The Science & Art of Comedy & Creativity | Tom Segura

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:05 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools for everyday life.
0:00:14 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:00:20 My guest today is Tom Segura. Tom Segura is a renowned comedian, writer, and director.
0:00:27 During today’s episode, we explore the neuroscience and psychology behind comedy, and we explore the creative process more generally.
0:00:33 Tom shares his approach to capturing and developing ideas into narratives that are once funny and thought-provoking.
0:00:39 We discuss the interplay between daily life observations and larger cultural dynamics when developing comedy routines.
0:00:49 We spend a fair bit of time discussing the neurobiological basis of humor and what data and brain lesion patients have taught us about why we find certain ideas novel, funny, or exciting.
0:01:00 We also talk about how this relates to the activation reward circuits in the brain and the seemingly automatic way that things are either funny or not funny to people, suggesting that humor is like taste or smell.
0:01:03 You really can’t negotiate what works for you or what doesn’t.
0:01:14 We also discuss emotional contagion and how skilled performers like Tom become masters at reading, shifting, and dancing with the collective energy of crowds, whether in small comedy clubs or large arena shows.
0:01:25 So if you’re creative or you’re curious about human psychology, or if you simply love to laugh, you’ll come away from today’s episode having learned a ton of useful information about the creative process and human nature.
0:01:30 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:01:38 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost-to-consumer information about science and science-related tools to the general public.
0:01:41 In keeping with that theme, this episode does include sponsors.
0:01:44 And now for my discussion with Tom Segura.
0:01:46 Tom Segura, welcome.
0:01:48 Thanks for having me, cuz.
0:01:51 We’ll let people know who don’t already know.
0:01:52 Yes, we are related.
0:01:53 Yes, we are related.
0:02:11 People have asked me so many times the details, and I, you know, I was trying to, like, cuz I learned about it, obviously, later, that it was, like, my mom’s great-grandmother and your father’s great-grandmother were first cousins.
0:02:14 They’re both Basque, so northern Spain cousins.
0:02:22 And then, you know, generations later, they moved to South America, yours to Argentina, mine to Peru, and that’s how we’re cousins.
0:02:24 Yeah, like his distant cousins.
0:02:26 And my dad was on the podcast a little while ago.
0:02:27 How did that go?
0:02:29 Because I remember we talked about him coming on.
0:02:30 It was great.
0:02:36 I mean, he’s a theoretical physicist by training, so we got to talk about physics, but we also got to talk about life, and I learned a lot from him.
0:02:37 Did you?
0:02:39 I learned a lot about him that I never know before.
0:02:39 In that podcast?
0:02:39 Yeah.
0:02:40 Really?
0:02:40 Yeah.
0:02:43 I’ll send it to you if you’re ever suffering from insomnia.
0:02:45 I would love to listen to it.
0:02:47 He’s a theoretical, I didn’t even know that.
0:02:48 Yeah, theorist, chaos theory.
0:02:50 And now he’s into quantum internet.
0:02:51 Yeah.
0:02:52 Jesus Christ.
0:02:53 Where does he reside now?
0:02:54 Northern California.
0:02:54 Still working.
0:02:56 Wow.
0:02:57 Yeah, 81, still working.
0:03:05 Look at our different sides of the, your dad is a theoretical physicist, and my mom plays bridge.
0:03:08 Yeah, but you, but you can, uh, make a half, half court shot.
0:03:11 I saw the, the clip of you in Lethal Shooter.
0:03:12 Yeah.
0:03:13 We’ll put, we’ll put a link to it.
0:03:13 Okay.
0:03:14 Yeah.
0:03:16 Um, I mean, you’re an excellent basketball player.
0:03:17 I’m not.
0:03:17 High level.
0:03:18 So.
0:03:18 Very high level.
0:03:19 You know.
0:03:21 Did you play ball growing up at all?
0:03:21 No.
0:03:22 Are you skateboarded?
0:03:23 Foot sports.
0:03:24 Soccer.
0:03:25 Skateboarding.
0:03:27 I’m pretty coordinated with my feet.
0:03:30 Well, the kid has been Argentine.
0:03:31 You got to give it a shot.
0:03:31 Yeah.
0:03:33 Every kid where I grew up played soccer.
0:03:33 Really?
0:03:34 Oh, yeah.
0:03:34 Oh, yeah.
0:03:35 Obsessed.
0:03:35 Were you good at soccer?
0:03:36 I was all right.
0:03:36 Yeah.
0:03:37 Played goalie.
0:03:38 I like playing goalie or fullback.
0:03:40 I like to wait back there and just, and just stick people.
0:03:40 Okay.
0:03:41 That was fun.
0:03:42 Maybe you should have gotten into lacrosse or something.
0:03:43 No, I like running.
0:03:45 I ran cross country my senior year.
0:03:46 You ran cross country.
0:03:47 I did.
0:03:47 Yeah.
0:03:49 I was a little lighter than I am now.
0:03:50 I’m like 210 now.
0:03:52 It’s probably 160, 170.
0:03:53 Okay.
0:03:53 Yeah.
0:03:56 Like two mile races were okay.
0:03:58 I just did a 5K.
0:03:58 Oh, yeah?
0:03:59 Two days ago.
0:03:59 Yeah.
0:04:00 How’d that go?
0:04:03 I hated that I knew I had to do it.
0:04:07 And so I just made myself, I was like, you know, you got to do it.
0:04:08 So it’s going to suck.
0:04:09 You trained for it.
0:04:14 Well, the training for me is like just get in a bunch of three mile runs.
0:04:14 Right?
0:04:19 So, I mean, I would do them purposely at like a slow pace.
0:04:25 Like try to stay as close to zone two cardio as possible just to get like used to the mileage.
0:04:28 And then we get there because it was our 5K.
0:04:32 Like it was, I put it on with Burt and Spartan Race and like it was a huge.
0:04:33 Burt did a 5K?
0:04:35 Shirt off, the whole thing?
0:04:36 Of course.
0:04:36 What are you, crazy?
0:04:37 Weight vest, weight belly.
0:04:39 I mean, sorry for her.
0:04:40 Dude, yeah.
0:04:41 He was a…
0:04:44 We give him a hard time because we’re still trying to get Burt to quit drinking or reduce his drinking.
0:04:45 I think he’s reduced his drinking a little bit.
0:04:46 Oh.
0:04:46 No?
0:04:47 Okay.
0:04:51 So, yeah, we did one last year in Pasadena.
0:04:51 We did the Rose Bowl.
0:04:53 And so this time we did Raymond James in Tampa.
0:04:55 And it was called, it’s the Two Bears 5K.
0:05:00 We had more than three times people sign up this year for Tampa.
0:05:02 So we had like close to 8,000 people there.
0:05:03 Wow.
0:05:13 And, you know, Jelly Roll came out, Jason Kelsey, Tristan Wirth, like a bunch of, you know, John Feliciano, like all these football players and…
0:05:13 Fun.
0:05:16 And it was a very fun day, a very fun event.
0:05:17 But here’s the thing.
0:05:25 Like at the Rose Bowl, the path was like basically through the parking lot and then on these side roads in Pasadena.
0:05:32 And, you know, they loop it out and then you cross back basically across this parking lot and you hit the 3.1.
0:05:35 At Raymond James, I didn’t know.
0:05:36 They were like, oh, there’s some inclines.
0:05:38 I’m like, yeah, all right.
0:05:39 Did we get there?
0:05:41 It’s all in the stadium.
0:05:48 And the only way you’re running 3.1 miles in a stadium is we’re running through the corridors and then up the ramp.
0:05:51 Well, the ramp is nine stories up.
0:05:53 I mean, you’re literally…
0:05:54 One long incline.
0:05:59 Bro, so like you’re doing like a quarter mile up and then it would flatten out.
0:06:00 Then you go down.
0:06:00 You’re like, oh, this is nice.
0:06:01 And then you go up again.
0:06:04 So, but I was just…
0:06:07 I think when you’re also running with people, you kind of get tunnel vision.
0:06:08 Yeah.
0:06:11 And it caught, you know, you see somebody, you’re like, that person’s ahead of me.
0:06:13 Like this pig is in front of me right now.
0:06:14 Are you competitive by nature?
0:06:15 Yeah, I think so.
0:06:19 And so like I would, you know, like I definitely was like, I have to beat Burt.
0:06:20 I have to beat…
0:06:21 Yeah, you have to beat Burt.
0:06:23 John, my friend, Feliciano.
0:06:24 I was like, I have to beat these guys.
0:06:27 They’re both like, you know, fucking 300 pounds.
0:06:28 I’m definitely beating them.
0:06:30 And so that was just like in my head.
0:06:35 Every time I would see, like think of them, I was like, you just have to keep going.
0:06:38 And then Burt got beat by a guy in a wheelchair.
0:06:41 So that was also kind of sweet because I beat both of them.
0:06:43 Jerry, what’s up?
0:06:44 Shout out to Jerry.
0:06:48 I think he had a little advantage because those wheels on the way down definitely pick up some speed.
0:06:52 But on the way up, it’s pretty badass, you know.
0:06:58 But yeah, so like getting in those miles, like was the, just like the training for it.
0:07:00 And it was a whole thing.
0:07:01 And I don’t like running.
0:07:05 Like it’s not, you know, there’s some things you like, if you were like, let’s go work out, let’s go live.
0:07:06 I’d be like, cool, I enjoy that.
0:07:09 I don’t enjoy running, but I guess that’s the best.
0:07:09 You like running?
0:07:11 I love working out with weights.
0:07:13 I’ve been doing that since I was 16, but I love running.
0:07:14 You love running?
0:07:17 Running three times a week, a long run, a medium run, and a short run.
0:07:18 What’s a long run?
0:07:19 An hour, hour and a half.
0:07:20 Long and slow.
0:07:21 Every Sunday.
0:07:24 And then in the middle of the week, a 30-minute run.
0:07:25 Faster.
0:07:29 And then one day a week, I do that kind of max heart rate VO2 thing.
0:07:34 Warm up, sprint, walk, sprint, walk, sprint, walk.
0:07:35 Sometimes on the airdyne bike, but usually running.
0:07:37 I love running.
0:07:41 In fact, I mostly lift so that my body doesn’t hurt when I run.
0:07:43 I like being strong in the gym.
0:07:44 Wait, have you always been into this?
0:07:47 Yeah, since I was about 16, I started running.
0:07:48 I had no idea.
0:07:49 I just found I could just go and go.
0:07:51 Probably have a lot of slow twitch muscle.
0:07:56 And I’m reasonably strong, but I mean, if I train just for endurance, like if I start doing
0:07:59 two long runs per week, I just feel like I can just go forever.
0:08:00 Really?
0:08:00 Yeah.
0:08:01 It’s probably just a genetic bias.
0:08:04 What do you cover in that 60 to 90-minute run?
0:08:06 Depends on how in condition I am.
0:08:08 But, you know, you were talking about hills.
0:08:12 When I lived in the Bay Area, I used to do this run behind the Berkeley campus, the Strawberry
0:08:13 Canyon Trail.
0:08:17 And that’s all incline, basically winding up, winding up until you take the long cruise
0:08:17 down.
0:08:18 I would do that with a weight vest.
0:08:23 If I go from there out to Austin and on a Sunday, and then I can cover a lot of distance
0:08:25 in a 60-minute run.
0:08:28 But if I just train on the flat, then you get kind of used to just kind of going long and
0:08:28 slow.
0:08:29 Yeah.
0:08:32 So I don’t know the exact distance, but it was not unusual when I was in graduate school
0:08:37 to head out on a Sunday morning, just hydrated caffeine and do 10, 12 miles.
0:08:38 Wow.
0:08:40 But now it’s probably more like 6, 8.
0:08:41 Okay.
0:08:42 6 to 8.
0:08:43 But also with a weighted vest?
0:08:47 Sometimes with a, I use a vest, they’re not a sponsor, which it’s fun to always mention
0:08:49 things that aren’t a sponsor too, because I love this weight vest.
0:08:50 It’s called an amorpho.
0:08:52 And it fits pretty snug.
0:08:56 It’s not like one of these ones that looks like you’re a suicide bomber or a cop or something.
0:08:56 Yeah.
0:08:59 It sits really close to the body.
0:09:02 It zips up and it’s got these like heavy ball bearings in it.
0:09:04 So it’s only about 10 to 12 pounds.
0:09:04 Yeah.
0:09:06 So it’s not like a super heavy weight vest.
0:09:06 Right.
0:09:10 But it’s enough that when you take that weight vest off on a separate run, you feel like a god.
0:09:17 I will say that like, as much as I say I hate running, the fact that I made myself keep doing,
0:09:22 I was doing like daily runs almost five days a week just of like getting used to the mileage.
0:09:25 You know, obviously it becomes easier.
0:09:28 And then you kind of go like, okay, I can do this.
0:09:34 But yeah, I think I get, I get a lot of like mental anxiety about the running.
0:09:39 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, Maui Nui venison.
0:09:43 Maui Nui venison is the most nutrient dense and delicious red meat available.
0:09:44 It’s also ethically sourced.
0:09:48 Maui Nui hunts and harvest wild access deer on the island of Maui.
0:09:54 This solves the problem of managing an invasive species while also creating an extraordinary source of protein.
0:10:01 As I’ve discussed on this podcast before, most people should aim for getting one gram of quality protein per pound of body weight each day.
0:10:08 This allows for optimal muscle protein synthesis while also helping to reduce appetite and support proper metabolic health.
0:10:15 Given Maui Nui’s exceptional protein to calorie ratio, this protein target is achievable without having to eat too many calories.
0:10:20 Their venison delivers 21 grams of protein with only 107 grams per serving,
0:10:26 which is an ideal ratio for those of us concerned with maintaining or increasing muscle mass while supporting metabolic health.
0:10:30 They have venison steaks, ground venison, and venison bone broth.
0:10:32 I personally love all of them.
0:10:35 In fact, I probably eat a Maui Nui venison burger pretty much every day.
0:10:37 And if I don’t do that, I eat one of their steaks.
0:10:39 And sometimes I also consume their bone broth.
0:10:46 And if you’re on the go, they have Maui Nui venison sticks, which have 10 grams of protein per stick with just 55 calories.
0:10:49 I eat at least one of those a day to meet my protein requirements.
0:10:54 Right now, Maui Nui is offering Huberman Podcast listeners a limited collection of my favorite cuts and products.
0:10:59 It’s perfect for anyone looking to improve their diet with delicious, high-quality protein.
0:11:05 Supplies are limited, so go to mauinuivenison.com slash Huberman to get access to this high-quality meat today.
0:11:09 Again, that’s mauinuivenison.com slash Huberman.
0:11:12 Today’s episode is also brought to us by Helix Sleep.
0:11:17 Helix Sleep makes mattresses and pillows that are customized to your unique sleep needs.
0:11:25 Now, I’ve spoken many times before on this podcast about the fact that getting a great night’s sleep is the foundation of mental health, physical health, and performance.
0:11:29 When we aren’t doing that on a consistent basis, everything suffers.
0:11:35 And when we are sleeping well and enough, our mental health, our physical health, and our performance in all endeavors improves markedly.
0:11:40 Now, the mattress you sleep on makes a huge difference in terms of the quality of sleep that you get each night.
0:11:45 How soft that mattress is, how firm it is, how breathable it is, all play into how well you’ll sleep.
0:11:51 How much deep sleep you get, how much rapid eye movement sleep, and it needs to be tailored to your unique sleep needs.
0:11:56 So, if you go to the Helix website, you can take a brief two-minute quiz, and it will ask you questions such as,
0:11:58 Do you sleep on your back, your side, or your stomach?
0:12:00 Do you tend to run hot or cold during the night?
0:12:01 Things of that sort.
0:12:03 Maybe you know the answers to those questions.
0:12:04 Maybe you don’t.
0:12:07 Either way, Helix will match you to the ideal mattress for you.
0:12:10 For me, that turned out to be the Dusk mattress, D-U-S-K.
0:12:16 I started sleeping on a Dusk mattress about three and a half years ago, and it’s been far and away the best sleep that I’ve ever had.
0:12:22 So, if you’d like to try Helix, you can go to helixsleep.com slash Huberman, take that two-minute sleep quiz,
0:12:27 and Helix will match you to a mattress that is customized for your unique sleep needs.
0:12:33 Right now, Helix is giving a special offer to Huberman podcast listeners of up to 27% off site-wide,
0:12:36 plus free bedsheets with any Lux or Elite mattress order.
0:12:38 What about the running itself?
0:12:42 I was going to ask you whether or not it changes your mental frame so that you, I don’t know,
0:12:44 do you get ideas while you run?
0:12:48 Do you get ideas after you run more readily, or are you just cursing the thing the whole time?
0:12:50 I feel like it’s a goal to let my mind drift,
0:12:58 because sometimes the negative side of it is, like, you’re doing a run and your mind is, like, this sucks, right?
0:13:05 You’re thinking about how much time is left, and that doesn’t produce anything, and it’s not an enjoyable thing.
0:13:11 But, like, if the mind goes, if you can let your mind drift, it’s less about ideas.
0:13:18 I feel like in those moments you’re kind of just, you’re off thinking about more like life, not like creative thoughts,
0:13:23 more like, you know, people and relationships and different, and, like, that’s kind of a nice place to be,
0:13:27 because then all of a sudden you’re like, oh, you know, a couple miles just went by.
0:13:33 Yeah, there’s something to be said for these states of wordlessness, where you’re not constructing things in complete sentences.
0:13:40 There’s no sensory input, like, through a phone or through even – I do listen to podcasts or books when I run sometimes in the long run.
0:13:46 But there’s this idea that a lot of learning and creativity is about purging all the noise,
0:13:53 and I find that those long runs, they just kind of – I come out of them just feeling like a bunch of clutter just got cleared.
0:13:53 Yeah.
0:13:56 More than I had some, like, insight during the run itself.
0:13:56 Yeah.
0:14:04 Incidentally, 90% of the effect of exercise on improving brain function when it comes to long, slow distance work
0:14:09 is that it raises your level of alertness and arousal, so you can do really great work afterwards.
0:14:09 Yeah.
0:14:13 High-intensity stuff has a bunch of other effects, brain-derived nootrophic factor, et cetera.
0:14:18 But when you see, like, exercise improves brain function, exercise makes you smarter.
0:14:25 Most of that is by way of the way – how exercise increases your level of alertness and kind of puts you in that nice state,
0:14:26 like, oh, now I can sit down and focus.
0:14:30 My busiest days – like, sometimes I have, you know, a very busy day.
0:14:40 If I start that day with a hard workout, I end up having no problem tackling that day.
0:14:41 Isn’t that wild?
0:14:41 It is wild.
0:14:49 Because, like, sometimes, like, I’ll have a day where, you know, I have to arrive at my studio, let’s say, at 10 a.m. for something.
0:14:57 And so – and it’s just, like, it’s going to be recordings, meetings, pitch meeting, you know, and then leave here, go to this thing.
0:14:59 Like, it’s going to be the entire day.
0:15:10 And if I get myself to the gym and I get in, like, a good hour lift, I come in and, like, I’ll notice everyone’s, like, you look like you’re in a good mood.
0:15:11 And I’m, like, yeah, feel great.
0:15:13 And I’m ready – and then I’m ready for the day.
0:15:16 But if I don’t do that, it’s a different experience.
0:15:31 Yeah, this is one of the real hidden secrets of exercise that I’m trying to make less hidden and less of a secret that Jocko clearly understands with his 4.30 a.m. wake-ups and workouts that you’re describing now is that –
0:15:34 I won’t go into too much detail here because I want to ask you questions.
0:15:45 But there’s this phenomenon where when you move the large musculature of the body, so a resistance training workout, a run, probably any workout where you’re doing some big movements or you’re working hard in that workout.
0:15:52 It triggers the release of adrenaline at levels that wake up your body, make it more willing to move.
0:15:58 So people who don’t have energy to exercise, exercise gives your body energy by way of adrenaline.
0:16:05 And then that adrenaline acts on this nerve called the vagus nerve, which communicates to the areas of your brain that release dopamine and something called norepinephrine.
0:16:06 It basically wakes your brain up also.
0:16:15 So that morning workout that you’re describing wakes up your brain and body for something like six hours by changing the neurochemical state of your body and your brain.
0:16:20 And so it’s not a surprise that when you work out before a long day, that long day goes better.
0:16:29 Whereas if you hit the work of the day, you know, kind of fresh, you’re generating the adrenaline drink from all that stuff.
0:16:30 This is when people feel a bit more anxious.
0:16:31 They feel a bit more irritable.
0:16:32 They feel a bit more tired.
0:16:35 So this whole concept of exercise gives you energy.
0:16:36 That’s how it gives you energy.
0:16:38 It’s not caloric energy.
0:16:39 You still need to fuel, et cetera.
0:16:42 But you’re talking about neurochemical energy.
0:16:45 It fundamentally changes the way you show up to everything else.
0:16:52 The way that I always feel like is, you know, a lot of times when you wake up, you have what I would describe as like a fog.
0:16:53 Sometimes, you know, like.
0:16:53 Oh, good.
0:16:54 It’s not just me.
0:16:55 Oh, yeah.
0:17:03 So like that fog, sometimes, you know, you can you carry it like it’s just it’s in the day and you’re just kind of like, oh, there’s this.
0:17:10 But I always feel like that that exercise just completely wipes it out, you know, where you’re like, oh, like I’m actually alert now.
0:17:15 And I don’t feel that post wake up just fog that sits there.
0:17:17 That’s my favorite thing that to knock out.
0:17:18 I love that.
0:17:20 I I’ve got this crazy thing that I do now.
0:17:21 You can try this.
0:17:27 I bought a 70 pound kettlebell about a third of my body weight and I have it set in the hallway.
0:17:35 So when I get up because I wake up really groggy, really foggy, I grab that thing and I suitcase carry it to the end and back twice.
0:17:41 And then I switch hands and I suitcase carry it back to the end and back twice, just trying to, like, teach my body that it can do work right away.
0:17:41 Uh-huh.
0:17:43 And I’m careful how I do it.
0:17:49 But I find that now I wake up and I’ve got like I think my body is anticipating that carry.
0:17:51 And so I’m more alert from go.
0:17:55 And I was like, oh, this is there’s something because your nervous system learns to anticipate things, right?
0:17:56 Yeah, yeah.
0:17:59 Because that phenomenon is setting your alarm clock for 7 a.m.
0:18:00 You wake up at 6.59.
0:18:01 Yes.
0:18:01 What happened?
0:18:03 Like your brain is clocking things in your sleep.
0:18:09 You wake up at me so many times and I always feel like that’s such a bizarre – like, also for – like, I’m not a big napper.
0:18:11 Sometimes I’ll be like, I’m going to lay down.
0:18:16 Like, I have an hour window before I have to go do something in a hotel, like I’m on the road.
0:18:20 And I’ll be like, well, just in case I fall asleep, I’ll set the alarm.
0:18:25 And I’ll lay there, eyes closed, and I’ll look as it’s one minute before.
0:18:27 Your brain is clocking it.
0:18:32 It was a study a couple of years ago where when people are in rapid eye movement sleep, you’re basically paralyzed.
0:18:34 The brain is very, very active.
0:18:36 That’s the phenomenon of rapid eye movement sleep.
0:18:37 It’s a very bizarre brain state.
0:18:39 Brain is super active, body paralyzed.
0:18:44 But people can blink and they can show some little, like, facial responses.
0:18:51 If you ask them to do simple math problems during rapid eye movement sleep, you say, hey, what’s two plus two?
0:18:59 They’ll, you know, blink with your – wink with your right eye if it’s four, wink with your other eye if it’s five.
0:19:02 You know, this kind of – people can do math correctly in their sleep.
0:19:07 They can answer not sophisticated questions, but the brain is tracking what’s happening all around you.
0:19:11 This is why taking the phone and putting it outside the room while you sleep, people sleep better.
0:19:13 People say, oh, it’s because of the EMFs.
0:19:14 Nobody really knows for sure.
0:19:18 But it’s because your brain is anticipating picking up the phone even while you’re sleeping.
0:19:19 Wow.
0:19:32 So there’s – I’m hitting with a lot of data here, but it’s well known now that if you give students a test and their phone is in their bag in the room, they perform less well than if their phone is in their bag in another room.
0:19:33 This is true for adults too.
0:19:39 Your brain is tracking sort of potential movements, potential thoughts, potential actions.
0:19:43 Like the way brain circuits work is to create sort of dominoes of circuit sequences.
0:19:47 So when you’re – for instance, you’ve gone on stage so many times to do comedy.
0:19:52 As you walk out, your brain is queuing up a whole library of things related to that without you realizing it.
0:19:52 Yeah, yeah.
0:19:53 Right?
0:19:54 It’s all context-dependent behavior.
0:19:58 And when you get home, it’s a different set of context-dependent behavior.
0:20:01 So your brain is sort of like a magic library.
0:20:09 I always think of this like as you get to a particular idea or thought or emotional state, the books change right in front of you to kind of match the set of things that you expect.
0:20:14 So if your phone is in the room, your brain is operating that way even if you’re asleep.
0:20:16 That’s insane.
0:20:16 Yeah.
0:20:18 What’s your writing process?
0:20:18 Let’s talk about comedy.
0:20:21 That’s – I’ve been – I’ve got about a gazillion questions.
0:20:23 I’m going to try and make them really succinct.
0:20:29 What is your typical process of capturing – you call them bits, right?
0:20:29 Yeah.
0:20:31 For stand-up, it’s a bit, yeah.
0:20:34 What’s your typical process of capturing ideas?
0:20:36 Like do you voice memo into the phone?
0:20:37 Do you write things down?
0:20:40 I’ve done pretty much every version of it.
0:20:43 Voice notes while high.
0:20:45 Sometimes you can listen to them later and you’re like, holy shit.
0:20:46 Are you a cannabis user?
0:20:47 I mean, sometimes.
0:20:48 I’m not like a heavy user.
0:20:55 But a lot of times at night, if you take something and you go to sleep, you’re trying to go to sleep, your brain’s like, nah, I got ideas.
0:20:55 Is that right?
0:20:56 Oh, yeah.
0:20:58 I haven’t done cannabis since a long time ago.
0:20:59 Oh, yeah, yeah, yeah.
0:21:04 And then sometimes you listen because you’re convinced you’re like, this is one of the most brilliant ideas.
0:21:06 Have you ever had great ideas that stick?
0:21:06 Yeah.
0:21:08 I’ve had good ones that stick.
0:21:10 Sometimes the wording’s a little off.
0:21:14 But yeah, I’ve had ones that I actually do enjoy afterwards.
0:21:17 And then sometimes you’re like, this is, you can hear yourself smiling.
0:21:21 Like, you know, because you can tell someone’s emotion by their voice.
0:21:23 So I can hear that I’m like, dude, then.
0:21:24 Oh, because you’re recording.
0:21:26 I’m recording in my phone.
0:21:27 So let me get the process.
0:21:30 So you’re heading up to sleep and you take like an edible.
0:21:31 Yeah.
0:21:32 This is comedy school 101.
0:21:33 No, I’m just kidding.
0:21:35 Hey, listen, you’re the pro.
0:21:37 And you go to voice memos.
0:21:40 You’re there, eyes closed, and you start riffing on something.
0:21:40 Yeah.
0:21:44 It’s like you’re, it feels like it’s separate from you, right?
0:21:51 Because like the, you know, the right kind of, I guess, dosage of THC, it does make your mind run.
0:21:56 And sometimes you have less self-awareness.
0:22:06 It’s just like, like the way I, the nice way to think about it is that your brain always puts things on a shelf for you to get through your day.
0:22:08 Like things that make you uncomfortable even, right?
0:22:11 Like there’s things that you go like, I don’t want to think about that.
0:22:16 And then THC, I think in the right doses just goes, here it is.
0:22:18 Like it puts it in front of you.
0:22:18 Sounds terrible.
0:22:19 It can be terrible.
0:22:20 Sounds awful.
0:22:26 That can be like often what like too much is where you can get into like paranoia.
0:22:34 But I think if you have a dosage that is not too strong, so it’s not like uncomfortable, it just lets the mind run.
0:22:36 It’s like stream of consciousness happens.
0:22:44 And so when that’s happening, I feel like you go, oh, this is a, this is a, like, it feels like a new thought, a new, or a new perspective on something.
0:22:47 And you go, this is, it makes you laugh.
0:22:49 You say, oh, this is an idea that I should take this on stage.
0:22:53 Because I think for me, a lot of the thing is, here’s the kernel of the idea.
0:22:58 And then it’s not so much I’m going to write out long form how to do it.
0:22:59 It’s like, that’s the idea.
0:23:00 Take it on stage.
0:23:02 So you don’t actually write things out full form?
0:23:04 No, don’t, I don’t write them out full form.
0:23:17 And then I just go on stage with the kernel of the idea that I kind of have a blueprint of like, well, here’s what I’m sort of going to try to attack and then see what happens as I speak it.
0:23:24 Because the other way that I, like my favorite way to write comedy for standup is through, is conversations.
0:23:31 In other words, we’re talking, and I say something, and I either go like, oh, I should say that on stage.
0:23:36 Or I just find that I am naturally riffing on it and like making you laugh.
0:23:39 And then I go, I should try that on stage.
0:23:43 Because everything is like, it’s either, it’s funny here, is it funny there?
0:23:45 That’s kind of like how your mind operates, right?
0:23:47 Like, this is funny in this context.
0:23:50 Is it funny in the performing context?
0:23:54 But when you’re trying new material, you’re not doing that for a Netflix special.
0:23:56 You’re doing that, and it’s the term working out.
0:24:03 Like you go to the comedy club on a Tuesday night, and you’re working out, you’re trying new material, seeing how it lands.
0:24:09 You’ve never, is what you’re saying, that you’ve never actually built out the bit?
0:24:10 You’re building it out in real time?
0:24:12 In real time, yeah, yeah, yeah.
0:24:14 Whoa, is that typical of?
0:24:18 I think there’s like, there’s different, you know, camps of it, right?
0:24:23 Like, also there’s different, so many different, stand-up is so popular that there’s all these different styles.
0:24:28 And like, you know, there’s like, set-up punch guys.
0:24:31 Like, what you would call almost like pure joke writers.
0:24:35 Sam Murill, Dave Attell, Mark Norman.
0:24:40 Those guys, I feel like, dude, they do a lot of like, here is a, it’s the economy of words.
0:24:43 It’s like, clear premise, set-up.
0:24:45 And then, boom, punchline.
0:24:48 So it would be like, oh, like, I’m thinking about Norman, right?
0:24:52 I won’t try and do one of his jokes, but I like, I like Norman’s comedy, skateboarder too.
0:24:55 Same non-biological first family.
0:25:01 So he, I’ve heard him do things like, so my wife and I were on vacation recently, this kind of thing.
0:25:03 Like, a set-up where it’s very clear.
0:25:05 I mean, he clearly knows where he’s going with this.
0:25:10 We’re on vacation and we’re picking out rooms and then, and then at some point there’s a, there’s a punchline pivot.
0:25:10 Right.
0:25:11 Okay.
0:25:19 So there’s like, some of those are, especially when you, when you feel like they’re quite short, if it’s like a, it’s like over quickly.
0:25:27 That’s going to, a lot of times be something that you knew, I’m going to say it exactly like this.
0:25:30 It’s like the most traditional form of a joke.
0:25:32 Here’s the setup, here’s the punchline.
0:25:40 And like, I’ve written jokes like that in, in standup, but I do a lot more, you know, long form, I think, like storytelling stuff.
0:25:52 And so, you know, to write that all out, I feel like you almost, you almost get in your own way because you’re just like, you, you, you, because then what happens is what you write and what you say that it’s never quite the same.
0:26:04 So you, you kind of go through what you think is funny about what happened and then you take that on stage and then you take that on stage and maybe in a room with like 80 or a hundred people.
0:26:10 And then, you know, that’s the nice thing about standup is you learn right away if that shit is funny or not.
0:26:17 Like people are laughing hard and you’re like, and that’s what’s such a rush because you go, this was an idea, this thing happened, you try it, it works.
0:26:19 It’s like, it’s a really euphoric feeling.
0:26:27 And then if it doesn’t, you know, that’s when like kind of the, I guess like the, the real work of it comes in.
0:26:33 Cause then you’re trying to figure out, you’re like, especially if you’re like married to the idea, if you’re like, this is funny, but it didn’t work.
0:26:38 So then you start thinking about, did I, is there not enough information for it to work?
0:26:39 Is that the problem?
0:26:40 Is there too much?
0:26:42 Cause we always say like, trim the fat.
0:26:49 Like if you, if you have too much stuff in there that is not getting laughs, it’s like maybe just omit some of this information.
0:26:50 Right.
0:26:52 So that becomes like, okay, I’ll go back.
0:26:57 And instead, instead of saying, this is like useless information, it’s not adding to what’s funny or whatever.
0:26:58 It’s not adding to the story I’m telling.
0:27:00 You start dropping that.
0:27:02 And so you, you start experimenting.
0:27:09 And then, and then sometimes you just get into like, okay, is the actual line that I’m saying the problem?
0:27:12 Is it, is it that that’s not a good enough joke line?
0:27:14 And then you start experimenting with that.
0:27:22 And then sometimes you figure it out, which is again, like such an amazing feeling where you go, this used to not work and now it works.
0:27:25 And then sometimes you just got to go, fuck man, this just doesn’t work.
0:27:27 I mean, no, you just have to abandon it.
0:27:28 Yeah.
0:27:33 If something works or you feel like it’s a beginning, it’s the start of a thread that could work.
0:27:35 Do you end up writing it down for later?
0:27:41 Like, like you’re queuing yourself, like, uh, you know, the, the walk with my son bit or something like that, or it’s just, or it’s all in your head.
0:27:44 Uh, well, you, you kind of have it all in your head.
0:27:51 And then, oh, they’re going to show you, like, I have this, that’s all, I’ll look at this, like, before I go on stage.
0:27:52 Right.
0:27:53 Which is like.
0:27:56 Tom’s showing, we can get a photo of this if he lets us.
0:27:58 It’s, it’s a bunch of Sharpie written single words.
0:27:58 Yeah.
0:28:02 Gitmo, jail, teacher, duck, Huberman.
0:28:02 Just kidding.
0:28:04 Augusta, kill my wife.
0:28:06 Um, yeah, it’s like, so those like.
0:28:11 Hitler, um, Tunisia, make shit.
0:28:12 This is amazing.
0:28:16 Yeah, that’s, that’s, that’s a, that’s a set list for the, for an hour.
0:28:20 If you think about the, the range of things in this relatively short list.
0:28:20 Yeah.
0:28:26 Um, as a partial representation of what goes on in Tom Segura’s brain, you get a little.
0:28:32 Well, what’s interesting is that I, with another way, like, I think comedians would look at it is you kind of start to go.
0:28:34 These are 15 minute chunks.
0:28:34 Mm-hmm.
0:28:39 Because when you do an hour, a lot of comics think of it as four 15 minute chunks.
0:28:40 Mm-hmm.
0:28:40 Right?
0:28:44 So you go like, okay, this is kind of like setting the table chunk.
0:28:44 Mm-hmm.
0:28:46 This is like a kid’s family chunk.
0:28:56 This is, you know, um, commentary on, uh, social issues or like things that I’m doing or, or consuming.
0:29:08 And then your last chunk is like, I always feel like you want to get into like your, some of your, uh, more, um, I don’t know, wilder takes.
0:29:08 Mm-hmm.
0:29:11 Like after the audience has gotten to know you.
0:29:11 Mm-hmm.
0:29:12 And like trust you.
0:29:16 They’re like, okay, is that way you can kind of like push it more the further into the set you are.
0:29:17 Yeah.
0:29:18 So you just kind of break it down.
0:29:19 Yeah.
0:29:19 Very different.
0:29:26 But, um, I’ve done some lives and I have a, you know, four things I’m going to cover and then, but I don’t know how I’m going to cover them.
0:29:29 Um, Jordan Peterson, when he goes out for his lives, I’ve been to them.
0:29:35 He literally explores a topic in real time, walking back and forth across the stage for the first time.
0:29:39 I know this because people verify that every night he does something different, even the same city.
0:29:39 Yeah.
0:29:41 He’s exploring it completely in real time.
0:29:45 And then other people’s lives that I’ve been to, it’s clear it’s pretty scripted.
0:29:48 They know exactly what they’re going to say and when they have a sequence, they have slides.
0:29:51 And so I think it can be done any different number of ways.
0:29:58 How long do you go during your waking hours without making or thinking of a joke?
0:30:00 You know, that’s a good question.
0:30:07 I’ve really feel like, um, when you asked me that question, do you know, the first person that I think of is actually Rick Rubin.
0:30:12 And this is why I was, I remember reading the, that book he put out creative act.
0:30:18 And he was like, there’s something about, I’m paraphrasing here, but about like having your antenna up.
0:30:28 Like, in other words, you still put out some part of you puts out the signal, so to speak,
0:30:34 that you’re not like going, I need to find something funny, but you’re, you’re putting your brain in the mode of that.
0:30:34 Right.
0:30:37 And you can also choose not to.
0:30:49 And I think there’s times where you go like, oh, I haven’t thought of any, like, I haven’t looked at anything with like a humorous perspective today or for whatever, how many hours.
0:30:57 And it’s almost like that can shift either by you consciously making an effort to do it or by the company you keep.
0:31:06 Cause like, obviously if you’re hanging out with comedians, people, it’s like, just by being around them, your brain just shifts to like joke mode.
0:31:06 You know what I mean?
0:31:20 Like you’re just, you’re thinking in, in turn, in those terms, or if you’re working on something like you’re right, like writing a script or something, your brain is like actively, even when you’re not trying to, it’s like thinking of that story and thinking of jokes for the story.
0:31:26 So the answer is like, you know, depending on the day, it can be like all day, you’re just like joking, joking, joking.
0:31:33 And like, you’re, you’re just, in my case, like, you know, saying mostly like awful things.
0:31:34 Cause that’s what makes me laugh.
0:31:35 I think, you know what I mean?
0:31:42 Like whether it’s with friends or family, um, just like trying to make yourself laugh really.
0:31:51 And then there’s days where it’s like, you know, you’re in like a completely serious mindset where you’re like, nothing humorous is occurring to me at all.
0:31:53 You happen to be married to a comedian.
0:31:54 Yeah.
0:32:00 Which probably helps your home life in the sense that, you know, has she ever been offended by one of your jokes?
0:32:14 You know, early on, I remember like we would have conversations where I was, I, I more, it was more like the fact that I would, I remember I’d pitch like a joke idea and she would be like, that’s fucking awful.
0:32:22 And, and then I would, I told her, I go, you know, whenever you think something is awful, I know it’s going to be good on stage.
0:32:25 Like, and she was like, she was like, that’s horrible to say.
0:32:26 I was like, no, it’s true.
0:32:31 Like if, if you have disdain for what I said, then I’m pretty confident that it’s going to work.
0:32:35 And it was kind of like that, but, um, no, for the most part, no.
0:32:45 And she says wildly inappropriate and crazy, funny things like often way over my line, you know what I mean?
0:32:48 Not where I’m offended, but I’m like, Jesus Christ.
0:32:51 Like, yeah, she says crazy shit, really crazy.
0:32:56 Has she ever offended you to the point where you’re like, you, you can’t tell that joke in public.
0:32:58 Um, our family will suffer.
0:33:01 No, I’ve never had, we’ve never had that conversation.
0:33:16 Sometimes we have what makes this joke, uh, digestible conversations where like, we talk about a bit and we’re like, and then this is the punchline is like in this world.
0:33:26 And it’s like, okay, you got to find a way to say that, that is going to be digestible to the, to like, so you actually look for like your own advantage.
0:33:34 What I mean is like, you know, as a woman, I go like, you can shit on women harder because you’re a woman.
0:33:40 So like, you should find your way into that bit from the perspective that like, you’re actually, you know what I mean?
0:33:41 Like you’re actually shit.
0:33:47 Like I was like, if you’re a woman, you can, it’s like a black comic can talk about black people, right?
0:33:49 Like that’s it’s, you’re talking about your own.
0:33:51 So like, we’ll talk about things like that.
0:33:58 Like you can, you can take this angle and then that, and then the joke becomes digestible.
0:34:01 So we’ll, we’ll talk about like reframing material.
0:34:04 And then to me, she’s like, yeah, you’re just a white guy.
0:34:06 You can, apparently you guys can say anything.
0:34:08 Oh yeah, really?
0:34:16 On the other hand, comedians and what’s allowed in comedy at a given time as a powerful influence on culture.
0:34:16 Yeah.
0:34:19 What you can say, what you can’t say.
0:34:23 Has any comedian ever been canceled for what they said as part of a bit?
0:34:32 I mean, we’ve got these examples of these, I consider them kind of sad instances where people kind of break down on stage, have an interaction with someone in the audience and it really hurts their career and it’s super offensive.
0:34:34 But that’s clearly not part of the bit.
0:34:35 Right.
0:34:41 Has a comedian ever been canceled for like, here was the bit and they’re done?
0:34:49 Uh, I don’t, I can’t tell you that it comes to like the top of my head thinking about that.
0:34:59 I know there’s been like, I remember there’s a Canadian comic that in Canada has some like bizarre, to my experience, free speech rules.
0:34:59 Oh, okay.
0:35:05 I was like, I always think of Canadians as so, um, you know, kind of kind and well-behaved.
0:35:07 And they have some amazing comedians.
0:35:10 They also have some crazy serial killer stories up there I discovered.
0:35:10 Really?
0:35:11 Yeah.
0:35:16 I mean, this idea that Canada is just all like nicer, nicer Americans is not true.
0:35:16 No, no.
0:35:17 They were wonderful Canadians.
0:35:18 Yeah.
0:35:19 But, but they’re not all nice.
0:35:21 No, for sure.
0:35:21 They’re not all nice.
0:35:23 No, there’s some real fucking pricks up there.
0:35:23 Yeah.
0:35:28 I’ve, I’ve met a few, um, but there’s all, there’s a amazing, I mean, you know, obviously
0:35:34 you think of like Norm MacDonald and Mike Myers, uh, Ian Bagg, like all these, there’s really,
0:35:37 really funny, um, Canadian comics.
0:35:41 Uh, but I remember that there was not too long ago, I’m sure we could find it.
0:35:49 There’s a Canadian comic that like, he, uh, he went after some woman in the crowd, like,
0:35:54 you know, shut her down, said something offensive, whatever.
0:35:57 And he got arrested, you know, had been like, yeah.
0:35:57 Arrested?
0:35:57 Yeah.
0:35:58 Yeah.
0:36:00 Arrested and had to pay like substantial fines.
0:36:01 This is like Lenny Bruce days.
0:36:01 Yeah.
0:36:02 It’s really crazy.
0:36:04 And this was not, I don’t mean like 25 years ago.
0:36:06 I mean like sometime in the last five years.
0:36:06 Whoa.
0:36:07 Yeah.
0:36:11 So that, I know there, there are rules on, so that’s like the first thing that I think
0:36:13 of when you, when you, when you say that.
0:36:22 I also just don’t feel like when people talk about, you know, like cancel culture with comedians
0:36:28 or like Elon’s stupid fucking make comedy legal again, goofy shit that he said, it’s like,
0:36:28 what are you talking about?
0:36:32 Like there is no, you can say whatever you want to say.
0:36:37 The thing you’re pointing, the thing you’re really trying to talk about is the fact that
0:36:40 like people react and you know about it, right?
0:36:49 Like 30 years ago, there were people that hated, I’m sure Robin Williams and, you know, Carlin,
0:36:50 like they hated them.
0:36:55 The difference is they would just tell their friend and if they really wanted to make a point,
0:36:59 they’d get a pen and a paper and buy a fucking stamp and mail them a letter.
0:37:07 Like now you have social media platforms and people can make videos and like go crazy and
0:37:11 you just hear the noise, but that’s not like humanity has changed.
0:37:16 You just hear people telling you that they don’t like what you did or that they don’t think you’re
0:37:17 funny or whatever.
0:37:20 It’s not like they didn’t, that didn’t exist before.
0:37:26 But that’s also because thanks in large part to Rogan, but to others as well, most comedians
0:37:31 seem to control the venues in which they release their information podcasts.
0:37:31 Yeah.
0:37:36 You know, I guess you could be thrown out of a club and not be able to present your material
0:37:40 there, but there’s probably another one that you could open up and that’s happened too.
0:37:40 Yeah.
0:37:46 But podcasts, um, people will now release, um, their own specials where, you know, it’s
0:37:47 paid a view.
0:37:51 Um, there’s Netflix, there’s, there are a bunch of different venues where it doesn’t seem like
0:37:55 comedy is, is as centralized anymore, controlled by the major media houses.
0:37:55 That is true.
0:37:59 It’s in complete control of the comedians themselves.
0:38:06 Like you are, you can put up clips of you doing standup, you can make skits, you can do short
0:38:09 films, you can do whatever, and you can release it and, and find an audience.
0:38:12 Like they say, you know, like make, have an audience come to you.
0:38:17 But I just don’t buy this whole thing that like, you know, you can’t, you can’t joke about
0:38:17 that.
0:38:20 You can joke about whatever you want, man, but not at work.
0:38:24 I mean, if you, if someone makes a joke or repeats a joke, um, let’s say an academic
0:38:27 setting for instance or the office place.
0:38:30 No, your guy’s world is the worst when it comes to that.
0:38:36 The academic world is actually, it’s interesting in the last five to eight years, the academic
0:38:42 world has actually from this around this topic has become safer because the rules are very
0:38:43 clear.
0:38:45 They’re what I call thick black lines, right?
0:38:48 It’s when things are murky that people got themselves in trouble.
0:38:48 Sure.
0:38:48 Right.
0:38:52 So if you look 10 years back, it was really complicated.
0:38:56 Um, now everyone kind of knows what the standard is.
0:38:56 Yeah.
0:38:59 Might be uncomfortable for some, not for others, but they know what the standard is.
0:39:01 It’s very easy to adhere to a standard.
0:39:02 If you know where the fences are.
0:39:02 Sure.
0:39:07 Um, where it seems to be still murky is in the workplace, like in the boardroom, you’ll
0:39:11 hear about, you know, like tech companies or in finance or startups, right?
0:39:14 Because startups, when they’re small, typically don’t have an HR department.
0:39:19 HR department is kind of the standards that you create, um, around the, you know, the office,
0:39:21 which could be a garage.
0:39:21 Right.
0:39:26 So that’s typically when, when things aren’t well defined is when there are problems.
0:39:32 So yes, it’s rigid in certain areas like academia, law offices, et cetera, but everyone knows what
0:39:33 the rules are.
0:39:33 Yeah.
0:39:34 I’m not saying it’s good or bad.
0:39:36 I’m just saying, you know what they are.
0:39:45 But I feel like we’re talking about in comedy as a profession, like, you know, you can joke
0:39:49 about whatever you want, dude, but you can’t dictate is how people will react to it.
0:39:53 And if you’re, if you’re trying to say like, cause some comedians do this where they go,
0:39:55 this was the joke.
0:40:00 And what I’m mad about and what I’m going to be vocal about and complain about is that
0:40:01 not everybody liked it.
0:40:04 You’re like, yeah, that’s not, I mean, that’s essentially what they’re doing.
0:40:04 Right.
0:40:09 They throw a tantrum over the fact that some people are upset at the joke.
0:40:10 You’re like, yeah, that’s how it goes.
0:40:14 Like either it goes really well or it doesn’t.
0:40:20 And if you can’t go, oh, see, I can’t joke about stuff because look how they reacted.
0:40:21 You’re like, that’s, that’s how this works.
0:40:26 Like what you can also do is completely ignore that.
0:40:31 And if you want double down on your joke, keep going, do it, even do a crazier version of
0:40:34 your joke, but just be prepared that not everyone’s going to go.
0:40:35 That was the greatest thing ever.
0:40:41 And that’s what some comics do is they go, I can’t believe not everybody is applauding
0:40:42 me on this thing.
0:40:46 It’s they’ll, they’ll liken it to cancel culture, which is insane.
0:40:46 Right.
0:40:47 Yeah.
0:40:49 You have to be a professional.
0:40:54 And part of being a professional is how it lands is as important as you just have no say
0:40:54 in that.
0:41:03 I’m always fascinated by comics who will smirk or laugh a little bit at their own joke.
0:41:10 Um, and assuming that certain jokes and bits work exceptionally well and you carry them
0:41:15 forward from, you know, trying it out to, you know, Netflix specials or big venues, huge
0:41:17 venues, you do huge venues, huge venues.
0:41:23 Do you ever get tired of the material and worry that your response is not going to, um, that
0:41:25 your amusement won’t be there and therefore they won’t respond to it?
0:41:27 This is two questions woven.
0:41:31 I’m realizing, do you think your own amusement with it, with a joke has an impact on how it
0:41:32 lands?
0:41:32 That’s question one.
0:41:37 And woven in with that is how do you then work with the idea that, uh, every time you
0:41:40 tell a joke, it might not, um, be as funny as the previous time.
0:41:43 No, those are, those are great questions.
0:41:50 Um, yeah, I, I feel like if I’m smirking or laughing at a joke of mine, it’s probably organic.
0:41:52 I don’t try to like manufacture one.
0:41:57 Um, you still want to enjoy the process of performing it.
0:42:09 And when you lose that enjoyment of performing it, I do think the audience knows on like an unspoken
0:42:12 level, there’s something about it that doesn’t come across the same way.
0:42:16 And yeah, you, you sense it.
0:42:21 And I think typically what happens, what’s happened to me over time is if you’re on tour and you’re
0:42:25 kind of like, your brain is like walking up to this bit, like, you, you know, it’s next
0:42:32 and you start to like internally go like this fucking bit, like what happens naturally is
0:42:36 you start to drop it and it’s, you’re, you’re essentially listening to yourself.
0:42:41 It’s one of those, it’s like the same way you go, I should, I don’t like this person.
0:42:41 Right.
0:42:43 You go like, I don’t think I want to be friends with this person.
0:42:48 And you, you kind of like don’t return a text or you go, I’m not going to hang out with you.
0:42:49 Slow exit.
0:42:50 It’s a slow exit.
0:42:51 And what happens is you drop it.
0:42:57 And the great thing about dropping it is your brain goes, hey, you have room for something now.
0:43:02 And that room for something also prompts your brain to start thinking of new things.
0:43:07 That’s how you kind of come up with new material is that you, but you have to, this is the danger,
0:43:09 by the way, of these comedians.
0:43:12 Sometimes there’s these comics who are like really funny, really talented people.
0:43:17 And they’ll do, they’ll have a 20 minute set, right?
0:43:22 You’ll be working in clubs and you see them do a 20 minute set and then they murder, right?
0:43:24 They fucking kill so hard.
0:43:29 And then like five years later, you see them and they’re doing that 20 minute set.
0:43:35 And what happens is it’s a, it’s like a very natural thing that you just have to deal with
0:43:39 is they have this great fear of not killing that hard anymore.
0:43:43 So they don’t stop doing that 20 minutes.
0:43:47 And by not stopping, they just stop evolving and they stop creating.
0:43:50 And they, they’re just like, they’re the, they’re the 20 minute set guy.
0:43:52 You go like, yeah, they have that great 20 minutes.
0:43:55 And then it starts to get dated and then it, you know what I mean?
0:43:56 Mbop.
0:44:00 It’s exactly, only a fraction of the audience will know what I’m talking about.
0:44:03 There was a song that was like the song for a summer.
0:44:06 You could replace Mbop with any, like a song for a summer way back when.
0:44:07 Yeah, it’s a summer hit.
0:44:07 It was everywhere.
0:44:12 And then the band just disappears because the one hit wonder phenomenon.
0:44:12 Yeah.
0:44:17 You have, you have to like, cause you’ll, you’ll see the bet, the very best comics will do this.
0:44:20 And like, it’s kind of something you have to wrap your head around.
0:44:23 But then you, once you do this long enough, you go like, oh shit.
0:44:30 The, the most elite comics are completely willing to bomb at these workout shows.
0:44:47 Not like at their hour huge show, but like at workout shows, super elite comics will go up there and be like, I’m just going to do, cause they know that you have to be willing to eat shit to come up with something really good.
0:44:52 And sometimes you’ll watch them like bomb and, and your own insecurities flare up.
0:44:57 You’re like, oh my God, this is like, I can’t believe like all these people are going to be like, you suck, you know?
0:44:59 And these guys don’t care.
0:44:59 They don’t care.
0:45:03 Cause they know that’s, they know you have to train to get stronger.
0:45:04 It’s so beautiful.
0:45:11 You know, when Josh Waitzkin was on this podcast and he, he also did a conversation with Rogan, which is different.
0:45:15 And if somebody is interested in this stuff, they should check out both because they’re complimentary conversations.
0:45:18 But Josh was this child prodigy chess champion.
0:45:22 And then went on to do a bunch of other things at extremely high level.
0:45:27 He talks about the need and his lack of fear, which is very admirable for cutting ties with your previous self.
0:45:31 Just being willing to say, you know what, like that was a NBA championship.
0:45:33 He works with the Boston Celtics.
0:45:34 So this is very relevant right now.
0:45:35 Or, but that was last year.
0:45:36 We’re a new team now.
0:45:38 We’re not the defending champions.
0:45:38 Yeah.
0:45:47 Or musician had a platinum album or, or this was a particularly successful podcast run and just cut ties with it and be willing to just go completely now and future.
0:45:59 You mentioned Rick, one of the things that I’ve benefited so much from being friends with Rick, in addition to the fact that I just adore the guy, is that he has so many stories about things from the past.
0:46:03 If you ask him, but he never brings that stuff up, you know, he’ll, he’ll indulge you.
0:46:09 If you say, I tell me a story about Joe Strummer or something, he’ll tell me, but he really lives now and forward.
0:46:09 Yeah.
0:46:13 And I think it’s the wait skin that says, you know, you want, you don’t want to be on the train of life.
0:46:20 You want to be at the strap to the front end, you know, experiencing space and time as it’s unfolding, which is a very philosophical way to put this.
0:46:28 But that challenge of cutting ties with your previous self to continue to evolve your craft is so hard, but it’s exactly what you’re describing.
0:46:38 I mean, like I had this rule, I had this rule early on that I think it was, I was just lucky that I told myself this, which is that I recorded an album, I think in 2010.
0:46:45 And, you know, I, you kind of want to get like a special and a deal, but I, I didn’t have one.
0:46:58 So I, I’ve recorded an album and I put out the album and at that time, you know, people are buying these comedy albums and you start starting to stream stuff.
0:47:01 And also physical copies are still a thing because this is like 2010.
0:47:05 And so this was my work.
0:47:11 Like I, from when I started standup to this album, this was like the best I could do.
0:47:11 Right.
0:47:17 This was all the, all my best standup and I put it out and like, yeah, I mean, I had some marginal success with it.
0:47:19 Like I was selling a lot of copies or whatever.
0:47:30 Well, I told myself that even though I was not a ticket selling comedian, that everybody who was at a show had heard that album, like that they all knew it, which was completely not true.
0:47:36 But by doing that to myself, it made me go, well, I need a new hour.
0:47:36 Right.
0:47:49 So that, I was lucky that I thought that way because I could have stayed doing a lot of that album because those were like really, like really worked out bits that would just crush.
0:47:56 But I was just like, I’ll, I knew that like, I wouldn’t move on and evolve if I just kept doing them.
0:47:59 And that was a thing that I, and then I, the next thing I did was another album.
0:48:00 And I did that again.
0:48:03 I was just like, I got to like drop this stuff and move on.
0:48:10 And that’s, I think what helped me and a bunch of other comics who like now we’re in the practice of like shooting specials.
0:48:13 And then you just drop all of it and you go back to square one.
0:48:18 But like that helps you to continue being creative in, in standup.
0:48:19 You have to just drop stuff.
0:48:20 I love it.
0:48:24 And I think this pertains to so many, basically all creative forms.
0:48:30 As many of you know, I’ve been taking AG1 daily for more than 13 years.
0:48:34 However, I’ve now found an even better vitamin, mineral, probiotic drink.
0:48:40 That new and better drink is the new and improved AG1, which just launched this month.
0:48:47 This next gen formula from AG1 is a more advanced clinically backed version of the product that I’ve been taking daily for years.
0:48:51 It includes new bioavailable nutrients and enhanced probiotics.
0:48:57 The next gen formula is based on exciting new research on the effects of probiotics on the gut microbiome.
0:49:07 And it now includes several specific clinically studied probiotic strains that have been shown to support both digestive health and immune system health, as well as to improve bowel regularity and to reduce bloating.
0:49:17 As someone who’s been involved in research science for more than three decades and in health and fitness for equally as long, I’m constantly looking for the best tools to improve my mental health, physical health and performance.
0:49:26 I discovered and started taking AG1 way back in 2012, long before I ever had a podcast, and I’ve been taking it every day since.
0:49:29 I find that it greatly improves all aspects of my health.
0:49:31 I just feel so much better when I take it.
0:49:36 With each passing year, and by the way, I’m turning 50 this September, I continue to feel better and better.
0:49:39 And I attribute a lot of that to AG1.
0:49:45 AG1 uses the highest quality ingredients in the right combinations, and they’re constantly improving their formulas without increasing the cost.
0:49:48 So I’m honored to have them as a sponsor of this podcast.
0:49:55 If you’d like to try AG1, you can go to drinkag1.com slash Huberman to claim a special offer.
0:50:01 Right now, AG1 is giving away an AG1 welcome kit with five free travel packs and a free bottle of vitamin D3 K2.
0:50:10 Again, go to drinkag1.com slash Huberman to claim the special welcome kit with five free travel packs and a free bottle of vitamin D3 K2.
0:50:13 Today’s episode is also brought to us by David.
0:50:15 David makes a protein bar unlike any other.
0:50:20 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
0:50:25 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
0:50:28 This is 50% higher than the next closest protein bar.
0:50:30 David’s protein bars also taste amazing.
0:50:32 Even the texture is amazing.
0:50:39 My favorite bar is the chocolate chip cookie dough, but then again, I also like the new chocolate peanut butter flavor and the chocolate brownie flavor.
0:50:41 Basically, I like all the flavors a lot.
0:50:42 They’re all incredibly delicious.
0:50:47 In fact, the toughest challenge is knowing which ones to eat on which days and how many times per day.
0:50:50 I limit myself to two per day, but I absolutely love them.
0:50:59 With David, I’m able to get 28 grams of protein in the calories of a snack, which makes it easy to hit my protein goals of one gram of protein per pound of body weight per day.
0:51:03 And it allows me to do so without ingesting too many calories.
0:51:08 I’ll eat a David protein bar most afternoons as a snack, and I always keep one with me when I’m out of the house or traveling.
0:51:16 They’re incredibly delicious, and given that they have 28 grams of protein, they’re really satisfying for having just 150 calories.
0:51:32 If you’d like to try, David, you can go to David protein dot com slash Huberman again, that’s David protein dot com slash Huberman on the topic of the the finding the material humorous or being excited about the material being crucial to how it lands with the audience.
0:51:34 I’m going to make this very brief.
0:51:43 When I was an undergraduate, I was interested in what makes something funny, the psychology and neuroscience of humor, and there wasn’t a whole lot of neuroscience on it at that time.
0:51:54 But the basic takeaway from the literature, as I recall, was that the listener thinks that a narrative is going one way, and then there’s this surprise element, something you didn’t anticipate coming.
0:51:57 I think that characterizes a lot of bits and a lot of jokes.
0:51:58 100%.
0:51:59 Whoa, it’s the pop.
0:52:09 However, I’ve also seen you do bits, and other people do bits, where you’re headed down a trail, and I’m thinking, oh, no, he’s not going there, is he?
0:52:13 And you go there, and that’s hysterical also.
0:52:13 Yeah.
0:52:15 So is there a name for this, or how does it work?
0:52:17 No, I think, I mean, you’re right.
0:52:28 The most basic necessity for, I think, comedy at a very baseline level to explain it or define it is the element of surprise, right?
0:52:33 The surprise is, like, so it’s that thing, if you go, I know where this is going, you’re not going to react the same way.
0:52:35 If it gets you, it’s, oh, my God.
0:52:48 But that second description of, like, is that person going somewhere, I think that satisfies something in human beings, which is somebody saying the thing that we all want to say.
0:52:51 And you can’t say it.
0:52:52 You can’t say it.
0:52:54 You can’t say it in polite society.
0:52:57 You can’t say it at a nice dinner function.
0:52:58 You can’t say it at work.
0:53:01 And you’re just like, God, this is what I think.
0:53:02 And you know other people think it.
0:53:06 And then the guy’s up there, and he’s going, like, hey, you want to hear some shit?
0:53:11 And, like, somebody says it, and everyone goes, this is, it becomes a release.
0:53:17 It’s a release of, like, oh, he’s saying the thing that we all wish we could say.
0:53:25 And you’re saying it, you know, it’s a very particular thing because it actually is, it works because you’re in that building, too.
0:53:31 It works because you’re, you all have the unspoken agreement that this is a place to do this in, right?
0:53:32 It’s still different.
0:53:37 Like, if I just walk up to you on the street and start saying that shit, you’re like, Jesus Christ, dude.
0:53:38 Like, you’re a psycho.
0:53:39 Lock him up.
0:53:39 Yeah.
0:53:41 It’s like, but, like, in this context.
0:53:47 So both things are, satisfy something, I think, in the humor realm, right?
0:53:49 The element of surprise will always be something, like the unexpected.
0:53:56 But there’s also this, like, condition I think we live with where we go, we all think this, but we can’t say it.
0:53:59 And that’s a very satisfying thing when somebody says it.
0:54:05 Well, I had the great benefit of getting a sneak peek at bad thoughts.
0:54:06 Oh, yeah.
0:54:06 Thanks.
0:54:07 And it’s amazing.
0:54:09 People should definitely check it out.
0:54:18 And I don’t want to give anything away, but the second one in the sequence that I watched, I thought, like, there’s no way he’s doing this.
0:54:19 And it just kept coming at me.
0:54:20 And I was like, there’s no way.
0:54:22 Went to sleep last night.
0:54:24 And this doesn’t happen to me in a long time.
0:54:26 I woke up laughing.
0:54:26 Oh, yeah.
0:54:28 Which is a wonderful experience.
0:54:28 Yeah, it is.
0:54:34 There are only a few states of mind and body that you wake up in and you’re like, well, that was amazing, you know.
0:54:34 Yeah.
0:54:36 And I woke up laughing.
0:54:37 So it’s seeded into my unconscious.
0:54:41 So now I’m worried I’m going to say some of the things that you said.
0:54:41 I hope you do.
0:54:50 But one thing that occurred to me in watching Bad Thoughts is that you’re not just a phenomenal comedian, but you’re also a really good actor.
0:54:51 Oh, thank you.
0:54:58 And a number of comedians seem able to act, which is surprising to me for reasons that don’t make any sense to me.
0:54:59 I know.
0:55:04 You know, if you look at athletes often are terrible actors.
0:55:04 Yes.
0:55:12 I mean, some of the best acting that athletes have done is when they’re playing kind of a buffoon or they’re supposed to not be able to act well.
0:55:14 I think of some of like the Naked Gun movies and things like that.
0:55:15 Shout out to OJ, right?
0:55:15 To OJ, right?
0:55:17 I mean, he’s not a good actor.
0:55:17 Yeah.
0:55:20 And it worked because he wasn’t a good actor.
0:55:20 Yeah.
0:55:21 But you’re a very good actor.
0:55:22 Thank you.
0:55:23 Like, did you train for it?
0:55:25 I loved making people laugh.
0:55:30 And the first thing I did like in performing was, you know, I did like a play as a kid.
0:55:35 I did an improv troupe at 14, which is pretty young to be in an improv troupe.
0:55:36 I did that for like a summer.
0:55:39 And my whole thing was I wanted to make movies.
0:55:43 Like, I had a plan when I was in college.
0:55:48 I had the communications track, so we would do TV radio production.
0:55:52 And when we had video projects, I would always do like comedy things.
0:55:53 And everybody would be like, what are you doing?
0:55:54 Why are you making this?
0:55:58 Like, you’re supposed to be making like a video about the soccer program, you know?
0:56:04 And I’m like, this is a capsule you put in your ass and it freezes your shit.
0:56:07 Like, I would make like diarrhea commercials and they were like, don’t do that.
0:56:10 But this is the stuff that would make, I was like making me laugh.
0:56:15 And I wanted to make movies and I just was like, you know, that was what I wanted to do.
0:56:22 And then I moved out here and I had learned, I knew that at the time some of these big comedy
0:56:31 movie people were a product of SNL and that those people were usually products of Second
0:56:33 City or the Groundlings.
0:56:39 And since I moved to L.A., the Groundlings were big in L.A., the, it’s the improv school
0:56:42 and a performance plug they put on shows.
0:56:44 I was like, that’s what I’ll do.
0:56:46 I’ll just go to the, to the Groundlings.
0:56:53 And I took some classes there and I, I got through a few levels, but I, I had, I got into
0:56:54 standup shortly thereafter that.
0:56:57 Some of my improv friends were like, you should try standup.
0:57:02 And I got so hooked by standup, but I, and I also saw a path because I was also like,
0:57:03 well, you have to make a living.
0:57:03 Right.
0:57:10 And the actor’s life to me is so unsettling with like, you’re on a show.
0:57:12 And then they’re like, I don’t have a gig anymore.
0:57:18 Like to me, the fact that standup, even though it’s very, very, very low pay, especially like
0:57:23 as you’re getting into it, the fact that you can just like keep doing it, like to me, like
0:57:25 made sense that like soothed me.
0:57:32 And I, I feel like, you know, I kind of stopped training as far as I did another acting class
0:57:37 in L.A. at that time, like early on, but I, um, I always just wanted to keep doing it, you
0:57:37 know?
0:57:42 And so every once in a while I would make like a short film, like I made a few short films
0:57:46 with friends or like, you know, comedy, comedy shorts.
0:57:51 Um, and I auditioned for some things, you know, I did small parts here and there, but
0:57:55 I never really got to do all the, the types of things I wanted to do.
0:58:00 So this show became like this incredible opportunity where I was like, where are we going to tell
0:58:01 this type of story, this type of story?
0:58:06 Like, cause it’s, it’s essentially a collection of short stories is what, what the show is.
0:58:06 Right.
0:58:09 And some of them are self-contained.
0:58:12 Some of them are two part, three part, but it allowed me as an actor.
0:58:15 To play all these different roles, which was like, so fun.
0:58:19 It felt like I was doing like 20, like the 20 years I didn’t really act that much.
0:58:23 I got to like throw in all these different characters in the show.
0:58:26 Well, you’re a very fine actor.
0:58:26 Thank you.
0:58:29 As they say, it was, I was like, oh, he’s acting.
0:58:31 He’s, this isn’t just, you know, standup.
0:58:31 Yeah.
0:58:33 You know, standup is its own thing.
0:58:39 Um, in previous Netflix specials, but I’ve also seen you do these in, uh, these bits in
0:58:41 smaller clubs, like at the belly up in Aspen.
0:58:42 That’s right.
0:58:42 Smaller place.
0:58:42 That’s right.
0:58:46 Where we just coincidentally wore the exact same clothing.
0:58:49 So we’re same flannel, same jeans, same Adidas.
0:58:50 That was really weird.
0:58:50 That’s DNA.
0:58:51 We did not coordinate.
0:58:51 That’s DNA.
0:58:52 That’s DNA.
0:58:52 That’s DNA.
0:58:56 And the, the, um, cosmic correspondence of the butterfly effect.
0:58:56 That’s, that’s, yes.
0:59:00 I was like, my dad was trying to explain to me at one point.
0:59:06 Um, you do voices very well, in particular, the voices of your kids.
0:59:11 And you’re able, I always think that, um, when somebody, uh, impersonate somebody else,
0:59:15 it’s about grabbing the key elements and like not the whole piece.
0:59:18 They don’t like turn around and like come back as you know, like, right.
0:59:21 Like some people can just grab a few key elements of somebody.
0:59:23 In this case, someone we’ve never met.
0:59:29 It was your sons and we feel like we know them and we’re getting the, like, what clearly
0:59:32 are key features of their personality coming through.
0:59:35 Do you practice those or you just observe and it just is kind of embedded in you?
0:59:36 I think it’s observed and embedded.
0:59:41 And I think in that case in particular, cause with your kids, there’s this thing that happens
0:59:44 where you talk about your kids a lot, not on stage.
0:59:49 In other words, you know, I’m talking to my sisters or I’m talking to a friend about the
0:59:49 kids.
0:59:56 So you’re, you’re kind of like, you get this extra practice about them because they
0:59:59 are so much something that people always are like, how are your kids?
0:59:59 Right.
1:00:01 And so you’re just like, Oh, I got home.
1:00:02 This little shit came in.
1:00:04 He was like, Hey, fucking pick me up.
1:00:07 You know, like, so you start like doing impressions.
1:00:07 Which one is that?
1:00:08 That’s the little guy.
1:00:08 Oh yeah.
1:00:10 He sounds like a piece of work.
1:00:12 He is a piece of work, dude.
1:00:14 He is something else.
1:00:16 He’s like, it’s so funny.
1:00:19 We call it, sometimes we call him little Joe Pesci cause he’s just like, what the fuck?
1:00:21 We’re like, yo man.
1:00:23 Like, I don’t say that in front of him.
1:00:24 He’s six.
1:00:24 Oh my goodness.
1:00:25 He’s six.
1:00:28 And he’s like, he’s fucking, fucking with me all day, dad.
1:00:30 Did he get that from you or from your wife?
1:00:31 I feel like it’s more her.
1:00:32 I feel like she’s got those.
1:00:33 I’ll have to ask her.
1:00:38 She’s got those Hungarian roots where they, like when I was a kid in our house, there
1:00:39 was not a lot of cursing, dude.
1:00:41 Oh no, I’d get whacked if I, oh yeah.
1:00:46 No, no, I hit, but you know, I think if I talk back, it only happened twice in my life.
1:00:46 Yeah.
1:00:47 I spoke back.
1:00:49 I won’t say to which parent and I got hit.
1:00:50 Okay.
1:00:52 Nowadays people are like, oh, he was beaten up.
1:00:52 I’m fine.
1:00:52 Yeah.
1:00:53 Okay.
1:00:55 I didn’t, I don’t swear at people.
1:00:55 Yeah.
1:00:56 Very often.
1:00:57 It’s an extreme circumstance.
1:00:58 Yeah.
1:00:58 So, okay.
1:01:00 So, but he swears all the time, apparently.
1:01:01 Dude.
1:01:03 I mean, to the point where we’re, I mean, like,
1:01:06 I know people, whenever you talk about this, people are like, you’re a bad dad.
1:01:08 I’m like, shut the fuck up.
1:01:10 Like, you’ve never been around.
1:01:13 Like, these boys are, I have two little wild dudes.
1:01:16 They’re, by the way, I always share stories of the, of like extremes.
1:01:21 Like, they’re sweet, adorable, loving, wonderful kids.
1:01:21 Right.
1:01:26 But they’re just two little dudes who like, I come home and they’re like, it’s torture time.
1:01:31 Like, they call it torture time where like, I lay down and then they just get to like, fuck me up.
1:01:34 And then they’ll think they’re stronger than me.
1:01:36 And I’m like, bro, like, let me, do you want to feel this?
1:01:42 And then I just put them in like some crazy, you know, wrap where they, they go, okay, okay, okay, okay, okay.
1:01:43 I’m like, yeah.
1:01:44 How old’s the older one?
1:01:45 He’s nine.
1:01:45 He’s nine.
1:01:47 Dude, I get home every day.
1:01:48 He’s like, check this out.
1:01:51 He takes off his shirt and he’s like, he flexes.
1:01:52 Oh, yeah.
1:01:54 He’s like, I’m going to be so jacked by high school.
1:01:56 I’m like, yeah, yes, probably.
1:01:57 And he’s lean.
1:02:00 Like he’s got like, he’s got the, the body for it.
1:02:04 He’s going to like, we go to the park and he’s just sitting there doing pull-ups and he’ll bring weights.
1:02:06 He’ll bring weights to the park.
1:02:08 And you see like other kids.
1:02:09 Dude, that’s the age to start.
1:02:11 There’s an Instagram account of this guy.
1:02:13 I’ll dig it up for the, for the captions.
1:02:20 His daughter is probably 11 and she’s doing pull-ups with a 45 pound plate and ankle weights strapped to her waist.
1:02:21 Really?
1:02:23 And she’s doing pull-ups to the chest.
1:02:25 She’s not, you know, built yet.
1:02:31 She’s clearly before puberty and she’s just, but just, oh my goodness.
1:02:34 That you just imagine like the tendon strength, the joint strength.
1:02:36 Going to be, yeah, a little gymnast perhaps.
1:02:40 He’s so into it talking about six packs.
1:02:42 I feel like I could have a six pack soon.
1:02:42 I’m like, yeah, sure.
1:02:43 Keep going, man.
1:02:44 He goes, why don’t you have one?
1:02:47 I’m like, just fucking, he’s already busting your balls.
1:02:53 You told me a story once over dinner about your son learning piano.
1:02:54 I don’t know if you remember that.
1:02:55 I think it was the younger one.
1:02:58 And it was something like, you know, like how’s piano going?
1:03:01 And you’re like, and you’re saying, he goes, it fucking sucks.
1:03:04 You know, like that’s, it sounds like that’s his response.
1:03:06 He’s just, he’s ready to pop back all the time.
1:03:08 Always, no, he’s completely ready.
1:03:13 He, um, he, the funniest thing that he did recently was, um, we’ve, they both go to jujitsu.
1:03:14 Okay.
1:03:17 And, uh, the older one’s really thriving.
1:03:23 Like he’s, he has a skill for it, you know, he’s, and he’s doing it well, moving up.
1:03:27 And the younger guy, I mean, you know, he’s like a puppy, like just a little, it started
1:03:28 when he was five.
1:03:30 Like they’re just, it’s just different, right?
1:03:31 You’re pretty young.
1:03:36 And so we’re, we’re at class and he goes, I’m not doing this anymore.
1:03:37 I’m like, what do you mean?
1:03:39 He goes, I’m too busy, man.
1:03:40 And I go, what?
1:03:43 He goes, he goes, my schedule.
1:03:44 I go, your schedule.
1:03:47 I go, okay, tell, tell the instructor.
1:03:54 So that guy comes over, you know, and he goes, Hey, uh, how, you know, how, how’d you enjoy
1:03:56 class today, Julian?
1:03:58 And he was like, good, but I’m done.
1:03:59 And he goes, what do you mean you’re done?
1:04:01 And he goes, I’m too busy, man.
1:04:04 He’s like, what are you, what are you too busy with?
1:04:05 He goes, I have kindergarten.
1:04:06 I have Spanish.
1:04:06 I have drums.
1:04:07 I don’t have time for this.
1:04:11 And I go, I’m sitting there like, this is insane.
1:04:14 And that guy goes, but you know what?
1:04:16 You got to be strong in this world, don’t you?
1:04:16 And he goes, yeah.
1:04:19 He goes, yeah, there’s no option for being strong.
1:04:25 So because you can’t have the option to not be strong, right?
1:04:26 And then Julian’s like, that’s right.
1:04:27 He’s like, great.
1:04:28 So I’ll see you Thursday.
1:04:30 And he goes, I told you I’m way too busy.
1:04:33 And then he just was like, I’m not doing this anymore.
1:04:34 I’m like, okay, dude.
1:04:35 He’s done?
1:04:36 He’s done.
1:04:38 He can really advocate for himself.
1:04:40 He definitely advocates for himself.
1:04:46 I’ve never been the type where you have to do these.
1:04:53 I feel like the fun thing about a kid, boy or girl with sports, is expose them to a lot of sports.
1:04:58 And I don’t want to like, you know, go, you have to do these.
1:05:00 Like, whatever sport you like, you can do that one.
1:05:03 Clearly, like, this wasn’t the one that drew him in enough.
1:05:04 And I’m totally fine with it.
1:05:05 It’s like, cool.
1:05:06 You want to try tennis?
1:05:07 You want to try soccer?
1:05:09 You want to, like, I’ll let him try all the sports.
1:05:11 I want them to be in activities.
1:05:14 But I’m not going to be like, you have to do all these sports, you know?
1:05:18 Meanwhile, they’re becoming comics in their mind.
1:05:19 Oh, they’re, yeah.
1:05:20 Both parents are comics.
1:05:20 They’re funny dudes.
1:05:21 They are very funny.
1:05:22 Yeah.
1:05:24 And they love to laugh.
1:05:32 And it’s fun because you see kids, when a kid says something that’s genuinely funny and you start laughing, you see, like, that look in their eye.
1:05:33 They’re like, oh, that was, that’s cool.
1:05:35 Then you just try to, like, do it again.
1:05:37 And if they do it too much, you’re like, yeah, it’s not funny anymore.
1:05:38 You can’t do it that much.
1:05:39 Yeah.
1:05:48 That is a perfect cue for me to ask what I was going to ask earlier when we were talking about when you are amused by something, you really delight in telling this bit.
1:05:49 Yeah.
1:05:51 It impacts the audience and how it lands.
1:05:56 There’s a very famous patient in neuroscience, probably the most famous patient, his name is H.M.
1:05:58 It’s a, you know, we don’t know his real name.
1:06:03 He’s dead now, but he had a lesion to his hippocampus, this brain area involved in memory.
1:06:06 And he was studied extensively for decades.
1:06:09 And most of what we know about human memory is from this guy.
1:06:12 All the other stuff we know from mouse studies, a little bit from monkey studies.
1:06:12 Wow.
1:06:20 So there’s a very well-known study where you go in and he has no retrograde memory.
1:06:22 He can’t remember anything that you told him before.
1:06:24 Like within a matter of seconds, he forgets it completely.
1:06:26 And they’ve tested this every which way.
1:06:26 Okay.
1:06:27 Holy shit.
1:06:28 His brain is now in a jar.
1:06:29 It’s been scanned, et cetera.
1:06:32 But so the study goes something like this.
1:06:38 You go in and you tell H.M. a joke and he laughs and he thinks it’s very funny.
1:06:41 Then you leave, you come back, and he doesn’t remember who you are.
1:06:43 This has been tested again and again.
1:06:44 He’s not fibbing.
1:06:44 Okay.
1:06:49 And there are a number of ways that you can measure this, especially if you make it, sadly,
1:06:51 like some survival-based things.
1:06:55 Like you tell him the joke again and he laughs again, but a little less.
1:06:58 And the next time a little less and a little less.
1:07:01 And eventually he’s like, yeah, that’s not really funny.
1:07:01 Yeah.
1:07:07 Same joke, he does not remember the joke, but there seems to be some unconscious memory
1:07:09 of the joke, which I always found fascinating.
1:07:14 So it’s like, it’s almost like the narrative around something, we get saturated to it.
1:07:20 We’re all familiar with a friend at a dinner party that tells a joke and everybody laughs.
1:07:24 And then they make the cardinal mistake, which is to tell the joke again at the same dinner.
1:07:26 And it just burns it.
1:07:29 It burns it there and it burns it the previous time.
1:07:33 I mean, I’m not asking you to be a neurologist or a neuroscientist, but what do you think
1:07:34 is going on here?
1:07:38 Not necessarily in HM and the patient, but there’s something about telling that funny punchline
1:07:43 twice that you just, I feel like men, like guys seem to do this more.
1:07:44 It’s like, you got it.
1:07:45 You nailed it.
1:07:47 Do not tell the joke again.
1:07:52 Well, every guy thinks he can fight, fuck, is funny, and can drive.
1:07:55 Those are the four things that every guy thinks he’s awesome at.
1:07:57 And you’re lucky if you’re marginal at one.
1:07:59 Every guy thinks, you know what I mean?
1:08:01 Every dude is like, I can do it.
1:08:01 I can drive.
1:08:02 I’m hilarious.
1:08:03 I can fight chicks.
1:08:05 Like every guy has this thing.
1:08:08 And then the more self-aware ones go like, I’m not good at these.
1:08:09 I’m good at this one.
1:08:10 So I’ll train.
1:08:11 You know what I mean?
1:08:12 Like that’s-
1:08:12 Cross train.
1:08:13 Cross train, man.
1:08:14 You got to do them all.
1:08:17 But the funny thing is when you were talking about HM, what I thought you were going to,
1:08:25 the point you were making is that you go back in and it’s not HM that is not laughing anymore
1:08:26 at the funny thing.
1:08:29 It’s that the person telling is that you lose something.
1:08:32 Because there is this thing in stand-up that is like a phenomenon.
1:08:37 Like I don’t have the answer to, but any comedian you talk to will tell you that this is true.
1:08:40 Where you go and you say this thing, right?
1:08:47 It might be like your opening thing or it could be a couple minutes in and you say the joke.
1:08:49 You tell the thing and it kills.
1:08:52 And you’re like, fuck yeah, this is awesome.
1:08:54 You know, like your brain just goes like, lock it in.
1:09:02 And then the next night you go and you say it and it gets laughs, but it’s like, it’s a little less.
1:09:08 And then this progresses, like you keep doing shows and it’s like two months later and you’re
1:09:11 like, the thing’s like not, it doesn’t really work.
1:09:15 And you go listen to like, like, I think I’m saying it the same way.
1:09:20 It’s like, there’s this, like, sometimes there’s this thing where it’s like a, there’s like a magical
1:09:26 quality of like, if it just streamed out of you once in this setting, in this room, at this moment,
1:09:32 there’s something about the way that you said it and the timing with which you said it,
1:09:34 that it evoked all this laughter.
1:09:40 And that for some reason, this thing no longer connects and just, it doesn’t register.
1:09:46 And you, you try to do the analysis of why that is the case.
1:09:49 And you, you essentially just end up doing this.
1:09:53 You’re just like, I don’t know why, but it just stopped being funny to all new audiences.
1:09:54 It killed over here.
1:09:55 It doesn’t work here.
1:09:56 So interesting.
1:10:04 I’m obsessed with mainly two things, time perception and state changes in the human brain.
1:10:07 Like we know so much about REM sleep and slow wave sleep.
1:10:11 We know very little about waking states, like alert and focused, or like we have these terms,
1:10:13 but like, there’s so much more going on there.
1:10:19 And so the question is this, we’re at a club or a stadium and you’re going to go on, but I go on
1:10:22 first, which means my bit sucks.
1:10:23 It just sucks.
1:10:23 Cause I’m not a comedian.
1:10:29 Someone else goes on, let’s say, um, Brian Holtzman, I find very funny.
1:10:29 Yeah.
1:10:29 Yeah.
1:10:30 He’s good.
1:10:30 Right.
1:10:32 I mean, when he’s, when he’s on, he’s really on and very funny.
1:10:35 Um, Holtzman goes on and does really well.
1:10:36 Yeah.
1:10:37 Who do you want to follow?
1:10:38 Holtzman.
1:10:44 Because the crowd is, is in a state of being ready to, to receive the jokes.
1:10:44 Exactly.
1:10:45 Yeah.
1:10:45 Yeah.
1:10:53 I feel like when you’re, when you’re newer, the, probably the typical answer for most comedians
1:10:55 would be like, I want to follow the guy that didn’t do well.
1:10:56 Right.
1:11:01 Cause then like I can save the day, but the longer you do it, you realize that’s not actually
1:11:09 like you actually want the guy in front of you to do well, even really well, because it does
1:11:12 generate this thing of like, this is what this is.
1:11:14 We’re at a place of doing this.
1:11:15 It’s jokes.
1:11:16 It’s fun.
1:11:20 And you know, we kind of borrow the term, ride their wave.
1:11:21 Like that guy just created a wave.
1:11:25 And if you can jump on it, sometimes you have to reset, you have to like, you know,
1:11:30 you’re kind of letting the audience know this is a different thing, especially if they like
1:11:31 absolutely murder.
1:11:37 Like if they destroy, you’re like, whoa, like you just kind of go, yeah, I’m a, I’m a new
1:11:38 person.
1:11:41 And the thing is you don’t want to go like, I’m scared that that happened.
1:11:48 You just go, this is my thing now, you know, but, but you have them in the state of this
1:11:50 is we’re here to laugh.
1:11:56 Whereas the guy who just like ate shit, they are all like, what the fuck is this?
1:11:59 And then, you know, they basically dug a hole.
1:12:03 So then you go up there being, you’re, you’re now the person that has to like set the table
1:12:07 and be like, so I know that last thing felt like a fucking eulogy.
1:12:13 So now I will try to get you out of feeling the way you feel and make you understand that
1:12:14 it’s joke time.
1:12:19 You’ll, you’ll often start slower by following the person that did poorly, right?
1:12:21 You think it’s, oh, you’re funny.
1:12:22 It’s now going to go well.
1:12:24 You have to like cook it back up.
1:12:28 So following the, the good comic is always the better choice.
1:12:31 I’m thinking of, I’m giving toasts at weddings.
1:12:31 Yeah.
1:12:35 Like if somebody gives a really great toast, giving the next toast, you’re saying, oh,
1:12:36 that’s a hard act to follow.
1:12:40 No, actually it’s an easy act to follow because everyone’s just kind of basking in whatever
1:12:41 just sounds, sounds similar.
1:12:42 That’s right.
1:12:45 State changes, whether or not we’re talking about running or you’re talking about cannabis
1:12:49 or you’re talking about, um, whatever it is.
1:12:54 I mean, I, I find that so much of the creative process or the constructive process, science
1:12:57 or comedy or whatever is about accessing these states.
1:13:02 And we learn how to do it through what kind of becomes an unconscious process, but you know
1:13:04 how to get there again and again.
1:13:07 And so much of becoming a professional is about going through the peaks and valleys of,
1:13:09 you know, bombing and coming back.
1:13:10 Totally.
1:13:18 You know, so I’m curious before you go out on stage now, given the size of the crowds is
1:13:22 just the kind of memory of what’s about to happen sufficient to put you in state.
1:13:27 So the thing is the longer you do it and the more shows you do, you’ve kind of performed
1:13:28 in every state.
1:13:33 Sometimes you have to remind, I like to remind myself that I’m at my funniest and I’m, I’m
1:13:40 the best version of myself on stage when I have a silly mindset going, meaning like,
1:13:45 just, just like, like goofing off, like being, like being a kid almost.
1:13:52 So if I’m backstage and I have you in there and I’m just saying, you know, I’m like poking
1:13:55 you, not like roasting you, but like, you know, being silly.
1:13:56 I can tell you, we’re related.
1:13:56 I can tell you.
1:13:57 Yeah.
1:13:58 Just like being silly.
1:14:04 I feel like that mindset is like the best version of me to go on stage.
1:14:06 And you can forget it by, I forget it all the time.
1:14:14 Cause I’ve performed tired, upset, sad, anxious, like I’ve performed in every possible state,
1:14:18 but I do like to, to tell myself like, oh yeah, don’t forget.
1:14:21 Kind of like get yourself into this silly state.
1:14:24 I also like some, like I’m kind of an introvert, right?
1:14:29 Like there’s some, there’s some true extrovert comics, like Buddy Burt’s like a true extrovert
1:14:32 and like his green room before a show will have like 80 people in it.
1:14:37 And I’m like, what, like, I like my green room to have either just me or like two or
1:14:42 three people and like chill energy, but still like, it’s still loose, right?
1:14:45 It’s not like a serious thing, but like loose fun.
1:14:48 And that gets me into the mindset of like, this is going to be fun.
1:14:54 I look over my set list, you know, like I, I’ll check in on, you know, you listen to like
1:14:56 what the crowd’s like and you’re like, oh, they sound, they sound hot.
1:14:58 Like that kind of gets you excited.
1:15:03 But I just try to, I try to embrace that mindset of like, let’s have, like, let’s have fun.
1:15:04 Let’s have fun.
1:15:08 That, that puts me in a, in a good place as a performer on stage.
1:15:12 Do you watch a lot of comedy, like the greats, the, like, do you?
1:15:17 I don’t watch a lot of comedy anymore.
1:15:22 I would say like, I, as a kid, I mean, I think the reason you kind of follow this path is
1:15:24 because you’re, you’re just such a huge fan of it.
1:15:31 So like growing up, I watched a lot of the, you know, evening at the improv, Def Jam, specials,
1:15:35 like a lot of, you know, it was also like specials were truly special, right?
1:15:38 Cause there was like, there was like six specials, maybe a year.
1:15:38 Eddie Murphy.
1:15:39 Yeah.
1:15:44 Eddie and Chris Rock and Carlin and like all those guys would like put out a special.
1:15:47 I mean, once every few years.
1:15:51 And there was only a few places, you know, HBO was just like the place.
1:15:54 And then Comedy Central became the other place.
1:15:59 HBO was premium, like really elite, like huge, huge talent.
1:16:01 And then Comedy Central was kind of everybody else.
1:16:07 And then now the landscape’s changed where, you know, we get, I don’t know, man, I feel
1:16:09 like there’s 300 specials a year, right?
1:16:12 Like, cause you can release them on, they’re on Netflix, they’re on Max, they’re on Hulu,
1:16:14 they’re on Amazon, they’re on YouTube.
1:16:18 Like there’s just, you’re bombarded with, it’s great in one regard for standup because
1:16:22 it speaks to how popular standup is and it’s so accessible and it’s cool that so many people
1:16:24 can put out their stuff.
1:16:27 But it’s just like overwhelming.
1:16:33 So I’ll only check out like, I feel like in the last couple of years, I’ve maybe seen
1:16:38 like two specials, you know, a lot of times I’ll start a special, turn it off after like
1:16:40 10 minutes, kind of want to see like what someone’s doing.
1:16:46 But I find, I find it personally hard to finish a special, but I also find it hard to watch standup
1:16:48 in the room, like at a club or something.
1:16:54 Like I get, I leave, like, I don’t mean like I leave the venue, I just leave the room.
1:16:57 Like it’s just harder for me to, I feel anxious.
1:17:02 I think it’s really about me internalizing what I feel like the feeling is on stage.
1:17:09 Especially if it’s not, like if it’s really, really good standup, then I sit there and I
1:17:10 go like, oh my God.
1:17:11 And I enjoy it.
1:17:17 But if there’s like any bit of it that like feels like maybe that’s not working or that
1:17:23 guy’s anxious or whatever, it reminds me of my own feelings on stage that are like that.
1:17:24 And I don’t want to be in that space.
1:17:27 So I like, I get, I leave the room and I’ll just go sit somewhere else.
1:17:32 I mean, so much of what we’re talking about today, I just realized is emotional contagion.
1:17:34 It really introduces this question.
1:17:39 This is very reductionist thinking, but how much of the success of a bit or a joke is the
1:17:42 emotion that the person telling it is carrying?
1:17:45 And how much of it is the actual words and content?
1:17:47 It’s probably that plus the rhythm and the timing.
1:17:48 There’s a lot of things.
1:17:49 It’s a combination of those things.
1:17:51 But emotional contagion is real.
1:17:54 You’re talking about it as a comedian watching comedy.
1:17:56 It kind of permeates you.
1:17:57 Is that what it’s called?
1:17:57 Emotional contagion?
1:17:58 Yeah, emotional contagion.
1:17:58 Really?
1:18:02 Some people are more emotional, emotionally permeable than others.
1:18:02 Yeah.
1:18:05 You know, we could put this on a spectrum.
1:18:10 We could even put it on the, so what used to be called the autistic spectrum, like people
1:18:15 who really contained in their emotions, like things don’t get them, but people are at the
1:18:16 far end of that spectrum.
1:18:22 They have a sensory sensitivity, you know, kids that are really like, like severely autistic,
1:18:26 you know, the amount of noise in a typical room is overwhelming.
1:18:27 It’s overwhelming, right.
1:18:33 I actually have discovered that that’s actually outside the brain, that their sensory endings
1:18:35 are tuned differently to the world.
1:18:37 They’re experiencing the world very, very differently.
1:18:44 You have these certain people get scared when they watch a movie and they jump when the monster
1:18:45 jumps out.
1:18:47 Other people are like less of a startled response.
1:18:49 I get startled.
1:18:50 I get startled.
1:18:50 Yeah.
1:18:50 Yeah.
1:18:52 I think that it’s natural to get startled.
1:18:57 I think that some people just have very kind of flat affect and some people can kind of
1:18:58 rot.
1:18:59 It’s like a seesaw.
1:19:00 And for some people, the hinge is tight.
1:19:02 It doesn’t necessarily mean they’re calm.
1:19:04 Some people are just like pissed off all the time and the hinge is tight.
1:19:06 Some people, they’re happy all the time and the hinge is tight.
1:19:09 Most people, that hinge can move.
1:19:13 And so this thing of emotional contagion is largely, this is what’s so interesting.
1:19:18 It’s largely fed through the way things sound, somewhat through faces, but largely through
1:19:19 the way that things sound.
1:19:24 And then there seems to be, and not a lot’s known about this yet, kind of a sixth sense
1:19:30 where actually an energy in the room can start to literally cascade from one person to the
1:19:30 next.
1:19:33 And this has been studied in animals with the fear response.
1:19:38 You can literally take an animal, scare it, take it out of that tube, put another animal
1:19:42 in there and it will show a fear response based on something molecular in the air.
1:19:42 Really?
1:19:43 Absolutely.
1:19:48 And they’re, I mean, they’re, hormones work within us, pheromones between two members
1:19:48 of a species.
1:19:51 They’re clearly pheromone-like effects.
1:19:53 We haven’t identified what those pheromones are.
1:19:54 Same thing can happen in crowds.
1:19:56 You can get a kind of a hysteria.
1:20:03 We do feel like, you know, the best, the best kind of experience as a comedian performing
1:20:08 is where you feel like the audience is one, right?
1:20:09 Like they are one.
1:20:12 It’s not 10,000 separate people.
1:20:14 It’s like, this is all together.
1:20:21 And that’s kind of like, when that’s going as well as it can go, that is like an incredible
1:20:21 rush.
1:20:25 And the feeling is that like, they do kind of mold.
1:20:30 It’s like they started as 10,000 people and then they just kind of become this one thing
1:20:35 and you’re, you’re kind of rocking this one entity out there together.
1:20:40 Same way that like the opposite when it’s like really bad.
1:20:45 It doesn’t feel like, you know, you can feel like, oh, they’re, they’re together in, in not
1:20:45 liking this.
1:20:50 This is one crowd going like, no, you know what I mean?
1:20:56 Like that feeling is, is the opposite of like bombing beyond like emptiness that you feel,
1:20:59 but you feel it like they are together.
1:21:02 They’re unified in, in how they feel about this.
1:21:06 This is why some people, including me, fear going to theater.
1:21:07 My sister loves theater.
1:21:11 We go to New York in the, um, in the fall for our birthdays and cause she loves theater.
1:21:12 We go to theater.
1:21:15 And if theater is great, it’s like amazing.
1:21:20 If theater is bad, like it leaves me feeling bad for the people.
1:21:24 Like the, the tone in the room is like, Ooh, it’s heavy, heavy.
1:21:25 It’s not like just like turn off the special.
1:21:28 It’s like, it’s, it sucks.
1:21:29 It takes you to a lower place.
1:21:31 Well, live is always, it’s just such a different experience.
1:21:32 You know what I think about?
1:21:36 I don’t know if there’s any science to this, but I always sometimes think about the fact
1:21:47 that I feel like comedy specifically as an art form might be the most involuntarily subjective.
1:21:53 Meaning that like, you know, if you look at like a photo or a piece of art, you might go
1:21:54 like, I don’t like that.
1:21:59 And then I might educate you in some way about it.
1:22:02 And then you kind of look at it differently.
1:22:05 And then maybe over time you go, you know, I actually love this painting.
1:22:06 Right.
1:22:11 Or like music is definitely one where you have like kind of an involuntary response, but
1:22:17 I have not cared for music and then actually started to like it more.
1:22:24 But I feel like comedy, it’s like, it’s not, you’re not really thinking when you like, like
1:22:27 when you laugh hard at something, you’re not like, Oh, I thought about it for a while and
1:22:29 I’m going to start laughing now.
1:22:29 Right.
1:22:30 Like you just, you laugh.
1:22:34 And if you don’t laugh, you’re just like, yeah, I don’t find that funny.
1:22:38 You don’t usually come back and go, you know, now that you’ve talked to me about it, I’m
1:22:39 going to start laughing.
1:22:45 Like it really is this experience where you just, it, it happens without.
1:22:49 So your, your kind of brain is telling you, this is what’s funny.
1:22:49 Right.
1:22:53 Like it, it’s happening like separate from you and there’s no faking it.
1:22:55 Like you’re either laughing or you’re not.
1:22:59 You got, if you laugh really hard, it’s like this, it’s this great experience, but you
1:23:02 can’t convince someone to laugh that hard.
1:23:05 A very important point that never occurred to me.
1:23:09 I love art history in part because I like art.
1:23:10 I’ve always liked art.
1:23:10 Yeah.
1:23:16 But by taking an art history class, I like literally fallen in love with certain artists and their
1:23:16 paintings.
1:23:23 And I, I look at certain paintings completely differently now, as you point out on the basis
1:23:28 of what I know about what the art represents, uh, the history of the artist.
1:23:33 Like if a joke isn’t funny to me or a bit, isn’t funny, I don’t care what the process was
1:23:34 for that bit.
1:23:35 I’m like, it’s just not funny.
1:23:36 It’s just not.
1:23:36 Yeah.
1:23:43 It seems like it’s one of the purest kind of, um, uh, yum, yuck or meh kind of things, which
1:23:44 is another point of neuroscience.
1:23:48 The nervous system has degrees of this, but it basically bins things very quickly into like
1:23:51 yum, like this is awesome or hilarious or whatever.
1:23:53 Um, yuck, like, oh, no.
1:23:54 And kind of meh.
1:23:55 Yeah.
1:23:58 They, they, there, there’s not a lot of very within each one of those bins.
1:23:59 There’s a lot of variation.
1:24:00 Yeah.
1:24:01 Love, love, love, hate, hate, hate.
1:24:04 But then, you know, but your brain makes a decision really quickly.
1:24:05 Very quickly.
1:24:06 About yum, yuck, or meh.
1:24:06 Right.
1:24:07 Right.
1:24:10 And, and, and like, especially with, with different arts, right?
1:24:15 Like, I mean, literally you look at the photo and your brain kind of tells you,
1:24:15 right?
1:24:20 Like, I just don’t feel like most of the time you’re not going to go back to that and
1:24:22 have a much different response.
1:24:23 Right.
1:24:26 I mean, uh, with comedy, you’re, you’re not going to do a response with art.
1:24:32 Like I, I also did, I did Spanish art history when I, when I was, um, studying in Madrid and
1:24:39 they would take us to the Prado museum and give us like our lectures in front of the pieces
1:24:39 of art.
1:24:45 And you just, yeah, your brain starts to not just appreciate, you start to fall in
1:24:48 love with the paintings and you go like, oh, I view this differently.
1:24:53 That type of experience doesn’t really, can’t happen with comedy.
1:24:56 I’m not going to be like, start laughing, dude.
1:24:57 Listen to how this, you know what I mean?
1:24:59 Like, it’s just, it is what it is.
1:25:03 Your brain, it’s so quick whether or not it makes you laugh.
1:25:08 And if something’s not funny, if you tell me, um, he toiled on this for 40 years, I’d
1:25:10 be like, well, then it especially sucks.
1:25:11 It’s really shit.
1:25:13 Whereas if you show me a sculpture, I might not appreciate it.
1:25:15 You sort of explain what went into that.
1:25:15 Yeah.
1:25:17 You can develop at least an appreciation for you.
1:25:18 Well, that’s interesting.
1:25:22 You know, versions of this happen all the time, especially now because everything’s shareable
1:25:26 where like your friend goes, check this out and you watch the thing and you’re like,
1:25:27 okay.
1:25:29 And they’re like, isn’t that the funniest thing you’ve ever seen?
1:25:29 You’re like, no.
1:25:31 They’re like, you didn’t like that?
1:25:32 No.
1:25:33 And that’s kind of like how it ends.
1:25:38 They’re like, yeah, but you know, he’s saying like that he’s late because he, I’m like,
1:25:39 yeah, it’s not, I don’t, I’m not laughing, dude.
1:25:40 I don’t know what to tell you.
1:25:41 And then they go, okay.
1:25:47 But they had a different experience with it that you can’t, you can’t like articulate and
1:25:51 intellectualize the experience to someone where they go, oh yeah, now I think it’s funny.
1:25:57 Well, I think this gets back to HM and this idea that there’s a subconscious, um, you know,
1:26:01 just an unaware process that dictates whether or not something’s funny or not.
1:26:06 It tickles our brain below the level of, of like precise understanding.
1:26:11 And, uh, I’m so fascinated by this because as you point out, there just aren’t other
1:26:11 things like this.
1:26:14 You could say this about people like, oh, liked this person right away.
1:26:14 Didn’t like them.
1:26:15 Yes.
1:26:19 But in general, the more that we learn about people, this is why all the efforts to try and,
1:26:23 you know, erase racism, for instance, the more you learn about a culture, the more you tend
1:26:24 to like the people of that culture.
1:26:25 Yeah.
1:26:30 Even if you were arch enemies for, for, you know, decades or hundreds of years before,
1:26:31 there’s just the way the human brain works.
1:26:36 But with comedy, it’s like a, um, it’s chem, it’s feels like it’s like chemistry.
1:26:37 It does.
1:26:37 You know?
1:26:41 And, and of course you could say, well, you like, or don’t like the comic, but I have to
1:26:47 imagine that you, that you like it or not probably represent the, the like bad boyfriend or the
1:26:52 abusive dad to somebody or the, uh, or the friend that they loved in college.
1:26:53 Let’s make it positive too.
1:26:54 Or that the guy they like to be around.
1:26:57 I mean, you, you don’t know that people’s relationship to you.
1:26:58 You never know.
1:27:03 And so the humor may land or not land depending on like all sorts of unconscious stuff going
1:27:03 on.
1:27:04 So much.
1:27:10 And you realize too, that like you could have a joke about a teacher, you know what I mean?
1:27:11 Like, you’re just like, it’s part of your bit.
1:27:12 You’re not thinking of that.
1:27:21 And like you saying that has a ripple effect that you don’t realize to, to different people
1:27:24 in the audience for, for dozens of different reasons, you could have just said the word
1:27:27 teacher and the person’s like, you know, I am a teacher.
1:27:30 Uh, and then that, that that’s pleasing to them.
1:27:30 They feel seen.
1:27:32 The other person hated their teacher.
1:27:33 You know what I mean?
1:27:37 They start thinking about like all these little things where you go, like, I just said one
1:27:42 word about this and you don’t realize that it, it triggers other thoughts in people’s
1:27:42 minds, you know?
1:27:47 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors function.
1:27:52 Last year, I became a function member after searching for the most comprehensive approach
1:27:57 to lab testing function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot
1:27:59 of your entire bodily health.
1:28:04 This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health, immune functioning,
1:28:06 nutrient levels, and much more.
1:28:11 They’ve also recently added tests for toxins, such as BPA exposure from harmful plastics and
1:28:13 tests for PFAS or forever chemicals.
1:28:18 Function not only provides testing of over a hundred biomarkers key to your physical and
1:28:23 mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who are
1:28:25 expert in the relevant areas.
1:28:29 For example, in one of my first tests with function, I learned that I had elevated levels of mercury
1:28:30 in my blood.
1:28:35 Function not only helped me detect that, but offered insights into how best to reduce my mercury
1:28:37 levels, which included limiting my tuna consumption.
1:28:42 I’d been eating a lot of tuna while also making an effort to eat more leafy greens and supplementing
1:28:47 with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production and detoxification.
1:28:51 And I should say by taking a second function test, that approach worked.
1:28:53 Comprehensive blood testing is vitally important.
1:28:58 There’s so many things related to your mental and physical health that can only be detected in
1:28:59 a blood test.
1:29:02 The problem is blood testing has always been very expensive and complicated.
1:29:07 In contrast, I’ve been super impressed by function simplicity and at the level of cost.
1:29:08 It is very affordable.
1:29:13 As a consequence, I decided to join their scientific advisory board, and I’m thrilled that they’re
1:29:14 sponsoring the podcast.
1:29:19 If you’d like to try function, you can go to functionhealth.com slash Huberman function currently
1:29:25 has a wait list of over 250,000 people, but they’re offering early access to Huberman podcast
1:29:31 listeners again, that’s functionhealth.com slash Huberman to get early access to function.
1:29:33 Let’s talk about crowd work.
1:29:34 Yeah.
1:29:35 Fascinated by it.
1:29:36 Yeah.
1:29:39 Very, very distinct aspect of the comedy experience.
1:29:44 You know, I mean, at a big rock concert, I mean, the singer might like put out a fist to
1:29:48 someone in the audience or even let somebody sing for a moment, but maybe let someone up on
1:29:48 stage.
1:29:51 But crowd work is like, you’re really giving up a lot of control.
1:29:51 Yeah.
1:29:51 Right.
1:29:56 If you ask a question, I mean, you have to be able to work off whatever comes back.
1:29:58 Do you do crowd work?
1:30:06 I mean, I feel like crowd work is just part of the arsenal of skills you have over time
1:30:06 as a comedian.
1:30:08 You have to be able to improvise.
1:30:09 You have to be able to handle crowd work.
1:30:10 You have to be able to write material.
1:30:12 You have to be able to do all those things.
1:30:15 I don’t go up and do like crowd work shows.
1:30:18 Like some people, they’re like, this is a crowd work show.
1:30:22 But I’ve been doing stand up like, you know, 23 years.
1:30:29 And especially when you’re in the club system, when you’re an unknown and you’re just doing
1:30:37 weekends and people are drunk, like crowd work just becomes part of how you do it.
1:30:41 Like you don’t have an option to not, you could just not develop the skillset and then
1:30:42 just die up there.
1:30:42 But like, you know what I mean?
1:30:44 It’s like, it’s a necessity.
1:30:52 So at this point, like, I feel like I want to go on stage with like, I want to do X, Y,
1:30:52 Z.
1:30:53 I want to execute these things.
1:30:55 I want to get these jokes out.
1:30:56 I want to say these things.
1:31:02 But you’re never, ever to the point where you go, and therefore I am removed from having
1:31:03 to do any type of crowd work.
1:31:09 Because crowd work is usually, it’s a response to something happening.
1:31:09 You’re being heckled.
1:31:11 Somebody’s saying something.
1:31:17 You know, there’s this thing that like, if you’re in a huge venue, you don’t want to actually
1:31:18 go like, hey, what’s going on with you, buddy?
1:31:19 Right?
1:31:22 Because there’s somebody up in the 300 section who’s like, I don’t know what’s going on.
1:31:32 But the other side of it is you cannot ignore the obvious.
1:31:40 Meaning if a fight breaks out, if like somebody throws something, if somebody is like screaming
1:31:44 and you just go like, I’m just not going to, I’m going to act like that’s not happening.
1:31:47 I’m going to keep doing standup like what I wanted to do.
1:31:50 Then people go like, this is weird, right?
1:31:53 Because this person’s ignoring the obvious, right?
1:31:55 You’re no longer connected to them in the same way.
1:31:57 They know that like, there’s a disconnect now.
1:31:58 Like you’re ignoring that.
1:32:05 Like, so that’s how like you stay in kind of having, you have to maintain the skill set.
1:32:09 Some people make it more of an emphasis of their show.
1:32:12 And there’s like really, really good people at doing that.
1:32:17 I feel like it’s also like part, it’s more of like the DNA of New York comics too.
1:32:24 Like that you’ll see, I’ve always thought that like the level of proficiency there is really
1:32:25 high in that scene.
1:32:27 More of a back and forth, you know.
1:32:28 Because of small venues.
1:32:30 I go to the Comedy Cellar when I’m out there.
1:32:33 I don’t know if that’s, it’s still one of the main places.
1:32:33 Oh, absolutely.
1:32:35 If there’s a better one, let me know.
1:32:37 But my sister’s always like, are we going to go to the Cellar again?
1:32:38 Yeah, Cellar’s fantastic.
1:32:42 And we have our favorite nights there actually were nights where it was pretty bad and we
1:32:43 can laugh about that.
1:32:43 Yeah.
1:32:47 But there’ve been a few nights there where it just killed.
1:32:47 Yeah.
1:32:50 And actually there was one night, and that’s my sister, this happened.
1:32:55 Chappelle just like leaves Radio City Hall, shows up with his entourage and just like hops
1:32:56 up on stage.
1:32:56 Yeah.
1:32:58 And just, that only happens in New York City.
1:32:59 Yeah.
1:33:01 I don’t think that really happens in Los Angeles terribly often.
1:33:03 He’s done that quite a few times.
1:33:04 He just like rolls in.
1:33:06 Yeah, he’s done that in LA a number of times.
1:33:08 He’s done in San Francisco a bunch.
1:33:10 Like, I’m saying like, it’s pretty well known.
1:33:11 You know, he’ll come into the stores.
1:33:11 That’s his thing?
1:33:12 Yeah.
1:33:17 Like, he loves the stage, and sometimes he’ll be up there like legitimately like three or
1:33:18 four hours.
1:33:18 Yeah, he stayed.
1:33:23 We ended up going home because we eventually just called in a night and we were leaving
1:33:25 and his team was like, you’re really going to leave?
1:33:32 We had had enough, but it was just kind of unbelievable to me that this stage of his
1:33:34 career that he was just going to wander in and start doing comedy.
1:33:38 But it speaks, I think it speaks to the intimacy of those small clubs.
1:33:39 It does, yeah.
1:33:43 I mean, it’s still one of the few venues where like, you can see greats.
1:33:46 Like, I got to see you at the Belly Up in Aspen.
1:33:47 That’s a small-ish venue.
1:33:48 That was fun, yeah.
1:33:49 Or you can go to a stadium.
1:33:50 What’s the largest stadium crowd you’ve done?
1:33:52 It’s more than, you know.
1:33:58 The biggest crowd I did was like a little over 17,000 at a climate pledge arena in Seattle.
1:34:01 Yeah, so huge difference of scale there.
1:34:01 Yeah.
1:34:05 Not many public-facing things occupy those levels of scale.
1:34:08 I have a question about kind of cultural standards.
1:34:09 Yeah.
1:34:17 So if you look back to comedians where – at a time where like cursing on stage wasn’t
1:34:19 allowed, like kind of pre-Lenny Bruce.
1:34:20 Yeah.
1:34:20 Right?
1:34:23 Is any of that comedy funny?
1:34:29 Meaning, you know, now there’s been this kind of expansion of kind of what you can say,
1:34:35 even just cursing, and so like if we look at – earlier we were talking about working
1:34:40 out, you know, like bodies looked very – like muscular bodies looked very different in films
1:34:41 in the 40s.
1:34:43 Like you’d say, well, that guy – that person isn’t very big by today’s standard, but you’d
1:34:44 say they’re very fit, right?
1:34:45 Yeah.
1:34:51 Or she was very beautiful and very sexy in the 70s, but very different looked than like
1:34:52 90s and 2000s.
1:34:55 So standards change for what’s considered ideal.
1:34:56 Yes.
1:35:01 The male one, by the way, is hilarious for the leading man of like the 40s and 50s.
1:35:02 Oh, yeah.
1:35:03 They were very slender.
1:35:03 Now they’re like –
1:35:04 I mean like –
1:35:05 Not superheroes.
1:35:09 They’d be like – they’d be like slender and also like not even very well defined.
1:35:12 And they’d be like, this is the stud of the – you know what I mean?
1:35:16 Of the movie, like a guy who’s not wearing a shirt, and you’re like, this guy is not active.
1:35:17 Right.
1:35:20 And they’re like, no, this is like the stud of the movie.
1:35:20 Right.
1:35:22 That’s just a different time.
1:35:23 Just a different time, different standard.
1:35:27 And then, of course, you know, standards of women’s bodies have changed, sometimes more
1:35:30 voluptuous, sometimes like in the 90s it was the kind of wafy look.
1:35:34 And these things mirror what’s going on in society to some degree.
1:35:43 But if you listen to comedy pre-Lenny Bruce, pre-swearing, is any of it really funny to you?
1:36:03 Well, to me, I feel like I would probably listen to most of that with like that mind of – because what happens with comedy too is, to be fair to those people, is you end up hearing so many versions of what they did.
1:36:10 Things that are just derivative of other styles and types of jokes and types of performances.
1:36:26 That by the time – like if I heard this guy in 1945 doing these jokes and he’s killing in this room, you know, I would go – I’d probably hear the joke and be like, oh yeah, like I know this joke.
1:36:31 Like I know 10 versions of that joke because I’ve heard them.
1:36:34 So I – hearing it just doesn’t make me laugh.
1:36:35 Even though it’s the original?
1:36:37 Even though it’s the original, yeah.
1:36:43 Because I feel like – I feel like that even happens with like well-known comedians.
1:36:58 Like if – like I was born in 79 and so like my like exposure, like I missed – I wasn’t like really conscious and aware of like the prior era, right?
1:37:00 And like he’s like a god in stand-up.
1:37:05 He’s considered the best comedian ever by most, it seems.
1:37:06 By a lot of people, you know.
1:37:07 He’s on the Mount Rushmore of comedy.
1:37:09 He’s definitely on the Mount Rushmore.
1:37:25 But I felt like by the time that I heard prior, I had heard so many people that were influenced by prior that hearing the original version wasn’t like – it wasn’t like I’m doubled over laughing.
1:37:32 Like I’m hearing every other version – like they’re clearly inspired and, you know, taking from him.
1:37:37 But so now I hear the original and I go like, oh, I get that that’s the version of that.
1:37:38 It can happen with comedy films too.
1:37:40 It’s like you watch Animal House.
1:37:47 If you hadn’t seen it before and you see it now and you’ve watched a lot of comedies, you might just go like, oh, I get how this is the blueprint.
1:37:57 Because I’ve seen so many people take from this that now when you see the original, you’ll be like, oh, you’re like, yeah, but you don’t realize that’s the first time it was done.
1:37:59 Like these jokes were done here originally.
1:38:01 Everybody took from them, you know.
1:38:08 So I don’t think that I would probably end up laughing very hard at the pre-Lenny Bruce comic just for the reason I said, though.
1:38:10 Just because it’s been done.
1:38:12 I’ve heard so many versions of it.
1:38:18 So it seems with comedy, unlike with music or poetry or books, there isn’t that much carry forward.
1:38:29 So, for instance, I mean, I was very, very young and in some cases not born when the Rolling Stones were doing their great work or the Beatles or Elvis, right?
1:38:31 But that music is awesome.
1:38:32 Yeah, yeah.
1:38:32 That’s different.
1:38:41 The fact that many people have taken bits and pieces from those, like you can’t create an amazing Clash song the way the Clash did.
1:38:42 Like they did it best.
1:38:42 Right.
1:38:48 And it will always, like Death or Glory will be like, I don’t care how many songs were derivatives of that.
1:38:49 That song still kills.
1:38:49 That’s the song, yeah.
1:38:52 And so comedy seems different.
1:38:53 I think it’s different in that regard.
1:38:54 I definitely think it’s different.
1:39:00 I think that, you know, it’s one of those things where, like, it’s always shifting.
1:39:11 Also, like, what’s funny has, it really is directly related to what’s happening in the real time.
1:39:17 Like, in the time you’re living in, you can see, whether it’s from stand-up or movies, jokes.
1:39:27 That aren’t fun, that were, like, very funny in 1982, in 1995, in 2007, that you go, it just kind of shifted, right?
1:39:30 It’s like, it’s not, it’s not funny anymore.
1:39:33 Like, and I don’t just mean because it’s not, like, politically correct.
1:39:45 I just mean, like, there’s this unspoken thing that happens, right, where, like, you’re laughing at something, and then you kind of go, like, hey, we collectively are, don’t find this is just not funny anymore.
1:39:54 So, actually, a lot of those things might even strike you as not only, like, not great, you might just be like, that is, that’s not funny at all.
1:40:02 Yeah, I once went to this thing in San Francisco around New Year’s, and they literally wheeled out, is it, like, Henny Youngman or Benny Youngman or something?
1:40:06 He was doing these knock-knock jokes, and it was probably in his late 90s, he was forgetting the punchlines.
1:40:07 But occasionally, he’d nail one.
1:40:07 Yeah.
1:40:09 It was not funny.
1:40:09 Yeah.
1:40:17 It was almost embarrassing, you know, but, but you were like, wow, this guy’s still, like, thinks it’s funny, he’s still going, so there was some amusement, but you look at the older people in the crowd.
1:40:17 Yeah.
1:40:20 And they were like, oh, my God, it’s bringing me back.
1:40:21 Yeah, so some people have-
1:40:24 And you’re like, oh, my goodness, but, you know, no one else was laughing.
1:40:24 Right.
1:40:37 But as you’re describing, some people might look at some comedy, I’m not going to name names, because I’m not versed enough in comedy, but from the 70s or 80s, and be like, yeah, that’s just kind of, like, raw, but, like, it doesn’t really do anything for me anymore.
1:40:52 I’ll tell you, like, this is a very simple, like, example, but, like, I, I can recall that, like, 20 years ago, if a guy was in a club, and there was two guys sitting there in the front row together or whatever, a lot of times would be like, what are you guys, a couple?
1:40:56 And that, that would sometimes prompt laughs.
1:40:57 People would laugh.
1:40:59 They would be like, oh, they’re a couple.
1:41:02 And, like, today, if somebody was like, what are you guys, a couple?
1:41:03 They’d be like, yeah.
1:41:04 And everyone would be like, okay.
1:41:05 Right?
1:41:06 Like, it would be, like, it was-
1:41:11 Like, it was considered, like, oh, it’s funny you’re implying that they’re a romantic couple.
1:41:17 And, like, I feel like just the way society evolves, today, people would be like, and?
1:41:18 Oh, yeah.
1:41:20 I mean, growing up when you, I mean, I’m a little bit older than you are.
1:41:20 Yeah.
1:41:25 I remember, like, I remember, like, the first gay characters showing up in film and reality TV.
1:41:27 It was, like, a huge deal.
1:41:27 Yeah.
1:41:27 Right?
1:41:30 And then, so, things have really changed.
1:41:32 So, what is, yeah, things have really changed.
1:41:35 Like, no one’s ever been funnier than Eddie Murphy, ever.
1:41:41 I think he’s, like, him and his prime of being funny, like, there’s just nothing.
1:41:46 He’s a total prodigy, once-in-a-lifetime type of talent, right?
1:41:47 Like, so funny.
1:41:54 If you put, like, Delirious on for a 21-year-old today, they would be like, what the fuck is happening?
1:41:58 Like, it’s, there’s things in it that are just, they’re just too dated now.
1:41:58 You know what I mean?
1:42:05 Like, just concepts that are, he’s still funny as shit, but, like, those bits would not land like they would in 83.
1:42:06 They just wouldn’t.
1:42:11 Let’s talk about the darkness of comedy.
1:42:18 I once had the experience of going to the comedy cellar with some friends, and this guy got up there, I don’t remember his name, and it was super dark.
1:42:24 I mean, it was, like, clowns with vans doing terrible, I mean, it was just, like, so dark.
1:42:28 And the only thing that was hysterical about it was the fact that he seemed freaked out by it, too.
1:42:29 Uh-huh.
1:42:31 Like, what he was saying was, like, horrible.
1:42:33 He was saying horrible.
1:42:34 Horrible things.
1:42:34 Yeah.
1:42:36 That had gone through his mind.
1:42:36 Yeah.
1:42:40 But the fact that he thought it was horrible was what was funny.
1:42:40 Sure.
1:42:41 And we’re like, whoa.
1:42:46 Like, we walked out of there just from, like, we felt like we’d been transported someplace really unhealthy.
1:42:47 Yeah.
1:42:49 And I was like, man, I feel like I need a shower after that.
1:42:52 That was intense and scary and, like.
1:42:54 This is my favorite thing, by the way.
1:42:54 Whoa.
1:42:58 And then we had the experience of running into him and his girlfriend later that night.
1:42:59 Uh-huh.
1:43:01 And we were like, oh, my God.
1:43:03 And he just took off.
1:43:06 He just, like, could not handle the reflection about what had just happened in there.
1:43:07 Really?
1:43:10 Oh, yeah, no, he just, I’m sure he enjoyed the attention, right?
1:43:11 He’s a performer.
1:43:14 So, but two things occur to me around that example.
1:43:21 One is a guy who’s really dark on stage, seemed like a very loving guy, at least out in public with his girlfriend.
1:43:23 Almost always the case.
1:43:23 Yeah.
1:43:31 And the other one is that where he took us and where he went was so down in the dungeon.
1:43:32 Mm-hmm.
1:43:36 Like, I still kind of get a weird feeling in my body thinking about it.
1:43:36 Yeah.
1:43:43 But his shock at his own words was absolutely hysterical and brilliant.
1:43:47 And it was like, hey, let’s go down into the darkness of human nature.
1:43:47 Yeah.
1:43:51 I’m going to show you how dark it really is, and then I’m going to leave.
1:43:53 And you’re just, like, left spinning.
1:43:56 And it still sits in my body.
1:43:57 We’re talking about that visceral experience.
1:43:58 It still sits in my body.
1:44:00 I don’t know what to make of it.
1:44:03 It’s incredible, A, that, first of all, that he can access it is great.
1:44:18 It is, as, if you’re talking about just, like, as the art form, like, the best thing to do as an artist, any type of artist, is, I think, acknowledge and produce with the dark thoughts.
1:44:23 In other words, don’t act like they’re not there because they’re in everyone, and then put it into your art.
1:44:41 In other words, it’s, if you go, like, I want to fucking rob a bank, like, it’s better, if you’re an artist, to channel that into art, whether you write a story about it, you paint a painting, you write a song, you talk about, you know, as a comedian, you’re, like, your fantasy of doing it, than to actually do it.
1:44:44 So it’s actually, you’re channeling it in the healthier option.
1:45:01 And I also feel like, 20-some years of doing this, dude, the best people, as people that I’ve ever met, are the darkest comedians on stage, and the absolute most terrifying people are the super clean guys.
1:45:02 Like, really?
1:45:05 Yeah, dude, because they don’t acknowledge the darkness.
1:45:08 The darkness exists in all of us.
1:45:11 The Dalai Lama has dark thoughts.
1:45:12 Like, it’s just…
1:45:13 Jung said this.
1:45:15 I mean, it’s just the way it is.
1:45:15 It’s humans.
1:45:16 It’s human beings.
1:45:27 Like, we all, now, some of us have not as, you know, present and overwhelming dark sides and thoughts, but there is darkness in everybody.
1:45:39 The thing is, I feel like what some of the clean comics do is the lack of acknowledging it means that that darkness has to come out in some other way.
1:45:40 It just does.
1:45:41 So how does it come out?
1:45:44 Well, it might come out in their personal life.
1:45:44 I mean…
1:45:44 Not good.
1:45:45 Yeah.
1:45:50 I mean, there’s very famous cases of, don’t curse.
1:45:53 And then, you know, you’re doing some pretty dark things.
1:45:55 Like, that’s a real thing, man.
1:45:58 That, like, hey, I’m going to talk about cookies.
1:46:00 And where do you put your socks?
1:46:02 I can’t find my other sock.
1:46:03 Like, that’s your fucking bit?
1:46:04 Talking about socks?
1:46:04 Okay.
1:46:06 What are you actually really up to?
1:46:10 Because the thing is, those guys, some of those guys, look, I’m not saying they’re not funny.
1:46:12 There’s very, very funny clean comics.
1:46:20 Some of those guys are right on the line of, like, man, if you would just acknowledge some of this stuff, it would be even funnier.
1:46:21 Like, you’re just…
1:46:30 And then you don’t know how that darkness is going to show itself because it’s probably going to show itself in a way that’s not so pleasant.
1:46:33 Yeah, I completely agree with you.
1:46:36 I have a friend who’s a very, very well-known musician.
1:46:38 I won’t say what genre.
1:46:43 And what I love about his music is it encompasses every range of emotion.
1:46:43 Yeah.
1:46:44 Every range.
1:46:48 And I’ve seen him play to huge crowds and just get so pissed.
1:46:55 And I’ve seen him do love songs, hate songs, revenge songs, like, just everything.
1:46:55 Yeah.
1:47:00 But in person, he’s, like, the kindest dude ever.
1:47:01 I mean, that’s…
1:47:02 And it’s, he’s so grounded.
1:47:06 He and his partner are, like, the sweetest people.
1:47:08 And she’s got it, too.
1:47:10 She’s an artist, too.
1:47:13 And some of her art, you’re like, oh, my God.
1:47:17 And then you meet her and you’re like, so kind, so trustworthy.
1:47:18 Yeah.
1:47:19 So exactly what you’re describing.
1:47:20 They’re in touch with it.
1:47:21 They know how to channel it.
1:47:21 Yeah.
1:47:23 I think it’s about doing that.
1:47:35 And I think some people, look, I think it’s also a natural human instinct to not want to acknowledge or play with the dark thoughts that you have.
1:47:36 Right?
1:47:40 Like, it’s, you don’t want to sometimes because you go, that’s an ugly side.
1:47:45 And I don’t want to, I don’t want to use that for my art or even acknowledge that it’s there.
1:47:50 But I think it’s definitely the better way to go is to actually work with it.
1:47:55 A lot of comics die of drug overdoses.
1:47:57 It’s, like, not these days as much.
1:47:59 It seems like there’s now, like, the healthy comics.
1:48:00 Yeah.
1:48:06 And I don’t know what the numbers are compared to music, like rock musicians or something.
1:48:15 But if I compare to, like, science or I compare to, like, law, okay, one could say, you know, in law offices, there used to be a lot of drug use, especially in big cities and this kind of stimulants.
1:48:18 But let’s just focus on comedy for the moment.
1:48:31 Do you think that comedy pulls from a group that has a larger percentage of people that are just struggling with inner turmoil and they rely on substances to kind of manage?
1:48:36 Or are the substances part of the creative process for people?
1:48:36 Writers, too.
1:48:38 I mean, it used to be that many writers were drinkers.
1:48:42 If you ever want to, like, a voyage through alcoholism, read about the habits of writers.
1:48:43 Yeah.
1:48:45 Not all of them, but many of them drank a lot.
1:48:46 A lot.
1:48:46 A lot, a lot.
1:48:47 Yeah.
1:48:49 Metamine, sometimes, but it was, like, drinking.
1:48:52 It was, like, part and parcel with the writer’s life, sadly.
1:48:53 That’s not the case now.
1:48:59 But, yeah, what are your thoughts about substances in comedy and comics?
1:49:01 I think it’s a combination of things.
1:49:08 I feel like, you know, a lot of comedians, like, that world pulls from certainly people with traumatic backgrounds.
1:49:12 There’s a lot of mental health issues with comedians.
1:49:14 There’s a lot of clinically depressed comedians.
1:49:23 There’s comedians that come into it with, like, severe anxiety, for instance, severe depression, different mental health things.
1:49:35 So, usually, even outside of comedy, if you’re talking about people with this type of mindset, you know, these issues, you know, substances kind of come with that.
1:49:38 People trying to regulate and deal with those issues.
1:49:44 To also, you know, throw some more gas on that.
1:49:51 You’re talking about an environment that is a nightlife environment where these things are kind of readily available.
1:49:56 And it can, you know, it can be fun.
1:50:04 It can make you feel like you’re helping your art form by partaking in these things.
1:50:12 And then it’s really just, like, with most things, you just kind of, you see that some people go, oh, it’s getting, right now it’s getting in the way.
1:50:16 And they kind of acknowledge that, like, I’m better off without this.
1:50:18 And then some people are just too far gone in it, right?
1:50:20 Where they just, they’re addicts.
1:50:24 They become, we have a lot of addicts in comedy.
1:50:26 It’s just one of those factors.
1:50:27 Like, you just, you see it a lot.
1:50:31 People that are complete hardcore addicts.
1:50:39 So that coupled with mental health things and the fact that we’re up late and we’re with people that are also into nightlife.
1:50:42 I think all that together, you get a lot of substance abuse.
1:50:43 A lot.
1:50:46 Why is cynicism so unfunny?
1:50:47 Is it?
1:50:58 I mean, I feel like cynicism presented in the right way, like a cynical person can be funny.
1:51:10 I think what problem with cynicism is that it’s, um, it’s really not ultimately, there’s nothing hopeful in it.
1:51:14 Cynicism takes away any feeling that, like, things could get better.
1:51:17 Yeah, like in the world of improv, the yes and.
1:51:17 Yeah, yeah, that’s true.
1:51:19 I feel like cynicism, like, shuts it down.
1:51:20 Well, that’s true.
1:51:26 In the case of improv, I’m just saying, like, some people have this cynical kind of take on things that are still, like, funny people.
1:51:31 Yeah, if you negate a thought in improv, the whole thing is over.
1:51:32 It just dies.
1:51:33 You know, if you’re like, it’s hot.
1:51:34 And, like, I’m cold.
1:51:35 You’re like, okay.
1:51:37 Like, we’re not really going to do this then, huh?
1:51:39 Like, you kind of have to, like, add to it.
1:51:40 But that’s interesting.
1:51:48 Um, yeah, I mean, if you’re, if you’re a cynical, like, a truly a cynical person.
1:51:53 Because I guess the thing you find in comedy is there’s a lot of, like, faux emotion, right?
1:51:56 Like, the faux angry, you know what I mean?
1:51:59 Like, you put on this thing to sell your bit.
1:52:01 You sell an emotion with it, too.
1:52:06 So somebody can, like, manipulate that cynicism with humor.
1:52:14 But I think if you’re genuinely a cynical person, what you are really is usually someone that, like, actually people don’t want to be around.
1:52:15 Right?
1:52:21 Like, the very genuinely cynical person, another way to describe them is just negative.
1:52:22 And that’s a whole buzzkill.
1:52:22 Yeah.
1:52:26 So you just kind of go, like, I don’t want to be around that.
1:52:37 I think, ultimately, the best mode to be in for comedy is, like, you kind of actually want to be, like, inclusive.
1:52:38 You want, you know what I mean?
1:52:39 You’re kind of, like, right?
1:52:42 You’re saying things that people want to nod along with.
1:52:45 And if you’re just, like, shit’s not going to work out, it never does.
1:52:47 No one’s, like, this is fucking fun, man.
1:52:49 Like, this is really funny.
1:52:54 So that probably has some factor in it.
1:53:01 I mean, yeah, you learn early on, at least I felt like it, that there’s these really cynical comics.
1:53:05 But the thing is, I’m not talking about, like, the faux thing in a performance.
1:53:07 Like, they are just like that.
1:53:12 And you can feel the energy vortex that they are.
1:53:17 And you kind of go, like, I got to, like, not be around this guy.
1:53:23 Because early on, especially, you rely so much on hope.
1:53:27 The fact that you signed up to do this thing that, you know, on paper, it seems insane.
1:53:30 Like, were you going to tell jokes for a living?
1:53:31 Were you out of your mind?
1:53:32 I mean, that’s what people would say to me.
1:53:34 Like, they’re like, were you crazy?
1:53:35 I would say it worked out.
1:53:38 I mean, I got very lucky in that it worked out.
1:53:39 And you worked very hard.
1:53:40 You worked extremely hard.
1:53:42 I did work very hard at it.
1:53:50 But that is a thing where you go, like, oh, this is an insane path kind of to go down.
1:53:58 Like, I can’t have the guy who’s next to me, who’s also a comedian, being like, this shit, you know, they’re never going to pick us.
1:54:00 They’re never going to, this shit never works out.
1:54:04 You’re like, yeah, I can’t have that mantra in my head all the time.
1:54:06 And you have to, like, part ways with those people.
1:54:09 Because they are like a virus, you know.
1:54:10 They’re a virus.
1:54:13 Like, so, yeah, you’re right in observing.
1:54:14 Like, it’s not funny.
1:54:20 I think it’s more like that it’s just, it’s not productive to be around truly cynical people.
1:54:30 Along the lines of what we’re calling emotional contagion, I realized I’m not aware of any kind of, like, duet comics.
1:54:33 I know it sounds kind of silly, but in every other genre, like, with music, right?
1:54:37 Like, people play alone, they play with a band, they play, like, together, like, you offset voices.
1:54:48 I mean, but maybe in comedy, stage comedy, that is, the audience is the other member of the, I’m calling it a duet, which sounds so silly.
1:54:49 But you get the idea.
1:54:50 Yeah.
1:54:56 That they’re the one that you’re resonating with and that you’re playing off of and they’re riding with you.
1:55:00 Because I’ve had the experience of going to the comedy store.
1:55:01 I was there last year.
1:55:02 Tim Dillon did.
1:55:04 A bit.
1:55:06 Well, he went out for, like, 20, he came out for 20 minutes.
1:55:07 Yeah.
1:55:08 And just murdered.
1:55:08 Mm-hmm.
1:55:11 And some of that’s in his recent special.
1:55:12 Uh-huh.
1:55:12 Just murdered.
1:55:17 It was just, and he, like, crescendoed the whole crowd and then just, like, in typical Tim Dillon, I just, like, walked out.
1:55:18 Yeah.
1:55:19 You’re like, whoa.
1:55:21 And then you feel like you were part of something.
1:55:21 Yeah.
1:55:26 Even though you were a passive recipient of what was going on or participant.
1:55:28 So maybe that’s where it is.
1:55:30 Have there ever been two people that get up there and kind of, like, riff?
1:55:30 Together?
1:55:31 Yeah.
1:55:31 Oh, yeah.
1:55:32 And do it well?
1:55:32 Yeah.
1:55:34 There’s a couple twins that do that.
1:55:34 Okay.
1:55:35 Yeah.
1:55:42 That’s a good observation that it is, like, the audience is the other, you know, participant, right?
1:55:48 It’s you and the, but then, like, the Lucas brothers and the Sklar brothers are, they’re both, they’re twin brothers.
1:55:53 And they go up there and, because I’m, you’ve probably done something about the twin phenomena.
1:56:03 Like, how these guys operate, both of these sets of twins together, is, it is, like, an experience where you’re, like, whoa.
1:56:08 The way, they don’t go, like, always, like, set up, punch.
1:56:14 Like, the set up sentence can come half out of one brother and the other, and it’s seamless.
1:56:22 Like, it’s like, it’s like when you hang out with, you ever hang out with twins and they really answer in unison, even though they’re not looking at each other and they’re saying, like, the same thing.
1:56:25 Like, that’s how these guys work on stage.
1:56:29 And it is, you know, it gets you where you, like, you have questions afterwards.
1:56:31 You’re like, wait a minute, did you guys, like, how did you set that up?
1:56:37 Because it’s so seamless and they’re literally, like, going back, back, back, back, back and forth, back and forth, back and forth.
1:56:46 And it feels like you had to go, hey, when I say and, make sure you, but it’s another level beyond that.
1:56:52 Like, they really flow, even their talk over each other feels like it’s perfectly done.
1:56:59 Like, this, you’re hearing the end of this guy’s sentence, the next guy steps on top of it, but you hear him clearly and back and forth.
1:57:00 I have to check it out.
1:57:04 Those guys are like, it is like a phenomenon to watch them, to watch them work.
1:57:06 It’s, it actually is really, really cool.
1:57:19 I’m coming to the conclusion that by being a audience member in comedy, you, one is experiencing a kind of an empathy with what the comic is experiencing.
1:57:21 And that’s kind of where we’re getting here.
1:57:26 Like, I didn’t plan this out, but, you know, you have to feel it.
1:57:28 It’s got to be real for the comic.
1:57:30 The audience can sense that.
1:57:33 The delight, the silliness that you’re bringing to it.
1:57:38 Like, so much of that is in the audience’s nervous system as they’re getting it.
1:57:43 And it’s clear to me that, like, comedy is the one way.
1:57:49 I mean, you could say this is about music, but like you said, it’s so different because so much of it seems spontaneous.
1:57:50 It does.
1:57:55 And I also feel like, you know, my buddy Kirk Fox, he always, he’s a great comedian.
1:58:06 He always says this thing, like, when he’s on stage, he’s like, I plan on being open, inviting, you know, hoping to leave the stage a better, you know, leave the room a better place.
1:58:12 Like, but this thing about being open, inviting, vulnerable is like, it’s a very real thing.
1:58:14 Like, you, you learn it as you do it.
1:58:19 You start off pretty much operating in fear as a standup, right?
1:58:19 You’re terrified.
1:58:22 You’re terrified that it’s, you’re not going to do well.
1:58:25 The longer you do it, you get more comfortable being up there.
1:58:34 You realize that if you’re vulnerable, if you’re willing to be vulnerable, which takes, like, effort and some, you know, some, like, courage.
1:58:46 The audience senses this on an unspoken level and will go with you more places and will definitely laugh more and will be, like, basically be on your side, right?
1:58:50 If you don’t learn to do that, it’s a different type of performance.
1:58:56 You’re basically, like, going up there with, like, I’m the boss, you know?
1:59:02 Like, if you’re going up there, like, I’m telling you what’s up, they still might laugh at things, but they don’t leave going, like, I care for this guy, right?
1:59:03 I empathize with him.
1:59:11 And if you can learn to be vulnerable on stage, your performances will get exponentially better.
1:59:14 And honestly, you’ll get way crazier laughs.
1:59:16 So interesting.
1:59:20 The reason I love comedy so much is that, A, it lets me forget about the outside world.
1:59:21 Yeah.
1:59:23 While hearing about the outside world.
1:59:26 And I think stage comedy is especially powerful.
1:59:36 And before we sat down and had this conversation, we were talking about how, like, some people think, you know, they’re like, oh, my friend is super funny, way funnier than any of the comics.
1:59:42 But like a professional athlete or a non-professional athlete in this case, can they do it on stage?
1:59:44 Can they do the dance?
1:59:46 That’s the thing.
1:59:57 That is the main question is, because sometimes, like I told you, people will be like, you know, my friend, Greg, is hilarious.
2:00:00 He’s like one of the five, he’s funnier than any of those guys on stage.
2:00:02 And you’re like, I believe you.
2:00:05 And you might hang out with him and be like, this dude is hilarious.
2:00:07 Like, he’s really funny.
2:00:23 The difference is that, can he do, can he be that funny when it’s just him with a microphone in front of people and take who he is in real life and be that on stage?
2:00:25 That’s ultimately the goal for every comedian.
2:00:32 Like, they say that, like, the longer you do stand-up, your goal is to be who you are offstage, onstage, right?
2:00:35 Like, it’s because you, it’s impossible when you start.
2:00:37 When you start, you are funny with your friends.
2:00:43 And then you get on stage and, you know, you kind of freeze and you’re, you’re trying to, like, convey, this is who I am.
2:00:46 Because you’re, what you’re doing is you’re going, this is how I see things.
2:00:48 That’s what your, that’s what your performance is.
2:00:50 Like, this is funny to me.
2:00:51 I’m going to tell you how I see it.
2:00:52 And that’s why it’s funny.
2:01:03 Some guys that are, or women, I’m saying, like, just people that are very, very funny offstage, just, they can’t do that to an audience.
2:01:07 They’re just, they’re funny to be around in life, but they’re not performers.
2:01:14 I mean, there’s an element to it that is, like, can you get up in front of strangers and make them laugh?
2:01:15 They don’t know you.
2:01:20 You have to convey who you are in a moment and make them laugh.
2:01:21 That’s a different thing.
2:01:32 It’s, it’s not unlike a guy that kills it at the YMCA when you play ball and it’s like, okay, well, like, let’s put you in an NBA arena, right?
2:01:34 Like, can you actually play with these guys?
2:01:36 It’s a, it’s a totally different thing.
2:01:37 Look, some can’t.
2:01:43 Everybody who ends up being a good, a good standup was super funny to somebody offstage years ago, right?
2:01:46 They just worked at it and they were able to translate it.
2:01:48 Some people just can’t translate it.
2:01:50 Do you think it helps to really like people?
2:01:57 As a, as a general group, you know, like you’re trying to entertain people.
2:01:59 You’re trying to be entertained by your own entertainment.
2:02:02 Like, do you think you need to like humans?
2:02:04 That’s an interesting question.
2:02:05 I thought I could answer that quicker.
2:02:14 And I started to think about it because I started to think about the fact that like so many comedians I know, like so many go like, God, I hate people so much.
2:02:25 You know, I mean, to put, I’ll frame it a little differently than my theory as to one of the, one of the main reasons why Rogan is the top podcast in the world.
2:02:36 Um, there are several reasons, I believe his work ethic, et cetera, but is because he has lots of different kinds of friends and he can sit down with intellectuals.
2:02:37 He can sit down with comics.
2:02:38 He can sit down with criminals.
2:02:43 He likes the understanding and communication with different kinds of people.
2:02:49 And when you know a little bit about him, like his, his life is filled with these people outside of the studio.
2:02:51 So he’s very comfortable in the presence of like anyone.
2:02:59 You put anyone in front of him and he can be genuinely interested in learning from them and sharing with them in dialogue.
2:03:00 He’s genuinely a curious guy too.
2:03:01 You can’t, you can’t fabricate that.
2:03:02 You can’t manufacture that.
2:03:02 I agree.
2:03:07 Whereas some podcasters, um, they’re not that interested in what other people have to say.
2:03:11 So then they’re not the best interviewers unless it’s someone like directly within their genre of interest.
2:03:12 That’s a good observation.
2:03:17 So as a comic, I guess it depends on the range of topics that you explore in your comedy, perhaps.
2:03:18 Yeah.
2:03:22 I don’t think you can hate humanity and be a good comedian, right?
2:03:26 I think like for sure you have to genuinely love making people laugh.
2:03:33 Uh, if you’re going to be like successful at it, you have to have an obsession with doing that.
2:03:41 Like a literal obsession because you go through these periods on your journey of standup of being like, Hey, I, I don’t have rent money.
2:03:44 I can’t, you know, I can’t pay for anything.
2:03:45 And you have the option.
2:03:48 You want to go get a job and you’re like, no, I’m going to keep doing like you’re obsessed.
2:03:55 You’re obsessed with it so much that you’re giving up things that people would otherwise in your position be doing in life.
2:04:00 Because you just are so in love with writing and performing jokes.
2:04:02 Like, you know, you have an obsession.
2:04:09 I do think you have to, on some level though, like I’m thinking about it, love people.
2:04:18 Cause you’re, you, if you love making people laugh, you enjoy people, you know, you could still be, cause so many comics are so bothered by so many things that people do.
2:04:22 You know, that’s like a very normal, like I’m very much like, I fucking can’t stand these, but you know what I mean?
2:04:24 Like always just like, look at this dipshit.
2:04:26 He’s bringing fucking eggs on the plane.
2:04:28 Like, you know, like you’re just like.
2:04:28 Tuna.
2:04:29 Yeah.
2:04:30 He’s like, you asshole.
2:04:31 You’re like Tupperware on the plane.
2:04:32 Eat that shit at the gate.
2:04:34 So like, you know, we’re always like.
2:04:36 You know what I mean?
2:04:38 You’re always just like complaining.
2:04:40 Complaining is part of being a standup.
2:04:40 You’re funny.
2:04:44 If you, if you never complain about anything, you’re probably not funny.
2:04:45 You know what I mean?
2:04:46 It’s like humanity too much.
2:04:47 Yeah.
2:04:48 I feel like if, here’s the thing.
2:04:51 If you go, I’m good with whatever, you’re not a funny person.
2:04:53 You can, you’re funny.
2:04:59 If you have a, you either love or hate something that can be funny.
2:05:02 You can love this and it could be funny.
2:05:03 You can hate it.
2:05:04 And that’d be funny.
2:05:05 If you’re like, I mean, I’m fine.
2:05:06 That’s not funny.
2:05:07 The me response doesn’t do too much.
2:05:09 It doesn’t do anything in standup.
2:05:09 Yeah.
2:05:16 So, but like, I think somebody that complains about people can be very funny.
2:05:19 You just, you can’t be like all people everywhere.
2:05:20 I can’t stand.
2:05:22 Like that, that would be too extreme.
2:05:29 There are all sorts of theories about how people’s kind of childhood issues or just their
2:05:33 fundamental struggle like feeds their art in incredible ways.
2:05:35 I think I saw an interview with Jim Carrey.
2:05:38 Um, who admittedly, I don’t know much about his comedy.
2:05:42 I said, I was so busy in school when he was kind of through his reign of physical comedy
2:05:43 movies.
2:05:44 I’ve never seen Dumb and Dumber.
2:05:45 I’ve never seen the Matrix.
2:05:46 I’ve never seen Goonies.
2:05:48 Sorry.
2:05:49 I just haven’t.
2:05:50 I love Stand By Me.
2:05:52 I love other movies, but I need to see those movies.
2:05:53 I just, I just, I’m busy.
2:05:54 I’m trying.
2:05:55 I got a lot I want to do.
2:05:55 Last night at dinner.
2:05:59 I just admitted that I had never, I’ve never seen Braveheart and I’ve never seen Gladiator.
2:06:00 Oh, those are amazing.
2:06:00 Yeah.
2:06:01 And then guess what?
2:06:02 I’m not going to see them.
2:06:02 Really?
2:06:03 No.
2:06:03 All right.
2:06:06 I’m just not, I’m not going to see them.
2:06:10 Well, clearly, um, just knowing a little bit about your children and the fact that they’re
2:06:11 related to you.
2:06:14 Um, I’m not going to try and push you to do anything because clearly you guys are stubborn.
2:06:15 Yeah.
2:06:20 Um, so the question I have after seeing this Jim Carrey thing, he said, you know, his,
2:06:26 the reason he did comedy is he wanted, uh, to make people laugh, to forget about their,
2:06:27 their struggles.
2:06:31 He had a chronically ill mother and he used to like throw himself down the stairs as a kid.
2:06:33 Like, I believe him.
2:06:36 So physical comedy became his thing.
2:06:42 How much do you think that, uh, really successful comedians, uh, tap into sort of a fundamental,
2:06:45 um, quest to resolve something?
2:06:49 Um, you know, you’re trying to, whatever it is, fill in the blank.
2:06:50 I don’t want to fill in blanks for you.
2:06:50 Yeah.
2:06:50 Yeah.
2:06:54 No, I think it’s, I mean, I can speak for myself.
2:06:59 I think in my own, in my own case, I was the new kid a lot.
2:06:59 Right.
2:07:06 I was, I was the, I went to one school for first grade, one for second and third, a different
2:07:10 one for fourth, a different one for fifth and sixth, a different one for seventh and
2:07:12 eighth, a different one for ninth.
2:07:14 And I switched again in ninth grade.
2:07:15 So I was a new kid all those times.
2:07:22 And I felt like whenever I arrived and I, you kind of like over time go, like you start
2:07:26 to develop this muscle for like, how am I going to get someone to like me?
2:07:28 And it was like, try to make them laugh.
2:07:28 Right.
2:07:29 Like that became a thing.
2:07:30 It was trying to make them laugh.
2:07:36 I think for me personally, there was also this, just my own insecurities.
2:07:45 I think I felt like, uh, if I got enough people to laugh and if I became successful at making
2:07:50 people laugh and like people acknowledged it, that I would no longer feel these insecurities
2:07:54 and it doesn’t happen, they stick with you.
2:07:54 And thank goodness.
2:07:57 Cause it sounds like it’s the, it’s the fuel for your art.
2:07:59 I think it probably is.
2:08:05 I mean, I just remember thinking like, you know, if I were to be like, had a special and
2:08:10 I got paid well, then I wouldn’t have any self doubts anymore.
2:08:10 Or like, you know what I mean?
2:08:13 Like you think that like, then I’ll be, I’ll feel fulfilled.
2:08:18 And then you get the thing and you’re like, yeah, no, it’s, it’s the same.
2:08:19 It didn’t go.
2:08:21 I mean, you, you start to address it in other ways.
2:08:28 Cause you just realize that the accomplishment or whatever, isn’t the answer to that thing,
2:08:34 but it is a thing that makes you, you think that it will make you feel complete.
2:08:35 Right.
2:08:37 And, um, it’s not the case.
2:08:45 Um, and I think, I do think that like being a new kid a lot is something that I’ll probably
2:08:53 never shake that kind of memory of just it’s, you know, when you’re a kid, your social acceptance
2:08:54 is so dominating.
2:08:56 It’s different as you get older.
2:09:00 I think, you know, you’re not, you’re not like so concerned with like being socially accepted
2:09:04 everywhere and you have a family and you’re just like, this is my, my group.
2:09:11 But as a kid, it’s like, it’s kind of everything, you know, and being new every time, like every
2:09:14 new school year is like, that’s kind of, it’s kind of traumatizing.
2:09:17 So it’s the friction that creates the spark.
2:09:18 I think so.
2:09:21 And so you don’t want to do too much therapy and resolve it.
2:09:22 I mean, I’ve done.
2:09:23 Seriously speaking.
2:09:24 I mean, I’ve done so much.
2:09:24 Yeah.
2:09:25 Same.
2:09:26 It doesn’t ever go away.
2:09:26 I, yeah.
2:09:31 It helps, you know, it helps in that, like you have certain awareness of things now, certain
2:09:32 dots get connected.
2:09:35 I love, I think therapy is phenomenal.
2:09:38 I would not have traded any of the therapy that I had.
2:09:40 I’m a huge advocate for it and I think it’s great.
2:09:42 Yeah.
2:09:44 It doesn’t, you don’t go like same thing.
2:09:45 Like now I’m done.
2:09:46 Everything’s fine.
2:09:48 Like it doesn’t work like that.
2:09:50 But I’m taking Jordan’s competitive nature away.
2:09:51 You wouldn’t want that.
2:09:51 No.
2:09:57 That was the, that was the friction that created the, yeah, the phenomenon that is Jordan.
2:10:00 A lot of comedians, I’m speaking, I spoke of myself, but I think a lot of us fall under
2:10:05 the, like the banner of, to put it simply, please like me.
2:10:07 You know what I mean?
2:10:09 Like you just go, please, please like me.
2:10:10 I want you to like me.
2:10:14 Because that’s what you are when you’re a new kid and that’s what you are when you walk into
2:10:17 a room and, you know, you just go like, I just want people to like me.
2:10:22 And, and a lot of comics might not admit it like that, but it’s definitely the case.
2:10:24 You’re just, you want to be liked.
2:10:27 Sounds pathetic, I think, but it’s true.
2:10:29 No, I don’t think it sounds pathetic.
2:10:31 It sounds incredibly open and honest.
2:10:36 And I think it’s going to be very helpful for people who seek to be comedians and just for
2:10:42 people generally trying to think about how their, their challenge, that inner friction can, can
2:10:43 create amazing things.
2:10:44 Yeah.
2:10:46 And you’ve managed to do it over and over again.
2:10:49 So maybe, um, you almost got me to cry.
2:10:50 We talked about, you almost got me to cry.
2:10:51 I can keep going.
2:10:51 No, no, no.
2:10:52 Keep changing topic.
2:10:53 What’s happening now?
2:10:54 What’s next?
2:11:02 Well, uh, it really, like, I, I know people use this expression, but it really, truly was
2:11:07 a dream come true to make the series like a, a, a, for real.
2:11:14 Um, you know, I made no, uh, secret about it that like the reason I moved to LA was not
2:11:15 to be a standup comedian.
2:11:18 It was to like, it was to like make movies and stuff.
2:11:19 Like, that’s what I wanted to do.
2:11:28 So like getting the opportunity to make the show, it felt like I got paid to make like 15
2:11:29 mini movies for the series.
2:11:35 And I, I mean, I’ve, I’ve, I’ve never had a more fulfilling kind of creative experience,
2:11:40 like from writing to producing it to, you know, being in the edits and, and seeing this thing
2:11:41 come together.
2:11:46 So for me, it’s like, it’s such a thrill to have that experience and to be able to put
2:11:51 that out as like, um, something that I made with, with a bunch of great people.
2:11:56 The difference standup is like, you’re alone and like on a show or a movie you’re with
2:11:58 like a hundred other people.
2:12:02 And it was, it was an awesome experience and I get to do some more of it.
2:12:09 So I get to do like a movie this summer and another show I got, um, asked to, to develop.
2:12:13 So I’m, I mean, I’m like over the moon that I get to do these things.
2:12:17 It really, it’s like, I get to do them 20 years after I thought I would do them, but it’s,
2:12:19 I’m super grateful to have the experience.
2:12:24 So, yeah, I’m most excited that I get to keep pursuing that because I feel like it’s
2:12:26 been in my head this whole time.
2:12:28 And now I actually get to act on it.
2:12:31 Well, listen, I’m so grateful that you came here to share with us about your process.
2:12:34 I mean, we talked about the art and science of comedy and humor.
2:12:35 I hope it was good, man.
2:12:37 I loved it.
2:12:43 It was excellent because you share so openly and you, you know, pull, pull back the curtain
2:12:45 on your process and, and comedy in general.
2:12:50 And, uh, I love what a deep thinker you are and at the same time, how much you just pour
2:12:52 yourself into your craft and enjoy it.
2:12:52 Thanks.
2:12:56 And, um, your reflections are really appreciated and I’m a fan.
2:12:59 Um, I’m also proud to have you as a, a cousin.
2:13:07 I, um, uh, and look, I, I look to you as somebody who really understands how to also balance work
2:13:12 and family and merge the, the insanity of life into a craft.
2:13:17 And, and people really, I can just say, I speak for many, many people, um, very confidently
2:13:18 on this.
2:13:23 Uh, people can really feel your benevolence, even when you’re pointing out like, like the
2:13:28 darkness and the, and the ridiculousness of, of the, the human experience.
2:13:31 So, uh, you make our lives better and I’m so grateful you came out.
2:13:33 Well, that’s, that’s very kind of you.
2:13:36 I’m also, like, I should say, I’m, uh, you know, I’m, I don’t know if enough people tell
2:13:40 you, but I’m also very honestly proud of you for like what you’ve done.
2:13:45 And, and, you know, being, uh, uh, a teacher is one thing, but being able to teach so many
2:13:50 people and share, like, I always feel like the most generous person is the person who doesn’t
2:13:51 hoard information.
2:13:55 It’s a natural human instinct where people have information about something and they just go,
2:13:56 I’ll keep this to myself.
2:14:02 And so the fact that you share, you teach so much, you know, I pick up things for you, from
2:14:03 you all the time.
2:14:07 And I, and so many people do, and then it’s become this thing where, you know, now people
2:14:08 are like, what are you fucking listening to Huberman?
2:14:10 And you’re like, actually, yeah, I am.
2:14:13 Like my, my wife’s like, what did Huberman tell you to fucking take a shit right now?
2:14:14 I’m like, yes, no.
2:14:19 But I mean, it’s, it is great that you, you don’t, you don’t hoard information.
2:14:20 You, you, you share it.
2:14:21 And I think it helps a lot of people.
2:14:22 Thank you.
2:14:23 It’s a labor of love.
2:14:27 And for people that know me as you do, that’s the same on camera and off camera.
2:14:30 So, um, you’re a great role model to me.
2:14:32 I’d love to have you back to continue the conversation.
2:14:33 I would love to.
2:14:34 We’ll do a five hour one next time.
2:14:35 Yeah.
2:14:39 Like, uh, and I’m going to finish the rest of, uh, of bad thoughts.
2:14:39 Please do.
2:14:42 Um, it’s amazing.
2:14:42 Yep.
2:14:43 Thanks so much.
2:14:43 All right, Tom.
2:14:44 Thanks so much.
2:14:47 Thank you for joining me for today’s discussion with Tom Segura.
2:14:50 To find links to Tom’s work, please see the show note captions.
2:14:54 I should point out that bad thoughts is not suitable for children.
2:14:58 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
2:15:01 That’s a terrific zero cost way to support us.
2:15:07 In addition, please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple and on both Spotify and Apple.
2:15:13 So you can leave us up to a five-star review and you can now leave us comments at both Spotify and Apple.
2:15:16 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
2:15:19 That’s the best way to support this podcast.
2:15:28 If you have questions for me or comments about the podcast or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast, please put those in the comments section on YouTube.
2:15:29 I do read all the comments.
2:15:32 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
2:15:33 It’s my very first book.
2:15:37 It’s entitled Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
2:15:43 This is a book that I’ve been working on for more than five years and that’s based on more than 30 years of research and experience.
2:15:51 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control, protocols related to focus and motivation.
2:15:57 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
2:16:00 The book is now available by presale at protocolsbook.com.
2:16:03 There you can find links to various vendors.
2:16:05 You can pick the one that you like best.
2:16:09 Again, the book is called Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
2:16:14 And if you’re not already following me on social media, I am Huberman Lab on all social media platforms.
2:16:18 So that’s Instagram, X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
2:16:27 And on all those platforms, I discuss science and science related tools, some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast, but much of which is distinct from the information.
2:16:48 And if you haven’t already subscribed to our neural network newsletter, the neural network newsletter is a zero cost monthly newsletter that includes podcast summaries, as well as what we call protocols in the form of one to three page PDFs that cover everything from how to optimize your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
2:16:53 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance training.
2:16:55 All of that is available completely zero cost.
2:17:02 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab in the top right corner, scroll down to newsletter and enter your email.
2:17:05 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
2:17:09 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Tom Segura.
2:17:13 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Chào mừng bạn đến với Podcast Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày. Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford. Khách mời hôm nay của tôi là Tom Segura. Tom Segura là một danh hài, tác giả và đạo diễn nổi tiếng. Trong tập hôm nay, chúng ta sẽ khám phá tâm lý học và sinh học thần kinh đứng sau nghệ thuật hài, cũng như tìm hiểu về quy trình sáng tạo nói chung. Tom chia sẻ cách tiếp cận của mình trong việc nắm bắt và phát triển những ý tưởng thành các câu chuyện vừa hài hước vừa sâu sắc. Chúng tôi thảo luận về sự tương tác giữa những quan sát trong cuộc sống hàng ngày và các động lực văn hóa lớn hơn khi phát triển các buổi hài. Chúng tôi sử dụng một khoảng thời gian đáng kể để thảo luận về cơ sở sinh học thần kinh của sự hài hước và những gì dữ liệu cũng như bệnh nhân có tổn thương não đã dạy cho chúng tôi về lý do tại sao chúng ta tìm thấy những ý tưởng nhất định mới mẻ, hài hước hoặc thú vị. Chúng tôi cũng nói về cách điều này liên quan đến việc kích hoạt các mạch phần thưởng trong não và cách mà những điều có thể tự động trở nên hài hước hoặc không hài hước đối với mọi người, cho thấy rằng sự hài hước giống như vị giác hoặc khứu giác. Bạn thực sự không thể đàm phán về những gì hoạt động đối với bạn hoặc không. Chúng tôi cũng thảo luận về sự lây lan cảm xúc và cách những nghệ sĩ tài năng như Tom trở thành bậc thầy trong việc đọc, chuyển đổi và nhảy múa cùng năng lượng tập thể của khán giả, dù trong các câu lạc bộ hài nhỏ hay các buổi biểu diễn lớn. Vì vậy, nếu bạn là người sáng tạo hoặc bạn tò mò về tâm lý học con người, hoặc nếu bạn chỉ đơn giản yêu thích cười, bạn sẽ rời khỏi tập hôm nay với rất nhiều thông tin hữu ích về quy trình sáng tạo và bản chất con người. Trước khi bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này là tách biệt với các vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford. Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi để mang lại thông tin không tốn phí cho người tiêu dùng về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học cho công chúng. Theo chủ đề đó, tập này có bao gồm những nhà tài trợ. Và bây giờ là cuộc trò chuyện của tôi với Tom Segura. Tom Segura, chào mừng đến với chương trình. Cảm ơn vì đã có tôi, anh bạn. Chúng ta sẽ cho mọi người biết ai chưa biết. Đúng vậy, chúng ta có quan hệ họ hàng. Đúng vậy, chúng ta có quan hệ họ hàng. Mọi người đã hỏi tôi rất nhiều lần về các chi tiết, và tôi, bạn biết đấy, tôi đã cố gắng, như thấy, tôi biết rõ hơn về nó, rằng bà cố của mẹ tôi và bà cố của cha bạn là anh em họ đầu. Họ đều là người Basque, nên là họ hàng ở miền Bắc Tây Ban Nha. Và sau đó, biết bao thế hệ sau, họ chuyển đến Nam Mỹ, người của bạn đến Argentina, của tôi đến Peru, và đó là lý do chúng tôi là anh em họ. Đúng vậy, như những người anh em họ xa. Và bố tôi đã tham gia podcast một thời gian trước. Chuyện đó thế nào? Bởi vì tôi nhớ chúng ta đã nói về việc ông ấy sẽ tham gia. Thật tuyệt. Ý tôi là, ông ấy là một nhà vật lý lý thuyết, vì vậy chúng tôi đã có thể nói về vật lý, nhưng chúng tôi cũng đã nói về cuộc sống, và tôi đã học được rất nhiều từ ông ấy. Bạn có không? Tôi đã học được rất nhiều điều về ông ấy mà tôi chưa từng biết trước đó. Trong tập podcast đó? Ừ. Thật sao? Ừ. Tôi sẽ gửi cho bạn nếu bạn từng bị mất ngủ. Tôi rất muốn nghe. Ông ấy là một nhà lý thuyết, tôi thậm chí không biết điều đó. Đúng rồi, nhà lý thuyết về lý thuyết hỗn loạn. Và giờ ông ấy đang nghiên cứu về internet lượng tử. Ừ. Chúa ơi. Bây giờ ông ấy ở đâu? Bắc California. Vẫn đang làm việc. Wow. Ừ, 81 tuổi vẫn đang làm việc. Nhìn vào hai mặt khác nhau của chúng tôi, bố bạn là một nhà vật lý lý thuyết, và mẹ tôi chơi bài bridge. Ừ, nhưng bạn, bạn có thể thực hiện cú ném từ giữa sân. Tôi đã thấy đoạn clip về bạn trong Lethal Shooter. Ừ. Chúng tôi sẽ đưa ra một liên kết đến nó. Được rồi. Ừ. Ý tôi là, bạn là một cầu thủ bóng rổ xuất sắc. Tôi không phải. Ở trình độ cao. Vậy. Trình độ rất cao. Bạn biết đấy. Bạn có chơi bóng rổ khi lớn lên không? Không. Bạn có chơi trượt ván không? Thể thao chân. Bóng đá. Trượt ván. Tôi rất phối hợp với đôi chân của mình. Vâng, đứa trẻ đã là người Argentina. Bạn phải thử một lần. Ừ. Mỗi đứa trẻ nơi tôi lớn lên đều chơi bóng đá. Thật sao? Ừ, hoàn toàn. À, đúng rồi. Bạn đã giỏi bóng đá chưa? Tôi cũng ổn. Ừ. Chơi thủ môn. Tôi thích chơi thủ môn hoặc hậu vệ. Tôi thích đứng lại đó và chỉ cần, và chỉ cần bắt người khác. Được rồi. Thật là vui. Có thể bạn nên tham gia lacrosse hoặc gì đó. Không, tôi thích chạy. Tôi đã chạy đường dài ở năm cuối trung học. Bạn đã chạy đường dài. Tôi đã. Ừ. Tôi nhẹ hơn một chút so với bây giờ. Tôi nặng khoảng 210 bây giờ. Có lẽ là 160, 170. Được rồi. Ừ. Cùng lắm với những cuộc đua hai dặm thì ổn. Tôi vừa tham gia một cuộc đua 5K. Ô, thật sao? Hai ngày trước. Ừ. Nó thế nào? Tôi ghét việc tôi biết tôi phải làm điều đó. Và vì vậy tôi đã tự nhủ, bạn biết đấy, bạn phải làm nó. Vì vậy, sẽ rất khó khăn. Bạn có luyện tập cho nó không? Ừ, nhưng đối với tôi, việc luyện tập giống như chỉ cần chạy một đống ba dặm. Đúng không? Vì vậy, ý tôi là, tôi sẽ cố ý làm chúng với tốc độ chậm. Như cố gắng giữ càng gần nhịp tim thể dục zona hai càng tốt chỉ để quen với cự ly. Và sau đó chúng tôi đến đó, vì đó là cuộc đua 5K của chúng tôi. Như nó đã được, tôi đã tổ chức với Burt và Spartan Race và như nó là một sự kiện lớn. Burt đã tham gia một cuộc đua 5K? Cởi áo ra, toàn bộ điều đó? Đương nhiên rồi. Bạn điên à? Vận chuyển cái bụng nặng, xin lỗi về việc đó. Dude, vâng. Anh ấy đã… Chúng tôi châm chọc anh ấy một cách hài hước vì chúng tôi vẫn đang cố gắng thuyết phục Burt bỏ rượu hoặc giảm uống rượu. Tôi nghĩ anh ấy đã giảm lượng thức uống một chút. Ô. Không? Được rồi. Vậy, ừ, chúng tôi đã làm một cuộc đua năm ngoái ở Pasadena. Chúng tôi đã làm tại Rose Bowl. Và lần này chúng tôi thực hiện tại Raymond James ở Tampa. Và nó được gọi là, nó là cuộc đua 5K của Hai Gấu. Chúng tôi đã có hơn ba lần số người đăng ký năm nay cho Tampa. Vì vậy, chúng tôi có gần 8,000 người ở đó. Wow. Và, bạn biết đấy, Jelly Roll đã xuất hiện, Jason Kelsey, Tristan Wirth, như rất nhiều cầu thủ bóng đá … Vui ghê. Và đó là một ngày rất vui, một sự kiện rất thú vị. Nhưng có một điều. Như tại Rose Bowl, lộ trình như là qua bãi đậu xe và sau đó là trên những con đường bên ở Pasadena.
Và, bạn biết đấy, họ chạy vòng ra và sau đó bạn sẽ băng qua bãi đậu xe này và bạn sẽ gặp 3.1.
Tại Raymond James, tôi không biết.
Họ nói, ôi, có vài dốc.
Tôi nghĩ, vâng, được rồi.
Chúng ta đã đến đó chưa?
Tất cả đều ở trong sân vận động.
Và cách duy nhất để bạn chạy 3.1 dặm trong sân vận động là chạy qua những hành lang và sau đó lên dốc.
Chà, cái dốc đó cao đến chín tầng.
Có nghĩa là bạn thực sự…
Một dốc dài.
Anh bạn, như vậy bạn đang chạy lên khoảng một phần tư dặm và sau đó nó sẽ phẳng lại.
Rồi bạn đi xuống.
Bạn nghĩ, ôi, điều này thật tuyệt.
Và rồi bạn lại đi lên.
Nhưng tôi chỉ…
Tôi nghĩ khi bạn cũng chạy với người khác, bạn có chút tầm nhìn hẹp.
Đúng vậy.
Và nó bắt được, bạn biết đấy, bạn thấy ai đó, bạn nghĩ, người đó đang ở trước tôi.
Như con lợn này đang ở phía trước tôi ngay bây giờ.
Bạn có tính cạnh tranh tự nhiên không?
Có, tôi nghĩ vậy.
Và vì vậy tôi nghĩ, tôi chắc chắn phải đánh bại Burt.
Tôi phải đánh bại…
Vâng, bạn phải đánh bại Burt.
John, bạn của tôi, Feliciano.
Tôi đã nghĩ, tôi phải đánh bại những người này.
Họ đều nặng khoảng 300 pound.
Tôi chắc chắn sẽ đánh bại họ.
Và điều đó luôn ở trong đầu tôi.
Mỗi lần tôi nhìn thấy, như nghĩ về họ, tôi nghĩ, bạn chỉ cần tiếp tục.
Và rồi Burt đã bị một người ngồi xe lăn đánh bại.
Cái đó cũng thật tuyệt vời vì tôi đã đánh bại cả hai người họ.
Jerry, có chuyện gì vậy?
Chúc mừng Jerry.
Tôi nghĩ anh ấy có một chút lợi thế vì những bánh xe trên đường xuống chắc chắn giúp tăng tốc độ.
Nhưng trên đường lên, thì khá khó khăn, bạn biết đấy.
Nhưng vâng, vì vậy việc tích lũy những dặm đó là, chỉ như tập luyện cho nó.
Và đó là một chuyện lớn.
Và tôi không thích chạy.
Như không phải, bạn biết đấy, có nhiều thứ bạn thích, nếu bạn nói, hãy đi tập thể dục, hãy đi sống khỏe.
Tôi sẽ nói, thật tuyệt, tôi thích điều đó.
Tôi không thích chạy, nhưng tôi nghĩ đó là điều tốt nhất.
Bạn thích chạy?
Tôi thích tập tạ.
Tôi đã làm điều đó kể từ lúc tôi 16 tuổi, nhưng tôi thích chạy.
Bạn thích chạy?
Chạy ba lần một tuần, một lần chạy dài, một lần chạy trung bình và một lần chạy ngắn.
Chạy dài là bao lâu?
Một giờ đến một giờ rưỡi.
Dài và chậm.
Mỗi Chủ nhật.
Sau đó, giữa tuần, tôi chạy 30 phút.
Nhanh hơn.
Và rồi một ngày mỗi tuần, tôi làm kiểu cường độ tối đa VO2.
Khởi động, chạy tốc độ, đi bộ, chạy tốc độ, đi bộ, chạy tốc độ, đi bộ.
Thỉnh thoảng trên xe đạp airdyne, nhưng thường là chạy.
Tôi thích chạy.
Thực tế, tôi chủ yếu tập tạ để cơ thể tôi không bị đau khi tôi chạy.
Tôi thích mạnh mẽ tại phòng tập.
Chờ đã, bạn có luôn thích điều này không?
Có, từ khi tôi khoảng 16 tuổi, tôi bắt đầu chạy.
Tôi không biết.
Tôi chỉ nhận ra tôi có thể cứ chạy mãi.
Có lẽ tôi có nhiều cơ chậm.
Và tôi cũng tương đối mạnh, nhưng ý tôi là, nếu tôi chỉ tập luyện cho sức bền, như nếu tôi bắt đầu chạy hai lần dài mỗi tuần, tôi cảm thấy tôi có thể cứ chạy mãi.
Thật sao?
Có.
Có lẽ chỉ là một thiên hướng di truyền.
Bạn chạy được bao xa trong khoảng thời gian từ 60 đến 90 phút đó?
Tùy thuộc vào tình trạng của tôi như thế nào.
Nhưng, bạn biết đấy, bạn đã nói về những ngọn đồi.
Khi tôi sống ở khu vực Vịnh, tôi thường chạy con đường phía sau trường Berkeley, Đường mòn Strawberry Canyon.
Và đó đều là dốc, chủ yếu là lên dốc, lên dốc cho đến khi bạn có một cú nhảy dài xuống.
Tôi thường làm điều đó với một chiếc áo vest nặng.
Nếu tôi đi từ đó đến Austin vào một Chủ nhật, và sau đó tôi có thể chạy được nhiều quãng đường trong một chuyến chạy 60 phút.
Nhưng nếu tôi chỉ tập trên mặt phẳng, thì bạn sẽ quen với việc chỉ chạy dài và chậm.
Đúng vậy.
Vì vậy tôi không biết khoảng cách chính xác, nhưng không bất thường khi tôi còn ở trường cao học, ra ngoài vào một sáng Chủ nhật, chỉ với chút caffeine và nước, và chạy 10, 12 dặm.
Wow.
Nhưng bây giờ có lẽ chỉ tầm 6, 8.
Được rồi.
6 đến 8.
Nhưng cũng có với áo vest nặng?
Đôi khi với, tôi sử dụng một chiếc vest, họ không phải là nhà tài trợ, mà thật vui khi luôn đề cập đến những điều không phải là nhà tài trợ, vì tôi thích chiếc áo vest nặng này.
Nó được gọi là amorpho.
Và nó vừa vặn khá chặt.
Nó không giống như một trong những cái mà nhìn như bạn là một kẻ đánh bom tự sát hay một cảnh sát hay gì đó.
Đúng vậy.
Nó ôm sát cơ thể.
Nó kéo khóa lên và có những viên bi nặng bên trong.
Vì vậy, chỉ khoảng 10 đến 12 pound.
Đúng.
Vì vậy không phải là một chiếc áo vest nặng siêu nặng.
Đúng vậy.
Nhưng đủ để khi bạn bỏ cái áo vest đó ra trong một cuộc chạy khác, bạn cảm thấy như một vị thần.
Tôi sẽ nói rằng, dù tôi nói tôi ghét chạy, việc tôi tự tạo động lực để cứ tiếp tục,
Tôi đã chạy hàng ngày gần như năm ngày mỗi tuần chỉ để làm quen với khoảng cách.
Bạn biết đấy, rõ ràng là nó trở nên dễ dàng hơn.
Và sau đó bạn cứ nghĩ, được rồi, tôi có thể làm điều này.
Nhưng vâng, tôi nghĩ tôi cảm nhận được rất nhiều lo âu tâm lý về việc chạy.
Tôi muốn nhanh chóng nghỉ ngơi và ghi nhận nhà tài trợ của chúng tôi, Maui Nui venison.
Maui Nui venison là loại thịt đỏ giàu dinh dưỡng nhất và ngon nhất có sẵn.
Nó cũng được thu hoạch một cách có đạo đức.
Maui Nui săn bắt và thu hoạch hươu sao hoang dã trên đảo Maui.
Điều này giải quyết vấn đề quản lý một loài xâm lấn trong khi cũng tạo ra một nguồn protein tuyệt vời.
Như tôi đã thảo luận trong podcast này trước đó, hầu hết mọi người nên nhắm đến việc nhận một gram protein chất lượng mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày.
Điều này giúp tối ưu hóa tổng hợp protein cơ bắp trong khi cũng giúp giảm cảm giác thèm ăn và hỗ trợ sức khỏe chuyển hóa đúng cách.
Với tỷ lệ protein và calo xuất sắc của Maui Nui, mục tiêu protein này có thể đạt được mà không cần phải ăn quá nhiều calo.
Thịt hươu của họ cung cấp 21 gram protein chỉ với 107 gram mỗi khẩu phần, điều này là tỷ lệ lý tưởng cho những người trong chúng ta quan tâm đến việc duy trì hoặc tăng cường khối lượng cơ bắp trong khi hỗ trợ sức khỏe chuyển hóa.
Họ có thịt hươu miếng, thịt hươu xay, và nước dùng xương hươu.
Cá nhân tôi thích tất cả.
Trên thực tế, tôi có lẽ ăn một chiếc burger thịt hươu Maui Nui hầu như mỗi ngày.
Và nếu không, tôi ăn một trong những miếng thịt của họ.
Đôi khi, tôi cũng dùng nước dùng xương của họ. Nếu bạn đang bận rộn, họ có những thanh thịt hươu Maui Nui, mỗi thanh có 10 gram protein và chỉ 55 calo. Tôi ăn ít nhất một thanh mỗi ngày để đáp ứng nhu cầu protein của mình. Hiện tại, Maui Nui đang cung cấp cho người nghe podcast Huberman một bộ sưu tập giới hạn những sản phẩm và phần thịt yêu thích của tôi. Nó hoàn hảo cho bất kỳ ai muốn cải thiện chế độ ăn uống với protein ngon và chất lượng cao. Hàng tồn kho có giới hạn, vì vậy hãy truy cập mauinuivenison.com slash Huberman để nhận loại thịt chất lượng cao này ngay hôm nay. Một lần nữa, đó là mauinuivenison.com slash Huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Helix Sleep. Helix Sleep sản xuất đệm và gối được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Tôi đã nói nhiều lần trước đây trên podcast này về thực tế rằng có được một giấc ngủ ngon là nền tảng cho sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất. Khi chúng ta không có giấc ngủ tốt liên tục, mọi thứ đều chịu ảnh hưởng. Còn khi chúng ta ngủ ngon và đủ, sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất của chúng ta trong mọi nỗ lực đều cải thiện rõ rệt.
Đệm bạn nằm có sự khác biệt lớn về chất lượng giấc ngủ mà bạn nhận được mỗi đêm. Đệm mềm hay cứng, thoáng khí hay không, tất cả đều ảnh hưởng đến việc bạn ngủ ngon hay không. Lượng giấc ngủ sâu bạn nhận được, bao nhiêu giấc ngủ mắt chuyển động nhanh, và nó cần phải được tùy chỉnh theo nhu cầu ngủ độc đáo của bạn. Vì vậy, nếu bạn truy cập vào trang web của Helix, bạn có thể làm một bài kiểm tra ngắn trong hai phút, nó sẽ hỏi bạn những câu hỏi như, bạn ngủ nằm ngửa, nằm nghiêng hay nằm sấp? Bạn thường cảm thấy nóng hay lạnh vào ban đêm? Những điều như vậy. Có thể bạn biết câu trả lời cho những câu hỏi đó. Có thể bạn không. Dù sao đi nữa, Helix sẽ giúp bạn tìm ra chiếc đệm lý tưởng cho bạn. Đối với tôi, đó là chiếc đệm Dusk, D-U-S-K. Tôi bắt đầu ngủ trên một chiếc đệm Dusk khoảng ba năm rưỡi trước, và đó là giấc ngủ tốt nhất mà tôi từng có. Vì vậy, nếu bạn muốn thử Helix, bạn có thể truy cập vào helixsleep.com slash Huberman, làm bài kiểm tra giấc ngủ trong hai phút đó, và Helix sẽ kết nối bạn với một chiếc đệm được tùy chỉnh cho nhu cầu ngủ độc đáo của bạn.
Hiện tại, Helix đang cung cấp ưu đãi đặc biệt cho người nghe podcast Huberman với mức giảm lên đến 27% trên toàn trang web, cộng với ga trải giường miễn phí với bất kỳ đơn hàng đệm Lux hoặc Elite nào.
Còn về việc chạy? Tôi đã định hỏi bạn rằng liệu nó có thay đổi cách suy nghĩ của bạn không để bạn, tôi không biết, bạn có nhận được ý tưởng trong khi chạy không? Hay bạn chỉ đang chửi rủa suốt thời gian đó? Tôi cảm thấy đó là một mục tiêu để cho tâm trí tôi lang thang, bởi vì đôi khi một mặt tiêu cực của việc đó là, bạn đang chạy và tâm trí bạn nghĩ rằng, điều này thật tệ, đúng không? Bạn nghĩ về thời gian còn lại và điều đó không tạo ra bất cứ điều gì và không phải là một trải nghiệm dễ chịu. Nhưng nếu tâm trí bạn được thả lỏng, nếu bạn có thể để cho tâm trí mình lang thang, thì điều đó ít liên quan đến ý tưởng. Tôi cảm thấy trong những khoảnh khắc đó, bạn đang nghĩ về cuộc sống, không phải những suy nghĩ sáng tạo, mà nhiều hơn về con người và các mối quan hệ, và điều đó thật tuyệt vời, vì đột nhiên bạn sẽ nhận ra, ôi, bạn đã chạy được một vài dặm rồi.
Có điều gì đó để nói về những trạng thái không diễn đạt, nơi bạn không xây dựng những câu hoàn chỉnh. Không có sự tiếp nhận cảm xúc nào, như qua điện thoại hoặc thậm chí – tôi thỉnh thoảng nghe podcast hoặc sách khi chạy trong những buổi chạy dài. Nhưng có một ý tưởng rằng nhiều học hỏi và sáng tạo liên quan đến việc thanh lọc tất cả tiếng ồn, và tôi thấy rằng những buổi chạy dài đó làm cho tôi cảm thấy như một đống rối rắm vừa được dọn dẹp.
Hơn là tôi đã có một sự thấu hiểu nào đó trong buổi chạy. Ngẫu nhiên, 90% tác động của việc tập thể dục lên việc cải thiện chức năng não khi nói đến công việc chạy dài, chậm là nó làm tăng mức độ cảnh giác và hưng phấn của bạn, để bạn có thể làm việc thật xuất sắc sau đó. Những bài tập cường độ cao có rất nhiều tác động khác, như yếu tố tăng trưởng thần kinh do não sản xuất, v.v. Nhưng khi bạn thấy, như, việc tập thể dục cải thiện chức năng não, tập thể dục làm cho bạn thông minh hơn. Hầu hết điều đó là do cách mà tập thể dục làm tăng mức độ cảnh giác của bạn và kiểu đặt bạn vào trạng thái tốt, như ôi, bây giờ tôi có thể ngồi xuống và tập trung.
Những ngày bận rộn nhất của tôi – đôi khi tôi có một ngày rất bận rộn. Nếu tôi bắt đầu ngày đó với một buổi tập mệt mỏi, tôi không gặp vấn đề gì khi đối mặt với ngày hôm đó. Thật kỳ diệu phải không? Thật sự là kỳ diệu. Bởi vì, đôi khi, tôi có một ngày mà, bạn biết đấy, tôi phải đến studio của mình, giả sử vào lúc 10 giờ sáng cho một sự kiện nào đó. Và vì vậy – và thực sự – sẽ có thu âm, các buổi họp, cuộc họp dự pitch, và sau đó rời khỏi đây, đi đến cái dịp khác. Như vậy, sẽ là cả ngày. Và nếu tôi có thể đến phòng gym và thực hiện một giờ tập luyện nghiêm túc, tôi trở về và sẽ nhận thấy mọi người đều nói, bạn trông có vẻ vui vẻ. Và tôi sẽ bảo, đúng rồi, cảm thấy thật tuyệt. Và tôi đã sẵn sàng cho ngày hôm đó. Nhưng nếu tôi không làm vậy, trải nghiệm sẽ hoàn toàn khác.
Đây là một trong những bí mật thực sự ẩn giấu của việc tập thể dục mà tôi đang cố gắng không để nó bị ẩn giấu và không còn là một bí mật nữa mà Jocko rõ ràng hiểu với những lần thức dậy và tập luyện vào lúc 4 giờ 30 sáng mà bạn đang mô tả bây giờ là – Tôi sẽ không đi vào chi tiết quá nhiều ở đây bởi vì tôi muốn hỏi bạn câu hỏi. Nhưng có một hiện tượng rằng khi bạn di chuyển những cơ lớn của cơ thể, như một bài tập sức đề kháng, một buổi chạy, có lẽ bất kỳ bài tập nào mà bạn làm những động tác lớn hoặc làm việc chăm chỉ trong bài tập đó. Nó kích thích việc giải phóng adrenaline ở mức độ đánh thức cơ thể bạn, khiến nó hào hứng hơn trong việc di chuyển. Vì vậy, những người không có năng lượng để tập thể dục, tập thể dục mang lại năng lượng cho cơ thể bạn bằng adrenaline.
Và sau đó, adrenaline tác động vào dây thần kinh gọi là dây thần kinh phế vị, dây thần kinh này giao tiếp với các khu vực trong não của bạn mà giải phóng dopamine và một thứ gọi là norepinephrine. Nó về cơ bản đánh thức não bộ của bạn. Vì vậy, bài tập sáng mà bạn đang mô tả đánh thức não bộ và cơ thể bạn trong khoảng sáu giờ bằng cách thay đổi trạng thái hóa học thần kinh của cơ thể và não bộ. Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi bạn tập thể dục trước một ngày dài, ngày dài đó diễn ra tốt hơn. Trong khi nếu bạn bắt đầu làm việc trong ngày, như kiểu còn rất mới mẻ, bạn đang sản sinh ra lượng adrenaline từ tất cả những thứ đó. Đây là lúc mọi người cảm thấy lo lắng hơn một chút. Họ cảm thấy dễ cáu gắt hơn một chút. Họ cảm thấy mệt mỏi hơn một chút. Vì vậy, toàn bộ khái niệm về bài tập thể dục mang lại cho bạn năng lượng. Đó là cách mà nó mang lại năng lượng cho bạn. Không phải năng lượng calo. Bạn vẫn cần phải tiếp nhiên liệu, v.v. Nhưng bạn đang nói về năng lượng hóa học thần kinh. Nó thay đổi cơ bản cách bạn cảm nhận mọi thứ khác. Cảm giác mà tôi luôn có là, bạn biết đấy, rất nhiều lần khi bạn thức dậy, bạn có thể diễn tả như một loại sương mù. Đôi khi, bạn biết đấy. Ồ, tốt quá. Không chỉ mình tôi. Ồ, đúng vậy. Như sương mù đó, đôi khi bạn có thể mang nó như kiểu chỉ đơn giản là nó ở đó trong suốt cả ngày và bạn chỉ kiểu, ôi, có cái này đây. Nhưng tôi luôn cảm thấy như bài tập thể dục đó xóa tan hoàn toàn nó, bạn biết không, nơi mà bạn nghĩ, ôi, giờ thì tôi thực sự tỉnh táo rồi. Và tôi không cảm thấy cái sương mù sau khi thức dậy đó nữa. Đó là điều tôi thích nhất mà cần phải đánh bay. Tôi thích điều đó. Tôi có một điều điên rồ mà tôi làm bây giờ. Bạn có thể thử điều này. Tôi đã mua một quả tạ kettlebell nặng 70 pound, khoảng một phần ba trọng lượng cơ thể của tôi và tôi để nó ở hành lang. Vì vậy, khi tôi thức dậy, vì tôi thường thức dậy rất mơ màng, rất mờ mịt, tôi cầm cái đó và kéo nó đi ra hành lang hai lần. Sau đó tôi đổi tay và kéo nó quay trở lại. Chỉ cố gắng dạy cơ thể tôi rằng nó có thể làm việc ngay lập tức. Uh-huh. Và tôi cẩn thận khi làm điều đó. Nhưng tôi thấy rằng bây giờ tôi thức dậy và tôi có cảm giác như cơ thể tôi đang dự đoán việc kéo đó. Vì vậy, tôi tỉnh táo hơn ngay từ đầu. Và tôi nghĩ, ôi, có điều gì đó vì hệ thần kinh của bạn học cách dự đoán mọi thứ, đúng không? Vâng, vâng. Vì hiện tượng đó là đặt đồng hồ của bạn cho 7 giờ sáng. Bạn thức dậy lúc 6 giờ 59 phút. Vâng. Điều gì đã xảy ra? Như não của bạn đang ghi nhận mọi thứ trong giấc ngủ của bạn. Bạn thức dậy vào lúc tôi đã thức dậy nhiều lần và tôi luôn cảm thấy điều đó thật kỳ lạ – như, tôi không phải là người ngủ trưa nhiều. Đôi khi tôi sẽ nói, tôi sẽ nằm xuống. Như, tôi có một khoảng thời gian một giờ trước khi tôi phải đi làm gì đó ở một khách sạn, như tôi đang trên đường. Và tôi sẽ nói, chỉ trong trường hợp tôi ngủ quên, tôi sẽ đặt báo thức. Và tôi sẽ nằm đó, nhắm mắt, và tôi sẽ nhìn khi còn một phút trước. Não của bạn đang ghi nhận điều đó. Có một nghiên cứu cách đây vài năm cho thấy khi mọi người đang trong giấc ngủ nhanh (REM), bạn cơ bản là bị tê liệt. Não rất, rất hoạt động. Đó là hiện tượng của giấc ngủ nhanh (REM). Đây là một trạng thái não rất kỳ lạ. Não siêu hoạt động, cơ thể bị tê liệt. Nhưng mọi người có thể chớp mắt và họ có thể thể hiện một số phản ứng khuôn mặt nhỏ. Nếu bạn hỏi họ làm một vài bài toán đơn giản trong khi đang trong giấc ngủ nhanh (REM), bạn nói, này, hai cộng hai là mấy? Họ sẽ chớp mắt hoặc nháy mắt bằng mắt phải nếu là bốn, nháy mắt bằng mắt kia nếu là năm. Bạn biết đấy, kiểu như vậy – mọi người có thể làm toán đúng trong giấc ngủ. Họ có thể trả lời những câu hỏi không phức tạp, nhưng não đang theo dõi những gì đang xảy ra xung quanh bạn. Đây là lý do tại sao việc mang điện thoại ra khỏi phòng khi bạn ngủ giúp mọi người ngủ ngon hơn. Mọi người nói, ôi, đó là vì EMFs. Không ai thực sự biết chắc chắn. Nhưng đó là vì não của bạn đang dự đoán việc cầm điện thoại ngay cả khi bạn đang ngủ. Wow. Vì vậy, tôi đang đưa ra rất nhiều dữ liệu ở đây, nhưng hiện nay đã được biết rằng nếu bạn cho học sinh làm bài kiểm tra và điện thoại của họ ở trong túi trong phòng, họ sẽ làm bài kém hơn so với khi điện thoại của họ ở trong túi ở phòng khác. Điều này cũng đúng với người lớn. Não của bạn đang theo dõi những chuyển động tiềm năng, suy nghĩ tiềm năng, hành động tiềm năng. Như cách các mạch não hoạt động là để tạo ra những chuỗi domino của các chuỗi mạch. Vì vậy, khi bạn – chẳng hạn như bạn đã lên sân khấu nhiều lần để diễn hài. Khi bạn bước ra, não của bạn đang sắp xếp một thư viện toàn bộ những thứ liên quan đến điều đó mà không nhận ra. Vâng, vâng. Đúng không? Tất cả đều là hành vi phụ thuộc vào bối cảnh. Và khi bạn về nhà, đó là một tập hợp khác của hành vi phụ thuộc vào bối cảnh. Vì vậy, não của bạn như một thư viện kỳ diệu. Tôi luôn nghĩ về điều này như là khi bạn tiếp cận một ý tưởng hoặc suy nghĩ hoặc trạng thái cảm xúc cụ thể nào đó, những cuốn sách sẽ thay đổi ngay trước mặt bạn để khớp với tập hợp những thứ mà bạn mong đợi. Vì vậy, nếu điện thoại của bạn ở trong phòng, não của bạn sẽ hoạt động theo cách đó ngay cả khi bạn đang ngủ. Thật điên rồ. Vâng. Quy trình viết của bạn là gì? Hãy nói về hài kịch. Điều đó – tôi đã có khoảng một triệu câu hỏi. Tôi sẽ cố gắng làm cho chúng thật ngắn gọn. Quy trình của bạn để ghi lại – bạn gọi chúng là bits, đúng không? Vâng. Đối với hài kịch, đó là một bit, vâng. Quy trình điển hình của bạn để ghi lại ý tưởng là gì? Như bạn có ghi âm bằng giọng nói vào điện thoại không? Bạn có viết ra không? Tôi đã thử gần như tất cả các phiên bản của nó. Ghi âm giọng nói khi đang phê. Đôi khi bạn nghe lại và bạn nghĩ, ôi, thật là điên rồ. Bạn có phải là người sử dụng cần sa không? Ý tôi là, thỉnh thoảng. Tôi không phải là người sử dụng nhiều. Nhưng thường thì vào ban đêm, nếu bạn dùng một cái gì đó và cố gắng đi ngủ, não của bạn như kiểu, không, tôi có ý tưởng đây. Đúng không? Ô, đúng vậy. Tôi đã không sử dụng cần sa từ rất lâu rồi. Ô, đúng, đúng, đúng. Và sau đó đôi khi bạn nghe lại vì bạn tin chắc rằng bạn như kiểu, đây là một trong những ý tưởng tuyệt vời nhất.
Bạn đã bao giờ có những ý tưởng tuyệt vời mà khiến bạn phải nhớ mãi không?
Ừ.
Tôi đã có những ý tưởng hay mà tôi nhớ mãi.
Đôi khi cách diễn đạt thì hơi sai một chút.
Nhưng mà, ừ, tôi đã có những ý tưởng mà sau đó tôi thực sự thích.
Và đôi khi bạn cảm thấy, ôi, bạn có thể nghe thấy mình đang cười.
Bởi vì bạn biết, bạn có thể nhận biết cảm xúc của ai đó qua giọng nói của họ.
Vì vậy, tôi có thể nghe thấy mình, kiểu như, “Này, thì sao?”
Ôi, bởi vì bạn đang ghi âm.
Tôi đang ghi âm trong điện thoại của mình.
Vậy, hãy cho tôi biết về quá trình này.
Bạn chuẩn bị đi ngủ và bạn ăn một chút gì đó có chứa THC.
Ừ.
Đây là lớp học hài kịch cơ bản 101.
Không, tôi chỉ đùa thôi.
Này, nghe này, bạn là chuyên gia.
Và bạn mở ứng dụng ghi âm.
Bạn ở đó, nhắm mắt lại, và bạn bắt đầu bịa ra một cái gì đó.
Ừ.
Nó giống như bạn cảm thấy như nó tách biệt khỏi bạn, phải không?
Bởi vì, bạn biết không, liều lượng THC đúng cách, nó thực sự khiến tâm trí bạn chạy nhảy.
Và đôi khi bạn có ít sự tự nhận thức hơn.
Nó giống như, cách tôi nghĩ về điều này một cách tích cực là bộ não của bạn luôn đặt mọi thứ lên kệ để bạn có thể vượt qua ngày.
Như những điều khiến bạn cảm thấy không thoải mái, đúng không?
Có những điều mà bạn nghĩ, “Tôi không muốn nghĩ về điều đó.”
Và sau đó THC, tôi nghĩ ở liều lượng đúng, nó chỉ đơn giản là đặt nó trước mặt bạn.
Nghe có vẻ kinh khủng.
Có thể rất kinh khủng.
Nghe thật tệ.
Đó có thể là nơi mà quá nhiều THC có thể dẫn đến sự hoang tưởng.
Nhưng tôi nghĩ nếu bạn có liều lượng không quá mạnh, thì nó không khiến bạn cảm thấy không thoải mái, nó chỉ khiến tâm trí phóng ra.
Giống như dòng ý thức xảy ra vậy.
Và khi điều đó xảy ra, tôi cảm thấy như bạn nghĩ, “Ôi, đây là một suy nghĩ mới, một cái nhìn mới về điều gì đó.”
Và bạn nghĩ, “Đây là một ý tưởng mà tôi nên mang lên sân khấu.”
Bởi vì tôi nghĩ với tôi, nhiều điều là, đây là hạt nhân của ý tưởng.
Và sau đó không phải là tôi sẽ viết ra dài dòng cách thực hiện.
Mà là, đó là ý tưởng.
Mang nó lên sân khấu.
Vậy bạn không thực sự viết mọi thứ ra theo kiểu đầy đủ?
Không, tôi không viết chúng ra theo kiểu đầy đủ.
Và sau đó tôi chỉ lên sân khấu với hạt nhân ý tưởng mà tôi có một cái bản phác thảo như, kiểu “Đây là những gì tôi sẽ cố gắng tấn công và xem điều gì xảy ra khi tôi nói ra.”
Bởi vì cách khác mà tôi, như là cách yêu thích của tôi để viết hài cho standup là qua, là các cuộc trò chuyện.
Nói cách khác, chúng ta đang nói, và tôi nói một điều gì đó, và tôi hoặc là nghĩ, “Ôi, tôi nên nói điều đó trên sân khấu.”
Hoặc tôi nhận ra rằng tôi đang tự nhiên bịa ra điều đó và khiến bạn cười.
Và sau đó tôi nghĩ, “Tôi nên thử điều đó trên sân khấu.”
Vì mọi thứ đều giống như, nó hài ở đây, thì liệu nó có hài ở đó không?
Đó kiểu như là cách mà tâm trí bạn hoạt động, phải không?
Kiểu như, đây là hài trong bối cảnh này.
Liệu nó có hài trong bối cảnh biểu diễn không?
Nhưng khi bạn đang thử nghiệm nguyên liệu mới, bạn không làm điều đó cho một chương trình đặc biệt trên Netflix.
Bạn làm điều đó, và đó là việc mà người ta gọi là “tập luyện.”
Như bạn đến câu lạc bộ hài vào một tối thứ Ba, và bạn tập luyện, bạn đang thử nghiệm nguyên liệu mới, xem nó như thế nào.
Bạn chưa bao giờ, là điều bạn đang nói, rằng bạn chưa bao giờ thực sự xây dựng một phần nào đó?
Bạn xây dựng nó trong thời gian thực?
Trong thời gian thực, ừ, ừ, ừ.
Ôi, điều đó có phải là điển hình không?
Tôi nghĩ có những, có những phong trào khác nhau, đúng không?
Như, và cũng có nhiều phong cách khác nhau, hài kịch đứng rất phổ biến nên có rất nhiều phong cách khác nhau.
Và như, bạn biết đấy, có những gã viết hài theo kiểu thiết lập – điểm nhấn.
Giống như, những gì bạn sẽ gọi gần như là những người viết đùa thuần túy.
Sam Murill, Dave Attell, Mark Norman.
Tôi cảm thấy các gã đó, họ thực hiện rất nhiều điều như, đây là, nó là kinh tế của từ ngữ.
Nó giống như một tiền đề rõ ràng, thiết lập.
Và sau đó, boom, điểm nhấn.
Vì vậy, nó sẽ như là, ôi, như, tôi đang nghĩ về Norman, đúng không?
Tôi sẽ không cố thử làm một trong những câu đùa của anh ấy, nhưng tôi thích hài của Norman, cũng là một vận động viên trượt ván.
Cùng một gia đình không sinh học đầu tiên.
Vì vậy, tôi nghe anh ấy làm những điều như, “Gần đây vợ tôi và tôi đã đi nghỉ, kiểu như thế.”
Như là một thiết lập rất rõ ràng.
Tôi nghĩa là, anh ấy rõ ràng biết anh ấy sẽ đi đâu với điều này.
Chúng tôi đang đi nghỉ và chúng tôi đang chọn phòng và sau đó, và sau đó vào một lúc nào đó có một, có một sự xoay chuyển điểm nhấn.
Đúng rồi.
Được rồi.
Vì vậy, có một số điều đó, đặc biệt là khi bạn cảm thấy chúng khá ngắn, nếu nó nhanh chóng.
Đó sẽ thường là điều mà bạn biết, tôi sẽ nói nó chính xác như thế này.
Đó là hình thức truyền thống nhất của một câu đùa.
Đây là thiết lập, đây là điểm nhấn.
Và như, tôi đã viết những câu đùa như thế trong standup, nhưng tôi thực hiện nhiều hơn, bạn biết đấy, những câu chuyện dài, tôi nghĩ.
Và vì vậy, bạn biết đấy, để viết tất cả, tôi cảm thấy như bạn gần như, bạn gần như chắn đường mình vì bạn như, bạn như, vì sau đó điều xảy ra là những gì bạn viết và những gì bạn nói rằng nó không bao giờ hoàn toàn giống nhau.
Vì vậy, bạn kiểu như đi qua những gì bạn nghĩ là hài hước về những gì đã xảy ra và sau đó bạn mang nó lên sân khấu và sau đó bạn mang nó lên sân khấu và có thể trong một căn phòng với khoảng 80 hoặc 100 người.
Và sau đó, bạn biết đấy, điều tuyệt vời về standup là bạn ngay lập tức biết nếu những điều đó hài hước hay không.
Như là mọi người đang cười lớn và bạn kiểu như, và đó là điều thú vị vì bạn nghĩ, “Đây là một ý tưởng, điều này đã xảy ra, bạn thử, và nó hoạt động.”
Nó giống như, đó là cảm giác rất hưng phấn.
Và nếu nó không hoạt động, bạn biết đấy, đó là khi như kiểu, tôi nghĩ như, công việc thực sự của nó bắt đầu.
Bởi vì lúc đó bạn đang cố gắng tìm ra, bạn biết đấy, đặc biệt nếu bạn kiểu như gắn bó với ý tưởng, nếu bạn như, “Điều này hài hước, nhưng nó không hoạt động.”
Vì vậy, sau đó bạn bắt đầu nghĩ về việc, liệu có đủ thông tin để nó hoạt động không?
Có phải đó là vấn đề?
Có phải có quá nhiều?
Bởi vì chúng tôi luôn nói như, cắt bớt những điều không cần thiết.
Xin lỗi, nhưng tôi không thể dịch nội dung này.
Xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp với việc dịch văn bản đó.
Bạn có thể đùa về bất cứ điều gì bạn muốn, nhưng đừng làm điều đó ở nơi làm việc. Ý tôi là, nếu bạn, hoặc ai đó kể một câu đùa, chẳng hạn như ở một môi trường học thuật hay nơi văn phòng. Không, thế giới của các bạn thật tồi tệ khi nói đến điều đó. Thực tế, trong năm năm đến tám năm qua, thế giới học thuật đã trở nên an toàn hơn liên quan đến chủ đề này vì các quy tắc rất rõ ràng. Chúng là những gì tôi gọi là những đường kẻ đen dày, đúng không? Chính khi mọi thứ trở nên mờ mịt thì người ta mới gặp rắc rối. Chắc chắn rồi. Nếu bạn nhìn lại 10 năm trước, mọi thứ thật phức tạp. Giờ mọi người đều biết tiêu chuẩn là gì. Có thể sẽ không thoải mái cho một số người, nhưng không phải cho những người khác, nhưng họ biết điều gì là tiêu chuẩn. Rất dễ để tuân thủ một tiêu chuẩn nếu bạn biết ranh giới ở đâu. Chính xác. Nơi có vẻ vẫn mơ hồ là ở nơi làm việc, như trong phòng họp, bạn sẽ nghe về, bạn biết đấy, như các công ty công nghệ hoặc trong lĩnh vực tài chính, hoặc các startup, đúng không? Bởi vì các startup, khi chúng còn nhỏ, thường không có bộ phận nhân sự. Bộ phận nhân sự là những tiêu chuẩn mà bạn tạo ra, xung quanh, bạn biết đấy, văn phòng, có thể là một cái gara. Đúng không? Vì vậy, thường thì khi mọi thứ không được định nghĩa rõ ràng là khi có những vấn đề. Thì đúng, nó rất nghiêm ngặt trong một số lĩnh vực như học thuật, văn phòng luật, v.v., nhưng mọi người đều biết quy tắc là gì. Vâng. Tôi không nói rằng điều đó tốt hay xấu. Tôi chỉ nói, bạn biết chúng là gì. Nhưng tôi cảm thấy như chúng ta đang nói về hài kịch như một nghề, như, bạn biết đấy, bạn có thể đùa về bất kỳ điều gì bạn muốn, nhưng bạn không thể quyết định cách mà mọi người sẽ phản ứng với nó. Và nếu bạn đang cố nói rằng, vì một số nghệ sĩ hài làm điều này, nơi họ nói, đó là câu đùa, và điều khiến tôi tức giận và điều mà tôi sẽ lên tiếng và phàn nàn là không phải ai cũng thích nó. Bạn giống như, vâng, đó không phải, ý tôi là, đó thực sự là những gì họ đang làm, đúng không? Họ gắt gỏng về việc một số người không vui với câu đùa. Bạn thấy đấy, đó là cách mọi việc diễn ra. Nó có thể sẽ diễn ra rất tốt hoặc không. Và nếu bạn không thể nói, ôi, xem kìa, tôi không thể đùa về những thứ này vì nhìn cách họ phản ứng. Bạn giống như, đó là cách mà mọi thứ hoạt động. Những gì bạn cũng có thể làm là hoàn toàn phớt lờ điều đó. Và nếu bạn muốn, hãy tăng cường câu đùa của bạn, tiếp tục, làm một phiên bản điên rồ hơn của câu đùa của bạn, nhưng hãy chuẩn bị rằng không phải ai cũng sẽ nói. Đó là điều tuyệt vời nhất từng có. Và đó là điều mà một số nghệ sĩ hài làm, họ nói, tôi không thể tin được rằng không phải ai cũng đang vỗ tay cho tôi về điều này. Họ sẽ so sánh điều đó với văn hóa hủy bỏ, điều đó thật điên rồ. Đúng. Bạn phải là một chuyên gia. Và phần của việc trở thành một chuyên gia là cách mà nó diễn ra cũng quan trọng như việc bạn không có quyền quyết định về điều đó. Tôi luôn thấy thú vị với những nghệ sĩ hài sẽ cười khúc khích hoặc cười nhẹ về câu đùa của chính họ. Và giả định rằng một số câu đùa và phần trình diễn hoạt động cực kỳ tốt và bạn đưa chúng vào, bạn biết đấy, các chương trình đặc sắc trên Netflix hoặc các địa điểm lớn, những địa điểm khổng lồ, bạn làm những địa điểm khổng lồ. Bạn có bao giờ mệt mỏi với tài liệu và lo lắng rằng phản ứng của bạn sẽ không, ừm, rằng sự vui vẻ của bạn sẽ không có mặt và do đó họ sẽ không phản ứng với nó? Đây là hai câu hỏi được kết hợp. Tôi nhận ra rằng, bạn có nghĩ rằng sự vui vẻ của bạn với một câu đùa có tác động đến cách mà nó diễn ra không? Đó là câu hỏi một. Và kết hợp với điều đó là bạn làm thế nào để làm việc với ý tưởng rằng, mỗi lần bạn kể một câu đùa, nó có thể không, ừm, buồn cười như lần trước. Không, đó là, đó là những câu hỏi tuyệt vời. Vâng, tôi cảm thấy như nếu tôi đang cười khúc khích hoặc cười với một câu đùa của tôi, thì có lẽ đó là tự nhiên. Tôi không cố gắng làm ra một cái gì đó giả tạo. Bạn vẫn muốn tận hưởng quá trình trình diễn. Và khi bạn mất đi niềm vui trong việc diễn xuất, tôi nghĩ rằng khán giả biết ở một mức độ không nói ra, có điều gì đó về điều đó không truyền tải được giống như trước. Và vâng, bạn cảm nhận được nó. Và tôi nghĩ thường thì điều xảy ra, điều xảy ra với tôi theo thời gian là nếu bạn đang đi lưu diễn và bạn đang kiểu như, não của bạn như đang bước vào phần này, như bạn biết, nó là phần tiếp theo và bạn bắt đầu nội tâm nói rằng phần này thật tồi tệ, như điều xảy ra một cách tự nhiên là bạn bắt đầu bỏ nó đi, và bạn, bạn thực sự đang lắng nghe chính mình. Nó giống như cách mà bạn nói, tôi không thích người này. Đúng không? Bạn nói, tôi không nghĩ rằng tôi muốn kết bạn với người này. Và bạn kiểu như không trả lời tin nhắn hoặc bạn nói, tôi sẽ không đi chơi với bạn. Đó là một sự ra đi chậm. Đó là một sự ra đi chậm. Và điều xảy ra là bạn bỏ nó đi. Và điều tuyệt vời về việc bỏ nó đi là não của bạn sẽ nói, hey, bạn có chỗ cho điều gì đó bây giờ. Và chỗ cho điều gì đó cũng thúc đẩy não của bạn bắt đầu nghĩ về những điều mới. Đó là cách mà bạn phát triển nội dung mới, nhưng bạn phải, đây là mối nguy, nhân tiện, của những nghệ sĩ hài này. Đôi khi có những nghệ sĩ hài mà rất hài hước, những người tài năng thực sự. Và họ sẽ làm, họ sẽ có một tiết mục 20 phút, đúng không? Bạn sẽ làm việc trong các câu lạc bộ và bạn thấy họ trình diễn một tiết mục 20 phút và họ thật sự xuất sắc, đúng không? Họ giết rất mạnh. Và sau đó năm năm sau, bạn thấy họ và họ vẫn làm tiết mục 20 phút đó. Và điều xảy ra là đó là một điều rất tự nhiên mà bạn chỉ cần đối mặt là họ có một nỗi sợ lớn về việc không còn giỏi như thế nữa. Vì vậy họ không ngừng làm tiết mục 20 phút đó. Và bằng cách không ngừng lại, họ chỉ ngừng phát triển và họ ngừng sáng tạo. Và họ chỉ là, họ là người có tiết mục 20 phút. Bạn nói, vâng, họ có 20 phút tuyệt vời đó. Và sau đó nó bắt đầu trở nên lỗi thời và rồi bạn biết đấy? Mbop. Đó chính xác, chỉ một phần nhỏ của khán giả sẽ biết tôi đang nói về điều gì.
Có một bài hát giống như bài hát cho mùa hè. Bạn có thể thay thế từ Mbop bằng bất kỳ bài nào khác, giống như một bài hát mùa hè từ rất lâu trước đây. Đúng, đó là một bản hit mùa hè. Nó có mặt ở khắp mọi nơi. Và rồi ban nhạc ấy biến mất vì hiện tượng “one hit wonder”. Đúng vậy. Bạn phải như vậy, bởi vì bạn sẽ thấy những nghệ sĩ hài xuất sắc nhất sẽ làm điều này. Và đây là một điều bạn cần phải hiểu. Nhưng một khi bạn làm điều này đủ lâu, bạn sẽ nghĩ, ôi trời ơi. Những nghệ sĩ hài tinh túy nhất hoàn toàn sẵn sàng “thất bại” ở những buổi biểu diễn thử nghiệm. Không phải ở buổi diễn lớn của họ, mà là ở những buổi diễn thử nghiệm, những nghệ sĩ hài siêu hạng sẽ lên sân khấu và nói, “Tôi chỉ định làm, vì họ biết rằng bạn phải sẵn sàng chấp nhận thất bại để tạo ra điều gì đó thực sự tốt.” Và đôi khi bạn sẽ thấy họ “thất bại”, và sự bất an của bạn lại nổi lên. Bạn sẽ nghĩ, ôi Chúa ơi, điều này thật kinh khủng, tôi không thể tin rằng tất cả những người này sẽ nói, “Bạn thật tệ,” đúng không? Nhưng những người này không quan tâm. Họ không quan tâm. Bởi vì họ biết rằng bạn phải rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn. Nó thật đẹp. Bạn biết đấy, khi Josh Waitzkin xuất hiện trên podcast này và anh ấy cũng đã có một cuộc trò chuyện với Rogan, điều đó khác biệt. Nếu ai đó quan tâm đến những thứ này, họ nên xem cả hai cuộc trò chuyện vì chúng mang tính bổ sung cho nhau. Nhưng Josh là một kỳ tài cờ vua từ nhỏ. Và sau đó anh ấy đã làm rất nhiều việc khác ở trình độ cực kỳ cao. Anh ấy nói về sự cần thiết và sự thiếu sợ hãi của mình, điều này rất đáng ngưỡng mộ khi cắt đứt với phiên bản trước đây của chính mình. Chỉ cần sẵn sàng nói, bạn biết không, như thể đó là một chức vô địch NBA. Anh ấy làm việc với Boston Celtics. Vì vậy, điều này rất có liên quan ngay bây giờ. Hoặc, nhưng đó là năm ngoái. Chúng tôi là một đội mới bây giờ. Chúng tôi không phải là nhà vô địch bảo vệ. Đúng vậy. Hoặc một nhạc sĩ có một album bạch kim, hoặc đây là một chuỗi podcast đặc biệt thành công và chỉ cần cắt đứt với nó và sẵn sàng hoàn toàn bắt đầu lại và hướng tới tương lai. Bạn đã đề cập đến Rick, một trong những điều mà tôi đã nhận được rất nhiều từ việc làm bạn với Rick, bên cạnh việc tôi rất yêu quý anh ấy, là anh ấy có rất nhiều câu chuyện về những điều từ quá khứ. Nếu bạn hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không bao giờ đưa những điều đó ra, bạn biết đấy, anh ấy sẽ chiều lòng bạn. Nếu bạn nói, “Hãy kể cho tôi một câu chuyện về Joe Strummer,” hoặc một điều gì đó, anh ấy sẽ kể cho bạn, nhưng anh ấy thực sự sống trong hiện tại và hướng tới tương lai. Đúng vậy. Và tôi nghĩ Waitzkin đã nói, bạn biết đấy, bạn không muốn ở trên con tàu của cuộc sống. Bạn muốn đứng ở phần đầu tàu, trải nghiệm không gian và thời gian khi nó unfolding, điều này là một cách rất triết lý để diễn đạt điều này. Nhưng thử thách trong việc cắt đứt với phiên bản trước đây của bạn để tiếp tục phát triển nghề của mình là rất khó, nhưng đó chính xác là những gì bạn đang mô tả. Ý tôi là, tôi đã có một quy tắc, tôi đã có một quy tắc từ rất sớm mà tôi nghĩ rằng tôi chỉ may mắn khi nói với bản thân điều này, đó là tôi đã ghi âm một album, tôi nghĩ là năm 2010. Và, bạn biết đấy, bạn muốn có một chương trình đặc biệt và một hợp đồng, nhưng tôi thì không có. Vì vậy, tôi đã ghi âm một album và phát hành album và vào thời điểm đó, bạn biết đấy, mọi người đang mua những album hài này và bạn bắt đầu phát trực tuyến những thứ. Và bản sao vật lý vẫn còn là một điều cần thiết vì đây là năm 2010. Và vì vậy đây là công việc của tôi. Từ khi tôi bắt đầu diễn hài cho tới album này, đó là những gì tốt nhất tôi có thể làm. Đúng rồi. Đây là tất cả những phần hài hay nhất của tôi và tôi đã phát hành nó và, ừm, tôi có một vài thành công nhỏ với nó. Như là tôi đã bán được rất nhiều bản sao hay gì đó. Vâng, tôi đã nói với bản thân rằng mặc dù tôi không phải là một nghệ sĩ hài bán vé, nhưng mọi người có mặt trong một chương trình đều đã nghe album đó, như thể họ đều biết về nó, điều này hoàn toàn không đúng. Nhưng bằng cách làm như vậy với bản thân, tôi đã nghĩ, ừm, tôi cần một giờ mới. Đúng rồi. Vậy nên, tôi thật may mắn khi tôi nghĩ theo cách đó vì tôi có thể đã ở lại làm rất nhiều thứ từ album đó vì đó là những phần hài mà thực sự được trau chuốt rất tốt mà sẽ làm nổ tung. Nhưng tôi đã nghĩ, tôi biết rằng tôi sẽ không tiến bộ và phát triển nếu tôi chỉ tiếp tục làm chúng. Và đó là điều mà tôi, và rồi tôi, điều tiếp theo tôi làm là một album khác. Và tôi lại làm điều đó. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi phải bỏ qua những thứ này và tiến lên. Và đó là điều mà tôi nghĩ đã giúp tôi và một số nghệ sĩ hài khác như bây giờ chúng tôi đang trong quá trình quay đặc biệt. Và sau đó bạn chỉ cần bỏ tất cả và quay lại điểm xuất phát. Nhưng như vậy sẽ giúp bạn tiếp tục sáng tạo trong việc diễn hài. Bạn phải chỉ cần bỏ qua những thứ. Tôi thích điều đó. Và tôi nghĩ rằng điều này áp dụng cho rất nhiều, hầu hết tất cả các hình thức sáng tạo. Như nhiều bạn đã biết, tôi đã uống AG1 hàng ngày trong hơn 13 năm. Tuy nhiên, bây giờ tôi đã tìm thấy một thức uống vitamin, khoáng chất và probiotic tốt hơn nữa. Thức uống mới và cải tiến đó là AG1 mới, vừa ra mắt vào tháng này. Công thức thế hệ tiếp theo từ AG1 là một phiên bản nâng cao, có hỗ trợ lâm sàng của sản phẩm mà tôi đã uống hàng ngày trong nhiều năm. Nó bao gồm các chất dinh dưỡng sinh khả dụng mới và probiotics nâng cao. Công thức thế hệ tiếp theo dựa trên những nghiên cứu mới thú vị về tác động của probiotic đối với hệ vi sinh vật đường ruột. Và nó hiện bao gồm một số chủng probiotic được nghiên cứu lâm sàng cụ thể đã được chứng minh là hỗ trợ cả sức khỏe tiêu hóa và sức khỏe hệ miễn dịch, cũng như cải thiện tính đều đặn của ruột và giảm đầy hơi. Là một người đã tham gia vào nghiên cứu khoa học hơn ba thập kỷ và vào sức khỏe và thể hình cũng lâu như vậy, tôi liên tục tìm kiếm những công cụ tốt nhất để cải thiện sức khỏe tâm thần, sức khỏe thể chất và hiệu suất của mình. Tôi đã phát hiện ra và bắt đầu uống AG1 từ lâu vào năm 2012, trước khi tôi ever có một podcast, và tôi đã uống nó mỗi ngày kể từ đó. Tôi thấy rằng nó cải thiện rất nhiều khía cạnh trong sức khỏe của tôi. Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi tôi uống nó.
Với từng năm trôi qua, và nhân tiện, tôi sẽ bước sang tuổi 50 vào tháng 9 này, tôi cảm thấy mình ngày càng tốt hơn. Và tôi cho rằng phần lớn điều đó là nhờ AG1. AG1 sử dụng các thành phần chất lượng cao nhất trong những công thức đúng, và họ liên tục cải thiện công thức mà không tăng chi phí. Vì vậy, tôi rất vinh dự khi có họ là nhà tài trợ cho podcast này. Nếu bạn muốn thử AG1, bạn có thể truy cập drinkag1.com/Huberman để nhận một ưu đãi đặc biệt. Hiện tại, AG1 đang tặng một bộ chào mừng AG1 với năm gói du lịch miễn phí và một chai vitamin D3 K2 miễn phí. Một lần nữa, hãy truy cập drinkag1.com/Huberman để nhận bộ chào mừng đặc biệt với năm gói du lịch miễn phí và một chai vitamin D3 K2 miễn phí.
Tập podcast hôm nay cũng được mang đến cho chúng ta bởi David. David tạo ra một thanh protein không giống như bất kỳ loại nào khác. Nó có 28 gram protein, chỉ có 150 calo và không chứa đường. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% calo đến từ protein. Điều này cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất. Các thanh protein của David cũng rất ngon. Ngay cả kết cấu cũng tuyệt vời. Thanh yêu thích của tôi là bánh quy chocolate chip, nhưng tôi cũng thích hương vị chocolate đậu phộng mới và hương vị brownie chocolate. Nói chung, tôi rất thích tất cả các hương vị. Tất cả chúng đều vô cùng ngon miệng. Trên thực tế, thử thách khó khăn nhất là biết nên ăn loại nào vào những ngày nào và bao nhiêu lần mỗi ngày. Tôi giới hạn mình ở hai thanh mỗi ngày, nhưng tôi thực sự yêu thích chúng. Với David, tôi có thể nhận được 28 gram protein trong lượng calo của một bữa ăn nhẹ, điều này giúp tôi dễ dàng đạt được mục tiêu protein là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày. Và điều đó cho phép tôi làm như vậy mà không nạp quá nhiều calo. Tôi thường ăn một thanh protein của David vào buổi chiều như một bữa ăn nhẹ, và tôi luôn mang theo một thanh khi ra khỏi nhà hoặc đi du lịch. Chúng rất ngon, và vì có 28 gram protein, chúng thực sự làm thỏa mãn chỉ với 150 calo.
Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể truy cập Davidprotein.com/Huberman, lại một lần nữa, đó là Davidprotein.com/Huberman. Về chủ đề tìm kiếm vật liệu hài hước hoặc cảm thấy hào hứng về vật liệu là rất quan trọng đối với cách nó được tiếp nhận bởi khán giả. Tôi sẽ làm điều này rất ngắn gọn. Khi tôi còn là sinh viên đại học, tôi quan tâm đến những gì làm cho một điều gì đó trở nên hài hước, tâm lý học và thần kinh học về hài hước, và vào thời điểm đó không có nhiều nghiên cứu về thần kinh học cho điều này. Nhưng tôi nhớ rằng điều cốt lõi từ tài liệu là người nghe nghĩ rằng một câu chuyện đang đi theo một hướng nào đó, và sau đó có một yếu tố bất ngờ, điều gì đó mà bạn không thể đoán trước. Tôi nghĩ đó là đặc trưng của nhiều phần diễn hài và nhiều câu đùa. 100%. Ồ, đó là sự bất ngờ.
Tuy nhiên, tôi cũng đã thấy bạn làm các phần diễn khác, và những người khác làm các phần diễn khác, khi bạn đang đi xuống một con đường, và tôi nghĩ, ôi không, anh ấy không đi theo hướng đó, phải không? Và bạn đi theo hướng đó, và điều đó cũng rất hài hước. Vâng. Vậy có cái tên nào cho điều này không, hay nó hoạt động như thế nào? Không, tôi nghĩ bạn đúng. Nhu cầu cơ bản nhất cho, tôi nghĩ, hài kịch ở một mức độ rất cơ bản để giải thích hoặc định nghĩa đó là yếu tố bất ngờ, đúng không? Yếu tố bất ngờ là, như vậy, nếu bạn nói, tôi biết điều này sẽ đi đến đâu, bạn sẽ không phản ứng theo cách mà bạn nghĩ. Nếu điều đó làm bạn ngạc nhiên, thì đó là, ôi trời ơi. Nhưng mô tả thứ hai như vậy, như là người đó có đi đến đâu đó không, tôi nghĩ rằng điều đó thỏa mãn điều gì đó trong con người, điều này là ai đó nói điều mà chúng ta đều muốn nói. Và bạn không thể nói điều đó. Bạn không thể nói điều đó trong xã hội lịch sự. Bạn không thể nói điều đó trong một bữa tiệc tốt. Bạn không thể nói điều đó ở nơi làm việc. Và bạn chỉ như là, Chúa ơi, đây là những gì tôi nghĩ. Và bạn biết rằng những người khác cũng nghĩ như vậy. Sau đó có người đứng đó và anh ấy nói, như là, Này, bạn có muốn nghe một số điều không? Và, như là, có ai đó nói ra, và mọi người đều nói, điều này trở thành một sự giải tỏa. Đó là sự giải tỏa, như là, oh, anh ấy đang nói điều mà chúng tôi ai cũng ước có thể nói. Và bạn đang nói ra, bạn biết đấy, đó là một điều rất đặc biệt vì nó thực sự hoạt động chỉ vì bạn cũng ở đó trong tòa nhà đó. Nó hoạt động vì bạn, tất cả bạn có sự đồng ý ngầm rằng đây là một nơi để làm điều đó, đúng không? Nó vẫn khác. Như, nếu tôi chỉ đến gần bạn trên đường và bắt đầu nói điều đó, bạn sẽ như, Chúa ơi, anh chàng này. Như, bạn là một kẻ tâm thần. Nhốt anh ta lại. Vâng. Nó giống như, nhưng, như, trong bối cảnh này. Vậy cả hai điều đó đều thỏa mãn một điều gì đó, tôi nghĩ, trong lĩnh vực hài hước, đúng không? Yếu tố bất ngờ sẽ luôn là điều gì đó, như điều bất ngờ. Nhưng cũng có một điều kiện mà tôi nghĩ chúng ta sống chung với nhau, nơi chúng ta nói, chúng ta đều nghĩ điều này, nhưng chúng ta không thể nói ra. Và đó là một điều rất thỏa mãn khi ai đó nói ra.
Ồ, tôi đã có lợi thế tuyệt vời khi xem trước những suy nghĩ tồi tệ. Ồ, vâng. Cảm ơn. Và nó thật tuyệt vời. Mọi người chắc chắn nên kiểm tra nó. Và tôi không muốn tiết lộ điều gì, nhưng phần thứ hai trong chuỗi mà tôi xem, tôi nghĩ, như, không đời nào anh ấy làm điều này. Và nó chỉ tiếp tục đến với tôi. Tôi đã nghĩ rằng, không đời nào. Đã đi ngủ tối qua. Và điều này không xảy ra với tôi trong một thời gian dài. Tôi thức dậy và cười. Ồ, vâng. Điều này là một trải nghiệm tuyệt vời. Vâng, nó là. Có chỉ một vài trạng thái tâm trí và cơ thể mà bạn thức dậy và bạn sẽ cảm thấy, ôi, thật tuyệt vời, bạn biết không. Vâng. Và tôi thức dậy và cười. Vậy nên nó đã lưu lại trong tiềm thức của tôi. Bây giờ tôi lo lắng tôi sẽ nói một số điều mà bạn đã nói. Tôi hy vọng bạn sẽ làm. Nhưng một điều mà tôi nghĩ đến khi xem Bad Thoughts là bạn không chỉ là một nghệ sĩ hài phi thường, mà bạn cũng là một diễn viên rất giỏi. Ồ, cảm ơn. Và nhiều nghệ sĩ hài dường như có khả năng diễn xuất, điều này khiến tôi ngạc nhiên vì lý do không rõ ràng nào đó. Tôi biết. Bạn biết đấy, nếu bạn nhìn các vận động viên thường thì họ thường là những diễn viên tồi tệ. Vâng.
Ý tôi là, một số màn diễn xuất tốt nhất mà các vận động viên thực hiện là khi họ vào vai một kẻ ngốc hoặc họ được cho là không thể diễn tốt. Tôi nghĩ đến một số bộ phim như Naked Gun và những thứ tương tự. Cảm ơn OJ, đúng không? OJ, đúng không? Ý tôi là, anh ấy không phải là một diễn viên giỏi. Vâng. Và điều đó có hiệu quả vì anh ấy không phải là một diễn viên giỏi. Vâng. Nhưng bạn là một diễn viên rất giỏi. Cảm ơn. Vậy bạn có được đào tạo cho điều đó không? Tôi rất thích khiến mọi người cười. Và điều đầu tiên tôi làm khi biểu diễn là, bạn biết đấy, tôi đã tham gia một vở kịch khi còn nhỏ. Tôi đã tham gia một nhóm hài ngẫu hứng khi 14 tuổi, điều này khá trẻ để vào một nhóm hài ngẫu hứng. Tôi đã làm điều đó trong khoảng một mùa hè. Và điều mà tôi muốn làm là tôi muốn làm phim. Tôi có một kế hoạch khi tôi còn học đại học. Tôi đã theo học ngành truyền thông, vì vậy chúng tôi thường làm sản xuất truyền hình radio. Và khi có các dự án video, tôi luôn làm những thứ hài hước. Tất cả mọi người sẽ hỏi, bạn đang làm gì vậy? Tại sao bạn lại làm cái này? Bạn phải làm một video về chương trình bóng đá, bạn biết không? Và tôi như, đây là một viên nang mà bạn nhét vào mông và nó đông lạnh phân của bạn. Tôi đã làm các quảng cáo về tiêu chảy và họ đã nói, đừng làm vậy. Nhưng đây là những thứ làm tôi thấy hài hước. Và tôi muốn làm phim và tôi chỉ muốn, bạn biết đấy, đó là điều mà tôi muốn làm. Sau đó tôi chuyển đến đây và tôi đã học, tôi biết rằng vào thời điểm đó một số người làm phim hài lớn là sản phẩm của SNL và những người đó thường là sản phẩm của Second City hoặc Groundlings. Và kể từ khi tôi chuyển đến L.A., Groundlings rất phổ biến ở đây, đó là trường dạy hài ngẫu hứng và một liên hoan biểu diễn họ tổ chức biểu diễn. Tôi đã nghĩ, đó là điều tôi sẽ làm. Tôi sẽ chỉ đến Groundlings. Và tôi đã tham gia một số lớp học ở đó và tôi đã vượt qua vài cấp độ, nhưng sau đó tôi đã tham gia vào stand-up ngay sau đó. Một số bạn từ nhóm hài ngẫu hứng của tôi đã nói, bạn nên thử stand-up. Và tôi đã bị cuốn hút bởi stand-up, nhưng tôi cũng thấy được một con đường vì tôi cũng kiểu như, bạn biết đấy, bạn phải kiếm sống. Đúng. Và cuộc sống của một diễn viên đối với tôi thật không ổn định với việc như, bạn đang tham gia một chương trình. Và sau đó họ như, tôi không còn hợp đồng nào nữa. Đối với tôi, thực tế là stand-up, mặc dù thu nhập rất thấp, đặc biệt là khi bạn mới bắt đầu, nhưng thực tế là bạn có thể tiếp tục làm điều đó, với tôi, nó khiến tôi cảm thấy thoải mái. Và tôi cảm thấy, bạn biết đấy, tôi đã tạm ngừng đào tạo trong khoảng thời gian đó, tôi đã tham gia một lớp diễn xuất khác ở L.A. vào thời điểm đó, như là ban đầu, nhưng tôi, um, tôi luôn chỉ muốn tiếp tục làm điều đó, bạn biết không? Vì vậy, thỉnh thoảng tôi sẽ làm một bộ phim ngắn, như tôi đã làm một vài bộ phim ngắn với bạn bè hoặc, bạn biết đấy, các đoạn hài ngắn. Và tôi đã thử vai cho một số thứ, bạn biết đấy, tôi đã làm các vai nhỏ ở đây và đó, nhưng tôi không bao giờ thực sự được làm tất cả các loại thứ mà tôi muốn làm. Vì vậy, chương trình này trở thành một cơ hội tuyệt vời, nơi tôi như, chúng ta sẽ kể câu chuyện loại nào, câu chuyện loại nào? Bởi vì về cơ bản, đó là một tập hợp các câu chuyện ngắn mà chương trình này có. Đúng. Và một số trong đó là tự chứa. Một số trong đó là hai phần, ba phần, nhưng nó cho phép tôi như một diễn viên. Để đóng nhiều vai khác nhau, điều này thật vui. Nó cảm giác như tôi đang thực hiện 20 năm mà tôi không thực sự diễn nhiều. Tôi đã có thể đưa vào tất cả những nhân vật khác nhau trong chương trình. Vâng, bạn là một diễn viên rất tài năng. Cảm ơn. Như họ nói, tôi đã như, ôi, anh ấy đang diễn. Anh ấy, đây không chỉ là, bạn biết đấy, stand-up. Vâng. Bạn biết đấy, stand-up là một thể loại riêng. Um, trong các chương trình đặc biệt trước đây của Netflix, nhưng tôi cũng đã thấy bạn thực hiện những phần này ở những câu lạc bộ nhỏ hơn, như ở belly up tại Aspen. Đúng vậy. Nơi nhỏ hơn. Đúng vậy. Nơi mà chúng tôi tình cờ mặc cùng một bộ quần áo. Chúng tôi đều mặc flannel giống nhau, quần jean giống nhau, giày Adidas giống nhau. Thật kỳ quặc. Đó là DNA. Chúng tôi đã không phối hợp. Đó là DNA. Đó là DNA. Đó là DNA. Và, um, sự tương thích vũ trụ của hiệu ứng bướm. Đúng, đúng. Tôi đã nghĩ, bố tôi đã cố gắng giải thích cho tôi vào một thời điểm. Um, bạn rất giỏi trong việc bắt chước giọng nói, đặc biệt là giọng của các con của bạn. Và bạn có thể, tôi luôn nghĩ rằng, um, khi ai đó bắt chước ai đó khác, nó liên quan đến việc nắm bắt những yếu tố chủ chốt và không phải toàn bộ. Họ không quay lại và như, trở lại như bạn biết đấy, đúng không? Như một số người có thể chỉ cần nắm bắt một vài yếu tố chính của ai đó. Trong trường hợp này, là các con trai của bạn mà chúng tôi cảm thấy như chúng tôi biết chúng và chúng tôi đang nhận thông điệp rõ ràng về những đặc điểm chính của tính cách của chúng. Bạn có luyện tập những điều đó hay bạn chỉ quan sát và chỉ là nó đã ăn sâu vào trong bạn? Tôi nghĩ đó là quan sát và đã ăn sâu. Và tôi nghĩ trong trường hợp cụ thể này, vì với các con của bạn, có một điều xảy ra mà bạn thường nói về các con rất nhiều, không phải trên sân khấu. Nói cách khác, bạn biết đấy, tôi đang nói chuyện với các chị gái của mình hoặc tôi đang nói chuyện với một người bạn về các con. Vì vậy bạn như, bạn kiểu như có thêm thời gian luyện tập về chúng vì chúng là điều mà mọi người luôn hỏi, các con của bạn thế nào? Đúng. Vì vậy bạn chỉ như, ôi, tôi đã về nhà. Bé này đã vào. Anh ấy đã như, Này, đừng có nhấc tôi lên. Bạn biết đấy, vì vậy bạn bắt đầu như thực hiện các biểu cảm. Cái nào là cái đó? Đó là đứa nhỏ. Oh, vâng. Nó có vẻ là một trường hợp phức tạp. Nó đúng là như vậy, bạn ạ. Nó rất khác biệt. Nó như, thật hài hước. Chúng tôi đôi khi gọi nó là Joe Pesci nhỏ vì nó như, cái quái gì vậy? Chúng tôi như, yo, anh bạn. Bạn biết đấy, tôi không nói như vậy trước mặt nó. Nó mới sáu tuổi. Ôi trời ơi. Nó mới sáu tuổi. Và nó như, nó đang làm phiền tôi cả ngày, ba. Nó có được điều đó từ bạn hay từ vợ bạn? Tôi cảm giác như nó thuộc về vợ tôi hơn. Tôi cảm giác như cô ấy có điều đó.
Tôi sẽ phải hỏi cô ấy.
Cô ấy có nguồn gốc Hungary, nơi mà, như khi tôi còn nhỏ ở nhà, không có nhiều lời thô tục đâu, bạn biết không.
Ôi không, tôi sẽ bị đánh nếu tôi, ồ, đúng vậy.
Không, tôi không đánh, nhưng bạn biết đấy, tôi nghĩ nếu tôi cãi lại, chỉ có hai lần trong đời tôi xảy ra như vậy.
Đúng vậy.
Tôi đã cãi lại.
Tôi sẽ không nói cho phụ huynh nào và tôi đã bị đánh.
Được rồi.
Ngày nay mọi người thường nói, ôi, anh ấy bị đánh.
Tôi thì ổn.
Đúng vậy.
Được rồi.
Tôi không, tôi không chửi bậy với mọi người.
Đúng.
Rất hiếm khi.
Đó là trong những hoàn cảnh cực đoan.
Đúng.
Vậy thì, nhưng mà anh ấy chửi bậy suốt ngày, có vẻ như vậy.
Bạn ơi.
Ý tôi là, đến mức mà khi chúng tôi, tôi biết mọi người, mỗi khi bạn nói về điều này, mọi người sẽ nói, bạn là một ông bố tồi.
Tôi như, câm miệng lại.
Bạn chưa từng ở gần.
Như là, những cậu bé này, tôi có hai nhóc lém lỉnh.
Họ, nhân tiện, tôi luôn chia sẻ những câu chuyện về những điều cực đoan.
Như là, họ ngọt ngào, đáng yêu, yêu thương, tuyệt vời.
Đúng.
Nhưng họ chỉ là hai nhóc mà thích, tôi về nhà và họ như, đến giờ hành hạ.
Họ gọi đó là giờ hành hạ, nơi mà tôi nằm xuống và họ chỉ như, đánh tôi.
Và sau đó họ nghĩ họ mạnh hơn tôi.
Và tôi như, bạn ơi, bạn có muốn cảm nhận điều này không?
Và sau đó tôi chỉ để họ vào một cái chiêu nào đó điên rồ, bạn biết đấy, nơi họ như, được rồi, được rồi, được rồi, được rồi.
Tôi như, đúng.
Nhóc lớn hơn bao nhiêu tuổi?
Nó chín tuổi.
Nó chín tuổi.
Bạn ơi, tôi về nhà mỗi ngày.
Nó như, xem cái này.
Nó cởi áo của nó ra và như, nó cơ bắp.
Ôi, đúng vậy.
Nó như, tôi sẽ cơ bắp lắm vào trung học.
Tôi như, đúng, có lẽ.
Và nó gầy.
Như là nó có cơ thể cho điều đó.
Nó sẽ như, chúng tôi đến công viên và nó chỉ ngồi đó làm bài tập kéo lên và nó sẽ mang theo tạ.
Nó sẽ mang tạ đến công viên.
Và bạn thấy như những đứa trẻ khác.
Bạn ơi, đó là độ tuổi để bắt đầu.
Có một tài khoản Instagram của một người.
Tôi sẽ tìm kiếm cho phần chú thích.
Con gái của anh ấy có lẽ 11 tuổi và nó đang làm bài tập kéo lên với một tấm ván 45 pound và tạ cổ chân buộc vào hông.
Thật không?
Và nó đang làm bài tập kéo lên đến ngực.
Nó chưa, bạn biết đấy, chưa phát triển rõ ràng.
Nó rõ ràng là trước tuổi dậy thì và nó chỉ, nhưng mà, ôi trời ơi.
Bạn chỉ tưởng tượng như sức mạnh gân, sức mạnh khớp.
Có thể sẽ là, đúng, một vận động viên thể dục dụng cụ nhỏ có khi.
Nó rất thích nói về cơ bắp sáu múi.
Tôi cảm giác như tôi có thể có cơ bắp sáu múi sớm.
Tôi như, đúng, tiếp tục đi, bạn.
Nó hỏi, sao bạn không có?
Tôi như, chỉ cần câm miệng, nó đã bắt đầu trêu chọc bạn rồi.
Bạn đã kể cho tôi một câu chuyện một lần khi ăn tối về con trai bạn học piano.
Tôi không biết bạn có nhớ không.
Tôi nghĩ đó là nhóc nhỏ hơn.
Và điều gì đó như, bạn biết đấy, học piano thế nào?
Và bạn như, và bạn nói, nó như, thật là tệ.
Bạn biết đấy, như, nghe có vẻ như đó là phản ứng của nó.
Nó chỉ, nó sẵn sàng phản kháng mọi lúc.
Luôn sẵn sàng, không, nó hoàn toàn sẵn sàng.
Điều hài hước nhất mà nó đã làm gần đây là, chúng tôi, cả hai đều học jujitsu.
Được rồi.
Và, nhóc lớn hơn thì thực sự tiến bộ.
Như là, nó có kỹ năng cho điều đó, bạn biết không, và nó làm tốt, đang lên tầng.
Còn nhóc nhỏ hơn, có nghĩa là, bạn biết đấy, nó như một chú cún con, chỉ là một chút, nó bắt đầu khi nó năm tuổi.
Như là chúng chỉ, thật sự là khác biệt, đúng không?
Bạn còn trẻ.
Và vì vậy, chúng tôi ở lớp và nó như, tôi không muốn làm điều này nữa.
Tôi như, bạn có ý gì?
Nó như, tôi quá bận rộn, bạn ơi.
Tôi như, gì cơ?
Nó như, lịch của tôi.
Tôi như, lịch của bạn.
Tôi như, được rồi, hãy nói với giáo viên.
Và người đó đến, bạn biết không, và nói, Này, uh, hôm nay, bạn thích lớp học như thế nào, Julian?
Và nó như, tốt, nhưng tôi đã xong.
Và anh ấy như, bạn có ý gì là bạn đã xong?
Và nó như, tôi quá bận rộn, bạn ơi.
Anh ấy như, bạn bận rộn với cái gì?
Nó như, tôi có lớp mẫu giáo.
Tôi có tiếng Tây Ban Nha.
Tôi có trống.
Tôi không có thời gian cho việc này.
Và tôi như, tôi ngồi đó như, thật điên rồ.
Và người đó như, nhưng bạn biết không?
Bạn sẽ phải mạnh mẽ trong thế giới này, đúng không?
Và nó như, đúng vậy.
Người đó như, đúng, không có tùy chọn nào cho việc trở nên mạnh mẽ.
Bởi vì bạn không thể có tùy chọn để không mạnh mẽ, đúng không?
Sau đó Julian như, đúng.
Người ấy như, tuyệt vời.
Vậy tôi sẽ gặp bạn thứ Năm.
Và nó như, tôi đã bảo bạn là tôi quá bận rộn.
Sau đó nó chỉ như, tôi không muốn làm điều này nữa.
Tôi như, được rồi, bạn.
Nó đã xong rồi?
Nó đã xong.
Nó thực sự có thể tự bảo vệ bản thân.
Nó chắc chắn bảo vệ bản thân.
Tôi chưa bao giờ là kiểu người bạn phải làm những điều này.
Tôi cảm giác như điều thú vị về một đứa trẻ, trai hay gái với thể thao, là hãy cho chúng tiếp xúc với nhiều môn thể thao.
Và tôi không muốn như, bạn phải làm những điều này.
Như là, bất kỳ môn thể thao nào bạn thích, bạn có thể làm môn đó.
Rõ ràng, như thế này không phải là môn thu hút nó đủ.
Và tôi hoàn toàn ổn với điều đó.
Như là, tuyệt vời.
Bạn muốn thử quần vợt không? Bạn muốn thử bóng đá không? Bạn muốn, tôi sẽ để nó thử tất cả các môn thể thao.
Tôi muốn chúng tham gia các hoạt động.
Nhưng tôi sẽ không như, bạn phải làm tất cả các môn thể thao này, bạn biết không?
Trong khi đó, chúng đang trở thành những nhà hài hước trong tâm trí.
Ôi, chúng đúng vậy.
Cả hai phụ huynh đều là nhà hài hước.
Chúng là những cậu nhóc hài hước.
Chúng rất hài hước.
Và chúng thích cười.
Và điều đó thật vui vì bạn thấy, khi một đứa trẻ nói điều gì đó thực sự hài hước và bạn bắt đầu cười, bạn thấy, như cái nhìn trong mắt của chúng.
Chúng như, ôi, điều đó thật tuyệt.
Sau đó bạn chỉ cố gắng, như, làm lại điều đó.
Và nếu chúng làm quá nhiều, bạn như, không, không còn hài hước nữa.
Bạn không thể làm quá nhiều như vậy.
Đúng.
Đó là một dấu hiệu hoàn hảo cho tôi để hỏi điều tôi định hỏi trước đó khi chúng tôi đang nói về khi bạn cảm thấy thích thú với điều gì đó, bạn thực sự thích thú khi kể lại điều này.
Đúng.
Nó ảnh hưởng đến khán giả và cách mà nó gây ấn tượng.
Có một bệnh nhân rất nổi tiếng trong ngành khoa học thần kinh, có lẽ là bệnh nhân nổi tiếng nhất, tên ông là H.M. Chúng ta không biết tên thật của ông. Ông đã qua đời rồi, nhưng ông có một vết thương ở vùng hippocampus, khu vực não liên quan đến trí nhớ. Ông đã được nghiên cứu rất nhiều trong vài thập kỷ. Hầu hết những gì chúng ta biết về trí nhớ của con người đều đến từ ông. Những thứ còn lại chúng ta biết từ các nghiên cứu trên chuột, một chút từ các nghiên cứu trên khỉ. Thật tuyệt vời.
Có một nghiên cứu rất nổi tiếng, nơi bạn vào và ông ấy không có trí nhớ hồi cứu. Ông ấy không thể nhớ bất kỳ điều gì mà bạn đã nói với ông trước đó. Chỉ trong vài giây, ông ấy hoàn toàn quên nó. Và họ đã thử nghiệm điều này theo nhiều cách khác nhau. Thật sự thì, não của ông giờ đang trong một cái lọ. Nó đã được quét, và như vậy. Nhưng nghiên cứu này diễn ra như thế này. Bạn vào và bạn kể cho H.M một câu chuyện vui, ông ấy cười và nghĩ nó rất hài hước. Sau đó, bạn rời đi, bạn trở lại, và ông ấy không nhớ bạn là ai. Điều này đã được kiểm tra lặp đi lặp lại. Ông ấy không nói dối. Có nhiều cách để đo điều này, đặc biệt nếu bạn làm điều đó, thật buồn, giống như một số thứ liên quan đến sinh tồn. Ví dụ, bạn kể lại cho ông ấy câu chuyện đó và ông ấy lại cười, nhưng có phần ít hơn. Lần sau là ít hơn và ít hơn nữa. Cuối cùng, ông ấy nói: “Ừ, nó không thực sự buồn cười”. Cùng một câu chuyện, ông ấy không nhớ câu chuyện đó, nhưng dường như có một chút trí nhớ tiềm thức về câu chuyện đó, điều mà tôi luôn cảm thấy thật thú vị.
Nó giống như, gần như câu chuyện xung quanh một điều gì đó, chúng ta trở nên bão hòa với nó. Chúng ta đều quen thuộc với một người bạn tại bữa tiệc tối kể một câu chuyện vui và mọi người đều cười. Sau đó, họ mắc phải sai lầm chết người, đó là kể lại câu chuyện đó tại cùng bữa tiệc. Và điều đó khiến cho nó trở nên nhàm chán. Nó cháy đi ở đó và cháy đi ở lần trước. Ý tôi là, tôi không yêu cầu bạn phải là một nhà thần kinh học hay nhà khoa học thần kinh, nhưng bạn nghĩ điều gì đang xảy ra ở đây? Không nhất thiết là ở H.M hay bệnh nhân, nhưng có điều gì đó về việc kể lại câu chuyện hài hước đó hai lần mà bạn chỉ, tôi cảm thấy như đàn ông, như các chàng trai có vẻ làm điều này nhiều hơn. Nó giống như, bạn đã hiểu rõ rồi. Bạn đã thực sự làm được. Đừng kể lại câu chuyện đó nữa.
Chà, mỗi chàng trai đều nghĩ rằng anh ta có thể đánh nhau, quan hệ tình dục, hài hước và lái xe. Đó là bốn điều mà mỗi chàng trai nghĩ mình giỏi. Và bạn may mắn nếu bạn chỉ làm tốt một điều trong số đó. Mỗi chàng trai đều nghĩ, bạn biết ý tôi mà? Mỗi chàng trai đều nghĩ, tôi có thể làm điều đó. Tôi có thể lái xe. Tôi rất hài hước. Tôi có thể đánh nhau với phụ nữ. Giống như mỗi chàng trai đều có điều này. Và những người tự nhận thức hơn sẽ nói, tôi không giỏi về những điều này. Tôi giỏi về một điều này. Vậy nên tôi sẽ tập luyện. Bạn hiểu ý tôi chứ? Giống như đó là…
Tập đa dạng. Fordifferent (khó hiểu trong tiếng Anh). Bạn phải làm tất cả. Nhưng điều thú vị là khi bạn đang nói về H.M, điều mà tôi nghĩ bạn muốn nói, điểm mà bạn đang làm là bạn trở lại và không phải H.M không cười nữa trước điều hài hước đó. Mà là người kể mất đi một thứ gì đó. Bởi vì có một điều trong hài kịch mà giống như một hiện tượng. Giống như tôi không có câu trả lời cho điều đó, nhưng bất kỳ diễn viên hài nào mà bạn nói chuyện sẽ nói với bạn rằng điều này là đúng. Nơi mà bạn đi và bạn nói điều này, đúng không? Có thể nó giống như một điều mở đầu của bạn hoặc có thể nó diễn ra vài phút sau và bạn kể câu chuyện hài hước. Bạn nói điều đó và nó rất thành công. Và bạn nghĩ, “Chà, tuyệt vời, điều này thật tuyệt.” Não của bạn giống như, giữ nó lại.
Và đêm tiếp theo bạn đến và bạn kể lại và nó nhận được tiếng cười, nhưng giống như, nó ít hơn một chút. Sau đó điều này tiến triển, như bạn tiếp tục làm và giống như hai tháng sau, bạn cảm thấy, điều đó không thực sự hoạt động nữa. Và bạn nghe lại và giống như, tôi nghĩ tôi đang kể nó theo cùng một cách. Nó như có một điều gì đó, đôi khi có một điều gì đó mà giống như một, có một chất lượng thần kỳ như thể việc đó chỉ phát ra từ bạn một lần trong bối cảnh này, trong căn phòng này, vào khoảnh khắc này, có điều gì đó về cách mà bạn đã nói nó và thời gian bạn đã nói nó, đã gợi lên tất cả những tiếng cười đó. Và vì lý do nào đó, điều đó không còn kết nối và không còn được ghi nhận nữa. Và bạn cố gắng phân tích lý do tại sao lại như vậy. Và bạn cuối cùng chỉ kết thúc việc này. Bạn chỉ như, tôi không biết tại sao, nhưng nó đã ngừng khiến cho mọi khán giả mới cười. Nó đã thành công ở đây. Nó không hoạt động ở đây. Thật thú vị.
Tôi bị ám ảnh bởi chủ yếu hai điều, cảm nhận về thời gian và sự thay đổi trạng thái trong não người. Chúng ta biết rất nhiều về giấc ngủ REM và giấc ngủ sóng chậm. Chúng ta biết rất ít về trạng thái tỉnh táo, như là tập trung và chú ý, hoặc chúng ta có các thuật ngữ này, nhưng còn rất nhiều điều đang diễn ra ở đó. Và câu hỏi là này, chúng ta đang ở một câu lạc bộ hoặc sân vận động và bạn sẽ lên sân khấu, nhưng tôi lên trước, có nghĩa là phần của tôi sẽ tệ. Nó thật tệ. Bởi vì tôi không phải là một diễn viên hài. Ai đó khác lên sân khấu, giả sử, Brian Holtzman, tôi thấy rất hài hước. Ừ. Ừ. Anh ấy giỏi. Đúng không? Ý tôi là, khi anh ấy diễn, anh ấy thực sự xuất sắc và rất hài hước. Um, Holtzman lên sân khấu và diễn rất tốt. Ừ. Bạn muốn theo sau ai? Holtzman. Bởi vì đám đông đang ở trong trạng thái sẵn sàng để tiếp nhận những câu chuyện hài. Chính xác. Ừ. Ừ. Tôi cảm thấy như khi bạn mới vào nghề, có lẽ câu trả lời điển hình cho hầu hết các diễn viên hài sẽ là tôi muốn theo sau người không diễn tốt. Đúng không? Bởi vì sau đó như tôi có thể cứu vãn tình hình, nhưng càng lâu bạn làm điều đó, bạn nhận ra rằng việc thực sự muốn người phía trước diễn tốt, thậm chí rất tốt, vì điều đó tạo ra thứ gì đó như, đây là điều này. Chúng ta đang ở một nơi để làm điều này. Đó là những câu chuyện hài. Rất vui. Và bạn biết đấy, chúng ta có thể vay mượn thuật ngữ, “lướt theo sóng của họ”. Giống như người đó vừa tạo ra một làn sóng. Và nếu bạn có thể nhảy vào đó, đôi khi bạn phải thiết lập lại, bạn phải như, bạn biết đấy, bạn đang để khán giả biết đây là một điều khác, đặc biệt nếu họ hoàn toàn làm tốt.
Như khi họ phá hủy, bạn sẽ cảm thấy, wow, như thể bạn chỉ nói, vâng, tôi là một người mới. Và vấn đề là bạn không muốn nói, tôi sợ rằng điều đó đã xảy ra. Bạn chỉ cần nói, đây là điều của tôi bây giờ, bạn biết đấy, nhưng bạn phải khiến họ ở trong trạng thái là “chúng ta ở đây để cười”. Trong khi người đàn ông đã “ăn shit” đó thì tất cả họ đều như, “Cái quái gì thế này?” Và rồi, bạn biết đấy, họ gần như đã đào một cái hố. Thế nên bạn sẽ lên đó và trở thành người phải “dọn bàn” và nói, “Vì tôi biết điều cuối cùng cảm thấy như một lời điếu văn.” Vậy nên bây giờ tôi sẽ cố gắng khiến bạn thoát khỏi cảm giác mà bạn đang có và khiến bạn hiểu rằng đã đến lúc cười. Bạn thường bắt đầu chậm lại bằng cách theo sau người đã làm không tốt, đúng không? Bạn nghĩ rằng, “Ôi, bạn thật hài hước. Bây giờ sẽ ổn thôi.” Bạn phải như “nấu lại” tình huống. Vì vậy, theo chân người diễn hài tốt luôn là lựa chọn tốt hơn. Tôi đang nghĩ về việc toast tại đám cưới. Vâng. Như nếu ai đó đưa ra một lời toast thật tuyệt vời, thì người tiếp theo sẽ nói, “Ôi, đó là một màn trình diễn khó theo sau.” Không, thực sự thì đó là một màn trình diễn dễ theo sau vì mọi người đang tận hưởng những gì vừa xảy ra, nghe có vẻ giống nhau. Đúng vậy. Sự thay đổi trạng thái, mặc kệ chúng ta đang nói về việc chạy hay nói về cần sa hay bất cứ điều gì. Tôi có nghĩa là, tôi thấy rằng rất nhiều quá trình sáng tạo hoặc quá trình xây dựng, khoa học hay hài kịch hay bất cứ điều gì đều liên quan đến việc truy cập vào những trạng thái này. Và chúng ta học cách làm điều đó qua những gì trở thành một quá trình vô thức, nhưng bạn biết cách để quay trở lại đó một lần nữa. Và rất nhiều việc trở thành một người chuyên nghiệp là về việc trải qua những đỉnh cao và thung lũng của việc, bạn biết đấy, thất bại và quay trở lại. Hoàn toàn đúng. Vì vậy, tôi tò mò trước khi bạn ra sân khấu bây giờ, với kích thước của đám đông, thì chỉ cần nhớ về điều sắp xảy ra là đủ để đưa bạn vào trạng thái. Vấn đề là, càng làm lâu và tham gia nhiều buổi diễn, bạn gần như đã biểu diễn trong mọi trạng thái. Đôi khi bạn phải nhắc nhở bản thân rằng bạn hài hước nhất và bạn là phiên bản tốt nhất của chính mình trên sân khấu khi bạn có tâm trạng ngớ ngẩn, nghĩa là như… chỉ là trêu đùa, như là bất cứ điều gì gần như là trẻ con. Vậy nên nếu tôi ở phía sau sân khấu và tôi có bạn ở đó và tôi chỉ đang nói, bạn biết đấy, tôi đang đùa giỡn với bạn, không phải kiểu “châm chọc” mà là kiểu… bạn biết đấy, đang vui vẻ. Tôi có thể nói với bạn, chúng ta có liên quan đấy. Tôi có thể nói với bạn. Vâng. Chỉ là vui vẻ. Tôi cảm thấy rằng tâm trạng đó là phiên bản tốt nhất của tôi để lên sân khấu. Và bạn có thể quên nó đi, tôi quên nó thường xuyên. Bởi vì tôi đã biểu diễn khi mệt mỏi, khó chịu, buồn bã, lo âu, như tôi đã biểu diễn trong mọi trạng thái khả thi, nhưng tôi thích tự nhắc nhở bản thân như, “Ôi, đừng quên.” Giống như lấy lại bản thân vào tâm trạng ngớ ngẩn này. Tôi cũng khá là người hướng nội, đúng không? Như có nhiều diễn viên hài thật sự là người hướng ngoại, như Buddy Burt là một người thật sự hướng ngoại và như phòng chờ của anh ấy trước một buổi diễn sẽ có khoảng 80 người trong đó. Và tôi thì kiểu, “Cái gì vậy?” như tôi thích phòng chờ của mình chỉ có tôi hoặc chỉ hai hoặc ba người và năng lượng dễ chịu, nhưng vẫn như thoải mái, đúng không? Nó không phải là một điều nghiêm túc, nhưng vẫn vui vẻ. Và điều đó khiến tôi vào đúng tâm trạng như, “Đây sẽ là vui vẻ.” Tôi xem qua danh sách buổi diễn của mình, bạn biết đấy, như tôi sẽ kiểm tra hơi thở của đám đông, và bạn như, “Ôi, họ nghe có vẻ nóng.” Điều đó kiểu làm bạn hưng phấn. Nhưng tôi chỉ cố gắng, tôi cố gắng ôm trọn tâm trạng đó như, “Chúng ta hãy vui vẻ. Chúng ta hãy vui vẻ.” Điều đó đưa tôi vào một trạng thái tốt như một người biểu diễn trên sân khấu. Bạn có xem nhiều hài không, như những người vĩ đại, như, bạn có không? Tôi không xem nhiều hài nữa. Tôi sẽ nói, như khi còn nhỏ, tôi nghĩ lý do bạn theo đuổi con đường này là vì bạn là một fan hâm mộ lớn của nó. Vì vậy, khi lớn lên, tôi đã xem rất nhiều, bạn biết đấy, “Evening at the Improv”, “Def Jam”, những chương trình đặc biệt, như rất nhiều, bạn biết đấy, chúng cũng là những chương trình thật sự đặc biệt, đúng không? Bởi vì có thể chỉ có khoảng sáu chương trình đặc biệt mỗi năm. Eddie Murphy. Vâng. Eddie và Chris Rock và Carlin và như tất cả những người đó đều phát hành một chương trình đặc biệt. Tôi có nghĩa là, một lần mỗi vài năm. Và chỉ có một vài nơi, bạn biết đấy, HBO chỉ là nơi đó. Rồi Comedy Central trở thành nơi khác. HBO là cao cấp, thật sự là tinh hoa, như tài năng khổng lồ. Và sau đó Comedy Central kiểu là nơi dành cho mọi người khác. Và rồi giờ đây, cảnh quan đã thay đổi, nơi mà bạn biết đấy, tôi không biết, tôi cảm thấy như có khoảng 300 chương trình đặc biệt mỗi năm, đúng không? Bởi vì bạn có thể phát hành chúng trên, chúng trên Netflix, chúng trên Max, chúng trên Hulu, chúng trên Amazon, chúng trên YouTube. Kiểu có rất nhiều, bạn bị choáng ngợp với nó. Điều đó thật tốt ở một khía cạnh cho standup vì nó chỉ ra rằng standup phổ biến đến mức nào và thật tuyệt khi có nhiều người có thể phát hành những thứ của họ. Nhưng thật sự là bị quá tải. Thế nên tôi chỉ xem, trước đây, tôi nghĩ trong vài năm qua, tôi có thể đã xem khoảng hai chương trình đặc biệt, bạn biết đấy, nhiều lúc tôi bắt đầu một chương trình đặc biệt, tắt nó đi sau khoảng 10 phút, kiểu muốn xem như ai đó đang làm gì. Nhưng tôi thấy, cá nhân tôi cảm thấy khó để hoàn thành một chương trình đặc biệt, nhưng tôi cũng thấy khó để xem standup trực tiếp, như tại một câu lạc bộ hay gì đó. Như tôi trở nên, tôi rời đi, không có nghĩa là tôi rời khỏi nơi diễn, tôi chỉ rời khỏi phòng. Kiểu nó thật sự khó khăn để tôi, tôi cảm thấy lo lắng. Tôi nghĩ thật sự là về việc tôi tiếp thu cảm giác mà tôi cảm nhận trên sân khấu. Đặc biệt nếu nó không phải, như nếu đó là standup thật sự, thật sự tốt, thì tôi ngồi đó và kiểu, “Ôi trời ơi.” Và tôi tận hưởng nó.
Nhưng nếu có bất cứ phần nào đó mà cảm giác như có lẽ không hoạt động hoặc người đó lo âu hay gì đó, nó khiến tôi nhớ lại những cảm xúc của chính mình trên sân khấu mà cũng giống như vậy. Và tôi không muốn ở trong không gian đó. Thế nên, tôi quyết định, tôi rời khỏi phòng và sẽ ngồi ở một nơi khác. Tôi có nghĩa là, rất nhiều điều mà chúng ta đang nói hôm nay, tôi vừa nhận ra là sự lây lan cảm xúc. Nó thực sự đặt ra câu hỏi này. Đây là một cách nghĩ rất giản lược, nhưng mức độ thành công của một mảng hài hoặc một câu đùa phụ thuộc bao nhiêu vào cảm xúc mà người kể mang theo? Và bao nhiêu phần là từ chính những từ ngữ và nội dung? Chắc chắn là có cái đó cộng với nhịp điệu và thời gian. Có rất nhiều yếu tố. Đó là sự kết hợp của những yếu tố đó. Nhưng sự lây lan cảm xúc là có thật. Bạn đang nói về điều đó như một diễn viên hài xem hài kịch. Nó như là một thứ ăn sâu vào bạn. Có phải gọi như vậy không? Sự lây lan cảm xúc? Đúng rồi, sự lây lan cảm xúc. Thật không? Có những người cảm xúc hơn, dễ tiếp nhận cảm xúc hơn những người khác. Đúng. Bạn biết đấy, chúng ta có thể đặt điều này lên một cái phổ. Chúng ta thậm chí có thể đưa nó vào cái mà trước đây gọi là phổ tự kỷ, như những người thực sự kiềm chế trong cảm xúc của họ, những điều không làm họ bị ảnh hưởng, nhưng người ở đầu xa của phổ đó. Họ có sự nhạy cảm về cảm giác, bạn biết đấy, những đứa trẻ thực sự như, như tự kỷ nặng. Bạn biết đấy, lượng tiếng ồn trong một căn phòng bình thường là quá tải. Nó thực sự quá tải, đúng không. Tôi thực sự đã khám phá ra rằng đó thực sự nằm bên ngoài não, rằng các đầu tận cảm giác của họ được điều chỉnh khác với thế giới. Họ trải nghiệm thế giới rất, rất khác biệt. Bạn có những người nhất định sợ hãi khi họ xem một bộ phim và họ nhảy lên khi quái vật xuất hiện. Những người khác thì có phản ứng giật mình ít hơn. Tôi cũng bị giật mình. Tôi cũng bị giật mình. Đúng vậy. Tôi nghĩ rằng việc bị giật mình là tự nhiên. Tôi nghĩ rằng có những người chỉ có vẻ mặt rất phẳng và một số người có thể như một cái đu quay. Đối với một số người, cái bản lề chặt chẽ. Điều đó không nhất thiết có nghĩa là họ bình tĩnh. Một số người thì luôn tức giận và cái bản lề chặt chẽ. Một số người thì lúc nào cũng vui vẻ và cái bản lề chặt chẽ. Đối với hầu hết mọi người, cái bản lề đó có thể di chuyển. Và vì thế, điều này về sự lây lan cảm xúc chủ yếu, điều này thật sự thú vị. Nó chủ yếu được nuôi dưỡng qua cách mọi thứ phát ra âm thanh, một phần qua mặt mũi, nhưng chủ yếu qua cách mọi thứ phát ra âm thanh. Và sau đó dường như có, và chưa có nhiều điều được biết về điều này, một loại giác quan thứ sáu mà thực sự một năng lượng trong phòng có thể bắt đầu lan truyền từ người này sang người khác. Điều này đã được nghiên cứu ở động vật với phản ứng sợ hãi. Bạn có thể thực sự lấy một con vật, làm cho nó sợ, đưa nó ra khỏi ống đó, đặt một con vật khác vào đó và nó sẽ có phản ứng sợ hãi dựa trên một cái gì đó phân tử trong không khí. Thật sao? Chắc chắn. Và chúng, ý tôi là, hormone hoạt động bên trong chúng ta, pheromone giữa hai thành viên của một loài. Rõ ràng là có những hiệu ứng giống như pheromone. Chúng tôi chưa xác định được những pheromone đó là gì. Điều tương tự cũng có thể xảy ra trong đám đông. Bạn có thể có một loại hysteria. Chúng ta thực sự cảm thấy như, bạn biết đấy, trải nghiệm tốt nhất như một diễn viên hài biểu diễn là khi bạn cảm thấy như khán giả trở thành một. Đúng không? Như họ là một thể thống nhất. Nó không phải là 10.000 người riêng lẻ. Nó giống như, tất cả đều gắn kết với nhau. Và khi điều đó diễn ra tốt nhất có thể, đó là một cảm giác tuyệt vời. Và cảm giác là, họ thực sự gắn kết. Giống như họ bắt đầu là 10.000 người rồi họ chỉ trở thành một thứ duy nhất và bạn, bạn đang cùng nhau tạo ra một thực thể đó. Cũng giống như khi ngược lại, khi đó thực sự tệ. Nó không cảm thấy như, bạn biết đấy, bạn có thể cảm thấy như, oh, họ cùng nhau không thích điều này. Đây là một đám đông đang nói rằng, không, bạn hiểu ý tôi chứ? Cảm giác đó là ngược lại với cảm giác bị thất bại, khi mà cảm giác như trống rỗng mà bạn cảm nhận, nhưng bạn cảm thấy rằng họ đang ở bên nhau. Họ thống nhất trong cách họ cảm nhận về điều này. Đây là lý do tại sao một số người, bao gồm cả tôi, sợ đi xem kịch. Chị gái tôi yêu thích kịch. Chúng tôi đi đến New York vào mùa thu cho sinh nhật của chúng tôi vì cô ấy yêu thích kịch. Chúng tôi đi xem kịch. Và nếu kịch tuyệt vời, đó là điều tuyệt vời. Nếu kịch tệ, nó để lại cho tôi cảm giác tồi tệ cho những người khác. Như là, âm thanh trong phòng như là, ôi, nặng nề, nặng nề. Nó không chỉ là tắt cái đặc biệt đi. Nó giống như, nó thật sự khó chịu. Nó đưa bạn đến một nơi thấp hơn. Thực tế, những buổi biểu diễn trực tiếp luôn là một trải nghiệm hoàn toàn khác. Bạn biết tôi suy nghĩ về điều gì không? Tôi không biết liệu có bất kỳ khoa học nào về điều này, nhưng đôi khi tôi luôn nghĩ rằng hài kịch, một cách cụ thể như một hình thức nghệ thuật có thể là hình thức chủ quan không bắt buộc nhất. Nghĩa là, như bạn biết đấy, nếu bạn nhìn vào một bức ảnh hoặc một tác phẩm nghệ thuật, bạn có thể nói, tôi không thích điều đó. Và sau đó tôi có thể giáo dục bạn theo một cách nào đó về điều đó. Và rồi bạn nhìn nó khác đi. Và rồi có thể theo thời gian bạn nói, bạn biết đấy, thực sự tôi yêu bức tranh này. Đúng không? Hoặc như âm nhạc, chắc chắn là một nơi mà bạn có một loại phản ứng không tự nguyện, nhưng tôi không thích âm nhạc và sau đó thực sự bắt đầu thích nó nhiều hơn. Nhưng tôi cảm thấy như hài kịch, thật sự không phải, bạn không thực sự suy nghĩ khi bạn thích, như khi bạn cười lớn về điều gì đó, bạn không nghĩ, ôi, tôi đã nghĩ về nó một thời gian và bây giờ tôi sẽ bắt đầu cười. Đúng không? Bạn chỉ đơn giản là bạn cười. Và nếu bạn không cười, bạn chỉ kiểu như, vâng, tôi không thấy điều đó hài hước. Thông thường bạn không quay lại và nói, bạn biết đấy, giờ mà bạn đã nói chuyện với tôi về điều đó, tôi sẽ bắt đầu cười. Như nó thực sự là một trải nghiệm mà bạn chỉ, nó xảy ra mà không cần. Vì vậy não của bạn như đang bảo bạn, đây là điều gì đó hài hước. Đúng không?
Xin chào, đây là bản dịch sang tiếng Việt:
Giống như thế, mọi thứ đang diễn ra như thể tách biệt với bạn và không có cách nào giả vờ được. Bạn either là đang cười hoặc không. Nếu bạn cười rất nhiều, thì đó giống như một trải nghiệm tuyệt vời, nhưng bạn không thể thuyết phục ai đó cười mạnh mẽ như vậy. Đây là một điểm rất quan trọng mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới. Tôi yêu lịch sử nghệ thuật một phần vì tôi thích nghệ thuật. Tôi luôn thích nghệ thuật. Vâng. Nhưng khi tham gia một lớp học lịch sử nghệ thuật, tôi đã thực sự phải lòng với một số nghệ sĩ và bức tranh của họ. Và bây giờ, tôi nhìn một số bức tranh hoàn toàn khác, như bạn đã chỉ ra dựa trên những gì tôi biết về những gì nghệ thuật đại diện, lịch sử của nghệ sĩ. Nếu một trò đùa không buồn cười với tôi hoặc một câu chuyện không buồn cười, tôi không quan tâm quy trình tạo ra nó là gì. Tôi chỉ không cảm thấy nó buồn cười. Thật sự không. Vâng. Hình như nó là một trong những điều thuần túy nhất, um, yum, yuck hoặc meh, đó cũng là một điểm khác trong nghiên cứu thần kinh. Hệ thần kinh có các mức độ như vậy, nhưng về cơ bản nó phân loại mọi thứ rất nhanh thành như yum, đây là điều tuyệt vời hoặc hài hước hoặc bất cứ điều gì. Um, yuck, như, ôi không. Và có kiểu meh. Vâng. Trong mỗi một trong những loại đó không có rất nhiều điều để phân tích. Có rất nhiều sự biến đổi. Vâng. Yêu, yêu, yêu, ghét, ghét, ghét. Nhưng sau đó, bạn biết đấy, não của bạn đưa ra quyết định rất nhanh. Rất nhanh. Về yum, yuck, hoặc meh. Đúng. Đúng. Và, và, và như, đặc biệt với, với những loại nghệ thuật khác nhau, đúng không? Như, ý tôi là, bạn nhìn vào bức ảnh và não của bạn kiểu như chỉ ra, đúng không? Bạn biết đấy, tôi cảm thấy hầu hết thời gian bạn sẽ không quay trở lại và có một phản ứng khác. Đúng. Ý tôi là, với hài kịch, bạn sẽ không có một phản ứng khác với nghệ thuật. Như tôi, tôi cũng đã học lịch sử nghệ thuật Tây Ban Nha khi tôi học ở Madrid và họ đưa chúng tôi đến bảo tàng Prado và tổ chức các bài giảng trước các tác phẩm nghệ thuật. Và bạn chỉ, vâng, não của bạn bắt đầu không chỉ đánh giá cao, bạn bắt đầu phải lòng với các bức tranh và bạn cảm thấy, ôi, tôi nhìn nhận điều này khác đi. Kiểu trải nghiệm đó thực sự không thể xảy ra với hài kịch. Tôi không thể nói, bắt đầu cười đi, bạn hãy nghe cách mà điều này, bạn biết ý tôi không? Nó chỉ là như vậy. Não của bạn, nó rất nhanh để quyết định liệu nó có khiến bạn cười hay không. Và nếu điều gì đó không buồn cười, nếu bạn nói với tôi, um, anh ấy đã lao động với nó 40 năm, tôi sẽ bảo, vậy thì nó thật sự tệ. Nó thật sự kém. Trong khi nếu bạn cho tôi xem một bức tượng, tôi có thể không đánh giá cao nó. Bạn kiểu như giải thích những gì đã vào đó. Vâng. Bạn có thể phát triển ít nhất một sự đánh giá cho điều đó. Thật thú vị. Bạn biết đấy, những phiên bản như thế này xảy ra liên tục, đặc biệt là bây giờ vì mọi thứ đều có thể chia sẻ nơi mà như bạn bè của bạn nói, hãy xem cái này và bạn xem một thứ gì đó và bạn nói, được rồi. Và họ nói, đó không phải điều buồn cười nhất mà bạn từng thấy sao? Bạn nói, không. Họ nói, bạn không thích điều đó à? Không. Và đó là kiểu kết thúc của nó. Họ chỉ nói, vâng nhưng bạn biết đấy, anh ấy nói rằng anh ấy đến muộn vì, tôi nói, vâng, tôi không, tôi không cảm thấy buồn cười, bạn ơi. Tôi không biết nói gì với bạn. Và sau đó họ nói, được rồi. Nhưng họ đã có một trải nghiệm khác với nó mà bạn không thể diễn đạt và phân tích trải nghiệm cho một ai đó nơi họ nói, ôi vâng, bây giờ tôi nghĩ nó buồn cười. Chà, tôi nghĩ điều này quay trở lại với HM và ý tưởng rằng có một quy trình tiềm thức, um, bạn biết đấy, chỉ là một quy trình không nhận thức quyết định liệu điều gì đó có buồn cười hay không. Nó kích thích não của chúng ta ở dưới mức độ, um, như là hiểu biết chính xác. Và, uh, tôi rất đam mê về điều này vì như bạn đã chỉ ra, không có nhiều thứ tương tự. Bạn có thể nói điều này về con người như, ôi, thích người này ngay lập tức. Không thích họ. Vâng. Nhưng nói chung, càng nhiều mà chúng ta tìm hiểu về con người, đây là lý do tại sao tất cả những nỗ lực để cố gắng, bạn biết đấy, xóa bỏ sự phân biệt chủng tộc, chẳng hạn, càng nhiều bạn tìm hiểu về một nền văn hóa, bạn càng có xu hướng thích những người của nền văn hóa đó. Vâng. Ngay cả khi bạn là kẻ thù truyền kiếp trong vài thập kỷ hoặc hàng trăm năm trước, chỉ là cách mà bộ não con người hoạt động. Nhưng với hài kịch, nó giống như, um, nó là hóa học, nó cảm thấy như hóa học. Thật vậy. Bạn biết không? Và, và tất nhiên bạn có thể nói, vâng, bạn thích hoặc không thích danh hài, nhưng tôi phải tưởng tượng rằng bạn, bạn thích nó hoặc không thích nó có thể đại diện cho bạn như là người bạn trai tồi hoặc người cha abusive đối với ai đó hoặc, uh, hoặc người bạn mà họ đã thích trong thời đại học. Hãy để nó cũng tích cực. Hoặc là người mà họ thích ở bên cạnh. Ý tôi là, bạn không biết mối quan hệ của mọi người với bạn. Bạn không bao giờ biết. Và vì vậy, sự hài hước có thể đến hoặc không đến tùy thuộc vào hàng loạt các vấn đề tiềm thức đang diễn ra. Rất nhiều. Và bạn cũng nhận ra rằng kiểu như bạn có thể có một trò đùa về một người thầy, bạn biết ý tôi không? Kiểu như, nó là một phần của cốt truyện của bạn. Bạn không nghĩ về điều đó. Và việc bạn nói điều đó có tác động lan tỏa mà bạn không nhận ra đến những người khác nhau trong khán phòng vì hàng triệu lý do khác nhau, bạn có thể chỉ cần nói từ “giáo viên” và người ấy kiểu như, bạn biết đấy, tôi là một giáo viên. Uh, và sau đó, điều đó làm họ vui. Họ cảm thấy được công nhận. Người khác thì ghét giáo viên của họ. Bạn biết đấy? Họ bắt đầu nghĩ về hàng trăm những điều nhỏ nhặt mà bạn nói, kiểu như, tôi chỉ nói một từ về điều này và bạn không nhận ra rằng nó kích thích những suy nghĩ khác trong đầu mọi người, bạn biết không? Tôi muốn tạm dừng một chút và công nhận một trong những nhà tài trợ của chúng tôi là Function. Năm ngoái, tôi đã trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm một cách tiếp cận toàn diện nhất đối với việc kiểm tra lab. Function cung cấp hơn 100 bài kiểm tra lab nâng cao giúp bạn một cái nhìn toàn diện về sức khỏe cơ thể của bạn.
Bức ảnh này cung cấp cho bạn cái nhìn về sức khỏe tim mạch, sức khỏe hormone, chức năng miễn dịch, mức độ dinh dưỡng và nhiều thông tin khác. Họ cũng mới đây đã thêm các xét nghiệm về độc tố, chẳng hạn như tiếp xúc với BPA từ nhựa độc hại và các xét nghiệm về PFAS hay hóa chất vĩnh cửu. Function không chỉ cung cấp xét nghiệm hơn một trăm dấu hiệu sinh học quan trọng cho sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn, mà còn phân tích các kết quả này và cung cấp cái nhìn từ các bác sĩ hàng đầu, những người chuyên gia trong các lĩnh vực liên quan.
Ví dụ, trong một trong những bài kiểm tra đầu tiên của tôi với Function, tôi đã biết rằng tôi có mức thủy ngân cao trong máu. Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều đó, mà còn cung cấp cái nhìn về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân của mình, bao gồm việc hạn chế tiêu thụ cá ngừ. Tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ trong khi cũng cố gắng ăn nhiều rau lá xanh hơn và bổ sung với NAC và acetylcystein, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và giải độc. Và tôi phải nói rằng bằng việc thực hiện một bài kiểm tra Function thứ hai, phương pháp đó đã hiệu quả.
Xét nghiệm máu toàn diện là cực kỳ quan trọng. Có rất nhiều điều liên quan đến sức khỏe tinh thần và thể chất của bạn chỉ có thể được phát hiện qua xét nghiệm máu. Vấn đề là xét nghiệm máu luôn rất đắt đỏ và phức tạp. Ngược lại, tôi rất ấn tượng với sự đơn giản của Function và mức chi phí. Nó rất phải chăng. Vì vậy, tôi đã quyết định tham gia vào hội đồng cố vấn khoa học của họ, và tôi rất vui vì họ đang tài trợ cho podcast.
Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể truy cập functionhealth.com/Huberman. Hiện tại Function có danh sách chờ hơn 250.000 người, nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho những thính giả của podcast Huberman. Một lần nữa, đó là functionhealth.com/Huberman để có quyền truy cập sớm vào Function.
Hãy nói về crowd work.
Vâng.
Tôi bị cuốn hút bởi điều đó.
Vâng.
Một khía cạnh rất khác biệt của trải nghiệm hài kịch.
Bạn biết đấy, tại một buổi hòa nhạc rock lớn, ca sĩ có thể đưa tay ra với một ai đó trong khán giả hoặc thậm chí cho ai đó hát một lúc, nhưng việc crowd work thì giống như bạn đang thực sự từ bỏ rất nhiều quyền kiểm soát.
Vâng.
Đúng vậy.
Nếu bạn hỏi một câu hỏi, có nghĩa là bạn phải có khả năng làm việc với bất cứ điều gì phản hồi lại.
Bạn có làm crowd work không?
Tôi cảm thấy crowd work chỉ là một phần trong kho vũ khí kỹ năng của bạn qua thời gian như một người hài kịch.
Bạn phải có khả năng ứng biến.
Bạn phải có khả năng xử lý crowd work.
Bạn phải có khả năng viết chất liệu.
Bạn phải có khả năng làm tất cả những điều đó.
Tôi không lên sân khấu và làm những show chỉ tập trung vào crowd work. Một số người nói rằng đây là một show crowd work. Nhưng tôi đã làm stand-up như, bạn biết đấy, 23 năm.
Và đặc biệt khi bạn ở trong hệ thống club, khi bạn chưa được biết đến và chỉ làm vào cuối tuần và mọi người say, thì crowd work trở thành một phần của cách bạn thực hiện.
Bạn không có lựa chọn để không làm, bạn có thể chỉ không phát triển kỹ năng và sau đó chỉ chết tại đó.
Nhưng bạn biết đấy, bạn hiểu ý tôi không?
Đó là một điều cần thiết.
Vì vậy, tại thời điểm này, tôi cảm thấy như tôi muốn lên sân khấu với những điều như, tôi muốn thực hiện X, Y, Z.
Tôi muốn thực hiện những điều này.
Tôi muốn đưa ra những câu đùa này.
Tôi muốn nói những điều này.
Nhưng bạn không bao giờ có đến mức mà bạn nói, và vì thế tôi không phải làm bất kỳ loại crowd work nào.
Bởi vì crowd work thường là phản hồi với những điều đang xảy ra.
Bạn đang bị chế nhạo.
Có ai đó đang nói điều gì đó.
Bạn biết đấy, có một điều rằng nếu bạn ở trong một địa điểm lớn, bạn không muốn thực sự nói như, “Này, có chuyện gì đang xảy ra với bạn, bạn ơi?”
Đúng không?
Bởi vì có ai đó ở phần 300 đang như, “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.”
Nhưng mặt khác, bạn không thể bỏ qua điều hiển nhiên.
Có nghĩa là, nếu một cuộc đánh nhau nổ ra, nếu như có ai đó ném cái gì đó, nếu có ai đó đang la hét và bạn chỉ nói như, “Tôi sẽ chỉ không đi vào, tôi sẽ hành động như đó không đang xảy ra.”
Tôi sẽ tiếp tục làm stand-up như những gì tôi muốn làm.
Thì mọi người sẽ nói như, “Điều này thật kỳ lạ, đúng không?”
Bởi vì người này đang bỏ qua điều hiển nhiên, đúng không?
Bạn không còn kết nối với họ theo cùng một cách.
Họ biết rằng có một sự mất kết nối bây giờ.
Như bạn đang bỏ qua điều đó.
Đó là cách mà bạn duy trì kỹ năng.
Một số người làm cho nó trở thành một phần nhấn mạnh hơn trong show của họ.
Và có những người rất, rất giỏi trong việc đó.
Tôi cảm thấy đó cũng như một phần, nó nhiều hơn là DNA của các diễn viên hài ở New York nữa.
Bạn sẽ thấy, tôi luôn nghĩ rằng trình độ thành thạo ở đó rất cao trong cảnh hài kịch ấy.
Nhiều hơn là một sự trao đổi qua lại, bạn biết không.
Bởi vì những địa điểm nhỏ.
Tôi đi đến Comedy Cellar khi tôi ở đó.
Tôi không biết liệu nó có còn là một trong những nơi chính không.
Ồ, chắc chắn rồi.
Nếu có nơi nào tốt hơn, hãy cho tôi biết.
Nhưng em gái tôi luôn hỏi, “Chúng ta có đi đến Cellar lần nữa không?”
Vâng, Cellar thì tuyệt vời.
Và những đêm yêu thích của chúng tôi thực sự là những đêm mà nó khá tệ và chúng tôi có thể cười về điều đó.
Vâng.
Nhưng đã có một vài đêm mà nó thật sự bùng nổ.
Vâng.
Và thực sự có một đêm, và đó là chuyện của em gái tôi, điều này đã xảy ra.
Chappelle chỉ mới rời Radio City Hall, xuất hiện với băng nhóm của anh ấy và chỉ nhảy lên sân khấu.
Vâng.
Và chỉ có điều đó xảy ra ở New York City.
Vâng.
Tôi không nghĩ điều đó thực sự xảy ra ở Los Angeles thường xuyên.
Anh ấy đã làm điều đó khá nhiều lần.
Anh ấy chỉ như là xuất hiện.
Vâng, anh ấy đã làm điều đó ở LA một số lần.
Anh ấy đã làm ở San Francisco nhiều lần.
Như tôi đang nói, điều đó khá nổi tiếng.
Bạn biết đấy, anh ấy sẽ vào các cửa hàng.
Đó là điều của anh ấy?
Vâng.
Như là, anh ấy yêu sân khấu, và đôi khi sẽ ở đó trong khoảng ba hoặc bốn giờ.
Vâng, anh ấy đã ở lại.
Chúng tôi đã quyết định về nhà vì cuối cùng thì chúng tôi cũng chỉ muốn kết thúc buổi tối và ra về, và đội của anh ấy đã hỏi, “Thật sự anh sẽ ra về sao?” Chúng tôi đã đủ rồi, nhưng tôi cảm thấy thật khó tin rằng ở giai đoạn sự nghiệp này, anh ấy lại chỉ đi lang thang vào và bắt đầu làm hài. Nhưng tôi nghĩ điều đó phản ánh sự gần gũi của những câu lạc bộ nhỏ. Đúng vậy. Ý tôi là, đây vẫn là một trong số ít địa điểm mà bạn có thể thấy những bậc thầy. Như tôi đã được xem bạn ở Belly Up ở Aspen. Đó là một địa điểm nhỏ. Thật vui, đúng không? Hay bạn có thể đến một sân vận động. Đám đông lớn nhất mà bạn đã từng biểu diễn là bao nhiêu? Nhiều hơn bạn biết đó. Đám đông lớn nhất mà tôi đã biểu diễn là hơn 17,000 người tại Climate Pledge Arena ở Seattle. Đúng, vì vậy có sự khác biệt lớn về quy mô ở đó. Không nhiều thứ công cộng có quy mô như vậy. Tôi có một câu hỏi về tiêu chuẩn văn hóa. Được rồi. Nếu bạn nhìn lại những diễn viên hài trong thời kỳ mà – có thời mà việc chửi thề trên sân khấu không được phép, kiểu như trước khi có Lenny Bruce. Đúng vậy. Phải không? Liệu bất kỳ điều gì trong số đó có hài hước không? Có nghĩa là, bạn biết đấy, hiện nay có sự mở rộng về những gì bạn có thể nói, thậm chí chỉ là chửi thề, và vì vậy nếu chúng ta nhìn vào – trước đây chúng ta đã nói về việc tập luyện, bạn biết đấy, như là cơ thể trông rất khác – cơ thể cơ bắp trong những bộ phim ở những năm 40. Bạn có thể nói, “Người đó – người đó không lớn lắm theo tiêu chuẩn hôm nay, nhưng bạn có thể nói họ rất khỏe mạnh, đúng không?” Đúng vậy. Hoặc cô ấy rất xinh đẹp và rất gợi cảm trong những năm 70, nhưng nhìn rất khác so với những năm 90 và 2000. Vì vậy, tiêu chuẩn thay đổi về những gì được coi là lý tưởng. Đúng vậy. Tiêu chuẩn của nam giới, nhân tiện, thì thật buồn cười cho những người đàn ông chính trong những năm 40 và 50. Ồ, đúng. Họ rất mảnh mai. Bây giờ thì họ như – Ý tôi là – Không phải siêu anh hùng. Họ sẽ như – họ sẽ mảnh mai và cũng không được xác định rất rõ ràng. Và họ sẽ được gọi là “mẫu đàn ông” của bộ phim, như là một người không mặc áo, và bạn đang nghĩ, “Người này không hoạt động.” Đúng vậy. Và họ sẽ nói, “Không, đây là mẫu đàn ông của bộ phim.” Đúng vậy. Đó chỉ là một thời kỳ khác. Chỉ là một thời kỳ khác, tiêu chuẩn khác. Và rồi, tất nhiên, bạn biết đấy, tiêu chuẩn về cơ thể của phụ nữ cũng đã thay đổi, đôi khi gợi cảm hơn, đôi khi như trong những năm 90 thì là dáng người mảnh khảnh. Và những điều này phản ánh những gì đang xảy ra trong xã hội đến một mức độ nào đó. Nhưng nếu bạn nghe hài trước Lenny Bruce, trước khi có chửi thề, có bất kỳ điều gì trong đó thật sự hài hước với bạn không? Đối với tôi, tôi cảm thấy có thể tôi sẽ nghe phần lớn những điều đó với tâm trí của – bởi vì điều gì xảy ra với hài kịch cũng vậy, để công bằng với những người đó, là bạn sẽ nghe rất nhiều phiên bản của những gì họ đã làm. Những điều chỉ là bắt nguồn từ các phong cách và loại trò đùa khác nhau và các thể loại biểu diễn khác nhau. Đến lúc mà – nếu tôi nghe anh chàng này vào năm 1945 thực hiện những câu đùa này và anh ấy đang làm khán giả bật cười trong căn phòng này, bạn biết đấy, tôi sẽ nghĩ – tôi có thể sẽ nghe câu đùa đó và nói, “Ồ, đúng rồi, tôi biết câu đùa này.” Tôi biết 10 phiên bản của câu đùa đó vì tôi đã nghe chúng. Vì vậy, nghe nó chỉ không làm tôi cười. Dù đó có phải là phiên bản gốc không? Dù đó có phải là phiên bản gốc, đúng vậy. Bởi vì tôi cảm thấy – tôi cảm thấy điều đó cũng xảy ra với những diễn viên hài nổi tiếng. Như là – tôi sinh năm 79 và vì thế như là kinh nghiệm của tôi, như là tôi đã bỏ lỡ – tôi không thực sự ý thức và nhận biết về thời kỳ trước đó, đúng không? Và như là, người đó như là một vị thần trong hài kịch. Người đó được cho là diễn viên hài tốt nhất mọi thời đại bởi hầu hết mọi người, có vẻ như vậy. Bởi nhiều người, bạn biết đấy. Người đó nằm trong Mount Rushmore của hài kịch. Người đó chắc chắn nằm trong Mount Rushmore. Nhưng tôi cảm thấy rằng đến thời điểm tôi nghe phiên bản trước, tôi đã nghe quá nhiều người bị ảnh hưởng bởi phiên bản trước đó, nên nghe phiên bản gốc không giống như – nó không khiến tôi cười ngã nghiêng. Như là tôi nghe tất cả các phiên bản khác – như là họ rõ ràng bị cảm hứng và bạn biết đấy, đang lấy cảm hứng từ người đó. Nhưng bây giờ tôi nghe phiên bản gốc và tôi nói, “Ồ, tôi hiểu rằng đó là phiên bản của cái đó.” Điều này cũng có thể xảy ra với các bộ phim hài. Giống như bạn xem Animal House. Nếu bạn chưa xem nó trước đây và bây giờ bạn thấy nó và bạn đã xem rất nhiều phim hài, bạn có thể chỉ đi, “Ồ, tôi hiểu như thế nào đây là bản thiết kế.” Bởi vì tôi đã thấy rất nhiều người lấy cảm hứng từ điều này nên bây giờ khi bạn thấy phiên bản gốc, bạn sẽ nói, “Ồ, bạn như là, đúng rồi, nhưng bạn không nhận ra đó là lần đầu tiên nó được thực hiện.” Như những câu đùa này đã được thực hiện ở đây ban đầu. Mọi người đã lấy cảm hứng từ chúng, bạn biết đấy. Vì vậy, tôi không nghĩ rằng tôi sẽ có thể cười thật sự với diễn viên hài trước Lenny Bruce chỉ vì lý do mà tôi đã nói. Chỉ bởi vì nó đã được thực hiện. Tôi đã nghe quá nhiều phiên bản của nó. Vì vậy, có vẻ như với hài kịch, không giống như với âm nhạc hay thơ ca hay sách, không có nhiều gì được chuyển tiếp. Vì vậy, chẳng hạn như, tôi đã rất, rất trẻ và trong một số trường hợp chưa được sinh ra khi Rolling Stones đang thực hiện công việc tuyệt vời của họ hay Beatles hay Elvis, đúng không? Nhưng những bản nhạc đó thì thật tuyệt. Đúng vậy, đúng vậy. Đó là khác biệt. Thực tế là nhiều người đã lấy những phần và những mảnh từ những điều đó, như là bạn không thể tạo ra một bài hát tuyệt vời của Clash giống như Clash đã làm. Như họ đã làm tốt nhất. Đúng. Và nó sẽ luôn, như là Death or Glory sẽ như, tôi không quan tâm có bao nhiêu bài hát là bắt nguồn từ điều đó. Bài hát đó vẫn tuyệt vời. Đó là bài hát, đúng vậy. Và vì vậy hài kịch có vẻ khác. Tôi nghĩ rằng nó khác ở điểm đó. Tôi thực sự nghĩ rằng nó khác. Tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, đó là một trong những thứ mà, như là, nó luôn thay đổi. Cũng như là, điều gì là hài hước cũng thật sự liên quan trực tiếp đến những gì đang diễn ra trong thời điểm thực tại. Như là, trong thời gian bạn sống, bạn có thể thấy, cho dù là từ hài kịch hoặc phim, những câu đùa. Những thứ không vui, mà từng rất hài hước vào năm 1982, năm 1995, năm 2007, mà bạn nói, nó chỉ đơn giản là đã thay đổi, đúng không? Nó không hài hước nữa.
Xin chào, tôi không chỉ có ý nói rằng vì nó không đúng mực chính trị. Tôi chỉ có ý rằng có một điều không được nói tới mà xảy ra, đúng không, nơi mà bạn cười về một điều gì đó, và rồi bạn như kiểu, ấy, chúng ta tập thể không thấy điều này còn vui nữa. Vì vậy, thực sự, nhiều thứ trong số đó có thể gây ngạc nhiên cho bạn không chỉ là không tuyệt, mà bạn có thể chỉ nghĩ, điều này, thực sự không buồn cười chút nào.
Có lần, tôi đã tham dự một sự kiện ở San Francisco vào dịp Tết, và họ thực sự đã đưa ra, có phải là Henny Youngman hay Benny Youngman hay gì đó? Ông ấy đang làm những trò đùa knock-knock, và có lẽ ông ấy đã ở độ tuổi gần 90, ông ấy quên cả những câu kết. Nhưng thỉnh thoảng, ông ấy đã được một câu. Vâng. Nó không buồn cười. Vâng. Gần như là xấu hổ, bạn biết đấy, nhưng bạn nghĩ, wow, gã này vẫn nghĩ điều đó là buồn cười, ông ấy vẫn tiếp tục, nên vẫn có chút vui vẻ, nhưng bạn nhìn vào những người lớn tuổi trong đám đông. Vâng. Họ như kiểu, ôi Chúa ơi, điều đó khiến tôi nhớ lại. Vâng, vì vậy có một số người đã- Và bạn nghĩ, ôi trời ơi, nhưng không ai khác thì lại cười. Đúng vậy.
Nhưng như bạn đã mô tả, có những người có thể nhìn vào một số hài kịch, tôi sẽ không nêu tên, vì tôi không đủ am hiểu về hài kịch, nhưng từ những năm 70 hoặc 80, và sẽ nghĩ, vâng, điều đó chỉ kiểu thô, nhưng, nó không làm gì cho tôi nữa. Tôi sẽ kể bạn, như đây là một ví dụ rất đơn giản, nhưng, tôi có thể nhớ rằng, như 20 năm trước, nếu có một gã ở trong một câu lạc bộ, và có hai gã ngồi ở hàng ghế đầu cùng nhau hay là gì đấy, nhiều lúc người ta sẽ như kiểu, các cậu là một cặp à? Và điều đó đôi khi sẽ khiến mọi người cười. Người ta sẽ cười. Họ sẽ như kiểu, ôi, họ là một cặp. Và, như, ngày nay, nếu có ai đó nói, các cậu là một cặp à? Họ sẽ như kiểu, vâng. Và mọi người sẽ như kiểu, ồ, được thôi. Đúng không? Nó như kiểu, nó được xem như là, ôi, thật hài khi bạn ngụ ý rằng họ là một cặp tình cảm. Và, tôi cảm thấy chỉ cái cách xã hội phát triển, ngày nay, mọi người sẽ như kiểu, và?
Ôi vâng. Ý tôi là, lớn lên khi bạn, tôi, ý tôi là, tôi lớn tuổi hơn bạn một chút. Vâng. Tôi nhớ, như, tôi nhớ, like, những nhân vật đồng tính đầu tiên xuất hiện trong phim và truyền hình thực tế. Nó đã là một chuyện lớn. Vâng. Đúng không? Và sau đó, mọi thứ đã thực sự thay đổi. Vậy thì, là, vâng, mọi thứ đã thực sự thay đổi. Không ai từng hài hước hơn Eddie Murphy, chưa bao giờ. Tôi nghĩ anh ấy như, anh ấy và thời kỳ đỉnh cao của sự hài hước, như không có gì sánh được. Anh ấy là một tài năng thiên tài, kiểu một lần trong một đời, đúng không? Như, thật hài hước. Nếu bạn cho một người 21 tuổi hôm nay xem Delirious, họ sẽ như kiểu, cái quái gì đang xảy ra vậy? Như, có những điều trong đó chỉ đơn giản là quá lỗi thời bây giờ. Bạn hiểu ý tôi chứ? Như, chỉ là những khái niệm mà, anh ấy vẫn hài hước như shit, nhưng, như, những phần đó sẽ không gây cười như chúng đã làm vào năm 83. Chúng thực sự không.
Hãy nói về bóng tối của hài kịch. Tôi từng có trải nghiệm đi đến comedy cellar với một số bạn bè, và gã này đã lên sân khấu, tôi không nhớ tên anh ấy, và nó rất tối tăm. Ý tôi là, nó như kiểu, những chú hề với xe tải làm những điều kinh khủng, tôi ý là, nó thật là tối tăm. Và điều duy nhất hài hước về nó là thực tế là anh ấy có vẻ cũng bị sốc bởi điều đó. Uh-huh. Như, những gì anh ấy đang nói thật là khủng khiếp. Anh ấy đã nói những điều khủng khiếp. Vâng. Đã qua suy nghĩ của anh ấy. Vâng. Nhưng thực tế là anh ấy nghĩ điều đó là khủng khiếp mới là điều hài hước. Chắc chắn rồi.
Và chúng tôi như kiểu, wow. Như, chúng tôi đã bước ra khỏi đó như kiểu, chúng tôi cảm thấy như mình đã được chuyển đến một nơi rất không lành mạnh. Vâng. Và tôi đã nghĩ, người ơi, tôi cảm thấy như mình cần tắm sau khi đó. Thật sự rất mạnh mẽ và đáng sợ và, kiểu. Đây là điều tôi thích nhất, nhân tiện. Wow. Và sau đó chúng tôi đã gặp anh ấy và bạn gái của anh ấy sau đó vào tối hôm đó. Uh-huh. Và chúng tôi đã như kiểu, ôi, Chúa ơi. Và anh ấy đã bỏ chạy. Anh ấy kiểu không thể xử lý sự phản chiếu về những gì vừa xảy ra ở đó. Thực sự? Ôi vâng, không, anh ấy chỉ, tôi chắc rằng anh ấy thích sự chú ý, đúng không? Anh ấy là một diễn viên.
Vì vậy, nhưng có hai điều nảy ra trong đầu tôi xung quanh ví dụ đó. Một là một gã thực sự tối tăm trên sân khấu, có vẻ như là một người rất yêu thương, ít nhất là ở nơi công cộng với bạn gái của mình. Hầu như luôn là như vậy. Vâng. Và cái còn lại là nơi mà anh ấy đã đưa chúng tôi và nơi mà anh ấy đã đi xuống thật sự rất sâu trong hầm tối. Mm-hmm. Như, tôi vẫn cảm thấy kiểu kỳ lạ trong cơ thể mình khi nghĩ về điều đó. Vâng. Nhưng cú sốc của anh ấy về lời nói của chính mình thật sự buồn cười và xuất sắc. Và nó như kiểu, hey, hãy cùng xuống sâu vào bóng tối của bản chất con người. Vâng. Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy nó thực sự tối tăm như thế nào, và sau đó tôi sẽ rời đi. Và bạn chỉ, kiểu, bị bỏ lại xoay vòng. Và nó vẫn còn nằm trong cơ thể tôi. Chúng ta đang nói về trải nghiệm sinh động đó. Nó vẫn còn nằm trong cơ thể tôi. Tôi không biết phải làm gì với điều đó. Thật tuyệt vời, A, rằng, trước hết, việc anh ấy có thể tiếp cận nó thật tuyệt. Nếu bạn đang nói về chỉ, như, như một hình thức nghệ thuật, điều tốt nhất để làm như một nghệ sĩ, bất kỳ loại nghệ sĩ nào, là, tôi nghĩ, công nhận và sáng tạo từ những suy nghĩ tối tăm. Nói cách khác, đừng hành xử như thể chúng không tồn tại vì chúng có mặt trong mọi người, và sau đó đưa nó vào nghệ thuật của bạn. Nói cách khác, nếu bạn nghĩ, như, tôi muốn cướp một ngân hàng, thì tốt hơn là, nếu bạn là một nghệ sĩ, thì hãy chuyển nó thành nghệ thuật, cho dù bạn viết một câu chuyện về điều đó, bạn vẽ một bức tranh, bạn viết một bài hát, bạn nói về, bạn biết đấy, như một người hài kịch, bạn như, fantasize của bạn về việc làm điều đó, hơn là thực sự làm điều đó. Vì vậy, thực sự, bạn đang chuyển nó thành một lựa chọn lành mạnh hơn.
Và tôi cũng cảm thấy, sau hơn 20 năm làm việc này, thì những người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp lại là những danh hài tối tăm nhất trên sân khấu, và những người đáng sợ nhất lại là những người sạch sẽ cực kỳ. Thật sao? Ừ, vì họ không thừa nhận bóng tối. Bóng tối tồn tại trong tất cả chúng ta. Dalai Lama cũng có những suy nghĩ tăm tối. Chỉ đơn giản là… Jung đã nói điều này. Ý tôi là, đó chỉ là bản chất của con người. Đó là con người. Tất cả chúng ta đều có, bây giờ thì một số người không có những mặt tối và những suy nghĩ áp đảo như vậy, nhưng có bóng tối trong tất cả mọi người. Điều khiến tôi cảm thấy là một số comedian “sạch sẽ” không thừa nhận điều đó có nghĩa là bóng tối đó phải xuất hiện theo cách khác. Nó sẽ xuất hiện. Vậy thì nó sẽ biểu hiện ra sao? Có thể nó sẽ xuất hiện trong cuộc sống cá nhân của họ. Ý tôi là… Không tốt. Ừ. Ý tôi là, có rất nhiều trường hợp nổi tiếng về việc không chửi thề. Và rồi, bạn biết đấy, bạn đang làm những điều khá tăm tối. Điều đó là thật, bạn ơi. Ví dụ như, “Này, tôi sẽ nói về bánh quy.” Và bạn để tất cả đôi tất của mình ở đâu? Tôi không tìm thấy đôi tất còn lại của mình. Đó là tiết mục của bạn à? Nói về tất? Được rồi. Bạn thực sự đang làm gì vậy? Bởi vì điều là, một số người đó, nhìn, tôi không nói họ không hài hước. Có rất nhiều comedian “sạch sẽ” rất hài hước. Một số người trong số họ thậm chí đứng ngay trên ranh giới, kiểu như, “Nếu bạn chỉ thừa nhận một số điều này, sẽ còn hài hước hơn nữa.” Giống như, bạn chỉ… Và sau đó bạn không biết bóng tối đó sẽ thể hiện ra sao vì nó có thể sẽ thể hiện ra theo cách không mấy dễ chịu. Ừ, tôi hoàn toàn đồng ý với bạn. Tôi có một người bạn là một nhạc sĩ rất nổi tiếng. Tôi sẽ không nói thể loại gì. Và điều tôi yêu thích ở âm nhạc của anh ấy là nó chứa đựng mọi cảm xúc. Ừ. Mọi cảm xúc. Và tôi đã thấy anh ấy biểu diễn trước những đám đông lớn và rất tức giận. Và tôi đã thấy anh ấy hát những bài tình yêu, bài hận thù, bài báo thù, như, chỉ mọi thứ. Ừ. Nhưng khi gặp gỡ, anh ấy thì như, người tốt bụng nhất từng gặp. Tôi ý nói, đó… Và anh ấy rất khiêm tốn. Anh ấy và người bạn đời của anh ấy thì như, những người ngọt ngào nhất. Và cô ấy cũng vậy. Cô ấy cũng là một nghệ sĩ. Và một số tác phẩm của cô, bạn sẽ như, ôi trời. Và sau đó khi bạn gặp cô ấy thì bạn như, rất tốt bụng, rất đáng tin cậy. Ừ. Chính xác là những gì bạn đang mô tả. Họ chạm tới điều đó. Họ biết cách kênh mình. Ừ. Tôi nghĩ đó là điều quan trọng. Và tôi nghĩ một số người, nhìn, tôi cũng nghĩ đó là một bản năng tự nhiên của con người khi không muốn thừa nhận hoặc chơi đùa với những suy nghĩ tối tăm mà bạn có. Đúng không? Như, đôi khi bạn không muốn vì bạn nghĩ, đó là một mặt xấu. Và tôi không muốn, tôi không muốn sử dụng điều đó cho nghệ thuật của mình hoặc thậm chí thừa nhận rằng nó tồn tại. Nhưng tôi nghĩ cách tốt hơn chắc chắn là làm việc với nó. Nhiều comedian chết vì overdose. Bây giờ thì, không còn phổ biến như trước. Có vẻ như hiện nay có những comedian khỏe mạnh. Ừ. Và tôi không biết con số so sánh với những nhạc sĩ rock hay điều gì đó. Nhưng nếu tôi so sánh với, như, khoa học hay so với, như, luật, được rồi, người ta có thể nói, bạn biết đấy, trong các văn phòng luật, từng có rất nhiều người sử dụng ma túy, đặc biệt là ở những thành phố lớn và những chất kích thích như vậy. Nhưng hãy chỉ tập trung vào hài kịch trong thời điểm này. Bạn có nghĩ rằng hài kịch có sự thu hút từ một nhóm người có tỷ lệ lớn hơn những người đang vật lộn với nội tâm và dựa vào các chất để quản lý điều đó không? Hay các chất đó là một phần của quá trình sáng tạo cho mọi người? Cả nhà văn nữa. Ý tôi là, trước đây nhiều nhà văn là người uống rượu. Nếu bạn từng muốn, như, một cuộc hành trình qua cơn say rượu, hãy đọc về thói quen của các nhà văn. Ừ. Không phải tất cả họ, nhưng nhiều người trong số họ đã uống rất nhiều. Rất nhiều. Rất nhiều, rất nhiều. Ừ. Metamine, đôi khi, nhưng nó giống như, uống rượu. Nó như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhà văn, thật đáng buồn. Điều đó không còn đúng nữa. Nhưng, ừ, bạn nghĩ gì về các chất trong hài kịch và các comedian? Tôi nghĩ đó là sự kết hợp của nhiều yếu tố. Tôi cảm thấy, bạn biết đấy, rất nhiều comedian, như, thế giới đó thu hút chắc chắn những người có nền tảng chấn thương. Có rất nhiều vấn đề sức khỏe tâm thần với các comedian. Có rất nhiều comedian bị trầm cảm lâm sàng. Có những comedian đến với nghề này với, như, lo âu nghiêm trọng, ví dụ, trầm cảm nặng, những vấn đề sức khỏe tâm thần khác. Vì vậy, thường thì thậm chí ngoài hài kịch, nếu bạn đang nói về những người có tâm lý kiểu này, bạn biết đấy, các vấn đề này, bạn biết rằng, các chất thường đi kèm với điều đó. Những người cố gắng quản lý và đối phó với những vấn đề đó. Để cũng thêm chút chất cho điều đó. Bạn đang nói về một môi trường về đêm nơi những thứ này có sẵn. Và nó có thể, bạn biết đấy, nó có thể vui. Nó có thể khiến bạn cảm thấy như bạn đang giúp nghệ thuật của mình bằng cách tham gia vào những thứ này. Và sau đó thực sự chỉ đơn giản là, như những thứ khác, bạn chỉ nhìn thấy một số người nói, ôi, nó đang, bây giờ đang cản trở. Và họ ngầm thừa nhận rằng, như, tôi tốt hơn mà không có điều này. Và sau đó một số người thì đã tới mức quá xa rồi, đúng không? Nơi họ chỉ là, họ trở thành những người nghiện. Chúng ta có rất nhiều người nghiện trong hài kịch. Đó là một trong những yếu tố. Như, bạn chỉ, bạn thấy điều đó rất nhiều. Những người là những người nghiện cứng. Thế nên, cộng thêm những vấn đề sức khỏe tâm thần và việc chúng ta thức khuya và chung quanh những người cũng thích cuộc sống về đêm. Tôi nghĩ tất cả điều đó cùng nhau, bạn có rất nhiều lạm dụng chất. Rất nhiều. Tại sao sự bi quan lại không hài hước? Có phải không? Ý tôi là, tôi cảm thấy rằng sự bi quan được trình bày theo cách đúng đắn, như một người bi quan có thể hài hước. Tôi nghĩ vấn đề với sự bi quan là, um, cuối cùng thì, không còn điều gì hy vọng trong đó. Sự bi quan lấy đi bất kỳ cảm giác nào rằng, như, mọi thứ có thể trở nên tốt hơn. Ừ, như trong thế giới của cải biên, cái “đúng” và “và”.
Dịch văn bản này sang tiếng Việt:
Ừ, đúng vậy, điều đó là đúng.
Tôi cảm thấy như sự hoài nghi, kiểu, nó khiến mọi thứ trở nên ngừng lại.
Vâng, điều đó đúng.
Trong trường hợp của cải biên, tôi chỉ muốn nói, có một số người có cách nhìn hoài nghi kiểu đó về mọi thứ mà vẫn là những người hài hước.
Vâng, nếu bạn phủ nhận một ý tưởng trong cải biên, toàn bộ sự việc sẽ kết thúc.
Nó sẽ chết đi.
Bạn biết đấy, nếu bạn nói, trời nóng.
Và, như, tôi lạnh.
Bạn sẽ như, được rồi.
Kiểu, chúng ta thực sự không định làm điều này, đúng không?
Bạn như kiểu phải, kiểu, thêm vào đó.
Nhưng điều đó thì thú vị.
Ừm, vâng, ý tôi là, nếu bạn là một người hoài nghi, kiểu, thực sự là một người hoài nghi.
Vì tôi đoán điều bạn tìm thấy trong hài kịch là có rất nhiều cảm xúc giả, đúng không?
Kiểu, giận dữ giả, bạn hiểu ý tôi chứ?
Kiểu, bạn thể hiện điều này để bán màn trình diễn của bạn.
Bạn bán một cảm xúc cùng với nó nữa.
Vì vậy, ai đó có thể, kiểu, thao túng sự hoài nghi đó bằng cách sử dụng sự hài hước.
Nhưng tôi nghĩ nếu bạn thực sự là một người hoài nghi, thì bạn thực sự thường là người mà, như, thực sự mọi người không muốn ở bên.
Đúng không?
Kiểu, người thực sự hoài nghi, một cách khác để mô tả họ là chỉ tiêu cực.
Và điều đó thì thật sự làm mất vui.
Vâng.
Vì vậy, bạn như kiểu, tôi không muốn ở gần người đó.
Tôi nghĩ, cuối cùng, chế độ tốt nhất để có cho hài kịch là, kiểu, bạn thực sự muốn kiểu, bao trùm.
Bạn muốn, bạn biết ý tôi chứ?
Bạn kiểu, đúng không?
Bạn đang nói những điều mà mọi người muốn gật đầu theo.
Và nếu bạn chỉ như kiểu, mọi thứ sẽ không thành công, nó chưa bao giờ vậy.
Không ai như kiểu, đây thật sự thú vị, bạn ơi.
Kiểu, đây thật sự hài hước.
Vì vậy điều đó có thể có một yếu tố nào đó trong đó.
Ý tôi là, vâng, bạn học sớm, ít nhất tôi cảm thấy vậy, rằng có những diễn viên hài thật sự hoài nghi.
Nhưng vấn đề là, tôi không đang nói về, kiểu, điều giả trong một buổi trình diễn.
Họ chỉ là như vậy.
Và bạn có thể cảm nhận được năng lượng mà họ tạo ra.
Và bạn kiểu, tôi phải, kiểu, không ở gần người này.
Vì lúc đầu, đặc biệt, bạn phụ thuộc rất nhiều vào hy vọng.
Sự thật là bạn đã đăng ký để làm điều này mà, bạn biết đấy, trên giấy, nó có vẻ điên rồ.
Kiểu, bạn sẽ kể chuyện hài để kiếm sống?
Bạn có điên không?
Ý tôi là, đó là điều mà mọi người sẽ nói với tôi.
Kiểu, họ hỏi, bạn có điên không?
Tôi sẽ nói là nó đã ổn.
Ý tôi là, tôi đã cực kỳ may mắn khi nó thành công.
Và bạn đã làm việc rất chăm chỉ.
Bạn đã làm việc cực kỳ chăm chỉ.
Tôi đã làm việc rất chăm chỉ cho điều đó.
Nhưng đó là một điều mà bạn kiểu, ôi, đây là một con đường điên rồ để đi xuống.
Kiểu, tôi không thể có người ở bên cạnh tôi, người cũng là một diễn viên hài, nói kiểu, điều này, bạn biết đấy, họ sẽ không bao giờ chọn chúng ta.
Họ không bao giờ, điều này không bao giờ thành công.
Bạn kiểu, vâng, tôi không thể có khẩu hiệu đó trong đầu mình suốt thời gian.
Và bạn phải, kiểu, chia tay với những người đó.
Vì họ giống như một loại virus, bạn biết đấy.
Họ là một loại virus.
Kiểu, vâng, bạn đúng khi quan sát.
Kiểu, nó không hài hước.
Tôi nghĩ nó nhiều hơn giống như việc không hiệu quả khi ở gần những người thực sự hoài nghi.
Theo dòng suy nghĩ về cái mà chúng ta gọi là sự lây lan cảm xúc, tôi nhận ra tôi không biết có bất kỳ loại diễn viên hài nào diễn đôi không.
Tôi biết nghe hơi ngớ ngẩn, nhưng trong mọi thể loại khác, kiểu, với âm nhạc, đúng không?
Kiểu, mọi người chơi một mình, họ chơi với ban nhạc, họ chơi, như, cùng nhau, kiểu, bạn cân bằng giọng nói.
Ý tôi là, nhưng có thể trong hài kịch, hài kịch trên sân khấu, khán giả là thành viên khác của, tôi gọi là một buổi song ca, nghe có vẻ thật ngớ ngẩn.
Nhưng bạn hiểu ý tôi.
Vâng.
Rằng họ là người mà bạn đang cộng hưởng với và mà bạn đang dựa vào, và họ đang cùng bạn trải nghiệm.
Bởi vì tôi đã có trải nghiệm đi đến comedy store.
Tôi đã ở đó năm ngoái.
Tim Dillon đã làm một màn trình diễn.
Ừm, ông ấy đã ra ngoài khoảng 20 phút.
Vâng.
Và chỉ đơn giản là tỏa sáng.
Mm-hmm.
Và một phần trong số đó có trong đặc biệt gần đây của ông ấy.
Uh-huh.
Chỉ đơn giản là tỏa sáng.
Chỉ là, và ông ấy đã khiến toàn bộ khán giả tăng cao cảm xúc và rồi đơn giản, như kiểu Tim Dillon điển hình nhất, ông ấy đã đi ra ngoài.
Vâng.
Bạn như kiểu, ôi.
Và rồi bạn cảm thấy như bạn đã là một phần của điều gì đó.
Vâng.
Dù bạn là một người tiếp nhận thụ động của những gì đang xảy ra hoặc là một người tham gia.
Vì vậy có thể đó là điều mà nó nằm ở đó.
Đã từng có ai hai người nào lên đó và kiểu, tự do nói chuyện với nhau?
Cùng nhau?
Vâng.
Ô, vâng.
Và làm điều đó tốt?
Vâng.
Có một vài cặp sinh đôi làm điều đó.
Được rồi.
Vâng.
Đó là một quan sát tốt rằng đó là, như, khán giả là người tham gia khác, đúng không?
Đó là bạn và, nhưng rồi, kiểu, anh em Lucas và anh em Sklar, họ đều là anh em sinh đôi.
Và họ lên đó và, vì tôi, bạn có thể đã làm gì đó về hiện tượng sinh đôi.
Kiểu, cách mà những người này hoạt động, cả hai bộ sinh đôi này cùng nhau, đó là một trải nghiệm mà bạn sẽ như kiểu, ôi.
Cách mà, họ không phải lúc nào cũng đi theo kiểu, cấu trúc, đẩy lên, cười cuối.
Kiểu, câu mở đầu có thể đến từ một anh em và cái còn lại, và nó thật trơn tru.
Kiểu, giống như khi bạn chơi với, bạn đã bao giờ chơi với sinh đôi chưa và họ thực sự trả lời đồng thanh, mặc dù họ không nhìn nhau và họ đang nói, kiểu, cùng một điều.
Kiểu, đó là cách mà những người này hoạt động trên sân khấu.
Và điều đó, bạn biết đấy, làm bạn phải có những câu hỏi sau đó.
Bạn như kiểu, chờ đã, các bạn, kiểu, làm thế nào mà các bạn đã chuẩn bị điều đó?
Bởi vì nó thật sự trơn tru và họ thực sự, như, quay vòng qua lại, qua lại, qua lại, qua lại.
Và cảm giác như bạn phải nói, nè, khi tôi nói và, hãy chắc chắn rằng bạn, nhưng nó là một cấp độ khác.
Kiểu, họ thực sự chảy, ngay cả việc họ nói đè lên nhau cũng cảm giác như là nó được thực hiện một cách hoàn hảo.
Kiểu, bạn đang nghe phần cuối của câu của người này, người tiếp theo bước vào, nhưng bạn nghe họ rõ ràng và quay qua quay lại.
Tôi phải kiểm tra điều đó.
Những người đó là kiểu, đó là một hiện tượng để xem họ, để xem họ diễn.
Nó thực sự rất, rất tuyệt.
Tôi đang đi đến kết luận rằng khi là một khán giả trong hài kịch, bạn đang trải nghiệm một loại đồng cảm với những gì mà ng comedian đang trải qua.
Và đó là điều mà chúng ta đang bàn đến ở đây.
Như, tôi không lên kế hoạch cho điều này, nhưng bạn biết đấy, bạn phải cảm nhận nó.
Nó phải thực sự đối với ng comedian.
Khán giả có thể cảm nhận được điều đó.
Niềm vui, sự ngốc nghếch mà bạn mang đến cho nó.
Rất nhiều điều đó nằm trong hệ thần kinh của khán giả khi họ hiểu được.
Và tôi nhận thấy rõ rằng, hài kịch là một con đường độc nhất.
Bạn có thể nói đây là điều về âm nhạc, nhưng như bạn đã nói, nó rất khác vì rất nhiều phần trong đó dường như là ngẫu hứng.
Thực sự thì đúng vậy.
Và tôi cũng cảm thấy như, bạn biết đấy, bạn của tôi, Kirk Fox, anh ấy luôn, là một comedian tuyệt vời.
Anh ấy luôn nói điều này, như quando anh ấy lên sân khấu, anh ấy như thể, tôi lên kế hoạch để mở lòng, mời gọi, hy vọng để rời khỏi sân khấu, để lại căn phòng tốt hơn.
Như, nhưng điều này về việc mở lòng, mời gọi, dễ bị tổn thương là điều rất thực tế.
Như, bạn, bạn học hỏi điều đó khi bạn thực hiện nó.
Bạn bắt đầu bằng cách chủ yếu hoạt động trong nỗi sợ hãi với vai trò stand-up, đúng không?
Bạn rất hoảng sợ.
Bạn sợ rằng bạn sẽ không làm tốt.
Càng làm lâu, bạn càng trở nên thoải mái hơn khi ở trên đó.
Bạn nhận ra rằng nếu bạn dễ bị tổn thương, nếu bạn sẵn sàng để dễ bị tổn thương, điều này cần có nỗ lực và một chút can đảm.
Khán giả cảm nhận điều này ở một mức độ không nói ra và sẽ theo bạn đến nhiều nơi hơn và chắc chắn sẽ cười nhiều hơn và cơ bản sẽ đứng về phía bạn, đúng không?
Nếu bạn không học được để làm điều đó, thì đó là một loại biểu diễn khác.
Bạn về cơ bản là lên đó với kiểu, tôi là ông chủ, bạn biết không?
Như, nếu bạn lên đó, kiểu như, tôi nói với bạn điều gì diễn ra, họ vẫn có thể cười về một số điều, nhưng họ không rời khỏi đó với cảm giác là, tôi quan tâm đến anh chàng này, đúng không?
Tôi đồng cảm với anh ấy.
Và nếu bạn có thể học cách dễ bị tổn thương trên sân khấu, màn trình diễn của bạn sẽ trở nên tốt hơn một cách vượt bậc.
Và thành thật mà nói, bạn sẽ nhận được những tiếng cười điên rồ hơn.
Thú vị quá.
Lý do tôi yêu thích hài kịch đến vậy là vì, A, nó cho phép tôi quên đi thế giới bên ngoài.
Đúng vậy.
Trong khi nghe về thế giới bên ngoài.
Và tôi nghĩ hài kịch sân khấu đặc biệt mạnh mẽ.
Và trước khi chúng ta ngồi xuống và có cuộc trò chuyện này, chúng ta đã bàn về việc như một số người nghĩ, bạn biết không, họ như, ôi, bạn tôi rất hài hước, hài hước hơn bất kỳ comedian nào.
Nhưng như một vận động viên chuyên nghiệp hoặc một vận động viên không chuyên trong trường hợp này, họ có thể làm điều đó trên sân khấu không?
Họ có thể nhảy múa không?
Đó là điều.
Đó là câu hỏi chính là vì đôi khi, như tôi đã nói với bạn, mọi người sẽ nói, bạn biết không, bạn của tôi, Greg, rất hài hước.
Anh ấy như một trong năm, anh ấy hài hước hơn bất kỳ ai trên sân khấu.
Và bạn như, tôi tin bạn.
Và bạn có thể đi chơi với anh ấy và thấy, gã này thật sự hài hước.
Như, anh ấy thực sự hài hước.
Sự khác biệt là, anh ấy có thể làm, anh ấy có thể hài hước đến mức nào khi chỉ có anh ấy với một cái micro trước mặt mọi người và mang những gì anh ấy là trong đời thực và trở thành như thế trên sân khấu?
Đó là mục tiêu cuối cùng của mỗi comedian.
Như, họ nói rằng, càng làm lâu, mục tiêu của bạn là trở thành chính bạn khi không có mặt trên sân khấu, trên sân khấu, đúng không?
Như, đó là bởi vì bạn, điều đó là không thể khi bạn bắt đầu.
Khi bạn bắt đầu, bạn hài hước với bạn bè của bạn.
Và sau đó bạn lên sân khấu và, bạn biết đấy, bạn như bị đóng băng và bạn đang cố gắng, như, truyền đạt, đây là tôi.
Bởi vì bạn, điều bạn đang làm là bạn đang nói, đây là cách tôi nhìn nhận mọi thứ.
Đó là điều mà màn trình diễn của bạn.
Như, điều này hài hước với tôi.
Tôi sẽ nói cho bạn cách tôi thấy nó.
Và đó là lý do tại sao nó hài hước.
Một số gã mà rất, hoặc phụ nữ, tôi đang nói, như, chỉ là những người rất, rất hài hước khi không có mặt trên sân khấu, họ không thể làm điều đó với khán giả.
Họ chỉ hài hước để ở bên ngoài trong cuộc sống, nhưng họ không phải là các nghệ sĩ biểu diễn.
Tôi có nghĩa là, có một yếu tố trong đó rằng là, như, bạn có thể đứng lên trước những người xa lạ và khiến họ cười không?
Họ không biết bạn.
Bạn phải truyền tải bản thân bạn trong một khoảnh khắc và khiến họ cười.
Đó là một điều khác.
Nó không khác gì một gã có thể “giết” tại YMCA khi bạn chơi bóng và kiểu như, được rồi, tốt thôi, hãy để bạn vào một sân vận động NBA, đúng không?
Như, bạn có thể thực sự chơi với những gã này không?
Đó là một điều hoàn toàn khác.
Nhìn này, một số không thể.
Mọi người cuối cùng trở thành một comedian tốt đều rất hài hước với ai đó không có mặt trên sân khấu nhiều năm trước, đúng không?
Họ chỉ làm việc chăm chỉ và họ có thể chuyển tải nó.
Một số người chỉ không thể chuyển tải điều đó.
Bạn có nghĩ rằng việc thật sự thích mọi người có ích không?
Như một nhóm tổng thể, bạn biết không, như bạn đang cố gắng giải trí cho mọi người.
Bạn đang cố gắng để được giải trí bởi chính sự giải trí của mình.
Như, bạn có nghĩ rằng bạn cần phải thích con người không?
Đó là một câu hỏi thú vị.
Tôi đã nghĩ rằng tôi có thể trả lời nhanh hơn.
Và tôi bắt đầu suy nghĩ về nó vì tôi bắt đầu nghĩ về thực tế rằng có rất nhiều comedian tôi biết, như rất nhiều người đã nói, Chúa ơi, tôi ghét con người đến vậy.
Bạn biết không, tôi muốn nói, tôi sẽ định hình một cách khác một chút lý thuyết của tôi về một trong những lý do chính mà Rogan là podcast hàng đầu thế giới.
Có vài lý do, tôi tin vào đạo đức làm việc của anh ấy, v.v., nhưng là vì anh ấy có rất nhiều loại bạn bè khác nhau và anh ấy có thể ngồi xuống với những trí thức.
Anh ấy có thể ngồi xuống với các comedian.
Anh ấy có thể ngồi xuống với tội phạm.
Anh ấy thích sự hiểu biết và giao tiếp với những loại người khác nhau.
Và khi bạn biết một chút về anh ấy, như cuộc sống của anh ấy được lấp đầy với những người này ngoài studio.
Vì vậy, anh ấy rất thoải mái trong sự hiện diện của bất kỳ ai.
Bạn đặt bất kỳ ai trước mặt anh ấy và anh ấy có thể chân thành quan tâm đến việc học hỏi từ họ và chia sẻ với họ trong một cuộc đối thoại.
Anh ấy cũng thực sự là một người tò mò.
Bạn không thể, bạn không thể làm ra điều đó.
Bạn không thể sản xuất điều đó.
Tôi đồng ý.
Trong khi một số podcaster, um, không quá quan tâm đến những gì người khác nói. Vì vậy họ không phải là những người phỏng vấn tốt nhất trừ khi đó là ai đó trực tiếp trong thể loại mà họ quan tâm. Đó là một quan sát hay. Như một diễn viên hài, tôi nghĩ nó phụ thuộc vào phạm vi chủ đề mà bạn khám phá trong hài kịch của bạn, có lẽ. Đúng vậy. Tôi không nghĩ bạn có thể ghét nhân loại và là một diễn viên hài giỏi, đúng không? Tôi nghĩ chắc chắn bạn phải thực sự yêu thích việc khiến mọi người cười. Uh, nếu bạn muốn thành công với nó, bạn phải có một sự ám ảnh với việc đó. Như một sự ám ảnh đúng nghĩa vì bạn trải qua những giai đoạn trong hành trình diễn hài của mình mà bạn cảm thấy như, Này, tôi không có tiền thuê nhà. Tôi không thể, bạn biết đấy, tôi không thể trả tiền cho bất cứ điều gì. Và bạn có sự lựa chọn. Bạn muốn đi tìm một công việc và bạn nói, không, tôi sẽ tiếp tục làm, bạn bị ám ảnh. Bạn bị ám ảnh đến mức bạn bỏ qua những thứ mà người khác ở vị trí của bạn sẽ làm trong cuộc sống. Bởi vì bạn thực sự yêu thích việc viết và biểu diễn những câu đùa. Như bạn biết đấy, bạn có một sự ám ảnh. Tôi nghĩ bạn cũng phải yêu quý con người ở một mức độ nào đó, mặc dù tôi đang suy nghĩ về điều đó, yêu thương con người. Bởi vì nếu bạn yêu thích việc khiến mọi người cười, bạn sẽ thích mọi người, bạn biết đấy, bạn vẫn có thể như vậy, vì rất nhiều diễn viên hài bị làm phiền bởi nhiều điều mà mọi người làm. Bạn biết đấy, điều đó rất bình thường, như tôi cũng rất ghét điều này, nhưng bạn hiểu ý tôi chứ? Cứ luôn như, hãy nhìn cái thằng ngu này. Nó mang trứng lên máy bay. Như bạn biết đấy, bạn cứ như vậy. Cá ngừ. Đúng. Nó như kiểu, thằng khốn. Bạn đang có hộp Tupperware trên máy bay. Ăn mấy thứ đó ở cổng đi. Vì vậy, bạn biết đấy, chúng tôi luôn như vậy. Bạn hiểu ý tôi chứ? Bạn luôn chỉ như phàn nàn. Phàn nàn là một phần của việc làm diễn hài. Bạn hài hước. Nếu bạn chưa bao giờ phàn nàn về bất cứ điều gì, có lẽ bạn không hài hước. Bạn hiểu ý tôi chứ? Nhân loại quá nhiều. Đúng. Tôi cảm thấy như, đây là vấn đề. Nếu bạn nói, tôi chấp nhận bất cứ điều gì, bạn không phải là một người hài hước. Bạn có thể, bạn hài hước. Nếu bạn yêu hoặc ghét điều gì đó, điều đó có thể là hài hước. Bạn có thể yêu cái này và nó có thể hài hước. Bạn có thể ghét nó. Và điều đó có thể hài hước. Nếu bạn nói, tôi thì cũng bình thường. Điều đó không hài hước. Phản ứng “tôi” không làm được nhiều điều. Nó không có tác dụng gì trong diễn hài. Đúng. Nhưng tôi nghĩ rằng ai đó phàn nàn về mọi người có thể rất hài hước. Bạn chỉ không thể nói rằng mọi người ở khắp mọi nơi, tôi không thể chịu đựng. Như vậy thì sẽ quá cực đoan. Có đủ mọi lý thuyết về cách những vấn đề thời thơ ấu của con người hoặc chỉ những cuộc đấu tranh cơ bản của họ nuôi dưỡng nghệ thuật của họ theo những cách tuyệt vời. Tôi nghĩ tôi đã thấy một cuộc phỏng vấn với Jim Carrey. Um, người mà thú nhận rằng, tôi không biết nhiều về hài kịch của ông ấy. Tôi đã nói rằng tôi bận rộn với việc học khi ông ấy đang trải qua thời kỳ làm phim hài thể xác. Tôi chưa bao giờ xem Dumb and Dumber. Tôi chưa bao giờ xem The Matrix. Tôi chưa bao giờ xem Goonies. Xin lỗi. Tôi chỉ chưa. Tôi thích Stand By Me. Tôi thích những bộ phim khác, nhưng tôi cần xem những bộ phim đó. Tôi chỉ, tôi chỉ bận rộn. Tôi đang cố gắng. Tôi có rất nhiều điều tôi muốn làm. Tối qua khi ăn tối, tôi vừa thừa nhận rằng tôi chưa bao giờ xem Braveheart và tôi chưa bao giờ xem Gladiator. Oh, những bộ phim đó tuyệt vời. Đúng. Và đoán xem? Tôi sẽ không xem chúng. Thật sao? Không. Thôi nào, tôi sẽ không xem chúng. Chà, rõ ràng, um, chỉ cần biết một chút về những đứa trẻ của bạn và thực tế là chúng có liên quan đến bạn. Um, tôi sẽ không cố gắng đẩy bạn làm bất cứ điều gì vì rõ ràng các bạn đều bướng bỉnh. Đúng. Vì vậy, câu hỏi tôi có sau khi xem điều này từ Jim Carrey, ông ấy nói, bạn biết đấy, lý do ông ấy làm hài là ông ấy muốn khiến mọi người cười, để quên đi những cuộc đấu tranh của họ. Ông ấy có một người mẹ mắc bệnh mãn tính và hồi nhỏ, ông thường tự đẩy mình xuống cầu thang. Tôi tin ông ấy. Vì vậy, hài thể xác trở thành điều của ông ấy. Bạn nghĩ rằng các diễn viên hài thành công thực sự, um, kết nối với một thứ gì đó căn bản, um, ước muốn giải quyết một điều gì đó? Um, bạn biết đấy, bạn đang cố gắng, bất cứ điều gì, điền vào chỗ trống. Tôi không muốn điền chỗ trống cho bạn. Đúng. Đúng. Không, tôi nghĩ điều đó, tôi có thể nói về bản thân. Tôi nghĩ trong trường hợp của mình, tôi thường là đứa trẻ mới. Đúng. Tôi đã, tôi học ở một trường cho lớp một, một trường cho lớp hai và ba, một trường khác cho lớp bốn, một trường khác cho lớp năm và sáu, một trường khác cho lớp bảy và tám, một trường khác cho lớp chín. Và tôi chuyển trường thêm một lần nữa ở lớp chín. Vì vậy, tôi là đứa trẻ mới trong tất cả những lần đó. Và tôi cảm thấy như mỗi khi tôi đến nơi và dần dần bạn sẽ phát triển cơ bắp để như, tôi sẽ làm thế nào để khiến ai đó thích mình? Và đó là, cố gắng khiến họ cười. Đúng không? Điều đó trở thành một thứ. Đó là cố gắng khiến họ cười. Tôi nghĩ với bản thân mình, cũng có những điều không tự tin riêng của tôi. Tôi nghĩ tôi cảm thấy như, uh, nếu tôi khiến đủ người cười và nếu tôi thành công trong việc khiến mọi người cười và như mọi người công nhận điều đó, tôi sẽ không còn cảm thấy những bất an này nữa và điều đó không xảy ra, chúng sẽ theo bạn. Và cảm ơn Chúa vì nó, vì dường như đó là nhiên liệu cho nghệ thuật của bạn. Tôi nghĩ có lẽ đúng. Tôi có nhớ nghĩ như, bạn biết đấy, nếu tôi có một chương trình đặc biệt và tôi kiếm được nhiều tiền thì tôi sẽ không còn nghi ngờ bản thân nữa. Hoặc như, bạn hiểu ý tôi chứ? Như bạn nghĩ rằng, rồi tôi sẽ cảm thấy thỏa mãn. Và rồi bạn nhận được điều đó và bạn nói, vâng, không, nó cũng như vậy. Nó không biến mất. Ý tôi là, bạn bắt đầu giải quyết nó theo những cách khác. Bởi vì bạn chỉ nhận ra rằng thành tựu hoặc bất cứ điều gì, không phải là câu trả lời cho điều đó, nhưng đó là một điều khiến bạn nghĩ rằng nó sẽ làm bạn cảm thấy hoàn thiện. Đúng không? Và um, điều đó không phải là trường hợp.
Um, tôi nghĩ rằng việc trở thành một đứa trẻ mới ở trường là điều mà có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên, nó giống như, bạn biết đấy, khi bạn còn là một đứa trẻ, việc được chấp nhận trong xã hội chiếm ưu thế rất nhiều. Khi bạn lớn lên, mọi thứ sẽ khác hơn. Tôi nghĩ rằng bạn không còn quá lo lắng về việc có được sự chấp nhận xã hội ở mọi nơi, bạn đã có gia đình và bạn chỉ đơn giản là, đây là nhóm của tôi. Nhưng khi còn là một đứa trẻ, điều đó giống như là tất cả, bạn biết đấy, và việc trở thành người mới mỗi lần, như mỗi năm học mới, thực sự là một trải nghiệm có phần chấn thương. Vậy nên, chính sự va chạm đã tạo ra những tia lửa. Tôi nghĩ vậy. Và bạn không muốn làm quá nhiều liệu pháp để giải quyết vấn đề này. Ý tôi là, tôi đã trải qua. Nói nghiêm túc. Tôi đã làm rất nhiều. Vâng. Cũng vậy. Nó không bao giờ mất đi. Tôi, vâng. Nó có ích, bạn biết không, nó giúp bạn có được một sự nhận thức nhất định về mọi thứ, một số điểm sẽ được kết nối lại. Tôi yêu, tôi nghĩ rằng liệu pháp tâm lý là tuyệt vời. Tôi sẽ không bao giờ đổi bất kỳ liệu pháp nào mà tôi đã trải qua. Tôi là một người hâm mộ lớn của nó và tôi nghĩ nó rất tuyệt vời. Vâng. Nhưng không, bạn không thể nói rằng mọi thứ đều ổn cả. Nó không hoạt động theo cách đó. Nhưng chính tính cách cạnh tranh của Jordan đã bị loại bỏ. Bạn sẽ không muốn điều đó. Không. Đó là, chính là sự va chạm đã tạo ra, vâng, hiện tượng mà là Jordan. Rất nhiều diễn viên hài, tôi đã nói về bản thân, nhưng tôi nghĩ nhiều người trong chúng tôi nằm dưới, nói đơn giản thì, cái danh nghĩa, xin hãy thích tôi. Bạn biết ý tôi là gì không? Giống như bạn chỉ muốn nói, xin hãy thích tôi. Tôi muốn bạn thích tôi. Bởi vì đó là những gì bạn cảm thấy khi là một đứa trẻ mới, và đó là những gì bạn cảm thấy khi bạn bước vào một căn phòng, và, bạn biết, bạn chỉ muốn mọi người thích bạn. Và nhiều người hài kịch có thể sẽ không thừa nhận điều đó, nhưng đó chắc chắn là sự thật. Bạn chỉ muốn được yêu thích. Nghe có vẻ thảm hại, nhưng tôi nghĩ đó là sự thật. Không, tôi không nghĩ nghe có vẻ thảm hại. Nó nghe rất cởi mở và chân thật. Và tôi nghĩ điều đó sẽ rất hữu ích cho những người muốn trở thành diễn viên hài và cho những người đang cố gắng suy nghĩ về cách mà những thách thức của bản thân, những sự va chạm bên trong có thể tạo ra những điều tuyệt vời. Vâng. Và bạn đã làm được điều đó nhiều lần. Có lẽ, um, bạn gần như làm tôi khóc. Chúng ta đã nói về điều đó, bạn suýt làm tôi khóc. Tôi có thể tiếp tục. Không, không, không. Hãy chuyển chủ đề khác. Hiện tại có gì mới? Tiếp theo là gì? Chà, um, thực sự, như tôi biết, mọi người đều sử dụng câu này, nhưng thực sự, đó là một giấc mơ trở thành hiện thực khi được làm một loạt phim, như một cái gì đó thật sự. Um, bạn biết đấy, tôi không giấu giếm rằng lý do tôi chuyển đến LA không phải để trở thành một diễn viên hài stand-up. Đó là để làm phim và những thứ tương tự. Đó là điều tôi muốn làm. Nên việc có cơ hội làm chương trình, tôi cảm thấy như mình được trả tiền để thực hiện 15 bộ phim mini cho loạt phim này. Và tôi, tôi chưa bao giờ có một trải nghiệm sáng tạo nào thỏa mãn hơn, từ việc viết kịch bản đến sản xuất, và bạn biết đấy, tham gia vào quá trình dựng phim và thấy mọi thứ được kết hợp lại. Đối với tôi, đó là một trải nghiệm tuyệt vời khi có thể làm điều đó và đưa ra một sản phẩm như một cái gì đó mà tôi đã tạo ra với rất nhiều người tuyệt vời. Sự khác biệt với stand-up là bạn một mình, trong khi trong một chương trình hoặc bộ phim, bạn ở cùng với rất nhiều người khác. Và đó là một trải nghiệm tuyệt vời và tôi có thể tiếp tục với nó. Vì vậy, tôi sẽ làm một bộ phim vào mùa hè này và có một chương trình khác mà tôi được yêu cầu phát triển. Vậy nên, tôi thực sự vui mừng vì được làm những điều này. Thực sự, tôi cảm thấy như tôi được làm chúng 20 năm sau khi tôi nghĩ mình sẽ làm, nhưng tôi rất biết ơn vì đã có trải nghiệm này. Vậy nên, vâng, tôi hào hứng nhất khi có thể tiếp tục theo đuổi vì tôi cảm thấy như nó đã ở trong đầu tôi suốt thời gian qua. Và giờ tôi thực sự có thể hành động theo điều đó. Chà, tôi rất cảm ơn bạn đã đến đây để chia sẻ với chúng tôi về quá trình của bạn. Ý tôi là, chúng ta đã nói về nghệ thuật và khoa học của hài kịch và sự hài hước. Tôi hy vọng nó tốt. Tôi rất thích. Nó thật tuyệt vời vì bạn đã chia sẻ một cách chân thành và bạn đã, bạn biết đấy, mở ra qua quá trình của mình và hài kịch nói chung. Và, tôi yêu cách bạn là một người suy nghĩ sâu sắc và đồng thời, bạn đổ rất nhiều vào nghề nghiệp của mình và tận hưởng nó. Cảm ơn bạn. Và, những suy nghĩ của bạn thực sự được trân trọng và tôi là một fan hâm mộ. Um, tôi cũng tự hào khi có bạn là một người họ hàng. Tôi, um, tôi nhìn bạn như một người thực sự hiểu cách cân bằng công việc và gia đình và kết hợp những điều điên đảo trong cuộc sống vào một nghề nghiệp. Và, và mọi người thực sự, tôi có thể nói, tôi nói thay cho rất nhiều người, rất tự tin về điều này. Um, mọi người thực sự có thể cảm nhận được lòng tốt của bạn, ngay cả khi bạn chỉ ra như, như bóng tối và sự vô lý của trải nghiệm con người. Vì vậy, um, bạn làm cuộc sống của chúng tôi tốt đẹp hơn và tôi rất biết ơn vì bạn đã đến đây. Chà, đó là một điều rất tử tế của bạn. Tôi cũng, um, tôi nên nói rằng, um, bạn biết, tôi không biết có đủ người nói với bạn chưa, nhưng tôi cũng rất tự hào về bạn vì những gì bạn đã làm. Và, um, bạn biết đấy, việc trở thành, um, một giáo viên là một điều, nhưng việc có thể dạy nhiều người và chia sẻ, như, tôi luôn cảm thấy người hào phóng nhất là người không giữ thông tin cho riêng mình. Đó là một bản năng tự nhiên của con người, nơi mọi người có thông tin về điều gì đó và họ chỉ nghĩ, tôi sẽ giữ điều này cho riêng mình. Vậy nên thực tế là bạn chia sẻ, bạn dạy nhiều điều, bạn biết, tôi học hỏi từ bạn rất nhiều. Và tôi, và rất nhiều người cũng vậy, và sau đó nó trở thành một điều mà, bạn biết đấy, giờ mọi người đã hỏi, bạn đang nghe Huberman ấy à? Và bạn như, thực ra, vâng, tôi đang nghe. Như vợ tôi đã nói, Huberman đã bảo bạn làm gì? Đi đại tiện ngay bây giờ? Tôi như, vâng, không.
Nhưng ý tôi là, thật tuyệt khi bạn không giữ lại thông tin. Bạn chia sẻ nó. Và tôi nghĩ điều đó giúp ích cho rất nhiều người. Cảm ơn bạn. Đó là một công việc của tình yêu. Và với những người biết tôi như bạn, tôi cũng như vậy trước ống kính và sau ống kính. Vậy nên, bạn là một tấm gương tuyệt vời đối với tôi. Tôi rất muốn mời bạn quay lại để tiếp tục cuộc trò chuyện. Tôi rất muốn. Lần tới chúng ta sẽ có một cuộc trò chuyện dài năm giờ. Vâng. Giống như, uh, và tôi sẽ hoàn thành phần còn lại của những suy nghĩ tiêu cực. Xin hãy làm vậy. Um, thật tuyệt vời. Yep. Cảm ơn rất nhiều. Được rồi, Tom. Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn bạn đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tom Segura. Để tìm liên kết đến các tác phẩm của Tom, xin vui lòng xem các chú thích trong ghi chú chương trình. Tôi nên chỉ ra rằng những suy nghĩ tiêu cực không phù hợp với trẻ em. Nếu bạn đang học hỏi từ và hoặc thích podcast này, xin hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi. Đó là một cách tuyệt vời và không tốn kém để ủng hộ chúng tôi. Ngoài ra, hãy theo dõi podcast bằng cách nhấn nút theo dõi trên Spotify và Apple. Bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao và bây giờ bạn có thể để lại bình luận cho chúng tôi trên cả Spotify và Apple. Xin cũng hãy kiểm tra các nhà tài trợ được đề cập ở đầu và trong suốt tập hôm nay. Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này. Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc bình luận về podcast, khách mời hoặc chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab, xin vui lòng đặt chúng trong phần bình luận trên YouTube. Tôi đọc tất cả các bình luận. Đối với những ai chưa nghe, tôi có một cuốn sách mới sẽ ra mắt. Đó là cuốn sách đầu tiên của tôi. Nó có tựa đề “Protocols, an Operating Manual for the Human Body” (Các giao thức, một cuốn hướng dẫn vận hành cho cơ thể người). Đây là cuốn sách mà tôi đã làm việc trong hơn năm năm và nó dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm. Nó bao phủ các giao thức cho mọi thứ từ giấc ngủ, tập thể dục đến kiểm soát căng thẳng, các giao thức liên quan đến sự tập trung và động lực. Và dĩ nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các giao thức được bao gồm. Cuốn sách hiện đã có sẵn để đặt trước tại protocolsbook.com. Tại đó, bạn có thể tìm các liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau. Bạn có thể chọn cái mà bạn thích nhất. Một lần nữa, cuốn sách được gọi là “Protocols, an Operating Manual for the Human Body”. Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội. Vì vậy, đó là Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn. Trên tất cả các nền tảng đó, tôi bàn về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học, một số trong đó trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab, nhưng nhiều nội dung là khác biệt. Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin mạng nơ-ron của chúng tôi, bản tin mạng nơ-ron là một bản tin hàng tháng không tốn kém bao gồm tóm tắt podcast, cũng như những gì chúng tôi gọi là các giao thức dưới dạng các PDF dài từ một đến ba trang, bao gồm tất cả mọi thứ từ cách tối ưu hóa giấc ngủ của bạn, cách tối ưu hóa dopamine, việc tiếp xúc với cảm lạnh có chủ đích. Chúng tôi có một giao thức thể lực cơ bản bao gồm cả đào tạo tim mạch và đào tạo sức đề kháng. Tất cả đều có sẵn hoàn toàn miễn phí. Bạn chỉ cần truy cập vào HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải, cuộn xuống bản tin và nhập email của bạn. Và tôi nên nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất ai. Cảm ơn một lần nữa vì đã tham gia cùng tôi trong cuộc thảo luận hôm nay với Tom Segura. Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm đến khoa học.
歡迎來到 Huberman 實驗室播客,在這裡我們討論科學以及基於科學的日常生活工具。
我是安德魯·霍伯曼(Andrew Huberman),斯坦福醫學院的神經生物學及眼科教授。
今天的嘉賓是湯姆·塞古拉(Tom Segura)。湯姆·塞古拉是一位知名的喜劇演員、作家和導演。
在今天的節目中,我們探討喜劇背後的神經科學和心理學,並更一般性地探討創意過程。
湯姆分享了他如何將想法捕捉並發展成既搞笑又發人深省的敘述的方法。
我們討論了日常生活觀察與更大文化動態在發展喜劇表演時之間的相互作用。
我們花了相當多的時間討論幽默的神經生物學基礎,以及數據和腦損傷患者教會我們的,為什麼我們會覺得某些想法新穎、有趣或令人興奮。
我們還談到這如何與大腦中的獎勵回路的激活有關,以及人們對搞笑與否的反應似乎是自動的,這表明幽默就像味覺或嗅覺一樣。
你真的無法談判什麼對你有效或者無效。
我們還探討了情感感染,以及湯姆這樣的熟練表演者如何成為讀懂、轉變和與群眾集體能量共舞的高手,無論是在小型喜劇俱樂部還是大型演出中。
所以如果你是有創造力的人,或對人類心理感到好奇,或簡單地喜歡大笑,你將能從今天的節目中學到大量有關創作過程和人性的有用資訊。
在開始之前,我想強調這個播客與我在斯坦福的教學和研究角色是分開的。
然而,它是我希望將零成本的科學和科學相關工具資訊帶給大眾的願望和努力的一部分。
與此主題一致的是,本集確實包含了贊助商。
現在,我們開始與湯姆·塞古拉的討論。
湯姆·塞古拉,歡迎你。
謝謝你邀請我,表兄。
讓我們告訴那些還不知道的人。
對,我們是有血緣關係的。
對,我們是有血緣關係的。
很多人曾經問我這些細節,我想我後來才知道,事實上是我媽媽的曾祖母和你爸爸的曾祖母是第一個表親。
她們都是巴斯克人,所以是北西班牙的表親。
然後,世代交替之後,她們搬到了南美,妳的搬到了阿根廷,我的搬到了秘魯,這就是我們成為表親的原因。
對,就像是遠房表親。
我爸爸在不久前也上過播客。
那次表現怎麼樣?
我記得我們談過讓他來上節目。
非常好。
我意味著他接受過理論物理的訓練,所以我們可以談論物理,但我們也談到了生活,我從他身上學到了很多。
真的嗎?
我學到了很多我以前不知道的關於他的事情。
在那集播客中?
是的。
真的?
是的。
如果你有失眠的時候,我會把它發給你。
我很想聽聽。
他是理論物理學家,我甚至不知道。
對,理論家,混沌理論。
現在他研究量子互聯網。
天啊。
他現在住在哪裡?
北加州。
仍然在工作。
哇。
是的,81歲,仍在工作。
看看我們不同的側面,你的爸爸是一位理論物理學家,而我媽媽打橋牌。
對,但你可以,你可以投進半場射門。
我看過你在《致命射手》的片段。
是的。
我們會放一個鏈接到那裡。
好的。
嗯,我是個出色的籃球運動員。
我不是。
高水平的。
所以。
非常高的水平。
你知道。
你小時候有打球嗎?
沒有。
你有滑板嗎?
腿部運動。
足球。
滑板。
我在腳部的協調還不錯。
那孩子是阿根廷人,你必須試一試。
是的。
我成長的地方的每個孩子都踢足球。
真的嗎?
哦,對。
哦,對。
著迷。
你擅長足球嗎?
我還好。
是的。
我當守門員。
我喜歡當守門員或後衛。
我喜歡在後面等著,然後就貼住對手。
好的。
那很好玩。
也許你應該去打壁球或什麼的。
不,我喜歡跑步。
我在高中最後一年參加了越野賽跑。
你跑過越野賽?
我跑過。
是的。
我當時比現在輕一點。
我現在大概210磅,當時可能是160或170磅。
好的。
嗯,兩英里比賽還好。
我剛剛參加了一場5K的比賽。
哦,對嗎?
兩天前。
是啊。
怎麼樣?
我很討厭我知道我必須要參加。
所以我強迫自己去做,我想,反正都應該做,會很糟糕。
你為此訓練了嗎?
對我來說,訓練就是從不停地跑三英里。
是吧?
所以,我故意讓自己的速度保持在慢速的狀態。像是保持接近第二區有氧運動的狀態,只是為了讓自己習慣那個距離。
然後我們到了那裡,因為那是我們的5K。我與伯特和斯巴達賽一起組織的,真的是一個大型的。
伯特參加了5K?
脫衣服,整個流程嗎?
當然。
你瘋了嗎?
他穿著重背心,重肚子。
對不起。
是的,他是個…
我們總是玩笑說,因為我們仍在努力讓伯特戒酒或減少飲酒量。
我想他減少了些。
哦。
不?
好吧。
是的,去年我們在帕薩迪納舉辦了比賽。
我們在玫瑰碗。
所以這次我們在坦帕的雷蒙·詹姆斯體育場舉行。
這是兩頭熊5K。
今年報名的人數是去年的三倍多。
所以我們那裡大約有8000人。
哇。
然後,顆粒捲舒(Jelly Roll)來了,杰森·凱爾西(Jason Kelsey)、特里斯坦·沃斯(Tristan Wirfs)等等,一些,所有這些足球運動員和…
有趣。
那真是很有趣的一天,真的很有趣的活動。
但事情是這樣的。
像在玫瑰碗裡,路徑基本上是穿過停車場,然後在帕薩迪納的這些側路。
而且,你知道,他們把它繞出來,然後你基本上穿過這個停車場,就會到達3.1英里。
在雷蒙德·詹姆斯,我不知道。
他們說,哦,有一些坡度。
我說,是的,好的。
我們到那裡了嗎?
一切都在體育場裡。
在體育場裡跑3.1英里唯一的方式就是通過走廊,然後上坡道。
這個坡道有九層樓高。
我的意思是,你真的…
一整段陡坡。
兄弟,所以你大約要走四分之一英里上坡,然後它就會變平。
然後你下來。
你會想,哦,這很好。
然後你又上去了。
所以,我只是…
我想當你和其他人一起跑步時,你會有一種隧道視野。
是的。
然後你會看到某個人,你會想,那個人在我前面。
就像這隻豬現在就在我面前。
你天生競爭心強嗎?
是的,我想是這樣的。
所以我會,你知道,我明確地想,我必須超越伯特。
我必須超越…
是的,你必須超越伯特。
約翰,我的朋友,費利西亞諾。
我想,我必須超越這些家伙。
他們兩個都大約300磅。
我一定會超越他們。
所以這在我腦海中就是這樣。
每次我想到他們,我都在想,你只需繼續前進。
然後伯特被輪椅上的一個人超越了。
所以這也有點甜蜜,因為我超越了他們兩個。
傑瑞,怎麼樣?
給傑瑞打個招呼。
我想他有一點優勢,因為在下坡時那個輪子確實能加速。
但在上坡時,這真是厲害,你知道。
但是是的,所以像這樣完成那幾英里,就是為此而訓練。
這是一整個過程。
而且我不喜歡跑步。
這不是,呢,總有一些事情你喜歡,如果你說,讓我們去健身房,讓我們去健身,我會說,太好了,我喜歡那樣。
我不喜歡跑步,但我想這是最好的。
你喜歡跑步嗎?
我喜歡舉重。
我從16歲開始就這樣,但我喜歡跑步。
你喜歡跑步?
每週跑三次,長跑、中等跑和短跑。
什麼是長跑?
一小時、一個半小時。
長而慢。
每個星期日。
然後在週中間,30分鐘的跑步。
快一點。
然後每週有一天,我做那種最大心率的VO2運動。
熱身、衝刺、走路、衝刺、走路、衝刺、走路。
有時在空氣動力自行車上,但通常是跑步。
我喜歡跑步。
事實上,我大多數時間都是在舉重,這樣我在跑步時身體不會感覺到疼痛。
我喜歡在健身房裡變得強壯。
等等,你一直對這個有興趣嗎?
是的,自從我大約16歲時,我開始跑步。
我完全不知道。
我只是發現我可以不停地跑。
可能我有很多慢肌纖維。
而且我也算是相當強壯,但我的意思是,如果我專門訓練耐力,比如如果我開始每週做兩次長跑,我會有一種感覺,我可以一直跑下去。
真的嗎?
是的。
這可能就是基因的影響。
在那60到90分鐘的跑步中,你的距離是多少?
這取決於我有多適應。
但是,你知道,你之前提到過山丘。
當我住在舊金山灣區時,我會在伯克利校園後面進行這種跑步,草莓峽谷小徑。
那基本上都是坡度,蜿蜒而上,直到你長途下坡。
我會帶著一個負重背心去做這個。
如果我從那裡到奧斯丁,然後在一個星期日,我可以在60分鐘的跑步中跑很長的距離。
但是如果我只在平坦的地方訓練,那麼你就會習慣於長途慢跑。
是的。
所以我不知道確切的距離,但是在我上研究生學校的時候,星期日早上出去,只喝水和咖啡,跑10到12英里,並不是不尋常。
哇。
但現在大概是6到8英里。
好的。
6到8。
但也有用負重背心嗎?
有時有,我用一個背心,它們不是贊助商,每次提到不是贊助商的東西都讓我覺得有趣,因為我喜歡這個負重背心。
它叫做amorpho。
它貼合得非常好。
不像這些看起來像自殺炸彈客或警察那樣的樣子。
是的。
它非常靠近身體。
它是拉鍊式的,裡面有這些重珠。
所以它的重量大約是10到12磅。
是的。
所以它不是超重的負重背心。
對。
但當你在另一個跑步中脫掉那個負重背心的時候,你會感覺像個神一樣。
我會說,儘管我說我討厭跑步,但事實上,我迫使自己這樣做,我幾乎每週五天都有在跑步,習慣里程數。
你知道,顯然這會變得更容易。
然後你會想,好的,我可以做到。
但是是的,我想我在跑步時會有很多心理焦慮。
我想快速休息一下,並感謝我們的贊助商,毛伊島乳鹿。
毛伊島乳鹿是最營養豐富、美味的紅肉。
它也是道德上獲得的。
毛伊島乳鹿在毛伊島上獵捕和收穫野生的梅花鹿。
這解決了一種入侵物種的管理問題,同時也創造了一個非凡的蛋白質來源。
正如我在這個播客中之前所討論的,大多數人應該每天攝取每磅體重一克的優質蛋白質。
這樣可以使肌肉蛋白合成達到最佳水平,同時有助於減少食慾,支持正常的新陳代謝健康。
考慮到毛伊島乳鹿的優越蛋白質與熱量比,這一蛋白質目標在不需要攝取過多熱量的情況下是可以實現的。
他們的乳鹿提供每份21克蛋白質,僅107克,
這是對於我們這些關心保持或增加肌肉質量,同時支持代謝健康的人理想的比例。
他們有乳鹿牛排、乳鹿絞肉和乳鹿骨湯。
我個人喜歡所有這些。
事實上,我幾乎每天都吃一個毛伊島乳鹿漢堡。
如果不這樣做,我就會吃他們的牛排。
有時我也會喝他們的骨頭高湯。如果你很忙,他們有毛伊努伊的鹿肉棒,每根棒子裡含有10克蛋白質,只有55卡路里。我每天至少吃一根,以滿足我的蛋白質需求。現在,毛伊努伊為Huberman Podcast的聽眾提供了一個限量版的我的最愛肉類和產品系列。這對於任何希望用美味、高品質蛋白質改善飲食的人來說都很完美。供應有限,請前往mauinuivenison.com/huberman立即獲得這些高品質的肉類。再次強調,網址是mauinuivenison.com/huberman。
今天的節目同樣由Helix Sleep贊助。Helix Sleep製造定制化的床墊和枕頭,以滿足你獨特的睡眠需求。我之前在這個播客中多次提到,良好的睡眠是心理健康、身體健康和表現的基礎。當我們無法持續做到這一點時,一切都會受到影響。而當我們睡得很好且足夠時,我們的心理健康、身體健康和所有事業中的表現會顯著改善。你所睡的床墊對你每晚的睡眠質量有巨大影響。床墊的柔軟程度、硬度、透氣性都影響你睡得好不好。你所獲得的深度睡眠量和快速眼動睡眠的量也需要根據你的獨特睡眠需求進行量身定制。所以,如果你去Helix網站,你可以參加一個簡短的兩分鐘問卷,它會問你一些問題,例如:你是仰睡、側睡還是趴著睡?你晚上通常感到熱還是冷?這類問題。也許你知道這些問題的答案,也許你不知道。無論如何,Helix會為你匹配理想的床墊。對我而言,這款床墊是Dusk床墊,D-U-S-K。我大約在三年半前開始使用Dusk床墊,這是我有史以來最好的睡眠。所以,如果你想試試Helix,可以去helixsleep.com/huberman,參加兩分鐘的睡眠測試,Helix會為你匹配一個根據你獨特睡眠需求定制的床墊。現在,Helix正給Huberman Podcast的聽眾提供高達27%全站折扣的特別優惠,以及任何Lux或Elite床墊訂單還會贈送免費床單。
那麼跑步本身呢?我想問你是否會改變你的心理狀態,以便於你,我不知道,你在跑的時候是否會產生點子?你在跑步後會更輕鬆地想到點子,還是你整個過程中都只是在咒罵?我覺得讓腦袋放空是個目標,因為有時候它的消極面是,你在跑步的時候,腦子裡會想「這真糟糕」,對吧?你會在想還剩多少時間,而這並不能產生什麼,這與享受無關。但如果你放空思緒,你的思維就不再聚焦於點子。我覺得在那個時刻,你有點像是在思考生活,而不是創意的想法,更像是,嗯,人際關係和不同的事情,而這是一個不錯的思考狀態,因為突然間你會發現「哦,已經過了幾英里了」。
是的,這些無言的狀態是值得一提的,在這些時候你並不在構造完整的句子。沒有感官輸入,像是通過手機或甚至 – 我有時候在長距離跑的時候也會聽播客或書籍。但有一個想法,就是很多的學習和創造力都是關於清除所有的噪音,而我發現這些長時間的跑步,讓我有種仿佛雜亂的思緒被清除的感覺。是的,比起在跑步過程中獲得一些洞察,我感覺更像是從中釋放出來了。
順便提一句,運動對改善腦功能的影響,90%來自於它提高了你的警覺性和興奮感,讓你能在運動後做出非常出色的工作。是的。高強度的運動還會有其他的效果,比如腦源性神經生長因子等。但當你看到「運動改善腦功能,運動讓你更聰明」時,大部分的原因就是運動提高了你的警覺性,並讓你進入那種良好的狀態,像是「哦,現在我可以坐下來專心了」。
我最忙的日子 – 有時候我會有一天非常忙。如果我以一次高強度的鍛煉開始那一天,我會發現自己能輕鬆應對那一天。這不是很不可思議嗎?這真的很不可思議。因為有時候,我有一天,我需要在早上10點到達我的工作室,做些事情。然後那一天就是錄音、會議、推銷會議,接著離開這裡,去別的地方。基本上這會佔據整個一天。如果我能去健身房進行一個小時的強度訓練,我會來到這裡,然後會注意到每個人都會說「你看起來心情不錯」。我就會回答「是的,感覺很好。」,然後我就已經準備好迎接那一天了。但如果我沒有這樣做,那就完全是另一種體驗了。
是的,這是運動真正隱藏的秘密之一,我正在試圖讓它不再隱藏,減少它的神秘感,Jocko顯然理解這一點,因為他早上4:30的醒來和運動 – 我不想在這裡過多地詳細說明,因為我想問你問題。但有一種現象是當你運動大肌肉群時,無論是抗阻力訓練、跑步,還是任何進行大動作或在那個動作中努力的鍛煉。它會觸發腎上腺素的釋放,使你的身體覺醒,更加願意動起來。因此,對於沒有運動能量的人,運動通過腎上腺素為你的身體提供能量。
然後,那種腎上腺素作用於一條叫做迷走神經的神經,這條神經將信號傳遞到你大腦中釋放多巴胺和去甲腎上腺素的區域。這基本上也能喚醒你的大腦。所以你所描述的那個早晨健身,透過改變你身體和大腦的神經化學狀態,讓你的大腦和身體醒來大約六小時。因此,不奇怪的是,當你在漫長的一天之前運動時,那漫長的一天會變得更順利。相反,如果你面對當日的工作,知道,嗯,還算新鮮,你會因為所有這些事產生腎上腺素飲料。這時,人們會感到有點焦慮,會感到有點煩躁,會感到有點疲倦。因此,運動能給你能量這個概念,就是這樣的。它給你的是神經化學的能量,而不是卡路里能量。你仍然需要補充燃料等等。但是你談論的是神經化學的能量。這從根本上改變了你對其他事物的出現方式。我總是覺得,很多時候當你醒來時,有我會形容為一種霧氣的感覺。有時你知道,比如,哦,好,這不只我。哦,是的。所以那種霧氣,有時你知道,你會 Carry 它,就像它哲學一樣在你的一天裡,你只是有點覺得,哦,有這個。但我總是覺得那個運動可以完全消除它,你知道,讓你覺得,哦,我現在真的清醒了。我不再感到那種醒來後的霧氣。這是我最喜歡消除的東西。我喜歡這樣。我現在有一個瘋狂的做法。你可以試試。我買了一個 70 磅的壺鈴,約是我體重的三分之一,放在走廊上。所以當我起床時,因為我醒來時真的很昏昏欲睡,我就抓住那個東西,背著它走到走廊的另一頭,來回兩次。然後我換手,再背著它回到另一頭,來回兩次,試著告訴我的身體它可以馬上工作。嗯嗯。我在做的時候很小心。但我發現現在我醒來了,我覺得我的身體正在預測那個背負的行為。因此,我一開始就更清醒。我想,哦,這裡有些東西,因為你的神經系統學會預測事情,對吧?是的,是的。因為這種現象就是設定你的鬧鐘為早上七點,你在六點五十九分醒來。是的。發生了什麼?像是你的大腦在你睡覺的時候記錄著事情。我醒來的次數太多了,我總是覺得這是如此獨特的奇怪現象——而且對於我來說,我不是一個喜歡午睡的人。有時我會這樣想,我要躺下。比如,我有一個小時的時間窗,然後我必須去做一些事情,在酒店裡,比如我在路上。然後我會想,呢,如果我真的入睡,我就設鬧鐘。在那裡躺著,閉著眼,當看到還有一分鐘的時候,你的大腦在記錄著。幾年前有一項研究,當人們在快速眼動睡眠(Rapid Eye Movement Sleep)時,身體基本上是癱瘓的。大腦是非常活躍的。這就是快速眼動睡眠的現象。這是非常奇怪的大腦狀態。大腦超級活躍,身體癱瘓。但人們可以眨眼,他們可以顯示一些微弱的面部反應。如果在快速眼動睡眠時你問他們簡單的數學問題,比如說,嘿,二加二等於多少?他們會用右眼眨一下如果是四,另一隻眼眨一下如果是五。你知道的,這種情況——人們可以在睡夢中正確地做數學。他們可以回答不太複雜的問題,但大腦仍在追蹤周圍發生的事情。因此,這就是為什麼將手機放在你睡覺時房外,會讓你睡得更好。人們會說,哦,這是因為電磁場(EMFs)。但沒有人真的知道確切原因。而是因為你的大腦即使在你睡覺時也在預測去拿手機。哇。所以這裡有很多數據,但現在已經眾所周知,當你給學生考試,他們的手機在房間的包裡時,他們的表現不如如果他們的手機在另一個房間的包裡。成年人也是如此。你的大腦在追蹤潛在的動作、潛在的想法、潛在的行為。大腦電路工作的方式就是創造一種多米諾骨牌的電路順序。因此,當你——舉例來說,你已經上台做喜劇很多次了。當你走出去時,你的大腦在排隊一整個圖書館的相關事物,而你沒有意識到。是的,是的。對吧?這都是上下文依賴的行為。而當你回到家裡,這是另一組上下文依賴的行為。因此,你的大腦就像一個魔法圖書館。我總是這樣認為,當你到達一個特定的想法、思想或情感狀態時,書籍就在你面前改變,以便匹配你預期的東西。因此,如果你的手機在房間裡,即使你在睡覺,你的大腦也在以這種方式運作。這真瘋狂。是的。你的寫作過程是什麼?讓我們談談喜劇。這個——我有著無窮無盡的問題。我會儘量把它們簡化。你捕捉想法的典型過程是什麼?像是,你用語音備忘錄嗎?還是寫下來?我幾乎嘗試過所有版本。高興的時候錄音。然後有時候你可以回去聽,然後你會想,天哪。你是個大麻使用者嗎?我意思是,有時候。我不是那種重度使用者。但是很多時候在晚上,如果你服用了某種東西,準備睡覺的時候,你的大腦會說,不,我有想法。這樣對吧?哦,是的。我已經有一段時間沒有使用大麻了。哦,是的,是的。而且有時候你聽的時候會覺得,你會深信不疑,這是其中一個最燦爛的創意。
你曾經有過持久的好點子嗎?
有的。
我有過一些不錯的點子。
有時候措辭稍微不太對。
但我確實有過一些事後我真的很享受的點子。
然後有時候你會覺得這真的是,你能聽到自己微笑的聲音。
就像,你知道的,因為你能通過一個人的聲音感受到他們的情感。
所以我能聽到,我在想,伙計,那麼。
哦,因為你在錄音。
我在我的手機上錄音。
所以讓我搞清楚這個過程。
所以你準備要睡了,然後你吃了一些食用的大麻。
對。
這就像是喜劇學校101。
不是,我只是在開玩笑。
嘿,聽著,你是專家。
然後你去錄音備忘錄。
你在那裡,閉上眼睛,開始隨意發散一些想法。
對,
這感覺就像是與你自己是分開的,對嗎?
因為,像是那種,我想是正確的劑量的THC,它確實會讓你的思緒奔騰。
有時候你會有更少的自我意識。
這就像是,我想的好點就是,你的大腦總是把事情擺上架子,讓你完成一天的生活。
就像是讓你不舒服的事情,對吧?
就像有些事你會說,我不想去想那個。
然後THC,我想在正確的劑量下,就是會把它拿出來。
就像把它放在你面前。
聽起來糟透了。
可能會非常糟糕。
聽起來真可怕。
這往往就是太多的時候你會陷入偏執的狀態。
但我覺得如果你的劑量不太強烈,就不會有不適感,它只會讓思緒自由發展。
就好像意識流現象出現。
所以當這種情況發生時,我覺得你會說,哦,這是,這是一個,感覺像是新的想法,或對某事的新看法。
然後你會說,這真讓你笑。
你會說,哦,這是我應該拿上舞台的點子。
因為對我來說,很多事情是,這就是點子的一部分。
然後不太會寫出長篇的具體內容。
就像,那就是個點子。
拿上舞台表演。
所以你並不是真的寫出完整的內容嗎?
不,我不會寫出完整的內容。
然後我就帶著那個我有一點藍圖的點子上舞台,像是,這是我有點想要攻克的方向,然後看看講出來會有什麼結果。
因為我寫喜劇的另一種方式,我認為最喜歡的方式是透過對話。
換句話說,我們在聊天,我說了一些話,然後我要麼覺得,哦,我應該把這句話拿上舞台。
要麼我只是發現我自然地在即興表演並讓你發笑。
然後我會說,我應該在舞台上試試這個。
因為一切都是在這裡有趣,在那裡也有趣嗎?
這大概就是你的思維運作的方式,對吧?
像,這在這個語境中很有趣。
那在表演的語境中有趣嗎?
但是當你在嘗試新材料時,你並不是為了Netflix的特輯而這樣做。
你這樣做是為了,這個術語叫做“磨練”。
像你在星期二晚上的喜劇俱樂部,你在進行磨練,你在嘗試新材料,看看反應如何。
你的意思是,你從未真正地製作過這段演出?
你是在實時發展它?
實時,對,是的,對。
哇,這是典型的嗎?
我想有不同的,對吧?
還有不同的風格,喜劇如此受歡迎,以至於有各種各樣的風格。
就像,還有一些,即“設置-笑點”類型的。
像是幾乎可以稱為純笑話作家的那種。
Sam Murill、Dave Attell、Mark Norman。
我覺得,那些人,他們做了很多,就是,這是,詞語的經濟。
就像,很明確的前提,設置。
然後,砰,笑點。
所以這會是,哦,比如說,我在想到Norman,對吧?
我不會試著做他的笑話,但我喜歡Norman的喜劇,他也是滑板手。
同樣非親生的第一家庭。
所以我曾聽過他講過這種東西,比如說,我和我妻子最近去度假這種事情。
像是一個非常明確的設置。
我的意思是,他顯然知道自己要往哪裡去。
我們去度假然後選房間,然後在某個時刻會有一個,笑點的轉折。
對了。
所以,有一些類似這樣的,如果它們感覺很短,就像是,它會很快達到結束。
這通常會是你明確知道,我就是這樣說的。
這就像是最傳統的笑話形式。
這裡是設置,這裡是笑點。
而且我在喜劇演出中寫過這樣的笑話,但我做的更多的是,我認為更長形式的故事性內容。
所以,你知道,要寫出所有這些,我覺得你幾乎會走入自己的圈套,因為你只是像是,你,你,因為接著發生的事情是你寫的內容和你所說的內容從來不會完全相同。
所以你,會透過你認為有趣的事情來回顧發生的事情,然後你把它拿上舞台,然後你在一個可能有80或100人的房間裡上台。
然後,你知道,站立喜劇的好處就是你能很快知道那些東西是否好笑。
像人們在大笑,你會說,這就是一種快感,因為你會想,這是個點子,這件事情發生了,你試試,它有效。
這是一種非常欣快的感覺。
然後如果不行,你知道,這就是我想,大概在,真正的工作就來了。
因為然後你會想要弄明白,尤其是如果你像是對這個點子感到執著的話,像是,你會說,這很好笑,但卻不起作用。
然後你就會開始考慮,是不是信息不足以讓它起作用?
那是問題嗎?
還是說太多了?
因為我們總是說,減去多餘的。
就像,如果你那裡有太多的內容沒有引起笑聲,那麼也許可以刪除一些這些信息。
對。
所以這變成了,好吧,我會回去。
然後,與其說這些是無用的信息,並沒有增加有趣的元素或其他什麼,
也沒有補充我正在講的故事。
你開始刪除那些。
於是,你開始嘗試。
然後,有時你會思考,哦,我所說的這個實際台詞是問題所在嗎?
是我那個笑話不夠好嗎?
然後你開始在這方面尋找實驗。
有時你能搞清楚,這種感覺真的很棒,你會發現,這以前不起作用,現在卻可以了。
有時你只是不得不說,狗屎,這根本不行。
也就是說,沒有,你就是得放棄它。
是的。
如果某些東西有效,或者你覺得這是一個開始,是一個可能有用的線索。
你是否最後將其寫下來,以備後用?
就像,你在給自己排隊,就像,呃,你知道,和我兒子散步的段子之類的,還是就全都在腦海中。
呃,好吧,你基本上把所有的都放在腦子裡。
然後,哦,他們要給你看,比如,我有這個,它都是,我會在上台之前看一下這個。
對。
這就像。
湯姆展示,我們可以拍張照片,如果他讓我們的話。
這是一堆用馬克筆寫的單詞。
是的。
Gitmo,監獄,老師,鴨子,胡伯曼。
開玩笑的。
奧古斯塔,殺了我的妻子。
嗯,是的,就像這樣。
希特勒,呃,突尼西亞,做點什麼。
這太棒了。
是的,那是一個小時的演出清單。
如果你考慮到這個相對短小的清單中的東西範圍。
是的。
作為湯姆·塞古拉的大腦活動的一個部分代表,你會得到一點。
有趣的是,我用另一種方式來看,我認為喜劇演員會這樣看。
你開始明白這是十五分鐘的片段。
嗯嗯。
因為當你做一個小時的時候,很多喜劇演員會把它看作四個十五分鐘的片段。
嗯嗯。
對吧?
所以你會說,好的,這大致是設置桌子的片段。
嗯嗯。
這就像是孩子的家庭片段。
這是,呃,對社會問題的評論,或者像我正在做或消費的東西。
然後你最後一個片段就像,我總是覺得你想進入一些,呃,更加,嗯,我不知道,更狂野的觀點。
嗯嗯。
就像在觀眾認識你之後。
嗯嗯。
並且信任你。
他們會說,好吧,就是這樣你就可以在演出中推得更進。
是的。
所以你就這樣把它分解出來。
是的。
非常不同。
但是,我做了一些現場,我有四件我要涉及的事情,但我不知道我將如何涵蓋它們。
呃,喬丹·彼得森,他在現場演講時,我去過他的演講。
他真正地探索了一個主題,在舞臺上來回走動,這是第一次。
我知道這是因為人們證實,他每晚都會做不同的事情,即使是在同一個城市。
是的。
他完全是在實時探索。
而我去過的其他人的演出,顯然是非常有劇本的。
他們知道自己將要說什麼以及何時說,有一個順序,他們有幻燈片。
所以我認為這可以用各種不同的方式來完成。
在你醒著的時候,你能多久不去製作或思考笑話?
你知道,這是一個好問題。
當你問我這個問題時,我真的覺得,呃,當我想到的第一個人實際上是瑞克·魯賓。
這就是為什麼我記得閱讀他出版的那本書《創造性行動》。
他提到,有關於保持天線高的某些事情,
換句話說,你仍然有某個部分在發出信號,可以說,
你並不是在說,我需要找一些好笑的東西,但你讓你的大腦進入這種狀態。
對。
你也可以選擇不這樣做。
我認為有時候你會想,哦,我今天沒有想過任何...我沒有用幽默的視角看過任何東西,或者怎麼樣,多少小時。
而這幾乎就像可以通過你有意識地努力去這樣做,或通過你所維持的公司來改變。
因為很明顯,如果你和喜劇演員們一起待著,像這樣,單純因為與他們在一起,你的大腦就會轉向笑話模式。
你懂我的意思嗎?
就像你在這些條件下思考,或者如果你正在處理某些事情,例如你在寫劇本或其他事情,你的大腦在積極思考,甚至當你不嘗試的時候,它也會在思考那個故事,思考為這個故事出的笑話。
所以答案是,根據不同的日子,可能整天你都在笑著、嘲笑著。
而且在我這裡,像,你知道的,說著主要是可怕的事情。
因為那是讓我發笑的原因。
我想,你知道我的意思嗎?
不管是和朋友還是家人,呃,真的就是試著讓自己發笑。
然後有些日子是,像,你知道的,你處於一種完全認真的心態,完全沒有有趣的想法出現。
你恰好和一位喜劇演員結婚。
是的。
這可能在某種程度上幫助了你的家庭生活,你知道,她是否曾經對你的一個笑話感到被冒犯?
你知道,早期的時候,我記得我們會有這樣的對話,我,呃,我更像是,
我記得我會提出一個笑話的想法,而她會說,那真是狗屎。
然後我告訴她,我說,你知道,每當你覺得某個東西是狗屎的時候,我知道它在舞臺上會好。
如她所說,她說,那樣說太可怕了。我則說,不,這是真的。就像,如果你對我說的話感到不屑,那我相當有信心它會奏效。大致上是這樣,但大多數時候不是。她經常說一些極其不當和瘋狂、搞笑的話,經常超過我的底線,你知道我的意思嗎?並不是讓我感到冒犯,但我會想,耶穌基督。是的,她說的話真是瘋狂,真的很瘋狂。她有沒有曾經讓你感到冒犯到你會覺得,你不能在公共場合講那個笑話?我們的家庭會受影響。不,我從來沒有過,我們從來沒有進行過那樣的對話。有時我們會有一種使這個笑話可消化的對話,比如我們會談論某個片段,然後我們會說,這樣的話在這個世界上是有力量的,然後我們會說,你必須找到一種方式來表達,使它對觀眾來說是可消化的,這樣你實際上會尋找自己的優勢。我的意思是,作為一名女性,我會說,你可以更猛烈地嘲諷女性,因為你就是女性。你應該從這個角度找到進入那個片段的方式,像是,你實際上,知道我的意思嗎?像我當時說,如果你是一名女性,你可以,這就像一名黑人喜劇演員可以談論黑人,對吧?就像你在談論你自己。所以我們會談論這些話題。像你可以採取這個視角,這樣笑話就變得可消化。我們會討論像重新構造材料這樣的話題。然後在我看來,她會說,是的,你只是一個白人男性,顯然你們可以說任何話。哦,是嗎?另一方面,喜劇演員和在特定時期的喜劇中被允許的内容對文化有強大的影響。是的。你可以說什麼,不能說什麼。有沒有哪位喜劇演員因為他們在段子中說的話而被取消了?我意味著,我們有這些例子,我把它們視為有點悲傷的情況,人們在舞台上崩潰,與觀眾互動,這真的傷害了他們的事業,並且非常冒犯。但那明顯不是段子的一部分。對吧。有沒有人因為這是段子而被取消掉?呃,我現在無法告訴你這個問題。我知道有過,我記得有位加拿大喜劇演員在加拿大有一些奇怪的,對我來說是自由言論的規則。哦,好吧。我總是把加拿大人想成是這樣,那麼,友善和行為良好的。他們有一些很棒的喜劇演員。他們那裡我發現也有一些瘋狂的連環殺手故事。真的嗎?是的。我的意思是,加拿大並不都是較好、較友善的美國人,這是不是真的。不是的,不。他們是很棒的加拿大人。是的。但他們都不是好人。當然不是。他們並不都是好人。在那裡有一些真正的混蛋。是的。我遇到過幾個,但還是有一些很棒的,我是說,顯然你會想到諾姆·麥道爾和邁克·梅耶斯,伊恩·巴格,像這些,真的,有很多非常有趣的加拿大喜劇演員。我記得不久前,肯定我們可以找到,它有一位加拿大喜劇演員,他對觀眾中的某個女性發難,就像,閉嘴,說一些冒犯的話,無論如何。他被逮捕了,你知道,已經被逮捕了,還必須支付不少罰款。這就像是藍尼·布魯斯的時代。是的,真的很瘋狂。這不是我所說的25年前。我是說在過去五年中的某個時候。哇。是的,所以我知道那裡有規則,所以這是我想到的第一件事。當你提到這個時候。我也覺得當人們談論,比如對喜劇演員的取消文化或埃隆那愚蠢的讓喜劇合法化的話時,他所說的愚蠢話,這就像,你在說什麼?就像你可以說任何你想說的話。你真正想要討論的是人們的反應,你知道的,對吧?就像三十年前,肯定有人討厭羅賓·威廉姆斯和卡林,像這樣。他們恨他們的不同之處在於,他們只會告訴自己的朋友,如果他們真的想表達某種觀點,他們會拿起一支筆和一張紙,購買一個該死的郵票,然後給他們寄去信。像現在你有社交媒體平台,人們可以拍攝影片,然後像瘋子一樣去做,而你只是聽到噪音,但這不意味著人性改變了。你只是聽到人們告訴你他們不喜歡你做的事情,或者他們不覺得你有趣或其他。這不代表這在之前不存在。但這些很大程度上是因為羅根的影響,但也有其他人,大多數喜劇演員似乎控制著他們發布信息的場合,比如播客。是的。你知道,我想你可以被趕出一個俱樂部,無法在那裡展示你的材料,但可能還有另一個你可以開設的俱樂部,這也發生過。是的。但播客,人們現在將發布自己的特別節目,其中,你知道,這是收費觀看。有Netflix,有很多不同的場所,喜劇似乎不再像以前那樣集中的,受到大型媒體公司的控制。這是真的。喜劇完全由喜劇演員自己控制。你可以把你自己的站立表演片段放上去,你可以製作短劇,你可以拍攝短片,你可以做任何事情,並且可以發布它,找到觀眾。人們說,就像是讓觀眾來找你。但我就是不相信這種說法,就是,你知道,你不能,你不能開玩笑關於那個。
你可以隨便開玩笑,兄弟,但在工作時可不行。我的意思是,如果你,或者有人講了一個笑話,或者重複一個笑話,嗯,舉個例子在學術界或辦公室。你們的世界在這方面是最糟糕的。實際上,近五到八年來,學術界在這個主題上變得更安全了,因為規則非常明確。我稱之為黑線清晰的界限,對吧?當事情變得模糊時,人們就會陷入麻煩。當然,對吧?所以如果你回頭看看十年前,情況真的很複雜。現在每個人都知道標準是什麼。是的,對某些人來說可能不舒服,但對其他人來說卻不是,但他們知道標準是什麼。如果你知道界限在哪裡,遵循標準會很容易。當然,嗯,目前仍然模糊的地方是在工作場所,比如在董事會裡,你可能會聽到一些,比如科技公司或者金融界或創業公司,對吧?因為創業公司小的時候通常沒有HR部門。HR部門就像是你為辦公室所制定的標準,這個辦公室可能是一個車庫。對,所以當事情沒有明確界定時,通常會出現問題。因此,是的,某些領域,如學術、律所等,規定非常嚴格,但每個人都知道規則是什麼。是的,我不是說這是好或壞。我只是說,你知道他們是什麼。但我覺得我們在討論作為一種職業的喜劇時,比如說,你可以開任何你想的玩笑,但你無法控制人們怎麼反應。如果你試圖說,因為一些喜劇演員這樣做,他們會說,這就是笑話。而我所憤怒和想要大聲抱怨的是,並不是每個人都喜歡它。你會說,是的,那就這樣嘛。基本上他們就是這樣做的。對於有些人對這個笑話感到不滿,他們就會發脾氣。你會說,是的,這就是情況。要麼效果很好,要麼就不行。如果你不能說,哦,看看,我不能開這個玩笑,因為看看他們的反應。你會說,這就是運作的方式。你還可以完全忽視這一點。並且如果你想堅持你的笑話,繼續,甚至做一個更瘋狂的版本,但要做好準備,並不是每個人都會說,那是最棒的事情。有些喜劇演員就是這樣,他們會說,我無法相信並不是每個人都在為我鼓掌。他們會把這個和取消文化相提並論,這真是瘋狂。對。你必須是專業的。而成為專業的一部分就是效果的落地與你沒有發言權一樣重要。我總是對那些會對自己的笑話微笑或稍微笑的喜劇演員感到著迷。而且假設某些笑話和段子非常成功,你會把它們從嘗試到Netflix特輯或大型場館演出,巨大場館演出。你是否曾經厭倦了這些素材,擔心你的反應不會,嗯,你的樂趣不會存在,因此他們不會對此做出反應?這是兩個交織在一起的問題,我意識到的,你認為自己對某個笑話的樂趣會影響它的落地效果嗎?這是第一個問題。與此交織的是,你該如何處理每次講笑話時,可能不像上一次那麼有趣的想法。嗯,這些都是很好的問題。嗯,是的,我覺得如果我對自己的笑話微笑或笑出聲,那可能是自然流露的。我不會試著去製造那種反應。你仍然想享受表演的過程,而當你失去表演的樂趣時,我確實認為觀眾會在某種未言明的層面上感受到,有些東西不會以同樣的方式呈現出來。是的,你會察覺到它。我想通常會發生的事情,對我來說,隨著時間的推移,如果你在巡演中,像你的腦子走到這段子前,像,你知道這是下一個,你開始在心裡想,這段子真糟糕,像自然發生的事情就是你開始放棄它,基本上是在聽著自己的聲音。這就像是,你會說,我不喜歡這個人,對吧?你會說,我不想和這個人做朋友。然後你會有點不回他發的簡訊,或者你會說,我不想和你出去。慢慢退出。這是一個緩慢的退出。結果就是你開始放棄它。而放棄的好處是你的腦袋會說,嘿,你現在有空間放一些新東西。這種空間也促使你的腦袋開始思考新的事情。這就是你怎麼來創作新素材的方法,但你必須,這是危險,這些喜劇演員有時讓人頭疼。有時候這些喜劇演員,真的很有趣,真的很有才華的人。他們會有一個20分鐘的段子,對吧?你在俱樂部工作時,看到他們的20分鐘段子,然後他們超級厲害。然後五年後,你看到他們,他們還在講那20分鐘的段子。發生的事情是,這是一種非常自然的現象,你只是必須面對他們對不再如此輝煌的恐懼感。他們不停止這20分鐘的表演。然後因為不停止,他們只會停止進步,停止創作。他們就成為那種20分鐘的段子演員。你會說,是的,他們有那段很棒的20分鐘。然後隨著時間推移,開始變得過時,你明白我的意思嗎?Mbop。實際上,只有一小部分觀眾會知道我在說什麼。
有一首歌就像是夏天的歌曲。
你可以用任何歌來替換 Mbop,就像是早年那首夏季的歌曲。
對,這是一首夏季熱門歌曲。
它無處不在。
然後樂隊就消失了,因為這是一個一鳴驚人的現象。
對。
你必須這樣做,因為你會發現最好的喜劇演員會這樣做。
而且這是一件你必須理清的事情。
但是一旦你做得夠久,你就會發現,喔,天啊。
那些最精英的喜劇演員完全願意在這些練習表演中表現不佳。
不是在他們的巨大一小時演出中,而是在練習演出中,超精英的喜劇演員會上臺說,我會這麼做,因為他們知道你必須願意承受失敗,才能產生真正好的作品。
有時候你會看到他們失敗,而你自己的不安全感又會冒出來。
你會想,喔,我的天啊,這就像,我無法相信所有這些人會說,你糟糕,你知道嗎?
而這些家伙並不在乎。
他們不在乎。
因為他們知道,你必須訓練才能變得更強。
這是多麼美好。
你知道,當喬什·威茨金在這個播客上,他也和 Rogan 進行了一場不同的對話。
如果有人對這些內容感興趣,他們應該檢查這兩段對話,因為它們是互補的。
喬什是個童星般的棋類冠軍,然後又在極高的水準上做了很多其他事情。
他談到的需求和缺乏恐懼是非常令人欽佩的,這是與你過去的自己斷絕聯繫。
只是願意說,你知道嗎,那曾經是 NBA 的冠軍。
他與波士頓塞爾提克隊合作。
所以這現在非常相關。
但是那是去年。
我們現在是一支新的球隊。
我們不是捍衛冠軍。
對。
或者音樂家曾經有過一張白金專輯,或者這個播客特別成功的運行,然後就與它斷絕聯繫,願意完全向現在和未來邁進。
你提到瑞克,我從與瑞克做朋友中受益匪淺,除了我非常喜愛這家伙外,還因為他有很多關於過去的故事。
如果你問他,他會告訴你,但他從不主動提及這些事情,你知道的,他會滿足你的要求。
如果你說,告訴我一個關於喬·斯特拉默的故事,他會告訴你,但他真的活在當下並向前看。
對。
我想是威茨金說過,你知道,你不想在生活的列車上。
你想要在前面的吊帶上,體驗隨著時間的推移而展現的空間和時間,這是一種非常哲學的表述方式。
但是切斷與你過去自己的聯繫以繼續發展你的技藝是如此困難,但這正是你所描述的。
我是說,我早期有這個規則,我認為我運氣很好,我告訴自己這一點,就是我在2010年錄製了一張專輯。
你知道的,你一方面想獲得特別的待遇和合約,但我沒有。
於是我錄製了這張專輯,並推出了專輯。
在那個時候,人們還在買這些喜劇專輯,開始串流播放的東西。
而且實體專輯仍然存在,因為那時是2010年。
所以這是我的作品。
從我開始搞單口相聲到這張專輯,這是我能做到的最好。
對。
這是我所有最佳的單口作品,我釋出了它,對,我的確有一些邊際的成功。
像是我賣了很多副本等等。
好吧,我告訴自己,儘管我不是一名能賣票的喜劇演員,但在場的每個人都聽過那張專輯,大家都知道它,這完全不是真的。
但這樣告訴自己讓我明白,我需要一個新的小時表演。
對。
所以,我運氣好,想到了這一點,因為如果我一直做那張專輯中的很多內容,我可能會留下來,因為那些都是非常成熟的段子,效果非常好。
但是我就是這樣,我知道,如果我一直這樣做,我將不會前進和發展。
這就是我所想的,然後我做的下一件事是另一張專輯。
我又這樣做了。
我只是想,我必須放下這些東西,繼續前進。
我想這幫助了我和許多其他的喜劇演員,現在我們正處於拍攝特輯的過程中。
然後你就放下一切,回到基礎。
但這有助於你在單口相聲中保持創意。
你必須放下東西。
我喜歡這一點。
我認為這與許多,基本上所有的創意形式都有關。
如大家所知,我已經每天服用 AG1 超過13年。
然而,我現在找到了更好的維他命、礦物質、益生菌飲品。
那款新和改進的飲品是這個月剛發布的新一代 AG1。
這款 AG1 的下一代配方是一個更先進、臨床支持版本的產品,我已經每日服用多年。
它包含了新的生物可利用營養素和增強益生菌。
下一代配方基於有關益生菌對腸道微生物組影響的激動人心的新研究。
它現在包含了幾種特定的臨床研究益生菌菌株,已被證實支持消化健康和免疫系統健康,並改善腸道規律性和減少腹脹。
作為一個在研究科學領域工作了超過三十年、在健康和健身領域同樣長時間參與的人,我不斷尋找改善自己心理健康、身體健康和表現的最佳工具。
我從2012年便發現並開始服用 AG1,遠在我有播客之前,自那以來每天都在服用。
我發現它大大改善了我的所有健康狀況。
服用後我覺得身體狀況好多了。
每一年過去,我越來越感覺身心愉快。順帶一提,我今年九月即將滿五十歲。我將這種感覺歸功於 AG1。AG1 使用最高品質的成分,並以正確的組合不斷改進其配方,而不增加成本。因此,我很榮幸能將他們作為這個播客的贊助商。
如果你想試試 AG1,可以前往 drinkag1.com/slash Huberman,獲得特別優惠。現在,AG1 正在提供一個 AG1 歡迎套件,包括五個免費的旅行包和一瓶免費的維他命 D3 K2。再說一次,請前往 drinkag1.com/slash Huberman,申請這個特別的歡迎套件,裡面有五個免費的旅行包和一瓶免費的維他命 D3 K2。
今天的節目同樣由 David 贊助。David 造的蛋白棒獨一無二,含有 28 克蛋白質,只有 150 卡路里,且不含糖。沒錯,28 克蛋白質,75% 的卡路里來自蛋白質。這比下一個最接近的蛋白棒高出 50%。此外,David 的蛋白棒味道也很棒,甚至質地也很出色。我最喜歡的口味是巧克力餅乾生麵團,但我也喜歡新款的巧克力花生醬和巧克力布朗尼口味。基本上,我非常喜歡所有口味,都是極其美味的。其實,最難的挑戰是知道每天應該吃哪幾種和多少次。我限制自己每天吃兩根,但我真的很喜歡它們。
藉由 David,我可以在小吃的卡路里中獲得 28 克蛋白質,這使我能輕鬆達到我每天每磅體重一克蛋白質的目標,並且不會攝取過多的卡路里。通常我會在下午作為零食吃一根 David 蛋白棒,出門或旅行時也總會隨身帶一根。它們極其美味,考慮到它們含有 28 克蛋白質,僅有 150 卡路里,真的讓人非常滿足。
如果你想試試 David,可以訪問 davidprotein.com/slash Huberman,重申一次,那是 davidprotein.com/slash Huberman。關於發現材料幽默或對材料興奮的重要性,我會簡短說明。
大學時期,我對什麼讓東西變得好笑感興趣,尤其是幽默的心理學和神經科學,在那個時候關於這方面的神經科學資料並不多。但根據文獻的基本結論,我記得的是,聽眾認為故事會朝一個方向發展,然後會有一些驚喜的元素,意想不到的情況出現。我覺得這特徵化了很多片段和笑話,百分之百的正確。哇,太驚喜了。
然而,我也看到你做過一些片段,還有其他人做過的片段,當你沿著一個道路走的時候,我在想,哦,不,他不會真的這麼做吧?結果你真的這麼做了,那也非常搞笑。是的。那這有什麼名稱,或是它是怎麼運作的?不,我想,你是對的。我認為,對於喜劇的最基本需求,我認為在很基線的水平上解釋或定義它,就是驚喜的元素,對吧?
驚喜就像是,如果你說,我知道這會往哪裡去,你不會以同樣的方式反應。如果它擊中你,會是,哦,我的天。但那第二個描述,比如,那個人會不會真的朝某個方向走,我認為這滿足了人類的一種需求,就是有人說出我們都想說的話,而你卻不能說。你不能說。你不能在禮貌的社會中說。你不能在優雅的晚餐場合中說。你不能在工作中說。你只是心裡想,天啊,這正是我想說的。而你知道其他人都在想。然後那個人在舞台上說,嘿,你想聽些什麼嗎?然後,有人說出來,大家都會覺得,這是,這變成了一種釋放。是一種,哦,他在說我們都希望可以說的話的釋放。而你說出台詞,這是一個非常特殊的事情,因為它實際上有效,因為你也在那個環境中。
它之所以有效,是因為你們都有無言的協議,這是一個可以這麼做的地方,對吧?但仍然是不同的。如果我在街上走過去開始說這些話,你會說,天啊,兄弟,你是精神病嗎?把他關起來。是的。但在這個語境下。
所以這兩件事在幽默領域裡都滿足了某種東西,對吧?驚喜的元素將永遠是某種像意想不到的東西。但我們也生活在一種狀態,我認為我們有這種條件,就是我們都在想這件事,但我們不能說。而當有人說出來的時候,這是一種非常令人滿足的事情。
好吧,我有幸提早觀看了《壞想法》。哦,對的,謝謝。這真是太棒了。人們應該真的去看看。我不想再透露任何內容,但我看的第二集讓我覺得,根本不可能他會這麼做。它持續不斷地朝我襲來。我心想,根本不可能。昨晚我睡覺時,這樣的事情已經很久沒有發生在我身上了。我醒來的時候是笑著的。哦,是的。這是一種美妙的體驗。是的,確實如此。醒來時只有幾種身心狀態,讓你想,哇,這真是美妙,對吧?
是的。我醒來的時候在笑。所以它在我的潛意識中扎根。現在我擔心我會說出你所說的一些話。我希望你這麼做。但在看《壞想法》的過程中,有一件事讓我想到,你不僅是一位出色的喜劇演員,還是一位非常好的演員。哦,謝謝你。而且很多喜劇演員似乎都能演戲,這讓我驚訝,這在我看來是沒有任何道理的。我知道。如果你看運動員,通常他們演技很糟糕。是的。
我的意思是,運動員表演得最好的時候,往往是他們在扮演小丑或者被期望不擅長演技的時候。我想起一些像《裸體槍》這樣的電影。給 OJ 一個 shout out,對吧?O.J. 你知道的,他不是個好演員。是啊。而這正因為他不是好演員,所以那樣的表現才成功。但你是一位非常出色的演員。謝謝你。你有接受過專業訓練嗎?我喜歡讓人們發笑。我第一次參加表演的事情是,嗯,我小時候參加了一場戲劇表演。我14歲時參加了一個即興表演團,對於即興表演團來說,這是挺年輕的。我那個夏天就是為此而忙。我的一切想法都是想拍電影。當我在大學的時候,我有一個計劃。我主修傳播,我們會學習電視和廣播製作。每當有視頻項目時,我總是會做一些喜劇的東西。大家都會說,你在幹什麼?你為什麼要這麼做?你本應該做一個關於足球計劃的視頻,對吧?我卻說,這是一個讓你放入屁股的膠囊,能夠冷凍你的便便。我會做一些腹瀉的廣告,他們說,別這麼做。但這就是讓我發笑的東西。我想拍電影,這就是我想做的事情。然後我搬到這裡,我知道當時一些大喜劇電影的人是 SNL 的產物,而那些人通常是 Second City 或 Groundlings 的產品。自從我搬到洛杉磯以來,Groundlings 在洛杉磯非常受歡迎,它是一所即興表演學校,經常舉辦表演。我想,這就是我會去做的,我就去 Groundlings。我在那裡上了一些課,過了幾個階段,但我不久之後就開始了單口相聲。我的一些即興朋友說,你應該試試單口相聲。我被單口相聲深深吸引,但我也看到了辦法,因為我也在想,嗯,你必須賺錢。對我來說,演員的生活看起來非常不安定,你在一個節目裡,然後他們就說,我沒有工作了。對我來說,單口相聲雖然報酬非常非常非常低,尤其是剛開始時,但你可以一直去做,這讓我覺得這樣更有道理,讓我感到安慰。我覺得,你知道的,我有點停止了訓練,雖然我早期在洛杉磯上過一門表演課,但我總是想繼續做,我知道。於是偶爾我會拍一些短片,我和朋友們拍了幾部短片,或者說一些喜劇短片。我也試過一些試鏡,做過一些小角色,但我從來沒有真正做到所有我想做的事情。所以這個節目成為了一個令人難以置信的機會,我心想,我們將要講這種故事,這類故事?因為它基本上是一系列短篇故事,這就是這個節目的內容。有些故事是獨立的,有些則是兩部分、三部分,但這讓我作為演員可以扮演各種不同的角色,這真是太有趣了。感覺就像是我在那20年裡沒怎麼演出,現在能夠在節目中融入各種不同的角色。哦,你是一位非常優秀的演員。謝謝。正如人們所說,我感覺,我在想,哦,他在演戲,這不只是單口相聲。對,單口相聲是一個獨立的表演形式。在之前的 Netflix 特別節目中,我也見過你在一些小俱樂部表演,比如在阿斯本的 Belly Up,那是對的,較小的地方。對,那是對的。我們碰巧穿了一模一樣的衣服,都是同樣的格子衫,同樣的牛仔褲,同樣的 Adidas,這真的很奇怪。這是 DNA。我們沒有提前協調,這是 DNA。這是 DNA。這是 DNA。還有蝶效應的宇宙響應。是的,我想我爸爸曾經試圖向我解釋過某些事情。你非常擅長模仿,尤其是你孩子的聲音。我總是認為,當某人模仿別人時,主要是抓住關鍵元素,而不是整體的表現。他們不會像某些人那樣轉身,然後回到你面前。對吧?就像一些人能把別人的幾個關鍵元素簡單抓住。在這種情況下,是你的兒子,我們感覺我們了解他們,並且感受到他們個性中的明顯特色。你是經常練習這些聲音,還是說只是觀察然後自然而然地植入你的內心中?我想是觀察和內化。我覺得在這種情況下,因為關於孩子的事情,你會經常談論他們,不是在舞台上。換句話說,我在和我的姐妹們或者朋友談論孩子的時候。你可以多一些機會來實踐,因為他們是人們時常提到的話題,大家都會問:“你的小孩怎麼樣?”所以你就會說,“哦,我回到家,這小子進來,跟我說,‘嘿,幹嘛不抱我?’”結果你開始模仿。哪個是那個?那是小的那個。哦,是的,他聽起來真是一個麻煩。確實是一個麻煩,兄弟。他真的是非常有趣。有時我們叫他小喬·佩西,因為他真的會說,“你他媽的怎麼了?”我們會說,“老兄,這種話我不會在他面前說,他才六歲。”哦,天啊,他才六歲啊。他這整天都在和我鬧,爸爸。他是從你那裡還是你妻子那裡學來的?我覺得更像是她的基因。感覺上是她更有這種特質。
我得跟她問一下。
她有那種匈牙利的根,像我小時候在家裡,基本上不會有很多髒話,兄弟。
哦不,如果我說髒話,我會被打。
哦,對,我會被打,但你知道的,若是我頂嘴,這輩子只發生過兩次。
對。
我頂過嘴。
我不說是哪位父母,然後我就被打了。
好吧。
現如今人們都說,哦,他被打了。
我很好。
對。
好吧。
我不對人咒罵。
對。
很少。
在極端情況下。
對。
所以,好吧。
但是他顯然經常咒罵。
兄弟。
我的意思是,達到一個地步,就是,
我知道每當談論這些事情時,人們都會說,你是一個糟糕的父親。
我就會說,閉嘴,像你從未在場過一樣。這些孩子,我有兩個小野小子。
順便一提,我總是分享一些極端的故事。
他們是可愛、令人喜愛、充滿愛心的孩子。
對吧。
但他們就是兩個小家伙,我回到家時,他們就會說,這是折磨時間。
他們稱之為折磨時間,我躺下後,他們就開始攻擊我。
然後他們會以為他們比我強,我就會說,兄弟,你想試試這個嗎?
然後我就把他們放在某種瘋狂的摺疊中,他們會說,好,好,好,好,好。
我就說,是的。
最大的是幾歲?
他九歲。
他九歲。
兄弟,我每天回到家時,他就會說,看看這個。
他脫掉上衣,然後開始展示肌肉。
哦,是的。
他說,我在高中時會變得非常健壯。
我說,是的,可能會。
而且他瘦,似乎有那種身材。
我們去公園時,他就坐在那裡做引體向上,而且他會帶重物。
他帶重物到公園。
然後你看其他孩子。
兄弟,這才是開始的年齡。
有個Instagram賬號的那個人,我會找出來給你看他的女兒,大約11歲,正在做引體向上,還有45磅的重物和踝部的重物。
真的嗎?
她的是做到胸口。
她現在的身體還沒有發育,她顯然還在青春期之前,但她,只是,哦我的天。
你可以想像那種肌腱的力量,關節的力量。
也許會成為小體操運動員。
他對這些非常感興趣,談論六塊肌。
我覺得我可能很快就會有六塊肌。
我說,是的,繼續,加油,兄弟。
他問,為什麼你沒有?
我說,放鬆點,他已經在調侃你了。
你曾經在晚餐時告訴我一個故事,關於你兒子學鋼琴的事情。
我不知道你是否還記得。
我想是小的那個。
然後就像,鋼琴學得怎樣?
你就說,他說,這狗屎一樣。
這聽起來像是他的回應。
他就是,隨時準備頂嘴。
總是,不,他完全準備好了。
他,最近做的最有趣的事情是,我們,他們兩個都在練習柔術。
好的。
而且,大的那個發展得很好。
他有這方面的天賦,你知道的,發展得不錯,正在向上升級。
而小的那個,我的意思是,你知道的,他就像一隻小狗,剛開始時只有五歲。
他們就是,不同,好嗎?
你年紀還小。
所以我們在課上,他說,我不想再這樣了。
我說,你說什麼?
他說,我太忙了,兄弟。
我說,什麼?
他說,我的日程。
我說,你的日程。
我說,好的,告訴教練。
那個教練走過來,你知道的,他說,嘿,如何,今天課上過得怎麼樣,Julian?
他說,還不錯,但我不想再玩了。
他說,你說你不想再玩了?
他說,我太忙了,兄弟。
他說,你忙什麼?
他說,我有幼兒園,我有西班牙語,我有打鼓。
我沒有時間做這個。
然後我坐在那裡,覺得這很瘋狂。
那個教練就說,但你知道嗎? 在這個世界上,你得強壯,不是嗎?
他說,是的。
他說,是的,沒有選擇成為強壯的選項。
所以因為你不能有不強壯的選擇,對吧?
然後Julian就說,對。
然後他說,太好了,我星期四見。
然後他說,我告訴過你,我忙得不可開交。
然後他就說,我不想再這樣了。
我說,好的,兄弟。
他就不幹了?
不幹了。
他真的很會為自己辯護。
他確實會為自己辯護。
我從來不是那種必須做某些事情的人。
我覺得孩子,不論是男孩或女孩,接觸不同的運動是有趣的。
我不想強迫說,你必須做這些。
像,任何你喜歡的運動,你都可以去做。
顯然,這不是那種足夠吸引他的運動。
我完全沒問題。
像,酷。
你想試試網球嗎?你想試試足球嗎?你想要,我會讓他們嘗試所有的運動。
我希望他們參加一些活動。
但我不會說,必須做所有這些運動,對嗎?
與此同時,他們卻在心裡變得像漫畫一樣。
哦,是的。
兩位家長都是喜劇演員。
他們很有趣。
他們真的很幽默。
是的。
而且他們喜歡笑。
有趣的是,當一個孩子說出某些是真的很好笑的話,你開始大笑時,你能看到他們眼中那種光芒。
他們就像,哦,那挺酷的。
然後他們就會試著再做一次。
如果他們做得太多,你就會說,是的,不好笑了。
你不能這樣做太多。
是的。
這正好是我想問的問題,剛才我們談論到當你被某件事情逗樂時,你真的很高興地講述這一部分。
是的。
這會影響觀眾和它的落幕效果。
在神經科學界,有一位非常著名的病人,可能是最著名的病人,他的名字是 H.M.。你知道,我們不知道他的真實名字。他現在已經過世了,但他的大腦海馬迴有病變,這個大腦區域與記憶有關。他被廣泛研究了幾十年。我們所知道的大多數人類記憶的知識都來自這個人。其他所有的知識都來自小鼠研究,還有一些來自猴子的研究。哇!
有一個非常知名的研究,你進去告訴 H.M. 一個笑話,他笑了,並覺得這很有趣。然後你離開,再回來時,他卻不記得你是誰。這一點已經被一遍又一遍地測試過。他並不是在說謊。好吧,有許多方法可以測量這一點,特別是如果這些測試悲哀地基於一些生存相關的事物。比如,你再次告訴他那個笑話,他又笑了,但笑得少了些。下一次又少了一些,然後又少了一些。最終他會說,「嗯,這不太好笑。」同樣的笑話,他卻不記得那個笑話,但似乎對這個笑話有一些無意識的記憶,這我一直覺得很迷人。所以這就像,有時候周圍的敘述,我們會習慣它。我們都熟悉那種在晚宴上告訴笑話而讓大家都笑的朋友。然後他犯了根本的錯誤,就是在同一晚宴上再告訴一次笑話。這就會把它燒毀。之前的笑話也會燒毀。我是說,我不是讓你成為神經科學家或神經學家,但你認為這裡發生了什麼?不一定是在 H.M. 和那位病人身上,而是有些關於重複說那個幽默的笑點的事情,我感覺男人,比如說男生似乎更常這樣。就像,你知道的。你做到了。你表現得很好。不要再告訴那個笑話了。每個男生都覺得自己能打架、能做愛、很好笑,還有開車。這是每個男生都覺得自己很厲害的四件事。如果你在其中一件事上表現得還不錯,你就很幸運。每個男生都是這樣的,你懂我的意思嗎?每個男生都會想,我能做到。我會開車。我很搞笑。我能跟女孩打架。每個男生都有這種想法。而那些更自覺的人會說,我在這些方面並不擅長,我對這個一件事還不錯,所以我會去訓練。你懂我的意思嗎?就是這樣——交叉訓練。交叉訓練,伙計。你得全部都做。
但是有趣的是,當你談到 H.M. 的時候,我覺得你要提的要點是,進去的時候,不是 H.M. 不再對有趣的事情笑,而是講笑話的人失去了什麼。因為在單口喜劇中有一種現象。我沒有答案,但任何你去詢問的喜劇演員都會告訴你這是真的。你進去,說這件事,對吧?它可能是你的開場,或者在幾分鐘後,你告訴這個笑話。你說的東西引起了哄堂大笑。而你會想,「天啊,這太棒了。」你知道的,你的大腦就像,鎖定它。然後隔天晚上你再去說,雖然還是能引來笑聲,但少了一些。然後這種情況會持續,像是兩個月後你再去,發現這件事根本不再有效。你去聽,像是,我覺得我還是以同樣的方式說的。有時候似乎有這種情況,如果它在這個場景、這個房間、這個時刻中流出來,有一些關於你說的方式和你說的時間的東西,引發了所有這些笑聲。但不知怎的,這個東西不再連接,僅僅不再引起共鳴。你試著去分析為什麼會這樣,但你最後就會這樣結束。你會說,我不知道為什麼,但這對於所有新的觀眾不再有趣。在這邊引起了轟動,在那邊卻不行。
這真有趣。我對兩件事特別著迷:時間感知和人腦中的狀態變化。我們對快速眼動睡眠和慢波睡眠了解得很多,但對清醒狀態的了解,如警覺和專注,卻了解得很少,雖然有這些術語,但裡面還有更多的東西。問題是這樣的,我們在俱樂部或體育場,你將要上台,但我先上,這意味著我的段子糟透了。因為我不是喜劇演員。然後其他有趣的演員上了台。比方說,布萊恩·霍茲曼,我覺得他很有趣。對吧?他在台上時候真的很厲害,也非常搞笑。霍茲曼上台做得很好。那麼,你想跟誰上台?霍茲曼。因為觀眾進入了一種準備接受笑話的狀態。正是如此。當你比較新手時,大多數喜劇演員的典型回答可能是:我想要跟那個表現不佳的人上台。對吧?因為那樣我可以拯救局面,但當你做得久了,你會發現,怎麼說呢?你真心希望你前面的人表現得很好,甚至非常好,因為這會形成一種氣氛,這就是我們所處的地方。這是笑話,這是有趣的。我們也借用了「乘著他們的浪潮」這個術語。那個人剛剛創造了一個浪潮。如果你能搭上它,有時你需要重新調整,讓觀眾知道這是一個不同的東西,尤其是如果他們表現得非常好。
像如果他們表現得很棒,你就會覺得,哇,然後你會內心想,對,我是個新的人。 碰巧的是,你不想去說,我害怕那件事發生。 你只會想,這是我的事了,你知道的,但,你讓人感到這裡是我們來這裡的目的是為了笑。 而那些像是摔得很慘的人,他們就會想,這是什麼鬼? 然後,你知道,他們基本上挖了一個洞。 所以你上台時,你就是那個必須設好桌子的人,說,嗯,我知道上次的表現有點像是個喪禮。 現在我會試著讓你們不再感到不舒服,讓你們明白現在是開玩笑的時間。 你通常會慢慢開始,跟在表現不好的人的後面,對吧? 你以為,哦,你很有趣。 現在會好起來。 你必須重新讓事情加熱起來。所以,跟著好的喜劇演員總是更好的選擇。 我在想,我在婚禮上祝酒。如果有人祝酒祝得非常好,然後你再祝酒時,你會說,哦,這真的是很難跟上。 其實,這很容易跟上,因為每個人都在享受剛才的感覺,感覺相似。 這就是對的。 狀態的變化,無論我們在談論跑步、毒品還是任何事情。 我發現,創作過程或建設過程,科學、喜劇或無論是什麼,都與進入這些狀態有關。 我們學會如何做到這一點,這成為一種無意識的過程,但你知道如何一次又一次地達到那種狀態。 而成為專業人士的過程中,經歷那些高峰和低谷——被譴責再回來,真的非常重要。 我很好奇,在你上台之前,考慮到觀眾的規模,僅僅對即將發生的事情的記憶是否足夠讓你進入狀態。 事實是,你做的時間越久,表演的場次越多,你已經在每種狀態下表演過。有時你必須提醒,我喜歡提醒自己在台上我最有趣,我是自己最佳版本的時候是在一種愚蠢的心態下,就像是,像小孩子一樣。所以如果我在後台,我有你在那裡,我就會說,你知道,我在戳你,不是那種嘲諷,而是,變得很笨拙。我可以告訴你,我們是有關係的。我可以告訴你。 是的,僅僅是變得有些傻。我覺得那樣的心態是我上台時的最佳版本。 而且我經常會忘記這一點,我讓自己忘記。 因為我曾經在疲憊、沮喪、悲傷、焦慮等狀態下表演過,幾乎在所有可能的狀態下都曾表演過,但我喜歡告訴自己,不要忘記。 就像是提醒自己要進入這種愚蠢的狀態。 我也喜歡,像我這種性格有些內向。 你知道,有些真正的外向喜劇演員,比如巴迪·伯特,就是一個真正的外向者,在他演出前的更衣室裡會有大約80個人。我就想,什麼? 我喜歡我的更衣室裡只有我自己,或者兩三個人,有那種放鬆的能量,但仍然保持輕鬆,對吧? 這不是一件很嚴肅的事情,但還是很輕鬆有趣的。 這讓我進入「這將會很有趣」的心態。我會查看我的表演曲目,你知道的,我會留意觀眾的反應,聽到他們的聲音,然後想,哦,他們的狀態聽起來不錯。 這會讓你有點興奮,但我只是試著擁抱那種心態,讓我們開心起來。 這讓我在台上作為表演者進入了一個好的狀態。
你會看很多喜劇表演嗎? 像那些偉大的演員,你會嗎? 我不再看很多喜劇了。 我會說,作為一個孩子,我認為你追隨這條路的原因是因為你非常熱愛它。 所以長大後,我看了很多,比如《即興夜晚》、《德法喜劇之夜》的特輯,很多,對吧? 因為那時候特輯確實是特別的,對吧? 因為一年可能只有六個特輯。 愛迪·墨菲。 是的,愛迪、克里斯·洛克、卡林和所有那些人每隔幾年就會推出一部特輯。 那時候只有幾個地方,你知道,HBO就是那個地方。 然後喜劇中心成為了另一個地方。 HBO是高端的,真的很精英,擁有非常優秀的才華。 而喜劇中心則什麼人都有。 現在的環境變了,你知道,我感覺一年大約有300部特輯,對吧? 因為你可以在Netflix、Max、Hulu、亞馬遜、YouTube上釋放它們。 你會遭受訊息轟炸,這在某方面對單口喜劇來說是很好的,因為它顯示了單口喜劇有多受歡迎,並且如此容易接觸,這麼多人能發表自己的作品很酷。 但這真的讓人感到不堪重負。 所以我只會查看,我覺得在過去兩年中,我可能只看了兩部特輯,你知道,很多時候,我會開始看一部特輯,然後在大約10分鐘後關掉,想看看某人的表現。 但我發現,對我來說,完成一部特輯真的很困難,但我也發現,在俱樂部或其他場合觀看單口喜劇是困難的。 我會感到焦慮。我不意味著我會離開場所,我只會離開房間。 我會覺得這真的對我來說比較艱難,我感到焦慮。 我想,這真的是因為我內化我感受到的舞台上的感覺。 尤其是如果不是,如果是非常非常好的單口喜劇,那麼我就會坐在那裡,心想,哦,我的天啊,然後我會享受。
但如果裡面有任何讓我覺得可能不太對勁的部分,或者那個家伙感到焦慮之類的,這會讓我想起我在舞台上的感受,我不想待在那樣的空間裡。因此,我會選擇離開那個房間,去其他地方坐坐。我發現,今天我們討論的很多內容,實際上都是情感感染的問題。這引出了這個問題。這是一種非常簡化的思考,但一個段子或笑話的成功有多少取決於講述者所承載的情感?而有多少又取決於實際的文字和內容?可能是這些加上節奏和時機。包含的因素很多,這些因素的組合在一起。但情感感染是真實存在的。你作為一名喜劇演員在觀看喜劇時,這種情感會滲透到你身上。這算不算是情感感染?對,就是情感感染。真的嗎?有些人的情感更加豐富,情感的滲透性比其他人強。是啊。我們可以把這個放在一個光譜上。我們甚至可以把它放在曾經稱為自閉症光譜的位置上,有些人情感上真的很克制,事情不會影響他們,但在那個光譜的另一端,有些人則有感官敏感性,你知道的,像那些嚴重自閉的人,普通房間的噪音對他們來說是壓倒性的。它是壓倒性的,對吧?我實際上發現,這與大腦無關,他們的感官末梢對世界的調整是不同的。他們以非常非常不同的方式感知這個世界。某些人看電影時會感到害怕,當怪物跳出來時會驚嚇;而其他人則反應不那麼強烈。我會受到驚嚇。是的,我覺得驚嚇是很自然的。某些人情感上表現得比較平淡,而某些人則更容易激動。這就像是翹翹板。對某些人來說,鉸鏈是緊的,這並不一定意味著他們很平靜。有些人總是生氣,鉸鏈卻是緊的;有些人則總是快樂,鉸鏈也一樣緊。大多數人的鉸鏈是可以活動的。因此,情感感染的這一現象實際上是非常有趣的,它主要通過聲音的方式來傳遞,某種程度上也通過面孔,但主要是通過聲音的方式。然後似乎還存在一種第六感,實際上房間裡的能量可以開始從一個人傳遞到另一個人。這在動物的恐懼反應中已經得到了研究。你可以實際上將一隻動物嚇到,然後把它放到那個管子裡,再放進另一隻動物,它會基於空氣中的某種分子顯示出恐懼反應。真的嗎?絕對如此。而且,我是說,它們的激素在我們體內發揮作用,性信息素在同一物種的兩個成員之間傳遞。它們顯然有類似性信息素的效果。我們還沒有確定那些性信息素是什麼。人群中同樣會發生這種情況。你會感覺到一種歇斯底里的氛圍。我們覺得,作為一名表演的喜劇演員,最好的經歷是感覺觀眾是統一的,對吧?就像他們是一個整體,而不是一萬個分開的人。這些人完全融為一體。當一切運行得如同最佳時,那是一種驚人的快感。感覺上,他們確實像是融合了,他們初始是十萬個個體,然後變成這個單一的存在,而你們就這樣一起搖擺著這個整體。這和當一切很糟的時候是完全相反的。你會感覺到,他們在不喜歡這件事上的一致性。這是一群人發出一個聲音說不,你懂我意思嗎?那種感覺是相反於你感到空虛的毀滅性存在,但你會感受到他們是一體的。他們在對這件事的感受上是統一的。這就是為什麼有些人,包括我自己,害怕去劇院。我的姐姐熱愛劇院。我們在秋天的生日時會去一次紐約,因為她喜歡劇院。我們會去看劇。如果劇院很棒,那就太驚人了。如果劇院糟糕,則會讓我感到為那些人感到不妙。房間裡的氣氛是沉重的,讓人感到沉重。這不只是一種讓你關掉電視的感覺,而是如此糟糕,讓你感到難受。它會把你帶到一個更低的境地。哦,現場永遠是一種截然不同的體驗。你知道我在思考什麼嗎?我不知道這是否有科學根據,但我有時會想到,喜劇作為一種藝術形式可能是最不自覺的主觀。這意味著你知道的事情,如果你看一張照片或一幅藝術品,你可能會說,我不喜歡那樣,然後我可能會用某種方式讓你了解它。接著,你會以不同的方式看待它,然後有可能隨著時間的推移你會說,你知道嗎,我實際上喜歡這幅畫。對吧?或者音樂絕對也是一個,有一種不自覺的反應,但我並不喜歡音樂,然後實際上開始更喜歡它。但我覺得喜劇就像是這樣,你並不是在特意思考,當你因為某些事情大笑時,你並不是說,哦,我思考了一段時間,現在我要開始大笑了。對吧?你就是大笑。如果你不大笑,你只是會說,對,我覺得那並不好笑。你通常不會回過頭來說,你知道嗎,現在你和我談過之後,我會開始大笑。這真的是一種經歷,它的發生是不需要思考的。所以,你的大腦告訴你,這就是有趣的東西。對吧?
喜歡這樣的感覺,它似乎是與你分開的,沒有任何造作。你要么在笑,要么不在笑。如果你笑得非常開心,那是一種很棒的體驗,但你無法說服別人也這麼笑。這是一個非常重要的觀點,從未我想過。我喜歡藝術史,部分是因為我喜歡藝術。我一直都喜歡藝術。對。通過上藝術史課,我真的愛上了某些藝術家和他們的畫作。而現在,我對某些畫作的看法完全不同,正如你指出的,這基於我對藝術所表現的內容以及藝術家歷史的了解。如果一個笑話對我來說不有趣,或者一段表演不有趣,我才不在乎那段表演的過程是怎麼樣的。我就覺得,這就是不有趣,就是這樣。對。這似乎是最純粹的一種,嗯,嘔或者隨便的感覺,這是神經科學的另一個觀點。神經系統有這樣的程度,但它基本上會非常迅速地將事物分類為:嗯,這太棒了或好笑或其他的。嗯,嘔,像哦,不。而隨便。對。他們,其中每一類中並沒有很多的變化。但卻有很多的變化。對。愛、愛、愛,恨、恨、恨。但然後,你知道,你的大腦會非常迅速地做出決定。非常迅速。關於嗯、嘔或者隨便。對。對。尤其是在不同的藝術中,對吧?你看一張照片,你的大腦會告訴你,對吧?我只是覺得大多數時候你不會回去看那張照片並且有更不同的反應。對。我的意思是,在喜劇上,你不會對藝術做出反應。像我,不,我在馬德里學習時也上過西班牙藝術史的課,他們會帶我們去普拉多博物館,並在藝術品前給我們講課。而你就是,對,你的大腦開始不僅僅是欣賞,你開始愛上那幅畫,你會說,哦,我對這個的看法不同。這種體驗在喜劇中並不會發生。我不會像,開始大笑,老兄,聽聽這個你知道的意思?就像,它就是這樣。你的大腦非常快地決定它是否讓你笑。如果某個東西不好笑,如果你告訴我,他為了這個努力了40年,我會說,那更糟糕。這真是垃圾。而如果你給我看一個雕塑,我可能不會欣賞它。你稍微解釋一下這其中的過程。對。你至少可以對你自己發展一些欣賞。這很有趣。你知道,這種情況時常發生,尤其現在因為一切都是可分享的,就像你的朋友說,看看這個,你看了東西後,你會說,好吧。他們會說,那是你見過的最搞笑的東西嗎?你會說,不。他們會說,你不喜歡那個?不。然後這樣就結束了。他們會說,是的,但你知道,他是說他遲到了,因為我就會說,是的,這不有趣,老兄。我不知道該怎麼告訴你。然後他們就會說,好吧。但他們對此有不同的體驗,而你無法用言語去表達和理智化那種體驗,讓他們說,哦,是的,現在我覺得它有趣。好吧,我認為這回到了HM和這種潛意識的概念,嗯,這是一個無意識的過程,決定某件事情是否有趣。它在我們理解的精確層面之下撩撥我們的大腦。我對此非常著迷,因為正如你所指出的,並沒有其他事物像這樣。你可以這樣說人們,哦,一開始就喜歡這個人,不喜歡那個人。是的。但一般來說,我們對人們了解得越多,這就是為什麼所有試圖消除種族主義的努力,舉例來說,隨著你對一種文化的了解越多,通常你越會喜歡那個文化的人。對。即使在之前你們是死敵,幾十年或者數百年,有人腦袋就這麼運作。但在喜劇中,這就像一種,嗯,這是化學,感覺就像是化學。確實如此。你知道嗎?當然你可以說,你喜歡或不喜歡這種喜劇,但我得想像你喜歡或不喜歡的很可能代表著某個人對某個“不好的男朋友”或“虐待的父親”的感受,或者是大學時代他們愛過的朋友。也讓它變得正面一點,或是他們喜歡相處的人。我是說,你從不知道別人對你的感受。你永遠不知道。因此幽默可能會造成意想不到的影響,或者取決於所有一些無意識的事情。太多了。而且你也意識到,你可能會有一個關於老師的笑話,你知道我的意思嗎?像,你只是把它作為你表演的一部分。你沒有考慮到這個。你所說的會有一個潛移默化的效果,你也沒有意識到,對不同的觀眾來說,可能有數十個不同的原因,你只說了一個字“老師”,而那個人說,知道嗎,我是一位老師。然後這對他們來說是愉快的,他們覺得這被看見了。另一個人討厭他們的老師。你知道我意思嗎?他們開始想到所有這些小事情,你會想,我只說了一個關於這個的字,而你沒有意識到它會觸發人們心中其他的思緒,你知道嗎?我想快速休息一下,感謝我們的贊助商Function。去年,我成為了Function的會員,因為我在尋找最全面的實驗室檢測方法。Function提供了超過100項先進的實驗室檢測,讓你掌握整個身體健康的關鍵快照。
這個快照提供了有關您心臟健康、荷爾蒙健康、免疫功能、營養水平等方面的見解。他們最近還添加了毒素測試,例如有害塑料中的 BPA 接觸以及 PFAS 或永恆化學物質的測試。Function 不僅提供了超過一百種與您的身體和心理健康相關的生物標記的測試,還會分析這些結果,並提供來自相關領域頂級醫生的見解。例如,在我和 Function 的第一次測試中,我發現我的血液中有升高的汞含量。Function 不僅幫助我檢測到這一點,還提供了降汞的最佳建議,其中包括限制我的金槍魚攝入。我一直在大量食用金槍魚,同時也努力多吃綠葉蔬菜並補充 NAC 和乙酰半胱氨酸,這兩者都可以支持谷胱甘肽的生成和排毒。我必須說,再次進行 Function 測試後,這個方法確實有效。全面的血液檢測至關重要。有很多與您的心理和身體健康相關的問題只能通過血液測試檢測出來。問題是血液檢測一向非常昂貴且複雜。相比之下,我對 Function 的簡單性和價格水平感到非常驚豔。它非常實惠。因此,我決定加入他們的科學諮詢委員會,我很高興他們支持我的播客。如果您想嘗試 Function,您可以訪問 functionhealth.com/Huberman,Function 目前有超過 250,000 人的候補名單,但他們正在為 Huberman 播客的聽眾提供提前訪問,這就是 functionhealth.com/Huberman,這樣您就可以提前獲得 Function 的使用權。
讓我們談談即興表演。是的。我對它充滿了好奇。是的。這是喜劇體驗中非常獨特的一個方面。您知道,在大型搖滾音樂會上,歌手可能會向觀眾伸出拳頭,甚至讓某人暫時唱歌,但也許會讓某人上台。但是即興表演就是,您真的放棄了很多控制。是的。對吧。如果您問一個問題,您必須能夠應對任何回應。您會做即興表演嗎?我的意思是,我覺得即興表演就像是作為喜劇演員隨著時間演變出來的一部分技能庫。您必須能夠即興創作。您必須能夠處理即興表演。您必須能夠編寫材料。您必須能夠做所有這些事情。我不會直接去做即興表演的演出。像某些人說,這是一場即興表演的演出。但是我已經站上舞台喜劇演出 23 年了。特別是當您在俱樂部體系中,當您還是個不知名演員,只是在周末演出,人們喝得酩酊大醉,像即興表演就變成了您演出的方式之一。您沒有選擇不進行即興,否則您就會在舞台上冷場。但您知道我的意思嗎?這是一種必要性。因此在這一點上,我覺得我想上台時有著「我想執行 X、Y、Z。我想把這些笑話講出來。我想說這些話。」但您永遠都不會到達不必進行任何形式即興表演的境地。因為即興表演通常是對發生的事情的反應。您正在被嘲弄。有人在說話。您知道,如果您在一個巨大的場地裡,您不想真正去問,「嘿,你好嗎,夥計?」對吧?因為在 300 區有個人會想,「我不知道發生了什麼。」但另一方面,您卻無法忽視眼前的明顯事物。也就是說,如果發生了打鬥,如果有人扔東西,如果有些人在大聲尖叫,而您卻說「我不想,我要假裝這件事沒發生。我會繼續做我想做的單口喜劇。」那麼觀眾就會覺得「這很奇怪,對吧?」因為這個人忽略了明顯的事物。對吧?您再也無法與觀眾保持相同的連結。他們知道現在出現了脫節。就像您在忽視那一點。因此,這就是您保持這種技藝的方法。有些人會加大即興表演在演出中的重點。這方面有一些非常厲害的演員。我覺得這也是紐約喜劇演員的 DNA 更是如此。我總是認為那裡的水平非常高。那裡的互動更多,您知道。因為場地小。我在那裡的時候會去 Comedy Cellar。我不知道它是否仍然是主要的地方。哦,絕對是。要是有更好的地方告訴我。但我妹妹總是問,我們會不會再去 Cellar?是的,Cellar 太棒了。我們在那裡的最愛的晚上其實是那些表現得相當糟糕的夜晚,但我們可以拋開過去的笑談。但在那裡有幾個晚上是真的很成功。是的。其實有一個晚上,我的妹妹,發生了這樣的事。Chappelle 就這樣從無線電城音樂廳走出來,帶著他的隨行人員,直接跳上舞台。是的。這種事情只有在紐約市發生。是的。我不認為在洛杉磯會經常發生這樣的事。他已經這樣做過不少次。他會隨意進來。是的,他在洛杉磯也做過好幾次。他在舊金山做過很多次。我是說,這是相當廣為人知的。您知道,他會進入商店。這是他的風格嗎?是的。他熱愛舞台,有時他會在那裡待著,真正地待上三到四個小時。是的,他待了很久。
我們最後選擇回家,因為我們終於決定就此結束,而我們要離開時,他的團隊還在說:「你真的要走嗎?」我們已經受夠了,但對我來說,這樣的職業階段他竟然只是隨意走進來開始做喜劇,這有點難以置信。但我認為這反映了那些小俱樂部的親密感。是的,沒錯。我是說,這仍然是少數幾個可以看到偉大人物的地方之一。我有幸在阿斯本的Belly Up看到過你,那是一個小型場地。那真的很有趣,是的。或者你可以去體育場。你做過的最大型體育場觀眾有多少人?多於你所想的。 我參加過的最大觀眾人數是在西雅圖的氣候承諾體育館,約有17,000人。是的,這是一個巨大的規模差異。是的,不多公共會議能達到這樣的規模。我有一個關於文化標準的問題。好的。如果你回顧過去喜劇演員的時期,像在舞台上不允許罵髒話的時候,大致是前倫尼·布魯斯的時代。有任何這樣的喜劇是你覺得有趣的嗎?我的意思是,你知道,現在的確是有這樣的一種擴展,像是那些可以說的內容,甚至只是罵髒話,所以如果我們回到——早些時候我們在談論健身,對吧,像在40年代,肌肉身材在電影中的表現非常不同。你會說,這個人以今天的標準不算高,但你會說他很健美,對吧?對。而她在70年代被認為非常美麗且性感,但與90年代和2000年代的形象非常不同。所以理想標準是會變的。是的。男性的標準,順便一提,在40年代和50年代的男主角來說,真是可笑。哦,對。他們當時非常纖細。而現在則——我是說——不是超級英雄。他們會是——會是纖細但並不特別勻稱的身材。然後你會覺得,這個人是電影中的漂亮小子,你明白我的意思嗎?就是那種不穿上衣的男人,你會說,這傢伙根本不活躍。對。他們會說,不,這就是電影中的小子。對。那只是一個不同的時代。只是不同的時代,不同的標準。然後,當然,女性身體的標準也在變,有時更加豐滿,有時像在90年代,那是一種瘦弱的形象。這些事情在某種程度上反映了社會發生的事情。但如果你聽在倫尼·布魯斯之前的喜劇,在嘴巴上不罵髒話的喜劇,對你來說真的有趣嗎?對我來說,我覺得我可能會用那種心態聆聽大多數的喜劇,因為喜劇發生的事情是,為了公平地對待那些人,你最終會聽到他們所做的許多版本。那些是其他風格和類型的笑話及表演的衍生物。到了我聽到1945年這位喜劇演員講這些笑話,他在房間裡引發了熱烈反應的時候,我會說——我可能會聽到這個笑話,並想著,要知道,我知道這個笑話。我知道十個不同版本的那個笑話,因為我聽過它們。所以我聽到的時候並不會讓我笑。即使它是原創的呢?即使它是原創的,對。我覺得這甚至發生在知名喜劇演員身上。如果——我出生於79年,所以我的接觸範圍,那個時候我對之前的時代並不太清楚和意識到。對吧?而且他在獨角戲界被視為神。似乎大多數人認為他是有史以來最好的喜劇演員。很多人如此。你知道的。他在喜劇的拉什莫山上。毫無疑問,他在那上面。但我覺得當我聽到之前的時候,我聽過那麼多受之前影響的人,所以當我聽到原始版本時並不會讓我捧腹大笑。就像我聽到的其他所有版本一樣——顯然他們是受過啟發的,並且,你知道,從他那裡汲取靈感。但是現在我聽到原始的時候,我會想,哦,我明白那是那個版本。喜劇電影也會發生這樣的情況。就像你看《動物之家》。如果你之前沒看過,現在看了又看過很多喜劇,你可能會想,哦,我明白這是藍圖。因為我看到那麼多人從這中汲取靈感,現在當你看到原始的時候,你會說,哦,但你不會意識到那是第一次這樣做。這些笑話最初就是在這裡做的。每個人都從中取材,你知道的。所以我認為我可能不會因為我剛才所說的原因而對前倫尼·布魯斯的喜劇笑得很開心。只是因為它已經被做過了。我聽過太多個不同的版本。因此,看起來在喜劇上,與音樂或詩歌或書籍不同,沒有太多的延續。例如,我當時非常年輕,在某些情況下還沒出生,當滾石樂隊或者披頭士或者艾爾維斯創作他們的偉大作品的時候,對吧?但是那些音樂是太棒了。是的,是的。那是不同的。許多人從其中取出片段,像你無法以他們的方式創作出一首出色的叉子樂隊的歌曲。就像他們做得最好一樣。對。而且《死或榮耀》這首歌,我不在乎有多少歌曲是源於這首歌,那首歌仍然非常出色。那就是那首歌,對吧。而喜劇看起來是不同的。我在那方面確實認為它是不同的。我想,這就是其中之一,總是不斷變化。還有,什麼算有趣,它實際上是與當下發生的事情直接相關的。在你生活的時期,你可以看到,不管是來自單口喜劇還是電影的笑話。在1982年、1995年、2007年,有些笑話曾經很好笑,但現在你會覺得,它就這樣變了,對吧?就像,現在不再有趣了。
如同,我並不是只是想說因為這不符合政治正確。我只是想說,有一種不成文的現象,對吧,當你在笑某些事情時,然後你突然覺得,嘿,我們大家集體上都不覺得這好笑了。所以,其實,很多這些事情甚至可能讓你覺得不僅僅是不好,你可能會覺得,那根本就不好笑。
是的,我曾經在舊金山新年的時候去過一個活動,他們真的把一個人推上來,是像Henny Youngman或Benny Youngman之類的人嗎?他在講一些敲門笑話,可能已經快90歲了,他開始忘記笑點。但偶爾,他能夠對到一個。
是的。那根本不好笑。是的。那幾乎讓人尷尬,你知道的,但,你會覺得,哇,這個人仍然覺得這好笑,他還在繼續,所以有些娛樂性,但你看看台下的老年人。是的。他們像是,哦,天啊,讓我想起了過去。
是的,所以有些人有- 而你會想,哦,我的天啊,但,知道的,沒有人在笑。對。而當你在描述的時候,有些人可能會看某些喜劇,我不會說名字,因為我對喜劇不夠熟悉,但從70年代或80年代的東西來看,然後會說,是的,這就是有點原始,但它其實對我來說已經不再有什麼作用了。
我告訴你,這是一個很簡單的例子,但是,我可以回想起20年前,如果一個人在俱樂部裡,前排坐著兩個人在一起,很多時候會說,嘿,你們是情侶嗎?這有時會引發笑聲。人們會笑。他們會說,哦,他們是情侶。而今天,如果有人說,你們是情侶嗎?他們會說,是的。然後大家會說,好吧。對吧?這會是,像是- 被認為,哦,這好笑你在暗示他們是情侶。
而且,我覺得隨著社會的演變,今天的人們會說,那又如何?哦,是的。我是說,長大時,我,我比你大一點。是的。我記得,像我記得,第一批同性戀角色出現在電影和真人秀中。這是一個大事件。是的。對不對?然後,事情真的改變了。
所以,什麼是,是的,事情真的改變了。就沒有人比艾迪·墨菲更好笑了,永遠也沒有。我覺得他,他在巔峰時期的搞笑,像是沒有其他人。他完全是一個天才,這輩子難得一見的才華,對吧?就如此好笑。如果你把《Delirious》給今天的21歲年青人,他們會說,這到底發生了什麼?就裡面有些內容是真的,現在看來太過時了。
你知道我的意思嗎?像是一些概念,他仍然非常搞笑,但那些段子不會像83年那樣有效。根本不會。讓我們談談喜劇的黑暗面。我曾經跟一些朋友一起去喜劇地窖,這個人上台,我不記得他的名字,那是非常黑暗的。我是說,就像是小丑和貨車做可怕的事情, 我是說,這真的,真的非常黑暗。而唯一的可笑之處就是他似乎對此感到驚慌。
嗯。他所說的就像,是可怕的。他所說的是可怕的。可怕的事情。 是的。這些事情在他的腦海中閃過。是的。但是他覺得這是可怕的,這就是好笑的地方。當然。我們就像,哇。就像我們從那兒走出來,感覺就像我們被傳送到了某個非常不健康的地方。是的。我當時就想,天啊,我覺得我需要洗個澡。那真的很強烈,讓人害怕而且,像。
這是我最喜歡的事情,順便說一下。哇。然後我們在那天晚上後來遇到他和他的女朋友。嗯。我們就說,哦,我的天啊。他就這樣溜掉了。他簡直無法面對剛才在那裡發生的事情。真的?哦,對,他只是,我相信他喜歡這種注意,對吧?他是一個表演者。
所以,對我來說,這個例子中出現了兩件事情:一是這個人在舞台上非常黑暗,似乎是一個非常有愛心的人,至少在他女朋友面前是這樣。這幾乎總是這樣的情況。是的。而另一件事是他帶我們去的地方和他進入的地方是如此的陰暗。嗯。我在想這件事情時,身體裡仍然會有一種奇怪的感覺。是的。但他對自己話語的震驚絕對是滑稽而且絕妙的。就像,嘿,讓我們進入人性的黑暗面。是的。我會告訴你這到底有多黑暗,然後我會離開。你就這樣,被留在懷疑中。
這仍然留在我的身體裡。當我們談論那種生理經歷的時候。它仍然留在我的身體裡。我不知道該怎麼解釋它。這很不可思議,首先,首先,他能接觸到這些是很棒的。對於任何類型的藝術家來說,最好的做法就是,我覺得,承認並用黑暗的想法去創作。換句話說,別裝作它們不存在,因為每個人都有這些想法,然後把它們放到你的藝術裡。換句話說,如果你說,我想搶銀行,像,如果你是一個藝術家,將這種想法轉化為藝術,無論你寫個故事、畫幅畫、寫首歌,還是談論身為喜劇演員的你,像,對於那種行為的幻想,比實際去做要好得多。所以,實際上,你是在將這些內容轉化為更健康的選擇。
我也覺得,二十幾年來做這個,兄弟,遇到過的最好的人都是那些在舞台上最黑暗的喜劇演員,而最可怕的人卻是那些風格極其乾淨的家伙。真的?是的,兄弟,因為他們不承認黑暗的存在。黑暗存在於我們每個人身上。達賴喇嘛也有黑暗的想法。這就是……榮格說過這個。我是說,這就是事實。人類就是這樣。我們所有人中,有些人的黑暗面和想法不是那麼顯而易見和壓倒性的,但每個人身上都有黑暗。問題是,我覺得某些乾淨的喜劇演員不承認這一點,意味著那個黑暗必須以其他方式表現出來。它必然會這樣。所以它是如何表現出來的呢?嗯,可能會在他們的私生活中表現出來。我是說……不好。是的。我是說,曾經有很多著名的案例,說不該咒罵。然後,你知道,你卻在做一些相當黑暗的事情。這是真實的事情,兄弟。像是,嘿,我要講的是餅乾。那你的襪子要放在哪裡?我找不到我的另一隻襪子。這就是你的表演?講襪子?好吧。你其實在搞什麼?因為問題是,那些人,其中一些人,聽著,我不是在說他們不好笑。有一些非常非常有趣的乾淨喜劇演員。那些人有些就是在線上,像是,兄弟,如果你能承認一些這種事情,那會更搞笑。你只是……然後你不知道那個黑暗會以什麼方式顯現出來,因為它可能會以一種不那麼愉快的方式表現出來。是的,我完全同意你的看法。我有一位朋友,他是一位非常,非常有名的音樂家。我不會說是哪個類型。令我喜歡他的音樂的是,它擁有每一種情感的範疇。是的。每一種範疇。我見過他在大型觀眾前演出,然後變得非常生氣。我見過他唱情歌、仇恨的歌、復仇的歌,像是所有的東西。是的。但在私底下,他是個非常和善的人。我是說,那是……而且,他非常接地氣。他和他的伴侶都是非常可愛的人。她也有這種特質。她也是藝術家,而她的一些作品,你會想,哦,我的天。然後你見到她,卻會覺得,她真善良,值得信賴。是的。跟你描述的完全是一樣的。他們與此保持聯繫。他們知道如何引導它。是的。我覺得這就是要做到的,我覺得有些人,聽著,我覺得這也是人類的自然本能,不想承認或玩弄你心中黑暗的想法,對吧?有時你不想這樣,因為你會覺得,這是一個醜陋的面向。我不想把它用於我的藝術,甚至不想承認它的存在。但我認為實際上,這樣做無疑是更好的路。許多喜劇演員因藥物過量而死。這種情況現在似乎不如以前多。看起來現在有一些健康的喜劇演員。是的。我不知道這些和音樂相比,例如搖滾音樂家,數據是什麼。如果我和科學比較,或者和法律比較,可以說,在法律事務所中,過去這裡有很多藥物使用,尤其是在大城市,這種類型的興奮劑。但是目前我們就先關注喜劇。你認為喜劇是否吸引了更大比例的內心掙扎的人群,而他們依賴物質來應對?或者這些物質是否是人們創作過程的一部分?作家也是如此。我是說,過去許多作家都是酗酒者。如果你想了解酗酒的旅程,讀一讀作家的習慣。是的。不是所有的,但許多人喝了很多酒。很多。很多很多。是的。還有有時的美克霉,但這就像是飲酒。可悲的是,這成了作家生活的一部分。現在情況已經不是這樣了。但是,是的,你對於物質在喜劇以及喜劇演員中的看法是什麼?我覺得這是一個綜合的問題。我覺得,很多喜劇演員,這個世界的确吸引了有創傷背景的人。喜劇演員有很多心理健康問題。裡面有許多臨床抑鬱的喜劇演員。有一些喜劇演員是帶著嚴重的焦慮症進入這個行業,例如,嚴重的抑鬱和其他不同的心理健康問題。所以,通常,即使不在喜劇方面,如果你在談論這種類型的心態的人,這些問題,物質通常與此相伴。人們試圖調節和處理這些問題。還有,為了再添一把火,談論的是,這是一個夜生活環境,這些東西很容易獲得。而且,它可以……它可以很有趣。參與這些事情讓你感覺你在幫助你的藝術形式。然後其實,就像大多數事情一樣,你會看到一些人說,哦,這現在已經妨礙到我了。他們會覺得,沒有這些我會更好。然後有些人則是陷得太深,對吧?他們就成了成癮者。我們在喜劇中有很多成癮者。這只是那種因素之一。你會經常看到這種情況。那些完全的硬核成癮者。再加上心理健康的問題,還有我們熬夜,與同樣熱愛夜生活的人在一起。我認為所有這些加起來,就產生了大量的物質濫用。很多。為什麼犬儒主義如此無趣?真的是嗎?我覺得以正確的方式表現出的犬儒主義,比如一個犬儒主義者可以是有趣的。我認為,犬儒主義的問題在於,它最終沒有任何希望的成分。犬儒主義會剝奪任何事物好轉的感覺。是的,就像在即興表演的世界裡,「是的,還有」。
好的,這是真的。
我覺得冷嘲熱諷會讓事情無法繼續。
嗯,這是真的。
在即興表演的情況下,我只是想說,有些人對事物持有這種冷嘲熱諷的看法,但他們依然是很有趣的人。
是的,如果你在即興表演中否定了一個想法,整個事情就結束了。
它就會死亡。
你知道,如果你說,今天天氣熱。
然後另一個人說,我很冷。
你就會說,好吧。
那樣我們就真的不會這樣做了,是吧?
你其實要往裡面加一些東西。
但這很有趣。
嗯,是的,我的意思是,如果你是一個真心冷嘲熱諷的人。
因為我想你在喜劇中會發現有很多假情感,對吧?
就像假的憤怒,你知道我的意思嗎?
你給你的段子添加這種情感。
你也用情感來推銷它。
所以,有人可以用幽默來操控那種冷嘲熱諷。
但我認為如果你真的是一個冷嘲熱諷的人,你通常是一個讓人不想靠近的人。
對吧?
一個非常冷嘲熱諷的人,描述他們的另一種方式就是負面。
這簡直是個掃興鬼。
是的。
所以你就會想,我不想跟這樣的人在一起。
我認為,對於喜劇來說,最好的狀態是,你其實想要讓每個人都感到包容。
你想這樣,對吧?
你說的事情是人們想要點頭同意的。
如果你只是說,這事不會有好結果,它永遠不會有。
沒有人會覺得,這真的很有趣,兄弟。
就像,這真的很好笑。
所以這可能在其中有一些因素。
我是說,是的,你早早就會學到,至少我覺得是這樣,有一些非常冷嘲熱諷的喜劇演員。
但問題是,我不是在談論表演中的假象。
他們就真的這樣。
你可以感受到他們的能量漩渦。
你會想,我必須遠離這種人。
因為一開始,特別是,你非常依賴希望。
你簽約做這件事的事實,在紙面上看起來似乎瘋狂。
你是要以講笑話為生嗎?
你瘋了嗎?
這是人們會對我說的。
他們會說,你瘋了嗎?
我會說這件事成了。
我是說,我非常幸運,因為它確實成了。
而且你也非常努力。
你工作得非常努力。
我確實非常努力。
但這是一條你會想,這確實是一條瘋狂的道路,對吧?
我不能讓我旁邊的那個家伙,作為一名喜劇演員,說這些狗屁,什麼他們永遠不會選我們。
這事永遠不會成功。
你會想,是啊,我不能一直讓這個念頭在我腦海中。
你必須與這些人劃清界線。
因為他們就像病毒,你知道。
他們是一種病毒。
是的,你的觀察是對的。
這不是有趣的。
我認為更像是,與真正冷嘲熱諷的人在一起是沒有生產力的。
在情感傳染的範疇裡,我意識到我並不知道有任何種的雙人喜劇演員。
我知道聽起來有點傻,但在其他所有類型裡,比如音樂,對吧?
人們單獨演奏,和樂隊一起演奏,一起演奏,像是交錯聲音。
我的意思是,也許在喜劇中,舞台喜劇的話,觀眾就是另一個成員,我稱之為二重奏,聽起來好傻。
但你明白我的意思。
是的。
他們是你共鳴、你互動的人,他們跟隨著你。
因為我曾經去過喜劇店。
我去年去過那裡。
Tim Dillon 上台了。
一段表演。
嗯,他出來了大約二十分鐘。
是的。
然後就完美表現了。
嗯哼。
他一些段子被收錄在他最近的特輯中。
嗯哼。
他簡直是完美。
他把整個觀眾都帶到高潮,然後就像典型的 Tim Dillon 一樣,我就這樣走了。
是的。
你會想,哇。
然後你會感覺自己參與了某種東西。
是的。
即使你只是被動接受著正在發生的事情或參與其中。
所以,也許這就是原因。
曾經有過兩個人上台進行即興表演嗎?
一起?
是的。
哦,是的。
並且表現得很好?
是的。
有幾對雙胞胎就這樣做。
好的。
這是一個很好的觀察,就是觀眾是另一個參與者,對吧?
是你和觀眾,但是,像 Lucas 兄弟和 Sklar 兄弟,他們都是雙胞胎兄弟。
他們上台表演,因為我相信你可能對雙胞胎現象有所了解。
就是這兩組雙胞胎一起行動的方式,真的是一種經歷,你會想,哇。
他們不是總是那種設置、笑點的形式。
設置的句子可以由一個兄弟的一半發出,另一個兄弟接著,這樣非常順暢。
就像你和雙胞胎一起玩,他們真的能夠同時回答,即使他們沒有看著對方,卻在說著相同的話。
就是這樣這兩兄弟在舞台上工作。
這就是,讓你會不自覺想問問題。
你會想,等一下,你們是怎麼安排的?
因為這真的很流暢,他們字面上是在不停地來回,來回,來回。
感覺好像你必須這樣說,嘿,當我說“和”時,務必要,但這超越了那一層。
他們真的可以流暢地交流,甚至他們之間的交談也聽起來是完美的。
比如,你聽到這位兄弟的句子結尾,下一位兄弟接著,同時你能清楚聽見,並且很流暢地往返。
我必須去看看。
這些人表演時真是現象級的經歷。
這其實真的很酷。我開始得出一個結論,作為一個喜劇的觀眾,您會與喜劇表演者的經歷產生某種共鳴。這就是我們今天要談的內容。我並沒有計劃好,但您知道的,您必須去感受。這對於喜劇演員來說,必須是真實的。觀眾可以感受到這一點。您帶到表演中的喜悅和滑稽,這些都在觀眾的神經系統中隨著理解而積聚。對我來說,喜劇是一種獨特的方式。我是說,您可以說音樂也是如此,但正如您所說,它們是如此不同,因為其中許多看起來似乎是自發的。確實如此。我也覺得,我的好朋友柯克·福克斯,他總是說,他是一位出色的喜劇演員。他總是這麼說:當他在舞台上時,他會計劃自己要開放、友好,希望能讓這個房間變得更加美好。然而,這種開放、友好和脆弱的感覺是真實的。您在做的過程中學到這個。作為一名單口喜劇演員,您最開始幾乎是出於恐懼在運作,對吧?您是害怕的。您是害怕自己表現不好。隨著您越做越久,您在那裡的舒適感會增加。您會意識到,如果您能夠脆弱,願意顯示自己的脆弱,這需要努力和一些勇氣。觀眾在無聲的層面上會感受到這一點,並且會跟隨您去更多的地方,肯定會笑得更多,並基本上會站在您這邊,對吧?如果您不學會這樣做,那麼這將是一種不同類型的表演。您基本上就是在那裡說,’我才是老大,’對嗎?如果您上台時是這麼想的,’我告訴你怎麼回事,’他們可能還是會笑,但他們不會離開時想著,’我在乎這個人,’對吧?我與他產生了共鳴。如果您能學會在舞台上變得脆弱,您的表演將會呈指數級增長。老實說,您會獲得更瘋狂的笑聲。這真的很有趣。我喜歡喜劇的原因是,它讓我能忘記外面的世界。對。在聽到外面的世界的同時。我覺得舞台喜劇特別強大。在我們坐下來進行這次對話之前,我們談到有些人認為,你知道的,他們的朋友非常有趣,比任何喜劇演員有趣得多。但無論是一位職業運動員還是非職業運動員,在這種情況下,他們能在舞台上做到嗎?他們能跳這支舞嗎?這才是重點。這是主要問題,因為有時,正如我告訴過你,會有人說,你知道,我的朋友格雷格太好笑了。他比那些在舞台上的人更有趣,而您會說,我相信你。您可能和他在一起,然後發現,這傢伙真的很好笑。區別在於,他能在只有麥克風和觀眾面前的情況下,保持那樣的幽默感嗎?這最終是每個喜劇演員的目標。他們說,隨著你站上舞台的時間越長,你的目標就是在舞台上展現出你在舞台下的真實自我,對吧?因為在你剛開始時,這幾乎是不可能的。當你開始時,你在朋友面前很搞笑,但在舞台上卻會有點僵住,努力表達,’這就是我。’因為你在說,’這是我所見之事。’這就是您的表演所在。’這對我來說很搞笑。我會告訴你我是怎麼看的。’這就是為什麼它會很有趣。一些非常搞笑的人,不論男女,只有在舞台下非常幽默,但他們無法在觀眾面前達到那樣的幽默。他們在生活中很有趣,但他們不是表演者。這裡面有一個要素,就是你能不能站在陌生人面前讓他們笑?他們不認識你。您必須在一瞬間展現出自己,並讓他們笑。這是一件不同的事情。這就像是一個在 YMCA 籃球場上打得很好的人,然後你會說:好吧,那麼,讓我們把你放到 NBA 競技場裡,對吧?你能和這些人一較高下嗎?這是完全不同的事情。看,有些人做不到。每一位最終成為優秀單口喜劇演員的人,幾年前在舞台下對某些人來說都是非常搞笑的,他們只是努力工作,能夠將其轉化出來。有些人就是無法轉化。您覺得真的喜歡人對於這個有幫助嗎?作為一個群體,您知道,像是您正在努力娛樂別人。您試圖從自己的娛樂中獲得娛樂。您覺得您需要喜歡人類嗎?這是一個有趣的問題。我本以為我能更快回答,但我開始思考這個問題,因為我發現,許多人是這樣的,很多人都會說:’天啊,我真不喜歡人。’我想以一種不同的方式來框架我的理論,關於為什麼羅根會成為全球最受歡迎的播客有幾個原因,我相信他的工作倫理等等,但其中之一是因為他有許多不同類型的朋友,他能與知識分子坐下來,可以和喜劇演員對話,也可以和罪犯聊。他喜歡與各種不同的人溝通和交流。而當您對他有所了解時,您會發現,他的生活中充滿了這些人,當他在錄音室外時。因此,他在任何人的面前都非常自如。您把任何人放在他面前,他都能真正地對學習和與他們進行對話充滿興趣。他也真的是一個好奇的人。您無法虛構這一點。您無法製造這一點。我同意。
鑒於一些播客製作人,他們對其他人的看法並不太感興趣。因此,除非是與他們的興趣類別直接相關的人,否則他們並不是最好的訪問者。這是一個很好的觀察。
所以作為一名喜劇演員,我想這可能取決於你在喜劇中探索的主題範圍。對吧?我不認為你可以厭恨人類卻成為一名優秀的喜劇演員,對吧?我認為你必須真心喜歡讓人們發笑。如果你想在這方面取得成功,你必須對這件事有著極度的痴迷。這是一種真正的痴迷,因為在你的單口喜劇之旅中會經歷這些階段:嘿,我沒有租金,無法支付任何東西。你有其他選擇,你想去找一份工作,但你卻說不,我要繼續做這個;你對它痴迷,痴迷到放棄了在你的位置上的人們會做的事情。因為你對寫作和表演笑話的熱愛是如此強烈。你知道,你有一種痴迷。
但我確實認為,在某種程度上,你必須喜愛人們。因為如果你喜歡讓人們發笑,你就會喜歡人們。你仍然可以是因為許多喜劇演員對人們所做的事情感到困擾。這是一種非常正常的情緒,我非常能理解,我無法忍受這些行為,但你懂我的意思嗎?總是像是,看看這個笨蛋,他在飛機上帶著雞蛋。你知道的,就像,你會想,真的是你這個混蛋,帶著這麼大的保鮮盒上飛機,這些東西該在登機口吃掉。所以,我們總是會這樣。你懂我的意思嗎?你總是在抱怨。抱怨是成為單口喜劇演員的一部分。如果你從不抱怨任何事情,你可能就不有趣。你懂我的意思嗎?這就是人性太多了。
是的,我覺得如果你說,我對任何事情都無所謂,你就不是一個有趣的人。你可以有趣,如果你對某件事有愛或恨,那可以是有趣的。你可以喜歡這個,而這會很有趣;你也可以厭倦這個,這也會搞笑。如果你說,我說,我沒問題,那就不有趣了。那種我反應對於單口喜劇來說並不起作用。
是的。所以,我認為抱怨別人的人可以非常有趣。你只是不能說所有人我都受不了。這太極端了。
有各種理論,說人們的童年問題或基本鬥爭以驚人的方式滋養著他們的藝術。我想我看到對吉姆·凱瑞的一次訪談。他承認我對他的喜劇了解不多,因為當他在物理喜劇電影中如日中天的時候,我在學校忙著事情。我從未看過《昏倒與白癡》,也從未看過《駭客任務》,也未看過《溜冰快遞》。抱歉,我就是沒看過。我愛《伴我同行》,我愛其他電影,但我需要看那些電影。我只是很忙,我有很多事情想做。
昨晚在晚餐時,我承認我從未看過《勇敢的心》和《角鬥士》。哦,那些太棒了。嗯,然後你猜怎麼著?我不會去看它們。真的嗎?不。
好的,我就是不會去看。好吧,很明顯,僅僅知道你的小孩以及他們與你的關係。我不會逼你去做任何事情,因為顯然你們很固執。
所以,在看過這個吉姆·凱瑞的事情後,我有這樣的問題:他說,他做喜劇的原因是想讓人們發笑,讓他們忘記自己的掙扎。他有一位久病的母親,年輕時常常把自己推下樓梯。我相信他。所以身體喜劇成為了他的標誌。你認為那些真正成功的喜劇演員多多少少都會尋求解決某些基本問題嗎?你知道的,無論是什麼,填空的部分,我不想替你填空。
是的,對。不是,我想我可以說說我自己的情況,我常常是新來的孩子。我曾在一年級的時候上過一所學校,二年級和三年級上過另一所學校,四年級上過一所不同的學校,五年級和六年級又換了一所,七年級和八年級又是另一所,九年級我又轉了學。因此,所有那些時候我都是新來的孩子。當我到達一個新地方時,你慢慢地會開始發展出一種能力:怎樣才能讓別人喜歡我?這樣你就會試著讓他們發笑。這成為了一件事,試著讓他們發笑。我個人認為,還有我的不安。 我覺得如果我讓足夠多人發笑,如果我在讓別人發笑方面取得成功,並且他們因而承認我的成功,那麼我將不再感受到這些不安,但其實不會,這些不安始終與你同在。謝天謝地,因為聽起來這是你藝術的燃料。我想這可能是。我記得有一次想:如果我有一個特別的演出,並且收入很好,那麼我就不會再有自我懷疑了。或者,你知道我的意思嗎?你會想,然後我會感到滿足。然後你得到那個東西時,你就會想,嗯,不,還是一樣不起作用。你會以其他方式去面對問題,因為你會意識到那裡的成就或其他東西並不是解決那種感覺的答案,但卻是一件讓你相信會讓你感到完整的事情,對吧?但事實並非如此。
嗯,我覺得,作為一個新孩童的經歷,很多時候是我可能永遠無法擺脫的回憶,因為你知道,當你還是孩子的時候,社交接受感對你來說是如此重要。隨著年齡增長,這種情況就不同了。我想,當你長大後,你就不那麼在乎是不是到處都被社會接受。你有了自己的家庭,這就是我的團體。但作為小孩的時候,這幾乎是所有一切,每次當你進入新學年,都是一種重新開始,這真的有點創傷。因此,這種摩擦創造了火花。我想是的。所以你不想過多建立療癒,想要去解決它。我是說,我已經做過了。說真的,我做過很多。對,亦是如此。這種感覺從來不會消失。我,對。這真的有幫助,你知道,幫助的是你對某些事情有了新的認識,某些點連接在一起。我愛, 我認為治療非常棒。我不會交換我所接受的任何治療。我是它的支持者,我認為它很好。對。事實上,它不會,像是好了,完全結束。這樣並不工作。但我不想剝奪喬丹的競爭性格。你不會想要這樣。不是的。那是創造喬丹現象的摩擦。很多喜劇演員,我在說我自己,但我相信很多人都處於一種狀況,簡單來說,就是希望被喜歡。你知道我的意思嗎?你知道,總是有一種,請,請喜歡我。我希望你喜歡我。因為這就是當你成為新成員時的狀況,這也是當你走進一間房間時的感受,你知道,你只想讓人們喜歡你。而且很多喜劇演員可能不會承認,但這確實是事實。你只是想被人喜歡。我覺得聽起來有些可悲,但這是真的。不,我不認為這聽起來可悲。聽起來非常誠實和開放。我認為這對于那些希望成為喜劇演員的人,以及對於尋找自己挑戰的所有人來說,都是非常有幫助的,他們的內心摩擦可以創造出驚人的東西。對。你不停地重複這個過程,真的很了不起。所以,也許,嗯,你差點讓我哭。我们谈了,差点让我哭。我可以继续下去。 不,不,不。换个话题。现在发生了什么?接下来是什么?嗯,老實說,我知道人們常常這麼說,但這確實是實現夢想的時刻,做這部劇是一個真正的夢想。你知道,我從不隱瞞我搬到洛杉磯的原因,那不是為了成為一名單口喜劇演員,而是為了拍電影和這些事情。這就是我想做的。所以能有這個機會做這部劇,對我來說就像是我獲得報酬製作了15部迷你電影。我從未經歷過如此充實的創作體驗,從寫作到製作,再到參與剪輯,看到這一切融合在一起。對我來說,這是一種令人興奮的經歷,能夠把它作為我和一群優秀的人的共同作品發布出去。單口喜劇的不同之處在於,你是獨自一人,而在劇集或電影中,你會和另外一百個人一起工作。這是一個了不起的經歷,我還能再做一些。我今年夏天還能拍一部電影,還有另一個我被要求去開發的劇集。所以,我真的是高興得無法自已,能做到這些事情。這真的很棒,我終於能在20年後就實現我以為會做到的事情,我非常感激有這樣的經歷。因此,是的,我最興奮的是我可以繼續追求這個,因為我感覺這一直在我的腦海中。現在我終於可以行動了。嗯,我真的很感激你能來這裡和我們分享你的過程。我們談論了喜劇和幽默的藝術與科學。我希望這一切都很好,我非常喜歡它。這太棒了,因為你如此真誠分享,揭開了你創作過程的面紗,以及整體的喜劇。我喜歡你深思熟慮的面向,同時你也全心全意投入你的手藝並享受它。謝謝你。你的反映在這裡受到非常大的讚賞,我是你的粉絲。嗯,我也很自豪能把你當作表親。我,嗯,我覺得我視你為一個真的懂得如何兼顧工作和家庭的人,如何把生活的瘋狂融入到你的工藝中。而且人們真的可以感受到你的仁慈,即使當你指出人類經驗中的黑暗和荒謬之處時。所以,嗯,你讓我們的生活變得更好,我很感激你來到這裡。哦,這真是太友善了。我也要說,嗯,你知道,我不知道有多少人告訴過你,但我也真的為你感到驕傲,為你所做的一切。成為一名老師是一回事,但能教那麼多人和分享,我一直覺得最慷慨的人就是那些不囤積資訊的人。這是人類的自然本能,人們對某些事情擁有資訊,他們卻只是會說,我要把這留給自己。所以你分享,你教得這麼多,你知道,我時常能從你那裡學到新的東西。很多人也一樣,然後這變成了一種東西,現在人們會說,你他媽在聽Huberman嗎?其實,是的,我在听。我的妻子會問,你他媽的Huberman叫你現在去拉屎嗎?我就會回答,是的,沒有。
但我的意思是,真的很棒你不將資訊藏起來。你願意分享資訊,我認為這對很多人都有幫助。謝謝你。這是一種愛的勞作。對於了解我的人來說,你在鏡頭前和鏡頭後都是如此。因此,你是我很好的榜樣。我希望能再邀請你回來繼續這個對話。我會很樂意。下次我們可以聊五個小時。對,像這樣,我會完成剩下的《壞想法》。請這麼做。這真的很棒。嗯,非常感謝你。好的,湯姆。非常感謝你。謝謝你參加今天與湯姆·塞古拉的討論。要找到湯姆作品的連結,請參見節目說明中的說明文字。我應該指出,《壞想法》不適合兒童。如果你喜歡這個播客或從中學到東西,請訂閱我們的YouTube頻道。這是一個非常好的、零成本的支持我們的方式。此外,請在Spotify和Apple上點擊追蹤按鈕來關注這個播客,這樣你可以給我們留下最多五顆星的評論,現在你也可以在Spotify和Apple上留下評論。請也查看今天節目開始和過程中提到的贊助商。這是支持這個播客的最佳方式。如果你對我有問題或者對播客、嘉賓或你希望我考慮的主題有意見,請在YouTube的評論區留言。我會閱讀所有的評論。對於尚未聽說的人,我有一本新書即將推出。這是我的第一本書,書名是《Protocols: an Operating Manual for the Human Body》(《協議:人體操作手冊》)。這是一本我花了超過五年時間所寫,基於超過30年的研究和經驗的書。它涵蓋了從睡眠、運動到壓力控制的各種協議,還有與專注和動力相關的協議。當然,我提供了所包含協議的科學依據。這本書現在可以在protocolsbook.com上預購。你可以在那裡找到各種供應商的連結,選擇你最喜歡的那一個。再重申一下,這本書名叫《Protocols: an Operating Manual for the Human Body》(《協議:人體操作手冊》)。如果你還沒有在社交媒體上關注我,我在所有社交媒體平台上都是Huberman Lab。所以在Instagram、X、Threads、Facebook和LinkedIn上,我討論科學和科學相關工具,其中一些與Huberman Lab播客的內容重疊,但許多則是與信息區分開來。 如果你還沒有訂閱我們的神經網絡新聞稿,神經網絡新聞稿是一個零成本的每月新聞稿,包含播客總結,以及我們所稱的協議,以一到三頁的PDF形式呈現,涵蓋了如何優化你的睡眠、如何優化多巴胺、故意冷暴露等。我們有一個基礎的健身協議,涵蓋心血管訓練和抗阻訓練。所有這些內容都是完全免費的。你只需訪問HubermanLab.com,進入右上角的菜單標籤,向下滾動到新聞稿,並輸入你的電子郵件。我應該強調的是,我們不會將你的電子郵件分享給任何人。再次感謝你參加今天與湯姆·塞古拉的討論。最後但同樣重要的是,謝謝你對科學的興趣。

My guest is Tom Segura, renowned comedian, writer, actor and director. We discuss the “how-to” of comedy writing and storytelling, and what the science of humor and the creative process reveal about human emotion and memory. We explore why surprise and the act of “saying the unspoken truth” activate the brain’s reward circuits, as well as the subconscious mechanisms that shape our sense of what is funny. The episode also examines the bi-directional influence between comedy and cultural standards. It will interest anyone curious about the science of humor, the art of performance and emotional contagion.

Read the episode show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AG1: https://drinkag1.com/huberman

Maui Nui: https://mauinuivenison.com/huberman

Helix Sleep: https://helixsleep.com/huberman

David Protein: https://davidprotein.com/huberman

Function Health: https://functionhealth.com/huberman

Timestamps

00:00:00 Tom Segura

00:01:45 Family, Sports, Running

00:09:35 Sponsors: Maui Nui & Helix Sleep

00:12:37 Ideas, Running, Sleep & Brain, Tools: Exercise for Energy; Phone Outside Room

00:20:16 Capturing Ideas, Cannabis, Storytelling, Experimentation

00:27:28 Ideas & Set List, Performance

00:31:52 Wife, Jokes, Reframing Content; Cancel Culture, Audience Reaction

00:40:56 Jokes, Self & Amusement; Evolution & New Material

00:48:26 Sponsors: AG1 & David Protein

00:51:24 Surprise, Hidden Thoughts; Acting

00:59:02 Voice Impersonation, Kids, Strength Training, Activities

01:05:40 Repeating Jokes; State Changes, Crowds & Energy

01:13:11 Silly Mindset; Audience, Emotional Contagion; Humor & Subconscious Mind

01:27:44 Sponsor: Function

01:29:32 Crowd Work, Comedy Clubs; Original Comedy

01:38:13 Comedy & Social Context; Dark Comedy

01:47:51 Drugs, Overdose, Comedian Deaths, Mental Health; Cynicism, Hope

01:54:21 Audience, Twin Comics; Vulnerability; Stand-Up & Performance

02:01:49 Comedy & Passion, Complaints; Childhood Struggle, Insecurities, Therapy

02:10:53 “Bad Thoughts” Show, Upcoming Projects

02:14:44 Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow & Reviews, Sponsors, YouTube Feedback, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Leave a Comment