AI transcript
0:00:07 for everyday life.
0:00:13 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford
0:00:15 School of Medicine.
0:00:17 My guest today is Morgan Housel.
0:00:21 Morgan Housel is a partner at the Collaborative Fund and an expert in private wealth generation
0:00:23 and management.
0:00:28 He is also the author of the spectacularly best-selling book, The Psychology of Money.
0:00:30 And today, we talk about the psychology of money.
0:00:33 We talk about how money can change your psychology.
0:00:37 We talk about how most people tend to lie at the extremes of either saving too much
0:00:39 money or spending too much money.
0:00:43 And we talk about how most people get it completely wrong when it comes to framing
0:00:48 in our minds what money is, what its real value is in its ability to generate happiness
0:00:50 within us.
0:00:54 And no, I am not going to tell you, and Morgan is not going to tell you, that beyond a certain
0:00:56 dollar amount, you don’t increase your happiness.
0:01:02 Because as we all know, money cannot buy happiness, but it can buffer stress.
0:01:04 We acknowledge that from the outset.
0:01:08 And then Morgan goes on to explain that really what we’re seeking when we talk about seeking
0:01:10 wealth or money is freedom.
0:01:15 Freedom is really about independence, and that if we are constantly in pursuit of wealth,
0:01:18 well then we are not truly free or independent.
0:01:23 So today’s discussion is as much about being happy, being free, feeling independent, feeling
0:01:26 free of stress as it is about this thing that we call money.
0:01:31 So in other words, Morgan explains not just how to generate and manage monetary wealth.
0:01:36 He explains that, but he also explains how to organize your life in and around this thing
0:01:41 that we call career, the pursuit of wealth, and happiness.
0:01:44 And I can think of few topics as important as today’s topic.
0:01:47 I read Morgan’s book, The Psychology of Money, and I loved it.
0:01:51 I also love today’s discussion because I’m certain that after it’s done, you will realize
0:01:56 that you’ve probably been thinking about wealth and money incorrectly in a number of
0:02:00 ways and you’ve probably been pursuing it incorrectly in a number of ways.
0:02:05 But by asking yourself certain probe questions that Morgan raises today and answering those
0:02:09 questions, you can arrive in a place where your relationship to money and your pursuit
0:02:14 of it really clearly matches your particular goals.
0:02:17 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching
0:02:19 and research roles at Stanford.
0:02:23 It is, however, part of my desire and effort to bring zero cost to consumer information
0:02:26 about science and science-related tools to the general public.
0:02:30 In keeping with that theme, I’d like to thank the sponsors of today’s podcast.
0:02:32 Our first sponsor is Wealthfront.
0:02:36 I’ve been using Wealthfront for nearly a decade as my high-yield cash account and I
0:02:37 absolutely love it.
0:02:41 Personally, I’m sometimes hesitant to invest money given the risks involved, so I often
0:02:46 prefer to keep it in my Wealthfront cash account where I’m able to earn 4.25% annual percentage
0:02:48 yield on my deposits and you can as well.
0:02:53 With Wealthfront, you can earn 4.25% APY on your cash through partner banks until you’re
0:02:56 ready to either spend that money or invest it.
0:03:00 With Wealthfront, you also get free same-day withdrawals to eligible accounts every day,
0:03:01 even on weekends and holidays.
0:03:05 The 4.25% APY is not a promotional rate.
0:03:09 There’s no limit to what you can deposit and earn, and you can even get protection of up
0:03:14 to $8 million through FDIC insurance provided through Wealthfront’s partner banks.
0:03:18 For same-day withdrawals, just start your withdrawal as late as 9 p.m. Eastern to one
0:03:23 of over 550 eligible banks and credit unions to get it the same day.
0:03:26 And it takes just a few minutes to transfer your cash from the cash account to any of
0:03:30 Wealthfront’s automated investing accounts when you’re ready.
0:03:34 There are already over a million people using Wealthfront to save more, earn more, and build
0:03:35 long-term wealth.
0:03:38 Earn 4.25% APY on your cash today.
0:03:44 If you’d like to try Wealthfront, go to wealthfront.com/huberman to receive a free $50 bonus with
0:03:47 a $500 deposit into your first cash account.
0:03:51 That’s wealthfront.com/huberman to get started now.
0:03:53 This has been a paid testimonial of Wealthfront.
0:03:55 Wealthfront brokerage isn’t a bank.
0:03:57 The APY is subject to change.
0:03:59 For more information, see the episode description.
0:04:02 Today’s episode is also brought to us by BetterHelp.
0:04:07 BetterHelp offers professional therapy with a licensed therapist carried out entirely
0:04:08 online.
0:04:11 Now, I’ve been doing weekly therapy for well over 30 years.
0:04:13 Initially, I didn’t have a choice.
0:04:15 It was a condition of being allowed to stay in school.
0:04:19 But pretty soon I realized that therapy is an extremely important component to overall
0:04:20 health.
0:04:23 Now, there are essentially three things that great therapy provides.
0:04:27 First of all, it provides good rapport with somebody that you can trust and talk to about
0:04:28 any and all issues you want to.
0:04:33 Second of all, it can provide support in the form of emotional support or directed guidance.
0:04:36 And third, expert therapy can provide useful insights.
0:04:40 With BetterHelp, they make it very easy for you to find an expert therapist who you resonate
0:04:44 with and can provide you those benefits that come through expert therapy.
0:04:48 Also, because BetterHelp allows for therapy to be done entirely online, it’s very time
0:04:49 efficient.
0:04:53 It’s very easy to fit into a busy schedule with no commuting to your therapist’s office
0:04:56 or sitting in a waiting room or looking for parking, none of that.
0:04:57 It’s all done online.
0:05:04 If you’d like to try BetterHelp, go to betterhelp.com/huberman to get 10% off your first month.
0:05:08 And that’s betterhelp.com/huberman.
0:05:11 And now for my discussion with Morgan Housel.
0:05:12 Morgan Housel, welcome.
0:05:13 Thanks so much for having me.
0:05:14 Happy to be here.
0:05:19 I’m excited that you have a new book coming out next year about the art of spending money.
0:05:20 Is that right?
0:05:21 That’s right.
0:05:22 You got it.
0:05:26 Today, I want to talk about how to think about money.
0:05:28 What is it?
0:05:34 How do we frame it within our historical context, meaning our personal historical context?
0:05:40 Because I think we all and each think about money a little bit differently.
0:05:47 And then talk about what is the best use or in some cases, not use of money.
0:05:50 This is a topic that could go in any number of different directions.
0:05:56 But my goal here is that people will get a better understanding of what money is, why
0:06:04 they work for it, and really how to make it a true asset to their lives as opposed to
0:06:09 something that is forever out of reach in terms of amount or what they expect it to
0:06:10 bring them.
0:06:11 Great.
0:06:12 Looking forward to it.
0:06:13 Great.
0:06:17 So your book starts off with this notion that people are not crazy.
0:06:20 It’s in fact the title of the chapter.
0:06:23 Does that mean that people are rational about money?
0:06:24 Oh, I think it’s very different.
0:06:29 What I meant by no one is crazy is that it is so easy for people to look around at society
0:06:32 and how other people are spending their money and saving their money and investing their money
0:06:35 and say, “Why the hell would anybody do that?
0:06:36 Why would you waste your money on this?
0:06:38 Why would you hoard your money like that?”
0:06:42 And I actually think if you peel back the onion layer of what’s going on in those people’s
0:06:46 lives, no one is really that crazy with how they spend their money or save their money.
0:06:48 It makes sense to them in that moment.
0:06:50 My brother-in-law is a social worker.
0:06:55 He works with very disadvantaged kids, kids who are abused at home, who don’t have homes.
0:06:59 And a lot of those kids, not surprisingly, do very poorly at school.
0:07:00 They misbehave.
0:07:01 They get in fights.
0:07:02 They don’t go to school.
0:07:06 And it is so common for those kids that the teacher will look at those kids and say, “Why
0:07:08 are you acting like this?
0:07:09 Why don’t you do the right thing?
0:07:10 It’s so obvious.”
0:07:15 And he says, “There’s a phrase in social work, ‘All behavior makes sense with enough information.’
0:07:19 That if you look at what those kids are dealing with in life, it would all make sense to you
0:07:20 why they are misbehaving at school.”
0:07:24 And I think that’s a powerful idea for a lot of things in life that all behavior makes
0:07:26 sense with enough information.
0:07:31 And you can really apply it to money too, that you could easily tie how I spend my money
0:07:35 today and save my money today based off of the experience that I’ve had in life, how
0:07:40 I was raised, where I was raised, how old I am, the generation I was born into, all
0:07:42 things that are outside of my control.
0:07:45 And it is very common to look at people who are spending a ton of money.
0:07:46 Well, there’s a story behind that.
0:07:50 They’re spending a ton of money because they want some, for a lot of them, they want some
0:07:51 sort of attention.
0:07:53 They’re trying to get people’s attention.
0:07:55 Maybe some times they’re trying to cover up a hole and maybe they are actually all really
0:07:56 enjoying it.
0:07:59 People who are hoarding a lot of money, there’s a story there too.
0:08:02 They experience something that’s causing them to do that.
0:08:04 And I think that this is really important for two reasons.
0:08:10 One, it forces you to realize that there is not one right way to manage money, to save
0:08:11 it, to spend it.
0:08:15 You got to figure out what works for you and what works for me might not work for you.
0:08:16 There’s not one answer.
0:08:21 And it’s not like math, like in math, two plus two equals four for everybody.
0:08:23 And in money, it’s like, you got to figure it out for yourself.
0:08:27 It’s almost like you’re tasting food or you’re tasting music, like just find out what you
0:08:28 like and do that.
0:08:32 The other thing is, I think you become less cynical about other people’s decisions.
0:08:36 And you don’t spend all your day saying, “Look at that idiot spending their money in a stupid
0:08:37 way.”
0:08:39 You’re just, “No, it’s just, you got to figure it out for yourself.”
0:08:41 And I think you become happier when you’re a little less cynical about how other people
0:08:43 are doing it.
0:08:49 For most people, including myself, the whole notion of money and safety are very closely
0:08:50 linked.
0:08:55 Do we have enough resources to take care of ourselves, plus a bit extra, one hopes?
0:09:00 I guess I would include in taking care of oneself, buffering one’s anxiety about not
0:09:01 having enough money.
0:09:05 That’s part of the psychological care, and also taking care of others that we might be
0:09:08 responsible for or simply want to take care of.
0:09:15 That’s very closely linked to notions of how much and what type of education to get.
0:09:21 I mean, I think everyone, presumably at some point, goes through the mental gymnastics
0:09:23 of, “Is it worth it to get an advanced degree?
0:09:25 What majors should I focus on?
0:09:27 Is that, are there any jobs there?”
0:09:30 When I went to school to be a neuroscientist, a cardiologist, a friend of our family said,
0:09:32 “Why would you go into neuroscience?
0:09:33 There are no jobs in that.”
0:09:36 There were plenty of jobs in neuroscience and still are.
0:09:39 I wouldn’t say that most of them are high-paying jobs.
0:09:44 So we know that higher education doesn’t always scale with higher income.
0:09:48 As we grow up and move into the world, we’re thinking about how to integrate all these different
0:09:53 things, what we want to do because it’s interesting versus what will make us money.
0:09:59 In your experience and observation, and in writing your book, is there some sort of mental
0:10:02 path to cut through these different considerations?
0:10:07 I mean, when we talk about money and wealth, what should we really take into consideration?
0:10:09 Is there some sort of checklist?
0:10:13 I mean, it becomes a pretty vast space.
0:10:18 I believe that you get the best work out of yourself in terms of going after things that
0:10:24 you’re really interested in, but there may not be money in things that are highly interesting
0:10:25 to somebody.
0:10:28 I asked Daniel Kahneman a very similar question about 10 years ago.
0:10:32 Kahneman is a world-renowned psychologist, won the Nobel Prize in Economics, passed away
0:10:34 a year or two ago.
0:10:38 He said the trait that you need to do well with money over time, no matter who you are,
0:10:41 is a well-calibrated sense of your future regret.
0:10:43 What are you going to end up regretting in the past?
0:10:48 I think at the highest level, that’s how you should base all of your financial decisions
0:10:51 is, will I regret spending this or not spending this?
0:10:54 Will I regret making or not making this investment?
0:10:59 Now, much easier said than done, I think most people do not fully understand their own sense
0:11:04 of regret, what they’re likely to look back and say, “I wish I had not have done this.”
0:11:06 The other thing is that it changes over the course of your life.
0:11:08 I’ll give you a perfect example.
0:11:13 I’m a big saver, have been for my entire adult life.
0:11:18 If heaven forbid, if I were on my deathbed tomorrow, would I regret the vacations I didn’t
0:11:20 take, the cars I didn’t buy?
0:11:21 The answer right now is absolutely not.
0:11:25 I would feel so good knowing that my wife and kids are going to be okay.
0:11:30 I would take so much pleasure in knowing that I did not spend that money, I saved it for
0:11:31 their protection.
0:11:34 Will I still feel that way if I’m 80 years old?
0:11:37 Then maybe I will look back and say, “I should have lived a little bit more.
0:11:41 I should have given my money away while I could have seen it being given away.”
0:11:44 It changes throughout the course of your life, but I think if you’re always thinking through
0:11:47 the lens of what am I going to regret?
0:11:54 It’s never about YOLO or about like, “Oh, save today so you can have it for tomorrow.”
0:11:57 I think that’s too simple to think about it.
0:12:01 You have to know what you’re going to regret in the future and look back.
0:12:02 Back to everyone’s different.
0:12:05 What I will regret might be very different from what you will regret.
0:12:06 Very interesting story from Jeff Bezos.
0:12:11 He talked about when he started Amazon back, and I think it was 1994.
0:12:14 The reason he started it, and he knew that there was very little chance it was going
0:12:21 to work when he first started it, but he said, “If I do not try this, I will regret it.
0:12:23 If I try it and it fails, I won’t regret that.”
0:12:26 That’s an amazing story that talks about his entrepreneurial spirit.
0:12:29 The other thing when I first heard that story is, bless him for thinking that.
0:12:31 I do not have that personality.
0:12:36 If I devoted my entire life and my family’s money and my parents’ money to a startup and
0:12:38 it failed, I might regret that.
0:12:42 I admire and I’m grateful for the people who do not have that vision, as he does, made
0:12:44 the world better.
0:12:48 Everyone’s sense of regret is going to be a little bit different.
0:12:54 Sometimes this sense of what one is likely to regret, if we have access to it at all,
0:12:59 because it sounds like we’re not very good at anticipating this, as Kahneman pointed out.
0:13:03 Most people lack a well-calibrated sense of future regret.
0:13:05 That’s going to change over time, so it’s dynamic.
0:13:09 Here we’re talking about investing in two-year or four-year degrees.
0:13:14 We’re talking about investing in a once-time, that is, in a particular profession.
0:13:24 I think we come up with all these explanations, post-hoc, about, “Well, I went to that company,
0:13:28 I went into that line of work, I spent 10 years there or the startup failed, but I learned
0:13:33 a valuable lesson that then really supported me in a future endeavor.”
0:13:38 We rationalize our poor choices from the past in ways that allow us to connect the dots,
0:13:43 to steal from the famous Steve Jobs speech.
0:13:49 Yet, all of this really says that we are very poor at placing our current experience and
0:13:52 our past experience into any future projection of ourselves.
0:13:58 You talk a little bit about this in your book, and this really sunk in for me in a major
0:14:04 way that we don’t really know or anticipate how we are likely to change as we get older.
0:14:05 Right.
0:14:09 In psychology, you call the end-of-history illusion, which means that you are very aware
0:14:12 of how much you’ve changed in the last 20 years.
0:14:18 You are smarter, wiser, you have your beliefs about things in life have evolved, and that’s
0:14:22 true for most people, but most people, if you actually dig into it, they think, if you
0:14:25 say, “Who will you be in 20 years from now?”
0:14:27 They think they’ll roughly be the same person they are today.
0:14:31 There’s always this belief that, “I have grown so much in the past, but I’m done growing,”
0:14:34 because it’s hard to project how you’re going to be different in the future.
0:14:38 A lot of that is, if I tell myself, “20 years from now, I’ll have very different beliefs
0:14:43 about politics,” whatever it might be, what I’m effectively admitting is what I believe
0:14:45 today is wrong, and you don’t want to believe that.
0:14:48 Everyone wants to wake up and look in the mirror and say, “What I believe today is the
0:14:49 right thing.”
0:14:53 It’s just like a self-justification of your own beliefs to make it easier to go about
0:14:54 the days.
0:14:57 What I believe right now is the right thing, and maybe you have a little bit of doubt around
0:15:01 the edges, but most of it is what I believe is true, so you don’t want to believe that
0:15:07 you’re going to adjust and adapt those beliefs over time, so it becomes difficult to take
0:15:11 a truly long-term view and make a decision today that is going to be something that you’re
0:15:13 not going to regret in the future.
0:15:17 As I’ve always framed this, I think the only antidote to this of trying to get around this
0:15:22 problem is avoiding the extreme ends of financial planning, and a lot of people are on the extreme
0:15:23 ends.
0:15:26 On one end, you have the fire movement, the people who save 90% of their income and they
0:15:30 want to retire at 28, kind of that kind of thing, and on the other hand, you have the
0:15:33 yellow crypto traders, who are like, “Doesn’t matter.
0:15:35 Just throw it all down and let’s see what happens.”
0:15:40 Those extreme ends, you are most likely to regret at some point in the future, and the
0:15:43 crypto, look, I think a lot of those people are young and they have time to make up for
0:15:44 their mistakes.
0:15:48 I did a lot of really dumb things with my money in my teens and 20s, but I think a lot
0:15:53 of them, that’s where they are most likely to look back.
0:15:56 It’s one thing to lose a lot of money in your 20s and say, “Ah, it doesn’t really matter,”
0:15:59 but then when you’re 48 and trying to put your kids through college, that’s when you’re
0:16:03 going to look back like, “I wish I hadn’t done something like that.”
0:16:07 Those extreme ends have the highest odds of future regret.
0:16:12 In order to, as I described it before, carve a path through this for people, I’m wondering
0:16:19 if people generally fall into either one or the other category of, as you described with
0:16:25 Bezos, not wanting to regret not having done something.
0:16:32 I think of that in pseudo-neurobiological terms as being drawn toward the possible dopaminergic
0:16:34 or other rewards of having succeeded.
0:16:40 Really, that’s what he’s envisioning, presumably, is the pain of having not had been given himself
0:16:42 the opportunity to succeed.
0:16:45 That’s one way to put it.
0:16:49 The other path would be just avoiding the pain of loss.
0:16:52 There are a lot of studies, I think, kind of in some of them, in fact, that people work
0:16:58 a lot harder to avoid the pain of loss than to gain something.
0:17:04 In thinking about the people I know of across various wealth scales and different ages, it
0:17:08 seems that some people are just more motivated to try new things because they like doing
0:17:09 new things.
0:17:12 They like the sense of reward that can come from doing those things, and so it really
0:17:17 is painful for them to stay in the same place financially or otherwise.
0:17:19 Other people, they like the sure thing.
0:17:20 They like reliability.
0:17:22 You can see this in a lot of domains of their life.
0:17:28 I don’t want to extrapolate this to all aspects of their life, but some people like dogs that
0:17:33 the entire breed is known for rarely ever having bitten somebody.
0:17:37 Other people like to raise cane corzos, and while I’m sure there’s some really nice loving
0:17:43 cane corzos out there, they occasionally bite it when they bite it serious.
0:17:48 Are we really talking about a propensity for risk versus safety, and do you think that people
0:17:50 fall into more or less two camps on that?
0:17:56 I think it’s true that some people would go nuts if they took the safe path, and even
0:17:59 if they’re doing it in the name of like, “Oh, I don’t want to regret this,” but they need
0:18:00 some sort of variability in their life.
0:18:02 They need to go out and do things.
0:18:07 The other element is we don’t know the paths that we didn’t take, and I’ll give you a personal
0:18:08 example of this.
0:18:12 20 years ago, I was enrolled in Pepperdine, but I didn’t go.
0:18:15 I was enrolled in just at the last second I transferred, so I never actually attended,
0:18:16 but I was all enrolled.
0:18:20 Of course, I think, “What would my life have been if I had gone there?”
0:18:24 Because the school that I transferred to, I met my wife, started my career there, and
0:18:28 it’s easy for me to say, “God, I’m so glad I did not go there,” because my life would
0:18:31 not be what it is today, but the truth is, maybe it would have been fine.
0:18:33 It would have been better.
0:18:36 You never know the paths that you didn’t take where they’re going to end up.
0:18:40 Dr. Conrad’s point, a well-calibrated sense of your future regret, but nobody knows the
0:18:44 paths that they didn’t take and where those would go, so it just makes it very difficult
0:18:50 to have any idea of which path you should be on in that end.
0:18:54 I think just avoiding those two camps of the extreme ends of it.
0:18:58 Again, as I said earlier, I think that is actually more than half of people are on some
0:19:02 sort of extreme end of spending way more than they can or saving way more than they need
0:19:03 to.
0:19:07 There’s a fat tail distribution in how people manage their money, and so that’s quite a
0:19:08 few people.
0:19:11 I think that’s why … I think it’s one of the reasons why we live in a society that
0:19:14 is richer than it’s ever been by far.
0:19:15 Not just at the top, but at the median level.
0:19:19 The average family is richer than they’ve ever been, but because we manage it in such
0:19:22 extreme ways, is it making people happier?
0:19:25 Are we happier today than we were 40 years ago or 100 years ago?
0:19:29 That there’s not a ton of evidence for, because managing it in a way that’s actually going
0:19:34 to make you happier and reduce your regret and live a more meaningful life is much harder
0:19:37 than earning it and accumulating it over time.
0:19:43 When I was growing up, you would see a mixture of newer cars, including some very nice cars,
0:19:47 as well as a lot of older beaten up cars driving around.
0:19:51 Nowadays, of course, this varies by area.
0:19:55 It’s actually rare to see really old beat up cars.
0:19:58 You see some really nice old cars that have been restored, but that’s a different thing
0:19:59 altogether.
0:20:04 I assume this is because of credit, that people can now buy things on credit.
0:20:09 How has the ability to purchase things on credit change the way that we think about money generally?
0:20:15 I know people who have tremendous credit card debt, and I think are now at the point where
0:20:17 they figure that they’re never going to pay it off.
0:20:21 They’re just going to probably not live long enough to pay it off, and they’re comfortable
0:20:24 with that, which is scary to see.
0:20:26 Some of them aren’t even particularly big spenders.
0:20:29 They just accrued this debt early enough, and they can’t seem to get out from the trap
0:20:30 of that.
0:20:35 I know other people who, like myself, pay off my credit card bill every month.
0:20:42 I hate whatever it is, 18 plus percent interest, even if I’m one day late, I’m like, “Ah!”
0:20:45 At the same time, I’m not somebody who likes to purchase many things.
0:20:47 I’m not a things guy.
0:20:51 I own one or two watches, one truck.
0:20:55 I’m just not a things guy, but I certainly have my own psychological relationship with
0:21:00 money that after talking to you today, I’m sure I’m going to realize is not optimized
0:21:01 either.
0:21:04 It’s easy to point fingers at people in these different groups, but going back to this issue
0:21:12 of credit, how has the ability to own and use things that we don’t really truly own
0:21:17 basically to exceed our income level in terms of the number and type of luxuries that we
0:21:22 can enjoy changed the way that people think about money and use money?
0:21:24 Because today’s discussion in your book, we’re talking about money as if it’s something
0:21:27 that we have, but credit basically is living outside your means.
0:21:28 By definition.
0:21:29 Yeah.
0:21:32 I think the knee-jerk response would be, “Oh, it helps you pull your consumption forward
0:21:36 so you can have more toys that you would not have had in a different era.”
0:21:39 I actually think for a lot of people, it’s the opposite, that there are a lot of people
0:21:43 that have holes in their life, challenges in their life.
0:21:48 A very easy answer, if you’re not happy with your life and you have a hole you’re trying
0:21:52 to fill is, “Well, if I had more money, this problem would go away.”
0:21:57 In previous generations, previous decades, you could not just go out and have a ton
0:21:58 of more money.
0:22:00 You earned your money from your paycheck, that was what you had.
0:22:04 Today it makes it easier to try to fill that hole in your life with money.
0:22:07 You can keep on getting more and more and more.
0:22:10 For a lot of people, they will wake up and say, “Oh, if only I had that car, my life
0:22:11 would be better.”
0:22:14 They go buy that car and they still feel the same.
0:22:15 It’s like, “Ah, you know what?
0:22:17 If I had that car and that watch, then I’d feel better.”
0:22:19 They get the watch, they feel the same.
0:22:20 “Ah, you know what’s missing?
0:22:21 A house.
0:22:22 I’ve got to go get that.”
0:22:23 Fancy that.
0:22:24 It’s just continuous spiral.
0:22:28 Since you can finance all of that, it makes it easier and easier to go on that spiral.
0:22:31 Paul Smith made this incredible realization I loved from his biography.
0:22:37 He said when he was poor and depressed, he had hope because he could tell himself, “One
0:22:40 day I’m going to have money and all these problems will go away.”
0:22:44 Then when he was rich and depressed, he was still depressed and he lost all of his hope
0:22:46 because he had more money than he could ever spend.
0:22:50 He could not tell himself, “If only I had more money, these problems would go away.”
0:22:55 For a lot of people, the availability of credit is giving them, I think, a false sense of hope
0:23:00 that’s keeping them on this hamster wheel of, “If only I had this bigger house, this
0:23:03 nicer car, all these problems that I wake up with every morning would go away.”
0:23:06 It keeps you on that path, which I think if you actually don’t have access to that
0:23:09 much money, you’re more likely to wake up and say, “What is this hole?
0:23:11 I need to fix it in a different way.
0:23:12 It’s health.
0:23:13 It’s relationships.
0:23:15 It’s purpose, whatever it might be,” rather than trying to put a band-aid of credit over
0:23:16 it.
0:23:17 So interesting.
0:23:22 I sometimes think about the phrase, “Money can’t buy happiness.”
0:23:28 My immediate impulse is to respond with, well, somebody with a lot of money probably said
0:23:34 that, not because I think money can buy happiness, but money can buffer stress.
0:23:39 I have friends who’ve had children recently who have night nurses, they’re looking a lot
0:23:46 more rested than the ones that don’t because they can’t afford them, and on and on.
0:23:52 If you have a medical issue, there’s this whole world within hospitals that we won’t
0:23:56 talk about in this episode, but there’s this whole world about wealth and how one is actually
0:23:58 even treated as a person in a hospital.
0:24:01 There’s a lot of knowledge behind the scenes about people’s income level when they come
0:24:02 into a hospital.
0:24:05 People are going to go wide-eyed when they hear this.
0:24:09 They’ll get shuttled to different rooms, different conditions that allow them to sleep better,
0:24:14 recover better, health outcomes depend on this, and on and on.
0:24:19 So money can’t buy happiness, but it certainly can buffer stress and it can drive outcomes.
0:24:27 So how should we frame that, especially if we are in the pursuit of acquiring more money,
0:24:29 more wealth, because a lot of people are?
0:24:31 Money absolutely can buy happiness.
0:24:36 It’s often, though, an indirect path, and what I mean by that is, will a big, fancy house
0:24:37 make you happier?
0:24:43 And the answer is probably yes, but the reason it might is because it’ll make it easier to
0:24:46 host friends and family, and that’s what’s actually making you happy.
0:24:49 It’s those extra connections with those people.
0:24:53 It’s going on a nice vacation make you happy, an expensive vacation, yes, because you’re
0:24:56 going to form memories with your kids, with your spouse, with your friends while you’re
0:24:57 there.
0:24:58 That’s what’s making you happy.
0:25:00 So you can’t say that money doesn’t make people happy.
0:25:01 It does.
0:25:02 It obviously does.
0:25:05 The other thing that’s important is what really makes people happy in their core is some sense
0:25:06 of purpose.
0:25:10 There’s a great quote from the movie Boiler Room where he says, “People who say money
0:25:12 doesn’t buy happiness don’t have any.”
0:25:16 I think there’s a lot of truth to that, that people who become richer say, “Of course
0:25:18 I was happier now than I was when I was poor.
0:25:20 Of course, I would never want to go back there.”
0:25:23 But often what’s happening is the reason that you are happier when you’re rich is because
0:25:26 the reason you got rich is because you found some sort of purpose.
0:25:27 You built a business.
0:25:31 You were successful in your career, and that gave you a good sense of purpose and identity.
0:25:36 And where you see the opposite of that are lottery winners who become rich, but not because
0:25:40 they made a good investment, not because they built a business, not because they’re successful
0:25:43 and their peers like them and whatnot, they just got lucky.
0:25:47 And those are the people with so many studies that winning the lottery will not make you
0:25:48 happy.
0:25:50 It might for a very short period of time, but over time it doesn’t because you didn’t
0:25:51 get any added purpose.
0:25:54 You can’t wake up in the morning and say, “I built this business.
0:25:55 I did it.
0:25:56 I’m so successful.
0:25:57 I got my PhD.
0:25:58 I did it.”
0:25:59 There’s none of that.
0:26:00 You just got lucky.
0:26:01 And so that’s not going to bring you much happiness.
0:26:03 So money does make you happier.
0:26:08 I think it can for everybody if you learn how to spend it in your personality and whatnot.
0:26:10 Spending a lot of it, spending a ton of money can make you happier.
0:26:15 I think there’s almost no limit to it, but it’s different for everybody and it’s often
0:26:16 a roundabout way.
0:26:21 I think a lot about this when if I go on an expensive vacation with my kids, let’s say
0:26:22 that’s a 10.
0:26:26 That’s a 10 out of 10 in terms of just happiness, memories and whatnot.
0:26:30 But actually what was making me happy was spending uninterrupted time with my kids.
0:26:34 So staying home and playing Legos on the living room floor with them, that might be like an
0:26:36 eight and a half because that’s what’s making me happy.
0:26:38 You just have to figure out the actual purpose.
0:26:44 I think a good formula for a pretty good life at the simplest level is independence plus
0:26:45 purpose.
0:26:49 You need to have a purpose that is bigger than yourself, that you are chasing, family,
0:26:53 religion, work, whatever it might be, different for everybody.
0:26:56 And you need to have the independence to make sure you can do it on your own terms rather
0:26:58 than chasing somebody else’s goal.
0:27:03 That’s the highest level of psychological wellbeing, independence and purpose.
0:27:08 And money is not one of those things, but you can easily see how money can help those things.
0:27:09 Money brings you independence.
0:27:12 It can allow you to find your purpose in a bigger way.
0:27:15 You’re not chasing, you’re not at your boss’s whim.
0:27:17 You can do whatever you want, you’re independent.
0:27:20 So using money as a tool can make you happier.
0:27:21 Spending money can make you happier.
0:27:23 But it’s not the thing that is making you happier.
0:27:28 It’s just a tool to do other things and acquire other things that are actually making you
0:27:29 happy.
0:27:33 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, AG1.
0:27:37 By now, many of you have heard me say that if I could take just one supplement, that
0:27:39 supplement would be AG1.
0:27:43 The reason for that is AG1 is the highest quality and most complete of the foundational
0:27:45 nutritional supplements available.
0:27:49 What that means is that it contains not just vitamins and minerals, but also probiotics,
0:27:55 prebiotics and adaptogens to cover any gaps you may have in your diet and provide support
0:27:56 for a demanding life.
0:27:59 For me, even if I eat mostly whole foods and minimally processed foods, which I do for
0:28:04 most of my food intake, it’s very difficult for me to get enough fruits and vegetables,
0:28:08 vitamins and minerals, micronutrients and adaptogens from food alone.
0:28:11 For that reason, I’ve been taking AG1 daily since 2012.
0:28:16 When I do that, it clearly bolsters my energy, my immune system and my gut microbiome.
0:28:21 These are all critical to brain function, mood, physical performance and much more.
0:28:27 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com/huberman to claim their special offer.
0:28:31 Right now, they’re giving away five free travel packs plus a year’s supply of Vitamin
0:28:32 D3K2.
0:28:37 Again, that’s drinkag1.com/huberman to claim that special offer.
0:28:40 Today’s episode is also brought to us by Roka.
0:28:44 Roka makes eyeglasses and sunglasses that are of the absolute highest quality.
0:28:49 I’m excited to share that Roka and I have teamed up to create a new style of red lens
0:28:50 glasses.
0:28:54 These red lens glasses are meant to be worn in the evening after the sun goes down.
0:28:58 They filter out short wavelength light that comes from screens and from LED lights, the
0:29:02 sorts of LED lights that are most commonly used as overhead and frankly, lamp lighting
0:29:03 nowadays.
0:29:07 I want to emphasize, Roka red lens glasses are not traditional blue blockers.
0:29:11 They’re not designed to be worn during the day and to filter out blue light from screen
0:29:12 light.
0:29:17 They’re designed to prevent the full range of wavelengths that suppress melatonin secretion
0:29:19 at night and that can alter your sleep.
0:29:24 So by wearing Roka red lens glasses, they help you calm down and they improve your transition
0:29:25 to sleep.
0:29:29 These nights I stay up until about 10pm or even midnight and I wake up between five and
0:29:32 seven a.m. depending on when I went to sleep.
0:29:36 Now I put my Roka red lens glasses on as soon as it gets dark outside and I’ve noticed
0:29:40 a much easier transition to sleep which makes sense based on everything we know about how
0:29:45 filtering out short wavelengths of light can allow your brain to function correctly.
0:29:47 Roka red lens glasses also look cool frankly.
0:29:50 You can wear them out to dinner or to concerts or out with friends.
0:29:55 So it turns out it is indeed possible to support your biology to be scientific about it and
0:29:57 to remain social after all.
0:30:00 If you’d like to try Roka, go to Roka.com.
0:30:05 That’s R-O-K-A.com and enter the code Huberman to save 20% off your first order.
0:30:10 Again, that’s R-O-K-A.com and enter the code Huberman at checkout.
0:30:14 I love the story about spending time with your kids on vacation as unstructured time
0:30:18 as well as spending unstructured time with them playing Legos at home.
0:30:20 My graduate advisor sadly passed away very young of cancer.
0:30:25 She was 50 and I knew her kids really when they were in the womb because she was pregnant
0:30:31 with the first one and I attended the memorial service there and it was an incredible thing
0:30:36 because people gave up, gave their speeches and her kids got up and by then they were
0:30:43 I think about eight and 11 or so and I’m sure they had a great many thoughts and feelings
0:30:44 that they didn’t share.
0:30:50 But the one thing that really stood out is they appreciated how much unstructured time
0:30:51 their mom had spent with them.
0:30:55 It wasn’t this like big event or something, it was all the unstructured time that she
0:30:59 had spent with them and that was very inherent to the kind of person she was and so that
0:31:03 really stuck with me and got willing to live a very long time but I think for anyone listening
0:31:07 to this and because of the statement that Kahneman made where that we are not well calibrated
0:31:12 to sense a future regret, the unstructured time is perhaps one of the most valuable things
0:31:17 that we can give our relationships, both the people we engage in them with and ourselves
0:31:20 and I don’t think it’s, I don’t think it’s discussed enough.
0:31:24 There’s a gerontologist named Carl Pilmer who wrote a great book called 30 Lessons for
0:31:29 Living and what he did is he interviewed about 100 centenarians and he just said, “Tell me
0:31:33 about your life, what advice do you have for the rest of us?”
0:31:37 And there’s a section of his book about money and he says of the thousand people, the thousand
0:31:42 people he interviewed, of the 1,000 centenarians he interviewed, not a single one of them looking
0:31:46 back at their lives said, “I wish I earned more money,” not a one but virtually every
0:31:50 one of them said, “I wish I spent more time with my kids, I wish I was nicer to people,
0:31:54 I wish I spent more time with my friends, my family, that was universal but earned more
0:31:56 money was not in there whatsoever.”
0:31:58 That stuck with me.
0:32:04 And as you point out, however, earning money allows for the opportunity to spend time with
0:32:07 kids and loved ones of all kinds.
0:32:10 It can but I think there are a lot of people for whom it’s the opposite.
0:32:12 If you are a partner at a law firm, you’re earning a ton of money.
0:32:13 Congratulations, great.
0:32:16 If you drive a big house in a nice car, you’re also probably working 100 hours a week.
0:32:19 And the things that might fill your soul, it’s different for everybody.
0:32:23 This is not universal but what might actually make you happy spending time with your friends,
0:32:27 your family, exercising, sleeping late is not available to you.
0:32:30 So that’s why it’s independence plus purpose.
0:32:34 And I think there are a lot of people who make millions of dollars per year and have
0:32:35 no independence whatsoever.
0:32:39 They are completely tied to their bosses’ whims, to their work, to their employer.
0:32:40 They might love it.
0:32:42 I’m not saying you shouldn’t do that but they have no independence at all.
0:32:46 I think there are billionaires who have no independence because they are so tied to doing
0:32:48 things whether they like it or not.
0:32:51 And that’s, I think a lot of people go crazy in that situation because they’re like, I’m
0:32:54 making $5 million a year but it’s not making me any happier.
0:32:58 It’s like, yeah, what would make you happier is independence and you are pushing yourself
0:32:59 away from that.
0:33:03 You’re probably more independent when you are 15 and have no money than you are at 40
0:33:06 making millions of dollars a year.
0:33:12 So then in an ideal world, which of course doesn’t exist, one would find a vocation or
0:33:17 a pursuit that they found really meaningful, would work really, really hard, would make
0:33:23 enough money to then, I guess, retire and spend unstructured time with the people you
0:33:28 love and then simply stop working in this model that clearly is an artificial model
0:33:34 that I’m creating here because it seems like after a certain point provided you earned that
0:33:39 money through an effort that you felt was meaningful, presumably with people you enjoy
0:33:43 or even if it wasn’t, you found it meaningful, you make that money, then it seems that it’s
0:33:45 all about human interactions at that point.
0:33:46 Yeah.
0:33:52 And what’s true is that scenario, that dream scenario, might be true for 1% of the people
0:33:55 that they can earn enough money to retire young and then pursue whatever they want.
0:33:58 There’s an entrepreneur named Felix Dennis who wrote a book many years ago called How
0:34:00 to Get Rich and there’s a quote in that book.
0:34:05 He says, he was at the time maybe in his 70s and worth about a billion dollars, something
0:34:06 like that.
0:34:10 He said, if I knew what I knew now and I could do life over again, I would make as much money
0:34:15 as I could, retire at age 35 and plant trees and write poetry.
0:34:18 And he’s like, looking back, that’s what I should have done, is do, but let’s leave
0:34:20 aside that, of course, not everybody can do that.
0:34:21 What did he do?
0:34:22 He kept working.
0:34:23 He kept working.
0:34:24 Even though he didn’t need more money.
0:34:25 Absolutely.
0:34:28 This is interesting because people who do achieve a high degree of wealth at a young
0:34:33 age seem to keep going and we could make all sorts of assumptions about why it is that
0:34:34 they do that.
0:34:41 Expectations from others that their ego, literally their sense of self in some way or perhaps
0:34:46 entirely is tied to the sense that they’re still in pursuit, that it’s somehow a failure
0:34:49 to opt out at that point.
0:34:56 I mean, we can speculate all day, but what this guy Felix said really rings true.
0:34:59 It seems like once people reach a number and it, for everyone, it’s going to be different.
0:35:02 It’s not going to be a billion dollars for everybody.
0:35:06 Once they have enough resources for themselves and the people they need to take care of,
0:35:11 maybe a little bit more as a buffer, it makes no sense to continue on that path.
0:35:12 I think there are a lot of people.
0:35:16 I think you’re one of them and I’m one of them who enjoy what they do.
0:35:19 If you and I got to a point where we’re completely financially independent, all the money will
0:35:20 need for the rest of our life.
0:35:22 I would still be a writer.
0:35:24 You would still do your research because we enjoy it.
0:35:25 Absolutely.
0:35:26 I love learning.
0:35:27 I love learning.
0:35:28 It’s not just, right.
0:35:30 Actually, if you are the kind of person who says, “Once I hit my number, I’m done,” you
0:35:31 probably don’t love your work at all.
0:35:33 Almost by definition, you don’t.
0:35:37 I think what’s dangerous, though, is when the money itself is part of your identity.
0:35:38 I like being a writer.
0:35:40 I like the process of writing.
0:35:44 If I were to say, “I have to keep writing books because I need to make more money, I
0:35:48 have to have a higher net worth,” particularly if I’m past the point of taking care of my
0:35:52 family, then at that point, I think money is actually like a liability.
0:35:54 It’s a financial asset and a psychological liability.
0:35:56 It’s taking control over what you’re doing in life.
0:36:00 If you’re saying, “I have to have more of it,” if there’s anything in life where you’re
0:36:04 like, “I have to have more,” and even when I get more, my satiation point goes higher
0:36:05 and higher.
0:36:06 What is that?
0:36:07 It’s an addiction.
0:36:09 It’s controlling you at that point.
0:36:13 There are a lot of people for whom money is a financial asset and a psychological liability.
0:36:18 I think that’s actually true for some of the richest people in society.
0:36:19 It grows exponentially over time.
0:36:23 The richer you become, the more addicted to having more grows on you.
0:36:27 In the backdrop of everything we’ve talked about thus far is the biology of dopamine
0:36:28 reward.
0:36:32 Dopamine, of course, being a molecule that people associate with reward, but it’s really
0:36:33 about the pursuit of reward.
0:36:34 It’s about more.
0:36:38 It’s about, and it’s no coincidence that dopamine is involved in generating movement
0:36:39 in the body.
0:36:43 That’s why people with Parkinson’s who are depleted in dopamine can’t generate movement,
0:36:49 and it’s also involved in generating cognitive movement and pursuit paying attention to things.
0:36:55 There is this idea that I’ve been pushing for a few years now that throws its arms around
0:36:59 a big literature on dopamine that says that addiction is a progressive narrowing of the
0:37:06 things that bring you pleasure, but your definition is actually much better, I realize.
0:37:11 Addiction is a progressive narrowing of the things that bring you pleasure and/or safety,
0:37:13 or a sense of safety.
0:37:16 Here we’re not talking about making more money to enjoy things more.
0:37:22 We’re talking about making more money to avoid the sense that pain is coming, or that we
0:37:24 are vulnerable.
0:37:28 For a lot of people, that pain is a social pain, that they’re not going to climb high
0:37:31 enough on the social ladder, that their peers are earning more than them, that their neighbors
0:37:33 have a bigger house, whatever it might be.
0:37:35 That’s the pain that they’re trying to avoid.
0:37:39 That is a game that cannot be won, because, thankfully, there are a lot of very wealthy
0:37:43 people in this world, and no matter how much money you’re making, there’s always somebody
0:37:47 out there who’s earning more, living better, and has a bigger house and an nicer car.
0:37:48 That’s always the case.
0:37:53 If you are on that path of, “I need to earn more to climb that ladder so I can have more
0:37:57 to earn more than the next guy,” that’s a game that you cannot win.
0:38:02 I think that game of comparison, too, also grows the wealthier you are.
0:38:06 The billionaires are more likely to compare themselves to other billionaires than the minimum
0:38:10 wage worker is to compare themselves to somebody making $10 an hour or whatever.
0:38:14 You are more likely to compare your lifestyle the richer you become.
0:38:18 Since that comparison to other people is what gives you a feeling of inadequacy, there’s
0:38:19 this irony.
0:38:22 It’s hard to wrap your head around it and come to terms with it, but some of the most
0:38:26 money insecure people you’ll ever meet are the richest people you’ll ever meet, people
0:38:28 who live in a 15,000 square foot mansion.
0:38:31 Yeah, but he’s got a 17,000 square foot mansion.
0:38:36 Things that ordinary people would never consider that just consumes their life.
0:38:39 Again, that’s the point where money is like the psychological debt.
0:38:41 It’s psychological liability.
0:38:45 It’s controlling their … It becomes an integral part of their identity.
0:38:49 They wake up in the morning and look in the mirror and they see a person who makes money.
0:38:50 That’s their identity.
0:38:51 Who are you?
0:38:52 Money.
0:38:56 That’s when your process of chasing it just becomes a detriment to your happiness over
0:38:57 time.
0:39:00 You’re not using it as a tool to live a better life.
0:39:03 Using it as a yardstick to measure yourself against others by.
0:39:11 I fundamentally believe that all forms of addiction, all forms of addiction are fundamentally
0:39:13 a fear of death.
0:39:19 They’re a way of shrinking our aperture on time perception so that we’re in pursuit
0:39:24 of something and for people that can place their addiction within work, it has this feedback
0:39:28 of being “functional” as opposed to dysfunctional.
0:39:33 This is also true for people that are continually seeking awards within their profession.
0:39:37 I mean, there are these professions, academia included, but other professions where people
0:39:41 are constantly pinning awards on one another and it gives us illusion of progress when
0:39:43 in fact there’s a whole world of things happening.
0:39:47 Now, these people often have quite healthy families and relationships, so they’re not
0:39:49 mutually exclusive.
0:39:55 But I know a few billionaires, not many, but I know some that are very happy, they tend
0:39:59 to be the people that are still working and in pursuit of new things, avid learners.
0:40:05 But perhaps by virtue of the work that I do, which is focused on science, but also health,
0:40:13 the modern billionaires that I’m aware of seem to be very focused on not just making
0:40:20 money but also trying to secure their place on the planet for a very long time.
0:40:24 Not through legacy, although I think many of them like to provide for the next generations
0:40:26 in their family, surely.
0:40:30 Not so much by putting their names on the sides of buildings anymore, this used to be
0:40:35 the way it was done, but rather trying to secure their health status because the one
0:40:42 thing that money can buy sort of is better health care, but money can’t buy you more
0:40:46 years of your life, except by virtue of the things that you are willing to not do and
0:40:47 do behaviorally.
0:40:52 You still have to exercise, you still have to get your sleep, you have to avoid certain
0:40:59 things and so the modern billionaires often are talking about what they’re doing for their
0:41:02 health as opposed to their yacht, their car, et cetera.
0:41:05 This has now become the kind of metric for comparison.
0:41:08 Blood profiles become a sort of point of bragging for people.
0:41:11 It’s pretty interesting.
0:41:15 Maybe given that you just look back about 50 or even 100 years and further back and
0:41:18 the more wealthy people were, the less physical labor they were doing.
0:41:21 Now they’re doing more physical labor to try and live longer.
0:41:25 What are your thoughts on the relationship between physical health and money?
0:41:31 Obviously, there’s a sweet spot there, but there’s no pill that people can purchase to
0:41:34 live longer.
0:41:39 I view it in the negative sense of the people who work to get money so hard that it takes
0:41:43 a physical toll on their body and that is so incredibly common.
0:41:49 That’s another form of debt that you can easily measure your net worth and your income.
0:41:52 You could put a number on it, very clean to measure.
0:41:56 It’s much harder to measure your health and I think it’s easier for people to say, “Yes,
0:42:02 I’m only sleeping five hours tonight and I’m on my third divorce and I’m overweight, but
0:42:05 I’m making a lot of money this year,” because one is very easy to measure and the others
0:42:06 are much harder.
0:42:09 Your happiness, your health, one that’s harder to measure that.
0:42:13 I do think too that if you are very wealthy, particularly the very, very wealthy, you get
0:42:18 so accustomed towards, “I can snap my fingers and literally get anything, a Gulfstream jet,
0:42:19 a mansion, whatever.
0:42:24 I can get it right now,” but health is like this last elusive thing that by and large
0:42:28 you cannot purchase and I think that drives a lot of people crazy and that’s why if you
0:42:32 can have anything in the world by snapping your fingers and getting it, then you eventually
0:42:36 move towards what’s the thing that you don’t have and that’s immortality and I think there’s
0:42:40 a long history of that going back to the Robert Barron’s, John D. Rockefeller was obsessed
0:42:42 with it, Andrew Carnegie was obsessed with it.
0:42:46 If you can have everything material in the world, you’re still going to have desire and
0:42:51 ordinary people can sit around and dream and say, “One day I’m going to have the mansion.
0:42:52 We’re not even a mansion.
0:42:53 One day I’m going to have a house of my own.
0:42:54 I’m going to have a car.
0:42:56 I’m going to send my kids to college.”
0:42:57 Everybody wants to dream.
0:43:01 So if all that is a given, you have all the money you could ever spend, you still want
0:43:02 to dream.
0:43:03 So what do you dream about?
0:43:07 It’s all about quality and so I think that’s been the case for a very long period of time.
0:43:11 What’s interesting too is that there was a historian who looked back at the British
0:43:12 Purage.
0:43:18 He got a lot of data on how long people lived in various points of the UK economy and what
0:43:24 he found was until about, I think it was 1750, the richest members of the UK had among the
0:43:25 shortest lives.
0:43:28 The poorest people were some of them who were living the longest and he dug into us.
0:43:29 How could this be?
0:43:31 The richest people died the fastest.
0:43:35 And what he found is the richest people were the only ones who could afford all the quack
0:43:39 medicines and the sham doctors who were just poisoning them.
0:43:42 They were poisoning them back in the day when we knew nothing about medicine.
0:43:46 So I think the idea of, “I want a better life and I should be able to buy that,” there’s
0:43:48 a long history of that backfiring on people as well.
0:43:52 Yeah, there’s a lot of excitement right now about stem cells and treatments that currently
0:43:57 are not available in the United States that are available out of country and I get asked
0:43:59 about these a lot.
0:44:02 Most of them don’t have FDA approval yet.
0:44:04 Some of them probably never will have FDA approval.
0:44:07 We’ll probably talk about stem cells another time.
0:44:12 Do you think you see this though where the wealthiest people are spending money on treatments
0:44:16 that you either know are not going to work or are very questionable?
0:44:17 Yeah.
0:44:18 All the time.
0:44:20 And then my backfire on you, that might make you less healthy.
0:44:21 Oh, absolutely.
0:44:25 I mean, I’ll just point out, I don’t have anything against stem cell therapies.
0:44:28 I think they hold great potential.
0:44:34 But there is a true story about a stem cell clinic down in Florida prior to the FDA bringing
0:44:40 the gavel down on them of injecting stem cells into the eyes of wealthy people who could
0:44:42 afford the treatment.
0:44:48 These people had certain markers for macular degeneration and other things that can cause
0:44:50 blindness and guess what happened to these people?
0:44:52 They all went blind.
0:44:57 So that brought the gavel down on stem cell therapies generally in this country.
0:45:02 A lot of people are getting infusions of stem cells and related things out of country.
0:45:06 They’re coming back and they’re walking and talking.
0:45:10 And they’re calling me and they’re asking what my thoughts are and I have a lot of thoughts.
0:45:12 I mean, I think that the basics of longevity are clear.
0:45:16 I mean, you want to avoid head trauma and environmental toxins.
0:45:17 Those things are real.
0:45:22 And if you have certain mutations like BRCA mutations, you need to be more careful about
0:45:24 cancer and avoid smoking.
0:45:25 All the stuff, right?
0:45:28 Alcohol turns out to be pro-cancerous and things of that sort.
0:45:33 But then it’s physical activity, it’s nutrition, it’s social connection, it’s sleep, it’s
0:45:36 sunlight, it’s all the things that I’ve talked about in this podcast and that other people
0:45:38 talk about as well.
0:45:43 But yes, very wealthy people are looking for that edge to live longer.
0:45:48 And it is true that when you start to layer in all the basics of dos and don’ts, all the
0:45:52 behaviors, and then you start to augment that with a few extra things, you get the sense
0:45:58 of more vigor that sort of suggests they may live longer, but we still don’t know.
0:45:59 We still don’t know.
0:46:04 With the exception of exercise that we absolutely know can enrich mitochondrial density, give
0:46:09 people more energy and vigor, et cetera, most of this is still a big question, Mark.
0:46:15 See, I can see a very wealthy person using their money if you are very sick and you have
0:46:17 a rare cancer to throw the kitchen sink at it.
0:46:18 Every excellent doctor.
0:46:19 Yeah.
0:46:21 Those million-dollar therapies, well, not absolutely.
0:46:25 But I think it’s a different animal if you are already pretty healthy to say, “I’m going
0:46:29 to throw my money at trying to become immortal or close to it,” whatever it might be.
0:46:31 That’s a different thing.
0:46:32 I totally agree.
0:46:39 And I think what we’re talking about here is you said it fairly quickly, but I think
0:46:43 I want to highlight it because I think it’s really important that even people who have
0:46:50 billions of dollars still have a sense of yearning for something that’s missing or that
0:46:51 they don’t have.
0:46:54 And in some cases, that’s the sustaining factor to their well-being.
0:46:56 You say it’s also good to be in pursuit.
0:46:57 Yeah.
0:46:58 Maybe that’s with dopamine too, right?
0:47:00 We always want more.
0:47:01 It’s the pursuit of more.
0:47:05 And if you’re wealthy enough to have everything, you still have a part of your brain that’s
0:47:06 like, “Yeah, but I want more.
0:47:07 I want more.
0:47:08 I want more.”
0:47:11 And if you’ve exhausted the physical part of the world, that material part of the world,
0:47:16 and let’s leave aside the billionaires, even the average, ordinary American family that
0:47:20 owns a modest house, owns a car that functions well, owns nice clothes, will send their kids
0:47:21 to a state school.
0:47:24 By a lot of historical definitions, they have everything, they have everything you would
0:47:25 ever need.
0:47:26 But you’re always yearning for more.
0:47:29 It’s always this pursuit of, “Well, what else don’t I have?”
0:47:34 And I think what you want more than anything in life is what you want and cannot have.
0:47:37 That’s what you’re going to chase with all of your effort is the thing that you want
0:47:38 and cannot have.
0:47:41 And I think that’s where health comes in for a lot of these people.
0:47:45 As long as you think that there’s a possibility you could get it.
0:47:51 The dopamine circuit loves, you want what you feel is just out of your reach, but might
0:47:52 be possible to achieve.
0:47:54 I mean, this is why people throw so much money away gambling.
0:47:59 But maybe with social media, it makes it seem so that there are virtually anything is within
0:48:03 your reach, because it used to be before social media that your view of the world was mostly
0:48:06 your neighbors and your coworkers and your siblings.
0:48:11 And now everybody’s view of the world is a curated highlight reel of the most extreme
0:48:13 events in the world.
0:48:18 So if you are a 15-year-old scrolling through Instagram, then what is within your reach,
0:48:22 what looks within your reach is a Ferrari and a private jet and a mansion in a way that
0:48:26 didn’t exist when you and I were kids, and I think it makes the aspiration level that
0:48:27 much harder.
0:48:34 And real examples of people who went from nothing to immensely popular or wealthy, et cetera.
0:48:41 I mean, gosh, I would say about once a month, somebody walks right up to me and says, “Just
0:48:42 watch some day.
0:48:46 I’m going to have the top podcast in the world on blank.”
0:48:49 And they’re trying to seed this thing that they’ve seen on social media, which are examples
0:48:55 of people kind of, it used to be called rags to riches, but the parallels in different
0:48:56 universes.
0:48:57 But there’s a famous musician.
0:49:01 I think his name is Ed Sheeran, who there’s still a video of him early on saying he knew
0:49:02 he was going to make it.
0:49:05 If you watch the Conor McGregor documentary, it’s amazing.
0:49:10 I think it’s called Notorious on Netflix, even if people aren’t into MMA, they should
0:49:11 at least watch the first part.
0:49:15 He was videotaping himself very early on, and he made this prediction that he was going
0:49:19 to be a world champion, and then he ends up being a world champion, right?
0:49:23 This is great anecdote that Kanye West used to practice his Grammy speech when he was
0:49:26 walking to the train because he couldn’t afford the car.
0:49:29 Like when he was an absolute nobody, he was practicing his Grammy acceptance speech of
0:49:31 just like absolute ambition of where you’re going.
0:49:35 Yeah, and I don’t know if this anecdote is true, but there’s the anecdote that I heard
0:49:42 that Matt Damon and Ben Affleck practicing their Academy Awards acceptance speech in
0:49:46 the schoolyard when they were kids, and then they gave their speech, and they were laughing
0:49:47 about that.
0:49:52 I grew up skateboarding, so when I first got into it, the Tony Hawks and the Mike McGills
0:49:56 and Steve Caballeros, these were the names at the time where like these luminaries, right?
0:49:59 The gap between us and them was so huge.
0:50:03 By the time I was a junior in high school, my best friend at the time, Paul Zouane, sent
0:50:06 in a videotape of himself to a company called Planet Earth.
0:50:07 He got sponsored.
0:50:11 Next thing you know, we’re in the shop, watching him skateboard, and within a year or two,
0:50:13 he had his own pro model.
0:50:18 So I think social media gives us not just the sense of what’s out there, but it gives
0:50:24 us very salient examples of people that went from completely unknown to extremely known.
0:50:29 Just this last year, there’s the so-called Hawk to a Girl, it’s interviewed outside a
0:50:30 bar or something like that.
0:50:31 It has a very popular podcast.
0:50:32 She has sponsors.
0:50:33 She’s known.
0:50:35 Literally became one of the most famous people in the country.
0:50:36 Right.
0:50:39 And it has a financial stream now of income through her podcast.
0:50:46 And so this raises the sort of idea in people’s minds or the possibility, however remote,
0:50:51 that if somebody puts a camera in front of you, by virtue of one thing that you say,
0:50:56 you could suddenly be an internationally known person and potentially go from quote-unquote
0:50:57 rags to riches.
0:51:02 And if you look at the studies, when you ask teenagers, what is your preferred career?
0:51:03 What do you want to be when you grow up?
0:51:06 It used to be astronaut, used to be doctor, used to be entrepreneur.
0:51:09 Now it’s influencer, by far, is what people want to be.
0:51:13 It seems like the quickest path to fame and wealth, and for a lot of people it is.
0:51:16 My sister-in-law is a kindergarten teacher.
0:51:20 She has a girl in her class who has over a million followers on YouTube as a kindergartener.
0:51:23 That didn’t exist when you and I were kids, or it was so rare.
0:51:27 But now enough people know stories like that, even if there are a few of them, enough people
0:51:31 know stories to give you the sense of hope of like, well, if they could do it, I could
0:51:32 do it too.
0:51:38 Well, I’ll tell that everyone out there that if you think that fame is what you want, fame
0:51:41 restricts your freedom, it does not increase your freedom.
0:51:45 There’s a great quote from Neval where he says, “What you want to be is rich and anonymous.”
0:51:46 That’s the sweet spot that you want to be.
0:51:49 The opposite, you are poor and famous.
0:51:51 And that’s the hardest spot to be in.
0:51:55 But if you can be rich and anonymous, because I think there’s a really important concept
0:51:59 with money that I call social debt, which is when the money that you have influences,
0:52:03 it changes how other people think of you, and even maybe how you think about yourself.
0:52:05 And you can measure your asset.
0:52:07 It’s not actually debt.
0:52:11 It’s not like debt you repay the bank, but it is very much a debt in terms of it is an
0:52:15 anchor on your happiness that you have to repay.
0:52:17 And fame is the ultimate social debt.
0:52:21 And for a lot of people, their social debt of fame is more than the money that they made
0:52:24 from whatever made them famous to begin with.
0:52:29 And there’s this anecdote from Tiger Woods where he said, “He loves scuba diving because
0:52:33 when he’s 100 feet under the ocean, is the only time in the world where people aren’t
0:52:36 taking pictures of him and asking things of him and gawking at him.”
0:52:38 Like, that’s, that sucks.
0:52:41 That’s not that you have a lot of sympathy for somebody like that, but it does suck.
0:52:44 Like, you can measure his net worth very quickly.
0:52:45 What’s your net worth?
0:52:46 Just show me the number.
0:52:51 You can measure the liability of feeling like you have no privacy unless you are scuba diving.
0:52:52 That’s a hard thing.
0:52:57 And at various levels, a lot of people have that, even if you are earning a modest income.
0:53:01 And all of a sudden, your friends, your family start saying, “Hey, I heard you got a raise.
0:53:03 I could use a little bit myself.”
0:53:04 That’s a social debt.
0:53:05 They want you to pay at dinner and whatnot.
0:53:07 And of course, maybe you’re happy to do that.
0:53:11 You’re happy to share it, but let’s not pretend that there’s not a little bit of social debt
0:53:15 and liability that comes with every added amount of income that you have.
0:53:20 I mean, so much of social media is just, by definition, in terms of the number of followers
0:53:25 being displayed, et cetera, a number of likes and comments being displayed is designed to
0:53:27 set up these metrics of comparison.
0:53:30 Yeah, the smartest minds of the generation work at Facebook and Instagram and Twitter
0:53:34 to figure out how to give you FOMO, how to generate a little bit more dopamine.
0:53:36 And they’re very good at it.
0:53:40 I’d like to take a quick break and thank one of our sponsors, Function.
0:53:44 I recently became a Function member after searching for the most comprehensive approach
0:53:45 to lab testing.
0:53:49 While I’ve long been a fan of blood testing, I really wanted to find a more in-depth program
0:53:53 for analyzing blood, urine, and saliva to get a full picture of my heart health, my
0:53:59 hormone status, my immune system regulation, my metabolic function, my vitamin and mineral
0:54:03 status, and other critical areas of my overall health and vitality.
0:54:07 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to physical and
0:54:12 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors
0:54:13 on your results.
0:54:18 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had two high levels
0:54:19 of mercury in my blood.
0:54:20 This was totally surprising to me.
0:54:24 I had no idea prior to taking the test.
0:54:28 Function not only helped me detect this, but offered medical doctor-informed insights on
0:54:33 how to best reduce those mercury levels, which included limiting my tuna consumption, because
0:54:37 I had been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens
0:54:42 and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production
0:54:46 and detoxification, and worked to reduce my mercury levels.
0:54:49 Comprehensive lab testing like this is so important for health, and while I’ve been
0:54:53 doing it for years, I’ve always found it to be overly complicated and expensive.
0:54:57 I’ve been so impressed by Function, both at the level of ease of use, that is getting
0:55:03 the test done, as well as how comprehensive and how actionable the tests are, that I recently
0:55:07 joined their advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
0:55:12 If you’d like to try Function, go to functionhealth.com/huberman.
0:55:16 Function currently has a waitlist of over 250,000 people, but they’re offering early
0:55:18 access to Huberman lab listeners.
0:55:24 Again, that’s functionhealth.com/huberman to get early access to Function.
0:55:31 One thing that I wish somebody would do, maybe it’s been done, is you mentioned earlier this
0:55:37 is not typical, but I guess semi-common thing of an article will come out and say, “The
0:55:43 five things that people say on their deathbed,” and they look back and they mention that they
0:55:48 wish they’d spent less time at work, they wish they’d spent more time with their kids,
0:55:50 or more time in nature, perhaps.
0:55:56 Has anyone ever just asked people directly what were the things that they are most proud
0:56:01 of or the things that they really feel brought them tremendous meaning then and as they’re
0:56:04 passing away?
0:56:07 Because it’s related, but it’s kind of the inverse of the same question.
0:56:08 Yeah.
0:56:09 Warren Buffett brought this up one time.
0:56:14 He said, “A good way to think about life is,” it’s kind of grim, but he said, “Write
0:56:18 what you want your obituary to say, and then work backwards to live up to it.”
0:56:22 In that situation, if you were to write, what do you want your obituary to say?
0:56:26 Most people would say, “Oh, I hope it says Morgan was a good father.
0:56:27 He was a good husband.
0:56:28 He helped his community.
0:56:30 He was admired by his coworkers.”
0:56:33 That’s what I wanted to say, and for a lot of people, it’s different for everyone, but
0:56:34 it would be something like that.
0:56:39 Why Buffett said it was important is because nobody who’s writing their preferred obituary
0:56:45 would say, would include the size of their house, how many horsepower their car had,
0:56:49 how nice their clothes were, because everybody knows it doesn’t matter.
0:56:51 It’s like, forget who made this idea.
0:56:54 There’s a thing between resume virtues and eulogy virtues.
0:56:55 That was David Brooks.
0:56:56 David Brooks said that.
0:56:57 Thank you.
0:57:01 Resume virtues are how much money you make, your degrees, everything.
0:57:03 Eulogy virtues is, he was a great father.
0:57:04 He was a great friend.
0:57:05 He helped his community.
0:57:09 He was funny, and I think most people really aspire to have eulogy virtues, but they spend
0:57:11 all their day chasing resume virtues.
0:57:12 Resume virtues can be great.
0:57:13 I want a good education.
0:57:18 I want a good income, but what you’re really trying to chase is to use those things to gain
0:57:20 more resume virtues at the end of the day.
0:57:24 I think if you think about it through that lens, a lot of these things become clear.
0:57:29 That’s why, like I said, going on a great vacation with my kids, if that’s a 10, what’s
0:57:31 really fun about that is spending time with them.
0:57:34 When I’m detached from work, I’m not checking my phone every seven seconds.
0:57:38 I’m just spending hours with my kids, giving them my full attention.
0:57:39 That’s what made me happy.
0:57:42 The view was great on the beach, cool, but that’s what made me happy, and I can do that
0:57:44 at home, can I?
0:57:49 What’s the difference between going to Maui as a resume virtue, spending time with your
0:57:52 kids as a eulogy virtue?
0:57:58 Why is it, do you think, that even though we’ve perhaps all heard by now that compounding
0:58:03 interest is great, you put in, let’s say, a small or a moderate amount of money into
0:58:08 even just a savings account that’s accruing a couple percent, very easier by year and
0:58:13 with the economy, of course, or into the markets, that over time, if you quote unquote
0:58:16 set it and forget it, just kind of put it there and walk away, that you’re likely to
0:58:22 make X percent over time, and you can look at the plot, you can look at that line upward
0:58:23 into the right.
0:58:28 It almost always is jigged line drifting upward to the right, and even just scroll over and
0:58:34 see, okay, at age whatever, I’m going to have X number of dollars, and that value is often
0:58:38 very high relative to where one’s current wealth is.
0:58:41 Even if they’re a student or they have very little put away, we all hear this, we can
0:58:47 see it, you can run the models, it’s almost trivial, and yet people don’t do that even
0:58:50 if they have the income to save.
0:58:56 Is it that hard for us to project our emotional state and the sorts of things that we integrate
0:59:02 in terms of life meaning and value into the future that most people just don’t do that?
0:59:03 And why do you think that is?
0:59:07 I mean, I’m not asking you to play neurobiologist here, I mean, I think we both agree that time
0:59:13 perception is a complicated thing, but you would think that people would just sort of
0:59:16 get it, but we’re not rational, most people aren’t rational in that way.
0:59:20 They don’t save, they don’t invest, and they don’t compound interest, and so they end up
0:59:22 with a lot less money than they could have and a lot more regret.
0:59:23 Yeah.
0:59:24 I think there’s two ways to think about this.
0:59:29 One is my friend, Michael Batten, I could phrase it this way, he said, “If I ask you
0:59:34 what is 8 plus 8 plus 8 plus 8, you figure that out in five seconds, that’s an easy one.
0:59:38 If I said what is 8 times 8 times 8 times 8 times 8, even if you’re a math nerd, it’s
0:59:39 too hard.
0:59:40 You can’t figure it out.
0:59:41 We’re not wired for exponential thinking.
0:59:42 You just can’t do it.”
0:59:47 And therefore, even if you show you the numbers, hey, invest a small amount, retire with a
0:59:51 million dollars, I think it’s so counterintuitive that most people see that and they’re like,
0:59:55 “Okay, that doesn’t really seem right, doesn’t really pass a sniff test, how big the numbers
0:59:57 can get, how quickly the numbers can get big.”
1:00:02 The other thing is if you tell a young person, “Hey, you have 50 years in front of you to
1:00:05 invest, that’s great, time’s on your side.
1:00:09 When you’re 70 years old, you’re going to have $10 million, 50 years from now might
1:00:11 as well be 10,000 years from now.”
1:00:13 You’re talking about people who don’t know what they’re going to eat for dinner tonight
1:00:17 and you’re talking about like, “Hey, let’s talk about the year 2077.”
1:00:18 It’s so far out of there.
1:00:22 Even if that’s the right way to think about it, it’s a tough way to think about it.
1:00:25 And time perception, you mentioned, is so difficult for people.
1:00:29 If I said, “You’re going to get punched in the face in 10 seconds,” like that’s a fear
1:00:30 and you’re like, “Oh, I don’t.”
1:00:33 If I said, “Someone’s going to punch you in the face 50 years from now,” I’ll deal
1:00:34 with it when I get there.
1:00:36 It’s so easy to put out of sight, out of mind.
1:00:39 And the other thing is Warren Buffett talked about this a lot.
1:00:44 He said, actually it was Charlie Munger who said this, he said, “When teaching finance
1:00:47 to young people, people either understand it instantly or never.”
1:00:50 He was like, “Some people are just wired to get it and some people aren’t and that’s
1:00:51 always been the case.”
1:00:55 Munger often said all the time, he said, “The iron rule of math is only 1% of people can
1:00:57 end up in the top 1%.
1:01:02 And that’s why for a lot of people, yes, you should save and invest for 50 years.
1:01:05 Let’s not pretend that that is easy or that everybody is psychologically able to do it.
1:01:06 Some people are wired definitely.
1:01:11 Of course, that’s the case as they are with health and intelligence and lots of other things.
1:01:14 So I do think there’s a thing for financial education, we have getting people to understand
1:01:15 what is possible.
1:01:19 But I don’t think we’ll ever live in a world where everyone gets it and does it.
1:01:23 That world has never existed and I think will never exist because it’s not math.
1:01:24 It’s not a spreadsheet.
1:01:26 It’s behavior.
1:01:31 And we now live in a world where we understand the dangers of smoking and highly processed
1:01:32 foods and whatever it might be.
1:01:36 But even if we know it, people still do it because it’s behavioral.
1:01:37 It’s not intelligence.
1:01:42 So showing people the numbers and getting them to do it is night and day.
1:01:46 Do you know how they got people to stop smoking in particular young people?
1:01:48 It wasn’t by scaring them about their health.
1:01:53 Turns out the most effective campaign to get, especially young people to stop smoking, was
1:02:01 to hijack the inherent rebellion of youth and to display ads of wealthy older people
1:02:03 in rooms full of smoke.
1:02:08 So it became us as the youth rebelling against them, the older generation that are trying
1:02:09 to take our money.
1:02:13 It had nothing to do with health and it absolutely worked.
1:02:16 And I have friends that work on this sort of thing in the context of public health as
1:02:22 it relates to all sorts of public health initiatives and the effective way to change
1:02:32 human behavior as it relates to health is to incentivize aesthetics, to incentivize fear
1:02:40 or to hijack fear of dying, but even fear of dying is not sufficient as compared to hijacking
1:02:46 these cross-generational, let’s just call them frictions that exist.
1:02:48 So I found that to be interesting.
1:02:52 Just a math example of 8 plus 8 plus 8 plus 8 versus 8 times 8 times 8 times 8 and you
1:02:57 said that the human brain is not capable of exponential thinking or most people’s brains
1:02:59 are not capable of exponential thinking.
1:03:05 I think you either intentionally or inadvertently hit on something really important.
1:03:10 I don’t know that the dopamine reward system, which is the fundamental currency of pursuit
1:03:15 and reward across all time scales, it’s kind of wild, right?
1:03:18 One neuromodulator and there are other things involved that modulate that modulator, but
1:03:25 one neuromodulator is involved in reward pursuit across all time scales.
1:03:28 Whether or not we’re playing, let’s say we’re both competitive enough to play a game of
1:03:35 chess or checkers, dopamine is motivating the pursuit for the win or a four-year degree
1:03:40 or an eight-year degree or why you would want maybe your kids to win a soccer game.
1:03:42 Now you’re like a third person in dopamine, right?
1:03:48 It’s across all time scales, all scenarios, it’s incredible and across many species.
1:03:53 So it makes me wonder, and I’ll have to ask some of my colleagues that work on these dopamine
1:03:58 reward schedules for a living, whether or not the dopamine reward system actually can
1:04:01 do exponential math.
1:04:03 It might not be able to do exponential math.
1:04:07 It might be that the pursuit of water, the pursuit of mates, the pursuit of food, the
1:04:14 pursuit of shelter, which is what these dopamine circuits evolved under the constraints of,
1:04:16 whether or not they are even capable of doing exponential thinking.
1:04:20 Or if it’s like the marshmallow test, which got misconstrued in many ways, but it’s like,
1:04:22 yeah, would you rather have one right now or two in the future?
1:04:27 I think for a lot of people, it’s just like there are some people for whom they’re wired
1:04:28 so differently for this.
1:04:33 So you hear stories about the old very wealthy people, the old billionaires.
1:04:38 When they were 20 years old, they would not get a haircut because they knew that $3 haircut
1:04:40 would compound into $100 by the time they’re older.
1:04:45 They were just so wired from birth to understand this and to have a very long perception of
1:04:46 time to do it.
1:04:47 By definition, that’s the rarity.
1:04:48 Most people are not like that.
1:04:50 And I don’t know if they should be either.
1:04:54 I don’t know if you should be the kind of person in your entire life who is always saving
1:04:56 for a future and never enjoying what you have, too.
1:04:59 Like that could lead to a lot of regret as well.
1:05:00 And there are those people.
1:05:02 So let’s parse the marshmallow test.
1:05:05 The marshmallow test, I think initially done at Stanford.
1:05:08 I think it was at Bing Nursery School or something like that or maybe somewhere at
1:05:09 Stanford.
1:05:11 If I’m wrong, someone will correct me in the comments.
1:05:15 Of course, for those that don’t know, they brought these really cute kids into rooms and
1:05:19 they put the marshmallow in front of them and they told them they could eat it now or
1:05:23 they could wait and they could get two marshmallows later and then they videotaped them and the
1:05:27 videos are absolutely delightful of the kids, like distracting themselves or having the
1:05:29 marshmallows talk or taking a little piece of the marshmallows.
1:05:36 It reveals as much variation on human self-constrained behavior as you could possibly imagine.
1:05:38 And they’re really interesting, as you know.
1:05:44 I would like to know whether the children that were able to wait and therefore get two
1:05:50 marshmallows were trying to resist the temptation or whether or not they were being pulled forward
1:05:53 by the anticipation of two marshmallows.
1:05:57 My understanding, and maybe this is not complete, but my understanding, at least part of it,
1:05:59 was neither of those two things.
1:06:02 The kids who did the best and resisted it were the ones who distracted themselves.
1:06:03 They weren’t even thinking about the marshmallow.
1:06:06 They would sing a song, they would start playing with their shoes, they’d play with another
1:06:07 kid.
1:06:11 And the ones who could not resist are the ones who just sat there staring at the one marshmallow
1:06:12 that was tempting them.
1:06:13 That’s too hard to resist.
1:06:15 Almost everybody will resist that.
1:06:17 It was like the environment that they put themselves in.
1:06:20 But they weren’t thinking into the future about how great it would be to have two marshmallows.
1:06:21 I don’t think so.
1:06:24 I think they were, because their kids are so distracted, they have the memory of a goldfish.
1:06:26 They wanted to just go do something.
1:06:29 They’d sing a song, they’d play with their shoes, they’d play with their friends.
1:06:32 And then by the end of doing that, all of a sudden, they had waited long enough to get
1:06:34 the two marshmallows.
1:06:35 I think that was at least part of it.
1:06:37 And I think there’s the truth for a lot of people, too.
1:06:42 Think about the stock market, where so much temptation to always watch it and see what
1:06:43 it’s doing.
1:06:47 Because we have CNBC, and there’s the ticker, and the lights are green and red and whatnot.
1:06:50 For a lot of people, it’s impossible to watch that.
1:06:53 Or even worse, in Robinhood, you get a push notification on your phone.
1:06:54 That’s too hard to resist.
1:06:59 But you know where you see very good investing behavior, where people do a really good job,
1:07:04 is when you invest automatically every paycheck into your 401(k) and you forgot your password.
1:07:07 Because that environment is against temptation.
1:07:08 There’s nothing to do.
1:07:09 You forgot your password.
1:07:13 But if you’re just bombarding yourself with stimulus of what to do, most people cannot
1:07:15 resist that.
1:07:21 My way of dealing with social media, I would say compulsion, not addiction, is I now, one
1:07:23 could take an old phone.
1:07:26 I actually got a phone specifically for social media.
1:07:28 So I have Instagram and X on that phone.
1:07:30 I don’t even recall the number of that phone.
1:07:35 I airdrop things onto it if I want to post, and I do what Rogan calls post and ghost.
1:07:38 So you post, and then it goes into a box.
1:07:45 Because otherwise, I’m just absolutely blown away by how much time can be sucked away.
1:07:48 You tell yourself, “I’m going to just look at social media for a moment,” and then you’re
1:07:50 pulled down some rabbit hole.
1:07:54 That’s just incredible the way they’ve designed these algorithms to get you.
1:07:55 And of course, I like social media.
1:07:56 I teach on social media.
1:08:00 This conversation will probably be fragments of it, will be on social media.
1:08:09 But I think that people don’t realize how compulsion inducing the dopamine circuitry
1:08:10 is.
1:08:16 And once you start getting pulled down it, you’re a different organism altogether.
1:08:21 And it’s not a coincidence that the people who have the largest social media accounts
1:08:23 spend very little time on social media.
1:08:25 Because if you spend too much, it just gets overwhelming.
1:08:29 Well, you’re spending time doing things like commenting and liking, and there’s a liability
1:08:30 to some of that.
1:08:32 But there’s a reward to it too, an immediate reward.
1:08:38 What you’re not doing is going and doing the thing that you bring to social media that
1:08:40 brings you more followers and views.
1:08:46 So I always think of social media as the last point in a funnel where I go do things in
1:08:52 real life like research papers, talk to people, learn, and then organize that learning into
1:08:56 a format that I think people can benefit from, and then put it on social media.
1:08:58 But that’s the end point.
1:09:03 And so if I stay too long there, then I’m not getting more material.
1:09:10 It’s almost like if I were a farmer, once the crops ship, I’m not going to stand there
1:09:13 just looking at the road as the truck goes by.
1:09:17 Yeah, you got to get back and plant more seeds and plow the field.
1:09:21 So I like to think about these things in these very basic terms because I feel that the dopamine
1:09:27 circuitry hasn’t evolved, but we have new technologies that have hijacked it to some
1:09:28 extent.
1:09:31 Jerry Seinfeld said one of the reasons he quit his show in the 1990s was because what
1:09:36 made it so good and so funny is that he and Larry David would go sit in a deli and watch
1:09:38 people order and make a joke.
1:09:41 That’s where they got their content from was observing the world, but they got so busy
1:09:43 and so famous that they couldn’t do that anymore.
1:09:46 And he knew that it was going to come at the detriment of the show, that it wasn’t the
1:09:50 ultimate reward of how big was the season, how many people watched the show, which money
1:09:51 did we make.
1:09:53 What made them great was going out and living and doing their thing.
1:09:57 And once it came at the expense of that, it didn’t work anymore.
1:10:05 Well, this raises a really key point for people, including myself, which is in an ideal world,
1:10:13 one can make a living that is sufficient for their needs, doing something that you truly
1:10:14 enjoy doing.
1:10:22 Or I would say to be realistic, where 75% of the activities are pleasurable.
1:10:26 Maybe 15% are kind of neutral.
1:10:28 And then the remainder, there’s some punishing features.
1:10:29 There are punishing features in every profession.
1:10:30 Yes.
1:10:32 Jeff Bezos said if you can enjoy half, that’s pretty good.
1:10:33 Okay.
1:10:34 All right.
1:10:35 Yeah.
1:10:36 Stringent with my…
1:10:37 Yeah, more of an optimist than Bezos.
1:10:38 Hey, I don’t…
1:10:39 But then again, he’s Bezos.
1:10:40 Yeah.
1:10:42 I mean, you want to be able to enjoy your work.
1:10:45 Not all aspects of it are going to be pleasurable.
1:10:47 But ideally, that’s the case.
1:10:51 Because what we’re talking about here is effort that precedes dopamine.
1:10:57 And I’m a big believer that dopamine that is not preceded by effort is very dangerous.
1:11:01 It’s not just things that are addictive, but by way of example, methamphetamine, cocaine
1:11:05 dramatically and quickly spiked dopamine levels.
1:11:06 With no effort put in.
1:11:07 With no effort put in.
1:11:10 And then of course we know from the beautiful work of my colleague Anna Lemke and others
1:11:15 that then the dopamine profile is that then the higher the peak and the faster the rise
1:11:21 to peak, then the more drop below baseline and the more time it takes to return to baseline.
1:11:24 And typically what people do is when they’re below baseline in terms of their dopamine,
1:11:28 that’s when they really start hitting the hammer with whatever behavior or substance.
1:11:31 Like all it does is drive that baseline further and further and further down.
1:11:35 Maybe that’s a good analogy for the lottery winner who gets a lot of money, a lot of dopamine
1:11:38 in this example, but didn’t put anything into it.
1:11:39 You didn’t build a business.
1:11:40 You didn’t work at your career.
1:11:41 You just got lucky.
1:11:42 So it doesn’t feel as good.
1:11:45 There’s no effort put into to like base it against.
1:11:49 Compare it against what you were talking about before, which is time that’s unstructured
1:11:51 with your kids playing Legos.
1:11:53 It’s almost, it sounds effortless.
1:11:55 It’s not like you’re like, oh, I got to go play with my boys Legos.
1:11:58 I’m sure that you’re like, yes, like this is fun.
1:12:00 This is the good stuff, as they say.
1:12:04 And so there are forms of reward, it seems, that are not preceded by effort, although
1:12:08 you had to raise those kids and your wife had to give birth to those kids and it’s work.
1:12:13 But in terms of what’s happening in that limited timeframe, it’s just so seamless, right?
1:12:15 It’s just sheer pleasure.
1:12:17 And yet that kind of pleasure is enriching.
1:12:22 It has me very perplexed as a biologist, I still don’t know the underlying mechanisms,
1:12:27 but clearly we have multiple paths to pleasure, but I think we have only one path for motivation
1:12:28 and that’s dopamine.
1:12:34 But I think there are multiple forms of pleasure and I’m certain that dopamine that is high
1:12:39 levels of dopamine that are not preceded by effort are not just bad, they are downright
1:12:40 dangerous.
1:12:41 I feel like so much of it too with parenting.
1:12:45 This is a slightly different topic, but it’s the things that you’re not trying to have
1:12:46 fun with that build the biggest memories.
1:12:50 And for me, it’s when I travel with my son, he’s nine, so we go on a lot of trips now.
1:12:55 What’s fun is not the event we’re going to, whether it’s skiing or football game, that’s
1:12:56 not the best part of the trip.
1:12:59 The best part of the trip is flying with him, renting a car with him, going out to dinner
1:13:00 with him.
1:13:01 That’s where you get all the memories.
1:13:07 It’s a process of doing it that you’re really enjoying, that’s going to build all the memories,
1:13:10 not necessarily the final destination where you’re going.
1:13:14 I just want to hover on that for a second because I can think of numerous examples in
1:13:20 my life where the best parts of a relationship were like a drive home with someone, where
1:13:23 I’m asleep for part of the time, they’re asleep for part of the time, and you get
1:13:26 back and you feel like you really did something.
1:13:29 There’s something bonding about traveling with people.
1:13:34 Even in the absence of external input, you’re just, what is that?
1:13:38 It must be something fundamental, some fundamental circuit about journeying with other members
1:13:39 of our species.
1:13:43 Going through a challenge with someone, going through a journey of we did this together,
1:13:44 we went through it together.
1:13:45 There’s so much of that.
1:13:49 If you go on a long hike with somebody at the top, you want to hug each other, we just
1:13:50 did that together.
1:13:53 It’s not even about being at the top, it’s like the journey you did with each other.
1:13:56 So cliche, but I think it’s true for a lot of things.
1:14:01 What’s that movie with Emil Hirsch where he, it’s a true story about the guy that goes
1:14:07 out into the Alaskan wilderness and lives on that bus, and sadly, he passes away there.
1:14:13 I just spoiled it for you, but he has, I think it’s called Into the Wild, where he’s obsessed
1:14:17 with this notion of bonding with nature, but then in his journal, a real journal of a guy
1:14:25 that really died out there, he gets to the realization that the fundamental pursuit in
1:14:28 life is to experience things with other people.
1:14:29 Absolutely.
1:14:30 Yeah.
1:14:34 And this is why solitary confinement is such a torture, the extreme end of it.
1:14:35 Brutal.
1:14:37 Brutal.
1:14:41 On the other end of the spectrum, there’s freedom.
1:14:43 So let’s talk about freedom.
1:14:45 It means different things to different people.
1:14:52 But certainly, one does not want to be enslaved by anything, including their own pursuit of
1:14:53 work.
1:14:59 So there, I think, at least two forms of anti-freedom.
1:15:01 One would be the type that exists within our head.
1:15:05 We have to continue on this track because I’m afraid of failure or I’m in pursuit of
1:15:11 something and we are actually enslaved in a way that we create for ourselves in the
1:15:13 act of pursuit.
1:15:20 The other is the job where it’s providing resources, but we really don’t need to be
1:15:23 there, and yet people don’t hop off the train.
1:15:25 They could.
1:15:28 They could escape the dreaded boss or the dreaded circumstance.
1:15:33 I remember a time when all I wanted was a window at work that opened for fresh air.
1:15:34 That’s all I wanted.
1:15:37 And all these other things, I just wanted a window that opened.
1:15:42 I even tried to find one of these little saws, but then the maintenance people or whatever
1:15:47 the facilities people told me I’d get in trouble.
1:15:52 We yearn for freedom, we hate enslavement for all the obvious reasons.
1:15:59 In your observation, what is the best way to frame this need for freedom?
1:16:06 And I have to imagine that people listening are at various points along their careers.
1:16:10 What have you observed here in yourself and with other people you talk to, wealthy, not
1:16:11 wealthy?
1:16:12 What is freedom?
1:16:13 How do we get real freedom?
1:16:17 I think there’s an anecdote that I love, which was from Franklin Roosevelt when he
1:16:18 was a kid.
1:16:19 I think he was like five years old.
1:16:20 He complained to his mother one day.
1:16:24 He said, “My entire life is rules and schedules, and I hate it.”
1:16:28 So his mom said, “Okay, Frankie, tomorrow you can do whatever you want.
1:16:30 The day is yours, anything you want.”
1:16:33 And his mom, Sarah Roosevelt, wrote in her diary that night.
1:16:37 He said, “That day that he could do anything, he went back to his normal schedule.
1:16:41 He did everything on schedule like he was supposed to do, but he was much happier because
1:16:42 nobody was telling him to do it.”
1:16:44 And I think that’s what’s true for a lot of people.
1:16:46 Freedom does not mean you do nothing.
1:16:49 It doesn’t necessarily mean you retire, it doesn’t mean you quit working.
1:16:53 I want to be free and independent, which means I want to wake up every morning and say, “I
1:16:54 can do whatever the hell I want today.”
1:17:00 Even if most mornings what I want to do is work and be productive and put myself to use.
1:17:05 So I think a lot of people misconstrue freedom as I’m going to ride off into the sunset and
1:17:06 do nothing now.
1:17:09 It’s like, no, I think people have an inherent drive to want to be productive and social
1:17:13 and do things, but there’s a big difference between your boss telling you to do it and
1:17:15 doing it on your own terms.
1:17:20 When I was a junior in college, like a lot of young men, I wanted to be an investment
1:17:21 banker.
1:17:22 That’s what looked like power and prestige.
1:17:25 So I got this investment banking internship, and it was absolutely miserable.
1:17:28 They had this saying that it’s so funny in hindsight.
1:17:32 They said, “If you don’t come to work on Saturday, don’t bother coming back on Sunday.”
1:17:36 Just the culture of it was work 100 hours a week, just going nuts with it.
1:17:37 And I hated it.
1:17:39 Every single second, man, I had to leave.
1:17:41 But it wasn’t because I was not into hard work.
1:17:44 I think I was absolutely willing to work hard.
1:17:46 I just didn’t want anyone to tell me to do it.
1:17:50 And so when I became not necessarily financially independent, but I could have a job, it was
1:17:53 more entrepreneurial, it was like, “Oh, I will work very hard.”
1:17:56 And sometimes I might work as hard as an investment banker.
1:17:59 I might work 80 hours a week, but it’s on my terms.
1:18:03 And I think everyone is way more willing to do that than they are to be told what to
1:18:04 do.
1:18:05 I think that is an inherent human driver.
1:18:09 And if you can use your money for independence, to where you can wake up and say, “I have
1:18:14 the financial flexibility to work where I want, live where I want, retire what I want,
1:18:18 take a different job, moved to a different department, even if it’s going to pay less,”
1:18:22 that giving yourself independence and autonomy, I think for most people, is what’s going
1:18:23 to drive.
1:18:26 That’s the highest tool that you can use with money.
1:18:29 And what’s important about that is where do you get independence with money?
1:18:31 It’s the things you don’t spend money on.
1:18:32 It’s the car you didn’t buy.
1:18:34 It’s the house you didn’t buy.
1:18:36 And most people will view that as idle money.
1:18:37 You’re saving up money.
1:18:38 It’s just sitting in the bank doing nothing.
1:18:39 No, no, no.
1:18:40 It’s giving you independence.
1:18:44 And what you view as every dollar that you don’t spend is money that you are actually
1:18:46 spending on independence.
1:18:47 It’s not idle.
1:18:51 It’s giving you marginal more independence than you had the day before.
1:18:53 Then I think, to me, that’s why I save money.
1:18:56 I’m not saving money because I’m a pessimist.
1:18:58 I think it’s all going to come collapsing down.
1:19:01 I’m saving money because I want to be independent, because that’s what I think is going to give
1:19:03 me the most fulfillment, the most happiness.
1:19:04 And that’s where the savings comes from.
1:19:05 Wow.
1:19:11 I think this is a super important concept.
1:19:19 How should the person who is, let’s just say, early mid-career who likes what they’re doing
1:19:21 but thinks that this is probably not the thing for them.
1:19:23 I hear about this all the time.
1:19:26 It’s good, but it’s a ton of work.
1:19:29 It’s unclear how it’s going to turn out, but they feel like they’re already on the
1:19:30 conveyor belt.
1:19:35 There’s always this question of, do you stay in investment banking another year to make
1:19:38 a bunch of money and then you get out so that you then have the freedom to pursue something
1:19:41 where you have more freedom?
1:19:43 People are always playing this kind of mental math.
1:19:48 And I don’t think there’s a clear answer unless, of course, you’re lucky enough that you fall
1:19:49 in love with science.
1:19:51 I mean, I did not become a neuroscientist to make money, and Lord knows I didn’t.
1:19:52 I mean, I made some.
1:19:58 I made a living, but if people heard what I was making as a tenured 45-year-old professor
1:20:03 at one of the premier universities in the world where the salaries are relatively high, they
1:20:08 would be shocked, just shocked at post-tax income is quite low by Bay Area standards.
1:20:09 But did you feel like you had independence?
1:20:12 You can teach what you want, say what you want.
1:20:13 There was a level of independence.
1:20:14 Absolutely.
1:20:15 Oh, and I loved it.
1:20:20 And I still teach there, and it’s one of these things where I wouldn’t trade it for anything.
1:20:25 I also, in terms of intellectual stimulation, in terms of being able to look to my left
1:20:29 or look to my right and realize that most of the people at Stanford students include are
1:20:31 just phenomenal.
1:20:35 Their level of intellect, their drive, their excitement for what they’re doing, no one
1:20:37 ends up there by accident.
1:20:42 So that was and remains extremely exciting.
1:20:48 But I think a lot of people, unless they find a profession that they really love, or there’s
1:20:54 some feature of that profession that keeps them looped in in a way that feels satisfying,
1:20:57 the people, et cetera.
1:21:00 Most people are thinking, all right, how do I work to make a living?
1:21:02 And then what’s the exit ramp?
1:21:06 People think a lot about exit ramps, and sometimes it’s a dollar amount, but also it’s the idea
1:21:10 that maybe go work on their real love, which might be gardening.
1:21:13 You hear about these sort of hobby interests, right?
1:21:20 I’ll write poetry or I’ll go with ceramics or something like that, the things that they
1:21:23 truly enjoy doing.
1:21:29 How should people optimize along those must versus want tos versus sort of aspirational
1:21:30 goals?
1:21:31 Two things come to mind here.
1:21:35 One is most people understand inherently the dangers of communism or something.
1:21:38 If the government’s telling you what to do, when to do it, what to say, that’s a bad thing
1:21:39 that’s going to erode society.
1:21:44 But a lot of those people work at a job where their boss tells them what time to come in,
1:21:47 what to wear, what to say, how to act, whatnot.
1:21:51 So they really understand it fundamentally at one level, but they’re actually doing some
1:21:52 version.
1:21:53 They manage their employees, whatnot.
1:21:55 It’s not a knock against that.
1:22:00 But I think what’s really true for independence and people, if they eventually move on to
1:22:04 writing poetry and playing in their garden, whatever it might be, is that you leave on
1:22:08 your own terms, that whatever your exit from your career was, was because you wanted to
1:22:09 do it on your own terms.
1:22:14 So the thing in psychology called the peak end rule, where to simplify it, minimize it,
1:22:19 a lot of how you remember any endeavor that you did in life, a career, a vacation, whatever
1:22:21 it is, is how you felt at the very end.
1:22:24 And for a lot of people, if you have a great career, you enjoyed your career, you helped
1:22:28 people, you made money, your colleagues appreciated you, but then you got fired or your boss came
1:22:30 to you and said, “You’re too old to keep doing this.”
1:22:31 That’s bad.
1:22:33 You’ll never recover from that.
1:22:36 And you compare that to the people who quit on their own terms.
1:22:38 They said, “Look, I’m proud of my career, but that’s enough.
1:22:42 I’m going to take a step back and pass the baton to another generation.”
1:22:45 Those are the people who, even if they didn’t really enjoy their career that much, will
1:22:49 look back at it fondly because it gets back to freedom and autonomy and control.
1:22:53 You leave on your own terms, or you forced out on somebody else’s schedule.
1:22:58 And so I think wherever you go in life, whatever you’re doing, even if you’re not an entrepreneur,
1:23:03 maximizing for independence and autonomy and doing it on your own terms, on your own calendar,
1:23:07 is absolutely vital in anything you’re doing.
1:23:10 Most people are not necessarily, particularly as they get older, are not necessarily scared
1:23:11 of death.
1:23:14 They’re scared of a death not on their own terms.
1:23:17 That’s going to sneak up on them, where they’re not going to have a chance to say goodbye.
1:23:20 So I think that’s a good analogy for a lot of these things.
1:23:21 We’re not scared of the ultimate outcome.
1:23:24 We’re scared of not being able to do it on our own terms.
1:23:29 Once heard Ray Dalio say something along the lines of the first third of your life has spent
1:23:35 trying to learn how to function in the world, then there’s a middle third where you are
1:23:38 acquiring resources to be able to take care of yourself and people close to you.
1:23:45 And then in the final third of your life, you want to take your knowledge, take what
1:23:48 you’ve gleaned in terms of financial and other types of wealth, because of course there are
1:23:53 other types of wealth, and put back for subsequent generations is a beautiful model, if you think
1:23:54 about it.
1:23:59 I heard a phrase that when you get older, you either become an elder or elderly.
1:24:00 You get to choose which one.
1:24:02 Do you want to be an elder and help other people or elderly?
1:24:04 You’re just going to disintegrate over time.
1:24:06 You got to choose which one.
1:24:13 Nowadays, we have both the benefit and the problem of people living longer and maintaining
1:24:15 vigor longer and therefore working longer.
1:24:17 This is certainly true in academia.
1:24:19 People don’t like to retire.
1:24:21 They really do not like to retire.
1:24:23 And I don’t think it’s just so they can make more money.
1:24:27 I think it’s so they can stay intellectually active.
1:24:32 People get into science typically because they like learning or academics generally.
1:24:36 They have a campus office where they go to and it makes them feel socially connected.
1:24:41 So you can understand all the reasons why these people in their late 60s, 70s, and even
1:24:45 80s, sometimes even 90s continue to go to work.
1:24:50 It’s rare for these older generations of people that stay in various professions to continue
1:24:53 to glean resources.
1:24:54 But it happens.
1:24:56 I mean, how old is Buffett?
1:24:57 93, maybe.
1:24:58 He’s still investing?
1:24:59 Yeah.
1:25:00 Oh, yeah.
1:25:01 Full time.
1:25:04 Presumably he’s going to use that money for either philanthropy or generational wealth within
1:25:05 his family.
1:25:06 Is that the plan?
1:25:08 He’s already given away, I think, about $100 billion.
1:25:10 And the plan is to give away the vast majority.
1:25:13 I think he announced recently that he was going to leave each of his kids a billion
1:25:16 dollars for philanthropy, not for their personal use, but for philanthropy, and the rest is
1:25:18 all given away.
1:25:19 Oh, yeah.
1:25:24 The children of the ultra-rich that inherit all their wealth, I don’t know what the numbers
1:25:25 are there.
1:25:28 I know a great number of them squander it.
1:25:33 But I also know a few examples of some that really make good on those incredible assets
1:25:39 that they inherited and are very thoughtful, hardworking people.
1:25:40 It does happen.
1:25:41 There are a couple of families.
1:25:45 I think of all the big Robert Barron families of 150 years ago, the Rockefellers probably
1:25:46 did it the best.
1:25:48 The Rockefellers still have a lot of wealth.
1:25:49 The Vanderbilt’s by far did it the worst.
1:25:52 They just squandered it in a couple of generations.
1:25:54 And this is fairly well known now, but it’s pretty interesting.
1:26:00 The first Vanderbilt heir who did not get a trust fund for whom all the money was dried
1:26:04 up, the first person who didn’t get any money was Anderson Cooper of CNN.
1:26:09 His mother, Gloria Vanderbilt, was the last Vanderbilt who got a big trust fund.
1:26:14 And Cooper, I think not coincidentally, is the most successful and probably the happiest
1:26:17 Vanderbilt heir in 150 years.
1:26:18 And he’s talked about this.
1:26:21 He was like, “I was the first person in my family who had to make a name for himself.”
1:26:25 The fact that his last name is not Vanderbilt, it’s Cooper, and he didn’t get any money.
1:26:29 He was like, “I had to go out and find my own way and find my own identity.”
1:26:33 Whereas all of his ancestors, their identity was, “You’re rich from birth.
1:26:34 That’s your identity.
1:26:35 You don’t need to go out and make a name for yourself.
1:26:37 You don’t need to work hard.
1:26:38 You don’t need to create anything.
1:26:40 All you need to do is sit here and spend your money.”
1:26:42 And it made them miserable.
1:26:45 And Cooper was the first person—look, this is very anecdotal.
1:26:48 I’m not saying this is how it’s going to work for everyone, but the first person who
1:26:51 had to make a name for himself and work for himself was the one who was the most successful
1:26:55 and probably the happiest.
1:26:56 Super important concept.
1:27:02 Again, incredibly important, I think because people often will think that they—because
1:27:07 they were born into families that didn’t have a lot of money, that somehow they were
1:27:09 given the short end of the stick.
1:27:10 And in some sense, they were.
1:27:14 I mean, it’s one thing to grow up in a world with assets and another world where you don’t
1:27:16 have assets.
1:27:19 But we don’t often hear about the downside.
1:27:23 It’s hard to have sympathy for a Vanderbilt heir who inherited $400 million on their
1:27:24 18th birthday.
1:27:25 They’re going to have a lot of sympathy for that, right?
1:27:26 Right.
1:27:27 Well, there’s show succession.
1:27:31 It’s all about the horrible interpersonal dynamics of people that have a lot of wealth
1:27:35 because it’s never enough and they self-destruct, essentially.
1:27:38 I think the situation is you don’t have sympathy for them, but you should also realize
1:27:41 that if you were in their shoes, you would probably self-destruct as well.
1:27:43 It’s very difficult to do.
1:27:47 Once in a while, you see someone who is completely motivated, irrespective of money.
1:27:52 Mark Zuckerberg was offered a billion dollars cash for Facebook when I think he was 22,
1:27:53 and he said, “No.
1:27:54 I don’t want it.
1:27:55 I’m going to keep going.”
1:27:57 That’s a ridiculously rare personality.
1:28:01 I think most people, if I inherited a billion dollars on my 18th birthday, I probably would
1:28:03 have no motivation.
1:28:07 If Musk did, if Elon Musk did, wouldn’t slow them down whatsoever.
1:28:08 Jeff Bezos did.
1:28:09 Mark Zuckerberg did.
1:28:13 Those are very rare people who have a motivation that is so detached from money.
1:28:20 I wonder if it’s the excesses of wealth that destroy people or if it’s the fact that the
1:28:26 excesses take them away from the pursuit of what delivered the wealth in the first place.
1:28:31 For a lot of those people, it’s the pursuit of solving the problem that’s doing it.
1:28:33 I have a good friend, Patrick O’Shaughnessy, who phrased it this way.
1:28:37 I’m going to paraphrase him, but he said, “If you had to describe the mindset of those
1:28:41 very successful entrepreneurs, it’s not driven.
1:28:42 It’s not motivated.
1:28:46 It’s tortured, that they wake up every morning tortured by the problems that they’re not
1:28:51 fixing and the opportunities that they have not yet found.”
1:28:53 There’s a famous Elon Musk interview.
1:28:56 I think it was on Lex Friedman where he was like, “You think you want to be me?
1:28:58 The richest man in the world, but you don’t.”
1:28:59 He was like, “It’s a storm up here.
1:29:00 It’s a mess up here.”
1:29:02 I think that’s true for a lot of people.
1:29:05 My friend David Senra is a great podcast founder.
1:29:06 I love Founders Podcast.
1:29:09 He’s one of the best guys in the world I’ve ever met.
1:29:16 He says of all the 350 founders that he’s profiled, only one of them has he actually
1:29:17 said, “I would want that guy’s life.”
1:29:20 It was Ed Thorpe, but put that aside.
1:29:25 Of the other 349, I think you read their biography and you can say, “I’m so glad that
1:29:28 they existed.
1:29:29 Most of the time they did a lot of good in the world.
1:29:33 They created products that make us better off and never in a million years what I want
1:29:34 is life.”
1:29:38 It seems miserable because most of the time the simple answer is their financial and career
1:29:40 success came.
1:29:44 The reason they’re so successful is because they devoted every waking second of their entire
1:29:48 life to this one problem, this one endeavor and that came at the expense of their family
1:29:52 life, of their health, of their mental health, their physical health.
1:29:55 If you get a full view of there, it’s easy to look at Musk and say, “Oh, richest man in
1:29:56 the world.
1:29:57 Wouldn’t that be fun?”
1:30:03 Yeah, but it came because he’s had this life of a singular devotion to, in his case, two
1:30:05 or three different companies.
1:30:10 I think if you take that full picture, it’s less glamorous than it would seem.
1:30:16 It’s too tempting in life to have envy of someone and say, “Oh, well, I want their money
1:30:20 and I want their career and their relationship or their humor.
1:30:23 You’re picking little bits and pieces from their life, but it’s not how it works.
1:30:25 You got to take the full package.”
1:30:28 When you look at the full package of those people who you might envy, if you actually
1:30:31 take a complete view of their life, maybe some of them, you would say, “No, that is
1:30:36 a great life,” like Ed Thorpe, but I think for a lot of them, if you got the full view,
1:30:39 you would look at it and say, “Oh, that’s actually a lot different than I thought.”
1:30:40 I framed this one way.
1:30:45 If you look at, it’s just flagrantly anecdotal, but among the 10 richest men in the world,
1:30:48 there are accumulative 15 divorces among them.
1:30:52 It’s very easy, particularly for young people, to say, “Oh, I’m jealous of that person.
1:30:53 I envy that person.
1:30:54 I want to be that person.”
1:30:57 But I think for a lot of them, if you actually got a full view of their life, it’s not nearly
1:31:00 as good as you would think.
1:31:09 I think people like Elon Musk, people like Mark Zuckerberg, they represent these incredibly
1:31:15 extreme examples that obviously most people can’t even, including me, can’t fathom what
1:31:18 a day in their life must be like.
1:31:26 But Zuck, he was on this podcast and it seems that he really enjoys doing what he’s doing.
1:31:30 But I think for me and for most people, it’s just like so far out of the stratosphere of
1:31:34 understanding, similar to the amount of wealth that they’ve acquired.
1:31:36 It’s just sort of like, “What do you even do with all of that?”
1:31:38 And people go, “Well, I’d figure it out.”
1:31:43 Yeah, I’m sure you would, but it’s just so astronomically outside the scale of one’s
1:31:47 normal dopamine reward schedules.
1:31:48 It’s hard to imagine.
1:31:53 And what are you going to do by a plane as big as a state?
1:32:01 But there’s a place in between struggling to “make it” and being at that extreme where
1:32:02 people hit that sweet spot.
1:32:06 And I think a lot of your work is really aimed at at least shining light on the possibility
1:32:12 of a sweet spot, where you’re doing something that you find meaningful, making sufficient
1:32:17 income, that your anxiety is buffered.
1:32:23 You have meaningful relationships in and out of work, and you’ve essentially built
1:32:24 a “good life.”
1:32:25 Right?
1:32:30 I mean, I heard Naval say something recently where he said, “You want resources along the
1:32:38 dimensions I just mentioned, a healthy fit body, a calm mind, and a home full of love.”
1:32:44 I think it’s a pretty awesome list right there, and it’s a lot of work, though.
1:32:48 Just to check off even one of those four boxes, it’s a lot of work.
1:32:52 I think because money is so tangible, of counting it is so easy and so tangible, that even if
1:32:57 people know that, they’re going to put an inordinate amount of effort towards making
1:33:01 more money at the expense of their relationships, their health, their children, their friends,
1:33:02 their family.
1:33:06 And it comes at the expense, because if I were to say, “How do I increase my income
1:33:07 by 10%?”
1:33:08 It’s like, “I can wrap my head around that.
1:33:11 I can give you a number of what that would be and how I might be able to do it.”
1:33:13 But if I said, “How do I get my kids to love me 10% more?”
1:33:17 I have no idea how to measure that or how to even pursue it.
1:33:21 So even if I want that, because it’s hard, it’s not tangible, it’s much easier to ignore
1:33:24 and just pursue the thing that you can count, which is money.
1:33:26 Do you have a dog?
1:33:27 I do.
1:33:28 Golden Retriever.
1:33:30 I was going to say, “You want them to love you 10% more than get them a puppy.”
1:33:32 But it sounds like you already did that.
1:33:34 I’m only half-kidding.
1:33:42 I would say that dogs are not only unconditional love, but they have the ability to give on
1:33:48 a daily basis, multiple times per day, in a way that, I mean, they give love as readily
1:33:49 as they receive love.
1:33:52 It’s just like this perfect reciprocal loop, right?
1:33:53 And they’re constantly in the moment.
1:33:54 They’re just living right there.
1:33:55 There’s this great cartoon.
1:33:56 A lot of people have probably seen it.
1:34:00 It’s a guy and a dog sitting on a lake.
1:34:03 And the guy’s thought bubble coming out of his head is he’s thinking about money.
1:34:04 He’s thinking about work.
1:34:05 He’s thinking about stocks.
1:34:09 The dog’s thought bubble is a picture of them sitting on the lake.
1:34:11 The dog’s just right in the moment, just enjoying what he’s doing right there.
1:34:16 I think that’s like, that’s my jealousy of my dog when I look at her, 24 hours a day.
1:34:18 Everyone will recognize this.
1:34:19 They’re just in the moment.
1:34:21 They just enjoy what they’re doing, whatever they’re doing.
1:34:26 And everyone, including me, is either worrying, thinking about the past or dreaming about
1:34:27 the future.
1:34:28 I love that.
1:34:29 What’s your dog’s name, if I may?
1:34:30 Lucy.
1:34:34 The Golden Retrievers are an amazing breed because they also are universally loving.
1:34:41 They love the person that their owner the most, but they also love people that stop and meet
1:34:42 them on the street.
1:34:43 Not all dogs are like that.
1:34:44 The worst guard dogs in the world.
1:34:47 You could break into your house, the Golden Retriever would just come up and wag its tail
1:34:48 and like you.
1:34:51 I love it.
1:34:54 Let’s talk about this social comparison thing.
1:35:01 I’m trying to make this practical for people that are both partnered and not partnered.
1:35:07 Seems to me that a lot of what I’ve observed in terms of people who are on the conveyor
1:35:12 belt, work, work, work, work, work, have a picture in their mind of kind of where that’s
1:35:17 all going, when enough is enough and when they plan to hop off or stay on or how late
1:35:24 to stay in large part based on, yeah, they’re upbringing, yeah, kind of who they are, but
1:35:31 also the messages that they’re getting from typically the one other person that has the
1:35:33 greatest degree of input.
1:35:39 You could create a picture where the spouse in either direction is saying, we need more.
1:35:44 That changes the picture completely where the spouse just says, I would just like to
1:35:45 see you more.
1:35:47 I don’t need any more stuff.
1:35:49 I just want to see you more.
1:35:51 We want to see you more.
1:35:56 These are the sorts of at home dynamics that I think drive a lot of decisions about career,
1:36:00 not just what career is to pursue, but how long to stay in, whether or not you try and
1:36:05 make partner in a firm, whether or not your social media account needs X number or followers
1:36:06 or not.
1:36:12 I think to me, this is as important as the social comparison of your peers at work or
1:36:13 online.
1:36:19 The messages that we receive by the people closest to us about what to be afraid of,
1:36:20 what the needs are.
1:36:27 I don’t know that people have really parsed how to resolve all that, but I’m guessing
1:36:29 you probably have some thoughts about this.
1:36:32 The balance between it is so difficult because for a lot of people who have families and
1:36:36 are working very hard at the core, if you said, why are you working so hard?
1:36:37 Well, to make more money.
1:36:38 Why do you want more money?
1:36:39 To take care of my family.
1:36:43 It’s for very good intentions, but it’s coming at the expense of time with your family and
1:36:44 whatnot.
1:36:46 A lot of things, it’s not that you’re making a terrible decision.
1:36:48 You’re doing what you think is right.
1:36:50 Even if you said, well, how much is enough to take care of your family?
1:36:52 By and large, it’s a game of comparison.
1:36:58 The way that people lived 100 years ago, what is a good life 100 years ago, is completely
1:36:59 inadequate life today.
1:37:04 Not even 100 years ago, you go back to our parents’ generation and say in the 1950s,
1:37:08 there is a nostalgia for the 1950s of, oh, life was so good then and so great and the
1:37:10 white picket fence and the dog and the stay at home mom.
1:37:16 It was a good picture, but what was the definition of a good life back then, a good middle class
1:37:21 life was an 800 square foot house with one bathroom for four people and camping for your
1:37:23 annual vacation.
1:37:26 You would describe a life that most people would say that’s inadequate today.
1:37:28 That’s not my definition of a good life today.
1:37:32 That is shifting all the time and therefore you’re saying, well, how much money do you
1:37:34 need to be happy?
1:37:38 The truth is I need more money than the next family, than the next person.
1:37:40 It’s this continuous chain.
1:37:41 I think a lot of that is just evolution.
1:37:45 It’s a competition for resources and it doesn’t matter how much money you have.
1:37:48 What matters is that you have more money than the next person.
1:37:52 That’s the sad truth for a lot of this and therefore you can easily imagine a world in
1:37:57 which my grandkids are earning on average way more money than we are today and have way
1:38:01 better resources, better health, better technologies and they’re no happier for it and they don’t
1:38:03 feel any more relieved for it.
1:38:07 They don’t feel like they can scale back and work less for it because they’re going to
1:38:09 be competing with other people that have all those things.
1:38:13 John Maynard Keynes, a great economist, very famously predicted a world where people would
1:38:17 be working 20 hours a week because technology was going to make it so we didn’t need to
1:38:19 work and that’s not how it works whatsoever.
1:38:26 We are working less than we did back when everybody was a farmer but not nearly as little
1:38:31 as we could be if we still had the expectations of a 1950s family living in an 800 square
1:38:32 foot house.
1:38:36 If we had those expectations, people could be working way less but it’s all a competition
1:38:37 between other people.
1:38:41 Even if 100 years from now, a middle class family is living in a 5,000 square foot house
1:38:43 with a spaceship in their backyard.
1:38:47 If that becomes the norm, you don’t appreciate it, any of it.
1:38:51 If you took someone 100 years ago, if you took John Rockefeller, the richest man in
1:38:55 the world 100 years ago and brought him to today and showed him a middle class family
1:38:58 in America, he would say, “What is this, the Advil?
1:39:01 You take a pill that makes your headache go away?
1:39:02 You have sunscreen?
1:39:03 You just rub this on the face?
1:39:04 You don’t get sunburnt?”
1:39:09 His jaw would be on the floor but nobody appreciates that today like he would because it’s just
1:39:10 commonplace.
1:39:14 Your definition of a good life, I expect to have that.
1:39:18 It’s always going to be the case that the reason we’re working hard is to take care
1:39:19 of our family.
1:39:22 What we feel like is an adequate amount is a growing level over time.
1:39:24 I should also say that that is by and large a great thing.
1:39:28 The reason society progresses is because most people wake up in the morning feeling a little
1:39:29 bit inadequate.
1:39:33 Whatever I have today is not enough and I need to go work harder to get more.
1:39:36 That’s why we have good technology and economic growth over time.
1:39:38 At the macro level, it’s a great thing.
1:39:43 That’s what pushes society forward and better medical technologies, all better technologies.
1:39:48 The individual level, it creates this hamster wheel of a constant feeling of inadequacy that
1:39:52 we try to compensate for by working harder and working harder even when it comes at the
1:39:57 expense of things that should be more dear to us like our friends and family and health.
1:40:04 With social media, we now have access to millions, if not billions of comparison points, whereas
1:40:10 just 30 years ago, even 20 years ago, we only had access to local comparison points.
1:40:13 The people in your neighborhood drove certain types of cars.
1:40:16 Now online, you can see people that you went to high school with that have certain lives
1:40:23 and they’re vacations that are spectacular relative to the ones that one typically has.
1:40:28 I’d like to talk about this notion of social comparison as a function of place.
1:40:30 We can touch on some major cities.
1:40:31 We were doing this before we started recording.
1:40:33 It’s kind of fun to do.
1:40:42 In the Bay Area and Silicon Valley area where I grew up, it seems like there’s a high value
1:40:48 place on the people who managed to do things that wick out to the entire world, the building
1:40:52 of companies or technologies that go everywhere.
1:40:56 It’s not just because of Facebook and Instagram, it’s also because of biotech.
1:40:58 It’s because of all sorts of things.
1:40:59 Apple.
1:41:02 I mean, there’s a whole history of that.
1:41:04 What would you say for New York City?
1:41:08 What is the dominant message that’s being pumped into the psyche of New Yorkers?
1:41:13 By the way, I love New York City, but it’d be fun to play this game a little bit as an
1:41:17 example and then we’ll then wick it out to people regardless of where they live in the
1:41:18 world.
1:41:22 This is one of those things where what is so good and beneficial for society is what
1:41:24 makes individuals miserable.
1:41:30 I think what is the message here in Los Angeles or in New York or any other big city, San Francisco?
1:41:33 The message is waking up in the morning and feeling inadequate because you are surrounded
1:41:37 by people who at least look like they’re doing better than you and you say, “I have to chase
1:41:38 that person.
1:41:39 I have to get what they have.”
1:41:40 That is great for society.
1:41:43 That’s where we get new technologies, new innovations and growth.
1:41:45 The individual level, it’s very difficult.
1:41:48 I grew up out in the woods in Lake Tahoe.
1:41:52 In that region, if you are a dentist, let’s say, you are on top of the world.
1:41:54 You are the richest guy in town.
1:41:55 Everybody looked up to you.
1:41:57 You had the nicest house, the nicest car.
1:42:01 If you are a family dentist here in Los Angeles, you don’t stick out whatsoever.
1:42:07 You might feel like you are so far behind because you’re surrounded by legitimate billionaires.
1:42:10 I think it’s interesting to ask, is a dentist happier in Lake Tahoe or here?
1:42:14 I think it’s probably in Lake Tahoe because your comparison group is so much less, especially
1:42:16 back in the pre-social media days.
1:42:21 The states that are statistically the happiest in the United States, it’s not for cities,
1:42:23 it’s not Los Angeles, it’s not New York.
1:42:27 It tends to be in the Midwest, where wonderful places, whatnot, but less competitive than
1:42:30 the grind of the big cities.
1:42:34 That’s where, at the individual, where are you happiest?
1:42:37 It’s where you have less comparison, but for society, what is better?
1:42:40 It’s when you have a huge competition for getting ahead.
1:42:44 I don’t know where I come down on that of where I would want to be.
1:42:48 Of course, I want to be happy as an individual, but I want to live in a society that is moving
1:42:49 ahead.
1:42:53 The reason it’s moving ahead is because most people wake up feeling inadequate.
1:42:54 You grew up in Tahoe?
1:42:55 Yeah.
1:42:57 I love Lake Tahoe.
1:43:02 Can I ask you, did you grow up being competitive or thinking about how well people skied or
1:43:03 snowboarded?
1:43:04 Yes, absolutely.
1:43:07 It was also, I lived in Tahoe pre-tech money.
1:43:10 It’s very different now because so much Bay Area tech money just flooded into it.
1:43:13 It’s its own little Hamptons now.
1:43:18 Back in the day, I felt like when I grew up, normal people drove old pickup trucks and rich
1:43:20 people drove new pickup trucks.
1:43:23 That was the difference between rich and poor.
1:43:27 Both in a city like Los Angeles and New York, and in a social media world especially, it’s
1:43:31 normal people drive Honda Civics and rich people have private jets.
1:43:35 The stratification between them is just blown so far out of proportion.
1:43:39 I see this with my nine-year-old son, who a lot of kids watch as MrBeast, who I think
1:43:40 is great.
1:43:43 I think he’s an awesome, awesome guy, but it’s completely warped my son’s sense of
1:43:44 money.
1:43:49 MrBeast will be like, “Oh, keep your hand on the table and the last person with their
1:43:50 hand wins a million dollars.”
1:43:57 It’s like, if that’s your sense of money, it’s completely warped and skewed.
1:43:58 It’s a tough way to live.
1:44:03 I think the more of that angst that people have of, “I’m inadequate, I need to get ahead,
1:44:07 the better society is going to be,” the more technology we’re going to have.
1:44:13 Great example of this is what decades were the most technologically innovative by far.
1:44:15 It’s not even close.
1:44:18 It was the 1930s, the Great Depression, and the 1940s, World War II.
1:44:23 When society was on fire, that’s when every business, every scientist, every entrepreneur
1:44:28 woke up every morning and said, “I need to figure this out right now, today, immediately.”
1:44:30 During the Great Depression, if you were a business owner, it was, “If I don’t figure
1:44:33 out a way to become more efficient, I’m bankrupt tomorrow.”
1:44:35 That was the birth of a lot of the assembly lines.
1:44:38 It was the birth of the grocery store, the birth of the laundromat.
1:44:43 Every business got better at what they do.
1:44:45 The ones that didn’t went out of business immediately.
1:44:52 World War II was if we don’t figure out new technologies, we’re going to lose everything.
1:44:53 Hitler’s going to control the planet.
1:44:58 That was nuclear energy, radar, jets, going down the list of things that we benefit from
1:45:02 today happened because of that social angst that we had back then.
1:45:06 I think there’s so much evidence that society progresses when things are a little bit on
1:45:09 fire, not too much on fire, because then you just get overwhelmed with it.
1:45:15 If you have a little bit of angst of, “I need to do this,” and when societies become
1:45:20 fat and happy and decadent, or when companies do this, companies that just are minting money
1:45:23 and there’s no pressure on it, they have more money than they know what to do with.
1:45:29 That’s the downfall of a lot of companies, Sears, IBM, Intel, Boeing, who are either
1:45:31 not around or are shells of their former selves.
1:45:34 I think you can tie a lot of that to the success that they had in the past when there was no
1:45:37 pressure to innovate and get ahead.
1:45:40 It was just a culture of, “We have so much lying around here that we can do anything
1:45:41 that we want.”
1:45:46 I had a guy tell me one time who said, “Every business should have a little bit of debt
1:45:50 because it keeps you in check, keeps your ambitions in line of waking up and being like,
1:45:54 “No, I have to succeed this year because we have debt to pay off.”
1:45:58 When you have too much freedom and a little bit too much autonomy, you have a higher chance
1:46:00 of just letting it slip away.
1:46:05 What made you great when you were young and poor and broke and hungry slips away with the
1:46:07 wealthier you become?
1:46:10 Tell me what you think of this mental exercise.
1:46:15 As you’re describing this to me, I’m thinking about how at different stages of my career,
1:46:19 first academic science, and I still teach, but I’m shut down my animal lab, still involved
1:46:25 in some human research, but mainly focused on the podcast these days.
1:46:31 I can look to different things around me that the force is pulling on me.
1:46:35 I like to think in terms of carrot and stick, for those that don’t know what that is because
1:46:38 we have a lot of listeners from outside the US.
1:46:41 Carrot is the thing you’re working towards, the enticing thing, the reward.
1:46:46 Stick is the punishment, carrot and stick, because frankly, that’s how the brain works,
1:46:49 carrot and stick.
1:46:54 A lot of what we’re talking about today is carrot and sticks of different sizes, different
1:46:56 types, et cetera.
1:47:02 For every stage of my career, graduate student, post-doc, professor before tenure, professor
1:47:03 after getting tenure.
1:47:04 It’s an interesting concept.
1:47:08 People think of it as job for life, but it’s really academic freedom, and you’re still
1:47:13 on the fundraising treadmill, or even as a podcaster.
1:47:16 The force was inside me, and I’m not trying to make this about me.
1:47:22 I know that there are different people that I’m trying to satisfy, and of course, satisfying
1:47:26 my own curiosity and intellect, but there are forces.
1:47:27 I’m part of a group.
1:47:28 I’m part of a team here.
1:47:29 I can’t let them down.
1:47:31 It doesn’t matter how well I slept last night.
1:47:33 I slept, happened to sleep pretty well last night, but it doesn’t matter.
1:47:34 I got to show up.
1:47:39 You got to suit up and show up, as they say.
1:47:43 Do you think it’s worthwhile for people to stop wherever they are in their life arc and
1:47:49 just think about where are these forces pulling us, the carrots and the sticks?
1:47:53 I think therein lies a lot of information.
1:47:58 Are you working for an expectation that you need to fulfill because you did it before?
1:48:01 Sometimes think about professional athletes.
1:48:05 They sometimes have a shorter professional life than in other careers, because just physical
1:48:07 capabilities give way.
1:48:09 What drives them?
1:48:12 I often want to know what pulls them.
1:48:16 Where do they feel obligated?
1:48:18 What the drive is, but where do they feel obligated?
1:48:19 Where do they feel like pulled?
1:48:21 Is it to the general public?
1:48:22 Is it their parents?
1:48:23 Is it their bank account?
1:48:26 Is it the fear that they’re going to have to retire at some point?
1:48:27 Do you ever think about this kind of stuff?
1:48:30 I think a lot of it is tied to your identity of just who do you see in the mirror when
1:48:32 you wake up every morning.
1:48:36 If your identity is I’m a professional athlete, if your identity is I’m a podcaster, I am
1:48:40 a rich person, whatever it might be, then that’s what’s pulling you.
1:48:41 It’s that source of your identity.
1:48:44 This gets back to the Paul Graham idea of keep your identity small.
1:48:49 I think he meant it mainly in the context of politics, of politics can just poison your
1:48:52 identity and it really affects your thinking.
1:48:55 Keeping your identity small for a lot of things, I think, is a great point of view.
1:48:59 The more you look in the mirror and say I am a blank, doesn’t matter what that is, I’m
1:49:03 a professor, I’m an author, whatever it is, it’s hard to give that up because it’s part
1:49:04 of your identity.
1:49:09 I saw this with my own dad who was a doctor and he retired and he went back to work a
1:49:14 year later because I think at least part of it was when he looked in the mirror, he had
1:49:15 to say I am a doctor.
1:49:18 That was his identity and when he retired, he couldn’t say that anymore and it drove
1:49:19 him crazy.
1:49:20 I think it’s true for a lot of people.
1:49:21 Now that could be great.
1:49:26 For him, it was great and I think for me, my identity, I think my core identity is I’m
1:49:31 a father, I’m a husband, I hope to be a friend, but then maybe I’m an author and if I had
1:49:33 to give that up, it might sting a little bit.
1:49:36 It’s not maybe the core of my identity but it’s right there.
1:49:40 I think for a lot of people, if you’re successful, core to their identity is I’m a person who
1:49:44 makes a lot of money, I’m a person who makes X dollars per year and they’re unable to give
1:49:45 that up.
