AI transcript
0:00:11 I was just thinking like an amateur and that if I could flip a switch in my mind and think like a
0:00:17 professional, that I could overcome some of the things. A professional shows up every day. A
0:00:24 professional stays on the job all day or the equivalent of all day. A professional, as I said
0:00:30 this before, does not take success or failure personally. An amateur will, right? An amateur
0:00:34 gets a bad review, bad response of this, and they just crap out. I don’t want to do this anymore.
0:00:41 A professional plays hurt. Like if Kobe Bryant, Michael Jordan, you know, if they’ve tweaked the
0:00:46 hamstring, they’re out there, you know. They’ll die before they’ll be taken off the court. Whereas
0:00:54 an amateur, when he or she confronts adversity, will fold. Oh, it’s too cold out, you know, I’ve got a
0:01:01 I’ve got a, you know, I’ve got the flu, that kind of thing. An amateur worries about how they feel.
0:01:06 Like, oh, I don’t feel like getting out of bed this morning. I don’t feel like really doing my work
0:01:13 today. A professional doesn’t care how they feel. They do it. So an amateur has amateur habits and a
0:01:18 professional has professional habits. Welcome to the Huberman Lab podcast, where we discuss science
0:01:21 science-based tools for everyday life.
0:01:29 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School
0:01:35 of Medicine. My guest today is Stephen Pressfield. Stephen Pressfield is an author of numerous
0:01:41 historical fiction and nonfiction books, including the now iconic War of Art and also the book Do the
0:01:47 Work, which both focus on understanding the forces in our minds that barrier us from being our most focused,
0:01:51 creative, and productive selves, and more importantly, how to overcome those barriers.
0:01:57 Perhaps it’s because Stephen worked hard physical labor jobs and was in the military prior to becoming
0:02:02 a book author and screenwriter. Or perhaps it’s because he published his first book at age 52
0:02:07 that Stephen really understands how to persevere and overcome inner doubt and procrastination
0:02:13 and turn creative blocks into important creative works. As you’ll hear during today’s episode,
0:02:18 Stephen doesn’t talk in inspirational slogans or metaphors, so none of this “get after it” or, you know,
0:02:24 “you just have to do the work.” Instead, he gets very concrete about how to structure your day, how to frame your goals
0:02:29 and your setbacks, and even how to make your creative environment more conducive to focus and effort.
0:02:34 We also talk about how to capture your best ideas, which, by the way, often occur away from the work that you’re actually
0:02:41 trying to do, and how to implement them. So if you have an idea or you’re searching for an idea for a creative project to share with the world,
0:02:52 this conversation will be immensely useful to you. It will also be extremely useful to anyone who suffers from procrastination and self-doubt, which, frankly, I think is all of us at some point or another.
0:03:01 I read Stephen’s book, The War of Art, some years ago, and I loved it. It transformed the way that I did my science, how I approached the podcast, and many, many other aspects of life.
0:03:12 You’ll also notice that at 82 years old, Stephen is incredibly sharp and fit. So we talk about his physical regimen and the important role that it plays in keeping his mind active, productive, and overcoming resistance.
0:03:20 Stephen is not only very accomplished, he is also truly wise and generous. And today, he shares a wealth of practical wisdom with us.
0:03:25 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:03:33 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information about science and science-related tools to the general public.
0:03:36 In keeping with that theme, today’s episode does include sponsors.
0:03:39 And now for my discussion with Stephen Pressfield.
0:03:41 Stephen Pressfield, welcome.
0:03:46 Andrew, it’s a pleasure to be here. We’re former neighbors, you know, so we’ve been talking about this for a while. It’s great to be here.
0:03:53 Yeah, I’ve been wanting to do this for a while. I’ve been reading your books for, goodness, a couple of decades now or more.
0:04:06 First, War of Art. Then I started through the library. You’ve written a lot of books, nonfiction and fiction. It’s been super impactful to me and many other people.
0:04:09 I think everybody deals with procrastination.
0:04:11 I think everybody deals with procrastination. You’ll tell us about resistance.
0:04:18 But there’s a quote out there. They claim is you. I’m going to assume it’s you.
0:04:20 I’m laughing already.
0:04:25 And I recommend accepting that it’s you, even if it’s not, because it’s a beautiful quote.
0:04:27 If it’s a good quote, I’ll take credit for it.
0:04:35 It’s great. And I’d like your reflections on it and what you intended when you said it, which is, quote,
0:04:43 the more important to your soul’s growth, the stronger the resistance will be, which for me was very counterintuitive.
0:04:48 We all imagine the creative process as one of, you know, being inspired.
0:04:56 Oh, this is my soul’s work and having a ton of motivation to get the work done, a ton of desire and drive.
0:05:13 Well, that’s absolutely true. And what I meant by that was that when we conceive an idea for something we want to do,
0:05:19 a movie we want to make or a book we want to make, it’s not like at all like what the fantasy was.
0:05:20 Oh, I’m really charged up. It’s going to be great.
0:05:30 What happens is waves of what I call resistance with a capital R start coming off that keyboard or whatever it is to try to stop us from doing it,
0:05:37 make us procrastinate, make us, you know, go to the beach, make us, you know, give in to distractions, so on and so forth.
0:05:47 But the weird principle is, and this is why I always say, if you want to know which one of three or four projects that you should do,
0:05:54 you should do the one you’re most afraid of, because that fear is a form of resistance with a capital R.
0:06:01 And the more important a project is to your soul’s evolution, not to your commercial success,
0:06:06 but to your own evolution as an artist, the more resistance you will feel to it.
0:06:11 So, in other words, the thing that you really should be doing is going to be the hardest
0:06:20 and is going to punch you in the face the hardest, which is why so many artists have such a hardcore professional attitude,
0:06:29 because they have to have it to be able to kind of stand up to that resistance to trying to push them away from doing their project, whatever it is.
0:06:34 The more important to your soul’s evolution, the more resistance you’re going to experience.
0:06:36 But that’s the project you should be doing.
0:06:36 Yeah.
0:06:43 Here’s an analogy that I use sometimes, Andrew, and you may have heard me say this before.
0:06:49 I think about if you can imagine a tree in the middle of a sunny meadow.
0:06:53 As soon as the tree appears, a shadow is going to appear.
0:06:57 And the shadow is going to be, the tree is your dream, whatever it is, right?
0:06:59 A book, a movie, whatever.
0:07:01 And the shadow is the resistance you’re going to feel.
0:07:04 And they’re directly proportionate to each other.
0:07:06 The bigger the tree, the bigger the shadow.
0:07:12 So, when you feel that shadow, you feel that massive resistance.
0:07:13 Oh, I want to quit.
0:07:14 I don’t want to.
0:07:16 I’m not good enough to do this, et cetera, et cetera.
0:07:18 That’s a good sign.
0:07:22 And then it says that the tree, your dream, is really big.
0:07:24 And so, you got to do it.
0:07:26 That’s not the, you don’t want to take a little tree.
0:07:27 You want to take the big tree.
0:07:31 You have military training and background.
0:07:32 You were a Marine, correct?
0:07:33 Yeah.
0:07:35 I was a reservist, Marine infantryman.
0:07:44 How much does your training as a Marine impact this concept of resistance and your suggestions
0:07:48 for people and your ability to push through resistance?
0:07:49 A tremendous amount.
0:07:55 You know, I think, you know, when I was going through boot camp and, you know, infantry training
0:07:56 and stuff like that, I hated it.
0:08:00 And I thought, I just can’t wait till I get out of this and just be a regular civilian again.
0:08:09 But as I’ve grown and lived through the artist’s life of, you know, writing, you know, being in
0:08:16 a room with your own demons for two or three years at a time, I’ve learned that kind of the virtues that you learn in the military
0:08:24 are the same virtues that you have to call upon to live that war of art, the war inside your head.
0:08:35 You know, the virtues of stubbornness, of the willing embracing of adversity, of patience, of selflessness, of courage,
0:08:36 because it’s about fear.
0:08:40 And so, yeah, it’s influenced me tremendously.
0:08:48 And I found sort of to my amazement as I started writing fiction that I was drawn to themes of war,
0:08:50 even though I’ve never actually been in a war.
0:08:56 But it’s the inner war that interests me, the metaphor of war.
0:08:58 So, yeah, a lot.
0:08:59 It meant a lot.
0:09:08 Do you think the physical training that you took part in when you were in the Marines has impacted, A, your current physical regimen?
0:09:12 By the way, everybody, Stephen is 82 years old.
0:09:14 I see him at the gym.
0:09:17 He’s there every morning very early.
0:09:18 What time do you get there?
0:09:19 I get there at quarter to five.
0:09:24 Quarter to five a.m., which is why I see him from time to time, because I’m not there at quarter to five.
0:09:25 You’re coming in.
0:09:25 I’m going home.
0:09:28 Yeah, and I sometimes train there and elsewhere.
0:09:29 But you are very consistent.
0:09:31 You train very early.
0:09:36 So, clearly, you’re in great physical and mental shape.
0:09:37 It’s awesome to see.
0:09:40 You are, you know, with all the discussion about longevity, you are living proof.
0:09:53 So, I am curious about your physical regimen and the extent to which your physical regimen impacts your ability to lean into and against resistance to do your creative work at the keyboard or with pen and paper.
0:09:54 Yeah, that’s a great question.
0:10:09 Going to the gym early, first thing for me, is a rehearsal for when I get home and I go sit at the keyboard and I actually have to face the resistance of working that day, right?
0:10:14 So, to me, the gym is about something that I don’t want to do.
0:10:17 I hate to get up that early in the morning and get there.
0:10:20 It’s something that is going to hurt, right?
0:10:22 We all know about that.
0:10:29 And it’s something that I’m afraid of because, as you know, there are all kinds of ways you can hurt yourself and embarrass yourself and so on and so forth.
0:10:38 But, having done that in the morning, so it’s – I’ve got like – I think we have a mutual friend in Randy Wallace, right?
0:10:39 Do we have – yeah.
0:10:45 Randy has this thing, Randy Wallace, who wrote Braveheart and his secretary directed that and many others.
0:10:48 He has a thing in the morning that he calls little successes.
0:10:58 And what he’s trying to do to build momentum for when he’s actually going to sit down and write is, you know, achieve something that he can say, okay, I did something good here.
0:11:01 And then I did – you know, so going to the gym for me is that.
0:11:05 It’s not so much about the physical aspect of it.
0:11:16 It’s the rehearsal for kind of facing like – so I feel like when I finish at the gym, nothing I’m going to do for the rest of the day is going to be as hard as what I already did.
0:11:19 So, you know, there we go.
0:11:21 The waves are greased and I can go forward.
0:11:22 That’s the theory anyway.
0:11:25 So when you wake up in the morning, you’re not looking forward to working out.
0:11:26 Fuck no.
0:11:27 I mean, we can – can we say that here?
0:11:29 Sure, yeah, absolutely.
0:11:30 Yeah, absolutely not.
0:11:30 It’s a drag.
0:11:31 I hate to go, you know.
0:11:33 You prefer to stay in bed?
0:11:33 Absolutely.
0:11:35 You know, I wish I could stay in bed, you know.
0:11:42 But on the days I do stay in bed, Sunday, I don’t feel so good about myself.
0:11:44 You know, I wish I had gone to the gym.
0:11:51 I mean, you must feel the same way, Andrew, about whatever you do and being an old skateboarder and, you know, a fitness guy your whole life.
0:11:54 What is it – how does it fit in with your regimen?
0:11:57 Well, the problem for me is that I love working out.
0:11:57 Oh, you do.
0:11:58 Wow.
0:12:00 So I do and I always have.
0:12:06 I have noticed in the last maybe two, three years that occasionally I have to push myself a little bit more.
0:12:11 But I loathe rest days, but they are important.
0:12:15 You know, I do believe in taking one full day off per week, letting my body recover.
0:12:19 But that’s the problem is I really enjoy working out.
0:12:29 And so by the time I’m done working out and then I shower up and I eat and I’m sitting down to do some work, I’m like, oh, now comes the really hard workout.
0:12:38 But I notice that I learn things during those workouts provided that I don’t have my phone with me.
0:12:49 I might listen to music on my phone, sometimes a podcast or an audio book, but I do my very best not to be on social media or text during those workouts.
0:12:55 Because during those workouts, something always comes to mind that I find useful for elsewhere in life.
0:12:59 And it usually pops up during a rest period between sets.
0:13:04 You know, I think exercise takes our brain and body into these unfamiliar states.
0:13:08 And I think that our unconscious mind geysers stuff up.
0:13:16 And I think it was the great Joe Strummer of The Clash that said, you know, when you have a thought that feels important, write it down.
0:13:26 Because you think it will be there later, but certain thoughts and ideas are offered up and they don’t last, at least not in that form.
0:13:27 You need to catch them.
0:13:29 And so I have a mode of catch usually in notes.
0:13:34 Do you have a capture method for ideas, whether or not you get them during workouts or the middle of the night?
0:13:36 I don’t have during workouts.
0:13:48 I don’t seem to get ideas during workouts, but I completely agree with that, that, you know, those ideas that come like in the shower or when you’re on the subway or when you’re driving along the freeway, your mind is occupied in something else, right?
0:13:55 Your ego is involved and somehow it opens the pipeline and things burble up and you always think, oh, I’ll remember that.
0:13:57 But you forget it’s like a dream, you know?
0:13:58 They just go away.
0:14:01 So, yeah, I mean, I’ll just dictate it into my phone.
0:14:05 I mean, my phone now is, you know, full of stuff that I’ve got to transcribe.
0:14:07 But I couldn’t agree more with that.
0:14:15 Yeah, there’s something about the way that our unconscious mind, I feel like it kind of tosses things up for the conscious mind to catch.
0:14:19 And in those moments, just like in a dream, we think, oh, I’ll remember this later.
0:14:20 Yeah, yeah.
0:14:22 And we don’t.
0:14:23 It’s amazing how they go away.
0:14:24 Evanescence.
0:14:25 Evanescence.
0:14:28 It’s a beautiful word and it captures it perfectly.
0:14:29 See, I’m a different believer.
0:14:31 I don’t believe it’s really coming from the subconscious.
0:14:33 I’m a believer in the goddess.
0:14:34 I’m a believer in the muse.
0:14:37 I think it’s coming from someplace else, you know?
0:14:40 And that they’re playing with us a little bit, you know?
0:14:53 Like I know Steven Spielberg says when an idea comes, he says it whispers rather than shouting, which is his way, I think, of saying, you know, it’s a very subtle thing that goes away very fast, you know?
0:14:55 And you’ve got to grab it, you know, and you’ve got to grab it while it’s there.
0:14:59 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, Helix Sleep.
0:15:04 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:15:13 Now, I’ve spoken many times before on the Huberman Lab podcast and elsewhere about the fact that getting a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
0:15:25 Now, the mattress you sleep on makes a huge difference in terms of the quality of sleep that you get each night, how soft it is, how firm it is, how breathable it is, the temperature all play into your comfort and needs to be tailored to your unique sleep needs.
0:15:32 If you go to the Helix website, you’ll take a brief two-minute quiz, and it will ask you questions such as, do you tend to sleep on your back, your side, or your stomach?
0:15:39 Maybe you don’t know, but it will also ask you, do you tend to run hot or cold during the night, or the early part of the night, et cetera, things of that sort.
0:15:46 Maybe you know the answers to those questions, maybe you don’t, but either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
0:15:49 For me, that turned out to be the Dusk Mattress, D-U-S-K.
0:15:55 I started sleeping on the Dusk Mattress about three and a half years ago, and it’s been far and away the best sleep that I’ve ever had.
0:16:00 It’s absolutely clear to me that having a mattress that’s right for you does improve one’s sleep.
0:16:10 If you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com slash Huberman, take that two-minute sleep quiz, and Helix will match you to a mattress that is customized for your unique sleep needs.
0:16:13 Right now, Helix is giving up to 20% off all mattress orders.
0:16:18 Again, that’s helixsleep.com slash Huberman to get up to 20% off.
0:16:21 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
0:16:27 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely online.
0:16:33 I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years, and I’ve found it to be an extremely important component to my overall health.
0:16:36 There are essentially three things that great therapy provides.
0:16:41 First of all, it provides a good rapport with somebody that you can trust and discuss issues with.
0:16:47 Second of all, great therapy provides support in the form of emotional support or directed guidance with practical issues in your life.
0:16:58 And third, expert therapy can provide useful insights, insights that can allow you to make changes to improve your life, not just your emotional life and your relationship life, but also your professional life.
0:17:04 With BetterHelp, they make it very easy to find an expert therapist who can help provide the benefits that come through effective therapy.
0:17:07 And it’s carried out entirely online, so it’s extremely convenient.
0:17:11 No driving to the therapist’s office, no looking for parking, etc.
0:17:17 If you would like to try BetterHelp, go to BetterHelp.com slash Huberman to get 10% off your first month.
0:17:20 Again, that’s BetterHelp.com slash Huberman.
0:17:28 Tell me more about this from the goddess or the gods or the muse, you know, from outside us or from God.
0:17:34 Well, you know, if you go back to the ancient Greeks, right?
0:17:42 Every, the Iliad or the Odyssey or any of those other great works always start with an invocation of the muse, right?
0:17:58 Homer writes, you know, goddess, you know, tell the story, you know, and basically the artist is stepping or taking his ego out of the picture and saying, I’m not the one that’s going to tell you this story about ancient Troy.
0:18:00 The goddess will tell through me.
0:18:05 So they’re sort of asking, you know, help me, show me, you know, that kind of thing.
0:18:10 And I had a mentor, you know, Rob, we were talking about that earlier, a guy named Paul Rink.
0:18:13 He’s like, can I get into the weeds on this thing?
0:18:14 Please, please.
0:18:18 And he sort of introduced me to this concept.
0:18:20 This was like the first time I tried to write a book.
0:18:23 I was like 27 or something like that.
0:18:27 And well, I actually tried and failed before, but it was the first time I ever finished one.
0:18:30 And I used to have breakfast every morning.
0:18:34 This was in Carmel Valley, not so far from where you grew up.
0:18:40 And with my friend Paul Rink, who was maybe 30 years older than me, he was an established writer.
0:18:43 He knew John Steinbeck, knew Henry Miller from Big Sur.
0:18:53 And he told me about the muses, the Greek goddesses, the nine sisters, whose job it was to inspire artists, right?
0:19:04 The classic image of the muse is Beethoven at the piano and a kind of a shadowy female figure is kind of whispering in his ear, you know, bringing him,
0:19:05 da-da-da-da-dum, right?
0:19:14 And so he wrote out for me, my friend Paul, the invocation of the muse from, he typed it out on his Remington manual typewriter,
0:19:21 the invocation of the muse from the Odyssey, from Homer’s Odyssey, translation by T.E. Lawrence.
0:19:26 And I’ve kept that, it burned up in the fire, lost it in the fire.
0:19:28 But I’ve kept that for like 50 years.
0:19:39 And every morning before I sit down to work, I say that prayer, you know, out loud and in full earnest, you know, God has helped me.
0:19:46 And I’m absolutely a believer in that, you know, that ideas come from another place.
0:19:48 And it’s our job.
0:19:50 And I don’t think it’s the subconscious.
0:19:56 It’s our job to open the pipeline and get out of the way.
0:19:58 I love it.
0:20:04 And I’m totally open to the idea that it’s not the unconscious mind or the subconscious, whatever people want to call it.
0:20:12 I’m sad to hear that this write-up of invocation of the muse burned.
0:20:14 We should probably just mention that we used to be neighbors.
0:20:15 Yeah.
0:20:18 Your home burned in the fires, sadly.
0:20:22 The home that I lived in, it was not my home.
0:20:24 I was renting it, also burned in the fires.
0:20:32 So my guess is that at some point during today’s conversation, we’ll talk about loss of objects and items.
0:20:34 But it sounds like this one was pretty precious.
0:20:36 Yeah, it was a sad thing to lose that, you know.
0:20:38 But, you know, it’s in my head, you know.
0:20:39 How long is it?
0:20:44 It was on one page, double-spaced.
0:20:48 I would say it takes, to recite it, it takes maybe 90 seconds.
0:20:54 Do you have any interest or desire in calling it up now or a portion of it?
0:21:02 I’ll call up just the opening of it because the middle part is Homer sort of describing the whole story of the Odyssey.
0:21:04 But it starts like this.
0:21:04 It goes,
0:21:16 Oh, divine poesy, goddess, daughter of Zeus, sustain for me this song of the various-minded man, meaning Odysseus.
0:21:18 And then he kind of goes on to talk about da-da-da-da-da-da.
0:21:26 And at the end it says, make this tale live for us in all its many bearings, oh muse.
0:21:32 Which I think is a great, you know, make it live, make it come alive in all its many bearings.
0:21:40 And so, you know, that’s, thanks to my friend Paul, that’s been a thing that’s been with me for, you know, 40 years.
0:21:41 I love it.
0:21:43 Well, we’ll provide a link to the full script.
0:21:45 It’s in the War of Art, actually.
0:21:47 I wrote this out in the War of Art.
0:21:50 I think it’s on page 114 or 115.
0:21:54 Yeah, and if anyone hasn’t read War of Art, it’s an absolute must-read.
0:21:56 I’ve read it many times.
0:22:00 It’s, I have an audiobook form, hard copy form.
0:22:01 It is awesome.
0:22:02 It is just awesome.
0:22:08 So when you sit down to write after you’ve recited this,
0:22:14 how many times in the first 10 minutes do you think your mind flits to something else?
0:22:15 I mean, you’re now a pro.
0:22:21 Like you’ve written many books and you know what to, what is noise and you know what is signal.
0:22:25 And you know if you really need to go to the bathroom or if you don’t.
0:22:27 You know, well, these are the things that pop up, right?
0:22:32 As you pull out, resistance comes in, oh, you don’t need another glass of water or I’m not caffeinated enough
0:22:35 or there’s not enough sunlight coming through my window, whatever, right?
0:22:40 How many times in the first 10 minutes on a typical day, just give us an average,
0:22:44 do you think your mind flits to, man, like, I wonder what’s going on in the news?
0:22:45 That’s a great question.
0:22:47 You know, like what’s going on in the world?
0:22:49 I mean, how many times?
0:22:51 One, two, never?
0:22:52 Never.
0:22:58 Now, that’s not to say when I first started many, many moons ago that I didn’t have a lot of that sort of stuff.
0:23:01 But I have, I don’t know whether or just over the years,
0:23:07 I’m absolutely a believer in, you know, like diving straight into the pool.
0:23:11 You know, I don’t sit there for one second, you know, wondering what I’m going to do.
0:23:17 I just plunge right in and, you know, thank goodness I’ve somehow I’ve learned how to do it
0:23:19 and I just focus full tilt on it.
0:23:22 So, yeah, I don’t, I don’t have those thoughts at all.
0:23:24 How long do you ride in that first bout?
0:23:27 Maybe an hour.
0:23:30 And then I’ll take a little bit of a break.
0:23:32 I love to do laundry.
0:23:33 That’s my big thing.
0:23:36 You know, I’ll go, I’ll change the, I’ll put in the laundry at the start, you know,
0:23:38 and it’ll be the load, the load will be done.
0:23:40 Then I can put it into the dryer.
0:23:43 I take a little break and then I come back and start again for, for another hour.
0:23:46 You enjoy it or you enjoy clean laundry or both?
0:23:50 I just, I enjoy the sort of the ritual of it and the craziness of it, you know?
0:23:51 Not me, not one bit.
0:23:53 The only thing I enjoy about doing laundry is clearing the lint trap.
0:23:55 There’s something very satisfying about that.
0:23:55 That’s what I hate.
0:23:57 I don’t want to do that at all.
0:23:57 Interesting.
0:23:57 All right.
0:24:00 Well, we’re not considering, but we’d make good roommates.
0:24:02 Interesting.
0:24:08 So for an hour, you’re locked in and you’re just typing, wait, how often does your inner
0:24:11 critic pop up nowadays versus at the beginning?
0:24:14 Meaning the, I don’t know if this is going the right direction.
0:24:18 I’ve heard before that you’re just supposed to create and then edit later.
0:24:20 What’s your process there?
0:24:23 It almost never comes up, the inner critic.
0:24:26 Again, it used to, you know, used to all the time.
0:24:29 It was a terrible struggle I had for years.
0:24:33 You know, you sit down and you think, well, is Hemingway, would Hemingway write this sentence?
0:24:33 You know, right?
0:24:37 Or, you know, what will the New York Times think when I write, you know?
0:24:41 But eventually over time you learn, you just can’t deal with that bullshit.
0:24:42 You know, it drives you insane.
0:24:48 You know, so, so no, I don’t, I don’t let that inner critic come in, you know?
0:24:49 And I’m definitely a believer.
0:24:57 At the end of the day, I never read what I wrote and I never look back on it the next day.
0:25:06 I believe in multiple, somebody taught me this one time, that think in multiple drafts.
0:25:10 This was Jack Epps, the writer of, the original writer of Top Gun.
0:25:16 I was working for him on a, on a movie project and he said, he said, always think in multiple
0:25:21 drafts and, and you can only fix so much in one draft.
0:25:24 You can only fix one thing in one draft.
0:25:30 So I usually will think of, and I start a book, maybe 13, 14, 15 drafts.
0:25:36 The last seven or eight will be really small, you know, really slight changes, but I won’t
0:25:38 look back on the day’s work.
0:25:44 So I figure on my next draft, then I’ll, then I’ll read it fresh and it’ll look a million
0:25:47 times, a much more clear sense.
0:25:48 Is this any good?
0:25:51 Because if you do it when it’s too fresh, you start to drive yourself crazy.
0:25:56 You start to, you know, perfectionism, another form of resistance comes in.
0:25:58 So yeah, that’s, that’s my process.
0:26:01 I know a lot of other people don’t do it that way, but that’s the way I do it.
0:26:07 I never, when the, when the day is done, the, the bell rings, the office is closed.
0:26:07 That’s it.
0:26:12 I turn off my mind and just let, you let the muse take care of it overnight.
0:26:14 And I don’t, I try not to worry about it at all.
0:26:17 All I ask myself, I know I’m getting into the weeds here.
0:26:19 No, it’s very important that you get into the weeds.
0:26:26 Cause I think you’ve offered many times through books and other podcasts, the, the contour
0:26:31 and, and a lot of depth, but I think the more detail, the better, because everyone will do
0:26:32 it slightly differently.
0:26:35 But I think it’s very important.
0:26:38 We rarely hear what people’s real process is.
0:26:40 So please don’t, don’t edit yourself here.
0:26:48 At the end of the day’s session, all I ask myself is, did I put in the time and did I work as
0:26:49 hard as I can?
0:26:54 Quality will take care of itself later, the next draft, the next draft after that.
0:26:59 But I’d never judge it, you know, and it took a long, long time to get to that place to learn
0:27:04 that, you know, cause I would drive myself insane for years and years judging along the way.
0:27:10 How long is the total writing session at, depending on how much laundry you have to do?
0:27:10 Great questions.
0:27:13 I used to be able to write for four hours.
0:27:15 Now I can only write for about two.
0:27:19 What I tell myself, and I think it’s true, is that I can do in two hours now what I used
0:27:20 to do in four.
0:27:24 But I stop when I start making mistakes.
0:27:29 When I start having typos and things like that, then it’s kind of like a workout at the
0:27:30 gym.
0:27:33 You know, when you’ve reached the end, you know, I’m just going to hurt myself if I do
0:27:37 another set, you know, the point of diminishing returns.
0:27:40 So when I get tired, I stop and I don’t question it at all.
0:27:44 I don’t say, I don’t make myself feel bad about, oh, you can get another 10 minutes.
0:27:53 Like Steinbeck used to say that pressing forward at the end of a long day to get just a little
0:27:59 bit more is the falsest kind of economy because you pay for it the next day.
0:28:04 And Hemingway used to say he always stopped when he knew what was coming next in the story,
0:28:10 which I also believe in that too, because that’ll help you in that hairy first moment when you’re
0:28:13 sitting down, because at least you know, oh, okay, this is what’s going to happen.
0:28:15 Ah, so you leave sort of an ellipse in your mind.
0:28:19 So the next morning, you know exactly where to pick up and that the entry point is a little
0:28:19 easier.
0:28:20 Yeah, exactly.
0:28:21 Yeah.
0:28:25 The analogy to working out is a great one.
0:28:30 Years ago, when I started resistance training, I learned from Mike Menser.
0:28:32 I don’t know if you ever overlapped with Mike at Gold’s.
0:28:33 No.
0:28:34 He died some years ago.
0:28:35 Let’s just interrupt for a second.
0:28:40 They call it resistance training, which is exactly what we’re talking about for art.
0:28:40 Yeah.
0:28:40 Yeah.
0:28:41 But please continue.
0:28:41 Yeah.
0:28:42 Excellent point.
0:28:43 Noah, please.
0:28:48 You know, there are a lot of theories out there about resistance training and how best
0:28:50 to get muscles to grow and to get stronger, et cetera.
0:28:55 At one extreme is, you know, you warm up and then you do one set to absolute failure, maybe
0:28:56 a second set you push through.
0:28:58 That’s kind of the Menser, high intensity thing.
0:29:02 At the other extreme is it’s volume, just lots and lots and lots of sets.
0:29:06 There’s been debate about this endlessly and it has to do with all sorts of factors.
0:29:11 But the literature is now coming to a place where it’s pretty clear that after warming up,
0:29:16 the first one or two sets that you do are really the most valuable of a given exercise.
0:29:17 Oh, I didn’t know that.
0:29:18 Almost certainly you need more than one set.
0:29:21 Overall, you certainly do.
0:29:23 But it’s really the intensity that you bring.
0:29:27 But here’s the point that is strongly analogous to what you’re talking about.
0:29:31 When you say you used to be able to write for four hours a day, now you do two and you
0:29:34 tell yourself that you accomplish the same amount in those two.
0:29:39 That’s almost certainly true based on what we understand about neuroscience and believe
0:29:41 it or not, resistance training in the gym.
0:29:51 And the argument is that as you resistance train or write or play volleyball or do any activity,
0:29:58 you develop a better ability to recruit your nervous system to do the necessary work.
0:30:04 You said you didn’t used to be able to just sit down and focus for an hour with minimal interruption
0:30:04 in your mind.
0:30:05 Now you can.
0:30:06 You learned that.
0:30:11 The more intensity that we can bring to something, the more focus we can bring to something,
0:30:13 the more taxing it is.
0:30:21 Like if I do one set in the gym with total concentration to absolute failure, which is very difficult
0:30:22 to do when you first start training.
0:30:24 You barely know how to do the movement, right?
0:30:25 You’re still learning.
0:30:26 Your nervous system is still learning.
0:30:34 You can’t inflict the same stimulus with one set that you can later after you’re practiced.
0:30:35 Makes a lot of sense.
0:30:39 And so there’s this counterintuitive thing that people in the high performance field are
0:30:41 really starting to adopt.
0:30:45 And I talk to people in a bunch of different high performance fields, not just exercise and
0:30:50 creative works, that the better you get at something, the shorter your real work bouts should
0:30:53 be, and the more intense they should be.
0:30:55 It’s almost like a knife that’s getting sharper and sharper.
0:30:56 You can cut deeper and deeper.
0:31:01 Whereas at the beginning, we have sort of a dull blade and we have to, you know, route over
0:31:02 the same path.
0:31:06 So I think this is a nervous system feature.
0:31:12 And that’s why it transcends physical and mental, creative and other types of works.
0:31:18 Because if you talk to great musicians, they’re not practicing 11 hours a day anymore.
0:31:24 They’re practicing for three or four extremely focused hours, sometimes divided up by naps
0:31:31 and meals, you know, the, so in any case, so you, so you put in your two very focused hours
0:31:38 with some laundry in between and then you, you rack it, you hang it up and you don’t look
0:31:38 at it.
0:31:40 Are you thinking about it throughout the day?
0:31:46 No, but like we were talking about, if an idea comes to me, then I grab my phone and I
0:31:47 dictate that.
0:31:52 And let me say one thing here for anybody that’s listening to this and would be, want
0:31:54 to be writers, aspiring writers.
0:31:57 So I’m a full-time writer.
0:31:58 I don’t have another job.
0:31:59 I don’t have to do anything.
0:32:05 But yet I can only get two hours of time, basically in the day.
0:32:11 So if you guys have a full-time job and kids and a family and a wife and a spouse, whatever,
0:32:16 if you can squeeze out a couple of hours a day, you’re doing, you’re on the same level
0:32:19 with me, same level with a, with a full-time writer.
0:32:28 So that it is possible to, uh, have a full-time job and still do, do a, your artistic thing to
0:32:29 a full-tilt version.
0:32:31 Excellent point.
0:32:38 How important do you think it is for you to start that writing session at more or less the
0:32:39 same time each day?
0:32:43 You’re not saying two hours in the morning or two hours in the evening, two hours in the
0:32:46 morning or hour in the morning, hour in the afternoon.
0:32:47 It sounds like it’s very regimented.
0:32:48 It is.
0:32:49 I think it’s really important.
0:32:56 And when life was more predictable for me, I would always do it.
0:33:04 But like, since the fires and other things like that, um, sometimes I have to shift time
0:33:06 frames around and be ready to do that.
0:33:12 You know, um, I have a good friend, Jack Carr, the thriller writer who did the terminal list.
0:33:20 And, and, uh, you know, he’s, uh, he’s a master of writing in airplanes and writing at Starbucks
0:33:25 because he’s always traveling and doing all kinds of stuff and just finding the time.
0:33:26 God bless him.
0:33:31 I don’t know how he does it, you know, to, and, and he is incredibly productive.
0:33:34 Um, I, I don’t, I don’t know if I could do that.
0:33:42 I, maybe my, I will shift from writing from 11 to one to writing from one to three, but that’s
0:33:46 about the, the, the most, you know, uh, variance I can put into it.
0:33:52 Do you have your phone in the room when you write and is the internet engaged on your computer?
0:33:53 Not at all.
0:33:54 You know, no.
0:33:55 Both of those.
0:33:59 I mean, my phone is there maybe to dictate a note or something like that, but otherwise,
0:34:01 no, I don’t, you know, absolutely not.
0:34:04 And, and, uh, yeah, I can’t even imagine that.
0:34:05 Music?
0:34:07 No, no music.
0:34:07 No.
0:34:09 Just the sound of your own breathing.
0:34:09 Yeah.
0:34:10 Yeah.
0:34:11 What’s that?
0:34:12 Because you’re in your own head, right?
0:34:14 You’re in that universe, you know?
0:34:22 This is what I find so odd about writing is you’re in your head, it’s your voice in your
0:34:25 head, but you’re in a conversation with the potential audience.
0:34:30 What is the actual dialogue?
0:34:31 Are you thinking?
0:34:36 This gets a little philosophical, but at the end of the day, it’s very concrete.
0:34:42 Are you thinking about a conversation with the audience or are you just translating thoughts
0:34:44 into words and the audience doesn’t exist yet?
0:34:56 I’m very aware of, of the reader in the sense of, um, let’s say it’s a scene that I, that
0:34:58 I’m writing and I know certain things have to happen in this scene.
0:35:02 Character A has to do something, character B, da, da, da, da.
0:35:09 And so I’m, I’m trying to put that down, but I’m thinking, is the reader understanding?
0:35:12 What, have I got this in the right order for, for them?
0:35:15 You know, am I, am I boring them?
0:35:20 Is it, did I, did I say that, you know, two pages ago and now I’m repeating myself?
0:35:22 So I’m, but I’m not having a conversation.
0:35:30 I’m just trying to, to make it as, as easy and as interesting and as fun as I can for the,
0:35:30 for the reader.
0:35:36 And I’m always trying to make sure that I’m, I’m leading, I’m leading them.
0:35:37 I’m seducing them.
0:35:44 I’m trying to reel them in, you know, you know, and not bore them, you know, by the end of this
0:35:48 chapter or scene, I want the reader to be thinking, oh, I can’t wait to turn the page and see what
0:35:49 happens next.
0:35:53 Growing up, were you a storyteller among your friends?
0:35:54 No, I never even thought about it as a kid.
0:35:58 Like you didn’t, hanging out with friends, you wouldn’t tell a story about what had happened
0:35:58 three days ago?
0:36:02 No, I mean, just like anybody else would, but no, I was never like a, you know, a storyteller
0:36:03 or anything.
0:36:06 I was not a kid that wanted to be a writer and never thought about it at all.
0:36:09 So you just kind of tripped and fell into all that?
0:36:16 I mean, my first job was in advertising in New York City, out of, right out of college.
0:36:17 So it’s like the Mad Men thing.
0:36:18 Yeah.
0:36:24 But I guess at the time I thought, oh, I’d love to write a commercial that people said,
0:36:25 oh, that was great.
0:36:26 It was so funny.
0:36:27 I love that thing.
0:36:33 So that sort of got me kind of a little bit started into the idea of storytelling.
0:36:34 And then I had a boss.
0:36:35 His name was Ed Hannibal.
0:36:42 And he wrote a book and he wrote a book kind of at home and it became a hit, you know, and
0:36:45 it was called Chocolate Days, Popsicle Weeks.
0:36:48 And he quit to become like a novelist.
0:36:52 And so I thought, well, shit, why don’t I do that, you know?
0:36:58 So that was what sort of started me into it, you know, being completely naive and totally
0:37:00 stupid, you know, and having no idea of what I was doing.
0:37:01 That’s wild.
0:37:06 So I imagined you as like the kid who was always coming in, telling stories.
0:37:06 No, not at all.
0:37:08 And you were writing in the background.
0:37:12 Advertising is pretty interesting, though, because it’s the same process.
0:37:15 You have to get into the mind of the audience.
0:37:18 You have a story to tell.
0:37:21 And I guess with advertising, the goal is a purchase.
0:37:26 And with writing, the idea is they buy into the next page.
0:37:26 Yeah.
0:37:27 Something like that.
0:37:28 Yeah, yeah.
0:37:29 Very similar in that sense, you know?
0:37:32 Any ads that you recall particularly enjoying?
0:37:33 No, I was terrible.
0:37:34 I was never any good at it.
0:37:35 You know, I never made any money.
0:37:37 I was never successful at all.
0:37:42 But I met a lot of nice people and I learned a lot of stuff in that, you know.
0:37:44 You said that was in New York City?
0:37:45 It was in New York City.
0:37:51 In fact, if I can hype one of my books, it’s a small follow-up to The War of Art called
0:37:52 Nobody Wants to Read Your Shit.
0:37:59 And it kind of, a lot of it is about what you learn in advertising because nobody wants
0:38:04 to read your ads or listen to your commercials or anything like that.
0:38:14 And so one thing you learn in that business is to make it so good or so interesting, so intriguing
0:38:20 that people will overcome their hatred of having to listen to your stupid Preparation H commercial.
0:38:29 So that was, anyway, that was what got me started, but I was never a storyteller as a kid, no.
0:38:32 I’d like to go back to the quote that we started with.
0:38:36 The more important to your soul’s growth, the stronger the resistance will be.
0:38:44 I think many people will hear that, including myself, and will think, okay, what is my soul’s growth?
0:38:45 Where does it want to go?
0:38:50 You know, I think when we hear the word soul and growth, particularly when it’s about us,
0:38:57 we think, like, there’s going to be this big sign written on the heavens about what we’re supposed to do,
0:38:58 and we’re going to feel compelled to do it.
0:39:04 You’re saying the opposite, that the thing that we need to do most sometimes is hidden from us.
0:39:07 The muse, perhaps, can reveal that.
0:39:15 And it’s through the act of writing, without knowing what the work even is, that sometimes we arrive there.
0:39:21 So for people that don’t have a crystallized idea yet, and they want to explore their creative sense,
0:39:26 they might want to do it through writing, they might want to do it through pottery,
0:39:32 they might want to do it through music, they might want to do it through making movies, any number of things.
0:39:38 What’s the translation from the thing you need most is the thing you’re resisting most
0:39:43 to actually getting into the process of evolving that thing out of us?
0:39:45 It sounds like an extrusion process.
0:39:50 It’s like you’re trying to, like, push semi-solid concrete through a filter.
0:39:52 But I want to know what the filter is.
0:39:59 I mean, I know that young people today, there’s a tremendous amount of pressure on people to find their passion,
0:40:01 you know, and follow their passion, and so on and so forth.
0:40:05 And I know for me, I would, as a young person, I would go, what the fuck is that?
0:40:08 I don’t know what it is that I want to do, you know.
0:40:09 I’m lost.
0:40:11 I’m just, you know, struggling.
0:40:20 But I do think that we are all born with some sort of a, at least one, a kind of a calling of some kind.
0:40:22 And it may not be the arts, you know.
0:40:28 It may be helping other people through some kind of a nonprofit or something, or like what you’re doing, Andrew,
0:40:34 where you’re bringing neuroscience and the scientific, you know, to personal development and so on and so forth.
0:40:39 I think we do all have some sort of, some sort of calling.
0:40:44 And like, we know it.
0:40:53 Like if we could somehow put somebody in here and say, I’ll give you three seconds, tell me what you should be supposed to be doing.
0:40:54 It will pop into somebody’s head.
0:41:01 You know, they go, oh, you know, I knew, I know I’ve always wanted to do, to be a motorcycle, whatever, you know.
0:41:14 So, but then that sort of whisper urge to do this thing is immediately countered by this force of resistance, you know, because it’s trying to stop us.
0:41:15 It’s the devil.
0:41:20 It’s trying to stop us from being our true selves and becoming self-realized, self-actualized or whatever.
0:41:28 So resistance will immediately say to us, like if you were to say, oh, I want to have a podcast and I want to talk about, you know, science, da, da, da, da.
0:41:32 Immediately resistance would say, who are you, Andrew, to do this thing?
0:41:34 I mean, you’re a professor, you know, at Stanford.
0:41:36 You know, we don’t have any experience doing this.
0:41:38 Not to mention it’s been done a million times by other people.
0:41:40 They’ve done it a thousand times better than you.
0:41:41 Nobody’s going to give a shit.
0:41:44 You’re going to put this out or you’re going to embarrass yourself.
0:41:47 You had a certain level of prestige at Stanford.
0:41:48 Now you’re an idiot.
0:41:50 You know, it’s going to be that voice, right?
0:41:53 Some people actually said Stanford’s not going to like it.
0:41:54 Why would you do this?
0:41:55 You’re tenured at Stanford.
0:41:57 What are you doing?
0:41:58 You’re funded.
0:41:59 Your lab’s publishing well.
0:42:03 One of those people was my father, who’s also a scientist.
0:42:05 My process of pushing back on that.
0:42:06 I rest my case.
0:42:06 Yeah.
0:42:14 And the true part here, the really kind of interesting part, is a lot of times those voices will be the voices closest to us.
0:42:20 Our spouse, our father, you know, because, well, I can get into that.
0:42:22 I’ll get into that if we want to continue.
0:42:26 But in any event, so that voice of resistance will come up.
0:42:29 In addition, resistance will try to distract us.
0:42:32 You know, it’ll try to make us procrastinate.
0:42:38 It’ll try to make us yield to perfectionism, where we noodle over one sentence, you know, for three days, you know.
0:42:41 Or fear, all of the other things will stop us.
0:42:48 So many people live their entire lives and never enact their real calling, you know.
0:42:54 But we were talking about the more important to the growth of your soul.
0:42:56 That was what we started with this, right?
0:43:11 So that calling, whatever it is, to be a writer, a filmmaker, whatever it is, if we don’t do that in our life, that energy doesn’t go away.
0:43:16 It becomes, it goes into a more malignant channel, right?
0:43:27 And it shows itself in maybe an addiction, alcoholism, cruelty to others, abuse of others, abuse of ourselves, porn, you name it.
0:43:30 Any of the sort of vices that people have.
0:43:49 Because that originally creative, divine energy that really wants to be the odyssey or something like that, if we yield to our own resistance and don’t evolve that, then bad things happen.
0:44:00 On the other hand, if we do follow that, we kind of open ourselves up to, you know, to becoming who we really are.
0:44:13 And, you know, a lot of people in the podcasting and the human development or whatever they call it, personal development world, they sort of promise like some sort of nirvana is going to happen if you do X, Y, Z.
0:44:27 But what I’m promising is a fuck of a lot of hard work that’s probably never going to be rewarded, but you’ll be on the track that, you know, your soul was meant to be on.
0:44:30 And God bless you, you can’t ask for any more than that.
0:44:41 And sometimes it works out at spectacular levels of whatever, income, fame, whatever it is that people think they might want, but that’s not really the thing to chase.
0:44:42 We’ll talk about that.
0:44:43 Yeah, we’ll talk about that.
0:44:45 So sometimes it’s the lottery of life.
0:44:46 Yeah, sometimes, yeah.
0:44:50 Sometimes, but that absolutely should not be the thing that people are chasing.
0:44:51 Yeah.
0:45:06 Yeah, I only know my own experience and I couldn’t help but reflect a little bit on, you know, when I was deciding to do the podcast and I did get some voices back like, hey, like maybe that’s, you know, what are you doing?
0:45:23 I mean, I had not clinically diagnosed with Tourette’s or anything like that, but I felt at that point that I had a certain amount of knowledge in me based on 25 years of studying and research in neuroscience and related fields.
0:45:27 And I felt like if I didn’t let it out, I was going to explode.
0:45:39 And so Rob, my producer, and my bulldog Costello and I went into a small closet in Topanga and set up some cameras and I exploded onto the camera.
0:45:41 It just like, it just poured out.
0:45:48 I think for the entire first year we were doing almost all solos, hardly any guests because it was pandemic and we weren’t quite sitting down with guests.
0:45:49 Oh, I didn’t know that.
0:45:54 And I don’t even remember thinking about the hundreds of hours of preparation.
0:46:00 We did hundreds of hours of preparation for each episode, but the just, I just feel like it was kind of like geysered out.
0:46:08 So I think there’s some benefit to having something build up so much within us that it has to come out.
0:46:14 And I can certainly relate to the dangers of suppressing something.
0:46:16 And how old were you when you started that?
0:46:17 45 years old.
0:46:18 45, huh.
0:46:19 Yeah, so I was kind of late to it.
0:46:31 No, I lectured in front of students and given seminars and lectured in front of donors, which is in some way similar to the podcast in the sense that you’re teaching science often to non-scientists or diverse fields.
0:46:35 But for me, it was just inside, I couldn’t help it.
0:46:39 There was, my only answer was I couldn’t help it.
0:46:43 And to his credit, by the way, my dad has been immensely supportive of the podcast.
0:46:48 He actually was on the podcast and gave us a chance to bond and learn about him.
0:46:52 And he’s a scientist, so I got to learn some physics.
0:46:54 The audience got to learn some physics as well.
0:47:13 But yeah, when you take on something that people are not familiar with you doing or they are projecting onto you the sense that they want you safe and secure, because sometimes it’s a real, it’s a genuine feeling of support for somebody.
0:47:19 You know, a mother or father or siblings like, hey, so you’re going to give up your job as a lawyer to go write movie scripts?
0:47:27 Like, and you got three kids and like, uh, they’re scared for you because they don’t want to see you take your life off a cliff.
0:47:27 Yeah.
0:47:29 What’s your response to that?
0:47:32 I mean, there’s validity to that, obviously.
0:47:47 But I think what happens is that each person is dealing with their own resistance, their own calling that they know that they really should be doing.
0:47:53 And 99.999% of them are not doing it or are unconscious of it, right?
0:47:55 It’s sort of a niggling thing, but they don’t know about it.
0:48:02 So then when they see you, Andrew, starting your podcast, that’s a reproach to them.
0:48:05 And they say, well, if Andrew can do it, why can’t I do it, you know?
0:48:08 And so then it becomes kind of malicious.
0:48:19 And it’s, I don’t think it’s deliberately malicious a lot of times, but people will then try to undermine you and say, and, and under the guise of, uh, we’re only looking out for you.
0:48:27 We don’t want your children to be starving and in the street, they will try to, try to undermine you and stop you from doing it and make fun of you or ridicule you.
0:48:32 Like, um, the filmmaker, David O. Russell, I don’t know if you know who I’m talking about.
0:48:35 He did, uh, The Fighter with Mark Wahlberg.
0:48:35 I love that movie.
0:48:41 He did Silver Linings Playbook, um, you know, with Jennifer Lawrence and Bradley Cooper.
0:48:43 I did not see that one, but I did see The Fighter.
0:48:48 Joy about the lady who invented the miracle mop with, which was Jennifer Lawrence.
0:48:57 And all of these stories are about sabotage by the people closest to you, particularly your family.
0:49:01 Like in The Fighter, Mark Wahlberg is a, is this boxer, right?
0:49:04 And he’s got seven sisters and he also has an older brother.
0:49:12 And they’re like, and his mom is his manager and she’s like booking him fights where he’s outweighed by 20 pounds and he gets massacred, you know?
0:49:14 True story of Mickey Ward.
0:49:14 Yeah.
0:49:14 Right.
0:49:19 And the story is, you know, he finally meets a girl who’s like really supportive of him.
0:49:26 But anyway, it’s a real theme that the people closest to us will, will try to, they don’t want us.
0:49:33 They’re happy the way, you know, we like you, Andrew, the way you are, you know, our son, we know he’s working at Stanford.
0:49:33 He’s doing his thing.
0:49:35 We don’t want to see him.
0:49:36 It may be unconscious.
0:49:37 I’m not knocking your dad.
0:49:44 We don’t want to see him suddenly burst out of the, uh, the cocoon and become a butterfly and wing away from us, you know?
0:49:48 So they like you the way they are, you know, the way you are.
0:49:52 We’ve known for a long time that there are things that we can do to improve our sleep.
0:49:54 And that includes things that we can take.
0:50:02 Things like magnesium threonate, theanine, chamomile extract, and glycine, along with lesser known things like saffron and valerian root.
0:50:08 These are all clinically supported ingredients that can help you fall asleep, stay asleep, and wake up feeling more refreshed.
0:50:18 I’m excited to share that our longtime sponsor, AG1, just created a new product called AGZ, a nightly drink designed to help you get better sleep and have you wake up feeling super refreshed.
0:50:23 Over the past few years, I’ve worked with the team at AG1 to help create this new AGZ formula.
0:50:29 It has the best sleep-supporting compounds in exactly the right ratios in one easy-to-drink mix.
0:50:37 This removes all the complexity of trying to forge the vast landscape of supplements focused on sleep and figuring out the right dosages and which ones to take for you.
0:50:41 AGZ is, to my knowledge, the most comprehensive sleep supplement on the market.
0:50:43 I take it 30 to 60 minutes before sleep.
0:50:45 It’s delicious, by the way.
0:50:48 And it dramatically increases both the quality and the depth of my sleep.
0:50:52 I know that both from my subjective experience of my sleep and because I track my sleep.
0:50:58 I’m excited for everyone to try this new AGZ formulation and to enjoy the benefits of better sleep.
0:51:01 AGZ is available in chocolate, chocolate mint, and mixed berry flavors.
0:51:04 And as I mentioned before, they’re all extremely delicious.
0:51:08 My favorite of the three has to be, I think, chocolate mint, but I really like them all.
0:51:14 If you’d like to try AGZ, go to drinkagz.com slash Huberman to get a special offer.
0:51:17 Again, that’s drinkagz.com slash Huberman.
0:51:20 Today’s episode is also brought to us by Rora.
0:51:23 Rora makes what I believe are the best water filters on the market.
0:51:29 It’s an unfortunate reality, but tap water often contains contaminants that negatively impact our health.
0:51:35 In fact, a 2020 study by the Environmental Working Group estimated that more than 200 million Americans
0:51:40 are exposed to PFAS chemicals, also known as forever chemicals, through drinking of tap water.
0:51:44 These forever chemicals are linked to serious health issues, such as hormone disruption,
0:51:49 gut microbiome disruption, fertility issues, and many other health problems.
0:51:55 The Environmental Working Group has also shown that over 122 million Americans drink tap water
0:51:57 with high levels of chemicals known to cause cancer.
0:52:01 It’s for all these reasons that I’m thrilled to have Rora as a sponsor of this podcast.
0:52:05 I’ve been using the Rora countertop system for almost a year now.
0:52:09 Rora’s filtration technology removes harmful substances, including endocrine disruptors
0:52:14 and disinfection byproducts, while preserving beneficial minerals like magnesium and calcium.
0:52:16 It requires no installation or plumbing.
0:52:21 It’s built from medical grade stainless steel, and its sleek design fits beautifully on your countertop.
0:52:23 In fact, I consider it a welcome addition to my kitchen.
0:52:25 It looks great, and the water is delicious.
0:52:32 If you’d like to try Rora, you can go to rora.com slash Huberman and get an exclusive discount.
0:53:00 We’ve had several clinical psychologists on the podcast, and a resounding theme from them has been that it is astounding and yet consistent that people will remain in a not-so-great place that they understand and is predictable in exchange for what they could do, stepping into some new life.
0:53:04 Even getting over their anger about something.
0:53:28 In fact, I was thinking throughout today’s conversation, I couldn’t help but think, that perhaps the two most dangerous things to the creative process, to really doing the important work, are the many, many things that exist in the world now that basically sell us the opportunity for free to be angry or to numb out.
0:53:33 I mean, again, if people want to drink a little bit, I’m not going to disparage that.
0:53:34 I’ve done an episode on alcohol.
0:53:38 It’s not good for you, but some people can have a couple drinks a week or whatever.
0:53:39 Okay, I’m not judging there.
0:53:51 But things like alcohol, like certain forms of social media, and I say certain forms because I do think social media can be informative and educational in the right context in the right amount.
0:53:55 Certain forms of media more generally, the news, right?
0:54:07 Any number of highly processed, highly palatable foods, which are not delicious, but they allow us to kind of numb out, numb out our senses and just kind of mindlessly eat.
0:54:09 And on and on.
0:54:14 I feel like anger and numbing out are how the world is trying to pull us away.
0:54:16 And someone gets paid for that.
0:54:20 We think we get it for free, but they get paid for that very well.
0:54:23 We give our time, our soul, according to what you’re saying.
0:54:23 Yeah.
0:54:35 And then more close to us within our inner circle, people that genuinely care about us are, from what you’re saying, kind of in their own psychological entanglements.
0:54:37 And they really care.
0:54:38 They want us safe.
0:54:41 They want to keep us where they know they can find us.
0:54:48 And as a consequence, it’s really tough to even get to the process of resistance at this point.
0:54:50 It’s all around us.
0:54:50 Yeah.
0:54:51 It’s all around us.
0:54:52 You hit the nail on a lot of heads.
0:55:03 So I feel like, do you think the world is set up now in ways that it’s more difficult to get to that chair and to meet the inner resistance?
0:55:06 I phrased it poorly before.
0:55:07 There’s resistance all around us.
0:55:12 There’s in the things that are being sold to us, quote unquote, for free.
0:55:14 The cost is immense.
0:55:14 It’s true.
0:55:19 You’re not putting a coin in a slot and pulling a lever, but it’s your time.
0:55:20 It’s your soul.
0:55:21 It’s your essence.
0:55:22 It’s your life.
0:55:22 Yeah.
0:55:27 And then it’s close to us with family members and friends and significant others sometimes.
0:55:30 Dogs are immune from this.
0:55:31 Cats are immune.
0:55:34 They want us to do the real work because they’ll be right next to us.
0:55:42 And then with all that, then we sit down and then the resistance comes up from right up in the middle.
0:55:42 Yeah.
0:55:43 It’s like this is a minefield.
0:55:45 It’s like this is a minefield.
0:55:47 Yeah, I agree with you completely.
0:55:48 I don’t think it’s ever been harder.
0:56:04 It’s like I always said that if you want to make a billion dollars, come up with some kind of product that feeds into people’s natural resistance, like potato chips or social media or something.
0:56:09 And they did come up with a product and they did come up with a product and it’s called, you know, the internet, you know, it’s called social media.
0:56:10 And you’re right.
0:56:18 People make a lot of money off of that because they and I don’t think they’re even aware of what they’re doing or aware of what they’re tapping into.
0:56:33 But they’re just allowing people, you or me, who has a calling that we know we should be doing, they’re allowing us to not do it, to be drawn over here for whatever reason.
0:56:43 And I think a lot of the anger and polarization in politics is about that today, you know, because people can’t face, you know, to sit down and do whatever they were born to do.
0:56:50 So it’s much easier to hate the other person over here or get completely caught up in all that rabbit hole of all that sort of stuff, you know.
0:56:59 Yeah, it’s to follow your calling is a really hard thing.
0:57:00 You know, it’s not.
0:57:09 We were born to be by evolution to be tribal creatures, you know, through all those evolution.
0:57:20 And the opposite, the one thing that the tribe hates the most is somebody that goes his own way or her own way, right, follows their own thing and doesn’t, you know, hue to what the tribe wants them to do.
0:57:42 So for us to do that as individuals is a bitch, you know, and it’s usually like what you said, you sort of exploded out of you when you got, you have to almost reach a breaking point, you know, almost hit bottom in some kind of a sense before it just kind of explodes out of you because we’ll all resist that so much.
0:57:43 It’s so scary.
0:57:45 It’s so interesting.
0:57:53 I think it was in high school that I first realized how silly humans are.
0:57:55 And it was the following.
0:58:00 At the time I was into skateboarding, skateboarding has gone through various evolutions of being popular.
0:58:03 Now it’s in the Olympics of being unpopular or being profitable.
0:58:07 When I got into it, it was really unpopular.
0:58:09 It had gone through one big, two big waves.
0:58:16 There was the kind of Dogtown and Z-Boys wave, like discovering backyard pools, this kind of thing that the surfers did.
0:58:18 Then there was a second wave for those that care.
0:58:20 This was like the classic Bones Brigade wave.
0:58:21 There were only two or three big companies.
0:58:23 Tony Hawk was early in this because he was young.
0:58:26 His dad, Frank Hawk, ran the National Skateboard Association.
0:58:27 And then it disappeared.
0:58:32 Just kind of, you know, the kids that were into soccer, they were into other sports.
0:58:34 Skateboarding wasn’t a big thing.
0:58:35 It was small.
0:58:43 And there was this really kind of weird trend in the early 90s where skateboarders started wearing really baggy clothes.
0:58:45 No one wore really baggy clothes.
0:58:50 And I’ll never forget, because I was part of that community, we wore these what now wouldn’t even be considered baggy shorts.
0:58:54 So we’re not talking about like a deep sag on the shorts, but it was like baggy shorts.
0:59:01 And I’ll never forget the amount of teasing and ridicule that we received.
0:59:09 People like pull up your pants, you know, by the athletes, by the water polo athletes, the jocks, everything.
0:59:24 Leave for the summer, come back, and over that summer, the someone in the world of rock and roll and in hip hop had kind of picked this up from skateboarding culture.
0:59:29 And baggy pants and shorts hit the mainstream.
0:59:30 Oh, I never knew that.
0:59:32 And the next year, everyone was into it.
0:59:34 And that’s when the bell went off.
0:59:36 I was like, they don’t actually know what they like.
0:59:39 This is just the essence of peer pressure.
0:59:41 They have no concept of what they actually like.
0:59:44 And I think that was a big one for me.
0:59:47 Well, first of all, I thought they’re hypocrites.
0:59:48 I thought they’re idiots.
0:59:50 And then I realized, but they’re none of those things.
0:59:54 It’s that for most people, what they like is sold to them.
0:59:57 And they’re tracking someone else.
1:00:02 And so throughout my life, I’ve had mentors that didn’t know me.
1:00:04 I literally have a list of different names.
1:00:06 Some of these people live, some of them dead.
1:00:08 Amazingly, some of them are now my close friends.
1:00:12 I embarrass them all the time by telling them that they’re on this list.
1:00:16 But I think that the concept of mentorship is so much different
1:00:21 than the concept of looking to the other members of our species more broadly
1:00:25 for what is cool, what’s worth pursuing.
1:00:29 How valuable for you have mentors been?
1:00:31 I know you’ve been a mentor to many people.
1:00:34 By the way, you’re on the list, just to embarrass you.
1:00:39 I can show you that list from the late 90s, late 90s, 2000s transition.
1:00:41 How important are mentors?
1:00:46 And how do we differentiate mentors from the voice in our own head?
1:00:51 How important is it to be self-guided versus encouraged and guided by these mentor voices?
1:00:55 Because I believe that the general public is the absolute wrong signal.
1:01:00 I think that signal takes you off the metaphorical cliff.
1:01:00 Yeah.
1:01:03 Mentors have been really important to me, very important.
1:01:07 In fact, I wrote a memoir called Government Cheese.
1:01:09 I don’t know if you’ve heard about this one at all.
1:01:15 But the chapters are named after the various mentors that I’ve had.
1:01:19 And many, many of them.
1:01:22 And a lot of them are not in the writing world at all.
1:01:28 And like my friend Paul, he was in the writing world.
1:01:35 But, you know, I had a boss at a trucking company that I worked for that was like a real mentor to me.
1:01:40 I picked fruit in Washington State, you know, as a migratory worker, you know, for a while.
1:01:41 And I had a mentor there.
1:01:43 I never even knew his last name.
1:01:50 He was a fellow fruit picker, you know, former Marine from the, who was at the Chosin Reservoir in Korea.
1:01:52 I’m sure nobody listening to this knows what that is.
1:01:57 But it was like an amazing horror show of heroism in any way.
1:02:03 What was it about those two mentors that you can maybe summarize that you extracted?
1:02:04 Was it a work ethic?
1:02:06 Was it a style of being?
1:02:08 It was a work ethic in both cases.
1:02:14 In the one, in the one, again, I’ll sort of get a little into the weeds here a little bit.
1:02:15 Please, please.
1:02:24 I was, I had gone to a tractor trailer driving school and I got hired to work for this company in North Carolina.
1:02:26 And I was, you know, a beginner.
1:02:30 And I really, I fucked up big time one time.
1:02:36 I dropped a trailer with like $300,000 worth of, you know, industrial equipment in it.
1:02:46 And my boss, his name was Hugh Reeves, took me out to this hot dog place called Amos and Andy’s in Durham, North Carolina.
1:02:56 And he sat me down and he said, son, I don’t know what, you know, internal drama you’re going through.
1:02:58 I know you’re going through something.
1:02:59 But let me tell you this.
1:03:05 While you’re working for me, you’re a professional and your job is to deliver a load.
1:03:10 And I don’t care what happens between A and B, you got to do that.
1:03:14 You know, and I was like, well, you know, and I knew he was just absolutely right.
1:03:18 And that, and I thought, man, I got to get my shit together here.
1:03:19 You know, I can’t.
1:03:21 And so that obviously stuck with me forever.
1:03:31 And the, my friend John from Seattle in the fruit picking world was, again, I’m going to do a longer story than probably needs to be here.
1:03:44 In the, in the fruit picking world, at least when I was doing this, it was, most of the work was done by fruit tramps, by guys that like were riding the rails from the old days.
1:03:51 And the big, one of the phrases that they, that they use was pulling the pin.
1:03:52 Have you ever heard this thing?
1:03:55 And what pulling the pin meant was quitting too soon.
1:03:57 Like pulling the pin came from railroad.
1:04:04 If you want to uncouple one car from another, the trainman would pull a heavy steel pin and the cars would uncouple.
1:04:10 So like you would wake up one day in a bunkhouse, six weeks into a season, and so-and-so would be gone.
1:04:11 He’d say, oh, you know, what happened to Andrew?
1:04:13 And I’d say, oh, he pulled the pin.
1:04:19 So at the time that I was there, I was trying for the first time to finish a book.
1:04:23 And I’d run out of money and I, this is why I was working to get the money.
1:04:30 And I realized that in my life, I had pulled the pin on everything that I’d ever done, on my marriage, on this, that, the other.
1:04:41 And this friend of mine, John, would, I wanted to quit before the season ended, you know, and he would not let me do it, you know.
1:04:44 He sort of just had a, he, you know, he just took me under his wing.
1:04:52 And so that was another thing that was just drilled into my head in the sense of, am I going to finish this project?
1:04:54 Fuck yeah, I’d rather die.
1:04:57 I will die before I’ll give up on this project.
1:04:58 And it was all because of him.
1:05:07 So that, those are two mentors that weren’t writing mentors, but that I used there, those, those lessons stuck with me forever.
1:05:16 And I will say one thing too, for anybody that’s struggling with finishing anything, once I did finish that book, which I did,
1:05:24 I’ve never had any trouble finishing anything ever again, whereas it was my bet noire for years.
1:05:29 I would fumble on the goal line, you know, resistance, former resistance.
1:05:35 I love that those two guys are now alive and present in 2025.
1:05:45 I don’t know if they may still be alive in general, but perfectionism, you’ve talked about it as the enemy.
1:05:51 I learned two very disparate schools of thought in research science.
1:05:56 One was no one study can answer everything.
1:06:03 So when it, you know, you get to the point where you have a clear answer what the data mean, you write it up, you ship it out, you publish.
1:06:13 And I feel very fortunate that I worked for people that encourage that because many people get caught up in the idea that every paper has to be a landmark paper.
1:06:21 Actually, that’s one of the major causes of scientific fraud, by the way, when people feel that their papers have to be published in the top tier journals.
1:06:24 It’s probably the strongest driver of scientific fraud.
1:06:31 There are probably some bad apples that come in and are seeking ways that they can build narratives to get prizes and stuff.
1:06:33 But that, I think they’re exceedingly rare.
1:06:37 Those people are driven to other fields where there’s more money involved, more fame involved.
1:06:43 But in science, a lot of bad stuff comes from people feeling that they have to have a landmark paper.
1:06:48 And I was taught early on, some papers end up in solid journals and some end up in spectacular journals.
1:06:50 And some projects go nowhere.
1:06:51 That’s just the reality.
1:06:54 The key is to figure out which one is which.
1:06:55 But finish things.
1:07:02 At the other end of the spectrum is this idea that if you are able to make something better, you should.
1:07:07 And this is the reason I delayed my book release for a year.
1:07:08 I felt like I could make it better.
1:07:10 There are new data.
1:07:11 I want to add illustrations.
1:07:13 But at some point, it’s got to ship.
1:07:22 So I think we can all agree that perfectionism is not great because it limits our ability to complete things and ship things off.
1:07:25 Sometimes even our ability to do the work in the first place.
1:07:30 But at some level, if we can make something better, we probably should.
1:07:35 But that’s also, you know, part and parcel with meeting resistance and pushing through it.
1:07:38 So how do you balance those two?
1:07:40 They’re in a strong push-pull for me.
1:07:42 I think that it’s another great question.
1:07:50 I mean, it’s so easy to, as a writer, to noodle all day with one paragraph, you know.
1:07:56 And, of course, it’s obviously, you know, resistance is watching and laughing at you, you know.
1:07:58 Oh, man, look at this poor idiot.
1:08:02 I’ve gotten him to completely blow the day on this one thing.
1:08:07 So that sort of perfectionism is a form of resistance and really has to be avoided at all costs.
1:08:19 On the other hand, you do want to produce something that’s really good, you know, and not – but, you know, like Seth Godin says, when it’s – you know, ship it, right?
1:08:27 When it’s ready to go, you know, there comes a time when you know I’m just noodling with this because I’m afraid of the response.
1:08:28 Is this going to fail?
1:08:29 Is it going to fizzle?
1:08:30 Is it going to crash and burn?
1:08:32 And so I don’t want to ship it out right now.
1:08:44 I had a friend, I tell this story, who had written this deeply personal novel about salvaging a ship.
1:08:48 He had been in the Merchant Marine and, you know, I mean, what a great metaphor that was.
1:08:48 And I read it.
1:08:56 It was in its mailing box back in the days when you typed it out on a typewriter, ready to go to his agent.
1:09:00 And he couldn’t make himself send it off, you know.
1:09:04 And the sad part of the story is my friend died.
1:09:16 And there – so that was – I don’t know whether that was perfectionism or just fear of being judged in the real world.
1:09:23 But – so it’s a real vice, perfectionism, and to be guarded against at all costs, I think.
1:09:25 But when a thing is ready to go, let it go.
1:09:27 I’d like to talk about death.
1:09:28 Uh-huh.
1:09:29 You know, I’ve –
1:09:30 Me too.
1:09:31 Great.
1:09:38 I’ve listened to and read Steve Jobs’ biography.
1:09:41 I think it’s spectacular.
1:09:44 I had a particular interest in it because –
1:09:44 What’s the title?
1:09:45 Because I’ve never read it.
1:09:47 I think it’s Steve Jobs by Walter Isaacson.
1:09:48 Oh, I see.
1:09:49 It wasn’t by Steve Jobs.
1:09:54 No, it’s not an autobiography, although there was communication with him in the process of writing the book.
1:10:02 I think that’s the – that one of the kind of agreements for Isaacson is you have to be willing to talk to him and he can talk to people in one’s life.
1:10:03 And it’s spectacular.
1:10:11 And one of the reasons I was so interested in it is that, you know, the personal computer came out during my, you know, childhood.
1:10:14 Steve lived in our area.
1:10:16 We’d see him around downtown Palo Alto.
1:10:19 He’d come into the sports shop where I worked to get rollerblade wheels.
1:10:23 And I was a skateboarder, but we had to sell the rollerblades.
1:10:26 It was just part of the job and wagons and things.
1:10:32 In any case, he, from a very early point apparently, understood his own mortality.
1:10:41 And apparently that was a strong driver for his intense drive to create things, to envision things.
1:10:54 In some sense, people say it’s part of the reason why he didn’t pay much attention to kind of typical conventions and he was able to evolve the world and create these incredible products.
1:11:07 Devices, I mean, portals, they’re really portals of communication and creativity and having a strong sense of one’s mortality seems very useful in that respect.
1:11:21 The other end of the spectrum, I have a theory, which is that all forms of addiction are basically an attempt to try and avoid the reality that we’re going to die, to just forget that for moments, shorter or longer moments.
1:11:31 And in some sense, the pursuit of flow states and creative works are an attempt to kind of either forget about that or to – some people want to immortalize themselves.
1:11:37 But I think knowing that one is going to die is an incredible driver.
1:11:47 I have always had a lot of energy, but it was only recently on the threshold of my 50th birthday coming up that I realized, like, oh, I’m probably at about the halfway mark.
1:11:50 You know, realistically, I’m a biologist.
1:11:55 I mean, I think genetic potential in human longevity is probably about 120.
1:12:03 And with certain practices, maybe you can get out past your – you know, where one is fated to die by maybe 5, maybe 10, maybe 20 years.
1:12:07 And maybe new technologies will come along that will expand that number.
1:12:08 But I figure I’m probably about the halfway mark.
1:12:18 So it’s kind of nice to have like an oh, shit moment because you stop wasting time like anyone else have wasted time.
1:12:26 So how present is your sense of death eventually coming, hopefully a long time from now?
1:12:28 Again, you’re in spectacularly good health.
1:12:31 And so that’s important.
1:12:36 But how present is the Reaper in your process?
1:12:42 And do you think having a real sense that the Reaper is coming is useful?
1:12:44 Yeah, definitely.
1:12:52 I was having breakfast in New York a couple of years ago with a friend of mine who’s exactly my age, you know.
1:12:57 And I asked him, I said, Nick, how often do you think about your own mortality?
1:13:01 And he said, every fucking minute of every fucking day, you know.
1:13:04 Maybe that’s a little bit excessive because it can become paralyzing too.
1:13:05 Yeah.
1:13:12 So I don’t know if I go that far, but I’m definitely aware of it.
1:13:18 You know, like Robert Redford died two days ago, right, in his sleep, you know.
1:13:21 To me, it was like an immortal guy that was going to live forever.
1:13:26 On the other hand, I have another friend who actually died a couple of years ago.
1:13:31 One of my bosses in advertising named Phil Slott, great, smart guy.
1:13:38 And he said one time to me that people tell you that life is short, but really life is long.
1:13:46 And like thinking about you, Andrew, that you’re 50 years old, you’ve got another 50 years ahead of you, you know.
1:13:52 So that one has to think, you know, it can be also a form of resistance.
1:13:55 Like for me at my age to think, well, I’m only going to be around a few more years.
1:13:59 I might as well fuck off or, you know, I don’t have to work that hard, you know.
1:14:03 But no, because I might be around for another 20 years or more.
1:14:04 That’s a career.
1:14:06 I should, I could write 15 books.
1:14:08 I could make them, who knows what.
1:14:21 Certainly I have to, which is part of why I go to the gym, you know, to think of, I don’t want to start thinking that I’m on the way down or I haven’t got, you know.
1:14:22 Life is, life is long.
1:14:23 It’s longer than we think.
1:14:33 And we have in the sense of it’s opportunity to do stuff, but it’s also an obligation to do stuff, to keep evolving, so on and so forth.
1:14:41 On another, on another sort of side of, I don’t know if this was, this will be confessional for me.
1:14:50 I know when, when I was a kid, our family was sort of like the black sheep of our bigger family.
1:14:55 Like everybody, all the, my uncles and stuff were all really successful.
1:14:56 And my dad was kind of struggling, you know.
1:15:12 And so it became a thing in my mind where I said, and it’s just looking ahead for how long you’re going to live, I said, I’m going to show these motherfuckers that our family is not what they think they are, you know.
1:15:32 And so I, that’s been a real driver for me, more so than any idea of mortality, even over those long years where I was getting nowhere, that, to sort of honor my dad and that I was going to, you know, hang in there and do something.
1:15:48 Yeah, I, I think that’s a great opportunity for us to talk about another kind of resistance, which is actually very adaptive and can propel us forward, which is having some friction with someone or something.
1:15:55 I know this is a little politically incorrect, but in one’s mind to be able to drive yourself harder.
1:16:02 And I think this can take on toxic forms, but I think it can also be very beneficial.
1:16:11 You know, there’s this great moment in one of those Dark Knight movies where the Joker has the opportunity to kill Batman and he says something like, just kill me.
1:16:14 And the Joker says, kill you.
1:16:15 He’s like, I don’t want to kill you.
1:16:17 You complete me.
1:16:22 You know, it’s this moment where the Joker doesn’t exist without Batman and vice versa, right?
1:16:32 That having somebody or something that you’re challenging yourself to, to, that you’re trying to prove yourself to, sometimes to yourself, can be very beneficial.
1:16:38 And at different times in my career, certainly not now, and I kind of miss it a little bit, to be honest.
1:16:47 But at various times in my different careers of pursuits, I should say, being in competition can be an incredible driver.
1:16:48 Yeah.
1:16:50 I could go into a whole story here, but it doesn’t matter.
1:17:02 I think that it’s kind of evident what we’re talking about, that having someone that you’re not going to let get the best of you, that you know you can do better, can be very useful.
1:17:29 It can also be toxic, as we pointed out, because it’s, I feel having experienced that, and having won, by the way, no, I’m just kidding, not kidding, but that the energy that it pulls on, here I’m going to put my physiologist neuroscience hat on, is, you know, it’s more of an adrenal, adrenaline type drive than kind of orienting towards your love of craft.
1:17:32 I mean, it’s meshed with that, right?
1:17:33 Hopefully, it’s within a craft you love.
1:17:41 But to just be in sheer competition all the time can be depleting, and one has to be really careful with this stuff.
1:17:47 So, obviously, that got you propelled forward, you know, prove that you’re a fan.
1:17:48 In an unconscious way.
1:17:51 It certainly was not, you know, I’m only becoming aware of it now.
1:17:51 Oh, I see.
1:17:53 So, at the time, you weren’t aware of it.
1:17:54 I wasn’t even aware of it.
1:17:54 Oh, okay.
1:17:54 Yeah.
1:17:55 Okay.
1:17:59 I was very aware of this friction, because the guy and I had, like, an outright rivalry.
1:18:02 And it was a lot of fun, too.
1:18:09 Actually, years later, we shared a coffee and reflected on how much great work we each got done in this process.
1:18:14 I mean, if you think about Larry Bird and Magic Johnson, you know, how they kind of made each other, you know, boom, boom, boom.
1:18:17 And now they’re the best of friends, you know, which is great.
1:18:18 Steve Jobs and Bill Gates early on.
1:18:19 Was that true?
1:18:20 I didn’t know that.
1:18:20 Oh, yeah.
1:18:27 There was a big competition, especially in the Bay Area, where you had a lot, which it was and still remains kind of the seat of tech and computer science.
1:18:31 It was like, is it going to be Windows, or is it going to be the Mac operating system?
1:18:37 And then when they joined forces later, that would have been like the Yankees and the Red Sox merging.
1:18:40 It’s like, it was a mind bend.
1:18:41 You’re like, this can’t be happening.
1:18:44 And all the nerds in the Bay Area are like, oh, yeah, we’ll see this happen.
1:18:46 Next thing you know, everybody’s moved on.
1:18:57 So I think having resistance with the desire to prove oneself, I think, can be helpful, right?
1:18:58 Yeah, I think so, too.
1:18:58 Yeah.
1:19:05 You know, my trainer at the gym, T.R. Goodman, he’s trained a lot of professional athletes, particularly hockey players.
1:19:19 And a lot of them, he says, because he got to know them very well, really had a chip on their shoulder about something or other, like, my dad, I’m going to show my fucking dad that I can do this thing, you know?
1:19:22 And it would drive them.
1:19:25 But, like you say, it becomes kind of toxic.
1:19:41 At some point, you do have to sort of have that come-to-Jesus moment when you say, oh, wait a minute, you know, let me get a handle on this and maybe a little forgiveness here or a little bit of empathy, a little of, you know, putting myself in the position of this person that I’m trying to show.
1:19:54 Greg Norman’s dad, you know, the golfer, you know, that there’s so many, there’s so many people like that, that it does become toxic, but it’s, like you say, it can produce great success because it drives people.
1:19:58 Yeah, Michael Jordan was famously competitive about everything.
1:19:59 Yeah.
1:20:00 Everything.
1:20:00 Yeah.
1:20:01 Yeah.
1:20:07 Yeah, I feel very fortunate that these days I do things and I create out of just a love for what I do.
1:20:08 There’s none of that.
1:20:14 I never think about another podcaster or what other people, I think about none of that.
1:20:15 Truly, I would admit if I did.
1:20:15 Good for you.
1:20:16 That’s great.
1:20:17 But in the past, that wasn’t the case.
1:20:18 That wasn’t the case.
1:20:28 And I think that, and at times it brought out my best and at times it brought out my best, but it made the process much more painful.
1:20:32 I think doing something for love of craft is really important.
1:20:32 Yeah.
1:20:33 I couldn’t agree more.
1:20:38 But as you’ve pointed out, that process can be painful even though you love the craft.
1:20:38 Yeah.
1:20:39 It’s a weird thing.
1:20:40 Yeah, it is, isn’t it?
1:20:43 This is bizarre, dark and light braided together.
1:20:43 Yeah, yeah.
1:20:44 This creativity thing.
1:20:49 What about feedback from the outside after the thing is done?
1:20:51 Reviews.
1:20:54 Let’s talk about King Kong.
1:21:05 I mean, you’ve written about the fact that you made this movie and it wasn’t received with broad accolades.
1:21:06 It was quite embarrassing, yeah.
1:21:08 But was the movie that bad?
1:21:08 Oh, it was terrible.
1:21:09 Yeah, it was really terrible.
1:21:11 Did you know it was terrible when you released it?
1:21:12 No, that was even worse.
1:21:15 So you thought it was awesome.
1:21:18 It was King Kong Lives, one of the worst movies ever.
1:21:26 And I remember that I wrote this with a partner, Ron Shusett, who was one of the guys who originally did the first alien.
1:21:32 The thing where the guy burst, the alien burst out of the guy’s chest, that was his.
1:21:35 Along with the whole face hugger thing, that was his too.
1:21:39 So he was like a really legendary guy, particularly in science fiction.
1:21:43 And I was kind of his junior partner.
1:21:52 And when we did this movie for Dino DeLaRentis on a contract, and when we were done, we thought, this is great.
1:21:53 This is how crazy we were.
1:21:57 And we invited, you know, all of our friends, you know, to this screening or something.
1:22:01 And when it was over, it was like deathly silence, you know.
1:22:06 And I was telling you before we did this thing today, the review in Daily Variety said,
1:22:13 Ronald Shusett and Steven Pressfield, we hope these are not their real names for their parents’ sake.
1:22:18 So that was definitely a bad moment.
1:22:25 But from my point of view, it was the first time I got a movie made that I was involved with at all.
1:22:32 So I had to say, you know, a friend of mine, my friend Tony Keppelman, took me aside and said, you know, you’re in the arena, man.
1:22:35 You’re taking the blows, but you’re out there doing it.
1:22:36 And he was absolutely right.
1:22:39 So at the end, I turned out to be very grateful to that.
1:22:40 And I still am grateful to it.
1:22:46 But it certainly was a terrible review and kept you humble.
1:22:50 Did you go back and analyze what was wrong with the movie and what could have made it great?
1:22:51 No.
1:22:53 It was like too painful to even think about.
1:22:53 Yeah.
1:22:55 When was the last time you watched it?
1:22:59 Oh, not since when it came out, which was like 1980 something or other.
1:23:00 Yeah.
1:23:01 What was the budget for the movie?
1:23:02 A lot.
1:23:02 It was a big budget.
1:23:03 Yeah.
1:23:06 I don’t know what it was then, but it was a big budget.
1:23:07 Yeah.
1:23:08 In the millions.
1:23:09 Oh, yeah.
1:23:09 Yeah.
1:23:11 A lot of special effects.
1:23:13 I mean, you know, a King Kong movie, you had to, yeah.
1:23:14 Wild.
1:23:14 Yeah.
1:23:15 So that was terrible.
1:23:24 But I’m definitely a believer that the ideal is to not listen to anything that anybody says
1:23:29 about what you did and to judge it only yourself, you know.
1:23:34 And if you can, I think it’s good to get a sort of an objective cross section.
1:23:37 You know, some things go out there and they sink without a trace.
1:23:39 Some things people really love.
1:23:46 But the bottom line is, like Paul Rink said to me, start the next one today, you know,
1:23:51 as soon as you finish, because it’s a lifelong, like we were saying, it’s for the love of the
1:23:51 game.
1:23:53 It’s a lifelong practice.
1:24:02 And, you know, a professional does not take success or failure personally, but keeps on going and
1:24:04 does the next one and the next one and the next one.
1:24:12 With creative works or anything that our name is closely attached to, it’s a challenge, right?
1:24:18 I mean, a book with the author’s name there, a movie with the, you know, producers and the
1:24:20 directors there and the actors, a podcast.
1:24:24 I mean, almost every major podcast is named after the podcaster.
1:24:25 It’s kind of funny.
1:24:31 And in science, the lab is named after you, you know, Huberman Lab or whatever lab.
1:24:35 I always thought the lab should be named after a particular scientific quest.
1:24:36 That’s how they do it in other countries.
1:24:38 I think that’s a lot more elegant.
1:24:44 And it also teaches a lesson to the students and postdocs that you’re after discovery.
1:24:46 It’s not just about your career.
1:24:52 Unfortunately, in the United States, we promote this notion of the independent investigator.
1:24:58 It’s all about the individual or maybe small group of two or three of them cracking some
1:25:00 really difficult, not Watson and Crick.
1:25:02 And it’s always been this way.
1:25:03 It’s terrible.
1:25:07 It’s a feature that if I had a magic wand and I don’t, I would abolish.
1:25:14 But when our name is closely attached to something, feedback that’s great feels pretty good.
1:25:20 And if you’re a self-critical, hard-driving person, feedback that’s negative can hurt.
1:25:28 I will say my experience is that the larger volume of negative feedback that you get day in
1:25:30 and day out, the less of an impact it has.
1:25:33 You know, initially, like the podcast would come out, you get a bunch of great comments
1:25:37 and then you get some nasty ones and then you’re like, oh, that really hurts.
1:25:42 You know, you podcast every week, two episodes a week or an episode every week.
1:25:44 And pretty soon, that just flies right by.
1:25:47 The signal, the noise, it just goes way, way down.
1:25:52 So I offer that to people because the more you put out there, the more feedback you get
1:25:55 and the less of an impact the feedback has.
1:26:00 But the positive feedback also, it’s just, it becomes just noisier in general.
1:26:06 So now when you sit down to write a book, you must see some level of feedback.
1:26:08 You want to know, is it selling?
1:26:09 Is it doing well?
1:26:09 Is it not doing well?
1:26:15 But it sounds like you don’t analyze why it might have done well or not well.
1:26:18 You just assume, you know, that’s where you were at in that point in time and that’s where
1:26:18 they’re at.
1:26:23 Yeah, I don’t analyze it because I don’t know if you can ever even figure it out.
1:26:27 And also, so much of it has to do with, in anything that you put out, with timing.
1:26:34 Are people, you know, is this, you know, ready the moment, you know, how much does it get,
1:26:35 did it get promoted?
1:26:38 Did it get, you know, did people even know it existed?
1:26:43 There’s so many factors that are above and beyond whether it was actually good.
1:26:49 And I said, you can only, you can only ask your, you know, did you do your best?
1:26:53 You know, did you leave it all on the floor?
1:26:56 And if you did, and that’s all you can ask.
1:27:03 But again, it’s, for me, it’s a lifelong practice and I’m going to do this till they
1:27:07 take me out, you know, and whatever the next one is, I’ll do that.
1:27:09 It’s clear you’re not going to pull the pin.
1:27:12 No, I’m not going to pull the pin.
1:27:12 Good.
1:27:18 Dopamine dynamics in the brain would tell us that if you have a big success, say a book
1:27:25 or a movie or an album, what have you, that the next thing, no matter how well it goes,
1:27:29 is not going to feel that great unless it exceeds the previous thing.
1:27:32 This is just the laws of dopamine circuitry that exist in all of us.
1:27:35 I didn’t write the script.
1:27:37 It’s hardwired.
1:27:44 Of all your books, which one got the most public acceptance and praise?
1:27:47 It’s either The War of Art or Gates of Fire.
1:27:49 Okay, what book came after that?
1:27:58 But on, let me say, on both of them, it took years, years for that, for either of them to
1:28:00 reach any kind of level.
1:28:02 Neither of them were overnight successes.
1:28:08 There wasn’t any, you know, any of that fanfare, nothing, really.
1:28:13 Finally, like maybe eight or 10 years later, you know, you realize, oh, you know, this thing
1:28:15 is percolating along pretty good, you know?
1:28:20 So that’s a whole different sort of, there wasn’t that much dopamine coming in to me on
1:28:20 that.
1:28:22 That’s probably a good thing.
1:28:23 Yeah, I think so.
1:28:24 Yeah.
1:28:28 I mean, you know, the whole notion of one-hit wonders, like, you know, bands that get, you
1:28:31 know, there’s a great movie with Tom Hanks about that.
1:28:32 I forget what the title is.
1:28:33 That Thing You Do.
1:28:34 That Thing You Do.
1:28:36 It’s a perfect example of that.
1:28:40 And, you know, these one-hit wonders are kids that, you know, they blow up, they get
1:28:42 one song, and it’s gone.
1:28:46 There’s actually an incredible movie that, if you don’t mind, I’ll just mention to people
1:28:48 that I wish everyone would see.
1:28:55 It’s a documentary that I saw at the Tribeca Film Festival years ago called My Big Break.
1:29:01 And it’s a true story of four guys living in an apartment in Los Angeles who all want
1:29:02 to become actors.
1:29:10 And I won’t give any more information about it, but let’s just say one of them becomes
1:29:11 immensely successful.
1:29:14 I won’t talk about what happens to the other three.
1:29:19 But the takeaway from the movie, and I’m not, this is not a spoiler, is that everybody gets
1:29:21 their big break at some point.
1:29:23 Most people blow it.
1:29:26 And they don’t blow it because they can’t do the thing.
1:29:29 They blow it because they can’t handle that it’s happening.
1:29:34 And it gets in the way of their creative process or their essence.
1:29:35 It’s an awesome documentary.
1:29:36 Oh, really?
1:29:37 My Big Break.
1:29:37 Yeah.
1:29:38 Fantastic documentary.
1:29:43 And I think anyone that wants to get good at anything should see it.
1:29:45 I certainly learned a lot from it.
1:29:49 Okay, so you’re not paying attention to the criticism.
1:29:51 I’m trying not to.
1:29:51 I’m human.
1:29:52 Sure.
1:29:57 But definitely the ideal is to really move beyond that.
1:30:00 I went to college with Jack Johnson, a guitar player.
1:30:01 He’s a very successful musician.
1:30:03 And years ago, we connected.
1:30:08 And he was telling me about his life because I knew his now wife.
1:30:09 She went to college with us.
1:30:10 And he was telling me about his kids.
1:30:24 And it was so clear from everything he was telling me that he had created methods to not really come in contact with just how big he had gotten.
1:30:26 Like to really like humble himself.
1:30:28 Good for him.
1:30:28 That’s great.
1:30:29 On a daily basis.
1:30:30 Yeah.
1:30:30 Doing house chores.
1:30:31 Ah, great.
1:30:32 Cleaning the toilet.
1:30:33 Whatever it is.
1:30:39 You know, especially the days after big festivals where he just, you know, had immense crowds.
1:30:43 You know, that he had built these sort of self-regulatory processes.
1:30:44 It sounds like.
1:30:46 It’s like a very Zen sort of story.
1:30:46 We grew up in Hawaii.
1:30:49 The master would say, sweep the corner, you know.
1:30:50 We grew up in Hawaii.
1:30:51 So he’s got that.
1:30:53 He always had this mellow.
1:30:54 It was amazing.
1:30:57 From day one of college, he was way cooler than everybody.
1:30:58 Uh-huh.
1:30:59 And super nice.
1:31:01 So he didn’t act cool.
1:31:03 He was just cool because he was just Jack.
1:31:03 Great surfer.
1:31:04 Great guy.
1:31:05 His wife’s awesome.
1:31:07 Picked up a guitar.
1:31:08 He was in a college band.
1:31:11 That was okay.
1:31:11 It was like a backup.
1:31:13 He wasn’t even the main guy.
1:31:13 Ah.
1:31:17 And then I was in graduate school one day and I, I think I got iTunes.
1:31:19 And I look and I was like, Jack Johnson.
1:31:20 And I called a friend.
1:31:22 I was like, Jack Johnson’s on iTunes.
1:31:23 They’re like, you haven’t noticed?
1:31:24 And I was like, no, I’ve been nosed down in the lab.
1:31:26 He’s a really big deal.
1:31:29 And he’s, I mean, he’s been a really big deal for a very long time.
1:31:31 Incredibly humble, incredibly kind.
1:31:33 And self-regulates.
1:31:35 Good for him.
1:31:36 Yeah.
1:31:42 External validation sounds like it’s an enemy for you as much as criticism is an enemy.
1:31:43 Yeah.
1:31:45 I mean, I certainly don’t believe in it at all.
1:31:49 I think it’s a seductive thing that’s only going to pull you in the wrong direction.
1:31:49 You know?
1:31:56 And third party validation as my partner, Sean Coyne, my business partner, Sean Coyne, which
1:32:01 I have to give him credit before we forget the title, The War of Art, was not my title.
1:32:03 It was Sean Coyne’s title.
1:32:04 He handed that to you.
1:32:06 He gave me that title.
1:32:06 Yeah.
1:32:08 We published a book together.
1:32:10 His little company published it.
1:32:12 But that was his title.
1:32:14 So God bless him.
1:32:14 Yeah.
1:32:15 God bless him.
1:32:16 Titles matter.
1:32:17 Yeah, they do.
1:32:18 Titles matter.
1:32:19 Eat, pray, love.
1:32:20 How does that?
1:32:22 It doesn’t get better than that.
1:32:22 Yeah.
1:32:23 The Body Keeps the Score.
1:32:24 Ah, yeah.
1:32:35 No other book in the field of kind of psychology, biology, wellness has resonated in people’s minds
1:32:38 as much and as long as The Body Keeps the Score.
1:32:40 Because it’s just an awesome title.
1:32:40 Yeah, it is.
1:32:41 It’s a great one.
1:32:41 Yeah.
1:32:44 How much or how often do you think about book titles?
1:32:45 Is it at the end, during?
1:32:48 At the end, but I find that they’re really hard.
1:32:54 You know, and a lot of times other people have titled stuff for me or I’ve, you know, it’s
1:32:57 really hard to come up with a great one.
1:32:57 Yeah.
1:32:59 I don’t know what the secret is at all.
1:33:02 If it’s sometimes it pops out along the way.
1:33:05 Yeah, I don’t know.
1:33:10 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Function.
1:33:14 Last year, I became a Function member after searching for the most comprehensive approach
1:33:15 to lab testing.
1:33:21 Function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot of your entire
1:33:22 bodily health.
1:33:26 This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health, immune functioning,
1:33:28 nutrient levels, and much more.
1:33:34 They’ve also recently added tests for toxins, such as BPA exposure from harmful plastics, and
1:33:36 tests for PFASs or forever chemicals.
1:33:40 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to your physical and mental
1:33:46 health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who are
1:33:47 expert in the relevant areas.
1:33:51 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had elevated levels
1:33:53 of mercury in my blood.
1:33:57 Function not only helped me detect that, but offered insights into how best to reduce my
1:34:00 mercury levels, which included limiting my tuna consumption.
1:34:05 I’ve been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens and supplementing
1:34:10 with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production and detoxification.
1:34:13 And I should say, by taking a second Function test, that approach worked.
1:34:16 Comprehensive blood testing is vitally important.
1:34:20 There’s so many things related to your mental and physical health that can only be detected
1:34:21 in a blood test.
1:34:25 The problem is blood testing has always been very expensive and complicated.
1:34:30 In contrast, I’ve been super impressed by Function’s simplicity and at the level of cost.
1:34:31 It is very affordable.
1:34:35 As a consequence, I decided to join their scientific advisory board, and I’m thrilled that they’re
1:34:36 sponsoring the podcast.
1:34:41 If you’d like to try Function, you can go to functionhealth.com slash Huberman.
1:34:46 Function currently has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early access
1:34:48 to Huberman podcast listeners.
1:34:53 Again, that’s functionhealth.com slash Huberman to get early access to Function.
1:35:01 Do you think that personal sacrifice at the level of relationships is necessary to be a successful
1:35:03 artist of any kind?
1:35:06 Certainly, in my experience, yes.
1:35:18 And I was talking to a friend of mine who’s a bodybuilder, and he was talking, he was just
1:35:24 saying to me the other day, he said, I don’t believe in balance, you know, the work-life
1:35:24 balance, you know.
1:35:34 And I’m kind of that way, too, you know, that if you want, I mean, I take my hat off tremendously
1:35:40 to Kobe Bryant for being such a family man, obviously loved his kids, loved his wife, but
1:35:44 yet was obsessed with basketball, you know, to the nth degree.
1:35:50 Somehow he did it and able even to go beyond that, you know, and be helpful to people and
1:35:50 so forth.
1:35:59 But I do think that at some point, you know, if you’re going to pursue your calling, whatever
1:36:03 it is, you got to pursue it with both feet.
1:36:10 And, you know, so that might lead to an unbalanced, you know, life.
1:36:14 So that means telling people you’re going to bed early.
1:36:15 You go to bed very early.
1:36:19 I go to bed early, but that’s just my own quirkiness, you know.
1:36:24 But there are a lot of things that I’ve missed in life, including having kids.
1:36:28 And, but I don’t regret it.
1:36:30 You know, that’s the nature of the game, I think.
1:36:32 Well, you have a rich and full life.
1:36:38 I mean, I have an unbalanced life, but to me, it’s what I, what I, I’ve chosen.
1:36:46 You know, this is, uh, like that great speech in the Godfather part two, where, uh, is it
1:36:54 Lee Strasberg who played, um, uh, my, the equivalent Meyer, not Meyer Lansky, the real, whatever, I
1:36:59 forgot his name was, but he said, he was talking about when Hyman Roth, Hyman Roth, Hyman Roth.
1:37:04 And he said, uh, he had this, this scene with the Michael Corleone where he says, he talks
1:37:06 about Mo Green, his protege that they grew up.
1:37:09 He’s somebody put a bullet in his eye.
1:37:14 And I never asked who did it because I said to myself, this is the life we’ve chosen.
1:37:18 And that’s, that’s how I look at it.
1:37:19 It’s interesting.
1:37:20 It was a great scene too.
1:37:21 It is a great scene.
1:37:24 Um, God, those movies are so good.
1:37:24 Yeah.
1:37:26 Um, the first two anyway.
1:37:26 Yeah.
1:37:27 Yeah.
1:37:29 Talk about a flop on the third.
1:37:29 Yeah.
1:37:30 Yeah.
1:37:39 Um, in the United States, we celebrate high achievers and people that really break off from
1:37:39 the pack.
1:37:45 It’s, it’s really the essence of the United States in terms of how it was, you know,
1:37:46 uh, more’s the pity.
1:37:47 Yeah, exactly.
1:37:48 Now we’re paying the price.
1:37:49 Yeah.
1:37:54 But you know, Michael Jordan, you know, Kobe Bryant, I mean, these people had, as you pointed
1:37:59 out, very, um, well, maybe Kobe is a bit more balanced, but immense number of hours devoted
1:38:00 to craft.
1:38:05 But I feel like if you grew up in the United States, at some point you get the message that
1:38:07 that could be you, right?
1:38:13 That’s, that’s different than, uh, and I know cause my dad’s from South America and I have
1:38:20 a family from Europe and, uh, I’ve been exposed to the fact that not every kid around the world
1:38:23 grows up getting the message in their ear all the time.
1:38:25 Like, Hey, that could be you.
1:38:28 You just have to find your thing and devote yourself.
1:38:35 And then now there seems to be a bit of a pivot where people focus on, you know, the flaws
1:38:38 of those high achievers had and that they weren’t perfect.
1:38:43 And I think what we’re saying here is that, or what I’m hearing is that it’s by definition
1:38:48 that if you’re going to go for a high peak, that your, your life is not going to be balanced.
1:38:53 It’s sort of like, um, you know, Edmund Hillary first to climb Everest, he was gone for a long
1:38:54 time.
1:38:55 They didn’t have cell phones.
1:38:58 I imagine if he had a family, they didn’t even know if he was going to come back.
1:38:59 That’s not balance.
1:39:01 That’s not balance at all.
1:39:03 They weren’t handing out checks at the top of Everest.
1:39:10 So this idea that, you know, pursuing one’s craft at the expense of something else, is that
1:39:14 something that, uh, you’ve carefully analyzed along the way, or do you feel you’ve been driven
1:39:19 by some force inside you to just keep leaning into creative, uh, works?
1:39:25 And if things have to gently or not so gently fall off the side, um, so be it.
1:39:39 I have tried in my life various, um, other endeavors, including love, marriage, a straight career, you
1:39:44 know, a blue collar career, always trying to find something that at the end of the day,
1:39:48 I could lay my head on the pillow and have peace of mind.
1:39:55 And nothing worked until I found, you know, pursuing my craft.
1:39:58 That worked for me.
1:40:04 You know, I could, I could, at the end of the day, I felt, okay, I’ve earned my place on the
1:40:06 planet doing this.
1:40:10 Whereas other things I would, at the end of the day, I would just be crazy, you know?
1:40:12 So I was sort of led to that.
1:40:14 It was like, thank God I found something.
1:40:17 You know, that I can, uh, you know, hang my hat on.
1:40:19 And over, that was a long time ago.
1:40:23 And over the course of those years, I sort of, from time to time, I asked myself, is this
1:40:24 still working for you?
1:40:29 Or is this, are you, did you, you know, should you be evolving into something beyond this?
1:40:31 But it, it is still working for me.
1:40:36 And it, and, uh, there is, I don’t really have a bucket list of stuff.
1:40:39 You know, if somebody gave me a billion dollars, I just give it away, just, you know?
1:40:44 Um, so yeah, uh, it just was for me.
1:40:51 And again, it’s not even like about peak success, because I haven’t had peak success at all.
1:40:56 You know, I’ve had enough success to pay the rent, which is good enough for me.
1:40:59 You know, I’m doing what I want to do, and I don’t have to do something else.
1:41:06 Um, so it is, for me, it’s really a sort of pursuit of, of, of what I figure, like, I was
1:41:07 put on the planet to do.
1:41:10 And it’s always been a surprise, too.
1:41:12 Book to book to book.
1:41:14 I’d ever, each one is a surprise.
1:41:17 Um, which is another sort of weird, counterintuitive thing.
1:41:22 It isn’t like, oh, could you do a five-year planning on this and this?
1:41:22 No.
1:41:28 You know, something comes, it presents itself, it comes in from the goddess, and there it
1:41:28 is, you know?
1:41:29 And then you do it.
1:41:35 So it’s clear it’s in your nature to create things and to discover what it is you need to
1:41:35 create.
1:41:43 I, I can’t help but feel that, like, we’re all here to do something particular.
1:41:45 to us.
1:41:46 Yeah, I think so.
1:41:50 Yeah, and I think a lot of times, if people don’t have a balanced life, people assume,
1:41:56 oh, well, that’s trauma, and sometimes it is, and, uh, or that’s this, or that’s that.
1:42:01 I mean, nowadays, I have more, uh, you know, quote-unquote, famous friends, and, and a lot
1:42:02 of them have trauma.
1:42:03 A lot of them don’t.
1:42:05 Some of them are, like, really happy.
1:42:06 Yeah.
1:42:07 And a lot of them have…
1:42:07 Kind of disappointing, isn’t it?
1:42:11 Yeah, and, and a lot of them have, what I call, kind of, more of a bento box life, like,
1:42:16 they’re, but where their career is, you know, the, the main entree.
1:42:22 And then there’s some other little things, and they have relationship and, um, of different
1:42:24 kinds, animals or people.
1:42:30 Um, and some people, the relationship bin is bigger, and their career is less of a, less
1:42:32 of a focus, and they seem very happy.
1:42:39 Um, so this notion of balance is a, is a peculiar one that people, whatever, uh, bento box people
1:42:43 seem to exist in, they, they sort of like to project onto others.
1:42:44 Uh-huh.
1:42:46 How much time do you spend on social media?
1:42:52 Um, maybe an hour a day, you know, I sort of, uh, it’s a vice, which I’ve got to definitely
1:42:53 stop doing.
1:42:58 But I will go, like, through Instagram and do that, you know, just kind of, as far as, like,
1:43:01 com, com, uh, communicating with people, very little, you know?
1:43:07 Like, my email, I’m getting, I’m done with my email in, like, two minutes in the morning,
1:43:07 you know?
1:43:13 But I do think it’s great that it’s you on social media, you know, that it’s your voice
1:43:14 for your content.
1:43:18 I think, um, I think that’s great, because I think that there’s a real thing to that.
1:43:25 People now can get in near direct contact with the creators that they’re inspired by.
1:43:27 Which is great, and with other people that are doing whatever they’re doing, yeah.
1:43:33 One thing that I really appreciate about all your work is that, um, there doesn’t seem
1:43:35 to be a consistent theme.
1:43:37 Some of them overlap, right?
1:43:41 Um, but there are a lot of different themes in there.
1:43:46 Before we move to some of the themes that perhaps people are not expecting that I’d like to
1:43:51 parse with you, um, talk about turning pro and the concept of being a professional.
1:44:00 Um, if we accept the idea of resistance with a capital R, that’s our own internal tendency
1:44:06 to sabotage ourselves when we try to, uh, set out to write our book or do our movie or follow
1:44:11 our call and whatever it is, then the question becomes, well, how do you overcome this thing?
1:44:17 And, uh, what worked for me was the idea of turning pro.
1:44:23 For years when I was struggling and could never get it together, I realized that at one point
1:44:25 that I was just thinking like an amateur.
1:44:31 And that if I could flip a switch in my mind and think like a professional, that I, I could
1:44:38 overcome some of the things like, um, um, um, when I think of, uh, a great pro, I think of
1:44:42 Kobe Bryant or Michael Jordan or Tom Brady or somebody like that.
1:44:47 And, um, um, um, so like a professional, some of the characteristics of a professional as
1:44:56 opposed to an amateur, a professional shows up every day, a professional stays on the job
1:44:59 all day or with the equivalent of, of all day.
1:45:04 I mean, a lot of us who have jobs, our professionals in our jobs, but when we come home at night and
1:45:10 we try to, you know, start our band or, you know, our, uh, fiddle band, we flame out on
1:45:14 that because we can’t sort of carry over that professional attitude.
1:45:20 A professional, as I said this before, does not take success or failure personally.
1:45:22 An amateur will, right?
1:45:25 An amateur gets a bad review, bad response of this, and they just crap out.
1:45:27 I don’t want to do this anymore, right?
1:45:30 A professional plays hurt.
1:45:35 Like if, uh, Kobe Bryant, Michael Jordan, you know, if they’ve tweaked the hamstring,
1:45:39 they’re out there, you know, they’ll die before they’ll get, be taken off the court, you know?
1:45:45 Uh, whereas an amateur, when he or she confronts adversity, will fold.
1:45:52 Oh, it’s too cold out, you know, I’ve got a, I got a, you know, I’ve got the flu, that,
1:45:53 that kind of thing.
1:45:58 Um, another thing, uh, an amateur worries about how they feel.
1:46:01 Like, oh, I don’t feel like getting out of bed this morning.
1:46:04 I don’t feel like really doing my work today.
1:46:06 A professional doesn’t care how they feel.
1:46:08 They, they, they do it, right?
1:46:14 Um, so an amateur has amateur habits and a professional has professional habits.
1:46:20 And my book, Turning Pro, is about that, flipping that switch in your head that costs no money.
1:46:24 Uh, you don’t have to take a course, you don’t have to get certified.
1:46:30 All you have to do is sort of say to yourself, if you can do it, and it ain’t easy, okay, I’m
1:46:34 going to attack this thing, whatever it is now, as if I were Kobe Bryant.
1:46:38 You know, would he quit, you know, when he didn’t feel like doing it?
1:46:39 Absolutely not.
1:46:45 So, and, and, um, oh, here’s another aspect of Turning Pro that worked for me.
1:46:50 Uh, I had, like, about a 10-year career as a screenwriter, as we talked about with King Kong Lives.
1:46:58 And, um, one of the things you learn is that screenwriters, a lot of times, will have their
1:47:04 one-man corporations, and they will not sign a contract as themselves.
1:47:07 You know, it won’t be Andrew Huberman on the contract.
1:47:14 It’ll be your corporation, Huberman Lab, FSO, four services of, Andrew Huberman.
1:47:20 And I really love that idea of thinking of yourself as a two-part thing.
1:47:25 You’re the CEO of this thing, and then you’re the, also the guy that does the work.
1:47:30 Mm-hmm, and I would find that if I was just thinking of myself as the guy that’s doing
1:47:35 the work, I have a hard time pitching my ideas.
1:47:37 I’m sort of too shy.
1:47:43 But if I’m the CEO of my company, of my corporation, I’m a pro, I can go in there and pimp the hell
1:47:44 out of it, you know?
1:47:50 So that idea of being, of looking at yourself as a professional kind of takes all judgment
1:47:53 out of any failures that we’ve had.
1:47:59 We don’t blame ourselves anymore for procrastinating or being perfectionists or giving in to fear
1:47:59 or self-doubt or anything.
1:48:03 We just say, well, okay, I did that when I was thinking like an amateur.
1:48:08 But now I’m going to think like a pro, and a pro just doesn’t yield to that stuff.
1:48:16 So that’s a mind shift, a mindset shift that really helped me a lot.
1:48:18 I love that.
1:48:22 I mean, so much of that feels is nested in taking oneself seriously.
1:48:27 You know, I think when people hear the words taking oneself seriously, they think, oh, well,
1:48:30 someone’s going to be heavy, they’re never going to joke, no sense of humor.
1:48:31 But that’s not what I’m referring to.
1:48:38 I wish people would take themselves more seriously, including their creative sparks inside of them.
1:48:43 You said there’s no cost to turning pro.
1:48:46 I agree there’s no monetary cost.
1:48:48 You can decide to flip that switch.
1:48:52 I would argue, and I’m not arguing against, because I don’t think that…
1:48:53 No, I know what you’re going to say.
1:48:54 I agree with you.
1:48:55 I think there’s a huge cost.
1:49:04 And the huge cost I’m referring to is the one of how people around you react when you start taking yourself seriously.
1:49:06 I mean, I don’t need to go into the story.
1:49:07 I’ve done it elsewhere.
1:49:10 But I was an unimpressive high school student.
1:49:14 Thank God for my high school girlfriend going off to college and discovering that.
1:49:17 And then thank God for the biology teacher that turned me on to biology.
1:49:19 Thank God for Harry Carlyle.
1:49:24 But I had the drive, but certainly it wasn’t organized in the right ways.
1:49:35 But when I switched from being a fun guy to be around in a lot of context to the guy that is absolutely going to ace the exam,
1:49:40 no matter how much work I have to put into it, that’s absolutely going to be in the gym three days a week,
1:49:43 that’s absolutely going to get my sleep in it.
1:49:48 You know, you get a lot of flack, especially in your late teens, early 20s.
1:49:50 Now, I did go out and party then.
1:49:52 I never drank a lot, but I went to parties.
1:49:56 But across the years, I did fewer and fewer social things.
1:50:02 Even as a graduate student, postdoc, and junior professor, you know, at meetings, everyone would go to happy hour.
1:50:06 I would go work out if I hadn’t done it that morning.
1:50:11 And I would go to sleep at night instead of staying up late talking in the bar
1:50:16 because great interactions would happen in those bars, scientific discussions and so forth.
1:50:22 But the next morning, I wanted to be on point during the seminar and be able to learn and be able to contribute.
1:50:27 And so the big cost is not everybody likes that because they feel it as pressure.
1:50:36 It’s sort of like if you’re eating well, you’re eating healthy, people pay more attention to the ways they are not eating healthy.
1:50:39 And they will do everything they can to try and make you feel bad about that.
1:50:41 We see this in mass.
1:50:42 We see this in culture.
1:50:52 You know, even there are extremes of, you know, body dysmorphia and people taking fitness to extremes that aren’t healthy or anything to extremes.
1:51:03 But we see people being basically not shamed but ridiculed for being serious about their health.
1:51:04 It’s nuts.
1:51:05 But it’s all about them.
1:51:06 It’s very clear.
1:51:10 It’s all about their own unwillingness to give up the second chocolate croissant.
1:51:10 Yeah.
1:51:15 You know, or to feel like maybe they’re not as fit as the people around them.
1:51:22 I mean, when standards around you are at risk of rising, that can be really scary to people.
1:51:22 Yeah.
1:51:37 We were talking about that earlier, Andrew, when I was saying that, like, it becomes when you start eating healthy and sleeping and getting up early and stuff, it becomes a reproach to your friends who know that they’re not doing that, know they should be doing that.
1:51:39 And they say, who is this guy to do that?
1:51:44 You know, and then they will try to sabotage you and undermine you and ridicule you.
1:51:45 And so you’re right.
1:51:47 Turning pro does have a cost.
1:51:54 So a lot of times, you know, if you take that course, you have to leave people behind, you know, people who were your friends.
1:52:05 You can’t be friends with them anymore, you know, because a lot of times groups of friends will have an unspoken kind of compact among them that we’re all going to stay mediocre.
1:52:07 That’s the deal.
1:52:08 Right.
1:52:13 And in fact, Good Will Hunting, that was what that movie was about.
1:52:13 Right.
1:52:20 That the Matt Damon character was this mathematical genius.
1:52:21 Right.
1:52:28 And his buddies, all of his, you know, fist fighting Boston, Southie guys were had this compact.
1:52:31 They were all going to stay, you know, kind of blue collar guys.
1:52:32 And we’re all going to be buddies.
1:52:34 We’re going to have a wonderful time.
1:52:46 You know, and then there’s that great scene at the end of the movie where Ben Affleck, his best friend, says to him, you know, if I come back 20 years from now and you’re still here, I’m going to kill you because you won the lottery.
1:52:49 You got this thing and this gift and you got to use it.
1:52:53 So there are those kind of pacts that people make.
1:52:56 We’re all going to stay mediocre right here where we are.
1:53:01 And if you, Andrew, try to rise above, you be the tall poppy, somebody’s going to, you know, cut you off.
1:53:05 So sometimes we do have to leave people behind, you know.
1:53:13 Well, the good news is, and I can say this from experience, that there are people waiting for you who have high standards that are.
1:53:14 Yeah.
1:53:15 Make excellent friends.
1:53:28 And many of the people that at one point we feel we’ve left behind later come back and ask for ways to better themselves physically, creatively, et cetera.
1:53:37 Yeah, I think the notion of dominant culture is one that my dad internalized in me really early on.
1:53:45 One of the things I love about being a professor at Stanford is you look to your right or you look to your left and people are awesome.
1:53:51 People are going, it’s, it has, if anything, I mean, you know, it’s the issue that you go, well, how much pressure is this?
1:53:55 And, you know, I would say actually very little from the outside.
1:54:02 Everyone who’s a faculty member at Stanford is putting so much pressure on themselves to live out their vision of what they’re trying to create.
1:54:03 I mean, it’s spectacular.
1:54:10 I’ve got colleagues that I could tell you about multiple domains of life where they’re just 11 out of 10, right?
1:54:11 I mean, in some, it’s only one.
1:54:15 And in some, they have more challenged personal lives like anything else.
1:54:17 And in some, they seem to just do it all.
1:54:30 But the, I think the notion, a former guest on this podcast, who’s a tier, former tier one operator, DJ Shipley said, you never want to be the big fish in the small pond.
1:54:31 That’s the worst place to be.
1:54:36 It’s the most uncomfortable, sad, low growth place to be.
1:54:41 You want to be surrounded by people who are really striving, but really pushing themselves.
1:54:47 Your standards go up and you get better and you realize all sorts of wonderful things about who you can become.
1:54:53 I think that’s one good feature of social media now, which is that people can find mentors.
1:54:58 They can find people who are not giving the illusion of being perfect.
1:54:58 That’s true.
1:54:58 Yeah.
1:55:01 You know, we used to think that famous people were perfect.
1:55:05 Nowadays, the more famous you are, the harder it is to control your reputation.
1:55:07 And I think that’s in some ways a good thing.
1:55:11 It has its darker side, but the idea that nobody’s perfect.
1:55:15 It’s just that people are emphasizing or de-emphasizing certain aspects of life.
1:55:26 So, but yeah, I think turning oneself pro, which is, as you pointed out, something that people can just do for themselves, is really about taking yourself seriously and taking life seriously.
1:55:35 And that brings me to a bigger question, which is, so much of what you talk about, this is why I love it so much, is about the practical.
1:55:42 We started off talking about like what you do and when and how, and how you close out a session and how you reopen a session.
1:55:49 But it seems like you’re also very connected to the spiritual aspects of the creative process.
1:55:55 And that you really bookend these, for lack of a better phrase, that you really bookend the two aspects of the creative process.
1:56:02 Because for many people, they hear about creativity and it can seem kind of mystical and almost like trying to grab fog.
1:56:05 Many times the process is like trying to grab fog.
1:56:08 So you’ve given a lot of extremely practical advice.
1:56:21 But when it comes to the kind of spiritual higher order stuff, if you will, the muse, how large a role does that play in your reflections about where you’re going?
1:56:27 Because it sounds like you believe that a lot of this stuff is not us.
1:56:28 It’s coming through us.
1:56:31 I absolutely believe that.
1:56:33 And, you know, you’re right, Andrew.
1:56:38 It’s the creative life, I think, is a two-sided thing.
1:56:48 You know, the one side is kind of the blue-collar practical aspect of being a professional that, you know, you can sit down, you can do your work, you discipline yourself, you know what you’re going to do.
1:56:52 But the other side is that where do ideas come from?
1:56:55 They don’t come from us, you know.
1:56:56 They come from someplace else.
1:57:05 So I’m definitely a believer that we live on the material plane here, but there’s a plane above us.
1:57:11 And we’re trying to communicate to that plane, and that plane is trying to communicate to us.
1:57:19 And our job as artists, like if we were in a monastery or something, the move from here to here would be called prayer.
1:57:24 But if we’re artists, the move from here to here is like the invocation of the muse.
1:57:26 It’s kind of saying, give me an idea.
1:57:27 Help me, you know.
1:57:45 And one, we on the material plane put ourselves at the service of this higher plane, of our illumined self or whatever you want to call it, the Jungian self, whatever we want to call it, and try to channel it as best we can.
1:57:53 And our job here is to be, in terms of being a pro, is to sort of be ready to take that voltage as it comes in.
1:58:01 And like Beethoven could play on the piano what he was hearing in his head, right?
1:58:02 So that’s our job.
1:58:08 We have to be able to know how to produce that in material form, whatever that is.
1:58:10 But it’s coming from another place.
1:58:19 So I’m absolutely a believer that, you know, there are higher dimensions, and there’s probably a lot of higher dimensions.
1:58:35 And I think the Greeks were really kind of on to something in the ancient Greeks in their concept of the muses and the various gods and goddesses that are, you know, interacting with this material plane that we’re on.
1:58:37 You know, that’s a way of anthropomorphizing it.
1:58:41 I’m sure you could, we could come up with some way in the quantum field or something.
1:58:42 I mean, you’re a scientist.
1:58:45 You probably know how to, that it has to do with something.
1:58:50 I don’t know what, but there is something coming from somewhere, and it ain’t us.
1:58:52 Well, I have my ideas about that.
1:58:58 Very few of them are grounded in neurons and cells, but they interact with neurons and cells.
1:58:59 It’s an evolving area.
1:59:09 You know, we had a guest on the podcast, David Desteno, who’s a professor at Northeastern University,
1:59:16 talking about the relationship between science and religion and how acts of faith, not just saying one believes in God,
1:59:24 not just saying one believes in a higher order consciousness, but acts of faith, prayer,
1:59:33 maybe through writing or other expressions that involve action, that those absolutely have positive health benefits.
1:59:39 We now know that, but that it’s really about the acts of faith that-
1:59:40 I love that phrase.
1:59:41 That’s a great one, and it’s true.
1:59:49 Yeah, it struck a chord with me, too, because in biology, you learn that you need to understand the names of things.
1:59:54 Mitochondria, Golgi apparatus, you need to know that, but those are just names.
2:00:02 But the real magic in understanding biology and being able to internalize it is understanding things in their verb states, right?
2:00:07 Understanding how neurons work, not just as a description, but being able to think about that and visualize it.
2:00:08 I think it’s the same with ourselves.
2:00:18 This is why, like, clinical labels can be useful, but understanding when one is in a sort of a place, verb actions of gratitude,
2:00:21 as opposed to just reciting some gratitude thing.
2:00:23 It’s subtle, but it’s meaningful.
2:00:35 Anyway, I don’t quite know how to articulate it, but De Steno described this, and the data from his laboratory are showing that when people start to think in terms of faith-based actions,
2:00:49 for many people through religious scripture, reading scripture or whatever it is, but there are many ways to access this, that all sorts of interesting things start to happen at the level of morality,
2:00:57 at the level of their own consciousness, at their level of feelings of connectedness, that go beyond any kind of simple two plus two equals four outcome.
2:01:01 So I totally agree with you, there’s something else, definitely something else going on.
2:01:02 It’s exciting.
2:01:07 I think that, you know, I know you’re not a big drinker, neither am I.
2:01:12 Maybe that’s why you look so young for your age and so robust.
2:01:17 Although I think if I were to wager, I’d say it’s also because you’re pursuing what you love.
2:01:20 You’re answering your calling, certainly.
2:01:23 That’s the never-ending source of dopamine.
2:01:25 Ah, is it?
2:01:28 Absolutely, because it’s self-replenishing.
2:01:31 Ah, that’s a great word, self-replenishing.
2:01:34 Yeah, I mean, you know, that’s clearly the thing.
2:01:35 I mean, clearly the thing.
2:01:46 So you don’t drink much, but nowadays there’s a lot of discussion, and perhaps there always was about taking things to be able to bridge this plane between the self
2:01:52 and this higher order, these messages that we can receive and can come through us.
2:01:55 I know a lot of writers drink a lot.
2:01:58 There have been a lot of alcoholic writers.
2:02:01 I hear that anyway, not that I know anybody.
2:02:03 Yeah, I think historically that was true.
2:02:10 I think a lot of writers have relied on amphetamines and alcohol to get their work done, and nicotine.
2:02:15 Nicotine is kind of making a comeback in non-smoke form, so let’s set that aside.
2:02:22 You do this through sheer good old marine-style grit, it sounds like.
2:02:25 Yeah, or kind of surrendering to it, you know?
2:02:32 Like, I’m not a meditator, but from what I gather, that’s sort of what meditation is about, you know?
2:02:36 So, yeah, just sort of, that’s how I do it.
2:02:37 I’m not even sure how I do it.
2:02:43 I just put myself at the service of what I’m trying to do and try to get out of the way as much as I can.
2:02:48 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, David.
2:02:50 David makes a protein bar unlike any other.
2:02:56 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
2:03:01 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
2:03:04 That’s 50% higher than the next closest protein bar.
2:03:07 These bars from David also taste amazing.
2:03:14 Right now, my favorite flavor is the new cinnamon roll flavor, but I also like the chocolate chip cookie dough flavor, and I also like the salted peanut butter flavor.
2:03:16 Basically, I like all the flavors.
2:03:17 They’re all delicious.
2:03:20 Also, big news, David bars are now back in stock.
2:03:25 They were sold out for several months because they are that popular, but they are now back in stock.
2:03:37 By eating a David bar, I’m able to get 28 grams of protein in the calories of a snack, which makes it very easy for me to meet my protein goals of one gram of protein per pound of body weight per day and to do so without eating excess calories.
2:03:45 I generally eat a David bar most afternoons, and I always keep them with me when I’m away from home or traveling because they’re incredibly convenient to get enough protein.
2:03:54 As I mentioned, they’re incredibly delicious, and given that 28 grams of protein, they’re pretty filling for just 150 calories, so they’re great between meals as well.
2:03:58 If you’d like to try David, you can go to davidprotein.com slash Huberman.
2:04:01 Again, that’s davidprotein.com slash Huberman.
2:04:06 Throughout today’s discussion, you’ve mentioned various physical labor jobs.
2:04:08 I have a very practical question.
2:04:11 How comfortable is the chair you sit in when you write?
2:04:17 Not very comfortable, but I’m only sitting there for a couple hours, so it’s okay.
2:04:17 Yeah.
2:04:20 How much do you care that it’s not that comfortable?
2:04:27 I probably should not be comfortable, you know, but hopefully you’re in your head and you’re not really noticing that sort of thing.
2:04:29 Why do you ask that question, Andrew?
2:04:36 Because years ago, I went online, I was looking at some stuff about writers, and there’s a very famous writer I won’t mention.
2:04:43 And he said, you know, it’s very important that you have a super comfortable chair, because otherwise you’re going to be – and you know what my first thought was?
2:04:50 Even though he’s far more successful at writing than I am, I thought, that’s terrible advice.
2:05:03 Because if someone were going to ask me, you know, how to do, I don’t know, like a really clean protein labeling experiment in the lab, you know, immunohistochemistry or something like that, I would make sure that they had everything.
2:05:07 I would make sure that the antibodies were fresh out of there.
2:05:17 But then I would not want them to even know that there are now, you know, like kits that can make certain aspects of the process much easier.
2:05:26 Because the moment you experience that creature comfort, the more painful the classic way of doing it is.
2:05:36 Now, that’s not to say I wouldn’t embrace new technologies, but this notion of optimization, which sometimes gets thrown at me, is a terrible one with respect to the creative process.
2:05:40 Because I believe that if you’re thinking about, oh, like, am I comfortable or not?
2:05:43 Am I in an optimal place to create?
2:05:49 We started this podcast in a closet, a small closet with me, Rob, and the bulldog.
2:05:56 And we were not thinking about optimizing anything except getting the audio and the visuals just right enough that we could get it out there.
2:06:03 So I love, love, love, and I’m not surprised that you have a slightly uncomfortable chair and that you don’t really care so much.
2:06:08 Yeah, I agree completely that, you know, that advice was really bad.
2:06:12 I would go the absolute opposite, you know, get the most uncomfortable chair you possibly can have.
2:06:25 Do you think those years of physical labor, marine training, and your morning ritual of going to the gym have allowed your mind to be more durable by virtue of the fact that you can tolerate,
2:06:31 I think you can tolerate a fair amount of physical discomfort that you probably don’t even realize because you have no comparison,
2:06:38 but that most people would probably buckle under or at least be kind of, like, you, like, you, that.
2:06:38 I don’t know.
2:06:44 I feel like you are the opposite of, like, crotchety, you know, terrible word to describe that, you know.
2:06:46 You don’t see me at home, man.
2:06:46 Okay.
2:06:47 Yeah.
2:06:48 Are you, you’re not a, are you a complainer?
2:06:51 No, I’m, I’ve really tried.
2:06:52 I’d never complain at all.
2:06:53 I think it’s a real vice.
2:06:55 It’s another form of resistance.
2:06:56 Hmm.
2:06:57 Interesting.
2:07:01 Well, Stephen Pressfield, this has been awesome.
2:07:07 Before we conclude, I do want to ask you, what’s your most recent book and what’s it about?
2:07:15 And if you’re willing, maybe give us a little peek behind the veil of, of what might be coming next.
2:07:18 I have a book coming next June.
2:07:21 We were talking about this before.
2:07:29 I had a book a few years ago called A Man at Arms, which was about, it’s about a recurring character that I have,
2:07:35 who I call the one man killing machine of the ancient world, kind of the Clint Eastwood of the ancient world,
2:07:42 Telamon of Arcadia, and that book took place around the time of the crucifixion, fiction.
2:07:50 The new book is, one of the aspects of Telamon is he keeps living life after life after life.
2:07:58 And he is, he’s doomed because of crimes he committed in the past to live life after life as a soldier,
2:08:04 always as a soldier, always fighting, always killing, always being killed, so on and so forth.
2:08:11 So this new book that’s coming out, it’s called The Arcadian, is about his final life.
2:08:17 And I won’t say any more than that, except that it takes place in the past,
2:08:24 and that it’s, it’s, it’s pretty interesting in that, how this all sort of plays out.
2:08:29 And it really kind of goes what we were talking about before, about are there different levels of reality?
2:08:33 And in this case, there definitely are different levels of reality.
2:08:39 And this character has to deal with them on the field of justice and payback.
2:08:41 Fantastic.
2:08:42 Next June.
2:08:43 The next June, yeah.
2:08:43 Okay.
2:08:44 The Arcadian.
2:08:45 The Arcadian.
2:08:47 We’ll keep our eyes and ears out for that.
2:08:53 Meanwhile, you know, I don’t know what your book to recommend most, but, you know, I love War of Art.
2:08:54 I love Do the Work.
2:09:02 I mean, there’s so many, you know, so I won’t ask you to add just one other, Gates of Fire.
2:09:04 They’re all awesome.
2:09:06 They’re awesome listens and they’re awesome reads.
2:09:08 People should definitely check these out.
2:09:12 It’s clear you’ve had an enormous impact on people’s creative process.
2:09:16 And these books are also very entertaining to listen to.
2:09:17 It’s not a bunch of lists.
2:09:17 I hope so.
2:09:19 Yeah, they really are.
2:09:22 And I’m actually very grateful.
2:09:29 I should say that you didn’t have a ton of, like, immediate and big success with your movie, with the King Kong movie.
2:09:39 And that War of Art took some time because I do think everything we know about dopamine dynamics tells us that, who knows, maybe you would have not written the subsequent books.
2:09:45 And I look at your work as a body of work and as a scientist, that’s something that I can really appreciate.
2:09:48 A body of work is really what makes for an awesome.
2:09:51 And what you just said about dopamine, I never had thought about it that way.
2:09:56 That’s sort of a slow release dopamine for me, you know, over many years.
2:10:00 And, well, and it compounds the way that you’ve experienced your wins.
2:10:08 I mean, oh, I’ve got stories and go on for days about people I knew that had big papers published in Science or Nature that then disappeared completely.
2:10:09 They’re just gone.
2:10:14 They’re just completely gone because they couldn’t take that the next thing didn’t match up to the first thing.
2:10:17 You know, this stuff is real.
2:10:20 The one-hit wonder thing happens in every field.
2:10:26 And that movie, My Big Break, like, really captures it in the realm of acting.
2:10:30 You know, a lot of things we’re talking about here today, Andrew, they don’t teach you in school.
2:10:34 You know, nobody teaches you about what if you have a one-hit.
2:10:38 How do you handle – nobody even – that topic doesn’t come up at all.
2:10:43 Or how to handle negative criticism, how to handle positive stuff like that.
2:10:45 What’s the idea of turning pro?
2:10:47 Nobody – you never learn this, you know.
2:10:57 And they’re all absolutely vital life skills that you hope you encounter mentors along the way that teach you because it’s not taught in school.
2:11:03 Well, God bless you for stepping up and being that mentor to so many people, including to me.
2:11:06 You’re on that list, I swear.
2:11:06 You’re on that list.
2:11:08 And it’s not a long list.
2:11:08 I’m embarrassed.
2:11:12 Well, for the right reasons, I should say.
2:11:14 And thank you for coming here today.
2:11:15 Thank you for having me.
2:11:17 Yeah, this has been a real pleasure.
2:11:18 We’ve been talking about this for years.
2:11:20 It was great when we discovered we were neighbors.
2:11:21 Yeah.
2:11:24 I hope we haven’t squeezed all the fruit out of the orange here.
2:11:25 We can do this again sometime.
2:11:26 Oh, absolutely.
2:11:27 And I’ll see you in the gym.
2:11:28 Yeah.
2:11:29 I’ll try and get up a little earlier.
2:11:30 That’s actually starting after my 50 –
2:11:31 I’ll hang out a little later.
2:11:38 Starting after my 50th birthday, I’m going to be a 5 a.m. riser, no matter what time I went to sleep.
2:11:43 That was something I resolved a few days ago after a different discussion on here.
2:11:49 But I feel a strong antidepressant effect of waking up and you just get so much more done.
2:11:56 But that getting out of bed when you haven’t slept quite as much as you would like is brutal.
2:12:00 And as I said to you before, 50 is nothing at all.
2:12:01 You’re just a kid.
2:12:04 You’ve got another 50-plus years ahead of yourself.
2:12:08 So I know when you turn 50, you turn 40, you turn 30, you say, oh, my God, my life is over.
2:12:10 Not so.
2:12:11 Take it from me.
2:12:14 I’d give my left arm to be 50 again.
2:12:15 You’ve got it made.
2:12:16 Awesome.
2:12:18 Well, that perhaps is the best birthday gift I could have received.
2:12:19 It feels good to hear.
2:12:20 Happy birthday.
2:12:20 Thank you.
2:12:22 Please come back again.
2:12:23 Thanks for doing everything you’re doing.
2:12:26 I know I do not need to tell you this, but please just keep going.
2:12:28 We’re all benefiting.
2:12:29 I will if you will.
2:12:30 Deal.
2:12:30 All right.
2:12:34 Thank you for joining me for today’s discussion with Steven Pressfield.
2:12:38 To learn more about his work and to find links to his various books, please see the show note captions.
2:12:43 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:12:45 That’s a terrific zero-cost way to support us.
2:12:50 In addition, please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple.
2:12:53 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
2:12:57 And you can now leave us comments at both Spotify and Apple.
2:13:01 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:13:03 That’s the best way to support this podcast.
2:13:12 If you have questions for me or comments about the podcast, or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on YouTube.
2:13:14 I do read all the comments.
2:13:16 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:13:17 It’s my very first book.
2:13:21 It’s entitled Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
2:13:27 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based on more than 30 years of research and experience.
2:13:35 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control, protocols related to focus and motivation.
2:13:41 And, of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:13:45 The book is now available by presale at protocolsbook.com.
2:13:47 There you can find links to various vendors.
2:13:49 You can pick the one that you like best.
2:13:53 Again, the book is called Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
2:13:58 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
2:14:02 So that’s Instagram, X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
2:14:12 And on all those platforms, I discuss science and science-related tools, some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the information on the Huberman Lab podcast.
2:14:15 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:14:32 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter, the Neural Network newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as what we call protocols in the form of one- to three-page PDFs that cover everything from how to optimize your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
2:14:37 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance training.
2:14:40 All of that is available completely zero cost.
2:14:46 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab in the top right corner, scroll down to newsletter, and enter your email.
2:14:49 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
2:14:53 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Steven Pressfield.
2:14:57 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford. Khách mời hôm nay của tôi là Stephen Pressfield. Stephen Pressfield là tác giả của nhiều cuốn tiểu thuyết lịch sử và sách phi hư cấu, bao gồm cuốn The War of Art (Cuộc Chiến Nghệ Thuật) giờ đã trở thành biểu tượng và cả cuốn Do the Work (Hãy Làm Việc), cả hai đều tập trung vào việc hiểu các lực trong tâm trí chúng ta ngăn cản chúng ta trở thành phiên bản tập trung, sáng tạo và có năng suất nhất của chính mình, và quan trọng hơn, cách vượt qua những rào cản đó.
Có lẽ vì Stephen từng làm nhiều công việc lao động chân tay nặng nhọc và từng phục vụ trong quân đội trước khi trở thành tác giả sách và biên kịch. Hoặc có lẽ vì ông xuất bản cuốn sách đầu tiên khi 52 tuổi mà Stephen thực sự hiểu cách kiên trì và vượt qua sự nghi ngờ nội tâm và trì hoãn, biến những khối sáng tạo thành các tác phẩm sáng tạo quan trọng. Như bạn sẽ nghe trong tập hôm nay, Stephen không nói bằng các khẩu hiệu hay ẩn dụ khích lệ đơn thuần, nên không có mấy câu kiểu “cố lên” hay “bạn chỉ cần làm việc”. Thay vào đó, ông rất cụ thể về cách cấu trúc ngày của bạn, cách định khung mục tiêu và những thất bại của bạn, và thậm chí cách làm cho môi trường sáng tạo của bạn thuận lợi hơn cho sự tập trung và nỗ lực.
Chúng tôi cũng nói về cách nắm bắt những ý tưởng hay nhất của bạn, vốn, nhân tiện, thường xuất hiện khi bạn không trực tiếp làm công việc mà bạn đang cố gắng làm, và cách triển khai chúng. Vì vậy nếu bạn có một ý tưởng hoặc đang tìm kiếm một ý tưởng cho một dự án sáng tạo để chia sẻ với thế giới, cuộc trò chuyện này sẽ vô cùng hữu ích cho bạn. Nó cũng sẽ rất hữu ích cho bất kỳ ai mắc chứng trì hoãn và tự nghi ngờ, mà thực ra tôi nghĩ là tất cả chúng ta đều từng trải qua vào lúc này hay lúc khác.
Tôi đã đọc cuốn The War of Art của Stephen vài năm trước và tôi rất thích. Nó đã thay đổi cách tôi làm khoa học, cách tôi tiếp cận podcast, và nhiều khía cạnh khác của cuộc sống. Bạn cũng sẽ nhận thấy rằng ở tuổi 82, Stephen vô cùng sắc sảo và phong độ. Vậy nên chúng tôi nói về chế độ tập luyện của ông và vai trò quan trọng mà nó đóng góp trong việc giữ cho tâm trí ông hoạt động, có năng suất và vượt qua kháng cự.
Stephen không chỉ rất thành đạt, ông còn thực sự khôn ngoan và hào phóng. Và hôm nay, ông chia sẻ một kho tàng trí tuệ thiết thực với chúng ta.
Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt khỏi vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm cung cấp thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng mà không thu phí. Phù hợp với chủ đề đó, tập hôm nay có sự đồng hành của nhà tài trợ.
Và bây giờ là phần trò chuyện của tôi với Stephen Pressfield.
Stephen Pressfield, chào mừng bạn.
Andrew, rất vui được có mặt ở đây. Chúng ta là hàng xóm cũ mà, bạn biết đấy, nên chúng ta đã nói về chuyện này một thời gian. Thật tuyệt khi được ở đây.
Ừ, tôi muốn làm điều này đã lâu rồi. Tôi đã đọc sách của ông, trời ơi, cũng vài chục năm rồi hoặc hơn.
Đầu tiên là The War of Art. Rồi tôi đọc tiếp trong thư viện. Ông đã viết rất nhiều sách, cả phi hư cấu lẫn hư cấu. Nó có ảnh hưởng sâu sắc đến tôi và nhiều người khác.
Tôi nghĩ ai cũng phải đối mặt với trì hoãn.
Tôi nghĩ ai cũng phải đối mặt với trì hoãn. Ông sẽ nói cho chúng tôi về kháng cự.
Nhưng có một câu trích dẫn ngoài kia. Người ta nói là của ông. Tôi sẽ cho là của ông.
Tôi đã cười rồi.
Và tôi khuyên bạn nên nhận là của tôi, ngay cả khi không phải, vì đó là một câu nói đẹp.
Nếu là một câu hay thì tôi sẽ nhận công lao.
Rất hay. Và tôi muốn nghe suy ngẫm của ông về nó và điều ông muốn nói khi ông nói, trích dẫn, “càng quan trọng đối với sự trưởng thành của tâm hồn bạn, thì Sự Kháng Cự sẽ càng mạnh,” điều đó với tôi thật trái trực giác. Tất cả chúng ta tưởng tượng quá trình sáng tạo như một quá trình được truyền cảm hứng. Ôi, đây là công việc của tâm hồn tôi và tôi rất hăng hái để hoàn thành công việc, đầy mong muốn và động lực.
À, điều đó hoàn toàn đúng. Và ý tôi muốn nói là khi chúng ta nghĩ ra một ý tưởng cho điều gì đó mình muốn làm, một bộ phim muốn làm hay một cuốn sách muốn viết, nó hoàn toàn không giống với tưởng tượng. Ôi, tôi thực sự hứng khởi. Sẽ tuyệt lắm. Những gì xảy ra là những làn sóng mà tôi gọi là “Kháng Cự” (viết hoa K) bắt đầu xuất hiện — từ bàn phím hay bất cứ thứ gì — để cố ngăn chúng ta làm điều đó, khiến chúng ta trì hoãn, khiến chúng ta, bạn biết đấy, đi ra biển, khiến chúng ta chịu thua trước các thứ phân tâm, vân vân. Nhưng nguyên lý lạ lùng là, và đây là lý do tôi luôn nói, nếu bạn muốn biết nên làm dự án nào trong ba hay bốn dự án, bạn nên làm dự án mà bạn sợ nhất, bởi vì nỗi sợ đó là một dạng Kháng Cự (Resistance).
Và một dự án càng quan trọng đối với sự tiến hóa của tâm hồn bạn — không phải sự thành công thương mại của bạn, mà là sự tiến bộ của chính bạn như một nghệ sĩ — thì bạn sẽ cảm thấy càng nhiều sự kháng cự đối với nó. Nói cách khác, thứ mà bạn thực sự nên làm sẽ là thứ khó nhất và sẽ “đánh” bạn mạnh nhất, đó là lý do nhiều nghệ sĩ có thái độ nghề nghiệp rất cứng rắn, bởi họ phải như vậy để đứng vững trước sức kháng cự cố gắng đẩy họ ra khỏi việc thực hiện dự án của mình, bất kể đó là gì. Càng quan trọng cho sự tiến hóa của tâm hồn bạn, bạn sẽ càng trải qua nhiều kháng cự. Nhưng đó chính là dự án bạn nên làm. Ừ.
Đây là một phép ẩn dụ tôi hay dùng đôi khi, Andrew, có thể anh đã nghe tôi nói trước đây. Tôi nghĩ về một cái cây giữa một cánh đồng nắng. Ngay khi cái cây xuất hiện, một cái bóng sẽ xuất hiện. Cái cây là giấc mơ của bạn, bất kể đó là gì, đúng không? Một cuốn sách, một bộ phim, bất cứ thứ gì. Còn cái bóng là sự kháng cự mà bạn sẽ cảm thấy. Chúng tỉ lệ thuận với nhau. Cây càng to, bóng càng lớn. Vậy nên khi bạn cảm thấy cái bóng đó, khi bạn cảm thấy sự kháng cự khổng lồ — “Ôi, tôi muốn bỏ cuộc. Tôi không muốn. Tôi không đủ tốt để làm chuyện này,” v.v. — đó là một dấu hiệu tốt. Nó nói rằng cái cây, giấc mơ của bạn, thật sự lớn. Vì vậy, bạn phải làm nó. Bạn không nên chọn một cái cây nhỏ. Bạn muốn chọn cái cây lớn.
Anh có đào tạo quân sự và từng phục vụ, anh là Thủy quân lục chiến, đúng không? Ừ. Tôi là quân dự bị, lính bộ binh Thủy quân lục chiến. Việc huấn luyện như lính Thủy quân lục chiến ảnh hưởng thế nào đến khái niệm về kháng cự này và những gợi ý của anh cho người khác, và khả năng vượt qua kháng cự của anh? Rất nhiều. Tôi nghĩ, khi tôi trải qua trại huấn luyện và huấn luyện bộ binh và những thứ như vậy, tôi ghét nó. Tôi chỉ mong hết để được trở lại là một dân thường bình thường. Nhưng khi tôi lớn lên và sống cuộc đời của một nghệ sĩ — viết lách, ngồi trong phòng với những con quỷ nội tâm của mình trong hai, ba năm liền — tôi nhận ra những đức tính bạn học được trong quân đội chính là những đức tính bạn phải kêu gọi để sống trong “cuộc chiến nghệ thuật”, cuộc chiến trong đầu bạn. Những đức tính lì lợm, sẵn sàng ôm lấy nghịch cảnh, kiên nhẫn, vị tha, dũng cảm, vì mọi thứ đều liên quan đến nỗi sợ. Vậy nên, vâng, nó ảnh hưởng rất nhiều đến tôi. Và tôi thấy, làm tôi ngạc nhiên là khi tôi bắt đầu viết truyện hư cấu, tôi bị cuốn hút bởi những chủ đề chiến tranh, dù tôi chưa từng thực sự tham chiến. Nhưng chính cuộc chiến nội tâm mới thu hút tôi, phép ẩn dụ về chiến tranh. Vậy nên, rất nhiều. Nó có ý nghĩa lớn.
Anh có nghĩ việc rèn thể chất khi còn ở Thủy quân lục chiến ảnh hưởng, A, đến chế độ thể chất hiện tại của anh không? Nhân tiện, mọi người ơi, Stephen 82 tuổi. Tôi thấy ông ấy ở phòng tập. Ông ấy ở đó mỗi sáng rất sớm. Ông đến mấy giờ? Tôi đến lúc 4 giờ 45. 4:45 sáng, đó là lý do thỉnh thoảng tôi thấy ông ấy, vì tôi không có mặt lúc 4:45. Anh đến. Tôi về nhà. Ừ, và đôi khi tôi tập ở đó và nơi khác. Nhưng ông rất kiên trì. Ông tập rất sớm. Rõ ràng ông có thể lực và tinh thần rất tốt. Thật tuyệt khi thấy. Với tất cả cuộc thảo luận về trường thọ, ông là bằng chứng sống. Tôi tò mò về chế độ tập luyện của ông và mức độ mà chế độ ấy ảnh hưởng đến khả năng dấn thân vào và chống lại kháng cự để làm công việc sáng tạo trước bàn phím hay với bút và giấy.
Đó là một câu hỏi hay. Đi phòng tập sớm, việc đầu tiên với tôi, là một buổi diễn tập cho khi tôi về nhà, ngồi trước bàn phím và thực sự phải đối mặt với sự kháng cự của việc phải làm việc trong ngày đó, đúng không? Với tôi, phòng tập là việc gì đó tôi không muốn làm. Tôi ghét phải dậy sớm như vậy để đến đó. Nó là thứ sẽ làm tôi đau, đúng chứ? Tất cả chúng ta đều biết điều đó. Và đó là thứ khiến tôi sợ hãi vì, như anh biết, có vô số cách để bạn làm mình bị thương và làm mình xấu hổ này nọ. Nhưng, khi đã làm điều đó vào buổi sáng, thì — tôi có một người bạn chung là Randy Wallace, đúng không? Chúng ta có… vâng. Randy có thói quen buổi sáng gọi là những thành công nhỏ. Và điều anh ấy cố gắng làm để tạo đà khi anh ấy thực sự ngồi xuống viết là đạt được một việc gì đó mà anh ấy có thể nói, “Được rồi, tôi đã làm được điều gì đó tốt ở đây.” Và rồi tôi đã — anh biết đó — nên đi tập với tôi là như vậy. Không phải quá nhiều về mặt thể chất. Nó là buổi diễn tập để đối mặt — nên tôi cảm thấy khi xong phòng tập, chẳng việc gì tôi làm trong phần còn lại của ngày sẽ khó hơn cái tôi vừa trải qua. Vậy nên, mọi thứ đã được “bôi trơn” và tôi có thể tiến lên. Ít nhất đó là lý thuyết.
Vậy khi ông thức dậy buổi sáng, ông có hào hứng đi tập không? Tuyệt đối không. Tôi có thể nói thế chứ? Chắc chắn, vâng, hoàn toàn được. Ừ, hoàn toàn không. Thật phiền phức. Tôi ghét phải đi. Ông thích nằm trên giường hơn? Hoàn toàn có. Tôi ước mình có thể nằm thêm. Nhưng vào những ngày tôi nằm thêm, chủ nhật chẳng hạn, tôi không cảm thấy vui về bản thân. Tôi ước mình đã đi tập. Tôi nghĩ anh cũng có cảm giác tương tự, Andrew, với những gì anh làm — từng là skateboarder già, là người quan tâm đến thể chất cả đời. Nó phù hợp với chế độ của anh thế nào? Vấn đề với tôi là tôi thích tập. Ồ, anh thích thật à. Vậy à. Tôi thích và luôn thích.
Tôi nhận ra trong khoảng hai, ba năm gần đây là thỉnh thoảng tôi phải thúc bản thân nhiều hơn một chút. Nhưng tôi rất ghét những ngày nghỉ, dù chúng quan trọng. Tôi tin vào việc nghỉ hẳn một ngày mỗi tuần để cho cơ thể phục hồi. Nhưng vấn đề là tôi thực sự thích tập luyện. Và vì vậy khi tôi tập xong, tắm xong, ăn xong và ngồi xuống làm việc, tôi lại nghĩ: ôi, bây giờ mới là buổi tập thật sự khó khăn.
Nhưng tôi nhận thấy mình học được điều gì đó trong những buổi “tập luyện” đó, miễn là tôi không mang điện thoại theo. Tôi có thể nghe nhạc trên điện thoại, thỉnh thoảng nghe podcast hoặc sách nói, nhưng tôi cố gắng hết sức không lên mạng xã hội hay nhắn tin trong lúc tập. Bởi vì trong những buổi tập ấy, luôn có điều gì đó xuất hiện trong đầu mà tôi thấy hữu ích cho những phần khác của cuộc sống. Và nó thường bật lên trong khoảng nghỉ giữa các hiệp. Tôi nghĩ tập thể dục đưa não và cơ thể ta vào những trạng thái lạ. Và tôi nghĩ vô thức của chúng ta phun trào ra những thứ. Tôi nghĩ Joe Strummer vĩ đại của The Clash đã nói rằng khi bạn có một ý nghĩ khiến bạn thấy quan trọng, hãy ghi nó lại. Bởi vì bạn nghĩ mình sẽ nhớ sau này, nhưng một số suy nghĩ và ý tưởng xuất hiện rồi biến mất, ít nhất là không còn dưới dạng ban đầu. Bạn cần phải bắt lấy chúng.
Vì vậy tôi có một cách để bắt — thường là ghi chú. Còn bạn có phương pháp lưu lại ý tưởng không, dù là ý tưởng đến khi tập luyện hay giữa đêm không? Tôi thì không nhận được ý tưởng khi đang tập. Tôi dường như không có ý tưởng lúc tập, nhưng tôi hoàn toàn đồng ý rằng những ý tưởng đến như khi tắm, khi đi tàu điện ngầm hoặc lái xe trên đường cao tốc—khi tâm trí bạn đang bận việc gì khác, bản ngã của bạn có phần tham gia và bằng cách nào đó nó mở kênh và mọi thứ trào lên—và bạn luôn nghĩ, ôi, mình sẽ nhớ. Nhưng bạn quên, giống như một giấc mơ, chúng chỉ biến mất.
Vì vậy, vâng, tôi thường ghi giọng nói vào điện thoại. Giờ điện thoại tôi đầy mấy thứ phải chép lại thành văn bản. Nhưng tôi hoàn toàn đồng ý với điều đó. Có điều gì đó về cách vô thức của chúng ta—tôi cảm thấy nó như ném lên những thứ để ý thức bắt lấy. Và trong những khoảnh khắc đó, giống như trong mơ, ta nghĩ ôi mình sẽ nhớ sau. Rồi ta không nhớ. Thật kỳ lạ là chúng biến mất.
Sự phù du. Sự phù du. Đó là một từ đẹp và diễn tả điều đó một cách hoàn hảo. Tôi thì tin khác—tôi không nghĩ nó thực sự đến từ tiềm thức. Tôi tin vào nữ thần. Tôi tin vào nàng thơ. Tôi nghĩ nó đến từ nơi khác, và họ đang chơi đùa với chúng ta một chút. Như Steven Spielberg từng nói, khi một ý tưởng đến, nó thì thầm chứ không hét lên, đó là cách ông nói rằng đó là một thứ rất tinh tế và biến mất rất nhanh, và bạn phải nắm lấy nó khi nó còn ở đó.
Tôi muốn dành chút thời gian để cảm ơn nhà tài trợ của chúng ta, Helix Sleep. Helix Sleep làm nệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ riêng của bạn. Tôi đã nhiều lần nói trên podcast Huberman Lab và những nơi khác rằng việc có một giấc ngủ ngon là nền tảng của sức khỏe tinh thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Chiếc nệm bạn ngủ lên có ảnh hưởng lớn đến chất lượng giấc ngủ mỗi đêm—độ mềm, độ cứng, độ thoáng và nhiệt độ đều ảnh hưởng tới sự thoải mái và cần được điều chỉnh theo nhu cầu ngủ riêng của bạn. Nếu bạn vào trang web của Helix, bạn sẽ làm một bài khảo sát ngắn khoảng hai phút, sẽ hỏi bạn những câu như bạn thường ngủ nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp? Có thể bạn không biết, nhưng nó cũng hỏi bạn có hay nóng hay lạnh trong đêm, hay trong phần đầu của đêm, v.v. Có thể bạn biết đáp án, có thể không, nhưng dù thế nào Helix sẽ ghép bạn với chiếc nệm lý tưởng. Với tôi, đó là Dusk Mattress, viết là D-U-S-K. Tôi bắt đầu ngủ trên chiếc Dusk khoảng ba năm rưỡi trước và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có. Rõ ràng với tôi là có một chiếc nệm phù hợp sẽ cải thiện giấc ngủ. Nếu bạn muốn thử Helix, hãy vào helixsleep.com/Huberman, làm bài khảo sát ngủ hai phút đó, và Helix sẽ ghép bạn với một chiếc nệm được tùy chỉnh cho nhu cầu ngủ riêng của bạn. Hiện tại, Helix đang giảm tới 20% cho tất cả đơn đặt mua nệm. Một lần nữa, truy cập helixsleep.com/Huberman để được giảm tới 20%.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi BetterHelp. BetterHelp cung cấp trị liệu chuyên nghiệp với các nhà trị liệu có giấy phép, thực hiện hoàn toàn trực tuyến. Tôi đã đi trị liệu hàng tuần hơn 30 năm, và tôi thấy đó là một thành phần vô cùng quan trọng cho sức khỏe tổng thể của mình. Về cơ bản có ba điều mà trị liệu tốt mang lại. Thứ nhất, nó tạo ra mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và thảo luận về vấn đề. Thứ hai, trị liệu tốt cung cấp hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn cụ thể về các vấn đề thực tế trong cuộc sống của bạn. Và thứ ba, trị liệu chuyên gia có thể đem lại những hiểu biết hữu ích, cho phép bạn thay đổi để cải thiện cuộc sống — không chỉ đời sống cảm xúc và mối quan hệ, mà còn đời sống nghề nghiệp. Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm một nhà trị liệu chuyên môn có thể mang lại những lợi ích từ trị liệu hiệu quả trở nên rất dễ dàng. Và mọi thứ diễn ra hoàn toàn trực tuyến, nên rất tiện lợi — không phải lái xe tới phòng trị liệu, không phải tìm chỗ đậu xe, v.v. Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy vào BetterHelp.com/Huberman để được giảm 10% cho tháng đầu tiên. Một lần nữa, BetterHelp.com/Huberman.
Hãy kể cho tôi nhiều hơn về chuyện này, từ nữ thần hay các vị thần hay nàng thơ ấy, bạn biết không, từ bên ngoài chúng ta hoặc từ Chúa.
À, bạn biết đấy, nếu quay về thời Hy Lạp cổ, phải không?
Mọi tác phẩm lớn như Iliad hay Odyssey hay bất cứ tác phẩm vĩ đại nào khác luôn bắt đầu bằng một lời khấn cầu tới nàng thơ, đúng không?
Homer viết: “nữ thần ơi, hãy kể chuyện đi,” và về cơ bản nghệ sĩ như rút cái tôi của mình ra khỏi bức tranh và nói, tôi không phải là người sẽ kể câu chuyện này về thành Troy cổ xưa.
Nàng thơ sẽ kể qua tôi.
Vì vậy họ kiểu như cầu xin, giúp tôi, chỉ cho tôi, đại loại như vậy.
Và tôi có một người thầy, Rob, chúng tôi đã nói về điều đó trước đó, một người tên là Paul Rink.
Anh ấy như, “Tôi có thể đi sâu vào chi tiết chuyện này không?”
“Xin đi, xin đi.”
Và anh ấy đã giới thiệu cho tôi khái niệm đó.
Đó là lần đầu tiên tôi cố gắng viết một cuốn sách.
Lúc đó tôi khoảng 27 tuổi gì đó.
Thực ra tôi đã thử và thất bại trước đó, nhưng đó là lần đầu tôi hoàn thành một cuốn.
Mỗi sáng tôi đều ăn sáng — lúc đó ở Carmel Valley, không xa nơi bạn lớn lên lắm —
với người bạn Paul Rink, người ấy hơn tôi chừng 30 tuổi, ông là một nhà văn có tên tuổi.
Ông quen John Steinbeck, quen Henry Miller ở Big Sur.
Và ông kể cho tôi về các nàng thơ, các nữ thần Hy Lạp, chín chị em, nhiệm vụ của họ là truyền cảm hứng cho nghệ sĩ, đúng không?
Hình ảnh cổ điển về nàng thơ là Beethoven ngồi bên đàn piano và một bóng hình phụ nữ mơ hồ thì thầm vào tai ông, đưa cho ông giai điệu, da-da-da-da-dum, đúng không?
Và ông đã đánh máy cho tôi, bạn tôi Paul, lời khấn cầu nàng thơ từ Odyssey, bản dịch của T.E. Lawrence, trên cái máy đánh chữ Remington tay.
Tôi giữ cuộn giấy đó, nó đã cháy trong đám cháy, mất đi.
Nhưng tôi đã giữ nó khoảng 50 năm.
Và mỗi sáng trước khi ngồi xuống làm việc, tôi đọc lời cầu ấy thành tiếng, thật lòng, và Chúa đã giúp tôi.
Tôi hoàn toàn tin rằng ý tưởng đến từ một nơi khác.
Và nhiệm vụ của chúng ta — và tôi không nghĩ đó là tiềm thức — là mở ống dẫn và tránh cản trở.
Tôi rất thích điều đó.
Và tôi hoàn toàn cởi mở với ý tưởng rằng đó không phải là tâm thức vô thức hay tiềm thức, tùy mọi người muốn gọi gì.
Tôi buồn khi nghe rằng bản chép lời khấn cầu nàng thơ đó đã cháy. Chúng ta có lẽ nên nhắc rằng trước đây chúng ta từng là hàng xóm.
Ừ.
Nhà của bạn đã bị cháy trong các đám lửa, thật tiếc.
Ngôi nhà tôi sống, nó không phải của tôi, tôi thuê — cũng đã bị cháy trong các đám lửa.
Vì vậy tôi đoán là trong cuộc trò chuyện hôm nay chúng ta sẽ nói về mất mát đồ vật và vật dụng.
Nhưng có vẻ như cái này khá quý giá.
Ừ, mất nó thật buồn.
Nhưng, bạn biết đấy, nó vẫn ở trong đầu tôi.
Nó dài bao lâu?
Nó nằm trên một trang, giãn dòng đôi.
Tôi nghĩ để đọc thuộc nó mất chừng 90 giây.
Bạn có muốn gọi lại nó bây giờ hay đọc một phần không?
Tôi sẽ đọc phần mở đầu vì phần giữa là Homer tường thuật toàn bộ chuyện Odyssey.
Nhưng nó bắt đầu như thế này.
Nó nói,
“Ôi, thi ca thiêng liêng, nữ thần, con gái của Zeus, xin gìn giữ cho tôi bài ca về người đa trí,” ám chỉ Odysseus.
Rồi ông tiếp tục nói đại loại da-da-da-da-da-da.
Và ở cuối nó nói, “hãy làm cho câu chuyện này sống động đối với chúng ta với đầy đủ mọi khía cạnh của nó, ôi nàng thơ.”
Tôi nghĩ đó là một câu tuyệt vời, làm cho nó sống động, làm cho nó hiện lên với mọi khía cạnh.
Và nhờ bạn tôi Paul, điều đó đã ở với tôi suốt khoảng 40 năm.
Tôi rất thích nó.
Chúng tôi sẽ cung cấp đường link tới toàn văn.
Nó thực ra có trong The War of Art.
Tôi đã chép nó trong The War of Art.
Tôi nghĩ nó ở trang 114 hay 115.
Vâng, và nếu ai chưa đọc The War of Art, đó là một cuốn sách nhất định phải đọc.
Tôi đã đọc nó nhiều lần.
Tôi có cả audiobook và bản in.
Nó thật tuyệt.
Thật là tuyệt.
Vậy khi bạn ngồi xuống viết sau khi đã đọc lời ấy,
bao nhiêu lần trong 10 phút đầu bạn nghĩ tâm trí bạn lướt sang chuyện khác?
Ý tôi là, giờ bạn là một chuyên gia.
Bạn đã viết nhiều sách và biết thế nào là tiếng ồn, thế nào là tín hiệu.
Và biết liệu bạn thực sự cần vào nhà vệ sinh hay không.
Bạn biết đấy, những thứ này hay bật lên, phải không?
Khi bạn bắt đầu, kháng cự xuất hiện, “ồ, bạn không cần thêm ly nước nữa đâu” hay “tôi chưa đủ caffein” hay “không có đủ ánh sáng chiếu qua cửa sổ,” vân vân.
Trung bình trong 10 phút đầu, bạn nghĩ tâm trí bạn lướt sang, “Chết, không biết thế giới ngoài kia có chuyện gì?” bao nhiêu lần?
Câu hỏi hay.
Bạn biết đấy, kiểu “bên ngoài kia chuyện gì đang xảy ra?”
Bao nhiêu lần?
Một, hai, không lần nào?
Không lần nào.
Bây giờ, không phải nói rằng khi tôi mới bắt đầu nhiều năm trước tôi không có nhiều thứ kiểu đó.
Nhưng tôi không biết là do trải qua thời gian hay sao, tôi hoàn toàn tin vào việc nhảy thẳng xuống hồ.
Tôi không ngồi đó dù một giây để băn khoăn xem mình sẽ làm gì.
Tôi chỉ lao ngay vào và, may mắn thay, tôi học được cách làm điều đó và tôi tập trung hết sức.
Vì vậy, vâng, tôi hoàn toàn không có những suy nghĩ đó.
Bạn ngồi trong đợt làm việc đầu được bao lâu?
Có lẽ khoảng một tiếng.
Rồi tôi sẽ nghỉ một chút.
Tôi thích làm đồ giặt.
Đó là việc lớn của tôi.
Tôi sẽ cho đồ vào máy giặt khi bắt đầu, và khi xong thì tôi cho vào máy sấy.
Tôi nghỉ một chút rồi quay lại bắt đầu tiếp, thêm nữa khoảng một tiếng nữa.
Bạn thích việc đó hay bạn thích đồ giặt sạch, hay cả hai?
Tôi chỉ… tôi thích cái nghi thức của nó và cái sự điên rồ của nó, hiểu không?
Không phải tôi, chẳng chút nào.
Điều duy nhất tôi thích khi giặt đồ là dọn khay lọc xơ vải.
Có cái gì đó rất thỏa mãn ở việc đó.
Đó là điều tôi ghét. Tôi hoàn toàn không muốn làm chuyện đó.
Thú vị.
Được rồi. Chà, chúng ta không định (chuyện đó), nhưng chắc chúng ta sẽ là bạn cùng phòng tốt.
Thú vị.
Vậy là trong một giờ bạn khép mình lại và chỉ gõ… khoan đã, bây giờ tiếng tự phê bình nội tâm của bạn xuất hiện thường xuyên thế nào so với hồi mới bắt đầu?
Ý là, tôi không biết có đi đúng hướng không. Tôi nghe nói là chỉ nên sáng tạo trước rồi sửa sau. Quy trình của bạn thế nào?
Gần như chẳng mấy khi tiếng tự phê bình xuất hiện. Trước kia thì có, biết mà, lúc nào cũng có. Đó từng là một cuộc đấu tranh khủng khiếp mà tôi phải trải qua trong nhiều năm. Bạn ngồi xuống và nghĩ, à, liệu Hemingway có viết câu này không? Hoặc, báo New York Times sẽ nghĩ gì khi tôi viết như vậy? Nhưng cuối cùng sau một thời gian bạn học được rằng, bạn không thể chịu nổi mấy thứ vớ vẩn đó. Nó khiến bạn phát điên. Vậy nên không, tôi không cho tiếng tự phê bình chen vào. Và tôi chắc chắn tin vào điều này: vào cuối ngày, tôi không bao giờ đọc lại những gì mình viết và cũng không bao giờ nhìn lại nó vào ngày hôm sau. Tôi tin vào việc—có người dạy tôi một lần—hãy nghĩ theo nhiều bản nháp. Đó là Jack Epps, biên kịch gốc của Top Gun. Tôi làm việc cho ông ấy trong một dự án phim và ông nói: luôn luôn nghĩ theo nhiều bản nháp, và bạn chỉ sửa được một lượng nhất định trong một bản nháp. Bạn chỉ sửa được một thứ trong một bản nháp. Vì vậy tôi thường nghĩ đến, và khi bắt đầu một cuốn sách, có thể 13, 14, 15 bản nháp. Bảy hoặc tám bản cuối sẽ là những thay đổi rất nhỏ, rất tinh tế, nhưng tôi sẽ không nhìn lại công việc của ngày hôm đó. Tôi nghĩ sẽ để dành cho bản nháp tiếp theo, rồi tôi sẽ đọc nó khi còn mới mẻ và nó sẽ rõ ràng hơn gấp triệu lần. Có tốt không? Bởi nếu bạn xem lại khi nó còn quá tươi, bạn sẽ bắt đầu làm mình phát điên. Chủ nghĩa hoàn hảo, một dạng kháng cự khác, sẽ xuất hiện. Vậy đó, đó là quy trình của tôi. Tôi biết nhiều người khác không làm vậy, nhưng đó là cách tôi làm. Khi ngày làm việc kết thúc, tiếng chuông reo, văn phòng đóng cửa. Xong. Tôi tắt đầu óc và để cảm hứng lo chuyện đó qua đêm. Tôi cố không lo lắng về nó chút nào. Tất cả những gì tôi hỏi mình—tôi biết tôi đang đi vào chi tiết đây.
Không, rất quan trọng khi bạn đi vào chi tiết. Vì tôi nghĩ bạn đã nhiều lần qua sách và podcast trình bày được cái khung và chiều sâu, nhưng tôi nghĩ càng nhiều chi tiết càng tốt, vì ai cũng làm nó hơi khác nhau. Và chúng ta hiếm khi nghe quy trình thật sự của người ta. Vậy nên đừng tự kiểm duyệt ở đây.
Vào cuối phiên làm việc của ngày, tất cả những gì tôi hỏi mình là: tôi đã bỏ thời gian vào chưa và tôi đã làm việc hết sức chưa? Chất lượng sẽ lo sau, bản nháp tiếp theo, bản nháp sau nữa. Nhưng tôi không bao giờ phán xét nó, và phải rất lâu tôi mới đến được chỗ ấy, học được điều đó, vì trước kia tôi đã làm mình phát điên suốt nhiều năm khi cứ phán xét từng bước.
Tổng phiên viết kéo dài bao lâu, tùy vào bạn còn bao nhiêu đồ giặt phải làm?
Câu hỏi hay. Trước kia tôi viết được bốn tiếng. Bây giờ chỉ được khoảng hai tiếng. Tôi tự nói với mình, và tôi nghĩ điều đó đúng, là giờ tôi có thể làm trong hai tiếng cái mà trước kia làm trong bốn. Nhưng tôi dừng lại khi bắt đầu mắc lỗi. Khi tôi bắt đầu có lỗi đánh máy và những thứ như vậy, thì giống như lúc tập ở phòng gym—khi bạn đã đạt tới giới hạn, nếu bạn cố thêm một hiệp nữa chỉ làm mình bị thương, đó là điểm lợi ích suy giảm. Vậy nên khi tôi mệt, tôi dừng và tôi không chất vấn điều đó. Tôi không tự làm mình cảm thấy tệ kiểu, ồ, bạn còn thêm được mười phút nữa. Như Steinbeck từng nói, việc cố thêm chút nữa vào cuối một ngày dài để có chút ít là kiểu tiết kiệm giả dối nhất vì bạn phải trả giá vào ngày hôm sau. Và Hemingway từng nói ông luôn dừng khi ông biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo trong câu chuyện, điều đó tôi cũng tin, vì nó giúp bạn trong khoảnh khắc khó khăn đầu tiên khi ngồi xuống, vì ít nhất bạn biết, à, oke, chuyện này sẽ xảy ra. À, nên bạn để lại một dạng dấu chấm lửng trong đầu. Sáng hôm sau bạn biết chính xác chỗ để bắt đầu lại và điểm vào dễ hơn một chút.
Đúng vậy. So sánh với tập luyện rất hợp.
Nhiều năm trước, khi tôi bắt đầu tập luyện kháng lực, tôi học với Mike Menser. Tôi không biết bạn có từng gặp Mike ở Gold’s không.
Không.
Ông ấy mất vài năm trước.
Chúng ta tạm ngắt một chút. Người ta gọi đó là tập luyện kháng lực, và chính xác đó là những gì chúng ta đang nói về trong nghệ thuật.
Đúng. Xin mời, Noah.
Có rất nhiều lý thuyết về tập luyện kháng lực và cách tốt nhất để cơ bắp phát triển và mạnh lên, v.v. Ở một cực là bạn khởi động rồi làm một hiệp đến thất bại tuyệt đối, có thể thêm hiệp thứ hai bạn ép tiếp—đó kiểu Menser, cường độ cao. Ở cực kia là khối lượng, nhiều hiệp, rất nhiều hiệp. Tranh luận về chuyện này diễn ra mãi và liên quan đến đủ loại yếu tố. Nhưng tài liệu giờ đây đang đi đến chỗ khá rõ ràng là sau khi khởi động, một hoặc hai hiệp đầu bạn làm thực sự là giá trị nhất cho một bài tập nhất định. À, tôi không biết điều đó.
Gần như chắc chắn bạn cần hơn một hiệp. Tổng thể thì chắc chắn là vậy. Nhưng điều quan trọng là cường độ bạn mang vào.
Nhưng đây là điểm rất tương đồng với những gì bạn đang nói. Khi bạn nói trước kia bạn có thể viết bốn tiếng một ngày, giờ chỉ viết hai tiếng và bạn tự nhủ rằng trong hai tiếng đó bạn hoàn thành được cùng một khối lượng việc. Dựa trên những gì chúng ta hiểu về thần kinh học và, tin hay không thì tùy, cả việc tập kháng lực ở phòng gym, điều đó gần như chắc chắn là đúng.
Lập luận là khi bạn tập kháng lực, hay viết lách, hay chơi bóng chuyền, hay làm bất cứ hoạt động gì, bạn phát triển khả năng huy động hệ thần kinh để làm việc cần thiết tốt hơn. Bạn nói trước kia bạn không thể chỉ ngồi xuống và tập trung một tiếng mà đầu không bị quấy rầy nhiều. Giờ thì bạn có thể. Bạn học được điều đó. Càng mang nhiều cường độ vào một việc, càng tập trung cao độ vào một việc, thì nó càng nặng nề.
Ví dụ nếu tôi làm một hiệp trong phòng gym với toàn bộ sự tập trung đến mức không thể làm thêm được nữa — mà điều đó rất khó khi mới bắt đầu tập. Lúc đầu bạn còn chưa biết cách thực hiện động tác, đúng không? Bạn còn đang học. Hệ thần kinh của bạn còn đang học. Bạn không thể gây ra cùng một kích thích với một hiệp như cái bạn có thể làm sau khi đã tập luyện thuần thục. Rất hợp lý.
Vì vậy có một điều phản trực giác mà những người làm trong lĩnh vực hiệu suất cao đang bắt đầu áp dụng. Tôi nói chuyện với những người ở nhiều lĩnh vực hiệu suất cao khác nhau, không chỉ trong tập thể dục và công việc sáng tạo, rằng càng giỏi một việc thì các lần làm việc thực sự của bạn nên càng ngắn, và càng mãnh liệt. Gần như giống như một con dao ngày càng bén hơn, bạn có thể cắt sâu hơn và sâu hơn. Trong khi lúc bắt đầu, lưỡi dao cùn hơn và ta phải đi đi lại lại trên cùng một đường.
Tôi nghĩ đây là một đặc tính của hệ thần kinh. Và đó là lý do nó vượt qua cả thể chất lẫn tinh thần, sáng tạo và những loại công việc khác. Bởi nếu bạn nói chuyện với các nhạc sĩ giỏi, họ không còn luyện tập 11 tiếng một ngày nữa. Họ luyện tập ba hoặc bốn tiếng cực kỳ tập trung, đôi khi chia ra bằng những giấc ngủ ngắn và bữa ăn, bạn biết đấy. Vì vậy, nói chung, bạn dành hai tiếng cực kỳ tập trung, xen kẽ chút việc giặt giũ, rồi bạn để nó qua một bên, treo lên và không nhìn lại. Bạn có nghĩ về nó suốt cả ngày không? Không. Nhưng như chúng ta đã nói, nếu một ý tưởng chợt đến, tôi sẽ cầm điện thoại và nói/ghi lại ý đó.
Và để tôi nói một điều cho bất kỳ ai đang nghe mà muốn trở thành nhà văn, những người trông chờ được viết lách: tôi là một nhà văn làm toàn thời gian. Tôi không có công việc khác. Tôi không phải làm gì khác. Nhưng vẫn vậy, tôi cơ bản chỉ có hai tiếng trong ngày. Vậy nên nếu các bạn có một công việc toàn thời gian, có con cái, có gia đình, vợ hoặc chồng, bất cứ thứ gì, nếu các bạn có thể vắt ra được vài tiếng một ngày, các bạn đang ở cùng đẳng cấp với tôi, cùng đẳng cấp với một nhà văn toàn thời gian. Có thể làm được việc sáng tạo ở mức gần như toàn lực ngay cả khi bạn có việc khác.
Câu hỏi là: bạn nghĩ việc bắt đầu buổi viết vào khoảng cùng một thời điểm mỗi ngày quan trọng đến mức nào? Bạn không nói là hai tiếng vào sáng hay hai tiếng vào tối, hay là một giờ sáng một giờ chiều — nghe có vẻ rất quy củ. Tôi cho rằng điều đó rất quan trọng. Khi cuộc sống của tôi dễ đoán hơn, tôi luôn làm thế. Nhưng kể từ sau các đợt cháy rừng và những chuyện khác tương tự, đôi khi tôi phải điều chỉnh khung giờ và sẵn sàng thay đổi. Tôi có một người bạn thân, Jack Carr, tác giả những cuốn tiểu thuyết giật gân như The Terminal List. Anh ấy là bậc thầy trong việc viết trên máy bay và viết ở Starbucks vì anh ấy luôn di chuyển, luôn có thứ phải làm và chỉ đơn giản là tìm thời gian. Chúa phù hộ cho anh ấy — tôi không biết anh ấy làm thế nào, và anh ấy thật sự rất năng suất. Tôi không biết mình có thể làm được vậy không. Có khi tôi đổi từ viết 11 giờ đến 1 giờ sang viết 1 giờ đến 3 giờ, nhưng đó là khoảng biến đổi nhiều nhất mà tôi có thể chấp nhận.
Bạn để điện thoại trong phòng khi viết và để internet bật trên máy tính chứ? Hoàn toàn không. Cả hai thứ đó đều không. Có thể điện thoại ở đó để tôi dùng khi cần ghi chú bằng giọng nói, nhưng ngoài ra thì không, tuyệt đối không. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được chuyện đó. Âm nhạc? Không. Không có nhạc. Chỉ có tiếng thở của chính bạn. Bởi bạn ở trong đầu mình, đúng không? Bạn ở trong vũ trụ đó.
Điều tôi thấy thật lạ về viết lách là bạn ở trong đầu mình, là giọng nói trong đầu bạn, nhưng bạn đang trong một cuộc đối thoại với khán giả tiềm năng. Đối thoại thực sự là gì? Bạn đang nghĩ về điều đó thế nào? Chuyện này hơi triết lý một chút, nhưng cuối cùng lại rất cụ thể. Bạn có đang nghĩ đến một cuộc đối thoại với độc giả hay bạn chỉ đơn thuần chuyển những suy nghĩ thành lời và độc giả chưa tồn tại ở đó? Tôi rất ý thức về độc giả theo nghĩa là, giả sử đó là một cảnh tôi đang viết và tôi biết một số việc phải xảy ra trong cảnh này. Nhân vật A phải làm một việc, nhân vật B phải làm việc này kia vân vân. Và tôi cố gắng ghi lại những thứ đó, nhưng tôi nghĩ, liệu độc giả có hiểu không? Tôi đã sắp xếp thứ tự các sự kiện này đúng cho họ chưa? Tôi có đang làm họ chán không? Tôi có nói điều này hai trang trước và bây giờ tôi lại lặp lại không? Nhưng tôi không có cuộc trò chuyện trực tiếp với họ. Tôi chỉ cố gắng làm cho mọi thứ dễ hiểu nhất, thú vị nhất và vui nhất có thể cho độc giả. Và tôi luôn cố đảm bảo rằng mình đang dẫn dắt họ. Tôi đang dụ dỗ họ.
Tôi đang cố kéo họ lại, bạn biết đấy, và không làm họ chán, bạn biết đấy — đến cuối chương hoặc cảnh này, tôi muốn độc giả nghĩ: Ồ, tôi háo hức lật sang trang tiếp xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Lúc lớn lên, bạn có phải là người kể chuyện trong nhóm bạn không?
Không, hồi nhỏ tôi thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.
Ý là bạn không, khi đi chơi với bạn bè, bạn sẽ không kể một câu chuyện về việc đã xảy ra ba ngày trước sao?
Không, ý tôi là, giống như ai cũng sẽ làm thôi, nhưng không, tôi chưa bao giờ là kiểu, bạn biết đấy, người hay kể chuyện hay gì cả. Tôi không phải đứa trẻ muốn trở thành nhà văn và hồi đó hoàn toàn không nghĩ đến điều đó.
Vậy là bạn cứ tình cờ rơi vào tất cả những chuyện đó?
Ý tôi là, công việc đầu tiên của tôi là làm quảng cáo ở New York, ngay sau khi ra trường. Kiểu như chuyện Mad Men ấy.
Ừ.
Nhưng tôi đoán hồi đó tôi nghĩ, ồ, tôi sẽ thích viết một quảng cáo mà người ta nói: ôi, quảng cáo đó hay quá. Thật buồn cười. Tôi thích cái đó. Nên việc đó phần nào làm tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện kể chuyện. Rồi tôi có một sếp. Tên anh ấy là Ed Hannibal. Anh ấy viết một cuốn sách ở nhà và nó thành công, bạn biết đấy, tên là Chocolate Days, Popsicle Weeks. Rồi anh ấy nghỉ để trở thành một tiểu thuyết gia. Thế nên tôi nghĩ, ồ, sao mình không làm thế nhỉ? Vậy là chuyện đó phần nào khiến tôi bắt đầu, bạn biết đấy, lúc đó hoàn toàn ngây thơ và rất ngu dại, không có khái niệm gì về những gì mình đang làm.
Thật lạ.
Vậy tôi tưởng bạn là đứa trẻ lúc nào cũng đến, kể chuyện.
Không, không hề.
Vậy là bạn viết một cách âm thầm.
Quảng cáo khá thú vị, vì quy trình giống hệt. Bạn phải chui vào đầu khán giả. Bạn có một câu chuyện để kể. Và tôi đoán với quảng cáo, mục tiêu là mua hàng. Còn với viết lách, ý tưởng là họ mua vào trang tiếp theo.
Đúng.
Kiểu như vậy.
Ừ, rất giống về mặt đó, bạn biết không?
Có quảng cáo nào bạn nhớ là thích không?
Không, tôi dở lắm. Tôi chưa bao giờ giỏi chuyện đó. Tôi chưa từng kiếm được tiền. Tôi chưa từng thành công chút nào. Nhưng tôi gặp được nhiều người tốt và học được nhiều thứ ở đó.
Bạn nói là ở New York đúng không?
Đúng, ở New York. Thực ra, nếu tôi có thể quảng bá một quyển sách của mình, đó là một cuốn theo sau nhỏ của The War of Art, tên là Nobody Wants to Read Your Shit (Không ai muốn đọc thứ lảm nhảm của bạn). Và cuốn đó phần lớn nói về những gì bạn học được trong quảng cáo, vì chẳng ai muốn đọc quảng cáo của bạn hay nghe quảng cáo thương mại của bạn hay gì cả. Nên một điều bạn học được ở nghề ấy là làm cho nó thú vị hoặc hấp dẫn đến mức người ta sẵn sàng vượt qua sự ghét bỏ việc phải nghe quảng cáo Preparation H ngu ngốc của bạn. Thế thôi, đó là thứ khiến tôi bắt đầu, nhưng hồi nhỏ tôi thực sự không phải người kể chuyện.
Tôi muốn trở lại câu trích dẫn mà chúng ta bắt đầu. “Cái càng quan trọng đối với sự trưởng thành của linh hồn bạn, sự kháng cự sẽ càng mạnh mẽ.” Tôi nghĩ nhiều người nghe câu đó, kể cả tôi, sẽ nghĩ: được rồi, sự trưởng thành của linh hồn tôi là gì? Nó muốn đi đâu? Khi nghe từ linh hồn và trưởng thành, nhất là khi nói về chính chúng ta, chúng ta thường nghĩ sẽ có một tấm biển lớn trên thiên đường chỉ rõ chúng ta phải làm gì, và chúng ta sẽ cảm thấy bị thôi thúc phải làm điều đó. Bạn đang nói ngược lại, rằng thứ chúng ta cần làm nhất đôi khi bị che giấu khỏi chúng ta. Thần cảm hứng, có lẽ, có thể tiết lộ điều đó. Và chính qua hành động viết lách, dù không biết tác phẩm là gì, đôi khi chúng ta tới được đó.
Vậy với những người chưa có một ý tưởng tinh thể hóa mà muốn khám phá giác quan sáng tạo của mình, họ có thể làm qua viết, qua làm gốm, qua âm nhạc, qua làm phim, rất nhiều thứ. Làm sao dịch từ “thứ bạn cần nhất là thứ bạn kháng cự nhiều nhất” thành việc thực sự bước vào quá trình đưa thứ đó ra khỏi bên trong ta? Nghe như một quá trình ép đùn. Như bạn cố đẩy bê tông bán rắn qua một cái lọc. Nhưng tôi muốn biết cái lọc là gì.
Ý tôi là, tôi biết giới trẻ ngày nay phải chịu rất nhiều áp lực phải tìm đam mê và theo đuổi đam mê này nọ. Và hồi trẻ tôi thì sẽ hỏi, cái quái gì thế? Tôi không biết mình muốn làm gì. Tôi lạc lối. Tôi chỉ đang vật lộn. Nhưng tôi nghĩ tất cả chúng ta sinh ra đều mang theo một kiểu gọi mời nào đó, ít nhất là một cái. Và nó có thể không phải nghệ thuật. Có thể là giúp người khác qua một tổ chức phi lợi nhuận nào đó, hoặc như những gì bạn đang làm, Andrew, khi bạn kết hợp thần kinh học và khoa học vào phát triển cá nhân này nọ. Tôi nghĩ chúng ta đều có thứ gọi nào đó. Và như vậy, ta biết nó. Nếu ta có thể cho ai đó ba giây và nói: nói cho tôi biết bạn nên làm gì, nó sẽ hiện lên trong đầu ai đó. Họ sẽ nghĩ: Ồ, tôi biết, tôi luôn muốn làm… trở thành người lái mô tô, hoặc gì đó. Nhưng rồi cái thôi thúc thầm thì đó ngay lập tức bị phản bác bởi lực kháng cự, vì nó cố ngăn chúng ta. Đó là ma quỷ. Nó cố ngăn chúng ta trở thành con người thật của mình, trở nên tự nhận thức, tự hiện thực hóa hay gì đó. Vậy kháng cự sẽ ngay lập tức nói với chúng ta, ví dụ nếu bạn nói: Ồ, tôi muốn làm một podcast và nói về khoa học này nọ. Ngay lập tức kháng cự sẽ nói: mày là ai, Andrew, để làm chuyện này? Ý tôi là, mày là một giáo sư ở Stanford mà. Chúng ta không có kinh nghiệm làm việc này. Chưa kể chuyện đó đã có người làm cả triệu lần rồi.
Họ đã làm tốt hơn bạn cả nghìn lần.
Chẳng ai quan tâm.
Bạn sẽ cho ra sản phẩm này hoặc bạn sẽ tự làm mình xấu hổ.
Bạn từng có một vị thế nhất định ở Stanford.
Giờ bạn thành kẻ ngốc.
Bạn biết đấy, giọng nói đó sẽ xuất hiện, đúng không?
Một số người thực sự nói Stanford sẽ không thích điều đó.
Sao bạn lại làm vậy?
Bạn có học hàm ở Stanford.
Bạn có kinh phí.
Phòng thí nghiệm của bạn đang công bố tốt.
Một trong những người đó là cha tôi, người cũng là nhà khoa học.
Cách tôi chống lại điều đó.
Tôi đã trình bày xong lập luận của mình.
Ừ.
Và phần thật sự ở đây, phần khá thú vị, là nhiều khi những tiếng nói ấy lại là những tiếng nói gần gũi nhất với chúng ta.
Vợ/chồng ta, cha mẹ ta, bạn biết đấy, bởi vì, ừm, tôi có thể nói sâu hơn về điều đó.
Tôi sẽ nói nếu chúng ta muốn tiếp tục.
Dù sao đi nữa, tiếng nói kháng cự đó sẽ xuất hiện.
Ngoài ra, kháng cự sẽ cố làm chúng ta phân tâm.
Nó sẽ cố khiến ta trì hoãn.
Nó sẽ khiến ta đầu hàng trước chủ nghĩa hoàn hảo, nơi ta luẩn quẩn mãi một câu, ví dụ, trong ba ngày.
Hoặc sợ hãi, tất cả những thứ khác sẽ ngăn ta lại.
Rất nhiều người sống cả đời mà không bao giờ thực hiện được tiếng gọi thật sự của mình.
Nhưng chúng ta đang nói về điều quan trọng hơn cho sự phát triển của tâm hồn bạn.
Đó là điều chúng ta bắt đầu với, đúng không?
Vậy tiếng gọi đó, bất kể là gì — trở thành nhà văn, nhà làm phim, bất cứ điều gì — nếu chúng ta không làm điều đó trong đời, năng lượng ấy không biến mất.
Nó chuyển hướng, nó đi vào một kênh ác tính hơn, đúng không?
Và nó có thể biểu hiện thành một cơn nghiện, rượu chè, tàn nhẫn với người khác, lạm dụng người khác, tự hại bản thân, phim khiêu dâm, bất kỳ thứ gì bạn đặt tên.
Bất kỳ thói hư tật xấu nào mà người ta có.
Bởi vì nguồn năng lượng sáng tạo, thiêng liêng ban đầu đó muốn trở thành một kiệt tác hay một cuộc phiêu lưu vĩ đại nào đó, nếu ta khuất phục trước sự kháng cự của chính mình và không để nó phát triển, thì chuyện xấu sẽ xảy ra.
Mặt khác, nếu ta theo sau tiếng gọi đó, chúng ta phần nào mở cửa cho bản thân để trở thành con người thật sự của mình.
Và, bạn biết đấy, nhiều người trong lĩnh vực podcasting và phát triển con người hay cái gọi là phát triển cá nhân, họ hứa hẹn như thể một thứ cảnh giới tuyệt vời sẽ đến nếu bạn làm X, Y, Z.
Nhưng điều tôi hứa là một đống việc cực kỳ vất vả mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ được đền đáp, nhưng bạn sẽ đi trên con đường mà linh hồn bạn vốn nên đi.
Cầu chúc may mắn cho bạn, bạn không thể đòi hỏi gì hơn thế.
Và đôi khi mọi chuyện diễn ra ở mức độ hoành tráng về thu nhập, danh tiếng, bất cứ thứ gì người ta nghĩ họ có thể muốn, nhưng đó không phải thứ thực sự cần đuổi theo.
Chúng ta sẽ nói về điều đó.
Ừ, chúng ta sẽ nói về điều đó.
Đôi khi đó giống như trò xổ số của cuộc đời.
Ừ, đôi khi, vâng.
Đôi khi, nhưng điều đó chắc chắn không nên là thứ người ta theo đuổi.
Ừ.
Tôi chỉ biết trải nghiệm của mình và không thể không suy ngẫm một chút về, bạn biết đấy, khi tôi quyết định làm podcast và tôi cũng nhận được vài tiếng nói phản đối như, này, có lẽ là, bạn làm gì vậy?
Ý tôi là, tôi chưa bao giờ được chẩn đoán lâm sàng mắc chứng Tourette hay gì cả, nhưng vào thời điểm đó tôi cảm thấy mình có một lượng kiến thức nhất định trong người dựa trên 25 năm nghiên cứu và học tập về khoa học thần kinh và các lĩnh vực liên quan.
Và tôi cảm thấy nếu tôi không để nó ra, tôi sẽ phát nổ.
Vì vậy Rob, nhà sản xuất của tôi, và gã lì lợm Costello của tôi cùng vào một cái tủ nhỏ ở Topanga và dựng mấy cái camera lên và tôi phun trào trước máy quay.
Nó như chảy ra.
Tôi nghĩ toàn bộ năm đầu tiên chúng tôi hầu như chỉ làm một mình, hầu như không có khách mời vì đang là đại dịch và chúng tôi chưa thực sự ngồi với khách.
Ồ, tôi không biết điều đó.
Và tôi cũng không nhớ là đã phải chuẩn bị hàng trăm giờ.
Chúng tôi đã chuẩn bị hàng trăm giờ cho mỗi tập, nhưng mà, tôi cảm thấy như nó vỡ ra như một mạch phun.
Nên tôi nghĩ có lợi khi có thứ gì đó tích tụ trong ta đến mức nó buộc phải trào ra.
Và tôi chắc chắn có thể liên hệ với những nguy cơ khi kìm nén điều gì đó.
Bạn bắt đầu khi mấy tuổi?
45 tuổi.
45 hả.
Ừ, vậy là tôi hơi muộn.
Không, tôi đã giảng trước sinh viên, thuyết trình ở hội thảo và giảng trước các nhà tài trợ, mà phần nào đó cũng giống podcast ở chỗ bạn thường dạy khoa học cho những người không phải nhà khoa học hoặc từ nhiều lĩnh vực khác nhau.
Nhưng đối với tôi, nó ở bên trong, tôi không thể kìm được.
Câu trả lời duy nhất của tôi là tôi không thể kìm được.
Và công bằng mà nói, bố tôi đã rất ủng hộ podcast.
Ông thực sự đã xuất hiện trên podcast và cho chúng tôi cơ hội gắn kết và tìm hiểu về ông.
Ông là nhà khoa học, nên tôi được học thêm chút vật lý.
Thính giả cũng được học vật lý.
Nhưng vâng, khi bạn nhận làm điều gì đó mà người khác không quen thấy bạn làm hoặc họ đang chiếu lên bạn cảm giác họ muốn bạn an toàn và ổn định, vì đôi khi đó là một cảm xúc thực sự, là sự quan tâm chân thành cho ai đó.
Bạn biết đấy, một người mẹ hoặc cha hay anh chị em kiểu như, này, bạn sẽ từ bỏ công việc luật sư để đi viết kịch bản phim sao? Bạn có ba đứa con mà, họ sợ cho bạn vì không muốn thấy bạn đẩy cuộc đời mình xuống vực.
Phản ứng của bạn thế nào với điều đó?
Ý tôi là, điều đó có lý, rõ ràng rồi.
Nhưng tôi nghĩ điều xảy ra là mỗi người đang xử lý sự kháng cự riêng của họ, tiếng gọi riêng mà họ biết lẽ ra họ nên làm.
Và 99,999% trong số họ không làm nó hoặc không nhận thức được nó, đúng không?
Nó là một thứ day dứt, nhưng họ không biết về nó.
Vậy khi họ thấy bạn, Andrew, bắt đầu podcast, đó là một lời nhắc nhở/chỉ trích dành cho họ.
Và họ nói, này, nếu Andrew làm được, sao tôi không làm được?
Và thế là điều đó trở nên hơi ác ý.
Và tôi không nghĩ nhiều khi đó là ác ý có chủ tâm, nhưng nhiều lúc người ta sẽ cố gắng làm bạn suy yếu, và dưới vỏ bọc “chúng tôi chỉ lo cho bạn — chúng tôi không muốn con bạn phải đói khát ngoài đường,” họ sẽ cố ngăn cản bạn làm điều đó, chê bai hoặc chế nhạo bạn.
Ví dụ, đạo diễn David O. Russell — không biết bạn có biết ông ấy không — ông ấy làm phim The Fighter với Mark Wahlberg. Tôi rất thích phim đó. Ông ấy cũng làm Silver Linings Playbook với Jennifer Lawrence và Bradley Cooper. Tôi không xem phim đó, nhưng tôi có xem The Fighter. Còn Joy thì kể về người phụ nữ đã phát minh cái “miracle mop”, do Jennifer Lawrence đóng. Tất cả những câu chuyện này đều có chủ đề là bị người thân gần gũi phá hoại, đặc biệt là gia đình.
Như trong The Fighter, Mark Wahlberg đóng vai một võ sĩ quyền anh, phải không? Anh ta có bảy chị em và còn một người anh lớn. Mẹ anh là quản lý và bà sắp xếp cho anh đánh những trận mà anh bị thiếu cân tới 20 pound (khoảng 9 kg) và bị hạ đo ván, bạn biết không? Đó là câu chuyện có thật về Mickey Ward. Và câu chuyện là sau cùng anh gặp một cô gái rất ủng hộ anh. Dù sao thì có một chủ đề thực tế là những người gần gũi nhất với chúng ta sẽ cố ngăn cản — họ không muốn chúng ta thay đổi. Họ thoải mái với cách bạn đang là — “Chúng tôi biết con trai chúng tôi, Andrew, đang làm việc ở Stanford. Nó có cuộc sống của mình. Chúng tôi không muốn thấy nó đột nhiên vỡ khỏi cái kén rồi hóa bướm bay đi khỏi chúng tôi.” Điều đó có thể vô thức. Tôi không có ý chê bố bạn đâu. Họ thích bạn cứ như hiện tại, theo cách họ đã quen.
Từ lâu chúng ta đã biết có những điều có thể làm để cải thiện giấc ngủ. Và trong đó có những thứ chúng ta có thể uống. Những thứ như magnesium threonate, theanine, chiết xuất hoa cúc, và glycine, cùng với những thứ ít được biết đến hơn như nghệ tây và rễ valerian. Tất cả đều là những thành phần được chứng minh lâm sàng có thể giúp bạn dễ ngủ hơn, ngủ sâu hơn và thức dậy cảm thấy tỉnh táo hơn.
Tôi rất vui thông báo nhà tài trợ lâu năm của chúng tôi, AG1, vừa tạo ra một sản phẩm mới gọi là AGZ, một loại đồ uống buổi tối thiết kế để giúp bạn ngủ ngon hơn và thức dậy thật sảng khoái. Trong vài năm qua, tôi đã làm việc với đội ngũ AG1 để cùng phát triển công thức AGZ mới này. Nó chứa những hợp chất hỗ trợ giấc ngủ tốt nhất với tỷ lệ chính xác trong một hỗn hợp dễ uống. Điều này loại bỏ mọi phức tạp khi phải mò mẫm giữa vô số thực phẩm bổ sung về giấc ngủ và tính toán liều lượng đúng cũng như chọn cái nào phù hợp với bạn. Theo hiểu biết của tôi, AGZ là thực phẩm bổ sung giấc ngủ toàn diện nhất trên thị trường. Tôi uống nó 30–60 phút trước khi ngủ. Nó ngon nữa, nhân tiện nói luôn. Và nó làm tăng rõ rệt cả chất lượng lẫn độ sâu của giấc ngủ của tôi. Tôi biết điều đó cả từ cảm nhận chủ quan lẫn việc tôi theo dõi giấc ngủ. Tôi rất hào hứng để mọi người thử công thức AGZ mới này và tận hưởng lợi ích của giấc ngủ tốt hơn. AGZ có vị sô cô la, sô cô la bạc hà và hỗn hợp quả mọng. Như tôi đã nói, tất cả đều rất ngon. Món tôi thích nhất có lẽ là sô cô la bạc hà, nhưng tôi đều thích cả ba. Nếu bạn muốn thử AGZ, hãy truy cập drinkagz.com/Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt. Một lần nữa, là drinkagz.com/Huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Rora. Rora làm những bộ lọc nước mà tôi tin là tốt nhất trên thị trường. Thật không may, nước máy thường có những chất ô nhiễm gây ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe. Thực tế, một nghiên cứu năm 2020 của Environmental Working Group ước tính hơn 200 triệu người Mỹ đang tiếp xúc với hóa chất PFAS, còn gọi là “hóa chất vĩnh cửu”, qua việc uống nước máy. Những hóa chất này liên quan đến các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng, như rối loạn nội tiết, rối loạn hệ vi sinh đường ruột, vấn đề sinh sản, và nhiều vấn đề khác. Environmental Working Group cũng cho thấy hơn 122 triệu người Mỹ uống nước máy có mức hóa chất cao được biết là gây ung thư. Vì tất cả những lý do đó, tôi rất vui khi có Rora là nhà tài trợ của podcast này.
Tôi đã dùng hệ thống đặt trên quầy của Rora gần một năm rồi. Công nghệ lọc của Rora loại bỏ các chất có hại, bao gồm chất gây rối loạn nội tiết và các sản phẩm phụ của quá trình khử trùng, đồng thời giữ lại các khoáng chất có lợi như magie và canxi. Nó không cần lắp đặt hay đi đường ống. Được làm bằng thép không gỉ đạt tiêu chuẩn y tế, thiết kế tinh tế của nó rất phù hợp để đặt trên quầy bếp. Thực sự tôi coi nó như một bổ sung đáng hoan nghênh cho nhà bếp của mình. Nó trông đẹp và nước uống rất ngon. Nếu bạn muốn thử Rora, hãy vào rora.com/Huberman để nhận giảm giá độc quyền.
Chúng tôi đã mời vài nhà tâm lý học lâm sàng lên podcast, và một chủ đề vang vọng từ họ là thật đáng kinh ngạc và đồng thời nhất quán rằng người ta sẽ ở lại một nơi không tốt lắm nhưng họ hiểu và có thể đoán trước được, để đổi lấy việc bước vào một cuộc sống mới mà họ có thể đạt được. Ngay cả việc vượt qua cơn giận về một điều gì đó cũng vậy. Thật ra, trong suốt cuộc trò chuyện hôm nay, tôi không thể không nghĩ rằng có lẽ hai thứ nguy hiểm nhất đối với quá trình sáng tạo, đối với việc thực sự làm công việc quan trọng, chính là vô vàn thứ hiện nay trên thế giới cơ bản đem cho chúng ta cơ hội miễn phí để giận dữ hoặc để làm tê liệt cảm xúc. Ý tôi là, một lần nữa, nếu ai đó muốn uống một chút, tôi sẽ không chê bai điều đó. Tôi đã có một tập nói về rượu. Nó không tốt cho bạn, nhưng một số người có thể uống vài ly một tuần hay gì đó. Được rồi, tôi không đánh giá ở điểm đó.
Nhưng những thứ như rượu, như một số dạng mạng xã hội, và tôi nói “một số dạng” bởi tôi nghĩ mạng xã hội có thể cung cấp thông tin và giáo dục trong bối cảnh phù hợp và với mức độ phù hợp.
Một số dạng truyền thông nói chung nữa, tin tức, đúng không?
Rất nhiều loại thực phẩm qua chế biến, dễ ăn một cách quá mức — không phải là ngon mà là cho phép chúng ta tê đi cảm giác và cứ ăn một cách vô thức.
Còn nhiều nữa.
Tôi cảm thấy tức giận và việc tê liệt cảm giác là cách thế giới cố kéo chúng ta ra xa.
Và có người được trả tiền cho việc đó.
Chúng ta nghĩ mình lấy được miễn phí, nhưng họ được trả rất nhiều cho việc đó.
Chúng ta trao thời gian, linh hồn mình, theo những gì bạn đang nói.
Ừ.
Rồi những người gần gũi hơn trong vòng trong của ta, những người thật sự quan tâm đến ta thì, theo những gì bạn nói, bị vướng vào những rối rắm tâm lý của riêng họ.
Họ thực sự quan tâm.
Họ muốn chúng ta an toàn.
Họ muốn giữ chúng ta ở chỗ mà họ biết sẽ tìm thấy chúng ta.
Và hệ quả là, thật khó để tới được quá trình kháng cự vào lúc này.
Nó ở khắp xung quanh chúng ta.
Ừ.
Bạn đã nói trúng nhiều vấn đề.
Vậy tôi cảm thấy, bạn có nghĩ thế giới bây giờ được sắp đặt theo cách khiến khó hơn để ngồi vào cái ghế đó và gặp phải sự kháng cự bên trong không?
Trước tôi diễn đạt không rõ. Có kháng cự ở khắp nơi. Có trong những thứ được bán cho chúng ta, gọi là “miễn phí”.
Cái giá phải trả là to lớn.
Đúng vậy. Bạn không phải bỏ đồng xu vào khe rồi kéo cần, nhưng đó là thời gian của bạn. Là linh hồn bạn. Là bản chất của bạn. Là cuộc đời bạn.
Ừ.
Rồi còn gần chúng ta nữa, với thành viên gia đình, bạn bè và đôi khi là người yêu.
Chó miễn nhiễm với chuyện này. Mèo cũng vậy. Chúng muốn chúng ta làm công việc thực sự vì chúng sẽ luôn bên cạnh ta.
Và với tất cả những điều đó, rồi ta ngồi xuống thì sự kháng cự lại bật lên ngay từ bên trong.
Ừ.
Cứ như một bãi mìn.
Ừ, tôi hoàn toàn đồng ý với bạn. Tôi nghĩ chưa bao giờ khó như bây giờ.
Tôi luôn nói nếu muốn kiếm một tỷ đô, hãy nghĩ ra một sản phẩm khai thác vào sự kháng cự tự nhiên của con người, như khoai tây chiên hay mạng xã hội nào đó.
Và họ đã nghĩ ra một sản phẩm, và sản phẩm đó được gọi là Internet, được gọi là mạng xã hội.
Và bạn đúng. Người ta kiếm rất nhiều tiền từ đó vì họ — và tôi không nghĩ họ thậm chí nhận thức được họ đang làm gì hay đang khai thác cái gì — nhưng họ cho phép người khác, bạn hay tôi, những người có tiếng gọi mà chúng ta biết mình nên làm, họ cho phép chúng ta không làm nó, bị lôi kéo sang chỗ khác vì bất kỳ lý do gì.
Và tôi nghĩ rất nhiều sự giận dữ và phân cực trong chính trị ngày nay là về chuyện đó, bởi vì người ta không thể đối mặt, không thể ngồi xuống và làm những gì họ sinh ra để làm.
Nên dễ hơn nhiều là hận người kia, hay bị cuốn sâu vào những hang thỏ đó của đủ thứ chuyện.
Ừ, theo đuổi tiếng gọi của mình thật khó.
Bạn biết đấy, về mặt tiến hóa chúng ta sinh ra là sinh vật bộ tộc.
Và điều ngược lại, thứ mà bộ tộc ghét nhất là người đi theo con đường riêng của mình, người theo đuổi thứ của riêng họ và không tuân theo điều bộ tộc muốn.
Nên với tư cách cá nhân, để làm điều đó thật khổ sở, và thường như bạn nói, nó kiểu bộc phát ra khỏi bạn khi bạn phải gần như đạt tới điểm gãy, gần như chạm đáy theo nghĩa nào đó trước khi nó bung ra khỏi bạn, bởi vì ta sẽ kháng cự điều đó rất nhiều.
Nó thật đáng sợ.
Thật thú vị. Tôi nghĩ là hồi cấp ba tôi lần đầu nhận ra con người thật nực cười.
Và lý do như sau.
Lúc đó tôi mê trượt ván; trượt ván đã trải qua nhiều giai đoạn thịnh hành khác nhau. Bây giờ nó vào Olympic hoặc là không phổ biến hay là có lợi nhuận. Khi tôi bắt đầu, nó thực sự không phổ biến. Nó đã trải qua hai làn sóng lớn. Có làn Dogtown và Z-Boys, kiểu phát hiện những hồ bơi sân sau, thứ mà dân lướt sóng từng làm. Rồi có làn thứ hai cho những ai quan tâm — làn Bones Brigade cổ điển. Khi đó chỉ có hai ba công ty lớn. Tony Hawk còn trẻ nên xuất hiện sớm; bố anh, Frank Hawk, điều hành Hiệp hội Trượt ván Quốc gia. Rồi nó biến mất. Kiểu như, mấy đứa trẻ thích đá bóng, chúng đi chơi thể thao khác; trượt ván không phải thứ lớn. Nó nhỏ.
Và có một trào lưu khá kỳ lạ những năm đầu 90 khi dân trượt ván bắt đầu mặc quần áo rộng thùng thình. Khi ấy không ai mặc đồ rộng như vậy. Tôi sẽ không quên, vì tôi là một phần của cộng đồng đó, chúng tôi mặc mấy cái quần shorts mà bây giờ có lẽ còn không được coi là rộng lắm. Nên không phải kiểu quần tụt sâu lắm, nhưng là quần rộng. Và tôi không quên được bao nhiêu lời trêu chọc và chế giễu chúng tôi nhận được. Người ta kêu “kéo quần lên đi” — từ mấy vận động viên, mấy tay hoa tiêu bóng nước, mấy gã lực lưỡng… Rời đi cho mùa hè, trở về, và trong suốt mùa hè đó, ai đó trong thế giới rock and roll và hip hop đã bắt chước văn hóa trượt ván. Quần và shorts rộng trở nên đại chúng.
Ôi, tôi không biết điều đó.
Năm sau thì ai cũng thích. Và lúc đó chuông báo trong tôi reo lên. Tôi nghĩ: hoá ra họ thực sự không biết mình thích gì. Đây chỉ là bản chất của áp lực đồng bộ.
Ban đầu tôi nghĩ họ đạo đức giả. Tôi nghĩ họ là đồ ngốc. Rồi tôi nhận ra không phải vậy. Với hầu hết mọi người, những gì họ “thích” thực ra là thứ đã được bán cho họ.
Và họ đang theo dõi người khác.
Và suốt cuộc đời tôi, tôi có những người cố vấn mà họ không hề biết tôi.
Thực sự tôi có một danh sách những cái tên khác nhau.
Một số người trong đó còn sống, một số đã mất.
Thật đáng ngạc nhiên, có vài người giờ là bạn thân của tôi.
Tôi làm họ xấu hổ suốt bằng cách nói với họ rằng họ có trong danh sách này.
Nhưng tôi nghĩ khái niệm về cố vấn khác nhiều so với khái niệm nhìn vào những thành viên khác của loài người nói chung để biết cái gì là “ngầu”, cái gì đáng theo đuổi.
Những người cố vấn đã có giá trị với anh như thế nào?
Tôi biết anh đã làm cố vấn cho nhiều người.
À mà này, anh cũng có trong danh sách, chỉ để làm anh xấu hổ thôi.
Tôi có thể cho anh xem danh sách đó từ cuối thập niên 90, giai đoạn chuyển sang những năm 2000.
Những người cố vấn quan trọng đến mức nào?
Và làm sao phân biệt người cố vấn với tiếng nói trong đầu mình?
Việc tự dẫn dắt bản thân quan trọng thế nào so với được động viên và định hướng bởi những tiếng nói cố vấn đó?
Bởi vì tôi tin rằng dư luận chung là tín hiệu hoàn toàn sai.
Tôi nghĩ tín hiệu đó sẽ đẩy bạn xuống vách đá theo nghĩa đen.
Ừ.
Những người cố vấn rất quan trọng với tôi, rất quan trọng.
Thật ra, tôi đã viết một cuốn hồi ký gọi là “Government Cheese”.
Tôi không biết anh đã nghe về cuốn này chưa.
Nhưng các chương được đặt tên theo những người cố vấn khác nhau mà tôi đã có.
Và rất nhiều, rất nhiều người trong số đó.
Và nhiều người trong họ không liên quan gì đến thế giới viết lách.
Ví dụ bạn tôi Paul thì ở trong giới viết.
Nhưng, anh biết đấy, tôi có một ông chủ ở công ty vận tải mà tôi làm việc, ông đó là một người cố vấn thực sự với tôi.
Tôi đã hái trái cây ở bang Washington, làm công nhân di cư một thời gian.
Và tôi có một người cố vấn ở đó.
Tôi thậm chí chưa biết họ của ông ấy.
Ông ấy là một người hái trái cây đồng nghiệp, một cựu lính Thủy quân Lục chiến từng ở hồ Chosin ở Hàn Quốc.
Chắc chẳng ai đang nghe chuyện này biết đó là gì.
Nhưng đó là một màn kinh hoàng anh hùng một cách tuyệt vời theo mọi khía cạnh.
Cái gì ở hai người cố vấn đó mà anh có thể tóm tắt là anh học được?
Có phải là đạo đức lao động?
Có phải là một phong cách sống?
Ở cả hai trường hợp đều là đạo đức lao động.
Trong cái đầu tiên, tôi sẽ nói sâu hơn một chút.
Xin mời, xin mời.
Tôi đã đi học lái xe đầu kéo và được nhận vào làm cho công ty này ở Bắc Carolina.
Và tôi là người mới.
Và tôi thực sự đã phạm sai lầm rất lớn một lần.
Tôi đã làm rơi một rơ-moóc chứa khoảng 300.000 đô la tiền thiết bị công nghiệp.
Và sếp tôi, tên là Hugh Reeves, đã dẫn tôi đến một quán hot dog tên Amos and Andy’s ở Durham, Bắc Carolina.
Ông ngồi xuống và nói: “Con ạ, tôi không biết con đang trải qua drama nội tâm gì.
Tôi biết con đang trải qua điều gì đó.
Nhưng để tôi nói cho con nghe.
Khi con làm việc cho tôi, con là một người chuyên nghiệp và nhiệm vụ của con là giao hàng.
Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra giữa điểm A và B, con phải làm được điều đó.”
Và tôi nghĩ, ừ, anh ấy hoàn toàn đúng.
Và tôi nghĩ, mình phải thu xếp lại cuộc đời.
Mình không thể cứ như thế được.
Và điều đó khắc sâu trong tôi mãi.
Còn bạn tôi John ở Seattle trong thế giới hái trái cây thì, lại một lần nữa, tôi sẽ kể dài hơi hơn mức cần thiết.
Ở thế giới hái trái cây, ít nhất khi tôi làm việc đó, hầu hết công việc do những người hái trái lang thang đảm nhiệm, những gã từng đi nhờ tàu ngày xưa.
Và một trong những câu họ hay dùng là “pulling the pin”.
Anh có từng nghe cái này chưa?
“Pulling the pin” nghĩa là bỏ cuộc quá sớm.
“Pulling the pin” xuất phát từ đường sắt.
Nếu bạn muốn tách một toa khỏi toa khác, người trên tàu sẽ rút một cây chốt thép nặng và các toa sẽ tách ra.
Vậy nên một ngày bạn thức dậy trong nhà tập thể, sáu tuần của mùa hái trôi qua, và người nọ đã biến mất.
Người ta sẽ hỏi: “À, Andrew đâu rồi?”
Và tôi sẽ nói: “Ồ, anh ta đã rút chốt.”
Thời điểm tôi ở đó, tôi đang cố lần đầu tiên hoàn thành một cuốn sách.
Và tôi đã hết tiền, nên tôi mới đi làm để kiếm tiền.
Và tôi nhận ra trong đời mình, tôi đã rút chốt ở mọi thứ tôi từng làm — cuộc hôn nhân, việc này việc kia.
Và người bạn tôi John, khi tôi muốn bỏ cuộc trước khi mùa kết thúc, ông không để tôi làm thế.
Ông ấy kiểu đã nhận tôi làm người được che chở.
Và đó là một điều đã được khắc vào đầu tôi theo kiểu: liệu tôi có hoàn thành dự án này không?
Chắc chắn rồi, tôi thà chết.
Tôi sẽ chết trước khi từ bỏ dự án này.
Và tất cả là nhờ ông ấy.
Đó là hai người cố vấn không phải trong giới viết lách, nhưng những bài học từ họ đã theo tôi suốt đời.
Và tôi sẽ nói thêm một điều cho bất kỳ ai đang gặp khó khăn trong việc hoàn thành thứ gì đó: một khi tôi hoàn thành cuốn sách đó — mà tôi đã hoàn thành — tôi chưa bao giờ gặp vấn đề trong việc hoàn thiện điều gì đó nữa, trong khi trước đây đó là nỗi ám ảnh của tôi nhiều năm.
Tôi thường vấp ngay trước vạch đích, bạn biết đấy, vì sự kháng cự (resistance).
Tôi rất thích rằng hai người đó vẫn còn sống và hiện diện vào năm 2025.
Tôi không biết họ còn sống mãi hay không, nhưng nói về chủ nghĩa hoàn hảo, anh đã nói về nó như kẻ thù.
Tôi đã học hai trường phái tư tưởng rất khác nhau trong nghiên cứu khoa học.
Một là không có một nghiên cứu nào có thể trả lời mọi chuyện.
Vì vậy khi bạn đến điểm mà bạn có một câu trả lời rõ ràng về ý nghĩa của dữ liệu, bạn viết nó ra, gửi đi, và xuất bản.
Và tôi cảm thấy rất may mắn vì đã làm việc cho những người khuyến khích điều đó, bởi vì nhiều người bị vướng vào ý nghĩ rằng mỗi bài báo phải là một bài báo mang tính cột mốc.
Thật ra, đó là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến gian lận khoa học, khi mọi người cảm thấy bài báo của họ phải được xuất bản trên những tạp chí hàng đầu.
Đó có lẽ là động lực mạnh nhất của gian lận khoa học.
Có lẽ có vài phần tử xấu lọt vào và cố tìm cách dựng lên những câu chuyện để giành giải thưởng này nọ. Nhưng tôi nghĩ những người đó cực kỳ hiếm. Họ bị kéo sang những lĩnh vực khác nơi có nhiều tiền hơn, nhiều danh tiếng hơn. Nhưng trong khoa học, nhiều điều tồi tệ xuất phát từ việc người ta cảm thấy phải có một bài báo mang tính bước ngoặt. Và tôi được dạy sớm rằng, có những bài báo sẽ xuất hiện trên những tạp chí “chắc chắn”, và có những bài xuất hiện trên những tạp chí rầm rộ. Và có những dự án chẳng đi tới đâu. Đó là thực tế. Điều then chốt là phải phân biệt được cái nào là cái nào. Nhưng hãy hoàn thành mọi thứ.
Ở phía khác của phổ là ý tưởng rằng nếu bạn có thể làm một thứ gì đó tốt hơn, bạn nên làm. Và đó là lý do tôi trì hoãn việc phát hành cuốn sách của mình một năm. Tôi cảm thấy mình có thể làm nó tốt hơn. Có dữ liệu mới. Tôi muốn thêm minh họa. Nhưng đến một lúc nào đó thì phải phát hành. Vì vậy tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý rằng chủ nghĩa hoàn hảo không hay bởi nó hạn chế khả năng hoàn thành và đưa sản phẩm ra ngoài. Đôi khi còn hạn chế cả khả năng làm việc ngay từ đầu. Nhưng ở một mức độ nào đó, nếu chúng ta có thể làm một thứ gì đó tốt hơn, có lẽ nên làm. Nhưng điều đó cũng, bạn biết đấy, gắn liền với việc gặp phải sức kháng cự và kiên trì vượt qua nó. Vậy làm thế nào để cân bằng hai điều đó?
Đối với tôi đó là một lực đẩy-kéo mạnh mẽ. Tôi nghĩ đó là một câu hỏi hay nữa. Ý tôi là, thật dễ dàng với tư cách một nhà văn để loay hoay cả ngày với một đoạn văn. Và, dĩ nhiên, rõ ràng là sức kháng cự đang nhìn và cười bạn. “Ôi trời, nhìn tên ngốc đáng thương này kìa. Tao khiến hắn tiêu cả ngày vì một chuyện này.” Kiểu chủ nghĩa hoàn hảo đó là một dạng của sức kháng cự và thực sự phải tránh bằng mọi giá. Mặt khác, bạn muốn tạo ra thứ thật tốt, và như Seth Godin nói, khi đã sẵn sàng thì phát hành thôi, đúng không? Khi nó đã tới lúc, bạn biết mình chỉ đang loay hoay vì sợ phản ứng. Liệu điều này có thất bại? Liệu nó có phai nhạt? Liệu nó có sụp đổ không? Và vì thế tôi không muốn đưa nó ra ngay bây giờ.
Tôi có một người bạn, tôi hay kể câu chuyện này, anh ấy đã viết một cuốn tiểu thuyết rất cá nhân về việc trục vớt một con tàu. Anh ấy từng làm trong Hải vận Thương mại (Merchant Marine) và, bạn biết đấy, đó là một ẩn dụ tuyệt vời. Tôi đọc nó. Nó nằm trong hộp sẵn sàng gửi đi — hồi những ngày người ta gõ bằng máy chữ — sẵn sàng gửi cho đại diện của anh ấy. Và anh ấy không thể bắt mình gửi nó đi. Phần buồn của câu chuyện là người bạn đó đã mất. Và — nên tôi không biết đó là chủ nghĩa hoàn hảo hay chỉ là nỗi sợ bị phán xét ở đời thực. Nhưng — chủ nghĩa hoàn hảo là một tật xấu thực sự, và theo tôi cần phải đề phòng bằng mọi giá. Nhưng khi một thứ đã sẵn sàng thì hãy để nó ra đi.
Tôi muốn nói về cái chết. Ừm. Bạn biết đấy, tôi đã — Tôi cũng vậy. Tuyệt. Tôi đã nghe và đọc cuốn tiểu sử của Steve Jobs. Tôi thấy nó tuyệt vời. Tôi đặc biệt quan tâm vì — Tựa là gì nhỉ? Vì tôi chưa bao giờ đọc nó. Tôi nghĩ là cuốn “Steve Jobs” của Walter Isaacson. À, ra vậy. Không phải do Steve Jobs viết. Không, không phải tự truyện, mặc dù có liên lạc với ông ấy trong quá trình viết sách. Tôi nghĩ đó là — một trong những điều khoản thỏa thuận với Isaacson là bạn phải sẵn lòng nói chuyện với ông ấy và ông ấy có thể nói chuyện với những người trong đời bạn. Và nó thật xuất sắc. Và một trong những lý do tôi quan tâm là vì máy tính cá nhân xuất hiện trong thời thơ ấu của tôi. Steve sống quanh khu của chúng tôi. Chúng tôi thường thấy ông ở trung tâm Palo Alto. Ông vào cửa hàng thể thao nơi tôi làm để mua bánh xe trượt pa-tanh. Tôi là người trượt ván, nhưng chúng tôi phải bán pa-tanh. Đó chỉ là một phần của công việc cùng với những thứ khác. Dù sao, ngay từ rất sớm có vẻ ông đã hiểu sự hữu hạn của chính mình. Và rõ ràng đó là một động lực mạnh mẽ cho khát vọng mãnh liệt của ông trong việc sáng tạo, tưởng tượng. Ở một mức độ nào đó, người ta nói đó là một phần lý do ông không quá để ý tới những quy ước thông thường và nhờ đó đã thay đổi thế giới và tạo ra những sản phẩm phi thường. Những thiết bị đó thật ra là những cổng giao tiếp và sáng tạo, và có một ý thức mạnh mẽ về sự tử sinh có vẻ rất hữu ích trong khía cạnh đó.
Ở đầu kia của phổ, tôi có một giả thuyết là mọi dạng nghiện về cơ bản là cố gắng né tránh thực tế rằng chúng ta sẽ chết, để quên điều đó trong những khoảnh khắc, ngắn hay dài. Và ở một khía cạnh nào đó, việc theo đuổi trạng thái “flow” và những công việc sáng tạo là một nỗ lực để quên điều đó hoặc để — một số người muốn bất tử hóa bản thân. Nhưng tôi nghĩ hiểu rằng mình sẽ chết là một động lực to lớn. Tôi luôn có nhiều năng lượng, nhưng chỉ gần đây, trên ngưỡng sinh nhật 50 của mình, tôi nhận ra, ôi, có lẽ tôi đang ở khoảng giữa. Thực tế, tôi là một nhà sinh học. Tôi nghĩ tiềm năng di truyền về tuổi thọ của con người có lẽ vào khoảng 120 tuổi. Với những thói quen nhất định, có thể bạn có thể sống quá cái mốc định mệnh đó thêm 5, thêm 10, thêm 20 năm. Và có lẽ công nghệ mới sẽ xuất hiện để mở rộng con số đó. Nhưng tôi nghĩ tôi có lẽ đang ở khoảng giữa. Vì vậy thật tốt khi có một khoảnh khắc “ồ chết” bởi vì bạn sẽ ngừng lãng phí thời gian như mọi người đã từng lãng phí. Vậy cảm giác rằng cái chết sẽ tới — hy vọng là còn lâu — hiện diện thế nào với bạn trong quá trình làm việc? Một lần nữa, bạn đang rất khỏe mạnh, và điều đó quan trọng. Nhưng Kẻ cầm liềm hiện diện thế nào trong quá trình của bạn? Và bạn có nghĩ rằng có ý thức thực sự rằng Kẻ cầm liềm sắp tới là điều hữu ích không? Vâng, chắc chắn. Vài năm trước tôi đang ăn sáng ở New York với một người bạn cùng tuổi tôi, bạn biết đấy.
Và tôi hỏi anh ấy, tôi nói, Nick, anh nghĩ về cái chết của mình thường xuyên đến mức nào?
Và anh ấy nói, mỗi phút của mỗi ngày, chết tiệt, biết không.
Có lẽ hơi quá mức vì điều đó cũng có thể khiến người ta tê liệt.
Ừ.
Nên tôi không chắc mình nghĩ tới mức đó, nhưng tôi chắc chắn ý thức về điều đó.
Bạn biết đấy, như Robert Redford vừa mất hai ngày trước, đúng không, ông ấy ngủ say rồi ra đi.
Với tôi, ông ấy như người bất tử, sẽ sống mãi.
Mặt khác, tôi có một người bạn khác thực sự đã mất vài năm trước.
Một trong những sếp của tôi ở ngành quảng cáo tên Phil Slott, người tuyệt lắm, thông minh.
Và một lần ông ấy nói với tôi rằng người ta nói cuộc đời ngắn, nhưng thật ra cuộc đời dài.
Và nghĩ về anh, Andrew, là anh 50 tuổi, anh còn khoảng 50 năm phía trước đó, biết không.
Vì vậy phải nghĩ rằng, điều đó cũng có thể là một dạng kháng cự.
Như với tôi ở độ tuổi này mà nghĩ, thôi thì tôi chỉ còn sống được vài năm nữa.
Thà bỏ cuộc, hoặc kiểu, tôi không cần phải làm việc quá vất vả nữa, biết không.
Nhưng không, bởi vì tôi có thể sống thêm 20 năm nữa hoặc hơn.
Đó là cả một sự nghiệp.
Tôi nên, tôi có thể viết 15 cuốn sách.
Tôi có thể làm ra chúng, ai mà biết được.
Chắc chắn tôi phải như vậy, và đó là một phần lý do tôi đi tập gym, bạn biết đấy, để nghĩ rằng, tôi không muốn bắt đầu nghĩ rằng mình đang đi xuống hay mình không còn gì cả.
Cuộc sống thì—cuộc sống dài.
Nó dài hơn chúng ta nghĩ.
Và theo nghĩa này nó vừa là cơ hội để làm chuyện nọ chuyện kia, nhưng cũng là nghĩa vụ phải làm chuyện nọ chuyện kia, tiếp tục tiến hóa, vân vân.
Ở một khía cạnh khác, tôi không biết điều này có phải là một lời thú nhận không.
Tôi biết khi tôi còn nhỏ, gia đình chúng tôi kiểu như con ghẻ trong đại gia đình.
Ai cũng, các chú, mọi người đều rất thành đạt.
Còn bố tôi thì khá chật vật.
Và vì thế trong đầu tôi nảy ra một chuyện mà tôi tự nhủ — khi nghĩ về mình sẽ sống được bao lâu — rằng tôi sẽ cho mấy thằng khốn kia thấy gia đình chúng tôi không phải như họ nghĩ.
Và điều đó đã trở thành động lực thực sự đối với tôi, hơn cả ý niệm về cái chết, ngay cả trong những năm dài tôi chẳng tiến triển, để phần nào tôn vinh bố tôi và là tôi sẽ bám trụ và làm điều gì đó.
Ừ, tôi nghĩ đó là một cơ hội tốt để chúng ta nói về một dạng kháng cự khác, thứ thực ra rất thích nghi và có thể thúc đẩy chúng ta tiến về phía trước, đó là có một chút ma sát với ai đó hoặc điều gì đó.
Tôi biết điều này hơi nhạy cảm, nhưng trong đầu để có thể thúc đẩy chính mình mạnh hơn.
Và tôi nghĩ điều này có thể trở thành dạng độc hại, nhưng tôi cũng nghĩ nó có thể rất có lợi.
Bạn biết không, có một cảnh tuyệt vời trong một trong những phim Dark Knight, khi Joker có cơ hội giết Batman và người kia nói đại loại như “hãy giết tôi đi”.
Và Joker đáp, “giết anh ư? Tôi không muốn giết anh. Anh làm tôi trọn vẹn.”
Đó là khoảnh khắc mà Joker không tồn tại nếu không có Batman và ngược lại, phải không?
Việc có ai đó hoặc điều gì đó mà bạn thách thức, cố gắng chứng minh mình với họ, đôi khi với chính bản thân mình, có thể rất có lợi.
Và vào những thời điểm khác nhau trong sự nghiệp của tôi, chắc chắn không phải bây giờ, và tôi hơi nhớ điều đó một chút, thành thật mà nói.
Nhưng trong các giai đoạn khác nhau của những mưu cầu nghề nghiệp, tôi nên nói là, việc cạnh tranh có thể là một động lực tuyệt vời.
Ừ.
Tôi có thể kể cả một câu chuyện dài ở đây, nhưng không cần thiết.
Tôi nghĩ chuyện chúng ta đang nói đến là khá rõ: có một người mà bạn sẽ không để họ vượt qua mình, mà bạn biết mình có thể làm tốt hơn, có thể rất hữu ích.
Nó cũng có thể độc hại, như chúng ta đã nói, bởi vì theo cảm nhận của tôi khi đã trải nghiệm điều đó, và đã thắng nữa — nhân tiện, thôi, tôi đùa, mà cũng không hẳn là đùa — năng lượng mà nó kéo về, ở đây tôi đội mũ nhà sinh lý học thần kinh, là kiểu kích thích adrenalin hơn là hướng về tình yêu nghề của bạn.
Ý tôi là, nó hòa quyện với điều đó, phải không?
Hy vọng là trong một ngành nghề bạn yêu thích.
Nhưng chỉ sống trong sự cạnh tranh thuần túy suốt thời gian có thể làm kiệt quệ, và người ta phải thật cẩn trọng với chuyện này.
Vì thế, rõ ràng điều đó đã thúc đẩy anh tiến lên, biết không, chứng tỏ rằng anh là một người hâm mộ theo một cách vô thức.
Tất nhiên lúc đó anh không nhận ra.
À, tôi hiểu.
Vậy lúc đó anh không nhận ra sao.
Tôi thậm chí còn không nhận ra.
À, được rồi.
Ừ.
Tôi rất ý thức về cái ma sát này, vì anh kia và tôi có một mối địch trực tiếp.
Và điều đó rất vui nữa.
Thực ra, vài năm sau, chúng tôi ngồi uống cà phê với nhau và nhìn lại xem bao nhiêu công việc hay mà mỗi người đã làm được trong quá trình đó.
Ý tôi là, nếu bạn nghĩ về Larry Bird và Magic Johnson, cách họ làm nên nhau, bùm bùm bùm.
Và bây giờ họ là những người bạn thân thiết, điều đó thật tuyệt.
Steve Jobs và Bill Gates hồi đầu nữa.
Thật vậy à? Tôi không biết.
Ồ, có chứ.
Đã có một cuộc cạnh tranh lớn, nhất là ở vùng Vịnh, nơi vốn là trung tâm công nghệ và khoa học máy tính.
Câu hỏi là, sẽ là Windows hay hệ điều hành Mac?
Rồi khi họ hợp lực sau đó, đó giống như Yankees sát nhập với Red Sox.
Thực sự là một cú sốc tinh thần.
Bạn kiểu như, chuyện này không thể đang xảy ra.
Và tất cả mấy “mọt” ở vùng Vịnh thì kiểu, ồ, chúng ta sẽ thấy chuyện này.
Rồi chẳng mấy chốc, mọi người đều chuyển sang chuyện khác.
Vậy nên tôi nghĩ việc có kháng cự kèm mong muốn chứng minh bản thân, tôi nghĩ, có thể hữu ích, phải không?
Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.
Ừ.
Bạn biết đấy, huấn luyện viên của tôi ở phòng gym, T.R. Goodman, anh ấy đã huấn luyện nhiều vận động viên chuyên nghiệp, đặc biệt là cầu thủ khúc côn cầu.
Và nhiều người trong số họ, anh nói, bởi vì anh đã rất hiểu họ, thực sự có một cái gì đó vương vất trong lòng, kiểu như, “bố tao, tao sẽ cho bố thấy rằng tao có thể làm được chuyện này, được chứ?”
Và điều đó thúc đẩy họ.
Nhưng, như anh nói, nó trở nên khá độc hại.
Đến một lúc nào đó, phải có kiểu khoảnh khắc tỉnh ngộ khi bạn nói, khoan đã, để tôi kiểm soát được việc này và có thể cần một chút tha thứ ở đây, hoặc một chút đồng cảm, một chút, bạn biết đấy, đặt mình vào vị trí của người mà mình đang cố chứng tỏ.
Bố của Greg Norman, bạn biết đó, tay golf, có rất nhiều người như vậy, nó thật sự trở nên độc hại, nhưng như bạn nói, nó có thể tạo ra thành công lớn vì nó thúc đẩy người ta.
Vâng, Michael Jordan nổi tiếng là cạnh tranh trong mọi thứ.
Ừ.
Mọi thứ.
Ừ.
Ừ.
Tôi cảm thấy rất may mắn là dạo này tôi làm và sáng tạo vì chỉ đơn thuần là yêu những gì mình làm.
Không còn cái thứ đó nữa.
Tôi không bao giờ nghĩ về một podcaster khác hay người khác, tôi chẳng nghĩ về mấy chuyện đó.
Thành thực mà nói, tôi sẽ thừa nhận nếu tôi có nghĩ.
Tốt cho anh.
Tuyệt.
Nhưng trước đây, không phải như vậy.
Không phải như vậy.
Và tôi nghĩ rằng, có lúc điều đó đã đem lại tốt nhất cho tôi và có lúc nó cũng đem lại tốt nhất, nhưng nó làm cho quá trình đau đớn hơn nhiều.
Tôi nghĩ làm điều gì đó vì niềm yêu nghề thực sự quan trọng.
Ừ.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Nhưng như anh đã chỉ ra, quá trình đó có thể đau đớn ngay cả khi bạn yêu nghề.
Ừ.
Thật lạ.
Ừ, đúng vậy phải không?
Thứ sáng tạo này.
Còn phản hồi từ bên ngoài sau khi mọi thứ hoàn tất thì sao?
Những bài phê bình.
Hãy nói về King Kong.
Ý tôi là, anh đã viết rằng anh làm bộ phim này và nó không nhận được nhiều lời khen ngợi.
Thật là xấu hổ, vâng.
Nhưng liệu phim có tệ như vậy không?
Ồ, nó tồi tệ lắm.
Vâng, thực sự tồi.
Anh có biết nó tệ khi phát hành không?
Không, điều đó còn tệ hơn.
Vậy anh nghĩ nó tuyệt vời à.
Đó là King Kong Lives, một trong những bộ phim tệ nhất từng có. Và tôi nhớ rằng tôi viết cái này với một đối tác, Ron Shusett, người từng là một trong những người làm phần Alien đầu tiên. Cảnh con quái vật vỡ ra khỏi lồng ngực người đàn ông, đó là của hắn. Cùng với cái vụ face-hugger kia cũng là của hắn. Nên hắn là một gã truyền kỳ, đặc biệt trong khoa học viễn tưởng. Và tôi là kiểu cộng sự trẻ hơn của hắn. Và khi chúng tôi làm phim này cho Dino De Laurentiis theo hợp đồng, xong xuôi, chúng tôi nghĩ, cái này hay lắm. Đó là mức độ điên rồ của chúng tôi. Và chúng tôi mời tất cả bạn bè đến buổi chiếu nọ. Và khi kết thúc, im lặng như mồ, hiểu không. Và tôi đã kể với anh trước khi chúng ta làm chuyện hôm nay, bài phê bình trên Daily Variety viết rằng, “Ronald Shusett và Steven Pressfield, chúng tôi hy vọng đó không phải là tên thật của họ cho đỡ tội cho cha mẹ họ.” Vậy đó là một khoảnh khắc thật tệ. Nhưng theo góc nhìn của tôi, đó là lần đầu tôi có một bộ phim được làm mà tôi có liên quan chút đỉnh. Nên tôi phải nói, một người bạn tôi, Tony Keppelman, đã kéo tôi ra một bên và nói, “mày đang ở trong vòng đấu rồi, đàn ông ơi. Mày đang chịu những cú đánh, nhưng mày đang ra trận.” Và hắn nói hoàn toàn đúng. Vì vậy cuối cùng, tôi hóa ra rất biết ơn điều đó. Và tôi vẫn biết ơn. Nhưng chắc chắn đó là một lời phê bình tệ hại và giữ cho bạn khiêm nhường.
Anh có quay lại phân tích điều gì sai với phim và điều gì có thể làm nó hay hơn không?
Không. Nó đau đến nỗi không dám nghĩ tới.
Lần cuối anh xem lại nó là khi nào?
Ồ, không kể từ khi nó ra mắt, tức là khoảng những năm 80 gì đó.
Ngân sách phim là bao nhiêu?
Rất nhiều. Đó là một ngân sách lớn.
Tôi không biết chính xác khi đó là bao nhiêu, nhưng là lớn.
Ừ. Hàng triệu.
Ồ, vâng. Nhiều hiệu ứng đặc biệt. Ý tôi là, một bộ phim King Kong thì phải như vậy.
Điên thật.
Ừ.
Vậy là tệ hại. Nhưng tôi chắc chắn tin rằng lý tưởng là đừng nghe bất cứ điều gì người khác nói về những gì bạn đã làm và chỉ tự mình đánh giá. Và nếu có thể, tôi nghĩ tốt khi có một kiểu mặt cắt ngang khách quan. Một số thứ ra đi rồi chìm không dấu vết. Một số thứ người ta thực sự yêu thích. Nhưng điểm mấu chốt là, như Paul Rink nói với tôi, “bắt đầu cái tiếp theo ngay hôm nay,” tức là ngay khi bạn hoàn thành, bởi vì đó là suốt đời, như chúng ta đã nói, nó là vì yêu nghề. Đó là một thực hành cả đời. Và một người chuyên nghiệp không lấy thành công hay thất bại làm chuyện mang tính cá nhân, mà tiếp tục và làm cái tiếp theo và cái tiếp theo nữa.
Với các tác phẩm sáng tạo hay bất cứ thứ gì mà tên chúng ta gắn chặt vào, đó là một thách thức, đúng không? Ý tôi là, một cuốn sách có tên tác giả, một bộ phim có nhà sản xuất, đạo diễn và diễn viên, một podcast. Hầu như mọi podcast lớn đều lấy tên người làm podcast. Cũng hơi buồn cười. Và trong khoa học, phòng thí nghiệm được đặt theo tên bạn, kiểu Huberman Lab hay cái gì đó. Tôi luôn nghĩ phòng thí nghiệm nên được đặt theo một mục tiêu khoa học cụ thể. Ở những nước khác người ta làm thế. Tôi nghĩ cách đó thanh lịch hơn nhiều. Và nó cũng dạy cho sinh viên và nghiên cứu sinh rằng mục tiêu là khám phá. Không chỉ là sự nghiệp của bạn. Thật không may, ở Hoa Kỳ, chúng ta tôn vinh khái niệm điều tra viên độc lập. Mọi thứ xoay quanh cá nhân hoặc có thể một nhóm nhỏ hai ba người làm vỡ một vấn đề khó. Và nó luôn như vậy. Thật tệ. Đó là một đặc điểm mà nếu tôi có cây đũa thần mà tôi không có, tôi sẽ xoá bỏ. Nhưng khi tên chúng ta gắn chặt với một thứ gì đó, những phản hồi tốt thì cảm thấy thực sự đã.
Và nếu bạn là người khắt khe với bản thân, luôn thúc ép mình, thì những phản hồi tiêu cực có thể gây tổn thương.
Tôi sẽ nói rằng kinh nghiệm của tôi là: càng nhận nhiều phản hồi tiêu cực ngày này qua ngày khác thì tác động của nó càng giảm.
Bạn biết đấy, ban đầu khi podcast vừa ra, bạn nhận được rất nhiều bình luận hay, rồi sau đó có vài bình luận ác ý và bạn nghĩ, ôi, điều đó thật đau lòng.
Bạn làm podcast mỗi tuần, hai tập một tuần hoặc một tập mỗi tuần.
Và chẳng mấy chốc, những chuyện đó trôi qua rất nhanh.
Tín hiệu, tiếng ồn, nó giảm đi rất nhiều.
Vì vậy tôi nói điều đó với mọi người vì càng đưa ra nhiều tác phẩm, bạn càng nhận được nhiều phản hồi và phản hồi đó càng ít ảnh hưởng đến bạn.
Nhưng phản hồi tích cực cũng vậy, nói chung là chỉ trở nên ồn ào hơn.
Vì vậy khi bạn ngồi xuống viết một cuốn sách, bạn chắc chắn sẽ thấy một mức độ phản hồi nào đó.
Bạn muốn biết, nó có bán được không? Nó có làm ăn tốt không? Nó không ổn à?
Nhưng nghe có vẻ như bạn không phân tích vì sao nó có thể thành công hay không.
Bạn chỉ giả định, bạn biết đấy, đó là vị thế của bạn ở thời điểm đó và đó là vị thế của họ.
Ừ, tôi không phân tích vì tôi không biết liệu có khi nào bạn có thể thực sự tìm ra được hay không.
Và nữa, nhiều thứ liên quan đến thời điểm.
Mọi thứ bạn đưa ra có đúng lúc không? Lúc đó người ta có sẵn sàng không? Nó được quảng bá thế nào? Mọi người có biết nó tồn tại không?
Có quá nhiều yếu tố vượt qua chuyện nó có thực sự hay hay không.
Và tôi nghĩ bạn chỉ có thể tự hỏi mình: bạn đã làm hết khả năng chưa? Bạn có dốc hết sức mình không?
Nếu bạn đã làm rồi, thì đó là tất cả những gì bạn có thể yêu cầu.
Nhưng với tôi, đó là một thực hành suốt đời và tôi sẽ tiếp tục làm cho đến khi họ khiêng tôi đi, rồi whatever cái tiếp theo là gì, tôi sẽ làm cái đó.
Rõ ràng là bạn sẽ không bỏ cuộc.
Không, tôi sẽ không bỏ cuộc.
Tốt.
Cơ chế dopamine trong não cho chúng ta biết rằng nếu bạn có một thành công lớn, chẳng hạn một quyển sách hay một bộ phim hay một album, thì cái tiếp theo, dù có tốt đến đâu, cũng sẽ không cảm thấy tuyệt vời bằng trừ khi nó vượt qua được cái trước.
Đây là quy luật của mạch dopamine tồn tại trong tất cả chúng ta.
Tôi không viết ra kịch bản đó. Nó đã được lập trình sẵn.
Trong tất cả các cuốn sách của anh, cuốn nào được công chúng đón nhận và ca ngợi nhất?
Chắc là The War of Art hoặc Gates of Fire.
Được rồi, cuốn nào xuất bản sau đó?
Nhưng để tôi nói, với cả hai cuốn đó, phải mất nhiều năm, nhiều năm để chúng đạt được một mức độ nào đó.
Không cuốn nào là thành công qua đêm.
Chẳng có sự huyên náo gì cả, thực sự là không có gì.
Cuối cùng, có thể tám đến mười năm sau, bạn mới nhận ra, ôi, cái này đang dần lan tỏa khá tốt.
Vậy đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác, không có nhiều dopamine đến với tôi từ điều đó.
Có lẽ đó là điều tốt.
Ừ, tôi nghĩ vậy.
Ý tôi là, cả chuyện những hiện tượng “một bản hit” — như những ban nhạc bỗng nổi đâu đó, có một bài hit rồi tan biến — có một bộ phim hay về chuyện đó với Tom Hanks, tôi quên tên rồi.
That Thing You Do.
That Thing You Do.
Đó là ví dụ hoàn hảo.
Và những “one-hit wonders” này là những đứa trẻ, chúng vụ nổ, có một bài hát rồi mọi thứ kết thúc.
Thực ra có một bộ phim tài liệu tuyệt vời mà nếu bạn không thấy phiền, tôi muốn giới thiệu với mọi người — tôi ước ai cũng xem được.
Đó là một bộ phim tài liệu mà tôi xem ở Liên hoan phim Tribeca cách đây mấy năm, tên là My Big Break.
Và đó là câu chuyện có thật về bốn anh chàng sống chung trong một căn hộ ở Los Angeles, tất cả đều muốn trở thành diễn viên.
Tôi sẽ không nói thêm chi tiết nữa, nhưng giả sử một người trong số họ trở nên cực kỳ thành công.
Tôi sẽ không nói chuyện gì đã xảy ra với ba người còn lại.
Nhưng điều rút ra từ bộ phim, và tôi không spoil đâu, là ai cũng có một cú đột phá trong đời vào một thời điểm nào đó.
Hầu hết mọi người đều bỏ lỡ cơ hội.
Và họ bỏ lỡ không phải vì họ không làm được việc, mà vì họ không chịu nổi việc nó đang xảy ra.
Nó làm cản trở quy trình sáng tạo hoặc bản chất của họ.
Đó là một bộ phim tài liệu xuất sắc.
Ồ, thật sao?
My Big Break.
Ừ.
Tuyệt vời.
Và tôi nghĩ bất cứ ai muốn giỏi một việc gì đó đều nên xem.
Tôi chắc chắn đã học được nhiều điều từ nó.
Được rồi, vậy là anh không chú ý đến những chỉ trích.
Tôi đang cố gắng không để ý.
Tôi cũng là con người mà.
Chắc chắn lý tưởng là phải vượt lên trên điều đó.
Tôi học đại học cùng Jack Johnson, một tay guitar.
Anh ấy là một nhạc sĩ rất thành công.
Và nhiều năm trước, chúng tôi kết nối lại.
Anh ấy kể cho tôi nghe về cuộc sống vì tôi biết vợ anh ấy bây giờ — cô ấy học cùng chúng tôi.
Và anh kể về con cái anh.
Rõ ràng từ mọi điều anh kể là anh đã tạo được phương thức để không thực sự tiếp xúc với việc mình nổi tiếng đến mức nào.
Như thực sự khiêm nhường chính mình.
Tốt cho anh ấy.
Tuyệt.
Hằng ngày.
Ừ.
Làm việc nhà.
Ah, tuyệt.
Cọ toilet.
Bất kể là gì.
Nhất là những ngày sau các lễ hội lớn nơi anh ấy vừa biểu diễn trước đám đông khổng lồ.
Anh ấy đã xây dựng những quy trình tự điều chỉnh thế đó.
Nghe như một câu chuyện rất mang tính thiền.
Chúng tôi lớn lên ở Hawaii.
Sư phụ sẽ nói, quét góc nhà đi.
Chúng tôi lớn lên ở Hawaii.
Vì vậy anh ấy có điều đó.
Anh ấy luôn bình thản.
Thật ấn tượng.
Từ ngay ngày đầu ở đại học, anh ấy đã ngầu hơn mọi người.
Ừ.
Và rất tốt bụng.
Nên anh không làm ra vẻ ngầu.
Anh ấy chỉ đơn giản là Jack.
Lướt sóng giỏi.
Người rất tốt.
Vợ anh ấy tuyệt vời.
Cầm cây đàn guitar lên.
Anh ấy chơi trong ban nhạc ở trường.
Cũng tạm ổn.
Chỉ là một ban nhạc dự bị.
Anh ấy thậm chí không phải là người chính.
À.
Rồi một ngày tôi đang học cao học và tôi nghĩ là tôi đã có iTunes.
Tôi nhìn và thấy: Jack Johnson.
Và tôi gọi cho một người bạn, tôi nói: Jack Johnson có trên iTunes.
Họ kiểu như, bạn chưa để ý à?
Và tôi kiểu, không, tôi cứ cúi đầu làm việc trong phòng thí nghiệm.
Anh ấy thật sự là một nhân vật rất quan trọng.
Và ý tôi là, anh ấy đã là một nhân vật quan trọng trong một thời gian rất dài.
Rất khiêm nhường, rất tử tế.
Và biết tự điều chỉnh.
Tốt cho anh ấy.
Ừ.
Việc tìm kiếm sự xác nhận từ bên ngoài nghe có vẻ là kẻ thù đối với bạn, giống như chỉ trích cũng là kẻ thù.
Ừ.
Ý tôi là, tôi chắc chắn không tin vào nó chút nào.
Tôi nghĩ đó là thứ quyến rũ mà chỉ kéo bạn theo hướng sai.
Bạn biết chứ?
Và sự xác nhận từ bên thứ ba — như đối tác của tôi, Sean Coyne, đối tác kinh doanh của tôi, Sean Coyne, người
mà tôi phải dành công nhận trước khi quên chức danh — The War of Art không phải là tiêu đề của tôi.
Đó là tiêu đề của Sean Coyne.
Anh ấy đã đặt tiêu đề đó cho bạn.
Anh ấy đã cho tôi tiêu đề đó.
Ừ.
Chúng tôi đã xuất bản một cuốn sách cùng nhau.
Công ty nhỏ của anh ấy đã xuất bản nó.
Nhưng đó là tiêu đề của anh ấy.
Thật biết ơn anh ấy.
Ừ.
Thật biết ơn anh ấy.
Tiêu đề quan trọng.
Ừ, đúng vậy.
Tiêu đề quan trọng.
Eat, Pray, Love.
Cái đó sao?
Không có gì hay hơn thế.
Ừ.
The Body Keeps the Score.
À, đúng.
Không có cuốn sách nào trong lĩnh vực tâm lý học, sinh học, sức khỏe lại gây được tiếng vang trong đầu mọi người nhiều và lâu như The Body Keeps the Score.
Bởi vì đó đơn giản là một tiêu đề tuyệt vời.
Ừ, đúng vậy.
Nó rất hay.
Ừ.
Bạn nghĩ bao nhiêu hoặc thường xuyên thế nào bạn nghĩ về tiêu đề sách?
Là lúc cuối, hay trong quá trình?
Lúc cuối, nhưng tôi thấy chúng thực sự khó.
Bạn biết đấy, nhiều khi người khác đặt tiêu đề cho tôi, hoặc tôi đã… thật khó để nghĩ ra một cái hay.
Ừ.
Tôi không biết bí quyết là gì cả.
Đôi khi nó bật ra dọc đường.
Ừ, tôi không biết.
Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng ta, Function.
Năm ngoái, tôi trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm phương pháp toàn diện nhất cho xét nghiệm phòng thí nghiệm.
Function cung cấp hơn 100 xét nghiệm chuyên sâu cho bạn một cái nhìn tổng quát quan trọng về toàn bộ sức khỏe cơ thể.
Bức tranh tổng quát này cho bạn biết về sức khỏe tim mạch, sức khỏe nội tiết, chức năng miễn dịch, mức dưỡng chất và nhiều điều khác.
Gần đây họ cũng thêm các xét nghiệm cho độc tố, chẳng hạn như phơi nhiễm BPA từ nhựa có hại, và xét nghiệm cho PFASs hay còn gọi là “hóa chất tồn tại mãi mãi”.
Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn 100 chỉ dấu sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn, mà còn phân tích kết quả và cung cấp những nhận định từ các bác sĩ hàng đầu chuyên về các lĩnh vực liên quan.
Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên tôi làm với Function, tôi biết mình có mức thủy ngân trong máu cao.
Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều đó mà còn đưa ra gợi ý về cách giảm mức thủy ngân tốt nhất, bao gồm hạn chế ăn cá ngừ.
Tôi đã ăn khá nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn thêm rau lá xanh và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc.
Và tôi nên nói rằng, khi làm xét nghiệm Function lần hai, cách làm đó đã hiệu quả.
Xét nghiệm máu toàn diện là vô cùng quan trọng.
Có rất nhiều thứ liên quan đến sức khỏe tinh thần và thể chất của bạn mà chỉ có thể phát hiện qua xét nghiệm máu.
Vấn đề là xét nghiệm máu trước giờ luôn rất đắt và phức tạp.
Ngược lại, tôi rất ấn tượng với sự đơn giản và mức chi phí của Function.
Nó rất phải chăng.
Vì vậy, tôi quyết định gia nhập ban cố vấn khoa học của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast này.
Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể vào functionhealth.com/Huberman.
Hiện Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho người nghe podcast Huberman.
Một lần nữa, đó là functionhealth.com/Huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
Bạn có nghĩ việc hy sinh cá nhân ở mức độ các mối quan hệ là cần thiết để trở thành một nghệ sĩ thành công ở bất kỳ lĩnh vực nào không?
Chắc chắn, theo kinh nghiệm của tôi, có.
Và tôi đang nói chuyện với một người bạn của tôi là vận động viên thể hình, và anh ấy nói với tôi lẽ dĩ nhiên là như vậy gần đây, anh ấy nói với tôi rằng anh không tin vào cân bằng, bạn biết đấy, cái mà gọi là cân bằng công việc-cuộc sống.
Và tôi cũng phần nào như vậy, bạn biết đấy, nếu bạn muốn — ý tôi là, tôi vô cùng kính phục Kobe Bryant vì là một người đàn ông gia đình như vậy, rõ ràng yêu con, yêu vợ, nhưng đồng thời lại mê bóng rổ đến mức cực độ.
Không hiểu sao anh ấy làm được và thậm chí còn vượt lên được, bạn biết đấy, và giúp đỡ người khác v.v.
Nhưng tôi nghĩ rằng vào một thời điểm nào đó, nếu bạn định theo đuổi sứ mệnh của mình, dù đó là gì, bạn phải theo đuổi nó bằng cả hai chân.
Và, bạn biết đấy, điều đó có thể dẫn tới một cuộc sống mất cân bằng.
Vì vậy điều đó có nghĩa là nói với mọi người là bạn sẽ đi ngủ sớm.
Bạn đi ngủ rất sớm.
Tôi đi ngủ sớm, nhưng đó chỉ là tính kỳ quặc của tôi thôi.
Nhưng có nhiều thứ tôi đã bỏ lỡ trong đời, bao gồm cả việc có con.
Nhưng tôi không hối tiếc.
Bạn biết đấy, đó là bản chất của trò chơi, tôi nghĩ vậy.
À, bạn có một cuộc sống giàu có và trọn vẹn.
Ý tôi là, tôi có một cuộc sống mất cân bằng, nhưng với tôi, đó là điều tôi đã chọn.
Bạn biết đấy, giống như bài phát biểu tuyệt vời trong The Godfather phần hai, nơi, ồ, phải chăng là Lee Strasberg người đóng vai, ừ, tương đương Meyer — không phải Meyer Lansky, người thật, tên tôi quên rồi — nhưng anh ấy nói, anh ấy đang nói với Michael Corleone về Mo Green, người học trò mà họ lớn lên cùng.
Có người đã bắn anh ta vào mắt.
Và tôi chưa bao giờ hỏi ai đã làm vì tôi tự nhủ, đây là cuộc đời chúng tôi đã chọn.
Và tôi nhìn nhận thế.
Thật thú vị.
Đó cũng là một cảnh tuyệt vời.
Đúng là một cảnh tuyệt vời.
Ôi, mấy phim đó hay quá.
Ừ.
À, ít nhất là hai phần đầu.
Ừ.
Nói về cú hụt ở phần ba thì đúng là một thất bại.
Ừ.
Ờm, ở Hoa Kỳ, chúng ta tôn vinh những người thành đạt cao và những người thực sự tách ra khỏi đám đông.
Đó, đó thực sự là tinh thần của Hoa Kỳ xét theo cách mà nó từng, bạn biết đấy, ờ, càng đáng tiếc hơn.
Ừ, đúng vậy.
Bây giờ chúng ta đang phải trả giá.
Ừ.
Nhưng bạn biết đấy, Michael Jordan, Kobe Bryant, ý tôi là, những người này, như bạn đã chỉ ra, đã dành, ừm, chắc là Kobe cân bằng hơn một chút, nhưng họ đã dành vô số giờ cho nghề.
Nhưng tôi cảm thấy nếu bạn lớn lên ở Hoa Kỳ, đến một lúc nào đó bạn nhận được thông điệp rằng đó có thể là bạn, đúng không?
Đó, đó khác với, ờ, và tôi biết vì cha tôi từ Nam Mỹ và gia đình tôi có gốc châu Âu và, ừ, tôi đã được tiếp xúc với thực tế là không phải đứa trẻ nào trên thế giới cũng lớn lên mà luôn nghe thông điệp ấy trong tai.
Như, Này, đó có thể là bạn. Bạn chỉ cần tìm ra thứ của mình và dâng hiến cho nó.
Và bây giờ dường như có một chút chuyển hướng, nơi người ta tập trung vào, bạn biết đấy, những khuyết điểm của những người thành đạt cao đó rằng họ không hoàn hảo. Và tôi nghĩ điều chúng ta đang nói ở đây, hoặc điều tôi nghe được là, theo định nghĩa nếu bạn định chinh phục một đỉnh cao lớn, thì cuộc sống của bạn sẽ không cân bằng.
Nó kiểu như, ừm, bạn biết đấy, Edmund Hillary là người đầu tiên lên Everest, ông ấy đi mất rất lâu. Họ không có điện thoại di động. Tôi tưởng tượng nếu ông ấy có gia đình, họ cũng chẳng biết liệu ông có trở về hay không. Đó không phải là cân bằng. Hoàn toàn không cân bằng.
Họ đâu có đứng phát séc ở đỉnh Everest.
Vậy ý tưởng rằng, bạn biết đấy, theo đuổi nghề nghiệp đến mức đánh đổi điều khác, có phải là điều bạn đã phân tích kỹ trên đường đi, hay bạn cảm thấy có một lực gì đó ở bên trong thúc đẩy bạn cứ tiếp tục dấn thân vào các tác phẩm sáng tạo? Và nếu những thứ khác phải rơi rụng, nhẹ nhàng hay không nhẹ nhàng, thì mặc kệ.
Tôi đã thử trong đời đủ thứ, ừm, những nỗ lực khác, bao gồm tình yêu, hôn nhân, một sự nghiệp truyền thống, bạn biết đấy, một nghề lao động chân tay, luôn cố gắng tìm điều gì đó mà cuối ngày, tôi có thể gối đầu lên gối và an tâm. Và chẳng điều gì hiệu quả cho tới khi tôi tìm thấy, bạn biết đấy, việc theo đuổi nghề của mình. Việc đó hiệu quả với tôi.
Bạn biết đấy, tôi có thể, vào cuối ngày, tôi cảm thấy, ổn, tôi đã kiếm được chỗ đứng trên hành tinh này bằng việc làm này. Trong khi những thứ khác vào cuối ngày, tôi chỉ thấy phát điên.
Vậy nên tôi cứ bị dẫn tới điều đó. Tôi kiểu như, may quá tôi tìm được một thứ. Bạn biết đấy, thứ mà tôi có thể, ừ, dựa vào. Và chuyện đó đã là từ rất lâu rồi. Và trong suốt những năm ấy, thỉnh thoảng tôi tự hỏi, cái này còn phù hợp với bạn không? Hay bạn, bạn có nên phát triển thành cái gì đó vượt ra ngoài chuyện này không? Nhưng nó vẫn hiệu quả với tôi. Và, ừ, tôi chẳng có một danh sách việc phải làm trước khi chết gì cả. Bạn biết đấy, nếu ai cho tôi một tỷ đô, tôi sẽ cho hết đi, đơn giản vậy thôi, bạn biết chứ?
Ờm, nên vâng, nó chỉ là như vậy đối với tôi. Và một lần nữa, nó thậm chí không phải về thành công đỉnh cao, vì tôi chưa từng có thành công đỉnh cao chút nào. Bạn biết đấy, tôi có đủ thành công để trả tiền thuê nhà, thế là đủ với tôi. Tôi đang làm những gì mình muốn làm, và tôi không phải làm thứ khác.
Vì vậy với tôi, đó thực sự là một cuộc theo đuổi cái mà tôi nghĩ rằng, kiểu như, mình được đặt lên hành tinh này để làm. Và điều đó luôn khiến tôi ngạc nhiên nữa. Quyển sách này tới quyển sách kia tới quyển sách kia — mỗi quyển đều là một bất ngờ.
Đó lại là một điều lạ nữa, đi ngược trực giác. Nó không phải là, ồ, bạn có thể lập kế hoạch năm năm cho việc này và việc kia sao? Không. Bạn biết đấy, cái gì đó xuất hiện, nó tự trình diện, nó đến như từ một vị nữ thần, và thế là nó ở đó, bạn biết không? Rồi bạn làm nó.
Vậy rõ ràng là bản chất của bạn là sáng tạo ra những thứ và khám phá xem bạn cần tạo ra gì. Tôi, tôi không thể không cảm thấy rằng, chúng ta đều ở đây để làm một điều gì đó đặc thù cho mình.
Ừ, tôi nghĩ vậy. Và tôi nghĩ nhiều khi, nếu người ta không có cuộc sống cân bằng, người ta cho rằng, ồ, vậy là do chấn thương, và đôi khi đúng là vậy, hoặc là do cái này, hoặc là do cái kia. Ý tôi là, ngày nay, tôi có nhiều bạn bè, ừm, bạn biết đấy, gọi là nổi tiếng hơn, và nhiều người trong số họ có chấn thương. Nhiều người thì không. Một số thì thực sự hạnh phúc.
Ừ. Và nhiều người trong số họ có…
Khá là gây thất vọng, phải không?
Ừ, và nhiều người trong số họ có cái mà tôi gọi là kiểu cuộc sống “hộp cơm bento”, như, họ có, nhưng nơi sự nghiệp của họ là món chính. Rồi có vài món nhỏ khác, họ có mối quan hệ và, ừm, những thứ khác nhau, thú nuôi hay con người. Và một số người thì phần mối quan hệ lớn hơn, và sự nghiệp của họ ít được chú trọng hơn, và họ có vẻ rất hạnh phúc.
Vậy nên khái niệm cân bằng là một thứ kỳ quặc mà người ta, dù sao đi nữa, kiểu như những người sống theo hộp bento tồn tại trong đó, họ hay thích ph projecting lên người khác. Ừ-huh.
Bạn dành bao nhiêu thời gian trên mạng xã hội?
Ờm, có thể khoảng một tiếng một ngày, bạn biết đấy, tôi kiểu, ừm, đó là một thói xấu mà tôi chắc chắn phải dừng lại. Nhưng tôi sẽ lướt Instagram và làm thế, bạn biết đấy, chỉ kiểu, còn về giao tiếp với người khác thì rất ít. Email của tôi, tôi xong với email trong khoảng hai phút buổi sáng, bạn biết chứ? Nhưng tôi nghĩ tốt là bạn có mặt trên mạng xã hội, bạn biết đấy, đó là tiếng nói của bạn cho nội dung của bạn. Tôi nghĩ, ừm, tôi nghĩ điều đó hay, vì tôi nghĩ có một giá trị thực sự trong việc đó. Người ta bây giờ có thể tiếp cận gần như trực tiếp với những người sáng tạo mà họ được truyền cảm hứng bởi.
Điều đó thật tuyệt, và với những người khác đang làm bất cứ thứ gì họ làm, vâng.
Một điều tôi thật sự trân trọng về tất cả tác phẩm của bạn là, ừm, dường như không có một chủ đề nhất quán. Một vài cái chồng chéo nhau, đúng không? Ừm, nhưng có rất nhiều chủ đề khác nhau trong đó.
Trước khi chúng ta chuyển sang một vài chủ đề mà có lẽ mọi người không ngờ tới mà tôi muốn phân tích với bạn, ừm, bàn về việc “trở thành chuyên nghiệp” và khái niệm là một người chuyên nghiệp. Ừm, nếu chúng ta chấp nhận ý tưởng về “Resistance” với chữ R viết hoa — chính là xu hướng nội tại khiến ta tự phá hoại bản thân khi cố gắng, ừm, viết cuốn sách, làm phim hay theo đuổi tiếng gọi của mình — thì câu hỏi đặt ra là, làm sao để vượt qua thứ đó? Và, ừm, điều đã hiệu quả với tôi là ý tưởng về việc trở thành chuyên nghiệp.
Nhiều năm khi tôi đấu tranh và không thể nào ổn định được, tôi nhận ra rằng có lúc tôi chỉ suy nghĩ như một tay nghiệp dư. Và nếu tôi có thể bật công tắc trong đầu và nghĩ như một người chuyên nghiệp, thì tôi có thể vượt qua một vài thứ như, ừm, ừm, ừm. Khi tôi nghĩ về một người chuyên nghiệp xuất sắc, tôi nghĩ đến Kobe Bryant hay Michael Jordan hay Tom Brady hay ai đó tương tự. Và, ừm, ừm, ừm, như một người chuyên nghiệp, một vài đặc tính của người chuyên nghiệp trái ngược với người nghiệp dư là: một người chuyên nghiệp xuất hiện mỗi ngày, một người chuyên nghiệp ở lại làm việc cả ngày hoặc có thái độ tương đương “cả ngày”.
Ý tôi là, nhiều người trong chúng ta có công việc, chúng ta là chuyên nghiệp ở công việc đó, nhưng khi về nhà vào buổi tối và cố gắng, bạn biết đấy, bắt đầu ban nhạc hay, bạn biết, ban violin của mình, chúng ta tắt ngúm vì không thể mang thái độ chuyên nghiệp đó sang. Như tôi đã nói trước đây, một người chuyên nghiệp không lấy thành công hay thất bại làm chuyện cá nhân. Còn một tay nghiệp dư thì có, đúng không? Người nghiệp dư nhận được đánh giá xấu, phản hồi tệ là họ bỏ cuộc. “Tôi không muốn làm chuyện này nữa,” đúng không? Một người chuyên nghiệp thì “chơi khi bị đau”. Nếu Kobe Bryant, Michael Jordan, họ căng cơ đùi sau một chút, họ vẫn ra sân, họ thà chết chứ không chịu bị rút khỏi sân. Trong khi một người nghiệp dư, khi đối mặt nghịch cảnh, sẽ gục. “Ôi trời, lạnh quá, tôi bị cúm,” kiểu như vậy.
Một điều nữa, một người nghiệp dư lo lắng về cảm giác của họ. “Ôi, hôm nay tôi không muốn ra khỏi giường. Hôm nay tôi không muốn làm việc.” Một người chuyên nghiệp chẳng quan tâm họ cảm thấy thế nào. Họ làm việc. Vì vậy người nghiệp dư có thói quen của người nghiệp dư và người chuyên nghiệp có thói quen của người chuyên nghiệp. Và cuốn sách của tôi, Turning Pro, nói về chuyện đó — bật công tắc trong đầu bạn mà không tốn tiền. Bạn không cần phải học khoá, không cần chứng nhận. Tất cả những gì bạn phải làm là tự nói với mình, nếu bạn làm được — và nó không dễ — “OK, bây giờ tôi sẽ tấn công việc này, dù nó là gì, như thể tôi là Kobe Bryant.” Anh ấy có bỏ cuộc khi không muốn làm đâu, tuyệt đối không.
À, và, ừm, đây là một khía cạnh khác của Turning Pro đã có hiệu quả với tôi. Tôi có khoảng 10 năm sự nghiệp làm biên kịch, như chúng ta đã nói với King Kong Lives. Và một trong những điều bạn học được là các biên kịch nhiều khi có “công ty một người”, và họ sẽ không ký hợp đồng bằng tên mình. Bạn biết đấy, trên hợp đồng sẽ không phải là Andrew Huberman. Sẽ là công ty của bạn, Huberman Lab, FSO, dịch vụ của Andrew Huberman. Và tôi rất thích ý tưởng coi mình như một thực thể hai phần. Bạn là CEO của thứ này, và đồng thời bạn là người trực tiếp làm công việc. Ừm, tôi thấy nếu tôi chỉ nghĩ mình là người làm công việc, tôi khó chào bán ý tưởng. Tôi hơi ngại. Nhưng nếu tôi là CEO của công ty mình, là chuyên nghiệp, tôi có thể đi vào và quảng bá nó hết mức, bạn biết không?
Vì vậy ý tưởng nhìn nhận mình là một người chuyên nghiệp kiểu như tước bỏ mọi phán xét khỏi những thất bại ta từng có. Ta không tự trách bản thân nữa vì trì hoãn hay cầu toàn hay đầu hàng trước nỗi sợ hay sự tự nghi ngờ hay bất cứ điều gì. Ta chỉ nói, “Ừ, được rồi, tôi đã làm vậy khi nghĩ như một người nghiệp dư. Nhưng giờ tôi sẽ suy nghĩ như một người chuyên nghiệp, và người chuyên nghiệp thì không chịu khuất phục trước mấy thứ đó.” Đó là một sự thay đổi tư duy, một thay đổi tâm thế đã giúp tôi rất nhiều.
Tôi thích điều đó. Ý tôi là, rất nhiều trong số đó nằm trong việc coi trọng chính mình. Khi người ta nghe cụm từ “coi trọng bản thân”, họ nghĩ, “Ồ, người đó sẽ ủy mị, không bao giờ đùa, không có khiếu hài hước.” Nhưng đó không phải điều tôi muốn nói. Tôi ước mọi người hãy coi trọng bản thân hơn, kể cả những tia sáng sáng tạo bên trong họ.
Bạn nói là không tốn chi phí khi trở thành chuyên nghiệp. Tôi đồng ý là không có chi phí về tiền bạc. Bạn có thể quyết định bật công tắc đó. Tôi sẽ tranh luận — và tôi không phản đối điều bạn nói, vì tôi biết bạn sẽ nói gì — tôi đồng ý với bạn. Tôi nghĩ có một chi phí lớn. Và chi phí lớn mà tôi đang nói đến là cách những người xung quanh bạn phản ứng khi bạn bắt đầu coi trọng bản thân hơn. Tôi không cần kể lại câu chuyện — tôi đã nói ở chỗ khác — nhưng tôi là một học sinh trung học không mấy ấn tượng. May mắn cho tôi là cô bạn gái thời trung học đi học đại học và khám phá điều đó. Và cảm ơn thầy sinh học đã làm tôi thích sinh học. Cảm ơn Harry Carlyle. Tôi có động lực, nhưng chắc chắn nó không được tổ chức đúng cách.
Nhưng khi tôi chuyển từ người vui vẻ, dễ gần trong nhiều bối cảnh, sang người chắc chắn sẽ thi đậu — bất kể phải làm bao nhiêu việc — người chắc chắn sẽ đến phòng gym ba ngày một tuần, người chắc chắn sẽ ngủ đủ, bạn sẽ nhận được nhiều lời chỉ trích, đặc biệt là vào cuối tuổi vị thành niên và đầu 20. Tôi có đi chơi và tiệc tùng lúc đó. Tôi chưa bao giờ uống nhiều, nhưng tôi đi dự tiệc. Nhưng theo năm tháng, tôi tham gia các hoạt động xã hội ngày càng ít hơn. Ngay cả khi là nghiên cứu sinh, postdoc và giảng viên trẻ, tại các cuộc họp, mọi người đều đi uống ở happy hour.
Tôi sẽ đi tập nếu tôi không phải đã tập vào buổi sáng đó.
Và tôi sẽ đi ngủ vào buổi tối thay vì thức khuya nói chuyện ở quán bar,
bởi vì những tương tác tuyệt vời xảy ra ở những quán bar đó, những cuộc thảo luận khoa học và v.v.
Nhưng sáng hôm sau, tôi muốn mình tỉnh táo, tập trung trong buổi hội thuyết để có thể học hỏi và đóng góp.
Và chi phí lớn là không phải ai cũng thích điều đó vì họ cảm thấy đó là áp lực.
Nó giống kiểu nếu bạn ăn uống lành mạnh, người ta sẽ để ý hơn đến những chỗ họ ăn không lành mạnh.
Và họ sẽ làm mọi cách để làm cho bạn cảm thấy tệ về điều đó.
Chúng ta thấy điều này đại trà. Chúng ta thấy điều này trong văn hóa.
Bạn biết đấy, thậm chí có những cực đoan như rối loạn nhận thức cơ thể và người ta đẩy việc rèn luyện thể lực tới mức không lành mạnh hay mọi thứ tới mức cực đoan.
Nhưng chúng ta thấy người ta về cơ bản không bị xấu hổ mà bị chế giễu vì nghiêm túc với sức khỏe của mình.
Thật điên rồ.
Nhưng tất cả đều liên quan đến họ.
Rất rõ ràng.
Tất cả là về sự không muốn từ bỏ cái bánh sừng bò socola thứ hai.
Ừ.
Bạn biết đấy, hoặc cảm thấy có lẽ họ không được săn chắc bằng những người xung quanh.
Ý tôi là, khi tiêu chuẩn xung quanh bạn có nguy cơ tăng lên, điều đó có thể khiến người ta sợ.
Chúng ta đã nói về điều đó trước đây, Andrew, khi tôi nói rằng, khi bạn bắt đầu ăn lành mạnh, ngủ đủ và dậy sớm, nó trở thành một lời khiển trách đối với những người bạn biết rằng họ không làm điều đó, biết rằng họ nên làm điều đó.
Và họ sẽ nói, người này là ai mà làm vậy?
Rồi họ sẽ cố phá hoại bạn, làm bạn suy yếu và chế giễu bạn.
Vì vậy bạn đúng. Chuyển sang thái độ chuyên nghiệp có giá.
Rất nhiều khi, nếu bạn đi theo con đường đó, bạn phải bỏ lại người khác, những người đã từng là bạn của bạn.
Bạn không thể làm bạn với họ nữa, bởi vì nhiều khi nhóm bạn sẽ có một thỏa ước ngầm với nhau rằng tất cả chúng ta sẽ mãi ở mức trung bình.
Đó là thỏa thuận.
Đúng.
Và thực ra, Good Will Hunting chính là nói về điều đó.
Nhân vật của Matt Damon là một thiên tài toán học.
Còn những người bạn của cậu, những anh chàng hay đánh nhau, thuộc tầng lớp lao động ở Boston, có một thỏa ước.
Họ sẽ mãi là những người lao động bình thường.
Chúng ta sẽ luôn là bạn bè, chúng ta sẽ có những khoảng thời gian vui vẻ.
Và rồi có cảnh tuyệt vời ở cuối phim khi Ben Affleck, người bạn thân nhất, nói với cậu rằng nếu anh ta trở lại sau 20 năm và cậu vẫn ở đó, anh sẽ giết cậu vì cậu trúng số, cậu có món quà này và phải dùng nó.
Vậy nên có những cam kết kiểu đó. Tất cả chúng ta sẽ ở lại mức trung bình ngay tại đây.
Và nếu anh, Andrew, cố vươn lên, anh là người nổi bật, sẽ có ai đó muốn hạ bệ anh.
Vì vậy đôi khi chúng ta phải bỏ lại người khác.
Tin tốt là, và tôi nói điều này từ kinh nghiệm, là có những người đang chờ bạn, những người có tiêu chuẩn cao.
Họ sẽ trở thành bạn xuất sắc.
Và nhiều người mà một thời ta cảm thấy đã bỏ lại sau này quay lại xin cách để cải thiện bản thân về thể chất, sáng tạo, v.v.
Tôi nghĩ khái niệm văn hóa chi phối là thứ cha tôi đã làm tôi tiếp nhận rất sớm.
Một trong những điều tôi thích khi là giáo sư ở Stanford là nhìn sang phải hay trái đều thấy những người tuyệt vời.
Nếu có gì, ý nghĩ là, à, áp lực này lớn đến đâu?
Và tôi muốn nói thực ra rất ít từ bên ngoài.
Mọi người là giảng viên ở Stanford tự tạo ra rất nhiều áp lực cho bản thân để sống đúng tầm nhìn họ muốn tạo ra.
Thật ngoạn mục.
Tôi có đồng nghiệp mà tôi có thể kể về nhiều lĩnh vực trong cuộc sống mà họ đạt 11 trên 10, đúng không?
Ý tôi là, ở một vài lĩnh vực thì chỉ có một điểm còn hạn chế.
Và ở một vài khía cạnh, họ có đời sống cá nhân gặp nhiều thử thách như bất kỳ ai.
Còn ở một số người thì dường như họ làm hết mọi thứ.
Nhưng tôi nghĩ khái niệm — một vị khách trước đây trên podcast này, một cựu đặc nhiệm hạng nhất, DJ Shipley, đã nói: bạn không bao giờ muốn là con cá lớn trong ao nhỏ.
Đó là nơi tệ nhất để ở.
Đó là nơi khó chịu nhất, buồn nhất, ít tăng trưởng nhất.
Bạn muốn được bao quanh bởi những người thực sự cố gắng, thực sự thúc đẩy bản thân.
Tiêu chuẩn của bạn tăng lên và bạn tốt hơn và bạn nhận ra bao điều tuyệt vời về con người bạn có thể trở thành.
Tôi nghĩ một điểm tốt của mạng xã hội hiện nay là mọi người có thể tìm được người hướng dẫn.
Họ có thể tìm được những người không tạo ảo giác là hoàn hảo.
Đúng vậy.
Ngày trước ta nghĩ người nổi tiếng là hoàn hảo.
Ngày nay, càng nổi tiếng thì càng khó kiểm soát danh tiếng của mình.
Và tôi nghĩ phần nào đó đó là điều tốt.
Nó có mặt tối, nhưng ý tưởng là không ai hoàn hảo.
Chỉ là mọi người đang nhấn mạnh hay giảm nhẹ những khía cạnh nhất định của cuộc sống.
Nhưng vâng, tôi nghĩ chuyển mình thành chuyên nghiệp, như bạn đã chỉ ra, là điều người ta có thể tự làm cho mình, thực ra là về việc nghiêm túc với bản thân và nghiêm túc với cuộc sống.
Và điều đó dẫn tôi tới một câu hỏi lớn hơn, đó là, phần lớn những gì bạn nói — đó là lý do tôi rất thích — là về tính thực dụng.
Chúng ta bắt đầu nói về những gì bạn làm, khi nào và như thế nào, và cách bạn kết thúc một buổi làm việc và cách bạn mở lại một buổi làm việc.
Nhưng dường như bạn cũng rất kết nối với khía cạnh tâm linh của quá trình sáng tạo.
Và bạn thực sự bao quát cả hai mặt đó, để diễn đạt thiếu chính xác, bạn nối hai đầu của quá trình sáng tạo.
Bởi vì với nhiều người, khi nghe về sáng tạo thì có vẻ huyền bí và gần như như cố bắt lấy sương mù.
Nhiều khi cả quá trình giống như cố nắm bắt sương mù.
Vậy là anh đã đưa ra rất nhiều lời khuyên cực kỳ thực tế.
Nhưng khi nói đến những thứ thuộc về bậc cao hơn, thuộc về tinh thần, có thể gọi là nàng thơ, thì nàng thơ đóng vai trò lớn đến mức nào trong những suy tư của anh về việc mình sẽ đi đâu?
Bởi vì nghe có vẻ anh tin rằng nhiều thứ này không phải từ chúng ta.
Nó đang chảy qua chúng ta.
Tôi hoàn toàn tin như vậy.
Và, anh biết đấy, Andrew, anh nói đúng.
Cuộc đời sáng tạo, theo tôi, là một thứ hai mặt.
Một mặt là cái khía cạnh thực tế, kiểu lao động chân tay của việc trở thành một người chuyên nghiệp — anh có thể ngồi xuống, làm việc, kỷ luật bản thân, biết mình sẽ làm gì.
Nhưng mặt kia là: ý tưởng đến từ đâu?
Chúng không đến từ chúng ta.
Chúng đến từ một nơi khác.
Vì vậy tôi chắc chắn tin rằng chúng ta sống trên cõi vật chất này, nhưng có một cõi ở trên chúng ta.
Và chúng ta đang cố giao tiếp với cõi đó, và cõi đó đang cố giao tiếp với chúng ta.
Và nhiệm vụ của chúng ta là nghệ sĩ, giống như nếu chúng ta ở trong một tu viện thì việc di chuyển từ đây lên đó gọi là cầu nguyện.
Nhưng nếu là nghệ sĩ, việc di chuyển từ đây lên đó giống như lời mời gọi nàng thơ.
Là kiểu nói: cho tôi một ý tưởng đi. Giúp tôi với.
Một, chúng ta ở cõi vật chất đặt mình vào phục vụ cõi cao hơn này, cái bản ngã được khai sáng hay gọi thế nào cũng được, bản ngã theo Jung, whatever, và cố gắng kênh nó tốt nhất có thể.
Và nhiệm vụ của chúng ta ở đây, theo nghĩa là một người chuyên nghiệp, là sẵn sàng tiếp nhận “điện áp” đó khi nó đến.
Như Beethoven có thể đánh piano những gì ông nghe được trong đầu, đúng không?
Đó là công việc của chúng ta.
Chúng ta phải biết cách chuyển hóa điều đó thành dạng vật chất, bất cứ thứ gì nó là.
Nhưng nó đến từ một nơi khác.
Vì vậy tôi hoàn toàn tin rằng có những chiều không gian cao hơn, và có lẽ có rất nhiều chiều như vậy.
Và tôi nghĩ người Hy Lạp cổ thật sự đã chạm được phần nào điều này trong khái niệm về các nàng thơ và các vị thần, nữ thần tương tác với cõi vật chất mà chúng ta đang ở.
Đó là một cách nhân cách hóa.
Chắc chắn ta có thể giải thích bằng trường lượng tử hay thứ gì đó.
Anh là một nhà khoa học, chắc anh biết nó liên quan đến cái gì.
Tôi không biết là gì, nhưng có thứ gì đó đến từ đâu đó, và không phải từ chúng ta.
Ừm, tôi có vài ý tưởng về điều đó.
Rất ít trong số đó có nền tảng trực tiếp trên neuron và tế bào, nhưng chúng tương tác với neuron và tế bào.
Đó là một lĩnh vực đang tiến triển.
Anh biết đấy, chúng tôi có khách mời trên podcast, David Desteno, là giáo sư ở Northeastern University,
nói về mối quan hệ giữa khoa học và tôn giáo và cách những hành động dựa trên đức tin — không chỉ nói rằng người ta tin vào Chúa,
không chỉ nói rằng người ta tin vào một ý thức bậc cao hơn, mà là những hành động dựa trên đức tin, cầu nguyện,
có thể qua viết lách hoặc các cách biểu đạt khác đòi hỏi hành động — những điều đó chắc chắn có lợi cho sức khỏe.
Giờ chúng ta biết điều đó, nhưng thực sự là về những hành động dựa trên đức tin ấy—
Tôi thích cụm từ đó.
Cụm đó rất hay, và đúng.
Vâng, nó chạm được cảm xúc của tôi nữa, bởi vì trong sinh học, người ta học rằng cần hiểu tên gọi của mọi thứ.
Ty thể, bộ máy Golgi, bạn cần biết những cái đó, nhưng đó chỉ là tên gọi.
Nhưng phép màu thực sự trong việc hiểu sinh học và nội tâm hoá nó là hiểu mọi thứ ở dạng động, đúng không?
Hiểu cách neuron hoạt động, không chỉ dưới dạng mô tả, mà còn có thể suy nghĩ về nó và hình dung được.
Tôi nghĩ điều tương tự xảy ra với chính chúng ta.
Đây là lý do tại sao các nhãn lâm sàng có thể hữu ích, nhưng hiểu khi ai đó đang ở một trạng thái, thực hiện các hành động biết ơn,
thay vì chỉ lặp một câu biết ơn cho xong — đó là tinh tế nhưng có ý nghĩa.
Dù sao, tôi cũng không rõ diễn đạt thế nào cho đúng, nhưng DeSteno đã mô tả điều này, và dữ liệu từ phòng thí nghiệm của ông cho thấy khi mọi người bắt đầu nghĩ theo hướng các hành động dựa trên đức tin —
với nhiều người là thông qua kinh điển tôn giáo, đọc kinh hay bất cứ thứ gì — nhưng có nhiều cách để tiếp cận điều này —
rất nhiều điều thú vị bắt đầu xảy ra ở cấp độ đạo đức, ở cấp độ ý thức của chính họ, ở cảm giác được kết nối, vượt ra ngoài những kết quả đơn giản kiểu hai cộng hai bằng bốn.
Vì vậy tôi hoàn toàn đồng ý với anh, có cái gì đó khác, chắc chắn có cái gì đó khác đang diễn ra.
Thật hứng khởi.
Tôi biết anh không uống nhiều rượu, tôi cũng vậy.
Có lẽ đó là lý do trông anh trẻ so với tuổi và khỏe mạnh.
Mặc dù nếu tôi phải đặt cược, tôi sẽ nói cũng vì anh đang theo đuổi thứ mình yêu.
Anh đang đáp lại tiếng gọi của mình, chắc chắn rồi.
Đó là nguồn dopamine không bao giờ cạn.
À, vậy sao?
Chắc chắn, vì nó tự tái tạo.
À, đó là một từ hay: “tự tái tạo”.
Ừ, ý tôi là, rõ ràng đó chính là điều.
Thật sự là như vậy.
Vậy là anh không uống nhiều, nhưng hiện nay có nhiều bàn luận — và có lẽ luôn có — về việc dùng các chất để có thể bắc cầu giữa cõi bản thân
và cõi bậc cao hơn, những thông điệp mà chúng ta có thể nhận và có thể truyền qua mình.
Tôi biết nhiều nhà văn uống nhiều.
Đã có rất nhiều nhà văn nghiện rượu.
Nghe vậy thôi, chứ không phải tôi quen ai.
Ừ, tôi nghĩ lịch sử đã vậy.
Nhiều nhà văn dựa vào amphetamine và rượu để hoàn thành công việc, và nicotine nữa.
Nicotine đang dần quay lại dưới dạng không khói, nên tạm gác chuyện đó.
Có vẻ như anh làm điều này nhờ ý chí bền bỉ kiểu lính thủy.
Ừ, hoặc kiểu buông xuôi, phó mặc cho nó, anh biết không?
Tôi không phải người ngồi thiền, nhưng theo những gì tôi hiểu thì đó cũng phần nào là mục đích của thiền.
Vì vậy, vâng, đại khái là vậy, đó là cách tôi làm.
Tôi còn không chắc mình làm thế nào nữa.
Tôi chỉ đặt mình phục vụ cho những gì tôi đang cố làm và cố gắng tránh làm cản trở càng nhiều càng tốt.
Tôi muốn nghỉ nhanh và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng ta, David.
David làm một loại thanh protein khác biệt hoàn toàn.
Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo, và 0 gram đường.
Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% lượng calo của nó đến từ protein.
Cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất.
Những thanh của David cũng rất ngon.
Hiện tại, hương yêu thích của tôi là vị cinnamon roll mới, nhưng tôi cũng thích vị chocolate chip cookie dough và vị bơ đậu phộng muối.
Cơ bản là tôi thích tất cả các vị.
Tất cả đều rất ngon.
Ngoài ra, tin lớn là hàng David giờ đã về kho trở lại.
Chúng đã hết hàng vài tháng vì quá được ưa chuộng, nhưng giờ đã có lại.
Bằng cách ăn một thanh David, tôi có thể lấy được 28 gram protein với lượng calo của một bữa ăn nhẹ, giúp tôi dễ dàng đạt mục tiêu protein là 1 gram protein trên mỗi pound cân nặng mỗi ngày mà không nạp quá nhiều calo.
Tôi thường ăn một thanh David vào hầu hết buổi chiều, và tôi luôn mang theo khi ra ngoài hoặc đi công tác vì chúng cực kỳ tiện để có đủ protein.
Như tôi đã nói, chúng rất ngon, và với 28 gram protein thì cũng khá no chỉ với 150 calo, nên rất hợp để ăn giữa các bữa.
Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể vào davidprotein.com/Huberman.
Lặp lại, đó là davidprotein.com/Huberman.
Trong suốt cuộc trò chuyện hôm nay, bạn đã nhắc đến nhiều công việc lao động tay chân khác nhau.
Tôi có một câu hỏi rất thực tế.
Chiếc ghế bạn ngồi khi viết có thoải mái không?
Không thoải lắm, nhưng tôi chỉ ngồi đó vài tiếng, nên cũng ổn.
Vậy bạn bận tâm lắm không khi nó không thoải?
Có lẽ tôi không nên thấy thoải, bạn biết đấy, nhưng hy vọng là bạn đang tập trung trong đầu và không thực sự để ý đến mấy thứ đó.
Tại sao bạn hỏi vậy, Andrew?
Bởi vì nhiều năm trước, tôi lên mạng, xem mấy chuyện về các nhà văn, và có một nhà văn rất nổi tiếng mà tôi sẽ không nêu tên.
Ông ta nói rằng rất quan trọng là bạn phải có một chiếc ghế siêu thoải mái, nếu không bạn sẽ — và bạn biết suy nghĩ đầu tiên của tôi là gì không?
Dù ông ấy viết thành công hơn tôi nhiều, tôi vẫn nghĩ, lời khuyên đó thật tệ.
Bởi vì nếu ai đó hỏi tôi, kiểu như cách làm một thí nghiệm dán nhãn protein thật sạch trong phòng thí nghiệm, bạn biết đấy, miễn dịch huỳnh quang hay gì đó, tôi sẽ đảm bảo rằng họ có mọi thứ.
Tôi sẽ đảm bảo kháng thể còn mới.
Nhưng tôi sẽ không muốn họ biết rằng bây giờ có những bộ kit có thể làm cho một số khâu trong quy trình dễ hơn rất nhiều.
Bởi vì ngay khoảnh khắc bạn trải nghiệm sự tiện nghi đó, thì cách làm cổ điển sẽ càng trở nên đau đớn hơn.
Không phải là tôi không đón nhận công nghệ mới, nhưng khái niệm tối ưu hóa, mà đôi khi người ta áp đặt lên tôi, là điều tồi tệ đối với quá trình sáng tạo.
Bởi vì tôi tin rằng nếu bạn cứ nghĩ, ôi, mình có thoải mái hay không? Mình có ở nơi tối ưu để sáng tạo không?
Chúng tôi bắt đầu podcast này trong một cái tủ, một cái tủ nhỏ với tôi, Rob và con chó bulldog.
Và chúng tôi không nghĩ về tối ưu hóa gì cả ngoài việc chỉnh âm thanh và hình ảnh đủ tốt để có thể phát ra.
Vì vậy tôi rất thích, rất thích, và không ngạc nhiên là bạn có một chiếc ghế hơi không thoải và bạn cũng không quan tâm lắm.
Ừ, tôi hoàn toàn đồng ý rằng lời khuyên đó thật tệ.
Tôi sẽ làm ngược lại hoàn toàn, bạn biết đấy, hãy lấy chiếc ghế khó chịu nhất có thể.
Bạn có nghĩ những năm lao động chân tay, huấn luyện hải quân, và nghi thức buổi sáng đi gym đã giúp tâm trí bạn bền bỉ hơn bởi vì bạn có thể chịu đựng được,
Tôi nghĩ bạn có thể chịu đựng một lượng khó chịu về thể chất khá lớn mà có lẽ bạn thậm chí không nhận ra vì bạn không có gì để so sánh,
nhưng mà hầu hết mọi người có lẽ sẽ gục ngã hoặc ít nhất sẽ kiểu, như, bạn biết đấy, như thế.
Tôi không biết.
Tôi cảm thấy bạn ngược lại hoàn toàn với kiểu khó tính, bạn biết đấy — từ đó tệ để mô tả.
Bạn không thấy tôi ở nhà đâu, man.
Ờ.
Bạn, bạn có phải người hay than phiền không?
Không, tôi, tôi thực sự cố gắng. Tôi cố không than phiền chút nào.
Tôi nghĩ đó là một tật xấu thật sự.
Nó là một dạng kháng cự.
Hừm. Thú vị.
Stephen Pressfield, buổi này thật tuyệt.
Trước khi kết thúc, tôi muốn hỏi bạn, cuốn sách gần đây nhất của bạn là gì và nói về điều gì?
Và nếu bạn sẵn lòng, cho chúng tôi hé lộ một chút về những gì có thể đến tiếp theo.
Tôi có một cuốn sách ra vào tháng Sáu năm sau.
Chúng ta đã nói về chuyện này trước.
Vài năm trước tôi có một cuốn tên là A Man at Arms, nói về — nó về một nhân vật lặp lại mà tôi có,
mà tôi gọi là cỗ máy giết người một mình của thế giới cổ đại, kiểu như Clint Eastwood của thời cổ đại,
Telamon của Arcadia, và cuốn đó diễn ra vào thời kỳ cuộc đóng đinh, hư cấu.
Cuốn sách mới, một trong những khía cạnh của Telamon là anh ta tiếp tục sống kiếp này sang kiếp khác.
Và anh ta bị nguyền rủa vì những tội ác anh ta đã phạm trong quá khứ phải sống kiếp này sang kiếp khác như một người lính,
luôn là một người lính, luôn chiến đấu, luôn giết người, luôn bị giết, vân vân.
Vì vậy cuốn sách mới sắp ra này, tên là The Arcadian, nói về kiếp cuối cùng của anh ta.
Tôi sẽ không nói thêm gì nữa ngoài việc nó diễn ra trong quá khứ,
và khá thú vị ở chỗ cách mọi thứ diễn tiến ra sao.
Nó thực sự có liên quan đến những gì chúng ta đã nói trước về có hay không những cấp độ thực tại khác nhau?
Và trong trường hợp này, chắc chắn là có những cấp độ thực tại khác nhau.
Và nhân vật này phải đối phó với họ trên đấu trường công lý và trả thù.
Tuyệt vời.
Tháng Sáu tới.
Tháng Sáu tới, đúng.
Được rồi.
The Arcadian.
The Arcadian.
Chúng tôi sẽ để mắt và lắng nghe về chuyện đó.
Trong lúc chờ, tôi không biết bạn thích giới thiệu cuốn sách nào nhất, nhưng, bạn biết đấy, tôi rất thích War of Art.
Tôi thích Do the Work.
Ý tôi là, có quá nhiều cuốn hay, nên tôi sẽ không bắt bạn chỉ nêu một cuốn khác thôi, Gates of Fire.
Tất cả đều tuyệt.
Nghe rất đã và đọc cũng đã.
Mọi người chắc chắn nên xem qua những cuốn này.
Rõ ràng bạn đã có ảnh hưởng to lớn đến quy trình sáng tạo của mọi người.
Và những cuốn sách này cũng rất giải trí khi nghe.
Không phải chỉ toàn danh sách.
Hy vọng vậy.
Ừ, đúng là như vậy.
Và tôi thực sự rất biết ơn.
Tôi phải nói rằng bạn không có thành công ngay lập tức và lớn với bộ phim, với phim King Kong.
Và War of Art cũng mất thời gian vì tôi nghĩ mọi thứ chúng ta biết về động lực dopamine cho thấy rằng, ai mà biết được, có thể bạn đã không viết những cuốn sách tiếp theo.
Và tôi nhìn vào tác phẩm của bạn như một tổng thể, với tư cách một nhà khoa học, đó là điều tôi thật sự trân trọng.
Một tổng thể tác phẩm thực sự là thứ tạo nên điều tuyệt vời.
Và những gì bạn vừa nói về dopamine, tôi chưa từng nghĩ theo cách đó.
Đó giống như dopamine phóng thích chậm đối với tôi, bạn biết đấy, theo năm tháng.
Và, ồ, nó còn cộng dồn theo cách bạn trải nghiệm những chiến thắng của mình.
Ý tôi là, ôi, tôi có những câu chuyện kể mãi về những người tôi biết đã có bài báo lớn xuất hiện trên Science hoặc Nature rồi sau đó biến mất hoàn toàn.
Họ biến mất.
Họ hoàn toàn biến mất vì họ không thể chịu nổi khi điều tiếp theo không ngang bằng với điều đầu tiên.
Bạn biết đấy, chuyện này có thật.
Hiện tượng một-hit-wonder xảy ra trong mọi lĩnh vực.
Và bộ phim My Big Break thực sự nắm bắt được điều đó trong lĩnh vực diễn xuất.
Nhiều điều chúng ta nói hôm nay, Andrew, người ta không dạy bạn ở trường.
Không ai dạy bạn nếu bạn có một lần nổi tiếng thì sao.
Làm sao để xử lý — không ai — đề tài đó chẳng hề được nhắc tới.
Hay cách xử lý chỉ trích tiêu cực, cách xử lý những điều tích cực như vậy.
Ý tưởng về trở thành chuyên nghiệp là gì?
Không ai — bạn không bao giờ học điều này, bạn biết đấy.
Và tất cả đều là những kỹ năng sống cực kỳ quan trọng mà bạn hy vọng sẽ gặp được những người hướng dẫn trên đường đời để dạy bạn vì trường học không dạy.
Chúa phù hộ bạn vì đã đứng lên và làm người hướng dẫn cho rất nhiều người, kể cả tôi.
Bạn có trong danh sách đó, tôi thề.
Bạn có trong danh sách đó.
Và danh sách đó không dài.
Tôi xấu hổ.
À, là vì lý do đúng đắn, tôi nên nói vậy.
Và cảm ơn vì hôm nay đã đến đây.
Cảm ơn đã mời tôi.
Ừ, đây là một niềm vui thực sự.
Chúng ta đã nói về chuyện này nhiều năm rồi.
Thật tuyệt khi chúng ta phát hiện ra là hàng xóm của nhau.
Ừ.
Hy vọng chúng ta chưa vắt hết quả cam ở đây.
Chúng ta có thể làm lại lần sau.
Ồ, chắc chắn rồi.
Và hẹn gặp anh ở phòng gym.
Ừ.
Tôi sẽ cố dậy sớm hơn một chút.
Thực ra lúc này tôi sẽ ở lại muộn hơn một chút.
Sau sinh nhật lần 50 của tôi, tôi sẽ trở thành người dậy lúc 5 giờ sáng, bất kể tôi ngủ lúc mấy giờ.
Đó là điều tôi đã quyết định vài ngày trước sau một cuộc thảo luận khác ở đây.
Nhưng tôi cảm nhận rõ tác dụng chống trầm cảm khi dậy sớm và bạn làm được nhiều việc hơn.
Nhưng việc ra khỏi giường khi bạn ngủ không đủ giấc thật tàn khốc.
Và như tôi đã nói với bạn trước, 50 tuổi chẳng là gì cả.
Bạn chỉ là một đứa trẻ.
Bạn còn hơn 50 năm ở phía trước.
Vì vậy tôi biết khi bạn bước sang 50, bạn cảm thấy như 40, 30, bạn sẽ nói, ôi trời ơi, cuộc đời tôi kết thúc.
Không phải vậy.
Hãy nghe tôi.
Tôi thà hy sinh cánh tay trái để được 50 lần nữa.
Bạn đang có mọi thứ trong tay.
Tuyệt vời.
Chà, có lẽ đó là món quà sinh nhật tuyệt nhất tôi có thể nhận được.
Nghe thật tốt.
Chúc mừng sinh nhật.
Cảm ơn.
Hãy quay lại lần nữa nhé.
Cảm ơn vì những gì bạn đang làm.
Tôi biết tôi không cần phải nói điều này, nhưng xin hãy tiếp tục.
Chúng ta đều được hưởng lợi.
Tôi sẽ nếu bạn cũng làm.
Thỏa thuận.
Được rồi.
Cảm ơn đã tham gia buổi trò chuyện hôm nay với Steven Pressfield.
Để tìm hiểu thêm về tác phẩm của ông ấy và để tìm các liên kết đến những cuốn sách khác nhau của ông, vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời, không tốn chi phí để ủng hộ chúng tôi.
Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast bằng cách nhấn nút Follow trên cả Spotify và Apple.
Và trên cả Spotify lẫn Apple, bạn có thể để lại đánh giá tới năm sao.
Bây giờ bạn cũng có thể để lại bình luận trên cả Spotify và Apple.
Xin hãy kiểm tra các nhà tài trợ được nhắc tới ở phần đầu và xuyên suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc nhận xét về podcast, hoặc khách mời hay chủ đề mà bạn muốn tôi cân nhắc cho Huberman Lab podcast, xin ghi những điều đó vào phần bình luận trên YouTube.
Tôi đọc tất cả bình luận.
Cho những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp xuất bản.
Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tựa Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
Đây là cuốn sách tôi đã làm việc hơn năm năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Nó bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến kiểm soát căng thẳng, các giao thức liên quan đến tập trung và động lực.
Và, đương nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được đề cập.
Cuốn sách hiện đang được đặt trước tại protocolsbook.com.
Ở đó bạn có thể tìm các liên kết tới nhiều nhà cung cấp khác nhau.
Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng.
Cụ thể là Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn.
Và trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số nội dung có trùng lặp với podcast Huberman Lab, nhưng phần lớn thì khác so với thông tin trên podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, trên tất cả các mạng xã hội là Huberman Lab.
Và nếu bạn chưa đăng ký nhận bản tin Neural Network của chúng tôi, bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng hoàn toàn miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như những gì chúng tôi gọi là “protocols” dưới dạng các tệp PDF dài 1–3 trang, bao quát mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ, cách tối ưu hóa dopamine, đến việc tiếp xúc lạnh có chủ đích.
Chúng tôi có một phác đồ nền tảng về thể lực bao gồm huấn luyện tim mạch và tập luyện sức đề kháng.
Tất cả những thứ đó đều hoàn toàn miễn phí.
Bạn chỉ cần truy cập HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống mục “newsletter” và nhập email của bạn.
Và tôi xin nhấn mạnh rằng chúng tôi sẽ không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Một lần nữa cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong buổi thảo luận hôm nay với Steven Pressfield.
Và cuối cùng, nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
我是安德魯·休伯曼(Andrew Huberman),任教於史丹佛大學醫學院,擔任神經生物學與眼科的教授。今天的來賓是史蒂芬·普雷斯菲爾德(Stephen Pressfield)。史蒂芬·普雷斯菲爾德是多本歷史小說與非小說類書籍的作者,包括現今已成為經典的 The War of Art,以及 Do the Work,這兩本書都著重於理解我們心中那些阻礙我們成為最專注、最有創造力與最高產能自我的力量,更重要的是,如何克服那些阻礙。
或許是因為史蒂芬在成為作家與編劇之前做過艱苦的體力工作,也曾服役於軍中;或者是因為他在 52 歲才出版第一本書,史蒂芬非常了解如何堅持不懈、克服內心的疑慮與拖延,並將創作障礙轉化為重要的創作成果。正如你在今天的節目中會聽到的,史蒂芬並不以鼓舞人心的口號或比喻來說話,所以你不會聽到那種「振作起來」或「你只要努力就行了」之類的話。相反地,他非常具體地談到如何安排你的一天、如何看待你的目標與挫折,甚至如何讓你的創作環境更有利於專注與努力。
我們也談到如何捕捉你最好的點子——順便一提,那些點子往往發生在離你正在做的工作較遠的時刻——以及如何落實那些點子。所以如果你有一個點子,或正在尋找一個能與世界分享的創意專案,這次對話對你會非常有幫助。對於任何受拖延與自我懷疑所苦的人,這也會很有用——坦白說,我認為我們大家在某個時候都會碰到這些問題。
幾年前我讀過史蒂芬的書《The War of Art》,我很喜歡。它改變了我做科學研究的方式、做這個播客的方式,以及生活中許多其他層面。你也會注意到,82 歲的史蒂芬頭腦非常清晰、身體狀態也很好。所以我們談到他的體能訓練計畫,以及那對於保持他頭腦活躍、有產出並克服阻力所扮演的重要角色。
史蒂芬不僅成就卓越,他也真正智慧且慷慨。今天,他與我們分享了大量實用的智慧。
在開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的大學教學與研究職務是分開的。不過,這也是我希望並努力提供免費且面向大眾的科學與科學相關工具資訊的一部分。符合這個主題的是,今天的節目確實有贊助商。
現在進入我與史蒂芬·普雷斯菲爾德的對談。
史蒂芬·普雷斯菲爾德,歡迎。
「安德魯,很高興來到這裡。我們以前是鄰居,你知道的,所以我們談這件事已經有一陣子了。很高興來到這裡。」
「是的,我早就想做這個了。我讀你的書已經有,天啊,幾十年了,或者更久。先是《War of Art》,然後我開始借圖書館的書。你寫了很多書,非小說與小說的,對我和很多人影響很大。」
「我想每個人都會面對拖延問題。」
「我想每個人都會面對拖延。你會告訴我們關於 Resistance(阻力)的事。」
「不過有一句話被廣為流傳,聲稱是你說的。我就當作是你說的。」「我已經開始笑了。」「我建議就算不是,也當作是你說的,因為這句話很美。」「如果真的是句好話,我就認了。」
「很好。我想聽聽你對這句話的反思,以及你當時的用意。這句話是這麼說的:『對你靈魂成長越重要的事,阻力就會越大。』這對我來說非常違背直覺。我們都想像創作過程是被靈感充滿的,哦,這是我靈魂的工作,充滿動力去完成,渴望與驅力十足。」
「嗯,那當然是真的。我所要表達的是,當我們構思一個想做的東西——一部想拍的電影或一本想寫的書——實際情況完全不像幻想中那樣,像是:喔,我充滿能量,這會很棒。實際上會發生的是,我所稱之為帶大寫 R 的『Resistance(阻力)』,會像一道道浪潮從鍵盤或任何地方湧來,試圖阻止我們去做,讓我們拖延,讓我們去海灘,讓我們屈服於各種分心,諸如此類。但奇怪的原則是(這也是為何我總說),如果你想知道在三、四個專案中該做哪一個,你應該做那個你最害怕的,因為那份恐懼本身就是一種帶大寫 R 的阻力。」
而且,那個對你靈魂成長越重要的專案——不是對你商業上的成功,而是對你作為藝術家自身的成長——你會感受到的阻力就越大。
換句話說,那個你真正應該做的事情,會是最難的,會最狠狠地迎面打擊你,這也是為什麼那麼多藝術家有非常強硬、職業化的態度,因為他們必須有這種態度,才能抵擋把他們推離要做的專案的阻力,不管那專案是什麼。
對你靈魂成長越重要,你會經歷的阻力就越強。但那正是你該去做的專案。
對。
我有時會用一個比喻,Andrew,你可能以前聽我說過。我想像一棵樹長在陽光普照的草地中央。樹一出現,影子就會出現。樹就是你的夢想,不管是一本書、一部電影還是什麼;而影子就是你會感受到的阻力。兩者成正比。樹越大,影子越大。
所以,當你感覺到那個影子、感覺到那巨大的阻力時——「喔,我想放棄」「我不想做」「我不夠好」等等——那其實是一個好徵兆。它在告訴你,那棵樹、你的夢想,很大。因此你得去做。你不想選一棵小樹,你要選那棵大樹。
你有軍事訓練和相關背景。你曾是海軍陸戰隊對吧?
對。我是預備役的海軍陸戰隊步兵。
你在海軍陸戰隊的訓練,對這個「阻力」的概念、你給人們的建議,以及你突破阻力的能力,有多大的影響?
非常大。我想,當我在受新兵訓練和步兵訓練時,我很討厭那一切,我覺得我等不及要退伍、回去當個普通的平民了。但隨著我成長,過著藝術家的生活——寫作、長時間一個人在房間面對自己的魔鬼兩三年一回——我發現軍中學到的那種美德,正是你必須調動來打這場「藝術之戰」、你腦中那場戰爭的美德。就是固執、願意擁抱逆境、耐心、無私、勇氣,因為一切都與恐懼有關。所以,的確,影響很大。令我驚訝的是,當我開始寫小說時,我被戰爭主題吸引,儘管我從未真正上過戰場。但吸引我的是內在的戰爭、戰爭的隱喻。所以,是的,影響很深。意義重大。
你認為你在海軍陸戰隊時的體能訓練,會不會影響到,A,你現階段的體能日常訓練?
順便說一句,各位,Stephen已經82歲了。我常在健身房看到他,他每天一大早都在。你幾點到那裡?
我四點四十五到。
凌晨四點四十五,這就是為什麼我有時候會在那時看到你,因為我不會在那個時間去健身。你來,我回家。是的,我有時在那裡訓練或在別處訓練。但你非常穩定,你很早就開始訓練,所以顯然你身心狀態都很好。真棒。關於長壽的討論,你就是活生生的證明。所以我很好奇你的體能日常,以及這個日常在多大程度上影響你面對或對抗阻力、去做鍵盤前或用筆寫作的創作工作。
那是個很好的問題。對我來說,一早去健身房,第一件事就是為回家坐到鍵盤前、去面對當天創作阻力做彩排。健身房對我來說就是那件我不想做的事。我討厭那麼早起床去那裡,那會很痛(我們都知道),而且我會害怕,因為你可能受傷、出糗,種種危險。但早上做了那件事——我想我們有個共同朋友Randy Wallace,對吧?我們有──對,Randy,他寫過《勇敢的心》,他的助理(或秘書)導過那部片和其他很多片——他早晨有個習慣,叫做「小小的成功」。他試圖在真正坐下來寫作前,先建立一點勢頭,做些可以說「好,我做了件好事」的事。對我而言,去健身房就是那件事。它不是單純為了體能,而是為了面對:我覺得當我從健身房結束回來,接下來一天要做的任何事,都不會比我剛做過的那件事還難。就是這樣。勢頭被帶起來了,我就可以往前走。至少理論上是這樣。
所以你早上起床時,其實不期待去運動?
才不呢。我的意思是,我們可以在這裡這麼說嗎?
可以,當然可以。
對,絕對不想去。很麻煩,我討厭去。你寧願待在床上?
完全願意。我希望我能一直待在床上。但我如果那天真的賴床(譬如週日),我會對自己感覺不好。我會希望自己有去健身房。我猜你對你做的事也會有同樣的感覺,Andrew,身為老滑板手、終身健身者,你的情況如何?它怎麼融入你的日常?
嗯,我的問題是我非常喜歡運動。
喔,你喜歡。
是的,我一直都喜歡。
我注意到大概在過去兩三年,有時我得再逼自己一點。但我很討厭休息日,儘管它們很重要。你知道的,我確實相信每週要完整休息一天,讓身體恢復。但問題是我真的很喜歡運動。所以等我做完運動、沖澡、吃東西、坐下準備工作時,我會想,喔,現在才是真正需要努力的時候。
但我注意到,只要我沒有把手機帶在身邊,我在那些運動時常會學到東西。我可能會用手機聽音樂,有時聽播客或有聲書,但我會盡量不要在運動時滑社群媒體或發簡訊。因為在那些運動時,總會有一些對生活其他方面有用的念頭浮現。通常是在組與組之間休息的時候冒出來。
我認為運動會把我們的大腦和身體帶到某些不熟悉的狀態,我覺得潛意識會像間歇泉一樣湧現東西。我想起了 The Clash 的偉大歌手 Joe Strummer 說過:當你有一個感覺很重要的念頭時,把它記下來。因為你以為以後還會記得,但某些念頭和點子被提供出來時不會持久,至少不會以原來的樣子持久。你必須抓住它們。
所以我有一套捕捉模式,通常是記在筆記裡。你有沒有一個捕捉點子的方式,不論是在運動時還是半夜醒來時?
我在運動時沒有那種方式。我好像不會在運動時有點子,但我完全同意你的說法:那些像在洗澡、搭地鐵或開高速公路時冒出來的念頭,通常是在你心思被別的事情佔據時出現的。你的自我在運作,某種程度上它打開了管道,東西就冒出來,你總會想,喔,我會記住的。但你忘了,就像夢一樣,它們就消失了。所以,我通常會把它們用語音記在手機裡。現在我的手機裡滿是我得轉錄的東西。但我完全同意這個觀點。
是的,我覺得潛意識以某種方式把東西拋上來讓意識去接住。在那些時刻,就像在夢裡,你會想,喔,我之後會記得。然後就不記得了。真神奇,它們就消失了。
Evanescence。(短暫消逝。)這個字很漂亮,完美描述了這種情況。你看,我的信念有點不同。我不認為這真的來自潛意識。我信女神,我信繆思(muse)。我覺得它來自別的地方,牠們有點在跟我們玩。我記得史蒂文·史匹柏說,當一個點子來時,它是低聲耳語而不是大聲吶喊——他的意思我想是說,這種東西非常微妙,很快就消失,你得趁它還在時抓住它。
我想要快速休息一下並感謝今天的贊助商 Helix Sleep。Helix Sleep 製造的床墊和枕頭會依照你獨特的睡眠需求客製化。我在 Huberman Lab 播客和其他場合多次談過:獲得良好的夜間睡眠是心理健康、身體健康與表現的基礎。你睡的床墊會極大影響你每晚的睡眠品質──軟硬度、透氣性、溫度等,都會影響你的舒適度,需依你獨特的睡眠需求量身訂做。
如果你到 Helix 的網站,會做一個大約兩分鐘的簡短問卷,它會問你像是你習慣仰睡、側睡還是趴睡?也許你不知道,但它還會問你在夜間或睡眠的早期階段是否較容易覺得過熱或過冷,等等類似問題。不管你是否知道這些答案,Helix 都會為你匹配理想的床墊。對我來說,結果是 Dusk 床墊(D-U-S-K)。我大約在三年半前開始睡 Dusk 床墊,這是我迄今為止睡得最好的一張床墊。對我來說,擁有一張適合自己的床墊確實能改善睡眠。
如果你想試試 Helix,可以到 helixsleep.com/Huberman 做那個兩分鐘的睡眠問卷,Helix 會為你匹配一張依你需求客製化的床墊。現在 Helix 所有床墊訂單最高可享 20% 折扣。再說一次,請到 helixsleep.com/Huberman 以取得最高 20% 的折扣。
今天的節目也由 BetterHelp 贊助。BetterHelp 提供由有執照的治療師全程線上進行的專業心理治療。我做每週心理治療已超過三十年,我發現它對我的整體健康非常重要。優質治療基本上提供三樣東西:第一,建立良好的關係(rapport),有一個你可以信任並討論問題的人;第二,提供情感支持或就你生活中的實務問題給出導向性的指引;第三,專業治療能提供有用的洞見,這些洞見能讓你做出改變,改善你的生活,不僅是情感與人際關係,也包含職業生活。
透過 BetterHelp,他們讓你很容易找到能提供有效治療效益的專業治療師,並且全程在線上完成,非常方便──不用開車到治療師的辦公室、找停車位等。如果你想試試 BetterHelp,可以到 BetterHelp.com/Huberman 申請,首月可享 10% 折扣。再說一次,網址是 BetterHelp.com/Huberman。
請跟我多說說這個來自女神、諸神或繆思的東西,你知道的,來自外在、或來自上帝的靈感。
嗯,你知道,如果回到古希臘,對吧?
每一部《伊利亞特》或《奧德賽》或其他那些偉大作品,通常都是以對繆思的祈請開始,對吧?
荷馬會寫著,「女神啊,請訴說這個故事」,基本上就是作者把自我從畫面中抽離,說:我不是要來講這個關於古代特洛伊的故事的人,
女神要通過我來講。
所以他們是在請求、幫助我、顯示給我看,類似那種意思。
我有一位導師,你知道,羅伯,我們之前談過的那個人,一位叫保羅·林克(Paul Rink)的人。他會說:「我可以深入探討這件事嗎?拜託,拜託。」
他是這樣把這個概念介紹給我的。那時候是我第一次嘗試寫書的時候,我大概二十七歲左右。
嗯,其實我以前也試過但失敗過,那是我第一次真正把一本書寫完。
當時我每天早上都會一起吃早餐,那是在卡梅爾谷(Carmel Valley),離你成長的地方不遠,
跟我的朋友保羅·林克,他比我大大概三十歲,是個有名的作家,
認識約翰·史坦貝克(John Steinbeck)、在大蘇爾認識亨利·米勒(Henry Miller)。
他跟我談到繆思——希臘的女神,九位姊妹,負責激發藝術家靈感,對吧?
傳統的繆思形象就是貝多芬坐在鋼琴旁,一個朦朧的女性身影在他耳邊低語,帶給他靈感,
達—達—達—達—噠,對不對?
所以他用萊明頓的手動打字機替我把荷馬《奧德賽》中對繆思的祈請打了出來,翻譯者是T. E. 勞倫斯(T. E. Lawrence)。
我一直保存著那份稿子,後來在大火中燒毀,失去了它。但在那之前我已經保存了大約五十年。
而且每天早上在我坐下開始工作之前,我會大聲而真誠地念那段祈禱文。上帝幫助了我。
我完全相信這點——想法來自另一個地方,而我們的工作,
我不認為那是所謂的潛意識,我們的工作是打開那個通道並讓開,不要擋在那兒。
我很喜歡這個觀念,也完全接受這並不是無意識或潛意識、或人們愛用的任何名稱。
我很難過聽到那份繆思祈禱稿燒掉了。我們或許該順便提一下我們以前是鄰居。
是的。你的房子在火災中燒毀,真可惜。
我住的那棟房子,並不是我的房子,我是租的,也在那場火災中被燒毀了。
所以我猜我們在今天的對話中,會稍微談到失去物品和東西的話題。
但聽起來那份東西對你很珍貴。
是的,失去它很難過,但它在我心裡。
那段祈禱有多長?
它只是一頁,雙倍行距。
我估計念出來大概需要九十秒左右。
你現在想不想念出來,或念一部分?
我就念開頭那一段,因為中間部分荷馬開始敘述整個《奧德賽》的故事。
它是這樣開頭的:
「喔,神聖的詩性,女神,宙斯之女,請為我維持這首關於那位多智之人的歌」,意思是指奧德修斯。
然後他接著講了很多,最後說:「哦,繆思,請使這個故事在各方面栩栩如生。」
我覺得那句很棒,要讓它活起來、在各種面向上都活現出來。
所以,多虧我的朋友保羅,那段文字陪伴了我四十年左右。
我很喜歡。
我們會提供完整文本的連結。其實它收入在《戰爭的藝術》(The War of Art)裡面。
我把這段寫在《戰爭的藝術》裡。我想大概在第114或115頁。
如果有人還沒讀過《戰爭的藝術》,絕對值得一讀。我讀過很多遍,有有聲書也有實體書。
它真的很棒,真的很棒。
那麼在你誦念完這段之後坐下來寫作,在前面十分鐘裡你覺得你的心念會分散到別處多少次?
我是說,你現在已經是個專業人士,寫過很多書,知道哪些是噪音哪些是訊號,
也知道自己是不是真的要去上廁所。這些會跳出來,對吧?
當你剛開始時,阻力會出現,「哦,你不需要再喝一杯水」或「我咖啡因還不夠」,
或是「窗外陽光不夠」,等等。典型的一天,在最初十分鐘裡,你心念會跳到「哇,我想知道新聞發生了什麼吧?」這種念頭多少次?一、兩次,還是從不?
那是一個好問題。像「世界上發生了什麼事?」我以前剛開始寫作的時候,很多年以前,確實會有很多這類想法。
但我不知道是隨著時間磨練出來的習慣還是怎麼樣,我完全相信要直接跳進水池。
我一秒鐘也不坐在那裡想我該做什麼,我直接跳下去,感謝老天,我不知怎地學會了這個,
我就全力專注去做。所以,嗯,我根本不會有那些想法。
你在那股投入狀態裡通常能持續多久?
大概一個小時。然後我會稍微休息一下。
我喜歡做洗衣服,那是我的一大嗜好。我會在開始時把洗衣放進去,
等那一串洗完了我就能放進烘乾機。我會稍微休息一下,然後回來再接著再寫一個小時。
你是享受這件事,還是享受乾淨的衣服,或者兩者都喜歡?
我只是……我喜歡那種程序感和它的瘋狂,你懂嗎?
我可不——一點也不。
我洗衣服唯一喜歡的事情就是清絨毛濾網。
那件事讓人很有滿足感。
那正是我討厭的。
我完全不想做那件事。
有意思。
好吧。我們現在沒在認真考慮(合住這事),但我們會是好室友。
有意思。那你會關上一個小時,全神貫注在打字。等等,跟剛開始比起來,你的內在批評者現在會多久冒出一次?
意思就是,我不知道這方向對不對。我聽過有人說先創作,之後再編輯。你的作法是怎麼走的?
內在批評者幾乎不會出現。當然以前會——以前常常會。那曾經是我多年的一場可怕掙扎。
你會坐下來想,海明威會不會寫這句話?或者,紐約時報看到我寫的會怎麼想?但隨著時間過去,你會學到,你不能被那些狗屁東西綁住。那會把你逼瘋。所以,不,我不會讓內在的批評者進來。
而且我絕對相信一件事:一天結束時,我從不當天回頭讀自己寫的東西,也不會隔天再看。我相信「以多稿來思考」——有人曾這樣教我。
那是《壯志凌雲》原版編劇傑克·艾普斯教我的。我當時在一個電影專案為他工作,他說:「永遠以多稿來思考,你在一稿能修的東西有限。一次草稿你只能改一件事。」
所以我通常會這麼想:我寫一本書,可能會有十三、十四、十五個草稿。最後七、八稿只是些非常小、微小的修改,但我不會回去看當天的工作。我想等到下一稿再用新的眼光去讀,它會清晰很多倍。
當下這樣看,這東西好不好?因為如果太新鮮就去檢視,你會把自己逼瘋。你會開始追求完美,又是一種抗拒。所以,這就是我的流程。我知道很多人不是這樣做,但我就是這樣做的。
當一天結束,鐘一響、辦公室關門,就結束了。我會關掉腦子,讓繆斯在一夜之間處理。我盡量不去擔心它。
我只問自己——我知道我在講細節了。
不,深入細節很重要。因為我覺得你透過書和其他播客多次呈現了輪廓和很多深度,但我認為細節越多越好,因為每個人的做法會略有不同。我們很少聽到別人真實的流程。所以請別在這裡自我節制。
在一天工作結束時,我只問自己兩件事:我投入時間了嗎?我盡力工作了嗎?品質可以留給之後處理,下一稿、再下一稿。但我從不在當下評判它。學會這點花了很長很長的時間,因為我過去會在這一路上把自己逼瘋、一直評判自己。
整個寫作時段多久,還要看你要洗多少衣服?好問題。
我以前可以寫四個小時,現在大概只能寫兩個小時。我跟自己說,也相信這是真的:我現在兩小時能做的事,相當於以前四小時能做的。但我一旦開始犯錯、開始打錯字,我就停。那就像去健身房鍛鍊一樣,到了極限再做就是自找傷害,邊際報酬遞減。所以一疲倦我就停,完全不懷疑。也不會逼自己再多撐十分鐘。
史坦貝克曾說,在漫長一天結束時再硬撐一點點是最虛假的節約,因為你隔天會付出代價。海明威也說他總是在知道故事接下來會發生什麼時候停筆,我也相信這點,因為那會幫你度過坐下來寫作時最艱難的第一瞬間,至少你知道「喔,接下來會發生什麼」。
啊,所以你在腦海中留下一個省略號般的空白。這樣隔天早上你就確切知道從哪接手,入手點也容易一些。
沒錯。把它比作鍛鍊很貼切。多年以前我開始做抗阻訓練,是跟麥克·Menser學的。我不知道你有沒有在 Gold’s(健身房)碰過他。不曾。他幾年前過世了。打斷一下:他們稱之為抗阻訓練,這跟我們談藝術時的抗拒其實是一樣的。請繼續。說得好,諾亞,請講。
關於抗阻訓練以及如何最好地讓肌肉成長、變強,有很多理論。一極端是先熱身,然後做一組到完全力竭,可能再硬撐第二組;那是類似 Menser 高強度的做法。另一端則主張大量量(volume),就是做很多很多組。這個話題爭論不休,牽涉很多因素。但文獻現在趨向一個清楚的結論:在熱身之後,你做的第一組或前兩組,通常是某個動作中最有價值的。喔,我不知道。幾乎可以確定你需要超過一組,整體上當然是需要的。但真正關鍵的是你帶來的強度。
但這一點跟你說的非常類似。你說你以前一天能寫四個小時,現在只寫兩個,還告訴自己那兩個小時能完成同樣的工作。根據我們對神經科學的理解,以及相信不相信都行,在健身房做阻力訓練(或重量訓練)方面,這幾乎肯定是對的。論點是:不管你是在做阻力訓練、寫作、打排球或任何活動,你都會較能動員你的神經系統去完成必要的工作。
你說你以前無法只是坐下來、在腦中只有最少干擾的情況下專注一個小時。現在可以了。你學會了。我們對一件事能投入的強度越高、能帶來的專注越多,那對你就越有負荷。比如說,如果我在健身房做一組動作,完全專注到徹底力竭——這在你剛開始練的時候很難做到。你幾乎不知道怎麼做那個動作,對吧?還在學習。你的神經系統還在學習。你一組能給到的刺激,和你練熟之後能給到的,根本沒法比。這很有道理。
所以有一個反直覺的現象,高效能領域的人開始採用。我和很多不同高效能領域的人談過,不只是運動和創作工作:你在某件事變得越厲害,真正的工作時段應該越短,而且越要短促而強烈。就像刀越來越鋒利,你能切得越深越快;而一開始我們像是鈍刀,得不斷在同一條路上來回磨。所以我認為這是神經系統的一個特徵,這也是為什麼它超越了身體與心理、創作與其他類型的工作。
如果你問偉大的音樂家,他們不再每天練十一個小時。他們會練三到四個極度專注的小時,有時中間會被小睡和吃飯分割。總之,你把這兩個非常專注的小時放進去,中間穿插一些洗衣之類的家務,然後把它收起來、不再看它。整天都在想它嗎?不會。但就像我們剛剛說的,如果有想法跑出來,我會抓起手機把它口述下來。
我想對正在聽這個、想成為作家的人說一件事。我是全職作家,沒有別的工作,不用做其他事,但我一天基本上也只有兩個小時可以寫作。所以如果你有全職工作、有小孩、有家庭、配偶等,如果你能每天擠出幾個小時,你其實就在和我——一個全職作家——站在同一個層次。也就是說,有全職工作還能把你的藝術創作做到全力以赴,是可能的。說得好。
你覺得每天在大致相同時間開始寫作重要嗎?不是說一定要早上兩小時或晚上兩小時,或早上一小時下午一小時,聽起來很有規律。是的,很重要。當我的生活較可預測時,我總是這麼做。但自從那些山火和其他事情發生後,有時我必須調整時間框架,準備好改變。我有一位好朋友傑克·卡爾(Jack Carr),寫驚悚小說的,他寫了《終極名單》(The Terminal List)。他很擅長在飛機上和星巴克寫作,因為他總是在旅行、做各種事,然後就找出時間來寫。真是佩服他,我不知道他怎麼做到,他的產量驚人。我不確定我能不能那樣做。我可能會把寫作時段從11點—1點改到1點—3點,但那大概是我能接受的最大變動了。
你寫作時手機會放在房間裡嗎?電腦會連網嗎?完全不會。兩樣都不會。我的手機可能放在那裡用來口述備註,但除此之外絕對不會。我甚至無法想像連網寫作會是什麼樣。音樂呢?沒有音樂。只有自己的呼吸聲。為什麼?因為你在自己的腦海裡,對吧?你在那個宇宙裡。
我覺得寫作很奇怪的一點是:你在腦中,是你腦中的聲音,但同時你像是在跟潛在的讀者對話。那實際上的對話是什麼?你在想什麼?這聽起來有點哲學,但說到底非常具體。你是在構想與讀者的對話,還是只是把想法翻成文字,而讀者尚未存在?
我在寫作時非常在意讀者。舉例來說:假設我正在寫一個場景,我知道在這個場景中某些事情必須發生——角色A必須做某事,角色B必須做某事,等等。我在把這些寫下來,但我會想讀者是否能理解?我有沒有把順序排好讓他們容易理解?我會不會讓他們覺得無聊?我是不是兩頁前就說過某件事,現在又在重複?所以我不是在跟讀者對話,而是在盡量讓文本對讀者來說儘可能簡單、有趣、好玩。我一直在確保我在引導他們、在吸引他們。
我在想辦法把他們勾住,你知道吧,不要把他們弄得無聊。到這一章或這一場景結束時,我希望讀者心裡會想,喔,我迫不及待要翻下一頁看看接下來會發生什麼。
你小時候和朋友之間會當說故事的人嗎?
不,我小時候根本沒想過這回事。
像你跟朋友聚在一起,你不會講三天前發生的事嗎?
會啊,就跟一般人一樣會講,但不,我從來不是那種會一直說故事的人或什麼的。
我小時候根本沒想過要當作家,一點念頭都沒有。
所以你只是這樣跌跌撞撞走進來,然後誤打誤撞開始寫作的?
是啊,我第一份工作是在紐約市做廣告,剛從大學畢業就去做了。
有點像《廣告狂人》那種情形。
對。
但當時我想,喔,我很想寫一支廣告,讓人們看了會說,喔,太棒了,真好笑,我超喜歡那個東西。
那大概讓我稍微開始有了敘事的概念。
後來我有個老闆,叫艾德·漢尼拔(Ed Hannibal)。
他在家寫了一本書,結果成了暢銷書,叫做《巧克力日,冰棒週》(Chocolate Days, Popsicle Weeks)。
他就辭職去當小說家了。
我當時想,該死,那我幹嘛不也去試試看呢?
所以大概就是那樣讓我開始踏入這條路,完全天真、完全愚蠢,完全不知道自己在做什麼。
真是瘋了。
所以我原本以為你會是那種一直講故事的孩子。
完全不是。
然後你是在幕後寫作的。
不完全是。而且廣告其實挺有趣的,因為流程差不多。
你得進入觀眾的心裡,你有一個故事要說。
我想在廣告裡,目標是讓人購買;在寫作裡,目標是讓讀者買單下一頁。
是啊,某種程度上差不多。
在那層意思上非常相似。
有沒有哪個廣告你特別喜歡的?
沒有,我很糟糕,我從來不擅長那一行。
我從來賺不到什麼錢,根本沒有成功可言。
但我認識了很多好人,也學到很多東西。
你說那是在紐約市?
是的,在紐約市。
事實上,如果我可以打廣告推一本書的話,那是《沒人想讀你的爛東西》(Nobody Wants to Read Your Shit),它是《藝術的戰爭》(The War of Art)的一本小跟進。
裡面很多內容都講到你在廣告業學到的事,因為沒有人想看你的廣告、聽你的廣告之類的。
所以在那行你要學會把東西做得如此好、如此有趣、如此引人入勝,以至於人們會克服他們對被迫聽你那個愚蠢 Preparation H(痔瘡藥)廣告的厭惡。
總之,那是讓我起步的原因,但我小時候並不是個說故事的人,真的不是。
我想回到我們一開始提到的那句話:
「對你靈魂成長越重要的事,阻力就越強。」
我想很多人,包括我自己,聽到那句話會想,好吧,我的靈魂成長是什麼?它想去哪裡?
我覺得當我們聽到「靈魂」和「成長」這類詞,特別是關於我們自己的時候,我們會以為天上有個大大的招牌寫著我們該做什麼,我們會被迫去做它。
你說的其實是相反的——我們最需要做的那件事,有時候是對我們隱藏的。
也許靈感會揭示它,而透過寫作這個行為,即使一開始不知道作品會成為什麼,有時我們會在過程中抵達那裡。
所以對於那些還沒有明確想法但想探索創意感的人,他們可能會透過寫作、陶藝、音樂、拍電影或其他任何方式去做。
從「你最需要的東西是你最抗拒的東西」到「真正進入這個過程,慢慢把那東西從我們內在演化出來」之間的轉換是怎麼發生的?
聽起來像擠壓過程。
像是你要把半固態的混凝土擠過濾網。
但我想知道那個濾網是什麼。
我知道當代的年輕人承受巨大的壓力,要去找到他們的熱情、追隨他們的熱情,等等。
我年輕的時候會想,到底那他媽的是什麼?我不知道我想做什麼,我迷失了,我只是掙扎著。
但我確實認為我們每個人天生至少帶有某種召喚,或至少一種使命。
而那未必是藝術,可能是透過某個非營利去幫助別人,或像你,安德魯(Andrew),把神經科學與科學帶到個人發展領域,諸如此類的事。
我覺得我們都有某種召喚,而且我們知道它。
如果我們能把某人放在這裡,然後說,我給你三秒鐘,告訴我你應該做什麼——那個念頭會跳出來。
他們會說,喔,我知道,我一直想要做/成為×××,就像那種感覺。
但那種輕聲的衝動去做這件事會立刻被一股叫做阻力的力量反駁,因為它在試圖阻止我們。
它是魔鬼,企圖阻止我們成為真實的自己、達到自我實現或什麼的。
所以阻力會立刻對我們說話,比如你如果說,喔,我想做一個播客,想談科學、什麼什麼,阻力立刻會說,你憑什麼,安德魯,要做這個?
我意思是,你是史丹福的一位教授,沒什麼節目製作經驗,再說這事別人早就做爛了。
他們已經比你好一千倍了。
沒人會在乎。
你要麼把它發表出去,要麼就會讓自己丟臉。
你在史丹佛大學有一定的聲望。現在你成了個白癡。
你知道,會是那個聲音,對吧?
有些人真的會說「史丹佛不會喜歡這個。你為什麼要這麼做?你在史丹佛有終身教職,你在幹什麼?你有經費,你的實驗室發表也很好。」
其中一個人是我父親,他也是個科學家。
我就是反駁那樣說法的過程。我的案例說完了。是啊。
這裡真正有趣也真實的部分是,很多時候那些聲音其實來自最接近我們的人。配偶、父親,你知道的,因為……嗯,我可以細說。如果你想繼續我會講下去。
總之,那個抗拒的聲音會出現。此外,抗拒會試圖分散我們的注意力。你知道,它會讓我們拖延,會讓我們屈服於完美主義,為了一句話琢磨三天,或者讓恐懼和其他各種東西阻止我們。很多人一輩子都活著,卻從未實踐他們真正的天命。但我們在談的是對靈魂成長更重要的那件事——這就是我們一開始談的對吧?
那個召喚,不管是成為作家、電影人,或其他什麼,如果我們一生中不去做,那股能量不會消失。它會轉到更惡性的通道,並可能以成癮、酗酒、對他人的殘酷、虐待他人、虐待自己、色情成癮,或者你能想到的各種惡習顯現出來。因為那原本有創造性、幾乎是神聖的能量,真的想成就一場史詩式的旅程,如果我們向自己的抗拒屈服、不讓它成長,那麼壞事就會發生。
另一方面,如果我們跟隨那個召喚,就會讓自己有機會成為真正的自我。你知道,很多在播客界或人類成長、個人發展領域的人會承諾說只要你做了 X、Y、Z 就會達到某種涅槃。但我所保證的是大量極其艱苦的工作——這些工作很可能永遠不會得到回報,但你會走在你靈魂本該走的路上。上天保佑你,這已經是你能要求到的了。有時候結果會非常壯觀,無論是收入、名聲或人們以為自己想要的東西,但那並不是真的應該追逐的目標。我們會談到這點。是的,我們會談。
有時候那像人生的中獎一樣。是的,有時會如此。但那絕對不應該是人們追逐的東西。
是的。嗯,我只知道我自己的經驗,回想起來我在決定做這個播客時也聽到過類似的聲音,像「嘿,那是幹什麼?你在幹嘛?」我並沒有被臨床診斷為妥瑞氏症什麼的,但我當時覺得自己憑藉二十五年在神經科學及相關領域的學習和研究,體內積累了某種知識,如果我不把它釋放出來,我會爆炸。所以我和我的製作人羅伯,還有我的夥伴、綽號「鬥牛犬」的科斯特洛(Costello)跑到托潘加的一個小衣櫥,架了幾台攝影機,我就在鏡頭前爆發了。就是這樣,整個傾瀉出來。我想整個第一年幾乎全是我一個人主持,幾乎沒有來賓,因為當時是疫情,我們也沒辦法好好邀來賓坐下來聊。
哦,我不知道那回事。我甚至不記得有去想那幾百小時的準備。我們確實為每集做了數百小時的準備,但感覺就是像噴泉一樣噴發出來。所以我覺得當某件事在我們內心積累到非發不可的程度,這其實是有好處的。我當然能理解壓抑某件事的危險。你開始那件事時幾歲?——45歲。45歲啊。是的,所以我開始得算晚了。
不,我確實在學生面前講課、做研討,也在捐款人面前演講,在某種程度上這和播客相似:你常常在向非科學背景或來自不同領域的人傳授科學。但對我來說,這個衝動是在心裡面,我控制不住。我的唯一答案就是我控制不住。值得一提的是,我爸對這個播客一直非常支持。他其實也上過播客,讓我們有機會和他拉近關係並了解他。他是個科學家,所以我也學到一些物理學,聽眾也學到了一些物理。
但是,當你開始做一件人們不習慣你會做的事,或他們把一種希望你安穩、有保障的期待投射到你身上,有時那真的是一種對某人的真誠支持。你知道,母親、父親或兄弟姊妹會說:「你要放棄律師的工作去寫電影劇本?你有三個小孩啊……」他們為你擔心,因為他們不想看你把人生推下懸崖。你對此有何回應?我的意思是,那種擔心是有道理的,顯然是有其合理性。但我覺得發生的情況是,每個人在跟自己的抗拒或自己的召喚搏鬥,他們內心都知道自己真正應該做的事,而百分之九十九點九九九的人都沒有在做,或者根本沒察覺到,它只是種隱約困擾。他們看見你,安德魯,開始你的播客,對他們來說那是一種譴責,他們會說:「如果安德魯能做,為什麼我不能?」於是那就有點變成帶有惡意的反應。
我覺得很多時候並不是刻意懷有惡意,但人們會試圖削弱你的努力,然後以「我們是在為你好」的名義去做。像是說我們不想讓你的孩子餓死、流落街頭,他們會試著阻撓你、阻止你去做那些事,還會取笑你、嘲弄你。
像那位電影導演大衛·O·羅素(David O. Russell),不知道你知不知道我在說誰。他拍過《The Fighter》(我很喜歡那部片,主演馬克·沃伯格 Mark Wahlberg)、《Silver Linings Playbook》(和珍妮佛·勞倫斯、布萊德利·庫柏一起演的那部)——那部我沒看過,但《The Fighter》我有看過。還有《Joy》(關於發明神奇拖把的那位女性,片中是珍妮佛·勞倫斯演的)。這些故事都有一個共同主題:身邊最親近的人會對你進行破壞,特別是家人。
像《The Fighter》那部,馬克·沃伯格飾演的是一個拳擊手,他有七個姊妹,還有一個哥哥,他的媽媽是他的經理,替他安排了很多比賽,讓他在體重差二十磅的情況下上場,結果被打得很慘——這是米基·沃德(Mickey Ward)的真實故事。後來他終於遇到一個真正支持他的女孩。但總的來說,身邊最親的人會嘗試阻撓你,他們其實不希望你改變。他們喜歡你現在的樣子——像是說「安德魯,我們就喜歡你現在這樣,我們知道你在史丹佛(Stanford)工作、做你自己的事,我們不想看到你突然從繭裡破繭而出,化成蝴蝶飛離我們。」這可能是無意識的,我不是在批評你的爸爸。他們就是喜歡你現在的樣子。
我們早就知道有些方法可以改善睡眠,其中包括可以服用的東西,比如鎂類衍生物(例如 magnesium threonate)、茶氨酸(theanine)、洋甘菊萃取物和甘胺酸(glycine),還有比較少見的像藏紅花和纈草根。這些都是有臨床支持的成分,可以幫助你入睡、維持睡眠,並讓你醒來時感覺更精神。
很高興跟大家分享,我們長期的贊助商 AG1 剛推出了一款新產品叫 AGZ,是為了幫助你獲得更好睡眠、讓你醒來時感覺非常清爽的夜間飲品。過去幾年我和 AG1 團隊合作,幫忙創造這個新的 AGZ 配方。它把最有助於睡眠的成分按精準比例放在一包好喝的混合飲裡,省去了你自己在琳琅滿目的睡眠補充品裡摸索、試著找出合適劑量和適合你的那幾樣產品的麻煩。
據我所知,AGZ 是市面上最全面的睡眠補充品。我通常在睡前 30 到 60 分鐘服用。順帶一提,它很好喝。而且大幅提升了我睡眠的品質與深度——這不只是我的主觀感受,我也有用裝置追蹤我的睡眠。我很期待大家試試這個新的 AGZ 配方,體驗更好睡眠帶來的好處。AGZ 有巧克力、巧克力薄荷和綜合莓果口味,如我之前說的都非常好喝。我三個口味最喜歡的是巧克力薄荷,但其實都挺喜歡的。如果你想試 AGZ,可以到 drinkagz.com/Huberman 取得專屬優惠。再說一次,是 drinkagz.com/Huberman。
今天的節目也由 Rora 贊助。Rora 做的我認為是市面上最棒的淨水器。很不幸的事實是,自來水常含有會影響健康的汙染物。事實上,環境工作組(Environmental Working Group)在 2020 年的一項研究估計,超過兩億美國人透過飲用自來水接觸到 PFAS 化學物質,也就是所謂的「永遠化學物質」(forever chemicals)。這類化學物質與嚴重的健康問題有關,例如荷爾蒙干擾、腸道微生物群失衡、不孕不育等許多健康問題。環境工作組也顯示,超過 1.22 億美國人飲用的自來水中含有被認為會致癌的高濃度化學物質。正因為這些原因,我很高興 Rora 成為本節目的贊助商。
我已經使用 Rora 的檯面式過濾系統將近一年。Rora 的過濾技術能移除有害物質,包括內分泌干擾物和消毒副產物,同時保留像鎂和鈣這類有益礦物質。它免安裝、免配管,使用醫療級不鏽鋼打造,外型簡潔美觀,非常適合放在檯面上。事實上,我把它當作廚房的一項受歡迎的新增設備。它看起來很好看,出來的水也很好喝。如果你想試 Rora,可以到 rora.com/Huberman 取得專屬折扣。
我們節目請過好幾位臨床心理學家,他們反覆提到的一個強烈主題是:人們會留在自己熟悉、可預測但並不太好的狀態,寧可放棄能夠邁向新生活的機會——甚至放棄去克服對某件事的憤怒。其實我在整個今日對話中一直在想,也不可避免地覺得,或許對創造過程、對真正做重要工作的兩個最危險的東西,是現代世界裡那些大量存在、幾乎免費提供給我們的機會,去讓我們發怒或逃避麻木。我的意思是,如果有人想喝一點酒,我不會貶低那個選擇。我曾做過一期關於酒精的節目。酒對你不好,但有些人一週喝一兩杯或類似的情況,我不會去評斷。
但像酒精、某些形式的社群媒體——我說「某些形式」是因為我確實認為社群媒體在適當的情境、適當的量之下可以是資訊性和教育性的。
更廣泛一些的媒體,像新聞,對吧?
還有各種高度加工、極易入口的食物,這些食物不是因為特別美味,而是讓我們麻痺,麻痺感官,然後無意識地吃下去。
就這樣一個接一個。
我覺得憤怒和麻木是世界想把我們拉走的方式。有人從中獲利。我們以為是免費的,但他們從中賺得很多。
我們把時間、靈魂都給出去了,照你說的那樣。
嗯。
而且更貼近我們內圈的人,真正關心我們的人,從你剛剛說的來看,也多少有自己的心理糾葛。
他們真的很在乎。他們想我們安全無虞。他們想把我們留在他們知道能找到我們的地方。
結果就是,要開始抵抗的過程變得非常困難。它在我們周圍無所不在。
是啊。到處都是。
你說到很多重點了。
所以我覺得,你覺得現在這個世界的設計是不是讓人更難坐到那把椅子上,去面對內在的阻力?我之前表述得不好。周遭都是阻力。那些被賣給我們、所謂「免費」的東西,代價是巨大的。不是投個幣拉桿那麼簡單,但代價是你的時間、你的靈魂、你的本質、你的生命。
是的。然後又有親人、朋友、伴侶,有時候也會在身邊。狗不會受這個影響。貓也不會。牠們希望我們做真正的事,因為牠們會就在我們旁邊。
在這一切之上,當我們坐下來做事時,阻力又從內心深處冒出來。
是的。就像走在地雷陣一樣。
是啊,我完全同意。我不認為現在比這更難過了。
我一直說,要是你想賺十億,想點一個能迎合人們天然抗拒(向內召喚那種抵抗感)的產品就對了,比如洋芋片或社群媒體之類的東西。
他們確實想出這類產品,叫做──你知道的──網際網路、社群媒體。你說得對,很多人靠這些賺很大錢。我甚至覺得他們自己可能都沒意識到自己在做什麼、在觸及什麼。但他們就是讓像你或我這樣有使命感的人不去做該做的事,讓我們因各種原因被拉到別處去。
我覺得今天政治上的很多憤怒和極化就是關於這個,因為人們無法坐下來面對、去做他們生來該做的事。於是更容易去恨對方,或完全陷入那種無底洞似的東西裡。
是啊,追隨你的召喚很難。你知道,我們從進化來看是天生的部落性生物。部落最討厭的一件事就是有人走自己的路、按自己的方式去做,不遵從部落的期望。所以我們作為個體去做那件事,是非常痛苦的。通常像你說的那樣,那種東西會在你身上爆發出來:你得差不多達到一個臨界點、某種意義上的谷底,然後它才會從你內心爆發出來,因為我們會極力抗拒它。這很可怕,也很有意思。
我想我在高中時第一次意識到人類有多可笑。事情是這樣的:當時我迷上滑板。滑板流行過幾波。現在滑板要嘛進奧運、要嘛變得商業化。當我開始接觸時,它其實很不流行。已經經歷過一兩個大浪潮。曾有 Dogtown 和 Z-Boys 那樣的浪潮──像是發現後院游泳池,衝浪者做的那些事。然後有第二波,對於有在意的人來說,那是經典的 Bones Brigade 浪潮。當時只有兩三家大公司。Tony Hawk 因為年輕而早早出現,他的父親 Frank Hawk 經營全國滑板協會。然後滑板就消失了。就是那種,喜歡踢足球的孩子去玩別的運動,滑板就沒那麼盛行,很小眾。
到了九零年代初,有一個很奇怪的潮流,滑板族開始穿超寬鬆的衣服。平常沒人穿那麼寬鬆的衣服。我永遠記得,因為我也在那個社群,我們穿著現在可能連算不上「很寬鬆」的短褲──並不是那種深深下墜的褲子,但算是寬鬆短褲。我永遠記得我們受到多少嘲笑和戲弄。運動員、水球隊、健壯的傢伙都會說「把褲子拉上來」,各種嘲弄。暑假離開,回來之後,恰好在搖滾和嘻哈界有人從滑板文化那裡撿起這個穿法。寬鬆褲和短褲就進入主流。哦,我以前不知道。下一年大家都在穿。那時錘聲就響了──我心想,他們其實根本不知道自己喜歡什麼。這只是同儕壓力的本質。他們完全沒有概念自己真正喜歡什麼。那對我來說是一個很大的領悟。
一開始我覺得他們是偽君子,是白痴,然後我才發現事實並非如此。對大多數人來說,他們所謂的「喜好」是被賣給他們的。
而且他們在追蹤別人。
在我一生中,我遇過很多不認識我的導師。
我真的有一張不同名字的名單。
名單上的人有些還活著,有些已經去世。
不可思議的是,有些人現在成了我的密友。
我常常會說出他們在這張名單上,讓他們感到尷尬。
但我覺得「導師」這個概念,跟那種更廣泛地向其他人打聽什麼是酷、什麼值得追求,完全不同。
導師對你來說有多重要?
我知道你也當過很多人的導師。
順便說一句,你也在名單上,讓你尷尬一下。
我可以給你看我九十年代末、從九十年代末到二千年代初那段過渡時期的那張名單。
導師有多重要?
我們該如何把導師跟內心的聲音區分開來?
在自我引導和被這些導師之聲鼓勵或指引之間,哪種更重要?
因為我相信大眾的意見完全是錯誤的訊號。我覺得那種訊號會把你推下比喻的懸崖。
嗯。
導師對我非常重要,真的很重要。
事實上,我寫過一本回憶錄,叫做《Government Cheese》——不知道你有沒有聽過。
書裡的章節是以我各個導師的名字命名的。
而且很多,很多。
其中很多人根本不在寫作圈裡面。
像我的朋友保羅,他是在寫作圈的。
但是你知道,我在一家運輸公司當過老闆,那個老闆對我來說真的是個導師。
我在華盛頓州摘過水果,那時當過季節性務工的採果工人。
那裡也有一位導師,我連他的姓都不知道。
他也是採果工人,是個退伍海軍陸戰隊員,曾在韓國的長津湖(Chosin Reservoir)服役。
我敢肯定聽這節目的人大多不知道那是什麼,但那段經歷是一場既驚人又可怕的英勇悲劇。
那兩位導師給我的核心教訓是什麼,你能總結一下嗎?
是工作倫理嗎?
是某種為人處世的方式?
在這兩個案例裡,都是工作倫理。
在第一個例子,我會多說一點細節。
請說,請說。
我去上過拖車(tractor trailer)駕駛學校,然後被北卡羅來納州的一家公司錄用。
當時我是個新手。
有一次我犯了個大錯,把一輛掛著約三十萬美元工業設備的拖車弄掉了(dropped a trailer)。
我老闆,名叫休·里夫斯(Hugh Reeves),帶我到達勒姆(Durham, North Carolina)一家叫 Amos and Andy’s 的熱狗店,讓我坐下來,對我說:「孩子,我不知道你心裡有什麼內在的煩惱,我知道你有事情在折磨你。但在你為我工作的期間,你是個專業人士,你的工作就是把貨送到,你不管 A 點和 B 點之間發生了什麼,你都得完成這件事。」
我當時心裡想,嗯,你知道的──但我知道他說得完全沒錯。我當下就覺得,我得把自己收拾好,不能再這樣了。
那句話永遠烙在我腦海裡。
我在採果時認識的朋友約翰(John,來自西雅圖),再說長一點的故事可能有點超出必要範圍。
在採果那個環境,至少我當時是這樣,大多數工作是由所謂的「果園流浪漢」(fruit tramps)做的,就是那些靠搭貨運列車遊走的老手。
他們常說的一句話是「pulling the pin」——你聽過嗎?
「pulling the pin」的意思是太早就放棄。這個說法來自鐵路:如果要把一節車廂與另一節脫鉤,列車工人會拉出一根沉重的鋼針,車廂就會脫鉤。所以有一天你在宿舍醒來,還沒撐過整個採收季,有人就不見了。別人會說:「喔,那個人怎麼了?」你就說:「哦,他把針拉掉了(he pulled the pin)。」
我那時是在努力第一次完成一本書,我已經沒錢了——這也是我來這兒打工的原因。我發現我一生中凡事幾乎都會太早放棄:婚姻、這個、那個……而我的朋友約翰不讓我在季末前就走。他不讓我放棄,他有一種態度,就把我罩在他羽翼下。
那讓我徹底改變,當被問到「我要不要把這個專案做完?」我根本不假思索:當然會,我寧願死也不放棄。這全都是因為他。
所以那兩位導師不是寫作方面的導師,但他們教我的那些道理一直伴隨著我。
我也想說一件事:對於任何在完成一件事上掙扎的人來說,一旦我把那本書寫完之後——我確實寫完了——我之後就再也沒有完成不了事情的問題了;以前那是我多年的噩夢,我常常在達陣線上掉球,被阻力擋住。
我很高興那兩個人到 2025 年還在世活著,我不確定他們現在是否仍然在世。不過談到完美主義,你說過它是敵人。
我在研究科學領域學到兩種截然不同的思維方式。
其一是:沒有一項研究能回答所有問題。所以當你終於清楚資料代表什麼時候,就該把它寫出來、送出去、發表。
我很幸運曾在鼓勵這種做法的人手下工作,因為很多人陷入了「每篇論文都必須成為里程碑式作品」的想法。事實上,當人們覺得論文非得發在頂級期刊不可時,這就是科學造假的主要原因之一——可能是驅動科學造假的最強動力。
可能會有一些壞蘋果混進來,想方設法編造敘事以換取獎項之類的東西。但我覺得那種人非常罕見。那些人會被驅向金錢、名聲更多的領域。在科學界,很多壞事其實來自於人們覺得自己必須發表一篇里程碑式的論文。我很早就被教導,有些論文會投到穩健的期刊,有些會進入轟動一時的期刊,有些計畫則無疾而終。這就是現實。關鍵在於分辨哪一個是哪一個。但要把事情做完。
另一方面,還有一種觀念:如果你能把某件事做得更好,你就應該去做。這也是我把書延後一年出版的原因——我覺得我可以把它做得更好。有新的數據,我想加插圖。但總有個時候,必須把它推出。所以我想我們都同意,完美主義並不見得好,因為它限制了我們完成並發表作品的能力,有時甚至妨礙我們一開始就去做這件事。但在某種程度上,如果我們能讓東西變得更好,可能就應該那麼做。這也與面對阻力並努力突破它密不可分。所以你要怎麼在兩者之間取得平衡?對我來說這是一種強烈的拉扯。我覺得這也是一個很棒的問題。
作為一個作家,很容易整天在同一段落上打轉糾結。當然,阻力在旁看著你、嘲笑你:「喔,看看這可憐的笨蛋,我讓他整天都浪費在這件事上了。」那種完美主義就是阻力的一種,真得要不惜一切避免。另一方面,你也想做出真正好的東西。但像 Seth Godin 說的,當它準備好了就把它推出。會有一個時刻,你知道自己只是因為害怕反應而再三琢磨:會不會失敗?會不會沒聲沒息?會不會慘烈收場?所以我現在不想把它發表。
我有一個朋友,我常講這個故事——他寫了一本非常個人的小說,關於打撈一艘船。他曾在商船界服役,那個比喻非常棒。我看了那本書。那時候還是用打字機打好稿,放在要寄給經紀人的郵寄封套裡,準備寄出。但他就是下不了決心寄出。這個故事最令人難過的部分是,我朋友後來去世了。我不知道那究竟是完美主義還是對現實世界評判的恐懼。但完美主義確實是一種惡習,應該千萬小心提防。但當一件事準備好了,就放手吧。
我想談談死亡。— 嗯。— 我也是。太好了。我看過也讀過史蒂夫·喬布斯的傳記,我覺得很棒。我對它特別感興趣是因為——(書名?)——那本應該是沃特·艾薩克森所寫的《史蒂夫·喬布斯》。喔,原來不是喬布斯自己寫的。不是自傳,雖然在寫作過程中艾薩克森確實有和喬布斯溝通。我想那也是艾薩克森的一種協議:你要願意和他談,他也可以去和你生命中的其他人談。這本書很精彩。
有一個原因讓我很感興趣:個人電腦是在我童年時期出現的。史蒂夫住在我們那一帶,我們會在帕洛阿爾托市中心看到他。他會到我工作過的運動用品店來買直排輪的輪子。我自己是個滑板手,但店裡還是要賣直排輪、手推車之類的東西。總之,顯然他從很早就理解自己的有限性,知道自己有一死。那似乎強烈地驅使他去創造東西、去想像未來。在某種程度上,人們說這也是他不太在意傳統習俗、能夠改變世界並創造這些令人驚嘆產品的部分原因。那些裝置其實是溝通與創造力的門戶,而對自身必死性的強烈覺知在這方面非常有用。
在光譜的另一端,我有個理論:所有形式的成癮基本上都是試圖逃避我們終將死亡這個事實,短暫地忘掉它。從某種角度來看,追求心流狀態和創作作品,是為了忘卻這件事;或者有些人是想藉此讓自己不朽。但我認為,知道自己會死,是一股極強的驅動力。我一直精力充沛,但直到最近、在我快滿五十歲的門檻上,我才意識到,喔,我可能大約處在人生的中點。現實來說我是個生物學家——人類在基因上的壽命潛力大概在一百二十歲左右。透過某些做法,也許能把命數延長五年、十年、二十年,也許未來會有新技術把這個數字拉長。但我估計自己大概在中途左右。所以會有一種「糟了」的醒悟時刻,這很好,因為你不會再像許多人一樣浪費時間。
你對於死亡終將到來(希望是很久以後)的感受有多強烈?你現在看起來健康得很,這很重要。但死神在你的創作或生活過程中有多常出現?你覺得真切感受到死神即將到來有沒有用處?——是的,絕對有。我幾年前在紐約和一個正好和我同年的朋友吃早餐,…
我問他,我說,Nick,你多久會想到自己的死亡?
他說:他媽的,每一天的每一分鐘都在想,懂嗎?
也許這有點過頭,因為那樣也會讓人癱瘓。
是啊。
我不確定我會做到那種程度,但我確實會注意到這件事。
像羅伯特·雷德福兩天前過世了,對吧,是在睡夢中走了。
對我來說,他好像是不會死、會永遠活著的那種人。
另一方面,我有個朋友幾年前真的去世了。
他是我在廣告業的一位老闆,叫 Phil Slott,很棒、很聰明的人。
他曾跟我說過,人們跟你說人生短暫,但其實人生很長。
像想你,Andrew,你現在五十歲,前面還可能有五十年,懂嗎?
所以那個想法就會讓人思考,這也可以是一種抵抗。
像我這年紀如果覺得「我大概只剩幾年了」,那我乾脆算了、偷懶、不必那麼努力。
但不行,因為我可能還會活二十年甚至更多。
那就是一段事業生涯。我應該──我可以寫十五本書。我可以做出各種東西,誰知道會發生什麼。
當然我得這麼做,這也是我去健身房的部分原因,就是不想開始覺得自己在走下坡,或覺得自己沒辦法了。
人生是長的,比我們想像的還長。
從某種意義上,這是做事的機會,但同時也是做事的義務,要持續演進,諸如此類。
另外,有一個面向——我不知道這會不會變成我的自白——
我記得小時候,我們家在大家族裡算是黑羊。
大家,我那些叔叔阿伯都很成功,而我爸過得比較辛苦、比較掙扎。
所以在我心裡就變成一件事,我會想,往前看我會活多久,我就說我要讓那些混蛋看看,我們家不是他們想的那樣。
這一直是推動我的真實動力,甚至比對死亡的意識還強,尤其在那些多年看似毫無進展的時期,這讓我想要為我爸爭光、堅持下去並做點事。
我覺得這也是個很好的機會來談另一種抵抗,這種抵抗其實很具適應性,能推動我們前進:就是跟某人或某事有些摩擦。
我知道這有點政治不正確,但在心裡把某人當成動力來源,逼自己更努力,我覺得這既可能變得有毒,也可能非常有益。
你知道,在《黑暗騎士》某個片段裡有個很棒的瞬間,小丑有機會殺了蝙蝠俠,對方說了句類似「就殺了我吧」;小丑回說「要殺你?我才不想殺你。你成就了我。」那種沒有對方自己就不存在、相互成就的關係,就是說,有個你不斷挑戰、想向他證明自己的人(有時是向自己證明),會很有幫助。
在我職涯的不同階段——當然現在不是,我老實說有點懷念那種感覺——但在我各種追求中,處於競爭狀態有時真的是驚人的推動力。
我可以講一大段故事,但沒必要,我想我們說得差不多了:有個你不允許打敗你、讓你知道你可以做得更好的人,是很有用的。
不過如我們剛說的,它也可能有毒。我有過那種經驗,而且──順便說一句──我贏過,不,我是開玩笑,也不是完全在開玩笑──但從生理學、神經科學的角度來看,這種能量牽動的是一種腎上腺素型的驅力,而不是那種以對技藝的熱愛為導向的動機。
當然兩者會交織在一起,希望這是在你熱愛的領域裡。但如果一直處於純粹的競爭狀態,會讓人耗盡精力,這方面得非常小心。
所以,顯然那東西把你推往前,我懂──要證明你是個粉絲──以一種無意識的方式。你當時肯定沒意識到?
哦,是這樣。當時你沒察覺?
我當時完全沒察覺。
喔,好。嗯,好。
我對這種摩擦是很清楚的,因為那個人和我之間有明顯的對抗關係。那也很有趣。實際上,幾年後我們還一起喝咖啡,回顧彼此在這過程裡完成了多少好作品。
像拉里·伯德和魔術強森,他們互相成就,現在成了最好的朋友,這很棒。
早期的史蒂夫·賈伯斯跟比爾·蓋茲也是如此。
那是真的嗎?我不知道。
喔,對。尤其在灣區,當時競爭非常激烈,那裡一直是科技與電腦科學的重鎮。問題是會是 Windows 還是 Mac 作業系統?後來他們合作,就像洋基和紅襪合併一樣,令人難以置信,你會想這不可能發生,但接著大家就都往前走了。
所以我覺得帶著自我證明欲的抵抗,能有幫助。
是的,我也這麼認為。
你知道,我在健身房的教練 T.R. Goodman,他訓練過很多職業運動員,特別是冰球選手。
他說,很多人——因為他跟他們混得很熟——其實心裡都懷有一股不服氣,像是「我爸,我要讓我他媽的爸看到我能做到這件事,懂嗎?」那種情緒會驅使他們往前衝。
但就像你說的,久了會變得有毒。
某個時候,你確實得來個幡然醒悟的時刻,會想:「等等,讓我控制一下這件事,可能要有點寬恕,或是多一點同理心,設身處地想想我試圖要證明給別人看的那個人處在什麼位置。」像高球手葛瑞格·諾曼(Greg Norman)的爸爸,這種人很多,真的很多,會變得有毒,但如你所說,這種不服氣也能催生巨大的成功,因為它驅動人前進。
是的,麥可·喬丹(Michael Jordan)對任何事都以競爭為榮,出了名的。
是啊。所有事都是。
我很慶幸,現在我做事、創作純粹出於對所做之事的熱愛。已經沒有那些情況了。我從不去想別的 podcaster 或其他人怎麼做,真的——如果我有的話,我會承認。
好樣的。那很好。但過去並非如此。過去不是這樣。那時有時逼出我最好的一面,但也讓過程痛苦許多。我覺得為了手藝而做事真的很重要。
沒錯,我完全同意。但正如你指出的,即使你熱愛這門手藝,過程仍然可能很痛苦。
是啊,這很怪。光明與黑暗交織在一起,創作就是這樣奇怪。
事成之後外界的反饋怎麼辦?評論。
談談《King Kong Lives》吧。你寫過這部片,發行時並沒有獲得廣泛讚譽,甚至很尷尬。那部片真的那麼糟嗎?
噢,糟透了。真的糟得很。
你在放映時就知道它糟嗎?
不,那更糟——當時我覺得它超棒。我記得這片是我和一位搭檔ロン·舒塞特(Ron Shusett)一起寫的,他是當年《異形》原創班底的人之一。那個外星生物從人胸口衝出來的橋段是他的,還有那個所謂的「face hugger」(貼臉寄生生物)也是他的創意。所以他在科幻界很有傳奇色彩,而我算是他的後輩搭檔。
我們替片商 Dino DeLaRentis 照合約做了這片,完成後我們覺得:「這太棒了。」狂熱到我們還邀請所有朋友來試映。結果片尾整個放映廳死一般的寂靜。我之前跟你說過,《Daily Variety》的影評寫道:「Ronald Shusett 和 Steven Pressfield,我們希望這不是他們真名,為了他們爸媽的緣故。」那真是個很糟的時刻。
但從我的觀點來看,這是我第一次真正參與製片的一部電影上映,所以我得接受。我一位朋友 Tony Keppelman 把我拉到一旁說:「你已經進了競技場,夠格挨打,但你至少在那裡做事。」他說得完全對。最後我反而很感激那次經驗,至今仍感激。但影評確實糟透了,讓你保持謙卑。
你有回去分析過電影哪裡出了問題、怎麼做才能變好嗎?
沒有,當時痛得連想都不想想。自從片子上映後我就沒再看過了,大概是八、九零年代的事了。
那部片預算多少?
很多,是大預算。我當時不知道確切數字,但確實是上百萬,特效多得很。你知道,金剛片總得花很多錢。狂啊。真的糟透了。
但我確實相信理想狀態是不去聽外界對你所做之事的評斷,只由自己來判斷。如果可以的話,也最好取得一種客觀的橫斷面意見。很多東西一推出就石沉大海,有些則被人熱愛。但重點如保羅·林克(Paul Rink)對我說的:今天就開始下一個,別拖太久,一旦結束就馬上開始下一個。正如我們說的,這是一輩子的事,出於對這門手藝的熱愛,是一輩子的練習。專業人士不會把成功或失敗看得太私人化,而是繼續做下一個、再下一個。
當創作品或任何與我們名字緊密相連的東西出來時,這就是個挑戰。書上有作者名、電影有製片、導演與演員的名字、podcast 幾乎都以主持人命名,這挺有趣的。在科學界,實驗室常常以你名字命名──像 Huberman Lab。我一直覺得實驗室應該以特定的科學課題命名,別國就是這樣做,我覺得那樣更優雅,也會教導學生與博士後你們是在追求發現,不只是為了你的職涯。不幸的是,在美國我們推崇「獨立研究者」的概念,全都是關於個人,或是兩三個人的小團隊去攻破某個難題,就像華生與克里克那樣。這種文化一直存在,我若有神奇魔杖就會把它廢掉。
但當我們的名字與某個作品緊密相連時,好的反饋會讓人感覺很好。
如果你是個對自己嚴苛、要求極高的人,負面回饋會讓你受傷。
我會說我的經驗是,你每天收到的負面回饋越多,它的衝擊就越小。
一開始,像播客一推出,你會收到一堆好評,然後也會有幾則刻薄的留言,你會覺得,哇,那真的很刺痛。
但如果你每週都做播客──不管是一週兩集還是一週一集──很快那些就會被沖淡。
訊號與噪音的影響會大幅下降。
我之所以這樣跟人說,是因為你放出的東西越多,你收到的回饋越多,而回饋對你的影響就越小。
但正面的回饋同樣會讓整體變得更嘈雜。
所以當你坐下來寫一本書時,你肯定會看到某種程度的反應。
你會想知道,它賣得好嗎?表現如何?不好嗎?
但聽起來你好像不去分析為什麼會好或不好,你只是認為,那就是你當時所在的點,也就是讀者當時所在的點。
我不去分析,因為我不知道你是否真的能弄清楚。
而且,任何你推出的東西,很多時候都跟時機有關。
人們當時是否準備好?這作品在那個時刻是否合時?它獲得了多少曝光?有沒有被推廣?甚至有人知道它的存在嗎?
有太多因素超出作品本身好壞的範疇。
你只能問自己:你盡力了嗎?你是否已經傾盡全力?
如果你做到了,那就已經是你所能要求的一切。
但對我來說,這是終身的練習,我會一直這麼做,直到他們把我帶走為止,之後有什麼下一個我就做什麼。
很明顯你不會放棄。
不,我不會放棄。
很好。
大腦裡的多巴胺動態會告訴我們,如果你有一個大成功,比方說一本書、或一部電影、或一張專輯,不管下一件事做得多好,都不會有那麼強烈的感受,除非它超越了前一件。這就是我們所有人內建的多巴胺迴路法則。我不是寫這套劇本的人,這是硬接線的。
在你所有的書裡,哪一本得到最多大眾接受與讚譽?
大概是《The War of Art》或《Gates of Fire》。
好,那之後出的書是哪一本?
但我要說的是,這兩本書都是花了好幾年,才達到某種程度。它們都不是一夜成名的作品。當時並沒有什麼喧囂或風光,幾乎沒有。大概在八年或十年後,你會發現,喔,這東西慢慢在發酵、在累積人氣。
所以那是一種完全不同的感受,當時我並沒有從中獲得太多多巴胺回饋,這可能是一件好事。
是,我也這麼想。
我是說,整個「一曲成名」的概念──像某些樂團只有一首歌紅了──湯姆·漢克斯演過一部關於這個題材的好電影,我忘了片名了。
That Thing You Do. That Thing You Do. 完美的例子。
那些一發紅的樂團或藝人,突然爆紅,出了那首歌之後就消失了。
其實有一部很棒的紀錄片,如果你不介意我提起,我希望大家都看過。那是在多年以前我在翠貝卡影展看過的一部紀錄片,叫做 My Big Break。它是真實故事,講四個住在洛杉磯同一間公寓、都想當演員的年輕人。我不多劇透,但可以說其中一個人變得非常成功。我不講另外三個人發生了什麼。
但這部片想傳達的重點(這不是爆雷)是:每個人都有機會迎來大突破。大多數人把它搞砸了。他們不是因為做不到那件事而搞砸,而是因為無法承受那件事真的發生。這反而擋住了他們的創作過程或本質。這是一部很棒的紀錄片。
哦,真的?My Big Break?
對,超棒的紀錄片。我覺得任何想在某件事上變得厲害的人都該看一看。我從中學到很多。
好,所以你不太注意那些批評。
我盡量不去注意。我也是人,會在意。
當然,但理想的狀態是徹底超越那些。
我大學時認識 Jack Johnson,他是個吉他手,是個很成功的音樂人。多年以前我們有聯絡,他跟我聊他的生活,因為我認識他現在的妻子,她跟我們同班。他還跟我聊他的小孩。從他說的每件事可以很清楚看出,他創造了方法,不讓自己真正去接觸到自己有多紅──就是讓自己持續謙卑。
替他高興,真棒。
每天都這麼做。
是啊,做家務什麼的。
啊,太好了。洗馬桶也好,反正就是那些事。
特別是在大型音樂節之後,那種面對龐大群眾的日子,他會做那些自我調節的事。
聽起來像。
很像一個禪意的小故事。我們在夏威夷長大。師父會說,掃好角落。 我們在夏威夷長大,所以他有那種背景。他一直很沈穩,從大學第一天起,他就比大家酷很多,且非常友善。所以他不是裝酷,他就是天生很酷。很厲害的衝浪者,很棒的人。他太太也很棒。
他拿起吉他,在大學樂隊裡彈過,還行,但只是個配角,他甚至不是主唱。
然後有一天我念研究所的時候,我好像剛裝了 iTunes。我一看,欸,是 Jack Johnson。
「他們說,你還沒發現嗎?」
我說,「沒有啊,我一直埋頭在實驗室。」
「他真的是個大人物。」
「而且,他——我是說,他已經很久都是個大人物了。非常謙虛,非常親切。還會自我調節。替他高興。」
「對啊。外界的肯定對你來說聽起來跟批評一樣,是個敵人。」
「是的。我當然完全不相信那種東西。我覺得那很誘惑人,最後只會把你拉向錯的方向。你懂的?」
「還有第三方的認可——我的合夥人 Sean Coyne,我的商業夥伴 Sean Coyne——我要在忘記之前給他點功勞,書名《The War of Art》不是我想的,那是 Sean Coyne 想的。他把那個書名給了我。他給了我那個書名。」
「是啊。我們一起出了本書。他的小公司出版的。那是他的書名。上帝保佑他。」
「是啊,上帝保佑他。」
「書名很重要。」
「是啊,書名很重要。」
「Eat, Pray, Love。」
「怎麼搞的?那也沒辦法超越了。」
「對。」
「The Body Keeps the Score。」
「啊,對。心理學、生物學、身心健康領域裡,沒有哪本書像《The Body Keeps the Score》那樣,在人們心中引起共鳴,持續那麼久。因為那真的是個超棒的書名。」
「是啊,真的很棒。」
「你會多常想書名?是在寫完才想,還是在過程中就想到了?」
「寫完才想,但我發現書名真的很難。很多時候別人幫我取過書名,或有時候在過程中會跳出來,但要想出一個很棒的書名真的很難。我完全不知道訣竅是什麼。」
「我想先插個短廣告,感謝我們的贊助商 Function。去年我在尋找最全面的實驗室檢測方案時成為了 Function 的會員。Function 提供超過一百項進階檢測,能給你身體整體健康的一個重要快照。這個快照會提供你心臟健康、荷爾蒙健康、免疫功能、營養素水平等多方面的洞見。他們最近也新增了毒素檢測,比如來自有害塑膠的 BPA 暴露,以及 PFAS(永遠化學物質)的檢測。Function 不只檢測超過一百個與身心健康相關的重要生物標記,還會分析結果,並提供相關領域專家醫師的見解。譬如我在第一次做 Function 檢測時發現血中汞含量偏高。Function 不僅幫我發現,也給出如何降低汞含量的建議,包括減少吃鮪魚。我原本吃了很多鮪魚,同時也努力多吃葉菜、並補充 NAC 和乙醯半胱氨酸,這些都有助於支持麩胱甘肽生成與排毒。我在做了第二次 Function 檢測後,證實這個方法有效。全面的血液檢測非常重要,因為有很多影響你身心健康的問題,只有抽血檢測才能發現。過去血液檢測總是昂貴又複雜,但我對 Function 的簡便性和費用水準印象非常好,且價格非常負擔得起。因此我決定加入他們的科學顧問委員會,也很高興他們贊助這個播客。如果你想試試 Function,可以到 functionhealth.com/Huberman。Function 目前有超過 25 萬人的候補名單,但他們提供 Huberman 播客聽眾提前使用的機會。再次說明,是 functionhealth.com/Huberman 以取得 Function 的提前使用資格。」
「你覺得為了成為任何一種成功的藝術家,在人際關係層面必須有所犧牲嗎?」
「就我經驗,肯定是的。我曾和一位健美朋友聊天,他前幾天跟我說,他不相信平衡,你知道那種工作與生活平衡。他說他不信。我也有點這樣的態度。如果你想——我非常敬佩 Kobe Bryant,是個很顧家的男人,愛他的孩子、愛他的妻子,但同時又對籃球痴迷到了極點。他不知怎麼辦到的,還能超越那個,對別人有幫助之類的。但我確實覺得,某個時候,如果你要追尋你的使命,不論那是什麼,你得全心全力去追。這可能會導致生活失去平衡。那就可能意味著告訴別人你要早睡。你晚上睡很早。」
「我睡得早,但那只是我的怪癖。但我人生中也錯過了很多東西,包括沒有小孩。但我不後悔。我想這就是這行的本質。」
「嗯,你有豐富而充實的人生。我的生活也失衡,但對我來說,這是我選擇的。就像《教父II》裡那段很棒的台詞——是 Lee Strasberg 那位演員嗎,他演的,嗯,等於是邁耶的角色,不是 Meyer Lansky,真正的——我忘了他的名字了——他在講 Hyman Roth 的時候,Hyman Roth、Hyman Roth……他在麥可·柯里昂(Michael Corleone)那一段有個戲,他提到 Mo Green,他的門生,從小長大有人朝他眼睛開了一槍。我從來沒問誰幹的,因為我對自己說,這是我們選擇的生活。那就是我看待這件事的方式。」
「很有意思。那段戲也很棒。」
「是啊,那部片好看得不得了。」
「對啊,前兩集反正是好片。」
「對。第三集簡直是個大翻車。」
「是啊。」
嗯,在美國,我們會慶祝那些高成就者和真正從人群中脫穎而出的人。這其實是美國的精髓,從它當初的樣子來說,你知道的,唉,可惜啊。對,完全是。現在我們在付出代價。是啊。
但你知道,像 Michael Jordan、Kobe Bryant,正如你指出的,這些人花了極大量的時間在自己的技藝上——嗯,可能 Kobe 稍微平衡一點,但投入的時間真的是驚人。但我覺得如果你在美國長大,某個時候你會收到這個訊息:那有可能就是你,對吧?那跟其他地方不一樣。我知道我爸來自南美,我家族有人來自歐洲,我也接觸到世界上並不是每個孩子都一直被耳邊灌輸這種話的事實。像是:「嘿,那有可能是你,你只要找到你的事,然後全心投入就行了。」
而現在似乎有個轉向,人們開始關注那些高成就者的缺點,說他們並不完美。我認為我們在這裡所說的,或我聽到的是:如果你要去追求一個高峰,按定義你的生活就不會是平衡的。就像,呃,你知道,埃德蒙·希拉里(Edmund Hillary)第一個登上珠穆朗瑪峰,他離開很久。他們沒有手機。我想如果他有家庭,他們甚至不知道他會不會回來。那不是平衡,完全不是。他們也不是在珠峰頂上領支票的。所以這種為了追求技藝而犧牲其他東西的想法,是不是你一路上有經過仔細分析的,還是你覺得有種內在的力量驅使你不斷投入創作,如果有些東西必須溫和地或不那麼溫和地掉下去,那就讓它掉吧?
我一生嘗試過各種其他的事,包括愛情、婚姻、一份體面的正規職業、你知道的藍領工作,一直在試圖找到一件事,到頭來我可以把頭靠在枕頭上心安。但什麼都沒有效,直到我找到追求我的技藝。那對我有效。你知道,當一天結束時,我會覺得,好吧,我透過做這件事贏得了我在這個世界上的位置。相較之下,其他事情到最後會讓我抓狂。所以我有點被引導到那裡。就像,感謝上天我找到了可以依靠的東西。那已經是很久以前的事了。在那些年裡,我時不時會問自己,這對你還有用嗎?或者你是不是該發展成超越這個的某種東西?但它還是對我有用。而且,我其實沒有什麼遺願清單。你知道的,如果有人給我十億美元,我就把它全部捐掉,就這樣。所以,對我來說,就是這樣。而且這甚至不是關於頂尖成功,因為我根本沒有達到什麼頂峰成功。你知道,我有足夠的成功付房租,對我來說那就夠了。我在做我想做的事,不需要去做別的事。
所以對我而言,這真的是在追尋我認為自己來到這個世界上該做的事。每一本書、從一本到另一本,對我來說都是驚喜。每一本都是一個驚奇。這又是另一種奇怪、反直覺的事。不是說你能做個五年計畫之類的。沒有。某件事出現了,它自己呈現出來,彷彿從女神那裡降臨,就是那樣。然後你去做它。很明顯你天生就會創造東西,並發現自己需要創造的東西。我忍不住覺得我們都在這裡要做一些對我們特別的事。對,我想是這樣。是的,我想很多時候,如果人們生活不平衡,大家會以為,噢,那是創傷,有時候確實如此,或是那個或是那個。現在我有比較多所謂的「名人」朋友,他們很多人有創傷,也有很多人沒有,有些人真的很快樂。是啊。很多人有我稱之為比較像「便當盒式」的人生──他們的職業是主菜,然後還有其他的小格子,例如關係、不同類型的動物或人。有些人的感情那一格比較大,他們的事業焦點較小,他們看起來很快樂。
所以這個平衡的概念是個很奇特的東西,那些便當盒式的人似乎存在,他們有時會把自己的想法投射到別人身上。嗯哼。
你每天花多少時間在社群媒體上?嗯,也許一天一個小時吧。我算是有個惡習,真的得戒掉。但我會滑 Instagram,像是那樣。至於跟人溝通,幾乎很少。我早上處理電子郵件兩分鐘就搞定了。但我認為社群媒體上是你自己在發聲,這很好,因為人們現在能幾乎直接接觸到啟發他們的創作者,這很棒,也能接觸到其他人正在做的事。嗯,我很欣賞你所有作品的一點是,它們似乎沒有一個固定不變的主題。有些作品會重疊,但裡面有很多不同的主題。
在我們轉到一些也許大家沒預期到、我想跟你一起解析的主題之前,先談談「轉為專業人士」以及成為專業者的概念。如果我們接受「Resistance(阻力)——首字母大寫的 Resistance」這個觀念,指的是當我們開始著手寫書、拍電影、或跟隨自己的召喚時,內心那股會自我破壞的傾向,那麼問題就變成了:要怎麼克服這個東西?對我有效的方法是「轉為專業人士」。
多年來我一直掙扎、無法把事情做好,後來有一天我意識到自己只是在用業餘者的思維。如果我能在腦中按下一個開關,開始用專業者的思維去想,我就能克服一些問題。說到偉大的職業選手,我會想到科比·布萊恩、邁克爾·喬丹或湯姆·布雷迪之類的人物。專業者與業餘者相比,有一些明顯的特徵:
專業者每天都出現。專業者在崗位上待一整天,或以等同於整天的方式投入。我們很多人在工作上是專業的,但回到家後要開始自己的樂團或小組時,就撐不住,無法把那種專業態度帶過去。
我說過,專業者不把成功或失敗看成是針對個人的事。業餘者會把它當成個人問題。業餘者若遇到差評或反應不好,就會放棄:「我不要做了。」而專業者會「帶傷上場」。像科比、喬丹,如果拉傷了大腿後腱,他們還是會在場上,他們寧可死也不會被替換下場;而業餘者一遇到逆境就會垮掉:「啊,外面太冷了」、「我得了流感」,諸如此類。
還有,業餘者會在意自己的感受:「我今天不想起床」、「我今天不想做我的工作」。專業者不在乎自己感覺如何,他們就是去做。業餘者有業餘的習慣,專業者有專業的習慣。我的書《Turning Pro(轉變為專業人士)》就是在講那個在腦中把開關翻過來的事,這個開關不花錢。你不用上課、也不用取得任何證照。你只要對自己說——如果你能做到(當然不容易)——好,我現在要以職業選手的態度去攻這件事,不管那是什麼。科比會在不想做的時候選擇放棄嗎?絕對不會。
還有另一個對我有效的「轉為專業人士」面向。我當過大約十年的編劇生涯(像我們談到的《金剛再生》那樣)。你會發現編劇很多時候會成立一人公司的形式,簽合約時不是以個人名義簽,而是以你的公司名義簽:不是寫 Andrew Huberman,而是寫像 Huberman Lab、For Services of Andrew Huberman 那樣的公司名義。我很喜歡把自己想成一個雙重角色:你既是這個事業的執行長(CEO),同時也是做實際工作的人。當我只把自己當作做事的那個人時,我很難推銷自己的點子,會太害羞;但如果我是我公司的執行長,是個職業者,我就能大力推銷它。因此,把自己看成專業者這個念頭,某種程度上把所有對失敗的道德責備都抽掉了。我們不再因為拖延、完美主義、屈服於恐懼或自我懷疑而怪罪自己。我們只是說,好吧,那是我用業餘者的思維做的事,但現在我要用專業者的思維,而專業者不會屈服於那些東西。這種心態轉變對我幫助很大。
我很喜歡這個。我覺得這很多層面都跟「把自己當回事」有關。當人們聽到「把自己當回事」這句話時,會以為那代表某人很嚴肅、永遠不開玩笑、沒有幽默感,但我並不是指那個。我希望人們能更認真看待自己,包括他們內在那些創意閃念。你說轉為專業人士沒有成本,我同意在金錢上沒成本,你可以決定去按那個開關。但我要說的是——我並不是要反對你的說法,我知道你會怎麼說,我也同意——這裡有一個很大的代價。我指的代價是當你開始認真看待自己時,周遭的人會如何反應。
我不需要在這裡把那個故事再說一遍,我在別處已經講過。但我高中時是個表現不突出的學生。多虧我的高中女友去上大學後發現了那點,也多虧啟發我對生物學產生興趣的生物老師,多虧 Harry Carlyle。我有動力,但當時並沒有以正確的方式組織起來。但當我從一個大家都喜歡跟他相處、比較好玩的那種人,轉變成那個無論要付出多少努力都一定會考出好成績、每週絕對會去三天健身房、會確保有足夠睡眠的人時,你會招致很多非議,特別是在十幾歲末到二十出頭那段時間。當然,那時我也出去玩、參加派對。我從不大量喝酒,但會去參加派對。隨著歲月過去,我參加社交活動越來越少。即使在讀研究所、當博士後、或是初任教授時,開會時大家都會去下班小酌,而我就會選擇不去了。
如果我那天早上沒運動,我會去運動。
而我會晚上去睡覺,而不是熬夜在酒吧聊天,因為那些酒吧裡會發生很棒的互動,科學討論之類的事情。
但隔天早上,我希望在研討會上能夠表現專注,能學到東西並有所貢獻。
所以代價很大,並不是每個人都喜歡那樣,因為他們會覺得那是壓力。
有點像你如果吃得好、吃得健康,人們會更注意自己不健康的行為,並會想盡辦法讓你覺得那不對。
我們在大尺度上看到這種現象,在文化裡也看到。
你知道,甚至會有極端情況,比如體像失調,或把健身推到不健康的極端,或把任何事做到極端。
但我們看到有人因為對健康認真而被嘲弄──並不是被恥笑,而是被取笑。
真瘋狂。
但這一切都關乎他們自己,很明顯,都是關於他們不願意放棄第二個巧克力可頌。
你知道,或者感覺自己可能不如周遭的人那麼健壯。
當你周圍的標準可能提高時,對人來說那會很可怕。
我們剛剛談到這個,Andrew,當我說到,像是你開始吃得健康、睡得好、早起之類的,對那些知道自己沒在做、也知道應該這樣做的朋友來說,這會成為一種責斥。
他們會想:「這傢伙是誰,憑什麼這樣做?」
然後他們會試圖破壞你、貶低你、嘲弄你。
所以你說得對,轉為專業是有代價的。
很多時候,如果你走那條路,你必須把一些人拋在後面,那些曾經是你朋友的人,你就不能再像以前一樣和他們做朋友了,因為很多時候朋友群之間會有一種未明說的約定:我們都要維持平庸,這就是交易。
事實上,《心靈捕手》(Good Will Hunting)那部電影就是在講這件事。馬特·戴蒙飾演的角色是個數學天才,而他的那些在波士頓南區常打架的兄弟們有個約定:我們都會維持藍領的生活,大家當朋友,一起玩得開心。電影結尾有個很經典的場景,本·艾佛列克飾演的死黨對他說,如果二十年後我回來你還待在這,我就會殺了你,因為你中頭彩了,你有天賦,你必須去使用它。
所以人們會立下那種約定:我們都會在這裡維持平庸。如果你,Andrew,試圖往上爬,你就會成為那個突出的花朵,會有人來把你拉下來。所以有時候我們確實必須把人留在後面。
好消息是,我可以以自身經驗說明,有些人在等你,他們有很高的標準,會成為很棒的朋友。而且很多曾經被我們覺得已經被拋下的人,後來會回來請教如何在身體上、創造力上變得更好。
我想「主流文化」這個概念是我父親很早就植入我心中的東西。我喜歡在史丹佛當教授的一點是:你往右看、往左看,身邊的人都很了不起。如果說有什麼壓力的話,其實從外部來看並不多。史丹佛的每一位教職人員都對自己施加極大的壓力,去實踐他們想要創造的願景,真的很了不起。
我有些同事在生活的多個領域都表現得簡直超出常人,11分滿分10分那種。當然在有些方面只有一項突出,有些人的私人生活可能比較有挑戰;而有些人似乎樣樣都能兼顧。但我覺得有位以前來做客的嘉賓、曾是一流操作者的DJ Shipley說過的一句話很對:「你永遠不想成為小池塘裡的大魚。」那是最糟的處境,最不舒服、最悲哀、成長最少的地方。你要被那種真正努力、逼迫自己的人圍繞,這樣你的標準會提高,你也會變得更好,並且會發現自己能成為各種美好的可能。
我認為社群媒體現在有個好的一面,就是人們可以找到導師,可以找到那些不假裝完美的人。以前我們以為名人是完美的,現在你越出名,越難掌控自己的聲譽,從某些方面來說這是好事。它也有陰暗面,但沒有人是完美的,只是有人在強調或淡化生活的某些面向。
所以,正如你指出的,讓自己轉為專業、認真對待自己、認真對待生活,這其實是人可以為自己做的事。這也引出了更大的問題:你談的很多內容——這也是我為什麼如此喜歡你的原因——都是非常務實的。我們一開始談的是你何時做事、怎麼做、如何結束一段工作、如何重新開始一段工作。但你似乎也很連結創作過程的精神面向,你把這兩者首尾呼應。因為對很多人來說,他們聽到創造力時,會覺得有點神祕,幾乎像是在試圖抓住霧一般。
很多時候這個過程就像想抓住霧一樣。
所以你已經給了很多非常務實的建議。但當談到那種較高層次的屬靈東西──如果你願意這麼說──繆思,那在你對自己未來方向的反思中扮演多大的角色?
因為聽起來你相信很多東西並不是出自我們,而是透過我們而來。
我完全相信這一點。你說得沒錯,Andrew。我覺得創作生活是雙面的。你知道,一面是有點像藍領的務實面,作為一個專業人士,你可以坐下來做你的工作、紀律自己、知道要做什麼。另一面則是:靈感從哪裡來?它們不是從我們而來,它們來自別的地方。
所以我絕對相信我們生活在物質層面,但在我們之上還有一個層面。我們試圖與那個層面溝通,那個層面也試圖與我們溝通。我們作為藝術家,如果我們在修道院裡,從這裡到那裡的移動會被稱為祈禱;但如果我們是藝術家,從這裡到那裡的移動就像是呼喚繆思──有點在說:給我一個點子,幫幫我。我們在物質層面把自己置於這個更高層次、我們開悟的自我或不管你想叫它榮格式自我之類東西的服務之下,盡力去引導它。我們在這裡作為專業人士的工作,就是要準備好去承受那股「電壓」,當它傳到時能接得住。就像貝多芬能在鋼琴上彈出他腦中所聽到的東西一樣,對吧?那就是我們的工作。我們必須知道如何把那東西以物質形式產出,不論那是什麼。但它是來自另一個地方的。
所以我完全相信,對,存在更高的維度,可能還有很多更高的維度。我覺得古希臘人在他們關於繆思與各種與我們這個物質世界互動的神祇的概念上,真的有觸及到某些東西。那是一種擬人化的方式。我相信我們也可以想出某種量子場的說法來解釋──你是個科學家,你大概知道這得和某些東西有關。我不知道是什麼,但確實有些東西從某處來,而那不是我們。
好吧,我對此有我的想法。很少有想法是以神經元和細胞為基礎的,但它們會與神經元和細胞相互作用。這是一個不斷演進的領域。你知道,我們節目曾邀請過一位來賓,大衛·德斯泰諾(David DeSteno),他是東北大學(Northeastern University)的教授,討論科學與宗教之間的關係,以及信仰的行為──不只是說自己相信上帝,不只是說相信更高秩序的意識,而是信仰的行為、祈禱,或透過寫作或其他涉及行動的表達──那些確實有正面的健康效益。我們現在知道這一點,但重點真的是那些信仰的行為……
我很喜歡這個詞。這詞很棒,而且是真的。是的,這也打動了我,因為在生物學裡你學到你需要知道事物的名稱──粒線體、哥爾基體(高基氏體),你得知道這些,但那些只是名稱。真正理解生物學並內化它的魔力,是以動詞的狀態來理解事物,對吧?理解神經元如何運作,不只是描述它,而是能夠去思考並將其視覺化。我認為對我們自己也是一樣。這就是為什麼臨床診斷標籤可能有用,但要理解某人何時處在一種狀態──以感恩作為行動的狀態──而不是只是背誦一些感恩的話,這是微妙但有意義的。
總之,我不太會把它說得很清楚,但德斯泰諾描述了這一點,他實驗室的數據顯示,當人們開始以信仰為基礎去做行動時──對很多人而言可能透過宗教經典的閱讀,或其他許多方式可以觸及到這種狀態──在道德層面、他們自身意識層面、與他人連結感的層面,會開始發生各種有趣的事情,這些超越了任何那種簡單「兩加二等於四」式的結果。
所以我完全同意你,確實有些別的東西在起作用。這很令人興奮。我想,我知道你不是個大喝酒的人,我也不是。也許那就是為什麼你看起來年輕又精力充沛的原因。雖然如果我要打賭,我會說這也因為你在追求你所愛,你在回應你的召喚,那絕對是那不盡的多巴胺來源。
啊,是嗎?
絕對是,因為它是自我再生的。
啊,那詞好棒,自我再生。
是啊,我的意思是,這顯然是重點,顯然就是那個。
所以你不太喝酒,但現在有很多討論(或許一直都有)關於服用某些東西以搭建自我與這個更高秩序、那些能通過我們而來的信息之間的橋樑。我認識很多作家喝很多酒,歷史上確實有許多酗酒的作家。我常聽說,雖然我不認識那樣的人。是的,我想從歷史上看確實如此,許多作家曾依賴安非他命、酒精來完成他們的工作,還有尼古丁。尼古丁以無煙形式在回潮,先把那個拋一邊。
聽起來你是靠純粹那種老式海軍般的堅毅做到的。
是啊,或者有點像是臣服於它,你知道嗎?我不是一個打坐的人,但據我所知,那大概就是冥想的意思。所以,嗯,就這樣做。我甚至不太確定我是怎麼做到的。
我只是把自己置於我試圖做的事的服務之下,盡量讓自己退到一邊,不去妨礙。
我想稍微休息一下,感謝我們的一位贊助商,David。
David 做的蛋白棒與眾不同。
它有 28 克蛋白質,只有 150 卡路里,而且零糖。
沒錯,28 克蛋白質,且 75% 的熱量來自蛋白質。
這比下一款最接近的蛋白棒高出 50%。
David 的這些蛋白棒味道也非常棒。
現在我最喜歡的口味是新出的肉桂卷口味,但我也喜歡巧克力碎餅乾麵團口味,還有鹽味花生醬口味。
基本上,我喜歡所有口味。
都很美味。
另外一個大消息,David 的蛋白棒現在又補貨了。
它們曾經缺貨好幾個月,因為實在太受歡迎,但現在又上架了。
吃一根 David 蛋白棒,我就能在當零食的熱量下攝取 28 克蛋白質,這讓我很容易達到每天每磅體重一克蛋白質的目標,且不會攝入過多熱量。
我通常下午大多時間會吃一根 David 蛋白棒,外出或旅行時我也常帶著,因為它們取得足夠蛋白質非常方便。
如前所說,它們非常美味,而且有 28 克蛋白質,以僅 150 卡路里來說相當有飽足感,所以當餐與餐之間吃也很適合。
如果你想試試 David,可以到 davidprotein.com/Huberman。
再說一次,davidprotein.com/Huberman。
在今天的討論中,你提到過各種體力勞動的工作。我有個很實際的問題:你寫作時坐的椅子有多舒適?
不是很舒適,但我只會坐個幾個小時,所以還好。
你有多在乎它不那麼舒適?
我大概不該太舒服,你懂的,但希望你是在腦子裡(專注於思考),不會太注意到那種事。
安德魯,你為什麼問這個問題?
因為很多年前我在網路上看有關作家的東西,有一位非常有名的作家(我就不點名)說,你必須有一張超舒服的椅子,否則你會——你知道我第一個想到的是什麼嗎?
即使他在寫作上比我成功得多,我還是覺得那是糟糕的建議。
因為如果有人要來問我,例如如何在實驗室做一個非常乾淨的蛋白標定實驗,比方說免疫組織化學之類的,我會確保他們一切就緒,
我會確保抗體是新鮮的、狀態良好。但我不希望他們知道現在有些試劑盒可以讓流程的某些部分變得更容易。
因為一旦你體驗到那種物質上的舒適,傳統那種做法就會變得更加痛苦。
這不是說我不會接受新技術,但那種把一切都「優化」的觀念,對創作過程來說有時是很糟的。
我相信如果你一直在想,喔,我舒服嗎?我處在一個最適合創作的地方嗎?——我們一開始在一個衣櫥裡做這個播客,一個小衣櫥,只有我、Rob 和那隻鬥牛犬。
我們當時沒想著要優化什麼,除了把音訊和畫面調到剛好足以發布的程度而已。
所以我非常喜歡、也不驚訝你椅子有點不舒服而你也不太在意。
是的,我完全同意,那建議真的很糟。我會採取完全相反的做法——盡可能坐最不舒服的椅子。
你覺得那些年體力勞動、海軍陸戰隊訓練,以及你每天早上去健身的例行,是否讓你的心智更能耐受折騰,因為你能容忍——
我想你可以忍受相當多的身體不適,你可能自己都沒察覺,因為沒有比較,
但大多數人可能會撐不住,或者至少會有點崩潰、像你說的那樣。
我不知道。我覺得你完全不像那種脾氣古怪的人——用那個詞來形容挺糟糕的,你知道。
你在我家沒見過我啦,老兄。
你不是……你會抱怨嗎?
不會,我真的很努力。我盡量完全不抱怨。我覺得抱怨是一種惡習,是另一種形式的抗拒。
嗯,有意思。
史蒂芬·普萊斯菲爾德,這次聊得很棒。在結束前我想問你,最近的一本書是什麼,主要講什麼?如果你願意的話,也能稍微透漏下一本會是什麼嗎?
我有一本書會在明年六月出版。我們之前有提過。我幾年前出過一本書叫《A Man at Arms》,那本書是關於我反覆使用的一個角色,
我稱他為古代世界的單人殺戮機器,有點像古代世界的克林特·伊斯特伍德——阿卡迪亞的泰拉蒙,那本書的故事背景大約是在釘十字架的時期(小說)。
新書的一個設定是泰拉蒙不斷一世接一世地活著。
他被詛咒,因為過去犯下的罪,每一世都要以士兵的身分活著,
總是當士兵、總是在打仗、總是在殺戮,也總是被殺。
這本即將出版的新書叫做 The Arcadian,講的是他的最後一世。
除此之外我不多說,只能說它發生在過去,故事如何展開相當有趣。
它也真的是回到我們之前談的那個問題:是否存在不同層次的現實?在這本書裡,確實存在不同的現實層次。
而這個角色必須在正義與報復的場上與他們對付。
太棒了。
明年六月。
就是明年六月,對。
好。
The Arcadian。
The Arcadian。
我們會留意、有耳目留心那件事。
同時,我不知道你最想推薦哪本書,但我很喜歡 The War of Art。
我也喜歡 Do the Work。
我的意思是,書太多了,所以我不會只要求你再推薦一本,Gates of Fire。
這些都很棒。
既適合聽也適合看,大家一定要去看看。
很明顯你對人們的創作過程有巨大的影響力。
這些書聽起來也很有娛樂性,不是冷冰冰的一堆條列。
我希望是這樣。
是的,真的很不錯。我其實非常感激。
我應該說,你當初拍 King Kong 的電影並沒有立刻大紅大紫,War of Art 也是花了一些時間才有影響力,因為我確實認為我們對多巴胺動力學所知的一切告訴我們,誰知道呢,可能如果一開始成功太快,你就不會寫後續的那些書了。
我把你的作品當作一個整體來看,身為科學家,這點我非常欣賞。
一個作品體系才是真正造就偉大的東西。
你剛剛提到多巴胺的那個角度,我以前從沒這樣想過。
對我來說,這是一種多年慢釋放的多巴胺。
而且,它會像你所經歷的勝利那樣複利增長。
我有很多故事可以說,關於我認識的一些人在 Science 或 Nature 發表了大論文,但接著就完全消失了。
他們就完全不見了,因為他們無法接受下一個東西比不上第一個。
你知道的,這種事是真實存在的。
一夜成名的狀況在每個領域都會發生。
那部片,My Big Break,就很真實地捕捉了演員圈裡的這種情形。
很多我們今天討論的東西,Andrew,學校裡並不教你。
沒有人教你如果你只靠一次爆紅該怎麼辦。
沒有人——這個話題根本不會被提起。
或是如何處理負面批評,如何處理正面的東西,像這樣的事。
「成為職業人」的概念是什麼?沒有人——你從來不會學到這些。
而這些都是絕對重要的人生技能,你希望在路上遇到能教你的導師,因為學校不會教。
天啊,感謝你挺身而出,成為那麼多人(包括我)的導師。
你在我的名單上,我發誓。
你在那個名單上。
而且那名單不長,讓我有點不好意思。
不過是因為好理由,我應該這麼說。
謝謝你今天來。
謝謝你邀請我。
是啊,真的很愉快。
我們談這些已經好幾年了。
發現我們是鄰居時真的很棒。
是啊。
我希望我們還沒把這顆橘子的果汁都擠完。
我們可以改天再聊。
喔,當然可以。
到時健身房見。
好,我會試著早一點起床。
其實從我五十歲之後開始——
我會晚點待一下。
在我五十歲之後,我決定無論幾點睡都要每天五點起床。
這是我幾天前在另一場討論後下的決心。
但我確實感受到早起有很強的抗憂鬱效果,早起可以完成更多事情。
可是當你沒睡到理想的睡眠時間,要從床上爬起來真的很痛苦。
就像我以前跟你說的,五十歲根本算不了什麼,你只是個小孩,你還有五十多年的人生在前面。
我知道當你到五十,你會覺得像從四十變三十、三十變二十那樣,會覺得「天啊,我的人生完了」。
其實不是的。
相信我,我願意拿左臂去換回五十歲那會兒的感覺。
你現在過得很好。
太棒了。
那也許是我能收到最好的生日禮物了。
聽到這句話感覺很好。
生日快樂。
謝謝。
請常回來。
謝謝你做的一切。
我知道不用我多說,但請繼續下去,我們都在受益。
如果你也繼續,我也會繼續。成交。
好了,謝謝你加入我今天與 Steven Pressfield 的討論。
想進一步了解他的作品或尋找各書的連結,請參閱節目說明欄。
如果你從這個播客學到東西或喜歡這個節目,請訂閱我們的 YouTube 頻道,這是支持我們的絕佳零成本方式。
此外,請在 Spotify 與 Apple 上按下追蹤(follow)按鈕來追蹤本播客。
在 Spotify 與 Apple 上,你也可以留下最多五顆星的評分,現在兩個平台也都可以留言。
請同時查看本集開頭與節目中提到的贊助商,那是支持本播客的最佳方式。
如果你對我有問題,或對本播客、來賓或想探討的主題有建議,請在 YouTube 的評論區留言,我會閱讀所有評論。
順便告訴還沒聽說的各位,我有一本新書即將出版。
這是我的第一本書,書名是 Protocols, an Operating Manual for the Human Body(Protocols:人體操作手冊)。
這本書我已經寫了超過五年,基於超過三十年的研究與經驗,內容涵蓋從睡眠到運動到壓力控制的各項協議,也包括與專注和動機相關的協議,並附上這些協議的科學依據。
這本書現在已可在 protocolsbook.com 預購,網站上有各大供應商的連結,你可以選擇你喜歡的那一家。
再說一次,書名叫 Protocols, an Operating Manual for the Human Body(Protocols:人體操作手冊)。
如果你還沒在社群媒體上追蹤我,我在各大平台的帳號都是 Huberman Lab,包括 Instagram、X、Threads、Facebook 與 LinkedIn。
在所有這些平台上,我討論科學與科學相關的工具,其中部分內容與 Huberman Lab 播客的內容有重疊,但大多數與 Huberman Lab 播客上的訊息不同。再說一次,所有社群媒體平台上都是 Huberman Lab。
如果你還沒訂閱我們的 Neural Network 電子報,Neural Network 電子報是一份完全免費的月刊電子報,內含播客摘要以及我們所稱的「protocols」,以一到三頁的 PDF 形式呈現,涵蓋從如何優化睡眠、如何優化多巴胺到刻意冷暴露等主題。我們也有一份涵蓋有氧訓練與阻力訓練的基礎體能協議。所有這些都完全免費。你只要前往 HubermanLab.com,點選右上角的選單標籤,向下捲動到「電子報」,然後輸入你的電子郵件。我必須強調,我們不會將你的電子郵件分享給任何人。
再次感謝你收聽我與 Steven Pressfield 的今日討論。最後,但絕非不重要,感謝你對科學的關注。
My guest is Steven Pressfield, author of The War of Art and expert in how to overcome the inner force of “resistance”—the self-sabotaging tendency to procrastinate on your life’s most important work that keeps you from realizing your professional and creative potential. Steven shares actionable tools for defeating inner resistance that work. His approach is concrete, not based on slogans or inspirational messages. As the author of numerous best-selling books and screenplays, Steven’s routines for cultivating discipline and focus, including his physical training regimen (he is incredibly mentally and physically vigorous at 82), are applicable by anyone. He gives you effective practical strategies for how to structure your day, overcome procrastination and self-doubt and do your best, most meaningful work.
Read the episode show notes at hubermanlab.com.
Thank you to our sponsors
AGZ by AG1: https://drinkagz.com/huberman
Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman
BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman
Rorra: https://rorra.com/huberman
Function: https://functionhealth.com/huberman
David: https://davidprotein.com/huberman
Timestamps
(00:00:00) Steven Pressfield
(00:04:55) Ideas & Resistance, Tree & Shadow Analogy
(00:08:45) Military, Pushing Through Resistance, War of Art
(00:10:14) Physical Training, Tools: Capturing Ideas, Little Successes
(00:16:11) Sponsors: Helix Sleep & BetterHelp
(00:18:36) Ideas, Invocation of the Muse, Goddess
(00:23:19) Writing, Focus, Inner Critic, Perfectionism, Tool: Think in Multiple Drafts
(00:28:21) Writing Session; Workout Analogy & Concentration
(00:32:28) Aspiring Writers & Focused Hours; Work Session Timing; Phones
(00:35:31) Inner Voice; Storytelling, Advertising
(00:39:45) Soul & Growth, Creativity, Your Calling & Voices of Resistance, Suppression
(00:48:10) Loved Ones: Projection, Resistance & Sabotage
(00:51:04) Sponsors: AGZ by AG1 & Rorra
(00:53:52) Angry & Numbing Out, Resistance, Internet; Following Your Calling
(00:59:00) Mentors: Lessons on Focus & Quitting
(01:06:46) Perfectionism
(01:10:42) Contemplating Your Mortality, Family Honor
(01:16:49) Proving Yourself & Competition
(01:22:01) First Movie, Failure, Analyze Feedback?, Tool: Self-Evaluation
(01:28:28) Book Success, One-Hit Wonders; Book Titles
(01:34:22) Sponsor: Function
(01:36:09) Personal Sacrifice; High Achievers & Unbalanced Life; Social Media
(01:44:44) Tool: Turning Pro, Amateur vs Professional Habits, Failure, Feelings
(01:49:32) Cost of Turning Pro, Tool: Taking Oneself Seriously & Others’ Reactions
(01:56:42) Creativity: Practical Advice & Muse; Acts of Faith; Surrender
(02:04:00) Sponsor: David
(02:05:17) Workspace, Uncomfortable Chair, Physical Labor, Complaining
(02:08:13) Forthcoming Book, Book Recommendations
(02:13:46) Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow, Reviews & Feedback, Sponsors, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter
Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.