AI transcript
0:00:06 for everyday life.
0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Dr. Bernardo Huberman.
0:00:22 Dr. Bernardo Huberman is the vice president of NextGen Systems at Cable Labs.
0:00:26 Prior to that, he was the director of the social computing laboratory at Hewlett-Packard,
0:00:29 and he is, as his name suggests, my father.
0:00:34 Today, we discuss various topics in science, including relativity theory, chaos theory,
0:00:35 and quantum computing.
0:00:40 But I’d like to assure you that even if you have zero background in physics, computer
0:00:44 science, or mathematics, that entire discussion will be clear to you as to what those things
0:00:48 are and even some of how they work.
0:00:50 During today’s discussion, we also talk about a life of science.
0:00:55 That is, what it is to spend one’s life in curiosity, in trying to understand the universe
0:00:58 around us, and how to understand ourselves.
0:01:03 Indeed, today we also talk about neuroscience, how the brain works, and the different sorts
0:01:08 of questions that I do believe everybody asks, whether you’re a scientist or not.
0:01:10 Questions like, where do we come from?
0:01:11 Is there a God?
0:01:14 What is our use or purpose in the universe?
0:01:19 And how is it that we can ponder these super high-level, abstract questions about how we
0:01:24 got here and what our purpose is and how things work at the quantum level, tiny, tiny bits
0:01:26 of things that we can’t even see?
0:01:31 And at the same time, to lead an everyday life that is meaningful and joyful.
0:01:38 We talk about this in the context of understanding oneself in relation to others, family, community,
0:01:41 including scientific community and what it is like to come from a different country.
0:01:43 My father immigrated from South America.
0:01:48 What it was like to do science in the United States then and now, cultural differences.
0:01:51 And of course, we touch on some of our relationship as well.
0:01:52 How could we not?
0:01:56 I must say, for me, it was an immense pleasure and privilege to have this conversation, not
0:02:00 just because Dr. Hooperman is my father, but because I believe the knowledge and indeed
0:02:04 some of the wisdom that he shares will be useful to everybody about what it is to carve
0:02:07 one’s own unique trajectory in terms of career and life.
0:02:13 And at the same time, how to savor the simple, everyday things that make life so worth living.
0:02:16 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:18 and research roles at Stanford.
0:02:22 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:02:26 about science and science related tools to the general public.
0:02:30 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:32 Our first sponsor is Helix Sleep.
0:02:36 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:02:40 I’ve spoken many times before on this and other podcasts about the fact that getting
0:02:45 a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
0:02:49 Now the mattress you sleep on makes a huge difference in the quality of sleep that you
0:02:50 get each night.
0:02:54 How soft that mattress is, or how firm it is, how breathable it is, all play into your
0:02:57 comfort and need to be tailored to your unique sleep needs.
0:03:01 So if you go to the Helix website, you can take a brief two minute quiz that asks you
0:03:04 questions such as, “Do you sleep on your back, your side, or your stomach?
0:03:06 Do you tend to run hot or cold during the night?”
0:03:07 Things of that sort.
0:03:09 Maybe you know the answers to those questions.
0:03:10 Maybe you don’t.
0:03:13 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
0:03:15 For me, that turned out to be the Dusk mattress, the USK.
0:03:19 I started sleeping on a Dusk mattress about three and a half years ago and it’s been
0:03:21 far and away the best sleep that I’ve ever had.
0:03:25 So much so that when I travel to hotels and Airbnbs, I find I don’t sleep as well.
0:03:28 I can’t wait to get back to my Dusk mattress.
0:03:32 So if you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com/huberman.
0:03:36 Take that two minute sleep quiz and Helix will match you to a mattress that’s customized
0:03:38 for your unique sleep needs.
0:03:42 Right now, Helix is giving up to 25% off all mattress orders.
0:03:47 Again, that’s helixsleep.com/huberman to get up to 25% off.
0:03:50 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
0:03:54 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
0:03:55 online.
0:03:58 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
0:03:59 Initially, I didn’t have a choice.
0:04:02 It was a condition of being allowed to stay in high school.
0:04:05 But pretty soon I realized that therapy is an extremely important component to overall
0:04:06 health.
0:04:10 In fact, I consider doing regular therapy just as important as getting regular exercise.
0:04:13 Now, there are essentially three things that great therapy provides.
0:04:18 First, it provides a good rapport with somebody that you can really trust and talk to about
0:04:20 any and all issues that concern you.
0:04:24 Second of all, great therapy provides support in the form of emotional support, but also
0:04:28 directed guidance, the dos and the not to dos.
0:04:31 And third, expert therapy can help you arrive at useful insights that you would not have
0:04:33 arrived at otherwise.
0:04:37 Insights that allow you to do better, not just in your emotional life, in your relationship
0:04:41 life, but also the relationship to yourself and your professional life and all sorts of
0:04:42 career goals.
0:04:45 With BetterHelp, they make it very easy to find an expert therapist with whom you can
0:04:49 really resonate with and provide you with these three benefits that I described.
0:04:54 Also, because BetterHelp is carried out entirely online, it’s very time efficient and easy
0:04:55 to fit into a busy schedule.
0:05:00 So if you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your
0:05:01 first month.
0:05:05 Again, that’s betterhelp.com/huberman.
0:05:08 And now for my discussion with Dr. Bernardo Huberman.
0:05:11 Dr. Bernardo Huberman, welcome.
0:05:12 Thank you, Andrew.
0:05:14 And also great to see you, Dad.
0:05:15 Same here.
0:05:18 I guess no premonition would have foreseen this one.
0:05:21 No, absolutely not.
0:05:24 And people might notice today, I’m drinking out of a mate gourd.
0:05:30 In part in honor of my father’s father who drank out of his loose leaf mate every morning,
0:05:37 my first sip of mate was sitting in his lap when I was maybe four years old in my Spider
0:05:39 Man pajamas.
0:05:43 In any event, let’s talk about science.
0:05:45 You’re born in Argentina.
0:05:51 As I recall, because once we had a conversation about it, you had a teacher, maybe it was
0:05:56 in high school, who turned you on to physics, which became your field of choice.
0:06:01 But prior to that, were you interested in different subjects?
0:06:05 I don’t recall if you had an avid interest in academics or you just did it because you
0:06:06 were supposed to.
0:06:08 Prior to that teacher, then we’ll talk about him.
0:06:09 Yes, yes.
0:06:12 I was always very interested in ideas and so on.
0:06:17 Science at that time was a bit vague, but I read a lot of philosophy.
0:06:20 I didn’t understand much of what I read, but nevertheless, I kept reading it.
0:06:23 I was interested in psychology.
0:06:25 I was an avid reader.
0:06:29 As a matter of fact, I embarrassed my father or actually made him disappointed when for
0:06:34 a birthday, I think I was 14 years old, I asked him to buy me the 12 volumes of Freud’s
0:06:35 writings.
0:06:36 Really?
0:06:38 Yes, and he said, “What for?”
0:06:39 But I was very impressed with it.
0:06:44 Of course, I couldn’t even understand half of what these books had in them.
0:06:47 I was very interested in many things.
0:06:52 I must say to you that my interest in science, in particular physics, doesn’t come from the
0:06:55 standard thing that you see here in the United States mostly.
0:06:58 Namely, I was not always kidding math.
0:07:02 I was not one of these people that can really do things very, very quickly and so on.
0:07:09 But I was interested because I thought that physics was going to complement my attempt
0:07:13 at understanding how the whole universe is put together.
0:07:15 The philosophers were saying all sorts of things.
0:07:20 I went to a very special school that I learned six years of Latin and so on, and I had to
0:07:26 read things like Kant and Cosmogonis and so on that really didn’t mean much to me.
0:07:29 But suddenly, I started discovering that physics might be interesting.
0:07:33 And I had a cousin, Hector, who was a physicist, a particle physicist already.
0:07:38 I mean, he was living at that time in France, and so there was a little bit of that influence.
0:07:43 But my interest was in things that had to do with fairly abstract ideas.
0:07:49 I cannot believe that at one point or the other, I was very good in geometry class, being
0:07:50 able to prove theorems.
0:07:53 I mean, the teacher would just say, “Let’s prove this.”
0:07:59 And I was somehow able to reason through and come to some proofs.
0:08:04 So I think that I was very interested in ideas and not necessarily in the very concrete aspects
0:08:06 of science at that time.
0:08:08 Can I ask you a question about early schooling?
0:08:13 So if I remember correctly, you were born naturally left-handed.
0:08:17 They forced you to learn to write with your right hand.
0:08:22 You went to very strict schools, like military levels of strictness.
0:08:23 Almost.
0:08:24 Yes.
0:08:25 Yes.
0:08:26 This is a very interesting type of education.
0:08:27 They have it in France.
0:08:30 It’s called the Lycée in France, and this is a very special school in Argentina.
0:08:37 I was actually founded in the 1500s by the Jesuits, and my father went to that school.
0:08:40 And so he wanted me to go there, and my brother went there, too.
0:08:45 And in six years of a very strict education, mostly humanistic, I learned Greek and learned
0:08:46 Latin.
0:08:49 I learned immense amounts of history, which I loved.
0:08:52 And there were other courses in French and so on.
0:08:56 In French, we had to memorize incredibly long poems that we had to recite.
0:08:57 Do you still remember some of them?
0:08:59 Because sometimes early memories are embedded so deeply.
0:09:00 Yes.
0:09:01 Yes.
0:09:04 And my brother and I sometimes tell each other some of the pieces of these poems.
0:09:05 Yes.
0:09:09 I’ll just say something right now to foreshadow what will likely happen several times throughout
0:09:14 today’s discussion, which is anytime that my father is in the presence of his brother,
0:09:20 my uncle Carlos, they start laughing about jokes that they’ve been telling over and
0:09:23 over back and forth with one another since they were a young kid.
0:09:28 So just the mere mention of his brother will bring a bit of a smile and a chuckle to both
0:09:29 of our faces.
0:09:30 Yes.
0:09:31 Yes.
0:09:35 So I’d learned a lot of French, and also my parents decided, my mother mostly, that
0:09:40 I had to learn French and English, and I went to Alianz Francaise, where for five years
0:09:41 I went there.
0:09:45 I was essentially the only boy in the class, which was very nice in a way, and in order
0:09:49 to graduate, essentially to be fluent in French.
0:09:54 But in the special school I went to, the discipline was very strict, very strict.
0:09:56 We were supposed to do things you don’t do in the United States.
0:10:01 The moment the teacher walks in, everybody stands up, and if you’re late and standing
0:10:04 up, you’re just kicked out of the classroom and things of that sort.
0:10:09 But it was a lovely experience in many ways when I reflect on it, because it gave me a
0:10:14 humanistic education that has been incredibly useful in my career.
0:10:15 Most people don’t realize that.
0:10:19 I mean, I tend to think of things in a very broad context, and it’s because of the education
0:10:20 I have.
0:10:21 Okay.
0:10:27 So, and I loved history of Rome, and I’d learned to recite things in Latin.
0:10:30 And so it was very, very — I enjoyed that very, very much.
0:10:31 My brother didn’t, actually.
0:10:32 And so —
0:10:33 Well, you two are very different.
0:10:34 Yeah.
0:10:37 Great adoration for Carlos, but you two are very different.
0:10:44 Along those lines, I was just about to ask or mention, and some of our Argentine and
0:10:50 South American listeners generally, and perhaps even European listeners, might be shocked and
0:10:55 perhaps disappointed to learn that you’re one of the few Argentines that I know who
0:10:58 doesn’t care much for the game of football, soccer.
0:11:00 It doesn’t seem to concern you much at all.
0:11:01 No.
0:11:02 No.
0:11:03 The reasons for that are sort of interesting.
0:11:08 I think I’ve reflected on that because my own wife likes to watch soccer, I mean, she’s
0:11:11 Danish, she likes European tournaments.
0:11:14 I never liked mob behavior.
0:11:18 I never liked this whole passionate involvement in these things.
0:11:19 I don’t know why.
0:11:24 I was never, you know, able to understand it, to the point that I never went to a soccer
0:11:28 game till the week before I left for the United States.
0:11:31 My brother insisted that I had to go to a soccer game.
0:11:37 And this is sort of embarrassing, but at one point or the other, it was a good goal and
0:11:38 so on.
0:11:39 I stood up and said, “This is great.”
0:11:43 And I turned out I was on the wrong side of the audience.
0:11:46 People got very almost violent with me, you know?
0:11:50 So soccer, to me, is something that I watch, but I’m not passionate about.
0:11:51 Right.
0:11:52 Yeah.
0:11:56 I never really felt that it was that interesting, although I was in a rowing team.
0:11:57 I learned boxing.
0:12:03 I did a lot of sports, but I don’t like that much of spectator sports, like tennis.
0:12:05 I played tennis since I was a teenager.
0:12:07 I’m not a spectator sport fan either.
0:12:09 The other day, someone asked me what my favorite sports team is.
0:12:10 You’ll like this.
0:12:14 And I said the Harlem Globetrotters, because they’re undefeated.
0:12:15 They have the best record.
0:12:16 Yeah, right.
0:12:19 And that was actually the one professional sports team game you took me to when I was
0:12:20 a kid.
0:12:21 We’d always go see the Globetrotters.
0:12:22 Yes.
0:12:23 They’re undefeated.
0:12:24 Yes, unbelievable.
0:12:26 My father took me to see them, too.
0:12:27 They’re fantastic.
0:12:28 Yeah, yeah.
0:12:29 I love it.
0:12:30 So your father was not a scientist.
0:12:31 No.
0:12:33 Your brother is not a scientist.
0:12:37 And you were fated, according to them, to join the family business, but then you had
0:12:41 a teacher who exposed you to physics.
0:12:45 To physics and to the notion of being authentic in what you want.
0:12:46 There were two parts to it.
0:12:51 He was a very interesting and tormented man, I felt, but it was very interesting.
0:12:54 He would come into the class, most of the students really didn’t care about what he
0:12:55 was saying.
0:13:00 And so I was fascinated not only by what he was saying, but his whole personality.
0:13:03 But I need to say something here that is important.
0:13:05 I also was rather irresponsible.
0:13:10 You see, I grew up in a family, a well-to-do family, that I never thought how I was going
0:13:12 to make a living.
0:13:18 So it was easy to be interested in science or anything, because it’s what you do.
0:13:22 You’re interested in culture, you read books, you do things.
0:13:25 But my father used to say, “What are you going to do once you graduate?
0:13:28 You don’t want to start teaching in elementary schools or something of that sort.”
0:13:32 My brother used to say, “If he does physics, I’ll have to support him,” because he still
0:13:33 says that.
0:13:35 So scientists were considered poor?
0:13:36 Poor, yeah.
0:13:37 Yeah, they couldn’t get a job.
0:13:39 I mean, science in Argentina.
0:13:41 Argentina has a big tradition in medical sciences.
0:13:44 I think two or three Nobel prizes and so on.
0:13:46 But in physics, they produce some very good physicists.
0:13:48 One of them lives in the United States.
0:13:52 I mean, it’s very, very famous, Maldesena, and I haven’t met him, but I know he’s one
0:13:54 of the top people in the field.
0:14:01 But I just got into this because I was interested, sounded fascinating and abstract, and the
0:14:03 ideas were so powerful.
0:14:08 And I think, and I reflected a lot on this, when you’re psychologically, in other lessons,
0:14:11 because my parents made me jump two grades.
0:14:15 So I was much younger than my classmates, and that created a lot of problems for me.
0:14:20 At the time when you were developing and so on, all the boys were talking about girls
0:14:21 and so on.
0:14:25 I still was really into understanding why the excitement and so on was very young.
0:14:29 But it gave me a sense of order.
0:14:34 Reading a book about physics and understanding that there are laws that tell you how things
0:14:37 work, gave me a tremendous sense of order and power.
0:14:42 So everything else was a little bit in flow, and the family and my own relationships with
0:14:45 friends and girlfriends or whatever.
0:14:49 And going back to science, it was just a sense of, and I still remember those days.
0:14:52 It was very, very soothing in a way.
0:14:54 So it’s like a touchstone.
0:14:55 Yes.
0:15:00 And what grade were you, this teacher, was this like middle school, high school?
0:15:01 Yeah, high school, yeah.
0:15:03 I was 13 or 14 years old.
0:15:08 When I finally, I started listening to this, and I said, “Wow, this is impressive.
0:15:10 It’s powerful.
0:15:13 There are ways to know what’s true and what’s not true.
0:15:16 You just don’t speculate on things.”
0:15:20 But most of the stuff, I didn’t really understand.
0:15:23 Then I had this cousin of mine, Hector, who was already gone.
0:15:27 But I would go to his parents’ house, and there were his books, all these incredible
0:15:31 books on quantum mechanics, relativity, and I would just take them home.
0:15:37 And I didn’t really comprehend a lot of the math, but somehow it seemed impressive.
0:15:41 It was like looking into a mechanism or something.
0:15:42 And I used to take them to school.
0:15:46 And one of my teachers once said, “You seem to be interested in this, but you don’t understand
0:15:49 it, so you need to learn it.”
0:15:53 And he was the one who started pushing me into this.
0:15:58 On the other hand, my family was saying, “You should become a lawyer, just my brother
0:15:59 and father.”
0:16:00 And that never interested you?
0:16:01 No.
0:16:06 It’s interesting because now, I’m very interested in aspects of constitutional law and so on,
0:16:09 and I hear about arguments against the Supreme Court and so on.
0:16:14 I became very interested in law and economics later on, just to read about it.
0:16:18 But when my father was talking about it at the dining room table, it was all about strategies
0:16:23 of getting something done half an hour before the opposition, so you win a case.
0:16:25 I was totally interested in that.
0:16:31 I’m sensing a bit of a theme, which is that social dynamics and what other people do regardless
0:16:39 of whether or not they like it or it earns them a particular living, didn’t capture you.
0:16:46 The idea that people and their groups and their ways of thinking and behaving, while
0:16:49 they may not bother you, it didn’t captivate you.
0:16:54 The way that it sounds like physics made you think that there’s something bigger, that
0:16:58 there’s something more universal, which indeed physics is, right?
0:16:59 It is.
0:17:01 It explains most everything.
0:17:02 Most everything.
0:17:03 Yes.
0:17:05 I also think that I was a bit of a loner.
0:17:10 It was very hard to find people that, I mean, children or young people that thought like
0:17:11 me.
0:17:13 Eventually, I became part of a group.
0:17:18 We were four or five guys that used to get together on Saturdays and go to the movies
0:17:22 and so on, and then afterwards discuss whatever we were interested in and so on.
0:17:26 I was only 16 years old deciding what to do with my life.
0:17:29 Of all four of us, we committed.
0:17:32 Some of them came from incredibly wealthy families, two of them.
0:17:36 We committed to really be true to ourselves and pursue what we liked.
0:17:38 But I was the only one.
0:17:42 The other two ended up running the business of their parents, and one of them essentially,
0:17:43 I don’t know what he did.
0:17:45 I saw him years later.
0:17:49 Money becomes a pretty bright beacon for a lot of people.
0:17:50 Yes.
0:17:51 Yes.
0:17:52 Yes.
0:17:56 You never pushed me to go in any particular direction.
0:18:02 You pushed me to not go in particular directions, but never with respect to academic choices.
0:18:07 In fact, I don’t recall you telling me or Laura, by the way, folks, that’s my sister’s
0:18:16 name, that we had to do anything except attend our classes and do our best, but I never felt
0:18:17 pushed to go into science.
0:18:18 No.
0:18:19 No.
0:18:22 Although you had a little bit of a curiosity about it.
0:18:23 Animals.
0:18:24 Animals.
0:18:27 And I remember, I was going through a period in which I started getting convinced that
0:18:30 there was very little to do in physics, and I wanted to change.
0:18:34 And one day, on a bike ride, I think I was carrying on the back of my bike, and basically
0:18:38 you were young, you asked me, “What is the unsolved problem?”
0:18:41 And I said, “I don’t think it’s in physics, but it’s the brain.”
0:18:43 And you said, “Okay, I’ll go into that.”
0:18:44 You said, “I’ll never forget that.”
0:18:46 Well, it’s interesting.
0:18:48 I’m fascinated by human memory.
0:18:49 As you know, I know you are as well.
0:18:51 And I recall that story as well.
0:18:54 I recall it slightly differently, but we’re really closely aligned, which is I remember
0:18:59 you used to walk me to school in the morning, and you would drop me off at the cut-through
0:19:03 to the path behind Gun High School.
0:19:07 Because I would pick up Kristen Harnett across the street, and you told me it would be better
0:19:11 if I picked you up by myself and walked her to the end of the street, which is where class
0:19:12 was.
0:19:15 You were teaching me chivalry.
0:19:18 And I remember asking you what you do.
0:19:21 I was probably five or six years, let’s see, first grade.
0:19:23 So it would probably be somewhere around six or seven years old.
0:19:26 I asked you what you do, and you said, “Physics.”
0:19:28 And I said, “Well, what is that?”
0:19:34 And you said, “Well, let me tell you the feeling it gives me instead.”
0:19:37 You said, “You know the night before your birthday?”
0:19:38 And I said, “Yeah.”
0:19:40 And he said, “You know that feeling?”
0:19:41 And I said, “Yeah.”
0:19:45 And you said, “Well, that’s how I feel every day when I go to work.”
0:19:47 And I remember, “I’ll never forget that.”
0:19:48 And I said, “What do you do?”
0:19:50 And you said, “I’m a physicist.”
0:19:52 And I said, “Well, then I’ll be a physicist.”
0:19:58 And then I recall, so maybe we had the conversation twice, you saying, “Well, most of the big problems
0:20:04 in physics are solved, so you should pick something, perhaps a little less untread.”
0:20:05 And I said, “Like what?”
0:20:07 And you said, “Well, the brain is pretty interesting.”
0:20:09 And then I said, “Okay, I’ll work on that.”
0:20:10 No, that’s true.
0:20:14 This issue of feeling like before your birthday is something I remember saying to you.
0:20:17 I don’t recall feeling that way every day.
0:20:21 I do recall feeling like this when I had an idea and finally worked out and we wrote a
0:20:22 paper and so on.
0:20:25 You know, it was an incredibly exciting time.
0:20:26 Well, you know about it.
0:20:29 You’ve done it yourself now.
0:20:31 And so I wanted to convey that to you.
0:20:35 It was very, very interesting and important to me that you understood that.
0:20:39 On the other hand, it made me feel very isolated as well, not only with you, with everybody.
0:20:42 I mean, it’s a very esoteric field.
0:20:45 You used to walk into the study, look at me writing equations and so on.
0:20:47 And would you say, “What’s that?”
0:20:53 I was thinking about your study, which was just a door down from my childhood bedroom.
0:20:56 I still remember the way that your study smelled.
0:20:57 I can still smell it.
0:21:00 I have an incredible sense of memory for certain things.
0:21:01 I can still remember.
0:21:04 But I remember how your books were aligned, where your stereo was placed, your photos,
0:21:08 your photo of Einstein, your photos of me and Laura and Mom.
0:21:11 I remember all of it.
0:21:16 And the sofa that was just off behind it, because you’re an app taker, which I inherited
0:21:19 from you.
0:21:24 But I remember that, yeah, you would spend a lot of time in that office and listening
0:21:25 to classical music.
0:21:28 Do you listen to music while you work or did you listen?
0:21:29 All the time.
0:21:30 All the time.
0:21:31 Yeah.
0:21:34 Classical music, for me, is something I discovered very young, very young.
0:21:36 My parents also loved classical music.
0:21:41 My brother, too, and it’s something that, to me, has a tremendous emotional resonance
0:21:43 with the way I feel.
0:21:45 Sometimes it’s background music.
0:21:47 Sometimes I really listen very carefully.
0:21:51 It’s something that I, yes, I’ve always had in my life and still have it.
0:21:53 I mean, it’s very, very important to me.
0:21:55 But not many musicians in our family.
0:21:58 No, unfortunately, yeah.
0:21:59 Although there is a very famous one.
0:22:00 We’ve all tried.
0:22:01 We’ve all tried.
0:22:02 Yeah, yeah.
0:22:03 You in particular, yeah, yeah.
0:22:04 And we all failed.
0:22:05 Yeah, yeah, yeah.
0:22:09 And there’s a famous Huberman, a great violinist, Bronislav Huberman.
0:22:13 I mean, there’s a picture, I think I sent it to you here in Einstein.
0:22:18 He was one of the greatest violinists in the 1920s, ’30s, and ’40s, an incredibly interesting
0:22:19 man.
0:22:21 He’s the founder of the Israel Philharmonic.
0:22:26 And that’s one of the reasons that the name Huberman is in some street in Israel because
0:22:27 of him.
0:22:28 Are we related to him?
0:22:30 Unfortunately not.
0:22:34 Which explains the lack of musical prowess in our family.
0:22:40 We all love music, but none of us are good musicians, except my cousin Diego.
0:22:45 Diego has a perfect ear, so he can really do interesting things.
0:22:52 So going back to your childhood, this teacher, what was it?
0:23:00 You already had a sort of seeded and interest in finding order in things that made the world
0:23:02 make sense.
0:23:06 What was the political situation in Argentina at that time?
0:23:07 Quite horrible parts of it.
0:23:12 I mean, there was a dictatorship that lasted for a long time, this Peron thing and so on.
0:23:16 He was really a follower of Mussolini and people of that sort even in World War II.
0:23:18 So what did that mean out in the streets?
0:23:22 You grew up in the heart of Buenos Aires, but what did that mean in terms of, I mean,
0:23:25 was there poverty everywhere where people, I mean, was there violence?
0:23:26 No, no, no.
0:23:27 What does it spell out to you?
0:23:29 Well, it was a very oppressive regime.
0:23:36 You had to be careful what you talked about in my family, like most of the social class.
0:23:40 We had maids and a cook, and so you had to be very careful what you said.
0:23:42 Because they would run that information back?
0:23:46 Absolutely, and your grandfather, my father at one point there, was prevented from coming
0:23:50 to visit me in the United States because he was classified as a communist because he did
0:23:52 not join the Peronist party.
0:23:55 Okay, for the record, we are not communists.
0:24:01 We are both big believers in capitalism and he’s sitting here at this table.
0:24:03 So no, and so it was terrible.
0:24:04 It was a terrible time.
0:24:05 It was a very oppressive time.
0:24:06 But he wasn’t a communist.
0:24:07 No, of course not.
0:24:08 Of course, no, no.
0:24:09 He was on the other side.
0:24:15 But the idea at that time, it was to be classified as such, eventually that information leaked
0:24:20 to the, obviously, to the American authorities, so when he asked for a visa, they denied him.
0:24:21 It was a very complicated story.
0:24:25 I don’t think we should waste time to know how he got eventually resolved through a friend
0:24:28 of mine who was a priest and just with here in the United States.
0:24:34 But the point being that during that time, you had to be very careful the way you spoke,
0:24:35 the way you said things.
0:24:41 There was a dictatorship that was very much like the fascist in Italy, you know, and actually
0:24:45 that dictatorship lasted until a few years ago because as you know, as you heard, the
0:24:50 new president we have is one that actually ran against this whole ideology, Peronism
0:24:51 and so on.
0:24:52 Millet.
0:24:53 Millet, yes.
0:24:57 I was never, I was not political at all, but you had to be careful.
0:25:03 But it was a funny time and when he was overthrown through a military revolution, you know, my
0:25:08 parents were delighted and we, I remember the celebrations and so on.
0:25:11 But that was considered the minority that was against him.
0:25:13 You know, it was a social class movement.
0:25:18 The working class was behind Peron and what he promised and what he gave them.
0:25:21 So that eventually died.
0:25:28 So the real problem was that there was no real commitment to science as an investment
0:25:29 that the country should make.
0:25:34 Yes, it was nice to have Nobel prizes and it’s culturally good, but they didn’t have
0:25:38 the pragmatic notions that we have here in the United States of doing science means solving
0:25:39 concrete problems.
0:25:42 And this was in the 1950s.
0:25:43 The ’60s, too.
0:25:44 Right.
0:25:51 It was like one of the biggest and fastest progressions of physics and its implementation
0:25:52 in the U.S.
0:25:53 Yes, right.
0:25:54 So were you hearing about that?
0:25:55 Of course.
0:25:59 I was following it all and I wanted to, you know, I wanted to buy books about it and so
0:26:00 on.
0:26:03 I had some conflicts with my father about spending money on books that he thought they
0:26:05 were not going to take me anywhere and so on.
0:26:07 I mean, he was a very pragmatic lawyer.
0:26:10 He didn’t understand why I was doing these things.
0:26:16 So yes, I was aware of everything and actually the university was very good.
0:26:20 I entered the university, you had to choose what you wanted to do and after a tremendous
0:26:26 crisis, personal crisis, I decided not to go into law or engineering, which was the
0:26:30 alternative my father offered and decided to study physics.
0:26:33 And I didn’t regret it at all.
0:26:35 It was a very impressive time.
0:26:38 I got a good education in physics, a little bit too abstract.
0:26:41 So this was experimental physics or theoretical physics?
0:26:42 Both.
0:26:43 Both.
0:26:44 In the lab, I was okay.
0:26:50 I mean, I was better in classes in advanced, I took a lot of courses in advanced mathematics
0:26:55 and calculus and beyond that and, you know, complex analysis and so on.
0:26:58 So it turns out you were good at math after all?
0:26:59 Good, yes.
0:27:00 I understand math.
0:27:01 I’m not a whiz.
0:27:03 I mean, like many of my students have been.
0:27:08 I had guys that can do incredible things, you know, that I can do them, but slowly.
0:27:09 I understand.
0:27:10 Yes.
0:27:11 Yes.
0:27:16 So, but yeah, physics is something that I knew how to be intuitive about it.
0:27:21 I had already interesting ideas that perhaps didn’t plan out, but yeah.
0:27:27 So the teacher in high school, were they the one that told you that there was like a career
0:27:28 in this thing?
0:27:32 Yes, he said, you know, you should devote yourself to this if you really care about it.
0:27:37 He was a man that obviously he was sort of tormented at many levels and so on.
0:27:39 And you said that because of the way he carried himself physically?
0:27:40 Yes.
0:27:41 Yes.
0:27:42 Yeah.
0:27:43 Yeah.
0:27:44 He was troubled and but it was interesting.
0:27:45 Intense man.
0:27:47 I still remember his name was in.
0:27:48 He was a philosopher.
0:27:52 His name is Eggersland, which is a German name.
0:27:57 And he started talking about, you know, discovering, you know, Christianity and what he meant
0:28:00 to him and what it is to be authentic and so on.
0:28:05 So and then I had a very large exposure to the great thinkers of the antiquity, you know,
0:28:06 Roman and Greek.
0:28:12 So it was all to me fascinating, interesting, you know, and it was good to have friends
0:28:13 that I could discuss these things with.
0:28:18 Do you think it’s a disservice that nowadays in the United States, and even when I was
0:28:24 growing up, but especially now that we don’t force kids to be exposed to all these topics,
0:28:27 like we try and track people into something early on.
0:28:32 Actually, a recent guest told me that many schools are now just giving knowledge but
0:28:38 not expecting kids to do problem sets, you know, teaching them about physical activity
0:28:41 but not expecting them to do physical activity.
0:28:42 Seriously.
0:28:43 Well, that sounds a little bit funny.
0:28:44 Yeah.
0:28:47 Well, no, but that’s, I mean, that is the direction that education in this country is gone.
0:28:53 I was a visiting professor in France, actually, you live there because of that in Paris.
0:28:58 And I discovered, you know, the French intellectual tradition is also very, very abstract compared
0:28:59 to the American.
0:29:03 I mean, the English and the Americans are the ones that took physics and the Russians
0:29:08 do into a very, very practical realm and make progress that are very, very concrete, almost
0:29:09 engineering-like.
0:29:13 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:29:19 AG1 is a vitamin mineral probiotic drink that also includes prebiotics and adaptogens.
0:29:23 AG1 is designed to cover all of your foundational nutritional needs, and it tastes great.
0:29:28 Now, I’ve been drinking AG1 since 2012, and I started doing that at a time when my budget
0:29:30 for supplements was really limited.
0:29:34 In fact, I only had enough money back then to purchase one supplement, and I’m so glad
0:29:37 that I made that supplement, AG1.
0:29:41 The reason for that is even though I strive to eat most of my foods from whole foods and
0:29:46 minimally processed foods, it’s very difficult for me to get enough fruits, vegetables, vitamins
0:29:50 and minerals, micronutrients, and adaptogens from food alone.
0:29:53 And I need to do that in order to ensure that I have enough energy throughout the day.
0:29:57 I sleep well at night and keep my immune system strong.
0:30:00 But when I take AG1 daily, I find that all aspects of my health, my physical health,
0:30:04 my mental health, and my performance, both cognitive and physical, are better.
0:30:08 I know that because I’ve had lapses when I didn’t take AG1 and I certainly felt the
0:30:09 difference.
0:30:13 I also notice, and this makes perfect sense given the relationship between the gut microbiome
0:30:17 and the brain, that when I regularly take AG1, which for me means serving in the morning
0:30:22 or mid-morning and again later in the afternoon or evening, that I have more mental clarity
0:30:24 and more mental energy.
0:30:30 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim a special offer.
0:30:33 Right now, they’re giving away five free travel packs and a year’s supply of Vitamin
0:30:34 D3K2.
0:30:40 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
0:30:44 When I came to the United States, I must tell you, I went to, I came as a graduate student
0:30:45 at the University of Pennsylvania.
0:30:46 Yeah, let’s talk about that.
0:30:50 So how did you end up getting into the United States as a graduate student?
0:30:51 You applied.
0:30:57 Yeah, I was graduating, and the future looked rather gloomy.
0:31:01 I had a girlfriend whose father was very wealthy, and then she said, “No problem.
0:31:04 You’re going to work for my dad, and he got a factory or whatever.”
0:31:07 Why do I feel like that is not the kind of offer that you’ll go for?
0:31:08 No, no, not at all.
0:31:09 Not at all.
0:31:11 I’ve never known you to work for anyone, except you.
0:31:12 Yeah, in a way.
0:31:13 You’re right.
0:31:14 A little bit the same.
0:31:15 Yeah, yeah.
0:31:16 So, yes, yes.
0:31:19 Just the idea of running a business was not.
0:31:23 I was truly idealistic and irresponsible too.
0:31:27 But I had a cousin who was already, you know, got his PhD in theoretical physics at Columbia
0:31:28 University.
0:31:32 He was a professor in France, then Sweden, and so on.
0:31:35 So I felt that perhaps I should go to the United States.
0:31:36 And so I started applying to this.
0:31:40 My father was saying, you know, “I won’t even help you with this.”
0:31:41 He didn’t like it.
0:31:42 My parents didn’t like it.
0:31:45 You know, I was very close to my family in many ways.
0:31:48 And so I applied to many places.
0:31:52 I remember being accepted at, I think, was Cornell.
0:31:53 And I said, “Oh, New York.
0:31:54 That’s great.”
0:31:57 ‘Til someone said to me, “You have to take a plane to go to real New York.”
0:31:58 Yeah.
0:31:59 You love the New York City.
0:32:00 You love the New York City.
0:32:05 In any event, I got it this very, very nice fellowship to go to University of Pennsylvania,
0:32:06 which is…
0:32:07 Who is the fellowship from?
0:32:08 The Navy.
0:32:09 The United States Navy.
0:32:10 Yeah.
0:32:11 I’m very grateful for that.
0:32:14 And I actually wrote that in my PhD thesis, you know.
0:32:15 I was very grateful.
0:32:18 I think it was incredible that they were supporting that kind of research.
0:32:21 They wanted to bring you to the U.S. to build weapons?
0:32:22 No, no, no.
0:32:23 Not at all.
0:32:24 Not at all.
0:32:28 I came to the United States working for Professor Burstein, who just died at the age of 101.
0:32:31 And no, but I was supported by the United States Navy.
0:32:33 It was a fellowship at the University of Pennsylvania.
0:32:40 But I remember, in my first interview with some of the teachers, professors, that I am
0:32:42 talking to them about the foundations of quantum mechanics.
0:32:45 And the guy says to me, “Let me give you an interesting problem.
0:32:49 You have a ping-pong ball, but instead of being a classical ping-pong ball, it’s a quantum
0:32:50 one.
0:32:51 Could you tell me what heights will it bounce?”
0:32:53 I had no idea what to do.
0:32:58 I had no sense that you could turn all this knowledge into something implementable, practical,
0:32:59 and so on.
0:33:01 So it was quite a struggle the first year.
0:33:03 So you had theoretical understanding.
0:33:04 Yes.
0:33:05 Not experimental understanding.
0:33:06 Right.
0:33:07 Right.
0:33:08 Yes.
0:33:09 Or empirical and so on.
0:33:10 I didn’t know how to calculate things very well.
0:33:11 Yeah.
0:33:12 I was good.
0:33:13 Yeah.
0:33:14 Math understanding and math.
0:33:18 It’s a difference between understanding and math implemented and creating things.
0:33:19 Well, you learned that.
0:33:24 I had four years of graduate school and got my PhD in physics.
0:33:26 So obviously, I learned how to do it.
0:33:31 But what I’m saying is that I had this very, very vague theoretical understanding of what
0:33:34 the world worked, but not really practical.
0:33:36 I didn’t have it at my fingertips.
0:33:39 That’s what you learn when you go to graduate school, as you know yourself.
0:33:40 Okay.
0:33:41 Yeah.
0:33:43 It’s one thing to learn about the brain as an undergraduate, but in graduate school
0:33:47 is where I learned how to slice brain, stain brains, trace connections, record from neurons,
0:33:51 and it’s a whole other business to get your hands dirty in the thing.
0:33:52 Absolutely.
0:33:53 Absolutely.
0:33:54 Yeah.
0:33:55 The same thing for me.
0:33:56 Yeah.
0:33:57 I’m taking courses and discovering what you like and dislike.
0:34:00 I was a little bit bound to my professor because he was the one who gave me the fellowship,
0:34:03 but I didn’t like what he did, which was always very problematic.
0:34:05 Did you have a good relationship?
0:34:06 It was funny.
0:34:11 He sort of became and tried to become my surrogate father, but on the other hand intellectually,
0:34:14 I always felt that the guy was not quite there.
0:34:16 I mean, he was very famous at some point.
0:34:17 Sure.
0:34:18 He’s a member of the National Academy.
0:34:22 He was not, but he was very famous, very famous.
0:34:25 But I always felt that there was a lack of depth into what we were doing.
0:34:26 It was not just him.
0:34:28 It was just the Soli-State physics.
0:34:35 There was a very famous, you know, Mary Gelman who had total contempt for Soli-State physics.
0:34:36 She used to call it squalists state physics.
0:34:42 For those that don’t know, Mary Gelman, we’ll get to Mary later because I had the interesting
0:34:46 experience of meeting him as a child, but he discovered the quark.
0:34:54 He won the Nobel Prize in many ways, is considered at least as superb a physicist as Feynman,
0:34:55 maybe better.
0:34:56 Yeah.
0:34:57 Yeah.
0:35:01 Less or known, but among physicists, you know, would evoke great fear in everybody.
0:35:02 We’ll get to Mary in a little bit.
0:35:04 So did you enjoy graduate school?
0:35:08 Yes, but it was incredibly hard, very hard, the first year in Tobacco.
0:35:14 And also, personally, I was very lonely, you know, I was transplanted into a whole different
0:35:15 world.
0:35:18 Philadelphia is not a city I would recommend to many people to live in.
0:35:22 I escaped every weekend to New York, and my professor was always upset about that.
0:35:26 And you went from being pretty well off financially to basically having no money?
0:35:27 I had no money.
0:35:31 I lived on very little money, as a matter of fact, yes.
0:35:34 My parents, my father felt that, “Okay, this is what you’re going to do.
0:35:35 You’re going to survive on this.”
0:35:41 They paid for a ticket once a year to go back to visit, and it was incredibly nice and soothing
0:35:46 to be back and to be taken care of and everything else, you know, the life in the family.
0:35:50 And then going back again to Philadelphia and the reality of just being a student.
0:35:57 Unlike many people and foreign students that were with me and other places, I did not enjoy,
0:36:02 I mean, it was quite a cultural adventure for me, to meet people from all over the world,
0:36:07 to learn what they, I became very close to a Japanese post-doc, a very interesting man.
0:36:10 But I was quite miserable.
0:36:12 So this was in the mid-60s?
0:36:15 Yes, yes, late 60s, yes.
0:36:20 I did not like my life there at all, I mean, I lived for four years, I didn’t have a single
0:36:26 girlfriend or anything, you know, I dated and so on, but I just felt that I was transplanted
0:36:28 into an environment that I didn’t like.
0:36:29 Okay.
0:36:37 And on top of that, my conflict with my advisor was not serious because they were not overt,
0:36:38 but they were there all the time.
0:36:39 That can be tough.
0:36:45 For those listening, the relationship to your graduate advisor is a potentially wonderful,
0:36:49 a potentially hazardous one, because they exert enormous control over your future, not
0:36:54 just through letters of recommendation, but opportunities, and I got lucky in that sense.
0:36:57 You were very lucky, yes.
0:36:59 My advisor was the kind of person that if you went out to dinner with him, he ordered
0:37:00 for you.
0:37:01 Are you kidding?
0:37:03 I’m not kidding.
0:37:04 He was that kind of guy.
0:37:07 He would take the whole group to a Chinese restaurant, and before you said, “I don’t
0:37:09 like this,” he just ordered.
0:37:13 Once he took me for a whole weekend to his summer house to finish a paper, the guy couldn’t
0:37:18 finish a paper, and I was a mess, and he, and his daughter was there.
0:37:22 She was 16 or 17, and she said, “Are you two gonna talk physics?”
0:37:26 I was gonna say, “No, let’s go for a walk,” he said, “That’s all we’re gonna do.”
0:37:31 But if physics consisted in him regurgitating whatever we were doing, I mean, I remember
0:37:35 I was so miserable looking at my watch, seeing how the heck do I get out of here?
0:37:41 I didn’t have a car, so I was sort of his prisoner from Friday to Sunday night.
0:37:43 So it was hard for me.
0:37:46 I never really felt that happy.
0:37:52 On the other hand, I had no other options at that time, but then as soon as I graduated,
0:37:54 I got out.
0:37:59 I was just thinking about how different your graduate school experience was from mine.
0:38:01 I delighted it in my advisers, you know.
0:38:02 She was amazing.
0:38:03 You had fantastic people.
0:38:04 Yeah, I got lucky.
0:38:09 And I got a lot of that from you, which was to, for those who don’t know, I left a program
0:38:13 at Berkeley, which everyone thought I was insane, insane to leave Berkeley to go to
0:38:14 Davis.
0:38:16 That was by choice.
0:38:17 But I remember what you said.
0:38:20 You said, how big is your incoming class at Davis, right?
0:38:25 Because by all standard criteria, Berkeley is the better institution.
0:38:29 Davis is great, but Berkeley is considered exceptionally strong.
0:38:30 And I said, there are three of us.
0:38:34 And you said, well, either you’re making the best decision of your life or the worst
0:38:36 mistake of your life.
0:38:38 And then I think you asked me what was driving the decision.
0:38:40 I said, well, there’s this person there.
0:38:44 Her name is Barbara Chapman, and she just seems to be working on things that if I don’t
0:38:48 work on these problems, I’m going to regret it.
0:38:49 And I can’t imagine working on anything else.
0:38:52 And you said, I’m going to go for it, which I really appreciate.
0:38:57 Because any parent, if I were a parent and my kid said, I’m going to leave Berkeley and
0:39:03 go to Davis halfway through a PhD and start again, I think I probably would have balked.
0:39:09 So well, Barbara has also played a very, very nice supportive, emotional role in your life.
0:39:12 I mean, it was obvious that she had tremendous preference for you.
0:39:14 She would like her son in many ways.
0:39:20 And I smile well up a little bit only because, well, she passed away young, but she’s just
0:39:21 an amazing person.
0:39:23 So I feel very blessed for that.
0:39:26 That wasn’t your experience with your advisor.
0:39:29 So during that time, I did want to ask about this.
0:39:35 I asked about it being the mid to late 60s because it was the counterculture movement.
0:39:40 And one thing that people should know about you, I’ll just offer this up, is that in the
0:39:47 entire time I’ve known you, which is a while now, you’ve been very clear.
0:39:51 You never had any interest in recreational drugs.
0:39:53 Never did them, even though that was super common then.
0:39:57 I’ve never seen you have more than a glass of wine.
0:40:00 You’ve never been drunk in your life.
0:40:05 And you don’t like football, despite being from Argentina.
0:40:10 It occurred to me on the drive over, like peer pressure is just not something that impacts
0:40:11 you.
0:40:13 You’re not going to do something because people around you were doing it.
0:40:14 Well, no, you’re absolutely right.
0:40:19 I always felt this sense of uniqueness or whatever.
0:40:20 But I became very humbled because of it.
0:40:21 I’m not arrogant.
0:40:24 It’s not that I feel that others are worse and so on.
0:40:29 But yes, when I came to the United States, there was a decision I had to make, which
0:40:31 is I remember explicitly thinking about it.
0:40:36 It was the first time that I was beyond the control of my parents and family and the social
0:40:37 environment in which I was in Argentina.
0:40:39 So you could do whatever you wanted.
0:40:41 And I was not the only one who came.
0:40:45 There were three or four brilliant mathematicians and physicists that came with me.
0:40:50 And I saw them within a year, just losing it all.
0:40:51 One of them never graduated.
0:40:52 They got into drugs.
0:40:56 They moved to the village in New York and they decided that that was the life they wanted
0:40:57 to have.
0:41:00 The problem is that 10 years on, what are you doing?
0:41:06 I mean, getting it to be an old hippie is not that interesting.
0:41:11 So I really had that notion at that time that I needed to be very disciplined.
0:41:15 And I had to internalize a set of values and to ask myself what I want and what I don’t
0:41:16 want.
0:41:18 And so yes, indeed, I used to go to parties.
0:41:24 To me, it was quite a surprise in New York, Philadelphia, people smoking pot and all sorts
0:41:28 of other incredible things, getting drunk and so on.
0:41:30 It was something that I would say, “No, thank you.”
0:41:31 And that was it.
0:41:35 And I felt quite okay with it.
0:41:40 And I never felt the need to satisfy a group of people that were like this in order to
0:41:41 be included.
0:41:45 You know, there’s only one person that I’ve ever met in my entire life, now that I’m 49,
0:41:51 I can say things like, “Now that I’m 49,” who has never been drunk, never done drugs,
0:41:54 basically has never really had a sip of alcohol except for once.
0:41:56 And that’s Rick Rubin, my good friend who’s-
0:41:57 I like the meaning.
0:42:04 Yeah, by all standards is probably the greatest music producer of all time across a dozen
0:42:05 different genres, right?
0:42:08 Not just rock and roll, but classical, country, all this.
0:42:15 And I once asked Rick, “You worked in music where drugs and alcohol are everywhere or
0:42:16 at least used to be.”
0:42:19 And he just said, “Yeah, it never really interested me.
0:42:22 I could be around it but not participate.”
0:42:26 And so the two of you are the only people I know that have ever had that kind of relationship
0:42:32 to what’s going on around you where you don’t feel pulled into it.
0:42:37 And also didn’t understand- I mean, for instance, the role of drugs and alcohol in young people-
0:42:43 I was a graduate student- to a large extent plays a role of relaxation and getting rid
0:42:46 of stress and anxiety and so on.
0:42:49 To me it was very interesting that people would actually come sometimes to my place
0:42:52 and ask, “You know, do you have something to smoke or- why?
0:42:53 Because I’m nervous.”
0:42:57 Well, you know, deal with your state of anxiety but you don’t have to drink in order to do
0:42:58 that.
0:43:01 And I was always a little bit also concerned about my brain.
0:43:07 I mean, I was afraid that these things would just take me over the edge of the rails.
0:43:11 So I just- but I think I was also- I need to say this.
0:43:15 I was also rather judgmental of people who did it at that time.
0:43:19 And it was a way by being judgmental, by saying, “This is wrong.”
0:43:23 Then I was able to stay on my track, okay?
0:43:24 Say a much more understanding.
0:43:27 I mean, I hear people and that’s what, you know, it works for them, it’s fine, although
0:43:29 I still don’t like it.
0:43:34 And it was even worse when we came to California because here everything was going on, not
0:43:36 just drugs and everything else.
0:43:37 So-
0:43:38 Well, let’s talk about that.
0:43:40 But not that specifically right off the bat.
0:43:42 So you finished your PhD.
0:43:45 You could have become- done a post-doc, become a professor.
0:43:46 I was playing with that.
0:43:47 I was playing with that.
0:43:53 I wanted to go to- my dream was to go to Cambridge University in England.
0:43:57 Not only because the Cabinich Laboratory was fantastic, there was the whole thing on
0:43:58 DNA.
0:44:00 I mean, Crick was there and so on.
0:44:04 So I thought that perhaps I would just start, you know, inhaling some of those vapors.
0:44:05 You wanted to get into biology.
0:44:06 Well, I was interested.
0:44:11 I mean, because I’d read the famous book by Watson, you know, the double helix and I
0:44:12 couldn’t sleep.
0:44:14 I mean, I read it one night and I said, “It’s incredible what this guy did.”
0:44:15 Amazing book.
0:44:16 Amazing book, yes.
0:44:18 And the whole thing is becoming like physics.
0:44:20 It’s no longer all these complicated names and so on.
0:44:24 Well, it was crystallography, which is, you know, I mean, physics and chemistry are so
0:44:25 into digitary.
0:44:27 Crystallography is boring because you have- it’s like botany.
0:44:29 You have to learn all these crystals.
0:44:35 I’m just joking because the spaghetti model folks are, as we call them, the crystallographers
0:44:39 are probably covering their eyes right now, but that’s all right.
0:44:41 They love what they do and thank goodness for them.
0:44:42 No, no, of course.
0:44:44 Because they designed novel drug pockets and receptors.
0:44:45 I mean, they’re doing some cool stuff.
0:44:47 Well, I thought that being in Cambridge was okay.
0:44:51 I mean, you would suffer from, you know, not even heating in the rooms and so on.
0:44:57 But then what happens was, I mean, you know, I met your mother and then, you know, she
0:45:02 brought a little bit of reality into my life and said, “Well, she said, you know, it’s
0:45:03 time for you to graduate.”
0:45:06 Time, because I was just staying there as a PhD student.
0:45:12 You know, I was fine, you know, okay, the money was a problem, but I got to live like
0:45:13 this.
0:45:14 You were a mom in New York.
0:45:15 I met your mother in New York.
0:45:18 And she was, she had her, you know, feet on the ground and said, you know, it’s time
0:45:20 for you to graduate and so on.
0:45:22 And she actually was right.
0:45:28 And so I decided to look for a job and my professor wasn’t necessarily letting me go.
0:45:30 He wanted me to stay as a postdoc with him, which, you know.
0:45:36 This is something people don’t often understand is that if a student or postdoc is very good,
0:45:41 the advisors are de-incentivized to move them along to their job.
0:45:42 Right.
0:45:46 It’s a tricky game because you want the support of your advisor, but oftentimes your advisor,
0:45:48 if you’re very good, they want to keep you.
0:45:49 Yes.
0:45:51 So there was also another aspect at that time.
0:45:55 By then, I started thinking that I wanted to live a much more comfortable life.
0:45:59 I mean, I come from a family that lived a very comfortable life and I wanted that very
0:46:00 badly.
0:46:03 And so I started, you know, looking for jobs and so on.
0:46:08 My advisor was not too keen to, you know, tell me what to do.
0:46:12 So instead of going, I could have gone for a postdoc to a couple of places, but I wanted
0:46:14 to be a little more independent.
0:46:18 And I discovered that there were research institutions like IBM and Xerox in the West
0:46:19 Coast and so on.
0:46:24 There were, you know, people could do science, you know, good science, and, you know, Bell
0:46:26 Labs was the most famous one of all.
0:46:27 That was on the East Coast.
0:46:28 In the East Coast.
0:46:32 I went to Bell Labs for an interview and I felt that they were running that like a Russian
0:46:33 internment camp.
0:46:35 I mean, it was unbelievable.
0:46:39 They were, we were 10 of us and, you know, they took us around and people were taking
0:46:43 notes of what you were saying and asking and so on, telling us that was an elite place.
0:46:44 It was an elite place.
0:46:45 So East Coast.
0:46:46 Yeah, yeah, yeah.
0:46:49 The East Coast institutions, I mean, it makes sense to me now why, having been raised in
0:46:55 the Bay Area, that East Coast institutions and I are just never going to mix because
0:46:58 there’s, they love tradition.
0:47:04 They love hierarchy and they love history, whereas the West Coast, well, it’s all about
0:47:09 the startup, the IPO, what has happened in the last three years and what’s going to happen
0:47:10 in the next 10 years.
0:47:11 Right.
0:47:14 Well, on the other hand, there is something nice to be said about the European model of
0:47:19 universities in the sense that the biggest contrast you say this, I remember, I, you
0:47:23 know, when you gave, when professors came with colloquium and so on, they were wearing
0:47:26 suit and tie at the University of Pennsylvania and Ivy League school and so on.
0:47:27 I came to Stanford.
0:47:31 I went to the first colloquium and the students were coming in shorts with their dogs into
0:47:32 the auditorium.
0:47:33 I couldn’t believe it.
0:47:38 I mean, it was such an incredible, you know, change, cultural change.
0:47:39 Yeah.
0:47:40 But smart.
0:47:41 Not smart.
0:47:42 I mean, yeah.
0:47:43 Incredibly smart.
0:47:44 Incredibly smart.
0:47:45 They know that about that.
0:47:48 So, in an event, I discovered something which historically became incredibly important,
0:47:54 although I was marginally involved in it, which was Xerox Corporation had invented a copier,
0:47:58 decided that they were going to get into the information age and they decided to establish a new research
0:48:03 center in Palo Alto next to Stanford, where they would recruit people that would work on
0:48:07 this whole thing, computers and information and physics as well.
0:48:11 And I came in and the guys, you know, whoever interviewed me, they said, “Oh, this is exactly
0:48:12 the place for you.”
0:48:14 So that’s what I did.
0:48:19 And the interesting thing was that while I was there doing what I thought was interesting
0:48:24 things, there was a whole group of people, very small, that invented the personal computer.
0:48:26 Steve Jobs saw it and built the first Mac out of it.
0:48:30 This was, I had a classmate in high school, Becca Canara.
0:48:31 Yes.
0:48:33 I remember because she wrote a Vespa at a school.
0:48:34 Yeah.
0:48:35 Her mother was involved in that stuff.
0:48:38 And her mom was involved in creating the, it was Adele.
0:48:39 Adele, yes.
0:48:40 Yeah.
0:48:41 Adele Goldberg, yes.
0:48:46 Adele Goldberg, in developing the ability to move what appeared to be pages on the screen.
0:48:47 Objectary interlanguages.
0:48:49 I had no idea that was going on.
0:48:50 I’ll be honest with you.
0:48:52 I mean, it was going on the second floor.
0:48:53 They were all hippy-like.
0:48:56 I mean, it was a scandal of the life that they had there.
0:49:00 It was the ’70s and still the Bay Area was not what it’s now.
0:49:06 I mean, everybody went to risottis, you know, take long lunches and there was a lot of stuff
0:49:07 on drugs and so on.
0:49:08 Yeah.
0:49:09 Can I ask a question about that?
0:49:11 So Xerox Park was this incredible place.
0:49:13 I remember going there when I was a kid to your lab.
0:49:14 Yeah.
0:49:15 Yeah.
0:49:21 Actually, one of my earliest recollections was you took me into your and Jim Boyce’s
0:49:22 experimental lab.
0:49:23 Yeah.
0:49:25 You told me to pick a piece of fruit.
0:49:26 There was a bowl of fruit.
0:49:27 I picked the banana.
0:49:28 You took out the banana.
0:49:31 You peeled it and you dipped it into liquid nitrogen.
0:49:34 And then you told me to throw it on the ground and we shattered the banana.
0:49:36 And I thought, “That was like the coolest thing ever.”
0:49:37 I remember that.
0:49:38 So that was happening.
0:49:45 But you mentioned the stuff that was happening about developing computer interfaces and that
0:49:51 indeed jobs borrowed or stole mostly because Park didn’t protect the intellectual property
0:49:52 well.
0:49:53 I mean, he didn’t do it illegally.
0:49:54 I mean, he saw it.
0:49:55 They basically gave it away.
0:49:56 Right, right.
0:49:57 They basically gave it away, right?
0:49:59 So that, you know, copious for the future.
0:50:00 And that’s it.
0:50:03 But I also recall, because I overheard the conversations between you and Mom when I was
0:50:08 a kid, perhaps, that there were, it was pretty wild at Park.
0:50:11 Like there was this whole, like the room with the beanbags.
0:50:14 People were taking LSD and other drugs.
0:50:15 That wasn’t your scene, though.
0:50:16 No, no, no.
0:50:17 Not at all.
0:50:18 Okay.
0:50:20 I was in the physics lab and we can talk later a little bit about it with Jim Boyce was
0:50:22 a very, very interesting collaborator of mine and so on.
0:50:24 We had a lot of fun, but not on that level.
0:50:28 As a matter of fact, we were considered very square people, you know, doing what we were
0:50:29 doing.
0:50:33 I mean, this is a group of people that were truly, I mean, books have been written on
0:50:40 this whole class of people that became really the embryo of what Silicon Valley became.
0:50:44 There were brilliant people trying to do new things, Adele, Alain Kay, there were many
0:50:45 of them.
0:50:46 Did you ever want to get involved in that stuff?
0:50:50 I used to see them as so, I’ll tell you how I got involved.
0:50:54 The head of the group, Bob Taylor, a very charismatic man who was responsible for the
0:50:56 development of the personal computing.
0:50:58 He was the head of the computer science lab.
0:51:02 He once heard that I played ping-pong, so he started challenging me to ping-pong.
0:51:07 So we used to play ping-pong, you know, and the conversations were so odd because I would
0:51:08 say, “Oh, you do computer science.
0:51:10 I have some mathematical problems.
0:51:13 I would like some guys in your lab to help me.”
0:51:15 He said, “We are not.
0:51:19 We are not the kind of computer scientists you imagine like at IBM with a white coat fixing
0:51:21 machines and solving math.
0:51:22 We want to revolutionize the world.
0:51:24 We want to change the way you think.”
0:51:25 He used to say that to me.
0:51:30 I sort of understood a little bit of it, but quite frankly, he seemed totally out of whatever
0:51:31 I was doing.
0:51:37 This is when Marc Andreessen, founder of Netscape, et cetera, A16Z, now, when he was sitting
0:51:42 in the very seat you’re sitting in, here he described this notion of wild ducks, that
0:51:47 at companies you have these people that are small groups of people that are really kind
0:51:51 of wild and outrageous and really testing the outer limits of what’s possible.
0:51:52 Yeah.
0:51:53 Do you think they serve an important role?
0:51:54 Tremendous.
0:51:55 Tremendous.
0:51:57 And I was a little bit of that in my field at that time.
0:52:03 I was the first one to realize that once I saw these machines I could use them for doing
0:52:06 things even in physics that no one could do.
0:52:11 And the kinds of fields that I chose to work on were totally out of what people were doing
0:52:13 at Xerox or IBM and so on.
0:52:15 I think that these people are essential.
0:52:20 Now, the question is what does the company or the university, what do they do with those
0:52:22 ideas and so on?
0:52:24 Because Xerox lost it completely.
0:52:27 They show them the stuff and there’s a whole books that have been written about it.
0:52:33 Well, one thing that I think I’m realizing now I inherited from you consciously or unconsciously
0:52:41 is that I’ve been more of a risk taker with various aspects of my life than I probably
0:52:48 should have been, but that I’ve always enjoyed being near people who are really pushing the
0:52:49 boundary on something.
0:52:54 My love of skateboarding, but not just skateboarding, but our friend, Danny Wei, jumping the great
0:52:56 wall of China, building mega ramps in his yard.
0:53:01 I knew I wasn’t going to do that, but there’s something about being adjacent to people like
0:53:02 that.
0:53:03 Yes.
0:53:10 That changes the way that I’ve approached things that were more pedestrian, to make them
0:53:12 less pedestrian.
0:53:17 And maybe we’ll return to this because I think that being around people who are real
0:53:22 mavericks and real iconoclasts can be very beneficial, but it doesn’t mean that you have
0:53:24 to jump in and do what they’re doing.
0:53:25 Right.
0:53:29 Well, I decided, I want to take huge risks and as a matter of fact, my first piece of
0:53:34 work after I got my job at Xerox Park, which was supposed to work on some solid state physics
0:53:39 or whatever, was I had this notion, this fantasy of Einstein in the patent office.
0:53:44 So I would start working on things that were crazy.
0:53:48 There was this whole notion in physics, which is called tachyons, particles that are faster
0:53:49 than the speed of light.
0:53:50 How do you say it?
0:53:51 Tachyons.
0:53:55 They said from the word tachyons, which means fast, swift, means particles that are faster
0:53:57 than the speed of light, which is impossible.
0:54:01 But some physicists were playing with that idea, and I became very interested in that.
0:54:08 As a matter of fact, my first paper out of graduate school was on tachyons, and I had
0:54:12 the pride of getting the paper accepted in the top physics journal.
0:54:14 Is physics review letters?
0:54:16 Physics letters, yes.
0:54:21 And I remember my cousin Hector sending me a note of something saying, “Well, now I
0:54:25 see the road to perdition,” he said.
0:54:26 But I was so proud of it.
0:54:29 I really thought that I was doing something incredible, and it had nothing to do with
0:54:31 the work I was doing on a daily basis.
0:54:35 And I published several papers on things that were very important to me.
0:54:37 You have a lot of single author papers.
0:54:38 Yes, yes.
0:54:46 Something that is especially rare in biology, but you have a lot of single author papers.
0:54:49 I was very proud of that, yes, yes.
0:54:53 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Element.
0:54:57 Element is an electrolyte drink that has everything you need and nothing you don’t.
0:55:01 That means the electrolytes, sodium magnesium and potassium, in the correct ratios, but
0:55:02 no sugar.
0:55:06 We should all know that proper hydration is critical for optimal brain and body function.
0:55:11 In fact, even a slight degree of dehydration can diminish your cognitive and physical performance
0:55:12 to a considerable degree.
0:55:15 It’s also important that you’re not just hydrated, but that you get adequate amounts
0:55:18 of electrolytes in the right ratios.
0:55:22 Drinking a packet of element dissolved in water makes it very easy to ensure that you’re
0:55:25 getting adequate amounts of hydration and electrolytes.
0:55:29 To make sure that I’m getting proper amounts of both, I dissolve one packet of element in
0:55:33 about 16 to 32 ounces of water when I wake up in the morning, and I drink that basically
0:55:34 first thing in the morning.
0:55:38 I’ll also drink a packet of element dissolved in water, drink any kind of physical exercise
0:55:44 that I’m doing, especially on hot days when I’m sweating a lot and losing water and electrolytes.
0:55:46 There are a bunch of different great tasting flavors of element.
0:55:47 I like the watermelon.
0:55:48 I like the raspberry.
0:55:49 I like the citrus.
0:55:50 Basically, I like all of them.
0:55:55 If you’d like to try Element, you can go to drinkelement.com/huberman to claim an element
0:55:58 sample pack with the purchase of any element drink mix.
0:56:01 Again, that’s drink element spelled L-M-N-T.
0:56:05 So it’s drinkelement.com/huberman to claim a free sample pack.
0:56:09 Today’s episode is also brought to us by ExpressVPN.
0:56:14 ExpressVPN is a virtual private network that keeps your data secure and private.
0:56:18 It does that by routing your internet activity through their servers and encrypting it so
0:56:20 that no one can see or sell your data.
0:56:24 Now, I’m familiar with the effects of not securing my data well enough.
0:56:28 Several years ago, I had one of my bank accounts hacked, and it was a terrible amount of work
0:56:31 to have that reversed and for the account to be secured.
0:56:34 When that happened, I talked to my friends in the tech community, and what they told
0:56:38 me was that even though you think your internet connection may be secure, oftentimes it’s
0:56:42 not, especially if you’re using Wi-Fi networks such as those on planes, in hotels, at coffee
0:56:45 shops, and other public places.
0:56:48 Surprisingly, even at home, your data might not be as secure as you think.
0:56:51 To make sure that what I described before would never happen to me again, I started
0:56:53 using ExpressVPN.
0:56:57 The great thing about ExpressVPN is that I don’t even notice that it’s running since
0:56:59 the connection it provides is so fast.
0:57:03 I have it on my computer and on my phone, and I keep it on whenever I’m connected to
0:57:04 the internet.
0:57:07 With ExpressVPN, I know everything is secure.
0:57:10 My web browsing, all my passwords, all my data, and of course, anything that’s behind
0:57:12 an account wall, like a bank account.
0:57:16 It can’t be tracked, and no one can access or steal your data, which is terrific.
0:57:20 If you’d like to start protecting your internet activity using ExpressVPN, you can go to
0:57:25 expressvpn.com/huberman, and you can get an extra three months free.
0:57:34 Again, that’s ex-p-r-e-s-s-v-p-n.com/huberman to get an extra three months free.
0:57:35 Can I ask you a question?
0:57:39 It’s a slight departure, but it’s something I’ve always wanted to ask you.
0:57:45 Feel free to say no if it’s not something that could be done in a couple of minutes.
0:57:51 So many people here on Stein’s name, they think of the hair, they think of relativity.
0:57:58 Is it possible to explain relativity in a way that the everyday person can get it a
0:58:01 little bit better than they perhaps understand it now?
0:58:02 Yes.
0:58:07 As a matter of fact, I learned not long ago that Einstein himself wrote a popular book
0:58:10 on relativity that seems to be very, very accessible.
0:58:12 Now, there are two aspects to relativity.
0:58:19 I mean, there are two things that our brains were not made by evolution to understand intuitively.
0:58:23 One is relativity and the other one is quantum physics.
0:58:29 We know we have intuitions like an animal, for instance, if you see a lion running after
0:58:34 a zebra and so on, the lion can actually calculate intuitively the speed at which he can move
0:58:35 and so on.
0:58:37 We can do the same.
0:58:40 But if you start thinking about what happens when you get to near the speed of light, we
0:58:42 have no intuition whatsoever.
0:58:47 Time almost stops, there are all sorts of complicated things, length contract, I mean, it’s a very
0:58:51 complicated set of things and that’s why it’s very hard to understand, although the math
0:58:52 works.
0:58:55 Then there is general relativity, that is even worse because there is some kind of a
0:58:59 warping of space-time that is responsible for gravitation.
0:59:01 But I’ll go into that in a second.
0:59:03 The other one is quantum physics.
0:59:09 Our brains are not, not only are they not wired to understand the near the speed of
0:59:11 light because no one moves near the speed of light.
0:59:17 I mean, we move at speeds that are fairly small compared to the speed of light.
0:59:21 Then quantum mechanics is at such a microscopic level that is below basically the level of
0:59:24 the molecules, molecules atoms and inside the atom.
0:59:29 So it’s very, very hard to visualize or even understand some of the very counterintuitive
0:59:35 ideas like entanglement and also, you know, so the relativity can be understood in the
0:59:38 sense that you can explain certain things, but people say, well, how can it work like
0:59:39 that?
0:59:41 And then you have to get into the math.
0:59:47 But I think that, I took a course a few years ago on generativity and I, I, I just-
0:59:48 Profound?
0:59:49 Yeah.
0:59:50 Yeah.
0:59:51 I wanted to learn it finally.
0:59:52 It’s profound.
0:59:53 Deep.
0:59:59 And it makes you feel that this, this man Einstein, he had helped from a lot of people, but still,
1:00:00 it’s an incredible thing.
1:00:07 I mean, you know, it’s, it’s on a level of Beethoven’s symphonies and Mozart’s piano
1:00:08 concertos.
1:00:12 It’s something that comes into your head and you’re able to do, you know, through a lot
1:00:13 of struggle.
1:00:15 I mean, it took me a year, took him years to do that.
1:00:16 Okay.
1:00:18 So, but it is profound.
1:00:22 Now the, when you say, can you explain, I mean, the point is Einstein one day discovered
1:00:25 that if the speed of light is a speed of light, no matter how fast you move with respect to
1:00:28 a beam of light, it’s still moving at the speed of light.
1:00:33 That means that the notion of simultaneity between two events is relative now.
1:00:37 So you and I might say, yes, now is one 10.
1:00:41 But if you are moving very fast with respect to me, instead of one 10, you’ll say something
1:00:42 else.
1:00:43 Okay.
1:00:46 Just because time for you and I are not synchronized.
1:00:50 And that leads to also so very interesting effects and practical effects too, because
1:00:55 from there comes the idea that mass and energy are the same from their nuclear weapons came
1:00:56 out of that.
1:01:01 Also so very interesting things, you know, and today, you know, we can even detect gravitational
1:01:04 waves that are coming from the almost the beginning of the universe.
1:01:07 We can detect that because of those theories.
1:01:08 They can calculate.
1:01:10 So it’s profound.
1:01:11 Yes.
1:01:15 I mean, Einstein, I think stands on, I mean, Newton too, by the way, I mean, you know, Newton
1:01:20 and Einstein, I think they’re top people, you know, but they talk to God in a way as
1:01:22 they say.
1:01:26 We’ll get back to God a little bit later.
1:01:35 And yeah, it seems to me that even though it’s very hard to grasp, it’s worth asking
1:01:40 for those of us that don’t have an intuitive sense of relativity theory that is starting
1:01:44 to, you know, peer into these things a little bit, trying to understand them.
1:01:50 Do you think that it gives one’s mind and ability to, you know, to tap into like forms
1:01:55 of cognition that we don’t normally think about when we’re looking at macro mechanics
1:01:59 of the world around us, that objects fall down, not up, and, you know, a helium balloon
1:02:01 goes up, okay, and you can learn something about helium.
1:02:06 But it’s all pretty straightforward with just a few simple bullet points.
1:02:11 Whereas when you get into quantum mechanics, yeah, it challenges the mind in a way that
1:02:16 it really feels like for most people there’s a cliff, and we just kind of go, okay, you
1:02:22 know, and obviously there’s trust there, but for people that are curious about understanding
1:02:27 how the really tiny bits of the physical universe link up with the really big bits of the physical
1:02:30 universe, where’s the best place to start?
1:02:35 Well, okay, you’re asking a very, very interesting question, which is for most of us who are
1:02:40 training physics, we learn how to calculate, we learn how to operate with these things.
1:02:44 I, you know, I just got a patent on using quantum mechanics for communication and so
1:02:45 on.
1:02:49 But it is still the puzzle is why does it work the way it works.
1:02:54 So what I’m saying is you learn an operational way of doing these things operationally.
1:02:59 I don’t know what happens in your brain because I have ideas that come out of intuitions, not
1:03:01 just formulas and equations.
1:03:06 And yet I don’t necessarily think I understand deeply why these things are the way they are.
1:03:08 They are where they are.
1:03:10 And there’s no reason why they shouldn’t be like that.
1:03:15 Our brains, as I said before, you know, they are essentially conformed to understanding
1:03:17 macroscopic world, not high speeds and so on.
1:03:22 So physicists to work in general activity, I don’t, can do incredible calculations.
1:03:27 Can you tell you what the black hole collapsing to another hole, black hole would do.
1:03:31 And you know, they’re using general activity things and so they can do it.
1:03:36 Now what it does to your brain that allows you to operationally work with these equations
1:03:40 and solve it and have no ideas, it’s something I don’t understand.
1:03:44 Namely, I, for instance, the example that I give about quantum mechanics, that’s a very
1:03:50 simple one because I talk to a lot of people nowadays, I work on this, is I can give you
1:03:53 two dice, okay, you know, just dice.
1:03:55 You can go to Mars and I stay here.
1:03:58 The dice are, let’s assume they are quantum mechanically entangled.
1:04:01 I throw my dice, I see three, you got three.
1:04:02 And we don’t communicate.
1:04:03 They’re entangled.
1:04:06 They go, this is faster than the speed of light.
1:04:09 I throw again five, you get five, I do one, you get one.
1:04:10 I mean, it’s an amazing thing.
1:04:12 What is the origin of the entanglement?
1:04:17 It’s a property of quantum systems that they can get entangled, that’s the word.
1:04:22 And somehow what happens to your system affects mine, but doesn’t affect it in the sense
1:04:23 of signal.
1:04:24 No signal.
1:04:25 They are entangled.
1:04:29 Now let me, let me, now this becomes rather, they’re not entangled through other bits of
1:04:30 the universe.
1:04:31 No, no.
1:04:32 They’re totally independent.
1:04:33 Totally independent.
1:04:34 Yes.
1:04:35 They are entangled in the sense that quantum mechanically they started like this.
1:04:40 Now, there are ways, I mean, there are trivial things, there’s a famous example of the socks.
1:04:41 Okay.
1:04:45 So you take a trip and you, you, you took a pair of socks, let’s assume there are blue
1:04:46 socks and so on.
1:04:50 And then you open your bag and you, oh, I forgot one sock.
1:04:51 So this is my blue sock.
1:04:53 So you know that there is a blue sock at home.
1:04:56 So knowing that is a correlation, but that’s trivial, right?
1:04:58 I mean, we can do that with anything.
1:05:02 In quantum mechanics, imagine that you look at the sock, but the sock is changing colors
1:05:03 all the time.
1:05:05 So now you observe it is red.
1:05:06 The other one is red.
1:05:07 I observe it is green.
1:05:08 The other one is green.
1:05:09 Okay.
1:05:10 Randomly.
1:05:11 So little bits of the universe are entangled.
1:05:16 Well, some people, and a friend of mine who’s a Buddhist claims that there is a whole religious
1:05:19 or Buddhist voice saying that everything was entangled.
1:05:20 Yes.
1:05:24 Originally, all atoms, all electrons, all the elementary particles were entangled.
1:05:25 Yes.
1:05:27 Because the universe started very, very tiny and everything was entangled.
1:05:28 Okay.
1:05:31 So you can imagine that the universe is entangled.
1:05:33 So what happens here affects the other.
1:05:38 But the entanglement gets lost when perturbations and noise appears and so on.
1:05:42 So we are not today entangled with, I don’t know, I mean, we don’t think that we are
1:05:43 entangled.
1:05:44 Some people think that.
1:05:45 Yes.
1:05:46 Yes.
1:05:47 People are entangled.
1:05:48 Yes.
1:05:49 Yes.
1:05:50 Yes.
1:05:51 Well, that gets to it.
1:05:52 But that’s a whole, yeah.
1:05:53 That’s a whole thing.
1:05:54 That’s poetry.
1:05:55 That’s poetry, exactly.
1:05:57 There’s another example that brings us to a very salient aspect of my childhood, which
1:05:59 is chaos theory.
1:06:00 Okay.
1:06:03 So I’ll say it so you don’t have to.
1:06:08 You’re one of the founders of chaos or certain aspects of chaos theory.
1:06:09 We’ll talk about that.
1:06:16 But for those of us that grew up in the ’80s and ’90s, I was born in ’75.
1:06:19 Who saw the movie Jurassic Park?
1:06:26 There’s a moment in that movie where I think Jeff Goldblum is explaining what is it, chaos
1:06:30 theory and maybe it was the butterfly flapping its wings in one location and impacting something
1:06:31 someplace else.
1:06:40 For the poets in the world, that was a very captivating example because I think the human
1:06:44 brain can naturally understand that things around us, we can have an impact on them and
1:06:46 they can have an impact on us.
1:06:54 But the notion that a small insect thousands of kilometers away can impact something that’s
1:06:57 going on more adjacent to us.
1:07:05 It seems outrageous, sci-fi, but the notion that one thing impacts another impacts another.
1:07:06 That’s pretty straightforward.
1:07:11 There’s just a dominoing of the physical world.
1:07:12 Chaos theory is different.
1:07:13 Yes.
1:07:14 Okay.
1:07:15 Could you explain chaos?
1:07:16 Yes.
1:07:21 And I’ll just add one more thing just for context for you to sort of the paints and the palette.
1:07:27 Around the same time, I remember the chaos coming out and where there was a lot of excitement
1:07:34 around chaos and this was coming up, there was also a lot of discussion about fractals.
1:07:37 The idea that when you zoom into things at a very, very small level, you start seeing
1:07:38 some regularities.
1:07:40 Now, we know this about crystal structures, right?
1:07:44 Like a good drop of water under a high-powered microscope, you see structure there.
1:07:45 It’s not random.
1:07:49 The angles are very consistent at least around certain nodes, et cetera.
1:07:56 So I think people love this idea that we have repeating patterns and numbers in nature,
1:07:59 but things at a distance can impact us more closely.
1:08:06 This is the kind of stuff that the non-physics brain can understand and it does enchant.
1:08:07 We sort of poked at poetry.
1:08:11 I love poetry, you love poetry.
1:08:21 But I think it enchants because I think humans are naturally interested in how the randomness
1:08:23 of life might not be as random as it appears.
1:08:26 So what is chaos?
1:08:27 Okay.
1:08:33 Where does it exist in our lives, not emotional chaos, and what is the relationship between
1:08:34 fractals and chaos, if any?
1:08:35 Okay.
1:08:38 Let me say first of all about why chaos is what it is.
1:08:39 I mean, it’s not quantum.
1:08:44 There is quantum stories and there is a quantum chaotic thing feel, but I won’t go into that.
1:08:51 Chaos is a very interesting idea, which is it flies against our intuitions.
1:08:56 Because the times of Newton, we know that if you give me the position and the velocity
1:09:00 of the initial particle, I can use Newton’s equations of motion to tell you where that
1:09:03 particle is going to be anywhere, with an incredible precision.
1:09:08 When we launch a rocket, we want to go to the moon, we can calculate and predict exactly
1:09:12 where the rocket is going to be after so many hours, after so many days, and so on.
1:09:16 Actually, we use the equations of motion to predict that trajectory and it’s a precise
1:09:17 trajectory.
1:09:20 That’s how Elon was able to capture the rocket with the chopsticks recently.
1:09:23 Something like that, sorry.
1:09:24 Okay.
1:09:28 Now, the idea of chaos is, so that’s okay, it works.
1:09:32 There are some cases where, let’s assume, now I’m going to give you a simple example.
1:09:39 So I take a ball, I put it on a billiard ball on a billiard table, I send it out, and at
1:09:43 the moment I can calculate and know exactly the position of velocity, I can tell you exactly
1:09:44 where it’s going to go.
1:09:51 Elon says that a tiny, tiny, tiny, tiny difference in the initial position of velocity of that
1:09:56 ball will take it very, very far from the other one, which is ridiculous.
1:10:02 I mean, if I tell you that two cars start at exactly the same speed in the same position
1:10:05 and one of them has a little more, they’ll stay parallel to each other.
1:10:11 In some systems, and I’ll tell you in a second, those two trajectories diverge completely.
1:10:15 So it’s what we call sensitivity to initial conditions.
1:10:16 Okay.
1:10:19 That’s what chaos is all about in classical mechanics.
1:10:25 What is really weird about it is that it happens in systems that are also undergo friction,
1:10:30 because let me give you an example that I used to teach chaos at that same for many years.
1:10:36 So imagine I give you a beaker full of molasses, and you take a very big ball, stainless steel
1:10:38 ball, and you just throw it into the thing.
1:10:42 Well, after a while, it will just drift with the thing that’s called Stowe’s Law, because
1:10:45 it, you know, friction slows it down, and it just goes.
1:10:49 And now you’ll throw another one from another altitude, and all of them are going to do
1:10:51 exactly the same.
1:10:53 Some systems that are chaotic do exactly the opposite.
1:10:56 Even though there is friction, everything tends to just slow it down, they just keep
1:10:59 going far apart from each other.
1:11:00 Amazing.
1:11:01 Amazing thing.
1:11:02 So that’s chaos.
1:11:03 Okay.
1:11:06 And I can tell you a little bit why I got so involved in this and the work we did.
1:11:08 Does chaos exist in every physical system?
1:11:09 Mostly.
1:11:10 Yes.
1:11:11 Yes.
1:11:12 Maybe even in neurons or the brain.
1:11:13 Oh, yes.
1:11:14 Absolutely.
1:11:18 I mean, this is why I don’t want to get into controversy here about issues of whether we live a deterministic
1:11:19 life or not.
1:11:23 But, you know, if things that are a little bit random and so on, or even just a tiny difference
1:11:26 in initial conditions can take you to very different outcomes.
1:11:29 But this, we’re not talking about many particles, we’re talking two.
1:11:30 Okay.
1:11:31 So that’s one.
1:11:34 Now, fractals is a different story that comes out of a guy who I knew very well, Ben
1:11:41 Juan Mandelbrot, a very, very funny character, brilliant too, but very strange, who discovered
1:11:45 that certain things are self-similar, that if you look at the coast of Britain, he used
1:11:48 to say that, you look at the coast of Britain and you say, “Okay, tell me, how long is the
1:11:49 coast of Britain?”
1:11:51 You go with a meter and you measure it.
1:11:55 Now, suppose that the meter that you’re using now can measure up to an inch, well, you’re
1:11:58 going to get a different distance, even though you’re adding the same, because there are
1:12:03 all these little things in the coast of Britain that are essentially self-similar that add
1:12:05 a tremendous amount of length.
1:12:07 That’s what a fractal is all about.
1:12:11 These are structures that are not just a simple line, but they have all these other things.
1:12:12 Okay.
1:12:15 He thought that it was a whole new geometry.
1:12:19 As a matter of fact, and I tell you this because I knew Ben very well, I met him through
1:12:20 a talk that I gave on chaos.
1:12:22 He used to hang out with chaos physicists.
1:12:25 He was a mathematician, brilliant man in many ways.
1:12:28 I was having dinner with him in Copenhagen and the rest of them.
1:12:35 The very pretty waitress came to us and served us, and we were talking to his Frenchman.
1:12:37 He spoke with a very heavy French accent.
1:12:39 She says something, “What are you doing here?”
1:12:42 He says, “We’re at a conference, but I’m not just as a conference.
1:12:45 I’m a very special man,” he said to her.
1:12:46 She said, “How come?”
1:12:49 He says, “Do you know who Euclid was?”
1:12:50 She says, “Sort of.”
1:12:53 She said, “Well, he was a Greek man who invented geometry.”
1:12:56 I said, “Oh, well, guess what?
1:12:57 I am better than Euclid.
1:12:59 I invented a different geometry.”
1:13:00 He said that.
1:13:01 Yeah, he said that.
1:13:04 Points to the waitress in Denmark that knew about Euclid.
1:13:05 The Danes are smart.
1:13:06 Yeah, okay.
1:13:09 That was very funny that he would talk about it.
1:13:13 So he would give a talk, and he would say, “My equations can generate anything indeed.
1:13:16 He could generate any patterns.”
1:13:17 So he would say, “You want a mountain?
1:13:22 Here goes a mountain, but you see a mountain, beautiful rafts,” and so on.
1:13:27 Your similarity is a very powerful idea in physics, because it allows you that if you
1:13:30 know something at a certain scale, you can predict what’s going to be at a different
1:13:33 other scales, and I use that.
1:13:39 But chaos and fractals are not always the same, as he used to say, because he didn’t
1:13:43 like physicists, because we never liked his talks, we always said, “Okay, so you’re telling
1:13:46 us that things are,” he used to say, “I’m not interested in pulleys.
1:13:50 I’m not interested in things that move things up and down,” he used to say.
1:13:51 You’re thinking about elementary physics class.
1:13:53 It’s something of that sort, yeah.
1:13:58 But fractals are very interesting, because these are self-similar structures.
1:13:59 At all levels, they look the same.
1:14:05 You look at them big, you look at them small, they have the same type of geometric behavior.
1:14:11 Chaos is all about dynamics, how things evolve in time, okay, and the chaotic systems, they
1:14:14 tend to diverge from each other for a long, long time.
1:14:18 The man who invented the idea of the butterfly effect was a man called Ed Lorenz, who was
1:14:24 a very famous meteorologist at MIT, and he was solving the equations of the atmosphere
1:14:30 trying to predict the behavior of the weather, and he noticed in these very old computers
1:14:34 and so on that sometimes he would get different behaviors, he thought there was something wrong
1:14:38 about the computer, and he discovered that the only thing that was wrong was that the
1:14:42 initial conditions that he was giving them was very, very tiny little different, and
1:14:43 he would get different things.
1:14:48 From there, he went into that, and there are ideas that are very beautiful, like strange
1:14:53 attractors and so on, and we don’t have to go into that, but so chaos is really a field
1:15:00 that essentially explains why things that seem to be simply explained by classical physics
1:15:04 tend to diverge from each other, and they give rise to random outcomes.
1:15:05 That’s the important thing.
1:15:09 You can use chaos in order to generate random numbers.
1:15:12 You can use chaos to generate random patterns.
1:15:13 I’ve done that.
1:15:17 And chaos exists at the quantum level and the macro level?
1:15:20 Okay, so I was working at some day, and I don’t think it’s interesting how I got into
1:15:24 this because I was doing something else, and suddenly I decided I was going to do this,
1:15:29 and I really started going very fast at this, but then I had a very bright student.
1:15:35 You met Ted Hogg, and we decided, let’s see if we can see chaos in quantum mechanics,
1:15:38 and we started doing it, and there were a couple of papers by the Russians actually showing
1:15:42 that this was the case, and we discovered that it was not the case.
1:15:46 We actually proved that quantum systems are not chaotic.
1:15:49 There is some kind of interference between them and so on that makes them recur back
1:15:50 and forth periodically.
1:15:54 I know I find that reassuring that if you get down to a small enough level that you
1:15:59 can really predict what’s going to happen as opposed to small perturbations leading
1:16:01 to big differences in the outcome.
1:16:02 That was the whole point.
1:16:07 We discovered that quantum mechanics, there are waves and interferences and so on that
1:16:09 make the system recur.
1:16:13 As a matter of fact, I had quite an exchange with Dick Feynman about it.
1:16:18 When I met him, I went to give a talk at Taltech, and I was in his office and he said, “So
1:16:21 what are you going to talk about because I don’t want to waste my time?”
1:16:22 And I said, “About chaos.”
1:16:24 He said, “Okay.”
1:16:28 I said, “Some things are very, particularly in quantum mechanics.”
1:16:34 So I’m not smiling because he was so sharp and so on, so he said, “Okay, give me the
1:16:35 problem.”
1:16:41 He said, “Well, okay, I give you an electron, and you have any potential, and I give you
1:16:42 a laser.”
1:16:46 And he said, “Inside or outside the apparatus, just like that.”
1:16:47 So I said, “Outside.”
1:16:51 So you turn on the laser and I said, “So what happens to the electron?”
1:16:54 And I knew he was going to give me the answer that was already in the literature, but he
1:16:59 appeared to me thinking that he stood up and walked around and was making lots of noises.
1:17:02 And then he said, “The energy grows linearly in time.”
1:17:04 I said, “No, it doesn’t.
1:17:05 How do you know?”
1:17:06 I said, “We measure it.
1:17:07 I can show you.”
1:17:08 And so on.
1:17:12 And he was very impressed because it means that there is no chaos, actually.
1:17:14 And he said, “Oh, you know why I got it wrong.”
1:17:19 I said, “No, because I wasn’t thinking in colors, only black and white.”
1:17:20 Was he trying to be funny?
1:17:21 Of course.
1:17:22 It was always funny.
1:17:29 Let’s talk about Feynman and Gilman and Mendelbrot and all the rest as a collection for a moment.
1:17:38 One of the great gifts of my life has been that you would talk about scientists.
1:17:39 It really enchants me.
1:17:41 I’m so delighted when I hear it.
1:17:50 I grew up hearing the stories about these scientists and not athletes, which is great.
1:17:51 But scientists.
1:17:57 And it seems to me that every time you talk about another scientist, you both revere the
1:17:59 work they did.
1:18:01 You see something unique about them.
1:18:07 And something I learned very early on, and I’ve certainly internalized is, forgive me
1:18:16 because I’m assuming here, is that there’s a certain aspect of their quirkiness or something
1:18:20 about them, to take them seriously, but not too seriously.
1:18:26 I never learned to assume that because somebody was a Nobel Prize winner that they were perfect,
1:18:27 for instance.
1:18:32 You would tell me Einstein had, he was amazing, he was relatively the patent office, all this
1:18:35 stuff, and he had all these problems with women.
1:18:41 And I read the books, or this person, I won’t name names because these people are still alive,
1:18:42 Silicon Valley.
1:18:46 Actually, when you and I used to take walks when I was a post-doc, we used to see jobs
1:18:50 walking around, no feet, no shoes, he had feet, no shoes.
1:18:53 And you would say, he’s amazing, this guy’s brilliant.
1:18:57 But then we would chuckle about some of the job isms.
1:19:03 And so one thing that I learned was that scientists are just people, that these founders, they’re
1:19:04 creators, they’re just people.
1:19:09 And they often have very challenging areas of their life as well.
1:19:12 They’re not perfect, they’re not gods.
1:19:18 Some of them have almost godlike access to the universe and understanding it.
1:19:25 But it seems to me that you hold people up for their contributions, but you never actually,
1:19:31 thank goodness, put people on a pedestal to the point where this person is spectacular
1:19:32 in every way.
1:19:35 And I’m not saying you cut them down to size, but I learned very, and this has served me
1:19:40 well in my life in now public facing, or on Twitter, like if I make a mistake and someone
1:19:42 comes at me, it’s somebody that I respect, I go, “Ugh.”
1:19:47 But then I remember, this person has a lot of issues in certain domains of their life.
1:19:55 So to realize that we’re all human, this notion of none of us are gods.
1:20:01 And yet there are people like Feynman, like Gelman, like Einstein, who have almost supernatural
1:20:03 levels of ability.
1:20:04 So what’s that about?
1:20:15 How do you hold knowledge, insight, and stature in your mind alongside the humanness, the
1:20:18 inherent flawed nature of all of us?
1:20:21 Well, okay, it’s complicated.
1:20:23 There are many ways to think about it.
1:20:30 In some of these names, for instance, these people are built into giants by the media
1:20:31 too.
1:20:36 I mean, Feynman, if you go to Quora and so on, everybody’s asking, “What did Feynman
1:20:37 do?
1:20:38 What was he wearing?”
1:20:39 And so on.
1:20:40 As if he was a god.
1:20:45 I mean, obviously, what he did in physics, I interrupt myself here because he really
1:20:50 worked very hard, very hard, according to Gelman in particular, to creating a myth about
1:20:51 himself.
1:20:52 He worked very hard.
1:20:55 When I met him, I can even tell you the anecdotes.
1:20:59 I only met him for an hour, but he was obviously the kind of man that wanted to leave an impression
1:21:00 with you.
1:21:02 The next rated anecdote.
1:21:03 Exactly.
1:21:07 But I remember the good one was that I was going to give a colloquium, and he said, “Should
1:21:08 I come?”
1:21:09 I said, “I think you should come.”
1:21:11 And then he said, “Well, then I’m going to give you a piece of advice.
1:21:12 Do not look at me.
1:21:16 Because if you look at me during your talk, you’re going to get confused,” and so on.
1:21:18 And actually, that’s exactly what happened.
1:21:23 I started the colloquium at Caltech, the marine wood camp of science, and then I am starting
1:21:24 to talk.
1:21:29 And suddenly, instead of saying the next hour, I said something like in the next week or
1:21:30 something or so.
1:21:31 Because there he was.
1:21:35 And then he started saying, “Look elsewhere, that kind of guy.”
1:21:38 For anyone who hasn’t lectured, there’s a tendency sometimes when one is going fast
1:21:41 to fill in without thinking is just something that one learns.
1:21:45 I mean, I’ve had to learn it the hard way when we missed in the recording and this kind
1:21:46 of thing.
1:21:47 It’s a humbling moment.
1:21:52 But yeah, I think that, well, Feynman would have been canceled by the standards of the
1:21:53 last two years.
1:21:54 Oh, he was.
1:21:55 I took even my father once to lecture.
1:21:57 He was in San Francisco.
1:22:01 And he was giving a beautiful lecture to, I don’t know, get some award for teaching
1:22:02 and so on.
1:22:07 And suddenly, a bunch of women walked into the front of the big room.
1:22:10 And they started, because it turns out that in one of his lectures, he said something
1:22:14 like, “If you do it this way, you’re as bad as a woman’s driver.”
1:22:16 Feynman said that.
1:22:17 Feynman said that.
1:22:18 And then all these women were saying things.
1:22:20 And then he said, “I love women.
1:22:21 They’re all smart.”
1:22:22 He was very clever.
1:22:24 So he would have lost his job by the standards of recent years.
1:22:25 Yeah, okay.
1:22:28 But regardless of that, because I really want to go back to this issue.
1:22:33 People like Merrigal Mann, I mean, it was, to me, he was the most intimidating person
1:22:34 I’ve ever met.
1:22:38 I mean, now, eventually I got to know him because he liked what I was doing.
1:22:42 And as a matter of fact, he and I organized a workshop, an incredibly luxurious place
1:22:47 in France, at the estate of Madame Schlumberger, one of the oil and people.
1:22:51 Actually, it was an incredible meeting that he and I organized.
1:22:52 So I got to know him a little bit personally.
1:22:55 And all he was complaining at that time is he couldn’t get a date.
1:23:01 He was a widow and he wanted to, you know, women were intimidated by him, too.
1:23:04 As I recall, because I remember meeting him when I was a kid and we both shared a love
1:23:07 of birds, but he was perhaps one of the world’s most obnoxious people.
1:23:08 Right.
1:23:09 But you impressed him.
1:23:13 As a matter of fact, I still, you know, I don’t know if you want me to remind you of
1:23:16 this, because we had two stories there.
1:23:20 Your mother and I were taking a hiking aspen and we saw a bird that looked incredibly complicated
1:23:21 and so on.
1:23:22 So we looked over.
1:23:27 The other day we went to him because he loved birds, as you know, and I said, I saw most
1:23:28 unusual bird.
1:23:29 He said, describe it.
1:23:32 So I grew up and he gave me the name in Latin of the bird.
1:23:36 And then he said, that’s the most common bird in the Bay Area of California.
1:23:39 As a matter of fact, you should see it when you pick up the newspaper next time you’re
1:23:40 there.
1:23:44 And indeed, two weeks later, I went to pick up the New York Times and there was the bird.
1:23:49 But at the same time, I said, Andrew likes birds and he asked you, what is your favorite
1:23:50 bird?
1:23:52 And you said the rainbow lower key.
1:23:53 Still is.
1:23:55 And he said, this kid knows.
1:23:56 This kid knows.
1:23:58 He said, I know my birds.
1:23:59 I know my birds.
1:24:00 It’s amazing.
1:24:04 I never, you know, because if you could have said a parrot, he would have not been very
1:24:05 interested.
1:24:06 Okay.
1:24:11 So, but he was intimidating, very intimidating, and he was nasty too when he wanted to be.
1:24:14 So he enjoyed the power he had.
1:24:18 I was on the, I was a member of the board of the directors of the Aspen Center.
1:24:23 So we had to decide what programs we had every summer and he would come to me and say, whom
1:24:25 do you want me to insult today?
1:24:29 He had all sorts of very funny names for all sorts of physicists and so on.
1:24:33 The downside of people like that in science, because I’ve known some too, there’s a very
1:24:41 famous neuroscientist now in his seventies who has a Nobel Prize, who also is known for
1:24:43 generating anecdotes about himself.
1:24:49 And in recent years, because of political correctness, woke-ism, and so forth, it tends to do that
1:24:52 less, because it was sort of a trucker’s mouth.
1:24:58 Brilliant guy, but it’s kind of known for being outrageous and trying to create tales
1:24:59 about themselves.
1:25:03 This is something that scientists do, right, in order to maintain their legacy.
1:25:05 Yeah, also to feel good about themselves.
1:25:09 I mean, by the way, I mean, Gelman, I mean, I work with him.
1:25:10 It was incredible.
1:25:14 I mean, you know, and the way he would interrupt people and so on.
1:25:16 And there are two things I can tell you that are interesting.
1:25:22 Once he was announcing some new results, he was working on this whole thing on quarks
1:25:25 and other things, and actually it was a string theory.
1:25:29 And he announced the seminar, and everybody goes into the garden, you know, the seminars
1:25:30 are nice.
1:25:36 I need to remind the audience, perhaps here, that the Aspen Center for Music was right next
1:25:37 to the tent.
1:25:38 They were rehearsing.
1:25:41 The seminar was supposed to start at three, and there’s Gelman comes with all his notes
1:25:42 under his arms.
1:25:45 He always had notes, walking, pacing, and nothing happened.
1:25:51 And suddenly, they were rehearsing the Beethoven’s 15th one, it was just a “ta-ta-ta-ta” and
1:25:54 then you heard the sound, and then he started.
1:25:58 I will now tell you about a new theory of how the universe works, that’s the way he spoke.
1:26:02 So what strikes me is that these people take themselves very seriously.
1:26:03 Absolutely.
1:26:04 Absolutely.
1:26:06 Do you think that’s important in life?
1:26:07 I don’t.
1:26:13 I mean, as you know, I like to have a good sense of myself and be self-deprecating.
1:26:15 I think some people, you know, have issues and they do that.
1:26:20 I mean, it all depends on how do you, you know, see things.
1:26:23 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Matina.
1:26:26 Matina makes loose leaf and ready to drink yerba mate.
1:26:31 Now, I’ve often discussed yerba mate’s benefits, such as regulating blood sugar, its
1:26:35 high antioxidant content, the ways it can improve digestion, and its possible neuroprotective
1:26:36 effects.
1:26:40 There are all those reasons that yerba mate is my preferred source of caffeine.
1:26:44 I also drink yerba mate because I simply love the taste, and while there are a lot of different
1:26:49 choices out there of yerba mate drinks, my personal favorite far and away is Matina.
1:26:52 It’s made of the highest quality ingredients, which gives it a really rich but also a really
1:26:55 clean taste, so none of that tannic aftertaste.
1:26:59 In fact, given how amazing Matina tastes and their commitment to quality, I decided to
1:27:02 become a part owner in the company earlier this year.
1:27:07 In particular, I love the taste of Matina’s canned, zero sugar, cold brew yerba mate, which
1:27:08 I personally helped develop.
1:27:11 I drink at least three cans of those a day now.
1:27:14 I also love their loose leaf Matina, which I drink every morning from the gourd, so I
1:27:18 add hot water and sip on that thing, and I’ll have some cold brews throughout the morning
1:27:19 and early afternoon.
1:27:23 I find it gives me terrific energy all day long, and I’m able to fall asleep perfectly
1:27:24 well at night.
1:27:25 No problems.
1:27:30 If you’d like to try Matina, you can go to drinkmatina.com/huberman.
1:27:34 Right now, Matina is offering a free one-pound bag of loose leaf yerba mate tea and free
1:27:38 shipping with the purchase of two cases of their cold brew yerba mate.
1:27:43 Again, that’s drinkmatina.com/huberman to get a free bag of yerba mate loose leaf tea
1:27:45 and free shipping.
1:27:50 Let me ask you about this.
1:27:55 Further down my list of things I want to talk to you about is that you’ve always loved,
1:28:00 it’s clear from a young age, high-level concepts, deep concepts, order in the universe, working
1:28:01 on hard problems.
1:28:03 You just filed another patent.
1:28:09 As long as I’ve known you, you’ve been pursuing some new area of knowledge or implementation
1:28:17 of knowledge, and yet you, like your father, I know you delight in everyday things.
1:28:21 Since I was a kid, you’ve taken a walk after dinner.
1:28:25 A bike to work if you can that day because of the weather.
1:28:30 You love a really good espresso, a really good meal.
1:28:34 The high and the low are checked off boxes for you.
1:28:38 That’s different, I think, than the way most people think about scientists, especially
1:28:43 theoreticians, theorists.
1:28:44 Which one is it?
1:28:45 Theoreticians or theorists?
1:28:46 Theorists, they say.
1:28:47 Yeah.
1:28:48 Theorists.
1:28:53 They say that we assume like the academics that are always somewhere else, like they’re
1:28:57 up here, they’re not grounded, they’re not feet on the ground, but you like everyday
1:28:58 things.
1:28:59 Oh, absolutely.
1:29:03 Like where we’re going to eat dinner tonight is every bit as important as this conversation
1:29:04 about relativity.
1:29:05 Absolutely.
1:29:09 I think that there is a myth that it can sometimes get perpetrated at universities.
1:29:13 My first meeting with my advisor when I got to University of Pennsylvania, he said, “I
1:29:17 want you to know one thing, you’re going to live like a monk.”
1:29:18 I said, “What does that mean?
1:29:19 No fun.
1:29:20 Nothing.
1:29:21 You’re going to work.
1:29:22 I want you to work.
1:29:23 You’re getting paid to do something.”
1:29:27 I was so scared, and then I told him that on weekends I had to escape to New York City
1:29:30 to take a walk on Central Park and look at nice things.
1:29:35 I always enjoyed the good things of life, and at that time I couldn’t afford them, but that
1:29:38 doesn’t mean that I didn’t enjoy them.
1:29:41 I do believe that I inherited this from my father.
1:29:49 With tremendous enjoyment of life in general, and yes, I am very physical and tactile about
1:29:50 things.
1:29:52 I like to surround myself with things that are beautiful.
1:29:57 I enjoy, as you said, good meals and the daily things about life.
1:30:04 I am not just living in some stratosphere and not being able to enjoy a meal I’m having
1:30:05 and so on.
1:30:06 No, the opposite.
1:30:13 Yes, in that sense, I am very much like that, and Mary’s the same way, and so that’s why
1:30:14 I enjoyed that.
1:30:15 Your wife.
1:30:16 Yeah, my wife, sorry.
1:30:22 Yes, we really enjoy, she in particular being Danish, they have this idea of slow eating
1:30:24 and enjoying the good things of life.
1:30:27 I am very much like that, yes, very much.
1:30:30 I don’t feel guilty about it.
1:30:31 If I can afford something.
1:30:32 Nor should you.
1:30:37 Well, there is a certain aesthetic component to science and the idea that they sell you
1:30:40 that Einstein didn’t care about anything.
1:30:43 Actually, if you look at the negotiations that Einstein had with the Institute for Advanced
1:30:47 Studies for Salaries, you’ll see that he really cared a lot about these things too.
1:30:51 Our notion of him is just kind of like, it was just science and he had no interest in
1:30:52 material things.
1:30:53 Right, right.
1:30:56 Yes, I had an uncle actually, Hector’s father, there was a branch of the family that was very
1:30:57 much into culture.
1:31:00 They had beautiful collections of paintings and so on.
1:31:06 I was, what, 14 or so, and I remember at a party, we had big social parties in my parents’
1:31:12 house, and he was lecturing me that I should never care about anything but truth and concepts
1:31:13 and so on.
1:31:15 I was a little bit scared.
1:31:18 I wanted to enjoy life as well.
1:31:20 Okay, so it was a little bit complicated.
1:31:23 No, no, I enjoy everything, of course.
1:31:26 I think I got out of my father mostly, yes.
1:31:33 My mother was a little more ascetic in a way, but yes, the tiny little things of life are
1:31:35 what makes one’s life.
1:31:36 I’m slowly starting to get that.
1:31:37 Yes, yes.
1:31:43 I think I’ve been a little like rabid about my interests almost to an obsessive level
1:31:49 to the point where I’ve sometimes overlooked like how many opportunities for just like
1:31:51 lovely daily interactions I have.
1:31:57 I try, but I feel like I’ve just been chasing the carrot of knowledge.
1:31:58 I love doing what I do.
1:31:59 I’ve always done that, you know.
1:32:02 Well, but you have to be careful indeed.
1:32:04 As you know, I meditate and for many years and so on.
1:32:10 I’m being in the present and being able to just be there and nothing else is the tremendous
1:32:15 source of satisfaction and comes me down and so on.
1:32:16 When did you start that?
1:32:23 Well, I started actually out of the discovery, I mean a trivial thing that many people have.
1:32:27 I discovered that every time my blood pressure was taken by the doctor, it was just going
1:32:28 through the roof.
1:32:31 You know, it’s called the white coat phenomenon or something of that sort.
1:32:36 I got very, very upset about it because I tried to control it and it got worse and worse
1:32:38 and worse and they told me to do one.
1:32:44 So, at one point or the other, I have a friend, a colleague more than a friend who’s a Buddhist
1:32:49 who started telling me about, you know, have you tried the, first of all, biofeedback?
1:32:50 That’s a good one.
1:32:55 I tried for a year, I did biofeedback and then he started telling me about meditation.
1:32:58 So one day, actually, he’s a physicist as well.
1:33:01 He was visiting me in my lab and I said, he said, “Let me, let’s do it.”
1:33:03 I did a session with him in meditation.
1:33:04 I couldn’t believe it.
1:33:08 My hands suddenly were warm and, you know, felt incredibly nice.
1:33:13 So I decided that I really wanted to learn how to do it and I started doing it at a time
1:33:19 when I truly needed it because I realized that without being aware, I was anxious, like,
1:33:25 for instance, I would see myself walking down the street holding my fists this way.
1:33:27 That’s not a very relaxed way of living, okay?
1:33:32 So I really started doing this meditation on a fairly continuous basis and I really
1:33:40 enjoyed it and it’s very important as a father, I say this to anyone too, that you have to
1:33:41 enjoy life.
1:33:49 I mean, pursuing these things, eventually, the value is in the pursuit, not in achieving
1:33:50 them anyhow.
1:33:52 So you might as well pursue many things at the same time.
1:33:56 I mean, a good meal, eaten properly, can be very, very nice too.
1:33:59 I love that about you.
1:34:01 Something I’m working on.
1:34:05 I remember when I, along those lines, I remember when I was in graduate school, we published
1:34:08 a paper and then we published a second paper in Science.
1:34:12 And I remember thinking, this is like such a proud moment, a first author paper in the
1:34:13 Journal of Science.
1:34:22 And I told you and you said, enjoy it and just be aware that by tomorrow you’ll be worried
1:34:24 that you’ll never do it again.
1:34:25 Exactly.
1:34:26 Yeah.
1:34:29 And fortunately, we publish in Nature and a few other journals a bunch of times after
1:34:30 that.
1:34:36 But you also warned me about the postpartum of post-excitement.
1:34:37 Something great happens.
1:34:42 You know, at that time, we as a field of neuroscience didn’t really understand dopamine dynamics,
1:34:43 but now we do.
1:34:47 What you were describing is this trough and dopamine that we get a day or two after some
1:34:48 big event.
1:34:49 Yes.
1:34:52 Typically postpartum associated with the birth of a child, but it could be, you know, getting
1:34:57 a degree or a great party or a paper in Science or Nature, a first author paper.
1:35:00 And you said, a couple days from now, you’re going to feel low.
1:35:03 And you just have to wait and I’ll never forget what you said.
1:35:09 You said, just go back to what inspired the first project, pick a different problem.
1:35:10 It’ll happen again.
1:35:11 Yes.
1:35:12 And the second time it happened, I was like, he was right.
1:35:13 It happened again.
1:35:14 Yes.
1:35:16 And again, and again, I haven’t had an infinite number of those papers in those journals,
1:35:21 but I learned about the dopamine dynamics associated with pursuing a goal and then you
1:35:26 get the thing and you’re very excited and then you feel the drop.
1:35:27 Yes.
1:35:28 Yes.
1:35:32 And that I think that is something that even ancient philosophers knew about it.
1:35:37 The Buddha, many, you know, the Greeks and so on, this idea that they said the things
1:35:41 we pursue, they are ephemeral in a way, in a way, the feelings that would be eliciting
1:35:43 us, you know.
1:35:44 And I think that you’re right.
1:35:49 And there is also another tendency one has to try to avoid, which is you’re successful
1:35:53 in something and you continue doing exactly the same thing because, you know, by now,
1:35:55 you know how to do it with your hands.
1:35:56 Correct.
1:36:00 And I always felt that I want to go with a swear and, you know, I have sort of a reputation
1:36:06 for changing fields and, you know, I don’t do that in order for others to be puzzled
1:36:07 by it.
1:36:12 It’s just that I’m curious and I want to have a feeling again that like falling in love,
1:36:14 you know, the new thing, you know, is nice at the beginning.
1:36:18 But eventually, whatever you’re doing, it becomes, you know, trite and so on.
1:36:19 Yeah.
1:36:23 Let’s talk about that because after chaos, which brought a lot of, you know, I remember
1:36:29 we had reporters in our house and there was like a TV and the book by Jim Glick and then
1:36:31 you switched to something completely different.
1:36:32 Yes.
1:36:33 Yeah.
1:36:34 And you got into computer science.
1:36:35 Yeah.
1:36:36 Well, computer science is a computer.
1:36:37 Computers.
1:36:41 What happened was that a lot of the success that we had was because I was at park.
1:36:45 We had phenomenal computer facilities there, things that we could visualize at a time very
1:36:47 few people could do.
1:36:51 And so, and one of them actually someone suggested I get a patent that is a pattern for the chaos
1:36:55 that sometimes people have in t-shirts that actually we discovered for the first time with
1:37:00 guys from UC Santa Cruz, with Jim Crutchfield and so on.
1:37:04 You know, he was actually very instrumental in getting me into chaos and so on.
1:37:08 But when I, what happened was, okay, so we did this, we did quantum.
1:37:10 And then one day I said, okay, so what do I do now?
1:37:11 Okay.
1:37:13 Well, you can go and publish one paper after that in chaos.
1:37:16 I mean, you can produce 10 PhDs with this.
1:37:18 But then I said, why don’t I do the opposite?
1:37:20 Are you using computers to help me with physics?
1:37:22 Why don’t I use the physics to study computers?
1:37:23 Well, that’s an interesting idea.
1:37:27 But you know, I mean, this is, so what do you do that?
1:37:32 So what happened to me, I was at a meeting on chaos in Copenhagen and I couldn’t sleep
1:37:36 one night and I had a book called “The Computer that Brain” by John von Neumann.
1:37:40 Perhaps someone that was a true genius, I don’t know if you’ve heard of him.
1:37:42 He invented computers.
1:37:47 He was a phenomenon at all levels and he was part of the Manhattan Project.
1:37:50 He was perhaps one of the most brilliant people that ever existed, at least that we
1:37:51 are aware of.
1:37:54 He was at the Institute for Advanced Studies, von Neumann.
1:37:56 There are all sorts of anecdotes about him.
1:37:57 He had a photographic memory.
1:37:59 You could give him a page of a phone book.
1:38:04 He would look at it closely and then he would recite the phone numbers from bottom to top.
1:38:05 Totally useless skill.
1:38:06 Yeah.
1:38:08 But he was a genius, a genius, true genius.
1:38:09 He invented computers.
1:38:12 He invented game theory in economics.
1:38:14 I mean, it was a useful skill.
1:38:15 Yeah, exactly.
1:38:16 Okay.
1:38:19 In any event, so he wrote a very little book called “The Computer and the Brain”.
1:38:20 No equations, nothing.
1:38:23 And one night, four o’clock in the morning, I cannot sleep.
1:38:27 I get down, you know, it was summer, so the sun was still still there in Copenhagen.
1:38:30 And I went there to read it and I said, “This is what I’m going to do.”
1:38:33 I don’t know anything about brains, but I can imagine, you know, if the brain is like
1:38:35 a computer, I could do something like that.
1:38:38 But I also want to apply some of what I know to these things.
1:38:43 And the first thing that occurred to me was to start looking at the computer network we
1:38:44 had at PARC.
1:38:48 These computers were communicating with each other as we nowadays, we know it as the internet
1:38:49 and so on.
1:38:52 So there were many, many aspects of this.
1:38:57 And I decided that because I was very influenced by one or two students that were very much
1:39:00 into economics and libertarian ideas and so on.
1:39:04 And one of them had taken two courses in econ at Caltech.
1:39:08 So we decided to start looking at this as a market where computers essentially buy and
1:39:11 sell programs to execute in their machines and so on.
1:39:15 So we started really doing what we call the ecology of computation.
1:39:21 It was a big effort, which married economics with artificial intelligence and computer.
1:39:22 But it became a big thing.
1:39:25 And so I became, again, it’s like falling in love again.
1:39:26 It’s a new field.
1:39:27 I thought it was great.
1:39:30 Yeah, the discovery process of falling in love is half the fun.
1:39:31 Absolutely, yeah.
1:39:36 And I also was able to understand, I mean, there is a lot of formalism in economics and some
1:39:39 of it is really, I mean, sort of academic.
1:39:41 But there are some ideas that are very profound.
1:39:45 To the extent that some people consider me an economist sometimes because I think in
1:39:48 terms of utility rewards and risk and all this stuff.
1:39:52 And as a matter of fact, a lot of the work I’m doing now on resource allocation in networks
1:39:54 comes from ideas from economics.
1:40:02 When you go into a new field, do you, in order to learn about the field, is that mainly through
1:40:05 talking to people in the field, reading books?
1:40:06 Both, both.
1:40:11 And it doesn’t strike me that you have ever tried to ingratiate yourself into any field.
1:40:13 It’s not like you’re trying to be a member of the field.
1:40:19 Like you go in as an observer and a learner.
1:40:21 Yes, I need to say this.
1:40:26 I don’t think that many people have said if I stayed in one field, I would have done
1:40:28 much better in terms of reputation and so on.
1:40:30 As a matter of fact, I can tell you an anecdote that is-
1:40:32 You mean like awards and stuff?
1:40:33 Yeah.
1:40:34 Like for instance, not long ago.
1:40:36 I was already doing computers after chaos and so on.
1:40:41 I won’t name the person, but a very good physicist professor at Berkeley came into my
1:40:42 offices for now.
1:40:43 We have an issue here.
1:40:47 I said, “What is it that your name for a membership in the National Academy of Science
1:40:48 is coming up?”
1:40:49 And I said, “Oh, that’s nice.”
1:40:51 He said, “Well, it’s a problem.
1:40:53 You’re not writing papers in physics.
1:40:54 You’re writing papers in computer science.”
1:40:58 And you know, we need a physicist because otherwise the chemists will get that job.
1:40:59 The physicists don’t-
1:41:00 Welcome to academia.
1:41:01 Yeah.
1:41:02 So I said, “Well, you want me to do?”
1:41:06 And he said, “Well, can you perhaps write one or two more papers on this?
1:41:07 So we can show.”
1:41:08 I said, “No, I cannot do that.
1:41:09 I can’t.”
1:41:13 Well, isn’t there a famous story about Feynman and being elected to the National Academy?
1:41:14 He refused to.
1:41:15 Yes.
1:41:16 Right.
1:41:17 I think they told him he was in the National Academy.
1:41:18 Yeah.
1:41:19 And then he said, “Well, what do I do?”
1:41:22 And they said, “Well, you elect in other members.”
1:41:23 And he said, “I quit.”
1:41:24 Yeah, right.
1:41:25 Well, yeah.
1:41:28 So in any event, I never became a member of the National Academy, but you never sought
1:41:29 prizes.
1:41:30 No.
1:41:31 I mean, I would have liked to get them.
1:41:32 Why not?
1:41:35 Because it’s not that I said they are meaningless.
1:41:37 But there was nothing that I could do about it.
1:41:42 And I, since I was not, as you said, I was always a little bit of a, always moving on
1:41:47 to the next thing, never staying long enough going to these meetings where by now you heard
1:41:50 it all over and over and over again.
1:41:51 So yeah.
1:41:52 Yeah.
1:41:55 I mean, I have to say that, you know, like, I mean, as you know, I still have my position
1:41:59 at Stanford and TEACH involved in a little bit of research.
1:42:06 But, you know, one of the great advantages I had is that all my advisors died or killed
1:42:07 themselves.
1:42:09 So I was orphaned in science.
1:42:13 And so there was never an expectation from my advisors that I do the next thing because
1:42:16 they were dead.
1:42:18 So I thought about that.
1:42:22 But I remember when I launched the podcast or started going on podcasts, I remember you
1:42:25 being a little bit concerned, you’re like, “What are your colleagues going to think?”
1:42:32 And I think at that point, the way that science was going and the structure of academia relative
1:42:37 to what my needs in life were and just a passion to wanting to do something new, I put a lot
1:42:40 of thought to the fact that you’ve changed fields many times.
1:42:46 And I just felt absolutely compelled to get into science communication and there was no
1:42:47 stopping that.
1:42:52 But I have to thank you a lot of the reason I was able to take the step to do the podcast
1:42:58 in addition to being supported by Lex Friedman’s suggestions and a lot of help from others,
1:43:03 Joe Rogan and others, but is that, I was like, “Well, that’s what you’re supposed
1:43:04 to do.”
1:43:09 When you hit a point where what you’re doing isn’t as compelling, you wait for the thing
1:43:12 that draws you forward, seems like you were always drawn forward.
1:43:13 I was thinking of carrot and stick.
1:43:17 It’s not like you disliked where you were, it’s that there was some carrot that you identified
1:43:18 and you go towards the carrots.
1:43:23 And also something very, the other day, my wife was actually mentioning, “I’ve been,
1:43:24 in a sense, an orphan.
1:43:25 I never had mentors.
1:43:30 It’s very interesting,” after this frankly not terrific graduate advisor.
1:43:31 He was not my mentor, really.
1:43:35 I mean, he didn’t even want me to do the things that I wanted to do.
1:43:39 So I never had someone who was whispering, “Bernardo is the guy, too.
1:43:41 You should be considering for this or that.”
1:43:46 I mean, I had the fortune to really get to the top of many of these fields and I interacting
1:43:47 with the top people.
1:43:49 I mean, we talk about Feynman-Gelman.
1:43:55 There are many very famous people that I respect immensely that I met when I was in France.
1:43:58 As I was teaching there, I met people that are brilliant and so on.
1:44:01 I felt treated with tremendous amount of respect as a colleague and so on.
1:44:03 But I never had mentors in that sense.
1:44:09 And also, as I said, I am a little bit restless, I am very curious about everything.
1:44:13 And so sometimes I see something and I say, “Oh, there’s an opportunity to do something
1:44:14 interesting.”
1:44:17 And I think that the issue of being curious is extremely important.
1:44:20 And it’s interesting because I reflect a lot on my father.
1:44:24 My father was an immensely curious person, but all about details.
1:44:27 He never liked abstractions of any kind.
1:44:32 He was very proud that he went to the same school I went and the only course he flagged
1:44:36 was philosophy, because he said it doesn’t make any sense.
1:44:38 Now, perhaps he was right about that.
1:44:40 Sometimes you wonder about what these philosophers talk about.
1:44:47 A couple of months ago in Denmark, we were invited, my wife and I, to a dinner with philosophers
1:44:49 talking about artificial intelligence.
1:44:53 I thought these people didn’t really know what was going on.
1:44:58 But nevertheless, yes, I am curious and sometimes I move on to things.
1:45:03 And I feel that the internal reward you get from doing something new and interesting and
1:45:09 exciting is much better than a recognition that someone will come and say, “Whatever.”
1:45:14 I mean, it don’t mean to understand me, I will not say no to a recognition.
1:45:17 But it’s not really that I do this in order to get that.
1:45:19 That’s not me at all.
1:45:20 Yeah.
1:45:26 I mean, the whole thing sort of brings my thinking back to the early discussions about, you know,
1:45:29 other students are not interested in physics, you’re interested in physics.
1:45:34 Other people are like smoking a lot of weed and partying like, “No, like you said, you’ve
1:45:36 not had mentors.”
1:45:39 That’s one area in which you and I have been very different.
1:45:40 Yes.
1:45:42 I’ve always attached myself to mentors, many of them.
1:45:43 Many of them.
1:45:44 Yeah.
1:45:49 Well, there might be a psychological reason, too, yeah, that you need this or need it at
1:45:52 one point that these parental-type figures, yeah, that might be.
1:45:53 I wish I had them.
1:45:54 Don’t misunderstand me.
1:45:59 As a matter of fact, I mean, my influence on my students, I produce more than 15 PhDs.
1:46:02 It’s also strange because none of them stayed in physics.
1:46:05 Now, the department has stand for too happy with that.
1:46:10 It’s not that I told them not to, but they all smelled that, you know, I was doing something
1:46:11 else.
1:46:15 I mean, you know, from computers, I became very aware of what was going on very early
1:46:16 on with the internet.
1:46:19 As you know, I started doing all this stuff on social long before anyone was doing any
1:46:22 economics of attention and all that stuff.
1:46:26 And many of these students, the other day, I found one of them, I met one, Lada Damage,
1:46:28 who, you know, I think he uses early at Google.
1:46:31 No, she went to Facebook.
1:46:32 And the other day, she wrote me notes.
1:46:34 I was so lucky that I met her.
1:46:37 She was going to do a thesis and I don’t know what, collecting solar.
1:46:39 Yeah, you’ve collected some pretty interesting students.
1:46:44 They’re like a pretty, we won’t name names other than laws, but some of them are very
1:46:46 well-known people in the tech industry now.
1:46:47 Oh, yeah.
1:46:48 Yeah.
1:46:51 And I think that, yeah, it seemed like the people that would gravitate towards you.
1:46:52 It’s interesting.
1:46:53 Your laboratory is off campus.
1:46:57 So anyone that decides to be off campus is already making a choice toward like they don’t
1:46:58 want to be part of the standard culture.
1:46:59 But they thought it was interesting.
1:47:00 Yeah, yeah.
1:47:01 Yeah.
1:47:06 So I want to get back to this issue of like internet and Silicon Valley.
1:47:11 I recall it was the early 90s, so it would be like ’89, ’90, ’91.
1:47:16 Remember, I had this girlfriend Gretchen, remember, and her dad was the editor of Guitar
1:47:18 Player Magazine.
1:47:24 And I’ll never forget, he told me, he said, you know, it’s going to be all about multimedia.
1:47:25 Remember that?
1:47:26 No one talks about multimedia.
1:47:34 Your television is going to be, your computer is going to be your stereo is going, I mean,
1:47:35 he was right.
1:47:38 He was basically, everything was going to be synthesized into common devices.
1:47:41 And we now know that we’re not to be true.
1:47:47 But at what point did you decide that things like computers were mainly going to be a route
1:47:50 to industry and not to academia?
1:47:54 This is really important, I think, for people to understand because right now it’s kind
1:47:56 of happening in biomedical sciences.
1:48:00 But you see this at Stanford, people get degrees in computer science, but not to become computer
1:48:04 science professors sometimes, but really so that they can go into industry.
1:48:10 So how do you see nowadays, like for people that are interested in science or technology,
1:48:12 do they need to go to graduate school?
1:48:13 Like is a PhD useful anymore?
1:48:16 Well, Peter Thiele says that you shouldn’t even get a bachelor’s, I think that’s what
1:48:17 he, you know.
1:48:21 I mean, I have great respect for Peter, great respect for Peter.
1:48:24 There are a lot of things that are easier to say when you’re already a billionaire.
1:48:25 No, no, no.
1:48:26 I know.
1:48:28 Like Steve Jobs saying, you know, passion is everything.
1:48:29 Right.
1:48:31 I mean, it’s necessary, but not sufficient.
1:48:32 Right, right.
1:48:33 Necessary, but not sufficient.
1:48:36 So I think that what’s happening today, I mean, technology, we are going through a technological
1:48:37 revolution.
1:48:39 There’s no doubt about it.
1:48:42 We used to learn about the printing press and now it’s the same thing with computers.
1:48:48 I still remember and I, you know, we, this is amazing because, you know, today’s so obvious.
1:48:50 I mean, people didn’t know much what was going on.
1:48:52 I parked everything.
1:48:53 One night we were having for dinner.
1:48:56 I remember, you know, Emmanuel Mignot, who was, you know.
1:48:59 They discovered the O’Rex and hypercretin relationship.
1:49:00 That’s the cause of narcolepsy.
1:49:01 It’s a mutation.
1:49:02 Yeah.
1:49:03 It was a friend of ours and his wife.
1:49:07 They were at home with our dinner and I was telling them, I was telling them that you
1:49:12 could go to a computer and go through the Louvre Museum in Paris and they say, what are
1:49:13 you talking about?
1:49:19 And so we finished dinner and we all drove to park at night and I turned on my computer
1:49:20 and there was a man.
1:49:21 I still remember his name.
1:49:23 Something was the last name.
1:49:28 He had gone taking pictures of every painting at the Louvre and put them online so you could
1:49:31 just navigate through the Louvre.
1:49:32 Today’s obvious.
1:49:33 Trivial.
1:49:34 At that time they couldn’t believe it.
1:49:35 Yeah.
1:49:39 There you are in Palo Alto on an evening going through all the rooms of the Louvre.
1:49:40 They just couldn’t understand what was going on.
1:49:41 What year was this?
1:49:42 I don’t remember.
1:49:43 It must have been like ’94.
1:49:47 But it was just when the web started coming, you know, that was, you know, right before.
1:49:51 We all had to get email in college in the final year of ’97 so it must have been somewhere
1:49:53 around like ’94, ’95.
1:49:54 Something of that sort.
1:49:59 Right before, right at the time and recent, it made the web available to everybody basically,
1:50:01 you know, Netscape, you know.
1:50:02 So in any event.
1:50:04 So it was an amazing thing.
1:50:05 It was amazing.
1:50:10 Now, all these developments were really done in companies, not necessarily in academia.
1:50:11 Okay.
1:50:15 That is an interesting point and I think that today an immense amount of the advances that
1:50:23 we see in biotechnology, in computers, in everything are essentially done, I would say,
1:50:24 for profit by companies.
1:50:25 Okay.
1:50:29 I think social networks, they started, we started doing social networks at a time when
1:50:30 no one even thought of doing it.
1:50:35 I used to say I do social science with a capitalist because sociologists used to study the behavior
1:50:39 of five widows in some Norwegian village and write a paper.
1:50:41 We could look at 150,000 people.
1:50:45 How did they visit this site or that site and predict how, you know, we were able to
1:50:48 predict behaviors, behaviors, you know.
1:50:52 So I think that today everybody knows that that’s the case and it’s, you know, the same
1:50:54 thing with artificial intelligence.
1:50:58 But for a kid in high school or kids in college or kids, I mean, is it worth getting a graduate
1:50:59 education?
1:51:00 Well, it all depends on what you want to do.
1:51:04 I mean, I mean, law, medicine, you need a professional, I mean, those that you need
1:51:07 the professional degree, I mean, these are ultimately professional degrees.
1:51:08 So you need the training.
1:51:11 I don’t want a surgeon that didn’t go to medical school.
1:51:12 Okay.
1:51:17 The danger is, and I remember a very, very bright guy I had in my team, you don’t want
1:51:18 to become a blue color worker.
1:51:21 See, what I’m saying is the following.
1:51:27 Being a hacker or being able to deal with software was an incredibly profitable profession.
1:51:31 Now you have these large language models that can actually program for you.
1:51:32 You need to write a program.
1:51:35 You go to Judge ETP and he’ll write it for you.
1:51:42 So suddenly, you know, if you don’t have a set of talents, a way of imagining things
1:51:47 or doing something, you become basically just someone that just hacks for, you know, for
1:51:48 so many dollars an hour.
1:51:52 Now it’s true that they can give you options if the company does well, you get rich and
1:51:53 so on.
1:51:58 But I still believe that you need some contextual cultural part to this.
1:51:59 Okay.
1:52:05 Now, I personally believe that humanities and all sorts of other things are very important
1:52:09 and to understand where is your cultural environment, where are you coming from and where is the
1:52:11 society going is important.
1:52:15 But on the other hand, as you said, you can just finish high school and start hacking
1:52:19 and become very good at it and doesn’t require much more than that.
1:52:28 Do you think the examples of like Zuck, Elon, you know, and others, you know, going from,
1:52:31 you know, essentially departing standard education to start companies, do you think
1:52:36 they’ve served, I mean, certainly not talking about the companies, but do you think those
1:52:42 examples are good examples for people to internalize or they just, are they unicorns?
1:52:45 Well, I think that they are unicorns and you have to be very careful.
1:52:48 We only talk about the success stories.
1:52:55 We don’t go and interview the guy that is loading a landscaping truck because his startup
1:52:56 didn’t go anywhere.
1:53:02 Okay, so it is a very, our tendency to see these people as heroes and to try to imitate
1:53:04 them is a very dangerous one, I think.
1:53:09 Now, that doesn’t mean that you should not be working on the things you care and gamble.
1:53:12 But these are the guys who played a lottery and won.
1:53:17 You remember, there were many other social websites before, you know, Facebook and they
1:53:18 all died.
1:53:20 And Facebook could have died too.
1:53:23 I mean, Zuckerberg might disagree with me, but, you know, it could have died.
1:53:27 Okay, and, you know, all these things are like that.
1:53:31 Apple, when almost under it, they brought Steve Jobs again and the guy put them into,
1:53:33 you know, into the stratosphere.
1:53:38 And the same thing with Elon Musk, he’s a high-take risk taker.
1:53:41 And so far, every time he flips the coin, he comes the right way.
1:53:47 But to say I want to be like him, you have to be very careful and to calculate the odds.
1:53:51 Okay, so when you say this, how many of these kids really make it?
1:53:53 I mean, it’s a very complicated thing.
1:53:57 So I think that to have a strong background in something will help you when suddenly
1:54:03 they feel switches from being a programmer and making a lot of money to suddenly program
1:54:06 and say, you know, a dime a dozen or becoming a technician, basically.
1:54:07 Okay.
1:54:12 I mean, I had a perfectly thriving career as a lab scientist with grants and private funding
1:54:15 and a bunch of other things publishing regularly.
1:54:19 And when I decided to switch to this, were you worried?
1:54:25 No, because I saw it as a very slow departure from what you were doing.
1:54:27 And I saw the success very early on.
1:54:32 I mean, I realized that you were essentially satisfying two things that are very important
1:54:33 to you.
1:54:34 You like to explain things.
1:54:37 You’re incredibly good at explaining things since you were a little kid.
1:54:38 Okay.
1:54:41 You were always explaining everything to people and you have a talent.
1:54:42 Let’s face it.
1:54:44 I mean, you know, I’m not saying this because I want to flatter you.
1:54:45 I really believe that.
1:54:46 Everybody says that.
1:54:51 Instead of your podcast, this is a success at explaining things in ways that people
1:54:52 understand.
1:54:55 They don’t have to go and buy a book on neuroanatomy to understand what you’re saying.
1:54:56 So I knew that this was a path.
1:55:01 Now, I didn’t realize how incredible the path was and there was a lot of randomness in it.
1:55:05 For instance, you started podcasting at a time when very few people were podcasting.
1:55:08 If you start today, the story would be a very different one.
1:55:10 The timing was the pandemic.
1:55:11 People were home.
1:55:12 They were listening to podcasts.
1:55:13 Right.
1:55:16 And this brings to something to me that many times people have asked me about.
1:55:18 What makes me do what I do?
1:55:24 I believe in the idea of walking on beaches with very few footprints.
1:55:26 When you go into a crowded field, it’s a mess.
1:55:30 So many of the times that I move and do something else is when I realize that it’s a mob scene
1:55:35 of scientists working at this and the chances of doing something interesting are very, very
1:55:36 small.
1:55:37 Okay.
1:55:39 The internet has allowed the information to go everywhere.
1:55:44 A guy in Zambia can actually read the same things that I read here.
1:55:48 So it’s very hard to compete against such crowd and many people are brilliant and many
1:55:50 of them are smart.
1:55:54 So you started something very early on and you were lucky that you chose a field that
1:55:56 resonates with the needs of people.
1:55:57 Okay.
1:56:00 There are also other people who do podcasting and go to nowhere.
1:56:02 So I think that I never worried.
1:56:09 I actually was, you know, elated to see the trajectory of your podcast.
1:56:17 The only thing is you have a tenure position and that is a nice safety cushion if everything
1:56:18 else were.
1:56:20 Today you’re beyond the reach of justice, as I say.
1:56:21 So no problem.
1:56:23 You know, you don’t need it in a sense unless you need it.
1:56:25 No one’s beyond the reach of justice.
1:56:27 But yeah, I still maintain my tenure position.
1:56:31 I spoke to my chairman in ophthalmology this morning and I’ll teach this spring or in the
1:56:32 fall.
1:56:35 And it’s good for you too to really interact with young people and to hear what they did
1:56:36 care and so on.
1:56:41 But I never worried in the sense that I thought that you have enough talent to do well and
1:56:43 you chose to do it.
1:56:47 I mean, I remember during COVID at the beginning, we were at your sister’s house and you were
1:56:49 drawing all these little diagrams.
1:56:50 I used to put my drawings.
1:56:51 Yeah, yeah.
1:56:54 And then I think you put them on Twitter or something of that sort and it was the beginning
1:56:56 of something much more interesting and important.
1:56:58 And so I never worried about it.
1:57:04 I think that all of us, the whole family and those who know you are sort of impressed at
1:57:08 the explosive success of the story here, you know, your podcast.
1:57:09 It’s amazing.
1:57:10 I mean, I don’t have to tell you.
1:57:15 That’s what reflects a kind of early compulsion more than anything of learn and teach, learn
1:57:16 and share.
1:57:18 Yeah, but there’s also, I need to say something.
1:57:23 The other day, actually, we were watching your interview with Esther Perrell.
1:57:28 And regardless of the fact that I think it’s a great interview, both my wife and I were
1:57:32 reflecting on the fact that it’s also an incredible tribute to the way you conduct an interview.
1:57:33 Okay.
1:57:34 And it’s valid there.
1:57:39 I mean, not many people can take someone and talk for it and make it interesting.
1:57:40 Let’s put it that way.
1:57:41 So you have that.
1:57:42 I inherited your curiosity.
1:57:44 No, but it’s more than that.
1:57:49 It’s also a way of drawing people out and so on, which is also part of your practice.
1:57:51 So I never had any doubts at the opposite.
1:57:57 I mean, the issue is, you know, obviously you’re taking it to many, many places, long
1:58:01 beyond what you started, which was essentially explained to people how neuroscience works,
1:58:02 right?
1:58:04 And you’re going into a lot of health domains and other things.
1:58:05 Yes.
1:58:08 And I’ve also been blessed with an amazing team.
1:58:15 This is something that I think while we share a lot of things in common, if I may, I mean,
1:58:17 I’ve always been kind of a pack animal.
1:58:20 You know, if it was skateboarding, like draw friends together.
1:58:23 If it’s birds, I have my bird club with Eddie Chang, who now, as you know, is the chair
1:58:24 of neurosurgery at UCSF.
1:58:27 It’s kind of wild to think about.
1:58:30 But yeah, I’ve rarely gone alone.
1:58:31 Yeah.
1:58:32 Like, I’m just struck.
1:58:35 I mean, we’ve had many conversations over the years, but I’m just struck at how you’ve
1:58:40 been able to be, you’ve been a bit of a lone wolf with these different camps.
1:58:41 You make friends.
1:58:42 You have colleagues.
1:58:43 You maintain long-term relationships.
1:58:44 I have groups of people who collaborate with me.
1:58:45 I don’t do this alone.
1:58:46 Right.
1:58:47 The opposite.
1:58:48 Right.
1:58:52 But there’s, I haven’t changed crowds very often, you know, and it seems like you’ve
1:58:56 had to go into, you know, economics and theoretical physics and all these things.
1:59:00 And yeah, that’s an interesting difference.
1:59:03 And daunting and thrilling at the same time.
1:59:07 Sometimes when you start giving talks in a field that you’ve never done much of before
1:59:11 and you see this audience, you know, can be intimidating too.
1:59:14 You know, even when I started doing chaos, I thought I was doing very well till I gave
1:59:17 a talk at Berkeley and there was a mathematician.
1:59:21 I regard mathematicians as the top, top people in the world.
1:59:24 And I was saying something and the guy, he’s a very famous mathematician.
1:59:26 He said, “That’s a lie.”
1:59:28 I said, “What do you mean?”
1:59:29 He said, “Can you prove it?”
1:59:30 I said, “No.”
1:59:31 Because, you know, physicists don’t prove theorems.
1:59:33 He said, “Well, then it’s a lie.
1:59:34 You cannot prove it.
1:59:35 It’s a lie.”
1:59:36 It was quite a, you know, a cold shower.
1:59:39 Yeah, that happens to me on Twitter every now and again, well, they’ll find something
1:59:42 where I misspoke and they do it and it’s super embarrassing.
1:59:43 You correct yourself, you move on.
1:59:44 No, no.
1:59:45 And then you learn things too.
1:59:46 You have a conversation with someone.
1:59:47 And you never forget those things.
1:59:48 This is what I learned.
1:59:52 Like, you never forget the errors you made, like on a qualifying exam.
1:59:55 Most people will never take a qualifying exam, but they basically ask you questions until
1:59:56 you get something wrong.
1:59:57 Yeah.
2:00:01 And if you don’t know or you get something wrong, that’s an important moment because
2:00:03 it’s also the thing that you go look up and you never forget.
2:00:04 Yeah, right.
2:00:07 And also, the tiny humiliations can be very good too for you.
2:00:08 I mean, this is very important, you know.
2:00:09 Not like 20 of those.
2:00:10 Not like 20 of those.
2:00:11 I do too.
2:00:14 I mean, I think it’s a very, very important part of, you know, growing up and discovering
2:00:16 that you don’t understand something.
2:00:17 But I always, I need to say this.
2:00:21 I mean, in spite of the fact that, you know, you paint me as a lone wolf, I’m not.
2:00:24 I’m very social and I interact, I love interacting with people.
2:00:30 And I’ve always been very lucky that I surround myself with groups of people, including today,
2:00:34 that are brilliant and resonate with the kinds of things I want to do.
2:00:36 And so, it’s very stimulating.
2:00:40 I’m not the kind of person that sits in a corner and does theories and publish papers.
2:00:42 I published papers on my own.
2:00:47 That was my romantic period where I needed to be Einstein in the Patent Office.
2:00:50 Not that I thought I was Einstein, but it was very important.
2:00:51 I was the only author.
2:00:52 Okay.
2:00:55 So, today, I don’t mind putting my name whatever and I don’t need it.
2:00:59 I mean, I have hundreds of papers and lots, you know, more than enough patents and so
2:01:00 on.
2:01:02 So, I like interacting with people.
2:01:04 It’s very, very important to me.
2:01:07 When I have an idea, I need to tell people about an idea.
2:01:09 So I can relate.
2:01:10 Yes.
2:01:11 Yes.
2:01:12 Yes.
2:01:13 So, that’s very good.
2:01:15 And I still see some of my old students and collaborators like, you know, Tad and so
2:01:16 on.
2:01:17 And we take walks.
2:01:19 Everyone said, “Well,” and discuss things, you know.
2:01:21 And so, I learned a lot from him too.
2:01:25 Right now, you’re working, as I understand, on quantum internet.
2:01:26 Yes.
2:01:28 This is a mysterious term to most everybody.
2:01:29 Yes.
2:01:30 Yes.
2:01:32 You alluded to it earlier about quantum entanglement.
2:01:33 Yes.
2:01:34 Or about entanglement.
2:01:35 Yes.
2:01:43 But my understanding is that foreign governments, countries, and our government and country are
2:01:49 very interested in quantum internet, that it might actually be at least as important
2:01:54 as AI, maybe more important for security reasons, et cetera.
2:01:57 Can you explain quantum internet in a way that I can understand in the list?
2:01:58 Yes.
2:01:59 Yes.
2:02:00 I can explain.
2:02:01 I mean, I’ll tell you the original thing.
2:02:05 Quantum mechanics was essentially finished in 1925, so we are not reinventing new physics
2:02:06 here.
2:02:07 Okay.
2:02:10 There’s the physics of the gravitation and quantum, but that’s not really what we’re
2:02:11 talking about.
2:02:12 What happens is the following.
2:02:18 The basis of all secure interactions in the internet on computers are based on the idea
2:02:24 that there are certain mathematical equations or functions that are very hard to resolve.
2:02:29 So when I send you something encoded, if someone is listening to that conversation that is
2:02:34 encoded and tries to read it, it’s very, very hard to do because in order to decode that
2:02:40 code is some kind of symbols and so on, you need to, I don’t know, months or years of
2:02:41 a computer to do it.
2:02:42 Okay.
2:02:45 But it can be done.
2:02:50 Computers get broken, computer codes get broken all the time because the basis of these codes
2:02:52 are mathematical functions.
2:02:56 You have a mathematical function, you can create a computer program that will try to
2:02:58 unravel it and it can be unraveled.
2:02:59 Okay.
2:03:00 So that’s one thing.
2:03:02 Now here comes quantum mechanics.
2:03:07 Quantum mechanics provides security that is not given by mathematics, but by the laws
2:03:09 of physics.
2:03:16 So if you have a way of sending messages from one computer to the other, encrypted using
2:03:20 quantum mechanisms, they cannot be broken.
2:03:24 Can you give me an example of a quantum mechanism for encoding information?
2:03:27 Imagine that I’m sending you messages.
2:03:29 Every message is encoded in binary, ones and zeros.
2:03:30 Okay.
2:03:33 So I’m sending a message, which is a string of ones and zeros.
2:03:37 That string of ones and zeros could be hello Andrew or it could also be something that
2:03:40 is secretly encoded into something.
2:03:45 If it’s classical encryption, which is what we use today, a computer in principle can
2:03:47 look at those symbols and unravel them.
2:03:51 Now let me show you how it works in quantum.
2:03:59 When I send you a quantum message, the act of touching it, trying to look at it destroys
2:04:00 it.
2:04:02 That’s what happens in quantum, not in classical things.
2:04:06 I can look at strings of ones and zeros and I look at them and I can make a copy of it
2:04:10 and then I read them, I take them to my lab and I decrypt them.
2:04:15 If I look at a string of qubits, quantum bits moving, there are not ones and zeros.
2:04:16 They are different things.
2:04:17 These are moving parts.
2:04:18 They are moving parts.
2:04:19 They are usually photons.
2:04:21 You can use fiber optics.
2:04:22 You can use…
2:04:23 So these are photons.
2:04:24 I know what photons are.
2:04:25 Yeah, photons.
2:04:26 So they’re a little bouncing energy of light.
2:04:31 Yeah, little bunches of light, because photons, if they’re going around, they’re also…
2:04:35 The photon could be polarized up or down or whatever, but if it’s in a quantum state, which
2:04:36 is in the intermediate between…
2:04:41 The moment I look at it, the moment I capture it, I collapse it into one or the other and
2:04:42 I destroy it.
2:04:43 The interaction with it changes it.
2:04:45 The measurement destroys it.
2:04:50 This is the mystery of quantum mechanics, that the measurement collapses.
2:04:53 We call it the word collapses into one state or the other.
2:04:54 Before that, it was anything.
2:04:56 We could be anything.
2:05:02 So when I use quantum signals, I’m sending qubits, quantum bits that are called qubits.
2:05:07 The act of observing the qubit renders into a classical one or zero.
2:05:10 So then there’s no way you cannot break it.
2:05:19 So does that mean that the practical implementation of this equates to unbreakable code?
2:05:20 Exactly.
2:05:23 Which is why, of course, other governments…
2:05:27 What I’ve been told is that in China, they’re working very hard on this.
2:05:28 Oh, absolutely.
2:05:29 And that here, we’re working very hard on this.
2:05:30 We are working too.
2:05:31 Yeah.
2:05:32 And you’re working very hard on this.
2:05:33 But who’s there?
2:05:35 Has anyone gotten there yet?
2:05:36 Okay.
2:05:37 The problem is the following.
2:05:43 In order to decrypt this, remember that I told you that you can use mathematics, okay?
2:05:44 Some of these functions are incredibly complex.
2:05:48 It might take the age of the universe, perhaps, to decode them mathematically.
2:05:50 Let’s not talk about quantum.
2:05:54 But if you have a quantum computer, now we’re talking about a quantum computer, it can do
2:05:56 it in a couple of hours.
2:06:01 A quantum computer could decode any mathematical function of the ones that are used in encryption
2:06:02 in hours.
2:06:06 Whereas, it would take the age of the universe for a monster computer, a standard computer
2:06:08 you can buy to do it.
2:06:13 So in theory, whoever gets this ability first can read, essentially, all the information
2:06:14 that’s being sent around the world.
2:06:16 Not only that.
2:06:19 And many people are doing the Chinese, the Koreans, and we’re doing…
2:06:21 They are grabbing everything now that is encrypted.
2:06:22 They cannot decrypt it.
2:06:23 And they store it.
2:06:26 Because someday, they’ll be able to decrypt it.
2:06:28 But who knows if it will still be relevant?
2:06:30 Oh, but it may be.
2:06:31 And we don’t know what they have.
2:06:32 Imagine.
2:06:34 Imagine if you can get…
2:06:40 Remember when North Korea hacked, what was it, Disney, one of the…
2:06:44 And then they discovered all these emails where people like George Clooney, who was complaining
2:06:45 about this or that.
2:06:46 So imagine…
2:06:47 And worse.
2:06:48 And worse.
2:06:49 We just didn’t hear about that.
2:06:50 Yeah.
2:06:51 Yeah.
2:06:52 Okay.
2:06:53 So if you grab all this information, we cannot decrypt it today.
2:06:57 But if quantum computers become available and there are people working on quantum computing,
2:06:59 they’ll be able to decrypt it.
2:07:03 In the meantime, people are working on deploying these quantum networks.
2:07:05 We’re working on that too.
2:07:08 Not to deploy them, but just to see whether or not it’s feasible to do that.
2:07:09 Okay?
2:07:11 The Chinese are ahead of almost everybody.
2:07:14 They have two satellites already in orbit that are sending these qubits.
2:07:17 So these are impossible to decrypt.
2:07:18 Okay?
2:07:19 Wait.
2:07:20 So they’re sending the qubits.
2:07:21 So you can already communicate in quantum.
2:07:22 Oh, yeah.
2:07:23 Yeah.
2:07:24 We communicate all the time.
2:07:25 Yeah.
2:07:26 Yeah.
2:07:27 I have a lab in Colorado that does that.
2:07:28 Yeah.
2:07:29 Absolutely.
2:07:30 No.
2:07:31 No.
2:07:32 No.
2:07:33 No.
2:07:34 No.
2:07:35 No.
2:07:36 No.
2:07:37 No.
2:07:38 No.
2:07:39 No.
2:07:40 No.
2:07:41 No.
2:07:42 No.
2:07:43 No.
2:07:44 No.
2:07:45 No.
2:07:46 No.
2:07:47 No.
2:07:48 But eventually, we will have a quantum internet based on all this.
2:07:49 Because in order to talk to these quantum computers, you have to send qubits, not just
2:07:50 normal bits.
2:07:51 So this is a race?
2:07:52 Yeah.
2:07:53 A race.
2:07:54 We are not really, I mean, since we are not, yeah.
2:07:55 Yeah.
2:07:56 And there are a lot of people.
2:07:57 I need to tell you that a lot of people, including this government, that claim that this is not
2:07:58 really that relevant or important.
2:08:01 And this is a sociological phenomenon here.
2:08:06 Cryptography has always been the promise of the mathematicians, because there are mathematical
2:08:09 functions, you know, like discrete logarithms and so on.
2:08:12 They believe, the moment they heard about quantum computers, they said, “Oh, we can solve the
2:08:13 problem.
2:08:18 We can create algorithms, mathematical algorithms that are going to be even harder to break.”
2:08:20 They call that post-quantum.
2:08:23 But they don’t know it’s true.
2:08:27 The United States government is following this post-quantum because they think it’s easier
2:08:28 than anyone.
2:08:32 Already, they published two of these, very, very fancy, two students with a laptop were
2:08:34 able to decrypt it within a week.
2:08:38 So obviously, you cannot prove that no one will ever decrypt these things, okay?
2:08:43 So there is the cryptographers, they don’t like physics, they don’t work as physicists.
2:08:49 So they say, “Quantum key distribution,” that’s the name of this thing, “esoteric”
2:08:52 is not important and so on, and also it won’t work.
2:08:56 Well, they say it’s going to work for short distances, about 10 to 20 kilometers.
2:09:00 They just published a paper that got tremendous publicity and an award and so on, that’s best
2:09:04 paper, that we were able to send this stuff over 100 kilometers, okay?
2:09:09 So I mean, and the Chinese are sending that from satellites, okay?
2:09:11 So impossible to decrypt.
2:09:14 Military communications based on this kind of things are impossible to decrypt.
2:09:16 So they are very important.
2:09:21 But there is a whole group of people that are saying, “No, post-quantum is what we want.”
2:09:26 So NIST, the National Institute of I think Science and Technology, they are really pushing
2:09:28 the post-quantum thing.
2:09:32 In Europe, it’s the opposite, they’re really embracing quantum.
2:09:36 I mean, Denmark, for instance, is very far ahead into these things, NATO just gave them
2:09:39 a pile of money to work on quantum and so on.
2:09:45 So it all depends, you know, it’s a complicated thing because the crypto people are all mathematical
2:09:48 people, so they don’t care about quantum.
2:09:54 Is any of this going to be useful for trying to understand, I don’t know, how the brain
2:09:59 works or is it, I mean, you know, there’s still debate as to whether or not the way
2:10:02 that we’re thinking about brain function is even like the right way.
2:10:08 We think about neurons, action potentials and chemicals, but the physicists, whenever
2:10:13 they poke their noses into this stuff, they tend to think about it a little bit differently
2:10:17 or they start to think about, well, you know, state dependence, like the brain that you
2:10:21 have at 8 a.m. is very different than the brain you have at 2 a.m. or 4 in the afternoon,
2:10:24 like maybe everything is happening differently and maybe some of this actually gets down
2:10:26 to the quantum level.
2:10:30 Like we can’t say this neuron talks to this neuron and when they talk in the following
2:10:33 way, you get a certain output.
2:10:34 Like is there relevance here?
2:10:35 Okay.
2:10:36 There are two things I want to say.
2:10:40 Beware of physicists getting into brains, in brain work, I mean, they’re always in that.
2:10:44 It’s like the new thing now, neuroscience, you know, swung the doors open.
2:10:45 Well, I was into neuroscience for a while, isn’t it?
2:10:49 I mean, I think recently neuroscience has made a good move of including people from
2:10:55 psychology, computation, even philosophy, economics, and biology, basically all levels
2:10:56 of analysis.
2:10:57 Yeah, yeah.
2:11:02 But the other thing you asked about quantum and the brain, there is Roger Penrose, who
2:11:04 just got the Nobel Prize in physics.
2:11:09 He’s one of the few people who have very esoteric ideas about the brain being totally quantum.
2:11:11 He’s an incredibly brilliant man.
2:11:12 He was the advisor of Hawking.
2:11:14 I heard him on Lex’s podcast.
2:11:15 Yes.
2:11:21 And, yeah, he does have interesting ideas about how neurons might be communicating maybe
2:11:25 as bound networks as opposed to independent entities.
2:11:28 No one really follows it and I don’t, I’m not an expert in that.
2:11:31 So, Roger Penrose is the one who’s pushing this.
2:11:37 Many of the physicists go into brain science are not very clever at doing brain science
2:11:42 because, you know, I heard a story, I think was Francis Crick or someone who told, I was
2:11:47 at a conference and he was saying this, that a physicist came to him and said, “I decided
2:11:50 to go into brain science,” and so he said, “Okay, what have you done?”
2:11:53 And the guy says, “I measure the specific heat of the brain.
2:11:54 What do I do with it?”
2:11:55 Basically.
2:11:58 Well, I think it’s good that computationally minded people have joined neuroscience because
2:12:01 it was getting too modal, too descriptive.
2:12:08 That said, I do think that, you know, math is so important, but it’s often used to intimidate
2:12:13 biologists into thinking that their ideas either might not be true or that there’s better
2:12:14 ideas out there.
2:12:19 I will say that when computational neuroscience first started, it seemed like the attempts
2:12:22 to model the brain were pretty feeble and actually, I’ll just say it, they were pretty
2:12:31 lame, but now I think with AI and LLMs, like the biologists have had to step back and say,
2:12:39 “Hey, you know, these math physics engineering AI types, they have the potential to really
2:12:40 evolve the field.”
2:12:41 No, no, right, right.
2:12:42 At least that’s my stance.
2:12:43 Yeah.
2:12:46 I was at conferences where people say things like, “The brain is a massively parallel machine,”
2:12:49 and I say, “Wait, wait, are you sure of that?”
2:12:50 That’s a meaningless accent.
2:12:51 Yeah.
2:12:54 So I said, “If I show you a row of trees,” and I said, “Tell me how many are they.
2:12:55 Do you really take the whole thing?”
2:12:58 And he said, “75,” or you have to go sequentially.
2:13:00 It’s not parallel, it’s sequential, you know?
2:13:01 But LLMs are pretty interesting, right?
2:13:07 I mean, you can take four or five large language models, essentially pseudo brains, and have
2:13:09 them work on the same problem.
2:13:12 It’s hard to work with five people in parallel in a way that’s coherent, right?
2:13:15 You can only talk so much over one another.
2:13:16 It’s very interesting.
2:13:18 That’s exactly what we’re doing now.
2:13:23 Years ago with Jeff Drager, we wrote a paper on the idea of showing how programs collaborating
2:13:28 with each other could solve problems very, very fast that human others cannot do.
2:13:31 And it’s a basis of a lot of the work we want to do now, yes.
2:13:35 And there are people who are already thinking of putting many, many of these LLMs together
2:13:39 and then see whether or not they do better than a single one or better than a human.
2:13:44 So you think AII is going to improve life for the typical citizen?
2:13:50 Yes, because you can use these things in order to do things that were very hard to do before.
2:13:52 I mean, I use them, and it’s amazing.
2:13:56 I mean, we just published the paper on hallucinations in LLMs and so, because they hallucinate
2:13:57 every once in a while.
2:13:58 They say anything.
2:14:01 But yes, yeah, they are very useful, very useful.
2:14:05 And I think that the companies that use them will make more money than the companies that
2:14:07 produce them like OpenAI and so on.
2:14:08 Yes, yeah.
2:14:10 It’s a very, very important field.
2:14:14 But 10, 15 years ago, whenever I’d bring up AI, you would chuckle and say, “This stuff
2:14:15 is life.”
2:14:20 Well, the funny thing is that the other day, well, I don’t want to name him one of the managers
2:14:21 at Xerox Park.
2:14:24 When I was at park, I started playing with the idea of using machine learning to see
2:14:25 what they can do.
2:14:28 The AI people at that time said, “That’s nonsense.
2:14:30 We need to think about logic.
2:14:32 How does the brain think?
2:14:34 How do we do cognitive psychology and so on?”
2:14:36 We were just doing neural nets.
2:14:37 That’s exactly it.
2:14:40 And the other day, I was meeting with some of these people, and they were saying to me,
2:14:45 “We used to laugh at you doing this stuff because we could do only very little, and today
2:14:46 is the rage.”
2:14:50 Now, the difference between what I was doing, what is being done today, is a scale.
2:14:54 I mean, I don’t know if you know that they are now using nuclear power reactors in order
2:14:59 to power the data centers, but it’s an immense cost of computing.
2:15:04 You have no idea the amount of work that it takes to one trillion tokens in order to get
2:15:06 one of these things to work.
2:15:14 It strikes me you’ve always been very open-minded and very willing to adopt new technologies,
2:15:18 but it hasn’t changed your daily life very much.
2:15:19 Not much at all.
2:15:23 I remember early on, you showed me the internet, and you said, “Be very careful.”
2:15:24 And I said, “Why?”
2:15:26 You said, “It’s like mental chewing gum.”
2:15:27 You chew and chew.
2:15:28 Those were your words.
2:15:31 You said, “You chew and chew, and at first it tastes good, then it doesn’t taste very
2:15:37 good at all, then you don’t taste it at all, and then you realize there’s no nutrition.”
2:15:44 And I always think about that in terms of phone usage or webforaging behavior.
2:15:52 You still like to work, you take a walk in the afternoon, or after eating, you’ve always
2:15:57 been incredibly regular with your routine despite the evolution of all these technologies.
2:16:01 You’re not the guy in Silicon Valley who’s tricked out with all the gear.
2:16:02 No, no.
2:16:03 Well, there is another aspect.
2:16:05 Actually, I’ve never seen you at a cafe with a laptop.
2:16:08 Well, sometimes, but there’s another aspect to this.
2:16:13 As you know in the last up to five years ago, I spent four years working on the economics
2:16:16 of attention and why is it that people attend to things.
2:16:20 And I really believe, and I’m not an expert, that there is a tremendous resonance between
2:16:24 these machines and our human brains, and they are addictive.
2:16:29 The former CEO of Hewlett-Packard, where I was in direct in the labs, Meg Whitman used
2:16:34 to say, “I wake up in the middle of the night to look at my phone, and I know people who
2:16:37 do that, and there are members of my family who do that more often that I would like to
2:16:38 see them do that.”
2:16:39 You don’t do that.
2:16:40 No.
2:16:44 I mean, I do it, but I don’t have this compulsion to see what’s going on.
2:16:48 I had a student that he said, “I love spam because at least something is happening.”
2:16:49 Oh, my goodness.
2:16:50 He said that.
2:16:51 Spam?
2:16:52 Spam.
2:16:56 He said, “I get spam, and I look at it because something is happening,” he used to say.
2:16:59 He’s now a very successful financial guy.
2:17:00 Stop doing something.
2:17:01 Brilliant fellow.
2:17:02 Brilliant fellow.
2:17:06 But that’s because maybe your internal world is rich enough that you don’t…
2:17:07 But I look at news.
2:17:08 I like to look at things.
2:17:09 I like to look at videos.
2:17:10 Don’t misunderstand me.
2:17:11 It’s not that I ignore it.
2:17:17 But yeah, I’m not, I mean, I like the latest things and so on, especially if you are beautiful
2:17:18 and so on.
2:17:21 But yeah, I’m not into whatever the latest is and so on.
2:17:26 I remember I got some Oculus things that I got for free from Pace and gave them to you
2:17:29 and I never used them once or twice.
2:17:34 I mean, I’ve used VR in my lab, but I don’t want to spend time in VR.
2:17:40 And also, as my conversation with one of your collaborators here revealed before this podcast,
2:17:44 I love mechanical things and the details, the analog world.
2:17:45 Okay.
2:17:51 And yeah, digital is interesting and fascinating in some ways, but I like things like mechanical
2:17:56 watches, cameras that click when they oppress them and so on, but not artificially.
2:17:58 So I really like that.
2:18:02 I like things that are very classical and so on in many ways and I enjoy that.
2:18:03 I like technology.
2:18:04 Don’t misunderstand me.
2:18:06 And I use it a lot.
2:18:10 And I use it and I do new things with them and I get patents and so on.
2:18:14 But yeah, I’m not a techie guy in the same thing.
2:18:19 I enjoy, I like to have an analog life, not a digital life.
2:18:25 Writing a bicycle is analog, walking is analog, sitting and meditating is analog.
2:18:30 Of course, you can also listen through the internet to a good thing that helps you meditate
2:18:35 or go to sleep, don’t misunderstand me, but I don’t have this fascination with things
2:18:36 and so on.
2:18:38 I mean, some people do.
2:18:41 It seems like a lot of people have a fascination with the future.
2:18:43 You seem very grounded in the present.
2:18:46 I’ve never read a single book of science fiction.
2:18:50 Most of the people I work with, and I admire them, they all come with ideas from books
2:18:52 in science fiction and they always say, “Did you read this or that?”
2:18:55 And I say, “I have no idea.”
2:18:56 I never liked it.
2:19:00 I like to read about real people with real blood and real feelings.
2:19:03 Science fiction, to me, is the void of that.
2:19:05 It’s imagining droids doing this or that.
2:19:07 I couldn’t care less.
2:19:11 As I always think that physicists must love science fiction because–
2:19:15 I never, never, never read a single book or looked at it in a movie or science fiction.
2:19:17 I couldn’t care less.
2:19:18 I don’t relate to that.
2:19:21 I don’t think that these people display human-like behavior anyhow.
2:19:24 So, I mean, I’m not saying that it’s not interesting to others.
2:19:25 I mean, I–
2:19:26 You’re not a futurist.
2:19:27 No.
2:19:28 No.
2:19:30 Even though they call me futurist because I always anticipate things.
2:19:35 Right, but you’re not somebody who thinks about what life is going to be like a hundred
2:19:36 years from now.
2:19:37 No.
2:19:38 No.
2:19:39 I like to know life is now.
2:19:40 Yes.
2:19:44 Yes, and I also, as Niels Bohr once said, “It is hard to predict anything, especially
2:19:45 the future.”
2:19:46 Okay.
2:19:47 We’ll predict the past very well.
2:19:49 I don’t know what’s going to go.
2:19:53 I mean, you know, we’ve seen things happening, unbelievable things.
2:19:58 I mean, the technology that allows you to become such a worldwide known phenomenon is
2:20:00 because of the technology.
2:20:05 Imagine if you were just declaiming the Roman Senate centuries ago.
2:20:09 I’ve been doing exactly what I’m doing now, but with no microphones or cameras.
2:20:10 Okay.
2:20:11 Yeah.
2:20:12 I’m not a futurist, and that’s it.
2:20:18 The people tell me I am because I anticipate things, but not because I imagine a world
2:20:23 in which, you know, I couldn’t care less about going to Mars, for instance, even though Elon
2:20:25 Mars thinks this is very important.
2:20:27 Do you think it’s a cool project?
2:20:30 I don’t know.
2:20:31 I want to ask him why.
2:20:36 And then he tells me things, or he says things like, “Well, you know, civilization is going
2:20:37 to die here.
2:20:38 We are going to spexiate.”
2:20:39 And so I don’t know.
2:20:40 I mean, let it happen.
2:20:41 I don’t know.
2:20:43 Just enjoy now, you know.
2:20:45 You’re not worried about the future.
2:20:47 In that sense, oh, I’m an optimist.
2:20:51 I believe that technology will solve the global warming problem, it’s obvious how to solve
2:20:52 it.
2:20:53 There’s nothing very mysterious.
2:20:57 You know, nuclear power is going to do it, you know, absolutely.
2:21:00 Once we get out over our preconceived notions of nuclear power.
2:21:01 Right.
2:21:03 I mean, very few people have ever died of a nuclear accident.
2:21:04 Let’s face it.
2:21:05 Yeah.
2:21:06 They need to name it something else.
2:21:07 Maybe.
2:21:08 Yeah.
2:21:15 Things that at once were thought to be dangerous when renamed, you know, turn out to not be
2:21:19 so dangerous when renamed, people are willing to adopt.
2:21:20 Yeah.
2:21:21 Yeah.
2:21:22 Right.
2:21:23 Yeah.
2:21:24 So, yeah, I don’t really, you know, I don’t worry too much about the future.
2:21:29 I think that people are ingenious and wise enough to stay away from the brain, hopefully.
2:21:31 You don’t seem to worry too much, generally.
2:21:32 You’re not a big worrier.
2:21:33 Mm-hmm.
2:21:34 Yeah.
2:21:35 Yeah.
2:21:36 You and I are different that way.
2:21:37 You and I are different that way.
2:21:38 Yeah.
2:21:39 Yeah.
2:21:40 That’s what I love.
2:21:41 Yes.
2:21:42 Not if I keep busy.
2:21:43 Oh, okay.
2:21:44 Yeah.
2:21:45 These days a lot less.
2:21:51 I think that, I think at the transition points between different circumstances and at the
2:21:54 transition points between different career things, I think it makes sense to worry.
2:22:00 It sort of drives some of the urgency to make sure that, you know, you, you know, reach for
2:22:03 the next rung and grab it, right.
2:22:04 And not, you know, not miss.
2:22:09 I mean, there’s been, I mean, I think there’s been elements of uncertainty in my life where
2:22:14 I felt like, okay, I’m going to ground the things I can control, but no, I don’t stay
2:22:15 up at night worrying about things.
2:22:16 Yeah.
2:22:20 Also, I think meditation is profoundly effective at this.
2:22:22 Suddenly, you’re here and that stays.
2:22:23 The past is the past.
2:22:25 You cannot do anything and the future hasn’t arrived.
2:22:30 So what the heck, you know, I really believe that and it has helped me immensely.
2:22:33 I’m very, at a few things, I’m very proud.
2:22:38 I went for my medical checkup a year ago and the doctor says, I’d love to hear you breathe.
2:22:40 I said, what’s so wrong with my breathe?
2:22:42 He says, so slow and calm.
2:22:44 So you got over the white coat syndrome?
2:22:45 Yes.
2:22:46 Yeah.
2:22:47 Because of meditation.
2:22:48 Yeah.
2:22:49 You sent me your lab results this morning.
2:22:50 So everything, everything looks great.
2:22:51 Yeah.
2:22:52 Yeah.
2:22:53 Yeah.
2:22:54 Yeah.
2:22:55 Yeah.
2:22:56 Yeah.
2:22:57 You’ve always been busy, you know, regular about exercise, not excessive.
2:22:58 No.
2:22:59 You’re never one of the like the marathoners or the, you know, five a.m. in the pool people,
2:23:00 but no.
2:23:02 I tried runs to run a marathon actually.
2:23:03 So.
2:23:04 Yeah.
2:23:08 I mean, it’s very common in the area where, you know, in around Stanford to be pretty extreme
2:23:09 about athletics.
2:23:10 That was never your thing.
2:23:11 No.
2:23:12 No.
2:23:13 Steady, long distance runner.
2:23:14 Yeah.
2:23:15 I told you that once.
2:23:16 I’m not a sprinter.
2:23:17 Yeah.
2:23:18 Some people are.
2:23:19 And by the way, I admire them immensely.
2:23:20 You mean in life.
2:23:21 They were speaking metaphorically.
2:23:22 Yeah.
2:23:23 In general, yeah.
2:23:24 There are some people who really can do things incredibly fast and they move from one thing
2:23:25 to the other and so on.
2:23:26 Yeah.
2:23:29 I like people who reflect some wisdom.
2:23:35 For instance, I have a, it’s very strange for someone like me, but I see a Buddhist monk
2:23:40 and I just suddenly, I feel calmer by just seeing that person, you know.
2:23:41 I don’t know.
2:23:42 I think there’s something.
2:23:47 It’s not just the spirituality, the power they have to be here totally and absolutely.
2:23:48 It’s impressive to me.
2:23:52 I mean, some of the people say, okay, that’s funny robes or something, you know, I like
2:23:53 that a lot.
2:23:55 Not, it’s not necessarily a way.
2:24:03 I mean, my therapist used to say to me and that to use meditation to move away from trouble
2:24:06 and trouble, troubling thoughts is not a good idea.
2:24:08 So you have to embrace the world too.
2:24:09 But I use it.
2:24:13 So it’s just to stay calm and to enjoy and to see things for what they are.
2:24:14 And I think it’s, yeah.
2:24:15 Yeah.
2:24:16 The future is the future.
2:24:17 I don’t know.
2:24:18 Well.
2:24:19 You only control what you can control.
2:24:20 Right.
2:24:22 That’s, but you know, there’s some people who are worried all the time about the future,
2:24:23 you know.
2:24:32 And your understanding of quantum mechanics, relativity and the real world.
2:24:37 And perhaps just generally knowing what you know and experiencing what you’ve experienced.
2:24:44 Do you believe in some sort of higher power organizing force or let’s just be blunt.
2:24:45 Do you believe in God?
2:24:46 Well, okay.
2:24:49 The word God has a lot of implications, right?
2:24:53 I mean, I don’t necessarily, I don’t believe in a God that keeps track of what you and
2:24:54 I are doing at this point.
2:24:58 There are too many people and so on.
2:25:03 So I don’t believe in this notion of, you know, of an agent there that is somehow knowing
2:25:07 what everybody on this planet is doing or, you know, and so on.
2:25:13 I do feel sometimes, and especially because of the studies I have, I, and actually from
2:25:17 reading people who have been very, very deep, you know, in particular the thoughts of people
2:25:22 like Einstein, Heisenberg and so on, that there seems to be at times a sense of an organizing
2:25:25 principle in the universe and to learn those rules.
2:25:30 So there is this notion, I mean, philosophically it’s called pantheism that God is in nature
2:25:31 already.
2:25:36 Spinoza and all these people started this, that is very appealing to me.
2:25:41 The notion that there is something, that this thing is, if it’s evolving, it’s like an entity,
2:25:47 but not an entity that says, oh, tomorrow, you know, you’ll die or so on.
2:25:48 I mean, you’ll die.
2:25:53 There are lots of events that lead to death or to happiness and so on, but not because
2:25:54 someone is out there checking.
2:26:00 I mean, I don’t believe that is enough memory to store all this, although today I saw you
2:26:03 can buy some disk memories that are by study this big.
2:26:08 So I don’t, I don’t believe in that, but it’s a matter of belief, not anything else.
2:26:12 Unfortunately, these beliefs are, you know, translate sometimes in complicated action.
2:26:15 I do believe that there is a sense of mystery.
2:26:22 I sometimes, I once heard, I don’t know who said it, but it’s a very good sentence that
2:26:27 if you listen to Beethoven say, I mean, the man struggled, but it’s amazing, he was able
2:26:29 to create that music.
2:26:33 On the other hand, Mozart seems to have been getting the messages from Heavens, you know,
2:26:35 on a daily basis, just floated down.
2:26:40 So some people are given this connection to something much bigger, and you have access
2:26:44 to that through listening to that music, the experiences we have.
2:26:48 There is this idea out there that consciousness doesn’t just exist within our brains, but
2:26:53 that’s sort of like a collective network, and things come through us, not just as individuals,
2:26:54 but as humans.
2:26:56 Jungian thing is a lot of that.
2:27:01 I was, I am very interested in the word spiritual and what it means, you know, to see that things
2:27:05 transcend our particular needs at any point.
2:27:10 But the idea of a God that tells you one thing or the other is funny, you know, if you look
2:27:16 at any movie, you know, Braveheart or whatever, you see the one warrior, one group of warriors
2:27:19 has a priest saying, God is with us, and the other one is about to engage, it says the
2:27:21 same thing to the other group.
2:27:22 That’s a little bit funny, right?
2:27:29 I mean, humans and human brains in particular are amazing, amazing what human brains can
2:27:32 do, this computer in our heads is spectacular.
2:27:39 And yet it also has limitations, and I think, well, put differently, does it make you nervous
2:27:45 or worry you that I seem to have an increasing interest in God and religion?
2:27:49 No, I think that is a beautiful journey in which you’re in, and there are two pieces
2:27:56 to this, provided you don’t, you don’t start using this to somehow spout, you know, arguments
2:27:58 why people shouldn’t do this or that.
2:28:00 No, no, it’s only my own exploration of my own life.
2:28:01 I respect that.
2:28:04 I think it’s a very important thing.
2:28:09 You know, there is an issue here that I read reading Wilson, actually, you know, Wilson,
2:28:13 which, you know, he wrote this beautiful book on human nature, and he claims that the religious
2:28:19 instinct comes from a submissive component in us, that animals have, dogs are submissive,
2:28:23 and we believe that we need to be submissive to a king and to something beyond a king,
2:28:25 you know, some deity or something else.
2:28:26 That’s his theory.
2:28:29 Well, I certainly don’t feel any compulsion to be submissive to other humans.
2:28:32 I mean, I think in knowing the limitations of the human brain and cognition, I don’t
2:28:38 care how smart, I don’t care how successful an individual or a group is, it’s very clear
2:28:42 that the human brain is limited and parsing the universe that we’re in.
2:28:45 Otherwise, we wouldn’t continue to have the same issues over and over.
2:28:48 Although I do like to think that we’re falling forward, we’re evolving forward as opposed
2:28:53 to devolving as a species, but we tend to repeat a lot of the same mistakes over and
2:28:54 over again.
2:28:56 There is also a technical thing here.
2:29:01 We sometimes confuse randomness with premonition or God doing something.
2:29:07 I mean, dodging a bullet by turning your head as our next president did is an incredible
2:29:08 thing.
2:29:10 The probability is so, so, so small.
2:29:15 But that doesn’t mean that there was someone who said, “Turn your head, do it,” and so
2:29:16 the bullet will pass.
2:29:20 I mean, we ascribe causality to something that was truly random.
2:29:23 It could have also, in another scenario, the same turn of the head would have been to the
2:29:26 other side and this person would be dead.
2:29:32 But sometimes we are confronted with these incredible coincidences that we cannot explain
2:29:37 and we say, “Oh, it must be God that made sure that you and I met,” or that we thought
2:29:38 the same thoughts and so on.
2:29:45 Although, as a biologist who started off as a neurodevelopmental biologist, I think
2:29:49 I just had to see … There are two things that changed my understanding of what might
2:29:50 be possible.
2:29:54 One was Barbara Chapman, my advisor, once treated me to an experiment.
2:29:57 It was kind of a funny thing, typical Barbara, you know how nerdy she was.
2:30:01 She said, “Are you willing to stay up all night?”
2:30:06 And I was like, “Okay, yeah,” and she took zebrafish eggs and fertilized them.
2:30:08 And I sat for 11 hours with food.
2:30:17 I got up to use the restroom and I watched a zebrafish egg duplicate and become a fish,
2:30:19 like in real time with my eyes.
2:30:23 Not some movie on YouTube, although that’s impressive too, people can look these up,
2:30:27 but to just actually see life emerge from a set of cells through its own organizing principles,
2:30:33 all of which can be explained by genes, transcription factors, the physics of the mitotic spindle.
2:30:38 Well, I mean, math and biology and chemistry can explain all of it, but there was something
2:30:42 truly spectacular about it that seems so non-random because it’s not random.
2:30:48 And then the other one is that, I mean, I guess I’ve had enough experiences with prayer
2:30:53 and the consequences of prayer in my real life that I just … I sort of can’t get my
2:30:58 head around the idea that there’s not a God or some sort of organizing force.
2:31:02 I can’t accept it because there’s, yes, there’s causality, reverse causality, correlation
2:31:08 and mistaken correlation and causality, but somehow … I mean, I like to think I’m grounded
2:31:13 in science and reality, but I don’t think science can explain it all.
2:31:14 Oh, no.
2:31:20 And I think that this experience of this spirituality, for instance, I remember it still happens
2:31:23 spending a night outdoors and looking at the sky.
2:31:28 I mean, it’s an incredible thing, the stars, and you feel so small, and yet there is order
2:31:29 to all that.
2:31:30 It’s not just random stuff.
2:31:35 I mean, they move according to laws that, fortunately, we humans were able to discover,
2:31:37 which is an amazing thing when you think about it.
2:31:38 Dogs did not discover gravity.
2:31:39 No.
2:31:40 They experienced it.
2:31:41 Sir, leave it to Costello.
2:31:42 Okay.
2:31:43 Costello was gravity.
2:31:44 Yeah.
2:31:48 So, I really think that there is something to be said about these spiritual experiences,
2:31:52 and I really believe that, very importantly, and I listened to people talk.
2:31:56 I recently have been looking at some stuff that C.S. Lewis.
2:32:02 He was a man who was studying the sagas and the mythology of the Vikings and so on, and
2:32:06 eventually became a devout Christian, thinking that this was the only answer to the … because
2:32:09 all religions have the same element.
2:32:11 So I understand that.
2:32:12 I respect it.
2:32:18 I experienced that at times in my life, but when I think seriously about it, I think that
2:32:25 at the moment, we have this computer and we can get glimpses of all this, but I don’t
2:32:30 believe that it’s this notion, and no one can prove to me that there is someone there
2:32:34 organizing my life minute by minute or second by second.
2:32:35 I don’t believe that.
2:32:42 I do believe that there are fantastic chances in life and randomness, beautiful ones, and
2:32:47 having you and Lara as children is a fantastic randomness in my life.
2:32:48 Hopefully it wasn’t too random.
2:32:49 No, no.
2:32:55 In the sense that children … you know children that come unhealthy, whatever, it’s a very
2:32:56 impressive thing.
2:32:57 Yeah.
2:33:02 The number of things that have to organize to create a healthy child is truly a miracle.
2:33:03 Yeah.
2:33:04 True.
2:33:05 True.
2:33:06 Yeah.
2:33:07 And I think … but a lot of it is random too.
2:33:11 I mean, the same set of parents can produce two different set of children too.
2:33:12 Okay.
2:33:13 I mean, that’s very, very important.
2:33:15 Well, Lara and I are pretty different.
2:33:16 Absolutely.
2:33:17 I mean, in very beautiful ways too.
2:33:24 So I mean, neither of you does behave or conducts a life that I would be unhappy with,
2:33:26 your mother would be unhappy with.
2:33:29 But going back to this, I believe that indeed, spirituality is important.
2:33:32 I have a lot of access to that through classical music.
2:33:37 There are times that I really believe that I can get very, very emotional listening to
2:33:41 music, very emotional.
2:33:45 My wife always notices that when I do that, and I think that then you’re having access
2:33:47 to something very different.
2:33:51 Of course, it can be explained physiologically by all sorts of resonances and so on, but
2:33:53 who cares?
2:34:01 You mentioned that you can peer into the future with ideas that you’re working on, and yet
2:34:02 you don’t get too far ahead.
2:34:05 Like you’re not thinking like a hundred years from now, what’s it going to look like?
2:34:08 Do you spend a lot of time thinking about the past?
2:34:09 Sometimes.
2:34:10 Sometimes.
2:34:17 I’ve always, because I left my family when I was still very young, I always had a certain
2:34:21 nostalgia for things, okay?
2:34:26 I became friend with a very impressive guy in France, Clos Jopard.
2:34:30 I think he was the director of the Geophysics Institute, and both of us had very similar
2:34:36 parents in different, you know, French and Argentina, but still similar educations.
2:34:42 We had, I have sometimes a certain nostalgia that is almost melancholy about the way we
2:34:43 grew up and so on.
2:34:44 Melancholy.
2:34:45 A little bit about it.
2:34:50 I recall your stories about growing up in Argentina, like you would have 10, 15 cousins
2:34:51 over for lunch every Sunday.
2:34:52 Yeah, yeah.
2:34:53 That doesn’t sound melancholy.
2:34:54 No, no.
2:35:00 But there were moments, moments of loneliness, moments of times where I felt very misunderstood.
2:35:07 I had, unfortunately, a very punishing mother, but I still remember her, and I think about
2:35:10 her in ways that are not necessarily always very happy.
2:35:14 I was looking at photos a while ago, and there are pictures of her, she’s smiling, coming
2:35:18 out of the Pacific Ocean in Carmel, she took a walk and so on.
2:35:24 But I reflect back in the past, in that sense, and sometimes, you know, I’m asked, how did
2:35:26 you grow up?
2:35:32 My wife, being Danish, she grew up in a very different way from upper middle class Argentines.
2:35:37 So we reflect on that, the kinds of childhoods we had and so on.
2:35:42 But not in the sense that, “Oh, I wish I had that now.”
2:35:43 No regrets.
2:35:46 Well, not many, not many.
2:35:47 That’s good.
2:35:53 I mean, there is one regret that is more theoretical than anything else, which is, if I look at
2:35:58 my family, my brother stayed, produced family, children, grandchildren, and so on.
2:36:02 I came here and I produced children, grandchildren, and they are going to be two diverging branches
2:36:03 of the family.
2:36:07 Which we still got together, we got together last year for your birthday.
2:36:08 Yeah, no, I know.
2:36:10 That’s what is so important to me, yes.
2:36:15 But I think about it sometimes, and when I go back and I see the lives very similar to
2:36:20 what I had, different perhaps, there is a certain sense of thinking about the past.
2:36:26 But I also realize that if I didn’t take the steps I took, I would be as miserable as some
2:36:31 of my old friends that are really struggling even to find meaning in what they do or even
2:36:32 surviving economically.
2:36:34 So I was really lucky.
2:36:35 So what was that?
2:36:37 Because I wouldn’t have existed because you wouldn’t have met them all.
2:36:38 That’s true too.
2:36:39 Yeah, yeah, exactly.
2:36:40 I mean, maybe you would have.
2:36:41 No, no, no, no.
2:36:42 I’m grateful I didn’t grow up in Buenos Aires.
2:36:43 I love the city.
2:36:44 I love the country.
2:36:45 I don’t feel that.
2:36:49 I couldn’t have done any of the things I’ve done in South America, given maybe, but the
2:36:51 landscape was just completely different.
2:36:53 Oh, I go there and after a week I want to come back.
2:36:54 Yeah, yeah, definitely.
2:36:55 So you love this country?
2:36:56 I love this country.
2:36:58 I feel very much part of this country.
2:37:02 I’m very grateful to what this country has done for me, for my family, and that includes
2:37:04 you and your sister, okay, and my wife.
2:37:05 When did you become a citizen?
2:37:06 Oh, many, many years ago.
2:37:12 I really did it consciously, not because, I mean, there were practical things, but no,
2:37:13 I really believe in it.
2:37:18 I really believe it’s an incredible country and it gives incredible opportunities to people.
2:37:22 As Elon says, Elon Musk, I’m also an immigrant and very happy to be one.
2:37:24 Yeah, you’ve always been a patriot.
2:37:25 Absolutely.
2:37:27 And on the other hand, as I said, Argentina is complicated.
2:37:34 I go there and a lot of smells and things that bring memories that I’m amazing.
2:37:35 The food’s not bad.
2:37:40 Yeah, yeah, but it’s also the whole atmosphere and the first two, three days are an incredible
2:37:44 experience of meeting friends and talking with them and so on.
2:37:47 But after a while, I also see a darker side to it.
2:37:52 I must tell you that on the other hand, my country law, Denmark, is also a country that
2:37:54 I like immensely.
2:37:59 There’s nice people and pleasant and soft, very soft, especially in summer.
2:38:03 But the Danes are also strong people.
2:38:06 The average Dane is so smart.
2:38:09 I think the high school education there must be among the best in the world.
2:38:12 Yeah, there is a notion of proficiency.
2:38:14 I mean, people are proficient at what they do.
2:38:20 Yeah, you go to a store, you have a problem, the airline or whatever, you’ll get someone
2:38:21 who really knows how to solve it.
2:38:27 But it’s also a very, it’s a small society, very homogeneous, tremendous sense of humor,
2:38:29 which I enjoy.
2:38:31 And it’s very soft.
2:38:32 People enjoy life.
2:38:35 They have notions like slow food movements and things of that sort.
2:38:36 So I like it.
2:38:41 I could not live there because it’s a very homogeneous way of behaving.
2:38:43 The Lutheran ethic is there.
2:38:46 They’re not religious, but they’re Lutheran.
2:38:49 So I feel very comfortable in Europe and so on.
2:38:51 But I like being here, yes.
2:38:57 Yeah, I feel like our family now includes so many different nationalities and religions
2:39:01 and backgrounds and philosophies and political stances.
2:39:02 Well, it’s good too.
2:39:03 Yeah, it’s great.
2:39:04 It’s starting to look like the UN with some extra.
2:39:07 Well, I grew up in a family that had an ideological diversity.
2:39:08 It was incredible.
2:39:09 Incredible.
2:39:10 That’s good.
2:39:14 That was also good to be, as a child, to hear these arguments about politics and so on.
2:39:18 Yeah, I hear a few of those now, arguments about politics.
2:39:19 We won’t get into politics.
2:39:24 One thing that I did want to say, however, is that I remember a long time ago, and I’m
2:39:28 certain, because I wrote it in my journal, you said, “Politically incorrect views are
2:39:30 often right.”
2:39:31 Is that true still?
2:39:32 Yes.
2:39:33 Yes.
2:39:34 Still true for you?
2:39:35 I should say.
2:39:36 Yes, absolutely.
2:39:37 Absolutely.
2:39:40 I think we judge in time.
2:39:45 I think that the issue of politically incorrectness is some kind of a mob behavior that says you
2:39:48 should think like us.
2:39:53 We should be able to express our views with respecting others and so on, and we should
2:39:54 be respected for that.
2:39:59 I think that this whole notion that others are telling you what to think or not to think
2:40:00 is a little bit complicated.
2:40:05 I must say something, which I hope it doesn’t get in trouble with my Danish side of the family
2:40:12 or friends, societies like the Scandinavian societies that are extremely uniform in thinking.
2:40:16 The word “should” is used all the time.
2:40:17 You should do this.
2:40:18 You shouldn’t do that.
2:40:24 Good that you did it, the enforced behavior in a very, very particular way.
2:40:29 It’s not a hurting instinct, but there is a very, very strict Lutheran tradition of
2:40:32 telling you what you should and you shouldn’t do.
2:40:37 I know very few people, and I’ve been going to them for many, many years, that really
2:40:45 have iconoclastic ideas that are away from the mean, and they’re considered odd.
2:40:49 Very few, including the physicists, and they have fantastic school of physics there, and
2:40:51 the board was there.
2:40:55 It’s a society that conformity is the issue there.
2:41:01 On the other hand, I think that it’s good to think differently, and there’s a man perhaps
2:41:03 you heard of him.
2:41:04 I admire him.
2:41:05 He died, Freeman Dyson.
2:41:08 He was on a level with Feynman and Gellman, by the way.
2:41:10 He used to have very strange ideas, too.
2:41:12 He used to say, “Global warning.
2:41:13 What’s wrong with it?
2:41:14 This Sahara is going to be a garden.”
2:41:15 Yeah.
2:41:19 The Sahara Desert will become a garden.
2:41:20 People will be able to eat all that food.
2:41:24 Well, I think people hear that, but then they counter it against these very heart-wrenching
2:41:28 pictures of polar bears on ice caps that are shrinking, this kind of thing.
2:41:32 They are more polar bears today than when Mr. Al Gore said that we’re going to die.
2:41:36 Listen, I’m not going to argue climate change with you, because I have no knowledge there.
2:41:37 No, no, no.
2:41:38 Stop giving him paper.
2:41:39 No, no, no.
2:41:40 I’m not countering.
2:41:45 I’m just saying, this is getting very intense on the internet now, because the arguments
2:41:49 on both sides seem pretty strong, at least as they’re presented.
2:41:50 So who’s right?
2:41:52 No, the question is, what can we do about it?
2:41:53 That’s the issue.
2:41:56 I think that technology and wisdom are going to solve it.
2:41:57 I think so.
2:41:58 I really believe that.
2:41:59 Very strongly.
2:42:00 I’m an optimist when it comes to that.
2:42:04 But what I’m talking about being politically incorrect is this idea of saying things that
2:42:08 a group of people say you shouldn’t be saying or thinking those thoughts.
2:42:12 And the question is, can we debate those things rationally or nicely, respecting people’s
2:42:13 beliefs?
2:42:14 Okay?
2:42:16 And yeah, I believe in that very strongly.
2:42:23 And I think being politically incorrect is a way of saying you’re smiling at them.
2:42:25 But it’s okay.
2:42:26 Why not?
2:42:29 I said, who said that we shouldn’t be like that?
2:42:33 I remember encountering the first libertarians when I was already working as a physicist
2:42:39 and they were saying to me, why are we afraid of the Russians?
2:42:43 I said, well, you think they’re going to invade the United States?
2:42:44 Can you imagine Russia invading?
2:42:46 I mean, if they invade, how are they going to control us?
2:42:47 They had these arguments.
2:42:49 They were very funny arguments.
2:42:50 Why do we need an army?
2:42:52 Why do we need taxes?
2:42:56 And I really thought that was so provocative, was so interesting.
2:42:58 Do you consider yourself a libertarian?
2:43:00 In many ways, I like the idea of liberty.
2:43:02 I believe very strongly in it.
2:43:04 I mean, this country was founded on that.
2:43:08 I think that our founding fathers really believed in it and I admire them for that.
2:43:13 You know, reading Jefferson and so on is really inspiring to me.
2:43:17 I think that some of the political movement is a little bit odd.
2:43:21 They always end up with political candidates that go nowhere and so on.
2:43:22 What do you think that is?
2:43:23 Uh-huh.
2:43:24 Why do you think that is?
2:43:25 I think that they’re so rational.
2:43:26 They’re often among the smartest people in the room.
2:43:29 But they are not strategically smart.
2:43:35 I met, at times, libertarians of incredible thoughts and they’re living in Silicon Valley
2:43:36 and they’re poor.
2:43:38 I mean, even though they are the ones who are supposed to–
2:43:39 Some are poor.
2:43:40 Some are not.
2:43:42 But I’m saying it’s very interesting.
2:43:45 They choose presidential candidates no one ever heard of.
2:43:52 I think many of them are, you know, they are on the spectrum in a way that doesn’t
2:43:57 allow them to get into the minds of other people in a way that would allow them to convince
2:43:59 other people about their arguments.
2:44:01 I mean, a lot of politics, as we know, is show business.
2:44:04 I mean, in this recent election, it was all posturing.
2:44:05 It was all about grabbing emotion.
2:44:08 It was not about logic, it was about emotion.
2:44:13 Yeah, I have several of my people that, you know, they put all their money to freeze themselves.
2:44:14 You gonna cry over yourself?
2:44:15 No.
2:44:18 My dad and I have had this running joke for a lot of years because someone we know very
2:44:22 well and several people we know well have set aside significant amounts of money to
2:44:26 have their heads or entire bodies frozen on the idea that they’re gonna be brought back
2:44:29 later on solo style.
2:44:30 You’ve always laughed at this idea.
2:44:35 No, but not only that, there’s a colleague of mine, a Stanford, who accuses me of being
2:44:37 friends with a guy that is like that.
2:44:41 I told this guy, I said, “You know, he thinks that you’re a bad influence on me.”
2:44:44 And the guy said, “Well, tell him that we are the ones who are gonna come back and do
2:44:45 what we believe.
2:44:46 Yeah.
2:44:47 He’s gonna be gone.”
2:44:50 You’re not interested in living to be 200?
2:44:51 It’s not an issue.
2:44:54 These people are interested in living for another thousand years, so when they wake up, they
2:44:57 see how the world looks, they read science fiction.
2:45:01 So they’re very interested to know what the world looks like once they wake up.
2:45:05 So there are people in the health space that are trying to not die, you know, Brian Johnson
2:45:06 and others.
2:45:07 That’s a different story.
2:45:08 Yeah.
2:45:11 I mean, what’s your thought on trying to live to be 150 or something like that?
2:45:12 Well, if you can live.
2:45:13 The issue is not the age.
2:45:17 It’s the conditions of your body and mind, okay?
2:45:18 That’s the issue.
2:45:23 I had the misfortune and unfortunate of having two parents that lived very long lives.
2:45:28 One was incredibly, my father was incredibly lucid until the end.
2:45:34 My mother had everything, you know, all, every dementia and complications that came from,
2:45:36 you know, being in anorexia called her life and so on.
2:45:41 So my father enjoyed being lucid until the end.
2:45:44 And so he, you know, he didn’t take care of himself physically so well.
2:45:48 So the idea is if you live up to 100 or 150 or 200 and you can still do the things you
2:45:51 enjoy in life is one thing.
2:45:55 To be like my mother, who couldn’t even comprehend what was in front of her when you put a cup
2:46:00 of tea, you know, then is very sad, but it can happen at the age of 35, you know.
2:46:05 So yeah, I’m not into a race to live forever.
2:46:06 I want to live healthily.
2:46:07 I want to enjoy life.
2:46:09 Enjoyment is the most important piece.
2:46:15 That’s the point of being, you know, tethered to tubes and all over the place, you know,
2:46:18 flat on a bed and you say, “Oh, I made another year of my life.”
2:46:22 I mean, that’s not really a life, at least for me.
2:46:27 Do you worry about or end or wish for anything for me, for Laura?
2:46:30 Yes, to be super happy people.
2:46:32 No, I don’t want to use the word happy.
2:46:37 I want to see you joyful, joy, joy is more important than happiness.
2:46:39 Joy is a state of mind.
2:46:40 This is okay.
2:46:45 Yeah, I said a list of things I want to have and I have them and I smile a lot.
2:46:48 Joyfulness is the sense of being in yourself and I would like that.
2:46:50 I mean, you two are very different.
2:46:55 Laura, there’s much more in the moment that you do for reasons, okay, it’s her view of
2:46:56 the world.
2:46:57 It’s her demeanor.
2:46:58 Huh?
2:46:59 It’s her demeanor.
2:47:00 It’s very good.
2:47:01 I’m focused on what she’s going to do this weekend.
2:47:02 Yes.
2:47:04 I’m focused on what I’m going to do this weekend, next week, the next month and for the next
2:47:05 week.
2:47:10 I would personally like to see you enjoying today and this weekend and that’s it and everything
2:47:11 else is going to come to you.
2:47:16 I believe and now I’m speaking in a way that is more paternal than anything else.
2:47:22 You had a charmed life and everything came to you since you were very little and you
2:47:29 exhibited behaviors and so on that everybody was even smilingly impressed with you from
2:47:30 the very beginning.
2:47:33 I mean, it’s not that you were a genius at chess or a Rubik’s Cube or anything.
2:47:38 I know some kids that are like that, but there was something, something in there and so I
2:47:44 think that learning to just relax and rest, but it’s part of your behavior since you were
2:47:46 very little, you had these problems.
2:47:51 I used to put you on my lap and say, it’s going to be fine and say, what if I cannot
2:47:52 do my homework?
2:47:53 Okay.
2:47:54 But you could.
2:47:55 Or even my stuffed animals.
2:47:56 Yeah.
2:47:57 Yeah.
2:47:58 They say that.
2:47:59 They need it to be organized.
2:48:00 Yeah.
2:48:01 I probably have, remember the grunting tick?
2:48:02 Yes.
2:48:03 Yeah.
2:48:04 They drove us nuts.
2:48:05 Yeah.
2:48:08 Well, I probably have a little bit of an OCD type thing.
2:48:14 I mean, not diagnostically, you know, significant, but when I bite down into something that
2:48:18 I’m pursuing, it’s very hard for me to think about anything else.
2:48:19 Well, we talked about it.
2:48:22 When you were at Berkeley, once you told me that you were starting to run, but you wanted
2:48:24 to run like everybody else was running, I mean, miles.
2:48:25 Yeah.
2:48:28 I heard there was a guy who had been in the department, Randy Nelson.
2:48:30 He’s now a professor in Ohio.
2:48:34 Everybody just like, you know, just in passing said, “Oh yeah, you know, Randy worked, you
2:48:39 know, in like 80 hours a week or 90 hours a week,” and I was like, “95 hours.”
2:48:40 Yeah.
2:48:41 I remember that.
2:48:43 You know, but what’s interesting is I’m not a naturally competitive person.
2:48:44 It was just this idea.
2:48:49 Like I’ve tended to want to know, and I’ve since stopped this, but there was a long time
2:48:53 where I wanted to figure out what my body and mind were capable of.
2:48:56 I just wanted to see like, how high is that ceiling?
2:49:02 And it was only when I almost suffocated on a scuba dive or when I was working to the
2:49:07 point of exhaustion or, you know, where, and then I also realized that, you know, I published
2:49:11 a number of papers to get tenure, like I didn’t need that many, but I enjoyed every one.
2:49:12 It’s not like I’m not having fun.
2:49:13 Right.
2:49:14 I’m having fun.
2:49:15 Yeah.
2:49:16 This idea of pushing oneself to limits.
2:49:17 The question is why?
2:49:22 I mean, I think there is so much to enjoy on a regular life and the things that we have
2:49:23 already.
2:49:26 We have to work to get them the way we want.
2:49:29 I don’t think that worrying for the sake of worrying or, you know, just worrying.
2:49:30 I mean.
2:49:31 Yeah.
2:49:32 I don’t tend to worry.
2:49:33 Well, you know what changed that for me in a major way?
2:49:34 I mean, I’ve had moments.
2:49:35 I’ve had moments.
2:49:40 I think I can recall, like I have a favorite best day of my life moment.
2:49:41 I won’t share it here.
2:49:46 So it’s not, it’s not relevant right now, but Costello helped bring me into the moment.
2:49:50 Like he would do these things that like I would delight in that were just so simple,
2:49:54 like the way he would like, like fall over or something or, you know, that I think that
2:49:59 like having another creature there that, that is very much in the moment brings you into
2:50:00 the moment.
2:50:01 Right.
2:50:02 And we’re very connected to it too.
2:50:05 I mean, I think that if you were connected to someone that has that property of bringing
2:50:08 you down and so on, you would start enjoying it.
2:50:09 Yeah.
2:50:13 The people I’ve had amazing partners, as you know, some less than amazing, but many amazing
2:50:19 partners in the, and they tended to be also kind of into the future, like focus on what’s
2:50:21 not quite there yet.
2:50:25 Like I must say, I think women in general do it better than men that they’re better,
2:50:26 like grounding to the present.
2:50:27 Well, it depends.
2:50:31 I think that my wife tends to be more anxious than I am about the future.
2:50:32 So maybe it’s not generally.
2:50:36 Well, I tend, well, in, in trying to sort of, you know, tell her that she shouldn’t worry
2:50:37 so much.
2:50:41 I think that I also suddenly reflected what am I doing here?
2:50:43 And I tried to also slow down myself.
2:50:47 I think that, you know, yeah, I think you’re someone who’s running from one thing to the
2:50:48 other.
2:50:53 I mean, to say it colloquially, but it would be nice if you said, okay, I’m fine.
2:50:55 You know, you have a podcast that is doing well.
2:50:58 You don’t have to worry what the podcast is going to be doing in five years.
2:51:00 No, I don’t think out that far.
2:51:02 I don’t think about the career piece.
2:51:06 I think that I, I mean, I often don’t have a plan.
2:51:07 I know what we’re going to do this year.
2:51:09 I don’t know what we’re going to do after that.
2:51:13 But professionally, I think, look, I think part of it was science.
2:51:18 I mean, we’re talking about a lot of things, but for many years, right, from the time I
2:51:21 like squared my life away and when I turned 19, it was like, okay, I’m going to get things
2:51:22 right now.
2:51:24 There’s always been these milestones.
2:51:26 You’re going to finish your undergraduate degree.
2:51:27 I did a master’s.
2:51:29 I did the PhD, then the postdoc, then you’re going to need to get tenure.
2:51:38 You know, I think the academic system was a system of two to five year bursts like, like
2:51:42 sprinting marathons in many ways to try and, you know, grab the next thing to get to the
2:51:43 next level.
2:51:45 And there was a lot of uncertainty for a long time.
2:51:50 You know, I think I’m finally now coming into a place of certainty, like feelings of like,
2:51:53 oh, like things are, things are good and they’ve gone great.
2:51:55 But yeah, but it’s, it’s hard.
2:51:58 Oh, of course it’s hard, especially if you have that kind of temperament.
2:51:59 Yes.
2:52:05 And I think you need to train yourself almost to, I just had it, it’s a set of words that
2:52:10 are, it’s a matter of bringing elegance into your life almost to live it in a way that
2:52:11 is elegant.
2:52:16 It’s nice in itself, you know, that, that is important.
2:52:20 One of the things I learned, I mean, you know, living with the Danes, Danes don’t like you
2:52:22 to eat standing.
2:52:27 They sit, they set a table and they light a candle and, you know, it’s very nice.
2:52:31 It creates a pace that the ritual, the rituals, rituals are very important.
2:52:34 And also the other thing that is very important, and I discovered is to have something to look
2:52:35 forward to.
2:52:38 You cannot just wake up one day and say, and now what?
2:52:39 There has to be something.
2:52:40 Okay.
2:52:41 That’s important.
2:52:43 I mean, you know, we all, we all have that.
2:52:46 So Rogan talks about this thing about, you know, because he has a, you know, podcast,
2:52:51 he does four, four episodes a week, plus he’s an announcer of the UFC, he has his comedy
2:52:55 career, he has three kids, he’s in a happy marriage and, you know, he’s really into working
2:52:56 out and all this.
2:53:01 And he, I heard something recently, it was actually the forward to Cameron Haynes’ book.
2:53:03 I was listening to it and he, it was amazing.
2:53:09 And he said, you know, you have to approach your life, no matter how busy or how simple
2:53:14 as a kind of work of art, like you can’t just think of it as daily life.
2:53:19 You have to have some macroscopic view of this so that you know where to put things.
2:53:21 And it’s a lot of what you’re saying as well.
2:53:22 Elegance.
2:53:23 Yeah.
2:53:24 Life has to have elegance.
2:53:28 Otherwise it’s just disjoint moments and so sometimes it would be like that and it can
2:53:30 be very creative too.
2:53:36 But most of the idea is to really get into something, I mean, I personally think that
2:53:41 when you describe me as being very steady or whatever, sounds very boring too for that
2:53:42 matter, right?
2:53:43 I mean, yeah.
2:53:44 I don’t know.
2:53:49 I mean, there’s a beauty in steadiness because from places of steadiness, you can take good
2:53:50 risks.
2:53:51 Well, right.
2:53:55 I mean, and I think that my mind is not, you know, in a steady, you know, state.
2:53:58 But I don’t have this notion, I have to see things.
2:53:59 Everybody’s talking about something.
2:54:00 I have to see it.
2:54:01 I never felt like that.
2:54:02 No.
2:54:03 I mean, I’d like to see things.
2:54:05 Don’t misunderstand me.
2:54:08 But it’s very important for me to be in the moment and do things the way I’d like them
2:54:09 to do.
2:54:10 Yeah.
2:54:14 You don’t seem to need to go on like jungle adventures or like where I skate across Antarctica.
2:54:15 No.
2:54:18 Like you’ve never been one for like the kind of wild outing.
2:54:19 No.
2:54:20 No.
2:54:22 The wild outing is here.
2:54:23 That’s my wild outing.
2:54:24 Yeah.
2:54:28 I can have very wild thoughts about things that I would like, you know, sometimes they’re
2:54:29 totally wrong and so on.
2:54:35 But yeah, in a funny way, I am a little bit of what the French call an armchair, a philosopher
2:54:36 or whatever.
2:54:40 There are these people who write articles about France, if Africa would have never
2:54:43 having left France or something that sort.
2:54:44 So I’m not like that.
2:54:51 But I don’t necessarily crave this physical adventure for the sake of adventure.
2:54:52 I like beautiful things.
2:54:57 And I don’t mind repeating the same beautiful thing every year if necessary, going vacation
2:54:59 to the same places and so on.
2:55:00 Yeah.
2:55:01 You like to go back to the same place.
2:55:04 Well, there is a difference between tourism where you see new things and so on.
2:55:05 I like that.
2:55:11 There’s also the idea of vacation where you just sit and enjoy what you have, you know?
2:55:15 I confess I’ve not ever done it.
2:55:16 Well.
2:55:17 And you know this about me.
2:55:18 I’ve never taken a vacation.
2:55:23 You know, to the summer house in Denmark, you can spend a week there just enjoying it.
2:55:24 That’s it.
2:55:28 I know if I show you pictures, you know, from the window, they see the deer in the garden.
2:55:31 You know, they just sit there, you know, it’s nice.
2:55:33 So there’s nothing, you know, it’s nice.
2:55:35 It can be, you cannot spend a life doing that.
2:55:37 You know, I’m not a monk, okay?
2:55:40 I’m not a meditator that will spend hours on this.
2:55:41 But you know, it’s nice to rest.
2:55:43 You know, it’s very important, I think.
2:55:45 And the rituals are important to you.
2:55:46 Very important.
2:55:47 Yes.
2:55:51 The rituals have also a very reassuring because then you know it’s predictable, right?
2:55:54 You don’t want a totally unpredictable life all the time.
2:55:57 That’s what people create rituals, you know?
2:56:03 You early on taught me about etiquette.
2:56:08 You know, it’s something that years later, I think it was probably in the mid-90s.
2:56:12 For some reason, we were at the movies together and we saw some people at the movies and they
2:56:16 were wearing their bathroom slippers.
2:56:19 And more or less their pajamas to the movies.
2:56:23 And I’ll never forget, you grabbed my arm like you didn’t grab it forcefully.
2:56:24 We grab, you say, “You see that?”
2:56:25 I say, “Yeah.”
2:56:28 And you said, “People are coming to the movies in their pajamas.”
2:56:29 I say, “Yeah.”
2:56:32 And you said, “That’s the beginning of the end to any society.”
2:56:34 And I thought you were joking.
2:56:37 But you know, it’s something I thought about a lot.
2:56:43 You also said, and I’ll never forget, you know, you’re always better off being overdressed
2:56:49 because then at least your class that you’re speaking to or your hosts, etc., they know
2:56:52 that you took them seriously.
2:56:56 And I don’t think we really appreciate etiquette.
2:57:02 We sort of like, as Americans especially, we somehow confused freedom of choice with
2:57:04 discarding etiquette.
2:57:09 Yeah, it’s not something that you hear discussed very much, but what about etiquette?
2:57:11 Well, there are many components.
2:57:14 I think the most important one is a societal one.
2:57:18 I mean, one of the things that I like, for instance, if you go to England, how polite
2:57:19 people are.
2:57:21 Politeness is a virtue.
2:57:28 And politeness, the higher the social class, the higher the demand to be polite.
2:57:32 Its behavior is being nice to people, its understanding what they are.
2:57:35 And associated with that, there are codes.
2:57:38 Some of them are behavioral, some of them are dress codes.
2:57:43 I had a brilliant economist, the Italian economist working with me and now he’s in the East Coast,
2:57:48 who told me he went to a wedding in Italy after living in the United States and he went
2:57:52 to his cousin’s wedding and his uncle said, “You show no respect, you’re not wearing
2:57:53 cufflinks.”
2:57:57 He said, “Well, but my shirt is old, but no, no, no, go home and get cufflinks because
2:58:02 you’re showing lack of respect for not dressing the proper way to this wedding.”
2:58:06 So I think that there are expectations that people have about certain types of behavior.
2:58:10 I mean, if you look at the pictures of what’s going on now in Washington, Swan, you notice
2:58:14 that Mr. Elon Musk, who’s always in a t-shirt that says, “Let’s go to Mars,” suddenly he’s
2:58:20 wearing a tuxedo because now he’s part of a group of people that are behaving like government
2:58:21 officials should behave.
2:58:24 You know, you don’t go in sandals and shorts.
2:58:26 But Silicon Valley is famous for the flip-flops and the hoodie.
2:58:33 Right, because the problem is that people confuse the style with the message.
2:58:37 They think that because you wear a hoodie, because Mark Zuckerberg was wearing hoodies,
2:58:39 makes you brilliant.
2:58:43 And I think that the issue of dress codes elicit a certain sense of behavior in people,
2:58:44 as you said.
2:58:50 I mean, how would you feel if you went on a first date with someone that comes in here,
2:58:54 you know, slippers and a bathrobe and say, “Let’s go to the movies.”
2:58:55 It’s not happened yet.
2:58:56 Well, okay.
2:59:00 So what I’m saying is, you don’t have to overdo it.
2:59:01 That’s another issue.
2:59:03 And you have to also conform to the roles of the society.
2:59:07 I noticed, for instance, that in the East Coast, people dress much more properly than
2:59:09 in the West Coast.
2:59:13 You go to New York and you see men wearing suits and ties.
2:59:17 You don’t see that here, perhaps in LA, not in the Bay Area, ever.
2:59:18 Yeah.
2:59:24 One thing that you pointed out is that at any wedding in Argentina, men keep their jackets
2:59:26 and ties over the whole night.
2:59:28 I’ve always kept my jacket and tie on the entire night.
2:59:33 In the United States, it’s almost like moments after people arrive at any party in a suit,
2:59:34 they start undressing.
2:59:35 Yeah.
2:59:36 Right.
2:59:37 Why did they dress up then?
2:59:38 Yeah.
2:59:39 Okay.
2:59:40 So that’s my view.
2:59:43 So I am not necessarily someone that advocates wearing a tie when I go to work and so on,
2:59:47 but I really believe that there are codes of conduct that sort of reflect many things.
2:59:50 And you’re also, you’re projecting a message, right?
2:59:55 I mean, the idea of a hoodie, I want one or the other, first of all, was hurting behavior.
2:59:58 You had to wear one because then you’re cool or whatever.
2:59:59 Okay.
3:00:01 In other lessons, I understand it.
3:00:03 I mean, that’s what you do as an other lesson.
3:00:04 You do what others do.
3:00:10 But as you grow up, you can also signal whom you are by the way you dress and you behave.
3:00:16 What do you think about the discourse on platforms like X where you can see a mix, including
3:00:20 a lot of academics and high-level thinkers acting kind of like teenagers?
3:00:21 Well, okay.
3:00:22 They want to be popular.
3:00:23 That’s all.
3:00:24 They want to draw attention.
3:00:25 Yeah.
3:00:26 This is kind of a new thing.
3:00:31 I mean, I won’t name names, but some people who are considered some of the smartest people
3:00:38 in the world, like what they, their discourse on social media is like, I mean, they wouldn’t
3:00:42 last two seconds on the schoolyard is how they get hit in the face.
3:00:46 You know, they suck weird, like grown men acting kind of like teenagers.
3:00:47 Okay.
3:00:50 Well, that’s, they have a problem because they want to be thought of as young.
3:00:51 That’s a whole different story.
3:00:52 Okay.
3:00:53 That’s a different story.
3:00:57 I mean, instead of what I said, I respect that some people eventually reflect on whether
3:01:01 or not the rules, the rules that, you know, that rule, you know, the rules that say how
3:01:06 you should dress to do one thing or the other or not, do not operate for you.
3:01:08 And then you decide to be very different.
3:01:11 You know, there are many people who are like that and like to be iconoplastic.
3:01:15 I heard many stories about, we were talking about Richard Feynman who actually made a
3:01:16 case.
3:01:20 I mean, Mary Gilman used to say that about him to be so different that people will talk
3:01:23 about it because he was very interested in people telling stories about pongo, German
3:01:26 naked on the roof, not brushing his teeth.
3:01:27 Exactly.
3:01:28 All that.
3:01:29 Okay.
3:01:30 So that he, he, he was very good at drawing attention.
3:01:31 Okay.
3:01:32 That’s fine.
3:01:33 You can also draw attention by dressing very nicely.
3:01:38 You know, it’s all, it’s all a matter of, I mean, I was reflecting, you know, we go
3:01:43 to the symphony in San Francisco regularly and we are donors and so on.
3:01:44 Sometimes you go to a concert.
3:01:46 It’s an amazing thing what you see there.
3:01:50 Some people nicely dressed, some people dressed us, they just woke up, they didn’t have time
3:01:53 to get dressed and, you know, got there, you know, in their, whatever.
3:01:58 But do you think that going back to the, the initial, you know, ping of the question, do
3:02:04 you think that, that we have societally gone, that we’re sort of drifting towards, like,
3:02:08 for lack of a better word, chaos, sort of social interaction chaos?
3:02:11 Well, you know, I think the pendulum will swing again.
3:02:16 The other day I was talking to some reading, actually, that suddenly, not only in New
3:02:21 York, but in the Midwest, men are starting to wear jacket and ties, not just for work.
3:02:22 Okay.
3:02:23 They go on dates like that.
3:02:24 So, you know, it’s a pendulum.
3:02:26 It goes back and forth, back and forth.
3:02:30 I don’t think we’re going to end up at a time when, you know, you have to wear tails to,
3:02:31 to have breakfast or something.
3:02:34 I think only the aristocrats used to do that.
3:02:39 But I think that, you know, it’s an issue of how, also, how we perceive the world through
3:02:41 the eyes of television and movies.
3:02:42 Okay.
3:02:45 If movies start showing that everybody’s dressed whatever, you know, people are gonna do the
3:02:46 same thing.
3:02:49 If movies start showing, you know, the trends that we see in movies are the trends that
3:02:51 essentially society follows.
3:02:52 Okay.
3:02:57 So, I think that we, this is, I don’t think we’re going to chaos, it’s gonna revert.
3:03:02 California is a particular place because it has always been a place where people, in
3:03:06 order to feel free, they had to dress differently and who cares and all that stuff.
3:03:08 But it’s not everywhere.
3:03:09 Yeah.
3:03:11 It’s kind of interesting that now counterculture is conservatism.
3:03:12 Right.
3:03:13 Right.
3:03:15 We’re back, we’re back to that.
3:03:17 The anti-war group is the more conservative anyway.
3:03:22 I mean, also, people like, you know, it’s interesting how Americans are fascinated with English
3:03:24 aristocracy and traditions.
3:03:29 I’ve been to High Table Dinner at King’s College in Cambridge twice.
3:03:31 You know, everybody dresses properly.
3:03:35 They wear gowns and the fellows are sitting at a table and everybody else and people love
3:03:36 it.
3:03:38 They like to see that in the movies.
3:03:39 Well, it’s theater.
3:03:40 Yeah.
3:03:42 I mean, it’s academic theater, a little bit of pomp and circumstance, but it’s theater.
3:03:43 And it’s nice.
3:03:46 Well, we have the same thing on commencement, you know, traditions and so on.
3:03:47 Yeah.
3:03:50 No parent wants to go to a graduation that’s, you know, kind of a free-for-all.
3:03:52 They want to see some order.
3:03:53 Absolutely.
3:03:54 Absolutely.
3:03:56 And I think that, you know, there is a place for that and some people will, I mean, there
3:04:00 are designers and so on of clothing and so on that exploit this nostalgia for that kind
3:04:04 of elegant world, you know, Ralph Lauren and so on.
3:04:10 So it’s always in your 1960s, fancy, you know, club type clothing and so on.
3:04:11 Yeah.
3:04:15 Do you plan to ever retire?
3:04:17 I don’t know what it means.
3:04:22 I mean, if you retire, no, no, because I’m not a postal worker.
3:04:27 I’m not a cook at a restaurant that eventually says, “Okay, I cooked it long enough that
3:04:29 I collect my retirement and go home.”
3:04:35 I have a mind that it works and I need an environment where that mind can thrive and
3:04:39 I need an environment where, you know, for one year when I left Hewlett Packard, I was
3:04:44 basically, I took a course in generativity and so on, but I was really a bit idle.
3:04:48 So suddenly, I mean, in a context where people have problems and so on that I’d really like
3:04:52 to listen to, there’s a social component to work, as you know.
3:04:58 So retirement is, retirement means what, you know, you’re a postal worker and one day you
3:05:04 stop delivering mail and you stay home watching the paint dry and that’s not me, okay?
3:05:09 So to me, I’m working and I enjoy it and, you know, the day that will come that I cannot
3:05:10 enjoy it, I’ll stop.
3:05:14 And I think that, again, goes with this issue of getting bored with things that you don’t
3:05:18 like to do, you know, because you’ve done it for a long time.
3:05:26 Now, I enjoy my life, but I don’t think in terms of, I’ll say something, the CEO of my
3:05:30 company said, “Great guy, Phil McKinney,” said, “Bernardo, I don’t work for the money
3:05:31 here.”
3:05:32 I said, “I don’t either.
3:05:36 I mean, I like to get paid, but if I don’t like it, I’ll walk and I can do that.”
3:05:38 So it’s not that I’m doing this for the income.
3:05:39 That’s what I’m trying to say.
3:05:42 It seems like you’ve never pursued money for its own sake.
3:05:43 No.
3:05:44 But…
3:05:45 Nor did you ever encourage me to pursue money for its own sake.
3:05:46 No.
3:05:49 But as my cousin, the physicist used to say, money doesn’t bring happiness, but it points
3:05:51 in the right direction.
3:05:54 I would say money doesn’t bring happiness, but it can buffer stress.
3:05:55 Right.
3:05:58 It allows you to have the things you want to have and you don’t have to…
3:05:59 Absolutely.
3:06:00 Absolutely.
3:06:01 Right.
3:06:02 Yeah.
3:06:04 I think money is an important aspect of our lives, having it and so on.
3:06:08 I live for many years as a graduate student with no money and it was very painful, I’ll
3:06:09 tell you.
3:06:13 Sometimes I didn’t eat dinner because I didn’t have any money.
3:06:19 So I like having money to do the things that I like, but I don’t work for money.
3:06:23 Many people say, “Well, I invented so many things, I could have started in some companies
3:06:28 and make a lot of money, I don’t regret that at all.”
3:06:32 The ultra-rich people that I know who are happy are still working every day.
3:06:33 Right.
3:06:37 Because beyond a certain amount of money, you still have to brush your teeth like everybody
3:06:38 else.
3:06:39 Okay.
3:06:41 You can dream of having 150 toothbrushes, but so what?
3:06:42 Right.
3:06:43 And you can only eat so many steaks.
3:06:44 Yeah.
3:06:45 Yeah.
3:06:46 I mean, that we all cover.
3:06:48 The question is, what do you do with your life?
3:06:50 Now, you want to travel, well, you can travel.
3:06:56 It’s nice if you can travel in better ways than being an undergrad with the backpack,
3:06:57 although it can be adventurous.
3:07:02 I had fun backpacking on a limited budget where part of the joy of traveling that way
3:07:08 is you’re thrown into kind of street-level interactions and use hostels and things like
3:07:09 that.
3:07:10 Yeah, I went through Europe like that.
3:07:11 I mean, I wouldn’t change that for anything.
3:07:12 No, I went through Europe as a graduate student.
3:07:13 I quit everything.
3:07:16 I went to Europe in winter and it was quite an adventure.
3:07:17 In the winter?
3:07:18 In the winter, it was horrendous.
3:07:19 I had very little money.
3:07:25 I stayed in places where in Paris where the lady in the little hotel would turn off the
3:07:27 light if I turned it on in the middle of the night.
3:07:28 It was awful.
3:07:29 And yet?
3:07:30 To save energy.
3:07:31 Yeah, yeah, yeah.
3:07:32 And it was very funny.
3:07:37 But I met people that were interesting and I engaged, you know, it was, I still, I still,
3:07:42 every once in a while I hear from one or two of those people I met years ago in trains.
3:07:44 I went by train everywhere.
3:07:46 I ended up in Denmark in the middle of winter, you know.
3:07:48 Everything seems to lead back to Denmark.
3:07:49 Yeah.
3:07:50 It’s a nice country.
3:07:51 Well, now you have a Danish wife.
3:07:52 Yeah, so.
3:07:53 And have for a long time.
3:07:54 And have for a long time.
3:07:55 Yeah, many times.
3:07:56 Yeah, yeah.
3:07:57 No, I, yeah, I like it.
3:08:01 It’s a very different contrast to Europe, the Central Europe and so on, you know, then
3:08:06 Northern Europe, Denmark, Sweden, Norway is a very special kind of, you know, country
3:08:07 and people.
3:08:08 Yeah, I like them a lot.
3:08:09 Life is very easy there.
3:08:11 I like Scandinavia.
3:08:12 Yeah.
3:08:13 Yeah, it’s very nice.
3:08:14 Yes.
3:08:15 Good, good, good natured people.
3:08:16 Yes.
3:08:17 Good saunas.
3:08:18 Yeah.
3:08:19 Yeah.
3:08:20 And sunshine at least in the summer.
3:08:22 In the summer only, yeah.
3:08:27 Any plans for the next couple of years, anything that we should put on the calendar to make
3:08:29 sure that we get in?
3:08:32 No, because I cannot plan that well.
3:08:33 I don’t plan.
3:08:34 I just.
3:08:35 Neither.
3:08:36 Maybe I inherited it from you.
3:08:37 Well, I just move.
3:08:38 I just move and intuitive.
3:08:40 I’m very intuitive about these things.
3:08:42 I suddenly see something, you know, this quantum stuff.
3:08:43 I don’t know.
3:08:44 I started hearing about it.
3:08:48 I talked to a brilliant guy who was in my lab and said, hey, Jing, what do you think
3:08:49 about this?
3:08:50 It sounds interesting.
3:08:51 Let’s do it.
3:08:52 And we’re doing it.
3:08:57 I am lucky that I get paid to do that, but no, I don’t have plans like that.
3:09:03 I would like to, we would like, I mean, we would like to organize our life a little
3:09:07 bit differently now that, you know, that we have a summer house in Denmark and so on.
3:09:08 I still plan to travel there.
3:09:11 I like Europe a lot, but I don’t know if I can live there.
3:09:13 I like Switzerland a lot.
3:09:18 I want to go to Argentina every year and I feel very close to my family.
3:09:19 That’s very important.
3:09:21 We are all going for an event there.
3:09:24 I hope that you can join us if you can.
3:09:28 So those things are very important to me, but I, no, I don’t have plans for anything.
3:09:31 I don’t know.
3:09:33 I’d like to be surprised.
3:09:45 Well, dad, I want to extend a real sense of gratitude from me, from everyone listening
3:09:50 and watching, although you may argue that they’re not going to be interested.
3:09:54 This has been our back and forth over the last months as I’ve tried to convince you
3:09:56 to do this podcast.
3:10:00 I can assure you that they were, they are very interested.
3:10:05 Your story is a really unique one and I can say that both as your son, but also as somebody
3:10:10 who’s sat across from scientists from all different, you know, domains and backgrounds,
3:10:17 not just neuroscientists, I also really appreciate your ability to explain complicated things
3:10:25 in ways that at least we can start to get an understanding because these are hard concepts.
3:10:31 And you know, I think what comes through so clearly is that somehow you’ve been able to
3:10:37 grab these high level really abstract concepts and work with them and try to understand them,
3:10:40 but you’ve also been able to lead a life where you’re really grounded in the day to
3:10:42 day and in reality.
3:10:46 And I have to say your wish for me and for Laura and I assume for everyone else to be
3:10:47 joyful.
3:10:50 I’ll work on that.
3:10:56 And also, I must say, it just hit me like square in the face during this discussion
3:11:03 that I get such peace and I can really focus on being joyful knowing that you’re joyful.
3:11:07 Like it’s so clear like you have a joyful life at so many levels and that you’ve pursued
3:11:12 what you wanted to do over and over.
3:11:15 And you know, some people may have tuned into this podcast thinking that we were going to
3:11:17 get into our issues and things like that.
3:11:21 I’ll just briefly say that yeah, we’ve had our ups, we’ve had our downs and we’ve certainly
3:11:28 landed up and much, much higher than we ever would had we not had all of that.
3:11:34 And as I told you last year around this time on your birthday when we all got together
3:11:38 to celebrate like we’re not just good, we’re beyond good.
3:11:44 So anything that comes up around that I want to just go on record saying that like that’s
3:11:47 water under the bridge and I don’t ever think about it.
3:11:52 All I think about are the incredible gifts that you’ve given me about curiosity and pursuing
3:11:59 my curiosity about putting new footprints on untread beaches, the early discussions around
3:12:01 the excitement that science can bring.
3:12:03 I mean, I remember all of it.
3:12:08 I really remember all of it and in immense detail and I love your stories about scientists
3:12:13 both how they soar and also how human they are and how they’re fallible like the rest
3:12:14 of us.
3:12:19 So, you know, there’s not a day that goes by where I don’t thank God because I do believe
3:12:26 in God, that you’re my father, that you and mom created me and Laura and that I’ve had
3:12:29 the life that I have and that I continue to have the life that I have.
3:12:35 So I just want to thank you for the example and the nurturing and for coming here.
3:12:36 There aren’t words.
3:12:37 Well, thank you.
3:12:39 You know how much I love you.
3:12:45 I think that these words are the biggest gift that I get and I think any father listening
3:12:50 to that, to his son or daughter saying that would also feel the same way or no matter
3:12:51 for no matter.
3:12:56 It is a very fulfilling feeling, you know, to have that notion that you feel that you
3:13:02 owe so much to what you got and also the fact that you’ve done incredibly well and the kind
3:13:03 of person you are.
3:13:04 Yeah.
3:13:10 So, I wish you all the wisdom that you need in order to just go through life the way,
3:13:15 you know, you’re going but I think that it’s nice to also that we are sort of on the same
3:13:17 wavelength and many things.
3:13:21 In you, I see more of a reflection of what I always wanted to be as well.
3:13:23 So that’s easier in a way.
3:13:25 Perhaps it’s because fathers and sons have that.
3:13:27 So we certainly relate.
3:13:28 Yes.
3:13:29 Well, thank you.
3:13:30 Thank you.
3:13:31 I love you.
3:13:32 I love you too.
3:13:33 You know that.
3:13:36 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. Bernardo Huberman.
3:13:40 To learn more about his work, please see the links in the show note captions.
3:13:44 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
3:13:47 That’s a terrific zero cost way to support us.
3:13:50 In addition, please follow the podcast on both Spotify and Apple.
3:13:54 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
3:13:58 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
3:14:00 That’s the best way to support this podcast.
3:14:04 If you have questions or comments about the podcast or guests or topics that you’d like
3:14:08 me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
3:14:09 on YouTube.
3:14:10 I do read all the comments.
3:14:13 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
3:14:15 It’s my very first book.
3:14:18 It’s entitled Protocols, an operating manual for the human body.
3:14:21 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based on
3:14:26 more than 30 years of research and experience, and it covers protocols for everything from
3:14:32 sleep to exercise to stress control protocols related to focus and motivation.
3:14:38 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
3:14:42 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
3:14:46 Where you can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
3:14:50 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
3:14:54 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
3:14:55 platforms.
3:15:00 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
3:15:04 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps
3:15:08 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
3:15:09 on the Huberman Lab podcast.
3:15:13 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
3:15:17 If you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, our Neural Network
3:15:21 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
3:15:25 protocols in the form of brief one-to-three-page PDFs.
3:15:29 Those one-to-three-page PDFs cover things like deliberate heat exposure, deliberate
3:15:30 cold exposure.
3:15:31 We have a foundational fitness protocol.
3:15:35 We also have protocols for optimizing your sleep, dopamine, and much more.
3:15:40 In addition, all available, completely zero-cost, simply go to HubermanLab.com, go to the menu
3:15:43 tab, scroll down to newsletter, and provide your email.
3:15:45 We do not share your email with anybody.
3:15:50 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. Bernardo Huberman.
3:15:54 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
3:15:59 [MUSIC]
Tôi phải nói rằng, đối với tôi, thật là một niềm vui và vinh dự lớn khi có cuộc trò chuyện này, không chỉ vì Tiến sĩ Hooperman là cha tôi, mà còn vì tôi tin rằng những kiến thức và thực sự là một số sự khôn ngoan mà ông chia sẻ sẽ hữu ích cho mọi người về việc tạo ra con đường độc đáo của riêng mình trong sự nghiệp và cuộc sống. Đồng thời, làm thế nào để thưởng thức những điều đơn giản, hàng ngày khiến cuộc sống trở nên đáng sống.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học với chi phí bằng không cho công chúng.
Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ cho podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng tôi là Helix Sleep. Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này và các podcast khác về thực tế rằng có một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất.
Bây giờ, chiếc đệm bạn ngủ trên đó có sự khác biệt lớn trong chất lượng giấc ngủ mà bạn nhận được mỗi đêm. Chiếc đệm đó mềm mại như thế nào, hay cứng như thế nào, độ thoáng khí của nó ra sao, tất cả đều ảnh hưởng đến sự thoải mái của bạn và cần được điều chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
Vì vậy, nếu bạn truy cập vào trang web của Helix, bạn có thể làm một bài kiểm tra ngắn hai phút hỏi bạn những câu hỏi như: “Bạn ngủ trên lưng, bên hông hay bụng? Bạn có xu hướng cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm?” Những điều như vậy. Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó. Có thể bạn không. Dù sao đi nữa, Helix sẽ tìm cho bạn chiếc đệm lý tưởng nhất. Đối với tôi, chiếc đệm đó là đệm Dusk, USK. Tôi bắt đầu ngủ trên chiếc đệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có. Đến nỗi khi tôi đi du lịch đến các khách sạn và Airbnb, tôi thấy mình không ngủ ngon như vậy.
Tôi không thể chờ đợi để trở lại với chiếc đệm Dusk của mình.
Nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập helixsleep.com/huberman.
Hãy làm bài kiểm tra giấc ngủ trong hai phút và Helix sẽ ghép bạn với một chiếc đệm được tùy chỉnh cho nhu cầu giấc ngủ độc đáo của bạn.
Hiện tại, Helix đang giảm giá lên đến 25% cho tất cả các đơn hàng đệm.
Một lần nữa, đó là helixsleep.com/huberman để nhận giảm giá lên đến 25%.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi BetterHelp.
BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến.
Tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần hơn 30 năm.
Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn.
Đó là điều kiện để được phép ở lại trường trung học.
Nhưng rất sớm tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng cho sức khỏe tổng thể.
Thực tế, tôi coi việc tham gia liệu pháp thường xuyên quan trọng như việc tập thể dục đều đặn.
Bây giờ, về cơ bản có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp.
Đầu tiên, nó cung cấp một mối quan hệ tốt với ai đó mà bạn có thể thực sự tin tưởng và nói chuyện về bất kỳ và tất cả các vấn đề mà bạn quan tâm.
Thứ hai, liệu pháp tuyệt vời cung cấp hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc, nhưng cũng là hướng dẫn có định hướng, những điều nên làm và không nên làm.
Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể giúp bạn đạt được những hiểu biết hữu ích mà bạn sẽ không thể đạt được nếu không có.
Những hiểu biết cho phép bạn làm tốt hơn, không chỉ trong đời sống cảm xúc của bạn, trong đời sống quan hệ của bạn, mà còn trong mối quan hệ với chính mình và cuộc sống nghề nghiệp của bạn cùng với tất cả các mục tiêu sự nghiệp.
Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn thực sự có thể đồng cảm trở nên rất dễ dàng và cung cấp cho bạn ba lợi ích mà tôi đã mô tả.
Ngoài ra, vì BetterHelp hoàn toàn được thực hiện trực tuyến, nên rất tiết kiệm thời gian và dễ dàng phù hợp với lịch trình bận rộn.
Vì vậy, nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận giảm giá 10% cho tháng đầu tiên của bạn.
Một lần nữa, đó là betterhelp.com/huberman.
Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Tiến sĩ Bernardo Huberman.
Tiến sĩ Bernardo Huberman, chào mừng.
Cảm ơn bạn, Andrew.
Cũng rất vui được gặp bạn, bố.
Tôi cũng vậy.
Tôi đoán không có linh cảm nào có thể dự đoán được điều này.
Không, tuyệt đối không.
Và mọi người có thể nhận thấy hôm nay, tôi đang uống từ một cái bình mate.
Một phần để tôn vinh ông của tôi, người đã uống mate lá loose mỗi sáng,
ngụm đầu tiên của tôi về mate là ngồi trên đùi ông khi tôi khoảng bốn tuổi trong bộ pijama Người Nhện.
Dù sao đi nữa, hãy nói về khoa học.
Bạn sinh ra ở Argentina.
Như tôi nhớ, vì một lần chúng ta đã có cuộc trò chuyện về điều đó, bạn có một giáo viên, có thể là ở trường trung học, người đã khiến bạn yêu thích vật lý, trở thành lĩnh vực bạn chọn.
Nhưng trước đó, bạn có quan tâm đến các môn học khác không?
Tôi không nhớ bạn có đam mê học thuật hay chỉ làm vì bạn phải làm.
Trước khi gặp giáo viên đó, chúng ta sẽ nói về ông ấy.
Vâng, vâng.
Tôi luôn rất quan tâm đến ý tưởng và những thứ tương tự.
Khoa học vào thời điểm đó còn hơi mơ hồ, nhưng tôi đã đọc rất nhiều triết học.
Tôi không hiểu nhiều về những gì tôi đọc, nhưng dù sao tôi vẫn tiếp tục đọc.
Tôi đã quan tâm đến tâm lý học.
Tôi là một người đọc say mê.
Thực tế, tôi đã làm bố tôi xấu hổ hoặc thực sự khiến ông thất vọng khi vào sinh nhật, tôi nghĩ tôi 14 tuổi, tôi đã yêu cầu ông mua cho tôi 12 tập viết của Freud.
Thật sao?
Vâng, và ông đã hỏi: “Để làm gì?”
Nhưng tôi rất ấn tượng với điều đó.
Tất nhiên, tôi thậm chí không thể hiểu một nửa những gì trong những cuốn sách này.
Tôi rất quan tâm đến nhiều thứ.
Tôi phải nói với bạn rằng sự quan tâm của tôi đến khoa học, đặc biệt là vật lý, không đến từ điều tiêu chuẩn mà bạn thấy ở đây ở Hoa Kỳ chủ yếu.
Nói cách khác, tôi không phải là người luôn giỏi toán.
Tôi không phải là một trong những người có thể thực sự làm mọi thứ rất, rất nhanh chóng và những thứ tương tự.
Nhưng tôi đã quan tâm vì tôi nghĩ rằng vật lý sẽ bổ sung cho nỗ lực của tôi trong việc hiểu cách toàn bộ vũ trụ được cấu tạo.
Các triết gia đã nói đủ mọi thứ.
Tôi đã học ở một trường rất đặc biệt, nơi tôi học sáu năm tiếng Latinh và những thứ tương tự, và tôi phải đọc những tác phẩm như Kant và Cosmogonis mà thực sự không có nhiều ý nghĩa với tôi.
Nhưng đột nhiên, tôi bắt đầu khám phá rằng vật lý có thể thú vị.
Và tôi có một người anh họ, Hector, là một nhà vật lý, một nhà vật lý hạt.
Ý tôi là, anh ấy sống ở Pháp vào thời điểm đó, vì vậy có một chút ảnh hưởng từ đó.
Nhưng mối quan tâm của tôi là những thứ liên quan đến những ý tưởng khá trừu tượng.
Tôi không thể tin rằng vào một thời điểm nào đó, tôi đã rất giỏi trong lớp hình học, có khả năng chứng minh các định lý.
Ý tôi là, giáo viên chỉ nói, “Hãy chứng minh điều này.”
Và tôi đã có thể lý luận và đưa ra một số chứng minh.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi rất quan tâm đến các ý tưởng chứ không nhất thiết là những khía cạnh rất cụ thể của khoa học vào thời điểm đó.
Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi về việc học sớm không?
Nếu tôi nhớ đúng, bạn sinh ra đã thuận tay trái.
Họ đã buộc bạn phải học viết bằng tay phải.
Bạn đã học ở những trường rất nghiêm khắc, gần như có mức độ nghiêm khắc của quân đội.
Gần như vậy.
Vâng.
Vâng.
Đây là một kiểu giáo dục rất thú vị.
Họ có ở Pháp.
Nó được gọi là Lycée ở Pháp, và đây là một trường rất đặc biệt ở Argentina.
Trường này thực sự được thành lập vào thế kỷ 1500 bởi các tu sĩ Dòng Tên, và cha tôi đã học ở trường đó.
Và vì vậy ông muốn tôi học ở đó, và anh trai tôi cũng đã học ở đó.
Và trong sáu năm giáo dục rất nghiêm khắc, chủ yếu là nhân văn, tôi đã học tiếng Hy Lạp và tiếng Latinh.
Tôi đã học một khối lượng lớn lịch sử, điều mà tôi rất yêu thích.
Và còn có các khóa học khác bằng tiếng Pháp và những thứ tương tự.
Trong tiếng Pháp, chúng tôi phải thuộc lòng những bài thơ dài vô cùng mà chúng tôi phải ngâm.
Bạn có còn nhớ một số bài trong số đó không?
Bởi vì đôi khi những ký ức sớm được ghi sâu đến mức khó quên.
Vâng.
Vâng.
Và thỉnh thoảng anh trai tôi và tôi kể cho nhau một số đoạn trong những bài thơ này.
Vâng.
Tôi sẽ nói một điều ngay bây giờ để báo trước những gì có thể xảy ra nhiều lần trong cuộc thảo luận hôm nay, đó là bất cứ khi nào cha tôi có mặt cùng với anh trai của ông, chú Carlos, họ bắt đầu cười về những câu chuyện đùa mà họ đã kể đi kể lại với nhau từ khi còn nhỏ. Chỉ cần nhắc đến anh trai của ông ấy cũng đủ để mang lại một nụ cười và một tiếng cười cho cả hai chúng tôi.
Vâng.
Vâng.
Tôi đã học rất nhiều tiếng Pháp, và cha mẹ tôi, chủ yếu là mẹ tôi, đã quyết định rằng tôi phải học tiếng Pháp và tiếng Anh, và tôi đã đến Alianz Francaise, nơi tôi đã học trong năm năm. Tôi hầu như là cậu bé duy nhất trong lớp, điều này thật tuyệt theo một cách nào đó, và để tốt nghiệp, tôi phải thành thạo tiếng Pháp. Nhưng ở trường đặc biệt mà tôi theo học, kỷ luật rất nghiêm ngặt, rất nghiêm ngặt. Chúng tôi phải làm những điều mà bạn không làm ở Hoa Kỳ. Ngay khi giáo viên bước vào, mọi người đều đứng dậy, và nếu bạn đến muộn và vẫn đứng, bạn sẽ bị đuổi ra khỏi lớp học và những điều tương tự. Nhưng đó là một trải nghiệm tuyệt vời theo nhiều cách khi tôi suy nghĩ về nó, vì nó đã mang lại cho tôi một nền giáo dục nhân văn rất hữu ích trong sự nghiệp của tôi. Hầu hết mọi người không nhận ra điều đó. Tôi có xu hướng nghĩ về mọi thứ trong một bối cảnh rất rộng, và đó là nhờ vào nền giáo dục mà tôi có.
Được rồi.
Và tôi rất thích lịch sử của Rome, và tôi đã học để đọc thuộc lòng những điều bằng tiếng Latin. Và vì vậy, điều đó thật sự rất, rất – tôi rất thích điều đó. Anh trai tôi thì không, thực ra.
Và vì vậy –
Chà, hai bạn thì rất khác nhau.
Vâng.
Tôi rất ngưỡng mộ Carlos, nhưng hai bạn thì rất khác nhau.
Theo hướng đó, tôi vừa định hỏi hoặc đề cập, và một số thính giả Argentina và Nam Mỹ của chúng ta nói chung, và có thể cả thính giả châu Âu, có thể sẽ bị sốc và có lẽ thất vọng khi biết rằng bạn là một trong số ít người Argentina mà tôi biết không mấy quan tâm đến trò chơi bóng đá, bóng đá.
Có vẻ như điều đó không làm bạn quan tâm lắm.
Không.
Không.
Những lý do cho điều đó thì khá thú vị.
Tôi nghĩ tôi đã suy ngẫm về điều đó vì vợ tôi thích xem bóng đá, ý tôi là, cô ấy là người Đan Mạch, cô ấy thích các giải đấu châu Âu.
Tôi chưa bao giờ thích hành vi của đám đông.
Tôi chưa bao giờ thích sự tham gia đầy đam mê vào những thứ này.
Tôi không biết tại sao.
Tôi chưa bao giờ, bạn biết đấy, có thể hiểu được điều đó, đến mức tôi chưa bao giờ đi xem một trận bóng đá cho đến tuần trước khi tôi rời đi đến Hoa Kỳ.
Anh trai tôi đã khăng khăng rằng tôi phải đi xem một trận bóng đá.
Và điều này có phần xấu hổ, nhưng vào một thời điểm nào đó, đó là một bàn thắng đẹp và vân vân.
Tôi đã đứng dậy và nói, “Điều này thật tuyệt.”
Và tôi phát hiện ra rằng tôi đang ở phía sai của khán giả.
Mọi người đã gần như bạo lực với tôi, bạn biết không?
Vì vậy, bóng đá đối với tôi là thứ mà tôi xem, nhưng tôi không đam mê về nó.
Đúng.
Vâng.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng nó thú vị đến vậy, mặc dù tôi đã tham gia vào một đội chèo thuyền.
Tôi đã học quyền anh.
Tôi đã tham gia rất nhiều môn thể thao, nhưng tôi không thích nhiều môn thể thao dành cho khán giả, như quần vợt.
Tôi đã chơi quần vợt từ khi tôi còn là một thiếu niên.
Tôi cũng không phải là một fan hâm mộ thể thao dành cho khán giả.
Hôm nọ, có người hỏi tôi đội thể thao yêu thích của tôi là gì.
Bạn sẽ thích điều này.
Và tôi đã nói Harlem Globetrotters, vì họ chưa từng thua.
Họ có thành tích tốt nhất.
Đúng rồi.
Và đó thực sự là trận đấu thể thao chuyên nghiệp mà bạn đã đưa tôi đi xem khi tôi còn nhỏ.
Chúng tôi luôn đi xem Globetrotters.
Vâng.
Họ chưa từng thua.
Vâng, thật không thể tin được.
Cha tôi cũng đã đưa tôi đi xem họ.
Họ thật tuyệt vời.
Vâng, vâng.
Tôi yêu điều đó.
Vậy cha bạn không phải là một nhà khoa học.
Không.
Anh trai bạn không phải là một nhà khoa học.
Và theo họ, bạn đã được định sẵn để gia nhập vào công việc gia đình, nhưng sau đó bạn đã có một giáo viên đã mở ra cho bạn về vật lý.
Về vật lý và khái niệm về việc chân thật trong những gì bạn muốn.
Có hai phần trong đó.
Ông ấy là một người rất thú vị và bị dằn vặt, tôi cảm thấy như vậy, nhưng điều đó rất thú vị.
Anh ấy sẽ vào lớp, hầu hết các sinh viên thực sự không quan tâm đến những gì anh ấy đang nói.
Và vì vậy, tôi đã bị cuốn hút không chỉ bởi những gì anh ấy nói, mà còn bởi toàn bộ tính cách của anh ấy.
Nhưng tôi cần nói một điều quan trọng ở đây.
Tôi cũng khá vô trách nhiệm.
Bạn thấy đấy, tôi lớn lên trong một gia đình khá giả, mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ kiếm sống như thế nào.
Vì vậy, thật dễ dàng để quan tâm đến khoa học hay bất cứ điều gì, vì đó là những gì bạn làm.
Bạn quan tâm đến văn hóa, bạn đọc sách, bạn làm những điều.
Nhưng cha tôi thường nói: “Con sẽ làm gì khi tốt nghiệp?
Con không muốn bắt đầu dạy ở các trường tiểu học hay điều gì đó tương tự.”
Anh trai tôi thường nói: “Nếu nó học vật lý, tôi sẽ phải hỗ trợ nó,” vì anh ấy vẫn nói như vậy.
Vậy các nhà khoa học được coi là nghèo?
Nghèo, đúng vậy.
Họ không thể tìm được việc làm.
Ý tôi là, khoa học ở Argentina.
Argentina có một truyền thống lớn trong các ngành khoa học y tế.
Tôi nghĩ có hai hoặc ba giải Nobel và những thứ tương tự.
Nhưng trong lĩnh vực vật lý, họ sản xuất ra một số nhà vật lý rất giỏi.
Một trong số họ sống ở Hoa Kỳ.
Ý tôi là, rất, rất nổi tiếng, Maldesena, và tôi chưa gặp anh ấy, nhưng tôi biết anh ấy là một trong những người hàng đầu trong lĩnh vực này.
Nhưng tôi chỉ tham gia vào điều này vì tôi thấy thú vị, nghe có vẻ hấp dẫn và trừu tượng, và những ý tưởng thì rất mạnh mẽ.
Và tôi nghĩ, và tôi đã suy ngẫm rất nhiều về điều này, khi bạn tâm lý, trong những bài học khác, vì cha mẹ tôi đã khiến tôi nhảy hai lớp.
Vì vậy, tôi trẻ hơn nhiều so với các bạn cùng lớp, và điều đó đã tạo ra rất nhiều vấn đề cho tôi.
Vào thời điểm bạn đang phát triển và những thứ tương tự, tất cả các cậu bé đều nói về các cô gái và những thứ như vậy.
Tôi vẫn thực sự muốn hiểu tại sao sự phấn khích và những thứ như vậy lại rất trẻ.
Nhưng điều đó đã cho tôi một cảm giác trật tự.
Đọc một cuốn sách về vật lý và hiểu rằng có những định luật cho bạn biết cách mọi thứ hoạt động, đã mang lại cho tôi một cảm giác trật tự và sức mạnh to lớn.
Tất cả những điều khác đều có chút trôi chảy, và gia đình cùng với các mối quan hệ của tôi với bạn bè và bạn gái hay bất cứ điều gì khác.
Quay trở lại với khoa học, đó chỉ là một cảm giác, và tôi vẫn nhớ những ngày đó.
Nó rất, rất an ủi theo một cách nào đó.
Nó giống như một điểm tựa.
Vâng.
Bạn học lớp mấy, giáo viên này, có phải là trung học cơ sở hay trung học phổ thông không?
Vâng, trung học phổ thông, đúng rồi.
Tôi khoảng 13 hoặc 14 tuổi.
Khi tôi cuối cùng bắt đầu lắng nghe điều này, tôi đã nói, “Wow, điều này thật ấn tượng.
Nó mạnh mẽ.
Có những cách để biết điều gì là đúng và điều gì không đúng.
Bạn chỉ không nên suy đoán về mọi thứ.”
Nhưng hầu hết những thứ đó, tôi không thực sự hiểu.
Sau đó, tôi có một người anh họ, Hector, người đã qua đời.
Nhưng tôi thường đến nhà bố mẹ anh ấy, và có những cuốn sách của anh ấy, tất cả những cuốn sách tuyệt vời về cơ học lượng tử, thuyết tương đối, và tôi chỉ mang chúng về nhà.
Và tôi không thực sự hiểu nhiều về toán học, nhưng bằng cách nào đó, nó có vẻ ấn tượng.
Nó giống như nhìn vào một cơ chế nào đó.
Và tôi thường mang chúng đến trường.
Một trong những giáo viên của tôi đã từng nói, “Có vẻ như bạn quan tâm đến điều này, nhưng bạn không hiểu nó, vì vậy bạn cần phải học nó.”
Và ông ấy là người đã bắt đầu thúc đẩy tôi vào lĩnh vực này.
Mặt khác, gia đình tôi lại nói, “Bạn nên trở thành một luật sư, chỉ có anh trai và cha tôi.”
Và điều đó không bao giờ làm bạn hứng thú?
Không.
Thật thú vị vì bây giờ, tôi rất quan tâm đến các khía cạnh của luật hiến pháp và những thứ tương tự, và tôi nghe về những lập luận chống lại Tòa án Tối cao và những thứ khác.
Sau này, tôi trở nên rất quan tâm đến luật pháp và kinh tế, chỉ để đọc về nó.
Nhưng khi cha tôi nói về điều đó tại bàn ăn, tất cả đều xoay quanh các chiến lược để hoàn thành một việc gì đó trước nửa giờ so với đối thủ, để bạn thắng một vụ án.
Tôi hoàn toàn quan tâm đến điều đó.
Tôi cảm nhận được một chút chủ đề, đó là động lực xã hội và những gì người khác làm bất chấp…
về việc liệu họ có thích nó hay không hoặc nó mang lại cho họ một cuộc sống nhất định, đã không thu hút bạn.
Ý tưởng rằng con người và các nhóm của họ cùng cách suy nghĩ và hành xử của họ, mặc dù có thể không làm phiền bạn, nhưng cũng không khiến bạn say mê.
Cách mà nó nghe như vật lý đã khiến bạn nghĩ rằng có điều gì đó lớn hơn, có điều gì đó phổ quát hơn, mà thực sự vật lý là như vậy, đúng không?
Đúng vậy.
Nó giải thích hầu hết mọi thứ.
Hầu hết mọi thứ.
Vâng.
Tôi cũng nghĩ rằng tôi là một người hơi cô độc.
Rất khó để tìm những người, ý tôi là, trẻ em hoặc thanh niên nghĩ giống như tôi.
Cuối cùng, tôi đã trở thành một phần của một nhóm.
Chúng tôi là bốn hoặc năm người thường gặp nhau vào thứ Bảy và đi xem phim và sau đó thảo luận về bất cứ điều gì mà chúng tôi quan tâm và như vậy.
Tôi chỉ mới 16 tuổi khi quyết định những gì sẽ làm với cuộc đời mình.
Trong số bốn người chúng tôi, chúng tôi đã cam kết.
Một số trong họ đến từ những gia đình cực kỳ giàu có, hai người trong số họ.
Chúng tôi cam kết thực sự trung thực với bản thân và theo đuổi những gì chúng tôi thích.
Nhưng tôi là người duy nhất.
Hai người còn lại cuối cùng đã điều hành doanh nghiệp của cha mẹ họ, và một trong số họ thì, tôi không biết anh ta đã làm gì.
Tôi đã gặp anh ta nhiều năm sau đó.
Tiền trở thành một ngọn hải đăng sáng chói đối với nhiều người.
Vâng.
Vâng.
Vâng.
Bạn không bao giờ thúc giục tôi đi theo một hướng cụ thể nào.
Bạn đã thúc giục tôi không đi theo những hướng cụ thể, nhưng không bao giờ liên quan đến các lựa chọn học thuật.
Thực tế, tôi không nhớ bạn đã nói với tôi hoặc Laura, nhân tiện, đó là tên của chị gái tôi, rằng chúng tôi phải làm gì ngoài việc tham dự các lớp học và cố gắng hết sức, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy bị thúc ép phải theo đuổi khoa học.
Không.
Không.
Mặc dù bạn có một chút sự tò mò về nó.
Động vật.
Động vật.
Và tôi nhớ, tôi đã trải qua một giai đoạn mà tôi bắt đầu bị thuyết phục rằng có rất ít điều để làm trong vật lý, và tôi muốn thay đổi.
Và một ngày, trong một chuyến đi xe đạp, tôi nghĩ tôi đang mang theo một cái gì đó ở phía sau xe đạp của mình, và cơ bản…
Khi bạn còn trẻ, bạn đã hỏi tôi, “Vấn đề chưa được giải quyết là gì?”
Và tôi đã nói, “Tôi không nghĩ đó là trong vật lý, mà là bộ não.”
Và bạn đã nói, “Được rồi, tôi sẽ tìm hiểu về điều đó.”
Bạn đã nói, “Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Thật thú vị.
Tôi bị cuốn hút bởi trí nhớ của con người.
Như bạn biết, tôi biết bạn cũng vậy.
Và tôi nhớ câu chuyện đó.
Tôi nhớ nó hơi khác một chút, nhưng chúng ta thực sự rất đồng điệu, đó là tôi nhớ
bạn đã từng dẫn tôi đến trường vào buổi sáng, và bạn đã thả tôi ở lối đi
đằng sau Trường Trung học Gun.
Bởi vì tôi sẽ đón Kristen Harnett ở bên kia đường, và bạn đã nói với tôi rằng sẽ tốt hơn
nếu tôi tự mình đón bạn và dẫn cô ấy đến cuối đường, nơi có lớp học.
Bạn đang dạy tôi về lòng hào hiệp.
Và tôi nhớ đã hỏi bạn bạn làm gì.
Tôi có lẽ khoảng năm hoặc sáu tuổi, để xem, lớp một.
Vì vậy, có lẽ tôi khoảng sáu hoặc bảy tuổi.
Tôi đã hỏi bạn bạn làm gì, và bạn đã nói, “Vật lý.”
Và tôi đã nói, “Vậy thì đó là gì?”
Và bạn đã nói, “Thôi, để tôi nói cho bạn cảm giác mà nó mang lại cho tôi.”
Bạn đã nói, “Bạn biết đêm trước sinh nhật của bạn không?”
Và tôi đã nói, “Có.”
Và bạn đã nói, “Bạn biết cảm giác đó không?”
Và tôi đã nói, “Có.”
Và bạn đã nói, “Vậy, đó là cảm giác của tôi mỗi ngày khi tôi đi làm.”
Và tôi nhớ, “Tôi sẽ không bao giờ quên điều đó.”
Và tôi đã nói, “Bạn làm gì?”
Và bạn đã nói, “Tôi là một nhà vật lý.”
Và tôi đã nói, “Vậy thì tôi sẽ trở thành một nhà vật lý.”
Và sau đó tôi nhớ, có thể chúng ta đã có cuộc trò chuyện hai lần, bạn đã nói, “Vậy, hầu hết các vấn đề lớn trong vật lý đã được giải quyết, nên bạn nên chọn một cái gì đó, có lẽ ít chưa được khám phá hơn.”
Và tôi đã nói, “Như cái gì?”
Và bạn đã nói, “Vậy, bộ não thì khá thú vị.”
Và sau đó tôi đã nói, “Được rồi, tôi sẽ làm việc về điều đó.”
Không, điều đó là đúng.
Vấn đề cảm giác như trước sinh nhật của bạn là điều tôi nhớ đã nói với bạn.
Tôi không nhớ cảm thấy như vậy mỗi ngày.
Tôi nhớ cảm giác như thế này khi tôi có một ý tưởng và cuối cùng đã làm việc và chúng tôi viết một bài báo và vân vân. Bạn biết đấy, đó là một khoảng thời gian cực kỳ thú vị. Chà, bạn biết về điều đó. Bây giờ bạn đã trải nghiệm nó rồi. Và vì vậy tôi muốn truyền đạt điều đó đến bạn. Đối với tôi, điều đó rất, rất thú vị và quan trọng rằng bạn hiểu điều đó. Mặt khác, nó cũng khiến tôi cảm thấy rất cô đơn, không chỉ với bạn mà với tất cả mọi người. Ý tôi là, đây là một lĩnh vực rất bí ẩn. Bạn thường bước vào phòng làm việc, nhìn tôi viết các phương trình và hỏi, “Đó là cái gì?” Tôi đang nghĩ về phòng làm việc của bạn, chỉ cách phòng ngủ thời thơ ấu của tôi một cánh cửa. Tôi vẫn nhớ mùi hương của phòng làm việc của bạn. Tôi vẫn có thể ngửi thấy nó. Tôi có một trí nhớ tuyệt vời về một số điều nhất định. Tôi vẫn nhớ. Nhưng tôi nhớ cách mà sách của bạn được sắp xếp, nơi đặt stereo của bạn, những bức ảnh của bạn, bức ảnh của Einstein, những bức ảnh của tôi, Laura và mẹ. Tôi nhớ tất cả điều đó. Và chiếc sofa ở phía sau, vì bạn là người thích ghi chú, điều mà tôi đã thừa hưởng từ bạn. Nhưng tôi nhớ rằng, vâng, bạn đã dành rất nhiều thời gian trong văn phòng đó và nghe nhạc cổ điển. Bạn có nghe nhạc trong khi làm việc không hay bạn đã nghe? Suốt thời gian. Suốt thời gian. Vâng. Nhạc cổ điển, đối với tôi, là điều tôi phát hiện ra từ rất sớm, rất sớm. Bố mẹ tôi cũng yêu nhạc cổ điển. Em trai tôi cũng vậy, và đó là điều mà, đối với tôi, có một sự cộng hưởng cảm xúc to lớn với cách tôi cảm thấy. Đôi khi nó là nhạc nền. Đôi khi tôi thực sự lắng nghe rất cẩn thận. Đó là điều mà tôi, vâng, tôi luôn có trong cuộc sống của mình và vẫn còn. Ý tôi là, nó rất, rất quan trọng đối với tôi. Nhưng không có nhiều nhạc sĩ trong gia đình chúng ta. Không, thật không may, vâng. Mặc dù có một người rất nổi tiếng. Tất cả chúng tôi đã cố gắng. Tất cả chúng tôi đã cố gắng. Vâng, vâng. Bạn đặc biệt, vâng, vâng. Và tất cả chúng tôi đều thất bại. Vâng, vâng, vâng. Và có một Huberman nổi tiếng, một nghệ sĩ violin vĩ đại, Bronislav Huberman.
Ý tôi là, có một bức ảnh, tôi nghĩ tôi đã gửi cho bạn ở đây trong Einstein.
Ông ấy là một trong những nghệ sĩ violin vĩ đại nhất trong những năm 1920, 1930 và 1940, một người đàn ông vô cùng thú vị.
Ông là người sáng lập Dàn nhạc Giao hưởng Israel.
Và đó là một trong những lý do mà tên Huberman có trên một con phố ở Israel vì ông ấy.
Chúng ta có liên quan gì đến ông ấy không?
Thật không may là không.
Điều này giải thích cho sự thiếu hụt tài năng âm nhạc trong gia đình chúng ta.
Chúng tôi đều yêu âm nhạc, nhưng không ai trong số chúng tôi là nhạc sĩ giỏi, ngoại trừ người anh họ Diego của tôi.
Diego có khả năng nghe nhạc hoàn hảo, vì vậy cậu ấy thực sự có thể làm những điều thú vị.
Vậy quay trở lại thời thơ ấu của bạn, người thầy này, đó là gì?
Bạn đã có một loại hạt giống và sự quan tâm trong việc tìm kiếm trật tự trong những điều làm cho thế giới trở nên có ý nghĩa.
Tình hình chính trị ở Argentina vào thời điểm đó như thế nào?
Có những phần khá khủng khiếp.
Ý tôi là, có một chế độ độc tài kéo dài trong một thời gian dài, cái gọi là Peron và những thứ tương tự.
Ông ấy thực sự là một người ủng hộ Mussolini và những người thuộc loại đó ngay cả trong Thế chiến II.
Vậy điều đó có nghĩa là gì trên đường phố?
Bạn lớn lên ở trung tâm Buenos Aires, nhưng điều đó có nghĩa là gì về mặt, ý tôi là, có phải là có nghèo đói ở khắp mọi nơi, có bạo lực không?
Không, không, không.
Điều đó có ý nghĩa gì với bạn?
Chà, đó là một chế độ rất áp bức.
Bạn phải cẩn thận về những gì bạn nói trong gia đình tôi, giống như hầu hết các tầng lớp xã hội.
Chúng tôi có osin và một đầu bếp, vì vậy bạn phải rất cẩn thận về những gì bạn nói.
Bởi vì họ sẽ truyền đạt thông tin đó lại?
Chắc chắn rồi, và ông của bạn, cha tôi vào một thời điểm nào đó, đã bị ngăn cản không được đến thăm tôi ở Hoa Kỳ vì ông ấy bị phân loại là cộng sản vì không tham gia vào đảng Peronist.
Được rồi, để ghi lại, chúng tôi không phải là cộng sản.
Chúng tôi đều là những người tin tưởng lớn vào chủ nghĩa tư bản và ông ấy đang ngồi đây ở bàn này.
Vì vậy, không, và vì vậy đó là một thời gian khủng khiếp.
Đó là một thời gian rất áp bức.
Nhưng ông ấy không phải là một cộng sản.
Không, tất nhiên là không.
Tất nhiên, không, không.
Ông ấy ở phía bên kia. Nhưng vào thời điểm đó, ý tưởng là phải được phân loại như vậy, cuối cùng thông tin đó đã bị rò rỉ đến, rõ ràng, các cơ quan chức năng của Mỹ, vì vậy khi ông ấy xin visa, họ đã từ chối ông. Đó là một câu chuyện rất phức tạp. Tôi không nghĩ chúng ta nên lãng phí thời gian để biết cách mà cuối cùng ông ấy đã được giải quyết thông qua một người bạn của tôi, người là một linh mục và chỉ ở đây tại Hoa Kỳ. Nhưng vấn đề là trong thời gian đó, bạn phải rất cẩn thận trong cách bạn nói, cách bạn diễn đạt mọi thứ. Có một chế độ độc tài rất giống với chế độ phát xít ở Ý, bạn biết đấy, và thực sự chế độ độc tài đó kéo dài cho đến vài năm trước đây vì như bạn biết, như bạn đã nghe, tổng thống mới mà chúng ta có là người thực sự đã chạy đua chống lại toàn bộ tư tưởng này, chủ nghĩa Peron và những thứ tương tự. Millet. Millet, đúng vậy. Tôi chưa bao giờ, tôi không hề có quan điểm chính trị, nhưng bạn phải cẩn thận. Nhưng đó là một thời kỳ thú vị và khi ông ấy bị lật đổ qua một cuộc cách mạng quân sự, bạn biết đấy, cha mẹ tôi rất vui mừng và tôi nhớ những buổi lễ ăn mừng và những thứ tương tự. Nhưng đó được coi là thiểu số chống lại ông ấy. Bạn biết đấy, đó là một phong trào của tầng lớp xã hội. Tầng lớp công nhân đứng sau Peron và những gì ông ấy hứa hẹn và những gì ông ấy đã mang lại cho họ. Vì vậy, cuối cùng điều đó đã chết. Vấn đề thực sự là không có cam kết thực sự với khoa học như một khoản đầu tư mà đất nước nên thực hiện. Vâng, thật tốt khi có các giải Nobel và điều đó tốt về mặt văn hóa, nhưng họ không có những khái niệm thực dụng mà chúng ta có ở đây tại Hoa Kỳ rằng làm khoa học có nghĩa là giải quyết các vấn đề cụ thể. Và điều này xảy ra vào những năm 1950. Những năm 60 cũng vậy. Đúng. Đó là một trong những sự tiến bộ lớn nhất và nhanh nhất của vật lý và việc áp dụng của nó ở Mỹ. Vâng, đúng vậy. Vậy bạn có nghe về điều đó không? Tất nhiên. Tôi đã theo dõi tất cả và tôi muốn, bạn biết đấy, tôi muốn mua sách về nó và những thứ tương tự. Tôi đã có một số xung đột với cha tôi về việc chi tiền cho sách mà ông ấy nghĩ rằng chúng.
Họ không định đưa tôi đi đâu cả và những thứ tương tự. Ý tôi là, ông ấy là một luật sư rất thực dụng. Ông ấy không hiểu tại sao tôi lại làm những điều này. Vậy nên, đúng, tôi đã nhận thức được mọi thứ và thực sự thì trường đại học rất tốt. Tôi vào đại học, bạn phải chọn những gì bạn muốn làm và sau một cuộc khủng hoảng lớn, khủng hoảng cá nhân, tôi quyết định không theo ngành luật hay kỹ thuật, đó là lựa chọn mà cha tôi đã đề nghị, và tôi quyết định học vật lý. Và tôi không hề hối tiếc về điều đó. Đó là một khoảng thời gian rất ấn tượng. Tôi đã nhận được một nền giáo dục tốt về vật lý, có phần hơi trừu tượng. Vậy đây là vật lý thực nghiệm hay vật lý lý thuyết? Cả hai. Cả hai. Trong phòng thí nghiệm, tôi ổn. Ý tôi là, tôi tốt hơn trong các lớp học nâng cao, tôi đã tham gia nhiều khóa học về toán học nâng cao và giải tích và hơn thế nữa, và, bạn biết đấy, phân tích phức và những thứ tương tự. Vậy hóa ra bạn cũng giỏi toán sao? Tốt, đúng vậy. Tôi hiểu toán. Tôi không phải là một thiên tài. Ý tôi là, như nhiều sinh viên của tôi đã từng. Tôi có những người có thể làm những điều không thể tưởng tượng nổi, bạn biết đấy, mà tôi có thể làm được, nhưng chậm hơn. Tôi hiểu. Vâng. Vâng. Vậy nhưng, đúng, vật lý là điều mà tôi biết cách để có trực giác về nó. Tôi đã có những ý tưởng thú vị mà có lẽ không được thực hiện, nhưng đúng vậy. Vậy giáo viên ở trường trung học, họ có phải là người đã nói với bạn rằng có một sự nghiệp trong lĩnh vực này không? Vâng, ông ấy nói, bạn biết đấy, bạn nên cống hiến cho điều này nếu bạn thực sự quan tâm đến nó. Ông ấy là một người mà rõ ràng là ông ấy bị dằn vặt ở nhiều cấp độ khác nhau và những thứ tương tự. Và bạn đã nói rằng điều đó là do cách ông ấy thể hiện bản thân về mặt thể chất? Vâng. Vâng. Vâng. Vâng. Ông ấy gặp rắc rối nhưng thật thú vị. Một người đàn ông mãnh liệt. Tôi vẫn nhớ tên ông ấy. Ông ấy là một triết gia. Tên ông ấy là Eggersland, một cái tên Đức. Và ông ấy bắt đầu nói về việc, bạn biết đấy, khám phá, bạn biết đấy, Kitô giáo và điều đó có ý nghĩa gì với ông ấy và điều gì là sự chân thực và những thứ tương tự.