1:49:49 Again, I think if we’re talking about money, that’s when money becomes a liability is when
1:49:51 it’s ingrained in your identity and it’s controlling you.
1:49:53 You’re not using it as a tool.
1:49:58 It’s using you as its little marionette doll to control you every day.
1:50:02 I think that’s when a lot of people go astray with their happiness with money is when it
1:50:06 starts controlling them because it’s so core to who they see in the mirror every day.
1:50:11 That’s like that cartoon of the person standing with a little cage in front of their face.
1:50:15 They’re giving out freedom by virtue of some mental construct.
1:50:23 I wonder if perhaps even better than Paul’s idea of shrinking one’s identity to make it
1:50:28 operational and make it verb-based because it’s one thing to say, I’m going to not use
1:50:34 my professional title of podcast or professor, author, doctor, but if one gets to the verb
1:50:37 function that drove the pursuit of things in the first place.
1:50:39 I enjoy doing this.
1:50:41 I’m a curious person.
1:50:48 I seem to mention them all the time and I’m just going to do it because it’s my podcast.
1:50:52 Rick Rubin’s a close friend and I feel so lucky for that friendship.
1:50:55 Of course, I love the music he’s produced, but that’s not why I love the friendship.
1:51:01 I happen to just really think Rick’s a great guy because he’s so verb and action-based.
1:51:05 Almost everything Rick talks about in terms of creativity and productivity is about discarding
1:51:09 with titles and concepts of who you were before and just being in the verb state of wherever
1:51:15 you happen to be at that point in your life and creating offerings.
1:51:18 He actually likes to remove the concept of an audience.
1:51:23 He actually talks about this is your offering to God and the audience may or may not like
1:51:29 it, but that in his words is the way to frame it because otherwise you end up trying to
1:51:30 satisfy people.
1:51:31 Absolutely.
1:51:36 And then you’re no longer in the process of exploring your curiosity or creativity.
1:51:41 So yeah, I’ve decided at this moment and I’ll put it on record that I’m not going to think
1:51:42 of myself as a podcaster.
1:51:47 I mean, I did a lot of things that pursued skateboarding, pursued tropical fish tanks,
1:51:54 pursued science and research science teaching, which in this public education and podcasting,
1:51:58 I fully expect that in five to 10 years I’ll be doing something completely different, but
1:52:02 it’ll still be attached to the verb state that drove every single one of those professions
1:52:05 or every single one of those pursuits.
1:52:10 Because as Rick’s taught me, it’s the energy that you need to continue to tap into that
1:52:15 is self-rewarding, the feelings of delight, of friction and then release when you solve
1:52:16 a problem.
1:52:20 It’s not really about the profession or the title or even the resources that come from
1:52:25 that, but that in fact the greatest resources, in particular financial resources coming from
1:52:31 identifying the verb state of being in pursuit of something that’s truly unique to you.
1:52:33 And that changes over time.
1:52:36 I’m always amazed at these examples like the Warren Buffett and these people have been
1:52:38 investing their whole life.
1:52:42 You pointed this out in your book that one of the fundamental things about Buffett being
1:52:45 so successful is that he’s had a lot of time investing.
1:52:48 He’s been doing it since he was 11 and he’s 93.
1:52:49 Right.
1:52:51 It doesn’t seem like he needs another venue.
1:52:53 It seems like he’s got it dialed.
1:52:54 That’s his venue.
1:52:57 If he were a golfer, he’d be dolphin at 93.
1:52:58 Yeah.
1:52:59 He’s doing it because he loves to do it.
1:53:02 I think it’s, for me as a writer, what’s always been the case.
1:53:06 I wonder if this, I don’t think this might really apply to your own career.
1:53:09 I’ve always written for an audience of one, which is myself.
1:53:11 I just want to write things that I think are interesting.
1:53:13 I want to write stories that I find appealing.
1:53:16 I want to write it in a style that I would enjoy reading.
1:53:20 And I don’t care that much about the audience who might read it.
1:53:23 Of course, I want them to read it and maybe buy the books and enjoy it, but I’m writing
1:53:24 for myself.
1:53:27 And I think you always do your best work when you do that if you’re writing or producing
1:53:30 a podcast for an audience of one, which is you.
1:53:34 And so I think if you’re doing it otherwise, it’s performative.
1:53:35 And people do much worse work.
1:53:36 They’re much less creative.
1:53:38 They’re much less enjoyable when it’s performative.
1:53:42 When you start off by asking, what does the audience want to hear or see?
1:53:43 Yeah, that never works.
1:53:44 That never works.
1:53:45 But that’s what most people do.
1:53:48 And even what does every writing 101 teacher teach their students?
1:53:49 Know your audience.
1:53:53 I don’t think it’s good advice because know your audience very quickly becomes pander
1:53:55 to your audience.
1:53:58 Not just as writers, but in any form of work that you do, pandering to your boss, pandering
1:54:02 to your quarterly metrics, whatever that might be, you’re always going to do your best work
1:54:07 if you have the independence and the autonomy to have an audience of one, which is yourself.
1:54:08 Brian Chesky of Airbnb talks about this.
1:54:12 He’s like, don’t build a product that a thousand people like, build a product that a hundred
1:54:15 people love, or that one person you love and use it.
1:54:17 That’s when you’re going to always do your best work.
1:54:22 You’re not trying to manage a product or a book or a podcast towards some metric or goal.
1:54:24 You’re doing it because you love doing it.
1:54:27 Much easier said than done for a lot of careers because if you’re working for a company, you
1:54:29 do have metrics you have to follow.
1:54:31 You’d have formulas and policies you have to follow.
1:54:35 It’s not that everyone can do this, but it’s unavoidable that you’re always going to do
1:54:39 your best work when it’s yours and you’re doing it for yourself, not because you’re trying
1:54:40 to reach some metric.
1:54:46 I guess the phrase, “Be a lifer,” I used to think that meant if you were a musician,
1:54:47 stay a musician.
1:54:51 If you’re in finance, stay in finance, but I think now I’m going to revise that to one
1:54:57 wants to be a lifer at tapping into the energy of pursuing things that are really meaningful
1:55:01 to them in that moment, in that phase of life.
1:55:02 It’s so different.
1:55:05 I mean, when I was a kid, I was obsessed with fish tanks and tropical birds and the skateboarding
1:55:07 punk rock music and it changed.
1:55:13 The venue changed, but we don’t really change in terms of identity very much.
1:55:21 These professions and these bank accounts, we’re not fundamentally changed by them.
1:55:24 It’s really a bunch of verb states that drive all this.
1:55:27 I actually hope that in 20 years I’m doing something different, that I’m not writing
1:55:28 about the same topic.
1:55:32 Maybe I hope I’m still writing and thinking and reading and learning, but if you’re always
1:55:36 doing the same thing, I think someone like Buffett is an incredibly oddball rare bird
1:55:39 who’s been doing the same thing for 80 years and loves it.
1:55:43 I want to grow and adapt and evolve in what I’m doing, but if something becomes core to
1:55:46 your identity, then it’s hard to release that and let go.
1:55:49 You feel like you have to keep doing it even when it’s not that fun anymore and you’re
1:55:53 not getting the dopamine rush of trying something new.
1:55:57 You’re attached to something, you keep being a lawyer or whatever it might be because that’s
1:55:59 your identity even when you don’t like it anymore.
1:56:02 Think about Michael Jordan playing baseball.
1:56:03 She did for a little while.
1:56:08 He wanted to play professional baseball, so he gave himself the shot.
1:56:11 I think it’s awesome even though it didn’t turn out as well as a basketball turned out
1:56:17 for him because it just reflected his inherently competitive high performance nature.
1:56:22 I had to keep doing something or Bezos so I keep bringing it up, but you build the biggest
1:56:24 most successful company in the world, Amazon.
1:56:25 What do you do in your retirement?
1:56:28 You start a rocket company kind of thing.
1:56:31 Maybe he did, I don’t know this and I want to put words in his mouth, maybe he did get
1:56:34 a little bit bored with Amazon and it was he needed to do something else, but he’s
1:56:35 not going to retire.
1:56:36 He’s not going to play golf.
1:56:37 He’s not going to sit on his boat.
1:56:38 He’s going to go build another company.
1:56:43 I always have to be doing something even if it’s growing and adapting.
1:56:48 You’re working on a new book and I eagerly anticipate the release of that new book.
1:56:49 When’s it coming out?
1:56:50 September 2025.
1:56:54 Okay, so we got a little while to wait.
1:57:00 Are you willing to share a few things that you’re thinking about or that we might expect
1:57:01 to see in that book?
1:57:04 Yeah, I think there are pieces of the book that you and I have talked about today.
1:57:08 The book is called The Art of Spending Money and I make a point of the book is not called
1:57:12 the science of spending money because spending money is not a science.
1:57:15 It’s not something where you can say here’s the formula, the works for everybody.
1:57:16 It’s an art.
1:57:17 And what is an art?
1:57:18 It is different for everybody.
1:57:19 It’s subjective.
1:57:23 It’s often contradictory and I think that’s what an appropriate way to spend money should
1:57:24 be.
1:57:27 At no point in the book do I say here’s how you should spend your money because I don’t
1:57:30 think anybody can accurately do that for a broad audience.
1:57:36 It’s a look at the psychology of envy, of keeping up with the Joneses, of social aspiration,
1:57:42 of identity that we’ve been talking about, managing money and kids, of being jealous
1:57:44 of other people, of wanting to get attention for yourself.
1:57:49 It’s a look at the psychology of that without offering any firm concrete advice, which I
1:57:50 would say a lot of people don’t like that.
1:57:53 A lot of people are like, “Well, just tell me what to do.”
1:57:56 And I try to make a point in the beginning, same with my first book, Psychology and Money,
1:57:58 of I can’t tell you what to do because I don’t know you.
1:58:01 And what’s right for you is going to be maybe not right for me.
1:58:04 You have to figure it out for yourself, but I can tell you what’s probably going through
1:58:06 your head as you’re going on that journey.
1:58:13 I can tell you about the psychological pitfalls and challenges and advice that is psychological.
1:58:16 It’s not what you should do, but here’s how most people and why most people fall for
1:58:21 envy and why if you understand the mechanics of envy, how silly it can be.
1:58:24 That’s what the book dives into.
1:58:30 In a lot of ways, what sounds like you’re describing is kind of identifying the sources
1:58:38 of self-seduction where we, by virtue of social media or just by virtue of being human, we
1:58:43 compare what we have to see if it really is what it is.
1:58:49 You would think that we would be pretty good as a species at just experiencing things,
1:58:51 kind of like the dog sitting next to the lake.
1:58:57 And that we can understand that we have this propensity to compare and to regret things
1:58:59 of past but not be able to anticipate future regret.
1:59:02 You think we would be better at that, but clearly we’re not.
1:59:04 Well, I guess this gets back to basic evolution.
1:59:05 Evolution doesn’t care if you’re happy.
1:59:08 It cares that you reproduce and you grow over time.
1:59:09 That’s what it’s maximizing for.
1:59:12 It doesn’t really care whether you have a good time during the process.
1:59:15 Make more of yourself and take care of the young and then you’re dispensable.
1:59:16 Keep going.
1:59:17 Louis C.K. says more of me.
1:59:19 That’s what we’re trying to do.
1:59:22 Whether you’re happy or not doesn’t really play into the situation and actually might
1:59:26 reward the person who is gaining a ton of resources, even if they’re miserable in the
1:59:30 process, who’s making a ton of money in the process, even if they wake up miserable every
1:59:34 morning, they’re gaining a lot of resources that might increase their fitness over time.
1:59:36 Happiness doesn’t play much of a role.
1:59:43 Do you think birth rates are going down because people feel that they have to use more of
1:59:48 what they earn for themselves or that it’s harder to establish a relationship to money
1:59:53 and resources that makes them feel capable of taking care of others?
1:59:55 I think it’s so complex.
1:59:59 It doesn’t lead to simple answers, but I think there is a lot of evidence that what happens
2:00:02 why societies all over the world, this has always been the case, have fewer kids when
2:00:06 they become wealthier is because their expectations for those kids go up.
2:00:12 If you’re living in a poor society, poor economy, or during a poor era, you could have 10 kids
2:00:15 because you knew all 10 of those kids or at least the ones who survived were going to
2:00:16 become farmers.
2:00:20 They were going to do, and that was their only hope, that was all they could do.
2:00:22 You didn’t need to provide a lot of resources for them.
2:00:26 If I give them basic food and shelter and clothes, that’s all they need to become a farmer.
2:00:31 I think if you fast forward to today’s economy, the expectations are so much higher.
2:00:34 You want your kid to become a PhD, to become an astronaut, to become a hedge fund, whatever
2:00:39 it might be, and because of that, you need to provide so much more resources for that
2:00:40 kid.
2:00:44 I need to foster their growth and development from the time that they are infants and provide
2:00:48 them tutors and after-school activities and maybe send them to private school and definitely
2:00:52 send them to a college, which is going to cost a fortune, because the expectations for
2:00:55 what you need to provide are so much higher.
2:00:58 You feel like you can only provide that to maybe one, maybe two kids, which would have
2:01:03 been a couple of generations ago, three or four kids, and a couple of generations before
2:01:04 that, 10 kids.
2:01:08 There’s also a very grim statistic about why do people used to have 10 kids?
2:01:11 Because six of them died before they were five.
2:01:15 If you needed those hands on the farm, you needed to have a lot of kids to make sure
2:01:17 you had a lot of teenagers who could help you one day.
2:01:21 I think we’re blessed to now live in a world where, thankfully, the infant mortality rate
2:01:27 has collapsed so much that we don’t need to play that lottery game that we used to.
2:01:32 What are you teaching your kids about money and at what age should we start to do that?
2:01:37 For those listening who don’t have kids, I suppose it’s never too late to learn.
2:01:42 One of the points I always make that I’ve learned the hard way, parenting, is I don’t
2:01:45 think you need to sit your kids down and teach them about money because they’re paying attention
2:01:47 whether you know it or not.
2:01:50 Kids are so incredibly good at learning.
2:01:53 They’re better at learning than adults are, particularly for things like language and
2:01:54 whatnot.
2:01:58 But you don’t need to sit your kids down and say, “This is how much we spend, and this
2:02:01 is what we value, and this is why,” I say, “They’re paying attention.
2:02:02 They’re figuring it out.”
2:02:06 Every time they hear you say, “I can’t afford this,” every time we’re at the store and they
2:02:09 say, “Oh, look, this is on sale, let’s get two of these,” they’re making a mental note
2:02:10 of everything.
2:02:14 Every time they hear you bicker about work, every time they hear you talk about a raise,
2:02:17 even if it’s just in the next room, they’re piecing it all together.
2:02:20 I don’t think they even know it, but they’re so good at learning that they’re building
2:02:21 a mental model.
2:02:25 Even if you never sit your kids down and teach them, by the time, certainly they’re teenagers,
2:02:28 they know a lot about money.
2:02:31 Maybe some of those things are good, maybe some of them is bad, but they’re paying attention.
2:02:35 I think the only thing you can do as a kid or as a parent, I should say, is to lead by
2:02:41 example, because we talked about this earlier, the propensity to rebel as a kid, as a teenager.
2:02:44 You talked about the smoking ads, where they just wanted to do the opposite of what everyone
2:02:45 else is doing.
2:02:49 I think particularly for teenagers, which I don’t have yet, but if you sit them down
2:02:50 and say, “This is what you should do.
2:02:51 You should always do this.
2:02:55 You should never do that,” their propensity to rebel is enormous.
2:02:57 I should think you can backfire if you try to teach them.
2:03:01 I think the best you can do, the only thing you can do is lead by example with people.
2:03:05 One thing that a lot of, not just very wealthy people, but moderately wealthy people will
2:03:09 say is, going to ask is, “How do I teach my kids about money without spoiling them?
2:03:13 How do I use my money to help my kids without spoiling them?”
2:03:14 That’s a big topic for a lot of people.
2:03:19 Even if you’re like a middle-class family, how do I leave a small inheritance or help
2:03:20 my kids?
2:03:22 Should I buy them a new car or should I help them through college?
2:03:26 I think a big thing that is easy to overlook is two things.
2:03:32 You might think as a parent that you are teaching your kid grit and independence by withholding
2:03:34 resources from them.
2:03:35 You’re doing it very well intentioned.
2:03:37 You need to earn your ironed-my-money, and this is mine.
2:03:39 You got to go figure out your own.
2:03:44 I think it is very easy to overlook that you are not teaching your kid independence and
2:03:45 grit.
2:03:46 You’re teaching them to resent you.
2:03:49 I have a good friend, Chris Davis, who told the story.
2:03:50 He’s an extreme example.
2:03:54 Chris Davis’ grandfather is Shelby Davis, who is a billionaire investor, one of the
2:03:56 greatest investors of all time.
2:04:00 Chris tells the story that when he was a kid and his grandfather took him skiing, his grandfather
2:04:05 would say, “If you want me to buy you a lift ticket, you need to hike up the hill first
2:04:09 and ski down, hike to the top, and if you do that, then I’ll buy you a lift ticket.”
2:04:14 Chris said, “The lesson that they learned from that was not grit and independence and
2:04:15 hard work.
2:04:19 The lesson they learned from it was grandpa’s kind of a jerk sometimes.”
2:04:22 I think that’s an extreme example, but you see that a lot with kids.
2:04:26 One very practical takeaway from this is that I think as a parent, you have to live the
2:04:28 same lifestyle as your kids.
2:04:31 It’s very difficult to say mom and dad fly first class, but you’re back and coach.
2:04:32 Does anyone actually do that?
2:04:33 Oh, absolutely.
2:04:34 That’s awful.
2:04:40 Maybe that’s still a very extreme example, but what you think as a parent that the kid
2:04:44 is learning is, “Oh, if I work as hard as mom and dad one day, I’ll be sitting up there,”
2:04:45 and they don’t.
2:04:49 The lesson they learn is mom and dad think they are superior to us or mom and dad are
2:04:50 superior to me.
2:04:52 I’m inferior to them.
2:04:56 I think this is why you see a lot of very wealthy kids who are just psychologically broken because
2:05:00 I think you have well-meaning parents who are like, “Look, we’re very wealthy, but you’re
2:05:01 not.
2:05:04 You’ve got to earn your way,” and all the kid hears throughout their life is, “I’m inferior.
2:05:05 I’m inferior.
2:05:06 I’m inferior.
2:05:07 I’m inferior.”
2:05:10 And by the time they become adults, it’s so ingrained into who they are that they can’t
2:05:11 take a step forward.
2:05:13 They can’t advocate for themselves.
2:05:17 And so, look, that’s what the very wealthy deal with, but I think that’s what I think
2:05:18 a lot about with kids.
2:05:22 The other thing that every parent with more than one kid will understand and recognize
2:05:29 this, my two kids could not be more different, their personalities, their goals, even with
2:05:31 the same parents living under the same roof.
2:05:33 They are a million miles apart.
2:05:36 And so, if you say, “What are you teaching your kids?”
2:05:38 I don’t know who they’re going to be when they grow up.
2:05:41 I don’t know what their goals or their aspirations are going to be.
2:05:45 So is it right for me to tell my daughter, “Oh, here’s how you can save and become super
2:05:46 wealthy over time.
2:05:48 What if she doesn’t want to live that life?
2:05:51 If she does have more of a YOLO personality of like, “Oh, I just want to go travel the
2:05:52 world.
2:05:55 I have no aspirations to become super wealthy and retire early.”
2:05:59 So you have to let them figure it out for themselves and realize that what might be
2:06:03 right for you and what may have been right for the era in which you and I grew up in
2:06:07 might not be right for them and might not fit the era that they grew up in.
2:06:15 I like this saying none of us know what it’s like to be picking age 13 years old in 2024.
2:06:18 We think we do because we were 13 years old at one point.
2:06:25 Your earlier descriptions of depriving kids of the first class ticket, putting them in
2:06:31 coach and the parents flying in first class, it makes me realize that we like to think
2:06:37 that those sorts of things will drive integration of the lesson, but each one of your examples
2:06:42 pointed to the fact that kids are integrating based on the emotion they experience at the
2:06:43 time.
2:06:45 They’re not thinking about the larger lesson.
2:06:46 They’re thinking about…
2:06:47 They’re in their moment.
2:06:50 They’re thinking, “I’m hiking up this hill and this sucks,” and they’re not piecing
2:06:53 together things over time like, “Okay, I’m doing this and he’s trying to teach me a
2:06:55 lesson.”
2:06:56 It’s really…
2:06:58 They’re very attached to their immediate feelings.
2:06:59 Right.
2:07:01 And maybe it would be different in Chris Davis’ example if the grandpa hiked up the hill
2:07:04 with them because then the lesson you’re taking is like, “Oh, we’re going to do this
2:07:07 together,” and that is teaching the value of hard work.
2:07:08 “I’m going to do it with you.
2:07:09 I’m going to suffer with you.”
2:07:14 So leading by example rather than by humiliation, I think is the way to do it with kids.
2:07:19 When I was a kid, my dad used to walk me to this point along our street where then he would
2:07:21 split off to go to work.
2:07:22 He was a scientist.
2:07:26 He would go to his laboratory and I’d go off to kindergarten and first grade.
2:07:33 And I remember one day asking him what he did for a living, and he’s a physicist, and
2:07:34 he said, “Well, I’m a physicist,” and I said, “What’s that?”
2:07:38 And he explained a little bit about what it was, and I’ll never forget…
2:07:39 We still talk about this.
2:07:40 He and I…
2:07:41 I’ll never forget.
2:07:42 And I said, “Do you like it?”
2:07:46 And he said, “Well, you know that feeling the night before your birthday?”
2:07:48 I said, “Yeah.”
2:07:51 And he said, “I feel like that every day.”
2:07:54 And then I think he also said, and I’m still a little bit murky on this one.
2:07:59 I need to touch base with him about this sometime again soon, because he said, “You don’t always
2:08:00 get presents.
2:08:04 It doesn’t always work out, but the feeling that you might or that you’re likely going
2:08:08 to or there’s a possibility that just feels so good.”
2:08:12 And I think I must have internalized that lesson, because what I like is work.
2:08:16 I don’t think I’m addicted to work, although some in my life have accused me of that, and
2:08:18 I’m willing to be open to that possibility.
2:08:22 But it wasn’t even really about discovery, it was about the possibility of discovery.
2:08:31 And so I think in terms of teaching to kids and teaching to peers and teaching among humans,
2:08:35 getting people in to think about the verb states that really motivate them from the
2:08:40 best place seems to be the kind of general theme throughout today’s discussion and in
2:08:41 your book somewhat.
2:08:45 I’m not trying to summarize to two final point here, but if I may, it seems like, and what
2:08:50 Rick Rubin has said about, he has this like just supernatural track record at bringing
2:08:54 out the best creative elements in people from different genres of music.
2:08:58 It seems to be about tapping into these verb states of like what is the thing that brings
2:09:03 out your best as opposed to thinking about the rewards that come from that.
2:09:04 But it’s hard.
2:09:05 We see those numbers.
2:09:08 We see those, the followers, the dollars, et cetera.
2:09:09 We see the metrics of comparison.
2:09:10 It’s tough.
2:09:13 There’s a work to this that is not obvious.
2:09:15 I think it will always be like that.
2:09:19 We’re never going to live in a world where people don’t compare themselves to others.
2:09:22 We’re never going to live in a world where people don’t feel inadequate to others who
2:09:23 have more than them.
2:09:27 But back to kids, I think this is a great place to tie this together.
2:09:29 If you ask most parents what do you want for your kids?
2:09:32 Most parents will say, “I just want them to be happy.
2:09:33 I hope they’re happy one day.”
2:09:37 And then if you said, “Well, do you hope that your children are rich and successful?”
2:09:40 Parents might say, “Yeah, but mainly just happy.
2:09:41 I just want them to be happy.”
2:09:44 Regardless of what they’re doing, if they’re a kindergarten teacher, I want them to be happy.
2:09:48 And I think the parents themselves say that because they haven’t done that themselves,
2:09:52 because the parents themselves have chased money over happiness and they see the downside
2:09:54 of it.
2:09:55 That’s very common.
2:09:59 And that’s why they say, “I hope my kid does this because I haven’t done a good job of
2:10:03 that myself because the temptation is to do that, is to pursue something that’s not
2:10:06 going to make you, is going to make you richer but not necessarily happier.”
2:10:10 Now, that’s not an argument against money or working hard, which I want to do.
2:10:13 I want to work hard and make money and have more money, of course.
2:10:17 But I think there’s such a stark difference between using money as a tool to make yourself
2:10:21 happier versus as a yardstick to compare yourself against others by.
2:10:24 And so much in the modern world is the latter.
2:10:28 We’re not using money to make ourselves happier or freer or more independent or to sleep better
2:10:30 or to spend more time with the people we enjoy.
2:10:33 We use money to measure ourselves against other people.
2:10:34 It’s just, “Do I have more than you?
2:10:35 Is my car faster than yours?
2:10:37 Is my house bigger than yours?”
2:10:41 And all of that is completely separated from what we actually want, like for our kids and
2:10:44 ultimately for ourselves, which is, “Can I use this to become happier and live a better
2:10:45 life?”
2:10:52 What a wild concept, but it seems just spot-on.
2:11:00 So we need to think about money a little differently or a lot differently if we are to get the
2:11:03 most satisfaction from our work and from resources.
2:11:06 It requires a lot of looking in the mirror and just saying, “Who am I and what do I want?”
2:11:10 I think that’s the biggest thing, particularly when we started this conversation by saying,
2:11:11 “Everybody is different.
2:11:13 What’s right for me is not right for you.”
2:11:15 And herein in that is that you have to understand yourself.
2:11:21 And a lot of financial damage is done when people have a financial plan that is right
2:11:23 for another person, but it’s wrong for them.
2:11:27 And that’s dangerous because it’s the right financial plan maybe for a lot of other people.
2:11:28 So it makes sense.
2:11:29 It’s rational.
2:11:32 It’s on paper, on the spreadsheet looks good, but it doesn’t fit your personality.
2:11:34 That’s when a lot of damage is done.
2:11:37 So I think to do better with money, you need to spend a lot of time thinking about who
2:11:42 you are and your family and your goals and your aspirations, realizing that all of those
2:11:44 things will change and adapt over time.
2:11:47 So what was right for you 10 years ago might not be right today.
2:11:51 And in a way that might seem selfish, like tuning out the rest of the world and tuning
2:11:56 out other people and coworkers and neighbors and whatnot and just saying, “How can I use
2:11:59 this as a tool to become happier, to live a little bit better life.
2:12:01 What’s the purpose of money if it’s not that?”
2:12:03 I love it.
2:12:07 Well, Morgan, thank you so much for doing the work that you do.
2:12:13 It’s an incredibly unique perspective on this thing that we all have to deal with, grapple
2:12:20 with and hopefully can develop a symbiotic relationship with money.
2:12:24 And it’s clear from talking to you today and also from reading your book that there’s
2:12:28 a strong central cord of benevolence in all of this.
2:12:30 I don’t know if that was your intent.
2:12:32 It seems to just come through in who you are.
2:12:37 But when I read your book and as we talk today, it’s just so clear that you want the best
2:12:38 for people.
2:12:43 So I think that’s an important thing to highlight because there are a lot of people out there
2:12:47 telling people how to make money, what to do or not to do with their money, but you’re
2:12:52 telling us how to live more meaningful lives, which is something just an order of magnitude
2:12:53 more important.
2:12:56 So for that and the work that you’ve done and that you’re doing, I’m eagerly anticipating
2:13:01 your book next September and for coming here today to educate us.
2:13:02 Thank you ever so much.
2:13:03 This has been so much fun.
2:13:04 Thank you, Andrew.
2:13:07 Thank you for joining me for today’s discussion with Morgan Housel.
2:13:12 To learn more about Morgan’s work and to find links to his two superb books, The Psychology
2:13:17 of Money and Same as Ever, please see the links in the show note captions.
2:13:21 If you’re learning from and/or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:13:23 It’s a terrific zero-cost way to support us.
2:13:27 In addition, please follow the podcast on both Spotify and Apple.
2:13:31 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
2:13:35 Please check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:13:37 That’s the best way to support this podcast.
2:13:41 If you have questions or comments about the podcast or guests or topics that you’d like
2:13:45 me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section
2:13:46 on YouTube.
2:13:47 I do read all the comments.
2:13:50 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:13:51 It’s my very first book.
2:13:55 It’s entitled Protocols, an operating manual for the human body.
2:13:58 This is a book that I’ve been working on for more than five years, and that’s based on
2:14:01 more than 30 years of research and experience.
2:14:07 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control protocols
2:14:09 related to focus and motivation.
2:14:15 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:14:18 The book is now available by presale@protocallsbook.com.
2:14:22 You can find links to various vendors, you can pick the one that you like best.
2:14:27 Again, the book is called Protocols, an operating manual for the human body.
2:14:31 If you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media
2:14:32 platforms.
2:14:37 So that’s Instagram, X, formerly known as Twitter, Threads, Facebook, and LinkedIn.
2:14:41 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps
2:14:45 with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the content
2:14:46 on the Huberman Lab podcast.
2:14:50 Again, that’s Huberman Lab on all social media platforms.
2:14:54 If you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, our neural network
2:14:58 newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries as well as
2:15:02 protocols in the form of brief one-to-three page PDFs.
2:15:06 Those one-to-three page PDFs cover things like deliberate heat exposure, deliberate
2:15:07 cold exposure.
2:15:08 We have a foundational fitness protocol.
2:15:12 We also have protocols for optimizing your sleep, dopamine, and much more.
2:15:15 Again, all available, completely zero cost.
2:15:19 You can go to HubermanLab.com, go to the menu tab, scroll down to newsletter, and provide
2:15:20 your email.
2:15:22 We do not share your email with anybody.
2:15:26 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Morgan Housel.
2:15:30 And last but certainly not least, thank you for your interest in science.
2:15:33 (upbeat music)
2:15:35 (rock music)
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư về sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y khoa Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Morgan Housel.
Morgan Housel là một đối tác tại Quỹ Hợp tác và là chuyên gia trong lĩnh vực tạo ra và quản lý tài sản cá nhân.
Ông cũng là tác giả của cuốn sách bán chạy nhất tuyệt vời, Tâm lý học về Tiền.
Và hôm nay, chúng ta sẽ nói về tâm lý học về tiền.
Chúng ta sẽ nói về cách mà tiền có thể thay đổi tâm lý của bạn.
Chúng ta sẽ nói về việc hầu hết mọi người có xu hướng nói dối ở những cực đoan, hoặc là tiết kiệm quá nhiều tiền hoặc là chi tiêu quá nhiều tiền.
Và chúng ta sẽ nói về việc hầu hết mọi người hoàn toàn sai lầm khi định hình trong tâm trí chúng ta về tiền là gì, giá trị thực sự của nó trong khả năng tạo ra hạnh phúc bên trong chúng ta là gì.
Và không, tôi sẽ không nói với bạn, và Morgan cũng sẽ không nói với bạn, rằng vượt qua một số tiền nhất định, bạn sẽ không tăng cường hạnh phúc của mình.
Bởi vì như chúng ta đều biết, tiền không thể mua được hạnh phúc, nhưng nó có thể giảm bớt căng thẳng.
Chúng tôi thừa nhận điều đó ngay từ đầu.
Và sau đó, Morgan tiếp tục giải thích rằng thực sự những gì chúng ta đang tìm kiếm khi nói về việc tìm kiếm tài sản hoặc tiền bạc là tự do.
Tự do thực sự liên quan đến sự độc lập, và nếu chúng ta liên tục theo đuổi tài sản, thì chúng ta không thực sự tự do hoặc độc lập.
Vì vậy, cuộc thảo luận hôm nay cũng quan trọng như việc cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy tự do, cảm thấy độc lập, cảm thấy thoát khỏi căng thẳng cũng như về thứ mà chúng ta gọi là tiền.
Nói cách khác, Morgan không chỉ giải thích cách tạo ra và quản lý tài sản tiền tệ.
Ông giải thích điều đó, nhưng ông cũng giải thích cách tổ chức cuộc sống của bạn xung quanh thứ mà chúng ta gọi là sự nghiệp, việc theo đuổi tài sản và hạnh phúc.
Và tôi không thể nghĩ ra chủ đề nào quan trọng hơn chủ đề hôm nay.
Tôi đã đọc cuốn sách của Morgan, Tâm lý học về Tiền, và tôi rất thích nó.
Tôi cũng rất thích cuộc thảo luận hôm nay vì tôi chắc chắn rằng sau khi nó kết thúc, bạn sẽ nhận ra rằng bạn có thể đã suy nghĩ về sự giàu có và tiền bạc một cách sai lầm ở nhiều khía cạnh và bạn có thể đã theo đuổi nó một cách sai lầm ở nhiều cách khác nhau. Nhưng bằng cách tự đặt cho mình những câu hỏi thăm dò mà Morgan nêu ra hôm nay và trả lời những câu hỏi đó, bạn có thể đến được một nơi mà mối quan hệ của bạn với tiền bạc và việc theo đuổi nó thực sự phù hợp rõ ràng với các mục tiêu cụ thể của bạn.
Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, đây là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang đến thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học mà không tốn chi phí cho công chúng.
Theo chủ đề đó, tôi muốn cảm ơn các nhà tài trợ của podcast hôm nay. Nhà tài trợ đầu tiên của chúng ta là Wealthfront. Tôi đã sử dụng Wealthfront gần một thập kỷ như một tài khoản tiền mặt lãi suất cao và tôi thực sự yêu thích nó. Cá nhân tôi, đôi khi tôi do dự khi đầu tư tiền vì những rủi ro liên quan, vì vậy tôi thường thích giữ nó trong tài khoản tiền mặt Wealthfront, nơi tôi có thể kiếm được 4.25% lãi suất hàng năm trên các khoản gửi của mình và bạn cũng có thể như vậy.
Với Wealthfront, bạn có thể kiếm được 4.25% APY trên tiền mặt của mình thông qua các ngân hàng đối tác cho đến khi bạn sẵn sàng chi tiêu số tiền đó hoặc đầu tư nó. Với Wealthfront, bạn cũng nhận được rút tiền miễn phí trong cùng ngày vào các tài khoản đủ điều kiện mỗi ngày, ngay cả vào cuối tuần và ngày lễ. Lãi suất 4.25% APY không phải là một mức lãi suất khuyến mãi. Không có giới hạn cho những gì bạn có thể gửi và kiếm được, và bạn thậm chí có thể nhận được bảo vệ lên đến 8 triệu đô la thông qua bảo hiểm FDIC được cung cấp qua các ngân hàng đối tác của Wealthfront.
Để rút tiền trong cùng ngày, chỉ cần bắt đầu rút tiền của bạn muộn nhất là 9 giờ tối theo giờ miền Đông đến một trong hơn 550 ngân hàng và liên hiệp tín dụng đủ điều kiện để nhận được tiền trong cùng ngày. Và chỉ mất vài phút để chuyển tiền của bạn từ tài khoản tiền mặt sang bất kỳ tài khoản đầu tư tự động nào của Wealthfront khi bạn đã sẵn sàng.
Hiện đã có hơn một triệu người đang sử dụng Wealthfront để tiết kiệm nhiều hơn, kiếm nhiều hơn và xây dựng tài sản lâu dài.
Kiếm 4.25% APY trên tiền mặt của bạn ngay hôm nay.
Nếu bạn muốn thử Wealthfront, hãy truy cập wealthfront.com/huberman để nhận một khoản thưởng miễn phí 50 đô la khi gửi 500 đô la vào tài khoản tiền mặt đầu tiên của bạn.
Đó là wealthfront.com/huberman để bắt đầu ngay bây giờ.
Đây là một lời chứng thực có trả phí của Wealthfront.
Công ty môi giới Wealthfront không phải là một ngân hàng.
APY có thể thay đổi.
Để biết thêm thông tin, xem mô tả tập phim.
Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi BetterHelp.
BetterHelp cung cấp liệu pháp chuyên nghiệp với một nhà trị liệu có giấy phép hoàn toàn trực tuyến.
Bây giờ, tôi đã tham gia liệu pháp hàng tuần trong hơn 30 năm.
Ban đầu, tôi không có sự lựa chọn.
Đó là một điều kiện để được phép ở lại trường.
Nhưng rất nhanh chóng, tôi nhận ra rằng liệu pháp là một thành phần cực kỳ quan trọng cho sức khỏe tổng thể.
Bây giờ, về cơ bản có ba điều mà liệu pháp tuyệt vời cung cấp.
Đầu tiên, nó tạo ra mối quan hệ tốt với một người mà bạn có thể tin tưởng và nói chuyện về bất kỳ vấn đề nào bạn muốn.
Thứ hai, nó có thể cung cấp hỗ trợ dưới dạng hỗ trợ cảm xúc hoặc hướng dẫn có định hướng.
Và thứ ba, liệu pháp chuyên gia có thể cung cấp những hiểu biết hữu ích.
Với BetterHelp, họ làm cho việc tìm kiếm một nhà trị liệu chuyên gia mà bạn cảm thấy phù hợp trở nên rất dễ dàng và có thể cung cấp cho bạn những lợi ích mà liệu pháp chuyên gia mang lại.
Ngoài ra, vì BetterHelp cho phép liệu pháp được thực hiện hoàn toàn trực tuyến, nên rất tiết kiệm thời gian.
Rất dễ dàng để phù hợp với một lịch trình bận rộn mà không cần di chuyển đến văn phòng của nhà trị liệu hoặc ngồi trong phòng chờ hay tìm chỗ đậu xe, không có điều đó.
Tất cả đều được thực hiện trực tuyến.
Nếu bạn muốn thử BetterHelp, hãy truy cập betterhelp.com/huberman để nhận 10% giảm giá cho tháng đầu tiên của bạn.
Và đó là betterhelp.com/huberman.
Và bây giờ là cuộc thảo luận của tôi với Morgan Housel.
Morgan Housel, chào mừng bạn.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
Rất vui được ở đây.
Tôi rất hào hứng khi biết rằng bạn sắp phát hành một cuốn sách mới vào năm tới về nghệ thuật tiêu tiền. Có đúng không? Đúng vậy. Bạn đã hiểu đúng. Hôm nay, tôi muốn nói về cách suy nghĩ về tiền. Tiền là gì? Chúng ta định hình nó trong bối cảnh lịch sử của chính mình như thế nào? Bởi vì tôi nghĩ rằng mỗi người trong chúng ta đều có cách nghĩ về tiền hơi khác nhau. Sau đó, tôi sẽ nói về cách sử dụng tiền tốt nhất hoặc trong một số trường hợp, không sử dụng tiền. Đây là một chủ đề có thể đi theo nhiều hướng khác nhau. Nhưng mục tiêu của tôi ở đây là mọi người sẽ hiểu rõ hơn về tiền là gì, tại sao họ làm việc vì nó, và thực sự làm thế nào để biến nó thành một tài sản thực sự trong cuộc sống của họ, thay vì là thứ gì đó mãi mãi ngoài tầm với về số lượng hoặc những gì họ mong đợi từ nó. Tuyệt vời. Tôi rất mong chờ điều đó. Tuyệt vời. Cuốn sách của bạn bắt đầu với khái niệm rằng mọi người không điên rồ. Thực tế, đó là tiêu đề của chương. Điều đó có nghĩa là mọi người có lý trí về tiền không? Ôi, tôi nghĩ điều đó rất khác. Ý tôi khi nói không ai điên rồ là vì thật dễ dàng cho mọi người nhìn xung quanh xã hội và cách mà những người khác đang tiêu tiền, tiết kiệm tiền và đầu tư tiền và nói, “Tại sao ai lại làm như vậy? Tại sao bạn lại lãng phí tiền vào cái này? Tại sao bạn lại tích trữ tiền như vậy?” Và thực sự, nếu bạn bóc tách lớp hành của những gì đang diễn ra trong cuộc sống của những người đó, không ai thực sự điên rồ với cách họ tiêu tiền hay tiết kiệm tiền. Nó có lý với họ trong khoảnh khắc đó. Anh rể tôi là một nhân viên xã hội. Anh ấy làm việc với những đứa trẻ rất thiệt thòi, những đứa trẻ bị lạm dụng ở nhà, những đứa không có nhà. Và nhiều đứa trẻ đó, không có gì ngạc nhiên, học rất kém ở trường. Chúng cư xử không đúng mực. Chúng đánh nhau. Chúng không đi học. Và thật phổ biến đối với những đứa trẻ đó, giáo viên sẽ nhìn những đứa trẻ đó và nói, “Tại sao bạn lại hành xử như vậy? Tại sao bạn không làm điều đúng đắn?”
“Thật rõ ràng.”
Và anh ấy nói, “Có một câu nói trong công tác xã hội, ‘Tất cả hành vi đều có lý do khi có đủ thông tin.’
Nếu bạn nhìn vào những gì những đứa trẻ đó đang phải đối mặt trong cuộc sống, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng với bạn
tại sao chúng lại cư xử không đúng mực ở trường.”
Và tôi nghĩ đó là một ý tưởng mạnh mẽ cho nhiều điều trong cuộc sống rằng tất cả hành vi đều có lý do
khi có đủ thông tin.
Và bạn thực sự có thể áp dụng điều này vào tiền bạc, rằng bạn có thể dễ dàng liên kết cách tôi chi tiêu tiền
hôm nay và tiết kiệm tiền hôm nay dựa trên những trải nghiệm mà tôi đã có trong cuộc sống, cách
tôi được nuôi dạy, nơi tôi được nuôi dạy, tôi bao nhiêu tuổi, thế hệ mà tôi sinh ra, tất cả
những điều nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Và thật phổ biến khi nhìn vào những người đang tiêu tốn rất nhiều tiền.
Thực ra, có một câu chuyện đứng sau điều đó.
Họ đang tiêu tốn rất nhiều tiền vì họ muốn nhận được một chút, đối với nhiều người trong số họ, họ muốn một
loại sự chú ý nào đó.
Họ đang cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người.
Có thể đôi khi họ đang cố gắng lấp đầy một khoảng trống và có thể họ thực sự đang tận hưởng điều đó.
Những người đang tích trữ rất nhiều tiền, cũng có một câu chuyện ở đó.
Họ trải qua điều gì đó khiến họ làm như vậy.
Và tôi nghĩ điều này thực sự quan trọng vì hai lý do.
Một, nó buộc bạn phải nhận ra rằng không có một cách đúng duy nhất để quản lý tiền, để tiết kiệm
nó, để chi tiêu nó.
Bạn phải tìm ra điều gì phù hợp với bạn và điều gì phù hợp với tôi có thể không phù hợp với bạn.
Không có một câu trả lời duy nhất.
Và nó không giống như toán học, trong toán học, hai cộng hai bằng bốn cho mọi người.
Còn trong tiền bạc, bạn phải tự tìm ra cho mình.
Nó gần giống như bạn đang nếm thức ăn hoặc nếm nhạc, chỉ cần tìm ra điều bạn thích và làm điều đó.
Điều thứ hai là, tôi nghĩ bạn sẽ trở nên ít hoài nghi hơn về quyết định của người khác.
Và bạn không dành cả ngày để nói, “Nhìn kìa, cái thằng ngốc đó đang tiêu tiền của mình một cách ngu ngốc.”
Bạn chỉ đơn giản là, “Không, chỉ cần, bạn phải tự tìm ra cho mình.”
Và tôi nghĩ rằng bạn sẽ hạnh phúc hơn khi bạn bớt hoài nghi về cách mà người khác đang làm điều đó. Đối với hầu hết mọi người, bao gồm cả bản thân tôi, khái niệm về tiền bạc và sự an toàn rất liên quan chặt chẽ với nhau. Chúng ta có đủ nguồn lực để chăm sóc bản thân, cộng thêm một chút dư dả, mà mọi người hy vọng? Tôi nghĩ rằng việc chăm sóc bản thân bao gồm cả việc giảm bớt lo âu về việc không có đủ tiền. Đó là một phần của việc chăm sóc tâm lý, và cũng là việc chăm sóc những người khác mà chúng ta có thể chịu trách nhiệm hoặc đơn giản là muốn chăm sóc. Điều đó rất liên quan đến những khái niệm về việc nên học bao nhiêu và loại hình giáo dục nào. Ý tôi là, tôi nghĩ rằng ai cũng sẽ trải qua những suy nghĩ phức tạp về việc, “Liệu có đáng để lấy bằng cao học không? Tôi nên tập trung vào chuyên ngành nào? Có công việc nào ở đó không?” Khi tôi đi học để trở thành nhà thần kinh học, một bác sĩ tim mạch, một người bạn trong gia đình đã nói, “Tại sao bạn lại muốn theo học thần kinh học? Không có việc làm trong lĩnh vực đó.” Thực tế là có rất nhiều việc làm trong lĩnh vực thần kinh học và vẫn còn. Tôi không nói rằng hầu hết trong số đó là những công việc có mức lương cao. Vì vậy, chúng ta biết rằng giáo dục đại học không phải lúc nào cũng tương ứng với thu nhập cao hơn. Khi chúng ta lớn lên và bước vào thế giới, chúng ta đang suy nghĩ về cách tích hợp tất cả những điều khác nhau này, những gì chúng ta muốn làm vì nó thú vị so với những gì sẽ mang lại cho chúng ta tiền bạc. Trong kinh nghiệm và quan sát của bạn, và trong việc viết cuốn sách của bạn, có một con đường tư duy nào đó để vượt qua những cân nhắc khác nhau này không? Ý tôi là, khi chúng ta nói về tiền bạc và tài sản, chúng ta thực sự nên xem xét điều gì? Có một danh sách kiểm tra nào không? Ý tôi là, điều đó trở thành một không gian khá rộng lớn. Tôi tin rằng bạn sẽ có được công việc tốt nhất từ chính mình khi theo đuổi những điều mà bạn thực sự quan tâm, nhưng có thể không có tiền trong những thứ mà ai đó thấy rất thú vị. Tôi đã hỏi Daniel Kahneman một câu hỏi rất tương tự khoảng 10 năm trước.
Kahneman là một nhà tâm lý học nổi tiếng thế giới, đã giành giải Nobel Kinh tế, và ông đã qua đời cách đây một hoặc hai năm. Ông nói rằng đặc điểm mà bạn cần có để quản lý tiền bạc tốt theo thời gian, bất kể bạn là ai, là một cảm giác về sự hối tiếc trong tương lai được điều chỉnh tốt. Bạn sẽ hối tiếc điều gì trong quá khứ? Tôi nghĩ ở mức độ cao nhất, đó là cách bạn nên dựa vào tất cả các quyết định tài chính của mình: liệu tôi có hối tiếc khi chi tiêu điều này hay không chi tiêu điều này? Liệu tôi có hối tiếc khi thực hiện hoặc không thực hiện khoản đầu tư này? Bây giờ, nói thì dễ hơn làm, tôi nghĩ hầu hết mọi người không hoàn toàn hiểu được cảm giác hối tiếc của chính mình, những gì họ có khả năng nhìn lại và nói, “Tôi ước mình đã không làm điều này.” Điều khác là nó thay đổi trong suốt cuộc đời của bạn. Tôi sẽ đưa ra một ví dụ hoàn hảo. Tôi là một người tiết kiệm lớn, đã như vậy trong suốt cuộc đời trưởng thành của mình. Nếu trời không mưa, nếu tôi nằm trên giường bệnh ngày mai, tôi có hối tiếc về những kỳ nghỉ mà tôi không đi, những chiếc xe mà tôi không mua không? Câu trả lời ngay bây giờ là chắc chắn không. Tôi sẽ cảm thấy rất tốt khi biết rằng vợ và con tôi sẽ ổn. Tôi sẽ cảm thấy rất vui khi biết rằng tôi đã không chi tiêu số tiền đó, tôi đã tiết kiệm nó để bảo vệ họ. Liệu tôi có còn cảm thấy như vậy khi tôi 80 tuổi không? Có thể tôi sẽ nhìn lại và nói, “Tôi nên sống nhiều hơn một chút. Tôi nên cho đi số tiền của mình khi tôi còn có thể thấy nó được cho đi.” Nó thay đổi trong suốt cuộc đời của bạn, nhưng tôi nghĩ nếu bạn luôn suy nghĩ qua lăng kính của việc tôi sẽ hối tiếc điều gì? Nó không bao giờ liên quan đến YOLO hay kiểu như, “Ôi, hãy tiết kiệm hôm nay để bạn có thể có nó vào ngày mai.” Tôi nghĩ rằng điều đó quá đơn giản để suy nghĩ về nó. Bạn phải biết điều gì bạn sẽ hối tiếc trong tương lai và nhìn lại. Quay lại với việc mọi người đều khác nhau. Những gì tôi sẽ hối tiếc có thể rất khác so với những gì bạn sẽ hối tiếc. Một câu chuyện rất thú vị từ Jeff Bezos. Ông đã nói về khi ông bắt đầu Amazon, và tôi nghĩ đó là vào năm 1994.
Lý do mà anh ấy bắt đầu là vì anh ấy biết rằng có rất ít khả năng nó sẽ thành công khi anh ấy mới bắt đầu, nhưng anh ấy nói: “Nếu tôi không thử cái này, tôi sẽ hối tiếc. Nếu tôi thử và nó thất bại, tôi sẽ không hối tiếc.” Đó là một câu chuyện tuyệt vời nói về tinh thần khởi nghiệp của anh ấy. Điều khác mà tôi nghĩ đến khi lần đầu nghe câu chuyện đó là, thật đáng quý khi anh ấy nghĩ như vậy. Tôi không có tính cách đó. Nếu tôi dành toàn bộ cuộc đời và tiền bạc của gia đình cũng như tiền bạc của cha mẹ tôi cho một startup và nó thất bại, tôi có thể sẽ hối tiếc về điều đó. Tôi ngưỡng mộ và biết ơn những người không có tầm nhìn như anh ấy, những người đã làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Cảm giác hối tiếc của mỗi người sẽ có chút khác biệt. Đôi khi cảm giác về những gì mà một người có thể hối tiếc, nếu chúng ta có thể tiếp cận được điều đó, vì có vẻ như chúng ta không giỏi trong việc dự đoán điều này, như Kahneman đã chỉ ra. Hầu hết mọi người thiếu một cảm giác hối tiếc trong tương lai được điều chỉnh tốt. Điều đó sẽ thay đổi theo thời gian, vì vậy nó là động. Ở đây chúng ta đang nói về việc đầu tư vào các bằng cấp hai năm hoặc bốn năm. Chúng ta đang nói về việc đầu tư vào một lần, tức là vào một nghề nghiệp cụ thể. Tôi nghĩ chúng ta đưa ra tất cả những lời giải thích này, sau khi sự việc đã xảy ra, về việc “À, tôi đã làm việc ở công ty đó, tôi đã vào nghề đó, tôi đã dành 10 năm ở đó hoặc startup đã thất bại, nhưng tôi đã học được một bài học quý giá mà sau này thực sự hỗ trợ tôi trong một nỗ lực trong tương lai.” Chúng ta biện minh cho những lựa chọn kém của mình trong quá khứ theo những cách cho phép chúng ta kết nối các điểm lại với nhau, để mượn từ bài phát biểu nổi tiếng của Steve Jobs. Tuy nhiên, tất cả những điều này thực sự nói rằng chúng ta rất kém trong việc đặt trải nghiệm hiện tại và trải nghiệm quá khứ của mình vào bất kỳ dự đoán tương lai nào về bản thân. Bạn đã nói một chút về điều này trong cuốn sách của mình, và điều này thực sự đã ăn sâu vào tôi theo một cách lớn rằng chúng ta không thực sự biết hoặc dự đoán được cách mà chúng ta có khả năng thay đổi khi chúng ta lớn tuổi. Đúng vậy. Trong tâm lý học, bạn gọi đó là ảo tưởng về sự kết thúc của lịch sử, có nghĩa là bạn rất nhận thức được.
cách mà bạn đã thay đổi trong 20 năm qua.
Bạn thông minh hơn, khôn ngoan hơn, niềm tin của bạn về những điều trong cuộc sống đã phát triển, và điều đó đúng với hầu hết mọi người, nhưng hầu hết mọi người, nếu bạn thực sự đào sâu vào vấn đề, họ nghĩ rằng, nếu bạn hỏi, “Bạn sẽ là ai trong 20 năm tới?”
Họ nghĩ rằng họ sẽ gần như là cùng một người như hôm nay.
Luôn có niềm tin rằng, “Tôi đã trưởng thành rất nhiều trong quá khứ, nhưng tôi đã hoàn thành việc trưởng thành,” vì thật khó để hình dung bạn sẽ khác biệt như thế nào trong tương lai.
Nhiều điều trong số đó là, nếu tôi nói với bản thân, “20 năm nữa, tôi sẽ có những niềm tin rất khác về chính trị,” bất kể đó là gì, điều mà tôi thực sự thừa nhận là những gì tôi tin hôm nay là sai, và bạn không muốn tin điều đó.
Ai cũng muốn thức dậy và nhìn vào gương và nói, “Những gì tôi tin hôm nay là điều đúng đắn.”
Đó giống như một sự biện minh cho những niềm tin của chính bạn để dễ dàng hơn trong việc sống qua những ngày tháng.
Những gì tôi tin ngay bây giờ là điều đúng đắn, và có thể bạn có một chút nghi ngờ ở các rìa, nhưng phần lớn là những gì tôi tin là đúng, vì vậy bạn không muốn tin rằng bạn sẽ điều chỉnh và thích nghi những niềm tin đó theo thời gian, vì vậy điều đó trở nên khó khăn để có một cái nhìn thực sự dài hạn và đưa ra quyết định hôm nay mà bạn sẽ không hối tiếc trong tương lai.
Như tôi đã luôn nói, tôi nghĩ rằng phương thuốc duy nhất cho việc cố gắng vượt qua vấn đề này là tránh những cực đoan trong kế hoạch tài chính, và nhiều người đang ở những cực đoan đó.
Một bên là phong trào FIRE, những người tiết kiệm 90% thu nhập của họ và họ muốn nghỉ hưu ở tuổi 28, kiểu như vậy, và ở bên kia, bạn có những nhà giao dịch tiền điện tử liều lĩnh, những người nói, “Không quan trọng.
Chỉ cần ném tất cả xuống và xem điều gì sẽ xảy ra.”
Những cực đoan đó, bạn có khả năng sẽ hối tiếc vào một thời điểm nào đó trong tương lai, và
Tiền điện tử, nhìn này, tôi nghĩ nhiều người trong số đó còn trẻ và họ có thời gian để bù đắp cho những sai lầm của mình. Tôi đã làm rất nhiều điều ngu ngốc với tiền của mình khi còn là thiếu niên và trong độ tuổi 20, nhưng tôi nghĩ nhiều người trong số họ, đó là lúc họ có khả năng nhìn lại. Mất nhiều tiền trong độ tuổi 20 và nói, “À, điều đó không quan trọng lắm,” là một chuyện, nhưng khi bạn 48 tuổi và cố gắng cho con cái vào đại học, đó là lúc bạn sẽ nhìn lại và nói, “Giá mà tôi không làm điều đó.” Những cực đoan đó có khả năng cao nhất về sự hối tiếc trong tương lai.
Để, như tôi đã mô tả trước đó, tạo ra một con đường cho mọi người, tôi tự hỏi liệu mọi người có thường rơi vào một trong hai loại, như bạn đã mô tả với Bezos, không muốn hối tiếc vì không làm điều gì đó. Tôi nghĩ về điều đó theo cách giả định sinh học thần kinh như là bị thu hút bởi những phần thưởng có thể có từ việc thành công. Thực sự, đó là điều mà ông ấy hình dung, có lẽ, là nỗi đau của việc không tự cho mình cơ hội để thành công. Đó là một cách để nói.
Con đường khác sẽ là chỉ tránh nỗi đau của sự mất mát. Có rất nhiều nghiên cứu, tôi nghĩ, trong một số nghiên cứu đó, thực tế là mọi người làm việc chăm chỉ hơn để tránh nỗi đau của sự mất mát hơn là để đạt được điều gì đó. Khi nghĩ về những người mà tôi biết ở các mức độ giàu có khác nhau và độ tuổi khác nhau, có vẻ như một số người chỉ có động lực hơn để thử những điều mới vì họ thích làm những điều mới. Họ thích cảm giác phần thưởng có thể đến từ việc làm những điều đó, và vì vậy thực sự là đau đớn cho họ khi phải ở lại cùng một chỗ về tài chính hoặc những khía cạnh khác. Những người khác thì họ thích những điều chắc chắn. Họ thích sự đáng tin cậy. Bạn có thể thấy điều này trong nhiều lĩnh vực của cuộc sống họ. Tôi không muốn mở rộng điều này ra tất cả các khía cạnh trong cuộc sống của họ, nhưng một số người thích những con chó mà toàn bộ giống chó đó nổi tiếng vì hiếm khi cắn ai đó.
Một số người thích nuôi chó Cane Corso, và trong khi tôi chắc chắn rằng có những chú Cane Corso rất đáng yêu, đôi khi chúng lại cắn người khi chúng cắn thật sự. Chúng ta có đang thực sự nói về xu hướng chấp nhận rủi ro so với an toàn hay không, và bạn có nghĩ rằng mọi người rơi vào hai nhóm nhiều hơn hoặc ít hơn về điều đó không?
Tôi nghĩ rằng đúng là một số người sẽ phát điên nếu họ chọn con đường an toàn, và ngay cả khi họ làm điều đó với lý do như, “Ôi, tôi không muốn hối tiếc về điều này,” nhưng họ cần một loại sự biến đổi nào đó trong cuộc sống của họ. Họ cần ra ngoài và làm những điều.
Yếu tố khác là chúng ta không biết những con đường mà chúng ta đã không chọn, và tôi sẽ đưa ra một ví dụ cá nhân về điều này. 20 năm trước, tôi đã đăng ký vào trường Pepperdine, nhưng tôi đã không đi. Tôi đã đăng ký chỉ vào giây phút cuối cùng và chuyển trường, vì vậy tôi chưa bao giờ thực sự tham dự, nhưng tôi đã hoàn tất thủ tục đăng ký.
Tất nhiên, tôi nghĩ, “Cuộc sống của tôi sẽ ra sao nếu tôi đã đi đến đó?” Bởi vì trường mà tôi đã chuyển đến, tôi đã gặp vợ tôi, bắt đầu sự nghiệp của mình ở đó, và thật dễ dàng để tôi nói, “Chúa ơi, tôi rất vui vì đã không đi đến đó,” vì cuộc sống của tôi sẽ không như ngày hôm nay, nhưng sự thật là, có thể nó sẽ ổn. Nó có thể sẽ tốt hơn. Bạn không bao giờ biết những con đường mà bạn đã không chọn sẽ dẫn đến đâu.
Điểm của Tiến sĩ Conrad, một cảm giác được điều chỉnh tốt về sự hối tiếc trong tương lai của bạn, nhưng không ai biết những con đường mà họ đã không chọn và chúng sẽ đi đâu, vì vậy điều đó thật khó khăn để có bất kỳ ý tưởng nào về con đường mà bạn nên đi. Tôi nghĩ chỉ cần tránh hai nhóm cực đoan đó. Như tôi đã nói trước đó, tôi nghĩ rằng thực sự hơn một nửa số người đang ở một trong những đầu cực đoan nào đó, chi tiêu nhiều hơn khả năng của họ hoặc tiết kiệm nhiều hơn mức cần thiết.
Có một phân phối đuôi béo trong cách mọi người quản lý tiền của họ, và vì vậy có khá nhiều người. Tôi nghĩ đó là lý do … Tôi nghĩ đó là một trong những lý do tại sao chúng ta sống trong một xã hội giàu có hơn bao giờ hết.
Không chỉ ở mức cao nhất, mà còn ở mức trung bình. Gia đình trung bình hiện nay giàu có hơn bao giờ hết, nhưng vì chúng ta quản lý tài sản theo những cách cực đoan như vậy, liệu điều đó có làm cho mọi người hạnh phúc hơn không? Chúng ta có hạnh phúc hơn hôm nay so với 40 năm trước hay 100 năm trước không? Có lẽ không có nhiều bằng chứng cho điều đó, vì việc quản lý tài sản theo cách thực sự làm cho bạn hạnh phúc hơn, giảm bớt sự hối tiếc và sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn khó hơn nhiều so với việc kiếm tiền và tích lũy theo thời gian.
Khi tôi lớn lên, bạn sẽ thấy sự pha trộn giữa những chiếc xe mới hơn, bao gồm cả một số chiếc xe rất đẹp, cũng như nhiều chiếc xe cũ kỹ, hư hỏng đang chạy quanh. Ngày nay, tất nhiên, điều này thay đổi tùy theo khu vực. Thực sự hiếm khi thấy những chiếc xe cũ kỹ hư hỏng. Bạn sẽ thấy một số chiếc xe cũ đẹp đã được phục hồi, nhưng đó là một câu chuyện hoàn toàn khác. Tôi cho rằng điều này là do tín dụng, rằng mọi người bây giờ có thể mua sắm bằng tín dụng. Khả năng mua sắm bằng tín dụng đã thay đổi cách chúng ta nghĩ về tiền bạc như thế nào?
Tôi biết những người có khoản nợ thẻ tín dụng khổng lồ, và tôi nghĩ họ hiện đang ở điểm mà họ cho rằng họ sẽ không bao giờ trả hết. Họ có thể sẽ không sống đủ lâu để trả hết, và họ cảm thấy thoải mái với điều đó, điều này thật đáng sợ khi chứng kiến. Một số người trong số họ thậm chí không phải là những người chi tiêu lớn. Họ chỉ tích lũy khoản nợ này sớm đến mức không thể thoát khỏi cái bẫy đó. Tôi biết những người khác, giống như tôi, trả hết hóa đơn thẻ tín dụng mỗi tháng. Tôi ghét bất cứ điều gì có lãi suất trên 18%, ngay cả khi tôi trễ một ngày, tôi cũng cảm thấy “Ôi!” Đồng thời, tôi không phải là người thích mua sắm nhiều thứ. Tôi không phải là người thích đồ vật. Tôi sở hữu một hoặc hai chiếc đồng hồ, một chiếc xe tải. Tôi chỉ không phải là người thích đồ vật, nhưng tôi chắc chắn có mối quan hệ tâm lý riêng với tiền bạc mà sau khi nói chuyện với bạn hôm nay, tôi chắc chắn sẽ nhận ra rằng nó cũng không được tối ưu hóa.
Thật dễ dàng để chỉ trích những người trong các nhóm khác nhau, nhưng quay trở lại vấn đề tín dụng, khả năng sở hữu và sử dụng những thứ mà chúng ta không thực sự sở hữu, cơ bản là vượt quá mức thu nhập của chúng ta về số lượng và loại xa xỉ phẩm mà chúng ta có thể tận hưởng đã thay đổi cách mà mọi người suy nghĩ và sử dụng tiền như thế nào? Bởi vì trong cuộc thảo luận hôm nay trong cuốn sách của bạn, chúng ta đang nói về tiền như thể đó là thứ mà chúng ta có, nhưng tín dụng cơ bản là sống vượt quá khả năng của bạn. Theo định nghĩa. Vâng. Tôi nghĩ phản ứng tức thì sẽ là, “Ôi, nó giúp bạn kéo tiêu dùng của mình lên trước để bạn có thể có nhiều đồ chơi hơn mà bạn sẽ không có trong một thời kỳ khác.” Thực tế, tôi nghĩ đối với nhiều người, điều đó ngược lại, rằng có rất nhiều người có những khoảng trống trong cuộc sống của họ, những thách thức trong cuộc sống của họ. Một câu trả lời rất dễ dàng, nếu bạn không hạnh phúc với cuộc sống của mình và bạn có một khoảng trống mà bạn đang cố gắng lấp đầy là, “Chà, nếu tôi có nhiều tiền hơn, vấn đề này sẽ biến mất.” Trong các thế hệ trước, các thập kỷ trước, bạn không thể chỉ ra ngoài và có một đống tiền hơn. Bạn kiếm tiền từ tiền lương của mình, đó là những gì bạn có. Ngày nay, nó dễ dàng hơn để cố gắng lấp đầy khoảng trống đó trong cuộc sống của bạn bằng tiền. Bạn có thể tiếp tục kiếm được nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Đối với nhiều người, họ sẽ thức dậy và nói, “Ôi, nếu chỉ tôi có chiếc xe đó, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn.” Họ đi mua chiếc xe đó và họ vẫn cảm thấy như cũ. Nó giống như, “À, bạn biết không? Nếu tôi có chiếc xe đó và chiếc đồng hồ đó, thì tôi sẽ cảm thấy tốt hơn.” Họ có chiếc đồng hồ, họ cảm thấy như cũ. “À, bạn biết điều gì đang thiếu? Một ngôi nhà. Tôi phải đi lấy cái đó.” Thật là kỳ diệu. Đó chỉ là một vòng xoáy liên tục. Vì bạn có thể tài trợ cho tất cả những điều đó, nên nó trở nên dễ dàng hơn và dễ dàng hơn để đi vào vòng xoáy đó. Paul Smith đã có một nhận thức tuyệt vời mà tôi rất thích từ tiểu sử của ông. Ông nói khi ông nghèo và trầm cảm, ông có hy vọng vì ông có thể tự nhủ, “Một ngày nào đó tôi sẽ có tiền và tất cả những vấn đề này sẽ biến mất.”
Khi anh ta giàu có và trầm cảm, anh ta vẫn trầm cảm và mất hết hy vọng vì có nhiều tiền hơn mức anh ta có thể tiêu. Anh ta không thể tự nói với mình, “Giá mà tôi có nhiều tiền hơn, những vấn đề này sẽ biến mất.” Đối với nhiều người, việc có sẵn tín dụng mang lại cho họ, theo tôi nghĩ, một cảm giác hy vọng sai lầm khiến họ tiếp tục chạy theo vòng xoáy, “Giá mà tôi có ngôi nhà lớn hơn, chiếc xe đẹp hơn, tất cả những vấn đề mà tôi phải đối mặt mỗi sáng sẽ biến mất.” Nó giữ họ trên con đường đó, mà tôi nghĩ nếu bạn thực sự không có quyền truy cập vào nhiều tiền như vậy, bạn có khả năng cao hơn để thức dậy và tự hỏi, “Cái lỗ này là gì? Tôi cần phải sửa chữa nó theo cách khác. Đó là sức khỏe. Đó là các mối quan hệ. Đó là mục đích, bất cứ điều gì nó có thể là,” thay vì cố gắng che đậy nó bằng một miếng băng dán tín dụng.
Thật thú vị. Đôi khi tôi nghĩ về câu nói, “Tiền không thể mua hạnh phúc.” Phản ứng ngay lập tức của tôi là đáp lại rằng, có lẽ ai đó có nhiều tiền đã nói điều đó, không phải vì tôi nghĩ tiền có thể mua hạnh phúc, mà vì tiền có thể giảm bớt căng thẳng. Tôi có những người bạn gần đây đã có con và họ có y tá ban đêm, họ trông khỏe khoắn hơn nhiều so với những người không thể chi trả cho điều đó, và còn nhiều điều khác nữa. Nếu bạn có vấn đề về sức khỏe, có cả một thế giới trong bệnh viện mà chúng ta sẽ không bàn đến trong tập này, nhưng có một thế giới về sự giàu có và cách mà một người thực sự được đối xử trong bệnh viện. Có rất nhiều kiến thức ẩn sau về mức thu nhập của mọi người khi họ vào bệnh viện. Mọi người sẽ mở to mắt khi nghe điều này. Họ sẽ được đưa đến những phòng khác nhau, những điều kiện khác nhau cho phép họ ngủ ngon hơn, hồi phục tốt hơn, kết quả sức khỏe phụ thuộc vào điều này, và còn nhiều điều khác nữa. Vì vậy, tiền không thể mua hạnh phúc, nhưng chắc chắn nó có thể giảm bớt căng thẳng và có thể thúc đẩy kết quả. Vậy chúng ta nên định hình điều đó như thế nào, đặc biệt nếu chúng ta đang theo đuổi việc kiếm thêm tiền,
Nhiều tài sản hơn, vì nhiều người đang có? Tiền chắc chắn có thể mua hạnh phúc. Tuy nhiên, đó thường là một con đường gián tiếp, và ý tôi là, một ngôi nhà lớn, sang trọng có làm bạn hạnh phúc hơn không? Câu trả lời có lẽ là có, nhưng lý do mà nó có thể làm bạn hạnh phúc là vì nó sẽ giúp bạn dễ dàng hơn trong việc tiếp đãi bạn bè và gia đình, và đó chính là điều thực sự làm bạn hạnh phúc. Đó là những kết nối bổ sung với những người đó. Đi nghỉ dưỡng ở một nơi đẹp có làm bạn hạnh phúc không? Một kỳ nghỉ đắt tiền, có, vì bạn sẽ tạo ra những kỷ niệm với con cái, với bạn đời, với bạn bè trong thời gian đó. Đó chính là điều làm bạn hạnh phúc. Vì vậy, bạn không thể nói rằng tiền không làm cho mọi người hạnh phúc. Nó có. Rõ ràng là có. Điều quan trọng khác là điều thực sự làm cho mọi người hạnh phúc ở cốt lõi là một cảm giác về mục đích. Có một câu nói hay trong bộ phim Boiler Room, nơi nhân vật nói: “Những người nói rằng tiền không mua được hạnh phúc thì không có tiền.” Tôi nghĩ có nhiều sự thật trong đó, rằng những người trở nên giàu có nói: “Tất nhiên là tôi hạnh phúc hơn bây giờ so với khi tôi nghèo. Tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ muốn quay lại đó.” Nhưng thường thì lý do bạn hạnh phúc hơn khi bạn giàu có là vì lý do bạn trở nên giàu có là vì bạn đã tìm thấy một loại mục đích nào đó. Bạn đã xây dựng một doanh nghiệp. Bạn đã thành công trong sự nghiệp của mình, và điều đó đã mang lại cho bạn một cảm giác về mục đích và danh tính tốt. Và nơi bạn thấy điều ngược lại là những người trúng số, họ trở nên giàu có, nhưng không phải vì họ đã đầu tư tốt, không phải vì họ đã xây dựng một doanh nghiệp, không phải vì họ thành công và được đồng nghiệp yêu mến, họ chỉ đơn giản là gặp may. Và đó là những người mà qua nhiều nghiên cứu cho thấy việc trúng số sẽ không làm bạn hạnh phúc. Nó có thể làm bạn hạnh phúc trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng theo thời gian thì không, vì bạn không có thêm mục đích nào. Bạn không thể thức dậy vào buổi sáng và nói: “Tôi đã xây dựng doanh nghiệp này. Tôi đã làm được. Tôi rất thành công. Tôi đã có bằng tiến sĩ. Tôi đã làm được.”
Không có điều đó.
Bạn chỉ gặp may mắn thôi.
Và vì vậy, điều đó sẽ không mang lại cho bạn nhiều hạnh phúc.
Vậy tiền bạc có thể mang lại cho bạn hạnh phúc hơn.
Tôi nghĩ điều đó có thể đúng với mọi người nếu bạn biết cách chi tiêu theo tính cách của mình và những thứ tương tự.
Chi tiêu nhiều tiền, chi tiêu một khoản lớn có thể làm bạn hạnh phúc hơn.
Tôi nghĩ rằng gần như không có giới hạn nào cho điều đó, nhưng nó khác nhau với mỗi người và thường là một cách gián tiếp.
Tôi nghĩ rất nhiều về điều này khi nếu tôi đi nghỉ đắt tiền với các con, giả sử đó là một trải nghiệm 10/10 về mặt hạnh phúc, kỷ niệm và những thứ tương tự.
Nhưng thực sự điều làm tôi hạnh phúc là dành thời gian không bị gián đoạn với các con của tôi.
Vì vậy, ở nhà và chơi Lego trên sàn phòng khách với chúng, có thể là khoảng 8,5 vì đó là điều làm tôi hạnh phúc.
Bạn chỉ cần tìm ra mục đích thực sự.
Tôi nghĩ một công thức tốt cho một cuộc sống khá tốt ở mức đơn giản nhất là độc lập cộng với mục đích.
Bạn cần có một mục đích lớn hơn bản thân mình, mà bạn đang theo đuổi, gia đình, tôn giáo, công việc, bất cứ điều gì, khác nhau với mỗi người.
Và bạn cần có sự độc lập để đảm bảo bạn có thể làm điều đó theo cách của riêng mình thay vì theo đuổi mục tiêu của người khác.
Đó là mức độ cao nhất của sự an lành tâm lý, độc lập và mục đích.
Và tiền không phải là một trong những điều đó, nhưng bạn có thể dễ dàng thấy cách mà tiền có thể giúp những điều đó.
Tiền mang lại cho bạn sự độc lập.
Nó có thể cho phép bạn tìm thấy mục đích của mình theo cách lớn hơn.
Bạn không phải theo đuổi, bạn không phải chịu sự chi phối của sếp.
Bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn, bạn độc lập.
Vì vậy, sử dụng tiền như một công cụ có thể làm bạn hạnh phúc hơn.
Chi tiêu tiền có thể làm bạn hạnh phúc hơn.
Nhưng đó không phải là điều làm bạn hạnh phúc.
Nó chỉ là một công cụ để làm những điều khác và đạt được những điều khác thực sự làm bạn hạnh phúc.
Tôi muốn tạm dừng một chút và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, AG1.
Đến bây giờ, nhiều bạn đã nghe tôi nói rằng nếu tôi chỉ có thể dùng một loại thực phẩm bổ sung, thì…
Bổ sung mà tôi muốn giới thiệu là AG1. Lý do là AG1 là sản phẩm bổ sung dinh dưỡng nền tảng có chất lượng cao nhất và đầy đủ nhất hiện có. Điều này có nghĩa là nó không chỉ chứa vitamin và khoáng chất, mà còn có probiotics, prebiotics và adaptogens để lấp đầy bất kỳ khoảng trống nào trong chế độ ăn uống của bạn và cung cấp hỗ trợ cho một cuộc sống bận rộn. Đối với tôi, ngay cả khi tôi ăn chủ yếu thực phẩm nguyên chất và thực phẩm chế biến tối thiểu, mà tôi thực hiện cho phần lớn lượng thực phẩm tiêu thụ của mình, thì rất khó để tôi có đủ trái cây và rau quả, vitamin và khoáng chất, vi chất dinh dưỡng và adaptogens chỉ từ thực phẩm. Vì lý do đó, tôi đã sử dụng AG1 hàng ngày kể từ năm 2012. Khi tôi làm điều đó, nó rõ ràng tăng cường năng lượng, hệ miễn dịch và hệ vi sinh vật đường ruột của tôi. Tất cả những điều này đều rất quan trọng cho chức năng não, tâm trạng, hiệu suất thể chất và nhiều hơn nữa. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt của họ. Hiện tại, họ đang tặng năm gói du lịch miễn phí cộng với một năm cung cấp Vitamin D3K2. Một lần nữa, đó là drinkag1.com/huberman để nhận ưu đãi đặc biệt đó. Tập hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi Roka. Roka sản xuất kính mắt và kính râm có chất lượng tuyệt đối cao nhất. Tôi rất vui khi chia sẻ rằng Roka và tôi đã hợp tác để tạo ra một kiểu kính với tròng đỏ mới. Những chiếc kính tròng đỏ này được thiết kế để đeo vào buổi tối sau khi mặt trời lặn. Chúng lọc bỏ ánh sáng sóng ngắn phát ra từ màn hình và từ đèn LED, những loại đèn LED thường được sử dụng làm đèn chiếu sáng trên cao và thực sự, đèn bàn hiện nay. Tôi muốn nhấn mạnh, kính tròng đỏ của Roka không phải là những chiếc kính chặn ánh sáng xanh truyền thống. Chúng không được thiết kế để đeo vào ban ngày và lọc ánh sáng xanh từ ánh sáng màn hình. Chúng được thiết kế để ngăn chặn toàn bộ dải bước sóng ức chế sự tiết melatonin vào ban đêm và có thể làm thay đổi giấc ngủ của bạn. Vì vậy, khi đeo kính tròng đỏ của Roka, chúng giúp bạn thư giãn và cải thiện quá trình chuyển tiếp vào giấc ngủ.
Những đêm này, tôi thức đến khoảng 10 giờ tối hoặc thậm chí nửa đêm và tôi dậy vào khoảng từ năm đến bảy giờ sáng, tùy thuộc vào thời điểm tôi đi ngủ. Bây giờ, tôi đeo kính Roka với ống kính đỏ ngay khi trời tối và tôi nhận thấy việc chuyển tiếp vào giấc ngủ dễ dàng hơn rất nhiều, điều này hoàn toàn hợp lý dựa trên tất cả những gì chúng ta biết về việc lọc bỏ các bước sóng ngắn của ánh sáng có thể giúp não bộ hoạt động đúng cách. Kính Roka với ống kính đỏ cũng trông rất ngầu. Bạn có thể đeo chúng khi đi ăn tối, đi hòa nhạc hoặc ra ngoài với bạn bè. Thật sự, có thể hỗ trợ sinh học của bạn một cách khoa học và vẫn giữ được sự xã hội. Nếu bạn muốn thử Roka, hãy truy cập Roka.com. Đó là R-O-K-A.com và nhập mã Huberman để tiết kiệm 20% cho đơn hàng đầu tiên của bạn. Một lần nữa, đó là R-O-K-A.com và nhập mã Huberman khi thanh toán. Tôi rất thích câu chuyện về việc dành thời gian với con cái của bạn trong kỳ nghỉ như một khoảng thời gian không có cấu trúc, cũng như dành thời gian không có cấu trúc với chúng khi chơi Lego ở nhà. Người hướng dẫn sau đại học của tôi thật buồn khi qua đời rất trẻ vì ung thư. Bà ấy 50 tuổi và tôi thực sự biết đến con của bà khi chúng còn trong bụng, vì bà ấy đang mang thai đứa đầu tiên và tôi đã tham dự lễ tưởng niệm ở đó, và đó là một điều tuyệt vời vì mọi người đã phát biểu và con của bà ấy đã đứng dậy, lúc đó chúng khoảng 8 và 11 tuổi và tôi chắc chắn rằng chúng có rất nhiều suy nghĩ và cảm xúc mà chúng không chia sẻ. Nhưng điều nổi bật nhất là chúng đánh giá cao khoảng thời gian không có cấu trúc mà mẹ chúng đã dành cho chúng. Đó không phải là một sự kiện lớn hay gì cả, mà là tất cả những khoảng thời gian không có cấu trúc mà bà đã dành cho chúng, và điều đó thật sự phản ánh bản chất của con người bà, vì vậy điều đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi và tôi sẵn sàng sống rất lâu, nhưng tôi nghĩ rằng đối với bất kỳ ai đang nghe điều này và vì tuyên bố mà Kahneman đã đưa ra rằng chúng ta không được điều chỉnh tốt.
Để cảm nhận một sự hối tiếc trong tương lai, thời gian không cấu trúc có lẽ là một trong những điều quý giá nhất mà chúng ta có thể dành cho các mối quan hệ của mình, cả với những người mà chúng ta tương tác và với chính bản thân mình, và tôi không nghĩ rằng điều này được thảo luận đủ. Có một nhà lão học tên là Carl Pilmer đã viết một cuốn sách tuyệt vời có tên là “30 Bài Học Để Sống” và những gì ông đã làm là phỏng vấn khoảng 100 người sống trăm tuổi và ông chỉ đơn giản hỏi, “Hãy kể cho tôi về cuộc sống của bạn, bạn có lời khuyên nào cho chúng tôi không?”
Trong cuốn sách của ông có một phần nói về tiền bạc và ông nói rằng trong số 1.000 người mà ông đã phỏng vấn, không một ai trong số họ khi nhìn lại cuộc đời đã nói, “Tôi ước gì tôi kiếm được nhiều tiền hơn,” không ai cả nhưng gần như tất cả họ đều nói, “Tôi ước gì tôi dành nhiều thời gian hơn cho con cái, tôi ước gì tôi đối xử tốt hơn với mọi người, tôi ước gì tôi dành nhiều thời gian hơn cho bạn bè, gia đình của mình,” điều đó là phổ quát nhưng việc kiếm thêm tiền thì không có trong đó chút nào.
Điều đó đã gây ấn tượng với tôi. Và như bạn đã chỉ ra, tuy nhiên, việc kiếm tiền cho phép có cơ hội dành thời gian với con cái và những người thân yêu ở mọi loại hình. Nó có thể như vậy nhưng tôi nghĩ có rất nhiều người mà điều đó ngược lại. Nếu bạn là một đối tác tại một công ty luật, bạn đang kiếm được rất nhiều tiền. Chúc mừng, tuyệt vời. Nếu bạn lái một chiếc xe đẹp và sống trong một ngôi nhà lớn, bạn cũng có thể đang làm việc 100 giờ mỗi tuần. Và những điều có thể làm đầy tâm hồn bạn thì khác nhau với mỗi người. Điều này không phải là phổ quát nhưng những gì thực sự có thể làm bạn hạnh phúc như dành thời gian với bạn bè, gia đình, tập thể dục, ngủ muộn thì không có sẵn cho bạn.
Vì vậy, đó là lý do tại sao nó là độc lập cộng với mục đích. Và tôi nghĩ có rất nhiều người kiếm hàng triệu đô la mỗi năm nhưng không có chút độc lập nào. Họ hoàn toàn bị ràng buộc bởi những ý thích của sếp, công việc của họ, của nhà tuyển dụng. Họ có thể yêu thích điều đó. Tôi không nói rằng bạn không nên làm như vậy nhưng họ hoàn toàn không có độc lập.
Tôi nghĩ có những tỷ phú không có sự độc lập vì họ bị ràng buộc vào việc phải làm những điều mà họ không thích. Và tôi nghĩ rằng nhiều người sẽ phát điên trong tình huống đó vì họ nghĩ, tôi kiếm được 5 triệu đô la một năm nhưng điều đó không làm tôi hạnh phúc hơn. Thực tế là, điều làm bạn hạnh phúc hơn chính là sự độc lập và bạn đang đẩy mình ra xa khỏi điều đó. Bạn có thể độc lập hơn khi bạn 15 tuổi và không có tiền so với khi bạn 40 tuổi kiếm hàng triệu đô la mỗi năm.
Vì vậy, trong một thế giới lý tưởng, điều mà tất nhiên không tồn tại, người ta sẽ tìm thấy một nghề nghiệp hoặc một sở thích mà họ cảm thấy thực sự có ý nghĩa, sẽ làm việc rất, rất chăm chỉ, sẽ kiếm đủ tiền để sau đó, tôi đoán, nghỉ hưu và dành thời gian không có cấu trúc với những người mà bạn yêu thương và sau đó đơn giản là ngừng làm việc trong mô hình này mà rõ ràng là một mô hình nhân tạo mà tôi đang tạo ra ở đây vì có vẻ như sau một thời điểm nhất định, miễn là bạn kiếm được số tiền đó thông qua một nỗ lực mà bạn cảm thấy có ý nghĩa, có thể với những người mà bạn thích hoặc thậm chí nếu không phải vậy, bạn vẫn thấy nó có ý nghĩa, bạn kiếm được số tiền đó, thì có vẻ như mọi thứ đều xoay quanh các tương tác giữa con người vào thời điểm đó.
Và điều đúng là kịch bản đó, kịch bản mơ ước đó, có thể đúng với 1% số người mà họ có thể kiếm đủ tiền để nghỉ hưu trẻ và sau đó theo đuổi bất cứ điều gì họ muốn. Có một doanh nhân tên là Felix Dennis, người đã viết một cuốn sách nhiều năm trước có tên là “Cách để trở nên giàu có” và trong cuốn sách đó có một câu nói. Ông ấy nói, vào thời điểm đó có thể ông đã ở độ tuổi 70 và có giá trị khoảng một tỷ đô la, cái gì đó như vậy. Ông ấy nói, nếu tôi biết những gì tôi biết bây giờ và có thể sống lại cuộc đời, tôi sẽ kiếm càng nhiều tiền càng tốt, nghỉ hưu ở tuổi 35 và trồng cây và viết thơ. Và ông ấy nói, nhìn lại, đó là điều tôi nên làm, nhưng hãy để đó sang một bên, tất nhiên không phải ai cũng có thể làm như vậy. Ông ấy đã làm gì? Ông ấy tiếp tục làm việc. Ông ấy tiếp tục làm việc. Dù ông ấy không cần thêm tiền. Chắc chắn rồi.
Điều này thật thú vị vì những người đạt được mức độ giàu có cao ở độ tuổi trẻ dường như vẫn tiếp tục tiến bước và chúng ta có thể đưa ra mọi loại giả định về lý do tại sao họ lại làm như vậy.
Sự kỳ vọng từ người khác rằng cái tôi của họ, theo nghĩa đen là cảm giác về bản thân họ theo một cách nào đó hoặc có thể hoàn toàn, gắn liền với cảm giác rằng họ vẫn đang theo đuổi, rằng việc từ bỏ vào thời điểm đó là một sự thất bại.
Ý tôi là, chúng ta có thể suy đoán cả ngày, nhưng những gì mà người đàn ông tên Felix này nói thực sự rất đúng. Dường như một khi mọi người đạt đến một con số nào đó và đối với mỗi người, con số đó sẽ khác nhau. Nó sẽ không phải là một tỷ đô la cho tất cả mọi người.
Khi họ có đủ tài nguyên cho bản thân và những người họ cần chăm sóc, có thể thêm một chút nữa như một khoản đệm, thì việc tiếp tục trên con đường đó trở nên vô nghĩa. Tôi nghĩ có rất nhiều người. Tôi nghĩ bạn là một trong số họ và tôi cũng là một trong số họ, những người thích những gì họ làm.
Nếu bạn và tôi đạt đến một điểm mà chúng tôi hoàn toàn độc lập về tài chính, tất cả số tiền mà chúng tôi cần cho phần còn lại của cuộc đời, tôi vẫn sẽ là một nhà văn. Bạn vẫn sẽ làm nghiên cứu của bạn vì chúng ta thích nó.
Chắc chắn rồi. Tôi yêu việc học. Tôi yêu việc học. Không chỉ đơn giản là, đúng không. Thực sự, nếu bạn là kiểu người nói, “Khi tôi đạt đến con số của mình, tôi sẽ dừng lại,” thì có lẽ bạn không yêu công việc của mình chút nào. Gần như theo định nghĩa, bạn không yêu nó.
Tuy nhiên, điều nguy hiểm là khi tiền bạc trở thành một phần trong bản sắc của bạn. Tôi thích làm nhà văn. Tôi thích quá trình viết. Nếu tôi nói, “Tôi phải tiếp tục viết sách vì tôi cần kiếm thêm tiền, tôi phải có giá trị tài sản ròng cao hơn,” đặc biệt nếu tôi đã vượt qua điểm chăm sóc gia đình mình, thì vào thời điểm đó, tôi nghĩ tiền bạc thực sự giống như một gánh nặng.
Nó là một tài sản tài chính và một gánh nặng tâm lý. Nó đang kiểm soát những gì bạn đang làm trong cuộc sống. Nếu bạn nói, “Tôi phải có nhiều hơn,” nếu có bất cứ điều gì trong cuộc sống mà bạn…
như, “Tôi phải có nhiều hơn,” và ngay cả khi tôi có nhiều hơn, điểm thỏa mãn của tôi lại tăng lên
và tăng lên.
Điều đó là gì?
Đó là một cơn nghiện.
Nó đang kiểm soát bạn vào lúc đó.
Có rất nhiều người mà tiền bạc là một tài sản tài chính và một gánh nặng tâm lý.
Tôi nghĩ điều đó thực sự đúng với một số người giàu nhất trong xã hội.
Nó phát triển theo cấp số nhân theo thời gian.
Càng trở nên giàu có, bạn càng nghiện việc có nhiều hơn.
Trong bối cảnh của tất cả những gì chúng ta đã nói cho đến nay là sinh học của phần thưởng dopamine.
Dopamine, tất nhiên, là một phân tử mà mọi người liên kết với phần thưởng, nhưng thực sự
nó liên quan đến việc theo đuổi phần thưởng.
Nó liên quan đến việc có nhiều hơn.
Và không phải ngẫu nhiên khi dopamine tham gia vào việc tạo ra chuyển động
trong cơ thể.
Đó là lý do tại sao những người mắc bệnh Parkinson, những người thiếu dopamine, không thể tạo ra chuyển động,
và nó cũng liên quan đến việc tạo ra chuyển động nhận thức và theo đuổi, chú ý đến những điều.
Có một ý tưởng mà tôi đã thúc đẩy trong vài năm qua, bao quát một tài liệu lớn về dopamine, nói rằng nghiện là sự thu hẹp tiến bộ của
những điều mang lại cho bạn niềm vui, nhưng định nghĩa của bạn thực sự tốt hơn nhiều, tôi nhận ra.
Nghiện là sự thu hẹp tiến bộ của những điều mang lại cho bạn niềm vui và/hoặc sự an toàn,
hoặc cảm giác an toàn.
Ở đây chúng ta không nói về việc kiếm nhiều tiền hơn để tận hưởng mọi thứ hơn.
Chúng ta đang nói về việc kiếm nhiều tiền hơn để tránh cảm giác rằng nỗi đau đang đến, hoặc rằng chúng ta
đang dễ bị tổn thương.
Đối với nhiều người, nỗi đau đó là nỗi đau xã hội, rằng họ sẽ không leo lên đủ cao
trên nấc thang xã hội, rằng bạn bè của họ kiếm được nhiều hơn họ, rằng hàng xóm của họ
có một ngôi nhà lớn hơn, bất cứ điều gì có thể xảy ra.
Đó là nỗi đau mà họ đang cố gắng tránh.
Đó là một trò chơi không thể thắng, vì, thật may mắn, có rất nhiều người rất giàu
trên thế giới này, và không quan trọng bạn kiếm được bao nhiêu tiền, luôn có ai đó
Có những người ngoài kia kiếm được nhiều hơn, sống tốt hơn, có một ngôi nhà lớn hơn và một chiếc xe đẹp hơn. Điều đó luôn đúng. Nếu bạn đang đi trên con đường “Tôi cần kiếm nhiều hơn để leo lên bậc thang để có nhiều hơn, để kiếm nhiều hơn người khác,” thì đó là một trò chơi mà bạn không thể thắng. Tôi nghĩ rằng trò chơi so sánh này cũng tăng lên khi bạn trở nên giàu có hơn. Những tỷ phú có khả năng so sánh bản thân với những tỷ phú khác nhiều hơn là công nhân nhận mức lương tối thiểu so sánh với người kiếm được 10 đô la một giờ hay bất cứ điều gì. Bạn có khả năng so sánh lối sống của mình càng nhiều khi bạn trở nên giàu có hơn. Vì việc so sánh với người khác mang lại cho bạn cảm giác không đủ, có một sự mỉa mai ở đây. Thật khó để hiểu và chấp nhận điều đó, nhưng một trong những người cảm thấy không an toàn về tiền bạc nhất mà bạn sẽ gặp là những người giàu có nhất mà bạn sẽ gặp, những người sống trong một biệt thự 15.000 bộ vuông. Vâng, nhưng anh ta có một biệt thự 17.000 bộ vuông. Những điều mà người bình thường sẽ không bao giờ nghĩ đến lại tiêu tốn cuộc sống của họ. Một lần nữa, đó là điểm mà tiền bạc giống như một món nợ tâm lý. Nó là một gánh nặng tâm lý. Nó kiểm soát … Nó trở thành một phần không thể thiếu trong danh tính của họ. Họ thức dậy vào buổi sáng và nhìn vào gương và thấy một người kiếm tiền. Đó là danh tính của họ. Bạn là ai? Tiền. Đó là lúc quá trình theo đuổi tiền bạc của bạn trở thành một trở ngại cho hạnh phúc của bạn theo thời gian. Bạn không sử dụng nó như một công cụ để sống một cuộc sống tốt hơn. Sử dụng nó như một thước đo để so sánh bản thân với người khác. Tôi tin rằng tất cả các hình thức nghiện, tất cả các hình thức nghiện đều căn bản là nỗi sợ cái chết. Chúng là cách thu hẹp nhận thức về thời gian của chúng ta để chúng ta theo đuổi một cái gì đó và đối với những người có thể đặt nghiện của họ vào công việc, nó có phản hồi là “chức năng” thay vì không chức năng.
Điều này cũng đúng với những người luôn tìm kiếm giải thưởng trong nghề nghiệp của họ. Ý tôi là, có những nghề nghiệp, bao gồm cả học thuật, nhưng cũng có những nghề khác mà mọi người liên tục trao giải thưởng cho nhau và điều đó tạo ra ảo tưởng về sự tiến bộ khi thực tế có rất nhiều điều đang diễn ra.
Bây giờ, những người này thường có gia đình và mối quan hệ khá lành mạnh, vì vậy họ không loại trừ lẫn nhau. Nhưng tôi biết một vài tỷ phú, không nhiều, nhưng tôi biết một số người rất hạnh phúc, họ thường là những người vẫn đang làm việc và theo đuổi những điều mới mẻ, những người học hỏi say mê.
Nhưng có lẽ do công việc mà tôi làm, tập trung vào khoa học, nhưng cũng là sức khỏe, những tỷ phú hiện đại mà tôi biết dường như rất chú trọng không chỉ vào việc kiếm tiền mà còn cố gắng đảm bảo vị trí của họ trên hành tinh này trong một thời gian dài. Không phải thông qua di sản, mặc dù tôi nghĩ nhiều người trong số họ thích cung cấp cho các thế hệ tiếp theo trong gia đình họ, chắc chắn.
Không phải bằng cách đặt tên của họ lên các tòa nhà nữa, điều này từng là cách mà người ta làm, mà thay vào đó là cố gắng đảm bảo tình trạng sức khỏe của họ, vì điều duy nhất mà tiền có thể mua được là chăm sóc sức khỏe tốt hơn, nhưng tiền không thể mua thêm năm tháng cuộc đời của bạn, ngoại trừ những điều mà bạn sẵn sàng không làm và làm theo hành vi.
Bạn vẫn phải tập thể dục, bạn vẫn phải ngủ đủ giấc, bạn phải tránh một số điều nhất định và vì vậy những tỷ phú hiện đại thường nói về những gì họ đang làm cho sức khỏe của họ thay vì du thuyền, xe hơi, v.v. Điều này giờ đây đã trở thành một loại chỉ số để so sánh.
Hồ sơ máu trở thành một điểm để khoe khoang cho mọi người. Thật thú vị. Có lẽ nếu bạn nhìn lại khoảng 50 hoặc thậm chí 100 năm trước và xa hơn nữa, những người giàu có hơn thì ít làm lao động chân tay hơn. Bây giờ họ đang làm nhiều lao động chân tay hơn để cố gắng sống lâu hơn.
Bạn nghĩ gì về mối quan hệ giữa sức khỏe thể chất và tiền bạc? Rõ ràng, có một điểm cân bằng ở đó, nhưng không có viên thuốc nào mà mọi người có thể mua để sống lâu hơn.
Tôi nhìn nhận điều này theo hướng tiêu cực của những người làm việc cực kỳ vất vả để kiếm tiền đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất của họ, và điều đó là vô cùng phổ biến. Đó là một hình thức nợ khác mà bạn có thể dễ dàng đo lường giá trị tài sản ròng và thu nhập của mình. Bạn có thể gán một con số cho nó, rất dễ để đo lường.
Việc đo lường sức khỏe của bạn thì khó hơn nhiều, và tôi nghĩ rằng dễ dàng hơn cho mọi người nói, “Vâng, tôi chỉ ngủ năm giờ tối nay và tôi đang trong cuộc ly hôn thứ ba và tôi thừa cân, nhưng năm nay tôi kiếm được rất nhiều tiền,” vì một điều rất dễ đo lường và những điều kia thì khó hơn nhiều.
Hạnh phúc của bạn, sức khỏe của bạn, một điều thì khó đo lường hơn. Tôi cũng nghĩ rằng nếu bạn rất giàu, đặc biệt là những người rất, rất giàu, bạn sẽ quen với việc, “Tôi có thể búng tay và thực sự có được bất cứ thứ gì, một chiếc máy bay Gulfstream, một biệt thự, bất cứ thứ gì. Tôi có thể có nó ngay bây giờ,” nhưng sức khỏe giống như điều cuối cùng khó nắm bắt mà nhìn chung bạn không thể mua được, và tôi nghĩ điều đó khiến nhiều người phát điên, và đó là lý do nếu bạn có thể có bất cứ thứ gì trên thế giới bằng cách búng tay và có được nó, thì cuối cùng bạn sẽ hướng tới điều mà bạn không có, đó là sự bất tử, và tôi nghĩ có một lịch sử dài về điều đó quay trở lại với những người như Robert Barron, John D. Rockefeller đã bị ám ảnh với điều đó, Andrew Carnegie cũng bị ám ảnh với điều đó.
Nếu bạn có thể có mọi thứ vật chất trên thế giới, bạn vẫn sẽ có khát khao, và những người bình thường có thể ngồi lại và mơ mộng và nói, “Một ngày nào đó tôi sẽ có một biệt thự. Chúng tôi thậm chí không có một biệt thự. Một ngày nào đó tôi sẽ có một ngôi nhà của riêng mình. Tôi sẽ có một chiếc xe. Tôi sẽ gửi con tôi vào đại học.” Ai cũng muốn mơ mộng.
Vì vậy, nếu tất cả những điều đó là điều hiển nhiên, bạn có tất cả tiền bạc mà bạn có thể chi tiêu, bạn vẫn muốn mơ mộng.
Vậy bạn mơ về điều gì?
Tất cả đều liên quan đến chất lượng và tôi nghĩ rằng điều đó đã đúng trong một khoảng thời gian rất dài.
Điều thú vị là có một nhà sử học đã nhìn lại về tầng lớp quý tộc Anh.
Ông đã thu thập rất nhiều dữ liệu về thời gian sống của mọi người ở các điểm khác nhau trong nền kinh tế Vương quốc Anh và những gì ông phát hiện là cho đến khoảng năm 1750, những thành viên giàu có nhất của Vương quốc Anh lại có tuổi thọ ngắn nhất.
Những người nghèo nhất lại là một trong những người sống lâu nhất và ông đã đào sâu vào điều này.
Làm thế nào điều này có thể xảy ra?
Những người giàu có chết nhanh nhất.
Và những gì ông tìm thấy là những người giàu có là những người duy nhất có thể chi trả cho tất cả các loại thuốc giả và những bác sĩ giả mạo chỉ đang đầu độc họ.
Họ đã bị đầu độc vào thời điểm mà chúng ta chưa biết gì về y học.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng ý tưởng “Tôi muốn có một cuộc sống tốt hơn và tôi nên có thể mua được điều đó” có một lịch sử dài về việc phản tác dụng đối với mọi người.
Có rất nhiều sự phấn khích ngay bây giờ về tế bào gốc và các phương pháp điều trị hiện chưa có sẵn ở Hoa Kỳ nhưng có sẵn ở nước ngoài và tôi thường được hỏi về những điều này.
Hầu hết trong số đó chưa được FDA phê duyệt.
Một số trong số đó có thể sẽ không bao giờ được FDA phê duyệt.
Chúng ta có thể sẽ nói về tế bào gốc vào một thời điểm khác.
Bạn có nghĩ rằng bạn thấy điều này không, nơi những người giàu có nhất đang chi tiền cho các phương pháp điều trị mà bạn biết là sẽ không hiệu quả hoặc rất đáng nghi ngờ?
Có.
Mọi lúc.
Và sau đó có thể phản tác dụng với bạn, điều đó có thể khiến bạn kém khỏe mạnh hơn.
Ôi, hoàn toàn đúng.
Ý tôi là, tôi chỉ muốn chỉ ra rằng, tôi không có gì chống lại các liệu pháp tế bào gốc.
Tôi nghĩ chúng có tiềm năng lớn.
Nhưng có một câu chuyện có thật về một phòng khám tế bào gốc ở Florida trước khi FDA can thiệp, đã tiêm tế bào gốc vào mắt của những người giàu có có khả năng chi trả cho phương pháp điều trị.
Những người này có một số dấu hiệu cho bệnh thoái hóa điểm vàng và những vấn đề khác có thể gây ra.
mù và đoán xem điều gì đã xảy ra với những người này?
Họ đều bị mù.
Điều đó đã khiến các liệu pháp tế bào gốc bị dừng lại ở nước này.
Nhiều người đang nhận các liệu pháp tế bào gốc và những thứ liên quan từ nước ngoài.
Họ trở về và họ đi bộ, nói chuyện.
Và họ gọi cho tôi và hỏi tôi nghĩ gì và tôi có rất nhiều suy nghĩ.
Ý tôi là, tôi nghĩ rằng những điều cơ bản về tuổi thọ là rõ ràng.
Ý tôi là, bạn muốn tránh chấn thương đầu và các chất độc hại trong môi trường.
Những điều đó là có thật.
Và nếu bạn có một số đột biến nhất định như đột biến BRCA, bạn cần phải cẩn thận hơn về
ung thư và tránh hút thuốc.
Tất cả những thứ đó, đúng không?
Rượu hóa ra là có khả năng gây ung thư và những thứ tương tự.
Nhưng sau đó là hoạt động thể chất, dinh dưỡng, kết nối xã hội, giấc ngủ, ánh sáng mặt trời, tất cả những thứ mà tôi đã nói trong podcast này và những người khác cũng nói đến.
Nhưng đúng là, những người rất giàu đang tìm kiếm lợi thế để sống lâu hơn.
Và đúng là khi bạn bắt đầu kết hợp tất cả những điều cơ bản về những điều nên và không nên, tất cả các hành vi, và sau đó bạn bắt đầu bổ sung thêm một vài điều khác, bạn có cảm giác về sức sống nhiều hơn, điều đó gợi ý rằng họ có thể sống lâu hơn, nhưng chúng ta vẫn chưa biết.
Chúng ta vẫn chưa biết.
Ngoại trừ việc tập thể dục mà chúng ta hoàn toàn biết có thể làm tăng mật độ ti thể, mang lại cho mọi người nhiều năng lượng và sức sống, v.v., hầu hết những điều này vẫn là một dấu hỏi lớn.
Thấy không, tôi có thể thấy một người rất giàu sử dụng tiền của họ nếu bạn rất ốm và bạn có một loại ung thư hiếm để ném mọi thứ vào đó.
Mỗi bác sĩ xuất sắc.
Đúng.
Những liệu pháp triệu đô, thì không hoàn toàn.
Nhưng tôi nghĩ rằng đó là một vấn đề khác nếu bạn đã khá khỏe mạnh để nói, “Tôi sẽ ném tiền của mình vào việc cố gắng trở nên bất tử hoặc gần như vậy,” bất cứ điều gì có thể.
Đó là một điều khác.
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Và tôi nghĩ điều chúng ta đang nói ở đây là bạn đã nói nó khá nhanh, nhưng tôi muốn nhấn mạnh điều này vì tôi nghĩ nó thực sự quan trọng rằng ngay cả những người có hàng tỷ đô la vẫn có một cảm giác khao khát về điều gì đó thiếu thốn hoặc điều gì đó mà họ không có. Và trong một số trường hợp, đó là yếu tố duy trì cho sự hạnh phúc của họ. Bạn nói rằng việc theo đuổi cũng là điều tốt. Đúng vậy. Có thể điều đó cũng liên quan đến dopamine, đúng không? Chúng ta luôn muốn nhiều hơn. Đó là sự theo đuổi cái nhiều hơn. Và nếu bạn đủ giàu có để có mọi thứ, bạn vẫn có một phần trong não của mình nói rằng, “Đúng vậy, nhưng tôi muốn nhiều hơn. Tôi muốn nhiều hơn. Tôi muốn nhiều hơn.” Và nếu bạn đã khai thác hết phần vật chất của thế giới, phần vật chất của thế giới, và hãy để sang một bên những người tỷ phú, ngay cả những gia đình Mỹ bình thường, sở hữu một ngôi nhà khiêm tốn, sở hữu một chiếc xe hoạt động tốt, sở hữu những bộ quần áo đẹp, sẽ gửi con cái họ đến một trường công lập. Theo nhiều định nghĩa lịch sử, họ có mọi thứ, họ có mọi thứ mà bạn cần. Nhưng bạn luôn khao khát nhiều hơn. Luôn luôn có sự theo đuổi, “Vậy còn điều gì khác mà tôi không có?” Và tôi nghĩ điều bạn muốn hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống là điều bạn muốn và không thể có. Đó là điều mà bạn sẽ theo đuổi bằng tất cả nỗ lực của mình, là điều mà bạn muốn và không thể có. Và tôi nghĩ đó là nơi sức khỏe đến với nhiều người trong số này. Miễn là bạn nghĩ rằng có khả năng bạn có thể đạt được nó. Mạch dopamine thích điều đó, bạn muốn những gì bạn cảm thấy chỉ nằm ngoài tầm với của bạn, nhưng có thể đạt được. Ý tôi là, đó là lý do tại sao mọi người ném nhiều tiền vào cờ bạc. Nhưng có lẽ với mạng xã hội, nó khiến mọi thứ dường như gần như bất cứ điều gì cũng nằm trong tầm với của bạn, vì trước đây, trước khi có mạng xã hội, cái nhìn của bạn về thế giới chủ yếu là hàng xóm, đồng nghiệp và anh chị em của bạn. Và bây giờ cái nhìn của mọi người về thế giới là một đoạn phim nổi bật được chọn lọc từ những sự kiện cực đoan nhất trên thế giới.
Nếu bạn là một thiếu niên 15 tuổi đang lướt Instagram, thì những gì nằm trong tầm với của bạn, những gì trông có vẻ trong tầm với là một chiếc Ferrari, một chiếc máy bay riêng và một biệt thự theo cách mà không tồn tại khi bạn và tôi còn nhỏ, và tôi nghĩ điều đó làm cho mức độ khát vọng trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Có những ví dụ thực tế về những người đã từ tay trắng trở nên cực kỳ nổi tiếng hoặc giàu có, v.v. Tôi có thể nói rằng khoảng một lần mỗi tháng, có ai đó đến gần tôi và nói: “Chỉ cần chờ xem, một ngày nào đó, tôi sẽ có podcast hàng đầu thế giới về chủ đề nào đó.” Họ đang cố gắng gieo mầm cho điều mà họ đã thấy trên mạng xã hội, đó là những ví dụ về những người, trước đây được gọi là từ nghèo khó đến giàu có, nhưng có những điểm tương đồng trong các vũ trụ khác nhau.
Có một nhạc sĩ nổi tiếng, tôi nghĩ tên anh ấy là Ed Sheeran, người mà vẫn có một video từ sớm nói rằng anh ấy biết mình sẽ thành công. Nếu bạn xem tài liệu về Conor McGregor, thật tuyệt vời. Tôi nghĩ nó có tên là Notorious trên Netflix, ngay cả khi mọi người không quan tâm đến MMA, họ cũng nên xem ít nhất phần đầu tiên. Anh ấy đã tự quay video từ rất sớm, và anh ấy đã đưa ra dự đoán rằng mình sẽ trở thành nhà vô địch thế giới, và sau đó anh ấy đã trở thành nhà vô địch thế giới, đúng không?
Đây là một giai thoại tuyệt vời mà Kanye West đã từng luyện tập bài phát biểu nhận giải Grammy của mình khi anh ấy đi bộ đến tàu điện vì không đủ tiền mua xe. Khi anh ấy hoàn toàn là một người vô danh, anh ấy đã luyện tập bài phát biểu nhận giải Grammy của mình với sự tham vọng tuyệt đối về nơi mà mình sẽ đến.
Và tôi không biết giai thoại này có đúng không, nhưng có một giai thoại mà tôi nghe nói rằng Matt Damon và Ben Affleck đã luyện tập bài phát biểu nhận giải Oscar của họ trong sân trường khi họ còn nhỏ, và sau đó họ đã phát biểu và cười về điều đó. Tôi lớn lên với việc trượt ván, vì vậy khi tôi mới bắt đầu, những cái tên như Tony Hawk, Mike McGill và Steve Caballero là những cái tên nổi bật vào thời điểm đó, đúng không?
Khoảng cách giữa chúng tôi và họ thật sự rất lớn.
Khi tôi là sinh viên năm ba trung học, người bạn thân nhất của tôi lúc đó, Paul Zouane, đã gửi một băng video của mình đến một công ty có tên là Planet Earth.
Anh ấy đã được tài trợ.
Ngay sau đó, chúng tôi có mặt ở cửa hàng, xem anh ấy trượt ván, và chỉ trong một hoặc hai năm, anh ấy đã có mẫu giày chuyên nghiệp riêng.
Tôi nghĩ rằng mạng xã hội không chỉ mang đến cho chúng ta cảm nhận về những gì đang diễn ra, mà còn cung cấp cho chúng ta những ví dụ rõ ràng về những người đã từ hoàn toàn vô danh trở nên cực kỳ nổi tiếng.
Chỉ trong năm ngoái, có một cô gái được gọi là Hawk, đã được phỏng vấn bên ngoài một quán bar hay gì đó.
Cô ấy có một podcast rất nổi tiếng.
Cô ấy có nhà tài trợ.
Cô ấy được biết đến.
Thực sự đã trở thành một trong những người nổi tiếng nhất trong nước.
Đúng vậy. Và bây giờ cô ấy có một nguồn thu nhập tài chính từ podcast của mình.
Điều này tạo ra một ý tưởng trong tâm trí mọi người hoặc khả năng, dù có xa vời, rằng nếu ai đó đặt một chiếc camera trước mặt bạn, chỉ với một điều bạn nói, bạn có thể đột nhiên trở thành một người nổi tiếng quốc tế và có khả năng từ “rách rưới” trở thành “giàu có”.
Nếu bạn nhìn vào các nghiên cứu, khi bạn hỏi thanh thiếu niên, nghề nghiệp mà bạn thích là gì? Bạn muốn trở thành gì khi lớn lên?
Trước đây, đó là phi hành gia, bác sĩ, doanh nhân.
Bây giờ, “người có ảnh hưởng” là điều mà mọi người muốn trở thành, rõ ràng là như vậy.
Có vẻ như đó là con đường nhanh nhất đến danh tiếng và sự giàu có, và đối với nhiều người, đúng là như vậy.
Chị dâu của tôi là một giáo viên mẫu giáo.
Cô ấy có một cô bé trong lớp có hơn một triệu người theo dõi trên YouTube khi còn là học sinh mẫu giáo.
Điều đó không tồn tại khi bạn và tôi còn nhỏ, hoặc nếu có thì rất hiếm.
Nhưng bây giờ có đủ người biết đến những câu chuyện như vậy, ngay cả khi chỉ có một vài người, đủ để mang lại cho bạn cảm giác hy vọng rằng, nếu họ có thể làm được, tôi cũng có thể làm được.
Vậy thì, tôi muốn nói với tất cả mọi người rằng nếu bạn nghĩ rằng danh tiếng là điều bạn muốn, thì danh tiếng…
Hạn chế tự do của bạn, nó không tăng cường tự do của bạn. Có một câu nói hay từ Neval, nơi ông nói: “Điều bạn muốn là trở nên giàu có và vô danh.” Đó là điểm ngọt ngào mà bạn muốn đạt được. Ngược lại, bạn nghèo và nổi tiếng. Và đó là vị trí khó khăn nhất để ở. Nhưng nếu bạn có thể trở nên giàu có và vô danh, bởi vì tôi nghĩ có một khái niệm rất quan trọng liên quan đến tiền mà tôi gọi là nợ xã hội, đó là khi tiền bạn có ảnh hưởng, nó thay đổi cách người khác nghĩ về bạn, và thậm chí có thể là cách bạn nghĩ về chính mình. Và bạn có thể đo lường tài sản của mình. Thực ra đó không phải là nợ. Nó không giống như nợ mà bạn phải trả cho ngân hàng, nhưng nó thực sự là một khoản nợ theo nghĩa là nó là một cái neo cho hạnh phúc của bạn mà bạn phải trả lại. Và nổi tiếng là khoản nợ xã hội tối thượng. Đối với nhiều người, khoản nợ xã hội từ sự nổi tiếng của họ nhiều hơn số tiền mà họ kiếm được từ những gì đã khiến họ nổi tiếng ngay từ đầu. Và có một giai thoại từ Tiger Woods, nơi ông nói: “Ông yêu thích lặn biển vì khi ông ở 100 feet dưới đại dương, đó là thời điểm duy nhất trên thế giới mà mọi người không chụp ảnh ông, không hỏi ông điều gì và không nhìn chằm chằm vào ông.” Như vậy, điều đó thật tệ. Không phải là bạn có nhiều sự đồng cảm với một người như vậy, nhưng điều đó thật sự tệ. Bạn có thể đo lường giá trị tài sản ròng của ông rất nhanh. Giá trị tài sản ròng của bạn là gì? Chỉ cần cho tôi thấy con số. Bạn có thể đo lường trách nhiệm cảm thấy như bạn không có sự riêng tư trừ khi bạn đang lặn biển. Đó là một điều khó khăn. Và ở nhiều mức độ khác nhau, nhiều người có điều đó, ngay cả khi bạn đang kiếm một khoản thu nhập khiêm tốn. Và đột nhiên, bạn bè, gia đình của bạn bắt đầu nói: “Này, tôi nghe nói bạn được tăng lương. Tôi cũng có thể cần một chút.” Đó là một khoản nợ xã hội. Họ muốn bạn trả tiền bữa tối và những thứ tương tự. Và tất nhiên, có thể bạn vui lòng làm điều đó. Bạn vui lòng chia sẻ, nhưng đừng giả vờ rằng không có một chút nợ xã hội và trách nhiệm nào đi kèm với mỗi khoản thu nhập thêm mà bạn có.
Ý tôi là, rất nhiều mạng xã hội, theo định nghĩa, về số lượng người theo dõi được hiển thị, v.v., số lượng lượt thích và bình luận được hiển thị được thiết kế để thiết lập những chỉ số so sánh này.
Đúng vậy, những bộ óc thông minh nhất của thế hệ này làm việc tại Facebook, Instagram và Twitter để tìm ra cách tạo ra cảm giác thiếu thốn (FOMO), cách tạo ra một chút dopamine nhiều hơn.
Và họ rất giỏi trong việc đó.
Tôi muốn tạm dừng một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
Gần đây tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm cách tiếp cận toàn diện nhất về xét nghiệm lab.
Mặc dù tôi đã lâu là một người hâm mộ việc xét nghiệm máu, nhưng tôi thực sự muốn tìm một chương trình sâu hơn để phân tích máu, nước tiểu và nước bọt nhằm có được cái nhìn toàn diện về sức khỏe tim mạch, tình trạng hormone, sự điều chỉnh hệ miễn dịch, chức năng trao đổi chất, tình trạng vitamin và khoáng chất, và các lĩnh vực quan trọng khác của sức khỏe và sự sống động tổng thể của tôi.
Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm chỉ số sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần, mà còn phân tích những kết quả này và cung cấp những hiểu biết từ các bác sĩ hàng đầu về kết quả của bạn.
Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có hai mức thủy ngân cao trong máu.
Điều này hoàn toàn bất ngờ đối với tôi.
Tôi không hề biết trước khi thực hiện xét nghiệm.
Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều này, mà còn cung cấp những hiểu biết từ bác sĩ về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân đó, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ, vì tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cũng cố gắng ăn nhiều rau xanh hơn và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc, và đã giúp giảm mức thủy ngân của tôi.
Xét nghiệm lab toàn diện như thế này rất quan trọng cho sức khỏe, và trong khi tôi đã thực hiện điều này trong nhiều năm, tôi luôn thấy nó quá phức tạp và tốn kém.
Tôi đã rất ấn tượng với Function, cả về mức độ dễ sử dụng, tức là hoàn thành bài kiểm tra, cũng như độ toàn diện và tính khả thi của các bài kiểm tra, đến nỗi tôi gần đây đã gia nhập hội đồng tư vấn của họ, và tôi rất vui mừng vì họ đang tài trợ cho podcast này.
Nếu bạn muốn thử Function, hãy truy cập functionhealth.com/huberman. Hiện tại, Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những người nghe của phòng thí nghiệm Huberman.
Một lần nữa, đó là functionhealth.com/huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
Một điều mà tôi ước ai đó sẽ làm, có thể đã được làm rồi, là bạn đã đề cập trước đây rằng đây không phải là điều bình thường, nhưng tôi đoán đây là một điều khá phổ biến, đó là một bài viết sẽ xuất hiện và nói, “Năm điều mà mọi người nói trên giường bệnh,” và họ nhìn lại và nhắc đến rằng họ ước mình đã dành ít thời gian hơn cho công việc, họ ước mình đã dành nhiều thời gian hơn cho con cái, hoặc nhiều thời gian hơn với thiên nhiên, có thể.
Có ai đó từng hỏi trực tiếp mọi người rằng những điều mà họ tự hào nhất là gì hoặc những điều mà họ thực sự cảm thấy mang lại cho họ ý nghĩa to lớn khi họ còn sống và khi họ sắp ra đi không? Bởi vì điều đó liên quan, nhưng nó có phần ngược lại với cùng một câu hỏi.
Warren Buffett đã đề cập đến điều này một lần. Ông nói, “Một cách tốt để suy nghĩ về cuộc sống là,” nó có phần u ám, nhưng ông nói, “Hãy viết những gì bạn muốn bài điếu văn của bạn nói, và sau đó làm ngược lại để sống theo điều đó.”
Trong tình huống đó, nếu bạn phải viết, bạn muốn bài điếu văn của bạn nói gì? Hầu hết mọi người sẽ nói, “Ôi, tôi hy vọng nó nói rằng Morgan là một người cha tốt. Anh ấy là một người chồng tốt. Anh ấy đã giúp đỡ cộng đồng của mình. Anh ấy được đồng nghiệp ngưỡng mộ.” Đó là điều tôi muốn nói, và đối với nhiều người, điều đó khác nhau với từng người, nhưng nó sẽ là điều gì đó như vậy.
Lý do Buffett nói rằng điều này quan trọng là vì không ai đang viết bài điếu văn mà họ mong muốn lại nói, sẽ không bao gồm kích thước ngôi nhà của họ, bao nhiêu mã lực mà chiếc xe của họ có,
Cách mà quần áo của họ đẹp như thế nào, bởi vì ai cũng biết điều đó không quan trọng.
Giống như, quên đi ai đã nghĩ ra ý tưởng này.
Có một điều giữa những phẩm chất trong sơ yếu lý lịch và những phẩm chất trong điếu văn.
Đó là David Brooks.
David Brooks đã nói điều đó.
Cảm ơn bạn.
Phẩm chất trong sơ yếu lý lịch là số tiền bạn kiếm được, bằng cấp của bạn, mọi thứ.
Phẩm chất trong điếu văn là, ông ấy là một người cha tuyệt vời.
Ông ấy là một người bạn tuyệt vời.
Ông ấy đã giúp đỡ cộng đồng của mình.
Ông ấy hài hước, và tôi nghĩ hầu hết mọi người thực sự khao khát có được những phẩm chất trong điếu văn, nhưng họ dành cả ngày để theo đuổi những phẩm chất trong sơ yếu lý lịch.
Phẩm chất trong sơ yếu lý lịch có thể rất tuyệt.
Tôi muốn có một nền giáo dục tốt.
Tôi muốn có một thu nhập tốt, nhưng điều bạn thực sự đang cố gắng theo đuổi là sử dụng những thứ đó để đạt được nhiều phẩm chất trong sơ yếu lý lịch hơn vào cuối ngày.
Tôi nghĩ nếu bạn suy nghĩ về điều đó qua lăng kính đó, nhiều điều trong số này trở nên rõ ràng.
Đó là lý do tại sao, như tôi đã nói, đi nghỉ tuyệt vời với các con của tôi, nếu đó là 10, điều thực sự thú vị về điều đó là dành thời gian với chúng.
Khi tôi tách biệt khỏi công việc, tôi không kiểm tra điện thoại của mình mỗi bảy giây.
Tôi chỉ dành hàng giờ bên các con, dành cho chúng sự chú ý đầy đủ của tôi.
Đó là điều làm tôi hạnh phúc.
Cảnh biển thì tuyệt vời, mát mẻ, nhưng đó là điều làm tôi hạnh phúc, và tôi có thể làm điều đó ở nhà, phải không?
Sự khác biệt giữa việc đi đến Maui như một phẩm chất trong sơ yếu lý lịch và dành thời gian với các con bạn như một phẩm chất trong điếu văn là gì?
Tại sao bạn nghĩ rằng, mặc dù có lẽ tất cả chúng ta đã nghe rằng lãi suất kép là tuyệt vời, bạn bỏ vào, giả sử, một số tiền nhỏ hoặc vừa vào thậm chí chỉ một tài khoản tiết kiệm đang tích lũy một vài phần trăm, rất dễ dàng theo năm và với nền kinh tế, tất nhiên, hoặc vào thị trường, rằng theo thời gian, nếu bạn “đặt nó và quên nó”, chỉ cần để nó ở đó và đi xa, bạn có khả năng kiếm được X phần trăm theo thời gian, và bạn có thể nhìn vào biểu đồ, bạn có thể nhìn vào đường thẳng đi lên bên phải.
Nó gần như luôn luôn là một đường thẳng nghiêng lên bên phải, và thậm chí chỉ cần cuộn qua và…
Bạn thấy đấy, ở độ tuổi nào đó, tôi sẽ có một số tiền X, và giá trị đó thường rất cao so với tài sản hiện tại của một người. Ngay cả khi họ là sinh viên hoặc có rất ít tiền tiết kiệm, chúng ta đều nghe điều này, chúng ta có thể thấy điều đó, bạn có thể chạy các mô hình, điều đó gần như là điều hiển nhiên, nhưng mọi người vẫn không làm điều đó ngay cả khi họ có thu nhập để tiết kiệm. Có phải thật khó để chúng ta dự đoán trạng thái cảm xúc của mình và những điều mà chúng ta tích hợp về ý nghĩa và giá trị cuộc sống trong tương lai đến mức hầu hết mọi người chỉ không làm điều đó? Và bạn nghĩ lý do là gì? Ý tôi là, tôi không yêu cầu bạn phải đóng vai trò là nhà thần kinh sinh học ở đây, tôi nghĩ chúng ta đều đồng ý rằng nhận thức về thời gian là một điều phức tạp, nhưng bạn sẽ nghĩ rằng mọi người sẽ hiểu điều đó, nhưng chúng ta không hợp lý, hầu hết mọi người không hợp lý theo cách đó. Họ không tiết kiệm, họ không đầu tư, và họ không tính lãi kép, vì vậy họ kết thúc với số tiền ít hơn rất nhiều so với những gì họ có thể có và nhiều sự hối tiếc hơn. Vâng. Tôi nghĩ có hai cách để suy nghĩ về điều này. Một là bạn tôi, Michael Batten, tôi có thể diễn đạt theo cách này, anh ấy nói, “Nếu tôi hỏi bạn 8 cộng 8 cộng 8 cộng 8 là gì, bạn có thể tính toán trong năm giây, đó là một câu hỏi dễ. Nếu tôi hỏi 8 nhân 8 nhân 8 nhân 8 nhân 8 là gì, ngay cả khi bạn là một người mê toán, điều đó cũng quá khó. Bạn không thể tính toán được. Chúng ta không được lập trình để suy nghĩ theo cấp số nhân. Bạn chỉ không thể làm điều đó.” Và do đó, ngay cả khi bạn cho họ thấy những con số, ồ, hãy đầu tư một số tiền nhỏ, nghỉ hưu với một triệu đô la, tôi nghĩ điều đó quá phản trực giác đến mức hầu hết mọi người thấy điều đó và họ nghĩ, “Được rồi, điều đó không thực sự có vẻ đúng, không thực sự vượt qua được bài kiểm tra mùi, những con số có thể lớn đến mức nào, những con số có thể lớn nhanh đến mức nào.” Điều khác là nếu bạn nói với một người trẻ, “Này, bạn có 50 năm phía trước để đầu tư, điều đó thật tuyệt, thời gian đang đứng về phía bạn. Khi bạn 70 tuổi, bạn sẽ có 10 triệu đô la, 50 năm nữa có thể cũng giống như 10.000 năm nữa.”
Bạn đang nói về những người không biết tối nay sẽ ăn gì cho bữa tối và bạn đang nói về việc, “Này, hãy nói về năm 2077.” Nó quá xa vời. Ngay cả khi đó là cách đúng để suy nghĩ về nó, thì đó cũng là một cách suy nghĩ khó khăn. Và nhận thức về thời gian, như bạn đã đề cập, rất khó khăn đối với mọi người. Nếu tôi nói, “Bạn sẽ bị đánh vào mặt trong 10 giây nữa,” thì đó là một nỗi sợ và bạn sẽ nói, “Ôi, tôi không muốn.” Nếu tôi nói, “Ai đó sẽ đánh bạn vào mặt 50 năm nữa,” thì tôi sẽ giải quyết khi đến lúc đó. Thật dễ dàng để đặt nó ra khỏi tầm mắt, ra khỏi tâm trí. Và điều khác là Warren Buffett đã nói rất nhiều về điều này. Ông ấy nói, thực ra là Charlie Munger đã nói điều này, ông ấy nói, “Khi dạy tài chính cho những người trẻ, mọi người hoặc hiểu ngay lập tức hoặc không bao giờ.” Ông ấy nói, “Một số người được lập trình để hiểu và một số người thì không, và đó luôn là như vậy.” Munger thường nói rằng, “Quy tắc sắt của toán học là chỉ có 1% người có thể nằm trong top 1%.” Và đó là lý do tại sao đối với nhiều người, vâng, bạn nên tiết kiệm và đầu tư trong 50 năm. Đừng giả vờ rằng điều đó dễ dàng hoặc rằng mọi người đều có khả năng tâm lý để làm điều đó. Một số người chắc chắn được lập trình như vậy. Tất nhiên, điều đó cũng đúng như với sức khỏe, trí thông minh và nhiều thứ khác. Vì vậy, tôi thực sự nghĩ rằng có một điều về giáo dục tài chính, chúng ta cần giúp mọi người hiểu những gì là khả thi. Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ sống trong một thế giới mà mọi người đều hiểu và làm được điều đó. Thế giới đó chưa bao giờ tồn tại và tôi nghĩ sẽ không bao giờ tồn tại vì nó không phải là toán học. Nó không phải là bảng tính. Nó là hành vi. Và bây giờ chúng ta sống trong một thế giới mà chúng ta hiểu được những nguy hiểm của việc hút thuốc và thực phẩm chế biến cao và bất cứ điều gì khác có thể xảy ra. Nhưng ngay cả khi chúng ta biết điều đó, mọi người vẫn làm vì đó là hành vi. Nó không phải là trí thông minh. Vì vậy, việc cho mọi người thấy những con số và khiến họ thực hiện điều đó là một sự khác biệt lớn.
Bạn có biết làm thế nào họ đã khiến mọi người ngừng hút thuốc, đặc biệt là giới trẻ không?
Không phải bằng cách dọa họ về sức khỏe của mình.
Hóa ra, chiến dịch hiệu quả nhất để khiến, đặc biệt là giới trẻ ngừng hút thuốc, là
chiếm lấy sự nổi loạn vốn có của tuổi trẻ và hiển thị quảng cáo của những người giàu có, lớn tuổi trong những căn phòng đầy khói thuốc.
Vì vậy, nó trở thành cuộc nổi loạn của chúng tôi, những người trẻ tuổi chống lại họ, thế hệ lớn tuổi đang cố gắng lấy tiền của chúng tôi.
Nó không liên quan gì đến sức khỏe và nó thực sự đã có hiệu quả.
Và tôi có những người bạn làm việc trong lĩnh vực này trong bối cảnh sức khỏe cộng đồng, liên quan đến tất cả các sáng kiến sức khỏe cộng đồng và cách hiệu quả để thay đổi hành vi con người liên quan đến sức khỏe là khuyến khích thẩm mỹ, khuyến khích nỗi sợ hãi hoặc chiếm lấy nỗi sợ chết, nhưng ngay cả nỗi sợ chết cũng không đủ so với việc chiếm lấy những xung đột giữa các thế hệ, hãy gọi chúng là như vậy.
Vì vậy, tôi thấy điều đó thật thú vị.
Chỉ là một ví dụ toán học về 8 cộng 8 cộng 8 cộng 8 so với 8 nhân 8 nhân 8 nhân 8 và bạn đã nói rằng bộ não con người không có khả năng suy nghĩ theo cấp số nhân hoặc bộ não của hầu hết mọi người không có khả năng suy nghĩ theo cấp số nhân.
Tôi nghĩ rằng bạn đã chạm vào một điều gì đó thực sự quan trọng, dù có chủ ý hay không.
Tôi không biết rằng hệ thống thưởng dopamine, vốn là đồng tiền cơ bản của việc theo đuổi và thưởng trên tất cả các thang thời gian, thật kỳ diệu, phải không?
Một chất điều biến thần kinh và có những thứ khác tham gia điều chỉnh chất điều biến đó, nhưng một chất điều biến thần kinh tham gia vào việc theo đuổi phần thưởng trên tất cả các thang thời gian.
Dù chúng ta có đang chơi, giả sử chúng ta đủ cạnh tranh để chơi một ván cờ vua hoặc cờ đam, dopamine đang thúc đẩy việc theo đuổi chiến thắng hoặc một bằng cử nhân bốn năm hoặc một bằng cử nhân tám năm hoặc lý do tại sao bạn muốn có thể con bạn thắng một trận bóng đá.
Bây giờ bạn như một người thứ ba trong dopamine, đúng không?
Nó diễn ra trên tất cả các thang thời gian, tất cả các kịch bản, thật đáng kinh ngạc và trên nhiều loài.
Điều đó khiến tôi tự hỏi, và tôi sẽ phải hỏi một số đồng nghiệp của tôi, những người làm việc với các lịch trình thưởng dopamine để kiếm sống, liệu hệ thống thưởng dopamine thực sự có thể thực hiện toán học mũ hay không. Có thể nó không thể thực hiện toán học mũ. Có thể rằng việc theo đuổi nước, theo đuổi bạn tình, theo đuổi thức ăn, theo đuổi nơi trú ẩn, điều mà các mạch dopamine này đã phát triển dưới những ràng buộc đó, liệu chúng có khả năng thực hiện suy nghĩ theo cấp số nhân hay không. Hay nếu nó giống như bài kiểm tra kẹo dẻo, điều đã bị hiểu sai theo nhiều cách, nhưng nó giống như, vâng, bạn muốn có một cái ngay bây giờ hay hai cái trong tương lai? Tôi nghĩ rằng đối với nhiều người, có một số người mà họ được lập trình rất khác biệt cho điều này. Vì vậy, bạn nghe những câu chuyện về những người giàu có, những tỷ phú cũ. Khi họ 20 tuổi, họ sẽ không cắt tóc vì họ biết rằng việc cắt tóc 3 đô la đó sẽ tích lũy thành 100 đô la khi họ lớn lên. Họ đã được lập trình từ khi sinh ra để hiểu điều này và có một nhận thức rất dài về thời gian để thực hiện điều đó. Theo định nghĩa, đó là sự hiếm hoi. Hầu hết mọi người không như vậy. Và tôi không biết liệu họ có nên như vậy hay không. Tôi không biết liệu bạn có nên là kiểu người trong suốt cuộc đời luôn tiết kiệm cho tương lai và không bao giờ tận hưởng những gì bạn có hay không. Điều đó có thể dẫn đến nhiều hối tiếc. Và có những người như vậy. Vậy hãy phân tích bài kiểm tra kẹo dẻo. Bài kiểm tra kẹo dẻo, tôi nghĩ ban đầu được thực hiện tại Stanford. Tôi nghĩ nó ở Trường Mẫu Giáo Bing hoặc một cái gì đó tương tự hoặc có thể ở đâu đó tại Stanford. Nếu tôi sai, ai đó sẽ sửa tôi trong phần bình luận. Tất nhiên, đối với những ai không biết, họ đã đưa những đứa trẻ rất dễ thương vào phòng và họ đặt kẹo dẻo trước mặt chúng và họ nói với chúng rằng chúng có thể ăn ngay bây giờ hoặc chúng có thể chờ và sau đó chúng có thể nhận được hai cái kẹo dẻo sau đó và sau đó họ đã quay video chúng và…
Những video này thực sự rất thú vị về trẻ em, như việc tự phân tâm hoặc để những viên kẹo dẻo nói chuyện hoặc lấy một miếng nhỏ của những viên kẹo dẻo đó. Nó tiết lộ nhiều sự biến đổi trong hành vi tự kiềm chế của con người mà bạn có thể tưởng tượng. Và chúng thực sự rất thú vị, như bạn biết đấy.
Tôi muốn biết liệu những đứa trẻ có thể chờ đợi và do đó nhận được hai viên kẹo dẻo có đang cố gắng chống lại cám dỗ hay không, hoặc liệu chúng có bị kéo về phía trước bởi sự mong đợi hai viên kẹo dẻo. Hiểu biết của tôi, và có thể điều này không hoàn toàn đúng, nhưng hiểu biết của tôi, ít nhất là một phần, không phải là một trong hai điều đó. Những đứa trẻ làm tốt nhất và kiềm chế được là những đứa tự phân tâm. Chúng thậm chí không nghĩ về viên kẹo dẻo. Chúng sẽ hát một bài hát, bắt đầu chơi với đôi giày của mình, hoặc chơi với một đứa trẻ khác.
Còn những đứa không thể kiềm chế là những đứa chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm vào viên kẹo dẻo duy nhất đang cám dỗ chúng. Điều đó quá khó để kiềm chế. Hầu như ai cũng sẽ chống lại điều đó. Nó giống như môi trường mà chúng đặt bản thân vào. Nhưng chúng không nghĩ về tương lai rằng sẽ tuyệt vời như thế nào khi có hai viên kẹo dẻo. Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ rằng chúng, vì trẻ con rất dễ phân tâm, chúng có trí nhớ của một con cá vàng. Chúng chỉ muốn đi làm điều gì đó. Chúng sẽ hát một bài hát, chơi với đôi giày của mình, chơi với bạn bè. Và rồi đến cuối cùng, bất ngờ, chúng đã chờ đủ lâu để nhận được hai viên kẹo dẻo. Tôi nghĩ đó ít nhất là một phần của vấn đề. Và tôi nghĩ điều đó cũng đúng với nhiều người khác.
Hãy nghĩ về thị trường chứng khoán, nơi có rất nhiều cám dỗ để luôn theo dõi và xem nó đang làm gì. Bởi vì chúng ta có CNBC, và có bảng điện tử, và đèn thì xanh đỏ và những thứ khác. Đối với nhiều người, thật khó để theo dõi điều đó. Hoặc tệ hơn, trong Robinhood, bạn nhận được thông báo đẩy trên điện thoại của mình.
Thật khó để cưỡng lại điều đó. Nhưng bạn biết rằng nơi bạn thấy hành vi đầu tư rất tốt, nơi mọi người làm rất tốt, là khi bạn tự động đầu tư mỗi lần nhận lương vào 401(k) của mình và bạn quên mật khẩu. Bởi vì môi trường đó chống lại sự cám dỗ. Không có gì để làm. Bạn quên mật khẩu của mình. Nhưng nếu bạn cứ liên tục tự mình bắn phá với những kích thích về những gì cần làm, hầu hết mọi người không thể cưỡng lại điều đó.
Cách tôi đối phó với mạng xã hội, tôi sẽ nói là sự cưỡng bức, không phải nghiện, là tôi bây giờ, có thể lấy một chiếc điện thoại cũ. Tôi thực sự đã có một chiếc điện thoại dành riêng cho mạng xã hội. Vì vậy, tôi có Instagram và X trên chiếc điện thoại đó. Tôi thậm chí không nhớ số của chiếc điện thoại đó. Tôi chuyển các thứ lên đó nếu tôi muốn đăng bài, và tôi làm điều mà Rogan gọi là đăng bài và biến mất. Bạn đăng bài, và sau đó nó vào một hộp. Bởi vì nếu không, tôi sẽ hoàn toàn choáng váng bởi thời gian có thể bị hút đi nhiều như thế nào. Bạn tự nói với mình, “Tôi chỉ sẽ xem mạng xã hội một chút,” và sau đó bạn bị kéo xuống một cái hố thỏ. Thật không thể tin được cách họ thiết kế những thuật toán này để khiến bạn bị cuốn vào.
Và tất nhiên, tôi thích mạng xã hội. Tôi dạy trên mạng xã hội. Cuộc trò chuyện này có lẽ sẽ là những mảnh vụn của nó, sẽ có trên mạng xã hội. Nhưng tôi nghĩ rằng mọi người không nhận ra rằng mạch dopamine gây ra sự cưỡng bức như thế nào. Và một khi bạn bắt đầu bị cuốn vào đó, bạn trở thành một sinh vật hoàn toàn khác. Và không phải ngẫu nhiên mà những người có tài khoản mạng xã hội lớn nhất lại dành rất ít thời gian trên mạng xã hội. Bởi vì nếu bạn dành quá nhiều thời gian, nó chỉ trở nên quá tải.
Chà, bạn đang dành thời gian làm những việc như bình luận và thích, và có một trách nhiệm nào đó với một số điều đó. Nhưng cũng có một phần thưởng cho nó, một phần thưởng ngay lập tức. Điều bạn không làm là đi làm những điều mà bạn mang đến mạng xã hội để thu hút thêm người theo dõi và lượt xem. Vì vậy, tôi luôn nghĩ về mạng xã hội như là điểm cuối cùng trong một cái phễu nơi tôi đi làm những điều trong…
Cuộc sống thực như các bài nghiên cứu, nói chuyện với mọi người, học hỏi, và sau đó tổ chức những kiến thức đó thành một định dạng mà tôi nghĩ mọi người có thể hưởng lợi, và sau đó đăng lên mạng xã hội. Nhưng đó chỉ là điểm kết thúc. Và nếu tôi ở lại quá lâu ở đó, thì tôi sẽ không thu thập thêm được tài liệu nào. Nó gần giống như nếu tôi là một người nông dân, một khi mùa vụ đã thu hoạch, tôi sẽ không đứng đó chỉ để nhìn con đường khi xe tải đi qua. Đúng vậy, bạn phải quay lại và trồng thêm hạt giống và cày xới cánh đồng. Vì vậy, tôi thích nghĩ về những điều này theo những thuật ngữ rất cơ bản vì tôi cảm thấy rằng hệ thống dopamine chưa tiến hóa, nhưng chúng ta có những công nghệ mới đã chiếm đoạt nó đến một mức độ nào đó. Jerry Seinfeld đã nói rằng một trong những lý do ông ngừng chương trình của mình vào những năm 1990 là vì điều làm cho nó trở nên tuyệt vời và hài hước là ông và Larry David sẽ ngồi ở một quán deli và quan sát mọi người gọi món và tạo ra những câu đùa. Đó là nơi họ lấy nội dung từ việc quan sát thế giới, nhưng họ đã quá bận rộn và nổi tiếng đến mức không thể làm điều đó nữa. Và ông biết rằng điều đó sẽ gây hại cho chương trình, rằng đó không phải là phần thưởng tối thượng của việc mùa giải lớn như thế nào, có bao nhiêu người xem chương trình, chúng tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền. Điều làm cho họ vĩ đại là ra ngoài và sống cuộc sống của họ. Và một khi điều đó bị ảnh hưởng, nó không còn hiệu quả nữa. Vâng, điều này đặt ra một điểm rất quan trọng cho mọi người, bao gồm cả tôi, đó là trong một thế giới lý tưởng, một người có thể kiếm sống đủ cho nhu cầu của họ, làm điều gì đó mà họ thực sự thích. Hoặc tôi sẽ nói để thực tế hơn, nơi 75% các hoạt động là thú vị. Có thể 15% là trung lập. Và phần còn lại, có một số đặc điểm khó khăn. Có những đặc điểm khó khăn trong mọi nghề nghiệp. Vâng. Jeff Bezos đã nói nếu bạn có thể tận hưởng một nửa, thì điều đó khá tốt. Được rồi. Được rồi. Vâng. Khắt khe với… Vâng, tôi là người lạc quan hơn Bezos. Này, tôi không… Nhưng lại một lần nữa, ông ấy là Bezos. Vâng.
Ý tôi là, bạn muốn có thể tận hưởng công việc của mình. Không phải tất cả các khía cạnh của nó đều mang lại niềm vui. Nhưng lý tưởng thì đó là trường hợp. Bởi vì những gì chúng ta đang nói ở đây là nỗ lực trước khi có dopamine. Và tôi là một người tin tưởng mạnh mẽ rằng dopamine không được tạo ra từ nỗ lực thì rất nguy hiểm. Không chỉ là những thứ gây nghiện, mà ví dụ như methamphetamine, cocaine đã làm tăng nhanh chóng và mạnh mẽ mức dopamine. Mà không cần nỗ lực nào cả. Mà không cần nỗ lực nào cả. Và rồi tất nhiên chúng ta biết từ công trình tuyệt vời của đồng nghiệp tôi, Anna Lemke và những người khác rằng sau đó, hồ sơ dopamine là càng cao đỉnh điểm và càng nhanh chóng đạt đến đỉnh, thì càng giảm xuống dưới mức cơ bản và càng mất nhiều thời gian để trở lại mức cơ bản. Và thường thì những gì mọi người làm là khi họ ở dưới mức cơ bản về mặt dopamine, đó là lúc họ thực sự bắt đầu sử dụng bất kỳ hành vi hoặc chất nào. Như tất cả những gì nó làm là đẩy mức cơ bản đó xuống thấp hơn và thấp hơn nữa. Có lẽ đó là một phép ẩn dụ tốt cho người trúng số, người nhận được nhiều tiền, nhiều dopamine trong ví dụ này, nhưng không bỏ công sức vào đó. Bạn không xây dựng một doanh nghiệp. Bạn không làm việc trong sự nghiệp của mình. Bạn chỉ gặp may. Vì vậy, nó không cảm thấy tốt như vậy. Không có nỗ lực nào được bỏ ra để so sánh. So sánh với những gì bạn đã nói trước đó, đó là thời gian không có cấu trúc với con cái của bạn chơi Lego. Nó gần như, nghe có vẻ không cần nỗ lực. Không phải bạn như kiểu, ôi, tôi phải đi chơi Lego với các con trai của mình. Tôi chắc chắn rằng bạn như kiểu, vâng, đây là niềm vui. Đây là những điều tốt đẹp, như họ nói. Và vì vậy có những hình thức thưởng, dường như, không được tạo ra từ nỗ lực, mặc dù bạn đã phải nuôi dạy những đứa trẻ đó và vợ bạn đã phải sinh ra những đứa trẻ đó và đó là công việc. Nhưng về mặt những gì đang xảy ra trong khoảng thời gian hạn chế đó, nó thật sự rất liền mạch, phải không? Nó chỉ đơn giản là niềm vui thuần túy. Và tuy nhiên, loại niềm vui đó lại làm phong phú thêm cuộc sống.
Là một nhà sinh học, tôi cảm thấy rất bối rối, tôi vẫn không biết các cơ chế cơ bản, nhưng rõ ràng chúng ta có nhiều con đường đến với niềm vui, nhưng tôi nghĩ chúng ta chỉ có một con đường cho động lực và đó là dopamine. Nhưng tôi nghĩ có nhiều hình thức niềm vui và tôi chắc chắn rằng mức dopamine cao mà không có nỗ lực trước đó không chỉ là xấu, mà còn thực sự nguy hiểm.
Tôi cảm thấy điều này cũng đúng với việc nuôi dạy con cái. Đây là một chủ đề hơi khác, nhưng những điều mà bạn không cố gắng để vui vẻ lại tạo ra những kỷ niệm lớn nhất. Đối với tôi, đó là khi tôi đi du lịch với con trai tôi, cậu ấy chín tuổi, vì vậy chúng tôi đi rất nhiều chuyến đi bây giờ. Điều thú vị không phải là sự kiện chúng tôi tham gia, dù là trượt tuyết hay trận bóng đá, đó không phải là phần tốt nhất của chuyến đi. Phần tốt nhất của chuyến đi là bay cùng cậu ấy, thuê xe cùng cậu ấy, đi ăn tối cùng cậu ấy. Đó là nơi bạn có tất cả những kỷ niệm. Đó là một quá trình mà bạn thực sự tận hưởng, điều đó sẽ tạo ra tất cả những kỷ niệm, không nhất thiết là điểm đến cuối cùng mà bạn đang đến.
Tôi chỉ muốn dừng lại một chút về điều đó vì tôi có thể nghĩ đến nhiều ví dụ trong cuộc sống của mình, nơi mà những phần tốt nhất của một mối quan hệ giống như một chuyến đi về nhà với ai đó, nơi mà tôi ngủ trong một phần thời gian, họ cũng ngủ trong một phần thời gian, và bạn trở về và cảm thấy như mình đã thực sự làm được điều gì đó. Có điều gì đó gắn kết khi đi du lịch với mọi người. Ngay cả khi không có sự tác động bên ngoài, bạn chỉ đang, điều đó là gì? Nó phải là một cái gì đó cơ bản, một mạch cơ bản về việc hành trình cùng với những thành viên khác trong loài của chúng ta. Đi qua một thử thách với ai đó, đi qua một hành trình mà chúng ta đã làm điều này cùng nhau, chúng ta đã trải qua điều đó cùng nhau. Có rất nhiều điều như vậy. Nếu bạn đi bộ đường dài với ai đó, ở đỉnh núi, bạn muốn ôm nhau, chúng ta vừa làm điều đó cùng nhau. Nó không chỉ là về việc đứng ở đỉnh, mà là hành trình mà bạn đã làm cùng nhau.
Thật là một điều cliche, nhưng tôi nghĩ điều đó đúng với nhiều thứ.
Có bộ phim nào với Emil Hirsch, nơi anh ấy, đó là một câu chuyện có thật về một người đàn ông đi vào vùng hoang dã Alaska và sống trên chiếc xe buýt đó, và thật buồn, anh ấy đã qua đời ở đó.
Tôi vừa spoil cho bạn, nhưng tôi nghĩ nó có tên là “Into the Wild”, nơi anh ấy ám ảnh với khái niệm kết nối với thiên nhiên, nhưng sau đó trong nhật ký của mình, một nhật ký có thật của một người đã thực sự chết ở đó, anh ấy nhận ra rằng mục tiêu cơ bản trong cuộc sống là trải nghiệm những điều với người khác.
Chắc chắn rồi.
Và đây là lý do tại sao sự giam cầm đơn độc lại là một hình thức tra tấn, ở mức độ cực đoan.
Tàn bạo.
Tàn bạo.
Ở phía đối diện của quang phổ, có tự do.
Vậy hãy nói về tự do.
Nó có nghĩa khác nhau với từng người.
Nhưng chắc chắn, không ai muốn bị nô lệ bởi bất cứ điều gì, bao gồm cả việc theo đuổi công việc của chính họ.
Vì vậy, tôi nghĩ, ít nhất có hai hình thức chống tự do.
Một là loại tồn tại trong đầu chúng ta.
Chúng ta phải tiếp tục trên con đường này vì tôi sợ thất bại hoặc tôi đang theo đuổi điều gì đó và thực sự chúng ta bị nô lệ theo cách mà chúng ta tự tạo ra trong hành động theo đuổi.
Cái còn lại là công việc mà nó cung cấp tài nguyên, nhưng chúng ta thực sự không cần phải ở đó, và thế nhưng mọi người không nhảy khỏi chuyến tàu.
Họ có thể.
Họ có thể thoát khỏi ông sếp đáng sợ hoặc hoàn cảnh đáng sợ.
Tôi nhớ một thời gian khi tất cả những gì tôi muốn là một cái cửa sổ ở nơi làm việc mở ra để đón không khí trong lành.
Đó là tất cả những gì tôi muốn.
Và tất cả những thứ khác, tôi chỉ muốn một cái cửa sổ mở.
Tôi thậm chí đã cố gắng tìm một trong những cái cưa nhỏ này, nhưng sau đó những người bảo trì hoặc những người trong bộ phận cơ sở vật chất nói với tôi rằng tôi sẽ gặp rắc rối.
Chúng ta khao khát tự do, chúng ta ghét sự nô lệ vì tất cả những lý do hiển nhiên.
Theo quan sát của bạn, cách tốt nhất để định hình nhu cầu này về tự do là gì?
Và tôi phải tưởng tượng rằng những người đang lắng nghe đang ở những giai đoạn khác nhau trong sự nghiệp của họ.
Bạn đã quan sát thấy điều gì ở bản thân và với những người khác mà bạn trò chuyện, người giàu, không giàu?
Tự do là gì?
Làm thế nào để chúng ta có được tự do thực sự?
Tôi nghĩ có một giai thoại mà tôi rất thích, đó là từ Franklin Roosevelt khi ông còn là một đứa trẻ.
Tôi nghĩ ông khoảng năm tuổi.
Một ngày nọ, ông phàn nàn với mẹ mình.
Ông nói, “Cuộc đời tôi toàn là quy tắc và lịch trình, và tôi ghét điều đó.”
Vì vậy, mẹ ông nói, “Được rồi, Frankie, ngày mai con có thể làm bất cứ điều gì con muốn. Ngày hôm đó là của con, bất cứ điều gì con muốn.”
Và mẹ ông, Sarah Roosevelt, đã viết trong nhật ký của bà tối hôm đó.
Bà nói, “Ngày hôm đó, khi con có thể làm bất cứ điều gì, con đã quay trở lại lịch trình bình thường của mình. Con đã làm mọi thứ theo lịch như con nên làm, nhưng con hạnh phúc hơn rất nhiều vì không ai bảo con phải làm điều đó.”
Và tôi nghĩ đó là sự thật đối với nhiều người.
Tự do không có nghĩa là bạn không làm gì cả.
Nó không nhất thiết có nghĩa là bạn nghỉ hưu, nó không có nghĩa là bạn ngừng làm việc.
Tôi muốn được tự do và độc lập, có nghĩa là tôi muốn thức dậy mỗi sáng và nói, “Hôm nay tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.”
Ngay cả khi hầu hết các buổi sáng, điều tôi muốn làm là làm việc và có năng suất và sử dụng bản thân.
Vì vậy, tôi nghĩ nhiều người hiểu sai về tự do như là tôi sẽ cưỡi ngựa vào hoàng hôn và không làm gì cả.
Nó giống như, không, tôi nghĩ mọi người có một động lực vốn có để muốn có năng suất và xã hội và làm việc, nhưng có một sự khác biệt lớn giữa việc sếp của bạn bảo bạn làm điều đó và làm điều đó theo cách của riêng bạn.
Khi tôi là sinh viên năm ba, giống như nhiều chàng trai trẻ, tôi muốn trở thành một ngân hàng đầu tư.
Đó là điều trông có vẻ quyền lực và danh tiếng.
Vì vậy, tôi đã có một kỳ thực tập ngân hàng đầu tư, và nó thật sự tồi tệ.
Họ có câu nói mà giờ nghĩ lại thật buồn cười.
Họ nói, “Nếu bạn không đến làm việc vào thứ Bảy, đừng bận tâm quay lại vào Chủ nhật.”
Chỉ cần văn hóa của nó là làm việc 100 giờ mỗi tuần, chỉ điên cuồng với nó.
Và tôi ghét điều đó.
Mỗi giây phút, tôi phải rời đi.
Nhưng không phải vì tôi không thích làm việc chăm chỉ. Tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn sẵn sàng làm việc chăm chỉ. Tôi chỉ không muốn ai đó bảo tôi phải làm điều đó. Và vì vậy, khi tôi trở nên không nhất thiết phải độc lập về tài chính, nhưng tôi có thể có một công việc, nó mang tính doanh nhân hơn, tôi cảm thấy như, “Ôi, tôi sẽ làm việc rất chăm chỉ.” Và đôi khi tôi có thể làm việc chăm chỉ như một ngân hàng đầu tư. Tôi có thể làm việc 80 giờ một tuần, nhưng đó là theo cách của tôi. Và tôi nghĩ mọi người đều sẵn sàng làm điều đó hơn là bị bảo phải làm gì. Tôi nghĩ đó là một động lực vốn có của con người. Và nếu bạn có thể sử dụng tiền của mình để đạt được sự độc lập, để bạn có thể thức dậy và nói, “Tôi có sự linh hoạt tài chính để làm việc ở nơi tôi muốn, sống ở nơi tôi muốn, nghỉ hưu khi tôi muốn, nhận một công việc khác, chuyển đến một phòng ban khác, ngay cả khi nó sẽ trả ít hơn,” thì việc tự cho mình sự độc lập và tự chủ, tôi nghĩ đối với hầu hết mọi người, đó là điều sẽ thúc đẩy họ. Đó là công cụ cao nhất mà bạn có thể sử dụng với tiền. Và điều quan trọng về điều đó là bạn có được sự độc lập với tiền ở đâu? Đó là những thứ bạn không chi tiền. Đó là chiếc xe bạn không mua. Đó là ngôi nhà bạn không mua. Và hầu hết mọi người sẽ xem đó là tiền nhàn rỗi. Bạn đang tiết kiệm tiền. Nó chỉ nằm trong ngân hàng mà không làm gì cả. Không, không, không. Nó đang mang lại cho bạn sự độc lập. Và những gì bạn xem như mỗi đô la mà bạn không chi tiêu là tiền mà bạn thực sự đang chi cho sự độc lập. Nó không nhàn rỗi. Nó mang lại cho bạn sự độc lập nhiều hơn một chút so với ngày hôm trước. Sau đó, tôi nghĩ, đối với tôi, đó là lý do tại sao tôi tiết kiệm tiền. Tôi không tiết kiệm tiền vì tôi là một người bi quan. Tôi nghĩ mọi thứ sẽ sụp đổ. Tôi tiết kiệm tiền vì tôi muốn độc lập, vì đó là điều tôi nghĩ sẽ mang lại cho tôi sự thỏa mãn nhất, hạnh phúc nhất. Và đó là nguồn gốc của việc tiết kiệm. Wow. Tôi nghĩ đây là một khái niệm cực kỳ quan trọng. Người đang ở giai đoạn giữa sự nghiệp, người thích những gì họ đang làm thì nên làm gì?
nhưng nghĩ rằng có lẽ đây không phải là điều phù hợp với họ.
Tôi nghe về điều này mọi lúc.
Nó tốt, nhưng đó là một khối lượng công việc khổng lồ.
Không rõ nó sẽ diễn ra như thế nào, nhưng họ cảm thấy như họ đã ở trên băng chuyền.
Luôn có câu hỏi này: bạn có ở lại ngân hàng đầu tư thêm một năm để kiếm một đống tiền và sau đó ra ngoài để có tự do theo đuổi điều gì đó mà bạn có nhiều tự do hơn không?
Mọi người luôn chơi trò toán học tinh thần kiểu này.
Và tôi không nghĩ có câu trả lời rõ ràng trừ khi, dĩ nhiên, bạn đủ may mắn để yêu thích khoa học.
Ý tôi là, tôi không trở thành nhà thần kinh học để kiếm tiền, và Chúa biết là tôi không.
Ý tôi là, tôi đã kiếm được một chút.
Tôi đã kiếm sống, nhưng nếu mọi người nghe những gì tôi kiếm được khi là một giáo sư có chức danh ở tuổi 45 tại một trong những trường đại học hàng đầu thế giới nơi mà mức lương tương đối cao, họ sẽ rất sốc, thực sự sốc khi thu nhập sau thuế khá thấp theo tiêu chuẩn của khu vực Vịnh.
Nhưng bạn có cảm thấy mình có sự độc lập không?
Bạn có thể dạy những gì bạn muốn, nói những gì bạn muốn.
Có một mức độ độc lập.
Chắc chắn rồi.
Ôi, và tôi yêu điều đó.
Và tôi vẫn dạy ở đó, và đó là một trong những điều mà tôi sẽ không đổi lấy bất cứ điều gì.
Tôi cũng, về mặt kích thích trí tuệ, về việc có thể nhìn sang trái hoặc nhìn sang phải và nhận ra rằng hầu hết những người ở Stanford, bao gồm cả sinh viên, đều thật tuyệt vời.
Trình độ trí tuệ của họ, động lực của họ, sự hào hứng của họ với những gì họ đang làm, không ai đến đó một cách tình cờ.
Vì vậy, điều đó đã và vẫn rất thú vị.
Nhưng tôi nghĩ nhiều người, trừ khi họ tìm thấy một nghề mà họ thực sự yêu thích, hoặc có một đặc điểm nào đó của nghề đó giữ họ gắn bó theo cách cảm thấy thỏa mãn, con người, v.v.
Hầu hết mọi người đang nghĩ, được rồi, làm thế nào để tôi làm việc để kiếm sống?
Và sau đó, lối thoát ở đâu?
Mọi người thường suy nghĩ nhiều về các lối ra, và đôi khi đó là một số tiền, nhưng cũng có thể là ý tưởng rằng có thể họ sẽ làm việc với đam mê thực sự của mình, có thể là làm vườn. Bạn nghe về những sở thích kiểu như vậy, đúng không? Tôi sẽ viết thơ hoặc tôi sẽ làm gốm hoặc điều gì đó tương tự, những thứ mà họ thực sự thích làm.
Những người nên tối ưu hóa giữa những điều cần làm, những điều muốn làm và những mục tiêu khát vọng như thế nào? Hai điều hiện lên trong tâm trí tôi ở đây. Một là hầu hết mọi người hiểu rõ những nguy hiểm của chủ nghĩa cộng sản hay điều gì đó tương tự. Nếu chính phủ bảo bạn phải làm gì, khi nào làm, nói gì, đó là một điều xấu sẽ làm suy yếu xã hội. Nhưng nhiều người trong số đó lại làm việc ở một công việc mà sếp của họ bảo họ khi nào vào làm, mặc gì, nói gì, hành xử như thế nào, và những thứ khác. Vì vậy, họ thực sự hiểu điều đó ở một mức độ nào đó, nhưng họ lại đang thực hiện một phiên bản nào đó. Họ quản lý nhân viên của mình, và những thứ tương tự. Điều đó không phải là một sự chỉ trích. Nhưng tôi nghĩ điều thực sự đúng cho sự độc lập và con người, nếu họ cuối cùng chuyển sang viết thơ và chơi trong khu vườn của mình, bất cứ điều gì đó có thể là, là bạn ra đi theo cách của riêng mình, rằng bất cứ điều gì bạn rời bỏ sự nghiệp của mình là vì bạn muốn làm điều đó theo cách của riêng bạn.
Vì vậy, có một khái niệm trong tâm lý học gọi là quy tắc đỉnh điểm, để đơn giản hóa nó, rất nhiều cách mà bạn nhớ về bất kỳ nỗ lực nào mà bạn đã thực hiện trong cuộc sống, một sự nghiệp, một kỳ nghỉ, bất cứ điều gì, là cảm giác của bạn ở cuối cùng. Và đối với nhiều người, nếu bạn có một sự nghiệp tuyệt vời, bạn thích sự nghiệp của mình, bạn đã giúp đỡ mọi người, bạn kiếm tiền, đồng nghiệp của bạn đánh giá cao bạn, nhưng sau đó bạn bị sa thải hoặc sếp của bạn đến và nói, “Bạn quá già để tiếp tục làm điều này.” Đó là điều tồi tệ. Bạn sẽ không bao giờ phục hồi được từ điều đó. Và bạn so sánh điều đó với những người từ chức theo cách của riêng họ. Họ nói, “Nhìn này, tôi tự hào về sự nghiệp của mình, nhưng như vậy là đủ. Tôi sẽ lùi lại một bước và chuyển giao cho thế hệ khác.”
Đó là những người mà, ngay cả khi họ không thực sự thích nghề nghiệp của mình lắm, sẽ nhìn lại nó với sự trìu mến vì nó liên quan đến tự do, quyền tự chủ và sự kiểm soát. Bạn rời đi theo cách của riêng mình, hoặc bạn bị buộc phải ra đi theo lịch trình của người khác. Và vì vậy, tôi nghĩ rằng bất cứ nơi nào bạn đi trong cuộc sống, bất cứ điều gì bạn đang làm, ngay cả khi bạn không phải là một doanh nhân, việc tối đa hóa sự độc lập và quyền tự chủ và thực hiện điều đó theo cách của riêng bạn, theo lịch trình của riêng bạn, là điều cực kỳ quan trọng trong bất kỳ điều gì bạn đang làm.
Hầu hết mọi người không nhất thiết phải, đặc biệt khi họ lớn tuổi hơn, không nhất thiết phải sợ cái chết. Họ sợ cái chết không theo cách của riêng họ. Điều đó sẽ đến một cách bất ngờ, nơi họ sẽ không có cơ hội để nói lời tạm biệt. Vì vậy, tôi nghĩ đó là một phép ẩn dụ tốt cho nhiều điều trong số này. Chúng ta không sợ kết quả cuối cùng. Chúng ta sợ không thể làm điều đó theo cách của riêng mình.
Tôi từng nghe Ray Dalio nói điều gì đó tương tự như một phần ba đầu tiên của cuộc đời bạn là dành để học cách hoạt động trong thế giới, sau đó có một phần ba giữa mà bạn đang tích lũy tài nguyên để có thể chăm sóc bản thân và những người gần gũi với bạn. Và sau đó, trong phần ba cuối cùng của cuộc đời bạn, bạn muốn sử dụng kiến thức của mình, sử dụng những gì bạn đã thu thập được về tài chính và các loại tài sản khác, vì tất nhiên có những loại tài sản khác, và đóng góp lại cho các thế hệ tiếp theo là một mô hình đẹp, nếu bạn nghĩ về nó.
Tôi đã nghe một câu rằng khi bạn lớn tuổi, bạn sẽ trở thành người cao tuổi hoặc người già. Bạn có quyền chọn lựa. Bạn có muốn trở thành người cao tuổi và giúp đỡ người khác hay trở thành người già? Bạn chỉ sẽ dần dần tan biến theo thời gian. Bạn phải chọn một trong hai.
Ngày nay, chúng ta vừa có lợi ích vừa có vấn đề của việc mọi người sống lâu hơn và duy trì sức sống lâu hơn và do đó làm việc lâu hơn. Điều này chắc chắn đúng trong lĩnh vực học thuật. Mọi người không thích nghỉ hưu. Họ thực sự không thích nghỉ hưu.
Và tôi không nghĩ rằng điều đó chỉ để họ kiếm thêm tiền. Tôi nghĩ rằng đó là để họ có thể giữ cho trí tuệ của mình luôn hoạt động. Người ta thường tham gia vào khoa học vì họ thích học hỏi hoặc thích học thuật nói chung. Họ có một văn phòng trong khuôn viên trường nơi họ đến và điều đó khiến họ cảm thấy có kết nối xã hội. Vì vậy, bạn có thể hiểu tất cả lý do tại sao những người này ở độ tuổi 60, 70, và thậm chí 80, đôi khi cả 90 vẫn tiếp tục đi làm. Thật hiếm khi những thế hệ lớn tuổi này trong các nghề nghiệp khác nhau tiếp tục thu thập tài nguyên. Nhưng điều đó vẫn xảy ra. Ý tôi là, Buffett bao nhiêu tuổi rồi? 93, có thể. Ông ấy vẫn đang đầu tư? Vâng. Ồ, đúng vậy. Toàn thời gian. Có lẽ ông ấy sẽ sử dụng số tiền đó cho hoạt động từ thiện hoặc để tạo ra tài sản cho thế hệ sau trong gia đình mình. Đó có phải là kế hoạch không? Tôi nghĩ ông ấy đã cho đi khoảng 100 tỷ đô la. Và kế hoạch là cho đi phần lớn. Tôi nghĩ ông ấy đã thông báo gần đây rằng ông sẽ để lại mỗi đứa con của mình một tỷ đô la cho hoạt động từ thiện, không phải để sử dụng cá nhân, mà cho hoạt động từ thiện, và phần còn lại thì được cho đi hết. Ồ, đúng vậy. Những đứa trẻ của những người siêu giàu thừa kế toàn bộ tài sản của họ, tôi không biết con số ở đó là gì. Tôi biết có rất nhiều người trong số họ tiêu xài hoang phí. Nhưng tôi cũng biết một vài ví dụ về những người thực sự biết cách sử dụng tốt những tài sản khổng lồ mà họ thừa kế và là những người rất chu đáo, chăm chỉ. Điều đó vẫn xảy ra. Có một vài gia đình. Tôi nghĩ về tất cả những gia đình Robert Barron lớn cách đây 150 năm, có lẽ gia đình Rockefeller đã làm tốt nhất. Gia đình Rockefeller vẫn còn rất nhiều tài sản. Gia đình Vanderbilt thì tệ nhất. Họ đã tiêu xài hoang phí chỉ trong vài thế hệ. Và điều này hiện đã khá nổi tiếng, nhưng cũng khá thú vị. Người thừa kế đầu tiên của gia đình Vanderbilt không nhận được quỹ tín thác, người mà tất cả tiền bạc đã cạn kiệt, người đầu tiên không nhận được bất kỳ khoản tiền nào là Anderson Cooper của CNN.
Mẹ của anh ấy, Gloria Vanderbilt, là người Vanderbilt cuối cùng nhận được một quỹ tín thác lớn. Và Cooper, tôi nghĩ không phải ngẫu nhiên, là người thừa kế Vanderbilt thành công nhất và có lẽ là hạnh phúc nhất trong 150 năm qua. Anh ấy đã nói về điều này. Anh ấy nói: “Tôi là người đầu tiên trong gia đình mình phải tự tạo dựng tên tuổi cho bản thân.” Thực tế là họ của anh ấy không phải là Vanderbilt, mà là Cooper, và anh ấy không nhận được bất kỳ khoản tiền nào. Anh ấy nói: “Tôi phải ra ngoài và tìm kiếm con đường riêng của mình và tìm kiếm bản sắc của chính mình.” Trong khi tất cả tổ tiên của anh ấy, bản sắc của họ là, “Bạn giàu từ khi sinh ra. Đó là bản sắc của bạn. Bạn không cần phải ra ngoài và tạo dựng tên tuổi cho bản thân. Bạn không cần phải làm việc chăm chỉ. Bạn không cần phải sáng tạo bất cứ điều gì. Tất cả những gì bạn cần làm là ngồi đây và tiêu tiền của mình.” Và điều đó đã khiến họ trở nên khổ sở. Cooper là người đầu tiên—nhìn này, đây là một câu chuyện rất cá nhân. Tôi không nói rằng đây là cách mà mọi người sẽ trải qua, nhưng người đầu tiên phải tự tạo dựng tên tuổi cho bản thân và làm việc cho chính mình là người thành công nhất và có lẽ là hạnh phúc nhất. Đây là một khái niệm cực kỳ quan trọng. Một lần nữa, tôi nghĩ điều này rất quan trọng vì mọi người thường nghĩ rằng họ—vì họ sinh ra trong những gia đình không có nhiều tiền, nên bằng cách nào đó họ đã bị thiệt thòi. Và trong một số khía cạnh, họ đã bị như vậy. Tôi có nghĩa là, một điều là lớn lên trong một thế giới có tài sản và một điều khác là lớn lên trong một thế giới không có tài sản. Nhưng chúng ta không thường nghe về những mặt trái. Thật khó để cảm thông cho một người thừa kế Vanderbilt đã thừa kế 400 triệu đô la vào sinh nhật 18 tuổi của họ. Họ sẽ có rất nhiều sự cảm thông cho điều đó, đúng không? Đúng. Chà, có chương trình “Succession”. Nó hoàn toàn nói về những động lực cá nhân khủng khiếp của những người có nhiều tài sản vì họ luôn cảm thấy chưa đủ và họ tự hủy hoại bản thân, về cơ bản. Tôi nghĩ tình huống là bạn không cảm thông cho họ, nhưng bạn cũng nên nhận ra rằng nếu bạn ở trong hoàn cảnh của họ, bạn cũng có thể tự hủy hoại bản thân.
Rất khó để làm điều đó. Thỉnh thoảng, bạn sẽ thấy ai đó hoàn toàn có động lực, bất chấp tiền bạc. Mark Zuckerberg đã được đề nghị một tỷ đô la tiền mặt cho Facebook khi tôi nghĩ anh ấy mới 22 tuổi, và anh ấy đã nói: “Không. Tôi không muốn. Tôi sẽ tiếp tục.” Đó là một tính cách hiếm có một cách kỳ lạ. Tôi nghĩ hầu hết mọi người, nếu tôi thừa kế một tỷ đô la vào sinh nhật lần thứ 18, có lẽ tôi sẽ không có động lực. Nếu Musk làm vậy, nếu Elon Musk làm vậy, điều đó cũng không làm chậm họ lại chút nào. Jeff Bezos đã làm. Mark Zuckerberg cũng đã làm. Đó là những người rất hiếm hoi có động lực hoàn toàn tách rời khỏi tiền bạc. Tôi tự hỏi liệu có phải những sự thừa thãi của sự giàu có đã hủy hoại con người hay không, hay thực tế là những sự thừa thãi đó đã đưa họ ra xa khỏi việc theo đuổi những gì đã mang lại sự giàu có ngay từ đầu. Đối với nhiều người trong số họ, đó là việc theo đuổi giải quyết vấn đề đang diễn ra. Tôi có một người bạn tốt, Patrick O’Shaughnessy, người đã diễn đạt điều này theo cách này. Tôi sẽ diễn giải lại lời anh ấy, nhưng anh ấy đã nói: “Nếu bạn phải mô tả tư duy của những doanh nhân rất thành công đó, thì không phải là động lực. Không phải là động lực. Mà là sự dằn vặt, rằng họ thức dậy mỗi sáng với nỗi dằn vặt về những vấn đề mà họ chưa giải quyết và những cơ hội mà họ chưa tìm thấy.” Có một cuộc phỏng vấn nổi tiếng với Elon Musk. Tôi nghĩ nó diễn ra trên Lex Friedman, nơi anh ấy đã nói: “Bạn nghĩ bạn muốn trở thành tôi? Người giàu nhất thế giới, nhưng bạn không muốn đâu.” Anh ấy đã nói: “Ở đây như một cơn bão. Ở đây thật lộn xộn.” Tôi nghĩ điều đó đúng với nhiều người. Người bạn của tôi, David Senra, là một người sáng lập podcast tuyệt vời. Tôi yêu thích Founders Podcast. Anh ấy là một trong những người tốt nhất mà tôi từng gặp. Anh ấy nói rằng trong số 350 nhà sáng lập mà anh ấy đã phỏng vấn, chỉ có một người mà anh ấy thực sự nói: “Tôi muốn cuộc sống của người đó.” Đó là Ed Thorpe, nhưng hãy bỏ qua điều đó. Trong số 349 người còn lại, tôi nghĩ bạn đọc tiểu sử của họ và có thể nói: “Tôi rất vui vì họ đã tồn tại. Hầu hết thời gian họ đã làm rất nhiều điều tốt đẹp cho thế giới.”
Họ đã tạo ra những sản phẩm giúp chúng ta có cuộc sống tốt hơn và không bao giờ trong hàng triệu năm, điều tôi muốn là cuộc sống này.”
Có vẻ như thật bi thảm vì hầu hết thời gian, câu trả lời đơn giản là thành công tài chính và sự nghiệp của họ đã đến.
Lý do họ thành công đến vậy là vì họ đã dành mọi giây phút tỉnh táo trong suốt cuộc đời mình cho một vấn đề duy nhất, một nỗ lực duy nhất và điều đó đã xảy ra với cái giá phải trả cho cuộc sống gia đình của họ, cho sức khỏe của họ, cho sức khỏe tâm thần của họ, sức khỏe thể chất của họ.
Nếu bạn có cái nhìn toàn diện về điều đó, thật dễ dàng để nhìn vào Musk và nói, “Ôi, người giàu nhất thế giới.
Điều đó sẽ thật thú vị phải không?”
Đúng vậy, nhưng điều đó đến vì anh ấy đã có một cuộc sống với sự cống hiến duy nhất cho, trong trường hợp của anh ấy, hai hoặc ba công ty khác nhau.
Tôi nghĩ nếu bạn nhìn vào bức tranh toàn cảnh đó, nó ít lấp lánh hơn so với những gì có vẻ.
Cuộc sống thật dễ dàng để cảm thấy ghen tị với ai đó và nói, “Ôi, tôi muốn có tiền của họ và tôi muốn sự nghiệp của họ và mối quan hệ của họ hoặc sự hài hước của họ.
Bạn đang chọn những mảnh ghép nhỏ từ cuộc sống của họ, nhưng đó không phải là cách mà mọi thứ hoạt động.
Bạn phải nhìn vào toàn bộ gói.”
Khi bạn nhìn vào toàn bộ gói của những người mà bạn có thể ghen tị, nếu bạn thực sự có cái nhìn hoàn chỉnh về cuộc sống của họ, có thể một số người trong số họ, bạn sẽ nói, “Không, đó là một cuộc sống tuyệt vời,” như Ed Thorpe, nhưng tôi nghĩ đối với nhiều người trong số họ, nếu bạn có cái nhìn toàn diện, bạn sẽ nhìn vào đó và nói, “Ôi, thực sự nó khác nhiều so với những gì tôi nghĩ.”
Tôi đã đặt ra điều này theo một cách.
Nếu bạn nhìn vào, nó chỉ là những câu chuyện giai thoại rõ ràng, nhưng trong số 10 người đàn ông giàu nhất thế giới, có tổng cộng 15 cuộc ly hôn giữa họ.
Rất dễ dàng, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi, để nói, “Ôi, tôi ghen tị với người đó.
Tôi ghen tị với người đó.
Tôi muốn trở thành người đó.”
Nhưng tôi nghĩ đối với nhiều người trong số họ, nếu bạn thực sự có cái nhìn toàn diện về cuộc sống của họ, nó không tốt như bạn nghĩ.
Tôi nghĩ những người như Elon Musk, những người như Mark Zuckerberg, họ đại diện cho những điều vô cùng…
Những ví dụ cực đoan mà rõ ràng là hầu hết mọi người, bao gồm cả tôi, không thể nào hình dung được một ngày trong cuộc sống của họ sẽ như thế nào. Nhưng Zuck, anh ấy đã tham gia vào podcast này và có vẻ như anh ấy thực sự thích những gì mình đang làm. Nhưng tôi nghĩ đối với tôi và hầu hết mọi người, điều đó thật xa vời so với khả năng hiểu biết, tương tự như số lượng tài sản mà họ đã tích lũy được. Nó giống như kiểu, “Bạn thậm chí làm gì với tất cả những điều đó?” Và mọi người sẽ nói, “Chà, tôi sẽ tìm ra cách.” Vâng, tôi chắc chắn bạn sẽ làm vậy, nhưng điều đó thật sự nằm ngoài quy mô phần thưởng dopamine bình thường của một người. Thật khó để tưởng tượng. Và bạn sẽ làm gì với một chiếc máy bay lớn như một tiểu bang? Nhưng có một khoảng cách giữa việc vật lộn để “tồn tại” và việc ở trong tình huống cực đoan đó, nơi mọi người tìm thấy điểm ngọt ngào. Và tôi nghĩ rằng nhiều công việc của bạn thực sự nhằm mục đích ít nhất là làm sáng tỏ khả năng của một điểm ngọt ngào, nơi bạn đang làm điều gì đó mà bạn thấy có ý nghĩa, kiếm đủ thu nhập, để lo âu của bạn được giảm bớt. Bạn có những mối quan hệ có ý nghĩa trong và ngoài công việc, và bạn đã xây dựng được một “cuộc sống tốt đẹp.” Đúng không? Tôi có nghe Naval nói điều gì đó gần đây, nơi anh ấy nói, “Bạn muốn có tài nguyên theo những tiêu chí mà tôi vừa đề cập, một cơ thể khỏe mạnh, một tâm trí bình tĩnh, và một ngôi nhà đầy tình yêu.” Tôi nghĩ đó là một danh sách khá tuyệt vời, và đó là rất nhiều công việc. Chỉ để đánh dấu một trong bốn tiêu chí đó, đã là rất nhiều công việc. Tôi nghĩ vì tiền bạc rất cụ thể, việc đếm tiền rất dễ dàng và rõ ràng, nên ngay cả khi mọi người biết điều đó, họ sẽ dành một lượng nỗ lực không hợp lý để kiếm thêm tiền, bất chấp các mối quan hệ, sức khỏe, con cái, bạn bè, gia đình của họ. Và điều đó đến với cái giá phải trả, bởi vì nếu tôi nói, “Làm thế nào để tôi tăng thu nhập của mình lên 10%?” Thì sẽ như thế này, “Tôi có thể hình dung điều đó. Tôi có thể cho bạn một con số về điều đó và cách tôi có thể làm được.”
Nhưng nếu tôi nói, “Làm thế nào để tôi khiến con cái yêu tôi nhiều hơn 10%?”
Tôi không biết làm thế nào để đo lường điều đó hoặc thậm chí theo đuổi nó.
Vì vậy, ngay cả khi tôi muốn điều đó, vì nó khó khăn, không thể chạm vào, nên dễ dàng hơn nhiều để phớt lờ
và chỉ theo đuổi những thứ mà bạn có thể đếm được, đó là tiền.
Bạn có nuôi chó không?
Tôi có.
Chó Golden Retriever.
Tôi định nói, “Nếu bạn muốn chúng yêu bạn nhiều hơn 10%, thì hãy mua cho chúng một chú cún.”
Nhưng có vẻ như bạn đã làm điều đó rồi.
Tôi chỉ nửa đùa thôi.
Tôi sẽ nói rằng chó không chỉ mang lại tình yêu vô điều kiện, mà chúng còn có khả năng cho đi
mỗi ngày, nhiều lần trong ngày, theo cách mà, ý tôi là, chúng cho đi tình yêu dễ dàng
như chúng nhận được tình yêu.
Đó giống như một vòng lặp hoàn hảo, đúng không?
Và chúng luôn sống trong khoảnh khắc hiện tại.
Chúng chỉ đang sống ngay tại đó.
Có một bức tranh hoạt hình tuyệt vời.
Nhiều người có lẽ đã thấy nó.
Đó là một người đàn ông và một chú chó ngồi bên hồ.
Và bong bóng suy nghĩ của người đàn ông xuất hiện từ đầu anh ta đang nghĩ về tiền.
Anh ta đang nghĩ về công việc.
Anh ta đang nghĩ về cổ phiếu.
Bong bóng suy nghĩ của chú chó là một bức tranh của chúng ngồi bên hồ.
Chú chó chỉ đang sống trong khoảnh khắc, chỉ tận hưởng những gì nó đang làm ngay tại đó.
Tôi nghĩ đó là, đó là sự ghen tị của tôi với chú chó của tôi khi tôi nhìn nó, 24 giờ một ngày.
Mọi người sẽ nhận ra điều này.
Chúng chỉ sống trong khoảnh khắc.
Chúng chỉ tận hưởng những gì chúng đang làm, bất kể chúng đang làm gì.
Và mọi người, bao gồm cả tôi, đều lo lắng, suy nghĩ về quá khứ hoặc mơ về tương lai.
Tôi thích điều đó.
Tên chú chó của bạn là gì, nếu tôi có thể hỏi?
Lucy.
Chó Golden Retriever là một giống chó tuyệt vời vì chúng cũng rất yêu thương.
Chúng yêu người mà chủ của chúng nhất, nhưng chúng cũng yêu những người dừng lại và gặp
chúng trên đường phố.
Không phải tất cả chó đều như vậy.
Chúng là những chú chó bảo vệ tệ nhất trên thế giới.
Bạn có thể đột nhập vào nhà của bạn, chú Golden Retriever sẽ chỉ đến gần và vẫy đuôi
và thích bạn.
Tôi thích điều đó.
Hãy nói về vấn đề so sánh xã hội này.
Tôi đang cố gắng làm cho điều này thực tiễn cho những người đã có bạn đời và những người chưa có.
Có vẻ như rất nhiều điều tôi quan sát được về những người đang trên “băng chuyền”, làm việc, làm việc, làm việc, có một hình ảnh trong đầu về việc tất cả những điều đó sẽ dẫn đến đâu, khi nào thì đủ và khi nào họ dự định nhảy xuống hoặc tiếp tục ở lại, hoặc ở lại bao lâu, phần lớn dựa trên, vâng, cách họ lớn lên, vâng, phần nào là con người của họ, nhưng cũng là những thông điệp mà họ nhận được từ thường là một người khác có ảnh hưởng lớn nhất.
Bạn có thể tạo ra một hình ảnh mà ở đó người bạn đời ở cả hai hướng đều nói, chúng ta cần nhiều hơn. Điều đó hoàn toàn thay đổi hình ảnh khi người bạn đời chỉ nói, tôi chỉ muốn thấy bạn nhiều hơn. Tôi không cần thêm bất cứ thứ gì. Tôi chỉ muốn thấy bạn nhiều hơn. Chúng tôi muốn thấy bạn nhiều hơn. Đây là những loại động lực tại nhà mà tôi nghĩ là điều khiển nhiều quyết định về sự nghiệp, không chỉ là sự nghiệp nào để theo đuổi, mà còn là ở lại bao lâu, liệu có cố gắng trở thành đối tác trong một công ty hay không, liệu tài khoản mạng xã hội của bạn có cần một số lượng người theo dõi nhất định hay không.
Theo tôi, điều này quan trọng như việc so sánh xã hội với những đồng nghiệp của bạn tại nơi làm việc hoặc trực tuyến. Những thông điệp mà chúng ta nhận được từ những người gần gũi nhất với chúng ta về những điều cần phải sợ hãi, những nhu cầu là gì.
Tôi không biết liệu mọi người đã thực sự phân tích cách giải quyết tất cả những điều đó hay chưa, nhưng tôi đoán bạn có thể có một số suy nghĩ về điều này.
Sự cân bằng giữa nó thật khó khăn vì đối với nhiều người có gia đình và đang làm việc rất chăm chỉ, nếu bạn hỏi, tại sao bạn làm việc chăm chỉ như vậy? Vâng, để kiếm nhiều tiền hơn. Tại sao bạn muốn nhiều tiền hơn? Để chăm sóc gia đình của tôi. Đó là vì những ý định rất tốt, nhưng điều đó đang diễn ra với cái giá là thời gian bên gia đình bạn và những thứ khác.
Nhiều điều không phải là bạn đang đưa ra một quyết định tồi tệ. Bạn đang làm những gì bạn nghĩ là đúng. Ngay cả khi bạn nói, vậy bao nhiêu là đủ để chăm sóc gia đình bạn?
Nói chung, đây là một trò chơi so sánh. Cách mà mọi người sống cách đây 100 năm, khái niệm về một cuộc sống tốt đẹp 100 năm trước, hoàn toàn không đủ cho cuộc sống ngày nay. Chưa đến 100 năm, nếu quay lại thế hệ của cha mẹ chúng ta và nói về những năm 1950, có một nỗi nhớ về những năm 1950 rằng, ôi, cuộc sống thật tuyệt vời vào thời điểm đó với hàng rào trắng và chú chó và người mẹ ở nhà. Đó là một bức tranh tốt, nhưng định nghĩa về một cuộc sống tốt đẹp vào thời điểm đó, một cuộc sống trung lưu tốt đẹp là một ngôi nhà 800 bộ vuông với một phòng tắm cho bốn người và cắm trại cho kỳ nghỉ hàng năm. Bạn sẽ mô tả một cuộc sống mà hầu hết mọi người sẽ nói rằng ngày nay là không đủ. Đó không phải là định nghĩa của tôi về một cuộc sống tốt đẹp ngày nay. Điều đó đang thay đổi liên tục và vì vậy bạn đang tự hỏi, bạn cần bao nhiêu tiền để hạnh phúc? Sự thật là tôi cần nhiều tiền hơn gia đình tiếp theo, hơn người tiếp theo. Đó là một chuỗi liên tục. Tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó chỉ là sự tiến hóa. Đó là một cuộc cạnh tranh về tài nguyên và không quan trọng bạn có bao nhiêu tiền. Điều quan trọng là bạn có nhiều tiền hơn người khác. Đó là sự thật buồn cho nhiều điều này và vì vậy bạn có thể dễ dàng tưởng tượng một thế giới mà các cháu của tôi kiếm được trung bình nhiều tiền hơn chúng ta ngày nay và có nhiều tài nguyên tốt hơn, sức khỏe tốt hơn, công nghệ tốt hơn và họ không hạnh phúc hơn vì điều đó và họ không cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì điều đó. Họ không cảm thấy như thể họ có thể giảm bớt và làm việc ít hơn vì họ sẽ phải cạnh tranh với những người khác có tất cả những điều đó. John Maynard Keynes, một nhà kinh tế vĩ đại, đã rất nổi tiếng khi dự đoán một thế giới mà mọi người sẽ làm việc 20 giờ một tuần vì công nghệ sẽ khiến chúng ta không cần phải làm việc và đó không phải là cách mà mọi thứ hoạt động. Chúng ta đang làm việc ít hơn so với khi mọi người còn là nông dân nhưng không gần bằng mức tối thiểu mà chúng ta có thể có nếu chúng ta vẫn giữ những kỳ vọng của một gia đình những năm 1950 sống trong một ngôi nhà 800 bộ vuông.
Nếu chúng ta có những kỳ vọng đó, mọi người có thể làm việc ít hơn rất nhiều, nhưng tất cả chỉ là một cuộc cạnh tranh giữa những người khác.
Ngay cả khi 100 năm nữa, một gia đình trung lưu sống trong một ngôi nhà 5.000 bộ vuông với một chiếc tàu vũ trụ trong sân sau của họ.
Nếu điều đó trở thành chuẩn mực, bạn sẽ không đánh giá cao điều đó, bất kỳ điều gì trong số đó.
Nếu bạn đưa một người sống cách đây 100 năm, nếu bạn đưa John Rockefeller, người đàn ông giàu nhất thế giới cách đây 100 năm, và đưa ông ta đến ngày hôm nay và cho ông ta thấy một gia đình trung lưu ở Mỹ, ông ta sẽ nói: “Đây là cái gì, Advil?
Bạn uống một viên thuốc làm hết đau đầu?
Bạn có kem chống nắng?
Bạn chỉ cần thoa cái này lên mặt?
Bạn không bị cháy nắng?”
Hàm của ông ta sẽ rơi xuống đất nhưng không ai đánh giá cao điều đó ngày hôm nay như ông ta vì nó đã trở thành điều bình thường.
Định nghĩa của bạn về một cuộc sống tốt đẹp, tôi mong đợi có được điều đó.
Luôn luôn có lý do mà chúng ta làm việc chăm chỉ là để chăm sóc gia đình của mình.
Cảm giác của chúng ta về một mức độ đủ là một mức độ ngày càng tăng theo thời gian.
Tôi cũng nên nói rằng điều đó chủ yếu là một điều tuyệt vời.
Lý do xã hội tiến bộ là vì hầu hết mọi người thức dậy vào buổi sáng với cảm giác hơi không đủ.
Bất cứ điều gì tôi có hôm nay đều không đủ và tôi cần phải làm việc chăm chỉ hơn để có được nhiều hơn.
Đó là lý do tại sao chúng ta có công nghệ tốt và sự tăng trưởng kinh tế theo thời gian.
Ở cấp độ vĩ mô, đó là một điều tuyệt vời.
Đó là điều thúc đẩy xã hội tiến lên và công nghệ y tế tốt hơn, tất cả các công nghệ tốt hơn.
Ở cấp độ cá nhân, nó tạo ra một vòng quay hamster của cảm giác không đủ liên tục mà chúng ta cố gắng bù đắp bằng cách làm việc chăm chỉ hơn và làm việc chăm chỉ hơn ngay cả khi điều đó đến với cái giá của những điều nên quý giá hơn với chúng ta như bạn bè, gia đình và sức khỏe.
Với mạng xã hội, giờ đây chúng ta có quyền truy cập vào hàng triệu, nếu không muốn nói là hàng tỷ điểm so sánh, trong khi chỉ 30 năm trước, thậm chí 20 năm trước, chúng ta chỉ có quyền truy cập vào các điểm so sánh địa phương.
Những người trong khu phố của bạn lái những loại xe nhất định.
Bây giờ trực tuyến, bạn có thể thấy những người mà bạn đã học trung học cùng có những cuộc sống nhất định và những kỳ nghỉ mà so với những gì mà người ta thường có thì thật là ngoạn mục. Tôi muốn nói về khái niệm so sánh xã hội như một chức năng của địa điểm. Chúng ta có thể đề cập đến một số thành phố lớn. Chúng tôi đã làm điều này trước khi bắt đầu ghi âm. Thật thú vị khi làm điều đó. Ở khu vực Vịnh và Silicon Valley, nơi tôi lớn lên, có vẻ như có một giá trị cao đối với những người đã thành công trong việc tạo ra những thứ ảnh hưởng đến toàn thế giới, xây dựng các công ty hoặc công nghệ lan tỏa khắp nơi. Không chỉ vì Facebook và Instagram, mà còn vì công nghệ sinh học. Đó là vì đủ loại thứ khác. Apple. Ý tôi là, có một lịch sử dài về điều đó. Bạn sẽ nói gì về New York City? Thông điệp chủ đạo mà người New Yorker nhận được là gì? Nhân tiện, tôi rất thích New York City, nhưng sẽ thật thú vị khi chơi trò này một chút như một ví dụ và sau đó chúng ta sẽ mở rộng ra cho mọi người bất kể họ sống ở đâu trên thế giới. Đây là một trong những điều mà những gì tốt đẹp và có lợi cho xã hội lại khiến cá nhân cảm thấy khổ sở. Tôi nghĩ thông điệp ở đây tại Los Angeles hay New York hay bất kỳ thành phố lớn nào khác, San Francisco? Thông điệp là thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy không đủ vì bạn bị bao quanh bởi những người ít nhất trông có vẻ đang làm tốt hơn bạn và bạn nói, “Tôi phải theo đuổi người đó. Tôi phải có được những gì họ có.” Điều đó thật tuyệt vời cho xã hội. Đó là nơi chúng ta có được công nghệ mới, đổi mới và sự phát triển. Ở cấp độ cá nhân, điều đó rất khó khăn. Tôi lớn lên ở vùng rừng núi Lake Tahoe. Ở khu vực đó, nếu bạn là một nha sĩ, hãy nói, bạn là người đứng đầu thế giới. Bạn là người giàu nhất trong thị trấn. Mọi người đều ngưỡng mộ bạn. Bạn có ngôi nhà đẹp nhất, chiếc xe đẹp nhất. Nếu bạn là một nha sĩ gia đình ở Los Angeles này, bạn không nổi bật chút nào.
Bạn có thể cảm thấy mình đang tụt lại phía sau vì xung quanh bạn là những tỷ phú thực sự.
Tôi nghĩ thật thú vị khi đặt câu hỏi, một nha sĩ có hạnh phúc hơn ở Lake Tahoe hay ở đây không?
Tôi nghĩ có lẽ là ở Lake Tahoe vì nhóm so sánh của bạn ít hơn rất nhiều, đặc biệt là trong những ngày trước khi có mạng xã hội.
Những bang được thống kê là hạnh phúc nhất ở Hoa Kỳ không phải là các thành phố, không phải Los Angeles, không phải New York.
Chúng thường nằm ở miền Trung Tây, nơi có những nơi tuyệt vời, nhưng ít cạnh tranh hơn so với sự khắc nghiệt của các thành phố lớn.
Đó là nơi, ở cấp độ cá nhân, bạn cảm thấy hạnh phúc nhất?
Đó là nơi bạn có ít sự so sánh hơn, nhưng đối với xã hội, điều gì là tốt hơn?
Đó là khi bạn có một cuộc cạnh tranh lớn để tiến lên.
Tôi không biết mình sẽ đứng ở đâu trong việc này, nơi tôi muốn ở.
Tất nhiên, tôi muốn hạnh phúc như một cá nhân, nhưng tôi muốn sống trong một xã hội đang tiến lên.
Lý do nó tiến lên là vì hầu hết mọi người thức dậy với cảm giác không đủ.
Bạn lớn lên ở Tahoe?
Vâng.
Tôi yêu Lake Tahoe.
Tôi có thể hỏi bạn, bạn có lớn lên với sự cạnh tranh hay suy nghĩ về việc mọi người trượt tuyết hay trượt ván như thế nào không?
Có, hoàn toàn.
Tôi cũng đã sống ở Tahoe trước khi có tiền công nghệ.
Bây giờ thì rất khác vì rất nhiều tiền công nghệ từ khu vực Vịnh đã tràn vào đây.
Nó bây giờ là một Hamptons nhỏ của riêng mình.
Ngày trước, tôi cảm thấy khi tôi lớn lên, những người bình thường lái xe tải cũ và những người giàu lái xe tải mới.
Đó là sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo.
Cả ở một thành phố như Los Angeles và New York, và đặc biệt là trong thế giới mạng xã hội, thì người bình thường lái xe Honda Civic và người giàu có máy bay riêng.
Sự phân tầng giữa họ đã bị phóng đại quá mức.
Tôi thấy điều này với cậu con trai chín tuổi của tôi, người mà nhiều đứa trẻ xem là MrBeast, mà tôi nghĩ là tuyệt vời.
Tôi nghĩ anh ấy là một người tuyệt vời, nhưng điều đó đã hoàn toàn làm méo mó cảm nhận về tiền bạc của con trai tôi.
MrBeast sẽ nói: “Ôi, giữ tay trên bàn và người cuối cùng giữ tay sẽ thắng một triệu đô la.”
Nếu đó là cách bạn cảm nhận về tiền bạc, thì nó hoàn toàn bị méo mó và lệch lạc.
Đó là một cách sống khó khăn.
Tôi nghĩ rằng càng nhiều nỗi lo âu mà mọi người có về việc “Tôi không đủ khả năng, tôi cần phải tiến lên,” thì xã hội sẽ càng tốt hơn, và công nghệ sẽ càng phát triển.
Một ví dụ tuyệt vời về điều này là những thập kỷ nào là những thập kỷ đổi mới công nghệ nhất.
Không có gì gần bằng.
Đó là những năm 1930, thời kỳ Đại Khủng Hoảng, và những năm 1940, Thế chiến II.
Khi xã hội đang trong tình trạng khủng hoảng, đó là lúc mà mọi doanh nghiệp, mọi nhà khoa học, mọi doanh nhân đều thức dậy mỗi sáng và nói: “Tôi cần phải tìm ra cách giải quyết ngay bây giờ, hôm nay, ngay lập tức.”
Trong thời kỳ Đại Khủng Hoảng, nếu bạn là một chủ doanh nghiệp, thì đó là: “Nếu tôi không tìm ra cách để trở nên hiệu quả hơn, tôi sẽ phá sản vào ngày mai.”
Đó là sự ra đời của rất nhiều dây chuyền lắp ráp.
Đó là sự ra đời của cửa hàng tạp hóa, sự ra đời của tiệm giặt là.
Mọi doanh nghiệp đều trở nên tốt hơn trong những gì họ làm.
Những doanh nghiệp không làm được điều đó đã lập tức phá sản.
Thế chiến II là nếu chúng ta không tìm ra công nghệ mới, chúng ta sẽ mất tất cả.
Hitler sẽ kiểm soát hành tinh.
Đó là năng lượng hạt nhân, radar, máy bay phản lực, và danh sách những thứ mà chúng ta được hưởng lợi từ ngày hôm nay đã xảy ra nhờ vào nỗi lo âu xã hội mà chúng ta đã có vào thời điểm đó.
Tôi nghĩ có rất nhiều bằng chứng cho thấy xã hội tiến bộ khi mọi thứ có chút khủng hoảng, không quá khủng hoảng, vì nếu không bạn sẽ bị choáng ngợp.
Nếu bạn có một chút lo âu về việc “Tôi cần phải làm điều này,” và khi xã hội trở nên thỏa mãn và xa hoa, hoặc khi các công ty làm như vậy, các công ty chỉ kiếm được tiền mà không có áp lực nào, họ có nhiều tiền hơn họ biết phải làm gì với nó.
Đó là sự suy tàn của nhiều công ty, Sears, IBM, Intel, Boeing, những công ty không còn tồn tại hoặc chỉ là cái bóng của chính họ trước đây.
Tôi nghĩ bạn có thể liên kết nhiều điều đó với thành công mà họ đã có trong quá khứ khi không có áp lực phải đổi mới và tiến lên. Đó chỉ là một văn hóa của việc, “Chúng ta có quá nhiều thứ xung quanh đây nên chúng ta có thể làm bất cứ điều gì mà chúng ta muốn.” Một lần, có một người đã nói với tôi rằng, “Mỗi doanh nghiệp nên có một chút nợ vì nó giữ bạn trong tầm kiểm soát, giữ cho tham vọng của bạn đi đúng hướng, để thức dậy và nghĩ rằng, ‘Không, tôi phải thành công trong năm nay vì chúng ta có nợ phải trả.'” Khi bạn có quá nhiều tự do và một chút quá nhiều quyền tự chủ, bạn có nguy cơ cao hơn là để mọi thứ trôi đi. Những gì đã làm bạn vĩ đại khi bạn còn trẻ, nghèo, phá sản và đói khát sẽ dần trôi đi khi bạn trở nên giàu có hơn. Hãy cho tôi biết bạn nghĩ gì về bài tập tư duy này. Khi bạn mô tả điều này cho tôi, tôi đang nghĩ về cách ở những giai đoạn khác nhau trong sự nghiệp của mình, đầu tiên là khoa học học thuật, và tôi vẫn dạy, nhưng tôi đã đóng cửa phòng thí nghiệm động vật của mình, vẫn tham gia vào một số nghiên cứu về con người, nhưng chủ yếu tập trung vào podcast những ngày này. Tôi có thể nhìn vào những điều khác nhau xung quanh mình mà lực lượng đang kéo tôi. Tôi thích nghĩ theo cách “cà rốt và cây gậy”, cho những ai không biết đó là gì vì chúng ta có nhiều thính giả từ bên ngoài nước Mỹ. Cà rốt là điều bạn đang hướng tới, điều hấp dẫn, phần thưởng. Cây gậy là hình phạt, cà rốt và cây gậy, vì thật ra, đó là cách mà bộ não hoạt động, cà rốt và cây gậy. Nhiều điều mà chúng ta đang nói hôm nay là cà rốt và cây gậy với kích thước và loại khác nhau, v.v. Đối với mỗi giai đoạn trong sự nghiệp của tôi, sinh viên sau đại học, nghiên cứu sinh, giáo sư trước khi có chức danh, giáo sư sau khi có chức danh. Đó là một khái niệm thú vị. Mọi người nghĩ về nó như một công việc suốt đời, nhưng thực sự đó là tự do học thuật, và bạn vẫn đang trên chiếc máy chạy bộ gây quỹ, hoặc thậm chí là một podcaster. Lực lượng đó ở bên trong tôi, và tôi không cố gắng làm điều này về bản thân mình. Tôi biết rằng có những người khác nhau mà tôi đang cố gắng làm hài lòng, và tất nhiên, việc làm hài lòng…
sự tò mò và trí tuệ của riêng tôi, nhưng có những lực lượng.
Tôi là một phần của một nhóm.
Tôi là một phần của một đội ở đây.
Tôi không thể làm họ thất vọng.
Không quan trọng tôi đã ngủ ngon như thế nào đêm qua.
Tôi đã ngủ, tình cờ ngủ khá ngon đêm qua, nhưng điều đó không quan trọng.
Tôi phải xuất hiện.
Bạn phải chuẩn bị và xuất hiện, như người ta thường nói.
Bạn có nghĩ rằng việc mọi người dừng lại ở bất kỳ đâu trong cuộc sống của họ và
chỉ cần suy nghĩ về những lực lượng này đang kéo chúng ta về đâu, những điều hấp dẫn và những điều khó chịu, có đáng giá không?
Tôi nghĩ rằng trong đó có rất nhiều thông tin.
Bạn có đang làm việc vì một kỳ vọng mà bạn cần phải đáp ứng vì bạn đã làm điều đó trước đây không?
Đôi khi hãy nghĩ về các vận động viên chuyên nghiệp.
Họ đôi khi có một sự nghiệp ngắn hơn so với các nghề khác, vì khả năng thể chất chỉ đơn giản là giảm sút.
Điều gì thúc đẩy họ?
Tôi thường muốn biết điều gì kéo họ.
Họ cảm thấy có nghĩa vụ ở đâu?
Điều gì là động lực, nhưng họ cảm thấy có nghĩa vụ ở đâu?
Họ cảm thấy bị kéo về đâu?
Có phải là công chúng nói chung không?
Có phải là cha mẹ của họ không?
Có phải là tài khoản ngân hàng của họ không?
Có phải là nỗi sợ rằng họ sẽ phải nghỉ hưu vào một thời điểm nào đó không?
Bạn có bao giờ nghĩ về những điều như thế này không?
Tôi nghĩ rằng nhiều điều trong số đó gắn liền với danh tính của bạn, chỉ là bạn thấy ai trong gương khi
bạn thức dậy mỗi sáng.
Nếu danh tính của bạn là tôi là một vận động viên chuyên nghiệp, nếu danh tính của bạn là tôi là một podcaster, tôi là
một người giàu có, bất cứ điều gì cũng được, thì đó chính là điều đang kéo bạn.
Đó là nguồn gốc của danh tính của bạn.
Điều này quay trở lại với ý tưởng của Paul Graham về việc giữ cho danh tính của bạn nhỏ.
Tôi nghĩ ông ấy chủ yếu nói điều này trong bối cảnh chính trị, rằng chính trị có thể làm hỏng danh tính của bạn và nó thực sự ảnh hưởng đến cách suy nghĩ của bạn.
Giữ cho danh tính của bạn nhỏ cho nhiều điều, tôi nghĩ, là một quan điểm tuyệt vời.
Càng nhìn vào gương và nói tôi là một cái gì đó, không quan trọng đó là gì, tôi là một giáo sư, tôi là một tác giả, bất cứ điều gì, thật khó để từ bỏ điều đó vì nó là một phần
của danh tính của bạn.
Tôi đã thấy điều này với chính cha tôi, người là bác sĩ. Ông đã nghỉ hưu và quay lại làm việc một năm sau đó, vì tôi nghĩ ít nhất một phần là khi ông nhìn vào gương, ông phải nói rằng mình là bác sĩ. Đó là danh tính của ông và khi ông nghỉ hưu, ông không thể nói điều đó nữa và điều đó đã khiến ông phát điên. Tôi nghĩ điều này đúng với nhiều người.
Bây giờ điều đó có thể là tuyệt vời. Đối với ông, điều đó thật tuyệt và tôi nghĩ đối với tôi, danh tính của tôi, tôi nghĩ danh tính cốt lõi của tôi là tôi là một người cha, tôi là một người chồng, tôi hy vọng sẽ là một người bạn, nhưng có thể tôi là một tác giả và nếu tôi phải từ bỏ điều đó, có thể sẽ hơi đau một chút. Có thể nó không phải là cốt lõi của danh tính tôi nhưng nó ở ngay đó.
Tôi nghĩ đối với nhiều người, nếu bạn thành công, cốt lõi trong danh tính của họ là tôi là một người kiếm được nhiều tiền, tôi là một người kiếm được X đô la mỗi năm và họ không thể từ bỏ điều đó. Một lần nữa, tôi nghĩ nếu chúng ta đang nói về tiền bạc, đó là khi tiền bạc trở thành một gánh nặng, khi nó ăn sâu vào danh tính của bạn và nó kiểm soát bạn. Bạn không sử dụng nó như một công cụ. Nó đang sử dụng bạn như một con rối nhỏ để kiểm soát bạn mỗi ngày.
Tôi nghĩ đó là khi nhiều người đi sai hướng với hạnh phúc của họ với tiền bạc, khi nó bắt đầu kiểm soát họ vì nó quá cốt lõi với cách họ nhìn vào gương mỗi ngày. Điều đó giống như hình ảnh hoạt hình của một người đứng với một cái lồng nhỏ trước mặt họ. Họ đang đánh mất tự do bởi một số cấu trúc tâm lý nào đó.
Tôi tự hỏi có lẽ còn tốt hơn cả ý tưởng của Paul về việc thu nhỏ danh tính của một người để làm cho nó có thể hoạt động và làm cho nó dựa trên động từ, vì một điều là nói rằng, tôi sẽ không sử dụng chức danh nghề nghiệp của mình như podcast hay giáo sư, tác giả, bác sĩ, nhưng nếu một người đạt đến chức năng động từ đã thúc đẩy việc theo đuổi những điều đó ngay từ đầu.
Tôi thích làm điều này. Tôi là một người tò mò. Tôi có vẻ nhắc đến chúng mọi lúc và tôi sẽ chỉ làm điều đó vì đây là podcast của tôi. Rick Rubin là một người bạn thân và tôi cảm thấy thật may mắn vì tình bạn đó.
Tất nhiên, tôi yêu âm nhạc mà anh ấy sản xuất, nhưng đó không phải là lý do tôi yêu tình bạn này. Tôi thực sự nghĩ rằng Rick là một người tuyệt vời vì anh ấy rất chú trọng vào hành động và động từ. Hầu như mọi thứ Rick nói về sự sáng tạo và năng suất đều liên quan đến việc từ bỏ các danh hiệu và khái niệm về con người bạn đã từng là trước đây, và chỉ đơn giản là ở trong trạng thái hành động của bất cứ nơi nào bạn đang ở vào thời điểm đó trong cuộc sống và tạo ra những sản phẩm. Anh ấy thực sự thích loại bỏ khái niệm về khán giả. Anh ấy thực sự nói rằng đây là sản phẩm của bạn dành cho Chúa, và khán giả có thể thích hoặc không thích nó, nhưng theo lời anh ấy, đó là cách để định hình nó, vì nếu không bạn sẽ cố gắng làm hài lòng mọi người. Hoàn toàn đúng. Và sau đó bạn không còn trong quá trình khám phá sự tò mò hoặc sự sáng tạo của mình nữa. Vì vậy, vâng, tôi đã quyết định vào thời điểm này và tôi sẽ ghi lại rằng tôi sẽ không nghĩ về mình như một podcaster. Ý tôi là, tôi đã làm rất nhiều điều liên quan đến trượt ván, nuôi cá nhiệt đới, dạy khoa học và nghiên cứu khoa học, mà trong giáo dục công cộng và podcasting này, tôi hoàn toàn mong đợi rằng trong 5 đến 10 năm tới tôi sẽ làm một điều gì đó hoàn toàn khác, nhưng nó vẫn sẽ gắn liền với trạng thái hành động đã thúc đẩy từng nghề nghiệp hoặc từng sở thích đó. Bởi vì như Rick đã dạy tôi, đó là năng lượng mà bạn cần tiếp tục khai thác, là sự tự thưởng, cảm giác thích thú, sự ma sát và sau đó là sự giải tỏa khi bạn giải quyết một vấn đề. Nó không thực sự liên quan đến nghề nghiệp hay danh hiệu hay thậm chí là các nguồn lực đến từ điều đó, mà thực tế là các nguồn lực lớn nhất, đặc biệt là các nguồn lực tài chính đến từ việc xác định trạng thái hành động của việc theo đuổi điều gì đó thực sự độc đáo với bạn. Và điều đó thay đổi theo thời gian. Tôi luôn cảm thấy kinh ngạc trước những ví dụ như Warren Buffett và những người đã đầu tư cả đời mình.
Bạn đã chỉ ra điều này trong cuốn sách của mình rằng một trong những điều cơ bản khiến Buffett thành công như vậy là ông ấy đã có rất nhiều thời gian để đầu tư. Ông bắt đầu từ khi 11 tuổi và giờ đã 93 tuổi. Đúng vậy. Dường như ông ấy không cần một lĩnh vực khác. Có vẻ như ông ấy đã nắm vững điều đó. Đó là lĩnh vực của ông. Nếu ông là một golfer, ông sẽ là một người chơi golf xuất sắc ở tuổi 93. Vâng. Ông làm điều đó vì ông yêu thích việc đó. Đối với tôi, với tư cách là một nhà văn, điều này luôn đúng. Tôi tự hỏi liệu điều này có thực sự áp dụng cho sự nghiệp của bạn không. Tôi luôn viết cho một khán giả duy nhất, đó là chính mình. Tôi chỉ muốn viết những điều mà tôi nghĩ là thú vị. Tôi muốn viết những câu chuyện mà tôi thấy hấp dẫn. Tôi muốn viết theo một phong cách mà tôi sẽ thích khi đọc. Và tôi không quá quan tâm đến khán giả có thể đọc nó. Tất nhiên, tôi muốn họ đọc và có thể mua sách và thưởng thức nó, nhưng tôi viết cho chính mình. Và tôi nghĩ bạn luôn làm việc tốt nhất khi bạn làm điều đó, nếu bạn đang viết hoặc sản xuất một podcast cho một khán giả duy nhất, đó là bạn. Vì vậy, tôi nghĩ nếu bạn làm điều đó theo cách khác, nó sẽ mang tính biểu diễn. Và mọi người làm việc kém hơn rất nhiều. Họ sáng tạo kém hơn rất nhiều. Họ ít thú vị hơn rất nhiều khi đó là biểu diễn. Khi bạn bắt đầu bằng cách hỏi, khán giả muốn nghe hoặc thấy điều gì? Vâng, điều đó không bao giờ hiệu quả. Điều đó không bao giờ hiệu quả. Nhưng đó là điều mà hầu hết mọi người làm. Và thậm chí, mỗi giáo viên viết 101 dạy học sinh của họ điều gì? Biết khán giả của bạn. Tôi không nghĩ đó là lời khuyên tốt vì việc biết khán giả của bạn rất nhanh chóng trở thành việc nịnh bợ khán giả của bạn. Không chỉ với tư cách là nhà văn, mà trong bất kỳ hình thức công việc nào bạn làm, việc nịnh bợ sếp của bạn, nịnh bợ các chỉ số hàng quý, bất cứ điều gì đó có thể là, bạn sẽ luôn làm việc tốt nhất nếu bạn có sự độc lập và tự chủ để có một khán giả duy nhất, đó là chính bạn. Brian Chesky của Airbnb nói về điều này.
Anh ấy nói rằng, đừng xây dựng một sản phẩm mà một ngàn người thích, hãy xây dựng một sản phẩm mà một trăm người yêu thích, hoặc một người mà bạn yêu thích và sử dụng nó. Đó là lúc bạn sẽ luôn làm việc tốt nhất của mình. Bạn không cố gắng quản lý một sản phẩm, một cuốn sách hay một podcast theo một chỉ số hay mục tiêu nào đó. Bạn làm điều đó vì bạn yêu thích việc đó. Nói thì dễ hơn làm đối với nhiều nghề nghiệp, vì nếu bạn làm việc cho một công ty, bạn sẽ có những chỉ số mà bạn phải tuân theo. Bạn sẽ có những công thức và chính sách mà bạn phải tuân thủ. Không phải ai cũng có thể làm điều này, nhưng không thể tránh khỏi rằng bạn sẽ luôn làm việc tốt nhất của mình khi đó là của bạn và bạn làm điều đó cho chính mình, không phải vì bạn đang cố gắng đạt được một chỉ số nào đó. Tôi đoán câu nói “Hãy là một người gắn bó” mà tôi từng nghĩ có nghĩa là nếu bạn là một nhạc sĩ, hãy tiếp tục là nhạc sĩ. Nếu bạn làm trong lĩnh vực tài chính, hãy ở lại trong lĩnh vực tài chính, nhưng bây giờ tôi nghĩ tôi sẽ sửa lại rằng một người muốn trở thành một người gắn bó với việc khai thác năng lượng của việc theo đuổi những điều thực sự có ý nghĩa với họ trong khoảnh khắc đó, trong giai đoạn đó của cuộc sống. Nó thật sự khác biệt. Ý tôi là, khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã bị ám ảnh với bể cá và những chú chim nhiệt đới và nhạc punk rock trượt ván và nó đã thay đổi. Địa điểm đã thay đổi, nhưng chúng ta không thực sự thay đổi nhiều về mặt danh tính. Những nghề nghiệp này và những tài khoản ngân hàng này, chúng ta không bị thay đổi một cách cơ bản bởi chúng. Thực sự, đó là một loạt các trạng thái động từ điều khiển tất cả điều này. Tôi thực sự hy vọng rằng trong 20 năm nữa, tôi sẽ làm một điều gì đó khác, rằng tôi không viết về cùng một chủ đề. Có thể tôi hy vọng tôi vẫn đang viết, suy nghĩ, đọc và học hỏi, nhưng nếu bạn luôn làm cùng một điều, tôi nghĩ ai đó như Buffett là một người rất kỳ lạ, hiếm có, người đã làm cùng một điều trong 80 năm và yêu thích nó. Tôi muốn phát triển, thích ứng và tiến hóa trong những gì tôi đang làm, nhưng nếu điều gì đó trở thành cốt lõi trong danh tính của bạn, thì thật khó để từ bỏ và buông tay.
Bạn cảm thấy như mình phải tiếp tục làm điều đó ngay cả khi nó không còn thú vị nữa và bạn không còn cảm giác hưng phấn khi thử điều gì mới. Bạn gắn bó với một điều gì đó, bạn tiếp tục làm luật sư hoặc bất cứ điều gì khác vì đó là danh tính của bạn ngay cả khi bạn không còn thích nó nữa. Hãy nghĩ về Michael Jordan chơi bóng chày. Anh ấy đã làm điều đó trong một thời gian ngắn. Anh ấy muốn chơi bóng chày chuyên nghiệp, vì vậy anh ấy đã cho mình cơ hội. Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời mặc dù nó không thành công như bóng rổ đối với anh ấy vì nó chỉ phản ánh bản chất cạnh tranh và hiệu suất cao vốn có của anh ấy. Tôi phải tiếp tục làm một cái gì đó hoặc Bezos, vì vậy tôi cứ nhắc đến điều đó, nhưng bạn đã xây dựng công ty lớn nhất và thành công nhất thế giới, Amazon. Bạn sẽ làm gì trong thời gian nghỉ hưu? Bạn bắt đầu một công ty tên lửa hay một điều gì đó. Có thể anh ấy đã làm, tôi không biết điều này và tôi không muốn đặt lời vào miệng anh ấy, có thể anh ấy đã cảm thấy hơi chán với Amazon và cần làm điều gì khác, nhưng anh ấy sẽ không nghỉ hưu. Anh ấy sẽ không chơi golf. Anh ấy sẽ không ngồi trên thuyền của mình. Anh ấy sẽ đi xây dựng một công ty khác. Tôi luôn phải làm một cái gì đó ngay cả khi nó đang phát triển và thích nghi. Bạn đang làm việc trên một cuốn sách mới và tôi rất mong chờ sự ra mắt của cuốn sách đó. Khi nào nó sẽ ra mắt? Tháng 9 năm 2025. Được rồi, vậy là chúng ta còn một thời gian để chờ đợi. Bạn có sẵn lòng chia sẻ một vài điều mà bạn đang nghĩ đến hoặc mà chúng tôi có thể mong đợi thấy trong cuốn sách đó không? Vâng, tôi nghĩ có những phần của cuốn sách mà bạn và tôi đã nói đến hôm nay. Cuốn sách có tên là Nghệ Thuật Chi Tiêu Tiền và tôi nhấn mạnh rằng cuốn sách không có tên là Khoa Học Chi Tiêu Tiền vì chi tiêu tiền không phải là một khoa học. Đó không phải là điều mà bạn có thể nói rằng đây là công thức, nó hoạt động cho mọi người. Đó là một nghệ thuật. Và nghệ thuật là gì? Nó khác nhau đối với mỗi người. Nó mang tính chủ quan. Nó thường mâu thuẫn và tôi nghĩ đó là cách chi tiêu tiền hợp lý nên như vậy.
Trong suốt cuốn sách, tôi không nói rằng đây là cách bạn nên chi tiêu tiền của mình vì tôi không nghĩ ai có thể làm điều đó một cách chính xác cho một đối tượng rộng lớn. Đây là cái nhìn về tâm lý của sự ghen tị, việc theo kịp người khác, khát vọng xã hội, và bản sắc mà chúng ta đã nói đến, quản lý tiền bạc và trẻ em, sự ghen tị với người khác, và mong muốn thu hút sự chú ý cho bản thân. Đây là cái nhìn về tâm lý đó mà không đưa ra bất kỳ lời khuyên cụ thể nào, điều mà tôi nghĩ nhiều người không thích. Nhiều người sẽ nói, “Chỉ cần cho tôi biết tôi nên làm gì.” Và tôi cố gắng nhấn mạnh ngay từ đầu, cũng giống như trong cuốn sách đầu tiên của tôi, Tâm lý và Tiền bạc, rằng tôi không thể nói cho bạn biết bạn nên làm gì vì tôi không biết bạn. Và điều đúng cho bạn có thể không đúng với tôi. Bạn phải tự tìm ra điều đó, nhưng tôi có thể nói cho bạn biết những gì có thể đang diễn ra trong đầu bạn khi bạn đang trên hành trình đó. Tôi có thể nói cho bạn về những cạm bẫy tâm lý và những thách thức cũng như lời khuyên mang tính tâm lý. Đó không phải là những gì bạn nên làm, mà là đây là cách mà hầu hết mọi người và lý do tại sao hầu hết mọi người rơi vào sự ghen tị và nếu bạn hiểu cơ chế của sự ghen tị, nó có thể ngớ ngẩn như thế nào. Đó là điều mà cuốn sách khám phá.
Theo nhiều cách, những gì bạn đang mô tả giống như việc xác định các nguồn tự quyến rũ, nơi mà chúng ta, nhờ vào mạng xã hội hoặc chỉ đơn giản là do bản chất con người, so sánh những gì chúng ta có để xem liệu nó thực sự như thế nào. Bạn có thể nghĩ rằng chúng ta sẽ khá giỏi trong việc trải nghiệm mọi thứ, giống như chú chó ngồi bên hồ. Và rằng chúng ta có thể hiểu rằng chúng ta có xu hướng so sánh và hối tiếc về những điều trong quá khứ nhưng không thể dự đoán được sự hối tiếc trong tương lai. Bạn nghĩ rằng chúng ta sẽ giỏi hơn trong việc đó, nhưng rõ ràng là chúng ta không. Chà, tôi đoán điều này quay trở lại với tiến hóa cơ bản. Tiến hóa không quan tâm đến việc bạn có hạnh phúc hay không. Nó quan tâm đến việc bạn sinh sản và phát triển theo thời gian. Đó là điều mà nó đang tối đa hóa.
Nó không thực sự quan tâm đến việc bạn có thời gian vui vẻ trong quá trình đó hay không. Hãy làm nhiều hơn cho bản thân và chăm sóc những người trẻ, rồi bạn sẽ trở nên không cần thiết. Hãy tiếp tục. Louis C.K. nói nhiều hơn về tôi. Đó là điều chúng ta đang cố gắng thực hiện. Việc bạn có hạnh phúc hay không thực sự không ảnh hưởng đến tình huống và thực tế có thể thưởng cho người đang thu được rất nhiều tài nguyên, ngay cả khi họ đang khổ sở trong quá trình đó, người đang kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả khi họ thức dậy với tâm trạng tồi tệ mỗi sáng, họ đang thu được rất nhiều tài nguyên có thể tăng cường khả năng của họ theo thời gian. Hạnh phúc không đóng vai trò lớn. Bạn có nghĩ rằng tỷ lệ sinh đang giảm xuống vì mọi người cảm thấy họ phải sử dụng nhiều hơn những gì họ kiếm được cho bản thân hoặc rằng thật khó để thiết lập một mối quan hệ với tiền bạc và tài nguyên khiến họ cảm thấy có khả năng chăm sóc người khác không? Tôi nghĩ điều này rất phức tạp. Nó không dẫn đến những câu trả lời đơn giản, nhưng tôi nghĩ có rất nhiều bằng chứng cho thấy điều gì đang xảy ra, tại sao các xã hội trên toàn thế giới, điều này luôn đúng, có ít con hơn khi họ trở nên giàu có là vì kỳ vọng của họ về những đứa trẻ đó tăng lên. Nếu bạn sống trong một xã hội nghèo, nền kinh tế nghèo, hoặc trong một thời kỳ nghèo, bạn có thể có 10 đứa trẻ vì bạn biết rằng tất cả 10 đứa trẻ đó hoặc ít nhất là những đứa sống sót sẽ trở thành nông dân. Đó là điều họ sẽ làm, và đó là hy vọng duy nhất của họ, đó là tất cả những gì họ có thể làm. Bạn không cần phải cung cấp nhiều tài nguyên cho chúng. Nếu tôi cung cấp cho chúng thực phẩm, nơi ở và quần áo cơ bản, đó là tất cả những gì chúng cần để trở thành nông dân. Tôi nghĩ nếu bạn nhanh chóng nhìn về nền kinh tế ngày nay, kỳ vọng cao hơn rất nhiều. Bạn muốn con bạn trở thành tiến sĩ, trở thành phi hành gia, trở thành người quản lý quỹ đầu cơ, bất cứ điều gì có thể, và vì vậy, bạn cần cung cấp nhiều tài nguyên hơn cho đứa trẻ đó. Tôi cần nuôi dưỡng sự phát triển và trưởng thành của chúng từ khi chúng còn là trẻ sơ sinh và cung cấp…
Các gia sư và các hoạt động sau giờ học và có thể gửi chúng đến trường tư và chắc chắn gửi chúng đến một trường đại học, điều này sẽ tốn một khoản tiền lớn, vì những kỳ vọng về những gì bạn cần cung cấp thì cao hơn rất nhiều. Bạn cảm thấy như mình chỉ có thể cung cấp điều đó cho một, có thể hai đứa trẻ, điều mà cách đây vài thế hệ, bạn có thể có ba hoặc bốn đứa trẻ, và vài thế hệ trước đó, có thể là 10 đứa trẻ.
Cũng có một thống kê rất ảm đạm về lý do tại sao mọi người thường có 10 đứa trẻ? Bởi vì sáu trong số đó đã chết trước khi được năm tuổi. Nếu bạn cần những đôi tay trên nông trại, bạn cần có nhiều đứa trẻ để đảm bảo rằng bạn có nhiều thanh thiếu niên có thể giúp bạn một ngày nào đó.
Tôi nghĩ chúng ta thật may mắn khi sống trong một thế giới mà, thật may mắn, tỷ lệ tử vong ở trẻ sơ sinh đã giảm xuống rất nhiều đến mức chúng ta không cần phải chơi trò xổ số mà chúng ta từng phải. Bạn đang dạy cho con cái của bạn về tiền bạc như thế nào và ở độ tuổi nào chúng ta nên bắt đầu làm điều đó? Đối với những người đang nghe mà không có con, tôi nghĩ rằng không bao giờ là quá muộn để học.
Một trong những điểm mà tôi luôn nhấn mạnh mà tôi đã học được theo cách khó khăn, trong việc nuôi dạy con cái, là tôi không nghĩ bạn cần phải ngồi xuống và dạy chúng về tiền bạc vì chúng đang chú ý, dù bạn có biết hay không. Trẻ em rất giỏi trong việc học. Chúng học tốt hơn người lớn, đặc biệt là về những thứ như ngôn ngữ và những gì tương tự. Nhưng bạn không cần phải ngồi xuống và nói, “Đây là số tiền chúng ta chi tiêu, và đây là những gì chúng ta coi trọng, và đây là lý do,” tôi nói, “Chúng đang chú ý. Chúng đang tìm ra điều đó.”
Mỗi khi chúng nghe bạn nói, “Tôi không thể chi trả cho điều này,” mỗi khi chúng ta ở cửa hàng và chúng nói, “Ôi, nhìn kìa, cái này đang giảm giá, hãy mua hai cái này,” chúng đang ghi nhớ mọi thứ trong đầu. Mỗi khi chúng nghe bạn cãi nhau về công việc, mỗi khi chúng nghe bạn nói về việc tăng lương, ngay cả khi chỉ ở phòng bên cạnh, chúng đang ghép tất cả lại với nhau.
Tôi không nghĩ họ thậm chí biết điều đó, nhưng họ rất giỏi trong việc học hỏi đến nỗi họ đang xây dựng một mô hình tư duy. Ngay cả khi bạn không bao giờ ngồi xuống dạy con cái của mình, thì khi chúng chắc chắn đã là thanh thiếu niên, chúng biết rất nhiều về tiền bạc. Có thể một số điều trong số đó là tốt, có thể một số điều là xấu, nhưng chúng đang chú ý. Tôi nghĩ điều duy nhất bạn có thể làm như một đứa trẻ hoặc như một bậc phụ huynh, tôi nên nói, là dẫn dắt bằng ví dụ, vì chúng ta đã nói về điều này trước đó, xu hướng nổi loạn khi còn nhỏ, khi là thanh thiếu niên. Bạn đã nói về các quảng cáo thuốc lá, nơi mà họ chỉ muốn làm điều ngược lại với những gì mọi người khác đang làm. Tôi nghĩ đặc biệt đối với thanh thiếu niên, mà tôi chưa có, nhưng nếu bạn ngồi xuống và nói, “Đây là những gì bạn nên làm. Bạn nên luôn làm điều này. Bạn không bao giờ nên làm điều đó,” thì xu hướng nổi loạn của chúng là rất lớn. Tôi nghĩ bạn có thể gặp phải phản tác dụng nếu cố gắng dạy chúng. Tôi nghĩ điều tốt nhất bạn có thể làm, điều duy nhất bạn có thể làm là dẫn dắt bằng ví dụ với mọi người. Một điều mà nhiều người, không chỉ những người rất giàu có, mà cả những người có mức thu nhập trung bình sẽ nói là, họ sẽ hỏi, “Làm thế nào tôi có thể dạy con cái tôi về tiền mà không làm hư chúng? Làm thế nào tôi có thể sử dụng tiền của mình để giúp con cái mà không làm hư chúng?” Đó là một chủ đề lớn đối với nhiều người. Ngay cả khi bạn là một gia đình thuộc tầng lớp trung lưu, làm thế nào tôi có thể để lại một di sản nhỏ hoặc giúp đỡ con cái? Tôi có nên mua cho chúng một chiếc xe mới hay nên giúp chúng qua đại học? Tôi nghĩ một điều lớn mà dễ bị bỏ qua là hai điều. Bạn có thể nghĩ là một bậc phụ huynh rằng bạn đang dạy con mình sự kiên trì và độc lập bằng cách giữ lại tài nguyên từ chúng. Bạn đang làm điều đó với ý định rất tốt. Bạn cần phải kiếm tiền của mình, và đây là của tôi. Bạn phải tự tìm cách của riêng mình. Tôi nghĩ rất dễ để bỏ qua rằng bạn không đang dạy con mình sự độc lập và kiên trì. Bạn đang dạy chúng sự oán giận đối với bạn. Tôi có một người bạn tốt, Chris Davis, người đã kể câu chuyện. Anh ấy là một ví dụ cực đoan.
Ông của Chris Davis là Shelby Davis, một nhà đầu tư tỷ phú, một trong những nhà đầu tư vĩ đại nhất mọi thời đại. Chris kể rằng khi còn nhỏ, ông của cậu đã đưa cậu đi trượt tuyết, ông thường nói: “Nếu con muốn ông mua cho con một vé cáp treo, con cần phải leo lên đồi trước đã và trượt xuống, leo lên đỉnh, và nếu con làm được điều đó, thì ông sẽ mua cho con một vé cáp treo.” Chris nói: “Bài học mà họ học được từ điều đó không phải là sự kiên trì, độc lập và làm việc chăm chỉ. Bài học họ học được là ông đôi khi cũng là một người khó tính.” Tôi nghĩ đó là một ví dụ cực đoan, nhưng bạn thấy điều đó rất nhiều với trẻ em. Một điều rất thực tiễn mà tôi rút ra từ đây là, tôi nghĩ là một bậc phụ huynh, bạn phải sống cùng một lối sống với con cái của bạn. Thật khó để nói rằng mẹ và cha bay hạng nhất, nhưng bạn lại ngồi ở hạng phổ thông. Có ai thực sự làm như vậy không? Ồ, chắc chắn rồi. Thật tệ. Có thể đó vẫn là một ví dụ rất cực đoan, nhưng điều mà bạn nghĩ là con cái đang học được là, “Ồ, nếu tôi làm việc chăm chỉ như mẹ và cha một ngày nào đó, tôi sẽ ngồi ở đó,” nhưng thực tế không phải vậy. Bài học mà chúng học được là mẹ và cha nghĩ rằng họ vượt trội hơn chúng tôi hoặc mẹ và cha vượt trội hơn tôi. Tôi kém hơn họ. Tôi nghĩ đây là lý do tại sao bạn thấy nhiều đứa trẻ rất giàu có nhưng lại bị tổn thương tâm lý, bởi vì tôi nghĩ rằng có những bậc phụ huynh có ý tốt nhưng lại nói: “Nhìn này, chúng tôi rất giàu có, nhưng con thì không. Con phải tự kiếm lấy,” và tất cả những gì đứa trẻ nghe thấy suốt cuộc đời là, “Tôi kém hơn. Tôi kém hơn. Tôi kém hơn. Tôi kém hơn.” Và đến khi chúng trở thành người lớn, điều đó đã ăn sâu vào bản thân họ đến mức họ không thể tiến bước. Họ không thể tự bảo vệ mình. Và vì vậy, nhìn xem, đó là điều mà những người rất giàu phải đối mặt, nhưng tôi nghĩ đó là điều mà tôi suy nghĩ rất nhiều về trẻ em. Một điều khác mà mọi bậc phụ huynh có hơn một đứa trẻ sẽ hiểu và nhận ra là, hai đứa con của tôi không thể khác nhau hơn, về tính cách, mục tiêu của chúng, thậm chí cả trong…
cùng một cha mẹ sống dưới một mái nhà.
Họ cách nhau cả triệu dặm.
Và vì vậy, nếu bạn nói, “Bạn đang dạy gì cho con cái của bạn?”
Tôi không biết chúng sẽ trở thành ai khi lớn lên.
Tôi không biết mục tiêu hay khát vọng của chúng sẽ là gì.
Vậy có đúng không khi tôi nói với con gái mình, “Ôi, đây là cách bạn có thể tiết kiệm và trở nên siêu giàu theo thời gian.”
Nếu nó không muốn sống cuộc sống đó thì sao?
Nếu nó có tính cách YOLO hơn, kiểu như, “Ôi, tôi chỉ muốn đi du lịch khắp thế giới.
Tôi không có khát vọng trở nên siêu giàu và nghỉ hưu sớm.”
Vì vậy, bạn phải để chúng tự tìm ra điều đó và nhận ra rằng những gì có thể đúng với bạn và những gì có thể đúng trong thời đại mà bạn và tôi lớn lên có thể không đúng với chúng và có thể không phù hợp với thời đại mà chúng lớn lên.
Tôi thích câu nói này, không ai trong chúng ta biết cảm giác như thế nào khi trở thành một đứa trẻ 13 tuổi vào năm 2024.
Chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết vì chúng ta đã từng 13 tuổi vào một thời điểm nào đó.
Mô tả trước đó của bạn về việc tước đoạt vé hạng nhất của trẻ em, đưa chúng vào hạng phổ thông và cha mẹ bay ở hạng nhất, khiến tôi nhận ra rằng chúng ta thích nghĩ rằng những điều như vậy sẽ thúc đẩy việc tiếp thu bài học, nhưng mỗi ví dụ của bạn đều chỉ ra rằng trẻ em đang tiếp thu dựa trên cảm xúc mà chúng trải qua vào thời điểm đó.
Chúng không nghĩ về bài học lớn hơn.
Chúng đang nghĩ về…
Chúng đang ở trong khoảnh khắc của mình.
Chúng đang nghĩ, “Tôi đang leo lên ngọn đồi này và điều này thật tệ,” và chúng không ghép nối mọi thứ theo thời gian như, “Được rồi, tôi đang làm điều này và anh ấy đang cố gắng dạy tôi một bài học.”
Thực sự thì…
Chúng rất gắn bó với cảm xúc ngay lập tức của mình.
Đúng vậy.
Và có thể sẽ khác trong ví dụ của Chris Davis nếu ông nội leo lên ngọn đồi cùng chúng, vì lúc đó bài học bạn nhận được là, “Ôi, chúng ta sẽ làm điều này cùng nhau,” và điều đó đang dạy giá trị của sự chăm chỉ.
“Tôi sẽ làm điều đó với bạn.
Tôi sẽ chịu đựng cùng bạn.”
Vì vậy, dẫn dắt bằng ví dụ thay vì bằng sự sỉ nhục, tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để làm việc với trẻ em. Khi tôi còn nhỏ, bố tôi thường dẫn tôi đến một điểm trên con phố của chúng tôi, nơi ông sẽ tách ra để đi làm. Ông là một nhà khoa học. Ông sẽ đến phòng thí nghiệm của mình và tôi sẽ đi đến mẫu giáo và lớp một. Tôi nhớ một ngày đã hỏi ông rằng ông làm nghề gì, và ông là một nhà vật lý, và ông nói: “À, tôi là một nhà vật lý,” và tôi hỏi: “Điều đó là gì?” Ông đã giải thích một chút về điều đó, và tôi sẽ không bao giờ quên… Chúng tôi vẫn nói về điều này. Ông và tôi… Tôi sẽ không bao giờ quên. Và tôi hỏi: “Ông có thích không?” Và ông nói: “Chà, bạn biết cảm giác vào đêm trước sinh nhật của bạn không?” Tôi nói: “Có.” Và ông nói: “Tôi cảm thấy như vậy mỗi ngày.” Sau đó, tôi nghĩ ông cũng nói, và tôi vẫn còn hơi mơ hồ về điều này. Tôi cần phải liên lạc với ông về điều này một lần nữa sớm thôi, vì ông đã nói: “Bạn không phải lúc nào cũng nhận được quà. Nó không phải lúc nào cũng diễn ra như mong đợi, nhưng cảm giác rằng bạn có thể hoặc rằng bạn có khả năng sẽ có, hoặc có khả năng xảy ra, cảm giác đó thật tuyệt.” Và tôi nghĩ tôi đã tiếp thu bài học đó, vì điều tôi thích là công việc. Tôi không nghĩ mình nghiện công việc, mặc dù một số người trong cuộc sống đã buộc tội tôi như vậy, và tôi sẵn sàng mở lòng với khả năng đó. Nhưng thực sự không phải là về sự khám phá, mà là về khả năng khám phá. Vì vậy, tôi nghĩ rằng trong việc dạy dỗ trẻ em và dạy dỗ bạn bè và dạy dỗ giữa con người với nhau, việc khiến mọi người suy nghĩ về các trạng thái động từ thực sự thúc đẩy họ từ nơi tốt nhất dường như là chủ đề chung trong cuộc thảo luận hôm nay và trong cuốn sách của bạn một phần nào đó. Tôi không cố gắng tóm tắt thành hai điểm cuối cùng ở đây, nhưng nếu tôi có thể, có vẻ như, và những gì Rick Rubin đã nói về, ông có một thành tích siêu nhiên trong việc mang lại những yếu tố sáng tạo tốt nhất trong con người từ các thể loại âm nhạc khác nhau.
Có vẻ như vấn đề là khai thác những trạng thái động từ này, tức là điều gì mang lại điều tốt nhất cho bạn, thay vì nghĩ về những phần thưởng đến từ điều đó. Nhưng điều đó thật khó. Chúng ta thấy những con số đó. Chúng ta thấy những người theo dõi, những đồng đô la, v.v. Chúng ta thấy các chỉ số so sánh. Thật khó khăn. Có một công việc trong điều này mà không rõ ràng. Tôi nghĩ điều đó sẽ luôn như vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ sống trong một thế giới mà mọi người không so sánh bản thân với người khác. Chúng ta sẽ không bao giờ sống trong một thế giới mà mọi người không cảm thấy không đủ so với những người có nhiều hơn họ. Nhưng quay lại với trẻ em, tôi nghĩ đây là một nơi tuyệt vời để kết nối lại. Nếu bạn hỏi hầu hết các bậc phụ huynh rằng họ muốn gì cho con cái của mình? Hầu hết các bậc phụ huynh sẽ nói, “Tôi chỉ muốn chúng hạnh phúc. Tôi hy vọng chúng hạnh phúc một ngày nào đó.” Và nếu bạn hỏi, “Vậy bạn có hy vọng rằng con cái bạn sẽ giàu có và thành công không?” Các bậc phụ huynh có thể nói, “Có, nhưng chủ yếu là chỉ muốn chúng hạnh phúc. Tôi chỉ muốn chúng hạnh phúc.” Bất kể chúng đang làm gì, nếu chúng là giáo viên mẫu giáo, tôi muốn chúng hạnh phúc. Và tôi nghĩ chính các bậc phụ huynh nói như vậy vì họ chưa làm được điều đó cho chính mình, vì chính các bậc phụ huynh đã theo đuổi tiền bạc hơn là hạnh phúc và họ thấy được mặt trái của điều đó. Điều này rất phổ biến. Và đó là lý do tại sao họ nói, “Tôi hy vọng con tôi làm điều này vì tôi chưa làm tốt điều đó cho chính mình, vì cám dỗ là theo đuổi điều gì đó không làm cho bạn hạnh phúc, mà chỉ làm cho bạn giàu có hơn.” Bây giờ, đó không phải là một lập luận chống lại tiền bạc hay làm việc chăm chỉ, mà tôi muốn làm. Tôi muốn làm việc chăm chỉ và kiếm tiền và có nhiều tiền hơn, tất nhiên. Nhưng tôi nghĩ có một sự khác biệt rõ rệt giữa việc sử dụng tiền như một công cụ để làm cho bản thân bạn hạnh phúc hơn so với việc sử dụng nó như một thước đo để so sánh bản thân với người khác. Và rất nhiều trong thế giới hiện đại là cái sau. Chúng ta không sử dụng tiền để làm cho bản thân hạnh phúc hơn hay tự do hơn hay độc lập hơn hay để ngủ ngon hơn.
hoặc dành nhiều thời gian hơn với những người mà chúng ta thích.
Chúng ta sử dụng tiền để đo lường bản thân so với người khác.
Chỉ đơn giản là, “Liệu tôi có nhiều hơn bạn không?
Xe của tôi có nhanh hơn xe của bạn không?
Nhà của tôi có lớn hơn nhà của bạn không?”
Và tất cả những điều đó hoàn toàn tách biệt với những gì chúng ta thực sự muốn, như cho con cái chúng ta và cuối cùng là cho chính bản thân mình, đó là, “Liệu tôi có thể sử dụng điều này để trở nên hạnh phúc hơn và sống một cuộc sống tốt đẹp hơn không?”
Thật là một khái niệm kỳ lạ, nhưng có vẻ như nó hoàn toàn đúng.
Vì vậy, chúng ta cần suy nghĩ về tiền bạc một cách khác biệt một chút hoặc rất khác biệt nếu chúng ta muốn có được sự thỏa mãn tối đa từ công việc và từ các nguồn lực.
Điều này đòi hỏi rất nhiều việc nhìn vào gương và chỉ cần nói, “Tôi là ai và tôi muốn gì?”
Tôi nghĩ đó là điều quan trọng nhất, đặc biệt khi chúng ta bắt đầu cuộc trò chuyện này bằng cách nói,
“Mọi người đều khác nhau.
Điều đúng với tôi không nhất thiết phải đúng với bạn.”
Và trong đó, bạn phải hiểu chính mình.
Và rất nhiều thiệt hại tài chính xảy ra khi mọi người có một kế hoạch tài chính phù hợp với người khác, nhưng lại không phù hợp với họ.
Và điều đó rất nguy hiểm vì có thể đó là kế hoạch tài chính đúng cho nhiều người khác.
Vì vậy, nó có lý.
Nó hợp lý.
Trên giấy tờ, trên bảng tính trông có vẻ tốt, nhưng nó không phù hợp với tính cách của bạn.
Đó là lúc rất nhiều thiệt hại xảy ra.
Vì vậy, tôi nghĩ để làm tốt hơn với tiền bạc, bạn cần dành nhiều thời gian suy nghĩ về bạn là ai, gia đình bạn, mục tiêu và khát vọng của bạn, nhận ra rằng tất cả những điều đó sẽ thay đổi và thích nghi theo thời gian.
Vậy điều gì đúng với bạn 10 năm trước có thể không còn đúng hôm nay.
Và theo một cách nào đó, điều đó có thể có vẻ ích kỷ, như là tắt tiếng thế giới xung quanh và tắt tiếng những người khác, đồng nghiệp và hàng xóm và những gì khác và chỉ cần nói, “Tôi có thể sử dụng điều này như một công cụ để trở nên hạnh phúc hơn, để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn một chút.
Mục đích của tiền là gì nếu không phải như vậy?”
Tôi rất thích điều đó.
Chà, Morgan, cảm ơn bạn rất nhiều vì công việc mà bạn đang làm.
Đây là một góc nhìn vô cùng độc đáo về điều mà tất cả chúng ta đều phải đối mặt, vật lộn và hy vọng có thể phát triển một mối quan hệ cộng sinh với tiền bạc. Và rõ ràng từ cuộc trò chuyện với bạn hôm nay cũng như từ việc đọc cuốn sách của bạn rằng có một sợi dây trung tâm mạnh mẽ của lòng tốt trong tất cả những điều này. Tôi không biết đó có phải là ý định của bạn hay không. Nó dường như chỉ đơn giản là hiện lên trong con người bạn. Nhưng khi tôi đọc cuốn sách của bạn và khi chúng ta trò chuyện hôm nay, thật rõ ràng rằng bạn muốn điều tốt nhất cho mọi người. Vì vậy, tôi nghĩ đó là một điều quan trọng cần nhấn mạnh vì có rất nhiều người ngoài kia đang chỉ cho mọi người cách kiếm tiền, nên làm gì hoặc không nên làm gì với tiền của họ, nhưng bạn đang chỉ cho chúng ta cách sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn, điều này quan trọng hơn rất nhiều. Vì vậy, vì điều đó và công việc mà bạn đã làm và đang làm, tôi rất háo hức chờ đợi cuốn sách của bạn vào tháng 9 tới và cảm ơn bạn đã đến đây hôm nay để giáo dục chúng tôi. Cảm ơn bạn rất nhiều. Điều này thật sự rất thú vị. Cảm ơn bạn, Andrew. Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Morgan Housel. Để tìm hiểu thêm về công việc của Morgan và tìm các liên kết đến hai cuốn sách tuyệt vời của anh ấy, “Tâm lý học về tiền bạc” và “Vẫn như xưa”, xin vui lòng xem các liên kết trong phần ghi chú của chương trình. Nếu bạn đang học hỏi từ và/hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đây là một cách tuyệt vời không tốn chi phí để hỗ trợ chúng tôi. Ngoài ra, xin hãy theo dõi podcast trên cả Spotify và Apple. Và trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao. Xin hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để hỗ trợ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi hoặc ý kiến về podcast hoặc khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng để lại chúng trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sắp ra mắt. Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Nó có tiêu đề là “Protocols, một cuốn sách hướng dẫn cho cơ thể con người.”
Đây là một cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm, và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Cuốn sách bao gồm các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập thể dục đến các giao thức kiểm soát căng thẳng liên quan đến sự tập trung và động lực.
Và tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm.
Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại presale@protocallsbook.com.
Bạn có thể tìm thấy các liên kết đến nhiều nhà cung cấp khác nhau, bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tên là “Protocols, một cuốn sách hướng dẫn cho cơ thể con người.”
Nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đó là Instagram, X, trước đây được biết đến là Twitter, Threads, Facebook và LinkedIn.
Trên tất cả các nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung thì khác biệt với nội dung trên podcast Huberman Lab.
Một lần nữa, đó là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi là một bản tin hàng tháng không tốn phí, bao gồm tóm tắt podcast cũng như các giao thức dưới dạng các tài liệu PDF ngắn từ một đến ba trang.
Các tài liệu PDF từ một đến ba trang đó bao gồm những thứ như tiếp xúc với nhiệt độ cao một cách có chủ đích, tiếp xúc với lạnh một cách có chủ đích.
Chúng tôi có một giao thức thể dục cơ bản.
Chúng tôi cũng có các giao thức để tối ưu hóa giấc ngủ, dopamine và nhiều thứ khác.
Một lần nữa, tất cả đều có sẵn, hoàn toàn miễn phí.
Bạn có thể truy cập HubermanLab.com, vào tab menu, cuộn xuống bản tin và cung cấp email của bạn.
Chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Cảm ơn bạn một lần nữa đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Morgan Housel.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
(music vui tươi)
(music rock)
我是 Andrew Huberman,我是史丹佛醫學院的神經生物學和眼科教授。
今天我的嘉賓是 Morgan Housel。
Morgan Housel 是 Collaborative Fund 的合夥人,並且是私人財富生成和管理方面的專家。
他也是暢銷書《金錢心理學》的作者。
今天,我們將談論金錢的心理學。
我們討論金錢如何改變我們的心理狀態。
我們討論大多數人如何在過度儲蓄或過度消費的極端中徘徊。
我們還會討論大多數人在思考金錢的本質及其在內心中帶來幸福的能力時,完全搞錯了方向。
不,我不會告訴你,也不會告訴 Morgan,超過某個金額後,你的幸福感不會再增加。
因為我們都知道,金錢買不到幸福,但它可以緩解壓力。
我們從一開始就承認這一點。
隨後,Morgan 解釋了當我們談論追求財富或金錢時,實際上我們所尋求的是真正的自由。
自由實際上與獨立有關,而如果我們不斷追求財富,那麼我們就不是真正的自由或獨立。
因此,今天的討論同樣關於快樂、自由、感受獨立以及脫離壓力的感受,與我們所稱之為金錢的事物不相上下。
換句話說,Morgan 不僅解釋如何生成和管理金銭財富。
他解釋了這一點,但他同時也解釋了如何在和圍繞這個我們稱之為職業、追求財富和幸福的事物中組織你的生活。
我能想到的幾個話題中,今天的話題是非常重要的。
我讀過 Morgan 的書《金錢心理學》,我非常喜歡它。
我也很喜歡今天的討論,因為我確信在討論結束後,你會意識到你可能在多方面錯誤地思考了財富和金錢,並且你可能也在多方面錯誤地追求它。
但是通過問自己 Morgan 今天提出的某些探討性問題並回答這些問題,你可以找出一個地方,你與金錢的關係及其追求能夠清晰地與你的特定目標相匹配。
在我們開始之前,我想強調這個播客與我在史丹佛的教學和研究角色是分開的。
然而,這是我希望和努力將零成本的科學及與科學相關的工具信息帶給大眾的願望和努力的一部分。
按照這個主題,我想感謝今天播客的贊助商。
我們的第一個贊助商是 Wealthfront。
我使用 Wealthfront 將近十年,作為我的高收益現金賬戶,我非常喜歡它。
就我而言,考慮到所涉及的風險,我有時會對投資金錢感到猶豫,因此我通常更喜歡將它保存在我的 Wealthfront 現金賬戶中,在那裡我能夠在存款上獲得 4.25% 的年回報率,你也可以。
通過 Wealthfront,你可以在合作夥伴銀行那裡賺取 4.25% 的年回報率,直到你準備好花掉或者投資這筆錢。
使用 Wealthfront,你每天包括周末和假日,都可以無需手續費提取合格帳戶的同日提款。
4.25% 的年回報率並不是促銷利率。
你可以存入和獲得的金額沒有上限,並且通過 Wealthfront 的合作銀行提供的 FDIC 保險,你甚至可以獲得高達 800 萬美元的保護。
關於同日提款,只需在東部時間晚上 9 點之前開始提款,便可將資金提取到 550 多家合格的銀行和信用合作社,並可當日收到。
當你準備好時,將資金從現金賬戶轉移到 Wealthfront 的任何自動投資賬戶僅需幾分鐘。
目前已經有超過一百萬人使用 Wealthfront 來節省更多、賺取更多,並建立長期財富。
今天就開始在你的現金上賺取 4.25% 的年回報率吧。
如果你想嘗試 Wealthfront,請前往 wealthfront.com/huberman,首次現金賬戶存入 500 美元即可獲得 50 美元的免費獎金。
那就是 wealthfront.com/huberman,立即開始。
這是 Wealthfront 的付費推薦。
Wealthfront 經紀不等同於銀行。
年回報率隨時可能變動。
詳細資訊請參閱本集的描述。
今天的節目也得到了 BetterHelp 的支持。
BetterHelp 提供與註冊治療師進行的專業療法,全部在線進行。
現在,我已經接受了超過 30 年的每週心理治療。
最初,我沒有選擇。
這是我被允許留在學校的條件。
但不久我意識到,心理治療是整體健康中極其重要的一個組成部分。
現在,優秀的心理療法基本上提供三樣東西。
首先,它提供了與可以信任的人的良好關係,你可以對他談論所有問題。
其次,它可以提供情感支持或導向指導的支持。
第三,專家的治療可以提供有用的見解。
使用 BetterHelp,他們使您能夠很容易找到與您共鳴的專業治療師,並提供通過專業治療所獲得的這些好處。
此外,由於 BetterHelp 允許完全在線進行治療,因此非常節省時間。
很容易將其納入繁忙的日程中,無需通勤到療法師的辦公室、坐在候診室或尋找停車位,這些都不需要。
一切都是在網上完成的。
如果你想嘗試 BetterHelp,請前往 betterhelp.com/huberman,首月可享 10% 的折扣。
那就是 betterhelp.com/huberman。
現在讓我們開始與 Morgan Housel 的討論。
Morgan Housel,歡迎你。
謝謝你邀請我。
我很高興來這裡。
我很興奮你明年將出版一本新書,講述花錢的藝術。對嗎?
沒錯。
你說得對。
今天,我想談談怎麼看待金錢。
金錢是什麼?
我們如何在我們的歷史背景中框定它,也就是說,在我們個人的歷史背景中?
因為我認為我們每個人對金錢的看法都有些不同。
然後談談金錢的最佳用途,或者在某些情況下,不使用金錢。
這是一個可以朝各種不同方向發展的主題。
但我在這裡的目標是讓人們更好地理解金錢是什麼、為什麼要為之工作,以及如何真正將其變成生活中的資產,而不是永遠無法達到的金額或他們期望其帶來的東西。
太好了。
期待這一切。
太好了。
所以你的書開始於一個觀點,即人們並不是瘋狂的。
這其實是章節的標題。
這是否意味著人們在金錢上是理性的?
哦,我認為這是非常不同的。
我所說的沒有人是瘋狂的意思是,人們容易看到社會和其他人花錢、存錢以及投資的方式,然後說:“為什麼會有人這樣做?
你為什麼要把錢浪費在這上面?
你為什麼要這樣囤積你的錢?”
而我實際上認為,如果你揭開那些人的生活背景,就會發現沒有人在花錢或存錢上真的那麼瘋狂。
對他們來說,在那一刻這是有意義的。
我的姐夫是一名社會工作者。
他與非常弱勢的孩子們合作,這些孩子在家中遭受虐待,沒有住所。
而這些孩子的學校表現,毫不奇怪,都是很糟糕的。
他們行為不當。
他們打架。
他們不去上學。
而那些孩子的老師經常會問:“你為什麼這樣行事?
為什麼不做正確的事情?
這是如此明顯。”
他說:“在社會工作中有一句話,‘所有的行為都有其意義,只要擁有足夠的信息。’
如果你看看那些孩子在生活中所面臨的問題,你會明白為什麼他們在學校會行為不當。”
我認為這是許多生活中事情的強大理念,即所有的行為都有其意義,只要獲得足夠的信息。
這也可以很容易地應用到金錢上,你可以輕易地將我今天如何花錢和存錢與我在生活中的經歷、我所受到的教育、我成長的地方、我的年齡、我所出生的年代等與我無法控制的所有因素聯繫起來。
很常見的是,人們會看那些花了大量金錢的人。
那背後有一個故事。
他們花了大量的錢,因為對於他們中的很多人來說,他們想要某種關注。
他們試圖吸引人們的注意。
也許有時候,他們在試圖掩蓋某種空虛,也許他們實際上都很享受這樣的生活。
而那些囤積大量金錢的人,也有他們的故事。
他們經歷了一些促使他們這樣做的事情。
我認為這非常重要,有兩個原因。
首先,它迫使你意識到,管理金錢、存錢、花錢並沒有一個正確的方式。
你必須找出什麼對你有效,而對我有效的,對你來說可能是無效的。
沒有一個答案。
而且這並不像數學,因為在數學中,兩加兩對每個人來說都是等於四。
而在金錢上,就像你必須為自己找出答案。
這幾乎就像是在品嚐食物或音樂,找到你喜歡的東西並去做。
另一件事是,我認為你對其他人的決策會變得不那麼愤世嫉俗。
你不會整天說,“看看那個傻瓜怎麼把錢花在愚蠢的地方。”
你只是說,“不,這只是,你必須為自己找出答案。”
我認為當你對其他人處理金錢的方式不那麼愤世嫉俗時,你會變得更快樂。
對於大多數人,包括我自己,金錢和安全的整個概念非常緊密相連。
我們是否有足夠的資源來照顧自己,還有一點希望的額外。
我想在照顧自己時還包括減輕對金錢不足的焦慮。
這是心理上的照顧,也包括照顧我們可能負責或僅僅想照顧的其他人。
這與獲得多少和什麼類型的教育的概念非常有關聯。
我的意思是,我認為每個人,至少在某個時刻,都會經歷精神上的掙扎:“獲得高級學位是否值得?
我應該專注於哪些專業?
那裡有工作嗎?”
當我上學想成為一名神經科學家、一名心臟病學家的時候,我們家的一位朋友說:“你為什麼要學神經科學?
那沒有工作機會。”
實際上神經科學領域有很多工作,現在仍然有。
我並不是說它們中的大多數都是高薪工作。
所以我們知道,高等教育和高收入並不總是成正比。
隨著我們的成長進入社會,我們思考如何整合這些不同的事情,考慮我們想做的事情因為感興趣與能賺錢之間的平衡。
在你的經驗和觀察中,以及在寫書過程中,是否有某種心理路徑可以通過這些不同的考量?
我的意思是,當我們談論金錢和財富時,我們應該真正考慮些什麼?
是否有某種檢查清單?
我的意思是,這成為了一個相當廣泛的領域。
我相信,追求你真正感興趣的事情會讓你發揮出最佳的工作,但對某些人來說,這些有趣的事情可能並不會帶來金錢。
約十年前,我問丹尼爾·卡尼曼一個非常相似的問題。
卡尼曼是一位世界著名的心理學家,榮獲經濟學諾貝爾獎,幾年前去世。
他說,無論你是誰,隨著時間的推移,管理金錢所需的特質是對未來遺憾的良好認知。你會後悔過去的什麼呢? 我認為,在更高的層次上,你應該以此為基礎做出所有的財務決策:我會後悔花這筆錢嗎?還是會後悔不花這筆錢?這些話說起來容易,但實際上做起來困難,我認為大多數人並不完全理解他們自己的遺憾感,以及他們未來可能會回想起來說「我希望我當時沒有這樣做」。
還有一點就是,這種感覺會隨著你一生的變化而改變。我給你一個完美的例子。我是一個很會儲蓄的人,這一點在我整個成年生活中一直如此。如果明天我不幸躺在病床上,我會後悔沒有去度假、沒有買那輛車嗎?現在的答案是絕對不會。我會覺得很高興,因為我知道我的妻子和孩子們會沒事。我會很享受知道我沒有花那筆錢,而是把它存起來以保護他們。等我80歲時,我還會這樣覺得嗎?也許我會回首說:「我應該活得更豐富一些。我應該在能親眼看到的時候把我的錢捐出去。」這種感受會隨著人生的不同階段而改變,但我認為如果你始終站在未來遺憾的角度去思考,這將有助於你做出決定。
這並不是所謂的「活在當下」或「今朝有酒今朝醉」。我認為這種想法太過簡單。你必須知道未來會懷念什麼並加以思索。而每個人都是不同的。我會後悔的事情可能與你會後悔的事情截然不同。
傑夫·貝索斯有個非常有趣的故事。他談到他在1994年創立亞馬遜的時候。他當時知道這個計畫幾乎不會成功,但他說:「如果我不去嘗試,我會後悔的。如果我嘗試了,它失敗了,我不會後悔。」這真是一個令人驚嘆的故事,體現了他的創業精神。
當我第一次聽到這個故事時,真心佩服他的想法。可我並沒有那種個性。如果我將一生的積蓄、我家人的錢以及我父母的錢投入一個初創公司,而這家公司失敗了,我可能會感到後悔。我對那些沒有他那種潛力的人的敬佩與感激,使得世界變得更好。
每個人的遺憾感都是略有不同的。有時候,對於某人來說,未來可能會感到後悔的事情,搞不好我們並不太擅長預測,就如卡尼曼所指出的。大多數人缺乏對未來遺憾的良好認知。這將隨著時間而改變,因此它是動態的。
這裡我們在談論為期兩年或四年的學位投資。這是一次性投資,即在某個特定事業上。我認為我們常常找到所有這些事後解釋:「好吧,我去了那家公司,我進入了那行工作,我在那裡待了十年,或者創業失敗了,但我學到了寶貴的教訓,這在未來的事業中對我很有幫助。」我們合理化我們過去的錯誤選擇讓它能夠相互關聯,借用史蒂夫·喬布斯的名言。
然而,所有這些實際上表明,我們對當前經歷與過去經歷如何影響未來投射的能力非常匱乏。你在書中也稍微提到了一下,對我而言,這是一個非常深刻的體悟,我們實際上並不真正知道或預測隨著年齡的增長我們會如何改變。
對,在心理學上,你可以稱之為「歷史盡頭幻覺」,這意味著你對於在過去20年中你發生了多少變化非常清楚。你變得聰明、智慧,對生活的信念也演變了,這對大多數人而言都是如此,但如果你真的深入了解,大多數人如果被問到「20年後你會是誰?」他們會認為自己和今天差不多。他們總是抱著這種信念:「我過去成長了這麼多,但我已經不再成長」,因為預測未來的不同變化很困難。
有很多原因,如果我告訴自己「20年後我將對政治有非常不同的看法」,無論情況如何,我實際上是在承認我今天的信念是錯誤的,而你並不想這樣想。每個人都希望醒來時面對鏡子,說「我今天的信念是正確的。」這就像是自我辯護的方式,讓你能夠更輕鬆的面對每一天。
我現在相信的就是正確的,也許你對某些事情會有一點點疑慮,但大部分情況下,我相信的是真實的,因此你不想相信隨著時間的推移你會調整與適應那些信念,所以很難以真正長遠的眼光來看,在今天做出一個未來不會後悔的決定。
就我一直提到的,我認為對付這個問題的唯一解方是避免極端的財務規劃,很多人都站在極端的兩端。一端是「FIRE運動」,那些人將90%的收入儲蓄,他們希望在28歲退休,類似這種情況;而另一端則是那些潛在的加密貨幣交易者,他們將所有的錢都扔進去,看看會發生什麼。這些極端的選擇,你最有可能在未來某時後悔,而在加密貨幣方面,很多人年輕,還有時間來彌補他們的失誤。我在十幾歲和二十多歲時做過很多愚蠢的事情,但我相信,很多人將來最有可能回首的就是那些選擇。
在二十歲時大把虧損而說「啊,這沒什麼關係」是一回事,但等你四十八歲,想要供孩子上大學時,你就會回頭想「真希望我當時沒做那樣的事。」這些極端的情況往往會讓人將來感到最深的遺憾。為了如我之前所描述的那樣,幫助人們開闢一條道路,我在想,人們是否一般會落入你所描述的兩類情況中,例如貝佐斯那樣,不想對未曾嘗試的事情感到遺憾。
我用類似神經生物學的術語來思考,在於被可能的多巴胺或其他成功的獎勵所吸引。事實上,他所想的,可能是不曾給自己成功機會的痛苦。這是一種說法。另一種路徑則是避免失去的痛苦。我認為有很多研究,部分研究顯示,為了避免失去的痛苦,人們通常比為獲得一些東西而更加努力。
在思考我認識的各種財富層級和不同年齡的人時,似乎有些人只是因為喜歡嘗試新事物而更有動力去做新事物。他們喜歡從這些行為中獲得的獎勵感,因此在財務或其他方面停留在同一地方對他們來說真的是痛苦。其他人則喜歡穩定的事物。他們喜歡可靠性。你會在他們生活的許多領域看到這一點。我不想把這個擴展到他們生活的所有方面,但有些人喜歡那些整個品種幾乎從不咬人的狗。其他人則喜歡養卡尼科犬,雖然我相信有一些非常可愛和友好的卡尼科犬,但當它們咬人的時候,卻是非常嚴重的。
我們真的在談論風險與安全的傾向嗎?你認為人們在這一方面更多地落入兩個營中嗎?我認為確實有些人如果走安全的路會變得瘋狂,即使他們是以「噢,我不想後悔這件事」的名義這麼做,但他們需要生活中有某種變化。他們需要出去做事情。另一個因素是,我們不知道那些未曾選擇的路徑,我給你一個個人的例子。二十年前,我報名進入佩珀代因大學,但我並沒有去。我在最後一刻轉學,因此我從未實際參加過,但我所有的學籍都是註冊的。當然,我常常想「如果我去那裡,我的生活會是什麼樣子?」因為我轉學的學校讓我遇見了我的妻子,在那裡開始了我的職業生涯,對我來說,說「天啊,我真高興我沒有去那裡」,因為我的生活不會是如今這樣,但事實是,也許那裡的生活會很好。或許會更好。你永遠不會知道你沒有選擇的路會通向何方。
康拉德博士的觀點是,對未來遺憾的良好校準感,但沒有人知道他們沒有選擇的路會通向何方,所以這就使得人們難以確定自己應該走哪一條路。我認為應該避免屬於這兩個極端的情況。如我之前所說,我認為其實有超過一半的人是在某種極端情況中,花費超過其能力或儲蓄遠遠超過他們所需的。人們管理金錢的方式呈現出一種胖尾分布,這樣的情況實際上有相當多的人。我想這就是為什麼……我認為這是我們生活在一個比以往任何時候都要富裕的社會的原因之一。不僅僅是頂層,還有中位數水平。平均家庭比以往任何時候都要富裕,但因為我們以如此極端的方式管理金錢,這使得人們更快樂嗎?我們今天比四十年前或一百年前快樂嗎?對此並沒有太多證據,因為以能真正讓你更快樂、減少遺憾、過上更有意義的生活的方式來管理金錢,無疑比賺到它和逐步積累要難得多。
在我成長的過程中,你會看到新車和一些非常漂亮的車與許多老舊破舊的車子混合行駛。當然,現在這因地區而異。實際上,看到真正老的破車非常罕見。你會看到一些經過修復的非常漂亮的老車,但那完全是不同的事情。我假設這是因為信用,現在人們可以用信用購買東西。購買商品的能力如何改變了我們對金錢的思考方式?我認識一些有驚人信用卡債務的人,我覺得他們現在已經認為自己永遠無法還清債務。他們可能將不會活得足夠久以清償這些債務,而他們對此感到滿意,這實在令人感到害怕。他們中的一些人甚至不是特別的消費者,只是早期積累了這筆債務,似乎永遠都無法逃脫這種困境。我知道其他人,像我一樣,每個月都會還清信用卡賬單。我討厭18%以上的利息,即使我晚了一天,我也會感到「啊!」與此同時,我並不是那種喜歡購買很多東西的人。我不是那種追求物質的人。我擁有一兩只手錶、一輛卡車。我真心覺得自己並不是追求物質的人,但毫無疑問,我對金錢有自己的心理關係,而在今天與你交談後,我相信我會意識到這一點也不是最佳狀態。
指責這些不同群體中的人很容易,但回到信用這個問題上,我們真的不擁有的東西的擁有和使用能力,基本上是超過我們的收入水平,無論是數量還是類型,這些奢侈品的享受方式,改變了人們對金錢的看法和使用金錢的方式嗎?因為在你們的書中,今天的討論是把金錢當作我們擁有的東西,但信用基本上就是超出你的經濟能力生活。依據定義。是的。我認為自然而然的反應會是:”哦,它幫助你提前消費,這樣你就可以擁有在其他時代不會擁有的更多玩具。”但我實際上覺得對於很多人來說,情況正好相反,很多人生活中有缺憾,面臨挑戰。一個非常簡單的答案是,如果你對生活不滿意,並且試圖填補一個空虛,那麼就是:”好吧,如果我有更多的錢,這個問題就會消失。”在之前的世代和幾十年中,你不能隨便去獲得更多的錢。你從工資中賺取你的金錢,那就是你所擁有的。今天,試圖用金錢填補生活中的空虛變得更容易了。你可以不斷獲取更多。對於很多人來說,他們會在早上醒來說,”哦,要是我擁有那輛車,我的生活會更好。”他們去買那輛車,但仍然感覺一樣。就像,”啊,你知道嗎?如果我有那輛車和那隻手錶,那我就會感覺更好。”他們買了手錶,仍然感覺一樣。”啊,你知道缺少的是什麼?一棟房子。我得去弄到那個。”真是有趣。這是一個不斷的螺旋式循環。既然你可以為所有這些進行融資,那麼這會讓你更容易進入這種螺旋。保羅·史密斯在他的傳記中有一個我非常喜愛的驚人認識。他說,當他貧窮和抑鬱時,他有希望,因為他可以告訴自己,”有一天我會有錢,所有這些問題都會消失。”然後當他富有卻感到沮喪時,他仍然感到沮喪,失去了所有的希望,因為他擁有比他能花的還多的錢。他不能告訴自己,”如果我有更多的錢,這些問題就會消失。”對於許多人來說,信用的可用性給他們帶來了一種錯誤的希望,讓他們陷入 “如果我能有更大的房子,這輛更好的車,所有我每天早上醒來都要面對的問題都會消失”的旋渦中。這讓你保持在那條路上,我認為如果你實際上沒有那麼多錢的話,你更可能會醒來說,”這個空虛是什麼?我需要以不同的方式來修復它。是健康問題,是人際關係,是人生的意義,無論是什麼,而不是試圖用信用來貼上膏藥。”真有趣。我有時會想到 “金錢買不到幸福” 這句話。我的第一反應是回答,嗯,擁有很多錢的人可能說過這句話,不是因為我認為錢能買到幸福,而是因為錢能緩解壓力。我有朋友最近生了孩子,請了夜間護士,他們看起來比那些無法負擔的父母更加休息,等等。如果你有健康問題,醫院裡有一個完全不同的世界,我們不會在這一集中討論,但那裡有關於財富和在醫院中對待一個人的方式的整個世界。很多人在進入醫院時的收入水平在幕後有大量的知識。當人們聽到這些時會大吃一驚。他們會被分配到不同的房間,不同的條件讓他們能夠更好地睡覺,恢復得更好,健康結果取決於此,等等。所以金錢買不到幸福,但它的確能緩解壓力,並能影響結果。那麼,尤其是在我們追求獲得更多金錢、更多財富的情況下,應該如何框定這一點,因為很多人都是如此?金錢絕對可以買到幸福。這往往是一條間接的道路,我所說的意思是,房子大、豪華能讓你更幸福嗎?答案可能是肯定的,但可能的原因是,這會讓你更容易招待朋友和家人,而這正是讓你快樂的原因。與這些人建立額外的聯繫。在一次愉快的假期中你會感到快樂,昂貴的假期,的確,因為你會與孩子、配偶和朋友共同創造回憶。這是讓你感到快樂的事。因此,你不能說金錢不會讓人快樂。它會的。顯然會。另一件重要的事情是,讓人感到快樂的根本所在是一種意義感。電影《鍋爐房》的名句是:”說金錢買不到幸福的人根本就沒有錢。”我認為這句話有很多真實之處,因為變得更富有的人會說,”當然,我現在比貧窮時更快樂。當然,我不會想回到那個階段。”但通常發生的情況是,當你為什麼更快樂時,原因是你變得富有是因為你找到了某種意義。你創建了一家企業。你在事業上取得了成功,這給了你良好的目標感和身份感。而對於那些中獎的人的情況正好相反,他們變得富有,但不是因為他們做了好的投資,不是因為他們創建了一家企業,不是因為他們成功並且受到同儕的喜愛等等,他們只是運氣好。而這些人有很多研究表明,贏得彩票不會讓你幸福。它可能會在非常短的時間內讓你感到快樂,但隨著時間的推移並不會,因為你沒有獲得任何額外的意義。你不能在早上醒來說,”我建立了這個企業。我做到了。我非常成功。我得到了博士學位。我做到了。”沒有這些。
你剛好運氣好。
所以這不會帶給你太多的快樂。
所以,金錢確實會讓你更快樂。
我認為這對每個人都適用,只要你學會如何按照自己的個性來花錢等等。
花很多錢,花大量的金錢可以讓你更快樂。
我認為對此幾乎沒有任何限制,但每個人都不同,這通常是一種迂迴的方式。
如果我和孩子們一起去昂貴的度假,這樣的經歷我經常會想到,假設這是十分滿分。
在快樂、記憶以及其他方面來說,這是十分之十。
但實際上讓我快樂的,是與孩子們共度無干擾的時間。
所以在家裡和他們一起在客廳的地板上玩樂高,這或許是八分半,因為這才是真正讓我快樂的事情。
你必須弄清楚真正的目的。
我認為一個良好生活的簡單公式是獨立加上目的。
你需要有一個比自己更大的目的,值得你去追求,家庭、宗教、工作等等,對每個人來說都不同。
你還需要有獨立性,以確保你可以按照自己的條件去做,而不是追求別人的目標。
這是心理健康的最高境界,獨立和目的。
而金錢不是其中之一,但你可以很容易看出金錢如何能幫助這些事情。
金錢帶來獨立性。
它可以讓你更大程度地找到你的目的。
你不再追逐,不再看他人的臉色。
你可以做任何你想做的事,你是獨立的。
所以,把金錢視為工具可以讓你更快樂。
花錢可以讓你更快樂。
但它並不是讓你快樂的根本原因。
它只是用來做其他事情的工具,以及獲得其他真正讓你快樂的東西。
我想暫時休息一下,提一下我們的贊助商,AG1。
到現在為止,許多人已經聽我說過,如果我只能選擇一種補充劑,那這種補充劑就是AG1。
原因在於AG1是最高品質且最全面的基礎營養補充劑。
這意味著它不僅含有維生素和礦物質,還包含益生菌、益生元和適應原,以彌補你飲食中可能出現的任何缺口,並提供支持以應對繁重的生活。
對我來說,即使我大部分時間吃的是全食和最少加工的食物,這是我大部分的食物攝取,但我依然很難單靠食物獲取足夠的水果和蔬菜、維生素和礦物質、微量營養素以及適應原。
因此,自2012年以來,我每天都在服用AG1。
當我這麼做時,它明顯增強了我的能量、免疫系統和腸道微生物群。
這些對於大腦功能、情緒、身體表現等都是至關重要的。
如果你想嘗試AG1,可以訪問drinkag1.com/huberman來申請他們的特別優惠。
現在,他們正在贈送五包免費的旅行包,以及一年的D3K2維生素供應。
再次強調,請訪問drinkag1.com/huberman,以索取這項特別優惠。
今天的節目還由Roka贊助。
Roka生產的眼鏡和墨鏡品質堪稱一流。
我很高興地告訴大家,Roka和我聯手創造了一款新的紅色鏡片眼鏡。
這款紅色鏡片眼鏡是為晚上日落後佩戴而設計的。
它們能過濾來自屏幕和LED燈的短波長光,這些LED燈是當今最普遍用作天花板和燈光照明的。
我想強調,Roka紅色鏡片眼鏡不是傳統的藍光阻隔器。
它們不是在白天佩戴的,也不是用來過濾屏幕光中的藍光的。
它們是設計來防止在晚上抑制褪黑激素分泌的所有波長,並且可以改變你的睡眠。
因此,佩戴Roka紅色鏡片眼鏡可以幫助你放鬆心情,改善入睡的過程。
最近幾晚,我熬夜到大約晚上十點左右,甚至到午夜,然後在早上五點到七點之間起床,具體取決於我是哪時候入睡。
現在只要天黑了,我就會馬上戴上我的Roka紅色鏡片眼鏡,並且我注意到入睡的過程變得更加容易,這是基於我們所知道的,過濾短波長光線可以讓你的大腦正常運作。
老實說,Roka紅色鏡片眼鏡看起來也很酷。
你可以戴著它們去吃晚飯、參加音樂會或和朋友們聚會。
所以,事實證明,支持你的生物學,讓它科學化的同時,仍然可以保持社交生活,這是完全可能的。
如果你想試一試Roka,請訪問Roka.com。
那是R-O-K-A.com,並在結帳時輸入代碼Huberman,以享受首單8折優惠。
再次強調,請訪問R-O-K-A.com,並在結帳時輸入代碼Huberman。
我喜歡关于和孩子們共度假期的故事,無論是無結構的時間,還是在家裡和他們一起玩樂高的無結構時間。
可惜我的研究生導師年輕時因癌症去世。
她五十歲,我早在她懷第一個孩子時就認識她的孩子。
我參加了她的追悼會,那是一個令人難以置信的經歷,因為人們講述了他們的故事,她的孩子們也站起來發言,當時他們大約八歲和十一歲,我相信他們有很多想法和感受並沒有分享出來。
但唯一讓我印象深刻的是,他們感激母親花了很多無結構的時間陪伴他們。
這不是一個特別大的事件,而是她與他們共度的所有非結構化時間,這對於她的個性來說是非常本質的,因此這真的深深影響了我,讓我願意長久地生活下去。但我認為對於聽這段話的人來說,因為卡尼曼提到我們對未來遺憾的敏感度並不高,非結構的時間或許是我們可以給予關係中,包括與我們互動的人以及我們自己,最有價值的東西。我認為這並沒有被充分討論。
有位名叫卡爾·皮爾默的老年醫學家,寫了一本很棒的書,叫做《30個生活課程》。他訪問了大約100位百歲老人,並問他們:「告訴我你的生活,對我們其他人有什麼建議?」
他書中的一個部分談到了金錢,他說,在他訪問的1000位百歲老人中,沒有一位回首自己的人生後表示「我希望我賺更多的錢」,沒有一個。但幾乎每一個人都說:「我希望我能多花時間與我的孩子在一起,我希望我對人們更友善,我希望我能多花時間與我的朋友和家人在一起。」這是普遍的,但「賺更多的錢」並未出現在其中。
這讓我印象深刻。正如你所指出的,然而,賺錢的確讓人們有機會與各種各樣的孩子和愛人共度時光。可以這樣說,但我認為對很多人來說情況正好相反。如果你是一家律所的合夥人,你賺了很多錢。恭喜,太好了。如果你開著一棟大房子和一輛漂亮的車,你可能每週也在工作100小時。而那些可能讓你心靈充實的事情,對每個人來說都不同。這並不是普遍的,但讓你真正快樂的事情,比如與朋友、家人共度時光、運動、睡懶覺,卻可能對你來說是不可得的。因此,這就是獨立加上目的。
我認為有很多人每年賺幾百萬元,卻完全沒有獨立。他們完全依賴於老闆的心血來潮、工作和雇主。他們可能喜歡這樣。我不是說這樣不好,但他們根本沒有獨立。我認為有些億萬富翁也沒有獨立,因為他們無論喜不喜歡都被綁在做某些事情上。這種情況下我認為很多人會發瘋,因為他們會覺得,「我每年賺500萬元,但這並沒有讓我更快樂。」而實際上,讓你更快樂的應該是獨立,你卻在推開自己朝那個方向的可能性。你在15歲時,沒有錢的時候,或許會比在40歲時賺幾百萬時更獨立。
所以在一個理想的世界裡,雖然當然這個世界並不存在,人們會找到一個他們覺得非常有意義的職業或追求,真的很努力工作,賺到足夠的錢,然後,我想,退休,與你所愛的人共度非結構的時間,然後在這個顯然是我所創造的人工模型中停止工作,因為它似乎在某個時刻提供你通過努力賺到的錢是有意義的,或許是和你喜歡的人一起,哪怕不是,你也覺得有意義,這樣賺到的錢在那時看來就完全是關於人際互動。
是的。事實上,這個理想化的情景或許只對1%的人是成立的,那些人能賺到足夠的錢在年輕時退休,然後追求他們想要的任何事情。有位名叫菲利克斯·丹尼斯的企業家,幾年前寫了一本名為《如何致富》的書,那本書裡有一句名言。他說,當時他可能70多歲,身價約十億美元。他說,如果我知道我現在所知道的,能夠重新過一次生活,我會儘量賺最多的錢,在35歲時退休,然後種樹和寫詩。然後他回顧過去,說那是我應該做的,但當然,讓我們拋開不討論的事,並不是每個人都能做到那樣。他做了什麼?他繼續工作。他繼續工作。儘管他不再需要更多的錢。
完全正確。這很有趣,因為那些在年輕時期達到高財富的人似乎會繼續奮鬥,我們可以對他們這樣做的原因作出各種假設。來自他人的期望,他們的自我感覺實際上在某種程度上或許完全與他們仍在追求的想法相連,選擇在那個時候退出好像是一種失敗。我的確可以一天到晚進行猜測,但這位菲利克斯所說的話真的很有道理。似乎一旦人們達到某個數字,對每個人來說都會有所不同。並不是每個人都會是十億美元。一旦他們擁有足夠的資源來滿足自己和需要照顧的人,也許稍微多一點作為緩衝,那麼繼續這條路就沒有意義。
我認為有很多人,我認為你和我是其中之一,喜歡我們所做的事情。如果你和我達到完全的經濟獨立,今生我們所需的所有金錢,我仍然會是一名作家。你也會繼續做你的研究,因為我們享受這個過程。完全正確。我喜歡學習。我喜歡學習。這不是…對。如果你是那種說「一旦我達到了我的數字,我就完成了」的人,你大概根本不喜歡你的工作。幾乎可以說是如此。
我認為危險的是,當金錢本身成為你身份的一部分。 我喜歡當作家。我喜歡寫作的過程。
如果我說:「我必須繼續寫書,因為我需要賺更多的錢,我必須提高淨資產」,特別是當我已經過了照顧家庭的階段,那麼在那一刻,我認為錢實際上就像是一種負擔。它是一種財務資產,也是一種心理負擔。它在控制著你生活中的所作所為。如果你說,「我必須擁有更多」,如果生活中有任何事情讓你有「我必須擁有更多」的感覺,即使當我獲得更多時,我的滿足點卻不斷提高。這是什麼?這是一種上癮。此時它在控制著你。對很多人來說,錢是一種財務資產和心理負擔。我認為這對一些社會上最富有的人來說確實是如此。隨著時間的推移,它呈指數增長。你越富有,你對擁有更多的依賴感就越強。到目前為止,我們所談論的一切背後都是多巴胺獎勵的生物學。多巴胺,當然,是人們與獎勵聯繫在一起的分子,但它實際上關乎的是對獎勵的追求。它是關於「更多」。這絕不是巧合,多巴胺涉及到身體運動的生成。這就是為什麼多巴胺耗竭的人,如帕金森病患者,無法產生運動;它也涉及到生成認知運動,追求注意事物。我有一個想法,我這幾年一直在推廣,這個想法囊括了大量關於多巴胺的文獻,認為上癮是讓你感到快樂的事物逐漸減少,但我認識到你的定義實際上更好。上癮是讓你感到快樂和/或安全感的事物逐漸減少。在這裡,我們不是在談論賺更多的錢來享受更多的事物。我們是在談論賺更多的錢來避免感受到痛苦即將來臨,或我們脆弱的感覺。對很多人來說,這種痛苦是一種社會痛苦,他們擔心自己在社會階梯上無法攀登得夠高,擔心同儕賺得比自己多,擔心鄰居的房子更大,不論這是什麼。這就是他們試圖避免的痛苦。這是一種永遠無法贏得的遊戲,因為,幸運的是,世界上有很多非常富有的人,無論你賺了多少錢,總是會有人賺得更多,生活得更好,擁有更大的房子和更好的車子。這始終如此。如果你走在「我需要賺更多錢來攀登那個階梯,這樣我可以擁有比其他人更多的錢」的道路上,那是一場你無法贏得的遊戲。我認為這種比較的遊戲也是,你越富有,這種比較就越強。億萬富翁更有可能相互比較,而最低工資的工人則更不可能去與每小時賺10美元的人比較。你越富有,就越可能比較自己的生活方式。由於對他人的比較會讓你感到不適,因此存在一種諷刺。很難理解和接受,但你所遇到的一些最不安全感的人,恰恰是你所遇見的最富有的人,那些住在15,000平方英尺豪宅裡的人。是的,但他的豪宅有17,000平方英尺。普通人根本不會考慮的事卻消耗著他們的生活。同樣,這就是錢如同心理負債的境地。它是一種心理負擔。它在控制著他們…… 它成為了他們身份中不可或缺的一部分。他們早上醒來,照鏡子,看到的卻是一個賺錢的人。那就是他們的身份。你是誰?錢。這一刻你追逐它的過程,最終只是對你的快樂造成了傷害。你並不是將其視為工具來過更好的生活,而是將其用作一個衡量自己與他人之間的標準。我根本相信,所有形式的上癮,所有形式的上癮根本上都是對死亡的恐懼。這是縮小我們對時間感知的方式,以便我們在追求某些東西,而對於能夠將上癮置于工作的那些人來說,這有著「功能性」而非「非功能性」的反饋。這對於在專業領域中不斷尋求獎項的人來說也是如此。我的意思是,有這些專業,包括學術界在內,但也有其他專業,人們不斷地為彼此頒獎,這讓我們感覺到進步的假象,事實上卻是有一整個世界的事情正在發生。現在,這些人通常擁有相當健康的家庭和人際關係,所以這並不是相互排斥的。但我認識幾位億萬富翁,並不多,但我知道有些人非常快樂,他們往往是那些仍在工作並追求新事物的熱情學習者。但也許出於我從事的工作,這些工作專注於科學,但也包括健康,我所知道的現代億萬富翁似乎非常關注的不僅僅是賺錢,而且還試圖在這個星球上長期保障自己的地位。不是通過遺產,雖然我認為他們中的很多人善於為家族的下一代提供保障。不是那麼多依賴於把自己的名字刻在建築物邊上了,這曾經是這樣做的方式,而是試圖保障自己的健康狀態,因為有一件事情是錢所能買到的,那就是更好的醫療保健,但錢無法買到你的生命年限,除了通過你願意不做的事情和行為。你仍然需要運動,你仍然需要獲得足夠的睡眠,你必須避免某些事情,因此現代億萬富翁往往會談論他們為自己的健康所做的,而不是他們的遊艇、他們的汽車等等。這現在已經成為比較的標準。
血液檔案成為人們的一種炫耀點,這相當有趣。或許可以回頭看看50年或甚至100年前的情況,越是富裕的人,他們的體力勞動越少。如今,他們卻進行更多的體力勞動以試圖延長壽命。你對身體健康與金錢之間的關係有什麼看法?顯然這之間有個甜蜜點,但並沒有什麼藥丸可以購買以延長壽命。我對這種情況的看法是,這些為賺取金錢而辛勤工作的人的生活,往往會對他們的身體造成身體上的傷害,而這種情況極其普遍。這是一種你可以輕易衡量淨資產和收入的另一種形式的債務。你可以為此給出一個數字,非常清晰易量化。而衡量健康則困難許多,我認為人們更容易說,「是的,今晚我只睡了五個小時,我正處於第三次離婚中,我超重,但我今年賺了很多錢。」因為金錢很容易量化,而其他方面就難多了。你的幸福感、你的健康,這些更難衡量的東西。我也認為,如果你非常富有,特別是極其富有的人,你會變得非常習慣於「我只需要打個响指就能得到任何東西,無論是高級噴氣機、豪宅,還是其他什麼,我立刻能得到它。」但健康卻是最後那個難以捉摸的東西,總体而言,你無法用金錢來購買,而我認為這讓許多人感到抓狂,因此如果你可以輕易得到世界上任何東西,那麼你最終所追求的便是你所沒有的東西,即不朽。我認為這背後有著悠久的歷史,可以追溯到那些富裕的“羅伯特巴倫”,約翰·D·洛克菲勒對此情有獨鍾,安德魯·卡內基亦是如此。如果你擁有世界上所有的物質財富,你仍然會有欲望,普通人可以坐在那裡做夢,說「有一天我要擁有豪宅,我們甚至連豪宅都不算。總有一天我會有自己的房子,擁有一輛車,送我的孩子上大學。」每個人都想要做夢。如果這些都是理所當然的,你擁有你能花掉的所有錢,你依然想要做夢。那么,你夢想的是什麼呢?這全在於質量,我認為這已經延續了很長一段時間。還有一點有趣的是,有位歷史學家回顧了英國的貴族制度。他獲得了很多數據,關於人們在英國經濟各階段的壽命,發現直到大約1750年,英國最富有的成員卻擁有最短的壽命。貧窮階層中的某些人卻活得最長,他深入研究這個現象,如何會這樣呢?最富有的人反而是死得最快。而他發現,最富有的人是唯一可以負擔所有偽醫療和假醫生的人,後者反而讓他們受到毒害。那時我們對醫學一無所知。所以我認為,想要過上更好生活並且應該能夠購買的思想也有著悠久的反噬歷史。現在關於幹細胞和目前在美國無法獲得的療法的興奮情緒很高,我也常被詢問這些問題。大部分療法尚未獲得FDA的批准,其中一些可能永遠不會獲得批准,我們或許另找時間討論幹細胞。你是否認為你能看到最富有人在花錢接受那些你知道不會有效或十分可疑的治療?是的,這在我們日常生活中隨時會發生。而其結果可能會讓你變得更不健康。哦,這絕對是。我的意思是,我對幹細胞療法並沒有偏見。我認為它們具有巨大的潛力。但在FDA對某個佛羅里達州的幹細胞診所出手之前,這裡發生了一個真實的故事:他們對那些能夠支付療法的富人進行幹細胞注射。這些人的某些特徵標記表明他們可能會患上黃斑變性和其他導致失明的疾病,結果這些人全都失明了。因此這直接導致了該國普遍對幹細胞療法的禁止。許多人在國外接受幹細胞及相關療法的注射,回國後卻能自由行走、交談。他們會給我打電話,詢問我的看法,而我有很多想法。我的意思是,長壽的基本因素是顯而易見的。你想要避免頭部外傷和環境毒素,這些是客觀存在的。如果你有某些基因突變,例如BRCA突變,你就需要更加小心癌症,並且要避免吸煙,所有這些都是對的。酒精證明是促癌的東西,包括其他類似的東西。但接下來是體育活動、營養、社交聯繫、睡眠、陽光,這些都是我在本播客中提到或者其他人也會提到的方面。是的,非常富裕的人都在尋求延長壽命的途徑。當你開始將所有注意事項和禁忌疊加在一起,再加上一些額外的東西時,你會感覺到一種更有活力的狀態,讓人感覺他們可能會活得更長,但這仍然是個未知數。我們仍然無法確定。除了運動,我們絕對知道這會增加線粒體的密度,使人們更有能量和活力等等,大部分問題仍然是一個巨大的問號。你看,我能想象一位非常富有的人,如果你生病非常嚴重且患有稀有癌症,就會全力以赴,尋求所有優秀的醫生。是的,那些價值百萬的療法,儘管並非全能。
我認為如果你已經相當健康,那麼說「我要把我的錢用來追求不朽或接近不朽」這是不同的事情。這是另一回事。我完全同意。我想強調的是,即使是擁有數十億美元的人,仍然會對一些缺失或不擁有的東西感到渴望。在某些情況下,這成為他們幸福的維持因素。你說追求是好事。是的。這也許與多巴胺有關,對吧?我們總是想要更多。這是對更多的追求。如果你富裕到擁有一切,你的腦子裡仍然有一部分在想:「是的,但我想要更多。我想要更多。」如果你已經耗盡了現實世界的物質部分,那麼即使是擁有一間普通住宅、擁有運作良好的車輛、穿得體的普通美國家庭,也會把孩子送到公立學校。根據許多歷史定義,他們擁有一切,擁有你所需的一切。但你總是渴望更多。這始終是一種追求,「那麼,我還缺少什麼?」我認為你在生活中最想要的東西就是你想要但無法擁有的東西。你將盡全力追求的是你想要但無法獲得的東西。我認為這就是很多人健康的關鍵所在。只要你認為有可能得到。多巴胺回路喜歡的是,你渴望的是你認為就在觸手可及之處,但又可能實現。這就是為什麼人們會花這麼多錢去賭博。但也許隨著社交媒體的興起,它讓人覺得幾乎所有的東西都觸手可及,因為在社交媒體之前,你對世界的看法主要來自於你的鄰居、同事和兄弟姐妹。現在每個人對世界的看法都是經過策劃的最極端事件的精華集。因此,如果你是一個15歲的青少年正在Instagram上瀏覽,那麼對你來說,看起來觸手可及的東西就是法拉利、私人飛機和豪宅,這在你我兒時是完全不存在的,因此我認為這使得追求的水準變得更加艱難。而且還有那些從一無所有到極受歡迎或富有的人的真實例子。我想說,每個月大約都會有一個人跑到我面前,說「等著瞧,我將會有世界上最棒的播客。」他們試圖把他們在社交媒體上看到的這種情況植入到自己的理念中,這些情況就像從一無所有到富有的平行宇宙的例子。舉例來說,有位著名的音樂家,他的名字是艾德·希蘭(Ed Sheeran),他早期就有一段視頻,說他之後一定會成功。如果你看康納·麥克格雷格(Conor McGregor)的紀錄片,這非常驚人。我想那部紀錄片叫《聲名鵲起》(Notorious),即使人們對綜合格鬥不感興趣,他們至少應該看第一部分。他在很早的時候就開始拍攝自己,並預言自己會成為世界冠軍,結果他真的成為了世界冠軍,對吧?這是一個很好的例子, Kanye West曾經在走路去地鐵的時候練習他的格莱美演講,因為他買不起車。當他完全是一個無名小卒時,他在練習他的格莱美接受演講,這是一種對你將要走向的地方的絕對雄心。是的,我不知道這個故事是否真實,但我聽過一個故事,說馬特·達蒙(Matt Damon)和本·阿弗萊克(Ben Affleck)在小學的操場上練習他們的奧斯卡獎演講,然後他們發表了演講,還在笑這件事。 我從小就喜歡滑板,所以當我第一次進入這個圈子時,當時的名字如托尼·霍克(Tony Hawk)、邁克·麥基爾(Mike McGill)和史蒂夫·卡巴雷羅(Steve Caballero)都是那個時候的風雲人物。那時我和他們之間的差距是如此巨大。到我上高三時,我當時的最佳朋友保羅·祖安(Paul Zouane)給一家公司名為Planet Earth寄去了一段自己的滑板錄影。由於他得到了贊助,隨即我們在商店裡觀看他滑板,而在一兩年內,他便擁有了自己的專業滑板款式。所以我認為社交媒體不僅讓我們了解外界的情況,還給了我們非常顯著的例子,講述那些從無名到極著名的人。今年就有那個所謂的「女孩的滑板」(Hawk to a Girl),在酒吧外接受了採訪,非常流行的播客。她有贊助商,已經成名。她真的成為了全國最著名的人之一。對。而且她現在通過她的播客擁有了穩定的收入來源。因此,這使得人們心中產生了某種想法或可能性,無論多麼遙遠,只要有人把攝像機放在你面前,你的某一句話、一個瞬間,就有可能讓你突然成為國際知名的人物,並從所謂的“白手起家”變得富有。如果你看看研究,當你詢問青少年他們想要的職業時,想要長大後成為什麼?以前是宇航員、醫生或企業家,而現在影響者,毫無疑問是人們想要成為的職業。這似乎是通往名聲和財富最快的道路,對於很多人來說確實如此。我的嫂子是一名幼兒園老師。她班上的一個女孩在YouTube上擁有超過一百萬的追隨者,還是幼兒園學生。這在你我小時候是根本不存在的,或者是非常罕見的。
但現在即使有一小部分這樣的故事,也有足夠多的人知道這些故事,讓人感到希望,比如,如果他們能做到,我也能做到。
我想告訴所有人,如果你認為名聲是你想要的東西,名聲會限制你的自由,而不是增強你的自由。
Neval 有句很好的名言,他說:「你想成為的就是有錢和匿名。」這正是你想要達到的甜蜜點。
相對的,你就是貧窮而出名。這是最難處理的位置。
但如果你能夠富有而匿名,我認為金錢有一個非常重要的概念,我稱之為社會債務。這是指你擁有的金錢影響了其他人如何看待你,甚至可能改變你對自己的看法。
你可以衡量自己的財產。這其實不是債務。它不是像你還款給銀行的債務,但在某種程度上,這是一種債務,因為它是你快樂的一個錨點,而你需要償還它。
而名聲就是最終的社會債務。對於很多人來說,他們的名聲社會債務比他們從成名的事情中賺到的錢還要多。
有一個泰格·伍茲的軼事,他說:「他熱愛潛水,因為當他在海底一百英尺時,這是世界上唯一一個人們不拍他照片、不向他提出要求、不對他指指點點的時刻。」
就像這樣,這真的很糟糕。雖然對這樣的人你難免會有一些同情,但這樣的情況確實很糟糕。像他那樣的人的淨資產可以很快地衡量。
你的淨資產是什麼?只要告訴我這個數字。你可以測量擁有感覺沒有隱私的負擔,這種負擔持續到你潛水為止。這是一件艱難的事情。
在不同的層面上,許多人都有這種感覺,即使是你賺著一個 modest income(適度的收入)。
突然之間,你的朋友和家人開始說:「嘿,我聽說你加薪了,我也需要一些。」那是一種社會債務。他們想在晚餐時讓你買單等等。
當然,也許你樂意這麼做。你樂意分享,但我們不要假裝隨著每增加的收入而來的社會債務和負擔並不存在。
我的意思是,社交媒體的運作本質上在於按關注者的數量顯示等等,顯示讚和評論的數量是旨在設立這些比較的指標。
是的,這一代最聰明的頭腦們在 Facebook、Instagram 和 Twitter 工作,試圖找出如何讓你產生 FOMO(害怕錯過的情緒),如何產生更多的多巴胺。而他們在這方面非常擅長。
我想稍作休息,感謝我們的一位贊助商 Function。我最近成為了 Function 的會員,尋找最全面的實驗室測試方法。
雖然我一直是血檢的愛好者,但我真的想找到一個更深入的項目來分析血液、尿液和唾液,以全面瞭解我的心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫系統調節、新陳代謝功能、維他命和礦物質狀態,以及其他關鍵的整體健康和活力領域。
Function 不僅提供超過一百項對身心健康至關重要的生物標記的測試,還分析這些結果,並為你提供來自頂級醫生的見解。
例如,在我與 Function 的第一次測試中,我了解到我血液中的汞含量偏高。這讓我感到非常驚訝。在進行測試之前,我完全沒有意識到。
Function 不僅幫助我找到這個問題,還提供了醫學專家對於如何最佳降低這些汞水平的見解,包括限制我的金槍魚攝取,因為我一直吃很多金槍魚,同時努力多吃綠葉蔬菜,並補充 NAC 和乙酰半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的生成和排毒,並降低我的汞水平。
這樣的綜合實驗室測試對於健康是非常重要的,雖然我已經做了很多年,但我總是覺得這過於複雜且昂貴。
我對 Function 感到印象深刻,不只是因為它的易用程度,就是進行測試的過程,也因為測試的全面性和實用性,因此我最近加入了他們的顧問委員會,並且我很高興他們贊助這個播客。
如果你想嘗試 Function,請訪問 functionhealth.com/huberman。Function 目前有超過 250,000 人的候補名單,但他們提供給 Huberman 實驗室聽眾提前進入的機會。
再說一次,前往 functionhealth.com/huberman 獲得 Function 的提前訪問機會。
我希望有誰能做一件事,或許已經有人做過,就是你之前提到的,這並不常見,但我想這是一個半普遍的事情,有時會出現文章說「人們在臨終床上所說的五件事」,他們回顧時提到他們希望少花點時間在工作上,更多時間陪伴孩子,或者更多時間親近大自然。
有誰直接詢問過人們,讓他們分享他們最自豪的事情或真正帶給他們巨大意義的事情嗎?因為這是一種關聯,但這有點是同一問題的反向問題。
是的。
沃倫·巴菲特曾提到過這一點。他說:「思考生活的一個好方法是,寫下你希望你的訃告上說的話,然後倒過來努力去實現它。」
在這種情況下,如果你要寫下,你希望你的訃告上寫什麼?大多數人會說:「哦,我希望它寫著摩根是一位好父親,他是一位好丈夫,他幫助了他的社區,他受到同事的欽佩。」這正是我希望提到的事情,對於很多人來說,雖然每個人的期待不同,但一般上都會是這樣的。
為何巴菲特會強調這一點的重要性,是因為沒有人在寫他們喜好的訃告時會提到他們的房子有多大、汽車有多少馬力,或者他們的衣服多麼好,因為每個人都知道這些都不重要。這就像,先別管這個想法是誰提出的。履歷美德與悼詞美德之間有著某種關聯。這是大衛·布魯克斯所說的。履歷美德是你賺了多少錢、你的學歷、所有的成就。悼詞美德則是,他是一位偉大的父親。他是一位偉大的朋友。他幫助了他的社區。他很幽默,我認為大多數人真的渴望擁有悼詞美德,但他們卻整天追逐履歷美德。履歷美德是很重要的。我想要良好的教育。我想要好的收入,但你們真正想追求的,是將這些東西用來在一天結束時獲得更多的履歷美德。我覺得如果你從這個角度來思考,許多事情變得清晰明瞭。這就是為什麼,如我所說的,和我的孩子們一起度假,如果給這次旅行打10分,真正有趣的部分是和他們共度時光。當我遠離工作時,我不會每七秒就查看一次手機。我只是和我的孩子們一起花幾個小時,給予他們我全部的注意力。這使我感到快樂。海灘上的風景很美,但這才是讓我感到快樂的原因,而這在家裡我也可以做到,不是嗎?去毛伊島作為履歷美德,和孩子們共度時光作為悼詞美德之間有什麼區別?你認為為什麼儘管我們或許都已聽說過複利是多麼美妙,你只需投入一小筆或適量的資金即便只是進行儲蓄,讓它每年增長幾個百分比,隨著經濟的變化,或者投入市場,隨著時間的推移,如果你所謂的設置並忘卻,將它放在那裡然後走開,你可能會獲得一定的百分比?而且你可以看到圖表,可以看到那條向上右移的線。幾乎總是有一條漸進的上升曲線,即使只是滾動一下,看看好吧,在某個年齡我將擁有X數量的美元,而這個數值相對於一個人目前的財富往往是很高的。即使他們是學生或存款很少,我們都聽到這些,我們可以看到它,你可以運行模型,這幾乎微不足道,但即便人們有存錢的收入,卻不會這麼做。對我們來說,預測我們的情緒狀態和我們在生命意義和價值方面所整合的事物,在未來是如此困難,以至於大多數人都不這麼做,你認為這是為什麼?我的意思是,我並不是讓你來當神經生物學家,我認為我們都同意時間感知是件複雜的事情,但你會以為人們會自然而然地理解,但大多數人並不理性,他們不會儲蓄,他們不會投資,也不會讓複利增長,因此他們擁有的金錢比他們能夠擁有的少得多,並且有更多的遺憾。是的,我覺得有兩種方法可以思考這個問題。一種是我的朋友邁克爾·巴頓,我可以這樣表述,他說:“如果我問你8加8加8加8等於多少,你會在五秒內算出來,這是一個簡單的問題。如果我問8乘8乘8乘8乘8等於多少,即使你是數學迷,那也太難了。你無法算出來。我們 的大腦並不是為指數思維而設計的。你就是無法做到。”因此,即使你向他們展示數字,嘿,投資一小筆,退休時擁有一百萬美元,我認為這是如此反直覺,以至於大多數人看到後都會想,“好吧,這似乎不太對,不太符合常理,數字可以變得多麼大,數字可以多快變得龐大。”另一件事是如果你告訴一個年輕人,“嘿,你有50年的時間去投資,這真棒,時間對你有利。當你70歲時,你將擁有一千萬元,50年後不過就像是10000年後。”你談論的是那些不知道今晚要吃什麼的人,而你在談論的是,“嘿,我們來談談2077年。”這個時間距今實在是太久了。即使這是正確的想法,這也是一種艱難的思考方式。你提到的時間感知對人們來說是如此困難。如果我說,“你將在10秒內被打到臉”,那是一種恐懼,你會想,“哦,我不想。”如果我說,“有人會在50年後打你一拳”,我會到了那時再處理吧。將它視而不見,意識就會逐漸消失。還有一件事是沃倫·巴菲特經常談論這個。他說,事實上是查理·芒格說的,他說:“在教導年輕人理財時,人們要麼瞬間理解,要麼永遠不理解。”他就說:“有些人就是天生懂得這些,有些人則不是,這一直都是這樣。”芒格經常說:“數學的鐵則是,只有1%的人能夠進入前1%。因此,對於很多人來說,是的,你應該儲蓄並投資50年。讓我們不要假裝那是容易的,或者每個人心理上都能做到。的確,有些人天生就是這樣。當然,在健康、智力和其他許多事情上也是如此。所以我確實認為有必要進行財務教育,使人們理解什麼是可能的。但我不認為我們會生活在一個每個人都理解並做到的世界。那樣的世界從未存在,我相信永遠不會存在,因為這不是數學。這不是一個電子表格。這是行為。而我們現在生活的世界是,我們了解吸煙和高度加工食品的危險,無論是什麼。
但即使我們知道這一點,人們仍然會這麼做,因為這是出於行為習慣。這並不是智力的問題。因此,向人們展示數據並讓他們改變行為是截然不同的。你知道他們是如何讓人們,尤其是年輕人,停止吸菸的嗎?並不是透過恐嚇他們的健康。事實上,最有效的運動是利用年輕人的叛逆精神,展示那些富有的年長者在煙霧瀰漫的房間中的廣告。所以這變成了我們年輕人對抗那些試圖奪走我們金錢的老一輩。這與健康無關,而且效果顯著。我有朋友在公共衛生領域工作,涉及各種公共衛生倡議。他們告訴我,改變與健康相關的人類行為的有效方式是激勵美學、激勵恐懼,或者利用對死亡的恐懼,但即使是對死亡的恐懼也不足以比擬那些跨世代的(我們就叫它摩擦吧)問題。因此,我覺得這很有趣。就像數學例子8加8加8加8對比8乘8乘8乘8,而你提到人腦並不具備指數思維能力,或者說大多數人的大腦並不具備指數思維能力。我認為你可能有意或無意地觸及了一個非常重要的問題。我不確定多巴胺獎勵系統,作為追求和獎勵的基本貨幣,是否能夠在所有時間尺度上進行指數計算,這有點不可思議,對吧?一種神經調節劑,還有其他一些調節這種調節劑的東西,但有一種神經調節劑涉及到所有時間尺度的獎勵追求。無論是我們在下棋還是跳棋,假設我們都足夠有競爭心,多巴胺都是促使追求勝利的動力,或者追求四年學位、八年學位,或你希望孩子贏得足球比賽的原因。現在你像個第三者在追求多巴胺,對吧?這涉及到所有的時間尺度和場景,這是令人難以置信的,並且適用於許多物種。因此,我開始想知道,我會問一些專門研究這些多巴胺獎勵計劃的同事,是否多巴胺獎勵系統實際上能夠進行指數計算。它可能無法進行指數計算。可能水的追求、伴侶的追求、食物的追求,以及避難所的追求,這些多巴胺迴路就是在這些約束下演化的,不知道它們是否有能力進行指數思考。或者這就像棉花糖測試,雖然這個測試在很多方面被誤解,但這就像,對,你是選擇現在得到一個,還是將來得到兩個?對於很多人來說,這就像是,有一些人是這麼不同地被編程的。你會聽到關於那些非常富有的老年人、老百萬富翁的故事。當他們20歲的時候,他們不會剪頭髮,因為他們知道那3美元的理髮費用在他們老了之後會變成100美元。他們從出生起就被編程成如此理解,並且有著非常長遠的時間觀。根據定義,這是罕見的。大多數人不是這樣的。我不知道他們是否應該這樣。也許你不應該成為一個一生都在為未來儲蓄、卻從不享受當下的人。這樣可能會導致很多遺憾,還有這樣的人。所以讓我們解析一下棉花糖測試。棉花糖測試,我想最初是在斯坦福大學進行的。據說是在賓園托兒所,或者也許是在斯坦福某個地方。如果我錯了,請有人在評論中糾正我。當然,對於那些不知情的人,他們會把這些非常可愛的小孩帶到房間,然後把棉花糖放在他們面前,告訴他們可以現在吃,或者等待以後能得到兩個棉花糖,然後拍下了視頻,視頻中小孩們分散注意力或者讓棉花糖說話,或者悄悄地咬一小塊棉花糖,這揭示了人類自我約束行為的各種變異,這是你可能想像得到的最多的。他們真的很有趣,正如你所知。我想知道那些能夠等待並因此能獲得兩個棉花糖的孩子,是在抵擋誘惑,還是被兩個棉花糖的期待吸引著。我的理解,也許這並不完整,但至少部分是,那並不是這兩件事。做得最好並能抵擋棉花糖誘惑的孩子是那些分散自己注意力的,他們甚至沒有想到棉花糖。他們會唱歌,開始玩自己的鞋子,或者和其他小孩玩。那些無法抵擋誘惑的孩子則是坐在那裡,盯著那顆誘惑他們的單個棉花糖。那是太難抵擋了。幾乎每個人都會抵擋住那個誘惑。這就像是他們所處的環境。但他們並不是在想未來擁有兩個棉花糖會有多棒。我覺得不是的。我認為他們是因為孩子們如此分心,記憶力如金魚一般。他們只是想去做些事情。他們會唱歌,會玩鞋子,會和朋友一起玩。然後到最後,突然間,他們已經等待足夠長的時間,可以獲得兩個棉花糖。我認為這至少是部分原因。而這對於許多人來說也有其真理。想想股市,總有誘惑讓我們時刻關注它並看看它在做什麼。因為我們有CNBC,還有好幾個標記在變化,燈光是綠色和紅色的,等等。
對於很多人來說,觀看這個是根本不可能的。甚至更糟的是,在 Robinhood 上,你會收到電話上的推播通知。這太難以抗拒了。但你知道真正良好的投資行為是在哪裡?當人們每次發薪水時自動投資到他們的401(k)裡,而他們忘記了密碼。因為那個環境對誘惑是有抵抗力的。沒有什麼好做。你忘記了密碼。但如果你不斷地給自己刺激做什麼,大多數人是無法抵抗的。
我處理社交媒體的方式,我會說是衝動,而不是上癮,就是我現在可以帶一部舊手機。我實際上專門為社交媒體買了一部手機。因此我在那部手機上有 Instagram 和 X。我甚至不記得那部手機的號碼。如果我想發佈內容,我就把東西空中傳輸到那部手機上,然後我按照 Rogan 所說的方式來發布和消失。所以你發佈後,然後它會進入一個盒子。因為否則,我會完全驚訝於時間是如何被吸走的。你告訴自己:「我只是想看看社交媒體一下。」然後你就被拉進了一個兔子洞。這真的是他們設計這些算法的方式讓你上癮的方式。當然,我喜歡社交媒體。我在社交媒體上教學。這段對話的片段可能會出現在社交媒體上。但我認為人們並沒有意識到,多巴胺回路是多麼容易引起衝動。一旦你開始被吸引進去,你就變成了完全不同的生物。而且擁有最大社交媒體帳戶的人花在社交媒體上的時間非常少,這並不是巧合。因為如果你花太多時間,它就會變得壓倒性。
好吧,你正在花時間做一些事情,比如評論和點讚,而這其中有一些責任感。但這也有回報,一個立即的回報。你沒有去做那些對社交媒體的貢獻,這些貢獻會為你帶來更多的追隨者和瀏覽量。所以我總是把社交媒體看作是漏斗的最後一個點,我在現實生活中做一些事情,比如研究論文、和人交談、學習,然後把學到的東西整理成我認為別人能受益的格式,然後再放到社交媒體上。但這是最終的結果。如果我待在那裡太久,那麼我就不會得到更多的材料。這幾乎就像如果我是一個農民,當作物出貨後,我不會就這樣站著看著卡車過去。對,你得回去再種更多的種子,耕田。因此,我喜歡用這些非常基本的術語來思考這些事情,因為我認為多巴胺回路並沒有進化,但我們有新的技術在某種程度上綁架了它。
傑瑞·西爾弗是在1990年代辭掉自己節目的原因之一,就是因為讓它如此出色和有趣的原因在於他和拉里·大衛會去一家熟食店,觀察人們點餐,然後開玩笑。他們的內容來源於觀察這個世界,但他們變得如此忙碌和出名,以至於再也無法做到這一點了。並且他知道這會對節目帶來不利影響,最終的獎勵並不是季節有多大,有多少人觀看,賺了多少錢。讓他們變得偉大的原因是出去生活,做他們的事情。一旦這是以此為代價,那麼它就不再管用了。
好吧,這對於人們,包括我自己,提出了一個非常關鍵的觀點,即在理想的世界裡,一個人可以擁有足夠滿足自己需求的生計,從事他真正喜愛的事情。或者我會說,要實際一點,75%的活動是令人愉快的。也許15%是中性的。剩下的則有一些懲罰性的特徵。每個職業都有懲罰性的特徵。是的。傑夫·貝佐斯說如果你能享受一半的時間,那就很好。好吧,對。是的。對於我的……對。他比貝佐斯更樂觀。
嘿,我不……但再說一次,他是貝佐斯。是的。我的意思是,你希望能夠享受你的工作。並不是所有的方面都會令人愉悅。但理想情況下,是這樣的。因為我們在這裡討論的是努力在多巴胺之前的問題。我堅信,沒有努力的多巴胺是非常危險的。不僅僅是那些上癮的東西,比如舉個例子,甲基苯丙胺、可卡因會迅速且劇烈地提升多巴胺水平。沒有投入任何努力。沒有投入任何努力。然後,當然,我們從我的同事安娜·倫克和其他人的美麗研究中知道,然後多巴胺的曲線是,峰值越高,達到峰值的速度越快,那麼低於基線的幅度就越大,回到基線所需的時間也更長。通常人們在他們的多巴胺低於基線的情況下,這就是他們真正開始用任何行為或物質猛敲的時候。就像這樣,會不斷將那個基線壓得越來越低。也許這是一個好比喻,用於那些贏得彩票的人,他們得到了很多錢,很多多巴胺,但沒有投入任何東西。你沒有建立一個企業。你沒有在你的職業上努力。你只是運氣好而已。因此,它的感覺並不如預期。沒有投入任何努力作為基準來進行比較。與你之前談到的,和孩子們一起玩樂高的無結構時間相比,那幾乎聽起來毫不費力。這不是你在想:「哦,我得去和我的男孩們玩樂高。」我敢肯定你是說:「是的,這真有趣。這才是重點。」因此,似乎有一些形式的獎勵是沒有先有努力的,儘管你必須養活那些孩子,而且你的妻子也必須把那些孩子生下來,這是需要工作的。
但是就目前在那個有限時間範圍內發生的事情來說,簡直是如此流暢,對吧?這真是一種純粹的快樂。而且這種快樂是充實的。作為一名生物學家,我對此感到非常困惑,我仍然不知道背後的機制,但顯然我們有多條通往快樂的路徑,而我認為我們只有一條動機的路徑,那就是多巴胺。但我相信快樂有多種形式,我確信那些高水平的多巴胺在沒有付出努力之前不僅僅是不好的,它們實際上是非常危險的。我覺得這種感覺尤其在育兒方面也很明顯。這是一個稍微不同的話題,但那些你並不想故意讓其變得有趣的事情,卻能夠建立起最深刻的回憶。對我來說,當我和我九歲的兒子一起旅行時,我們現在經常出去旅行。真正有趣的不是我們去的活動,無論是滑雪還是足球比賽,那並不是旅行中最好的部分。旅行中最美好的部分是和他一起飛行、租車、外出用餐。那裡才是真正得到所有回憶的地方。這是一個你真正享受的過程,它將會建立起所有的回憶,而不僅僅是你要去的最終目的地。我想停留在這點上,因為我能想起生活中無數的例子,最好的關係片段就像是和某人一起回家的車程,我在一部分時間裡睡著,他在另一部分時間裡睡著,而當我們回到時,你會感覺自己真的做了些什麼。與人一起旅行有某種凝聚力。即使在沒有外部刺激的情況下,你只是,這是什麼?這必須是某種基本的東西,某種基本的電路,關於與我們物種的其他成員一起旅行的事。和某人一起經歷挑戰,共同經歷「我們一起做過這些」的旅程。這方面有太多了。如果你和某人一起長途徒步旅行,到達頂峰時,你想擁抱彼此,我們剛剛一起完成了這個。這甚至不是關於站在山頂,而是你們一起走過的旅程。這真的太老生常談了,但我認為這對很多事情來說都是正確的。那部Emil Hirsch的電影是什麼?它講述的是一個關於一個人走入阿拉斯加荒野生活在那個巴士上的真實故事,悲哀的是,他在那裡去世。我剛給你劇透了,但他有,我想它叫《走向野外》,他對與自然聯結的概念著迷,但在他的日記中,這是記錄了一位真正死在那裡的人的真實日記,他得出了生命的根本追求是與他人一起經歷事物的結論。確實如此。是的。而這就是為什麼孤獨監禁這樣的折磨是如此殘酷,這是極端的殘酷。在譜系的另一端,是自由。那麼讓我們談談自由。對不同的人來說,自由意味著不同的事物。但顯然,沒有人想被任何東西奴役,包括他們自己對工作的追求。所以,我認為至少有兩種形式的反自由。一種是在我們的腦海中存在的類型。我們必須繼續在這條道路上,因為我害怕失敗,或者我在追尋某些東西,而我們實際上是在自創的追求行為中被奴役。另一種是提供資源的工作,但我們其實並不需要待在那裡,然而人們卻不會跳下這列火車。他們可以。他們可以逃離可怕的老闆或可怕的情境。我還記得有段時間,我只想要一扇可以打開以通風的窗戶。這就是我想要的。除此之外的所有事情,我只想要一扇可以打開的窗戶。我甚至試圖找這些小鋸子,但後來維修部門或其他設施人員告訴我這樣做會有麻煩。我們渴望自由,因為所有明顯的理由我們都厭惡奴役。在你的觀察中,最好的框架來描述這種自由的需求是什麼?我想像那些聽的人在他們的職業生涯中所處的位置各不相同。你在自己和與你交談的其他人身上觀察到什麼,富有的和不富有的?自由是什麼?我們如何獲得真正的自由?我有一個我喜愛的軼事,來自富蘭克林·羅斯福年輕時的故事。我想他當時大約五歲。有一天他向媽媽抱怨。他說:「我整個生活都是規則和時間表,我討厭這樣。」於是他的媽媽說:「好吧,法蘭基,明天你可以隨心所欲。這天是你的,想做什麼就做什麼。」而他的母親薩拉·羅斯福那晚在日記中寫道。他說:「那一天他可以做任何事情,他又回到了正常的時間表。他依然像應該那樣按時做所有事情,但他變得更快樂,因為沒有人告訴他去做。」而我認為這對很多人來說都是如此。自由並不意味著你什麼都不做。它不一定意味著你退休,也不意味著你辭職。我想要自由和獨立,這意味著我想每天早上醒來,並說「我今天可以隨心所欲。」即使大多數早晨我想做的事是工作、有效率、讓自己發揮作用。所以我認為很多人誤解了自由的含義,認為我會騎著馬走向夕陽,現在什麼都不做。並不是的,我認為人們本能地渴望生產和社交,並做事情,但你老闆告訴你去做和你在自己的條件下去做之間有很大的區別。當我在大學時期的低年級,就像許多年輕人一樣,我想成為一名投資銀行家。這看起來像權力和聲望。所以我獲得了一個投資銀行的實習機會,但這絕對是痛苦的。他們有一句話,現在想起來真是好笑。他們說:「如果你不在星期六來上班,那麼星期天也別想回來。」
“
這種文化就是每週工作100小時,完全瘋狂地投入其中。
而我厭惡這種情況。
每一秒都是,伙計,我必須離開。
但這並不是因為我不喜歡辛勤工作。
我絕對願意努力工作。
我只是希望沒有人告訴我該怎麼做。
所以當我變得不一定是財務獨立,但能夠找工作,這份工作更具企業家精神時,我就感到,「哦,我會非常努力地工作。」
有時,我可能會像投資銀行家一樣努力工作。
我可能每週工作80小時,但這是我自己的條件。
我認為每個人都比被告知該做什麼更願意這樣做。
我認為這是一種固有的人類驅動力。
如果你能把錢用來獲得獨立,讓你能夠醒來說,「我有財務靈活性,可以在我想的地方工作,住我想住的地方,隨時退休,換一份不同的工作,甚至即使收入更少,轉到不同的部門,」這給予你獨立和自主權,我認為對大多數人來說,這將是驅動力。
這是你可以用金錢達成的最高目標。
而這一點重要的是,你如何用金錢獲得獨立?
那就是你不花錢的東西。
這是你沒有買的車。
這是你沒有買的房子。
而大多數人會把這看作是閒置的錢。
你在存錢。
它只是閒置在銀行裡毫無作為。
不,不,不。
這是在給你獨立。
而你把每一美元視為未花掉的錢,其實都是你在為獨立付出的成本。
這不是閒置的。
這讓你比前一天擁有更多的獨立。
對我來說,這就是我為什麼要存錢。
我不是因為悲觀而存錢。
我不是因為認為一切都會崩潰而存錢。
我存錢是因為我想要獨立,因為我認為這會給我帶來最大的滿足感,最大的快樂。
這就是儲蓄的來源。
哇。
我認為這是一個非常重要的概念。
對於那位處於職業生涯早中期的人來說,他們喜歡自己正在做的事情,但覺得這可能不是他們所追求的東西,應該怎麼辦呢?
我經常聽到這種情況。
這很好,但工作量巨大。
不清楚結果會是怎樣,但他們感覺自己已經站在了傳送帶上。
總是有這樣的問題:你是否在投資銀行再工作一年以賺取一大筆錢,然後離開,以便在未來有更多的自由去追求你真正想做的事情?
人們總是不斷進行這種心理計算。
我認為除非你幸運地愛上科學,否則並沒有明確的答案。
我當然不是為了賺錢而成為神經科學家的,主啊,我可沒有賺到大錢。
我賺到了一些。
我謀生,但如果人們知道我作為一名終身教授在全球頂尖大學之一的收入,儘管在那裡的薪水相對較高,聽後會感到震驚,實際上稅後收入在灣區的標準下相當低。
但是你覺得你擁有獨立性嗎?
你可以教你想教的東西,說你想說的話。
那是有一定獨立性的。
絕對如此。
哦,我喜歡這份工作。
我仍然在那裡教書,這是我願意付出一切的事情之一。
此外,從智力刺激的角度來看,左右看去,發現斯坦福的大多數學生都是卓越的。
他們的智力水平、求知慾、對所做事情的熱情,沒有一個人是偶然進入那裡的。
所以這令人十分振奮,至今仍然令人激動。
但我認為很多人,除非找到一份真正熱愛的職業,或者該職業有某種特徵讓他們能以讓人滿意的方式持續參與下去,不然大多數人會想,「好吧,我怎樣才能工作賺一份生計?」
然後出口在哪裡?
人們常常考慮出口,這有時是一個金錢數量,但這也是一種觀念,也許可以去做自己真正熱愛的事情,比如園藝。
你會聽到這些興趣盡在不言中,對吧?
我會寫詩,或做陶藝,或其它他們真正享受的事情。
人們該如何在必需品與想要的東西上,以及願望目標之間進行優化?
有兩個方面來到我的腦海。
一是大多數人都內心理解共產主義的危險性,如果政府告訴你該做什麼,何時做,怎麼說,這是一件糟糕的事情,會侵蝕社會。
但很多這樣的人從事的工作是,老板告訴他們幾點進來,穿什麼衣服,說什麼,如何行動等等。
所以他們在某種程度上其實理解這是根本,但實際上他們在執行一種版本。
他們管理員工等。
這並不是否定這一點。
但我認為對於獨立和人們來說,如果他們最終轉向寫詩、在花園裡玩耍,不論那是什麼,你都要以自己的條件離開,無論你職業的退出如何,都是因為你想要在自己的條件下去做的。
在心理學中有一個被稱為高峰結束法則的概念,簡而言之,這與你記住一生中的任何經歷,無論是職業、生涯或假期等等,與你在結束時的感受有很大關聯。
對於許多人來說,如果你有一份美好的職業,享受這份工作,幫助了他人,賺了錢,而且同事們都很欣賞你,但隨後你被解雇,或者你的老板來告訴你,「你年紀太大了,不適合繼續做這份工作。」
那就是很糟糕。
你永遠無法從中恢復過來。
你可以與那些自主辭職的人對比。
他們會說,「看,我為我的職業感到驕傲,但現在已經足夠了。
我要退一步,把接力棒交給另一代人。即使這些人對自己的職業生涯並不是特別享受,但他們仍會懷著美好的回憶回顧這段過去,因為它與自由、自主和掌控有關。在你自己的條件下離開,或是在別人的時間表上被迫離開。因此,我認為無論你在生活中走到哪裡,無論你在做什麼,即使你不是一個企業家,追求獨立和自主,並在自己的條件、自己的時間表上做到這一點,對於你所做的任何事情來說都是至關重要的。
大多數人在年齡增長的過程中,不一定會害怕死亡。他們害怕的是在非自己掌控的情況下死去。那種突然降臨的狀況,讓他們沒有機會說再見。所以,我認為這是一個很好的比喻。我們不怕最終的結果,而是害怕無法以自己的條件去面對它。曾聽到雷·達里奧(Ray Dalio)提到,人生的前三分之一是在學習如何在這個世界運作,然後中間的三分之一是在獲取資源,以便能夠照顧自己和身邊的人。最後的三分之一,則是希望將自己的知識和所獲得的財富(當然還有其他類型的財富)回饋給後代,這是一個美妙的模型,如果你仔細想想。
我聽過一句話,隨著年齡增長,你要麼成為長者,要麼成為老年人。你有權選擇哪一個。你想成為長者,幫助他人,還是成為老年人?否則你會隨著時間的推移而瓦解。你必須選擇。
如今,我們既擁有益處,也面臨人們越活越久且保持活力的問題,因此工作時間也延長。這在學術界尤其如此。人們不喜歡退休。他們真的不喜歡退休。我認為這不僅僅是為了賺更多的錢,而是因為他們希望保持智力的活躍。人們通常之所以進入科學領域,是因為他們喜歡學習或學術。每個人都有一個教室的辦公室,這使他們感受到社交的連接。因此,你可以理解為何這些六十多歲、七十多歲,甚至八十多歲,有時甚至九十歲的人仍然繼續工作。
這些年長一代的人在各種職業中繼續獲取資源的情況並不常見,但它確實存在。我是說,巴菲特幾歲了?可能93歲。他還在投資嗎?對,沒錯,還在全職投資。他可能會將這筆錢用於慈善事業或家族的代際財富。這是計劃嗎?我想他已經捐出了約1000億美元。而計劃是捐出絕大部分。我想他最近宣布要給每個孩子一億美元,用於慈善,而不是他們個人的用途,其餘的都會捐出去。
哦,沒錯。在超級富豪的孩子中,繼承所有財富的情況,我不知道具體數字。我知道很多人都揮霍掉了。但我也知道一些例子,某些人真正妥善利用了他們繼承的那些驚人的資產,並且是非常周到、勤奮的人。這是會發生的。我想到的幾個家庭,諸如150年前的大資本家家族中,洛克菲勒家族或許做得最好。洛克菲勒家族仍然有很多財富。而范德比爾特家族則是做得最糟糕,他們在幾代之內就揮霍一空。這現在已經相當有名,但它真的很有趣。
第一位沒有遺產信託基金,所有資金耗盡的范德比爾特家族的繼承人是CNN的安德森·庫珀(Anderson Cooper)。他的母親,格洛里亞·范德比爾特,是最后一位獲得大量遺產信託基金的范德比爾特人。庫珀,我想並非偶然,是過去150年中最成功、也許是最幸福的范德比爾特繼承人。他談過這一點。他說,「我是家族中第一個必須自己打出名頭的人。」他的姓氏不是范德比爾特,而是庫珀,他沒有得到任何錢。他說,「我必須出去找到自己的道路,找到自己的身份。」而他的所有祖先,他們的身份就是,「你出生就是富有的。這是你的身份。你不需要出去打出名號。不需要努力工作。不需要創造任何東西。你只需要坐在這裡,花你的錢。」這讓他們感到痛苦。而庫珀是第一個—看,這非常主觀,我並不說這適用於每個人,但第一個必須打出自己名號、為自己打拼的人,也是那個最成功、也許最幸福的人。
這是一個非常重要的概念。我再次強調,這非常重要,因為人們經常會認為,由於他們出生在沒有很多錢的家庭中,某種程度上他們是被剝奪了。而在某種意義上,他們確實是。我是說,成長在擁有資產的世界和沒有資產的世界中是完全不同的。但我們往往不聽到這種情況的負面影響。很難對一位在18歲生日那天繼承了4億美元的范德比爾特繼承人表示同情,他們不會對此感到多少同情,對吧?對。
嗯,現在的電視劇《繼承之戰》,全都是關於擁有大量財富的人的可怕人際動態,因為這些財富永遠不夠,他們事實上自我毀滅。我認為情況是,你對他們沒有同情,但也應該意識到,如果你處於他們的境地,你也可能會自我毀滅。這非常困難。
偶爾,你會看到一些人完全被激勵著,而不在乎金錢。馬克·祖克柏在22歲的時候被提供十億美元現金收購Facebook,但他拒絕了,他說:「不,我不想要。我會繼續前進。」這樣的個性實在是非常罕見。我認為大多數人,假如在我18歲生日時繼承了一億美元,我可能會毫無動力。如果埃隆·馬斯克這樣做,也不會讓他減慢腳步。傑夫·貝佐斯也如此,馬克·祖克柏也是。這些人都是那種對金錢的促進完全不相關的非常罕見的人。我在想,是過度的財富摧毀了人們,還是因為這些過度使他們遠離了最初帶來財富的追求?對於這些人大多數來說,驅動他們的是解決問題的追求。我有一位好朋友,帕特里克·奧肖尼斯,他是這樣表達的。我會引述他,但他說:「如果你要形容那些非常成功的企業家的心態,這不是驅動,也不是動機,而是**痛苦**,他們每個早晨都因為未能解決的問題和尚未發現的機會而感到痛苦。」有一個著名的埃隆·馬斯克訪談。我想是錄利克斯·弗里德曼的時候,他說:「你以為你想要成為我?世界上最富有的人,但其實不想。」他說:「這裡是暴風雨,這裡一片混亂。」我覺得這對很多人來說都是事實。我的朋友大衛·森拉是個了不起的播客創始人。我喜歡他的《創始人播客》。他是我遇到的最好的人之一。他說在他描寫的350位創始人中,只有一位他說過「我想要那個人的生活。」那是艾德·索普,但我們先不談那個。其他349位,我認為你讀他們的傳記,會說:「我很高興他們的存在。他們在世上做了很多好事,創造了讓我們生活更好的產品,但絕對不會想要他們的生活。」看起來糟糕,因為大多數時候,簡單的答案是他們的財務和事業成功是因為他們將整個生命中的每一個清醒的瞬間都投入到這一個問題、這一個事業中,而這是以家庭生活、健康、心理健康和身體健康為代價的。如果你對此有全方位的了解,就會容易看出馬斯克說「哦,世界上最富有的人,那肯定很有趣。」是的,但這是因為他一生都專注於他所做的兩三家不同的公司。我認為如果你接受整體畫面,那就沒有那麼光鮮亮麗。生活中很容易就會對別人產生嫉妒,說「哦,我想要他們的錢和事業,還有他們的關係或幽默感。」你只是在挑選他們生活中的一些片段,但這不是運作的方式。你必須接受整個包裹。當你只看那些你可能嫉妒的人所擁有的完整包裹時,如果你真的對他們的生活有全面的了解,或許有些人你會說「不,那是一個美好的生活」,就像艾德·索普,但我認為對許多人來說,如果你獲得了全面的認識,你會看著說「哦,實際上跟我想的不一樣。」我這樣框架這個問題。如果你看,在全球最富有的十人中,他們之間的離婚總數累積到了15次。對於年輕人來說,特別容易陷入「哦,我嫉妒那個人。我羨慕那個人。我想成為那個人。」這種想法。但我認為對於許多人而言,如果你真的對他們的生活有了全面的了解,並沒有你想的那麼好。我認為像埃隆·馬斯克、馬克·祖克柏這樣的人,代表了這些極端例子的範疇,顯然大多數人,包括我在內,都無法想象他們生活中的一天是什麼樣子。但祖克柏在這個播客上,似乎真的很享受他所做的事情。但對我和大多數人來說,這對我們理解的範圍實在是太過遙遠,類似於他們所獲得的財富。人們會想,「那麼多你的財富,你究竟是怎麼用的?」而人們說,「我會搞定的。」是的,我敢肯定你也會這樣想,但這在數量上超出了人類正常的多巴胺獎勵回報的範疇,難以想象。那麼你準備買一架跟州一樣大的飛機嗎?但在努力「成功」和達到那種極端之間有一個區域,人們可以在那裡找到甜蜜點。我認為你很多的工作確實是在照亮這種甜蜜點的可能性,讓你做一些你覺得有意義的事情,並賺取充足的收入,讓你的焦慮有所緩解。你擁有工作內外的有意義的關係,基本上建立了一個「良好的生活。」對吧?我的意思是,我最近聽到納瓦爾說的一句話,他說:「你想要我剛提到的各個方面的資源,一個健康的身體,一個平靜的心靈,和一個充滿愛的家。」我認為那是一個非常棒的清單,但這需要付出很多的努力。即使只要勾選這四個選項中的一個,也需要很大的努力。我認為,由於金錢是如此具體,計算起來非常容易和具體,即使人們意識到了這一點,他們也會在追求更多金錢的過程中付出不成比例的努力,而犧牲了他們的關係、健康、孩子、朋友和家人。這樣的代價是因為如果我說「我如何將收入提高10%?」,這樣的思維方式讓我能理解。我可以給出一個數字,說明這將如何實現。但如果我說「我如何讓我的孩子更愛我10%?」我就完全不知道該如何衡量這一點,或甚至如何去追求它。
即使我想這樣做,但因為這很困難、不具體,忽略它並去追求可以計算的東西,例如金錢,實在容易得多。你有養狗嗎?我有。金毛尋回犬。我本來想說,「你想讓牠愛你多10%,那就給牠養隻小狗。」但聽起來你好像已經這樣做了。我只是在半開玩笑。我會說,狗不僅是無條件的愛,它們還有能力每天多次提供愛,就像它們獲得愛的頻率一樣。這就像一個完美的互惠回圈對吧?而且牠們總是在當下。牠們就在那裡生活。有一個很棒的卡通,很多人可能都看過。是一個人和一隻狗坐在湖邊。那個人的思維泡泡裡有關於金錢、工作的念頭,還有股票。狗的思維泡泡則是一幅他們坐在湖邊的畫面。狗則完全沉浸在當下,享受著他正在做的事情。我想這就是我對我的狗的嫉妒,每天24小時看著牠。每個人都能認同這一點。牠們就是活在當下,享受著他們正在做的事情,無論是什麼。而每個人,包括我,則是在擔心、思考過去或夢想未來。我喜歡這個。如果可以的話,你的狗叫什麼名字?露西。金毛尋回犬是一個了不起的品種,因為牠們普遍很有愛心。牠們特別愛牠的主人,但也很喜歡在街上遇到的每一個人。並不是所有的狗都是這樣的。世界上最糟糕的守衛犬。你進入你家,金毛尋回犬會走過來搖尾巴,喜歡你。我喜歡這一點。讓我們談談社會比較這個問題。我希望這對有伴侶和單身的人都能實用。對我來說,我觀察到許多人在傳送帶上,工作、工作、工作,心中都有一個大致的畫面,知道這一切要向何處去,什麼時候才算夠,何時計劃下車或留在上面,或是要在裡面待多久,這很大程度上是基於他們的成長環境,以及他們的個性,但也受到通常一個人的影響,這個人對他們的生活有最重大影響。你想像一下,配偶在這方面發出聲音,說我們需要更多。這會完全改變畫面,如果配偶說,我只想多見見你。我不需要更多的東西。我只想多見見你。我們想多見見你。這些是我認為驅動很多關於職業決策的家庭動態,不僅限於追求什麼職業,還有要在這個職業中待多久,是否要在某公司努力爭取合夥人,或是你的社交媒體賬戶是否需要多少個粉絲。我認為,這與你在工作或線上同齡人的社會比較一樣重要。來自我們最親近的人關於什麼值得擔心、什麼需要的訊息。我不知道人們是否真的解析過怎樣去解決這些,但我猜想你可能會有一些想法。這之間的平衡是非常困難的,因為對於很多有家庭的人來說,他們在努力工作,如果你問他們,為什麼這麼努力工作?嗯,為了賺更多的錢。為什麼想要更多的錢?為了照顧我的家庭。這是出於非常良好的意圖,但卻以犧牲與家人的時間為代價。很多情況下,並不是說你做出了一個糟糕的決定。你是在做你認為是正確的事情。即使你問,照顧你的家庭需要多少?基本上這是一場比較的遊戲。人們在100年前的生活,什麼算是一個好的生活在100年前,今天完全不夠格。甚至不需要回到100年前,你回到我們父母的年代,說在1950年代,有人對1950年代懷有懷舊情感,哦,當時的生活是多麼美好、多麼偉大,白色的圍欄、狗和全職家庭主婦。這是一幅好畫面,但當時對於中產階級生活的定義是一個800平方英尺的房子,四個人共用一間浴室,年度假期則是露營。你會描述出一種今天大多數人會認為不夠格的生活。那不是我對今天好的生活的定義。這種定義一直在變化,因而你會問,那麼需要多少錢才會幸福?事實是我需要比下一個家庭、下一個人更多的錢。這是一個持續的鏈條。我認為這很大程度上只是進化。這是一場對資源的競爭,無論你擁有多少錢都不重要。重要的是你必須擁有比下一個人更多的錢。這是許多事情的悲哀真相,因此你可以很容易想像一個我的孫子平均賺的錢比我們今天多得多,擁有更好的資源、更好的健康、更好的科技,但他們卻並不因此感到更快樂,也不覺得更輕鬆。他們覺得無法縮減工作量,因為他們會與擁有這一切的其他人競爭。約翰·梅納德·凱恩斯,一位偉大的經濟學家,非常著名地預測了一個世界,告訴人們將每週工作20小時,因為科技將使我們不需要工作,然而這根本不是那樣。我們比每個人都是農民的時候工作得少,但仍然遠不及如果我們仍然抱有生活在800平方英尺房子的1950年代家庭的期望時所能少的。如果我們有那些期望,人們本可以工作得更少,但這都是在與其他人競爭。
即使在一百年後,一個中產階級家庭住在一座五千平方英尺的房子裡,後面還有一艘太空船。如果這成為常態,你就不再會欣賞這一切。如果你把一百年前的某人,像約翰·洛克菲勒,世界上最富有的人,帶到今天,然後向他展示一個美國的中產階級家庭,他會說:「這是什麼,阿德維爾?你們吃一顆藥丸就能消除頭痛?你們有防曬霜?只需把這個擦在臉上?你們不會被曬傷?」他的下巴會掉在地上,但今天沒有人像他那樣珍惜這些,因為這一切只是平常。你對美好生活的定義,我期待能擁有它。我們努力工作的原因將永遠是為了照顧我們的家庭。我們認為的足夠的程度隨著時間不斷增長。我還要說,這總的來說是件好事。社會進步的原因是大多數人早上醒來時感到自己有些不足。無論我今天擁有什麼,都不夠,我需要更努力地工作以獲得更多。這就是為什麼我們隨著時間的推移擁有良好的科技和經濟增長。在宏觀層面上,這是一件很好的事情。這推動了社會向前發展,促進了更好的醫療技術,以及所有更好的技術。在個人層面,它卻會產生這種持續感到不足的倦輪,我們試圖通過更加努力地工作來彌補,即使這犧牲了我們應該更加珍惜的東西,如朋友、家庭和健康。隨著社交媒體的興起,我們現在可以接觸到數以百萬甚至數十億的比較點,而就在三十年前,甚至二十年前,我們只有本地的比較點。在你的鄰里中,人們駕駛某款特定型號的車輛。現在在網上,你可以看到曾經和你上過同一所高中的人,他們的生活與假期相對於人們通常擁有的可謂非凡。我想談談這種社會比較的概念與地點的功能。我們可以提及一些主要城市。我們在開始錄音之前就已經在做這件事。這其實有點有趣。在我成長的灣區和硅谷地區,似乎人們十分重視那些能夠將事情推向全世界的人,無論是創建公司還是技術,這些事情都在無處不在。這不僅僅是因為臉書和Instagram,還因為生技產業。還因為各種各樣的因素。蘋果。我是說,這背後有著整個歷史。那麼你會怎麼說紐約市呢?對紐約人的精神所施加的主導訊息是什麼?順便提一下,我愛紐約市,但作為一個例子,玩玩這個遊戲會很有趣,然後我們會將其延伸到無論人們生活在世界哪裡。這正是那些對社會有益且良好的事物反而使個人感到痛苦。我認為,在洛杉磯或紐約或其他任何大城市,如舊金山,這裡的信息是:早上醒來時感到不足,因為你被看起來做得比你更好的人包圍著,讓你說:「我必須追趕那個人。我必須得到他們擁有的東西。」這對社會來說是好的。這就是我們獲得新技術、新創新和增長的地方。在個人層面上,這是非常困難的。我在太霍湖的林區長大。在那個地方,如果你是一名牙醫,可以說你是世界的頂端。你是鎮上最富有的人。每個人都尊敬你。你擁有最好的房子,最好的車。如果你在洛杉磯是一名家庭牙醫,你根本不會引人注目。你可能會感到自己遠遠落後,因為你被真正的億萬富翁所包圍。我認為問一問問題是有趣的:一名牙醫在太霍湖的生活真的快樂,還是在這裡快樂?我認為大概是在太霍湖,因為你的比較群體要少得多,尤其是在社交媒體興起之前的日子。根據統計,美國最幸福的州並不是城市,不是洛杉磯,也不是紐約。它往往是中西部,那裡有著美麗的地方等等,但競爭性不如大城市的磨練。這是從個體的角度來看,你最幸福的地方。那裡的比較少,但對於社會來說,什麼是更好的?就是當你有激烈的競爭來獲得進展。我不確定我對此的看法,究竟希望身處何地。當然,我希望作為一個個體感到快樂,但我也希望生活在一個向前發展的社會中。它向前發展的原因是因為大多數人醒來時感到不足。你在太霍湖長大過?是的。我愛太霍湖。可以問你,您在長大的時候是競爭激烈還是會考慮別人滑雪或滑雪板的技巧如何?是的,絕對是。那時候,我在太霍湖生活,是在科技財富出現之前。現在是非常不同的,因為灣區的科技資金大量湧入了這裡。現在它成為了自己的小海灘之家。過去,我覺得在我長大的時候,普通人開舊的皮卡,而有錢人開新的皮卡。這就是富人和窮人之間的區別。在像洛杉磯和紐約這樣的城市,尤其是在社交媒體的世界裡,普通人開本田思域,而有錢人則擁有私人飛機。他們之間的分層被極度膨脹。我看到我九歲的兒子,他有很多孩子追看MrBeast,他是一個我認為很棒的家伙。他是個令人讚揚的人,但這完全扭曲了我兒子的金錢觀。MrBeast會說,「哦,把手放在桌子上,最後一個把手放下的人贏一百萬美元。」如果金錢觀就是這樣,那完全扭曲而失真。這樣生活是很艱難的。
我認為人們心中越多的焦慮,「我不夠好,我需要進步,」社會就會變得越好,我們就會擁有越多的科技。很好的例子是,幾十年來哪些時期是科技創新最為顯著的?其實連比都不需要。那是1930年代的大蕭條和1940年代的第二次世界大戰。當社會如火如荼的時候,每一個企業、每一位科學家、每一位企業家每天早上醒來都會說,「我需要馬上解決這個問題,今天,就立即。」在大蕭條期間,如果你是一位企業主,你會想,「如果我不想出辦法提高效率,我明天就會破產。」那是許多流水線誕生的時刻。雜貨店和洗衣店的誕生也是如此。每一個企業都在改進他們的業務。那些沒有進步的企業立刻就倒閉了。第二次世界大戰時,如果我們不想出新技術,我們將失去一切。希特勒將控制整個星球。那時候產生了核能、雷達、噴射機,今天我們所受益的所有事物都是因為那個時代的社會焦慮。我認為有很多證據表明,當事物處於某種程度的危機中,社會才能進步,而不是過火,否則你會被其壓倒。如果你有一點焦慮,「我需要做到這一點,」而社會變得過於安逸快樂,或者企業也是如此,這些企業只是賺取金錢而沒有壓力,擁有太多的資金使他們不知道該如何使用。這是許多企業的衰落原因,像Sears、IBM、Intel、Boeing,這些企業要麼已經消失,要麼淪為昔日的殘影。我認為你可以把這些與他們過去的成功聯繫起來,那時並沒有創新的壓力。那只是一種文化,「我們在這裡有這麼多閒置的資源,可以做任何我們想做的事情。」有一次我有位朋友告訴我,「每個企業都應該有一些債務,因為它讓你保持警覺,讓你的雄心與早上醒來的目的相一致,然後告訴自己,『不,我今年必須成功,因為我們有債務要償還。』」當你擁有過多的自由和過多的自主權時,你就更容易讓一切悄然流失。你年輕時的偉大與窮困與飢餓,會隨著你變得更富有而逐漸流失。告訴我你對這種思維練習的看法。當你在跟我描述這些時,我在想我職業生涯的不同階段,首先是學術科學,我現在仍在教學,但已經關閉了我的動物實驗室,現在仍然參與一些人類研究,但主要專注於如今的播客。我能從我周圍的人身上看到那些力量在拉扯著我。我喜歡用「胡蘿蔔與大棒」來思考這些,因為我們有很多來自美國以外的聽眾,不知道這是什麼。胡蘿蔔是你所努力追求的目標,誘人的東西,獎勵;大棒就是懲罰,胡蘿蔔與大棒,坦白地說,這就是大腦的運作方式。今天我們談論的很多內容都是不同大小、不同類型的胡蘿蔔和大棒。這每一個階段的職業生涯,研究生、博士後、終身教授前、終身教授後。這是一個有趣的概念。人們認為這是一份終身職業,但其實這真的是學術自由,而你仍然在籌款的跑步機上,或者作為播客製作人也是如此。這股力量存在於我內心深處,我並不是想把這一切都與我自己有關。我知道我在試圖滿足不同的人,當然也滿足我自己的好奇心和智慧,但也有力量。 我是團體的一部分。我是這裡的一員。我不能讓他們失望。昨晚我睡得再好也無所謂。昨晚我剛好睡得不錯,但這並不重要。我得出現。你得穿上你的裝備並出現,正如人們所說。你認為人們停下來,不論他們在生命的哪個階段,只是思考這些力量在拉扯著我們,這些胡蘿蔔和大棒,是有價值的嗎?我認為這其中有很多信息。你是在為滿足你之前所需的期望而工作嗎?有時候想想職業運動員。他們的職業生涯有時短於其他行業,因為身體能力會退化。是什麼驅使他們呢?我常常想知道是什麼在吸引他們。他們感到有什麼責任?他們的動力是什麼,但他們感到有什麼責任?他們感到被拉扯向哪個方向?是為了大眾?是為了他們的父母?是為了他們的銀行帳戶?是因為害怕某一天必須退休?你有想過這些事嗎?我認為很多與你的身份有關,就是當你每天早上醒來時,你在鏡子裡看到的是誰。如果你的身份是我是一名專業運動員,如果你的身份是我是一名播客製作人,我是一個富人,不論它是什麼,那就是在拉扯著你。這是你的身份來源。這又回到了保羅·格雷厄姆所說的要保持你的身份小。 我認為他主要是從政治的角度來看這一點,因為政治可以毒化你的身份,對你的思維產生真正的影響。保持身份的小巧對很多事情來說,我認為是一個很好的觀點。你越是看著鏡子,說我是一個空白,無論那是什麼,我是一名教授,我是一名作家,不管是什麼,放棄它都很困難,因為它是你的身份的一部分。我在自己父親身上看到過這一點,他是一名醫生,退休後一年後又回去工作,因為我認為至少部分原因是當他看著鏡子時,他不得不說「我是一名醫生」。那是他的身份,而當他退休時,他再也無法這麼說,這讓他感到瘋狂。
我認為這對很多人來說都是事實。現在,這可能是很棒的。對他來說,這是很棒的,而對我來說,我的身份,我認為我的核心身份是我是個父親,我是一名丈夫,我希望成為一個朋友,但也許我還是一位作家。如果我要放棄這些,可能會讓我有點不安。這也許不是我身份的核心,但它就在那裡。我認為對許多人來說,如果你成功,對他們身份的核心就是我是賺很多錢的人,我是一年賺 X 美元的人,而他們無法放棄這一點。再次,我認為如果我們在談論金錢,當金錢深深植根於你的身份中並且在控制著你時,這時金錢就成為了一種負擔。你不是在把它當作工具來使用,而是被它當作木偶一樣控制著,讓你每天都感到無法逃脫。對許多人來說,當金錢開始控制他們時,他們的快樂就會偏離正軌,因為這和他們每天在鏡子中所看到的自己非常核心。這就像那幅漫畫,畫著一個人站著,面前有一個小籠子,透過某種心理建構而囚禁了自己的自由。我想,也許相比於保羅的縮小身份以使其操作化並使其動詞化的想法,這還不如直接談論功能更好,因為說「我不會使用我的職業頭銜,例如播客主持人、教授、作家、醫生」是一回事,但如果能夠進入驅動追求事物的動詞功能,那就另外一回事了。我喜歡這樣做。我是一個好奇的人。我似乎時常提到他們,只因為這是我的播客而已。瑞克·魯賓是一位密友,我很幸運能擁有這段友誼。當然,我喜歡他製作的音樂,但這並不是我愛這段友誼的原因。我只真的覺得瑞克是一個好人,因為他注重動詞和行動。瑞克談到創造力和生產力的幾乎所有內容,都與拋棄頭銜和過去身份的概念有關,僅僅專注於你在生活中那一刻所在的動詞狀態,並創造出作品。他實際上喜歡移除「觀眾」的概念。他實際上談到這是你對上帝的奉獻,而觀眾可能會喜歡或不喜歡,但用他自己的話來說,這才是框架的方式,因為否則你會試圖去取悅人們。絕對如此。然後你就不再處於探索你的好奇心或創造力的過程中。所以是的,我已經在此時刻決定了,我會紀錄下來,我不會把自己看作一名播客主持人。我是說,我做了很多追求滑板、熱帶魚缸、科學和研究科學教學的事情,而在這個公共教育和播客中,我完全預期在五到十年內,我會做一些完全不同的事情,但這仍然會與驅動這些行業或追求每一件事情的動詞狀態相關。因為正如瑞克教我的,持續接觸的能量是自我回報的,那種解決問題時的愉悅、摩擦和隨之而來的釋放感。這與職業或頭銜,甚至與來自這些頭銜的資源並不真的有關,而是從識別追求某些對你來說獨特的事物的動詞狀態中獲得最大的資源,尤其是金錢資源,這一點會隨著時間的推移而改變。我對這些例子總是感到驚訝,比如沃倫·巴菲特和這些終其一生都在投資的人。你在你的書中指出了這一點,即巴菲特成功的基本原因之一是他有很多時間來投資。他從 11 歲開始投資,現在 93 歲。對。他似乎不需要其他的舞台。他似乎已經掌控了一切。那就是他的舞台。如果他是一名高爾夫球手,他在 93 歲時也會像海豚一樣。對。他這麼做是因為他熱愛這一切。我想,對於我這個作家來說,這一直都是我的情況。我想知道這是否不太適用於你自己的職業。我一直是為一個人的觀眾而寫作,那就是我自己。我只想寫一些我認為有趣的東西。我想寫出我覺得吸引人的故事。我想用我自己會享受閱讀的風格來寫作。我並不太在乎可能會閱讀它的觀眾。當然,我希望他們讀到,可能購買這些書並享受,但我寫作是為了自己。我認為當你以一個人的觀眾,這個人就是你自己來寫作或製作播客時,你總是能做出最好的作品。所以我認為如果你以其他的方式操作,那就變得表演化了。人們的工作表現會變得更糟。他們的創造力會下降。當它變得表演化時,創作的樂趣會減少。當你開始問,“觀眾想聽什麼”或“觀眾想看什麼”時,對,那從來都行不通。那從來都行不通。但這就是大多數人所做的。甚至每個寫作 101 的老師都教他們的學生什麼呢?認識你的觀眾。我不認為這是一個好的建議,因為「認識你的觀眾」很快就會變成「迎合你的觀眾」。這不僅適用於作家,而是反映在你所從事的任何工作中,迎合你的上司,迎合你的季度指標,無論這是什麼,如果你擁有獨立和自主權,以一個人的觀眾,即你自己來工作,你總是能做出最好的作品。Airbnb 的布萊恩·切斯基談到了這一點。他說,別造一個千人喜歡的產品,造一個百人熱愛的產品,或一個你喜愛並使用的人的產品。那時你總是能做出最好的作品。你不是在試圖將產品、書籍或播客對準某個指標或目標,而是因為你熱愛這件事而去做。對於很多職業來說,這都說得很容易,因為如果你在一家公司工作,你確實有必須遵循的指標。
你會有一些公式和政策需要遵循。
並不是每個人都能這樣做,但不可避免的是,當你在做屬於自己的事情時,你的表現會是最好的,而不是因為你在試圖達到某種指標。
我想這句話“成為終身者”的意思是,如果你是一名音樂家,就應該繼續做音樂家;如果你在金融領域,就應該繼續待在金融行業,但我現在認為,我要修正這一觀點,成為終身者應該是在追求當下對自己而言真正有意義的事物的同時汲取能量,無論是在生活的哪一個階段。
這真的很不同。
我意思是,當我還是小孩的時候,我對魚缸和熱帶鳥以及滑板朋克搖滾音樂著迷,然後這些興趣就變了。
場景變了,但在身份認同上,我們並沒有真的變化很多。
這些職業和銀行賬戶並沒有從根本上改變我們。
這真的是一堆動詞狀態驅動著這一切。
我實際上希望在二十年後我正在做些不同的事情,而不是寫同一個主題。
或許我希望我仍然在寫作、思考、閱讀和學習,但如果你總是做同樣的事情,我認為像巴菲特這樣的人就是一個極為奇特的稀有人物,他已經做了同樣的事情八十年並且熱愛它。
我希望在我所做的事情中成長、適應和演變,但如果某件事情成為你身份的核心,那麼就很難放手。
你會覺得即使這不再有趣,甚至失去了嘗試新事物所帶來的多巴胺激增,你也必須繼續做下去。
即使你不再喜歡,你依然會緊握某件事,比如繼續當律師或其他職業,因為這是你的身份。
想想麥可·喬丹打棒球的事情。
他確實打過一段時間。
他想成為職業棒球選手,所以給了自己這個機會。
我認為這很棒,即使結果沒有像他在籃球上那樣成功,但這反映了他內在的競爭性和高效能特質。
我不得不繼續做某事,比如貝佐斯,所以我一直提到他,但你創建了世界上最大的、最成功的公司亞馬遜。
你退休後會怎樣?
你會開始一個火箭公司之類的。
也許他真的這樣做了,我不知道,不想給他下定論,也許他對亞馬遜有點厭倦了,他需要做些別的事情,但他不會退休。
他不會去打高爾夫球。
他不會坐在他的船上。
他會去建立另一家公司。
我總是需要做些事情,即使是在成長和適應的過程中。
你正在努力寫一本新書,我對這本新書的發布充滿期待。
這本書什麼時候會出版?
2025年9月。
好吧,我們還需要等一段時間。
你願意分享一些你正在考慮的或在那本書中我們可能會看到的內容嗎?
是的,我認為這本書有一些今天你和我討論過的內容。
這本書的標題是《花錢的藝術》,我特別強調這本書的標題不是《花錢的科學》,因為花錢不是一門科學。
這不是一個可以說“這是公式,這對每個人都適用”的事情。
這是一門藝術。
那麼什麼是藝術呢?
它對每個人都不同。
它是主觀的。
它往往是矛盾的,我認為這也正是花錢應有的合適方式。
在這本書中,我並沒有說“這是你應該如何花錢”,因為我不認為任何人能夠對廣泛的受眾準確地做到這一點。
這是一本研究嫉妒心理、迎合他人、社會抱負和身份認同的書,這些我們之前談到過的,還有如何管理金錢和孩子們的關係,如何嫉妒他人,如何想引起自己的注意。
它是對這種心理學的探討,而不提供任何具體的建議,我會說很多人對此並不喜歡。
很多人會說:“好吧,告訴我該怎麼做。”
我試圖在開頭做一個明確的說明,就像我第一本書《心理學與金錢》一樣,我無法告訴你該怎麼做,因為我不認識你。
對你來說正確的事可能對我來說就不一定正確。
你必須自己找出答案,但我可以告訴你在你這段旅程中可能會出現的想法。
我可以告訴你心理學上的陷阱和挑戰,以及心理學層面的建議。
這不是你應該做的事情,而是為什麼大多數人會陷入嫉妒,了解嫉妒的機制有多荒謬。
這就是這本書所深入探討的內容。
在很多方面,看起來你所描述的是識別自我引誘的來源,我們,由於社交媒體或僅僅因為是人類,會互相比較,看看我們擁有的是否真如我們所想。
你會認為作為一個物種,我們應該相當擅長體驗事物,就像坐在湖邊的狗一樣。
而且我們能夠理解到,我們有這種比較的傾向,對過去的事情感到後悔,但無法預見未來的後悔。
你會想我們應該在這方面更好,但顯然我們並不這樣。
好吧,我想這回到了基本的進化。
進化不在乎你是否快樂。
進化在乎的是你能否繁衍和隨著時間增長。
這是它所最大化的目標。
它並不真正關心你在過程中是否有趣。
多生養自己,照顧年輕一代,然後你就不再重要。
繼續前進。
路易斯·C·K說得好,多生養我。
這就是我們所要做的。
無論你是否快樂,實際上並不會影響這種情況,甚至可能會獎勵那些在過程中獲得大量資源的人,即使他們在這過程中感到痛苦,也無妨。即使他們每天早上醒來都感到不快樂,他們仍然在獲得大量的資源,這些資源可能隨著時間的推移而增強他們的適應力。快樂在其中並不扮演重要角色。
你認為出生率下降是因為人們感覺必須更多地將賺到的錢用於自己,還是因為建立與金錢和資源的關係變得更加困難,讓他們感到無法照顧他人而導致的?我覺得這事情非常複雜,並不會產生簡單的答案,但我認為有很多證據表明,各地社會逐漸富裕之後生育孩子的數量減少,是因為他們對孩子的期望提高了。如果你生活在一個貧困的社會、貧弱的經濟環境或貧困時代,你可能會生10個孩子,因為你知道這10個孩子,或者至少是那些倖存下來的孩子,將會成為農民。他們能夠做到,而這是他們唯一的希望,這是他們所能做的一切。你不需要為他們提供太多資源。如果我給他們基本的食物、庇護和衣物,那就是他們成為農民所需的一切。
如果你把時間快轉到今天的經濟,期望值就高得多。你希望你的孩子能成為博士,能成為太空人,能在對沖基金工作,不論是什麼,因為這樣,你就必須為那個孩子提供更多的資源。我需要在他們還是嬰兒的時候就開始培養他們的成長和發展,並為他們提供家教和課後活動,甚至送他們上私立學校,並絕對要讓他們上學上大學,這將花費一大筆錢,因為你需要提供的期望實在太高。
你會覺得你可能只能這樣做到一個或兩個孩子,而在幾代人之前,可能是三個或四個孩子,再往前幾代,則是10個孩子。還有一個非常嚴峻的統計數據,為什麼人們曾經會有10個孩子?因為其中6個在五歲之前就去世了。如果你需要這些手來幫忙,你必須擁有很多孩子,以確保將來有足夠的青少年可以幫助你。我認為幸運的是,如今我們生活在一個嬰兒死亡率已經大幅下降的世界中,我們不再需要參加曾經的那場樂透遊戲。
你在教導孩子們什麼有關金錢的事,應該從什麼年齡開始?對於那些沒有孩子的聽眾,我想學習永遠都不會太晚。我總是強調的一點是,我自己在育兒過程中學到的,就是我不認為需要坐下來專門教孩子們關於金錢的事,因為他們即使你不知道也在注意著。孩子們非常擅長學習。他們比成年人學習得更好,尤其是對語言和其他類似的事物。然而,你不需要坐下來告訴孩子:“這是我們的支出,這是我們的價值觀,這就是為什麼。”我認為“他們一直在注意。他們正在慢慢理解。”
每當他們聽到你說“我負擔不起這個”,每當我們在商店,他們說“哦,看,這個在打折,我們買兩個吧”,他們都在潛意識中記下這些事情。每次他們聽見你對工作的爭吵,每次他們聽你談論加薪,即使這是在隔壁的房間,他們都在把這一切拼湊起來。我甚至不覺得他們知道,但他們學習的能力如此強大,以至於他們正在建立一個心理模型。即使你從不坐下來教他們,當他們長大到青少年時期,他們對金錢的知識也會很多。也許裡面有些是好的,有些可能是不好的,但他們確實是在注意。
我認為作為父母你所能做的唯一事情,就是以身作則。因為我們之前談過,孩子和青少年有叛逆的傾向。你提到了吸煙廣告,他們只是想做所有人所做的相反的事情。我認為,特別是對於青少年而言,雖然我還沒有孩子,如果你坐下來告訴他們:“這是你應該做的。你應該總是這樣做,你不應該這樣做”,那麼他們叛逆的傾向就非常強烈。我認為如果你試圖教導他們的話,可能會適得其反。我想你能做到的最好事情,或許是唯一能做的,就是以身作則。
不少不是非常有錢的人,也包括那些收入中等偏上的人,常常會問:“我該如何不寵壞我的孩子而教他們有關金錢的知識?我該如何利用我的錢來幫助我的孩子而不過度寵壞他們?”這對於很多人來說都是一個大話題。即使你是一個中產階級家庭,我該如何留下一些小遺產或者幫助我的孩子?我應該給他們買一輛新車,還是應該幫他們上大學?我認為有兩個很容易被忽視的重要點。
你可能會認為作為父母,通過削減資源來教導孩子堅韌和獨立,這是一種良好的意圖。你可能會以為“你必須賺取自己的錢,這是我的。你必須去努力找出你的出路。”我認為很容易忽視的是,你並沒有教導你的孩子獨立和堅韌。你是在教他們對你產生怨恨。我有一位好朋友,克里斯·戴維斯(Chris Davis),他講述了這個故事。他是一個極端的例子。克里斯·戴維斯的祖父是謝爾比·戴維斯(Shelby Davis),他是一位億萬富翁投資者,歷史上最偉大的投資者之一。
克里斯講述的故事是,當他還是小孩時,他的祖父帶他去滑雪,祖父會說:「如果你想讓我幫你買滑雪纜車票,你需要先爬上山,再滑下來,爬到山頂,如果你做到這一點,我就會幫你買滑雪票。」克里斯說:「他們從中學到的教訓不是堅韌、獨立和努力工作,而是祖父有時候真的很討厭。」我認為這是一個極端的例子,但這在孩子中是相當普遍的。一個非常實用的啟示是,作為父母,你必須與你的孩子過著相似的生活方式。很難說父母坐頭等艙,而你卻在經濟艙。真的有人這樣做嗎?哦,絕對有。那真是糟糕透了。也許這仍然是一個非常極端的例子,但作為父母,你認為孩子從中學到的教訓是:「哦,如果我像爸爸媽媽一樣努力工作,有一天我就會坐在那裡」,而實際上並不是。孩子學到的教訓是,媽媽和爸爸認為他們比我們更優越,或者媽媽和爸爸比我優越,我不如他們。我認為這就是為什麼你會看到很多非常富有的孩子心理上出現問題,因為我覺得這些父母是出於好意,他們像是,「看,我們非常富有,但你不是。你必須自己賺取。」而孩子一生中聽到的都是「我不如人,我不如人,我不如人,我不如人。」等到他們長大成人時,這已經深植於他們的自我之中,以至於他們無法邁出一步。他們無法為自己發聲。所以,這就是非常富有的人所面對的問題,但我想這也是我經常思考的問題。每個有多個孩子的父母都能理解並認識到這一點,我的兩個孩子完全不同,他們的個性、目標,即使是在同樣的父母和同樣的屋簷下生活,他們的差異也有千里之遠。因此,如果你問:「你在教你的孩子什麼?」我不知道他們長大後會變成什麼樣子,我也不知道他們的目標或抱負將會是什麼。那麼我告訴我的女兒「哦,這是你如何儲蓄並隨著時間變得富有的方式」,這樣是否正確?如果她不想過這樣的生活呢?如果她的個性更像YOLO(即「你只活一次」),比如「哦,我只想去旅行,我並不渴望變得富有或提早退休。」你必須讓他們自己去弄清楚,並意識到對你來說正確的事情以及在你我成長的年代中可能是對的事情,對他們來說可能並不正確,也不適合他們所成長的時代。我喜歡這麼說,對於2024年13歲的孩子,我們都不知他們的感受。我們以為我們懂,因為我們曾經13歲。你早前描述的剝奪孩子頭等艙票的故事,讓他們坐在經濟艙,而父母卻在頭等艙,這使我意識到我們喜歡認為這種事會促進學習的整合,但你所舉的每一個例子都強調了孩子們根據當時的情感在整合。他們不在思考更大的教訓,他們在思考……他們在當下。他們在想,「我正在爬這座山,這真糟糕」,而且他們沒有隨著時間的推移來拼湊,「好吧,我在做這件事,他在試圖教我一個教訓。」他們真的……非常依戀自己的即時感受。對。也許在克里斯·戴維斯的例子中,如果祖父和他們一起爬山,那麼你所得到的教訓是「哦,我們要一起做這件事」,這是在教會努力工作的價值。「我會和你一起做。我會和你一起承受。」所以,我認為以身作則而不是通過羞辱來教育孩子是正確的方式。當我還是個孩子的時候,我爸爸會帶我走到我們街道上的一個地方,然後他會分開去上班。他是一位科學家,會去他的實驗室,而我則去幼兒園和一年級。我記得有一天我問他他做什麼工作,他說他是一名物理學家,我問:「那是什麼?」然後他略微解釋了一下。我永遠不會忘記……我們至今仍在談論這件事。他和我……我永遠不會忘記。我問:「你喜歡這份工作嗎?」他說:「好吧,你知道生日前一晚的那種感覺嗎?」我說:「知道。」然後他說:「我每天都有那種感覺。」然後我想他還說過一些話,我對這一點仍然有點模糊。我需要再和他聊一下,因為他說:「你不一定會得到禮物。這並不總是會好結果,但你有可能會得到的那種感覺,實在是太好了。」我想我一定是內化了這個教訓,因為我喜歡工作。我不認為我是工作上癮,雖然我生活中的一些人曾經這樣指責我,我也願意接受這種可能性。但這其實並不只是關於發現,而是關於發現的可能性。因此,我認為在教育孩子、教育同伴和人與人之間的教學中,讓人們思考真正從最佳地方激勵他們的動詞狀態似乎是今天討論的普遍主題之一,以及你們的書中也有些關聯。我不想在此總結出兩個最終點,但如果可以的話,似乎有一種感覺,瑞克·魯賓所說的,他在挖掘不同音樂類別中人們最佳創造力的超自然能力,似乎就是在利用這些動詞狀態,例如什麼事能讓你有最佳表現,而不是想著從中得到的獎勵。
但是這很難。
我們看到那些數字。
我們看到那些追隨者、金錢等等。
我們看到比較的指標。
這很艱難。
這裡的工作並不明顯。
我認為這將永遠如此。
我們永遠不會生活在一個人們不會將自己與他人比較的世界中。
我們永遠不會生活在一個人們不會對擁有更多的他人感到不足的世界中。
回到孩子的話題,我認為這是一個很好的切入點。
如果你問大多數父母,你希望你的孩子成為什麼樣的人?
大多數父母會說:“我只希望他們幸福。我希望他們有一天能夠快樂。”
然後如果你問:“那你希望你的孩子富有和成功嗎?”
父母可能會說:“是的,但主要是希望他們幸福。我只希望他們快樂。”
無論他們在做什麼,無論他們是一位幼兒園老師,我都希望他們能快樂。
我認為父母會這樣說是因為他們自己沒有做到這一點,因為父母自己追逐金錢而非幸福,並且他們看到了這種追逐的壞處。
這是非常普遍的。
這就是為什麼他們會說:“我希望我的孩子能做到這一點,因為我自己沒有做好,因為誘惑就是這樣,追求某些會讓你更加富有但不一定會讓你更快樂的東西。”
現在,這並不是反對金錢或努力工作的論點,我當然想努力工作,賺更多的錢,擁有更多的財富。
但是,我認為使用金錢作為讓自己更快樂的工具,與使用金錢作為與他人比較的標準之間有著明顯的區別。
而現代世界中很多事情都是後者。
我們並不是在使用金錢來讓自己更快樂、更自由或更獨立,或者讓自己睡得更好,或與我們喜歡的人花更多的時間。
我們使用金錢來衡量自己與他人的差距。
只是,“我比你有更多嗎?我的車比你的更快嗎?我的房子比你的大嗎?”
而這一切都完全與我們真正想要的東西無關,例如對我們的孩子和最終對我們自身而言,即“我能否利用這些來變得更快樂,過上更好的生活?”
多麼瘋狂的概念,但似乎非常切合實際。
所以如果我們想從工作和資源中獲得更多的滿足感,我們需要以不同的方式或更大程度地思考金錢。
這需要我們多花時間照鏡子,並問自己:“我是誰,我想要什麼?”
我認為這是最重要的事情,尤其是當我們開始這個對話時,說到“每個人都是不同的。對我來說合適的,對你來說卻不一定合適。”
這就是其中的關鍵,你必須瞭解自己。
當人們為其他人制定一個正確的財務計劃,但對他們而言卻是錯誤的時候,會造成很多財務損失。
這是危險的,因為這對許多其他人來說可能是正確的財務計劃。
所以這是合乎邏輯的。這是理性的。這在紙面上、在電子表格中看起來很好,但卻不符合你的個性。
這時候就會造成很多損害。
所以我認為,要更好地使用金錢,你需要花很多時間思考你自己、你的家庭、你的目標和你的抱負,並意識到這所有的東西都會隨著時間而改變和適應。
十年前對你來說是對的,今天可能不再對了。
某種程度上,這似乎顯得自私,像是屏蔽了外部世界和其他人、同事、鄰居等等,只是問自己:“我怎樣才能利用這東西作為工具來變得更快樂,過得更好一些。如果不是這樣,那金錢的意義何在?”
我喜歡這個。
摩根,非常感謝你所做的工作。
這是我們所有人都必須處理、掙扎並希望能與金錢建立共生關係的一個獨特觀點。
從和你交談,以及閱讀你的書中可以清楚看出,在這所有事情中有一條強烈的善意主線。
我不知道這是否是你的意圖。這似乎自然就表現在你身上。
但是當我閱讀你的書,並在今天的交流中,清楚地感受到你希望人們過得更好。
所以我認為這是需要強調的重要事情,因為外面有很多人告訴別人如何賺錢,該如何處理或不處理他們的錢,但你告訴我們如何過上更有意義的生活,這比賺錢重要得多。
所以對於你所做的工作和將要做的工作,我非常期待明年九月你的書,並感謝你今天來到這裡教育我們。
非常感謝。
這真是太有趣了。
謝謝你,安德魯。
謝謝你加入我今天與摩根·豪塞的討論。
要了解摩根的工作,並找到他兩本出色的書《金錢心理學》和《一如既往》的鏈接,請查看節目說明中的鏈接。
如果你從這個播客中學到東西或享受這個播客,請訂閱我們的YouTube頻道。
這是一種非常棒的零成本支持我們的方式。
另外,請在Spotify和Apple上關注這個播客。
在Spotify和Apple上,你可以給我們留下最多五顆星的評價。
請查看今天節目開頭和過程中提到的贊助商。
這是支持這個播客的最佳方式。
如果你對播客或嘉賓或希望我考慮的主題有任何問題或評論,請在YouTube的評論區留下。
我會閱讀所有評論。
對於那些還不知道的人,我有一本新書即將出版。
這是我第一本書,名為《Protocols:人體操作手冊》。
這是我工作了五年多的書,並基於超過30年的研究與經驗。
這段文字翻譯成繁體中文如下:
它涵蓋了從睡眠到運動以及與專注和動機相關的壓力控制協議的所有協議。
當然,我也提供了包括的協議的科學依據。
這本書現在可以預購,請發送郵件至 presale@protocallsbook.com。
你可以找到各個供應商的連結,選擇你最喜歡的那一個。
再一次,這本書名為《Protocols: A Manual for the Human Body》(《協議:人類身體的操作手冊》)。
如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是 Huberman Lab。
所以在 Instagram、X(以前稱為 Twitter)、Threads、Facebook 和 LinkedIn 上都是如此。
在這些平台上,我討論科學和與科學相關的工具,其中一些內容與 Huberman Lab 播客的內容重疊,但大部分則與 Huberman Lab 播客的內容不同。
再一次,請在所有社交媒體平台上搜索 Huberman Lab。
如果你還沒有訂閱我們的神經網絡通訊,這是每月零成本的通訊,包含播客摘要以及以一至三頁 PDF 形式的協議。
這些一至三頁的 PDF 講述如故意熱暴露、故意冷暴露等主題。
我們有基礎健身協議。
我們還有優化你的睡眠、多巴胺等的協議。
再次強調,所有內容完全免費。
你可以訪問 HubermanLab.com,進入菜單標籤,向下滾動至通訊,然後提供你的電子郵件。
我們不會與任何人分享你的電子郵件。
再次感謝你參加今天與摩根·豪塞爾的討論。
最後但同樣重要的是,感謝你對科學的興趣。
(歡快的音樂)
(搖滾音樂)
In this episode, my guest is Morgan Housel, an expert in private wealth generation and management and author of the bestselling book The Psychology of Money. We discuss how desiring, pursuing, saving, and spending money impact our psychology and perception of wealth. We explore why people tend to either overspend or oversave and examine the most common mistakes made in the pursuit of financial freedom. Additionally, we discuss how to best use money — and one’s relationship with it — as a tool to create psychological security, freedom, and a deeper sense of life purpose.
We also delve into the impact of purchases, social media, and wealth signaling on our internal reward circuits, the dangers of using money as a gauge of career progress or self-worth, and the healthiest psychological stances to adopt while building wealth at any level. By the end of the episode, listeners will have gained numerous practical tools for making smarter financial decisions and should have a clearer understanding of the role money plays in their psychology, happiness, and life.
Access the full show notes for this episode at hubermanlab.com.
Pre-order Andrew’s new book, Protocols: protocolsbook.com
Thank you to our sponsors
AG1: https://drinkag1.com/huberman
Wealthfront**: https://wealthfront.com/huberman
BetterHelp: https://betterhelp.com/huberman
ROKA: https://roka.com/huberman
Function: https://functionhealth.com/huberman
**This experience may not be representative of the experience of other clients of Wealthfront, and there is no guarantee that all clients will have similar experiences. Cash Account is offered by Wealthfront Brokerage LLC, Member Finra/SIPC. Promo terms and FDIC coverage conditions apply. Same-day withdrawal or instant payment transfers may be limited by destination institutions, daily transaction caps, and by participating entities such as Wells Fargo, the RTP® Network, and FedNow® Service. New Cash Account deposits are subject to a 2-4 day holding period before becoming available for transfer.
Timestamps
00:00:00 Morgan Housel
00:02:13 Sponsors: Wealthfront & BetterHelp
00:05:11 Spending Habits & Cynicism
00:08:44 Tool: Money & Future Regrets
00:16:07 Money Management Extremes; Credit & Hope
00:23:17 Money as a Tool, Happiness, Independence & Purpose
00:27:30 Sponsors: AG1 & ROKA
00:30:11 Unstructured Time; Independence, Identify & Money; Addiction
00:39:04 Longevity, Health & Money
00:47:42 Ambition, Social Media, Fame & Social Debt
00:53:37 Sponsor: Function
00:55:24 Resume Virtues vs. Eulogy Virtues
00:57:52 Compound Interest, Math vs. Behavior
01:01:42 Dopamine & Time, Marshmallow Test & Distraction
01:09:58 Motivation, Pleasure; Relationships
01:14:38 Freedom, Tool: Savings & Independence
01:19:06 Peak-End Rule, Autonomy & Independence; Elder vs. Elderly
01:24:07 Familial Wealth & Identity; Entrepreneurs
01:31:53 Life Purpose; Dogs; Social & Historical Comparison
01:39:58 Social Comparison & Geography, Angst
01:46:07 Carrot vs. Stick, Identity, Tool: Verb States & Energy
01:56:43 Envy & Spending Money; Wealth & Birth Rates
02:01:27 Tools: Parent Modeling; Resentment, Individual Goals
02:07:15 Purpose, Happiness & Money
02:13:05 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter