn bó không an toàn. Nói như vậy, nếu nhìn ở cấp độ quốc tế, chúng ta có tìm thấy những nền văn hóa mà rất khó để tìm thấy những người hoài nghi không? Và có thể có nhiều lý do cho điều này. Hoặc, có lẽ thú vị hơn, chúng ta có tìm thấy những nền văn hóa mà thực sự không có từ nào cho hoài nghi không? Wow, tôi rất thích câu hỏi đó. Có rất nhiều sự khác biệt, và dữ liệu về hoài nghi chủ yếu là ở bối cảnh Mỹ. Thông thường, tôi có nghĩa là, tốt hay xấu, rất nhiều nghiên cứu về vấn đề này được thực hiện trong bối cảnh Mỹ. Nhưng, nói như vậy, có rất nhiều dữ liệu về niềm tin tổng quát, mà bạn có thể nói là một khía cạnh ngược lại của hoài nghi. Vì vậy, ví dụ, có các mẫu khảo sát quốc gia và quốc tế lớn hỏi mọi người liệu họ đồng ý hay không rằng hầu hết mọi người đều có thể được tin tưởng. Và có rất nhiều sự khác biệt trên toàn thế giới. Nói chung, những nền văn hóa tin tưởng nhất có một vài điểm chung. Một là, chúng có sự bình đẳng kinh tế cao hơn so với những nền văn hóa không tin tưởng. Vì vậy, có rất nhiều công trình tuyệt vời từ Kate Willett và Richard Wilkinson. Họ có một cuốn sách mang tên The Spirit Level, trong đó họ xem xét sự bất bình đẳng trên toàn thế giới và liên hệ nó với các kết quả sức khỏe cộng đồng, và một trong số đó là niềm tin.
    Cũng có sự biến đổi trong lòng tin theo thời gian.
    Vì vậy, bạn có thể xem không chỉ có những nơi hay nền văn hóa nào tin tưởng hơn những nơi khác, mà còn khi nào thì nền văn hóa đó tin tưởng nhiều hơn hoặc ít hơn?
    Và ở Mỹ, đó thật đáng buồn là một câu chuyện suy giảm.
    Năm 1972, khoảng một nửa người Mỹ tin rằng hầu hết mọi người đều có thể được tin tưởng.
    Và đến năm 2018, con số đó đã giảm xuống còn khoảng một phần ba người Mỹ.
    Và đó là một sự sụt giảm lớn, chỉ để đặt nó vào bối cảnh, giống như sự sụt giảm mà thị trường chứng khoán đã trải qua trong cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008.
    Vì vậy, có rất nhiều sự biến đổi ở đây, cả về không gian và thời gian, và một trong những đặc điểm, không phải là duy nhất, nhưng là một trong những đặc điểm có vẻ như của các nền văn hóa theo dõi điều đó là mức độ bất bình đẳng của chúng.
    Một phần, vì nghiên cứu cho thấy rằng khi bạn ở trong một xã hội có mức độ bất bình đẳng cao, về mặt kinh tế, sẽ xuất hiện một cảm giác cạnh tranh có tổng bằng không.
    Có một cảm giác rằng, khoan đã, bất cứ điều gì mà người khác có được, tôi sẽ mất đi.
    Và nếu bạn có cảm giác cạnh tranh có tổng bằng không đó, thì rất khó để hình thành các mối liên kết.
    Rất khó để tin tưởng người khác vì bạn có thể nghĩ, ồ, để tồn tại, người này phải cố gắng vượt qua tôi.
    Họ phải cố gắng làm tôi vấp ngã. Họ phải cố gắng khiến tôi thất bại để bản thân họ thành công.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
    Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm bổ sung, thì đó sẽ là AG1.
    Lý do là AG1 là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cơ bản chất lượng cao nhất và hoàn chỉnh nhất hiện có.
    Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào bạn có trong chế độ ăn uống và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đầy thách thức.
    Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thực phẩm của mình, thì rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm.
    Vì lý do đó, tôi đã sử dụng AG1 hàng ngày từ năm 2012 và thường là hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối. Khi tôi làm như vậy, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều điều khác. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
    Mối quan hệ giữa sự hoài nghi và hạnh phúc hoặc thiếu hạnh phúc là gì, nếu có? Khi tôi nghĩ về một người thực sự hoài nghi, tôi nghĩ đến Oscar the Grouch hoặc một nhân vật giống như một người khó tính. Khi tôi đặt câu hỏi này, tôi đang nghĩ cụ thể về những gì bạn đã nói trước đó về việc sự hoài nghi ngăn cản chúng ta khỏi những hình thức học tập nhất định mà rất quan trọng và có giá trị đối với chúng ta. Đây là lý do tại sao tôi sẽ cung cấp một chút bối cảnh. Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ, cha tôi đã học ở những trường nội trú cổ điển. Ông lớn lên ở Nam Mỹ, nhưng ông đã học ở những trường nội trú rất nghiêm khắc. Và ông đã được dạy, ông nói với tôi, rằng để vui vẻ và hạnh phúc, mọi người sẽ buộc tội bạn là hơi ngu ngốc. Trong khi nếu bạn hoài nghi và tỏ ra hơi chán nản với mọi thứ, mọi người sẽ nghĩ rằng bạn tinh tế hơn. Nhưng ông cảm thấy đó là một mô hình tồi tệ để sống cuộc đời vì nó đã đi vào sự hoài nghi. Cha tôi là một nhà khoa học. Tôi nghĩ ông là một người tương đối hạnh phúc. Xin lỗi, cha, một người hạnh phúc, có vẻ hạnh phúc, nhưng có nghĩa là ông là một người có hạnh phúc và ông cũng có những cảm xúc khác. Tôi sẽ không nói ông hạnh phúc mọi lúc, nhưng ông trải nghiệm niềm vui và sự thích thú trong các hoạt động hàng ngày, từ những điều nhỏ bé đến những điều lớn lao trong cuộc sống. Vì vậy, rõ ràng ông đã tự cứu mình khỏi những lực lượng đang đẩy ông xuống con đường đó.
    Nhưng đó là một giai thoại, nhưng tôi sử dụng câu hỏi đó như một cách để định hình khả năng hợp tác giữa sự hoài nghi và sự chán chường, hoặc một thách thức trong việc chuyển hướng ai đó đến một tâm trạng vui vẻ hơn. Bởi vì khi tôi nghĩ về những người hoài nghi, tôi nghĩ rằng họ là những người không hạnh phúc. Và khi tôi nghĩ về những người không quá hoài nghi, tôi nghĩ về họ như những người vui vẻ và tò mò. Và có một số điểm tương đồng ở đây. Họ có thể không có tâm trạng như Tigger, nhưng họ có xu hướng nghiêng về hướng đó. Andrew, tôi rất thích chuyến đi xuống con đường ký ức này. Tôi đang có tất cả những kỷ niệm thời thơ ấu về Tigger và Sesame Street. Có rất nhiều điều trong những gì bạn đang nói. Tôi muốn cố gắng kéo một vài sợi chỉ ở đây nếu điều đó được chấp nhận. Đầu tiên, và điều này khá đơn giản, tác động của sự hoài nghi đến sức khỏe tâm lý là rất rõ ràng và khá tiêu cực. Có những nghiên cứu lớn với hàng chục nghìn người, một vài trong số những nghiên cứu này, đo lường sự hoài nghi và sau đó đo lường kết quả cuộc sống trong những năm và thập kỷ tiếp theo. Và tin tức thì khá ảm đạm cho những người hoài nghi, đúng không? Họ có mức độ hạnh phúc thấp hơn, sự hài lòng với cuộc sống kém hơn, tỷ lệ trầm cảm cao hơn, và cảm thấy cô đơn nhiều hơn. Nhưng bạn biết đấy, không chỉ có phần đầu mà sự hoài nghi ảnh hưởng đến. Những người hoài nghi trong suốt cuộc đời của họ cũng có xu hướng có mức độ viêm tế bào cao hơn, tỷ lệ bệnh tim cao hơn. Và họ thậm chí còn có tỷ lệ tử vong do mọi nguyên nhân cao hơn, tức là sống ngắn hơn so với những người không hoài nghi. Và một lần nữa, điều này có thể nghe như, chờ một chút, bạn đi từ một lý thuyết triết học đến một cuộc sống ngắn hơn. Câu trả lời là, vâng, bạn đúng. Và một lần nữa, đây là những nghiên cứu tương quan, vì vậy tôi không muốn đưa ra quá nhiều tuyên bố nguyên nhân, nhưng chúng khá nghiêm ngặt và đã kiểm soát cho nhiều yếu tố khác. Nhưng tôi sẽ nói rằng điều này nhất quán với ý tưởng rằng thực sự một trong những người bảo vệ lớn cho sức khỏe của chúng ta là cảm giác kết nối với những người khác.
    Và nếu bạn không thể hoặc không muốn trở nên dễ tổn thương trước người khác, để thực sự chạm đến loại kết nối đó, thì điều hợp lý là những thứ như căng thẳng mãn tính và sự cô lập sẽ ảnh hưởng không chỉ đến tâm trí của bạn, mà còn đến toàn bộ cơ thể và các hệ thống cơ quan của bạn. Vì vậy, một lần nữa, tin tức ở đây không mấy tốt đẹp.
    Tôi thường nghĩ về một trong những cách diễn đạt tốt nhất cho quan điểm hoài nghi về cuộc sống đến từ Thomas Hobbes, nhà triết học trong cuốn sách Leviathan của ông đã nói: “Chúng ta cần một chính phủ hạn chế vì nếu để chúng ta tự do, cuộc sống con người thật tồi tệ, thô bạo và ngắn ngủi.”
    Và một cách mỉa mai, tôi nghĩ rằng điều đó có thể mô tả cuộc sống của chính những người hoài nghi hơn là hầu hết mọi người.
    Vì vậy, điểm đầu tiên là có một mối tương quan tiêu cực rõ rệt giữa sự hoài nghi và nhiều kết quả trong cuộc sống mà chúng ta có thể mong muốn cho bản thân.
    Nhưng điểm thứ hai, tôi nghĩ, liên quan đến điều mà cha bạn cũng đã nhận thấy, đó là nếu sự hoài nghi làm tổn thương chúng ta nhiều như vậy, tại sao chúng ta lại chấp nhận nó?
    Nếu đó là một viên thuốc, nếu có một viên thuốc mà tác dụng phụ của nó liệt kê trầm cảm, cô đơn, bệnh tim và cái chết sớm, thì đó sẽ là một loại độc, đúng không? Nó sẽ có hình đầu skull và xương chéo trên chai.
    Nhưng chúng ta vẫn đang nuốt chửng nó. Nhiều người trong chúng ta đang nuốt chửng nó hơn so với những năm và thập kỷ trước. Tại sao?
    Một trong những câu trả lời, tôi nghĩ, là vì văn hóa của chúng ta tôn vinh sự hoài nghi.
    Và hóa ra rằng trong nhiều nghiên cứu, nhận thức của mọi người là những điều này có mối tương quan nghịch đảo, rằng nếu bạn ấm áp, có thể bạn không đủ năng lực. Và nếu bạn đủ năng lực, có thể bạn không nên quá ấm áp. Thực tế, nếu bạn bảo mọi người hành động một cách có năng lực nhất có thể, họ thường phản ứng bằng cách trở nên ít thân thiện hơn, ít ấm áp hơn so với bình thường. Cũng có dữ liệu cho thấy rằng, khi mọi người được trình bày trong các cuộc khảo sát với một người hoài nghi và một người không hoài nghi. Họ được nói về, đây là một người, họ thực sự nghĩ rằng mọi người nhìn chung là tuyệt vời và họ có xu hướng tin tưởng. Đây là một người khác nghĩ rằng mọi người chỉ quan tâm đến bản thân và thực sự không tin tưởng hầu hết mọi người. Sau đó, họ sẽ hỏi những người đó, ai nên được chọn cho nhiệm vụ trí tuệ khó khăn này? Và 70% người tham gia chọn một người hoài nghi thay vì một người không hoài nghi cho các nhiệm vụ trí tuệ khó khăn. 85% người nghĩ rằng những người hoài nghi thông minh hơn về mặt xã hội, rằng họ có thể, chẳng hạn, phát hiện ai đang nói dối và ai đang nói thật. Vì vậy, hầu hết chúng ta đặt rất nhiều niềm tin vào những người không có nhiều niềm tin vào người khác, một cách mỉa mai. Và thậm chí còn mỉa mai hơn, chúng ta sai khi làm như vậy. Olga Stavrova, một nhà tâm lý học vĩ đại nghiên cứu về sự hoài nghi, có một bài viết mang tên “Ảo tưởng về thiên tài hoài nghi”, nơi cô ghi lại tất cả những thiên lệch này, cách mà chúng ta nghĩ rằng những người hoài nghi thông minh và khôn ngoan, và sau đó sử dụng dữ liệu quốc gia, hàng chục nghìn người, để chỉ ra rằng thực tế những người hoài nghi làm kém hơn trong các bài kiểm tra nhận thức, trong các bài kiểm tra toán học. Rằng niềm tin có liên quan đến những điều như trí thông minh và giáo dục. Và trong các nghiên cứu khác, không phải từ Olga Stavrova, mà từ những người khác, thực tế những người hoài nghi làm kém hơn so với những người không hoài nghi trong việc phát hiện kẻ nói dối. Bởi vì nếu bạn có một giả định chung về mọi người, bạn thực sự không chú ý đến bằng chứng một cách sắc bén. Bạn thực sự không tiếp nhận thông tin mới và đưa ra những quyết định khôn ngoan.
    Nói cách khác, những người hoài nghi không thực sự mang tính khoa học. Giả thuyết của họ đã được đưa ra, nhưng họ không xem xét dữ liệu một cách công bằng. Chúng ta nên nhắc nhở mọi người rằng một giả thuyết không phải là một câu hỏi. Mỗi thí nghiệm vĩ đại đều bắt đầu bằng một câu hỏi, sau đó bạn tạo ra một giả thuyết, đó là một lý thuyết hoặc một kết luận, về cơ bản được đưa ra từ trước, và sau đó bạn đi thu thập dữ liệu để xem liệu bạn có chứng minh hoặc bác bỏ giả thuyết hay không. Và bạn không bao giờ thực sự có thể chứng minh một giả thuyết. Bạn chỉ có thể ủng hộ nó hoặc không ủng hộ nó với dữ liệu mà bạn thu thập, tùy thuộc vào độ chính xác của các công cụ của bạn. Nhưng điều đó rất thú vị vì tôi nghĩ rằng nếu chúng ta coi những người hoài nghi là thông minh hơn, mà rõ ràng họ không phải là như vậy trong nhóm. Bạn đang nói rằng những người hoài nghi không thông minh hơn. Tôi tin rằng điều đó đã được đề cập trong cuốn sách của bạn. Và nếu một người biết điều đó, thì tại sao chúng ta lại gửi những người hoài nghi như những lưỡi dao để đánh giá môi trường như thế nào? Có phải vì chúng ta thích có những người khác được triển khai để loại bỏ những người không phù hợp? Có phải chúng ta sẵn sàng chấp nhận một số kết quả âm tính giả? Có nghĩa là đối với những người mà tôi đoán là chúng ta đang sử dụng một chút ngôn ngữ bán kỹ thuật ở đây, kết quả âm tính giả sẽ là, bạn đang cố gắng đánh giá một nhóm người có thể là nhân viên tuyệt vời. Và bạn gửi một người nào đó, phỏng vấn họ, người đó rất hoài nghi. Vì vậy, có thể trong tâm trí của một người, bộ lọc của sự hoài nghi chỉ cho phép những người thực sự, thực sự phù hợp với công việc. Và chúng ta sẵn sàng chấp nhận rằng có thể có hai hoặc ba ứng viên cũng sẽ phù hợp với công việc. Nhưng chúng ta sẵn sàng để họ ra đi, một số kết quả âm tính giả thay vì để cho ai đó vượt qua bộ lọc mà thực sự không thể làm công việc đó. Giống như chúng ta sẵn sàng để một số cơ hội trôi qua bằng cách hoài nghi hoặc bằng cách triển khai một người hoài nghi như, bạn biết đấy, tôi đang tưởng tượng người cầm bảng kiểm, bạn biết đấy, rất cứng nhắc. Giống như sự hoài nghi và sự cứng nhắc dường như đi cùng nhau. Vì vậy, đó là lý do tại sao tôi gom những kiểu hình tâm lý này lại với nhau.
    Không, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn đúng.
    Và có một vài điều.
    Một, bạn biết đấy, bạn đã nói rằng nếu chúng ta biết rằng những người hoài nghi không thông minh hơn những người không hoài nghi, tại sao chúng ta lại sử dụng họ?
    Chà, hãy làm rõ, chúng ta biết điều này, nghĩa là bạn và tôi biết điều này và các nhà khoa học cũng biết điều này.
    Nhưng dữ liệu cho thấy hầu hết mọi người không biết điều này, rằng chúng ta duy trì khuôn mẫu trong văn hóa của mình rằng việc tiêu cực về người khác có nghĩa là bạn đã trải qua đủ mọi thứ, rằng đó là một hình thức của trí tuệ.
    Vì vậy, đó là một khuôn mẫu mà tôi nghĩ chúng ta cần phải xóa bỏ, trước hết.
    Nhưng tôi cũng nghĩ rằng theo quan điểm của bạn, khi chúng ta triển khai những người hoài nghi ra ngoài thực địa, bạn biết đấy, khi chúng ta nói, tôi sẽ tử tế, nhưng tôi muốn ai đó thực sự khá tiêu cực, thực sự khá nghi ngờ để bảo vệ tôi hoặc để bảo vệ cộng đồng của tôi, tôi nghĩ đó là một bản năng rất dễ hiểu.
    Gần như từ một góc độ tiến hóa, bạn biết đấy, chúng ta được xây dựng để chú ý nhiều đến những mối đe dọa trong môi trường của chúng ta và những mối đe dọa đối với cộng đồng của chúng ta.
    Và trong thế giới xã hội sơ khai, bạn biết đấy, nếu bạn quay ngược thời gian 100, 150.000 năm, thì mối đe dọa lớn nhất đối với các cộng đồng sơ khai là gì?
    Đó là con người, đúng không?
    Đó là những người sẽ lợi dụng bản chất cộng đồng của chúng ta.
    Điều cho phép con người phát triển là chúng ta hợp tác.
    Nhưng sự hợp tác đó có nghĩa là một người không đóng góp, người chọn không tham gia nhưng vẫn lấy từ nguồn chung bất cứ điều gì họ muốn, có thể sống rất tốt.
    Họ có thể sống một cuộc sống nhàn rỗi trên lưng của một cộng đồng đang làm việc chăm chỉ.
    Và nếu bạn chọn họ cho loại người đó, nếu loại người đó phát triển, thì cộng đồng sẽ sụp đổ.
    Vì vậy, thật hợp lý khi chúng ta phụ thuộc vào những người hoài nghi từ góc độ đó, từ góc độ giảm thiểu mối đe dọa, từ góc độ tránh rủi ro.
    Nhưng điều đó không hợp lý từ góc độ cố gắng tối ưu hóa cuộc sống xã hội thực sự của chúng ta, đúng không?
    Và tôi nghĩ rằng thường thì, bạn biết đấy, chúng ta có xu hướng ngại rủi ro nói chung, có nghĩa là chúng ta sợ hãi hơn về những kết quả tiêu cực so với việc bị thu hút bởi những kết quả tích cực.
    Nhưng trong thế giới xã hội, sự ngại rủi ro đó, tôi nghĩ, khá có hại theo nhiều cách có thể chứng minh được.
    Liệu sự bi quan có đặc thù theo lĩnh vực không?
    Và ở đây, tôi lại sử dụng thuật ngữ chuyên môn, có nghĩa là nếu ai đó bi quan trong một môi trường, như bi quan về thị trường, như, ồ, mọi thứ đang lên bây giờ.
    Nhưng, bạn biết đấy, có một cuộc bầu cử đến nên mọi thứ có thể đi theo hướng này hoặc hướng kia.
    Liệu họ có xu hướng bi quan về những khía cạnh khác của cuộc sống, những lĩnh vực khác không?
    Vì vậy, có một chút dữ liệu về điều này.
    Và nó gợi ý một vài điều.
    Một, nếu để chúng ta tự quyết định, mức độ bi quan của chúng ta có xu hướng khá ổn định theo thời gian.
    Và cũng giảm đi trong độ tuổi trưởng thành, trái ngược với hình mẫu người già khó tính.
    Nhưng một điều khác là sự bi quan có xu hướng khá tổng quát theo lĩnh vực.
    Vì vậy, chẳng hạn, những người bi quan, bạn biết đấy, và điều này có lý nếu bạn nhìn vào các bảng hỏi đánh giá sự bi quan, đó là những điều như mọi người trung thực chủ yếu là do sợ bị phát hiện, hoặc hầu hết mọi người thực sự không thích giúp đỡ lẫn nhau.
    Ý tôi là, nếu bạn trả lời những câu hỏi đó một cách tích cực, bạn chỉ đơn giản là không phải là một fan của – bạn có lẽ không giỏi trong các bữa tiệc, bạn biết đấy, bạn không phải là người thích giao tiếp với mọi người.
    Và hóa ra rằng những người trả lời – đây là một thang đo cũ được phát triển bởi một vài nhà tâm lý học tên là Walter Cook và Donald Medley vào những năm 1950.
    Nếu bạn trả lời thang đo thù địch Cook-Medley, nếu bạn trả lời những câu hỏi này một cách tích cực, bạn có xu hướng ít tin tưởng vào người lạ.
    Nhưng bạn cũng có xu hướng, chẳng hạn, có ít niềm tin hơn vào các mối quan hệ tình cảm của bạn, bạn có ít niềm tin hơn vào bạn bè của bạn, và bạn có ít niềm tin hơn vào đồng nghiệp của bạn.
    Vì vậy, đây là một cái nhìn tổng quát về thế giới, ít nhất là như Cook và Medley đã nghĩ về nó lần đầu tiên.
    Nhưng tôi muốn xây dựng dựa trên một trực giác tuyệt vời mà bạn có, đó là những môi trường khác nhau có thể làm nổi bật hoặc làm giảm bớt sự hoài nghi. Và hóa ra điều đó cũng rất đúng. Dù sự hoài nghi có thể mang tính chất như một đặc điểm, nhưng có rất nhiều bằng chứng cho thấy loại môi trường xã hội mà chúng ta đang ở có ý nghĩa rất lớn.
    Một trong những nghiên cứu yêu thích của tôi trong lĩnh vực này đến từ miền đông nam Brazil. Có hai ngôi làng đánh cá ở miền đông nam Brazil. Chúng cách nhau khoảng 30, 40 dặm. Chúng tương tự nhau về tình trạng kinh tế xã hội, tôn giáo, văn hóa, nhưng có một sự khác biệt lớn giữa chúng. Một trong những ngôi làng nằm bên bờ biển, và để đánh cá trên biển, bạn cần những chiếc thuyền lớn, thiết bị nặng. Bạn không thể làm điều đó một mình. Bạn phải làm việc cùng nhau.
    Ngôi làng còn lại nằm bên một cái hồ, nơi những ngư dân ra khơi trên những chiếc thuyền nhỏ một mình, và họ cạnh tranh với nhau. Khoảng 10 năm trước, các nhà kinh tế học, trong đó có một nghiên cứu do Andreas Librand, một nhà kinh tế học rất xuất sắc, dẫn dắt, đã đến những ngôi làng này và cho những người làm việc ở đó một loạt các trò chơi xã hội để chơi. Những trò chơi này không phải với các ngư dân khác, mà với những người lạ. Những trò chơi như, bạn có tin tưởng ai đó với một số tiền và xem liệu họ có muốn chia sẻ lợi nhuận với bạn không? Hoặc, nếu bạn có một ít tiền, bạn có muốn chia sẻ một phần với người khác không?
    Và họ phát hiện ra rằng khi bắt đầu sự nghiệp, ngư dân hồ và ngư dân biển đều có mức độ tin tưởng và đáng tin cậy như nhau. Nhưng trong suốt sự nghiệp của họ, họ đã phân hóa. Việc ở trong một môi trường hợp tác, nơi mọi người phải dựa vào nhau để sinh tồn, đã làm cho mọi người, theo thời gian, trở nên tin tưởng và đáng tin cậy hơn. Việc ở trong một môi trường cạnh tranh có tính chất tổng bằng không theo thời gian đã làm cho mọi người ít tin tưởng và ít đáng tin cậy hơn.
    Bây giờ, một điều luôn làm tôi ngạc nhiên về công việc này là mọi người trong cả hai môi trường này đều đúng. Nếu bạn ở trong một môi trường cạnh tranh, bạn sẽ không tin tưởng và bạn có lý do để không tin tưởng.
    Nếu bạn đang ở trong một môi trường hợp tác, bạn sẽ tin tưởng và bạn có lý do để tin tưởng. Và điều này đến từ quan điểm của các trò chơi kinh tế và tôi nghĩ rằng nó có thể được hiểu rộng rãi hơn nữa. Vậy câu hỏi đặt ra là, chúng ta muốn ở trong môi trường nào? Tôi nghĩ rằng chi phí về mặt hạnh phúc và mối quan hệ là rất rõ ràng nếu bạn ở trong một môi trường cạnh tranh. Và câu hỏi thứ hai, tất nhiên, là làm thế nào để chúng ta đặt mình vào loại môi trường mà chúng ta muốn, biết rằng môi trường đó sẽ thay đổi con người chúng ta trong suốt cuộc đời?
    Rất nhiều việc học ở đất nước này dựa trên sự hợp tác ban đầu. Như chúng ta sẽ cùng ngồi lại và lắng nghe một câu chuyện và sau đó chúng ta sẽ làm việc theo nhóm nhỏ. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, theo thời gian, nó phát triển thành việc học độc lập và cạnh tranh nhiều hơn. Họ công bố phân phối điểm số, chủ yếu là phân phối điểm số cá nhân. Tất nhiên, có những ngoại lệ cho điều này. Tôi nghĩ tôi chưa bao giờ học trường kinh doanh, nhưng tôi nghĩ họ hình thành các nhóm nhỏ và làm việc trên các dự án. Điều này cũng đúng trong lĩnh vực khoa học máy tính ở cấp đại học và những lĩnh vực khác.
    Nhưng bạn nghĩ rằng việc có sự kết hợp giữa học tập hợp tác, có thể vẫn có sự cạnh tranh giữa các nhóm, cũng như học tập và cạnh tranh cá nhân có thể thúc đẩy sự xói mòn của sự hoài nghi đến mức nào? Bởi vì nghe có vẻ như việc hoài nghi là, tôi không muốn khắt khe với những người hoài nghi ở đây, nhưng có lẽ họ đã khắt khe với chính mình và mọi người khác. Chúng ta biết rằng họ khắt khe với mọi người khác, nhưng ôi, đó là giả định của tôi. Được rồi, tôi sẽ giữ tâm trí cởi mở. Có thể họ không như vậy, bạn sẽ cho tôi biết. Điều mà tôi nghe được là, trung bình, họ ít thông minh hơn. Và rằng có điều gì đó thực sự lớn lao để đạt được từ bất kỳ ai quyết định chấp nhận những ý tưởng mới, ngay cả khi họ quyết định giữ nguyên quyết định ban đầu của mình về người khác hoặc điều gì đó.
    Miễn là họ khám phá dữ liệu một cách cởi mở, thậm chí chỉ tạm thời, có vẻ như có một cơ hội ở đó.
    Bạn đã đưa ra một ví dụ dài hạn về hai kịch bản lừa đảo này.
    Vì vậy, tính dẻo dai của não bộ mất nhiều năm, nhưng chúng ta biết rằng nó có thể diễn ra khá nhanh.
    Tôi tưởng tượng nếu bạn cho một người hoài nghi tiếp xúc với một ví dụ trái ngược với niềm tin của họ,
    thì điều đó sẽ không làm xói mòn toàn bộ sự hoài nghi của họ, nhưng có thể sẽ tạo ra một chút ảnh hưởng đến mạch thần kinh liên quan đến sự hoài nghi.
    Vâng, đây là một góc nhìn tuyệt vời.
    Có một vài điều tôi muốn làm rõ.
    Một, tôi không ở đây để phán xét hay chỉ trích những người hoài nghi.
    Tôi nên thú nhận rằng bản thân tôi cũng đấu tranh với sự hoài nghi và đã như vậy suốt cuộc đời mình.
    Một phần trong hành trình của tôi để tìm hiểu thêm về nó và thậm chí viết cuốn sách này là một nỗ lực để hiểu bản thân mình
    và để xem liệu có thể “học lại” sự hoài nghi hay không, vì, thành thật mà nói, tôi muốn như vậy.
    Vì vậy, bạn sẽ không nhận được sự phán xét từ tôi đối với những người cảm thấy khó tin tưởng.
    Tôi nghĩ rằng một điểm khác mà bạn đang nêu ra mà tôi muốn đồng ý
    là việc nói rằng cạnh tranh trong dài hạn, cạnh tranh có tổng bằng không có thể làm xói mòn lòng tin của chúng ta,
    không giống như việc nói rằng chúng ta không bao giờ nên cạnh tranh.
    Cạnh tranh là điều đẹp đẽ.
    Ý tôi là, Thế vận hội đang diễn ra ngay bây giờ, và thật tuyệt vời khi thấy những gì mọi người làm
    khi họ đang đối đầu để cố gắng vượt qua nhau.
    Những kỳ tích đáng kinh ngạc được thực hiện khi chúng ta tập trung vào những điều tuyệt vời mà chúng ta có thể làm,
    và thường thì chúng ta được thúc đẩy đến sự vĩ đại bởi những người mà chúng ta tôn trọng, những người đang cố gắng trở nên vĩ đại hơn chúng ta.
    Vì vậy, cạnh tranh chắc chắn có thể là một phần của một cấu trúc xã hội rất lành mạnh và một cuộc sống rất lành mạnh.
    Tôi nghĩ rằng câu hỏi rộng hơn là liệu chúng ta có thể điều chỉnh cạnh tranh đó ở cấp độ nhiệm vụ
    hay ở cấp độ cá nhân.
    Thực tế, có rất nhiều công trình nghiên cứu trong khoa học về xung đột và giải quyết xung đột
    nhìn vào sự khác biệt giữa xung đột nhiệm vụ và xung đột cá nhân.
    Bạn có thể tưởng tượng trong một nơi làm việc, hai người có những ý tưởng khác nhau về hướng đi mà họ muốn thực hiện cho một dự án. Điều đó thật tuyệt nếu nó dẫn đến những cuộc tranh luận lành mạnh và nếu điều đó được thực hiện với sự tôn trọng lẫn nhau. Nhưng ngay khi điều đó biến thành những phán xét tổng quát về người kia, ôi, lý do mà họ muốn theo hướng này là vì họ không thông minh lắm hoặc vì họ không có tầm nhìn hoặc vì họ đang cố gắng để được lòng. Đó là lúc chúng ta chuyển từ xung đột hoài nghi lành mạnh sang xung đột hoài nghi và phá hoại. Và bạn cũng thấy điều này ở các vận động viên. Các vận động viên thường là những người bạn rất tốt, và một số người mà họ tôn trọng nhất chính là những người mà họ đang cạnh tranh. Trong trường hợp của các môn thể thao tiếp xúc và quyền anh, thực sự là đang chiến đấu, nhưng họ có thể có sự tôn trọng to lớn và tích cực dành cho nhau ngoài sàn đấu trong những bối cảnh đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng có một sự khác biệt lớn giữa cạnh tranh tập trung vào nhiệm vụ, điều này có thể giúp chúng ta trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, và cạnh tranh dẫn đến phán xét, nghi ngờ và thiếu tin tưởng. Tôi muốn đưa chúng ta quay lại một chút với những giai đoạn phát triển này. Có thể tôi đang kết nối hai điều không thuộc về nhau, nhưng tôi đang nghĩ về bộ não trẻ, mà tất nhiên là rất linh hoạt, và so sánh với bộ não già. Nhưng bộ não trẻ học được một số điều trong khi thực hiện một số điều. Nó điều chỉnh nhịp tim, tiêu hóa, v.v., một cách vô thức. Và sau đó, theo nhiều cách, tính dẻo dai thần kinh xảy ra sớm trong cuộc sống là để thiết lập những bản đồ dự đoán này. Những thứ rơi xuống, không phải lên trên, nói chung. Những thứ rơi xuống, không phải lên, và cứ như vậy. Vì vậy, không gian tinh thần đó có thể được sử dụng cho những điều khác và học những điều mới. Tôi đang nghĩ về ví dụ cổ điển về sự tồn tại của đối tượng. Bạn cho một em bé xem một khối hoặc một món đồ chơi, và sau đó bạn giấu món đồ chơi đó đi, và ở một độ tuổi nhất định, một độ tuổi rất nhỏ, em bé sẽ nhìn như thể món đồ đó đã biến mất. Và sau đó bạn mang nó trở lại, và rồi chúng sẽ ngạc nhiên.
    Và rồi vào một thời điểm nào đó trong quá trình phát triển của họ, họ học được về sự tồn tại của vật thể. Họ biết rằng nó đang ở sau lưng bạn. Và rồi chúng ta nghe rằng những nhân vật như Ông Già Noel là có thật, và cuối cùng chúng ta học được rằng họ không có thật, và cứ như vậy. Theo nhiều cách, chúng ta đi từ việc hoàn toàn không hoài nghi về thế giới vật chất đến việc… Một người có thể xem đó như là hoài nghi về thế giới vật chất, đúng không? Như, tôi rất thích thấy phép thuật. Thực tế, chúng tôi đã có có thể là ảo thuật gia giỏi nhất thế giới hoặc trong số những ảo thuật gia giỏi nhất trên podcast này, Ozzy Wind. Anh ấy là một nhà tâm lý học và ảo thuật gia, và khi thấy anh ấy biểu diễn phép thuật, ngay cả khi là một người lớn hiểu rằng các quy luật vật lý áp dụng, chúng dường như vượt qua các quy luật vật lý trong thời gian thực, và điều đó thật kinh ngạc. Đến mức mà bạn, như, điều đó không thể xảy ra, nhưng bạn lại muốn điều đó xảy ra, và vào một thời điểm nào đó bạn chỉ nói, “Bạn biết không? Đó là điều chúng ta gọi là phép thuật.”
    Vì vậy, có vẻ như những người hoài nghi áp dụng gần như các quy tắc giống như vật lý vào tương tác xã hội. Như, họ nói theo kiểu, như, các nguyên tắc đầu tiên của các tương tác con người, đúng không? Họ nói về nhóm này luôn như thế này, và nhóm kia luôn như thế kia, đúng không? Những điều này, như, các danh mục nghiêm ngặt, những đường kẻ đen dày giữa các danh mục, trái ngược với bất kỳ sự pha trộn nào của sự hiểu biết hoặc sự pha trộn của các quy tắc. Và người ta có thể thấy rằng điều đó sẽ là một phương pháp hữu ích thực sự, nhưng như chúng ta đang học, điều đó không tốt trong ý nghĩa rằng chúng ta không muốn phán xét, nhưng nó không tốt nếu mục tiêu của chúng ta là học hỏi thêm về thế giới hoặc học được nhiều thông tin nhất về thế giới. Chúng ta có thể nói như vậy không? Có, và tôi đánh giá cao việc bạn nói, vâng, tôi cũng cố gắng tránh ngôn ngữ tốt-xấu hoặc phán xét đạo đức, nhưng tôi nghĩ rằng nhiều người trong chúng ta có mục tiêu xây dựng các mối quan hệ mạnh mẽ và phát triển tâm lý, và học hỏi một cách chính xác về thế giới. Và nếu đó là mục tiêu của bạn, tôi nghĩ thật công bằng khi nói rằng sự hoài nghi có thể cản trở con đường của bạn đến những điều đó. Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó theo cách này, nhưng tôi rất thích quan điểm đó.
    Và có một sự chắc chắn gần như triết học. Có thể đó không phải là một sự chắc chắn triết học hạnh phúc, nhưng chúng ta thích điều đó, đúng không? Con người yêu thích sức mạnh giải thích. Chúng ta thích có những quy luật xác định những gì sẽ xảy ra, và các quy luật vật lý là một trong những quy luật đáng tin cậy nhất của chúng ta, đúng không? Thực sự, tất cả chúng ta đều sử dụng lý thuyết để dự đoán thế giới, đúng không? Ý tôi là, tất cả chúng ta đều có một lý thuyết về trọng lực sống trong đầu. Chúng ta không nghĩ rằng các vật thể có khối lượng hút nhau, nhưng chúng ta biết nếu chúng ta thả một quả bóng bowling lên chân mình, có lẽ chúng ta sẽ không thể đi lại trong tuần tới hoặc ít nhất là như vậy, đúng không? Vì vậy, chúng ta sử dụng lý thuyết để cung cấp sự đơn giản giải thích cho một thế giới rộng lớn và phức tạp một cách überwhelming, và chắc chắn. Tôi nghĩ rằng sự hoài nghi có một chức năng lớn trong việc đơn giản hóa. Nhưng tất nhiên, khi đơn giản hóa, chúng ta mất đi rất nhiều chi tiết. Chúng ta mất đi rất nhiều điều kỳ diệu mà có thể chúng ta đã trải nghiệm trước đây trong cuộc sống. Và, bạn biết đấy, tôi muốn — mô tả đẹp đẽ của bạn về trẻ em và cảm giác của chúng, tôi cho rằng, sự ngạc nhiên vĩnh cửu khiến tôi nghĩ về một khía cạnh khác của những gì chúng ta mất đi do sự hoài nghi, đó là khả năng chứng kiến vẻ đẹp của hành động con người và lòng tốt của con người. Bạn tôi, Dacker Keltner, nghiên cứu về sự kinh ngạc, bạn biết đấy, cảm xúc trải nghiệm điều gì đó rộng lớn và cũng trải nghiệm bản thân như một phần nhỏ trong sự rộng lớn đó. Và anh ấy đã viết một cuốn sách tuyệt vời về sự kinh ngạc. Trong đó, anh ấy nói về nghiên cứu của mình, nơi anh ấy đã lập danh sách những trải nghiệm nào thường tạo ra sự kinh ngạc trong một mẫu lớn, một mẫu đại diện lớn của con người. Bây giờ, tôi không biết bạn thế nào, Andrew, nhưng khi tôi nghĩ về sự kinh ngạc, điều đầu tiên tôi nghĩ đến là chấm xanh nhạt của Carl Sagan. Hình ảnh của một dải tinh vân hay, bạn biết đấy, một cụm sao, thực sự là bụi sao. Và có một chấm trong đó với một mũi tên, và Carl Sagan nói, “Chấm đó là Trái Đất, và mọi vị vua và bạo chúa và mẹ và cha và mọi người đã từng yêu và mọi người đã từng bị tan vỡ trái tim,
    “tất cả họ đều ở trên cái chấm nhỏ bé đó.”
    Tôi thường chỉ cho bọn trẻ xem điều đó.
    Khi tôi nghĩ về sự kinh ngạc, tôi nghĩ về không gian vũ trụ.
    Tôi nghĩ về những rừng cây gỗ đỏ.
    Tôi nghĩ về những đoạn video từ drone về dãy Himalaya, đúng không?
    Nhưng Dacker phát hiện rằng nếu bạn hỏi mọi người về những gì khiến họ cảm thấy kinh ngạc,
    thì danh mục số một là điều mà ông gọi là vẻ đẹp đạo đức.
    Những hành động tử tế hàng ngày, sự cho đi, lòng từ bi và sự kết nối.
    Điều này cũng liên quan đến những gì Dacker và John Hype nói về
    về sự nâng cao đạo đức, chứng kiến những hành động tích cực
    thực sự khiến chúng ta cảm thấy mình có khả năng hơn.
    Và vẻ đẹp đạo đức có mặt ở khắp mọi nơi.
    Nếu bạn mở lòng đón nhận nó, đó là điều phổ biến nhất khiến bạn cảm thấy
    sự rộng lớn của loài người chúng ta.
    Và việc có một dự đoán hợp pháp, giống như vật lý về thế giới
    khiến bạn không nhìn thấy điều đó,
    khiến bạn có tầm nhìn hẹp và ngăn cản bạn trải nghiệm vẻ đẹp đạo đức
    dường như là một hình thức đơn giản bi thảm.
    Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
    Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function
    sau khi tìm kiếm phương pháp toàn diện nhất về xét nghiệm trong phòng thí nghiệm.
    Trong khi tôi đã là một người hâm mộ xét nghiệm máu từ lâu,
    tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn
    để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt
    để có cái nhìn tổng thể về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone,
    quy định hệ miễn dịch, chức năng trao đổi chất,
    tình trạng vitamin và khoáng chất, và các lĩnh vực quan trọng khác
    của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
    Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học
    quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần,
    mà còn phân tích những kết quả này
    và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ về kết quả của bạn.
    Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function,
    tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu.
    Điều này hoàn toàn bất ngờ với tôi.
    Tôi không hề biết trước khi làm bài kiểm tra.
    Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này,
    mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó,
    bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ của tôi,
    bởi vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ,
    cũng như nỗ lực ăn nhiều rau lá xanh hơn
    và bổ sung NAC và acetylcysteine,
    cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione
    và giải độc, và tôi đã làm việc để giảm mức thủy ngân của mình.
    Việc kiểm tra lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe,
    và trong khi tôi đã làm điều đó trong nhiều năm,
    tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém.
    Tôi rất ấn tượng với Function,
    cả ở mức độ dễ sử dụng để thực hiện bài kiểm tra,
    cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra,
    nên tôi gần đây đã tham gia vào hội đồng tư vấn của họ,
    và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast.
    Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman.
    Function hiện đang có danh sách chờ hơn 250.000 người,
    nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe của Huberman lab.
    Đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
    Tôi thích rằng những ví dụ của bạn về cả điểm xanh nhạt và lòng từ bi hàng ngày
    kết nối hai điều mà tôi nghĩ là các miền thời gian,
    hoặc tôi nên nói là các miền không-thời gian, mà não bộ có thể bao quát.
    Điều này đã làm tôi mê hoặc về bộ não con người từ lâu,
    và có lẽ cả bộ não của các loài động vật khác nữa,
    đó là chúng ta có thể mở rộng tiêu cự của mình đến một thứ rất, rất nhỏ
    và chú ý đến vẻ đẹp vô cùng.
    Hiện tại tôi có rất nhiều kiến trong vườn của mình,
    và gần đây tôi đã quan sát chúng tương tác vì chúng làm tôi phát điên.
    Chúng có mặt khắp nơi vào mùa hè này, và chúng đang leo lên người tôi,
    và tôi đã nghĩ, “Tôi chỉ sẽ quan sát những gì chúng làm,”
    và rõ ràng là có một cấu trúc ở đó.
    Tôi biết Deborah Gordon ở Stanford đã nghiên cứu hành vi của kiến và những thứ khác,
    và có vẻ như có rất nhiều điều đang diễn ra ở đó,
    và bạn nhìn lên từ đó và bạn sẽ thấy, “Wow, có một cái vườn lớn,”
    và sau đó cảm giác kinh ngạc đối với tôi là những tương tác như vậy
    chắc chắn đang diễn ra khắp nơi trong cái vườn này,
    Và điều đó khung lại rằng khả năng nhận thức của chúng ta trong không gian và thời gian,
    bao gồm việc di chuyển nhanh qua những khoảng cách nhỏ hoặc chậm qua những khoảng cách nhỏ,
    và sau đó chúng ta có thể thu nhỏ lại theo nghĩa đen và nghĩ về chúng ta trên quả cầu này trong không gian, đúng không?
    Và khả năng đó, tôi nghĩ, thật tuyệt vời,
    và sự kinh ngạc đó có thể được nắm bắt ở những cực đoan khác nhau của nhận thức không-thời gian.
    Thật tuyệt vời.
    Có vẻ như điều bạn đang nói là sự hoài nghi và sự kinh ngạc
    cũng là hai đầu đối lập của một liên tục,
    và điều đó đang đưa chúng ta theo một hướng hơi khác so với những gì tôi định hướng dẫn,
    nhưng tôi thích rằng chúng ta đang nói về sự kinh ngạc,
    bởi vì đối với tôi, nó cảm thấy như là một ví dụ cực đoan hơn của niềm vui.
    Và tôi muốn bạn có thể, nếu có bất kỳ ví dụ nào về nghiên cứu về điều này,
    chạm vào mức độ mà cảm giác hoài nghi tách chúng ta ra khỏi niềm vui và sự kinh ngạc
    hoặc tôi đoán là sự cộng tác của chúng, đó là sự sáng tạo.
    Đối với tôi, mọi điều bạn nói về sự hoài nghi khiến nó nghe có vẻ chống lại sự sáng tạo,
    bởi vì theo định nghĩa, bạn đang loại bỏ khả năng,
    và sự sáng tạo, tất nhiên, là sự kết hợp độc đáo và nguyên bản của những thứ hiện có
    hoặc là sự tạo ra những thứ hoàn toàn mới, sự sáng tạo.
    Vậy, nếu có gì đó, đã có nghiên cứu nào về mối quan hệ giữa sự hoài nghi,
    tôi đoán chúng ta gọi là sự cởi mở, và sự sáng tạo và/hoặc sự kinh ngạc không?
    Vâng, những câu hỏi tuyệt vời, và có một số công trình nghiên cứu về điều này,
    và nhiều trong số đó thực sự đến trong bối cảnh nơi làm việc, đúng không?
    Vì vậy, bạn có thể xem xét, ý tôi là, những ngôi làng đánh cá ở Brazil, sau tất cả,
    là những nơi làm việc dẫn dắt mọi người đến mức độ hoài nghi nhiều hơn hoặc ít hơn,
    nhưng những nơi làm việc khác cũng có cấu trúc khiến mọi người có thể tin tưởng lẫn nhau nhiều hơn hoặc ít hơn.
    Một phiên bản của điều này được gọi là xếp hạng theo thứ tự,
    và đây là nơi mà mọi người, các nhà quản lý, bị buộc phải chọn những thành viên có hiệu suất cao nhất
    và thấp nhất trong đội của họ,
    và về bản chất, loại bỏ những người ở mức thấp nhất 10% mỗi sáu hoặc mười hai tháng.
    Xếp hạng theo thứ bậc, may mắn thay, đã phần lớn không còn được ưa chuộng trong thế giới doanh nghiệp, nhưng nó đã rất phổ biến vào cuối thế kỷ 20 và đầu thế kỷ 21, cho đến khoảng 10 năm trước, và nó vẫn tồn tại ở một số nơi. Ý tưởng ở đây là nếu bạn muốn mọi người sáng tạo, nếu bạn muốn họ làm việc tốt nhất, hãy khai thác con người thật sự của họ, và chúng ta thực sự là ai? Chúng ta thực sự là một loài cá nhân chủ nghĩa cực đoan, lại một lần nữa, theo thuyết Darwin. Thực sự, xếp hạng theo thứ bậc là một cách tiếp cận quản lý theo thuyết xã hội Darwin, và ý tưởng là, tốt thôi, nếu bạn đe dọa mọi người, nếu bạn khiến họ muốn đánh bại nhau, họ sẽ sáng tạo nhất khi họ cố gắng làm điều đó, đúng không? Điều đó sẽ mang lại điều tốt nhất của họ. Ngược lại là đúng. Ý tôi là, những nơi làm việc theo xếp hạng thứ bậc, tất nhiên, là rất tồi tệ. Những người trong đó khá không hạnh phúc và có khả năng cao hơn để rời bỏ công việc của họ, nhưng một số công việc thú vị hơn liên quan đến những gì xếp hạng thứ bậc làm với sự sáng tạo, vì hóa ra rằng nếu công việc của bạn chỉ là không nằm ở đáy của đống, thì điều cuối cùng bạn muốn làm là chấp nhận rủi ro sáng tạo. Bạn không muốn liều lĩnh. Bạn không muốn thử điều gì mới nếu những người khác sẽ chỉ trích bạn vì điều đó, và nếu bạn mắc sai lầm, hoặc nếu nó không diễn ra tốt, bạn sẽ bị loại khỏi nhóm, đúng không? Vì vậy, tôi nghĩ bạn hoàn toàn đúng khi nói rằng những môi trường hoài nghi này cũng rất bảo thủ. Tôi, tất nhiên, không có ý nói bảo thủ về mặt chính trị. Tôi có ý nói bảo thủ về loại lựa chọn mà mọi người đưa ra, và đó là một phần, tôi nghĩ, ở cấp độ sáng tạo cá nhân, nhưng cũng có một cái giá ở cấp độ mà chúng ta có thể gọi là sáng tạo nhóm, đúng không? Nhiều ý tưởng tốt nhất của chúng ta không đến từ tâm trí của chúng ta, mà từ không gian giữa chúng ta, từ đối thoại, hoặc từ cuộc trò chuyện nhóm, và hóa ra rằng trong những môi trường xếp hạng thứ bậc có tổng bằng không, mọi người ít sẵn lòng chia sẻ kiến thức và quan điểm.
    bởi vì làm như vậy có nghĩa là giúp kẻ thù của bạn thành công,
    điều này giống như giúp chính bạn thất bại.
    Vì vậy, đến mức độ mà sự sáng tạo yêu cầu một loại tư duy hợp tác,
    thì sự hoài nghi sẽ ngăn cản điều đó.
    Và thực sự có một số công trình tuyệt vời của Anita Woolley và các đồng nghiệp
    nghiên cứu về trí thông minh nhóm, trí thông minh tập thể.
    Đây là ý tưởng rằng, tất nhiên, con người có các mức độ trí thông minh
    có thể được đo lường theo nhiều cách khác nhau và có nhiều hình thức trí thông minh khác nhau.
    Nhưng các nhóm, khi họ tụ họp lại, có một loại trí thông minh,
    đặc biệt là trí thông minh giải quyết vấn đề sáng tạo, vượt lên trên tổng thể các phần của họ,
    không thể được giải thích, và thực sự trong một số trường hợp gần như là vuông góc
    với trí thông minh của các cá nhân trong nhóm đó, đúng không?
    Kiểm soát trí thông minh của các cá nhân, vẫn có một yếu tố nhóm quan trọng.
    Vì vậy, Anita Woolley và những người khác đã xem xét, điều gì dự đoán loại trí thông minh tập thể đó?
    Và một vài yếu tố quan trọng.
    Một là khả năng của mọi người để hiểu cảm xúc của nhau.
    Vì vậy, sự nhạy cảm giữa các cá nhân.
    Nhưng một yếu tố khác là sự sẵn lòng của họ, về cơ bản, để chia sẻ mic, để chia sẻ cuộc trò chuyện và hợp tác.
    Và vì vậy, một lần nữa, thành công, phát triển, tối ưu hóa và sáng tạo,
    cả ở cấp độ cá nhân và cấp độ nhóm,
    đều cần những môi trường mà chúng ta cảm thấy tự do và an toàn
    và nơi chúng ta cảm thấy rằng việc đóng góp cho người khác cũng có thể đóng góp cho chính mình.
    Thật thú vị khi nghĩ về tất cả những điều này trong bối cảnh của tính dẻo não.
    Tôi cảm thấy như một trong những thánh tích của khoa học thần kinh là cuối cùng hiểu được,
    bạn biết đấy, những cánh cửa nào dẫn đến tính dẻo não?
    Chúng ta hiểu rất nhiều về các cơ chế tế bào.
    Chúng ta biết rằng điều đó có thể xảy ra trong suốt cuộc đời.
    Chúng ta biết rằng chắc chắn có sự tham gia của các chất điều biến thần kinh khác nhau và v.v.
    Nhưng ở cấp độ hành vi con người và tư thế cảm xúc,
    Không phải là một thuật ngữ kỹ thuật, nhưng tôi sẽ sử dụng nó để nói về sự tò mò. Đối với tôi, sự tò mò là một sự quan tâm đến kết quả mà không có sự gắn bó cảm xúc cụ thể nào với kết quả đó. Nhưng tất nhiên, chúng ta có thể nói rằng bạn tò mò với hy vọng đạt được một kết quả nhất định. Bạn biết đấy, vì vậy một người có thể điều chỉnh điều đó. Nhưng có điều gì đó về tâm trí trẻ thơ, cái gọi là tâm trí của người mới bắt đầu, nơi bạn mở lòng với những kết quả khác nhau. Và có vẻ như những ví dụ mà bạn đưa ra liên tục đưa tôi trở lại với những chủ đề phát triển này, bởi vì nếu đúng là những người hoài nghi loại trừ nhiều dữ liệu có thể hữu ích cho họ, thì có vẻ như cơ hội cho sự dẻo dai thần kinh bị giảm bớt đối với những người hoài nghi. Để lật ngược lại, đến mức độ nào mà tất cả chúng ta đều có chút hoài nghi? Và chúng ta sẽ khám phá điều đó như thế nào? Ví dụ, nếu tôi ở trong phòng thí nghiệm của bạn và bạn có 10 phút với tôi, bạn sẽ hỏi tôi những câu hỏi nào để xác định tôi có thể hoài nghi đến mức nào hoặc không hoài nghi đến mức nào? Chà, điều đầu tiên tôi sẽ làm là đưa cho bạn bảng câu hỏi cổ điển của Cook và Medley, bảng câu hỏi này sẽ hỏi bạn về lý thuyết của bạn về thế giới. Bạn nghĩ mọi người như thế nào? Bạn có nghĩ rằng mọi người thường trung thực không? Bạn có nghĩ rằng họ thường đáng tin cậy không? Vì vậy, nó đặt ra các câu hỏi, hoặc nó mở, nơi tôi sẽ – bạn có thể nói, mọi người như thế nào? Và sau đó tôi sẽ chỉ tự do liên kết về điều đó? Không, đó là một loạt 50 câu phát biểu, và bạn được hỏi theo cách nhị phân, bạn đồng ý hay không đồng ý với từng câu phát biểu này? Kể từ đó, Olga Stavrova và những người khác đã điều chỉnh Cook-Medley và làm cho nó thành một thang đo ngắn hơn và biến các câu hỏi thành các câu trả lời liên tục từ một đến chín hoặc từ một đến bảy. Nhưng nói chung, đây là những câu hỏi riêng biệt mà định lượng hoặc định tính khai thác lý thuyết chung của chúng ta về con người. Vì vậy, nếu bạn ở trong phòng thí nghiệm của tôi, tôi cũng có thể yêu cầu bạn chơi một số trò chơi kinh tế khác nhau. Bạn biết đấy, trò chơi tin tưởng là trò chơi số một mà chúng tôi có thể sử dụng ở đây.
    Vì vậy, tôi có thể giải thích điều đó.
    Trò chơi lòng tin này có hai người chơi, và một trong số họ là nhà đầu tư.
    Họ bắt đầu với một số tiền nhất định, giả sử là 10 đô la.
    Họ có thể gửi bất kỳ số tiền nào trong số đó cho một người được ủy thác.
    Số tiền sau đó sẽ được nhân ba giá trị.
    Vì vậy, nếu nhà đầu tư gửi 10 đô la, trong tay người được ủy thác, nó trở thành 30 đô la.
    Người được ủy thác có thể chọn trả lại bất kỳ số tiền nào mà họ muốn cho nhà đầu tư.
    Họ có thể hoàn toàn công bằng và trả lại 15 đô la,
    trong trường hợp đó cả hai người đều có lợi hơn so với việc không có hành động tin tưởng.
    Người được ủy thác có thể giữ lại toàn bộ 30 đô la cho bản thân, phản bội nhà đầu tư,
    hoặc người được ủy thác có thể trả lại hơn 50%.
    Họ có thể nói, “Chà, tôi bắt đầu với không có gì. Tại sao bạn lại lấy hai phần ba?”
    Và đây là một thước đo hành vi tuyệt vời về lòng tin,
    và nó có thể được chơi theo một vài cách khác nhau.
    Một cách là nhị phân, nơi tôi sẽ nói, “Andrew, bạn có thể gửi 10 đô la cho một người lạ trên internet,
    hoặc bạn có thể không gửi gì cả, và họ có thể chọn gửi lại cho bạn một nửa,
    hoặc họ có thể chọn không gửi lại gì cả.
    Bạn có làm điều đó không?”
    Thực sự, tôi tò mò, bạn có làm điều đó không?
    Ôi, tôi chắc chắn đã làm điều đó.
    Vâng, tôi tò mò.
    Tuyệt vời.
    Và tôi sẵn sàng mất tiền.
    Vì vậy, tôi nghĩ điều đó cũng quan trọng.
    Vâng, câu hỏi tiếp theo.
    Trong loại nghiên cứu đó, bạn nghĩ tỷ lệ phần trăm của những người được ủy thác sẽ đưa ra quyết định đáng tin cậy là bao nhiêu?
    Trời ơi.
    55%.
    Vâng.
    Vì vậy, dự đoán của bạn ở đó khá phù hợp với hầu hết mọi người.
    Có một nghiên cứu tuyệt vời của Fetchenhauer và Dunning cho thấy rằng khi được yêu cầu dự đoán,
    họ nói, “Tôi đoán 52%, 55% người sẽ gửi lại số tiền này.
    Chúng ta sẽ đưa ra quyết định lòng tin nhị phân này.”
    Trên thực tế, 80% những người được ủy thác đưa ra quyết định xã hội và đáng tin cậy.
    Và một lần nữa, điều mà Fetchenhauer và Dunning phát hiện ra là khi chúng ta có những giả định tiêu cực,
    chúng ta ít có khả năng gửi tiền, và do đó ít có khả năng học được rằng chúng ta đã sai.
    Và đó là một ví dụ khác về nơi mà những niềm tin hoài nghi…
    Ý tôi là, bạn quan tâm vì bạn tin rằng có 50% khả năng, nhưng bạn vẫn chọn tin tưởng.
    Vì vậy, từ góc độ Bayes, khi người đó thực sự gửi lại tiền, mà họ có 80% khả năng làm như vậy,
    và nếu tôi hỏi bạn một lần nữa, tỷ lệ phần trăm người trả lại là bao nhiêu, bạn có thể cập nhật nhận thức của mình.
    Chắc chắn rồi.
    Đúng không?
    Nhưng nếu không có bằng chứng nào, bạn không thể cập nhật nhận thức của mình.
    Và đây chỉ là một trong nhiều ví dụ.
    Hóa ra có rất nhiều bằng chứng cho thấy khi được yêu cầu ước lượng mức độ thân thiện, đáng tin cậy, từ bi hoặc cởi mở của người khác,
    các ước lượng của mọi người thường thấp hơn nhiều so với dữ liệu cho thấy.
    Và điều này đối với tôi vừa là bi kịch của tư duy hoài nghi, những quy tắc mà chúng ta đang sử dụng, vừa là một cơ hội lớn cho rất nhiều người trong chúng ta.
    Đúng không? Đó là một bi kịch vì chúng ta đưa ra những dự đoán đơn giản, đen trắng giống như vật lý về thế giới,
    và chúng thường sai.
    Chúng thường tiêu cực một cách không cần thiết.
    Một cơ hội vì đến mức chúng ta có thể tiếp cận một tư duy khoa học hoặc tò mò hơn,
    đến mức chúng ta có thể mở lòng với dữ liệu, những bất ngờ dễ chịu ở khắp mọi nơi.
    Thế giới xã hội đầy rẫy những người tích cực, hữu ích và tốt bụng hơn nhiều so với chúng ta nhận ra, đúng không?
    Người trung bình đánh giá thấp người trung bình.
    Điều này không có nghĩa là không có những người khủng khiếp làm những điều khủng khiếp mỗi ngày trên thế giới.
    Chắc chắn là có.
    Nhưng chúng ta lấy những ví dụ cực đoan đó và quá chú trọng vào chúng.
    Chúng ta giả định rằng những ví dụ độc hại, khủng khiếp nhất mà chúng ta thấy là đại diện khi chúng không phải vậy.
    Vì vậy, chúng ta bỏ lỡ tất cả những cơ hội này.
    Nhưng hiểu được điều đó, tôi hy vọng sẽ mở ra cho mọi người nhiều cơ hội hơn,
    để sử dụng chúng và tìm hiểu thông tin chính xác và đầy hy vọng hơn về nhau.
    Có vẻ như có một sự nổi bật về những tương tác tiêu cực hoặc ai đó ăn cắp từ chúng ta.
    hoặc làm điều gì đó mà chúng ta coi là tàn nhẫn đối với chúng ta hoặc người khác. Ngày nay, với mạng xã hội, chúng ta có cái nhìn vào, ôi, có lẽ hàng tỷ tương tác xã hội dưới dạng bình luận, phản hồi và chia sẻ lại. Và chắc chắn có lòng tốt trên mạng xã hội. Nhưng nếu có bất kỳ dữ liệu nào về cách mà mạng xã hội nuôi dưỡng hoặc cản trở sự hoài nghi, hoặc có thể nó không thay đổi điều đó chút nào? Và tôi cũng nên nói rằng có một loại – tôi phải cẩn thận. Tôi đang cố gắng không trở nên hoài nghi. Tôi giữ quan điểm rằng một số nền tảng mạng xã hội khuyến khích một chút tiêu cực hơn những nền tảng khác. Và chắc chắn, có những tài khoản – tôi đang cố gắng nghĩ đến những tài khoản như trên Instagram, như Upworthy, mà toàn bộ cơ sở của nó là để quảng bá những điều tích cực. Tôi rất thích tài khoản đó. Nhưng chắc chắn, bạn có thể tìm thấy đầy đủ các loại cảm xúc trên mạng xã hội. Đến mức độ nào chỉ việc ở trên mạng xã hội, bất kể nền tảng, làm tăng hoặc giảm sự hoài nghi? Đó là một câu hỏi tuyệt vời. Thật khó để đưa ra một câu trả lời rất rõ ràng. Và tôi không muốn đi quá xa với những gì được biết và những gì không được biết. Mạng xã hội đã là một sự thay đổi địa chất trong cuộc sống của chúng ta. Nó đã trùng hợp với sự gia tăng sự hoài nghi. Nhưng như bạn biết, lịch sử không phải là một thí nghiệm. Vì vậy, bạn không thể lấy hai xu hướng tạm thời trùng hợp với nhau và nói rằng một cái đã gây ra cái kia. Nói vậy, trực giác của tôi và nhiều dữ liệu cho thấy rằng ít nhất trong một số cách, mạng xã hội là một nhà máy sản xuất sự hoài nghi. Vậy hãy trước tiên xác định chúng ta đang dành bao nhiêu thời gian trên đó. Người trung bình lướt qua 300 feet nguồn cấp dữ liệu mạng xã hội mỗi ngày. Có đúng không? Họ đã đo nó bằng feet. Khoảng chiều cao của Tượng Nữ thần Tự do. Vì vậy, chúng ta đang lướt qua một lượng tương đương với một Tượng Nữ thần Tự do mỗi ngày. Phần lớn trong số đó là lướt qua những điều tiêu cực nếu bạn giống tôi, ít nhất là vậy. Và câu hỏi trở nên, chúng ta đang thấy gì khi lướt qua lâu như vậy? Chúng ta đang thấy ai?
    Và họ có đại diện cho những gì con người thực sự như thế nào không?
    Và câu trả lời trong nhiều trường hợp là không, những gì chúng ta thấy trên mạng xã hội không đại diện cho dân số con người.
    Có rất nhiều bằng chứng cho điều này.
    Nhiều điều này đến từ William Brady hiện đang làm việc tại Northwestern và Molly Crockett rằng khi mọi người tweet, chẳng hạn,
    tôi có nghĩa là, nhiều điều này được thực hiện trên trang web trước đây được gọi là Twitter, khi mọi người tweet với sự phẫn nộ và khi họ tweet một cách tiêu cực
    và khi họ tweet về đặc biệt là sự vô đạo đức, sự phẫn nộ về đạo đức, thì thuật toán sẽ phát sóng những tweet đó xa hơn.
    Chúng được chia sẻ nhiều hơn.
    Và điều này làm một vài điều.
    Một, nó củng cố những người đã tweet theo cách đó.
    Vì vậy, William Brady có một công trình tuyệt vời sử dụng một loại mô hình học tăng cường.
    Học tăng cường là nơi bạn làm một điều gì đó và bạn được thưởng và phần thưởng đó làm cho bạn có khả năng cao hơn để làm điều đó một lần nữa.
    Và hóa ra Brady phát hiện rằng khi mọi người tweet với sự phẫn nộ và sau đó được khuyến khích.
    Và thường tôi nên nói rằng điều này có tính chất bộ lạc.
    Đó là ai đó tweet chống lại ai đó là người ngoài và sau đó được thưởng bởi những người mà họ coi là một phần của nhóm mình.
    Khi điều đó xảy ra, người đó có khả năng cao hơn trong những tweet tương lai của họ để tăng cường âm lượng của sự phẫn nộ và đặc biệt là sự phẫn nộ về đạo đức.
    Vì vậy, có một hiệu ứng bánh răng đối với những người đang chia sẻ.
    Nhưng một câu hỏi thứ hai trở thành, vậy còn những người đang xem thì sao?
    Còn chúng ta thì sao?
    Claire Robertson có một bài báo tuyệt vời về điều này, nơi cô ấy ghi lại rằng một số lượng lớn, tôi muốn nói là hơn 90% các tweet được tạo ra bởi 10% người dùng hoạt động nhất.
    Và điều này nằm trong lĩnh vực chính trị.
    Và những người này có lẽ không đại diện, những người này, không đại diện cho phần còn lại của chúng ta về mức độ cực đoan và có thể là sự cay đắng trong ý kiến của họ.
    Và vì vậy, khi chúng ta cuộn qua một lượng thông tin khổng lồ như Tượng Nữ thần Tự do, chúng ta nghĩ rằng mình đang nhìn thấy thế giới.
    Chúng ta nghĩ rằng mình đang nhìn thấy những công dân đồng bào.
    Chúng ta nghĩ rằng mình đang có được bức tranh về con người như thế nào.
    Thực tế, chúng ta đang lấy thông tin từ những điều bên lề.
    Và điều này dẫn đến việc hiểu sai về thực tế của thế giới.
    Điều này, nhân tiện, không chỉ là một phần của mạng xã hội.
    Đây cũng là một phần của truyền thông truyền thống.
    Các nhà lý thuyết truyền thông nói về một cái gì đó gọi là hội chứng thế giới tồi tệ, đúng không?
    Khi mà thời gian bạn dành để xem tin tức càng nhiều, ví dụ, bạn càng nghĩ rằng tội phạm bạo lực đang gia tăng ở khu vực của bạn.
    Bạn càng nghĩ rằng bạn đang gặp nguy hiểm từ tội phạm bạo lực, ngay cả trong những năm mà tội phạm bạo lực đang giảm.
    Tôi đủ tuổi để nhớ khi “Nguy hiểm từ người lạ” là một câu chuyện lớn và mỗi khi bạn muốn ăn ngũ cốc, hộp sữa sẽ có hình ảnh của một đứa trẻ bị bắt cóc bởi một người lạ.
    Và trong thời gian đó, nếu bạn hỏi mọi người có bao nhiêu đứa trẻ bị bắt cóc bởi người lạ ở Mỹ, họ sẽ, trong nhiều trường hợp, nói rằng có 50.000 trẻ em bị bắt cóc mỗi năm ở Mỹ.
    Bạn có thể tưởng tượng thế giới sẽ như thế nào không?
    Sẽ có các đội SWAT ở mọi góc phố.
    Số thực tế trong những năm đó gần hơn với 100 trẻ em mỗi năm.
    Bây giờ, hãy để tôi làm rõ, mỗi một trường hợp đó đều là một bi kịch tuyệt đối, nhưng có một sự khác biệt lớn ở đây.
    Và thường thì, khi chúng ta theo dõi truyền thông, chúng ta kết thúc với những nhận thức méo mó khổng lồ, nơi chúng ta nghĩ rằng thế giới nguy hiểm hơn nhiều so với thực tế.
    Chúng ta nghĩ rằng con người cực đoan hơn nhiều so với thực tế, và vì những câu chuyện về sự vô đạo đức lan truyền nhanh hơn nhiều so với những câu chuyện về những điều tốt đẹp hàng ngày.
    Ý tôi là, tôi cũng thích Upworthy, nhưng nó không thắng trong cuộc chiến truyền thông xã hội hiện tại.
    Chưa phải bây giờ.
    Chưa phải bây giờ, chưa phải bây giờ.
    Và vì vậy điều này để lại cho tất cả chúng ta cảm thấy hoàn toàn kiệt sức và cũng cảm thấy cô đơn.
    Những người cảm thấy, ôi, thực sự tôi không cảm thấy quá phẫn nộ hoặc tôi không muốn cảm thấy quá phẫn nộ.
    Thực sự tôi không muốn ghét tất cả những người khác biệt với tôi, chẳng hạn như vậy.
    Tôi chỉ cảm thấy kiệt sức bởi tất cả những điều này.
    Chúng tôi cảm thấy, ờ, có lẽ tôi là người duy nhất vì mọi người khác dường như rất hào hứng với cuộc chiến sinh tồn mà chúng tôi đã tự đặt mình vào.
    Nhưng thực tế, hầu hết mọi người chỉ giống như một đa số kiệt sức, đúng không?
    Chúng tôi đang chú ý quá nhiều đến một thiểu số nhỏ mà nhà báo Amanda Ripley gọi là những doanh nhân xung đột, những người cố tình kích thích xung đột, đến mức chúng tôi nhầm lẫn họ với số đông.
    Có rất nhiều điều ở đây. Tôi có một mối quan hệ, tôi đoán, là hỗn hợp với mạng xã hội.
    Tôi dạy học ở đó và tôi học hỏi ở đó và tôi cũng phải rất thận trọng trong cách tương tác với nó.
    Và bạn đã nêu ra một điểm mà tôi chưa bao giờ nghe ai nói trước đây, đó là nhiều người cảm thấy cô đơn bởi vì họ không chia sẻ bản chất chiến tranh mà họ thấy trên mạng xã hội.
    Đôi khi tôi cảm thấy như mình đang xem một môn thể thao đối kháng mà tôi không cảm thấy thực sự phù hợp.
    Và khi tôi rời xa nó, tôi cảm thấy tốt hơn.
    Nhưng tôi, giống như mọi người khác, đôi khi cũng bị cuốn vào bản chất nổi bật của một cuộc chiến giữa các nhóm trên mạng xã hội.
    Nó có thể rất hấp dẫn theo những cách tồi tệ nhất.
    Hội chứng thế giới xấu xa này, điều gì là ngược lại với nó?
    Hội chứng thế giới tốt bụng, tôi đoán vậy.
    Nhưng đã có những nỗ lực tạo ra những nền tảng mạng xã hội kiểu đó, như Blue Sky, mà cũng có những khía cạnh khác.
    Và trong khi nó có thể đang phát triển, tôi không biết, tôi chưa kiểm tra gần đây, có vẻ như mọi người không thực sự quan tâm đến việc ở đó nhiều như họ ở những nền tảng khác.
    Rõ ràng, các con số cho thấy điều đó.
    Tại sao bạn nghĩ điều đó lại xảy ra?
    Chà, chúng ta, với tư cách là một loài, tôi nghĩ, được đặc trưng bởi cái mà chúng ta gọi là thiên kiến tiêu cực, đúng không?
    Các sự kiện và mối đe dọa tiêu cực thường lớn hơn trong tâm trí chúng ta.
    Và điều đó xảy ra trong nhiều lĩnh vực.
    Quyết định của chúng ta thường bị thiên lệch tiêu cực ở chỗ chúng ta thích tránh một kết quả tiêu cực hơn là theo đuổi một kết quả tích cực.
    Đó là công trình kinh điển của Kahneman và Tversky, chẳng hạn.
    Những ấn tượng mà chúng ta hình thành thường có xu hướng tiêu cực.
    Vì vậy, những công trình kinh điển trong tâm lý học từ những năm 1950 cho thấy rằng nếu bạn dạy cho ai đó về một người mới mà họ chưa bao giờ gặp và bạn liệt kê ba phẩm chất tích cực mà người đó có và ba phẩm chất tiêu cực,
    thì mọi người sẽ rất dễ dàng đánh giá người đó dựa trên những phẩm chất tồi tệ nhất của họ và cũng nhớ nhiều hơn về những phẩm chất tiêu cực của họ hơn là về những phẩm chất tích cực.
    Và một lần nữa, bạn có thể thấy tại sao điều này lại là một phần của con người chúng ta vì chúng ta cần bảo vệ lẫn nhau.
    Chúng ta cũng có xu hướng, nhân tiện, không chỉ suy nghĩ theo cách thiên lệch tiêu cực, mà còn nói và chia sẻ theo cách thiên lệch tiêu cực.
    Trong phòng thí nghiệm của tôi, chúng tôi đã có một nghiên cứu nơi mọi người chứng kiến các nhóm khác chơi một trò chơi kinh tế mà họ có thể ích kỷ hoặc có thể tích cực.
    Và chúng tôi đã hỏi họ, được rồi, chúng tôi sẽ yêu cầu bạn chia sẻ một thông tin về một trong những người mà bạn đã chơi trò chơi này với cho một thế hệ người tham gia trong tương lai.
    Bạn muốn chia sẻ về ai?
    Và khi có ai đó trong nhóm hành động một cách ích kỷ, mọi người đã chia sẻ thông tin về họ nhiều gấp ba lần so với khi họ hành động một cách hào phóng.
    Vì vậy, chúng ta thường bàn tán tiêu cực.
    Và một lần nữa, việc bàn tán đó là có lợi cho xã hội.
    Ý tưởng là nếu có ai đó đang gây hại cho cộng đồng của tôi, tất nhiên, tôi sẽ la lên từ nóc nhà vì tôi muốn bảo vệ bạn bè của mình.
    Đó là một bản năng rất cao quý theo một cách nào đó.
    Nhưng chúng tôi còn phát hiện ra rằng khi chúng tôi thực sự cho một thế hệ người tham gia mới xem những tin đồn mà thế hệ đầu tiên đã chia sẻ và chúng tôi hỏi, này, mọi người trong thế hệ đầu tiên đó đã hào phóng và ích kỷ như thế nào?
    Họ đã đánh giá thấp sự hào phóng của nhóm đó rất nhiều.
    Điều đó có hợp lý không?
    Nói cách khác, trong nỗ lực bảo vệ cộng đồng của chúng ta, chúng ta gửi đi những thông tin thiên lệch về những ai đang ở trong cộng đồng của chúng ta và tạo ra những hiểu lầm cho những người khác về chúng ta. Và tôi thấy điều đó diễn ra trên mạng xã hội mỗi ngày trong cuộc sống của tôi. Mỗi ngày khi tôi sử dụng mạng xã hội, tôi cố gắng nghỉ ngơi. Nhưng khi tôi ở đó, tôi thấy điều đó. Còn về câu hỏi của bạn, chúng ta nên làm gì ở đây? Tại sao các mạng lưới tích cực, thông tin tích cực không phát triển mạnh mẽ hơn? Tôi nghĩ đó là do những thiên kiến đã ăn sâu vào tâm trí chúng ta. Và tôi hiểu rằng điều đó có thể nghe có vẻ bi quan vì nó giống như, ôi, có thể đây chính là con người của chúng ta. Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta chấp nhận những bản năng và thiên kiến của mình như một bản án chung thân, như số phận. Nhiều người trong chúng ta, nói chung là con người, có bản năng tin tưởng và đối xử tốt hơn với những người có ngoại hình giống mình so với những người không giống. Ví dụ, những người có cùng sắc tộc với chúng ta. Không ai trong số chúng ta, tôi nghĩ chỉ có một vài người, ngồi đây và nói, ồ, tôi có thiên kiến đó trong tâm trí mình. Vậy nên tôi đoán tôi sẽ luôn có thiên kiến về sắc tộc. Chúng ta cố gắng chống lại những bản năng đó. Chúng ta cố gắng nhận thức được những thiên kiến đó. Những người bị trầm cảm có thiên kiến nhìn nhận bản thân là vô giá trị và giải thích thông tin mới mà họ nhận được qua lăng kính đó. Thực ra, liệu pháp là nỗ lực để nói rằng, tôi không muốn cảm thấy như vậy nữa. Tôi muốn chống lại những cài đặt mặc định trong tâm trí mình. Tôi muốn khám phá sự tò mò, khám phá điều gì đó mới mẻ. Vì vậy, việc nói rằng môi trường độc hại mà chúng ta đang sống tương ứng với một số thiên kiến của chúng ta không có nghĩa là chúng ta bị định mệnh phải ở trong tình huống đó. Bạn có nghĩ rằng có thể được thông tin đầy đủ về những mối đe dọa, để có thể sống cuộc sống của mình theo cách thích ứng nhất mà không cần sử dụng mạng xã hội không? Không sử dụng bất kỳ nền tảng mạng xã hội nào. Bạn có thể có một cuộc sống tuyệt vời theo cách đó không? Một cuộc sống an toàn. Đây là một câu hỏi gần như triết lý, nhưng từ góc nhìn của tôi, hoàn toàn có thể.
    Tôi nghĩ rằng một số mối đe dọa mà chúng ta biết đến trên mạng xã hội thực sự là sai lầm. Chúng là những mối đe dọa ảo. Chúng ta bị khiến cho sợ hãi điều gì đó thực sự không xảy ra, bị khiến cho sợ hãi một nhóm người mà không nguy hiểm như cách mà họ được mô tả trên mạng xã hội. Tất nhiên, tôi nghĩ rằng việc được thông tin về thế giới xung quanh chúng ta là quan trọng để giữ an toàn. Nhưng một lần nữa, tôi nghĩ rằng chúng ta cũng có thể hiểu rộng hơn về khái niệm an toàn. Bạn biết đấy, nếu việc sử dụng mạng xã hội khiến bạn tránh né việc mạo hiểm với mọi người, nếu nó khiến bạn cảm thấy rằng bất kỳ ai khác biệt với bạn về mặt tư tưởng, chẳng hạn, đều là những người khát máu và cực đoan, thì điều đó sẽ giới hạn cuộc sống của bạn theo những cách rất quan trọng. Và bạn có thể nói về việc an toàn theo nghĩa an toàn khỏi những mối đe dọa cấp bách. Nhưng như chúng ta đã nói về việc sống một cuộc sống bị thu hẹp và mất kết nối, thì đó cũng là một hình thức nguy hiểm trong một khoảng thời gian dài hơn? Thực sự, có rất nhiều cách mà trong nỗ lực giữ an toàn ngay bây giờ, chúng ta lại tự đưa mình vào nguy hiểm lâu dài. Tôi không phản đối mạng xã hội, nhưng tôi phải quay lại vấn đề này một lần nữa. Một vị khách trước đây trên podcast này, một trong những tập phổ biến nhất của chúng tôi, là cựu lính SEAL Hải quân David Goggins, người nổi tiếng với nhiều điều, nhưng điều nổi bật nhất là nỗ lực và thúc đẩy bản thân. David đã nói nhiều lần rằng ngày nay thật dễ dàng để trở nên phi thường hơn bao giờ hết vì hầu hết mọi người cơ bản chỉ dành thời gian để tiêu thụ trải nghiệm trên mạng xã hội và làm ít hơn rất nhiều. Thực sự là làm ít hơn rất nhiều, không chỉ là tập thể dục và chạy như anh ấy, mặc dù nhân tiện, anh ấy đang học để trở thành nhân viên cấp cứu. Vì vậy, anh ấy thực sự đã vào trường y và luôn làm rất nhiều việc khác nữa. Anh ấy cũng là một người học thức. Bây giờ, tôi không biết liệu tôi có hoàn toàn đồng ý với anh ấy hay không, nhưng đó là một tuyên bố thú vị.
    Bạn biết đấy, nếu mạng xã hội đang làm nổi bật sự hoài nghi của chúng ta, phân cực chúng ta, và có thể lấy đi, tôi có lẽ sẽ đồng ý với David, ít nhất là ở một mức độ nào đó, lấy đi thời gian mà chúng ta có thể sáng tạo. Viết lách, suy nghĩ, giao lưu, xây dựng theo những cách khác mà một người xây dựng cuộc sống của họ.
    Vậy tôi đoán một câu hỏi quan trọng là, bạn có nghĩ rằng mạng xã hội có thể được tận dụng để giảm bớt sự hoài nghi không? Hoặc như bạn đã đề cập, để tạo ra sự hoài nghi đầy hy vọng, như khái niệm về sự hoài nghi đầy hy vọng như một sự thay thế cho sự hoài nghi là điều thực sự thú vị. Nó sẽ trông như thế nào?
    Chúng tôi chỉ định thực hiện thí nghiệm gedonkin ở đây. Một dòng thời gian trên mạng xã hội sẽ trông như thế nào nếu nó nuôi dưỡng sự hoài nghi đầy hy vọng thay vì sự hoài nghi? Đây là một ví dụ xa vời. Tôi thích dòng suy nghĩ này. Tôi sẽ cố gắng đưa nó đến một kết luận hợp lý mà thực tế sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng là một cách tuyệt vời để tạo ra sự hoài nghi chính xác và đầy hy vọng hơn.
    Bằng sự hoài nghi đầy hy vọng, tôi có nghĩa là sự hoài nghi như chúng ta đã mô tả, một tư duy khoa học, một góc nhìn khoa học, và một sự tò mò, một cơn khát thông tin. Sau đó, phần hy vọng, tôi chỉ đơn giản có nghĩa là sự hoài nghi bắt đầu với sự hiểu biết rằng những mặc định của chúng ta thường quá tiêu cực.
    Vì vậy, tôi sẽ mở lòng và tôi sẽ nhận ra rằng bản năng của tôi có lẽ đang dẫn tôi đến những điều tiêu cực và có thể bị thách thức, rằng tôi không phải lúc nào cũng phải lắng nghe nó. Vì vậy, chỉ như một định nghĩa làm việc, tôi nghĩ rằng những gì tôi muốn trong một dòng thời gian mạng xã hội sẽ là nó có nhiều dữ liệu hơn.
    Nếu bạn có thể bắt buộc mỗi người trên trái đất đăng lên mạng xã hội về những gì họ đang làm hôm nay, về những gì họ đang nghĩ, về những gì họ muốn, về các giá trị của họ, đúng không? Nếu bạn có thể bắt buộc từng người, tất nhiên, điều đó là một viễn cảnh u ám theo nhiều cách, nhưng chỉ như một thí nghiệm tư tưởng. Và sau đó, dòng thời gian của mọi người là một mẫu đại diện của những người thực sự trên hành tinh, đúng không?
    Những người thật và những người mà theo thời gian, khi tôi cuộn qua bức tượng Nữ thần Tự do của mình, tôi thấy mọi người thực sự như thế nào.
    Tôi thấy những người cực đoan, tiêu cực và độc hại, nhưng tôi cũng thấy một người bà đang chở các cháu của mình đến buổi tập khúc côn cầu.
    Tôi thấy một y tá đang đến để giúp đỡ một bệnh nhân cao tuổi.
    Tôi thấy một người đã tạo ra một kết nối không ngờ với một người mà họ không đồng ý.
    Một nguồn thông tin chính xác, tôi nghĩ, sẽ thúc đẩy sự hoài nghi đầy hy vọng.
    Và đó, một lần nữa, là một trong những điều đã khiến tôi ấn tượng nhất trong vài năm qua khi thực hiện nghiên cứu này, là chúng ta thường phân loại hy vọng và sự tích cực.
    Như bạn đã nói trước đó, như một thứ gì đó mờ nhạt, ngây thơ, như một cặp kính màu hồng.
    Nhưng thực tế, tôi nghĩ những gì dữ liệu cho chúng ta thấy là chúng ta đều đang đeo một cặp kính màu đen suốt thời gian.
    Và thực sự cách tốt nhất để làm cho mọi người có nhiều hy vọng hơn là yêu cầu họ nhìn nhận một cách cẩn thận hơn, không nhìn đi chỗ khác, mà nhìn về phía trước một cách chính xác và cởi mở hơn.
    Và có một phiên bản của điều này mà chúng tôi đã thử nghiệm tại Stanford ngay trong khuôn viên của mình.
    Vì vậy, phòng thí nghiệm của tôi và tôi, trong nhiều năm qua, đã khảo sát càng nhiều sinh viên đại học Stanford càng tốt về sức khỏe xã hội của họ.
    Vậy họ kết nối với nhau như thế nào? Họ có sức khỏe tâm thần ra sao?
    Và vài năm trước, chúng tôi đã yêu cầu hàng ngàn sinh viên đại học mô tả cả bản thân họ và sinh viên Stanford trung bình trên một số khía cạnh.
    Ví dụ, bạn có khả năng đồng cảm như thế nào? Sinh viên Stanford trung bình có khả năng đồng cảm ra sao?
    Bạn thích giúp đỡ những người đang gặp khó khăn đến mức nào? Bạn nghĩ sinh viên Stanford trung bình sẽ phản ứng như thế nào với điều đó?
    Bạn muốn gặp gỡ những người mới trên campus đến mức nào? Bạn nghĩ sinh viên trung bình sẽ phản ứng ra sao?
    Và chúng tôi phát hiện không chỉ một, mà là hai Stanford.
    Stanford đầu tiên được tạo thành từ những sinh viên thực sự rất nhân ái, những người thực sự muốn kết bạn mới, muốn giúp đỡ bạn bè khi họ gặp khó khăn.
    Stanford thứ hai tồn tại trong tâm trí của sinh viên. Hình ảnh mà họ tưởng tượng về sinh viên đại học trung bình ít thân thiện hơn, ít cảm thông hơn, khó chịu hơn và phán xét hơn so với sinh viên thực tế.
    Vì vậy, một lần nữa, chúng ta có sự khác biệt giữa những gì mọi người cảm nhận và thực tế xã hội.
    Chúng tôi phát hiện rằng những sinh viên đánh giá thấp bạn bè của mình ít sẵn sàng làm những việc như bắt chuyện với người lạ hoặc tâm sự với bạn bè khi họ gặp khó khăn.
    Điều này khiến họ cảm thấy cô lập và cô đơn hơn. Đây là loại vòng luẩn quẩn của sự hoài nghi, đúng không?
    Nhưng gần đây, phòng thí nghiệm của tôi, được dẫn dắt bởi một nghiên cứu sinh xuất sắc, Ray Pei, đã thử một can thiệp.
    Và can thiệp này đơn giản như bạn có thể tưởng tượng. Đó là cho sinh viên thấy dữ liệu thực tế.
    Chúng tôi đã treo các áp phích ở một số ký túc xá, mà chúng tôi gọi là ký túc xá thí nghiệm, đơn giản chỉ nói, “Này, bạn có biết 95% sinh viên tại Stanford muốn giúp đỡ bạn bè đang gặp khó khăn không? 85% muốn kết bạn với sinh viên mới.” Chúng tôi cũng đã làm việc với lớp Frosh 101, một lớp học một đơn vị mà hầu hết sinh viên năm nhất tham gia và cho họ thấy dữ liệu.
    Lý do tôi hỏi điều này là vì tôi rất hào hứng và hy vọng về trí tuệ nhân tạo (AI). Tôi không thuộc về nhóm những người bi quan về AI. Và nó đang ở đây. Nó đang diễn ra. Nó đang diễn ra âm thầm ngay bây giờ. Tôi đã bắt đầu sử dụng AI trong nhiều lĩnh vực khác nhau của cuộc sống. Và tôi thấy nó thật tuyệt vời. Nó dường như kết hợp mạng nơ-ron và tìm kiếm Google với PubMed. Và điều đó thật hấp dẫn. Nó không hoàn hảo. Nó còn xa mới hoàn hảo. Nhưng đó cũng là một phần của vẻ đẹp của nó, là nó bắt chước sự không hoàn hảo của con người đủ tốt để cảm thấy giống như một tính cách có phần giống như bộ não.
    Bạn có thể tưởng tượng rằng, với một lượng lớn sự hoài nghi đang tồn tại, một số mô hình ngôn ngữ lớn tạo nên AI sẽ có phần hoài nghi, sẽ đặt ra những bộ lọc quá nghiêm ngặt về một số chủ đề. Bạn cũng không muốn AI không đủ nghiêm ngặt, đúng không? Bởi vì chúng ta đã và sẽ sớm sử dụng AI để mang lại thông tin cho chúng ta một cách cực kỳ nhanh chóng. Và điều cuối cùng chúng ta muốn là những sai sót trong thông tin đó.
    Vậy nếu chúng ta lấy những gì chúng ta biết từ con người và dữ liệu mà bạn và những người khác đã thu thập về cách chuyển mình từ sự hoài nghi sang sự hoài nghi đầy hy vọng, bạn có nghĩ rằng đó là điều có thể được lồng ghép vào những mô hình ngôn ngữ lớn này không? Tôi không nói về cấp độ kỹ thuật. Điều đó chắc chắn vượt quá sự hiểu biết của tôi. Nhưng liệu bạn có thể xây dựng một phiên bản AI của chính mình có thể tìm kiếm thông tin trên internet về tin tức và những gì đang diễn ra ở đó, nơi mà bạn giảm bớt sự hoài nghi một chút vì thật khó để ít hoài nghi hơn. Nói cách khác, liệu nó có thể làm tốt hơn bạn trong việc trở thành bạn và do đó làm cho bạn tốt hơn không?
    Wow. Tôi thích câu hỏi đó. Tôi nghĩ rằng có, tôi có thể tưởng tượng một cơ hội cho điều đó. Tôi nghĩ rằng một rào cản mà tôi không nghĩ là không thể vượt qua nhưng bạn sẽ cần phải đối mặt trong mục tiêu thật sự hấp dẫn đó là các mô hình AI, tất nhiên, là sản phẩm của dữ liệu mà chúng ta cung cấp cho chúng.
    Và vì vậy, nếu về cơ bản các mô hình AI “nuốt” internet, nuốt chửng nó và sau đó trả lại cho chúng ta dưới một hình thức nào đó, đến mức mà internet đang chờ đợi một cách không đối xứng, đang chờ đợi nội dung tiêu cực và nội dung hoài nghi, thì các AI nuốt chửng điều đó cũng sẽ phản ánh nó. Tôi nghĩ rằng, và tôi có thể tưởng tượng, điều này đang khiến tôi choáng ngợp trong thời gian thực khi nghĩ về nó, nhưng bạn có thể tưởng tượng việc điều chỉnh cách mà AI tiếp nhận thông tin để tính đến thiên kiến tiêu cực và để sửa chữa. Đây là điều mà tôi nghĩ bạn đang đề cập đến, để sửa chữa thiên kiến tiêu cực đó và sau đó tạo ra một suy diễn ít thiên lệch hơn, chính xác hơn và ít hoài nghi hơn, và sau đó cung cấp điều đó như một dạng tóm tắt cho mọi người. Và vì vậy, đừng bắt tôi phải lướt qua nguồn cấp dữ liệu mạng xã hội của mình, hãy lướt qua nó cho tôi, sửa chữa, loại bỏ thiên kiến và sau đó đưa cho tôi theo một cách chính xác hơn. Đó là một ý tưởng tuyệt vời. Và đó là điều tôi muốn. Tôi đã nghĩ về nguồn cấp dữ liệu Instagram của mình và sự hoài nghi so với sự hoài nghi đầy hy vọng, so với, tôi đoán, sự kinh ngạc. Và tôi sẽ sử dụng các ví dụ sau. Tôi đăng ký một tài khoản Instagram mà tôi rất thích, chủ yếu chỉ cung cấp cho tôi những hình ảnh của những con vật xinh đẹp trong bản chất tuyệt vời nhất của chúng. Đó là một tài khoản của một người tên là Joel Sartore, người làm việc cho National Geographic và anh ấy đã tạo ra cái gọi là photo arc. Anh ấy đang cố gắng chụp hình tất cả các loài động vật trên thế giới mà thực sự nắm bắt được bản chất của chúng và nhiều trong số đó đang bị đe dọa và một số rất gần với sự tuyệt chủng. Những con khác hiện đang sinh sản nhiều hơn. Tuy nhiên, tôi nghĩ về tài khoản đó như là tất cả sự tốt đẹp, tất cả lòng nhân ái. Và sau đó, ở cực đối diện, tôi đăng ký một tài khoản động vật có tên là Nature is Metal. Chúng tôi thực sự đã hợp tác với Nature is Metal trong một video về cá mập trắng lớn bắt cá ngừ mà tôi không quay nhưng một người mà tôi đi cùng đã quay và chúng tôi đã nhận được sự cho phép của họ để đăng tải.
    Dù sao đi nữa, “Nature is Metal” hoàn toàn nói về sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Và sau đó tôi nghĩ đến loạt phim “Planet Earth” do David Attenborough dẫn dắt, mà có sự pha trộn giữa những chú vịt con xinh đẹp. Nhưng cũng có những con vật săn đuổi lẫn nhau và chết vì tuổi già hoặc đói khát, vì vậy có đủ mọi khía cạnh.
    Tôi nghĩ về điều đó như một ví dụ, nếu bạn nhìn vào “Nature is Metal” đủ lâu, đó là một tài khoản rất thú vị. Tôi rất khuyến khích mọi người theo dõi cả ba tài khoản này. Nhưng nếu bạn nhìn vào nó đủ lâu, bạn sẽ có ấn tượng rằng thiên nhiên thật khắc nghiệt, cuộc sống ngoài kia thật khó khăn. Và đúng là như vậy. Bạn nhìn vào tài khoản Sartori và bạn có ấn tượng rằng động vật thật đẹp, chúng chỉ đang là chính mình.
    Ông ấy có tài năng trong việc nắm bắt bản chất của côn trùng, bò sát và động vật có vú cùng mọi thứ ở giữa. Vì vậy, khi tôi nghĩ về mạng xã hội hoặc thậm chí chỉ nghĩ về cái nhìn của chúng ta về cảnh quan của cuộc sống thực, cuộc sống không ảo, tôi cảm thấy rằng bộ não con người có thể thích tất cả những điều này.
    Nhưng những gì bạn mô tả về sự hoài nghi là những người mà, vì lý do nào đó, họ bị lệch về phía quan điểm rằng cuộc sống thật khó khăn và do đó tôi cần bảo vệ bản thân và bảo vệ người khác mọi lúc. Trong thực tế, sự hoài nghi có tính động lực như thế nào? Bạn đã mô tả trước đó rằng nó có thể cụ thể theo lĩnh vực. Nhưng nếu ai đó khá hoài nghi và họ trên 25 tuổi, họ đã ra ngoài phạm vi tính linh hoạt phát triển, thì những điều gì họ có thể làm hàng ngày để giảm bớt sự hoài nghi của mình hoặc tạo ra không gian cho sự hoài nghi đầy hy vọng theo cách làm phong phú thêm cho họ?
    Hãy bắt đầu với họ vì sau tất cả, họ là những người hoài nghi. Chúng ta không thể khiến họ bị cám dỗ bởi những điều tốt đẹp mà họ sẽ làm cho thế giới, nhưng họ cũng sẽ làm điều đó. Vậy có những công cụ nào mà chúng ta có thể áp dụng để trở nên ít hoài nghi hơn?
    Đó là một câu hỏi tuyệt vời và bạn đúng. Ý tôi là, tôi nghĩ nhiều người trong chúng ta rất nhạy cảm với khía cạnh kim loại của cuộc sống và nhạc heavy metal thì tuyệt vời, nhưng cuộc sống không chỉ có kim loại. Vậy làm thế nào để chúng ta điều chỉnh lại bản thân?