Và sau đó, tôi đã có một sự tiếp xúc rất lớn với những nhà tư tưởng vĩ đại của thời cổ đại, bạn biết đấy, người La Mã và Hy Lạp. Tất cả những điều đó đối với tôi thật hấp dẫn, thú vị, bạn biết không, và thật tốt khi có những người bạn mà tôi có thể thảo luận về những điều này. Bạn có nghĩ rằng đây là một sự bất lợi khi ngày nay ở Hoa Kỳ, và ngay cả khi tôi lớn lên, nhưng đặc biệt là bây giờ, chúng ta không buộc trẻ em phải tiếp xúc với tất cả những chủ đề này, như chúng ta cố gắng định hướng mọi người vào một cái gì đó từ sớm không? Thực ra, một vị khách gần đây đã nói với tôi rằng nhiều trường học bây giờ chỉ cung cấp kiến thức nhưng không mong đợi trẻ em làm các bài tập, bạn biết đấy, dạy chúng về hoạt động thể chất nhưng không mong đợi chúng thực hiện hoạt động thể chất. Nghiêm túc đấy. Ồ, điều đó nghe có vẻ hơi buồn cười. Vâng. Thật ra, không, nhưng đó, ý tôi là, đó là hướng đi mà giáo dục ở đất nước này đã đi. Tôi đã là một giáo sư thỉnh giảng ở Pháp, thực ra, bạn sống ở đó vì điều đó ở Paris. Và tôi đã phát hiện ra, bạn biết đấy, truyền thống trí thức Pháp cũng rất, rất trừu tượng so với Mỹ. Ý tôi là, người Anh và người Mỹ là những người đã đưa vật lý và người Nga vào một lĩnh vực rất, rất thực tiễn và tạo ra những tiến bộ rất, rất cụ thể, gần như giống như kỹ thuật. Tôi muốn nghỉ một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1. AG1 là một loại đồ uống vitamin, khoáng chất và probiotic cũng bao gồm prebiotics và adaptogens. AG1 được thiết kế để đáp ứng tất cả các nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của bạn, và nó có vị rất ngon. Bây giờ, tôi đã uống AG1 từ năm 2012, và tôi bắt đầu làm điều đó vào thời điểm mà ngân sách của tôi cho các loại thực phẩm bổ sung thực sự hạn chế. Thực tế, tôi chỉ có đủ tiền vào thời điểm đó để mua một loại thực phẩm bổ sung, và tôi rất vui vì tôi đã chọn loại thực phẩm bổ sung đó, AG1. Lý do là mặc dù tôi cố gắng ăn hầu hết thực phẩm của mình từ thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, nhưng thật khó khăn để tôi có đủ trái cây, rau quả, vitamin.
và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng, và các loại thích nghi chỉ từ thực phẩm.
Và tôi cần làm điều đó để đảm bảo rằng tôi có đủ năng lượng suốt cả ngày.
Tôi ngủ ngon vào ban đêm và giữ cho hệ miễn dịch của mình mạnh mẽ.
Nhưng khi tôi uống AG1 hàng ngày, tôi nhận thấy tất cả các khía cạnh sức khỏe của tôi, sức khỏe thể chất,
sức khỏe tinh thần, và hiệu suất của tôi, cả về nhận thức lẫn thể chất, đều tốt hơn.
Tôi biết điều đó vì tôi đã có những lúc không uống AG1 và tôi chắc chắn cảm nhận được
sự khác biệt.
Tôi cũng nhận thấy, và điều này hoàn toàn hợp lý khi xem xét mối quan hệ giữa hệ vi sinh đường ruột
và não bộ, rằng khi tôi thường xuyên uống AG1, mà đối với tôi có nghĩa là dùng vào buổi sáng
hoặc giữa buổi sáng và lại vào buổi chiều hoặc buổi tối, tôi có nhiều sự rõ ràng về tinh thần
và nhiều năng lượng tinh thần hơn.
Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt.
Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí và một năm cung cấp Vitamin
D3K2.
Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó.
Khi tôi đến Hoa Kỳ, tôi phải nói với bạn, tôi đã đến, tôi đến như một sinh viên sau đại học
tại Đại học Pennsylvania.
Vâng, hãy nói về điều đó.
Vậy bạn đã làm thế nào để đến Hoa Kỳ với tư cách là một sinh viên sau đại học?
Bạn đã nộp đơn.
Vâng, tôi đang tốt nghiệp, và tương lai trông có vẻ khá u ám.
Tôi có một cô bạn gái có cha rất giàu, và sau đó cô ấy nói, “Không vấn đề gì.
Bạn sẽ làm việc cho cha tôi, và ông ấy có một nhà máy hoặc gì đó.”
Tại sao tôi cảm thấy đó không phải là loại đề nghị mà bạn sẽ chấp nhận?
Không, không, không phải chút nào.
Không chút nào.
Tôi chưa bao giờ biết bạn làm việc cho ai khác, ngoại trừ chính bạn.
Vâng, theo một cách nào đó.
Bạn đúng.
Hơi giống nhau một chút.
Vâng, vâng.
Vì vậy, vâng, vâng.
Chỉ ý tưởng về việc điều hành một doanh nghiệp là không.
Tôi thực sự lý tưởng và cũng vô trách nhiệm.
Nhưng tôi có một người anh họ đã có, bạn biết đấy, có bằng tiến sĩ về vật lý lý thuyết tại Đại học Columbia.
Anh ấy là một giáo sư ở Pháp, rồi Thụy Điển, và cứ như vậy.
Vì vậy, tôi cảm thấy có lẽ tôi nên đến Hoa Kỳ.
Và tôi đã bắt đầu nộp đơn vào điều này.
Cha tôi đã nói, “Tôi thậm chí sẽ không giúp con với điều này.”
Ông không thích điều đó.
Bố mẹ tôi không thích điều đó.
Bạn biết đấy, tôi rất gần gũi với gia đình theo nhiều cách.
Và vì vậy tôi đã nộp đơn vào nhiều nơi.
Tôi nhớ mình đã được nhận vào, tôi nghĩ là Cornell.
Và tôi đã nói, “Ôi, New York. Thật tuyệt.”
Cho đến khi có ai đó nói với tôi, “Bạn phải đi máy bay để đến New York thực sự.”
Vâng.
Bạn yêu thành phố New York.
Bạn yêu thành phố New York.
Dù sao đi nữa, tôi đã nhận được một học bổng rất, rất tốt để đến Đại học Pennsylvania,
đó là…
Học bổng đến từ đâu?
Hải quân.
Hải quân Hoa Kỳ.
Vâng.
Tôi rất biết ơn vì điều đó.
Và thực sự tôi đã viết điều đó trong luận án tiến sĩ của mình, bạn biết đấy.
Tôi rất biết ơn.
Tôi nghĩ thật tuyệt vời khi họ hỗ trợ loại nghiên cứu đó.
Họ muốn đưa bạn đến Mỹ để chế tạo vũ khí?
Không, không, không.
Không hề.
Tôi đến Hoa Kỳ làm việc cho Giáo sư Burstein, người vừa qua đời ở tuổi 101.
Và không, nhưng tôi đã được hỗ trợ bởi Hải quân Hoa Kỳ.
Đó là một học bổng tại Đại học Pennsylvania.
Nhưng tôi nhớ, trong buổi phỏng vấn đầu tiên với một số giáo viên, giáo sư, rằng tôi đã
nói chuyện với họ về các nền tảng của cơ học lượng tử.
Và người đó nói với tôi, “Hãy để tôi đưa cho bạn một bài toán thú vị.
Bạn có một quả bóng ping-pong, nhưng thay vì là một quả bóng ping-pong cổ điển, nó là một quả bóng ping-pong lượng tử.
Bạn có thể cho tôi biết nó sẽ nảy lên cao bao nhiêu không?”
Tôi không biết phải làm gì.
Tôi không có cảm giác rằng bạn có thể biến tất cả kiến thức này thành điều gì đó có thể thực hiện, thực tiễn, và vân vân.
Vì vậy, năm đầu tiên thật sự là một cuộc đấu tranh.
Vậy bạn có hiểu biết lý thuyết.
Vâng.
Không có hiểu biết thực nghiệm.
Đúng.
Đúng.
Vâng.
Hoặc thực nghiệm và vân vân.
Tôi không biết cách tính toán mọi thứ rất tốt.
Vâng.
Tôi khá giỏi.
Vâng.
Hiểu biết về toán học và toán học.
Đó là sự khác biệt giữa việc hiểu biết và toán học được áp dụng cũng như việc tạo ra những thứ.
Chà, bạn đã học điều đó.
Tôi đã học bốn năm sau đại học và nhận được bằng tiến sĩ về vật lý.
Vì vậy, rõ ràng là tôi đã học cách làm điều đó.
Nhưng điều tôi đang nói là tôi có một hiểu biết lý thuyết rất mơ hồ về cách thế giới hoạt động, nhưng không thực sự thực tiễn.
Tôi không có nó trong tầm tay.
Đó là những gì bạn học được khi bạn đi học sau đại học, như bạn đã biết.
Được rồi.
Ừ.
Học về não bộ khi còn là sinh viên đại học là một chuyện, nhưng ở trường sau đại học là nơi tôi học cách cắt não, nhuộm não, theo dõi các kết nối, ghi lại từ các nơ-ron, và đó là một việc hoàn toàn khác để thực sự dấn thân vào công việc.
Chắc chắn rồi.
Chắc chắn rồi.
Ừ.
Cũng giống như tôi.
Ừ.
Tôi đang tham gia các khóa học và khám phá những gì bạn thích và không thích.
Tôi hơi bị ràng buộc với giáo sư của mình vì ông ấy là người đã cấp học bổng cho tôi, nhưng tôi không thích những gì ông ấy làm, điều đó luôn rất vấn đề.
Bạn có mối quan hệ tốt không?
Thật buồn cười.
Ông ấy đã cố gắng trở thành người cha thay thế của tôi, nhưng mặt khác, về mặt trí tuệ, tôi luôn cảm thấy rằng người đó không thực sự ở đó.
Ý tôi là, ông ấy đã rất nổi tiếng vào một thời điểm nào đó.
Chắc chắn rồi.
Ông ấy là thành viên của Viện Hàn lâm Quốc gia.
Ông ấy không phải là, nhưng ông ấy rất nổi tiếng, rất nổi tiếng.
Nhưng tôi luôn cảm thấy rằng có sự thiếu chiều sâu trong những gì chúng tôi đang làm.
Không chỉ có ông ấy.
Đó chỉ là vật lý trạng thái rắn.
Có một người rất nổi tiếng, bạn biết đấy, Mary Gelman, người đã có sự khinh thường hoàn toàn đối với vật lý trạng thái rắn.
Bà ấy thường gọi đó là vật lý trạng thái tồi tệ.
Đối với những ai không biết, Mary Gelman, chúng ta sẽ nói về Mary sau vì tôi đã có trải nghiệm thú vị khi gặp bà ấy khi còn là một đứa trẻ, nhưng bà ấy đã phát hiện ra quark.
Bà ấy đã giành giải Nobel và theo nhiều cách, được coi là một nhà vật lý xuất sắc như Feynman, có thể còn hơn thế.
Ừ.
Ừ.
Ít được biết đến hơn, nhưng trong giới vật lý, bạn biết đấy, sẽ gợi lên sự sợ hãi lớn trong mọi người.
Chúng ta sẽ đến với Mary một chút nữa.
Vậy bạn có thích học cao học không?
Có, nhưng thật sự rất khó, rất khó, năm đầu tiên ở Tobacco.
Và cũng, cá nhân tôi, tôi cảm thấy rất cô đơn, bạn biết đấy, tôi bị chuyển đến một thế giới hoàn toàn khác.
Philadelphia không phải là một thành phố mà tôi sẽ khuyên nhiều người sống ở đó.
Tôi đã trốn thoát mỗi cuối tuần đến New York, và giáo sư của tôi luôn không hài lòng về điều đó.
Và bạn đã từ một người có điều kiện tài chính khá giả trở thành người gần như không có tiền?
Tôi không có tiền.
Thực tế là tôi sống với rất ít tiền, đúng vậy.
Bố mẹ tôi, cha tôi cảm thấy rằng, “Được rồi, đây là những gì bạn sẽ làm. Bạn sẽ sống sót với điều này.”
Họ đã trả tiền cho một vé một năm để về thăm, và thật sự rất tuyệt vời và dễ chịu khi trở về và được chăm sóc, cùng với tất cả những thứ khác, bạn biết đấy, cuộc sống trong gia đình.
Và rồi lại trở về Philadelphia và thực tế chỉ là một sinh viên.
Khác với nhiều người và sinh viên nước ngoài khác mà tôi đã gặp ở những nơi khác, tôi không cảm thấy vui vẻ, ý tôi là, đó là một cuộc phiêu lưu văn hóa khá thú vị đối với tôi, để gặp gỡ những người từ khắp nơi trên thế giới, để học hỏi từ họ, tôi đã trở nên rất thân thiết với một nghiên cứu sinh Nhật Bản, một người đàn ông rất thú vị.
Nhưng tôi cảm thấy khá khổ sở.
Vậy điều này diễn ra vào giữa những năm 60?
Đúng vậy, đúng vậy, cuối những năm 60, đúng.
Tôi không thích cuộc sống của mình ở đó chút nào, ý tôi là, tôi sống bốn năm, tôi không có một cô bạn gái nào cả, bạn biết đấy, tôi đã hẹn hò và vân vân, nhưng tôi chỉ cảm thấy mình bị chuyển đến một môi trường mà tôi không thích.
Được rồi.
Và bên cạnh đó, xung đột của tôi với người hướng dẫn không nghiêm trọng vì họ không công khai, nhưng họ luôn ở đó.
Điều đó có thể khó khăn.
Đối với những ai đang nghe, mối quan hệ với người hướng dẫn cao học của bạn có thể là một điều tuyệt vời, cũng có thể là một điều nguy hiểm, vì họ có quyền kiểm soát rất lớn đối với tương lai của bạn, không chỉ thông qua thư giới thiệu, mà còn cả cơ hội, và tôi đã gặp may mắn trong khía cạnh đó.
Bạn đã rất may mắn, đúng vậy.
Cố vấn của tôi là kiểu người mà nếu bạn đi ăn tối với ông ấy, ông sẽ gọi món cho bạn.
Bạn đang đùa sao?
Tôi không đùa.
Ông ấy là kiểu người như vậy.
Ông sẽ dẫn cả nhóm đến một nhà hàng Trung Quốc, và trước khi bạn kịp nói, “Tôi không thích món này,” ông đã gọi món.
Một lần, ông đã đưa tôi đến nhà nghỉ của ông vào cuối tuần để hoàn thành một bài báo, nhưng ông ấy không thể hoàn thành bài báo, và tôi thì rối bời, và con gái ông cũng ở đó.
Cô ấy 16 hoặc 17 tuổi, và cô ấy nói, “Hai người sẽ nói về vật lý à?”
Tôi định nói, “Không, chúng ta hãy đi dạo,” nhưng ông ấy nói, “Đó là tất cả những gì chúng ta sẽ làm.”
Nhưng nếu vật lý chỉ là việc ông ấy nhắc lại những gì chúng tôi đang làm, thì tôi nhớ mình đã rất khổ sở khi nhìn đồng hồ, tự hỏi làm thế nào để thoát khỏi đây?
Tôi không có xe, nên tôi như một tù nhân của ông ấy từ thứ Sáu đến tối Chủ nhật.
Nên điều đó thật khó khăn với tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy thật sự hạnh phúc.
Mặt khác, lúc đó tôi không có lựa chọn nào khác, nhưng ngay khi tốt nghiệp, tôi đã ra ngoài.
Tôi chỉ đang nghĩ về việc trải nghiệm trường sau đại học của bạn khác với tôi như thế nào.
Tôi rất thích những cố vấn của tôi, bạn biết đấy.
Cô ấy thật tuyệt vời.
Bạn có những người tuyệt vời.
Vâng, tôi đã gặp may.
Và tôi đã nhận được nhiều điều đó từ bạn, điều mà, cho những ai không biết, tôi đã rời một chương trình ở Berkeley, mà mọi người đều nghĩ tôi điên rồ, điên rồ khi rời Berkeley để đến Davis.
Đó là sự lựa chọn của tôi.
Nhưng tôi nhớ bạn đã nói gì.
Bạn đã hỏi, lớp nhập học của bạn ở Davis có bao nhiêu người, đúng không?
Bởi vì theo tất cả các tiêu chí tiêu chuẩn, Berkeley là cơ sở tốt hơn.
Davis thì tuyệt, nhưng Berkeley được coi là mạnh mẽ một cách đặc biệt.
Và tôi đã nói, có ba người chúng tôi.
Và bạn đã nói, tốt, hoặc là bạn đang đưa ra quyết định tốt nhất trong đời mình hoặc là sai lầm tồi tệ nhất trong đời mình.
Và sau đó tôi nghĩ bạn đã hỏi tôi điều gì đã thúc đẩy quyết định đó.
Tôi đã nói, có một người ở đó.
Cô ấy tên là Barbara Chapman, và cô ấy dường như đang làm việc trên những thứ mà nếu tôi không…
Làm việc với những vấn đề này, tôi sẽ hối hận.
Và tôi không thể tưởng tượng làm việc với bất kỳ điều gì khác.
Và bạn đã nói, tôi sẽ cố gắng, điều đó tôi rất trân trọng.
Bởi vì bất kỳ bậc phụ huynh nào, nếu tôi là một bậc phụ huynh và con tôi nói, tôi sẽ rời Berkeley và
đi đến Davis giữa chừng tiến sĩ và bắt đầu lại, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ do dự.
Vì vậy, Barbara cũng đã đóng một vai trò rất, rất tốt đẹp và hỗ trợ về mặt cảm xúc trong cuộc sống của bạn.
Ý tôi là, rõ ràng là cô ấy có sự ưu ái lớn dành cho bạn.
Cô ấy thích con trai mình theo nhiều cách.
Và tôi chỉ mỉm cười một chút vì, cô ấy đã qua đời khi còn trẻ, nhưng cô ấy thực sự là một người tuyệt vời.
Vì vậy, tôi cảm thấy rất may mắn vì điều đó.
Điều đó không phải là trải nghiệm của bạn với người hướng dẫn của bạn.
Vì vậy, trong khoảng thời gian đó, tôi muốn hỏi về điều này.
Tôi đã hỏi về việc đó là giữa những năm 60 vì đó là phong trào phản văn hóa.
Và một điều mà mọi người nên biết về bạn, tôi chỉ muốn nói ra, là trong suốt thời gian tôi biết bạn, đã khá lâu rồi, bạn rất rõ ràng.
Bạn chưa bao giờ có bất kỳ sự quan tâm nào đến ma túy giải trí.
Bạn chưa bao giờ sử dụng chúng, mặc dù điều đó rất phổ biến vào thời điểm đó.
Tôi chưa bao giờ thấy bạn uống nhiều hơn một ly rượu.
Bạn chưa bao giờ say rượu trong đời.
Và bạn không thích bóng đá, mặc dù bạn đến từ Argentina.
Tôi đã nghĩ đến điều này trong lúc lái xe, như áp lực từ bạn bè không phải là điều ảnh hưởng đến bạn.
Bạn sẽ không làm điều gì đó chỉ vì những người xung quanh bạn đang làm.
Vâng, không, bạn hoàn toàn đúng.
Tôi luôn cảm thấy có một cảm giác độc đáo nào đó.
Nhưng tôi đã trở nên rất khiêm tốn vì điều đó.
Tôi không kiêu ngạo.
Không phải tôi cảm thấy rằng người khác tệ hơn và vân vân.
Nhưng đúng vậy, khi tôi đến Hoa Kỳ, có một quyết định tôi phải đưa ra, mà tôi nhớ rõ ràng đã nghĩ về nó.
Đó là lần đầu tiên tôi vượt ra ngoài sự kiểm soát của cha mẹ và gia đình cũng như môi trường xã hội mà tôi đã sống ở Argentina.
Vì vậy, bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn.
Và tôi không phải là người duy nhất đến đây. Có ba hoặc bốn nhà toán học và vật lý xuất sắc đã đến cùng tôi. Và tôi đã thấy họ trong vòng một năm, chỉ mất hết mọi thứ. Một trong số họ không bao giờ tốt nghiệp. Họ đã sa vào ma túy. Họ chuyển đến một ngôi làng ở New York và quyết định rằng đó là cuộc sống mà họ muốn có. Vấn đề là sau 10 năm, bạn đang làm gì? Ý tôi là, trở thành một người hippie già không thú vị lắm. Vì vậy, tôi thực sự có suy nghĩ vào thời điểm đó rằng tôi cần phải rất kỷ luật. Và tôi phải nội tâm hóa một bộ giá trị và tự hỏi bản thân tôi muốn gì và không muốn gì. Và vì vậy, đúng vậy, tôi đã từng đi dự tiệc. Đối với tôi, đó là một bất ngờ ở New York, Philadelphia, mọi người hút cần sa và đủ loại điều kỳ diệu khác, say xỉn và vân vân. Đó là điều mà tôi sẽ nói, “Không, cảm ơn.” Và đó là tất cả. Và tôi cảm thấy khá ổn với điều đó. Và tôi chưa bao giờ cảm thấy cần phải làm hài lòng một nhóm người như vậy để được bao gồm. Bạn biết đấy, chỉ có một người mà tôi đã gặp trong suốt cuộc đời mình, giờ tôi 49 tuổi, tôi có thể nói những điều như, “Giờ tôi 49 tuổi,” người chưa bao giờ say rượu, chưa bao giờ dùng ma túy, về cơ bản là chưa bao giờ thực sự uống một ngụm rượu nào ngoại trừ một lần. Và đó là Rick Rubin, người bạn tốt của tôi – Tôi thích ý nghĩa đó. Vâng, theo mọi tiêu chuẩn, có lẽ ông ấy là nhà sản xuất âm nhạc vĩ đại nhất mọi thời đại trong hàng chục thể loại khác nhau, đúng không? Không chỉ rock and roll, mà còn cả cổ điển, country, tất cả những thứ này. Và tôi đã từng hỏi Rick, “Bạn làm việc trong ngành âm nhạc nơi ma túy và rượu có mặt khắp nơi hoặc ít nhất là đã từng có.” Và ông ấy chỉ nói, “Vâng, điều đó chưa bao giờ thực sự làm tôi quan tâm. Tôi có thể ở xung quanh nhưng không tham gia.” Và vì vậy, hai bạn là những người duy nhất mà tôi biết đã từng có mối quan hệ như vậy với những gì đang diễn ra xung quanh bạn mà bạn không cảm thấy bị cuốn vào đó. Và cũng không hiểu – ý tôi là, ví dụ, vai trò của ma túy và rượu trong giới trẻ –
Tôi đã là một sinh viên tốt nghiệp – phần lớn đóng vai trò là thư giãn và giải tỏa căng thẳng, lo âu và những thứ tương tự. Đối với tôi, điều thú vị là đôi khi có người đến chỗ tôi và hỏi, “Bạn biết không, bạn có thứ gì để hút không – tại sao? Bởi vì tôi cảm thấy lo lắng.” Chà, bạn biết đấy, hãy đối phó với trạng thái lo âu của mình nhưng bạn không cần phải uống rượu để làm điều đó. Và tôi luôn hơi lo lắng về bộ não của mình. Ý tôi là, tôi sợ rằng những thứ này sẽ khiến tôi vượt qua giới hạn. Vì vậy, tôi chỉ – nhưng tôi nghĩ tôi cũng – tôi cần phải nói điều này. Tôi cũng khá phê phán những người làm điều đó vào thời điểm đó. Và đó là một cách để phê phán, bằng cách nói, “Điều này là sai.” Sau đó, tôi có thể giữ vững con đường của mình, được chứ? Nói một cách hiểu biết hơn. Ý tôi là, tôi nghe mọi người và đó là điều mà, bạn biết đấy, nó hiệu quả với họ, thì cũng tốt thôi, mặc dù tôi vẫn không thích nó. Và mọi thứ còn tồi tệ hơn khi chúng tôi đến California vì ở đây mọi thứ đang diễn ra, không chỉ là ma túy và mọi thứ khác. Vậy – Chà, hãy nói về điều đó. Nhưng không phải ngay lập tức. Bạn đã hoàn thành bằng tiến sĩ của mình. Bạn có thể đã trở thành – làm một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, trở thành giáo sư. Tôi đã suy nghĩ về điều đó. Tôi đã suy nghĩ về điều đó. Giấc mơ của tôi là đến Đại học Cambridge ở Anh. Không chỉ vì Phòng thí nghiệm Cabinich thật tuyệt vời, mà còn vì có toàn bộ vấn đề về DNA. Ý tôi là, Crick đã ở đó và những thứ tương tự. Vì vậy, tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ bắt đầu, bạn biết đấy, hít một số hơi đó. Bạn muốn theo học sinh học. Chà, tôi đã quan tâm. Ý tôi là, vì tôi đã đọc cuốn sách nổi tiếng của Watson, bạn biết đấy, “Chuỗi xoắn kép” và tôi không thể ngủ. Ý tôi là, tôi đã đọc nó một đêm và tôi nói, “Thật không thể tin được những gì người này đã làm.” Cuốn sách tuyệt vời. Cuốn sách tuyệt vời, đúng vậy. Và toàn bộ vấn đề trở nên giống như vật lý. Nó không còn là tất cả những cái tên phức tạp và những thứ tương tự nữa.
Chà, đó là tinh thể học, mà bạn biết đấy, nghĩa là vật lý và hóa học thì rất liên quan đến số liệu.
Tinh thể học thì chán vì bạn phải học tất cả những tinh thể này.
Tôi chỉ đùa thôi vì những người làm mô hình spaghetti, như chúng tôi gọi họ, những nhà tinh thể học, có lẽ đang che mắt lại ngay bây giờ, nhưng không sao cả.
Họ yêu những gì họ làm và cảm ơn Chúa vì điều đó.
Không, không, tất nhiên rồi.
Bởi vì họ thiết kế các túi thuốc và thụ thể mới.
Ý tôi là, họ đang làm những điều rất thú vị.
Chà, tôi nghĩ rằng việc ở Cambridge thì cũng ổn.
Ý tôi là, bạn sẽ phải chịu đựng, bạn biết đấy, không có cả hệ thống sưởi trong các phòng và những thứ như vậy.
Nhưng rồi điều gì đã xảy ra là, bạn biết đấy, tôi đã gặp mẹ bạn và rồi, bạn biết đấy, bà đã mang một chút thực tế vào cuộc sống của tôi và nói, “Chà, bà nói, bạn biết đấy, đã đến lúc bạn tốt nghiệp.”
Thời gian, vì tôi chỉ ở đó như một sinh viên tiến sĩ.
Bạn biết đấy, tôi ổn, bạn biết đấy, tiền bạc là một vấn đề, nhưng tôi đã sống như thế này.
Bạn là một người mẹ ở New York.
Tôi đã gặp mẹ bạn ở New York.
Và bà ấy, bà ấy có, bạn biết đấy, chân thực và nói, bạn biết đấy, đã đến lúc bạn tốt nghiệp và những thứ như vậy.
Và thực sự bà ấy đã đúng.
Và vì vậy tôi quyết định tìm một công việc và giáo sư của tôi không nhất thiết cho phép tôi ra đi.
Ông muốn tôi ở lại làm nghiên cứu sinh sau tiến sĩ với ông, điều này, bạn biết đấy.
Đây là điều mà mọi người thường không hiểu là nếu một sinh viên hoặc nghiên cứu sinh sau tiến sĩ rất giỏi, các cố vấn sẽ không khuyến khích họ chuyển sang công việc của mình.
Đúng vậy.
Đó là một trò chơi khó khăn vì bạn muốn có sự hỗ trợ từ cố vấn của mình, nhưng thường thì cố vấn của bạn, nếu bạn rất giỏi, họ muốn giữ bạn lại.
Vâng.
Vì vậy, cũng có một khía cạnh khác vào thời điểm đó.
Đến lúc đó, tôi bắt đầu nghĩ rằng tôi muốn sống một cuộc sống thoải mái hơn nhiều.
Ý tôi là, tôi đến từ một gia đình sống một cuộc sống rất thoải mái và tôi rất muốn điều đó.
Và vì vậy tôi bắt đầu, bạn biết đấy, tìm kiếm việc làm và những thứ như vậy.
Người hướng dẫn của tôi không quá nhiệt tình trong việc, bạn biết đấy, chỉ cho tôi phải làm gì. Vì vậy, thay vì đi, tôi có thể đã đi làm nghiên cứu sinh tại một vài nơi, nhưng tôi muốn độc lập hơn một chút. Và tôi phát hiện ra rằng có những tổ chức nghiên cứu như IBM và Xerox ở Bờ Tây và những nơi khác. Có, bạn biết đấy, mọi người có thể làm khoa học, bạn biết đấy, khoa học tốt, và, bạn biết đấy, Bell Labs là nơi nổi tiếng nhất trong số tất cả. Đó là ở Bờ Đông. Ở Bờ Đông. Tôi đã đến Bell Labs để phỏng vấn và tôi cảm thấy họ điều hành nơi đó như một trại giam giữ của Nga. Ý tôi là, thật không thể tin được. Chúng tôi có 10 người và, bạn biết đấy, họ dẫn chúng tôi đi quanh và mọi người đang ghi chú những gì bạn đang nói và hỏi và những thứ tương tự, nói với chúng tôi rằng đó là một nơi tinh hoa. Đó là một nơi tinh hoa. Vậy Bờ Đông. Vâng, vâng, vâng. Các tổ chức ở Bờ Đông, ý tôi là, giờ tôi hiểu tại sao, sau khi lớn lên ở khu vực Vịnh, các tổ chức ở Bờ Đông và tôi sẽ không bao giờ hòa hợp vì họ yêu thích truyền thống. Họ yêu thích hệ thống phân cấp và họ yêu thích lịch sử, trong khi Bờ Tây, thì, tất cả đều xoay quanh khởi nghiệp, IPO, những gì đã xảy ra trong ba năm qua và những gì sẽ xảy ra trong mười năm tới. Đúng vậy. Tuy nhiên, mặt khác, có điều gì đó tốt đẹp để nói về mô hình đại học châu Âu theo nghĩa rằng sự tương phản lớn nhất bạn nói điều này, tôi nhớ, bạn biết đấy, khi các giáo sư đến với hội thảo và những thứ tương tự, họ mặc vest và cà vạt tại Đại học Pennsylvania và các trường Ivy League và những thứ tương tự. Tôi đến Stanford. Tôi đã đến hội thảo đầu tiên và các sinh viên đã vào trong quần short với chó của họ vào trong giảng đường. Tôi không thể tin được. Ý tôi là, đó là một sự thay đổi văn hóa thật không thể tin được. Vâng. Nhưng thông minh. Không thông minh. Ý tôi là, vâng. Cực kỳ thông minh. Cực kỳ thông minh. Họ biết điều đó.
Vậy là, trong một sự kiện, tôi đã phát hiện ra điều gì đó mà về mặt lịch sử đã trở nên vô cùng quan trọng, mặc dù tôi chỉ tham gia một cách marginal, đó là Tập đoàn Xerox đã phát minh ra một máy photocopy, quyết định rằng họ sẽ bước vào kỷ nguyên thông tin và họ đã quyết định thành lập một trung tâm nghiên cứu mới ở Palo Alto, bên cạnh Stanford, nơi họ sẽ tuyển dụng những người làm việc về toàn bộ vấn đề này, máy tính và thông tin cũng như vật lý. Và tôi đã đến đó, và những người phỏng vấn tôi, họ nói, “Ôi, đây chính là nơi dành cho bạn.” Vậy là tôi đã làm như vậy.
Điều thú vị là trong khi tôi ở đó làm những việc mà tôi nghĩ là thú vị, có một nhóm người rất nhỏ đã phát minh ra máy tính cá nhân. Steve Jobs đã nhìn thấy nó và xây dựng chiếc Mac đầu tiên từ đó. Tôi có một bạn học ở trường trung học, Becca Canara. Vâng. Tôi nhớ vì cô ấy đã đi xe Vespa đến trường. Vâng. Mẹ cô ấy đã tham gia vào những thứ đó. Và mẹ cô ấy đã tham gia vào việc tạo ra, đó là Adele. Adele, đúng rồi. Vâng. Adele Goldberg, đúng. Adele Goldberg, trong việc phát triển khả năng di chuyển những gì xuất hiện như là các trang trên màn hình. Ngôn ngữ đối tượng. Tôi không hề biết điều đó đang diễn ra. Tôi sẽ thành thật với bạn. Ý tôi là, nó đang diễn ra ở tầng hai. Họ đều có phong cách hippie. Ý tôi là, đó là một cuộc sống đầy scandal mà họ có ở đó. Đó là những năm 70 và khu vực Vịnh vẫn chưa giống như bây giờ. Ý tôi là, mọi người đều đến risottis, bạn biết đấy, ăn trưa dài và có rất nhiều thứ liên quan đến ma túy và vân vân. Vâng. Tôi có thể hỏi một câu về điều đó không? Vậy Xerox Park là một nơi tuyệt vời. Tôi nhớ đã đến đó khi tôi còn là một đứa trẻ để đến phòng thí nghiệm của bạn. Vâng. Thực ra, một trong những ký ức sớm nhất của tôi là bạn đã đưa tôi vào phòng thí nghiệm thí nghiệm của bạn và Jim Boyce. Vâng. Bạn bảo tôi chọn một quả trái cây. Có một bát trái cây. Tôi đã chọn quả chuối. Bạn đã lấy quả chuối ra.
Bạn đã lột vỏ nó và nhúng nó vào nitơ lỏng.
Và sau đó bạn bảo tôi ném nó xuống đất và chúng tôi đã làm vỡ quả chuối.
Và tôi nghĩ, “Đó là điều tuyệt vời nhất từ trước đến nay.”
Tôi nhớ điều đó.
Vậy là điều đó đã xảy ra.
Nhưng bạn đã đề cập đến những điều đang diễn ra liên quan đến việc phát triển giao diện máy tính và thực tế là các công việc đã mượn hoặc đánh cắp chủ yếu vì Park không bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ tốt.
Ý tôi là, ông ấy không làm điều đó một cách bất hợp pháp.
Ý tôi là, ông ấy đã thấy điều đó. Họ cơ bản đã cho đi.
Đúng, đúng.
Họ cơ bản đã cho đi, đúng không?
Vì vậy, bạn biết đấy, điều đó rất phong phú cho tương lai.
Và đó là tất cả.
Nhưng tôi cũng nhớ, vì tôi đã nghe lén những cuộc trò chuyện giữa bạn và mẹ khi tôi còn nhỏ, có lẽ, rằng ở Park khá điên rồ.
Như có một căn phòng với những chiếc ghế beanbag.
Mọi người đã sử dụng LSD và các loại ma túy khác.
Nhưng đó không phải là phong cách của bạn.
Không, không, không.
Hoàn toàn không.
Được rồi.
Tôi ở trong phòng thí nghiệm vật lý và chúng ta có thể nói chuyện một chút về điều đó với Jim Boyce, một cộng tác viên rất, rất thú vị của tôi và những thứ khác.
Chúng tôi đã có rất nhiều niềm vui, nhưng không ở cấp độ đó.
Thực tế là, chúng tôi được coi là những người rất nghiêm túc, bạn biết đấy, làm những gì chúng tôi đang làm.
Ý tôi là, đây là một nhóm người thực sự, tôi có nghĩa là, đã có sách được viết về toàn bộ lớp người này đã trở thành phôi thai của những gì Silicon Valley trở thành.
Có những người thông minh đang cố gắng làm những điều mới, Adele, Alain Kay, có rất nhiều người trong số họ.
Bạn có bao giờ muốn tham gia vào những thứ đó không?
Tôi đã từng thấy họ rất, tôi sẽ nói cho bạn biết tôi đã tham gia như thế nào.
Người đứng đầu nhóm, Bob Taylor, một người đàn ông rất quyến rũ, người chịu trách nhiệm phát triển máy tính cá nhân.
Ông ấy là người đứng đầu phòng thí nghiệm khoa học máy tính.
Ông ấy đã nghe rằng tôi chơi bóng bàn, vì vậy ông ấy bắt đầu thách thức tôi chơi bóng bàn.
Vì vậy, chúng tôi đã chơi bóng bàn, bạn biết đấy, và những cuộc trò chuyện thật kỳ lạ vì tôi sẽ nói, “Ôi, bạn học khoa học máy tính.
Tôi có một số vấn đề về toán học.
Tôi muốn một số người trong phòng thí nghiệm của bạn giúp tôi.”
Anh ấy nói, “Chúng tôi không phải như vậy.
Chúng tôi không phải là kiểu nhà khoa học máy tính mà bạn tưởng tượng như ở IBM, với áo khoác trắng sửa chữa máy móc và giải quyết toán học.
Chúng tôi muốn cách mạng hóa thế giới.
Chúng tôi muốn thay đổi cách bạn suy nghĩ.”
Anh ấy thường nói điều đó với tôi.
Tôi hiểu một phần nào đó, nhưng thật lòng mà nói, anh ấy có vẻ hoàn toàn không liên quan đến những gì tôi đang làm.
Đây là lúc Marc Andreessen, người sáng lập Netscape, v.v., A16Z, bây giờ, khi anh ấy ngồi ở chính chỗ bạn đang ngồi, đã mô tả khái niệm về những con vịt hoang dã, rằng
tại các công ty, bạn có những người là những nhóm nhỏ thực sự hoang dã và táo bạo, đang thử nghiệm những giới hạn bên ngoài của những gì có thể.
Bạn có nghĩ họ đóng một vai trò quan trọng không?
Rất quan trọng.
Rất quan trọng.
Và tôi cũng đã một phần như vậy trong lĩnh vực của mình vào thời điểm đó.
Tôi là người đầu tiên nhận ra rằng khi tôi nhìn thấy những cỗ máy này, tôi có thể sử dụng chúng để làm những điều thậm chí trong vật lý mà không ai có thể làm.
Và những lĩnh vực mà tôi chọn làm việc hoàn toàn khác với những gì mọi người đang làm tại Xerox hay IBM, v.v.
Tôi nghĩ rằng những người này là rất cần thiết.
Bây giờ, câu hỏi là công ty hoặc trường đại học, họ sẽ làm gì với những ý tưởng đó và những thứ tương tự?
Bởi vì Xerox đã hoàn toàn mất đi điều đó.
Họ cho họ xem những thứ đó và có cả những cuốn sách đã được viết về nó.
Chà, một điều mà tôi nghĩ tôi đang nhận ra bây giờ tôi thừa hưởng từ bạn, có ý thức hay vô thức, là tôi đã trở thành một người chấp nhận rủi ro hơn với nhiều khía cạnh trong cuộc sống của mình hơn là tôi có lẽ nên như vậy, nhưng tôi luôn thích ở gần những người thực sự đang đẩy ranh giới của một cái gì đó.
Tình yêu của tôi với việc trượt ván, nhưng không chỉ là trượt ván, mà còn là người bạn của chúng tôi, Danny Wei, nhảy qua Vạn Lý Trường Thành, xây dựng những chiếc ramp khổng lồ trong sân của anh ấy.
Tôi biết tôi sẽ không làm điều đó, nhưng có điều gì đó về việc ở gần những người như vậy.
Điều đó.
Vâng.
Điều đó đã thay đổi cách tiếp cận của tôi đối với những điều bình thường, để làm cho chúng ít bình thường hơn.
Và có thể chúng ta sẽ trở lại vấn đề này vì tôi nghĩ rằng việc ở bên những người thực sự là những người tiên phong và những người phá cách có thể rất có lợi, nhưng điều đó không có nghĩa là bạn phải nhảy vào và làm những gì họ đang làm.
Đúng vậy.
Chà, tôi đã quyết định, tôi muốn chấp nhận những rủi ro lớn và thực tế, tác phẩm đầu tiên của tôi sau khi tôi nhận công việc tại Xerox Park, nơi mà tôi được giao làm việc về một số vật lý trạng thái rắn hoặc gì đó, là tôi có một ý tưởng, một ảo tưởng về Einstein trong văn phòng sáng chế.
Vì vậy, tôi bắt đầu làm việc về những điều điên rồ.
Có một khái niệm trong vật lý, được gọi là tachyons, các hạt nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Bạn nói nó như thế nào?
Tachyons.
Họ nói từ tachyons, có nghĩa là nhanh, lẹ, có nghĩa là các hạt nhanh hơn tốc độ ánh sáng, điều này là không thể.
Nhưng một số nhà vật lý đã chơi đùa với ý tưởng đó, và tôi trở nên rất quan tâm đến nó.
Thực tế, bài báo đầu tiên của tôi sau khi tốt nghiệp là về tachyons, và tôi rất tự hào khi bài báo được chấp nhận trong tạp chí vật lý hàng đầu.
Có phải là Physics Review Letters không?
Physics Letters, đúng vậy.
Và tôi nhớ rằng anh họ của tôi, Hector, đã gửi cho tôi một ghi chú gì đó nói rằng, “Chà, bây giờ tôi thấy con đường dẫn đến sự hủy diệt,” anh ấy nói.
Nhưng tôi rất tự hào về điều đó.
Tôi thực sự nghĩ rằng tôi đang làm một điều gì đó phi thường, và nó không liên quan gì đến công việc tôi làm hàng ngày.
Và tôi đã công bố một số bài báo về những điều rất quan trọng đối với tôi.
Bạn có nhiều bài báo tác giả đơn.
Vâng, vâng.
Điều này đặc biệt hiếm trong sinh học, nhưng bạn có nhiều bài báo tác giả đơn.
Tôi rất tự hào về điều đó, vâng, vâng.
Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Element.
Element là một loại đồ uống điện giải có tất cả những gì bạn cần và không có gì bạn không cần.
Điều đó có nghĩa là các chất điện giải, natri, magie và kali, ở tỉ lệ đúng, nhưng không có đường.
Chúng ta đều biết rằng việc cung cấp đủ nước là rất quan trọng cho chức năng tối ưu của não và cơ thể.
Thực tế, ngay cả một mức độ mất nước nhẹ cũng có thể làm giảm hiệu suất nhận thức và thể chất của bạn một cách đáng kể.
Cũng quan trọng là bạn không chỉ được cung cấp đủ nước, mà còn nhận được lượng điện giải đầy đủ ở tỉ lệ đúng.
Uống một gói Element hòa tan trong nước giúp bạn dễ dàng đảm bảo rằng bạn đang nhận được đủ lượng nước và điện giải.
Để chắc chắn rằng tôi nhận được lượng cả hai một cách hợp lý, tôi hòa tan một gói Element trong khoảng 16 đến 32 ounce nước khi tôi thức dậy vào buổi sáng, và tôi uống nó ngay vào buổi sáng.
Tôi cũng sẽ uống một gói Element hòa tan trong nước khi thực hiện bất kỳ loại bài tập thể chất nào, đặc biệt là vào những ngày nóng khi tôi đổ mồ hôi nhiều và mất nước cùng với điện giải.
Có rất nhiều hương vị khác nhau của Element rất ngon.
Tôi thích hương dưa hấu.
Tôi thích hương mâm xôi.
Tôi thích hương cam chanh.
Nói chung, tôi thích tất cả chúng.
Nếu bạn muốn thử Element, bạn có thể truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu Element khi mua bất kỳ loại bột uống Element nào.
Một lần nữa, đó là drink element được đánh vần là L-M-N-T.
Vì vậy, hãy truy cập drinkelement.com/huberman để nhận một gói mẫu miễn phí.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi ExpressVPN.
ExpressVPN là một mạng riêng ảo giúp bảo vệ dữ liệu của bạn an toàn và riêng tư.
Nó làm điều đó bằng cách định tuyến hoạt động internet của bạn qua các máy chủ của họ và mã hóa nó để không ai có thể nhìn thấy hoặc bán dữ liệu của bạn.
Bây giờ, tôi đã quen với những tác động của việc không bảo vệ dữ liệu của mình đủ tốt.
Vài năm trước, một trong những tài khoản ngân hàng của tôi đã bị hack, và đó là một khối lượng công việc khủng khiếp để đảo ngược điều đó và bảo mật tài khoản.
Khi điều đó xảy ra, tôi đã nói chuyện với bạn bè trong cộng đồng công nghệ, và những gì họ đã nói…
Tôi đã nhận ra rằng mặc dù bạn nghĩ rằng kết nối internet của mình có thể an toàn, nhưng thường thì nó không phải vậy, đặc biệt nếu bạn đang sử dụng các mạng Wi-Fi như ở trên máy bay, trong khách sạn, tại quán cà phê và những nơi công cộng khác. Thật bất ngờ, ngay cả ở nhà, dữ liệu của bạn cũng có thể không an toàn như bạn nghĩ.
Để đảm bảo rằng những gì tôi đã mô tả trước đây sẽ không bao giờ xảy ra với tôi nữa, tôi đã bắt đầu sử dụng ExpressVPN. Điều tuyệt vời về ExpressVPN là tôi thậm chí không nhận ra nó đang chạy vì kết nối mà nó cung cấp rất nhanh. Tôi có nó trên máy tính và điện thoại của mình, và tôi luôn bật nó khi tôi kết nối với internet. Với ExpressVPN, tôi biết mọi thứ đều an toàn. Lướt web của tôi, tất cả mật khẩu của tôi, tất cả dữ liệu của tôi, và tất nhiên, bất cứ điều gì nằm sau một bức tường tài khoản, như tài khoản ngân hàng.
Nó không thể bị theo dõi, và không ai có thể truy cập hoặc đánh cắp dữ liệu của bạn, điều này thật tuyệt vời. Nếu bạn muốn bắt đầu bảo vệ hoạt động internet của mình bằng cách sử dụng ExpressVPN, bạn có thể truy cập expressvpn.com/huberman, và bạn có thể nhận thêm ba tháng miễn phí. Một lần nữa, đó là ex-p-r-e-s-s-v-p-n.com/huberman để nhận thêm ba tháng miễn phí.
Tôi có thể hỏi bạn một câu hỏi không? Đây là một sự lạc đề nhẹ, nhưng đó là điều mà tôi luôn muốn hỏi bạn. Hãy thoải mái nói không nếu đó không phải là điều có thể thực hiện trong vài phút. Nhiều người ở đây khi nghe đến tên Stein, họ nghĩ đến tóc, họ nghĩ đến thuyết tương đối. Liệu có thể giải thích thuyết tương đối theo cách mà người bình thường có thể hiểu rõ hơn một chút so với cách họ hiểu bây giờ không?
Có. Thực tế, tôi đã học không lâu trước đây rằng chính Einstein đã viết một cuốn sách phổ biến về thuyết tương đối mà dường như rất dễ tiếp cận. Bây giờ, có hai khía cạnh của thuyết tương đối. Ý tôi là, có hai điều mà bộ não của chúng ta không được tiến hóa để hiểu một cách trực quan. Một là thuyết tương đối và cái còn lại là vật lý lượng tử. Chúng ta biết rằng chúng ta có những trực giác như một con vật, ví dụ, nếu bạn thấy một con sư tử đang chạy theo…
Một con ngựa vằn và những thứ tương tự, sư tử thực sự có thể tính toán một cách trực giác tốc độ mà nó có thể di chuyển và những thứ tương tự. Chúng ta cũng có thể làm như vậy. Nhưng nếu bạn bắt đầu nghĩ về những gì xảy ra khi bạn gần đạt đến tốc độ ánh sáng, chúng ta hoàn toàn không có trực giác nào cả. Thời gian gần như dừng lại, có đủ loại điều phức tạp, co chiều dài, ý tôi là, đó là một tập hợp rất phức tạp của các vấn đề và đó là lý do tại sao rất khó để hiểu, mặc dù toán học vẫn hoạt động. Sau đó là thuyết tương đối tổng quát, điều này còn tồi tệ hơn vì có một loại biến dạng không-thời gian chịu trách nhiệm cho lực hấp dẫn. Nhưng tôi sẽ đi vào điều đó ngay bây giờ. Cái khác là vật lý lượng tử. Não của chúng ta không chỉ không được kết nối để hiểu về tốc độ gần với tốc độ ánh sáng vì không ai di chuyển gần với tốc độ ánh sáng. Ý tôi là, chúng ta di chuyển với tốc độ khá nhỏ so với tốc độ ánh sáng. Sau đó, cơ học lượng tử ở mức vi mô đến mức cơ bản là dưới mức của các phân tử, các nguyên tử và bên trong nguyên tử. Vì vậy, rất, rất khó để hình dung hoặc thậm chí hiểu một số ý tưởng rất phản trực giác như sự rối rắm và cũng, bạn biết đấy, thuyết tương đối có thể được hiểu theo nghĩa là bạn có thể giải thích một số điều nhất định, nhưng mọi người nói, ồ, làm thế nào nó có thể hoạt động như vậy? Và sau đó bạn phải đi vào toán học. Nhưng tôi nghĩ rằng, tôi đã tham gia một khóa học vài năm trước về thuyết tương đối và tôi, tôi, tôi chỉ- Sâu sắc? Vâng. Vâng. Tôi muốn cuối cùng học nó. Nó sâu sắc. Sâu sắc. Và nó khiến bạn cảm thấy rằng, người đàn ông Einstein này, ông ấy đã nhận được sự giúp đỡ từ rất nhiều người, nhưng vẫn, đó là một điều không thể tin được. Ý tôi là, bạn biết đấy, nó ở một cấp độ như các bản giao hưởng của Beethoven và các concerto piano của Mozart. Đó là điều gì đó đến trong đầu bạn và bạn có thể làm được, bạn biết đấy, qua rất nhiều nỗ lực. Ý tôi là, tôi mất một năm, ông ấy mất nhiều năm để làm điều đó. Được rồi. Nhưng nó thực sự sâu sắc.
Bây giờ thì, khi bạn nói, bạn có thể giải thích không, ý tôi là, điểm mấu chốt là Einstein một ngày nào đó đã phát hiện ra rằng nếu tốc độ ánh sáng là tốc độ ánh sáng, thì bất kể bạn di chuyển nhanh như thế nào so với một chùm ánh sáng, nó vẫn di chuyển với tốc độ ánh sáng. Điều đó có nghĩa là khái niệm về sự đồng thời giữa hai sự kiện giờ đây là tương đối. Vì vậy, bạn và tôi có thể nói, vâng, bây giờ là một giờ mười phút. Nhưng nếu bạn di chuyển rất nhanh so với tôi, thay vì một giờ mười phút, bạn sẽ nói điều gì đó khác. Được rồi. Chỉ vì thời gian của bạn và tôi không được đồng bộ hóa. Và điều đó cũng dẫn đến những hiệu ứng rất thú vị và những hiệu ứng thực tiễn nữa, bởi vì từ đó xuất phát ý tưởng rằng khối lượng và năng lượng là giống nhau, từ đó vũ khí hạt nhân đã ra đời. Cũng có những điều rất thú vị, bạn biết đấy, và ngày nay, bạn biết không, chúng ta thậm chí có thể phát hiện ra sóng hấp dẫn đến từ gần như khởi đầu của vũ trụ. Chúng ta có thể phát hiện điều đó nhờ vào những lý thuyết đó. Họ có thể tính toán. Vì vậy, điều đó thật sâu sắc. Vâng. Ý tôi là, tôi nghĩ Einstein đứng trên, tôi có nghĩa là, Newton cũng vậy, bạn biết đấy, Newton và Einstein, tôi nghĩ họ là những người hàng đầu, bạn biết đấy, nhưng họ nói chuyện với Chúa theo một cách nào đó như họ đã nói. Chúng ta sẽ quay lại với Chúa một chút sau. Và vâng, có vẻ như ngay cả khi rất khó để nắm bắt, thì cũng đáng để hỏi cho những người trong chúng ta không có một cảm giác trực giác về lý thuyết tương đối, rằng bắt đầu nhìn vào những điều này một chút, cố gắng hiểu chúng. Bạn có nghĩ rằng điều đó giúp cho tâm trí của một người và khả năng để, bạn biết đấy, tiếp cận những hình thức nhận thức mà chúng ta không thường nghĩ đến khi chúng ta nhìn vào cơ học vĩ mô của thế giới xung quanh chúng ta, rằng các vật thể rơi xuống, không phải lên, và, bạn biết đấy, một quả bóng khí heli bay lên, được rồi, và bạn có thể học được điều gì đó về heli. Nhưng tất cả đều khá đơn giản với chỉ một vài điểm chính. Trong khi khi bạn đi vào cơ học lượng tử, vâng, nó thách thức tâm trí theo một cách mà…
Thật sự cảm giác như đối với hầu hết mọi người có một ranh giới, và chúng ta chỉ đơn giản là nói, được rồi, bạn biết đấy, và rõ ràng là có sự tin tưởng ở đó, nhưng đối với những người tò mò về việc hiểu cách mà những phần rất nhỏ của vũ trụ vật lý liên kết với những phần rất lớn của vũ trụ vật lý, thì đâu là nơi tốt nhất để bắt đầu?
Chà, được rồi, bạn đang đặt ra một câu hỏi rất, rất thú vị, mà đối với hầu hết chúng ta đang học vật lý, chúng ta học cách tính toán, chúng ta học cách vận hành với những thứ này. Tôi, bạn biết đấy, tôi vừa mới nhận được bằng sáng chế về việc sử dụng cơ học lượng tử cho truyền thông và những thứ tương tự.
Nhưng vẫn còn một câu đố là tại sao nó hoạt động theo cách mà nó hoạt động. Vậy nên điều tôi đang nói là bạn học một cách vận hành để làm những điều này một cách thực tiễn. Tôi không biết điều gì xảy ra trong não của bạn vì tôi có những ý tưởng xuất phát từ trực giác, không chỉ từ công thức và phương trình.
Và tôi không nhất thiết nghĩ rằng tôi hiểu sâu sắc tại sao những điều này lại như vậy. Chúng ở đó vì lý do nào đó. Và không có lý do gì mà chúng không nên như vậy. Não của chúng ta, như tôi đã nói trước đây, bạn biết đấy, chúng chủ yếu được hình thành để hiểu thế giới vĩ mô, không phải là tốc độ cao và những thứ tương tự.
Vì vậy, các nhà vật lý để làm việc trong hoạt động chung, tôi không thể, có thể thực hiện những phép tính đáng kinh ngạc. Họ có thể cho bạn biết điều gì sẽ xảy ra khi một lỗ đen sụp đổ thành một lỗ đen khác. Và bạn biết đấy, họ đang sử dụng những điều trong hoạt động chung và vì vậy họ có thể làm điều đó.
Bây giờ, điều đó ảnh hưởng đến não của bạn như thế nào để cho phép bạn vận hành làm việc với những phương trình này và giải quyết nó mà không có ý tưởng nào, đó là điều mà tôi không hiểu. Cụ thể, tôi, ví dụ, ví dụ mà tôi đưa ra về cơ học lượng tử, đó là một ví dụ rất đơn giản vì tôi nói chuyện với rất nhiều người ngày nay, tôi làm việc về điều này, là tôi có thể đưa cho bạn hai viên xúc xắc, được không, bạn biết đấy, chỉ là xúc xắc. Bạn có thể đi đến sao Hỏa và tôi ở lại đây.
Giả sử những viên xúc xắc đó bị rối lượng tử. Tôi ném viên xúc xắc của tôi, tôi thấy ba, bạn cũng được ba. Và chúng ta không giao tiếp.
Chúng bị rối nhau.
Họ nói, điều này nhanh hơn tốc độ ánh sáng.
Tôi ném lại năm, bạn nhận năm, tôi làm một, bạn nhận một.
Ý tôi là, đó là một điều tuyệt vời.
Nguồn gốc của sự rối nhau là gì?
Đó là một thuộc tính của các hệ thống lượng tử rằng chúng có thể bị rối nhau, đó là từ ngữ.
Và bằng cách nào đó, những gì xảy ra với hệ thống của bạn ảnh hưởng đến hệ thống của tôi, nhưng không ảnh hưởng theo nghĩa tín hiệu.
Không có tín hiệu.
Chúng bị rối nhau.
Bây giờ, để tôi, để tôi, bây giờ điều này trở nên khá, chúng không bị rối nhau qua những phần khác của vũ trụ.
Không, không.
Chúng hoàn toàn độc lập.
Hoàn toàn độc lập.
Vâng.
Chúng bị rối nhau theo nghĩa rằng về mặt lượng tử, chúng bắt đầu như thế này.
Bây giờ, có những cách, ý tôi là, có những điều tầm thường, có một ví dụ nổi tiếng về tất.
Được rồi.
Vì vậy, bạn đi du lịch và bạn, bạn, bạn đã mang theo một đôi tất, giả sử đó là tất màu xanh và vân vân.
Và sau đó bạn mở túi của bạn và, ôi, tôi quên một chiếc tất.
Vì vậy, đây là chiếc tất màu xanh của tôi.
Vì vậy, bạn biết rằng có một chiếc tất màu xanh ở nhà.
Vì vậy, việc biết điều đó là một sự tương quan, nhưng điều đó là tầm thường, đúng không?
Ý tôi là, chúng ta có thể làm điều đó với bất cứ thứ gì.
Trong cơ học lượng tử, hãy tưởng tượng rằng bạn nhìn vào chiếc tất, nhưng chiếc tất đang thay đổi màu liên tục.
Vì vậy, bây giờ bạn quan sát nó là màu đỏ.
Chiếc còn lại là màu đỏ.
Tôi quan sát nó là màu xanh lá cây.
Chiếc còn lại là màu xanh lá cây.
Được rồi.
Ngẫu nhiên.
Vì vậy, những mảnh nhỏ của vũ trụ bị rối nhau.
Chà, một số người, và một người bạn của tôi là một người theo Phật giáo, khẳng định rằng có một giọng nói tôn giáo hoặc Phật giáo nói rằng mọi thứ đều bị rối nhau.
Vâng.
Ban đầu, tất cả các nguyên tử, tất cả các electron, tất cả các hạt cơ bản đều bị rối nhau.
Vâng.
Bởi vì vũ trụ bắt đầu rất, rất nhỏ và mọi thứ đều bị rối nhau.
Được rồi.
Vì vậy, bạn có thể tưởng tượng rằng vũ trụ bị rối nhau.
Vì vậy, những gì xảy ra ở đây ảnh hưởng đến cái khác.
Nhưng sự rối nhau bị mất khi có những nhiễu loạn và tiếng ồn xuất hiện và vân vân.
Vì vậy, hôm nay chúng ta không bị rối nhau với, tôi không biết, ý tôi là, chúng ta không nghĩ rằng chúng ta bị rối nhau.
Một số người nghĩ rằng.
Vâng.
Vâng.
Con người đang bị rối ren.
Vâng.
Vâng.
Vâng.
Chà, điều đó dẫn đến vấn đề.
Nhưng đó là một vấn đề hoàn toàn khác.
Đó là thơ ca.
Đúng vậy, đó là thơ ca.
Có một ví dụ khác đưa chúng ta đến một khía cạnh rất nổi bật trong thời thơ ấu của tôi, đó là lý thuyết hỗn loạn.
Được rồi.
Vì vậy, tôi sẽ nói để bạn không phải.
Bạn là một trong những người sáng lập lý thuyết hỗn loạn hoặc một số khía cạnh của lý thuyết hỗn loạn.
Chúng ta sẽ nói về điều đó.
Nhưng đối với những người trong chúng ta lớn lên vào những năm 80 và 90, tôi sinh năm 75.
Ai đã xem bộ phim Công viên kỷ Jura?
Có một khoảnh khắc trong bộ phim đó mà tôi nghĩ Jeff Goldblum đang giải thích về lý thuyết hỗn loạn và có thể là con bướm đập cánh ở một nơi nào đó và ảnh hưởng đến một điều gì đó ở nơi khác.
Đối với những nhà thơ trên thế giới, đó là một ví dụ rất hấp dẫn vì tôi nghĩ rằng bộ não con người có thể tự nhiên hiểu rằng những thứ xung quanh chúng ta, chúng ta có thể có ảnh hưởng đến chúng và chúng có thể ảnh hưởng đến chúng ta.
Nhưng khái niệm rằng một con côn trùng nhỏ cách hàng ngàn km có thể ảnh hưởng đến một điều gì đó đang xảy ra gần gũi với chúng ta.
Nó có vẻ phi lý, giống như khoa học viễn tưởng, nhưng khái niệm rằng một điều ảnh hưởng đến một điều khác ảnh hưởng đến một điều khác nữa.
Điều đó khá đơn giản.
Có một chuỗi domino trong thế giới vật lý.
Lý thuyết hỗn loạn thì khác.
Vâng.
Được rồi.
Bạn có thể giải thích về hỗn loạn không?
Vâng.
Và tôi chỉ thêm một điều nữa chỉ để cung cấp bối cảnh cho bạn về những bức tranh và bảng màu.
Vào khoảng thời gian đó, tôi nhớ rằng lý thuyết hỗn loạn đang nổi lên và có rất nhiều sự phấn khích xung quanh hỗn loạn và điều này đang diễn ra, cũng có rất nhiều cuộc thảo luận về fractals.
Ý tưởng rằng khi bạn phóng to mọi thứ ở một mức độ rất, rất nhỏ, bạn bắt đầu thấy một số quy luật.
Bây giờ, chúng ta biết điều này về cấu trúc tinh thể, đúng không?
Như một giọt nước tốt dưới kính hiển vi công suất cao, bạn thấy có cấu trúc ở đó.
Nó không ngẫu nhiên.
Các góc rất nhất quán ít nhất là xung quanh một số nút nhất định, v.v.
Vì vậy, tôi nghĩ mọi người yêu thích ý tưởng rằng chúng ta có những mẫu và con số lặp lại trong tự nhiên, nhưng những thứ ở khoảng cách xa có thể ảnh hưởng đến chúng ta một cách gần gũi hơn. Đây là loại nội dung mà bộ não không phải vật lý có thể hiểu và nó thực sự mê hoặc. Chúng tôi đã chạm vào thơ ca. Tôi yêu thơ ca, bạn yêu thơ ca. Nhưng tôi nghĩ nó mê hoặc vì tôi nghĩ con người tự nhiên quan tâm đến cách mà sự ngẫu nhiên của cuộc sống có thể không ngẫu nhiên như nó xuất hiện. Vậy thì hỗn loạn là gì? Được rồi. Nó tồn tại ở đâu trong cuộc sống của chúng ta, không phải hỗn loạn cảm xúc, và mối quan hệ giữa fractal và hỗn loạn là gì, nếu có? Được rồi. Hãy để tôi nói trước hết về lý do tại sao hỗn loạn lại là như vậy. Ý tôi là, nó không phải là lượng tử. Có những câu chuyện lượng tử và có một cảm giác hỗn loạn lượng tử, nhưng tôi sẽ không đi vào đó. Hỗn loạn là một ý tưởng rất thú vị, vì nó đi ngược lại với trực giác của chúng ta. Bởi vì vào thời của Newton, chúng ta biết rằng nếu bạn cho tôi vị trí và vận tốc của hạt ban đầu, tôi có thể sử dụng các phương trình chuyển động của Newton để cho bạn biết hạt đó sẽ ở đâu, với độ chính xác đáng kinh ngạc. Khi chúng ta phóng một tên lửa, chúng ta muốn đến mặt trăng, chúng ta có thể tính toán và dự đoán chính xác nơi tên lửa sẽ ở sau bao nhiêu giờ, sau bao nhiêu ngày, và vân vân. Thực tế, chúng ta sử dụng các phương trình chuyển động để dự đoán quỹ đạo đó và đó là một quỹ đạo chính xác. Đó là cách mà Elon đã có thể bắt được tên lửa bằng đũa gần đây. Một điều gì đó như vậy, xin lỗi. Được rồi. Bây giờ, ý tưởng về hỗn loạn là, vậy thì được, nó hoạt động. Có một số trường hợp mà, giả sử, bây giờ tôi sẽ đưa ra một ví dụ đơn giản. Tôi lấy một quả bóng, tôi đặt nó lên một quả bóng bi-a trên bàn bi-a, tôi đẩy nó ra, và vào thời điểm đó tôi có thể tính toán và biết chính xác vị trí của vận tốc, tôi có thể cho bạn biết chính xác nó sẽ đi đâu. Elon nói rằng một sự khác biệt rất, rất, rất nhỏ trong vị trí ban đầu của vận tốc của quả bóng đó sẽ đưa nó rất, rất xa so với quả bóng khác, điều này thật nực cười.
Ý tôi là, nếu tôi nói với bạn rằng hai chiếc xe bắt đầu với tốc độ hoàn toàn giống nhau ở cùng một vị trí và một trong số chúng có một chút tốc độ hơn, thì chúng sẽ vẫn song song với nhau. Trong một số hệ thống, và tôi sẽ nói cho bạn biết ngay bây giờ, hai quỹ đạo đó hoàn toàn phân kỳ. Đó là điều mà chúng ta gọi là độ nhạy với điều kiện ban đầu. Được rồi. Đó chính là bản chất của hỗn loạn trong cơ học cổ điển. Điều thực sự kỳ lạ về nó là nó xảy ra trong các hệ thống cũng chịu tác động của ma sát, vì hãy để tôi đưa ra một ví dụ mà tôi đã sử dụng để dạy về hỗn loạn trong nhiều năm qua. Hãy tưởng tượng tôi đưa cho bạn một cái bình đầy mật đường, và bạn lấy một quả bóng rất lớn, quả bóng bằng thép không gỉ, và bạn chỉ cần ném nó vào trong. Chà, sau một thời gian, nó sẽ chỉ trôi theo thứ mà được gọi là Định luật Stowe, vì ma sát làm chậm nó lại, và nó cứ thế đi. Và bây giờ bạn sẽ ném một quả bóng khác từ một độ cao khác, và tất cả chúng sẽ làm chính xác như vậy. Một số hệ thống hỗn loạn lại làm điều hoàn toàn ngược lại. Mặc dù có ma sát, mọi thứ có xu hướng chỉ làm chậm lại, nhưng chúng lại tiếp tục xa nhau. Thật tuyệt vời. Thật kỳ diệu. Đó chính là hỗn loạn. Được rồi. Và tôi có thể nói cho bạn một chút về lý do tại sao tôi lại tham gia vào điều này và công việc mà chúng tôi đã làm. Hỗn loạn có tồn tại trong mọi hệ thống vật lý không? Hầu hết là có. Có. Có thể ngay cả trong các nơ-ron hoặc não bộ. Ồ, có. Chắc chắn rồi. Ý tôi là, đây là lý do tại sao tôi không muốn dính vào tranh cãi ở đây về các vấn đề liệu chúng ta có sống một cuộc sống xác định hay không. Nhưng, bạn biết đấy, nếu có những điều gì đó hơi ngẫu nhiên và vân vân, hoặc thậm chí chỉ một sự khác biệt nhỏ trong các điều kiện ban đầu có thể dẫn bạn đến những kết quả rất khác nhau. Nhưng điều này, chúng ta không nói về nhiều hạt, chúng ta đang nói về hai hạt. Được rồi. Đó là một điều. Bây giờ, phân đoạn là một câu chuyện khác xuất phát từ một người mà tôi biết rất rõ, Ben Juan Mandelbrot, một nhân vật rất, rất hài hước, cũng rất thông minh, nhưng rất kỳ lạ, người đã phát hiện ra…
Có những điều nhất định là tự tương tự, nếu bạn nhìn vào bờ biển của Anh, ông ấy thường nói rằng, bạn nhìn vào bờ biển của Anh và nói, “Được rồi, hãy cho tôi biết, bờ biển của Anh dài bao nhiêu?” Bạn cầm một cái thước mét và đo nó. Bây giờ, giả sử cái thước mét mà bạn đang sử dụng có thể đo đến một inch, thì bạn sẽ nhận được một khoảng cách khác, mặc dù bạn đang thêm vào cùng một thứ, bởi vì có rất nhiều chi tiết nhỏ trong bờ biển của Anh mà về cơ bản là tự tương tự và làm tăng chiều dài một cách đáng kể. Đó là điều mà một fractal nói đến. Đây là những cấu trúc không chỉ là một đường thẳng đơn giản, mà còn có tất cả những điều khác. Được rồi. Ông ấy nghĩ rằng đó là một hình học hoàn toàn mới. Thực tế, và tôi nói với bạn điều này vì tôi biết Ben rất rõ, tôi đã gặp ông ấy qua một bài nói chuyện mà tôi đã trình bày về hỗn loạn. Ông ấy thường giao du với các nhà vật lý học hỗn loạn. Ông là một nhà toán học, một người đàn ông xuất sắc theo nhiều cách. Tôi đã ăn tối với ông ấy ở Copenhagen và những người khác. Một cô phục vụ rất xinh đẹp đến phục vụ chúng tôi, và chúng tôi đang nói chuyện với người Pháp của ông ấy. Ông ấy nói với một giọng Pháp rất nặng. Cô ấy hỏi, “Các bạn đang làm gì ở đây?” Ông ấy trả lời, “Chúng tôi đang tham dự một hội nghị, nhưng tôi không chỉ tham dự hội nghị. Tôi là một người rất đặc biệt,” ông ấy nói với cô ấy. Cô ấy hỏi, “Tại sao?” Ông ấy nói, “Bạn có biết Euclid là ai không?” Cô ấy trả lời, “Có một chút.” Cô ấy nói, “À, ông ấy là một người Hy Lạp đã phát minh ra hình học.” Tôi nói, “Ôi, bạn đoán xem? Tôi giỏi hơn Euclid. Tôi đã phát minh ra một hình học khác.” Ông ấy đã nói như vậy. Đúng, ông ấy đã nói như vậy. Ông ấy chỉ vào cô phục vụ ở Đan Mạch biết về Euclid. Người Đan Mạch rất thông minh. Đúng vậy. Thật buồn cười khi ông ấy nói về điều đó. Vì vậy, ông ấy sẽ có một bài nói chuyện, và ông ấy sẽ nói, “Các phương trình của tôi có thể tạo ra bất cứ điều gì thực sự. Ông ấy có thể tạo ra bất kỳ mẫu nào.” Vì vậy, ông ấy sẽ nói, “Bạn muốn một ngọn núi? Đây là một ngọn núi, nhưng bạn thấy một ngọn núi, những chiếc bè đẹp,” và cứ như vậy.
Sự tương đồng của bạn là một ý tưởng rất mạnh mẽ trong vật lý, vì nó cho phép bạn rằng nếu bạn biết điều gì đó ở một quy mô nhất định, bạn có thể dự đoán những gì sẽ xảy ra ở các quy mô khác, và tôi sử dụng điều đó. Nhưng hỗn loạn và fractal không phải lúc nào cũng giống nhau, như ông ấy thường nói, vì ông ấy không thích các nhà vật lý, vì chúng tôi không bao giờ thích những bài nói của ông ấy, chúng tôi luôn nói, “Được rồi, vậy bạn đang nói với chúng tôi rằng mọi thứ là,” ông ấy thường nói, “Tôi không quan tâm đến ròng rọc. Tôi không quan tâm đến những thứ di chuyển lên xuống,” ông ấy thường nói. Bạn đang nghĩ về lớp vật lý cơ bản. Đó là một điều gì đó như vậy, vâng. Nhưng fractal thì rất thú vị, vì đây là những cấu trúc tự tương đồng. Ở tất cả các cấp độ, chúng trông giống nhau. Bạn nhìn chúng lớn, bạn nhìn chúng nhỏ, chúng có cùng loại hành vi hình học. Hỗn loạn hoàn toàn liên quan đến động lực học, cách mà mọi thứ tiến triển theo thời gian, được rồi, và các hệ thống hỗn loạn, chúng có xu hướng phân kỳ khỏi nhau trong một thời gian rất, rất dài. Người đã phát minh ra ý tưởng về hiệu ứng cánh bướm là một người tên là Ed Lorenz, người là một nhà khí tượng học rất nổi tiếng tại MIT, và ông ấy đang giải các phương trình của bầu khí quyển cố gắng dự đoán hành vi của thời tiết, và ông ấy nhận thấy trong những máy tính rất cũ và những thứ tương tự rằng đôi khi ông ấy nhận được những hành vi khác nhau, ông ấy nghĩ rằng có điều gì đó sai với máy tính, và ông ấy phát hiện ra rằng điều duy nhất sai là các điều kiện ban đầu mà ông ấy cung cấp cho chúng rất, rất nhỏ khác biệt, và ông ấy sẽ nhận được những điều khác nhau. Từ đó, ông ấy đã đi vào đó, và có những ý tưởng rất đẹp, như các điểm thu hút kỳ lạ và những thứ tương tự, và chúng ta không cần phải đi vào đó, nhưng hỗn loạn thực sự là một lĩnh vực mà về cơ bản giải thích tại sao những điều dường như chỉ đơn giản được giải thích bởi vật lý cổ điển lại có xu hướng phân kỳ khỏi nhau, và chúng dẫn đến những kết quả ngẫu nhiên. Đó là điều quan trọng. Bạn có thể sử dụng hỗn loạn để tạo ra các số ngẫu nhiên.
Bạn có thể sử dụng hỗn loạn để tạo ra các mẫu ngẫu nhiên.
Tôi đã làm điều đó.
Và hỗn loạn tồn tại ở cấp độ lượng tử và cấp độ vĩ mô?
Được rồi, vì vậy tôi đã làm việc vào một ngày nào đó, và tôi không nghĩ rằng điều này thú vị như thế nào mà tôi đã bắt đầu với điều này vì tôi đang làm một việc khác, và đột nhiên tôi quyết định rằng tôi sẽ làm điều này, và tôi thực sự bắt đầu làm rất nhanh với điều này, nhưng sau đó tôi có một sinh viên rất sáng.
Bạn đã gặp Ted Hogg, và chúng tôi quyết định, hãy xem liệu chúng tôi có thể thấy hỗn loạn trong cơ học lượng tử không, và chúng tôi bắt đầu làm điều đó, và có một vài bài báo của người Nga thực sự cho thấy rằng điều này là đúng, và chúng tôi phát hiện ra rằng điều đó không đúng.
Chúng tôi thực sự đã chứng minh rằng các hệ thống lượng tử không hỗn loạn.
Có một loại can thiệp nào đó giữa chúng và v.v. khiến chúng lặp lại qua lại theo chu kỳ.
Tôi biết tôi thấy điều đó an ủi rằng nếu bạn đi xuống một cấp độ đủ nhỏ, bạn có thể thực sự dự đoán điều gì sẽ xảy ra thay vì những biến động nhỏ dẫn đến những khác biệt lớn trong kết quả.
Đó là toàn bộ ý nghĩa.
Chúng tôi phát hiện ra rằng trong cơ học lượng tử, có sóng và can thiệp và v.v. khiến hệ thống lặp lại.
Thực tế là, tôi đã có một cuộc trao đổi khá thú vị với Dick Feynman về điều này.
Khi tôi gặp ông ấy, tôi đã đến để nói chuyện tại Taltech, và tôi ở trong văn phòng của ông ấy và ông ấy nói, “Vậy bạn sẽ nói về cái gì vì tôi không muốn lãng phí thời gian của mình?”
Và tôi nói, “Về hỗn loạn.”
Ông ấy nói, “Được rồi.”
Tôi nói, “Một số điều rất, đặc biệt trong cơ học lượng tử.”
Vì vậy, tôi không mỉm cười vì ông ấy rất sắc sảo và v.v., nên ông ấy nói, “Được rồi, cho tôi biết vấn đề.”
Ông ấy nói, “Chà, được rồi, tôi cho bạn một electron, và bạn có bất kỳ tiềm năng nào, và tôi cho bạn một laser.”
Và ông ấy nói, “Bên trong hay bên ngoài thiết bị, chỉ như vậy.”
Vì vậy, tôi nói, “Bên ngoài.”
Vì vậy, bạn bật laser lên và tôi nói, “Vậy điều gì sẽ xảy ra với electron?”
Và tôi biết ông ấy sẽ cho tôi câu trả lời đã có trong tài liệu, nhưng ông ấy…
Có vẻ như anh ấy đang nghĩ rằng anh ấy đã đứng dậy và đi xung quanh, phát ra rất nhiều tiếng động.
Và sau đó anh ấy nói, “Năng lượng tăng trưởng theo thời gian một cách tuyến tính.”
Tôi nói, “Không, không phải vậy.
Làm sao bạn biết?”
Tôi nói, “Chúng tôi đo lường nó.
Tôi có thể cho bạn thấy.”
Và cứ như vậy.
Và anh ấy rất ấn tượng vì điều đó có nghĩa là thực sự không có sự hỗn loạn.
Và anh ấy nói, “Ôi, bạn biết tại sao tôi đã sai.”
Tôi nói, “Không, vì tôi không nghĩ bằng màu sắc, chỉ đen và trắng.”
Liệu anh ấy có cố gắng trở nên hài hước không?
Tất nhiên rồi.
Nó luôn luôn hài hước.
Hãy nói về Feynman, Gilman, Mendelbrot và tất cả những người khác như một tập hợp trong một khoảnh khắc.
Một trong những món quà lớn nhất trong cuộc đời tôi là bạn sẽ nói về các nhà khoa học.
Nó thực sự làm tôi mê hoặc.
Tôi rất vui khi nghe điều đó.
Tôi lớn lên với những câu chuyện về những nhà khoa học này chứ không phải là vận động viên, điều đó thật tuyệt.
Nhưng là các nhà khoa học.
Và có vẻ như mỗi khi bạn nói về một nhà khoa học khác, cả hai bạn đều tôn kính
công việc mà họ đã làm.
Bạn thấy điều gì đó độc đáo về họ.
Và một điều tôi đã học được rất sớm, và tôi chắc chắn đã tiếp thu, xin lỗi vì tôi đang giả định ở đây, là có một khía cạnh nhất định về sự kỳ quặc của họ hoặc điều gì đó về họ, để coi họ một cách nghiêm túc, nhưng không quá nghiêm túc.
Tôi chưa bao giờ học được rằng vì ai đó là người đoạt giải Nobel thì họ hoàn hảo, chẳng hạn.
Bạn đã nói với tôi rằng Einstein thật tuyệt vời, ông ấy tương đối là nhân viên văn phòng sáng chế, tất cả những điều này, và ông ấy có rất nhiều vấn đề với phụ nữ.
Và tôi đã đọc sách, hoặc người này, tôi sẽ không nêu tên vì những người này vẫn còn sống, Silicon Valley.
Thực ra, khi bạn và tôi thường đi dạo khi tôi là một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ, chúng tôi thường thấy Jobs đi xung quanh, không có chân, không có giày, ông ấy có chân, không có giày.
Và bạn đã nói, ông ấy thật tuyệt, người này thật thông minh.
Nhưng sau đó chúng tôi lại cười về một số điều kỳ quặc của Jobs.
Và vì vậy, một điều tôi đã học được là các nhà khoa học chỉ là những con người, rằng những người sáng lập này, họ là những người sáng tạo, họ chỉ là những con người.
Và họ thường có những lĩnh vực rất khó khăn trong cuộc sống của họ.
Họ không hoàn hảo, họ không phải là thần thánh.
Một số người trong số họ có thể tiếp cận vũ trụ và hiểu biết về nó gần như thần thánh.
Nhưng tôi cảm thấy rằng bạn tôn vinh mọi người vì những đóng góp của họ, nhưng bạn không thực sự,
cảm ơn Chúa, đặt họ lên bục cao đến mức người này là tuyệt vời
trong mọi khía cạnh.
Và tôi không nói rằng bạn hạ thấp họ xuống, nhưng tôi đã học được rất nhiều, và điều này đã phục vụ tôi
tốt trong cuộc sống của tôi, giờ đây là công khai, hoặc trên Twitter, như nếu tôi mắc lỗi và có ai đó
tấn công tôi, đó là người mà tôi tôn trọng, tôi sẽ nói, “Ugh.”
Nhưng sau đó tôi nhớ rằng, người này có rất nhiều vấn đề trong một số lĩnh vực của cuộc sống họ.
Vì vậy, để nhận ra rằng chúng ta đều là con người, khái niệm rằng không ai trong chúng ta là thần thánh.
Và vẫn có những người như Feynman, như Gelman, như Einstein, những người có khả năng gần như siêu nhiên.
Vậy điều đó có nghĩa là gì?
Bạn giữ kiến thức, sự hiểu biết và địa vị trong tâm trí của bạn bên cạnh tính nhân văn, bản chất vốn có đầy khuyết điểm của tất cả chúng ta như thế nào?
Chà, được rồi, điều đó phức tạp.
Có nhiều cách để suy nghĩ về nó.
Trong một số cái tên này, ví dụ, những người này cũng được truyền thông xây dựng thành những người khổng lồ.
Ý tôi là, Feynman, nếu bạn vào Quora và những nơi khác, mọi người đều hỏi, “Feynman đã làm gì?
Ông ấy đã mặc gì?”
Và những thứ tương tự.
Như thể ông ấy là một vị thần.
Ý tôi là, rõ ràng, những gì ông ấy đã làm trong lĩnh vực vật lý, tôi tự ngắt lời mình ở đây vì ông ấy thực sự
làm việc rất chăm chỉ, rất chăm chỉ, theo Gelman đặc biệt, để tạo ra một huyền thoại về
bản thân mình.
Ông ấy đã làm việc rất chăm chỉ.
Khi tôi gặp ông ấy, tôi thậm chí có thể kể cho bạn những giai thoại.
Tôi chỉ gặp ông ấy trong một giờ, nhưng rõ ràng ông ấy là kiểu người muốn để lại ấn tượng
với bạn.
Giai thoại tiếp theo.
Chính xác.
Nhưng tôi nhớ một giai thoại hay là tôi sắp có một buổi thuyết trình, và ông ấy nói, “Tôi có nên đến không?”
Tôi nói, “Tôi nghĩ bạn nên đến.”
Và sau đó ông ấy nói, “Vậy thì tôi sẽ cho bạn một lời khuyên.
Đừng nhìn vào tôi.”
Bởi vì nếu bạn nhìn vào tôi trong suốt buổi nói chuyện, bạn sẽ bị nhầm lẫn,” và cứ như vậy.
Và thực sự, đó chính xác là những gì đã xảy ra.
Tôi bắt đầu buổi hội thảo tại Caltech, trại gỗ biển của khoa học, và sau đó tôi bắt đầu nói.
Và đột nhiên, thay vì nói trong giờ tới, tôi đã nói điều gì đó như trong tuần tới hoặc đại loại như vậy.
Bởi vì anh ấy ở đó.
Và sau đó anh ấy bắt đầu nói, “Hãy nhìn nơi khác, kiểu người như vậy.”
Đối với bất kỳ ai chưa từng giảng dạy, đôi khi có xu hướng khi một người nói nhanh sẽ điền vào mà không suy nghĩ, đó là điều mà người ta học được.
Ý tôi là, tôi đã phải học điều đó theo cách khó khăn khi chúng tôi bị thiếu trong bản ghi âm và những thứ kiểu như vậy.
Đó là một khoảnh khắc khiêm tốn.
Nhưng vâng, tôi nghĩ rằng, ừ, Feynman sẽ bị hủy bỏ theo tiêu chuẩn của hai năm qua.
Ôi, ông ấy đã bị.
Tôi thậm chí đã đưa cha tôi đến một buổi giảng.
Ông ấy ở San Francisco.
Và ông ấy đã có một bài giảng tuyệt vời, để, tôi không biết, nhận một giải thưởng về giảng dạy và những thứ như vậy.
Và đột nhiên, một nhóm phụ nữ đi vào phía trước của căn phòng lớn.
Và họ bắt đầu, vì hóa ra rằng trong một trong những bài giảng của ông ấy, ông đã nói điều gì đó như, “Nếu bạn làm theo cách này, bạn tệ như một người lái xe nữ.”
Feynman đã nói như vậy.
Feynman đã nói như vậy.
Và sau đó tất cả những người phụ nữ này đã nói những điều.
Và sau đó ông ấy nói, “Tôi yêu phụ nữ.
Họ đều thông minh.”
Ông ấy rất thông minh.
Vì vậy, ông ấy đã mất việc theo tiêu chuẩn của những năm gần đây.
Vâng, được rồi.
Nhưng bất kể điều đó, vì tôi thực sự muốn quay lại vấn đề này.
Những người như Merrigal Mann, ý tôi là, đối với tôi, ông ấy là người đáng sợ nhất mà tôi từng gặp.
Ý tôi là, cuối cùng tôi đã hiểu ông ấy vì ông ấy thích những gì tôi đang làm.
Và thực tế, ông ấy và tôi đã tổ chức một hội thảo, một nơi vô cùng sang trọng ở Pháp, tại điền trang của Madame Schlumberger, một trong những người trong ngành dầu mỏ.
Thực sự, đó là một cuộc họp tuyệt vời mà ông ấy và tôi đã tổ chức.
Vì vậy, tôi đã biết ông ấy một chút cá nhân.
Và tất cả những gì ông ấy phàn nàn vào thời điểm đó là ông không thể có một cuộc hẹn. Ông là một người góa vợ và ông muốn, bạn biết đấy, phụ nữ cũng cảm thấy bị đe dọa bởi ông. Như tôi nhớ, vì tôi nhớ đã gặp ông khi tôi còn nhỏ và chúng tôi đều có chung tình yêu với những chú chim, nhưng ông có lẽ là một trong những người khó chịu nhất trên thế giới. Đúng vậy. Nhưng bạn đã gây ấn tượng với ông ấy. Thực ra, tôi vẫn, bạn biết đấy, tôi không biết bạn có muốn tôi nhắc bạn về điều này không, vì chúng tôi đã có hai câu chuyện ở đó. Mẹ bạn và tôi đã đi leo núi ở Aspen và chúng tôi đã thấy một con chim trông rất phức tạp và như vậy. Vì vậy, chúng tôi đã nhìn qua. Hôm nọ, chúng tôi đã đến gặp ông ấy vì ông rất thích chim, như bạn biết, và tôi đã nói, tôi đã thấy một con chim rất khác thường. Ông ấy nói, mô tả nó. Vì vậy, tôi đã lớn lên và ông ấy đã cho tôi tên bằng tiếng Latin của con chim. Và sau đó ông ấy nói, đó là con chim phổ biến nhất ở khu vực Vịnh California. Thực ra, bạn nên nhìn thấy nó khi bạn lấy tờ báo lần tới khi bạn ở đó. Và thực sự, hai tuần sau, tôi đã đi lấy tờ New York Times và có con chim đó. Nhưng cùng lúc đó, tôi đã nói, Andrew thích chim và ông ấy đã hỏi bạn, con chim yêu thích của bạn là gì? Và bạn đã nói, đó là chim cầu vồng. Vẫn vậy. Và ông ấy đã nói, đứa trẻ này biết. Đứa trẻ này biết. Ông ấy đã nói, tôi biết chim của tôi. Tôi biết chim của tôi. Thật tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ, bạn biết đấy, vì nếu bạn có thể đã nói một con vẹt, ông ấy sẽ không quan tâm nhiều. Được rồi. Nhưng ông ấy rất đáng sợ, rất đáng sợ, và ông ấy cũng có thể rất khó chịu khi ông ấy muốn. Vì vậy, ông ấy thích quyền lực mà ông ấy có. Tôi là một thành viên của hội đồng quản trị của Trung tâm Aspen. Vì vậy, chúng tôi phải quyết định những chương trình nào chúng tôi có mỗi mùa hè và ông ấy sẽ đến gặp tôi và nói, hôm nay bạn muốn tôi xúc phạm ai? Ông ấy có đủ loại tên rất hài hước cho đủ loại nhà vật lý và như vậy. Mặt trái của những người như vậy trong khoa học, vì tôi cũng đã biết một số người, có một nhà thần kinh học rất nổi tiếng giờ đã ngoài bảy mươi, người đã đoạt giải Nobel, cũng được biết đến vì…
tác phẩm về bản thân mình.
Và trong những năm gần đây, vì sự chính trị đúng đắn, sự thức tỉnh, và những thứ tương tự, điều đó có xu hướng ít xảy ra hơn, vì nó giống như một cái miệng của một người lái xe tải.
Là một người thông minh, nhưng ông ấy cũng được biết đến với việc gây sốc và cố gắng tạo ra những câu chuyện về bản thân.
Đây là điều mà các nhà khoa học làm, đúng không, để duy trì di sản của họ.
Vâng, cũng để cảm thấy tốt về bản thân.
Ý tôi là, nhân tiện, tôi làm việc với Gelman.
Ông ấy thật tuyệt vời.
Ý tôi là, bạn biết đấy, và cách ông ấy ngắt lời mọi người và những thứ tương tự.
Và có hai điều tôi có thể nói với bạn là thú vị.
Một lần, ông ấy đang công bố một số kết quả mới, ông ấy đang làm việc về toàn bộ vấn đề về quark và những thứ khác, và thực sự đó là lý thuyết dây.
Và ông ấy đã công bố hội thảo, và mọi người đều đi vào vườn, bạn biết đấy, các hội thảo thì rất hay.
Tôi cần nhắc nhở khán giả, có lẽ ở đây, rằng Trung tâm Âm nhạc Aspen nằm ngay bên cạnh cái lều.
Họ đang tập dượt.
Hội thảo dự kiến bắt đầu lúc ba giờ, và Gelman đến với tất cả các ghi chú dưới cánh tay.
Ông ấy luôn có ghi chú, đi bộ, đi qua đi lại, và không có gì xảy ra.
Và đột nhiên, họ đang tập dượt bản giao hưởng số 15 của Beethoven, chỉ là một “ta-ta-ta-ta” và sau đó bạn nghe thấy âm thanh, và rồi ông ấy bắt đầu.
Bây giờ tôi sẽ nói với bạn về một lý thuyết mới về cách vũ trụ hoạt động, đó là cách ông ấy nói.
Vậy điều làm tôi ấn tượng là những người này rất nghiêm túc với bản thân.
Hoàn toàn đúng.
Hoàn toàn đúng.
Bạn có nghĩ điều đó quan trọng trong cuộc sống không?
Tôi không nghĩ vậy.
Ý tôi là, như bạn biết đấy, tôi thích có một cái nhìn tốt về bản thân và tự chế giễu.
Tôi nghĩ một số người, bạn biết đấy, có vấn đề và họ làm như vậy.
Tất cả phụ thuộc vào cách bạn, bạn biết đấy, nhìn nhận mọi thứ.
Tôi muốn nghỉ một chút và công nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Matina.
Matina sản xuất lá trà yerba mate rời và sẵn sàng để uống.
Bây giờ, tôi đã thường xuyên thảo luận về lợi ích của yerba mate, chẳng hạn như điều chỉnh lượng đường trong máu, nó…
nội dung giàu chất chống oxy hóa, những cách mà nó có thể cải thiện tiêu hóa, và những tác động bảo vệ thần kinh có thể có của nó.
Có rất nhiều lý do khiến yerba mate trở thành nguồn caffeine ưa thích của tôi.
Tôi cũng uống yerba mate vì tôi đơn giản yêu thích hương vị của nó, và trong khi có rất nhiều lựa chọn khác nhau về đồ uống yerba mate, sở thích cá nhân của tôi chắc chắn là Matina.
Nó được làm từ những nguyên liệu chất lượng cao nhất, điều này mang lại cho nó một hương vị thật phong phú nhưng cũng rất sạch, không có vị chát sau.
Trên thực tế, với hương vị tuyệt vời của Matina và cam kết của họ đối với chất lượng, tôi đã quyết định trở thành một phần sở hữu của công ty vào đầu năm nay.
Cụ thể, tôi rất thích hương vị của yerba mate lạnh, không đường, đóng hộp Matina, mà tôi đã trực tiếp tham gia phát triển.
Giờ đây, tôi uống ít nhất ba lon mỗi ngày.
Tôi cũng thích lá trà Matina rời, mà tôi uống mỗi sáng từ quả bầu, vì vậy tôi thêm nước nóng và nhâm nhi, và tôi sẽ có một số ly trà lạnh trong suốt buổi sáng và đầu buổi chiều.
Tôi thấy nó mang lại cho tôi năng lượng tuyệt vời suốt cả ngày, và tôi có thể ngủ rất ngon vào ban đêm.
Không có vấn đề gì cả.
Nếu bạn muốn thử Matina, bạn có thể truy cập drinkmatina.com/huberman.
Hiện tại, Matina đang cung cấp một túi trà yerba mate lá rời miễn phí nặng một pound và miễn phí vận chuyển khi mua hai thùng trà yerba mate lạnh của họ.
Một lần nữa, đó là drinkmatina.com/huberman để nhận một túi trà yerba mate lá rời miễn phí và miễn phí vận chuyển.
Hãy để tôi hỏi bạn về điều này.
Tiếp theo trong danh sách những điều tôi muốn nói với bạn là bạn luôn yêu thích, điều đó rõ ràng từ khi còn nhỏ, những khái niệm cao cấp, những khái niệm sâu sắc, trật tự trong vũ trụ, làm việc với những vấn đề khó khăn.
Bạn vừa nộp một bằng sáng chế khác.
Trong suốt thời gian tôi biết bạn, bạn đã theo đuổi một lĩnh vực kiến thức mới hoặc thực hiện kiến thức, và bạn, giống như cha bạn, tôi biết bạn rất thích những điều bình dị hàng ngày.
Kể từ khi tôi còn nhỏ, bạn đã đi dạo sau bữa tối.
Một chiếc xe đạp để đi làm nếu bạn có thể vào ngày hôm đó vì thời tiết.
Bạn yêu một tách espresso thật ngon, một bữa ăn thật tuyệt.
Những điều tốt đẹp và xấu đều được đánh dấu cho bạn.
Điều đó khác biệt, tôi nghĩ, so với cách mà hầu hết mọi người nghĩ về các nhà khoa học, đặc biệt là các nhà lý thuyết.
Đó là lý thuyết gia hay nhà lý thuyết?
Họ nói là nhà lý thuyết.
Đúng vậy.
Nhà lý thuyết.
Họ nói rằng chúng ta giả định như những học giả luôn ở đâu đó khác, như thể họ ở trên cao, không có sự gắn kết, không có chân trên mặt đất, nhưng bạn thích những điều hàng ngày.
Ôi, hoàn toàn đúng.
Như việc chúng ta sẽ ăn tối ở đâu tối nay cũng quan trọng không kém gì cuộc trò chuyện này về thuyết tương đối.
Hoàn toàn đúng.
Tôi nghĩ rằng có một huyền thoại mà đôi khi nó được duy trì tại các trường đại học.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với người hướng dẫn khi tôi đến Đại học Pennsylvania, ông ấy nói, “Tôi muốn bạn biết một điều, bạn sẽ sống như một vị tu sĩ.”
Tôi hỏi, “Điều đó có nghĩa là gì?
Không vui vẻ gì cả.
Không có gì cả.
Bạn sẽ làm việc.
Tôi muốn bạn làm việc.
Bạn được trả tiền để làm điều gì đó.”
Tôi đã rất sợ hãi, và sau đó tôi nói với ông ấy rằng vào cuối tuần tôi phải trốn đến New York City để đi dạo ở Central Park và nhìn ngắm những điều đẹp đẽ.
Tôi luôn thích những điều tốt đẹp trong cuộc sống, và vào thời điểm đó tôi không thể chi trả cho chúng, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không tận hưởng chúng.
Tôi tin rằng tôi đã thừa hưởng điều này từ cha tôi.
Với niềm vui to lớn đối với cuộc sống nói chung, và đúng vậy, tôi rất thích những điều vật chất và cảm nhận về chúng.
Tôi thích bao quanh mình bằng những thứ đẹp đẽ.
Tôi thích, như bạn đã nói, những bữa ăn ngon và những điều hàng ngày trong cuộc sống.
Tôi không chỉ sống trong một không gian nào đó mà không thể tận hưởng bữa ăn mà tôi đang có và những thứ tương tự.
Không, ngược lại.
Vâng, theo nghĩa đó, tôi rất giống như vậy, và Mary cũng vậy, và đó là lý do tại sao tôi thích điều đó.
Vợ bạn.
Vâng, vợ tôi, xin lỗi.
Vâng, chúng tôi thực sự thích, đặc biệt là cô ấy, người Đan Mạch, họ có quan niệm về việc ăn chậm.
và tận hưởng những điều tốt đẹp của cuộc sống.
Tôi cũng rất giống như vậy, đúng vậy, rất giống.
Tôi không cảm thấy tội lỗi về điều đó.
Nếu tôi có khả năng chi trả cho một cái gì đó.
Bạn cũng không nên cảm thấy như vậy.
Thực ra, có một yếu tố thẩm mỹ nhất định trong khoa học và ý tưởng mà họ bán cho bạn rằng Einstein không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Thực tế, nếu bạn nhìn vào các cuộc đàm phán mà Einstein đã có với Viện Nghiên cứu Cao cấp về lương bổng, bạn sẽ thấy rằng ông thực sự rất quan tâm đến những điều này.
Khái niệm của chúng ta về ông chỉ đơn giản là, đó chỉ là khoa học và ông không quan tâm đến những thứ vật chất.
Đúng, đúng.
Vâng, tôi có một người chú thực sự, cha của Hector, có một nhánh của gia đình rất quan tâm đến văn hóa.
Họ có những bộ sưu tập tranh đẹp và những thứ tương tự.
Tôi lúc đó khoảng 14 tuổi, và tôi nhớ trong một bữa tiệc, chúng tôi có những bữa tiệc xã hội lớn tại nhà cha mẹ tôi, và ông đã giảng cho tôi rằng tôi không bao giờ nên quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài sự thật và các khái niệm.
Tôi cảm thấy hơi sợ.
Tôi cũng muốn tận hưởng cuộc sống.
Được rồi, vậy nên mọi thứ hơi phức tạp một chút.
Không, không, tôi tận hưởng mọi thứ, tất nhiên rồi.
Tôi nghĩ tôi đã nhận được điều đó từ cha mình chủ yếu, đúng vậy.
Mẹ tôi có phần khắc khổ hơn một chút, nhưng đúng, những điều nhỏ bé trong cuộc sống chính là những gì làm nên cuộc sống của một người.
Tôi đang từ từ bắt đầu hiểu điều đó.
Vâng, vâng.
Tôi nghĩ tôi đã hơi cuồng nhiệt về những sở thích của mình đến mức gần như ám ảnh, đến nỗi đôi khi tôi đã bỏ qua bao nhiêu cơ hội cho những tương tác hàng ngày dễ thương mà tôi có.
Tôi cố gắng, nhưng tôi cảm thấy như mình chỉ đang đuổi theo củ cà rốt của tri thức.
Tôi yêu những gì tôi làm.
Tôi luôn làm như vậy, bạn biết đấy.
Chà, nhưng bạn thực sự phải cẩn thận.
Như bạn biết, tôi thiền và đã làm như vậy trong nhiều năm.
Việc sống trong hiện tại và có thể chỉ đơn giản là ở đó và không gì khác là nguồn gốc to lớn của sự hài lòng và giúp tôi bình tĩnh lại và những thứ tương tự.
Bạn bắt đầu điều đó từ khi nào?
Chà, tôi thực sự bắt đầu từ một phát hiện, một điều tầm thường mà nhiều người gặp phải. Tôi phát hiện ra rằng mỗi khi huyết áp của tôi được bác sĩ đo, nó lại tăng vọt lên. Bạn biết đấy, điều này được gọi là hiện tượng áo blouse trắng hay một cái gì đó tương tự. Tôi cảm thấy rất, rất khó chịu về điều đó vì tôi đã cố gắng kiểm soát nó nhưng tình hình ngày càng tồi tệ hơn và họ bảo tôi phải làm một điều gì đó.
Vào một thời điểm nào đó, tôi có một người bạn, một đồng nghiệp hơn là một người bạn, là một người theo đạo Phật, người đã bắt đầu nói với tôi về việc, bạn biết đấy, liệu bạn đã thử biofeedback chưa? Đó là một phương pháp tốt. Tôi đã thử trong một năm, tôi đã thực hiện biofeedback và sau đó anh ấy bắt đầu nói với tôi về thiền.
Một ngày nọ, thực ra, anh ấy cũng là một nhà vật lý. Anh ấy đã đến thăm tôi trong phòng thí nghiệm và tôi đã nói, anh ấy nói, “Hãy để tôi, chúng ta hãy làm điều đó.” Tôi đã thực hiện một buổi thiền với anh ấy. Tôi không thể tin được. Đột nhiên, tay tôi ấm lên và cảm thấy vô cùng dễ chịu. Vì vậy, tôi quyết định rằng tôi thực sự muốn học cách làm điều đó và tôi bắt đầu thực hiện vào một thời điểm mà tôi thực sự cần nó vì tôi nhận ra rằng mà không nhận thức được, tôi đã lo lắng, ví dụ, tôi thấy mình đi bộ trên phố với hai bàn tay nắm chặt như vậy. Đó không phải là một cách sống thoải mái, đúng không?
Vì vậy, tôi thực sự bắt đầu thiền một cách liên tục và tôi thực sự thích nó và điều này rất quan trọng với tư cách là một người cha, tôi cũng nói điều này với bất kỳ ai, rằng bạn phải tận hưởng cuộc sống. Ý tôi là, theo đuổi những điều này, cuối cùng, giá trị nằm trong quá trình theo đuổi, không phải trong việc đạt được chúng. Vì vậy, bạn có thể theo đuổi nhiều điều cùng một lúc. Ý tôi là, một bữa ăn ngon, được thưởng thức đúng cách, cũng có thể rất, rất tuyệt. Tôi thích điều đó ở bạn. Đó là điều mà tôi đang làm việc.
Tôi nhớ khi tôi, theo những dòng suy nghĩ đó, tôi nhớ khi tôi còn học sau đại học, chúng tôi đã công bố một bài báo và sau đó chúng tôi đã công bố một bài báo thứ hai trên tạp chí Science. Và tôi nhớ đã nghĩ, đây là một khoảnh khắc tự hào như vậy, một bài báo tác giả đầu tiên trên Tạp chí Khoa học.
Và tôi đã nói với bạn và bạn đã nói, hãy tận hưởng nó và chỉ cần nhận ra rằng đến ngày mai bạn sẽ lo lắng rằng bạn sẽ không bao giờ làm điều đó nữa.
Chính xác.
Vâng.
Và may mắn thay, chúng tôi đã công bố trong tạp chí Nature và một vài tạp chí khác nhiều lần sau đó.
Nhưng bạn cũng đã cảnh báo tôi về cảm giác trầm cảm sau sự phấn khích.
Một điều tuyệt vời xảy ra.
Bạn biết đấy, vào thời điểm đó, chúng tôi trong lĩnh vực khoa học thần kinh không thực sự hiểu về động lực dopamine, nhưng bây giờ thì chúng tôi đã hiểu.
Những gì bạn đang mô tả là sự suy giảm và dopamine mà chúng tôi cảm nhận được một hoặc hai ngày sau một sự kiện lớn.
Đúng vậy.
Thường thì cảm giác trầm cảm này liên quan đến việc sinh con, nhưng nó cũng có thể là, bạn biết đấy, nhận bằng cấp hoặc một bữa tiệc tuyệt vời hoặc một bài báo trong Science hoặc Nature, một bài báo tác giả đầu tiên.
Và bạn đã nói, vài ngày nữa, bạn sẽ cảm thấy chán nản.
Và bạn chỉ cần chờ đợi và tôi sẽ không bao giờ quên những gì bạn đã nói.
Bạn đã nói, hãy quay lại với điều đã truyền cảm hứng cho dự án đầu tiên, chọn một vấn đề khác.
Nó sẽ xảy ra lần nữa.
Đúng vậy.
Và lần thứ hai điều đó xảy ra, tôi đã nghĩ, ông ấy đã đúng.
Nó đã xảy ra lần nữa.
Đúng vậy.
Và lại một lần nữa, và lại một lần nữa, tôi chưa có vô số những bài báo đó trong những tạp chí đó, nhưng tôi đã học về động lực dopamine liên quan đến việc theo đuổi một mục tiêu và sau đó bạn đạt được điều đó và bạn rất phấn khích và rồi bạn cảm thấy sự sụt giảm.
Đúng vậy.
Và tôi nghĩ rằng đó là điều mà ngay cả các triết gia cổ đại cũng đã biết đến.
Đức Phật, nhiều người, bạn biết đấy, người Hy Lạp và những người khác, ý tưởng rằng họ đã nói rằng những điều chúng ta theo đuổi, chúng là phù du theo một cách nào đó, theo một cách nào đó, những cảm xúc mà chúng sẽ khơi gợi trong chúng ta, bạn biết đấy.
Và tôi nghĩ rằng bạn đã đúng.
Và cũng có một xu hướng khác mà người ta phải cố gắng tránh, đó là bạn thành công trong một điều gì đó và bạn tiếp tục làm chính xác điều đó vì, bạn biết đấy, bây giờ, bạn đã biết cách làm điều đó bằng tay của mình.
Đúng vậy.
Và tôi luôn cảm thấy rằng tôi muốn đi theo một con đường khác và, bạn biết đấy, tôi có một loại danh tiếng.
Để thay đổi lĩnh vực và, bạn biết đấy, tôi không làm điều đó để người khác cảm thấy bối rối. Chỉ đơn giản là tôi tò mò và tôi muốn cảm nhận lại cái cảm giác như đang yêu, bạn biết đấy, cái mới mẻ, ban đầu thì rất thú vị. Nhưng cuối cùng, bất kể bạn đang làm gì, nó cũng trở nên, bạn biết đấy, nhàm chán và vân vân.
Vâng. Hãy nói về điều đó vì sau sự hỗn loạn, điều đã mang lại rất nhiều, bạn biết đấy, tôi nhớ chúng tôi đã có phóng viên ở nhà và có một cái TV và cuốn sách của Jim Glick và sau đó bạn đã chuyển sang một lĩnh vực hoàn toàn khác.
Vâng. Đúng vậy. Và bạn đã bước vào lĩnh vực khoa học máy tính.
Vâng. Chà, khoa học máy tính là máy tính. Máy tính. Điều đã xảy ra là rất nhiều thành công mà chúng tôi có được là vì tôi ở công viên. Chúng tôi có những cơ sở máy tính tuyệt vời ở đó, những thứ mà chúng tôi có thể hình dung vào thời điểm mà rất ít người có thể làm được. Và một trong số đó thực sự có người đã gợi ý tôi nên xin cấp bằng sáng chế, đó là một mẫu cho sự hỗn loạn mà đôi khi mọi người có trên áo thun, mà thực sự chúng tôi đã phát hiện lần đầu tiên với những người từ UC Santa Cruz, với Jim Crutchfield và những người khác. Bạn biết đấy, ông ấy thực sự đã đóng vai trò rất quan trọng trong việc đưa tôi vào lĩnh vực hỗn loạn và vân vân. Nhưng khi tôi, điều đã xảy ra là, được rồi, chúng tôi đã làm điều này, chúng tôi đã làm về lượng tử. Và rồi một ngày tôi nói, được rồi, vậy bây giờ tôi làm gì? Được rồi. Chà, bạn có thể đi và công bố một bài báo sau đó về hỗn loạn. Ý tôi là, bạn có thể sản xuất 10 tiến sĩ với điều này. Nhưng sau đó tôi nói, tại sao tôi không làm điều ngược lại? Bạn đang sử dụng máy tính để giúp tôi với vật lý? Tại sao tôi không sử dụng vật lý để nghiên cứu máy tính? Chà, đó là một ý tưởng thú vị. Nhưng bạn biết đấy, vậy bạn làm gì với điều đó?
Vậy điều đã xảy ra với tôi, tôi đã ở một cuộc họp về hỗn loạn ở Copenhagen và tôi không thể ngủ một đêm và tôi có một cuốn sách có tên “Máy tính mà não” của John von Neumann. Có lẽ ai đó là một thiên tài thực sự, tôi không biết bạn đã nghe về ông ấy chưa. Ông ấy đã phát minh ra máy tính.
Ông là một hiện tượng ở mọi cấp độ và ông là một phần của Dự án Manhattan.
Ông có lẽ là một trong những người thông minh nhất từng tồn tại, ít nhất là theo những gì chúng ta biết.
Ông đã ở Viện Nghiên cứu Nâng cao, von Neumann.
Có rất nhiều giai thoại về ông.
Ông có trí nhớ hình ảnh.
Bạn có thể đưa cho ông một trang trong danh bạ điện thoại.
Ông sẽ nhìn kỹ và sau đó sẽ đọc lại các số điện thoại từ dưới lên trên.
Kỹ năng này hoàn toàn vô dụng.
Đúng vậy.
Nhưng ông là một thiên tài, một thiên tài, một thiên tài thực thụ.
Ông đã phát minh ra máy tính.
Ông đã phát minh ra lý thuyết trò chơi trong kinh tế học.
Ý tôi là, đó là một kỹ năng hữu ích.
Đúng vậy, chính xác.
Được rồi.
Dù sao đi nữa, ông đã viết một cuốn sách rất nhỏ có tên là “Máy Tính và Bộ Não”.
Không có phương trình, không có gì cả.
Và một đêm, lúc bốn giờ sáng, tôi không thể ngủ được.
Tôi xuống dưới, bạn biết đấy, đó là mùa hè, vì vậy mặt trời vẫn còn ở Copenhagen.
Và tôi đã đến đó để đọc nó và tôi nói, “Đây là điều tôi sẽ làm.”
Tôi không biết gì về bộ não, nhưng tôi có thể tưởng tượng, bạn biết đấy, nếu bộ não giống như một chiếc máy tính, tôi có thể làm điều gì đó như vậy.
Nhưng tôi cũng muốn áp dụng một số điều tôi biết vào những thứ này.
Và điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là bắt đầu nhìn vào mạng máy tính mà chúng tôi có ở PARC.
Những chiếc máy tính này đang giao tiếp với nhau như ngày nay, chúng ta biết đó là internet và những thứ tương tự.
Vì vậy, có rất nhiều khía cạnh của điều này.
Và tôi quyết định rằng vì tôi bị ảnh hưởng rất nhiều bởi một hoặc hai sinh viên rất quan tâm đến kinh tế học và các ý tưởng tự do và những thứ tương tự.
Và một trong số họ đã học hai khóa học về kinh tế tại Caltech.
Vì vậy, chúng tôi quyết định bắt đầu nhìn vào điều này như một thị trường nơi máy tính chủ yếu mua và bán các chương trình để thực thi trong máy của chúng.
Vì vậy, chúng tôi thực sự bắt đầu làm những gì chúng tôi gọi là sinh thái học của tính toán.
Đó là một nỗ lực lớn, kết hợp kinh tế học với trí tuệ nhân tạo và máy tính.
Nhưng nó đã trở thành một điều lớn.
Và vì vậy, tôi lại trở thành, giống như việc yêu lại lần nữa.
Đó là một lĩnh vực mới.
Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt.
Đúng vậy, quá trình khám phá khi yêu là một nửa niềm vui.
Chắc chắn rồi, đúng vậy.
Và tôi cũng có thể hiểu rằng, có rất nhiều hình thức trong kinh tế học và một số trong đó thực sự, có thể nói là mang tính học thuật.
Nhưng có một số ý tưởng rất sâu sắc.
Đến mức mà một số người đôi khi coi tôi là một nhà kinh tế học vì tôi suy nghĩ theo cách tính toán lợi ích và rủi ro và tất cả những thứ đó.
Và thực tế là, nhiều công việc tôi đang làm hiện nay về phân bổ tài nguyên trong mạng lưới xuất phát từ những ý tưởng trong kinh tế học.
Khi bạn bước vào một lĩnh vực mới, bạn có, để tìm hiểu về lĩnh vực đó, chủ yếu là thông qua việc nói chuyện với những người trong lĩnh vực, đọc sách?
Cả hai, cả hai.
Và tôi không cảm thấy rằng bạn đã từng cố gắng để hòa nhập vào bất kỳ lĩnh vực nào.
Không phải là bạn đang cố gắng trở thành một thành viên của lĩnh vực đó.
Bạn vào như một người quan sát và học hỏi.
Đúng vậy, tôi cần phải nói điều này.
Tôi không nghĩ rằng nhiều người đã nói nếu tôi ở lại một lĩnh vực, tôi sẽ làm tốt hơn rất nhiều về mặt danh tiếng và những thứ tương tự.
Thực tế là, tôi có thể kể cho bạn một giai thoại rằng-
Bạn có ý nói như giải thưởng và những thứ đó?
Đúng vậy.
Chẳng hạn, không lâu trước đây.
Tôi đã làm việc với máy tính sau khi nghiên cứu về hỗn loạn và những thứ tương tự.
Tôi sẽ không nêu tên người đó, nhưng một giáo sư vật lý rất giỏi tại Berkeley đã đến văn phòng của tôi.
Chúng ta có một vấn đề ở đây.
Tôi đã nói, “Tên của bạn cho tư cách thành viên trong Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia đang đến hạn?”
Và tôi đã nói, “Ồ, điều đó thật tốt.”
Ông ấy nói, “Chà, đó là một vấn đề.
Bạn không viết bài trong lĩnh vực vật lý.
Bạn đang viết bài trong lĩnh vực khoa học máy tính.”
Và bạn biết đấy, chúng tôi cần một nhà vật lý, vì nếu không thì các nhà hóa học sẽ nhận công việc đó.
Các nhà vật lý không-
Chào mừng bạn đến với học viện.
Đúng vậy.
Vì vậy, tôi đã nói, “Vậy bạn muốn tôi làm gì?”
Và ông ấy nói, “Chà, bạn có thể viết thêm một hoặc hai bài về điều này không?
Để chúng tôi có thể trình bày.”
Tôi đã nói, “Không, tôi không thể làm điều đó. Tôi không thể.”
Chà, có phải có một câu chuyện nổi tiếng về Feynman và việc được bầu vào Học viện Quốc gia không?
Ông ấy đã từ chối.
Đúng vậy.
Phải.
Tôi nghĩ họ đã nói với ông ấy rằng ông ấy đã ở trong Học viện Quốc gia.
Đúng.
Và sau đó ông ấy đã nói, “Vậy tôi phải làm gì?”
Và họ đã nói, “Chà, bạn bầu chọn các thành viên khác.”
Và ông ấy đã nói, “Tôi từ bỏ.”
Đúng vậy.
Chà, đúng.
Vì vậy, dù sao đi nữa, tôi chưa bao giờ trở thành thành viên của Học viện Quốc gia, nhưng bạn chưa bao giờ tìm kiếm giải thưởng.
Không.
Ý tôi là, tôi đã muốn nhận chúng.
Tại sao không?
Bởi vì không phải tôi nói rằng chúng vô nghĩa.
Nhưng không có gì tôi có thể làm về điều đó.
Và tôi, như bạn đã nói, tôi luôn là người luôn di chuyển đến điều tiếp theo, không bao giờ ở lại đủ lâu để tham gia những cuộc họp mà giờ đây bạn đã nghe đi nghe lại nhiều lần.
Vì vậy, đúng.
Đúng.
Tôi có thể nói rằng, bạn biết đấy, như bạn biết, tôi vẫn giữ vị trí của mình tại Stanford và tham gia một chút vào nghiên cứu.
Nhưng, bạn biết đấy, một trong những lợi thế lớn mà tôi có là tất cả các cố vấn của tôi đều đã chết hoặc tự sát.
Vì vậy, tôi đã trở thành trẻ mồ côi trong khoa học.
Và vì vậy không bao giờ có kỳ vọng nào từ các cố vấn của tôi rằng tôi phải làm điều tiếp theo vì họ đã chết.
Vì vậy, tôi đã suy nghĩ về điều đó.
Nhưng tôi nhớ khi tôi bắt đầu podcast hoặc bắt đầu tham gia các podcast, tôi nhớ bạn có chút lo lắng, bạn đã nói, “Các đồng nghiệp của bạn sẽ nghĩ gì?”
Và tôi nghĩ vào thời điểm đó, cách mà khoa học đang diễn ra và cấu trúc của học thuật liên quan đến những gì tôi cần trong cuộc sống và chỉ là một niềm đam mê muốn làm điều gì đó mới, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc bạn đã thay đổi lĩnh vực nhiều lần.
Và tôi cảm thấy hoàn toàn bị thúc đẩy để tham gia vào truyền thông khoa học và không có gì có thể ngăn cản điều đó.
Nhưng tôi phải cảm ơn bạn rất nhiều vì lý do tôi có thể thực hiện bước đi để làm podcast, bên cạnh việc được hỗ trợ bởi những gợi ý của Lex Friedman và rất nhiều sự giúp đỡ từ những người khác,
Joe Rogan và những người khác, nhưng tôi đã nghĩ, “Chà, đó là điều bạn nên làm.”
Khi bạn đạt đến một điểm mà những gì bạn đang làm không còn hấp dẫn nữa, bạn chờ đợi điều gì đó kéo bạn tiến về phía trước, dường như bạn luôn bị thu hút về phía trước.
Tôi đã nghĩ đến hình ảnh củ cà rốt và cây gậy.
Không phải là bạn không thích nơi bạn đang ở, mà là có một củ cà rốt mà bạn xác định và bạn tiến về phía những củ cà rốt đó.
Và cũng có một điều rất thú vị, hôm nọ, vợ tôi thực sự đã đề cập, “Tôi đã, theo một nghĩa nào đó, là một đứa trẻ mồ côi.
Tôi chưa bao giờ có những người hướng dẫn.
Thật thú vị,” sau người hướng dẫn sau đại học không mấy tuyệt vời này.
Ông ấy thực sự không phải là người hướng dẫn của tôi.
Ý tôi là, ông ấy thậm chí không muốn tôi làm những điều mà tôi muốn làm.
Vì vậy, tôi chưa bao giờ có ai thì thầm, “Bernardo là người mà bạn cũng nên xem xét cho việc này hoặc việc kia.”
Ý tôi là, tôi đã có may mắn thực sự để đạt đến đỉnh cao của nhiều lĩnh vực này và tôi đã tương tác với những người hàng đầu.
Ý tôi là, chúng ta nói về Feynman-Gelman.
Có rất nhiều người nổi tiếng mà tôi vô cùng kính trọng mà tôi đã gặp khi tôi ở Pháp.
Khi tôi dạy ở đó, tôi đã gặp những người rất thông minh và vân vân.
Tôi cảm thấy được đối xử với một lượng lớn sự tôn trọng như một đồng nghiệp và vân vân.
Nhưng tôi chưa bao giờ có những người hướng dẫn theo nghĩa đó.
Và cũng như tôi đã nói, tôi có chút bồn chồn, tôi rất tò mò về mọi thứ.
Vì vậy, đôi khi tôi thấy điều gì đó và tôi nói, “Ôi, có một cơ hội để làm điều gì đó thú vị.”
Và tôi nghĩ rằng vấn đề tò mò là cực kỳ quan trọng.
Và thật thú vị vì tôi suy ngẫm rất nhiều về cha tôi.
Cha tôi là một người rất tò mò, nhưng tất cả đều về chi tiết.
Ông ấy không bao giờ thích những điều trừu tượng.
Ông ấy rất tự hào rằng ông đã học cùng trường với tôi và khóa học duy nhất mà ông ấy không thích là triết học, vì ông ấy nói rằng nó không có ý nghĩa gì.
Bây giờ, có thể ông ấy đã đúng về điều đó.
Đôi khi bạn tự hỏi về những gì những triết gia này nói.
Vài tháng trước ở Đan Mạch, tôi và vợ được mời tham dự một bữa tối với các triết gia để nói về trí tuệ nhân tạo. Tôi nghĩ rằng những người này không thực sự hiểu những gì đang diễn ra. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng tò mò và đôi khi tôi chuyển sang những điều khác. Tôi cảm thấy rằng phần thưởng nội tâm mà bạn nhận được từ việc làm điều gì đó mới mẻ, thú vị và kích thích thì tốt hơn nhiều so với việc được công nhận mà ai đó sẽ đến và nói, “Dù sao đi nữa.” Ý tôi là, điều đó không có nghĩa là hiểu tôi, tôi sẽ không từ chối một sự công nhận. Nhưng thực sự thì tôi không làm điều này để nhận được điều đó. Đó không phải là tôi chút nào.
Ừ. Ý tôi là, toàn bộ vấn đề này khiến tôi nhớ lại những cuộc thảo luận ban đầu về việc, bạn biết đấy, những sinh viên khác không quan tâm đến vật lý, bạn thì quan tâm đến vật lý. Những người khác thì như đang hút nhiều cần sa và tiệc tùng, như, “Không, như bạn đã nói, bạn chưa có người hướng dẫn.” Đó là một lĩnh vực mà bạn và tôi rất khác nhau.
Vâng. Tôi luôn gắn bó với các người hướng dẫn, rất nhiều người trong số họ. Rất nhiều người. Ừ. Có thể cũng có lý do tâm lý, rằng bạn cần điều này hoặc cần nó vào một thời điểm nào đó, những hình mẫu giống như cha mẹ, có thể là như vậy. Tôi ước gì tôi có họ. Đừng hiểu sai ý tôi. Thực tế là, ảnh hưởng của tôi đối với sinh viên của tôi, tôi đã sản xuất hơn 15 tiến sĩ. Điều đó cũng kỳ lạ vì không ai trong số họ ở lại với vật lý. Giờ đây, bộ phận không hài lòng với điều đó. Không phải là tôi bảo họ không nên, nhưng họ đều cảm nhận được rằng, bạn biết đấy, tôi đang làm điều gì đó khác. Ý tôi là, từ máy tính, tôi đã rất nhận thức về những gì đang diễn ra rất sớm với internet. Như bạn biết, tôi đã bắt đầu làm tất cả những thứ này trên mạng xã hội từ rất lâu trước khi bất kỳ ai làm bất kỳ điều gì liên quan đến kinh tế chú ý và tất cả những thứ đó. Và nhiều sinh viên này, hôm trước, tôi đã gặp một trong số họ, Lada Damage, người mà, bạn biết đấy, tôi nghĩ cô ấy đã làm việc sớm tại Google. Không, cô ấy đã đến Facebook. Và hôm trước, cô ấy đã viết cho tôi một vài ghi chú.
Tôi thật may mắn khi gặp cô ấy. Cô ấy đang chuẩn bị làm luận văn và tôi không biết về cái gì, có vẻ như là thu thập năng lượng mặt trời. Ừ, bạn đã thu thập được một số sinh viên khá thú vị. Họ giống như một nhóm đẹp, chúng ta sẽ không nêu tên trừ những người trong ngành luật, nhưng một số trong số họ là những người rất nổi tiếng trong ngành công nghệ hiện nay. Ồ, đúng vậy. Vâng. Và tôi nghĩ rằng, có vẻ như những người sẽ bị thu hút về phía bạn. Thật thú vị. Phòng thí nghiệm của bạn nằm ngoài khuôn viên trường. Vì vậy, bất kỳ ai quyết định ra ngoài khuôn viên trường đều đang đưa ra một lựa chọn rằng họ không muốn trở thành một phần của văn hóa tiêu chuẩn. Nhưng họ nghĩ rằng điều đó thật thú vị. Ừ, đúng vậy. Vậy tôi muốn quay lại vấn đề này về internet và Silicon Valley. Tôi nhớ là vào đầu những năm 90, khoảng năm ’89, ’90, ’91. Nhớ không, tôi có một cô bạn gái tên là Gretchen, nhớ không, và bố cô ấy là biên tập viên của tạp chí Guitar Player. Và tôi sẽ không bao giờ quên, ông ấy đã nói với tôi, ông ấy nói, bạn biết đấy, mọi thứ sẽ xoay quanh đa phương tiện. Nhớ không? Không ai nói về đa phương tiện. Tivi của bạn sẽ là, máy tính của bạn sẽ là, dàn âm thanh của bạn sẽ là, ý tôi là, ông ấy đã đúng. Ông ấy cơ bản đã nói rằng mọi thứ sẽ được tổng hợp thành những thiết bị chung. Và bây giờ chúng ta biết rằng điều đó không đúng. Nhưng vào thời điểm nào bạn quyết định rằng những thứ như máy tính chủ yếu sẽ là con đường đến ngành công nghiệp chứ không phải học thuật? Điều này thực sự quan trọng, tôi nghĩ, để mọi người hiểu vì bây giờ điều đó đang xảy ra trong lĩnh vực khoa học sinh học. Nhưng bạn thấy điều này ở Stanford, mọi người có bằng cấp trong ngành khoa học máy tính, nhưng không phải để trở thành giáo sư ngành khoa học máy tính đôi khi, mà thực sự để họ có thể vào ngành công nghiệp. Vậy bạn thấy ngày nay, đối với những người quan tâm đến khoa học hoặc công nghệ, họ có cần phải đi học sau đại học không? Một bằng tiến sĩ còn hữu ích nữa không? Chà, Peter Thiel nói rằng bạn thậm chí không nên lấy bằng cử nhân, tôi nghĩ đó là điều ông ấy đã nói.
Tôi có rất nhiều sự tôn trọng dành cho Peter, rất nhiều sự tôn trọng dành cho Peter. Có rất nhiều điều dễ nói hơn khi bạn đã là một tỷ phú. Không, không, không. Tôi biết. Như Steve Jobs đã nói, đam mê là tất cả. Đúng vậy. Ý tôi là, nó cần thiết, nhưng không đủ. Đúng rồi, đúng rồi. Cần thiết, nhưng không đủ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng những gì đang xảy ra hôm nay, ý tôi là công nghệ, chúng ta đang trải qua một cuộc cách mạng công nghệ. Không còn nghi ngờ gì nữa. Chúng ta từng học về máy in và bây giờ cũng giống như vậy với máy tính. Tôi vẫn nhớ và tôi, bạn biết đấy, điều này thật tuyệt vời vì, bạn biết đấy, hôm nay thì rõ ràng. Ý tôi là, mọi người không biết nhiều về những gì đang diễn ra. Tôi đã dừng lại mọi thứ. Một đêm chúng tôi đang ăn tối. Tôi nhớ, bạn biết đấy, Emmanuel Mignot, người đã, bạn biết đấy. Họ đã phát hiện ra mối quan hệ giữa O’Rex và hypercretin. Đó là nguyên nhân gây ra chứng ngủ rũ. Đó là một đột biến. Vâng. Đó là một người bạn của chúng tôi và vợ anh ấy. Họ đã ở nhà cùng bữa tối của chúng tôi và tôi đã nói với họ, tôi đã nói với họ rằng bạn có thể vào một chiếc máy tính và đi qua Bảo tàng Louvre ở Paris và họ đã nói, bạn đang nói về cái gì vậy? Và vì vậy chúng tôi đã ăn tối xong và tất cả chúng tôi đã lái xe đến công viên vào ban đêm và tôi đã bật máy tính của mình lên và có một người đàn ông. Tôi vẫn nhớ tên anh ấy. Một cái gì đó là họ của anh ấy. Anh ấy đã chụp ảnh tất cả các bức tranh tại Louvre và đưa chúng lên mạng để bạn có thể chỉ cần duyệt qua Louvre. Hôm nay thì rõ ràng. Tầm thường. Vào thời điểm đó họ không thể tin được. Vâng. Bạn đang ở Palo Alto vào một buổi tối đi qua tất cả các phòng của Louvre. Họ chỉ không thể hiểu điều gì đang diễn ra. Năm nào vậy? Tôi không nhớ. Có lẽ là khoảng năm ’94. Nhưng đó là ngay khi web bắt đầu xuất hiện, bạn biết đấy, ngay trước đó. Chúng tôi đều phải có email ở trường đại học vào năm cuối của năm ’97, vì vậy nó phải rơi vào khoảng năm ’94, ’95. Một cái gì đó như vậy.
Ngay trước đây, ngay tại thời điểm đó và gần đây, nó đã làm cho web trở nên có sẵn cho mọi người cơ bản, bạn biết đấy, Netscape, bạn biết đấy. Vậy thì, đó là một điều tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt vời. Bây giờ, tất cả những phát triển này thực sự được thực hiện trong các công ty, không nhất thiết phải trong học viện. Được rồi. Đó là một điểm thú vị và tôi nghĩ rằng ngày nay một lượng lớn những tiến bộ mà chúng ta thấy trong công nghệ sinh học, trong máy tính, trong mọi thứ chủ yếu được thực hiện, tôi sẽ nói, vì lợi nhuận bởi các công ty. Được rồi. Tôi nghĩ rằng các mạng xã hội, chúng bắt đầu, chúng tôi bắt đầu làm các mạng xã hội vào một thời điểm mà không ai nghĩ đến việc làm điều đó. Tôi thường nói tôi làm khoa học xã hội với một nhà tư bản vì các nhà xã hội học thường nghiên cứu hành vi của năm người góa phụ trong một ngôi làng Na Uy nào đó và viết một bài báo. Chúng tôi có thể xem xét 150.000 người. Họ đã truy cập trang web này hay trang web kia như thế nào và dự đoán hành vi của họ, bạn biết đấy. Vì vậy, tôi nghĩ rằng ngày nay mọi người đều biết rằng đó là trường hợp và điều đó cũng đúng với trí tuệ nhân tạo. Nhưng đối với một đứa trẻ ở trường trung học hoặc sinh viên đại học, liệu có đáng để có một bằng sau đại học không? Chà, tất cả phụ thuộc vào những gì bạn muốn làm. Ý tôi là, luật, y học, bạn cần một bằng chuyên nghiệp, ý tôi là, những cái mà bạn cần bằng cấp chuyên nghiệp, tôi có nghĩa là đây cuối cùng là những bằng cấp chuyên nghiệp. Vì vậy, bạn cần đào tạo. Tôi không muốn một bác sĩ phẫu thuật mà không học trường y. Được rồi. Mối nguy hiểm là, và tôi nhớ một người rất thông minh mà tôi có trong đội của mình, bạn không muốn trở thành một công nhân tay chân. Bạn thấy đấy, điều tôi đang nói là như sau. Trở thành một hacker hoặc có khả năng xử lý phần mềm là một nghề cực kỳ có lợi nhuận. Bây giờ bạn có những mô hình ngôn ngữ lớn có thể lập trình cho bạn. Bạn cần viết một chương trình. Bạn đến Judge ETP và anh ấy sẽ viết nó cho bạn. Vì vậy, đột nhiên, bạn biết đấy, nếu bạn không có một bộ tài năng, một cách tưởng tượng mọi thứ…
Khi bạn làm điều gì đó, bạn trở thành một người chỉ đơn giản là hack để kiếm, bạn biết đấy, một số tiền nhất định mỗi giờ. Giờ thì đúng là họ có thể cho bạn những lựa chọn nếu công ty làm ăn tốt, bạn sẽ trở nên giàu có và vân vân. Nhưng tôi vẫn tin rằng bạn cần một phần văn hóa bối cảnh trong điều này. Được rồi.
Bản thân tôi tin rằng nhân văn và tất cả các loại hình khác là rất quan trọng và việc hiểu môi trường văn hóa của bạn, bạn đến từ đâu và xã hội đang đi về đâu là điều quan trọng. Nhưng mặt khác, như bạn đã nói, bạn có thể chỉ cần hoàn thành trung học và bắt đầu hack và trở nên rất giỏi trong đó mà không cần nhiều hơn thế.
Bạn có nghĩ rằng những ví dụ như Zuck, Elon, và những người khác, từ việc rời bỏ giáo dục tiêu chuẩn để bắt đầu các công ty, có phải là những ví dụ tốt để mọi người tiếp thu hay không? Hay họ chỉ là những con kỳ lân?
Chà, tôi nghĩ rằng họ là những con kỳ lân và bạn phải rất cẩn thận. Chúng ta chỉ nói về những câu chuyện thành công. Chúng ta không đi phỏng vấn những người đang tải xe tải làm vườn vì startup của họ không đi đến đâu cả. Được rồi, vì vậy, có một xu hướng rất lớn để nhìn những người này như những người hùng và cố gắng bắt chước họ là một điều rất nguy hiểm, tôi nghĩ.
Giờ thì điều đó không có nghĩa là bạn không nên làm việc trên những điều bạn quan tâm và mạo hiểm. Nhưng đây là những người đã chơi xổ số và thắng. Bạn nhớ rằng, đã có nhiều trang web xã hội khác trước Facebook và tất cả đều đã chết. Và Facebook cũng có thể đã chết. Ý tôi là, Zuckerberg có thể không đồng ý với tôi, nhưng, bạn biết đấy, nó có thể đã chết. Được rồi, và, bạn biết đấy, tất cả những điều này đều như vậy. Apple, khi gần như sụp đổ, họ đã mang Steve Jobs trở lại và người này đã đưa họ vào, bạn biết đấy, vào tầng khí quyển. Và điều tương tự với Elon Musk, ông ấy là một người chấp nhận rủi ro cao.
Và cho đến nay, mỗi khi anh ấy tung đồng xu, nó đều rơi đúng cách.
Nhưng để nói rằng tôi muốn trở thành như anh ấy, bạn phải rất cẩn thận và tính toán xác suất.
Được rồi, vậy khi bạn nói điều này, có bao nhiêu đứa trẻ trong số này thực sự thành công?
Ý tôi là, đó là một điều rất phức tạp.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc có một nền tảng vững chắc trong một lĩnh vực nào đó sẽ giúp bạn khi đột nhiên
họ cảm thấy chuyển từ việc là một lập trình viên và kiếm được nhiều tiền sang đột nhiên lập trình
và nói, bạn biết đấy, chỉ là một nghề bình thường hoặc trở thành một kỹ thuật viên, cơ bản là vậy.
Được rồi.
Ý tôi là, tôi đã có một sự nghiệp phát triển mạnh mẽ như một nhà khoa học trong phòng thí nghiệm với các khoản tài trợ và tài trợ tư nhân
và một loạt các thứ khác xuất bản thường xuyên.
Và khi tôi quyết định chuyển sang điều này, bạn có lo lắng không?
Không, vì tôi thấy đó là một sự ra đi rất chậm từ những gì bạn đang làm.
Và tôi đã thấy thành công rất sớm.
Ý tôi là, tôi nhận ra rằng bạn đang thỏa mãn hai điều rất quan trọng đối với bạn.
Bạn thích giải thích mọi thứ.
Bạn cực kỳ giỏi trong việc giải thích mọi thứ từ khi còn nhỏ.
Được rồi.
Bạn luôn giải thích mọi thứ cho mọi người và bạn có tài năng.
Hãy đối mặt với điều đó.
Ý tôi là, bạn biết đấy, tôi không nói điều này vì tôi muốn tâng bốc bạn.
Tôi thực sự tin điều đó.
Mọi người đều nói như vậy.
Thay vì podcast của bạn, đây là một thành công trong việc giải thích mọi thứ theo cách mà mọi người
hiểu.
Họ không cần phải đi mua một cuốn sách về giải phẫu thần kinh để hiểu những gì bạn đang nói.
Vì vậy, tôi biết rằng đây là một con đường.
Bây giờ, tôi không nhận ra con đường này tuyệt vời như thế nào và có rất nhiều sự ngẫu nhiên trong đó.
Ví dụ, bạn bắt đầu làm podcast vào thời điểm rất ít người làm podcast.
Nếu bạn bắt đầu hôm nay, câu chuyện sẽ rất khác.
Thời điểm là đại dịch.
Mọi người ở nhà.
Họ đang nghe podcast.
Đúng vậy.
Và điều này mang đến cho tôi một điều mà nhiều lần mọi người đã hỏi tôi.
Điều gì khiến tôi làm những gì tôi làm?
Tôi tin vào ý tưởng đi bộ trên những bãi biển với rất ít dấu chân.
Khi bạn bước vào một lĩnh vực đông đúc, mọi thứ trở nên hỗn loạn. Rất nhiều lần tôi di chuyển và làm điều gì đó khác là khi tôi nhận ra rằng đó là một cảnh hỗn loạn của các nhà khoa học đang làm việc trong lĩnh vực này và cơ hội để làm điều gì đó thú vị là rất, rất nhỏ. Được rồi. Internet đã cho phép thông tin lan tỏa khắp nơi. Một người ở Zambia thực sự có thể đọc những điều giống như tôi đọc ở đây. Vì vậy, thật khó để cạnh tranh với một đám đông như vậy và nhiều người trong số họ rất xuất sắc và nhiều người trong số họ thông minh. Bạn đã bắt đầu một điều gì đó rất sớm và bạn đã may mắn khi chọn một lĩnh vực phù hợp với nhu cầu của mọi người. Được rồi. Cũng có những người khác làm podcast nhưng không đi đến đâu cả. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi chưa bao giờ lo lắng. Thực ra, tôi rất vui khi thấy quỹ đạo của podcast của bạn. Điều duy nhất là bạn có một vị trí giảng viên chính thức và đó là một sự bảo vệ tốt nếu mọi thứ khác không ổn. Hôm nay bạn đã vượt ra ngoài tầm với của công lý, như tôi đã nói. Vì vậy, không có vấn đề gì. Bạn biết đấy, bạn không cần nó theo một nghĩa nào đó trừ khi bạn thực sự cần. Không ai vượt ra ngoài tầm với của công lý. Nhưng vâng, tôi vẫn giữ vị trí giảng viên chính thức của mình. Tôi đã nói chuyện với chủ tịch khoa nhãn khoa của tôi sáng nay và tôi sẽ dạy vào mùa xuân hoặc mùa thu này. Và điều đó cũng tốt cho bạn để thực sự tương tác với những người trẻ và nghe những gì họ quan tâm và vân vân. Nhưng tôi chưa bao giờ lo lắng theo nghĩa là tôi nghĩ rằng bạn có đủ tài năng để làm tốt và bạn đã chọn làm điều đó. Ý tôi là, tôi nhớ trong thời gian COVID vào đầu, chúng tôi đã ở nhà chị gái bạn và bạn đã vẽ tất cả những sơ đồ nhỏ này. Tôi đã từng đưa ra những bản vẽ của mình. Vâng, vâng. Và sau đó tôi nghĩ bạn đã đăng chúng lên Twitter hoặc một cái gì đó tương tự và đó là sự khởi đầu của một điều gì đó thú vị và quan trọng hơn nhiều. Vì vậy, tôi chưa bao giờ lo lắng về điều đó. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng tôi, cả gia đình và những người biết bạn đều cảm thấy ấn tượng với thành công bùng nổ của câu chuyện này, bạn biết đấy, podcast của bạn. Thật tuyệt vời. Ý tôi là, tôi không cần phải nói cho bạn biết điều đó.
Đó là điều phản ánh một loại sự thúc giục sớm hơn là bất cứ điều gì khác về việc học và dạy, học và chia sẻ.
Vâng, nhưng tôi cũng cần phải nói điều gì đó.
Hôm nọ, thực ra, chúng tôi đã xem cuộc phỏng vấn của bạn với Esther Perrell.
Và bất kể thực tế là tôi nghĩ đó là một cuộc phỏng vấn tuyệt vời, cả vợ tôi và tôi đều đang suy ngẫm về thực tế rằng đó cũng là một sự tri ân tuyệt vời đối với cách bạn tiến hành một cuộc phỏng vấn.
Được rồi.
Và điều đó là hợp lý.
Ý tôi là, không nhiều người có thể đưa ai đó ra và nói chuyện với họ và làm cho nó thú vị.
Hãy nói như vậy.
Vì vậy, bạn có điều đó.
Tôi đã thừa hưởng sự tò mò của bạn.
Không, nhưng nó còn hơn thế.
Đó cũng là một cách để kéo mọi người ra và như vậy, điều này cũng là một phần trong thực hành của bạn.
Vì vậy, tôi chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào về điều ngược lại.
Ý tôi là, vấn đề là, bạn biết đấy, rõ ràng là bạn đang đưa nó đến rất nhiều, rất nhiều nơi, xa hơn nhiều so với những gì bạn đã bắt đầu, đó là giải thích cho mọi người cách hoạt động của khoa học thần kinh, đúng không?
Và bạn đang đi vào rất nhiều lĩnh vực sức khỏe và những thứ khác.
Vâng.
Và tôi cũng đã được ban phước với một đội ngũ tuyệt vời.
Đây là điều mà tôi nghĩ rằng trong khi chúng ta chia sẻ rất nhiều điều chung, nếu tôi có thể, tôi có nghĩa là, tôi luôn là một kiểu động vật sống theo bầy.
Bạn biết đấy, nếu là trượt ván, thì tôi sẽ kéo bạn bè lại với nhau.
Nếu là chim, tôi có câu lạc bộ chim của mình với Eddie Chang, người hiện tại, như bạn biết, là chủ tịch khoa phẫu thuật thần kinh tại UCSF.
Thật điên rồ khi nghĩ về điều đó.
Nhưng vâng, tôi hiếm khi đi một mình.
Vâng.
Tôi chỉ bị ấn tượng. Ý tôi là, chúng tôi đã có nhiều cuộc trò chuyện trong suốt những năm qua, nhưng tôi chỉ bị ấn tượng bởi cách bạn đã có thể, bạn đã là một con sói đơn độc một chút với những nhóm khác nhau này.
Bạn kết bạn.
Bạn có đồng nghiệp.
Bạn duy trì các mối quan hệ lâu dài.
Tôi có các nhóm người hợp tác với tôi.
Tôi không làm điều này một mình.
Đúng.
Điều ngược lại.
Đúng.
Nhưng tôi không thay đổi đám đông rất thường xuyên, bạn biết đấy, và có vẻ như bạn đã…
Tôi đã phải đi vào, bạn biết đấy, kinh tế học và vật lý lý thuyết và tất cả những thứ này. Và vâng, đó là một sự khác biệt thú vị. Nó vừa đáng sợ vừa hồi hộp cùng một lúc. Đôi khi khi bạn bắt đầu có những bài nói chuyện trong một lĩnh vực mà bạn chưa từng làm nhiều trước đây và bạn thấy khán giả này, bạn biết đấy, cũng có thể khiến bạn cảm thấy áp lực. Bạn biết đấy, ngay cả khi tôi bắt đầu làm về hỗn loạn, tôi nghĩ mình đang làm rất tốt cho đến khi tôi có một bài nói chuyện ở Berkeley và có một nhà toán học. Tôi coi các nhà toán học là những người hàng đầu, hàng đầu trên thế giới. Và tôi đang nói điều gì đó thì anh ta, một nhà toán học rất nổi tiếng, đã nói, “Đó là một lời nói dối.” Tôi đã hỏi, “Ý bạn là gì?” Anh ta nói, “Bạn có thể chứng minh điều đó không?” Tôi nói, “Không.” Bởi vì, bạn biết đấy, các nhà vật lý không chứng minh định lý. Anh ta nói, “Vậy thì đó là một lời nói dối. Bạn không thể chứng minh nó. Đó là một lời nói dối.” Thật sự là một, bạn biết đấy, một cú sốc lạnh. Vâng, điều đó cũng xảy ra với tôi trên Twitter thỉnh thoảng, họ sẽ tìm thấy điều gì đó mà tôi đã nói sai và họ làm điều đó và thật sự rất xấu hổ. Bạn tự sửa mình, bạn tiếp tục. Không, không. Và sau đó bạn cũng học được nhiều điều. Bạn có một cuộc trò chuyện với ai đó. Và bạn không bao giờ quên những điều đó. Đây là điều tôi đã học. Như là, bạn không bao giờ quên những sai lầm mà bạn đã mắc phải, như trong một kỳ thi đủ điều kiện. Hầu hết mọi người sẽ không bao giờ tham gia một kỳ thi đủ điều kiện, nhưng họ cơ bản sẽ hỏi bạn những câu hỏi cho đến khi bạn sai một điều gì đó. Vâng. Và nếu bạn không biết hoặc bạn sai một điều gì đó, đó là một khoảnh khắc quan trọng vì đó cũng là điều mà bạn sẽ đi tìm hiểu và bạn không bao giờ quên. Vâng, đúng vậy. Và cũng, những sự xấu hổ nhỏ có thể rất tốt cho bạn. Ý tôi là, điều này rất quan trọng, bạn biết đấy. Không phải như 20 điều như vậy. Không phải như 20 điều như vậy. Tôi cũng vậy. Ý tôi là, tôi nghĩ đó là một phần rất, rất quan trọng của, bạn biết đấy, việc trưởng thành và phát hiện ra rằng bạn không hiểu điều gì đó. Nhưng tôi luôn, tôi cần phải nói điều này. Ý tôi là, mặc dù thực tế là, bạn biết đấy, bạn vẽ tôi như một con sói đơn độc, nhưng tôi không phải như vậy.
Tôi rất thích giao tiếp và tương tác với mọi người. Tôi luôn may mắn khi xung quanh mình có những nhóm người, bao gồm cả hôm nay, rất thông minh và đồng điệu với những điều tôi muốn làm. Vì vậy, điều đó rất kích thích. Tôi không phải là kiểu người ngồi một góc và làm lý thuyết rồi xuất bản các bài báo. Tôi đã tự mình xuất bản các bài báo. Đó là giai đoạn lãng mạn của tôi khi tôi cần phải là Einstein ở Văn phòng Bằng sáng chế. Không phải tôi nghĩ mình là Einstein, nhưng điều đó rất quan trọng. Tôi là tác giả duy nhất. Được rồi. Vì vậy, hôm nay, tôi không ngại đặt tên mình vào bất cứ điều gì và tôi không cần điều đó. Ý tôi là, tôi có hàng trăm bài báo và rất nhiều, bạn biết đấy, nhiều bằng sáng chế hơn đủ. Vì vậy, tôi thích giao tiếp với mọi người. Điều đó rất, rất quan trọng đối với tôi. Khi tôi có một ý tưởng, tôi cần phải nói cho mọi người biết về ý tưởng đó. Để tôi có thể liên hệ. Vâng. Vâng. Vâng. Vì vậy, điều đó rất tốt. Và tôi vẫn gặp một số sinh viên cũ và cộng tác viên của mình như, bạn biết đấy, Tad và những người khác. Chúng tôi đi dạo. Mọi người nói, “Chà,” và thảo luận về mọi thứ, bạn biết đấy. Và vì vậy, tôi cũng học được rất nhiều từ anh ấy. Hiện tại, như tôi hiểu, bạn đang làm việc về internet lượng tử. Vâng. Đây là một thuật ngữ bí ẩn đối với hầu hết mọi người. Vâng. Vâng. Bạn đã đề cập đến nó trước đó về sự rối lượng tử. Vâng. Hoặc về sự rối. Vâng. Nhưng theo hiểu biết của tôi, các chính phủ nước ngoài, các quốc gia, và chính phủ và quốc gia của chúng ta rất quan tâm đến internet lượng tử, rằng nó có thể thực sự quan trọng ít nhất như AI, có thể còn quan trọng hơn vì lý do an ninh, v.v. Bạn có thể giải thích internet lượng tử theo cách mà tôi có thể hiểu được không? Vâng. Vâng. Tôi có thể giải thích. Ý tôi là, tôi sẽ nói cho bạn biết điều ban đầu. Cơ học lượng tử về cơ bản đã hoàn thành vào năm 1925, vì vậy chúng ta không đang phát minh lại vật lý mới ở đây. Được rồi. Có vật lý của lực hấp dẫn và lượng tử, nhưng đó không thực sự là những gì chúng ta đang nói đến. Điều gì xảy ra là như sau.
Cơ sở của tất cả các tương tác an toàn trên internet thông qua máy tính dựa trên ý tưởng rằng có những phương trình toán học hoặc hàm số nhất định rất khó để giải quyết. Vì vậy, khi tôi gửi cho bạn một cái gì đó đã được mã hóa, nếu ai đó đang nghe cuộc trò chuyện đó và cố gắng đọc nó, thì rất, rất khó để làm điều đó vì để giải mã mã đó, bạn cần một loại ký hiệu nào đó và vân vân, bạn cần, tôi không biết, có thể là hàng tháng hoặc hàng năm của một máy tính để làm điều đó.
Được rồi. Nhưng điều đó có thể được thực hiện. Máy tính bị phá vỡ, mã máy tính bị phá vỡ mọi lúc vì cơ sở của những mã này là các hàm toán học. Bạn có một hàm toán học, bạn có thể tạo ra một chương trình máy tính sẽ cố gắng giải mã nó và nó có thể được giải mã. Được rồi. Đó là một điều.
Bây giờ đến cơ học lượng tử. Cơ học lượng tử cung cấp sự bảo mật mà không được cung cấp bởi toán học, mà bởi các định luật vật lý. Vì vậy, nếu bạn có một cách để gửi tin nhắn từ máy tính này sang máy tính khác, được mã hóa bằng các cơ chế lượng tử, chúng không thể bị phá vỡ.
Bạn có thể cho tôi một ví dụ về một cơ chế lượng tử để mã hóa thông tin không? Hãy tưởng tượng rằng tôi đang gửi cho bạn các tin nhắn. Mỗi tin nhắn được mã hóa bằng nhị phân, một và không. Được rồi. Vì vậy, tôi đang gửi một tin nhắn, đó là một chuỗi các số một và số không. Chuỗi số một và số không đó có thể là “xin chào Andrew” hoặc cũng có thể là một cái gì đó được mã hóa bí mật thành một cái gì đó. Nếu đó là mã hóa cổ điển, mà đó là những gì chúng ta sử dụng ngày nay, một máy tính về nguyên tắc có thể nhìn vào những ký hiệu đó và giải mã chúng.
Bây giờ hãy để tôi cho bạn thấy cách nó hoạt động trong lượng tử. Khi tôi gửi cho bạn một tin nhắn lượng tử, hành động chạm vào nó, cố gắng nhìn vào nó sẽ phá hủy nó. Đó là những gì xảy ra trong lượng tử, không phải trong những thứ cổ điển. Tôi có thể nhìn vào các chuỗi số một và số không và tôi nhìn vào chúng và tôi có thể sao chép chúng và sau đó tôi đọc chúng, tôi mang chúng đến phòng thí nghiệm của tôi và tôi giải mã chúng. Nếu tôi nhìn vào một chuỗi qubit, các bit lượng tử đang di chuyển, thì chúng không phải là số một và số không.
Chúng là những thứ khác nhau.
Đây là những phần đang chuyển động.
Chúng là những phần đang chuyển động.
Chúng thường là photon.
Bạn có thể sử dụng sợi quang.
Bạn có thể sử dụng…
Vậy đây là photon.
Tôi biết photon là gì.
Đúng, photon.
Vậy chúng là những năng lượng ánh sáng nhỏ đang nhảy múa.
Đúng, những nhóm ánh sáng nhỏ, vì photon, nếu chúng đang di chuyển, chúng cũng…
Photon có thể được phân cực lên hoặc xuống hoặc bất cứ điều gì, nhưng nếu nó ở trong trạng thái lượng tử, mà
nằm ở giữa…
Ngay khi tôi nhìn vào nó, ngay khi tôi bắt nó, tôi làm cho nó sụp đổ thành một trạng thái này hoặc trạng thái khác và
tôi phá hủy nó.
Sự tương tác với nó làm thay đổi nó.
Việc đo lường phá hủy nó.
Đây là bí ẩn của cơ học lượng tử, rằng việc đo lường làm cho nó sụp đổ.
Chúng tôi gọi nó là từ sụp đổ thành một trạng thái này hoặc trạng thái khác.
Trước đó, nó có thể là bất cứ điều gì.
Chúng tôi có thể là bất cứ điều gì.
Vì vậy, khi tôi sử dụng tín hiệu lượng tử, tôi đang gửi qubit, các bit lượng tử được gọi là qubit.
Hành động quan sát qubit biến nó thành một giá trị cổ điển 0 hoặc 1.
Vì vậy, không có cách nào bạn không thể phá vỡ nó.
Vậy điều đó có nghĩa là việc triển khai thực tế của điều này tương đương với mã không thể phá vỡ?
Chính xác.
Đó là lý do tại sao, tất nhiên, các chính phủ khác…
Những gì tôi được nghe nói là ở Trung Quốc, họ đang làm việc rất chăm chỉ về điều này.
Ôi, hoàn toàn đúng.
Và ở đây, chúng tôi cũng đang làm việc rất chăm chỉ về điều này.
Chúng tôi cũng đang làm việc.
Đúng vậy.
Và bạn đang làm việc rất chăm chỉ về điều này.
Nhưng ai đang ở đó?
Có ai đã đến đó chưa?
Được rồi.
Vấn đề là như sau.
Để giải mã điều này, hãy nhớ rằng tôi đã nói với bạn rằng bạn có thể sử dụng toán học, được chứ?
Một số hàm này cực kỳ phức tạp.
Có thể mất cả tuổi thọ của vũ trụ, có lẽ, để giải mã chúng bằng toán học.
Đừng nói về lượng tử.
Nhưng nếu bạn có một máy tính lượng tử, bây giờ chúng ta đang nói về một máy tính lượng tử, nó có thể làm
điều đó trong vài giờ.
Một máy tính lượng tử có thể giải mã bất kỳ hàm toán học nào trong số những hàm được sử dụng trong mã hóa
trong vài giờ.
Trong khi đó, sẽ mất cả tuổi thọ của vũ trụ để một siêu máy tính, một máy tính tiêu chuẩn mà bạn có thể mua, làm được điều đó. Vì vậy, về lý thuyết, ai có được khả năng này trước có thể đọc, về cơ bản, tất cả thông tin đang được gửi đi trên toàn thế giới. Không chỉ vậy. Và nhiều người đang làm điều đó, người Trung Quốc, người Hàn Quốc, và chúng tôi cũng đang làm… Họ đang thu thập mọi thứ hiện đang được mã hóa. Họ không thể giải mã nó. Và họ lưu trữ nó. Bởi vì một ngày nào đó, họ sẽ có thể giải mã nó. Nhưng ai biết liệu nó có còn liên quan không? Ôi, nhưng có thể là có. Và chúng ta không biết họ có gì. Hãy tưởng tượng. Hãy tưởng tượng nếu bạn có thể nhận được… Nhớ khi Bắc Triều Tiên hack, cái gì nhỉ, Disney, một trong những… Và sau đó họ phát hiện ra tất cả những email này nơi mà những người như George Clooney, người đang phàn nàn về cái này hay cái kia. Vì vậy, hãy tưởng tượng… Và tệ hơn. Và tệ hơn. Chúng ta chỉ không nghe về điều đó. Vâng. Vâng. Được rồi. Vì vậy, nếu bạn thu thập tất cả thông tin này, chúng ta không thể giải mã nó hôm nay. Nhưng nếu máy tính lượng tử trở nên khả dụng và có những người đang làm việc trên máy tính lượng tử, họ sẽ có thể giải mã nó. Trong khi đó, mọi người đang làm việc để triển khai các mạng lượng tử này. Chúng tôi cũng đang làm việc về điều đó. Không phải để triển khai chúng, mà chỉ để xem liệu có khả thi để làm điều đó hay không. Được chứ? Người Trung Quốc đang dẫn đầu gần như tất cả mọi người. Họ đã có hai vệ tinh đang ở quỹ đạo gửi những qubit này. Vì vậy, những cái này là không thể giải mã. Được chứ? Chờ đã. Vì vậy, họ đang gửi các qubit. Vì vậy, bạn có thể giao tiếp trong lượng tử. Ô, vâng. Vâng. Chúng tôi giao tiếp mọi lúc. Vâng. Vâng. Tôi có một phòng thí nghiệm ở Colorado làm điều đó. Vâng. Chắc chắn rồi. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Không. Nhưng cuối cùng, chúng ta sẽ có một internet lượng tử dựa trên tất cả điều này. Bởi vì để nói chuyện với những máy tính lượng tử này, bạn phải gửi qubit, không chỉ là bit bình thường. Vậy đây có phải là một cuộc đua không? Vâng. Một cuộc đua. Chúng ta không thực sự, ý tôi là, vì chúng ta không, vâng. Vâng.
Và có rất nhiều người.
Tôi cần nói với bạn rằng có rất nhiều người, bao gồm cả chính phủ này, cho rằng điều này không thực sự quan trọng hoặc có liên quan.
Và đây là một hiện tượng xã hội ở đây.
Mật mã học luôn là lời hứa của các nhà toán học, vì có những hàm toán học, bạn biết đấy, như logarit rời rạc và những thứ tương tự.
Họ tin rằng, ngay khi nghe về máy tính lượng tử, họ đã nói: “Ôi, chúng ta có thể giải quyết vấn đề này.
Chúng ta có thể tạo ra các thuật toán, các thuật toán toán học mà sẽ khó bị phá vỡ hơn nữa.”
Họ gọi đó là hậu lượng tử.
Nhưng họ không biết điều đó có đúng hay không.
Chính phủ Hoa Kỳ đang theo dõi điều này vì họ nghĩ rằng nó dễ hơn bất kỳ ai.
Họ đã công bố hai trong số này, rất, rất tinh vi, hai sinh viên với một chiếc laptop đã có thể giải mã nó trong vòng một tuần.
Vì vậy, rõ ràng, bạn không thể chứng minh rằng không ai sẽ bao giờ giải mã những thứ này, được chứ?
Vì vậy, có những nhà mật mã học, họ không thích vật lý, họ không làm việc như các nhà vật lý.
Vì vậy, họ nói: “Phân phối khóa lượng tử,” đó là tên của thứ này, “huyền bí” không quan trọng và những thứ tương tự, và cũng sẽ không hoạt động.
Chà, họ nói rằng nó sẽ hoạt động cho khoảng cách ngắn, khoảng 10 đến 20 km.
Họ vừa công bố một bài báo đã nhận được sự công nhận to lớn và một giải thưởng, đó là bài báo tốt nhất, rằng chúng tôi đã có thể gửi những thứ này qua 100 km, được chứ?
Vì vậy, ý tôi là, và người Trung Quốc đang gửi điều đó từ các vệ tinh, được chứ?
Vì vậy, không thể giải mã.
Các thông tin liên lạc quân sự dựa trên những thứ này là không thể giải mã.
Vì vậy, chúng rất quan trọng.
Nhưng có một nhóm người nói rằng: “Không, hậu lượng tử là điều chúng tôi muốn.”
Vì vậy, NIST, Viện Quốc gia về Khoa học và Công nghệ, họ thực sự đang thúc đẩy điều hậu lượng tử.
Ở châu Âu, thì ngược lại, họ thực sự đang chấp nhận lượng tử.
Ý tôi là, Đan Mạch, chẳng hạn, đang đi rất xa trong những thứ này, NATO vừa mới trao cho họ…
Một đống tiền để làm việc về lượng tử và những thứ tương tự.
Vì vậy, tất cả phụ thuộc vào bạn biết đấy, đây là một điều phức tạp vì những người trong lĩnh vực tiền điện tử đều là những người toán học, vì vậy họ không quan tâm đến lượng tử.
Liệu có điều gì trong số này sẽ hữu ích cho việc cố gắng hiểu, tôi không biết, cách mà não bộ hoạt động hay không, hoặc có nghĩa là, bạn biết đấy, vẫn còn tranh cãi về việc liệu cách mà chúng ta đang nghĩ về chức năng não có thực sự là cách đúng hay không.
Chúng ta nghĩ về các nơron, các xung động và hóa chất, nhưng các nhà vật lý, mỗi khi họ chĩa mũi vào những thứ này, họ có xu hướng nghĩ về nó một cách hơi khác hoặc họ bắt đầu nghĩ về, bạn biết đấy, sự phụ thuộc vào trạng thái, như não mà bạn có lúc 8 giờ sáng thì rất khác với não mà bạn có lúc 2 giờ sáng hoặc 4 giờ chiều, như thể mọi thứ đang diễn ra khác nhau và có thể một số điều này thực sự xuống đến mức lượng tử.
Như chúng ta không thể nói rằng nơron này nói chuyện với nơron kia và khi họ nói theo cách sau, bạn sẽ nhận được một đầu ra nhất định.
Như vậy có sự liên quan ở đây không?
Được rồi.
Có hai điều tôi muốn nói.
Cẩn thận với các nhà vật lý khi họ tham gia vào não bộ, trong công việc về não, ý tôi là, họ luôn ở trong đó.
Đó như là điều mới mẻ bây giờ, khoa học thần kinh, bạn biết đấy, đã mở cửa.
Chà, tôi đã quan tâm đến khoa học thần kinh một thời gian, phải không?
Ý tôi là, tôi nghĩ gần đây khoa học thần kinh đã có một bước đi tốt khi bao gồm những người từ tâm lý học, tính toán, thậm chí triết học, kinh tế học và sinh học, về cơ bản là tất cả các cấp độ phân tích.
Vâng, vâng.
Nhưng điều khác mà bạn đã hỏi về lượng tử và não bộ, có Roger Penrose, người vừa nhận giải Nobel Vật lý.
Ông ấy là một trong số ít người có những ý tưởng rất huyền bí về việc não bộ hoàn toàn là lượng tử.
Ông ấy là một người vô cùng thông minh.
Ông là cố vấn của Hawking.
Tôi đã nghe ông ấy trên podcast của Lex.
Vâng.
Và, vâng, ông ấy có những ý tưởng thú vị về cách mà các nơron có thể đang giao tiếp, có thể như những mạng lưới liên kết thay vì những thực thể độc lập.
Không ai thực sự theo dõi điều đó và tôi cũng không, tôi không phải là một chuyên gia trong lĩnh vực đó. Vậy nên, Roger Penrose là người đang thúc đẩy điều này. Nhiều nhà vật lý khi chuyển sang khoa học não bộ không thực sự thông minh trong việc làm khoa học não bộ, bởi vì, bạn biết đấy, tôi đã nghe một câu chuyện, tôi nghĩ là Francis Crick hoặc ai đó đã nói, tôi đã ở một hội nghị và ông ấy đã nói rằng, một nhà vật lý đã đến gặp ông và nói, “Tôi quyết định chuyển sang khoa học não bộ,” và ông ấy hỏi, “Được rồi, bạn đã làm gì?” Và người đó nói, “Tôi đo nhiệt dung riêng của não. Tôi phải làm gì với nó?” Cơ bản là như vậy. Tôi nghĩ rằng việc những người có tư duy tính toán tham gia vào khoa học thần kinh là điều tốt, vì nó đã trở nên quá mô hình hóa, quá mô tả. Nói như vậy, tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, toán học rất quan trọng, nhưng nó thường được sử dụng để làm cho các nhà sinh học cảm thấy sợ hãi, khiến họ nghĩ rằng ý tưởng của họ có thể không đúng hoặc có những ý tưởng tốt hơn ở ngoài kia. Tôi sẽ nói rằng khi khoa học thần kinh tính toán mới bắt đầu, có vẻ như những nỗ lực mô hình hóa não bộ khá yếu ớt và thực sự, tôi chỉ muốn nói thẳng, chúng khá tệ, nhưng bây giờ tôi nghĩ với AI và LLMs, các nhà sinh học đã phải lùi lại và nói, “Này, bạn biết đấy, những người kiểu toán học, vật lý, kỹ thuật AI này, họ có khả năng thực sự phát triển lĩnh vực này.” Không, không, đúng rồi, đúng rồi. Ít nhất đó là quan điểm của tôi. Vâng. Tôi đã ở những hội nghị nơi mọi người nói những điều như, “Não là một cỗ máy song song khổng lồ,” và tôi nói, “Chờ đã, bạn có chắc về điều đó không?” Đó là một phát biểu vô nghĩa. Vâng. Vì vậy, tôi đã nói, “Nếu tôi chỉ cho bạn một hàng cây,” và tôi nói, “Hãy cho tôi biết có bao nhiêu cây. Bạn có thực sự tính toàn bộ không?” Và anh ta nói, “75,” hoặc bạn phải đi theo trình tự. Nó không phải là song song, mà là theo trình tự, bạn biết không? Nhưng LLMs thì khá thú vị, đúng không? Ý tôi là, bạn có thể lấy bốn hoặc năm mô hình ngôn ngữ lớn, về cơ bản là những bộ não giả, và cho chúng làm việc trên cùng một vấn đề. Thật khó để làm việc với năm người theo cách song song mà vẫn có sự liên kết, đúng không?
Bạn chỉ có thể nói một lúc với nhau đến thế thôi.
Thật thú vị.
Đó chính xác là những gì chúng ta đang làm bây giờ.
Nhiều năm trước với Jeff Drager, chúng tôi đã viết một bài báo về ý tưởng cho thấy cách các chương trình hợp tác với nhau có thể giải quyết vấn đề rất, rất nhanh mà con người không thể làm được.
Và đó là cơ sở cho nhiều công việc mà chúng tôi muốn thực hiện bây giờ, đúng vậy.
Và có những người đã nghĩ đến việc kết hợp nhiều LLM này lại với nhau và xem liệu chúng có hoạt động tốt hơn một LLM đơn lẻ hay tốt hơn một con người hay không.
Vậy bạn nghĩ AI sẽ cải thiện cuộc sống cho công dân bình thường?
Có, vì bạn có thể sử dụng những thứ này để làm những việc rất khó trước đây.
Ý tôi là, tôi sử dụng chúng, và thật tuyệt vời.
Ý tôi là, chúng tôi vừa công bố bài báo về ảo giác trong LLM và như vậy, vì chúng thỉnh thoảng lại ảo giác.
Chúng nói bất cứ điều gì.
Nhưng đúng, đúng vậy, chúng rất hữu ích, rất hữu ích.
Và tôi nghĩ rằng các công ty sử dụng chúng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn các công ty sản xuất chúng như OpenAI và những thứ tương tự.
Đúng vậy.
Đó là một lĩnh vực rất, rất quan trọng.
Nhưng 10, 15 năm trước, mỗi khi tôi nhắc đến AI, bạn sẽ cười và nói, “Những thứ này là cuộc sống.”
Chà, điều hài hước là hôm nọ, tôi không muốn nêu tên một trong những quản lý tại Xerox Park.
Khi tôi ở công viên, tôi đã bắt đầu chơi với ý tưởng sử dụng học máy để xem chúng có thể làm gì.
Những người làm AI vào thời điểm đó đã nói, “Đó là điều vô lý.
Chúng ta cần suy nghĩ về logic.
Não bộ suy nghĩ như thế nào?
Chúng ta làm tâm lý học nhận thức như thế nào và những thứ tương tự?”
Chúng tôi chỉ đang làm mạng nơ-ron.
Đó chính xác là như vậy.
Và hôm nọ, tôi đã gặp một số người trong số này, và họ đã nói với tôi, “Chúng tôi từng cười nhạo bạn khi làm những thứ này vì chúng tôi chỉ có thể làm rất ít, và hôm nay thì điều đó đang trở thành cơn sốt.”
Bây giờ, sự khác biệt giữa những gì tôi đã làm và những gì đang được thực hiện hôm nay là quy mô.
Ý tôi là, tôi không biết bạn có biết rằng họ hiện đang sử dụng các lò phản ứng hạt nhân để…
để cung cấp năng lượng cho các trung tâm dữ liệu, nhưng đó là một chi phí khổng lồ cho việc tính toán. Bạn không thể tưởng tượng được lượng công việc cần thiết để xử lý một nghìn tỷ token để làm cho một trong những thứ này hoạt động. Tôi nhận thấy bạn luôn rất cởi mở và sẵn sàng tiếp nhận công nghệ mới, nhưng điều đó không thay đổi cuộc sống hàng ngày của bạn nhiều lắm. Không nhiều chút nào. Tôi nhớ hồi đầu, bạn đã cho tôi xem internet, và bạn đã nói, “Hãy cẩn thận.” Tôi đã hỏi, “Tại sao?” Bạn nói, “Nó giống như kẹo cao su cho trí não.” Bạn nhai và nhai. Đó là những gì bạn đã nói. Bạn nói, “Bạn nhai và nhai, và lúc đầu nó có vị ngon, sau đó thì không ngon chút nào, rồi bạn không cảm nhận được vị nữa, và rồi bạn nhận ra rằng không có chất dinh dưỡng.” Và tôi luôn nghĩ về điều đó trong bối cảnh sử dụng điện thoại hoặc hành vi tìm kiếm trên web. Bạn vẫn thích làm việc, bạn đi dạo vào buổi chiều, hoặc sau khi ăn, bạn luôn rất đều đặn với thói quen của mình bất chấp sự phát triển của tất cả những công nghệ này. Bạn không phải là người ở Silicon Valley được trang bị đầy đủ thiết bị. Không, không. Thực ra, có một khía cạnh khác. Thực sự, tôi chưa bao giờ thấy bạn ở quán cà phê với một chiếc laptop. Thỉnh thoảng thì có, nhưng có một khía cạnh khác nữa. Như bạn biết, trong vòng năm năm qua, tôi đã dành bốn năm làm việc về kinh tế chú ý và lý do tại sao mọi người lại chú ý đến những thứ. Và tôi thật sự tin, và tôi không phải là một chuyên gia, rằng có một sự cộng hưởng to lớn giữa những cỗ máy này và bộ não con người của chúng ta, và chúng có tính gây nghiện. Cựu Giám đốc điều hành của Hewlett-Packard, nơi tôi đã làm việc trực tiếp trong các phòng thí nghiệm, Meg Whitman thường nói, “Tôi thức dậy giữa đêm để xem điện thoại của mình, và tôi biết có những người làm như vậy, và có những thành viên trong gia đình tôi làm như vậy thường xuyên hơn tôi muốn thấy họ làm.” Bạn không làm như vậy. Không. Ý tôi là, tôi có làm, nhưng tôi không có sự thúc giục phải xem điều gì đang diễn ra. Tôi có một sinh viên đã nói, “Tôi thích spam vì ít nhất có điều gì đó đang xảy ra.” Ôi, trời ơi.
Ông ấy đã nói như vậy.
Rác?
Rác.
Ông ấy đã nói: “Tôi nhận được thư rác, và tôi xem nó vì có điều gì đó đang xảy ra,” ông ấy thường nói.
Bây giờ ông ấy là một người thành công trong lĩnh vực tài chính.
Ngừng làm điều gì đó.
Người tuyệt vời.
Người tuyệt vời.
Nhưng có lẽ đó là vì thế giới nội tâm của bạn đủ phong phú để bạn không…
Nhưng tôi xem tin tức.
Tôi thích nhìn vào những thứ.
Tôi thích xem video.
Đừng hiểu lầm tôi.
Không phải là tôi phớt lờ nó.
Nhưng đúng vậy, tôi không, ý tôi là, tôi thích những điều mới nhất và những thứ tương tự, đặc biệt nếu bạn đẹp
và những thứ tương tự.
Nhưng đúng vậy, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì mới nhất và những thứ tương tự.
Tôi nhớ tôi đã nhận được một số thứ Oculus mà tôi nhận miễn phí từ Pace và đã đưa cho bạn
và tôi chưa bao giờ sử dụng chúng một hoặc hai lần.
Ý tôi là, tôi đã sử dụng VR trong phòng thí nghiệm của mình, nhưng tôi không muốn dành thời gian trong VR.
Và cũng như cuộc trò chuyện của tôi với một trong những cộng tác viên của bạn ở đây đã tiết lộ trước podcast này,
tôi yêu những thứ cơ khí và các chi tiết, thế giới analog.
Được rồi.
Và đúng vậy, kỹ thuật số thì thú vị và hấp dẫn theo một số cách, nhưng tôi thích những thứ như đồng hồ cơ,
máy ảnh phát ra tiếng “click” khi bạn nhấn vào chúng và những thứ tương tự, nhưng không phải một cách nhân tạo.
Vì vậy, tôi thực sự thích điều đó.
Tôi thích những thứ rất cổ điển và những thứ tương tự theo nhiều cách và tôi tận hưởng điều đó.
Tôi thích công nghệ.
Đừng hiểu lầm tôi.
Và tôi sử dụng nó rất nhiều.
Và tôi sử dụng nó và tôi làm những điều mới với chúng và tôi có bằng sáng chế và những thứ tương tự.
Nhưng đúng vậy, tôi không phải là một người đam mê công nghệ theo cùng một cách.
Tôi thích, tôi thích có một cuộc sống analog, không phải cuộc sống kỹ thuật số.
Đi xe đạp là analog, đi bộ là analog, ngồi thiền là analog.
Tất nhiên, bạn cũng có thể nghe qua internet một điều tốt giúp bạn thiền
hoặc đi ngủ, đừng hiểu lầm tôi, nhưng tôi không có sự cuốn hút này với những thứ
và những thứ tương tự.
Ý tôi là, một số người thì có.
Có vẻ như nhiều người có sự cuốn hút với tương lai.
Bạn có vẻ rất gắn bó với hiện tại.
Tôi chưa bao giờ đọc một cuốn sách khoa học viễn tưởng nào.
Hầu hết những người tôi làm việc cùng, và tôi rất ngưỡng mộ họ, đều đến với những ý tưởng từ sách khoa học viễn tưởng và họ luôn hỏi, “Bạn đã đọc cuốn này hay cuốn kia chưa?”
Và tôi trả lời, “Tôi không biết.”
Tôi chưa bao giờ thích nó.
Tôi thích đọc về những con người thật với máu thật và cảm xúc thật.
Khoa học viễn tưởng, đối với tôi, là sự trống rỗng của điều đó.
Nó chỉ là tưởng tượng về những con rô-bốt làm cái này hay cái kia.
Tôi không quan tâm.
Tôi luôn nghĩ rằng các nhà vật lý chắc hẳn yêu thích khoa học viễn tưởng vì–
Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ, chưa bao giờ đọc một cuốn sách nào hay xem nó trong một bộ phim hay khoa học viễn tưởng.
Tôi không quan tâm.
Tôi không liên hệ với điều đó.
Tôi không nghĩ rằng những người này thể hiện hành vi giống như con người.
Vì vậy, ý tôi là, tôi không nói rằng điều đó không thú vị đối với người khác.
Ý tôi là, tôi–
Bạn không phải là một nhà tương lai học.
Không.
Không.
Mặc dù họ gọi tôi là nhà tương lai học vì tôi luôn dự đoán mọi thứ.
Đúng, nhưng bạn không phải là người nghĩ về cuộc sống sẽ như thế nào trong một trăm năm tới.
Không.
Không.
Tôi thích biết cuộc sống là bây giờ.
Vâng.
Vâng, và tôi cũng, như Niels Bohr từng nói, “Thật khó để dự đoán bất cứ điều gì, đặc biệt là tương lai.”
Được rồi.
Chúng ta sẽ dự đoán quá khứ rất tốt.
Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra.
Ý tôi là, bạn biết đấy, chúng ta đã thấy những điều xảy ra, những điều không thể tin được.
Ý tôi là, công nghệ cho phép bạn trở thành một hiện tượng nổi tiếng toàn cầu là nhờ vào công nghệ.
Hãy tưởng tượng nếu bạn chỉ đang diễn thuyết trước Thượng viện La Mã hàng thế kỷ trước.
Tôi đã làm chính xác những gì tôi đang làm bây giờ, nhưng không có micro hay máy quay.
Được rồi.
Vâng.
Tôi không phải là một nhà tương lai học, và đó là tất cả.
Mọi người nói với tôi rằng tôi là vì tôi dự đoán mọi thứ, nhưng không phải vì tôi tưởng tượng ra một thế giới mà, bạn biết đấy, tôi không quan tâm đến việc đi đến sao Hỏa, chẳng hạn, mặc dù Elon Musk nghĩ rằng điều này rất quan trọng.
Bạn có nghĩ đó là một dự án thú vị không?
Tôi không biết.
Tôi muốn hỏi anh ấy tại sao.
Và sau đó anh ấy nói với tôi những điều, hoặc anh ấy nói những điều như, “Chà, bạn biết đấy, nền văn minh sẽ chết ở đây.
Chúng ta sẽ tuyệt chủng.”
Và vì vậy, tôi không biết.
Ý tôi là, hãy để mọi thứ diễn ra.
Tôi không biết.
Chỉ cần tận hưởng hiện tại, bạn biết đấy.
Bạn không lo lắng về tương lai.
Theo nghĩa đó, ôi, tôi là một người lạc quan.
Tôi tin rằng công nghệ sẽ giải quyết vấn đề ấm lên toàn cầu, rõ ràng là có cách để giải quyết
nó.
Không có gì quá bí ẩn.
Bạn biết đấy, năng lượng hạt nhân sẽ làm được điều đó, bạn biết đấy, chắc chắn.
Khi chúng ta vượt qua những quan niệm sai lầm về năng lượng hạt nhân.
Đúng vậy.
Ý tôi là, rất ít người đã chết vì tai nạn hạt nhân.
Hãy đối mặt với điều đó.
Vâng.
Họ cần đặt tên cho nó bằng một cái tên khác.
Có thể.
Vâng.
Những thứ mà trước đây được cho là nguy hiểm khi được đổi tên, bạn biết đấy, lại không
nguy hiểm như vậy khi được đổi tên, mọi người sẵn sàng chấp nhận.
Vâng.
Vâng.
Đúng vậy.
Vâng.
Vì vậy, vâng, tôi không thực sự, bạn biết đấy, tôi không lo lắng quá nhiều về tương lai.
Tôi nghĩ rằng mọi người đủ thông minh và khôn ngoan để tránh xa những điều ngu ngốc, hy vọng là vậy.
Bạn có vẻ không lo lắng quá nhiều, nói chung.
Bạn không phải là người hay lo lắng.
Ừm.
Vâng.
Vâng.
Bạn và tôi khác nhau ở điểm đó.
Bạn và tôi khác nhau ở điểm đó.
Vâng.
Vâng.
Đó là điều tôi yêu thích.
Vâng.
Không nếu tôi giữ bận rộn.
Ôi, được rồi.
Vâng.
Những ngày này ít hơn rất nhiều.
Tôi nghĩ rằng, tôi nghĩ rằng ở những điểm chuyển tiếp giữa các hoàn cảnh khác nhau và ở những
điểm chuyển tiếp giữa các sự nghiệp khác nhau, tôi nghĩ rằng việc lo lắng là hợp lý.
Nó tạo ra một chút sự cấp bách để đảm bảo rằng, bạn biết đấy, bạn, bạn biết đấy, với tới
bậc thang tiếp theo và nắm lấy nó, đúng không.
Và không, bạn biết đấy, không bỏ lỡ.
Ý tôi là, đã có, tôi nghĩ rằng đã có những yếu tố không chắc chắn trong cuộc sống của tôi mà
tôi cảm thấy như, được rồi, tôi sẽ tập trung vào những điều tôi có thể kiểm soát, nhưng không, tôi không thức
đêm lo lắng về những điều.
Vâng.
Ngoài ra, tôi nghĩ rằng thiền định rất hiệu quả trong việc này.
Đột nhiên, bạn ở đây và điều đó vẫn tồn tại.
Quá khứ là quá khứ.
Bạn không thể làm gì và tương lai vẫn chưa đến.
Vậy thì sao, bạn biết đấy, tôi thực sự tin vào điều đó và nó đã giúp tôi rất nhiều.
Tôi rất tự hào về một vài điều.
Tôi đã đi kiểm tra sức khỏe cách đây một năm và bác sĩ nói, tôi rất thích nghe bạn thở.
Tôi hỏi, có gì sai với hơi thở của tôi không?
Ông ấy nói, nó rất chậm và bình tĩnh.
Vậy là bạn đã vượt qua hội chứng áo blouse trắng?
Có.
Đúng vậy.
Nhờ thiền.
Đúng vậy.
Bạn đã gửi cho tôi kết quả xét nghiệm sáng nay.
Tất cả mọi thứ, mọi thứ đều trông tuyệt vời.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Bạn luôn bận rộn, bạn biết đấy, đều đặn về việc tập thể dục, không quá mức.
Không.
Bạn không bao giờ là một trong những người chạy marathon hay những người bơi lội lúc năm giờ sáng, nhưng không.
Tôi đã cố gắng chạy marathon thực sự.
Vậy.
Đúng vậy.
Ý tôi là, điều đó rất phổ biến ở khu vực quanh Stanford, nơi mà mọi người rất cực đoan về thể thao.
Điều đó không bao giờ là sở thích của bạn.
Không.
Không.
Chạy đường dài ổn định.
Đúng vậy.
Tôi đã nói với bạn điều đó một lần.
Tôi không phải là người chạy nước rút.
Đúng vậy.
Một số người thì có.
Và nhân tiện, tôi rất ngưỡng mộ họ.
Ý bạn là trong cuộc sống.
Họ đang nói một cách ẩn dụ.
Đúng vậy.
Nói chung, có một số người thực sự có thể làm mọi thứ một cách nhanh chóng và họ di chuyển từ việc này sang việc khác và vân vân.
Đúng vậy.
Tôi thích những người phản ánh một chút trí tuệ.
Chẳng hạn, tôi có một điều rất lạ đối với một người như tôi, nhưng khi tôi thấy một vị sư Phật giáo, tôi đột nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn chỉ bằng cách nhìn thấy người đó, bạn biết không.
Tôi không biết.
Tôi nghĩ có điều gì đó.
Nó không chỉ là tâm linh, mà là sức mạnh mà họ có để hiện diện ở đây một cách hoàn toàn và tuyệt đối.
Điều đó gây ấn tượng với tôi.
Ý tôi là, một số người nói, được rồi, đó là những bộ áo choàng hài hước hay gì đó, bạn biết đấy, tôi rất thích điều đó.
Không, không nhất thiết phải như vậy.
Ý tôi là, nhà trị liệu của tôi từng nói với tôi rằng việc sử dụng thiền để tránh xa những rắc rối và những suy nghĩ phiền muộn không phải là một ý tưởng hay.
Vì vậy, bạn cũng phải chấp nhận thế giới.
Nhưng tôi vẫn sử dụng nó.
Vì vậy, chỉ cần giữ bình tĩnh và tận hưởng, và nhìn nhận mọi thứ như chúng vốn có.
Và tôi nghĩ, đúng vậy.
Tương lai là tương lai.
Tôi không biết.
Chà.
Bạn chỉ kiểm soát những gì bạn có thể kiểm soát.
Đúng.
Nhưng bạn biết đấy, có một số người luôn lo lắng về tương lai,
bạn biết đấy.
Và sự hiểu biết của bạn về cơ học lượng tử, thuyết tương đối và thế giới thực.
Và có lẽ chỉ đơn giản là hiểu những gì bạn biết và trải nghiệm những gì bạn đã trải qua.
Bạn có tin vào một loại sức mạnh cao hơn, một lực tổ chức hay nói thẳng ra,
bạn có tin vào Chúa không?
Chà, được rồi.
Từ “Chúa” có rất nhiều ý nghĩa, đúng không?
Ý tôi là, tôi không nhất thiết tin vào một vị Chúa theo dõi những gì bạn và tôi đang làm ở thời điểm này.
Có quá nhiều người và vân vân.
Vì vậy, tôi không tin vào khái niệm về một tác nhân nào đó đang biết
mọi người trên hành tinh này đang làm gì hoặc, bạn biết đấy, và vân vân.
Tôi đôi khi cảm thấy, và đặc biệt là vì những nghiên cứu mà tôi có, tôi, và thực sự từ việc
đọc những người đã rất, rất sâu sắc, bạn biết đấy, đặc biệt là những suy nghĩ của những người như Einstein, Heisenberg và vân vân, rằng dường như đôi khi có một cảm giác về một nguyên tắc tổ chức trong vũ trụ và học những quy tắc đó.
Vì vậy, có khái niệm này, tôi có nghĩa là, về mặt triết học, nó được gọi là thuyết toàn thần rằng Chúa đã có trong tự nhiên rồi.
Spinoza và tất cả những người này đã bắt đầu điều này, điều đó rất hấp dẫn tôi.
Khái niệm rằng có điều gì đó, rằng điều này, nếu nó đang tiến hóa, nó giống như một thực thể,
nhưng không phải là một thực thể nói, ôi, ngày mai, bạn biết đấy, bạn sẽ chết hoặc vân vân.
Ý tôi là, bạn sẽ chết.
Có rất nhiều sự kiện dẫn đến cái chết hoặc hạnh phúc và vân vân, nhưng không phải vì có ai đó đang ở ngoài kia kiểm tra.
Ý tôi là, tôi không tin rằng có đủ bộ nhớ để lưu trữ tất cả điều này, mặc dù hôm nay tôi thấy bạn
có thể mua một số ổ đĩa nhớ có kích thước lớn như thế này.
Vì vậy, tôi không, tôi không tin vào điều đó, nhưng đó là vấn đề của niềm tin, không phải điều gì khác. Thật không may, những niềm tin này đôi khi được thể hiện qua những hành động phức tạp. Tôi tin rằng có một cảm giác bí ẩn. Thỉnh thoảng, tôi đã nghe một câu nói, tôi không biết ai đã nói, nhưng đó là một câu rất hay rằng nếu bạn nghe Beethoven, ý tôi là, người đàn ông đã phải vật lộn, nhưng thật tuyệt vời, ông ấy đã có thể sáng tạo ra âm nhạc đó. Mặt khác, Mozart dường như đã nhận được những thông điệp từ Thiên Đàng, bạn biết đấy, hàng ngày, chỉ đơn giản là hạ xuống. Vì vậy, một số người được ban cho sự kết nối này với điều gì đó lớn lao hơn, và bạn có thể tiếp cận điều đó thông qua việc lắng nghe âm nhạc, những trải nghiệm mà chúng ta có. Có một ý tưởng rằng ý thức không chỉ tồn tại trong não bộ của chúng ta, mà đó giống như một mạng lưới tập thể, và những điều đến với chúng ta, không chỉ như những cá nhân, mà như những con người. Điều này liên quan nhiều đến Jung. Tôi rất quan tâm đến từ “tâm linh” và ý nghĩa của nó, bạn biết đấy, để thấy rằng những điều vượt lên trên nhu cầu cụ thể của chúng ta vào bất kỳ thời điểm nào. Nhưng ý tưởng về một vị thần nói với bạn điều này hay điều kia thì thật buồn cười, bạn biết đấy, nếu bạn xem bất kỳ bộ phim nào, như Braveheart hay bất cứ điều gì, bạn sẽ thấy một chiến binh, một nhóm chiến binh có một linh mục nói rằng, “Chúa ở với chúng ta”, và nhóm kia cũng chuẩn bị tham gia, họ nói điều tương tự với nhóm kia. Điều đó có chút buồn cười, đúng không? Ý tôi là, con người và đặc biệt là não bộ con người thật tuyệt vời, thật tuyệt vời những gì mà não bộ con người có thể làm, chiếc máy tính trong đầu chúng ta thật ngoạn mục. Và tuy nhiên, nó cũng có những giới hạn, và tôi nghĩ, nói một cách khác, điều đó có làm bạn lo lắng hay bận tâm rằng tôi dường như có một sự quan tâm ngày càng tăng đến Chúa và tôn giáo không? Không, tôi nghĩ đó là một hành trình đẹp mà bạn đang trải qua, và có hai phần trong điều này, miễn là bạn không bắt đầu sử dụng điều này để phát biểu, bạn biết đấy, những lập luận tại sao mọi người không nên làm điều này hay điều kia.
Không, không, đó chỉ là cuộc khám phá của riêng tôi về cuộc sống của mình.
Tôi tôn trọng điều đó.
Tôi nghĩ đó là một điều rất quan trọng.
Bạn biết đấy, có một vấn đề mà tôi đã đọc trong cuốn sách của Wilson, thực ra, bạn biết đấy, Wilson,
người đã viết một cuốn sách tuyệt đẹp về bản chất con người, và ông ấy khẳng định rằng
bản năng tôn thờ tôn giáo xuất phát từ một yếu tố phục tùng trong chúng ta, mà động vật có, chó thì phục tùng,
và chúng ta tin rằng chúng ta cần phải phục tùng một vị vua và một điều gì đó vượt lên trên vị vua,
bạn biết đấy, một vị thần hoặc một thứ gì đó khác.
Đó là lý thuyết của ông ấy.
Chà, tôi chắc chắn không cảm thấy bất kỳ áp lực nào phải phục tùng những con người khác.
Ý tôi là, tôi nghĩ rằng khi biết được những giới hạn của bộ não và nhận thức con người, tôi không
quan tâm đến việc một cá nhân hay một nhóm có thông minh đến đâu, tôi không
quan tâm họ thành công như thế nào, rất rõ ràng rằng bộ não con người có giới hạn và đang phân tích vũ trụ mà chúng ta đang sống.
Nếu không, chúng ta đã không tiếp tục gặp phải những vấn đề giống nhau lặp đi lặp lại.
Mặc dù tôi thích nghĩ rằng chúng ta đang tiến lên, chúng ta đang tiến hóa thay vì thoái hóa như một loài, nhưng chúng ta có xu hướng lặp lại rất nhiều sai lầm giống nhau.
Cũng có một điều kỹ thuật ở đây.
Chúng ta đôi khi nhầm lẫn giữa sự ngẫu nhiên với điềm báo hoặc Chúa làm điều gì đó.
Ý tôi là, tránh một viên đạn bằng cách quay đầu như vị tổng thống tiếp theo của chúng ta đã làm là một điều tuyệt vời.
Xác suất là rất, rất, rất nhỏ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là có ai đó đã nói, “Quay đầu lại, làm đi,” và vì vậy viên đạn sẽ đi qua.
Ý tôi là, chúng ta gán cho một nguyên nhân nào đó cho điều gì đó thực sự ngẫu nhiên.
Nó cũng có thể, trong một kịch bản khác, cùng một cú quay đầu có thể đã hướng về phía bên kia và người này sẽ chết.
Nhưng đôi khi chúng ta phải đối mặt với những sự trùng hợp kỳ diệu mà chúng ta không thể giải thích
và chúng ta nói, “Ôi, chắc chắn là Chúa đã đảm bảo rằng bạn và tôi gặp nhau,” hoặc rằng chúng ta đã nghĩ
những suy nghĩ giống nhau và vân vân.
Mặc dù, với tư cách là một nhà sinh học bắt đầu từ một nhà sinh học phát triển thần kinh, tôi nghĩ…
Tôi chỉ cần phải thấy … Có hai điều đã thay đổi cách hiểu của tôi về những gì có thể xảy ra.
Một trong số đó là Barbara Chapman, người hướng dẫn của tôi, đã từng mời tôi tham gia một thí nghiệm.
Đó là một điều khá hài hước, điển hình cho Barbara, bạn biết cô ấy ngốc nghếch như thế nào.
Cô ấy nói, “Bạn có sẵn sàng thức cả đêm không?”
Và tôi đã trả lời, “Được, có,” và cô ấy đã lấy trứng cá vằn và thụ tinh cho chúng.
Tôi đã ngồi đó trong 11 giờ với thức ăn.
Tôi đã đứng dậy để đi vệ sinh và tôi đã chứng kiến một quả trứng cá vằn nhân đôi và trở thành một con cá,
như trong thời gian thực bằng mắt tôi.
Không phải là một bộ phim trên YouTube, mặc dù điều đó cũng ấn tượng, mọi người có thể tìm kiếm những điều này,
nhưng để thực sự thấy sự sống xuất hiện từ một tập hợp các tế bào thông qua các nguyên tắc tổ chức của chính nó,
tất cả đều có thể được giải thích bằng gen, yếu tố phiên mã, vật lý của thoi phân bào.
Chà, ý tôi là, toán học, sinh học và hóa học có thể giải thích tất cả, nhưng có điều gì đó thực sự kỳ diệu về điều đó
có vẻ như không ngẫu nhiên vì nó không ngẫu nhiên.
Và điều thứ hai là, tôi nghĩ tôi đã có đủ trải nghiệm với cầu nguyện và hậu quả của cầu nguyện trong cuộc sống thực của mình
đến nỗi tôi chỉ … tôi không thể hiểu được ý tưởng rằng không có một vị thần hay một lực tổ chức nào đó.
Tôi không thể chấp nhận điều đó vì có, vâng, có nguyên nhân, nguyên nhân đảo ngược, tương quan và tương quan sai lầm và nguyên nhân,
nhưng bằng cách nào đó … ý tôi là, tôi thích nghĩ rằng tôi có nền tảng trong khoa học và thực tế,
nhưng tôi không nghĩ rằng khoa học có thể giải thích tất cả.
Ôi không.
Và tôi nghĩ rằng trải nghiệm về tâm linh này, chẳng hạn, tôi nhớ rằng nó vẫn xảy ra khi
tôi dành một đêm ngoài trời và nhìn lên bầu trời.
Ý tôi là, đó là một điều tuyệt vời, những ngôi sao, và bạn cảm thấy thật nhỏ bé,
và vẫn có trật tự trong tất cả những điều đó.
Nó không chỉ là những thứ ngẫu nhiên.
Ý tôi là, chúng di chuyển theo các quy luật mà, thật may mắn, chúng ta, con người đã có thể khám phá,
đó là một điều tuyệt vời khi bạn nghĩ về nó.
Chó không phát hiện ra trọng lực.
Không.
Chúng đã trải nghiệm nó.
Thưa ngài, hãy để Costello lo liệu.
Được rồi.
Costello là trọng lực.
Vâng.
Vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng có điều gì đó cần nói về những trải nghiệm tâm linh này,
và tôi thực sự tin rằng, rất quan trọng, và tôi đã lắng nghe mọi người nói.
Gần đây, tôi đã xem một số tài liệu của C.S. Lewis.
Ông là một người đã nghiên cứu về những huyền thoại và thần thoại của người Viking và những thứ tương tự, và
cuối cùng trở thành một tín đồ Kitô giáo, nghĩ rằng đây là câu trả lời duy nhất cho … vì
tất cả các tôn giáo đều có cùng một yếu tố.
Vì vậy, tôi hiểu điều đó.
Tôi tôn trọng điều đó.
Tôi đã trải nghiệm điều đó vào những lúc trong cuộc đời mình, nhưng khi tôi suy nghĩ nghiêm túc về nó, tôi nghĩ rằng
hiện tại, chúng ta có chiếc máy tính này và chúng ta có thể nhìn thấy một phần của tất cả những điều này, nhưng tôi không
tin rằng đó là khái niệm này, và không ai có thể chứng minh cho tôi rằng có ai đó đang
tổ chức cuộc sống của tôi từng phút từng giây.
Tôi không tin điều đó.
Tôi tin rằng có những cơ hội tuyệt vời trong cuộc sống và sự ngẫu nhiên, những điều đẹp đẽ, và
việc có bạn và Lara là những đứa trẻ là một sự ngẫu nhiên tuyệt vời trong cuộc đời tôi.
Hy vọng rằng nó không quá ngẫu nhiên.
Không, không.
Theo nghĩa là trẻ em … bạn biết đấy, những đứa trẻ sinh ra không khỏe mạnh, bất kể là gì, đó là một điều
rất ấn tượng.
Vâng.
Số lượng những điều cần tổ chức để tạo ra một đứa trẻ khỏe mạnh thực sự là một phép màu.
Vâng.
Đúng vậy.
Đúng vậy.
Vâng.
Và tôi nghĩ … nhưng nhiều điều trong số đó cũng là ngẫu nhiên.
Ý tôi là, cùng một cặp cha mẹ có thể tạo ra hai bộ trẻ em khác nhau.
Được rồi.
Ý tôi là, điều đó rất, rất quan trọng.
Chà, Lara và tôi thì khá khác nhau.
Chắc chắn rồi.
Ý tôi là, theo những cách rất đẹp đẽ nữa.
Vì vậy, tôi có nghĩa là, không ai trong số các bạn cư xử hoặc sống một cuộc sống mà tôi sẽ không hài lòng,
mẹ bạn cũng sẽ không hài lòng.
Nhưng quay trở lại điều này, tôi tin rằng thực sự, tâm linh là quan trọng.
Tôi có rất nhiều cơ hội tiếp cận điều đó thông qua âm nhạc cổ điển.
Có những lúc tôi thực sự tin rằng tôi có thể cảm thấy rất, rất xúc động khi nghe
nhạc, rất xúc động.
Vợ tôi luôn nhận thấy rằng khi tôi làm như vậy, tôi nghĩ rằng bạn đang tiếp cận một điều gì đó rất khác biệt.
Tất nhiên, điều đó có thể được giải thích về mặt sinh lý học bằng đủ loại cộng hưởng và những thứ tương tự, nhưng ai quan tâm chứ?
Bạn đã đề cập rằng bạn có thể nhìn vào tương lai với những ý tưởng mà bạn đang làm việc, và tuy nhiên bạn không đi quá xa.
Giống như bạn không nghĩ rằng một trăm năm nữa, mọi thứ sẽ trông như thế nào?
Bạn có dành nhiều thời gian để suy nghĩ về quá khứ không?
Đôi khi.
Đôi khi.
Tôi luôn có một chút hoài niệm về những điều, được không? Bởi vì tôi đã rời bỏ gia đình khi còn rất trẻ.
Tôi đã trở thành bạn với một người rất ấn tượng ở Pháp, Clos Jopard.
Tôi nghĩ ông ấy là giám đốc của Viện Địa vật lý, và cả hai chúng tôi đều có cha mẹ rất giống nhau, khác nhau về quốc tịch, bạn biết đấy, Pháp và Argentina, nhưng vẫn có nền giáo dục tương tự.
Đôi khi, tôi có một chút hoài niệm mà gần như là u sầu về cách chúng tôi lớn lên và những thứ tương tự.
U sầu.
Một chút về điều đó.
Tôi nhớ những câu chuyện của bạn về việc lớn lên ở Argentina, như bạn có 10, 15 người anh em họ đến ăn trưa mỗi Chủ nhật.
Vâng, vâng.
Điều đó không có vẻ u sầu.
Không, không.
Nhưng có những khoảnh khắc, những khoảnh khắc cô đơn, những khoảnh khắc mà tôi cảm thấy rất bị hiểu lầm.
Thật không may, tôi có một người mẹ rất nghiêm khắc, nhưng tôi vẫn nhớ bà, và tôi nghĩ về bà theo những cách không nhất thiết lúc nào cũng rất vui vẻ.
Tôi đã xem lại những bức ảnh cách đây một thời gian, và có những bức ảnh của bà, bà đang mỉm cười, bước ra từ Thái Bình Dương ở Carmel, bà đã đi dạo và những thứ tương tự.
Nhưng tôi phản ánh lại quá khứ, theo nghĩa đó, và đôi khi, bạn biết đấy, tôi được hỏi, bạn đã lớn lên như thế nào?
Vợ tôi, là người Đan Mạch, bà lớn lên theo một cách rất khác so với những người Argentina thuộc tầng lớp trung lưu cao.
Vì vậy, chúng tôi phản ánh về điều đó, những loại tuổi thơ mà chúng tôi đã có và những thứ tương tự.
Nhưng không theo nghĩa là, “Ôi, tôi ước gì tôi có điều đó bây giờ.”
Không hối tiếc.
Chà, không nhiều, không nhiều.
Điều đó tốt.
Ý tôi là, có một điều tiếc nuối mà chủ yếu mang tính lý thuyết hơn là bất cứ điều gì khác, đó là, nếu tôi nhìn vào gia đình mình, anh trai tôi ở lại, lập gia đình, có con, cháu, và cứ như vậy. Tôi đến đây và tôi cũng có con, cháu, và họ sẽ trở thành hai nhánh khác nhau của gia đình.
Mặc dù chúng tôi vẫn tụ họp lại với nhau, chúng tôi đã gặp nhau vào năm ngoái để mừng sinh nhật của bạn.
Vâng, tôi biết.
Đó là điều rất quan trọng đối với tôi, đúng vậy.
Nhưng thỉnh thoảng tôi cũng nghĩ về điều đó, và khi tôi trở về và thấy những cuộc sống rất giống với những gì tôi đã có, có thể khác nhau một chút, thì có một cảm giác nào đó về việc suy nghĩ về quá khứ.
Nhưng tôi cũng nhận ra rằng nếu tôi không thực hiện những bước đi mà tôi đã thực hiện, tôi sẽ cũng khổ sở như một số người bạn cũ của tôi, những người đang thực sự vật lộn để tìm kiếm ý nghĩa trong những gì họ làm hoặc thậm chí là để tồn tại về mặt kinh tế.
Vì vậy, tôi thực sự may mắn.
Vậy điều đó là gì?
Bởi vì tôi sẽ không tồn tại nếu bạn không gặp họ.
Điều đó cũng đúng.
Vâng, đúng vậy.
Ý tôi là, có thể bạn đã gặp.
Không, không, không.
Tôi biết ơn vì tôi không lớn lên ở Buenos Aires.
Tôi yêu thành phố này.
Tôi yêu đất nước này.
Tôi không cảm thấy như vậy.
Tôi không thể làm bất kỳ điều gì tôi đã làm ở Nam Mỹ, có thể, nhưng phong cảnh thì hoàn toàn khác biệt.
Ôi, tôi đến đó và sau một tuần tôi muốn quay lại.
Vâng, chắc chắn rồi.
Và mặt khác, như tôi đã nói, Argentina rất phức tạp.
Tôi đến đó và có rất nhiều mùi hương và những điều gợi nhớ mà tôi thấy thật tuyệt vời.
Đồ ăn không tệ.
Vâng, vâng, nhưng cũng có toàn bộ bầu không khí và hai, ba ngày đầu tiên là một trải nghiệm tuyệt vời khi gặp gỡ bạn bè và trò chuyện với họ và những thứ tương tự.
Nhưng sau một thời gian, tôi cũng thấy một khía cạnh tối tăm hơn của nó.
Tôi phải nói với bạn rằng mặt khác, đất nước của tôi, Đan Mạch, cũng là một đất nước mà tôi rất thích.
Có những người tốt bụng và dễ chịu, rất dịu dàng, đặc biệt là vào mùa hè.
Nhưng người Đan Mạch cũng là những người mạnh mẽ.
Người Đan Mạch trung bình rất thông minh.
Tôi nghĩ rằng giáo dục trung học ở đó phải nằm trong số những điều tốt nhất trên thế giới.
Vâng, có một khái niệm về sự thành thạo.
Ý tôi là, mọi người thành thạo trong những gì họ làm.
Vâng, bạn đến một cửa hàng, bạn có một vấn đề, hãng hàng không hoặc bất cứ điều gì, bạn sẽ gặp ai đó thực sự biết cách giải quyết nó.
Nhưng đó cũng là một xã hội rất nhỏ, rất đồng nhất, với một cảm giác hài hước tuyệt vời mà tôi thích.
Và nó rất dịu dàng.
Mọi người tận hưởng cuộc sống.
Họ có những khái niệm như phong trào thực phẩm chậm và những thứ tương tự.
Vì vậy, tôi thích điều đó.
Tôi không thể sống ở đó vì đó là một cách cư xử rất đồng nhất.
Đạo đức Lutheran ở đó.
Họ không tôn giáo, nhưng họ là người Lutheran.
Vì vậy, tôi cảm thấy rất thoải mái ở châu Âu và những thứ tương tự.
Nhưng tôi thích ở đây, vâng.
Vâng, tôi cảm thấy như gia đình chúng tôi bây giờ bao gồm rất nhiều quốc tịch, tôn giáo, nền tảng và triết lý khác nhau cũng như các quan điểm chính trị.
Chà, điều đó cũng tốt.
Vâng, thật tuyệt.
Nó bắt đầu trông giống như Liên Hợp Quốc với một số điều bổ sung.
Chà, tôi lớn lên trong một gia đình có sự đa dạng về tư tưởng.
Thật không thể tin được.
Thật tuyệt.
Điều đó cũng tốt khi là một đứa trẻ, để nghe những tranh luận về chính trị và những thứ tương tự.
Vâng, bây giờ tôi nghe một vài trong số đó, những tranh luận về chính trị.
Chúng ta sẽ không đi vào chính trị.
Một điều mà tôi muốn nói, tuy nhiên, là tôi nhớ cách đây rất lâu, và tôi…
chắc chắn, vì tôi đã viết điều đó trong nhật ký của mình, bạn đã nói, “Những quan điểm chính trị không đúng thường là đúng.”
Điều đó vẫn đúng chứ?
Có.
Có.
Vẫn đúng với bạn chứ?
Tôi nên nói như vậy.
Có, hoàn toàn đúng.
Hoàn toàn đúng.
Tôi nghĩ chúng ta đánh giá theo thời gian.
Tôi nghĩ rằng vấn đề của sự không chính trị là một loại hành vi của đám đông nói rằng bạn nên nghĩ giống như chúng tôi.
Chúng ta nên có thể bày tỏ quan điểm của mình với sự tôn trọng người khác và vân vân, và chúng ta nên được tôn trọng vì điều đó.
Tôi nghĩ rằng toàn bộ khái niệm rằng người khác đang bảo bạn nên nghĩ gì hoặc không nên nghĩ gì là một chút phức tạp.
Tôi phải nói điều gì đó, mà tôi hy vọng nó không gây rắc rối với phía gia đình hoặc bạn bè Đan Mạch của tôi, những xã hội như các xã hội Bắc Âu mà rất đồng nhất trong suy nghĩ.
Từ “nên” được sử dụng mọi lúc.
Bạn nên làm điều này.
Bạn không nên làm điều đó.
Tốt là bạn đã làm điều đó, hành vi bị ép buộc theo một cách rất, rất cụ thể.
Đó không phải là một bản năng gây tổn thương, nhưng có một truyền thống Lutheran rất, rất nghiêm ngặt về việc nói cho bạn biết những gì bạn nên và không nên làm.
Tôi biết rất ít người, và tôi đã đến thăm họ trong nhiều, nhiều năm, thực sự có những ý tưởng phản diện khác với số đông, và họ được coi là kỳ lạ.
Rất ít, bao gồm cả các nhà vật lý, và họ có một trường vật lý tuyệt vời ở đó, và ban giám đốc đã ở đó.
Đó là một xã hội mà sự đồng nhất là vấn đề ở đó.
Mặt khác, tôi nghĩ rằng tốt để suy nghĩ khác đi, và có một người có lẽ bạn đã nghe về ông ấy.
Tôi ngưỡng mộ ông ấy.
Ông ấy đã qua đời, Freeman Dyson.
Ông ấy ngang tầm với Feynman và Gellman, nhân tiện.
Ông ấy cũng từng có những ý tưởng rất kỳ lạ.
Ông ấy từng nói, “Cảnh báo toàn cầu.
Có gì sai với điều đó?
Sa mạc Sahara sẽ trở thành một khu vườn.”
Vâng.
Sa mạc Sahara sẽ trở thành một khu vườn.
Mọi người sẽ có thể ăn tất cả những thực phẩm đó.
Chà, tôi nghĩ mọi người nghe điều đó, nhưng sau đó họ lại đối chiếu với những điều rất đau lòng.
hình ảnh của gấu Bắc Cực trên các tảng băng đang thu hẹp, kiểu như vậy.
Hiện nay có nhiều gấu Bắc Cực hơn so với khi ông Al Gore nói rằng chúng ta sẽ chết.
Nghe này, tôi sẽ không tranh luận về biến đổi khí hậu với bạn, vì tôi không có kiến thức về điều đó.
Không, không, không.
Ngừng đưa cho anh ấy giấy.
Không, không, không.
Tôi không phản biện.
Tôi chỉ đang nói, điều này đang trở nên rất căng thẳng trên internet bây giờ, vì các lập luận từ cả hai phía dường như khá mạnh mẽ, ít nhất là như chúng được trình bày.
Vậy ai đúng?
Không, câu hỏi là, chúng ta có thể làm gì về điều đó?
Đó là vấn đề.
Tôi nghĩ rằng công nghệ và trí tuệ sẽ giải quyết được điều này.
Tôi nghĩ vậy.
Tôi thực sự tin điều đó.
Rất mạnh mẽ.
Tôi là một người lạc quan khi nói đến điều đó.
Nhưng điều tôi đang nói về việc không chính trị là ý tưởng nói những điều mà một nhóm người nói rằng bạn không nên nói hoặc nghĩ những suy nghĩ đó.
Và câu hỏi là, chúng ta có thể tranh luận về những điều đó một cách hợp lý hoặc đẹp đẽ, tôn trọng niềm tin của mọi người không?
Được chứ?
Và vâng, tôi tin vào điều đó rất mạnh mẽ.
Và tôi nghĩ rằng việc không chính trị là một cách để nói rằng bạn đang mỉm cười với họ.
Nhưng không sao cả.
Tại sao không?
Tôi đã nói, ai nói rằng chúng ta không nên như vậy?
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp những người theo chủ nghĩa tự do khi tôi đã làm việc như một nhà vật lý và họ đã nói với tôi, tại sao chúng ta lại sợ người Nga?
Tôi nói, ồ, bạn nghĩ họ sẽ xâm lược Hoa Kỳ sao?
Bạn có thể tưởng tượng Nga xâm lược không?
Ý tôi là, nếu họ xâm lược, họ sẽ kiểm soát chúng ta như thế nào?
Họ đã có những lập luận này.
Chúng rất hài hước.
Tại sao chúng ta cần một quân đội?
Tại sao chúng ta cần thuế?
Và tôi thực sự nghĩ rằng điều đó rất khiêu khích, rất thú vị.
Bạn có coi mình là một người theo chủ nghĩa tự do không?
Theo nhiều cách, tôi thích ý tưởng về tự do.
Tôi tin vào điều đó rất mạnh mẽ.
Ý tôi là, đất nước này được thành lập dựa trên điều đó.
Tôi nghĩ rằng các vị cha lập quốc của chúng ta thực sự tin vào điều đó và tôi ngưỡng mộ họ vì điều đó.
Bạn biết đấy, đọc Jefferson và những người khác thực sự truyền cảm hứng cho tôi.
Tôi nghĩ rằng một số phong trào chính trị có phần kỳ lạ. Họ luôn kết thúc với những ứng cử viên chính trị không đi đến đâu và vân vân. Bạn nghĩ điều đó là gì? Ừ-huh. Tại sao bạn nghĩ điều đó lại như vậy? Tôi nghĩ rằng họ rất lý trí. Họ thường là những người thông minh nhất trong phòng. Nhưng họ không thông minh về chiến lược. Tôi đã gặp, đôi khi, những người theo chủ nghĩa tự do với những suy nghĩ phi thường và họ đang sống ở Silicon Valley và họ nghèo. Ý tôi là, mặc dù họ là những người đáng lẽ phải– Một số thì nghèo. Một số thì không. Nhưng tôi nói rằng điều đó rất thú vị. Họ chọn những ứng cử viên tổng thống mà không ai từng nghe đến. Tôi nghĩ nhiều người trong số họ, bạn biết đấy, họ nằm trong một phổ nào đó mà không cho phép họ hiểu được tâm trí của người khác theo cách cho phép họ thuyết phục người khác về lập luận của mình. Ý tôi là, rất nhiều chính trị, như chúng ta biết, là kinh doanh biểu diễn. Ý tôi là, trong cuộc bầu cử gần đây, tất cả chỉ là tư thế. Tất cả đều là về việc thu hút cảm xúc. Nó không phải về logic, mà là về cảm xúc. Vâng, tôi có một số người trong số họ, bạn biết đấy, họ đã đặt tất cả tiền của mình để đông lạnh bản thân. Bạn sẽ khóc vì chính mình? Không. Bố tôi và tôi đã có một trò đùa kéo dài nhiều năm vì một người mà chúng tôi biết rất rõ và một số người mà chúng tôi biết rõ đã dành ra một số tiền đáng kể để đông lạnh đầu hoặc toàn bộ cơ thể với ý tưởng rằng họ sẽ được đưa trở lại sau này theo kiểu solo. Bạn luôn cười về ý tưởng này. Không, nhưng không chỉ vậy, có một đồng nghiệp của tôi, một người ở Stanford, đã cáo buộc tôi là bạn bè với một người như vậy. Tôi đã nói với người này, tôi nói, “Bạn biết đấy, anh ấy nghĩ rằng bạn là một ảnh hưởng xấu đến tôi.” Và người đó nói, “Vậy hãy nói với anh ấy rằng chúng tôi là những người sẽ trở lại và làm những gì chúng tôi tin tưởng. Vâng. Anh ấy sẽ không còn nữa.” Bạn không quan tâm đến việc sống đến 200 tuổi sao? Đó không phải là vấn đề. Những người này quan tâm đến việc sống thêm một ngàn năm nữa, vì vậy khi họ tỉnh dậy, họ…
Họ xem thế giới trông như thế nào, họ đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Vì vậy, họ rất quan tâm đến việc biết thế giới trông như thế nào khi họ tỉnh dậy.
Có những người trong lĩnh vực sức khỏe đang cố gắng không chết, bạn biết đấy, Brian Johnson và những người khác.
Đó là một câu chuyện khác.
Vâng.
Ý bạn là gì về việc cố gắng sống đến 150 tuổi hoặc điều gì đó tương tự?
Chà, nếu bạn có thể sống.
Vấn đề không phải là tuổi tác.
Mà là điều kiện của cơ thể và tâm trí bạn, được chứ?
Đó mới là vấn đề.
Tôi đã không may mắn khi có hai bậc phụ huynh sống rất lâu.
Một người thì rất minh mẫn, cha tôi rất tỉnh táo cho đến cuối đời.
Mẹ tôi thì gặp đủ loại bệnh, bạn biết đấy, mọi chứng mất trí và những biến chứng từ việc, bạn biết đấy, bị chán ăn đã ảnh hưởng đến cuộc sống của bà và nhiều thứ khác.
Cha tôi đã tận hưởng sự minh mẫn cho đến cuối đời.
Và ông ấy, bạn biết đấy, không chăm sóc bản thân mình tốt lắm về mặt thể chất.
Vì vậy, ý tưởng là nếu bạn sống đến 100, 150 hoặc 200 tuổi và bạn vẫn có thể làm những điều bạn thích trong cuộc sống thì đó là một chuyện.
Còn để giống như mẹ tôi, người mà không thể hiểu được điều gì đang ở trước mặt khi bạn đặt một tách trà, bạn biết đấy, thì thật buồn, nhưng điều đó có thể xảy ra ở tuổi 35, bạn biết đấy.
Vì vậy, vâng, tôi không muốn chạy đua để sống mãi mãi.
Tôi muốn sống khỏe mạnh.
Tôi muốn tận hưởng cuộc sống.
Niềm vui là điều quan trọng nhất.
Đó là lý do của việc, bạn biết đấy, bị gắn với ống và khắp nơi, bạn biết đấy, nằm phẳng trên giường và bạn nói, “Ôi, tôi đã sống thêm một năm nữa.”
Ý tôi là, đó không thực sự là một cuộc sống, ít nhất là đối với tôi.
Bạn có lo lắng hoặc mong muốn điều gì cho tôi, cho Laura không?
Có, để trở thành những người rất hạnh phúc.
Không, tôi không muốn dùng từ hạnh phúc.
Tôi muốn thấy bạn vui vẻ, niềm vui, niềm vui quan trọng hơn hạnh phúc.
Niềm vui là một trạng thái tâm trí.
Điều này thì ổn.
Vâng, tôi đã nói về một danh sách những điều tôi muốn có và tôi đã có chúng và tôi cười rất nhiều.
Sự vui vẻ là cảm giác được ở trong chính mình và tôi muốn điều đó.
Ý tôi là, hai bạn rất khác nhau.
Laura, có rất nhiều điều trong khoảnh khắc mà bạn làm vì lý do, được không, đó là cách nhìn của cô ấy về thế giới.
Đó là thái độ của cô ấy.
Hả?
Đó là thái độ của cô ấy.
Rất tốt.
Tôi đang tập trung vào những gì cô ấy sẽ làm vào cuối tuần này.
Vâng.
Tôi đang tập trung vào những gì tôi sẽ làm vào cuối tuần này, tuần tới, tháng tới và cho tuần tiếp theo.
Cá nhân tôi muốn thấy bạn tận hưởng hôm nay và cuối tuần này và chỉ có vậy, mọi thứ khác sẽ đến với bạn.
Tôi tin rằng và bây giờ tôi đang nói theo cách mà có phần cha chú hơn bất cứ điều gì khác.
Bạn đã có một cuộc sống đầy may mắn và mọi thứ đã đến với bạn từ khi bạn còn rất nhỏ và bạn đã thể hiện những hành vi và những thứ khác mà mọi người thậm chí còn cười tươi khi ấn tượng với bạn từ rất sớm.
Ý tôi là, không phải bạn là một thiên tài cờ vua hay một người giải Rubik’s Cube hay bất cứ điều gì.
Tôi biết một số đứa trẻ như vậy, nhưng có điều gì đó, điều gì đó bên trong và vì vậy tôi nghĩ rằng việc học cách thư giãn và nghỉ ngơi, nhưng đó là một phần trong hành vi của bạn từ khi bạn còn rất nhỏ, bạn đã gặp những vấn đề này.
Tôi thường đặt bạn lên đùi và nói, mọi thứ sẽ ổn thôi và nói, nếu tôi không thể làm bài tập về nhà thì sao?
Được rồi.
Nhưng bạn có thể.
Hoặc thậm chí là những con thú nhồi bông của tôi.
Vâng.
Vâng.
Chúng nói rằng.
Chúng cần được tổ chức.
Vâng.
Có lẽ tôi có, nhớ cái thói quen cằn nhằn không?
Vâng.
Vâng.
Chúng đã làm chúng ta phát điên.
Vâng.
Chà, có lẽ tôi có một chút vấn đề kiểu OCD.
Ý tôi là, không phải theo chẩn đoán, bạn biết đấy, nhưng khi tôi tập trung vào một điều gì đó mà tôi đang theo đuổi, rất khó để tôi nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Chà, chúng ta đã nói về điều đó. Khi bạn ở Berkeley, một lần bạn đã nói với tôi rằng bạn bắt đầu chạy, nhưng bạn muốn chạy như mọi người khác đang chạy, ý tôi là, chạy nhiều dặm.
Vâng.
Tôi nghe nói có một người đã từng ở khoa, Randy Nelson.
Bây giờ anh ấy là giáo sư ở Ohio.
Mọi người chỉ như, bạn biết đấy, chỉ nói qua loa rằng, “Ôi vâng, bạn biết đấy, Randy đã làm việc, bạn…”
Tôi biết, khoảng 80 giờ một tuần hoặc 90 giờ một tuần,” và tôi đã nói, “95 giờ.”
Đúng vậy.
Tôi nhớ điều đó.
Bạn biết đấy, nhưng điều thú vị là tôi không phải là một người có tính cạnh tranh tự nhiên.
Chỉ là ý tưởng này thôi.
Như tôi đã có xu hướng muốn biết, và tôi đã ngừng điều này, nhưng đã có một thời gian dài
tôi muốn tìm hiểu xem cơ thể và tâm trí của tôi có khả năng gì.
Tôi chỉ muốn xem, trần nhà đó cao đến mức nào?
Và chỉ đến khi tôi suýt bị ngạt thở khi lặn hoặc khi tôi làm việc đến mức kiệt sức hoặc, bạn biết đấy, và sau đó tôi cũng nhận ra rằng, bạn biết đấy, tôi đã công bố một số bài báo để có được chức danh, như tôi không cần nhiều như vậy, nhưng tôi đã thích từng bài.
Không phải là tôi không vui vẻ.
Đúng vậy.
Tôi đang vui vẻ.
Vâng.
Ý tưởng về việc đẩy bản thân đến giới hạn.
Câu hỏi là tại sao?
Ý tôi là, tôi nghĩ có rất nhiều điều để tận hưởng trong cuộc sống bình thường và những thứ mà chúng ta đã có.
Chúng ta phải làm việc để có được chúng theo cách mà chúng ta muốn.
Tôi không nghĩ rằng lo lắng chỉ vì lý do lo lắng hay, bạn biết đấy, chỉ đơn giản là lo lắng.
Ý tôi là.
Vâng.
Tôi không có xu hướng lo lắng.
Chà, bạn biết điều gì đã thay đổi điều đó cho tôi một cách lớn lao không?
Ý tôi là, tôi đã có những khoảnh khắc.
Tôi đã có những khoảnh khắc.
Tôi nghĩ tôi có thể nhớ, như tôi có một khoảnh khắc ngày tuyệt vời nhất trong đời.
Tôi sẽ không chia sẻ ở đây.
Vì vậy, nó không liên quan ngay bây giờ, nhưng Costello đã giúp tôi sống trong khoảnh khắc.
Như anh ấy sẽ làm những điều mà tôi rất thích, chỉ đơn giản như cách anh ấy ngã hoặc gì đó, hoặc, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng
có một sinh vật khác ở đó, mà rất nhiều trong khoảnh khắc sẽ đưa bạn vào khoảnh khắc.
Đúng vậy.
Và chúng ta cũng rất gắn bó với điều đó.
Ý tôi là, tôi nghĩ rằng nếu bạn gắn bó với ai đó có đặc tính mang bạn xuống và v.v., bạn sẽ bắt đầu tận hưởng nó.
Vâng.
Những người mà tôi đã có những người bạn đời tuyệt vời, như bạn biết đấy, một số thì không tuyệt vời lắm, nhưng nhiều người thì tuyệt vời.
Các đối tác trong, và họ cũng có xu hướng hướng tới tương lai, như tập trung vào những gì chưa hoàn thiện.
Tôi phải nói rằng, tôi nghĩ phụ nữ nói chung làm điều này tốt hơn đàn ông, họ tốt hơn trong việc giữ chân ở hiện tại.
Chà, điều đó phụ thuộc.
Tôi nghĩ rằng vợ tôi có xu hướng lo lắng hơn tôi về tương lai.
Vì vậy, có thể không phải là điều chung.
Chà, tôi có xu hướng, trong việc cố gắng, bạn biết đấy, nói với cô ấy rằng cô ấy không nên lo lắng quá nhiều.
Tôi cũng đột nhiên tự hỏi mình đang làm gì ở đây?
Và tôi cũng cố gắng làm chậm lại bản thân.
Tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, tôi nghĩ bạn là người đang chạy từ việc này sang việc khác.
Ý tôi là, nói một cách giản dị, nhưng sẽ thật tốt nếu bạn nói, được rồi, tôi ổn.
Bạn biết đấy, bạn có một podcast đang hoạt động tốt.
Bạn không cần phải lo lắng về việc podcast sẽ như thế nào trong năm năm tới.
Không, tôi không nghĩ xa như vậy.
Tôi không nghĩ về sự nghiệp.
Tôi nghĩ rằng, tôi có nghĩa là, tôi thường không có kế hoạch.
Tôi biết chúng tôi sẽ làm gì trong năm nay.
Tôi không biết chúng tôi sẽ làm gì sau đó.
Nhưng về mặt chuyên môn, tôi nghĩ, nhìn chung, một phần là khoa học.
Ý tôi là, chúng ta đang nói về rất nhiều điều, nhưng trong nhiều năm, đúng không, từ khi tôi sắp xếp cuộc sống của mình và khi tôi 19 tuổi, thì như kiểu, được rồi, tôi sẽ làm mọi thứ đúng lúc.
Luôn có những cột mốc này.
Bạn sẽ hoàn thành bằng cử nhân của mình.
Tôi đã làm thạc sĩ.
Tôi đã làm tiến sĩ, rồi sau đó là nghiên cứu sinh, rồi bạn sẽ cần có chức danh.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ hệ thống học thuật là một hệ thống có những giai đoạn từ hai đến năm năm, như kiểu chạy marathon trong nhiều cách để cố gắng, bạn biết đấy, nắm bắt điều tiếp theo để đạt được cấp độ tiếp theo.
Và đã có rất nhiều sự không chắc chắn trong một thời gian dài.
Bạn biết đấy, tôi nghĩ cuối cùng bây giờ tôi đang đến một nơi có sự chắc chắn, như cảm giác rằng, ôi, mọi thứ đang ổn và đã diễn ra tốt đẹp.
Nhưng vâng, nhưng điều đó thật khó.
Ôi, tất nhiên là khó, đặc biệt nếu bạn có kiểu tính cách như vậy.
Vâng.
Và tôi nghĩ bạn cần phải tự rèn luyện mình gần như để, tôi vừa mới nghĩ ra, đó là một bộ từ ngữ mà
nó liên quan đến việc mang lại sự thanh lịch vào cuộc sống của bạn, gần như để sống theo cách
thanh lịch.
Điều đó tự nó đã rất đẹp, bạn biết đấy, điều đó rất quan trọng.
Một trong những điều tôi học được, có nghĩa là, bạn biết đấy, sống với người Đan Mạch, người Đan Mạch không thích bạn
ăn đứng.
Họ ngồi, họ bày bàn và thắp nến, và, bạn biết đấy, điều đó rất đẹp.
Nó tạo ra một nhịp điệu mà các nghi lễ, các nghi lễ rất quan trọng.
Và cũng có một điều khác rất quan trọng, và tôi đã phát hiện ra là có điều gì đó để mong đợi.
Bạn không thể chỉ thức dậy một ngày và nói, và giờ thì sao?
Phải có điều gì đó.
Được rồi.
Điều đó quan trọng.
Có nghĩa là, bạn biết đấy, tất cả chúng ta đều có điều đó.
Vì vậy, Rogan nói về điều này, bạn biết đấy, vì anh ấy có một, bạn biết đấy, podcast, anh ấy thực hiện bốn
tập mỗi tuần, cộng với việc anh ấy là người phát thanh viên của UFC, anh ấy có sự nghiệp hài kịch, anh ấy có ba đứa trẻ, anh ấy có một cuộc hôn nhân hạnh phúc và, bạn biết đấy, anh ấy thực sự đam mê tập thể dục và tất cả những điều này.
Và tôi đã nghe một điều gì đó gần đây, thực ra là phần giới thiệu cho cuốn sách của Cameron Haynes.
Tôi đã nghe nó và thật tuyệt vời.
Và anh ấy nói, bạn biết đấy, bạn phải tiếp cận cuộc sống của mình, bất kể bận rộn hay đơn giản như thế nào, như một tác phẩm nghệ thuật, bạn không thể chỉ nghĩ về nó như cuộc sống hàng ngày.
Bạn phải có một cái nhìn vĩ mô về điều này để bạn biết nơi để đặt mọi thứ.
Và đó cũng là rất nhiều điều bạn đang nói.
Sự thanh lịch.
Vâng.
Cuộc sống phải có sự thanh lịch.
Nếu không, nó chỉ là những khoảnh khắc rời rạc và đôi khi nó sẽ như vậy và nó cũng có thể rất sáng tạo.
Nhưng phần lớn ý tưởng là thực sự tham gia vào điều gì đó, có nghĩa là, cá nhân tôi nghĩ rằng
khi bạn mô tả tôi là rất ổn định hoặc bất cứ điều gì, nghe có vẻ rất nhàm chán cho vấn đề đó, đúng không?
Có nghĩa là, vâng.
Tôi không biết.
Ý tôi là, có một vẻ đẹp trong sự ổn định vì từ những nơi ổn định, bạn có thể chấp nhận những rủi ro tốt.
Đúng vậy.
Ý tôi là, và tôi nghĩ rằng tâm trí của tôi không ở trong một trạng thái ổn định.
Nhưng tôi không có khái niệm này, tôi phải nhìn thấy mọi thứ.
Mọi người đang nói về một cái gì đó.
Tôi phải thấy nó.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy.
Không.
Ý tôi là, tôi muốn thấy mọi thứ.
Đừng hiểu lầm tôi.
Nhưng điều rất quan trọng đối với tôi là sống trong khoảnh khắc và làm mọi thứ theo cách mà tôi muốn.
Ừ.
Bạn dường như không cần phải tham gia vào những cuộc phiêu lưu trong rừng hoặc như việc tôi trượt băng qua Nam Cực.
Không.
Như bạn chưa bao giờ là người thích những cuộc đi chơi hoang dã.
Không.
Không.
Cuộc đi chơi hoang dã ở đây. Đó là cuộc đi chơi hoang dã của tôi.
Ừ.
Tôi có thể có những suy nghĩ rất hoang dã về những điều mà tôi muốn, bạn biết đấy, đôi khi chúng hoàn toàn sai và vân vân.
Nhưng vâng, theo một cách hài hước, tôi là một chút giống như những gì người Pháp gọi là một nhà triết học ghế bành hoặc gì đó.
Có những người viết bài về Pháp, nếu Châu Phi chưa bao giờ rời khỏi Pháp hoặc một cái gì đó tương tự.
Vì vậy, tôi không giống như vậy.
Nhưng tôi không nhất thiết phải khao khát cuộc phiêu lưu thể chất chỉ vì mục đích phiêu lưu.
Tôi thích những điều đẹp đẽ.
Và tôi không ngại lặp lại cùng một điều đẹp đẽ mỗi năm nếu cần, đi nghỉ ở cùng một nơi và vân vân.
Ừ.
Bạn thích quay lại cùng một nơi.
Chà, có sự khác biệt giữa du lịch nơi bạn thấy những điều mới mẻ và vân vân.
Tôi thích điều đó.
Cũng có ý tưởng về kỳ nghỉ nơi bạn chỉ ngồi và tận hưởng những gì bạn có, bạn biết không?
Tôi thừa nhận tôi chưa bao giờ làm điều đó.
Chà.
Và bạn biết điều này về tôi.
Tôi chưa bao giờ đi nghỉ.
Bạn biết đấy, đến ngôi nhà mùa hè ở Đan Mạch, bạn có thể dành một tuần ở đó chỉ để tận hưởng nó.
Chỉ vậy thôi.
Tôi biết nếu tôi cho bạn xem những bức ảnh, bạn biết đấy, từ cửa sổ, họ thấy những con hươu trong vườn.
Bạn biết đấy, chúng chỉ ngồi đó, bạn biết, thật đẹp.
Vì vậy, không có gì, bạn biết đấy, thật đẹp.
Có thể, bạn không thể sống cả đời như vậy.
Bạn biết đấy, tôi không phải là một nhà sư, được chứ?
Tôi không phải là một người thiền định sẽ dành hàng giờ cho việc này.
Nhưng bạn biết đấy, nghỉ ngơi là điều tốt.
Tôi nghĩ điều đó rất quan trọng.
Và các nghi thức rất quan trọng đối với bạn.
Rất quan trọng.
Vâng.
Các nghi thức cũng mang lại sự an tâm vì vậy bạn biết rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách dự đoán được, đúng không?
Bạn không muốn một cuộc sống hoàn toàn không thể đoán trước mọi lúc.
Đó là lý do tại sao mọi người tạo ra các nghi thức, bạn biết không?
Bạn đã dạy tôi về phép tắc từ rất sớm.
Bạn biết đấy, đó là điều mà nhiều năm sau, tôi nghĩ có lẽ vào giữa những năm 90.
Vì một lý do nào đó, chúng tôi đã cùng nhau đi xem phim và thấy một số người ở rạp chiếu phim và họ đang đi dép tắm.
Và hơn hoặc kém là mặc pyjama đến rạp chiếu phim.
Và tôi sẽ không bao giờ quên, bạn đã nắm lấy cánh tay tôi như thể bạn không nắm chặt.
Chúng ta nắm lấy, bạn nói, “Bạn thấy đó?”
Tôi nói, “Ừ.”
Và bạn nói, “Mọi người đang đến rạp chiếu phim trong bộ pyjama của họ.”
Tôi nói, “Ừ.”
Và bạn nói, “Đó là sự khởi đầu của sự kết thúc cho bất kỳ xã hội nào.”
Và tôi nghĩ bạn đang đùa.
Nhưng bạn biết đấy, đó là điều tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Bạn cũng đã nói, và tôi sẽ không bao giờ quên, bạn biết đấy, bạn luôn tốt hơn khi ăn mặc quá chỉn chu
bởi vì ít nhất thì lớp người mà bạn đang nói chuyện hoặc các chủ nhà của bạn, v.v., họ biết
rằng bạn đã coi trọng họ.
Và tôi không nghĩ chúng ta thực sự đánh giá cao phép tắc.
Chúng ta có phần như, đặc biệt là người Mỹ, chúng ta đã nhầm lẫn tự do lựa chọn với
việc từ bỏ phép tắc.
Vâng, đó không phải là điều mà bạn nghe thấy thường xuyên, nhưng còn phép tắc thì sao?
Chà, có nhiều thành phần.
Tôi nghĩ thành phần quan trọng nhất là thành phần xã hội.
Ý tôi là, một trong những điều tôi thích, chẳng hạn, nếu bạn đến Anh, mọi người lịch sự như thế nào.
Lịch sự là một đức tính.
Và lịch sự, càng cao trong tầng lớp xã hội, càng có yêu cầu cao hơn về sự lịch sự.
Hành vi là đối xử tốt với mọi người, là hiểu họ là ai.
Và liên quan đến điều đó, có những quy tắc.
Một số điều trong số đó là hành vi, một số điều là quy tắc ăn mặc.
Tôi đã có một nhà kinh tế học xuất sắc, nhà kinh tế học người Ý làm việc với tôi và bây giờ anh ấy đang ở Bờ Đông,
người đã nói với tôi rằng anh ấy đã đi dự một đám cưới ở Ý sau khi sống ở Hoa Kỳ và anh ấy đã đi
dự đám cưới của người anh họ và chú của anh ấy đã nói: “Bạn không tôn trọng, bạn không đeo cúc áo.”
Anh ấy nói: “Nhưng áo sơ mi của tôi cũ, nhưng không, không, không, hãy về nhà và lấy cúc áo vì
bạn đang thể hiện sự thiếu tôn trọng khi không ăn mặc đúng cách cho đám cưới này.”
Vì vậy, tôi nghĩ rằng có những kỳ vọng mà mọi người có về một số loại hành vi nhất định.
Ý tôi là, nếu bạn nhìn vào những bức ảnh về những gì đang diễn ra bây giờ ở Washington, Swan, bạn sẽ nhận thấy
rằng ông Elon Musk, người luôn mặc áo phông có dòng chữ “Hãy đến sao Hỏa,” bỗng nhiên lại mặc một bộ tuxedo
bởi vì bây giờ ông ấy là một phần của nhóm người đang hành xử như các quan chức chính phủ nên hành xử.
Bạn biết đấy, bạn không thể đi dép xỏ ngón và mặc quần short.
Nhưng Thung lũng Silicon nổi tiếng với dép xỏ ngón và áo hoodie.
Đúng vậy, bởi vì vấn đề là mọi người nhầm lẫn phong cách với thông điệp.
Họ nghĩ rằng vì bạn mặc áo hoodie, vì Mark Zuckerberg đã mặc áo hoodie, điều đó khiến bạn trở nên xuất sắc.
Và tôi nghĩ rằng vấn đề về quy tắc ăn mặc gợi lên một cảm giác hành vi nhất định ở mọi người,
như bạn đã nói.
Ý tôi là, bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu bạn đi hẹn hò lần đầu với ai đó đến đây,
bạn biết đấy, trong dép lê và áo choàng tắm và nói: “Đi xem phim nhé.”
Điều đó chưa xảy ra.
Vâng, được rồi.
Vì vậy, điều tôi đang nói là, bạn không cần phải làm quá lên.
Đó là một vấn đề khác.
Và bạn cũng phải tuân thủ các vai trò của xã hội.
Tôi nhận thấy, chẳng hạn, rằng ở Bờ Đông, mọi người ăn mặc đúng mực hơn
so với Bờ Tây.
Bạn đến New York và thấy đàn ông mặc vest và cà vạt.
Bạn không thấy điều đó ở đây, có lẽ ở LA, nhưng không ở Vùng Vịnh, bao giờ cả.
Vâng.
Một điều mà bạn đã chỉ ra là ở bất kỳ đám cưới nào ở Argentina, đàn ông giữ áo khoác của họ.
và cà vạt suốt cả đêm.
Tôi luôn giữ áo khoác và cà vạt trên người suốt cả đêm.
Tại Hoa Kỳ, gần như ngay sau khi mọi người đến bất kỳ bữa tiệc nào trong bộ vest,
họ bắt đầu cởi đồ.
Đúng vậy.
Phải.
Tại sao họ lại ăn mặc chỉnh tề như vậy?
Đúng vậy.
Được rồi.
Đó là quan điểm của tôi.
Vì vậy, tôi không nhất thiết là người ủng hộ việc đeo cà vạt khi tôi đi làm và những thứ tương tự,
nhưng tôi thực sự tin rằng có những quy tắc ứng xử phản ánh nhiều điều.
Và bạn cũng đang truyền tải một thông điệp, đúng không?
Ý tôi là, ý tưởng về một chiếc hoodie, tôi muốn một trong hai cái, trước hết, là hành vi theo bầy.
Bạn phải mặc một cái vì như vậy bạn sẽ trở nên ngầu hoặc gì đó.
Được rồi.
Trong những bài học khác, tôi hiểu điều đó.
Ý tôi là, đó là những gì bạn làm như một bài học khác.
Bạn làm những gì người khác làm.
Nhưng khi bạn lớn lên, bạn cũng có thể thể hiện ai là bạn qua cách bạn ăn mặc và cư xử.
Bạn nghĩ gì về cuộc thảo luận trên các nền tảng như X, nơi bạn có thể thấy sự pha trộn, bao gồm
nhiều học giả và những người suy nghĩ cấp cao hành xử như thanh thiếu niên?
Chà, được rồi.
Họ muốn nổi tiếng.
Chỉ vậy thôi.
Họ muốn thu hút sự chú ý.
Đúng vậy.
Đây là một điều khá mới.
Ý tôi là, tôi sẽ không nêu tên, nhưng một số người được coi là những người thông minh nhất
trên thế giới, như những gì họ, cuộc thảo luận của họ trên mạng xã hội giống như, ý tôi là, họ sẽ không
trụ nổi hai giây trên sân trường, là cách họ bị đánh vào mặt.
Bạn biết đấy, họ hành xử kỳ quặc, như những người trưởng thành nhưng lại hành xử như thanh thiếu niên.
Được rồi.
Chà, họ có vấn đề vì họ muốn được coi là trẻ trung.
Đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Được rồi.
Đó là một câu chuyện khác.
Ý tôi là, thay vì những gì tôi đã nói, tôi tôn trọng rằng một số người cuối cùng phản ánh xem
các quy tắc, những quy tắc mà bạn biết, những quy tắc nói rằng bạn nên ăn mặc như thế nào để làm một điều gì đó hoặc không,
không hoạt động với bạn.
Và sau đó bạn quyết định trở nên rất khác biệt.
Bạn biết đấy, có nhiều người như vậy và thích trở thành biểu tượng phá cách. Tôi đã nghe nhiều câu chuyện về điều này, chúng ta đã nói về Richard Feynman, người thực sự đã tạo ra một trường hợp. Ý tôi là, Mary Gilman từng nói về ông ấy rằng ông ấy khác biệt đến mức mọi người sẽ nói về điều đó vì ông rất thích nghe mọi người kể chuyện về pongo, người Đức khỏa thân trên mái nhà, không đánh răng. Chính xác. Tất cả những điều đó. Được rồi. Vậy nên ông ấy, ông ấy rất giỏi trong việc thu hút sự chú ý. Được rồi. Thế là ổn. Bạn cũng có thể thu hút sự chú ý bằng cách ăn mặc rất đẹp. Bạn biết đấy, tất cả chỉ là vấn đề, ý tôi là, tôi đã suy ngẫm, bạn biết đấy, chúng tôi thường xuyên đến buổi hòa nhạc ở San Francisco và chúng tôi là những nhà tài trợ và vân vân. Đôi khi bạn đi đến một buổi hòa nhạc. Thật tuyệt vời những gì bạn thấy ở đó. Một số người ăn mặc đẹp, một số người thì ăn mặc như thể họ vừa mới thức dậy, họ không có thời gian để thay đồ và, bạn biết đấy, họ đến đó, bạn biết đấy, trong bộ đồ của họ, bất kể là gì. Nhưng bạn có nghĩ rằng quay trở lại với câu hỏi ban đầu, bạn có nghĩ rằng, xã hội chúng ta đã đi đến một thời điểm mà chúng ta đang trôi dạt về phía, như, vì thiếu một từ tốt hơn, hỗn loạn, kiểu hỗn loạn trong tương tác xã hội không? Chà, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng cái đồng hồ sẽ lại quay. Hôm nọ tôi đã nói chuyện với một số người đang đọc, thực sự, rằng đột nhiên, không chỉ ở New York, mà ở miền Trung Tây, đàn ông bắt đầu mặc áo khoác và cà vạt, không chỉ cho công việc. Được rồi. Họ đi hẹn hò như vậy. Vì vậy, bạn biết đấy, đó là một cái đồng hồ. Nó quay qua lại, qua lại. Tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ kết thúc ở một thời điểm mà, bạn biết đấy, bạn phải mặc áo choàng để ăn sáng hay gì đó. Tôi nghĩ chỉ có những người quý tộc mới từng làm như vậy. Nhưng tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, đó là một vấn đề về cách mà chúng ta cũng cảm nhận thế giới qua con mắt của truyền hình và phim ảnh. Được rồi. Nếu phim bắt đầu cho thấy rằng mọi người đều ăn mặc như thế nào, bạn biết đấy, mọi người sẽ làm điều tương tự.
Nếu phim bắt đầu chiếu, bạn biết đấy, những xu hướng mà chúng ta thấy trong phim chính là những xu hướng mà xã hội thực sự theo đuổi.
Được rồi.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta, tôi không nghĩ chúng ta sẽ rơi vào hỗn loạn, nó sẽ trở lại.
California là một nơi đặc biệt vì nó luôn là nơi mà mọi người, để cảm thấy tự do, họ phải ăn mặc khác biệt và ai quan tâm đến tất cả những điều đó.
Nhưng không phải ở đâu cũng vậy.
Đúng vậy.
Thật thú vị khi giờ đây văn hóa phản kháng lại là chủ nghĩa bảo thủ.
Đúng.
Đúng vậy.
Chúng ta đã trở lại, chúng ta đã trở lại với điều đó.
Nhóm chống chiến tranh là nhóm bảo thủ hơn.
Ý tôi là, cũng có những người như, bạn biết đấy, thật thú vị khi người Mỹ bị cuốn hút bởi quý tộc và truyền thống Anh.
Tôi đã tham dự bữa tối High Table tại King’s College ở Cambridge hai lần.
Bạn biết đấy, mọi người đều ăn mặc đúng cách.
Họ mặc áo choàng và các thành viên ngồi ở một bàn, còn mọi người khác thì… và mọi người thích điều đó.
Họ thích thấy điều đó trong phim.
Chà, đó là sân khấu.
Đúng vậy.
Ý tôi là, đó là sân khấu học thuật, một chút lộng lẫy và nghi thức, nhưng đó là sân khấu.
Và nó thật đẹp.
Chà, chúng ta có cùng điều đó trong lễ tốt nghiệp, bạn biết đấy, truyền thống và những thứ tương tự.
Đúng.
Không có phụ huynh nào muốn đến một buổi lễ tốt nghiệp mà, bạn biết đấy, kiểu như là một cuộc tự do cho tất cả.
Họ muốn thấy một chút trật tự.
Chắc chắn rồi.
Chắc chắn rồi.
Và tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, có một chỗ cho điều đó và một số người sẽ, ý tôi là, có những nhà thiết kế và những thứ tương tự về quần áo và những thứ tương tự khai thác nỗi hoài niệm cho loại thế giới thanh lịch đó, bạn biết đấy, Ralph Lauren và những thứ tương tự.
Vì vậy, nó luôn ở trong trang phục kiểu câu lạc bộ fancy của những năm 1960 và những thứ tương tự.
Đúng vậy.
Bạn có kế hoạch nghỉ hưu không?
Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì.
Ý tôi là, nếu bạn nghỉ hưu, không, không, vì tôi không phải là một nhân viên bưu điện.
Tôi không phải là một đầu bếp trong một nhà hàng mà cuối cùng nói, “Được rồi, tôi đã nấu đủ lâu để tôi có thể nhận lương hưu và về nhà.”
Tôi có một tâm trí hoạt động và tôi cần một môi trường nơi tâm trí đó có thể phát triển và…
Tôi cần một môi trường mà, bạn biết đấy, trong một năm khi tôi rời Hewlett Packard, tôi chủ yếu là, tôi đã tham gia một khóa học về sự sáng tạo và những thứ tương tự, nhưng thực sự tôi hơi nhàn rỗi. Vì vậy, đột nhiên, tôi có nghĩa là, trong một bối cảnh mà mọi người gặp vấn đề và những thứ tương tự mà tôi thực sự muốn lắng nghe, có một yếu tố xã hội trong công việc, như bạn biết đấy.
Vậy thì nghỉ hưu có nghĩa là gì, bạn biết đấy, bạn là một nhân viên bưu điện và một ngày nào đó bạn ngừng giao thư và bạn ở nhà xem sơn khô và đó không phải là tôi, được chứ? Đối với tôi, tôi đang làm việc và tôi thích điều đó và, bạn biết đấy, ngày nào đó đến mà tôi không thể tận hưởng nó, tôi sẽ dừng lại.
Và tôi nghĩ rằng, một lần nữa, điều đó liên quan đến vấn đề chán nản với những thứ mà bạn không thích làm, bạn biết đấy, vì bạn đã làm nó trong một thời gian dài. Bây giờ, tôi tận hưởng cuộc sống của mình, nhưng tôi không nghĩ theo cách, tôi sẽ nói một điều gì đó, giám đốc điều hành của công ty tôi đã nói, “Một người tuyệt vời, Phil McKinney,” đã nói, “Bernardo, tôi không làm việc vì tiền ở đây.” Tôi đã nói, “Tôi cũng không. Ý tôi là, tôi thích được trả tiền, nhưng nếu tôi không thích, tôi sẽ bỏ đi và tôi có thể làm điều đó.”
Vì vậy, không phải là tôi làm điều này vì thu nhập. Đó là điều tôi đang cố gắng nói. Có vẻ như bạn chưa bao giờ theo đuổi tiền chỉ vì nó. Không. Nhưng… Cũng như bạn chưa bao giờ khuyến khích tôi theo đuổi tiền chỉ vì nó. Không. Nhưng như người anh họ của tôi, một nhà vật lý thường nói, tiền không mang lại hạnh phúc, nhưng nó chỉ ra hướng đúng. Tôi sẽ nói tiền không mang lại hạnh phúc, nhưng nó có thể giảm bớt căng thẳng. Đúng. Nó cho phép bạn có những thứ bạn muốn có và bạn không phải… Hoàn toàn đúng. Hoàn toàn đúng. Đúng. Vâng. Tôi nghĩ tiền là một khía cạnh quan trọng trong cuộc sống của chúng ta, có nó và những thứ tương tự. Tôi đã sống nhiều năm như một sinh viên sau đại học mà không có tiền và điều đó rất đau đớn, tôi sẽ nói với bạn. Đôi khi tôi không ăn tối vì tôi không có tiền. Vì vậy, tôi thích có tiền để làm những điều mà tôi thích, nhưng tôi không làm việc vì tiền.
Nhiều người nói, “Chà, tôi đã phát minh ra rất nhiều thứ, tôi có thể đã bắt đầu ở một số công ty và kiếm được rất nhiều tiền, tôi không hề hối tiếc về điều đó.” Những người siêu giàu mà tôi biết và hạnh phúc vẫn làm việc mỗi ngày. Đúng vậy. Bởi vì sau một mức tiền nhất định, bạn vẫn phải đánh răng như mọi người khác. Được rồi. Bạn có thể mơ ước có 150 chiếc bàn chải đánh răng, nhưng thì sao? Đúng vậy. Và bạn chỉ có thể ăn một số lượng bít tết nhất định. Vâng. Vâng. Ý tôi là, điều đó chúng ta đều trải qua. Câu hỏi là, bạn sẽ làm gì với cuộc đời của mình? Bây giờ, bạn muốn đi du lịch, thì bạn có thể đi du lịch. Thật tuyệt nếu bạn có thể đi du lịch theo những cách tốt hơn là làm sinh viên đại học với cái ba lô, mặc dù điều đó có thể rất mạo hiểm. Tôi đã có những trải nghiệm thú vị khi đi phượt với ngân sách hạn chế, nơi một phần niềm vui của việc du lịch theo cách đó là bạn được tham gia vào những tương tác ở mức độ đường phố và sử dụng nhà nghỉ và những thứ như vậy. Vâng, tôi đã đi qua châu Âu như vậy. Ý tôi là, tôi sẽ không thay đổi điều đó vì bất cứ điều gì. Không, tôi đã đi qua châu Âu với tư cách là một sinh viên tốt nghiệp. Tôi đã bỏ mọi thứ. Tôi đã đến châu Âu vào mùa đông và đó là một cuộc phiêu lưu khá thú vị. Vào mùa đông? Vào mùa đông, thật khủng khiếp. Tôi có rất ít tiền. Tôi đã ở những nơi ở Paris, nơi mà bà chủ khách sạn nhỏ sẽ tắt đèn nếu tôi bật nó lên giữa đêm. Thật tồi tệ. Và còn gì nữa? Để tiết kiệm năng lượng. Vâng, vâng, vâng. Và thật buồn cười. Nhưng tôi đã gặp những người thú vị và tôi đã giao lưu, bạn biết đấy, thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tin từ một hoặc hai người mà tôi đã gặp nhiều năm trước trên tàu. Tôi đã đi tàu khắp nơi. Cuối cùng tôi đã đến Đan Mạch giữa mùa đông, bạn biết đấy. Mọi thứ dường như đều dẫn trở lại Đan Mạch. Vâng. Đó là một đất nước đẹp. À, bây giờ bạn có một người vợ Đan Mạch. Vâng, đúng vậy. Và đã có từ rất lâu rồi. Và đã có từ rất lâu rồi. Vâng, nhiều lần. Vâng, vâng. Không, tôi, vâng, tôi thích nó. Đó là một sự tương phản rất khác với châu Âu, châu Âu Trung và những thứ như vậy, bạn biết đấy, sau đó…
Bắc Âu, Đan Mạch, Thụy Điển, Na Uy là một loại đất nước và con người rất đặc biệt.
Vâng, tôi rất thích họ.
Cuộc sống ở đó rất dễ dàng.
Tôi thích Scandinavia.
Vâng.
Vâng, nó rất đẹp.
Đúng vậy.
Con người tốt bụng, tốt tính.
Đúng vậy.
Có những phòng xông hơi tuyệt vời.
Vâng.
Vâng.
Và có ánh nắng mặt trời, ít nhất là vào mùa hè.
Chỉ vào mùa hè thôi, đúng không.
Có kế hoạch gì cho vài năm tới không, có điều gì mà chúng ta nên ghi vào lịch để chắc chắn rằng chúng ta sẽ tham gia không?
Không, vì tôi không thể lên kế hoạch tốt như vậy.
Tôi không lên kế hoạch.
Tôi chỉ…
Cũng không.
Có thể tôi đã thừa hưởng điều đó từ bạn.
Chà, tôi chỉ di chuyển.
Tôi chỉ di chuyển và rất trực giác.
Tôi rất trực giác về những điều này.
Tôi đột nhiên thấy điều gì đó, bạn biết đấy, những thứ lượng tử này.
Tôi không biết.
Tôi bắt đầu nghe về nó.
Tôi đã nói chuyện với một người rất thông minh trong phòng thí nghiệm của tôi và anh ấy nói, “Này, Jing, bạn nghĩ gì về điều này?”
Nghe có vẻ thú vị.
Hãy làm đi.
Và chúng tôi đang làm điều đó.
Tôi may mắn vì được trả tiền để làm điều đó, nhưng không, tôi không có kế hoạch như vậy.
Tôi muốn, chúng tôi muốn, ý tôi là, chúng tôi muốn tổ chức cuộc sống của mình một chút khác biệt bây giờ mà bạn biết đấy, chúng tôi có một ngôi nhà mùa hè ở Đan Mạch và những thứ tương tự.
Tôi vẫn dự định đi du lịch đến đó.
Tôi rất thích châu Âu, nhưng tôi không biết liệu tôi có thể sống ở đó không.
Tôi rất thích Thụy Sĩ.
Tôi muốn đi Argentina mỗi năm và tôi cảm thấy rất gần gũi với gia đình mình.
Điều đó rất quan trọng.
Chúng tôi đều sẽ đi tham dự một sự kiện ở đó.
Tôi hy vọng bạn có thể tham gia cùng chúng tôi nếu bạn có thể.
Vì vậy, những điều đó rất quan trọng đối với tôi, nhưng không, tôi không có kế hoạch cho bất cứ điều gì.
Tôi không biết.
Tôi muốn được bất ngờ.
Chà, bố, tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành từ tôi, từ tất cả mọi người đang nghe và xem, mặc dù bạn có thể tranh luận rằng họ sẽ không quan tâm.
Đây là cuộc trao đổi của chúng ta trong những tháng qua khi tôi cố gắng thuyết phục bạn làm podcast này.
Tôi có thể đảm bảo với bạn rằng họ đã, họ rất quan tâm.
Câu chuyện của bạn thực sự là một câu chuyện độc đáo và tôi có thể nói điều đó không chỉ với tư cách là con trai của bạn, mà còn với tư cách là một người đã ngồi đối diện với các nhà khoa học từ nhiều lĩnh vực và nền tảng khác nhau, không chỉ là các nhà thần kinh học. Tôi cũng rất trân trọng khả năng của bạn trong việc giải thích những điều phức tạp theo cách mà ít nhất chúng tôi có thể bắt đầu hiểu được, vì đây là những khái niệm khó. Và bạn biết đấy, điều mà tôi cảm nhận rõ ràng là bạn đã có thể nắm bắt những khái niệm trừu tượng cao cấp này và làm việc với chúng, cố gắng hiểu chúng, nhưng bạn cũng đã sống một cuộc sống thực sự gắn bó với những điều hàng ngày và thực tế.
Và tôi phải nói rằng ước muốn của bạn cho tôi và cho Laura, và tôi giả định cho mọi người khác là được hạnh phúc. Tôi sẽ cố gắng thực hiện điều đó. Và tôi cũng phải nói rằng, trong cuộc thảo luận này, tôi cảm thấy như bị đánh trúng ngay giữa mặt rằng tôi có được sự bình yên và tôi thực sự có thể tập trung vào việc hạnh phúc khi biết rằng bạn đang hạnh phúc. Thật rõ ràng rằng bạn có một cuộc sống hạnh phúc ở nhiều cấp độ và bạn đã theo đuổi những gì bạn muốn làm hết lần này đến lần khác.
Và bạn biết đấy, một số người có thể đã nghe podcast này với suy nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi vào những vấn đề của mình và những thứ như vậy. Tôi chỉ muốn nói ngắn gọn rằng đúng, chúng tôi đã có những thăng trầm, và chúng tôi chắc chắn đã đạt được những điều cao hơn rất nhiều so với những gì chúng tôi có thể có nếu không trải qua tất cả những điều đó. Và như tôi đã nói với bạn vào năm ngoái vào thời điểm này vào sinh nhật của bạn khi chúng tôi tất cả cùng nhau để ăn mừng, chúng tôi không chỉ tốt, mà còn vượt xa sự tốt đẹp.
Vì vậy, bất cứ điều gì xảy ra xung quanh điều đó, tôi muốn ghi nhận rằng đó chỉ là nước chảy qua cầu và tôi không bao giờ nghĩ về nó. Tất cả những gì tôi nghĩ về là những món quà tuyệt vời mà bạn đã dành cho tôi về sự tò mò và theo đuổi sự tò mò của mình, về việc để lại những dấu chân mới trên những bãi biển chưa được khám phá, những cuộc thảo luận ban đầu về sự phấn khích mà khoa học có thể mang lại. Tôi có nghĩa là, tôi nhớ tất cả những điều đó.
Tôi thật sự nhớ tất cả những điều đó và với những chi tiết vô cùng phong phú, và tôi yêu những câu chuyện của bạn về các nhà khoa học – cả cách họ bay cao và cũng như sự con người của họ, và cách họ cũng có thể mắc sai lầm như phần còn lại của chúng ta.
Vì vậy, bạn biết đấy, không có một ngày nào trôi qua mà tôi không cảm ơn Chúa, vì tôi thực sự tin vào Chúa, rằng bạn là cha tôi, rằng bạn và mẹ đã tạo ra tôi và Laura, và rằng tôi đã có cuộc sống mà tôi có và tôi tiếp tục có cuộc sống mà tôi có.
Vì vậy, tôi chỉ muốn cảm ơn bạn vì tấm gương và sự nuôi dưỡng và vì đã đến đây. Không có từ nào diễn tả được.
Cảm ơn bạn. Bạn biết tôi yêu bạn nhiều như thế nào. Tôi nghĩ rằng những lời này là món quà lớn nhất mà tôi nhận được, và tôi nghĩ bất kỳ người cha nào nghe điều đó, từ con trai hoặc con gái của mình nói ra sẽ cũng cảm thấy như vậy, hoặc không quan trọng.
Đó là một cảm giác rất thỏa mãn, bạn biết đấy, khi có ý nghĩ rằng bạn cảm thấy mình nợ rất nhiều cho những gì bạn đã nhận được và cũng thực tế là bạn đã làm rất tốt và con người bạn là như thế nào.
Vâng. Vì vậy, tôi chúc bạn tất cả sự khôn ngoan mà bạn cần để chỉ đơn giản là vượt qua cuộc sống theo cách mà bạn đang đi, nhưng tôi nghĩ rằng thật tốt khi chúng ta cũng đang ở trên cùng một tần số trong nhiều điều.
Trong bạn, tôi thấy nhiều hơn một sự phản chiếu của những gì tôi luôn muốn trở thành. Vì vậy, điều đó dễ dàng hơn theo một cách nào đó. Có lẽ đó là vì cha và con trai có điều đó. Vì vậy, chúng ta chắc chắn có sự liên kết.
Vâng. Cảm ơn bạn. Cảm ơn bạn. Tôi yêu bạn. Tôi cũng yêu bạn. Bạn biết điều đó.
Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Bernardo Huberman. Để tìm hiểu thêm về công việc của ông, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú của chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin vui lòng đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời không tốn kém để ủng hộ chúng tôi.
Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
Xin vui lòng kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi hoặc ý kiến về podcast, khách mời hoặc các chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi đọc tất cả các bình luận.
Đối với những ai chưa biết, tôi sắp phát hành một cuốn sách mới.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tựa đề “Protocols, an operating manual for the human body” (Các giao thức, một hướng dẫn vận hành cho cơ thể con người).
Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm, và nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực.
Và tất nhiên, tôi cung cấp các bằng chứng khoa học cho các giao thức được bao gồm.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocallsbook.com.
Tại đây, bạn có thể tìm thấy liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, an operating manual for the human body”.
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Vì vậy, đó là Instagram, X, trước đây được gọi là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn.
Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt so với nội dung trên podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network của chúng tôi là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng các tệp PDF ngắn từ một đến ba trang.
Các tệp PDF từ một đến ba trang đó bao gồm những thứ như tiếp xúc với nhiệt độ cao có chủ đích, tiếp xúc với nhiệt độ lạnh có chủ đích.
Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản.
Chúng tôi cũng có các giao thức để tối ưu hóa giấc ngủ, dopamine và nhiều hơn nữa.
Ngoài ra, tất cả các tài nguyên có sẵn, hoàn toàn miễn phí, chỉ cần truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống phần bản tin và cung cấp địa chỉ email của bạn. Chúng tôi không chia sẻ địa chỉ email của bạn với bất kỳ ai. Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cuộc thảo luận hôm nay với Tiến sĩ Bernardo Huberman. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
[ÂM NHẠC]
我是 Andrew Huberman,斯坦福醫學院神經生物學及眼科的教授。
今天的嘉賓是 Dr. Bernardo Huberman。
Dr. Bernardo Huberman 是 Cable Labs NextGen 系統的副總裁。
在此之前,他是惠普社會計算實驗室的主任,而他的名字也表明他是我的父親。
今天,我們將討論各種科學主題,包括相對論、混沌理論以及量子計算。
但我要向您保證,即使您在物理學、計算機科學或數學方面沒有任何背景,整個討論仍會讓您清楚這些概念是什麼,甚至是它們如何運作的一些情況。
在今天的討論中,我們也會談到科學生活。
即是,花一生的時間沉浸於好奇心中,試圖理解我們周圍的宇宙,以及如何理解我們自己。
事實上,今天我們還會談到神經科學,大腦如何運作,以及我相信每個人都會問的不同問題,無論您是否是一名科學家。
例如:我們從哪裡來?有神嗎?我們在宇宙中的用途或目的何在?
以及我們如何能夠沉思這些關於我們如何來到這裡、我們的目的以及量子層面上如何運作的高層次抽象問題,那些微小的、我們甚至看不見的事物?
同時,過著有意義和愉快的日常生活。
我們在理解自我與他人、家庭、社區(包括科學社區)之間的關係的背景下談論這些內容,以及來自不同國家的經歷。
我的父親來自南美洲。
在過去和現在,美國的科學生活是什麼樣的,文化差異的存在。
當然,我們也會觸及我們之間的一些關係。
我們怎能不談呢?
對我來說,能夠進行這次對話是一種極大的榮幸和特權,不僅因為 Dr. Huberman 是我的父親,更因為我相信他所傳遞的知識和某些智慧會對每一個人都有所裨益,幫助他們明白如何在職業和生活中劃出自己獨特的道路。
同時,也如何品味那些讓生活如此值得活下去的簡單日常事物。
在我們開始之前,我想強調,這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。
然而,它是我希望並努力以零成本向大眾提供有關科學和科學相關工具信息的一部分。
緊扣這一主題,我想感謝今天播客的贊助商。
我們的第一位贊助商是 Helix Sleep。
Helix Sleep 製造的床墊和枕頭都是根據您獨特的睡眠需求量身定做的。
我之前在這個和其他播客中多次談到,獲得良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。
現在,您所睡的床墊對您每晚獲得的睡眠質量有巨大的影響。
床墊的柔軟度、硬度、透氣性等等,所有這些都會影響您的舒適度,需要根據您的睡眠需求進行量身定制。
所以,如果您訪問 Helix 的網站,可以進行一個簡短的兩分鐘測驗,問您像是「您是仰睡、側睡還是俯睡?您在晚上偏熱還是偏冷?」這類問題。
也許您知道這些問題的答案,也許不知道。不管怎樣,Helix 都會為您匹配到最理想的床墊。
對我來說,那床墊是 Dusk 床墊,型號為 USK。
我大約三年半前開始使用 Dusk 床墊,這是我有史以來睡得最好的一次。
如此之好,以至於當我出差入住酒店和 Airbnbs 時,發現睡得並不如意。
我迫不及待想回到我的 Dusk 床墊。
所以如果您想嘗試 Helix,可以訪問 helixsleep.com/huberman。
參加那個兩分鐘的睡眠測驗,Helix 將為您匹配符合您獨特睡眠需求的床墊。
現在,Helix 正在為所有床墊訂單提供高達 25% 的折扣。
再次強調,請訪問 helixsleep.com/huberman 以獲得高達 25% 的折扣。
今天的節目還由 BetterHelp 贊助。
BetterHelp 提供專業的在線治療,由經過授權的治療師進行。
我已經進行了超過 30 年的每週治療。
最初,我沒有選擇。
這是我能夠繼續上高中所必須的條件。
但很快我意識到,治療是整體健康的重要組成部分。
事實上,我認為定期進行治療和進行規律的運動一樣重要。
現在,優秀的治療提供基本上有三個好處。
首先,它提供與一個您可以真正信任的人建立良好關係的機會,可以向他談論任何與您相關的問題。
其次,優秀的治療提供情感支持的支持形式,以及指導,包括應做的和不應做的事項。
第三,專業的治療能幫助您獲得有用的洞察,這些洞察您自己無法獲得的。
這些洞察使您在情感生活、人際關係以及與自己和職業生活和各種職業目標的關係中更好地發展。
借助 BetterHelp,他們很容易幫助您找到一位能夠與您真正感受到共鳴的專家治療師,並提供我所描述的這三種好處。
而且,由於 BetterHelp 完全是在線進行的,這也非常高效,容易融入繁忙日程中。
所以如果您想嘗試 BetterHelp,請訪問 betterhelp.com/huberman 獲得您的第一個月 10% 的折扣。
再次強調,請訪問 betterhelp.com/huberman。
接下來是我與 Dr. Bernardo Huberman 的討論。
Dr. Bernardo Huberman,歡迎您。
謝謝你,安德魯。
爸爸,見到你真好。
我也是。
我想沒有什麼預感會預見到這一點。
不,絕對不會。
今天人們可能會注意到,我正在喝著馬黛茶。
這部分是為了紀念我的祖父,他每天早上都喝松散的馬黛茶,
我第一次喝馬黛茶的時候,大約四歲,坐在他的腿上,穿著我的蜘蛛人睡衣。
無論如何,讓我們談談科學。
你出生在阿根廷。
我記得,我們曾經談過這件事,你有一位老師,也許是在高中,他讓你對物理產生了興趣,這成為你所選擇的領域。
但在那之前,你對其他科目有興趣嗎?
我不記得你是否對學術抱有熱忱,還是只是因為應該這樣做。
在那位老師之前,我們來談談他。
是的,是的。
我一直對思想和其他事物非常感興趣。
那個時候的科學有點模糊,但我讀了很多哲學。
我對我所讀的東西並不是很理解,但我還是繼續閱讀。
我對心理學也很感興趣。
我是一個熱愛閱讀的人。
事實上,我在十四歲的時候,為了過生日,我請求我父親給我買弗洛伊德的十二卷著作,這讓他感到尷尬或失望。
真的嗎?
是的,他問:「這是為什麼?」
但我對此感到非常印象深刻。
當然,我甚至連這些書的一半我都無法理解。
我對許多事情都非常感興趣。
我必須告訴你,我對科學,尤其是物理的興趣,並不是來自於你在美國所見的那種標準情況。
也就是說,我並不是一直對數學有興趣。
我並不是那種能夠非常快速地解決問題的人。
但我對物理感興趣,因為我認為物理能補充我理解整個宇宙運作的嘗試。
哲學家們說了各種各樣的事情。
我上了一所非常特殊的學校,學了六年的拉丁文等等,我不得不閱讀康德和宇宙論等東西,對我來說並沒有太多意義。
但突然間,我開始發現物理可能是有趣的。
我有一位表哥,赫克托,是一名物理學家,已經是粒子物理學家。
我的意思是,他當時住在法國,因此有些影響。
但我對與相當抽象的思想有關的東西感興趣。
我無法相信有時我在幾何課上表現非常好,能夠證明定理。
我的意思是,老師會說:「我們來證明這個。」
而我不知怎麼地能夠推理並得出一些證明。
所以我認為我非常關心思想,而不一定是當時科學的具體方面。
我可以問你一個有關早期教育的問題嗎?
如果我記得正確,你是一個自然的左撇子。
他們強迫你學習用右手寫字。
你上的是非常嚴格的學校,幾乎跟軍事一樣嚴格。
差不多。
是的。
這是一種非常有趣的教育方式。
在法國有,叫做法國的文理中學,這在阿根廷是一所非常特殊的學校。
我實際上是由耶穌會士在1500年代創辦的,我的父親也去過那所學校。
所以他想讓我去那裡,我的兄弟也去過那裡。
在六年的非常嚴格的教育中,主要是人文主義的,我學會了希臘語和拉丁語。
我學到了大量的歷史,我非常喜歡。
還有其他法語課程等等。
在法語課上,我們不得不背誦非常長的詩,並且必須要背誦出來。
你還記得其中的一些嗎?
因為有時早期的記憶深陷其中。
是的。
是的。
我和我的兄弟有時互相講述這些詩的部分。
是的。
我現在要說一件事情,這可能會在今天的討論中多次出現,那就是每當我父親在他的兄弟,我的叔叔卡洛斯面前時,他們就會開始笑著講述自小以來不斷重複的笑話。
所以單單提到他的兄弟,就會在我們兩個的臉上帶來一絲微笑和輕笑。
是的。
是的。
於是我學了很多法語,我的父母決定,主要是我母親,讓我學習法語和英語,我去了法語聯盟,五年都在那裡。
那時我的班上基本上只有我一個男孩,這在某種程度上是件好事,為了畢業,基本上要流利地說法語。
但我去的那所特殊學校,紀律是非常嚴格的,非常嚴格。
我們應該做一些在美國不會做的事情。
當老師進來的時候,所有人都要站起來,如果你遲到了仍然站著,你會被直接踢出課堂,事情就是這樣。
但當我回想起來,這在各方面來說都是一次美好的經歷,因為它給了我一種人文主義的教育,對我的職業生涯有著極大的幫助。
大多數人並沒有意識到這一點。
我的意思是,我傾向於以一種十分廣泛的背景來思考事情,這都是因為我所受的教育。
好的。
所以,我熱愛羅馬歷史,並學會了用拉丁語背誦東西。
所以這是非常非常——我非常享受這些。
事實上,我的兄弟並不喜歡。
所以——
你們兩個很不同。
是的。
對卡洛斯有很大的敬佩,但你們兩個真的很不同。
根據這個,我正要問或提及一些我們的阿根廷和南美聽眾,甚至可能包括歐洲的聽眾,可能會震驚且失望地發現,你是我所知道的少數幾個不太關心足球的人。
這似乎對你來說根本沒什麼影響。
不。
不。
這背後的原因有點有趣。
我想我反思過這一點,因為我自己的妻子喜歡看足球,我是說,她是丹麥人,她喜歡歐洲的比賽。我從來不喜歡群體行為。我從來不喜歡對這些事情的這種熱情投入。我不知道為什麼。我從來無法理解,直到我出發到美國的前一周,我才去過一場足球比賽。我弟弟堅持我必須去看一場足球比賽。這有點尷尬,但某個時候,這是一個好的進球等等。我站起來說:“這太棒了。”結果我卻站在了觀眾的錯誤一側。人們對我變得幾乎暴力,你知道嗎?所以對我來說,足球是一種我會看,但我並不熱衷的東西。對,沒錯。我從來沒有真正感到這麼有趣,雖然我在一個划船隊。我學過拳擊。我做了很多運動,但我不太喜歡觀賞運動,比如網球。我從青少年時期就開始打網球。我也不是觀眾運動的粉絲。前幾天,有人問我最喜歡的運動隊是什麼。你會喜歡的。我說是哈林環球表演者,因為他們是不敗的。他們的記錄最好。對,對的。那實際上是你帶我去的唯一一場職業運動隊比賽,當我還是小孩的時候。我們總是去看環球表演者。是的。他們是不敗的。是的,難以置信。我父親也帶我去看過。他們太棒了。是的,是的。我喜歡他們。所以你的父親不是科學家?不是的。你的兄弟不是科學家。而根據他們的說法,你被注定會加入家族生意,但隨後你有一位老師讓你接觸物理學。接觸物理學和真實地表達你想要的想法。這有兩個方面。我覺得他是一位非常有趣且內心煎熬的人,但這很有趣。他進入教室時,大多數學生其實對他所說的並不在意。於是我不僅對他的話產生了興趣,也對他整個的人格充滿了好奇。但我需要在這裡說一些重要的事情。我也相當不負責任。你看,我在一個富裕的家庭長大,我從來沒有想過我將如何謀生。所以對科學或任何事物感興趣是很容易的,因為那是你所做的。你對文化感興趣,讀書,做事情。但我父親常說:“你畢業後要做什麼?你不想在小學教書或做那些事情。”我的兄弟曾說過:“如果他學物理,我就得養活他”,因為他至今仍這麼說。所以科學家被認為是貧窮的?貧窮,是的。他們找不到工作。我是說,在阿根廷,科學界的情況。阿根廷在醫學科學方面有很大的傳統。我想有兩三位諾貝爾獎得主等等。但是在物理學方面,他們培養了一些非常優秀的物理學家。其中一位生活在美國。我是說,他非常有名,馬爾德塞納(Maldesena),我還沒見過他,但我知道他是這個領域的頂尖人物之一。但我之所以進入這一行是因為我感興趣,聽起來很迷人且抽象,這些思想非常強大。我認為,我在這方面反思了很多,因為當你心理上處於成長的過程中,我父母讓我跳了兩個年級。所以我比我的同學小得多,這為我創造了很多問題。在你成長和等過程中,所有的男孩都在談論女孩等等。那時我仍然真的非常想理解為什麼興奮等等的原因還是非常年輕。但是這讓我有了一種秩序感。閱讀一本有關物理學的書,理解有一些法則告訴你事物是如何運作的,給了我巨大的秩序感和力量感。所以其他一切都有些混亂,包括家庭和我自己與朋友或女朋友之間的關係。回到科學的時候,那只是一種……我仍然記得那些日子。從某種程度上來說,它非常令人安慰。所以這就像是一個試金石。是的。那位老師教您的是幾年級的課呢?是中學還是高中?是的,高中,我大約13或14歲。當我最終開始聽這些時,我說:“哇,這真令人印象深刻。這很有力量。有方法知道什麼是對的,什麼是不對的。你不能只是對事物做猜測。”但大多數內容我其實並不完全理解。然後我有一位表哥,赫克托(Hector),他已經去世了。但是我會去他父母的家,這裡有他的書,所有這些關於量子力學、相對論的驚人書籍,我會把它們帶回家。我並不真正理解很多數學,但不知何故,這似乎非常令人矚目。就像是在洞察一種機制或類似的東西。我以前會把它們帶到學校。有一次我的一位老師說:“你似乎對這個感興趣,但你不理解,所以你需要學習。”而他就是那位開始推動我進入這方面的人。另一方面,我的家人則說:“你應該成為一名律師,我的兄弟和父親。”而這從來吸引不了你嗎?不,真的。這很有趣,因為現在我對憲法法律等方面非常感興趣,我聽到了對最高法院的論據等。後來我對法律和經濟學產生了很大的興趣,只是想讀一讀。但是當我父親在餐廳桌子上談論這些時,都是關於在對抗相對方半小時之前完成某些事情的策略,這樣你就能贏得一個案件。我完全對這個不感興趣。我感覺到一個趨勢,就是社會動態和其他人的所作所為,無論他們是否喜歡,或者這是否能給他們帶來一定的收入,並未吸引到你。人們及其群體、思維方式和行為的想法,雖然這些不會打擾到你,但也沒有吸引到你。
聽起來物理讓你覺得有更大的東西,有更普遍的東西,這的確是物理的特點,是嗎?
是的。
它解釋了大部分事物。
大部分事物。
是的。
我也覺得我有點孤獨。
很難找到和我有相似想法的孩子或年輕人。
最終,我加入了一個團體。
我們是四到五個人,通常在星期六聚在一起,看電影,然後討論我們感興趣的話題。
我那時只有16歲,正在決定我的人生方向。
我們四個人都有所承諾。
其中兩個來自非常富裕的家庭。
我們承諾要忠於自己,追求我們喜歡的東西。
但我是唯一一個這樣做的人。
其他兩個人最終接管了他們父母的生意,其中一個我基本上不知道他在做什麼。
我多年後才見到他。
對很多人來說,金錢成為了一個相當明亮的指標。
是的。
是的。
是的。
你從未逼我朝著任何特定的方向發展。
你是鼓勵我不要走特定的方向,但在學業選擇上從未這樣做。
事實上,我不記得你告訴過我或勞拉(對了,大家,我的妹妹叫這個名字)我們必須做什麼,除了上課和做到最好,但我從未覺得被推向科學的領域。
不。
不。
雖然你對它有點好奇。
動物。
動物。
我記得那段時間,我開始相信物理的事情不多,我想要改變。
有一天,騎腳踏車的時候,我想我有一個背包在我的自行車上,你很年輕,你問我:“什麼是未解決的問題?”
我回答:“我覺得不在物理上,而是大腦。”
你說:“好吧,我會深入了解這個。”
你說:“我永遠不會忘記那件事。”
嗯,有趣的是。
我對人類的記憶感到著迷。
如你所知,我知道你也一樣。
我也記得那個故事。
我稍微記得不同,但我們實際上非常一致,我記得你早上會陪我走到學校,然後在甘恩高中的後面小路的入口處把我放下。
因為我會在對面街道接到克里斯汀·哈內特,而你告訴我,如果我自己接你,然後陪她走到街尾(也就是課堂所在處)會更好。
你在教我騎士精神。
我還記得我問你你做什麼。
我可能五六歲,大約一年級的時候。
所以大概是六七歲的時候,我問你你做什麼,你說:“物理。”
我說:“那是什麼?”
你說:“嗯,我讓我告訴你它帶給我的感覺。”
你說:“你知道在你生日前夜的感覺嗎?”
我說:“知道。”
你又問:“你知道那種感覺嗎?”
我說:“知道。”
你說:“哦,那就是我每天上班的感覺。”
我記得,“我永遠不會忘記那句話。”
我又問:“你做什麼?”
你說:“我是物理學家。”
我說:“好,那我也要做物理學家。”
然後我記得,也許我們談了兩次,你說:“嗯,物理上大部分大問題已經解決,所以你應該選一些,也許比較少有人涉獵的。”
我問:“像什麼?”
你說:“大腦還挺有趣的。”
然後我說:“好吧,我會研究這個。”
沒錯,這個在生日前的感覺是我記得對你說過的。
我不記得自己每天都有那種感覺。
我確實記得當我有一個主意並且最終完成了我們寫文章的時候,這種感覺。
你知道,這是一段非常刺激的時光。
你也知道,現在你也自己做過。
所以我想傳達給你。
對我來說,這是非常非常重要的,你能理解這一點。
另一方面,這也讓我感到非常孤立,不僅是和你,還有其他人。
我的意思是,這是個非常深奧的領域。
你以前常常走進我書房,看到我在寫方程式等等。
你會問:“那是什麼?”
我正在想著你的書房,離我童年的睡房只是一扇門的距離。
我仍然記得你書房的氣味。
我現在仍然能嗅到。
我對某些事物有驚人的記憶力。
我可以清晰地想起來。
但是我還是記得你的書本排列,音響擺放的位置,照片,你的愛因斯坦照片,你和勞拉以及媽媽的照片。
我記得所有的這些。
還有那張位於書房後面的沙發,因為你是一位應用科學家,這是我從你那裡繼承下來的。
但是我記得,你確實很常在那間辦公室裡度過時間,並且聽古典音樂。
你在工作時聽音樂嗎?或者你之前有聽過嗎?
一直都有。
一直都有。
是的。
對我來說,古典音樂是我很小的時候就發現的。
我的父母也很喜歡古典音樂。
我哥哥也是,這對我來說與我的感受有著巨大的情感共鳴。
有時候它是背景音樂。
有時候我會非常仔細地聽。
這是我生活中一直有的東西,現在仍然存在。
我的意思是,對我來說這是非常非常重要的。
但我們家並沒有很多音樂家。
不,遺憾的是,對。
雖然有一位非常著名的人。
我們都嘗試過。
我們都嘗試過。
是的,是的。
特別是你,對。
我們都失敗了。
對,對,對。
還有一位著名的胡伯曼,一位偉大的小提琴家,布朗尼斯拉夫·胡伯曼。
我想我給你發過一張他在愛因斯坦身邊的照片。
他是1920年代、30年代和40年代最偉大的小提琴家之一,一個非常有趣的人。
他是以色列愛樂樂團的創始人。
這也是胡伯曼這個名字在以色列某條街道上的原因之一。
我們和他有關係嗎?
不幸的是,沒有。
這解釋了我們家缺乏音樂才華的原因。
我們都喜歡音樂,但除了我表弟迭戈之外,沒有人是好音樂家。
迭戈有著完美的音感,所以他能做出真正有趣的事情。
回到你的童年,這位老師,他是怎樣的人呢?
你已經對尋找事物中的秩序產生了某種初步的興趣,這讓世界變得有意義。
當時阿根廷的政治情況如何?
有些部分非常可怕。
我的意思是,當時有一個持續了很長時間的獨裁政權,這個佩隆的事還有其他的。
他真的很追隨墨索里尼,甚至在第二次世界大戰期間也是這樣。
那在街上意味著什麼?
你是在布宜諾斯艾利斯的心臟地帶長大的,但這在某些方面意味著什麼?我的意思是,街上到處都是貧困嗎?人們之間有暴力嗎?
不,不,不。
這對你來說意味着什麼?
嗯,這是一個非常壓迫的政權。
在我的家庭中,像大多數社會階層一樣,你必須小心你談論的內容。
我們家有女傭和廚師,所以你必須非常小心你所說的話。
因為他們會把那些信息傳回去?
毫無疑問,我的祖父,我的父親在某個時期因為他不加入佩隆主義者黨而被列為共產主義者,無法來美國探望我。
好的,作為一個聲明,我們不是共產主義者。
我們都是資本主義的堅定信仰者,他就在這張桌子旁。
所以不,這真是可怕。
那是一個可怕的時代。
真的是一個非常壓迫的時期。
但他不是共產主義者。
不,當然不是。
當然不是,當然,沒有。
他是站在另一邊的。
但當時的想法是被標籤為這樣,最終這些信息顯然洩漏給了美國當局,所以當他申請簽證時,他被拒絕了。
這是一個非常複雜的故事。
我不認為我們應該浪費時間去了解他最終是如何通過我一位在美國的朋友,一位神父解決的。
但重點是,在那段時期,你必須非常小心你的說話方式和表達方式。
那是一個非常類似於意大利法西斯的獨裁 regime,正如你所知道的,這個獨裁政權一直持續到幾年前,因為正如你聽到的,現在的新總統是一個實際上反對這種整體意識形態的人,佩隆主義等等。
米雷。
米雷,對。
我從來沒有,我根本不涉足政治,但你必須小心。
但那是一段有趣的時期,當他被一場軍事革命推翻時,我的父母非常高興,我仍然記得當時的慶祝活動等等。
但那被認為是對他反對的少數群體。
你知道,那是一場社會階級運動。
勞工階級支持佩隆和他所承諾的事物。
所以這最終消失了。
所以真正的問題是,這個國家對科學作為一項應該做的投資並沒有真正的承諾。
是的,擁有諾貝爾獎也不錯,這在文化上是好的,但他們沒有像我們在美國擁有的那種實用觀念,認為做科學意味著解決具體問題。
而這是在1950年代。
60年代也是如此。
對。
這是美國物理學最大和最快進步的時期之一。
是的,對。
那你有聽到這些事情嗎?
當然。
我一直在關注這一切,我想要購買相關的書籍等等。
我和我父親有過一些關於購買他認為不會帶我去任何地方的書籍的衝突。
我的意思是,他是一位非常務實的律師。
他不理解我為什麼要做這些事情。
所以是的,我了解所有的事情,實際上大學的情況非常好。
我進入了大學,你必須選擇你想要做的事情,經過一次巨大的個人危機,我決定不學法律或工程,這是我父親所提供的替代方案,而是決定學習物理學。
我一點也不後悔。
那是一段非常令人印象深刻的時期。
我在物理方面得到了很好的教育,雖然有點過於抽象。
所以這是實驗物理還是理論物理?
兩者都有。
兩者都有。
我在實驗室裡還可以。
我的意思是,我在進階課程中的表現更好,我修了很多進階數學和微積分的課程,還有更高的課程,複雜分析等等。
所以你最後還是擅長數學?
好的,是的。
我理解數學。
我不是天才。
我的意思是,和我許多學生相比,我有一些能做出不可思議事情的傢伙,我可以慢慢地做到這些。
我明白。
是的。
是的。
所以,物理是我知道如何直覺地理解的事情。
我已經有了一些有趣的想法,雖然那些想法或許沒有得到具體的實現,但我知道。
所以高中時的老師,是他告訴你這回事有職業的可能性嗎?
是的,他說,你知道,如果你真的在乎這件事,你應該投入到這裡去。
他顯然是一個在多個層面上都受到折磨的人等等。
而你是因為他在理智上掙扎而這麼說的嗎?
是的。
是的。
是的。
他有些困惑,但也很有趣。
一個強烈的人。
我仍然記得他的名字。
他是一位哲學家。
他的名字叫埃格斯蘭,這是一個德國名字。
他開始談論,首先是關於基督教的發現,它對他意味著什麼,什麼是正宗等等。
然後我對古代偉大思想家的接觸非常廣泛,知道羅馬和希臘的思想。
所以這一切對我來說都是迷人的,有趣的,擁有可以和我討論這些事情的朋友真是很好。
你認為在美國現在,甚至在我成長的過程中,特別是現在,我們不強迫孩子們接觸所有這些主題,像是我們試圖讓人們早早地被引導到某些事情上,這樣的做法是不公平的嗎?實際上,一位最近的嘉賓告訴我,許多學校現在只是提供知識,但並不期望孩子們去做問題集,哦,你知道,他們教孩子們有關身體活動的知識,但不期望他們去進行身體活動。認真的。這聽起來有點好笑。是啊。不,不過,我是說,這是這個國家的教育方向。我曾經在法國擔任訪問教授,實際上,因為這個原因我住在巴黎。我發現,法國的知識傳統與美國的相比也是非常非常抽象的。我的意思是,英國人和美國人才是將物理學進入一個非常非常實際的領域並取得非常具體的進展,幾乎如同工程學一樣。我想快速休息一下,來感謝我們的贊助商 AG1。AG1 是一種維他命礦物質益生菌飲料,還包含益生元和適應原。AG1 設計用來滿足你所有的基礎營養需求,味道也很好。現在,我自 2012 年以來一直在喝 AG1,我是在那段時間開始的,當時我的補充品預算真的很有限。事實上,在那個時候我只有足夠的錢購買一種補充品,而我非常高興我選擇了 AG1。原因是即使我努力讓我的大部分食物來自全食和最少加工的食物,實際上,僅僅從食物中獲得足夠的水果、蔬菜、維他命、礦物質、微量營養素和適應原對我來說非常困難。而我需要這樣做,以確保我在整個白天都有足夠的能量。我晚上睡得很好,保持我的免疫系統強壯。但當我每天服用 AG1 時,我發現我所有的健康狀況,包括我的身體健康、心理健康,以及認知和體能的表現,都變得更好了。我知道這一點,因為在我沒有服用 AG1 的時候,我確實感受到過變化。我也注意到,這與腸道微生物組和大腦之間的關係非常有道理,當我定期服用 AG1 時,對我來說意味著早上或中午時分喝一次,下午或晚上再喝一次,那麼我會感到更清晰的思維和更多的精神能量。如果你想嘗試 AG1,可以訪問 drinkag1.com/huberman 以獲得特別優惠。目前,他們正在贈送五包免費的旅行裝和一年的維他命 D3K2 補充品。再次強調,那就是 drinkag1.com/huberman 以獲得該特別優惠。當我來到美國時,我必須告訴你,我是作為賓夕法尼亞大學的研究生來的。是的,讓我們談談這個。那麼你是怎麼成為美國的研究生的呢?你申請的。是的,我畢業時,未來看起來相當黯淡。我有一個女朋友,她的父親非常富有,她說:“沒問題。你會為我爸爸工作,他有一家工廠或者其他什麼。”為什麼我覺得這不是你會接受的邀請?不,不是的。一點也不是。我從來沒見過你為其他人工作,除了為自己工作。對,某種程度上。你說得對。有一點相似。對,對。所以,是的,是的。經營企業的想法並不是我所想要的。我其實是非常理想主義的,並且也不負責任。但我有一個堂兄,他已經在哥倫比亞大學獲得了理論物理學的博士學位。他曾在法國、瑞典等地當教授。所以我覺得也許我應該去美國。所以我開始申請這些學校。我的父親告訴我:“我甚至不會幫你這個忙。”他不喜歡這樣。我父母也不喜歡。你知道,我在很多方面與家人非常親近。所以我申請了許多地方。我記得我被康奈爾大學錄取。然後我想:“哦,紐約,那太好了。”直到有人告訴我:“你必須坐飛機去真正的紐約。”是的。你喜歡紐約市。你喜歡紐約市。無論如何,我獲得了賓夕法尼亞大學的一個非常非常好的獎學金,這是……這個獎學金來自於哪裡?海軍。美國海軍。是的。我非常感謝這一點。實際上,我在我的博士論文中寫了這個,你知道的。我非常感激。我認為他們支持這種研究是不可思議的。他們想讓你來美國建造武器嗎?不,不,不。一點也不是。我來到美國是為了和布爾斯坦教授合作,他在101歲時去世。但不,我是得到美國海軍的支持的。這是一個在賓夕法尼亞大學的獎學金。但我記得在我第一次與一些教師教授面試時,我和他們談論量子力學的基礎。那個人對我說:“讓我給你提出一個有趣的問題。你有一個乒乓球,但它不是一個經典的乒乓球,而是一個量子乒乓球。你能告訴我它會彈到什麼高度嗎?”我根本不知道該怎麼辦。我完全不知道你可以將所有這些知識轉化為某種可實施、實際的東西等等。因此,第一年是一個相當艱難的掙扎。所以你有理論理解。是的。沒有實驗理解。對。對。是的。或者經驗等等。我不知道該如何很好地計算事物。是的。我很好。是的。數學理解和數學實施之間是有區別的,以及創造事物。嗯,你學會了這一點。我有四年的研究生學習,獲得了物理學博士學位。所以顯然,我學會了如何做到這些。但我所說的是,我對這個世界的運作有非常非常模糊的理論理解,但並不是很實際。
我並沒有隨手可得這些知識。
這就是你在研究生院學到的東西,如你自己所知道的。
好吧。
是的。
本科生學習腦部的知識是一回事,但在研究生院,
我學會了如何切割大腦、染色大腦、追踪神經連接、從神經元中記錄,
而親身實踐則是另一回事。
完全正確。
完全正確。
是的。
對我來說也是這樣。
是的。
我正在上課並發現你喜歡什麼和不喜歡什麼。
我有點受制於我的教授,因為他是給我獎學金的人,
但我並不喜歡他所做的事,這總是很 problematic。
你和他關係好嗎?
有點好笑。
他似乎想成為我的代理父親,但在智力上,
我總是覺得這傢伙並不太在行。
我意思是,他在某個時候非常有名。
當然。
他是美國國家科學院的成員。
雖然他不是,但他非常有名,非常有名。
但我總覺得我們所做的事缺乏深度。
這不僅僅是他。
還有固態物理學。
有一位非常著名的瑪麗·戈爾曼,她對固態物理學完全不屑。
她曾經稱它為“Squalists”狀態物理學。
對於那些不熟悉的人,瑪麗·戈爾曼,我們稍後會談到瑪麗,因為我有過與他見面
的有趣經歷,但他發現了夸克。
他贏得了諾貝爾獎,在某種程度上,被認為至少是與費曼一樣出色的物理學家,
甚至可能更好。
是的。
是的。
雖然不太為人所知,但在物理學家中,他的名字會讓所有人感到畏懼。
稍後我們再來談談瑪麗。
那麼你喜歡研究生院的生活嗎?
是的,但那段時間非常艱難,非常艱難,尤其是第一年在塔巴科(Tobacco)。
而且,個人來說,我感到非常孤獨,你知道,我被移植到了一個完全不同的
世界。
費城不是我會推薦給很多人居住的城市。
我每個周末都逃到紐約,這讓我的教授非常不滿。
你是否從經濟上由比較寬裕的狀態轉變為幾乎沒有錢?
我真的沒有錢。
我過著很少的生活,實際上是的。
我的父母,我的父親覺得,“好吧,這就是你要做的。
你必須靠這個活下去。”
他們每年支付一次機票讓我回家探望,一切都非常美好和令人安慰,
能回到家裡、得到照顧和其他一切,這些都是家庭生活。
然後再回到費城和作為學生的現實。
與我身邊的其他人和外國學生不同,我並不享受,
我的確,這對我來說是一場相當文化的冒險,去見來自世界各地的人,
我與一位來自日本的博士後非常親近,他是一個很有趣的人。
但我非常痛苦。
所以這是在六十年代中期嗎?
是的,是的,六十年代末,是的。
我一點也不喜歡那裡的生活,我住了四年,根本沒有一個女朋友,
我約會等等,但我只是覺得我被移植到了一個我不喜歡的環境中。
好吧。
更何況,我與指導教授之間的衝突並不明顯,雖然不太嚴重,但總是存在。
這可能會很難。
對於那些在聽的朋友來說,與研究生指導教授的關係可以是非常美好的,
但也是潛在危險的,因為他們在你的未來中施加了巨大的控制,不僅僅是通過推薦信,
還有機會,而在這方面我算是運氣不錯。
你非常幸運,是的。
我的指導教授就是那種如果你和他一起吃晚飯,他會給你點菜的人。
你在開玩笑嗎?
我不是開玩笑。
他就是那種人。
他會帶整個團隊去中餐館,在你說“我不喜歡這個”之前,他就已經點了。
有一次他帶我去他的夏季別墅待了一整個週末,想要完成一篇論文,這家伙就是無法完成論文,而我也很混亂,他的女兒也在那裡。
她十六或十七歲,問道:“你們兩個要談物理嗎?”
我本想說:“不,我們去散步。”他卻說:“這就是我們要做的。”
但如果物理學的內容僅僅是他重複我們所做的事情,我的確,我記得我當時非常痛苦地查看手錶,心裡想我該如何逃出去?
我沒有車,所以我在周五到週日的晚上算是他的囚徒。
所以對我來說是很難的。
我真的從未感到那麼快樂。
另一方面,當時我沒有其他選擇,但一畢業,我就逃了出來。
我正想你的研究生經歷和我的經歷是多麼不同。
我真的很喜歡我的指導教授,你知道。
她真是太棒了。
你有很棒的人。
是的,我真的運氣很好。
而且我從你那裡得到很多啟發,對於那些不知情的人,我離開了伯克利的項目,
每個人都覺得我是瘋子,瘋子般地從伯克利轉到戴維斯。
這是我的選擇。
但我記得你曾經說過。
你說,戴維斯的入學班有多大,對吧?
因為根據所有標準,伯克利是更好的機構。
戴維斯很好,但伯克利被認為特別強。
我說,只有我們三個。
然後你說,那麼,要麼你在做一個最佳決定,要麼是在做一個最糟的錯誤。
然後我想你問我驅動這一決定的原因。
我說,好吧,那裡有一個人。
她的名字是巴巴拉·查普曼,她似乎正在研究一些問題,如果我不研究這些問題,我會後悔。
我無法想像自己去研究其他事情。
你說,“我要去做。”我真的很感激。
因為任何一位家長,如果我是家長,而我的孩子說:“我要離開伯克利,
去戴維斯,在博士學位的中途重新開始。”我想我可能會猶豫。
巴巴拉在你的生活中扮演了一個非常美好、支持性且充滿情感的角色。這是顯而易見的,她對你有著極大的偏愛。她在很多方面都希望自己的兒子能像你。而我心中有些感動,因為她年輕時就去世了,但她真的是一位了不起的人。所以我為此感到非常感恩。
不過你在顧問那裡的經歷並不是這樣。在那段時間裡,我確實想詢問這一點。我提到是六十年代中末期,因為那是反文化運動的時期。而有一件人們應該知道你的事情,我就提出來,就是在我認識你的整段時間裡,這已經有一段時間了,你一直非常清楚。你從來沒有對休閒藥物感興趣。即使在那個時候超級常見,你也從來沒有使用過。我從未見過你喝超過一杯酒。你這輩子從未醉過。儘管來自阿根廷,你卻不喜歡足球。
在我開車前往的路上,我突然想到,朋輩壓力對你似乎並不影響。你不會因為周圍的人在做某事而去做那件事。你完全正確。我總是感到一種獨特感,或者說不一樣的感覺。但因此我變得非常謙卑。我並不驕傲。並不是說我覺得其他人更糟等等。但當我來到美國時,我曾經必須做出一個決定,我明確地記得思考過這個問題。那是我第一次超出了父母家庭及我在阿根廷的社會環境的控制。因此你可以隨心所欲。
而我並不是唯一來的人。和我一起來的還有三到四位才華橫溢的數學家和物理學家。在一年內,我看到他們全都迷失了方向。其中一位甚至沒有畢業。他們沉迷於毒品,搬到了紐約的村莊,決定那就是他們想要的生活。問題是,十年後,你在做什麼?我指的是,變成一個老嬉皮實在不算有趣。因此我當時真的抱有這樣的想法,我需要非常自律。我必須內化一套價值觀,告訴自己我想要什麼,不想要什麼。
所以是的,確實,我曾經去過派對。對我來說,在紐約、費城,人們抽大麻和各種其他驚人的事情,喝醉等等,我感到非常驚訝。我會說,“不,謝謝。”然後就是這樣。我對此感到相當自在。我從不覺得需要通過迎合這樣的一群人來獲得認同。
你知道,在我整個人生中,現在我49歲,我能說出這種話的人只有一個,就是從來沒有醉過、從未吸毒,基本上除了喝了一次酒,從未真正啜飲過任何酒精,這就是我的好朋友瑞克·魯賓——我喜歡這層意義的。按所有標準來看,他或許是有史以來最偉大的音樂製作人,跨越了十幾種不同的音樂類型,不僅僅是搖滾樂,還有古典音樂、鄉村音樂等等。我曾經問瑞克:“你在音樂界工作,那裡的毒品和酒精比比皆是,或至少曾經如此。”他只是說:“是的,我從來不太感興趣。我可以身處其中,但不參與。”
所以你們兩個是我所知道的唯一有著這樣關係的人,你們對周圍發生的事情沒有感到被吸引。而且也不理解,舉例來說,毒品和酒精在年輕人中的角色——我當時是一名研究生,在很大程度上,它扮演了放鬆和消除壓力與焦慮的角色。對我來說,真有趣的是,人們有時會來我這裡問:“你知道嗎,有沒有什麼可以抽的或者……為什麼?因為我很緊張。”我會說,你知道,應對你的焦慮狀態,但你不必喝酒來做到這一點。
我永遠也擔心我的大腦。我指的是,我害怕這些東西會把我推向極端。所以我只是——但我認為,我還需要說這一點。我曾經對那些在當時這樣做的人有些偏見。這是一種透過批評,透過說“這是錯誤的”來讓自己保持在正軌的方法,好嗎?相對地更理解。我是說,無論人們怎麼做,這對他們有效,那就很好,儘管我仍然不喜歡它。而且當我們來到加州時情況更糟,因為那裡一切都在發生,不僅僅是毒品和其他一切。
那麼——好吧,讓我們談談這個。但不必馬上具體進入這個問題。所以你完成了你的博士學位。你本可以進行博士後,成為教授。我也曾考慮過這一點。我想去——我的夢想是去英國的劍橋大學。不僅僅是因為凱文理科實驗室非常棒,還有整個 DNA 的事情。你知道,克里克就在那裡等等。所以我想,也許我可以開始,吸入一些那些氣味。你想進入生物學。
嗯,我有興趣。我是說,因為我讀過華森的著名書籍,雙螺旋,我一夜都無法入睡。我是說,我有一夜讀完,然後說:“這個家伙做的事情真是不可思議。”驚人的書。驚人的書,是的。而整個事情變得像物理學一樣。它不再是這麼多複雜的名稱等等。嗯,那是晶體學,說實話,物理和化學是如此深入。晶體學很無聊,因為你必須學習所有這些晶體。我只是在開玩笑,因為意大利麵模型的那些人,我們稱之為晶體學家,現在可能正在掩住自己的眼睛,但沒關係。他們喜歡他們所做的,感謝他們。不,當然。
因為他們設計了新穎的藥物口袋和受體。我是說,他們正在做一些很酷的事情。嗯,我覺得在劍橋是可以的。我是說,你會遭受一些困擾,比如房間裡根本沒有暖氣等等。但後來發生的事情是,我遇見了你的母親,然後,她給我的生活帶來了一點現實,說,「嗯,她說,你知道,是時候畢業了。」時間到了,因為我只是留在那裡當博士生。你知道,我還好,嗯,好吧,錢是一個問題,但我卻能以這種方式生活。你是紐約的媽媽。我在紐約遇見了你的母親。她是,她腳踏實地地說,你知道,是時候畢業了等等。她其實是對的。所以我決定找工作,但我的教授不一定讓我走。他想让我作为他的博士后留下,這樣,你知道的。這是人們常常不明白的一件事,即如果一個學生或博士後非常優秀,導師會受到抑制而不想把他們推向工作。對。這是一個棘手的遊戲,因為你希望得到導師的支持,但通常情況下,如果你非常優秀,你的導師會想留住你。是的。因此那個時候還有另一個方面。到那時,我開始思考我想要過上更舒適的生活。我是說,我來自一個過著非常舒適生活的家庭,我非常渴望那樣的生活。因此我開始,知道,找工作等等。我的導師對於告訴我該怎麼做不是太熱衷。因此,雖然我可以去幾個地方擔任博士後,但我想要更獨立一些。我發現西海岸有像IBM和Xerox這樣的研究機構等等。那裡有,知道,人們可以做科學,知道,好的科學,而貝爾實驗室是所有中最著名的。那是在東海岸。 在東海岸。我去貝爾實驗室面試,我覺得他們把那裡運作得像俄羅斯的集中營。我是說,這簡直是不可思議。我們有十個人,他們帶我們四處走,並且人們在記錄你所說和所問的問題,告訴我們那是個精英地方。確實是一個精英地方。所以東海岸。是的,是的,東海岸的機構,嗯,我現在明白了,因為我是在舊金山灣區長大的,東海岸的機構和我永遠不會融合,因為他們喜歡傳統。他們喜歡層級制度和歷史,而西海岸,嗯,全是關於創業、首次公開募股,以及過去三年發生了什麼和未來十年會發生什麼。對。好吧,另一方面,關於歐洲大學模型有一些好話要說,因為最大的對比是,你說這個,我還記得,當教授來做圓桌會議等時,他們穿著西裝和領帶在賓夕法尼亞大學和常春藤聯盟學校等等。我來到史丹佛,參加第一個圓桌會議,學生們穿著短褲帶著狗進入禮堂。我不敢相信。這是如此不可思議的,知道,文化變遷。是的。但聰明嗎?不聰明。我是說,是的。不可思議的聰明。不可思議的聰明。他們知道那一點。所以,在一個事件中,我發現了一件歷史上變得極其重要的事情,儘管我只是邊緣地參與其中,那就是Xerox公司發明了一種複印機,決定進入信息時代,並決定在帕洛阿爾托靠近史丹佛建立一個新的研究中心,招聘將在這整個計劃中工作的人,包括電腦和信息以及物理學等。我進去了,那些人,知道,面試我的人,他們說,「哦,這正是你的地方。」所以我就這樣做了。有趣的是,當我在那裡做我認為有趣的事情時,有一小群人發明了個人電腦。史蒂夫·喬布斯看到了並基於此創建了第一款Mac。這個,我在高中有一位同學,Becca Canara。是的。我記得因為她在學校騎著一輛Vespa。是的。她的母親參與了那些事情。她的母親參與了創造,這是阿黛爾。阿黛爾,是的。是的。阿黛爾·戈德堡,是的。在發展使頁面能在屏幕上顯示的能力。對象互語言。我完全不知道那正在發生。我對你誠實。我是說,那是在二樓進行的。他們都很嬉皮。我的意思是,他們生活的內容是驚人的。這是70年代,而且灣區當時還不像現在那樣。我是說,每個人都去Risottis,知道,吃長午餐,還有很多事情與毒品有關等等。是的。我可以問一個問題嗎?所以Xerox Park是一個令人難以置信的地方。我記得小時候去過你的實驗室。是的。是的。實際上,我最早的回憶之一是你帶我進入你和吉姆·博伊斯的實驗室。是的。你讓我選一個水果。有一碗水果。我選了香蕉。你拿出香蕉,剝掉皮,然後把它浸入液氮中。然後你叫我把香蕉扔到地上,我們把香蕉打碎了。我想,「這是我見過的最酷的事情。」我還記得那一幕。所以那一切都在發生。但你提到有關開發計算機介面的事情,的確喬布斯借用了或者說竊取了,主要是因為Xerox Park對知識產權的保護不佳。我是說,他並不是非法這樣做。我是說,他看到的。他們基本上把它送了出去。對,對。
他們基本上是白白給的,對吧?
這樣,您知道,對未來非常有利。
就這樣。
但我也記得,因為我小時候曾聽到過你和媽媽的對話,大概那時候,公園的情況很瘋狂。
有一個房間,裡面滿是豆袋。
人們在那裡吸食LSD和其他毒品。
但這不是你的風格。
不,沒有。
根本不是。
好吧。
我在物理實驗室,我們可以晚些時候和吉姆·博伊斯聊聊,他是我非常有趣的合作者等等。
我們玩得很開心,但不是那種層次。
事實上,我們被認為是非常傳統的人,您知道,做著我們在做的事情。
我的意思是,這是一群真正的人,我是說,已經有書籍寫過關於這整個群體的,這些人實際上成為了硅谷的胚胎。
有很多很聰明的人在嘗試做新事物,艾黛爾、阿蘭·凱,他們中有很多。
你有沒有想過參與這些事情?
我曾經把他們視為如此,我告訴你我是如何參與的。
這個小組的負責人,鮑勃·泰勒,一個非常有魅力的人,負責個人計算機的發展。
他是計算機科學實驗室的主任。
他曾聽說我會打乒乓球,因此開始向我挑戰乒乓球。
所以我們經常打乒乓球,你知道,對話非常奇怪,因為我會說:“哦,你們做計算機科學。我有一些數學問題。我想讓你們實驗室的一些人幫我。”
他說:“我們不是。
我們不是你想的那種計算機科學家,就像在IBM裡穿著白大褂修理機器和解決數學問題的。我們想要革命世界。我們想要改變你思考的方式。”
他經常這樣告訴我。
我有點懂,但坦白地說,他似乎完全和我在做的事情不搭界。
這時馬克·安德森,也就是Netscape的創始人,現在是A16Z,在你坐的這個位置上,他描述了這種“瘋狂鴨子”的概念,說在公司裡有一些小團體,真的有點瘋狂和不拘一格,真正測試著可能性的極限。
是的。
你認為他們扮演著重要的角色嗎?
非常重要。
非常重要。
而在那個時候,我在我的領域也有點像那樣。
我是第一個意識到,一旦我看到這些機器,我可以用它們做一些連物理學家都無法做到的事情。
而我選擇工作的那些領域完全是人們在施樂或IBM等地做的事情之外。
我認為這些人是必不可少的。
現在,問題是公司或大學,他們對這些想法等做了什麼呢?
因為施樂完全失去了這一點。
他們展示給他們的東西,關於這一點有整本書籍被寫出來。
好吧,我現在意識到的一件事是,我無論是有意還是無意地從你那裡繼承的就是,我在生活的各個方面比我可能應該的更冒險,但我一直喜歡在真正推動某些事情邊界的人身邊。
我對滑板的熱愛,但不僅僅是滑板,還有我們的朋友丹尼·維,跳越中國的長城,在他家後院搭建大型斜坡。
我知道我不會去做那件事,但與這樣的人在一起有某種特殊的意味。
是的。
這改變了我對那些更平淡事物的處理方式,讓它們變得不那麼平淡。
也許我們會回到這個話題,因為我認為與真實的特立獨行者和偶像破壞者相處是非常有益的,但這並不意味著你必須跳進去做他們正在做的事情。
對。
好吧,我決定要冒很大的風險,事實上,我在施樂公園的第一份工作,原本是要從事一些固態物理或者其他什麼的,卻是我有這個理念,這個愛因斯坦在專利局的幻想。
所以我開始著手做一些瘋狂的事情。
在物理學中有一個整體理念,叫做“超光速粒子”,就是速度比光速快的粒子。
你怎麼說?
超光速粒子。
說明是從“超光速”這個詞來的,意思是快、迅速,指的是比光速快的粒子,這是不可能的。
但是一些物理學家在玩這個概念,而我對此產生了非常大的興趣。
事實上,我在研究生學校的第一篇論文就是關於超光速粒子的,我非常自豪能在頂尖的物理學期刊上接受這篇論文。
是《物理學評論快報》嗎?
是《物理學快報》,對。
我記得我的表弟赫克托發給我一條信息,說:“好吧,現在我明白通往滅亡之路了,”他說。
但我非常自豪。
我真的覺得我在做一些不可思議的事情,這和我日常做的工作毫無關係。
我還發表了好幾篇對我來說非常重要的論文。
你有很多單作者的論文。
是的,是的。
這在生物學中尤其罕見,但你有很多單作者的論文。
我對此感到非常自豪,是的,是的。
我想稍微休息一下,感謝我們的一位贊助商,Element。
Element是一種電解質飲料,擁有你所需的一切,卻沒有多餘的東西。
這意味著電解質,鈉、鎂和鉀,比例正確,但沒有糖。
我們都應該知道,適當的水合對於最佳的大腦和身體功能至關重要。
事實上,甚至輕微的脫水也會在相當大的程度上降低你的認知和體育表現。
同樣重要的是,您不僅僅是保持水分,而是獲得適量且比例正確的電解質。
喝一包溶解在水中的Element使得確保您獲得足夠的水分和電解質變得非常簡單。
為了確保我獲得適當的量,我早上醒來時會將一包 Element 溶解在約 16 到 32 盎司的水中,然後基本上是早晨第一件事就喝下它。 我還會在進行任何形式的體能運動時喝一包溶解在水中的 Element,特別是在炎熱的日子裡,當我大量出汗、失去水分和電解質的時候。 Element 有許多種不同口味的佳品,我喜歡西瓜味、覆盆子味、柑橘味,基本上我都喜歡。如果你想試試 Element,你可以訪問 drinkelement.com/huberman,購買任意 Element 飲品混合包時可以索取一包 Element 樣品包。再次提醒,Element 的拼寫是 L-M-N-T,網址是 drinkelement.com/huberman,可以索取免費樣品包。
今天的節目也由 ExpressVPN 贊助。 ExpressVPN 是一種虛擬私人網絡,能夠保持你的數據安全和私密。 它通過將你的網絡活動路由到他們的伺服器並進行加密來做到這一點,這樣就沒有人能看到或出售你的數據。現在,我對未能妥善保護我的數據的後果感到很熟悉。幾年前,我的一個銀行帳戶被駭客入侵,為了恢復並確保帳戶安全,花了我大量的精力。當這種情況發生時,我與我的科技界朋友們交談,他們告訴我,儘管你可能認為你的網絡連接很安全,但實際上往往並非如此,尤其當你使用飛機、酒店、咖啡館及其他公共場所的 Wi-Fi 網絡時。令人驚訝的是,即使在家裡,你的數據也可能未必像你想的那麼安全。為了確保我之前提到的情況不會再次發生,我開始使用 ExpressVPN。
使用 ExpressVPN 的一個好處是我甚至察覺不到它在運行,因為它提供的連接速度非常快。我在電腦和手機上都使用它,並保持它在我連接互聯網時隨時開啟。有了 ExpressVPN,我知道一切都是安全的。我的瀏覽、所有密碼、所有數據,當然,還有任何在帳戶防護下的東西,比如銀行帳戶。它無法被追蹤,也沒有人能訪問或盜取你的數據,這真是太棒了。如果你想開始使用 ExpressVPN 來保護你的網絡活動,可以訪問 expressvpn.com/huberman,並獲得額外三個月的免費使用期。再次提醒,網址是 expressvpn.com/huberman,來獲得額外三個月免費。
我可以問你一個問題嗎?這雖然有點偏離主題,但這是我一直想問你的問題。如果這個問題需要的時間不多的話,請隨意拒絕。很多人提到史坦因的名字時,會想到他的頭髮和相對論。 是否有可能以一種讓普通人稍微更好理解的方式來解釋相對論呢?是的。事實上,我不久前得知愛因斯坦自己寫了一本有關相對論的通俗書籍,似乎非常易於理解。 現在,相對論有兩個方面。我是說,我們的大腦並不是經過進化而直觀理解的。 一個是相對論,另一個是量子物理學。我們知道,例如,如果你看見一隻獅子在追趕一隻斑馬,獅子可以直觀計算出它能以多快的速度移動。我們也可以這樣做。但如果你開始思考當你接近光速時會發生什麼,我們完全沒有直觀的理解。時間幾乎停止,出現各種複雜的情況,長度收縮,我的意思是,這是一組非常複雜的事物,這也是為什麼它很難理解,儘管數學是正確的。
然後是廣義相對論,這更糟糕,因為出現了一種時空的扭曲,這是引力的原因。不過,我會稍後詳細說明。另一個方面是量子物理。 我們的大腦並不是,除了它們不具備理解接近光速的能力,還因為沒有人以接近光速的速度運動。我的意思是,我們以的速度和光速相比是相對較慢的。然後量子力學在基本上低於分子層級的微觀層面上。所以,想像或甚至理解一些非常反直覺的概念如糾纏等是非常困難的。因此,相對論可以在某種意義上進行理解,可以解釋某些事物,但人們會問,這樣的運作方式怎麼可能?然後你就必須深入數學。但我認為,幾年前我上過一門課,有關廣義相對論,我只是 – 深刻? 是的。是的。我想要最終了解它。這是深刻的。深奧。 讓你感受到,這位名叫愛因斯坦的人,下了很多功夫,還有很多人幫助他,但還是了不起。我的意思是,你知道,這是與貝多芬的交響曲和莫札特的鋼琴協奏曲同一水平的東西。這是會進入你的腦海,並且通過很多掙扎而能做到的。我花了整整一年的時間,他則用很多年來做到這一點。
所以,當你說,是否能解釋時,我的意思是,愛因斯坦有一天發現,無論你如何快速地移動至光束,相對於光束而言,光的速度始終是光速。這意味著兩個事件之間的同時性概念現在是相對的。所以你和我可能會說,是的,現在是1:10,但如果你相對於我移動得非常快,而不是1:10,你會說其他的東西。因為你我之間的時間並不同步。
這引發了非常有趣的效果和實際的影響,因為從中來的觀念是質量和能量是相同的,這一點從核武器中可以看出來。還有很多有趣的事情,您知道的,今天我們甚至可以偵測到來自宇宙幾乎誕生之初的引力波。我們能夠偵測到這些是因為這些理論。這是可以計算的。所以這是深奧的。是的。我想,愛因斯坦的成就、牛頓的成就,都是非常卓越的,您知道,牛頓和愛因斯坦,我認為他們是最頂尖的人物,他們自己的方式和上帝對話,正如他們所說的。我們稍後再回到上帝這個話題。對我來說,即使這些思想是非常難以理解的,但對於那些沒有直觀相對論概念的人來說,值得一問的是:我們開始深入這些事情,試圖理解它們時,是否能激發出我們通常不會在觀察周圍宏觀世界的時候去思考的認知方式,比如物體是向下掉落而不是向上掉落,還有氦氣球是上升的。好吧,你可以了解關於氦氣的一些事情。但這一切都非常簡單,只需要幾個簡單的要點。而進入量子力學時,的確挑戰了心智,對大多數人來說,似乎這裡有一個懸崖,我們只會說,好的,您知道,當然這裡有信任,但對於那些好奇想了解物理宇宙中非常小的粒子如何與非常大的粒子聯結的人來說,最好的切入點在哪裡呢?
好吧,您提出了一個非常有趣的問題,對於我們大多數正在學習物理的人來說,我們學會了如何進行計算,學會了如何操作這些東西。我,我最近獲得了使用量子力學進行通信的專利等等。但問題仍然是,為什麼它以這種方式運作。所以我所說的是,您以運作的方式學習這些東西。我不知道這在您的大腦中發生什麼,因為我有的是來自直覺的想法,而不僅僅是公式和方程式。然而,我不一定能深刻理解這些事情為什麼會是這樣的,為什麼它們在這裡存在。沒有理由它們為什麼不應該這樣。我之前說過,我們的腦袋本質上是為理解宏觀世界而構建的,而不是高速等。我們普通的物理學家可以進行驚人的計算。您能告訴我黑洞塌縮成另一個黑洞會發生什麼。他們正在使用廣義相對論的東西,所以他們可以做到。
現在,對於您的大腦來說,讓您能夠以這些方程式進行運算並解決它,卻沒有想法,這是我無法理解的。舉個例子,我提到的關於量子力學的簡單例子就是這樣,因為我現在跟很多人交流,我在研究這個。我可以給你兩個骰子,好吧,您知道,普通的骰子。您可以去火星,而我留在這裡。假設這些骰子是量子糾纏的。我擲出我的骰子,顯示三,您也得了三。我們沒有通訊。它們是糾纏的。這比光速更快。我再次擲出五,您得到五,我擲出一,您得到一。這是一件令人驚訝的事情。那麼,糾纏的起源是什麼?這是量子系統的一個特性,它們可以被糾纏,這就是這個詞。某種程度上,您的系統會影響我的系統,但不會以信號的方式影響,沒有信號。它們是糾纏的。
現在讓我說,現在這變得相當有趣,它們不是透過宇宙中的其他物質來糾纏的。不是,不是。它們是完全獨立的。完全獨立的。是的。它們在量子層面上是這樣開始糾纏的。現在,有一些方法,還有一些平凡的事物,一個著名的例子就是襪子。好的,假設您去旅行,您帶了一雙襪子,假設它們是藍色襪子等等。然後您打開行李,哦,我忘了一隻襪子。這是我的藍色襪子。因此,您知道家裡有一隻藍色的襪子。知道這一點是一種關聯,但這是平凡的對吧?我的意思是,我們可以用任何東西來做這個。在量子力學中,想象一下,您看著這隻襪子,但這隻襪子的顏色一直在變。所以現在您觀察到它是紅色的,另一隻也是紅色的。我觀察到它是綠色的,另一隻也是綠色的。好吧,這是隨機的。所以宇宙中的微小部分是糾纏的。
一些人,我的一位朋友是一位佛教徒,聲稱有整個宗教或佛教的理念在說一切都是糾纏的。是的。最初,所有的原子,所有的電子,所有的基本粒子都是糾纏的。是的。因為宇宙最初非常小,所有東西都是糾纏的。好的。因此,您可以想象宇宙是糾纏的。那麼這裡發生的事情會影響其他的事情。但當擾動和噪音出現時,糾纏就會喪失。因此,今天我們不再與,我不知道,我們不認為自己是糾纏的。每個人對此的看法不同。是的。是的,人們是糾纏的。是的。是的。這是關鍵所在。但這是一個完整的,對,這是一整套事情。這是詩。這正是詩的本質。
還有另外一個例子,它讓我回想到我童年中一個非常重要的方面,那就是混沌理論。好的。所以我會這樣說,這樣您就不用說了。您是混沌理論或某些混沌理論方面的創始人之一。我們會討論這一點。但是對於那些在80年代和90年代長大的我們來說,我於75年出生。
誰看過《侏羅紀公園》這部電影?
電影中有一個時刻,我想是傑夫·高布倫在解釋混沌理論,也許是關於一隻蝴蝶在一個地方拍動翅膀,並影響到其他地方的事物。
對於詩人們來說,這是一個非常迷人的例子,因為我認為人類的大腦自然能理解我們周圍的事物,我們可以對它們產生影響,它們也可以對我們產生影響。
但一隻距離數千公里的小昆蟲能影響更靠近我們的事情,這概念似乎顯得如此荒謬,如同科幻小說;但一件事情影響另一件事情,而那又影響到第三件事情,這卻是相當簡單明瞭的。
這就像物理世界中的多米諾效應。
混沌理論則是不同的。
是的。
好吧,你能解釋一下混沌嗎?
好的。
我再補充一點,讓你更有上下文的概念。
在那段時間,我記得混沌概念的出現,帶來了許多興奮,同時也有很多關於分形的討論。
這個主意是,當你在一個非常非常小的層面上放大東西時,你開始看到一些規律。
我們對晶體結構已經有所了解,對吧?
就像一滴水在高倍顯微鏡下,你會看到結構,那不是隨機的。
在某些節點周圍,角度是非常一致的等等。
我認為人們喜歡這種自然界中有重複模式和數字的想法,但遠處的事物可以更直接地影響我們。
這是沒有物理知識的人可以理解的內容,並且確實吸引人。
我們稍微觸及了一點詩意,我熱愛詩歌,你也熱愛詩歌。
但我覺得它的魅力在於,人類自然對生活中的隨機性可能並不像看上去那麼隨機這一點感興趣。
那麼,什麼是混沌?
好吧。
它在我們生活中存在於何處,而非情緒上的混沌?分形和混沌之間的關係又是什麼呢?
好的。
讓我首先說一下混沌是如何形成的。
我的意思是,它不是量子力學。
雖然有量子的故事和一些量子混沌的感覺,但我不會深入探討這部分。
混沌是一個非常有趣的概念,它違反了我們的直覺。
因為在牛頓時代,我們知道如果你告訴我初始粒子的位置信息和速度,我可以用牛頓運動方程告訴你那個粒子會在哪裡,並且精確度驚人。
當我們發射火箭,想要登月時,我們可以準確計算和預測火箭在多少小時後、多少天後會到達的地方。
實際上,我們利用運動方程來預測那條彈道,並且它是一個精確的彈道。
這就是為什麼埃隆能夠用筷子最近捕捉到火箭。
類似的,抱歉。
好吧。
混沌的概念是,這是可以的,它有效。
有些情況下,假設現在我將給你一個簡單的例子。
我拿一顆球,將它放在一張台球桌上,將其發射出去,於是當下我可以計算並準確知道球的位置和速度,我可以告訴你它將去向哪裡。
埃隆說,初始位置和速度的微小差異會使得它與另一顆球相距非常遙遠,這是不可思議的。
我的意思是,如果我告訴你兩輛車在一個位置以完全相同的速度起步,而其中一輛稍微快一點,它們將保持平行。
在某些系統中,我等會兒告訴你,這兩條軌跡則完全發散。
這就是我們所說的初始條件的敏感性。
這就是混沌在經典力學中的意義。
真正奇怪的是,它發生在經歷摩擦的系統中,因為讓我給你一個我多年前用來教混沌的例子。
想像我給你一個充滿糖漿的燒杯,你隨便丟進一個大型的不銹鋼球。
好吧,過一段時間,它將隨著所謂的斯托克斯定律漂浮,因為摩擦力會減速,然後就這樣漂移。
現在你再從另一個高度丟下另一個球,所有的球都將做出完全相同的運動。
有些混沌系統則完全相反。
即使存在摩擦,所有一切都會傾向於減速,但它們卻彼此遠離。
驚人。
這就是混沌。
好的。
而我可以告訴你一下我為什麼這麼涉獵這個領域,以及我們所做的工作。
混沌是否存在於每一個物理系統中?
大多數情況是。
是的。
甚至可能在神經元或大腦中。
哦,絕對是。
我的意思是,這也是我不想牽扯進去關於我們是否生活在一個決定論的爭論中。
但,你知道,若有一些隨機性或者僅僅初始條件的微小差異,可以導致非常不同的結果。
不過,這裡我們所說的不是很多粒子,而是兩粒。
好吧。
這是一個。
現在,分形是另一個故事,這源於我非常熟悉的一位人物,本·霍夫·曼德博特,他是一位非常有趣的角色,非常聰明,但也相當奇怪,他發現某些事物是自相似的。
如果你看英國的海岸,他常常會說,“好吧,告訴我英國的海岸長度是多少?”
你帶著一米的尺去測量。
現在,假設你用的這個米尺現在可以測量到一英寸,嗯,你會得到不同的距離,即使你測量的都是同一個部位,因為英國海岸有許多小地方是本質上自相似的,這樣會增加長度。
這就是分形的本質。
這些結構不僅僅是一條簡單的線,它們包含了許多其他元素。
好吧。
他認為這是一種全新的幾何學。
事實上,我告訴你這個是因為我很了解本,我是通過一場我講的關於混沌的演講認識他的。
他常常和混沌物理學家待在一起。
他是一位數學家,從許多方面來看都是個天才。
我曾在哥本哈根和他及其他人共進晚餐。
非常漂亮的女服務生來到我們桌前為我們服務,我們正在和他的法國人談話。
他有著非常濃重的法國口音。
她問,“你們在這裡做什麼?”
他說:“我們參加一個會議,但我不僅僅是出席會議。
我是一個非常特別的人,”他對她說。
她問,“為什麼?”
他說:“你知道歐幾里得是誰嗎?”
她回答:“有點印象。”
她說:“他是個發明幾何學的希臘人。”
我說:“哦,好吧,告訴你一個消息。
我比歐幾里得更厲害。
我發明了一種不同的幾何學。”
他這樣說過。
對,確實是他這麼說的。
他指著知道歐幾里得的丹麥女服務生。
丹麥人很聰明。
是的,好吧。
他談論這些事情真的非常有趣。
所以他會演講,他會說:“我的方程式可以生成任何東西。
他可以生成任何模式。”
所以他會說:“你想要一座山嗎?
這裡來一座山,你看,一座山,美麗的筏子,”等等。
你的相似性在物理學中是一個非常強大的概念,因為它使你能夠知道如果你在某一特定範圍內了解某些事物,你可以預測在不同範圍內會發生什麼,而我正是這麼做的。
但他常常說,混沌和分形並不總是相同的,因為他不喜歡物理學家,因為我們從來沒有喜歡他的演講,我們總是說,“好吧,所以你告訴我們事情是,”他常常說,“我對滑輪不感興趣。
我不感興趣於能上下移動的東西,”他常常說。
你在想基礎物理課程里的東西。
就是某種那樣的東西,是的。
但分形非常有趣,因為這些是自相似的結構。
在所有層次上,它們看起來都是一樣的。
無論你是從大看,還是從小看,它們都具有相同的幾何行為。
混沌全在於動力學,事物如何隨著時間演變,好的,混沌系統傾向於長時間彼此發散。
發明蝴蝶效應這一概念的人叫愛德·洛倫茲,他是麻省理工學院著名的氣象學家,他正在解決大氣的方程式,試圖預測天氣的行為,他注意到在這些非常古老的電腦上等等,有時他會得到不同的行為,他以為電腦出現了什麼問題,但他發現唯一的問題是他給它們的初始條件有非常非常微小的不同,於是他會得到不同的結果。
從那裡,他開始進行相關研究,並且有一些很美麗的概念,比如奇怪的吸引子等等,我們不必深入這些,但混沌確實是一個領域,它本質上解釋了為什麼那些看似簡單的經典物理所解釋的事物傾向於彼此發散,並且產生隨機的結果。
這是重要的一點。
你可以利用混沌來生成隨機數。
你可以用混沌來生成隨機模式。
我做過這樣的事。
而且混沌存在於量子層面和宏觀層面嗎?
好的,我有一天在工作,我覺得我進入這個領域的過程其實不有趣,因為我當時在做其他事情,突然決定要做這個,我真的開始快速進行這項研究,但後來我有一位非常聰明的學生。
你認識特德·霍格,我們決定,看看我們能否在量子力學中觀察到混沌,我們開始進行這方面的研究,其實有幾篇俄羅斯的論文顯示這個情況,我們卻發現並非如此。
我們實際上證明了量子系統並不是混沌的。
它們之間存在某種干涉等等,讓它們周期性地反覆出現。
我知道這讓我感到安心,因為如果你進入一個足夠小的層面,你實際上可以預測將會發生什麼,而不是小的擾動導致結果的大差異。
這正是重點。
我們發現,在量子力學中,存在波和干涉等等,使得系統反覆出現。
事實上,我曾和理查德·費曼就這個問題進行過相當多的交流。
當我見到他時,我去在塔爾特克發表演講,我在他的辦公室裡,他說:“所以你要談什麼,因為我不想浪費我的時間?”
我說:“談談混沌。”
他說:“好的。”
我說:“有些東西是非常特別的,尤其是在量子力學中。”
所以我並不是因為他非常聰明而微笑,而是因為他那樣說,他說:“好的,給我這個問題。”
他說:“好吧,我給你一個電子,你有任何潛能,我給你一個激光。”
然後他說,“在裝置裡還是外面,就這樣。”
我說,“外面。”
所以你打開激光,我說:“那麼電子發生了什麼?”
我知道他會給我文獻中已經存在的答案,但他似乎在思考,然後站起來走來走去,發出很多聲音。
然後他說:“能量隨時間線性增長。”
我說:“不,它不是。
你怎麼知道?”
我說:“我們測量過。
我可以給你看。”
等等。
他非常驚訝,因為這意味著其實是沒有混沌的。
然後他說:“哦,你知道我為什麼犯錯了嗎?”
我說:“不知道,因為我沒有用顏色思考,只想到了黑色和白色。”
他是不是在試圖開玩笑?
當然。
他一直都很好笑。
讓我們稍微談談費曼、吉爾曼、曼德布羅特和其他科學家的事情吧。
我生命中的一大禮物便是能夠談論科學家。
這真的讓我著迷。
每當我聽到它時,我都感到非常高興。
我成長的過程中聽到的故事是關於這些科學家,而不是運動員,這很好。
不過是科學家。
在我看來,無論你談論哪位科學家,你們都會尊敬他們所做的工作。
你們會在他們身上看到一些獨特之處。
而且我很早就學到的,這我確實已經內化的,請原諒我因為我在這裡假設的,是他們的古怪性格或某些特質,使你能夠認真對待他們,但又不至於過於嚴肅。
舉例來說,我從未學會假設,因為某人是諾貝爾獎得主所以他們就十全十美。
你告訴我愛因斯坦,他很神奇,他在專利局工作,還有這些問題與女性相關。
我讀過這些書,或者這些人,我不會指名道姓,因為這些人仍然健在,在矽谷。
其實,當你我在我當博士後研究員的時候散步時,我們常常看到一些工作樣貌的人,沒有腳,也沒有鞋子,他有腳,卻沒有鞋子。
然後你會說,他真是太厲害了,這傢伙真是天才。
但後來我們會笑談一些他們的怪癖。
所以我學到的一件事是,科學家只是普通人,這些創始人,他們是創造者,他們只是普通人。
而且他們生活中往往也有很具挑戰性的領域。
他們不是完美的,他們也不是神。
有些人幾乎擁有對宇宙及其理解的神一般的能力。
但在我看來,你會因為他們的貢獻而尊敬他們,但你絕不會,幸運的是,不會過度崇拜這些人,以至於認為他們在各方面都是卓越的。
我不是說你會貶低他們,但我學到的,而這在我現在面向公眾的生活中或在推特上對我幫助頗多,例如,如果我犯了錯誤,有人向我指責,這都是我所尊敬的人,我會說,「唉。」
但我會記得,這個人生活某些領域裡有很多問題。
所以意識到我們都是人,這種觀念讓我明白我們不是神。
然而也有像費曼、蓋爾曼、愛因斯坦這樣的人,擁有幾乎超自然的能力。
那是怎麼回事?
你是怎麼在心中平衡知識、見解和地位,與我們每個人天生的不足之處共存的?
好吧,這很複雜。
有很多種思考方式。
例如,這些名字中的某些人也是媒體打造的巨人。
我的意思是,費曼,如果你上Quora等地方,大家都在問,「費曼做了什麼?他穿了什麼?」
等等。
仿佛他是神一樣。
我意思是,顯然,他在物理學上所做的,我在這裡打斷自己,因為他真的非常努力工作,特別是根據蓋爾曼的說法,為了創造一個關於自己的神話。
他真的很努力。
當我見到他時,我甚至可以告訴你一些趣聞。
我只見過他一小時,但他顯然是那種想要給你留下深刻印象的人。
下一個趣聞。
確實如此。
但我記得一個好笑的事情是,我當時要做一個研討會,他問我,「我應該來嗎?」
我說,「我覺得你應該來。」
然後他說,「那我給你一個建議。
不要看我。
因為如果你在演講的時候看我,你會困惑,」等等。
而事實上,這正是發生的事。
我在加州理工學院啟動研討會時,這是科學的海洋木營,然後我開始講話。
突然之間,我不是說下一小時,而是說了類似「下週」之類的話。
因為他在那裡。
然後他開始說,「看其他地方,那種人。」
對於那些從未講課的人來說,當人們講得很快時,有時會不經思考地填補一些內容,這是一種人們學到的習慣。
我的意思是,我不得不以最艱難的方式學會這一點,當我們錯過錄音之類的事情。
這是一個讓人謙卑的時刻。
但是是的,我認為,嗯,按照近兩年的標準,費曼會被取消。
哦,他確實是。
我甚至帶過我父親去聽他的講座。
他在舊金山。
他正在給不知何種獎的教學講座。
突然間,一群女性走入大房間前面。
她們開始因為發現他在某個講座中說過類似「如果你這樣做,你跟一名女性駕駛員一樣糟糕」的話。
費曼說過這種話。
費曼說過這種話。
然後所有這些女性都開始說話。
然後他說,「我喜歡女性。
她們都很聰明。」
他非常聰明。
因此按照最近幾年的標準,他會失去工作。
是的,沒錯。
但不管如何,因為我真的想回到這個問題上。
像梅里根·曼這樣的人,對我來說,他是我遇過的最令人生畏的人。
我的意思是,現在,我終於因為他喜歡我所做的事情而和他熟識。
實際上,他和我在法國的一個極其奢華的地方組織了一個研討會,地點在施倫貝熱夫人的莊園,那是一位石油界的知名人士。
實際上,這是我和他組織的一次令人難以置信的會議。
所以我稍微了解了他一些。
而他當時唯一抱怨的是,他無法約到會。
他是一名鰥夫,他想知道,女性也被他嚇到。
據我記得,我小時候見過他,我們都分享著對鳥類的熱愛,但他或許是世界上最討厭的人之一。
對吧。
但你給他留下了深刻印象。
其實,我至今仍記得,不知道你是不是想讓我提醒你,因為我們有兩個故事。
你母親和我在阿斯彌山徒步旅行時,我們看到一隻看起來非常複雜的鳥類等等。
所以我們看過去。
前幾天我們去找他,因為他喜歡鳥,如你所知,我說我看到一隻最不尋常的鳥。
他說,描述一下。
於是我長大了,他給我起了個拉丁文的鳥名。
然後他說,那是加州灣區最常見的鳥。
事實上,下次你去那裡的時候,拿起報紙應該看到它。
兩週後,我去拿《紐約時報》,果然看到了那隻鳥。
但同時,我說,安德魯喜歡鳥,他問你,最喜歡的鳥是什麼?
你說是彩虹低音鳥。
到現在仍然如此。
他說,這小子懂事。
這小子懂事。
他說,我知道我的鳥類。
我知道我的鳥類。
真是驚人。
我從來沒想過,因為如果你說一隻鸚鵡,他就不會感興趣。
好吧。
但是他很具威脅性,非常具威脅性,當他想的時候也很討厭。
所以他享受他擁有的權力。
我是阿斯彭中心的董事會成員。
所以我們每年夏天都要決定舉辦什麼活動,他會來問我,今天你想讓我侮辱誰?
他有各種非常有趣的綽號來形容各種物理學家等等。
這樣的人在科學界的缺點是,我也認識一些這樣的人,現在有一位七十多歲的著名神經科學家,擁有諾貝爾獎,也是以自己創造的軼事而聞名。
而且近年來,由於政治正確、覺醒主義等等,他這方面的表現變少了,因為他有點像司機一樣口不擇言。
他是個聰明的人,但他以這種過分的行為聞名,並且試圖創造與自己有關的故事。
這是科學家所做的事情,是為了維持自己的遺產。
對,也是為了讓自己感覺良好。
順便提一下,Gelman,我和他一起工作,真是不可思議。
你知道,他打斷別人的方式等等。
我可以告訴你兩件有趣的事情。
有一次他在宣布一些新結果,他當時在研究夸克和其他東西,實際上是弦論。
他宣布了研討會,大家都進入花園,研討會很不錯。
我需要提醒大家,阿斯彭音樂中心就在帳篷旁邊。
他們正在排練。
研討會本該在三點開始,而Gelman帶著他所有的筆記來了。
他總是會帶著筆記,走來走去,但什麼事情都沒發生。
突然,他們正在排練貝多芬的第十五號交響曲,那只是「塔-塔-塔-塔」,然後你聽到了聲音,接著他開始了。
我現在會告訴你一個關於宇宙運作的新理論,這是他說話的方式。
所以令我驚訝的是,這些人對自己非常認真。
絕對如此。
絕對如此。
你認為這在生活中重要嗎?
我不這麼認為。
我的意思是,你知道,我喜歡對自己有良好的認知並且自嘲。
我認為有些人有問題,他們是這樣做的。
我想這都取決於你如何看待事物。
我想快速休息一下,感謝我們的一位贊助商Matina。
Matina製作散裝和即飲的巴西馬黛茶。
我經常討論巴西馬黛茶的好處,比如調節血糖、它的高抗氧化劑含量、改善消化的方式,以及它可能的神經保護作用。
所有這些都是我偏好的咖啡因來源。
我還喝巴西馬黛茶因為我就是愛它的味道,雖然市場上有很多不同的巴西馬黛茶飲品,但我最喜歡的還是Matina。
它是由最高品質的原料製成,味道豐富而乾淨,完全沒有那種單寧的後味。
事實上,考慮到Matina的美味和他們對質量的承諾,我決定在今年早些時候成為公司的部分股東。
特別是我喜歡Matina的罐裝無糖冷釀巴西馬黛茶,這是我親自參與開發的。
我現在每天至少喝三罐。
我還喜歡他們的散裝Matina,我每天早上從葫蘆裡喝,然後加熱水,慢慢品嚐,早晨和早午餐的時候會喝一些冷釀。
我發現這讓我整天都有良好的能量,我晚上能很好入睡。
沒有問題。
如果你想嘗試Matina,可以訪問drinkmatina.com/huberman。
現在,Matina正在提供免費的一磅散裝馬黛茶,購買兩箱他們的冷釀馬黛茶可享受免費運送。
再次強調,去drinkmatina.com/huberman獲取免費的散裝馬黛茶和免運費。
讓我問你這個問題。
在我的清單中還有一件想和你談的事情,你從小就喜歡高層次的概念、深奧的概念、宇宙中的秩序,努力解決困難的問題。
你又申請了專利。
在我認識你這段時間裡,你一直在追求某個新的知識領域或知識的實踐,然而你和你父親一樣,我知道你也喜歡日常的事物。
自從我還是小孩以來,你就會在晚餐後散步。
如果當天的天氣合適,就騎自行車上班。
你喜歡一杯非常好的濃縮咖啡,一頓真正好的膳食。
對你來說,高級和低級的事情都是打勾的。
我認為這不同於大多數人對科學家的看法,尤其是理論家。
那是什麼?
理論家還是理論家?
他們說是理論家。
是的。
理論家。
他們說我們像學者一樣,總是待在別的地方,像是在那裡,他們不接地氣,腳不著地,但你喜歡日常的小事。
哦,絕對是。
今晚我們要去哪裡吃晚餐,對我來說和這次關於相對論的談話一樣重要。
絕對如此。
我覺得在大學中,有時候會傳播一種神話。當我到賓夕法尼亞大學第一次見到我的顧問時,他說:「我想讓你知道一件事情,你將過著修道士的生活。」我問:「那是什麼意思?」他說:「沒有樂趣。什麼都沒有。你要工作。我希望你努力工作。你是因為做某事而獲得報酬。」我當時非常害怕,然後告訴他週末我必須逃到紐約市,去中央公園散步,看看美好的事物。我一直喜歡生活中的美好事物,雖然那時我無法負擔,但這並不意味著我不享受它們。我確實相信我從父親那裡繼承了這一點。我對生活的享受非常強烈,是的,我對事物非常感性和觸覺。我喜歡將自己置身於美好事物之中。正如你所說,我喜歡美味的餐點和生活中的日常事情。我並不是生活在某個超然的天地,而無法享受我正在吃的食物,等等。不,正相反。在這個意義上,我的確非常像,所以我喜歡這樣。你的妻子。是的,我的妻子,抱歉。是的,我們真的很享受,尤其是她作為丹麥人,他們有慢食和享受生活中美好事物的理念。我非常像這樣,是的,非常像。我並不為此感到內疚。如果我能負擔得起一些東西,你也不應該。好吧,科學有一種特定的美學元素,他們告訴你愛因斯坦對任何事物都不在乎。事實上,如果你看看愛因斯坦與高等研究所的薪水談判,你會發現他真的非常關心這些事情。我們對他的觀念就是他只關心科學,對物質事物毫無興趣。對,對。是的,我實際上有一位叔叔,赫克托的父親,家族中有一個分支非常熱衷於文化。他們擁有美麗的畫作收藏。我那時大概14歲,我記得在一次聚會上,我們在我父母家舉辦了大型社交聚會,他正在告訴我我永遠不應該關心任何事物,除了真理和概念等等。我有點害怕。我也想享受生活。好吧,這有點複雜。不,不,我當然喜歡一切。我想我主要是繼承了我父親的這一點,是的。我的母親在某種程度上更具禁慾主義,但生活中的微小事物才讓人的生活變得美好。我正在慢慢開始明白這一點。是的,是的。我想我對我的興趣有點狂熱,幾乎到了強迫的程度,以至於我有時會忽略自己有多少機會可以享受日常的美好互動。我努力去做,但我覺得我一直在追逐知識的胡蘿蔔。我熱愛我所做的事情。我一直如此,你知道的。好吧,但的確必須小心。正如你所知,我冥想許多年等等。專注於當下,能夠僅僅存在於此而無其他,便是巨大的滿足來源,讓我冷靜下來等等。你什麼時候開始的?其實,我是因為一個發現而開始的,我的意思是這是一件許多人都有的微不足道的事情。我發現每次我血壓被醫生測量時,它都會飆升。你知道,這被稱為白大衣現象之類的。我為此非常生氣,因為我試圖控制它,結果越來越糟,然後他們告訴我去試試。所以在某一點上,我有一位朋友,比朋友更像同事,他是一名佛教徒,開始告訴我,你知道,你試過生物反饋嗎?這是一個好的方法。我試了一年生物反饋,然後他開始告訴我關於冥想的事。有一天,實際上,他也是一名物理學家。他在我的實驗室探訪我,我說,他說:「讓我們來試試吧。」我和他一起進行了一次冥想的課程。我不敢相信。我的手突然變得溫暖,感覺非常舒適。所以我決定我真的想學會怎麼做,並且我在那時開始做,因為我真正需要它,因為我意識到在無意識狀態下我非常焦慮,比如說,我會看到自己走在街上,雙拳緊握。這不是一種放鬆的生活方式,好嗎?所以我真的開始持續地進行這種冥想,我非常喜歡這個過程,作為父親,我對任何人都這麼說,你必須享受生活。我的意思是,追求這些事情,最終,價值在於追求本身,而不是達成它們。因此,你不妨同時追求多樣的事情。我的意思是,好的一頓飯,吃得恰到好處,會非常美好。我喜歡這一點,這是我正在努力改善的。我記得在研究生時期,我們發表了一篇論文,之後又在《科學》期刊上發表了第二篇論文。我記得當時我在想,這是一個如此自豪的時刻,在《科學》期刊上發表的第一作者論文。我告訴你,而你說,享受它,並且要意識到明天你會擔心再也無法做到。正是如此。是的。幸運的是,在那之後我們在《自然》和其他幾本期刊中發表了幾篇論文。但你也警告我關於激情過後的低落。當某件偉大的事情發生時。當時,我們神經科學界並不真正理解多巴胺動態,但現在我們明白了。你所描述的就是這種在某些重大事件後一兩天內的多巴胺低谷。是的。通常與孩子出生後的情緒低落相關,但也可以是獲得學位、舉辦盛大的派對、或在《科學》或《自然》上發表的第一作者論文。你說,幾天之後,你會感到低落。
你只需要耐心等待,我永遠不會忘記你說過的話。你說,回到最初啟發這個專案的地方,挑選一個不同的問題。這會再次發生。是的。當第二次發生的時候,我就想,他說得對。又一次發生了。是的。再一次,再一次,我在那些期刊上並不是擁有無限數量的論文,但我學到了追求目標所帶來的多巴胺動態,然後你得到想要的東西,你感到非常興奮,然後會有一種失落感。是的。是的。我認為這是即使古代哲學家也知道的事情。佛陀,以及許多希臘人等,他們提到我們所追求的事物,在某種程度上是短暫的,這些感覺會引起我們的興奮。我認為你是對的。而且還有另一種你必須試著避免的趨勢,就是你在某一方面成功後,仍然繼續做完全相同的事情,因為,現在你已經知道如何親自去做。沒錯。我一直感覺我想要追求新的挑戰,並且你知道,我在改變領域方面有一準的名聲,我這樣做不是為了讓別人感到困惑,而是因為我感到好奇,並想再次體驗那種像戀愛一樣的感覺,新的事物一開始是美好的,但最終,無論你在做什麼,變得會變得平淡等。是的。讓我們談談這一點,因為在經歷了一場混亂之後,帶來了很多,我記得我們家裡有記者,還有一台電視和吉姆·格里克的書,然後你轉向了一個完全不同的領域。是的。對。然後你進入了計算機科學。是的。嗯,計算機科學就是計算機。結果我們取得的許多成功都是因為我在帕克,我們那裡有極好的計算機設施,那些在當時很少人能做到的可視化。因此,有人實際上建議我申請一個專利,其實是一種圖案,用於一些人穿的T恤上出現的混沌,我們首次與來自加州大學聖克魯斯分校的吉姆·克魯奇菲爾德等人一起發現。你知道,他實際上對我接觸混沌起到了重要作用。但然後發生的事情是,好的,我們做了這個,我們做了量子。然後有一天我說,好的,那我現在該做什麼?好吧,你可以發表一篇關於混沌的論文,我的意思是,你可以用這個產生10個博士學位。但然後我說,為什麼不反過來呢?我使用計算機來幫我進行物理學,為什麼不利用物理學來研究計算機呢?嗯,這是一個有趣的想法。但你知道,我的意思是,那么你該怎麼做呢?那時我在哥本哈根參加一個關於混沌的會議,有一天晚上我無法入睡,我有一本書叫《計算機和大腦》,是約翰·馮·諾依曼所著。也許他是一位真正的天才,我不知道你是否聽說過他。他發明了計算機。他在所有層面上都是一個現象級的人物,他參與了曼哈頓計畫。他也許是有史以來最聰明的人之一,至少我們知道的那些。 他在高級研究所工作,馮·諾依曼。關於他的各種軼事應有盡有。他有著過人的記憶力。你可以給他一頁電話簿。他會仔細看過,然後從上到下背出所有的電話號碼。完全無用的技能。是的。但他是真正的天才,天才,真正的天才。他發明了計算機。他在經濟學上發明了博弈論。我的意思是,這是個有用的技能。是的,沒錯。好的,無論如何,他寫了一本小書,叫《計算機和大腦》。沒有方程,什麼也沒有。在某個晚上,凌晨四點,我無法入睡。我下樓,你知道,當時是夏天,所以太陽依然懸掛在哥本哈根。我去讀這本書,我說:「這就是我要做的事。」我對大腦一無所知,但我可以想像,如果大腦就像計算機,我可以做一些類似的事情。但我也想將我所知道的一些東西應用到這些事情上。第一件發生在我腦海中的事情就是開始查看我們在PARC擁有的計算機網絡。這些計算機彼此之間進行通信,正如我們現在所知的互聯網等。因此,這裡有很多很多的方面。我決定,因為我受到一兩位非常喜愛經濟學和自由主義思想的學生的強烈影響。其中一位在加州理工學院學習了兩門經濟學課程。所以我們決定開始將它視為一個市場,計算機基本上是在這個市場中彼此買賣執行其機器的程序等等。所以我們開始真正地進行我們所謂的計算生態學。這是一次大努力,將經濟學與人工智能和計算機結合在一起。但這變得非常重要。因此我再次感到,就像是再一次墜入愛河。這是一個新領域。我覺得這太棒了。是的,愛情的發現過程本身就是一半的樂趣。毫無疑問,是的。我也能夠理解,經濟學中有很多公式化的東西,有些真的,這是某種程度上的學術。但其中有一些思想是非常深刻的。在某種程度上,有些人有時會把我當作經濟學家,因為我在考慮效用回報和風險等問題。事實上,我現在在網絡資源配置方面的許多工作來自於經濟學的思想。當你進入一個新領域時,為了學習這個領域,主要是透過與這個領域的人交談,還是閱讀書籍?兩者皆有。而且我沒有感覺到你曾經試圖迎合任何領域。這並不是說你想成為這個領域的成員。
像是你以觀察者和學習者的身份進入。
是的,我需要說這個。
我不認為很多人有說過如果我一直待在一個領域,我會在聲譽等方面做得更好。
事實上,我可以告訴你一個軼事—
你是說像獎項之類的嗎?
是的。
譬如說,前不久。
我已經在混亂之後從事計算機方面的工作。
我不會透露這個人,但一位非常優秀的伯克利物理學教授來到我辦公室。
「我們這有個問題。」我說,「你在全國科學院的成員提名來了?」
我說,「哦,那很好。」
他說,「可是這有問題。
你沒有在物理學方面發表論文。
你在計算機科學方面發表論文。」
你知道,我們需要一位物理學家,否則化學家會搶走那份工作。
物理學家不—
歡迎來到學術界。
是的。
於是我說,「那你希望我怎麼做?」
他說,「那你能不能再寫一兩篇關於這方面的論文?
這樣我們就可以展示。」
我說,「不,我做不到。
我無法做到。」
那麼有關費曼被選為全國科學院會員的故事不是很著名嗎?
他拒絕了。
是的。
對。
我想他們告訴他他已經在全國科學院了。
是的。
然後他說,「那我該怎麼辦?」
他們說,「那你可以選其他成員。」
他說,「我辭職。」
是的,對。
所以不管怎樣,我從來沒有成為全國科學院的成員,但我從未追求獎項。
不。
我的意思是,我會想要獲得那些獎項。
為什麼不呢?
因為我不是說它們毫無意義。
但對我來說,沒有什麼可以做的。
而且,我正如你所說,我總是有點不安,總是向下一個方向移動,永遠不會待足夠長時間參加這些會議,而最終你聽過了無數次。
所以,是的。
我必須說,你知道的,就像,你知道,我仍然在斯坦福大學有我的職位,並參與一些研究。
但,你知道,我所擁有的一個巨大優勢就是,我的所有導師都已經去世或自殺了。
所以我在科學上是個孤兒。
因此,我的導師從未對我有期望,因為他們已經去世了。
所以我想到這一點。
但我記得當我啟動播客或開始上播客的時候,我記得你有點擔心,你會說,「你的同事會怎麼想?」
在那個時候,科學進展的方式以及學術界的結構相對於我生活中的需求和對新事物的熱情,我思考了很多你多次改變領域的事實。
我感到迫不及待想要進入科學傳播,這是無法阻擋的。
但是,我不得不非常感謝你,讓我能夠邁出做播客這一步,除了得到雷克斯·弗里德曼的建議和其他人的幫助,如喬·羅根之類的支持,因為我想,「那是你應該做的。」
當你達到一個你所做的事情不再那麼吸引人的時候,你就會等待那個把你推向前方的東西,似乎你總是被向前吸引。
我在想胡蘿蔔和棒子。
這並不是說你不喜歡你所在的地方,而是你識別出某個胡蘿蔔,然後你朝著那個胡蘿蔔前進。
還有一件非常有趣的事,前幾天我妻子實際上提到,「我在某種意義上是一個孤兒。
我從來沒有導師。
這非常有趣,」在這位幾乎不怎麼出色的研究生導師之後。
他真的不是我的導師。
我的意思是,他甚至不希望我做我想做的事情。
所以我從來沒有遇到過某個人悄聲告訴我:「Bernardo是那個人。
你應該考慮這或那。」
我的意思是,我有幸在許多這些領域中達到頂尖,並與頂尖的人互動。
我們談論費曼和蓋爾曼。
有很多我非常尊敬的人,我在法國時遇見過。
當我在那裡教書時,我遇到了一些非常聰明的人。
我感到作為同事受到極大的尊重。
但在這個意義上,我從未有過導師。
而且,如我所說,我有點不安,我對所有事物都非常好奇。
有時候,我看到某些事情,會說,「哦,這裡有機會做一些有趣的事情。」
而且我認為好奇心的問題是極其重要的。
有趣的是,我經常反思我的父親。
我父親是一個非常好奇的人,但對細節特別關注。
他從不喜歡任何形式的抽象。
他非常自豪自己上的是和我同一所學校,他唯一對其中的課程表示不滿的是哲學,因為他說這毫無意義。
現在,也許他對此是對的。
有時候你會質疑這些哲學家所說的話。
幾個月前,在丹麥,我和我妻子受邀參加一場與哲學家們討論人工智慧的晚宴。
我覺得這些人並不真正了解發生了什麼。
不過,是的,我很好奇,有時我會轉向一些事情。
我覺得從做一些新鮮有趣激動人心的事情中獲得的內部獎勵,比任何外部的認可要更好。
我並不是說我不會拒絕任何認可。
但我根本不是為了獲得這些東西而做這些事情的。
這根本不是我。
是的。
我的意思是,整件事情讓我再次回想起早期的討論,你知道的,其他學生對物理不感興趣,而你卻對物理感興趣。
其他人像是吸很多大麻和派對那樣,「不,就像你說的,你沒有導師。」
這是一個你我非常不同的領域。
是的。
我一直都依賴於許多導師,真的很多。是的。好吧,也許這裡面有某種心理上的原因,你需要這種東西,或者在某個時刻需要這些像父母般的角色。對,我希望我有這些導師。別誤解我的意思。事實上,我對我的學生們的影響,我培養了超過15位博士生。這也很奇怪,因為他們當中沒有一個人留在物理學領域。 現在,系裡對此並不太高興。我並沒告訴他們不可以,但他們都察覺到,我好像在做其他的事情。我的意思是,從電腦開始,我就在很早的時候就對互聯網的發展非常了解。正如你所知,我在任何人做注意力經濟學之前就開始做這些社交媒體的事情。最近我碰到了其中一位學生,Lada Damage,我想她最早在谷歌工作過。不,她去了Facebook。前幾天,她寫信給我。我很幸運認識了她。她打算做一篇論文,我不知道關於什麼,收集太陽能之類的。對,你收集了些相當有趣的學生。他們中的一些人,如今在科技業是非常知名的人物,雖然我們不會提及名字,但非常棒。哦,對。 是的。我覺得,是的,看起來是那些會向你靠攏的人。真有趣。你的實驗室在校外。所以任何決定不在校內的人,已經做出一種選擇,就是他們不想成為標準文化的一部分。但他們覺得這樣有趣。 是的,是的。 我想回到互聯網和矽谷的問題。我記得是在90年代初,大約是89、90或91年。記得我有個女朋友格雷琴嗎,她的父親是《吉他玩家》雜誌的編輯。 我永遠不會忘記,他告訴我,你知道嗎,將來一切都會與多媒體有關。還記得嗎?沒有人談論多媒體。你的電視將會成為你的電腦,你的音響也會變成——我想,他是對的。他基本上是說,所有的東西都要合成到共同的設備裡。如今我們知道那並不全然是事實。但是你在什麼時候決定像電腦這樣的東西主要是通向工業而不是學術界的呢? 我覺得這對人們理解這件事非常重要,因為現在在生物醫學科學領域大致上正在發生這樣的事情。但你在斯坦福可以看到,人們獲得計算機科學學位,但有時卻不是為了成為計算機科學教授,而是實際上是為了進入工業界。那么你現在怎麼看待那些對科學或技術感興趣的人,他們還需要上研究生嗎?博士學位還有用嗎? 彼得·蒂爾說過,你甚至不應該上學士學位,我想這就是他的說法。我的意思是,我對彼得非常尊重,對彼得有極大的敬意。很多話在你已經是億萬富翁的時候更容易說。不,不,不。我知道。就像史蒂夫·喬布斯說的那樣,激情是一切。對。我是說,激情是必要的,但不是充分的。對,對。必要但不充分。所以我認為今天的情況是,技術上,我們正在經歷一場科技革命,毫無疑問。我們以前學習印刷技術,現在與電腦也是同樣的情況。我仍然記得,我,你知道,這太神奇了,因為你知道,現在來看是如此明顯。我是說,人們對發生的事情並不太了解。我停了一切。一個晚上,我們在吃晚餐。我記得,艾曼紐·米尼奧,他們發現了奧雷克斯(Orexin)和超催眠素(hypercreatine)之間的關係。這是嗜睡症的原因。一種突變。是的。 他是我們的朋友,他的妻子。他們和我們在家裡一起吃晚餐,我告訴他們,你可以通過電腦遊覽巴黎的盧浮宮,他們說,你在說什麼? 所以我們吃完晚餐,大家一起開車去公園,然後我打開我的電腦,裡面有一名男子。我至今還記得他的名字。好像是某個姓的,你知道,他拍下了盧浮宮每一幅畫的照片,並把它們放到網上,讓你可以隨意瀏覽盧浮宮。現在來看當然是顯而易見的,無足輕重。但那時他們簡直無法相信。是的。那時候你正站在帕羅阿爾托的某個夜晚,在瀏覽盧浮宮的每一個房間。他們根本無法理解發生了什麼。那是哪一年?我不記得了。那應該是94年左右。但那正是網絡開始興起的時候,正是在那之前。我們在1997年最後一年上學時都必須獲得電子郵件,所以一定是在94年或95年之間。大致就是這樣。對,就是在那個時間,正好是最近使得網絡基本上向所有人開放的時候,像Netscape那樣。所以總之,這是一件了不起的事情。太神奇了。 現在,所有這些發展實際上都是在公司裡進行的,並不一定在學術界。 好吧。我認為這是一個有趣的觀點,今天我們看到的在生物技術、計算機以及一切方面的許多進展,基本上都是我會說,是公司為了獲取利潤而進行的。 好吧。我認為社交網絡,他們開始的時候,我們在沒有任何人想到會這樣做的時候開始了。 我以前會說,我與資本家一起做社會科學,因為社會學家以前是研究五個寡婦在某個挪威村莊的行為然後寫一篇論文。我們可以觀察15萬人。他們是如何訪問這個網站或那個網站,並預測他們的行為,行為,知道嗎。
所以我認為今天每個人都知道這是事實,這與人工智慧的情況是相同的。但對於高中生、大學學生來說,獲得研究生教育是否值得呢?這一切都取決於你想做什麼。我是說,在法律、醫學這些領域,你需要專業學位,這些最終都是專業學位,所以你需要受過訓練。我可不想要一位沒有上醫學院的外科醫生。
問題在於,我記得我團隊中有一位非常非常聰明的人,你不想成為藍領工作者。你看,我所說的是,成為一名黑客或能夠處理軟體曾經是一個非常有利可圖的職業。現在你有這些大型語言模型,它們實際上可以為你編程。你需要寫程式,去找Judge ETP,他會替你寫好。因此,突然之間,如果你沒有一套才能,沒有一種想像事物或做事情的方法,你基本上就成為了一個每小時賺取幾十元的黑客。
當然,如果公司運行良好,他們能給你選擇,你會變得富有,但我仍然相信你需要一些具上下文的文化部分。現在,我個人相信人文學科和各種其他事物非常重要,了解你的文化環境是什麼,你來自哪裡,社會將走向哪裡是很重要的。但另一方面,正如你所說,你可以完成高中學業,開始當黑客並變得非常擅長,這其實不需要更多。
你覺得像扎克、埃隆這樣的人,從基本教育中脫離出來創辦公司,這些例子對於人們內心吸收是好的例子,還是他們只是獨角獸?我認為他們是獨角獸,而你必須非常小心。我們只談成就故事,我們不會去訪問那些因為他們的初創企業沒有成長而在搬裝修卡車的人。因此,我認為,將這些人視作英雄並試圖模仿他們是一種非常危險的傾向。
這並不是說你不應該專注於你關心的事情並冒險。這些人是參加彩票並贏得獎金的人。你還記得之前有許多其他社交網站,在Facebook之前,它們全都消失了。Facebook也有可能倒閉。我是說,扎克伯格可能不同意我,但它有可能倒閉。而這些事情就是這樣。蘋果公司幾乎瀕臨崩潰,他們再次找回了史蒂夫·喬布斯,而這位先生讓他們上升到,嗯,離地更高。埃隆·馬斯克也是一位高風險的冒險者。到目前為止,每一次他都可以翻轉硬幣時都會朝著正確的方向走。但你說你想成為像他那樣的人,你必須非常小心並計算機會。所以當你這麼說時,這些孩子中有多少人真的成功呢?這是一個非常複雜的問題。
所以,我認為擁有扎實的基礎會幫助你,當突然之間他們的行業從編程和賺取豐厚收入轉向變成基礎的技術工作時。我的意思是我在做實驗室科學家的時候有著完美蓬勃的事業,有著資助和私人的資金,以及其他一些事情,定期出版。當我決定轉行時,你擔心嗎?不,因為我看到了逐漸脫離你所做的事情的進程,而且我很早就看到了成功。我發現你實際上滿足了對你而言非常重要的兩件事:你喜歡解釋事情,而且你從小就非常擅長解釋。
你一直在向人們解釋所有事情,你有這個才華。讓我們面對現實,我並不是因為想要奉承你才這麼說的,我真的相信每個人都是這麼說的。在你的播客中,這是一種成功,能以人們能理解的方式解釋事情。他們不需要去買一本神經解剖學的書來理解你所說的內容。所以我知道這是一條道路。可是,我並沒有意識到這條道路有多麼令人難以置信,裡面有很多隨機性。例如,你在很少有人做播客的時候開始播客。如果你今天開始,故事會非常不同。時機是疫情。人們呆在家裡,聽播客。這讓我想到許多人曾經問過我的是,什麼使我做我所做的事情?我相信走在沙灘上,只有很少的足跡的想法。當你進入一個擁擠的領域時,這是一團混亂。因此,我移動和做其他事情的許多時候是當我意識到科學家正在這裡工作,並發現機會非常渺小的時候。
互聯網讓資訊到處流傳。一個在贊比亞的人實際上可以閱讀到我在這裡閱讀的相同內容。因此,與這麼多的人比賽是非常困難的,許多人都很聰明,許多人也都很優秀。所以你早早開始了某些事情,你幸運地選擇了一個能夠共鳴人們需求的領域。好吧,還有其他人也做播客,但卻無法有所成就。因此,我覺得我從來沒有擔心過。我實際上對於你播客的發展感到振奮。唯一的問題是你有一個終身教職的職位,這樣在其他方面若有變故時是很好的安全措施。今天,正如我所說,你已經超出了司法的範疇。因此,沒問題。
你知道,除非需要,否則並不一定非得有它。沒有人能逃避正義。但是的,我仍然保持著我的任期職位。我今天早上和我的眼科主席談過,我將在春季或秋季教授課程。與年輕人真誠互動,聆聽他們關心的事物,對你來說也是很好的。但是我從未擔心過,因為我知道你有足夠的才華可以做得很好,而你選擇了這條路。我的意思是,我記得在疫情初期,我們在你姐姐的家裡,你正在畫各種小圖表。我曾經把我的畫放上去。是的,是的。然後我想你把它們放在推特上,或是類似的地方,那是個更加有趣和重要的開始。所以我從未對此有過擔憂。我認為我們所有人,包括整個家庭和認識你的人,都對你的故事以及你的播客所取得的爆發性成功感到驚訝。這真是驚人。我意思是,我不需要告訴你。這反映了一種早期的衝動,更多的是學習與教學,學習與分享。但是,我還需要說一些事情。前幾天,我們正觀看你與埃絲特·佩瑞爾的訪談。無論我認為這是一次很棒的訪談,無論怎樣,我和我的妻子都在思考這也是對你進行訪談方式的驚人致敬。好吧,這裡是有效的。我是說,不是很多人能夠把一個人帶出來並且讓這次對話變得有趣。這樣說吧。所以你有那一點。我繼承了你的好奇心。不,但這不止於此。這也是一種引導人們的方式,這也是你實踐的一部分。所以我從未對此有過任何懷疑。我的意思是,問題是,顯然你已經把它帶到了許多許多地方,遠遠超出了你最初的目標,這主要是向人們解釋神經科學是如何運作的,對吧?而你正在進入許多健康領域和其他領域。是的,我也非常幸運擁有一支卓越的團隊。這是我認為儘管我們有許多共有之處,但如果我可以的話,我一直是一種群居動物。你知道,如果是滑板,就會把朋友們聚在一起。如果是鳥類,我有我的鳥類俱樂部跟艾迪·張,他現在是加州大學舊金山分校神經外科的主席。想到這些,是挺古怪的。但是,是的,我很少單獨行動。是的,我只是驚訝。我是說,多年來我們進行了很多次對話,但我只是驚訝於你怎麼能在這些不同的陣營中保持著一種孤獨的狀態。你交朋友,你有同事,你維持長期的關係。我有一群跟我合作的人。我並不孤單。對,恰恰相反。然而,我並沒有經常更換人群,你知道,似乎你不得不進入經濟學、理論物理學以及所有這些領域。這確實是一個有趣的不同之處,既令人生畏又令人興奮。當你開始在一個你之前很少接觸的領域演講時,看到觀眾,這可能也是令人畏懼的。你知道,即使當我開始講混沌時,我也認為自己做得相當不錯,直到我在伯克利進行一次演講,當時在場有一位數學家。我把數學家視為世界上最頂尖的人物之一。我在說一些話,那位非常著名的數學家說:“那是謊言。”我問:“你是什麼意思?”他說:“你能證明嗎?”我說:“不行。”因為你知道,物理學家不證明定理。他說:“那麼,它就是謊言。你不能證明它。這是一個謊言。”那真是一個冰冷的淋浴。是的,在推特上,我也時常遇到這種情況,他們會找到我說錯的地方,並且這實在太尷尬了。你會自我修正,然後繼續前行。不,不。不過,你同樣也會學到一些東西。你會與某人進行對話,而你永遠不會忘記那些事情。這是我學到的。像是在資格考試中,你從未忘記過你犯下的錯誤。大多數人永遠不會參加資格考試,但他們基本上會問你一些問題,直到你出錯。是的。如果你不知道或者出錯了,那是個重要的時刻,因為這也是你去查詢的事物,而你永遠不會忘記。是的,沒錯。而且,那些微小的羞辱對你來說也是非常有益的。我是說,這非常重要,你知道的。不是那樣的二十個。不是那樣的二十個。我也是這樣。我在想,這是成長過程中非常重要的一部分,認識到你不理解某些事物。但我總是需要這麼說。儘管你把我描繪成孤狼,但我並不是。我非常社交,我樂於與人互動。我一直很幸運,周圍總是有一群人,包括今天的這些人,他們都是卓越的,和我想做的事情產生共鳴。所以,這非常激勵人心。我不是那種坐在角落裡,做理論和發表論文的人。我獨自發表過論文,那是我浪漫的時期,我需要在專利局當愛因斯坦。不過,我並不認為我自己是愛因斯坦,但這對我來說非常重要。我是唯一的作者。好吧。所以,今天我不介意把我的名字放在任何地方,我也不需要這樣。我有數百篇論文,以及很多,反正足夠的專利等等。因此,我喜歡與人互動。這對我來說非常非常重要。當我有了一個主意,我需要告訴別人這個主意。這樣我才能夠聯繫起來。是的。是的。是的。所以,這很好。我仍然會見到一些我的老學生和合作者,比如塔德等等。我們一起散步。大家都說:“好吧,”並討論一些事情,你知道的。
所以,我也從他那裡學到了很多。目前,我了解到你正在研究量子互聯網。是的。對於大多數人來說,這是一個神秘的術語。是的。是的。你早先提到過量子糾纏。是的。或者說糾纏。是的。但我的理解是,外國政府、國家以及我們的政府和國家對量子互聯網非常感興趣,它可能至少和人工智能一樣重要,甚至在安全等方面更加重要。你能用我能理解的方式解釋量子互聯網嗎?是的。是的。我可以解釋。我是說,我會告訴你最初的事情。量子力學基本上在1925年完成了,所以我們並沒有在這裡重新發明新的物理學。好的。引力和量子有其物理學,但這並不是我們所談的內容。事情是這樣的。在互聯網上,所有安全互動的基礎都是基於某些數學方程或函數,它們是非常難以解決的。因此,當我發送給你一些編碼的東西時,如果有誰在監聽這段編碼的對話,嘗試讀取它,這是非常非常困難的,因為為了解碼這個代碼,其中的一些符號等,你需要,我不知道,幾個月或幾年的計算機時間才能做到。好的。但這是可以做到的。計算機會被攻破,計算機代碼隨時都會被破解,因為這些代碼的基礎是數學函數。你有一個數學函數,你可以創建一個計算機程序來嘗試解開它,而且它是可以解開的。好的。這是一個方面。現在來談量子力學。量子力學提供的安全性並不是數學所提供的,而是物理法則所提供的。因此,如果你有一種方法,可以使用量子機制從一台計算機向另一台計算機發送消息,然後加密,那麼這些消息是無法被破解的。你能給我一個量子機制編碼信息的例子嗎?假設我在發送消息給你。每條消息都以二進制編碼,零和一。好的。所以我發送的消息是一串零和一。這串零和一可能是「你好,安德魯」或者也可能是一些秘密編碼進去的東西。如果這是傳統加密,也就是我們今天使用的,加密的計算機原則上可以查看那些符號並解開它們。現在讓我展示一下量子是如何運作的。當我發送量子消息給你時,觸摸它、試圖查看它的行為會破壞它。這就是量子中的情況,而在傳統情況下則不是。我可以查看一串零和一,然後我查看它們,我可以複製它,然後我閱讀它們,把它們帶到我的實驗室並進行解密。如果我查看一串量子比特(qubit,量子位),則它們不是零和一。它們是不同的東西。這些是運動的部分。它們通常是光子。你可以使用光纖。你可以使用……所以這些是光子。我知道光子是什麼。對,光子。它們是一小段跳動的光能量。對,小束光,因為光子,如果它們在運動,它們也是……光子可以朝上或朝下極化,或其他,但如果它在一種量子狀態中,它的狀態在兩者之間……當我查看它的那一瞬間,我捕捉到它,我將其塌縮為一種或另一種狀態,並且我摧毀了它。與它的互動改變了它。測量會摧毀它。這是量子力學的奧秘,測量會導致塌縮。我們稱此過程為塌縮為某一個狀態。在那之前,它可以是任何東西。我們可以是任何東西。因此,當我使用量子信號時,我發送的是稱為量子比特的qubit。觀察量子比特的行為會將其轉化為傳統的零或一。這樣就沒有辦法破解它。那麼,這是否意味著這種實際實施等同於無法破解的代碼?正確。這就是為什麼,當然,其他政府……我所得到的消息是,中國在這方面非常努力。哦,完全正確。而且在這裡,我們也在努力。我們也在努力。是的。你們也在非常努力地工作。但那裡有誰呢?有人已經到達目的地了嗎?好的。問題在於,為了解密這個,記得我告訴過你可以使用數學,好嗎?這些函數中有一些是非常複雜的。用數學解碼可能需要宇宙的年齡。更不用說量子了。但是如果你有一台量子計算機,現在我們談論的是量子計算機,它可以在幾個小時內完成這一工作。量子計算機可以在幾個小時內解碼任何在加密中使用的數學函數。而這需要一臺你可以購買的怪物計算機,可能要花費宇宙的年齡才行。因此,理論上,誰能首先獲得這種能力,就能基本上讀取世界上傳輸的所有信息。不僅如此。很多人正在這樣做,中國人、韓國人,而我們也在……他們現在正在抓取所有加密的信息。他們無法解密它。他們會將其儲存下來。因為有一天,他們將能夠解密它。但誰知道那是否仍然會有效?哦,但也許會。而且我們不知道他們擁有什麼。想像一下。想像一下如果你能獲得……還記得北韓黑客入侵,什麼來著,迪士尼,還是其中的一個……然後他們發現了所有這些電子郵件,裡面有像喬治·克隆尼這樣的人在抱怨這或者那。因此想像一下……更糟的事情。我們只是沒有聽到這個消息。是的。是的。因此,如果你抓住所有這些信息,我們今天無法解密它。但如果量子計算機變得可用,而有些人正在研究量子計算,那麼他們將能夠解密它。與此同時,人們正在努力部署這些量子網絡。
我們也在處理這個問題。
不是要部署它們,只是想看看這樣做是否可行。
好嗎?
中國人在幾乎所有人之上。
他們已經在軌道上有兩顆衛星,正在發送這些量子位。
因此,這些是無法解密的。
好的?
等等。
所以他們正在發送量子位。
所以你已經可以進行量子通信。
哦,是的。
我們一直在通信。
是的。
我在科羅拉多州有一個實驗室專門做這個。
是的。
絕對如此。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
不。
但最終,我們將會基於這一切建立一個量子互聯網。
因為要與這些量子計算機進行通信,你必須發送量子位,而不僅僅是普通的位。
所以這是一場競賽嗎?
是的。
一場競賽。
我們不是在競賽中,我的意思是,既然我們不,對。
對。
而且還有很多人。
我需要告訴你,很多人,包括這個政府,聲稱這並不太相關或重要。
這是一個社會學現象。
密碼學一直是數學家的承諾,因為有數學函數,比如離散對數等等。
他們一聽說量子計算機,就說:“哦,我們可以解決這個問題。
我們可以創建一些甚至更難破解的算法,數學算法。”
他們稱之為後量子。
但他們並不知道這是否真實。
美國政府正在跟隨這個後量子,因為他們認為這比其他任何事情都容易。
他們已經發表了其中兩篇,很厲害,兩個學生用一台筆電在一周內破解了它。
所以顯然,你無法證明沒有人會破解這些東西,對嗎?
所以有些密碼學家不喜歡物理,他們不做物理學家。
所以他們說,“量子密鑰分發”,這是這東西的名字,“深奧”根本不重要等等,而且也不會起作用。
呃,他們說它只會在短距離內起作用,大約10到20公里。
他們剛發表了一篇獲得巨大關注和獎項的論文,那是最佳論文,我們能夠在100公里的距離上發送這些東西,對嗎?
所以我的意思是,中國人是從衛星上發送的,對嗎?
所以無法解密。
基於這類東西的軍事通信是無法解密的。
所以它們非常重要。
但有一整群人說,“不,後量子是我們想要的。”
所以NIST,國家標準與技術研究所,真的在推動後量子的東西。
在歐洲,則恰恰相反,他們真的在擁抱量子。
我指的是,丹麥,例如,在這方面走得非常前面,北約剛給他們一大筆錢來研究量子等等。
所以這一切都取決於,這是一個複雜的問題,因為加密人員都是數學人員,所以他們不在乎量子。
這一切是否將有助於理解,我不知道,大腦如何運作,或者說,我的意思是,你知道,我們對於我們思考大腦功能的方式是否正確仍存在辯論。
我們在想神經元、動作電位和化學物質,但物理學家無論何時一插手這些東西,他們往往會以不同的方式思考,或者他們會開始認為,你知道,狀態依賴性,比如你早上8點的腦子跟下午2點或4點的腦子非常不同,可能一切都在不同地發生,也許其中一些實際上是到達了量子層面。
像我們不能說這個神經元跟這個神經元談話,當他們以這種方式談話時,你得到某種輸出。
在這裡是否有相關性?
好的。
我想說兩件事情。
小心物理學家進入大腦,做大腦工作,我的意思是,他們總是進入這個。
這就像現在的新事物,神經科學,你知道的,打開了大門。
嗯,我曾經對神經科學有過一段時間的熱衷,不是嗎?
我的意思是,我認為最近神經科學做出了一個很好的舉措,將心理學、計算、甚至哲學、經濟學和生物學的人納入進來,基本上包括了所有分析層面。
是的,是的。
但你問的另一件事關於量子和大腦,羅傑·彭羅斯(Roger Penrose)剛剛獲得了諾貝爾物理獎。
他是少數對大腦完全是量子有非常深奧觀點的人之一。
他是一個極其聰明的人。
他是霍金的顧問。
我在列克斯的播客上聽過他。
是的。
而且,他確實有一些有趣的想法,關於神經元可能作為束縛網絡而非獨立實體進行通信。
沒有人真正跟隨他的觀點,我也不是這方面的專家。
所以,羅傑·彭羅斯是推動這個觀點的人。
許多進入腦科學的物理學家在做腦科學方面並不靈巧,因為,你知道,我聽過一個故事,我想是法蘭西斯·克里克(Francis Crick)或某個人告訴的,我在一個會議上,他說,一位物理學家來找他說:“我決定進入腦科學,”於是他說:“好吧,你做了什麼?”
那個人說:“我測量了大腦的比熱。
我該怎麼辦?”
基本上。
我認為有計算思維的人加入神經科學是好的,因為它變得過於模式化,過於描述性。
話雖如此,我確實認為,數學是如此重要,但通常用來威脅生物學家,讓他們覺得自己的想法可能不正確或有更好的想法存在。
我想說的是,當計算神經科學剛開始時,試圖建模大腦的努力似乎相當脆弱,實際上,我坦白說,確實相當拋頭露面,但現在我認為,隨著人工智慧和大型語言模型的出現,生物學家們不得不退後一步說,“嘿,你知道嗎,這些數學、物理、工程和人工智慧的類型有潛力真正推進這個領域。”
不,不,對,對。
至少這是我的立場。
是的。
我曾經參加過一些會議,人們說,“大腦是一個大規模並行處理的機器,”我會說,“等一下,等一下,你確定嗎?”
那是一種毫無意義的口音。
對。
於是我說,“如果我給你展示一排樹,”然後問,“它們有多少棵?你真的要整體考慮嗎?”
他說,“75,”或者你必須一個接一個來看。
這不是並行處理,而是順序處理,你知道嗎?
但大型語言模型確實非常有趣,對吧?
我的意思是,你可以拿四五個大型語言模型,基本上是伪大脑,讓它們一起處理同一個問題。
在協調上以並行方式與五個人合作是非常困難的,對吧?
你只能彼此交談這麼多。
這非常有趣。
那正是我們現在所做的。
多年前,我和傑夫·德雷格(Jeff Drager)一起寫了一篇論文,展示了程序如何相互協作,以非常非常快的速度解決人類無法做到的問題。
這是我們現在想做的很多工作的基礎,是的。
而且已經有人在考慮將許多這些大型語言模型放在一起,看看它們是否能比單個模型或人類表現得更好。
所以你認為人工智慧將改善普通市民的生活?
是的,因為你可以利用這些工具來做以前非常難以做到的事情。
我的意思是,我在使用它們,這真是太神奇了。
我剛剛發表了一篇關於大型語言模型中的幻覺的論文,因為它們偶爾會產生幻覺。
它們說什麼都有。
但是的,對,它們確實非常有用,非常有用。
而且我認為使用它們的公司將賺的比生產它們的公司,比如OpenAI,要多得多。
是的,對。
這是一個非常非常重要的領域。
但是在10到15年前,當我提到人工智慧時,你會輕笑著說:“這東西是生命。”
有趣的是,前幾天,我不想提到一位Xerox Park的經理。
當我在公園時,我開始玩弄使用機器學習來看看它們能做什麼的想法。
當時的人工智慧從業者說:“那是胡說八道。我們需要思考邏輯。我們的大腦是如何思考的?我們如何進行認知心理學等等?”
我們只是做神經網絡。
正是如此。
前幾天,我和一些這些人會面,他們告訴我:“我們曾經嘲笑你做這些事情,因為我們只能做到很少,而今天這已經是潮流。”
現在,我當時在做的和今天所做的區別是規模。
我的意思是,我不知道你是否知道,現在他們在使用核電反應堆來為數據中心提供電力,但這是一個巨大計算成本。
你無法想像要達到一兆個標記,讓這些東西正常運作需要多少工作。
我覺得你一直非常開放,並且非常願意接受新技術,但它並沒有在你的日常生活中產生太大變化。
基本上沒有多少變化。
我記得早期,你給我展示了互聯網,並告訴我:“要非常小心。”
我問:“為什麼?”
你說:“這就像心智口香糖。”
你咀嚼著,不斷咀嚼。
這是你的話。
你說:“你咀嚼,咀嚼,最開始它的味道很好,然後它的味道就不好了,你根本感受不到味道,然後你意識到它沒有任何營養。”
我總是把這放在電話使用或網絡搜尋行為方面思考。
你仍然喜歡工作,下午散步,或者在吃完飯後散步,儘管這些技術不斷發展,你的日常生活始終驚人地有規律。
你不是矽谷裡那個滿身裝備的人。
不,不。
還有另一個方面。
實際上,我從來沒有在咖啡館看到你帶著筆記本電腦。
有時會的,但這還有其他方面。
如你所知,在過去的五年裡,我花了四年研究注意經濟學以及人們為什麼會注意事物。
我真的相信,我不是專家,這些機器和我們的人的大腦之間有著巨大的共鳴,而它們是上癮的。
惠普的前首席執行官梅格·惠特曼(Meg Whitman)曾經說:“我在半夜醒來時會查看我的手機,我知道有些人這樣做,我家裡有些成員這樣做的頻率超過我希望看到的。”
你不這樣做。
不。
我的意思是,我有這樣的行為,但我並沒有強迫自己去看看發生了什麼。
我有一個學生,他說:“我喜歡垃圾郵件,因為至少有點事情發生。”
哦,我的天啊。他這麼說。
垃圾郵件?
垃圾郵件。
他說:“我收到垃圾郵件,然後查看它,因為有事情發生,”他經常這麼說。
他現在是一位非常成功的金融人士。
停止做某些事情。
聰明的人。
聰明的人。
但這也許是因為你的內心世界足夠豐富,你所以…
但我還是會看新聞。我喜歡查看事物。我喜歡看視頻。
不要誤解我。
並不是說我忽視它。
但是的,我不是,我的意思是我喜歡最新的東西,尤其如果它們是美麗的等等。
但是的,我並不關心最新的東西等等。
我記得我拿到了一些Oculus的東西,免費從Pace拿來的,然後給了你,而我從來沒有用過一次或兩次。
我的意思是,我在我的實驗室中使用過虛擬現實,但我不想花時間在虛擬現實中。
而且,正如我在這次播客之前與你的一位合作者的對話所揭示的,我喜愛機械的東西和細節,喜愛類比的世界。好吧。是的,數位科技某種程度上令人感興趣且引人入勝,但我更喜歡像是機械手錶、按下時會發出聲音的相機等等,這些不是人為的。所以我真的很喜歡這些。我喜歡在許多方面都非常經典的東西,我喜歡這樣。我喜歡科技,別誤解我。我用得很多。我用它們並用新的方式進行創作,獲得專利等等。但對了,我並不是一個科技迷。我喜歡擁有一種類比的生活,而不是數位生活。騎自行車是類比的,走路是類比的,靜坐冥想是類比的。當然,你也可以透過互聯網收聽一些有助於你冥想或入睡的好東西,別誤解我,但我對這些東西沒有這種迷戀。我是說,有些人會有。似乎很多人對未來有著強烈的迷戀,而你似乎非常扎根於當下。我從來沒有讀過一本科幻小說。我工作的很多人,我非常敬佩他們,他們都從科幻小說中獲得靈感,他們總是問我:“你讀過這本書或者那本書嗎?”我說:“我不知道。”我從來不喜歡它。我喜歡閱讀關於真實的人、擁有真實血肉與真實情感的人。對我來說,科幻小說是缺乏這些的。它是在想像機器人做這或那。我毫不在乎。就像我總是認為物理學家一定喜愛科幻小說一樣——我從來沒有、絕對沒有讀過一本或在電影中看過科幻小說。我毫不在乎。我對此沒有感覺。我不認為這些人表現出類似人類的行為。所以,嗯,我並不是說這對他人來說不有趣。我是說,我——你不是個未來學家。不是。就算他們稱我為未來學家,因為我總是能預測事情。但你不是一個會思考一百年後生活會是什麼樣子的人。不是。不是。我喜歡知道生活就是現在。是的。是的,我也正如尼爾斯·玻耳所說:“預測任何事情都是困難的,特別是未來。”好吧。我們很擅長預測過去。我不知道會發生什麼。我是說,你知道,我們看到過一些事發生,不可思議的事情。我是說,讓你成為這麼全球知名現象的科技,正是因為科技。想像一下,如果你在幾個世紀以前僅僅是在羅馬參議院講演。我一直在做我現在所做的事情,但沒有麥克風或相機。好吧。是的。我不算未來學家,就這樣。人們告訴我我算,因為我預測事情,但並不是因為我想像一個我毫不在乎的世界,例如,前往火星,儘管艾隆·馬斯克認為這很重要。你覺得這是一個很酷的項目嗎?我不知道。我想問問他為什麼。然後他告訴我一些事情,或者他說一些話,比如,“好吧,你知道,文明將在這裡滅亡。我們將要物種演變。”所以我不知道。我是說,讓這發生。我不知道。只要享受現在,你知道。你不擔心未來。在這個意義上,哦,我是個樂觀者。我相信科技會解決全球暖化問題,這很明顯如何去解決。並沒有什麼非常神秘的。你知道,核能將會做到,絕對會做到。一旦我們擺脫對核能的先入之見。對。我是說,很少有人在核事故中喪生。我們來看看現實。是的。他們需要把它命名為其他東西。也許。是的。那些曾經被認為是危險的東西,當重新命名後,變得不再那麼危險,人們是願意接受的。是的。是的。對。是的。所以,嗯,我真的不怎麼擔心未來。我認為人們足夠聰明和明智,可以保持距離希望大腦。你通常似乎不太擔心。你不是一個大煩惱者。嗯嗯。是的。是的。在這方面你我不同。在這方面你我不同。是的。是的。這就是我所愛的。是的。不是如果我保持忙碌的話。哦,好吧。是的。這幾天少了很多。我認為,在不同情況之間過渡的時刻以及不同職業之間的過渡點,我認為擔心是有意義的。這在某種程度上推動了緊迫感,以確保你,可以,知道,去努力抓住下一個階梯,抓住它,對吧。而且,不,呃,不要錯過。我是說,我的生活中有過一些不確定的元素,我覺得“好吧,我會讓我能控制的事情穩定下來”,但不,我不會在夜裡擔心事情。是的。此外,我認為冥想在這方面極其有效。突然間,你就在這裡,而這種狀態持久存在。過去就是過去。你無法做任何事情,而且未來尚未到來。所以到底是怎麼回事,你知道,我真的相信這一點,這對我幫助很大。在某些事情上,我非常自豪。我一年前去做醫療檢查,醫生說,我喜歡聽你呼吸。我說,我的呼吸有什麼問題嗎?他說,這麼慢而平靜。所以你克服了白大褂綜合症?是的。是的。因為冥想。是的。你今天早上給我發了你的實驗室結果。所以一切看起來都很好。是的。是的。是的。是的。是的。是的。你一直很忙,你知道,規律運動,不過度。不是。你從來不是那種馬拉松參加者或是早上五點在游泳池的人,但不是。我實際上試著跑馬拉松。是的。我是說,在斯坦福大學周圍地區,人們對運動總是很極端。這從來都不是你的事。不是。不是。堅持不懈的長距離跑者。是的。
我曾經告訴過你一次。我不是短跑選手。是的。有些人就是短跑選手。對了,我非常欣賞他們。你是指生活中的人。他們是在說隱喻。是的。一般來說,對。有些人真的可以以驚人的速度完成事情,他們從一件事情轉到另一件事情,然後再如此類推。是的。我喜歡那些展現出一些智慧的人。例如,對我這樣的人來說,看到一位佛教僧侶是非常奇怪的,但我只是看到那個人,就突然感到平靜,你知道的。我不知道。我覺得有些事情。這不僅僅是靈性,還有他們在這裡完全而絕對存在的力量。這讓我感到敬畏。我是說,有些人說,好的,那些道袍很有趣或什麼的,你知道,我非常喜歡那個。這不一定是一種方式。我是說,我的治療師曾經告訴我,使用冥想來逃避麻煩和令人困擾的思想不是個好主意。因此,你也必須接受這個世界。但是我用它只為了保持冷靜、享受並以本來的樣子看待事情。我覺得這是,是的。對。未來就是未來。我不知道。嗯。你只能控制你能控制的事情。對。但你知道,有些人總是擔心未來,你知道的。以及你對量子力學、相對論和現實世界的理解。或許單純地知道你所知道的和經歷過的事情。你相信某種更高的力量或組織力量嗎?或者我們就直說吧。你相信上帝嗎?好的。上帝這個詞有很多意義,對吧?我的意思是,我不一定相信一位會記錄你我在此時此刻所做事情的上帝。人太多了,等等。因此我不相信這種觀念,即有一位使者在那裡,某種程度上知道這個星球上每個人正在做什麼,或者等等。我有時確實感覺到,尤其是因為我所學的研究,實際上閱讀了一些非常深刻的人的思想,例如愛因斯坦、海森堡等等,似乎有時在宇宙中確實存在著一種組織原則,並學習這些規則。因此,有這樣的觀念,哲學上稱為泛神論,即上帝已經存在於自然之中。斯賓諾莎和這些人提倡這一點,這對我來說非常有吸引力。這種觀念認為,若這事物在發展,它就像一個實體,但不是一個說「哦,明天你會死」的實體。我是說,你會死。有很多事件導致死亡或快樂等等,但不是因為有某人在外面檢查。我是說,我不相信有那麼多的記憶可以儲存所有這些,雖然今天我看到你可以購買一些這麼大的磁碟記憶體。因此,我不,我不相信那,但這是一種信仰,不是其他任何事情。不幸的是,這些信仰有時會轉化為複雜的行動。我確實相信有一種神秘感。我有時,曾經聽到過,誰說的我不知道,但這是句非常好的話,如果你聽貝多芬的音樂,我是說,那個人曾經掙扎過,但他能創造那樣的音樂,真是驚人。另一方面,莫札特似乎每天都在接收來自天上的訊息,隨著音符飄下來。因此,有些人得到這種與更大事物的聯繫,而你可以通過聆聽音樂來接觸到這一點,這是我們的經歷。這裡有一個觀點,即意識不僅存在於我們的大腦中,而是像一個集體網絡,事物經過我們,而不只是作為個體,而是作為人類。榮格的思想中有很多這樣的東西。我很感興趣「靈性」這個詞以及它的意義,你知道,看到事情超越我們在任何時候的具體需求。但一個告訴你一件事情或另一件事情的上帝的觀念有點搞笑,你知道,如果你看任何一部電影,比如《勇敢的心》或其他,你會看到一位戰士,一組戰士有位祭司在說「上帝與我們同在」,而另一組即將交戰的人,也對另一組說同樣的話。這有點奇怪,對吧?我的意思是,人類和特別是人類的大腦是驚人的,驚人的是人類的大腦能做的事情,我們頭腦中的這個計算機是驚人的。然而,它也有其局限性,我想,或者換一句話說,這讓你感到緊張或擔心嗎?我似乎對上帝和宗教越來越感興趣?不,我覺得這是一個美麗的旅程,只要你不開始利用它來強調,讓別人不應該這樣或那樣。不是的,這只是我對我自己生活的探索。我尊重這一點。我認為這是一件非常重要的事情。你知道,這裡有一個問題,我在讀威爾遜的時候,實際上,你知道威爾遜,他寫了這本關於人性的美麗書籍,他聲稱宗教本能來自我們內心的一種服從成分,動物有,狗是服從的,我們相信我們需要對國王以及超越國王的某樣東西,某個神明或其他事物表示服從。這是他的理論。好吧,我當然不覺得有什麼強迫我對其他人服從。我是說,考慮到人類大腦和認知的局限性,不管一個人或一個集團有多聰明、多成功,很明顯人類大腦在解析我們所處的宇宙時是有限的。否則,我們不會一次又一次地面對同樣的問題。
雖然我喜歡認為我們在向前邊走,作為一種進化而非退化,但我們往往會一次又一次重複許多相同的錯誤。這裡還有一個技術上的問題。我們有時會把隨機性與預感或上帝的作為混淆。我是說,像我們的下一任總統那樣,轉過頭躲過子彈是一件令人難以置信的事情。那概率真的是小到不可思議。但這並不意味著有人告訴他,「轉過頭,這樣做」,所以子彈就會越過他。我是說,我們把因果關係賦予了一些真正隨機的事物。在另一種情況下,轉過頭可能會朝另一側,這個人就會死去。但有時我們面對的這些不可思議的巧合是我們無法解釋的,然後我們就會說,「哦,這一定是上帝讓你我相遇」或是我們想到了一樣的意思等等。
作為一名生物學家,起初專注於神經發展生物學,我認為我只是必須看到…… 有兩件事改變了我對可能性的理解。一件是我的導師芭芭拉·查普曼有一次為我安排了一個實驗。這是一件有點有趣的事情,典型的芭芭拉,她知道她有多 nerdy。她說:「你願意整晚熬夜嗎?」我答應了,「好吧,行啊」,然後她拿出了斑馬魚的卵子進行了受精。我坐了11個小時,期間有食物。我起來上廁所,看著一顆斑馬魚的卵子重複繁殖,變成了一條魚,就在我眼前實時發生。不是在YouTube上的某個影片,雖然那也令人印象深刻,大家可以查找這些,但實際上看到生命從一組細胞中通過其自身的組織原則萌發,所有這些都可以用基因、轉錄因子、分裂紡錘體的物理來解釋。嗯,我是說,數學、生物學和化學可以解釋所有這些,但其實有些事情真的很壯觀,似乎非隨機,因為它並不隨機。
然後另一件是,我想,我已經有足夠的祈禱經歷及其後果在我的現實生活中,所以我……我有點無法接受沒有上帝或某種組織力量的想法。我無法接受這一點,因為是的,確實有因果關係、逆因果關係、相關性和錯誤相關性及因果關係,但某種程度上……我是說,我喜歡認為自己扎根於科學和現實中,但我不認為科學可以解釋所有事情。哦,不。
我認為,這種靈性經驗,在例如,我仍然記得夜晚在戶外看星空時,它發生過。我是說,星星是令人驚嘆的東西,你會感到自己是如此渺小,但其中卻有秩序。這不僅僅是隨機的東西。我是說,它們是根據法律運行的,幸運的是,我們人類能夠發現這些,這是當你思考這一點時,真的是一件驚人的事情。狗沒有發現重力。沒有。牠們只是經歷了它。先生,交給科斯特洛。好的。科斯特洛就是重力。是的。
所以,我真的認為這些靈性經歷是有必要討論的,我也真正相信這一點,很重要的是,我聽到人們的討論。我最近在看一些C.S.路易斯的東西。他是一位研究維京人傳說和神話的人,最終成為了虔誠的基督徒,他認為這是對於……因為所有宗教都有相同的元素,所以我理解這一點。我尊重這一點。我在人生的某些時刻也經歷過,但當我認真思考時,我認為目前我們有這台電腦,我們可以稍微窺視這些,但我不相信這個觀點,沒有人能證明我生活的每一分鐘或每一秒有某人在組織我。我不相信這一點。我相信生活中有美妙的機會和隨機性,非常美妙的,擁有你和拉拉作為孩子是我生活中的一個美妙隨機性。希望它不是太隨機。沒有,沒有。在孩子的意義上……你知道生來不健康的孩子,無論如何,這是非常令人印象深刻的。是的,創造健康孩子所需組織的事物的數量確實是一種奇蹟。是的,真的。真的。是的。 而我認為……但很多也是隨機的。我是說,同一組父母可以產生兩組不同的孩子。好的。這是非常非常重要的。嗯,拉拉和我確實是相當不同的。絕對是。我是說,以非常美好的方式也是。所以,我是說,你們兩個都沒有以我或你媽媽會不高興的方式生活或行為。但回到這一點,我確實相信靈性是重要的。我有很多機會接觸到這一點,通過古典音樂。有時我真的相信我能在聽音樂時變得非常非常情緒化,真的很情緒化。我的妻子總是會注意到我這樣做時的情況,我想這樣的話你正在獲得非常不同的一種接觸。
當然,這可以通過生理學上的各種共鳴等來解釋,但誰在乎呢?你提到你能夠瞥見你正在研究的想法的未來,但你又不會想得太遠。比如,你不會想,從現在起一百年後會是什麼樣子?你會花很多時間思考過去嗎?有時。 有時。我總是因為在很小的時候就離開了家人,所以我對某些事情總會有一種懷舊的情感,好的?我在法國交了一位非常令人印象深刻的朋友,克洛斯·喬帕德。我認為他是地球物理學研究所的所長,雙方的父母在不同的國家(法國和阿根廷)有著相似的背景,但教育相似。某種程度上,我時常對我們的成長方式感到一種幾乎是憂鬱的懷舊感。
憂鬱。
一點關於它的事。
我想起你在阿根廷長大的故事,你每個星期日都有10、15個堂兄弟姐妹來吃午飯。
是的,是的。
這聽起來並不憂鬱。
不,不。
但有時候,也有孤獨的時刻,感到非常被誤解的時刻。
不幸的是,我有一位很苛刻的母親,但我仍然想念她,並且以不一定總是很快樂的方式思念她。
我前陣子在看照片,裡面有她的照片,她在太平洋中的卡梅爾微笑著走出來,她去了散步等等。
但我反思過去,在那種意義上,有時你知道的,大家會問,我是怎麼長大的?
我的妻子是丹麥人,她的成長方式跟中上階級的阿根廷人非常不同。
所以我們反思著,我們的童年和等等。
但並不是那種感覺,“哦,我希望我現在擁有那樣的童年。”
沒有遺憾。
嗯,沒有很多,沒有很多。
這很好。
我的意思是,其中有一個更多是理論性的遺憾,就是,如果我看看我的家人,我的兄弟留在那裡,組建家庭,孩子,孫子等等。
我來到這裡,生了孩子,孫子,而他們將是家族的兩個分支。
不過我們仍然聚在一起,去年我們為你的生日聚會了。
是的,不,我知道。
這對我來說是如此重要,是的。
但我有時候也會想到這一點,當我回去看到與我曾經的生活非常相似的生活時,可能會有所不同,總有一種對過去的思考。
但我也意識到,如果我沒有採取我所採取的步驟,我會像一些老朋友一樣痛苦,他們真的在努力尋找他們所做事情的意義,甚至在經濟上求生。
所以我真的很幸運。
所以那是什麼?
因為我本不會存在,因為你不會遇到他們。
這也是真的。
是啊,是啊,沒錯。
我的意思是,也許你還是會。
不,不,不。
我很感激我沒有在布宜諾斯艾利斯長大。
我愛這座城市。
我愛這個國家。
我沒有那種感覺。
我不可能在南美做我所做的任何事情,或許有可能,但風景實在完全不同。
哦,我去那裡,待了一週就想回來。
是啊,絕對。
所以你愛這個國家?
我愛這個國家。
我很有成就感,並且感覺自己是這個國家的一部分。
我對這個國家為我和我的家庭所做的一切感激不已,這裡包括你和你的姐妹,還有我的妻子。
你什麼時候成為公民的?
哦,多年前了。
我真的很有意識地去做這件事,並不是因為有實際的原因,但不,我真的相信這一點。
我真的相信這是一個不可思議的國家,給予人們非凡的機會。
就像埃隆·馬斯克所說的,我也是一名移民,並且很高興成為移民。
是的,你一直是個愛國者。
絕對如此。
另一方面,正如我所說的,阿根廷很複雜。
我去那裡,很多氣味和事情讓我想起驚人的回憶。
食物並不差。
是的,是的,但整個氛圍也是如此,最初的前兩三天是與朋友見面和交談的驚人經歷。
但過了一段時間,我也看到了一面更陰暗的。
我必須告訴你,另一方面,我的祖國丹麥,也是一個我非常喜愛的國家。
那裡的人很好,愉快而溫和,尤其是在夏天。
但丹麥人也是堅強的人。
普通丹麥人非常聰明。
我認為那裡的高中教育必須是世界上最好的之一。
是的,人們對自己所做的事情非常精通。
我的意思是,你去商店,遇到問題,航空公司或其他,您會遇到一個真正懂得如何解決問題的人。
但這也是一個非常小的社會,非常同質化,擁有驚人的幽默感,我很享受。
而且這裡很柔和。
人們享受生活。他們有慢食運動之類的概念。
所以我喜歡這樣。
我無法在那裡生活,因為那是一種非常同質的行為方式。
路德教倫理在那裡。他們不虔誠,但他們是路德派的。
所以我在歐洲等地感到非常自在。但我喜歡待在這裡,是的。
是的,我覺得我們的家庭現在包括許多不同的國籍、宗教、背景、哲學和政治立場。
嗯,這也是好的。
是啊,太好了。
這開始看起來像聯合國,再加上一些額外的。
嗯,我在一個擁有意識形態多樣性的家庭中成長。
這是不可思議的。
真好。
作為孩子,聽到這些有關政治的爭論也很好。
是的,我現在也聽到幾個有關政治的爭論。
我們不會談論政治。
不過我想說的一件事是,我記得很久以前,我確定因為我在日記中寫過,你說過:“政治不正確的觀點經常是正確的。”
這句話仍然是真的嗎?
是的。
是的。
對你來說仍然是真的嗎?
我應該這樣說。
是的,絕對如此。
絕對如此。
我認為我們在時間上做出判斷。
我認為政治不正確的問題是一種暴民行為,告訴你應該像我們一樣思考。
我們應該能夠表達我們的觀點,同時尊重他人,等等,並且我們應該因此受到尊重。
我認為這種其他人告訴你該如何思考或不該思考的觀念有點複雜。
我必須說一件事,希望這不會給我的丹麥家族或朋友帶來麻煩,像斯堪的納維亞這樣的社會,在思考上極其統一。
“應該”這個詞經常被使用。
你應該這麼做。
你不應該那樣做。
很好你這麼做了,以特定的方式強制行為。
這並不是一種傷害的本能,但的確有一個非常非常嚴格的路德宗傳統,告訴你應該做什麼和不應該做什麼。我認識的人很少,儘管我已經去見過他們很多年,他們真的有與眾不同的偶像破壞思想,並且被視為奇怪。非常少,包括物理學家,他們在那裡有一個很棒的物理學院,董事會也在那裡。這是一個遵從性是主要議題的社會。
另一方面,我認為不同的思想是好的,或許你聽過一位我非常欣賞的男性。他叫弗里曼·戴森。他的思維與費曼和吉爾曼是平起平坐的。順便說一下,他也曾經有一些非常奇怪的想法。他曾經說過:“全球變暖。這有什麼錯?撒哈拉沙漠將成為一個花園。” 是的,撒哈拉沙漠將成為一個花園。人們將能夠吃到所有的食物。
我認為人們聽到這些話,但隨後卻將這些與極具觸動性的北極熊縮小的冰冠影像相對抗這類事情。今天的北極熊數量比阿爾·戈爾先生所說我們會死的時候還要多。聽著,我不想和你爭論氣候變化,因為我在這方面沒有知識。不,不,不。停止給他紙張。不,不,不。我不是在反駁。我只是想說,現在網路上的辯論變得非常激烈,因為雙方的論點看起來都很強健,至少以他們所呈現的方式來說。
那麼誰是對的?不,問題是,我們能對此做些什麼?這才是問題。我認為科技和智慧將能解決它。我真的這麼相信。我對此非常堅定。談到這個我是一個樂觀主義者。但我所講的政治不正確,是指表達某些一群人認為你不應該說或思考的話。問題是,我們能否理性或友善地討論這些事情,尊重他人的信念?好嗎?是的,我非常相信這一點。我認為政治不正確是一種表達自己對他們微笑的方式。但這無妨。為什麼不呢?我說,誰說我們不應該這樣呢?
我記得當我已經是一名物理學家的時候第一次遇到自由意志主義者,他們告訴我,為什麼我們要害怕俄國人?我說,你認為他們會入侵美國嗎?你能想像俄羅斯會入侵嗎?我的意思是,如果入侵,他們怎樣來控制我們?他們有這些論點,那些論點非常有趣。為什麼我們需要一支軍隊?為什麼我們需要稅收?我真的覺得那些觀點很具挑釁性,非常有趣。
你認為自己是自由意志主義者嗎?在很多方面,我喜歡自由的想法。我對此堅定地相信。我的意思是,這個國家是基於這一點成立的。我認為我們的開國之父真的信仰這一點,我因為這一點而敬佩他們。你知道,閱讀傑佛遜等人的作品對我來說真的很鼓舞。
我認為某些政治運動有點奇怪。他們總是以政治候選人作結,卻沒有前途等等。你認為這是什麼原因?嗯,你認為這是什麼原因?我認為他們非常理性。他們經常是房間裡最聰明的人之一。但他們並不具備策略上的智慧。我曾經遇到過一些思想不可思議的自由意志主義者,他們住在矽谷,但卻很窮。我的意思是,即使他們應該是——有些人是窮的,有些人不是。但我說這是非常有趣的。
他們選擇的總統候選人是沒有人聽過的。我認為他們中的許多人,子面上有些特質,使他們無法進入其他人的思維,以至於無法讓別人相信他們的論點。我的意思是,政治很多時候,眾所周知,是表演藝術。我的意思是,在這次最近的選舉中,一切都在表演。一切都圍繞情感來進行。這並不是基於邏輯,而是關於情感。
是的,我有幾位我的朋友,他們把自己的所有錢都花在了冷凍自己身上。你會為自己流淚嗎?不。多年前我和我父親一直有一個玩笑,因為我們非常熟悉的某些人和幾位認識的人已經存下了相當可觀的金錢,目的是讓他們的頭或整個身體冷凍,想著自己隨後會像獨奏一樣復活。你一直在嘲笑這個想法。不是的,但不僅如此,我有一位同事,斯坦福的,在指責我和一位這樣的人做朋友。我告訴這位先生,我說:“你知道,他認為你對我影響不好。”那人說:“好吧,告訴他,我們才是那些會回來做我們信仰的人。”是的,他將不在。
你不想活到二百歲嗎?這不是問題。這些人想活上千年,因此當他們醒來時,能看到世界是怎樣的,他們讀科幻小說。所以他們非常想知道醒來後世界會是什麼樣子。所以有些在健康領域的人在試著不死。比如布萊恩·約翰遜等人。那是另外一個故事。是的。那你對嘗試活到150歲或類似的想法有什麼看法呢?好吧,如果你能活著。問題不是年齡,而是你的身體和心靈的狀況,明白嗎?這才是問題。我曾遭遇不幸,經歷了兩位非常長壽的父母。一位是非常清醒的,我的父親直到最後都非常清醒。我的母親則受到各種癡呆癥和由於厭食症所引發的併發症等困擾。所以我父親一直享受著清醒的狀態,直到最後。因此,他,嗯,你知道,他在身體上並沒有過多地照顧自己。
因此,這個想法是,如果你活到100年、150年或200年,並且仍然能夠做你在生活中喜歡的事情,那是一回事。
就像我母親那樣,當你把一杯茶放在她面前時,她甚至無法理解眼前的事物,那就非常悲傷,但這種情況可以在35歲時發生。
所以,是的,我不想參加永生的競賽。
我想要健康地生活。
我想享受生活。
享受是最重要的那部分。
這就是被管子連接到各種地方,平躺在床上,你卻說:「哦,我又活了一年。」的意義。
對我來說,那不是真正的生活。
你擔心我或者勞拉的任何事情嗎?
是的,讓我們超級快樂的人。
不,我不想用快樂這個詞。
我想看到你們快樂,快樂比幸福更重要。
快樂是一種心境。
這很好。
是的,我列了一份我想要擁有的東西清單,並且我擁有它們,並且我經常笑。
快樂就是對自我的一種感受,我希望這樣。
我的意思是,你們倆非常不同。
勞拉,當下你做的事情有更多理由,這是她的世界觀。
是她的舉止。
嗯?
是她的舉止。
這很好。
我專注於她這個週末要做的事情。
是的。
我專注於我這個週末、下週、下個月和下個週的計劃。
我個人希望看到你今天和這個週末享受生活,其他的都會隨之而來。
我相信,現在我所說的更加像父親的語氣。
你過著一個幸福的生活,自小就什麼都來得很容易,你展現出的行為讓每個人都對你微笑著印象深刻。
我的意思是,你並不是在象棋或魔方方面的天才。我認識一些這樣的孩子,但你內心裡有些東西,所以我覺得學會放鬆和休息是很重要的,但這是你從小以來的行為之一,你有這些問題。
我曾經把你放在我的膝蓋上,告訴你「會沒事的」,然後說:「如果我做不完作業怎麼辦?」
好吧。
但你可以做到。
甚至我的毛絨玩具。
是的。
他們是這麼說的。他們需要有條理。
是的。我可能記得那個咕嚕聲的癖好?
是的。
他們讓我們瘋狂。
是的。
嗯,我可能有點強迫症。
我的意思並不是說有診斷意義,但當我咬下去做某件事情的時候,我很難想其他的事情。
嗯,我們討論過這個,當你在伯克利時,你曾跟我說你想開始跑步,但你想像其他人一樣跑,我是說,跑好幾英里。
是的。我聽說過一個曾在那個部門的人,蘭迪·納爾遜。他現在是俄亥俄的一名教授。
每個人就像,隨口一說:「哦,是的,蘭迪每周工作80小時或90小時。」我卻想,「95小時。」
是的,我記得。
你知道,但有趣的是,我不是一個自然競爭的人。
這只是這個想法。
就像我一直想知道,而我現在已經停止了,但有很長一段時間我想知道我的身體和心智能做什麼。
我只是想看看,那個天花板有多高。
而只有在我差點在潛水時窒息或在工作到疲憊不堪的時候,才意識到,嗯,我發表了很多論文來獲得終身職位,其實我並不需要那麼多,但我享受每一篇。
不是說我沒有樂趣。
對。
我很快樂。
是的。
這種推動自己到極限的想法。
問題是,為什麼?
我的意思是,我認為在正常生活中有這麼多可以享受的事情以及我們已經擁有的東西。
我們必須努力讓它們以我們想要的方式到來。
我不認為擔心只是為了擔心或單純的擔心。
我是說。
是的。
我不常擔心。
嗯,你知道是什麼讓我在重大方面改變嗎?
我的意思是,我曾經有過一些時刻。
我想我可以回憶起,我有一個我生命中最美好的一天的時刻。我不會在這裡分享它。
所以現在與這無關,但科斯特羅幫助我進入當下。
他會做一些讓我感到愉悅的簡單事情,比如他會像樣倒下或其他什麼的,而我認為與另一个非常專注於當下的生物在一起會讓你進入當下。
對。
我們也與之非常連結。
我的意思是,我認為如果和某人有這樣的屬性能讓你放鬆的話,你會開始享受它。
是的。
我有一些驚人的伴侶,如你所知,也有一些不那麼驚人的,但很多都是驚人的伴侶,他們往往也有點專注於未來,像是關注那些還不太存在的事情。
我必須說,我認為女性通常在這方面比男性做得更好,因為她們更能夠把握當下。
嗯,這要看情況。
我認為我的妻子跟我比起來對未來的焦慮更強烈,因此也許這不一定是普遍的事。
嗯,我傾向於,嗯,在試圖告訴她不必太擔心的同時,我也突然反思自己在做什麼。
我試著慢下來。
我認為,你知道,嗯,我覺得你是那種不停在不同事情間奔波的人。
我不想這樣說,但如果你說,「好吧,我很好」,那會很好。
你知道,你有一個運作良好的播客。
你不必擔心這個播客在五年後會怎麼樣。
不,我不會想那麼遠。
我不會考慮職業方面的事情。
我想,我經常沒有計劃。
我知道我們今年要做什麼。
我不知道接下來我們會怎麼做。
不過在職業上,我認為,看看,我覺得這其中有一部分是科學。
我的意思是,我們在談論很多事情,但在很多年裡,對吧,從我將生活整理好那一刻開始,到我十九歲的時候,就像,好的,現在我要把事情做好。
總是有這些里程碑。
你會完成你的本科學位。
我讀了碩士。
接著是博士學位,然後是博士後研究,然後你就需要獲得終身職。
你知道,我認為學術體系像是一個持續兩到五年的爆發,就像以某種方式短跑馬拉松,試圖去抓住下一個機會,以便到達下一個層次。
而且有很長一段時間不確定性很大。
你知道,我現在終於進入了一個確定的地方,感覺像是,噢,事情很好,進展得很順利。
但,是的,這很難。
哦,當然很難,尤其是如果你有那種性格的話。
是的。
而且我認為你幾乎需要訓練自己,我曾經有過的一組詞,這是一種把優雅帶入生活的方式,幾乎是優雅地生活。
這本身就很好,你知道,這是重要的。
我學到的事情之一是,和丹麥人生活,他們不喜歡你站著吃東西。
他們坐下來,佈置一張餐桌,點燃一根蠟燭,你知道,這樣會很美好。
這創造了一種節奏,儀式,儀式是非常重要的。
還有另一件事也非常重要,我發現擁有期待的事物。
你不能某天醒來,然後說,現在怎麼辦?
必須有一些事情。
好的。
這是重要的。
我意思是,你知道,我們都有這一點。
所以羅根談到這件事情,你知道,因為他有一個播客,他每週做四集,加上他是UFC的主持人,他有他的喜劇事業,他有三個孩子,他有一段幸福的婚姻,然後,你知道,他真的很喜歡運動,所有這些。
而我最近聽到了一些東西,實際上是關於卡梅倫·海恩斯書籍的序言。
我在聽這段話,這真是太棒了。
他說,你知道,無論你的生活多麼忙碌或簡單,你都必須把它視為一種藝術作品,不能僅僅把它視作日常生活。
必須對此有一些宏觀的視角,這樣你才能知道把什麼放在什麼地方。
這和你所說的非常相似。
優雅。
是的。
生活必須具有優雅。
否則它就是不連貫的瞬間,有時也可能如此,並且也可以非常有創意。
但大部分的想法是,真的要投入到某事中,我個人認為,當你描述我時,我是非常穩定的,或者其他什麼,這聽起來對於這點來說也很無聊,對吧?
我的意思是,是的。
我不知道。
我的意思是,穩定中有一種美,因為從穩定的地方,你可以承擔好的風險。
好吧。
我的意思是,我認為我的思維並不處於穩定的狀態。
但我並沒有這種想法,我必須看到事情。
每個人都在談論某事。
我必須看到它。
我從來沒有這樣感覺過。
不。
我的意思是,我想看到事情。
不要誤解我的意思。
但對我來說,當下的狀態很重要,按照我希望的方式去做事情。
是的。
你似乎不需要去進行叢林探險或像我在南極滑冰。
不。
就像你從來不是那種喜歡狂野外出的人。
不。
不。
狂野的外出就在這裡。
那就是我的狂野外出。
是的。
我可以對我想要的事情有非常狂野的想法,你知道,有時候它們完全錯誤等等。
但是的,以有趣的方式,我有點像法國人所說的扶手椅哲學家之類的。
有些人寫有關法國的文章,如果非洲從未與法國分開之類的東西。
所以我不是那樣的。
但我不一定渴望為了冒險而進行這種身體冒險。
我喜歡美麗的事物。
如果必要,我不介意每年重複同樣美麗的事物,去同樣的地方度假等等。
是的。
你喜歡回到同樣的地方。
好吧,在旅遊中,看到新事物等等之間是有區別的。
我喜歡那樣。
還有度假即你坐著享受你所擁有的,對吧?
我承認我從未這樣做過。
好吧。
而且你知道這一點。
我從未度假過。
你知道,去丹麥的夏季別墅,你可以在那裡待一周,僅僅是享受它。
就這樣。
我知道如果我給你看照片,你知道,從窗戶看到花園裡的鹿。
你知道,它們就那樣坐著,你知道,這很美好。
所以沒有什麼,知道,這很好。
它可以是,你不可以一輩子都這樣過下去。
你知道,我不是和尚,好嗎?
我不是一個會花幾個小時打坐的人。
但你知道,休息是很美好的。
你知道,我認為這是非常重要的。
而且儀式對你來說很重要。
非常重要。
是的。
儀式也非常安慰,因為然後你知道這是可以預測的,對吧?
你不想要一種完全不可預測的生活。
這就是人們創建儀式的原因。
你早早便教會了我關於禮儀的事。
你知道,這是多年以後,我想這可能是在90年代中期。
由於某種原因,我們一起去看電影,看到一些人穿著拖鞋。
或多或少還穿著睡衣去看電影。
我永遠不會忘記,你抓住我的手臂,並不是很用力地抓住。
我們抓住,你說:“你看到那個嗎?”
我說:“看到。”
然後你說:“有人穿著睡衣來看電影。”
我說:“是的。”
然後你說:“這是任何社會的結束開始。”
我以為你在開玩笑。
但你知道,我想過這件事很多。
你也說過,我永遠不會忘記,你知道,穿得過於正式總是更好,因為至少你所講話的對象或你的主人等,他們會知道你是認真對待他們的。我認為我們並不真正重視禮儀。尤其是美國人,我們不知為何將選擇的自由和拋棄禮儀混為一談。是的,這並不是一個經常被討論的話題,但禮儀呢?嗯,禮儀有很多方式。我認為最重要的是社會方面。舉例來說,我喜歡英國人是如此有禮貌。禮貌是一種美德。而且禮貌,社會階層越高,對於禮貌的要求就越高。這種行為是對他人的友善,是理解他們所處的境地。與此相關的是,存在一些規範。有些是行為規範,有些是著裝規範。我有一位才華橫溢的意大利經濟學家與我合作,現在他在美國東岸,他告訴我,他在美國生活後去意大利參加婚禮,結果他的叔叔對他說:「你不尊重,因為你沒有帶袖扣。」他說:「可是我的襯衫很舊。」但叔叔說:「不,回家拿袖扣,因為你沒有按照正確的方式穿著參加這個婚禮,這是對人家的不尊重。」所以我認為人們對某些行為有著期待。如果你看看現在華盛頓發生的事情,史瓦恩,你會注意到伊隆·馬斯克先生,平常總是穿著寫著「讓我們去火星」的T恤,突然間他穿上了晚禮服,因為現在他是與一群應該像政府官員那樣行為的人在一起。你知道,你不會穿著涼鞋和短褲去參加這種場合。但是矽谷因為人們穿著人字拖和帽衫而出名。對,因為問題在於,人們將風格和信息混淆了。他們認為,因為你穿著帽衫,因為馬克·祖克柏穿著帽衫,就讓你變得聰明。我認為著裝規範引發人們某種程度的行為,如你所說。假設你第一次約會,看到某人穿著拖鞋和浴袍走進來說:「我們去看電影吧。」那會有什麼感覺?這還沒有發生過。好吧。所以我想說的是,你不必過於做作。那是另一個問題。而且你還必須遵循社會的角色。我注意到,例如在美國東岸,人們的著裝比西岸來得更得體。你去紐約會看到男人穿著西裝和領帶。在洛杉磯,甚至是在灣區,你根本看不到。是的。你指出的一件事是,在阿根廷的任何婚禮上,男人整晚都會保持穿著外套和領帶。我總是整晚保持穿著外套和領帶。在美國,幾乎剛到任何聚會之後,人們穿著西裝就開始脫衣服。是的。對。那麼他們為什麼要精心打扮呢?是的。好吧。這就是我的觀點。所以我並不是說我支持在工作時穿領帶等等,但我真的相信,有某些行為規範在某種程度上反映了許多事情。你也是在傳達一個信息,對嗎?我的意思是,穿著帽衫的想法,我想要這個或那個,首先它是一種過度行為。你必須穿著帽衫,因為那樣你才酷等等。好。在其他課程中,我理解這一點。這就是你在其他課程中所做的。你跟隨別人的做法。但隨著成長,你也可以通過你的著裝和行為來傳達你是誰。你怎麼看待像X這樣的平台上的話題,在那裡你可以看到混合,包括許多學者和高層思考者行為得像青少年一樣?好吧,他們想要受歡迎。就這樣。他們想要引起注意。是的。這算是一個新趨勢。我的意思是,我不會點名,但一些被認為是世界上最聰明的人,他們在社交媒體上的言論,就像,喔,我的天,他們的行為在學校操場上不會存在兩秒,因為那樣他們會被打臉。你知道,他們像成年人似的奇怪行為,但卻像青少年一樣。好吧。那是他們的問題,因為他們想被認為是年輕的。那完全是另一個故事。好吧。那是另一個故事。我的意思是,我所說的,尊重某些人最終會思考這些規則,這些規則告訴你應該如何衣著打扮,或者某些規則是否對你有效,然後你決定要非常不同。你知道,這樣的人有很多人,他們喜歡顛覆傳統。我聽過很多關於理查德·費曼的故事,他實際上建立了一個訴點。我的意思是,瑪麗·吉爾曼曾經這麼說過,形象要特別一點,讓人們討論,因為他非常喜歡人們講述關於他不刷牙、赤裸著上半身在屋頂上的故事。沒錯,所有的事。好吧。所以他非常擅長吸引注意。好吧,這很好。你也可以通過穿著得體來引起注意。你知道,這一切都取決於,我的意思是,我在反思,我們定期去舊金山的交響樂團,我們是捐助者等等。有時候你會去聽演奏會。那裡所見真是令人驚訝。有些人穿得很得體,有些人就像剛剛醒來,沒有時間穿衣服就到那裡了,你知道,隨便搞搞就到了。
但是你認為回到問題的最初,社會上我們是否逐漸漂向某種,無法更好形容的混亂,某種社交互動的混亂?
嗯,你知道,我認為擺錘將會再次擺動。
前幾天我在閱讀一些資料,突然發現不僅在紐約,在中西部,男性開始穿著西裝和領帶,不僅僅是為了工作。
好吧。
他們約會的時候也是這樣打扮。
所以,這是一個擺錘。
它來回擺動,來回擺動。
我不認為我們會進入一個需要穿燕尾服吃早餐的時代。
我想只有貴族才會這樣做。
但我認為,這也是一個關於我們如何通過電視和電影的視角來感知世界的問題。
好吧。
如果電影開始展示每個人都隨意打扮,那麼人們會跟著這樣做。
如果電影開始展示,我們在電影中看到的趨勢往往是社會遵循的趨勢。
好吧。
所以,我認為這不是要去混亂的方向,它會回歸。
加利福尼亞是一個特別的地方,因為它一直是一個人們為了感到自由而必須以不同方式打扮的地方,誰在乎那些事。
但這並不是所有地方都如此。
是啊。
有趣的是,現在反文化是保守主義。
對。
對。
我們又回到了那裡。
反戰團體反而變得更加保守。
我的意思是,還有一些人,比如,知道美國人對英國貴族和傳統是多麼著迷。
我去過劍橋的皇家學院兩次的高桌晚餐。
你知道,每個人都穿著得體。
他們穿著學袍,教授們坐在桌子旁,其他人圍坐在一起,人們都喜歡這樣。
他們喜歡在電影中看到這一幕。
嗯,這是一場戲劇。
是的。
我的意思是,這是學術性的戲劇,有一點繁文縟節,但這是戲劇。
而且這很好。
嗯,我們在畢業典禮上有一樣的東西,你知道,傳統等等。
是啊。
沒有父母想去那種自由散漫的畢業典禮。
他們希望看到一些秩序。
絕對是。
絕對是。
而且我認為,這是有其必要的,有些人會,嗯,有些設計師等等,會利用對那種優雅世界的懷舊感,譬如說拉爾夫·洛倫等等。
所以這一切都在你1960年代的華麗俱樂部服裝之中等等。
是啊。
你有打算退休的計劃嗎?
我不知道那意味著什麼。
我的意思是,如果你退休,不,你知道,因為我不是郵差。
我不是餐廳的廚師,最終說:“好吧,我做飯做得夠久了,我可以領退休金回家了。”
我有一顆運作的心智,我需要一個能讓我心智茁壯成長的環境,我需要一個,嗯,在我離開惠普的一年裡,我基本上報了課程,學習產生性等等,但我實際上真的有點空閒。
所以突然之間,在一個人們有問題的環境中,我真的想聽聽,那是一個社會工作的組成部分,正如你知道的。
所以退休是,退休意味著什麼,你知道,你是一名郵差,有一天你停止投遞郵件,然後在家裡看油漆乾掉,而那不是我,好嗎?
對我來說,我正在工作,我享受它,然後你知道,當那一天來臨我無法享受這一切的時候,我會停止。
而且我認為這又和那件事有關,就是對你不喜歡的事情感到厭倦,你知道,因為你已經做了很長時間。
現在,我享受我的生活,但我不認為我會說,嗯,我會說我的公司的首席執行官曾說過,“好人,菲爾·麥金尼,”說,“伯納多,我在這裡不是為了錢。”
我說,“我也是。
我的意思是,我喜歡拿錢,但如果我不喜歡,我會走,我可以這樣做。”
所以這並不是我在為收入而做這件事。
這就是我想說的。
看起來你從來沒有追求金錢本身的目的。
不是。
但…
你也從來沒有鼓勵我追求金錢本身的目的。
沒有。
但正如我表哥,物理學家曾經說過的,金錢不帶來快樂,但它指引了正確的方向。
我會說金錢不帶來快樂,但它可以緩解壓力。
對。
它讓你有你想要擁有的東西,而你不必…
絕對是。
絕對是。
對。
是的。
我認為金錢是我們生活中一個重要的方面,擁有金錢等等。
我當了很多年沒有錢的研究生,這非常痛苦,我告訴你。
有時我不吃晚餐因為我沒有任何錢。
所以我喜歡有錢去做我喜歡的事情,但我不是為了錢在工作。
許多人會說,“嗯,我發明了那麼多東西,我本可以創辦一些公司賺很多錢,我一點也不後悔。”
那些我認識的超級富豪中,仍然快樂的人每天都在工作。
對。
因為超過一定數量的金錢之後,你仍然需要像其他人一樣刷牙。
好吧。
你可以夢想擁有150支牙刷,但那又怎樣呢?
對。
而且你最多只能吃這麼多牛排。
是啊。
是的。
我的意思是,這是我們都有的問題。
問題是,你打算怎樣度過你的生活?
現在,如果你想旅行,好吧,你可以旅行。
如果能比帶著背包的本科生更好地旅行,那就更好了,雖然這樣也可以是一種冒險。
我在有限的預算下背包旅行時感到很愉快,這種方式旅行的部分樂趣在於你被扔到街頭層次的互動中,使用青年旅館這樣的設施。
是啊,我就是這樣穿越歐洲的。
我的意思是,我不會為此改變任何事情。
不,我作為研究生穿越歐洲。我放棄了一切。
我在冬天去了歐洲,這真是一場冒險。
在冬天?
在冬天的時候,情況非常糟糕。
我幾乎沒有錢。
我待在巴黎的一些地方,那裡的小旅館的女士如果我半夜開燈就會把燈關掉。
真是可怕。
然而?
為了節省能源。
對,對,對。
而且那非常有趣。
但我遇到了有趣的人,我和他們互動,知道吧,我時不時還會聽到一兩個我幾年前在火車上遇到的人。
我到處都坐火車。
我最終在冬天到達丹麥,知道吧。
一切似乎都導向丹麥。
是的。
那是一個不錯的國家。
好吧,現在你有了一位丹麥妻子。
是的,所以。
而且已經好長一段時間了。
而且已經好長一段時間了。
是的,很多次。
對,對。
不,我,對,我喜歡那裡。
那裡與歐洲、中歐等地截然不同,然後北歐,丹麥、瑞典、挪威是非常特殊的一種國家和人民。
是的,我非常喜歡他們。
那裡的生活非常輕鬆。
我喜歡斯堪的納維亞。
是的。
對,那裡非常好。
是的。
善良、友好的人們。
是的。
很好的桑拿。
對。
對。
而且至少夏天有陽光。
只有夏天,對。
未來幾年有任何計劃嗎?有什麼需要我們安排在日曆上以確保我們能參加的嗎?
不,因為我不能計劃得那麼好。
我不會計劃。
我只是。
我也是。
也許我從你那裡遺傳來的。
好吧,我只是隨性而動。
我對這些事情很直覺。
我突然想到一些東西,知道吧,這些量子東西。
我不知道。
我開始聽說這些事情。
我和一位在我實驗室的聰明人交談過,他說,嘿,Jing,你對這個有什麼看法?
聽起來很有趣。
就這麼做吧。
我們正在做這件事。
我很幸運能因為這樣而獲得報酬,但不,我沒有那樣的計劃。
我希望,我們希望,嗯,我們希望現在能稍微有點不同,因為你知道,我們在丹麥有一個夏季別墅等等。
我仍然計劃去那裡旅行。
我非常喜歡歐洲,但我不知道我是否能在那裡生活。
我非常喜歡瑞士。
我想每年去阿根廷,我覺得和我的家人非常親近。
那非常重要。
我們都要去那裡的一個活動。
如果可以的話,我希望你能和我們一起去。
所以這些事情對我來說非常重要,但不,我沒有任何計劃。
我不知道。
我希望能夠驚喜。
好吧,爸爸,我想代表我,還有所有在聽和觀看的人,表達我真摯的感激,雖然你可能會辯解說他們不會感興趣。
這是我在過去幾個月中試圖說服你做這個播客的過程中的一些回應。
我可以向你保證,他們非常感興趣。
你的故事真的很獨特,我既是你的孩子,也是曾對來自不同領域的科學家們坐在對面的觀察者,不僅限於神經科學家,我也非常欣賞你能以某種方式解釋複雜的事情,讓我們至少能開始理解,因為這些都是困難的概念。
而且,你知道,我認為你能夠以某種方式抓住這些高級的、非常抽象的概念並且和它們互動、試圖理解它們,你也能過上真正扎根於日常生活與現實的生活。
我必須說,你希望我和Laura還有我想,對所有其他人都能夠快樂。
我會努力做到的。
而且,我必須說,在這次討論中,我感覺就像是當頭一棒,我獲得這樣的內心平靜,而我真的能夠專注於快樂,因為我知道你是快樂的。
就像你有著多層次的快樂生活,而你不斷追求著你想要的東西。
你知道,有些人也許會收聽這個播客,想我們會進入我們之間的問題等等。
我簡單地說,是的,我們有過高峰,也有過低谷,並且我們的生活水平無疑比沒有那些經歷時要高得多。
正如我去年生日時告訴你的,當我們大家聚在一起慶祝的時候,我們不只是好的,我們超越了好的。
所以,針對那些出現的問題,我想正式說明,這已經是過去的事情,我不會再去思考它。
我所想到的,都是你給我的非凡禮物,關於好奇心和追求我的好奇心,關於在未經踩踏的沙灘上留下一些新印跡,早期關於科學所帶來的興奮的討論。
我記得所有這些。
我真的記得所有這些,並且細節非常豐富,我喜歡你講述有關科學家的故事,無論是他們如何高飛,又是多麼人性化,像我們所有人一樣會犯錯。
所以,你知道,每一天我都感謝上帝,因為我真的相信上帝,你是我的父親,你和媽媽創造了我和Laura,並且我擁有我擁有的生活,並且我將繼續擁有我所擁有的生活。
所以,我想感謝你給我的榜樣和滋養,感謝你來這裡。
沒有言語足以表達。
好吧,謝謝你。
你知道我有多愛你。
我覺得這些話是我所得到的最大禮物,我認為任何聽到這些話的父親對他的兒子或女兒會有同樣的感受,或者不論其他情況。
這是一種非常充實的感覺,你知道,擁有這種感覺,知道你對於自己所獲得的回報感到如此的欠債,還有你所做的事非常成功,還有你這個人所展現出來的品德。
是的。
所以,我祝願你擁有所有的智慧,讓你能夠按照你所知道的方式,走過人生,而我認為我們在很多事情上也能夠保持相同的頻率。
在你身上,我看到了我一直想成為的那個人的更多映照。所以在某種程度上,這讓事情變得更簡單。也許是因為父親和兒子之間有著這種聯繫。所以我們確實有共鳴。是的。嗯,謝謝你。謝謝你。我愛你。我也愛你。你知道的。非常感謝你參加今天與伯納多·胡伯曼博士的討論。想要了解更多關於他工作的資訊,請參見節目說明中的連結。如果你從這個播客中學到東西,或者享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一種非常棒且無成本的支持我們的方式。此外,請在Spotify和Apple上關注這個播客。在Spotify和Apple上,你還可以給我們留下最多五顆星的評價。請查看在今天節目開始和過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。如果你對這個播客或客人或主題有任何問題或評論,希望我能考慮的話,請在YouTube的評論區留言。我會閱讀所有的評論。對於還沒聽說的人,我有一本新書即將出版。這是我第一本書,名為《協議:人體操作手冊》。這是一本我花了超過五年時間協作而成,基於30年以上的研究和經驗,涵蓋了從睡眠、運動到與專注和動力相關的壓力控制協議的所有內容。當然,我會提供所包含協議的科學依據。這本書現在已在protocallsbook.com上開始預訂。你可以找到各種供應商的連結,選擇你最喜歡的那一個。再次提醒,這本書的名稱是《協議:人體操作手冊》。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。所以,包括Instagram、X(前稱Twitter)、Threads、Facebook和LinkedIn。在這些平台上,我會討論科學和與科學相關的工具,其中一些內容與Huberman Lab播客的內容交疊,但許多內容則與Huberman Lab播客的內容有所不同。再次重申,在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。如果你還沒訂閱我們的神經網絡電子報,我們的神經網絡電子報是一個免費的每月電子報,包括播客摘要以及一至三頁的協議PDF檔案。那些一到三頁的PDF檔案涵蓋的內容包括故意的熱療、故意的冷療。我們有一個基礎健身協議。我們還有優化你的睡眠、多巴胺等的協議。此外,所有內容完全免費,只需訪問HubermanLab.com,前往菜單選項,滾動至電子報,提供你的電子郵件。我們不會與任何人分享你的電子郵件。再次感謝你參加今天與伯納多·胡伯曼博士的討論。最後但同樣重要的是,感謝你對科學的關注。 [音樂]
In this episode, my guest is Dr. Bernardo Huberman, Ph.D., a research physicist, expert on quantum networks, and vice president of CableLabs’ Next-Gen Systems. We discuss his journey into science, beginning in South America, how a curiosity about physics led him to the United States, and how his hunger for studying novel problems guided him into fields like physics, computer science, biology, economics, and, most recently, quantum computing. He explains relativity theory, chaos theory, fractals, and quantum internet in terms anyone can understand.
We explore how curiosity has continually guided his decisions about what to study and how to live, and how researching hard, even abstract, problems can serve as a model for staying grounded and enjoying everyday life. We also discuss meditation, spirituality, and why continually asking questions about how the world is organized can bring about an immense and lasting sense of meaning and joy.
Read the full show notes at hubermanlab.com.
Pre-order Andrew’s new book, Protocols at protocolsbook.com.
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman
BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman
LMNT: https://drinklmnt.com/huberman
ExpressVPN: https://expressvpn.com/huberman
Mateína: https://drinkmateina.com/huberman
More Huberman Lab
Huberman Lab Premium: https://go.hubermanlab.com/premium
Huberman Lab Shop: https://go.hubermanlab.com/merch
Timestamps
00:00:00 Dr. Bernardo Huberman
00:02:13 Sponsors: Helix Sleep & BetterHelp
00:05:08 Early School, Science Interest, Argentina; Soccer
00:12:29 Physics, Childhood Teacher, Family
00:20:48 Music; Dictatorship; Humanistic Education
00:29:09 Sponsor: AG1
00:30:40 US Graduate School
00:39:27 Counterculture, Peer Pressure; Graduation, Job Search
00:49:19 Xerox, Personal Computers; Risk-Takers, Tachyon
00:54:49 Sponsors: LMNT & ExpressVPN
00:57:33 Relativity Theory, Quantum Mechanics
01:05:53 Chaos Theory, Fractals, Butterfly Effect
01:17:21 Scientists, Positive Contributions & Flaws
01:26:19 Sponsor: Mateína
01:27:45 Enjoyment of Life, Meditation; Goal Pursuit
01:35:44 Changing Fields, Computers
01:43:24 Mentors, Students; Restlessness, Curiosity
01:47:41 Industry, Academia, Graduate Degrees
01:54:02 Podcast, Interviewing; Mistakes, Working with Others
02:05:48 Quantum Internet, Unbreakable Code
02:09:48 Physics & Neuroscience; AI
02:15:06 Analog vs. Digital Life, Thinking about Future
02:20:10 Worry, Meditation
02:24:22 Beliefs, God; Spiritual Experiences, Randomness
02:33:53 Thinking about Past; Nostalgia
02:39:19 Politically Incorrect; Libertarians; Cryogenics; Enjoying Life
02:46:30 Joyful; Pushing to Limits; Worry & Enjoyment, Living with Elegance
02:55:57 Etiquette, Clothing
03:04:11 Retirement, Money, Travel
03:12:00 Future Plans; Joyful Life
03:13:33 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter