Using Existing Drugs in New Ways to Treat & Cure Diseases of Brain & Body | Dr. David Fajgenbaum

中文
Tiếng Việt
AI transcript
0:00:02 My doctor explained to me that we were out of options.
0:00:03 He said, David, we’ve tried everything.
0:00:05 We tried these chemotherapies.
0:00:06 We tried this one experimental drug.
0:00:08 There’s nothing more that we can do.
0:00:13 There was a few-minute period where my dad and my sisters and my girlfriend were around me,
0:00:16 and we were just bawling our eyes out.
0:00:18 This is the world’s expert.
0:00:22 And I kept probing him, like, is there any cell type or signaling pathway?
0:00:23 Is there something we can target?
0:00:25 And he said, David, there’s nothing.
0:00:29 Is there anything in the early stage about, David, there is nothing.
0:00:32 I heard what he was saying, but then I thought to myself,
0:00:37 you just gave me seven chemotherapies that were made for lymphoma and my multimyeloma.
0:00:40 And they’ve saved my life now three times.
0:00:41 It’s not long-term.
0:00:46 Like, I know I keep relapsing, but, like, if these seven chemotherapies are working,
0:00:50 how do we know there’s not an eighth chemotherapy or a ninth drug for something else?
0:00:51 Like, you can’t tell.
0:00:53 We haven’t tried all 4,000 drugs.
0:00:55 We’ve just tried the drugs that maybe we’ve thought to try.
0:00:59 And so I just locked in right then, and I turned to my family,
0:01:01 and just sort of wiped away my tears and said,
0:01:04 I’m going to dedicate the rest of my life, however long that’s going to be.
0:01:04 It might be a couple days.
0:01:05 Maybe it’ll be a couple months.
0:01:08 But however long I’ve got to trying to find out,
0:01:11 is there a drug out there that could help me and other patients with my disease
0:01:12 that’s made for another condition?
0:01:15 I just believe that the 4,000 drugs we have today
0:01:18 should help all the patients who can benefit from them.
0:01:19 Period.
0:01:23 Like, no one should suffer if there’s a drug at your CVS that could help you.
0:01:29 Welcome to the Huberman Lab Podcast, where we discuss science and science-based tools for everyday life.
0:01:38 I’m Andrew Huberman, and I’m a professor of neurobiology and ophthalmology at Stanford School of Medicine.
0:01:40 My guest today is Dr. David Fagenbaum.
0:01:45 Dr. David Fagenbaum is a professor of translational medicine and human genetics
0:01:47 at the University of Pennsylvania.
0:01:52 His work focuses on finding novel cures to both rare and common human diseases
0:01:55 by using drugs and other treatments that already exist
0:01:58 and that are approved for use in humans for other purposes.
0:02:03 As it turns out, most approved drugs impact at least 40 different pathways and mechanisms
0:02:04 across the human brain and body.
0:02:09 But these drugs are generally approved for use in just one or two of those pathways.
0:02:13 David shares with us the many commonly unknown yet powerful benefits of drugs
0:02:19 that are already approved for things like heart health, combating cancer, neurodegeneration, and more.
0:02:22 From his own near-death experience with Castleman’s disease,
0:02:26 David discovered that the medical profession already has in hand excellent treatments
0:02:30 and perhaps even cures for many of the childhood and adult diseases
0:02:33 that the medical profession deems uncurable or untreatable.
0:02:37 In addition to running his laboratory where they search for novel treatments and cures
0:02:41 using already approved drugs, David has started a not-for-profit called Every Cure,
0:02:44 which helps people find treatments and cures to diseases
0:02:47 that the medical field has essentially deemed untreatable.
0:02:50 And that work has already saved countless lives.
0:02:53 Our discussion today is about how to navigate your health journey
0:02:57 and how to approach the treatment of any illness that you or a relative may face.
0:03:02 It’s also about the fact that while the fields of medicine and science are truly incredible
0:03:05 and well-intentioned, they do have a giant blind spot built into them,
0:03:08 which is that many effective treatments, and in some cases cures,
0:03:12 exist to diseases that we are told are hopeless to treat.
0:03:17 And that even the best trained and well-meaning MDs are often unaware of those treatments,
0:03:20 not because they are lazy or that they have some other agenda,
0:03:23 but simply because of how medications are studied, patented, and categorized.
0:03:28 As you’ll soon learn, Dr. Fagenbaum is on a mission to educate doctors, scientists,
0:03:31 and most importantly, you, the general public, about these facts.
0:03:33 He has lived them directly.
0:03:37 He’s an MD who got very sick with what he was told was a terminal disease.
0:03:39 And when the existing system left him at a cliff,
0:03:43 he went about curing that disease using old medications in new ways.
0:03:46 And he is now helping others who need to do the same.
0:03:49 Before we begin, I’d like to emphasize that this podcast
0:03:51 is separate from my teaching and research roles at Stanford.
0:03:56 It is, however, part of my desire and effort to bring zero-cost-to-consumer information
0:03:59 about science and science-related tools to the general public.
0:04:02 In keeping with that theme, today’s episode does include sponsors.
0:04:06 And now for my discussion with Dr. David Fagenbaum.
0:04:08 Dr. David Fagenbaum, welcome.
0:04:09 Thanks so much for having me.
0:04:14 These days, people are very concerned about their health, even if they’re healthy.
0:04:18 And I think the reason for that is ever since 2020,
0:04:25 I think people have started to realize that they need to do more self-advocacy in terms of their health,
0:04:27 whether or not it’s behaviors to take care of their health,
0:04:34 learning how to explore medical and health information online more effectively.
0:04:37 No one knows who to trust.
0:04:43 And yet people are realizing that they are a critical element in their health.
0:04:46 And should they encounter challenges to their health,
0:04:51 they realize they can no longer be passive participants and just go to their doctor,
0:04:54 that doctors are human too.
0:04:59 So you have a very unique health story and we’ll get into that.
0:05:02 But maybe we just start off by educating people a little bit about some of the
0:05:09 common misperceptions in order to give them more sense of agency about what they can do.
0:05:15 One of the things that you’ve been very vocal about is that you believe through experience
0:05:22 and observation that many of the treatments or even potential cures for the things that challenge
0:05:27 people may already exist in the form of medicines that are prescribed or available,
0:05:31 maybe even over the counter, but that people, including doctors, are not aware of that.
0:05:33 Could you just elaborate on that?
0:05:37 What we’re basically saying is the answers may already be here.
0:05:38 Sure.
0:05:42 Well, first of all, I love that you’re talking about agency in health and in medicine.
0:05:44 Because I think oftentimes we talk about agency, you know,
0:05:49 I can get a good night’s sleep or I can exercise and eat well in the sense of wellness.
0:05:52 But oftentimes when people get really sick with a horrible disease, whether it’s cancer
0:05:56 or Castleman’s, feel like, well, we’re just going to do whatever our doctor,
0:05:58 our local doctor tells us to do.
0:05:59 But you’re right.
0:06:03 I think that there’s so much more that we can do and there’s so much agency that we can take.
0:06:06 And part of it, to your point, is that there are drugs that we have.
0:06:10 There’s 4,000 FDA-approved drugs that are approved for about 4,000 diseases.
0:06:14 But we know from laboratory work and also from clinical trials that many of those drugs
0:06:15 can be used in more diseases.
0:06:20 But unfortunately, the system really isn’t set up to find new uses for old medicines.
0:06:22 And so that’s the work that I do.
0:06:27 But I also think it gives all of us really a sense of responsibility that if we’re diagnosed
0:06:32 with a bad disease, that we find out what’s the disease organization, advocacy group.
0:06:35 Maybe they’re aware of a drug being used in one part of the world, but others aren’t.
0:06:36 Who’s the leading expert?
0:06:38 Can you go drive to see the leading expert?
0:06:42 And can you make sure that once the expert tells you what to take, you ask questions like,
0:06:44 is there potentially something else?
0:06:46 I think of aspirin, for instance.
0:06:49 Most people think of aspirin as a pain reliever.
0:06:49 Yeah.
0:06:56 But aspirin is now used as a way to offset heart attacks for its blood thinning effects, among
0:06:57 other effects.
0:07:02 Just off the top of your head, I’m not trying to test you here.
0:07:03 You’re the MD.
0:07:06 I’m the PhD, as we were talking about before.
0:07:07 I’m not going to test you on medicine.
0:07:08 I’m not equipped to.
0:07:14 But are there other uses for aspirin that we perhaps haven’t heard of or similar drugs that
0:07:15 might surprise people?
0:07:16 Yeah.
0:07:21 Aspirin also has been shown to reduce risk of recurrence of colon cancer, particularly individuals
0:07:23 with colon cancer have a mutation actually in the mTOR pathway.
0:07:29 But because it’s aspirin, because it’s sort of widely available and it’s not, doesn’t
0:07:34 have maybe the same sort of system behind its use, it’s really not actually utilized by
0:07:38 all the patients that have colon cancer to reduce the risk of recurrence of colon cancer.
0:07:39 And like that’s sort of mind-blowing in itself.
0:07:41 And there are other great examples.
0:07:47 Many folks have probably heard about how Viagra was repurposed from heart disease to its well-known
0:07:48 use.
0:07:49 Most people are aware of erectile dysfunction.
0:07:53 But most people don’t realize that it’s also been repurposed for a rare pediatric lung disease.
0:07:56 Kids were dying because they weren’t getting enough blood flow to their lungs.
0:08:00 And if they take Viagra, they can actually get blood flow to their lungs and live full
0:08:01 lives on Viagra.
0:08:06 And that fortunately was discovered early on in the patent life of Viagra.
0:08:08 So there was really a way to push it forward.
0:08:10 But a lot of times these happen after drugs are generic.
0:08:16 Isn’t it that the cousin of Viagra, Cialis, was initially Tadalafil used to encourage prostate
0:08:20 health, circulation to the prostate, and then only later was it discovered to have these
0:08:22 other effects related to sexual function?
0:08:23 That’s right.
0:08:25 And, you know, we talked about the side effect of a drug.
0:08:27 It can be bad or it can be good.
0:08:31 We were chatting earlier, you know, the average small molecule, so a drug that’s approved for
0:08:35 a condition, can bind it between 20 and 30 different proteins in the body.
0:08:38 So we call a drug, you know, we say it does one thing.
0:08:41 But actually, it’s doing a lot of other things in the body.
0:08:48 And unless that drug company began working on it early on for that condition, oftentimes those
0:08:51 insights and those other roles for the medicine just fall through the cracks.
0:08:59 So the idea that a drug is useful for other things aside from what it’s best known for is seldom
0:09:02 discussed, whereas side effects are being discussed more and more nowadays.
0:09:04 Tell us about lidocaine.
0:09:05 Sure.
0:09:10 So, yeah, I couldn’t believe it when we came across this.
0:09:12 So I run a nonprofit called Every Cure.
0:09:17 We scan the world’s knowledge of every drug and every disease to find new uses for the medicines
0:09:17 we have.
0:09:20 And when we came across lidocaine, we were just sort of blown away.
0:09:24 So lidocaine, of course, the numbing medicine you get if you go to the dentist and, you know,
0:09:29 it’s used all over the body for numbing all kinds of things.
0:09:36 There’s interesting data, actually, a large trial that was done in India of 1,600 patients
0:09:41 where women who had localized breast cancer, if they had lidocaine injected around the tumor
0:09:46 before surgery, 8 to 10 minutes before surgery, there was a 29% reduction in mortality at five
0:09:49 years versus those who did not have lidocaine injected.
0:09:52 Now, lidocaine is already going to be used during the surgery.
0:09:53 It’s used at the site of the incision.
0:09:56 It’s widely used, you know, in so many cases.
0:10:00 And what’s so interesting, it was published in a great journal, the Journal of Clinical Oncology,
0:10:03 yet there’s still been barely any uptake all around the world.
0:10:09 And so this is just sort of another example for us for why you’ve got to have an entity that’s
0:10:12 looking for these great opportunities and then actually doing the work to make sure that
0:10:16 they get into patients because there’s close to no downside of something like lidocaine.
0:10:20 And if the upside is as high as a 30% reduction in mortality, I don’t know how it’s not being
0:10:22 used all over the place.
0:10:24 Is lidocaine an expensive drug?
0:10:25 It’s a very inexpensive drug.
0:10:27 It’s, you know, pennies in injection.
0:10:30 And that doesn’t mean anyone’s hiding lidocaine.
0:10:35 I’m of the belief that drug companies do such important work to develop brand new drugs.
0:10:36 And they’re so good at it.
0:10:39 They do a great job getting those drugs to be used for the uses that they’re intended for.
0:10:41 And it’s no one’s fault.
0:10:45 But once that drug becomes generic, like lidocaine has been generic for decades, that means that
0:10:48 there’s a number of other companies that make the exact same drug.
0:10:53 And the profit for each of those doses becomes close to, you know, pennies in injection.
0:10:58 And so, again, it’s not that anyone’s hiding it, but it’s just that no entity is incentivized
0:11:01 to actually go call on doctors and say, hey, did you do the lidocaine before your surgery?
0:11:04 Or to like to really push to get them into guidelines.
0:11:08 And I will say, this was a really major study, this study that was published or that was done
0:11:09 in India.
0:11:10 It was published in a great journal.
0:11:12 There’s interesting laboratory data.
0:11:16 But we at EveryCure actually feel responsible to better understand the potential mechanism
0:11:21 for how it might work and also to review the evidence wholly before we actually go out and
0:11:22 start, you know, encouraging everyone to do it.
0:11:24 So there’s still steps that have to be taken.
0:11:28 But our belief is that when you come across something, you know, that looks promising like
0:11:33 this, we need to have some group that’s actually pushing and pushing to make sure that it
0:11:35 actually gets to patients once you feel comfortable with the data.
0:11:39 I’d like to take a quick break and acknowledge our sponsor, Eight Sleep.
0:11:44 Eight Sleep makes smart mattress covers with cooling, heating, and sleep tracking capacity.
0:11:48 One of the best ways to ensure a great night’s sleep is to make sure that the temperature of
0:11:50 your sleeping environment is correct.
0:11:54 And that’s because in order to fall and stay deeply asleep, your body temperature actually
0:11:56 has to drop by about one to three degrees.
0:12:01 And in order to wake up feeling refreshed and energized, your body temperature actually has to increase
0:12:03 by about one to three degrees.
0:12:07 Eight Sleep automatically regulates the temperature of your bed throughout the night according to your
0:12:08 unique needs.
0:12:13 Eight Sleep has just launched their latest model, the Pod5, and the Pod5 has several new important
0:12:14 features.
0:12:16 One of these new features is called Autopilot.
0:12:20 Autopilot is an AI engine that learns your sleep patterns to adjust the temperature of your
0:12:23 sleeping environment across different sleep stages.
0:12:27 It also elevates your head if you’re snoring, and it makes other shifts to optimize your sleep.
0:12:32 The base on the Pod5 also has an integrated speaker that syncs to the Eight Sleep app and can play
0:12:34 audio to support relaxation and recovery.
0:12:39 I’ve been sleeping on an Eight Sleep mattress cover for over four years now, and it has completely
0:12:41 transformed and improved the quality of my sleep.
0:12:48 If you’d like to try Eight Sleep, go to eightsleep.com slash Huberman to get up to $350 off the new
0:12:48 Pod5.
0:12:52 Eight Sleep ships to many countries worldwide, including Mexico and the UAE.
0:12:57 Again, that’s eightsleep.com slash Huberman to save up to $350.
0:13:00 Today’s episode is also brought to us by Rora.
0:13:03 Rora makes what I believe are the best water filters on the market.
0:13:08 It’s an unfortunate reality, but tap water often contains contaminants that negatively impact
0:13:09 our health.
0:13:15 In fact, a 2020 study by the Environmental Working Group estimated that more than 200 million Americans
0:13:20 are exposed to PFAS chemicals, also known as forever chemicals, through drinking of tap water.
0:13:24 These forever chemicals are linked to serious health issues, such as hormone disruption,
0:13:29 gut microbiome disruption, fertility issues, and many other health problems.
0:13:35 The Environmental Working Group has also shown that over 122 million Americans drink tap water
0:13:37 with high levels of chemicals known to cause cancer.
0:13:41 It’s for all these reasons that I’m thrilled to have Rora as a sponsor of this podcast.
0:13:45 I’ve been using the Rora countertop system for almost a year now.
0:13:49 Rora’s filtration technology removes harmful substances, including endocrine disruptors
0:13:54 and disinfection byproducts, while preserving beneficial minerals like magnesium and calcium.
0:13:56 It requires no installation or plumbing.
0:14:01 It’s built from medical-grade stainless steel, and its sleek design fits beautifully on your countertop.
0:14:03 In fact, I consider it a welcome addition to my kitchen.
0:14:24 There are a couple avenues that we could explore given what you’ve said so far, but the one I’d like to drill into a bit is this thing related to drug companies and patents.
0:14:30 I don’t want to set up the idea that everything is conspiratorial.
0:14:36 And yet, years ago, when my laboratory was working on eye diseases, glaucoma in particular,
0:14:41 I spent a lot of time around people working at companies that develop drug treatments for eye diseases.
0:14:47 They’ve developed great drugs for the treatment of overvascularization of the eye, for instance,
0:14:49 that can cause blindness or it’s related to some blinding diseases.
0:14:54 And I learned that many of these drugs go to market.
0:14:57 They are, quote-unquote, blockbuster drugs.
0:14:59 People, symptoms improve.
0:15:02 These drug companies make a lot of money.
0:15:06 And then the patent is headed toward expiration.
0:15:10 And at that point, the cost of the drug drops markedly.
0:15:18 So the drug companies are heavily incentivized, I learned, to find new uses for that drug,
0:15:25 to renew the patent under this new application, to basically keep the generics away.
0:15:31 And on the one hand, it makes sense because the research and development for a drug is exceedingly
0:15:32 expensive.
0:15:38 And so if they can repurpose a drug and maintain the patent for two diseases, essentially, one
0:15:44 drug, two diseases, this is kind of the bread and butter of how drug companies get and remain
0:15:45 very wealthy.
0:15:51 It has two, what I consider, kind of darker sides to it.
0:15:56 One is that the generic, cheaper drugs don’t arrive on market for a much longer period of
0:15:57 time.
0:16:05 The other side of the coin, however, is that people suffering from a different disease now
0:16:06 can take this drug.
0:16:12 But that second, darker piece is that drug companies are not very incentivized to go look
0:16:16 for new molecules to treat new conditions.
0:16:21 They are heavily incentivized to use old molecules to treat new conditions and maintain control.
0:16:24 There’s a lot in this statement.
0:16:27 But my understanding is this is how it works.
0:16:30 And so how do you reconcile that?
0:16:35 I mean, how is it that we should be exploring existing drugs for new conditions, but do it
0:16:41 in a way that’s really driven toward curing and disease as opposed to just kind of finding
0:16:43 a new purpose so we can keep the generics out for a while?
0:16:45 Yeah, it’s such a good question.
0:16:51 So you’re absolutely right that as drugs begin to reach their patent cliff, oftentimes the drug
0:16:55 will be, the dose might be changed slightly, the formulation might be changed slightly to
0:16:57 create new intellectual property.
0:17:03 So that way, this sort of new version can be used in that same initial disease, which to
0:17:06 your point, there’s, you know, I wouldn’t say pros and cons.
0:17:09 There’s, you know, side effects of that sort of a system.
0:17:15 But what is pretty clear is that companies will typically not, as it’s getting close to
0:17:19 patent exclusivity, find a new disease to go after with that drug.
0:17:20 It’s usually the same disease.
0:17:21 It’s just a new formulation.
0:17:24 So that way, they can keep working on that disease.
0:17:29 And what that means is that though that drug might be able to be used for a different disease,
0:17:30 that’s rarely explored.
0:17:35 And so especially to your point, once it’s generic, I mean, all of research and development
0:17:35 discontinues.
0:17:40 And even, I mentioned earlier that there’s 4,000 FDA-approved drugs.
0:17:42 They work for 4,000 diseases.
0:17:43 That’s incredible.
0:17:47 But there are still 14,000 diseases that don’t have a single treatment right now.
0:17:53 And of the 4,000 drugs we have, 80% of them are already generic, which means that there
0:17:55 is no incentive to find a new use for those medicines.
0:17:59 So like every time I walk past the CVS, all I think about is how many drugs are in there
0:18:04 that are used for one condition, but could actually help so many more kids or adults with other
0:18:04 conditions.
0:18:12 I mean, we’re hearing a lot these days about lithium as a potential protectant for Alzheimer’s
0:18:13 or other forms of dementia.
0:18:17 I don’t know that the data are so solid that I’m ready to run out and take lithium, so I’m
0:18:19 not suggesting that to anybody.
0:18:23 But I know a few psychiatrists that tell me for years they’ve been taking low-dose lithium
0:18:27 for a couple months out of the year based on their understanding of the data.
0:18:29 So you’ve got doctors doing things.
0:18:30 People don’t often talk about this.
0:18:34 The doctors often will do things that, based on their read of the literature, that they’re
0:18:38 not talking to their patients about because they’re not in a position to do it ethically.
0:18:40 There’s too much liability there.
0:18:46 Where and how should the typical person, without any training in medicine or science, or even
0:18:53 a little background in science, go to find information about existing drugs, generic or otherwise, that
0:18:59 could help them treat their ailments, be it a skin condition or something as serious as cancer?
0:19:04 What I’d recommend is the first is to make sure that you’re connecting with whatever the
0:19:06 disease group is for your condition.
0:19:10 They oftentimes are so well-connected with physicians all over the world, they hear about what things
0:19:10 are being tried.
0:19:13 So connect with whatever your condition is, whatever that disease organization is.
0:19:15 Could you explain disease organization?
0:19:15 Sure.
0:19:19 So like the Castleman Disease Collaborative Network is the group that’s come together to support
0:19:20 Castleman’s patients.
0:19:24 And to physicians and researchers, there’s an ALS association, for example.
0:19:27 There’s Michael J. Fox for Parkinson’s disease.
0:19:32 So find that group that has coalesced around your condition because they’ll oftentimes have,
0:19:36 to your point, understanding about, hey, I heard this one patient’s using this one thing.
0:19:38 So I’d go there first.
0:19:41 The second is I would figure out where is the world’s expert?
0:19:43 Who is that person that really is the guru?
0:19:46 They’ll oftentimes have insights on these things.
0:19:50 And then the third is to really keep asking questions.
0:19:54 So like even when they say this is the first thing that’s recommended, well, is there something
0:19:55 else that’s like used somewhere else?
0:19:58 And I’ll share one example of this.
0:20:03 It’s a bit heartbreaking but also really powerful and informative.
0:20:06 And that’s that there’s a rare condition called DATA2.
0:20:12 Basically, kids are born with a mutation in a gene that results in them having dozens and
0:20:15 dozens of strokes from the time they’re born until they usually pass away in their teenage
0:20:18 years because of the accumulated effect of literally dozens of strokes.
0:20:19 It’s horrible.
0:20:24 Well, about 20 years ago, a doctor apparently was treating a patient with DATA2 and also treating
0:20:29 a patient with a form of vasculitis and treated that patient with vasculitis with what’s called
0:20:30 a TNF inhibitor.
0:20:32 It inhibits this one-sided kind called TNF.
0:20:35 And he apparently had left TNF inhibitor in his vial.
0:20:35 And he was like, you know what?
0:20:37 We’ve got this kid over here having all these strokes.
0:20:40 Why don’t I just try what I’ve got in this vial in this kid?
0:20:43 Well, the kid stopped having strokes.
0:20:44 And that was amazing.
0:20:48 And so this doctor, the next few patients he had with DATA2, he treated them for their
0:20:48 strokes.
0:20:50 But about 10 years went by.
0:20:56 Meanwhile, hundreds and thousands of kids around the world are dying from DATA2 where the
0:21:01 word wasn’t being spread until this amazing doctor named Chip Chambers sadly had two children
0:21:02 born with DATA2.
0:21:05 And he started looking around to figure out and learned about, oh my gosh, TNF inhibitors.
0:21:10 I was honored to be able to help Chip and his team to basically bring data together on the
0:21:14 effectiveness of TNF inhibitors, also even come up with treatment guidelines for how do you
0:21:15 treat DATA2.
0:21:19 And it turns out that if you start kids on a TNF inhibitor, they stop having strokes.
0:21:23 All over the world, literally, it’s a life changer.
0:21:29 And so the reason I share this as an example is that the world knew, someone in the world knew
0:21:33 that you could save kids’ lives with a TNF inhibitor, but the world didn’t know.
0:21:34 And we hadn’t gotten the word out about it.
0:21:37 And to me, like, that’s such, that’s so heartbreaking.
0:21:39 It’s almost like a travesty, you know?
0:21:43 It’s one thing if you have a horrible disease and everyone dies from it and there’s nothing
0:21:44 out there.
0:21:47 But I think it’s so much more heartbreaking when you think that, oh my gosh, there was
0:21:48 something there.
0:21:52 We just, we as a system hadn’t done the work to make sure people get the medicine.
0:22:00 Yeah, I think it’s a harsh reality that one’s knowledge network really has a big impact
0:22:02 on outcomes to disease.
0:22:09 I mean, I sit surrounded by MDs and PhDs and people working on disease and treating disease.
0:22:14 And I’ll tell you, there’s no question in my mind that because I’ve experienced it when
0:22:16 a friend’s spouse or kid is dealing with something.
0:22:23 I’m just one example of somebody who knows who to call because I don’t know the answer,
0:22:24 but I know who might know the answer.
0:22:30 And within two or three calls, that person is in touch with somebody who is in communication
0:22:34 with the five or six people who are best at this around the world.
0:22:37 But most people don’t have access to that.
0:22:41 I mean, it’s one of the reasons I started this podcast, frankly, to get people like you
0:22:45 on here, people like Eddie Chang, who’s a lifetime friend and chair of neurosurgery at UCSF.
0:22:47 Like, I would say, may you never need his help.
0:22:47 Yes.
0:22:48 Right.
0:22:52 You know, but these are the people that I call when friends have questions about things unrelated
0:22:53 to neurosurgery.
0:22:53 Yeah.
0:23:01 For instance, so it seems to me there’s a pretty straightforward solution that in addition
0:23:07 to these groups that are centered around certain diseases, there should be databases.
0:23:13 There should be ways that people can not just go online and ask a question, but go to a database
0:23:19 and say, you know, I was just diagnosed with, or I’m having symptoms that are the following.
0:23:25 And what are the existing prescription and non-prescription meds known to treat this?
0:23:26 What are the side effects?
0:23:32 But also, what are the potential pathways that overlap with other approved drugs that are
0:23:33 prescription or over the counter?
0:23:37 And then it should feed into a pipeline of how to get a hold of the people that could help
0:23:37 treat that.
0:23:39 It should be that straightforward.
0:23:40 I mean, this is 2025.
0:23:47 I mean, there’s no reason why people should have to know somebody in the medical or scientific
0:23:50 field at a major institution in order to be able to navigate this.
0:23:51 I totally agree.
0:23:54 And I think that the more I’ve gotten into this, the more surprised I’ve been that there hasn’t
0:23:55 been something like that.
0:23:57 This non-profit I mentioned, every cure.
0:24:02 So we use this, they’re called biomedical knowledge graphs, basically mapping out what the world
0:24:03 knows about human biology.
0:24:09 We use an AI platform and machine learning models to quantify how likely every drug is to treat
0:24:09 every disease.
0:24:12 And then we start at the top to go, you know, what match looks promising.
0:24:14 We’ve got nine active programs.
0:24:17 And from those, we’re moving them forward to reach patients.
0:24:21 And the idea is that, you know, let’s hope all nine of them end up being effective in
0:24:21 helping patients.
0:24:26 That’s sort of the start of this, hopefully master a list of additional uses for medicines
0:24:27 that we already have.
0:24:33 But to your point, it’s not just that they are speculative, but really that the work’s been
0:24:34 done to really prove that they actually work.
0:24:41 I can’t help but ask of some other examples of drugs that have been shown to treat things
0:24:43 other than what most people associate that drug with.
0:24:43 Sure.
0:24:45 A few come to mind.
0:24:46 So the first one’s thalidomide.
0:24:51 You probably have heard about the horrible birth defects that thalidomide caused 50 plus
0:24:52 years ago.
0:24:55 Originally designed as an anti-miscarriage drug.
0:24:58 Well, it was originally designed as anti-nausea for pregnant women.
0:25:02 So the thought was that it could help them with their nausea, but it ended up causing
0:25:03 horrible birth defects.
0:25:05 Children were born without limbs.
0:25:07 And so it was taken off the market.
0:25:11 But then about 20 years later, researchers figured out that it could be effective for
0:25:12 leprosy.
0:25:14 So it’s FDA approved for leprosy.
0:25:20 And then what’s crazy is that shortly thereafter, it got FDA approval for multiple myeloma, a rare
0:25:23 or somewhat rare hematologic blood cancer.
0:25:28 And the reason that it can work for leprosy and multiple myeloma and also the reason that
0:25:32 it causes birth defects is it has a major anti-angiogenic effect.
0:25:34 So it reduces blood vessel growth.
0:25:39 So in the same way that you need blood vessel growth to grow limbs, you also need blood vessels
0:25:47 or you need overproduction or increased blood flow for multiple myeloma cells to survive and
0:25:48 also in leprosy.
0:25:53 And so the same compound that causes birth defects, helps treat leprosy, also treats
0:25:54 multiple myeloma.
0:25:57 It saved thousands and thousands of lives in multiple myeloma patients.
0:26:03 Again, the reason that that in particular has been utilized in multiple ways was that it had
0:26:07 a full patent life when the work was first begun for leprosy.
0:26:09 And then myeloma was discovered shortly thereafter.
0:26:15 But if a drug like thalidomide was discovered for leprosy and then 20 years later someone figured
0:26:18 it could be useful for multiple myeloma, patent is gone.
0:26:22 And so there wouldn’t have been an incentive to then figure out that, oh, thalidomide could
0:26:24 also be useful for multiple myeloma.
0:26:28 The list sort of sadly goes on and on.
0:26:35 I mean, one of my favorite examples is a drug called pembrolizumab that is now used for dozens
0:26:35 of cancers.
0:26:40 But initially it was first developed for melanoma and for lung cancer.
0:26:48 And actually the work that we did in my lab, I guess this is 2016, and it was actually simple
0:26:48 work.
0:26:55 A patient came to us in 2016 with metastatic angiosarcoma, which is a horrible form of cancer.
0:26:58 And his doctors told him that he was out of options.
0:26:59 And we did something really simple.
0:27:03 We went on PubMed and looked for like angiosarcoma treatment.
0:27:04 I mean, it was that simple.
0:27:12 And we came across a paper from 2013 where a researcher had looked at five tumors from five
0:27:13 different patients with angiosarcoma.
0:27:18 And four out of the five tumors had increased expression of PD-L1, which is a marker that you
0:27:20 might respond to a PD-1 inhibitor.
0:27:25 And so even though the paper was published in 2013, and this gentleman came to us in 2016,
0:27:30 and of course hundreds of people had died in the previous three years, no one had ever
0:27:34 actually tested whether a PD-1 inhibitor could be useful for angiosarcoma.
0:27:38 Even though, again, it was just a laboratory study published three years earlier, but no one
0:27:41 had ever translated that insight into using it in a patient.
0:27:45 So we treated Michael as the first patient ever that we’re aware of with a PD-1 inhibitor.
0:27:50 And he responded so incredibly well, a couple of things happened.
0:27:54 One is that his doctor started prescribing it to all patients with angiosarcoma.
0:27:56 It turns out it works in about 18% of patients.
0:27:59 So it was a uniformly fatal cancer within one year.
0:28:02 Now about 20% of people will live beyond a year, and it can be really transformative.
0:28:06 So it changed clinical practice for angiosarcoma.
0:28:13 The other thing it did specifically for Michael is that it has put him into now a nine-year remission.
0:28:17 Just last month, he walked his daughter down the aisle on her wedding day in Nashville,
0:28:20 Tennessee, nine years after he was told that this is it.
0:28:25 And so these drugs are out there, and sometimes there’s even breadcrumbs.
0:28:26 Like it didn’t require any brilliance from my lab.
0:28:30 We literally just had to find a study that was published three years earlier.
0:28:35 And that, again, is really what drives us with this work now to say, can we find all these
0:28:36 breadcrumbs?
0:28:37 Can we put them together?
0:28:41 And can we make sure people actually benefit from all the great science that’s being done
0:28:41 all over the world?
0:28:43 Let’s actually translate them into patients.
0:28:44 Yeah.
0:28:51 It seems to me that PubMed and other sources of science knowledge are great for stacking
0:28:57 papers, and they’re pretty decent in terms of how they’re organized by keyword search.
0:28:59 I mean, they’re not perfect, but you can find stuff.
0:28:59 Yeah.
0:29:02 And you get suggestions about related articles.
0:29:08 And somebody with a little bit of time and energy will get some degree of information there.
0:29:15 But it seems to me that no one has really organized the enormous database of information about science
0:29:17 as it relates to disease.
0:29:25 It occurred to me a moment ago, there should be a database where one can enter whatever knowledge
0:29:30 they have about how old their grandparents were when they died and of what, how old their
0:29:31 parents are or were.
0:29:33 maybe they’re alive, maybe they’re deceased.
0:29:36 Any knowledge, any kind of family history.
0:29:38 This is the first thing a doctor would ask you.
0:29:42 If I come in and you’re the MD, and if I say, hey, listen, you know, I’ve got like this swollen
0:29:43 lymph node on the left-hand side.
0:29:45 I don’t think you’re going to say, hey, like, go get it scanned.
0:29:48 You’ll say, any history of blank and blank in your family.
0:29:49 First thing, right?
0:29:55 One should be able to do this from home and then enter any symptom profiles they might be
0:29:55 having.
0:30:00 And with the appropriate cautionary notes, get some ideas back about what might be going on.
0:30:03 And that might sound like, oh, this is people playing their own doctor.
0:30:10 But I’ll tell you right now, if I put in left armpit lymph node pain or swelling into any
0:30:14 online search engine, it’s going to tell me some of the worst possible outcomes.
0:30:17 So it’s not like we need to shield people from potential outcomes.
0:30:23 But it seems to me that this should be pushed through an AI read of PubMed, which already
0:30:24 exists, right?
0:30:28 Most of the large language models are trained on the entire internet, including PubMed.
0:30:33 And that it should point somebody in some actionable directions, including which of these groups,
0:30:37 I meant to ask this earlier, excuse me, which of the various groups for a given disease is
0:30:38 the best one?
0:30:38 Yeah, exactly.
0:30:45 Like if somebody is a kid, you know, God forbid, has a blood cancer, which group do you go to?
0:30:46 Is there a best one?
0:30:47 Are these rated by anybody?
0:30:53 I mean, I’m not trying to throw our arms around all of medicine here and all of the problems
0:30:53 in the world.
0:30:56 But it seems to me that all of this is tractable.
0:30:59 Someone just needs to get organized about the databases.
0:31:00 I completely agree.
0:31:05 I think that there’s such randomness to healthcare and to our biomedical research system.
0:31:09 I think that’s probably maybe the most heartbreaking part of this all is that because it’s so random,
0:31:14 you know, Michael gets a drug and he walks his daughter down the aisle nine years later and
0:31:16 a bunch of other people don’t get a drug and they aren’t alive.
0:31:20 And so I love the idea of that centralized database.
0:31:26 I think that there’s a company called Open Evidence, which is trying to basically create a GPT but for
0:31:27 healthcare.
0:31:32 I don’t know if it’s as, I don’t think it’s to where you described it, where you can really put in your
0:31:34 personal family information and get answers.
0:31:36 But I’m hopeful that others will.
0:31:44 You know, the role that I see our work and my work fitting into that is basically finding as many of these
0:31:47 connections and proving them out in the lab and in clinical trials as possible.
0:31:52 So that way, when you type in your disease and your situation, that that drug that we worked on,
0:31:57 you know, rises at the top because it wasn’t just a connection in PubMed, but it was a connection
0:32:00 in PubMed that we’ve added in the lab and that we did the trial to prove that it works.
0:32:01 Yeah.
0:32:06 It’s kind of wild that on a completely different end of the spectrum, you know, recently everyone’s
0:32:06 talking about creatine.
0:32:08 Creatine, creatine, creatine.
0:32:08 Okay.
0:32:12 I’m taking creatine since my teens because I heard back then that it would help make me stronger
0:32:13 and it’ll make you stronger.
0:32:17 Now people are talking about creatine for women, for men, for older people and under conditions
0:32:19 of sleep deprivation, for cognitive support.
0:32:20 Let’s face it.
0:32:26 The effects while documented are fairly mild for cognitive support, but they’re there.
0:32:31 And this is not being touted as a treatment for like dementia, although it might help offset
0:32:33 some minor dementia or something like that.
0:32:34 I don’t know.
0:32:37 But the point is that people are talking about it.
0:32:38 It’s in the news.
0:32:39 It’s covered all the time.
0:32:45 But we really should be talking about, or also talking about drugs like aspirin that
0:32:50 can be very useful for potentially for colon cancer and heart attack, not just for pain
0:32:52 and all the other examples that are out there.
0:32:53 Yeah.
0:32:56 But I think there’s this fear that if you talk about a drug that people are just going
0:33:01 to start taking it as an attempt at a prophylactic, right?
0:33:06 And I think that there’s a lot of caution around that for understandable reasons.
0:33:12 But I want to know, I just turned 50, I want to know all the things that I could be taking
0:33:17 to potentially offset heart attack, because I’m already exercising and trying to get my
0:33:18 sleep and doing all that stuff.
0:33:19 And then I can make a decision.
0:33:24 So where is the database of information about as a 50-year-old male who does the following
0:33:26 things to support his health?
0:33:28 No history of heart disease in my family that I’m aware of.
0:33:37 Well, what drugs are on the counter or molecules that exist behind a script from a doctor that
0:33:38 could potentially extend my life?
0:33:40 I want to know that information.
0:33:40 Yeah.
0:33:44 And when we’re talking about creatine, so for once, I’m kind of like, I’m not being
0:33:47 disparaging of supplements, but I’m like, it doesn’t make any sense.
0:33:49 The conversation is skewed in the wrong direction.
0:33:50 Yeah.
0:33:54 I mean, I think that what we’re trying to do with every cure and with our work is trying
0:33:57 to start this conversation and keep the conversation going.
0:34:01 So that way, you can go to your doctor with X drug.
0:34:03 I mentioned that we have nine active programs.
0:34:08 So on the one end of the spectrum, really common is our program with lidocaine and breast cancer,
0:34:09 where we’re doing laboratory work.
0:34:10 We’re also evaluating clinical data.
0:34:13 And I hope at some point in the future that the data is strong enough.
0:34:19 And if it is, then we’ll work to encourage every woman who’s about to go in for breast
0:34:22 cancer surgery to talk to their surgeon beforehand and say, hey, I want to make sure you do this.
0:34:24 And so really empowering them in that way.
0:34:28 But all the way through even to the rarest of conditions, there’s a condition called Bachman-Bopp
0:34:33 syndrome where kids are born with a mutation that caused them to have elevated levels of an enzyme
0:34:34 called OCE1.
0:34:38 And basically, they’re on feeding tubes.
0:34:45 They are wheelchair-bound or bed-bound unless you give them a drug that was made for African
0:34:49 sleeping sickness, which is a perfect covalent binder to OCE1.
0:34:54 And so that enzyme that’s too high in these kids, African sleeping sickness medicine actually
0:34:55 binds to OCE1.
0:34:58 And if you start it early enough in life, these kids get their feeding tube taken out.
0:34:59 They might be able to sit up.
0:35:01 They can even play with their siblings.
0:35:06 And so the reason I mention this is that there aren’t that many people with Bachman-Bopp.
0:35:09 In fact, it’s only been described in 20 kids, which means there’s probably hundreds of kids
0:35:13 because the medical literature is typically behind reality.
0:35:15 But let’s say there’s hundreds of kids.
0:35:17 At some point, we’re going to get the word out.
0:35:21 So that way, you know, we can find every kid possible, you know, with Bachman-Bopp so they
0:35:23 can get this medication, DFMO.
0:35:28 And so these are microcosms of what you’re talking about, which is that, like, no one
0:35:31 should suffer from Bachman-Bopp without being on DFMO.
0:35:34 No one should have breast cancer without having had lidocaine.
0:35:37 No one should be a healthy 50-year-old man who might be able to have their risk of heart
0:35:38 attack reduced.
0:35:43 It might be that colchicine is helpful for reducing your risk of heart disease.
0:35:49 But to your point, how can we get this more proactively so we’re not just sort of, like,
0:35:52 hoping and waiting that all these random things line up?
0:35:54 We used to use colchicine in the lab.
0:35:56 So colchicine is an interesting one.
0:36:00 So colchicine is typically utilized for gout.
0:36:02 It’s been around forever.
0:36:07 Actually, I learned that it’s, like, 3,000 years ago is when it started being used because
0:36:10 gout often occurs in individuals who consume too much alcohol.
0:36:16 And so, like, apparently in, like, Egypt 3,000 years ago, some of the wealthy people were
0:36:16 drinking too much alcohol.
0:36:21 And somehow they figured out that this molecule, colchicine, of course, I think it was a root
0:36:23 at the time, could be helpful for reducing gout.
0:36:28 And we should fact check that statement because I don’t know the exact details, but it’s been
0:36:28 around a long time.
0:36:30 If there were a database, you could just go to the database.
0:36:32 You could tell where my mind’s going.
0:36:33 Yeah, exactly.
0:36:35 So colchicine is around forever.
0:36:37 It’s been used for gout for many, for decades.
0:36:39 People have gouty arthritis.
0:36:41 They get these painful joints.
0:36:42 To give them colchicine, it helps them out.
0:36:48 Well, a researcher a couple decades ago had a hypothesis that because of its anti-inflammatory
0:36:53 properties and a few other properties of colchicine, that it might be able to reduce the risk of
0:36:56 heart attacks in people who have already had a heart attack, or maybe in general, but in
0:36:58 particular, in people who have already had a heart attack.
0:37:04 And because it’s been around forever, they couldn’t, they really couldn’t raise the funding
0:37:06 needed to do all the trials to prove it.
0:37:09 Because heart disease prevention trials are big, expensive trials.
0:37:12 You’ve got to follow people for years to prove that they didn’t get a heart attack versus
0:37:13 people who got a placebo.
0:37:17 So they ended up changing the dose of that medicine of colchicine.
0:37:23 So it’s a slightly different dose from the one that you use for gouty arthritis, but it has a very
0:37:26 substantial reduction in heart disease risk if you had a prior heart attack.
0:37:31 And in particular, if you had a prior heart attack and you have diabetes, a really, really
0:37:32 meaningful reduction.
0:37:35 So it got FDA approval for that particular subpopulation.
0:37:40 But I mention it because if they hadn’t changed the dose, it would have been a paper that some
0:37:43 academic would have published that I think colchicine could help, and no one would have ever done
0:37:44 the big trial.
0:37:48 And again, that’s sort of the tragedy here is that people are literally not having heart
0:37:50 attacks right now because they’re on colchicine.
0:37:54 But if not for someone figuring out a way to make the system work, you know, they would have
0:37:55 had their heart attack.
0:38:00 We’ve known for a long time that there are things that we can do to improve our sleep.
0:38:02 And that includes things that we can take.
0:38:07 Things like magnesium threonate, theanine, chamomile extract, and glycine, along with lesser known
0:38:09 things like saffron and valerian root.
0:38:14 These are all clinically supported ingredients that can help you fall asleep, stay asleep,
0:38:15 and wake up feeling more refreshed.
0:38:21 I’m excited to share that our longtime sponsor, AG1, just created a new product called AGZ,
0:38:26 a nightly drink designed to help you get better sleep and have you wake up feeling super refreshed.
0:38:30 Over the past few years, I’ve worked with the team at AG1 to help create this new AGZ formula.
0:38:36 It has the best sleep-supporting compounds in exactly the right ratios in one easy-to-drink mix.
0:38:40 This removes all the complexity of trying to forage the vast landscape of supplements focused
0:38:44 on sleep and figuring out the right dosages and which ones to take for you.
0:38:48 AGZ is, to my knowledge, the most comprehensive sleep supplement on the market.
0:38:51 I take it 30 to 60 minutes before sleep.
0:38:52 It’s delicious, by the way.
0:38:56 And it dramatically increases both the quality and the depth of my sleep.
0:39:00 I know that both from my subjective experience of my sleep and because I track my sleep.
0:39:05 I’m excited for everyone to try this new AGZ formulation and to enjoy the benefits of better
0:39:05 sleep.
0:39:09 AGZ is available in chocolate, chocolate mint, and mixed berry flavors.
0:39:11 And as I mentioned before, they’re all extremely delicious.
0:39:16 My favorite of the three has to be, I think, chocolate mint, but I really like them all.
0:39:21 If you’d like to try AGZ, go to drinkagz.com slash Huberman to get a special offer.
0:39:25 Again, that’s drinkagz.com slash Huberman.
0:39:27 Today’s episode is also brought to us by David.
0:39:30 David makes a protein bar unlike any other.
0:39:35 It has 28 grams of protein, only 150 calories, and zero grams of sugar.
0:39:41 That’s right, 28 grams of protein, and 75% of its calories come from protein.
0:39:44 That’s 50% higher than the next closest protein bar.
0:39:46 These bars from David also taste amazing.
0:39:51 Right now, my favorite flavor is the new cinnamon roll flavor, but I also like the chocolate
0:39:54 chip cookie dough flavor, and I also like the salted peanut butter flavor.
0:39:56 Basically, I like all the flavors.
0:39:57 They’re all delicious.
0:40:00 Also, big news, David bars are now back in stock.
0:40:04 They were sold out for several months because they are that popular, but they are now back
0:40:04 in stock.
0:40:09 By eating a David bar, I’m able to get 28 grams of protein in the calories of a snack, which
0:40:14 makes it very easy for me to meet my protein goals of one gram of protein per pound of body
0:40:17 weight per day, and to do so without eating excess calories.
0:40:22 I generally eat a David bar most afternoons, and I always keep them with me when I’m away from
0:40:25 home or traveling because they’re incredibly convenient to get enough protein.
0:40:29 As I mentioned, they’re incredibly delicious, and given that 28 grams of protein, they’re
0:40:33 pretty filling for just 150 calories, so they’re great between meals as well.
0:40:37 If you’d like to try David, you can go to davidprotein.com slash Huberman.
0:40:41 Again, that’s davidprotein.com slash Huberman.
0:40:45 Well, I feel like we could spend hours going through the catalog of drugs for which these
0:40:51 examples exist, and we may return to a few more, but I’m putting in a strong vote for
0:40:52 this database.
0:40:53 I know you’re working hard on this.
0:40:58 I’d like to talk about your journey into this because you are not a typical doctor.
0:41:00 I think that’s apparent to people already.
0:41:08 You care very much about human health and treating human disease, but you have a very unusual and
0:41:15 interesting trajectory into medicine, and I do believe it’s helped lead you to this very
0:41:22 unique orientation within the field of medicine and science, so tell us that story and teach
0:41:23 us about Castleman’s disease.
0:41:24 Sure.
0:41:29 Well, my story, I think, really starts back when I was 18 years old, and I was a freshman
0:41:30 at Georgetown.
0:41:35 We were talking earlier about I played football at Georgetown, and for me growing up, that
0:41:37 was my dream, to be a Division I college quarterback.
0:41:38 That’s all I could think about.
0:41:40 I was not quite as jacked as you, but somewhere in that realm.
0:41:41 I saw a photo.
0:41:42 You were larger than I was.
0:41:44 We’ll put up a link to a photo.
0:41:46 David was 230.
0:41:47 You’re taller than I am.
0:41:50 I’m 6’1″, so you’re probably about 6’3″.
0:41:52 I think you might be 6’3″.
0:41:53 Either that or I’m shrinking.
0:41:58 And super large, fit, low body fat.
0:42:03 I mean, you look, clearly you’re a quarterback, but you’re large even for a quarterback.
0:42:04 I was, yeah.
0:42:04 Yeah.
0:42:05 Okay.
0:42:07 So that was my dream.
0:42:10 I wanted to play college football, and I got there, and I had been on campus at Georgetown
0:42:14 for a couple weeks, and I got a call that changed my life.
0:42:17 My dad called and told me that my mom had brain cancer.
0:42:22 And, Andrew, I went from, like, all I could think about was football and, like, you know,
0:42:27 I’m finally at this, you know, goal that I’d always set to, oh, my gosh, this has just changed everything.
0:42:32 My mom and I were so close, and I was heartbroken for it.
0:42:36 Glioblastoma brain tumors are uniformly fatal.
0:42:36 They’re horrible.
0:42:42 You know, I was only 18, so I don’t think I knew just how bad it was, but I knew it was really bad.
0:42:49 And watching her battle with cancer over the next 15 months just changed everything in me.
0:42:56 It completely locked me in, and I told her just before she passed away that I would dedicate my life to trying to find treatments for patients like her.
0:43:02 And she couldn’t say many words at the end, but she said unconditional love.
0:43:06 Those were the two words that she said when I told her I would do that, and I was like, all right, I got to do this.
0:43:09 You know, she wants me to do it.
0:43:19 And for me, I sort of haven’t been able to stop thinking about helping people like her from the moment that I started seeing this horrible cancer, you know, take her life in front of me.
0:43:22 And, of course, the promise that I made to her.
0:43:27 I also learned so much from her in watching her battle against brain cancer.
0:43:29 I mean, I’ll just tell one quick story.
0:43:32 So I got that call from my dad.
0:43:39 I immediately came home to North Carolina, and within a few days she was having brain surgery to get the tumor resected.
0:43:46 And they did a surgery where they put you to sleep to open up your skull, and then they actually wake you up while your skull is open.
0:43:53 And the reason for that, which you’re very familiar with, is that as they’re cutting out, particularly on the left side of the brain, cutting out parts of the brain tumor,
0:43:56 you want to be able to see how far you want to go.
0:43:59 You ask people to speak, and sort of when they start starting their speech, you stop cutting.
0:44:01 And so they went through this whole surgery.
0:44:05 It was like a four-and-a-half-hour surgery, cut out most of the tumor but not everything.
0:44:10 And they, you know, woke her back up after the surgery.
0:44:13 And she was in the waiting area, and we went back to see her.
0:44:19 And I remember my dad, I’ve got two amazing older sisters, and my dad and I, we went back to see her.
0:44:20 And we were, you know, so nervous.
0:44:22 Like, is it going to be our mom who’s going to come out?
0:44:24 It took out a lot of her brain as part of the surgery.
0:44:29 And so nervous, and we walked back, Andrew, and pulled the curtain back.
0:44:32 And I’ll never forget, I saw my mom sitting there just about as far away as you are.
0:44:39 And she had a wrap around her head, bandages, and she had this bulb coming out that was collecting fluid.
0:44:44 And she looked at her, she looked at us, and she pointed up to her head, and she said, Chiquita Banana Lady.
0:44:46 And we just burst into laughter.
0:44:49 She was saying she looked like the Chiquita Banana Lady.
0:44:56 And, like, that for me was this incredible moment of just, like, taking agency back from this, like, horrible cancer.
0:44:57 Like, you just went through surgery.
0:45:03 But, like, you’re going to find something to laugh about and something to get your family to laugh at and to show that, like, you’re still there.
0:45:10 And so that was sort of the first of many lessons that I learned from my mom, obviously in her health, but also in her illness.
0:45:18 And so that set me on this journey, which is, okay, I’m going to dedicate my life to trying to find treatments for patients like my mom.
0:45:21 I’m going to try to live in the way that she did.
0:45:24 And I was sort of well on my way.
0:45:28 I finished medical – or, sorry, finished undergrad at Georgetown.
0:45:29 I did a graduate degree at Oxford.
0:45:35 And then I was a couple years into med school at Penn when you mentioned Castleman disease.
0:45:43 When I went from being totally healthy – I shared earlier I won a bench pressing contest right around that time I was so healthy – to being in the ICU with all my organs shutting down.
0:45:47 The story about your mom is a remarkable one.
0:45:57 My first thought when you mentioned the Chiquita Banana Lady reference is that even though she was the patient, it seemed like she was successfully taking care of all of you.
0:45:59 She was trying to take care of us.
0:46:03 Yeah, I know very little about her, only what you’ve shared, but she sounds like a very impressive woman.
0:46:04 She was amazing.
0:46:05 I so appreciate you saying that.
0:46:05 Yeah.
0:46:08 That comes through.
0:46:11 So Castleman’s, I’ve never heard of it.
0:46:12 Who’s Castleman?
0:46:18 And these physicians like to name diseases after themselves, but my guess is that they’re not the ones with the diseases.
0:46:20 They’re the ones that discover the diseases, correct?
0:46:21 That’s right.
0:46:21 Yep.
0:46:25 So Benjamin Castleman was a doctor in Boston at Harvard.
0:46:32 He’d been getting these cases of patients that were thought to have lymphoma, and they appeared like they had lymphoma, getting very, very sick very quickly.
0:46:36 But when he looked under the microscope at them, they didn’t look like a typical lymphoma patient.
0:46:42 And so maybe as I share sort of what my progression looked like, I mean, I was a third-year med student.
0:46:44 I just finished an OBGYN rotation.
0:46:49 I just delivered babies into the world, which is sort of a peak moment in medical school.
0:46:53 And then within a couple weeks, I noticed that I had enlarged lymph nodes in my neck.
0:46:55 I felt more tired than I’d ever felt.
0:46:57 And you’re tired in med school and grad school.
0:46:58 You know well.
0:46:59 But I was more tired than ever.
0:47:01 I had horrible abdominal pain.
0:47:03 And I noticed fluid pooling around my ankles.
0:47:04 And I was like, this is so weird.
0:47:05 What’s going on?
0:47:08 But the fatigue got worse and worse and worse.
0:47:14 And over the course of really just a couple weeks, I got so bad that I took a med school exam.
0:47:16 Then I went down the hall to the emergency department.
0:47:19 I basically stumbled down to the ER and just told them my symptoms.
0:47:21 And they ran blood work.
0:47:26 And I remember my doctor coming back and looking at me and saying,
0:47:30 David, your liver, your kidneys, and your bone marrow are all shutting down.
0:47:31 We have to hospitalize you right away.
0:47:32 And I’m like, what do you mean?
0:47:35 Like I was just like I delivered a baby a couple weeks ago.
0:47:37 Like all my organs are shutting down.
0:47:39 And so they hospitalized me.
0:47:40 And I deteriorated really rapidly.
0:47:43 I had a retinal hemorrhage that made me temporarily blind in my left eye.
0:47:48 I gained a total of about 100 pounds of fluid because my liver and my kidneys stopped working.
0:47:53 You saw that picture where I just flew it everywhere because of the multi-organ failure.
0:47:58 And I needed daily translusions of red blood cells and platelets just to keep me alive.
0:48:00 I was on dialysis at the time as well.
0:48:02 So basically everything was shutting down.
0:48:03 And we had no diagnosis.
0:48:04 So we didn’t know what it was.
0:48:06 Some doctors thought it was lymphoma.
0:48:07 Others thought maybe it was an autoimmune disease.
0:48:09 Others had no idea what it was.
0:48:13 But over the course of about 11 weeks, I got worse and worse and worse.
0:48:19 And at one point I was so sick that I said goodbye to my dad and my sisters and my girlfriend at the time, Caitlin.
0:48:24 And a priest came in my room and read me my last rites when I was 25 years old.
0:48:29 Fortunately, right around the time of having my last rites read to me, which was really the end.
0:48:31 I mean I didn’t have more than a couple days left.
0:48:34 That’s when the diagnosis came in of Castleman disease.
0:48:36 So basically a pathologist looked at my lymph node.
0:48:37 They thought I had lymphoma.
0:48:40 They figured it was a really aggressive lymphoma, which is a form of cancer.
0:48:41 But they looked at it.
0:48:45 And just like Benjamin Castleman did, looked at it and said, this doesn’t look like lymphoma.
0:48:45 This actually looks different.
0:48:52 It looks like this thing called Castleman disease, which is basically what we call an atypical lymphoproliferous disorder.
0:48:53 So it’s kind of like lymphoma.
0:48:57 But it’s got features that are more like an autoimmune disease.
0:49:01 And so basically your immune system becomes highly activated and starts attacking all your vital organs.
0:49:09 So the reason that all my organs were shutting down is because my immune system was producing cytokines and other factors that were basically shutting it down.
0:49:18 Do you think that the long hours of medical school plus being athletic, very driven, contributed to the autoimmune flare-up?
0:49:27 We don’t often discuss this, but anyone that’s dealt with an autoimmune issue, even if it’s like psoriasis or something, which can be very severe.
0:49:28 But in most cases, it’s kind of minor.
0:49:30 They’re over-the-counter things you can use.
0:49:38 But it’s associated with people who are pushing very, very hard and tend to pull long hours.
0:49:46 And as a consequence, the immune system understandably ramps up its activity and then goes past a tipping point where it starts attacking one’s native tissue.
0:49:47 Yeah, it’s funny.
0:49:49 No one ever asked that, but it’s the right question to ask.
0:49:53 And I think people are always sort of afraid to get into like the whys of these things happening to you.
0:49:56 I’m glad you asked because actually there was a paper that was published a couple years ago.
0:50:08 I think it was in Cell where mice that were sleep-deprived, like significantly, multi-day sleep-deprived, what actually killed them was a cytokine storm due to their immune system producing all these cytokines.
0:50:12 Because we know that sleep deprivation is deadly, right?
0:50:12 You don’t sleep enough.
0:50:13 You know this very well.
0:50:22 But again, in these mouse studies, the actual thing that killed them was their immune system producing cytokines, including interleukin-6, which is an important cytokine in Castleman’s.
0:50:29 And by just trying a couple of medicines that basically block the production of some cytokines, you could keep the mice alive longer.
0:50:38 Really pointed to this idea that it’s sleep causing some disruption in immune balance, causing excess production of cytokines, causing death.
0:50:43 And so I don’t know if you – had you seen – I can share the paper with you.
0:50:43 It’s pretty fascinating.
0:50:44 I’m not familiar with that one.
0:50:45 I just –
0:50:46 But it connects to your point, right?
0:50:46 Yeah.
0:50:51 I mean, again, this is all anecdotal coming from my side anyway.
0:50:58 You said, you know, but growing up in Silicon Valley, and I’ve known a lot of people who – cancers and who seem to be dealing with autoimmune things.
0:51:01 And I know a lot of very ambitious, hard-driving people.
0:51:04 It’s baked into the culture I grew up in, you know.
0:51:09 And sometimes I’ve just wondered about these naturalistic observations.
0:51:24 Again, these are not controlled studies where some of the most hardworking, long-hour, athletic, academic, hybrid founder people are the ones that oftentimes are dealing with severe health issues.
0:51:26 And, you know, like, how could that be?
0:51:27 Well, maybe there’s a relationship.
0:51:37 And the more I learn about the kind of general backdrop of supporting health, sleep being fundamental, and all the rest, and, you know, natural light exposure, but not too much UV, and, you know, this kind of thing.
0:51:38 And you’ve got to kind of wonder.
0:51:41 I’m not saying people shouldn’t work hard.
0:51:48 Otherwise, I’m headed for a quick death because I’ve always worked very long hours, mostly from a place of enthusiasm, sometimes fear.
0:51:57 But I guess, you know, the immune system is a highly conditional system.
0:52:07 I’m not saying mellow, laid-back people don’t get cancers, but has that ever been looked at, whether or not temperament and propensity for autoimmune-induced diseases correlate?
0:52:08 I haven’t seen it.
0:52:09 There may be.
0:52:17 I mean, what I have seen, and to your point, I think there’s really strong data that among people who have autoimmune diseases, stress results in flares of their autoimmune diseases.
0:52:22 And so if you have it, stress, lack of sleep, all this sort of stuff can result in flares.
0:52:27 I haven’t seen data on whether it’s sort of like at the etiological level of actually causing it.
0:52:31 But I think that, you know, this mouse study of these mice was sort of, you know, eye-opening for me.
0:52:33 And I was, you know, working crazy hours.
0:52:35 And as you heard, I was on a mission.
0:52:38 I’m still on a mission, which is to find drugs for patients like my mom.
0:52:41 And that, you know, that meant that I worked crazy, crazy hours.
0:52:45 I teach medical students, and they work crazy hours.
0:52:50 It’s really impressive and striking and at times a little concerning.
0:52:54 But so you get this diagnosis.
0:52:59 Thank goodness they figured out it wasn’t lymphoma and it was Castleman’s.
0:53:05 Because that at least gave you a kind of a thin end of the wedge to start exploring various treatments.
0:53:08 At the time, was there any treatment for Castleman’s disease, known treatment?
0:53:10 At the time, there were no approved treatments.
0:53:20 But sort of as we were talking about earlier about like sort of information asymmetry, there was a drug that was originally developed in Japan for Castleman’s.
0:53:24 But my doctors didn’t know to try it.
0:53:28 They gave a form of chemotherapy to me, which fortunately chemo sort of saved my life just in time.
0:53:33 But there was this drug in Japan that like has pretty strong data that works for Castleman’s.
0:53:34 But that just like information hadn’t.
0:53:36 And the drug is available in the U.S. for another condition.
0:53:38 That information exchange just hadn’t happened.
0:53:41 And actually, I’ll share a quick story about that drug.
0:53:42 It’s called tocilizumab.
0:53:47 And it was made by a doctor named Kazu Yoshizaki or discovered by a doctor named Kazu Yoshizaki.
0:53:57 And I had heard from a colleague that Kazu had given it to himself before it was given to any other humans to prove that it was safe.
0:53:59 Old school medicine.
0:53:59 Right?
0:54:00 This is the 90s.
0:54:03 And monoclonal antibodies were a new technology.
0:54:05 And so apparently, he was afraid to give it to patients because he didn’t know what it was going to do.
0:54:06 So he’s like, I’ll give it to myself.
0:54:08 So I heard that.
0:54:11 And I said, Kazu, I heard you gave yourself tocilizumab.
0:54:12 He said, no, no, I didn’t give it to myself.
0:54:13 The nurse.
0:54:14 The nurse gave it to me.
0:54:16 I was like, all right, Kazu.
0:54:17 I love the specificity.
0:54:18 Yes, exactly.
0:54:20 And so he gave it himself.
0:54:22 And he didn’t die when he got it.
0:54:24 But it was safe enough for him.
0:54:26 So he studied it in Castleman’s patients.
0:54:27 It got approval for Castleman’s in Japan.
0:54:31 And then it got repurposed for rheumatoid arthritis here in the U.S.
0:54:32 and a number of other autoimmune diseases.
0:54:34 So it’s approved in the U.S. for autoimmune diseases.
0:54:38 But like I said, it was made for Castleman’s in Japan, approved and available.
0:54:40 But my doctors didn’t even think to try it.
0:54:42 Chemo saved my life.
0:54:44 But then I relapsed a few weeks later.
0:54:47 We tried that drug from Kazu from Japan.
0:54:48 It didn’t work for me.
0:54:49 It works in about a third of patients.
0:54:55 And so I ended up needing a combination of seven different chemotherapies, adramycin, cytoxin,
0:54:59 etoposide, velcide, dexalidomide, rituxin, like the worst chemos out there, was what I
0:55:01 ended up needing to get my disease into remission.
0:55:05 And just to give you a sense for how sick I was, this is now the third time that I almost
0:55:06 died in a six-month period.
0:55:11 I was so sick that once they started giving me that combo of seven chemos, I started feeling
0:55:12 better with every dose.
0:55:14 And these are like the worst chemos in the world.
0:55:18 But because they were killing my immune system, which was producing cytokines, which was killing
0:55:20 me, I actually felt better on chemotherapy.
0:55:24 And eventually I got well enough to where I could be discharged from the hospital.
0:55:27 And there’s that picture I showed you from the book, which is me a couple of weeks after
0:55:28 I got out of the hospital.
0:55:31 And I was just so thankful to be alive.
0:55:36 Yeah, we’ll post a link to that photo as well and to your book, of course.
0:55:42 Yeah, that photo, if you show that photo to the typical person, they’re not going to say
0:55:45 that’s a healthy looking person, but you said you were so grateful to be alive because
0:55:50 relative to where you were before, I mean, 100 pounds of fluid accumulating in your legs
0:55:52 and body prior to that.
0:55:59 You were in a very unique position because you have this inquisitive mind.
0:56:05 It’s very clear you were motivated, not just from your illness, but motivated generally based
0:56:07 on the story about your mom.
0:56:11 And people would listen to you, is my guess.
0:56:13 They would at least listen to your questions.
0:56:15 I’m reading into this a bit.
0:56:20 But I think many patients don’t know what questions to ask.
0:56:26 They don’t know whether the person they’re asking has access to the best answers or even
0:56:27 the answers.
0:56:32 I like to think most doctors are benevolent, so let’s just assume that.
0:56:36 But they’re also busy and they get as confused as anybody.
0:56:40 I’m not trying to knock on medicine here, but this is just the reality.
0:56:41 So simple question.
0:56:50 When a physician finishes their training all the way through residency and they start practicing,
0:56:55 let’s say an oncologist or a general practitioner in the United States, but perhaps elsewhere,
0:56:59 is the typical physician accessing the literature often?
0:57:04 I know they’re required to do some continuing medical education, but it could be the case that
0:57:09 their education around a disease is just locked in at the time they finish their residency,
0:57:11 plus any major updates that come through.
0:57:12 How does this work?
0:57:16 Because I want to know when my physician finished training and I want to know how often they
0:57:22 read papers and I want to know who else is on their committee of people that they share
0:57:22 ideas with.
0:57:26 I want the most connected physician in the world to be treating me.
0:57:28 Yeah, and I do too.
0:57:33 And I think that the problem is that given all the constraints and requirements of a typical
0:57:36 physician, they just don’t really have that much time to do all the things that we want
0:57:37 them to be doing.
0:57:38 So you’re right.
0:57:42 Physicians are reading the literature, but typically it’s because they have a patient with something
0:57:47 that maybe led them to it or maybe someone sent that paper to them.
0:57:49 It’s very random and sort of piecemeal.
0:57:53 You know, no doctor can look at millions of papers, for example, and they can’t even look
0:57:57 at the hundreds that they maybe would be relevant for the diseases that they treat.
0:58:00 And so they get sort of some watered down summaries.
0:58:05 They go to a conference and they hear sort of what’s being told, but it’s very piecemeal.
0:58:10 And I think the big takeaway from this whole conversation is that so much of this is piecemeal
0:58:12 and it’s not systematic and it is random.
0:58:15 And it’s, did your doctor happen to come across this one paper?
0:58:20 As opposed to the world that we should be in, which is where, where it shouldn’t matter
0:58:23 what doctor you go to see because the data is the data.
0:58:27 I mean, this whole idea of like, you know, we talked about getting second opinions from
0:58:27 doctors.
0:58:32 It’s like, for some reason we call it a second opinion, yet we believe that what’s being
0:58:35 told is like exactly what should be done.
0:58:36 And it’s like, well, it’s an opinion, right?
0:58:40 And oftentimes second opinions, you know, aren’t consistent with the first opinion because
0:58:41 they’re opinions.
0:58:46 I mean, they’re educated, they’re driven in science and driven in, are oftentimes grounded
0:58:47 in evidence.
0:58:52 But it’s still, you just don’t know if, if your doctor is going to have the information
0:58:54 that’s needed for you, which is sort of scary, right?
0:58:58 Like we, we sort of, we, we want to go to our doctor and believe that like, we, like, you
0:59:01 know, full trust, like, you know, you’ve got all the answers.
0:59:06 And actually I sort of have this concept that I talk about in my book, which maybe even will
0:59:07 resonate with you and what we’re talking about now.
0:59:13 I called it the Santa Claus theory of civilization, which is before I got sick with Castleman’s
0:59:18 and when I was a medical student, I had this sort of idea that there were like rooms of
0:59:22 scientists and doctors collaborating, working together to come up with solutions, kind of
0:59:25 like Santa’s, you know, workshop and the elves are working together.
0:59:29 And as soon as they, as soon as humanly possible that a drug could be discovered, it’s at your
0:59:30 doorstep.
0:59:34 Like as soon as they can figure out, but then I’ve, I’ve sort of realized that actually like
0:59:38 there isn’t a, you know, there aren’t workshops, there aren’t groups of scientists and doctors,
0:59:39 you know, sitting together to figure out solutions.
0:59:43 And if they are, it’s just not necessarily at the pace that you would hope that it would
0:59:44 be at.
0:59:48 And so I think that that’s just, you know, one of the many things that’s been a bit
0:59:48 depressing.
0:59:49 Yeah.
0:59:54 I mean, I’ll, I’m going to resist the temptation to editorialize too much on that point because
0:59:58 I want to get more information from you, but I can’t resist saying that one of the
1:00:02 things I’ve really wished for for a long time is that the, the model of how biomedical
1:00:06 research is done in the United States would shift from what we call the independent investigator
1:00:10 model, where we each have a lab, you know, Huberman lab is not just a podcast.
1:00:14 It, you know, was, and to some extent still is a laboratory space.
1:00:19 Although I’ve certainly pared down the size of my lab in recent years for the podcast reasons
1:00:19 and other reasons.
1:00:24 But the point is that in this country, you get a PhD.
1:00:29 If you decide to do a postdoc and start a laboratory, you have a laboratory that’s named
1:00:34 after you, you get funding to do things that are really associated with your name.
1:00:39 It’s like a small startup that can grow into a medium-sized startup or a large startup, but
1:00:41 you, you stay independent.
1:00:46 The whole notion of the independent investigator is that it’s a very romantic model of science,
1:00:50 but I think we’ve reached the point nowadays where the sharing of information and collaboration
1:00:54 around a particular goal is far more powerful.
1:00:59 And I don’t have a magic wand and the level of influence I will have over the NIH is questionable.
1:01:07 But what I’m really pushing for is laboratories named after a puzzle or a disease or a challenge
1:01:11 and people coming together to try and solve those issues.
1:01:14 Because it’s not just a matter of naming and branding.
1:01:19 It has everything to do with how willing people are to share ideas as opposed to feeling like
1:01:21 they have to fight for their piece of the pie.
1:01:22 That’s exactly right.
1:01:25 So this is perhaps a conversation for another time.
1:01:31 But you’ve done a marvelous job of not just trying to educate people about Castleman’s,
1:01:37 but your story, and we’ll continue down that path in a moment, of trying to solve a problem
1:01:42 that was life or death for you, and then taking that knowledge, and instead of just saying,
1:01:45 hey, I’m going to help other people with Castleman’s, which you have, to really say,
1:01:49 hey, let’s do this for all of disease, all of the medicine.
1:01:50 And it’s so admirable.
1:01:54 I have to ask, are there other physicians doing what you are doing?
1:01:56 Or are you the lone wolf out there?
1:02:02 I think I’m probably the lone wolf in the scope of what we’re doing.
1:02:06 It’s all FDA-approved drugs, all 4,000, and all 18,000 human diseases.
1:02:10 So I’m not aware of anyone else who’s taking this sort of all versus all systematic,
1:02:12 like let’s find the lowest hanging fruit.
1:02:16 But there are amazing colleagues of mine who work within hematology,
1:02:20 who the doctor named Luke Chen, who calls me up when he’s got patients on death’s doorstep
1:02:25 to figure out what can we do, what can we try, we’re brainstorming, let’s try this or try that.
1:02:29 And oftentimes they work, and this patient’s alive because we tried a combination of five
1:02:31 different chemotherapies that weren’t made for that cancer.
1:02:38 And so there are certainly really incredible, and there are so many incredible doctors all over the country.
1:02:42 And there are some who are really pushing the boundaries of what’s possible.
1:02:48 But I’m not aware of any other effort that’s being made that’s really at the system level of like,
1:02:52 I don’t care in particular the name of the disease or the name of the drug.
1:02:57 I just believe that the 4,000 drugs we have today should help all the patients who can benefit
1:02:59 from them, period.
1:03:02 Like no one should suffer if there’s a drug at your CVS that could help you.
1:03:05 And so the problem is that that’s not the world we’re in.
1:03:07 The problem is that we got to create that world.
1:03:10 And so that’s what we’re doing.
1:03:11 Yeah.
1:03:14 And most scientists are incentivized to find new things.
1:03:16 And most physicians are not scientists.
1:03:17 That’s right.
1:03:20 I’m not saying scientists are better, but the two need each other.
1:03:21 That’s right.
1:03:27 So anyway, I will now pull back on my desire to editorialize about how the system could be better.
1:03:31 My hope is that some of this will be implemented going forward.
1:03:36 But if you would, you’re sitting here now very much alive.
1:03:38 How did this story progress?
1:03:38 Sure.
1:03:44 So, you know, I mentioned I got that chemotherapy, got out of the hospital, went back to med school
1:03:47 at Penn as a third-year med student.
1:03:49 How much time did you get?
1:03:53 Spent six months in the hospital and then about six months in medical leave, just sort of building
1:03:54 myself back up.
1:03:58 Amazingly, I had this girlfriend, Caitlin, by my side through it all.
1:04:00 Caitlin never left my side.
1:04:01 It was just amazing.
1:04:04 And got back to med school.
1:04:07 So it was now a total of a year because six months in the hospital, six months recovering.
1:04:13 And I was so excited to be back and to really get back on that path that I had before, which
1:04:15 is that I’m going to go into oncology and I’m going to help patients like my mom.
1:04:17 And I was on an experimental drug.
1:04:22 It’s actually a drug that’s very similar to the drug that my friend Kazoo made.
1:04:27 And unfortunately, about a year after I got out of the hospital, I was back in the hospital
1:04:28 again with a relapse.
1:04:33 And that relapse is really tough for a few reasons.
1:04:36 One, I almost died again for the fourth time.
1:04:41 And I was in the ICU for a month with all of my organs shutting down.
1:04:46 But maybe what was even harder than that was that I was on that experimental drug that we
1:04:47 had hoped would keep me in remission.
1:04:49 And it was helping other patients.
1:04:53 And my doctor explained to me that we were out of options.
1:04:55 He said, David, we’ve tried everything.
1:04:56 We tried these chemotherapies.
1:04:58 We tried this one experimental drug.
1:05:00 There’s nothing more that we can do.
1:05:06 And there was a few minute period where my dad and my sisters and my girlfriend around me
1:05:09 and we were just bawling our eyes out.
1:05:12 This is the world’s expert, to use the Santa Claus theory.
1:05:15 This is Santa Claus telling you there’s nothing more.
1:05:20 And I kept probing him like, is there any cell type or signaling pathway or is there something
1:05:22 we can target like anything?
1:05:23 He said, David, there’s nothing.
1:05:25 Is there anything in early stage develop?
1:05:26 David, there is nothing.
1:05:30 And so we just, you know, we just bawled.
1:05:39 And then I had a really sort of moment of clarity where it was basically I heard what
1:05:39 he was saying.
1:05:45 But then I thought to myself, you just gave me seven chemotherapies that were made for lymphoma
1:05:46 and my multimyeloma.
1:05:49 And they’ve saved my life now three times.
1:05:50 They’re not, it’s not long term.
1:05:56 Like I know I keep relapsing, but like if these seven chemotherapies are working, how do we
1:05:59 know there’s not an eighth chemotherapy or a ninth drug for something else?
1:06:02 Like you can’t tell, we haven’t tried all 4,000 drugs.
1:06:04 We’ve just tried the drugs that maybe we’ve thought to try.
1:06:09 And so I just locked in right then and I turned to my family and just sort of wiped away my
1:06:13 tears and said, I’m going to dedicate the rest of my life, however long that’s going to be.
1:06:16 It might be a couple of days, maybe it’ll be a couple of months, but however long I’ve
1:06:19 got to trying to find out, is there a drug out there that could help me and other patients
1:06:21 with my disease that’s made for another condition?
1:06:25 And I became just totally locked in on this.
1:06:30 And part of it too, for why it had to be a repurposed drug is that I didn’t have a billion
1:06:33 dollars in 15 years to make a new drug from scratch.
1:06:34 I mean, I wouldn’t even have known where to start, right?
1:06:39 But I had examples where my life was saved by drugs that weren’t made for me.
1:06:42 And so I just said, well, we should do everything we can to find something else.
1:06:46 And so I started storing blood samples on myself every couple of weeks.
1:06:49 Shortly thereafter, started doing some work in the lab.
1:06:54 I was literally an MD who had a master’s in public health who knew nothing about the lab,
1:06:56 but started working.
1:06:57 We call that dangerous.
1:06:58 Yeah, exactly.
1:06:59 Very dangerous.
1:07:02 And with a clock ticking, right?
1:07:06 So you’ve got a lack of skills, but the clock’s ticking down.
1:07:07 Very dangerous.
1:07:14 And so I started doing laboratory experiments, did a lot of flow cytometry to characterize
1:07:18 immune cells that were activated, did something called serum proteomics, where I measured 1,000
1:07:18 proteins in my blood.
1:07:21 So who’s letting you do all, I mean, whose lab space are you using?
1:07:22 Were you breaking in at night?
1:07:23 No, I wasn’t breaking in at night.
1:07:24 A colleague was very generous.
1:07:25 People have done it.
1:07:28 A very kind colleague gave me some space in her lab.
1:07:33 And so I was doing this work in the lab and also trying to look at other drugs that were
1:07:38 being used for related conditions to see, you know, what could work for me.
1:07:40 And we were making progress.
1:07:42 I started a foundation called the Castle Disease Collaborative Network.
1:07:44 We really were pushing things forward.
1:07:46 And I was optimistic that we would find something.
1:07:48 And then I relapsed.
1:07:49 Fifth time.
1:07:50 Back in the ICU.
1:07:51 Organ shutting down.
1:07:54 Doctor explaining to my family that this is it.
1:07:58 In fact, it was so bad at one point that I had, for some reason over these years, I think
1:07:59 it was maybe a bit of denial.
1:08:01 I’d never put together a will.
1:08:05 But this time, the fifth time, my doctor told me, like, you need this.
1:08:06 You need to put down.
1:08:11 And so I, like, had a printer, piece of printer paper that the nurse gave me.
1:08:14 And I sort of wrote down who I wanted my things to go to.
1:08:15 And I didn’t have much.
1:08:19 But cried, hugged my girlfriend.
1:08:21 We were my, she was my fiancee at that time, Caitlin.
1:08:26 Like, just so disappointed that, like, I hadn’t figured something out.
1:08:29 Because what I didn’t mention is that from that lab work, I thought two drugs might be
1:08:31 able to work, and we tried both of them.
1:08:33 We tried cyclosporine, we tried IVIG, and it didn’t work.
1:08:35 And I got worse.
1:08:37 And I ended up, you know, back in the hospital.
1:08:41 And so the two drugs we tried, I thought I, that was, like, I got my shot, and I missed.
1:08:44 And I felt so disappointed.
1:08:52 And I remember saying goodbye to everyone and starting to sort of have life fade away.
1:08:53 And I thought that was it.
1:08:55 And they gave me all the chemo.
1:08:57 They gave me the highest dose of topos.
1:08:58 I had this horrible chemo that you could imagine.
1:09:02 And two days later, I started to wake up.
1:09:07 And, Andrew, there’s this sense, I call it overtime.
1:09:13 And it’s basically, like, it’s, like, extra time in a game where, like, every second counts.
1:09:15 And I can’t tell you the joy that comes from, like, getting extra.
1:09:20 Like, when you start to wake up after you’ve said goodbye to the people you love and you’re
1:09:25 looking at them and, like, my sister Jean is here and Caitlin’s here and my dad’s there.
1:09:27 And I’m like, oh, my gosh.
1:09:31 Like, when you start getting life back that you thought you lost and this is now the fifth
1:09:34 time, I can’t put into words what it was like.
1:09:41 But I remember, like, as soon as I started waking up, I saw them and I was like, Gina, I need
1:09:43 you to get the lymph node that’s in North Carolina to Philadelphia.
1:09:48 I need you to get my serum samples that are downstairs in Little Rock, Arkansas to Philly.
1:09:50 Like, I got another shot at this.
1:09:53 Like, and I remember, like, starting to wake up and being like, oh, my gosh, I’m going to
1:09:54 get another shot.
1:09:58 And so about three weeks later, I was out of the hospital.
1:09:59 I was back in Philadelphia.
1:10:04 And that started about a month-long period where I thought all those samples.
1:10:06 I did more flow cytometry.
1:10:07 I did more serum proteomics.
1:10:09 I did immunohistochemistry on my lymph node.
1:10:15 And when you put all the data together, what I discovered was that a communication line in
1:10:19 your immune system or in all of our immune systems called mTOR was turned into overdrive.
1:10:25 And I had a lymph node that I had resected during my last relapse where I actually looked at it
1:10:28 and I stained it for mTOR activation and it came back blazingly positive.
1:10:35 And so I took the data to my doctor and, you know, said, what do you think about trying an
1:10:36 mTOR inhibitor on me?
1:10:38 Serolimus had never been used before.
1:10:39 Rapamycin is the other name for this drug.
1:10:43 It had never been used before for Castleman’s, but it’s approved for organ transplant rejection.
1:10:48 And I sort of had nothing else to try.
1:10:51 And so my doctor prescribed it to me.
1:10:52 And, you know, it’s weird.
1:10:53 Rapa.
1:10:57 So at the dose of a transplant dose, I take rapamycin at the same dose that a kidney transplant
1:10:59 patient would take.
1:11:02 It’s a lot higher than the typical longevity dosing that people do.
1:11:05 My dose of Rapa for longevity is zero.
1:11:05 Zero.
1:11:06 Yeah, I’m not a fan.
1:11:08 We could talk about that a little later.
1:11:09 Yeah, we definitely should.
1:11:12 A lot of people that were taking Rapa for longevity purposes.
1:11:14 I don’t want to, because I’ll get it wrong.
1:11:16 Like, I don’t know what Peter Atiyah is doing right now.
1:11:17 He’s a friend.
1:11:18 We could call him.
1:11:22 But my understanding is that a number of people who were very bullish on Rapa for longevity
1:11:25 are no longer bullish on Rapa for longevity.
1:11:28 Yeah, I’ve definitely seen that shift.
1:11:31 And I’m not sure if it’s based on human data, because I don’t think anyone’s ever done the
1:11:32 data, the study in humans.
1:11:37 But the reason that people were bullish on it is that every organism that you give rapamycin
1:11:40 to, the earlier you give it to them, the longer they live.
1:11:44 Now, these are organisms that are in cage settings that are not getting exposed to viruses and
1:11:45 pathogens.
1:11:47 So that’s probably part of it.
1:11:51 I mean, I think that whatever maybe longevity benefit you get from the metabolic aspect of
1:11:55 rapamycin, I think that’s counteracted by the fact that we don’t live in cages and we
1:11:56 actually get exposed to pathogens.
1:12:02 And so there’s probably a negative effect in terms of survival, because rapamycin is a very
1:12:03 potent immunosuppressant.
1:12:07 The doses that I take, I take such a high dose that if I were to get your kidney transplanted
1:12:09 into me, my immune system wouldn’t notice your kidney in my body.
1:12:12 I mean, that’s the level of dose I take.
1:12:18 And so serolimus is approved for organ transplant rejection.
1:12:22 As you mentioned, it’s used sometimes in the setting of longevity.
1:12:25 And it had never been used before for Castleman’s.
1:12:30 In the three and a half years before I started taking it, I almost died five times from my disease.
1:12:32 I said goodbye to my family on five different occasions.
1:12:35 And my doctors were sure I wasn’t going to survive.
1:12:41 Since starting rapamycin, it’s now been 11 and three quarter years that I’ve been in remission
1:12:42 on this drug.
1:12:45 And it’s just sort of like, it feels like such a dream.
1:12:46 Awesome.
1:12:50 I mean, just no other word for it.
1:12:57 Your description of overtime is, I think, a very apt one.
1:13:09 And I find it equally apt that when you’re emerging from near death, you’re calling plays like a quarterback.
1:13:11 You’re telling your sister what she’s going to do with her lymph nodes.
1:13:14 She’s going to run the lymph nodes downfield, right?
1:13:15 You’re calling plays.
1:13:20 And to me, you’re the quarterback, playing quarterback again.
1:13:25 And I can’t help but ask, the past that you had as an athlete, do you think it served you?
1:13:30 I mean, the level of drive and determination to say like, oh, these eight drugs helped me for a while.
1:13:31 They’re no longer helping.
1:13:32 There’s got to be a ninth.
1:13:33 Try the ninth.
1:13:33 Doesn’t work.
1:13:35 Okay, let’s try something else.
1:13:36 Almost dead.
1:13:37 Come out of near death.
1:13:39 All right, you run the lymph node this way.
1:13:45 I mean, it’s almost impossible to not wonder whether or not you learned some of that resilience playing sport.
1:13:47 A lot from playing sports.
1:13:53 I mean, I think that your listeners may not know Georgetown even has a football team, but we do have a football team.
1:13:54 Is that any good?
1:13:55 I’m just kidding.
1:13:56 It depends on who you ask.
1:13:57 I’m sure it’s very good.
1:14:00 Good enough to be in some league.
1:14:00 Yeah, it’s division.
1:14:02 We play Ivy League schools.
1:14:03 It’s like Patriot League Ivy League schools.
1:14:08 But the reason I mention that is that we lost a lot of football games.
1:14:12 So, you know, certainly there’s a bunch of things I learned from football.
1:14:16 I mean, first off, I decided when I was eight years old that I wanted to be a Division I college quarterback.
1:14:29 I decided as an eight-year-old and, Andrew, I literally had poster boards all over my walls with how far I could throw a football, how accurate I was, how fast my 40-yard dash time was, how fast my mile dash for the next 10 years.
1:14:31 And literally that’s all I could think about.
1:14:32 I was just locked in.
1:14:43 And that sort of like 10 years of like working towards a mission is sort of the same sort of approach you need to take to solve a massive problem in health care, you know, to discover a drug.
1:14:46 It’s that same sort of, you know, just constant drive.
1:14:51 So I think one part was that it was the first of what’s now been a few of these like sprints that I’ve gone on.
1:14:53 So I think that was part of it.
1:14:57 Another is I mentioned sort of loss and resilience.
1:14:58 You know, we lost a lot of football games.
1:15:00 You get back up and you just sort of keep fighting.
1:15:06 But also physical pain and challenges.
1:15:11 You know, I’ve broken both my collarbones, broken both my hands at different times.
1:15:24 I mean, I remember there were times when for punishment for the team, we did something called rolling where like literally like you just start rolling on your side on the football field until everyone like gets sick.
1:15:31 And then like and then you stop rolling and like but that’s like you’re rolling for like many like for a long time until everyone gets sick.
1:15:34 That’s the kind of like physical like I don’t know.
1:15:45 I wouldn’t say use the word abuse, but it’s the sort of physical like demands that get put on your body that enable you to then gain 100 pounds of fluid in the hospital and be in the worst pain you could ever imagine.
1:15:50 I mean, it was way worse pain than breaking my collarbones, but like I felt bad pain before.
1:15:52 And so like I can feel some bad pain now.
1:15:55 And I think that a lot of that came from football.
1:16:01 I also think that when I was in the ICU for that first six-month period, I learned a lot about myself.
1:16:05 And I learned a lot about how do you overcome challenging situations.
1:16:08 And I think there were three things that really helped me.
1:16:21 So the first was that the whole time I was in the ICU for that six-month period, I had this clear vision for the future, which was a family with Caitlin, who I was dating at the time, and a career discovering drugs for patients in memory of my mom.
1:16:28 So that like clear vision for the future helped to deal with what was just horrible excruciating pain because of the flu that you gain around your organs.
1:16:32 It felt like I was getting basically simultaneously stabbed for months at a time.
1:16:35 So one is vision for the future.
1:16:38 Two was that I got so much strength from my family around me.
1:16:44 Like my dad, my sisters, Caitlin, like they were holding my hands and I could feel their strength in my hands.
1:16:48 And like I could – they were like literally helping me to keep going.
1:16:55 And I remember there was a moment during – when I very first got in sick, so the first time I almost died from my disease.
1:16:59 And doctors came in, said I wasn’t going to make it.
1:17:00 We had no diagnosis at this time.
1:17:04 Said goodbye to my family, you know, just heartbroken.
1:17:07 And I remember with every breath I took just the horrible pain.
1:17:10 And so when you have that much pain with every breath, you start slowing your breathing.
1:17:13 And I was starting to let go.
1:17:19 I was just – I was, you know, letting go and I thought that I was maybe going to miss out on a couple of days of life.
1:17:20 But, you know, I’m in a lot of pain.
1:17:22 I’m just going to slow down and let go.
1:17:26 And I remember hearing my sister, Gina, who’s on my left side.
1:17:27 She was holding my hand.
1:17:35 I remember her looking at me and everyone else was crying and sort of like I think it was maybe – had an idea for what was going to happen.
1:17:39 But Gina was holding my hand and she said, just breathe, Dave.
1:17:39 Just breathe.
1:17:43 And I remember when I heard that, I was like, all right, I’m going to do one more breath.
1:17:45 And it’s going to be really painful, but I got this.
1:17:47 And I did one more and I did another one.
1:17:52 And fortunately, the medicines that I had received helped me to make it a little bit longer.
1:17:59 And so the key takeaway for me was that like you can do anything for like one minute or one hour or one day.
1:18:04 But you can’t do – like if you told me at the beginning, David, you’re going to be in the worst pain of your life for six months.
1:18:05 It’s going to be horrible.
1:18:06 You’re going to suffer.
1:18:07 Your organs will be failing.
1:18:09 No way I would have the strength to survive that.
1:18:12 But I could survive for one minute and one hour and one day.
1:18:15 And I think that – I think a lot of that you learn.
1:18:17 I think I learned some of that from playing football.
1:18:24 And I think that just this sort of like putting your body through a lot of challenges I think helped me a lot.
1:18:27 Older sister or younger sister?
1:18:28 Two older sisters, yeah.
1:18:30 Lisa and Jean are seven and five years older than me.
1:18:30 Awesome, man.
1:18:32 As the younger brother of an older sister.
1:18:33 They’re the best.
1:18:34 They’re the best.
1:18:34 They’re the best.
1:18:35 The best.
1:18:39 Yeah, big shout out for the sisters, older and younger.
1:18:39 Yes.
1:18:40 The best.
1:18:45 I’d like to take a quick break and acknowledge one of our sponsors, Function.
1:18:50 Last year, I became a Function member after searching for the most comprehensive approach to lab testing.
1:18:56 Function provides over 100 advanced lab tests that give you a key snapshot of your entire bodily health.
1:19:03 This snapshot offers you with insights on your heart health, hormone health, immune functioning, nutrient levels, and much more.
1:19:11 They’ve also recently added tests for toxins, such as BPA exposure from harmful plastics, and tests for PFASs, or forever chemicals.
1:19:22 Function not only provides testing of over 100 biomarkers key to your physical and mental health, but it also analyzes these results and provides insights from top doctors who are expert in the relevant areas.
1:19:27 For example, in one of my first tests with Function, I learned that I had elevated levels of mercury in my blood.
1:19:35 Function not only helped me detect that, but offered insights into how best to reduce my mercury levels, which included limiting my tuna consumption.
1:19:44 I’d been eating a lot of tuna, while also making an effort to eat more leafy greens and supplementing with NAC and acetylcysteine, both of which can support glutathione production and detoxification.
1:19:48 And I should say, by taking a second Function test, that approach worked.
1:19:51 Comprehensive blood testing is vitally important.
1:19:56 There’s so many things related to your mental and physical health that can only be detected in a blood test.
1:19:59 The problem is, blood testing has always been very expensive and complicated.
1:20:05 In contrast, I’ve been super impressed by Function’s simplicity and at the level of cost.
1:20:06 It is very affordable.
1:20:11 As a consequence, I decided to join their scientific advisory board, and I’m thrilled that they’re sponsoring the podcast.
1:20:16 If you’d like to try Function, you can go to functionhealth.com slash Huberman.
1:20:19 Function currently has a wait list of over 250,000 people,
1:20:23 but they’re offering early access to Huberman podcast listeners.
1:20:28 Again, that’s functionhealth.com slash Huberman to get early access to Function.
1:20:29 You had an amazing team.
1:20:30 You had an amazing team.
1:20:40 So another parallel to football and another signal that for people combating disease or just general health issues,
1:20:43 that that social support piece is so key.
1:20:45 I mean, there’s so much data on this.
1:20:49 And I mean, we’ve done podcasts about this, and we could probably do a hundred more.
1:20:56 And the message is always the same, which is to the best that you can, surround yourself with at least one person you can rely on.
1:21:00 And the best way to do that is to be that person to people.
1:21:03 You know, should you stay healthy, you have that person.
1:21:05 Should you not be healthy, you have that person.
1:21:09 So yeah, and over and over.
1:21:16 It’s really an incredible story because you emerge from it with 11 years of overtime.
1:21:19 Do you still think about it as overtime?
1:21:20 Fifth overtime, yeah.
1:21:30 Although, I will admit, I think to your question, I don’t have the same sort of – because there’s this – in overtime, there’s both fear and clarity.
1:21:32 And the fear, I think, drives some clarity.
1:21:35 I think you’d be able to talk to the science of a lot more than I would.
1:21:45 I will say as 11 years and three quarters of a year go by, there isn’t maybe the same heightened sense of like I’m in overtime.
1:21:51 But, you know, every once in a while, I have a port where I get my infusion every few months on my chest.
1:21:54 I’ve got scars on my neck from where lymph nodes got taken out.
1:21:59 And every once in a while, I just sort of put my hand here and here and it reminds me, okay, like I’m in overtime.
1:22:03 Like I got to be really thankful because, you know, we don’t know how much time we have.
1:22:05 The brand is wild in this way.
1:22:07 We had a guest on this podcast, Michael Easter.
1:22:09 He wrote the book, The Comfort Crisis.
1:22:14 It’s an incredible book really about how to navigate life generally and doing really hard things.
1:22:16 Voluntarily.
1:22:24 And he’d go do really hard expeditions and then come back from them with a renewed sense of gratitude for like the smallest things.
1:22:26 The smallest things.
1:22:28 And I asked him, you know, how long does that gratitude last?
1:22:31 And I think he said about two months.
1:22:32 Oh.
1:22:33 You know, and then it resets.
1:22:37 And of course, those weren’t life or death circumstances of the sort that you’re describing.
1:22:39 So he just goes on more of these things, right?
1:22:39 That’s great.
1:22:47 And it’s a wonderful book and an important, dare I say, an important book for people healthy and certainly healthy or sick.
1:22:54 I think this notion that you’re on borrowed time or overtime, it’s hard to hold on to because you also have to just live your life.
1:22:56 But clearly, you’re making the most of that.
1:23:01 And as I mentioned earlier, you know, in service to others.
1:23:07 So your background as an athlete helped you navigate this health challenge.
1:23:10 Then the health challenge dovetails with your work as a physician.
1:23:18 And you’re really a physician scientist because you hold both titles and formally and as a practitioner.
1:23:28 Nowadays, do you get contacted by people all the time whose kid or themselves are dealing with a challenging disease with the question,
1:23:33 is there a drug that’s approved that can help me or a combination of drugs?
1:23:33 We do.
1:23:35 We get contacted a lot.
1:23:39 And to share sort of what these last 11 and a half years have looked like.
1:23:49 So after medical school, I actually enrolled in business school in part because I realized that the greatest barriers to progress did not appear to be scientific or medical.
1:23:56 They had to do with things like getting people to collaborate with one another, efficient use of resources, coming up with a strategy to solve a disease.
1:24:00 So it was actually in business school that I discovered Sarah Limas had saved my life.
1:24:03 And after business school, I joined the faculty at Penn and set up a lab.
1:24:11 And we got started out first focused on Castleman’s and, you know, first it was better understanding how does mTOR play a role in Castleman’s?
1:24:14 As he started treating other patients with the drug that I’m on, Sarah Limas.
1:24:19 And so I’ll never forget, we treated a patient in Brazil and then treated a patient in New Zealand.
1:24:21 And then, but I just heard about them.
1:24:22 I wasn’t physically with them.
1:24:25 But then the fourth patient we treated was a patient named Joey who was a child.
1:24:28 He was a 13-year-old boy at Children’s Hospital of Philadelphia.
1:24:32 And it completely turned his disease around.
1:24:34 He was literally dying in the Children’s Hospital.
1:24:36 We used Sarah Limas.
1:24:38 And I would come in every day to see him.
1:24:44 And I’ll never forget, you know, seeing the blood work, seeing him the couple days after we started Sarah Limas.
1:24:51 And it was just, Andrew, it was so incredible to, like, see this boy who was on death’s doorstep start to turn around because of the drug that saved me.
1:24:53 And now we’re saving other people.
1:24:55 And, again, we’d use it in Brazil, use it in New Zealand.
1:24:56 But I hadn’t seen them.
1:24:58 I hadn’t, like, felt, like, what his family was feeling.
1:25:02 I actually just saw Joey a couple days ago and his parents a couple days ago as well.
1:25:05 He’s a college student at Temple University now.
1:25:07 But so that, for me, was this huge moment.
1:25:08 It’s like, oh, my gosh.
1:25:10 Like, the drug I’m on is helping other people.
1:25:11 It’s not just this sort of one-off thing.
1:25:20 And then we found a drug that’s used for a bone marrow condition called myelofibrosis that we thought could also treat Castleman’s patients.
1:25:24 And so there was a young girl named Kyla in a hospital in Chicago, wasn’t responding to anything.
1:25:26 And she didn’t respond to my drug either, Sarah Limas.
1:25:31 And we recommended her doctor try Ruxolitum, first time ever for Castleman’s disease.
1:25:32 And she responded incredibly well.
1:25:34 She’s in college now at Marquette University.
1:25:35 She’s going to be a nurse.
1:25:37 And that was amazing.
1:25:42 I was like, okay, not only did we find this drug for me and give it to other people, but now we find another drug for Castleman’s.
1:25:44 Like, wow, maybe there’s even more we can do.
1:25:50 And so our lab kept working and working, and that’s when Michael, the patient with angiosarcoma, came to us back in 2016.
1:25:56 And we found out that this drug for melanoma could actually treat his angiosarcoma cancer.
1:25:58 And that it’s, oh, my gosh, we can find for another disease.
1:26:06 And this, over the course of the last 11 years, has totaled 14 drugs for diseases they weren’t intended for.
1:26:10 And with every one of them, we get so excited.
1:26:14 And then we also think to ourselves, how many more drugs are there out there that are made for one disease?
1:26:16 That could actually treat more diseases.
1:26:23 And so that meant that three years ago, as artificial intelligence was really continuing to move forward at an incredible pace,
1:26:33 my co-founders, Grant Mitchell and Traces of Court Grant, was utilizing artificial intelligence to support drug companies with finding new uses for their medicines,
1:26:35 to find subpopulations that might benefit from their medicines.
1:26:41 But we thought, what if instead of using AI, one drug company at a time to find, you know, one new use for medicine,
1:26:47 what if we could utilize artificial intelligence to scan across all drugs and all diseases to find the best opportunities?
1:26:49 So we started EveryCure three years ago.
1:26:54 And since starting EveryCure, you’re absolutely right, we get contacted by lots of patients and families,
1:26:56 and we try to help them any way that we can.
1:26:59 And I’ll share a couple really exciting examples.
1:27:03 And at the same time that we’re having all these incomings about people that are on death’s door,
1:27:12 what we keep focusing on is, can we find these matches, like lidocaine for breast cancer or DFMO for Bachman-Bapp,
1:27:18 that syndrome I mentioned, can we find these matches and do the work so that way people don’t get to death’s doorstep,
1:27:22 do the work to do the clinical studies, get the word out so doctors are prescribing them,
1:27:26 so they’re not coming to us for a Hail Mary, but we’re actually getting the work done ahead of time.
1:27:27 So that way the drug is just being used.
1:27:32 Can we match every drug to every disease that they can treat and do the work to get it to people?
1:27:38 Because that’s really, I think, the way that we really solve problems at scale as opposed to this sort of that one-off Hail Mary approach.
1:27:42 But I’ll share a couple one-off approaches that I’m really, really proud of.
1:27:48 One of them is a patient named Al in Vancouver who wasn’t responding to any medicines.
1:27:51 He also has Castleman’s and the subtype that I have, the really deadly one.
1:27:58 And the number one ranked drug in our machine learning algorithm for Castleman disease,
1:28:04 when we ran it for the first time two years ago, was a TNF inhibitor, actually.
1:28:05 I mentioned TNF earlier.
1:28:10 And based on some other work in our lab, we thought that maybe we could try it for him.
1:28:12 He received the drug.
1:28:13 He responded really well.
1:28:14 For Castleman’s?
1:28:15 For Castleman’s, yeah.
1:28:16 TNF, tumor necrosis factor?
1:28:17 Yeah, TNF inhibitor.
1:28:20 Yeah, so sorry, not TNF directly, the inhibitor of TNF, exactly.
1:28:24 So we gave him adalimumab, and he responded incredibly well.
1:28:28 He’s been doing great now for two years, published in the New England Journal of Medicine earlier this year.
1:28:30 Can I ask you, forgive me for interrupting you?
1:28:30 Sure.
1:28:33 Okay, so an inhibitor of tumor necrosis factor alpha.
1:28:36 TNF alpha is involved in inflammatory response.
1:28:42 Earlier you said that this inhibitor can help treat this condition of multiple strokes in childhood.
1:28:47 Okay, strokes are basically bleeding out in brain areas, essentially, right?
1:28:52 Okay, I’m sure there’s a mechanistic pathway that can be, you know…
1:28:53 Connected, yeah.
1:28:54 Connected to that, right?
1:28:57 Involving any number of things.
1:29:04 And I’m sure there’s a mechanistic pathway that can be linked to this other observation.
1:29:06 Does it matter to you?
1:29:08 Like, does it matter that…
1:29:18 Like, I think I actually have seen papers where, you know, TNF alpha is involved in the kind of, like, endothelial neural interface, and then you have inflammation, and then you have some shearing, and then you have bleeding.
1:29:19 And okay, so, like, I can…
1:29:23 It’s a just-so story in my mind that works, right?
1:29:24 Does it matter?
1:29:33 Or is the goal to screen drugs in patients as these Hail Mary passes and figure out things that work and then worry about mechanism later?
1:29:36 I mean, this is typically not the way science and medicine is done, especially in this country.
1:29:44 People don’t like the notion of eating a plant or eating a seed and then seeing benefits and not knowing what the molecules are.
1:29:46 I mean, we like reduction of science in this country.
1:29:49 This is changing somewhat, but that’s been the pattern.
1:29:54 To you, for a patient that’s suffering, is all that matters that they get better?
1:29:56 I could understand why that might be the case.
1:29:58 Yes, 100%.
1:30:06 Ever since I saw my mom die from brain cancer, all I’ve wanted to do is think about how can we help people with these horrible conditions.
1:30:14 And then when I went through my own experience, I realized that, oh, my gosh, helping people with these horrible conditions may not be spending my whole career to develop one drug.
1:30:18 It might actually be spending my whole career finding out all the uses for all these other drugs.
1:30:26 And to use a football analogy, it’s like we’ve got all these drugs that are on, like, you know, the one-yard line that could be useful for a new condition, but there’s no incentive to do that.
1:30:27 So can we just push them in?
1:30:30 So, yes, it’s all about can we help patients.
1:30:31 And I think it goes bidirectionally.
1:30:42 So when a drug helps a patient, like that TNF inhibitor helped Al, we believe it’s because T cells in Caslin’s patients, CD4-positive T cells, are producing too much TNF when they become activated.
1:30:43 And we’ve shown that in the lab.
1:30:45 So you can actually start working backwards.
1:30:48 So, like, when a TNF inhibitor helps a patient, let’s look at their blood and let’s figure out why.
1:30:51 And then maybe we can learn something for the next patient.
1:30:53 So I think it should be bidirectional.
1:30:55 Clinical observations and in the lab.
1:30:56 And let’s go in both directions.
1:31:02 And then I also wanted to share about another patient named Joseph who has a rare cancer called Poem Syndrome.
1:31:13 And so his girlfriend, Tara, reached out to us in one of these sort of Hail Mary attempts because his doctors were getting ready to take him off life support because he was dying from his Poem Syndrome.
1:31:17 And we recommended three drugs that are typically used for multiple myeloma.
1:31:18 We mentioned myeloma earlier.
1:31:21 Myeloma and Poems are really, really similar.
1:31:27 So, again, it wasn’t rocket science to recommend three drugs that are used for a really similar form of cancer.
1:31:29 For his condition.
1:31:32 But he was dying.
1:31:34 His doctors were afraid to try chemotherapy.
1:31:36 They were worried that it would kill him, the drugs himself.
1:31:37 But they were going to take him off life support.
1:31:38 So they tried it.
1:31:40 And he responded incredibly well.
1:31:41 He’s been doing great.
1:31:43 It’s been over a year and a half of remission.
1:31:49 And I mention all of these examples because, like, each one of them sort of teaches us something else about this.
1:31:54 And that’s that, like, they’re similar conditions yet they weren’t being, you know, but we weren’t thinking creatively.
1:31:57 Yes, there were no treatments for Poem Syndrome.
1:31:59 There were treatments for myeloma.
1:32:01 And so, you know, and there’s shared mechanisms between the two.
1:32:09 So I think that some doctors are doing this, but we have to create a system where we uncover these and then we can get it out to the masses so they use them.
1:32:19 The fear is that you try one of these novel drug applications, drugs aren’t, sorry, existing drug used in a novel way.
1:32:19 Yeah.
1:32:21 To be very specific with the language here.
1:32:23 And a patient gets sick or dies.
1:32:23 Yep.
1:32:31 You know, it wasn’t but, gosh, maybe a decade and a half ago that this kid was given gene therapy and died.
1:32:32 Yes, yes.
1:32:39 And that delayed setback, however you want to view it, the whole field of gene therapy by a very long time.
1:32:41 All it takes is one patient death.
1:32:41 Yep.
1:32:57 I mean, and then in the supplement realm, I don’t know if you remember this, but because we’re about 10 years apart, you’re younger than I am, is tryptophan, the amino acid to induce sleep because, you know, it’s in the serotonin synthesis pathway.
1:33:08 But the binders used in a particular batch of tryptophan that I think was sold out of Japan, although ended up being contaminated and somebody got very ill and died.
1:33:09 I didn’t realize that.
1:33:10 You couldn’t buy tryptophan for a long time.
1:33:16 Now, tryptophan, not as critical as life-saving drugs, in my opinion, except the naturally occurring tryptophan.
1:33:16 Yeah, yeah, of course.
1:33:20 But all it takes is one bad situation.
1:33:23 And the whole thing gets vaulted for a very long time.
1:33:24 So how do you mitigate that risk?
1:33:27 So how do you mitigate that risk?
1:33:32 Is it by only focusing on patients that are really, you know, kind of at the end of their rope in terms of possibilities?
1:33:39 And it seems to me that the medical community has been pretty open to what you’re doing.
1:33:46 But I have a little bit of like a kind of like traditionalist fear voice in the back of my head.
1:33:53 Like, what if you start giving aspirin to kids with this other condition and kids start getting really, really sick and you can’t pull those symptoms back?
1:33:56 Because it’s one thing to halt a drug and symptoms stop.
1:34:03 It’s another to halt a drug and those side effects, symptoms, whatever you want to call them, persist.
1:34:05 And God forbid a kid dies.
1:34:11 You know, so what you’re doing is extremely exciting, but it’s also risky.
1:34:14 Yeah, you’re asking all the right questions.
1:34:17 I mean, I think that there’s a couple of ways that we think about this.
1:34:21 And one is that we really do try to avoid the Hail Marys.
1:34:25 As you mentioned, and as you thought, lots of people are reaching out to us.
1:34:30 And unless we have solid evidence about a drug for that disease, we don’t want to just speculate.
1:34:33 Because to your point, speculation can actually lead to harm.
1:34:38 So, and if there’s this, you know, fine line between, you know, speculation that could save a life and harm.
1:34:41 And of course, we are only doing what we’re doing to help people.
1:34:43 It’s a nonprofit organization.
1:34:45 We literally just exist just to help people.
1:34:46 There’s nothing else here to it.
1:34:48 So, we definitely don’t want to cause harm.
1:34:57 So, one part is that we focus on, you know, we look across everything versus everything, every drug versus every disease to find the best opportunities.
1:35:00 And then we move them forward in a really rigorous way.
1:35:01 We do laboratory studies.
1:35:02 We do clinical trials.
1:35:04 We evaluate the results of those trials.
1:35:05 We look in observational data.
1:35:08 So, we can be really rigorous about the things that we do at the end of the day.
1:35:11 Say, we are advocating for this use.
1:35:12 That’s one way to do it.
1:35:19 The other thing to consider is that there’s always a physician that’s prescribing the medicine to the patient.
1:35:27 And so, the best thing we can do is to educate those physicians and those patients on what it is that maybe we found in a clinical trial or in the lab works.
1:35:31 But it’s still got to be decision between the patient and their physician.
1:35:36 And what about outside the domain of disease in the domain of health?
1:35:37 Very brief anecdote.
1:35:37 Very brief anecdote.
1:35:43 Colleagues of mine, some, don’t like when I tell this story, but I’m going to tell it anyway.
1:35:43 Love it.
1:35:49 Because many years ago, I went to visit Columbia University School of Medicine, right?
1:35:51 So, like Columbia Med’s a fantastic place.
1:35:53 And there’s a Nobel Prize winning neuroscientist there.
1:35:54 Met with him to discuss his work.
1:35:57 He happens to be an MD, but he’s a researcher.
1:36:04 And I noticed he chewed six pieces of Nicorette inside of the 45 minutes we met.
1:36:05 So, I asked him, like, what are you doing?
1:36:06 Guy was in his late 60s then.
1:36:08 Now, he’s in his late 70s.
1:36:09 Very, very sharp.
1:36:10 Nobel Prize wasn’t an accident.
1:36:17 He looked at me like this and he said, nicotine is protective against Alzheimer’s and Parkinson’s.
1:36:24 He said, smoking, and there wasn’t really vaping then, but smoking will kill you.
1:36:26 But nicotine isn’t carcinogenic.
1:36:31 Nicotine, despite raising blood pressure, protects dopaminergic neurons and cholinergic neurons.
1:36:32 So, that’s why I do it.
1:36:34 And he said that he used to smoke and he was much sharper.
1:36:35 Now, he uses Nicorette.
1:36:37 And I thought, well, should I use Nicorette?
1:36:38 So, I said, should I be doing this?
1:36:39 He said, you’re young.
1:36:41 You probably want to wait until you’re in your 60s or 70s.
1:36:44 He said, but it’s protective against Parkinson’s and Alzheimer’s.
1:36:45 And he also said, don’t get your head hit.
1:36:47 Don’t play football.
1:36:48 You know, this kind of thing.
1:36:49 Okay.
1:36:53 So, I took that and I decided, all right, someday I’ll chew Nicorette.
1:36:54 Now, nicotine is all the rage.
1:36:58 I actually don’t suggest that most people take nicotine because of the blood pressure effects.
1:36:58 Yeah.
1:36:59 He’s a constrictor.
1:37:01 There could be other things.
1:37:04 It’s very, very popular, but very, very habit-forming slash addictive.
1:37:05 So, I want to be very clear about that.
1:37:10 But I realized there are really smart people inside of my profession who have medical degrees,
1:37:17 who are doing things to promote their health, like take lithium, not continuously.
1:37:19 But for one or two months per year.
1:37:25 I know a colleague doing that, a colleague like taking nicotine is now in his late 70s and still
1:37:25 very, very sharp.
1:37:29 Now, you can’t run the other, you can’t be the control experiment for yourself.
1:37:40 But what I want to know is, do you think that there are things that are of value that people can and should explore to maintain or promote their health,
1:37:45 to avoid disease, in the same kind of framework that you’re approaching the treatment of disease?
1:37:46 Absolutely.
1:37:52 And I think we need to be as rigorous in this realm as in, you know, in the world of treating disease.
1:37:55 I think that the challenge is that there’s such limited data, right?
1:38:00 Like you said, you know, your one friend is doing really well, but it’s hard to know, was it because of the Nicorette or is it, you know,
1:38:02 that he was going to be fine either way?
1:38:09 I just think we’ve got to figure out ways, and I think you’ve done such a great job of spotlighting these opportunities so that way people will think about it more
1:38:11 and actually will do further investigation.
1:38:17 And I was thinking in terms of this prevention side of things, of course, about GLP-1s.
1:38:21 And so, of course, there’s interesting evidence emerging, and you’ll know better than I will,
1:38:27 but around improvement in Parkinson’s symptoms in patients that are on GLP-1s and have Parkinson’s disease,
1:38:32 improvements or reduction in risk of Alzheimer’s and also breast cancer, people who are on GLP-1s.
1:38:40 And so there’s likely a very complex interplay between weight loss and maybe it’s the GLP-1s that are reducing risk of these things
1:38:41 because of metabolic effects.
1:38:42 Maybe there’s direct effects.
1:38:44 Maybe it’s anti-inflammatory.
1:38:52 So these are, you know, preventative concepts with pharmaceutical products that I think we need to be thinking about.
1:38:57 And to your point, you know, there really isn’t an actual line between natural and pharmaceutical.
1:38:59 I mean, think about the drug I’m on, Sirolimus.
1:39:05 It’s called rapamycin because it was found on the island of Rapa Nui in the soil of – I don’t know if you know that story.
1:39:11 It was found in – so rapamycin or Sirolimus, the other name for it, was found in the soil of the island of Rapa Nui.
1:39:18 And there was a researcher at Wyeth Pharmaceuticals who was going all around the Pacific Ocean to a bunch of different islands and picking up soil samples.
1:39:22 And he thought that, you know, maybe I could find some drugs in the soil.
1:39:27 And he eventually found this molecule now called rapamycin where they synthesized a bunch of it.
1:39:32 It’s completely naturally occurring from – and the other name for Rapa Nui is Easter Island.
1:39:33 It’s from the island – from Easter Island.
1:39:41 So synthesized it and they initially thought that it might be a good drug for – as an antifungal but it’s a lousy antifungal.
1:39:46 And so they were trying to figure out like what else could it do and they found out that it’s a really potent immunosuppressant.
1:39:54 And in fact the research into the immunosuppressor role ended up, you know, really accelerating understanding of how the mTOR pathway works in the first place.
1:40:02 And it actually is an amazing story that was done on Radiolab about how it eventually – or at one point it was shelved.
1:40:08 Wyeth and Pfizer decided not to study it and then it sort of got taken off the shelf and it got approved for organ transplant rejection.
1:40:10 But I just think about something like that.
1:40:17 I mean if that scientist hadn’t picked up the soil sample in Rapa Nui, I’m not sitting here with you talking to you, right?
1:40:17 Incredible.
1:40:23 And of course there’s thousands of people all over the world who aren’t sitting here talking to anyone because, you know, that drug wouldn’t have been discovered.
1:40:25 And it was in the soil.
1:40:27 And it’s not some, you know, pharmaceutical synthetic thing.
1:40:29 You know, this is a totally naturally occurring compound.
1:40:39 So I think the line that we put between creatine and, you know, serolimus and GLP-1s, there’s a lot of overlap here.
1:40:42 And yes, some of these molecules are very much synthesized.
1:40:47 And you think about the chemos that I’ve gotten are like horrible compounds that like you probably don’t want to put in your body.
1:40:50 But it’s a lot grayer than I think we like to think it is.
1:40:58 I think the term is bioprospecting when people from pharmaceutical companies go out and look for things in nature and then develop drugs from them.
1:41:03 And we had a guy on here, very impressive guy, Chris McCurdy, who’s down in Florida.
1:41:06 He studies kratom and kratom leaf products.
1:41:13 Kratom is a, it’s being sold as a kind of natural opioid replacement.
1:41:19 I just should, anytime it comes up, I have to be very careful because you all cut clips and you take them out of context.
1:41:21 So I’m going to just, I’ve learned how to guard that against that.
1:41:22 Forgive me.
1:41:35 But kratom products and the kratom leaf have been used by some former prescription opioid addicts to get off those prescription drugs.
1:41:44 However, it’s very clear that a lot of these products which are sold over the counter in convenience stores, corner stores, 7-Eleven, etc.
1:41:48 CVS, can also be highly addictive alone.
1:41:49 And they’re sold to kids.
1:41:52 It’s a serious, serious issue.
1:42:00 But the kratom leaf, kratom I think is the way it’s the traditional pronunciation, contains a bunch of different plant alkaloids.
1:42:08 And the synthesized purified kratom is the one that has this pain relief aspect that also can be very addictive.
1:42:21 And we discussed the coca plant and cocaine, but also other elements within the coca plant that he runs a laboratory that are being isolated and being tested for different pain relief and psychoactive properties that can be very beneficial to people.
1:42:26 So bioprospecting is something that drug companies don’t really discuss a lot.
1:42:32 But the way they’re doing this is going into nature, looking at the kratom leaf, the coca plant.
1:42:39 Micunipurines is this velvety bean that is 99% L-DOPA.
1:42:40 Oh, really?
1:42:41 Wow.
1:42:41 Yeah.
1:42:43 Which you can buy this over the counter.
1:42:47 So we think – so the line between supplementation and prescription drug is very, very fine.
1:42:47 It is.
1:42:51 It’s just that there’s no control over the over-the-counter stuff.
1:42:52 Exactly.
1:42:56 And so this is where it runs into problems and gets a bad reputation, and understandably so.
1:42:57 We don’t want people harming themselves with this.
1:43:07 I’m beginning to think that what’s really needed, and people in the current administration do listen to the podcast.
1:43:08 I don’t know what they do with the information.
1:43:17 But I think we need more thoughtful, safe bioprospecting to develop drugs that can be tested in preclinical models, animals.
1:43:19 Preclinical means animals, folks.
1:43:23 And then eventually clinical trials.
1:43:33 But I don’t know that we have the time for clinical trials on all these bioprospected molecules, or even the molecules that you’re talking about, which are already FDA approved.
1:43:37 It sounds like a lot of it just has to be run in real time in people.
1:43:41 Like the experiment, in some sense, has to be done in humans.
1:43:50 I just don’t see – otherwise it’s going to be another 50 years before we have a cure for Alzheimer’s, or we solve some of the most serious psychiatric illnesses.
1:43:51 I agree.
1:43:56 The answer comes from actually testing these things in humans.
1:44:00 There are so many things that cure mice and that don’t ever translate to humans and vice versa.
1:44:12 So I think that I’m really bullish on the idea of leveraging the world’s biomedical knowledge and using artificial intelligence to help to prioritize among all of these different things.
1:44:16 And so at the end of the day, we talk about the 4,000 drugs, the 18,000 diseases.
1:44:21 The reason we do the scoring on everything versus everything is so that we can just know where to start.
1:44:27 Because, you know, I mean, we rank everything versus everything, and maybe the fifth highest scoring thing is the thing to go after.
1:44:33 Maybe the 10,000th highest scoring thing is the point being is that AI can at least help us to focus in on where do you start.
1:44:39 Because to your point, there’s so many opportunities of the existing drugs that we have, of the molecules that are already available in nature.
1:44:45 But you need somewhere to start, and I think AI is really well-positioned to direct us humans to where to start.
1:44:47 Amen to that.
1:44:57 Because in theory, with AI, you could develop, I guess they call it in silico, you could say, let’s run 10,000 cell cultures in parallel.
1:44:59 The graduate student costs nothing.
1:45:00 They don’t need to sleep.
1:45:02 It’s AI, after all.
1:45:17 And with all the properties of, you know, this immune cell type, different concentrations of drug, and while it’s not a real-world experiment, you can get an indication of what the outcome might be and what might be worth taking a better look at.
1:45:18 Is that what you’re imagining?
1:45:19 That’s right.
1:45:24 And also, that’s a true simulation where the work hasn’t been done.
1:45:33 What also is the case is that, as you know, there are labs all over the world running experiments all the time on various cell lines and animal models and humans.
1:45:35 All of that’s happening.
1:45:44 And so what I really am bullish on using AI for is not to simulate something that hasn’t been done yet, but it’s actually to find connections between what has been done.
1:45:53 So we know, you know, the example earlier, that one lab found increased PD-L1 expression in this one form of cancer, and this drug inhibits PD-1.
1:45:56 So therefore, let’s make a connection that no one had made yet.
1:45:58 So there are two truths that hadn’t been connected.
1:46:01 You know, A and B are connected.
1:46:02 B and C are connected.
1:46:03 Let’s connect A to C.
1:46:09 And I think that AI is particularly well-suited to find these patterns of things that we know.
1:46:17 So it’s not a total, it’s not a simulation, it’s actually just connecting really like breadcrumbs into one story.
1:46:18 You’re a parent.
1:46:19 I am.
1:46:29 How do you navigate healthcare for a kid knowing what you know about medicine and knowing what you know about what medicine doesn’t know?
1:46:34 I am a very rigorous parent of two kids when it comes to healthcare.
1:46:42 Yeah, I’ve got a seven-year-old and a three-year-old, which it feels like a dream to be here talking to you 15 years after I went through all that I’ve gone through.
1:46:46 It definitely feels like a dream that I’m able to tell you I’ve got a seven-year-old and a three-year-old.
1:46:47 I’m just, I’m so lucky.
1:46:52 But like you said, I’m really rigorous.
1:46:56 You know, one of my doctors suggests, you know, we try this for my daughter.
1:46:58 I, you know, ask a lot of questions.
1:47:00 I try to really stay on top of things.
1:47:04 And it sort of gets me thinking about something I was hoping to ask you about.
1:47:16 And it’s that over the course of my challenges and sort of the ups and downs that I’ve had in my health and the work that I’ve done to find treatments, I’ve found that I think there’s this circuit that, again, I’d love to get your thoughts on.
1:47:21 So I find that it starts with hope.
1:47:22 So I’m hoping for some future.
1:47:25 So maybe it’s that my child’s health condition will be improved or my health condition will be improved.
1:47:28 But, you know, you start with some sort of hope that you hope something will happen.
1:47:30 And then that drives some amount of action.
1:47:33 So like maybe in my case, you know, I run experiments on my own blood samples.
1:47:39 And then that results in some impact that, you know, maybe I learn something.
1:47:40 Maybe that drug is going to work for me.
1:47:42 And that impact gives me more hope.
1:47:44 And then it creates this circuit.
1:47:48 So it’s hope, action, impact, which gives you more hope, action, impact.
1:47:54 And I haven’t figured out exactly like if there’s some neuroscience behind this.
1:48:04 But I found that for me and just thinking about, you know, your question around whether that’s, you know, helping your child with a medical issue that they’re facing or, again, my own, that that circuit has just been a game.
1:48:05 It’s a game changer for me.
1:48:10 I don’t know if there’s if there’s some neuroscience behind that that you can help me to understand this hope, action, impact.
1:48:12 There absolutely is.
1:48:20 And the person who deserves credit for revealing this circuit is my colleague, Joe Parvizzi at Stanford, who’s a neurosurgeon.
1:48:21 Wow.
1:48:33 Who was in the brain of awake patients, stimulating different brain areas in anticipation of a neurosurgery, like you described earlier, and had electrodes in a structure called the mid-cingulate cortex.
1:48:37 It’s part of a larger network, of course, as is every brain structure.
1:48:53 And he noticed when he stimulated a sub-region called the anterior mid-cingulate cortex that patients would report in real time that they felt like there was some challenge kind of bearing down on them, like going into a storm.
1:48:55 Each one described it differently.
1:48:59 But that the stimulation also made them feel as if they wanted to lean into that challenge.
1:49:01 Now, here’s where it gets really interesting.
1:49:07 If he marches the electrode back a millimeter or less, completely different set of effects.
1:49:10 Laterally, completely different set of effects.
1:49:15 So the anterior mid-cingulate cortex seems to be the seat of some sort of sense of tenacity to lean into challenge.
1:49:15 Wow.
1:49:27 It gets really interesting when you start looking at the data of kind of volumetric imaging of this structure in people that, for instance, successfully overcome obesity through exercise and diet.
1:49:34 Or people who decide to undertake some other challenge, like a cognitive challenge, or learning how to dance.
1:49:35 Something that’s challenging.
1:49:35 Yeah.
1:49:38 And then you look at the literature on longevity.
1:49:45 And you look at this group of so-called super-agers, which is a misnomer because they actually age very slowly, right?
1:49:45 Yeah.
1:49:52 And what you find is that psychologically, they report a very strong will to live.
1:50:03 And their anterior mid-cingulate cortex is the one of just several areas that seems to maintain volume as they age relative to these age-match cohorts.
1:50:05 Now, none of these are perfect experiments on their own.
1:50:11 But when you start to put these together as a collection of things, you realize that all the things that are the reverse of depression.
1:50:13 So what’s major depression?
1:50:15 A lack of positive anticipation of the future.
1:50:20 Lack of understanding or belief, rather.
1:50:26 Lack of belief that changing one’s behavior could change circumstances, like get a job or new relationship or overcome something.
1:50:39 And you see the exact inverse of that in people with a kind of naturally large or perhaps self-fertilized anterior mid-cingulate cortex.
1:50:44 These people report a lot of positive anticipation about some hopeful future event.
1:50:44 Wow.
1:50:47 And it’s not always a big monumental thing.
1:50:50 Sometimes these are, you know, closer milestones.
1:50:51 Sometimes it’s a bigger thing.
1:50:52 And they live longer.
1:50:54 And they have this incredible will to live.
1:51:02 So it seems that, you know, taking this to its kind of extreme conclusion, that the will to live sits somewhere in the network of this structure.
1:51:03 It’s not just this structure.
1:51:12 And it’s intimately related to dopamine networks, so reward reinforcement and learning networks and all the rest.
1:51:15 But, you know, it’s hard to pinpoint one structure.
1:51:20 But if I had to, you know, put a pin in one structure, it would be Joe Parvizzi’s discovery of the anterior mid-cingulate cortex.
1:51:24 And it has all the elements of you described hope, plan.
1:51:24 Yep.
1:51:25 And action.
1:51:26 Action, exactly.
1:51:27 Repeat.
1:51:27 Yes.
1:51:39 And so for people who are not ill or who are ill, having that sequence, a good friend who was in Tier 1 Special Operations in the SEAL teams, he described this as,
1:51:49 So when there’s a challenge, you have to shorten the horizon, get a forward center of mass, but think duration, path, and outcome.
1:51:53 What path, how long, outcome, iterate.
1:51:59 And it’s the same way you work down a football field is the way you kind of lay through these challenges.
1:52:08 So again, I’m creating a tapestry from a bunch of disparate things here, but none of it is outside the realm of peer-reviewed science.
1:52:09 It all sits there.
1:52:12 So we haven’t scanned your brain.
1:52:17 I don’t think we need to, to know that your anterior mid-cingulate cortex is clearly very robust.
1:52:29 And I would wager the hypothesis that it was probably built and reinforced through your postering up of athletic goals on the wall of your childhood bedroom.
1:52:30 I think you’re right.
1:52:31 I think you’re right.
1:52:35 Yeah, the more you work, you know, the better your times get, the better those numbers get.
1:52:38 And then, you know, as you said, it becomes a true circuit.
1:52:43 You know, the thing you’re hoping for, when you get closer to that thing you’re hoping for, it drives you to take more action.
1:52:46 And then you can keep going in that circuit.
1:52:49 Well, clearly you are living in that circuit, and it lives in you.
1:52:54 Could you tell us about ways that people can get involved with every cure?
1:52:59 I have to imagine more information is better than less.
1:53:00 So what can people do?
1:53:01 Sure.
1:53:08 So anyone can go to everycare.org slash ideas and tell us about, maybe there’s a drug that you were prescribed off-label by your doctor.
1:53:11 Or maybe you’re a researcher and you think that a drug could be used in a new way.
1:53:15 So you can go to everycare.org slash ideas, tell us about that medicine, and we’ll look into it.
1:53:20 We’ll compare it next to our AI predictions, and we’ll determine whether maybe it can be moved forward.
1:53:26 If you’re an expert, say, in neuroscience or you name the area, you can go to everycare.org slash experts,
1:53:31 and you can sign up so that if we find a drug that might be useful for a condition that you’re an expert in,
1:53:34 you might be able to give us advice and guidance on, you know, maybe what the right development path is.
1:53:39 And anyone who’s watching can help us to raise awareness about the work that we’re doing.
1:53:42 So you can follow us on social media at everycare.org and beyond.
1:53:44 I did a TED Talk recently.
1:53:46 You can help spread the word and check that out.
1:53:48 And finally, of course, people can support our work financially.
1:53:49 We’re a nonprofit organization.
1:53:50 Clinical trials are expensive.
1:53:54 You can go online at everycare.org slash donate and donate to our work.
1:53:58 And we’re just so excited for this opportunity we have to help people with the drugs that we have.
1:54:00 But we realize that we can’t do it alone.
1:54:03 We actually really need the whole community to get behind us.
1:54:06 Where is funding currently derived from?
1:54:07 Is it just public support?
1:54:11 So right now, about half of our funding actually comes from the U.S. government,
1:54:13 from an agency called ARPA-H.
1:54:14 They’re one of our earliest supporters.
1:54:18 And the other half comes from individuals who’ve decided that this is important.
1:54:23 It may be that they have a loved one that has a condition that they would love for us to work on.
1:54:29 Or maybe it’s that they just want to see, you know, us be able to help patients with the drugs that we already have.
1:54:34 And we are just so excited of that opportunity to match the drugs we have to the patients who need them.
1:54:35 Fantastic.
1:54:43 And I should ask, if a drug application is discovered, is there a feedback mechanism for you guys to derive income from it?
1:54:45 Or this is a completely non-profit?
1:54:46 It’s completely non-profit.
1:54:56 So I think by the end of, you know, let’s say the next few years, I will guess that nearly all of the opportunities that we advance forward are the same dose, the same formula.
1:54:59 No one makes any money off of them whatsoever.
1:55:08 I think there’ll be rare cases where, let’s say the drug looks like it’ll be effective, but it needs to get into the brain, where a tweak will have to be made, where a different dose or a formulation will be needed.
1:55:13 And I think there’ll probably be rare cases where probably a company will be needed to be spun out to do it.
1:55:15 But for the vast majority, we’re a non-profit.
1:55:19 We just want to take the drugs we already have to use them for the diseases that could benefit from them.
1:55:20 Terrific.
1:55:21 We’ll put a link to it in the show.
1:55:22 That’d be awesome.
1:55:50 David, thank you so much for coming here today to share your story with us and just a ton of actionable knowledge for people that are healthy, continue to explore options safely, think about what’s possible, understand there are things that are known, there are a lot of unknowns, and again, explore safely for people that are ill, find a disease-related group that really has an eye on what’s new, what’s existing, who the best people are, search for a few of those.
1:55:51 That’s kind of what I took away from that.
1:55:55 And thank you for doing the work you do.
1:55:55 It’s amazing.
1:55:57 We need more people like you.
1:55:58 You’re truly one of a kind.
1:56:10 So we’re immensely grateful that you’ve taken the hardship and transmuted it into so much good and love to have you back sometime to talk about all the millions of other things we didn’t have time to talk about.
1:56:13 But this has been incredibly enriching for me, and I’m certain it has for everyone else.
1:56:15 Well, thanks so much for having me.
1:56:20 Thanks for all that you do to advance the public health and also to get the word out about the work we’re doing through every cure.
1:56:24 Thank you for joining me for today’s discussion with Dr. David Fagenbaum.
1:56:29 To learn more about his laboratory’s work and his nonprofit, Every Cure, please see the show note captions.
1:56:34 If you’re learning from and or enjoying this podcast, please subscribe to our YouTube channel.
1:56:36 That’s a terrific zero-cost way to support us.
1:56:41 In addition, please follow the podcast by clicking the follow button on both Spotify and Apple.
1:56:44 And on both Spotify and Apple, you can leave us up to a five-star review.
1:56:48 And you can now leave us comments at both Spotify and Apple.
1:56:52 Please also check out the sponsors mentioned at the beginning and throughout today’s episode.
1:56:54 That’s the best way to support this podcast.
1:56:57 If you have questions for me or comments about the podcast,
1:57:01 or guests or topics that you’d like me to consider for the Huberman Lab podcast,
1:57:03 please put those in the comments section on YouTube.
1:57:05 I do read all the comments.
1:57:07 For those of you that haven’t heard, I have a new book coming out.
1:57:08 It’s my very first book.
1:57:12 It’s entitled Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
1:57:15 This is a book that I’ve been working on for more than five years,
1:57:18 and that’s based on more than 30 years of research and experience.
1:57:24 And it covers protocols for everything from sleep to exercise to stress control,
1:57:26 protocols related to focus and motivation.
1:57:32 And of course, I provide the scientific substantiation for the protocols that are included.
1:57:36 The book is now available by presale at protocolsbook.com.
1:57:38 There you can find links to various vendors.
1:57:40 You can pick the one that you like best.
1:57:44 Again, the book is called Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
1:57:47 And if you’re not already following me on social media,
1:57:49 I am Huberman Lab on all social media platforms.
1:57:53 So that’s Instagram, X, Threads, Facebook, and LinkedIn.
1:57:57 And on all those platforms, I discuss science and science related tools,
1:58:00 some of which overlaps with the content of the Huberman Lab podcast,
1:58:03 but much of which is distinct from the information on the Huberman Lab podcast.
1:58:06 Again, it’s Huberman Lab on all social media platforms.
1:58:09 And if you haven’t already subscribed to our Neural Network newsletter,
1:58:14 the Neural Network newsletter is a zero-cost monthly newsletter that includes podcast summaries,
1:58:19 as well as what we call protocols in the form of one to three-page PDFs that cover everything from
1:58:23 how to optimize your sleep, how to optimize dopamine, deliberate cold exposure.
1:58:28 We have a foundational fitness protocol that covers cardiovascular training and resistance training.
1:58:30 All of that is available completely zero-cost.
1:58:34 You simply go to HubermanLab.com, go to the menu tab in the top right corner,
1:58:37 scroll down to newsletter, and enter your email.
1:58:40 And I should emphasize that we do not share your email with anybody.
1:58:44 Thank you once again for joining me for today’s discussion with Dr. David Fagenbaum.
1:58:49 And last, but certainly not least, thank you for your interest in science.
Bác sĩ của tôi giải thích với tôi rằng chúng tôi đã hết lựa chọn.
Ông ấy nói, David, chúng tôi đã thử hết mọi thứ.
Chúng tôi đã thử những hóa trị này.
Chúng tôi đã thử loại thuốc thử nghiệm này.
Không còn gì nữa mà chúng tôi có thể làm.
Có một khoảng vài phút khi bố tôi, các chị em tôi và bạn gái tôi ở bên tôi,
và chúng tôi chỉ khóc nức nở.
Đây là chuyên gia hàng đầu thế giới.
Và tôi cứ dò hỏi ông ấy, kiểu như, có loại tế bào hay đường truyền tín hiệu nào không?
Có điều gì mà chúng ta có thể nhắm tới không?
Và ông ấy nói, David, không có gì.
Có gì ở giai đoạn sớm không, David, không có gì cả.
Tôi nghe những gì ông ấy nói, nhưng rồi tôi tự nghĩ,
bác vừa cho tôi bảy đợt hóa trị được dùng cho lymphoma và bệnh đa u tủy của tôi.
Và chúng đã cứu mạng tôi đến ba lần rồi.
Không phải lâu dài.
Tôi biết tôi cứ tái phát, nhưng nếu bảy đợt hóa trị này đang có hiệu quả,
làm sao ta biết không có đợt hóa trị thứ tám hoặc một loại thuốc thứ chín cho một vấn đề khác?
Bạn không thể nói trước được.
Chúng ta chưa thử hết 4.000 loại thuốc.
Chúng ta chỉ thử những thuốc mà có lẽ chúng ta nghĩ tới để thử.
Vì vậy tôi quyết tâm ngay lúc đó, tôi quay sang gia đình,
và lau nước mắt rồi nói,
Tôi sẽ dành phần đời còn lại của mình, dù dài hay ngắn.
Có thể chỉ còn vài ngày.
Có thể chỉ còn vài tháng.
Nhưng trong khoảng thời gian còn lại, tôi sẽ cố gắng tìm ra,
liệu có loại thuốc nào ngoài kia có thể giúp tôi và những bệnh nhân khác mắc bệnh giống tôi
mà thực ra được phát triển cho một tình trạng khác không?
Tôi chỉ tin rằng 4.000 loại thuốc chúng ta có ngày nay
nên giúp tất cả bệnh nhân có thể hưởng lợi từ chúng. Chấm hết.
Không ai nên phải chịu đau khổ nếu có một loại thuốc ở cửa hàng CVS có thể giúp họ.
Chào mừng đến với Podcast của Huberman Lab, nơi chúng tôi thảo luận về khoa học và các công cụ dựa trên khoa học cho cuộc sống hàng ngày.
Tôi là Andrew Huberman, và tôi là giáo sư sinh học thần kinh và nhãn khoa tại Trường Y Stanford.
Khách mời hôm nay của tôi là Tiến sĩ David Fagenbaum.
Tiến sĩ David Fagenbaum là giáo sư y học chuyển dịch và di truyền học người
tại Đại học Pennsylvania.
Công việc của ông tập trung vào việc tìm kiếm các phương pháp chữa mới cho cả bệnh hiếm và bệnh phổ biến ở người
bằng cách sử dụng các thuốc và phương pháp điều trị khác vốn đã tồn tại
và đã được phê duyệt để sử dụng ở người cho các mục đích khác.
Thực ra, hầu hết các thuốc được phê duyệt tác động đến ít nhất 40 đường truyền và cơ chế khác nhau
trên não và cơ thể con người.
Nhưng những thuốc này thường chỉ được phê duyệt để dùng cho chỉ một hoặc hai trong số những đường truyền đó.
David chia sẻ với chúng ta nhiều lợi ích mạnh mẽ nhưng thường ít ai biết đến của các thuốc
đã được phê duyệt để dùng cho những thứ như sức khỏe tim mạch, chống ung thư, suy thoái thần kinh, và nhiều hơn nữa.
Từ trải nghiệm suýt chết vì bệnh Castleman của chính mình,
David phát hiện ra rằng ngành y đã có trong tay những phương pháp điều trị xuất sắc
và có thể thậm chí là những cách chữa khỏi cho nhiều bệnh ở trẻ em và người lớn
mà ngành y nói là không thể chữa hoặc không thể điều trị được.
Ngoài việc điều hành phòng thí nghiệm nơi họ tìm kiếm các phương pháp điều trị và cách chữa mới
bằng cách sử dụng các thuốc đã được phê duyệt, David còn thành lập một tổ chức phi lợi nhuận tên là Every Cure,
giúp người ta tìm các phương pháp điều trị và cách chữa cho những căn bệnh
mà lĩnh vực y khoa về cơ bản đã cho là không thể chữa được.
Và công việc đó đã cứu vô số mạng sống.
Cuộc trao đổi hôm nay của chúng tôi nói về cách điều hướng hành trình sức khỏe của bạn
và cách tiếp cận việc điều trị bất kỳ căn bệnh nào mà bạn hoặc người thân có thể gặp phải.
Nó cũng nói về thực tế rằng mặc dù ngành y và khoa học thực sự tuyệt vời
và có thiện ý, nhưng họ có một lỗ hổng lớn cố hữu,
đó là nhiều phương pháp điều trị hiệu quả, và trong một số trường hợp là các cách chữa,
tồn tại cho các bệnh mà chúng ta được bảo là vô phương cứu chữa.
Và ngay cả những bác sĩ được đào tạo tốt và có thiện chí nhất cũng thường không biết đến những phương pháp điều trị đó,
không phải vì họ lười biếng hay có động cơ khác,
mà đơn giản vì cách thuốc được nghiên cứu, được cấp bằng sáng chế và được phân loại.
Như bạn sẽ sớm biết, Tiến sĩ Fagenbaum đang trong sứ mệnh giáo dục các bác sĩ, nhà khoa học,
và quan trọng nhất là bạn, công chúng, về những sự thật này.
Ông đã trực tiếp trải qua chúng.
Ông là một bác sĩ y khoa đã trở nên rất ốm với một căn bệnh mà người ta nói là không thể cứu sống.
Và khi hệ thống hiện có để ông rơi vào thế bế tắc,
ông đã đi tìm cách chữa căn bệnh đó bằng các thuốc cũ theo những cách mới.
Và giờ ông đang giúp những người khác cần làm điều tương tự.
Trước khi chúng ta bắt đầu, tôi muốn nhấn mạnh rằng podcast này
tách biệt với vai trò giảng dạy và nghiên cứu của tôi tại Stanford.
Tuy nhiên, nó là một phần trong mong muốn và nỗ lực của tôi nhằm đưa thông tin về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học
miễn phí cho người tiêu dùng tới công chúng.
Phù hợp với chủ đề đó, tập hôm nay có nhà tài trợ.
Và bây giờ là phần trao đổi của tôi với Tiến sĩ David Fagenbaum.
Tiến sĩ David Fagenbaum, xin chào mừng.
Cảm ơn anh rất nhiều vì đã mời tôi.
Ngày nay, mọi người rất quan tâm đến sức khỏe của họ, ngay cả khi họ đang khỏe mạnh.
Và tôi nghĩ lý do là kể từ năm 2020,
mọi người bắt đầu nhận ra rằng họ cần tự vận động để bảo vệ sức khỏe của mình nhiều hơn,
dù đó là các hành vi để chăm sóc sức khỏe,
hay học cách tìm kiếm thông tin y tế và sức khỏe trên mạng một cách hiệu quả hơn.
Không ai biết nên tin ai.
Và mọi người nhận ra rằng họ là yếu tố then chốt trong sức khỏe của chính mình.
Nếu họ gặp phải những thử thách về sức khỏe,
họ nhận ra họ không thể tiếp tục làm người thụ động và chỉ đến gặp bác sĩ,
bởi bác sĩ cũng là con người.
Vậy ông có một câu chuyện sức khỏe rất đặc biệt và chúng ta sẽ đi sâu vào đó.
Nhưng có lẽ trước hết chúng ta hãy bắt đầu bằng việc giáo dục mọi người một chút về một số
quan niệm sai lầm phổ biến để giúp họ có nhiều quyền chủ động hơn về những gì họ có thể làm.
Một trong những điều mà anh rất hay nói tới là anh tin qua trải nghiệm và quan sát rằng nhiều phương pháp điều trị hoặc thậm chí những phương pháp chữa trị tiềm năng cho những vấn đề khiến con người gặp khó khăn có thể đã tồn tại dưới dạng những loại thuốc được kê đơn hoặc có sẵn, thậm chí có thể bán không kê đơn, nhưng mọi người, kể cả bác sĩ, lại không biết điều đó. Anh có thể giải thích rõ hơn về điều đó không?
Về cơ bản điều chúng tôi muốn nói là câu trả lời có thể đã có ngay tại đây.
Ừ. Trước hết, tôi rất thích anh nhắc đến quyền chủ động trong sức khỏe và y học. Bởi tôi nghĩ thường khi nói về quyền chủ động, người ta nghĩ đến chuyện ngủ đủ giấc, tập thể dục và ăn uống lành mạnh — các vấn đề thuộc về chăm sóc sức khỏe tổng quát. Nhưng khi mọi người thực sự trở nên rất ốm với một căn bệnh nghiêm trọng, dù là ung thư hay bệnh Castleman, họ thường cảm thấy “thôi, chúng ta cứ làm theo những gì bác sĩ địa phương nói”. Nhưng anh đúng. Tôi nghĩ vẫn còn rất nhiều việc chúng ta có thể làm và chúng ta có thể chủ động hơn rất nhiều. Và một phần, như anh nói, là có những loại thuốc mà chúng ta đã có. Có khoảng 4.000 thuốc được FDA phê duyệt, tương ứng cho khoảng 4.000 bệnh. Nhưng chúng ta biết từ công trình phòng thí nghiệm và cả thử nghiệm lâm sàng rằng nhiều trong số những thuốc đó có thể dùng cho nhiều bệnh khác nhau. Thật không may, hệ thống hiện tại không được thiết kế để tìm các công dụng mới cho thuốc cũ. Và đó là công việc tôi đang làm.
Nhưng tôi cũng nghĩ điều đó đặt lên tất cả chúng ta một trách nhiệm: nếu chúng ta được chẩn đoán mắc một căn bệnh nghiêm trọng, hãy tìm hiểu xem tổ chức bệnh, nhóm vận động nào có liên quan; có thể họ biết một loại thuốc đang được dùng ở nơi nào đó trên thế giới mà những nơi khác thì không. Ai là chuyên gia đầu ngành? Có thể tự đến gặp chuyên gia hàng đầu không? Và khi chuyên gia nói cho bạn biết phải dùng gì, hãy hỏi thêm những câu như: liệu có khả năng còn có phương án khác không?
Tôi nghĩ đến aspirin, ví dụ. Hầu hết mọi người nghĩ aspirin chỉ là thuốc giảm đau. Ừ. Nhưng aspirin hiện được dùng để giảm nguy cơ đau tim nhờ tác dụng làm loãng máu, ngoài các tác dụng khác. Ngẫu nhiên hỏi thôi chứ tôi không cố kiểm tra anh đâu. Anh là bác sĩ (MD). Tôi là tiến sĩ (PhD), như chúng ta đã nói trước. Tôi sẽ không kiểm tra anh về y học — tôi không có khả năng đó. Nhưng có còn công dụng nào khác của aspirin mà có thể chúng ta chưa nghe tới hoặc những thuốc tương tự mà có thể làm nhiều người bất ngờ không?
Có. Aspirin cũng đã được chứng minh giúp giảm nguy cơ tái phát ung thư đại tràng, đặc biệt ở những người bị ung thư đại tràng có đột biến trong đường truyền mTOR. Nhưng vì aspirin phổ biến và dễ tiếp cận, và có lẽ không có cùng hệ thống thúc đẩy sử dụng như những thuốc mới khác, nên thực tế nó không được tất cả bệnh nhân ung thư đại tràng sử dụng để giảm nguy cơ tái phát — điều đó thực sự gây sửng sốt. Và còn nhiều ví dụ hay nữa. Nhiều người có thể đã nghe về việc Viagra được “tái sử dụng” từ mục đích điều trị bệnh tim sang mục đích nổi tiếng hơn là điều trị rối loạn cương dương. Hầu hết mọi người biết chức năng đó của nó, nhưng không nhiều người biết Viagra cũng được tái sử dụng cho một bệnh phổi hiếm gặp ở trẻ em. Trẻ em đang chết vì không đủ lưu lượng máu đến phổi; nếu dùng Viagra, chúng có thể nhận đủ máu đến phổi và sống một cuộc sống đầy đủ. May mắn là điều đó được phát hiện khá sớm trong thời kỳ còn bằng sáng chế của Viagra, nên có thể thúc đẩy nó. Nhưng nhiều khi những phát hiện như vậy xảy ra sau khi thuốc đã thành thuốc gốc.
Chẳng phải thuốc “anh em” của Viagra, Cialis — tức tadalafil — ban đầu được dùng để hỗ trợ sức khỏe tuyến tiền liệt, tuần hoàn tới tuyến tiền liệt, rồi sau đó mới được phát hiện có các hiệu ứng liên quan đến chức năng tình dục sao?
Đúng vậy. Và, như chúng ta đã nói về “tác dụng phụ” của một thuốc: nó có thể xấu hoặc cũng có thể tốt. Chúng ta đã nói lúc trước, một phân tử nhỏ trung bình — tức một loại thuốc được phê duyệt cho một tình trạng — có thể gắn với khoảng 20 đến 30 protein khác nhau trong cơ thể. Vì vậy chúng ta gọi một thuốc là làm một việc, nhưng trên thực tế nó đang làm nhiều việc khác nhau trong cơ thể. Và trừ khi công ty dược đã bắt tay nghiên cứu ngay từ đầu cho mục đích đó, thường thì những phát hiện và vai trò khác của thuốc sẽ bị rơi mất. Vậy nên ý tưởng rằng một thuốc có thể hữu ích cho những điều khác ngoài công dụng nổi tiếng nhất của nó hiếm khi được nhắc tới, trong khi các tác dụng phụ lại ngày càng được bàn nhiều hơn.
Hãy nói về lidocaine đi.
Được. Tôi cũng không tin nổi khi chúng tôi phát hiện ra điều này. Tôi điều hành một tổ chức phi lợi nhuận tên là Every Cure. Chúng tôi quét toàn bộ kiến thức thế giới về mọi thuốc và mọi bệnh để tìm công dụng mới cho những thuốc hiện có. Khi chúng tôi phát hiện ra lidocaine, chúng tôi hoàn toàn choáng váng. Lidocaine, dĩ nhiên, là thuốc gây tê mà bạn nhận được khi đi nha sĩ, và nó được dùng khắp nơi trên cơ thể để gây tê nhiều thứ khác nhau. Có dữ liệu rất thú vị: một thử nghiệm lớn ở Ấn Độ với 1.600 bệnh nhân cho thấy những phụ nữ bị ung thư vú khu trú, nếu được tiêm lidocaine xung quanh khối u trước khi phẫu thuật — khoảng 8–10 phút trước mổ — thì sau 5 năm có tỉ lệ tử vong giảm 29% so với những người không được tiêm lidocaine. Lidocaine vốn đã được dùng trong quá trình phẫu thuật, được sử dụng tại vị trí rạch mổ. Điều thú vị là nghiên cứu này được đăng trên một tạp chí uy tín, Journal of Clinical Oncology, nhưng trên toàn thế giới hầu như vẫn chưa được áp dụng. Đây lại là một ví dụ nữa cho thấy cần có một thực thể chuyên tìm kiếm những cơ hội tốt như vậy rồi thực sự làm việc để đưa chúng tới bệnh nhân, bởi một thứ như lidocaine hầu như không có nguy cơ bất lợi nào.
Và nếu lợi ích tiềm năng lớn tới mức giảm 30% tỷ lệ tử vong, tôi không hiểu sao nó không được sử dụng rộng rãi khắp nơi.
Lidocaine có phải là thuốc đắt tiền không?
Không, đó là một loại thuốc rất rẻ.
Nó, bạn biết đấy, chỉ tốn vài xu cho mỗi mũi tiêm.
Và điều đó không có nghĩa là ai đó đang giấu lidocaine.
Tôi tin rằng các công ty dược thực hiện công việc rất quan trọng khi phát triển các thuốc hoàn toàn mới.
Họ rất giỏi việc đó.
Họ làm tốt việc đưa những thuốc đó vào sử dụng cho các chỉ định mà chúng được dự định.
Và không ai có lỗi cả.
Nhưng một khi thuốc đó trở thành thuốc generic, như lidocaine đã là thuốc generic trong nhiều thập kỷ, nghĩa là có một số công ty khác sản xuất chính xác cùng một loại thuốc.
Và lợi nhuận cho mỗi liều trong số đó trở nên gần như, bạn biết đấy, chỉ là vài xu cho một mũi tiêm.
Vì vậy, một lần nữa, không phải ai đó đang giấu nó, mà chỉ là không có thực thể nào có động cơ để thực sự gọi điện cho bác sĩ và hỏi: “Này, anh có tiêm lidocaine trước khi phẫu thuật không?” hoặc thật sự thúc đẩy để đưa nó vào các hướng dẫn.
Và tôi phải nói đây là một nghiên cứu rất lớn, nghiên cứu này được thực hiện ở Ấn Độ.
Nó được công bố trên một tạp chí uy tín.
Có dữ liệu phòng thí nghiệm thú vị.
Nhưng chúng tôi ở EveryCure thực sự cảm thấy có trách nhiệm phải hiểu rõ hơn cơ chế tiềm năng về cách nó có thể hoạt động và cũng phải xem xét toàn bộ bằng chứng trước khi chúng tôi thực sự đi ra ngoài và bắt đầu, bạn biết đấy, khuyến khích mọi người làm theo.
Vì vậy vẫn còn những bước phải thực hiện.
Nhưng quan điểm của chúng tôi là khi bạn gặp một thứ trông hứa hẹn như thế này, chúng ta cần có một nhóm thực sự thúc đẩy để đảm bảo rằng nó thực sự đến được với bệnh nhân khi bạn cảm thấy thoải mái với dữ liệu.
Tôi muốn nghỉ một chút và cảm ơn nhà tài trợ của chúng tôi, Eight Sleep.
Eight Sleep sản xuất tấm bọc đệm thông minh có khả năng làm mát, sưởi ấm và theo dõi giấc ngủ.
Một trong những cách tốt nhất để đảm bảo một đêm ngủ ngon là đảm bảo nhiệt độ môi trường ngủ của bạn phù hợp.
Và đó là vì để rơi vào giấc ngủ sâu và duy trì giấc ngủ sâu, nhiệt độ cơ thể bạn thực sự phải hạ xuống khoảng một đến ba độ.
Và để thức dậy cảm thấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng, nhiệt độ cơ thể bạn thực sự phải tăng lên khoảng một đến ba độ.
Eight Sleep tự động điều chỉnh nhiệt độ giường của bạn suốt đêm theo nhu cầu riêng của bạn.
Eight Sleep vừa ra mắt mẫu mới nhất của họ, Pod5, và Pod5 có một số tính năng mới quan trọng.
Một trong những tính năng mới này gọi là Autopilot.
Autopilot là một động cơ AI học các kiểu ngủ của bạn để điều chỉnh nhiệt độ môi trường ngủ theo các giai đoạn ngủ khác nhau.
Nó cũng nâng cao đầu bạn nếu bạn ngáy, và thực hiện các điều chỉnh khác để tối ưu hóa giấc ngủ.
Đế của Pod5 cũng có loa tích hợp đồng bộ với ứng dụng Eight Sleep và có thể phát âm thanh hỗ trợ thư giãn và phục hồi.
Tôi đã ngủ trên tấm bọc đệm Eight Sleep hơn bốn năm nay, và nó hoàn toàn thay đổi và cải thiện chất lượng giấc ngủ của tôi.
Nếu bạn muốn thử Eight Sleep, hãy vào eightsleep.com/Huberman để được giảm tới 350 USD cho Pod5 mới.
Eight Sleep vận chuyển đến nhiều quốc gia trên toàn thế giới, bao gồm Mexico và UAE.
Một lần nữa, đó là eightsleep.com/Huberman để tiết kiệm tới 350 USD.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi Rora.
Rora làm những bộ lọc nước mà tôi tin là tốt nhất trên thị trường.
Đó là một thực tế đáng tiếc, nhưng nước máy thường chứa các chất ô nhiễm có ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của chúng ta.
Thực tế, một nghiên cứu năm 2020 của Environmental Working Group ước tính rằng hơn 200 triệu người Mỹ tiếp xúc với hóa chất PFAS, còn gọi là “hóa chất vĩnh cửu”, thông qua việc uống nước máy.
Những hóa chất vĩnh cửu này có liên quan đến các vấn đề sức khỏe nghiêm trọng, chẳng hạn như rối loạn nội tiết, rối loạn hệ vi sinh đường ruột, vấn đề sinh sản và nhiều vấn đề sức khỏe khác.
Environmental Working Group cũng cho thấy hơn 122 triệu người Mỹ uống nước máy có mức độ cao các hóa chất được biết là gây ung thư.
Chính vì tất cả những lý do này mà tôi rất vui khi có Rora là nhà tài trợ cho podcast này.
Tôi đã sử dụng hệ thống để bàn của Rora gần một năm nay.
Công nghệ lọc của Rora loại bỏ các chất có hại, bao gồm các chất gây rối loạn nội tiết và sản phẩm phụ của quá trình khử trùng, đồng thời giữ lại các khoáng chất có lợi như magiê và canxi.
Nó không cần lắp đặt hay hệ thống ống nước.
Nó được làm từ thép không gỉ đạt chuẩn y tế, và thiết kế tinh tế của nó rất vừa vặn trên bề mặt bếp của bạn.
Thực tế, tôi coi nó là một bổ sung đáng hoan nghênh cho căn bếp của mình.
Có vài hướng mà chúng ta có thể khám phá với những gì bạn nói tới giờ, nhưng hướng mà tôi muốn đào sâu một chút là chuyện liên quan đến các công ty dược và bằng sáng chế.
Tôi không muốn gieo ý tưởng rằng mọi thứ đều mang tính âm mưu.
Và tuy vậy, nhiều năm trước, khi phòng thí nghiệm của tôi làm việc về các bệnh về mắt, đặc biệt là glaucoma, tôi đã dành nhiều thời gian tiếp xúc với những người làm việc tại các công ty phát triển điều trị thuốc cho các bệnh về mắt.
Họ đã phát triển những loại thuốc tuyệt vời để điều trị tân mạch hóa (overvascularization) của mắt, ví dụ, vốn có thể dẫn đến mù lòa hoặc liên quan đến một số bệnh gây mù.
Và tôi nhận ra rằng nhiều loại thuốc này được đưa ra thị trường.
Chúng là, cái gọi là, những “blockbuster” — triệu chứng của người bệnh cải thiện.
Những công ty dược này kiếm được rất nhiều tiền.
Rồi bằng sáng chế của thuốc dần đến hạn.
Khi đó, giá thuốc giảm mạnh.
Vì vậy, tôi nhận thấy các công ty dược có động cơ rất lớn để tìm các chỉ định mới cho thuốc đó, để gia hạn bằng sáng chế dưới ứng dụng mới này, nhằm cơ bản đẩy lùi thuốc generic.
Một mặt thì điều đó có lý vì nghiên cứu và phát triển một loại thuốc cực kỳ tốn kém.
Vì vậy nếu họ có thể tái sử dụng một loại thuốc và giữ được bằng sáng chế cho hai bệnh, cơ bản là một
thuốc, hai bệnh, thì đây chính là nguồn thu chính giúp các công ty dược trở nên và duy trì
sự giàu có lớn.
Điều này có hai khía cạnh mà tôi coi là tối hơn.
Một là thuốc generic, rẻ hơn, sẽ không xuất hiện trên thị trường trong một khoảng thời gian dài hơn.
Mặt khác, những người đang chịu bệnh khác giờ có thể dùng được thuốc này.
Nhưng khía cạnh tối thứ hai là các công ty dược không được khuyến khích nhiều để đi tìm
các phân tử mới để chữa các bệnh mới.
Họ được khuyến khích mạnh mẽ để dùng các phân tử cũ để điều trị các bệnh mới và giữ quyền kiểm soát.
Có rất nhiều điều trong phát biểu này.
Nhưng theo tôi hiểu thì đó là cách nó vận hành.
Vậy làm sao để hòa giải điều đó?
Ý tôi là, làm thế nào để chúng ta nên khám phá các thuốc hiện có cho những bệnh mới, nhưng
làm điều đó theo hướng thực sự nhằm chữa bệnh chứ không chỉ tìm một mục đích mới để kéo dài
thời gian ngăn thuốc generic xuất hiện?
Vâng, đó là một câu hỏi rất hay.
Bạn hoàn toàn đúng rằng khi các thuốc bắt đầu tới thời điểm hết thời hạn bằng sáng chế, thường thì liều
có thể được thay đổi nhẹ, dạng bào chế có thể được thay đổi nhẹ để tạo ra sở hữu trí tuệ mới.
Như vậy, phiên bản “mới” này có thể được dùng cho cùng bệnh ban đầu, và theo ý bạn, tôi không gọi
đó là lợi và hại, nhưng rõ ràng hệ thống đó có những tác dụng phụ.
Nhưng điều khá rõ ràng là các công ty thường sẽ không, khi đã gần hết độc quyền bằng sáng chế,
tìm một bệnh mới để nhắm tới với thuốc đó.
Thường là cùng một bệnh, chỉ là dạng bào chế mới.
Như vậy họ có thể tiếp tục làm việc trên bệnh đó.
Và điều đó có nghĩa là mặc dù thuốc có thể dùng cho một bệnh khác, nhưng điều đó hiếm khi được khai thác.
Và đặc biệt theo ý bạn, một khi thuốc trở thành thuốc generic, toàn bộ nghiên cứu và phát triển dừng lại.
Thậm chí, như tôi đã đề cập trước đó, có khoảng 4.000 thuốc được FDA phê duyệt.
Chúng dùng cho 4.000 bệnh.
Thật là đáng kinh ngạc.
Nhưng vẫn còn 14.000 bệnh hiện chưa có một phương pháp điều trị nào.
Và trong số 4.000 thuốc chúng ta có, 80% trong số đó đã là thuốc generic, nghĩa là không có động lực để tìm công dụng mới cho những thuốc đó.
Vì vậy mỗi lần tôi đi ngang cửa hàng thuốc CVS, tôi chỉ nghĩ tới có bao nhiêu thuốc ở đó được dùng cho một tình trạng, nhưng thực ra có thể giúp rất nhiều trẻ em hoặc người lớn mắc những bệnh khác.
Ngày nay người ta nói nhiều về lithium như một chất có thể bảo vệ khỏi bệnh Alzheimer hoặc các dạng sa sút trí tuệ khác.
Tôi không cho rằng bằng chứng đủ vững để tôi lao ra mua và dùng lithium, nên tôi không khuyên ai làm vậy.
Nhưng tôi biết vài bác sĩ tâm thần nói với tôi rằng họ nhiều năm nay đã dùng lithium liều thấp trong vài tháng mỗi năm dựa trên cách họ đọc dữ liệu.
Vậy là có bác sĩ làm những việc như vậy.
Mọi người thường không nói về chuyện này.
Các bác sĩ thường làm những điều mà, dựa trên việc họ đọc tài liệu, họ không nói với bệnh nhân vì họ không ở vị thế làm điều đó một cách hợp đạo đức.
Rủi ro trách nhiệm pháp lý quá lớn.
Người bình thường, không có đào tạo y khoa hay khoa học, thậm chí không có một chút nền tảng khoa học, nên tìm thông tin về các thuốc hiện có, thuốc generic hay không, có thể giúp điều trị bệnh của họ — từ bệnh da hay một thứ nghiêm trọng như ung thư — ở đâu và bằng cách nào?
Tôi khuyên trước tiên hãy kết nối với bất cứ nhóm bệnh nào liên quan đến tình trạng của bạn.
Họ thường có liên hệ rất tốt với bác sĩ khắp nơi trên thế giới, họ nghe được những thứ đang được thử nghiệm.
Vậy hãy kết nối với nhóm của bệnh bạn, tổ chức về bệnh đó.
Bạn có thể giải thích tổ chức bệnh là gì không?
Chắc chắn.
Ví dụ như Castleman Disease Collaborative Network là nhóm đứng lên hỗ trợ bệnh nhân Castleman.
Và với bác sĩ và nhà nghiên cứu, như ví dụ có ALS Association.
Có Quỹ Michael J. Fox cho bệnh Parkinson.
Vậy tìm nhóm đã tụ họp xung quanh tình trạng của bạn vì họ thường có, như bạn nói, thông tin kiểu: “Tôi nghe bệnh nhân này đang dùng cái này.”
Tôi sẽ đến đó trước.
Thứ hai là hãy tìm xem chuyên gia hàng đầu thế giới là ai?
Người nào thực sự là “guru” trong lĩnh vực đó?
Họ thường có những hiểu biết sâu sắc về những chuyện này.
Thứ ba là tiếp tục đặt câu hỏi.
Ngay cả khi họ nói đây là điều được khuyến nghị đầu tiên, thì vẫn nên hỏi có điều gì khác đang được sử dụng ở nơi khác không?
Tôi sẽ chia sẻ một ví dụ.
Nó hơi xót xa nhưng cũng rất mạnh mẽ và cung cấp nhiều thông tin.
Có một tình trạng hiếm gọi là DATA2.
Về cơ bản, trẻ sinh ra mang đột biến trong một gene dẫn tới việc chúng bị hàng chục, hàng chục cơn đột quỵ từ khi mới sinh đến khi thường tử vong vào những năm thiếu niên do tích lũy từ đúng hàng chục cơn đột quỵ.
Thật khủng khiếp.
Khoảng 20 năm trước, một bác sĩ dường như đang điều trị một bệnh nhân DATA2 và cũng đang chữa một bệnh nhân khác bị một dạng viêm mạch (vasculitis) và đã điều trị bệnh nhân viêm mạch đó bằng một thứ gọi là thuốc ức chế TNF.
Thuốc ức chế TNF ức chế một phân tử cụ thể gọi là TNF.
Hóa ra ông còn một lọ thuốc ức chế TNF trong khay.
Ông nghĩ: “Được rồi, chúng ta có đứa trẻ này đang bị rất nhiều đột quỵ. Tại sao tôi không thử cái lọ này cho đứa trẻ đó?”
Và đứa trẻ ngừng bị đột quỵ.
Điều đó thật kinh ngạc.
Vậy nên bác sĩ đó, những bệnh nhân DATA2 tiếp theo mà ông gặp, ông đều điều trị cho các cơn đột quỵ của họ.
Nhưng khoảng 10 năm trôi qua.
Trong khi đó, hàng trăm, hàng ngàn đứa trẻ trên khắp thế giới đang chết vì DATA2, mà căn bệnh đó không được lan truyền cho đến khi vị bác sĩ tuyệt vời tên Chip Chambers buồn thay có hai đứa con sinh ra bị DATA2. Và ông bắt đầu tìm hiểu, rồi biết được, ôi trời ơi, thuốc ức chế TNF. Tôi vinh dự được giúp Chip và đội của ông ấy về cơ bản tập hợp dữ liệu về hiệu quả của các thuốc ức chế TNF, thậm chí soạn ra hướng dẫn điều trị về cách điều trị DATA2. Và hóa ra nếu bạn cho trẻ dùng thuốc ức chế TNF, chúng ngừng bị đột quỵ. Trên khắp thế giới, thực sự, đó là thay đổi cả cuộc đời. Vì vậy lý do tôi chia sẻ ví dụ này là: có người ở đâu đó trên thế giới biết rằng bạn có thể cứu sống trẻ em bằng thuốc ức chế TNF, nhưng cả thế giới thì không biết. Và chúng ta đã không truyền đi thông tin đó. Với tôi, điều đó thật đau lòng. Gần như là một thảm kịch, bạn biết không? Khác một trời một vực nếu bạn có một căn bệnh khủng khiếp mà ai cũng chết vì nó và chẳng có gì cả. Nhưng tôi nghĩ còn đau lòng hơn nhiều khi nghĩ rằng, ôi trời ơi, đã có một thứ có thể giúp. Chúng ta chỉ là, hệ thống của chúng ta đã không làm công việc để đảm bảo người ta tiếp cận được thuốc. Phải, tôi nghĩ đó là một thực tế phũ phàng rằng mạng lưới kiến thức của một người thực sự ảnh hưởng lớn tới kết cục của bệnh. Ý tôi là, tôi ngồi xung quanh toàn bác sĩ và tiến sĩ và những người làm việc về bệnh tật và điều trị bệnh. Và tôi nói thật với bạn, không còn nghi ngờ gì trong đầu tôi vì tôi đã trải qua điều này khi vợ/chồng hoặc con của bạn bè đang phải đối mặt với chuyện gì đó. Tôi chỉ là một ví dụ về người biết gọi ai, vì tôi không biết câu trả lời, nhưng tôi biết ai có thể biết câu trả lời. Và chỉ trong hai ba cuộc gọi, người đó sẽ liên lạc được với ai đó đang trao đổi với năm sáu người giỏi nhất về thứ này trên thế giới. Nhưng hầu hết mọi người thì không có quyền truy cập đó. Ý tôi là, đó là một trong những lý do tôi bắt đầu podcast này, thành thực mà nói, để mời những người như bạn vào đây, những người như Eddie Chang, người bạn thân suốt đời và là chủ tịch phẫu thuật thần kinh tại UCSF. Tôi chỉ muốn nói, mong rằng bạn không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của ông ấy. Đúng vậy. Bạn biết đấy, nhưng những người này là những người tôi gọi khi bạn bè có câu hỏi về những thứ không liên quan đến phẫu thuật thần kinh. Ví dụ, theo tôi có một giải pháp khá đơn giản: ngoài những nhóm tập trung quanh các bệnh nhất định, nên có các cơ sở dữ liệu. Nên có những cách để mọi người không chỉ lên mạng đặt câu hỏi, mà vào một cơ sở dữ liệu và nói, này, tôi vừa được chẩn đoán, hoặc tôi đang có triệu chứng như sau. Và những thuốc kê đơn và không kê đơn hiện có nào được biết là điều trị được tình trạng này? Tác dụng phụ là gì? Nhưng cũng là, có những con đường phân tử tiềm năng nào chồng lấn với các thuốc đã được phê duyệt khác, kê đơn hay bán tự do? Rồi nó nên dẫn vào một quy trình để làm sao liên hệ với những người có thể giúp điều trị. Nó nên đơn giản như vậy. Ý tôi là, bây giờ là năm 2025. Không có lý do gì mà mọi người phải biết ai đó trong giới y tế hay khoa học ở một cơ sở lớn mới có thể điều hướng được chuyện này. Tôi hoàn toàn đồng ý. Và tôi nghĩ càng dấn sâu vào chuyện này, tôi càng ngạc nhiên vì chưa có thứ gì như vậy. Tổ chức phi lợi nhuận tôi đề cập, Every Cure. Chúng tôi dùng cái gọi là đồ thị tri thức y sinh, về cơ bản là ánh xạ những gì thế giới biết về sinh học con người. Chúng tôi dùng một nền tảng AI và các mô hình học máy để định lượng khả năng mỗi loại thuốc có thể điều trị mỗi bệnh. Rồi chúng tôi bắt đầu từ trên xuống để xem những kết hợp nào có triển vọng. Chúng tôi có chín chương trình đang hoạt động. Từ đó, chúng tôi đang đưa các chương trình này tiến tới tiếp cận bệnh nhân. Ý tưởng là, hy vọng cả chín chương trình đó đều hiệu quả trong việc giúp bệnh nhân. Đó là khởi đầu để, hy vọng, tổng hợp một danh sách các công dụng bổ sung cho những thuốc mà chúng ta đã có. Nhưng như bạn nói, không chỉ là những đề xuất mang tính suy đoán, mà là công việc đã được làm để thực sự chứng minh rằng chúng thực sự có hiệu quả. Tôi không thể không hỏi về một vài ví dụ khác của những thuốc đã được chứng minh điều trị những thứ khác ngoài những gì hầu hết người ta hay liên tưởng đến thuốc đó. Chắc chắn. Có vài ví dụ tôi nghĩ tới. Ví dụ đầu tiên là thalidomide. Có lẽ bạn đã nghe về những dị tật bẩm sinh khủng khiếp mà thalidomide gây ra hơn 50 năm trước. Ban đầu nó được mô tả là một thuốc chống sẩy thai. Thực ra ban đầu nó được thiết kế để chống buồn nôn cho phụ nữ mang thai. Người ta nghĩ rằng nó có thể giúp họ giảm buồn nôn, nhưng cuối cùng lại gây ra những dị tật bẩm sinh khủng khiếp. Trẻ sinh ra không có chi. Và thế là nó bị rút khỏi thị trường. Nhưng rồi khoảng 20 năm sau, các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng nó có thể hiệu quả cho bệnh phong. Vì vậy nó được FDA phê duyệt cho bệnh phong. Và điều kỳ lạ là ngay sau đó, nó được FDA chấp thuận cho đa u tủy, một dạng ung thư huyết học tương đối hiếm. Lý do nó có hiệu quả với bệnh phong và đa u tủy, và cũng là lý do nó gây dị tật bẩm sinh, là vì nó có tác dụng chống tạo mạch mạnh. Nó làm giảm sự phát triển mạch máu. Vậy giống như bạn cần sự phát triển mạch máu để hình thành chi, thì tế bào u tủy cũng cần mạch máu — hoặc cần tăng sinh mạch máu hoặc tăng tưới máu — để tồn tại, và điều này cũng đúng trong bệnh phong. Vậy cùng một hợp chất gây dị tật bẩm sinh lại giúp điều trị bệnh phong và đa u tủy. Nó đã cứu sống hàng nghìn, hàng nghìn bệnh nhân đa u tủy. Một lần nữa, lý do đặc biệt khiến nó được sử dụng theo nhiều cách là khi bắt đầu các nghiên cứu cho bệnh phong thì thuốc vẫn còn thời hạn bằng sáng chế đầy đủ. Và rồi không lâu sau đó người ta phát hiện ra hiệu quả với myeloma.
Nhưng nếu một loại thuốc như thalidomide được phát hiện cho bệnh phong rồi sau 20 năm ai đó nghĩ rằng nó có thể hữu ích cho đa u tủy, thì bằng sáng chế đã hết hạn. Và như vậy sẽ không có động cơ để rồi phát hiện ra rằng, ồ, thalidomide cũng có thể hữu ích cho đa u tủy. Danh sách đó thật buồn mà cứ kéo dài mãi.
Một trong những ví dụ tôi thích là một loại thuốc gọi là pembrolizumab, hiện được dùng cho hàng chục loại ung thư. Nhưng ban đầu nó được phát triển cho ung thư hắc tố (melanoma) và ung thư phổi. Thực ra công việc chúng tôi làm trong phòng thí nghiệm của tôi, tôi đoán là năm 2016, khá đơn giản. Có một bệnh nhân đến với chúng tôi năm 2016 bị angiosarcoma đã di căn, đó là một dạng ung thư khủng khiếp. Bác sĩ của ông nói rằng ông không còn lựa chọn điều trị nào.
Chúng tôi làm một việc thật đơn giản. Chúng tôi lên PubMed và tìm kiếm điều trị angiosarcoma. Đơn giản chỉ vậy. Và chúng tôi gặp một bài báo năm 2013, trong đó một nhà nghiên cứu đã xem xét năm khối u từ năm bệnh nhân khác nhau bị angiosarcoma. Bốn trên năm khối u có tăng biểu hiện PD-L1, đó là một dấu hiệu cho thấy có thể đáp ứng với thuốc ức chế PD-1. Vậy nên mặc dù bài báo được công bố năm 2013, và ông này đến với chúng tôi năm 2016, và tất nhiên hàng trăm người đã chết trong ba năm trước đó, chưa ai từng thử xem một thuốc ức chế PD-1 có thể hữu ích cho angiosarcoma hay không. Dù chỉ là một nghiên cứu trong phòng thí nghiệm được công bố ba năm trước, nhưng không ai chuyển đổi được hiểu biết đó để dùng cho bệnh nhân.
Vì vậy chúng tôi đã điều trị cho Michael như bệnh nhân đầu tiên mà chúng tôi biết được được dùng thuốc ức chế PD-1. Ông ấy đáp ứng tốt đến mức kinh ngạc. Có hai điều xảy ra. Một là bác sĩ của ông bắt đầu kê thuốc này cho tất cả bệnh nhân angiosarcoma. Hóa ra nó có tác dụng ở khoảng 18% bệnh nhân. Trước đây ung thư này thường gây tử vong trong vòng một năm; bây giờ khoảng 20% người sống quá một năm, và điều đó có thể thực sự thay đổi cuộc sống. Vậy nên nó đã thay đổi thực hành lâm sàng cho angiosarcoma.
Điều thứ hai, cụ thể với Michael, là thuốc đã đưa ông vào thời kỳ lui bệnh kéo dài 9 năm. Chỉ tháng trước, ông đã dẫn con gái vào lễ đường ngày cưới ở Nashville, Tennessee, chín năm sau khi bác sĩ nói với ông là hết rồi. Những loại thuốc này có sẵn, và đôi khi còn có những manh mối. Không cần một sự xuất sắc đặc biệt từ phòng thí nghiệm của tôi. Chúng tôi thực sự chỉ cần tìm một nghiên cứu được công bố ba năm trước.
Đó một lần nữa là điều thúc đẩy chúng tôi trong công việc hiện nay: liệu chúng tôi có thể tìm tất cả những manh mối này không? Có thể ghép chúng lại không? Và có thể đảm bảo mọi người thực sự hưởng lợi từ tất cả khoa học tuyệt vời đang được thực hiện khắp thế giới không? Hãy chuyển những phát hiện đó thành lợi ích cho bệnh nhân.
Có vẻ với tôi PubMed và các nguồn kiến thức khoa học khác rất tốt để thu thập bài báo, và chúng được sắp xếp khá ổn theo tìm kiếm từ khóa. Chúng không hoàn hảo, nhưng bạn có thể tìm được thứ. Và bạn còn nhận được gợi ý về các bài báo liên quan. Ai đó có chút thời gian và sức lực sẽ thu được một mức thông tin nhất định ở đó. Nhưng dường như chưa ai thực sự tổ chức cơ sở dữ liệu khổng lồ về thông tin khoa học liên quan đến bệnh tật.
Lúc nãy tôi chợt nghĩ, nên có một cơ sở dữ liệu nơi người ta có thể nhập bất cứ kiến thức gì họ có về tuổi tác của ông bà khi họ mất và vì nguyên nhân gì, về cha mẹ họ hiện bao nhiêu tuổi hoặc đã mất vì gì — có thể họ còn sống, có thể đã mất — bất kỳ thông tin nào về tiền sử gia đình. Đây là điều đầu tiên bác sĩ sẽ hỏi bạn. Nếu tôi đến gặp bác sĩ và tôi nói, này, tôi có một hạch sưng ở nách bên trái, tôi không nghĩ bác sĩ sẽ nói “đi chụp đi” ngay. Bác sĩ sẽ hỏi: trong gia đình có ai bị bệnh này bệnh kia không? Điều đó là hỏi trước tiên, phải không?
Người ta nên có thể làm điều này ngay tại nhà và sau đó nhập bất kỳ triệu chứng nào họ có. Với những chú thích cảnh báo phù hợp, nhận lại một số gợi ý về những gì có thể đang xảy ra. Nghe có vẻ như mọi người đang tự làm bác sĩ cho mình, nhưng tôi nói luôn, nếu tôi gõ “đau hoặc sưng hạch nách trái” vào bất kỳ công cụ tìm kiếm trực tuyến nào, nó sẽ liệt kê một số kết quả tồi tệ nhất có thể xảy ra. Vậy không phải là chúng ta cần che giấu mọi khả năng với người ta. Nhưng theo tôi, điều này nên được chạy qua một phân tích AI của PubMed, điều đó vốn đã tồn tại, đúng không? Hầu hết các mô hình ngôn ngữ lớn được huấn luyện trên toàn bộ Internet, bao gồm cả PubMed. Và nó nên chỉ cho ai đó một số hướng hành động cụ thể, trong đó có nhóm nào trong số những nhóm này — tôi định hỏi cái này trước, xin lỗi — nhóm nào cho một bệnh cụ thể là tốt nhất?
Đúng vậy. Chẳng hạn nếu một đứa trẻ, trời đừng có chuyện đó, bị ung thư máu, thì nên đến nhóm nào? Có nhóm nào là tốt nhất không? Có ai xếp hạng những nhóm này không? Tôi không cố ôm hết mọi vấn đề y tế trên thế giới. Nhưng theo tôi tất cả những điều này đều giải quyết được. Chỉ cần có người tổ chức các cơ sở dữ liệu.
Tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi nghĩ y tế và hệ thống nghiên cứu y sinh của chúng ta mang nhiều ngẫu nhiên đến mức có lẽ đó là điều đau lòng nhất — vì nó quá ngẫu nhiên, Michael mới có thuốc và dẫn con gái vào lễ đường chín năm sau, trong khi nhiều người khác không được thuốc ấy và đã không còn sống. Tôi rất thích ý tưởng về một cơ sở dữ liệu tập trung như vậy. Tôi nghĩ có một công ty gọi là Open Evidence đang cố gắng tạo một GPT nhưng dành cho y tế. Tôi không biết nó đã đến mức bạn mô tả — nơi bạn có thể nhập thông tin gia đình cá nhân và nhận câu trả lời — nhưng tôi hy vọng sẽ có người khác làm được.
Bạn biết đấy, vai trò mà tôi thấy công việc của chúng tôi và của tôi phù hợp là cơ bản là tìm càng nhiều mối liên hệ này càng tốt và chứng minh chúng trong phòng thí nghiệm và trong các thử nghiệm lâm sàng. Như vậy, khi bạn gõ bệnh của mình và tình trạng của mình vào, thì cái thuốc mà chúng tôi nghiên cứu sẽ đứng đầu — vì đó không chỉ là một mối liên hệ trên PubMed, mà là một mối liên hệ trên PubMed mà chúng tôi đã bổ sung bằng thí nghiệm trong phòng thí nghiệm và đã làm thử nghiệm để chứng minh nó có hiệu quả. Ừ.
Thật khá thú vị là ở một đầu hoàn toàn khác của quang phổ, dạo gần đây ai cũng nói về creatine. Creatine, creatine, creatine. À. Tôi đã dùng creatine từ lúc thiếu niên vì lúc đó nghe nói nó sẽ giúp tôi khỏe hơn và sẽ làm bạn khỏe hơn. Bây giờ người ta nói về creatine cho phụ nữ, cho nam giới, cho người cao tuổi và trong những điều kiện thiếu ngủ, để hỗ trợ chức năng nhận thức. Thực tế mà nói, các tác dụng được ghi nhận về hỗ trợ nhận thức khá nhẹ, nhưng có tồn tại. Và điều này không được ca ngợi như một phương pháp điều trị cho bệnh mất trí nặng, mặc dù nó có thể giúp bù đắp một số tình trạng mất trí nhẹ hay gì đó đại loại như vậy. Tôi không biết. Nhưng điểm mấu chốt là người ta đang nói về nó. Nó xuất hiện trên báo chí. Người ta viết suốt.
Nhưng chúng ta thực sự nên nói về, hoặc cũng nên nói thêm về những loại thuốc như aspirin có thể rất hữu ích tiềm năng cho ung thư đại tràng và nhồi máu cơ tim, chứ không chỉ để giảm đau và những ví dụ khác đang có. Ừ. Nhưng tôi nghĩ có một nỗi lo là nếu bạn nói về một loại thuốc thì mọi người sẽ bắt đầu tự dùng nó như một biện pháp phòng ngừa, phải không? Và tôi nghĩ có nhiều sự thận trọng xung quanh điều đó vì những lý do dễ hiểu. Nhưng tôi muốn biết — tôi vừa mới bước sang tuổi 50, tôi muốn biết tất cả những thứ mình có thể dùng để có khả năng giảm nguy cơ nhồi máu cơ tim, vì tôi đã tập thể dục, cố gắng ngủ đủ và làm tất cả những thứ đó rồi. Rồi tôi có thể đưa ra quyết định.
Vậy cơ sở dữ liệu thông tin ở đâu cho một người đàn ông 50 tuổi làm những việc sau để hỗ trợ sức khỏe của mình? Không có tiền sử bệnh tim trong gia đình mà tôi biết. Vậy những thuốc bán không cần đơn hoặc những phân tử tồn tại sau một đơn thuốc từ bác sĩ có thể kéo dài sự sống của tôi là gì? Tôi muốn biết thông tin đó. Ừ. Và khi nói về creatine, một lần thì tôi kiểu như, tôi không có ý chê bai thực phẩm bổ sung, nhưng tôi thấy chuyện này chẳng hợp lý. Cuộc trò chuyện đang bị lệch theo hướng sai.
Ý tôi là, tôi nghĩ những gì chúng tôi đang cố gắng làm với mọi phương pháp chữa bệnh và với công việc của mình là khởi động cuộc trò chuyện này và giữ cho cuộc trò chuyện tiếp diễn. Để người ta có thể đến gặp bác sĩ với một loại thuốc X. Tôi đã đề cập rằng chúng tôi có chín chương trình đang hoạt động. Vậy ở một đầu quang phổ, rất phổ biến là chương trình của chúng tôi với lidocaine và ung thư vú, nơi chúng tôi đang làm việc trong phòng thí nghiệm. Chúng tôi cũng đang đánh giá dữ liệu lâm sàng. Và tôi hy vọng vào một lúc nào đó trong tương lai dữ liệu sẽ đủ mạnh. Nếu đúng như vậy, chúng tôi sẽ làm việc để khuyến khích mọi phụ nữ sắp phẫu thuật ung thư vú nói chuyện với bác sĩ phẫu thuật của họ trước và bảo: này, tôi muốn chắc chắn anh/chị làm điều này. Và nhờ vậy trao quyền cho họ theo cách đó.
Nhưng ngay cả với những bệnh hiếm nhất, có một bệnh gọi là hội chứng Bachman-Bopp, nơi trẻ em sinh ra với một đột biến khiến chúng có mức độ cao của một enzyme gọi là OCE1. Về cơ bản, các em phải ăn bằng ống nuôi ăn. Các em phải ngồi xe lăn hoặc nằm liệt, trừ khi bạn cho các em một loại thuốc được sản xuất cho bệnh ngủ châu Phi, một chất liên kết cộng hóa trị hoàn hảo với OCE1. Do đó enzyme quá cao ở những đứa trẻ này, thuốc điều trị bệnh ngủ châu Phi thực ra liên kết với OCE1. Và nếu bạn bắt đầu sớm đủ trong đời, những đứa trẻ này sẽ được rút ống nuôi ăn. Chúng có thể ngồi dậy. Chúng thậm chí có thể chơi với anh chị em của mình.
Lý do tôi nhắc tới chuyện này là vì không có nhiều người mắc Bachman-Bopp. Thực tế, nó chỉ được mô tả ở 20 trẻ em, điều đó có nghĩa là có lẽ có hàng trăm trẻ vì y văn thường chậm hơn so với thực tế. Nhưng giả sử có hàng trăm trẻ. Vào một lúc nào đó, chúng ta sẽ phổ biến thông tin. Như vậy, bạn biết đấy, chúng ta có thể tìm mọi trẻ em có thể với Bachman-Bopp để các em được dùng thuốc này, DFMO. Và đó là những tiểu vũ trụ của những gì bạn đang nói tới, tức là không ai nên phải chịu Bachman-Bopp mà không được dùng DFMO. Không ai nên bị ung thư vú mà không từng được dùng lidocaine. Không ai nên là một người đàn ông 50 tuổi khỏe mạnh mà có thể giảm nguy cơ nhồi máu cơ tim. Có thể colchicine hữu ích để giảm nguy cơ bệnh tim của bạn. Nhưng theo ý bạn, làm thế nào để chúng ta chủ động hơn để không chỉ hy vọng và chờ đợi mọi thứ ngẫu nhiên này khớp nhau?
Trước đây chúng tôi từng dùng colchicine trong phòng thí nghiệm. Colchicine là một trường hợp thú vị. Thường thì colchicine được dùng cho bệnh gout. Nó tồn tại từ rất lâu. Thực ra tôi biết rằng khoảng 3.000 năm trước là khi nó bắt đầu được sử dụng vì gout thường xảy ra ở những người tiêu thụ quá nhiều rượu. Và dường như ở Ai Cập cách đây khoảng 3.000 năm, một số người giàu đã uống quá nhiều rượu. Và bằng cách nào đó họ phát hiện ra phân tử này, colchicine, tất nhiên lúc đó có thể là từ rễ cây, có thể giúp giảm gout. Chúng ta nên kiểm chứng lại thông tin đó vì tôi không biết chi tiết chính xác, nhưng nó đã tồn tại rất lâu. Nếu có một cơ sở dữ liệu, bạn chỉ cần vào cơ sở dữ liệu. Bạn có thể đoán tôi đang nghĩ gì. Đúng vậy. Vậy colchicine tồn tại từ lâu. Nó đã được dùng cho gout trong nhiều thập kỷ. Người ta bị viêm khớp do gout, họ có những khớp đau. Khi cho colchicine, nó giúp họ đỡ hơn.
Ồ, vài chục năm trước một nhà nghiên cứu có giả thuyết rằng do colchicine có đặc tính chống viêm và vài đặc tính khác, nó có thể làm giảm nguy cơ đau tim ở những người đã từng bị đau tim, hoặc có thể nói chung, nhưng đặc biệt là ở những người đã từng bị đau tim. Và vì nó đã tồn tại từ lâu, họ thực sự không thể huy động được kinh phí cần thiết để làm tất cả các thử nghiệm chứng minh điều đó. Bởi vì các thử nghiệm phòng ngừa bệnh tim là những thử nghiệm lớn, tốn kém. Phải theo dõi mọi người trong nhiều năm để chứng minh họ không bị đau tim so với những người dùng giả dược. Vì vậy họ đã thay đổi liều lượng thuốc colchicine. Như vậy liều dùng hơi khác so với liều dùng cho viêm khớp do gout, nhưng nó làm giảm rất đáng kể nguy cơ bệnh tim nếu bạn đã từng bị đau tim trước đó. Và đặc biệt, nếu bạn đã từng bị đau tim và mắc tiểu đường, mức giảm còn rất, rất có ý nghĩa. Vì vậy nó đã được FDA chấp thuận cho nhóm dân số đặc biệt đó. Nhưng tôi nhắc đến chuyện này vì nếu họ không thay đổi liều, đây có lẽ chỉ là một bài báo do một học giả nào đó xuất bản nói rằng colchicine có thể giúp, và không ai bao giờ tiến hành thử nghiệm lớn. Và một lần nữa, đó là bi kịch ở đây: mọi người thực sự đang không bị những cơn đau tim bây giờ vì họ đang dùng colchicine. Nhưng nếu không có ai tìm ra cách để hệ thống này vận hành, họ có thể đã phải trải qua cơn đau tim đó.
Chúng ta đã biết từ lâu rằng có những thứ có thể làm cải thiện giấc ngủ của mình. Và điều đó bao gồm những thứ chúng ta có thể uống. Những thứ như magnesium threonate, theanine, chiết xuất hoa cúc, và glycine, cùng với những thứ ít được biết đến hơn như nhụy hoa nghệ tây và rễ cây nữ lang. Tất cả đều là những thành phần được chứng minh lâm sàng có thể giúp bạn dễ ngủ hơn, ngủ sâu hơn, và thức dậy cảm thấy tỉnh táo hơn. Tôi rất hào hứng chia sẻ rằng nhà tài trợ lâu năm của chúng tôi, AG1, vừa tạo ra một sản phẩm mới có tên AGZ, một thức uống buổi tối được thiết kế để giúp bạn ngủ ngon hơn và thức dậy cảm thấy cực kỳ tỉnh táo. Trong vài năm qua, tôi đã làm việc với đội ngũ của AG1 để cùng tạo công thức AGZ mới này. Nó có những hợp chất hỗ trợ giấc ngủ tốt nhất với tỷ lệ chính xác trong một hỗn hợp dễ uống. Điều này loại bỏ mọi phức tạp khi bạn cố gắng dò tìm trong vô vàn thực phẩm bổ sung về giấc ngủ và phải tính liều đúng và chọn cái nào phù hợp cho bạn. Theo tôi biết, AGZ là thực phẩm bổ sung hỗ trợ giấc ngủ toàn diện nhất trên thị trường. Tôi uống nó 30–60 phút trước khi ngủ. Nhân tiện, nó rất ngon. Và nó cải thiện đáng kể cả chất lượng lẫn độ sâu giấc ngủ của tôi. Tôi biết điều đó cả từ cảm nhận chủ quan về giấc ngủ của mình và vì tôi theo dõi giấc ngủ. Tôi rất vui để mọi người thử công thức AGZ mới này và tận hưởng lợi ích của giấc ngủ tốt hơn. AGZ có hương socola, socola bạc hà và hỗn hợp quả mọng. Và như tôi đã nói, tất cả đều cực kỳ ngon. Món yêu thích của tôi trong ba vị có lẽ là socola bạc hà, nhưng tôi đều thích cả ba. Nếu bạn muốn thử AGZ, hãy truy cập drinkagz.com/Huberman để nhận ưu đãi đặc biệt. Một lần nữa, đó là drinkagz.com/Huberman.
Tập hôm nay cũng được tài trợ bởi David. David làm một thanh protein khác biệt so với những loại khác. Nó có 28 gram protein, chỉ 150 calo, và 0 gram đường. Đúng vậy, 28 gram protein, và 75% lượng calo của nó đến từ protein. Cao hơn 50% so với thanh protein gần nhất. Những thanh này của David cũng rất ngon. Hiện tại, hương yêu thích của tôi là hương bánh cuốn quế mới, nhưng tôi cũng thích hương bột cookie chocolate chip và hương bơ đậu phộng mặn. Nói chung, tôi thích tất cả các hương. Tất cả đều ngon. Tin lớn nữa là, thanh David hiện đã có hàng trở lại. Chúng đã hết hàng trong vài tháng vì quá được ưa chuộng, nhưng giờ đã có lại. Bằng cách ăn một thanh David, tôi có thể lấy được 28 gram protein trong lượng calo của một món ăn nhẹ, điều này giúp tôi rất dễ đạt mục tiêu protein là một gram protein cho mỗi pound trọng lượng cơ thể mỗi ngày mà không ăn thừa calo. Tôi thường ăn một thanh David vào hầu hết các buổi chiều, và tôi luôn mang theo khi ra khỏi nhà hoặc đi công tác vì chúng cực kỳ tiện lợi để có đủ protein. Như tôi đã nói, chúng cực kỳ ngon, và với 28 gram protein thì khá no dù chỉ 150 calo, nên cũng rất phù hợp giữa các bữa ăn. Nếu bạn muốn thử David, bạn có thể vào davidprotein.com/Huberman. Một lần nữa, đó là davidprotein.com/Huberman.
Tôi cảm thấy chúng ta có thể dành hàng giờ để duyệt qua danh mục các loại thuốc có những ví dụ như vậy, và có thể chúng ta sẽ trở lại vài ví dụ nữa, nhưng tôi ủng hộ mạnh mẽ cơ sở dữ liệu này. Tôi biết anh đang làm việc chăm chỉ về chuyện này. Tôi muốn nói về hành trình của anh vì anh không phải là một bác sĩ điển hình. Tôi nghĩ điều đó đã rõ với mọi người. Anh rất quan tâm đến sức khỏe con người và điều trị bệnh tật, nhưng anh có một hành trình vào y học rất khác thường và thú vị, và tôi tin rằng điều đó đã giúp dẫn anh đến một định hướng rất độc đáo trong lĩnh vực y học và khoa học, vì vậy hãy kể cho chúng tôi câu chuyện đó và dạy chúng tôi về bệnh Castleman.
Chắc chắn. Câu chuyện của tôi, tôi nghĩ, thực sự bắt đầu khi tôi 18 tuổi và là sinh viên năm nhất ở Georgetown. Chúng ta đã nói trước đó về việc tôi chơi bóng bầu dục ở Georgetown, và đối với tôi khi lớn lên, đó là giấc mơ — được làm tiền vệ ở đại học hạng nhất (Division I). Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến. Tôi không cơ bắp “jacked” như anh lắm, nhưng cũng ở tầm đó. Tôi đã thấy một bức ảnh. Anh to hơn tôi. Chúng tôi sẽ đăng một liên kết tới bức ảnh. David nặng 230. Anh cao hơn tôi. Tôi cao 6’1″ (khoảng 1,85 m), nên anh có lẽ khoảng 6’3″ (khoảng 1,91 m). Tôi nghĩ anh có thể là 6’3″. Hoặc là như vậy, hoặc tôi đang nhỏ đi.
Và siêu to, săn chắc, rất ít mỡ cơ thể.
Ý tôi là, nhìn bạn rõ ràng là một tiền vệ, nhưng bạn to ngay cả so với một tiền vệ.
Ừ, đúng.
Ừ.
Được rồi.
Đó là giấc mơ của tôi.
Tôi muốn chơi bóng bầu dục ở đại học, và tôi đã đến đó, và tôi đã có mặt ở khuôn viên Georgetown được vài tuần thì nhận được một cuộc gọi thay đổi cả cuộc đời.
Bố gọi cho tôi và nói rằng mẹ bị ung thư não.
Và, Andrew, tôi từ lúc chỉ toàn nghĩ về bóng bầu dục, kiểu như, bạn biết đấy, cuối cùng cũng đạt được mục tiêu mình luôn đặt ra, chuyển ngay sang, ôi trời ơi, mọi thứ đã hoàn toàn đổi khác.
Mẹ và tôi rất thân, và tôi đau lòng lắm.
U não glioblastoma hầu như luôn gây tử vong.
Chúng thật khủng khiếp.
Lúc đó tôi mới 18 tuổi, nên tôi không nghĩ mình hiểu nó nghiêm trọng đến mức nào, nhưng tôi biết là rất tệ.
Và nhìn bà chiến đấu với ung thư trong suốt 15 tháng tiếp theo đã thay đổi mọi thứ ở tôi.
Nó khiến tôi tập trung hoàn toàn, và tôi đã nói với bà ngay trước khi bà mất rằng tôi sẽ dành cả cuộc đời để cố tìm ra phương pháp điều trị cho những bệnh nhân giống bà.
Cuối đời bà không nói được nhiều, nhưng bà nói “tình yêu vô điều kiện.”
Đó là hai từ bà nói khi tôi nói sẽ làm điều đó, và tôi đã nghĩ, được rồi, mình phải làm.
Bà muốn tôi làm vậy.
Với tôi, kể từ lúc bắt đầu chứng kiến căn bệnh ghê rợn này cướp đi cuộc sống của bà trước mắt mình, tôi gần như không thể ngừng nghĩ về việc giúp những người như bà.
Và, dĩ nhiên, lời hứa tôi đã hứa với bà.
Tôi cũng học được rất nhiều từ bà khi chứng kiến bà chống chọi với ung thư não.
Tôi kể nhanh một câu chuyện nhỏ.
Khi nhận được cuộc gọi của bố, tôi lập tức về Bắc Carolina, và trong vài ngày bà đã phải mổ não để cắt bỏ khối u.
Họ làm một ca mổ gây mê để mở hộp sọ, rồi sau đó họ đánh thức bạn dậy trong khi hộp sọ vẫn mở.
Lý do cho điều đó, như bạn biết, là khi họ cắt bỏ, đặc biệt là ở bên trái não, các phần của khối u não, họ muốn biết mình có thể cắt đến đâu.
Họ yêu cầu bệnh nhân nói, và khi họ bắt đầu nói, bác sĩ sẽ dừng dao mổ.
Họ tiến hành ca mổ gần bốn tiếng rưỡi, cắt bỏ phần lớn khối u nhưng không phải tất cả.
Rồi họ đánh thức bà sau khi mổ.
Bà nằm ở khu vực chờ, và chúng tôi vào thăm.
Tôi nhớ bố, tôi có hai chị gái lớn tuyệt vời, và bố và tôi đã vào thăm bà.
Chúng tôi rất hồi hộp.
Không biết có phải mẹ của chúng tôi sẽ là người bước ra hay không?
Ca mổ đã lấy đi khá nhiều phần não của bà.
Chúng tôi lo lắng, bước vào và kéo tấm màn ra.
Tôi sẽ không bao giờ quên, tôi thấy mẹ ngồi đó, cách bạn chỉ chừng khoảng này.
Bà quấn băng quanh đầu, và có một ống nhỏ chảy ra để thu dịch.
Bà nhìn chúng tôi, chỉ lên đầu và nói “Bà Chiquita Banana.”
Chúng tôi bật cười.
Bà nói bà trông giống bà Chiquita Banana.
Đối với tôi đó là khoảnh khắc tuyệt vời, như là giành lại quyền kiểm soát từ căn bệnh ung thư khủng khiếp này.
Bạn vừa trải qua phẫu thuật, nhưng bạn vẫn tìm được điều để cười, để làm cả nhà cười và để chứng tỏ rằng bạn vẫn còn ở đó.
Đó là bài học đầu tiên trong nhiều bài học tôi học được từ mẹ, không chỉ về sức khỏe mà còn về cách bà sống trong lúc ốm yếu.
Và điều đó đã đặt tôi lên con đường này: được rồi, tôi sẽ dành cả đời để tìm phương pháp điều trị cho những bệnh nhân như mẹ tôi.
Tôi sẽ cố sống theo cách bà đã sống.
Và tôi đã phần nào đi đúng hướng.
Tôi tốt nghiệp cử nhân ở Georgetown.
Tôi học cao học ở Oxford.
Rồi tôi đang học y tại Penn được vài năm thì bạn nhắc tới bệnh Castleman.
Từ lúc hoàn toàn khỏe mạnh — tôi có kể trước đó rằng tôi đã thắng một cuộc thi đẩy tạ vào thời điểm đó vì tôi khỏe lắm — đến lúc nằm trong ICU với mọi cơ quan bắt đầu suy kiệt.
Câu chuyện về mẹ bạn thật đáng chú ý.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi khi bạn nhắc đến “Bà Chiquita Banana” là mặc dù bà là bệnh nhân, có vẻ như bà lại đang chăm lo cho tất cả mọi người trong nhà.
Bà cố gắng chăm sóc chúng tôi.
Ừ, tôi biết rất ít về bà, chỉ những gì bạn chia sẻ, nhưng bà nghe thật ấn tượng.
Bà tuyệt vời.
Tôi rất cảm ơn bạn khi nói vậy.
Ừ.
Điều đó cảm nhận được rõ ràng.
Về Castleman, tôi chưa từng nghe.
Castleman là ai?
Và các bác sĩ thích đặt tên bệnh theo họ nhỉ, nhưng tôi đoán họ không phải là người bị bệnh, họ là người phát hiện bệnh phải không?
Đúng vậy.
Benjamin Castleman là một bác sĩ ở Boston, thuộc Harvard.
Ông gặp những ca mà người ta tưởng là u lympho; trông như bị u lympho, bệnh nặng rất nhanh.
Nhưng khi ông nhìn dưới kính hiển vi, chúng không giống bệnh u lympho điển hình.
Có lẽ khi tôi kể quá trình của mình, tôi lúc đó là sinh viên y năm ba.
Tôi vừa hoàn thành kíp luân khoa sản.
Tôi vừa đỡ đẻ cho các em bé chào đời, đó là một khoảnh khắc đỉnh cao trong trường y.
Rồi chỉ trong vài tuần, tôi nhận thấy hạch to ở cổ.
Tôi cảm thấy mệt hơn bao giờ hết.
Bạn biết học y và học cao học mệt mỏi như thế nào.
Nhưng tôi mệt hơn cả bình thường.
Tôi bị đau bụng dữ dội.
Và tôi thấy dịch ứ quanh mắt cá chân.
Tôi nghĩ, sao kỳ vậy, chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng sự mệt mỏi ngày càng tệ hơn và tệ hơn.
Và chỉ trong vòng vài tuần thật sự, tôi trở nên tệ đến mức phải thi một kỳ ở trường y. Rồi tôi đi dọc hành lang đến khoa cấp cứu. Tôi đại khái lê lết đến phòng cấp cứu và kể cho họ các triệu chứng của mình. Họ làm xét nghiệm máu. Tôi nhớ bác sĩ quay lại nhìn tôi và nói, David, gan của anh, thận của anh và tủy xương của anh đều đang suy. Chúng tôi phải cho anh nhập viện ngay lập tức. Và tôi hỏi, ý ông là sao? Tôi chỉ mới sinh một đứa vài tuần trước. Là tất cả các cơ quan của tôi đang ngừng hoạt động sao? Thế là họ cho tôi nhập viện. Và tình trạng tôi suy rất nhanh. Tôi bị xuất huyết võng mạc khiến tôi tạm thời mất thị lực ở mắt trái. Tôi tích nước tổng cộng khoảng 45 kg vì gan và thận của tôi ngừng hoạt động. Anh thấy tấm ảnh đó nơi tôi to lên khắp người vì suy đa tạng. Tôi cần truyền huyết hồng cầu và tiểu cầu hàng ngày chỉ để giữ tôi sống. Lúc đó tôi cũng phải lọc máu. Về cơ bản mọi thứ đều đang tắt dần. Và chúng tôi không có chẩn đoán. Chúng tôi không biết đó là gì. Một vài bác sĩ nghĩ là u lympho. Người khác nghĩ có thể là một bệnh tự miễn. Có người thì không biết đó là gì. Nhưng trong khoảng 11 tuần, tôi ngày càng trở nên tệ hơn. Có lúc tôi ốm đến mức đã nói lời từ biệt với bố tôi, các chị gái và bạn gái lúc đó là Caitlin. Một linh mục vào phòng tôi và đọc bí tích cuối cùng cho tôi khi tôi mới 25 tuổi. May mắn là ngay vào lúc đọc bí tích cuối cùng cho tôi, thực sự là lúc cuối cùng — tôi không còn quá nhiều ngày nữa — thì chẩn đoán bệnh Castleman đến. Về cơ bản một bác sĩ giải phẫu bệnh đã xem hạch bạch huyết của tôi. Họ nghĩ tôi bị u lympho. Họ cho rằng đó là một dạng u lympho rất hung hãn, tức là một dạng ung thư. Nhưng họ xem kỹ và giống như Benjamin Castleman đã làm trước đây, nhìn vào và nói, chuyện này không giống u lympho. Thực ra nó trông khác. Nó giống cái gọi là bệnh Castleman, mà cơ bản là cái chúng tôi gọi là rối loạn tăng sinh tế bào lympho bất thường. Về mặt nào đó giống u lympho, nhưng có những đặc điểm giống bệnh tự miễn hơn. Và về cơ bản hệ miễn dịch của bạn trở nên hoạt hóa mạnh và bắt đầu tấn công tất cả các cơ quan thiết yếu. Lý do tất cả các cơ quan của tôi đang ngừng hoạt động là vì hệ miễn dịch đang sản xuất cytokine và các yếu tố khác mà về cơ bản khiến chúng ngừng hoạt động.
Anh có nghĩ rằng giờ học dài ở trường y cộng với việc là người năng động, rất tham vọng, có đóng góp vào cơn bùng phát tự miễn đó không? Chúng ta không thường bàn tới điều này, nhưng bất kỳ ai từng trải qua vấn đề tự miễn, ngay cả nếu là như vảy nến chẳng hạn, mà có khi rất nặng, nhưng trong hầu hết trường hợp là tương đối nhẹ, có thuốc không kê đơn dùng được — thì đều liên quan đến những người đang cố đẩy bản thân rất, rất nhiều và hay làm việc kéo dài giờ. Hệ miễn dịch, điều đó dễ hiểu, tăng hoạt động và rồi vượt qua một ngưỡng mà bắt đầu tấn công chính mô của mình. Ừ, thật buồn cười. Chưa ai từng hỏi điều đó, nhưng đó là câu hỏi đúng. Và tôi nghĩ mọi người luôn ngại đi sâu vào lý do tại sao những thứ này xảy ra với bạn. Tôi mừng vì anh hỏi vì thực ra có một bài báo được xuất bản vài năm trước, tôi nghĩ là trên tạp chí Cell, trong đó những con chuột bị thiếu ngủ nghiêm trọng, mất ngủ kéo dài nhiều ngày, thứ thực sự giết chết chúng là một cơn bão cytokine do hệ miễn dịch sản xuất ra tất cả những cytokine đó. Bởi vì chúng ta biết mất ngủ là nguy hiểm, đúng không? Nếu bạn không ngủ đủ. Anh hiểu điều này rất rõ. Nhưng trong các nghiên cứu trên chuột đó, thứ thực sự giết chết chúng là hệ miễn dịch sản sinh cytokine, bao gồm interleukin-6, một cytokine quan trọng trong bệnh Castleman. Và bằng cách thử vài thuốc chặn sự sản xuất một số cytokine, người ta có thể giữ chuột sống lâu hơn. Điều đó thực sự chỉ ra ý tưởng rằng mất ngủ gây rối loạn cân bằng miễn dịch, gây sản xuất quá mức cytokine, dẫn tới tử vong. Tôi không biết anh — anh đã từng thấy chưa — tôi có thể chia sẻ bài báo đó với anh. Nó khá hấp dẫn. Tôi không quen với bài đó. Tôi chỉ — nhưng nó nối với điểm của anh, đúng không? Ừ. Ý tôi là, một lần nữa, đây đều là các quan sát giai thoại từ phía tôi thôi. Anh nói, lớn lên ở Thung lũng Silicon, tôi biết nhiều người — những người bị ung thư và có vẻ đang phải vật lộn với vấn đề tự miễn. Và tôi biết nhiều người rất tham vọng, làm việc cật lực. Điều đó ăn sâu vào văn hóa nơi tôi lớn lên. Và đôi khi tôi cứ tự hỏi về những quan sát theo hướng tự nhiên đó. Một lần nữa, đây không phải là các nghiên cứu có đối chứng, nhưng những người làm việc siêng năng nhất, kéo dài giờ, vừa học vừa thể thao, vừa làm doanh nghiệp — thường là những người phải đối mặt với vấn đề sức khỏe nghiêm trọng. Vậy làm sao mà lại thế được? Có thể có một mối liên hệ. Và càng học về nền tảng hỗ trợ sức khỏe — giấc ngủ là nền tảng, tiếp xúc ánh sáng tự nhiên nhưng không quá tia UV, v.v. — thì bạn càng phải tự hỏi. Tôi không nói mọi người không nên làm việc chăm chỉ. Nếu vậy thì tôi đang đi đến cái chết nhanh chóng vì tôi luôn làm việc rất nhiều giờ, phần lớn là vì hứng thú, đôi khi vì sợ. Nhưng hệ miễn dịch là một hệ rất phụ thuộc điều kiện. Tôi không nói những người điềm đạm, thư thái không bị ung thư, nhưng có bao giờ người ta xem xét xem tính khí và khuynh hướng mắc các bệnh do tự miễn có tương quan không? Tôi chưa thấy, có thể là có. Ý tôi là, những gì tôi đã thấy, và theo điểm của anh, là có dữ liệu rất mạnh rằng ở những người mắc bệnh tự miễn, stress dẫn đến các đợt bùng phát bệnh.
Và vì vậy nếu bạn có nó, căng thẳng, thiếu ngủ, tất cả những thứ kiểu đó có thể dẫn đến bùng phát.
Tôi chưa thấy dữ liệu về việc liệu đó có thực sự là nguyên nhân gây bệnh ở mức bản chất hay không.
Nhưng tôi nghĩ rằng, bạn biết đấy, nghiên cứu trên những con chuột đó đã phần nào mở mắt tôi.
Và tôi đã, bạn biết đấy, làm việc với những giờ làm việc điên cuồng.
Và như bạn đã nghe, tôi đang trong một sứ mệnh.
Tôi vẫn đang trong một sứ mệnh, đó là tìm thuốc cho những bệnh nhân như mẹ tôi.
Và điều đó, bạn biết đấy, có nghĩa là tôi đã làm việc hết sức, cực kỳ nhiều giờ.
Tôi dạy sinh viên y khoa, và họ cũng làm việc với những giờ giấc điên cuồng.
Thật sự ấn tượng và đáng chú ý, và đôi khi hơi đáng lo.
Nhưng rồi bạn nhận được chẩn đoán này.
May mắn là họ phát hiện ra không phải là lymphoma mà là Castleman.
Bởi vì điều đó ít nhất cho bạn một đầu mối nhỏ để bắt đầu khám phá các phương pháp điều trị khác nhau.
Vào thời điểm đó, có điều trị nào được biết cho bệnh Castleman không?
Vào thời điểm đó, không có phương pháp điều trị được phê duyệt.
Nhưng giống như chúng ta đã nói trước đó về bất cân xứng thông tin, có một loại thuốc ban đầu được phát triển ở Nhật Bản cho Castleman.
Nhưng các bác sĩ của tôi không biết để thử nó.
Họ đã cho tôi một dạng hóa trị, may mắn là hóa trị đã cứu sống tôi vừa kịp thời.
Nhưng có một loại thuốc ở Nhật có dữ liệu khá mạnh cho thấy có hiệu quả với Castleman.
Nhưng thông tin đó chưa được trao đổi.
Và loại thuốc đó có sẵn ở Mỹ cho một bệnh khác.
Sự trao đổi thông tin đó đơn giản là chưa xảy ra.
Thực ra, tôi sẽ kể một câu chuyện nhanh về loại thuốc đó.
Nó tên là tocilizumab.
Và nó được tạo ra/khám phá bởi một bác sĩ tên Kazu Yoshizaki.
Tôi đã nghe từ một đồng nghiệp rằng Kazu đã tự tiêm nó cho chính mình trước khi tiêm cho bất kỳ người nào khác để chứng minh rằng nó an toàn.
Y học phong cách cũ. Phải không? Đây là những năm 90.
Và kháng thể đơn dòng là một công nghệ mới.
Vì vậy rõ ràng là ông ấy sợ không dám tiêm cho bệnh nhân vì ông không biết nó sẽ ra sao.
Thế nên ông ấy bảo: tôi sẽ tiêm cho chính mình.
Tôi nghe vậy. Và tôi đã hỏi Kazu: tôi nghe nói ông đã tự tiêm tocilizumab cho mình.
Ông ấy nói: không, không, tôi không tự tiêm cho mình. Y tá. Y tá đã tiêm cho tôi.
Tôi kiểu: được rồi, Kazu. Tôi thích sự cụ thể đó.
Vâng, chính xác.
Và ông ấy đã tiêm cho chính mình. Và ông ấy không chết khi nhận nó.
Nhưng nó đủ an toàn đối với ông.
Vì vậy ông nghiên cứu nó trên bệnh nhân Castleman.
Nó được phê duyệt cho Castleman ở Nhật.
Rồi sau đó nó được chuyển mục đích dùng cho viêm khớp dạng thấp ở Mỹ và một số bệnh tự miễn khác.
Vì vậy nó được phê duyệt ở Mỹ cho các bệnh tự miễn.
Nhưng như tôi đã nói, nó được phát triển cho Castleman ở Nhật, được phê duyệt và có sẵn.
Nhưng các bác sĩ của tôi thậm chí không nghĩ đến việc thử nó.
Hóa trị đã cứu tôi.
Nhưng rồi tôi tái phát vài tuần sau.
Chúng tôi đã thử loại thuốc của Kazu từ Nhật.
Nó không có tác dụng với tôi.
Nó có tác dụng với khoảng một phần ba bệnh nhân.
Vì vậy cuối cùng tôi cần một tổ hợp bảy loại hóa trị khác nhau: adramycin, cytoxin, etoposide, velcide, dexalidomide, rituxin — những hóa trị tệ nhất có thể, là những gì tôi đã phải dùng để đưa bệnh của mình vào thuyên giảm.
Và chỉ để cho bạn thấy tôi ốm đến mức nào, đây là lần thứ ba tôi suýt chết trong vòng sáu tháng.
Tôi ốm đến nỗi khi họ bắt đầu cho tôi liệu pháp kết hợp bảy thuốc đó, tôi cảm thấy khá hơn sau mỗi liều.
Và đó là những hóa trị nặng nhất trên đời.
Nhưng vì chúng đang tiêu diệt hệ miễn dịch của tôi, mà hệ miễn dịch đó đang sản sinh cytokine — chính những thứ đó đang giết tôi — nên tôi thực sự cảm thấy khá hơn khi dùng hóa trị.
Và cuối cùng tôi khỏe đến mức có thể xuất viện.
Và có bức ảnh tôi đã cho bạn xem trong cuốn sách, đó là tôi vài tuần sau khi xuất viện.
Và tôi thật sự rất biết ơn vì còn sống.
Vâng, chúng tôi sẽ đăng liên kết đến bức ảnh đó và tất nhiên là đến cuốn sách của bạn.
Vâng, bức ảnh đó, nếu bạn cho người bình thường xem, họ sẽ không nói đó là một người trông khỏe mạnh, nhưng bạn đã nói bạn rất biết ơn được sống vì so với trước đó, ý tôi là, khoảng 100 pounds (khoảng 45 kg) dịch tích tụ ở chân và cơ thể trước kia.
Bạn ở một vị thế rất đặc biệt vì bạn có đầu óc tò mò.
Rõ ràng là bạn có động lực, không chỉ vì bệnh tật của mình, mà nói chung là có động lực dựa trên câu chuyện về mẹ bạn.
Và tôi đoán là người ta sẽ lắng nghe bạn.
Ít nhất họ sẽ lắng nghe những câu hỏi của bạn.
Tôi đang suy diễn một chút ở đây.
Nhưng tôi nghĩ nhiều bệnh nhân không biết nên hỏi những câu hỏi gì.
Họ cũng không biết người mà họ hỏi có tiếp cận được những câu trả lời tốt nhất hay thậm chí có câu trả lời hay không.
Tôi thích nghĩ rằng hầu hết bác sĩ đều thiện chí, nên tạm coi là như thế đi.
Nhưng họ cũng bận rộn và họ rối loạn như bất kỳ ai.
Tôi không cố hạ thấp ngành y ở đây, nhưng đó là thực tế.
Vậy câu hỏi đơn giản.
Khi một bác sĩ hoàn thành đào tạo, bao gồm cả nội trú, và bắt đầu hành nghề, giả sử là một bác sĩ ung bướu hay bác sĩ đa khoa ở Hoa Kỳ, nhưng có thể ở nơi khác, liệu bác sĩ điển hình có thường xuyên tiếp cận với tài liệu y khoa không?
Tôi biết họ bắt buộc phải tham gia một số chương trình giáo dục y tế liên tục, nhưng có thể kiến thức của họ về một bệnh chỉ bị “khóa” tại thời điểm họ hoàn thành nội trú, cộng với bất kỳ cập nhật lớn nào xuất hiện sau đó.
Việc này hoạt động thế nào? Bởi vì tôi muốn biết khi nào bác sĩ của tôi hoàn thành đào tạo và tôi muốn biết họ đọc các bài báo bao lâu một lần và tôi muốn biết còn ai khác trong hội đồng những người mà họ chia sẻ ý tưởng. Tôi muốn bác sĩ được kết nối nhất trên thế giới điều trị cho tôi.
Vâng, tôi cũng muốn như vậy. Và tôi nghĩ vấn đề là với tất cả các ràng buộc và yêu cầu của một bác sĩ thông thường, họ thực sự không có nhiều thời gian để làm tất cả những việc mà chúng ta muốn họ làm. Vậy bạn nói đúng.
Các bác sĩ có đọc tài liệu, nhưng thường là vì họ có một bệnh nhân mắc cái gì đó khiến họ phải tìm hiểu, hoặc có người gửi cho họ bài báo đó. Rất ngẫu nhiên và rời rạc. Bạn biết đấy, không bác sĩ nào có thể xem hàng triệu bài báo, ví dụ như vậy, và họ thậm chí còn không thể xem hết vài trăm bài có thể liên quan đến những căn bệnh mà họ điều trị. Vì vậy họ nhận được những bản tóm tắt bị rút gọn. Họ đến một hội nghị và nghe những gì người ta nói, nhưng cũng rất rời rạc. Và tôi nghĩ điểm rút ra lớn từ cả cuộc trò chuyện này là quá nhiều thứ diễn ra một cách rời rạc, không hệ thống và mang tính ngẫu nhiên. Và là, bác sĩ của bạn có tình cờ đọc được đúng một bài báo này hay không? Thay vì thế giới mà chúng ta nên có, nơi mà bác sĩ nào bạn đến khám cũng không quan trọng bởi dữ liệu là dữ liệu.
Ý tưởng chúng ta hay nói về việc xin ý kiến thứ hai từ bác sĩ. Thật kỳ lạ là ta gọi đó là “ý kiến thứ hai”, nhưng lại tin rằng những gì được nói ra chính xác là điều nên làm. Thực ra đó chỉ là một ý kiến, đúng không? Và thường thì các ý kiến thứ hai không nhất quán với ý kiến đầu tiên bởi vì đó là ý kiến. Ý kiến đó được đào tạo, có nền tảng khoa học và thường dựa trên bằng chứng. Nhưng vẫn vậy, bạn không biết liệu bác sĩ của mình có thông tin cần thiết cho bạn hay không, điều đó khá đáng sợ, đúng không? Chúng ta muốn đến gặp bác sĩ và tin tưởng hoàn toàn rằng họ có tất cả câu trả lời. Và thực ra tôi có một khái niệm mà tôi đã nói đến trong cuốn sách của mình, có lẽ sẽ đồng cảm với bạn và với những gì chúng ta đang nói. Tôi gọi đó là “thuyết Ông già Noel về nền văn minh” — trước khi tôi mắc bệnh Castleman và khi tôi còn là sinh viên y khoa, tôi có ý nghĩ rằng có những phòng làm việc của các nhà khoa học và bác sĩ hợp tác với nhau để đưa ra giải pháp, giống như xưởng làm đồ chơi của Ông già Noel và các chú lùn cùng làm việc với nhau. Và ngay khi có thể tìm ra một loại thuốc, nó sẽ được đặt trên ngưỡng cửa nhà bạn. Ngay khi họ tìm ra. Nhưng tôi đã nhận ra rằng thực tế không có những xưởng như vậy, không có những nhóm các nhà khoa học và bác sĩ ngồi cùng nhau để tìm giải pháp. Và nếu có, thì nhịp điệu không nhất thiết nhanh như bạn mong muốn. Và tôi nghĩ đó chỉ là một trong nhiều điều khiến hơi chán nản.
Ừ. Tôi sẽ cố kiềm chế cám dỗ bình luận quá nhiều về điểm đó vì tôi muốn nghe thêm từ bạn, nhưng tôi không thể không nói rằng một trong những điều tôi mong mỏi từ lâu là mô hình làm nghiên cứu sinh học y khoa ở Hoa Kỳ sẽ chuyển từ cái mà chúng tôi gọi là mô hình “nhà nghiên cứu độc lập”, nơi mà mỗi người có một phòng thí nghiệm — ví dụ Huberman lab không chỉ là một podcast; đúng, nó từng và phần nào vẫn là một không gian phòng thí nghiệm. Mặc dù gần đây tôi đã thu nhỏ quy mô phòng thí nghiệm vì lý do podcast và những lý do khác. Nhưng vấn đề là ở nước này, bạn có bằng tiến sĩ. Nếu bạn quyết định làm postdoc và bắt đầu một phòng thí nghiệm, bạn có một phòng thí nghiệm mang tên bạn, bạn nhận được kinh phí để làm những việc gắn với tên của bạn. Nó giống như một startup nhỏ có thể phát triển thành startup tầm trung hoặc lớn, nhưng bạn vẫn độc lập. Khái niệm về nhà nghiên cứu độc lập là một mô hình khoa học đầy lãng mạn, nhưng tôi nghĩ chúng ta đã đến điểm mà việc chia sẻ thông tin và hợp tác xoay quanh một mục tiêu cụ thể mạnh mẽ hơn nhiều. Tôi không có cây đũa thần và mức độ ảnh hưởng tôi có thể có lên NIH (Viện Y tế Quốc gia) là điều còn phải bàn. Nhưng điều tôi đang thúc đẩy là những phòng thí nghiệm được đặt tên theo một câu đố, một căn bệnh hoặc một thách thức và mọi người cùng nhau giải quyết những vấn đề đó. Bởi vì không chỉ là chuyện đặt tên hay thương hiệu. Nó liên quan đến mức độ sẵn sàng chia sẻ ý tưởng thay vì cảm thấy phải đấu tranh để giành phần của mình.
Đúng như vậy. Có lẽ đây là cuộc trò chuyện để dành cho lần khác. Nhưng bạn đã làm một công việc tuyệt vời không chỉ trong việc giáo dục mọi người về bệnh Castleman, mà cả câu chuyện của bạn — và chúng ta sẽ tiếp tục con đường đó trong chốc lát — về việc cố gắng giải quyết một vấn đề sinh tử đối với bạn, rồi lấy kiến thức đó và thay vì chỉ nói “này, tôi sẽ giúp những người khác bị Castleman” — điều bạn đã làm — bạn thực sự nói “này, hãy làm điều này cho mọi bệnh tật, cho toàn bộ y học.” Thật đáng khâm phục. Tôi phải hỏi, có bác sĩ khác đang làm những gì bạn đang làm không? Hay bạn là con sói đơn độc ngoài kia?
Tôi nghĩ có lẽ tôi là con sói đơn độc trong phạm vi những gì chúng tôi đang làm. Tất cả đều là các thuốc được FDA phê duyệt, tất cả 4.000 loại, và tất cả 18.000 căn bệnh ở người. Tôi không biết ai khác đang thực hiện cách tiếp cận hệ thống “mọi thứ đối đầu với mọi thứ” như vậy, kiểu như tìm những quả trái thấp nhất có thể hái. Nhưng có những đồng nghiệp tuyệt vời của tôi làm trong lĩnh vực huyết học — như bác sĩ Luke Chen gọi cho tôi khi ông có bệnh nhân nằm ở cửa tử để cùng suy nghĩ xem chúng ta có thể làm gì, thử gì; chúng tôi cùng động não, thử cái này cái kia. Và thường thì chúng có hiệu quả, và bệnh nhân đó còn sống vì chúng tôi đã thử một tổ hợp năm loại hóa trị khác nhau vốn không được tạo ra cho căn ung thư đó. Vì vậy chắc chắn có nhiều bác sĩ thực sự xuất sắc khắp cả nước. Và có những người đang thật sự mở rộng giới hạn của những gì có thể làm được.
Nhưng tôi không biết có bất kỳ nỗ lực nào khác đang được thực hiện ở mức hệ thống thực sự kiểu như, tôi không quan tâm cụ thể tên bệnh hay tên thuốc. Tôi chỉ tin rằng 4.000 loại thuốc chúng ta có ngày nay nên giúp được tất cả bệnh nhân có thể hưởng lợi từ chúng, chấm hết. Không ai nên phải chịu đau khổ nếu có một loại thuốc ở tiệm thuốc như CVS có thể giúp bạn. Vấn đề là đó không phải là thế giới chúng ta đang sống. Vấn đề là chúng ta phải tạo ra thế giới đó. Và đó là những gì chúng tôi đang làm. Ừ. Và phần lớn nhà khoa học thì được khuyến khích để tìm ra những thứ mới. Và hầu hết bác sĩ thì không phải là nhà khoa học. Đúng vậy. Tôi không nói nhà khoa học hơn ai, nhưng hai bên cần nhau. Đúng vậy. Dù sao, tôi sẽ bớt lại ham muốn bình luận của mình về cách hệ thống có thể tốt hơn. Hy vọng là một vài điều trong số này sẽ được thực hiện trong tương lai. Nhưng nếu được, giờ bạn đang ngồi đây rất là sống. Câu chuyện tiến triển thế nào?
Chắc rồi. Như tôi đã nói, tôi được hóa trị, ra viện, quay lại trường y ở Penn trong năm ba học. Bạn có bao nhiêu thời gian? Tôi ở bệnh viện sáu tháng rồi sau đó nghỉ học khoảng sáu tháng để phục hồi, xây lại bản thân. Thật kỳ diệu, tôi có bạn gái, Caitlin, ở bên cạnh suốt. Caitlin không rời tôi nửa bước. Thật đáng kinh ngạc. Rồi tôi quay lại trường y. Vậy là tổng cộng một năm, vì sáu tháng ở bệnh viện, sáu tháng hồi phục. Tôi rất háo hức được trở lại và thực sự đi theo con đường trước đây, rằng tôi sẽ theo chuyên ngành ung thư và sẽ giúp bệnh nhân như mẹ tôi. Lúc đó tôi đang dùng một thuốc thử nghiệm. Thực ra là một thuốc rất giống với thuốc mà bạn tôi Kazoo đã làm. Và không may, khoảng một năm sau khi ra viện, tôi lại vào viện vì tái phát. Và đợt tái phát đó thực sự khó khăn vì vài lý do. Thứ nhất, tôi suýt chết lần nữa — lần thứ tư. Tôi nằm ICU một tháng với tất cả các cơ quan suy dần. Nhưng có lẽ điều còn khó hơn là tôi đang dùng thuốc thử nghiệm mà chúng tôi hy vọng sẽ giữ tôi ở trạng thái thuyên giảm. Và thuốc đó đang giúp được những bệnh nhân khác. Bác sĩ của tôi giải thích với tôi rằng chúng tôi hết lựa chọn. Ông nói, David, chúng tôi đã thử mọi thứ. Chúng tôi đã thử những đợt hóa trị này. Chúng tôi đã thử thuốc thử nghiệm kia. Không còn gì có thể làm nữa. Và có vài phút im lặng khi bố mẹ, các chị em và bạn gái tôi ở quanh tôi và chúng tôi chỉ khóc nức nở. Đây là chuyên gia hàng đầu thế giới, theo lý thuyết ông già Noel. Đây là ông già Noel nói với bạn rằng không còn gì nữa. Và tôi cứ dò hỏi ông, kiểu như, có loại tế bào nào hoặc con đường tín hiệu nào hoặc có điều gì chúng ta có thể nhắm tới không, bất cứ thứ gì? Ông nói, David, không có gì cả. Có gì đang trong giai đoạn phát triển sớm không? David, không có gì. Và thế là chúng tôi chỉ khóc. Rồi tôi có một khoảnh khắc sáng tỏ, kiểu như tôi nghe ông nói, nhưng rồi tôi nghĩ với bản thân, ông vừa cho tôi bảy đợt hóa trị được làm cho lymphoma và bệnh đa u tủy của tôi. Chúng đã cứu tôi ba lần rồi. Chúng không phải là giải pháp dài hạn. Tôi biết tôi cứ tái phát, nhưng nếu bảy đợt hóa trị này đang có tác dụng, làm sao chúng ta biết không có đợt hóa trị thứ tám hoặc một loại thuốc thứ chín cho một bệnh khác? Bạn không thể nói được, chúng ta chưa thử hết 4.000 loại thuốc. Chúng ta chỉ thử những thuốc mà có thể chúng ta nghĩ đến thôi. Vậy là tôi quyết tâm ngay lúc đó, quay sang gia đình, lau nước mắt và nói, tôi sẽ dành phần đời còn lại của mình, dù dài bao nhiêu. Có thể chỉ vài ngày, có thể vài tháng, nhưng bất cứ thời gian nào tôi còn có, để tìm xem có loại thuốc nào ngoài kia có thể giúp tôi và những bệnh nhân khác mắc bệnh giống tôi mà lại được làm ra để điều trị một tình trạng khác không? Và tôi trở nên hoàn toàn quyết tâm về điều này. Một phần lý do phải là thuốc tái sử dụng là vì tôi không có hàng tỷ đô la và 15 năm để làm một thuốc mới từ đầu. Ý tôi là, tôi thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng tôi có những ví dụ nơi mạng sống tôi được cứu bởi những thuốc không được làm cho tôi. Và tôi chỉ nghĩ, chúng ta nên làm mọi thứ có thể để tìm ra cái gì khác. Thế là tôi bắt đầu lưu mẫu máu của chính mình mỗi vài tuần. Không lâu sau đó, bắt đầu làm một số công việc trong phòng thí nghiệm. Tôi thực sự là một bác sĩ y khoa có bằng thạc sĩ Y tế Công cộng mà chẳng biết gì về phòng thí nghiệm, nhưng bắt đầu làm. Chúng tôi gọi điều đó là nguy hiểm. Ừ, đúng vậy. Rất nguy hiểm. Và với đồng hồ đang tích tắc, đúng không? Bạn thiếu kỹ năng, nhưng thời gian đang chạy. Rất nguy hiểm. Vậy là tôi bắt đầu làm các thí nghiệm phòng thí nghiệm, làm nhiều flow cytometry để đặc trưng hóa các tế bào miễn dịch được kích hoạt, làm cái gọi là proteomics huyết thanh, nơi tôi đo khoảng 1.000 protein trong máu mình. Vậy ai cho bạn làm tất cả những việc đó, ý tôi là, bạn dùng chỗ phòng thí nghiệm của ai? Bạn có đột nhập vào ban đêm không? Không, tôi không đột nhập ban đêm. Một đồng nghiệp rất hào phóng. Người ta đã làm vậy rồi. Một đồng nghiệp rất tốt đã cho tôi một ít chỗ trong phòng thí nghiệm của cô ấy. Vậy là tôi làm việc trong lab và cũng cố gắng xem các thuốc khác đang được dùng cho các tình trạng liên quan để xem có gì có thể hiệu quả cho tôi. Và chúng tôi đang tiến bộ. Tôi thành lập một quỹ gọi là Mạng lưới Hợp tác Bệnh Castle. Chúng tôi thực sự thúc đẩy mọi thứ tiến lên. Và tôi lạc quan rằng chúng tôi sẽ tìm được gì đó. Rồi tôi lại tái phát. Lần thứ năm. Lại vào ICU. Các cơ quan suy dần. Bác sĩ giải thích với gia đình tôi rằng lần này là hết. Thật ra, tệ đến mức có lúc trong những năm đó, vì lý do nào đó, tôi nghĩ có phần phủ nhận, tôi chưa bao giờ làm di chúc. Nhưng lần này, lần thứ năm, bác sĩ bảo tôi, anh cần việc đó.
Bạn cần ghi xuống.
Và thế là tôi, kiểu như, có một tờ giấy in mà y tá đưa cho.
Và tôi viết đại là tôi muốn đồ đạc để lại cho ai.
Và tôi không có nhiều thứ.
Nhưng đã khóc, ôm bạn gái.
Lúc đó cô ấy là vị hôn thê của tôi, Caitlin.
Chỉ cảm thấy quá thất vọng vì tôi chưa tìm ra được điều gì đó.
Bởi vì tôi chưa nói là từ kết quả xét nghiệm, tôi nghĩ có hai loại thuốc có thể hiệu quả, và chúng tôi đã thử cả hai.
Chúng tôi thử cyclosporine, thử IVIG, nhưng không hiệu quả.
Và tôi càng trở nên tệ hơn.
Rồi cuối cùng, bạn biết đấy, tôi lại nhập viện.
Và hai loại thuốc chúng tôi thử, tôi nghĩ là mình đã trúng mũi tiêm, nhưng tôi đã trượt.
Và tôi cảm thấy rất thất vọng.
Và tôi nhớ mình đã nói lời tạm biệt với mọi người và bắt đầu cảm thấy như mạng sống đang dần tắt.
Tôi nghĩ vậy là hết.
Họ truyền tôi tất cả hóa trị.
Họ cho tôi liều topos cao nhất.
Tôi đã chịu đựng thứ hóa trị kinh khủng mà bạn có thể tưởng tượng.
Và hai ngày sau, tôi bắt đầu tỉnh dậy.
Và, Andrew, có cảm giác này, tôi gọi là overtime.
Nó về cơ bản giống như thời gian bù giờ trong trận đấu, khi mà từng giây đều quan trọng.
Và tôi không thể diễn tả được niềm vui khi được thêm thời gian như vậy.
Khi bạn bắt đầu tỉnh lại sau khi đã nói lời chia tay với những người mình yêu và bạn nhìn họ — chị tôi Jean ở đây, Caitlin ở đây và bố tôi ở kia.
Và tôi nghĩ, ôi trời ơi.
Khi bạn bắt đầu nhận lại cuộc sống mà mình tưởng đã mất và đây là lần thứ năm rồi, tôi không thể diễn tả được cảm giác.
Nhưng tôi nhớ rõ ngay khi tỉnh dậy, tôi nhìn thấy họ và tôi nói, Gina, em cần chị đem cái hạch bạch huyết ở North Carolina về Philadelphia.
Em cần chị lấy mẫu huyết thanh ở dưới tầng ở Little Rock, Arkansas gửi lên Philly.
Tôi được cho thêm một cơ hội nữa.
Và tôi nhớ khi bắt đầu tỉnh, nghĩ thầm, ôi trời ơi, mình sẽ có thêm một cơ hội nữa.
Và khoảng ba tuần sau, tôi ra viện.
Tôi quay lại Philadelphia.
Và đó mở đầu cho khoảng một tháng mà tôi cho rằng cần phải làm tất cả các mẫu đó.
Tôi làm thêm phân tích tế bào bằng lưu lượng.
Tôi làm thêm phân tích proteome huyết thanh.
Tôi làm miễn dịch mô học trên hạch bạch huyết của mình.
Và khi ghép tất cả dữ liệu lại, điều tôi phát hiện là một đường truyền thông tin trong hệ miễn dịch của bạn — hay nói chung của tất cả chúng ta — gọi là mTOR đã bị kích hoạt quá mức.
Và tôi có một hạch bạch huyết mà tôi đã cắt bỏ trong đợt tái phát trước, nơi tôi thực sự xem xét và nhuộm để kiểm tra hoạt hóa mTOR và kết quả cho thấy dương tính rất mạnh.
Vì vậy tôi đem dữ liệu đó cho bác sĩ và hỏi, ông nghĩ sao về việc thử một chất ức chế mTOR trên tôi?
Sirolimus chưa từng được dùng trước đây. Rapamycin là tên khác của thuốc này.
Nó chưa từng được dùng cho Castleman trước đây, nhưng nó được chấp thuận để chống thải ghép cơ quan.
Và tôi chẳng còn gì để thử nữa.
Vậy nên bác sĩ đã kê cho tôi.
Và, bạn biết đấy, kỳ lạ.
Rapa.
Ở liều dùng như cho ghép tạng, tôi dùng rapamycin ở cùng liều mà bệnh nhân ghép thận sẽ dùng.
Nó cao hơn nhiều so với liều người ta thường dùng khi mục tiêu là kéo dài tuổi thọ.
Liều Rapa của tôi nếu để dùng cho mục đích kéo dài tuổi thọ là con số không.
Không có.
Vâng, tôi không phải là người ủng hộ.
Chúng ta có thể nói về chuyện đó sau.
Ừ, chắc chắn nên nói.
Rất nhiều người từng dùng Rapa cho mục đích kéo dài tuổi thọ — tôi không muốn nêu tên vì sợ nói sai.
Tôi không biết Peter Atiyah giờ ra sao. Anh ấy là bạn tôi. Chúng ta có thể gọi cho anh ấy.
Nhưng theo tôi biết thì một số người rất hăng hái ủng hộ Rapa cho tuổi thọ giờ không còn hăng hái nữa.
Ừ, tôi chắc chắn thấy sự thay đổi đó.
Và tôi không rõ liệu có dựa trên dữ liệu ở người hay không, vì tôi không nghĩ ai từng làm một nghiên cứu như vậy ở người.
Nhưng lý do mọi người hăng hái là: ở mọi sinh vật mà bạn cho rapamycin, cho càng sớm thì chúng sống càng lâu.
Những sinh vật đó sống trong lồng, không bị phơi nhiễm virus hay mầm bệnh.
Vì vậy đó có lẽ là một phần lý do.
Ý tôi là, tôi nghĩ lợi ích kéo dài tuổi thọ bạn có thể có từ khía cạnh chuyển hóa của rapamycin có thể bị trung hòa bởi thực tế là chúng ta không sống trong lồng và thật sự bị phơi nhiễm tác nhân gây bệnh.
Vì vậy có thể có tác dụng tiêu cực đối với khả năng sống còn, bởi rapamycin là một chất ức chế miễn dịch rất mạnh.
Những liều tôi dùng, tôi dùng liều cao đến mức nếu người ta ghép thận của bạn vào tôi, hệ miễn dịch của tôi sẽ không nhận ra quả thận đó.
Ý tôi là, đó là mức độ liều tôi dùng.
Và sirolimus được chấp thuận để chống thải ghép cơ quan.
Như bạn đề cập, đôi khi nó được dùng trong bối cảnh kéo dài tuổi thọ.
Và nó chưa từng được dùng cho Castleman trước đây.
Trong ba rưỡi năm trước khi tôi bắt đầu dùng nó, tôi suýt chết năm lần vì căn bệnh của mình.
Tôi đã nói lời tạm biệt với gia đình năm lần.
Và bác sĩ của tôi chắn chắn rằng tôi không sống nổi.
Kể từ khi bắt đầu dùng rapamycin, giờ đã là 11 năm rưỡi… chính xác là 11 năm 9 tháng mà tôi duy trì thuyên giảm nhờ thuốc này.
Và nó cứ như một giấc mơ.
Tuyệt vời.
Thật không có từ nào khác để miêu tả.
Mô tả về “overtime” của anh, tôi nghĩ rất chuẩn.
Và tôi thấy cũng rất phù hợp khi khi bạn vừa thoát khỏi gần chết, bạn lại ra lệnh như một tiền vệ cầm bóng.
Bạn nói với chị mình phải làm gì với hạch bạch huyết.
Cô ấy sẽ mang hạch bạch huyết đó đi tới nơi cần đến, đúng không?
Bạn đang chỉ đạo các pha.
Và tôi không thể không hỏi, quá khứ vận động viên của anh — anh có nghĩ điều đó đã giúp anh không?
Ý tôi là, mức độ quyết tâm và ý chí để bảo rằng, này, tám loại thuốc này từng giúp tôi một thời gian, giờ chúng không còn hiệu quả nữa.
Phải có loại thứ chín.
Thử loại thứ chín.
Không được.
Được, thử cái khác.
Suýt chết.
Thoát khỏi cận kề cái chết.
Được rồi, bạn điều trị/điều hành hạch bạch huyết theo cách này.
Ý tôi là, gần như không thể không tự hỏi liệu bạn có học được một phần sự kiên cường đó từ việc chơi thể thao hay không.
Rất nhiều từ việc chơi thể thao.
Ý tôi là, tôi nghĩ thính giả của bạn có thể không biết Georgetown còn có đội bóng bầu dục, nhưng chúng tôi có đội bóng bầu dục.
Có hay không? Tôi chỉ đùa thôi.
Tùy người hỏi.
Tôi chắc là nó rất tốt.
Tốt đến mức tham gia một giải đấu.
Ừ, thuộc một hạng.
Chúng tôi đá với các trường Ivy League.
Kiểu như Patriot League, các trường Ivy League.
Nhưng lý do tôi nhắc đến là vì chúng tôi đã thua nhiều trận bóng bầu dục.
Vì vậy, rõ ràng có nhiều điều tôi học được từ bóng bầu dục.
Ý tôi là, trước hết, tôi đã quyết định khi mới tám tuổi rằng mình muốn trở thành một quarterback đại học ở Division I.
Tôi quyết định khi mới tám tuổi và, Andrew, tôi thật sự có những tấm bảng áp phích dán khắp tường, ghi khoảng cách tôi ném được quả bóng, độ chính xác của tôi, thời gian chạy nước rút 40 yard của tôi, tốc độ chạy 1 dặm của tôi trong 10 năm tới.
Và thực sự đó là tất cả những gì tôi nghĩ đến.
Tôi hoàn toàn tập trung.
Và kiểu khoảng 10 năm miệt mài hướng tới một mục tiêu đó tương tự cách tiếp cận bạn cần để giải quyết một vấn đề lớn trong chăm sóc sức khỏe, bạn biết đấy, để phát hiện một loại thuốc.
Đó là cùng một kiểu động lực liên tục như vậy.
Vì vậy tôi nghĩ một phần là đó là lần đầu trong một vài chuỗi chạy gấp rút kiểu như vậy mà tôi đã trải qua.
Nên tôi nghĩ đó là một phần của nó.
Một điều nữa là tôi đã đề cập tới mất mát và sự kiên cường.
Bạn biết đấy, chúng tôi thua nhiều trận.
Bạn đứng dậy và tiếp tục đấu tranh.
Nhưng cũng là nỗi đau thể xác và những thử thách.
Tôi đã gãy cả hai xương đòn, gãy cả hai bàn tay vào những thời điểm khác nhau.
Tôi nhớ có những lúc vì kỷ luật cho đội, chúng tôi làm một trò gọi là lăn, kiểu bạn thực sự lăn người trên sân bóng bằng bên hông cho đến khi ai cũng thấy buồn nôn.
Rồi bạn dừng lại — nhưng bạn phải lăn rất lâu cho đến khi mọi người đều mệt mỏi/ốm.
Đó là dạng thử thách thể xác — tôi không muốn dùng từ lạm dụng, nhưng đó là những đòi hỏi thể xác đặt lên cơ thể bạn khiến bạn sau này có thể tích tụ tới 100 pound (khoảng 45 kg) dịch trong bệnh viện và chịu đau đớn tột cùng mà bạn không thể tưởng tượng được.
Ý tôi là, nó đau hơn nhiều so với việc gãy xương đòn, nhưng tôi đã từng trải qua nỗi đau tồi tệ trước đó.
Vì vậy bây giờ tôi có thể chịu đựng được một số nỗi đau lớn.
Và tôi nghĩ rất nhiều điều đó đến từ bóng bầu dục.
Tôi cũng nghĩ khi tôi ở ICU trong sáu tháng đầu tiên, tôi đã học được rất nhiều về bản thân.
Và tôi học được cách vượt qua những tình huống khó khăn.
Và tôi nghĩ có ba điều thực sự giúp tôi.
Thứ nhất là suốt thời gian tôi ở ICU trong sáu tháng đó, tôi có một tầm nhìn rõ ràng về tương lai, đó là một gia đình với Caitlin, người tôi đang hẹn hò lúc đó, và một sự nghiệp khám phá thuốc cho bệnh nhân để tưởng nhớ mẹ tôi.
Vì vậy tầm nhìn rõ ràng về tương lai giúp tôi chịu đựng những cơn đau khủng khiếp do dịch tích tụ quanh cơ quan.
Cảm giác như bị đâm liên tục trong nhiều tháng.
Thứ hai là tôi nhận được rất nhiều sức mạnh từ gia đình xung quanh.
Cha tôi, các chị em, Caitlin — họ nắm tay tôi và tôi có thể cảm nhận sức mạnh ấy ở trong tay mình.
Họ thực sự đang giúp tôi tiếp tục.
Và tôi nhớ có một khoảnh khắc — khi tôi lần đầu trở nặng, lần đầu tiên suýt chết vì căn bệnh.
Bác sĩ vào nói là tôi không thể qua khỏi.
Lúc đó chúng tôi chưa có chẩn đoán.
Tôi đã nói lời từ biệt với gia đình, thực sự tan nát.
Và tôi nhớ mỗi hơi thở đều là một nỗi đau khủng khiếp.
Khi bạn đau đến mức mỗi hơi thở như vậy, bạn bắt đầu thở chậm lại.
Tôi bắt đầu buông bỏ.
Tôi nghĩ có thể mình sẽ bỏ lỡ vài ngày cuộc sống.
Tôi đau quá, nên tôi sẽ thở chậm lại và buông xuôi.
Và tôi nhớ chị tôi, Gina, đang ở bên trái tôi.
Chị ấy nắm tay tôi.
Tôi nhớ chị nhìn tôi, mọi người khác đều khóc và có lẽ đã nghĩ đến điều sắp xảy ra.
Nhưng Gina nắm tay tôi và nói: “Thở đi, Dave. Hãy thở.”
Và khi tôi nghe vậy, tôi nghĩ: được rồi, tôi sẽ hít thêm một hơi nữa.
Nó sẽ rất đau, nhưng tôi chịu được.
Và tôi hít thêm một hơi nữa, rồi lại một hơi nữa.
May mắn là những loại thuốc tôi đã nhận được giúp tôi kéo dài thêm một chút.
Và bài học chính đối với tôi là bạn có thể chịu đựng bất cứ điều gì trong một phút, một giờ hoặc một ngày.
Nhưng nếu ai đó nói với tôi ngay từ đầu, David, bạn sẽ chịu cơn đau tồi tệ nhất đời trong sáu tháng — sẽ thật khủng khiếp, bạn sẽ chịu thống khổ, các cơ quan của bạn sẽ thất bại — không đời nào tôi nghĩ mình có sức để sống sót.
Nhưng tôi có thể sống sót trong một phút, một giờ và một ngày.
Và tôi nghĩ nhiều điều đó bạn học được.
Tôi nghĩ tôi học được một phần từ việc chơi bóng bầu dục.
Và tôi nghĩ việc đặt cơ thể mình qua nhiều thử thách đã giúp tôi rất nhiều.
Chị cả hay em gái?
Hai chị gái lớn hơn, vâng.
Lisa và Jean hơn tôi 7 và 5 tuổi.
Tuyệt vời, anh bạn.
Là em trai của mấy chị gái lớn.
Họ là nhất.
Họ là nhất.
Họ là nhất.
Cảm ơn mấy chị em — cả chị cả lẫn em út.
Vâng.
Tuyệt vời nhất.
Tôi muốn nghỉ nhanh một chút và cảm ơn một trong những nhà tài trợ của chúng tôi, Function.
Năm ngoái, tôi trở thành thành viên của Function sau khi tìm kiếm phương pháp toàn diện nhất để làm xét nghiệm phòng thí nghiệm.
Function cung cấp hơn 100 xét nghiệm tiên tiến giúp bạn có một bức ảnh tổng quan quan trọng về toàn bộ sức khỏe cơ thể.
Bức ảnh tổng quan này cung cấp cho bạn những hiểu biết về sức khỏe tim mạch, sức khỏe nội tiết, chức năng miễn dịch, mức độ dinh dưỡng và nhiều điều khác nữa.
Họ cũng mới thêm các xét nghiệm về độc tố, chẳng hạn như phơi nhiễm BPA từ nhựa độc hại, và xét nghiệm PFAS, hay còn gọi là “hóa chất vĩnh cửu”.
Function không chỉ thực hiện xét nghiệm hơn 100 chỉ số sinh học quan trọng đối với sức khỏe thể chất và tinh thần của bạn, mà còn phân tích các kết quả đó và đưa ra những nhận định từ các bác sĩ hàng đầu chuyên về những lĩnh vực liên quan.
Ví dụ, trong một trong những xét nghiệm đầu tiên với Function, tôi biết là mình có mức thủy ngân trong máu tăng cao.
Function không chỉ giúp tôi phát hiện điều đó, mà còn đưa ra lời khuyên về cách tốt nhất để giảm mức thủy ngân, bao gồm hạn chế việc ăn cá ngừ.
Lúc đó tôi đã ăn rất nhiều cá ngừ, đồng thời cố gắng ăn nhiều rau lá xanh hơn và bổ sung NAC và acetylcysteine, cả hai đều có thể hỗ trợ sản xuất glutathione và quá trình giải độc.
Và tôi phải nói rằng, sau khi làm xét nghiệm thứ hai với Function, phương pháp đó đã có hiệu quả.
Xét nghiệm máu toàn diện là cực kỳ quan trọng.
Có rất nhiều vấn đề liên quan đến sức khỏe tinh thần và thể chất chỉ có thể phát hiện qua xét nghiệm máu.
Vấn đề là, xét nghiệm máu luôn rất đắt và phức tạp.
Ngược lại, tôi rất ấn tượng với sự đơn giản và mức chi phí của Function.
Nó rất phải chăng.
Vì vậy, tôi quyết định tham gia ban tư vấn khoa học của họ, và tôi rất hào hứng vì họ đang tài trợ cho podcast.
Nếu bạn muốn thử Function, bạn có thể vào functionhealth.com/Huberman.
Function hiện có danh sách chờ hơn 250.000 người,
nhưng họ đang cung cấp quyền truy cập sớm cho thính giả podcast Huberman.
Một lần nữa, hãy vào functionhealth.com/Huberman để nhận quyền truy cập sớm tới Function.
Bạn có một đội tuyệt vời.
Bạn có một đội tuyệt vời.
Vì vậy, một điểm tương đồng nữa với bóng đá và một tín hiệu cho những người đang chống chọi với bệnh tật hoặc chỉ các vấn đề sức khỏe nói chung,
là mảng hỗ trợ xã hội đó rất then chốt.
Ý tôi là có rất nhiều dữ liệu về điều này.
Và ý tôi là, chúng tôi đã làm podcast về chuyện này, và có lẽ còn có thể làm hàng trăm tập nữa.
Và thông điệp luôn như nhau: ở mức có thể, hãy bao quanh mình bởi ít nhất một người mà bạn có thể dựa vào.
Và cách tốt nhất để có được người đó là trở thành người như vậy với người khác.
Bạn biết đấy, khi bạn khỏe mạnh, bạn có người đó.
Khi bạn không khỏe, bạn cũng có người đó.
Vậy nên, lặp đi lặp lại.
Đó thực sự là một câu chuyện kinh ngạc vì bạn vượt qua nó với 11 năm hiệp phụ.
Bạn vẫn nghĩ về nó như hiệp phụ chứ?
Hiệp phụ thứ năm, vâng.
Mặc dù, tôi sẽ thừa nhận, tôi nghĩ trả lời cho câu hỏi của bạn là tôi không còn cảm nhận giống như trước — bởi vì trong hiệp phụ có cả nỗi sợ và sự rõ ràng.
Và nỗi sợ, tôi nghĩ, mang lại một phần sự rõ ràng.
Tôi nghĩ bạn có thể nói về khoa học nhiều hơn tôi.
Tôi sẽ nói rằng khi 11 năm rưỡi trôi qua, có lẽ không còn cảm giác mạnh mẽ như kiểu “tôi đang ở trong hiệp phụ”.
Nhưng, bạn biết đấy, thỉnh thoảng tôi có một cổng truyền (port) nơi tôi được truyền dịch vài tháng một lần trên ngực.
Tôi có sẹo trên cổ từ nơi các hạch bạch huyết đã bị cắt bỏ.
Và thỉnh thoảng tôi chỉ đặt tay lên đây và đây và nó nhắc tôi, được rồi, tôi đang ở trong hiệp phụ.
Tôi phải thật biết ơn vì, bạn biết đấy, chúng ta không biết mình còn bao nhiêu thời gian.
Thương hiệu này thật kỳ lạ theo cách này.
Chúng tôi có một khách mời trên podcast này, Michael Easter.
Ông ấy viết cuốn sách The Comfort Crisis.
Đó là một cuốn sách tuyệt vời thực sự nói về cách điều hướng cuộc sống nói chung và làm những việc thật khó khăn.
Một cách tự nguyện.
Và ông ấy đi tham gia những cuộc thám hiểm rất gian khổ rồi trở về với cảm giác biết ơn tươi mới về những điều nhỏ nhất.
Những điều nhỏ nhất.
Và tôi hỏi ông ấy, bạn biết đấy, lòng biết ơn đó kéo dài bao lâu?
Và tôi nghĩ ông ấy nói khoảng hai tháng.
Ồ.
Bạn biết đấy, rồi nó lại trở về bình thường.
Và dĩ nhiên, đó không phải là những hoàn cảnh sinh tử như kiểu những gì bạn đang mô tả.
Vậy nên ông ấy đơn giản là tham gia thêm nhiều việc như vậy, đúng không?
Thật tuyệt.
Và đó là một cuốn sách tuyệt vời và, dám nói, một cuốn sách quan trọng cho cả người khỏe lẫn người ốm.
Tôi nghĩ khái niệm rằng bạn đang sống trong thời gian mượn hay hiệp phụ rất khó để giữ vì bạn cũng phải sống cuộc đời mình.
Nhưng rõ ràng bạn đang tận dụng tối đa điều đó.
Và như tôi đã đề cập trước, bạn đang phục vụ người khác.
Vậy nền tảng của bạn là vận động viên đã giúp bạn vượt qua thử thách sức khỏe này.
Rồi thử thách sức khỏe đó lại khớp với công việc của bạn như một bác sĩ.
Và bạn thực sự là một bác sĩ-nhà khoa học vì bạn vừa giữ cả hai danh hiệu đó cả về mặt chính thức lẫn trong thực hành.
Ngày nay, bạn có thường xuyên được người ta liên hệ hỏi về con họ hoặc chính họ đang phải đối mặt với một căn bệnh khó khăn với câu hỏi,
có loại thuốc nào được phê duyệt có thể giúp họ hoặc phối hợp các loại thuốc không?
Chúng tôi có.
Chúng tôi nhận được rất nhiều liên hệ.
Và để chia sẻ kiểu như 11 năm rưỡi vừa qua trông như thế nào.
Sau khi xong trường y, tôi thực sự đã nhập học trường kinh doanh một phần vì tôi nhận ra rằng những rào cản lớn nhất đối với tiến bộ không có vẻ là khoa học hay y học.
Chúng liên quan đến những thứ như làm sao để mọi người hợp tác với nhau, sử dụng nguồn lực hiệu quả, và đưa ra một chiến lược để giải quyết một căn bệnh.
Vì vậy chính ở trường kinh doanh tôi đã khám phá ra rằng Sarah Limas đã cứu sống tôi.
Và sau khi xong trường kinh doanh, tôi gia nhập khoa tại Penn và thành lập một phòng thí nghiệm.
Và chúng tôi bắt đầu, ban đầu tập trung vào bệnh Castleman và, bạn biết đấy, đầu tiên là hiểu rõ hơn mTOR đóng vai trò thế nào trong bệnh Castleman?
Khi ông ấy bắt đầu điều trị cho các bệnh nhân khác bằng loại thuốc mà tôi đang dùng, Sarah Limas.
Và vì vậy tôi sẽ không bao giờ quên, chúng tôi điều trị một bệnh nhân ở Brazil rồi sau đó điều trị một bệnh nhân ở New Zealand.
Nhưng mà, tôi chỉ nghe nói về họ thôi.
Tôi không có mặt trực tiếp với họ.
Nhưng bệnh nhân thứ tư mà chúng tôi điều trị là một bệnh nhi tên Joey.
Cậu bé 13 tuổi ở Bệnh viện Nhi Philadelphia.
Và thuốc đã hoàn toàn đảo ngược căn bệnh của em.
Lúc đó em ấy thực sự đang sắp chết ở bệnh viện nhi.
Chúng tôi đã dùng Sarah Limas.
Và tôi đến thăm em mỗi ngày.
Tôi sẽ không bao giờ quên, bạn biết đấy, khi thấy kết quả máu, thấy em vài ngày sau khi chúng tôi bắt đầu dùng Sarah Limas.
Thật là, Andrew, thật khó tin khi thấy cậu bé này, người đang đứng trước cửa tử, bắt đầu hồi phục nhờ loại thuốc đã cứu tôi.
Và giờ chúng tôi đang cứu được những người khác.
Và, một lần nữa, chúng tôi đã dùng nó ở Brazil, dùng nó ở New Zealand.
Nhưng tôi chưa từng gặp họ.
Tôi chưa từng thực sự cảm nhận được nỗi lòng của gia đình họ.
Thật ra tôi vừa mới gặp lại Joey vài ngày trước và bố mẹ em cũng vậy.
Giờ em là sinh viên Đại học Temple.
Đối với tôi đó là một khoảnh khắc lớn.
Như, ôi trời ơi.
Loại thuốc tôi đang dùng đang giúp người khác.
Không chỉ là chuyện cá biệt một lần.
Rồi chúng tôi tìm được một thuốc dùng cho một tình trạng tủy xương gọi là myelofibrosis mà chúng tôi nghĩ có thể điều trị cho bệnh nhân Castleman.
Và có một cô bé tên Kyla ở một bệnh viện ở Chicago, không đáp ứng với bất cứ thứ gì.
Em ấy cũng không đáp ứng với thuốc của tôi, Sarah Limas.
Chúng tôi đề nghị bác sĩ của em thử Ruxolitum, lần đầu tiên dùng cho bệnh Castleman.
Và em ấy phản ứng cực kỳ tốt.
Giờ em đang học đại học ở Đại học Marquette.
Em sẽ trở thành y tá.
Và điều đó thật tuyệt.
Tôi nghĩ, ừ, không chỉ chúng tôi tìm ra thuốc cho tôi và đưa nó cho người khác, mà giờ chúng tôi còn tìm được thuốc khác cho Castleman.
Như, wow, có lẽ còn nhiều điều hơn chúng ta có thể làm.
Vì vậy phòng thí nghiệm của chúng tôi tiếp tục làm việc không ngừng, và đó là khi Michael, bệnh nhân bị angiosarcoma, đến với chúng tôi vào năm 2016.
Và chúng tôi phát hiện ra thuốc này dùng cho melanoma thực ra có thể điều trị ung thư angiosarcoma của anh ấy.
Và rằng, ôi trời ơi, chúng ta có thể tìm ra thuốc cho một bệnh khác.
Và trong suốt 11 năm qua, điều này đã cho ra tổng cộng 14 loại thuốc được dùng cho những bệnh mà chúng vốn không được dự định.
Và với từng loại, chúng tôi đều rất phấn khích.
Rồi chúng tôi tự hỏi, còn bao nhiêu thuốc đang tồn tại được làm ra cho một bệnh?
Nhưng thực ra có thể điều trị được nhiều bệnh khác?
Và điều đó có nghĩa là ba năm trước, khi trí tuệ nhân tạo thực sự tiếp tục tiến nhanh một cách ấn tượng,
các đồng sáng lập của tôi, Grant Mitchell và Traces of Court Grant, đang sử dụng trí tuệ nhân tạo để hỗ trợ các công ty dược tìm kiếm công dụng mới cho thuốc của họ,
tìm các phân nhóm bệnh nhân có thể hưởng lợi từ thuốc của họ.
Nhưng chúng tôi nghĩ, nếu thay vì dùng AI cho từng công ty dược một để tìm một công dụng mới cho thuốc,
thì nếu chúng ta có thể sử dụng trí tuệ nhân tạo để quét toàn bộ thuốc và toàn bộ bệnh để tìm ra những cơ hội tốt nhất thì sao?
Vì vậy chúng tôi đã bắt đầu EveryCure ba năm trước.
Và kể từ khi thành lập EveryCure, bạn nói đúng đấy, chúng tôi nhận được rất nhiều liên hệ từ bệnh nhân và gia đình,
và chúng tôi cố gắng giúp họ bằng mọi cách có thể.
Tôi sẽ chia sẻ vài ví dụ thực sự thú vị.
Và cùng lúc chúng tôi nhận được rất nhiều trường hợp cấp cứu, những người đang ở bên bờ vực cái chết,
điều chúng tôi luôn tập trung là: liệu chúng tôi có thể tìm được những cặp phù hợp như lidocaine cho ung thư vú hay DFMO cho Bachman-Bapp,
cái hội chứng tôi đã đề cập, liệu chúng tôi có thể tìm được những cặp đó và làm công việc để người ta không phải đến bên bờ vực cái chết,
làm nghiên cứu lâm sàng, phổ biến thông tin để bác sĩ kê đơn,
để họ không đến với chúng tôi như một cú cầu may, mà thực sự chúng tôi đã làm xong công việc từ trước.
Như vậy thuốc sẽ được sử dụng ngay.
Liệu chúng ta có thể ghép mọi thuốc với mọi bệnh mà chúng có thể điều trị và làm công việc để đưa nó tới người bệnh không?
Bởi vì tôi nghĩ đó mới thực sự là cách giải quyết vấn đề quy mô lớn, chứ không phải kiểu cầu may từng trường hợp.
Nhưng tôi sẽ kể vài trường hợp đơn lẻ mà tôi thực sự, thực sự tự hào.
Một trong số đó là một bệnh nhân tên Al ở Vancouver, không đáp ứng với bất kỳ thuốc nào.
Anh ấy cũng bị Castleman và là tiểu thể mà tôi mắc, cái loại rất nguy hiểm.
Thuốc xếp hạng số một theo thuật toán học máy của chúng tôi cho bệnh Castleman,
khi chúng tôi chạy lần đầu hai năm trước, là một chất ức chế TNF, thực ra.
Tôi đã nhắc đến TNF trước đó.
Và dựa trên một số công trình khác trong phòng thí nghiệm, chúng tôi nghĩ có thể thử cho anh ấy.
Anh ấy nhận thuốc.
Anh ấy phản ứng rất tốt.
Cho bệnh Castleman à?
Đúng, cho bệnh Castleman.
TNF, yếu tố hoại tử u?
Ừ, chất ức chế TNF.
Vâng, xin lỗi, không phải TNF trực tiếp, mà là chất ức chế TNF, chính xác.
Vì vậy chúng tôi đã cho anh ấy adalimumab, và anh ấy phản ứng vô cùng tốt.
Anh ấy đã khỏe mạnh suốt hai năm nay, được công bố trên New England Journal of Medicine hồi đầu năm nay.
Tôi xin hỏi, xin lỗi đã ngắt lời?
Được thôi.
Vậy là một chất ức chế yếu tố hoại tử u alpha.
TNF alpha liên quan đến phản ứng viêm.
Lúc trước ông nói rằng chất ức chế này có thể giúp điều trị tình trạng đột quỵ nhiều lần ở thời thơ ấu.
Đột quỵ về cơ bản là chảy máu trong các vùng não, đúng không?
Tôi chắc chắn là có một đường cơ chế có thể…
Liên quan, vâng.
Liên kết với điều đó, phải không?
Bao gồm nhiều yếu tố.
Và tôi chắc là có những bài báo cho thấy, bạn biết đấy, TNF alpha liên quan đến giao diện nội mô-thần kinh, rồi bạn có viêm, rồi có một số xé rách, rồi có chảy máu.
Và được rồi, tôi có thể…
Đó chỉ là một câu chuyện vừa vặn trong đầu tôi mà hoạt động, đúng không?
Có quan trọng không?
Hay mục tiêu là sàng lọc thuốc ở bệnh nhân như những pha “Hail Mary” này, xem cái gì có hiệu quả rồi lo về cơ chế sau?
Ý tôi là, đây thường không phải là cách khoa học và y học được tiến hành, đặc biệt ở đất nước này.
Mọi người không thích ý tưởng ăn một cây hay ăn một hạt rồi thấy có lợi ích mà không biết các phân tử là gì.
Ý tôi là, ở nước này chúng ta thích cách tiếp cận giản lược trong khoa học.
Điều đó đang thay đổi đôi chút, nhưng đó là mô hình lâu nay.
Với anh/ chị, đối với một bệnh nhân đang chịu đau khổ, điều quan trọng nhất có phải là họ được khỏe lại không?
Tôi có thể hiểu tại sao điều đó có thể đúng.
Vâng, 100%.
Kể từ khi tôi thấy mẹ tôi chết vì ung thư não, tất cả những gì tôi muốn làm là nghĩ xem làm sao giúp được người ta với những bệnh tình khủng khiếp này.
Và rồi khi chính tôi trải qua kinh nghiệm của mình, tôi nhận ra rằng, ôi trời ơi, giúp người ta với những căn bệnh khủng khiếp này có thể không nghĩa là dành cả đời để phát triển một loại thuốc.
Nó có thể là dành cả đời để tìm ra tất cả các công dụng cho những thuốc đã có.
Dùng ví dụ bóng bầu dục, là chúng ta có hàng loạt thuốc đang ở gần như vạch 1 yard, có thể hữu ích cho một tình trạng mới, nhưng không có động lực để làm điều đó.
Vậy chúng ta có thể thúc đẩy chúng qua vạch không?
Vậy nên, đúng, tất cả đều là xem liệu chúng ta có thể giúp bệnh nhân không.
Và tôi nghĩ điều đó diễn ra hai chiều.
Khi một thuốc giúp một bệnh nhân, như thuốc ức chế TNF đã giúp Al, chúng tôi tin là vì tế bào T ở bệnh nhân của Caslin, tế bào T dương tính CD4, đang sản xuất quá nhiều TNF khi chúng bị kích hoạt.
Và chúng tôi đã chứng minh điều đó trong phòng thí nghiệm.
Vì vậy bạn thực sự có thể bắt đầu làm việc theo hướng ngược lại.
Như khi một thuốc ức chế TNF giúp một bệnh nhân, hãy nhìn vào máu họ và tìm hiểu vì sao.
Rồi có thể chúng ta học được điều gì đó cho bệnh nhân tiếp theo.
Vì thế tôi nghĩ nên diễn ra theo cả hai hướng.
Quan sát lâm sàng và nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Và hãy đi theo cả hai chiều.
Tôi cũng muốn kể về một bệnh nhân khác tên Joseph, người mắc một dạng ung thư hiếm gọi là hội chứng POEMS.
Bạn gái của anh ấy, Tara, đã liên hệ với chúng tôi trong một trong những nỗ lực kiểu Hail Mary như vậy vì các bác sĩ chuẩn bị ngừng hỗ trợ sự sống cho anh ấy vì anh đang chết vì hội chứng POEMS.
Chúng tôi đã khuyến nghị ba loại thuốc thường dùng cho đa u tủy (multiple myeloma).
Chúng tôi đã nhắc tới u tủy trước đó.
U tủy và POEMS rất, rất giống nhau.
Vì vậy, một lần nữa, không phải chuyện gì siêu việt khi khuyên dùng ba thuốc được dùng cho một dạng ung thư tương tự cho tình trạng của anh ấy.
Nhưng anh ấy đang chết.
Các bác sĩ lo sợ dùng hóa trị.
Họ sợ nó sẽ giết anh ta, chính các thuốc.
Nhưng họ định rút hỗ trợ sự sống.
Vì vậy họ đã thử.
Và anh phản ứng rất tốt.
Anh đang tiến triển tuyệt vời.
Đã hơn một năm rưỡi thuyên giảm.
Tôi kể tất cả những ví dụ này vì mỗi trường hợp đều dạy cho chúng ta điều gì đó khác về chuyện này.
Rằng đó là những tình trạng tương tự nhưng chúng ta đã không nghĩ một cách sáng tạo.
Đúng là không có phương pháp điều trị cho hội chứng POEMS.
Có phương pháp cho u tủy.
Và có cơ chế chung giữa hai bệnh.
Vì vậy tôi nghĩ một số bác sĩ đang làm điều này, nhưng chúng ta phải tạo ra một hệ thống để khám phá ra những điều đó rồi đưa ra đại chúng để họ sử dụng.
Nỗi sợ là bạn thử một trong những ứng dụng thuốc mới này — ý là dùng một thuốc đã có theo một cách mới — và một bệnh nhân bị bệnh nặng hoặc chết.
Phải.
Bạn biết không, chỉ cách đây chừng một thập kỷ rưỡi, một đứa trẻ được cho liệu pháp gen và đã chết.
Vâng, vâng.
Và sự kiện lùi bước đó, dù bạn nhìn nhận thế nào, đã làm chậm toàn bộ lĩnh vực liệu pháp gen rất lâu.
Chỉ cần một ca tử vong của bệnh nhân là đủ.
Ừ.
Và trong lĩnh vực thực phẩm chức năng, tôi không biết bạn có còn nhớ không, vì chúng ta cách nhau khoảng 10 năm, bạn trẻ hơn tôi, đó là tryptophan — axit amin để gây ngủ bởi vì nó nằm trong con đường tổng hợp serotonin.
Nhưng các chất kết dính dùng trong một lô tryptophan cụ thể mà tôi nghĩ được bán từ Nhật Bản đã bị nhiễm bẩn và có người rất ốm rồi chết.
Tôi không nhớ điều đó à.
Bạn không thể mua tryptophan trong một thời gian dài.
Giờ thì tryptophan không quan trọng bằng các thuốc cứu sinh, theo tôi, trừ tryptophan có nguồn gốc tự nhiên.
Đúng, tất nhiên.
Nhưng chỉ cần một tình huống tồi tệ.
Và toàn bộ chuyện bị đình chỉ trong một thời gian rất dài.
Vậy làm sao giảm thiểu rủi ro đó?
Vậy làm sao giảm thiểu rủi ro đó?
Có phải bằng cách chỉ tập trung vào những bệnh nhân thực sự đã đến cuối con đường về khả năng điều trị?
Và có vẻ với tôi là cộng đồng y khoa khá cởi mở với những gì anh đang làm.
Nhưng tôi có chút tiếng nói lo sợ theo trường phái truyền thống trong đầu.
Nếu anh bắt đầu cho trẻ em dùng aspirin cho một tình trạng khác và trẻ bắt đầu trở nên rất, rất ốm và anh không thể đảo ngược những triệu chứng đó?
Bởi vì điều ngăn thuốc lại rồi triệu chứng dừng là một chuyện.
Còn ngăn thuốc lại mà những tác dụng phụ, triệu chứng ấy vẫn tồn tại thì là chuyện khác.
Trời đừng để một đứa trẻ chết.
Ý tôi là, việc anh đang làm thật sự rất kích thích, nhưng cũng rủi ro.
Ừ, anh đang hỏi tất cả những câu hỏi đúng.
Tôi nghĩ có một vài cách chúng tôi suy nghĩ về chuyện này.
Một là chúng tôi thực sự cố tránh những pha Hail Mary.
Như anh đề cập, và như anh nghĩ, nhiều người đang liên hệ với chúng tôi.
Và trừ khi chúng tôi có bằng chứng vững chắc về một loại thuốc cho căn bệnh đó, chúng tôi không muốn chỉ suy đoán.
Bởi vì, như anh nói, suy đoán thực sự có thể gây hại.
Và nếu có một ranh giới mong manh giữa suy đoán có thể cứu mạng và gây hại…
Và dĩ nhiên, chúng tôi làm những gì mình làm chỉ để giúp người ta.
Đó là một tổ chức phi lợi nhuận.
Chúng tôi thực sự tồn tại chỉ để giúp người khác.
Không có gì khác ở đây ngoài việc đó.
Vì vậy, chúng tôi chắc chắn không muốn gây hại.
Một phần là chúng tôi tập trung vào — bạn biết đấy — chúng tôi nhìn toàn diện, so sánh mọi thứ với mọi thứ, mọi thuốc với mọi bệnh để tìm ra những cơ hội tốt nhất.
Rồi chúng tôi đưa những cơ hội đó tiến triển theo một cách rất nghiêm ngặt.
Chúng tôi làm các nghiên cứu trong phòng thí nghiệm.
Chúng tôi làm các thử nghiệm lâm sàng.
Chúng tôi đánh giá kết quả của những thử nghiệm đó.
Chúng tôi xem xét dữ liệu quan sát.
Vì vậy, cuối cùng chúng tôi có thể rất nghiêm túc, chặt chẽ về những gì mình làm.
Nói rằng chúng tôi đang vận động cho việc sử dụng này — đó là một cách làm.
Điều khác cần cân nhắc là luôn có một bác sĩ kê thuốc cho bệnh nhân.
Vì thế, điều tốt nhất chúng tôi có thể làm là giáo dục những bác sĩ đó và những bệnh nhân đó về những gì mà có thể chúng tôi đã tìm thấy trong một thử nghiệm lâm sàng hoặc trong phòng thí nghiệm hoạt động.
Nhưng cuối cùng vẫn phải là quyết định giữa bệnh nhân và bác sĩ của họ.
Còn bên ngoài phạm vi bệnh tật, trong lĩnh vực sức khỏe thì sao?
Một giai thoại rất ngắn.
Đồng nghiệp của tôi, một vài người, không thích khi tôi kể câu chuyện này, nhưng tôi sẽ kể thôi.
Rất thích kể.
Bởi vì nhiều năm trước, tôi đến thăm Trường Y Đại học Columbia, đúng không?
Columbia Med là một nơi tuyệt vời.
Có một nhà thần kinh học đoạt giải Nobel ở đó.
Tôi gặp ông ấy để bàn về công trình của ông.
Ông ấy tình cờ là bác sĩ nhưng là một nhà nghiên cứu.
Và tôi nhận thấy ông ấy đã ngậm sáu miếng Nicorette trong 45 phút chúng tôi gặp.
Vì vậy tôi hỏi ông ấy: ông đang làm gì vậy?
Ông ấy khi đó khoảng cuối 60.
Bây giờ ông ấy khoảng cuối 70.
Rất, rất sắc sảo.
Giải Nobel không phải là ngẫu nhiên.
Ông ấy nhìn tôi như thế này và nói: nicotine có tác dụng bảo vệ chống lại Alzheimer và Parkinson.
Ông nói hút thuốc, và thời đó chưa có nhiều vape, nhưng hút thuốc sẽ giết bạn.
Nhưng nicotine thì không gây ung thư.
Nicotine, mặc dù làm tăng huyết áp, nhưng bảo vệ các tế bào thần kinh dopaminergic và cholinergic.
Vì vậy, đó là lý do ông ấy dùng.
Ông nói trước đây ông từng hút thuốc và ông sắc bén hơn.
Bây giờ ông dùng Nicorette.
Và tôi nghĩ, ồ, mình có nên dùng Nicorette không?
Tôi hỏi: tôi có nên làm vậy không?
Ông nói: bạn còn trẻ.
Có lẽ bạn nên chờ đến khi ở tuổi 60 hoặc 70.
Ông nói: nhưng nó có tác dụng bảo vệ chống Parkinson và Alzheimer.
Và ông cũng nói: đừng để đầu bạn bị va mạnh. Đừng chơi bóng bầu dục.
Bạn biết đấy, những thứ kiểu đó.
Ừ.
Vì thế tôi nghe vậy và quyết định, được thôi, một ngày nào đó tôi sẽ ngậm Nicorette.
Bây giờ nicotine đang rất thịnh hành.
Thực ra tôi không khuyên hầu hết mọi người dùng nicotine vì tác động lên huyết áp.
Đúng.
Nó là một chất co mạch.
Có thể còn những vấn đề khác.
Nó rất, rất phổ biến, nhưng cũng rất, rất dễ thành thói quen/ghiền.
Vì vậy, tôi muốn nói rõ về điều đó.
Nhưng tôi nhận ra có những người rất thông minh trong nghề của tôi có bằng y khoa,
những người đang làm những việc để thúc đẩy sức khỏe của họ, ví dụ như dùng lithium, không dùng liên tục,
mà dùng một hoặc hai tháng mỗi năm.
Tôi biết một đồng nghiệp làm vậy; một đồng nghiệp khác dùng nicotine giờ đã vào cuối 70 và vẫn rất, rất minh mẫn.
Dĩ nhiên bạn không thể lấy người kia làm đối chứng cho chính mình.
Nhưng điều tôi muốn biết là, bạn có nghĩ có những thứ có giá trị mà mọi người có thể và nên khám phá để duy trì hoặc thúc đẩy sức khỏe,
để tránh bệnh tật, theo cùng kiểu khung mà bạn đang tiếp cận điều trị bệnh không?
Chắc chắn rồi.
Và tôi nghĩ chúng ta cần nghiêm ngặt trong lĩnh vực này như trong thế giới điều trị bệnh.
Tôi nghĩ thách thức là dữ liệu rất hạn chế, đúng không?
Như bạn nói, một người bạn của bạn đang rất ổn, nhưng khó biết được, liệu có phải là do Nicorette hay liệu anh ta sẽ ổn dù có dùng hay không.
Tôi chỉ nghĩ chúng ta phải tìm ra các cách, và tôi nghĩ bạn đã làm rất tốt việc làm nổi bật những cơ hội này để mọi người sẽ nghĩ về chúng nhiều hơn
và thực sự thực hiện các nghiên cứu tiếp theo.
Và khi nghĩ về phía phòng ngừa, tất nhiên tôi nghĩ tới GLP-1.
Và dĩ nhiên có những bằng chứng thú vị đang xuất hiện, và bạn sẽ biết rõ hơn tôi,
nhưng về cải thiện các triệu chứng Parkinson ở bệnh nhân dùng GLP-1 và có bệnh Parkinson,
cải thiện hoặc giảm nguy cơ Alzheimer và cả ung thư vú ở những người đang dùng GLP-1.
Vì vậy có khả năng tồn tại một tương tác rất phức tạp giữa việc giảm cân và có thể là chính GLP-1 làm giảm nguy cơ những thứ này
vì các tác động chuyển hóa.
Có thể có tác dụng trực tiếp.
Có thể là chống viêm.
Đó là những khái niệm phòng ngừa với sản phẩm dược phẩm mà tôi nghĩ chúng ta cần nghĩ tới.
Và như bạn nói, thực sự không có ranh giới rõ ràng giữa tự nhiên và dược phẩm.
Hãy nghĩ về loại thuốc tôi đang dùng, Sirolimus.
Nó được gọi là rapamycin vì nó được tìm thấy trên đảo Rapa Nui trong đất — tôi không biết bạn có biết câu chuyện đó không.
Nó được tìm thấy — rapamycin hay Sirolimus, tên khác của nó, được tìm thấy trong đất trên đảo Rapa Nui.
Có một nhà nghiên cứu ở Wyeth Pharmaceuticals đã đi quanh Thái Bình Dương tới nhiều đảo khác nhau và thu thập mẫu đất.
Ông ấy nghĩ rằng, biết đâu tôi có thể tìm được vài hợp chất làm thuốc trong đất.
Và cuối cùng ông tìm thấy phân tử mà bây giờ gọi là rapamycin, họ đã tổng hợp rất nhiều.
Nó hoàn toàn có nguồn gốc tự nhiên — và tên khác của Rapa Nui là Đảo Phục Sinh.
Nó từ đảo đó.
Họ tổng hợp nó và ban đầu họ nghĩ có thể là một thuốc chống nấm tốt nhưng nó lại là một thuốc chống nấm thất bại.
Và vì thế họ cố gắng xem nó còn có thể làm được gì nữa và họ phát hiện ra đó là một chất ức chế miễn dịch rất mạnh.
Thực tế, nghiên cứu về vai trò ức chế miễn dịch đã khiến hiểu biết về cách hoạt động của con đường mTOR tiến bộ rất nhanh ngay từ đầu.
Và thực sự đó là một câu chuyện tuyệt vời mà Radiolab đã làm về cách mà cuối cùng — hoặc có lúc nó bị gác lại.
Wyeth và Pfizer quyết định không nghiên cứu nó nữa rồi nó được bỏ lên kệ, sau đó lại được lấy xuống và được phê duyệt để ngăn chặn thải ghép cơ quan.
Nhưng tôi cứ nghĩ về một việc như vậy.
Ý tôi là nếu nhà khoa học đó không nhặt mẫu đất ở Rapa Nui, thì tôi đây đã không ngồi đây nói chuyện với bạn, đúng không?
Thật không thể tin nổi.
Và tất nhiên có hàng ngàn người trên khắp thế giới không còn ngồi đây nói chuyện với ai vì, bạn biết đấy, thuốc đó đã không được phát hiện.
Và nó có trong đất.
Và đó không phải là thứ gì đó tổng hợp trong phòng thí nghiệm dược phẩm.
Đây là một hợp chất hoàn toàn có nguồn gốc tự nhiên.
Vì vậy tôi nghĩ ranh giới mà chúng ta đặt giữa creatine và, bạn biết đấy, serolimus và GLP-1s, có nhiều chỗ chồng chéo.
Và vâng, một số phân tử trong đó thật sự được tổng hợp.
Và bạn nghĩ về những loại “chemos” tôi từng dùng — đó là những hợp chất khủng khiếp mà bạn có lẽ không muốn đưa vào cơ thể.
Nhưng nó phức tạp hơn nhiều so với những gì ta thường nghĩ.
Tôi nghĩ thuật ngữ là bioprospecting — khi những người từ các công ty dược ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó trong tự nhiên rồi phát triển thuốc từ chúng.
Và chúng tôi có một vị khách rất ấn tượng, Chris McCurdy, ở Florida.
Anh ấy nghiên cứu kratom và các sản phẩm lá kratom.
Kratom đang được bán như một loại thay thế opioid tự nhiên.
Tôi chỉ cần, mỗi khi đề cập tới chuyện này, phải rất cẩn trọng vì các bạn cắt clip rồi lấy ra khỏi ngữ cảnh.
Nên tôi sẽ… tôi đã học cách phòng ngừa chuyện đó.
Xin thông cảm.
Nhưng các sản phẩm kratom và lá kratom đã được một số người từng nghiện opioid kê đơn sử dụng để cai những thuốc kê đơn đó.
Tuy nhiên, rất rõ ràng rằng nhiều sản phẩm được bán ngoài quầy ở cửa hàng tiện lợi, cửa hàng tạp hóa, 7-Eleven, CVS, v.v., cũng có thể rất dễ gây nghiện nếu dùng riêng.
Và chúng được bán cho trẻ em.
Đó là một vấn đề nghiêm trọng, nghiêm trọng.
Nhưng lá kratom — tôi nghĩ cách phát âm truyền thống là kratom — chứa một đống alkaloid thực vật khác nhau.
Và kratom tinh chế tổng hợp là thứ có khía cạnh giảm đau mà cũng có thể rất gây nghiện.
Và chúng tôi đã bàn về cây coca và cocaine, nhưng còn những thành phần khác trong cây coca mà anh ấy — người điều hành phòng thí nghiệm — đang tách chiết và thử nghiệm cho các thuộc tính giảm đau và tâm thần có thể rất có lợi cho con người.
Vì vậy bioprospecting là thứ mà các công ty dược ít khi thảo luận nhiều.
Nhưng cách họ làm là vào tự nhiên, xem xét lá kratom, cây coca.
Micunipurines là một loại hạt có lớp nhung, chứa 99% L-DOPA.
Ôi thật sao?
Wow.
Vâng.
Mà bạn có thể mua loại này ngoài quầy.
Vì vậy chúng ta nghĩ — ranh giới giữa bổ sung dinh dưỡng và thuốc kê đơn rất, rất mong manh.
Đúng vậy.
Chỉ có điều là không ai kiểm soát những thứ bán ngoài quầy.
Chính xác.
Và đó là lúc nó gặp vấn đề và bị đánh giá xấu, điều đó có thể hiểu được.
Chúng ta không muốn người ta tự làm hại bản thân bằng những thứ này.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng điều thực sự cần thiết, và những người trong chính quyền hiện tại có nghe podcast này.
Tôi không biết họ làm gì với thông tin đó.
Nhưng tôi nghĩ chúng ta cần nhiều hoạt động bioprospecting thận trọng, an toàn hơn để phát triển thuốc có thể được thử nghiệm trên mô hình tiền lâm sàng, trên động vật.
Tiền lâm sàng nghĩa là trên động vật đấy các bạn.
Rồi cuối cùng là các thử nghiệm lâm sàng.
Nhưng tôi không biết liệu chúng ta có thời gian cho các thử nghiệm lâm sàng cho tất cả những phân tử được bioprospect, hoặc thậm chí những phân tử bạn đang nói tới, vốn đã được FDA chấp thuận.
Nghe có vẻ như rất nhiều thứ sẽ phải được chạy trực tiếp trên người thực.
Theo một nghĩa nào đó, thí nghiệm phải được tiến hành trên con người.
Tôi chỉ không thấy — nếu không thì sẽ lại thêm 50 năm nữa trước khi chúng ta có thuốc chữa Alzheimer, hoặc giải quyết một số bệnh tâm thần nghiêm trọng nhất.
Tôi đồng ý.
Câu trả lời đến từ việc thực sự thử những thứ này trên người.
Có rất nhiều thứ chữa khỏi chuột mà không bao giờ dịch sang được người và ngược lại.
Vì vậy tôi nghĩ tôi rất lạc quan về ý tưởng tận dụng kiến thức y sinh trên toàn thế giới và sử dụng trí tuệ nhân tạo để giúp ưu tiên giữa tất cả các thứ khác nhau này.
Và cuối cùng, chúng ta nói về 4.000 loại thuốc, 18.000 bệnh.
Lý do chúng tôi chấm điểm mọi thứ so với mọi thứ là để chúng tôi biết nên bắt đầu từ đâu.
Bởi vì, bạn biết đấy, chúng tôi xếp hạng mọi thứ so với mọi thứ, và có thể thứ xếp hạng thứ năm là thứ cần theo đuổi.
Có thể thứ thứ 10.000 mới là thứ cần quan tâm — ý là AI ít nhất có thể giúp chúng ta tập trung vào chỗ nên bắt đầu.
Bởi vì theo ý bạn nói, có quá nhiều cơ hội từ những thuốc hiện có, từ những phân tử đã có sẵn trong tự nhiên.
Nhưng bạn cần một điểm bắt đầu, và tôi nghĩ AI thực sự ở vị trí tốt để chỉ hướng cho con người chúng ta biết nên bắt đầu từ đâu.
Đồng ý với điều đó.
Bởi vì về lý thuyết, với AI, bạn có thể phát triển — tôi đoán họ gọi là in silico — bạn có thể nói, hãy chạy 10.000 mẫu nuôi cấy tế bào song song.
Sinh viên cao học chẳng tốn gì cả.
Họ không cần ngủ.
Rốt cuộc đó là AI.
Và với tất cả các đặc tính của, bạn biết đấy, loại tế bào miễn dịch này, các nồng độ thuốc khác nhau, và mặc dù đó không phải là thử nghiệm thực tế ngoài đời, bạn có thể có chỉ dấu về kết quả có thể là gì và thứ gì đáng để xem kỹ hơn.
Đó có phải là điều bạn tưởng tượng không?
Đúng vậy.
Và nữa, đó là một mô phỏng thực sự khi công việc thực sự chưa được làm.
Còn nữa là, như bạn biết, có các phòng thí nghiệm khắp thế giới luôn tiến hành thí nghiệm trên nhiều dòng tế bào, mô hình động vật và cả người. Tất cả những điều đó đều đang diễn ra. Và điều mà tôi thực sự lạc quan muốn dùng AI cho không phải là mô phỏng điều chưa từng được làm, mà thực ra là tìm ra các kết nối giữa những gì đã được làm. Ví dụ như trước đó: một phòng thí nghiệm phát hiện biểu hiện PD-L1 tăng ở một dạng ung thư nào đó, và thuốc này ức chế PD-1. Vậy thì ta hãy nối một mối liên hệ mà chưa ai từng nối. Có hai chân lý chưa được kết nối. A và B có liên hệ. B và C có liên hệ. Hãy kết nối A với C. Và tôi nghĩ AI đặc biệt phù hợp để tìm các mô hình giữa những điều chúng ta đã biết. Vì thế đó không hoàn toàn là mô phỏng, mà thực chất chỉ là nối những manh mối nhỏ thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Bạn là một phụ huynh. Tôi cũng vậy. Làm sao bạn điều hướng hệ thống chăm sóc sức khỏe cho một đứa trẻ khi biết những gì bạn biết về y học và biết những gì y học chưa biết? Tôi là một phụ huynh rất nghiêm túc với sức khỏe của hai con. Tôi có một bé bảy tuổi và một bé ba tuổi, và cảm giác như một giấc mơ khi tôi có thể ngồi đây nói với bạn 15 năm sau tất cả những gì tôi đã trải qua. Tôi thật may mắn khi có hai đứa con đó. Nhưng như bạn nói, tôi rất nghiêm túc. Một bác sĩ nói chúng ta thử cái này cho con tôi, tôi sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi. Tôi cố gắng thật sự theo sát mọi thứ. Và điều đó khiến tôi nghĩ tới một chuyện tôi muốn hỏi bạn. Qua những thử thách và thăng trầm trong sức khỏe và công việc tìm kiếm điều trị, tôi thấy có một vòng tuần hoàn mà tôi rất muốn biết ý bạn. Tôi thấy nó bắt đầu bằng hy vọng. Tôi hy vọng cho một tương lai nào đó — có thể là tình trạng sức khỏe của con tôi sẽ cải thiện, hoặc sức khỏe của tôi sẽ tốt hơn. Bạn bắt đầu với một hy vọng rằng điều gì đó sẽ xảy ra. Rồi điều đó thúc đẩy một hành động nào đó. Ví dụ trong trường hợp tôi, tôi tự làm thử nghiệm trên mẫu máu của mình. Rồi điều đó dẫn tới một tác động nào đó — có thể tôi học được điều gì đó, có thể thuốc đó sẽ có hiệu quả với tôi. Và tác động đó lại tiếp thêm hy vọng. Rồi nó tạo ra một vòng lặp: hy vọng, hành động, tác động, rồi lại hy vọng, hành động, tác động. Tôi chưa rõ có cơ chế thần kinh học nào đứng sau điều này hay không. Nhưng với tôi, và khi suy nghĩ về câu hỏi của bạn — cho dù đó là giúp con bạn giải quyết vấn đề y tế hay vấn đề của chính tôi — vòng tuần hoàn đó thực sự là một bước ngoặt. Tôi không biết liệu có một nền tảng thần kinh học nào giải thích được chu kỳ hy vọng — hành động — tác động này mà bạn có thể giúp tôi hiểu không.
Hoàn toàn có cơ sở. Người cần được ghi nhận công lao khi làm sáng tỏ vòng tuần hoàn này là đồng nghiệp của tôi, Joe Parvizzi ở Stanford, một bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Ông ấy đã làm việc trên não của những bệnh nhân tỉnh táo, kích thích các vùng não khác nhau trong khi chờ phẫu thuật thần kinh, như bạn đã mô tả trước đó, và đặt điện cực vào một cấu trúc gọi là vỏ não đai giữa (mid-cingulate cortex). Đây là một phần của một mạng lưới lớn hơn, như hầu hết các cấu trúc não khác. Ông chú ý thấy khi kích thích một phân vùng gọi là vỏ não đai giữa trước (anterior mid-cingulate cortex), bệnh nhân báo cáo theo thời gian thực rằng họ cảm thấy như có một thách thức đang đè nặng lên họ, như bước vào một cơn bão. Mỗi người mô tả khác nhau, nhưng kích thích đó cũng khiến họ cảm thấy muốn đương đầu với thách thức đó.
Điều thú vị hơn là nếu ông lùi điện cực lại một milimét hoặc ít hơn, thì hiệu ứng hoàn toàn khác. Nếu di chuyển sang bên thì lại là một tập hiệu ứng khác hẳn. Vì thế vùng vỏ não đai giữa trước dường như là nơi tạo ra cảm giác bền bỉ, muốn lao vào thử thách. Thật thú vị khi nhìn vào dữ liệu chụp thể tích của cấu trúc này ở những người, ví dụ, vượt qua béo phì thành công nhờ tập thể dục và ăn kiêng, hoặc những người quyết định đương đầu với một thử thách khác, như thách thức nhận thức hoặc học nhảy — những điều thật sự khó. Rồi nhìn sang các nghiên cứu về tuổi thọ, ta thấy nhóm những người được gọi là “super-agers” — một cách gọi không chính xác vì họ thực sự lão hóa chậm — về mặt tâm lý họ báo cáo một ý chí sống rất mạnh mẽ. Vỏ não đai giữa trước là một trong vài vùng dường như duy trì thể tích khi họ già đi so với các nhóm cùng tuổi.
Không thí nghiệm nào hoàn hảo một mình. Nhưng khi ghép những kết quả này lại như một tập hợp, bạn nhận ra rằng tất cả những điều ngược với trầm cảm đều hiện diện ở đây. Trầm cảm nặng là gì? Là thiếu sự mong đợi tích cực về tương lai — thiếu niềm tin rằng việc thay đổi hành vi có thể thay đổi hoàn cảnh, như tìm việc, có mối quan hệ mới, hay vượt qua một điều gì đó. Ở những người có vỏ não đai giữa trước to tự nhiên hoặc có thể tự củng cố, bạn thấy ngược lại hoàn toàn: họ báo cáo nhiều sự mong đợi tích cực về một tương lai hy vọng. Và đó không luôn là điều gì lớn lao; đôi khi là những mốc nhỏ hơn, đôi khi là điều lớn hơn. Họ sống lâu hơn và có một ý chí sống đáng kinh ngạc. Vì vậy nếu kéo tới kết luận, có vẻ như ý chí sống nằm đâu đó trong mạng lưới liên quan tới cấu trúc này.
Không chỉ có cấu trúc này thôi.
Và nó liên quan mật thiết đến các mạng lưới dopamine, nên liên quan đến củng cố phần thưởng, mạng học tập và tất cả những thứ khác.
Nhưng, bạn biết đấy, khó mà xác định đúng một cấu trúc duy nhất.
Nhưng nếu tôi phải, bạn biết đấy, ghim vào một cấu trúc thì đó sẽ là phát hiện của Joe Parvizzi về vùng vỏ não giữa trước (anterior mid-cingulate cortex).
Và nó có tất cả các yếu tố mà bạn mô tả: hy vọng, kế hoạch.
Ừ.
Và hành động.
Hành động, chính xác.
Lặp lại.
Đúng.
Và vì vậy đối với những người không ốm hoặc những người đang ốm, có được chuỗi đó — một người bạn tốt của tôi từng ở Đặc nhiệm Hạng 1 trong đội SEAL, anh ấy mô tả điều này như sau:
Khi có một thử thách, bạn phải rút ngắn tầm nhìn, đẩy trọng tâm về phía trước, nhưng suy nghĩ về thời lượng, lộ trình và kết quả.
Lộ trình nào, bao lâu, kết quả, rồi lặp lại.
Và nó giống như cách bạn tiến dọc theo sân bóng bầu dục — đó là cách bạn trải qua những thử thách này.
Vì vậy một lần nữa, tôi đang dệt nên một bức tranh từ một đống thứ rời rạc ở đây, nhưng không cái nào nằm ngoài phạm vi của khoa học được bình duyệt.
Tất cả đều tồn tại ở đó.
Vì vậy chúng tôi chưa quét não bạn.
Tôi không nghĩ chúng tôi cần phải làm vậy để biết rằng vùng vỏ não giữa trước của bạn rõ ràng rất mạnh mẽ.
Và tôi sẽ đặt giả thuyết rằng nó có lẽ được xây dựng và củng cố thông qua việc bạn dán các áp phích về mục tiêu thể thao lên tường phòng ngủ hồi nhỏ.
Tôi nghĩ bạn đúng.
Tôi nghĩ bạn đúng.
Ừ, càng luyện tập nhiều, bạn biết đấy, thời gian của bạn càng tốt hơn, những con số đó càng tốt hơn.
Và rồi, như bạn nói, nó trở thành một mạch thật sự.
Điều bạn hy vọng, khi bạn tiến gần hơn tới điều đó, nó thôi thúc bạn hành động nhiều hơn.
Và rồi bạn có thể tiếp tục trong mạch đó.
Chà, rõ ràng là bạn đang sống trong mạch đó, và nó sống trong bạn.
Bạn có thể cho chúng tôi biết những cách mà mọi người có thể tham gia cùng Everycare được không?
Tôi nghĩ càng nhiều thông tin càng tốt hơn ít.
Vậy mọi người có thể làm gì?
Chắc chắn.
Bất kỳ ai cũng có thể vào everycare.org/ideas và nói cho chúng tôi biết về, có thể là một loại thuốc mà bác sĩ kê cho bạn dùng ngoài chỉ định.
Hoặc có thể bạn là một nhà nghiên cứu và bạn nghĩ rằng một loại thuốc có thể dùng theo cách mới.
Vì vậy bạn có thể vào everycare.org/ideas, nói cho chúng tôi biết về thuốc đó, và chúng tôi sẽ xem xét.
Chúng tôi sẽ so sánh nó với dự đoán AI của mình, và sẽ quyết định liệu có thể đưa nó tiến lên hay không.
Nếu bạn là chuyên gia, ví dụ về thần kinh học hay bất kỳ lĩnh vực nào, bạn có thể vào everycare.org/experts,
và đăng ký để nếu chúng tôi tìm thấy một loại thuốc có thể hữu ích cho một tình trạng mà bạn là chuyên gia,
bạn có thể cho chúng tôi lời khuyên và hướng dẫn về con đường phát triển phù hợp.
Và bất kỳ ai đang xem cũng có thể giúp chúng tôi nâng cao nhận thức về công việc chúng tôi đang làm.
Bạn có thể theo dõi chúng tôi trên mạng xã hội tại everycare.org và các kênh khác.
Tôi gần đây đã làm một bài TED Talk.
Bạn có thể giúp lan truyền và xem qua nó.
Và cuối cùng, tất nhiên, mọi người có thể ủng hộ công việc của chúng tôi về mặt tài chính.
Chúng tôi là một tổ chức phi lợi nhuận.
Các thử nghiệm lâm sàng rất tốn kém.
Bạn có thể vào everycare.org/donate và đóng góp cho công việc của chúng tôi.
Và chúng tôi rất hào hứng với cơ hội này để giúp mọi người bằng các loại thuốc mà chúng tôi có.
Nhưng chúng tôi nhận ra rằng không thể làm việc này một mình.
Chúng tôi thực sự cần cả cộng đồng đứng sau.
Nguồn tài trợ hiện đến từ đâu?
Chỉ có công chúng hỗ trợ thôi à?
Hiện nay, khoảng một nửa kinh phí thực ra đến từ chính phủ Hoa Kỳ,
từ một cơ quan có tên ARPA‑H.
Họ là một trong những nhà ủng hộ sớm của chúng tôi.
Và nửa còn lại đến từ những cá nhân đã quyết định rằng việc này quan trọng.
Có thể họ có người thân mắc một bệnh mà họ muốn chúng tôi làm việc.
Hoặc có thể họ chỉ muốn thấy, bạn biết đấy, chúng tôi có thể giúp bệnh nhân bằng các loại thuốc mà chúng tôi đã có.
Và chúng tôi rất phấn khởi về cơ hội ghép những thuốc chúng tôi có với những bệnh nhân cần chúng.
Tuyệt vời.
Và tôi nên hỏi, nếu một ứng dụng thuốc được phát hiện, có cơ chế phản hồi để các bạn thu lợi nhuận từ nó không?
Hay đây hoàn toàn là phi lợi nhuận?
Hoàn toàn phi lợi nhuận.
Vì vậy tôi nghĩ vào cuối, bạn biết đấy, vài năm tới, tôi sẽ đoán rằng hầu hết các cơ hội mà chúng tôi đưa tiến lên đều cùng liều, cùng công thức.
Không ai kiếm tiền từ chúng cả.
Tôi nghĩ sẽ có những trường hợp hiếm hoi nơi, giả sử thuốc có vẻ hiệu quả nhưng cần phải vào não, khi đó cần phải điều chỉnh, cần liều khác hoặc dạng bào chế khác.
Và tôi nghĩ có lẽ sẽ có những trường hợp hiếm hoi cần phải tách ra một công ty để thực hiện điều đó.
Nhưng với phần lớn, chúng tôi là một tổ chức phi lợi nhuận.
Chúng tôi chỉ muốn dùng những thuốc chúng tôi đã có để chữa các bệnh có thể được hưởng lợi từ chúng.
Tuyệt.
Chúng tôi sẽ đặt link vào chương trình.
Thật tuyệt.
David, cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đến đây hôm nay để chia sẻ câu chuyện của bạn với chúng tôi và rất nhiều kiến thức có thể áp dụng cho những người khỏe mạnh — tiếp tục khám phá các lựa chọn một cách an toàn, nghĩ về những gì có thể, hiểu rằng có những điều đã biết, có rất nhiều điều chưa biết, và một lần nữa, khám phá một cách an toàn; cho những người đang ốm, hãy tìm một nhóm liên quan đến bệnh mà thực sự chú ý đến những gì mới, những gì đã có, ai là người giỏi nhất, tìm vài nhóm như vậy.
Đó là những gì tôi rút ra từ buổi nói chuyện này.
Và cảm ơn bạn vì đã làm công việc này.
Thật tuyệt vời.
Chúng ta cần nhiều người như bạn hơn.
Bạn thực sự là độc nhất.
Vì vậy chúng tôi vô cùng biết ơn rằng bạn đã chuyển hóa khó khăn thành nhiều điều tốt đẹp như vậy và rất vui được mời bạn trở lại vào một lúc nào đó để nói về hàng triệu thứ khác mà chúng ta chưa có thời gian đề cập.
Nhưng buổi này đã đem lại rất nhiều điều bổ ích cho tôi, và tôi chắc chắn cũng vậy cho mọi người khác.
Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã mời tôi.
Cảm ơn vì tất cả những gì bạn đã làm để thúc đẩy sức khỏe cộng đồng và để giới thiệu công việc chúng tôi đang làm thông qua Every Cure.
Cảm ơn bạn đã tham gia buổi trò chuyện hôm nay với Tiến sĩ David Fagenbaum.
Để tìm hiểu thêm về công việc của phòng thí nghiệm ông và tổ chức phi lợi nhuận Every Cure, vui lòng xem phần ghi chú chương trình.
Nếu bạn đang học hỏi từ hoặc thích podcast này, hãy đăng ký kênh YouTube của chúng tôi.
Đó là một cách tuyệt vời và hoàn toàn miễn phí để ủng hộ chúng tôi.
Ngoài ra, hãy theo dõi podcast bằng cách nhấn nút theo dõi trên cả Spotify và Apple.
Trên cả Spotify và Apple, bạn có thể để lại cho chúng tôi đánh giá lên đến năm sao.
Hiện bạn cũng có thể để lại bình luận cho chúng tôi trên cả Spotify và Apple.
Xin hãy xem các nhà tài trợ được nhắc đến ở phần đầu và xuyên suốt tập hôm nay.
Đó là cách tốt nhất để ủng hộ podcast này.
Nếu bạn có câu hỏi cho tôi hoặc bình luận về podcast,
hoặc về khách mời hay chủ đề mà bạn muốn tôi xem xét cho podcast Huberman Lab,
hãy để những điều đó trong phần bình luận trên YouTube.
Tôi đọc tất cả các bình luận.
Nếu bạn chưa nghe tin, tôi sắp ra sách mới.
Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi.
Tựa đề là Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
Đây là cuốn sách tôi đã làm việc hơn năm năm,
dựa trên hơn 30 năm nghiên cứu và kinh nghiệm.
Sách bao gồm các phác đồ cho mọi thứ từ giấc ngủ đến tập luyện đến kiểm soát stress,
các phác đồ liên quan đến tập trung và động lực.
Và tất nhiên, tôi cung cấp cơ sở khoa học cho các phác đồ được đưa ra.
Sách hiện có thể đặt mua trước tại protocolsbook.com.
Tại đó bạn có thể tìm liên kết đến các nhà cung cấp khác nhau.
Bạn có thể chọn nhà cung cấp mà bạn thích nhất.
Một lần nữa, cuốn sách có tựa Protocols, an Operating Manual for the Human Body.
Và nếu bạn chưa theo dõi tôi trên mạng xã hội,
tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Đó là Instagram, X, Threads, Facebook và LinkedIn.
Trên tất cả những nền tảng đó, tôi thảo luận về khoa học và các công cụ liên quan đến khoa học,
một phần trùng lặp với nội dung của podcast Huberman Lab,
nhưng nhiều nội dung khác thì khác biệt so với thông tin trên podcast.
Một lần nữa, tôi là Huberman Lab trên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Và nếu bạn chưa đăng ký bản tin Neural Network,
bản tin Neural Network là một bản tin hàng tháng miễn phí, bao gồm tóm tắt podcast,
cũng như những gì chúng tôi gọi là các phác đồ dưới dạng file PDF 1–3 trang, bao quát mọi thứ từ
cách tối ưu hóa giấc ngủ, cách tối ưu hóa dopamine, đến phơi nhiễm lạnh có chủ đích.
Chúng tôi có một phác đồ nền tảng về thể lực bao gồm tập tim mạch và tập kháng lực.
Tất cả những điều đó đều hoàn toàn miễn phí.
Bạn chỉ cần vào HubermanLab.com, vào tab menu ở góc trên bên phải,
kéo xuống mục Newsletter và nhập email của bạn.
Và tôi xin nhấn mạnh rằng chúng tôi không chia sẻ email của bạn với bất kỳ ai.
Một lần nữa cảm ơn bạn đã tham gia buổi trò chuyện hôm nay với Tiến sĩ David Fagenbaum.
Và cuối cùng nhưng không kém phần quan trọng, cảm ơn bạn đã quan tâm tới khoa học.
我的醫生向我說明,我們已經沒有選擇了。
他說,David,我們已經試過所有辦法。
我們試過這些化療藥。
我們試過這個實驗性藥物。
我們已經無能為力了。
當時有幾分鐘,我爸、我姊妹和我的女友都在我身邊,
我們就放聲大哭。
這位是世界級的權威。
我一直追問他,比如,有沒有任何細胞類型或訊號傳導途徑?
有沒有什麼我們可以標靶的?
他說,David,沒有。
有沒有任何早期的東西?David,沒有。
我聽懂他在說什麼,但我心想,
你剛給了我七種為淋巴瘤和我的多發性骨髓瘤設計的化療藥。
它們已經三次救了我的命。
雖然不是長期的。
我知道我會不斷復發,但如果這七種化療藥有效,
我們怎麼能確定沒有第八種化療藥或第九種針對別的東西的藥物?
你沒辦法說得準。
我們還沒試過所有四千種藥物。
我們只試過那些也許我們想得到會試的藥物。
所以我就在那一刻下定決心,轉向我的家人,
擦乾眼淚,說:
無論我還有多少時間,我都要把餘生奉獻出去。
可能只剩幾天,
也可能還有幾個月。
但無論我還有多少時間,我都要試著找出來,
是否有一種藥可以幫助我和其他罹患我這種疾病的病人,
那種藥可能原本是為其他疾病研發的。
我只是相信,現今市面上四千種藥物,
應該要幫助所有能從中受益的病人。
就這樣。
如果在你常去的 CVS 藥局裡有一種藥可以幫你,沒有人應該要受苦。
歡迎收聽 Huberman Lab 播客,我們在這裡討論科學以及可用於日常生活的科學化工具。
我是安德魯·哈伯曼(Andrew Huberman),是史丹佛醫學院的神經生物學與眼科學教授。
我今天的來賓是大衛·費根鮑姆醫生(Dr. David Fagenbaum)。
大衛·費根鮑姆醫生是賓夕法尼亞大學(University of Pennsylvania)轉譯醫學與人類遺傳學的教授。
他的工作重點是利用已存在且已核准可在人類使用、但原本用於其他用途的藥物與治療,
尋找治療罕見與常見人類疾病的新療法。
事實上,大多數已核准的藥物會影響人體腦部與身體上至少 40 種不同的途徑與機制,
但這些藥物通常只被核准用於其中一、兩項途徑。
大衛與我們分享了許多一般人不常知道、但威力強大的益處,
這些藥物已被核准用於心臟健康、抗癌、對抗神經退化等用途。
從他自己與卡斯特曼病(Castleman’s disease)近乎死亡的經驗,
大衛發現醫學界其實手中已掌握出色的療法,
甚至可能有許多被視為無法治癒或無法治療的兒童與成人疾病的治癒方法。
除了經營他的實驗室,在那裡他們使用已核准的藥物尋找新療法與治癒方法外,
大衛還創立了一個名為 Every Cure 的非營利組織,
幫助人們找到對抗醫學界基本上認為無法治療的疾病的治療與治癒方案。
這項工作已經拯救了無數生命。
我們今天的討論是關於如何導航你的健康旅程,
以及面對你或親人可能遭遇的任何疾病時,該如何接近治療。
也在於指出,儘管醫學與科學領域非常驚人且本意良善,
但它們內建了一個巨大的盲點:
很多有效的治療方法,甚至在某些情況下是治癒方法,
其實存在於我們被告知無望治療的疾病之中。
即便是受過最好訓練、良善用心的醫師,常常也不知道這些療法,
並不是因為他們懶惰或有其他動機,
而僅僅是因為藥物被研究、申請專利與分類的方式所致。
如你將很快得知的,費根鮑姆醫生正以教育醫師、科學家,
以及最重要的、你──大眾──為使命,傳達這些事實。
他親身經歷過這一切。
他是一位被告知罹患末期疾病的醫師。
當現有體系把他推到絕境時,
他用既有藥物以新方式治癒了那個疾病。
現在他正在幫助其他需要做相同事的人。
在我們開始前,我想強調這個播客
與我在史丹佛的教學與研究角色是分開的。
不過,這也是我希望並努力向大眾提供零成本(對消費者免費)的科學與科學相關工具資訊的一部分。
秉持這樣的主題,今天的節目確實有贊助商。
現在開始我與大衛·費根鮑姆醫生的討論。
大衛·費根鮑姆醫生,歡迎你。
非常感謝你邀請我。
這些年來,人們即便健康也非常關心自己的健康。
我想原因之一是自從 2020 年以來,
人們開始意識到他們需要在健康方面做更多自我倡導,
無論是採取有益健康的行為,
或是學習如何更有效地在網路上探索醫療與健康資訊。
沒有人知道該信任誰。
然而人們開始意識到,他們自己是健康的關鍵元素。
如果遇到健康上的挑戰,
他們也意識到不能再當被動的參與者、只去看醫生,
因為醫生也是人。
你有一段非常特殊的健康故事,我們會談到那個故事。
但也許我們先從教育大家一些常見的誤解開始,讓他們對自己能做的事有更多能動感。
你一直很直言不諱地說,你從經驗與觀察中相信,許多治療方法或甚至可能的療法,其實可能已經以處方藥或非處方藥的形式存在,只是人們(包括醫生)並不知道。你可以再多闡述一下嗎?
基本上我們想說的是,答案可能已經就在這裡了。
當然。首先,我很喜歡你談到在健康與醫療上的主動性(agency)。因為我覺得我們常常談到主動性,例如我可以好好睡覺、可以運動和飲食均衡,這些屬於健康維護的範疇。但很多時候,一旦人們罹患可怕的重病,無論是癌症或是卡斯爾曼氏病(Castleman’s),就會覺得好像「我們只要照當地醫生說的做就好」。但你說得對,我認為我們還能做更多,也能掌握更多主動權。部分原因,如你所言,是因為我們已有可用的藥物。美國 FDA 核准的大約有4,000種藥物,分別用於大約4,000種疾病。但我們從實驗室研究以及臨床試驗知道,這些藥物中很多其實可以用於更多疾病。可惜的是,現行體制並沒有真正為挖掘舊藥新用而設計。因此這就是我所做的工作。
我也認為,這件事也給我們所有人一份責任感:如果被診斷出罹患嚴重疾病,我們就要找出相關的病友會或倡議團體,也許他們知道某個藥物在世界某個地區被使用但別處還不知道;誰是該領域的權威?你能不能去見那位權威醫師?更重要的是,一旦專家告訴你可以服用什麼藥,你也要問像「還有沒有其他可能的選擇?」這類問題。
舉例來說,我想到阿斯匹林(aspirin)。大多數人認為阿斯匹林是止痛藥,但阿斯匹林現在也被用來預防心肌梗塞,因為它有抑制血小板凝集與抗血栓的作用。就隨口問你,我不是要考你,你是 MD,我是 PhD(正如我們之前說的),我沒打算考你醫學知識,因為我也不擅長。但阿斯匹林還有其他用途或與其他類似藥物有甚麼可能讓人驚訝的用途嗎?
有的。阿斯匹林也被證明可以降低結腸癌復發的風險,特別是那些結腸癌患者如果在 mTOR 通路上有突變,阿斯匹林對降低復發風險效果較明顯。但因為阿斯匹林是普遍可得的、且背後可能沒有像其他藥物那樣的大型研發或推廣系統,所以並不是所有有結腸癌的患者都被實際使用來降低復發風險。這本身就相當令人震驚。還有其他很好的例子。很多人可能聽說過威而鋼(Viagra)是從心臟病用藥重新定位(repurposed)成為廣為人知的用途——大多數人知道它治療勃起功能障礙,但大多數人不知道它也被重新用於一種罕見的小兒肺病。因為孩子們肺部血流不足而死亡,服用威而鋼後可以改善肺部血流,讓他們能夠靠威而鋼活得更完整。幸運的是,這是在威而鋼專利生命早期被發現,所以才有推動它進一步應用的可能。但很多時候,藥物在成為仿單藥(generic)後,新的用途才被探索出來。
不是也有人說威而鋼的近親 Cialis(他達拉非,Tadalafil)最初是為了促進攝護腺(前列腺)健康、促進攝護腺循環而開發,後來才發現對性功能有這些效果嗎?
沒錯。我們也談到藥物的副作用,它可以是負面的,也可以是正面的。剛才我們聊到,一個小分子藥(也就是用來治療某個條件的藥)平均可以與體內20到30種不同的蛋白質結合。所以我們常說一個藥物做一件事,但實際上它在體內做很多其他事。除非藥廠早期就針對那個適應症投入開發,否則那些關於藥物其他角色的洞見常常會被漏掉。因此,一個藥物對其他用途的潛力很少被討論,而現在大家越來越多在討論副作用。
談談利多卡因(lidocaine)。
好。是的,我們發現這件事時都不敢相信。我經營一個名為 Every Cure 的非營利組織,我們掃描全球關於每一種藥物與每一種疾病的知識,去尋找現有藥物的新用途。當我們碰到利多卡因時,真的是被震撼到。利多卡因當然就是你去看牙醫時打的麻藥,它在身體各處都用來局部麻醉。有一項在印度進行、包含1,600名患者的大型試驗顯示,如果局部乳癌(或侷限性乳癌)患者在手術前約8到10分鐘,把利多卡因注射在腫瘤周圍,與沒有注射的人相比,五年期死亡率降低了29%。利多卡因在手術期間本來就會在切口處使用,在很多情況下都是廣泛使用的。更有意思的是,這篇研究發表在很好的期刊——Journal of Clinical Oncology,但全世界的採用率卻仍然幾乎沒有提升。因此,這對我們而言又是一個例子,說明為什麼必須要有專門的單位去尋找這些機會,然後實際去把它們推廣到病人身上,因為像利多卡因這種東西幾乎沒有下行風險。
如果它的上行效益高達使死亡率降低 30%,我真不明白為什麼不在各處被廣泛採用。
利多卡因是昂貴的藥嗎?
不是,很便宜。
注射劑的成本,說真的,只要幾分錢。
這並不表示有人在藏著利多卡因。
我相信藥廠在開發全新藥物方面做了非常重要的工作,他們非常擅長這件事,也把那些藥物很好地推廣到預期用途上。這不是誰的錯。
但一旦那個藥變成仿製藥,就像利多卡因已經被仿製好幾十年,那就代表有許多其他公司在生產完全相同的藥物,每一劑的利潤就接近注射劑成本的幾分錢。所以,並不是有人刻意隱瞞,而是沒有任何實體有動機真的去拜訪醫生然後說:「嘿,你在手術前用了利多卡因嗎?」或是大力推進把它納入指引。
我得說,這確實是一項很重要的研究——這項在印度完成的研究發表在優秀的期刊上,也有有趣的實驗室資料。但我們在 EveryCure 覺得有責任更好地了解它可能的作用機制,並在真正去鼓勵大家採用之前,全面審視證據。所以仍有一些步驟要走。但我們的信念是,當你遇到像這樣看起來有希望的事物時,需要有某個團體真正去推動,確保在你對數據感到安心之後,它能夠實際到達病人手中。
我想先快速休息一下,感謝我們的贊助商 Eight Sleep。
Eight Sleep 製造帶有冷卻、加熱與睡眠追蹤功能的智慧床墊套。確保睡眠環境溫度正確,是保證良好睡眠的一個最佳方式。因為為了入睡並維持深度睡眠,你的體溫實際上需要下降約一到三度;而為了醒來時感覺精神飽滿、充滿能量,你的體溫實際上需要上升約一到三度。
Eight Sleep 能根據你的獨特需求,自動在整晚調節床墊的溫度。Eight Sleep 剛推出了最新機型 Pod5,Pod5 有好幾項重要新功能。其中一項叫做 Autopilot。Autopilot 是一個 AI 引擎,會學習你的睡眠模式,根據不同睡眠階段調整睡眠環境的溫度。它也會在你打鼾時抬高你的頭部,並做其他調整以優化睡眠。Pod5 的底座還內建了一個喇叭,能與 Eight Sleep 應用程式同步,播放有助放鬆與恢復的音頻。
我已經使用 Eight Sleep 的床墊套超過四年,它徹底改變並改善了我的睡眠品質。如果你想試試 Eight Sleep,請前往 eightsleep.com/Huberman,購買全新 Pod5 可享最高 350 美元折扣。Eight Sleep 可運送到包括墨西哥與阿聯酋在內的多個國家。再說一次,前往 eightsleep.com/Huberman,可節省最多 350 美元。
今天的節目也由 Rora 贊助。
我認為 Rora 做的是市面上最好的濾水器。不幸的是,事實是自來水常含有會對我們健康造成負面影響的污染物。事實上,環境工作組(Environmental Working Group)在 2020 年的一項研究估計,有超過 2 億美國人透過飲用自來水暴露於 PFAS 化學物質(又稱「永遠化學物質」)。這些永遠化學物質與嚴重的健康問題有關,例如荷爾蒙干擾、腸道微生物群破壞、不孕不育問題以及許多其他健康問題。環境工作組也顯示,有超過 1.22 億美國人飲用含高濃度已知致癌化學物質的自來水。
基於這些理由,我很高興 Rora 成為本播客的贊助商。我已經使用 Rora 的櫃面濾水系統快一年了。Rora 的過濾技術能去除有害物質,包括內分泌干擾物和消毒副產物,同時保留如鎂與鈣等有益礦物質。它不需要安裝或管線工程,採用醫療等級不鏽鋼製成,簡潔的外型非常適合擺放在你的櫃面上。事實上,我把它視為廚房中的一項受歡迎的補充。
根據你剛剛說的內容,我們可以探討幾個方向,但我想深入的是關於藥廠與專利的那部分。我不想把所有事情都設成陰謀論的框架。然而,多年前當我的實驗室在研究眼病,特別是青光眼時,我常與開發眼病藥物的公司裡面的人接觸。他們開發了很好的藥物來治療例如會導致失明或與某些致盲疾病相關的眼部過度血管增生等問題。我了解到,許多這類藥物上市後成為所謂的「暢銷藥」,病人症狀改善,這些藥廠賺了很多錢。但當專利接近到期時,該藥的價格會顯著下降。於是我了解到,藥廠會強烈被激勵去為該藥尋找新的用途,以新的適應症申請來延長專利,基本上把仿製藥排除在外。一方面這是合理的,因為藥物的研發成本極為昂貴。
所以,如果他們能把一種藥重新定位並且維持兩種疾病的專利權,基本上就是「一種藥、兩種疾病」,這正是藥廠賺錢並保持極高財富的主要手段之一。
這當中有兩個我認為比較陰暗的面向。
一個是仿製藥、較便宜的藥物要更久才會上市。
另一方面,正面來說是原本受另一種疾病折磨的人現在可能也能使用這種藥。
但那個較陰暗的部分是藥廠其實沒有太多誘因去尋找新的分子來治療新病症。
他們被強烈誘導去用舊的分子去治療新的病症並維持控制權。
這段話包含很多內容,但我的理解就是它是這樣運作的。
那要怎麼調和這一點呢?
也就是說,我們是不是應該去探索現有藥物的新用途,但要以真正以治癒疾病為導向,而不是只是找個新用途好讓仿製藥暫時被擋在外面?
這問題問得太好了。
你完全正確,當藥物接近專利到期(通常稱作專利懸崖)時,常見作法是稍微改變劑量、或改變製劑來建立新的智慧財產權。
這樣一來,這個所謂的新版本就可以在同一種原始疾病上使用,正如你說的,這套系統有其副作用。
但相當明顯的是,當藥物接近專利獨占期結束時,藥廠通常不會拿同一支藥去尋找新的疾病適應症,通常還是鎖定同一種疾病,只是換個製劑,這樣他們可以繼續在該疾病市場上運作。
這也意味著,即便這支藥理論上能用於不同的疾病,但那種可能性很少被探究。
尤其如你所說,一旦成為仿製藥,研發幾乎就停擺了。
我先前提到過,FDA 核准的藥物大約有四千種,能治療大約四千種疾病,這很驚人。
但仍有約一萬四千種疾病目前沒有任何治療方法。
而在我們現有的四千種藥物中,約有八成已經成為仿製藥,這代表沒有人有誘因去為這些藥找新用途。
所以每次我經過 CVS 藥局,我心裡都在想裡面有多少藥是只用於一種病,但其實可以幫助很多有其他病症的兒童或成人。
現在大家常在討論鋰(lithium)可能對阿茲海默症或其他型態的失智有保護作用。
我不認為現有數據已經堅實到我會建議任何人立刻去服用鋰,所以我不會這樣建議。
但我認識幾位精神科醫師,他們告訴我,基於他們對資料的理解,這些年來他們自己每年會在幾個月採用低劑量的鋰。
所以醫生會做一些事情。人們不常談論這件事,但醫生基於他們對文獻的閱讀,常常會採取一些作法,卻不會告訴病人,因為在倫理上他們沒有資格那樣做,風險和責任太大。
沒有醫學或科學訓練、甚至只有一點科學背景的一般人,應該去哪裡、用什麼方式去尋找關於現有藥物(不論是否為仿製藥)可能幫助治療他們病症的資訊?不論是皮膚病還是像癌症這樣嚴重的疾病?
我建議第一步是一定要與你病況所屬的病友團體或疾病組織聯繫。他們常與全球各地的醫生連結緊密,會聽到正在嘗試哪些療法。所以先去找你那個病症所對應的病友團體或疾病組織。
你問「疾病組織」是什麼意思嗎?
舉例來說,Castleman Disease Collaborative Network(卡斯爾曼病協作網絡)是為卡斯爾曼病病友成立的團體。對醫師和研究者而言,像是 ALS 協會(肌萎縮性側索硬化症協會)也是一個例子,或是麥可·J·福克斯基金會(支持帕金森氏病研究)。找到那個圍繞你病況聚集起來的團體,因為他們常會知道,例如「我聽說有個病人在用這個東西」這類訊息,所以我會先從那裡開始。
第二是找出誰是該領域的世界級專家?誰是真正的權威?他們通常會對這些事有洞見。
第三是持續多問問題。即便某樣東西被說是第一線建議,也要問:「還有沒有別的在其他地方被使用的東西?」
我舉一個例子,雖然有點令人心碎,但也很有力且具啟發性。
有一種罕見病叫做 DATA2。基本上,病童一出生就帶有一個基因突變,導致他們從出生起到通常在青少年時期去世前會發生數十次中風,因為累積了實際上數十次的中風效應,情況非常可怕。
大約二十年前,一位醫生在治療一名 DATA2 患者的同時,也在治療另一名罹患某種血管炎的病人,他用了一種稱為 TNF 抑制劑的藥(抑制一種叫做 TNF 的發炎因子)來治療那名血管炎患者。當時他瓶子裡還剩下一些 TNF 抑制劑,他想:「我們這邊有一個一直中風的小孩,何不把瓶子裡的藥拿來試試看?」結果那個小孩就不再中風了,這非常驚人。
接下來他對幾個 DATA2 的病人也用來治療他們的中風。但大約十年過去了。
與此同時,全球數以百、千計的兒童正因為 DATA2 而死亡,而這個病名並沒有被廣為傳播,直到這位了不起的醫生 Chip Chambers 不幸生下兩名罹患 DATA2 的孩子,他才開始四處打聽並了解,天啊,原來 TNF 抑制劑 可以派上用場。
我很榮幸能幫助 Chip 和他的團隊,整合有關 TNF 抑制劑療效的資料,甚至制定出如何治療 DATA2 的治療指南。結果發現,如果讓孩子一開始就使用 TNF 抑制劑,他們就不再中風。這在全世界各地,真的是改變生命的一件事。
我之所以分享這個例子,是因為世界上有人知道用 TNF 抑制劑能救孩子,但這個訊息卻沒有被傳開。我們沒有把這個消息廣為散布。對我來說,這實在令人心碎。這幾乎可以說是一種慘劇。若是一個可怕的疾病本來就無藥可救,那另當別論;但更令人痛心的是,明明有辦法,我們的體系卻沒有做足功夫,讓病患拿到藥物。
是的,我認為一個人的知識網絡確實會對疾病的結果產生重大影響。我的周圍充斥著醫師和博士、從事疾病研究與治療的人士。我可以很肯定地說,因為我也親身經驗過:當朋友的配偶或孩子遇到問題時,我只是其中一個知道該打給誰的人——我可能不知道答案,但我知道誰可能知道。透過兩三通電話,那個人就會和世界上最懂這個問題的五、六個人取得聯繫。但大多數人沒有這種管道。坦白說,這也是我開這個播客的原因之一,好把像你這樣的人請來,像我終生的朋友、UCSF 神經外科主任 Eddie Chang。我會說,希望你永遠不需要他的幫助。但當朋友有其他非神經外科相關問題時,這些就是我會打電話求助的人選。
舉例來說,我覺得有一個相當直接的解決方案:除了那些以特定疾病為中心的團體外,應該要有資料庫。人們不只要能上網問問題,還應該能到一個資料庫,輸入「我剛被診斷出…」或「我有下列症狀」,然後系統告訴你現有用來治療這些症狀的處方藥與非處方藥有哪些、它們的副作用是什麼;同時指出哪些已核准的處方或非處方藥在作用途徑上可能重疊。然後它應該能導入一條管線,告訴你如何聯絡那些能協助治療的人。事情應該就是那麼直接。這都已經是 2025 年了,沒理由人們必須認識某個大機構裡的醫療或科學人士,才能夠找到方向。
我完全同意。越深入這件事,我越驚訝到為什麼還沒有這樣的系統。我剛才提到的那個非營利組織 Every Cure,我們使用所謂的「生物醫學知識圖譜」,基本上是把世界對人體生物學的知識繪製出來。我們用 AI 平台和機器學習模型去量化每種藥物治療每種疾病的可能性,然後從最有希望的配對開始。我們有九個進行中的計畫,並把它們推進到能讓病人受益的階段。希望這九個都能對病人有效。這就是一個開始,目標是匯整出我們已擁有藥物的額外適應症清單。但正如你所說,不只是猜測,而是要把證據做出來,證明它們確實有效。
我不禁想再問一些其他例子:有哪些藥物已被證明能治療與大多數人所聯想的原本適應症不同的疾病?
當然,有幾個例子會浮現腦海。第一個是沙利竇胺(thalidomide)。你可能聽過 50 多年前沙利竇胺造成的可怕畸形。最初有人說它是設計來預防流產的藥物。實際上,它原本是為孕婦的止吐(抗噁心)而設計的,想幫助孕婦減輕噁心,但結果卻導致了嚴重的先天缺陷——有孩子出生時沒有四肢。因此它被從市場下架。但大約二十年後,研究人員發現它對麻風病有效,於是獲得 FDA 對麻風病的核准。不久之後,它又獲得 FDA 對多發性骨髓瘤(相對罕見的血液癌症)的核准。它能對麻風病和骨髓瘤起作用、也會造成先天缺陷的原因,是它具有強烈的抗血管生成作用,也就是抑制血管生成。生長肢體需要血管生成,同樣地,多發性骨髓瘤細胞和麻風病病灶也需要血管增生或增加的血供才能存活。所以同一個化合物會造成先天缺陷,但也能治療麻風病與多發性骨髓瘤,並在多發性骨髓瘤患者中拯救了成千上萬的生命。之所以特別能被多方利用,是因為在進行麻風病研究時它仍有完整的專利期,而不久之後又發現對骨髓瘤有效。
但如果像沙利度胺這樣的藥是為麻風病被發現,然後二十年後有人想到它可能對多發性骨髓瘤有用,那時候專利早就沒了。
所以就不會有人有誘因去發現「喔,沙利度胺也可能對多發性骨髓瘤有效」。
類似的例子可悲地不勝枚舉。
我最喜歡的一個例子是叫做 pembrolizumab 的藥,現在用於數十種癌症。
但最初是先為黑色素瘤和肺癌開發的。
其實我們實驗室做的工作,大概是 2016 年的事,其實很簡單。
2016 年有一位病人帶著轉移性血管肉瘤到我們這裡來,血管肉瘤是一種非常恐怖的癌症。
他的醫生告訴他已經沒有選擇了。
我們做了一件非常簡單的事:上 PubMed 搜尋血管肉瘤的治療。
就是那麼簡單。
我們碰到一篇 2013 年的論文,有研究者檢視了來自五位不同血管肉瘤病人的五個腫瘤樣本,結果發現五個中有四個腫瘤的 PD-L1 表達增加,這是個可能對 PD-1 抑制劑有反應的標記。
所以即便這篇論文是 2013 年發表,那位先生在 2016 年來找我們,當然在前面三年已經有數百人死亡,卻沒有人真正去測試 PD-1 抑制劑是否對血管肉瘤有用。
即便那只是三年前發表的實驗室研究,卻沒有人把這個發現轉化到病人身上。
所以我們把 Michael 當作據我所知有記錄以來第一位接受 PD-1 抑制劑治療的病人。
他反應非常好,發生了幾件事。
一是他的醫生開始把這藥開給所有血管肉瘤的病人。
結果發現大約有 18% 的病人有效。
過去這是一種一年內幾乎一律致死的癌症,現在大約有 20% 的人能活過一年,對某些人來說可以真正在生活上帶來翻轉。
所以這改變了血管肉瘤的臨床實務。
另外一件事是對 Michael 個人來說,這讓他現在已經有九年的緩解期了。
就在上個月,他在美國田納西州納什維爾,牽著女兒走上紅毯,參加女兒的婚禮——距離他被告知「這就是結局」已經九年了。
所以這些藥物是存在的,有時候甚至已有些蛛絲馬跡。
我們實驗室並不需要什麼特別的天才;我們只是真的找到一篇三年前就發表的研究。
這也正是現在驅使我們從事這項工作的原因:我們能不能找出所有這些線索?把它們拼湊起來?並確保人們實際上能受益於全世界正在做的偉大科學?
真正把研究轉化到病人身上。
是的。
在我看來,PubMed 和其他科學知識來源很適合把論文堆在一起,而且在關鍵字搜尋的組織上也算不錯。
不是完美,但你可以找到東西。
而且會有相關文章的建議。
有點時間和心力的人可以從那裡得到一定程度的資訊。
但在我看來,還沒有誰把與疾病相關的龐大科學資訊資料庫真正整理好。
我剛才想到,應該有一個資料庫,讓人可以輸入他們所知道的任何家族史——例如祖父母死時年齡與死因、父母現在或過去的年齡、也許還活著也許已經去世,任何知道的家族史資料。
這是醫生問病人的第一件事。
如果我去看診、你是主治醫師,我說「欸,我左邊淋巴結腫起來」,你不會先說「去掃描」;你會先問家族史有沒有什麼背景,對吧?
應該可以在家裡先做這件事,然後輸入任何症狀描述,在加上適當的警示之下,得到一些可能的方向。
這聽起來或許像是讓民眾自我診斷,但我現在就告訴你,如果我把「左側腋下淋巴結疼痛或腫大」輸入任何線上搜尋引擎,它會告訴我一些最壞的可能結果。
所以並不是要把人們對潛在結果隔離起來。
但在我看來,這應該透過 AI 去讀取 PubMed(這已經存在了),大多數大型語言模型都是以整個網路訓練的,包括 PubMed。
它應該能指出一些可行的方向,包括對於某一疾病,哪一個團體——對不起,我本來想早點問這個——哪一個相關團體是最好的?
是的,像如果某個小孩,天哪,不幸罹患血液癌症,要去找哪一個團體?有沒有最好的一個?有沒有人做過評比?
我不是想把整個醫學和世界上的所有問題一把抓起來,但在我看來,這些問題都是可以處理的。
只是需要有人把資料庫整理起來。
我完全同意。
我覺得醫療與生物醫學研究系統充滿了偶然性,這可能是整個過程中最令人心碎的部分:因為偶然性,Michael 得到一個藥物,九年後他能牽女兒上紅毯;可是很多其他人沒得到那個藥,活不下來。
我很喜歡中央化資料庫的想法。
我知道有家公司叫 Open Evidence,正在嘗試打造一個類似 GPT 的醫療版。
我不確定它是否達到你剛剛描述的那種程度——能讓你輸入個人家族史並得到答案——但我希望其他人會做到。
你知道,我認為我們的工作和我個人的工作要扮演的角色,基本上是盡可能找到這些關聯,並在實驗室和臨床試驗中驗證它們。這樣,當你輸入你的疾病和情況時,我們研究過的那個藥就會排在最前面,因為它不只是 PubMed 上的一個關聯,而是我們在實驗室補強過、並且做了試驗證明有效的那種關聯。
是啊。
很奇怪的是,在完全不同的光譜另一端,最近大家一直在談肌酸。肌酸、肌酸、肌酸。我從十幾歲就開始吃肌酸,因為當時聽說它會讓我變強,也會讓你變強。現在人們在談肌酸對女性、男性、年長者,以及在睡眠剝奪的情況下,對認知的支持。說實話,雖然在文獻中記錄到的認知效應相當輕微,但確實存在。而且這並不是被宣傳成治療失智症的藥物,雖然它可能有助於抵消一些輕微的認知退化。我不知道。但重點是大家都在談,它上新聞、經常被報導。
但我們真的也應該談,或至少同時談論像阿司匹林這類藥,它們可能非常有用,不只是止痛,還可能對結腸癌和心臟病(心肌梗塞)有幫助,還有其他許多例子。
是的。但我想人們擔心的是,一旦你談到某種藥,人們就會開始自行服用當作預防用藥,對此有很多顧慮是可以理解的。但我想知道——我剛滿50歲,我想知道所有可能可以用來降低心臟病風險的東西,因為我已經在運動、努力睡眠、做那些事。然後我可以做出決定。所以,哪裡有一個資料庫,能告訴我作為一個做這些事情來維持健康的50歲男性,據我所知家族沒有心臟病史,有哪些在藥局櫃檯可買或需要醫師處方的藥物或分子,可能延長我的壽命?我想知道那些資訊。
是的。談到肌酸,說真的,我並不是在貶低補充品,但我覺得現在的討論方向有點偏離。我的意思是,我們試圖用每一種可能的療法和我們的工作來啟動並維持這個對話。這樣你才能拿著某個藥的資訊去找你的醫生討論。我提過我們有九個正在進行中的計畫。所以在光譜的一端,很常見的是我們關於利多卡因和乳癌的計畫,我們在做實驗室工作,也在評估臨床資料。我希望未來某個時刻資料能夠足夠有力,如果是這樣,我們會努力鼓勵每位即將接受乳癌手術的女性,在手術前跟外科醫師討論,說:「嘿,我想確認你會這麼做。」
但從頭到尾即便是最罕見的病症也包括在內,有一種叫 Bachman-Bopp 的症候群,孩子一出生就帶有一種突變,使得他們體內一種叫 OCE1 的酵素濃度偏高。基本上,除非給他們一種原本為治療非洲昏睡症所製的藥,這些孩子否則會靠餵食管、需要輪椅或臥床。那種用於非洲昏睡症的藥其實是對 OCE1 的完美共價結合體。如果你在人生很早期就開始用藥,這些孩子可以拔掉餵食管,可能能坐起來,甚至可以和兄弟姊妹玩耍。
我提到這件事是因為患 Bachman-Bopp 的人數並不多,事實上文獻上只描述過 20 名小孩,這意味著實際上可能有數百名,因為醫學文獻通常落後於現實。但假設真有數百名孩子,總有一天我們會把消息傳開,這樣我們就能找到盡可能多的 Bachman-Bopp 兒童,讓他們得到這種藥物 DFMO。
這些例子就是你所說情況的縮影:沒有人應該在沒有服用 DFMO 的情況下承受 Bachman-Bopp;得乳癌的人不應該在沒有考慮到利多卡因的情況下接受治療;一個可能透過某些藥物降低心臟病風險的健康 50 歲男性,也不應該被剝奪這樣的資訊。可能秋水仙鹼(colchicine)對降低心臟病風險是有幫助的。但照你的意思,我們要怎麼更主動去做這件事,而不是只是希望和等待這些零散資訊自己湊在一起?
我們以前在實驗室會用秋水仙鹼。秋水仙鹼是一個有趣的例子。它通常用於治療痛風,已存在很久。我記得聽說它大概是三千年前就開始使用,因為痛風常發生在喝太多酒的人身上;大約在三千年前的埃及,有些有錢人喝太多酒,當時人們不知怎麼發現這個分子(應該當時是某種植物根)可以幫助減輕痛風。我們應該查證這個說法,因為我不確定確切細節,但它確實存在已久。如果有一個資料庫,你就可以直接去查那個資料庫,你大概能猜到我在想什麼。沒錯,秋水仙鹼存在已久,幾十年來用來治療痛風。痛風性關節炎會讓關節很痛,給他們秋水仙鹼可以幫助緩解。
好吧,幾十年前有位研究者提出一個假說:由於秋水仙鹼(colchicine)具有抗發炎性以及其他一些特性,可能能夠降低已經發生過心臟病的人再次發生心肌梗塞(心臟病發作)的風險,或許對一般人也有幫助,但特別是對已經有過心肌梗塞的人。因為這個藥已經存在很久了,他們實際上很難募到做完整試驗所需的資金。心臟病預防試驗規模龐大且昂貴,必須追蹤受試者多年,才能證明服藥組比安慰劑組少發生心肌梗塞。
所以他們最後改變了秋水仙鹼的劑量。這個劑量與治療痛風性關節炎時用的略有不同,但若你曾經有過心肌梗塞,新的劑量可以大幅降低心臟病風險。特別是如果你既有過心肌梗塞又合併糖尿病,降幅非常、非常顯著。因此它獲得美國食品藥物管理局(FDA)針對那個特定亞群的核准。我提到這件事是因為如果他們沒有改變劑量,這可能只會是一篇某位學者發表的論文,說秋水仙鹼可能有幫助,然後就不會有人去做那個大型試驗。這種情況的一種悲劇性在於:現在有些人因為在服用秋水仙鹼而真的沒有發生心肌梗塞;如果沒有人想辦法讓體制運作起來,他們可能就會發生心臟病發作。
我們早就知道有一些方法可以改善睡眠,這也包括可以服用的東西,例如鎂(以 threonate 形式)、茶氨酸、洋甘菊萃取物和甘氨酸,以及較少為人知的藏紅花和纈草根。這些都是有臨床支持的成分,能幫助你更快入睡、維持睡眠,並讓你醒來時感覺更清爽。
我很高興分享我們長期的贊助商 AG1 剛推出一款新產品,叫做 AGZ,一種夜間飲品,設計用來幫助你睡得更好、醒來時非常清爽。過去幾年我與 AG1 團隊合作,幫忙打造這個新的 AGZ 配方。它把最有助睡眠的成分以恰當比例整合成一杯好喝的混合飲品,省去你在眾多睡眠補充品間尋找正確劑量和適合自己的產品的繁瑣。據我所知,AGZ 是市面上最完整的睡眠補充品。我在睡前 30 到 60 分鐘服用。順帶一提,它很好喝,而且大幅提升我睡眠的品質與深度。我是從主觀感受和睡眠追蹤數據都能感受到這點。我很期待大家試試這個全新的 AGZ 配方,享受更好睡眠的好處。AGZ 有巧克力、巧克力薄荷和綜合莓果口味。如我前面提過的,口味都非常好。我三種口味最喜歡的大概是巧克力薄荷,但我其實都很喜歡。如果你想試 AGZ,可以到 drinkagz.com/Huberman 獲得特別優惠。再說一次,網址是 drinkagz.com/Huberman。
今天的節目也由 David 贊助。David 做的蛋白棒與眾不同:每條含有 28 克蛋白質、只有 150 卡路里,而且糖為零克。沒錯,28 克蛋白質,且其熱量有 75% 來自蛋白質,這比市面上最接近的其他蛋白棒高出 50%。這些 David 的蛋白棒也非常好吃。現在我最喜歡的口味是新出的肉桂捲口味,但我也喜歡巧克力碎片餅乾麵團口味與鹽味花生醬口味。基本上我都喜歡,通通都好吃。還有一個大消息:David 的蛋白棒現在已經補貨了。之前因為太受歡迎而賣完了好幾個月,但現在又可以買到。
吃一條 David 蛋白棒,我就能在一份點心的熱量內攝取到 28 克蛋白質,這讓我很容易達成每日每磅體重 1 克蛋白質的目標,而且不會攝入過多熱量。我通常在大多數下午吃一條 David,外出或旅行時也會隨身帶著,因為它們取得足夠蛋白質非常方便。如我前面提過,它們超好吃,而且因為有 28 克蛋白質,在只有 150 卡路里的情況下也相當有飽足感,是餐間點心的好選擇。如果你想試 David,可以到 davidprotein.com/Huberman。再說一次,網址是 davidprotein.com/Huberman。
我覺得我們可以花好幾個小時去檢視有這類例子的藥物目錄,我們也可能會再回到其中幾個案例,但我強烈支持建立這樣的資料庫。我知道你也在努力做這件事。我想聊聊你的歷程,因為你不是典型的醫生——我想大家已經看出來了。你非常關心人類健康與治療疾病,但你進入醫學領域的路徑非常不尋常且有趣,我確實相信這塑造了你在醫學與科學領域中很獨特的取向,請告訴我們那個故事,並介紹一下卡斯爾曼氏病(Castleman’s disease)。
當然。我想我的故事真的要從我 18 歲、剛進喬治城大學(Georgetown)當新生開始。我們剛剛提到我在喬治城打美式足球,對我來說成長過程中的夢想是當一名 NCAA 一級(Division I)的四分衛,這是我惦記的全部。我沒你那麼壯,但大概在那個範圍內。我看到一張照片——你比我壯。David 當時大約 230 磅。你比我高。我是 6 呎 1 吋,所以你大概是 6 呎 3 吋。我想你可能是 6 呎 3 吋,不然就是我變矮了。
而且又超大、身材健壯、體脂很低。
我是說,你看得出來你明顯是個四分衛,但就算放在四分衛中你也算大隻。
我是的,嗯。
嗯。
好。
那就是我的夢想。
我想打大學美式足球,我做到了。我在喬治城待了幾個禮拜,然後接到了一通改變我人生的電話。
我爸打來告訴我我媽得了腦癌。
Andrew,我當時的世界從只想到足球,像、你知道,我終於到了那個我一直設定的目標,突然之間——天啊——一切都變了。
我跟我媽非常親近,我為此心碎。
膠質母細胞瘤幾乎都是致命的。那真的很可怕。
我當時才18歲,所以我想我不完全理解它有多糟,但我知道很嚴重。
接下來的十五個月,看著她與癌症搏鬥,徹底改變了我。
它讓我完全專注,我在她去世前告訴她,我會把一生獻給試著尋找像她這樣病人的治療方法。
她走到最後已經說不了多少話,但她說了「無條件的愛」——那是我告訴她我要這麼做時她說的兩個字,然後我心想,好,我一定要做到。
你知道,她希望我去做這件事。
對我來說,從我開始親眼看著這種可怕的癌症在我面前奪走她的生命起,我幾乎無法停止想著要幫助像她那樣的人。
當然,還有我對她的承諾。
我也從看她抗癌的過程中學到了很多東西。
我就講一個小故事。
我接到我爸的電話後立刻回到北卡羅來納,幾天內她就做了腦部手術把腫瘤切除。
他們做了一種手術,會先把你麻醉開顱,然後在顱骨打開的同時把你叫醒。
你對這個很熟悉,原因是當他們在切除腦腫瘤(尤其是左腦那邊)的時候,你要能夠知道可以切到哪裡。
他們會叫病人講話,當病人開始說話時你就停止切除。
整個手術做了大約四個半小時,切除了大部分腫瘤但不是全部。
手術後他們把她叫醒,我們在休息區等著,然後我們回去看她。
我記得我爸,我有兩個很棒的姊姊,我們回去看她,我們都很緊張。
我們會不會看到我們真的是那個媽媽出來?
手術切掉了她腦部很多部分。
我們非常緊張,我們走回去,拉開帷幕。
我永遠忘不了,我看見我媽坐著,離你大概差不多這麼遠。
她頭上包著繃帶,有一個導管伸出來在蒐集體液。
她看著我們,然後用手指著她的頭,說了「奇基塔香蕉小姐」。
然後我們就笑了出來。
她說她看起來像奇基塔香蕉小姐。
對我來說,那一刻真是不可思議——她從這種可怕的癌症手中奪回了主導權。
你剛做完手術,但你還是會找到可以笑的事,讓家人也笑,表明你還在那裡。
那當然是我從我媽身上學到的許多功課中的第一課,不論是她健康時還是她生病時。
這件事把我推上了這條路:好,我要把一生奉獻給尋找能治療像我媽這樣病人的方法。
我要嘗試用她的方式去生活。
我當時其實已經在路上了。
我在喬治城完成了大學課程——抱歉,我是說完成了學士學位。
我在牛津念了研究所學位。
然後在賓州醫學院唸醫學的時候已經過了幾年,你提到卡斯爾曼病的時候……
我從完全健康——我之前提過,那時我還贏過一場臥推比賽,當時我超健康——變成在加護病房,所有器官都快衰竭了。
你媽的故事真是了不起。
你提到「奇基塔香蕉小姐」那段,我第一個想法是,雖然她是病人,但看起來她反而是在照顧你們所有人。
她是在努力照顧我們。
是的,我對她所知不多,只有你分享的這些,但她聽起來真是個令人印象深刻的女人。
她很了不起。
非常感謝你這麼說。
是啊,這感覺得出來。
卡斯爾曼病我以前沒聽過。
卡斯爾曼是誰?
這些醫生喜歡把疾病以自己的名字命名,但我猜他們不是病人,而是發現疾病的人,對吧?
沒錯。
班傑明·卡斯爾曼(Benjamin Castleman)是哈佛波士頓的一位醫生。
他遇到過一些病人,起初被以為是淋巴瘤,臨床表現也像淋巴瘤,很快就病得很重。
但當他在顯微鏡下觀察時,發現它們看起來不像典型的淋巴瘤患者。
也許當我說明我的病情進展時會比較清楚:我是三年級的醫學生,剛結束婦產科輪科。
我剛把嬰兒接生到這個世界上,那種時刻在醫學院裡算是高峰之一。
然後幾周內,我注意到脖子上的淋巴結腫大。
我覺得比以前任何時候都還要疲倦。
你在醫學院和研究所會很累,你很清楚。
但那次我是比以往任何時候都更累。
我腹部痛得很厲害,也發現腳踝有液體滯留。
我心想,這太奇怪了,發生什麼事了?
但疲勞越來越嚴重。
在短短幾週內,我的情況惡化到去考了一場醫學院考試之後,走到走廊盡頭去急診。
我基本上跌跌撞撞走進急診室,把我的症狀告訴他們,他們抽了血。
我記得醫生回來看著我說,David,你的肝、腎和骨髓都在衰竭,我們必須立刻把你住院。
我當時心想,什麼意思?我幾週前才接生了一個嬰兒,怎麼會所有器官都在關閉?
於是他們把我送進了病房。然後我的病情迅速惡化。
我出現了視網膜出血,導致左眼暫時失明。
我的體重因為肝和腎停止工作而因滯留液體總共增加了大約100磅(約45公斤)。
你有看到那張照片吧,我因為多重器官衰竭整個人腫得不像樣子。
我每天都需要輸注紅血球和血小板才能維持生命,當時也在做透析。
基本上所有東西都在衰竭,而我們沒有診斷,所以不知道到底是什麼。
有些醫生認為是淋巴瘤,其他人覺得可能是自體免疫疾病,還有人根本不知道。
在大約11週的時間裡,我越來越糟。有一度病得很嚴重,我向父親、姊妹和當時的女友凱特琳道別,還有一位神父來到我的病房,為我誦念臨終祈禱(執行臨終聖事),當時我才25歲。
幸運的是,就在幾乎要接受臨終之際──我真的只剩下幾天──這時候終於有了診斷:卡斯爾曼病(Castleman disease)。
基本上一位病理學家檢查了我的淋巴結,他們原本以為我是淋巴瘤,認為是非常具侵襲性的淋巴瘤,一種癌症。但他們看了之後,就像 Benjamin Castleman 當年做的一樣,說這看起來不像淋巴瘤,實際上不一樣,像一種叫做卡斯爾曼病的東西,這基本上是我們所說的「非典型淋巴增殖性疾病」。
所以它有點像淋巴瘤,但又具有更像自體免疫疾病的特徵。基本上你的免疫系統高度活化,開始攻擊你的重要器官。
我所有器官會關閉的原因,是因為我的免疫系統產生了細胞因子和其他因子,基本上把器官關掉了。
你認為醫學院長時間的工作加上很有運動性、野心勃勃的個性,是否促成了這次自體免疫的爆發?
我們不常討論這個,但任何處理過自體免疫問題的人,即便只是像銀屑病這樣的病(有時可以很嚴重,但大多數情況算是較輕微、可用一般非處方藥處理),這類病通常和那些拼命向前、經常熬很長時間的人有關。結果免疫系統可以理解地提升其活性,然後越過一個臨界點,開始攻擊自身組織。
是啊,這個問題沒人問過,但這是個應該問的問題。我想人們總是有點害怕去探討為什麼這些事情會發生在你身上。我很高興你問了,因為其實幾年前有篇發表在《Cell》的論文很有趣:睡眠被剝奪的老鼠——長時間、多天被剝奪睡眠——真正殺死牠們的其實是因為免疫系統產生大量細胞因子所引起的細胞因子風暴。
我們知道睡眠剝奪是致命的,對,你也很清楚。但在這些老鼠研究中,實際殺死牠們的是免疫系統產生的細胞因子,包括白介素-6(IL-6),而白介素-6 在卡斯爾曼病中是一個重要的細胞因子。透過嘗試幾種基本上阻斷某些細胞因子產生的藥物,可以讓老鼠活得更久。
這非常指出一個觀點:睡眠造成免疫平衡的紊亂,導致細胞因子過度產生,進而致命。
我可以把那篇論文分享給你,真的很有意思。
我不太熟悉那篇,我只是——但它又和你的觀點連在一起,對吧?
是的。當然這些都是我這邊的軼事性觀察。你說你在矽谷長大,我也認識很多人——有癌症的,也似乎在對抗自體免疫的狀況。我認識很多非常有野心、拼命努力的人,這是我成長文化中根深蒂固的一部分。我有時會對這些自然觀察感到好奇。這些並不是受控研究,但你會發現一些最努力、工時很長、兼具運動、學術與創業特質的人,常常也是面臨嚴重健康問題的人。那會是怎麼回事?也許之間有某種關聯。
當我越了解支持健康的一般背景時,就會想到睡眠是根本、以及自然光曝露(但不要過多紫外線)等,我們不得不思索這些。不是說人不該努力工作,否則我一向工作很長時間(多半出自熱情,有時是恐懼)的人就會很快死掉。但免疫系統是一個高度有條件反應的系統。我不是說性情溫和、悠閒的人就不會得癌症,但有沒有研究過性格傾向與自體免疫疾病的相關性?我沒看過,但可能有。
我所見的是,且回到你剛剛的觀點,有強烈的資料顯示在有自體免疫疾病的人當中,壓力會導致疾病的惡化或發作。
所以如果你有這病,壓力、睡眠不足、這類東西都可能引發發作。
我沒有看到資料顯示這些東西在病因層面上會真正造成它。
但我覺得,那個小鼠研究對我來說是個開眼界的發現。
當時我工作到非常瘋狂的時數。正如你剛才聽到的,我當時有一個使命。
我現在仍然有個使命,那就是為像我媽媽這樣的病人找藥。
那表示我工作時間非常、非常瘋狂。
我教醫學生,他們也工作得很瘋狂。真的很令人印象深刻、引人注目,有時也會讓人有點擔心。
然後你就會得到這個診斷。感謝天,他們查出來不是淋巴瘤而是卡斯爾曼氏症(Castleman’s)。
因為那至少給你一個切入點,開始探索各種治療方法。
當時,卡斯爾曼氏症有沒有已知的治療方法?
當時還沒有核准的治療。但就像我們剛剛談到的那種信息不對稱,有一種藥原本在日本是為卡斯爾曼氏症開發的,
但我的醫生不知道要去試它。他們給了我一種化療形式,幸運的是化療差點在最後一刻救了我的命。
但在日本確實有一種藥,有不錯的證據顯示對卡斯爾曼有效,但這種信息就是沒有傳到這裡來。
而那個藥在美國有被用於其他疾病。只是那個資訊交流還沒發生。
我順便說一個與那藥有關的小故事。那藥叫托珠單抗(tocilizumab)。
是由一位叫 Kazu Yoshizaki 的醫生發明或發現的。我有同事跟我說 Kazu 在把藥給其他人之前,先把藥給自己打,以證明它是安全的。
老派的醫學作風,對吧?那是九零年代,單株抗體是新技術。
顯然他怕打給病人,因為他不知道會發生什麼事,所以他就說:那我先打給自己。
我聽到這事就去問 Kazu:「我聽說你把托珠單抗打在自己身上。」他說:「不,不是我自己打的。」
是護理師打給我的。他說護理師打給他。我就覺得好吧,Kazu,我很喜歡這種細節。
是的,沒錯。他自己打了,打了之後他沒有死,至少對他來說是夠安全的。
所以他就在卡斯爾曼病人身上做了研究,這藥在日本獲准用於卡斯爾曼,之後在美國被重新用途用於類風濕性關節炎以及其他一些自體免疫疾病。
所以在美國這藥是核准用於自體免疫疾病的,但正如我說的,它原本是為日本的卡斯爾曼病所開發並且可取得。
只是我的醫生根本沒想到要試它。化療救了我的命,但幾週後我又復發了。
我們試了那個來自日本的 Kazu 的藥,但對我沒效。它大約對三分之一的病人有效。
所以我最後需要一組由七種不同化療藥物組成的組合,包括阿黴素(Adriamycin)、環磷酰胺(Cytoxan)、依托泊苷(etoposide)、硼替佐米(Velcade)、來那度胺(lenalidomide,講者口誤可能說成 dexalidomide)、利妥昔單抗(Rituxin)——就是那些最猛的化療藥,這些是我最後必須用來把病壓到緩解的藥物。
為了讓你稍微了解我當時病得有多嚴重:在那六個月裡,這已經是我第三次差點死掉。
我病得非常嚴重,以致於一開始他們開始給我那個七藥組合時,我每打一劑都覺得好一點。
這些其實是世上最毒的化療藥物,但因為它們正在摧毀我的免疫系統——那個免疫系統在產生細胞激素、而這些細胞激素正在害死我——所以我在化療時反而覺得比較好。
最後我好到可以出院了。我在書中給你看過那張照片, 那是我出院幾週後的樣子,當時我真的很感激還活著。
是的,我們會把那張照片的連結貼出來,當然還有你的書的連結。
對,那張照片,如果你把那張照片給一般人看,他們不會說那是一個看起來很健康的人,但你說你很感激還活著,因為跟你之前比起來——在此之前你的腿和身體積了大概一百磅的水分。
你處在一個很特殊的位置,因為你有求知的頭腦。很明顯你有動力,不只是因為你的病,也因為你媽媽的故事。
我猜人們會願意聽你說話,至少會聽你提出的問題。我有點在推想,但我想很多病人不知道該問什麼問題,
也不知道他們問的人是否能接觸到最好的答案,甚至是否有答案。我願意相信大多數醫生是慈善為本的,所以我們就先假設如此。
但他們也很忙,他們也會像任何人一樣糊塗。我並不是要打擊醫療界,這只是現實。
所以一個很簡單的問題:當一位醫師完成所有訓練、一直做到住院醫師(residency)結束然後開始執業,譬如說在美國的腫瘤科醫師或全科醫師——也可能在其他地方是類似的——一位典型的醫師會經常去查閱學術文獻嗎?
我知道他們被要求做一些持續醫學教育,但也可能發生的是,他們對一種疾病的認知就被鎖定在他們完成住院醫師訓練時的狀態,外加只有那些重大更新會傳到他們那裡。這是怎麼運作的?
因為我想知道我的醫師什麼時候完成訓練,我想知道他們多久讀一次論文,我也想知道還有哪些人在他們的圈子裡互相交流想法。
我想要世界上最具連結性的醫師來治療我。
是的,我也想要。我認為問題在於,考量到典型醫師所有的限制和要求,他們其實沒什麼時間去做我們希望他們做的那些事。
所以你說得沒錯。
醫師們會讀文獻,但通常是因為他們有個病人遇到某種情況,可能促使他們去看那篇文章,或是有人把那篇論文寄給他們。這很隨機、零碎。沒有哪個醫生能看完數百萬篇論文,例如,他們甚至看不完可能與他們所治療疾病相關的那幾百篇。所以他們得到的是某種被稀釋的摘要。他們去參加會議,聽到的也是片段式的資訊。我想從整個對話中最大的結論就是:太多資訊都是零散的、沒有系統且很隨機。重點是,你的醫生碰巧看到過那篇論文了嗎?而不是我們應該處於的那種世界——不管你看哪個醫生,結果都應該是一致,因為數據就是數據。
我意思是,我們談到向醫生諮詢第二意見。奇怪的是,我們叫它「第二意見」,卻又相信被告知的就是「該做的事」。但那只是「意見」,對吧?而且很多時候第二意見並不和第一個意見一致,因為那都是意見。它們是有教育背景的、以科學為驅動、有時以證據為基礎的意見,但仍然是意見。你無法確定你的醫生是否掌握你所需要的資訊,這有點可怕。你會想去看醫生並完全信任他說「你知道的,我有所有答案」。其實我在書裡談到過一個概念,或許你會對現在的談話有所共鳴。我把它稱為「文明的聖誕老人理論」。在我罹患卡斯特曼氏症之前、當我是醫學生時,我曾有這樣的想像:有一些房間裡的科學家和醫生們在合作、一起想出解決方案,有點像聖誕老人的工坊,精靈們一起工作。只要人類可能做到,一個藥物就能被發現並送到你家門口。可我後來發現,其實並沒有那些工坊,沒有一群科學家和醫生坐在一起解決問題;即便有,也是遠遠沒有你所期望的速度。這是很多令人沮喪的事之一。
嗯,我會克制太多評論的慾望,因為我想再多問你一些事,但我還是忍不住說,長久以來我一直希望美國生物醫學研究的模式能從我們所謂的「獨立研究者模式」改變。在那個模式裡,我們各自有實驗室——Huberman 實驗室不只是一個播客名稱,它曾經、在某種程度上仍然是一個實驗室空間。最近幾年我為了播客和其他原因確實縮減了實驗室規模。問題是,在這個國家,你得了博士,如果你決定做博士後並創立實驗室,這個實驗室會以你的名字命名,你會獲得與你名字高度關聯的資金。它像個小型新創公司,可以長成中型或大型,但你仍然保持獨立。「獨立研究者」這個概念在科學界很浪漫,但我認為如今,為了某個共同目標而分享資訊和合作的力量更大。我沒有魔法棒,我對美國國家衛生研究院的影響力也有限。但我真正推動的是把實驗室以某個謎題、疾病或挑戰來命名,讓人們聚在一起試著解決那些問題。這不只是命名或品牌的問題,而是牽涉到人們是否願意分享想法,而不是覺得必須為了自己的那塊蛋糕而爭鬥。
沒錯。這或許是另外一個時間要談的話題。但你做得非常好,不只試著教育人們關於卡斯特曼氏症的知識,你的故事——我們接下來會繼續談這個——是嘗試解決一個對你生死攸關的問題,然後把那個知識拿出來,不只是說「我會幫助其他卡斯特曼的病人」(你也確實做到了),而是說「我們要把這套做法推廣到所有疾病、整個醫學」。這一點非常令人欽佩。我不得不問,有沒有其他醫師在做你正在做的事?還是你是那個孤狼?
我想在我們所做的範圍內我可能算是孤狼。這是採用全部 FDA 核准藥物的全對全(all versus all)系統性方法,涵蓋全部約 4,000 種藥物和大約 18,000 種人類疾病。我不知道有沒有人在做這種從所有藥物對所有疾病、系統化找出最容易著手目標的事。但我有很棒的同事在血液學領域工作,比如一位叫 Luke Chen 的醫生,他會在病人危在旦夕時打電話給我,問我們能做什麼、能試什麼,大家一起腦力激盪,試這個或那個。很多時候那些方法奏效,病人還活著,因為我們嘗試了五種原本並非為那種癌症設計的化療藥物組合。所以全國各地確實有很多令人難以置信的傑出醫生,其中有些人確實在推動可能性的不斷擴展。
但我不知道有其他任何真正從系統層面出發的努力,
像是我不特別在乎疾病的名字或藥物的名字。
我只是相信我們現在有的四千種藥物,應該能幫助所有能從中受益的病人,就只是這樣。
如果你家藥局(像 CVS)有可能幫到你的藥,沒有人應該要受苦。
問題是,現實不是這樣的。
問題是我們必須創造那樣的世界。
這就是我們在做的事。
是的。
而大多數科學家的獎勵機制是去發現新事物。
而大多數醫師不是科學家。
沒錯。
我不是說科學家比較好,但兩者需要彼此。
沒錯。
總之,我現在會收斂一下,不再太多評論制度如何改進。
我希望未來能實施其中一些想法。
但你現在坐在這裡,非常活著,這個故事之後怎麼發展的?
當然。
我之前提到我接受了化療,出院後回到賓大當三年級醫學生。
你有多少時間?
在醫院待了六個月,然後又請了大約六個月病假,慢慢把自己恢復回來。
令人驚訝的是,我有一位女友凱特琳一直陪在我身邊。
凱特琳從未離開過我身邊,真的很不可思議。
然後回到醫學院。
所以總共是一年,因為六個月住院,六個月復原。
我非常興奮能回來,繼續以前的那條路——我要投入腫瘤科,幫助像我媽媽那樣的病人。
我那時在服用一種實驗性藥物,實際上這藥和我朋友 Kazoo 做的藥很相似。
不幸的是,大約我出院一年後,我又因為復發回到醫院。
那次復發真的很艱難,原因有幾個。
一來,我差點第四次死去。
我在加護病房待了一個月,所有器官都在關閉。
但也許比那更難的是,我正在服用那個我們原本希望能讓我維持緩解的實驗性藥物。
這藥對其他病人是有幫助的。
我的醫生跟我解釋說我們已經沒有選擇了。
他說,David,我們已經試過一切。
我們試了這些化療,試了那個實驗性藥,已經沒有更多的辦法了。
那時有幾分鐘,我父親、我妹妹們和我的女友圍在我身邊,我們都哭得很傷心。
這就是世界專家,用「聖誕老人理論」來說,這就是聖誕老人告訴你已經沒有更多了。
我一直在追問他說,有沒有任何細胞類型或訊號通路,或是我們可以鎖定的什麼目標,任何東西嗎?
他說,David,什麼都沒有。早期開發的有嗎?David,也沒有。
所以我們就,只是哭了。
然後我有一個很清晰的時刻,基本上是我聽懂他在說什麼,但我又想到,你剛給了我七種為淋巴瘤和我的多發性骨髓瘤所用的化療,這些已經三次救了我的命。
雖然不是長期的——我知道我一直在復發——但如果這七種化療有效,我們怎麼知道沒有第八種化療或第九種為別的疾病所用的藥也對我有效?
你不能這樣說,因為我們還沒試過所有四千種藥。我們只試過那些我們可能想到要試的藥。
所以我當下就下定決心,轉向我的家人,擦乾眼淚,說,我要把剩下的生命全投入,無論有多少時間。
可能只有幾天,也可能幾個月,但不管我還有多久,我都要試著找出是否有某種為其他疾病製造的藥,能幫助我和其他同病的病人。
我變得完全專注在這件事上。
而且之所以要用已被重新利用的藥物,部分原因是我沒有十億美金和十五年去從零開始做一個新藥。
我的意思是,我根本不知道該從哪裡開始,不是嗎?
但我有例子,我的命是被不是為我製造的藥救活的。
所以我就說,我們應該盡一切所能去找其他可能的藥物。
於是我開始每隔幾週儲存自己的血液樣本。
不久之後,我開始做一些實驗室工作。
我當時其實是一個有公共衛生碩士的醫師,對實驗室一竅不通,但我開始動手做。
我們稱那樣做很危險。
是的,完全危險。
而且時間在倒數,你知道的?
你缺乏技能,但時間在倒數。
非常危險。
所以我開始做實驗室實驗,做了很多流式細胞術去表徵被活化的免疫細胞,還做了一種叫血清蛋白體學的東西,測量我血中一千種蛋白質。
那是誰讓你做這些的?我是說,你在用誰的實驗室空間?你是不是晚上偷進去的?
不,我沒有晚上偷進去。
有位同事很慷慨。
有人這樣做過。
一位非常友善的同事給了我她實驗室的一些空間。
所以我就在那個實驗室做這些工作,同時也在看其他被用於相關疾病的藥,看看什麼可能對我有用。
我們在取得進展。
我創立了一個基金會,叫做 Castle Disease Collaborative Network(Castle 疾病協作網絡)。
我們真的在推動事情向前。
我很樂觀地相信我們會找到東西。
然後我又復發了。
第五次。
又回到加護病房。
器官衰竭。
醫生對我的家人說,這就是結局了。
事實上,情況曾經糟到有一次,這些年來,出於某種原因,我想可能有點否認,我從來沒寫過遺囑。
但這一次,第五次,我的醫生跟我說,你需要這個。
你要把它寫下來。
所以我當時有一張列印紙——護士給我的印表機紙。
我就把我想要把東西交給誰寫下來了。
而且我沒什麼東西。
但我哭了,抱著我的女友。
那時她是我的未婚妻,凱特琳。
就是非常失望,覺得自己還沒想出辦法。
因為我沒提到的是,從那次化驗我覺得可能有兩種藥物會有效,我們試了兩種。
我們試了環孢素(cyclosporine),試了靜脈注射免疫球蛋白(IVIG),但沒有效。
我的情況更糟了。
最後你知道,又回到醫院。
所以我們試的那兩種藥,我當時覺得,像是我有一次機會,但我沒把握住,我感到很失望。
我記得跟大家道別,然後開始感覺生命在慢慢消失。
我以為就這樣了。
他們把所有的化療都給我了。
給了我最高劑量的拓撲類藥物(topos)。
我接受了你能想像得到的那種可怕化療。
兩天後,我開始醒過來。
Andrew,我稱那種感覺為「加時」。
基本上就像比賽的延長時間,每一秒都很重要。
你得到額外時間時那種喜悅,我沒辦法形容。
當你在跟你愛的人道別後開始醒過來,看著他們——我妹妹琴在這裡,凱特琳在這裡,我爸爸在那邊——我心想,天哪。
當你開始重新得到你以為失去的生命,這已經是第五次,無法用言語描述那是什麼感覺。
但我記得一醒來就看到他們,我就說,吉娜,我需要你把在北卡羅來納的那顆淋巴結帶到費城來。
我需要你把我在阿肯色州小石城樓下的血清樣本帶到費城。
我又有一次機會了。
我記得剛醒來時心想,天啊,我又有一次機會。
大約三週後,我出院了。
回到了費城。
那時開始了一個大約一個月的時期,我檢查了那些樣本。
我做了更多的流式細胞術,做了更多的血清蛋白質體學檢測,對我的淋巴結做了免疫組織化學染色。
當你把所有資料綜合起來,我發現一條在你免疫系統(或者說我們所有人免疫系統)裡的訊息傳導線叫做 mTOR 被啟動到超速。
我有一個在上次復發時切除的淋巴結,我實際上檢查並用 mTOR 活化染色,結果呈現強烈陽性。
所以我把資料拿給我的醫生,說,你覺得試試一個 mTOR 抑制劑如何?
西羅莫司(sirolimus,也就是雷帕黴素/rapamycin)以前從未用於卡斯爾曼氏症(Castleman’s)。
這藥是用來防止器官移植排斥反應的,而且我實際上沒別的藥可試了。
所以我的醫生給我開了這個藥。
而且,你知道,這很奇怪,Rapa。
以移植用劑量來說,我吃的雷帕黴素劑量和腎臟移植病人吃的一樣多。
這比人們常說為了延壽而用的那種低劑量高很多。
我為了延壽而服用的 Rapa 劑量是零。完全沒有。
嗯,我不是支持者。我們可以之後再聊這個。
真的應該聊聊。
很多人為了延壽目的在吃 Rapa——我不想說錯,我也搞不清彼得·阿提亞(Peter Attia)現在在做什麼,他是我的朋友,我們可以打給他問問——但我的理解是,很多之前對 Rapa 對延壽很看好的人,現在不再那麼看好了。
是的,我確實看過那個改變。我不確定這是否基於人類資料,因為我不認為有人做過那樣的人體研究。
但人們一開始看好它的原因是:你給任何生物雷帕黴素,越早給,壽命延長的幅度越大。
現在這些實驗是在籠養的生物上做的,它們不會暴露在病毒或病原體下,所以那可能是部分原因。
我的看法是,不管雷帕黴素在代謝方面可能帶來的延壽效應,這會被我們不生活在籠子裡、實際會接觸病原體這一事實所抵消。
可能在存活率上會有負面影響,因為雷帕黴素是一個非常強效的免疫抑制劑。
我吃的劑量如此之高,如果把你的腎臟移植到我身上,我的免疫系統根本不會注意到那顆腎臟在我的身體裡——就是這個劑量等級。
而西羅莫司是被批准用來預防器官移植排斥的。
如你所說,有時也用於延壽方面,但以前從未用於治療卡斯爾曼氏症。
在我開始服用它之前的三年半內,我差點死了差不多五次。
我在五個不同的時刻跟家人道別。
醫生們確信我活不下去。
自從開始吃雷帕黴素以來,我在這個藥物下緩解已經有十一年九個月了。
這感覺像夢一樣,真是太不可思議了。
太棒了。真沒別的詞可以形容。
你把「加時」描述得很貼切。
我也覺得很貼切的是,當你從瀕死中甦醒,你又像四分衛一樣叫戰術——你在告訴你妹妹該怎麼處理她的淋巴結。她要把淋巴結帶到前場,對吧?你又開始當四分衛了。
我忍不住要問,你以前當運動員的過去,你覺得對你有幫助嗎?
我是說,像那種驅力和決心,會讓你說,這八種藥暫時幫了我一陣子,現在不再有效了,肯定要有第九種,試第九種;不行,就再試別的;差點死掉。
從瀕死狀態走出來。
好,淋巴結就這樣處理。
我是說,幾乎很難不去想,你是不是從運動中學到一些那種堅韌?
我從運動中學到很多。
我的意思是,我想聽眾可能不知道喬治城(Georgetown)其實有美式足球隊,但我們確實有一支球隊。
好不好?
我只是開玩笑。
看你問誰了。
我相信它蠻不錯的。
夠好到可以參加某個聯盟。
對,是分區賽。
我們跟常春藤聯盟的學校比賽。
像是愛國者聯盟、常春藤那些學校。
但我提這件事的原因是我們輸了很多比賽。
所以,你知道,我從美式足球學到很多東西。
首先,我八歲時就決定想當一級大學的四分衛。
我八歲就下定決心了,安德魯,我牆上貼滿了看板,寫著我能把球投多遠、投得多準、四十碼衝刺成績是多少、接下來十年一英里的成績要多快。
那真的是我腦中唯一想的事。
我完全專注。
那種大約十年為一個目標努力的方式,某種程度上和要解決醫療領域一個重大問題、像是發現一種藥所需要採取的方法是一樣的。
就是那種不斷推進的動力。
所以我覺得其中一部分是,那是我人生中第一次做的,也是後來我做過幾次類似短期衝刺中的第一次。
所以我想那是原因之一。
另一點是我剛才提到的失敗和韌性。
我們真的輸了很多比賽。
你得站起來,繼續奮鬥。
還有身體上的疼痛與挑戰。
我斷過兩次鎖骨,也在不同時候把雙手弄斷過。
我記得有段時間,作為隊內懲罰,我們做一種叫「翻滾」的東西,就是在球場上側身一直滾,滾到每個人都覺得噁心才停。
那種身體上的……我不知道怎麼形容。
我不會說是虐待,但那種對身體的要求,讓你之後在醫院裡即便體內積了大約一百磅(約45公斤)的液體、承受你無法想像的劇痛時,也能撐得住。
那種痛比斷鎖骨痛得多,但我以前也經歷過劇痛。
所以我現在能承受一些嚴重的痛楚。
我想很多這種承受力是從足球得來的。
我也覺得在重症加護病房(ICU)度過最初那六個月時,我學到了很多關於自我的事,也學會了如何克服艱難的情境。
我認為有三件事特別幫助我。
第一,在那六個月裡,我一直有一個清晰的未來願景:和當時交往的凱特琳(Caitlin)組建家庭,以及為了紀念我母親而致力於為病人研發藥物的事業。
這個清晰的未來願景幫我應付那些因器官周圍積聚的液體所造成的可怕劇痛。
感覺就像被同時刺了好幾個月。
所以一是對未來的願景。
第二,是我從身邊的家人那裡獲得了巨大的力量。
像我爸、我的姊姊們、凱特琳,他們握著我的手,我能感覺到他們的力量傳到我的手裡。
他們實際上在幫我撐下去。
我記得在我第一次病得那麼重、差點因病喪命的時候,有段時刻。
醫生進來說我撐不住了。
那時還沒查出診斷。
我跟家人道別,大家都心碎。
我記得每次呼吸都伴隨著可怕的疼痛。
當每次呼吸都那麼痛,你就會開始放慢呼吸。
我開始放手了。
我以為我可能只剩幾天生命。
我太痛了,只想放慢、放手。
我記得聽到坐在我左邊的姊姊吉娜(Gina)—她握著我的手—她看著我,其他人都在哭,似乎已經預感到會發生什麼。
吉娜握著我的手說:「戴夫,呼吸,呼吸。」
我記得聽到那句話時,我心想,好,我再吸一口氣。
會非常痛,但我能撐住。
我又吸了一口,又一口。
幸運的是,當時給我的藥物讓我多撐了一會兒。
所以對我來說,關鍵的體悟是你可以承受任何事,即便只有一分鐘、一小時或一天。
但你不可能一開始就接受長期折磨——如果有人在一開始跟我說,戴夫,你將經歷人生最痛苦的六個月,會很可怕、你會受苦、器官會衰竭——我絕對沒有力氣撐過去。
但我可以撐一分鐘、一小時、一整天。
我想很多這種能力是可以學來的。
我想我有些是從打球學來的。
把身體經常置於各種挑戰之下,對我幫助很大。
是大姊還是小姊?
兩個姊姊,對。
Lisa 和 Jean 比我大七歲和五歲。
太棒了,兄弟。
作為有姊姊的弟弟,
她們真是太棒了,她們真是最好了,真的最好。
對,向所有姊妹們致敬,不論年紀大小。
是啊。
最棒的。
我們先稍做休息,感謝本集贊助商之一:Function。
去年,我在尋找最全面的實驗室檢測方式時,成為了 Function 的會員。
Function 提供超過一百項的進階檢驗,能給你一張關於整體身體健康的重點快照。
這張快照讓你能了解心臟健康、荷爾蒙狀態、免疫功能、營養素水準等更多面向。
他們最近也新增了毒素檢測,比如來自有害塑膠的 BPA 曝露,以及 PFAS(所謂的「永遠化學物質」)的檢測。
Function 不僅檢測超過百項對身心健康關鍵的生物標記,還會分析這些結果,並由相關領域的頂尖醫師提供見解。
例如,在我最初用 Function 做的檢測之一,我發現我的血汞濃度偏高。
Function 不僅幫我發現問題,還提供了如何降低汞水平的建議,其中包括限制鮪魚的攝取。
我之前吃了很多鮪魚,同時也努力多吃綠葉蔬菜,並補充 NAC(N-乙醯半胱氨酸)與乙醯半胱氨酸,這些都有助於穀胱甘肽的生成與解毒。
我也要說,透過做第二次 Function 的檢測,證實那個做法是有效的。
全面性的血液檢測非常重要。
有很多與身心健康相關的問題只有透過血檢才能被察覺。
問題是,血液檢測過去一直既昂貴又繁複。
相較之下,Function 在簡便性和價格上讓我印象深刻。
費用相當親民。
因此我決定加入他們的科學諮詢委員會,也很高興他們贊助這個播客。
如果你想試試 Function,可以到 functionhealth.com/Huberman。
Function 目前候補名單超過 25 萬人,但他們提供 Huberman 播客聽眾優先使用。
再說一次,要取得優先使用權請到 functionhealth.com/Huberman。
你有一個很棒的團隊。
你有一個很棒的團隊。
所以這又是一個與足球的平行比擬,也是另一個訊號,對於與疾病搏鬥或一般健康問題的人來說,那種社會支持的部分非常關鍵。
我是說,這方面有大量數據支持。
我們也做過相關的播客,恐怕還能再做上百集。
訊息總是一樣的:盡你所能,讓自己至少有一個可以依靠的人。
做到這點的最好方法,就是成為別人可以依靠的那個人。
你知道的,無論你處於健康狀態或不健康狀態,那個人都會在那裡支持你。
是的,一次又一次。這真是個了不起的故事,因為你從中走出來,等於多活了 11 年的額外時間。
你還會把它當成加時賽來看待嗎?
第五次加時,沒錯。
不過我得承認,回答你的問題,我已沒有當初那種完全相同的感受──在加時裡,既有恐懼也有清晰,而某種恐懼反而會帶來一種清晰。
我想你能比我更詳盡地談論那方面的科學。
我會說,隨著 11 年又 9 個月的時間過去,或許不再那麼強烈地覺得自己正處於加時。
但是,偶爾我胸口還有個植入式輸液裝置,每幾個月會用來打點滴;頸部也有因為切除淋巴結留下的疤痕。
有時我會把手放在這裡、那裡,提醒自己,嗯,我還在加時。
我要非常感激,因為誰也不知道我們還有多少時間。
大腦在這方面真是奇妙。
我們曾邀請過一位來賓 Michael Easter,他寫了《The Comfort Crisis》這本書。這真是本了不起的書,談的是如何面對人生,以及自願去做非常困難的事。
他會去做很艱難的探險,回來後對於最微小的事物重新產生感激之情。
最微小的事。我問他,那份感激會持續多久?我記得他說大約兩個月。
然後就會重置。當然,那些經驗不像你所描述的那種生死交關的情況,所以他會去做更多這類活動,這很好。
這是本很棒且重要的書,我敢說對健康或生病的人都很重要。
我認為「你活在被借來的時間/加時」這個觀念很難長期維持,因為你也得繼續過生活。但很顯然,你把握住了時間,並且如我先前提過,是在為他人服務。
你的運動員背景幫助你度過這個健康挑戰;接著這個健康挑戰又和你作為醫師的工作相互結合。你確實是位醫師兼科學家,無論在頭銜上或在臨床實務上都兼具兩者。
現在很多人會聯絡你,問他們或他們的孩子罹患棘手疾病時,是否有已核准的藥物或藥物組合可以幫忙?
我們確實常被聯絡。並且也會分享過去 11 年半來的經歷。
醫學院畢業後,我其實進了商學院,部分原因是我發現推動進展的最大障礙,並不完全是科學或醫療上的問題,而是像讓人彼此協作、資源有效利用、針對疾病制定策略等問題。
其實正是在商學院,我發現 Sarah Limas 拯救了我的生命。商學院之後,我加入了賓州大學(Penn)的教職,並建立了實驗室。
我們一開始的研究重點是卡斯特曼氏症(Castleman’s),起初是想更了解 mTOR 在卡斯特曼氏症中扮演什麼角色。當他開始用我服用的那種藥治療其他患者時,Sarah Limas……
所以我永遠不會忘記,我們在巴西治療了一位病人,然後在紐西蘭又治療了一位病人。那時我只是聽說他們的事,我並沒有親自跟他們在一起。但我們治療的第四個病人是一個叫 Joey 的小孩。他是費城兒童醫院的一位 13 歲男孩,藥物完全扭轉了他的病情。他當時在兒童醫院簡直快要死了。我們用了 Sarah Limas。我每天都會去看他。我永遠不會忘記,知道嗎,看到血液檢查、看到我們開始用 Sarah Limas 幾天後的他。安德魯,那真是太不可思議了,看到這個站在死亡邊緣的男孩因為那救了我的藥開始好轉。現在我們又在救別人。
我們也在巴西用過,在紐西蘭也用過,但我沒見過那些病人,我沒真正感受到他們家人的心情。我其實幾天前才見到 Joey,幾天前也見到他的父母。他現在是天普大學的學生。對我來說那是一個很巨大的時刻,心想「天哪,我在吃的藥也正在幫助別人,不只是偶發的一件事。」
後來我們找到一種用於骨髓纖維化的藥,覺得也可能治療卡斯特爾曼氏病。芝加哥有個年輕女孩叫 Kyla,在醫院裡對所有治療都沒反應,她對我的藥 Sarah Limas 也沒反應。我們建議她的醫生嘗試 Ruxolitum──這是卡斯特爾曼氏病第一次使用這藥──她的反應非常好。她現在在馬凱特大學念書,要當護理師。那真的很棒。我當時想,不僅我們找到了對我有用的藥並給了其他人,現在我們又為卡斯特爾曼氏病找到另一種藥,哇,或許還有更多我們能做的事。
所以我們的實驗室不斷努力,接著在 2016 年來了一位叫 Michael 的血管肉瘤病人。我們發現一種原本用於黑色素瘤的藥實際上可以治療他的血管肉瘤。哇,我們可以為另一種疾病找到療法。過去 11 年來,我們總共找到了 14 種原本非該適應症但能治療其他疾病的藥物。每找到一個都讓我們非常興奮,同時也會想,還有多少藥物是為一種疾病製作,卻其實能治療更多疾病?
三年前,當人工智慧真的以驚人的速度前進時,我的共同創辦人 Grant Mitchell 和 Traces of Court Grant 開始利用人工智慧協助製藥公司發現藥物的新用途,找出可能受益的子族群。但我們想,如果不是一家公司一家公司用 AI 去找一種新用途,而是用 AI 去掃描所有藥物和所有疾病,找出最佳配對會怎樣?所以我們在三年前創立了 EveryCure。創立 EveryCure 之後,你說得沒錯,我們接到很多病人和家庭的聯絡,我們盡可能幫助他們,我接下來會分享幾個很令人振奮的例子。
同時,當我們接到許多那些快到死亡邊緣的案件時,我們一直在著重思考:我們能不能找到這些配對,例如用利多卡因治乳癌,或用 DFMO 治療我先前提到的 Bachman‑Bapp 綜合症,並做好前置工作,讓人們不要等到走到死亡邊緣才來求助?做臨床研究、把訊息傳開、讓醫生開始開處方,這樣病人就不用把我們當作最後一搏,而是我們事先把工作做好,讓藥物能被直接使用。我們能不能把每一種藥對上它能治療的每一種疾病,並把工作做出來讓藥物到達病人手上?我認為這才是真正能大規模解決問題的方法,而不是那種零星的孤注一擲。
但我還是想分享幾個我非常自豪的個案。一個是在溫哥華的病人 Al,他對任何藥物都沒反應。他也有卡斯特爾曼氏病,且是我所罹患的那種類型,非常致命的那一型。當我們兩年前第一次用機器學習演算法針對卡斯特爾曼氏病做排名時,排名第一的其實是一種 TNF 抑制劑。之前我提過 TNF。基於實驗室裡的其他研究,我們認為也許可以試給他。他服用了那個藥,反應非常好。是治卡斯特爾曼氏病嗎?是的,治卡斯特爾曼氏病。TNF,也就是腫瘤壞死因子?對,TNF 抑制劑。不是直接用 TNF,本身是 TNF 的抑制劑,沒錯。所以我們給了他 adalimumab,他的反應非常好。現在已經兩年都很穩定,今年早些時候也刊登在新英格蘭醫學期刊上。
可以問你一下嗎?請原諒我打斷你。當然。好,那麼一種腫瘤壞死因子α的抑制劑。TNF‑α 參與發炎反應。你剛才說這個抑制劑可以幫助治療兒童多發性中風這個狀況。中風基本上是在腦部某些區域出血,對吧?好,我相信一定有機制路徑可以跟那個連結起來,牽涉很多因素。我也確實看過一些論文指出 TNF‑α 牽涉到內皮—神經界面,然後有發炎,再有些剪切力,接著就會出血。好吧,所以,我可以……
在我腦中,這不過是一個聽起來說得通的臆測故事,對吧?
這重要嗎?
還是目標只是把藥物在病人身上當作那些「最後一搏」式的嘗試去篩檢,看看哪些有效,再回頭去研究機制?
我的意思是,這通常不是科學與醫療的做法,特別是在我們這個國家。
人們不喜歡這種吃一株植物或一粒種子就看到好處,卻不知道到底是哪個分子在起作用的概念。
在我們這裡,我們喜歡把科學還原、拆解成分子機制。
雖然這情況有在改變,但一直是這樣的模式。
對你來說,對一個受苦的病人而言,最重要的是否就只有他們變好這件事?
我能理解為什麼事情可能是這樣。
是的,百分之百。
自從我看到我媽媽因腦癌去世後,我想做的就是一直思考如何幫助罹患這些可怕疾病的人。
然後當我經歷了自己的事,才發現,天啊,幫助這些可怕疾病的人,或許並不需要我把整個職業生涯都投入在開發一個新藥上。
也可能是我把職業生涯花在發現現有那些藥物的所有可用用途上。
用美式足球的比喻吧,就像我們有很多藥物已經到了「一碼線」附近,對新疾病可能有用,但沒有人有誘因去做那件事。
那我們能不能就把它們推進去?
所以,是的,一切都是在於我們能不能幫助病人。
我認為這應該是雙向進行的。
當一個藥物幫助了患者,就像那個 TNF 抑制劑幫助了 Al,我們相信那是因為 Caslin 的患者體內的 T 細胞、也就是 CD4 陽性 T 細胞,在被活化時會產生過多的 TNF。
我們已在實驗室裡證明了這點。
所以你其實可以開始往回推理。
當一個 TNF 抑制劑幫助了某個病人,就去看看他們的血液,弄清楚為什麼。
然後也許我們可以為下一位病人學到東西。
所以我認為應該是雙向的:臨床觀察與實驗室研究,雙管齊下。
還有,我想分享另一位病人,名叫 Joseph,他罹患一種罕見的癌症,叫做 POEMS 綜合症。
他女友 Tara 帶著那種最後一搏的嘗試聯絡了我們,因為他的醫生準備要撤除生命維持治療,因為他正因 POEMS 症候群而快要死去。
我們建議了三種通常用於多發性骨髓瘤的藥物。我們之前提到過骨髓瘤。骨髓瘤和 POEMS 非常非常類似。
所以,說實在的,建議三種用於非常相似癌症的藥物並不是火箭科學。
但他當時在垂死邊緣,醫生怕嘗試化療會把他殺死,擔心藥物本身會致命。
但他們本來要把他從生命維持系統上拔掉了。
最後他們嘗試了,結果他反應非常好。他狀況一直很好,已經緩解超過一年半。
我之所以提這些例子,是因為每一個例子都教了我們關於這件事的另一個面向:這些條件彼此相似,卻沒有被注意到 — 我們沒有用創意去思考。
是的,POEMS 沒有現成治療,但骨髓瘤有,而兩者之間有共同的機制。
我認為有些醫生已經在做這種事,但我們必須建立一個系統,把這些關聯挖掘出來,然後把資訊傳播給大眾讓他們使用。
擔心的是,你嘗試這些新應用──更精確地說,是把現有藥物用在新方式上──如果病人因此生病或死亡怎麼辦?
對,大概十幾年前有個孩子接受基因療法後死亡,無論你怎麼看,那件事對基因療法整個領域都是一個非常大的延宕。
只要有一個病人死亡就足夠了。
在補充劑領域,你還記不記得這件事嗎?因為我們大約差十年,你比我年輕,那時候有人用色氨酸(那個用來誘導睡眠的氨基酸,因為它在血清素合成路徑中)——某一批色氨酸使用的賦形劑,據說是從日本流出,那批東西被污染,有人很嚴重地生病甚至死亡。
我之前不知道那件事。
那之後好一陣子根本買不到色氨酸。
我認為色氨酸沒那麼像救命藥那樣關鍵,當然天然存在的色氨酸是例外。
但只要發生一次嚴重事件,整個領域就會被擱置很長一段時間。
那你要怎麼減輕這種風險?
那要怎麼降低風險?是只把注意力放在那些在可能性上已經走投無路、沒有其他選擇的病人身上嗎?
在我看來,醫療界對你在做的事其實還算開放。但我腦中有一個有點保守的恐懼聲音在想:如果你開始把阿司匹林給有另一種疾病的兒童,結果孩子們變得非常非常嚴重,而且你無法把那些症狀拉回來怎麼辦?
因為停藥後症狀就停止是一回事,停藥後那些副作用或症狀仍持續又是另一回事。天哪,若有孩子因此喪命就更慘了。
你現在做的事情非常令人振奮,但同時也充滿風險。
你問的都是很對的問題。我認為我們從幾個面向看這件事。
其中之一是我們真的盡量避免那些「最後一搏」式的嘗試。如你所說,也如你所想,很多人會向我們求助。
除非我們對某疾病的某藥物有堅實的證據,否則我們不想隨便推測。因為如你所說,推測反而可能導致傷害。而在可能救命的推測與可能造成傷害的推測之間,其實有條非常微妙的界線。
當然,我們所做的一切都是為了幫助人。這是一個非營利組織。我們的存在完全只是為了幫助人,沒有其他目的。所以,我們絕對不想造成傷害。
一方面,我們會全面性地去看——不是只看某個藥對某個病,而是把所有藥對所有疾病都放在一起比較,找出最有潛力的機會,然後以非常嚴謹的方式將它們推進。我們做實驗室研究、做臨床試驗、評估那些試驗的結果、檢視觀察性資料。總之,最終在我們要為某個用途背書之前,會非常嚴謹地檢驗證據。這是一種做法。
另一個要考量的是,總會有醫師在替病人開藥。因此我們能做的最好事就是教育那些醫師和病人,告訴他們我們在臨床試驗或實驗室研究中可能發現了什麼。但最終還是病人與其醫師之間的決定。
那在疾病領域之外、在健康領域呢?說個很短的軼事。有些同事不喜歡我講這個故事,但我還是要說,因為我很喜歡這個故事。很多年前我去拜訪哥倫比亞大學醫學院——哥倫比亞醫學院是個很棒的地方。那裡有一位諾貝爾獎得主、神經科學家,我去和他見面討論他的研究。他是醫學博士,但以研究者為業。在我們約45分鐘的會面中,我注意到他咀嚼了六片 Nicorette(尼古丁口香膠)。我就問他:「你在做什麼?」當時他大約六十多歲,現在已經七十多歲了,非常機敏,諾貝爾獎絕非偶然。他看著我說,尼古丁對阿茲海默症和帕金森氏症有保護作用。他說抽菸會要了你的命(那時還沒有電子煙),但尼古丁本身不是致癌物。尼古丁雖然會升高血壓,但它可以保護多巴胺能神經元和膽鹼能神經元。這就是他這麼做的原因。他說他以前抽菸時頭腦更敏銳,現在改用 Nicorette。我就想,我該不該用 Nicorette?他說:「你還年輕,可能要等到六十、七十歲才考慮,但它對帕金森氏症和阿茲海默症有保護作用。」他還說別讓頭部受撞擊,別打美式足球之類的。我把那些話記下來,決定總有一天會咀嚼 Nicorette。
現在尼古丁很流行,但我其實不建議大多數人使用尼古丁,因為它會影響血壓——它會使血管收縮,還可能有其他副作用。它雖然很受歡迎,但非常容易讓人上癮/成癮,這點我想說清楚。但我注意到在我這個專業領域裡有些非常聰明、擁有醫學學位的人會採取一些行為來促進健康,例如服用鋰,但不是一直吃,而是每年服用一、兩個月。我有位同事這麼做,也有位服用尼古丁的同事現在七十多歲仍然非常機敏。當然你不能把自己當作對照組來做實驗,但我想知道的是,你是否認為有些有價值的方法值得人們去探索,以維持或促進健康、避免疾病——用類似你處理疾病時所採用的框架來看待預防?
絕對是。我認為在這個領域我們也需要像治療疾病時一樣嚴謹。挑戰在於可用的數據太有限。就像你說的,你那位朋友狀況很好,但很難知道是因為 Nicorette,還是他本來就會這樣。我覺得我們必須想辦法去研究這些問題,你做得很好把這些機會凸顯出來,能讓更多人去思考並進一步調查。
談到預防面向,我當然也在想 GLP-1 類藥物(GLP-1 受體激動劑)。目前確實有一些有趣的證據浮現——你比我更清楚——顯示使用 GLP-1 類藥物的帕金森氏症患者症狀有所改善,使用者在阿茲海默症風險以及乳腺癌風險上也可能有降低。因此在體重下降和這些風險降低之間,可能存在非常複雜的交互作用——或許是 GLP-1 的代謝效應在降低風險,或許有直接作用,或許具有抗發炎效果。這些都是我認為值得考慮的藥物性預防概念。
再回到你剛剛的觀點,天然與藥物之間其實沒有明確的界線。就拿我正在服用的藥物西羅莫司(Sirolimus)來說。它叫雷帕黴素(rapamycin),因為最初在拉帕努伊島(Rapa Nui,亦即復活節島)的土壤中被發現——不知道你知不知道這個故事。Wyeth 製藥公司有位研究員曾周遊太平洋各島嶼採集土壤樣本,想著或許可以在土壤中找到藥物,最後發現了這個分子並合成了大量樣品。它本來就是天然存在於復活節島的土壤中。合成之後,他們一開始以為它會是很好的抗真菌藥,但實際上它並不是一個很好的抗真菌劑。
所以他們就在想它還能做什麼,後來發現它其實是一個非常強效的免疫抑制劑。
事實上,對這種免疫抑制劑的研究反過來真的加速了人們對 mTOR 通路如何運作的理解。
這其實是一個很棒的故事,Radiolab 做過一個報導,講到它最後——在某個時候曾被擱置過。
Wyeth 和 Pfizer 決定不去研究它,然後它又被從架上拿下來,最後被核准用於器官移植排斥反應。
但我就是會想到像那樣的事。
如果當時那位科學家沒有在 Rapa Nui 拾起那個土壤樣本,我就不會坐在這裡跟你講話了,對吧?
真是不可思議。
當然全世界還有成千上萬的人,也不是坐在這裡跟任何人講話,因為那個藥物不會被發現。
而它就是存在於土壤中。
它不是什麼藥廠合成的東西,這是一個完全天然存在的化合物。
所以我覺得我們在「肌酸」跟「serolimus」與 GLP-1 類藥物之間劃的那條線,其實有很大的重疊。
是的,其中有些分子確實是大量合成出來的。
你想到我那段時間吃過的化療藥,都是可怕的化合物,你大概也不想把那些東西放進自己身體裡。
但情況比我們想的灰色得多。
我想那個術語叫做 bioprospecting——藥廠派人出去到大自然尋找東西,然後從中開發藥物。
我們曾經請到一位很厲害的人來節目上,Chris McCurdy,他人在佛羅里達,研究 kratom 和 kratom 葉製品。
Kratom 被當作一種天然鴉片類替代品在販售。
每次談到這個我都必須非常小心,因為你們會剪片段、斷章取義。
所以我會防範這種情況,請原諒我。
但 kratom 製品和 kratom 葉曾被一些過去的處方鴉片成癮者用來戒掉那些處方藥。
然而,很明顯地,很多在便利商店、路邊小店、7‑Eleven、CVS 等等販售的這些產品,本身也可能高度成癮。
而且它們還賣給小孩,這是一個非常嚴重的問題。
但 kratom 葉——傳統發音我想是 kratom——含有很多不同的植物生物鹼。
而經過合成純化的 kratom 是那種能止痛但也可能高度成癮的那類。
我們也談到可可植物和可卡因,以及可可植物中其他被分離出來、在他那個實驗室中被測試,用於不同止痛和精神活性特性的成分,這些成分對人有很大的益處。
所以藥廠做的 bioprospecting 我們平常不太討論。
但他們做法就是走進大自然,觀察 kratom 葉、可可植物。
Micunipurines 是一種絨毛豆(velvety bean),裡面 99% 是 L‑DOPA。
喔,真的?
哇。
是的,你可以在櫃檯買到這個。
所以我們認為——補充品和處方藥之間的界線其實非常非常細。
沒錯,只是對於櫃檯販售的東西沒有控制。
沒錯。
所以這就是問題開始產生、聲譽變差的地方,這是可以理解的。
我們不希望人們用這些東西害了自己。
我開始認為,真正需要的是更周延、安全的生物探勘,而且現任政府裡有些人確實在聽這個節目。
我不知道他們把資訊拿去做什麼。
但我認為我們需要更多有思考、有安全性的生物探勘,以開發可以在前臨床模型——動物上測試的藥物。
「前臨床」就是指動物,各位。
然後最終才是臨床試驗。
但我不知道我們有沒有時間,對所有這些被生物探勘出的分子,或甚至你提到那些已經被 FDA 核准的分子,做完整的臨床試驗。
聽起來很多東西都得在人體上即時運行。
在某種意義上,實驗必須在人類身上進行。
我就是看不出別的方法——否則我們又要再等 50 年才能有阿茲海默症的治療,或解決一些最嚴重的精神疾病。
我同意。
答案其實來自真正在人身上測試這些東西。
有太多能治好小鼠但從未轉化到人類的例子,反之亦然。
所以我對利用全球的生物醫學知識並用人工智慧來幫忙在各種選項中做優先排序這個想法非常樂觀。
最終我們談到 4,000 種藥物、18,000 種疾病。
我們之所以要把所有東西互相比分,是為了知道從哪裡開始。
因為我們會把所有東西互相比分,或許排名第五的那個才是值得追的東西。
也可能是第 10,000 名的才是重點,重點在於 AI 至少可以幫我們聚焦——從哪裡開始。
因為照你說的,現有的藥物、已在自然界存在的分子,有太多機會了。
但你需要一個起點,而我認為 AI 非常適合引導我們這些人類去哪裡開始。
說得好。
理論上用 AI,你可以做所謂的 in silico(電腦模擬),可以說我們同時跑一萬個細胞培養實驗。
研究生不用錢,也不需要睡覺,畢竟是 AI。
而且根據免疫細胞類型的各種屬性、不同濃度的藥物,雖然這不是真實世界的實驗,你仍然可以得到對結果的某種指示,看看什麼值得更進一步去檢視。
你想像的就是這樣嗎?
沒錯。
而且,那是在那些實驗工作還沒做過情況下的真實模擬。
事實上,如你所知,全球各地都有實驗室不斷在各種細胞株、動物模型和人體上進行實驗。這一切都在發生。因此,我對用 AI 的期待,不是去模擬尚未做過的事,而是去找出已經做過的事之間的連結。像剛才舉的例子,一個實驗室發現在某種癌症中 PD-L1 表現增加,而這種藥物可以抑制 PD-1。於是我們就可以做一個先前沒有人做過的連結:有兩個真相還沒被連到一起。A 與 B 有關,B 與 C 有關,讓我們把 A 與 C 連起來。我覺得 AI 特別適合去找出我們已知事實間的這類模式。它不是完全的模擬,而是把像麵包屑一樣的線索串成一個故事。
你是父母。我也是。如何在知道醫學所知與醫學未知的情況下,為孩子處理醫療事務?就醫療而言,我對兩個孩子非常謹慎。我有一個七歲和一個三歲的小孩,能夠在經歷那麼多之後還能坐在這裡和你談話,感覺像做夢一樣。我能說出「我有一個七歲和一個三歲」真的很幸運。但正如你說的,我非常謹慎。當我的某位醫生建議我們為女兒嘗試某項療法時,我會問很多問題,努力掌握狀況。
這也讓我想到一件事,我本來就想問你。在我面對健康上的挑戰、經歷起伏,以及為尋找治療所做的努力過程中,我發現了一個迴圈(或循環),我很想聽聽你的看法。我發現它從希望開始——對未來抱有某種期望,可能是希望孩子的病情會改善,或是自己的病情會好轉。這個希望驅動某種行動。像我會用自己的血液樣本做實驗;然後這些行動帶來某些影響,或許我學到了一些東西,或許某個藥物對我有效。那個影響又會給我更多的希望,於是形成一個循環:希望、行動、影響,進而帶來更多希望、更多行動、更多影響。我還沒完全釐清這之間是否有神經科學的基礎,但對我和你問的那種情況——幫助孩子面對醫療問題或我自己的情況——這個循環對我來說確實是個改變局面的關鍵。我不知道有沒有神經科學可以解釋「希望—行動—影響」這套東西。
絕對有。而應該把功勞歸給我的同事、史丹佛的大腦外科醫師 Joe Parvizzi。他在接受腦部手術(就像你先前描述的那種)前,在清醒病人的大腦內刺激不同區域,電極放在一個叫做中扣帶皮質(mid-cingulate cortex)的結構上。當然那是更大網路的一部分。他注意到,當刺激一個名為前中扣帶皮質(anterior mid-cingulate cortex)的子區域時,病人會即時報告說他們感覺像有某種挑戰壓在他們身上,像是要進入一場風暴。每個人的描述各有不同,但那種刺激也讓他們覺得自己想要主動迎向那個挑戰。
更有趣的是,如果把電極往後移動不到一毫米,效果就完全不同。向外側移動,又是另一套完全不同的效果。也就是說,前中扣帶皮質似乎是某種傾向於迎難而上、堅持面對挑戰的感受所在。
當你開始看這個結構的體積影像資料時,會發現一些有趣現象:例如,那些透過運動與飲食成功克服肥胖的人,或決定接受某些其他挑戰(像是認知挑戰或學跳舞等需要努力的事情)的人,在這個區域的體積表現上有差異。再看長壽相關文獻,觀察所謂的「超級老化者」(這稱呼有點誤導,因為他們其實老化得比較慢),心理上他們報告有很強烈的生存意志(will to live)。在與年齡相近的對照群比較時,他們的前中扣帶皮質是少數幾個似乎能維持體積的區域之一。
當然,單一研究都不是完美的實驗,但把這些發現集合起來看時,你會發現它們恰恰是憂鬱症的相反面。那麼重度憂鬱症是什麼?是一種對未來缺乏正向期待、缺乏信念——不相信改變行為可以改變處境(例如找工作、建立新關係或克服困難)。而那些天生或可能透過自我強化而擁有較大前中扣帶皮質的人,正好相反:他們對某些充滿希望的未來事件抱有強烈的正向期待。這些期待不一定都是巨大的里程碑,有時是比較貼近的目標,有時是更大的事。他們活得更久,也擁有驚人的求生意志。因此,如果把這個推到極端結論,求生意志似乎位於這個結構所屬網路的某個位置。
這不只是某一個結構。
而且它與多巴胺網絡密切相關,也就是獎勵、強化與學習等網絡。
但你知道,很難把問題精準定位到單一結構。
不過如果非要指出一個結構,我會說是 Joe Parvizi 發現的「前中扣帶皮質」。
它具備了你剛才描述的所有元素:希望、計畫。
對。
還有行動。
沒錯,是行動。
再來一次。
是的。
所以無論是健康的人還是生病的人,有這個順序很重要。我有一位很好的朋友,他曾在海豹部隊擔任一級特種作戰,他把它描述成這樣:
遇到挑戰時,你要縮短視野、把重心向前,但要思考持續時間、路徑和結果。
哪條路、多久、結果、然後迭代。
這就像你在美式足球場上逐步推進一樣,是你處理這些挑戰的方式。
所以我在把一些看似不同的東西編織成一幅圖景,但這些都不超出經過同行評審的科學範疇。
這些研究都存在。
所以我們並沒有替你掃描大腦。我覺得我們不需要掃描,就能知道你的前中扣帶皮質顯然非常強健。
我敢打賭,這大概是因為你童年臥室牆上貼著各種運動目標,透過那樣不斷強化而建立起來的。
我想你說得對。
我也這麼認為。
是啊,你越努力,你的成績越好,那些數據也越改善。
然後,如你所說,它就變成一個真正的迴路——你所期望的事情,當你越接近它時,就會驅動你採取更多行動,然後你可以在那個迴路裡不斷前進。
很明顯你就生活在那個迴路中,而那個迴路也活在你體內。
你能跟我們說說人們如何參與 EveryCare 嗎?
我想資訊多總比少好。那人們可以做些什麼?
當然可以。
任何人都可以到 everycare.org/ideas 告訴我們,也許有一種藥是你的醫生為你在核准適應症外開的(off-label),或者你是研究者,認為某種藥可以有新的用途。
所以你可以到 everycare.org/ideas,告訴我們那個藥,我們會去調查,並把它和我們的 AI 預測做比對,然後判斷它是否有可能被推進。
如果你在神經科學或其他領域是專家,你可以到 everycare.org/experts 登記,
這樣如果我們找到可能對你專長領域有用的藥物,你可能可以提供建議與指導,比如什麼是正確的開發路徑。
而任何觀看這個節目的人,也都可以幫我們提高對這項工作的關注。
你可以在社群媒體上追蹤我們(everycare.org 以及其他平台)。
我最近做了一場 TED 演講,你也可以幫忙轉發並看一下。
最後,當然,人們也可以在經濟上支持我們的工作。
我們是個非營利組織,臨床試驗很昂貴。
你可以到 everycare.org/donate 在線上捐款,支持我們的工作。
我們對於能用現有藥物幫助人的這個機會感到萬分興奮,但我們也知道自己無法單獨完成這項任務,我們真的需要整個社群的支持。
目前的資金來源來自哪裡?只有公眾支持嗎?
目前大約一半的資金其實來自美國政府的一個機構,叫做 ARPA‑H。他們是我們最早的支持者之一。
另一半則來自那些認為這件事很重要的個人。他們可能是因為有親人罹患某種疾病,希望我們能投入研究;也可能只是希望看到我們能用現有藥物幫助病人。
我們非常期待有這樣的機會,讓現有的藥物與需要它們的病人相匹配。
太棒了。我還想問,如果發現某個藥物的新適應症,你們有沒有機制從中獲利?還是完全非營利?
我們是完全非營利的。
我想在未來幾年內,我會猜幾乎所有被我們推進的機會都是相同劑量、相同配方的;沒有人會從中獲利。
我想會有少數例外,例如某藥看起來可能有效,但需要進到腦內,這時可能必須做一些調整,改變劑量或製劑。
在這些罕見情況下,可能需要成立公司來處理,但絕大多數情況下,我們是一個非營利團體,我們只想把現有的藥物拿去,用在能從中受益的疾病上。
太好了。我們會在節目裡放上連結。
那太棒了。
David,非常感謝你今天來這裡分享你的故事,還有為健康的人與病患提供那麼多可行的知識:健康的人要持續安全地探索選項,思考可能性,了解哪些是已知、哪些還未知;而對於生病的人,找到真正關注最新進展與現有療法、並知道哪些是最優秀人選的疾病相關團體,找幾個這樣的團體。
這大概是我從這次談話帶走的重點。
也謝謝你所做的工作,真的很了不起。我們需要更多像你這樣的人。
你真是獨一無二。
我們非常感激你把那些艱難經歷轉化為這麼多的善舉,也很歡迎你以後再回來,談談那些我們沒時間討論的其他萬千話題。
這次訪談對我來說非常充實,我相信對所有人也是如此。
非常感謝你邀請我。
感謝你為促進公共衛生所做的一切,也感謝你透過 Every Cure 幫忙將我們的工作傳播出去。
感謝你和我一同參與今天與 David Fagenbaum 博士的討論。
如要了解他實驗室的研究與他所成立的非營利組織 Every Cure,請參閱節目說明中的註記。
如果你從這個播客學到東西或喜歡這個節目,請訂閱我們的 YouTube 頻道。那是支持我們的一個非常棒且免費的方式。
另外,請在 Spotify 與 Apple(播客)上點擊追蹤。你也可以在這兩個平台上給我們最高五星評價,現在也能在 Spotify 與 Apple 上留下評論。
請同時查看節目開頭與整集提到的贊助商,那是支持本播客的最佳方式。
如果你有想問我的問題,或對播客、來賓或希望我為 Huberman Lab 播客考慮的主題有任何意見,請在 YouTube 的留言區留下。我會閱讀所有留言。
還有消息要跟沒聽到的朋友說明:我有一本新書即將出版,這是我的第一本書,書名為《Protocols:人體操作手冊》(Protocols, an Operating Manual for the Human Body)。這本書我已經寫作超過五年,並建立在我超過三十年的研究與臨床經驗之上。書中涵蓋從睡眠、運動到壓力控制,與專注與動機相關的各種操作方案,並為所列出的方案提供科學依據。
此書現已可於 protocolsbook.com 預購。網站上有各大販售通路的連結,你可以選擇自己偏好的平台購買。書名為《Protocols:人體操作手冊》。
如果你還沒在社群媒體上追蹤我,我在所有平台的帳號都是 Huberman Lab——包括 Instagram、X、Threads、Facebook 與 LinkedIn。在這些平台上我會討論科學與相關工具,部分內容會與 Huberman Lab 播客重疊,但許多內容則與播客不同。
如果你還沒訂閱我們的 Neural Network 電子報,這是一份免費的月刊電子報,內容包含播客摘要,以及我們所稱的「操作方案」,以 1 到 3 頁的 PDF 形式呈現,涵蓋如何優化睡眠、如何優化多巴胺、刻意冷暴露(冷療)、以及一份包含心肺訓練與阻力訓練的基礎健身方案。所有這些內容均完全免費。你只要到 HubermanLab.com,點選右上角的選單,向下捲動到「電子報」,輸入你的電子郵件即可。我必須強調,我們不會把你的電子郵件分享給任何人。
再次感謝你和我一同參與今天與 David Fagenbaum 博士的討論。最後但同樣重要的,感謝你對科學的關注。

My guest is Dr. David Fajgenbaum, MD, professor of translational medicine and human genetics at the University of Pennsylvania. He explains how, unbeknownst to most doctors, many approved medications can successfully treat or even cure diseases other than the ones they are typically used to treat. He shares his story of escaping death from Castleman’s disease by discovering a life-saving treatment using repurposed drugs that were approved for other purposes. Our conversation explores how researchers, physicians, and you—the general public—can explore novel treatments and cures to conditions the medical profession has deemed untreatable, including cancers. We also discuss the crucial role of mindset in battling diseases and the lesser-known use of compounds to promote health and longevity.

Read the episode show notes at hubermanlab.com.

Thank you to our sponsors

AGZ by AG1: https://drinkagz.com/huberman

Eight Sleep: https://eightsleep.com/huberman

Rorra: https://rorra.com/huberman

David: https://davidprotein.com/huberman

Function: https://functionhealth.com/huberman

Timestamps

(0:00) David Fajgenbaum

(4:06) Self-Agency in Healthcare; New Uses for Old Medicines

(6:44) Other Uses of Aspirin & Viagra; Drug Development & Approved Use

(8:53) Lidocaine & Breast Cancer; Pharmaceutical Companies & Incentives

(11:36) Sponsors: Eight Sleep & Rorra

(14:16) Pharmaceutical Companies, Patents & New Uses; Lithium

(18:40) Tools: Finding Reliable Health Sources, Asking Questions & Disease Organizations; DADA2 Treatment

(21:53) Medical Community & Connections; Integrated Medical Databases

(24:36) Drug Repurposing, Thalidomide, Pembrolizumab

(28:45) Medical Research Databases, Mapping Disease Connections

(33:51) Every Cure Database & Programs, Bachmann-Bupp Syndrome; Colchicine & Heart Disease

(37:57) Sponsors: AGZ by AG1 & David

(40:41) David’s Medical & Career Journey, Glioblastoma, Castleman Disease

(49:10) Autoimmune Disease, Driven Personality, Stress & Immune System

(52:52) Castleman Disease, Treatment, Chemotherapy

(55:54) Physician Continuing Education, Santa Claus Theory of Civilization; Science Collaboration

(1:03:32) Medical School, Relapse & “Overtime”, Finding a New Treatment, Rapamycin

(1:12:46) Sport, Football & Resilience; Challenge & Personal Growth, Family

(1:18:41) Sponsor: Function

(1:20:29) Social Support; “Overtime”, Gratitude

(1:23:19) Business School, Castleman Disease Treatment; Repurposing Drugs & AI

(1:28:29) Drug Repurposing, POEMS Syndrome; Mitigating Risk

(1:35:32) Nicotine, Compounds for Preventive Health; GLP-1 Agonists

(1:40:51) Bioprospecting, Drug Development; AI, Prioritization & Novel Connections

(1:46:18) Healthcare & Children; Hope, Action & Impact Circuit; Challenge & Super-Agers

(1:52:50) Get Involved with Every Cure

(1:56:20) Zero-Cost Support, YouTube, Spotify & Apple Follow, Reviews & Feedback, Sponsors, Protocols Book, Social Media, Neural Network Newsletter

Disclaimer & Disclosures

Learn more about your ad choices. Visit megaphone.fm/adchoices

Leave a Reply

Huberman LabHuberman Lab
0
Let's Evolve Together
Logo