    Tôi suy nghĩ về điều này rất nhiều, một phần vì trong vài năm qua, tôi không chỉ nghiên cứu về sự hoài nghi. Tôi đã cố gắng chống lại nó trong chính mình và trong người khác. Vì vậy, tôi đã tập trung vào những điều thực tiễn hàng ngày mà tôi có thể làm.
    Và tôi đoán chúng đến từ nhiều danh mục khác nhau. Tôi sẽ cố gắng trình bày chúng, nhưng tôi thực sự muốn nghe ý kiến của bạn. Điều đầu tiên liên quan đến tư duy của chúng ta và cách chúng ta tiếp cận suy nghĩ của chính mình.
    Tôi thích tham gia vào một thực hành mà tôi gọi là hoài nghi về sự hoài nghi của mình. Điều đó có nghĩa là, về bản chất, tôi lấy các công cụ từ liệu pháp hành vi nhận thức và áp dụng chúng vào những suy diễn hoài nghi của tôi.
    Vì vậy, chế độ mặc định của tôi, cài đặt từ nhà máy của tôi khá nghi ngờ. Tôi muốn đặt bài của mình lên bàn. Thật mỉa mai khi xem xét những gì tôi nghiên cứu, nhưng đó là thực tế.
    Và khi bạn không tin tưởng vào mọi người, họ trở nên ít đáng tin cậy hơn. Vì vậy, trong phòng thí nghiệm của tôi, chúng tôi phát hiện rằng khi bạn dạy mọi người điều này, khi bạn dạy mọi người nhận thức được ảnh hưởng mà họ có đối với người khác, họ sẽ sẵn lòng hơn để tin tưởng.
    Và khi bạn tin tưởng nhiều hơn, thì dĩ nhiên, người kia sẽ đáp lại, điều này lại tạo thành một chu kỳ tích cực.
    Vì vậy, khi tôi đưa ra quyết định về việc có tin tưởng ai đó hay không, tôi nghĩ rằng mặc định là nói: “Ôi, tôi đang chấp nhận rủi ro này. Đây có phải là một lựa chọn tốt cho tôi không?”
    Và tôi cố gắng thay đổi một chút và nói: “Tôi đang làm gì cho mối quan hệ này? Liệu hành động tin tưởng này có thể là một món quà cho người khác không? Làm thế nào nó có thể ảnh hưởng tích cực đến con người họ trong suốt quá trình tương tác này?”
    Và điều thứ ba về mặt tư duy, và sau đó chúng ta có thể đến một số hành vi, là điều tôi gọi là thưởng thức xã hội.
    Tôi thực hiện điều này rất nhiều với các con của tôi. Thưởng thức là một thuật ngữ chung để đánh giá những điều tốt đẹp khi chúng xảy ra. Nó liên quan đến lòng biết ơn, nhưng lòng biết ơn thì nhiều hơn là đánh giá những điều tốt đẹp đã xảy ra với chúng ta trong quá khứ.
    Thưởng thức là, hãy nắm bắt khoảnh khắc này ngay bây giờ và suy nghĩ về nó.
    Vì vậy, các con tôi và tôi đã bắt đầu thực hành thưởng thức cách đây vài năm. Tôi gọi đó là các lớp học. Hôm nay chúng tôi sẽ có một lớp học ăn kem hoặc chúng tôi sẽ có một lớp học ngắm hoàng hôn.
    Thật tuyệt. Bạn có nhận nuôi trẻ không?
    Đơn đăng ký đang được gửi đến. Chúng tôi đang đánh giá chúng theo từng đợt.
    Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi.
    Vì vậy, chúng tôi sẽ chỉ ngồi đó và ăn kem từ từ, không phải để nó tan chảy, mà chúng tôi sẽ nói: “Bạn thích điều gì ở điều này? Là kết cấu? Là hương vị? Bạn muốn nhớ điều gì về khoảnh khắc này?”
    Và tôi nhận thấy gần đây khi làm việc với cuốn sách này rằng tất cả những điều này đều liên quan đến cảm giác, hoàng hôn, nhào lộn, kem, bạn có thể kể tên bất cứ thứ gì. Nhưng nó không thực sự mang tính xã hội. Và những gì họ nghe từ tôi về những người khác thường bị thiên lệch theo chiều hướng tiêu cực vì tin đồn thường mang tính tiêu cực, đúng không?
    Nếu ai đó cắt ngang đường khi tôi đang chở họ đến trại hè, họ sẽ học tất cả về người đó, nhưng họ không học về những người đang lịch sự tuân thủ luật giao thông xung quanh chúng ta, đúng không, mà đó là hơn 90% tài xế.
    Vì vậy, tôi đã bắt đầu thực hành việc thưởng thức xã hội, nơi tôi cố gắng chia sẻ với các con những điều tích cực mà tôi nhận thấy về những người khác. Bạn cũng có thể gọi đó là tin đồn tích cực.
    Và một điều tôi nhận thấy là thói quen thưởng thức đó đã thay đổi cách tôi xử lý thông tin, đúng không? Nó thực sự đã thay đổi những gì tôi chú ý, vì tất nhiên, nếu bạn đang cố gắng kể cho ai đó về một điều gì đó, bạn sẽ tìm kiếm những ví dụ mà bạn có thể kể cho họ.
    Vì vậy, một thói quen hành động trong lời nói trong trường hợp đó đã trở thành thói quen của tôi. Vì vậy, ba điều đó, là hoài nghi về sự bi quan của tôi, áp dụng tư duy tương hỗ và thưởng thức xã hội, đó là ba mảnh ghép tâm lý.
    Và tôi có thể đi đến một số hành động, nhưng vâng, tôi tự hỏi bạn nghĩ gì về những điều này.
    Tôi yêu ba điều đó, và tôi thích những đặc điểm phân biệt giữa thưởng thức và lòng biết ơn vì có rất nhiều dữ liệu hỗ trợ cho các thực hành lòng biết ơn.
    Và tôi không nghĩ tôi đã bao giờ nghe hai điều đó được phân biệt với nhau, nhưng rõ ràng việc thưởng thức những điều này cũng sẽ có sức mạnh tương đương đối với hóa học thần kinh và sự an lành của chúng ta.
    Và tôi thích rằng bạn bao gồm cả khía cạnh cảm giác và quan hệ cá nhân trong điều này. Đây là những điều có thể hành động cao, và tôi chắc chắn mọi người cũng hào hứng về chúng như tôi vì, bạn biết đấy, tất cả kiến thức từ phòng thí nghiệm thực sự là tuyệt vời.
    Nhưng tất nhiên, chúng ta luôn muốn biết rằng, như, chúng ta có thể làm gì bây giờ khi bạn đã đưa ra một lập luận mạnh mẽ về việc giảm bớt sự hoài nghi của chúng ta một chút để làm cho bản thân thông minh hơn, tốt hơn, hạnh phúc hơn và thường xuyên hơn trong việc cảm nhận sự kỳ diệu.
    Chúng tôi rất muốn nghe về một số hành động mà mọi người có thể thực hiện.
    Vì vậy, nếu bạn tưởng tượng những thay đổi trong tư duy mà tôi đã nói đến như là suy nghĩ giống như một nhà khoa học về thế giới xã hội, thì bước thứ hai đối với tôi là hành động giống như một nhà khoa học trong thế giới xã hội.
    Nhà sư và tác giả Pima Chodron, một nhà văn tuyệt vời.
    Điều đó thật tuyệt vời.
    Ông ấy đã viết rất hay về việc coi cuộc sống của bạn như một cuộc thí nghiệm.
    Bạn biết đấy, trong khoảnh khắc này, bạn có thể ngắt quãng những mặc định, bạn có thể ngắt quãng các mẫu và nhìn xung quanh một cách cẩn thận hơn.
    Và tôi cố gắng làm điều đó, và tôi khuyến khích những người khác cũng làm như vậy.
    Bạn biết đấy, một hình thức của điều này là những gì tôi gọi là nhảy vọt niềm tin vào người khác, đúng không, việc thu thập nhiều dữ liệu xã hội hơn đòi hỏi phải có rủi ro.
    Vì vậy, tôi cố gắng làm điều đó. Tôi cố gắng chấp nhận nhiều rủi ro hơn, trở nên ít sợ rủi ro hơn trong bối cảnh xã hội.
    Bây giờ, điều này không có nghĩa là, bạn biết đấy, tôi chia sẻ thông tin ngân hàng của mình với một hoàng tử sẽ chuyển cho tôi 14 triệu đô la, đúng không?
    Bạn cần phải tính toán.
    Bạn cần phải thông minh và an toàn trong những rủi ro mà bạn chấp nhận.
    Nhưng tôi sẽ lập luận rằng nhiều người trong chúng ta quá sợ rủi ro trong thế giới xã hội.
    Và có rất nhiều cách mà tôi cố gắng làm điều này và rất nhiều cách mà mọi người có thể làm điều này.
    Một cách là chỉ cần cởi mở hơn với thế giới xã hội.
    Tôi là một người hướng nội.
    Andrew, tôi nghĩ bạn cũng đã nói rằng bạn là một người hướng nội.
    Điều đó có đúng không?
    Tôi là.
    Và vì vậy, với tư cách là những người hướng nội, chúng ta có xu hướng nghĩ rằng thế giới xã hội có thể làm chúng ta mệt mỏi và chúng ta cần nạp lại năng lượng một mình.
    Điều đó hoàn toàn hợp lý.
    Tôi trải nghiệm điều đó mọi lúc.
    Tôi nghĩ rằng đôi khi sự hướng nội của tôi biến thành một điều gì đó khác, nơi tôi đánh giá thấp niềm vui của việc tiếp xúc xã hội.
    Bạn biết đấy, có rất nhiều lần trước một bữa tiệc tối, tôi đã sẵn sàng chi một số tiền đáng xấu hổ để bên kia hủy bỏ cuộc hẹn với tôi. Tôi không muốn là người hủy bỏ, nhưng tôi sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm nếu họ hủy. Nhưng rồi khi tôi có mặt ở đó và sau đó, tôi cảm thấy hoàn toàn thỏa mãn với trải nghiệm đó. Nó giống như việc chạy bộ. Chạy bộ là một điều khác mà tôi yêu thích, nhưng có nhiều lần trước khi chạy, tôi nghĩ, ôi, tôi thực sự không muốn làm điều này. Và rồi sau đó, tôi rất biết ơn vì đã làm như vậy. Có rất nhiều nghiên cứu cho thấy rằng mọi người nói chung đều như vậy. Nếu bạn hỏi họ dự đoán cảm giác như thế nào khi nói chuyện với một người lạ, mở lòng về một vấn đề mà họ đang gặp phải với một người bạn, bày tỏ lòng biết ơn, cố gắng giúp đỡ ai đó, thậm chí có một cuộc bất đồng về quan điểm tư tưởng. Mọi người dự đoán rằng những cuộc trò chuyện này sẽ thật tồi tệ, ngượng ngùng, khó xử, đau đớn, và trong trường hợp bất đồng, thậm chí còn có thể gây hại. Đây là công trình của Nick Epley, Juliana Schroeder và nhiều người khác, về một cái gì đó được gọi là thiếu xã hội. Và vì chúng ta có những dự đoán này, chúng ta đơn giản là không theo đuổi những cuộc trò chuyện. Chúng ta không đi sâu hơn. Chúng ta chỉ ở lại bề mặt. Nick, Juliana và những người khác sau đó thách thức mọi người. Họ nói, hãy đi và thực hiện điều này, có cuộc trò chuyện này, và sau đó báo cáo lại. Và những trải nghiệm thực tế của mọi người thì tích cực và thỏa mãn hơn rất nhiều so với những dự đoán của họ. Vì vậy, tôi cố gắng nhớ điều này trong cuộc sống của mình. Tôi cố gắng nhận ra khi nào những dự đoán của tôi quá thận trọng và quá tiêu cực và nói, hãy để tôi nhảy vào. Hãy để tôi nắm lấy cơ hội này. Nếu nó diễn ra tồi tệ, thì cũng không sao. Và nếu nó diễn ra tốt, thì càng tốt hơn. Phần thứ hai ở đây, tuy nhiên, không chỉ là chấp nhận những rủi ro đó, mà còn ghi lại những tác động của chúng. Tôi gọi điều này là đếm cuộc gặp gỡ. Về cơ bản, việc thu thập dữ liệu mới từ thế giới là tuyệt vời, nhưng nếu bạn quên những dữ liệu đó, thì những tác động có thể chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
    Tôi cố gắng nhớ thật kỹ khi một cuộc gặp gỡ xã hội không phù hợp với mong đợi của mình. Tôi có một người họ hàng mà, chẳng hạn, tôi không đồng ý với cô ấy về mặt chính trị khá nhiều. Và khi tôi đang làm việc trên cuốn sách này, tôi đã nói, hãy để tôi thử một lần. Chúng tôi đã biết nhau được 30 năm. Chúng tôi chưa bao giờ nói về chính trị. Hãy để tôi thử. Vì vậy, tôi đã mời cô ấy tham gia cuộc trò chuyện về một vấn đề mà chúng tôi thực sự không đồng ý. Và chúng tôi đã không đồng ý vào cuối cuộc trò chuyện, nhưng đó là một cuộc trò chuyện sâu sắc và có ý nghĩa vô cùng. Thực sự tôi cảm thấy mình hiểu cô ấy hơn, mặc dù chúng tôi đã gần gũi trong nhiều thập kỷ. Tôi có thể nói, ồ, điều đó thật tuyệt. Và rồi quên hết về nó và tưởng tượng rằng bất kỳ cuộc trò chuyện nào trong tương lai về sự bất đồng sẽ thật tồi tệ. Nhưng tôi đã cố gắng ghi lại trong nhật ký của mình kiểu như, đây là những gì đã xảy ra. Đây là cách mà nó đã chống lại mong đợi của tôi. Cố gắng ghi nhớ bài học từ thế giới xã hội để những bất ngờ dễ chịu hy vọng sẽ không còn bất ngờ nữa. Tôi rất thích những thực hành đó. Và cảm ơn bạn đã củng cố quá trình củng cố những trải nghiệm. Bởi vì nhiều lần tôi sẽ nghe một cuốn sách nói hoặc tôi sẽ nghĩ về điều gì đó khi tôi chạy và tôi sẽ ghi lại vào ghi chú giọng nói hoặc ghi chú trong điện thoại của mình. Sau đó, tôi chuyển chúng vào cuốn sổ tay này hoặc một cuốn tương tự và tôi sẽ quay lại đọc nó. Nhưng nhiều điều không được lọc qua các bộ lọc mà tôi quên vì tôi không làm điều đó. Và chúng ta biết rằng đây là một trong những cách tốt nhất để củng cố thông tin là suy nghĩ về trải nghiệm và thông tin sau khi đã tiếp xúc với nó. Đây là việc học thực sự. Điều này rõ ràng đúng với việc học cảm xúc và sự tiến hóa cá nhân của chúng ta. Điều này đưa tôi đến một ví dụ khác về một người từ, tôi không biết gọi họ là gì, có phải là không gian triết học, sức khỏe, tự giúp đỡ không. Bạn đã đề cập đến Pamela Chodron, một nhà văn tuyệt vời.
    Có một người khác cũng hoạt động trong lĩnh vực này, Byron Katie, người mà nhiều công việc của cô ấy xoay quanh việc thách thức các niềm tin bằng cách đơn giản là đặt câu hỏi về những niềm tin cốt lõi của chúng ta. Đây là điều mà tôi đã bắt đầu khám phá một chút. Người ta có thể có ý tưởng rằng những người tốt luôn, tôi không biết, đến đúng giờ. Và liệu chúng ta có ai không muốn đúng giờ không? Và với tư cách là một học giả, tôi thú nhận, đối với tôi, mọi thứ bắt đầu muộn 10 phút so với giờ. Vì vậy, chúng tôi luôn đến đúng giờ nhưng lại muộn, đúng không? Bởi vì những người không phải học giả. Bạn bè tôi từ quân đội có một câu nói rằng đến sớm 5 phút là đúng giờ, đến đúng giờ là muộn, và nếu bạn đến muộn, tốt hơn hết là bạn nên mang theo bữa trưa. Vì vậy, kiểu như vậy. Dù sao đi nữa, thực hành mà cô ấy khuyến khích, về cơ bản, là lấy niềm tin cốt lõi và sau đó bắt đầu thách thức nó từ nhiều hướng khác nhau. Điều đó có luôn đúng không? Có trường hợp nào mà điều đó không đúng không? Nó sẽ trông như thế nào, v.v., như một cách để thực sự phân tích lại những niềm tin cốt lõi của chính mình? Điều này, tôi nghĩ, là một phần những gì bạn đang nói đến. Và tôi cảm thấy rằng điều này có thể đi theo ít nhất hai hướng. Bạn có thể có một niềm tin cốt lõi dẫn đến sự hoài nghi mà bạn có thể phân tích bằng cách đơn giản là đặt câu hỏi. Điều đó có luôn đúng không? Có bao giờ có trường hợp nào mà điều đó không đúng không? Và điều đó có nghĩa là gì nếu điều đó không đúng trong một trường hợp cụ thể, kiểu như vậy? Ở phía bên kia, nơi chúng ta có xu hướng nghiêng về sự hoài nghi đầy hy vọng thay vì sự hoài nghi, tôi cũng có thể tưởng tượng rằng việc khám phá sự hoài nghi đầy hy vọng cũng sẽ hữu ích với tư cách là một nhà khoa học. Có trường hợp nào mà sự hoài nghi đầy hy vọng ở đây, tôi sẽ trở nên hoài nghi, thực sự có thể khiến chúng ta gặp rắc rối, chẳng hạn như vậy. Dù sao đi nữa, rõ ràng là tôi chưa thực hiện một nghiên cứu nào về điều này chỉ vì tôi đã nghĩ ra ví dụ này ngay tại chỗ, nhưng những gì tôi vừa mô tả có phù hợp hơn hoặc ít hơn với khung mà bạn đang mô tả không?
    Chắc chắn rồi. Tôi nghĩ rằng, về bản chất, đó là việc hoài nghi về những niềm tin của chúng ta, thử thách chúng, kiểm tra những niềm tin của chính mình.
    Và một lần nữa, điều này khiến tôi nhớ đến liệu pháp hành vi nhận thức. Một người bị lo âu xã hội có thể nói với nhà trị liệu của họ, “Tôi nghĩ rằng tất cả bạn bè của tôi đều ghét tôi một cách bí mật.”
    Họ có thể tin điều đó một cách sâu sắc. Nó có thể ảnh hưởng đến mọi quyết định mà họ đưa ra. Và nhà trị liệu có thể thách thức họ và hỏi, “Có bằng chứng nào cho điều đó không?”
    Có bao giờ trong suốt cuộc đời bạn mà điều đó dường như không đúng? Và theo quan điểm của Byron Katie, điều gì sẽ xảy ra nếu điều đó không đúng?
    Vì vậy, đây là nền tảng của một trong những hình thức trị liệu thành công nhất cho trầm cảm, lo âu và ám ảnh trong thế giới.
    Bạn biết đấy, tôi cũng muốn, có lẽ, tập trung vào điều mà bạn đang chia sẻ về những niềm tin cốt lõi của chúng ta.
    Bởi vì tôi nghĩ rằng bên cạnh việc thử thách những niềm tin cốt lõi của chúng ta, một điều mà tôi ước chúng ta sẽ làm nhiều hơn là chia sẻ những niềm tin cốt lõi của mình.
    Bởi vì tôi không nghĩ rằng chúng ta biết niềm tin cốt lõi của nhau là gì. Và tôi nghĩ rằng thường thì chúng ta nghĩ rằng mình cô đơn hơn trong những niềm tin cốt lõi của mình so với thực tế.
    Điều này cũng đúng trong chính trị của chúng ta, chẳng hạn, như số lượng người từ mọi phần của phổ chính trị muốn có nhiều sự thỏa hiệp hơn, nhiều hòa bình hơn và ít xung đột hơn là trên 80% trong các cuộc khảo sát mà phòng thí nghiệm của tôi đã thực hiện.
    Nhưng mọi người không biết điều đó. Và vì vậy, sự thiếu bằng chứng, sự thiếu dữ liệu về những gì người khác muốn là một trở ngại cho những mục tiêu mà thực sự tất cả chúng ta đều chia sẻ.
    Điều này cũng đúng trong môi trường làm việc. Trong quá trình làm việc của mình, tôi đã thực hiện một số dự án khác nhau với các hệ thống trường học, hệ thống bệnh viện, doanh nghiệp.
    Và một trong những điều tôi thích làm là bắt đầu với một cuộc khảo sát ẩn danh của tất cả mọi người trong cộng đồng.
    Và tôi hỏi, bạn đánh giá cao sự đồng cảm và hợp tác đến mức nào? Bạn sẽ thích một nơi làm việc hoặc cộng đồng được định nghĩa bởi sự hợp tác hơn là cạnh tranh đến mức nào?
    Và không thể tránh khỏi, và tôi đang nói về một số nơi mà bạn có thể tưởng tượng rằng mọi người sẽ cạnh tranh, không thể tránh khỏi là một siêu đa số cá nhân trong những cộng đồng đó muốn có lòng từ bi, sự hợp tác và sự cộng tác, đúng không, nhiều hơn là họ muốn cạnh tranh hay cô lập.
    Vì vậy, một trong những điều mà tôi thích làm khi tôi nói chuyện với những nhóm đó là nói, này, hãy nhìn, đây là một số dữ liệu, nhìn xung quanh bạn. Ở đây bạn có 90% người trong tổ chức này muốn có nhiều sự hợp tác hơn.
    Vì vậy, nếu bạn chỉ cần nhìn vào xung quanh, gần như mọi người xung quanh bạn cũng muốn điều đó.
    Tôi cũng khảo sát những cộng đồng này và hỏi, bạn nghĩ người trung bình sẽ phản ứng như thế nào với những câu hỏi này? Và không thể tránh khỏi, họ đã sai.
    Và vì vậy tôi nói, bạn đã đánh giá thấp nhau, và bây giờ tôi cho bạn quyền dừng lại.
    Bạn biết đấy, và tôi nghĩ đây là một trong những hành động khác mà chúng ta có thể thực hiện nếu chúng ta ở vị trí lãnh đạo ở bất kỳ đâu, đúng không?
    Nhưng tôi nghĩ rằng vì sự ẩn danh liên quan, tôi có thể thấy điều đó bây giờ qua lăng kính của những gì bạn đang nói như một giấy phép cho mọi người thực sự chia sẻ những niềm tin cốt lõi của họ về một điều gì đó như một điều có thể rất thông tin và thực sự phong phú.
    Mặc dù tôi thừa nhận rằng tôi thích mô hình mà bạn đang trình bày hơn, nơi mọi người thực hiện điều này trong thời gian thực, mặt đối mặt, thay vì chỉ trực tuyến.
    Khi chúng ta đang nói về sự phân cực và mong muốn giảm bớt sự phân cực, dữ liệu đang nói gì về tình hình hiện tại?
    Chúng ta đang ghi âm điều này khoảng ba tháng hoặc hơn từ một cuộc bầu cử hoặc khoảng 90 ngày từ một cuộc bầu cử, cuộc bầu cử tổng thống.
    Vì vậy, mà không đi vào các cuộc thảo luận về các trại chính trị per se, dữ liệu và hiểu biết của bạn về sự hoài nghi và sự hoài nghi đầy hy vọng cho chúng ta biết điều gì về toàn bộ quá trình đó và cách mà hai trại đang tự trình bày?
    Có rất nhiều điều để nói về điều này. Tôi sẽ cố gắng không giảng bài ở đây, nhưng giống như nhiều chủ đề trong cuộc trò chuyện này, đúng không?
    Tôi nghĩ rằng tiêu đề đối với tôi khi tôi nhìn vào dữ liệu về sự phân cực và tôi sẽ nói về sự phân cực được cảm nhận cũng như vậy là hai mặt.
    Một, thật bi thảm vì chúng ta đang đánh giá thấp lẫn nhau và hai, có rất nhiều cơ hội ở đây vì khoảng cách giữa thế giới mà chúng ta nghĩ rằng chúng ta đang ở và thế giới mà chúng ta thực sự đang ở là lớn và cũng tích cực.
    Vì vậy, có một số công trình về nhận thức chính trị. Đây là công việc được thực hiện bởi những người như Mina Chikara tại Harvard, đồng nghiệp của tôi Rob Willer trong ngành xã hội học tại Stanford, đồng nghiệp của chúng tôi Rob Willer.
    Và nhiều điều này tập trung vào những gì mọi người nghĩ rằng thành viên trung bình của bên kia như thế nào.
    Vì vậy, nếu bạn là một đảng viên Cộng hòa, bạn nghĩ rằng đảng viên Dân chủ trung bình tin điều gì? Bạn nghĩ họ như thế nào? Nếu bạn là một đảng viên Dân chủ, bạn nghĩ rằng đảng viên Cộng hòa trung bình như thế nào?
    Và vì vậy, tôi sẽ ngừng nói về Đảng Cộng hòa và Đảng Dân chủ ở đây vì nhiều dữ liệu này là lưỡng đảng. Những định kiến khá đồng đều giữa các bên.
    Và thực tế là trong tất cả các trường hợp, chúng ta hoàn toàn sai về việc ai đang ở phía bên kia. Chúng ta thậm chí còn sai về mặt nhân khẩu học về ai đang ở phía bên kia.
    Chẳng hạn, các đảng viên Dân chủ nghĩ rằng 25% đảng viên Cộng hòa kiếm được hơn 250.000 đô la mỗi năm. Số thực tế chỉ là 2%, nhưng hình ảnh mà các đảng viên Dân chủ có về đảng viên Cộng hòa là họ giàu có, tôi đoán vậy.
    Các đảng viên Cộng hòa thì ước lượng quá cao tỷ lệ đảng viên Dân chủ thuộc cộng đồng LGBTQ, chẳng hạn. Một lần nữa, đó chỉ là một định kiến văn hóa.
    Vì vậy, chúng ta sai về cả việc ai đang ở phía bên kia, nhưng chúng ta còn sai hơn về những gì họ tin tưởng và những gì họ muốn.
    Dữ liệu cho thấy có sự phân cực được cảm nhận, tức là, những gì chúng ta nghĩ rằng phía bên kia tin tưởng lớn hơn nhiều so với sự phân cực thực tế.
    Ý tôi là, trước hết, chúng ta đang bị chia rẽ. Hãy thừa nhận điều đó. Và những sự chia rẽ đó có thể thực sự nguy hiểm và trong một số trường hợp, là vấn đề sống còn.
    Nhưng sự chia rẽ trong tâm trí của chúng ta lớn hơn nhiều so với sự chia rẽ mà chúng ta thực sự có.
    Người bạn quá cố của tôi, Emil Bruno, đã thu thập một số dữ liệu nơi ông ấy đã tập hợp quan điểm của đảng viên Cộng hòa và Dân chủ về nhập cư. Ông ấy đã hỏi, “Bạn muốn nhập cư trông như thế nào, trong đó 0 là biên giới hoàn toàn đóng và 100 là hoàn toàn mở?”
    Và ông ấy đã vẽ biểu đồ phân phối của những gì điều đó trông như thế nào. Ông ấy cũng hỏi mọi người ở cả hai bên, “Bạn nghĩ rằng phía bên kia sẽ phản hồi như thế nào nếu được hỏi câu hỏi tương tự?” Và ông ấy cũng đã vẽ biểu đồ những phân phối đó.
    Phía bên kia có nghĩa là nhóm nào?
    Nếu bạn là một đảng viên Dân chủ, bạn nghĩ rằng các đảng viên Cộng hòa sẽ muốn gì? Và nếu bạn là một đảng viên Cộng hòa, các đảng viên Dân chủ sẽ muốn gì?
    Và các phân phối hoàn toàn khác nhau. Các phân phối về sở thích thực tế của chúng ta giống như một ngọn đồi với hai đỉnh, đúng không?
    Các đảng viên Cộng hòa muốn biên giới đóng kín hơn, trong khi các đảng viên Dân chủ muốn biên giới mở hơn, nhưng thực ra họ không khác nhau nhiều, trước hết là về phương tiện. Và có rất nhiều sự chồng chéo trong cách phân phối quan điểm của chúng ta. Các quan điểm của chúng ta giống như hai ngọn đồi ở hai bên đối lập của một cảnh quan. Các đảng viên Cộng hòa nghĩ rằng các đảng viên Dân chủ muốn biên giới hoàn toàn mở, trong khi các đảng viên Dân chủ nghĩ rằng các đảng viên Cộng hòa muốn biên giới hoàn toàn đóng. Và mẫu hình tương tự diễn ra cho tất cả các vấn đề mà chúng ta nghĩ rằng bên kia cực đoan hơn nhiều. Chúng ta nghĩ rằng thành viên trung bình của bên kia cực đoan hơn thực tế rất nhiều. Cũng có nghiên cứu về nhận thức meta. Bạn nghĩ rằng bên kia nghĩ gì về bạn? Và hóa ra rằng mọi người ở cả hai bên đều tưởng tượng rằng đối thủ của họ ghét họ gấp đôi so với thực tế. Có một nghiên cứu về các chuẩn mực dân chủ mà sinh viên cao học của tôi, Louisa Santos, đã thu thập, nơi chúng ta đánh giá quá cao mức độ chống dân chủ của bên kia gấp hai lần. Và Rob đã thu thập dữ liệu về bạo lực. Bạn nghĩ rằng bên kia sẽ ủng hộ bạo lực đến mức nào để đạt được mục tiêu của họ? Và ở đây, những ước lượng quá cao lên tới 400%. Vì vậy, chúng ta nghĩ rằng người trung bình ở bên kia nhiệt tình với bạo lực gấp bốn lần so với thực tế. Chúng ta có hình ảnh trong đầu về bên kia như những kẻ cực đoan bạo lực muốn thiêu rụi hệ thống. Và một lần nữa, chúng ta đã nói về hệ sinh thái truyền thông méo mó mà chúng ta đang sống và điều đó có thể góp phần vào đây. Nhưng thực tế là những hiểu lầm đó đang làm cho tất cả các vấn đề mà chúng ta lo sợ trở nên tồi tệ hơn. Bởi vì nếu bạn nghĩ rằng bên kia đang chuẩn bị cho chiến tranh, bạn sẽ làm gì? Bạn phải tự bảo vệ mình. Và vì vậy, chúng ta bị mắc kẹt trong một vòng xoáy leo thang mà thực sự rất ít người trong chúng ta muốn. Bây giờ, tôi muốn làm rõ rằng tôi không nói rằng chúng ta không có những bất đồng thực sự. Tôi cũng không nói rằng mọi người trong phổ chính trị của chúng ta đều hòa bình và tử tế.
    Có những người cực đoan và bạo lực xung quanh đất nước chúng ta đại diện cho quan điểm chính trị của họ theo những cách khủng khiếp và độc hại. Nhưng đó không phải là số đông. Và một lần nữa, tôi muốn quay lại điểm này rằng người bình thường thường đánh giá thấp người bình thường. Không phải chúng ta đánh giá thấp mọi người, mà là chúng ta sai lầm về hầu hết mọi người. Vì vậy, đối với tôi, đây là một bi kịch và cũng là một cơ hội. Rob, Mina và nhiều người khác nhận thấy rằng khi bạn yêu cầu mọi người thực sự chú ý đến dữ liệu, khi bạn cho họ thấy, ồ, thực ra, bên kia cũng sợ bạo lực giống như bạn. Khi bạn cho họ thấy rằng thực ra bên kia rất sợ mất đi nền dân chủ của chúng ta. Khi bạn cho họ thấy rằng bên kia thực sự không ghét bạn, điều đó làm giảm bớt, kéo lùi tất cả những xung động leo thang này. Về cơ bản, bạn có thể giảm bớt mối đe dọa mà mọi người cảm thấy từ bên kia bằng cách cho họ thấy bên kia thực sự là ai. Tôi hiểu rằng đây là một môi trường rất lớn và độc hại mà chúng ta đang sống. Tôi không nói rằng sự hoài nghi đầy hy vọng sẽ giải quyết được bối cảnh chính trị chia rẽ của chúng ta. Chúng ta sẽ giải quyết được các vấn đề của mình, nhưng tôi nghĩ rằng đáng để lưu ý rằng chúng ta đã sai lầm đến mức nào và việc ít sai lầm hơn một chút có thể ít nhất mở ra một cánh cửa, có thể để tâm trí chúng ta lang thang đến một nơi có sự thỏa hiệp và hòa bình lớn hơn, điều mà hầu hết mọi người thực sự mong muốn. Wow. Tôi nói điều đó vì nhiều lý do. Trước hết, tôi chưa bao giờ nghe bối cảnh được mô tả theo cách đó, và tôi thừa nhận rằng tôi không biết bối cảnh lại gần trung tâm như vậy. Tôi cũng có nhiều lý thuyết về cách mà truyền thông, mạng xã hội và podcast có thể góp phần vào sự phân cực mà chúng ta cảm nhận được, trái ngược với thực tế. Chắc chắn có rất nhiều điều để khám phá về những gì mỗi chúng ta có thể làm để cải thiện hiểu biết của mình về những gì đang diễn ra ở ngoài kia.
    Kết quả là, tôi sẽ hỏi, liệu một số công cụ mà bạn đã mô tả để tương tác tốt hơn với chính con cái của mình, với chính bản thân mình, với những cá nhân khác và trong các nhóm nhỏ có thể được sử dụng để phần nào làm giảm bớt sự hoài nghi tồn tại trong chúng ta xung quanh bối cảnh chính trị bị phân cực, xin lỗi, được cho là rất phân cực này không?
    Tôi rất thích sự làm rõ đó.
    Vâng, hoàn toàn đồng ý.
    Tôi nghĩ rằng câu trả lời là có.
    Có rất nhiều bằng chứng cho thấy chúng ta đang tích cực tránh né các cuộc trò chuyện một phần vì chúng ta nghĩ về bên kia như thế nào.
    Có một nghiên cứu tuyệt vời được thực hiện trong dịp Lễ Tạ Ơn năm 2016, mà như bạn có thể nhớ, diễn ra ngay sau một cuộc bầu cử rất phân cực, và các nhà nghiên cứu đã sử dụng công nghệ theo dõi địa lý trên điện thoại di động của mọi người để kiểm tra xem liệu để đi đến bữa tối Lễ Tạ Ơn, họ có phải vượt qua từ một quận xanh sang một quận đỏ hoặc từ một quận đỏ sang một quận xanh hay không.
    Nói cách khác, họ có đang bước vào, và tôi đang sử dụng dấu ngoặc kép ở đây, “lãnh thổ kẻ thù” để ăn tối Lễ Tạ Ơn không, và họ đã sử dụng điều đó như một đại diện cho việc liệu họ có ăn tối với những người mà họ không đồng ý hay không.
    Và hóa ra rằng những người đã vượt qua ranh giới quận, những người đã bước vào lãnh thổ kẻ thù, một lần nữa trong dấu ngoặc kép, đây là sự phân cực được cảm nhận, họ đã có những bữa tối ngắn hơn 50 phút so với những người ăn tối với những người mà họ có thể đồng ý.
    Vì vậy, chúng ta đang nói về việc từ bỏ bánh ngọt, Andrew.
    Họ đang từ bỏ bánh ngọt để không phải nói chuyện với những người mà họ không đồng ý.
    Và tôi nghĩ rằng nhiều người trong chúng ta rất e dè về những cuộc trò chuyện này vì nếu bạn tin rằng bên kia là một đám cướp khát máu, tại sao bạn lại muốn nói chuyện với họ?
    Tại sao lại uống bia với một tên phát xít?
    Bạn biết đấy, đó không phải là một kế hoạch hay.
    Thế nhưng sự thật là khi chúng ta có thể thu thập dữ liệu tốt hơn, thường thì chúng ta có được những nhận thức tốt hơn.
    Và tôi có ý nói tốt hơn theo hai cách, một là tích cực hơn và hai là chính xác hơn.
    Ngay bây giờ, một lần nữa, tôi muốn nói rằng có những mối đe dọa thực sự trong môi trường chính trị của chúng ta.
    Tôi không yêu cầu ai đó làm cho bản thân mình không an toàn theo bất kỳ cách nào.
    Nhưng trong phòng thí nghiệm của chúng tôi, một lần nữa, sinh viên tốt nghiệp tuyệt vời của tôi, Louisa Santos, đã thực hiện một nghiên cứu với khoảng 160 người tham gia.
    Đây là những người đến từ khắp nơi trên đất nước tham gia vào các cuộc trò chuyện qua Zoom.
    Chúng tôi đã đảm bảo rằng họ thực sự có những quan điểm trái ngược về kiểm soát súng, nhập cư và biến đổi khí hậu, và họ đã thảo luận về những vấn đề đó.
    Chúng tôi đã yêu cầu họ dự đoán những cuộc trò chuyện đó sẽ diễn ra như thế nào, và chúng tôi cũng đã yêu cầu những người khác dự đoán về những cuộc trò chuyện đó.
    Và những dự đoán đã dao động từ trung lập đến tiêu cực.
    Một số người nghĩ rằng điều đó sẽ không tạo ra sự khác biệt nào, trong khi những người khác nghĩ rằng nó sẽ phản tác dụng.
    Một số người trong khảo sát của chúng tôi đã nói: “Đối thoại đã chết. Không có lý do gì cho bất kỳ cuộc trò chuyện nào trong số này.”
    Sau đó, chúng tôi đã tập hợp những người này lại với nhau. Ôi, và tôi nên nói rằng, trong số những người hoài nghi về những cuộc trò chuyện này và dự đoán rằng chúng sẽ diễn ra không tốt, có chúng tôi, nhóm nghiên cứu.
    Louisa và tôi đã dành hàng giờ để bàn về việc nếu mọi người bắt đầu đe dọa lẫn nhau hoặc tiết lộ thông tin cá nhân của nhau hoặc tìm kiếm địa chỉ của nhau.
    Bạn biết đấy, Andrew, rằng chúng tôi có các hội đồng xem xét thể chế để đảm bảo rằng chúng tôi giữ cho các đối tượng tham gia an toàn.
    Và hội đồng IRB muốn có tất cả các biện pháp bảo vệ vì chúng tôi đều nghĩ rằng những cuộc trò chuyện này có thể diễn ra rất tồi tệ.
    Sau khi các cuộc trò chuyện diễn ra, chúng tôi đã yêu cầu những người đã tham gia đánh giá mức độ tích cực của họ trên thang điểm từ 1 đến 100.
    Và phản hồi phổ biến nhất, phản hồi theo kiểu mà mọi người đã cho chúng tôi là 100 trên 100.
    Và không chỉ là họ thích cuộc trò chuyện. Họ đã rất sốc về việc họ thích cuộc trò chuyện đến mức nào.
    Họ cũng báo cáo cảm xúc tiêu cực ít hơn đối với bên kia nói chung, không chỉ đối với người mà họ đã nói chuyện.
    Và họ báo cáo có nhiều khiêm tốn trí tuệ hơn, cởi mở hơn trong việc đặt câu hỏi về quan điểm của chính mình.
    Dưới đây là những cuộc trò chuyện mà chúng ta, với tư cách là một nền văn hóa, đang tích cực tránh né vì những định kiến của chúng ta. Những định kiến của chúng ta là sai lầm dựa trên dữ liệu, nhưng chúng ta không biết điều đó và không cho mình cơ hội để học hỏi rằng chúng ta đã sai vì chúng ta không thu thập dữ liệu. Và khi chúng ta thu thập dữ liệu, khi chúng ta bước vào và thực hiện bước nhảy vọt của niềm tin, chấp nhận rủi ro xã hội, chúng ta cảm thấy sốc và khiêm tốn và cảm thấy tích cực hơn, và có thể thậm chí cảm thấy một chút hy vọng rằng có thể có một lối thoát nào đó khỏi môi trường độc hại mà chúng ta đang bị mắc kẹt.
    Chà, Jamil, Tiến sĩ Zaki, cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã chia sẻ những gì chỉ có thể được mô tả là sự khôn ngoan trong lĩnh vực nhân loại này. Trở thành một người hoài nghi là một khía cạnh tiềm năng của việc làm người, nhưng các bạn đã làm rõ rằng chúng ta có quyền kiểm soát. Có sự linh hoạt trong khía cạnh này của bản thân nếu chúng ta áp dụng những tư duy đúng đắn và thực hành đúng cách. Và thật rõ ràng dựa trên tất cả những gì các bạn đã chia sẻ hôm nay rằng con người đang hoạt động một cách hợp lý nhưng đồng thời cũng không hợp lý. Tôi chắc chắn không phải là người đầu tiên nói điều đó.
    Nhưng trong bối cảnh của sự hoài nghi và trong bối cảnh của việc trở thành những cá nhân, gia đình, cặp đôi và nhóm hạnh phúc hơn, chúng ta cần thực sự nhìn nhận một cách nghiêm túc về mức độ hoài nghi của mình và bắt đầu tạo ra những bước tiến nhỏ vào điều đó thông qua việc kiểm tra niềm tin. Tôi đã ghi chú trong khi chúng ta nói rằng điều tôi thực sự cảm thấy các bạn đang khuyến khích chúng ta làm, hãy sửa nếu tôi sai, là thực hiện cả việc kiểm tra thực tế bên trong và bên ngoài nhằm nỗ lực đưa chúng ta ra khỏi sự phân cực bên trong và bên ngoài.
    Và tôi không thể nghĩ ra một sứ mệnh nào cao cả hơn thế, và các bạn đang cung cấp cho chúng ta những công cụ, và những công cụ đó được hỗ trợ bởi dữ liệu. Đây không chỉ là những ý tưởng. Đây là những ý tưởng được hỗ trợ bởi dữ liệu. Và tôi chỉ muốn cảm ơn các bạn vì sự hào phóng tuyệt vời của các bạn khi đến đây hôm nay để nói về những ý tưởng đó. Cuốn sách của các bạn thật tuyệt vời. Tôi đã học được rất nhiều từ nó và tôi rất khuyến khích mọi người đọc nó.
    Và những gì bạn đã chia sẻ với chúng tôi hôm nay thật tuyệt vời. Tôi hy vọng sẽ có cơ hội mời bạn trở lại để nói về một chủ đề khác mà bạn là chuyên gia, đó là sự đồng cảm, nhưng chúng ta sẽ phải chờ đợi điều đó với sự háo hức, trong đó có cả tôi.
    Một lần nữa, tôi chỉ muốn cảm ơn bạn vì thời gian của bạn, công việc tuyệt vời mà bạn đang làm và sự phát triển mà bạn đang dẫn dắt chúng tôi. Vì vậy, thay mặt cho bản thân tôi và tất cả những người đang lắng nghe và xem, xin cảm ơn bạn rất nhiều.
    Andrew, đây là một cuộc trò chuyện thật sự thú vị. Tôi sẽ nói rằng dự đoán của tôi về nó rất cao và nó đã vượt qua cả dự đoán đó.
    Tôi cũng muốn dành một chút thời gian để cảm ơn bạn vì công việc của bạn như một người truyền thông khoa học, như một người tin rằng không chỉ cần tạo ra kiến thức mà còn phải chia sẻ kiến thức.
    Tôi nghĩ rằng đó là một trong những dịch vụ quan trọng nhất mà chúng ta có thể làm như những người đã được đào tạo và học hỏi tất cả những điều này để mang thông tin đến với càng nhiều người càng tốt.
    Và tôi nghĩ đó là một sứ mệnh tuyệt vời và rõ ràng đã có tác động tuyệt vời. Vì vậy, thật vinh dự khi được tham gia vào cuộc trò chuyện đó và là một phần của nỗ lực đó.
    Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube.
    Tôi đọc tất cả các bình luận.
    Đối với những ai chưa biết, tôi sắp phát hành một cuốn sách mới. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Các giao thức và Sổ tay vận hành cho Cơ thể Con người”.
    Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
    Cuốn sách bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực.
    Và tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
    Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Các giao thức và Sổ tay vận hành cho Cơ thể Con người”.
    Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
    Vì vậy, đó là Instagram, ex trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn.
    Và trên tất cả các nền tảng đó, tôi đề cập đến khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab.
    Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội.
    Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, có các giao thức, là các tài liệu PDF từ một đến ba trang mô tả các vấn đề như tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách tối ưu hóa dopamine của bạn, tiếp xúc với lạnh có chủ đích.
    Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả về tập luyện kháng lực, số set và số lần lặp lại, cũng như tập luyện tim mạch được hỗ trợ bởi nghiên cứu khoa học.
    Và chúng tôi có các giao thức liên quan đến tính dẻo não và học tập.
    Một lần nữa, bạn có thể tìm thấy tất cả những điều đó hoàn toàn miễn phí bằng cách truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu ở góc phải, cuộn xuống mục bản tin, bạn nhập email của mình và chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
    Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Jamil Zaki.
    Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
    (music vui tươi)
    (music vui tươi)
    歡迎來到 Huberman Lab 播客,我們在這裡討論科學和基於科學的日常工具。我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科教授。今天的嘉賓是 Jamil Zaki 博士。Jamil Zaki 博士是斯坦福大學的心理學教授,也是斯坦福社會神經科學實驗室的主任。他的實驗室專注於人類經驗的關鍵方面,如同理心和憤世嫉俗,這些是我們學習能力的核心,也可能成為學習的障礙,例如憤世嫉俗。今天你將學到在理解學習、衝突解決以及如何在各種情境中導航人際關係(包括個人關係和職場關係)時應採取的最佳心態。Zaki 博士的工作與其他人的不同之處在於,他能夠將實驗室的研究應用於真實世界的情境,以指導最佳策略,例如如何設置個人界限、如何在不確定甚至有時不舒適的環境中學習信息,以及如何在與自己、他人及有效合作的關係中應用這些策略。我要非常清楚地指出,雖然今天的討論集中在憤世嫉俗、信任和同理心,但這並不是模糊不清的。事實上,它基於來自真實世界情境的實驗數據。因此,它既扎根於穩固的研究,又非常實用,以至於在今天的節目結束時,你將擁有有關憤世嫉俗的真正含義以及同理心的知識。這一點非常重要,因為人們對這些詞語及其意義常常感到困惑。但我可以保證,到今天的討論結束時,你將擁有新的框架,甚至新的工具,這些工具可以用作更好地導航各種情況和關係的策略,並確實有助於學習。我還想提到,Zaki 博士撰寫了一本出色的新書,名為《憤世嫉俗者的希望》,這本書探討了人性之善的驚人科學,我已經讀過這本書,實在是太精彩了。節目註釋中提供了這本書的連結。在我們開始之前,我想強調這個播客是與我在斯坦福的教學和研究角色分開的。然而,這是我帶給公眾零成本的科學和科學相關工具信息的願望和努力的一部分。基於這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。我們的第一個贊助商是 Maui Nui。Maui Nui 鹿肉是最具營養且美味的紅肉。我在這個播客中曾提到過,大多數人每天應該尋求攝取每磅體重約一克的優質蛋白質。這些蛋白質為肌肉修復和合成等提供了關鍵的構建基礎,並且由於肌肉作為一個器官的重要性,它還促進了整體健康。每天攝取足夠的優質蛋白質也是抵禦飢餓的絕佳方法。然而,關鍵是確保你在不攝取過多熱量的情況下獲取足夠的優質蛋白質。Maui Nui 鹿肉擁有極高的蛋白質與卡路里比,使每磅體重攝取一克蛋白質變得既簡單又不會導致攝入過多卡路里。此外,Maui Nui 鹿肉絕對美味。他們提供鹿肉牛排、碎鹿肉和鹿肉骨湯。我個人喜歡並且會吃這些。事實上,我幾乎每天都吃 Maui Nui 鹿肉漢堡,偶爾會換成 Maui Nui 牛排。如果你經常旅行或只是外出,他們還有非常方便的 Maui Nui 鹿肉肉乾,每根肉乾有 10 克優質蛋白質,只需 55 卡路里。雖然 Maui Nui 提供的肉類質量最高,但他們的供應有限。負責任地管理毛伊島上過剩鹿的種群,意味著他們不會超過可採收的能力。因此,報名成為會員是確保獲得他們高品質肉類的最佳方法。如果你想嘗試 Maui Nui 鹿肉,可以訪問 mauinuivenison.com/huberman,獲得你的會員資格或首個訂單的 20% 折扣。再次重申,網址是 mauinuivenison.com/huberman。今天的節目還由 Juve 贊助。Juve 的醫療級紅光治療設備。現在,如果有一點我在這個播客中不斷強調,那就是光對我們生物學的驚人影響。除了陽光之外,紅光和近紅外光已顯示出對改善細胞和器官健康的多個方面有正面影響,包括更快的肌肉恢復、改善皮膚健康和傷口癒合,甚至改善痤瘡,減輕疼痛和炎症,改善線粒體功能,甚至改善視力。Juve 的燈具之所以與眾不同,以及為什麼它們是我偏好的紅光治療設備,是因為它們使用臨床證明的波長,意味著它使用特定的紅光和近紅外光波長組合以觸發最佳的細胞適應。我個人使用 Juve 手持燈無論是在家中還是旅行中。它的大小只有一個三明治那麼大,因此攜帶方便,使用便利。我還擁有一個 Juve 全身面板,我每週使用三到四次。如果你想嘗試 Juve,請訪問 Juve,拼寫為 J-O-O-V-V,.com/huberman。Juve 正在為所有 Huberman 聽眾提供獨家折扣,某些 Juve 產品最高可減 $400。再次重申,請訪問 Juve,J-O-O-V-V,.com/huberman,獲得某些 Juve 產品的 $400 折扣。今天的節目還由 Waking Up 贊助。
    《覺醒》是一款冥想應用程式,提供數百個指導冥想計劃、正念訓練、瑜伽冥想課程等等。我在約15歲的時候開始練習冥想,這對我的生活產生了深遠的影響。到目前為止,已有數千項高品質的同行評審研究強調正念冥想對於改善專注力、管理壓力與焦慮、提升情緒等方面的價值。在近幾年,我開始使用《覺醒》應用程式進行冥想,因為我發現這是一個出色的資源,讓我能夠真正持之以恆地進行冥想練習。許多人開始冥想練習並體驗一些好處,但也有很多人面對持續練習的挑戰。我和許多其他人喜愛《覺醒》應用程式的原因在於,它提供了許多不同的冥想選擇,這些冥想的時長各異。因此,無論是從新奇的角度來看,每次冥想都不會讓你感到厭倦。總是有新的東西可以探索,並學習有關自己及冥想效果的知識。此外,即使每天只有兩到三分鐘的冥想時間,你也可以輕鬆把冥想安排進你的日程中。我也非常喜歡進行瑜伽冥想,或有時被稱為非睡眠深度休息,持續約10到20分鐘,因為這是一種在不讓人感到疲憊的情況下恢復心理和身體活力的好方法,而一些人從傳統小憩中醒來時會感到疲憊。如果你想嘗試《覺醒》應用程式,請訪問 wakingup.com/huberman,你可以獲得30天的免費試用。再次強調,請至 wakingup.com/huberman 獲取免費的30天試用。現在,我們來聽聽 Dr. Jamil Zaki 的討論。Dr. Jamil Zaki,歡迎你。非常感謝你邀請我。很高興能來到這裡,並向你學習。你決定研究大量非常有趣且具挑戰性的主題,這是非常不易的。因為我對這些問題的理解,不僅限於你的書籍,而是基於你所研究的領域和科學,認為人們有時會默認進入一些複雜的狀態和情感,這在某種程度上對他們有幫助,而在某種程度上則不然。因此,我希望能在個體、雙人互動以及更大群體之間的關係等層面上討論這些問題。那麼,首先,什麼是憤世嫉俗呢?我有我自己的見解,但你如何定義憤世嫉俗?它在人類心靈中扮演什麼角色?當今心理學家對憤世嫉俗的看法是一種理論,關於人性的一種理論。它是一種觀點,認為人類的核心本質是自私、貪婪和不誠實的。這並不是說憤世嫉俗的人會否認有人能以善良的方式行事,比如捐贈慈善、幫助陌生人。但他們會認為,所有這些善良友好的行為只是一層薄薄的外衣,掩蓋了我們真實的自我,也就是自我利益的追求。換個角度來看,這些古老的哲學問題涉及人性:我們是善良的還是邪惡的?是仁慈的還是殘酷的?是關懷的還是冷漠的?而憤世嫉俗的解答往往是相對悲觀的。我相信在你的書中,你引用了庫特·馮內古特的話,他說:「我們是我們假裝成為的人,因此我們需要小心我們假裝成為的人。」你認為這句話的意思是什麼?你如何解釋這句話?謝謝你提到這個,庫特·馮內古特是我最喜愛的作家之一。對我來說,這句話的力量巨大,因為它表達了自我實現預言的想法。你知道,人們通常有一種主觀的感受,認為我們的世界觀便是世界本身,認為我們是被動地真實、冷靜地接收資訊,但事實並非如此。我們每個人都在建構自己版本的世界。因此,例如,在憤世嫉俗的問題上,人們是善良還是殘酷?這幾乎是一個科學上無法回答的問題。這是一個哲學問題,甚至可以說是一個神學問題。但結果顯示,你對這個問題的回答會在很大程度上影響你所過的生活、你所做的決定。因此,憤世嫉俗者或許更多的是關注他們假裝他人是什麼樣的人,而不是假裝自己是什麼樣的人。如果你決定其他人是自私的,舉例來說,你就會更不容易信任他們。有很多證據表明,憤世嫉俗者在與新朋友互動時,甚至在與他們的朋友、戀愛夥伴和家人的互動中,他們仍然保持戒備,無法與他人建立信任和深入的聯繫。但是,猜猜怎麼著?當你以這種方式對待他人時,會發生幾件事情。首先,你無法從大多數人需要的社交聯繫中獲得滿足。有一項經典而又悲傷的研究,展示了人們被迫對一個他們不太了解的主題進行即興演講,這是一個非常壓力大的經歷,讓人們的血壓上升。在這些人中,有些人得到了一個支持者,這雖不是實際的啦啦隊員,但是一位友好的陌生人,在他們準備演講時陪伴著,說:「你可以的。我知道你能做到。我支持你。」而其他人則沒有這樣的支持。如你所知,社會支持的偉大之處在於它可以幫助我們緩解壓力,因此,大多數人面對這位友好的支持者時,他們在準備演講時的血壓上升只有獨自一人時的一半。然而,憤世嫉俗者的血壓上升幅度,不論身邊是否有其他人,從數據上看都沒有區別。我對此的思考之一是,社交連結是一種深刻且必要的心理滋養。
    過著玩世不恭的生活,做出大多數人無法信任的決定,阻止了你對那些卡路里的代謝,社交上讓你變得營養不良。當你選擇假裝其他人自私、貪婪和不誠實時,第二件事就是你會激發出他們最糟糕的一面。有很多研究顯示,玩世不恭的人往往會做一些事情,比如監視別人、竊聽他們、或者威脅他們,以確保那個人不會背叛他們。然而,其他人自然能察覺我們對待他們的方式,所以他們會互惠我們的善意,並對我們的不善意進行報復。因此,玩世不恭的人最終會激發出他人的自私品質,講述充滿惡棍的故事,並最終被困在那個故事裡。玩世不恭在生活的早期階段就會表現出來嗎?我在想《芝麻街》的角色,對我來說,它們體現了不同的神經迴路。你可以看到曲奇怪獸,他有著強烈的多巴胺驅動,知道他想要什麼,知道他喜歡什麼,並且會得到它。那個偉大的前額系統,也許。也許他必須先吃掉盒子,才能更快地得到曲奇。你有艾摩,他是充滿愛的,而奧斯卡則是個愛發牢騷的人。他有些玩世不恭,但確實很愛發牢騷。在幾乎每個童話故事或聖誕故事中,似乎總有那樣一個懷疑論者,或者一個不能參與慶祝的人。即使孩子們正在學習玩世不恭和愛發牢騷的態度,我常常想到那些在年長者身上的表現,因為他們就是這些故事中的角色。奧斯卡的年齡,我們不知道。如果觀察孩子,什麼時候可以觀察到經典定義的玩世不恭?這是一個很好的問題。經典定義的玩世不恭很難在生活的早期階段量測,因為通常是通過自我報告來測量的。因此,人們必須有相對發達、詳細的故事,能夠告訴你他們對世界的看法。儘管如此,一個早期的經驗和一種與廣泛的不信任及不願依賴他人的早期表現強相關的現象,就是早期不安全的依附關係。例如,你可能知道,但為了聽眾說明,不安全依附是描述孩子如何體驗社會世界的一種方式。它通常使用一種稱為“陌生情境”的方法進行測試,該情境中一歲的孩子與他們的照顧者(母親、父親或其他照顧者)一起被帶到實驗室。他們在一個新環境中,研究人員正在觀察。他們在多大程度上探索這個空間?他們似乎有多舒適?然後,陌生人進入房間。在那之後幾分鐘,他們的母親或照顧者離開房間,這對大多數一歲的小孩來說當然是非常奇怪和壓力重重的。照顧者在一分鐘後回來,研究人員觀察的幾件事情有:第一,孩子在照顧者在場時探索空間的舒適程度。第二,當其他人出現時,他們的舒適程度。第三,當照顧者離開時,他們的反應。第四,當與照顧者重聚時,他們的反應。大多數孩子,大約三分之二,是安全依附的,這意味著他們在探索新空間時感到舒適。當然,當他們的照顧者離開時,他們會非常驚慌,但當照顧者回來時,他們很快就能恢復平靜。剩下的三分之一左右的孩子是不安全依附的,這意味著即使父母或照顧者在場,他們在新環境中也會變得不安。他們在照顧者離開時會非常驚慌,並且在照顧者回來時不會很快平靜下來。長期以來,依附風格被視為非常情感化的概念,這確實是,首先,這是一種情感反應,但最近研究人員開始思考,孩子安全或不安全依附時的認知結構是什麼?那些孩子在思考的方式是什麼?一項出色的研究使用了注視時間。孩子的注視時間是一種衡量他們對什麼感到驚訝的指標。如果發生了非常驚人的事情,他們會注視很長時間。研究人員發現,在看到一段照顧者和嬰兒重聚的視頻時,不安全依附的孩子在看到充滿愛和穩定性的互動時,注視時間較長,似乎感到驚訝。安全依附的孩子不會對這些穩定的互動注視很長時間,而是更長地看那些不穩定的互動。有趣的是,似乎孩子們在很早的時候就發展出了一種設定。可以依賴他們的人嗎?與人相處是否安全?不安全的依附在生活早期傳達的信號是:不,你和人相處並不安全。數據顯示,這種模式在以後的生活中發展成對其他關係的不信任。玩世不恭與懷疑主義有多大不同?我能想到一些重疊的地方,但玩世不恭似乎帶有一種缺乏對未來任何積極可能性的預期。這是一種思考方式嗎?這其實是一個非常敏銳的思維方式。我希望人們能更多地了解這兩種世界觀之間的差異。玩世不恭和懷疑主義,人們經常將它們交替使用。事實上,它們是相當不同的。我認為,一種觀念比另一種觀念更有助於學習世界和建立關係。玩世不恭是一種理論,這種理論固守了無論人們向你展示什麼,他們的真實本質又是不可置信的,自我導向的。這是一種超達爾文主義的觀點,最終認為人性是殘酷的。
    懷疑主義其實是對我們假設的不安,是對新信息的渴望。我經常這樣思考:犬儒主義者的思維方式有點像律師,他們對你和每個人都已經有了一個決定。他們只是等待支持他們觀點的證據出現。而當出現的證據不支持他們的觀點時,他們會為其找理由。其實你會看到,犬儒主義者會對他們所看到的非活動性善行提供更多的隱秘動機,舉例來說,他們會對這種善行找理由解釋。這樣看來,犬儒主義者與他們喜歡取笑的那些天真、信任、易受騙的人實際上有很多相似之處。天真和易受騙指的是以輕信且未經深思的方式信任他人。我會說,犬儒主義是以輕信且未經思考的方式不信任他人。因此,如果犬儒主義者更像是律師,對人類提出起訴,那麼懷疑主義者則更像是科學家。
    懷疑主義在哲學上傳統上被認為是對於任何事情都無法真正知道的信念。但隨著我對此的思考,現在更像是對任何你所信任的主張有證據的渴望。懷疑主義的一個重要優點是它不需要一絲天真的成分。你可以非常清楚地決定,“我不想信任這個人”,或者“我想信任這個人”。但它允許你根據具體的行為、具體的事例和具體的人進行更新和學習。
    當我想到科學家時,我首先想到的不是他們的願意,而是他們渴望擁抱複雜性。是的。比如,這兩群人意見不合,或者這兩組數據存在矛盾,恰恰是這種互動的複雜性讓他們感到興奮。而當我想到犬儒主義者,我的思維方式尚在逐步深化,儘管我對犬儒主義的理解仍然相當淺顯。你會在我們的討論中改變這一點。但犬儒主義者並不擁抱意見不合的複雜性。他們遠離任何對複雜性興奮的想法。這似乎是一種啟發式方法,一種簡化周遭世界的方式。正是如此。菲爾·特特洛克有一個很好的術語叫做綜合複雜性。你可以在多大程度上同時記住世界的不同版本、不同的論點?你能在多大程度上根據最佳證據從每個論點中選擇你自己的信念?綜合複雜性是一種了解世界和社會世界的好方法,而犬儒主義,正如你所指出的,則更多地是一種啟發式方法。這是一種非黑即白的思維方式。真正悲哀的是,犬儒主義把我們置於一種無法學到太多的境地。這在學習理論中被稱為“惡劣的學習環境”。我不想太學術化。嗯,我想我可以在這裡變得學術化。你可以隨意學術化。這個觀眾喜歡學術。讓我們用貝葉斯的術語來思考。貝葉斯統計是指你對世界有一組信念,接收新的信息,這些新信息讓你將先驗信念更新為後驗分佈,形成一組新的信念。這是了解世界、適應新信息和新環境的一個很好的方法。惡劣的學習環境則是你的先驗信念使你無法獲取你需要的信息來確認或否定這些信念。以不信任為例,想想看,理解人們為何不信任是很容易的。有些人的依附關係不安全,曾經受到過傷害。我們試圖保持安全。不想被背叛。這是一種完全自然的反應,是一種完全可以理解的反應。但當我們決定不信任的時候,我們永遠無法得知我們所不信任的人是否會可信。如果我們信任,我們可以了解到我們的信任是否正確。有人可能會背叛我們,那會很痛苦,我們會記住好幾年。或者,更常見的是,數據會讓我們了解到,他們能夠履行這份信任。我們可以建立一段關係。我們可以開始合作。我們可以過上充實的社交生活。而實際上,問題在於不正確地信任他人,我們是會從中學到東西的。但不正確地不信任他人,我們卻無法從中學到東西,因為那些錯失的機會對我們來說是不可見的。
    哇,這裡的確有很多內容與許多人的經驗相契合。因此,你指出某種程度的犬儒主義可能源於不安全的依附關係。這樣說來,如果從國際上來看,我們是否能找到許多文化中犬儒主義者非常難以找到?這可能有很多原因。更有趣的是,我們是否會發現某些文化根本就沒有所謂的犬儒主義的詞彙?哇,我喜歡這個問題。犬儒主義的變異性很大,而關於犬儒主義的數據更局限於美國。通常來說,無論好壞,這方面的大多數研究都是在美國情境下進行的。但也有關於普遍信任的大量數據,可以說是犬儒主義的反面。舉例來說,有一些全國性和國際性的重大調查,詢問人們是否同意或不同意「大多數人可以被信任」。而這在全世界範圍內有著很大的變異性。一般來說,最信任的文化有幾個共同點:首先,他們的經濟較為平等,而不信任的文化則則相對較不平等。這方面有來自凱特·威利特和理查德·威爾金森的艱辛工作。他們有一本名為《精神層面》的書,研究世界各地的貧富不平等並將其與公共健康結果相關聯,其中之一就是信任。在時間上,信任也存在變異性。
    所以,你可以看看不僅是有哪些地方或文化比其他地方或文化更具信任,而是文化在何時更加或不那麼信任。可悲的是,在美國,這是一個衰退的故事。1972年,約一半的美國人認為大多數人是可以信任的。而到了2018年,這個比例下降到約三分之一。就拿這個下降來說,把它放在一個合適的背景下,這是與2008年金融崩潰時股市的下跌一樣大的下降。因此,這裡有很多變異性,無論是橫跨空間還是時間,而其中一個,並不是唯一的一個,但是似乎可以追蹤到這個現象的文化特徵,就是它們的貧富不均。部分原因是,研究表明當你處於高度不平等的經濟社會時,會產生一種零和競爭的感覺。這種感覺是,等等,別人得到的任何東西,我就失去。假如你有這種天生的零和競爭感,那麼建立聯繫就會非常困難。因為你可能會認為,為了生存,這個人必須試圖超越我。此人必須試圖絆倒我。此人必須試圖讓我失敗才能讓自己成功。我想稍作休息,特別感謝我們的贊助商 AG1。現在,許多人聽到我說,如果我只能服用一種補充劑,那麼這種補充劑就是 AG1。原因是 AG1 是最優質且最完整的基礎營養補充劑。這意味著它不僅含有維他命和礦物質,還包含益生菌、益生元和適應原,以彌補你在飲食中可能存在的任何缺陷,並為繁忙的生活提供支持。對我來說,即使我主要攝取全食物和經過最小加工的食物(我大多數飲食中都是這樣),我仍然發現很難僅通過食物獲取足夠的水果和蔬菜、維他命和礦物質、微量元素,以及適應原。出於這個原因,自2012年以來我每日都在服用 AG1,並且經常一天兩次,一次在早上或上午,一次在下午或傍晚。這樣做明顯增強了我的精力、免疫系統和腸道微生物組。這些對大腦功能、情緒、身體表現等都是至關重要的。如果你想試試 AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman,領取他們的特別優惠。現在,他們正贈送五個免費旅行包,還有一年的維他命 D3K2 供應。再一次,那是 drinkag1.com/huberman 以領取該特別優惠。犬儒主義與幸福或缺乏幸福之間有什麼關係嗎?當我想到一個非常犬儒的人時,我會想起奧斯卡(Oscar the Grouch)或類似暴躁的角色。當我提出這個問題時,我特別在想你之前說的經常犬儒主義會阻止我們接觸到某些重要而且對我們非常有價值的學習。這就是我想稍微引入一些背景的原因。我記得小時候,我的爸爸曾經就讀經典的寄宿學校。他在南美洲長大,但他上過的這些寄宿學校都非常嚴格。他告訴我,為了讓人們覺得快樂和幸福,人們會指責你有點愚蠢。而如果你表現出犬儒主義,對一切都是那種有些厭倦的態度,人們會認為你更有洞察力。但他感覺這是一種非常糟糕的生活模式,因為這會使人進入犬儒主義的深淵。我的爸爸恰好是一位科學家。他,我認為,是一個相對快樂的人。抱歉,爸爸,他似乎是一個快樂的人,但我的意思是他是一個擁有快樂的人,他也有其他情緒。我不會說他一直快樂,但他在日常活動中經歷快樂和快感,享受生活中的小事和大事。因此,顯然他從那些有些將他推向那條路的力量中解救了自己。但是這是個軼事,而我使用這個問題更多是作為框架,探討犬儒主義與表露厭倦情緒之間的潛在協作或將某人轉向更幸福情緒的一個挑戰。因為當我想到犬儒主義者時,我認為他們是一些不太幸福的人。而當我想到那些不是特別犬儒的人時,我認為他們是非常快樂和好奇的人。這裡面有一些陰暗的一面。他們可能在表達上不會像跳跳虎(Tigger)那樣,但他們某種程度上會偏向於那個方向。安德魯,我喜歡這段回憶之旅。我回憶起許多與跳跳虎和芝麻街(Sesame Street)有關的童年記憶。你所說的太多了。如果可以的話,我想試著抓住幾個線索。首先,這個相當直接,犬儒主義對幸福感的影響確實有充分的文獻記錄,而且相當消極。有許多大型的研究,包括數萬人參加的幾個研究,測量犬儒主義,然後測量幾年甚至幾十年後的生活結果。對於犬儒主義者的消息相當黯淡。所以,幸福感、生活滿意度明顯較低,抑鬱症的發病率較高,更加孤獨。但你知道,犬儒主義對人的影響不僅僅是頭部。在其一生中,犬儒主義者還往往擁有更高程度的細胞炎症,更高的心臟病發病率。甚至他們的全因死亡率也更高,也就是說,與非犬儒主義者相比壽命較短。而且,這可能聽起來有點讓人困惑,從一個哲學理論跳到更短的壽命。答案是,確實如此。而且,再次強調這些是相關性研究,所以我不希望做出太多因果的主張,但它們相當嚴謹,並控制了許多其他因素。但我想說,這符合我們的健康有一個偉大保護者的觀念,即我們對他人的連結感。
    如果你無法或不願意在他人面前展示脆弱,真的去觸及那種連結,那麼顯然,慢性壓力和孤立等情況不僅會影響你的心理,還會全面影響你的身體和內臟系統。因此,這裡的消息並不樂觀。我經常想到,對生活持懷疑態度的極其悲觀的表述之一來自於托馬斯·霍布斯,這位哲學家在他的著作《利維坦》中說:「我們需要一個限制性的政府,因為如果讓我們自生自滅,人類的生活是可惡的、殘暴的和短暫的。」諷刺的是,我認為這可能比大多數人更能描述懷疑者自己的生活。因此,第一點是,懷疑和我們可能想要的許多生活結果之間存在著明顯的負相關。而第二點,我想與你父親所注意到的有關,就是如果懷疑對我們造成如此大的傷害,為什麼我們還會採納它?如果這是一種藥丸,如果有一種藥的副作用列出了抑鬱、孤獨、心臟病和早逝,那麼它就是毒藥,對吧?那瓶子上應該有骷髏頭和交叉骨。但我們卻在吞嚥它。比起過去的幾年和幾十年,更多的人在吞嚥它。為什麼?我認為其中一個答案是,我們的文化使懷疑變得光鮮亮麗。正是因為你父親所指出的那種刻板印象,即如果你快樂、隨和,信任他人,那看起來似乎很乏味。似乎也許你不那麼聰明,也許你不理解這個世界。我們的刻板印象和世界模型中存在著這種強烈的關聯。蘇珊·費斯克和許多其他心理學家研究了友好與能力,對吧?一個人看起來有多友好和關心,以及他們看起來有多能夠完成困難的事情。結果發現,在許多研究中,人們的感知認為這些是相反相關的,也就是說,如果你很友善,或許你的能力就不那麼高。而如果你很能幹,或許你就不該那麼友善。事實上,如果你告訴人們要盡可能地展現能力,他們通常會回應得有點不那麼友善,有點不那麼溫暖。此外,還有數據顯示,在調查中,人們會被呈現一位懷疑者和一位非懷疑者。他們會被告知,這裡有一個人,他們真的認為人們總體上是很棒的,並且傾向於信任他人;這裡有另外一個人,他認為人們只是為了自己著想,並且真的不信任大多數人。然後,調查會詢問這些人,對於這個困難的智力任務,我們應該選擇誰?70%的受訪者選擇了一位懷疑者,而不是一位非懷疑者來完成困難的智力任務。85%的人認為懷疑者在社交上更智慧,他們能夠檢測出誰在說謊,誰在說真話。因此,我們大多數人對於不太信任他人的人寄予了很多信心,這真是諷刺。更具諷刺意味的是,我們這麼做是錯誤的。奧爾嘉·斯塔夫羅娃,這位研究懷疑主義的優秀心理學家,有一篇名為《懷疑天才錯覺》的論文,她記錄了所有這些偏見,我們認為懷疑者聰明而明智的方式,然後使用全國數據,數以萬計的人,展示實際上懷疑者在認知測試和數學測試中表現得不好。信任與智力和教育等因素是相關的。而在其他研究中,這不是來自奧爾嘉·斯塔夫羅娃,而是其他研究者,實際上懷疑者在識別說謊者方面表現得比非懷疑者要差。因為如果你對人們有一個全盤的假設,你並沒有真正鋒利地注意到證據。你實際上並沒有接納新的信息並做出明智的決定。換句話說,懷疑者並非科學。它們的假設是被制定的,但他們並未平等地看待數據。我們應該提醒人們,假設不是問題。每個偉大的實驗都是以問題開始的,然後你產生一個假設,這是一個理論或結論,基本上是提前設定的,然後你去收集數據,看看是否證明或駁斥該假設。而你永遠無法真正證明一個假設。你只能根據你收集到的數據支持或不支持它,這取決於你工具的精確性。但這很有趣,因為我會認為如果我們將懷疑者視為更聰明的人,顯然他們並不是一個團體中最聰明的。你是說懷疑者並不更聰明。我相信這在你的書中有提到。如果我們知道這一點,為什麼我們還讓懷疑者像剃刀一樣來評估環境是什麼樣的呢?這是因為我們寧願讓其他人為我們篩選人選?是因為我們願意接受一些假陰性嗎?這意味著對於那些我們使用一點半正式的術語,假陰性將是,你試圖評估一群可能成為出色員工的人。而你派出一個人,對他們進行面試,他非常懷疑。因此在某種程度上,心中認為,這種懷疑的過濾器只會允許那些真正適合這個工作的人進入。我們願意接受可能還有兩或三位候選人也適合這個工作,但我們願意讓他們放棄一些假陰性,而不是讓某個真的做不了這份工作的人通過過濾器。就像我們願意放棄某些機會,因為懷疑或因為部署一位懷疑者作為,我在想像那位帶著夾子的人,看起來非常僵硬。懷疑和僵化似乎是相伴而生的。因此,這就是我為什麼將這些心理表型歸為一類。我認為你說得完全對。所以,幾件事情。
    一方面,您知道,您提到如果我們知道犬儒主義者並不比非犬儒主義者更聰明,那麼為什麼我們還要使用他們呢?那麼,讓我先澄清一下,我們知道這一點,也就是說,您和我都知道這一點,科學家們也知道這一點。但數據顯示,大多數人並不知道這一點,我們在文化中維持著一種偏見,即對人持負面看法意味著您已經經歷過很多事情,這是一種智慧的形式。因此,我認為這種偏見是我們首先需要打破的。
    但我認為,針對您的觀點,當我們在現場使用犬儒主義者時,您知道,當我們說,我會友善,但我需要一個真正消極的人,對周遭充滿懷疑的人來保護我或保護我的社區,我認為這可以理解,是一種本能。從進化的角度來看,我們天生就是要密切注意周遭環境的威脅以及對我們社區的威脅。在早期的社會世界中,您知道,如果您回溯100、150,000年,早期社區最大的威脅是什麼?是人,對吧?是那些會利用我們共同性質的人。使人類繁榮的因素是我們的合作,但這種合作意味著有些人不參與,但卻從共同資源中隨意取用他們想要的東西,他們可以過著悠閒的生活,卻是依賴於一個辛勤工作的社區。如果您選擇這樣的人,如果這種人不斷繁衍,那麼社區就會崩潰。因此,從防範威脅的角度,從風險厭惡的角度來看,我們依賴犬儒主義者是有意義的。但從優化我們實際社交生活的角度來看,這不合邏輯。
    我認為,通常來說,我們對風險是有厭惡情緒的,這意味著我們更怕負面結果,而不是對正面結果感到誘人。但在社交世界中,這種風險厭惡在很多明顯的方式上是非常有害的。犬儒主義是特定領域的嗎?我在這裡又使用了行話,意思是如果某人在某個環境中是犬儒的,比如對市場持犬儒主義態度,像是,事情現在在上升。但,您知道,選舉來了,事情可能會有這樣或那樣的變化。那麼他們是否傾向於對生活的其他方面、其他領域持犬儒主義呢?這方面有一些數據,並且提到幾件事情。一方面,放任自流的情況下,我們的犬儒主義水平往往相對穩定。此外,在年長時期會下降,這與對傳統的刻板印象(如難相處的老年人)相反。
    但另一點是,犬儒主義往往是相對普遍的。因此,例如,犬儒主義者,您知道,如果您查看評估犬儒主義的問卷,例如,認為人們主要因為害怕被抓住而誠實,或大多數人並不真正喜歡互相幫助。我是說,如果您對這些問題的回答是正面的,您大概對人並不太喜歡——您在派對上可能也不太受歡迎。事實證明,這些問題的回答,這是一個1950年代由沃爾特·庫克(Walter Cook)和唐納德·梅德利(Donald Medley)所開發的舊量表。如果您對庫克-梅德利敵意量表的問題回答是正面的,您往往對陌生人較不信任,但您也往往在浪漫伴侶、朋友和同事之間信任度較低。因此,這是一種全方位的世界觀,至少正如庫克和梅德利最初所想的那樣。
    但我確實想要建立在您的一個很好的直覺上,那就是不同的環境可能會引發犬儒主義或壓制它。結果證明這一點也非常正確。儘管犬儒主義可以被視為一種特質,但有很多證據表明,我們所處的社會環境非常重要。我在此領域中最喜歡的研究之一來自巴西東南部。巴西東南部有兩個漁村,彼此相隔約30至40英里。在社會經濟地位、宗教和文化方面,它們是相似的,但它們之間有一個巨大差異。其中一個村莊位於海邊,要在海上捕魚,需要大型的船和重型設備。您無法單獨作業,必須合作。另一個村莊則位於一個湖泊上,漁民們可以獨自駛出小船,而且彼此競爭。大約十年前,經濟學家安德烈亞斯·利布蘭德(Andreas Librand)領導的一項研究團隊來到了這些村莊,給那裡的人們提供了一些社交遊戲。這些遊戲並不是和其他漁民進行,而是和陌生人進行。類似於,您是否會信任某人讓他們控制一些金錢,看看他們是否會與您分享利潤?或者,給您一些錢後,您是否會想與他人分享其中一部分?他們發現,當他們開始職業生涯時,湖泊漁民和海洋漁民的信任度是相等的,彼此的可信度也一樣。但在他們的職業生涯中,他們開始出現分歧。在合作環境中,那些必須相互依賴以生存的人,隨時間的推移變得更加信任和可信。隨著時間的推移,在競爭的零和環境中,人們變得不那麼信任,也不那麼可信。
    現在,讓我一直感到驚訝的是,這項研究中這兩個環境中的人都是對的。如果您身處競爭環境中,您不信任,而您不信任的理由是正確的。如果您身處合作環境中,您信任,而您信任的理由也是正確的。這一點在經濟遊戲的觀點下是成立的,我認為更廣泛的理解也是如此。
    所以,有一個問題就變成了,我們想要處於這些環境中的哪一種呢?如果你身處在一個競爭的環境中,關於幸福感和人際關係的代價顯而易見。顯然,第二個問題是,我們該如何把自己置於想要的那種環境中,因為我們知道這種環境會在我們的一生中改變我們的本質?在這個國家的學校教育中,很多時候是基於最初的合作。我們都圍坐在一起聆聽故事,然後我們會進行小組合作。但是在我的經驗中,隨著時間的推移,它演變為更多的獨立學習和競爭。他們公佈分數的分佈,這在很大程度上是個別分數的分佈。當然,這裡也有例外。我沒有上過商學院,但我認為他們會形成小組並合作完成項目。在本科階段的計算機科學中也是如此等等。但是,你認為混合合作學習、可能在小組之間的競爭以及個人學習和競爭在多大程度上能促進對獨斷主義的侵蝕?因為聽起來,對於這些冷嘲熱諷者來說,我不想對他們過於苛刻,但他們可能已經對自己和其他人非常苛刻。我們知道他們對別人很苛刻,但哦,那是我的假設。好吧,我會保持開放的心態。也許他們不是,你可以告訴我。據我所聽到的,他們的平均智力較低。而且,任何決定接受新奇想法的人,甚至如果他們決定堅持對他人或某些事物的原始看法,都能獲得一些重要的增益。只要他們以開放的心態探索數據,即使是短暫的,聽起來這裡就有機會。你給出了這兩個釣魚場景的長期範例。因此,神經可塑性需要數年,但我們知道神經可塑性可以相當迅速。我想,假如你讓一個冷嘲熱諷者接觸到與他們信念相對的例子,這並不會完全削弱他們的冷嘲熱諷,但可能會對那個冷嘲熱諷的神經迴路產生一些影響。是的,這是一個很好的觀點。我想清楚幾件事。首先,我不在這裡評判或詆毀冷嘲熱諷者。我應該坦白,我自己也一直在與冷嘲熱諷作鬥爭,並且這是一生的事情。學習更多和寫這本書的部分原因是試圖理解自己,看看是否有可能去除冷嘲熱諷,因為說實話,我是想這麼做的。因此,你不會從我這裡聽到對那些感到很難信任他人的人的評判。我認為,另一個你所提出的點是,長期來看,零和競爭可能會侵蝕我們的信任,並不等於說我們絕對不應該競爭。競爭是美好的。我是說,奧運會正在進行,看著人們在競爭中互相努力是驚人的。當我們專注於我們可以做到的偉大事情時,令人難以置信的壯舉就會實現,而我們經常因為那些想要比我們更偉大的人而受到激勵。因此,競爭肯定可以成為一種非常健康的社會結構和生活的一部分。我認為更廣泛的問題是,我們能否在任務層面或個人層面上調整競爭。事實上,在衝突和衝突解決的科學中,有很多研究探討任務衝突和個人衝突之間的區別。你可以想像,在工作場所,兩個人對於他們想要推進一個項目的方向有不同的想法。這很好,如果這能導致健康的辯論,並且是彼此尊重的。但當那種情況轉變為對另一個人的全面判斷時,哦,他們想要這個方向的原因是因為他們不是那麼聰明,或者因為他們沒有遠見,或者因為他們在試圖獲得好感。這時,我們就會從健康的懷疑衝突轉變為冷嘲熱諷和具有破壞性的衝突。而且你在運動員身上也會看到這一點。運動員通常是非常好的朋友,而他們最尊敬的人之一恰恰是他們的對手。在接觸性運動和拳擊的情況下,字面意義上是對抗,但在這些情境之外,他們可以對彼此懷有極大的正面情感。因此,我認為以任務為導向的競爭與侵入判斷、懷疑和不信任的競爭之間有很大的區別。 我想稍微回到這些發展階段。也許我在將兩個不該放在一起的事物橋接在一起,但我在思考年輕的大腦,當然它是高度可塑的,並將其與年長的大腦進行比較。但年輕的大腦在做某些事情的同時學習許多事情。它無意識地控制心率、消化等等。在許多方面,生命早期發生的神經可塑性是為了建立這些預測的地圖。事情通常是向下掉落,而不是向上升起。這樣的心理空間可以用於其他事情以及學習新事物。因此,我在思考對象恆常性的經典例子。你向嬰兒展示一個積木或玩具,然後你將那個玩具藏起來,然後在某個年齡,當他們非常年幼時,似乎會以為它消失了。然後你把它拿回來,他們會感到驚奇。在他們的發展過程中,某個時候他們學會了對象恆常性。他們知道它在你背後。然後我們聽說像聖誕老人這樣的角色是真的,然後最終我們學會了他們不是真的等等。在許多方面,我們從對物理世界完全不懷疑變成了……
    這段文字可以被視為對物理世界的某種冷嘲熱諷,對吧?我喜歡看到魔術。事實上,我們在這個播客中邀請了世界上最優秀的魔術師之一,奧茲·溫德(Ozzy Wind)。他是一位心靈魔術師和魔術師,看到他施展魔術,即使作為一個理解物理法則的成年人,這些魔術似乎在實時中挑戰著物理法則,真的是讓人驚嘆。你會想,「這不可能」,但你又有種希望它是真的感覺,直到某個時刻你會說:「你知道嗎?這就是我們所謂的魔術。」
    因此,我覺得冷嘲熱諷者在社交互動中幾乎應用了一些物理學的法則。他們用人際互動的基本原則來表達,對吧?他們談到這群人總是這樣,那群人總是那樣,對吧?這些像是嚴格的分類,分類之間有著厚重的黑線,而不涉及任何理解或規則的交融。人們可以看到,這會是一個非常有用的啟發性法則,但正如我們所學到的,這並不好,因為我們不想去評判,但如果我們的目標是更深入了解這個世界或獲得更多資訊,這是不好的一件事。我們可以這麼說嗎?是的,我也很感謝你這麼說,我也試圖避免使用好壞的語言或道德評判,但我認為我們當中許多人希望建立強大的人際關係,希望心理上繁榮,並準確地學習這個世界。如果這些是你的目標,我認為可以公平地說,冷嘲熱諷會阻礙你達到這些目標。
    我從來沒有這樣想過,但我喜歡這種觀點。幾乎可以說這是一種哲學上的確定性。也許這不是一種快樂的哲學上的確定性,但我們都喜歡,對吧?人類喜歡解釋的力量。我們喜歡能夠有法則來決定會發生什麼,而物理法則是我們最可靠的一些法則,對吧?而事實上,我們所有人都用理論來預測這個世界,對吧?我想,我們每個人腦海中都有一個關於重力的理論。我們不會認為質量物體會相互吸引,但我們知道如果我們把保齡球掉在腳上,我們可能會在接下來的一周裡走不動,或者至少不會,對吧?因此,我們使用理論來為一個龐大且複雜的世界提供解釋的簡單性,這毋庸置疑。我覺得冷嘲熱諷在簡化方面有很好的功能。但當然,在簡化的過程中,我們失去了很多細節。我們失去了在生命早期可能經歷過的許多奇蹟。
    而且,我想要提到的是——你對孩子的美好描述及其永恆驚奇的感知,讓我想到了我們因冷嘲熱諷而失去的另一個方面,也就是目睹人類行動和人類善良之美的能力。我的朋友達克·凱爾特納(Dacher Keltner)研究驚嘆,你知道,這種體驗到某種浩瀚的情感,並且也讓我們感受到自己如此渺小,成為這種浩瀚的一部分。他寫了一本很好的關於驚嘆的書。在書中,他談到他的研究,他對什麼經歷最常引起驚嘆進行了分類,在一個大樣本的代表性人群中進行了調查。現在,我不知道你怎麼想,安德魯,但當我想到驚嘆時,我首先想到的是卡爾·薩根(Carl Sagan)的「蒼藍之點」。這幅圖像就像是一片星雲帶或聚集,實際上是星塵,然後其中有一個點和一個箭頭,卡爾·薩根說:「那個點就是地球,而每一位國王和暴君,母親和父親,以及每一位曾經墜入愛河的人和每一位曾經心碎的人,他們都在那個小小的點上。」
    我會想到這個。我把這個圖像一直展示給我的孩子們。當我想到驚嘆時,我想到的是外太空。我想到的是紅杉樹的樹叢。我想到喜馬拉雅山的無人機影像,對吧?但達克發現,如果問人們什麼情況下他們會感到驚嘆,第一個類別是他所稱的道德之美。日常的善良行為、付出、同情和連結。這也與達克和約翰·海普(John Hype)談論的道德提升有關,目睹讓我們產生更高能力的正面行為。而道德之美無處不在。如果你對它持開放態度,這就是最常會讓你感受到我們物種浩瀚的事物。
    而對於世界有一個法則般的物理預測,卻讓你無法看到這一點,這讓你只能看得見隧道視野,並阻止你體驗道德之美,這似乎是一種悲劇性的簡單性。我想暫停一下,感謝我們的贊助商之一,Function。我最近成為了Function的會員,尋找最全面的實驗室檢測方法。儘管我長期以來一直熱衷於血液檢測,但我真的希望找到一個更深入的分析血液、尿液和唾液的方法,以全面了解我心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、代謝功能、維生素和礦物質狀態,及其他我整體健康和活力的重要領域。Function不僅提供超過100種與身心健康相關的生物標誌物檢測,還分析這些結果,並從醫生的角度對你的結果提供見解。例如,在我與Function的第一次檢測中,我了解到我的血液中汞含量偏高。這對我來說完全是驚人的。我在接受檢測之前根本不知道。Function不僅幫助我發現了這一點,還提供了醫生提供的建議,告訴我如何最佳減少這些汞水平,包括限制我對金槍魚的攝取,因為我之前吃了很多金槍魚,同時也努力多吃一些葉綠蔬菜,並補充NAC和乙酰半胱氨酸,這兩者都能支持谷胱甘肽的生成和解毒,並幫助降低我的汞水平。
    綜合實驗室測試對健康非常重要,儘管我已經做了多年,但我總覺得它過於複雜且昂貴。我對Function的印象非常深刻,不僅在於進行測試的便捷性,還有測試的全面性和可行性。因此,我最近加入了他們的諮詢委員會,並且我很高興他們正在贊助這個播客。如果你想試試Function,可以訪問functionhealth.com/huberman。Function目前的等候名單有超過250,000人,但他們正在為Huberman Lab的聽眾提供提前訪問的機會。這是functionhealth.com/huberman,以便優先獲取Function的使用權。我喜歡你提到的「淡藍色小點」和日常同情心的例子,它們橋接了我所認為的時間領域,或者我應該說是時空領域,這是大腦能夠包容的。我一直對人類大腦感到著迷,顯然其他動物的大腦也是,因為我們可以將視角集中到如此微小的事物上,並留意那無窮的美。我目前的院子裡有很多螞蟻,最近我一直在觀察它們的互動,因為它們讓我感到煩躁。這個夏天它們無處不在,甚至爬到我身上,而我想,「我就靜靜觀看它們的行為」,顯然那裡有一種結構。我知道斯坦福大學的Deborah Gordon研究過螞蟻行為等,讓人覺得這裡有很多事情在進行,而當你從那裡抬起頭來時,你會發現,「哇,這是一個大院子」,對我來說,驚艷的是,像這樣的互動必定在這個院子的每個角落上演,這讓我意識到我們在時空中的認知範圍,迅速覆蓋小距離或緩慢覆蓋小距離,然後我們可以字面上拉遠距離,思考我們在這個太空中的小球上,對吧?我認為這種能力是不可思議的,這種敬畏可以在時空認知的不同極端捕捉到。太神奇了。
    我認為你的意思是,犬儒主義和敬畏也是連續體的兩端,這使我們朝著不同於我原本打算的方向前進,但我喜歡我們正在討論敬畏,因為對我來說,這似乎是更極端的愉悅例子。如果有任何研究的例子,或許可以提及犬儒主義在多大程度上使我們與愉悅和敬畏脫離,或者我想可以稱之為它們的合作夥伴,即創造力。對我而言,你對犬儒主義的所有描述似乎讓它聽起來是反創造性的,因為根據定義,你在排除可能性,而創造力當然是將現有事物獨特地、原創性地結合在一起,或者完全創造新事物,這就是創造力。那么,有關犬儒主義,我們所謂的開放思想,以及創造力和/或敬畏之間的關係,有哪些研究呢?
    是的,這是非常好的問題,實際上對此有一些研究,很多是在工作場所的背景下進行的。因此,你可以研究,這些巴西漁村畢竟是工作場所,會讓人產生多或少的犬儒主義,但其他工作場所也有結構使人們能夠更或者更少地信任彼此。這其中一種情況被稱為「階段排名」,在這種情況下,經理們被迫選擇表現最高和最低的團隊成員,實際上每六個或十二個月就淘汰底部10%的人。所幸,階段排名在企業界大多數已被淘汰,但在20世紀末和21世紀初,它是非常流行的,直到大約十年前,現在仍在某些地方存在。其背後的想法是,如果你想讓人們富有創造力,如果你希望他們發揮最佳表現,觸及他們真正的自我,那麼我們真正的自我到底是誰?我們實際上是一種高度個體化的、再次是達爾文主義的物種。規範排名實際上是一種社會達爾文主義的管理方法,想法是,如果你威脅到人們,如果你讓他們想要打敗彼此,那麼他們在試圖這樣做時就會在創造力的頂峰,讓他們發揮出最好的水平。然而,事實恰恰相反。我是說,階段排名的工作場所當然是痛苦的。裡面的人非常不快樂,更可能離開他們的工作,但一些更有趣的研究涉及階段排名對創造力的影響,因為事實上,如果你的工作就是不讓自己位於最底層,那麼你最不想做的就是冒險創造。你不想冒險,不想嘗試新事物,如果別人會因此去攻擊你,如果你犯錯或結果不佳,你就會被排除在小組之外,對吧?因此,我認為你是完全正確的,這些犬儒的環境也是高度保守的。我當然不是說政治上的保守,而是指在個人創造力的選擇上是保守的,但在我們所謂的群體創造力的層面上也會有成本。我們最好的想法往往來自於我們的思維,而是來自於我們之間的空間,來自於對話或群體交流,事實上,在階段排名的零和環境中,人們對共享知識和觀點的意願降低,因為這樣做就等於幫助敵人成功,這和幫助自己失敗是一樣的。因此,在某種程度上,創造力需要一種合作的心態,那麼犬儒主義就對此構成了阻礙。其實,Anita Woolley和她的同事們有些極好的研究,探討了群體智慧和集體智慧。
    這就是一個觀點,當然,人們擁有可以用各種方式測量的智力水平,並且擁有各種形式的智力。但是,當群體聚在一起時,則會產生一種超越其個體合成的智慧,尤其是創造性問題解決的智慧,這是無法解釋的,實際上在某些情況下幾乎與該群體中個體的智力無關,對吧?控制個體的智力後,群體的因素仍然是重要的。因此,安妮塔·伍利和其他人研究了什麼預測這種集體智慧的因素。有幾個因素是重要的。一個是人們理解彼此情緒的能力,也就是人際敏感性。但是另一個因素是他們在本質上願意傳遞麥克風,分享對話和合作。因此,再次強調,無論是在個人層面還是在群體層面,成功、繁榮、優化和創造性都需要我們感到自由、安全的環境,並且我們感覺到為他人做出貢獻也能為自己帶來貢獻。將這一切放在神經可塑性的背景下思考是非常有趣的。我覺得神經科學的一個聖杯就是最終了解神經可塑性的關鍵是什麼。我們對細胞機制有很多了解。我們知道這整個生命週期是可能的。我們知道不同的神經調節劑肯定參與其中。但是在人的行為和情感姿態層面,不是一個技術性術語,但我會用“好奇心”來表達。對我來說,好奇心是一種對結果的興趣,而對結果沒有特定的情感依賴。但當然,我們可以說你是出於對獲得某個結果的希望而感到好奇。因此,可以進行調整。但是,關於那種孩童般的心態,所謂的初學者心態,讓你對不同的結果保持開放。似乎你給出的例子不斷使我回到這些發展主題上,因為如果嘲諷者排除了很多可能對他們有用的數據,那麼對於嘲諷者來說,神經可塑性的機會似乎會減少。反過來說,我們每個人都有多少程度的嘲諷呢?我們該如何探討這一點?如果我在你的實驗室裡,你有10分鐘的時間與我交流,你會問我什麼問題來了解我可能多麼嘲諷或多麼不嘲諷呢?我第一件要做的事是給你那個經典的庫克和梅德利問卷,問你對世界的理論。你認為人們是什麼樣的?你認為人們通常誠實嗎?你認為他們通常值得信任嗎?這樣的問題就會引導問題,或者是開放式的,我會問——你會說,人們是什麼樣的?然後我會隨意聯想一下?不,是50個陳述的系列問題,你會以二元的方式被問到,是否同意或不同意這些陳述中的每一個?自那以後,奧爾嘉·史塔夫羅娃等人已經對庫克-梅德利進行了調整,縮短了量表,將問題轉化為一到九或一到七的連續答案。但一般來說,這些都是離散問題,數量或量化上能夠觸及我們對人類的基本理論。因此,如果你在我的實驗室,我可能也會請你參加一些不同的經濟遊戲。你知道,信任遊戲是我們可能會使用的第一個遊戲。我可以解釋一下。因此,信任遊戲涉及兩個玩家,其中一個是投資者,他們一開始有一些金錢,假設是10美元。他們可以將這些錢中的任意數量發送給受託人。然後,該金額會被三倍增值。所以如果投資者發送了10美元,那麼在受託人手中,它就變成了30美元。受托人然後可以選擇給投資者回還任何金額。因此,他們可以完全公平地回還15美元,在這種情況下,兩個人最終都會比不信任時的情況要好。受託人可以自己保留全部30美元,背叛投資者,或者受託人可以回還超過50%的金額。他們可能會說:“我一開始什麼都沒有。你為什麼要拿回三分之二?”這是一個非常好的信任行為測量方法,並且可以以幾種不同的方式進行。一種是二元方式,我會說:“安德魯,你可以將10美元發送給一個互聯網陌生人,或者你可以不發送,而他們可以選擇回寄給你一半,或者他們可以選擇不回寄。你會這樣做嗎?”其實,我很好奇,你會這樣做嗎?哦,我當然會轉給他們。是的,我很好奇。太好了。而且我也願意失去這筆錢。所以我想這也算是一個因素。是的,後續問題。在這類研究中,你認為有多少百分比的受託人做出值得信賴的回應,將錢寄回去呢?天哪。55%。是的。因此,你那裡的預測與大多數人的預測相當一致。Fetchenhauer和Dunning進行了一項很棒的研究,發現當人們被要求預測時,他們會說:“我敢打賭52%,55%的人會寄回這筆錢。我們會做出這個二元信任決策。”實際上,80%的受託人會做出親社會和可信賴的決策。再次強調,Fetchenhauer和Dunning發現,當我們抱有消極的假設時,我們就不太可能寄出這筆錢,因此也就不太可能學會自己錯了。因此,這是另一個例子,說明懷疑的信念……我的意思是,你之所以感興趣,是因為你相信這有50%的機會,但你仍然選擇了信任。
    從貝葉斯的角度來看,當那個人實際上把錢退回來時,他們有80%的機率這樣做。如果我再問你一次,有多少百分比的人會把錢退回來,你可能會更新你的看法。沒錯。但是如果沒有任何證據,你是無法更新你的看法的。而這只是一個許多例子中的一個。事實上,當被要求估計他人有多友好、可信、富有同情心或開放時,人們的估計往往比數據顯示的要低得多。對我而言,這既是冷漠思維的悲劇,也是我們許多人面臨的重大機會。對吧?這是一種悲劇,因為我們對世界做出這些簡單的黑白物理預測,而它們往往是錯誤的。它們往往過於消極。這是一種機會,因為在某種程度上,我們可以利用更科學或更好奇的思維方式,在我們能接受數據的範圍內,驚喜無處不在。社會世界中有更多比我們意識到的積極、有幫助和友善的人。普通人往往低估了普通人。這並不是說世界上沒有可怕的人每天做可怕的事情,當然是有的。但是我們把這些極端的例子過度放大。我們假設看到的那些最具毒性和可怕的例子是具代表性的,但它們並不是。因此,我們錯失了這些機會。但是理解這一點,我希望能讓人們獲得更多這些機會,利用它們,並發現有關彼此更準確、更充滿希望的信息。似乎負面互動或有人從我們那裡竊取東西,或做一些我們認為對自己或他人殘酷的事情更令人印象深刻。如今,隨著社交媒體的興起,我們可以窺探到,哦,可能是數十億的社交互動,這些互動以評論、回擊和轉發的形式出現。社交媒體上確實存在善意。但如果有任何數據存在於社交媒體如何促進或妨礙冷漠,或者可能它根本不改變的情況下呢?我必須說,還有一種情況——我必須小心。我試著不讓自己變得冷漠。我認為某些社交媒體平台比其他平台更容易引發消極情緒。當然也有一些帳號——我想不出哪些帳號,比如Instagram上的Upworthy,其目的是促進正面的內容。我非常喜歡這個帳號。但無論如何,您都可以在社交媒體上找到各種情感。那麼,無論平台如何,單純在社交媒體上會增加還是減少冷漠呢?這是一個很好的問題。很難給出一個明確的答案。我不想過於闖入我所知道的和不知道的範疇。社交媒體在我們的生活中是一個重大變革。它與冷漠的上升相吻合。但正如您所知道的,歷史不是一個實驗。因此,您不能將兩個時間趨勢重疊在一起,說其中一個造成了另一個。儘管如此,我自己的直覺和大量數據表明,在某些方面,社交媒體是一個冷漠製造機。因此,首先讓我們確定一下我們在上面花了多少時間。普通人每天瀏覽300英尺的社交媒體資訊。這是對的嗎?他們以英尺來測量。大約是自由女神像的高度。所以我們每天瀏覽的內容相當於一座自由女神像。也許對我來說,這其中許多都是絕望的滾動。因此問題變成了,當我們這樣滾動時,我們看到的是什麼?我們看到的是誰?他們是否能代表人們的真實樣子?在許多方面的答案是否定的,我們在社交媒體上看到的並不代表人類群體。因此,有很多證據。這些證據來自於威廉·布雷迪(William Brady)和莫莉·克勞基特(Molly Crockett),當人們發推文時,特別是在表達憤怒時,尤其是針對不道德、道德憤怒的討論,這些推文在算法上被更廣泛地傳播。這些消息被分享得更多。這做到幾件事情。首先,它加強了那些已經以那種方式發推的人們。因此,威廉·布雷迪使用了一種強化學習模型。強化學習是指當你做某事時獲得獎勵,這種獎勵使你更有可能再次這樣做。結果,布雷迪發現,當人們以憤怒的方式發推文並得到拍馬屁的回應時,通常可以說這是部落性的。這是某人針對某個外來者發推文,然後被他們認為是自己群組的人所獎勵。當這發生時,那個人在他們未來的推文中更有可能提高對那種憤怒和特別是道德憤怒的音量。因此,對於分享的人們來說,這是一種齒輪效應。但第二個問題是,觀眾怎麼辦?我們其他人呢?克萊爾·羅伯遜(Claire Robertson)在這方面有一篇很好的論文,她記錄了絕大多數(90%以上)推文是由10%的最活躍使用者創造的。這是政治領域的情況。而這些人可能並不具有代表性,特別是在他們的意見有多極端、多偏激的方面。因此,當我們瀏覽這一座自由女神像的資訊時,我們認為我們在看到的就是世界。我們認為我們正在看到的就是我們的同胞。我們認為我們得到了人們真實樣貌的畫面。事實上,我們卻是在從邊緣中提取信息。
    這導致了對於世界真實樣貌的誤解。順便提一下,這不僅僅是社交媒體的一部分,這也是傳統媒體的部分。通訊理論家談到一種叫做「均質世界症候群」的現象,對吧?例如,當你花更多時間看新聞時,你會越來越認為暴力犯罪在你的地區上升。即使在暴力犯罪減少的年份裡,你也會越認為自己面臨暴力犯罪的危險。我年紀夠大,還記得陌生人危險(Stranger Danger)是多麼大的新聞,每當你想要吃 cereal 時,牛奶盒上會有一個被陌生人綁架的孩子的圖片。在那個時候,如果你問人們,美國每年有多少孩子被陌生人綁架,他們常常會說美國每年有五萬名孩子被綁架。你能想像這樣的世界會是什麼樣子嗎?每個街角都有特警隊。那幾年的真實數字接近每年一百名孩子。現在我需要澄清的是,每一個這樣的事件都是絕對的悲劇,但在這裡存在著一個重大差異。通常當我們關注媒體時,我們會發現自己對世界的認知變得非常扭曲,以至於認為世界比實際上更危險。我們認為人們比實際上更極端,因為不道德的故事比日常美好的故事更容易迅速傳播。我是說,我也喜歡 Upworthy,但在社交媒體的戰爭中,它現在並沒有贏。而且,現在還沒有。不,我們都感到非常疲憊,並且感到孤獨。人們會覺得,哇,我實際上並沒有那麼多的憤怒,或者我不想感受到那麼多的憤怒。我其實不想厭恨所有與我不同的人。舉例來說,我只是在這一切中感到筋疲力盡。我們感覺好像,嗯,我想我唯一的那個人,因為其他人似乎對我們自己置身於這場大戰感到非常興奮。但事實上,大多數人都是像疲憊的大眾對吧?我們將如此多的注意力放在一小部分,喬納森·阿曼達·里普利所稱的「衝突創業者」(conflict entrepreneurs)身上,那些故意煽動衝突的人,以至於我們將他們與大眾混淆了。這裡有很多。我對社交媒體有著複雜的關係。我在那裡教學,也在那裡學習,還有必須在如何與之互動時非常有分寸。你提到了一個我前所未聞的觀點,即許多人因為不分享他們在社交媒體上看到的這種爭鬥性質而感到孤獨。這就像有時我覺得自己在看一場我並不覺得適合我的格鬥運動。然後當我遠離它時,我感覺好多了。然而,我和其他人一樣,有時也會被社交媒體上群體間的激烈戰鬥所吸引。這在最糟的情況下會非常誘人。這種均質世界症候群,它的逆轉是什麼?我想是善良世界症候群。但已經嘗試過創建此類社交媒體平台,比如 Blue Sky,它還有其他方面的功能。儘管它可能在蓬勃發展,我不知道,我最近沒有查看,但似乎人們對那裡的興趣並不像他們對這些其他平台那樣高。顯然,數據表現出來就是這樣。你認為這是為什麼?好吧,我認為我們作為一個物種,特徵是我們所謂的負面偏見,對吧?負面事件和威脅在我們的心中顯得更為重要。這在多個領域中都是如此。我們的決策是負面偏見的,我們更傾向於避免負面結果,而不是追求正面結果。這是卡尼曼和特維爾斯基的經典研究,例如。我們形成的印象往往是負面偏差的,因此,心理學的經典研究可以追溯到上世紀五十年代,顯示出如果你讓某人了解一個他們從未見過的新人士,並列出這個人的三個正面特質和三個負面特質,人們會更傾向於根據他們最糟糕的特質來評價這個人,並且還會記住更多有關他們的負面特質,而不是正面特質。這就解釋了為什麼這會成為我們的一部分,因為我們需要保護彼此。順便提一下,我們不僅傾向於以負面偏見的方式思考,還以負面偏見的方式表達和分享。在我的實驗室裡,我們有一項研究,其中人們目睹其他四個人組成的團隊在玩一種經濟遊戲,他們可以是自私的或是積極的。我們問他們,好吧,我們要請你分享有關你在這個遊戲中所參與的某個人的資訊,供未來的參與者參考。你想分享誰的信息?而當一個團體中的某人以自私的方式行事時,人們分享有關他們的信息的頻率是他們以慷慨方式行事的三倍。因此,我們以負面的方式八卦。而且,再次強調,這種八卦是親社會的。這個理念是如果有誰在傷害我的社區,當然,我會希望從屋頂上大聲喊出來,因為我想保護我的朋友。這在某種程度上是一種非常高尚的本能。但我們進一步發現,當我們實際上向新一代參與者展示第一代分享的八卦時,並詢問,他們想知道那第一代的人有多麼慷慨或多麼自私?他們大有低估該團體的慷慨。明白了嗎?換句話說,在試圖保護我們的社區時,我們發送了高度偏見的信息,關於誰在我們的社區中,並給予他人對我們的錯誤印象。我在社交媒體上每天都能看到這種情況的發生。我每天都在社交媒體上,儘管我努力嘗試休息,但當我在那裡時,我都能看到。
    關於你的問題,我們在這裡做什麼?為什麼正面的網絡、正面的資訊,為什麼不讓它們更廣泛地蔓延?我認為這主要是因為我們心中根深蒂固的偏見。我理解這聽起來可能顯得宿命論,因為這就像是說,哦,或許這就是我們的本性。但我並不認為我們普遍認同自己的本能和偏見是不可改變的命運。很多人,嗯,人類通常都有一種本能,對於看上去和我們相似的人更容易信任和對他們更友善,與那些看起來不一樣的人相比。例如,對於與我們的種族成分相同的人。沒有任何一個人,或者說很少有人,會坐在這裡說,哦,我腦海裡有這樣的偏見,所以我想我將永遠有種族偏見。我們試圖抵消這些本能。我們努力意識到這些偏見。抑鬱症患者有一種偏見,認為自己毫無價值,並用這種框架來解讀他們所接收到的新資訊。嗯,治療是試圖說,我不想再這樣感覺了。我想要挑戰我腦中的默認設置。我想嘗試探索好奇心,去探索一些新的東西。所以說,這種我們所處的有毒環境與我們的一些偏見相符,對我來說並不等同於說我們注定要留在這種情況中。你認為不使用社交媒體,能夠充分了解威脅,並且以最適應的方式生活嗎?沒有任何社交媒體平台。你能以這種方式過上美好的生活嗎?平安的生活。這是一個準哲學性問題,但從我的角度來看,絕對可以。我是說,我認為我們在社交媒體上了解的一些威脅根本就是錯誤的。它們是虛幻的威脅。我們被迫害怕一些實際上並不存在的東西,被迫害怕某些實際上沒那麼危險的群體。當然,我認為了解我們周圍的世界對於保持安全是重要的。但我再次認為我們也可以更廣泛地詮釋安全的意義。你知道,如果使用社交媒體讓你變得避免冒險與人接觸,讓你感到任何與你在意識形態上不同的人,舉例而言,都是嗜血和極端的,那麼這將會在某種重要的方式上限制你的生活。你可以談論在急迫威脅中的安全,但正如我們所談論的,生活在一個減少和脫節的環境中,從長遠來看也是一種危險?所以,實際上,鑑於我們在試圖目前保持安全的過程中,會自我引入長期的危險。我並不是反對社交媒體,但我必須再次強調這一點。這個播客的一位前嘉賓,我們最受歡迎的集數之一,是前海軍海豹突擊隊員大衛·高金斯,他以許多事情而聞名,但最重要的是努力和激勵自己。大衛多次表示,如今要想卓越比以往任何時候都簡單,因為大多數人基本上只是花時間在社交媒體上消費經驗,而做得更少。實際上只是在做得更少,而不只是像他那樣運動和跑步,雖然順便說一句,他正在上學成為一名醫護人員。所以他實際上是去上醫學院,並且總是還在做其他一堆事情。所以他也是一位有知識的學習者。我不知道我是否完全同意他的看法,但這是一個有趣的說法。你知道,如果社交媒體正在引發我們的憤世嫉俗,讓我們兩極分化,並且也許奪走了我可能同意大衛的觀點,至少在某種程度上,奪走了我們能夠產生性的時間。寫作、思考、社交和以其他方式構建自己的生活,那麼我想一個重要的問題是,你認為社交媒體能否被利用來減少憤世嫉俗?或者正如你所提到的,去產生充滿希望的懷疑,就像這種以希望的懷疑作為憤世嫉俗的替代品的想法,對我來說真的很有趣。這會看起來怎樣呢?我們只是要在這裡進行一個蜥蜴實驗。如果社交媒體上的動態供應充滿希望的懷疑而不是憤世嫉俗,那會是什麼樣子?這是一個遙遠的例子。我喜歡這個思考的過程。我會試著將它推向一個在現實生活中不會發生的邏輯結論,但這是產生更準確和充滿希望的懷疑的絕佳方式。所謂的充滿希望的懷疑,我的意思是懷疑,正如我們所描述的,科學的心態,科學的視角,以及一種好奇心,對資訊的渴望。而充滿希望的部分,我只是意味著懷疑始於對我們的默認情況往往過於消極的理解。所以我會保持開放,並會意識到我的直覺往往引導我走向負面,這些直覺可以被質疑,我並不需要一直聽從它。因此,作為一個工作定義,我認為我希望社交媒體的動態能有更多的數據。如果你能迫使地球上的每個人都在社交媒體上發佈他們今天在做什麼,在想什麼,想要什麼,關於他們的價值觀,對吧?如果你可以迫使每一個人,當然,在許多方面這是反烏托邦式的,但只是一個思考實驗。然後,當人們的動態成為地球上真實人群的代表樣本,對吧?真正的人,隨著時間的推移,當我在我的自由女神像上滾動時,我看到人們真實的樣子。我看到那些極端負面和有毒的人,但我也看到一位祖母正在開車送孫子去冰球訓練。我看到一位護士來幫助一位老年病人。我看到某個人和一個他們不同意見的人建立了不太可能的聯繫。我認為一個真實、準確的動態將會促進充滿希望的懷疑。
    這段文字翻譯成繁體中文如下:
    在過去幾年進行這項研究的過程中,讓我印象最深刻的事情之一就是我們對希望和積極性的刻板印象。正如你早前所提到的,這種印象往往被認為是有些陰暗、天真,像是一副玫瑰色的眼鏡。但事實上,我認為數據所顯示的是,我們始終都在戴著一副灰暗的眼鏡。實際上,讓人們更加充滿希望的最佳方法是要求他們更加仔細地觀察,不要轉移視線,而是以更準確和開放的方式來觀察。
    在我們的斯坦福大學中,我們嘗試了這種方法。我和我的實驗室多年來一直在對盡可能多的斯坦福本科生進行社會健康的調查。我們問他們與人之間的連結程度以及心理健康狀況。一兩年前,我們要求數千名本科生描述自己和平均的斯坦福學生在多個維度上的情況。例如,你的同理心有多強?平均的斯坦福學生有多強的同理心?你有多喜歡幫助那些正在掙扎的人?你認為平均的斯坦福學生會怎麼回答這個問題?你想在校園裡結識新朋友的意願有多強?你認為平均的學生會怎麼回應?
    我們發現了兩種斯坦福。第一種是由真正的學生組成,他們非常有同情心,真的想結識新朋友,並在朋友困難時提供幫助。第二種斯坦福存在於學生的心中。他們想像中的平均本科生比真正的學生要不友好得多,不那麼有同情心,更加尖銳和評判。再次強調,我們發現了人們對社會現實的認知差距。我們發現,低估同齡人的學生不太願意去主動與陌生人交談,或在面臨困難時向朋友傾訴,而這使他們更加孤立和寂寞。這就是悲慘且惡性循環的地方。
    但最近,我的實驗室在一位優秀的博士後雷佩的帶領下,嘗試了一項干預措施。這項干預措施簡單明瞭,我們向學生展示了真實數據。我們在一些宿舍中張貼了海報,這些實驗宿舍只是簡單地說:“嘿,你知道嗎,95%的斯坦福學生希望能幫助有困難的朋友;85%的人想和新生交朋友。”我們還與大一新生必修的Frosh 101課程合作,向他們展示數據。這樣我們就讓學生之間彼此了解了更多。結果我們發現,當學生了解這些信息時,他們更願意承擔社交風險。六個月後,他們擁有更多的朋友,並且更融入社交圈。
    這裡再次出現了一個悲慘而惡性循環。但如果我們能向人們展示更好的信息,一個良性循環就能取而代之。再者,我不想象會有一個社交媒體結果,讓每個人都必須發帖,並且你可以看到真正代表世界的樣本。但如果我們能做到,我確實認為這會產生更具希望的視角,因為事實比我們目前看到的要更充滿希望。
    你認為有沒有相比人類更少玩世不恭的AI版本?我之所以這麼問,是因為我對AI非常興奮並且抱有希望。我不是那種你們所說的AI悲觀主義者。這一切都在這裡,正在發生,正發生在我們的背景中。我已經開始在生活的許多不同領域使用AI。我發現它非常不可思議。對我來說,它似乎將神經網絡、谷歌搜尋和PubMed結合在一起,這令人驚叹。它並不是完美的,遠非完美,但這也是它的美麗所在,它在某種程度上模仿了人類的不完美,讓人覺得類似於大腦的個性。
    你可以想象,考慮到外面存在著如此龐大的玩世不恭,有些大型語言模型可能會對某些主題過於嚴格,並呈現出一種懷疑的態度。你也不希望AI不夠嚴格,對吧?因為我們已經並且將很快使用AI來快速獲取信息。我們最不希望發生的就是這些信息中出現錯誤。因此,如果我們把從人類身上知道的以及你和其他人收集的數據放進去,去改變我們的玩世不恭,朝希望的懷疑轉變,你認為這是有可能融入這些大型語言模型中的嗎?
    我不是在談論技術層面,這確實超出了我的理解。但你能否建立一個你的AI版本,可以在互聯網上搜尋新聞和外部發生的事情,並且在某些方面稍微降低玩世不恭的程度,因為這很難做到低於玩世不恭的程度?換句話說,它能否做得比你自己更好,從而讓你變得更好?
    哇,我喜歡這個問題。我認為是有這樣的機會的。我認為,有一個障礙我認為雖然不無法克服,但你確實需要面對這個令人著迷的目標,那就是AI模型當然是我們餵給它們的數據的產物。因此,如果基本上AI模型吃下互聯網,吞下它,然後以某種形式回饋給我們,那麼如果互聯網的不對稱性過於偏向消極內容和玩世不恭的內容,則吞噬這些數據的AI也會反映出這一點。我覺得,這讓我腦洞大開,但你可以想象重新調整AI獲取信息的方式,以考慮到負面偏見並進行修正。
    這是我認為你所要表達的內容,就是要糾正那種負面偏見,進而產生一個較少偏見、更準確且不那麼犬儒的推論,然後將這個推論以某種方式提煉出來,提供給人們。所以,不要讓我自己去翻閱我的社交媒體動態,幫我整理一下,糾正和去偏見後,以更準確的方式給我。這真是個了不起的想法。
    我就是想要這樣。我在思考我的Instagram動態時,想到犬儒、希望的懷疑,還有,我想,敬畏感。我將舉幾個例子。我訂閱了一個我非常喜歡的Instagram帳號,這個帳號基本上只是給我展示了動物在其本質上的美麗影像。這是一位名叫Joel Sartore的男士所經營的帳號,他為國家地理工作,創建了一個名為「照片拱廊」的計畫。他試圖捕捉世界上所有動物的影像,真正表現出它們的本質,其中許多是瀕臨絕種,甚至有些已經非常接近滅絕。其他的動物目前則相對較為繁盛。儘管如此,我認為這個帳號代表著所有的善良,所有的仁慈。
    而在另一個極端,我訂閱了一個名為「自然是金屬」(Nature is Metal)的動物帳號。我們實際上曾與「自然是金屬」合作製作了一則關於大白鯊捕捉金槍魚的視頻,這不是我拍的,而是我身邊的一個人拍的,我們獲得了他們的許可來發佈這段影片。無論如何,「自然是金屬」強調的是大自然的殘酷。然後我會想起由大衛·艾登堡(David Attenborough)主持的《行星地球》(Planet Earth)系列,裡面既有可愛的小鴨子,又有動物捕食彼此、老死或因飢餓而死的情景,這是一個全方位的呈現。
    所以我認為「自然是金屬」的例子非常貼切。如果你足夠長時間地觀察「自然是金屬」,你會產生一種印象,像是自然很艱難,生活也很困難。的確,生活有時候是這樣的。當你查看Sartore的帳號時,會感受到動物只是美麗地存在著,展現它們的自然本性。他擁有捕捉昆蟲、爬行動物和哺乳動物本質的天賦,各種生物的本質都能被他捕捉到。
    所以當我思考社交媒體,或甚至只是思考我們看待真實生活——非虛擬生活的觀點時,我感覺人類的腦袋可能會喜歡所有這些東西。但你描述的犬儒主義是指對於某些原因而偏向這樣的看法的人,他們認為生活是困難的,因此我必須隨時保護自己和他人。實際上,犬儒主義有多具動態性?你之前提到過,它可能是特定於某個領域的。但如果一個人相當犬儒,且年齡超過25歲,他們就超出了某種發展性塑造的範圍,因此他們每日可以做些什麼來減少自己的犬儒主義,或在某種程度上為希望的懷疑騰出空間,使其能夠豐富自己?
    我們就從他們開始吧,畢竟,他們是犬儒者。我們不能用他們能為世界做的好事來引誘他們,但他們也會這樣做。我們可以應用哪些工具來變得不那麼犬儒?這是一個絕妙的問題,你說得對。我想我們很多人都非常習慣生活的金屬面,而重金屬音樂很棒,但生活並不全是金屬。因此,我們該如何重新調整自己?
    我經常思考這個問題,部分原因是過去幾年,我不僅在研究犬儒主義,我也在努力克服我自己和他們的犬儒主義。因此,我專注於一些日常的實用方法。我想,這些方法可以分為幾個類別。我會嘗試將它們講述出來,但我真的想聽聽你的想法。首先,這涉及到我們的心態以及我們思考的方式。
    我喜歡參與一種我稱之為「懷疑我的犬儒主義」的練習。這本質上就是從認知行為治療中借用工具,並將其應用於我的犬儒推論上。因此,我的預設模式,我的工廠設定相當懷疑。我想把我的卡公開,這跟我研究的內容有些諷刺,但事情就是如此。
    我經常在新情境中懷疑他人,對他們不信任,擔心他們可能會利用我。現在我所做的,是說:「等等,Zaki,這是從哪裡來的?你是科學家,辯護你的推論,辯護你的假設。你有什麼證據支持它?」而我常常發現,證據很薄弱甚至不存在。所以,這種挑戰,這種發現的過程變得重要,「等等,你確定嗎?不,你並不確定。」可以促進一點智識上的謙遜。
    第二件我嘗試做的事情是應用我和我的實驗室所稱的互惠心態。這是理解到,雖然人們在可信度上有所不同,但你所做的也很重要。研究顯示,當你信任他人時,他們更可能成為值得信賴的人,因為他們希望回報你。你以這種小方式尊重了他們,因此他們會更主動。這在經濟學上被稱為「獲得信任」。
    當你對他人不信任時,他們則會變得不那麼值得信賴。因此,在我的實驗室裡,我們發現當你教會人們這一點,即教會他們了解自己對他人的影響時,他們更願意去信任他人。而當你信任更多時,當然,對方也會回報,這又會形成一個正向循環。
    所以,我在決定是否信任某人的時候,我認為預設是去說:「哇,我正在承擔這個風險。」
    這對我來說是個好選擇嗎?」
    我試著從不同的角度思考,問自己:「我在這段關係中做了什麼呢?這個信任的行為是否可能是一種對對方的禮物?在這次互動中,這樣的行為能如何正面影響他們成為什麼樣的人?」
    然後在心態方面,我還有第三點,我稱之為社交品味。
    其實我和我的孩子們經常這樣做。品味是一個總體術語,指的是在事情發生時欣賞美好的事物。它與感恩有關,但感恩更側重於欣賞過去發生的美好事情。
    品味就是抓住此刻,並認真思考它。
    所以幾年前,我和我的孩子們開始進行品味練習。我稱這為課程。今天我們要上「吃冰淇淋課」或「看日落課」。
    太棒了。你在收養孩子嗎?
    申請表現在已經進來了。我們正在進行滾動評估。
    我已經大學畢業了。
    所以我們會坐下來慢慢吃冰淇淋,不是為了讓它融化,而是我們會問:「你在這裡享受什麼?是口感?是味道?你想記住這個時刻的什麼?」
    我最近在撰寫這本書的時候注意到,所有這些都是感官的,比如日落、翻筋斗、冰淇淋等等。但這並不算非常社交。而且,他們從我那裡聽到的關於其他人的消息是負面的,因為八卦通常都是偏向負面的,對吧?
    如果有人在我開車送他們去夏令營的時候插隊,他們會了解到那個人的所有事情,但他們卻不知道周圍遵循交通規則的人的情況,對吧?這些人佔了90%以上的司機。
    於是我開始實踐社交品味,試著與我的孩子們分享我注意到的其他人身上的正面事物。你也可以稱它為正面八卦。
    我注意到的其中一件事是,對他們來說,品味的這個習慣改變了我的思考過程,對吧?它實際上改變了我所注意到的事情,因為當然,如果你想告訴某人一些事情,你會尋找可以告訴他們的例子。
    所以在這種情況下,言語的行為習慣變成了我的一個習慣。因此,這三件事,對我的冷嘲熱諷保持懷疑,採取互惠的心態和社交品味,這三個都是心理方面的要素。
    我可以談談一些行動,但我想知道你對這些的看法。
    我喜歡這三點,並且我喜歡品味與感恩之間的區別,因為有很多數據支持感恩的實踐。
    我想我從未聽過這兩者的區別,但顯然品味東西同樣對我們的神經化學和幸福有強大的影響。
    我喜歡你同時包含了感官和人際互動的方面。這些都是高度可行的,我相信人們對此與我一樣感到興奮,因為,這些來自實驗室的知識確實很棒。
    但當然,我們總是想知道,比如,你已經提出了這麼強有力的理由,為了讓自己變得更聰明、更好、更快樂,並且更經常地與敬畏保持聯繫,我們現在能做些什麼呢?
    我們希望聽聽一個人可以採取哪些行動。
    是的,如果你想像我談論的心態轉變,這是一種更像科學家思考社會世界的方式,那麼對我來說,第二步就是在社會世界中更像科學家一樣行動。
    僧侶和作家Pima Chodron,這位偉大的作家。
    這真棒。
    他美妙地寫過如何將生活視為一種實驗。
    你知道,在這一刻,你可以打破預設,可以打斷模式,仔細觀察周圍的環境。
    我試著這麼做,並鼓勵其他人也這樣做。
    你知道,其中一種形式就是我所稱的對他人抱有信心,即收集更多的社交數據需要風險。
    所以我試著這麼做。我嘗試在社交場合中冒更多的險,變得不那麼害怕風險。
    這並不是說,我會將我的銀行信息分享給一位告訴我要給我轉帳1400萬美元的王子,對嗎?
    你需要計算好風險。
    你需要在冒險中保持智慧和安全。
    但我會說,我們中間許多人在社交世界中太過害怕冒險。
    我有很多方法來這麼做,其他人也有很多方法可以這樣做。
    其中一個就是對社交世界更加開放。
    我是一個內向的人。
    安德魯,我想你也說過你是一個內向的人。這是真的嗎?
    是的。
    是的。
    作為內向者,我們往往認為社交世界可能令人疲憊,我們需要自己充電。
    這完全是合理的。我總是這樣體驗。
    我認為有時我的內向性轉變成其他情況,讓我低估了社交接觸的快樂。
    你知道,在許多次晚餐派對之前,我會為了希望對方取消而支付一筆令人尷尬的金額。
    我不想成為取消的人,但如果他們真的取消了,我會感到很欣慰。
    但當我在那裡,並且在事後,我會對這個經驗感到非常滿足。
    這有點像跑步。
    跑步是我愛的另一件事,但很多次在跑步之前,我會想,天啊,我真的不想這麼做。
    然後在之後,我會非常感激自己這麼做了。
    許多研究發現,人們通常都是如此。
    如果你問他們預測與陌生人交談的感受,與朋友分享問題,表達感激之情,試圖幫助某人,甚至在意識形態上有分歧,這些對話會是糟糕、尷尬、令人不安、痛苦,甚至在存在分歧的情況下,會是有害的。
    這是尼克·厄普利(Nick Epley)、朱莉安娜·施羅德(Juliana Schroeder)及許多其他人的研究,涉及一個被稱為「社交不足」(under-sociality)的主題。由於我們有這些預測,我們根本不進行對話。我們不會更深入交流,而是停留在表面。尼克、朱莉安娜和其他人挑戰人們,他們說,去進行這場對話,然後回報結果。人們實際的經驗通常比他們的預期要積極得多,且更具滿足感。因此,我試著在自己的生活中記住這一點。我試著意識到我的預測過於謹慎和消極,並告訴自己,讓我跳入其中。讓我把握這個機會。如果結果不佳,那就算了;如果結果很好,那就更棒了。然而,第二個要點是,不僅僅是冒這些險,而是要記錄它們的效果。我稱這為「邂逅計數」(encounter-counting)。本質上,從世界中收集新數據是很好的,但如果你忘記了這些數據,那麼它們的效果可能會很短暫。我努力記住當社交的邂逅與我的預期不匹配的時候。舉例來說,我有一位親戚,我在政治上與她有相當大的分歧。當我在寫這本書時,我說,讓我冒險一試。我們認識了30年,從未談過政治,讓我試試看。因此,我邀請她討論一個我們真正意見不合的議題。雖然在交談結束時我們並未達成一致,但那是一場極其深入且有意義的對話。儘管我們已親密數十年,但我實際上感覺更了解她。我本可以只是說,這真不錯,然後全然忘記,並想像以後在分歧上的交談會很糟糕。但我試著在日記中寫下「這就是發生的事」,「這是如何抵消我的預期的」。我希望把從社交世界中的學習固定下來,這樣美好的驚喜就不會再那麼令人驚訝了。我喜歡這些做法。謝謝你加強了如此強化經驗的過程。因為很多時候,我會在聽有聲書時,或在跑步時想到某些事情,並把它記錄在我的語音備忘錄或手機備忘錄中。然後,我把它們移到這本筆記本或類似的本子裡,再回去讀。然而,很多事情沒有經過篩選,因為我沒有這麼做,我就忘記了。我們知道,穩固信息的最佳方式之一,就是在接觸過的經驗和信息後進行反思。這是真正的學習,這對於情感學習和我們自己的個人發展都適用。這讓我想到了另一個例子,來自於,我不知道該怎麼稱呼他們,或許是哲學、健康、個人成長的領域。你提到了帕梅拉·肖德朗(Pamela Chodron),一位了不起的作家。還有一個人幾乎在那個領域,拜倫·凱蒂(Byron Katie),她的很多工作都是通過詢問我們核心信念的問題來挑戰信念。這是我開始探索的一個方向。人們可能會有這樣的想法:好人總是準時出現。難道我們不都希望自己能守時嗎?作為一名學者,我得承認,對我來說,一切都在整點之後10分鐘開始。因此,我們一直準時,但其實是遲到,對吧?因為有非學術背景的朋友。我在軍隊的朋友有一句話:五分鐘提前就算準時,準時就算遲到,如果遲到,最好帶午餐。無論如何,她所推廣的做法本質上是挑戰核心信念,並從不同方向開始探討。例如,這始終成立嗎?在某些情況下,這不成立嗎?那會是什麼樣子等等,這樣來真正解構自己的核心信念。我覺得這與你所談到的有些相似,而我覺得這可以至少朝兩個方向發展。你可以有一個指向憤世嫉俗的核心信念,通過簡單的提問來解構它。這是否始終成立?有沒有什麼情況下並不成立?如果在某個案例中並非如此,那會意味著什麼等等?在另一方面,當我們傾向於持有充滿希望的懷疑時,而不是憤世嫉俗,我也能想像作為科學家探索充滿希望的懷疑會很有用。在某些情況下,充滿希望的懷疑會讓我們陷入麻煩。例如,我不想說這是我隨便舉的例子,這是因為我沒有做過研究,但我所描述的是否符合你所提到的框架? 這完全符合。我認為,基本上就是對我們信念的懷疑,對它們進行檢驗,仔細檢查自己的信念。這再次讓我想起了認知行為療法。社交焦慮的人可能告訴他們的治療師「我認為所有的朋友其實都恨我」。他們可能非常堅信這一點,這可能影響他們做出的每一個決定。治療師可能會挑戰他們,問道「你有什麼證據?」你一生中是否有任何情況看起來並不成立?正如拜倫·凱蒂所說,如果這不成立,那又意味著什麼?所以這是陰鬱和焦慮以及恐懼症治療中最成功的形式之一的基石。你知道,我其實也想更深入地談談你在那裡分享的有關我們核心信念的內容。因為我認為除了測試我們的核心信念,我希望我們能更多地分享我們的核心信念。因為我不認為我們知道彼此的核心信念是什麼。我認為我們常常認為我們在核心信念上是孤獨的,但實際上我們並不孤獨。
    所以在我們的政治中,這是真的。例如,在我所在的實驗室進行的調查中,來自政治光譜各個部分的人中,有超過80%希望能有更多的妥協、更和平、少一些衝突。
    但人們不知道這一點。因此,缺乏證據和數據來了解其他人想要什麼,妨礙了我們其實都共同擁有的目標。
    這一點在工作場所也同樣成立。在我工作的過程中,我與學校系統、醫院系統和企業做過一些不同的項目。
    我最喜歡做的一件事情是首先對社區中的每個人進行匿名調查。
    我詢問,你們對同理心和合作的重視程度有多高?你更希望一個以合作為主而非競爭定義的工作場所或社區嗎?
    並且不管是在一些人們可能會競爭的地方,幾乎所有這些社區中的大多數人都希望有同情心、合作和合作,而不是競爭或孤立。
    所以,當我為這些群體發言時,我最喜歡做的事情之一就是說,嘿,看看這裡的數據,看看你身邊的人。你知道在這個組織中,有90%的人希望能有更多的合作。
    所以,如果你看看你周圍,幾乎所有的人也都希望如此。
    我還詢問這些社區,您認為平均人會如何回答這些問題?結果他們總是錯的。
    所以我說,你們低估了彼此,現在我給你們允許停止這樣做。
    我想這是我們如果在任何地方擔任領導職位時可以採取的其他行動之一,對吧?
    我認為尋找更多的數據是很棒的。如果你是領導者,你可以收集這些數據,並向人們展示自己。
    你可以揭示你社區的核心信念,這些核心信念往往對社區中的人們來說是非常美麗和驚訝的,並給他們我所謂的,不是純粹的壓力,而是純粹的允許,去表達他們一直以來的樣子。
    我喜歡這一點。我們在這個播客上所做的一件事情就是始終邀請評價、評論和問題等,並在YouTube的評論區留下。
    我總是說,我會閱讀所有的評論,有時需要花一些時間,我仍然在過濾它們。
    但我認為評論區可以是,雖然在某些環境和特定情境中可以是有毒的,但它們也可以對於讀者和評論者都是極具啟發性和豐富的。
    我們可以看到人們的核心信念究竟是什麼。當然,評論的形式往往是不同的,這是可以接受的。
    但我認為,因為涉及到匿名性,我現在可以通過你所說的這個角度來看,將其視為一種許可,讓人們真正分享他們對某件事的核心信念,這可以是非常有啟發性和豐富的。
    儘管我必須承認,我更喜歡你所提出的模型:人們在實時、面對面地進行這樣的交流,而不僅僅是在網上。
    既然我們在談論兩極化和對減少兩極化的願望,那麼目前的數據顯示什麼關於當前的狀況?
    我們大約在距離選舉三個月左右錄製這個(節目),或者距離總統選舉大約90多天。
    因此,在不涉及政黨陣營討論的情況下,你的數據和對憤世嫉俗及希望懷疑論的理解告訴我們關於整個過程以及兩個陣營如何呈現自己的什麼?
    這方面有很多我要說的。我會盡量不在這裡做一個演講,但在這次對話中有許多主題,對我來說主要的告訴是,當我查看兩極化的數據時,我將討論認知兩極化。
    其一,它是悲劇性的,因為我們在低估彼此;其二,這裡有很多機會,因為我們認為自己所處的世界和實際存在的世界之間的差距是巨大且正面的。
    有很多關於政治認知的研究。這些工作是由哈佛大學的Mina Chikara以及我在斯坦福大學社會學的同事Rob Willer進行的。
    這些研究大多關注人們對另一方的平均成員的看法。
    所以如果你是共和黨人,你認為平均的民主黨人相信什麼?你覺得他們是什麼樣的人?如果你是民主黨人,你認為平均的共和黨人是什麼樣的?
    所以我在這裡將不再談論共和黨和民主黨,因為這些數據大多是兩黨的。各陣營的偏見相對均衡。
    結果顯示,在所有情況下,我們對另一方的看法都是錯的。我們甚至在對另一方的族群性別上也錯了。
    例如,民主黨人認為25%的共和黨人年收入超過25萬美元,但實際數字是2%。但民主黨人對共和黨人的刻板印象是他們富有,我想。
    例如,共和黨人過高估計了LGBTQ社群中民主黨的比例。再一次,這僅僅是文化上的刻板印象。
    所以我們甚至對另一方的組成有誤解,但我們對他們的信念和期望更是錯得離譜。
    數據顯示,存在認知兩極化,即我們認為對方相信的東西遠遠大於實際的兩極化。
    首先,我們是分裂的。這點需要確認。這些分裂可能會非常危險,在某些情況下甚至是生存性的。
    但在我們心中存在的分裂大於我們實際擁有的分裂。
    我已故的朋友Emil Bruno收集了一些數據,調查了共和黨人和民主黨人對移民的看法。
    他說:“如果把移民的狀況劃分為零表示邊界完全關閉,而100表示邊界完全開放,你希望它看起來如何?”然後他描繪了這種情況的分佈圖。他還詢問了兩邊的人:“如果問到同樣的問題,你認為對方會怎麼回答?”並且他也繪製了這些回答的分佈。
    “對方”指的是哪一組人?
    如果你是民主黨人,你認為共和黨人想要什麼?如果你是共和黨人,民主黨人想要什麼?
    而這些分佈完全不同。我們實際偏好的分佈就像一座有兩個峰值的山丘。
    所以共和黨人希望邊界更封閉,民主黨人則希望邊界更開放,但首先,這兩者的均值並沒有差距太遠。而且這些分佈之間有很多重疊。
    我們的認知分佈則像是風景中兩座位於對側的山丘。
    共和黨人認為民主黨人希望完全開放邊界,民主黨人則認為共和黨人希望完全關閉邊界。
    而這樣的模式在各種問題上同樣存在,我們認為對方比實際上要極端得多。
    我們認為對方普通成員比他們實際上更極端。
    還有關於元認知的研究。你認為對方怎麼看你?
    結果發現,雙方的人都想像著自己的對手對他們的仇恨程度是對手實際上的兩倍。
    我的研究生Luisa Santos收集了有關民主規範的資料,我們高估了對方的反民主程度達到兩倍。
    Rob也收集了關於暴力的數據。你認為對方會支持多大的暴力來推進他們的目標?
    這裡的過高估計達到了400%。所以我們認為對方的普通人對暴力的支持熱情是實際上四倍之多。
    我們的心中有一個形象,認為對方是想要摧毀體制的暴力極端者。
    再一次,我們談到了我們所在的扭曲媒體生態系統,這可能在這裡有所貢獻。
    但事實是,這些錯誤的認知使我們所恐懼的所有問題變得更糟。
    因為如果你認為對方在準備戰爭,你會怎麼做?你得保護自己。
    因此,我們陷入了一個幾乎無法停止的升級循環,這是非常少數人所渴望的情況。
    現在,我想在這裡非常清楚地表示,我並不是說我們之間沒有實際的分歧。
    我也不是說我們政治光譜上的人都是和平與善良的。
    我們國家確實有一些極端和暴力的人以可怕且有毒的方式表達他們的政治觀點。
    但這不是平均情況。再一次,我想重申一點,普通人往往低估普通人。
    不是說我們低估了所有人,而是我們對大多數人存在誤解。
    因此,對我來說,這是一個悲劇,也是一次機會。
    Rob、Mina和許多其他人發現,當你要求人們真正關注數據時,
    當你告訴他們,嘿,事實上,對方對暴力的恐懼和你一樣深。
    當你告訴他們,事實上,對方對失去我們的民主非常恐懼。
    當你告訴他們,對方並不真正恨你,這會減輕、撤回這些升級的衝動。
    本質上,你可以通過向人們展示對方真正的樣子來減少他們所感受到的威脅。
    我理解我們所處的環境如此龐大而有毒。
    我並不是說希望的懷疑論會解決我們分裂的政治格局。
    我們會解決我們的問題,但我認為值得注意的是我們的錯誤有多麼普遍,並且稍微少一點錯誤至少可以打開一扇門,
    也許讓我們的思想朝著更大的妥協與和平的地方 wander,這正是大多數人所真正渴望的。
    哇。
    我這麼說有幾個理由。
    首先,我從未聽過這種方式描述風景,我承認我不知道這個風景在實際上有多接近中心。
    我還有很多理論關於媒體、社交媒體和播客等可能如何助長這種感知的兩極化而非現實。
    肯定還有很多可以探索的東西,針對我們每一個人可以做些什麼來改善我們對外部狀況的理解。
    因此,我想問,是否可以使用你描述的某些工具去更好地與自己的孩子、自我、
    以及其他個體和小型團體互動,以此來解構我們對於這種極端分裂的、抱歉,感知高度極端的政治格局所存在的冷嘲熱諷的循環?
    我很喜歡這個澄清。
    對,絕對可以。
    我認為答案是肯定的。
    有大量證據表明,我們正在積極避免進行對話,部分原因在於我們認為對方是誰。
    在2016年感恩節,有一個驚人的研究發現,在一場非常 polarization 的選舉之後,研究人員使用人們手機的地理追蹤來調查人們是否在去感恩節晚餐的路上,穿過從藍色縣到紅色縣或者從紅色縣到藍色縣。
    換句話說,他們是否“進入敵人領土”參加感恩節晚餐,他們用這個作為指標來看人們是否在與持不同意見的人共進晚餐。
    結果發現,越過縣界,進入敵人“領土”(這是感知的兩極化),他們的晚餐比跟同意意見的人共進晚餐的時間短50分鐘。
    所以,我們在談論放棄派對,Andrew。
    他們為了不和不同意見的人交談而放棄了派對。
    我認為我們中的許多人對於這些對話感到非常緊張,因為如果你相信對方是一群嗜血的掠奪者,你為什麼會想要與他們對話呢?
    為什麼要和一個法西斯分子喝啤酒呢?
    你知道,這根本不是個好計畫。
    然而,事實是,當我們能夠收集到更好的數據時,我們通常會得到更好的認知。
    我所說的“更好”有兩個方面,一個是更正面,另一個是更準確。
    現在,我再次想說,我們的政治環境中確實存在真實的威脅。
    我並不是要求任何人以任何方式讓自己處於不安全的境地。
    但在我們的實驗室裡,我的優秀研究生盧伊莎·聖托斯進行了一項研究,我們邀請了大約160人參加。
    這些人來自全國各地,參與了Zoom對話。
    我們確保他們在槍支管控、移民和氣候變化的問題上意見相左,並針對這些問題展開了討論。
    我們請他們預測這些對話會是什麼樣的情況,同時請其他人也預測這些對話會是什麼樣的。
    而預測的結果從中性變成負面。
    一些人認為這不會有任何影響,而另一些人則認為這會適得其反。
    我們的調查中有些人說:「對話已經死了,這些對話毫無意義。」
    接下來,我們把這些人聚集在一起。哦,我應該說,在那些對這些對話持懷疑態度並預測會不順利的人當中,我們研究團隊也在其中。
    盧伊莎和我花了幾個小時討論,如果人們開始互相威脅或曝光彼此的個人信息或查找彼此的地址,會怎麼樣。
    你知道,安德魯,我們有機構審查委員會,確保我們的研究對象是安全的。
    而IRB想要建立各種保障措施,因為我們都認為這些對話可能會非常糟糕。
    對話進行後,我們請參與者在1到100的範圍內評價他們對話的正面程度。
    最常見的反應是100分滿分。
    而且不僅是他們喜歡這次對話,他們對自己竟然會這麼喜歡這次對話感到驚訝。
    他們也報告稱,對另一方的負面情緒減少了,不僅僅是對他們交談的人。
    他們表示更加謙遜,對質疑自己的觀點持更開放的態度。
    所以這些是我們文化中因為先入為主的觀念而主動避免的對話。
    根據數據,我們的先入為主的觀念是錯誤的,但我們並不知道這一點,並且不給自己機會去瞭解我們的錯誤,因為我們不收集數據。
    而當我們確實能夠收集數據,當我們敢於邁出那一步、承擔那個社交風險時,我們感到驚訝和謙卑,並且感到更積極,甚至對我們大家所困在的這個有毒環境中可能擺脫的希望感也稍微增強了。
    好吧,賈米爾,扎基博士,謝謝你如此慷慨地分享你在這個人性領域中的非凡智慧。
    成為一個懷疑論者是人性的某一種潛在面向,但你已經清楚地表達出我們擁有控制權。
    如果我們採取正確的心態和實踐,這方面是具有可塑性的。
    根據你今天分享的所有內容,顯然人類同時是理性和非理性地運作著。
    我當然不是第一個這麼說的人。
    但在懷疑主義的背景下,在成為更快樂的個體、家庭、伴侶以及團體的背景下,真的要認真檢視我們有多懷疑,並開始通過信念測試來逐步改善那種情況。
    我在談話中寫下了,我真正覺得你在鼓勵我們的事情,請指正我如果我錯了,就是進行內在和外在的現實檢驗,以努力減少內外的兩極化。
    我想不出比這更高尚的呼聲,而你給予我們的工具也得到了數據的支持。這些不僅僅是思想,而是得到數據支持的思想。
    我只是想感謝你今天來這裡談論這些想法的非凡慷慨。你的書是非常出色的。我從中學到了很多東西,強烈建議大家閱讀。
    今天你與我們分享的內容非常精彩。我確實希望能讓你再回來談論你擅長的另一個話題,那就是同理心,但我們都必須屏息以待,包括我自己。
    所以我再次想感謝你,感謝你付出的時間、你正在做的了不起的工作以及你引領我們的演變。因此,代表我自己以及所有聆聽和觀看的人,衷心感謝你。
    安德魯,這真是一場愉快的對話。我將預測這場對話的感受非常高,結果超出了預期。
    我也想藉此機會感謝你作為科學傳播者的工作,作為一位不僅試圖產生知識,也在分享知識的人。
    我認為這是我們受過訓練、學習了這些知識的人能夠做的最重要的服務之一,將這些信息帶給盡可能多的人。
    我覺得這真是一個不可思議的使命,顯然已經產生了如此美好的影響。所以參與這場對話、這項努力是我的榮幸。
    好吧,謝謝。我會珍惜這一切。今天能與你坐在這裡,是我的榮幸和特權。非常感謝你。請再次回來。
    我會很想這樣做的。
    謝謝你與我一起參加今天的討論,與扎基博士交流。想要了解更多關於他的工作及找到他的著作《對懷疑的希望》的連結,請參見節目說明中的連結。
    如果您喜歡這個播客或正在學習,請訂閱我們的YouTube頻道。這是支持我們的絕佳零成本方式。
    另一個絕佳的零成本支持方式是關注我們在Spotify和Apple上的播客。在Spotify和Apple上,您可以為我們留下高達五星的評價。
    請查看在今天節目開始和過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。
    如果您有問題要問我,或對播客、嘉賓或您希望我考慮在Huberman Lab播客中探討的主題有任何評論,請在YouTube的評論區留言。
    我會閱讀所有評論。
    對於還沒有聽說的朋友,我有一本新書即將出版。這是我第一本書,名為《人體的協議與操作手冊》。
    這是一本我花了五年多時間撰寫的書,基於超過30年的研究和經驗。
    書中涵蓋了從睡眠到運動到與專注和動機相關的壓力控制協議的所有內容。
    當然,我也提供了所包含協議的科學證據。
    這本書現在可以通過預購方式在protocallsbook.com上獲得。您可以在那裡找到各種供應商的鏈接,選擇您最喜歡的一個。
    再說一次,這本書的名稱是《人體的協議與操作手冊》。
    如果您還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。
    所以這包括Instagram、之前稱為Twitter的X、Threads、Facebook和LinkedIn。
    在這些平台上,我涵蓋了科學和與科學相關的工具,其中一些與Huberman Lab播客的內容重疊,但很多內容卻與Huberman Lab播客的內容不同。
    再重申一次,所有社交媒體頻道上都可以找到Huberman Lab。
    如果您還沒訂閱我們的神經網絡通訊,我們的神經網絡通訊是一個零成本的每月電子報,裡面包含協議,這些協議是描述如何優化您的睡眠、如何優化多巴胺、故意冷暴露等的一至三頁PDF文件。
    我們有一個基礎健身協議,描述了抗阻訓練、組數和重複次數等,還有基於科學研究支持的心血管訓練。
    我們還有與神經可塑性和學習相關的協議。
    再一次,您可以完全免費地在Huberman Lab.com上找到所有這些內容,前往右上角的菜單選項,滾動到電子報,輸入您的電子郵件,我們不會與任何人分享您的電子郵件。
    再次感謝您參加我今天與Jamil Zaki博士的討論。
    最後但同樣重要的是,感謝您對科學的興趣。
    (音樂)
    (音樂)

    In this episode, my guest is Dr. Jamil Zaki, Ph.D., professor of psychology at Stanford University, director of the Stanford Social Neuroscience Laboratory, and the author of the new book Hope for Cynics. We discuss cynicism and its healthier, more adaptive alternative, healthy skepticism, and how embracing healthy skepticism can enhance both our emotional and physical health.

    We discuss the data on how cynicism affects us as individuals and in relationships, causing lower levels of happiness, poorer physical health, and reduced creativity, trust, and collaboration. He also explains novel data-supported tools that we can use to shift ourselves towards a more informed yet more positive worldview and how to adopt a mindset of “hopeful skepticism” — the ideal stance to navigate life. 

    Dr. Zaki offers listeners a positive, hopeful view of humanity grounded in cutting-edge research from his laboratory and other top laboratories. He also offers science-supported protocols to navigate relationships in person and online better. 

    Access the full show notes, including referenced articles, books, people mentioned, and additional resources at hubermanlab.com.

    Pre-Order Andrew’s New Book

    Protocols: An Operating Manual for the Human Body: https://protocolsbook.com

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman 

    Maui Nui Venison: https://mauinuivenison.com/huberman 

    Joovv: https://joovv.com/huberman 

    Waking Up: https://wakingup.com/huberman 

    Function: https://functionhealth.com/huberman  

    Timestamps

    00:00:00 Dr. Jamil Zaki

    00:02:12 Sponsors: Maui Nui, Joovv & Waking Up

    00:06:59 Cynicism

    00:12:38 Children, Attachment Styles & Cynicism

    00:17:29 Cynicism vs. Skepticism, Complexity

    00:23:30 Culture Variability & Trust

    00:26:28 Sponsor: AG1

    00:27:40 Negative Health Outcomes; Cynicism: Perception & Intelligence

    00:35:59 Stereotypes, Threats

    00:39:48 Cooperative Environments, Collaboration & Trust

    00:44:05 Competition, Conflict, Judgement

    00:48:46 Cynics, Awe, “Moral Beauty”

    00:55:26 Sponsor: Function

    00:57:13 Cynicism, Creativity & Workplace

    01:04:19 Assessing Cynicism; Assumptions & Opportunities

    01:11:11 Social Media & Cynicism, “Mean World Syndrome”

    01:18:35 Negativity Bias, Gossip 

    01:24:03 Social Media & Cynicism, Polarization, “Hopeful Skepticism” 

    01:32:59 AI, Bias Correction

    01:39:05 Tools: Mindset Skepticism; Reciprocity Mindset; Social Savoring

    01:46:05 Tools: Leaps of Faith; Forecasting; Encounter Counting

    01:51:33 Tool: Testing & Sharing Core Beliefs

    01:58:09 Polarization vs. Perceived Polarization, Politics

    02:06:06 Challenging Conversations, Questioning Perceptions 

    02:14:04 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer & Disclosures

  • Optimal Protocols for Studying & Learning

    中文
    Tiếng Việt
    AI transcript
    0:00:04 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools
    0:00:06 for everyday life.
    0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
    0:00:15 School of Medicine.
    0:00:18 Today we are discussing how to study and learn.
    0:00:24 That is, what the scientific data say is the best way to study in order to remember information
    0:00:29 and to be able to use that information effectively in different areas of your life.
    0:00:33 So for those of you that are still in school, this could be any stage of school, today’s
    0:00:36 discussion will be very useful for you.
    0:00:40 However, even if you are not formally enrolled in any kind of school at the moment, today’s
    0:00:46 discussion will also be extremely effective for you to be able to study and learn better
    0:00:52 information from, say, the internet or podcasts or any area of your life where you are seeking
    0:00:56 to learn and use new knowledge.
    0:01:00 Now one of the most important things that you’re going to learn today is that learning,
    0:01:04 that is the best learning practices, are not intuitive.
    0:01:11 So before we dive in, keep in mind that whatever you believe about how best to learn for you
    0:01:13 is probably incorrect.
    0:01:18 And I confess this was humbling for me as well when I started to dive into this literature
    0:01:23 because as somebody who was a student for many years and in some sense still considers
    0:01:28 himself a student of science and health information because of this podcast, and certainly as
    0:01:32 somebody who still teaches university courses, both to medical students and graduate students
    0:01:37 and to undergraduate students at Stanford, I thought I understood the whole teaching
    0:01:42 and learning process, but I too learned that it is anything but intuitive.
    0:01:49 In fact, most of what we believe about the best ways to study are absolutely false.
    0:01:52 Fortunately today, you will learn the best ways to study.
    0:01:56 Turns out there’s a rich literature on this dating back well over a hundred years and
    0:02:00 the data are absolutely fascinating and incredibly actionable.
    0:02:04 It’s incredibly interesting how the fields of education, the fields of psychology and
    0:02:10 the fields of neuroscience have now come together to define the optimal strategies to study
    0:02:11 and learn.
    0:02:15 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
    0:02:17 and research roles at Stanford.
    0:02:21 It is however part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
    0:02:24 about science and science related tools to the general public.
    0:02:28 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
    0:02:30 Our first sponsor is AteSleep.
    0:02:35 AteSleep makes smart mattress covers with cooling, heating and sleep tracking capacity.
    0:02:39 I’ve spoken many times before on this podcast about the critical need to get sleep, both
    0:02:41 enough sleep and enough quality sleep.
    0:02:45 Now, one of the key things to getting a great night’s sleep is that your body temperature
    0:02:49 actually has to drop by about one to three degrees in order for you to fall and stay deeply
    0:02:50 asleep.
    0:02:54 In order to wake up feeling refreshed, your body temperature actually has to increase
    0:02:56 by about one to three degrees.
    0:03:00 One of the best ways to ensure all of that happens is to control the temperature of your
    0:03:03 sleeping environment and with AteSleep, it’s very easy to do that.
    0:03:06 You program the temperature that you want at the beginning, middle and the end of the
    0:03:10 night and that’s the temperature that you’re going to sleep at and it will track your sleep.
    0:03:14 It tells you how much slow wave sleep you’re getting, how much rapid eye movement sleep
    0:03:18 you’re getting, which is critical and all of that also helps you dial in the exact parameters
    0:03:21 you need in order to get the best possible night’s sleep for you.
    0:03:24 I’ve been sleeping on an AteSleep mattress cover for well over three years now and it
    0:03:27 has completely transformed my sleep for the better.
    0:03:32 AteSleep recently launched their newest generation pod cover, the Pod 4 Ultra.
    0:03:37 The Pod 4 Ultra cover has improved cooling and heating capacity, higher fidelity sleep
    0:03:42 tracking technology and the Pod 4 cover has snoring detection that will automatically lift
    0:03:45 your head a few degrees to improve airflow and stop your snoring.
    0:03:50 If you’d like to try an AteSleep mattress cover, you can go to AteSleep.com/huberman
    0:03:53 to save $350 off their Pod 4 Ultra.
    0:03:59 AteSleep currently ships to the USA, Canada, UK, select countries in the EU and Australia.
    0:04:03 Again, that’s AteSleep.com/huberman.
    0:04:06 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
    0:04:10 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
    0:04:11 online.
    0:04:14 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
    0:04:15 Initially, I didn’t have a choice.
    0:04:19 It was a condition of being allowed to stay in school, but pretty soon I realized that
    0:04:22 therapy is an extremely important component to overall health.
    0:04:27 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise.
    0:04:30 Now, there are essentially three things that great therapy provides.
    0:04:34 First of all, it provides good rapport with somebody that you can trust and talk to about
    0:04:37 the issues that are most critical to you.
    0:04:42 Second of all, it can provide support in the form of emotional support or directed guidance.
    0:04:44 And third, expert therapy should provide insights.
    0:04:48 With BetterHelp, they make it very easy for you to find an expert therapist with whom
    0:04:50 you have these critical components of therapy.
    0:04:55 Also, because BetterHelp allows for therapy to be done entirely online, it’s very time-efficient
    0:05:00 and easy to fit into your busy schedule with no commuting to a therapist’s office or looking
    0:05:01 for parking or sitting in a waiting room.
    0:05:08 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
    0:05:11 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
    0:05:14 Today’s episode is also brought to us by Waking Up.
    0:05:19 Waking Up is a meditation app that offers hundreds of guided meditation programs, mindfulness
    0:05:21 trainings, yoga-needra sessions, and more.
    0:05:26 I started practicing meditation when I was about 15 years old, and it made a profound
    0:05:27 impact on my life.
    0:05:32 And by now, there are thousands of quality peer-reviewed studies that emphasize how useful
    0:05:37 mindfulness meditation can be for improving our focus, managing stress and anxiety, improving
    0:05:39 our mood, and much more.
    0:05:43 In recent years, I started using the Waking Up app for my meditations because I find it
    0:05:46 to be a terrific resource for allowing me to really be consistent with my meditation
    0:05:48 practice.
    0:05:52 Many people start a meditation practice and experience some benefits, but many people
    0:05:54 also have challenges keeping up with that practice.
    0:05:58 What I and so many other people love about the Waking Up app is that it has a lot of
    0:06:02 different meditations to choose from, and those meditations are of different durations.
    0:06:06 So it makes it very easy to keep up with your meditation practice, both from the perspective
    0:06:07 of novelty.
    0:06:09 You never get tired of those meditations.
    0:06:13 There’s always something new to explore and to learn about yourself and about the effectiveness
    0:06:14 of meditation.
    0:06:18 And you can always fit meditation into your schedule, even if you only have two or three
    0:06:21 minutes per day in which to meditate.
    0:06:25 I also really like doing yoga-needra, or what is sometimes called non-sleep deep rest, for
    0:06:30 about 10 or 20 minutes, because it is a great way to restore mental and physical vigor without
    0:06:34 the tiredness that some people experience when they wake up from a conventional nap.
    0:06:38 If you’d like to try the Waking Up app, please go to wakingup.com/huberman, where you can
    0:06:40 access a free 30-day trial.
    0:06:45 Again, that’s wakingup.com/huberman to access a free 30-day trial.
    0:06:49 Okay, let’s talk about how best to study and learn.
    0:06:51 And of course, people have different learning styles.
    0:06:54 Some people prefer to learn by reading.
    0:06:55 Some people prefer to study in a group.
    0:06:57 Some people prefer to highlight.
    0:07:00 Some people call themselves auditory learners.
    0:07:03 Other people consider themselves visual learners.
    0:07:04 And guess what?
    0:07:09 When one looks at the research on preferred learning styles, pretty much all of that melts
    0:07:10 away.
    0:07:16 It turns out that the best way to study and learn is defined not by the medium in which
    0:07:20 that material arrives, whether or not it’s auditory or visual or combined, whether or
    0:07:25 not you review slides or a textbook, or you watch small videos.
    0:07:31 It turns out that the best way to study and learn is to access components of your memory
    0:07:35 systems that offset forgetting.
    0:07:39 This is a theme I’m going to return to over and over again throughout today’s episode.
    0:07:45 Rather than think about studying to learn and retain information, I want you to think about
    0:07:51 studying to offset the natural process of forgetting that everybody experiences when
    0:07:57 they are exposed to new material of any kind, cognitive or motor learning, musical learning,
    0:07:58 math, et cetera.
    0:07:59 Okay?
    0:08:01 So keep this in mind throughout today’s episode.
    0:08:07 The best way to learn is to think about offsetting the natural forgetting of new information.
    0:08:11 You’re trying to inoculate against forgetting.
    0:08:12 That is the way to remember things.
    0:08:15 That is the way to gain mastery over them.
    0:08:21 And I’m going to teach you how to best do that using the data gleaned from the peer-reviewed
    0:08:22 literature.
    0:08:25 Now, before I do that, I want to talk about what learning is.
    0:08:30 I promise to make this fairly brief because I’ve covered learning and so-called neuroplasticity
    0:08:32 before on this podcast.
    0:08:35 For those of you that have heard those discussions, this will serve as a refresher.
    0:08:39 For those of you that have not heard those discussions, this will be thorough enough for
    0:08:44 you to be able to digest all the rest of today’s information.
    0:08:47 Neuroplasticity is this incredible feature of your nervous system, which of course includes
    0:08:52 your brain and your spinal cord, which is the ability for your nervous system to change
    0:08:54 in response to experience.
    0:08:59 So any form of learning involves neuroplasticity.
    0:09:05 We sometimes hear as neuroplasticity, two words, or neuroplasticity.
    0:09:07 Those are the same thing, essentially.
    0:09:12 The change that underlies neuroplasticity at the level of cells, which we call neurons
    0:09:16 or nerve cells, generally involves three different mechanisms.
    0:09:21 One is the strengthening of certain connections, what we call synaptic connections.
    0:09:25 Synapses are the location between neurons where they communicate with one another.
    0:09:27 It’s actually a gap between the neurons.
    0:09:29 It is technically called the synaptic cleft.
    0:09:30 It’s a gap.
    0:09:35 And within that gap, chemicals are passed across that gap that allow one neuron to activate
    0:09:41 other neurons or many neurons to activate many other neurons or to inhibit the activity
    0:09:42 of other neurons.
    0:09:49 So one form of neuroplasticity is the strengthening of connections between neurons.
    0:09:54 Another form of neuroplasticity is the weakening of connections between neurons.
    0:09:59 And yet a third form of plasticity, which is often discussed in the media, but is very
    0:10:06 rare actually in the nervous system, especially the adult nervous system of humans, is neurogenesis
    0:10:09 or the addition of new neurons.
    0:10:13 Let’s just get this out of the way up front because the addition of new neurons, again,
    0:10:19 grabs so much attention in media articles, but it’s responsible for a near-trivial amount
    0:10:23 of the sort of neuroplasticity that is important for today’s discussion or, frankly, for most
    0:10:24 all, discussions.
    0:10:28 It is true you have a specialized set of neurons in your olfactory bulb that are responsible
    0:10:33 for smell, as well as a specialized set of neurons in the so-called dentate gyrus of
    0:10:38 your hippocampus, an area of the brain that’s important for memory, in which new neurons
    0:10:41 appear to be added throughout the lifespan.
    0:10:45 But this is not the major mechanism by which learning and memory occurs in humans.
    0:10:50 Rather, the major mechanism by which learning and memory occurs in humans is the strengthening
    0:10:56 of existing connections and the weakening of existing connections or the formation of
    0:11:03 new connections between already existing neurons, not new neurons.
    0:11:08 Now the removal or weakening of connections between neurons being an important component
    0:11:12 of neuroplasticity is very important for sake of today’s discussion.
    0:11:16 I want to emphasize that when we hear about weakening of connections, we often think, “Well,
    0:11:20 that means forgetting,” or, “That means the brain is getting less good.”
    0:11:25 However, so much of the neuroplasticity that underlies, for instance, the acquisition of
    0:11:30 a new motor skill is actually the reflection of removal of connections.
    0:11:37 So we don’t want to project any kind of value onto a discussion about adding new connections,
    0:11:38 removing new connections.
    0:11:41 Let’s just leave it at this level mechanistically.
    0:11:47 When you hear about neuroplasticity, just know that it could be the consequence of strengthening
    0:11:54 of connections as well as weakening of connections and that neither strengthening of connections
    0:11:59 in the nervous system nor weakening of connections can map directly to the formation or removal
    0:12:01 of, say, memories or information.
    0:12:03 Just know that these are the important mechanisms.
    0:12:10 In fact, if you look at a baby that is, let’s say, I don’t know, nine months old, their motor
    0:12:14 skills are not terrific typically compared to the motor skills that that child will have
    0:12:16 when they are six or seven years old.
    0:12:20 Just look at a kid trying to eat spaghetti or something of that sort or eat anything
    0:12:26 when they’re a small baby versus a toddler versus a young child versus an adolescent
    0:12:27 or teen.
    0:12:31 You know, despite the poor table manners of some adolescents and teens and some adults,
    0:12:37 for that matter, they are still exhibiting far more precise motor movements than they
    0:12:40 did as an infant, of course.
    0:12:45 And believe it or not, the improvement in motor coordination that one observes in humans
    0:12:51 and other species, for that matter, from birth until the adolescents and teen years and adult
    0:12:54 years is largely the reflection of the removal.
    0:12:55 That’s right.
    0:13:00 The removal of neural connections as opposed to the formation of neural connections.
    0:13:04 However, the neural connections that remain become much more robust.
    0:13:05 They become much more reliable.
    0:13:06 Okay.
    0:13:10 So that’s the mechanistic backdrop for everything that we’re going to talk about today, which
    0:13:12 is how to study and learn.
    0:13:19 And as I mentioned earlier in my introduction, most of learning and remembering new material
    0:13:23 is about offsetting the forgetting process that naturally occurs anytime we hear new
    0:13:25 information.
    0:13:30 So in keeping with what will ultimately reveal itself to be the dominant theme of today’s
    0:13:36 discussion right now and for reasons that will become clear later, I want you to take
    0:13:38 a brief quiz.
    0:13:42 Now the moment people hear quiz or test, typically it spikes their adrenaline.
    0:13:46 They start feeling stressed, but don’t worry, you’re going to keep your answers to yourself
    0:13:49 and you’re doing this for a very specific purpose.
    0:13:50 Here’s my question.
    0:13:55 This is a two question quiz.
    0:14:01 How many different ways mechanistically speaking does neuroplasticity occur?
    0:14:08 Is it one mechanism, two mechanisms, or three mechanisms, or is it four or five?
    0:14:10 Okay.
    0:14:16 Can you name in your head two of the three major changes that the nervous system can
    0:14:20 undergo, which are reflective of neuroplasticity?
    0:14:22 Okay.
    0:14:26 So the answer to question was, is that there are three different modes of neuroplasticity
    0:14:29 as you recall or as you may not have been able to recall.
    0:14:34 And by the way, if you were not able to recall the three different modes of neuroplasticity
    0:14:37 or mechanisms underlying neuroplasticity, that is fine.
    0:14:44 As you’ll soon realize, recognizing the errors in your information retention is another critical
    0:14:50 and very useful way to retain more information, even if you got the answer wrong or you didn’t
    0:14:51 know.
    0:14:55 In fact, especially if you got the answer wrong or you didn’t know.
    0:15:00 So the three ways are the strengthening of neural connections, second, the weakening
    0:15:05 of neural connections, and third, through neurogenesis, the addition of new neurons.
    0:15:06 Why did I provide this quiz?
    0:15:07 Why did I test you?
    0:15:13 Well, as you’ll soon learn, if you look across the total body of research on how best to
    0:15:18 study and learn, it involves doing exactly what we just did, which is to periodically
    0:15:22 stop and test yourself on the material that you learned.
    0:15:27 Testing is not just a way of evaluating what knowledge you’ve acquired and which knowledge
    0:15:30 you have not managed to acquire.
    0:15:35 It also turns out to be the best tool for offsetting forgetting of any kind.
    0:15:39 And I’ll go into the data that supports that statement in a moment.
    0:15:41 So yes, today we’re going to get a little bit meta in the sense that we’re going to
    0:15:47 be learning about optimal studying strategies and applying those as we go through this podcast
    0:15:51 and know there will not be a test at the end, although you’re welcome to give yourself a
    0:15:52 test at the end.
    0:15:56 I’m going to provide you with an excellent zero cost, very fast tool that you can use
    0:16:01 to evaluate your knowledge and your ability to study and learn better as a consequence
    0:16:05 of having listened to this podcast versus had you not listened to this podcast.
    0:16:09 So if ever there was an incentive to listen to the end, there it is.
    0:16:12 Okay, let’s talk about some of the other practical aspects of studying and learning.
    0:16:17 I know a lot of you out there who want to learn and want to come up with the best studying
    0:16:21 strategies are trying to think about how to structure your day or how much to study or
    0:16:23 when to study.
    0:16:27 Let’s get the most important things out of the way first.
    0:16:32 Neuroplasticity and learning, that is converting your studying efforts into retention of knowledge
    0:16:34 is a two step process.
    0:16:37 You probably heard about active engagement.
    0:16:42 That’s just a fancy set of words for focus, for really attending to the information that
    0:16:43 you’re trying to learn.
    0:16:47 And it is very important anytime you’re trying to learn new information.
    0:16:50 So focus goes with alertness.
    0:16:52 You can’t be focused if you’re not alert.
    0:16:55 This is prerequisite.
    0:17:00 So you need to be alert and you need to be focused in order to pay attention to the information
    0:17:01 that you’re trying to learn.
    0:17:08 In fact, it is the process of being focused and attending that cues your nervous system
    0:17:11 that something is important, that something’s different about whatever sensory experience
    0:17:15 you happen to be having when you’re focused and attending, whether or not it’s the information
    0:17:22 you’re hearing or that you’re looking at or both, that cue at the level of neurochemicals
    0:17:27 in your brain and body signals to the neurons, hey, you’re going to have to change.
    0:17:32 You’re going to have to alter your connections, either make them stronger or weaker or a combination
    0:17:37 of those things in order to make sure that your nervous system can retain and use the
    0:17:39 information at a future time.
    0:17:44 So that’s step one, and of course, as a part of step one, most people, when they hear about
    0:17:47 optimal studying strategies, they want to know, what should they do?
    0:17:50 What should they take in order to learn better?
    0:17:53 Well, here’s what everyone should take in order to learn better, which is a great night’s
    0:17:59 sleep the night before, limiting your external stress, although some stress is good because
    0:18:00 it cues up your alertness.
    0:18:03 It actually allows you to remember certain things better.
    0:18:05 We’ll talk about this a little bit later.
    0:18:10 No one can remove all stress from their life, but we know one thing for sure, your ability
    0:18:15 to be alert and focused is going to be greater if you slept well the night before.
    0:18:20 So sleep is, without question, the best new tropic, the word new tropic means smart drug.
    0:18:23 I don’t really like that term because learning involves all sorts of things.
    0:18:25 It’s not just about being smart.
    0:18:26 It’s about being able to attend.
    0:18:30 It’s about sometimes being creative, flexible with ideas and information.
    0:18:34 Here’s the point, you’re going to need to get your sleep right in order to be able to
    0:18:37 study and learn at your absolute best.
    0:18:40 I’ve done many episodes of the Huberman Lab podcast about sleep.
    0:18:45 We have a newsletter about sleep, the details in a short PDF format, the various things
    0:18:48 you can do to get your sleep optimized, so to speak.
    0:18:52 You can find all that HubermanLab.com by putting sleep into the search function.
    0:18:57 We don’t have time to discuss that material now, but get your sleep right so that you
    0:19:01 can be alert and focused when it comes time to learn.
    0:19:06 Now the process of being alert and focused on particular material that you want to learn
    0:19:13 can be enhanced by just having a silent script within your head, silent meaning you’re not
    0:19:17 saying it out loud, where when you sit down to learn, you’re looking at a book or you’re
    0:19:21 listening to a lecture, perhaps a podcast like this, you’re thinking, okay, I need to
    0:19:22 learn this.
    0:19:23 I need to learn this.
    0:19:27 You can voluntarily ramp up your level of focus and alertness by telling yourself that
    0:19:29 information is important.
    0:19:32 Just be a passive participant in learning.
    0:19:37 This is the basis of active learning by expecting the information to be so interesting that
    0:19:41 it pulls your level of attention and focus out of you, rather learn to engage your attention
    0:19:46 and focus voluntarily, volitionally.
    0:19:51 When we hear about ADHD, attention deficit hyperactivity disorder, we know that people
    0:19:55 with ADHD can attend very rapidly.
    0:19:59 They can really pay close attention for long periods of time if they like a given topic
    0:20:03 or a given experience or activity.
    0:20:08 They have serious challenges, however, engaging their attention and alertness if they are
    0:20:12 not excited about an activity or information.
    0:20:20 It is the hallmark of all good learners to be able to voluntarily force yourself to attend
    0:20:21 and to focus.
    0:20:26 When I say force yourself, that means a constant bringing back of your mind’s attention to
    0:20:28 whatever it is you’re trying to learn.
    0:20:31 It is meant to feel difficult.
    0:20:36 I say meant to feel difficult because that strain that you feel that encouraging or in
    0:20:40 some cases forcing yourself to attend, sometimes even putting on a hoodie and hat, literally
    0:20:45 putting blinders so that you can only attend to the material right in front of you.
    0:20:51 That straining that you feel reflects in part the release of neuromodulators like epinephrine,
    0:20:56 adrenaline in the brain and body, which serve to cue the neural circuits that they need
    0:20:58 to change at a later time.
    0:21:02 The strain that you feel in trying to learn, the strain that you feel in forcing yourself
    0:21:04 to learn how to focus, that is good.
    0:21:09 That’s a cue to your nervous system that it’s going to need to change, that neuroplasticity
    0:21:11 needs to take place.
    0:21:12 Think about it.
    0:21:16 If you didn’t feel that strain and you were able to perform whatever it is that you were
    0:21:21 doing or remember whatever information it is that you’re being exposed to seamlessly,
    0:21:25 well then your nervous system wouldn’t have to change because it already has the capabilities
    0:21:27 within the neural circuits.
    0:21:31 That strain that you feel, that agitation is great.
    0:21:38 That’s a cue that you are learning or that you’ve set the learning process in motion.
    0:21:43 It’s also the case that some people don’t have great levels of focus and attention.
    0:21:45 There are of course pharmacologic tools.
    0:21:49 I would encourage anyone that has clinically diagnosed ADHD to talk to their doctor about
    0:21:54 whether or not they should use prescription meds and/or other methods.
    0:21:58 Great sleep is always going to be an important substrate for attention and focus for anybody,
    0:22:02 but especially for people with ADHD.
    0:22:07 I highly encourage anyone that’s interested in enhancing their levels of focus and attention
    0:22:11 to also consider the non-pharmacologic approaches.
    0:22:14 This is irrespective of whether or not you need pharmacologic approaches.
    0:22:15 Yes, being well hydrated.
    0:22:20 Yes, the appropriate amount of caffeine for you that allows you to be alert but not shaking
    0:22:23 and agitated can be very useful.
    0:22:31 However, the scientific data also support the fact that doing a brief say five to 10-minute
    0:22:35 mindfulness meditation each day, these are the data from Wendy Suzuki’s laboratory at
    0:22:41 New York University showing that people who do a 10-minute meditation per day where they
    0:22:46 simply sit or lie down, close their eyes, focus on their breathing, their attention invariably
    0:22:49 drifts, they bring their attention back to their breathing.
    0:22:54 People who do that on a regular basis improve their level of focus, they improve their memory
    0:22:59 and recall ability, and of course there are a bunch of other positive effects of that simple
    0:23:03 zero-cost tool of mindfulness meditation.
    0:23:07 If you’re interested in improving your levels of focus and attention for sake of learning,
    0:23:15 I highly encourage you to explore the oh-so valuable tool of mindfulness meditation just
    0:23:18 five or 10 minutes per day done on a regular basis.
    0:23:21 You miss a day, no big deal, just get right back to it the next day.
    0:23:25 Does it matter if you do it morning, afternoon, or night?
    0:23:26 No.
    0:23:29 Some people find that doing it too late at night might disrupt their sleep, but if you
    0:23:34 think about meditation of the sort that I just described as a perceptual exercise, maybe
    0:23:37 you don’t even call it meditation, you’re just teaching yourself to focus.
    0:23:42 You could even do it with eyes open by focusing on a visual target, allowing yourself to blink.
    0:23:46 There are good data on this sort of approach as well, and then just making sure that your
    0:23:52 visual attention and cognitive attention comes back to that visual target over and over again.
    0:23:58 It’s a deliberate process of bringing your attention back to a particular location.
    0:24:01 That is very valuable for improving your levels of focus.
    0:24:06 In fact, it is known to create significant improvements in your ability to focus, which
    0:24:09 is critical for your ability to study and learn.
    0:24:14 I know that many people are interested in what to take, what to do at the level of kind
    0:24:17 of esoteric practices or things to buy.
    0:24:18 There is stuff out there.
    0:24:23 Again, I mentioned hydration, caffeine, great sleep, and so on, but the simple practice of
    0:24:29 mindfulness meditation or just what I describe as a focusing perceptual exercise of bringing
    0:24:33 your attention back to the same location over and over again deliberately will train you
    0:24:37 to train your nervous system to bring your attention back to whatever it is you’re trying
    0:24:38 to learn.
    0:24:43 Now, I’ve done other podcasts about how to focus, about attention specifically, and ADHD.
    0:24:49 Again, you can find all of those at hubermanlab.com, simply put ADHD or focus or tools for focus
    0:24:50 into the search function.
    0:24:55 It will take you to the exact timestamps in those episodes that are relevant.
    0:25:00 Right now, however, I want to talk about the second part of neuroplasticity, which is
    0:25:05 that the actual changes in the nervous system, the strengthening and weakening predominantly
    0:25:10 of connections between neurons that underlie learning, do not occur during the focusing
    0:25:16 and learning or rather the exposure to the material, but instead during deep sleep and
    0:25:17 sleep-like states.
    0:25:21 Again, I’ve done a lot of podcasts and talked a lot about tools for getting better sleep,
    0:25:25 but I just want to remind everybody that the actual reordering of the connections, the
    0:25:29 strengthening of connections between neurons that underlie learning, the weakening of those
    0:25:34 connections occurs during sleep in particular during rapid eye movement sleep, which tends
    0:25:37 to predominate in the latter half of the night.
    0:25:40 Make sure that you’re getting enough sleep for you for some people at six hours or some
    0:25:41 people at eight hours.
    0:25:44 Yes, there is something called the first night effect.
    0:25:50 The first night effect is the experimentally observed phenomenon whereby information that
    0:25:56 you learn on a given day is mostly consolidated during the night sleep that you have on that
    0:25:59 first night after the learning occurs.
    0:26:02 Does this mean that if you get a poor night sleep on the first night after learning something
    0:26:08 that you are forever going to forget, that information, that it cannot be consolidated
    0:26:09 into your neural circuits?
    0:26:10 No.
    0:26:16 It’s very clear that the first night after learning you want to get the best sleep possible.
    0:26:20 So if you’re learning about your studying is going late into the night and you’re drinking
    0:26:24 a lot of caffeine, be mindful that the sleep that you get after drinking that caffeine late
    0:26:28 into the day, the all-nighters that you’re pulling, those are not serving your learning
    0:26:29 well.
    0:26:36 So you need to structure your life as a student of any kind so that you can get focus and
    0:26:39 attention to what it is you want to learn and you can get sleep to the best of your
    0:26:40 ability.
    0:26:44 And of course, people who are raising young kids or who have stress in their lives for
    0:26:48 whatever reason, perhaps won’t be able to optimize their sleep on that first night or
    0:26:51 even subsequent nights, but do your best to get your sleep right.
    0:26:55 It’s the single best thing you can do for your mental health, for your physical health,
    0:27:00 and for learning and performance of any kind, and it’s really worth the effort.
    0:27:09 Now, with an understanding of the mechanisms, the focus and alertness and the sleep phase
    0:27:14 of neuroplasticity, what are some other things that you can do to enhance whatever studying
    0:27:16 and learning you’ve obtained?
    0:27:19 I already talked about a tool, a behavioral tool for enhancing focus.
    0:27:24 What about a behavioral tool for enhancing plasticity if your sleep is great or especially
    0:27:25 if your sleep isn’t great?
    0:27:30 And there, I highly recommend you explore non-sleep deep rest or NSDR.
    0:27:32 There’s a script for this in the show note captions.
    0:27:38 NSDR, sometimes referred to as yoga-needra, although those things are similar but different,
    0:27:43 is a 10 or 20 minute practice that you can do to restore your mental and physical vigor.
    0:27:45 If you haven’t slept enough, so you could do it first thing in the morning when you
    0:27:46 wake up.
    0:27:49 If you feel you haven’t slept enough, you can do it in the afternoon.
    0:27:53 You can do it in the middle of the night if you’re not able to sleep and offset some of
    0:27:56 the sleep loss that you otherwise would have experienced.
    0:28:02 NSDR is a very powerful tool in order to enhance neuroplasticity.
    0:28:04 And I’ll talk more about this in a future episode.
    0:28:08 There’s a lot of exciting data coming out about NSDR and yoga-needra.
    0:28:13 But if you’re sleeping well and even if you aren’t, I highly encourage you to incorporate
    0:28:17 a 10 or 20 minute NSDR into your schedule someplace.
    0:28:20 Again, where you place it in your schedule isn’t as important as the fact that you do
    0:28:24 it in order to enhance neuroplasticity.
    0:28:28 That is, the reordering of connections between neurons to serve the studying and learning
    0:28:29 that you’re doing.
    0:28:32 Now let’s talk about how the best students structure their days.
    0:28:35 Turns out there are great studies on this.
    0:28:42 There’s a really nice paper, in fact, that surveyed close to 700 students.
    0:28:49 These were medical students, approximately equal number of male and female students,
    0:28:51 and analyzed the most useful learning habits.
    0:28:55 That is, the learning habits associated with the most successful students.
    0:28:59 Now anytime you do a study like this where people take surveys, there’s always the issue
    0:29:00 of causality.
    0:29:04 In fact, we can pretty much set aside any possible causality.
    0:29:07 For instance, I’m about to tell you that the very best performing students tend to study
    0:29:10 for about three or four hours per day.
    0:29:14 But you could easily say, well, they’re the best students because they study three or
    0:29:15 four hours per day.
    0:29:18 They don’t study three or four hours per day because they’re the best students.
    0:29:20 They need to be exactly right.
    0:29:24 We can get into all sorts of discussions about correlation versus causation, about reverse
    0:29:26 causality, and on and on.
    0:29:28 However, none of that is the point here.
    0:29:33 The point here is to establish what are the habits that the most successful students seem
    0:29:37 to incorporate over and over again, regardless of what classes they’re taking, regardless
    0:29:42 of where they are in their arc of their learning trajectory.
    0:29:46 What we know, based on this study, and I’ll provide a link to it in the show note captions,
    0:29:50 is that there are at least 10 study habits that the highly effective students use.
    0:29:55 I’m going to focus on the top five or six just for sake of time because it turns out
    0:30:01 that most of the effect it appears of being a better student can be attributed to these
    0:30:03 top five or six habits.
    0:30:06 First of all, they set aside time to study.
    0:30:08 They literally schedule time to study.
    0:30:10 Now, this probably serves several roles.
    0:30:16 The first one is that they are able to clear out other distractions, and in fact, that’s
    0:30:17 the second thing that they do.
    0:30:22 They are very effective, or they make it a point of putting their phone away and off,
    0:30:23 of isolating themselves.
    0:30:24 That’s right.
    0:30:26 They’re not studying with other people.
    0:30:30 They study alone, which is not to say that people who study with others cannot be effective
    0:30:35 in their studying, but the best performing students seem to study alone.
    0:30:36 They put their phone away.
    0:30:41 They tell their friends and families that they are not going to be able to be reached
    0:30:43 during that time.
    0:30:48 Yes, they study for three or four hours per day, but they break that up into a couple
    0:30:52 of different sessions typically, two or three sessions, so they’re not doing a three or
    0:30:56 four hour studying about all in one shot.
    0:30:58 They’re managing their time.
    0:31:04 They’re eliminating distractions, and they’re studying for a consistent amount of time at
    0:31:08 least five days per week, presumably they’re taking some weekends off, although that wasn’t
    0:31:09 made clear from this paper.
    0:31:13 The other thing that they do, and this is very important, is that they make an effort
    0:31:17 to then teach their peers, to teach other students in the class.
    0:31:21 Some of you may be thinking, and I’m thinking back to college here mostly, that if you spend
    0:31:25 all this time learning the information and you are in a competitive scenario with the
    0:31:29 other students, that teaching them the information is kind of a freebie for them and is harder
    0:31:33 for you, meaning you’re putting yourself at a competitive disadvantage or you’re giving
    0:31:36 them an unfair advantage for not having done the work.
    0:31:40 Now, while this paper didn’t do an analysis of whether or not these students that served
    0:31:46 as the learners from the other students got an unfair advantage, it’s very clear that
    0:31:50 students who make it a point to learn material in isolation, then bring that material to
    0:31:55 other students in the same course and teach them, perform exceedingly well in comparison
    0:31:56 to the other students.
    0:32:03 So, don’t be afraid to be a teacher of your peers in order to test, this is key to test,
    0:32:06 and develop mastery of the material.
    0:32:11 Now, in my laboratory for years, we used to have a saying, which I simply picked up from
    0:32:15 the laboratories I was trained in, I didn’t come up with the saying, which was watch one,
    0:32:16 do one, teach one.
    0:32:21 And that was referring to doing surgeries or suturing or doing an antibody reaction or
    0:32:25 a Western blood or things that you do in laboratories.
    0:32:27 Watch one, do one, teach one.
    0:32:30 Watch one, do one, teach one, of course, should be reserved to anything where no one’s going
    0:32:34 to be put in danger by the watch one, do one, teach one procedure, right?
    0:32:39 Some procedures, especially in laboratories, can be dangerous given the materials you use,
    0:32:40 et cetera.
    0:32:42 And of course, today, we’re talking about learning and studying generally.
    0:32:49 So, provided it’s safe, watch one, do one, teach one, is an excellent means to learn,
    0:32:53 that is to study new material to develop proficiency and even mastery.
    0:32:55 And over time, perhaps even virtuosity.
    0:32:58 We’ll return to that later, those distinctions.
    0:33:03 So, going back to this idea that the best students set aside time, they designate time
    0:33:07 to study alone without distractions.
    0:33:10 That is sure to help them anchor their focus and attention.
    0:33:14 They know that they’re going to need to use their focus and attention during that time.
    0:33:21 And we know with absolute certainty that focus and attention are a limited but renewable resource
    0:33:22 in the human brain.
    0:33:26 The longer you’re awake, the more is the buildup of a molecule called adenosine in your
    0:33:27 brain and body.
    0:33:28 It makes you sleepy.
    0:33:29 It makes it harder to focus.
    0:33:32 When you sleep, adenosine levels are pushed down again.
    0:33:33 You’re able to focus again.
    0:33:34 You feel more alert.
    0:33:38 You can think of adenosine as limiting your attentional budget, which is not to say that
    0:33:43 some people don’t study best in the afternoon or in the evening or even late at night, right?
    0:33:47 I recall times during university when I’d study between the hours of 10 p.m. and 2 a.m.
    0:33:53 I don’t do that any longer, but scheduling time where you know you’re going to need to
    0:33:59 be focused and attending is perhaps one of the most important things toward being able
    0:34:01 to focus and attend to the material.
    0:34:05 Now, if you’re taking courses, you probably are going to be a slave to the timing of the
    0:34:06 courses.
    0:34:09 You aren’t going to be able to tell the instructor, “Okay, listen, I want you to do this course
    0:34:13 at 3 p.m. because that’s when you learn best,” or at 8 a.m. because that’s when you happen
    0:34:15 to be able to attend best.
    0:34:19 However, to the extent that you have any control over the time in which you’re going to study,
    0:34:23 keeping that at a regular time or times, perhaps one block early in the day, one block later
    0:34:28 in the day, perhaps two blocks early in the day, and so on, is going to be beneficial.
    0:34:32 It turns out that’s also supported by the research literature.
    0:34:39 The brain, just like with its sleep/wake cycles that entrain to a regular schedule, that is,
    0:34:44 your brain and body get used to being active and inactive at particular times based on
    0:34:48 your exposure to sunlight, your exposure to activities, your social rhythms, et cetera.
    0:34:54 If you regularly, meaning for the course of about three days, make it a point to focus
    0:34:57 and study at particular times, again, pulling your attention back.
    0:35:01 It’s not an automatic process, but pulling your attention back to a specific location,
    0:35:06 perhaps on a page or that you’re listening to in lecture, your body and brain will start
    0:35:13 to entrain to that rhythm such that you will be able to focus and attend better simply by
    0:35:18 virtue of the regularity of the timing of the exposure to the material.
    0:35:22 You probably need about two or three days to break into a regular schedule of focusing
    0:35:27 and attending and studying at a given time or times.
    0:35:31 Allow yourself that transition period, but then make it a point to schedule those times
    0:35:37 to study, set aside your phone, tell people you’re going offline, turn off the Wi-Fi if
    0:35:39 you need to or have to.
    0:35:40 You may need it for your studying.
    0:35:41 I don’t know.
    0:35:45 It depends on what you’re studying, but limit distractions at all costs and learn to just
    0:35:47 focus on the material.
    0:35:48 This is a skill.
    0:35:50 This is the most important thing to understand.
    0:35:53 It’s a skill to be able to focus and study.
    0:35:57 It’s a skill that you can learn very quickly, especially if you schedule it for regular
    0:36:02 times and you give yourself two or three days in which to adapt to those schedules and times
    0:36:06 and then try and stick to them as regularly as possible, perhaps even on the weekends
    0:36:12 if you’re approaching the end of the quarter or semester, perhaps even on the weekend even
    0:36:14 if you’re not in the quarter or semester.
    0:36:20 Keeping those regular times will entrain your nervous system to study and learn at its best
    0:36:21 at those particular times.
    0:36:25 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
    0:36:29 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
    0:36:31 supplement would be AG1.
    0:36:35 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
    0:36:37 nutritional supplements available.
    0:36:41 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
    0:36:46 prebiotics, and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
    0:36:48 for a demanding life.
    0:36:51 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
    0:36:56 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
    0:37:00 vitamins and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
    0:37:04 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012 and often twice a day, once in
    0:37:08 the morning or mid-morning and again in the afternoon or evening.
    0:37:13 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system, and my gut microbiome.
    0:37:17 These are all critical to brain function, mood, physical performance, and much more.
    0:37:23 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special offer.
    0:37:27 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year’s supply of vitamin
    0:37:28 D3K2.
    0:37:34 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
    0:37:40 Before I move into specific ways to study in order to maximally offset forgetting, notice
    0:37:46 I didn’t say in order to learn, but rather to maximally offset forgetting, aka learning,
    0:37:48 stably learning material.
    0:37:52 There’s one other point that I wanted to pass along from this really nice study on the study
    0:37:57 habits of highly effective medical students that I’ve been referring to.
    0:38:04 That is, when one examined or these people were asked about their motivation for studying,
    0:38:07 the best performing students had an interesting answer.
    0:38:15 They had a very long-term understanding of how or belief, rather, about how their success
    0:38:21 in medical school would impact their family, how it would impact their life arc, how it
    0:38:25 would change them, and they weren’t particular about the ways in which it would change them
    0:38:26 or their family.
    0:38:33 In fact, it was a rather broad, abstract, aspirational way of thinking about their study efforts.
    0:38:38 What I like so much about this paper is that in addition to having a fairly large sample
    0:38:44 size, close to 700 students that were evaluated, yes, it’s purely self-report and this kind
    0:38:50 of thing, nonetheless, it bridges the two extremes of studying and learning.
    0:38:54 It gets right down into the nitty gritty of how long they study, when they study, the
    0:38:59 things they do to limit distraction that we just discussed, but it also gets to their
    0:39:03 underlying psychological motivations and the thing that they use in order to pull them
    0:39:09 forward through their study efforts, perhaps especially when their desire is waning or
    0:39:12 their level of fatigue is increasing.
    0:39:17 I don’t know that I’m speculating here, but this is this aspirational component of going
    0:39:21 to medical school, which it turns out in the country in which the study was done, only
    0:39:26 very, very select few of the very best students are able to achieve that.
    0:39:31 They have to learn the information in a different language altogether, which is incredible.
    0:39:32 I always marvel at that.
    0:39:37 I have friends that did their PhD thesis in Italy, they’re Italian by birth.
    0:39:42 They now happen to run a laboratory in Italy, and they had to do their PhD training and
    0:39:47 write papers and give their thesis dissertation and defense in English, even though English
    0:39:49 was their second language.
    0:39:54 Talk about a challenge, and that’s just one example that I can think of.
    0:39:57 There are many examples of that.
    0:40:02 These students that I’m referring to in this study are not necessarily constantly thinking
    0:40:08 about how their efforts will transform themselves and their families, but they certainly were
    0:40:13 able to report what it was specifically that they are seeking, what they’re aspiring to,
    0:40:18 besides just trying to do as well as they can getting into and through medical school.
    0:40:23 The high level aspirational stuff within you, whatever that is for you, it’s going to be
    0:40:30 highly individual, is certainly important, and it offers a bookend to the nuts and boltsy
    0:40:34 kind of stuff that you’re going to do, I would hope, in order to best study and learn the
    0:40:38 specific material, so the specific actions that you’re going to take each day to learn
    0:40:43 specific bits of information that will pull you toward those important aspirations.
    0:40:48 Now again, if you love the material you’re learning, this aspirational component is probably
    0:40:50 not as important.
    0:40:55 I can recall during university and graduate school and so on thinking, “Oh my goodness,
    0:40:57 this is like the coolest thing I’ve ever heard.”
    0:41:01 I’d probably say that about a million different topics like, “Oh my goodness, circadian rhythms,
    0:41:03 seasonal rhythms, melatonin, neural circuits, dopamine.”
    0:41:07 I was just awash with excitement about what I was learning, but of course, sometimes I
    0:41:10 would take a course where the material was, I don’t know if it was more challenging or
    0:41:15 not, but I had a harder time getting engaged by the material, either by virtue of how it
    0:41:18 was being taught to me or the material itself.
    0:41:24 So the ability to attach to some aspirational goal to pull you through can be very valuable.
    0:41:27 You’re not going to love every topic you have to learn.
    0:41:33 However, I will say that at least in my experience, some of the courses that I look back on most
    0:41:38 fondly are the courses that I struggled with the most, and in fact, that’s the basis of
    0:41:43 the next and easily one of the most important studying tools.
    0:41:49 So a key theme in all of the excellent literature that is the peer reviewed research on how best
    0:41:54 to study is that studying that feels challenging is the most effective.
    0:41:57 I know nobody wants to hear this.
    0:41:59 Everyone wants to hear about flow.
    0:42:03 Everybody wants to hear about information just sinking into their brain by osmosis.
    0:42:07 I think it was a Garfield cartoon where he talked about learning by osmosis.
    0:42:11 There’s this very cute real world video of a kid in a classroom.
    0:42:15 I believe it’s in China where he’s taking the book and he puts it on his head.
    0:42:18 Maybe I can find this clip and he’s just kind of like trying to wash it into his brain.
    0:42:20 It’s super cute clip, but guess what?
    0:42:21 That doesn’t work.
    0:42:22 I mean, it works to put the book on your head.
    0:42:23 It doesn’t work.
    0:42:27 It’s not going to get the information into your brain.
    0:42:31 Perhaps someday there will be ways to rapidly download information into neural circuits.
    0:42:40 Right now we know, we’ve known for hundreds, if not thousands of years, that effort is
    0:42:42 the cornerstone of learning.
    0:42:43 So I know there are probably some groans about that.
    0:42:47 I know some of you perhaps were hoping that today I was going to tell you how to study
    0:42:50 so that studying wasn’t painful.
    0:42:55 I think I can accomplish that by the end of today’s episode, but in order to do that,
    0:42:56 let’s take another quiz.
    0:42:57 Okay.
    0:42:58 So here’s the quiz.
    0:43:00 Again, you can answer these questions in your head.
    0:43:04 You don’t have to tell anyone, but you could write them down or say them out loud if you
    0:43:05 want.
    0:43:14 The next question is, when, during either your states of alertness or sleep, does the
    0:43:17 remodeling of neural connections occur?
    0:43:19 I like to think this is a pretty easy one.
    0:43:20 Okay.
    0:43:22 The answer is during sleep.
    0:43:31 The second question is, what is one behavioral tool that you can use to improve focus?
    0:43:35 The answer is simple mindfulness meditation, which I’d prefer you think of simply as a
    0:43:36 perceptual exercise.
    0:43:40 So again, just sit or lie down, close your eyes, focus on your breath.
    0:43:45 When your attention drifts, bring your attention back to your breath and so on.
    0:43:50 Or if you prefer, you can do this eyes open by focusing on a visual target, either a foot
    0:43:54 or two feet or three feet away, whatever distance is comfortable for you, allowing yourself
    0:44:00 to blink as needed, but forcing yourself to focus on that visual target for say one to
    0:44:04 three minutes, maybe even three to five minutes, maybe even 10 minutes, again, please blink.
    0:44:06 You don’t want your eyes to dry.
    0:44:11 Both those tools will improve your ability to attend, to focus, to other material when
    0:44:12 the time comes.
    0:44:13 Okay.
    0:44:18 The circuits for focus and attention themselves are subject to neuroplasticity.
    0:44:24 And then the third question is, can you name or list off in your mind three tools that the
    0:44:28 most effective students have been shown to use?
    0:44:35 I can think of limiting distraction by virtue of putting away phones and telling others
    0:44:37 you won’t be in contact with them too.
    0:44:42 And I’m getting these out of order, I realize, is to isolate, to study alone.
    0:44:49 And the third that I can recall is to teach others in the same course.
    0:44:50 Okay.
    0:44:52 You can probably think of a few others.
    0:44:55 Now, why are we taking these silly little quizzes?
    0:45:01 Well, turns out they’re not so silly when one considers that hopefully you’ll remember
    0:45:06 the information from today so that you don’t have to listen to it over and over again,
    0:45:13 but that if ever there was a strongly research supported tool in the literature, in the peer
    0:45:19 reviewed literature about how students can learn information better, it’s testing.
    0:45:25 And I know, I know, I know we think of tests as a way to evaluate our knowledge, but it
    0:45:29 turns out that testing is one of the best ways to build our knowledge, to retain our
    0:45:33 knowledge and again, to offset forgetting.
    0:45:39 Now, the study of testing as a learning tool, not just as a way to evaluate how much information
    0:45:42 we’ve learned goes back over a hundred years.
    0:45:49 There’s a classic study that was done in 1917 where grade school age children read biographies.
    0:45:55 So they read biographies and then the kids were divided into different groups.
    0:46:01 One group read and reread and reread those biographies over and over.
    0:46:07 Another group read the biographies once and then were tested on those biographies.
    0:46:13 But get this, they tested themselves on those biographies simply by having to think about
    0:46:17 the information that they had read and trying to remember the information, like what was
    0:46:18 the biography?
    0:46:19 Who was the person?
    0:46:20 Who were they married to?
    0:46:21 What did they do?
    0:46:22 When did they go to school?
    0:46:23 What did they do in school?
    0:46:25 What did they do in the world?
    0:46:27 What role did they play in life?
    0:46:32 So they essentially tested their own knowledge simply by going into their own head and asking
    0:46:35 themselves what they could remember about those biographies.
    0:46:43 Now keep in mind here that even though it’s fairly apparent that reading a biography two,
    0:46:49 three, four times might seem more passive than testing oneself on a biography that they
    0:46:51 had read just once.
    0:46:55 You could imagine that thinking about the biography involves more effort and indeed
    0:46:56 it does.
    0:47:00 But keep in mind also that the kids in the second group were only exposed to the biography
    0:47:08 once and yet when you look at the percent of accurate recall of information from those
    0:47:16 biographies, the children that read the biography once and then made a deliberate point to think
    0:47:20 about that biography in their own mind to effectively test themselves on that material
    0:47:23 just within their heads over and over.
    0:47:28 But an equal number of times as the kids that read the biographies directly on a page over
    0:47:34 and over vastly outperformed the kids that read the biographies over and over put differently.
    0:47:41 Reading and rereading material and rereading material is far less effective than reading
    0:47:46 material and then thinking about that material, testing yourself on that material, forcing
    0:47:51 yourself to bring that material to mind in your own mind and this is not just for sake
    0:47:59 of remembering more volume of material but also accuracy of recall of that material.
    0:48:04 And that at least to me was pretty surprising at first until one starts to explore subsequent
    0:48:08 studies of the role of testing as a learning tool.
    0:48:13 And then you start to realize that testing yourself is far and away the best tool for
    0:48:19 studying and learning not just for evaluating your knowledge but for actually studying and
    0:48:22 incorporating that knowledge into your neural circuits.
    0:48:23 Okay.
    0:48:27 So I realize that anytime I or somebody else talks about a study that was done in 1917,
    0:48:33 we think of people in these, you know, like wooden shoes and in these schoolhouses that
    0:48:36 look so different and kids dress so different.
    0:48:39 Let’s get a little more modern here.
    0:48:43 Keep in mind, however, that the nervous system hasn’t really changed much in tens of thousands
    0:48:45 of years.
    0:48:51 Nonetheless, I think it’s nice to think about a more recent study of how best to study.
    0:48:55 And this study, which by the way, we’ll provide a link to in the show note captions as well
    0:48:58 as a couple of reviews that include results from similar studies.
    0:49:04 Again, I’m pointing to a body of research, not just one study here.
    0:49:12 Based at whether or not studying material four times, so study, study, study, study
    0:49:19 was better in terms of locking that information into people’s minds, allowing them to use
    0:49:23 that information flexibly, which is an element of creativity, essentially given the mastery
    0:49:29 of the material, then a different group, which studied once, studied the material twice,
    0:49:37 studied the material three times, then was tested on the material or a third group that
    0:49:45 studied material once, then took one, two, yes, three tests on the material.
    0:49:49 Now, so what I just described was three groups, all of whom read a passage.
    0:49:55 This was a passage about animals, about biology, some other topics too in different experiments.
    0:49:59 Again, three groups, one group studies four times.
    0:50:06 They study the material one, two, three, four times, then later they take a test.
    0:50:13 The second group studies one, two, three times, takes a test on that material, and then later
    0:50:14 takes a test.
    0:50:19 The third group studies the material once, then takes three tests on the material, and
    0:50:21 then later takes a test.
    0:50:26 So what’s analyzed and compared between these different groups is their performance on that
    0:50:28 final test.
    0:50:36 What I put in as the fifth bin there, because think about it as SSSS, so study, study, study,
    0:50:43 and then later test, or SSST, study, study, study, test, and then later test, or STTT,
    0:50:45 study, test, test, test, and then later test.
    0:50:50 So what’s compared and contrasted is performance on the test some period of time later.
    0:50:56 Now some experiments made that final test of the material a couple days later.
    0:50:59 Other experiments made it a couple weeks later.
    0:51:04 Other experiments made it much later, months or even a year later.
    0:51:07 The point here is twofold.
    0:51:12 First of all, based on everything I’ve told you thus far, you can probably guess who performed
    0:51:18 best on the test that occurred some period of time later.
    0:51:19 Right.
    0:51:27 The performance on that final test was essentially proportional to the number of tests one had
    0:51:29 already taken on the material.
    0:51:34 That should be pretty much obvious given the way we’ve been going today in this description
    0:51:37 of tests as a way to offset forgetting.
    0:51:38 Okay.
    0:51:43 So the more tests that you take as a way to expose yourself to the material, the better
    0:51:46 you’re going to perform on that material at some later point.
    0:51:49 Now of course, at some point you have to be exposed to the material for the first time.
    0:51:50 Right.
    0:51:52 That’s why it’s studying and learning.
    0:51:56 But after one exposure to new material, taking more tests on that material, even if you don’t
    0:52:02 perform that well on those tests, as long as you’re able to see the accurate answers
    0:52:06 to those tests and compare your answers to those answers will lead to better performance
    0:52:11 on the ultimate test and retention of that material at some later time.
    0:52:16 Put differently, it’s not about how many times you study the material or how many times
    0:52:18 you’re exposed to the material.
    0:52:22 It’s about being exposed to the material, doing your best to focus and attend to that
    0:52:26 material and then self-testing yourself on that material.
    0:52:31 Or as the case may be if an instructor is the one giving you the test, but nonetheless
    0:52:37 taking tests on that material, not just once, but ideally two or three times, that’s what
    0:52:41 really locks the material into your neural circuits.
    0:52:47 That’s what’s going to lead to the most pervasive change, the most durable change we should say,
    0:52:51 in your neural circuits that carry that material, that hold that material in your mind, what
    0:52:55 we call neural encoding.
    0:52:59 So the more times you test yourself or that you are tested on material, the better your
    0:53:01 retention of that material.
    0:53:05 Now some people will immediately say, “Well goodness, what if I learned it and then I’m
    0:53:10 tested and I’m somehow consolidating the wrong or inaccurate material?”
    0:53:11 But it doesn’t appear to be the case.
    0:53:16 As long as you learn what the correct answers to the tests are, even if you’re getting 40
    0:53:23 or 50% or less accurate on those tests that you take immediately after the studying period,
    0:53:28 that’s still going to be a better strategy than rereading the material, which ought to
    0:53:29 be somewhat surprising.
    0:53:31 It certainly was surprising to me.
    0:53:34 But you know what’s even more surprising and a little scary and that we all should know
    0:53:41 and I wish I had learned when I was like in the second grade is that if you ask students,
    0:53:46 how confident are you in the material that you just learned?
    0:53:48 How well do you think you would perform on a test?
    0:53:54 What you see consistently in these studies, I’m chuckling, because it’s kind of mind-blowing
    0:53:58 is that the students who studied the material, that is, who were exposed to the material
    0:54:04 four times think that they are going to perform best on the ultimate exam.
    0:54:09 However, the students that study the material once and then are tested three times on that
    0:54:17 material, they think that ultimately they’re going to perform least well.
    0:54:19 For instance, they ask them their confidence, “How well do you think you would perform
    0:54:25 on a test of this material in two weeks or in a year or in six months or even tomorrow?”
    0:54:32 They report, that is, the students in the study test, test, test group report much lower
    0:54:37 confidence in the material, much lower sense of mastery of the material compared to the
    0:54:40 students that were exposed to the material four times who were saying, “Yeah, I think
    0:54:44 I would do pretty well or very well,” and guess what?
    0:54:45 The exact opposite is true.
    0:54:50 Put differently, when you’re exposed to material over and over and over again, you think you’ve
    0:54:51 learned the material.
    0:54:56 In fact, your confidence that you’ve learned the material increases with each subsequent
    0:55:01 exposure to the material, but actually, you haven’t learned it at all compared to the
    0:55:06 people that are exposed to the material and then take tests on the material, oftentimes
    0:55:09 straining to get the answers right on those tests.
    0:55:14 In fact, sometimes getting those answers dead wrong and then realizing they get those answers
    0:55:17 dead wrong or sometimes they just sense it, but guess what?
    0:55:23 Testing yourself once, twice, maybe three times prior to the ultimate test of your knowledge
    0:55:29 of that material is far and away the best way to lock that material into those neural
    0:55:30 circuits.
    0:55:34 Now, I say I wish I had learned this when I was a student because to some extent I used
    0:55:37 a self-testing approach.
    0:55:43 The one most salient example of that is I took a course when I was in college, I still remember,
    0:55:48 it was Biosciences 169L, a neuroanatomy laboratory taught by Ben Reese.
    0:55:54 He’s still there, I believe, and he was known then and I’m sure still now if he’s still
    0:56:01 teaching as extremely challenging professor, extremely challenging, not as a person, not
    0:56:08 as personality, but a ton of detail and rigor and high, high, high expectation for this laboratory
    0:56:13 course in neuroanatomy, which involved lectures, it involved in a neuroanatomy textbook where
    0:56:17 you’d look at essentially panels of different brain sections from different species, different
    0:56:21 types of stains of different brain tissue, mind you, this is an undergraduate course,
    0:56:25 and then there was a laboratory component, hence the L in 169L where you’d have to go
    0:56:31 from microscope station to microscope station identifying structures based simply on what
    0:56:37 you could see down the microscope and therefore you had to know what the stain was, what was
    0:56:41 essentially visible to you on the slide because certain stains reveal certain things like
    0:56:45 the, what we call the cell body of neurons versus the, the sort of wires, what we call
    0:56:48 the axons between neurons, et cetera, et cetera.
    0:56:51 I remember thinking this is a really hard course.
    0:56:57 It was a very difficult course and my mode of studying for the course involved, of course,
    0:57:03 going to class, doing the dissection, we dissected a sheep brain at that time, so we’re literally
    0:57:08 dissecting an actual brain, we’re doing microscope work, we’re learning about it from the textbook
    0:57:13 and from lecture and there was a ton of new nomenclature about rostral, caudal, dorsal,
    0:57:20 ventral, all the stuff of neuroanatomy and then at some point I made the decision perhaps
    0:57:28 on the basis of sheer overwhelm to study for neuroanatomy by laying down on my bed in my
    0:57:35 studio apartment, I lived alone and closing my eyes and flying through the nervous system
    0:57:42 from different entry points, through the ear, review my cochlear anatomy, through the eye,
    0:57:47 review my retinal anatomy, through the dorsal surface of the brain, thinking about the sulcian
    0:57:53 gyri and then the corpus callosum and then I, and I can still see it in my mind’s eye.
    0:57:58 So my process of studying for neuroanatomy, yes, involved exposure to the material, but
    0:58:06 it involved hours upon hours of thinking about the material within my own brain.
    0:58:08 So it’s a little bit meta unto itself there.
    0:58:15 As a consequence, I like to think, in fact, I believe with some confidence that I have
    0:58:19 very high mastery of neuroanatomy in different species as well.
    0:58:23 Now, that’s my particular area of expertise, I don’t think I’m any kind of savant with
    0:58:27 respect to neuroanatomy, I just spent hours upon hours learning the material and then
    0:58:30 reviewing the material within my mind.
    0:58:35 So in other words, testing myself, here’s what I would do if I were moving down a trajectory
    0:58:41 of a neural tract, for instance, between say the hippocampus and a neighboring structure
    0:58:45 and I didn’t know what was next, I would then go look it up in the textbook and then I’d
    0:58:49 go back to this, you know, mental exercise visualization type studying.
    0:58:51 It really wasn’t studying is the point.
    0:58:56 The point is that I was testing myself, I was trying to find the points in which I no
    0:59:01 longer had the knowledge to move further through, in this case, my mental image of the brain,
    0:59:03 but through the material.
    0:59:05 And this is the key aspect of testing.
    0:59:10 It’s not about just knowing how many things you get right, how many things you get wrong.
    0:59:14 It’s about recognizing exactly what you know and don’t know.
    0:59:19 And an important component of testing is running up against those things where you say, I can’t
    0:59:23 remember, I don’t know what comes next or I’m certain that that structure is the fimbria
    0:59:27 and then you go and you look and you go, it’s not the fimbria, but guess what, I’ll never
    0:59:33 forget, for instance, the location of the habanula or what it looks like, a structure
    0:59:36 which by the way, since these names are kind of esoteric, at that time, we didn’t know
    0:59:37 what it does.
    0:59:40 It turns out it’s involved in disappointment.
    0:59:43 It’s key to the depression circuits or the circuits that underlie depression in some
    0:59:44 individuals.
    0:59:47 It is suppressed by viewing of morning sunlight.
    0:59:49 We know that too.
    0:59:53 And by getting too much artificial light exposure in the middle of the night, you enhance activity
    0:59:55 of the habanula.
    0:59:59 Beautiful work not done by my laboratory, but other laboratories demonstrates that.
    1:00:03 So what I just did for you there was hopefully teach you a little something about neuroanatomy
    1:00:08 and depression, but more importantly, to just illustrate that how you test yourself can
    1:00:12 be highly individual to the ways in which you learn best.
    1:00:16 Now that contradicts what I said earlier, which is that this notion that people have
    1:00:20 different learning styles and some people are verbal learners and some people are auditory
    1:00:26 learners and et cetera, doesn’t really hold up so well anymore, but which by the way is
    1:00:30 not to say there isn’t any research to support it, it’s just that it’s heavily contradicted
    1:00:33 by other research that contradicts that idea.
    1:00:40 That your approach, your mode of best testing yourself on material for sake of offsetting
    1:00:44 the forgetting process and for identifying where you have gaps in your knowledge or where
    1:00:49 you thought you knew something, but you don’t or you knew something, but it’s wrong.
    1:00:53 That can be accomplished through the approach that’s best for you, which in my case turned
    1:00:56 out to be lying down and thinking about the material in my head.
    1:01:01 And still to this day, when I read a paper, I try, I don’t always do this, but what I
    1:01:05 try to do is then take a walk in my yard or outside and I try and think about the key
    1:01:09 components of that paper and think about some of the grass that are especially important,
    1:01:11 which is what I’m going to do now.
    1:01:15 I’d like to take a brief break to thank one of our sponsors, Element.
    1:01:18 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
    1:01:23 That means the electrolyte, sodium, magnesium and potassium in the correct ratios, but no
    1:01:24 sugar.
    1:01:28 Now, I and others on the podcast have talked a lot about the critical importance of hydration
    1:01:30 for proper brain and bodily function.
    1:01:35 It shows that even a slight degree of dehydration can really diminish cognitive and physical
    1:01:36 performance.
    1:01:39 It’s also important that you get adequate electrolytes in order for your body and brain
    1:01:41 to function at their best.
    1:01:45 The electrolytes, sodium, magnesium and potassium are critical for the functioning of all the
    1:01:48 cells in your body, especially your neurons or nerve cells.
    1:01:51 To make sure that I’m getting proper amounts of hydration and electrolytes, I dissolve one
    1:01:56 packet of element in about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning and
    1:01:58 I drink that basically first thing in the morning.
    1:02:02 I also drink element dissolved in water during any kind of physical exercise I’m doing,
    1:02:06 especially on hot days if I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
    1:02:14 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman spelled drinklmnt.com/huberman
    1:02:18 to claim a free Element sample pack with the purchase of any Element drink mix.
    1:02:22 Again, that’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
    1:02:27 Okay, so I like to think that we’re establishing that testing yourself or testing your students
    1:02:34 or being tested by your teacher is the best way to offset forgetting.
    1:02:38 Let’s look at the literature that actually supports that statement directly because in
    1:02:43 the previous experiment I described, it was either study, study, study, study, study, study,
    1:02:48 test or study, test, test, test and then later everybody takes a test at the same time.
    1:02:54 A variance on that was done where they had one group of students study material, so this
    1:02:58 is new material and when I say study, I mean they were exposed to the material for the
    1:03:03 first time and I realized this is a little bit of a problem because we’re using the
    1:03:08 word study when in fact I’m trying to make the point that testing yourself is studying.
    1:03:13 So forgive me but this is the way it’s mapped out in these experiments and these papers
    1:03:16 should you look them up in our show note captions.
    1:03:21 One group is exposed to the material, what we’re called studying and then takes a test
    1:03:23 immediately after.
    1:03:26 They are told what they got right, what they got wrong on that test and what the correct
    1:03:34 answers are and then sometime later after a delay, they take a test of the same material.
    1:03:39 Another group studies that is they’re exposed to the material, then there’s a delay.
    1:03:42 That delay could be days, it could be weeks.
    1:03:46 This experiment has been done every which way it seems by now.
    1:03:52 Then they’re tested and then there’s another delay and then they take a test at the same
    1:03:54 time that group one did.
    1:04:02 So again it’s study test, long delay test for group one or study delay test, delay test
    1:04:03 for group two.
    1:04:09 Remember the final test is taken at the same time by everybody or group three study that
    1:04:14 is they’re exposed to the material, then a long, long, long delay, then a test and then
    1:04:18 the ultimate test, the test that everybody takes at the same time.
    1:04:21 Can you guess which group performed best?
    1:04:24 The essence of this experiment, if you’re listening to this and it’s not clear in your
    1:04:28 mind is you’re either exposed to the material and tested very soon after and then take a
    1:04:35 test after a delay say a week or two weeks later or you’re exposed to the material, there’s
    1:04:39 a delay of a few days, then you take a test and then another few days and then you take
    1:04:44 a test so it’s more evenly spaced or if you were assigned to the third group you’d study
    1:04:48 you’re not going to see the material or be tested on it until a day or two before the
    1:04:52 big test, then you’re tested on it, you get your answers back and then you’re tested on
    1:04:53 it again.
    1:04:56 You could imagine that the last group might perform best because they’re re-exposed to
    1:05:00 the material, they’re told what the correct answers are so they know what they got wrong,
    1:05:04 they know what they got right and then the next day they’re taking the test again.
    1:05:09 I would have thought that group would perform best but it turns out the opposite is true.
    1:05:14 It’s pretty wild, the best performance comes from being exposed to material, what in this
    1:05:19 experiment they’re called studying, so they read a passage or they learn some math material
    1:05:24 or language material or music material or motor learning, then they take a test very
    1:05:29 soon after, even same day or next day and then there’s a long delay and then they take
    1:05:31 the test, that group performs best.
    1:05:37 Put differently, test yourself very soon, if not the same day, certainly the next day
    1:05:42 or so, very soon after being exposed to material for the first time.
    1:05:46 As opposed to the last group which performs worst, they perform worst.
    1:05:49 Being exposed to material, then there’s a long period of time, then you’re tested on
    1:05:53 that material, you are told what you got right, what you got wrong and then the next day you
    1:05:55 take a test again.
    1:05:59 Even with overlapping questions to the test you took just the day before and that group
    1:06:05 performs worst and the group that studied had a gap test, had a gap test, they performed
    1:06:06 somewhere in the middle.
    1:06:07 How does this tell us?
    1:06:13 What it tells us is so important, vis-a-vis neuroplasticity, vis-a-vis best learning strategies.
    1:06:19 This is something that goodness, I wish I had learned when I was in graduate school, when
    1:06:24 I was an undergraduate, when I was in high school and elementary school, goodness, even
    1:06:29 when I was in kindergarten, I wish I’d learned this.
    1:06:33 Test yourself on the material that you were just exposed to very soon after your first
    1:06:41 exposure to it, because that offsets the natural forgetting of new material that the brain
    1:06:42 is exposed to.
    1:06:50 This is absolutely the hallmark of all the impressive data about testing as a tool for
    1:06:55 learning, testing oneself or your students or being tested if you’re the student, by
    1:07:01 your teacher, as a tool not just for evaluating performance, for knowing what you know and
    1:07:06 don’t know but for consolidating that information in your neural circuits.
    1:07:11 When I say consolidating that information in your neural circuits, I realize it’s a mouthful.
    1:07:18 What we know is that this business of putting the testing soon after exposure to new material
    1:07:21 is about offsetting the forgetting of that material.
    1:07:25 You might say, “Wait, if that’s true, how come studying the material and then waiting
    1:07:28 and then taking two tests right back to back where you’re learning the material again during
    1:07:31 the test, that should be the best performing group.”
    1:07:37 Well, there seems to be something fundamentally different about first exposure to material
    1:07:39 versus testing yourself on that material.
    1:07:41 We don’t know exactly what that is.
    1:07:47 There’s some interesting neural imaging data in humans that this has to do something with
    1:07:49 this notion of familiarity with material.
    1:07:50 This is very simple.
    1:07:57 This is easy to understand even though it involves a little bit of memory, neuroscience, nomenclature.
    1:08:02 Agility with something, recognizing it is not the same thing as having agility with
    1:08:07 that thing, of having mastery of that thing, is not the same thing as having mastery of
    1:08:11 the material, of having committed it to memory.
    1:08:15 When you read something over and over and over, you see it over and over.
    1:08:16 You hear it over and over.
    1:08:17 You think about it over and over.
    1:08:21 Of course, you’re reading it or you’re hearing about it and you think that you’re learning
    1:08:26 the material, that your neural circuits are changing but it’s a pretty passive process
    1:08:33 or even if it’s a difficult chapter to read or a difficult passage of music.
    1:08:39 The difference is when you’re tested on material, something happens in your performance of or
    1:08:44 recalling of, if it’s just cognitive or you’re writing it down or you’re told to play the
    1:08:50 music or do the motor movement, something happens in the error, the getting wrong of
    1:08:56 certain things that cues your nervous system to lock in the information that you have right.
    1:09:00 To remember what you have wrong so that you then correct it, which is far and away different
    1:09:06 than exposure and re-exposure and re-exposure.
    1:09:09 It’s a prerequisite to learning that you need to see the material for the first time.
    1:09:12 You can’t just start testing yourself on material that you’ve never been exposed to.
    1:09:16 I suppose you could, but you’re going to get it, I would imagine, mostly wrong.
    1:09:19 We’re all wrong.
    1:09:26 This business of using testing very soon after first exposure to material as a tool to study
    1:09:31 in order to offset forgetting is clearly tapping into this difference between familiarity with
    1:09:38 something for which we know certain brain areas are activated versus recollection, being
    1:09:43 able to take that material and bring it to memory, bring it to your focused attention
    1:09:45 and use that material.
    1:09:48 I realize this is a bit abstract and some of this is still being parsed.
    1:09:52 If you’re interested in the neuroscience of familiarity with something versus your ability
    1:09:58 to actually recall something and have mastery of that material, there’s a really nice review
    1:10:01 that I provide a link to in the show note caption.
    1:10:02 It’s published in the journal HIPAA Campus.
    1:10:06 I always chuckle at the fact that there’s a journal that’s named after a brain structure.
    1:10:11 After all, as far as I know, there isn’t a journal called Retina or Amygdala.
    1:10:16 I have a brief anecdote from graduate school whereby I learned that there was this journal
    1:10:22 HIPAA Campus and it was my first graduate student gathering in graduate school.
    1:10:28 The guy who hosted it turns out it was a luminary in the field of learning and memory.
    1:10:30 I was saying, “This is ridiculous.
    1:10:31 There’s a journal called HIPAA Campus.
    1:10:33 Here I’m a first-year graduate student.”
    1:10:34 He goes, “Yeah, there is.”
    1:10:36 I said, “Yeah, that’s so silly.
    1:10:41 Who are the idiots that name a journal after a brain structure?”
    1:10:44 Turns out there’s also a journal called Cerebral Cortex and there’s probably one about spinal
    1:10:45 cortex.
    1:10:47 It turns out I was the idiot saying this.
    1:10:51 The guy I was talking to, who of course was the host of the party, said, “Yeah, actually,
    1:10:52 that’s my journal.
    1:10:53 I founded the journal HIPAA Campus.”
    1:10:54 You can look them up.
    1:10:59 At this point, you’re going to take a test and it’s a super easy test.
    1:11:04 I realize we’re a bit into the material and we’re all probably fatiguing a little bit,
    1:11:09 marveling, I hope, at what an incredible tool testing and in particular self-testing soon
    1:11:12 after being exposed to new material is.
    1:11:14 The question is this.
    1:11:16 By the way, this is an open-ended question.
    1:11:19 You’re not supposed to know the answer because I haven’t told you the answer yet, but I want
    1:11:23 you to think about this.
    1:11:31 If one looks at the majority of data in this whole field of testing as a studying tool,
    1:11:36 how much improvement do you think you get from testing yourself once on new material?
    1:11:41 Do you think it’s a 10% improvement, a 20% improvement?
    1:11:45 Here I’m just comparing to testing yourself once on material that you were just exposed
    1:11:49 to for the first time versus not testing yourself at all.
    1:11:51 How much do you think you improve?
    1:11:56 The answer is about 50%, five, zero.
    1:12:02 I can say that on the basis of the fact that in studies of musical learning, of mathematical
    1:12:06 learning, of language learning, of motor learning, when subjects are exposed to new material
    1:12:12 and then tested at some period of time later, the percentage of information they get right
    1:12:20 or that they are able to perform something correctly diminishes over time, especially
    1:12:24 because they’re not doing any practice and no testing in the intervening time.
    1:12:26 This was built into these experiments.
    1:12:31 Then you simply ask how much of the material was forgotten if they just were exposed to
    1:12:33 the material.
    1:12:38 In the case of say music learning, your teacher sits down next to you and shows you the scales
    1:12:44 on the piano, but then you’re not practicing them in between versus, or perhaps another
    1:12:48 example would be somebody gives you a lecture about a particular phase in history and then
    1:12:51 you’re not being exposed to the material again and you’re not self-testing versus if you
    1:12:57 just take one test, even a self-directed test of the material immediately after irrespective
    1:13:02 of how well you perform, you have the amount of forgetting.
    1:13:07 I want you to think about self-testing in this way because we’re thinking about optimal
    1:13:08 studying strategies.
    1:13:12 You have the amount of forgetting that would normally occur.
    1:13:13 This is so important.
    1:13:18 In fact, I don’t even know that most neuroscientists think about learning a neuroplasticity this
    1:13:19 way.
    1:13:24 Most everybody, including neuroscientists, are taught, were taught, continue to be taught,
    1:13:28 that you’re exposed to new material, you focus okay, then during sleep there’s remodeling
    1:13:33 of the connections, all that’s true, but we really need to think about how most information
    1:13:37 that comes into our nervous system each day is forgotten.
    1:13:38 Most of it is completely discarded.
    1:13:44 There are some rare clinical deficits where people remember everything and I’ll tell you,
    1:13:46 these people really struggle in life.
    1:13:49 They do not do well in work and relationships.
    1:13:55 They remember every little detail of everything and it is incredibly disruptive to their quality
    1:13:56 of life.
    1:13:57 It’s nothing you want.
    1:14:02 You want to have a great memory for the right things.
    1:14:07 When you self-test material, you have the amount of forgetting that occurs compared
    1:14:09 to if you’re just exposed to the material.
    1:14:15 I want you to keep that fact in mind because that fact is the one that really hit me upside
    1:14:21 the head and made me realize, goodness gracious, how I wish that I’d self-tested myself on
    1:14:26 material that I wanted to remember over time rather than reading it over and over.
    1:14:29 I had this elaborate process for studying that I use all through college and graduate
    1:14:33 school and it worked pretty well for me where I’d read and highlight, then I’d write out
    1:14:36 my notes, then I would write little paragraphs about that stuff.
    1:14:40 Some of that probably mimicked self-testing, indeed it had to have, and then of course
    1:14:43 I would take the quizzes and I would go to office hours.
    1:14:46 Once I got serious about school, I got really serious about school and of course I still
    1:14:47 forget things.
    1:14:51 I’ve made errors on this podcast before, in part from going too fast or making a joke
    1:14:55 that people didn’t perceive as a joke, the whole story there, but in any case, of course
    1:14:56 I make errors.
    1:15:00 Of course, I’ve forgotten certain things and sometimes I misspeak.
    1:15:01 I always strive to get things accurately.
    1:15:04 We correct things in the show note captions if they’re called out to us.
    1:15:10 We’re now using AI to review the podcast and adjust anywhere using insertions or actually
    1:15:15 replacing those words if we need to and so on and so forth, but yes, we all forget things.
    1:15:22 We all make errors, but if I had just known that testing myself on material while walking
    1:15:26 out of class or soon after getting home or later that evening or the next day would allow
    1:15:33 me to perform so much better on an exam, a midterm or a final exam and of course I still
    1:15:36 would have studied because I was committed and you should still study as much as you
    1:15:40 feel is necessary to get mastery of the material for you.
    1:15:46 However, if I had known that testing oneself or being tested soon after exposure to material
    1:15:50 would have the amount of forgetting even out to a year later, I definitely would have
    1:15:53 saved myself a lot of time.
    1:15:57 Let’s talk about some specifics of ways that you can self test or if you’re a teacher or
    1:16:01 if you have good dialogue with your teacher and they are open minded, perhaps they are
    1:16:09 open to hearing about what are the best forms of testing oneself as a tool for learning.
    1:16:18 The best tests are open-ended short answer, very minimal prompt tests, not unlike the
    1:16:25 type that we’ve taken today during this podcast, as compared to multiple choice tests.
    1:16:30 Multiple choice questions allow for familiarity of names, of facts.
    1:16:37 It’s going to be A, B, C, D and sometimes E is A and C and so on and so forth and within
    1:16:41 each of those A, B, C, D, E answers and you’re looking for the right answer, you’re looking
    1:16:46 for the familiarity, the recognition of something, yes, this, not that, okay, that’s the best
    1:16:49 answer you circle C, okay, this kind of thing.
    1:16:52 As opposed to an open-ended question where you have to write out your answer, you have
    1:16:55 to recall the information, right?
    1:17:01 It requires a much greater degree of mastery of the information than does familiarity or
    1:17:04 recognition of the material.
    1:17:10 So the best tests as study tools are going to be open-ended short answer questions or
    1:17:12 even long answer questions.
    1:17:17 Now there’s one exception to this, which are multiple choice tests that include tricks,
    1:17:18 okay?
    1:17:24 If you’ve ever taken the GRE, the Graduate School Entrance Exam or the LSAT or the MCAT,
    1:17:28 there are some questions in there that are very straightforward, but in those standardized
    1:17:34 tests, they tend to include some quote unquote trick questions in which those questions don’t
    1:17:39 allow you to just recognize the correct answer and distinguish it from the other incorrect
    1:17:45 answers, but rather they have answers in there that on first blush look like the right answer
    1:17:51 and people have a tendency to circle those and move on or to select those and move on.
    1:17:55 But if you think about the material a little more deeply, turns out those quote unquote
    1:17:59 obvious answers are actually the incorrect answers.
    1:18:05 So there are versions of multiple choice tests where it requires a greater degree of mastery
    1:18:09 of the material where simple familiarity won’t serve you and you actually have to be able
    1:18:13 to recall the different components of information leading into that.
    1:18:18 But those are a bit more rare, certainly in the context of other kinds of learning like
    1:18:22 musical learning, although I suppose for music theory that could be relevant.
    1:18:26 But when I say music learning, I’m just kind of defaulting to the idea of the mechanics
    1:18:29 of musical learning, but of course there’s music theory, et cetera.
    1:18:35 So what I’m effectively saying is the ultimate exam, the final exam, the midterm exam, the
    1:18:39 exam that’s administered to you rarely do you have control over the format of that exam.
    1:18:41 Sometimes it’s mixed format.
    1:18:46 But the different ways in which you self-test as a form of study are really key.
    1:18:49 And ideally you would make these open-ended.
    1:18:53 In other words, you would not simply rely on multiple choice.
    1:18:57 You would rely on a form of self-testing or that you give your students or that your teacher
    1:19:02 gives you that requires you to think about the material with some degree of depth, with
    1:19:05 some degree of effort, and of course you’re going to get certain things wrong.
    1:19:10 Now I would hope that if testing is being used as a learning tool, as opposed to just
    1:19:16 for evaluation, but here we’re talking about using testing as a learning tool, that it
    1:19:21 wouldn’t impact, at least not at that moment, your final performance in the course or whatever
    1:19:22 it is.
    1:19:25 Rather it is testing for sake of learning.
    1:19:30 Now we know from the literature that students don’t like pop quizzes.
    1:19:33 I gave you a few today and forgive me.
    1:19:34 We don’t like pop quizzes.
    1:19:40 We know this in the form of the reduction in teaching evaluation scores.
    1:19:45 Having received teaching evaluation scores of different, let’s say, values over the years
    1:19:49 and I always take the feedback seriously.
    1:19:53 One salient comment that just leapt into my mind was the fact that I end up mentioning
    1:19:56 my Bulldog Costello too often in class.
    1:19:59 So here I’m mentioning him again just to get back at that one student that said I mentioned
    1:20:00 too much.
    1:20:01 I mentioned him as much as I want.
    1:20:07 The point here is that when students evaluate their teachers, they tend to punish their
    1:20:09 teachers for pop quizzes.
    1:20:11 Does that mean pop quizzes aren’t effective?
    1:20:13 No, but you know what’s more effective?
    1:20:17 Telling students at the outset of class or telling yourself at the outset of any kind
    1:20:23 of learning expedition, because this isn’t just about the classroom, that you’re going
    1:20:27 to take a bunch of exams, that you’re going to use testing or quizzes, whatever you want
    1:20:34 to call them, as a form of teaching and learning, and that you can expect five tests or five
    1:20:39 quizzes during the course of being presented the material or that you are going to test
    1:20:41 yourself every day after the material.
    1:20:43 Now, sometimes you have to go from one class to the next class.
    1:20:47 There isn’t an opportunity to test yourself, but guess what’s not going to be helpful?
    1:20:50 Walking out of class and getting immediately onto your phone, we know that that probably
    1:20:55 inhibits your ability to remember the material because it’s going to enhance forgetting because
    1:21:01 you do have this key opportunity right after being exposed to new material to help offset
    1:21:05 the forgetting by testing yourself on that material as soon as possible after being exposed
    1:21:06 to it.
    1:21:13 So again, even though I did not attend school in an era where we had smartphones and texting,
    1:21:20 I recall walking out of class and just walking out of class and going on my bicycle, but
    1:21:23 of course there were people to talk to, there were other things to attend to.
    1:21:27 If you’re really serious about learning material, take a few seconds, maybe even a few minutes
    1:21:30 after being exposed to that material and think about that material.
    1:21:34 Test yourself on it, and if you find that you don’t know the material, you’re confused
    1:21:37 by it or overwhelmed by it, great.
    1:21:41 You just accomplished the first step in queuing your nervous system to the fact that it needs
    1:21:46 to learn that material and you’ve created an opportunity for enhanced neuroplasticity,
    1:21:51 which is really what all of this stuff about testing as a form of studying is about.
    1:21:55 You’re going to test yourself so that you figure out what you don’t know, so that you
    1:22:01 then look up that material, test yourself on it again, so that ultimately you forget
    1:22:03 very little of it, if any.
    1:22:06 Now there are other components to learning a neuroplasticity that I’ve talked about on
    1:22:10 previous podcasts that are just too interesting not to mention, but I’m just going to mention
    1:22:13 them in brief, things like GAP effects.
    1:22:17 GAP effects are so cool and they’ve been demonstrated for lots of different forms of learning.
    1:22:24 GAP effects are what I just did, which is to take periodic pauses in the learning of
    1:22:30 material as short as five to 10 seconds, but even as long as 30 seconds during which, guess
    1:22:34 what, your hippocampus, the neurons in your hippocampus, repeat information that you’ve
    1:22:42 been exposed to for the first time at a rate 20 to 30 times faster than typical, just as
    1:22:44 it does during rapid-eyed movement sleep.
    1:22:52 So if you are a teacher and/or if you are a learner periodically throughout an episode,
    1:22:56 a class, or whatever, of trying to learn new motor skills or music skills or whatever kind
    1:23:03 of learning, pause and let your hippocampus generate more repetitions of that material
    1:23:06 than it would otherwise if you just tried to barrel through.
    1:23:11 So I realize as we’ve gone through today’s discussion that words like test and quiz,
    1:23:16 evaluation, offsetting, forgetting, all of that stuff can spike people’s cortisol.
    1:23:22 It can give us flashbacks to uncomfortable classroom experiences related to being called
    1:23:27 on, cold called for the answer, a vicious trick that instructors play.
    1:23:32 Keep in mind that testing as a form of studying, whether or not self-directed or given to you
    1:23:40 by a teacher is not for sake of evaluation at the level of, okay, you get an exam at
    1:23:44 the end of a lecture and then you do your best to answer those questions and then you
    1:23:47 turn it in and it impacts your grade.
    1:23:54 No, this is about being told or revealing to yourself how much you know and don’t know,
    1:23:57 and then of course being told the correct answers so that you can compare your answers
    1:24:02 to the correct answers and doing this frequently and ideally very soon after being exposed to
    1:24:03 the material.
    1:24:08 That’s one of the key things that I keep coming back to again and again here because it’s
    1:24:13 something that frankly was not done while I was in school for whatever reason.
    1:24:18 I think that’s largely because when people hear the word testing, they think of evaluation
    1:24:23 and if anything, at least in the United States over the last 30 years, but in particular
    1:24:28 over the last 15 years, there’s been this tendency to shift away from formal evaluation.
    1:24:33 I personally believe that one can learn in many different styles and many different contexts.
    1:24:39 I, of course, as a university professor, believe that for certain topics, in particular science
    1:24:44 and medicine and health, but other topics as well, of course, that formal rigorous coursework
    1:24:50 is by far the best way to learn information for me, but that regardless of whether or
    1:24:53 not you’re learning just from YouTube or you’re learning from podcasts or you’re learning
    1:25:00 from books or you’re learning from the school of life as it were, from experience that testing
    1:25:06 as a form of studying is absolutely key and gosh, there’s such a beautiful body of research.
    1:25:10 In fact, I’ll link to several studies, including a review entitled “Testing Enhances Learning,
    1:25:16 a Review of the Literature,” as well as a beautiful article, “Test Enhanced Learning,”
    1:25:19 which gets into this and there’s a wonderful book about this that I’ll also provide a link
    1:25:25 to in the show note captions, all, of course, authored by researchers who have worked squarely
    1:25:30 in this field and compare the data on testing as a studying tool to other forms of studying
    1:25:31 and learning.
    1:25:37 So it’s a really impressive literature that I do believe we all should have known about,
    1:25:39 and that’s why I’m passing it on to you now.
    1:25:43 Now before we wrap up, I want to make sure that I emphasize some of the other key components
    1:25:49 to studying and learning that have nothing to do with testing as a studying tool.
    1:25:58 And those are the role of emotion, the role of story, and the role of what’s called interleaving.
    1:26:04 Now in terms of emotion, I think we all inherently understand that more emotionally laden experiences
    1:26:06 are remembered more durably.
    1:26:07 We tend not to forget them.
    1:26:12 In fact, this is the basis of things like PTSD, post-traumatic stress disorder.
    1:26:18 It is the reality that one trial learning that is exposure to something and never forgetting
    1:26:26 it occurs very readily when the thing that we’re exposed to is negative or has a very
    1:26:28 heavy negative emotional salient.
    1:26:31 So it could be something we read or something we see.
    1:26:34 Sometimes it’s something that happens to us.
    1:26:37 You know, I don’t like the idea of that, but this is true.
    1:26:45 Your nervous system is wired such, neuroplasticity is such that stressful experiences, because
    1:26:52 they deploy such massive amounts of adrenaline, epinephrine, as well as other neuromodulators
    1:26:58 allow very quickly for the milieu, the environment of the neural circuits that led up to that
    1:27:03 experience to strengthen their connections with one trial, so-called one trial learning.
    1:27:11 This is why, sadly, although at the same time from an adaptive perspective, we say fortunately,
    1:27:17 if you were to step outside today and, God forbid, see somebody hit by a car, you would
    1:27:18 remember that.
    1:27:20 Chances are you would remember that forever.
    1:27:26 Now, that does not mean that the emotional components of that memory are necessarily
    1:27:27 going to stay within you.
    1:27:33 There are tools for the treatment of PTSD, such as the different ones that come to mind
    1:27:41 are systematic exposure therapy, where you’re re-exposed to that idea or memory, sometimes
    1:27:47 even circumstance, with, of course, the support of a trained professional, typically a psychiatrist
    1:27:53 or psychologist, and the emotional load of that experience is gradually uncoupled from
    1:27:55 your memory of the experience.
    1:27:58 There’s things like EMDR, there are pharmacologic approaches.
    1:28:00 Some of these are combined with the sorts of things I’ve described.
    1:28:03 I’ve done entire episodes about stress and PTSD.
    1:28:08 Again, you can find those at hubermanlab.com by putting stress PTSD into the search function.
    1:28:16 However, we know that it is the same neuromodulators, mainly epinephrine and norepinephrine, deployed
    1:28:20 at massive amounts in those moments where something very stressful happens that allows
    1:28:25 the neural circuits that led up to the circumstance, as well as the neural circuits that encode
    1:28:31 at that visual scene and scenes like it or sounds like it, to be locked in and linked
    1:28:32 to the stress response.
    1:28:38 Now, what this is really all saying is that negative stuff is remembered typically the
    1:28:44 first time and every time, and very durably, over time.
    1:28:48 As compared to positive experiences, which as far as peak experiences go, birth of your
    1:28:55 first child, a wedding, a wonderful professional or personal experience, those two can be
    1:29:01 one trial learning and memory, but most things that we are exposed to are not at those extremes,
    1:29:03 either negative or positive.
    1:29:11 However, we know that any kind of story, any kind of emotional emphasis on material, either
    1:29:16 in the delivery of that material, but certainly in the way that that material is perceived
    1:29:20 by you, like getting really excited about something you want to learn or thinking something
    1:29:26 is really awful, is likely to be more readily and stably committed to your memory.
    1:29:30 That’s because of these neuromodulators like epinephrine and norepinephrine, but other
    1:29:34 neuromodulators as well, that wire those experiences into your neural circuits.
    1:29:38 Again, these neuromodulators, epinephrine, norepinephrine, we also hear about acetylcholine,
    1:29:45 dopamine, et cetera, they can operate at low levels and sort of background levels.
    1:29:51 They can create subtle fluctuations in mood, focus and attention, or they can create massive
    1:29:54 shifts in mood, focus and attention, depending on their levels, their timing and much, much
    1:29:55 more.
    1:30:01 The point here is that if you’re a teacher and/or if you are a learner, paying attention
    1:30:05 to your internal state as you’re trying to learn is very key.
    1:30:09 We’ve all had that teacher, that lecture that just kind of drones things out in monotone.
    1:30:14 If you need to learn the material coming out of a source like that, person or otherwise,
    1:30:18 you’re going to have to ramp up your level of internal attention consciously in order
    1:30:24 to bring about some emotional salience, some intensity to the way it’s perceived.
    1:30:29 You can do that just through your own thinking, as opposed to the situation where you have
    1:30:33 a super dynamic teacher who’s telling you things with wide eyes and perhaps even cracking
    1:30:34 jokes.
    1:30:38 By the way, the teachers that crack jokes get lower teacher evaluations than those that
    1:30:39 don’t crack jokes or swear.
    1:30:40 Did you know that?
    1:30:44 The teachers that crack jokes and swear, they’re perceived as more likable, but they get lower
    1:30:46 overall evaluations typically.
    1:30:51 They’re seen as less professional and therefore less good teachers by their students.
    1:30:56 So I try not to make too many jokes or swear in my lectures.
    1:31:02 The point being that we all have those really wonderful dynamic teachers, yes, it’s much
    1:31:04 easier to learn and remember that material.
    1:31:08 You still need to test yourself on it, but it’s much easier to learn that material for
    1:31:10 the very reasons I say it before.
    1:31:15 It’s a lesser example of more deployment of the neuromodulators in you, the learner that
    1:31:18 is exposed to that material.
    1:31:23 So emotion matters, so much so that in a beautiful review about learning a memory from the great
    1:31:28 James McGaw, one of the luminaries in modern neuroscience and psychology of memory, he
    1:31:35 talked about a medieval practice, this is pretty wild, whereby people and kids, kids
    1:31:41 are people of course, but adults and kids were taught information and then thrown, literally
    1:31:43 thrown into cold water.
    1:31:44 Why?
    1:31:48 To deploy adrenaline and consolidate memory of the material they were exposed to.
    1:31:53 Now I know we’ve covered deliberate cold exposure on this podcast before, no, I’m not
    1:31:57 saying you need to do a cold plunge after being exposed to new material, but guess what?
    1:32:02 They were doing that many hundreds of years ago and it makes sense logically based on
    1:32:08 all our understanding of the neurobiology underlying things like PTSD, underlying emotion
    1:32:14 laden memory formation and consolidation and our ability to remember things that were emotionally
    1:32:17 laden, much better than things that were less emotionally laden.
    1:32:22 So if you want to take a cold shower after learning some material or even better, testing
    1:32:27 yourself mentally on that material while in a cold shower or cold plunge, you certainly
    1:32:28 can.
    1:32:30 Just don’t stay in there too long.
    1:32:33 These best practices, if you want to know what those best practices are for deliberate
    1:32:37 cold exposure, you can check out our deliberate cold exposure newsletter at hubermanlab.com.
    1:32:38 It’s completely zero cost.
    1:32:40 You don’t even need to sign up.
    1:32:44 You simply go to newsletter in the menu tab and you can find that PDF.
    1:32:48 And now because you are becoming proficient in an understanding of neuroplasticity and
    1:32:52 learning and testing and neuromodulators like epinephrine, yes, drinking caffeine will increase
    1:32:55 your levels of epinephrine.
    1:32:59 Not strikingly so, but enough that it probably helps you learn things a little bit better.
    1:33:01 Did you drink the coffee after?
    1:33:04 Listen, that’s getting a little bit too down in the details.
    1:33:09 The most important components to learning are that you be alert so that you can attend,
    1:33:13 so you can pay attention to the material you’re trying to learn and then testing yourself later.
    1:33:18 And of course, the other component, which is getting sufficient amounts of great sleep
    1:33:19 each night.
    1:33:22 And I highly recommend doing NSDR.
    1:33:24 I mentioned GapFX before.
    1:33:25 Those are very, very cool.
    1:33:28 I just used another one now.
    1:33:33 And the final tool for studying that I believe is not discussed enough and is a bit counterintuitive,
    1:33:38 so it’s a fun one to just mention and that perhaps you can explore in your own studying
    1:33:41 and learning adventures is interleaving of information.
    1:33:44 This one’s kind of wild actually.
    1:33:51 Turns out that if your instructor or you takes information about something that they’re trying
    1:33:55 to teach you or you’re trying to learn, maybe it’s piano, maybe it’s neuroscience, maybe
    1:33:57 it’s how to learn better.
    1:34:02 And every once in a while throws in a little anecdote about something, let’s just say.
    1:34:09 Or mention something about the Olympics or incorporate something that seems pseudo-random
    1:34:13 because it’s not actually related to the material you’re trying to learn.
    1:34:18 Turns out that that acts not as a gap in the same sense that GapFX, which are times in
    1:34:23 which you do nothing in order to get more repetitions of the material you just heard
    1:34:25 in your hippocampus.
    1:34:30 But rather those breaks of interleaving information, not just getting a steady barrage like drinking
    1:34:34 from a fire hose of new information from start to finish.
    1:34:42 Turn out to enhance overall learning ability probably we think at a mechanistic level because
    1:34:46 the neural circuits are able to generate more repetition similar to GapFX.
    1:34:53 But actually in a very interesting way also because by injecting other information that
    1:34:58 seems totally unrelated, random or pseudo-random.
    1:35:03 It allows the brain areas that are responsible for encoding information to take whatever new
    1:35:08 information you’re learning and to incorporate it with existing knowledge or even distantly
    1:35:09 related knowledge.
    1:35:12 So does this mean that you should learn math and history in the same lecture?
    1:35:16 Well, I think that might be a bit overwhelming kind of like drinking from two fire hoses.
    1:35:22 Here we’re talking about interleaving challenging information that’s new to you with little
    1:35:26 anecdotes, little bits of information that perhaps are new to you but don’t require a
    1:35:27 lot of challenge.
    1:35:31 Which is of course why every once in a while I throw in a little anecdote about my bulldog
    1:35:34 or learning neuroanatomy or something of that sort.
    1:35:39 It’s not just to provide a break, it’s to provide examples that are related but not central
    1:35:43 to the material that we’ve been talking about today, which is all about how to study and
    1:35:45 learn optimally.
    1:35:51 Okay, so I realize that many of you are not students any longer although some of you are.
    1:35:53 But in many ways we are all students.
    1:35:57 We are all constantly being exposed to all sorts of information out in the world and
    1:36:01 goodness knows, thank goodness we don’t remember it all.
    1:36:05 But there is of course information that we would like to remember, that we would really
    1:36:10 like to consolidate in our memory and be able to have some mastery over.
    1:36:14 Earlier I said I would distinguish between unskilled, skilled mastery and virtuosity
    1:36:15 and I’ll do that now.
    1:36:21 Unskilled of course means that we have limited understanding, let alone ability to use information,
    1:36:26 skilled typically means we know and can recognize and use information in basic ways or even
    1:36:28 advanced ways.
    1:36:32 Mastery typically means that we have close to the full depth of knowledge in a given
    1:36:35 area and that we can use it pretty flexibly.
    1:36:41 And virtuosity, at least my definition of virtuosity is where we actually have such mastery of
    1:36:48 material that we can use it in ways that we still don’t even know how we can use, meaning
    1:36:54 that we can inject elements or we even invite elements of uncertainty and kind of spontaneity
    1:36:55 into the use of that material.
    1:36:59 Here I’m thinking of great musicians, I’m thinking of great athletes where they know
    1:37:02 all the plays, they know all the moves, it’s all scripted into their nervous system and
    1:37:05 they can deploy those at any time so they have real mastery.
    1:37:13 But in order to display their incredible abilities, their virtuosity, they actively invite in
    1:37:18 the X factor, the uncertainty such that sometimes they find themselves playing their instrument
    1:37:23 or singing or performing athletically or mathematically or what have you in ways that
    1:37:26 even surprise them.
    1:37:31 And that of course is a lot to expect of ourselves, I think most of us would be content
    1:37:37 to have skill and mastery of the things that we care about and should we achieve virtuosity,
    1:37:38 then wonderful.
    1:37:43 But one of the main points of today’s discussion was to arm you with an understanding of neuroplasticity
    1:37:48 in the context of studying and learning to really understand that so much of learning
    1:37:54 stably and consolidating information over time is to offset the forgetting process.
    1:37:59 And that testing is not just a tool for evaluating our knowledge but rather a tool for evaluating
    1:38:02 and reinforcing and building our knowledge.
    1:38:08 Put differently that testing is an excellent tool if not the best tool for studying.
    1:38:12 And I think that’s an important reframe that others have brought about and that I really
    1:38:17 want to highlight, underline and boldface during today’s discussion.
    1:38:21 It’s one that I certainly wish I had applied more in my educational trajectory and it’s
    1:38:28 one that I plan to deploy further in my seeking out of new knowledge in terms of the podcast
    1:38:32 and neuroscience but in other areas of my life as well because from the existing literature
    1:38:38 and hopefully from the way it was presented to you today, you probably realize that it
    1:38:45 is near infinite if not infinite that we can apply testing as a tool for studying, self-testing,
    1:38:49 testing of others, using testing as a way to really probe what we know and don’t know
    1:38:52 and to really offset that forgetting process.
    1:38:58 And in that sense, it is really nicely aligned with what we know about neuroplasticity and
    1:39:03 it’s also something that we can use freely and that you can use covertly, that you can
    1:39:10 apply in your own seeking out of knowledge and new skills of all kinds classroom or otherwise.
    1:39:14 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
    1:39:17 That’s a terrific zero cost way to support us.
    1:39:21 Another terrific zero cost way to support us is to follow the podcast on both Spotify
    1:39:22 and Apple.
    1:39:25 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five star review.
    1:39:29 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
    1:39:32 That’s the best way to support this podcast.
    1:39:36 If you have questions for me or comments about the podcast or guest or topics that you’d
    1:39:39 like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
    1:39:40 on YouTube.
    1:39:42 I do read all the comments.
    1:39:44 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
    1:39:46 It’s my very first book.
    1:39:50 It’s entitled Protocols and Operating Manual for the Human Body.
    1:39:52 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based
    1:39:58 on more than 30 years of research and experience and it covers protocols for everything from
    1:40:04 sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
    1:40:09 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
    1:40:13 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
    1:40:15 There you can find links to various vendors.
    1:40:17 You can pick the one that you like best.
    1:40:22 Again, the book is called Protocols and Operating Manual for the Human Body.
    1:40:26 If you’re not already following me on social media, I’m Huberman Lab on all social media
    1:40:27 platforms.
    1:40:31 So that’s Instagram, ex formerly known as Twitter, Threads Facebook and LinkedIn.
    1:40:36 And on all those platforms, I cover science and science related tools, some of which overlaps
    1:40:40 with the content of the Huberman Lab podcast but much of which is distinct from the content
    1:40:41 on the Huberman Lab podcast.
    1:40:44 Again, that’s Huberman Lab on all social media channels.
    1:40:48 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network
    1:40:53 newsletter is a zero cost monthly newsletter that has protocols which are one to three
    1:40:59 page PDFs that describe things like optimizing your sleep, how to optimize your dopamine,
    1:41:00 deliberate cold exposure.
    1:41:04 We have a foundational fitness protocol that describes resistance training, sets and reps
    1:41:08 and all of that as well as cardiovascular training that’s supported by the scientific
    1:41:12 research and we have protocols related to neuroplasticity and learning.
    1:41:16 Again, you can find all that at completely zero cost by going to HubermanLab.com, go
    1:41:21 to the menu tab in the right corner, scroll down to newsletter, you’re putting your email
    1:41:24 and we do not share your email with anybody.
    1:41:29 Thank you once again for joining me for today’s discussion all about how to study and learn
    1:41:33 and last but certainly not least, thank you for your interest in science.
    1:41:38 [Music]
    Chào mừng bạn đến với Podcast của Lab Huberman, nơi chúng ta thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh lý thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford. Hôm nay, chúng ta sẽ thảo luận về cách học và nghiên cứu. Cụ thể, dữ liệu khoa học cho thấy cách tốt nhất để học nhằm ghi nhớ thông tin và có thể sử dụng thông tin đó một cách hiệu quả trong các lĩnh vực khác nhau của cuộc sống bạn. Vì vậy, đối với những ai vẫn đang đi học, bất kể ở giai đoạn nào, cuộc thảo luận hôm nay sẽ rất hữu ích cho bạn. Tuy nhiên, ngay cả khi bạn không chính thức theo học bất kỳ trường lớp nào vào lúc này, cuộc thảo luận hôm nay cũng sẽ cực kỳ hiệu quả để bạn có thể học và tiếp thu thông tin tốt hơn từ, chẳng hạn như, internet hoặc podcast hoặc bất kỳ lĩnh vực nào trong cuộc sống mà bạn đang tìm kiếm để học hỏi và sử dụng kiến thức mới.
    Bây giờ, một trong những điều quan trọng nhất mà bạn sẽ học hôm nay là rằng việc học, tức là những phương pháp học tốt nhất, không phải là điều trực giác. Vì vậy, trước khi chúng ta đi sâu vào, hãy nhớ rằng bất cứ điều gì bạn tin về cách học tốt nhất cho bạn có thể là không chính xác. Tôi cũng phải thừa nhận rằng điều này đã khiến tôi cảm thấy khiêm tốn khi tôi bắt đầu tìm hiểu tài liệu này, vì là một người đã là sinh viên trong nhiều năm và theo một cách nào đó vẫn xem mình là một sinh viên của khoa học và thông tin sức khỏe nhờ vào podcast này, và chắc chắn là một người vẫn giảng dạy các khóa học đại học, cả cho sinh viên y khoa và sinh viên sau đại học cũng như sinh viên đại học tại Stanford, tôi nghĩ rằng tôi đã hiểu toàn bộ quá trình giảng dạy và học tập, nhưng tôi cũng đã học được rằng nó hoàn toàn không phải là điều trực giác. Thực tế, hầu hết những gì chúng ta tin về cách học tốt nhất đều hoàn toàn sai lầm. May mắn thay, hôm nay, bạn sẽ học được những cách tốt nhất để học. Hóa ra có một tài liệu phong phú về điều này đã tồn tại hơn một trăm năm và dữ liệu thì vô cùng thú vị và cực kỳ có thể áp dụng.
    Thật sự thú vị khi các lĩnh vực giáo dục, tâm lý học và khoa học thần kinh giờ đây đã cùng nhau định nghĩa những chiến lược tối ưu để học tập và nghiên cứu.
    Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng mà không mất phí.
    Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là AteSleep. AteSleep sản xuất các lớp đệm thông minh với khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ.
    Tôi đã nói nhiều lần trước đây trong podcast này về nhu cầu thiết yếu phải có giấc ngủ, cả về số lượng và chất lượng giấc ngủ. Giờ đây, một trong những điều quan trọng để có một giấc ngủ ngon là nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải giảm khoảng một đến ba độ để bạn có thể ngủ sâu và giữ được giấc ngủ.
    Để thức dậy với cảm giác sảng khoái, nhiệt độ cơ thể của bạn thực sự phải tăng khoảng một đến ba độ. Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo tất cả những điều đó xảy ra là kiểm soát nhiệt độ của môi trường ngủ của bạn và với AteSleep, điều đó rất dễ dàng.
    Bạn lập trình nhiệt độ mà bạn muốn vào đầu, giữa và cuối đêm và đó là nhiệt độ mà bạn sẽ ngủ và nó sẽ theo dõi giấc ngủ của bạn. Nó cho bạn biết bạn đang có bao nhiêu giấc ngủ sóng chậm, bao nhiêu giấc ngủ chuyển động mắt nhanh, điều này rất quan trọng và tất cả những điều đó cũng giúp bạn điều chỉnh các thông số chính xác mà bạn cần để có được giấc ngủ tốt nhất có thể cho mình.
    Tôi đã ngủ trên lớp đệm AteSleep hơn ba năm nay và nó đã hoàn toàn biến đổi giấc ngủ của tôi theo chiều hướng tích cực. AteSleep gần đây đã ra mắt lớp đệm thế hệ mới nhất của họ, Pod 4 Ultra.
    Bìa Pod 4 Ultra đã cải thiện khả năng làm mát và sưởi ấm, công nghệ theo dõi giấc ngủ với độ chính xác cao hơn và bìa Pod 4 có khả năng phát hiện tiếng ngáy, tự động nâng đầu bạn lên một vài độ để cải thiện lưu thông không khí và ngăn chặn tiếng ngáy của bạn.
    Nếu bạn muốn thử bìa đệm AteSleep, bạn có thể truy cập AteSleep.com/huberman để tiết kiệm 350 đô la cho Pod 4 Ultra của họ.
    AteSleep hiện đang giao hàng đến Mỹ, Canada, Vương quốc Anh, một số quốc gia ở EU và Úc.
    Một lần nữa, đó là AteSleep.com/huberman.
    Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi BetterHelp.
    BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến.
    Tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm.
    Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn.
    Đó là điều kiện để được phép ở lại trường, nhưng khá sớm tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng cho sức khỏe tổng thể.
    Thực tế, tôi coi việc thực hiện liệu pháp thường xuyên quan trọng như việc tập thể dục đều đặn.
    Hiện tại, có ba điều cơ bản mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp.
    Đầu tiên, nó cung cấp mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về những vấn đề quan trọng nhất đối với bạn.
    Thứ hai, nó có thể cung cấp hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng.
    Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia nên cung cấp những hiểu biết.
    Với BetterHelp, họ giúp bạn dễ dàng tìm thấy một nhà trị liệu chuyên gia với những thành phần quan trọng của liệu pháp.
    các buổi huấn luyện, các phiên yoga-needra, và nhiều hơn nữa.
    Tôi bắt đầu thực hành thiền khi tôi khoảng 15 tuổi, và nó đã có một tác động sâu sắc đến cuộc sống của tôi.
    Đến bây giờ, có hàng ngàn nghiên cứu chất lượng được đánh giá ngang hàng nhấn mạnh rằng thiền chánh niệm có thể hữu ích như thế nào trong việc cải thiện sự tập trung, quản lý căng thẳng và lo âu, cải thiện tâm trạng của chúng ta, và nhiều điều khác nữa.
    Trong những năm gần đây, tôi bắt đầu sử dụng ứng dụng Waking Up cho các buổi thiền của mình vì tôi thấy đây là một nguồn tài nguyên tuyệt vời giúp tôi thực sự duy trì sự nhất quán trong việc thực hành thiền.
    Nhiều người bắt đầu một thực hành thiền và trải nghiệm một số lợi ích, nhưng cũng có nhiều người gặp khó khăn trong việc duy trì thực hành đó.
    Điều mà tôi và rất nhiều người khác yêu thích về ứng dụng Waking Up là nó có rất nhiều thiền khác nhau để lựa chọn, và những buổi thiền đó có độ dài khác nhau.
    Vì vậy, nó rất dễ dàng để duy trì thực hành thiền của bạn, cả từ góc độ mới mẻ.
    Bạn không bao giờ cảm thấy nhàm chán với những buổi thiền đó.
    Luôn có điều gì đó mới mẻ để khám phá và học hỏi về bản thân cũng như về hiệu quả của thiền.
    Và bạn luôn có thể sắp xếp thời gian thiền vào lịch trình của mình, ngay cả khi bạn chỉ có hai hoặc ba phút mỗi ngày để thiền.
    Tôi cũng rất thích thực hiện yoga-needra, hoặc đôi khi được gọi là nghỉ ngơi sâu không ngủ, trong khoảng 10 hoặc 20 phút, vì đây là một cách tuyệt vời để phục hồi sức sống tinh thần và thể chất mà không có sự mệt mỏi mà một số người trải nghiệm khi họ thức dậy từ một giấc ngủ ngắn thông thường.
    Nếu bạn muốn thử ứng dụng Waking Up, hãy truy cập vào wakingup.com/huberman, nơi bạn có thể truy cập dùng thử miễn phí trong 30 ngày.
    Một lần nữa, đó là wakingup.com/huberman để truy cập dùng thử miễn phí trong 30 ngày.
    Được rồi, hãy nói về cách tốt nhất để học tập và nghiên cứu.
    Và tất nhiên, mọi người có những phong cách học tập khác nhau.
    Một số người thích học qua việc đọc.
    Một số người thích học theo nhóm.
    Một số người thích đánh dấu.
    Một số người tự gọi mình là người học theo âm thanh.
    Một số người coi mình là người học theo hình ảnh. Và bạn biết không? Khi nhìn vào nghiên cứu về các phong cách học ưa thích, hầu hết mọi thứ đều tan biến. Hóa ra, cách tốt nhất để học và tiếp thu kiến thức không được xác định bởi phương tiện mà tài liệu đến, cho dù đó là âm thanh hay hình ảnh hay kết hợp, cho dù bạn xem lại các slide hay sách giáo khoa, hoặc xem các video ngắn. Hóa ra, cách tốt nhất để học và tiếp thu kiến thức là truy cập vào các thành phần của hệ thống trí nhớ của bạn để chống lại việc quên. Đây là một chủ đề mà tôi sẽ quay lại nhiều lần trong tập hôm nay. Thay vì nghĩ về việc học để tiếp thu và giữ lại thông tin, tôi muốn bạn nghĩ về việc học để chống lại quá trình quên tự nhiên mà mọi người đều trải qua khi họ tiếp xúc với tài liệu mới dưới bất kỳ hình thức nào, học nhận thức hay vận động, học nhạc, toán, v.v. Được chứ? Vì vậy, hãy ghi nhớ điều này trong suốt tập hôm nay. Cách tốt nhất để học là nghĩ về việc chống lại việc quên thông tin mới. Bạn đang cố gắng tiêm phòng chống lại việc quên. Đó là cách để nhớ mọi thứ. Đó là cách để thành thạo chúng. Và tôi sẽ dạy bạn cách làm điều đó tốt nhất bằng cách sử dụng dữ liệu thu thập từ tài liệu được đánh giá ngang hàng. Bây giờ, trước khi làm điều đó, tôi muốn nói về việc học là gì. Tôi hứa sẽ làm điều này ngắn gọn vì tôi đã đề cập đến việc học và cái gọi là tính dẻo của não trước đây trong podcast này. Đối với những ai đã nghe những cuộc thảo luận đó, điều này sẽ là một sự ôn tập. Đối với những ai chưa nghe những cuộc thảo luận đó, điều này sẽ đủ chi tiết để bạn có thể tiếp thu tất cả thông tin còn lại trong tập hôm nay. Tính dẻo của não là một đặc điểm tuyệt vời của hệ thần kinh của bạn, bao gồm cả não và tủy sống, đó là khả năng của hệ thần kinh của bạn thay đổi để đáp ứng với trải nghiệm. Vì vậy, bất kỳ hình thức học nào cũng liên quan đến tính dẻo của não.
    Chúng ta đôi khi nghe đến thuật ngữ tính dẻo não, hai từ, hoặc tính dẻo não. Những điều này về cơ bản là giống nhau. Sự thay đổi nằm ở tính dẻo não ở cấp độ tế bào, mà chúng ta gọi là nơ-ron hoặc tế bào thần kinh, thường liên quan đến ba cơ chế khác nhau. Một là sự củng cố của một số kết nối nhất định, mà chúng ta gọi là kết nối synap. Synap là vị trí giữa các nơ-ron nơi chúng giao tiếp với nhau. Thực tế, đó là một khoảng trống giữa các nơ-ron. Về mặt kỹ thuật, nó được gọi là khe synap. Đó là một khoảng trống. Và trong khoảng trống đó, các hóa chất được truyền qua khoảng trống đó cho phép một nơ-ron kích hoạt các nơ-ron khác hoặc nhiều nơ-ron kích hoạt nhiều nơ-ron khác hoặc ức chế hoạt động của các nơ-ron khác. Vì vậy, một hình thức của tính dẻo não là sự củng cố các kết nối giữa các nơ-ron. Một hình thức khác của tính dẻo não là sự suy yếu của các kết nối giữa các nơ-ron. Và một hình thức thứ ba của tính dẻo, thường được thảo luận trên các phương tiện truyền thông, nhưng thực sự rất hiếm trong hệ thần kinh, đặc biệt là hệ thần kinh trưởng thành của con người, là sự tạo ra nơ-ron mới hoặc việc bổ sung các nơ-ron mới. Hãy để tôi nói rõ điều này ngay từ đầu vì việc bổ sung các nơ-ron mới, một lần nữa, thu hút rất nhiều sự chú ý trong các bài báo truyền thông, nhưng nó chỉ chịu trách nhiệm cho một lượng gần như không đáng kể của loại tính dẻo não quan trọng cho cuộc thảo luận hôm nay hoặc, thực tế, cho hầu hết tất cả các cuộc thảo luận. Đúng là bạn có một tập hợp nơ-ron chuyên biệt trong củ khứu giác của bạn chịu trách nhiệm cho khứu giác, cũng như một tập hợp nơ-ron chuyên biệt trong vùng gọi là gyrus dentate của hồi hải mã, một khu vực của não quan trọng cho trí nhớ, nơi mà các nơ-ron mới dường như được bổ sung trong suốt cuộc đời. Nhưng đây không phải là cơ chế chính mà qua đó việc học và trí nhớ diễn ra ở con người. Thay vào đó, cơ chế chính mà qua đó việc học và trí nhớ diễn ra ở con người là sự củng cố các kết nối hiện có và sự suy yếu của các kết nối hiện có hoặc sự hình thành của…
    Các kết nối mới giữa các nơ-ron đã tồn tại, chứ không phải là các nơ-ron mới. Việc loại bỏ hoặc làm yếu các kết nối giữa các nơ-ron là một thành phần quan trọng của tính linh hoạt thần kinh (neuroplasticity) và điều này rất quan trọng cho cuộc thảo luận hôm nay. Tôi muốn nhấn mạnh rằng khi chúng ta nghe về việc làm yếu các kết nối, chúng ta thường nghĩ, “À, điều đó có nghĩa là quên,” hoặc, “Điều đó có nghĩa là não bộ đang trở nên kém hơn.” Tuy nhiên, rất nhiều tính linh hoạt thần kinh mà ví dụ như, việc tiếp thu một kỹ năng vận động mới thực sự phản ánh sự loại bỏ các kết nối.
    Vì vậy, chúng ta không muốn gán bất kỳ giá trị nào vào cuộc thảo luận về việc thêm các kết nối mới hay loại bỏ các kết nối cũ. Hãy để nó ở mức độ cơ học này. Khi bạn nghe về tính linh hoạt thần kinh, hãy biết rằng nó có thể là hậu quả của việc củng cố các kết nối cũng như làm yếu các kết nối và rằng việc củng cố các kết nối trong hệ thần kinh hay làm yếu các kết nối không thể trực tiếp liên quan đến việc hình thành hoặc loại bỏ, chẳng hạn như, ký ức hay thông tin. Hãy biết rằng đây là những cơ chế quan trọng.
    Thực tế, nếu bạn nhìn vào một em bé, giả sử, tôi không biết, chín tháng tuổi, kỹ năng vận động của chúng thường không tốt lắm so với kỹ năng vận động mà đứa trẻ đó sẽ có khi chúng sáu hoặc bảy tuổi. Chỉ cần nhìn vào một đứa trẻ cố gắng ăn mì spaghetti hoặc một cái gì đó tương tự hoặc ăn bất cứ thứ gì khi chúng còn là một em bé nhỏ so với một đứa trẻ mới biết đi, một đứa trẻ nhỏ, một thanh thiếu niên hay một thiếu niên. Bạn biết đấy, mặc dù cách cư xử ở bàn ăn của một số thanh thiếu niên và một số người lớn có thể không tốt, nhưng họ vẫn thể hiện các chuyển động vận động chính xác hơn nhiều so với khi họ còn là một em bé, tất nhiên rồi. Và tin hay không thì tùy, sự cải thiện trong sự phối hợp vận động mà người ta quan sát thấy ở con người và các loài khác, từ khi sinh ra cho đến tuổi thanh thiếu niên và trưởng thành chủ yếu là phản ánh của việc loại bỏ. Đúng vậy.
    Việc loại bỏ các kết nối thần kinh trái ngược với việc hình thành các kết nối thần kinh. Tuy nhiên, những kết nối thần kinh còn lại trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Chúng trở nên đáng tin cậy hơn rất nhiều. Được rồi. Đó là bối cảnh cơ chế cho tất cả những gì chúng ta sẽ nói hôm nay, đó là cách để học và ghi nhớ. Và như tôi đã đề cập trước đó trong phần giới thiệu của mình, hầu hết việc học và ghi nhớ tài liệu mới là về việc bù đắp cho quá trình quên tự nhiên xảy ra bất cứ khi nào chúng ta nghe thông tin mới. Vì vậy, để phù hợp với chủ đề chính sẽ tự tiết lộ trong cuộc thảo luận hôm nay, ngay bây giờ và vì những lý do sẽ trở nên rõ ràng sau này, tôi muốn bạn làm một bài kiểm tra ngắn. Ngay khi mọi người nghe đến bài kiểm tra hoặc kiểm tra, thường thì điều đó làm tăng adrenaline của họ. Họ bắt đầu cảm thấy căng thẳng, nhưng đừng lo lắng, bạn sẽ giữ câu trả lời của mình cho riêng mình và bạn làm điều này vì một mục đích rất cụ thể. Đây là câu hỏi của tôi. Đây là một bài kiểm tra gồm hai câu hỏi. Có bao nhiêu cách khác nhau về mặt cơ chế mà tính dẻo của thần kinh xảy ra? Có phải là một cơ chế, hai cơ chế, hay ba cơ chế, hay là bốn hoặc năm? Được rồi. Bạn có thể nhớ trong đầu hai trong ba thay đổi chính mà hệ thần kinh có thể trải qua, phản ánh tính dẻo của thần kinh không? Được rồi. Vậy câu trả lời cho câu hỏi là có ba cách khác nhau về tính dẻo của thần kinh như bạn nhớ hoặc có thể bạn không thể nhớ. Và nhân tiện, nếu bạn không thể nhớ ba cách khác nhau về tính dẻo của thần kinh hoặc các cơ chế cơ bản của tính dẻo thần kinh, điều đó cũng không sao. Như bạn sẽ sớm nhận ra, việc nhận ra những sai sót trong việc giữ thông tin của bạn là một cách quan trọng và rất hữu ích để giữ lại nhiều thông tin hơn, ngay cả khi bạn đã trả lời sai hoặc bạn không biết. Thực tế, đặc biệt là nếu bạn đã trả lời sai hoặc bạn không biết. Vì vậy, ba cách là tăng cường các kết nối thần kinh, thứ hai, là làm yếu đi.
    các kết nối thần kinh, và thứ ba, thông qua sự tạo ra tế bào thần kinh mới.
    Tại sao tôi lại cung cấp bài kiểm tra này?
    Tại sao tôi lại kiểm tra bạn?
    Chà, như bạn sẽ sớm nhận ra, nếu bạn nhìn vào toàn bộ nghiên cứu về cách tốt nhất để học tập và nghiên cứu, nó liên quan đến việc làm chính xác những gì chúng ta vừa làm, đó là thường xuyên dừng lại và kiểm tra bản thân về tài liệu mà bạn đã học.
    Kiểm tra không chỉ là một cách để đánh giá kiến thức mà bạn đã tiếp thu và kiến thức nào bạn chưa thể tiếp thu.
    Nó cũng hóa ra là công cụ tốt nhất để chống lại việc quên bất kỳ điều gì.
    Và tôi sẽ đi vào dữ liệu hỗ trợ cho tuyên bố đó trong một chút.
    Vì vậy, có, hôm nay chúng ta sẽ đi vào một chút khái niệm về việc học, theo nghĩa là chúng ta sẽ tìm hiểu về các chiến lược học tập tối ưu và áp dụng chúng khi chúng ta đi qua podcast này và hãy biết rằng sẽ không có bài kiểm tra nào ở cuối, mặc dù bạn có thể tự kiểm tra bản thân ở cuối.
    Tôi sẽ cung cấp cho bạn một công cụ tuyệt vời không tốn chi phí, rất nhanh mà bạn có thể sử dụng để đánh giá kiến thức của bạn và khả năng học tập và nghiên cứu tốt hơn như một hệ quả của việc đã nghe podcast này so với việc bạn không nghe podcast này.
    Vì vậy, nếu có bất kỳ động lực nào để nghe đến cuối, thì đó chính là động lực.
    Được rồi, hãy nói về một số khía cạnh thực tiễn khác của việc học tập và nghiên cứu.
    Tôi biết có rất nhiều bạn ở đó muốn học và muốn tìm ra các chiến lược học tập tốt nhất đang cố gắng suy nghĩ về cách cấu trúc ngày của bạn hoặc bạn nên học bao nhiêu hoặc khi nào nên học.
    Hãy để tôi nói về những điều quan trọng nhất trước.
    Sự dẻo dai của não bộ và việc học, tức là chuyển đổi nỗ lực học tập của bạn thành việc giữ lại kiến thức là một quá trình hai bước.
    Bạn có thể đã nghe về sự tham gia tích cực. Đó chỉ là một cụm từ hoa mỹ cho sự tập trung, cho việc thực sự chú ý đến thông tin mà bạn đang cố gắng học.
    Và điều này rất quan trọng bất cứ khi nào bạn cố gắng học thông tin mới.
    Vì vậy, sự tập trung đi đôi với sự tỉnh táo.
    Bạn không thể tập trung nếu bạn không tỉnh táo. Đây là điều kiện tiên quyết. Vì vậy, bạn cần phải tỉnh táo và bạn cần phải tập trung để có thể chú ý đến thông tin mà bạn đang cố gắng học. Thực tế, quá trình tập trung và chú ý sẽ kích thích hệ thần kinh của bạn rằng điều gì đó là quan trọng, rằng có điều gì đó khác biệt về bất kỳ trải nghiệm cảm giác nào mà bạn đang có khi bạn tập trung và chú ý, dù đó là thông tin bạn đang nghe hay đang nhìn, hoặc cả hai, tín hiệu đó ở mức độ hóa chất thần kinh trong não và cơ thể của bạn sẽ báo cho các nơ-ron rằng, “Này, bạn sẽ phải thay đổi.” Bạn sẽ phải thay đổi các kết nối của mình, hoặc làm cho chúng mạnh hơn hoặc yếu hơn, hoặc kết hợp cả hai điều đó để đảm bảo rằng hệ thần kinh của bạn có thể giữ lại và sử dụng thông tin vào một thời điểm trong tương lai. Đó là bước đầu tiên, và tất nhiên, như một phần của bước đầu tiên, hầu hết mọi người, khi họ nghe về các chiến lược học tập tối ưu, họ muốn biết, họ nên làm gì? Họ nên tiếp nhận cái gì để học tốt hơn? Chà, đây là những gì mọi người nên tiếp nhận để học tốt hơn, đó là một giấc ngủ ngon vào đêm trước, hạn chế căng thẳng bên ngoài, mặc dù một số căng thẳng là tốt vì nó kích thích sự tỉnh táo của bạn. Nó thực sự giúp bạn nhớ một số điều tốt hơn. Chúng ta sẽ nói về điều này một chút sau. Không ai có thể loại bỏ hoàn toàn căng thẳng khỏi cuộc sống của họ, nhưng chúng ta biết một điều chắc chắn, khả năng của bạn để tỉnh táo và tập trung sẽ lớn hơn nếu bạn đã ngủ ngon vào đêm trước. Vì vậy, giấc ngủ là, không còn nghi ngờ gì nữa, chất bổ não tốt nhất, từ “chất bổ não” có nghĩa là thuốc thông minh. Tôi không thực sự thích thuật ngữ đó vì việc học liên quan đến đủ loại thứ. Nó không chỉ đơn thuần là việc trở nên thông minh. Nó liên quan đến việc có khả năng chú ý. Đôi khi nó còn liên quan đến việc sáng tạo, linh hoạt với ý tưởng và thông tin. Đây là điểm chính, bạn sẽ cần phải có giấc ngủ đúng cách để có thể…
    học tập và học hỏi một cách tốt nhất có thể.
    Tôi đã thực hiện nhiều tập của podcast Huberman Lab về giấc ngủ.
    Chúng tôi có một bản tin về giấc ngủ, với các chi tiết ở định dạng PDF ngắn gọn, những điều khác nhau
    bạn có thể làm để tối ưu hóa giấc ngủ của mình, có thể nói như vậy.
    Bạn có thể tìm tất cả thông tin đó trên HubermanLab.com bằng cách nhập từ khóa giấc ngủ vào chức năng tìm kiếm.
    Chúng ta không có thời gian để thảo luận về tài liệu đó bây giờ, nhưng hãy đảm bảo giấc ngủ của bạn đúng cách để bạn
    có thể tỉnh táo và tập trung khi đến lúc học.
    Bây giờ, quá trình tỉnh táo và tập trung vào tài liệu cụ thể mà bạn muốn học
    có thể được nâng cao chỉ bằng cách có một kịch bản im lặng trong đầu bạn, im lặng có nghĩa là bạn không
    nói ra thành lời, khi bạn ngồi xuống để học, bạn đang nhìn vào một cuốn sách hoặc bạn
    đang nghe một bài giảng, có thể là một podcast như thế này, bạn đang nghĩ, được rồi, tôi cần phải
    học điều này.
    Tôi cần phải học điều này.
    Bạn có thể tự nguyện tăng cường mức độ tập trung và tỉnh táo của mình bằng cách nói với bản thân rằng
    thông tin đó là quan trọng.
    Chỉ cần là một người tham gia thụ động trong việc học.
    Đây là cơ sở của việc học chủ động bằng cách mong đợi thông tin sẽ thú vị đến mức
    nó kéo sự chú ý và tập trung của bạn ra ngoài, thay vì học cách thu hút sự chú ý
    và tập trung một cách tự nguyện, có ý thức.
    Khi chúng ta nghe về ADHD, rối loạn tăng động giảm chú ý, chúng ta biết rằng những người
    bị ADHD có thể chú ý rất nhanh.
    Họ thực sự có thể chú ý rất lâu nếu họ thích một chủ đề
    hoặc một trải nghiệm hoặc hoạt động nào đó.
    Tuy nhiên, họ gặp khó khăn nghiêm trọng trong việc thu hút sự chú ý và tỉnh táo nếu họ không
    hứng thú với một hoạt động hoặc thông tin nào đó.
    Đó là dấu hiệu của tất cả những người học giỏi là có khả năng tự nguyện ép buộc bản thân để chú ý
    và tập trung.
    Khi tôi nói ép buộc bản thân, điều đó có nghĩa là liên tục đưa sự chú ý của tâm trí bạn trở lại
    bất cứ điều gì bạn đang cố gắng học.
    Điều này có thể cảm thấy khó khăn.
    Tôi nói rằng nó có thể cảm thấy khó khăn vì sự căng thẳng mà bạn cảm thấy đó là khuyến khích hoặc trong
    Trong một số trường hợp, việc ép buộc bản thân tham gia, đôi khi thậm chí là mặc áo hoodie và đội mũ, thực sự là việc tạo ra những rào cản để bạn chỉ có thể tập trung vào tài liệu ngay trước mắt. Cảm giác căng thẳng mà bạn trải qua phản ánh một phần sự giải phóng các chất điều hòa thần kinh như epinephrine, adrenaline trong não và cơ thể, giúp kích hoạt các mạch thần kinh cần thay đổi vào một thời điểm sau đó.
    Cảm giác căng thẳng khi bạn cố gắng học, cảm giác căng thẳng khi bạn ép buộc bản thân học cách tập trung, điều đó là tốt. Đó là tín hiệu cho hệ thần kinh của bạn rằng nó sẽ cần phải thay đổi, rằng sự dẻo dai của não cần phải diễn ra. Hãy suy nghĩ về điều đó. Nếu bạn không cảm thấy căng thẳng và có thể thực hiện bất cứ điều gì bạn đang làm hoặc nhớ bất kỳ thông tin nào mà bạn đang tiếp xúc một cách liền mạch, thì hệ thần kinh của bạn sẽ không cần phải thay đổi vì nó đã có khả năng trong các mạch thần kinh.
    Cảm giác căng thẳng mà bạn trải qua, sự kích thích đó là điều tuyệt vời. Đó là tín hiệu rằng bạn đang học hoặc rằng bạn đã khởi động quá trình học tập. Cũng có trường hợp một số người không có mức độ tập trung và chú ý tốt. Tất nhiên, có những công cụ dược lý. Tôi khuyến khích bất kỳ ai được chẩn đoán ADHD lâm sàng hãy nói chuyện với bác sĩ của họ về việc họ có nên sử dụng thuốc theo toa và/hoặc các phương pháp khác hay không.
    Giấc ngủ ngon luôn là một nền tảng quan trọng cho sự chú ý và tập trung cho bất kỳ ai, nhưng đặc biệt là cho những người mắc ADHD. Tôi rất khuyến khích bất kỳ ai quan tâm đến việc nâng cao mức độ tập trung và chú ý cũng nên xem xét các phương pháp không dùng thuốc. Điều này không phụ thuộc vào việc bạn có cần các phương pháp dược lý hay không. Đúng, việc giữ cơ thể đủ nước là rất quan trọng. Đúng, lượng caffeine phù hợp với bạn giúp bạn tỉnh táo nhưng không bị run rẩy và kích thích có thể rất hữu ích. Tuy nhiên, dữ liệu khoa học cũng hỗ trợ thực tế rằng việc thực hiện một khoảng thời gian ngắn, khoảng năm đến mười phút…
    Thiền chánh niệm mỗi ngày, đây là dữ liệu từ phòng thí nghiệm của Wendy Suzuki tại Đại học New York cho thấy rằng những người thực hiện thiền 10 phút mỗi ngày, nơi họ chỉ cần ngồi hoặc nằm xuống, nhắm mắt lại, tập trung vào hơi thở của mình, sự chú ý của họ thường xuyên bị phân tán, nhưng họ lại đưa sự chú ý trở lại với hơi thở của mình.
    Những người thực hiện điều này một cách thường xuyên cải thiện mức độ tập trung, cải thiện trí nhớ và khả năng hồi tưởng của họ, và tất nhiên có rất nhiều tác động tích cực khác từ công cụ thiền chánh niệm đơn giản này mà không tốn kém.
    Nếu bạn quan tâm đến việc cải thiện mức độ tập trung và chú ý của mình vì mục đích học tập, tôi rất khuyến khích bạn khám phá công cụ quý giá của thiền chánh niệm chỉ 5 hoặc 10 phút mỗi ngày được thực hiện một cách thường xuyên.
    Nếu bạn bỏ lỡ một ngày, không sao cả, chỉ cần quay lại ngay vào ngày hôm sau.
    Có quan trọng không nếu bạn thực hiện vào buổi sáng, buổi chiều hay buổi tối? Không.
    Một số người thấy rằng việc thực hiện quá muộn vào ban đêm có thể làm gián đoạn giấc ngủ của họ, nhưng nếu bạn nghĩ về thiền theo cách mà tôi vừa mô tả như một bài tập cảm nhận, có thể bạn thậm chí không gọi nó là thiền, bạn chỉ đang dạy cho bản thân cách tập trung.
    Bạn thậm chí có thể thực hiện với mắt mở bằng cách tập trung vào một mục tiêu thị giác, cho phép bản thân chớp mắt. Có những dữ liệu tốt về cách tiếp cận này, và sau đó chỉ cần đảm bảo rằng sự chú ý thị giác và sự chú ý nhận thức của bạn quay trở lại với mục tiêu thị giác đó liên tục.
    Đó là một quá trình có chủ đích để đưa sự chú ý của bạn trở lại một vị trí cụ thể. Điều này rất có giá trị để cải thiện mức độ tập trung của bạn.
    Trên thực tế, nó được biết đến là tạo ra những cải thiện đáng kể trong khả năng tập trung của bạn, điều này rất quan trọng cho khả năng học tập và nghiên cứu của bạn.
    Tôi biết rằng nhiều người quan tâm đến việc nên sử dụng gì, nên làm gì ở mức độ các thực hành huyền bí hoặc những thứ cần mua. Có những thứ ở ngoài kia.
    Một lần nữa, tôi đã đề cập đến việc cung cấp độ ẩm, caffeine, giấc ngủ tuyệt vời, và nhiều thứ khác, nhưng thực hành đơn giản của thiền chánh niệm hoặc chỉ là những gì tôi mô tả như một bài tập cảm nhận tập trung, đưa sự chú ý của bạn trở lại cùng một vị trí nhiều lần một cách có chủ đích sẽ giúp bạn rèn luyện hệ thần kinh của mình để đưa sự chú ý trở lại bất cứ điều gì mà bạn đang cố gắng học.
    Bây giờ, tôi đã thực hiện nhiều podcast về cách tập trung, về sự chú ý cụ thể, và ADHD. Một lần nữa, bạn có thể tìm thấy tất cả những điều đó tại hubermanlab.com, chỉ cần nhập ADHD hoặc tập trung hoặc công cụ cho sự tập trung vào chức năng tìm kiếm. Nó sẽ dẫn bạn đến các dấu thời gian chính xác trong những tập đó mà có liên quan.
    Tuy nhiên, ngay bây giờ, tôi muốn nói về phần thứ hai của tính dẻo dai thần kinh, đó là những thay đổi thực tế trong hệ thần kinh, sự củng cố và suy yếu chủ yếu của các kết nối giữa các nơron mà nền tảng của việc học, không xảy ra trong quá trình tập trung và học tập hay đúng hơn là sự tiếp xúc với tài liệu, mà thay vào đó diễn ra trong giấc ngủ sâu và các trạng thái giống như ngủ.
    Một lần nữa, tôi đã thực hiện nhiều podcast và nói rất nhiều về các công cụ để có giấc ngủ tốt hơn, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người rằng việc sắp xếp lại các kết nối, sự củng cố của các kết nối giữa các nơron mà nền tảng của việc học, sự suy yếu của những kết nối đó xảy ra trong giấc ngủ, đặc biệt là trong giấc ngủ REM, thường chiếm ưu thế trong nửa sau của đêm.
    Hãy chắc chắn rằng bạn đang có đủ giấc ngủ cho bản thân, với một số người là sáu giờ hoặc một số người là tám giờ. Vâng, có một cái gọi là hiệu ứng đêm đầu tiên. Hiệu ứng đêm đầu tiên là hiện tượng được quan sát trong thí nghiệm, trong đó thông tin mà bạn học trong một ngày nhất định chủ yếu được củng cố trong giấc ngủ đêm mà bạn có vào đêm đầu tiên sau khi việc học diễn ra.
    Điều này có nghĩa là nếu bạn có một đêm ngủ kém vào đêm đầu tiên sau khi học một điều gì đó…
    Bạn có chắc chắn rằng bạn sẽ mãi mãi quên đi thông tin đó, rằng nó không thể được củng cố vào các mạch thần kinh của bạn?
    Không.
    Rất rõ ràng rằng đêm đầu tiên sau khi học, bạn muốn có giấc ngủ tốt nhất có thể.
    Vì vậy, nếu bạn đang học mà việc học kéo dài đến khuya và bạn uống nhiều caffeine, hãy chú ý rằng giấc ngủ mà bạn có được sau khi uống caffeine muộn trong ngày, những đêm thức trắng mà bạn trải qua, sẽ không phục vụ tốt cho việc học của bạn.
    Vì vậy, bạn cần cấu trúc cuộc sống của mình như một sinh viên ở bất kỳ loại hình nào để bạn có thể tập trung và chú ý vào những gì bạn muốn học và có thể ngủ một cách tốt nhất có thể.
    Và tất nhiên, những người đang nuôi dạy trẻ nhỏ hoặc có căng thẳng trong cuộc sống vì bất kỳ lý do gì, có thể sẽ không thể tối ưu hóa giấc ngủ của họ vào đêm đầu tiên hoặc thậm chí những đêm tiếp theo, nhưng hãy cố gắng hết sức để có giấc ngủ đúng cách.
    Đó là điều tốt nhất bạn có thể làm cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và cho việc học tập và hiệu suất ở bất kỳ loại hình nào, và thực sự xứng đáng với nỗ lực.
    Bây giờ, với sự hiểu biết về các cơ chế, sự tập trung và tỉnh táo cũng như giai đoạn ngủ của tính dẻo dai thần kinh, có những điều gì khác mà bạn có thể làm để nâng cao việc học tập và nghiên cứu mà bạn đã đạt được?
    Tôi đã nói về một công cụ, một công cụ hành vi để nâng cao sự tập trung.
    Còn về một công cụ hành vi để nâng cao tính dẻo dai nếu giấc ngủ của bạn tốt hoặc đặc biệt nếu giấc ngủ của bạn không tốt thì sao?
    Tại đây, tôi rất khuyến khích bạn khám phá phương pháp nghỉ ngơi sâu không ngủ (NSDR).
    Có một kịch bản cho điều này trong phần ghi chú của chương trình.
    NSDR, đôi khi được gọi là yoga-needra, mặc dù những điều đó tương tự nhưng khác nhau, là một bài thực hành kéo dài 10 hoặc 20 phút mà bạn có thể thực hiện để phục hồi sức sống tinh thần và thể chất của mình.
    Nếu bạn chưa ngủ đủ, bạn có thể thực hiện nó ngay khi bạn thức dậy vào buổi sáng.
    Nếu bạn cảm thấy mình chưa ngủ đủ, bạn có thể thực hiện nó vào buổi chiều.
    Bạn có thể thực hiện điều này vào giữa đêm nếu bạn không thể ngủ và bù đắp một phần cho sự thiếu ngủ mà bạn sẽ trải qua. NSDR là một công cụ rất mạnh mẽ để tăng cường tính dẻo dai của não. Tôi sẽ nói thêm về điều này trong một tập sau. Có rất nhiều dữ liệu thú vị về NSDR và yoga-needra đang được công bố. Nhưng nếu bạn đang ngủ ngon và ngay cả khi bạn không, tôi rất khuyến khích bạn nên đưa vào lịch trình của mình một khoảng thời gian NSDR từ 10 đến 20 phút. Một lần nữa, vị trí bạn đặt nó trong lịch trình không quan trọng bằng việc bạn thực hiện nó để tăng cường tính dẻo dai của não. Điều này có nghĩa là việc sắp xếp lại các kết nối giữa các nơ-ron để phục vụ cho việc học tập mà bạn đang thực hiện.
    Bây giờ hãy nói về cách mà những sinh viên xuất sắc nhất cấu trúc ngày của họ. Hóa ra có rất nhiều nghiên cứu tuyệt vời về điều này. Thực tế có một bài báo rất hay, khảo sát gần 700 sinh viên. Đây là những sinh viên y khoa, với số lượng nam và nữ gần như bằng nhau, và phân tích những thói quen học tập hữu ích nhất. Đó là những thói quen học tập liên quan đến những sinh viên thành công nhất. Bất cứ khi nào bạn thực hiện một nghiên cứu như thế này, nơi mọi người tham gia khảo sát, luôn có vấn đề về nguyên nhân và kết quả. Thực tế, chúng ta có thể tạm gác lại bất kỳ khả năng nguyên nhân nào. Ví dụ, tôi sắp nói với bạn rằng những sinh viên có thành tích tốt nhất thường học khoảng ba hoặc bốn giờ mỗi ngày. Nhưng bạn có thể dễ dàng nói, họ là những sinh viên tốt nhất vì họ học ba hoặc bốn giờ mỗi ngày. Họ không học ba hoặc bốn giờ mỗi ngày vì họ là những sinh viên tốt nhất. Họ cần phải chính xác. Chúng ta có thể đi vào tất cả các loại thảo luận về tương quan so với nguyên nhân, về nguyên nhân đảo ngược, và còn nhiều hơn nữa. Tuy nhiên, không có điều nào trong số đó là điểm chính ở đây. Điểm chính ở đây là xác định những thói quen mà những sinh viên thành công nhất dường như lặp đi lặp lại, bất kể họ đang học những lớp nào, bất kể.
    các bạn cùng lớp, thì việc dạy lại cho người khác có thể khiến bạn mất đi lợi thế cạnh tranh. Tuy nhiên, nghiên cứu cho thấy rằng việc dạy lại không chỉ giúp củng cố kiến thức của chính bạn mà còn giúp bạn hiểu sâu hơn về các khái niệm. Khi bạn phải giải thích điều gì đó cho người khác, bạn buộc phải tổ chức lại thông tin trong đầu mình và tìm cách trình bày nó một cách rõ ràng và dễ hiểu. Điều này không chỉ giúp bạn ghi nhớ thông tin tốt hơn mà còn phát triển kỹ năng giao tiếp và tư duy phản biện.
    Cuối cùng, một thói quen quan trọng khác của những sinh viên hiệu quả là họ thường xuyên tự đánh giá và điều chỉnh phương pháp học của mình. Họ không ngại thử nghiệm với các kỹ thuật học khác nhau để tìm ra cái nào phù hợp nhất với họ. Họ có thể sử dụng flashcards, tham gia nhóm học, hoặc thậm chí ghi âm bài giảng để nghe lại sau. Điều này cho thấy họ có một thái độ chủ động trong việc học và không ngừng tìm kiếm cách cải thiện bản thân.
    Tóm lại, những thói quen học tập này không chỉ giúp sinh viên đạt được kết quả tốt hơn mà còn trang bị cho họ những kỹ năng cần thiết để thành công trong tương lai.
    Các sinh viên khác, việc dạy cho họ thông tin thực sự là một lợi thế miễn phí cho họ và khó khăn hơn cho bạn, có nghĩa là bạn đang đặt mình vào một bất lợi cạnh tranh hoặc bạn đang tạo cho họ một lợi thế không công bằng vì họ không phải làm việc đó.
    Bây giờ, trong khi bài báo này không phân tích xem liệu những sinh viên đã học từ những sinh viên khác có được lợi thế không công bằng hay không, rõ ràng rằng những sinh viên có ý thức học tài liệu một cách độc lập, sau đó mang tài liệu đó đến cho những sinh viên khác trong cùng một khóa học và dạy họ, sẽ có thành tích vượt trội so với những sinh viên khác.
    Vì vậy, đừng ngại trở thành một giáo viên cho bạn bè của bạn để thử nghiệm, điều này rất quan trọng để thử nghiệm và phát triển sự thành thạo trong tài liệu.
    Trong phòng thí nghiệm của tôi trong nhiều năm, chúng tôi thường có một câu nói mà tôi chỉ đơn giản là học được từ các phòng thí nghiệm mà tôi đã được đào tạo, tôi không phải là người nghĩ ra câu nói đó, đó là “nhìn một lần, làm một lần, dạy một lần”.
    Câu này đề cập đến việc thực hiện phẫu thuật, khâu lại, thực hiện phản ứng kháng thể hoặc xét nghiệm Western blot hoặc những việc bạn làm trong phòng thí nghiệm.
    Nhìn một lần, làm một lần, dạy một lần. Tất nhiên, nhìn một lần, làm một lần, dạy một lần chỉ nên được áp dụng cho những việc mà không ai bị đặt vào tình huống nguy hiểm bởi quy trình nhìn một lần, làm một lần, dạy một lần, đúng không?
    Một số quy trình, đặc biệt trong phòng thí nghiệm, có thể nguy hiểm do các vật liệu bạn sử dụng, v.v.
    Và tất nhiên, hôm nay, chúng ta đang nói về việc học và nghiên cứu nói chung.
    Vì vậy, miễn là nó an toàn, nhìn một lần, làm một lần, dạy một lần là một phương pháp tuyệt vời để học, tức là để nghiên cứu tài liệu mới nhằm phát triển sự thành thạo và thậm chí là sự xuất sắc.
    Và theo thời gian, có thể thậm chí là sự tinh thông.
    Chúng ta sẽ quay lại vấn đề đó sau, những sự phân biệt đó.
    Quay trở lại với ý tưởng rằng những sinh viên tốt nhất dành thời gian, họ chỉ định thời gian để học một mình mà không bị phân tâm.
    Điều đó chắc chắn sẽ giúp họ tập trung và chú ý hơn.
    Họ biết rằng họ sẽ cần sử dụng sự tập trung và chú ý của mình trong khoảng thời gian đó.
    Và chúng ta biết với sự chắc chắn tuyệt đối rằng sự tập trung và chú ý là một nguồn lực hạn chế nhưng có thể tái tạo trong não bộ con người.
    Càng tỉnh táo lâu, lượng một phân tử gọi là adenosine trong não và cơ thể bạn càng tích tụ nhiều.
    Nó khiến bạn buồn ngủ.
    Nó làm cho việc tập trung trở nên khó khăn hơn.
    Khi bạn ngủ, mức adenosine lại giảm xuống.
    Bạn có thể tập trung trở lại.
    Bạn cảm thấy tỉnh táo hơn.
    Bạn có thể coi adenosine như một giới hạn cho ngân sách chú ý của bạn, điều này không có nghĩa là một số người không học tốt hơn vào buổi chiều, buổi tối hoặc thậm chí là khuya, đúng không?
    Tôi nhớ những lần trong đại học khi tôi học từ 10 giờ tối đến 2 giờ sáng.
    Tôi không làm như vậy nữa, nhưng việc lên lịch thời gian mà bạn biết rằng bạn sẽ cần phải tập trung và chú ý có lẽ là một trong những điều quan trọng nhất để có thể tập trung và chú ý vào tài liệu.
    Bây giờ, nếu bạn đang theo học các khóa học, có lẽ bạn sẽ phải chịu sự chi phối của thời gian của các khóa học.
    Bạn sẽ không thể nói với giảng viên, “Được rồi, nghe này, tôi muốn bạn tổ chức khóa học này vào lúc 3 giờ chiều vì đó là lúc tôi học tốt nhất,” hoặc vào lúc 8 giờ sáng vì đó là lúc bạn có thể tham gia tốt nhất.
    Tuy nhiên, trong phạm vi bạn có bất kỳ quyền kiểm soát nào về thời gian mà bạn sẽ học, việc giữ cho thời gian đó đều đặn hoặc vào những thời điểm nhất định, có thể là một khối vào đầu ngày, một khối vào cuối ngày, có thể là hai khối vào đầu ngày, và cứ như vậy, sẽ có lợi.
    Hóa ra điều đó cũng được hỗ trợ bởi tài liệu nghiên cứu.
    Não bộ, giống như với các chu kỳ ngủ/thức của nó, sẽ thích nghi với một lịch trình đều đặn, tức là, não và cơ thể bạn sẽ quen với việc hoạt động và không hoạt động vào những thời điểm cụ thể dựa trên sự tiếp xúc của bạn với ánh sáng mặt trời, sự tiếp xúc với các hoạt động, nhịp sống xã hội của bạn, v.v.
    Nếu bạn thường xuyên, có nghĩa là trong khoảng ba ngày, chú ý để tập trung và học vào những thời điểm cụ thể, lại một lần nữa, kéo sự chú ý của bạn trở lại.
    Đây không phải là một quá trình tự động, nhưng việc kéo sự chú ý của bạn trở lại một vị trí cụ thể, có thể là trên một trang hoặc điều bạn đang lắng nghe trong bài giảng, cơ thể và bộ não của bạn sẽ bắt đầu đồng bộ với nhịp điệu đó, để bạn có thể tập trung và chú ý tốt hơn chỉ nhờ vào sự đều đặn của thời gian tiếp xúc với tài liệu. Bạn có thể cần khoảng hai hoặc ba ngày để bắt đầu một lịch trình đều đặn về việc tập trung, chú ý và học tập vào một thời điểm hoặc nhiều thời điểm nhất định. Hãy cho phép bản thân có thời gian chuyển tiếp đó, nhưng sau đó hãy đặt ra mục tiêu để lên lịch cho những thời gian học tập đó, để điện thoại sang một bên, nói với mọi người rằng bạn sẽ không trực tuyến, tắt Wi-Fi nếu bạn cần hoặc phải làm như vậy. Bạn có thể cần nó cho việc học của mình. Tôi không biết. Điều đó phụ thuộc vào những gì bạn đang học, nhưng hãy hạn chế sự phân tâm bằng mọi giá và học cách chỉ tập trung vào tài liệu. Đây là một kỹ năng. Đây là điều quan trọng nhất cần hiểu. Đó là một kỹ năng để có thể tập trung và học tập. Đó là một kỹ năng mà bạn có thể học rất nhanh, đặc biệt nếu bạn lên lịch cho nó vào những thời điểm đều đặn và bạn cho bản thân hai hoặc ba ngày để thích nghi với những lịch trình và thời gian đó và sau đó cố gắng giữ chúng càng đều đặn càng tốt, có thể ngay cả vào cuối tuần nếu bạn đang tiến gần đến cuối kỳ hoặc học kỳ, có thể ngay cả vào cuối tuần ngay cả khi bạn không trong kỳ hoặc học kỳ. Giữ những thời gian đều đặn đó sẽ giúp hệ thần kinh của bạn học tập và tiếp thu tốt nhất vào những thời điểm cụ thể đó. Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. Đến giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm bổ sung, thì đó sẽ là AG1. Lý do là AG1 là thực phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất hiện có. Điều đó có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn cả probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào bạn có trong chế độ ăn uống và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống đầy thách thức.
    Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, điều mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thực phẩm tiêu thụ của mình, thì rất khó để tôi có đủ trái cây và rau củ, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogen chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã uống AG1 hàng ngày kể từ năm 2012 và thường là hai lần một ngày, một lần vào buổi sáng hoặc giữa buổi sáng và một lần nữa vào buổi chiều hoặc buổi tối. Khi tôi làm như vậy, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Trước khi tôi chuyển sang những cách cụ thể để học nhằm tối đa hóa việc chống quên, hãy lưu ý rằng tôi không nói để học, mà là để tối đa hóa việc chống quên, tức là học, học một cách ổn định. Có một điểm khác mà tôi muốn truyền đạt từ một nghiên cứu rất hay về thói quen học tập của những sinh viên y khoa hiệu quả cao mà tôi đã đề cập. Đó là, khi một người được hỏi về động lực học tập của họ, những sinh viên có thành tích tốt nhất đã có một câu trả lời thú vị. Họ có một hiểu biết rất dài hạn về cách mà thành công của họ trong trường y sẽ ảnh hưởng đến gia đình, cách nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của họ, cách nó sẽ thay đổi họ, và họ không quá cụ thể về những cách mà nó sẽ thay đổi họ hoặc gia đình họ. Thực tế, đó là một cách suy nghĩ khá rộng, trừu tượng và đầy khát vọng về nỗ lực học tập của họ. Điều tôi thích ở bài báo này là ngoài việc có một mẫu khá lớn, gần 700 sinh viên được đánh giá, đúng là nó hoàn toàn dựa vào tự báo cáo và loại này.
    Mặc dù vậy, nó kết nối hai cực đối lập của việc học và việc tiếp thu kiến thức. Nó đi sâu vào những chi tiết cụ thể về thời gian họ học, khi nào họ học, những điều họ làm để hạn chế sự phân tâm mà chúng ta vừa thảo luận, nhưng nó cũng đi đến những động lực tâm lý tiềm ẩn của họ và những điều mà họ sử dụng để thúc đẩy bản thân trong nỗ lực học tập, có lẽ đặc biệt là khi mong muốn của họ giảm sút hoặc mức độ mệt mỏi của họ tăng lên.
    Tôi không biết tôi có đang suy đoán ở đây hay không, nhưng đây là thành phần khát vọng của việc vào trường y, mà hóa ra ở quốc gia nơi nghiên cứu được thực hiện, chỉ có rất, rất ít sinh viên xuất sắc nhất mới có thể đạt được điều đó. Họ phải học thông tin bằng một ngôn ngữ hoàn toàn khác, điều này thật đáng kinh ngạc. Tôi luôn cảm thấy ngưỡng mộ điều đó.
    Tôi có những người bạn đã thực hiện luận án tiến sĩ của họ ở Ý, họ là người Ý từ khi sinh ra. Hiện tại, họ đang điều hành một phòng thí nghiệm ở Ý, và họ đã phải thực hiện đào tạo tiến sĩ và viết bài báo cũng như bảo vệ luận án của mình bằng tiếng Anh, mặc dù tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai của họ. Nói về một thách thức, và đó chỉ là một ví dụ mà tôi có thể nghĩ đến. Có rất nhiều ví dụ như vậy.
    Những sinh viên mà tôi đề cập trong nghiên cứu này không nhất thiết phải luôn nghĩ về cách mà nỗ lực của họ sẽ biến đổi bản thân và gia đình họ, nhưng họ chắc chắn đã có thể báo cáo cụ thể điều mà họ đang tìm kiếm, điều mà họ đang khát vọng, ngoài việc chỉ cố gắng làm tốt nhất có thể để vào và vượt qua trường y. Những khát vọng cao cả bên trong bạn, bất kể đó là gì đối với bạn, sẽ rất cá nhân, nhưng chắc chắn là quan trọng, và nó cung cấp một khung cho những điều cụ thể mà bạn sẽ làm, tôi hy vọng, để học tập và tiếp thu tốt nhất các tài liệu cụ thể, vì vậy những hành động cụ thể mà bạn sẽ thực hiện mỗi ngày để học.
    các thông tin cụ thể sẽ kéo bạn về phía những khát vọng quan trọng đó.
    Một lần nữa, nếu bạn yêu thích tài liệu mà bạn đang học, thì yếu tố khát vọng này có thể không quan trọng lắm.
    Tôi có thể nhớ lại thời gian học đại học và sau đại học, tôi đã nghĩ, “Ôi trời ơi, đây là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng nghe.”
    Tôi có lẽ đã nói như vậy về hàng triệu chủ đề khác nhau như, “Ôi trời ơi, nhịp sinh học, nhịp theo mùa, melatonin, mạch thần kinh, dopamine.”
    Tôi đã tràn ngập sự phấn khích về những gì tôi đang học, nhưng tất nhiên, đôi khi tôi sẽ tham gia một khóa học mà tài liệu thì, tôi không biết nó có khó hơn hay không, nhưng tôi gặp khó khăn hơn trong việc gắn bó với tài liệu, có thể là do cách mà nó được dạy cho tôi hoặc chính tài liệu đó.
    Vì vậy, khả năng gắn bó với một mục tiêu khát vọng nào đó để kéo bạn vượt qua có thể rất quý giá.
    Bạn sẽ không yêu thích mọi chủ đề mà bạn phải học.
    Tuy nhiên, tôi sẽ nói rằng ít nhất trong kinh nghiệm của tôi, một số khóa học mà tôi nhìn lại một cách yêu thích nhất là những khóa học mà tôi đã gặp khó khăn nhất, và thực tế, đó là cơ sở của công cụ học tập tiếp theo và cũng là một trong những công cụ quan trọng nhất.
    Một chủ đề chính trong tất cả các tài liệu xuất sắc là nghiên cứu đã được đồng nghiệp đánh giá về cách học tốt nhất là việc học mà cảm thấy thách thức là hiệu quả nhất.
    Tôi biết không ai muốn nghe điều này.
    Mọi người đều muốn nghe về trạng thái “flow”.
    Mọi người đều muốn nghe về thông tin tự nhiên ngấm vào não họ qua sự thẩm thấu.
    Tôi nghĩ đó là một bức tranh hoạt hình Garfield nơi ông ấy nói về việc học qua sự thẩm thấu.
    Có một video thực tế rất dễ thương về một đứa trẻ trong lớp học.
    Tôi tin rằng nó ở Trung Quốc, nơi mà cậu bé đang cầm cuốn sách và đặt nó lên đầu.
    Có thể tôi có thể tìm thấy đoạn clip này và cậu bé chỉ đang cố gắng “rửa” nó vào não mình.
    Đó là một clip rất dễ thương, nhưng đoán xem?
    Điều đó không hiệu quả.
    Ý tôi là, việc đặt cuốn sách lên đầu bạn thì có hiệu quả. Nhưng nó không hiệu quả.
    Thông tin sẽ không tự động vào não bạn. Có thể một ngày nào đó sẽ có những cách để tải nhanh thông tin vào các mạch thần kinh. Hiện tại, chúng ta biết, và đã biết trong hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng nghìn năm, rằng nỗ lực là nền tảng của việc học. Tôi biết có thể có một số tiếng rên rỉ về điều đó. Tôi biết một số bạn có thể đã hy vọng rằng hôm nay tôi sẽ nói cho bạn cách học sao cho việc học không đau đớn. Tôi nghĩ tôi có thể đạt được điều đó vào cuối tập hôm nay, nhưng để làm được điều đó, hãy cùng làm một bài kiểm tra khác. Được rồi. Đây là bài kiểm tra. Một lần nữa, bạn có thể trả lời những câu hỏi này trong đầu. Bạn không cần phải nói với ai, nhưng bạn có thể viết chúng xuống hoặc nói to nếu bạn muốn. Câu hỏi tiếp theo là, khi nào, trong trạng thái tỉnh táo hoặc ngủ của bạn, việc tái cấu trúc các kết nối thần kinh xảy ra? Tôi thích nghĩ rằng đây là một câu hỏi khá dễ. Được rồi. Câu trả lời là trong giấc ngủ. Câu hỏi thứ hai là, một công cụ hành vi nào bạn có thể sử dụng để cải thiện sự tập trung? Câu trả lời là thiền chánh niệm đơn giản, mà tôi muốn bạn nghĩ đơn giản như một bài tập cảm nhận. Vì vậy, một lần nữa, chỉ cần ngồi hoặc nằm xuống, nhắm mắt lại, tập trung vào hơi thở của bạn. Khi sự chú ý của bạn lạc trôi, hãy đưa sự chú ý trở lại với hơi thở của bạn và cứ như vậy. Hoặc nếu bạn thích, bạn có thể làm điều này với mắt mở bằng cách tập trung vào một mục tiêu thị giác, cách một hoặc hai hoặc ba feet, khoảng cách nào thoải mái cho bạn, cho phép bạn chớp mắt khi cần, nhưng ép bản thân tập trung vào mục tiêu thị giác đó trong khoảng một đến ba phút, có thể thậm chí ba đến năm phút, có thể thậm chí mười phút, một lần nữa, hãy chớp mắt. Bạn không muốn mắt mình bị khô. Cả hai công cụ đó sẽ cải thiện khả năng chú ý, tập trung của bạn vào các tài liệu khác khi thời điểm đến. Được rồi. Các mạch cho sự tập trung và chú ý tự chúng cũng chịu tác động của tính dẻo của não. Và câu hỏi thứ ba là, bạn có thể nêu tên hoặc liệt kê trong đầu ba công cụ mà…
    Các sinh viên hiệu quả nhất đã được chứng minh là sử dụng những gì?
    Tôi có thể nghĩ đến việc hạn chế sự phân tâm bằng cách cất điện thoại đi và nói với người khác rằng bạn sẽ không liên lạc với họ nữa.
    Và tôi nhận ra rằng tôi đang sắp xếp những điều này không đúng thứ tự, là để cô lập, học một mình.
    Và điều thứ ba mà tôi có thể nhớ là dạy người khác trong cùng một khóa học.
    Được rồi.
    Bạn có thể nghĩ ra một vài điều khác.
    Bây giờ, tại sao chúng ta lại làm những bài kiểm tra nhỏ nhặt này?
    Hóa ra chúng không hề nhỏ nhặt khi một người xem xét rằng hy vọng bạn sẽ nhớ thông tin từ hôm nay để bạn không phải nghe đi nghe lại nhiều lần, nhưng nếu có một công cụ nào đó được nghiên cứu hỗ trợ mạnh mẽ trong tài liệu, trong tài liệu đã được đánh giá bởi đồng nghiệp về cách sinh viên có thể học thông tin tốt hơn, thì đó chính là việc kiểm tra.
    Và tôi biết, tôi biết, tôi biết chúng ta nghĩ rằng các bài kiểm tra là một cách để đánh giá kiến thức của chúng ta, nhưng hóa ra việc kiểm tra là một trong những cách tốt nhất để xây dựng kiến thức của chúng ta, để giữ lại kiến thức của chúng ta và một lần nữa, để giảm thiểu việc quên.
    Bây giờ, nghiên cứu về việc kiểm tra như một công cụ học tập, không chỉ là một cách để đánh giá chúng ta đã học được bao nhiêu thông tin, đã trở lại hơn một trăm năm.
    Có một nghiên cứu cổ điển được thực hiện vào năm 1917, nơi trẻ em ở độ tuổi tiểu học đọc tiểu sử.
    Vì vậy, chúng đọc tiểu sử và sau đó trẻ em được chia thành các nhóm khác nhau.
    Một nhóm đọc và đọc lại những tiểu sử đó nhiều lần.
    Một nhóm khác chỉ đọc tiểu sử một lần và sau đó được kiểm tra về những tiểu sử đó.
    Nhưng hãy chú ý, họ tự kiểm tra bản thân về những tiểu sử đó chỉ bằng cách phải suy nghĩ về thông tin mà họ đã đọc và cố gắng nhớ lại thông tin, như tiểu sử là gì?
    Ai là người đó?
    Họ đã kết hôn với ai?
    Họ đã làm gì?
    Khi nào họ đi học?
    Họ đã làm gì ở trường?
    Họ đã làm gì trong thế giới?
    Họ đã đóng vai trò gì trong cuộc sống?
    Vì vậy, họ thực chất đã tự kiểm tra kiến thức của mình chỉ bằng cách đi vào đầu của chính họ và hỏi.
    Hãy để họ tự hỏi bản thân những gì họ có thể nhớ về những tiểu sử đó. Giờ hãy nhớ rằng, mặc dù khá rõ ràng rằng việc đọc một tiểu sử hai, ba, bốn lần có vẻ thụ động hơn so với việc tự kiểm tra bản thân về một tiểu sử mà họ chỉ đọc một lần. Bạn có thể tưởng tượng rằng việc suy nghĩ về tiểu sử đòi hỏi nhiều nỗ lực hơn và thực sự là như vậy. Nhưng cũng cần nhớ rằng những đứa trẻ trong nhóm thứ hai chỉ được tiếp xúc với tiểu sử một lần và khi bạn nhìn vào tỷ lệ phần trăm nhớ chính xác thông tin từ những tiểu sử đó, những đứa trẻ đã đọc tiểu sử một lần và sau đó cố gắng suy nghĩ về tiểu sử đó trong tâm trí của chúng để tự kiểm tra bản thân về tài liệu đó, chỉ trong đầu của chúng, lặp đi lặp lại. Nhưng với số lần bằng nhau so với những đứa trẻ đã đọc tiểu sử trực tiếp trên trang giấy lặp đi lặp lại, chúng đã vượt trội hơn rất nhiều so với những đứa trẻ đã đọc tiểu sử lặp đi lặp lại. Việc đọc và đọc lại tài liệu là kém hiệu quả hơn nhiều so với việc đọc tài liệu và sau đó suy nghĩ về tài liệu đó, tự kiểm tra bản thân về tài liệu đó, ép bản thân nhớ lại tài liệu đó trong tâm trí của chính mình. Điều này không chỉ nhằm mục đích nhớ nhiều hơn về khối lượng tài liệu mà còn về độ chính xác của việc nhớ lại tài liệu đó. Và điều đó, ít nhất đối với tôi, thật bất ngờ lúc đầu cho đến khi người ta bắt đầu khám phá các nghiên cứu tiếp theo về vai trò của việc kiểm tra như một công cụ học tập. Và sau đó bạn bắt đầu nhận ra rằng tự kiểm tra bản thân là công cụ tốt nhất để học tập và nghiên cứu, không chỉ để đánh giá kiến thức của bạn mà còn để thực sự học tập và tích hợp kiến thức đó vào các mạch thần kinh của bạn. Được rồi. Tôi nhận ra rằng bất cứ khi nào tôi hoặc ai đó nói về một nghiên cứu được thực hiện vào năm 1917, chúng ta thường nghĩ đến những người trong những đôi giày gỗ và trong những ngôi trường trông rất khác biệt, và trẻ em ăn mặc cũng rất khác. Hãy làm cho điều này hiện đại hơn một chút.
    Tuy nhiên, hãy nhớ rằng hệ thống thần kinh thực sự không thay đổi nhiều trong hàng chục nghìn năm qua. Dù vậy, tôi nghĩ thật thú vị khi nghĩ về một nghiên cứu gần đây về cách học hiệu quả nhất. Và nghiên cứu này, mà chúng tôi sẽ cung cấp liên kết trong phần ghi chú chương trình cũng như một vài đánh giá bao gồm kết quả từ các nghiên cứu tương tự. Một lần nữa, tôi đang chỉ đến một tập hợp nghiên cứu, không chỉ một nghiên cứu ở đây.
    Nghiên cứu dựa trên việc liệu việc học tài liệu bốn lần, tức là học, học, học, học có tốt hơn trong việc ghi nhớ thông tin vào tâm trí của mọi người hay không, cho phép họ sử dụng thông tin đó một cách linh hoạt, điều này là một yếu tố của sự sáng tạo, về cơ bản là dựa vào sự thành thạo của tài liệu, so với một nhóm khác, nhóm đã học một lần, học tài liệu hai lần, học tài liệu ba lần, rồi được kiểm tra về tài liệu đó, hoặc một nhóm thứ ba đã học tài liệu một lần, rồi làm một, hai, vâng, ba bài kiểm tra về tài liệu đó.
    Vậy, những gì tôi vừa mô tả là ba nhóm, tất cả đều đọc một đoạn văn. Đây là một đoạn văn về động vật, về sinh học, cũng như một số chủ đề khác trong các thí nghiệm khác nhau. Một lần nữa, ba nhóm, một nhóm học bốn lần. Họ học tài liệu một, hai, ba, bốn lần, rồi sau đó họ làm bài kiểm tra. Nhóm thứ hai học một, hai, ba lần, làm bài kiểm tra về tài liệu đó, và sau đó làm bài kiểm tra. Nhóm thứ ba học tài liệu một lần, rồi làm ba bài kiểm tra về tài liệu đó, và sau đó làm bài kiểm tra.
    Vậy điều được phân tích và so sánh giữa các nhóm khác nhau này là hiệu suất của họ trong bài kiểm tra cuối cùng đó. Những gì tôi đưa vào như là nhóm thứ năm ở đó, vì hãy nghĩ về nó như SSSS, tức là học, học, học, và sau đó là kiểm tra, hoặc SSST, học, học, học, kiểm tra, và sau đó là kiểm tra, hoặc STTT, học, kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra, và sau đó là kiểm tra.
    Vậy điều được so sánh và đối chiếu là hiệu suất trong bài kiểm tra sau một khoảng thời gian nào đó. Một số thí nghiệm đã thực hiện bài kiểm tra cuối cùng về tài liệu sau vài ngày.
    Các thí nghiệm khác đã được thực hiện vài tuần sau đó.
    Các thí nghiệm khác đã được thực hiện muộn hơn nhiều, có thể là vài tháng hoặc thậm chí một năm sau.
    Điểm chính ở đây có hai phần.
    Trước hết, dựa trên tất cả những gì tôi đã nói với bạn cho đến nay, bạn có thể đoán ai là người có thành tích tốt nhất trong bài kiểm tra diễn ra sau một khoảng thời gian.
    Đúng vậy.
    Thành tích trong bài kiểm tra cuối cùng đó về cơ bản tỷ lệ thuận với số lượng bài kiểm tra mà một người đã thực hiện về tài liệu đó.
    Điều này chắc chắn là rõ ràng, dựa trên cách mà chúng ta đã đi qua hôm nay trong mô tả về các bài kiểm tra như một cách để bù đắp cho việc quên.
    Được rồi.
    Vì vậy, càng nhiều bài kiểm tra bạn thực hiện như một cách để tiếp xúc với tài liệu, bạn sẽ càng có thành tích tốt hơn về tài liệu đó vào một thời điểm sau.
    Tất nhiên, vào một thời điểm nào đó, bạn phải tiếp xúc với tài liệu lần đầu tiên.
    Đúng vậy.
    Đó là lý do tại sao chúng ta cần học và nghiên cứu.
    Nhưng sau khi đã tiếp xúc với tài liệu mới một lần, việc thực hiện thêm các bài kiểm tra về tài liệu đó, ngay cả khi bạn không làm tốt lắm trong những bài kiểm tra đó, miễn là bạn có thể thấy các câu trả lời chính xác cho những bài kiểm tra đó và so sánh câu trả lời của bạn với những câu trả lời đó sẽ dẫn đến thành tích tốt hơn trong bài kiểm tra cuối cùng và khả năng ghi nhớ tài liệu đó vào một thời điểm sau.
    Nói cách khác, không phải là số lần bạn học tài liệu hay số lần bạn tiếp xúc với tài liệu.
    Mà là việc tiếp xúc với tài liệu, cố gắng hết sức để tập trung và chú ý đến tài liệu đó và sau đó tự kiểm tra bản thân về tài liệu đó.
    Hoặc nếu một giảng viên là người cho bạn bài kiểm tra, nhưng dù sao đi nữa, việc thực hiện các bài kiểm tra về tài liệu đó, không chỉ một lần, mà lý tưởng là hai hoặc ba lần, đó chính là điều thực sự khóa chặt tài liệu vào các mạch thần kinh của bạn.
    Đó là điều sẽ dẫn đến sự thay đổi sâu rộng nhất, sự thay đổi bền vững nhất mà chúng ta nên nói, trong các mạch thần kinh của bạn mang theo tài liệu đó, giữ tài liệu đó trong tâm trí bạn, điều mà chúng ta gọi là mã hóa thần kinh.
    Vì vậy, càng nhiều lần bạn tự kiểm tra hoặc bị kiểm tra về tài liệu, khả năng ghi nhớ của bạn về tài liệu đó sẽ càng tốt hơn.
    Bây giờ, một số người sẽ ngay lập tức nói: “Ôi trời, nếu tôi học nó và sau đó tôi bị kiểm tra và tôi vô tình củng cố những thông tin sai hoặc không chính xác thì sao?” Nhưng dường như điều đó không phải là trường hợp.
    Chừng nào bạn còn học được những câu trả lời đúng cho các bài kiểm tra, ngay cả khi bạn chỉ đạt 40% hoặc 50% hoặc thấp hơn trong các bài kiểm tra mà bạn thực hiện ngay sau thời gian học, thì đó vẫn sẽ là một chiến lược tốt hơn so với việc đọc lại tài liệu, điều này có thể hơi bất ngờ.
    Chắc chắn điều đó đã làm tôi ngạc nhiên. Nhưng bạn biết điều gì còn ngạc nhiên hơn và hơi đáng sợ, điều mà tất cả chúng ta nên biết và tôi ước mình đã học được khi tôi còn học lớp hai, đó là nếu bạn hỏi sinh viên, “Bạn tự tin đến mức nào về tài liệu mà bạn vừa học?” “Bạn nghĩ mình sẽ làm tốt như thế nào trong một bài kiểm tra?”
    Những gì bạn thấy nhất quán trong các nghiên cứu này, tôi đang cười vì điều này thật đáng kinh ngạc, là những sinh viên đã học tài liệu, tức là những người đã tiếp xúc với tài liệu bốn lần, nghĩ rằng họ sẽ làm tốt nhất trong bài kiểm tra cuối cùng.
    Tuy nhiên, những sinh viên chỉ học tài liệu một lần và sau đó bị kiểm tra ba lần về tài liệu đó, họ nghĩ rằng cuối cùng họ sẽ làm tệ nhất.
    Ví dụ, họ hỏi sinh viên về sự tự tin của họ, “Bạn nghĩ mình sẽ làm tốt như thế nào trong một bài kiểm tra về tài liệu này trong hai tuần, một năm, sáu tháng hoặc thậm chí là ngày mai?” Họ báo cáo, tức là những sinh viên trong nhóm kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra báo cáo sự tự tin về tài liệu thấp hơn nhiều, cảm giác thành thạo về tài liệu cũng thấp hơn nhiều so với những sinh viên đã tiếp xúc với tài liệu bốn lần, những người đã nói: “Vâng, tôi nghĩ tôi sẽ làm khá tốt hoặc rất tốt,” và bạn biết không? Điều ngược lại hoàn toàn là đúng.
    Nói cách khác, khi bạn tiếp xúc với tài liệu nhiều lần, bạn nghĩ rằng bạn đã…
    Tôi đã học được tài liệu.
    Thực tế, sự tự tin của bạn rằng bạn đã học được tài liệu tăng lên với mỗi lần tiếp xúc tiếp theo với tài liệu, nhưng thực sự, bạn chưa học được gì cả so với những người đã tiếp xúc với tài liệu và sau đó làm bài kiểm tra về tài liệu đó, thường thì phải cố gắng để có được câu trả lời đúng trong những bài kiểm tra đó.
    Thực tế, đôi khi họ nhận được những câu trả lời hoàn toàn sai và sau đó nhận ra rằng họ đã trả lời sai hoặc đôi khi họ chỉ cảm nhận được điều đó, nhưng đoán xem?
    Kiểm tra bản thân một lần, hai lần, có thể ba lần trước khi bài kiểm tra cuối cùng về kiến thức của bạn về tài liệu đó là cách tốt nhất để khắc sâu tài liệu vào các mạch thần kinh.
    Bây giờ, tôi nói rằng tôi ước mình đã học được điều này khi tôi còn là sinh viên vì ở một mức độ nào đó, tôi đã sử dụng phương pháp tự kiểm tra.
    Một ví dụ nổi bật nhất là tôi đã tham gia một khóa học khi tôi còn ở đại học, tôi vẫn nhớ, đó là Biosciences 169L, một phòng thí nghiệm giải phẫu thần kinh do Ben Reese giảng dạy.
    Tôi tin rằng ông ấy vẫn còn ở đó, và ông ấy đã được biết đến lúc đó và tôi chắc chắn vẫn vậy nếu ông ấy vẫn còn giảng dạy là một giáo sư cực kỳ thách thức, cực kỳ thách thức, không phải về con người hay tính cách, mà là một khối lượng chi tiết và độ nghiêm ngặt cao, kỳ vọng rất cao cho khóa học phòng thí nghiệm này về giải phẫu thần kinh, bao gồm các bài giảng, có một cuốn sách giáo khoa về giải phẫu thần kinh mà bạn sẽ nhìn vào các bảng khác nhau của các phần não từ các loài khác nhau, các loại thuốc nhuộm khác nhau của các mô não khác nhau, hãy nhớ rằng đây là một khóa học đại học, và sau đó có một phần phòng thí nghiệm, do đó có chữ L trong 169L, nơi bạn phải di chuyển từ trạm kính hiển vi này sang trạm kính hiển vi khác để xác định các cấu trúc chỉ dựa trên những gì bạn có thể thấy qua kính hiển vi và do đó bạn phải biết thuốc nhuộm là gì, những gì về cơ bản là nhìn thấy được trên phiếu kính vì một số thuốc nhuộm tiết lộ một số điều như, cái mà chúng ta gọi là thân tế bào của các nơ-ron so với, những thứ mà chúng ta gọi là dây dẫn.
    các sợi trục giữa các nơ-ron, v.v., v.v.
    Tôi nhớ đã nghĩ rằng đây là một khóa học thật khó.
    Đó là một khóa học rất khó và cách học của tôi cho khóa học này bao gồm, tất nhiên,
    đi đến lớp, thực hiện mổ xẻ, chúng tôi đã mổ xẻ một bộ não cừu vào thời điểm đó, vì vậy chúng tôi thực sự
    mổ xẻ một bộ não thực, chúng tôi làm việc với kính hiển vi, chúng tôi học về nó từ sách giáo khoa
    và từ bài giảng và có rất nhiều thuật ngữ mới về rostral, caudal, dorsal,
    ventral, tất cả những thứ của giải phẫu thần kinh và rồi vào một thời điểm nào đó tôi đã quyết định có lẽ
    dựa trên sự choáng ngợp hoàn toàn để học giải phẫu thần kinh bằng cách nằm trên giường trong
    căn hộ nhỏ của tôi, tôi sống một mình và nhắm mắt lại và bay qua hệ thần kinh
    từ những điểm vào khác nhau, qua tai, xem lại giải phẫu ốc tai của tôi, qua mắt,
    xem lại giải phẫu võng mạc của tôi, qua bề mặt lưng của não, suy nghĩ về các rãnh
    và cuộn não và sau đó là thể chai và rồi tôi, và tôi vẫn có thể thấy nó trong tâm trí của mình.
    Vì vậy, quá trình học của tôi cho giải phẫu thần kinh, đúng vậy, bao gồm việc tiếp xúc với tài liệu, nhưng
    nó bao gồm hàng giờ suy nghĩ về tài liệu trong chính bộ não của tôi.
    Vì vậy, điều đó có phần hơi tự phản ánh.
    Kết quả là, tôi thích nghĩ, thực tế, tôi tin với một chút tự tin rằng tôi có
    sự thành thạo rất cao về giải phẫu thần kinh ở các loài khác nhau.
    Bây giờ, đó là lĩnh vực chuyên môn của tôi, tôi không nghĩ mình là một thiên tài nào đó về
    giải phẫu thần kinh, tôi chỉ đã dành hàng giờ để học tài liệu và sau đó
    xem lại tài liệu trong tâm trí của mình.
    Vì vậy, nói cách khác, tự kiểm tra bản thân, đây là những gì tôi sẽ làm nếu tôi di chuyển xuống một quỹ đạo
    của một đường dẫn thần kinh, chẳng hạn, giữa nói rằng hồi hải mã và một cấu trúc lân cận
    và tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi sẽ tìm kiếm nó trong sách giáo khoa và sau đó tôi sẽ
    quay lại với việc học tập kiểu hình dung bài tập tinh thần này.
    Điều quan trọng không phải là việc học tập.
    Điều quan trọng là tôi đang tự kiểm tra bản thân, tôi đang cố gắng tìm ra những điểm mà tôi không còn kiến thức để tiến xa hơn, trong trường hợp này là hình ảnh tâm lý của tôi về não bộ, nhưng qua tài liệu.
    Và đây là khía cạnh chính của việc kiểm tra.
    Nó không chỉ đơn thuần là biết có bao nhiêu câu hỏi bạn trả lời đúng, bao nhiêu câu trả lời sai.
    Mà là nhận ra chính xác những gì bạn biết và không biết.
    Và một thành phần quan trọng của việc kiểm tra là gặp phải những điều mà bạn nói, tôi không thể nhớ, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo hoặc tôi chắc chắn rằng cấu trúc đó là fimbria và sau đó bạn đi và bạn nhìn và bạn thấy, đó không phải là fimbria, nhưng đoán xem, tôi sẽ không bao giờ quên, chẳng hạn như vị trí của habanula hoặc nó trông như thế nào, một cấu trúc mà, nhân tiện, vì những cái tên này có phần bí ẩn, vào thời điểm đó, chúng tôi không biết nó có chức năng gì.
    Hóa ra nó liên quan đến sự thất vọng.
    Nó là chìa khóa cho các mạch trầm cảm hoặc các mạch cơ bản cho trầm cảm ở một số cá nhân.
    Nó bị ức chế bởi việc nhìn ánh sáng mặt trời vào buổi sáng.
    Chúng tôi cũng biết điều đó.
    Và bằng cách tiếp xúc quá nhiều với ánh sáng nhân tạo giữa đêm, bạn làm tăng hoạt động của habanula.
    Công trình đẹp không phải do phòng thí nghiệm của tôi thực hiện, mà là của các phòng thí nghiệm khác chứng minh điều đó.
    Vì vậy, điều tôi vừa làm cho bạn ở đây là hy vọng dạy bạn một chút về giải phẫu thần kinh và trầm cảm, nhưng quan trọng hơn, chỉ để minh họa rằng cách bạn tự kiểm tra có thể rất cá nhân hóa theo những cách mà bạn học tốt nhất.
    Bây giờ điều đó mâu thuẫn với những gì tôi đã nói trước đó, đó là khái niệm rằng mọi người có các phong cách học tập khác nhau và một số người là người học bằng lời nói và một số người là người học bằng âm thanh và v.v., không còn đứng vững nữa, nhưng mà, nhân tiện, không có nghĩa là không có nghiên cứu nào hỗ trợ điều đó, chỉ là nó bị mâu thuẫn nặng nề bởi các nghiên cứu khác mà mâu thuẫn với ý tưởng đó.
    Cách tiếp cận của bạn, phương pháp tốt nhất để kiểm tra bản thân về tài liệu nhằm bù đắp cho quá trình quên và xác định những chỗ bạn còn thiếu kiến thức hoặc những gì bạn nghĩ là bạn biết nhưng thực ra không phải vậy, hoặc những gì bạn biết nhưng lại sai. Điều đó có thể đạt được thông qua cách tiếp cận tốt nhất cho bạn, mà trong trường hợp của tôi, đó là nằm xuống và suy nghĩ về tài liệu trong đầu.
    Đến tận ngày hôm nay, khi tôi đọc một bài báo, tôi cố gắng, không phải lúc nào tôi cũng làm được điều này, nhưng tôi cố gắng đi dạo trong vườn hoặc bên ngoài và suy nghĩ về những thành phần chính của bài báo đó và nghĩ về một số điểm quan trọng, điều mà tôi sẽ làm ngay bây giờ.
    Tôi muốn tạm dừng một chút để cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element. Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì thừa. Điều đó có nghĩa là các điện giải, natri, magiê và kali ở tỷ lệ chính xác, nhưng không có đường.
    Bây giờ, tôi và những người khác trên podcast đã nói rất nhiều về tầm quan trọng thiết yếu của việc cung cấp đủ nước cho chức năng não bộ và cơ thể. Nó cho thấy rằng ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất.
    Cũng rất quan trọng để bạn có đủ điện giải để cơ thể và não bộ hoạt động tốt nhất. Các điện giải, natri, magiê và kali rất quan trọng cho hoạt động của tất cả các tế bào trong cơ thể bạn, đặc biệt là các tế bào thần kinh.
    Để đảm bảo rằng tôi nhận đủ lượng nước và điện giải, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng và tôi uống nó ngay khi thức dậy. Tôi cũng uống Element hòa tan trong nước trong bất kỳ loại bài tập thể chất nào tôi đang thực hiện, đặc biệt là vào những ngày nóng nếu tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cùng điện giải.
    Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập vào drinkelement.com/huberman, được đánh vần là drinklmnt.com/huberman.
    để yêu cầu một gói mẫu Element miễn phí với việc mua bất kỳ gói pha chế đồ uống Element nào.
    Một lần nữa, đó là drinkelement.com/huberman để yêu cầu một gói mẫu miễn phí.
    Được rồi, tôi thích nghĩ rằng chúng ta đang thiết lập rằng việc tự kiểm tra hoặc kiểm tra học sinh của bạn hoặc bị giáo viên kiểm tra là cách tốt nhất để chống lại việc quên.
    Hãy xem xét tài liệu thực sự hỗ trợ tuyên bố đó trực tiếp vì trong thí nghiệm trước đó mà tôi đã mô tả, nó hoặc là học, học, học, học, học, học, kiểm tra hoặc học, kiểm tra, kiểm tra, kiểm tra và sau đó sau đó mọi người cùng làm một bài kiểm tra vào cùng một thời điểm.
    Một biến thể của điều đó đã được thực hiện, nơi họ có một nhóm học sinh học tài liệu, vì vậy đây là tài liệu mới và khi tôi nói học, tôi có nghĩa là họ đã được tiếp xúc với tài liệu lần đầu tiên và tôi nhận ra đây là một chút vấn đề vì chúng ta đang sử dụng từ học khi thực tế tôi đang cố gắng chỉ ra rằng việc tự kiểm tra là học.
    Vì vậy, hãy tha lỗi cho tôi nhưng đây là cách mà nó được lập bản đồ trong những thí nghiệm này và những tài liệu này nếu bạn muốn tìm kiếm chúng trong chú thích chương trình của chúng tôi.
    Một nhóm được tiếp xúc với tài liệu, điều mà chúng ta gọi là học và sau đó làm một bài kiểm tra ngay lập tức sau đó.
    Họ được thông báo về những gì họ đã làm đúng, những gì họ đã làm sai trong bài kiểm tra đó và những câu trả lời đúng là gì và sau đó một thời gian sau, sau một khoảng thời gian trì hoãn, họ làm một bài kiểm tra về cùng một tài liệu.
    Một nhóm khác học, tức là họ được tiếp xúc với tài liệu, sau đó có một khoảng thời gian trì hoãn.
    Khoảng thời gian trì hoãn đó có thể là vài ngày, có thể là vài tuần.
    Thí nghiệm này dường như đã được thực hiện theo mọi cách cho đến bây giờ.
    Sau đó, họ được kiểm tra và sau đó có một khoảng thời gian trì hoãn khác và sau đó họ làm một bài kiểm tra vào cùng một thời điểm mà nhóm một đã làm.
    Vì vậy, một lần nữa, đó là học kiểm tra, trì hoãn dài kiểm tra cho nhóm một hoặc học trì hoãn kiểm tra, trì hoãn kiểm tra cho nhóm hai.
    Hãy nhớ rằng bài kiểm tra cuối cùng được thực hiện cùng một lúc bởi mọi người hoặc nhóm ba học, tức là họ được tiếp xúc với tài liệu, sau đó là một khoảng thời gian trì hoãn rất, rất dài, sau đó là một bài kiểm tra và sau đó…
    bài kiểm tra cuối cùng, bài kiểm tra mà mọi người đều tham gia cùng một lúc.
    Bạn có thể đoán nhóm nào đã thực hiện tốt nhất không?
    Bản chất của thí nghiệm này, nếu bạn đang nghe điều này và nó không rõ ràng trong đầu bạn, là bạn hoặc là được tiếp xúc với tài liệu và được kiểm tra ngay sau đó, và sau đó làm bài kiểm tra sau một khoảng thời gian trễ, chẳng hạn như một tuần hoặc hai tuần sau, hoặc bạn được tiếp xúc với tài liệu, có một khoảng thời gian trễ vài ngày, sau đó bạn làm bài kiểm tra và rồi lại vài ngày nữa và sau đó bạn làm bài kiểm tra, vì vậy nó được phân bổ đều hơn, hoặc nếu bạn được phân vào nhóm thứ ba, bạn sẽ học mà không thấy tài liệu hoặc được kiểm tra về nó cho đến một hoặc hai ngày trước bài kiểm tra lớn, sau đó bạn sẽ được kiểm tra về nó, bạn nhận lại câu trả lời và sau đó bạn lại được kiểm tra về nó một lần nữa.
    Bạn có thể tưởng tượng rằng nhóm cuối cùng có thể thực hiện tốt nhất vì họ được tiếp xúc lại với tài liệu, họ được cho biết câu trả lời đúng là gì nên họ biết mình đã sai ở đâu, họ biết mình đã đúng ở đâu và sau đó ngày hôm sau họ lại làm bài kiểm tra.
    Tôi đã nghĩ rằng nhóm đó sẽ thực hiện tốt nhất nhưng hóa ra điều ngược lại là đúng.
    Thật bất ngờ, hiệu suất tốt nhất đến từ việc được tiếp xúc với tài liệu, trong thí nghiệm này được gọi là học, vì vậy họ đọc một đoạn văn hoặc họ học một số tài liệu toán học hoặc ngôn ngữ hoặc âm nhạc hoặc học động cơ, sau đó họ làm bài kiểm tra ngay sau đó, thậm chí là cùng ngày hoặc ngày hôm sau và sau đó có một khoảng thời gian dài và sau đó họ làm bài kiểm tra, nhóm đó thực hiện tốt nhất.
    Nói cách khác, hãy tự kiểm tra rất sớm, nếu không phải là cùng ngày, chắc chắn là ngày hôm sau hoặc sớm hơn, ngay sau khi được tiếp xúc với tài liệu lần đầu tiên.
    Ngược lại với nhóm cuối cùng, nhóm này thực hiện tệ nhất, họ thực hiện tệ nhất.
    Được tiếp xúc với tài liệu, sau đó có một khoảng thời gian dài, sau đó bạn được kiểm tra về tài liệu đó, bạn được cho biết bạn đã đúng ở đâu, bạn đã sai ở đâu và sau đó ngày hôm sau bạn lại làm bài kiểm tra một lần nữa.
    Ngay cả khi có những câu hỏi trùng lặp với bài kiểm tra mà bạn đã thực hiện chỉ một ngày trước đó, nhóm thực hiện kém nhất và nhóm đã học có một bài kiểm tra khoảng cách, họ đã thực hiện ở mức trung bình. Điều này cho chúng ta biết điều gì? Điều này cho chúng ta biết điều gì đó rất quan trọng, liên quan đến tính dẻo dai của não bộ, liên quan đến các chiến lược học tập tốt nhất. Đây là điều mà tôi ước gì tôi đã học được khi tôi còn học cao học, khi tôi còn là sinh viên đại học, khi tôi còn học trung học và tiểu học, thậm chí khi tôi còn học mẫu giáo, tôi ước gì tôi đã học điều này. Hãy tự kiểm tra bản thân về tài liệu mà bạn vừa tiếp xúc ngay sau lần tiếp xúc đầu tiên với nó, vì điều đó giúp bù đắp cho việc quên tự nhiên của tài liệu mới mà não bộ tiếp xúc. Đây thực sự là đặc điểm nổi bật của tất cả các dữ liệu ấn tượng về việc kiểm tra như một công cụ học tập, tự kiểm tra bản thân hoặc học sinh của bạn hoặc bị kiểm tra nếu bạn là học sinh, bởi giáo viên của bạn, như một công cụ không chỉ để đánh giá hiệu suất, để biết bạn biết gì và không biết gì mà còn để củng cố thông tin đó trong các mạch thần kinh của bạn. Khi tôi nói củng cố thông tin đó trong các mạch thần kinh của bạn, tôi nhận ra đó là một câu dài. Điều chúng ta biết là việc kiểm tra ngay sau khi tiếp xúc với tài liệu mới là để bù đắp cho việc quên tài liệu đó. Bạn có thể nói, “Chờ đã, nếu điều đó đúng, tại sao việc học tài liệu và sau đó chờ đợi và sau đó thực hiện hai bài kiểm tra liên tiếp, trong đó bạn học lại tài liệu trong bài kiểm tra, lại không phải là nhóm có hiệu suất tốt nhất?” Thực sự có điều gì đó khác biệt cơ bản giữa việc tiếp xúc lần đầu với tài liệu và việc tự kiểm tra bản thân về tài liệu đó. Chúng ta không biết chính xác điều đó là gì. Có một số dữ liệu hình ảnh thần kinh thú vị ở người cho thấy điều này có liên quan đến khái niệm quen thuộc với tài liệu. Điều này rất đơn giản.
    Điều này dễ hiểu mặc dù nó liên quan đến một chút trí nhớ, khoa học thần kinh và thuật ngữ. Sự nhanh nhẹn với một điều gì đó, nhận ra rằng nó không giống như việc có sự nhanh nhẹn với điều đó, việc làm chủ điều đó không giống như việc làm chủ tài liệu, việc đã ghi nhớ nó. Khi bạn đọc một cái gì đó nhiều lần, bạn thấy nó nhiều lần. Bạn nghe nó nhiều lần. Bạn suy nghĩ về nó nhiều lần. Tất nhiên, bạn đang đọc nó hoặc bạn đang nghe về nó và bạn nghĩ rằng bạn đang học tài liệu, rằng các mạch thần kinh của bạn đang thay đổi nhưng đó là một quá trình khá thụ động, ngay cả khi đó là một chương khó đọc hoặc một đoạn nhạc khó. Sự khác biệt là khi bạn được kiểm tra về tài liệu, có điều gì đó xảy ra trong việc bạn thực hiện hoặc hồi tưởng, nếu chỉ là nhận thức hoặc bạn đang viết nó xuống hoặc bạn được yêu cầu chơi nhạc hoặc thực hiện động tác, có điều gì đó xảy ra trong lỗi, việc sai sót của một số điều nhất định mà kích hoạt hệ thần kinh của bạn để khóa thông tin mà bạn đã đúng. Để nhớ những gì bạn đã sai để bạn sau đó có thể sửa chữa nó, điều này hoàn toàn khác biệt so với việc tiếp xúc và tiếp xúc lại và tiếp xúc lại. Đây là điều kiện tiên quyết để học rằng bạn cần phải thấy tài liệu lần đầu tiên. Bạn không thể chỉ bắt đầu kiểm tra bản thân về tài liệu mà bạn chưa từng tiếp xúc. Tôi cho rằng bạn có thể, nhưng tôi tưởng tượng rằng bạn sẽ chủ yếu sai. Chúng ta đều sai. Việc sử dụng kiểm tra ngay sau lần tiếp xúc đầu tiên với tài liệu như một công cụ để học nhằm chống lại việc quên rõ ràng đang khai thác sự khác biệt này giữa sự quen thuộc với một điều mà chúng ta biết rằng một số khu vực não bộ được kích hoạt so với việc hồi tưởng, có khả năng lấy tài liệu đó và đưa nó vào trí nhớ, đưa nó vào sự chú ý tập trung của bạn và sử dụng tài liệu đó. Tôi nhận ra rằng điều này có phần trừu tượng và một số điều này vẫn đang được phân tích.
    Nếu bạn quan tâm đến khoa học thần kinh về sự quen thuộc với một cái gì đó so với khả năng của bạn để thực sự nhớ lại một cái gì đó và thành thạo tài liệu đó, có một bài tổng quan rất hay mà tôi cung cấp liên kết trong phần ghi chú chương trình. Nó được xuất bản trong tạp chí HIPAA Campus. Tôi luôn cảm thấy buồn cười khi biết rằng có một tạp chí được đặt tên theo một cấu trúc của não. Dù sao, theo những gì tôi biết, không có tạp chí nào tên là Retina hay Amygdala. Tôi có một giai thoại ngắn từ thời đại học, khi tôi biết rằng có tạp chí HIPAA Campus và đó là buổi gặp gỡ đầu tiên của sinh viên sau đại học. Người tổ chức buổi gặp gỡ đó hóa ra là một nhân vật nổi bật trong lĩnh vực học tập và trí nhớ. Tôi đã nói, “Điều này thật vô lý. Có một tạp chí tên là HIPAA Campus. Tôi là sinh viên năm nhất.” Anh ấy nói, “Đúng vậy, có đấy.” Tôi nói, “Ừ, thật ngớ ngẩn. Ai là những kẻ ngu ngốc đặt tên tạp chí theo một cấu trúc của não?” Hóa ra còn có một tạp chí tên là Cerebral Cortex và có lẽ còn một cái về spinal cortex. Hóa ra tôi chính là kẻ ngu ngốc nói điều này. Người mà tôi đang nói chuyện, người mà tất nhiên là người tổ chức bữa tiệc, nói, “Thực ra, đó là tạp chí của tôi. Tôi là người sáng lập tạp chí HIPAA Campus.” Bạn có thể tìm kiếm chúng. Đến lúc này, bạn sẽ làm một bài kiểm tra và đó là một bài kiểm tra rất dễ. Tôi nhận ra chúng ta đã đi vào nội dung một chút và có lẽ tất cả chúng ta đều hơi mệt mỏi, nhưng tôi hy vọng bạn đang cảm thấy ngạc nhiên về việc kiểm tra, và đặc biệt là tự kiểm tra ngay sau khi tiếp xúc với tài liệu mới, là một công cụ tuyệt vời như thế nào. Câu hỏi là như thế này. Nhân tiện, đây là một câu hỏi mở. Bạn không cần phải biết câu trả lời vì tôi chưa nói cho bạn biết câu trả lời, nhưng tôi muốn bạn suy nghĩ về điều này. Nếu nhìn vào phần lớn dữ liệu trong toàn bộ lĩnh vực kiểm tra như một công cụ học tập, bạn nghĩ rằng bạn sẽ cải thiện bao nhiêu khi tự kiểm tra một lần trên tài liệu mới? Bạn nghĩ đó là sự cải thiện 10%, 20%?
    Ở đây, tôi chỉ so sánh việc tự kiểm tra một lần về tài liệu mà bạn vừa mới tiếp xúc lần đầu tiên với việc không tự kiểm tra chút nào. Bạn nghĩ rằng mình cải thiện được bao nhiêu? Câu trả lời là khoảng 50%, năm, không. Tôi có thể nói điều này dựa trên thực tế rằng trong các nghiên cứu về học nhạc, học toán, học ngôn ngữ, học vận động, khi các đối tượng được tiếp xúc với tài liệu mới và sau đó được kiểm tra sau một khoảng thời gian, tỷ lệ thông tin mà họ nhớ đúng hoặc khả năng thực hiện một điều gì đó chính xác giảm dần theo thời gian, đặc biệt là vì họ không thực hành và không kiểm tra trong khoảng thời gian đó. Điều này đã được đưa vào các thí nghiệm này. Sau đó, bạn chỉ cần hỏi có bao nhiêu phần của tài liệu bị quên nếu họ chỉ được tiếp xúc với tài liệu. Trong trường hợp học nhạc, giáo viên của bạn ngồi bên cạnh bạn và chỉ cho bạn các gam trên piano, nhưng sau đó bạn không thực hành chúng trong thời gian giữa, hoặc có thể một ví dụ khác là ai đó cho bạn một bài giảng về một giai đoạn cụ thể trong lịch sử và sau đó bạn không được tiếp xúc với tài liệu đó một lần nữa và bạn không tự kiểm tra, so với việc nếu bạn chỉ làm một bài kiểm tra, thậm chí là một bài kiểm tra tự định hướng về tài liệu ngay sau đó, bất kể bạn thực hiện tốt như thế nào, bạn sẽ có mức độ quên. Tôi muốn bạn nghĩ về việc tự kiểm tra theo cách này vì chúng ta đang nghĩ về các chiến lược học tập tối ưu. Bạn có mức độ quên mà thường xảy ra. Điều này rất quan trọng. Thực tế, tôi thậm chí không biết rằng hầu hết các nhà thần kinh học có nghĩ về việc học và tính dẻo của não theo cách này không. Hầu hết mọi người, bao gồm cả các nhà thần kinh học, đều được dạy, đã được dạy, và tiếp tục được dạy rằng bạn được tiếp xúc với tài liệu mới, bạn tập trung, sau đó trong giấc ngủ có sự tái cấu trúc các kết nối, tất cả đều đúng, nhưng chúng ta thực sự cần phải nghĩ về việc hầu hết thông tin mà vào hệ thần kinh của chúng ta mỗi ngày đều bị quên.
    Hầu hết mọi thứ đều bị loại bỏ hoàn toàn. Có một số trường hợp hiếm hoi mà mọi người nhớ mọi thứ và tôi sẽ nói với bạn, những người này thực sự gặp khó khăn trong cuộc sống. Họ không làm tốt trong công việc và các mối quan hệ. Họ nhớ từng chi tiết nhỏ của mọi thứ và điều đó thực sự gây rối cho chất lượng cuộc sống của họ. Đó không phải là điều bạn muốn. Bạn muốn có một trí nhớ tuyệt vời cho những điều đúng đắn. Khi bạn tự kiểm tra tài liệu, bạn có mức độ quên xảy ra so với việc bạn chỉ tiếp xúc với tài liệu. Tôi muốn bạn ghi nhớ điều đó vì đó là điều đã thực sự khiến tôi nhận ra, ôi trời ơi, tôi ước gì tôi đã tự kiểm tra bản thân về những tài liệu mà tôi muốn nhớ theo thời gian thay vì đọc đi đọc lại. Tôi đã có một quy trình phức tạp để học tập mà tôi đã sử dụng suốt thời gian đại học và sau đại học và nó hoạt động khá tốt với tôi, nơi tôi đọc và tô sáng, sau đó tôi viết ghi chú của mình, rồi tôi viết những đoạn văn nhỏ về những thứ đó. Một số điều đó có thể đã bắt chước việc tự kiểm tra, thực sự là như vậy, và sau đó tất nhiên tôi sẽ làm các bài kiểm tra và tham gia giờ làm việc. Khi tôi nghiêm túc về việc học, tôi đã rất nghiêm túc về việc học và tất nhiên tôi vẫn quên những điều. Tôi đã mắc lỗi trong podcast này trước đây, một phần do đi quá nhanh hoặc nói một câu đùa mà mọi người không nhận ra là một câu đùa, câu chuyện đầy đủ ở đó, nhưng trong bất kỳ trường hợp nào, tất nhiên tôi mắc lỗi. Tất nhiên, tôi đã quên một số điều và đôi khi tôi nói sai. Tôi luôn cố gắng để mọi thứ chính xác. Chúng tôi sửa chữa mọi thứ trong chú thích chương trình nếu chúng được gọi ra cho chúng tôi. Chúng tôi hiện đang sử dụng AI để xem xét podcast và điều chỉnh bất cứ nơi nào cần thiết bằng cách chèn hoặc thực sự thay thế những từ đó nếu cần và cứ như vậy, nhưng vâng, tất cả chúng ta đều quên những điều. Tất cả chúng ta đều mắc lỗi, nhưng nếu tôi chỉ biết rằng việc tự kiểm tra bản thân về tài liệu trong khi đi bộ…
    ra khỏi lớp học hoặc ngay sau khi về nhà hoặc vào tối hôm đó hoặc ngày hôm sau sẽ cho phép tôi thực hiện tốt hơn rất nhiều trong một kỳ thi, một kỳ thi giữa kỳ hoặc một kỳ thi cuối kỳ và tất nhiên tôi vẫn sẽ học vì tôi đã cam kết và bạn cũng nên học nhiều như bạn cảm thấy cần thiết để nắm vững tài liệu cho bản thân.
    Tuy nhiên, nếu tôi biết rằng việc tự kiểm tra hoặc bị kiểm tra ngay sau khi tiếp xúc với tài liệu sẽ giúp giảm mức độ quên lại sau một năm, tôi chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
    Hãy nói về một số cách cụ thể mà bạn có thể tự kiểm tra hoặc nếu bạn là một giáo viên hoặc nếu bạn có cuộc đối thoại tốt với giáo viên của bạn và họ cởi mở, có thể họ sẽ sẵn sàng lắng nghe về những hình thức tốt nhất để tự kiểm tra như một công cụ học tập.
    Các bài kiểm tra tốt nhất là các câu hỏi mở ngắn, các bài kiểm tra với gợi ý rất tối thiểu, không khác gì loại mà chúng ta đã thực hiện hôm nay trong podcast này, so với các bài kiểm tra trắc nghiệm.
    Các câu hỏi trắc nghiệm cho phép sự quen thuộc với tên, với sự thật. Nó sẽ là A, B, C, D và đôi khi E là A và C và cứ như vậy và trong mỗi câu trả lời A, B, C, D, E đó, bạn đang tìm kiếm câu trả lời đúng, bạn đang tìm kiếm sự quen thuộc, sự nhận diện của một cái gì đó, đúng rồi, cái này, không phải cái kia, được rồi, đó là câu trả lời tốt nhất bạn khoanh tròn C, được rồi, kiểu như vậy.
    Ngược lại với một câu hỏi mở, nơi bạn phải viết ra câu trả lời của mình, bạn phải nhớ lại thông tin, đúng không?
    Nó đòi hỏi một mức độ nắm vững thông tin cao hơn nhiều so với sự quen thuộc hoặc nhận diện tài liệu.
    Vì vậy, các bài kiểm tra tốt nhất như công cụ học tập sẽ là các câu hỏi mở ngắn hoặc thậm chí là các câu hỏi dài.
    Bây giờ có một ngoại lệ cho điều này, đó là các bài kiểm tra trắc nghiệm bao gồm các mẹo, được không?
    Nếu bạn đã từng tham gia GRE, Kỳ thi đầu vào Cao học hoặc LSAT hoặc MCAT,
    Có một số câu hỏi trong đó rất đơn giản, nhưng trong các bài kiểm tra chuẩn hóa, họ thường bao gồm những câu hỏi được gọi là “trick questions”, trong đó những câu hỏi này không cho phép bạn chỉ nhận ra câu trả lời đúng và phân biệt nó với các câu trả lời sai khác, mà thay vào đó, chúng có những câu trả lời mà thoạt nhìn có vẻ như là câu trả lời đúng và mọi người có xu hướng khoanh tròn những câu đó và tiếp tục hoặc chọn những câu đó và tiếp tục. Nhưng nếu bạn suy nghĩ về tài liệu một cách sâu sắc hơn, thì những câu trả lời được gọi là “rõ ràng” đó thực sự là những câu trả lời sai.
    Vì vậy, có những phiên bản của bài kiểm tra trắc nghiệm yêu cầu một mức độ thành thạo cao hơn về tài liệu, nơi mà sự quen thuộc đơn giản sẽ không giúp ích cho bạn và bạn thực sự phải có khả năng nhớ lại các thành phần thông tin khác nhau dẫn đến điều đó. Nhưng những phiên bản đó thì hiếm hơn, chắc chắn trong bối cảnh của các loại học khác như học nhạc, mặc dù tôi cho rằng đối với lý thuyết âm nhạc thì điều đó có thể liên quan. Nhưng khi tôi nói về học nhạc, tôi chỉ đang mặc định vào ý tưởng về cơ chế của việc học nhạc, nhưng tất nhiên còn có lý thuyết âm nhạc, v.v.
    Vì vậy, điều tôi đang nói là kỳ thi cuối cùng, kỳ thi cuối kỳ, kỳ thi giữa kỳ, kỳ thi được tổ chức cho bạn hiếm khi bạn có quyền kiểm soát định dạng của kỳ thi đó. Đôi khi nó có định dạng hỗn hợp. Nhưng những cách khác nhau mà bạn tự kiểm tra như một hình thức học tập thực sự rất quan trọng. Và lý tưởng là bạn sẽ làm cho những điều này mở. Nói cách khác, bạn sẽ không chỉ dựa vào trắc nghiệm. Bạn sẽ dựa vào một hình thức tự kiểm tra hoặc mà bạn giao cho học sinh của bạn hoặc mà giáo viên của bạn giao cho bạn, yêu cầu bạn suy nghĩ về tài liệu với một mức độ sâu sắc nào đó, với một mức độ nỗ lực nào đó, và tất nhiên bạn sẽ mắc phải một số sai lầm. Giờ đây, tôi hy vọng rằng nếu việc kiểm tra được sử dụng như một công cụ học tập, thay vì chỉ…
    đánh giá, nhưng ở đây chúng ta đang nói về việc sử dụng kiểm tra như một công cụ học tập, rằng nó sẽ không ảnh hưởng, ít nhất là không vào thời điểm đó, đến hiệu suất cuối cùng của bạn trong khóa học hoặc bất cứ điều gì khác. Thay vào đó, đó là kiểm tra vì mục đích học tập.
    Bây giờ chúng ta biết từ tài liệu rằng sinh viên không thích các bài kiểm tra bất ngờ. Hôm nay tôi đã cho bạn một vài bài và xin lỗi bạn. Chúng ta không thích các bài kiểm tra bất ngờ. Chúng ta biết điều này qua việc giảm điểm đánh giá giảng dạy. Đã nhận được điểm đánh giá giảng dạy khác nhau, hãy nói là, trong nhiều năm và tôi luôn coi trọng phản hồi. Một bình luận nổi bật mà tôi nhớ ngay lập tức là việc tôi thường xuyên nhắc đến chú chó Bulldog Costello của mình trong lớp. Vì vậy, ở đây tôi lại nhắc đến cậu ấy chỉ để đáp lại một sinh viên đã nói rằng tôi nhắc quá nhiều. Tôi sẽ nhắc đến cậu ấy bao nhiêu tùy thích.
    Điểm ở đây là khi sinh viên đánh giá giáo viên của họ, họ có xu hướng trừng phạt giáo viên vì các bài kiểm tra bất ngờ. Điều đó có nghĩa là các bài kiểm tra bất ngờ không hiệu quả? Không, nhưng bạn biết điều gì hiệu quả hơn không? Nói với sinh viên ngay từ đầu lớp học hoặc tự nói với bản thân ngay từ đầu bất kỳ cuộc hành trình học tập nào, vì điều này không chỉ liên quan đến lớp học, rằng bạn sẽ tham gia một loạt các bài kiểm tra, rằng bạn sẽ sử dụng kiểm tra hoặc bài kiểm tra, bất cứ điều gì bạn muốn gọi chúng, như một hình thức giảng dạy và học tập, và rằng bạn có thể mong đợi năm bài kiểm tra hoặc năm bài kiểm tra trong quá trình được trình bày tài liệu hoặc rằng bạn sẽ tự kiểm tra mỗi ngày sau khi học tài liệu.
    Bây giờ, đôi khi bạn phải chuyển từ lớp này sang lớp khác. Không có cơ hội để tự kiểm tra, nhưng đoán xem điều gì sẽ không hữu ích? Đi ra khỏi lớp và ngay lập tức lấy điện thoại của bạn, chúng ta biết rằng điều đó có thể cản trở khả năng nhớ tài liệu của bạn vì nó sẽ làm tăng khả năng quên, vì bạn có cơ hội quan trọng ngay sau khi tiếp xúc với tài liệu mới để giúp bù đắp.
    Việc quên có thể được giảm thiểu bằng cách tự kiểm tra bản thân về tài liệu đó ngay sau khi bạn tiếp xúc với nó.
    Vì vậy, một lần nữa, mặc dù tôi không học ở thời đại mà chúng ta có điện thoại thông minh và nhắn tin, tôi vẫn nhớ mình đã đi ra khỏi lớp và đi xe đạp, nhưng tất nhiên có những người để nói chuyện, có những việc khác cần phải chú ý.
    Nếu bạn thực sự nghiêm túc về việc học tài liệu, hãy dành vài giây, thậm chí vài phút sau khi tiếp xúc với tài liệu đó và suy nghĩ về nó.
    Hãy tự kiểm tra bản thân về nó, và nếu bạn nhận thấy rằng bạn không biết tài liệu đó, bạn cảm thấy bối rối hoặc choáng ngợp bởi nó, thì thật tuyệt.
    Bạn vừa hoàn thành bước đầu tiên trong việc kích hoạt hệ thần kinh của bạn nhận thức rằng nó cần học tài liệu đó và bạn đã tạo ra một cơ hội để tăng cường tính dẻo dai của não bộ, điều mà tất cả những điều này về việc kiểm tra như một hình thức học tập đang nói đến.
    Bạn sẽ tự kiểm tra bản thân để tìm ra những gì bạn không biết, để sau đó bạn tìm hiểu tài liệu đó, kiểm tra bản thân về nó một lần nữa, để cuối cùng bạn quên rất ít, nếu có.
    Bây giờ có những thành phần khác trong việc học và tính dẻo dai của não mà tôi đã đề cập trong các podcast trước đây, chúng thật sự thú vị không thể không nhắc đến, nhưng tôi sẽ chỉ đề cập đến chúng một cách ngắn gọn, như là hiệu ứng GAP.
    Hiệu ứng GAP thật tuyệt vời và đã được chứng minh cho nhiều hình thức học tập khác nhau. Hiệu ứng GAP là những gì tôi vừa làm, đó là tạm dừng định kỳ trong việc học tài liệu, chỉ ngắn từ 5 đến 10 giây, nhưng thậm chí có thể kéo dài đến 30 giây, trong khoảng thời gian đó, đoán xem, hồi hải mã của bạn, các nơ-ron trong hồi hải mã của bạn, lặp lại thông tin mà bạn đã tiếp xúc lần đầu tiên với tốc độ nhanh hơn 20 đến 30 lần so với bình thường, giống như nó làm trong giấc ngủ REM.
    Vì vậy, nếu bạn là một giáo viên và/hoặc nếu bạn là một người học, hãy thực hiện điều này định kỳ trong suốt một phiên học.
    Một lớp học, hay bất cứ điều gì, khi cố gắng học các kỹ năng vận động mới hoặc kỹ năng âm nhạc hoặc bất kỳ loại hình học tập nào, hãy tạm dừng và để cho hippocampus của bạn tạo ra nhiều lần lặp lại hơn về tài liệu đó so với việc bạn chỉ cố gắng lao qua.
    Vì vậy, tôi nhận ra rằng trong cuộc thảo luận hôm nay, những từ như kiểm tra và bài kiểm tra, đánh giá, bù đắp, quên, tất cả những thứ đó có thể làm tăng mức cortisol của mọi người. Nó có thể khiến chúng ta nhớ lại những trải nghiệm khó chịu trong lớp học liên quan đến việc bị gọi tên, bị hỏi lạnh lùng để trả lời, một trò chơi xấu mà các giảng viên thường áp dụng.
    Hãy nhớ rằng việc kiểm tra như một hình thức học tập, dù là tự định hướng hay được giáo viên giao cho, không phải vì mục đích đánh giá ở mức độ, được rồi, bạn sẽ có một bài thi vào cuối buổi giảng và sau đó bạn cố gắng hết sức để trả lời những câu hỏi đó và rồi nộp lại và điều đó ảnh hưởng đến điểm số của bạn.
    Không, điều này liên quan đến việc được thông báo hoặc tự tiết lộ cho bản thân biết bạn biết bao nhiêu và không biết bao nhiêu, và sau đó tất nhiên là được thông báo các câu trả lời đúng để bạn có thể so sánh câu trả lời của mình với các câu trả lời đúng và thực hiện điều này thường xuyên và lý tưởng là ngay sau khi được tiếp xúc với tài liệu.
    Đó là một trong những điều quan trọng mà tôi luôn quay lại nhiều lần ở đây vì đó là điều mà thành thật mà nói, không được thực hiện khi tôi còn đi học vì lý do nào đó. Tôi nghĩ rằng phần lớn là vì khi mọi người nghe thấy từ kiểm tra, họ nghĩ đến việc đánh giá và nếu có gì, ít nhất là ở Hoa Kỳ trong 30 năm qua, nhưng đặc biệt là trong 15 năm qua, đã có xu hướng chuyển hướng khỏi việc đánh giá chính thức.
    Tôi cá nhân tin rằng mọi người có thể học theo nhiều phong cách và trong nhiều bối cảnh khác nhau. Tôi, tất nhiên, với tư cách là một giáo sư đại học, tin rằng đối với một số chủ đề, đặc biệt là khoa học, y học và sức khỏe, nhưng cũng cho các chủ đề khác, rằng việc học chính thức và nghiêm ngặt là cách tốt nhất để học thông tin đối với tôi, nhưng bất kể liệu có…
    Bạn không chỉ học từ YouTube hay từ podcast, hay từ sách, hoặc từ trường đời, từ kinh nghiệm, mà việc kiểm tra như một hình thức học tập là vô cùng quan trọng. Thực sự có rất nhiều nghiên cứu đẹp đẽ về điều này. Thực tế, tôi sẽ liên kết đến một số nghiên cứu, bao gồm một bài đánh giá có tiêu đề “Kiểm tra Tăng cường Học tập, Một Đánh giá Tài liệu,” cũng như một bài viết tuyệt vời, “Học tập Tăng cường Bằng Kiểm tra,” mà sẽ đi sâu vào vấn đề này. Còn có một cuốn sách tuyệt vời về chủ đề này mà tôi cũng sẽ cung cấp liên kết trong phần ghi chú chương trình, tất cả đều do các nhà nghiên cứu đã làm việc trực tiếp trong lĩnh vực này viết và so sánh dữ liệu về kiểm tra như một công cụ học tập với các hình thức học tập và học hỏi khác.
    Vì vậy, đây là một tài liệu rất ấn tượng mà tôi tin rằng tất cả chúng ta đều nên biết đến, và đó là lý do tại sao tôi muốn truyền đạt điều này đến bạn ngay bây giờ.
    Trước khi kết thúc, tôi muốn nhấn mạnh một số thành phần quan trọng khác trong việc học tập mà không liên quan đến kiểm tra như một công cụ học tập. Đó là vai trò của cảm xúc, vai trò của câu chuyện, và vai trò của cái gọi là “interleaving” (trộn lẫn).
    Về mặt cảm xúc, tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều hiểu rằng những trải nghiệm mang tính cảm xúc cao hơn thường được nhớ lâu hơn. Chúng ta thường không quên chúng. Thực tế, đây là cơ sở của những điều như PTSD (rối loạn stress sau chấn thương). Thực tế là việc học từ một lần trải nghiệm, tức là tiếp xúc với một điều gì đó và không bao giờ quên nó, xảy ra rất dễ dàng khi điều mà chúng ta tiếp xúc là tiêu cực hoặc có một cảm xúc tiêu cực rất nặng nề.
    Nó có thể là điều gì đó chúng ta đọc hoặc điều gì đó chúng ta thấy. Đôi khi, đó là điều gì đó xảy ra với chúng ta. Bạn biết đấy, tôi không thích ý tưởng đó, nhưng điều này là đúng. Hệ thần kinh của bạn được cấu trúc như vậy, tính dẻo dai thần kinh là như vậy, rằng những trải nghiệm căng thẳng, vì chúng giải phóng một lượng lớn adrenaline, epinephrine, cũng như các chất điều chỉnh thần kinh khác.
    cho phép rất nhanh chóng cho môi trường, môi trường của các mạch thần kinh dẫn đến trải nghiệm đó củng cố kết nối của chúng với một lần thử, cái gọi là học một lần. Đó là lý do tại sao, thật buồn, mặc dù cùng lúc từ góc độ thích nghi, chúng ta nói rằng thật may mắn, nếu bạn ra ngoài hôm nay và, Chúa cấm, thấy ai đó bị xe đâm, bạn sẽ nhớ điều đó. Có khả năng bạn sẽ nhớ điều đó suốt đời.
    Bây giờ, điều đó không có nghĩa là các thành phần cảm xúc của ký ức đó nhất thiết sẽ ở lại trong bạn. Có những công cụ để điều trị PTSD, chẳng hạn như các phương pháp khác nhau mà tôi nghĩ đến là liệu pháp tiếp xúc có hệ thống, nơi bạn được tiếp xúc lại với ý tưởng hoặc ký ức đó, đôi khi thậm chí là hoàn cảnh, với, tất nhiên, sự hỗ trợ của một chuyên gia được đào tạo, thường là bác sĩ tâm thần hoặc nhà tâm lý học, và gánh nặng cảm xúc của trải nghiệm đó dần dần được tách rời khỏi ký ức của bạn về trải nghiệm đó.
    Có những thứ như EMDR, có các phương pháp dược lý. Một số trong số này được kết hợp với những thứ mà tôi đã mô tả. Tôi đã thực hiện toàn bộ các tập về căng thẳng và PTSD. Một lần nữa, bạn có thể tìm thấy những điều đó tại hubermanlab.com bằng cách nhập căng thẳng PTSD vào chức năng tìm kiếm. Tuy nhiên, chúng ta biết rằng đó là những chất điều biến thần kinh giống nhau, chủ yếu là epinephrine và norepinephrine, được triển khai với số lượng lớn trong những khoảnh khắc mà điều gì đó rất căng thẳng xảy ra, cho phép các mạch thần kinh dẫn đến hoàn cảnh đó, cũng như các mạch thần kinh mã hóa tại cảnh tượng thị giác đó và những cảnh tương tự hoặc âm thanh tương tự, được khóa lại và liên kết với phản ứng căng thẳng.
    Bây giờ, điều này thực sự đang nói rằng những điều tiêu cực thường được nhớ lại lần đầu tiên và mỗi lần, và rất bền vững theo thời gian. So với những trải nghiệm tích cực, mà về mặt những trải nghiệm đỉnh cao, như sinh con đầu lòng, một đám cưới, một trải nghiệm nghề nghiệp hoặc cá nhân tuyệt vời, hai điều đó có thể được…
    Một thử nghiệm về học tập và trí nhớ, nhưng hầu hết những điều mà chúng ta tiếp xúc không nằm ở những cực đoan đó, cả tiêu cực lẫn tích cực. Tuy nhiên, chúng ta biết rằng bất kỳ loại câu chuyện nào, bất kỳ sự nhấn mạnh cảm xúc nào vào tài liệu, dù là trong cách trình bày tài liệu đó, nhưng chắc chắn là trong cách mà tài liệu đó được bạn tiếp nhận, như việc cảm thấy rất hào hứng về điều gì đó bạn muốn học hoặc nghĩ rằng điều gì đó thật tồi tệ, có khả năng được ghi nhớ dễ dàng và ổn định hơn. Điều này là do các chất điều chỉnh thần kinh như epinephrine và norepinephrine, nhưng cũng có những chất điều chỉnh thần kinh khác, giúp kết nối những trải nghiệm đó vào các mạch thần kinh của bạn. Một lần nữa, những chất điều chỉnh thần kinh này, epinephrine, norepinephrine, chúng ta cũng nghe nói về acetylcholine, dopamine, v.v., có thể hoạt động ở mức thấp và ở mức nền. Chúng có thể tạo ra những biến động tinh tế trong tâm trạng, sự tập trung và chú ý, hoặc chúng có thể tạo ra những thay đổi lớn trong tâm trạng, sự tập trung và chú ý, tùy thuộc vào mức độ, thời gian và nhiều yếu tố khác. Điểm mấu chốt ở đây là nếu bạn là một giáo viên và/hoặc nếu bạn là một người học, việc chú ý đến trạng thái bên trong của bạn khi bạn đang cố gắng học là rất quan trọng. Chúng ta đều đã từng có những giáo viên, những bài giảng mà chỉ đơn giản là nói một cách đơn điệu. Nếu bạn cần học tài liệu từ một nguồn như vậy, người đó hoặc nguồn khác, bạn sẽ phải nâng cao mức độ chú ý bên trong của mình một cách có ý thức để tạo ra một số sự nổi bật cảm xúc, một số cường độ trong cách mà nó được tiếp nhận. Bạn có thể làm điều đó chỉ thông qua suy nghĩ của chính mình, trái ngược với tình huống mà bạn có một giáo viên rất năng động đang nói với bạn bằng đôi mắt sáng và có thể thậm chí còn kể những câu chuyện hài hước. Nhân tiện, những giáo viên kể chuyện hài thường nhận được đánh giá thấp hơn so với những người không kể chuyện hài hoặc chửi thề. Bạn có biết điều đó không? Những giáo viên kể chuyện hài và chửi thề, họ được coi là dễ mến hơn, nhưng thường nhận được đánh giá tổng thể thấp hơn.
    Họ được coi là ít chuyên nghiệp hơn và do đó là những giáo viên kém hơn trong mắt học sinh của họ. Vì vậy, tôi cố gắng không đùa quá nhiều hoặc chửi thề trong các bài giảng của mình. Điểm quan trọng là chúng ta đều có những giáo viên năng động tuyệt vời, đúng vậy, việc học và ghi nhớ tài liệu đó dễ dàng hơn rất nhiều. Bạn vẫn cần kiểm tra bản thân về điều đó, nhưng việc học tài liệu đó dễ dàng hơn nhiều vì những lý do tôi đã nói trước đó. Đây là một ví dụ nhỏ hơn về việc triển khai nhiều chất điều hòa thần kinh hơn trong bạn, người học được tiếp xúc với tài liệu đó. Vì vậy, cảm xúc rất quan trọng, đến mức trong một bài đánh giá tuyệt vời về việc học và trí nhớ từ James McGaw vĩ đại, một trong những nhân vật nổi bật trong khoa học thần kinh hiện đại và tâm lý học về trí nhớ, ông đã nói về một thực hành thời trung cổ, điều này khá điên rồ, mà ở đó mọi người và trẻ em, trẻ em tất nhiên là người, nhưng cả người lớn và trẻ em đều được dạy thông tin và sau đó bị ném, thực sự là bị ném vào nước lạnh. Tại sao? Để kích thích adrenaline và củng cố trí nhớ về tài liệu mà họ đã tiếp xúc. Bây giờ tôi biết chúng ta đã đề cập đến việc tiếp xúc với nước lạnh có chủ đích trong podcast này trước đây, không, tôi không nói rằng bạn cần phải ngâm mình trong nước lạnh sau khi tiếp xúc với tài liệu mới, nhưng đoán xem? Họ đã làm điều đó hàng trăm năm trước và điều đó hoàn toàn hợp lý dựa trên tất cả những hiểu biết của chúng ta về sinh học thần kinh liên quan đến những thứ như PTSD, sự hình thành và củng cố trí nhớ mang nặng cảm xúc và khả năng của chúng ta để nhớ những điều có cảm xúc tốt hơn nhiều so với những điều ít mang nặng cảm xúc hơn. Vì vậy, nếu bạn muốn tắm nước lạnh sau khi học một số tài liệu hoặc thậm chí tốt hơn, kiểm tra bản thân về tài liệu đó trong khi tắm nước lạnh hoặc ngâm mình trong nước lạnh, bạn hoàn toàn có thể. Chỉ cần đừng ở đó quá lâu. Những thực hành tốt nhất này, nếu bạn muốn biết những thực hành tốt nhất đó cho việc tiếp xúc với nước lạnh có chủ đích, bạn có thể kiểm tra bản tin về việc tiếp xúc với nước lạnh có chủ đích của chúng tôi tại hubermanlab.com. Điều đó hoàn toàn miễn phí. Bạn thậm chí không cần phải đăng ký.
    Bạn chỉ cần vào mục bản tin trong tab menu và bạn có thể tìm thấy PDF đó. Và bây giờ, vì bạn đang trở nên thành thạo trong việc hiểu về tính dẻo của não bộ và việc học tập cũng như kiểm tra và các chất điều chỉnh thần kinh như epinephrine, đúng vậy, việc uống caffeine sẽ làm tăng mức độ epinephrine của bạn. Không phải là một sự tăng vọt đáng kể, nhưng đủ để có thể giúp bạn học tốt hơn một chút. Bạn có uống cà phê sau đó không? Nghe này, điều đó đang đi quá sâu vào chi tiết rồi. Các thành phần quan trọng nhất để học tập là bạn phải tỉnh táo để có thể chú ý, để bạn có thể tập trung vào tài liệu mà bạn đang cố gắng học và sau đó tự kiểm tra bản thân sau đó. Và tất nhiên, thành phần khác là có đủ giấc ngủ chất lượng mỗi đêm. Tôi rất khuyến khích bạn thực hiện NSDR. Tôi đã đề cập đến GapFX trước đó. Những điều đó rất, rất thú vị. Tôi vừa sử dụng một cái khác ngay bây giờ. Và công cụ cuối cùng cho việc học mà tôi tin rằng không được thảo luận đủ và có phần ngược lại với trực giác, vì vậy đây là một điều thú vị để đề cập và có lẽ bạn có thể khám phá trong những cuộc phiêu lưu học tập của riêng mình là sự xen kẽ thông tin. Điều này thực sự khá thú vị. Hóa ra nếu giáo viên của bạn hoặc bạn lấy thông tin về một điều gì đó mà họ đang cố gắng dạy bạn hoặc bạn đang cố gắng học, có thể là piano, có thể là khoa học thần kinh, có thể là cách học tốt hơn. Và thỉnh thoảng họ thêm vào một chút giai thoại về điều gì đó, hãy cứ nói như vậy. Hoặc đề cập đến điều gì đó về Thế vận hội hoặc kết hợp một điều gì đó có vẻ ngẫu nhiên vì nó không thực sự liên quan đến tài liệu bạn đang cố gắng học. Hóa ra rằng điều đó không hoạt động như một khoảng trống theo cùng một nghĩa với GapFX, đó là những khoảng thời gian mà bạn không làm gì để có thêm nhiều lần lặp lại của tài liệu mà bạn vừa nghe trong hồi hải mã của bạn. Nhưng thay vào đó, những khoảng nghỉ xen kẽ thông tin đó, không chỉ nhận được một luồng thông tin liên tục như việc uống từ vòi nước cứu hỏa của thông tin mới từ đầu đến cuối.
    Hóa ra để nâng cao khả năng học tập tổng thể, có lẽ chúng ta nghĩ ở mức độ cơ học vì các mạch thần kinh có khả năng tạo ra nhiều sự lặp lại giống như GapFX. Nhưng thực sự theo một cách rất thú vị, cũng bởi vì việc tiêm thêm thông tin khác có vẻ hoàn toàn không liên quan, ngẫu nhiên hoặc giả ngẫu nhiên. Điều này cho phép các khu vực não chịu trách nhiệm mã hóa thông tin tiếp nhận bất kỳ thông tin mới nào mà bạn đang học và kết hợp nó với kiến thức hiện có hoặc thậm chí là kiến thức liên quan xa.
    Vậy điều này có nghĩa là bạn nên học toán và lịch sử trong cùng một bài giảng không? Chà, tôi nghĩ điều đó có thể hơi quá sức, giống như việc uống từ hai vòi nước chữa cháy. Ở đây, chúng ta đang nói về việc xen kẽ thông tin thách thức mà bạn chưa biết với những giai thoại nhỏ, những mảnh thông tin có thể là mới với bạn nhưng không yêu cầu quá nhiều thách thức. Điều này cũng giải thích tại sao thỉnh thoảng tôi lại chèn vào một giai thoại nhỏ về chú bulldog của tôi hoặc việc học giải phẫu thần kinh hoặc một điều gì đó tương tự. Không chỉ để tạo ra một khoảng nghỉ, mà còn để cung cấp những ví dụ có liên quan nhưng không phải là trung tâm của tài liệu mà chúng ta đã thảo luận hôm nay, đó là tất cả về cách học và học một cách tối ưu.
    Được rồi, tôi nhận ra rằng nhiều bạn không còn là sinh viên nữa, mặc dù một số bạn vẫn còn. Nhưng theo nhiều cách, chúng ta đều là sinh viên. Chúng ta đều liên tục tiếp xúc với đủ loại thông tin ngoài thế giới và trời ơi, cảm ơn Chúa là chúng ta không nhớ hết tất cả. Nhưng tất nhiên có những thông tin mà chúng ta muốn nhớ, mà chúng ta thực sự muốn củng cố trong trí nhớ và có thể nắm vững. Trước đó tôi đã nói rằng tôi sẽ phân biệt giữa việc không có kỹ năng, kỹ năng thành thạo và sự tinh thông, và bây giờ tôi sẽ làm điều đó. Không có kỹ năng tất nhiên có nghĩa là chúng ta có sự hiểu biết hạn chế, chưa nói đến khả năng sử dụng thông tin, kỹ năng thường có nghĩa là chúng ta biết và có thể nhận ra và sử dụng thông tin theo những cách cơ bản hoặc thậm chí là những cách nâng cao.
    Sự thành thạo thường có nghĩa là chúng ta có gần như toàn bộ kiến thức sâu sắc trong một lĩnh vực nhất định và chúng ta có thể sử dụng nó một cách linh hoạt. Còn tài năng, ít nhất theo định nghĩa của tôi về tài năng, là khi chúng ta thực sự có sự thành thạo đến mức có thể sử dụng nó theo những cách mà chúng ta thậm chí còn không biết mình có thể sử dụng, có nghĩa là chúng ta có thể thêm vào các yếu tố hoặc thậm chí mời gọi các yếu tố không chắc chắn và một chút tính ngẫu hứng vào việc sử dụng vật liệu đó.
    Tôi đang nghĩ đến những nhạc sĩ vĩ đại, những vận động viên xuất sắc, nơi mà họ biết tất cả các pha, họ biết tất cả các động tác, tất cả đã được lập trình vào hệ thần kinh của họ và họ có thể triển khai chúng bất cứ lúc nào, vì vậy họ thực sự có sự thành thạo. Nhưng để thể hiện những khả năng phi thường của họ, tài năng của họ, họ chủ động mời gọi yếu tố X, sự không chắc chắn đến mức đôi khi họ thấy mình chơi nhạc cụ, hát hoặc biểu diễn thể thao hoặc toán học hay bất cứ điều gì theo những cách mà thậm chí làm họ ngạc nhiên.
    Và điều đó tất nhiên là rất nhiều điều để mong đợi từ bản thân, tôi nghĩ hầu hết chúng ta sẽ hài lòng với việc có kỹ năng và sự thành thạo trong những điều mà chúng ta quan tâm, và nếu chúng ta đạt được tài năng, thì thật tuyệt vời. Nhưng một trong những điểm chính của cuộc thảo luận hôm nay là trang bị cho bạn một sự hiểu biết về tính dẻo của não trong bối cảnh học tập và nghiên cứu để thực sự hiểu rằng rất nhiều việc học ổn định và củng cố thông tin theo thời gian là để bù đắp cho quá trình quên.
    Và việc kiểm tra không chỉ là một công cụ để đánh giá kiến thức của chúng ta mà thực sự là một công cụ để đánh giá, củng cố và xây dựng kiến thức của chúng ta. Nói cách khác, việc kiểm tra là một công cụ tuyệt vời, nếu không muốn nói là công cụ tốt nhất cho việc học tập. Và tôi nghĩ đó là một cách nhìn nhận quan trọng mà những người khác đã đưa ra và mà tôi thực sự muốn nhấn mạnh, gạch chân và in đậm trong cuộc thảo luận hôm nay. Đó là điều mà tôi chắc chắn ước mình đã áp dụng nhiều hơn trong quỹ đạo giáo dục của mình và nó…
    Một điều mà tôi dự định triển khai thêm trong việc tìm kiếm kiến thức mới liên quan đến podcast và khoa học thần kinh, nhưng cũng trong các lĩnh vực khác trong cuộc sống của tôi, vì từ tài liệu hiện có và hy vọng từ cách mà nó được trình bày với bạn hôm nay, bạn có thể nhận ra rằng nó gần như vô hạn, nếu không muốn nói là vô hạn, rằng chúng ta có thể áp dụng việc kiểm tra như một công cụ để học tập, tự kiểm tra, kiểm tra người khác, sử dụng kiểm tra như một cách để thực sự khám phá những gì chúng ta biết và không biết, và để thực sự bù đắp cho quá trình quên đi.
    Và theo nghĩa đó, nó thực sự phù hợp với những gì chúng ta biết về tính dẻo của não bộ (neuroplasticity) và đó cũng là điều mà chúng ta có thể sử dụng một cách tự do và bạn có thể sử dụng một cách kín đáo, mà bạn có thể áp dụng trong việc tìm kiếm kiến thức và kỹ năng mới của riêng bạn, trong lớp học hoặc ở những nơi khác.
    Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời với chi phí bằng không để ủng hộ chúng tôi.
    Một cách tuyệt vời khác với chi phí bằng không để ủng hộ chúng tôi là theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
    Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
    Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube. Tôi có đọc tất cả các bình luận.
    Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Protocols and Operating Manual for the Human Body”. Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực. Và tất nhiên, tôi cung cấp các chứng minh khoa học cho các giao thức được bao gồm.
    Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocallsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols and Operating Manual for the Human Body”. Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Đó là Instagram, ex trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi đề cập đến khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong số đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab nhưng phần lớn là khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab. Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các kênh mạng xã hội. Nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí có chứa các giao thức là các tài liệu PDF từ một đến ba trang mô tả những điều như tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách tối ưu hóa dopamine của bạn, và tiếp xúc với lạnh có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản mô tả về tập luyện kháng lực, số hiệp và số lần lặp lại, cũng như tập luyện tim mạch được hỗ trợ bởi nghiên cứu khoa học và chúng tôi có các giao thức liên quan đến tính dẻo não và học tập. Một lần nữa, bạn có thể tìm thấy tất cả điều đó hoàn toàn miễn phí bằng cách truy cập HubermanLab.com, vào tab menu ở góc bên phải, cuộn xuống bản tin, nhập email của bạn và chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay về cách học tập và nghiên cứu, và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học. [Nhạc]
    歡迎來到 Huberman Lab 播客,在這裡我們討論科學及基於科學的日常生活工具。我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院的神經生物學和眼科的教授。今天我們將討論如何學習與研究。也就是說,科學數據顯示最佳的學習方式,以便記住信息並能在生活的各個領域有效利用這些信息。所以對於那些仍在求學的朋友們,無論您處於學校的哪個階段,今天的討論將對您非常有用。然而,即使您目前並未正式註冊任何形式的學校,今天的討論仍會對於您更好地學習來自網絡或播客,或任何您希望學習和使用新知識的生活領域,極具效果。
    如今,您將學到的最重要的事情之一是,學習,特別是最佳的學習方法,並不是直觀的。因此,在我們深入討論前,請記住,您對於最佳學習方式的信念很可能是錯誤的。我也承認,當我開始探索這方面的文獻時,這確實讓我感到謙卑。作為一名學生多年,並在某種程度上仍然將自己視為科學和健康信息的學生,因為這個播客;確實,作為一名仍在教授大學課程的老師,無論是對醫學生、研究生還是本科學生,我曾以為我了解整個教學和學習過程,但我也學到了,這完全不是直觀的。事實上,我們對於最佳學習方式的許多信念都是絕對錯誤的。很幸運,今天您將學習到最佳的學習方式。事實證明,這方面的文獻可以追溯到一百多年前,數據絕對引人入勝且實用性極高。教育、心理學與神經科學領域現在結合起來,共同界定了最佳的學習和學習策略,這是非常有趣的。
    在我們開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。但它是我希望並努力提高公眾對科學及相關工具的免費資訊認知的一部分。與此主題相關,我要感謝今天播客的贊助商。我們的第一個贊助商是 AteSleep。AteSleep 生產具有冷卻、加熱和睡眠追蹤功能的智能床墊套。我之前在這個播客中多次提到,獲得充足且高質量的睡眠是至關重要的。現在,獲得良好睡眠的關鍵之一是,您的體溫必須下降約一至三度,這樣您才能夠進入並保持深度睡眠。為了在早晨醒來時感覺神清氣爽,您的體溫則必須上升約一至三度。確保這一切發生的最佳方法之一,就是控制您的睡眠環境的溫度,而使用 AteSleep,這變得非常容易。您可以在夜晚的開始、中間和結束階段設定您想要的溫度,而這正是您入睡時的溫度,它還會追蹤您的睡眠。它會告訴您獲得了多少慢波睡眠和快速眼動睡眠,這是至關重要的,所有這些也幫助您調整獲得最佳睡眠所需的確切參數。我已經在 AteSleep 的床墊套上睡了三年以上,它徹底改善了我的睡眠品質。AteSleep 最近推出了最新一代的 Pod 罩,Pod 4 Ultra。Pod 4 Ultra 罩具有改進的冷卻和加熱能力,更高保真的睡眠追蹤技術,而 Pod 4 罩則具有打鼾檢測,能自動抬高您的頭部幾度以改善氣流並停止打鼾。如果您想嘗試 AteSleep 的床墊罩,可以前往 AteSleep.com/huberman 享受 Pod 4 Ultra 的 350 美元折扣。AteSleep 目前向美國、加拿大、英國和一些歐盟國家以及澳大利亞發貨。再次重申,網址是 AteSleep.com/huberman。
    今天的節目還由 BetterHelp 提供贊助。BetterHelp 提供由持牌治療師提供的專業治療,完全在線進行。我進行一對一的心理治療已經超過 30 年。最初,我沒有選擇。這是我能留在學校的一個條件,但不久之後我就意識到,治療是整體健康中極為重要的組成部分。事實上,我認為定期進行治療與定期鍛煉一樣重要。基本上,優秀的治療提供三樣東西。首先,它提供良好的信任關係,讓您可以與值得信賴的人談論對您至關重要的問題。第二,它可以以情感支持或指導的形式提供支持。第三,專家的治療應該提供洞察力。通過 BetterHelp,他們使您非常容易找到具備這些關鍵治療要素的專家治療師。而且,由於 BetterHelp 允許完全在線進行治療,它也非常節省時間,容易融入您的繁忙日程,無需通勤到治療師的辦公室、尋找停車位或在候診室中等候。如果您想嘗試 BetterHelp,請訪問 betterhelp.com/huberman 以獲得首月 10% 的折扣。再次重申,網址是 betterhelp.com/huberman。
    今天的節目還由 Waking Up 提供贊助。Waking Up 是一款冥想應用程序,提供數百個引導冥想計劃、正念訓練、瑜伽釋放療程等。
    我大約在15歲時開始練習冥想,它對我的生活產生了深遠的影響。目前有成千上萬的高品質同儕評審研究強調正念冥想對提升專注力、管理壓力與焦慮、改善情緒等方面的用途。在最近幾年,我開始使用「醒悟」應用程式來進行冥想,因為我發現這是一個極好的資源,讓我真的能夠持之以恆地進行冥想練習。
    許多人開始冥想並體驗到一些好處,但也有許多人在持續這個練習上面臨挑戰。我和其他許多人喜愛「醒悟」應用程式的原因在於,它提供了很多不同的冥想選擇,這些冥想的時長各異。因此,從新穎性的角度來看,它使得持續進行冥想變得非常容易。你永遠不會對那些冥想感到厭倦,總有新東西可以探索,了解自己及冥想的有效性。即使你每天只有兩到三分鐘的時間來冥想,你也總是可以將冥想融入你的日程中。
    我也非常喜歡做約10到20分鐘的瑜伽冥想,或者有時稱之為非睡眠深層休息,因為這是一種恢復心理和身體活力的絕佳方式,且不會讓人感到在傳統小憩後的疲憊。如果你想嘗試「醒悟」應用程式,請前往wakingup.com/huberman,您可以獲得30天的免費試用。同樣的,網址是wakingup.com/huberman,可以獲得30天的免費試用。
    好的,現在讓我們談談如何最好地學習。當然,人們有不同的學習風格。有些人喜歡通過閱讀來學習,有些人喜歡小組學習,有些人喜歡做重點標記,有些人自稱是聽覺型學習者,而其他人則認為自己是視覺型學習者。而你知道嗎?當人們查看有關學習風格的研究時,幾乎所有的說法都不堪一擊。事實上,最佳的學習和學習方式,不是由材料的呈現媒介來界定的,例如它是否是聽覺的或視覺的,或是兩者結合,或者是你是查看幻燈片、教科書,還是觀看短片視頻。
    事實上,最佳的學習方式是利用記憶系統的部分來抵消忘記的過程。這是一個我在今天的節目中會不斷重申的主題。我希望你將學習的思維從記憶和保留信息,轉變為抵消每個人遇到新材料時所經歷的自然遺忘過程,無論是認知或運動學習、音樂學習、數學等。
    好的?因此,請在今天的節目中始終記住這一點。最佳的學習方式是通過抵消新信息自然遺忘的過程來思考。你是在嘗試抵抗遺忘,這才是記住所學的途徑,也是掌握它們的方式。而我將教你如何最好地做到這一點,使用來自同行評審文獻的數據。現在,在我這樣做之前,我想談談學習是什麼。我保證會將這部分簡短一些,因為我之前在這個播客上曾談過學習和所謂的神經可塑性。對於那些聽過這些討論的人,這將是一個復習;而對於那些沒有聽過這些討論的人,這將足夠徹底,以便你能夠消化今天其餘的所有信息。
    神經可塑性是你神經系統的這一驚人特徵,它當然包括你的大腦和脊髓,這是你的神經系統根據經驗改變的能力。因此,任何形式的學習都涉及神經可塑性。我們有時會聽到神經可塑性被分為兩個詞,或者稱為神經可塑性,這本質上是同樣的事。神經可塑性在細胞水平上的變化,也就是我們稱之為神經元或神經細胞的變化,一般涉及三種不同的機制。
    其一是某些連接的強化,我們稱之為突觸連接。突觸是神經元之間相互通信的地方,其實是神經元之間的間隙。這在技術上被稱為突觸間隙,是一個間隙。在這個間隙中,化學物質穿過該間隙,使一個神經元能夠激活其他神經元,或者使許多神經元激活另外許多神經元,或者抑制其他神經元的活動。因此,神經可塑性的一種形式是強化神經元之間的連接。
    另一種神經可塑性的形式是削弱神經元之間的連接。而另一種常在媒體中討論的可塑性形式,但在神經系統中實際上非常罕見,尤其是在成年人的神經系統中,是神經新生或新神經元的增加。讓我們在一開始先說明這一點,因為新神經元的增加在媒體報導中受到的關注太高,但實際上卻對於今天討論的神經可塑性,或者坦白說,大多數的討論,僅負責微不足道的部分。確實在你的嗅球中有一組專門負責嗅覺的神經元,以及在你的海馬體的所謂齒狀回中有一組專門的神經元,這個大腦區域對於記憶很重要,在這裡在整個生命週期中似乎會增加新的神經元。然而,這並不是人類學習和記憶發生的主要機制。相反,人類學習和記憶的主要機制是增強現有的連接、削弱現有的連接或在已存在的神經元間形成新連接,而不是新神經元。
    現在,神經元之間的連接的移除或削弱是神經可塑性的重要組成部分,這對於今天的討論非常重要。我想強調的是,當我們聽到連接的削弱時,我們常常會想到:“那意味著遺忘,”或“那意味著大腦變得不那麼好。”然而,舉例來說,對於獲得一項新的運動技能而言,許多神經可塑性實際上是移除連接的反映。因此,我們不想對添加新連接和移除新連接的討論投射任何價值觀。讓我們就這個機械層面來看這個問題。
    當你聽到神經可塑性時,只需知道,這可能是連接的強化和削弱的結果,而神經系統中連接的強化或削弱都無法直接映射到例如記憶或信息的形成或移除。請記住,這些是重要的機制。事實上,如果你看看一個大約九個月大的嬰兒,他們的運動技能通常在某些方面並不算出色,與六或七歲時的運動技能相比。只需看看一個小孩試圖吃義大利麵或類似的東西,或者在他們是嬰兒、小孩、幼兒或青少年時期吃任何東西。你知道,儘管一些青少年和成年人在餐桌上的禮儀不佳,他們所展示的運動動作仍然比嬰兒時期精確得多。
    信不信由你,從出生到青少年和成年期,人類及其他物種在運動協調上的改善,主要是移除神經連接的反映。沒錯,就是神經連接的移除,而不是神經連接的形成。然而,留下的神經連接變得更加健壯,更加可靠。好吧,這就是我們今天要談論的一切的機械背景,即如何學習和研究。正如我在開場白中提到的,學習和記住新資料大部分關乎抵消自然發生的遺忘過程,也就是當我們聽到新信息時的遺忘過程。因此,為了保持與今天討論的主題一致,現在我想請你做一個簡短的測驗。當人們聽到測驗或考試時,通常會激增肾上腺素。他們開始感到壓力,但不用擔心,你將保留自己的答案,這是為了非常特定的目的。
    我的問題是,這是一個兩題的測驗。從機械的角度來看,神經可塑性有多少種不同的方式發生?是一種機制,兩種機制,還是三種機制,或是四種或五種?好吧,你能在心裡說出神經系統可以經歷的三種主要變化中的兩種嗎?好吧,問題的答案是,有三種不同的神經可塑性模式,正如你所記得或可能無法記住的那樣。順便說一句,如果你無法回憶起神經可塑性的三種不同模式或機制,也沒關係。正如你很快會意識到的,認識到自己在信息保留中的錯誤是另一種關鍵且非常有用的增強信息保留的方法,即使你答錯了或不知道。
    實際上,尤其是當你答錯或不知道時,這一點尤其重要。所以這三種方式是:神經連接的強化,其次是神經連接的削弱,最後通過神經生成,新神經元的添加。我為什麼要提供這個測驗?為什麼要測試你?嗯,正如你很快會了解到的,如果你查看有關最佳學習和研究的所有研究,它涉及到的正是我們剛才所做的,即定期停下來測試自己所學的材料。測試不僅僅是評估你已獲得的知識和未能獲得的知識的方式。它還是抵消任何形式的遺忘的最佳工具。我將在稍後提供支持該說法的數據。
    是的,今天我們將會在某種意義上有點元認知,因為我們將學習最佳學習策略,並在進行這個播客的過程中應用這些策略,知道最後不會有測試,雖然你可以在最後給自己進行一次測試。我將為您提供一個出色的零成本、非常快速的工具,您可以用來評估您的知識以及聽完這個播客後,您學習和研究變得更好的能力,與您如果沒有聽這個播客相比。
    所以,如果有什麼激勵你聽到最後的理由,那就是了。好吧,讓我們來談談學習和研究的一些其他實用方面。我知道很多想學習並想找出最佳學習策略的人正在思考如何安排自己的日程、該學習多少或什麼時候學習。讓我們先把最重要的事情處理掉。神經可塑性與學習,也就是將你的學習努力轉化為知識保留,是一個兩步驟的過程。
    你可能聽說過主動參與。這只是一組華麗的詞,意指專注,真正關注你試圖學習的信息。這在你試圖學習新信息時非常重要。因此,專注與警覺性相伴而生。如果你不警覺,就無法專注。這是一個先決條件。
    所以你需要保持警覺和專注,才能注意到你正在學習的信息。事實上,專注和注意的過程會向你的神經系統發出信號,告訴它有些事情是重要的,即你在專注和注意時所經歷的感官體驗的某些方面是不同的,無論是你所聽到的信息、所看到的內容,還是兩者,這些信號在你的大腦和身體中以神經化學物質的形式發出,告訴神經元:「喂,你需要改變了。」你需要改變你的連結,無論是增強、削弱,還是兩者的結合,以確保你的神經系統能夠在未來的某個時候保留和使用這些信息。
    這是第一步,當然,作為第一步的一部分,大多數人在聽到最佳學習策略時,會想知道他們應該做些什麼?他們應該採取什麼來學得更好?那麼,以下是每個人應該採取的,以便更好地學習,這就是前一晚良好的睡眠,限制外部壓力,雖然一些壓力是有益的,因為它能提升你的警覺性,實際上可以讓你記住某些事情更好。我們稍後會討論這一點。沒有人可以完全消除生活中的所有壓力,但有一件事我們可以確定,如果你前一晚睡得好,你的警覺性和專注能力會更強。所以,毫無疑問,睡眠是最好的新型智能藥物,新型智能藥物(nootropic)這個詞的意思是「智慧藥物」。我不太喜歡這個術語,因為學習涉及各種各樣的事物,這不僅僅是關於變得聰明,而是關於能夠專注,有時還涉及創造力和靈活處理想法及信息。重點是,你需要好好休息,以便能以最佳狀態學習。
    我在 Huberman Lab 播客中做了很多有關睡眠的集數。我們有一份有關睡眠的新聞通訊,以簡短的 PDF 格式提供各種可以幫助你優化睡眠的方法。你可以通過在搜索功能中輸入「睡眠」來找到所有這些資料,網址是 HubermanLab.com。我們現在沒有時間討論那些材料,但請確保你的睡眠是充足的,這樣在學習的時候你才能保持警覺和專注。
    現在,對於你想學的特定材料,保持警覺和專注的過程可以通過在腦海中保持一個安靜的腳本來增強,這裡的安靜是指你不需要大聲說出來,當你坐下來學習時,無論是看書還是聽講座,也許像這樣的播客,你都會心中默念:「好吧,我需要學習這個。我需要學習這個。」通過告訴自己這些信息是重要的,你可以自願提升你的專注和警覺水平。你要主動參與學習。這是主動學習的基礎,因為期望這些信息是如此有趣,以至於它提升了你的注意力和專注力,而是要學會自願地主動參與你的注意力和專注力。
    當我們談到注意力缺陷過動症(ADHD)時,我們知道有 ADHD 的人可以非常快速地專注。如果他們對某個話題、經歷或活動感興趣的話,他們可以持續地非常專注。然而,如果他們對某個活動或信息沒有興趣,他們在吸引注意力和警覺性方面會面臨嚴重挑戰。所有優秀學習者的標誌就是能夠自願地強迫自己專注。當我說強迫自己,這意味著不斷地將你的注意力拉回到你正在學習的事物上。這種感覺該是困難的。我說它應該感到困難,因為你所感受到的那種壓力,鼓勵或在某些情況下強迫自己去專注,有時甚至戴上連帽衫和帽子,實際上就是在給自己加上限制,讓你只能專注於面前的材料。
    你在學習時所感受到的這種壓力,反映了神經調節物質如腎上腺素在大腦和身體中的釋放,這能刺激神經電路在以後需要改變。你在學習中所感受到的壓力,以及強迫自己學會如何專注的壓力,這都是好事。這是對你神經系統的提示,告訴它需要改變,這需要神經可塑性發生。想一想,如果你沒有感受到那種壓力,並且能夠無縫地完成你正在做的事情或記住你所接觸到的信息,那麼你的神經系統就不需要改變,因為它已經具備了神經電路所需的能力。你所感受到的壓力和焦躁感都是好的。這是一個你正在學習的提示,或者說你已經啟動了學習過程。
    同樣,還有一些人專注和注意力的水平並不高。當然,還有一些藥物工具。我建議任何經臨床診斷為 ADHD 的人向他們的醫生詢問是否應該使用處方藥和/或其他方法。良好的睡眠對於每個人來說,尤其是對於有 ADHD 的人,始終是提升注意力和專注力的重要基礎。我強烈建議任何希望改善專注力和注意力的人,也考慮一些非藥物的方法。這與你是否需要藥物方法無關。是的,保持良好的水分攝取是必要的。是的,根據你自己的需要攝取適量的咖啡因,以便能保持警覺,但又不至於顫抖或焦慮,這都是非常有用的。
    然而,科學數據也支持這一事實:每天進行短暫的五到十分鐘的正念冥想,這些數據來自紐約大學溫迪·蘇茲基的實驗室,顯示那些每天進行十分鐘冥想的人,他們只是靜坐或躺下,閉上眼睛,專注於呼吸,注意力不可避免地會漂移,但他們會將注意力帶回到呼吸上。定期進行這樣冥想的人會改善他們的專注力,提升記憶和回憶能力,當然,這種簡單且零成本的正念冥想工具還帶來了其他一系列的正面效果。如果你對提高學習時的專注力和注意力感興趣,我強烈鼓勵你每天進行五到十分鐘的正念冥想,並且要定期進行。錯過一天也沒關係,第二天再繼續即可。無論是早上、下午還是晚上進行,有沒有關係?沒有。有些人發現晚上進行太晚的冥想可能會影響他們的睡眠,但如果你把我剛才描述的冥想視為一種感知練習,也許你不會稱之為冥想,而是你在教自己專注。你甚至可以在睜眼的情況下進行,專注於一個視覺目標,讓自己眨眼。對這種方法也有良好的數據支持,然後不斷地確保你的視覺注意力和認知注意力回到那個視覺目標上。這是一個有意識的過程,將你的注意力重新集中在特定位置上。這對改善你的專注力非常有價值。事實上,它能顯著提高你的專注能力,這對於你的學習和研究能力至關重要。我知道許多人對於該采取什麼、做什麼、在某些神秘實踐或購買物品方面感興趣。市場上確實有東西。再次強調,我提到過水分補充、咖啡因、良好的睡眠等等,但正念冥想的簡單練習或我所描述的將你的注意力有意識地帶回到同一個位置的感知練習,將訓練你的神經系統,使之能夠將你的注意力帶回你想學習的內容上。
    現在,我已經錄製了其他播客,探討如何專注、專注力本身和ADHD。再次重申,你可以在hubermanlab.com找到所有這些,搜索ADHD、專注或專注工具即可。這將帶你到相關節目的確切時間戳記。不過,現在我想談談神經可塑性的第二部分,即神經系統的實際變化,主要是神經元之間聯繫的強化和弱化,這些變化是學習的基礎,並不發生在專注和學習或是接觸材料的過程中,而是發生在深度睡眠和類似睡眠的狀態中。再次,我錄製了很多播客,討論改善睡眠的工具,但我想提醒大家,連接的實際重組,即學習的基礎上神經元之間的連接強化,這些連接的弱化主要是在睡眠中發生的,特別是在快速眼動睡眠中,而這通常在夜晚的後半段占主導地位。確保你有足夠的睡眠,對於某些人來說是六小時,對於其他人則是八小時。是的,這裡有一種叫做第一次之夜效應的現象。第一次之夜效應是實驗觀察到的現象,即你在某天學習的信息主要是在那天學習後第一夜的睡眠中得到鞏固。這是否意味着如果你在學習後的第一夜睡得不好,你就會永遠忘記那個信息,無法將其鞏固進入你的神經迴路?不,這很明顯,學習後的第一夜你希望獲得可能的最佳睡眠。因此,如果你的學習一直拖到深夜,而且你喝了很多咖啡因,請記住,喝咖啡因後所得到的睡眠、你熬夜的那些時光,對你的學習不利。所以你需要調整自己的生活,作為任何類型的學生,這樣你才可以專注於想學習的東西,並盡可能地獲得良好的睡眠。當然,撫養幼兒或因為某些原因生活中有壓力的人,也許無法優化他們在第一夜或甚至隨後的夜晚的睡眠,但請盡你所能地確保你的睡眠質量。這是你能為自己的心理健康、身體健康、以及任何類型的學習和表現所能做的單一最好事情,值得付出這些努力。
    現在,了解了機制,專注、警覺性以及神經可塑性的睡眠階段,你還可以做些什麼來增強你所獲得的學習和研究呢?我已經討論過了增強專注的一種工具,這麼說,增強可塑性的行為工具呢,如果你的睡眠良好,或尤其是在睡眠不好的情況下?在這裡,我強烈建議你探索非睡眠深層休息(NSDR)。節目說明中有這方面的具體指導。NSDR有時被稱為瑜伽尼德拉,雖然這兩者是相似但又有所不同,這是一個10到20分鐘的練習,幫助你恢復心理和身體的活力。如果你還沒有休息好,那麼你可以在早上醒的第一時間進行。如果你覺得自己睡眠不足,還可以在下午進行。
    你可以在午夜時分進行這些活動,如果你無法入睡,可以抵消一些你本來會經歷的睡眠損失。非睡眠深度休息(NSDR)是一種非常強大的工具,可以增強神經可塑性。我將在未來的節目中更多地談論這一點。有關NSDR和瑜伽尼德拉的令人興奮的數據正在不斷出現。但如果你睡得很好,即使不是,我也非常鼓勵你在日程中安排10到20分鐘的NSDR。再次強調,將它放在日程上的位置並不如你實際去做它來增強神經可塑性那麼重要。也就是說,重新排列神經元之間的連結,以支持你正在進行的學習和研究。
    現在讓我們來談談最佳學生是如何安排他們的日子的。事實上,對此有許多優秀的研究。有一篇非常好的論文,實際上對近700名學生進行了調查。這些是醫學生,男性和女性學生的數量大致相等,並分析了最有用的學習習慣。也就是說,與最成功的學生相關的學習習慣。每當你進行像這樣的研究,讓人們填寫問卷時,總會遇到因果關係的問題。事實上,我們幾乎可以撇開任何可能的因果關係。例如,我即將告訴你,表現最好的學生每天通常學習約三到四小時。但你可以很容易地說,他們是最好的學生,因為他們每天學習三到四小時。他們不是因為是最好的學生,所以每天學習三到四小時。他們需要非常準確。我們可以進行各種各樣的討論,關於相關性與因果關係、反向因果關係等等。然而,這裡的重點並不是這些。這裡的重點是確定最成功的學生似乎不斷融入的習慣,不論他們上的是什麼課程,無論他們在學習軌跡的哪個階段。
    根據這項研究,我們知道,並且我會在節目注釋中提供鏈接,有至少十個高效學生使用的學習習慣。出於時間的考量,我將專注於前五或六個,因為事實上,大多數提高成為更好學生的效果似乎可以歸因於這五或六個習慣。首先,他們會專門留出時間來學習。他們實際上安排學習的時間。這可能會發揮幾個角色。首先,他們能夠清除其他干擾,事實上,他們還有第二件事要做。他們非常有效,或者說他們特意把手機收起來並關閉,讓自己隔離開來。沒錯,他們不與其他人一起學習。他們單獨學習,這並不是說那些與他人一起學習的人無法有效學習,但表現最好的學生似乎都是獨自學習。他們把手機放遠,告訴朋友和家人在那段時間他們無法被聯繫到。是的,他們每天學習三到四小時,但通常是將這段時間劃分為兩到三個不同的學習時段,因此他們並不是一次性學習三到四小時。他們在管理自己的時間,消除干擾,並且每週至少在五天中進行一致的學習,推測他們週末會休息一些時間,儘管這在這篇論文中沒有明確說明。
    他們還做的一件非常重要的事是,他們努力去教導同儕,教導班上的其他學生。你們中的一些人可能會想,尤其是在大學期間,我想回憶一下,如果你花這麼多時間去學習資訊,並且與其他學生競爭,那麼教他們這些資訊對於他們來說就像是免費的,而對你來說卻更難,即你自我置於競爭劣勢,或是讓他們在未經努力的情況下獲得不公平的優勢。雖然這篇論文並未分析這些作為學習者的學生是否獲得了不公平的優勢,但很明顯,努力在孤立環境中學習知識,然後將這些知識帶給同班同學並教導他們的學生,表現的確異常出色,與其他學生相比。因此,千萬不要害怕去教導你的同儕,來檢驗,這是關鍵的檢驗,並發展對材料的掌握。
    在我的實驗室多年的時間裡,我們有一句話,我僅僅從我訓練過的實驗室中學來的,我並不是這句話的創造者,那就是「觀察一遍,實踐一遍,教導一遍」。這是指做手術、縫合、進行抗體反應或西方印跡等實驗室中的操作。觀察一遍,實踐一遍,教導一遍,當然應該保留用於不會讓任何人置於危險中的情況,對吧?一些程序,特別是在實驗室中,會由於使用的材料等而具有危險性。當然,今天我們談論的是一般的學習和研究。因此,只要安全,觀察一遍,實踐一遍,教導一遍,都是學習新材料、發展精通甚至卓越的極佳方式。隨著時間的推移,或許甚至能達到高超技藝。我們稍後再回到這些區分上。
    所以,回到最佳學生留出時間的這個想法,他們專門指定時間進行無干擾的獨自學習。這無疑有助於他們集中注意力與焦點。他們知道在這段時間內需要好好運用集中的注意力。
    我們絕對確定,專注和注意力是人腦中有限但可再生的資源。你清醒的時間越長,你的大腦和身體中一種名為腺苷的分子的累積就越多。這讓你感到困倦,並使專注變得更加困難。當你睡覺時,腺苷的水平又會降低。這樣你再次能夠專注,感覺更加清醒。你可以把腺苷當作限制你的專注預算,這並不是說有些人不在下午、晚上或甚至晚上學得最好。我記得在大學時期,我會在晚上10點到凌晨2點之間學習。我現在不再這樣做,但安排時間讓自己知道需要集中精力學習,可能是專注和學習材料的最重要事情之一。
    如果你正在上課,你可能會受制於課程的時間安排。你不會告訴老師:“好吧,聽著,我希望你在下午3點上這門課,因為那是你學得最好時候,”或在早上8點,因為那是你能最專心的時間。然而,如果你對自己的學習時間有任何控制權,那麼將這些時間保持在固定的時間,譬如早上的一個時段,或晚上的一個時段,甚至早上兩個時段等等,這會是有益的。事實上,這也得到了研究文獻的支持。大腦就像其睡眠/清醒周期會適應規律的時間表一樣,根據你對陽光的暴露、活動的參與、社交的節奏等等,你的身體會習慣在特定的時間活躍和不活耀。
    如果你定期(即為期約三天)在特定的時間專注和學習,反覆將你的注意力拉回。這不是一個自動過程,而是將你的注意力拉回到一個特定的位置,或許是在一頁面上,或是在講座中正在聽的內容,你的身體和大腦會開始適應那個節奏,從而簡單透過這種定期的接觸,讓你能更好地專注和注意材料。你可能需要約兩到三天來建立一個定期的專注和學習的時間表。給自己一段過渡期,但然後要將這些學習時間安排好,放下手機,告訴別人你要離線,必要時關掉Wi-Fi。你可能需要它來學習。我不太知道,這取決於你學的內容,但不顧一切限制分心,學會只專注於材料。這是一項技能。這是最重要的理解。專注和學習是一項技能。這是一項你可以很快學會的技能,尤其是當你將其安排在固定的時間,並給自己兩到三天來適應這些時間表,然後盡量定期遵循它們,或許甚至在周末,如果你接近學期末或學期結束的時候,甚至在不是學期期間的周末,也要保持這些固定的時間,這會使你的神經系統訓練到在特定時間進行最佳學習與學習。
    我想快速休息一下,並感謝我們的贊助商,AG1。到目前為止,許多人已經聽我說過,如果我只能喝一種補充劑,那就是AG1。原因是AG1是目前可用的最高品質和最完整的基礎營養補充劑。這意味著它不僅含有維他命和礦物質,還有益生菌、前益生菌和適應原,以填補你飲食中的空缺並為繁忙的生活提供支援。對我來說,即便我大部分時間都吃全食和最少加工的食物,這樣的飲食習慣很難讓我獲得足夠的水果和蔬菜、維他命和礦物質、微量養分和適應原。因此,我自2012年以來每天都在服用AG1,通常是早上或上午服用一次,然後再在下午或晚上服用一次。這樣做顯然能增強我的能量、免疫系統和腸道微生物群。這些對於大腦功能、情緒、身體表現等都是至關重要的。如果你想試試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman來索取他們的特別優惠。現在,他們正在贈送五個免費的旅行包,以及一年的維他命D3K2供應。再次重申,請訪問drinkag1.com/huberman以索取該特別優惠。
    在我進入特定的學習方法,以最大程度地抵消遺忘之前,請注意我沒有說要學習,而是最大程度地抵消遺忘,也就是穩定地學習材料。我還想分享一個很不錯的研究結果,關於高效醫療學生的學習習慣。研究顯示,當被詢問他們學習的動機時,表現最佳的學生有一個有趣的答案。他們對自己在醫學院的成功如何影響家庭、生命軌跡和個人的轉變有著長期而深刻的理解,並且不特別關心這些變化對他們和家庭的具體影響。事實上,這是一種相當廣泛、抽象和理想化的方式來看待他們的學習努力。我對這篇論文非常喜歡的地方在於,除了評估了近700名學生的相對較大樣本外,儘管這純粹是自我報告,但它仍然架起了學習與學習成果之間的兩極之間的橋樑。
    它深入探討了他們學習的時間長度、學習的時候、他們用來限制分心的各種方法,這些我們剛才討論過,但它也觸及了他們潛在的心理動機,以及他們用來推動自己在學習過程中前進的理由,尤其是在他們的慾望減退或疲勞水平上升的時候。
    我不確定我是不是在猜測,但這是進入醫學院的理想因素,事實證明,在這項研究進行的國家中,只有非常少數的優秀學生能夠達到這個目標。
    他們必須用完全不同的語言來學習這些信息,這真是不可思議。我總是對此感到驚訝。
    我有朋友在意大利做博士論文,他們天生就是意大利人。目前他們在意大利經營一個實驗室,但他們的博士訓練、寫論文以及進行論文答辯都是用英語,儘管英語是他們的第二語言。
    談到挑戰,這只是我能想到的一個例子,還有很多類似的例子。
    在這項研究中,我所提到的這些學生並不一定一直在思考他們的努力將如何改變自己和家人,但他們確實能夠具體報告他們正在追求的目標,以及他們的抱負,不僅僅是希望自己能順利地進入和完成醫學院。
    無論對你而言這些高層次的理想因素是什麼,它們肯定是非常個人化的,並且對於你希望能夠更好地學習和掌握具體的學科內容,這部分是非常重要的,這將成為你每天為了學習那些重要的抱負而付出的具體行動的書檔。
    當然,如果你愛你正在學習的材料,那麼這個理想成分可能就不是那麼重要。我能回憶起在大學和研究生院等時候,心裡想著,“哇,這真是我聽過的最酷的東西。”
    我可能會對成千上萬個不同的主題說,“哇,生物鐘、季節節律、褪黑激素、神經迴路、多巴胺。”
    我對我所學習的東西充滿了興奮,但當然,有時候我也會遇到一些課程,不知道是因為更具挑戰性還是什麼原因,我很難被材料吸引,無論是因為教學方式還是材料本身。
    因此,能夠將自己與某個理想目標聯繫起來,以幫助自己克服困難是非常有價值的。你不會喜歡你必須學習的每一個主題。
    然而,就我經驗而言,我回憶起來最珍視的一些課程恰恰是我努力過的那些,事實上,這是下一個工具內容的基礎,也是最重要的學習工具之一。
    在所有優秀文獻中,針對如何最好地學習的同行評審研究中,一個主要的主題就是:感到有挑戰性的學習是最有效的。我知道沒有人想聽這個。
    每個人都想聽到心流的故事。每個人都希望聽到信息如滲透一樣進入他們的大腦。我想這是一個加菲貓的卡通,裡面提到通過滲透學習。
    有一個非常可愛的現實世界視頻,是一個孩子在課堂上的片段。我相信是在中國,他把書放在自己的頭上,試圖把信息「沖洗」進入自己的大腦。一個超可愛的片段,但你猜怎麼著?這並不起作用。
    我意思是,把書放在頭上有效,不過這並不能把信息放進你的大腦。也許有一天會有方法可以快速地將信息下載到神經迴路中。但現在我們知道,我們幾百年甚至幾千年來都知道,努力是學習的基石。
    所以我知道可能會有人抱怨。我知道你們中的一些人或許希望今天我能告訴你們如何學習,讓學習不那麼痛苦。我想今天的節目結束時我可以做到這一點,但為了達到這個目的,讓我們再來一個測驗。
    好的。這是測驗。再次強調,你可以在心裡回答這些問題。你不需要告訴任何人,但如果你願意也可以把它們寫下來,或者大聲說出來。
    下一個問題是,在你清醒或睡眠的狀態下,神經連接的重塑何時會發生?
    我認為這個問題還算簡單。好的,答案是:在睡眠期間。
    第二個問題是,你可以使用什麼行為工具來改善專注力?
    答案是簡單的正念冥想,我希望你把它看作只是一種感知上的練習。所以再次提醒,只需坐下或躺下,閉上你的眼睛,專注於你的呼吸。
    當你的注意力漂移時,再把注意力帶回到你的呼吸上,依此類推。或者,如果你更喜歡,可以選擇保持眼睛睜開,專注於一個視覺目標,距離你一到兩或三英尺的地方,無論什麼距離讓你感到舒適,並隨時允許自己眨眼,但強迫自己專注於那個視覺目標say一到三分鐘,也許甚至三到五分鐘,甚至十分鐘,再次提醒,請眨眼。你不想讓你的眼睛乾燥。
    這兩個工具都將改善你在必要時全神貫注於其他材料的能力。
    好的,專注和注意力的回路本身是受到神經可塑性的影響。
    然後第三個問題是,您能否在心中列出三種經證實的最有效學生所使用的工具?
    我能想到的第一個是透過把手機收起來來限制干擾,並告訴其他人您不會和他們保持聯繫。
    我意識到我有些順序搞錯了,第二個是孤立自己,獨自學習。
    我記得的第三個是向同班同學教學。
    好吧。
    您或許能想到其他幾個工具。
    現在,為什麼我們要參加這些看似愚蠢的小測驗呢?
    事實上,當您考慮到您希望今天所學的資訊能夠記住,這樣您就不必重複聆聽它時,它們就不再那麼愚蠢了。但如果說有研究強烈支持的工具,關於學生如何更好地學習資訊,那就是測試。
    我知道,我知道,我們通常將考試視為評估知識的方式,但事實上,測試是建立知識、保留知識的最佳方式之一,並且可以減少遺忘。
    對於測試作為學習工具的研究,並不僅僅是評估我們學了多少資訊,已經有超過一百年的歷史了。
    有一項經典研究於1917年進行,對象是學齡兒童閱讀傳記。孩子們閱讀傳記後被分成不同的組。一組是反覆閱讀那些傳記。另一組則只閱讀一次,然後對那些傳記進行測試。
    但要注意的是,他們測試自己對那些傳記的理解,僅僅是通過思考自己所讀到的信息,試著去記住這些資訊,例如:這是什麼傳記?那個人是誰?他們的配偶是誰?他們做了什麼?他們何時上學?在學校中做了什麼?他們在世界上做了什麼?他們在人生中扮演了什麼角色?
    因此,他們本質上是通過進入自己的思維,詢問自己能記住多少關於那個傳記的信息來進行測試。
    請注意,即使重複閱讀傳記兩、三、四次似乎比僅讀一次再進行測試更被動,您也可以想像思考傳記需要更多的努力,實際上確實如此。但同時要記住,第二組的孩子對傳記的暴露只是一遍,然而當您查看那些傳記中信息的準確回憶百分比時,閱讀一次並刻意在心中思考那篇傳記以有效地自我測試的孩子,表現出來的準確程度,與那些在頁面上反覆閱讀傳記的孩子相比,顯然要好得多。
    換句話說,反覆閱讀素材的效果遠不如閱讀素材後,思考那個素材,自我測試強迫自己在腦海中回憶那些內容。不僅僅是為了記住更多的內容,還包括該內容的準確復述。
    這對我來說一開始是非常驚訝的,直到開始探索後續的研究,進一步了解測試作為學習工具的作用。然後您會意識到,自我測試絕對是研究和學習的最佳工具,不僅僅是用來評估您的知識,而是實際上將這些知識納入您的神經回路。
    好的。
    所以我意識到,無論我還是其他人一提到1917年進行的研究,我們都會想到那些穿著木鞋、在看起來截然不同的學校的孩子們。然而,請務必記住,神經系統在幾萬年裡幾乎沒有改變。
    儘管如此,我認為思考更近代的研究如何最佳學習是很好的。這項研究,順便說一下,我們會在節目筆記的標題中提供連結,還有幾篇包括類似研究結果的評論。
    再說一次,我在提到一系列研究,而不僅僅是一項研究。
    研究是否在四次學習材料,即四次學習、學習、學習、學習以鎖定信息進入人們的記憶中,讓他們能靈活運用那個信息,這是創造力的一部分。這項研究分成一組,該組學習四次,然後對材料的測試,另一組學習一次、兩次、三次,然後對材料進行測試,或第三組則是學習一次,然後對資料進行一次、兩次,甚至三次的測試。
    現在,我剛描述了三個組,所有組別都閱讀了同一段文字。這是一段有關動物、生物學及其他主題的文字,也包括其他實驗。
    再次強調三組,一組學習四次,學習一次、兩次、三次、四次,然後進行測試。第二組學習一次、兩次、三次,之後對該材料進行測試,然後再進行一次測試。第三組學習一次,然後進行三次測試,然後再進行一次測試。
    所以這些組之間分析和比較的是他們在最終測試中的表現。
    我把它放在第五組中,因為思考一下,這是SSSS,所以學習、學習、學習,然後進行測試,或者SSST,學習、學習、學習、測試,然后再測試,或者STTT,學習、測試、測試、測試,然後再測試。
    所以比較和對比的是在某個時間後的測試表現。
    現在,有些實驗在幾天後對材料進行了最終測試。其他實驗則在幾週後進行。還有些實驗則是在更久之後進行,甚至數個月或一年後。這裡的重點有兩個方面。首先,根據我迄今為止所告訴你的所有信息,你可能可以猜到在某段時間後進行的測試中,誰表現最好。對的。那次最終測試的表現基本上與一個人之前已經接受的材料測試次數成正比。這應該相當明顯,因為我們今天在這個有關測試如何抵消遺忘的描述中已經如此表述過。因此,考得越多以便讓自己接觸到材料,在日後對於該材料的表現就會越好。當然,在某個時刻,你必須第一次接觸這些材料。對的。這就是為什麼要學習和學習。然而,在第一次接觸新材料後,對該材料進行更多測試,即使你在這些測試中的表現不是很好,只要你能看到那些測試的正確答案並將自己的答案與那些答案進行比較,這將有助於你在最終測試中的表現和對那材料的保留時間。換句話說,關鍵不在於你學習材料的次數或接觸材料的次數,而是在於接觸材料時,努力專注於該材料,然後對該材料進行自我測試。或者如果有教學人員給你出題,但不論如何,對該材料進行測試,不僅僅是一遍,而是最好兩到三遍,這才是真正將材料牢記在你的神經回路中的方式。這就是將在你的神經回路中產生最深刻變化的因素,也就是對那材料的神經編碼,最持久的改變。因此,你自我測試的次數或被測試的次數越多,你對這些材料的保留就越好。
    不過,有些人會立刻說:“哦,天哪,如果我學會了它,然後被測試,而我不小心鞏固了錯誤或不準確的材料怎麼辦?”但這似乎不是情況。只要你學會了測試的正確答案,即使在學習後立即進行的測試中得分僅有40%或50%甚至更低,這仍然是一種比重讀材料更好的策略,這應該有點令人驚訝。這對我來說確實是驚訝的。但是你知道什麼更驚人且有點可怕,大家應該知道,而我希望我在二年級的時候就知道的,就是如果你問學生:“你對你剛學過的材料有多有信心?你認為你在考試中表現如何?”在這些研究中你會一再看到,我忍不住笑,因為這實在是令人震驚的是,接觸了材料四次的學生認為他們會在最終考試中表現得最好。然而,僅學習一次材料然後接受三次測試的學生,卻認為他們最終的表現會最差。例如,他們會被問到信心:“你認為自己在兩週、一年、六個月甚至明天的考試中表現如何?”他們報告,這就是參與研究的學生——測試、測試、再測試組的學生,對材料報告的信心遠低於那些接觸材料四次的學生。後者會說:“是的,我認為我會做得很好或非常好。”結果竟然相反地存在。換句話說,當你一遍又一遍接觸材料時,你認為自己已經學會這些材料。事實上,你對學會這些材料的信心隨著每次接觸材料而增加,但是其實,你根本沒有學會這些材料,與那些接觸材料後再接受測試的人相比,後者常常努力去準確回答測試問題。事實上,有時候他們的答案完全錯誤,然後才意識到他們答錯了,或是他們只是感覺到,然而你猜怎麼著?在進行最終知識考核之前,對這些材料進行一次、兩次或甚至三次的自我測試,是將該材料牢記在神經回路中的最佳方法。
    我說我希望在學生時代就能學到這一點,因為在某種程度上我使用了自我測試的方法。最明顯的一個例子就是我在大學時修了一門課,我仍然記得,那是生物科學169L,教學者是本·瑞斯(Ben Reese)的神經解剖學實驗室。
    他仍然在那裡,我相信他是個知名的教授,當時就以極具挑戰性著稱,我確定如果他還在教課,現在也仍然如此。他是一位極具挑戰性的教授,這並不是指他的人格,而是這個神經解剖學的實驗室課程中,涉及了許多細節、嚴謹和極高的期望。這個課程包括講座,還有一本神經解剖學的教科書,書中會看到來自不同物種的各種腦部切片,以不同的染色方式呈現的腦組織。值得一提的是,這是一門本科課程。然後還有實驗室的部分,因此169L中有個L,學生必須在顯微鏡站之間穿梭,根據在顯微鏡下所看到的來辨認結構,因此你必須知道染劑是什麼,幻燈片上什麼是可見的,因為某些染劑會顯示某些東西,比如我們稱之為神經元的細胞體對比神經元之間所謂的神經纖維(軸突),等等等等。
    我記得我在想,這真是一門難的課。這是一門非常困難的課,為這門課的學習方法,當然,包括上課、進行解剖。我們當時解剖了一隻羊腦,實際上是在解剖一個真正的腦,進行顯微鏡工作,透過教科書和講座了解知識,並且有大量新的術語要學習,比如前側、尾側、背側、腹側,這一切關於神經解剖學的知識。接著,在某個時刻由於無法承受的壓力,我決定在我的單身公寓的床上躺下,閉上眼睛,從各種進入點探索神經系統,例如通過耳朵,回顧聽覺解剖,通過眼睛,回顧視網膜解剖,經過腦的背面,思考溝和回,然後是胼胝體,這一切我至今依然能在腦海中清晰地回顧。
    所以,我對於神經解剖學的學習過程,的確包括接觸這些資料,但更多的是大量的時間用在思考這些資料。這在某種程度上是元認知的過程。結果,我希望能說,我相信我對不同物種的神經解剖學有很高的掌握。
    這是我的專業領域,我不認為自己在神經解剖學上是某種天才,我只是在學習資料上花了無數的時間,然後在腦中複習這些資料。換句話說,是自我測試。如果我正在沿著神經路徑的某條軌跡前進,比如從海馬體到鄰近結構,而我不知道下一步該怎麼做,我便會去查閱教科書,然後再回到這種心智練習式的學習。其實,這並不算真正的學習。要點在於我在自我檢測,我試圖找出我在哪些地方缺乏知識無法進一步理解,無論是對於我大腦的心理影像或是對於這些材料。
    這是測試的關鍵方面。測試不只是知道你答對了多少題,錯了多少題。重要的是準確地認識到你知道什麼和不知道什麼。測試的一個重要組成部分是面對那些你無法記住的東西,或你不知道下一步是什麼,或者你確定那個結構是 fimbria,但是你去查看時發現原來不是 fimbria(纖維束),但你知道,舉例來說,這讓我永遠無法忘記藍色小塊(habanula)的位置或其外觀。順便一提,由於這些名稱有些深奧,當時我們不知道這個結構的功能。結果發現它與失望有關。它是一些人抑鬱症迴路的關鍵部分。觀看晨光會抑制它的活躍。這一點我們也知道。而半夜過多的人工光照會增強藍色小塊的活躍。美妙的研究並不是我實驗室的成果,而是其他研究機構的成果證明了這一點。
    所以,我剛剛做的希望是向你介紹一些關於神經解剖學和抑鬱症的知識,但更重要的是說明你用哪種方式自我測試可以高度個性化,這取決於你最佳的學習方式。這與我之前所說的相悖,即人們有不同的學習風格的觀念,有些人是語言學習者,有些是聽覺學習者等等,這些觀點現在不太成立了。順便提一下,這並不是說沒有研究來支持這些觀點,而是有大量的研究結果反駁了這種觀點。
    你的方法、你自我測試材料的最佳方式,旨在抵消遺忘過程並識別出你知識的空白之處,或是發現你以為自己知道的東西,卻實際上並不知情,或者你曾經知道,但現在確定是錯誤的。這可以通過適合你的方法來實現,而我的情況恰好是躺下來並在腦海中思考這些材料。即使到今天,當我閱讀一篇論文時,我會試著,雖然不總是做到,但我會試著在我的院子裡或外面散步,並思考那篇論文的關鍵組成部分,並思考一些特別重要的細節,這就是我現在要做的。
    我想稍作休息,感謝我們的贊助商 Element。Element 是一種電解質飲料,擁有你所需的一切,而沒有你不需要的東西。這意味著在正確比例下的電解質鈉、鎂和鉀,但不含糖。
    現在,我和播客上的其他人已經談了很多關於水分補充對於大腦和身體正常運作的關鍵重要性。研究顯示,即使是輕微的脫水也能顯著影響認知和體能表現。獲得足夠的電解質也很重要,以便你的身體和大腦能夠發揮最佳功能。鈉、鎂和鉀這些電解質對於身體所有細胞的運作至關重要,尤其是神經元或神經細胞。
    為了確保我獲得適量的水分和電解質,我早上起床時會將一包Element溶解在約16到32盎司的水中,並在早上第一件事就是喝下它。我在進行任何形式的體能鍛煉時,尤其是在炎熱的日子裡出汗多、流失水分和電解質時,也會喝溶解在水中的Element。如果你想嘗試Element,可以前往drinkelement.com/huberman,輸入drinklmnt.com/huberman,通過購買任意Element飲品混合物來獲取一包免費的Element樣品。
    好的,我希望說明的是,測試自己、測試你的學生或接受老師的考核是抵消遺忘最佳的方法。我們來看看實際支持這一論述的文獻,因為在我之前描述的實驗中,研究安排是要麼是學習後測試,要麼是學習後連續多次測試,然後大家在同一時間參加測試。還有一種變化是讓一組學生學習新資料,也就是他們第一次接觸這些資料。我要指出的是,使用“學習”這個詞有些問題,因為我想強調的是測試自己就是學習。
    請原諒我使用這種表述,但這是這些實驗的安排方式,若你查閱我們的節目筆記將能找到這些資料。一組人接觸資料(我們稱之為學習),然後立即參加測試。他們會被告知測試中哪題答對了、哪題答錯了,以及正確答案是什麼,然後過一段時間,再進行同樣資料的測試。
    另一組則是學習,接觸資料後有一段延遲。這段延遲可能是幾天,也可能是幾週。這項實驗似乎已經以各種方式完成。他們接受測試,然後再經過另一段延遲,隨後在與第一組相同的時間進行測試。因此,對於第一組的安排是學習後測試,之後長時間延遲再測試;而第二組則是學習、延遲、測試,再延遲後測試。
    請記住,最後一次測試是在所有人同一時間進行的。或者第三組的學習安排,他們接觸資料後經過非常長的一段時間才進行測試,最後在所有人同一時間參加大測試。你能猜出哪一組表現最好嗎?
    這個實驗的本質,如果你在聽這個而它還不夠清晰,就是你要麼在接觸資料後很快就進行測試,然後在一段延遲之後進行再次的測試,比如一週或兩週後;要麼是接觸資料後有幾天延遲,再測試,然後再經過幾天進行再次測試,使測試間隔更均勻。或者如果你屬於第三組,你的學習是直到大測試前一兩天才會被接觸或測試,然後你會進行測試,得知正確答案後再測試一次。
    你可以想像,最後這一組可能會表現最佳,因為他們再次接觸資料,知道正確答案,明白自己答錯了什麼和對了什麼,然後隔天再進行一次測試。我本以為那一組會表現得最好,但事實上正好相反。這真是不可思議,最佳表現來自於剛接觸資料後,即在這項實驗中稱之為學習的過程中,他們閱讀一段內容或學習一些數學、語言、音樂或運動技能,然後在短時間內測試,甚至是同一天或隔天,之後再延遲然後測試,這一組的表現最好。換句話說,測試自己要趕快,若不是同一天,至少要在隔天,或接觸資料後不久。
    與之相對,最後一組的表現最差。他們接觸資料後經過長時間才進行測試,在得到正確答案後,第二天又進行一次測試。即使是問題與前一天的測試有交集,那組的表現最差,而學習過且有間隔測試的那組表現則在中間水準。
    這對我們有什麼啟示?這告訴我們的事情是非常重要的,與神經可塑性和最佳學習策略有關。這是我真希望在研究生階段、本科階段、高中和小學,甚至幼兒園的時候就能學到的知識。測試自己剛接觸的資料,越快越好,因為這能抵消大腦對新資料自然遺忘的現象。
    這絕對是所有關於測試作為學習工具的令人印象深刻數據的標誌,測試自己或你的學生,或者如果你是學生的話,接受老師的考核,這不僅僅是一種評估表現的工具,而是用來了解你知道什麼、不知道什麼,並將這些信息鞏固在你的神經回路中的工具。
    當我說將這些信息鞏固在你的神經回路中時,我意識到這個詞有點冗長。我們知道的是,在接觸新材料後立刻進行測試的過程是關於抵消對這些材料的遺忘。你可能會說:「等一下,如果這是真的,那麼為什麼先學習材料,然後等待,再進行兩次接連的測試,並在測試過程中再次學習材料,這樣應該是表現最佳的群體。」
    好吧,首先接觸材料與對這些材料進行自我測試之間似乎有某種根本的不同。我們並不確切知道那是什麼。有一些有趣的人類神經影像數據表明這與對材料的熟悉度有一定的關係。這很簡單。這是容易理解的,儘管它涉及一些記憶和神經科學的術語。
    與某事物的敏捷性,辨認它與擁有那種能力的精通並不是一回事,而掌握那項事物與將其記住的精通也不是一回事。當你一次又一次地閱讀某些東西,你不斷地看到它。不斷地聽到它。不斷地思考它。當然,你正在閱讀它或聽到它,你認為自己在學習這些材料,你的神經回路正在改變,但這是一個相對被動的過程,即使是艱難的閱讀章節或難以演奏的音樂段落也是如此。
    不同之處在於,當你對材料進行測試時,無論是認知回憶、寫下來還是被要求演奏音樂或執行某個動作,在錯誤的表現或回憶中會發生某些事情,提示你的神經系統鎖定你正確的信息。記住你錯誤的部分,然後進行修正,這與單純地接觸和重新接觸材料截然不同。從而能夠在第一次看到材料後才能學習。你不能僅僅對從未接觸過的材料進行自我測試。我想你可以這樣做,但我想象你會大多數答錯。我們都會錯。
    這種在首次接觸材料後不久使用測試作為學習工具的做法,顯然是利用了對熟悉某事物的認識,我們知道某些腦區會被激活,與回憶的差異,即能夠將該材料帶入記憶,帶入你的集中注意力並使用該材料。我意識到這有點抽象,這些仍然在被解析。如果你對某事物的熟悉度與實際回憶某事物的能力之間的神經科學感興趣,我在節目註釋中提供了一個鏈接,這是一篇很好的綜述,發表在《HIPAA Campus》期刊上。我總是對有一個以大腦結構命名的期刊感到好笑。畢竟,據我所知,並沒有名為「視網膜」或「杏仁核」的期刊。
    我有一個研究生時期的簡短軼事,我在那裡知道了這本名為「HIPAA Campus」的期刊,那是我研究生時期的第一次聚會。主持聚會的人竟然是學習與記憶領域的一位杰出人物。我當時說:「這真是荒謬,有一本叫做‘HIPAA Campus’的期刊,我是一名一年級研究生。」他說:「是的,的確如此。」我說:「是的,這真是太愚蠢了。誰會把期刊命名為大腦結構?」結果還有一本叫做「大腦皮層」的期刊,可能還有一本關於脊髓皮層的期刊。結果發現,其實是我傻得說這些話。跟我交談的人,當然是派對的主人,說:「是的,實際上,這是我的期刊。我創辦了HIPAA Campus期刊。」你可以查找它們。
    此時,你將進行一個測試,這是一個非常簡單的測試。我意識到我們已經進入了這個材料的內容,我們可能都稍微疲倦了一點,希望驚訝於測試,尤其是在接觸新材料後不久進行自我測試是多麼不可思議的工具。問題是這樣的。順便說一句,這是一個開放式問題。你不應該知道答案,因為我還沒有告訴你答案,但我希望你思考這個問題。
    如果人們看一下這整個領域的測試作為學習工具的大多數數據,那麼你認為通過對新材料進行一次自我測試,你能獲得多少改進?你認為是10%的改善,還是20%的改善?這裡我只是在將你對首次接觸的材料進行一次自我測試與毫無測試的情況進行比較。你認為你的能力提高了多少?答案是約50%,五,零。我可以說這是基於以下事實:在音樂學習、數學學習、語言學習、運動學習的研究中,當受試者接觸新材料後,經過一段時間進行測試,他們能夠正確回答的資訊比例或能正確表現的比例隨著時間的推移而減少,尤其因為在這段中間時間內他們沒有進行任何練習和測試。這一點是這些實驗所建構的。然後你只需詢問,如果他們只是接觸到這些材料,多少內容會被遺忘。
    在學習音樂的例子中,你的老師坐在你旁邊,給你示範鋼琴上的音階,但你卻沒有在每段之間練習這些音階。或者另一個例子是,有人向你講述特定歷史階段的講座,但之後你沒有再次接觸到這些材料,也沒有自我測試。與此相對,如果你在學習材料之後立即進行一次測試,儘管不管你的表現如何,你所遺忘的東西卻是有一定量的。我希望你以這種方式思考自我測試,因為我們正在思考最佳學習策略。
    遺忘的量通常會發生。這是非常重要的。事實上,我不知道大多數神經科學家是否以這種方式思考學習與神經可塑性。大多數人,包括神經科學家,都是這樣被教導的、繼續被教導的:你接觸新的材料,然後專注於它,好吧,然後在睡眠期間連接會重塑,這些都是真實的,但我們真的需要思考每天進入我們神經系統的大多數資訊被遺忘的事實。大多數資訊完全被丟棄。確實有一些罕見的臨床缺陷,人們能記住一切,我告訴你,這些人在生活中真的很掙扎。他們在工作和人際關係中表現不佳。他們記得每一個小細節,這對他們的生活質量產生了極大的干擾。這絕對不是你所想要的。你希望對正確的事情有很好的記憶。
    當你自我測試材料時,與僅僅接觸材料相比,你所遺忘的量會發生。希望你能記住這個事實,因為這個事實真的讓我恍然大悟,真希望我曾在想要長時間記住的材料上進行自我測試,而不是一遍又一遍地閱讀。我在大學和研究生期間使用了一個複雜的學習過程,這對我來說效果不錯,我會閱讀並加上重點,然後寫下我的筆記,接著會寫出小段落關於這些內容。這其中有些做法可能模仿了自我測試,這是必然的,然後當然我會參加小測驗並去參加辦公時間。一旦我對學校變得認真,我就變得非常專注,當然我仍然會忘記事情。我在這個播客中之前也出過錯,其中一部分是因為說得太快,或者開了一個讓人無法理解的笑話,整個故事就是這樣,但無論如何,我當然會犯錯。當然我也忘記過某些事情,有時我會說錯話。我一直努力準確表達。我們在節目記錄的字幕中會對指出的錯誤進行更正。我們現在正在使用人工智慧來審查播客,並在需要的地方進行調整,通過插入、更換那些字詞等,這樣等等,但是,是的,我們都會忘記事情。我們都會犯錯,但如果我早知道在上課後或回家後不久,甚至在當天晚上或隔天進行自我測試會讓我在期中考或期末考上的表現提高得如此之多,我當然會省下很多時間。
    讓我們談談一些具體的自我測試方法,或者如果你是老師,或者如果你與你的老師有良好的對話,並且他們思想開放,也許他們會願意聽你講關於自我測試作為學習工具的最佳形式。最好的測試是開放式的短答案問題,非常簡單的提示測試,這與我們今天在這個播客中所做的測試類似,而不是選擇題測試。選擇題允許對名字、事實的熟悉性。它會是A、B、C、D,偶爾E是A和C等等,而在每一個A、B、C、D、E答案中,你在尋找正確的答案,尋找熟悉度,辨認某些東西,是的,這個,不是那個,好的,這是你圈選的最佳答案C,這種情況。與之相比,開放式問題要求你寫出你的答案,你必須回憶資訊,對嗎?這比對材料的熟悉或認知要求更高的掌握程度。
    因此,最佳的測試作為學習工具將是開放式短答案問題或甚至長答案問題。現在有一個例外,即包含技巧的選擇題測試,好的?如果你曾參加過GRE(研究生入學考試)或LSAT或MCAT,裡面有些問題非常直接,但在這些標準化考試中,它們往往包含一些所謂的技巧性問題,這些問題不允許你簡單地認出正確答案並將其與其他錯誤答案區分開,而是裡面有些答案乍看之下像是正確答案,人們往往會圈選這些答案然後略過。但如果你對材料思考得更深入,結果是那些所謂的明顯答案實際上是錯誤的。因此,有一些選擇題版本需要對材料有更高的掌握,而簡單的熟悉性將派不上用場,你實際上必須能夠回憶起那些材料的各個組成部分。
    但這些在其他學習類型中,例如音樂學習的背景下,確實較為罕見,儘管對於音樂理論來說,它可能是相關的。但當我提到音樂學習時,我基本上是預設了音樂學習的機制,但當然還有音樂理論等等。因此,我實際上想說的是,最終考試、期末考、期中考,或是任何形式的考試,您很少能控制該考試的格式。有時是混合格式,但您以自我測試的不同方式來進行學習,這些非常關鍵。理想情況下,您會將這些自我測試設計為開放式的。換句話說,您不應僅僅依賴選擇題。您應依賴某種形式的自我測試,或者由您老師給您的自我測試,這需要您對材料進行某種程度的深入思考和努力,當然,您會有一些地方做錯。現在,我希望如果測試被用作學習工具,而不僅僅是用於評估,這裡我們談論的是把測試作為學習工具,它不會影響到,至少在那一刻,不會影響您在課程或其他活動中的最終表現。相反,它是為了學習而進行的測試。
    現在我們從文獻中知道學生不喜歡突擊測驗。我今天給了您幾次,請您原諒。我們不喜歡突擊測驗。我們知道這一點,表現為教學評估分數的下降。這幾年來,我收到的教學評估分數有不同的價值,我總是認真對待這些反饋。一個鮮明的評論突然浮現在我腦海中,提到我在課上提到我的鬥牛犬科斯特羅的次數太頻繁。因此我在這裡再次提到他,就是想對那位說我提到太多的學生進行報復。我想提到他多少次就提到多少次。重點是,當學生評價他們的老師時,他們往往會因突擊測驗而懲罰老師。這是否意味著突擊測驗沒有效果?不,但您知道什麼更有效嗎?在課堂開始時告訴學生,或者在任何學習過程的開始時告訴自己,因為這不僅僅是課堂的問題,您將要參加一系列考試,您將用測試或測驗,無論您要怎麼稱呼它們,作為教學和學習的一種形式,您可以期望在學習材料的過程中進行五次測試或五次測驗,或者您會在每天接觸材料後測試自己。
    現在,有時您需要從一堂課轉到另一堂課。沒有機會讓您測試自己,但您知道什麼不會有幫助嗎?走出課堂後立即拿起手機,我們知道這可能會抑制您記住材料的能力,因為它會加快遺忘的速度,因為您在接觸新材料後,有這個關鍵機會來幫助抵消遺忘,通過儘快在接觸材料後對自己進行測試。所以,即使我沒有在有智能手機和發短信的時代上學,我記得走出課堂後直接騎自行車出去,但當然有可以交談的人,有其他事情要處理。如果您真的認真對待學習材料,在接觸到該材料後,花幾秒鐘,甚至幾分鐘來思考該材料。測試自己,如果您發現您對這些材料不熟悉,或者感到困惑或難以理解,很好。您已經完成了引導您的神經系統了解到它需要學習該材料的第一步,並且您創造了一個增強神經可塑性的機會,這正是關於測試作為學習的一種形式的所有內容。您將會對自己檢測,以便找出您不知道的內容,然後再去查詢該材料,再次測試自己,最終希望您遺忘的部分非常少,甚至沒有。
    現在,學習神經可塑性的其他組件我在之前的播客中已談過,太有趣而不能提及,但我會簡單地提到它們,例如GAP效應。GAP效應是非常酷的,已被證明對許多不同形式的學習有效。GAP效應就是我剛才所做的,即在學習新材料時,進行的定期暫停,暫停時間從五秒到十秒,甚至長達三十秒,期間,您猜猜,您的海馬體、您的海馬體中的神經元以比典型情況快20到30倍的速度重複您第一次接觸的資訊,正如它在快速眼動睡眠期間所做的那樣。
    因此,如果您是教師,和/或如果您是學習者,在一個課程或任何試圖學習新技能或音樂技能的過程中,定期暫停,讓您的海馬體產生比如果您只是衝過去的話更多的材料重複。因此,我意識到在今天的討論中,像測試、測驗、評估、抵消、遺忘這些詞都可能使人感到焦慮。它們可能會讓我們回想起那些不愉快的教室經歷,與被叫到、隨機被詢問答案有關,這是一個讓學員感到痛苦的惡劣把戲。請記住,無論自我指導還是教師給予的,將測試作為學習的一種形式並不是為了評估,像是您在講座結束時進行的一次考試,然後竭盡全力回答這些問題,然後交上來,這會影響您的成績。
    不,這與被告知或是自我揭示你知道和不知道多少有關,然後當然還有被告知正確答案的過程,以便你可以將自己的答案與正確答案進行比較,並且頻繁地這樣做,理想情況下是在接觸到這些材料後的很快時間內。這是我在這裡反覆強調的關鍵一點,因為坦白說,在我上學的時候,無論出於什麼原因,這種方式並未被執行。我認為這很大程度上是因為人們聽到“測試”這個詞時,他們會想到評估,而在美國的過去30年之中,特別是在過去15年內,有一種從正式評估中轉變的趨勢。我個人相信,人們可以用多種不同的方式和在多種不同的背景中學習。我當然作為大學教授,相信在某些主題上,特別是科學、醫學和健康等領域,正式的嚴謹課程對我來說無疑是學習知識的最佳方式,但不管你是從YouTube學習,還是從播客學習,或是從書本學習,或者是從生活的學校中學習,這樣的經驗,測試作為一種學習方式絕對是關鍵,而且,對於這一點有著如此美麗的研究體系。事實上,我將連結幾項研究,包括一篇題為「測試增強學習——文獻綜述」的綜述,以及一篇探討此事的美好文章「測試增強學習」,另外還有一本關於此主題的精彩書籍,我也會在節目的註釋中提供連結,這一切當然都是由在這一領域內工作的研究者撰寫的,他們比較了測試作為學習工具的數據與其他形式的學習和研究。這是一個令人印象深刻的文獻,我確信我們都應該知曉,因此我現在將其傳遞給你。
    在結束之前,我想確保強調一些與測試作為學習工具無關的關鍵學習和學習組成部分。這些包括情感的角色、故事的角色,以及所謂的交錯學習的角色。
    在情感方面,我們都本能地理解,情感負荷較大的經歷往往能更持久地被記住。我們往往不會忘記它們。事實上,這是創傷後壓力症候群(PTSD)等現象的根本。一次性學習,即暴露於某事並永不忘記,尤其是在我們接觸到的事物是負面或具有非常強烈的負面情感時,非常容易發生。因此,它可以是我們看到的東西或閱讀的內容,有時是發生在我們身上的事情。你知道,我不喜歡這種想法,但這確實是事實。你的神經系統就是這樣運作的,神經可塑性使得壓力經歷因為大量釋放腎上腺素和其他神經調節物,能迅速強化與該經歷相關的神經迴路。這就是為什麼,雖然令人遺憾,從適應的角度來看,我們可以說幸運的是,如果你今天走出門,天哪,遇到有人被車撞,你會記得那一幕。你很可能會永遠記住它。
    然而,這並不意味著那記憶的情感成分必然會留在你心中。有一些治療PTSD的工具,比如系統性暴露療法,這是一種方法,讓你再一次面對那個想法或記憶,甚至是情境,當然是在受過專業訓練的專業人士,通常是精神科醫生或心理學家的支持下進行,這樣的經歷的情感負擔會逐漸與你對該經歷的記憶脫鉤。還有如EMDR療法等,還有藥物療法。其中一些方法與我所描述的內容相結合。我已經針對壓力和PTSD做過完整的單集。你可以通過在hubermanlab.com上輸入“壓力 PTSD”進行搜索來找到這些內容。
    但是,我們知道,正是那些在非常緊張的時刻釋放大量腎上腺素和去甲腎上腺素的神經調節物使得通往該情境的神經迴路,以及編碼那視覺場景和類似聲音的神經迴路能被牢牢記住並與壓力反應聯繫起來。現在,所有這些實際上是在說,負面事件通常第一次及隨後的每一次都是非常持久地被記住的。與此相比,正面的經歷,例如第一次孩子出生、婚禮、一次美好的專業或個人經歷,雖然這兩者也可以是一次性學習和記憶的結果,但大多數我們接觸到的事物並不達到這些極端,不論是負面還是正面。然而,我們知道,任何故事的存在,對材料的任何情感強調,無論是在材料的傳遞上,還是當你以某種方式感知這些材料時,例如對你想學習的事物感到非常興奮,或認為某件事真的很糟糕,這樣的材料更有可能被更快且更穩定地記住。這是因為這些神經調節物,如腎上腺素和去甲腎上腺素,以及其他神經調節物,將這些經歷連結進入你的神經迴路中。這些神經調節物,如腎上腺素、去甲腎上腺素,我們還聽到了乙醯膽鹼、多巴胺等,它們可以在低水平和背景水平運作。
    他們可以在情緒、專注和注意力上創造微妙的波動,或是根據它們的水平、時間及許多其他因素,產生巨大的變化。 這裡的重點是,如果你是一位老師,或者你是一位學習者,注意你在學習過程中的內在狀態是非常關鍵的。 我們都遇過那種老師,他們的課程會平淡無奇,聽起來像在單調地重複。 如果你需要從這樣的來源學習材料——不論是人還是其他 —— 你必須有意識地提高你內在的注意力,以便為所感知的東西帶來一些情感的顯著性和強度。 你可以透過自己的思考來做到這一點,而不是那種有著超級動態的老師,他們用驚訝的眼神告訴你一些事情,甚至可能開玩笑。 順便一提,開玩笑的老師在評估中通常得分較低,相比那些不開玩笑或不說髒話的老師。 你知道嗎? 開玩笑和說髒話的老師被認為更有親和力,但通常得到的整體評價較低。 他們被學生視為不那麼專業,因此不那麼優秀的老師。 所以我在講課時盡量不開太多玩笑或說髒話。 重點是,我們都有那些真正出色的動態老師,與他們學習和記住材料的確要容易得多。 你仍然需要對其進行測試,但由於之前所提到的原因,對於這些材料的學習要簡單得多。 這是你這位學習者所接觸的材料中,神經調節劑的較少運用的一個例子。 所以情感很重要,如此重要以至於在著名的現代神經科學與記憶心理學大師詹姆斯·麥克高的一篇關於學習和記憶的美麗回顧中,他提到了一個中世紀的做法——這真的很瘋狂——人們和孩子們(孩子畢竟也是人)被教導信息,然後被字面上扔進冷水中。 為什麼? 為了釋放腎上腺素並鞏固他們接觸的材料的記憶。 現在我知道我們之前在這個播客中討論過故意的冷暴露,不,我不是說你在接觸新材料之後需要進行冷水浸泡,但猜猜看? 他們幾百年前就這麼做了,根據我們對創傷後壓力症(PTSD)等情況的神經生物學,以及情感負載的記憶形成和鞏固的理解,這在邏輯上是有道理的,我們能夠記住那些情感負載的事物,明顯比那些情感負載較少的事物更好。 所以如果你想在學習某些材料後洗個冷水澡,或者更好的是,在冷水澡或冷水浸泡中對這些材料進行心理測試,你當然可以。 只是不要待太久。 如果你想知道故意冷暴露的最佳實踐,可以查看我們在 hubermanlab.com 上的故意冷暴露通訊,完全免費。 你甚至不需要註冊。 你只需在菜單標籤中找到“通訊”,就可以找到該 PDF。 而現在,因為你已經變得熟練於對神經可塑性、學習和測試,及像腎上腺素這樣的神經調節劑的理解,是的,喝咖啡因會提高你的腎上腺素水平。 雖然不是尤其驚人,但足以使你可能學習得更好一些。 你喝咖啡了嗎? 聽著,這有點深入細節了。 學習的最重要組成部分是讓你保持警覺,以便你能夠專注於你試圖學習的材料,然後再做測試。 當然,另一個組成部分是每晚獲得足夠的好睡眠。 我高度推薦進行非睡眠深度休息(NSDR)。 我之前提過 GapFX。 那些非常非常酷。 我剛剛又用了一個。 最後一個我相信未被足夠討論且有點反直覺的學習工具,值得提及,你或許可以在自己的學習和學習冒險中探索的,就是信息的交錯學習。 這其實是有點瘋狂的。 研究發現如果你的教師或你在教授或學習某些內容時,偶爾摻入一些小插曲,比如說,或者提到奧運會的某些事情,或者融入一些看似隨機的內容,因為它實際上與你試圖學習的材料無關,這結果會不同。 這些插入的信息並不是像 GapFX 那樣的短暫停頓,GapFX 是在你大腦海馬體中,為了獲得更多的材料重複而進行的時間間隔。 而是那些交錯的信息之間的中斷,不僅僅是從頭到尾像喝消防水管般連續的灌輸新信息。 我們認為這在機械層面能夠增強整體的學習能力,因為神經迴路能夠產生更多的重複,就像 GapFX 一樣。 但實際上也有一種非常有趣的方式,因為在注入看似完全無關的、隨機的或伪隨機的信息時,這使得負責編碼信息的大腦區域能夠將你正在學習的任何新信息與現有知識甚至遙遠相關的知識相結合。 那麼這是否意味著你應該在同一堂課中學習數學和歷史? 好吧,我認為這可能會有點令人不堪,就像同時用兩個消防水管灌輸一樣。
    在這裡,我們正在討論將挑戰性的信息(對你來說是全新的)與小故事,以及一些或許對你來說是新的,但不需要太大挑戰的資訊交錯著來學習。這也是為什麼我偶爾會插入一些關於我的英國鬥犬、學習神經解剖學或其他類似話題的小故事。這不僅是為了提供一個休息的時刻,而是提供一些與今天我們所談論的主題相關但不屬於核心內容的例子,這些主題全是關於如何最佳地學習和研究。
    好吧,我知道你們中的許多人已經不再是學生了,雖然有些人仍然是。但在很多方面,我們都是學生。我們不斷接觸到世界上各種各樣的信息,真幸運的是,我們並不總是記得全部內容。但當然,還是有一些信息是我們希望記住的,我們真的希望在記憶中鞏固這些信息並能夠掌握它。
    早些時候我說過,我會區分不熟練、熟練掌握和精湛技藝,現在我會這樣做。不熟練顯然意味著我們對信息的理解有限,更不用說使用信息的能力了;而熟練通常意味著我們知道並能夠基本或甚至以進階的方式識別和使用信息;掌握通常意味著在某個特定領域,我們擁有幾乎全部的知識深度,並能夠相當靈活地運用它。而精湛技藝,至少在我對精湛技藝的定義中,是指我們對材料的掌握程度如此之高,以至於我們能夠以那些我們甚至尚未知道如何使用的方式來運用它,這意味著我們能夠在使用這些材料時注入不確定性和自發性。
    我在這裡想到偉大的音樂家、優秀的運動員,他們知道所有的劇本,所有的動作,這一切都編織進他們的神經系統中,並且他們隨時能夠運用這些,所以他們確實具備真正的掌握能力。但為了展現他們驚人的能力和精湛技藝,他們積極引入不確定性,即X因素,以至於有時候他們會發現自己在演奏樂器、唱歌、進行運動或數學表現時以某種方式進行,甚至讓自己感到驚訝。
    當然,我們對自己這樣的期望是很大的,我想大多數人會滿足於對於他們所關心的事物擁有技能和掌握,如果我們能夠達到精湛技藝,那就太好了。但今天討論的主要點之一是讓你們了解神經可塑性在學習和研究中的背景,以真正理解學習和穩定地鞏固信息的過程,在於抵消遺忘的過程。而測試不僅僅是評估我們知識的工具,更是評估、加強和建立我們知識的工具。
    換句話說,測試是一個絕佳的工具,甚至可以說是學習的最佳工具。我認為這是一個重要的重構,其他人已經提出,而我也想在今天的討論中強調、強調和加粗顯示。這是我確實希望自己在教育過程中能夠更多應用的,我計劃在尋求新知識時進一步運用它,無論是在播客和神經科學方面,還是在我生活的其他領域,因為從現有的文獻中,以及希望今天對你們呈現的方式,你們可能會意識到,我們幾乎無限(如果不是說真的無限)地將測試作為學習的工具進行運用,包括自我測試、對他人的測試,以及使用測試來真正探查我們知道的和不知道的東西,並真正抵消遺忘的過程。
    從這個意義上來說,這與我們對神經可塑性的了解非常契合,這也是我們可以自由運用的,並且你也可以隱秘地運用它,應用於你自己的尋求知識和新技能的過程中,不論是在課堂上還是其他地方。
    如果你正在從這個播客中學習或享受它,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一個絕佳的零成本支持我們的方式。另一個絕佳的零成本支持我們的方法是關注我們在Spotify和Apple上的播客。在Spotify和Apple上,你可以給我們留下最多五顆星的評論。請查看在今天節目的開始和過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。
    如果你對我有問題或對播客、嘉賓或想要我考慮的主題有任何評論,請在YouTube的評論區中留下這些意見。我會閱覽所有的評論。對於那些還不知道的人,我有一本新書即將發行。這是我第一本書,名為《人體的協議與操作手冊》。這是一本我已經工作了五年以上、基於30多年研究經驗的書,涵蓋了從睡眠、運動到與專注及動機相關的壓力控制協議。當然,我提供了書中所有協議的科學依據。這本書現在可以通過presale@protocolsbook.com預購。在那裡,你可以找到各種供應商的鏈接,選擇你最喜歡的。再次強調,這本書名為《人體的協議與操作手冊》。
    如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。所以在Instagram、前推特(ex)、Threads、Facebook和LinkedIn上。我在所有這些平台上涵蓋了科學和與科學相關的工具,其中一些內容與Huberman Lab播客的內容重疊,但大部分內容則與Huberman Lab播客的內容是不同的。再次強調,所有社交媒體渠道上的名稱是Huberman Lab。
    如果您尚未訂閱我們的神經網絡新聞通訊,我們的神經網絡新聞通訊是每月零成本的新聞通訊,包含一到三頁的 PDF 協議,描述如優化睡眠、如何優化多巴胺、故意暴露於寒冷環境等主題。我們有一個基礎健身協議,描述了抗阻訓練、組數和重複次數,還有科學研究支持的心血管訓練,以及與神經可塑性和學習相關的協議。再重申一次,您可以完全免費地找到所有這些內容,只需訪問 HubermanLab.com,點擊右上角的菜單標籤,向下滾動到新聞通訊,輸入您的電子郵件,我們不會與任何人分享您的電子郵件。再次感謝您加入我們今天有關學習與學習的討論,最後但同樣重要的是,感謝您對科學的興趣。
    [音樂]

    In this episode, I discuss science-supported protocols to optimize your depth and rate of learning of material and skills. I explain the neurobiology of learning and neuroplasticity and how correctly timed, self-directed test-taking can be leveraged to improve learning and prevent forgetting. 

    I discuss the study habits of the most successful learners, ways to limit distractions, how to set study goals, and how tests can be used as tools to learn, not just as a means for evaluating one’s mastery of learned material. A surprising aspect of tests, specifically self-testing soon after exposure to new material, is that they can significantly improve your ability to learn, apply, and maintain new knowledge. I also discuss tools to improve focus and alertness while studying.

    By the end of this episode, you will have learned various science-supported actionable tools you can use to better learn, remember, and apply new information.

    Access the full show notes, including referenced articles, books, people mentioned, and additional resources at hubermanlab.com.

    Andrew’s New Book

    Protocols: An Operating Manual for the Human Body: https://protocolsbook.com

    Thank you to our sponsors

    AG1: https://drinkag1.com/huberman 

    Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman 

    BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman 

    Waking Up: https://wakingup.com/huberman 

    LMNT: https://drinklmnt.com/huberman 

    Timestamps

    00:00:00 Improve Studying & Learning

    00:02:11 Sponsors: Eight Sleep, BetterHelp & Waking Up

    00:06:45 Offsetting Forgetting

    00:08:22 Learning & Neuroplasticity

    00:13:06 Periodic Testing

    00:16:09 Focus & Alertness, Sleep, Tool: Active Engagement

    00:21:37 Tool: Improve Focus, Mindfulness Meditation, Perception Exercise

    00:24:38 Sleep & Neuroplasticity, Tool: Non-Sleep Deep Rest (NSDR)

    00:28:29 Tools: Study Habits of Successful Students

    00:36:21 Sponsor: AG1

    00:37:33 Studying & Aspiration Goals; Challenging Material

    00:42:54 Tool: Testing as a Learning Tool

    00:48:23 Self-Testing, Repeated Testing

    00:55:29 Testing Yourself & Knowledge Gaps

    01:01:11 Sponsor: LMNT

    01:02:23 New Material & Self-Test Timing

    01:07:21 Familiarity vs Mastery

    01:10:55 Self-Testing & Offsetting Forgetting

    01:15:53 Best Type of Self-Tests; Phone & Post-Learning Distractions

    01:22:03 Tool: Gap Effects; Testing as Studying vs. Evaluation

    01:25:40 Tool: Emotion & Learning, PTSD, Deliberate Cold Exposure, Caffeine

    01:33:28 Tool: Interleaving Information; Unskilled, Mastery & Virtuosity

    01:39:10 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

    Disclaimer